vi
stringlengths
846
10.5k
en
stringlengths
799
10.5k
Kể lại truyện Quả tim khỉ (Tiếng Việt 2) Gợi ý Tình bạn thật đáng quý đối với mỗi người. Bởi vậy, những kẻ giả dối, bội bạc thật đáng khinh các bạn nhỉ? Tôi xin kể cho các bạn nghe truyện Quả tim khỉ trong sách Tiếng Việt lớp 2: Một ngày nắng đẹp, đang leo trèo trên hàng dừa ven sông, Khỉ bỗng nghe một tiếng quẫy mạnh dưới nước. Một con vật sần sùi nhe hàm răng nhọn hoắt như một lưỡi cưa sắc, trườn lên bãi cát. Nó nhìn Khỉ bằng cặp mắt ti hí với hai hàng nước mắt chảy dài. Khỉ ngạc nhiên: – Bạn là ai? Vì sao bạn khóc? – Tôi là Cá Sâu. Tôi khóc vì chẳng ai chơi với tôi. Khỉ nghe vậy, mời Cá sấu kết bạn. Từ đó, ngày nào Cá sấu cũng đến, ăn những hoa quả mà Khỉ hái cho. Một hôm, Cá Sấu mời Khỉ đến chơi nhà. Khỉ nhận lời, ngồi trên lưng Cá Sấu. Bơi đã xa bờ, Cá Sấu mới bảo: – Vua của chúng tôi ốm nặng, phải ăn một quả tim khỉ mới khỏi. Tôi cần quả tim của bạn. Khỉ nghe vậy hết sức hoảng sợ. Nhưng rồi trấn tĩnh lại, nó bảo: – Chuyện quan trọng như vậy mà bạn chẳng bảo trước. Quả tim tôi để ở nhà. Mau đưa tôi về, tôi sẽ lấy tim dâng lên vuạ của bạn. Cá Sấu tưởng thật, đưa Khỉ trở lại bờ. Tới nơi, Khỉ đu vút lên cành cây mắng:Xem thêm: Ôn tập giữa kì 1 lớp 5 tiết 6– Con vật bội bạc kia! Đi đi! Chẳng ai thèm kết bạn với những kẻ giả dối như mi đâu. Cá Sâu tẽn tò, lặn sâu xuống nước, lủi mất. Vanmau.edu.vn
Retelling the story Monkey's Heart (Vietnamese 2) Suggest Friendship is precious to everyone. Therefore, liars and treacherous people are really despicable, right? I would like to tell you the story Monkey's Heart in the Vietnamese book for grade 2: One beautiful sunny day, while climbing on a row of coconut trees along the river, Monkey suddenly heard a strong splashing sound in the water. A rough animal bared sharp teeth like a sharp saw blade, slithering onto the sand. It looked at Monkey with small eyes and two lines of tears flowing down. Monkey was surprised: - Who are you? Why are you crying? – I am Deep Fish. I cry because no one plays with me. Monkey heard that and invited Crocodile to become friends. From then on, every day the Crocodile came and ate the fruits that the Monkey picked for him. One day, Crocodile invited Monkey to his house. Monkey accepted and sat on Crocodile's back. Swimming far from shore, Crocodile said: – Our king was seriously ill and had to eat a monkey's heart to recover. I need your heart. Monkey heard that and was extremely frightened. But then he calmed down and said: – It's such an important thing and you didn't tell me in advance. My heart is at home. Take me home quickly, I will take my heart and offer it to you. Crocodile thought it was true and brought Monkey back to shore. Arriving there, the Monkey swung up onto a tree branch and scolded: See more: Midterm review for grade 5, period 6 - That treacherous animal! Scat! No one wants to make friends with fake people like you. The fish was timid, dived deep into the water, and disappeared. Vanmau.edu.vn
Kể lại truyện Sọ Dừa bằng lời văn của em Gợi ý Ngày xưa, có hai vợ chồng một lão nông nghèo đi ở cho nhà một phú ông. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà chưa có lấy một mụn con. Một hôm, người vợ vào rừng lấy củi. Trời nắng to, khát nước quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi, về nhà, bà có mang. Ít lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy cứ tròn lông lốc như một quả dừa. Bà buồn, toan vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo. – Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Bà lão thương tình để lại nuôi rồi đặt tên cho cậu là Sọ Dừa. Lớn lên, Sọ Dừa vẫn thế, cứ lăn lông lốc chẳng làm được việc gì. Bà mẹ lấy làm phiền lòng lắm. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ đến chăn bò cho nhà phú ông. Nghe nói đến Sọ Dừa, phú ông ngần ngại. Nhưng nghĩ: nuôi nó thì ít tốn cơm, công sá lại chẳng đáng là bao, phú ông đồng ý. Chẳng ngờ cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà. Cả đàn bò, con nào con nấy cứ no căng. Phú ông lấy làm mừng lắm!Xem thêm: Viết một bài văn ngắn miêu tả một em bé khoảng 4 đến tuổi Vào ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những lần như thế, hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn tính thương người là đối đãi với Sọ Dừa tử tế. Một hôm đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Mới đến chân núi, cô bỗng nghe thấy tiếng sáo véo von. Rón rén bước lên cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Thế nhưng vừa mới đứng lên, tất cả đã biến mất tăm, chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đấy. Nhiều lần như vậy, cô út biết Sọ Dừa không phải người thường, bèn đem lòng yêu quý. Đến cuối mùa ở thuê, Sọ Dừa về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông về làm vợ. Bà lão thấy vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng thấy con năn nỉ mãi, bà cũng chiều lòng. Thấy mẹ Sọ Dừa mang cau đến dạm, phú ông cười mỉa mai: – Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây. Bà lão đành ra về, nghĩ là phải thôi hẳn việc lấy vợ cho con. Chẳng ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà có đầy đủ mọi sính lễ, lại có ca gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà của phú ông. Phú ông hoa cả mắt lúng túng gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị bĩu môi chê bai Sọ Dừa xấu xí rồi ngúng nguẩy đi vào, chỉ có cô út là cúi đầu e lệ tỏ ý bằng lòng.Xem thêm: Hãy miêu tả con đường em yêu thích Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa trọc lốc, xấu xí đâu chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Mọi người thấy vậy đều cảm thấy sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc lại vừa ghen tức. Từ ngày ấy, hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất hạnh phúc. Không những thế, Sọ Dừa còn tỏ ra rất thông minh. Chàng ngày đêm miệt mài đèn sách và quả nhiên năm ấy, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Thế nhưng cũng lại chẳng bao lâu sau, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà nói là để hộ thân. Ganh tị với cô em, hai cô chị sinh lòng ghen ghét rắp tâm hại em để thay làm bà trạng. Nhân quan trạng đi vắng, hai chị sang rủ cô út chèo thuyền ra biển rồi cứ thế lừa đẩy cô em xuống nước. Cô út bị cá kình nuốt chửng, nhưng may có con dao mà thoát chết. Cô dạt vào một hòn đảo, lây dao khoét bụng cá chui ra, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Sống được ít ngày trên đảo, cặp gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng cô út.Xem thêm: Em hãy kể tóm tắt truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh Một hôm có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy to: Ò… ó… o Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về. Quan cho thuyền vào xem, chẳng ngờ đó chính là vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Đưa vợ về nhà, quan trạng mở tiệc mừng mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị thấy thế khấp khởi mừng thầm, tranh nhau kể chuyện cô em rủi ro ra chiều thương tiếc lắm. Quan trạng không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị nhìn thấy cô em thì xấu hổ quá, lén bỏ ra về rồi từ đó bỏ đi biệt xứ. Vanmau.edu.vn
Retell the story of Coconut Skull in your own words Suggest Once upon a time, there was a poor old farmer and his wife who lived in a rich man's house. They are gentle and hardworking, but they are over fifty years old and have not had a single child. One day, the wife went into the forest to get firewood. It was a sunny day and she was so thirsty. She saw a coconut skull at the base of a big tree full of rainwater, so she picked it up to drink. Then, when she returned home, she was pregnant. Not long after, the husband passed away. She gave birth to a child without limbs, his body was as round and hairy as a coconut. She was sad and was about to throw it away when the baby spoke up. - Mommy! You are that person! Mom, don't throw away your poor child. The old woman took pity on him and gave him the name So Dua. Growing up, Coconut Skull was still the same, running around unable to do anything. The mother was very upset. So Dua knew that so he asked his mother to come and herd the cows for the rich man's family. Hearing about So Dua, the rich man hesitated. But thinking: raising it would cost less food and the labor would not be worth much, the rich man agreed. Unexpectedly, he is very good at herding cows. Every day, he rolled behind the cows to the fields, and at night he rolled behind the cows back home. The whole herd of cows was full and full. The rich man was very happy! See more: Write a short essay describing a child about 4 years old. On harvest day, the servants went to the fields to do all the work, so the rich man sent his three daughters to take turns bringing food to him. Coconut. During times like that, the two haughty and cruel older sisters often spurned Coconut Skull, only the younger sister, who was compassionate towards others, treated Coconut Skull kindly. One day it was the youngest girl's turn to bring rice to So Dua. Just arriving at the foot of the mountain, she suddenly heard the sound of a flute. Stepping up gingerly, she saw a handsome young man sitting on a peach hammock playing the flute for the cows to graze. But as soon as he stood up, everything disappeared, only seeing Coconut Skull lying there. Many times like this, the youngest girl knew that So Dua was not an ordinary person, so she fell in love with him. At the end of the rental season, So Dua returned home and urged his mother to ask the rich man's daughter to become his wife. The old woman was extremely surprised when she saw this, but seeing her child beg and plead, she complied. Seeing So Dua's mother bring areca nuts to dinner, the rich man smiled sarcastically: - If you want to ask my daughter, go home and buy a pot of gold nuggets, ten pieces of peach silk, ten fat pigs, and ten jars of wine and bring them here. The old woman had to leave, thinking that she had to completely stop getting her children married. Unexpectedly, on the appointed day, suddenly the house was filled with all the bride gifts, and a servant from downstairs ran up to carry the gifts to the rich man's house. The rich man was dizzy and confused, calling his three daughters to ask for advice. The two older sisters pouted and criticized So Dua for being ugly and then wiggled their way in. Only the youngest sister bowed her head shyly to show her consent. See more: Describe your favorite path. On the wedding day, So Dua showed her The feast was truly grand, with servants running in and out bustlingly. During the procession of the bride, no one saw So Dua bald or ugly, only a handsome and handsome boy standing next to the youngest girl. Everyone who saw this felt shocked and happy, while the two older sisters felt both regretful and jealous. From that day on, So Dua and his wife lived together very happily. Not only that, Coconut Skull also appears to be very intelligent. Day and night he diligently lit a book and sure enough, that year, So Dua planted a poinsettia. However, not long after, So Dua was sent as an ambassador by the king. Before leaving, he gave his wife a flint, a knife and two eggs, saying they were for protection. Jealous of their younger sister, the two older sisters became jealous and planned to harm her so that she could be her mistress. While the mandarin was away, the two sisters invited the youngest girl to row the boat out to sea and then tricked the younger girl into pushing her into the water. The youngest girl was swallowed by an orca swallowed, but luckily he had a knife and escaped death. She washed up on an island, used a knife to cut out the fish's belly, beat rocks and used fire to grill the fish's meat and eat it. After living for a few days on the island, the pair of chickens were able to hatch into a beautiful pair of chickens to be friends with the youngest girl. See more: Please tell a summary of the story Son Tinh, Thuy Tinh One day a boat passed by the island, the rooster saw it and crowed loudly: O… o… o An official's boat had to take my aunt home. The mandarin sent the boat in to see, but he did not expect that it was his wife. The couple met each other, happy and sad. Bringing his wife home, the mandarin held a celebration party and invited relatives to share in the joy, but hid his wife in the house without letting anyone know. Seeing this, the two older sisters were secretly excited, competing to tell the story of their sister's misfortune, showing how much she felt sorry for her. The mandarin did not say anything. After the party, he called his wife out. When the two older sisters saw their younger sister, they were so embarrassed that they secretly left and then left the country. Vanmau.edu.vn
Kể lại truyện Thỏ và Rùa theo lời Thỏ Gợi ý Tôi là Thỏ. Tôi chạy rất nhánh. Thế mà lần thi chạy với Rùa tôi lại bị thua. Thật xấu hổ các bạn nhỉ? Chuyện xảy ra như thế này: Hôm đó tôi đang dạo mát bên bờ sông thì thấy một anh rùa đang tập chạy. Rùa chạy chậm ơi là chậm nhưng thật miệt mài. Tôi liền cất giọng chế giễu: – Chậm như Rùa mà cũng đòi tập chạy! Rùa đừng lại, nhìn tôi rồi nói; – Vậy thì chúng ta thử chạy thi xem ai, nhanh hơn. Đích là cái cây to kia nhé. Theo ánh mắt Rùa, tôi nhìn thấy cây cổ thụ cách không xa, nhưng có lẽ với anh chàng Rùa kia là xa lắm. Tôi cười rộ, gật đầu. Chẳng cần chạy, tôi nhẩn nha đi cũng nhanh hơn Rùa mấy lần. Nhưng đi được vài bước, tôi chợt nghĩ, nếu mình thắng Rùa như thế thì thường quá. Tôi sẽ đợi anh chàng bò gần đến đích rồi sẽ phóng lên, cho anh ta thấy thế nào mới đúng là chạy nhanh. Nghĩ đến ánh mắt vừa khâm phục, vừa ghen tị của Rùa, tôi khoái lắm. Tôi ung dung ngắm hoa. Một con bướm bay qua, tôi chụp bắt. Nó thoát được, chập chờn bay. Tôi hí hửng đuổi theo…
Retell the story of the Rabbit and the Tortoise according to the Rabbit's words Suggest I am Rabbit. I run very branchy. However, in the running race with Turtle, I lost. Shame on you guys, right? It happened like this: That day, I was strolling by the river and saw a turtle practicing running. The turtle runs slowly, but very diligently. I immediately raised my voice mockingly: – Slow like a Tortoise but still wants to practice running! Turtle stopped, looked at me and said; – Then let's try to run a race to see who is faster. The destination is that big tree. Following Turtle's eyes, I saw an old tree not far away, but perhaps to that Turtle guy it was very far. I laughed and nodded. There's no need to run, I walk leisurely and am several times faster than Turtle. But after taking a few steps, I suddenly thought, if I win against Turtle like that, it will be too common. I will wait for the crawling guy to get close to the finish line and then jump up to show him what it means to run fast. Thinking about Turtle's admiring and jealous eyes, I really enjoyed it. I leisurely look at the flowers. A butterfly flew by, I caught it. It escaped and fluttered. I happily chased after…
Kể lại truyện Trí khôn của ta đây theo lời trâu Gợi ý Chào các bạn. Tôi là Trâu, người giúp việc chăm chỉ của bác nông dân. Họ hàng nhà tôi chẳng ai có hàm răng trên cả. Ấy là vì một chuyện như sau: Hôm ấy, bác nông dân dẫn tôi đến cày ở một thửa ruộng ven rừng. Trời nóng bức, công việc mệt nhọc làm tôi uể oải. Tôi chậm chạp bước, dù thỉnh thoảng lại bị bác nông dân quất cho một roi. Mãi rồi cũng đến giờ nghỉ. Tôi sung sướng nhấm nháp mấy ngọn cỏ non, còn bác nông dân thì ngồi dưới gốc một cây to cách đó một quãng. Chợt tôi hoảng hồn vì trông thấy một anh Cọp to lớn. Không lẽ anh ta rình từ bao giờ, bây giờ tính chuyện ăn thịt tôi sao? Tôi muốn kêu to lên để cầu cứu chủ nhân thì thấy Cọp cất giọng ôn tồn: – Anh Trâu đừng sơ. Tôi chỉ muốn hỏi anh to lớn thế này mà sao chịu để người, đánh đập khổ sở làm vậy? – Người tuy nhỏ bé nhưng có trí khôn anh ạ – Tôi trả lời. – Trí khôn là cái gì? – Trí khôn là trí khôn – Tôi chẳng biết nói thế nào cho anh ấy rõ bèn chỉ bác nông dân – Anh ra mà hỏi người ấy. Tôi thấy anh ta đến thật. Đứng trước bác nông dân, Cọp nhẹ nhàng bảo:Xem thêm: Ôn tập giữa kì 1 lớp 5 tiết 4 – Trí khôn của anh đâu, cho tôi xem một tí. Tôi thấy con người nhỏ bé ấy nhìn thẳng vào con Cọp to lớn một hồi, rồi bác bảo: – Trí khôn tôi để ở nhà, nếu anh muốn, tôi sẽ về lấy cho anh xem. Rồi bác bước đi. Tôi chợt sợ hãi. Nhỡ bác về rồi, Cọp ăn thịt tôi mất thì sao? Chừng như thấy được sự nguy hiểm của tôi, vừa đi được vài bước, bác nông dân dừng lại bảo Cọp: – Những nếu tôi về, Cọp ăn thịt Trâu của tôi mất thì tôi biết làm thế nào? Hay anh chịu khó để tôi trói vào gốc cây kia. Cọp bằng lòng. Thế là người liền trói chặt Cọp vào gốc cây, quấn nhiều vòng dây thừng, lại còn chất củi, rơm xung quanh nữa. Cọp chừng rất ngạc nhiên. Rồi người bật lửa, châm vào rơm củi. Lửa bốc cao, cháy vào da thịt Cọp, khiến cho Cọp,đau đớn kêu gào. Người còn dùng đòn gánh quật Cọp, vừa quật vừa kêu to: – Trí khôn của ta đây! Trí khôn cửa ta đây! Hồi lâu, dây trói cháy đứt, Cọp vội ba chân bốn cẳng chạy vào rừng, không dám ngoảnh lại. Nhưng từ đó, trên mình loài Cọp có những hình vằn vện; dấu của những vòng dây trói bị cháy. Còn tôi, nhìn cảnh ấy, không nhịn được, cười nghiêng ngả, răng va vào đá, mất hết hàm trên. Cũng từ đấy mà họ hàng nhà Trâu chúng tôi chẳng ai có hàm răng trên bạn ạ.Xem thêm: Ông cha ta thường dạy: “Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao." Bằng vốn kiến thức và sự hiểu biết của mình, em hãy chứng minh tính đúng đắn của lời dạy trên. Từ đó rút ra bài học cho bản thân và mọi ngườiVanmau.edu.vn
Retelling the story of My Wisdom according to the buffalo's words Suggest Hello friends. I am Buffalo, the farmer's hard-working maid. None of my relatives have upper teeth. It's because of something like this: That day, the farmer took me to plow a field near the forest. The weather is hot and the tiring work makes me tired. I walked slowly, even though occasionally the farmer gave me a whip. Finally, it's time for a break. I happily munched on a few blades of grass, while the farmer sat under a large tree a short distance away. Suddenly I was frightened because I saw a huge Tiger. Could it be that since when has he been lurking, is he planning to eat me now? I wanted to scream loudly to ask for help from the owner when I saw Tiger speak in a gentle voice: – Mr. Trau, don't be shy. I just want to ask you, how can you be so big and let people beat you so much? - Although you are small, you have intelligence - I answered. – What is intelligence? – Intelligence is intelligence – I didn't know how to tell him clearly so I pointed to the farmer – Go out and ask him. I actually saw him coming. Standing in front of the farmer, Cop gently said: See more: Midterm review for grade 5, period 4 – Where is your intelligence? Let me see a little. I saw that little person looking straight at the big Tiger for a while, then he said: – I keep my intelligence at home. If you want, I will come back and get it for you to see. Then you walked away. I was suddenly scared. What if you come back and the tiger eats me? As if he saw my danger, after walking a few steps, the farmer stopped and told Cop: – But if I return home and the Tiger eats my Buffalo, what will I do? Or would you be willing to let me tie you to that tree? Tiger agreed. So the person immediately tied the Tiger to the tree, wrapped many rounds of rope, and piled firewood and straw around. The tiger seemed very surprised. Then he turned on the fire and lit it on firewood straw. The fire rose high and burned into Cop's skin, causing him to scream in pain. He also used a shoulder pole to beat Tiger, shouting loudly: - My wisdom here! Here is my wisdom! After a while, the rope burned and the tiger quickly ran into the forest, not daring to look back. But since then, Tigers have stripes on their bodies; marks of burned ropes. As for me, looking at that scene, I couldn't help but laugh, my teeth hit the rock, I lost my entire upper jaw. Since then, none of our Buffalo relatives have upper teeth. See more: Our ancestors often taught: "One tree cannot make a mountain / Three trees gathered together make a high mountain." With knowledge and your understanding, please prove the correctness of the above teachings. From there, draw lessons for yourself and everyone. Vanmau.edu.vn
Kể lại truyện “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu Gợi ý Nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng đi thực tế để chụp một bức ảnh biển sáng sớm có sương mù nhằm bổ sung vào bộ lịch nghệ thuật về thuyền và biển. Phùng vác máy ảnh đi tới một vùng biển, từng là chiến trường cũ của anh thời kháng chiến chống Mĩ; và cũng nhân chuyến đi công tác này, anh ghé thăm Đẩu, người bạn đồng đội năm xưa, hiện đang là chánh án một toà án huyện. Sau một tuần lễ tìm kiếm, "phục kích”, sáng nay Phùng đã thu vào máy ảnh một cảnh thật "đắt” trời cho, đẹp như một bức tranh mực tàu của một danh hoạ thời cổ. Đó là cảnh một mũi thuyền đang hướng vào bờ, hiện lên trong bầu sương mù màu trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào; vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng hiện ra sau tấm lưới căng ra giữa hai gọng và y hệt cánh một con dơi… Phùng gác máy ảnh lên bánh xích của chiếc xe tăng bấm "liên thanh” một hồi hết một phần tư cuộn phim, thu vào chiếc Pra-ti-ca. Phùng vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện do cái đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh vừa mang lại. Ngay lúc ấy, lại có một chiếc thuyền đâm thẳng vào trước chỗ Phùng đang đứng. Một người đàn ông và một người đàn bà rời thuyền, lội qua một quãng bờ phá đi lên bãi cát. Người đàn ông nói chõ lên như quát: “Cứ ngồi nguyên đấy, động đậy tao giết cả mày đi bây giờ”. Người đàn bà đi trước thô kệch, rỗ mặt, dáng vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng kéo lưới. Theo sau là một người đàn ông tóc tổ quạ, chân chữ bát, hai con mắt độc dữ. Thật bất ngờ, khi đi qua chiếc xe tăng đến bên chiếc xe rà phá mìn, lão đàn ông hùng hổ, mặt đỏ gay, lấy chiếc thắt lưng của lính ngụy ngày xưa quật tới tấp vào lưng người đàn bà. Hắn vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm rãng nghiến ken két, nguyền rửa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn: “Mày đi chết cho ông nhờ, chúng mày chết đi cho ông nhờ!”. Người đàn bà nhẫn nhục, không hề kêu lên một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn.Xem thêm: Giáo dục thay đổi số phận của cá nhân, thậm chí số phận của một dân tộc Phùng kinh ngạc, vội vứt chiếc máy ảnh xuống đất, nhào tới. Nhưng có một đứa bé lao qua trước mặt anh, như một viên đạn lao thẳng tới đích. Nó giằng được chiếc thắt lưng da, vung thẳng chiếc khoá sắt quật vào giữa ngực đầy lông đen hắc ín loăn xoăn của lão đàn ông. Giằng lại chiếc thắt lưng không được, lão dang thẳng cánh cho thằng bé hai cái tát ngã dúi xuống, rồi lão lẳng lặng đi về phía thuyền, nom lão như một con gấu đang đi tìm nguồn nước uống. Người đàn bà mếu máo cất tiếng gọi: “Phác, con ơi!”. Người đàn bà ngồi xệp xuống bãi cát, ôm chầm lấy thằng bé; đứa con lặng lẽ đưa mấy ngón tay khẽ sờ trên khuôn mặt người mẹ, như muốn lau đi những giọt nước mắt chứa đầy trong những nốt rổ chằng chịt. Thật bất ngờ, người đàn bà buông đứa trẻ ra, đi thật nhanh đuổi theo lão đàn ông, cùng trở về chiếc thuyền. Trên bãi cát chỉ còn lại Phùng và thằng Phác, cả hai đều đứng trơ ra ngơ ngác nhìn ra bờ phá nơi ban nãy chiếc thuyền đậu. Như trong truyện cổ đầy quái đản, chiếc thuyền lưới vó đã biến mất. Chỉ ba hôm sau, lão đàn ông độc dữ ấy lại đánh vợ trên bãi cát. Thằng Phác cầm dao găm làm vũ khí để bảo vệ người mẹ, nhưng chị gái đã tước đi con dao. Nghệ sĩ Phùng vội xông ra buộc lão đàn ông phải chấm dứt hành động độc ác. Anh đã bị hắn đánh bị thương, phải nằm điều trị ở trạm y tế của toà án huyện.Xem thêm: Phân tích nhân vật cô Hiền trong truyện “Một người Hà Nội” của nhà văn Nguyễn Khải Mấy ngày sau, khi các vết thương trên mặt đã lên da non, tại phòng toà án huyện, Phùng được chứng kiến cảnh chánh án Đẩu gặp người đàn bà thuyền chài mặt rỗ. Anh đã được nghe câu chuyện của chị ta. Lúc đầu, mụ ta khúm núm, sợ sệt, chỉ dám tìm đến một góc tường để ngồi. Vị chánh án mời, mụ cũng chỉ dám rón rén ngồi vào mép chiếc ghế mây và cố thu người lại. Khi nghe vị chánh án hỏi “chị đã nghĩ kĩ chưa” thì mụ ngước nhìn Đẩu rồi cúi mặt xuống. Mụ ta nhìn Đẩu rồi chắp tay vái lia lịa: “Con lạy quý tòa… Qúy toàn bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỏ nó…”. Ngồi trong phòng, Phùng cảm thấy ngột ngạt quá, anh vội vén lá màn bước ra. Người đàn bà thuyên chài chợt nhìn thấy, cứ nhấp nhổm xoay mình như bị kiến đốt. Lát sau nghe vị chánh án nói chủ trương nguyên tắc của toà án là kêu gọi hoà thuận, thì người đàn bà thuyền chài từ vẻ ngơ ngác ban đầu liền đột nhiên thốt lên bằng giọng khẩn thiết: “Chị cám ơn các chú…”. Với điệu bộ khác, ngôn ngữ khác, người đàn bà thuyền chài kể về cuộc đời mình, cảnh ngộ mình. Thuở nhỏ, là con nhà khá giả ở trên phố, sau một trận lên đậu mùa, mạt bị rỗ; xấu gái không ai lấy. Có mang với anh con trai một nhà hang chài. Lão chồng chị khi ấy tuy cục tính nhung hiền lành lắm, không bao giờ đánh đập vợ. Chị ta chép miệng nói về chuyện đẻ nhiều, con đông, thuyền nhỏ, ngày trước rất khổ, nhất là những ngày động biển, vợ chồng con cái phải ăn xương muối có khi hàng tháng trời. Chồng trốn đi lính nguỵ nên càng thêm nghèo khổ, túng quẫn. Từ ngày cách mạng về đã đỡ khổ hơn. Chị ta cho biết đàn bà thuyền chài đẻ nhiều quá, người nào cũng có một sắp con trên dưới chục đứa. Đàn ông thuyền chài khổ quá, hoặc uống rượu hoặc đánh vợ. Khi con cái đã lớn, chị ta mới xin được với chồng là có đánh thì đưa lên bờ mà đánh. Chị ta nói như tâm sự: trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn cho nên phải gánh lấy cái khổ. Cũng có lúc vui, đó là lúc vợ chồng hoà thuận, là lúc ngồi nhìn đàn con được ăn no. Các chú không phải là đàn bà nên không thể biết được như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông. Đám đàn bà hàng chài ở thuyền cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba biển động…Xem thêm: Cảm nhận của anh (chị) về đoạn thơ sau: "không ai chôn cất tiếng đàn tiếng đàn như cỏ mọc hoang giọt nước mắt vầng trăng long lanh trong đáy giếng". (“Đàn ghi ta của Lor-ca” - Thanh Thảo) Nghe người đàn bà thuyền chài kể, vị Bao Công của cái phố huyên vùng biển trở nên nghiêm nghị và đầy suy nghĩ. Người đàn bà thuyền chài đã khóc khi nghe Phùng hỏi về thằng Phác. Chị ta cho biết, nó là đứa con mà mụ ta thương nhất; nó giống như lột cái lão đàn ông từng hạnh hạ mụ. Vì sợ nó làm điều gì dại dột với bố nó, mụ đã gửi nó lên rừng ở với ông ngoại. Tuy được sống sung sướng hơn, nhưng nó hay trốn về. Nó tuyên bố với các bác ở xưởng đóng thuyền rằng, nó còn có mặt ở dưới biển này thì mẹ nó không bị đánh… Vanmau.edu.vn
Retelling the story "The boat in the distance" by Nguyen Minh Chau Suggest Photographer Phung went on a field trip to take a photo of the foggy early morning sea to add to the art calendar about boats and the sea. Phung carried his camera to a sea area, which was his old battlefield during the resistance war against the US; And also on this business trip, he visited Dau, his old teammate, who is currently the chief judge of a district court. After a week of searching and "ambushing", this morning Phung captured on camera a truly "expensive" scene, as beautiful as an ink painting by an ancient artist. That is the scene of a boat heading towards the shore, appearing in a milky white mist mixed with a little pink from the sunlight; A few silhouettes of adults and children sat motionlessly like statues appearing behind the net stretched between the two frames and resembled the wings of a bat... Phung put the camera on the tank's track and clicked "continuously" for a while. a quarter of a roll of film, captured in the Pra-tica. Phung was extremely happy and satisfied due to the sublime beauty of the outside scene. At that moment, another boat crashed straight in front of where Phung was standing. A man and a woman left the boat, waded across the lagoon and onto the sand. The man spoke loudly as if shouting: "Just sit there, if you move, I'll kill you too." The woman walking in front was rough, with a pockmarked face, and a tired look after staying up all night pulling the net. Followed by a man with crow's hair, bowl-shaped legs, and two evil eyes. Unexpectedly, when passing the tank to the demining vehicle, the old man aggressively, his face red, took the old puppet soldier's belt and hit the woman's back. He beat and breathed heavily, his jaws clenched, cursing in a painful moan: "You die for me, you die for me!". The woman was patient, did not cry out, did not fight back, and did not try to run away. See more: Education changes the fate of individuals, even the fate of a nation. Phung was surprised and rushed. threw the camera on the ground and rushed forward. But there was a child rushing past him, like a bullet heading straight towards its target. It grabbed the leather belt, swung the iron buckle straight into the middle of the old man's chest full of curly black hair. Unable to tighten his belt, he spread his wings and gave the boy two slaps, knocking him down. Then he quietly walked towards the boat, looking like a bear looking for a source of water. The woman cried out and called out: "Phach, my child!". The woman sat down on the sand, hugging the boy; The child quietly touched the mother's face with her fingers, as if wanting to wipe away the tears filled in the knotted baskets. Unexpectedly, the woman let go of the child, walked quickly after the old man, and returned to the boat. On the sandy beach, only Phung and Phac remained, both of them standing blankly and bewildered, looking out at the shore of the lagoon where the boat was previously docked. Like in a strange old story, the fishing boat has disappeared. Just three days later, that cruel man beat his wife again on the sand. Phac held a dagger as a weapon to protect his mother, but his sister took the knife away. Artist Phung quickly rushed out to force the old man to stop his cruel actions. He was beaten and injured by him and had to be treated at the district court's medical station. See more: Analysis of Ms. Hien's character in the story "A Hanoian" by writer Nguyen Khai. A few days later, when the wounds The wound on his face had healed. In the district court room, Phung witnessed the scene of Judge Dau meeting a pock-marked fishing boat woman. You heard her story. At first, she was cowering and afraid, only daring to find a corner of the wall to sit. When the judge invited her, she only dared to gingerly sit on the edge of the rattan chair and tried to shrink herself. When she heard the judge ask, "Have you thought it through?", she looked up at Dau and then looked down. She looked at Dau and then clasped her hands and bowed repeatedly: "I bow to the judge... You can arrest me, you can punish me, you can imprison me, don't force me to leave him...". Sitting in the room, Phung felt so stuffy, he quickly lifted the curtain and walked out. The fishing woman suddenly saw it and kept shaking and turning as if stung by ants. Moments later, hearing the judge say that the court's principle is to call for harmony, the fishing boat woman, from her initial bewildered expression, suddenly exclaimed in an urgent voice: "Thank you guys..." . With different gestures and different language, the fishing boat woman told about her life and her situation. When I was young, I was from a well-off family in the street. After a bout with smallpox, the mites were pitted; No one will marry an ugly girl. She got pregnant with the son of a fisherman. Her husband at that time, although rough-tempered, was very gentle and never beat his wife. She smacked her lips and talked about giving birth to many children, many children, small boats. In the past, it was very difficult, especially during rough sea days, when husband and wife and children had to eat salted bones, sometimes for months at a time. Her husband fled to become a puppet soldier, so he became even more poor and miserable. Since the revolution, the suffering has been less. She said that fishing boat women give birth too often, everyone has a dozen or so children. Men on fishing boats are so miserable, they either drink alcohol or beat their wives. When her children were grown, she asked her husband that if they were beaten, they would take them ashore to fight. She said it like she confided: God created women to give birth to children, then raise them until they grow up, so they have to bear the suffering. There are also happy times, that is when husband and wife are in harmony, and that is when they sit and watch their children eat well. You are not women so you cannot know the hardships of a woman on a boat without a man. The women fishing on the boat need a man to support them when the sea is rough... See more: What are your thoughts on the following poem: "No one buries the sound of the fiddle like grass growing wild The moon's tears sparkled at the bottom of the well. (“Lor-ca's guitar” - Thanh Thao) Listening to the fishing boat woman, the Bao Cong of the coastal town became serious and full of thoughts. The fishing boat woman cried when she heard Phung ask about Phac. She said he was the child she loved the most; It was like stripping away the old man who once pleased her. Because she was afraid he would do something foolish to his father, she sent him to the forest to live with his grandfather. Even though he lives a happier life, he often runs away. He declared to the guys at the boatyard that as long as he was in the sea, his mother wouldn't be beaten... Vanmau.edu.vn
Kể lại truyện “Vợ nhặt” của nhà văn Kim Lân Gợi ý Anh cu Tràng ở xóm ngụ cư. Nhà nghèo, bố đã mất, mẹ đã già. Thân hình to lớn, vập vạp, bộ mặt thô kệch, hai con mắt nhỏ tí… Chưa có vợ, anh ta làm nghề kéo xe bò thuê. Cái đói đã tràn đến xóm ngụ cư này từ lúc nào. Người chết như ngả rạ. Những đoàn người bồng bế dắt díu nhau chạy đói xanh xám như những bóng ma. Thây người nằm còng queo bên đường. Không khí vẩn mùi gây của xác người. Tiếng quạ trên mấy cây gạo ngoài bãi chợ cứ gào lên từng hồi thê thiết. Giữa cái cảnh tối sầm lại vì đói khát ấy, một buổi chiều người trong xóm ngụ cư thấy Tràng dẫn về một người đàn bà. Người trong xóm thấy lạ, nhìn theo, bàn tán. Có người thở dài, có người thì thẩm hỏi nhau: “Ai đấy nhỉ? Hay là người dưới quê bà cụ Tứ mới lên? Hay là vợ anh cu Tràng?"… Có người lo xa, cất tiếng: “Ôi chao! Giời đất này còn rước cái của nợ đời về…". Tràng đi trước, phớn phở, tủm tỉm cười, cặp mắt sáng lên lấp lánh. Thị cắp cái thúng đi sau, có vẻ rón rén, e thẹn. Bọn trẻ con gào lên: “Anh Tràng ơi! Chông vợ hài”. Tràng bật cười, còn thị thì có vẻ khó chịu lắm! Hai người đi về cuối xóm, lặng lẽ rẽ xuống một con đường nhỏ, sâu thăm thẳm, luồn giữa hai bờ tre cao vút. Tràng hình như quên hết những cảnh sống ê chề, tăm tối hằng ngày… Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt Tràng. Thị bỗng hỏi: “Sắp đến chửa. Nhà có ai không?…”. Tràng chợt giơ cái chai con vẫn cầm lăm lăm một bên tay lên khoe: “Dầu tối thắp đây này”. Thị nói: “Sang nhỉ. Hoang nó vừa vừa chứ”. Tràng nói đùa một câu “Vợ mới vợ miếc cũng phải cho nó sáng sủa một tí chứ, chẳng nhẽ chưa tối đã rúc vào ngay…”, liền bị thị mắng yêu là “khỉ gió", và phát đánh đét vào lưng hắn, khoặm mặt lại. Tràng thích chí ngửa cổ cười khanh khách.Xem thêm: Đức tính mà anh (chị) quý nhất? Thị lẳng lặng theo Tràng bước vào cái nhà vắng teo, rúm ró trên mảnh vườn lổn nhổn những búi cỏ dại, Tràng xàm xăm thu dọn niêu bát, xống áo vứt bừa bãi trên giường, mặt đất. Thị cười nhạt nhẽo. Tràng đon đả mời ngồi, cả hai cùng ngượng nghịu. Thị ngồi mớm ở mép giường, mặt bần thần, hai tay ôm khư khư cái thúng. Tràng tủm tỉm cười, nhìn thị, nghĩ bụng, chỉ tầm phơ tầm phào đâu có hai bận ấy thế mà thành vợ thành chồng… Tràng nhớ lại, hôm ấy vừa kéo xe thóc vào dốc tỉnh, anh hò một câu cho đỡ mệt: “muốn ăn cơm trắng mấy giò này – Lụi đây mà đẩy xe bò với anh, nì", thì có mấy cô gái cười như nắc nẻ, đẩy vai một cô ả ra với hắn. Thị cong cớn: "Này, nhà tôi ơi, thật hay nói khoác đấy?”. Thị ton ton chạy lại đẩy xe cho Tràng. Thị liếc mắt cười tít. Tràng thích lắm. Lần thứ hai, Tràng vừa trả hàng xong đang ngồi uống nước ở ngoài cổng chợ tỉnh, thì thị ở đâu sầm sầm chạy đến, sưng sỉa nói: “Điêu! Người thế mà điêu! Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống thế mà mất mặt". Thị rách rưới quá, áo quần như tổ đỉa, gầy sọp hẳn đi… Một lúc sau, Tràng nhớ ra rồi. Toét miệng cười, Tràng đon đả mời: “Này hằng ngồi xuống ăn miếng giầu đã”. Nghe thị nói có ăn gì thì ăn, chả ăn giầu, Tràng vỗ vỗ vào túi khoe: "Rích bố cu”.Cặp mắt sáng lên, thị đon đả: “Ăn thật nhá!”. Thị ngồi sà xuống, cắm đầu ăn một chặp bốn bát bánh đúc liền… Ăn xong, thị cầm dọc đôi đũa quệt ngang miệng, thở: “Hà, ngon! Về chị ấy thấy thụt tiền thì bỏ bố”. Nghe Tràng nói: “làm đếch gì có vợ”…thế là thị theo Tràng ngay. Tràng hơi chợn, nhưng rồi hắn tặc lưỡi một cái "Chậc, kệ!”. Tràng dẫn thị vào chợ tỉnh, bỏ tiền ra mua cho thị một cái thúng con đựng vài thứ lặt vặt; hai người ra hàng cơm đánh một bữa thật no nê rồi cùng đấy xe bò về…Xem thêm: “Bài hát nhà tranh bị gió thu phá nát” của Đỗ Phủ chứa chan tình yêu thương con người... Hãy phân tích bài thơ để chứng minh ý kiến trên Tràng đang bâng khuâng nhớ lại, thì bà cụ Tứ đã về. Bà húng hắng ho. Bà loạng choạng đi vào. Tràng lật đật chạy ra đón. Nghe Tràng nói đợi u nóng cả ruột, bà nhìn vào trong nhà, ngạc nhiên thấy một người đàn bà đang đứng ngay đầu giường thằng con mình. Thị cất tiếng chào. Bà lập cập bước vào nhà khi nghe được thị cất tiếng chào lần nữa: “U đã về ạ!”. Bà băn khoăn ngồi xuống. Thị ngỡ bà đã già lão, điếc lác… Nghe Tràng nói, bà cúi đầu nín lặng. Người mẹ già nghèo khổ hiểu ra biết bao cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương… Bà nhìn thị và nghĩ: “Người ta có gặp bước khó khăn, đói khổ khổ này, người ta mới lấy đến con mình. Mà con mình mới có được vợ”. Bà nhẹ nhàng nói với "nàng dâu mới”: “Ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau, u cũng mừng lòng… ”. Nghe mẹ nói, Tràng thở phào một cái, ngực nhe hẳn đi. Sau đó, bà cụ Tứ nói với con dâu về gia cảnh mình, khuyên hai con sống hòa thuận. Tràng đánh diêm đốt đèn lên. Giữa sự im lặng của đôi vợ chồng mới, có tiếng ai hờ khóc ngoài xóm lọt vào tỉ tê lúc to lúc nhỏ. Tràng giục thị đi ngủ, liền bị thị giơ tay củng vào trán hắn: “Chỉ được cái thế là nhanh. Dơ!”.Tràng cười khì khì, vươn cổ thổi tắt phụt ngọn đèn.Xem thêm: Phân tích giá trị thẩm mĩ của đoạn thơ sau: "Bom Mĩ giội, nhà bà tôi bay mất đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn" (“Đò Lèn" - Nguyễn Duy) Sáng hôm sau, bà mẹ chồng và nàng dâu dậy sớm, quét dọn thu xếp nhà cửa, từ trong nhà ra ngoài sân, ngoài ngõ trông thật quang quẻ, sạch sẽ. Tràng dậy muộn, anh cảm thấy yêu hơn ngôi nhà mình, anh nghĩ về bổn phận phải lo lắng cho vợ con. Tràng thấy thị khác hẳn, rõ ràng là người đàn bà hiền hậu, đúng mực, Bà cụ Tứ rạng rỡ hẳn lên. Bữa cơm đón nàng dâu mới chỉ có muối ăn với cháo. Cháo cám đắng chát nhưng người mẹ già bảo là chè khoán ngon đáo để. Bà cụ Tứ nói toàn chuyện vui, chuyện sau này. Bỗng tiếng trống đốc sưu dội lên dồn dập. Đàn quạ bay vù lên thành những đám mây đen. Bà cụ Tứ khóc. Thị nói về chuyện ở mạn Thái Nguyên, Bắc Giang, người ta phá kho thóc của Nhật chia cho người đói. Tràng hỏi vội: "Việt Minh phải không?”, rồi anh bần thần nhớ lại cảnh những người đói ầm ầm kéo nhau đi trên đê Sộp, đằng trước có lá cờ đỏ to lắm. Vanmau.edu.vn
Retelling the story "The Picked Wife" by writer Kim Lan Suggest Trang's brother lives in the neighborhood. The family is poor, the father is dead, the mother is old. Big, bulky body, rough face, two tiny eyes... Unmarried, he worked as a hired cart puller. When did hunger spread to this neighborhood? Dead people are like straw. Groups of people carrying each other and running around were as pale as ghosts. Dead bodies lay crumpled on the side of the road. The air smelled of human corpses. The sound of crows on the rice plants outside the market kept screaming in pain. In the midst of that dark scene of hunger and thirst, one afternoon people in the neighborhood saw Trang leading a woman home. People in the neighborhood found it strange, looked and talked. Some people sighed, others asked each other: "Who is it?" Or is it someone from Mrs. Tu's hometown who just came up? Or is it Mr. Trang's wife?"... Someone was worried and said: "Oh my! This world still brings back the debt of life...". Trang walked ahead, excited, smiling, his eyes shining brightly. She stole the basket and followed behind, seemingly gingerly and shyly. The children screamed: "Brother Trang! Funny wife husband". Trang burst out laughing, but Thi looked very uncomfortable! The two of them walked to the end of the hamlet, quietly turning down a small, deep road, passing between two tall bamboo banks. Trang seemed to forget all the miserable, dark scenes of daily life... Something new, very strange, it hugged and caressed all over Trang's skin. Thi suddenly asked: "I'm about to get pregnant. Is anyone home?…”. Trang suddenly raised the bottle she was still holding in one hand and showed off: "Here's the dark oil." Thi said: “It's so classy. Hoang, it's just right." Trang jokingly said, "The new wife should let her be a little brighter. Shouldn't she be snuggling in before it's dark...", then she scolded him as a "monkey" and slapped him on the back. With a frown on her face, Trang tilted her head back and laughed. See more: The virtue that you value most? Thi quietly followed Trang into the deserted house, huddling in the garden full of tufts of weeds. Trang Sam tidied up the pots and bowls, threw clothes haphazardly on the bed and the ground. Trang smiled blandly and invited her to sit, both of them sat awkwardly on the edge of the bed, their faces looking blank, their hands clasped Holding the basket, Trang smiled, looked at her, and thought to herself, it's not like two people can become husband and wife... Trang remembers, that day as he pulled the rice cart into the province's slope, he chanted a sentence to relieve his fatigue: "I want to eat some white rice with these spring rolls - Come over here and push the cart with me, nya", a few girls laughed like naggingly, she pushed a girl's shoulder away from him. Thi curled up: "Hey, my wife, are you really bragging?". Thi trotted back to push Trang's cart. Thi glanced and smiled. Trang likes it very much. The second time, Trang had just finished returning the goods and was sitting outside the gate of the provincial market drinking water, when the lady suddenly ran up from somewhere, sullenly saying: "Die! People like that are crazy! That day, I lost face when I sneaked up on my appointment like that." She was so ragged, her clothes were like a nest of leeches, she was completely skinny... After a while, Trang remembered. With a wide smile, Trang invited: "Hey Let's sit down and eat a piece of rich food first." Hearing her say that she can eat whatever she wants, not eating rich food, Trang patted her bag and boasted: "Rich dad cu." Her eyes lit up and she said: "Really eat!" . She sat down and ate four bowls of Banh Duc at once... After eating, she held her chopsticks across her mouth and breathed: "Ha, delicious!" When she came back, she saw that she was taking money and left her father." Hearing Trang say: "I don't have a wife"... so she immediately followed Trang. Trang was a bit hesitant, but then he clicked his tongue, "Tch, never mind!". Trang led her to the provincial market, spent money to buy her a small basket to hold a few small things; the two of them went to the restaurant to have a real meal. When you're full, the ox cart returns... See more: "The song of the cottage destroyed by the autumn wind" by Do Phu is filled with love for people... Let's analyze the poem to prove the above opinion Trang is feeling sad. As soon as she remembered, Mrs. Tu came home. She coughed and staggered in. Trang hurriedly ran out to greet him. Hearing Trang's words, her stomach turned sour. She looked inside and was surprised to see a man She was standing right at the head of her son's bed. She said hello. She quickly walked into the house when she heard him say hello again: "U're back!" She sat down nervously old, deaf... Hearing Trang's words, she bowed her head and remained silent. The poor old mother understood so many things, both sorrowful and pitiful... She looked at her and thought: "People have difficulties and are hungry." Only through this suffering will people marry their children. Only their children can get a wife." She gently said to her "new daughter-in-law": "Yes, well, you two are destined to be together, I'm happy too..." Listening to her mother, Trang breathed a sigh of relief, her chest bared completely. After that , Mrs. Tu told her daughter-in-law about her family situation, advising her two children to live in harmony. Trang struck a match and lit the lamp. Amid the silence of the new couple, a sound of someone crying outside the neighborhood came loudly When he was a child, Trang urged her to go to sleep, and she raised her hand and slapped him on the forehead: "That's just dirty!" Trang laughed and stretched her neck to blow out the lamp. See more: Price analysis Aesthetic value of the following poem: "American bombs, my grandmother's house was blown away, Song Bay temple was blown away, all holy temples and Buddhist temples were gone, my grandmother went to sell eggs at Len station" ("Do Len" - Nguyen Duy) The next morning, the mother-in-law and daughter-in-law got up early, cleaned and arranged the house, from inside the house to the yard and outside, it looked so bright and clean. Waking up late, he felt more in love with his house and thought about his duty to take care of his wife and children. Trang saw that she was completely different, clearly a kind and proper woman, Mrs. Tu brightened up. The meal to welcome the new bride consisted of only salt and porridge. The bran porridge was bitter, but the old mother said it was delicious. Old lady Tu talked about happy things, about the future. Suddenly, the sound of drums resounded loudly. Crows flew up into dark clouds. Mrs. Tu cried. She talked about the story in Thai Nguyen, Bac Giang, where people destroyed Japanese rice warehouses to give to the hungry. Trang quickly asked: "Viet Minh, right?", then he absent-mindedly remembered the scene of hungry people noisily marching on the Sop dike, in front of a huge red flag. Vanmau.edu.vn
Kể lại truyện “Đất” của Anh Đức Gợi ý Hôm hai mươi tám Tết, chú Bảy cán bộ Mặt trận trở lại Xẻo Đước, mang theo một số tiền tương đương với chiếc xuồng do cơ quan xuất cho để hoàn lại ông Tám. Chú nhớ lại cách đây mấy năm, hồi Xẻo Đước còn là “ấp chiến lược” của địch. Trong bóng tối, ông Tám ôm chầm lấy chú giữa lúc tụi tự vệ hương thôn mới đi tuần qua. Tiếng chó sủa ran… Sau khi nghe trình bày chuyện mượn xuồng, ông Tám nói ngay: “Được, được, cứ việc lấy đi!”. Giữa đêm trừ tịch năm đó, chú Bảy và Định vượt khỏi Xẻo Đước trên chiếc thuyền xuồng của ông Tám. Dọc đường, trong lúc tìm quai chèo, họ phát hiện ra sau lái xuồng còn có bốn đòn bánh tét lớn còn ấm và hai gói trà “Thiết La Hán”. Gia đình ông Tám là một gia định quyết không rời bỏ Đảng và Cách mạng, ông Tám ngót bảy mươi, là người duy nhất ờ Xẻo Đước còn để đầu tóc. Ông là người đầu tiên tới Xẻo Đước khấn đất, ông có cái mũi tinh nhạy, cả con người ông toát ra mùi vị của rừng nê địa. Ông Tám là một cuốn trong bộ sử biên niên của xứ U Minh Hạ này. Xẻo Đước hôm nay huyên náo hẳn lên. Tiếng cười nói của mấy thím mấy chị cười cười nói nói ở dưới bến, tiếng múa hát của các em túm tụm trên bờ. Lò bún ồn ào. Khói ấm bốc lên ở các mái nhà. Dây thép gai vây kín lấy xóm làng. Một lấm biển với dòng chữ “Quyết tử giữ làng” cắm ở ven sông. Bước vào nhà, người mà chú Bảy gặp đầu tiên không phải là ông Tám mà là anh Hai Cần, con của ông và một số anh em du kích. Họ đang ngồi quây quần trên bộ ván giữa, ăn uống, súng ống để bên cạnh. Anh Hai Cần kêu lên một tiếng, rồi nhảy từ trên bộ ván xuống và la: “Trời ơi, chú Bảy…Trời đất, chú đâu đi đâu mà đi biệt Xẻo Đước mấy năm nay vậy chú Bảy?”. Nghe hỏi về ông Tám, anh Hai Cần đứng sững rồi buông thõng: “Ba tôi chết rồi!” Chú Bảy nghe vậy rồi chưng hửng đứng lặng.Xem thêm: Phân tích bài thơ Tự Tình của Hồ Xuân Hương Đều là người quen cũ, họ kéo chú Bảy ngồi xuống nhậu chơi vài li. Chú Bảy nhìn những tăm rượu trào lên trong li, thẫn thờ nghĩ tới ông Tám… Bừa tiệc rượu nhỏ đêm cuối năm kéo dài không lâu. Chị Hai Cần đi họp phụ nữ. Anh em du kích lần lượt xách súng đi bám lộ, đi gác. Còn lại hai người, chú Bảy hỏi về cái chết của bác Tám; anh Hai Cần lặng thinh, lát sau mới chậm rãi cho biết. Ba tôi mất hồi năm ngoái, chú Bảy à. Dạo ấy, bọn giặc kéo tới đóng đồn, chúng ráo riết dồn bà con vô ấp chiến lược. Năm lần bảy lượt bị giặc o ép, ông đều kiếm cách lướt qua hết! Ông dặn vợ con: “Nhà mình ở đầu xóm mà núng thế thì không làm gương được cho lối xóm!”. Nhà ông Tám không động đậy, cả xóm cũng không nhúc nhích. Bọn lính bót gặp ông Tám đều ngán. Một lần, bọn lính kéo tới đòi dỡ nhà, ông Tám đem cây mác mài bén ngót ra phóng cắm giữa nhà và nói cho chúng biết hễ chú nào leo lên rút một cọng lá tôi chém cho coi. Bọn lính bó tay kéo về. Thằng quận trưởng Sông Đốc tức lắm, cách chức tên đồn trưởng Xẻo Đước, cử thằng Đởm, chánh cống ác ôn về thay. Thằng Đởm tuyên bố: “Tôi không lùa được dân Xẻo Đước thì tôi chết sao?” Mới tới ngày hôm trước, hôm sau nó đã kéo lính tới, ập xộc vô nhà ông Tám. Ông Tám vẫn điềm tĩnh ngồi trên bộ ván giữa nhà. Anh Hai Cần luôn đứng sát bên cạnh ba mình. Vô tới sán, thằng Đớm đã nổ súng, ké miệng thổi phù phù vô cây nòng 12, rồi thết: “Ai là chủ nhà đây?”. Ông Tám bảo thằng Đởm đĩnh đại cho một chút. Hắn giục ông Tám cụ bị đồ đạc đi, rồi ngồi lên ván, trẻo ngoẻy chân, đốt thuốc thơm hút. Hắn đắc chí ngó mấy lên lính.Xem thêm: Đọc sách có lợi gì? Trong các loại sách em thích nhất loại sách nào? Đọc như thế nào thì có lợi? Ông Tám mở tủ thờ lấy cái áo dài bằng xuyến đen ra mặc; chiếc áo ông chỉ mặc khi có giỗ kị. Ông mặc áo, thong thả vuốt từng nếp nhăn trên áo. Ông xổ đầu tóc, rút mấy nén nhang. Ông sai anh Hai Cần đốt đèn lên. Ông thắp nhang rồi quỳ xuống trước bàn thờ, lầm rầm khấn: “Thưa ông bà, cha mẹ, thưa các hương hồn liệt sĩ, nhà cửa đất đai đây làcủa ông bà, cha mẹ và cách mạng đã tạo lập cho con. Bữa nay, người ta tới ép buộc con phải bỏ đi. Con không thể phụ bạc công ơn cha mẹ, công ơn cách mạng. Vậy con xin chết cho cha mẹ ngó thấy. Khấu đầu xin cha mẹ và các vị chứng miêng cho…”. Thẳng Đởm la lên: “Ông già câm miệng!”. Ông Tám cũng vừa khấn xong. Ông bước tới góc nhà chụp cây mác, rồi quay phắt tới trước mặt tháng Đởm, hỏi mấy người muốn gì? Thằng Đởm xanh mạt. Nó chĩa thẳng khẩu súng côn 12 vào ngực ông Tám. Ông Tám cũng chĩa mũi mác nhọn hoắt về phía thằng ắc ồn. Anh Hai Cần vớ ngay cây búa bửa củi giấu sau cánh cửa. Bọn lính lên đạn rốp rốp. Ông Tám nhích mũi mác tới. Thằng đồn trưởng lui lại, rồi tay nó run lẩy bẩy. Nó gặc mạnh nòng súng, một phát súng đã nổ đùng. Một dòng máu chảy ra trên mặt ông Tám, nhưng ông vẫn chĩa mũi mác xông tới. Thằng giặc lùi, rồi buông rơi khẩu súng, hoảng hốt rú lên, quay người bỏ chạy. Tức thì lưỡi búa trong tay anh Hai Cần bay theo, cắm phập vô gáy thằng ác ôn. Nó kêu "trời ơi” rồi té sấp, hai tay vã xuống nền nhà…Xem thêm: Hãy viết một đoạn văn ngắn (3, 4 câu) kể về một lần em chăm sóc mẹ ốm Anh Hai Cần cúi xuống đỡ người cha thân yêu đã tắt thở. Anh cùng không chém bọn lính. Chợt một người lính cầm ngọn mác của ông Tám đưa cho anh và bảo: “Chạy trốn đi, để đây tụi tôi tính ”. Anh Hai Cần liền cầm cây mác lao ra vườn. Mấy tên lính la lên: “Tụi bây ơi, thằng già nó chém chết ông trung úy rồi!”. Một tháng sau, anh Hai Cần mới bị giặc bắt, nhưng bọn chúng không nghi anh đã chém chết tên đồn trưởng, trừ mấy người lính kia. Sau cái chết của ông Tám, dân Xẻo Đước vẫn không ai chịu dời đi, bọn giặc đưa dây thép gai tới rào làng biến thành ấp chiến lược. Bà con liên tục bứt nài tháo ống cả chục lần. Sau đó, anh em bộ đội kéo về, ém quân ngay trong ấp. Ta nổ súng. Bọn giặc đứa thì bị bắn gục, đứa thì đầu hàng. Bốt giặc bị phá tanh banh. Ấp chiếc lược về mình thì mình xài; không thèm phá… Gần lúc năm cũ đã đi qua. Và một năm mới đến. Anh Hai Cần rót rượu tràn ra li. Anh uống cạn, chằm chằm nhìn ra bóng tối. Bóng anh in trên vách bất động. Chú Bảy bồi hồi thắp nén nhang lên bàn thờ ông Tám, rồi chắp tay vái. Trong mùi nhang toả lên, chú tưởng như còn nghe tiếng khấn nguyền của ông Tám và tiếng rú “trời ơi" của thằng đồn trưởng ác ôn. Vanmau.edu.vn
Retelling the story "Land" by Anh Duc Suggest On the twenty-eighth day of Tet, Uncle Bay, a Front officer, returned to Xeo Duoc, bringing with him an amount of money equivalent to the boat given by the agency to repay Mr. Tam. He remembered a few years ago, when Xeo Duoc was still a "strategic hamlet" of the enemy. In the darkness, Mr. Tam hugged him while the village self-defense group just patrolled. The sound of a dog barking... After hearing the story about borrowing the canoe, Mr. Tam immediately said: "Okay, okay, just take it!". In the middle of the night of death that year, Uncle Bay and Dinh left Xeo Duoc on Mr. Tam's canoe. Along the way, while looking for the oar handle, they discovered that behind the canoe there were four large, warm banh tet poles and two packets of "Thiet La Han" tea. Mr. Tam's family is a family that is determined not to leave the Party and the Revolution. Mr. Tam is almost seventy and is the only person in Xeo Duoc who still has hair. He was the first person to come to Xeo Duoc to pray to the land. He had a sharp nose, and his whole being exuded the scent of the neem forest. Ong Tam is a book in the annals of history of this land of U Minh Ha. Xeo Duoc is quite noisy today. The laughter of the aunts and sisters laughing and talking at the wharf, the dancing and singing of the children gathered on the shore. The noodle oven is noisy. Warm smoke rose from the rooftops. Barbed wire surrounds the village. A sign with the words "Determining to protect the village" is posted along the river. Entering the house, the first person Uncle Bay met was not Mr. Tam but Mr. Hai Can, his son, and some guerrilla brothers. They were sitting around on the middle deck, eating and drinking, guns next to them. Mr. Hai Can cried out, then jumped down from the board and shouted: "Oh my god, Uncle Bay... Oh my god, where have you been, where have you been away from Xeo Duoc these past few years, Uncle Bay?". Hearing about Mr. Tam, Mr. Hai Can stood still and then let out: "My father is dead!" Uncle Bay heard that and stood there in shock. See more: Analysis of Ho Xuan Huong's Tu Tinh poem They were all old acquaintances, so they pulled Uncle Bay to sit down and have a few drinks. Uncle Bay looked at the bottles of wine rising in the glass, absent-mindedly thinking of Mr. Tam... The small wine party at the end of the year didn't last long. Ms. Hai Can went to a women's meeting. The guerrillas took turns carrying guns to stay on the road and guard. The remaining two people, Uncle Bay asked about Uncle Tam's death; Mr. Hai Can was silent, then slowly spoke. My father passed away last year, Uncle Bay. At that time, the enemy came to set up a station, and they urgently herded people into the strategic hamlet. Five times seven times, he was pressured by the enemy, and he found a way to escape them all! He told his wife and children: "If our house is at the beginning of the village, if we are so shy, we cannot set an example for the neighborhood!". Mr. Tam's house did not move, nor did the whole neighborhood move. The soldiers were bored when they met Mr. Tam. One time, the soldiers came to demolish the house. Mr. Tam brought out a sharp sharpened spear, planted it in the middle of the house and told them that if anyone climbed up, I would cut a leaf. The soldiers gave up and pulled back. The Song Doc district chief was very angry, dismissed the chief of the Xeo Duoc station, and appointed the evil chief of tribute, Dam, to replace him. Dam declared: "If I can't drive the Xeo Duoc people, will I die?" Just arrived the day before, the next day it brought soldiers and rushed into Mr. Tam's house. Mr. Tam is still calmly sitting on the plank in the middle of the house. Mr. Hai Can always stands next to his father. When he arrived, Dom opened fire, blew into the 12-gauge barrel, and then said: "Who is the owner of the house?". Mr. Tam told the brave Dom to give him a moment. He urged Mr. Tam to pack his belongings, then sat on the board, wriggled his legs, and lit a cigarette to smoke. He proudly looked at the soldiers. See more: What are the benefits of reading books? Which type of books do you like best? How is reading beneficial? Mr. Tam opened the altar cabinet and took out a black ao dai to wear; The shirt he only wore when there was a death anniversary. He put on his shirt, leisurely smoothing each wrinkle on his shirt. He straightened his hair and pulled out some incense sticks. He ordered Hai Can to light the lamp. He lit incense and knelt down in front of the altar, mumbling a prayer: "Dear grandparents, parents, dear martyrs' souls, this house and land belong to my grandparents, parents and the revolution that was created for me. Today, people came to force me to leave. I cannot betray my parents' gratitude or the revolution's gratitude. So I will die so my parents can see. I bow my head and ask my parents and elders to testify...". Straight Dam shouted: "Old man, shut up!". Mr. Tam has just finished praying. He walked to the corner of the house, grabbed the spear, then turned around to face Dom month, asking what you guys wanted? Dum is pale. He pointed the 12-gauge gun straight at Mr. Tam's chest. Mr. Tam also pointed his sharp spear at the noisy guy. Mr. Hai Can immediately grabbed a wood-chopping hammer and hid it behind the door. The soldiers reloaded their bullets. Mr. Tam moved his spear forward. The police chief stepped back, his hands shaking. He clicked the gun barrel hard, and a shot went off. A stream of blood flowed down Mr. Tam's face, but he still pointed his spear and rushed forward. The enemy backed away, then dropped the gun, howled in panic, turned and ran. Immediately, the hammer blade in Mr. Hai Can's hand flew and crashed into the back of the villain's neck. He cried "Oh my god" then fell face down, both hands falling to the floor... See more: Write a short paragraph (3, 4 sentences) about a time when you took care of your sick mother. Mr. Hai Can bent down to help his close father. He stopped breathing. He did not attack the soldiers. Suddenly, a soldier held Mr. Tam's spear and said, "Run away, we will figure it out." Mr. Hai Can immediately took the spear and rushed into the garden . The soldiers shouted: "Guys, the old man has killed the lieutenant!". A month later, Mr. Hai Can was captured by the enemy, but they did not suspect that he had killed the station chief, except for the other soldiers. After Mr. Tam's death, the people of Xeo Duoc still refused to leave. The enemy brought barbed wire to fence the village and turned it into a strategic hamlet. People kept trying to remove the tube dozens of times. After that, the soldiers pulled back and hid their troops right in the hamlet. I opened fire. Some of the enemy soldiers were shot down, others surrendered. The enemy's boots were destroyed. If I bring the comb home, I will use it; don't bother to destroy... It's almost time for the old year to pass. And a new year comes. Mr. Hai Can poured wine into the glass. He drank it all, staring out into the darkness. His shadow on the wall remained motionless. Uncle Bay nervously lit incense sticks on Mr. Tam's altar, then clasped his hands and bowed. In the smell of incense, he thought he could still hear Mr. Tam's prayers and the screams of "oh my god" from the evil police chief. Vanmau.edu.vn
Kể lại trận chiến ác liệt mà em đã học, đã nghe kể hoặc đã xem phim. Hướng dẫn Năm nay theo gia đình đi du lịch, tôi được dự lễ kỷ niệm 40 năm Huyền thoại Ngã ba Đồng Lộc đã được tổ chức từ 16-24/7/2008 bằng một chương trình hoành tráng, tôn nghiêm. Được về dự tôi mới được hồi tưởng lại trận chiến ác liệt mà năm đó những người thanh niên xung phong đã làm nên lịch sử. Những nhân chứng sống của cuộc chiến đã bắt đầu hồi tưởng lại trận chiến năm ấy. Mùa thu năm 1968, từ Thạch Hà ra Hồng Lĩnh, máy bay Mỹ đánh phá ác liệtngày đêm. Quốc lộ 1A bị tắc nghẽn, hệ thống cầu cống bị máy bay địch phá hủy hoàn toàn. 130 chiếc xe chở xăng dầu vào Nam bị tắc lại ở phía Nam huyện Can Lộc, do cầu Dà bị cắt đứt. Đoàn xe phải tấp vào làng Hạ Lôi, xã Tiến Lộc. Trước hoàn cảnh đó, Bộ Chính trị, Bộ Giao thông Vận tải cùng với Ban đường bộ giao thông của tỉnh Hà Tĩnh đưa ra quyết định bất ngờ: Chia làng Hạ Lôi ra làm đôi. Sáng ngày 13/8/1968, sau khi tiếp thu mệnh lệnh từ cấp trên, ban lãnhđạo xã tiến hành họp dân, với khẩu hiệu: xe chưa qua là nhà không tiếc. Sau đó các công tác như bố trí người già, trẻ em đến chỗ an toàn, tất cả các lực lượng được tập trung khẩn trương để chuẩn bị phá nhà, mở đường cho cho xe qua. Cả làng hưởng ứng rất nhiệt tình, ai có gì là mang ra góp sức. Nhà dỡ đến đâu thì các lực lượng công binh, thanh niên xung phong làm đường đến đó. Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, 130 ngôi nhà đã được tháo dỡ, đường xe đã mở xong. Đến 3 giờ sáng, con đường xuyên qua làng đã hoàn tất. Chiếc xe đầu tiên đã lăn bánh đến phà và qua cầu an toàn. Để bảo vệ bí mật và che mắt địch, bộ phận dân quân và nhân dân Hạ Lôi bắt khum những ngọn tre lại với nhau, làm ngụy trang. Con đường chạy trong làng được giữ bí mật cho đến ngày ngừng bắn. Xem thêm: Bình luận câu tục ngữ Ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Trong một đêm, người dândời, dọn 130 nóc nhà, làm đường cho 130 xe chở hàng ra tiền tuyến, Ban đảm bảo giao thông tỉnh đặt tên làng Hạ Lôi là làng K130. Thế mà, nay tên làng từ thời chiến đang còn, con đường thời chiến lại không. Vừa kể lại trận chiến người kể lại đi theo những dấu tích còn xót lại. Mỗi dấu tích lại hiện lên một nét bùi ngùi xúc động, xúc động vì mình may mắn sống xót, xúc động vì những đồng đội đã hi sinh để mình được sống, được hưởng cuộc sống tươi đẹp hôm nay. Thời gian qua đi những dấu tích của chiến tranh đã không còn nguyên vẹn, nhưng nó sẽ còn nguyên trong tiềm thức của những nhân chứng, và những nhân chứng ấy đã kể lại cho tôi, cho thế hệ trẻ nghe và cảm nhận được sự ác liệt của chiến tranh, sự mất mát hi sinh mà cha ông ta đã đánh đổi, để chúng ta có cuộc sống này. Nghe rồi hành động, chúng ta hãy xây dựng và bảo vệ đất nước thêm giàu đẹp, xứng đáng với những gì mà cha ông đã tạo ra cho chúng ta. Nguồn:
Retell a fierce battle that you have learned about, heard about, or watched a movie about. Instruct This year, traveling with my family, I attended the 40th anniversary of the Legend of Dong Loc Junction, which was held from July 16-24, 2008 with a majestic and solemn program. When I returned, I was able to relive the fierce battle in which the young volunteers made history that year. Living witnesses of the war have begun to recall the battle that year. In the fall of 1968, from Thach Ha to Hong Linh, American planes attacked fiercely day and night. Highway 1A was clogged, the bridge system was completely destroyed by enemy aircraft. 130 trucks carrying gasoline to the South were blocked in the south of Can Loc district, due to the Da bridge being cut off. The convoy had to pull into Ha Loi village, Tien Loc commune. Faced with that situation, the Politburo, the Ministry of Transport together with the Roads and Traffic Committee of Ha Tinh province made a surprising decision: Divide Ha Loi village in half. On the morning of August 13, 1968, after receiving orders from superiors, the commune's leadership held a meeting with the people, with the slogan: If the car doesn't pass, the house won't regret it. After that, tasks such as arranging the elderly and children to a safe place, all forces were urgently gathered to prepare to demolish the house and open the way for vehicles to pass. The whole village responded enthusiastically, everyone who had something came forward to contribute. Wherever the house was demolished, engineering forces and young people volunteered to build a road there. In just a few hours, 130 houses were demolished and the road was opened. By 3 a.m., the road through the village was completed. The first car rolled to the ferry and crossed the bridge safely. To protect the secret and hide from the enemy, the militia and people of Ha Loi tied bamboo shoots together to act as camouflage. The road running in the village was kept secret until the day of the ceasefire. See more: Comment on the proverb When eating fruit, remember the person who planted the tree. In one night, people moved and cleared 130 roofs, built roads for 130 vehicles carrying goods to the front line, the Provincial Traffic Assurance Committee named Ha Loi village K130 village. However, now the village name from the wartime remains, and the wartime road remains Are not. While recounting the battle, the narrator followed the remaining traces. Each trace shows a touch of sadness and emotion, emotional because I was lucky to survive, emotional because my comrades sacrificed so I could live and enjoy this beautiful life today. As time passes, the traces of war will no longer be intact, but they will remain intact in the subconscious of the witnesses, and those witnesses told me, for the younger generation to hear and feel the The brutality of war, the loss and sacrifice that our ancestors sacrificed so that we can have this life. Listen and then act, let's build and protect our country to be richer and more beautiful, worthy of what our ancestors have created for us. Source:
Kể lại trận thi đấu thể thao ở trường em Hướng dẫn Sáng thứ năm vừa qua, trường em tổ chức thi đấu cầu lông giữa lớp 5A và lớp 5B. Bầu trời buổi sáng xanh trong, gió thổi mát dịu. Trên sân rộng, nhà trường căng lưới trên hai trụ gỗ. Sân thi đấu được giới hạn bởi nét vẽ bằng vôi trắng xung quanh hai trụ lưới. Đấu thủ của lớp 5A mặc áo thun thể thao màu vàng. Đấu thủ của lớp 5B mặc áo thun màu xanh dương. Lớp 5A phát cầu. Quả cầu vút cao, bay qua lưới, đấu thủ áo xanh đỡ cầu đẹp mắt và đánh bổng qua khung lưới mở tỉ số cho lớp 5B. Khán giả học sinh hò reo cố vũ. Đấu thủ lớp 5A đỡ bóng đẹp không kém địch thủ nhưng vẫn chưa mở được tỉ số cho mình. Trận cầu căng thẳng, hồi hộp. Quả cầu bay vút qua lại, hai đấu thủ biểu diễn những màn đỡ cầu khéo léo, đẹp mắt. Phút cuối, đấu thủ lớp 5B thắng lớp 5A với tỉ số 15 – 14. Cả hai đội, đội thắng và đội thua đều cười đùa vui vẻ. Một hồi kẻng vang lên gọi học sinh vào lớp nhưng các bạn đều nấn ná quanh hai đấu thủ để khen ngợi: “Các anh đỡ cầu đẹp thật.Thật là một trận đấu đẹp”. Đấu thủ của lớp 5A quàng vai đầu thủ của lớp 5B: “Tớ sẽ “phục thù”, hẹn lần khác nhé!”, Trận cầu lông hào hứng kết thúc trong không khí cởi mở, thân mật. BÀI LÀM 2 Chiều hôm qua, trên sân bóng nhà trường, trận thi đấu chung kết của khối lớp 5 diễn ra sôi nổi, hào hứng. Xem thêm: Từ xưa đến nay, cha ông ta luôn coi văn học là một thứ vũ khí chiến đấu mạnh mẽ và sắc bén. Em hãy làm sáng tỏ quan niệm đó Lớp 5/11 trang bị cho cầu thủ đội mình sắc áo trắng, số đỏ, quần màu đỏ nâu. Lớp 5/18 mặc áo màu vàng nghệ, quần màu xanh dương, nổi bật như cầu thủ thi đấu World Cup. Sau hồi còi, bóng được phát đi, hai đội đều vờn nhau chuyền bóng, Thế mạnh nghiêng về đội áo trắng khi mà đội áo vàng chưa dắt bóng được. Chờn vờn chuyền nhau một lát, cầu thủ đội áo vàng bất ngờ dẫn bóng tiến sâu vào sân địch và đá bổng bóng lao thẳng vào khung thành đối phương. Khán giả ồ lên reo hò, thích thú. Đội áo trắng chạy nhanh hơn và lần này dẫn bóng đều hơn, một cú đá xiên góc chọc vào khung thành đối phương cân bằng tỉ sô 1-1. Lúc này đã là phút thứ bốn mươi lăm của hiệp 1. Sang hiệp 2, trận đấu diễn ra gay cấn, áp đảo hơn nhưng chưa bên nào nâng tỉ số thì hồi còi đã chấm dứt trận đấu, khi mà đám khán giả nhí còn đang hò reo, cổ vũ. Trận bóng chưa thể kết thúc vì đây là trận chung kết. Đội lớp 5/11 được quyền đá penalty, thủ môn 5/18 cũng rất tài giỏi nhưng cú đá này đã nâng 5/11 lên hàng vô địch. Trận đấu kết thúc trong tiếng reo hò mừng rỡ của đội 5/11 và trong tiếng kêu tiếc rẻ của khán giả. Dù vậy, cầu thủ của hai đội đều vui và ôm lấy nhau cười đùa nắc nẻ. Bóng đá tuổi học sinh mà, các thầy cô giáo xoa đầu, vỗ vai cầu thủ của hai đội. Không khí thật thân tình, dễ mến. Nguồn: thêm: Em hãy tả quả bưởi mà em từng trông thấy hay nhất
Tell me about a sports competition at your school Instruct Last Thursday morning, my school organized a badminton competition between class 5A and class 5B. The morning sky was clear blue, the wind blew coolly. On the large yard, the school stretches a net on two wooden posts. The playing field is limited by white lines around the two net posts. Class 5A competitors wear yellow sports t-shirts. Competitors of class 5B wear blue t-shirts. Class 5A sends out the shuttlecock. The ball soared high and flew over the net. The player in the blue shirt caught the ball beautifully and hit it through the net to open the score for class 5B. The student audience cheered and cheered. The Class 5A player caught the ball as well as his opponent but still could not open the score for himself. The match was tense and suspenseful. The ball soared back and forth, the two players performed skillful and beautiful shots of blocking the ball. In the last minute, the class 5B player won against class 5A with a score of 15 - 14. Both teams, the winning team and the losing team, laughed and joked happily. A gong rang out, calling the students to class, but they all lingered around the two players to praise: "You guys are really beautiful at supporting the bridge. What a beautiful match." The player of class 5A put his arm around the head of class 5B: "I will "revenge", see you another time!", The exciting badminton match ended in an open, intimate atmosphere. WORK 2 Yesterday afternoon, on the school soccer field, the final match of the 5th grade group took place enthusiastically and enthusiastically. See more: From ancient times until now, our ancestors have always considered literature to be a strong and sharp fighting weapon. Let me clarify that concept Class 5/11 equips their team's players with white shirts, red numbers, and red-brown pants. Class 5/18 wore saffron yellow shirts and blue pants, standing out like World Cup players. After the whistle, the ball was sent out, both teams tried to pass the ball to each other. The strength favored the white shirt team while the yellow shirt team could not dribble the ball. After playing around passing each other for a while, the player in the yellow shirt suddenly dribbled the ball deep into the opponent's field and kicked the ball straight into the opponent's goal. The audience burst into cheers and excitement. The white shirt team ran faster and this time dribbled the ball more evenly, an oblique kick into the opponent's goal equalized the score 1-1. At this time, it was the forty-fifth minute of the first half. In the second half, the match was more intense and overwhelming, but neither side had increased the score, so the whistle blew to end the match, while the small audience was still there. shouting and cheering. The football match cannot end yet because this is the final. The 5/11 grade team had the right to take a penalty kick, the 5/18 goalkeeper was also very talented, but this kick raised 11/5 to championship status. The match ended in the cheers of joy from the 5/11 team and in the cries of regret from the audience. However, the players of both teams were happy and hugged each other, laughing and joking. It's school age football, the teachers pat the heads and shoulders of the players of the two teams. The atmosphere is very friendly and welcoming. Source: more: Describe the best grapefruit you have ever seen
Đề bài: Viết một đoạn văn ngắn kể lại một trận thi đấu thể thao mà em có dịp xem Nhân ngày 26/3 vừa qua, tại sân vận động thành phố Thanh Hóa có tổ chức trận thi đấu bóng đá giữa hai đội trường Tiểu học Điện Biên 2 và trường Tiểu học Lê Văn Tám. Sau lời tuyên bố khai mạc trận đấu, hai đội lần lượt ra sân. Đội trường Tiểu học Lê Văn Tám mặc áo xanh quần đỏ, đội Tiểu học Điện Biên 2 mặc áo đỏ quần trắng. Hai đội làm thủ tục bắt tay nhau, chào khán giả. Tiếng còi của trọng tài vừa cất lên, hai đội đã lao vào cướp bóng. Đội trưởng Lê Văn Tám dẫn bóng rất hay, quả bóng đi lắt léo, luồn qua chân cầu thủ này, rồi đến cầu thủ khác khiến các cầu thủ Điện Biên 2 không thể nào lấy được bóng. Một cú sút cực mạnh bay vụt qua đầu thủ môn Điện Biên 2, lọt vào lưới. Thủ môn Điện Biên 2 lặng lẽ vào khung thành nhặt bóng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 1 – 0 nghiêng về đội trường Tiểu học Lê Văn Tám. Tiếng trống, tiếng còi, cờ hoa … của đội Lê Văn Tám vang dội. Nguồn Edufly Xem thêm: Kể về một cuộc đua xe đạp
Topic: Write a short paragraph recounting a sports match you had the opportunity to watch On March 26, at Thanh Hoa city stadium, a football match was held between the two teams of Dien Bien 2 Primary School and Le Van Tam Primary School. After the opening declaration of the match, the two teams took turns taking the field. Le Van Tam Primary School team wears blue shirts and red pants, Dien Bien 2 Primary School team wears red shirts and white pants. The two teams went through the procedures, shaking hands and greeting the audience. As soon as the referee's whistle blew, the two teams rushed to steal the ball. Captain Le Van Tam dribbled the ball very well. The ball dribbled through the legs of one player, then another, making it impossible for the Dien Bien 2 players to get the ball. A powerful shot flew past the head of Dien Bien 2 goalkeeper and into the net. Goalkeeper Dien Bien 2 quietly entered the goal to pick up the ball. The match ended with a score of 1 – 0 in favor of the Le Van Tam Primary School team. The sounds of drums, whistles, flags... of Le Van Tam team resounded. Source Edufly See more: Tell about a bicycle race
Đề bài: Em hãy kể lại tâm sự của cuốn sách giáo khoa bị bỏ quên Tôi là người bạn rất thân đối với tất cả các bạn học sinh. Bởi chỉ có tôi các bạn học sinh mới học được bài và làm bài tốt hơn. Nhưng theo thời gian tôi bị cũ đi hay bị rách đi nên có lẽ như vậy mà từ đó các bạn quên mất tôi là ai. Nhưng đọc đến đây tôi nghĩ bạn biết tôi là ai. Tôi chính là quyển sách. Tôi từng là một quyển sách giáo khoa Tiếng việt rất là đẹp đẽ và được bầy bán ở những hiệu sách lớn. Bình thường tôi nằm trên giá sách chờ các bạn học sinh đến mua và mang mình về làm bạn đồng hành trong suốt quá trình học tập. Một học có một người phụ nữ và một cô bé đến lấy và mang tôi về lúc đó tôi thấy vui và phấn khích lắm. Bởi lúc đó tôi thấy mình có ích mang kiến thức đến cho cô bé đó. Khi mới về tôi rất được nuông chiều bởi cô bé này rất cẩn thận và luôn giữ gìn tôi cho mới. Cứ thế hàng ngày tôi đều theo cô bé đến trường và từng trang sách của tôi là những kiến thức vô cùng phong phú cho cô bé. Nhưng thời giian cũng trôi rất nhanh khiến tôi bị cong mép, gấp mép và màu trang cũng cũ đi sau mỗi lần cô bé vô tình đánh nơi.Xem thêm: Cảnh vườn quê hiện lên thật đẹp nhưng lại thấm đượm nỗi buồn da diết bâng khuâng trong Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử. Phân tích bài thơ để chứng tỏ điều đó Vào một buổi sáng có một người bạn ở phía bạn cạnh ý hỏi cô chủ của tôi về việc cho bạn ấy mượn tôi. Nhưng có vẻ cô chủ không đồng ý nên hai người rằng co nhau khiến quyển sách bị rách làm đôi. Mặc dù mẹ cô bé đã dán tôi lại nhưng không còn được mới nên người phụ nữ đã mua cho cô quyển sách mới. Và tôi lại được đặt ở một góc khuất của giá sách và dần dần bị lãng quên.
Topic: Tell me about the story of a forgotten textbook I am a very close friend to all students. Because only with me can students learn and do better. But over time I get old or torn, so maybe that's how you forget who I am. But reading this I think you know who I am. I am the book. I used to be a very beautiful Vietnamese textbook and was sold in major bookstores. Normally I lie on the bookshelf waiting for students to come and buy me and take me home as a companion throughout the learning process. One class, a woman and a girl came to pick me up and bring me home. At that time, I felt very happy and excited. Because at that time I felt I was useful in bringing knowledge to that girl. When I first arrived, I was very pampered because this girl was very careful and always kept me looking new. Just like that every day I follow her to school and every page of my book is extremely rich in knowledge for her. But time also passed so quickly that I had curled edges, folded edges, and the color of the pages became old every time she accidentally touched the place. See more: The countryside garden scene appears beautiful but is imbued with a deep sadness. Khuong in This Vi Da Village by Han Mac Tu. Analyze the poem to prove it One morning, a friend next door asked my mistress if she could borrow me. But it seemed that the owner did not agree, so the two of them struggled together, causing the book to be torn in half. Even though her mother had glued it back together, it was no longer new, so the woman bought her a new book. And I was placed in a hidden corner of the bookshelf and gradually forgotten.
Đề bài: Em nhận được một món quà bất ngờ nhân dịp sinh nhật hoặc ngày lễ, ngày Tết. Hãy kể lại sự việc đó. Nhanh thật! Mới hôm nào mẹ tổ chức sinh nhật lần thứ 13 cho em mà quay đi quay lại, ngày mai là em tròn 14 tuổi rồi. Thỉnh thoảng ngắm bóng mình trong gương, em thấy có nhiều thay đổi. Chẳng lẽ cái anh chàng cao lêu nghêu, chân tay khẳng khiu, mặt lấm tấm trứng cá và trên mép loáng thoáng hàng lông tơ xanh xanh kia lại là mình ư? Buồn cười thật đấy! Mẹ bảo năm nay thế nào bố cũng về. Chà! Bố mà về thì vui biết mấy! Bố còn hứa là nếu em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc, bố sẽ thưởng cho chiếc xe đạp leo núi, chiếc xe mà em đã ao ước bấy lâu. Từ hồi lên lớp Sáu, em vẫn đi nhờ xe của bạn Toàn cùng phố. Hai đứa thay nhau đạp chiếc xe cà tàng nay tuột xích, mai long ốc, vừa chạy vừa kêu cót ca cót két. Sinh nhật lần này lại đúng vào chủ nhật. Sáng nay, mẹ dậy sớm lắm. Dọn dẹp xong xuôi, mẹ xách làn đi chợ. Nhà em cách chợ Ngọc Hà chỉ hơn trăm mét. Lối vào chợ là hai dãy bán hoa tươi với rất nhiều loài hoa rực rỡ. Biết em thích hoa hồng, mẹ mua mười bốn bông hồng nhung đỏ thắm, cắm trong chiếc bình thuỷ tinh trắng muốt, màu đỏ của hoa càng thêm nổi bật. Em nhờ bạn Tú kê dọn bàn ghế và sắp xếp bàn tiệc. Chiếc bàn ăn bằng nhựa được phủ tấm khăn trắng trông sang trọng hẳn lên. Bình hoạ đặt giữa, đĩa bánh kẹo, đĩa trái cây, hơn chục chai nước ngọt… đầy đủ cả. Chiếc bánh kem có hình chú gấu nâu thắt chiếc nơ trắng (vì em tên là Hùng) và dòng chữ Chúc mừng sinh nhật cũng đã sẵn sàng trong tủ lạnh. Mẹ kiểm tra mọi việc, thấy đâu vào đấy nên rất hài lòng. Gần 11 giờ, mẹ giục em thay quần áo mới và chải đầu cho gọn ghẽ. Thỉnh thoảng, em lại chạy ra trước cửa, ngóng đợi bố về. Bố em là kĩ sư của nhà máy thuỷ điện Hoà Bình. Năm ngoái sinh nhật em, bố bận không về được nhưng có gửi thiệp chúc mừng và hứa năm sau nhất định thu xếp về dự. Xem thêm: Giải thích và trình bày cảm nhận của em về câu nói sau đây của nhà văn Pháp Đi-đơ-rô: "Nếu không có mục đích, anh không làm được gì cả. Anh cũng không làm được gì cả nếu như mục đích tầm thường”Các bạn đã đến đây đủ cả. Tiếng nói tiếng cười ồn ào, tíu tít, rộn rã căn nhà nhỏ. Em mời các bạn vào nhà. Bạn nào cũng đẹp, cũng tươi, đáng yêu vô cùng. Phút chốc, bàn tiệc đã kín chỗ. Chiếc bánh kem được mẹ bưng ra. Nến đã thắp sáng. Nhân vật chính là em nói lời khai mạc. Các bạn tặng hoa, tặng quà cùng những lời chúc tụng hồn nhiên, tinh nghịch. Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên cùng tiếng vỗ tay nhịp nhàng. Em thổi tắt nến, rồi cắt bánh mời các bạn. Không khí thật là vui! Tuy vậy, em vẫn sốt ruột mong bố. Linh tính mách bảo em là bố sẽ về nhưng sao mãi bố không về? Muộn mất rồi bố ơi! Giá mà bố có mặt lúc này thì hạnh phúc của con thật là trọn vẹn. Em đưa mắt nhìn ra cửa, mong một hồi chuông. Mấy phút sau, bất ngờ tiếng chuông reo liên tục. Đúng rồi! Đúng là cách nhấn chuông quen thuộc của bố. Em chạy ào ra mở cửa. Trước mắt em, gương mặt bố rạng rỡ, tay bố dắt chiếc xe đạp leo núi mà em đã tưởng tượng ra nhiều lần trong mơ. Giọng nói trầm ấm của bố cất lên: “Bố chào con! Chúc con một sinh nhật vui vẻ!”. Em cảm động thốt lên: “Ôi, bố!” rồi cứ đứng sững giữa cửa. Mẹ cười bảo: “Thế Hùng định không cho bố vào nhà à?”. Mọi người cười ầm khiến em xấu hổ đỏ mặt. Bữa tiệc vui gấp bội bởi sự có mặt của bố em. Bố chúc em học giỏi hơn, chăm ngoan hơn rồi ân cần trao cho em món quà đặc biệt – chiếc xe đạp leo núi – để thưởng cho sự phấn đấu thực hiện lời hứa danh dự Với bố trong suốt năm học vừa qua. Mấy bạn xuýt xoa khen chiếc xe: “Đẹp cực!”. Quả là không sao nói hết niềm sung sướng của em lúc đó. Tiệc tan, các bạn đã về hết, chỉ còn lại mấy người thân. Bố ân cần hỏi han chuyện học tập của em và khuyên em hãy cố gắng hơn nữa, quan tâm hơn nữa đến gia đình trong lúc bố vắng nhà. Em hứa với bố là sẽ làm theo lời bố dặn. Tự trong thâm tâm, em thấy mình đã lớn, phải sống sao cho xứng đáng với niềm tin yêu của mọi người. Thật hạnh phúc khi được sống giữa tình yêu thương của gia đình, bè bạn! Xem thêm: Thuyết minh về cái quạt điện
Topic: I received a surprise gift for my birthday or holiday. Tell us about that incident. So fast! Just the other day, my mother celebrated my 13th birthday and I turn around, tomorrow I will be 14 years old. Sometimes when I look at my reflection in the mirror, I see many changes. Could it be that that tall, lanky guy with spindly limbs, acne-stained face and a hint of green fuzz on his lips is me? It's so funny! Mom said this year Dad will come home anyway. Rub! How happy it will be when Dad comes home! Dad also promised that if I won the title of Excellent Student, he would reward me with a mountain bike, the bike I had wanted for so long. Since I was in sixth grade, I've been hitchhiking with Toan's friend in the same street. The two of them took turns pedaling the bike, which had now lost its chain, had a loose shell, and squeaked as it ran. This birthday is on Sunday. This morning, mom woke up very early. After cleaning up, my mother went to the market. My house is just over a hundred meters from Ngoc Ha market. The entrance to the market is two rows of fresh flower sellers with many colorful flowers. Knowing that I like roses, my mother bought fourteen crimson roses and placed them in a white glass vase, making the red color of the flowers even more prominent. I asked my friend Tu to set up the tables and chairs and arrange the banquet table. The plastic dining table covered with a white cloth looks luxurious. A vase in the middle, a plate of candy, a plate of fruit, more than a dozen bottles of soft drinks... it's all there. The cake with the image of a brown bear wearing a white bow (because my name is Hung) and the words Happy Birthday are also ready in the refrigerator. Mom checked everything and found it in order, so she was very satisfied. Nearly 11 o'clock, my mother urged me to change into new clothes and comb my hair neatly. Every now and then, I run out the front door, waiting for my dad to come home. My father is an engineer at Hoa Binh hydroelectric plant. Last year, for my birthday, my dad was busy and couldn't come home, but he sent a greeting card and promised that he would make arrangements to attend next year. See more: Explain and present your feelings about the following quote by French writer Didero: "If you don't have a purpose, you can't do anything. You can't do anything if you don't have a purpose." "All of you have come here. Noisy, loud laughter, bustling the small house. I invite you all to be beautiful, fresh, and lovely. In a moment, the banquet table was full. The cake was brought out by my mother. The candle has been lit. The main character is me giving the opening speech. You give flowers, gifts and innocent, mischievous wishes. The happy birthday song rang out with rhythmic clapping. I blew out the candles, then cut the cake and invited everyone. The atmosphere is so fun! However, I am still impatiently waiting for my father. My intuition tells me that dad will come home, but why doesn't he come back? It's too late, Dad! If only Dad were present right now, my happiness would be complete. I looked at the door, waiting for the bell to ring. A few minutes later, suddenly the bell rang continuously. Right! It's exactly Dad's familiar way of ringing the bell. I ran to open the door. Before my eyes, my father's face was radiant, his hand holding the mountain bike that I had imagined many times in my dreams. Dad's warm voice said: "Hello, Dad!" Wishing you a happy birthday!”. I was moved and exclaimed: "Oh, dad!" then just stood there in the middle of the door. Mom smiled and said: "So Hung is not going to let dad come into the house?". Everyone laughed loudly, making me blush. The party was even more fun because of my father's presence. My father wished me to study better and be more obedient, then graciously gave me a special gift - a mountain bike - to reward my efforts to fulfill my honorable promise to my father during the past school year. The friends complimented the car: "Very beautiful!". It is truly impossible to express how happy I was at that time. The party ended, everyone had gone home, only a few relatives remained. Dad kindly asked about my studies and advised me to try harder and pay more attention to my family while dad was away. I promised my father that I would do as he told me. Deep inside, I feel like I have grown up and must live to be worthy of everyone's trust and love. It's so happy to live among the love of family and friends! See more: Explanation about the electric fan
Kể lại đoạn trích Uy-lít-xơ trở về (Trích ô-đi-xê – sử thi Hi Lạp) theo nhân vật Pê-nê-lốp Gợi ý Nếu chiến tranh đưa đến cho những người đàn ông cơ hội để trở thành những anh hùng trận mạc thì cũng chính nó lại là nguyên nhân khiên những người phụ nữ như chúng tôi phải lìa xa chồng. Hai mươi năm đằng đẵng đã trôi qua nhưng cảm giác về những ngày phải sống xa Uy-lít-xơ- người chồng yêu dấu vẫn đè nặng lên tôi như một khôi đá khổng lồ. Hai mươi năm ấy cũng là hai mươi năm tôi mỏi mòn chờ đợi, nhưng khi nghe tin chàng trở về, thực trong tôi có quá nhiều điều khó nói. Suốt bao ngày qua, tôi thực sự mệt mỏi vì phải đối phó với đám người cầu hôn kia. Không chỉ vì trong tim có duy nhất hình bóng Uy-lít-xơ, nhưng quả thực tôi không thể nào có cảm tình với bất cứ ai trong số những kẻ đến cầu hôn tôi. Thật may bởi đã có một người hành khất đến, giúp chúng tôi tiêu diệt lũ chủng… Tôi đã dậy từ lâu nhưng vẫn nằm lại giường, miên man bao chuyện đã qua. Làn gió từ phía ngoài, qua khung cửa sổ lùa vào phòng mát rượi nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó ở trong người. Cảm giác bồn chồn khó tả khiến tôi không nằm yên được. Tôi toan ngồi dậy. Cùng lúc đó, nhũ mẫu ơ-ri-clê với dáng bộ hớt hải chạy vào phòng tôi. Nhũ mẫu thông báo cho tôi một tin khiến tôi bàng hoàng một tin mà tôi đã chờ đợi suốt hai mươi năm nay: Uy-lít-xơ yêu dấu của tôi đã trở về và chàng chính là người hành khất đã giết bọn cầu hôn. Nhưng hãy khoan tôi bắt mình không được tin vào điều kì diệu đó. Làm sao có thể tin được? Có lữ nào Uy-lít-xơ trở về mà không chạy ngay đến bên tôi? Có lẽ nào chàng trở về mà tôi lại không biết? Có kẻ nào giả danh chàng thì sao? Làm sao có thể tin được. Trừ khi tôi tự mình nhìn thấy chàng, tự mình thử thách chàng, lúc đó tôi sẽ biết đích xác rằng Uy-lít-xơ của tôi đã trở về hay chưa. Mới băn khoăn trong lòng khiến tôi phải thận trọng nói với nhũ mẫu những điều khiến già phật lòng. Tôi cho già hay là nếu chàng trở về thực sự thì tôi và con trai Tê-lê-mác sẽ sung sướng vô cùng. Nhưng người hành khất kia không phải là Uy-lít-xơ mà là một vị thần bất bình trước sự Táo xược của bọn cầu hôn nên đã thẳng tay trừng trị chúng. Còn Uy-lít-xơ, có lẽ, chàng cũng đã… chết rồi. Không đồng tình với suy nghĩ của tôi, nhũ mẫu ơ-ri-clê một lần nữa khẳng định Uy-lít-xơ trở về thực sự. Để thuyết phục tôi, già còn đưa ra bằng chứng là già đã nhìn thấy vết sẹo do nanh trắng của con lợn lòi để lại trên chân chàng. Và như để buộc tôi phải tin, nhũ mẫu còn thề độc nữa.Xem thêm: Cảm nhận của anh (chị) về hình tượng bóng tối trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam Thực lòng, không phải tôi không tin nhũ mẫu. Tôi cũng hết sức bàng hoàng khi nghe nhũ mẫu kể về vết sẹo trên chân người hành khất kia. Quả thật, Uy-lít-xơ của tôi cũng có một vết sẹo như thế. Nhưng biết đâu, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Biết đâu, thần linh bất tử đang thử lòng tôi? Tôi không muốn tranh cãi với nhũ mẫu nữa mà cùng già xuống nhà để xem xác chết của bọn cầu hôn và người giết chúng. Chiếc cầu thang mọi ngày tôi vẫn bước sao hôm nay khác thế. Dường như nó dài quá, rộng quá. Tôi đi mãi mà vẫn chưa xuống đến nhà dưới. Lòng tôi rất đỗi phân vân khi trước mắt tôi là người hành khất người mà nhũ mẫu khẳng định là Uy-lít-xơ. Tôi không biết nên đứng xa xa hỏi chuyện hay lại gần, ôm lấy đầu, cầm lấy tay người mà hôn. Bước qua ngưỡng cửa bằng đá, tôi đến ngồi trước mặt Uy-lít-xơ. Khi đó chàng ngồi tựa vào cái cột cao, mắt vẫn nhìn xuống đất. Tại sao chàng không ngước lên nhìn tôi, không nói gì với tôi? Tôi như chôn chân trên chiếc ghế, lòng sửng sốt. Tôi nhìn chàng, đúng là Uy-lít-xơ của tôi rồi, nhưng lẽ nào chàng lại ẩn mình trong bộ quần áo rách mướp kia? Cả căn phòng chìm vào im lặng. Không một ai nói gì. Một lúc sau Tê-lê-mác lên tiếng. Cậu con trai của tôi đã cất lời trách tôi tàn nhẫn, độc ác vì tôi đã không đến gần vồn vã hỏi thăm Uy-lít-xơ – cha nó. Tê-lê-mác cho rằng tôi sắt đá. Tôi cũng tự thấy mình sắt đá thật. Xa chồng đằng đẵng hai mươi năm vậy mà đến khi chồng trở về, tôi lại không chạy đến ôm hôn chàng mà khóc cho thoả thích. Nhưng tôi có lí do riêng của mình. Tôi nói với Tê-lê-mác rằng nếu quả thực người ngồi trước mặt tôi đây là Uy-lít-xơ, thì nhất định tôi và chàng sẽ nhận ra nhau, vì chúng tôi có những dấu hiệu riêng. Nghe tôi nói vậy, dường như Uy-lít-xơ cũng hiểu ý định của tôi, chàng quay lại nói với Tê-lê-mác rằng tôi muốn thử thách chàng. Và quả đúng như vậy. Tôi muốn làm một phép thử, để xem chính xác người đàn ông kia có phải là Uy-lít-xơ thực sự của tôi không hay chỉ là kẻ giả danh chàng.Xem thêm: Phân tích truyện cười Tam đại con gà Cuộc nói chuyện ban đầu tạm thời dừng lại ở đó. Ưy-lit-xơ bảo mọi người đi tắm và mặc quần áo đẹp vào để ca múa cho người ngoài tưởng trong nhà làm lễ cưới. Chàng cũng tạm bỉệt tôi để đi tắm. Từ phòng tắm bước ra, trông chàng như một vị thánh. Chàng lại ngồi vào chiếc ghế ban nãy, đối diện với với tôi. Tất nhiên, tôi vẫn giữ thái độ như ban đầu. Dù cho chàng có trút bộ quần áo rách rưới hay có khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy nhất, tôi vẫn không thay đổi ý định sẽ thử thách chàng. Hình như Uy- lít-xơ muôn vàn trí xảo đọc được suy nghĩ của tôi. Lần này chàng trách tôi sắt đá và quay ra xin nhũ mẫu ơ-ri-clê kê cho một chiếc giường để chàng đi nghỉ. Khi Uy-lít-xơ nói đến chiếc giường tôi nhớ ra là đã đến lúc phải thử thách chàng. Cẳng đã gợi ý trong tôi đề tài của cuộc thử thách. Đúng rồi, chiếc giường chính là dấu hiệu đặc biệt để tôi và Uy-lít-xơ nhận ra nhau. Nếu đúng người đàn ông ngồi trước mặt tôi đây là người chồng yêu dấu của tôi thì chàng sẽ nói ra điều bí mật mà chỉ tôi và chàng biết về chiếc giường đó. Tôi nói với nhũ mẫu hãy kê chiếc giường kiên cố do chính tay Uy-lít-xơ xây nên trước đây, hằy lấy da cừu, chăn và vải đẹp trải lên giường để chàng nghỉ trên đó.Xem thêm: Trong bài thơ Một khúc ca xuân, nhà thơ Tố Hữu viết: “Nếu là con chim, chiếc lá... Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Em có suy nghĩ gì về lí tưởng sống của thanh niên Khi tôi vừa dứt lời, tôi nhận thấy người đàn ông giật mình thảng thốt. Chàng quay ra phía tôi và thật bất ngờ, chàng đã miêu tả chính xác đến từng chi tiết về chiếc giựờng kiên cố không thể xê dịch củạ chúng tôi. Chàng mô tả lại từng bước y hệt như khi chàng xây chiếc giường đó vậy. Quả thật, nếu không có thần linh giúp đỡ, người trần không thể kê chiếc giường đó đi chỗ khác. Nghe Uy-lít-xơ miêu tả, tôi bủn rủn cả chân tay. Không đợi chờ thêm một giây nào nữa, tôi chạy ngay lại phía chàng. Nước mắt hai mươi năm dồn nén lúc này chan hoà trên gương mặt tôi. Tôi ôm lấy cổ chàng, hôn lên trán chàng. Số phận đã khiến chúng tôi phải chia cách nhau bao nhiêu năm, bao nhiêu kẻ lòng dạ hiểm độc đã xen vào hạnh phúc của chúng tôi, toan chia rẽ chúng tôi mãi mãi. Đó chính là lí do khiến tôi không thể vội vàng nhận Uy-lít-xơ được. Tôi đã nói tất cả những điều đó với chồng yêu dấu và xin chàng chớ giận tôi. Uy-lít-xơ cũng ôm tôi thật chặt. Con trai Tê-lê-mác,.nhũ mẫu ơ-ri-clê và gia nhân trong gia đình tôi tất thấy mọi người đều xúc động chảy nước mắt trước niềm hạnh phúc được đoàn tụ của vợ chồng tôi. Giây phút này đối với tôi là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời này. Chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Tôi sẽ không bao giờ để Uy-lít-xơ xa tôi thêm lần nào nữa. Với chúng tôi, hai. mươi năm qua là quá đủ rồi. Biển ngoài kia hiền hoà sóng vỗ. Những làn gió mơn man mát rượi. Tôi cầm tay Uy-lít-xơ, đẩy cửa bước ra ngoài đó. Trông chúng tôi như thể đôi uyên ương mới cưới vậy. Vanmau.edu.vn
Kể lại đoạn trích Uy-lít-xơ trở về (Trích ô-đi-xê – sử thi Hi Lạp) theo nhân vật Pê-nê-lốp Gợi ý Nếu chiến tranh đưa đến cho những người đàn ông cơ hội để trở thành những anh hùng trận mạc thì cũng chính nó lại là nguyên nhân khiên những người phụ nữ như chúng tôi phải lìa xa chồng. Hai mươi năm đằng đẵng đã trôi qua nhưng cảm giác về những ngày phải sống xa Uy-lít-xơ- người chồng yêu dấu vẫn đè nặng lên tôi như một khôi đá khổng lồ. Hai mươi năm ấy cũng là hai mươi năm tôi mỏi mòn chờ đợi, nhưng khi nghe tin chàng trở về, thực trong tôi có quá nhiều điều khó nói. Suốt bao ngày qua, tôi thực sự mệt mỏi vì phải đối phó với đám người cầu hôn kia. Không chỉ vì trong tim có duy nhất hình bóng Uy-lít-xơ, nhưng quả thực tôi không thể nào có cảm tình với bất cứ ai trong số những kẻ đến cầu hôn tôi. Thật may bởi đã có một người hành khất đến, giúp chúng tôi tiêu diệt lũ chủng… Tôi đã dậy từ lâu nhưng vẫn nằm lại giường, miên man bao chuyện đã qua. Làn gió từ phía ngoài, qua khung cửa sổ lùa vào phòng mát rượi nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó ở trong người. Cảm giác bồn chồn khó tả khiến tôi không nằm yên được. Tôi toan ngồi dậy. Cùng lúc đó, nhũ mẫu ơ-ri-clê với dáng bộ hớt hải chạy vào phòng tôi. Nhũ mẫu thông báo cho tôi một tin khiến tôi bàng hoàng một tin mà tôi đã chờ đợi suốt hai mươi năm nay: Uy-lít-xơ yêu dấu của tôi đã trở về và chàng chính là người hành khất đã giết bọn cầu hôn. Nhưng hãy khoan tôi bắt mình không được tin vào điều kì diệu đó. Làm sao có thể tin được? Có lữ nào Uy-lít-xơ trở về mà không chạy ngay đến bên tôi? Có lẽ nào chàng trở về mà tôi lại không biết? Có kẻ nào giả danh chàng thì sao? Làm sao có thể tin được. Trừ khi tôi tự mình nhìn thấy chàng, tự mình thử thách chàng, lúc đó tôi sẽ biết đích xác rằng Uy-lít-xơ của tôi đã trở về hay chưa. Mới băn khoăn trong lòng khiến tôi phải thận trọng nói với nhũ mẫu những điều khiến già phật lòng. Tôi cho già hay là nếu chàng trở về thực sự thì tôi và con trai Tê-lê-mác sẽ sung sướng vô cùng. Nhưng người hành khất kia không phải là Uy-lít-xơ mà là một vị thần bất bình trước sự Táo xược của bọn cầu hôn nên đã thẳng tay trừng trị chúng. Còn Uy-lít-xơ, có lẽ, chàng cũng đã… chết rồi. Không đồng tình với suy nghĩ của tôi, nhũ mẫu ơ-ri-clê một lần nữa khẳng định Uy-lít-xơ trở về thực sự. Để thuyết phục tôi, già còn đưa ra bằng chứng là già đã nhìn thấy vết sẹo do nanh trắng của con lợn lòi để lại trên chân chàng. Và như để buộc tôi phải tin, nhũ mẫu còn thề độc nữa.Xem thêm: Cảm nhận của anh (chị) về hình tượng bóng tối trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam Thực lòng, không phải tôi không tin nhũ mẫu. Tôi cũng hết sức bàng hoàng khi nghe nhũ mẫu kể về vết sẹo trên chân người hành khất kia. Quả thật, Uy-lít-xơ của tôi cũng có một vết sẹo như thế. Nhưng biết đâu, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Biết đâu, thần linh bất tử đang thử lòng tôi? Tôi không muốn tranh cãi với nhũ mẫu nữa mà cùng già xuống nhà để xem xác chết của bọn cầu hôn và người giết chúng. Chiếc cầu thang mọi ngày tôi vẫn bước sao hôm nay khác thế. Dường như nó dài quá, rộng quá. Tôi đi mãi mà vẫn chưa xuống đến nhà dưới. Lòng tôi rất đỗi phân vân khi trước mắt tôi là người hành khất người mà nhũ mẫu khẳng định là Uy-lít-xơ. Tôi không biết nên đứng xa xa hỏi chuyện hay lại gần, ôm lấy đầu, cầm lấy tay người mà hôn. Bước qua ngưỡng cửa bằng đá, tôi đến ngồi trước mặt Uy-lít-xơ. Khi đó chàng ngồi tựa vào cái cột cao, mắt vẫn nhìn xuống đất. Tại sao chàng không ngước lên nhìn tôi, không nói gì với tôi? Tôi như chôn chân trên chiếc ghế, lòng sửng sốt. Tôi nhìn chàng, đúng là Uy-lít-xơ của tôi rồi, nhưng lẽ nào chàng lại ẩn mình trong bộ quần áo rách mướp kia? Cả căn phòng chìm vào im lặng. Không một ai nói gì. Một lúc sau Tê-lê-mác lên tiếng. Cậu con trai của tôi đã cất lời trách tôi tàn nhẫn, độc ác vì tôi đã không đến gần vồn vã hỏi thăm Uy-lít-xơ – cha nó. Tê-lê-mác cho rằng tôi sắt đá. Tôi cũng tự thấy mình sắt đá thật. Xa chồng đằng đẵng hai mươi năm vậy mà đến khi chồng trở về, tôi lại không chạy đến ôm hôn chàng mà khóc cho thoả thích. Nhưng tôi có lí do riêng của mình. Tôi nói với Tê-lê-mác rằng nếu quả thực người ngồi trước mặt tôi đây là Uy-lít-xơ, thì nhất định tôi và chàng sẽ nhận ra nhau, vì chúng tôi có những dấu hiệu riêng. Nghe tôi nói vậy, dường như Uy-lít-xơ cũng hiểu ý định của tôi, chàng quay lại nói với Tê-lê-mác rằng tôi muốn thử thách chàng. Và quả đúng như vậy. Tôi muốn làm một phép thử, để xem chính xác người đàn ông kia có phải là Uy-lít-xơ thực sự của tôi không hay chỉ là kẻ giả danh chàng.Xem thêm: Phân tích truyện cười Tam đại con gà Cuộc nói chuyện ban đầu tạm thời dừng lại ở đó. Ưy-lit-xơ bảo mọi người đi tắm và mặc quần áo đẹp vào để ca múa cho người ngoài tưởng trong nhà làm lễ cưới. Chàng cũng tạm bỉệt tôi để đi tắm. Từ phòng tắm bước ra, trông chàng như một vị thánh. Chàng lại ngồi vào chiếc ghế ban nãy, đối diện với với tôi. Tất nhiên, tôi vẫn giữ thái độ như ban đầu. Dù cho chàng có trút bộ quần áo rách rưới hay có khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy nhất, tôi vẫn không thay đổi ý định sẽ thử thách chàng. Hình như Uy- lít-xơ muôn vàn trí xảo đọc được suy nghĩ của tôi. Lần này chàng trách tôi sắt đá và quay ra xin nhũ mẫu ơ-ri-clê kê cho một chiếc giường để chàng đi nghỉ. Khi Uy-lít-xơ nói đến chiếc giường tôi nhớ ra là đã đến lúc phải thử thách chàng. Cẳng đã gợi ý trong tôi đề tài của cuộc thử thách. Đúng rồi, chiếc giường chính là dấu hiệu đặc biệt để tôi và Uy-lít-xơ nhận ra nhau. Nếu đúng người đàn ông ngồi trước mặt tôi đây là người chồng yêu dấu của tôi thì chàng sẽ nói ra điều bí mật mà chỉ tôi và chàng biết về chiếc giường đó. Tôi nói với nhũ mẫu hãy kê chiếc giường kiên cố do chính tay Uy-lít-xơ xây nên trước đây, hằy lấy da cừu, chăn và vải đẹp trải lên giường để chàng nghỉ trên đó.Xem thêm: Trong bài thơ Một khúc ca xuân, nhà thơ Tố Hữu viết: “Nếu là con chim, chiếc lá... Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Em có suy nghĩ gì về lí tưởng sống của thanh niên Khi tôi vừa dứt lời, tôi nhận thấy người đàn ông giật mình thảng thốt. Chàng quay ra phía tôi và thật bất ngờ, chàng đã miêu tả chính xác đến từng chi tiết về chiếc giựờng kiên cố không thể xê dịch củạ chúng tôi. Chàng mô tả lại từng bước y hệt như khi chàng xây chiếc giường đó vậy. Quả thật, nếu không có thần linh giúp đỡ, người trần không thể kê chiếc giường đó đi chỗ khác. Nghe Uy-lít-xơ miêu tả, tôi bủn rủn cả chân tay. Không đợi chờ thêm một giây nào nữa, tôi chạy ngay lại phía chàng. Nước mắt hai mươi năm dồn nén lúc này chan hoà trên gương mặt tôi. Tôi ôm lấy cổ chàng, hôn lên trán chàng. Số phận đã khiến chúng tôi phải chia cách nhau bao nhiêu năm, bao nhiêu kẻ lòng dạ hiểm độc đã xen vào hạnh phúc của chúng tôi, toan chia rẽ chúng tôi mãi mãi. Đó chính là lí do khiến tôi không thể vội vàng nhận Uy-lít-xơ được. Tôi đã nói tất cả những điều đó với chồng yêu dấu và xin chàng chớ giận tôi. Uy-lít-xơ cũng ôm tôi thật chặt. Con trai Tê-lê-mác,.nhũ mẫu ơ-ri-clê và gia nhân trong gia đình tôi tất thấy mọi người đều xúc động chảy nước mắt trước niềm hạnh phúc được đoàn tụ của vợ chồng tôi. Giây phút này đối với tôi là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời này. Chúng tôi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Tôi sẽ không bao giờ để Uy-lít-xơ xa tôi thêm lần nào nữa. Với chúng tôi, hai. mươi năm qua là quá đủ rồi. Biển ngoài kia hiền hoà sóng vỗ. Những làn gió mơn man mát rượi. Tôi cầm tay Uy-lít-xơ, đẩy cửa bước ra ngoài đó. Trông chúng tôi như thể đôi uyên ương mới cưới vậy. Vanmau.edu.vn
Kể lại đoạn trích Uy-lít-xơ trở về (Trích ô-đi-xê – sử thi Hi Lạp) theo nhân vật Uy-lít-xơ Gợi ý Cuộc chiến thành Tơ-roa đã kết thủc. Suốt hai mươi năm mải mê chinh chiến, niềm vui của những chiến công chưa bao giờ làm tội nguôi nỗi nhớ quê hương, nhớ người vợ hiền thảo Pê-nê-lốp và cậu con trai Tê-lê-mác củạ mình. Trớ trêu thay, sau bao nhiêu gian khổ, trở về chính ngôi nhà thân quen, được nhìn thấy những người yêu dấu, trừng trị những kẻ phá hoại gia đình của mình rồi mà tôi vẫn còn phải vượt qua một cửa ải khác- cửa ải do chính người vợ chung thuỷ của tôi dựng lên. Vẫn với bộ dạng hành khất, trong bộ quần áo rách mướp, tôi và Tê-lê-mác – cậu con trai yêu quí ngồi dưới nhà dưới, đợi nhũ mẫu ơ-ri-clê lên lầu mời Pê-nê- lốp xuống. Nhũ mẫu vẫn chẳng có gì khác xưa, lúc nào cũng ân cần, chu đáo. Khi rửa chân cho tôi, nhìn thấy vết sẹo do nanh trắng của con lợn lòi húc ngày xưa, nhũ mẫu toan la toáng lên vì tôi đã trở về, nhưng tôi kịp thời đưa tay bịt miệng già lại. Tôi cảm nhận được sự bất ngờ và niềm vui sướng vô bờ trong ánh mắt đầy trìu mến khi nhũ mẫu nhìn tôi. Tôi cất tiếng hỏi han nhũ mẫu trước: Hai mươi năm nay, giả sống thế nào? Chao ôi, già vui quá! Con đã trở về thật ư? Tại sao bây giờ con mới trở về? Con có biết Pê-nê-lốp, Tê-lê-mác và ta mong mỏi con thế nào không? Tại sao con không lên gặp Pê-nê-lốp ngay bây giờ? Lẽ nào con không nóng lòng gặp lại người vơ con rất mực yêu thượng, người vợ rất mực chung thuỷ của con? Con đã xa nàng hai mươi năm nay. – Tôi đáp – Giờ con đợi thêm chút nữa cũng có sao đâu già? Già thừa hiểu con yêu nàng đến nhường nào mà? Già hãy lên trên đó, mời nàng xuống đây, để xem nàng có nhận ra con trong bộ dạng này không? Nhũ mẫu ơ-ri-clê nhìn lại tôi và cuống quýt: – Lại còn bộ dạng này nữa chứ! Tại sao con phải đóng, vai người hành khất như thế này? Để chính ta cũng không nhận ra con nếu không nhìn thấy vết sẹo trên chân con kia. Ta sẽ đi lấy quần áo thật đẹp để con thay ngay bây giờ. – Không, không. – Tôi phản đối ngay lập tức. – Xin già đừng làm như vậy. Già chưa hiểu hết tất cả những gì con đang làm đâu. Nhũ mẫu vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc nhưng tôi không giải thích thêm điều gì nữa. Thực lòng, tôi rất muốn chạy lên gặp Pê-nê-lốp để ôm chầm lấy nàng. Đã hai mươi năm nay chúng tôi biền biệt xa nhau. Nhưng lúc nào trong trái tim tôi, hình bóng nàng cũng hiển hiện. Tôi không sao quên được đôi mắt xanh biếc, luôn nhìn tôi đầy âu yếm và vòng tay trắng muốt luôn quàng lên vai tôi từ phía sau. Hai mươi năm nay, chắc hẳn nỗi nhớ nhung tôi đã giày vò nàng khủng khiếp. Ấy thế mà nàng còn phải đương dầu với lũ cầu hôn hám sắc, hám của kia nữa chứ? Sao tôi lại không thấu hiểu những nỗi khổ tâm nàng phải chịu đựng một mình? Nàng sẽ đón tôi trở về thế nào đây? Nàng sẽ chạy đến, ôm chầm lấy tôi ngay chứ (ngay cả khi tôi ở trong bộ dạng này)? Tim tôi hồi hộp đến nghẹt thở trong giây phút chờ đợi nàng bước xuống.Xem thêm: Có thể nói ở văn học trung đại không có một nhà thơ thứ hai nào thành công trong việc miêu tả nội tâm nhân vật như Nguyễn Du, nhất là nội tâm nhân vật Thúy Kiều Cuối cùng thì nàng cũng xuống lầu dưới. Tôi ngồi tựa vào một cái cột cao, mắt nhìn xuống đất. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất rõ bước chân nàng đang bước qua ngưỡng cửa bằng đá và ngồi trước mặt tôi. Những tưởng tận mắt trông thấy tôi rồi, người vợ cao quí của tôi sẽ ôm chầm lấy tôi, sẽ nức nở thốt lên những lời yêu thương… Nhưng kì lạ thay, nàng vẫn cứ ngồi lặng thinh trên ghế, khi thì âu yếm nhìn tôi, lúc lại tỏ ra không nhận ra tôi trong bộ quần áo rách mướp. Có lẽ không chỉ có tôi ngạc nhiên mà con trai tôi – Tê-lê-mác cũng rất bất ngờ và sốt ruột trước thái độ của mẹ nó. Tê-lê-mác đã cất lời trách mẹ nó là người có lòng dạ cũng sắt hơn cả đá. Trước lời trách cứ của con trai Tê-lê-mác, Pê-nê-lôp của tôi vẫn hết sức bình thản. Nàng thận trọng đáp lại con và cũng là đáp lại chính tôi rằng nàng kinh ngạc quá chừng. Nàng không thế hỏi han, cũng không thể nhìn thẳng mặt tôi. Nếu quả thực tôi đúng là Uy-lít-xơ thì trước sau gì nàng cũng nhận ra tôi vì giữa nàng và tôi có những dấu hiệu riêng, chỉ hai chúng tôi biết với nhau. Tôi hỉểu tất cả những gì Pê-nê-lốp yêu dấu của tôi đang nói. Tôi hiểu tại sao nàng lại chưa muốn nhận ra tôi ngay. Hai mươi năm qua, bao kẻ đã giả danh tôi hòng chiếm đoạt nàng. Nếu không thận trọng như vậy, chắc chắn nàng đã mắc lừa chúng, đã không thể một lòng chờ đợi tôi trở về đoàn tụ. Tôi trân trọng sự thuỷ chung cũng như vô cùng nể phục sự sắt đá của nàng. Tôi biết rằng Pê-nê-lổp của tôi luôn yêu tôi hơn bất cứ ai trên đời. Tê-lê-mác – cậu con thơ dại nóng lòng muốn mẹ của nó nhận ra tôi nên đã không hiểu tâm tư của mẹ nó. Tôi đành lên tiếng nói với con trai: Xem thêm: Nói về Nguyễn Trãi, vua Lê Thánh Tông đã mệnh danh ông là ức Trai tâm thượng quang Khuê Tảo. Bằng tài năng và nhân cách của Nguyễn Trãi, anh (chị) hãy chứng minh nhận định trênTê-lê-mác con! Đừng làm rầy mẹ, mẹ còn muốn thử thách cha ở tại nhà này. Thế nào rồi mẹ con cũng sẽ nhận ra, chắc chắn như vậy. Hiện giờ cha còn bẩn thỉu, áo quần rách rưới, nên mẹ con khinh cha, chưa nói: “Đích thị là chàng rồi!”. Nhưng về phần cha con ta, ta hãy bàn xem nên xử trí thế nào cho ổn thoả nhất. Nếu có ai giết chết một người trong xứ sở, chỉ một người thôi, và dù kẻ bị giết chẳng có ai báo thù cho nữa, thì người ấy cũng phải rời bỏ cha mẹ, đất nước, trốn đi. Huống hồ chúng ta đã hạ cả thành luỹ bảo vệ đô thị này, giết các chàng trai của những gia đình quyền quí nhất; tình huống ấy cha khuyên con nên suy nghĩ. Nghe tôi nói, con tôi bình tĩnh lại. Bằng ánh mắt cảm phục, nó nhìn tôi và hứa sẽ hết lòng phù tá tôi. Tôi bảo mọi người đi tắm rửa rồi mặc quần áo đẹp, ca múa cho người ngoài lầm tưởng trong nhà làm lễ cưới. Tôi dặn gia nhân giữ kín chuyện cho đến khi cha con tôi lui về trang trại của tôi để bàn tính lại mọi việc. Tất nhiên, tôi cũng sẽ đi tắm và trút bỏ bộ dạng hành khất này. Từ phòng tắm tôi bước ra với bộ cánh mới, trở về chỗ ngồi cũ, đốì diện với Pê-nê-lô’p. Thực sự tôi nóng lòng muốn nàng nhận ngay ra tôi lắm rồi. Tôi hiểu nỗi lòng của nàng nhưng lẽ nào nàng không chịu hiểu cho nỗi lòng của tôi. Tôi vờ trách nàng mang trái tim sắt đá và giả bộ mệt mỏi, nhờ nhũ mẫu ơ-ri-clê kê cho một chiếc giường, để nghỉ. Và Pê-nê-lốp của tôi mới thông minh làm sao. Nàng đưa tôi vào thử thách tự lúc nào mà tôi không hề hay biết. Nàng nói với nhũ mẫu rằng hãy khiêng chiếc giường chắc chắn ra khỏi gian phòng vách tường kiên cố do chính tay tôi xây lên để tôi nghỉ trên đó. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi bỗng giật mình thảng thốt. Không thể kìm chế nỗi ngạc nhiên hơn được nữa, tôi đành hỏi nàng rằng ai đã xê dịch chiếc giường đi chỗ khác. Nguyên trong nhà có một cây ô-liu lá dài, mọc lên khoẻ, xanh tốt và to như cái cột. Tôi đã kẻ vạch gian phòng của hai vợ chồng quanh cây ô-liu ấy rồi xây lên với đá tảng đặt thật khít nhau. Tôi lợp kĩ gian phòng, rồi lây những cánh cửa bằng gỗ liền, đóng rất chắc. Sau đó tôi chặt hết cành lá của cây ô-liu dài, cố đẽo từ gốc lên đến thân cây cho thật vuông rồi nảy đường mực, làm thành một cái chân giường và lấy khoan khoan lỗ khắp xung quanh. Tôi bảo tất cả các bộ phận đặt trên chân giường đó, lấy vàng bào và ngà nạm vào trang trí và cuối cùng căng lên mặt giường một tấm da màu đỏ thật đẹp. Chiếc giường đó kiên cố đến mức nếu không có thần linh giúp đỡ thì không một ai có thể xê dịch nó được.Xem thêm: Tả giàn hoa giấy Bí mật về chiếc giường chỉ có tôi, Pê-nê-lấp và Ác-tô-rít – một người thị tì của nàng biết. Giờ đây, khi chính tôi nói ra điều đó, Pê-nê-lốp của tôi đã mười mươi tin rằng tôi chính Ịà Uy-lít-xơ của nàng. Tôi thấy nàng bủn rủn cả chân tay. Nàng chạy ngay lại, nước mắt chan hoà. Đôi cánh tay trắng muốt của nàng ôm lấy cổ tôi. Nàng hôn lên trán tôi và bắt đầu nói với tôi những lời yêu thương tha thiết nhất. Nàng xin tôi đừng giận nàng. Và đúng như tôi nghĩ, sở dĩ nàng cố tình chưa nhận ra tôi ngay vì nàng sợ có kẻ nào đó dùng lời đường mật đánh lừa nàng. Thực lòng, tôi không hề giận nàng một chút nào. Làm sao tôi có thể giận người vợ rất mực thuỷ chung với tôi. Tôi thầm cảm phục nàng, cảm phục trí tuệ và sự thận trọng của nàng. Chính những điều đó đã mang đến chúng tôi hạnh phúc trọn vẹn ngày hôm nay. Tôi ôm lấy nàng. Tôi thấy mắt mình cay cay. Hình như là tôi đang khóc. Có sao đâu, tôi khóc vì quá hạnh phúc đấy mà. Tôi mặc sức cho nước mắt rơi đẫm ướt vai nàng. Pê-nê-lốp cũng nhìn tôi không chán mắt. Dường như chúng tôi đang được hồi sinh, y như những người đi biển bị Pô-dê-i- đông đánh tan thuyền trong sóng cả gió to, họ bơi và mừng rõ khi sống sót và bước lên đất liền đầy mong đợi. Cuôi cùng, sau hai mươi năm đằng đẵng biệt li, gia đình chúng tôi đã được đoàn tụ. Trải qua bao sóng gió, chúng tội càng thấy trân trọng niềm hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi sẽ chẳng bao giờ xa Pê-nê-lốp, Tê-lê-mác của tôi nữa, nhất định là sẽ chẳng bao giờ nữa. Vanmau.edu.vn
Kể lại đoạn trích Uy-lít-xơ trở về (Trích ô-đi-xê – sử thi Hi Lạp) theo nhân vật Uy-lít-xơ Gợi ý Cuộc chiến thành Tơ-roa đã kết thủc. Suốt hai mươi năm mải mê chinh chiến, niềm vui của những chiến công chưa bao giờ làm tội nguôi nỗi nhớ quê hương, nhớ người vợ hiền thảo Pê-nê-lốp và cậu con trai Tê-lê-mác củạ mình. Trớ trêu thay, sau bao nhiêu gian khổ, trở về chính ngôi nhà thân quen, được nhìn thấy những người yêu dấu, trừng trị những kẻ phá hoại gia đình của mình rồi mà tôi vẫn còn phải vượt qua một cửa ải khác- cửa ải do chính người vợ chung thuỷ của tôi dựng lên. Vẫn với bộ dạng hành khất, trong bộ quần áo rách mướp, tôi và Tê-lê-mác – cậu con trai yêu quí ngồi dưới nhà dưới, đợi nhũ mẫu ơ-ri-clê lên lầu mời Pê-nê- lốp xuống. Nhũ mẫu vẫn chẳng có gì khác xưa, lúc nào cũng ân cần, chu đáo. Khi rửa chân cho tôi, nhìn thấy vết sẹo do nanh trắng của con lợn lòi húc ngày xưa, nhũ mẫu toan la toáng lên vì tôi đã trở về, nhưng tôi kịp thời đưa tay bịt miệng già lại. Tôi cảm nhận được sự bất ngờ và niềm vui sướng vô bờ trong ánh mắt đầy trìu mến khi nhũ mẫu nhìn tôi. Tôi cất tiếng hỏi han nhũ mẫu trước: Hai mươi năm nay, giả sống thế nào? Chao ôi, già vui quá! Con đã trở về thật ư? Tại sao bây giờ con mới trở về? Con có biết Pê-nê-lốp, Tê-lê-mác và ta mong mỏi con thế nào không? Tại sao con không lên gặp Pê-nê-lốp ngay bây giờ? Lẽ nào con không nóng lòng gặp lại người vơ con rất mực yêu thượng, người vợ rất mực chung thuỷ của con? Con đã xa nàng hai mươi năm nay. – Tôi đáp – Giờ con đợi thêm chút nữa cũng có sao đâu già? Già thừa hiểu con yêu nàng đến nhường nào mà? Già hãy lên trên đó, mời nàng xuống đây, để xem nàng có nhận ra con trong bộ dạng này không? Nhũ mẫu ơ-ri-clê nhìn lại tôi và cuống quýt: – Lại còn bộ dạng này nữa chứ! Tại sao con phải đóng, vai người hành khất như thế này? Để chính ta cũng không nhận ra con nếu không nhìn thấy vết sẹo trên chân con kia. Ta sẽ đi lấy quần áo thật đẹp để con thay ngay bây giờ. – Không, không. – Tôi phản đối ngay lập tức. – Xin già đừng làm như vậy. Già chưa hiểu hết tất cả những gì con đang làm đâu. Nhũ mẫu vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc nhưng tôi không giải thích thêm điều gì nữa. Thực lòng, tôi rất muốn chạy lên gặp Pê-nê-lốp để ôm chầm lấy nàng. Đã hai mươi năm nay chúng tôi biền biệt xa nhau. Nhưng lúc nào trong trái tim tôi, hình bóng nàng cũng hiển hiện. Tôi không sao quên được đôi mắt xanh biếc, luôn nhìn tôi đầy âu yếm và vòng tay trắng muốt luôn quàng lên vai tôi từ phía sau. Hai mươi năm nay, chắc hẳn nỗi nhớ nhung tôi đã giày vò nàng khủng khiếp. Ấy thế mà nàng còn phải đương dầu với lũ cầu hôn hám sắc, hám của kia nữa chứ? Sao tôi lại không thấu hiểu những nỗi khổ tâm nàng phải chịu đựng một mình? Nàng sẽ đón tôi trở về thế nào đây? Nàng sẽ chạy đến, ôm chầm lấy tôi ngay chứ (ngay cả khi tôi ở trong bộ dạng này)? Tim tôi hồi hộp đến nghẹt thở trong giây phút chờ đợi nàng bước xuống.Xem thêm: Có thể nói ở văn học trung đại không có một nhà thơ thứ hai nào thành công trong việc miêu tả nội tâm nhân vật như Nguyễn Du, nhất là nội tâm nhân vật Thúy Kiều Cuối cùng thì nàng cũng xuống lầu dưới. Tôi ngồi tựa vào một cái cột cao, mắt nhìn xuống đất. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất rõ bước chân nàng đang bước qua ngưỡng cửa bằng đá và ngồi trước mặt tôi. Những tưởng tận mắt trông thấy tôi rồi, người vợ cao quí của tôi sẽ ôm chầm lấy tôi, sẽ nức nở thốt lên những lời yêu thương… Nhưng kì lạ thay, nàng vẫn cứ ngồi lặng thinh trên ghế, khi thì âu yếm nhìn tôi, lúc lại tỏ ra không nhận ra tôi trong bộ quần áo rách mướp. Có lẽ không chỉ có tôi ngạc nhiên mà con trai tôi – Tê-lê-mác cũng rất bất ngờ và sốt ruột trước thái độ của mẹ nó. Tê-lê-mác đã cất lời trách mẹ nó là người có lòng dạ cũng sắt hơn cả đá. Trước lời trách cứ của con trai Tê-lê-mác, Pê-nê-lôp của tôi vẫn hết sức bình thản. Nàng thận trọng đáp lại con và cũng là đáp lại chính tôi rằng nàng kinh ngạc quá chừng. Nàng không thế hỏi han, cũng không thể nhìn thẳng mặt tôi. Nếu quả thực tôi đúng là Uy-lít-xơ thì trước sau gì nàng cũng nhận ra tôi vì giữa nàng và tôi có những dấu hiệu riêng, chỉ hai chúng tôi biết với nhau. Tôi hỉểu tất cả những gì Pê-nê-lốp yêu dấu của tôi đang nói. Tôi hiểu tại sao nàng lại chưa muốn nhận ra tôi ngay. Hai mươi năm qua, bao kẻ đã giả danh tôi hòng chiếm đoạt nàng. Nếu không thận trọng như vậy, chắc chắn nàng đã mắc lừa chúng, đã không thể một lòng chờ đợi tôi trở về đoàn tụ. Tôi trân trọng sự thuỷ chung cũng như vô cùng nể phục sự sắt đá của nàng. Tôi biết rằng Pê-nê-lổp của tôi luôn yêu tôi hơn bất cứ ai trên đời. Tê-lê-mác – cậu con thơ dại nóng lòng muốn mẹ của nó nhận ra tôi nên đã không hiểu tâm tư của mẹ nó. Tôi đành lên tiếng nói với con trai: Xem thêm: Nói về Nguyễn Trãi, vua Lê Thánh Tông đã mệnh danh ông là ức Trai tâm thượng quang Khuê Tảo. Bằng tài năng và nhân cách của Nguyễn Trãi, anh (chị) hãy chứng minh nhận định trênTê-lê-mác con! Đừng làm rầy mẹ, mẹ còn muốn thử thách cha ở tại nhà này. Thế nào rồi mẹ con cũng sẽ nhận ra, chắc chắn như vậy. Hiện giờ cha còn bẩn thỉu, áo quần rách rưới, nên mẹ con khinh cha, chưa nói: “Đích thị là chàng rồi!”. Nhưng về phần cha con ta, ta hãy bàn xem nên xử trí thế nào cho ổn thoả nhất. Nếu có ai giết chết một người trong xứ sở, chỉ một người thôi, và dù kẻ bị giết chẳng có ai báo thù cho nữa, thì người ấy cũng phải rời bỏ cha mẹ, đất nước, trốn đi. Huống hồ chúng ta đã hạ cả thành luỹ bảo vệ đô thị này, giết các chàng trai của những gia đình quyền quí nhất; tình huống ấy cha khuyên con nên suy nghĩ. Nghe tôi nói, con tôi bình tĩnh lại. Bằng ánh mắt cảm phục, nó nhìn tôi và hứa sẽ hết lòng phù tá tôi. Tôi bảo mọi người đi tắm rửa rồi mặc quần áo đẹp, ca múa cho người ngoài lầm tưởng trong nhà làm lễ cưới. Tôi dặn gia nhân giữ kín chuyện cho đến khi cha con tôi lui về trang trại của tôi để bàn tính lại mọi việc. Tất nhiên, tôi cũng sẽ đi tắm và trút bỏ bộ dạng hành khất này. Từ phòng tắm tôi bước ra với bộ cánh mới, trở về chỗ ngồi cũ, đốì diện với Pê-nê-lô’p. Thực sự tôi nóng lòng muốn nàng nhận ngay ra tôi lắm rồi. Tôi hiểu nỗi lòng của nàng nhưng lẽ nào nàng không chịu hiểu cho nỗi lòng của tôi. Tôi vờ trách nàng mang trái tim sắt đá và giả bộ mệt mỏi, nhờ nhũ mẫu ơ-ri-clê kê cho một chiếc giường, để nghỉ. Và Pê-nê-lốp của tôi mới thông minh làm sao. Nàng đưa tôi vào thử thách tự lúc nào mà tôi không hề hay biết. Nàng nói với nhũ mẫu rằng hãy khiêng chiếc giường chắc chắn ra khỏi gian phòng vách tường kiên cố do chính tay tôi xây lên để tôi nghỉ trên đó. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi bỗng giật mình thảng thốt. Không thể kìm chế nỗi ngạc nhiên hơn được nữa, tôi đành hỏi nàng rằng ai đã xê dịch chiếc giường đi chỗ khác. Nguyên trong nhà có một cây ô-liu lá dài, mọc lên khoẻ, xanh tốt và to như cái cột. Tôi đã kẻ vạch gian phòng của hai vợ chồng quanh cây ô-liu ấy rồi xây lên với đá tảng đặt thật khít nhau. Tôi lợp kĩ gian phòng, rồi lây những cánh cửa bằng gỗ liền, đóng rất chắc. Sau đó tôi chặt hết cành lá của cây ô-liu dài, cố đẽo từ gốc lên đến thân cây cho thật vuông rồi nảy đường mực, làm thành một cái chân giường và lấy khoan khoan lỗ khắp xung quanh. Tôi bảo tất cả các bộ phận đặt trên chân giường đó, lấy vàng bào và ngà nạm vào trang trí và cuối cùng căng lên mặt giường một tấm da màu đỏ thật đẹp. Chiếc giường đó kiên cố đến mức nếu không có thần linh giúp đỡ thì không một ai có thể xê dịch nó được.Xem thêm: Tả giàn hoa giấy Bí mật về chiếc giường chỉ có tôi, Pê-nê-lấp và Ác-tô-rít – một người thị tì của nàng biết. Giờ đây, khi chính tôi nói ra điều đó, Pê-nê-lốp của tôi đã mười mươi tin rằng tôi chính Ịà Uy-lít-xơ của nàng. Tôi thấy nàng bủn rủn cả chân tay. Nàng chạy ngay lại, nước mắt chan hoà. Đôi cánh tay trắng muốt của nàng ôm lấy cổ tôi. Nàng hôn lên trán tôi và bắt đầu nói với tôi những lời yêu thương tha thiết nhất. Nàng xin tôi đừng giận nàng. Và đúng như tôi nghĩ, sở dĩ nàng cố tình chưa nhận ra tôi ngay vì nàng sợ có kẻ nào đó dùng lời đường mật đánh lừa nàng. Thực lòng, tôi không hề giận nàng một chút nào. Làm sao tôi có thể giận người vợ rất mực thuỷ chung với tôi. Tôi thầm cảm phục nàng, cảm phục trí tuệ và sự thận trọng của nàng. Chính những điều đó đã mang đến chúng tôi hạnh phúc trọn vẹn ngày hôm nay. Tôi ôm lấy nàng. Tôi thấy mắt mình cay cay. Hình như là tôi đang khóc. Có sao đâu, tôi khóc vì quá hạnh phúc đấy mà. Tôi mặc sức cho nước mắt rơi đẫm ướt vai nàng. Pê-nê-lốp cũng nhìn tôi không chán mắt. Dường như chúng tôi đang được hồi sinh, y như những người đi biển bị Pô-dê-i- đông đánh tan thuyền trong sóng cả gió to, họ bơi và mừng rõ khi sống sót và bước lên đất liền đầy mong đợi. Cuôi cùng, sau hai mươi năm đằng đẵng biệt li, gia đình chúng tôi đã được đoàn tụ. Trải qua bao sóng gió, chúng tội càng thấy trân trọng niềm hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi sẽ chẳng bao giờ xa Pê-nê-lốp, Tê-lê-mác của tôi nữa, nhất định là sẽ chẳng bao giờ nữa. Vanmau.edu.vn
Kể một chuyến về thăm quê làm em nhớ mãi Gợi ý 1. TÌM HIỂU ĐỀ: Đề bài yêu cầu kể chuyện một chuyến về thăm quê, có vẻ giống với đề bài tường thuật một chuyến thăm quê, nhưng khác ở điểm sau: bài tường thuật nặng về các thông tin khách quan, còn kể chuyện nặng về thuật những chi tiết, sự việc có ý nghĩa đối với em, mà không cần thuật lại đầy đủ bản thân sự việc. 2. SUY NGHĨ ĐỂ TÌM Ý, CHỌN Ý: Có những chuyến đi thăm đem lại những tình cảm mới lạ, những bất ngờ đối với em, buộc em phải chú ý, suy nghĩ. Chẳng hạn, em quê ở nông thôn nhưng lớn lên ở thành phố, bất ngờ cha mẹ cho em về quê. Bao nhiêu điều mới lạ xảy ra với em. Em về thăm lại mồ mả ông cố bà cố, tức người sinh ra ông bà của em, thăm nơi ngày xưa bố mẹ sống, vui chơi; nhìn những vườn cây, đồng ruộng, người làng và bà con đón em vừa quen vừa lạ. Các chú mời em ở lại… Cuộc đi ấy mở ra cho em một thế giới nhiều ấn tượng. 3. DÀN BÀI SƠ LƯỢC: a) Mở bài: Giới thiệu cuộc đi thăm quê đáng ghi nhớ của em. b) Thân bài: Lòng vui sướng, náo nức của em trước khi về quê. – Những quan sát của em trên đường về và quang cảnh làng quê. – Tình cảm bố mẹ em với làng quê. – Tình cảm họ hàng ở quê đối với em. – Ra về lòng xúc động.Xem thêm: Em hiểu như thế nào về lời dạy của Bác Hồ dành cho học sinh chúng ta: "Có tài mà không có đức là người vô dụng. Có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó"c) Kết bài: Em hiểu và nhớ làng quê. 4. DÀN BÀI CHI TIẾT: a) Mở bài: Giới thiệu cuộc đi thăm: – Em quê ở nông thôn, mà sinh sống ở thành phố. – Bố mẹ em hẹn nhiều lần cho em về quê. – Hôm nay được về. b) Thân bài: Lòng vui sướng được về quê: + Quê là một cái gì trừu tượng, ai cũng nói đến quê mà em chưa hình dung được. + Nhà em thỉnh thoảng đón khách ở quê, nhận quà ở quê. Em mong được về. – Những quan sát của em trên đường và quang cảnh làng quê: + Quan sát trên đường: đi xe lửa, đi xe lam, đi đò, rồi đi bộ. + Quang cảnh làng quê: cánh đồng, cổng làng, rặng tre, những ngôi nhà có vườn bao bọc, sân, máy bơm nước. – Tình cảm bố mẹ em đối với làng quê; gặp chú thím ở quê, tặng quà. Trẻ con hàng xóm đến, cho kẹo. Chú thím cảm động đem hoa quả mời, đưa đi thăm mộ. Bữa cơm ở quê. – Chú thím và bà con hỏi thăm em. Những món quà quê. – Cuộc chia tay quyến luyến ở cổng làng. c) Kết bài: Em hiểu thế nào là quê. Lòng yêu mến làng quê. 5. GỢI Ý LÀM BÀI: Em quê ở nông thôn nhưng lại sinh ra và lớn lên ở thành phố. Mười mấy tuổi đầu, mà chưa một lần về quê, nhiều lần chúng em đòi về quê, bố mẹ em đều bảo chờ dịp, vì đường xa lắm. Rồi một ngày ở quê làm giỗ Tổ, thế là cả nhà em đi về.Xem thêm: Giải thích ý nghĩa nhan đề bài thơ và khổ thơ đề từ trong bài thơ "Tiếng hát con tàu” (Chế lan Viên) Nói đên làng quề, lòng em rất háo hức. Người ta hát quê hương là chùm khế ngọt, quê hương là con đò nhỏ. Còn em, em hình dung quê hương là những bà con thỉnh thoảng ghé thăm cho em nào nếp, nào lạc. Nhà em ở cách quê rất xa. Thoạt đầu cả nhà đi xe lửa, sau một đêm ngủ trên tàu thì đi xe lam, qua đò và cuối cùng đi bộ. Mẹ em bảo, về nhà chú chỉ còn khoảng một cây số thôi, đi bộ mà xem cho biết. Xung quanh làng, đồng lúa trải rộng tít tắp. Nhìn về làng, rặng tre xanh um bao bọc tất cả. Qua cánh đồng đến những mương nước, máy bơm xả nước rào rào. Vượt qua cổng làng là những ngôi nhà ngói, có cổng và vườn bao bọc. Có những người quen đứng ở cổng cất tiếng chào bố mẹ em. Quá giữa làng là đến nhà chú em. Bà con nhiều nơi đã về, tay bắt mặt mừng, hỏi thăm rối rít. Chú thím hỏi bố mẹ em: “Cháu Lâm đã lớn bằng ngần này hả? Cái Lan nữa, sắp thành cô gái rồi”. Bố em hỏi chuyện cúng giỗ đã chuẩn bị đến đâu, còn mẹ em đem các thứ đã chuẩn bị đưa vào cho thím. Mẹ em cũng đem quà cho các em con chú thím. Lũ trẻ con hàng xóm cũng đến. Mẹ em đem kẹo phân phát cho chúng. Sáng hôm sau, bố đưa chúng em đi thăm mộ các cụ, thắp hương, rồi về thăm nhà thờ họ. Chúng em ra xem sông, xem cây cổ thụ, trưa trở về thì cả họ đang cúng ở nhà thờ. Chúng em cũng vào lạy. Trưa hôm ấy, trong bữa cỗ đông đúc, mọi người nói chuyện vui vẻ, ồn ào. Buổi chiều em và lũ trẻ mới quen rủ nhau đi chơi như những người đã quen từ lâu.Xem thêm: Phân tích bài thơ Bạn đến chơi nhà của Nguyễn Khuyến Tối hôm ấy chúng em ăn cơm và nhìn ngắm nhà chú em. Bố em bảo: “Đây là nhà ông cố để lại cho ông, ông để lại cho bố và chú. Bố con mình ra thành phố để chú ở lại”. Nhà tuy lợp ngói, nhưng đã cũ, đồ đạc cũng cũ. Chỉ có cái tủ ly và ti vi là còn mới. Chú hỏi thăm em học tập thế nào, hẹn đem mấy em con chú ra thành phố chơi. Cuối cùng, chú thím lại đem quà quê, nếp và lạc, gói mỗi thứ một ít cho mẹ em cầm về. Mẹ em từ chối thế nào cũng không được. Chúng em lên đường từ sáng sớm cho kịp tàu. Chú thím cũng ra tiễn bố mẹ em một đoạn xa, tận cổng làng. Thế là em hiểu được làng quê. Đó là nơi mồ mả tổ tiên nhiều đời, là nơi thờ cúng dòng họ, nơi những người cùng dòng máu dù xa xôi đều nhận ra nhau và có tình thân với nhau. Em thích rặng tre râm mát, thích lũ trẻ con dễ gần, thích không khí vắng lặng. Em mong làng quê giàu có hơn, đời sống khấm khá hơn và cầu chúc đời sống gia đình chú em ngày càng thịnh vượng hơn nữa. Vanmau.edu.vn
Tell me about a trip back to your hometown that you will always remember Suggest 1. UNDERSTAND THE TOPIC: The question asking to tell a story about a trip back to the hometown seems similar to the question about a visit to the hometown, but differs in the following point: the report is heavy on objective information, while the story is heavy on telling details. details, events that are meaningful to you, without needing to fully recount the events themselves. 2. THINK TO FIND IDEAS AND CHOOSE IDEAS: There are visits that bring new feelings and surprises to me, forcing me to pay attention and think. For example, I come from a rural area but grew up in the city. Suddenly my parents let me go back to my hometown. So many new things happened to me. I went back to visit the graves of my great-grandparents, the people who gave birth to my grandparents, to visit the place where my parents used to live and play; Looking at the gardens, fields, villagers and relatives welcoming me was both familiar and strange. They invited me to stay... That trip opened up a world of many impressions for me. 3. BRIEF OUTLINE: a) Introduction: Introduce your memorable visit to your hometown. b) Body of the article: My joy and excitement before returning home. – My observations on the way home and the village scene. – My parents' love for the village. – The love of relatives in the countryside for me. – Returned with an emotional feeling. See more: How do you understand Uncle Ho's teachings for our students: "If you have talent but no virtue, you are useless. If you have virtue but no talent, what can you do?" It's also difficult"c) Conclusion: I understand and miss my hometown. 4. DETAILED OUTLINE: a) Introduction: Introduce the visit: – I'm from the countryside, but live in the city. – My parents made many appointments for me to return home. – I can go home today. b) Body of the article: Happy to return home: + Hometown is something abstract, everyone talks about hometown but I can't imagine it yet. + My family sometimes welcomes guests in the countryside and receives gifts in the countryside. I hope to return. – My observations on the road and the village scene: + Observe on the road: take the train, take the motorbike, take the boat, then walk. + Village scene: fields, village gate, bamboo groves, houses surrounded by gardens, yards, water pumps. – My parents' affection for the village; Meet uncles and aunts in the countryside, give gifts. Neighbor children came and gave candy. The aunt and uncle were moved and offered fruits and took them to visit the grave. Meal in the countryside. – My aunts and uncles and relatives asked about me. Countryside gifts. – The affectionate farewell at the village gate. c) Conclusion: I understand what hometown is. Love for the countryside. 5. WORKING SUGGESTIONS: I'm from the countryside but was born and raised in the city. At the age of ten, I had never been back to my hometown. Many times we wanted to go back to our hometown, but my parents told me to wait for a chance, because it was a long way. Then one day in the countryside to celebrate the death anniversary of the Patriarch, so my whole family went home. See more: Explain the meaning of the poem's title and the stanza from the poem "The Singing of the Ship" (Che Lan Vien) Speaking to the Village My heart is very excited. People sing that my homeland is a bunch of sweet star fruit, my homeland is a small boat. As for me, I imagine my homeland as relatives who occasionally visit me to give me sticky rice and peanuts. My house is very far from my hometown. At first the whole family took the train, then after spending the night on the train, they took the auto-rickshaw, the ferry, and finally walked. My mother said, it's only about a kilometer away from home, so let's walk and see. Around the village, rice fields spread far and wide. Looking back at the village, green bamboo groves surround everything. Through the fields to the ditches, the water pump discharges fences. Beyond the village gate are tiled houses, surrounded by gates and gardens. There were acquaintances standing at the gate to greet my parents. Past the middle of the village is my uncle's house. Relatives from many places have returned, shaking hands and greeting each other. The aunt and uncle asked her parents: "Is Lam this big? Cai Lan, too, is about to become a girl." My father asked how much preparations were being made for the death anniversary offerings, and my mother brought the prepared things to my aunt. My mother also brought gifts for my children, uncles and aunts. The neighbors' children also came. My mother brought candy to distribute to them. The next morning, dad took us to visit the graves of our ancestors, burn incense, and then visit their church. We went to see the river and old trees. When we returned at noon, they were all worshiping at the church. We also went in to bow. That afternoon, during the crowded feast, everyone talked happily and loudly. In the afternoon, I and the new children invited each other to go out like people we have known for a long time. See more: Analysis of the poem You come to visit Nguyen Khuyen's house That evening we ate and looked at my uncle's house. My father said: "This is the house my great-grandfather left to me, he left it to my father and uncle. Dad and I went to the city so you could stay." Although the house is tiled, it is old and the furniture is also old. Only the cupboard and TV are new. He asked how he was studying and promised to take his children to the city to play. Finally, my aunt and uncle brought home-made gifts, sticky rice and peanuts, wrapping a little of each for my mother to take home. My mother couldn't refuse no matter how much. We set out early in the morning to catch the train. My aunt and uncle also went to see my parents off a long way, all the way to the village gate. So I understand the countryside. It is a place where many generations of ancestors are buried, a place of family worship, where people of the same bloodline, no matter how far away, recognize each other and have close relationships with each other. I like the shady bamboo groves, like the approachable children, and the quiet atmosphere. I hope the village will be richer, life will be better, and my family's life will become more and more prosperous. Vanmau.edu.vn
Kể một cuộc gặp gỡ của em với một vài nhân vật chuyện cổ tích mà em có ấn tượng sâu sắc (một giấc mơ, một câu chuyện tưởng tượng) Gợi ý DÀN Ý DÀN BÀI SƠ LƯỢC a) Mở bài: Cuộc gặp gỡ với Lang Liêu. Tình huống xảy ra cuộc gặp gỡ. b) Thân bài: Cuộc trò chuyện giữa người xưa và người nay. – Câu hỏi của Lang Liêu và trả lời của em. – Câu hỏi của em và trả lời của Lang Liêu. c) Kết bài: Cuộc chia tay và cảm nghĩ của em. DÀN BÀI CHI TIẾT a) Mở bài: Cuộc gặp gỡ với Lang Liêu – Em đang thức nấu bánh hôm 29 Tết, vừa chợp mắt. – Một chàng trẻ tuổi đến trước mặt và tự xưng là Lang Liêu. – Em nhận ra Lang Liêu sáng tạo bánh chưng, bánh giầy, xiết bao mừng rỡ. b) Thân bài: Cuộc trò chuyện của người xưa và người nay: – Em hỏi Lang Liêu có việc gì mà đến đây? Trả lời. – Lang Liêu hỏi người nay còn thích bánh chưng bánh giầy không?Trả lời. – Em hỏi về công phu sáng tạo và tâm trạng của Lang Liêu lúc đó. Lang Liêu tâm sự. – Em bày tỏ lòng yêu mến chàng. c) Kết bài: Em được đánh thức, giấc mơ tan. Cảm nghĩ của em về bánh chưng ngày Tết và công lao sáng tạo của người xưa. BÀI LÀM Tết năm nào nhà em cũng gói và nấu bánh chưng. Dù bận rộn đến đâu, nhà em cũng không đổi thay lệ đó, bởi nó đem lại một không khí bận rộn, rộn ràng rất là Tết. Năm ấy, vào đêm 29 tháng chạp, em cùng mấy đứa bạn thức canh nồi bánh chưng. Đêm đã khuya, mọi người đã ngủ cả. Mọi nhân vật cùng đều im lặng, chỉ còn nghe thấy nồi bánh chưng sôi đều, củi cháy đượm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lép bép. Em nhìn bếp lửa đỏ hồng, những đốm sao từ đó bay lên.Xem thêm: Vẻ đẹp trữ tình của dòng sông Đà trong thiên tuỳ bút “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân Bỗng một tiếng nói rất xa lạ vang lên sau lưng: "Chà, vất vả quá nhỉ?" Em quay lại nhìn, một chàng trai trẻ trạc ngoài hai mươi tuổi, tóc búi củ hành, ăn mặc sang trọng nhưng xưa cũ, chân đi guốc tre, nhìn em mỉm cười. Em tỏ ý ngạc nhiên, định hỏi "Anh là ai?" thì chàng đó đã tự giới thiệu: "Ta là Lang Liêu, người sáng tạo ra bánh chưng cổ truyền đi tìm hiểu xem dân tình ngày nay còn nấu bánh chưng để cúng giỗ ngày Tết nữa hay không?". Em chớp mắt hỏi: "Lang Liêu nào, Lang Liêu thời vua Hùng phải không?". Thấy em còn nhỏ, chàng tươi cười đáp: "Đúng đó, chú em còn nhớ tên ta giỏi quá!". Nói rồi chàng thân mật ngồi xuống cạnh em, trên chiếc ghế con bằng nhựa. Em lấy làm lạ, thời vua Hùng cách đây đã mấy nghìn năm, sao Lang Liêu còn sống mà đến được nhỉ? Em chưa suy nghĩ xong thì đã thấy chàng bảo: "Ta vừa ở chỗ các vua Hùng đến đây. Nghe nói dân tình ngày nay việc thì nhiều, thời gian ít, lại có thêm nhiều công nghệ mới làm ra các thức "ăn liền", ta sợ bánh chưng không có người làm, bàn thờ gia tiên vắng vẻ nên mới đi xem xét. Thấy nhà chú em đang nấu, ta vui quá mới ghé xuống thăm. Thế nào, chú em vẫn thích bánh chưng chứ?". Em bối rối quá. Đích thị là Lang Liêu thời Hùng Vương rồi, liền nói: "Thưa ngài, thích lắm ạ! Em có thể ân liền mấy ngày Tết không biết chán ạ!" "Đúng lắm, Lang Liêu tiếp lời- Điều này ta đã nói từ mấy nghìn năm trước. Trên đời này không có gì quý bằng gạo. Gạo nuôi sống người. Sơn hào hải vị dù có ngon mấy, ăn rồi cũng chán, duy chỉ có gạo ăn mãi là không chán mà thôi! Có đúng thế không? "Em nói: "Thưa ngài, đúng lắm. Nhân ngài đến, xin cho em hỏi: làm sao mà ngài nghĩ ra được thứ bánh ngon thế? Người ta bảo do ngài nghèo không có điều kiện nên mới nghĩ ra bánh chưng có phải không?" Lang Liêu chau mày, nghĩ ngợi rồi bảo: "Sự thực ta nghèo hơn các anh ta, nhưng không phải chỉ vì nghèo đâu. Ta nghèo tiền của thật, nhưng giàu lòng với thóc gạo. Nhiều người chuộng lạ bỏ quen, tham xa bỏ gần, mà không biến cái quen thành cái lạ, cái ngon, lại còn có ý nghĩa nữa". Thấy Lang Liêu tỏ ra cởi mở, dễ gần, em mới đánh bạo hỏi thêm: "Thấy sách chép rằng bánh này cũng không phải do ngài nghĩ ra, mà do thần mách bảo, có phải không?". Lang Liêu hơi đỏ mặt, nhưng rồi chàng bình tĩnh trả lời: "Đúng là thần có mách bảo. Nhưng ta cũng phải suy nghĩ lao tâm khổ tứ, quên ăn mất ngủ suốt nửa năm trời thì thần mới mách cho. Chứ như những kẻ lười biếng, động một tí là vung tiền ra mua, cho gia nhân đi tìm kiếm, thì thần có mách bảo cho gì đâu!" Đúng thật! Em nghĩ thầm, em đang định hỏi thêm câu nữa, thì bỗng có ai nói to: "Thêm nước vào đi, nước cạn hết rồi! Em mở mắt. Thì ra là một giấc mơ, một giấc mơ thú vị quá.Xem thêm: Phân tích bài thơ Tự Tình của Hồ Xuân Hương Nhìn nồi bánh chưng sôi sùng sục, bốc hơi thơm phức, em lại nghĩ đến Lang Liêu. Tai em còn văng vẳng lời trò chuyện vừa rồi. Em nghĩ, Lang Liêu sâu sắc thực. Phải có tình cảm sâu nặng với sản vật nước nhà mới tạo ra được món ăn có giá trị lâu dài như thế chứ. Cả dân tộc Việt Nam sẽ mãi biết ơn Vua Hùng và những người con của ngài. Vanmau.edu.vn
Tell about your encounter with some fairy tale characters that you have a deep impression of (a dream, an imaginary story) Suggest OUTLINE BRIEF OUTLINE a) Introduction: Meeting with Lang Lieu. Situation in which the meeting occurred. b) Body of the article: A conversation between people of the past and people of today. – Lang Lieu's question and my answer. – My question and Lang Lieu's answer. c) Conclusion: The farewell and my feelings. DETAILED OUTLINE a) Introduction: Meeting with Lang Lieu – I was awake cooking cakes on the 29th of Tet, just fell asleep. – A young man came forward and called himself Lang Lieu. – I realized that Lang Lieu created Banh Chung and Banh Giay, and was so happy. b) Body of the article: A conversation between the past and present: – I asked Lang Lieu why he came here? Reply. – Lang Lieu asked this person if he still liked banh chung and banh giay? Answer. – I asked about Lang Lieu's creativity and mood at that time. Lang Lieu confided. – I expressed my love for him. c) Conclusion: I was awakened, the dream ended. My thoughts on Tet banh chung and the creative efforts of the ancients. ASSIGNMENT Every year during Tet, my family wraps and cooks banh chung. No matter how busy it is, my family does not change that routine, because it brings a busy, bustling atmosphere that is very Tet. That year, on the night of December 29, my friends and I stayed up to watch the pot of banh chung. It was late at night, everyone was asleep. All the characters were silent, the only thing left to hear was the pot of banh chung boiling, the firewood burning, and the occasional crackling sound. I looked at the red fire of the stove, stars flying from it. See more: The lyrical beauty of the Da River in the essay "The boatman on the Da River" by Nguyen Tuan Suddenly a very unfamiliar voice rang out from behind: "Wow, it's so hard, isn't it?" I turned around to look, a young man in his mid-twenties, his hair in an onion bun, elegant but old-fashioned clothes, and bamboo clogs on his feet, looked at me and smiled. I expressed surprise and was about to ask, "Who are you?" Then that guy introduced himself: "I am Lang Lieu, the creator of traditional banh chung, going to find out if people today still cook banh chung to celebrate the death anniversary of Tet or not?". I blinked and asked: "Which Lang Lieu, Lang Lieu during the Hung King period?". Seeing that he was still young, he smiled and replied: "That's right, you still remember my name so well!". After saying that, he intimately sat down next to me, on a small plastic chair. I wonder, the Hung King's time was thousands of years ago, how could Lang Lieu still be alive? Before I could finish thinking, I saw him say: "I just arrived here from the Hung Kings' place. I heard that people today have a lot of work, little time, and there are many new technologies to make instant foods." ", I was afraid that no one was making Banh Chung and the ancestral altar was deserted, so I went to take a look. Seeing your uncle's house cooking, I was so happy that I came down to visit. How's that, do you still like Banh Chung?" . I'm so confused. It was indeed Lang Lieu during Hung Vuong's time. He immediately said: "Sir, I like it very much! I can be grateful for several days of Tet without getting bored!" "That's right, Lang Lieu continued - I said this thousands of years ago. There is nothing more precious in this world than rice. Rice feeds people. No matter how delicious the flavors of mountains and rivers are, they get boring after eating them. I just can't get enough of eating rice! Is that true? "I said: "Sir, that's right. When you come, let me ask: how did you come up with such a delicious cake? You said it was because you were poor and had no means to come up with Banh Chung, right?" Lang Lieu frowned, thought about it and said: "In fact, I am poorer than you guys, but not just because I am poor. I am poor in real money, but rich in heart and rice. Many people like strange things and get used to them, greedy for distance." close, without turning the familiar into something strange, delicious, and even meaningful." Seeing that Lang Lieu was open and approachable, he ventured to ask further: "Seeing in the book that this cake was not invented by you, but by the gods, is that right?". Lang Lieu blushed a bit, but then he calmly replied: "It's true that God told me. But I also had to think hard and hard, forget to eat and sleep for half a year before God told me. Not like other people." If you are lazy, if you spend a little money to buy it and send your servants to look for it, I won't tell you anything!" True! I thought to myself, I was about to ask another question, when suddenly someone said loudly: "Add more water, it's all gone!" I opened my eyes. It turned out to be a dream, a very interesting dream. See more : Analysis of the poem Tu Tinh by Ho Xuan Huong Looking at the boiling pot of banh chung, steaming fragrantly, I thought of Lang Lieu's words. I thought, Lang Lieu was really profound You must have a deep love for your country's products to create dishes of such lasting value. The entire Vietnamese people will forever be grateful to King Hung and his children. Vanmau.edu.vn
Kể một câu chuyện em đã nghe hoặc đã đọc về một nữ anh hùng hoặc một phụ nữ tài năng Hướng dẫn Hai Bà Trưng Năm 34 sau tây lịch, nhà Đông Hán sai Tô Định sang làm Thái thú quận Giao Chỉ. Tô Định là một người tham lam tàn bạo. Dân chúng vô cùng oán hận, Lạc hầu, Lạc tướng cũng căm hờn. Còn Lạc tướng huyện Châu Diên là Thi Sách, mưu tính việc chống quân Tàu. Tô Định hay được bèn giết Thi Sách đi. Vợ Thi Sách là Trưng Trắc nổi lên đánh Tô Định để báo thù cho chồng, rửa hận cho nước. Trưng Trắc là con gái Lạc tướng Mê Linh, nay thuộc tỉnh Phúc Yên. Khi bà cùng em là Trưng Nhị phất cờ khởi nghĩa thì các Lạc tướng và dân chúng hưởng ứng lất đông. Chẳng bao lâu, quân Hai Bà Trưng tràn đi khắp nơi, chiếm đưực 65 thành trì. Tô Định chỏng cự không lại trôn chạy về Tàu. Hai Bà lên ngôi vua, đóng đô ớ Mê Linh (năm 40 sau tây lịch). Dân chúng vui mừng độc lập. Trưng Nữ Vương trị vì được hơn một năm thì nhà Đông Hán sai danh tướng là Mã Viện đem binh sang đánh. Quân cùa Mã Viện là quân thiện chiến, quân ta thì mới nhóm lên, nhưng nhờ sự dũng cảm, quân ta thắng được mấy trận đầu. Quân giặc phải rút về đóng ở vùng Lãng Bạc (tức gần Hồ Tây ỡ Hà Nội bấy giờ). Sau đó, Mã Viện được thêm viện binh, dùng mưu lừa quân ta kéo lên mạn thượng du rồi đánh úp. Hai Bà thua trận nên rút quân về giữ Mê Linh. Mùa thu nàm 43, Mã Viện đem binh vây đánh thành Mê Linh. Quân ít, thế cùng. Hai Bà phải bỏ chạy. Mã Viện xua quân đuổi theo. Hai Bà nhảy xuống sông Hát (chỗ sông Đáy đổ ra sông Hồng Hà) trầm mình để khỏi sa vào tay giặc. Hai Bà Trưng làm vua không được bao lâu nhưng là hai vị anh thư cứu quốc đầu tiên của nước ta nên được hậu thế sùng bái đời đời. Hiện nay, ở làng Hát Môn, thuộc huyện Phúc Thọ, tỉnh Sơn Tây và làng Đồng Nhân, gần Hà Nội, có đền thờ Hai Bà, hàng năm, đến ngày mồng sáu tháng hai âm lịch là ngày hội để nhớ ơn hai vị nữ tướng. Võ Thị Sáu Có nơi đâu đẹp tuyệt vời Như sông như suối như người Việt nam Đất nước Việt Nam trải qua hơn 4000 năm lịch sử với biết bao biến cố, thăng trầm, chịu rất nhiều cuộc xâm lăng của các nước lớn. Nhân dân ta tuy hiền lành tay cuốc, tay cày nhưng khi có kẻ thù giày xéo quê hương, lòng yêu nước lại trỗi dậy “ kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, nhấn chìm bè lũ cướp nước và bán nước”. Trong làn sóng yêu nước ấy sinh ra biết bao vị anh hùng. Một trong những vị anh hùng làm em cảm phục là chị Võ Thị Sáu Chị Võ Thị Sáu sinh năm 1933, tại xã Phước Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Vũng Tàu-Côn Đảo. Tham gia cách mạng từ năm 14 tuổi rồi nhanh chóng trở thành nữ chiến sĩ trinh sát nổi tiếng gan dạ của Đội Công an xung phong Đất Đỏ. Năm 1950, chị Sáu bị địch bắt trong lúc đang tham gia trận đánh tiêu diệt tề ở chợ quê gần nhà mình. Hơn 1 năm bị giam cầm trong khám Chí Hòa, "nếm" đủ thứ đòn roi và đủ "mùi" tra tấn…, nhưng chị Võ Thị Sáu vẫn nêu cao tấm gương dũng cảm vươn lên, không khuất phục kẻ thù. Tháng 4.1951, thực dân Pháp đưa chị Sáu ra tòa án binh xét xử. Phiên tòa không có luật sư, không có công chúng, chỉ với sự hiện diện của 2 tên tay sai hội tề làm nhân chứng với bồi thẩm đoàn, công tố và hiến binh, nhưng chánh án vẫn kết tội "Võ Thị Sáu tham dự vụ giết hại các nhà chức trách ở Đất Đỏ" và tuyên án tử hình. Lúc bấy giờ, bản án tử hình người con gái chưa đến tuổi thành niên đã gây xôn xao dư luận trong và ngoài nước, kẻ thù run sợ không dám xử bắn chị Sáu tại Sài Gòn. Xem thêm: Soạn bài: Tập đọc Mùa thảo quả Sáng 21.1.1952, chị Sáu bị lính lê dương còng tay, áp tải xuống một chiếc tàu chở hàng Tết ra đảo. Trong 9 năm kháng chiến, đây là nữ tử tù đầu tiên, duy nhất và trẻ tuổi nhất bị giặc Pháp xiềng chặt vào boong tàu… đưa ra Côn Đảo hành hình! Sáng sớm ngày 22.1.1952, chị Võ Thị Sáu có mặt tại Côn Đảo, chúa đảo Jarty khét tiếng khôn ngoan, xảo quyệt…, không dám đưa người con gái nhỏ bé này về giam chung ở nhà banh mà cách ly tại xà lim sở Cò. Thời điểm ấy, chỉ còn đúng 5 ngày nữa là đón giao thừa, nhưng chúa đảo vẫn quyết định xử bắn tù nhân". Đến ngày xử bắn, khoảng Bốn giờ sáng, xếp Lé mở cửa xà lim. Chị Sáu đã sẵn sàng trong bộ quần áo bà ba trắng toát. Chúa đảo Giắc-ty, cò cô-pơ-lanh chúa ngục Pác-xi, chủ sở điều tra Đuy-lây, cố đạo Pháp cùng bọn gác-điêng… Bọn chúng đến đông đủ vì hiếu kỳ? Vì ngạc nhiên? Vì kính phục? Vì đầu tiên có một người phụ nữ còn dưới tuổi thành niên bị bắn ở ngoài đảo khơi xa cách đất liền này. Chúng sợ việc hành quyết chị Sáu trong đất liền sẽ gây nhiều ảnh hưởng xấu, Giắc-ty hỏi chị Sáu: – Có khai gì nữa không? – Không. Chúa ngục Pác-xi róc rượu đưa mời chị Sáu: – Một lát nữa cô sẽ bị xử bắn. Cô uống đi một cốc, hơi rượu sẽ làm cô thêm can đảm. Chị Sáu mỉm cười, trả lời: – Rất cảm ơn? Nếu các ông cần rượu để có thêm can đảm, xin mời cứ tự nhiên. Pác-xi kinh ngạc, trố mắt nhìn cô gái. Bọn chúng dẫn chị đi trước, hai tay không bị xích. Xếp Lé đeo súng đi kèm. Cố đạo Tây xin phép được làm lễ rửa tội cho chị Võ Thị Sáu. Chị nói: – Tôi không có tội. Yêu nước không phải là một tội. Nhìn những người đang đào huyệt cho chị, chị dừng lại hỏi họ: -Huyệt của tôi? Những người đào huyệt nghẹn ngào không dám trả lời. Chị rút bông hoa gài trên mái tóc, đưa cho mấy người lính tù. -Tặng mấy anh bong hoa này. Cảm ơn các anh đã đào huyệt cho tôi. Hôm nay mấy anh mới đào một cái nhỏ. Nhưng ngày mai, mấy anh cần đào một cái huyệt thật to… Những người tù ngơ ngác nhìn nhau. Chị Sáu nháy mắt, hất hất về phía bọn Pháp: -Một cái huyệt thật to để chôn những kẻ bắn tôi hôm nay… Chị đã đến với cái chết bằng lời ca. Với khí phách hiên ngang, bất khuất. Trước họng sung, chị hô vang những lời ca cuối cùng “ Hồ chủ tịch muôn năm”. Và chị nằm xuống, mãi mãi nghe sóng vỗ rì rào, Người con gái trẻ măng Giặc đem ra bãi bắn Đi giữa hai hàng súng Vẫn ung dung mỉm cười Ngắt một đóa hoa tươi Chị cài lân mái tóc Đầu ngẩng cao bất khuất Ngay trong phút hi sinh Bây giờ dưới gốc dương Chi nằm nghe biển hát Cái chết của chị Võ Thị Sáu cùng bao tấm gương anh hùng khác đã trở thành bất tử. Chị đã hi sinh nhưng tấm gương yêu nước, bất khuất kiên trung của chị còn sống mãi trong lòng nhân Việt Nam, sống mãi với thời gian. Noi gương chị, lớp lớp thiếu niên cúng em nguyện sẽ ra sức học tập, rèn luyện để dựng xây đất nước ta ngày càng giàu mạnh. Xem thêm: Tả ngôi trường thân yêu đã gắn bó với em trong nhiều năm qua
Tell a story you have heard or read about a heroine or talented woman Instruct Hai Ba Trung In the year 34 AD, the Eastern Han dynasty sent To Dinh to become the governor of Giao Chi district. To Dinh is a greedy and brutal person. The people were extremely resentful, Lac Marquis and Lac General were also resentful. And the Lac general of Chau Dien district, Thi Sach, planned to fight against the Chinese army. When To Dinh heard about it, he killed Thi Sach. Thi Sach's wife, Trung Trac, rose up to attack To Dinh to avenge her husband and the country. Trung Trac was the daughter of Lac general Me Linh, now in Phuc Yen province. When she and her younger brother Trung Nhi raised the flag of rebellion, the Lac generals and the people responded in large numbers. Soon, Hai Ba Trung's army spread everywhere, capturing 65 citadels. To Dinh could no longer resist and fled back to China. The two ladies ascended the throne and established their capital in Me Linh (40 AD). The people rejoiced at independence. Trung Nu Vuong reigned for more than a year when the Eastern Han dynasty sent a famous general, Ma Vien, to bring troops to attack. Ma Vien's army was a battle-hardened army, our army had just formed up, but thanks to their courage, our army won the first few battles. The enemy army had to withdraw to camp in the Lang Bac area (near West Lake in Hanoi at that time). After that, Ma Vien received additional reinforcements, using a trick to trick our troops into pulling them upriver and then attacking them. The two ladies lost the battle so they withdrew their troops to defend Me Linh. In the fall of 43, Ma Vien led troops to surround Me Linh citadel. The army is small, that's the same. The two ladies had to run away. Ma Vien sent his army to chase. The two women jumped into the Hat River (where the Day River flows into the Hong Ha River) to drown themselves to avoid falling into the hands of the enemy. The Trung sisters were not kings for long, but they were the first two heroic heroes of our country to save the country, so they are forever revered by posterity. Currently, in Hat Mon village, Phuc Tho district, Son Tay province and Dong Nhan village, near Hanoi, there are Hai Ba temples. Every year, on the sixth day of the second lunar month, it is a festival to remember them. female general. Vo Thi Sau There is a beautiful place somewhere Like rivers and streams like Vietnamese people The country of Vietnam has gone through more than 4,000 years of history with many events, ups and downs, and suffered many invasions from big countries. Although our people are gentle and hoe and plow, when an enemy tramples on their homeland, patriotism rises up "forming an extremely powerful wave, drowning the gangs of robbers and traitors". In that wave of patriotism, many heroes were born. One of the heroes who makes me admire is Ms. Vo Thi Sau Ms. Vo Thi Sau was born in 1933, in Phuoc Tho commune, Dat Do district, Vung Tau-Con Dao province. Joined the revolution at the age of 14 and quickly became a famous and courageous female reconnaissance soldier of the Dat Do Volunteer Police Team. In 1950, Ms. Sau was captured by the enemy while participating in the battle to destroy the Qi in the rural market near her home. After more than a year of being imprisoned in Chi Hoa prison, "tasting" all kinds of whippings and all the "smells" of torture..., but Ms. Vo Thi Sau still held up an example of courage to rise up, not subduing the enemy. In April 1951, the French colonialists brought Ms. Sau to a military court for trial. The trial had no lawyers, no public, with only the presence of two henchmen gathered as witnesses with the jury, the prosecutor and the gendarmerie, but the judge still convicted "Vo Thi Sau of participating." murder of authorities in Dat Do" and sentenced to death. At that time, the death sentence of an underage girl caused a stir in public opinion at home and abroad. The enemies were afraid and did not dare to shoot Ms. Sau in Saigon. See more: Lesson preparation: Reading cardamom season On the morning of January 21, 1952, Ms. Sau was handcuffed by legionnaires and escorted to a ship carrying Tet goods to the island. During 9 years of resistance, this was the first, only and youngest female death row prisoner to be chained to the deck of a ship by the French... taken to Con Dao for execution! Early in the morning of January 22, 1952, Ms. Vo Thi Sau was present in Con Dao, the notoriously wise and cunning lord of Jarty Island..., not daring to take this little girl back to be imprisoned together in the ball house but isolated in a cell. Co department. At that time, there were only 5 days left until New Year's Eve, but the island lord still decided to shoot the prisoners." On the day of the shooting, around four o'clock in the morning, Chief Lé opened the cell door. Ms. Sau was ready in her white Ba Ba outfit. The lord of Giacty Island, the Copelin stork, the lord of Parxi prison, the chief of investigation Duley, the late French priest and the guards... Did they come in large numbers out of curiosity? Because of surprise? Out of respect? Because first, an underage woman was shot on this island far from the mainland. They were afraid that executing Ms. Sau on the mainland would have many negative effects. Giac-ty asked Ms. Sau: – Do you have anything else to say? - Are not. Lord Parxi poured wine and offered it to Ms. Sau: – In a moment you will be shot. Take a drink, the alcohol will make you more courageous. Ms. Sau smiled and replied: - Thank you very much? If you need alcohol to gain more courage, please feel free. Pac-xi was surprised and stared at the girl. They led her ahead, her hands unchained. Xo Le carries a gun with him. The late Western priest asked for permission to baptize Ms. Vo Thi Sau. She says: - I'm not guilty. Patriotism is not a crime. Looking at the people digging her grave, she stopped and asked them: -My acupuncture point? The gravediggers choked and did not dare to answer. She pulled out the flower from her hair and gave it to the prisoners. -Give these guys some flowers. Thank you for digging my grave. The guys just dug a small one today. But tomorrow, you guys need to dig a big grave... The prisoners looked at each other bewildered. Ms. Sau winked and shook her head at the French: -A big grave to bury those who shot me today... She approached death with song. With a proud and indomitable spirit. In front of her throat, she shouted the last words of the song, "Long live President Ho." And she lay down, forever listening to the murmuring waves, Young girl The enemy brought them to the shooting range Walk between two rows of guns Still smiling leisurely Pick a fresh flower She braided her hair Head held high indomitable Right in the moment of sacrifice Now under the poplar tree Chi lay listening to the sea sing The death of Ms. Vo Thi Sau and many other heroic examples have become immortal. She sacrificed herself, but her example of patriotism, indomitable steadfastness, and perseverance still lives on in the hearts of Vietnamese people, living forever through time. Following her example, I vow to study and practice to build our country more and more prosperous. See more: Describe the beloved school that has been with you for many years
Kể một câu chuyện em đã được nghe hay được đọc nói về quan hệ giữa con người với thiên nhiên Hướng dẫn Tôi xin kể cho các bạn cùng nghe câu chuyện về Sự tích sông Cửu Long mà tôi đọc được. Sông Cửu Long có rất nhiều tên gọi, trong đó có một cái tên rất quen thuộc với người Việt Nam cũng như trên thế giới. Đó là sông Công. Theo tiếng Lào Thái, Công nghĩa là “chờ”. Tại sao lại gọi là sông “Chờ”? Có một sự tích lí thú kể lại như sau: Vào một thời xa lắc xa lơ có hai vị thần khổng lồ có thể dời núi lấp biển chỉ trong khoảnh khắc. Hai vị thần kiếm ăn bằng một nghề khác nhau, và tính cách cũng đối lập nhau. Kẻ thì nóng nảy, chân thật, người thì điềm đạm, tính toán. Tuy thế, họ là đôi bạn thân thiết. Một hôm, không rõ vì lí do gì, hai bên nổ ra một cuộc tranh cãi gay go, chẳng ai chịu ai. Cuối cùng họ đi tìm trọng tài để phân xử. Gặp được một thiên thần, cả hai đều trình bày đầu đuôi sự việc. Nghe xong, vị thiên thần bảo: – Chuyện này thật khó xử. Ta tạm giải quyết thế này: Cả hai hãy chạy đua với nhau, ai đến đích trước coi như người đó thắng cuộc. Cả hai đồng ý. Thế rồi vị thiên thần nọ dẫn họ đến địa điểm xuất phát. Chỗ ấy là một vùng rừng núi đại ngàn. Đích đến là vùng biển Đông. Lệnh xuất phát ban ra. Hai vị thần (Thần Săn và Thần Câu) bắt đầu di chuyển. Thần Săn vốn quen leo đồi vượt dốc nên chạy miết, còn Thần Câu tỏ ra ngần ngại vì không quen trèo dốc vượt núi nên cứ dựa vào thế núi mà chạy nên rất chậm. Còn Thần Săn cắm đầu căm cổ chạy, chẳng bao lâu đã đến được cánh đồng bát ngát và bằng phăng. Thần bèn ngồi lại nghỉ. Thần Câu, vì men theo chân núi nên kéo dài thời gian và tốc độ thì quá chậm. Sốt ruột quá, Thần bèn bay vọt lên cao để tìm đường gần nhất. Thần Săn sau khi xả hơi vội làm một mạch đến đích và được thiên thần công nhận thắng cuộc. Ngày nay, con đường Thần Săn chạy, đá văng đất lún trở thành dòng sông. Tuy dòng sông có thẳng hơn nhưng lại lắm ghềnh nhiều thác. Chỗ Thần Săn ngồi nghỉ lại chính là Biển Hồ. Còn con đường mà Thần Câu chạy cũng thành sông nhưng ngoằn ngoèo hơn. Thần Săn đến trước phải đợi chờ và hay đi đi lại lại. Những chỗ đi lại ấy đều biến thành những cửa sông. Có đến chín cửa sông như chín con rồng. Vì thế con sông còn có tên là Cửu Long. Xem thêm: Soạn bài Trách nhiệm công dân
Tell a story you have heard or read about the relationship between humans and nature Instruct I would like to tell you the story about the Legend of the Mekong River that I read. The Mekong River has many names, including a name that is very familiar to Vietnamese people as well as around the world. That is the Cong River. In Lao Thai language, Cong means "waiting". Why is it called the "Waiting" river? There is an interesting story recounted as follows: In a time long ago, there were two giant gods who could move mountains and fill the sea in just a moment. The two gods earn their living by a different profession, and their personalities are also opposites. Some are hot-tempered and honest, others are calm and calculating. However, they are close friends. One day, for unknown reasons, a fierce argument broke out between the two sides, with no one agreeing with the other. Finally, they went to find an arbitrator to arbitrate. Meeting an angel, they both explained the story. After listening, the angel said: – This is so awkward. Let's temporarily solve this: Let's both race against each other, whoever reaches the finish line first is considered the winner. Both agree. Then the angel led them to the starting point. That place is a vast forest and mountain area. The destination is the East Sea. The starting order was issued. The two gods (God of Hunting and God of Cau) began to move. Than Hunt was used to climbing hills and climbing steep slopes, so he ran continuously, while Than Cau was hesitant because he was not used to climbing steep hills and crossing mountains, so he kept running very slowly based on the mountain position. As for the Huntsman, he ran with his head down and ran, and soon reached the vast and flat fields. God then sat down to rest. Than Cau, because it was following the foot of the mountain, it took longer and the speed was too slow. Feeling so impatient, Than soared high to find the nearest route. Than Hunt, after taking a breather, quickly reached the finish line and was recognized by the angel as the winner. Today, the road Than Hunt runs on, rocks and loose soil become a river. Although the river is straighter, it has many rapids and waterfalls. The place where the Hunting God sat and rested was Tonle Sap. The road that Than Cau runs also becomes a river but is more zigzag. The Hunting God comes first and has to wait and often go back and forth. Those places of travel turned into river mouths. There are nine river mouths like nine dragons. Therefore, the river is also called Cuu Long. See more: Prepare lessons on Citizen Responsibility
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc chứng kiến về lòng dũng cảm. Lòng dũng cảm là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay, và ngày nay tinh thần đó vẫn được gìn giữ và phát huy. Tiêu biểu cho tinh thần dũng cảm đó chính là tấm gương của anh Nguyễn Văn Nam ở Nghệ An đã hy sinh thân mình để cứu bốn bạn giữa dòng nước xoáy. Không chỉ có gia đình em mà tất cả mọi người khi xem ti vi và đọc báo đều khâm phục trước tinh thần dũng cảm của anh Nguyễn Văn Nam, một học sinh lớp mười hai tại huyện Đô Lương tỉnh Nghệ An, thêm vào đó là sự xót thương trước sự ra đi của anh. Hôm đó là ngày 30/4 cả nước được nghỉ nhân kỉ niệm ngày “Giải phóng miền Nam – thống nhất đất nước” trong khi anh Nam đang đi bắt chim thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một bạn ở gần bờ sông, anh vội chạy ra thì thấy những cánh tay đang chới với giữa dòng nước xoáy. Không chút do dự anh đã lao xuống dòng nước để cứu người, có tất cả bốn bạn, sau khi đưa được ba bạn vào bờ anh tiếp tục quay trở lại để cứu bạn cuối cùng, khi vào gần đến bờ do đã kiệt sức anh đã dùng hết sức đẩy mạnh bạn đó vào để ba bạn trên bờ kéo lên còn bản thân anh đã bị dòng nước cuốn trôi đi mất, thấy vậy các bạn vội đi gọi người cứu nhưng không kịp, và phải mất một thời gian sau đó, gia đình và lực lượng công an mới tìm thấy thi thể của anh. Những bức ảnh được đưa lên báo hay trên ti vi ta thấy được nỗi đau, sự mất mát hằn sâu trên khuôn mặt của gia đình anh Nam, tất cả mọi người đều đau xót và cảm động. Vẫn còn đó là ước mơ và hoài bão của anh với hy vọng thi đỗ vào một trường đại học, để làm rạng danh gia đình – bố mẹ và bà của anh vừa khóc vừa kể với các nhà báo, nhưng anh đã ra đi trong sự vinh quang với một hành động cao đẹp của mình để lại niềm tiếc thương vô hạn cho gia đình, bạn bè và tất cả mọi người.Xem thêm: Kể về kỉ niệm thời thơ ấu của em Anh Nguyễn Văn Nam là một tấm gương tiêu biểu cho lòng dũng cảm, anh được nhà trường và Đoàn thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh tại nơi anh theo học tuyên dương và khen thưởng về hành động của mình. Hành động của anh như một sự thức tỉnh đối với những ai có thái độ sống thờ ơ, vô cảm đối với những người xung quanh, chỉ biết lo cho bản thân mình. Anh Nguyễn Văn Nam xứng đáng là một tấm gương sáng về lòng dũng cảm để chúng ta học tập và noi theo, nó thể hiện một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, một đạo lý làm người mà mỗi chúng ta cần phải có.
Topic: Write an essay telling a story you have heard or witnessed about courage. Courage is a good quality of the Vietnamese people from past to present, and today that spirit is still preserved and promoted. Typical of that courageous spirit is the example of Mr. Nguyen Van Nam in Nghe An who sacrificed himself to save four friends in the middle of a whirlpool. Not only my family, but everyone watching TV and reading newspapers admired the brave spirit of Mr. Nguyen Van Nam, a twelfth grade student in Do Luong district, Nghe An province, in addition to sadness at his passing. That day was April 30, the whole country had a day off to celebrate the "Southern Liberation - National Unification" day. While Mr. Nam was catching birds, he heard the scream of a friend near the riverbank. I quickly ran out and saw the arms dangling in the swirling water. Without hesitation, he rushed into the water to save people, all four of them. After bringing three of them to shore, he continued to return to save the last one. When he neared the shore, he was exhausted. He used all his strength to push that person in so that his three friends on the shore could pull him out, but he himself was swept away by the current. Seeing that, his friends quickly went to call for help, but there was no time, and it took some time. , his family and the police found his body. In the photos posted in newspapers or on television, we can see the deep pain and loss on the faces of Mr. Nam's family. Everyone is sad and touched. Still there were his dreams and ambitions with the hope of passing the exam to a university, to make his family famous - his parents and grandmother cried while telling the journalists, but he passed away in His glory with a noble act left infinite regret for his family, friends and everyone. See more: Tell about your childhood memories Mr. Nguyen Van Nam is a typical example of courage. He was honored and rewarded for his actions by the school and the Ho Chi Minh Communist Youth Union where he studied. His actions serve as an awakening for those who have an indifferent, indifferent attitude toward the people around them, only caring for themselves. Mr. Nguyen Van Nam deserves to be a shining example of courage for us to study and follow. It represents a good tradition of our nation, a moral ethic that each of us needs to have.
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về tính trung thực cho mọi người cùng nghe. Trong buổi chào cờ đầu tuần vừa qua, bạn Hoa của lớp 3B đã được tuyên dương trước toàn trường bởi đức tính trung thực của mình thể hiện qua hành động “nhặt được của rơi, trả người đánh mất” của bạn. Theo như lời của thầy hiệu trưởng kể lại thì ngày thứ Năm của tuần trước, lớp 3B tan học sớm hơn các lớp khác. Và trên đường đi học về, bạn Hoa đã nhặt được một chiếc hộp mà thường được dùng để đựng đồ ở các tiệm vàng bạc, ban đầu bạn chỉ có ý định nhặt chiếc hộp để làm đồ chơi nhưng khi nhặt lên bạn phát hiện ra trong đó có một chiếc dây chuyền. Vì lúc đó đã khá trưa nên bạn mang chiếc hộp đó về nhà và đến buổi chiều bố Hoa đèo Hoa ra cơ quan công an huyện để nhờ các chú công an tìm giúp người đánh mất. Các chú đều khen Hoa thật thà và trung thực, tin tức nhanh chóng được thông báo và chỉ một ngày sau người đánh rơi chiếc hộp đó đã tìm đến cơ quan công an để nhận lại đồ của mình. Người đánh rơi là một bác đã khá nhiều tuổi, chiếc dây chuyền là món quà mà bác mua để dành tặng cho cô con gái sắp cưới của bác nhưng bác không cẩn thận nên đã để rơi, tìm lại được chiếc dây chuyền bác rất vui và xin các chú công an số điện thoại và địa chỉ của gia đình bạn Hoa để cảm ơn, bác tìm đến nhà và gửi Hoa một ít tiền để cảm ơn bạn nhưng bạn không nhận không phải vì số tiền mà bác đưa ít mà bạn nói đây là việc cần phải làm của mỗi người.Xem thêm: Bài văn tả buổi chào cờ ở trường em lớp 5 Và cuối cùng bác đã tìm đến tận trường của Hoa học thông báo cho thầy cô để khen thưởng Hoa về việc làm của mình. Trong buổi chào cờ, Hoa đã được thầy hiệu trưởng tặng giấy khen vì đức tính thật thà, trung thực của bạn ấy, thầy còn nhấn mạnh đây chính là một tấm gương sáng để các bạn học sinh trong trường học tập và noi theo. Việc làm của bạn thực sự là một việc làm rất ý nghĩa, thể hiện đức tính trung thực của cá nhân Hoa nói riêng và của cả dân tộc Việt Nam nói chung. Chúng ta nên học tập sự thật thà đó để trở thành một học sinh tiêu biểu làm đúng theo điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng “khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”
Topic: Write an essay telling a story you have heard or read about honesty for everyone to hear. During the flag raising ceremony earlier this week, Hoa of class 3B was praised in front of the whole school for her honesty shown through her action of "picking up what was lost, returning what was lost". According to the principal, on Thursday of last week, class 3B finished school earlier than other classes. And on the way home from school, Hoa picked up a box that is often used to store things in jewelry stores. At first, she only intended to pick up the box to make a toy, but when she picked it up, she discovered Including a necklace. Because it was already quite noon, you brought that box home and in the afternoon, Hoa's father took Hoa to the district police station to ask the police to help find the person who lost it. The uncles all praised Hoa for being honest and truthful. The news was quickly reported and only one day later the person who dropped the box went to the police to get his belongings back. The person who dropped it was a very old man. The necklace was a gift he bought for his soon-to-be-married daughter, but he wasn't careful so he dropped it. When he found the necklace again, he was very happy. And asked the police for Hoa's family's phone number and address to thank her. The doctor came to Hoa's house and sent Hoa some money to thank her, but she didn't accept it. It wasn't because the amount of money he gave was small. saying this is something everyone needs to do. See more: Essay describing the flag raising ceremony at my 5th grade school And finally, he went to Hoa's school to inform the teachers to reward Hoa for her work. During the flag raising ceremony, Hoa was awarded a certificate of merit by the principal for her honesty and honesty. He also emphasized that this is a shining example for students in the school to study and follow. Your work is truly a very meaningful work, demonstrating the honesty of Hoa in particular and the Vietnamese people in general. We should learn that honesty to become a typical student who does exactly what Uncle Ho taught young children to "be humble, honest, brave."
Đề bài: Kể một câu chuyện em được nghe, được đọc về hòa bình. Chiến tranh đã qua đi được một thời gian dài thế nhưng những nỗi đau và cả những mất mát mà nó đã để lại thì không thể nào phai đi được. Giơí trẻ ngày nay không phải sống trong thế giới của chiến tranh nên không thể hiểu được những mất mát đau thương ấy. Để khiến cho chúng ta hiểu rõ hơn về chiến tranh đã có rất nhiều những câu chuyện về chiến tranh về hòa bình được kể lại. Tôi đã được nghe một câu chuyện về một chiến sĩ mang tên Văn Ngọc Bé đã hi sinh, sự hi sinh cao cả của anh để đổi lại hòa bình cho chúng ta ngày nay. Đó là một lần có dấu diệu địch tấn công doanh trại của quân ta. Nhưng tình hình lại trở nên khá im ắng không có động tĩnh gì Chị cơ sở đi về báo tin không có địch càn. Mọi người thở phào tiếp tục bàn kế sách đánh địch. Nhóm bảo vệ chia làm hai canh gác hai đầu… Thế nhưng, thật bất ngờ, hai tốp thám báo giả dạng thường dân, súng ống đeo dọc thân người bỗng từ đâu xuất hiện ngay trên con đập trước nhà. Không kịp nữa rồi! Một loạt trung liên vang lên, khi đó đồng chí Bé bị đạn găm nát hai chân, người đầy thương tích. Mọi người nhanh chóng đáp trả địch bằng súng AK dập tắt ổ trung liên của đối Địch đột nhiên rút quân. Tình hình lúc bấy giờ vô cùng căng thẳng phải lập tức rút quân. Tuy nhiên, khi đó ý kiến đồng chí Văn Ngọc Bé làm cho những người có mặt hôm ấy đều nhói lòng: "Tôi nguyện hi sinh để đánh giặc, Tất cả súng đạn của tui các đồng chí hãy mang đi. Hãy mở khuy hai quả đạn rồi móc vào tay tui, nếu bọn chúng vào, tui sẽ chết cùng chúng. Các đồng chí hãy nhanh chóng đi đi!… ".Xem thêm: Cảm nhận những đặc sắc của các bài Ca dao than thân, yêu thương, tình nghĩa Nghe đồng chí Bé nói vậy, mọi người đều không đồng ý. Nhưng, khi đang chần chừ thì nghe tin địch đã quay trở lại. Trước tình hình quá nguy cấp, nếu ở lại tất cả sẽ cùng chết. cuối cùng tất cả làm theo lời đồng chí Bé…. Trong ngôi nhà lá bé nhỏ, cạnh chiếc cối xay lúa là người đồng đội quyết tử. Xung quanh ngôi nhà chỉ có chuối và tre hóp bốn bề. Trước sân có một con mương chảy qua. Họ lội đi trong sình lầy, trong tre hóp, trên đầu máy bay OV10, "Rọ gáo" bay rà rà. Anh em rẽ hóp mà đi, lòng đau nhói…". Và khi họ vừa đi khuất thì bọn thám báo quay trở lại.. Hai chân nát bươm, máu chảy quá nhiều đến kiệt sức, đồng chí Văn Ngọc Bé đã không kịp làm điều mình ấp ủ là nổ tung hai quả lựu đạn trên tay cùng với quân thù. Anh nằm sấp, úp mặt xuống mảnh đất quê hương đau thương, trên lưng găm nhiều mảnh đạn thù. Liệt sỹ Văn Ngọc Bé đã cùng với nhiều cán bộ chiến sĩ khác của đơn vị đã dùng máu của mình góp phần viết nên bản tráng ca bất tử của lòng dũng cảm giành lại nền hòa bình cho dân tộc, Nhân dân Việt Nam mãi mãi không bao giờ quên sự hy sinh cao cả của Anh hùng Văn Ngọc Bé. Anh đã hi sinh một cách oai hùng, không có anh chúng ta sẽ không có được nền hòa bình như ngày hôm nay. Tôi sẽ cố gắng học giỏi để không phụ sự hi sinh cao cả của anh để đánh đổi lại nền hòa bình như ngày nay.Xem thêm: Tuyên ngôn Độc lập thể hiện phong cách nghệ thuật của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong văn chính luận: ngắn gọn, trong sáng, giản dị mà súc tích, đanh thép, sắc sảo
Topic: Tell a story you heard or read about peace. The war has been over for a long time, but the pain and losses it left behind cannot fade away. Young people today do not have to live in a world of war, so they cannot understand those painful losses. To help us better understand war, many stories about war and peace have been told. I heard a story about a soldier named Van Ngoc Be who sacrificed his noble sacrifice to bring peace to us today. That was a time when there was a sign that the enemy was attacking our army's camp. But the situation became quite quiet without any movement. The base sister went back to report that there was no enemy raid. Everyone breathed a sigh of relief and continued to discuss plans to defeat the enemy. The security group was divided into two to guard both ends... However, unexpectedly, two groups of scouts disguised as civilians, guns slung along their bodies, suddenly appeared from nowhere right on the dam in front of the house. Not keep up anymore! A series of machine guns rang out, then Comrade Be's legs were crushed by bullets, and his body was covered in injuries. Everyone quickly responded to the enemy with AK guns to extinguish the enemy's machine gun nests. The enemy suddenly withdrew their troops. The situation at that time was extremely tense and had to immediately withdraw troops. However, at that time, Comrade Van Ngoc Be's opinion made everyone present that day heartbroken: "I am willing to sacrifice myself to fight the enemy. All my guns and bullets, comrades, please take away. Open the second button." The bullet then hooked into my hand, if they come in, I will die with them. Comrades, please quickly go!… ".See more: Feel the specialties of folk songs of self-pity, love, gratitude Hearing comrade Be say that, everyone disagreed. But, while he was hesitating, he heard that the enemy had returned. Faced with an extremely dangerous situation, if we stay, we will all die. In the end, everyone followed Comrade Be's words... In a small thatched house, next to a rice mill, lived a comrade determined to die. Around the house there are only bananas and bamboo with hollows on all four sides. In front of the yard there is a ditch running through. They waded in the mud, in hollow bamboo, on top of the OV10 plane, the "Dip Gao" flying around. I turned away and walked away, my heart ached...". And as soon as they were gone, the scouts returned. His legs were broken and he was bleeding so much that he was exhausted. Comrade Van Ngoc Be did not have time to do what he cherished, which was to explode the two grenades in his hand. along with the enemy. He lay prone, face down on the painful homeland, with many pieces of enemy bullets embedded in his back. Martyr Van Ngoc Be, along with many other officers and soldiers of the unit, used their blood to contribute to writing an immortal epic poem of courage to regain peace for the nation and the Vietnamese people forever. never forget the noble sacrifice of Hero Van Ngoc Be. He sacrificed his life heroically, without him we would not have the peace we have today. I will try my best to study well so as not to disappoint your noble sacrifice in exchange for peace like today. See more: The Declaration of Independence shows the artistic style of President Ho Chi Minh in political writing. : short, clear, simple but concise, sharp, sharp
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo mà em biết cho mọi người cùng nghe. Trong lớp học của chúng em, bạn Tâm là người luôn nhận được sự yêu quý và giúp đỡ của các bạn trong lớp không chỉ vì bạn học giỏi mà bạn còn là một người con hiếu thảo với mẹ của mình. Hoàn cảnh của Tâm thuộc những bạn khó khăn nhất trong lớp, Tâm mồ côi bố từ khi bạn mới bốn tuổi, nghe bạn kể thì vì một tai nạn giao thông mà bố bạn mất, còn mẹ bạn thì may mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần nhưng bây giờ vẫn còn để lại di chứng mỗi khi trái gió trở trời thì lại đau ốm. Từ nhỏ gia đình nhỏ bé của Tâm đã thiếu vắng đi người trụ cột gia đình, còn Tâm đã thiếu vắng đi tình thương của bố, một mình mẹ vất vả nuôi Tâm khôn lớn và càng vất vả hơn khi Tâm đi học, chính vì vậy bạn ấy rất thương mẹ mình, Tâm luôn cố gắng học tập rất chăm chỉ và đạt nhiều thành tích học tập cao để mẹ vui lòng, năm học vừa rồi bạn đã giành giải Nhất huyện và giải Nhì của tỉnh trong kì thi chọn học sinh giỏi. Mẹ Tâm bán rau ở một chợ gần nhà lấy tiền trang trải cho cả gia đình và nuôi Tâm ăn học, mỗi khi tan học là bạn về luôn chợ để giúp mẹ dọn hàng, những ngày được nghỉ học, bạn xin mẹ đi bán rau cùng để mẹ đỡ vất vả. Có những hôm mẹ bị ốm, bạn ấy phải dậy thật sớm nấu cháo cho mẹ rồi mới đi học, sau giờ học lại vội vã về để chăm sóc mẹ. Có một lần, bạn đã từng có ý định nghỉ học cho mẹ đỡ vất vả vì cứ mỗi lần đến kì nộp học phí là mẹ Tâm lại phải chạy vạy khắp nơi mới có tiền cho bạn ấy nộp.Xem thêm: Phân tích những điểm giống nhau và khác nhau của hai nhân vật Việt và Chiến truyện ngắn “Những đứa con trong gia đình” của Nguyễn Thi Nhưng rồi với sự động viên của mẹ Tâm, của cô giáo và của cả lớp bạn ấy quyết định tiếp tục theo học để thực hiện ước mơ của mình là đỗ vào một trường đại học sau đó có một công việc ổn định để báo đáp công ơn của mẹ. Trong buổi sinh hoạt lớp, hôm đó vì mẹ ốm nên Tâm nghỉ học, cô giáo và các bạn học sinh trong lớp đã bí mật thành lập một quỹ riêng của lớp để giúp Tâm. Mỗi tháng sẽ hỗ trợ bạn ấy một khoản tiền nhỏ để phụ giúp mẹ và phục vụ cho việc học, lần đó là lần đầu tiên cô giáo và bạn lớp trưởng đến nhà Tâm để trao số tiền hỗ trợ hàng tháng đó cho bạn và tiện thể thăm mẹ Tâm luôn, nhưng mẹ Tâm và bạn ấy kiên quyết từ chối vì bạn không muốn là gánh nặng cho cả lớp, nhưng cuối cùng cô giáo đã thuyết phục được Tâm nhận số tiền đó vì cố bảo đó là tinh thần tự nguyện giúp đỡ của cả lớp dành cho bạn với mong muốn bạn sẽ cố gắng học tập và không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Con cái cần hiếu thảo với ông bà và cha mẹ, đấy là đạo lý muôn đời của dân tộc ta. Chúng ta cần học tập sự hiếu thảo của Tâm để trở thành một người con tốt với cha mẹ của mình.Xem thêm: Viết đơn xin vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh
Topic: Write an essay telling a story about filial piety that you know for everyone to hear. In our class, Tam is the one who always receives love and help from classmates not only because he studies well but he is also a filial son to his mother. Tam's situation is one of the most difficult in the class. Tam lost his father when he was only four years old. To hear you tell it, your father died in a traffic accident, and your mother was lucky to escape the scythe of the victim. death, but now it still leaves behind aftereffects. Every time the weather changes, I get sick. Since childhood, Tam's small family has lacked a breadwinner, and Tam has lacked his father's love. His mother struggled to raise Tam alone, and it became even more difficult when Tam went to school, because So she loves her mother very much. Tam always tries to study very hard and achieve many high academic achievements to make her happy. Last school year, she won the first prize in the district and the second prize in the province in the school selection exam. good student. Tam's mother sells vegetables at a market near her house to earn money to pay for the whole family and feed Tam. Every time after school, you always go back to the market to help her prepare the goods. On days off from school, you ask her to go sell vegetables. Let's help mom save the trouble. There were days when her mother was sick, she had to wake up early to cook porridge for her mother before going to school, and after school she would rush home to take care of her mother. One time, you had the intention of quitting school to save your mother from the hardship because every time it was time to pay tuition, Tam's mother had to run everywhere to have money for her to pay. See more: Analysis of points Similarities and differences between the two characters Viet and Chien in the short story "Children in the Family" by Nguyen Thi But then with the encouragement of Tam's mother, the teacher and the whole class, she decided to continue studying to fulfill her dream of getting into a university and then having a stable job to repay. Mother's gratitude. During the class activity, that day because his mother was sick, Tam missed school. The teacher and the students in the class secretly established a separate class fund to help Tam. Every month, I will support her with a small amount of money to help her mother and study. That time is the first time the teacher and class monitor come to Tam's house to give that monthly support amount to her and make it convenient for her. could always visit Tam's mother, but Tam's mother and her friend firmly refused because she did not want to be a burden to the whole class, but in the end the teacher convinced Tam to accept the money because she tried to say it was voluntary. The whole class is here to help you with the hope that you will try your best to study and never give up on your dreams. Children need to be filial to their grandparents and parents, that is the eternal morality of our nation. We need to learn Tam's filial piety to become a good son to our parents. See more: Write an application to join the Ho Chi Minh Young Pioneers Team
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết cho mọi người cùng nghe. Dân tộc Việt Nam có truyền thống tương thân, tương ái từ lâu đời được ông cha ta thể hiện qua các câu tục ngữ như “Lá lành đùm lá rách”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Tinh thần nhân ái được thể hiện ở mọi nơi trên đất nước ta và ở trường em cũng vậy, tinh thần này luôn được gìn giữ và phát huy. Trong một năm học, trường em tổ chức rất nhiều các hoạt động thể hiện lòng nhân ái. Dịp đầu năm thầy cô và các bạn học sinh trong trường đã tấp nập tổ chức hoạt động khuyên góp quần áo, sách vở và đồ dùng cũ để ủng hộ các bạn học sinh ở vùng núi, các dân tộc thiểu số xa xôi, là những nơi thiếu thốn về điều kiện để học tập góp phần giúp đỡ được phần nào về mặt vật chất và tinh thần để các bạn cố gắng phấn đấu hơn trong học tập. Hoạt động này thu hút rất nhiều thầy cô giáo và các bạn học sinh trong trường tham gia, thậm chí cả những bậc phụ huynh của các bạn học sinh cũng muốn góp một chút sức mình vào hoạt động có ý nghĩa này. Dù ít hay nhiều thì đây cũng chính là tấm lòng của mọi người muốn gửi tới các bạn ở vùng núi còn gặp nhiều khó khăn.Xem thêm: Nhân dịp Tết Nguyên đán, em hãy viết một bức thư ngắn để chúc mừng thầy (cô) giáo cũ Hoạt động này thu được kết quả rất tốt đẹp hứa hẹn nhiều hoạt động ý nghĩa tiếp theo. Không dừng lại ở đó, đến khoảng giữa năm học cũng là khoảng thời gian gần cuối của một năm, cả nước đang tấp nập chuẩn bị cho một cái Tết Nguyên Đán truyền thống của cả dân tộc, thì trường em cũng có những hoạt động riêng của mình, đó là việc khuyên góp để mua quà Tết cho những bạn học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn. Đây là hoạt động không phải ép buộc đối với các bạn học sinh trong trường mà là tùy vào tấm lòng của mỗi học sinh và giáo viên. Nhưng tất cả mọi người tham gia rất nhiệt tình, vì ai cũng muốn góp một chút công sức nhỏ bé để các bạn gia đình hoàn cảnh khó khăn có một cái Tết thật ấm áp và hạnh phúc. Riêng đối với lớp em, hoạt động ý nghĩa nhất của năm học này thể hiện rõ tinh thần nhân ái đó là đã mua được một chiếc xe lăn dành tặng cho một bạn học sinh trong lớp khi sinh ra không may mắn đã bị khuyết tật từ nhỏ.
Topic: Write an essay telling a story about kindness that you know for everyone to hear. The Vietnamese people have a long tradition of solidarity and love, expressed by our ancestors through proverbs such as "Good leaves protect torn leaves"; "One horse hurt all ship throw grass". The spirit of kindness is expressed everywhere in our country and at my school too, this spirit is always preserved and promoted. During the school year, my school organizes many activities to show kindness. At the beginning of the year, teachers and students at the school busily organized activities to donate used clothes, books and other items to support students in mountainous areas and remote ethnic minorities. Places with poor learning conditions will help students to strive harder in their studies, both physically and mentally. This activity attracts many teachers and students in the school to participate, even the parents of the students want to contribute a little to this meaningful activity. Whether more or less, this is the heart everyone wants to send to their friends in the mountainous areas who still face many difficulties. See more: On the occasion of Lunar New Year, please write a short letter to congratulate your teacher. ) old spear This activity achieved very good results and promises many meaningful activities to come. It doesn't stop there, around the middle of the school year is also near the end of the year, the whole country is busy preparing for a traditional Lunar New Year for the whole nation, my school also has activities. In my case, it's about donating money to buy Tet gifts for poor students in difficult circumstances. This is an activity that is not forced on students in the school but depends on the heart of each student and teacher. But everyone participated very enthusiastically, because everyone wanted to contribute a little effort so that families in difficult circumstances could have a warm and happy Tet. Particularly for my class, the most meaningful activity of this school year that clearly demonstrates the spirit of kindness is buying a wheelchair for a student in the class who was unlucky enough to be born with a disability. when I was a child.
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể một câu chuyện thể hiện lòng tự trọng mà em biết cho các bạn lớp em cùng nghe. Lòng tự trọng là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam có từ xa xưa, phẩm chất này được thể hiện qua một số câu tục ngữ như: “Giấy rách phải giữ lấy lề” hay “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Mỗi người cần phải có lòng tự trọng để tự làm đẹp cho nhân cách của mình. Và câu chuyện em kể dưới đây là một ví dụ tiêu biểu thể hiện tinh thần tự trọng. Lòng tự trọng được thể hiện qua rất nhiều hành động cụ thể như không làm ăn buôn bán gian lận, không ăn hối lộ đút lót hay đơn giản như các bạn học sinh không quay cóp trong giờ kiểm tra. Bác của em là một cán bộ ở huyện, chức của bác cũng khá cao và được nhiều kính nể tuy vậy nhưng bác vẫn rất sống một cuộc sống rất bình dị, quan tâm đến mọi người chứ không bao giờ tỏ thái độ hách dịch hay tự cao trước bất cứ ai. Chính vì vậy bác luôn được mọi người ở cả cơ quan và xóm làng kính trọng. Đặc biệt ở bác luôn có sự thanh liêm của một vị quan như ông cha ta thường nói, bác không bao giờ nhận bất cứ của ai cái gì mỗi khi giúp họ làm một số việc từ những món quà lớn nhu tiền hay những thứ quý giá đến những thứ nhỏ nhất như quà bánh.Xem thêm: Em có nguyện vọng học thêm môn năng khiếu nhạc. Trước khi nói với bố mẹ, em muốn trao đổi với anh (chị) để anh (chị) hiểu và ủng hộ ý kiến của em Nhà bác và nhà em ở gần nhau nên em hay sang nhà bác chơi vì chị con nhà bác cũng chạc tuổi em. Em vừa đến chơi một lúc thì có một bác gái và một chị đến, họ đến nhờ bác xin cho chị ấy vào làm ở huyện hay ở xã gì đó kèm theo một giỏ hoa quả và một cái phong bì trong đó không biết có bao nhiêu tiền. Sau khi nghe hai mẹ con bác gái trình bày vấn đề của mình và đẩy giỏ hoa quả trong đó có một cái phong bì về phía bác nhưng bác đã trả lời luôn, bác bảo bác không hứa là sẽ chắc chắn giúp được chị ấy nhưng bác sẽ cố gắng hết sức và bảo bác gái cầm số tiền đấy về để lo cho việc khác, bác còn bảo không chỉ vì họ có anh em với gia đình đằng nhà vợ bác nên mới nhận lời giúp như vậy mà đối với ai bác cũng sẽ như vậy chỉ cần họ có năng lực thật sự và có thể đảm nhiệm được công việc. Hai mẹ con bác kia rối rít cảm ơn bác và nhất quyết đòi bác nhận giỏ hoa quả, bác vui vẻ đồng ý và bảo bác gái – vợ bác đi gọt hoa quả để mọi người cùng ăn. Khi hai người họ về rồi bác còn dặn bác gái là khi bác không có nhà thì cũng không được nhận bất cứ cái gì vì mình không chắc chắn là có giúp được họ không để đỡ áy náy về sau. Khi về em còn được bác cho một túi hoa quả mang về nhà, em kể chuyện cho bố mẹ nghe, bố mẹ rất vui và hài lòng vì có một người bác như bác, bố mẹ em bảo những người cán bộ ai mà cũng được như bác thì nhân dân được nhờ và không bao giờ có tình trạng tham nhũng, ăn hối lộ nữa.Xem thêm: Phân tích “Hai đứa trẻ” để chứng minh cho một nhận định của Thạch Lam: “Cái đẹp man mác khắp vũ trụ, len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiềm tàng ở mọi vật tầm thường'’ Sự thanh liêm trong công việc của bác là một biểu hiện của lòng tự trọng mà nhiều người cần phải học hỏi, và đây chính là một phẩm chất quý báu mà chúng ta cần phải gìn giữ và phát huy.
Topic: Write an essay telling a story about self-esteem that you know for your classmates to listen to. Self-esteem is a good quality of the Vietnamese people since ancient times. This quality is expressed through a number of proverbs such as: "Teared paper must keep the margin" or "Hunger to clean, torn to smell good." ”. Each person needs to have self-esteem to beautify their personality. And the story I tell below is a typical example showing the spirit of self-respect. Self-esteem is shown through many specific actions such as not doing fraudulent business, not taking bribes or simply like students not cheating during exams. My uncle is an officer in the district, his position is quite high and is respected a lot, but he still lives a very simple life, cares for everyone and never shows an arrogant or arrogant attitude. arrogant before anyone. That's why he is always respected by everyone in both the office and the village. In particular, he always has the integrity of a mandarin as our ancestors often said, he never accepts anything from anyone when helping them do some work from large gifts such as money or precious things. even the smallest things like cake gifts. See more: I wish to study more music skills. Before telling my parents, I want to talk to you so that you understand and support my opinion. Your house and my house are near each other, so I often go to your house to visit because your sister and I are about the same age as mine. I just came to visit for a while when an aunt and a sister came. They came to ask her to let her work in the district or in some commune along with a basket of fruits and an envelope in which I don't know how many. much money. After listening to the mother and daughter present their problem and pushing the fruit basket containing an envelope towards her, she immediately answered, saying she did not promise that she would definitely help her, but I will try my best and tell my aunt to take that money home to take care of other things. She also said that it is not only because they have brothers in my wife's family that they agreed to help like that, but for whom? It will be the same as long as they have real capacity and can handle the job. The mother and daughter thanked him profusely and insisted that he receive the fruit basket. He happily agreed and told his wife to go peel the fruit for everyone to eat. When the two of them returned, he even told his aunt that when he wasn't home, she couldn't accept anything because she wasn't sure if she could help them or not to avoid feeling guilty later. When I returned, my uncle gave me a bag of fruits to take home. I told the story to my parents. My parents were very happy and satisfied to have an uncle like you. My parents told me that any officer would be fine. Like you, the people will be helped and there will never be any more corruption or bribery. See more: Analysis of "Two Children" to prove Thach Lam's statement: "The beauty is everywhere in the universe." residing in every cave and alley, hidden in every ordinary thing. His integrity in his work is an expression of self-respect that many people need to learn, and this is a precious quality that we need to preserve and promote.
Đề bài: Kể lại một câu chuyện mà em đã được chứng kiên, hoặc được đọc được nghe về một người có tài. Các bạn sẽ bán tin bán ngờ khi nghe tôi kể câu chuyện về cậu bé Hà ở ngay quê nội tôi mà tôi đã chứng kiên trong dịp vê quê ăn Tết năm qua. Chuyện có thật một trăm phần trăm, không bịa một tí nào. Ba mẹ Hà vốn là những người thuần túy làm nông. Hà là đứa con duy nhất trong gia đình. Năm nay cậu vừa tròn 7 tuổi đang học lớp Hai ở trường làng. Năng khiếu toán học của cậu xuất hiện từ khi cậu vào học lớp Một đặc biệt là phép tính nhẩm cộng trừ. Hồi học lớp Một cô giáo Hạnh đã phải kinh ngạc về tài tính nhẩm của cậu. Những phép tính cộng trừ trong phạm vi một trăm mà cô thường ra cho lớp thường ngày, cậu đều giải bằng miệng trong khoảnh khắc. Cô ra các bài toán trên bảng, vừa viết xong thì cậu đã có đáp số ngay mà không cần đặt bút tính toán. Chẳng những thế cậu còn làm nhanh và làm đúng những phép tính ấy trong phạm vi 1000. Tin loan truyền ra đến toàn trường rồi toàn huyện. Nhiều nhà báo của địa phương và cả trung ương nữa đến tận nhà để kiểm nghiệm. Mọi người đều ngạc nhiên trước năng khiếu đặc biệt này của cậu. Hơn thế nữa cậu còn tính đúng và tính nhanh những bài toán cộng trừ phức tạp mà các nhà báo đưa ra gồm 1 dãy số trong phạm vi 1000 để kiểm nghiệm chứng thực. Cậu không đặt bút tính toán mà chỉ ngồi tư lự, nhắm mắt, rồi nhẩm tính bằng cử động của hai bàn tay. Chưa đầy 30 giây, cậu đã cho ra đáp số. Nhà báo hỏi: làm bằng cách nào mà cháu cho ra đáp số đúng và nhanh như vậy. Cậu chỉ tủm tỉm cười mà không nói. Xem thêm: Giới thiệu trò chơi Rồng rắn lên mâyNghe đâu, người ta đang có kế hoạch đưa cậu vào trường bồi dưỡng nhân tài đặc biệt, chỉ có một thầy và một trò và vài trò do một giáo sư toán học bồi dưỡng riêng về môn toán. Nguyễn Việt Hà có tên “Hà thần đồng” từ đấy.
Topic: Tell a story that you have witnessed, or read or heard about a talented person. You will be skeptical when you hear me tell the story about the boy Ha in my paternal hometown that I witnessed while returning home for Tet last year. The story is one hundred percent true, not fabricated at all. Ha's parents were originally farmers. Ha is the only child in the family. This year he just turned 7 years old and is in second grade at the village school. His mathematical talent appeared since he entered first grade, especially mental addition and subtraction. When he was in first grade, teacher Hanh was amazed at his mental math skills. The addition and subtraction calculations within a hundred that she often gave to the class every day, he solved orally in an instant. She wrote math problems on the board, and as soon as he finished writing them, he had the answer immediately without having to put pen to paper to calculate. Not only that, he also did those calculations quickly and correctly within 1000. The news spread throughout the school and then the entire district. Many local and central journalists came to the house to test. Everyone was surprised by this special talent of his. Furthermore, he also correctly and quickly calculated complex addition and subtraction problems that journalists gave including a series of numbers within 1000 for verification. He did not put pen to paper to calculate, but just sat thoughtfully, closed his eyes, and then mentally calculated with the movements of his hands. In less than 30 seconds, he gave the answer. The journalist asked: how did you give the correct answer so quickly? He just smiled without speaking. See more: Introducing the game Dragon Snake Rising to the Cloud I heard that they are planning to send him to a special talent training school, with only one teacher and one student and a few students trained separately by a mathematics professor. Math. Nguyen Viet Ha got the name "Prodigy Ha" from there.
Kể một câu chuyện về tinh thần chiến thắng bệnh tật Gợi ý Em rất khâm phục ý chí quyết tâm và nghị lực phi thường của chị Thương, người con gái mắc bệnh nan y nhưng vẫn cố gắng vươn lên, phấn đấu hết mình. Sau đây em xin kể lại câu chuyện về chị mà em đã được đọc trên báo. Cô gái “thủy tinh” chiến thắng bệnh tật Phải nằm một chỗ suốt 25 năm nay vì căn căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh, Nguyễn Thị Thu Thương vẫn không ngừng làm ra những chiếc khăn len, mũ len, tất, túi đeo điện thoại, đèn bàn bằng cúc áo… rất dễ thương. Cô gái chỉ nặng 16kg, cao chưa đầy 80cm với đôi tay khéo léo và nghị lực phi thường ấy đang là chủ cửa hàng nhỏ tại số nhà 13, ngõ 11, phố Lương Định Của, quận Đống Đa, Hà Nội chuyên bán những sản phẩm thủ công do cô làm ra. Nhà nghèo, là con thứ hai trong gia đình có bốn chị em gái, không may Thương bị mắc căn bệnh xương thuỷ tinh bẩm sinh. Chỉ cần va chạm mạnh là xương của Thương có thể gãy bất cứ lúc nào. Vì vậy mà bố mẹ cô dù rất muốn nhưng không thể cho con đến trường. Nhìn các bạn tung tăng đi học, Thương rất tủi thân và chỉ ao ước được biết chữ. Biết được tâm lý của con, hằng ngày mẹ Thương bớt chút việc nhà và dạy con học chữ.Xem thêm: Bài văn tả cái bàn học ở nhà của em lớp 4Chỉ nằm một chỗ nhưng Thương rất thông minh và học chữ khá nhanh. Thương biết chữ rồi lại được mẹ dạy đan len. Người yếu, khó cử động, mỗi lần đưa mũi đan lên tay tưởng chừng như muốn gãy, trầy da, chảy máu, dù vô cùng đau đớn nhưng Thương vẫn cố tập và sau một tuần thì có thể đan thành thạo. Trong thâm tâm, Thương không muốn là gánh nặng của gia đình và là một người vô dụng. Năm 2003 khi xem chương trình “Người tốt, việc tốt” trên Đài Truyền hình Hà Nội, Thương rất khâm phục nghị lực phi thường của cô Lê Minh Hiền – một người khuyết tật, lập ra câu lạc bộ dạy nghề Vì ngày mai” dành cho những người khuyết tật. Lúc đó, Thương chỉ muốn đến câu lạc bộ của cô Hiền để học nghề và có thể tự tay làm ra những sản phẩm, kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Thương con bé nhỏ, bệnh tật, lúc đầu bố mẹ Thương không đồng ý nhưng thấy Thương quyết tâm nên dần dần gia đình cũng ủng hộ. Nhớ lại những ngày đầu vào học, Thương vẫn còn cảm giác run run khi được mẹ bế trên tay, cô bé dùng hết sức mình để gồng người lên, lấy lại bình tĩnh vì sợ không được vào học. Trái với những gì Thương tưởng tượng, cô Hiền rất tận tình và dạy Thương rất tỉ mỉ về các công đoạn làm chiếc giỏ bằng khuy áo. Học được một năm, Thương chuyển về nhà tự mày mò và làm ra các sản phẩm từ chính bàn tay mình.Xem thêm: Tả cây mítĐể làm được một chiếc đèn bằng khuy áo, Thương đã phải “vật lộn” bảy ngày liền với 600 chiếc khuy áo. Nhiều lúc Thương mệt quá, ngủ quên mất, mẹ cô phải cất giúp kim và khuy áo trên tay Thương. Cứ hoàn thành một sản phẩm bằng khuy áo, Thương lại đan khăn, mỗi chiếc khăn “ngốn” của cô mất bốn ngày. Từ cuối năm 2005, Thương xin bố mẹ cho đặt một tủ kính nhỏ trước nhà để trưng bày sản phẩm. Ở cửa hàng nhỏ của Thu Thương, một chiếc khăn len có giá từ 50 đến 60 nghìn được bán khá chạy không chỉ vì sự khéo léo của đôi bàn tay cô bé “thủy tinh” mà còn là sự sáng tạo trong từng mẫu mã. Không dừng lại ở những chiếc giỏ hoa và đèn ngủ làm bằng khuy áo, cô chủ còn mở rộng mặt hàng với những chiếc mũ len ngộ nghĩnh, chiếc ví xinh xinh. Cuối năm 2007, Thương bắt đầu làm quen với Internet và đưa các sản phẩm của mình giới thiệu trên blog tại địa chỉ Trên avatar (hình đại diện) là hình ảnh cô chủ đang mỉm cười và một số sản phẩm “thương hiệu” của cửa hàng. Blog cũng là nơi Thương chia sẻ với những người bạn cùng cảnh ngộ. Danh sách bạn bè trong friend list của Thương đã lên tới 90 người chỉ sau một thời gian ngắn. Thương tâm sự: “Được làm việc, mình cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, không phải thu mình trong căn phòng chật hẹp. Mình muốn làm được nhiều sản phẩm hơn nữa và hy vọng bán được để kiếm tiền thuốc thang và đủ nuôi sống bản thân”… Vanmau.edu.vnXem thêm: Viết đoạn văn tả con bướm
Tell a story about the spirit of overcoming illness Suggest I really admire the determination and extraordinary strength of Ms. Thuong, a girl who has an incurable disease but still tries to rise up and strive her best. Next, I would like to tell the story about you that I read in the newspaper. The "glass" girl conquered illness Having to lie in bed for 25 years due to a congenital bone disease, Nguyen Thi Thu Thuong still continues to make wool scarves, hats, socks, phone bags, table lamps made of buttons... very easily. love. This girl who weighs only 16kg, is less than 80cm tall, with skillful hands and extraordinary energy, is the owner of a small store at house number 13, lane 11, Luong Dinh Cua street, Dong Da district, Hanoi, specializing in selling products. handicrafts made by her. Poor family, the second child in a family of four sisters, unfortunately Thuong suffered from congenital glass bone disease. With just a strong impact, Thuong's bones could break at any time. Therefore, even though her parents wanted to, they could not send their child to school. Looking at his friends going to school, Thuong felt very sorry for himself and only wished to be literate. Knowing her child's psychology, Thuong's mother reduces some housework every day and teaches her child to read. See more: Essay describing a 4th grader's desk at home. Although she only lies in one place, Thuong is very smart and learns letters quite quickly. Thuong knew how to read and then his mother taught him how to knit. He was weak and had difficulty moving. Every time he put the knitting needle on his hand, it seemed like it was about to break, scratch the skin, or bleed. Even though it was extremely painful, Thuong still tried to practice and after a week, he was able to knit fluently. Deep down, Thuong doesn't want to be a burden to the family and a useless person. In 2003, when watching the program "Good people, good deeds" on Hanoi Television, Thuong admired the extraordinary strength of Ms. Le Minh Hien - a disabled person, who founded the vocational training club "For Tomorrow" for people with disabilities. At that time, Thuong just wanted to go to Ms. Hien's club to learn a trade and be able to make her own products and earn money to help her parents. Feeling sorry for their young and sick child, at first Thuong's parents did not agree, but seeing Thuong's determination, her family gradually supported her. Recalling the first days of school, Thuong still felt trembling when her mother held her in her arms. She used all her strength to brace herself and regain composure for fear of not being able to enter school. Contrary to what Thuong imagined, Ms. Hien was very dedicated and taught Thuong very meticulously about the steps of making a basket with buttons. After a year of studying, Thuong moved back home to tinker and make products with his own hands. See more: Description of a jackfruit tree To make a lamp with buttons, Thuong had to "struggle" for seven days straight with 600 buttons. Many times Thuong was so tired that she fell asleep, so her mother had to help put away the needles and buttons in Thuong's hands. For every product made of buttons, Thuong knits a scarf. Each scarf "takes" her four days. Since the end of 2005, Thuong asked her parents to put a small glass cabinet in front of the house to display her products. In Thu Thuong's small shop, a wool scarf priced from 50 to 60 thousand is sold well not only because of the dexterity of the "glass" girl's hands but also the creativity in each design. Not stopping at flower baskets and night lamps made of buttons, the owner also expanded the product line with funny wool hats and pretty wallets. At the end of 2007, Thuong started to get acquainted with the Internet and introduced his products on his blog at On the avatar is an image of the smiling owner and some of the store's "brand" products. The blog is also where Thuong shares with friends in the same situation. The list of friends in Thuong's friend list has reached 90 people in just a short time. Thuong confided: "Being able to work, I feel like life is more meaningful, without having to cower in a cramped room. I want to make more products and hope to sell them to earn money for medicine and enough to feed myself.”… Vanmau.edu.vnSee more: Write a paragraph describing a butterfly
Kể một câu chuyện về tinh thần dũng cảm Gợi ý Một học sinh nghèo vượt khó Cô hiệu trưởng trường Tiểu học bảo tôi: “Xóm Trại rất nghèo lại xa trường nhất. Nhưng ở đó có em Thảo là học sinh vượt khó, học giỏi tiêu biểu của trường. Nhà Thảo nghèo lắm, bố mẹ lại đau yếu luôn. Thảo phải làm việc nhà giúp cha mẹ, nhưng vẫn cố gắng học tập. Em đã đạt học sinh giỏi suốt những năm lớp 1, 2, 3 nên cả trường ai cũng biết”. Tan học, tôi theo Thảo về thăm xóm Trại. Thảo dẫn tôi đi hết con đường làng, băng qua một cánh đồng rộng mới nhìn thấy xóm Trại xa tít tắp phía bờ sông… Vừa bước theo đôi chân thoăn thoắt của cô bé, tôi vừa tranh thủ hỏi chuyện: – Đi học xa thế này Thảo có ngại không? – Lúc đầu cháu ngại lắm chú ạ, nhất là những hôm trời mưa rét, đường trơn… – Bận học như thế, cháu làm việc nhà vào lúc nào? – Dạ, sáng cháu đi học, chiều chăm gà, vịt, tưới rau đỡ bố mẹ. – Vậy thì cháu học bài vào lúc nào? – Ở lớp, cháu tập trung học tập. Chỗ nào không hiểu, cháu hỏi ngay cô giáo hoặc hỏi các bạn. Buổi tối cháu học bài, làm bài. Sáng cháu dậy sớm xem lại các bài học thuộc. Tính hồn nhiên nhưng tự tin và dáng vẻ tảo tần của cô bé khiến tôi vừa thương mến, vừa cảm phục em.Xem thêm: Thuyết minh về sự gia tăng dân sốVanmau.edu.vn
Tell a story about courage Suggest A poor student overcomes difficulties The principal of the primary school told me: "The Trai hamlet is very poor and the farthest from the school. But there was Thao, a typical student who overcame difficulties and studied well in the school. Thao's family is very poor, and her parents are sick. Thao has to do housework to help her parents, but still tries to study. I was an excellent student throughout my 1st, 2nd, and 3rd grade years, so everyone in the school knew." After school, I followed Thao back to visit Trai village. Thao led me all the way down the village road, across a large field to see Trai village far away on the river bank... As I followed her quick feet, I took the opportunity to ask: – Does Thao feel shy about going to school this far? – At first I was very shy, especially on cold rainy days and slippery roads... – When you are so busy with school, when do you do housework? – Yes, I go to school in the morning, and in the afternoon I take care of chickens, ducks, and water vegetables to help my parents. – So when do you study? – In class, I focus on studying. If I don't understand something, I immediately ask the teacher or my friends. In the evening, I study and do homework. In the morning, I wake up early to review the lessons. The girl's innocent but confident personality and her carefree appearance make me both love and admire her. See more: Explanation on population growthVanmau.edu.vn
Kể một câu chuyện về tinh thần vượt khó, vươn lên học giỏi Gợi ý Bàn chân kì diệu Kí bị liệt hai cánh tay từ nhỏ. Thấy các bạn được cắp sách tới trường, Kí thèm lắm. Em quyết định vào lớp xin học. Sáng hôm ấy, cô giáo Cương đang chuẩn bị viết bài học vần lên bảng thì thấy một cậu bé thập thò ngoài cửa. Cô bước ra dịu dàng hỏi: – Em muốn hỏi gì cô phải không? Cậu bé khẽ thưa: – Thưa cô, em xin cô cho em vào học. Có được không ạ? Cô giáo cầm tay Kí. Hai cánh tay em mềm nhũn, buông thõng, bất động. Cô giáo lắc đầu: – Khó lắm em ạ. Em hãy về nhà. Đợi lớn lên ít nữa xem sao đã. Cô thoáng thấy đôi mắt Kí nhoè ướt. Em quay ngoắt lại, chạy về nhà. Hình như em vừa chạy, vừa khóc. Cô giáo trở vào lớp. Suốt buổi học hôm ấy, hình ảnh cậu bé với hai cánh tay buông thõng luôn hiện lên trước mắt cô. Mấy hôm sau cô giáo đến nhà Kí. Bước qua cổng, cô vừa ngạc nhiên, vừa xúc động. Kí đang ngồi giữa sân hí hoáy tập viết. Cậu cặp một mẩu gạch vào ngón chân và vẽ xuống đất những nét chữ ngoằn ngèo. Cô giáo hỏi thăm sức khoẻ của Kí rồi cho em mấy viên phấn. Thế rồi Kí lại đến lớp; Lần này em được nhận vào học. Cô giáo dọn một chỗ ở góc lớp, trải chiếu cho Kí ngồi học ở đó. Em cặp cây bút vào ngón chân và tập viết vào trang giấy. Cây bút không làm theo ý muốn của Kí. Bàn chân em dẫm lên trang giấy, cựa quậy một lúc là giấy nhàu nát, mực giấy bê bết. Mười ngón chân quắp lại giữ cho được cây bút đã khó, điều khiển cho nó viết thành chữ còn khó hơn, nhưng Kí vẫn gắng sức viết theo nét chữ. Bỗng cậu nằm ngửa ra, chân giơ lên, mặt nhăn nhó, miệng xuýt xoa đau đớn. Cô giáo và mấy bạn vội chạy tới. Thì ra, bàn chân Kí bị chuột rút, co quắp lại, không duỗi ra được. Các bạn phải xoa bóp mãi mới ổn. Nhờ sự động viên của cô giáo và của các bạn Kí lại hì hục tập viết.Xem thêm: Phân tích truyện ngắn “Thuốc" của văn hào Lỗ Tấn và nói lên những suy nghĩ của emKí kiên nhẫn bền bỉ. Ngày nắng cũng như ngày mưa, người mệt mỏi, ngón chân bị chuột rút liên hồi… nhưng Kí không nản lòng. Nhờ luyện tập kiên trì, Kí đã thành công. Em đã được điểm 8, 9 rồi 10 về môn Tập viết. Bao năm khổ công, thế rồi Kí thi đại học, trở thành sinh viên Trường Đại học Tổng hợp. Nguyễn Ngọc Kí là một tấm gương sáng về ý chí vượt khó. Ngày Bác Hồ còn sống, Bác đã hai lần gửi tặng huy hiệu của Người cho cậu học trò dũng cảm, giàu nghị lực ấy. Vanmau.edu.vn
Tell a story about the spirit of overcoming difficulties and striving to study well Suggest Magical feet Ky has had both arms paralyzed since childhood. Seeing his friends go to school, Ki really wanted to. I decided to go to class and apply. That morning, teacher Cuong was preparing to write a rhyme lesson on the board when she saw a boy hanging outside the door. She walked out and gently asked: – What do you want to ask me? The boy said softly: – Teacher, I beg you to let me go to school. Is it possible? The teacher held Ki's hand. My arms were soft, hanging down, motionless. The teacher shook her head: – It's very difficult. Please go home. Wait until you grow up a little and see what happens. She caught a glimpse of Ki's wet eyes. I turned around and ran back home. It seemed like I was running and crying. The teacher returned to the classroom. During class that day, the image of the boy with his arms hanging down always appeared before her eyes. A few days later the teacher came to Ki's house. Stepping through the gate, she was both surprised and touched. Ky is sitting in the middle of the yard, practicing his writing. He put a piece of brick on his toe and drew squiggly letters on the ground. The teacher asked about Ki's health and then gave him some chalk. Then Ki went to class again; This time I was accepted to study. The teacher made a place in the corner of the classroom and spread out a mat for Ki to sit and study there. I put the pen on my toe and practice writing on the page. The pen does not follow Ky's wishes. My foot stepped on the page. After moving for a while, the paper was crumpled and the paper was smeared with ink. Ten toes curled together to hold the pen was difficult, controlling it to write words was even more difficult, but Ki still tried his best to write according to the handwriting. Suddenly he lay on his back, his legs raised, his face grimacing, his mouth groaning in pain. The teacher and friends quickly ran over. It turned out that Ki's foot was cramping, curled up, and unable to stretch. You have to massage forever to feel better. Thanks to the encouragement of the teacher and his classmates, Ki continued to practice writing. See more: Analyzing the short story "Medicine" by writer Lu Xun and expressing his thoughts, Ky persevered and persevered. Sunny days were like On a rainy day, I was tired and my toes were constantly cramping... but Ki was not discouraged. Thanks to persistent practice, Ki succeeded. I got scores 8, 9 and 10 in Writing practice. After many years of hard work, he took the university entrance exam and became a student at the University. Nguyen Ngoc Ki is a shining example of the will to overcome difficulties. When Uncle Ho was still alive, he twice presented his badge to that brave and energetic student. Vanmau.edu.vn
Kể một câu chuyện về tình bạn bè Gợi ý Người bạn mới Cả lớp đang giải bài tập toán, bỗng một phụ nữ lạ bước vào, khẽ nói với thầy giáo: – Thưa thầy, tôi đưa con gái tôi đến lớp. Nhà trường đã nhận cháu vào học… – Mời bác đưa em vào đây – Thầy giáo nói. Bà mẹ bước ra hành lang và trở lại ngay với một bé gái. Ba mươi cặp mắt ngạc nhiên hướng cả về phía cô bé nhỏ xíu – em bị gù. Thầy giáo nhìn nhanh cả lớp, ánh mắt thầy nói lời cầu khẩn: “Các con đừng để người bạn mới cảm thấy bị chế nhạo”. Các trò ngoan của thầy đã hiểu – các em vui vẻ, tươi cười nhìn người bạn mới. Thầy giáo giới thiệu: – Tên bạn mới của các em là Ô-li-a – Thầy liếc nhìn tập hồ sơ bà mẹ đưa – Bạn ấy từ tỉnh xa chuyển đến trường chúng ta. Ai nhường chỗ cho bạn ngồi bàn đầu nào? Các em đều thấy bạn nhỏ nhất lớp mà. Tất cả sáu em học sinh trai và gái ngồi bàn đầu đều giơ tay: – Em nhường chỗ cho bạn… Cô bé O-li-a ngồi vào bàn và nhìn các bạn mới với ánh mắt dịu dàng, tin cậy. Vanmau.edu.vn Xem thêm: Sắp xếp các sự việc trong truyện Cây Khế thành cốt truyện
Tell a story about friendship Suggest New friend The whole class was solving math exercises when suddenly a strange woman walked in and quietly said to the teacher: – Teacher, I took my daughter to class. The school accepted me to study... - Please bring me here - the teacher said. The mother walked out into the hallway and immediately returned with a little girl. Thirty pairs of surprised eyes turned towards the tiny girl - she was hunchbacked. The teacher quickly looked at the class, his eyes saying a plea: "Don't let your new friend feel ridiculed." The teacher's good students understood - they were happy and smiling looking at their new friend. Teacher introduces: - Your new friend's name is O-lia - The teacher glanced at the file mother gave him - He transferred to our school from a far away province. Who gives you a seat at the front table? You all see that you are the youngest in the class. All six boys and girls sitting at the front table raised their hands: - I'll give you my seat... Little Olivia sat at the table and looked at her new friends with gentle, trusting eyes. Vanmau.edu.vn See more: Arrange the events in the story Cay Khe into a plot
Kể một câu chuyện về tính giản dị trong đời sống Gợi ý Một lần lái xe cho Bác Vào những năm 1966-1967, máy bay Mỹ tăng cường bắn phá ra miền Bắc, Bác Hồ và các đồng chí lãnh đạo của Đảng và Nhà nước khi đi thăm và làm việc tại các địa phương chủ yếu là bằng xe ô tô. Có lần Bác thăm nước bạn Trung Quốc về, Cục cảnh vệ nhận nhiệm vụ đưa xe lên đón Bác tại biên giới Việt-Trung. Đến điểm hẹn thì trời đã ngả về chiều. Chúng tôi đón Bác lên xe. Bác cùng đoàn đi theo đường quốc lộ IB qua tỉnh Bắc Thái trở về Hà Nội. Khi qua đèo Đình Cả, đến một địa điểm đoàn dừng lại để nghỉ và dùng cơm bữa tối. Địa điểm này do Tỉnh ủy Bắc Thái bố trí ở nhà một đồng chí cán bộ ẩn khuất trong một khu rừng gần đường quốc lộ. Đến nơi, các đồng chí trong đoàn vào cả trong nhà, còn Bác vẫn đứng ở ngoài. Bác nhìn bao quát xung quanh rồi chỉ vào khoảng cỏ trống gần đó nói với anh em bảo vệ và lái xe: – Bác cháu ta ngồi ngoài bãi cỏ này cho đàng hoàng. Thế là mấy anh em chúng tôi ngồi quây quần bên Bác. Bác nói với anh Vũ Kỳ: – Chú Kỳ mang thức ăn đi theo ra đây, Bác cháu ta cùng ăn. Các chú lái xe nhớ ăn cho no để có sức đưa Bác về.Xem thêm: Anh (chị) hãy bình giảng bài thơ Chiều tối (trích Ngục trung nhật ký của Hồ Chí Minh)Vâng lời Bác, anh Vũ Kỳ quay về xe và mang ra một bọc thức ăn. Bữa ăn rất đơn giản, gọn nhẹ chỉ có xôi với thịt kho và vài quả chuối ăn tráng miệng. Chừng vài ba mươi phút sau, Bác cùng đoàn lên đường. Lần đầu tiên được trực tiếp lái xe cho Bác nên tôi hồi hộp vô cùng. Tôi hít một hơi dài để trấn tĩnh và mạnh dạn thưa: – Cháu chào Bác ạ! – Chào chú! Chú có khỏe không? Có buồn ngủ không? Nghe Bác hỏi tôi bèn thưa: – Dạ thưa Bác, cháu không buồn ngủ ạ, cháu lo Bác đi xa sợ Bác mệt. – Bác khỏe rồi, chú cứ bình tĩnh lái đi. Lời động viên của Bác như có luồng sức mạnh truyền cảm sang tôi. Đêm đó chúng tôi bảo vệ Bác cùng đoàn trở về an toàn. Vanmau.edu.vn
Tell a story about simplicity in life Suggest Once drove for Uncle In the years 1966-1967, American aircraft increased their bombardment of the North. Uncle Ho and other leaders of the Party and State visited and worked in localities mainly by car. Once when Uncle Ho returned from visiting China, the Police Department took on the task of sending a car to pick him up at the Vietnam-China border. By the meeting point, it was already afternoon. We picked Uncle Ho up in the car. Uncle and the group followed Highway IB through Bac Thai province back to Hanoi. When passing Dinh Ca pass, the group stopped at a place to rest and have dinner. This location was arranged by the Bac Thai Provincial Party Committee at the house of an officer hidden in a forest near the national highway. Upon arriving, the comrades in the group entered the house, while Uncle Ho still stood outside. He looked around, then pointed to the empty grass nearby and said to the security guards and driver: – Let's sit outside on this grass properly. So we brothers sat around Uncle Ho. Uncle told Mr. Vu Ky: – Uncle Ky brought food with him, we ate together. Drivers, remember to eat enough to have the strength to take Uncle Ho home. See more: Please comment on the poem Evening Afternoon (excerpt from Ho Chi Minh's Diary in Prison). Obeying Uncle Ho's words, Mr. Vu Ky returned to the car. and brought out a bag of food. The meal is very simple and light, just sticky rice with braised meat and a few bananas for dessert. About a few thirty minutes later, Uncle and the group set off. The first time I drove directly for Uncle Ho, I was extremely nervous. I took a deep breath to calm myself and boldly said: - Hello sir! - Hello! Are you okay? Do you want to sleep? Hearing Uncle Ho's question, I said: – Yes, Uncle, I'm not sleepy, I'm worried that you'll be tired when you go away. - I'm fine, just calmly drive. Uncle Ho's words of encouragement seemed to have an inspirational strength to me. That night we protected Uncle Ho and his group to return safely. Vanmau.edu.vn
Kể một câu chuyện về tính thật thà trong đời sống Gợi ý Đồng tiền vàng Một hôm, vừa ra khỏi nhà, tôi gặp một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi, ăn mặc tồi tàn, rách rưới, mặt mũi gầy gò, xanh xao, chìa những bao diêm khẩn khoản nhờ tôi mua giúp. Tôi mở ví tiền ra và chép miệng: – Rất tiếc là tôi không có xu lẻ. – Không sao ạ! Ông cứ đưa cho cháu một đồng vàng. Cháu chạy đến hiệu buôn đổi rồi quay lại trả ông ngay. Tôi nhìn cậu bé vẻ lưỡng lự: – Thật chứ? – Thưa ông, thật ạ! Cháu không phải là một đứa bé xấu. Nét mặt của cậu bé cương trực và tự hào tới mức tôi tin và giao cho cậu một đồng tiền vàng. Vài giờ sau, trở về nhà, tôi ngạc nhiên thấy một cậu bé đang đợi mình, diện mạo rất giống cậu bé nợ tiền tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn: – Thưa ông, có phải ông vừa đưa cho anh Rô-be cháu một đồng tiền vàng không ạ. Tôi khẽ gật đầu. Cậu bé tiếp: – Thưa ông, đây là tiền thừa của ông. Anh Rô-be sai cháu mang đến. Anh cháu không thể mang trả ông được vì bị xe tông vào, gãy chân, đang phải nằm nhà.
Tell a story about honesty in life Suggest Gold coins One day, as soon as I left the house, I met a boy about twelve or thirteen years old, dressed in shabby, ragged clothes, with a thin, pale face, holding out matchboxes, begging me to help him buy them. I opened my wallet and whispered: – Unfortunately I don't have any change. – It's okay! Just give me a gold coin. I ran to the store to exchange it and then returned to return it to you immediately. I looked at the boy hesitantly: - Really? – Sir, really! I'm not a bad child. The boy's expression was so upright and proud that I believed him and gave him a gold coin. A few hours later, returning home, I was surprised to see a boy waiting for me, looking very similar to the boy who owed me money, but a few years younger, thinner, paler and a little sad: – Sir, did you just give my brother Robe a gold coin? I nodded slightly. The boy continued: – Sir, this is your change. Robert sent me to bring it. My brother couldn't bring it back to him because he was hit by a car, broke his leg, and had to stay home.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn Gợi ý Người bạn mà tôi yêu quý và thân thiết nhất là Thư. Chúng tôi học cùng nhau từ khi vào lớp một và có nhiều kỉ niệm, trong đó có một chuyện mà Thư chắc đã quên còn tôi sẽ nhớ mãi. Sinh nhật tôi là ngày mùng mười tháng mười. Ông ngoại thường đùa rằng năm nào thủ đô Hà Nội cũng tưng bừng kỉ niệm sinh nhật Thu Trang. Còn bố mẹ thường tổ chức cho tôi một lễ kỉ niệm nho nhỏ trong gia đình. Hôm tròn bảy tuổi, tồi cũng hồi hộp chờ nhận những lời chúc và quà tặng của ông bà nội ngoại, của bố mẹ như mọi năm. Tôi chưa bao giờ mời các bạn của mình dự và năm ấy cũng thế. Trong khi cả gia đình đang vui vẻ quanh bàn ăn hoa quả bánh kẹo thì trời đổ mưa. Tôi cũng chẳng để ý đến chuyện đó. Tôi sung sướng bóc những gói quà: một em búp bê thật xinh, một bộ độ nấu ăn bằng nhựa với đủ cả bếp ga, dao, thớt, nồi xong, bát đũa…, một chiếc mũ màu hồng, một bộ váy trắng trông đẹp ơi là đẹp. Chợt có tiếng chuông, tôi chạy ra mở cửa. Trước mắt tôi là Thư, cô bạn ngồi cùng bàn. Bạn ấy ướt lướt thướt. Tóc bết dính trên trán, trên má. Nước từ trên đầu, trên áo quần nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Nhưng nụ cười bừng sáng cả khuôn mặt. Cô bạn thẹn thùng bảo tôi:Xem thêm: Tả một ngày mới bắt đầu ở thành phố – Mưa to quá, tớ đứng trú một lúc mà vẫn không thấy tạnh. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Thế rồi đôi tay vẫn giấu đằng sau đưa ra phía trước: một cây xương rồng tròn tròn bằng nắm tay được trồng trong chiếc bát ăn cơm. Mấy giọt nước mưa vẫn còn đọng trên lớp gai mềm, long lanh như những hạt thủy tinh. Thấy tôi vẫn đứng ngớ ra, Thư cười bảo: – Tớ trồng được một tháng rồi đấy, tặng cậu nhân ngày sinh. Tôi cầm cây xương rồng mà thấy cảm động quá. Không ngờ bạn ấy biết sinh nhật tôi mà đến chơi, lại tặng món quà thú vị này. Mẹ tôi lấy khăn lau mặt cho Thư, rồi giục tôi mang quần áo cho bạn thay. Chúng tôi cùng cả nhà ăn uống vui vẻ rồi bố lấy áo mưa chở cô bạn ấy về. Ba năm đã qua, cây xương rồng vẫn ở trên ban công phòng tôi. Nó đã to hơn và được mẹ chuyển sang “nhà” mới – một chậu hoa bằng sứ. Tôi yêu cây xương rồng ấy và luôn nhớ về hình ảnh cô bạn nhỏ bé với mái tóc bết dính trên trán, trên má, quần áo ướt lướt thướt đang nở nụ cười. Vanmau.edu.vn
Tell an unforgettable memory about friendship Suggest The friend I love and am closest to is Thu. We have studied together since first grade and have many memories, including one that Thu has probably forgotten but I will always remember. My birthday is the tenth day of October. My grandfather often joked that every year the capital Hanoi jubilantly celebrates Thu Trang's birthday. My parents often organize a small family celebration for me. On the day I turned seven, I anxiously waited to receive wishes and gifts from my grandparents and parents like every year. I have never invited my friends to attend and that year was the same. While the whole family was having fun around the table eating fruits and candies, it started to rain. I didn't pay attention to that either. I happily unwrapped the gifts: a beautiful doll, a plastic cooking set complete with a gas stove, knife, cutting board, pot, chopsticks..., a pink hat, a white dress that looked so beautiful, so beautiful. Suddenly the bell rang, I ran to open the door. In front of me is Thu, my friend sitting at the table. She's so wet. Hair stuck to forehead and cheeks. Water dripped from his head and clothes onto the floor. But the smile lit up the whole face. She shyly told me: See more: Describe a new day starting in the city – The rain was so heavy, I stood there for a while but it still didn't stop. Happy Birthday to You. Then the hands that were still hidden behind came forward: a round cactus the size of a fist was planted in a rice bowl. A few drops of rain still lingered on the soft thorns, glittering like glass beads. Seeing me still standing there dumbfounded, Thu smiled and said: – I've been growing it for a month now, I gave it to you on your birthday. I held the cactus and felt so touched. Unexpectedly, she knew it was my birthday and came to visit and gave me this interesting gift. My mother used a towel to wipe Thu's face, then urged me to bring her a change of clothes. We ate and drank happily as a family, then dad took his raincoat and took her home. Three years have passed, the cactus is still on my balcony. It got bigger and its mother moved it to a new "home" - a ceramic flower pot. I love that cactus and always remember the image of that little girl with sticky hair on her forehead and cheeks, her wet clothes smiling. Vanmau.edu.vn
Kể một kỉ niệm khó quên với một người bạn cũ Gợi ý Tôi là một đứa trẻ thành phố. Gắn bó với tôi là những con phố lúc nào cũng đông đúc, là những trò chơi điện tử có thể khiến ta quên hết thời gian… Vì vậy, tôi rất vui khi hè vừa qua được bố cho về quê chơi, ở đó có một kỉ niệm mà tôi nhớ mãi. Quê nội tôi là một làng nhỏ ỏ huyện Nam Sách, Hải Dượng. Mỗi năm tôi vẫn về đó vài lần, nhưng thường là đi ngay. Hè vừa rồi tôi được ở những một tháng với ông bà. Tôi làm quen với những người bạn mới, trong đó có Dần. Cậu ta bằng tuổi tôi, thấp hơn tôi một chút và rất hiền. Chúng tôi hợp nhau lắm. Tôi thường quẩn quanh bên cậu, cùng làm diều và đem thả trên đê. Nằm dài ra cỏ ngắm nhìn con diều bay cao, lắng nghe sáo diều vi vu trong gió thật tuyệt. Nhưng đối với tôi, kỉ niệm đáng nhớ nhất là lần hai đứa cùng đi tát cá. Đồng làng có những con lạch nhỏ dẫn nước, thỉnh thoảng lũ trẻ lại be bờ tát cá. Khi Dần nói với tôi ý định ấy, tôi thích lắm, nằng nặc xin bà bằng được cho phép cùng đi với cậu ta. Chúng tôi ra đồng, mang theo hai cái chậu nhôm và cái giỏ. Dần chọn một đoạn lạch rồi bọn tôi hì hục đắp hai con đập hai đầu. Sau đó, mỗi đứa một chậu, ra sức múc nước đổ ra ngoài. Trời không nắng, lại có gió mát, thế nhưng chỉ một lúc là tôi thấy mệt, phải dừng lại thở mới múc tiếp được, còn Dần làm không ngơi tay. Nước cứ rút dần, rút dần rồi cạn chỉ còn chừng gang tay. Tôi sung sướng quên cả mệt khi nhìn thấy mấy con cá bơi cuống quýt. Mặc kệ Dần be be tát tát đằng kia, tôi mê mải đuổi theo tóm bắt chúng: này là cá diếc, này là cá cờ, có cả vài con rô ron và những con tôm nữa. Hết cá, chúng tôi mò ốc. Dần còn bắt được cả những con cua trốn dưới bùn và móc cua trong những cái hang bên bờ lạch. Phải là hang có một chút đất mới đùn ra mới đúng là “mò cua”. Tôi cũng thử thò tay vào một cái mà nhưng khó quá, vì hang bé tí, phải thọc mãi tay, móc đất mới vào sâu được. Nhưng khi chạm được con cua thì đau điếng vì gai nhọn ở mai cua đâm vào.Xem thêm: Bài văn tả cây xoài nhà em lớp 5 Kết quả lao động suốt buổi chiều của chúng tôi là một xâu cá (chẳng có con cá nào to), một ít cua, một ít ốc vặn, một nắm tôm. Dần chia cho tôi cá, còn mình lấy những thứ còn lại. Chúng tôi ra sông tắm cho sạch bùn đất rồi mới về.. Hôm ấy, bà tôi làm món cá rán ròn. Nói thực với các bạn, đây là lần đầu tôi ăn những còn cá bé tí thế, nhưng cảm thấy rất ngon. Nhìn tôi ăn một lúc mấy bát cơm, ông bà cứ tủm tỉm cười. Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi thấy mình mẩy mỏi rời rã. Nhưng tôi vẫn vui. Nhất định về Hà Nội, tôi phải kể chuyện này cho bọn thằng Minh nghe mới được. Vanmau.edu.vn
Tell an unforgettable memory with an old friend Suggest I'm a city kid. Sticking with me are the always crowded streets, and the video games that can make us forget all the time... So, I was very happy when my dad let me go to my hometown last summer, where there was a memories that I will always remember. My paternal hometown is a small village in Nam Sach district, Hai Duong. I still go there a few times a year, but usually right away. Last summer I spent a month with my grandparents. I made new friends, including Dan. He is the same age as me, a little shorter than me and very gentle. We get along very well. I often hang around him, make kites and fly them on the dike. Lying on the grass, watching the kite fly high, listening to the kite flute fluttering in the wind is wonderful. But for me, the most memorable memory is the time we went fishing together. The village has small creeks that carry water, and sometimes the children go to the banks to catch fish. When Dan told me that idea, I liked it very much and insisted that she be allowed to go with him. We went to the fields, carrying two aluminum pots and a basket. Gradually, we chose a section of the creek and then worked hard to build two dams at both ends. After that, each child had a basin and worked hard to scoop the water out. It wasn't sunny and there was a cool breeze, but after a while I felt tired and had to stop and breathe before I could continue scooping, and Dan couldn't stop working. The water gradually receded, then gradually dwindled down to only about a hand's length. I was so happy that I forgot my fatigue when I saw the fish swimming frantically. Ignoring Dan over there, I engrossed in chasing and catching them: this is a crucian carp, this is a sailfish, there are also a few perch and shrimp. When we ran out of fish, we searched for snails. Tigers also catch crabs hiding in the mud and hook crabs in caves on the banks of creeks. It must be a cave with a bit of newly extruded soil to truly be a "crab hole". I also tried to put my hand in one, but it was too difficult, because the cave was so small, I had to keep digging my hand and digging into the ground to get deep. But when we touched the crab, it was painful because of the sharp thorns in the crab's shell. See more: Essay describing the mango tree at home for grade 5. The result of our afternoon's labor was a string of fish (no fish at all). big), a few crabs, a few screws, a handful of shrimp. Gradually gave me the fish, and I took the rest. We went to the river to wash off the mud before returning.. That day, my grandmother made crispy fried fish. To tell you the truth, this is the first time I've eaten such tiny fish, but it feels so delicious. Looking at me eating several bowls of rice at once, my grandparents kept smiling. The next morning when I woke up, I found myself exhausted. But I'm still happy. I will definitely go back to Hanoi and tell this story to Minh and his friends. Vanmau.edu.vn
Kể một kỉ niệm khó quên với người bạn hàng xóm của mình Gợi ý Có những chuyện chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, vô cùng ngắn, chỉ bằng chớp mắt thôi, vậy mà khiến người ta nhớ mãi. Kỉ niệm của tôi với Chính Nguyên cũng vậy. Chính Nguyên là cậu bạn hàng xóm của tôi. Cậu rất hiền lại nhỏ người, trắng trẻo đúng kiểu con trai thành phố. Tôi thì ngược lại. Ở Hà Nội đã mấy năm mà tôi vẫn đen nhẻm, nghịch ngợm như một “con quỷ con” theo lời của bà. Thế mà chúng tôi lại thân với nhau mới lạ. Tôi là “đại ca” của cậu ấy trong mọi trò chơi. Hàng ngày, chúng tôi đi học và về nhà cùng nhau dù chỉ chung trường chứ khác lớp. Ngôi trường tiểu học thân yêu của chúng tôi nằm trong một ngõ lớn, bên cạnh một cái chợ cóc. Hàng ngày đi học, từ ngõ Nhà Dầu, chúng tôi phải đi cắt qua đường Khâm Thiên mới vào được ngõ Văn Chương để đến trường. Đường Khâm Thiên không phải quá hẹp, thậm chí còn khá rộng. Nhưng người đi đường hầu như chẳng bao giờ thấy nó rộng bởi lúc nào cũng đông nghẹt người và xe cộ xuôi ngược. Những giờ cao điểm lại càng đông, có khi tắc cả đoạn dài, người ta phải nhích từng chút một. Điều đó đối với người lớn thì phiền lắm còn chúng tôi thấy chẳng hề gì. Nhiều khi chúng tôi đi bộ còn nhanh hơn người lớn đi ô tô, xe máy. Tôi và Nguyên thường rủ nhau đi về trên con đường ấy.Xem thêm: Miêu tả về người bà kính yêu của em Sáng hôm đó, tôi nhớ là thứ hai, tôi đến rủ Nguyên đi học như bình thường. Chúng tôi đi trên vỉa hè, ríu rít nói chuyện. Chợt tôi nghe tiếng gọi, nhìn sàng bên kia đường, Ngọc Anh đang vẫy tay giơ cao quyển truyện. Đúng là quyển “Đôrêmon thêm” mà hôm qua bạn ấy hứa mang cho tôi mượn. Thích quá! Tôi đã đọc bốn tập, hôm nay lại có quyển tập năm để đọc đây. Vui mừng quá, tôi lao sang bên kia đường mà không nhìn trước sau gì cả. Chợt có ai kéo mạnh làm tôi ngã sấp mặt, đau điếng. Trong tai tôi còn vang tiếng kêu thảng thốt của những người nào đó. Một đôi tay đỡ tôi dậy. Tôi nhìn lên, thì ra một bác lớn tuổi. Nhìn sang bên, Nguyên cũng đang được mấy cô xem xét xem có bị thương chỗ nào không. May là chúng tôi chỉ bị xây xước nhưng vẫn đau. Tôi khóc. Bác gái đỡ tôi nói giọng giận dữ: – Con gái con đứa gì mà sang đường không nhìn ngó gì cả, tưởng là mày lao đầu vào ô tô. May là thằng bạn kéo lại kịp chứ không thì chết rồi, chứ còn đứng đấy mà khóc à. Thì ra thế. Tôi không nhìn cứ thế lao sang đường, nguy hiểm quá. Tái mặt vì sợ, tôi run run không biết nói gì với Nguyên. Cậu ấy cám ơn những người phụ nữ tốt bụng vừa đỡ chúng tôi dậy rồi nắm tay tôi, dắt sang đường.Xem thêm: Suy nghĩ của em về hai chữ ‘'Nhường nhịn" Từ lần đó, tôi nghĩ, cậu ấy thật xứng đáng là “đại ca” của mình. Vanmau.edu.vn
Tell an unforgettable memory with your neighbor Suggest There are things that only happen in a short time, extremely short, in just the blink of an eye, yet they make people remember them forever. My memories with Chinh Nguyen are the same. Chinh Nguyen is my neighbor. He was very gentle, small, and white, just like a city boy. I'm the opposite. I've been in Hanoi for several years and I'm still as dark and mischievous as a "little devil" in her words. Yet we are strangely close to each other. I am his "big brother" in every game. Every day, we go to school and come home together even though we are in the same school and not in different classes. Our beloved elementary school is located in a large alley, next to a toad market. Every day when going to school, from Nha Dau alley, we have to cross Kham Thien street to get to Van Chuong alley to go to school. Kham Thien Street is not too narrow, it is even quite wide. But passersby almost never see it as wide because it is always crowded with people and vehicles going back and forth. During rush hours, it is even more crowded, sometimes there are long stretches of traffic jam, people have to move little by little. For adults, that's very annoying, but we don't think it's a big deal. Many times we walk faster than adults traveling by car or motorbike. Nguyen and I often invite each other to go home on that road. See more: Describe your beloved grandmother That morning, I remember it was Monday, I invited Nguyen to go to school as usual. We walked on the sidewalk, chatting loudly. Suddenly I heard a voice calling, looking across the street, Ngoc Anh was waving his hand and holding up a storybook. It is indeed the book "Doraemon Plus" that she promised to lend me yesterday. Enjoy, like! I have read four volumes, and today I have volume five to read. So happy, I rushed to the other side of the street without looking ahead. Suddenly someone pulled me hard, causing me to fall face down, in pain. In my ears, I could still hear the screams of someone else. A pair of hands helped me up. I looked up and saw an older man. Looking aside, Nguyen was also being examined by the girls to see if he was injured anywhere. Luckily we only had scratches but it still hurt. I cry. The aunt who helped me spoke angrily: – What kind of girl crosses the street and doesn't look at anything, thinking you're running into a car. Luckily my friend pulled me back in time, otherwise he would have died, but he was still standing there crying. So that's it. I didn't look and just ran into the road, it was too dangerous. Pale with fear, I trembled and didn't know what to say to Nguyen. He thanked the kind women who had just helped us up, then held my hand and led me across the street. See more: My thoughts on the two words ''Yield'' From that moment on, I thought, he really deserved it. worthy of being my "big brother". Vanmau.edu.vn
Kể một kỉ niệm về chiếc xe đạp của tôi. Hướng dẫn Ngày sinh nhật thứ mười ba của tôi cũng đúng vào ngày tôi nước vào cấp II. Bố mẹ đã dành cho tôi một món quà bất ngờ, đó là một chiếc xe đạp địa hình có tên gọi là Thần Sấm Đỏ. Tôi rất vui khi nhận được món quà đặc biệt đó. Chiếc xe có dáng rất khỏe. Nó được sơn bằng chất liệu bóng nên trông càng bắt mắt. Yên xe êm và được bọc rất đẹp. Khi lên dốc, tôi có thể tăng xích để đi cho nhẹ hơn. Chỗ ngồi đằng sau còn được mẹ tôi thay bằng một tấm đẹm nên các bạn rất thích đi nhờ xe của tôi. Tôi rất yêu quý chiếc xe đạp. Ngày nào, chiếc xe đạp cũng cùng tôi đi từ nhà đến trường. Cứ mỗi lần đi học về, tôi lại lau chùi xe rất cẩn thận và để ở góc nhà. Tôi còn nhớ những lần chiếc xe cùng tôi tham gia dã ngoại với cả lớp. Chiếc xe còn cùng tôi tới thăm các em nhỏ mồ côi ở nhà tình thương. Nhưng có một lần, do mải chơi nên tôi bị điểm kém. Tôi đã trút giận vào chiếc xe đạp làm nó đổ kềnh. Chắc là nó đau lắm. Sau lần ấy, tôi rất ân hận. Chiếc xe như người bạn luôn ở bên tôi, là phương tiện giúp tôi đi lại vậy mà tôi nỡ đối xử với nó như thế. Một lần khác, tôi lao dốc quá nhanh, tôi bóp phanh gấp nên dây phanh bị đứt, tôi bị ngã khá đâu, chiếc xe cũng bị công cả tay lái và bánh trước. Từ đó, tôi không bao giờ dám đi nhanh vượt ẩu nữa. Đối với tôi, chiếc xe đạp không chỉ là một người bạn đồng hành tốt bụng mà còn là món qùa đầy ý nghĩa của bố mẹ dành cho tôi, đồng thời cũng là một kỉ niệm gắn bó suốt một năm học qua. Tôi tôn trọng và giữ gìn chiếc xe để được cùng đồng hành với nó trong suốt thời học sinh. Nguồn: thêm: Tả một đêm trăng đẹp
Tell me a memory about my bike. Instruct My thirteenth birthday was also the day I entered middle school. My parents gave me a surprise gift, which was a mountain bike called the Red Thunder. I was very happy to receive that special gift. The car has a very strong shape. It is painted with glossy material so it looks even more eye-catching. The saddle is soft and beautifully upholstered. When going uphill, I can increase the chain to go lighter. The back seat was also replaced by my mother with a mat, so my friends really enjoyed taking a ride in my car. I love the bike very much. Every day, the bicycle accompanies me from home to school. Every time I come home from school, I clean my car very carefully and leave it in the corner of the house. I still remember the times when the car joined me on a picnic with the whole class. The car also accompanied me to visit orphan children at a charity home. But one time, because I was busy playing, I got a bad score. I vented my anger on the bike, causing it to fall over. It must have hurt a lot. After that time, I regretted it very much. The car is like a friend who is always by my side, a means of transportation that helps me get around, but I can't bear to treat it like that. Another time, I went downhill too fast, I squeezed the brakes so hard that the brake cable broke, I fell quite a bit, and the car also had its steering wheel and front wheel damaged. From then on, I never dared to go too fast and pass recklessly again. For me, the bicycle is not only a good companion, but also a meaningful gift from my parents to me, as well as a lasting memory throughout the past school year. I respect and preserve the car so that I can accompany it throughout my student days. Source: more: Describe a beautiful moonlit night
Kể một kỉ niệm với thầy giáo (hay cô giáo) của em Gợi ý DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG 1. TÌM HIỂU ĐỀ Đây là để bài kể chuyện đời thường, người thật, việc thật. Kể một kỉ niệm với thầy giáo (hay cô giáo) của em thì không phải lả chuyện tưởng tượng rồi. Kỉ niệm là những việc đã xảy ra làm ta nhớ mãi. Đó có thể là việc tốt mà thầy, cô đã làm cho em, hoặc lầm lỡ mà em đã vấp phải, nhưng là những việc cho em nhận ra tình thầy nghĩa trường, làm em không quên, nâng đỡ em tiến tới, phấn đấu để tốt hơn trong đời. Kỉ niệm với thầy (hay cô) cũng cần giúp cho mọi người hiểu được con người, nhân cách của thầy, cô. 2. SUY NGHĨ ĐỀ TÌM Ý, CHỌN Ý Để làm được bài này, các em có thể chọn ngay kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô mà em có được. Hoặc cố men theo các loại kỉ niệm sau đây để tìm kiếm, lựa chọn: – Kỉ niệm về một bài giảng sâu sắc, hé mở cho em một chân trời học vấn, gây cho em hứng thú sâu sắc khoa học, nghệ thuật hay lịch sử, địa lí… Có những bài văn, bài thơ em đọc mãi mà chưa hiểu, được thầy giảng giải đặc biệt sâu sắc, làm cho em xúc động và khắc sâu không bao giờ quên. – Kỉ niệm về một lần tham quan cùng thầy, cô tới một di tích, danh lam thắng cảnh. Thầy, cô tỏ ra sâu sắc, uyên bác giảng giải cho em thêm yêu phong cảnh, di tích nước nhà… – Kỉ niệm về một lần em đau ốm, hoặc gặp chuyện trắc trở, học tập khó khăn, được thầy, cô giúp đỡ, đã vượt qua thử thách. – Kỉ niệm về một lần lầm lỡ, em xúc phạm thầy, cô được bao dung tha thứ, làm em mãi mãi biết ơn.Xem thêm: Kể về một người thân của em (ông bà, bố mẹ, anh chị, cô chú...) – Kỉ niệm một lần em bị nghi ngờ hay xử lý oan. Cô giáo, thầy giáo đã tích cực tìm hiểu bảo vệ em, nâng đỡ em. Như vậy kỉ niệm nhiều loại, nhưng nhìn chung, để trở thành kỉ niệm, thường em hoặc bạn bè, người thân phải rơi vào tình huống khó khăn, rồi được thầy, cô vô tư, tìm cách giúp đỡ có hiệu quả, khiếm em cảm động, suy nghĩ, nhớ mãi. Giả định rằng em là một cậu bé nghịch ngợm, hay làm ngược lại lời khuyên của mọi người, do vậy đã mấy lần vi phạm kỉ luật, bị thầy phê bình nêu tên. Một lần đi lao động trồng cây trên một bãi ven sông, thầy qui định không được ra sông sâu. Em rủ bạn ra tắm nơi ấy, suýt chết đuối nếu không có thầy kịp thời bơi ra cứu thì không biết em sẽ ra sao. Sau lần ấy em hiểu tấm lòng thầy, biết ơn thầy và quyết tâm tu dưỡng. DÀN BÀI SƠ LƯỢC 1. Mở bài Giới thiệu một kỉ niệm với thầy (cô) và ý nghĩa của nó đối với bản thân em. 2. Thân bài – Tự giới thiệu về mình và quan hệ với thầy. – Tình huống xảy ra sự việc đã trở thành kỉ niệm. – Diễn biến sự việc. 3. Kết bài Ý nghĩ của em về sự việc xảy ra. DÀN BÀI CHI TIẾT a) Mở bài Giới thiệu kỉ niệm với thầy chủ nhiệm lớp 5. Ý nghĩa của nó: giúp em hiểu mình, hiểu thầy. b) Thân bài Tự giới thiệu về mình và quan hệ với thầy. + Em học lớp 5, học sinh nghịch ngợm. + Thầy chủ nhiệm theo dõi em, em tỏ ý không thích thầy. Tình huống xảy ra sự việc: + Lớp em đi trồng cây trên một bãi ven sông. + Nội qui cấm ra tắm giữa sông. Em rủ bạn ra tắm giữa sông và bị cuốn trôi. Thầy cứu: + Các bạn hô hoán. + Thầy bơi ra cứu. + Em được cứu nhưng thầy bị ốm.Xem thêm: Khi theo dõi bầu trời, chớ để mất hút mặt đất. Trình bày suy nghĩ của anh (chị) về câu nói trên c) Kết bài – Em nhận ra sự nghịch ngợm của mình. – Em hiểu thầy, kính trọng thầy. – Em nhớ mãi tinh thần dũng cảm, yêu thương trò của thầy. BÀI LÀM Em có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm của em hồi lớp 5. Em không bao giờ quên kỉ niệm ấy, nó nhắc em tình thầy nghĩa bạn, những tình cảm tốt đẹp đẽ của tuổi thơ. Hồi ấy em là một học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn, giờ ra chơi, em đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trường, em giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường (dạo ấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp em vào mấy tháng Tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoáng em ném vào chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Thanh thường gặp em, nhắc em, thậm chí phê bình, nêu tên em, gặp cả bố mẹ em để lưu ý. Em cảm thấy như thầy thành kiến với em, luôn để mắt tới em, khiến em không thoải mái. Nhưng một lần lớp em được phân công đi trồng cây ở bãi ven sông xa thành phố, nơi có dòng sông sâu chảy xiết. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp: Chỉ được xuống bến rửa chân tay, chứ không được bơi lội, giữa dòng nguy hiểm. Hôm ấy, trồng cây buổi sáng xong, em xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước trôi, em sinh ra tò mò. Trời lại nóng. Em nghĩ tắm ven bờ chắc không sao, phải thử một cái mới được. Trưa ấy, khi mọi người nằm, ngồi dưới mấy gốc cây nghỉ ngơi, em lặng lẽ rủ một bạn ra bờ sông. Bạn ấy không dám. Em bảo: "Sợ à? Nhìn tớ đây!". Rồi bị kích thích bởi sự hăng hái của chính mình, em bắt đầu cởi áo xuống nước. Lúc đầu ở ven bờ nước không chảy xiết, không sao. Nhưng lòng sông dốc. Em bất ngờ trượt chân và lập tức bị cuốn ra xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn em vội kêu to: "Có người chết đuối! Có người chết đuối!". Còn em, mới bơi được một lúc đã thấy đuối sức, vừa hoảng sợ, vừa chới với, cảm thấy mình chìm dần… Sau đó, các bạn em kể lại. Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới. Chung quanh vắng ngắt không có đò giang gì, chỉ thấy em đang chới với giữa dòng nước. Thầy vội vàng lao ra, bơi về phía em. Thầy khéo léo túm tóc em rồi dìu vào. Nước trôi nhanh quá. Phải cách bến mấy trăm mét mới đưa em vào bờ được. Thầy nhanh chóng dốc ngược em cho nước thoát ra rồi làm hô hấp cho em thở đều. Mọi người lúc ấy xúm đến và đưa em lên bờ.Xem thêm: Em hãy kể tóm tắt truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh Mọi người nói. May là thầy Thanh là một người thích thể thao, biết bơi lội. Nếu không thì việc làm vô kỉ luật ấy của em đã gây ra hậu quả to lớn. Sau lần ấy, nhà trường đã phê bình và nhắc nhở em. Nhưng em thấy việc nhắc tên ấy lại quá nhẹ nhàng. Lỗi của em đáng phải xử nặng hơn mới phải. Nhất là sau đợt ấy, thầy Thanh lại phải ốm một thời gian. Đã mấy năm trôi qua, nhưng em không khi nào quên được tấm gương quên mình cứu trò của thầy chủ nhiệm. Em hiểu ra sự nghịch ngợm của chúng em gây thêm khó khăn cho thầy cô. Em thấy hối hận và tự nhiên thấy kính trọng thầy cô, kính trọng các qui định của nhà trường. Vanmau.edu.vn
Tell me a memory with your teacher (or teacher). Suggest OUTLINE OF IDEAS 1. UNDERSTAND THE TOPIC This is to tell real life stories, real people, real things. Telling a memory to your teacher (or teacher) is not a fantasy. Memories are things that happened that we remember forever. These could be good deeds that teachers have done for me, or mistakes that I have made, but they are things that help me realize the love of teachers, make me not forget, and support me to move forward and strive. to be better in life. Memories with teachers (or teachers) also need to help everyone understand the person and personality of the teacher or teacher. 2. THINKING TO FIND IDEAS AND CHOOSE IDEAS To do this lesson, you can choose the most profound memory you have with your teacher. Or try following the following types of memories to search and choose: – Memories of a profound lecture, revealing to me an educational horizon, causing me a deep interest in science, art, history, geography... There are articles and poems that I read over and over again. I didn't understand, but the teacher explained it in a very profound way, making me emotional and deeply engraved to never forget. – Memories of a visit with a teacher to a relic or scenic spot. The teachers were profound and erudite, explaining to me more about the country's landscape and monuments... – Memories of a time when I was sick, or encountered difficulties, had difficulty studying, received help from a teacher, and overcame the challenge. – Memories of a mistake, when I offended the teacher, the teacher was tolerant and forgiving, making me forever grateful. See more: Tell about a relative of mine (grandparents, parents, siblings, aunts and uncles) ...) – Memories of a time when I was suspected or treated unfairly. Teachers and teachers actively tried to protect and support me. So there are many types of memories, but in general, to become memories, often children or friends or relatives have to fall into difficult situations, and then the teacher, impartially, finds ways to help effectively. I was moved, thought, and remembered forever. It was assumed that he was a naughty boy who often did the opposite of everyone's advice, so he violated discipline several times and was criticized by the teacher. Once when I went to work planting trees on a riverside beach, the teacher prescribed not to go deep into the river. I invited my friend to go take a bath there. I almost drowned. If the teacher hadn't swum to save me in time, I don't know what would have happened to me. After that time, I understood the teacher's heart, was grateful to him and determined to cultivate. BRIEF OUTLINE 1. Open the lesson Introduce a memory to the teacher and its meaning to yourself. 2. Body of the article – Introduce yourself and relate to the teacher. – The situation in which the incident occurred has become a memory. – Development of events. 3. Conclusion My thoughts on what happened. DETAILED OUTLINE a) Open the lesson Introducing the memory to the 5th grade homeroom teacher. Its meaning: helps you understand yourself and the teacher. b) Body of the article Introduce yourself and relate to the teacher. + I'm in 5th grade, a naughty student. + The homeroom teacher followed me and I expressed my dislike for him. Situation where the incident occurred: + My class went to plant trees on a riverside beach. + Rules prohibit bathing in the middle of the river. I invited my friend to bathe in the river and was swept away. Rescuer: + You shouted. + The teacher swam to the rescue. + I was saved but the teacher was sick. See more: When watching the sky, don't lose sight of the earth. Present your thoughts on the above statement c) Conclusion – I realized my mischief. – I understand you, I respect you. – I will always remember your courageous spirit and love for your students. ASSIGNMENT I have a profound memory with Mr. Thanh, my homeroom teacher in 5th grade. I will never forget that memory, it reminds me of the teacher's love and friendship, the good feelings of childhood. At that time, I was a naughty student who rarely obeyed the teacher. For example, at recess, I put this friend's notebook in the other friend's bag. While going to see a performance at school, I hid a teacher's sandals. The school banned fireworks in school (at that time the state had not yet banned fireworks), so in the Tet months, there were always all kinds of firecrackers in my school bag. Sometimes I throw it in unexpected places, startling everyone. Because of these things, my class teacher, Mr. Thanh, often meets me, reminds me, even criticizes me, names me, and even meets my parents to pay attention. I feel like the teacher is prejudiced against me, always keeping an eye on me, making me uncomfortable. But one time my class was assigned to plant trees on a riverbank far from the city, where there was a deep, fast-flowing river. The homeroom teacher reminded the class: You can only go to the wharf to wash your hands and feet, not swim, it's dangerous in the middle of the stream. That day, after planting the trees in the morning, I went down to the wharf to wash my hands and feet. Looking at the flowing water, I was born curious. It's hot again. I think bathing along the shore is probably okay, I have to try it. That afternoon, when everyone was lying and sitting under the trees to rest, I quietly invited a friend to go to the riverbank. She didn't dare. I said: "Are you scared? Look at me!". Then, stimulated by her own enthusiasm, she began to take off her shirt and get into the water. At first, the water wasn't flowing fast at the shore, so it was okay. But the river bed is steep. I suddenly slipped and was immediately swept away, the more I struggled, the farther I got from shore. My friend quickly shouted: "Someone drowned! Someone drowned!". As for me, after only swimming for a while, I felt exhausted, scared, lost, and felt like I was sinking... Later, my friends told me. When he heard the cry, Mr. Thanh quickly ran over. The surroundings were deserted, there were no boats, I could only see her floating in the middle of the water. The teacher quickly rushed out and swam towards me. The teacher skillfully grabbed my hair and guided me inside. The water flows too fast. I had to be a few hundred meters from the wharf to get me to shore. The teacher quickly turned the child upside down to let the water drain out and then resuscitated the child so that he could breathe evenly. At that time, everyone gathered and took me to shore. See more: Please tell a summary of the story Son Tinh, Thuy Tinh. Everyone said. Fortunately, Mr. Thanh is a person who likes sports and knows how to swim. Otherwise, my undisciplined actions would have caused huge consequences. After that time, the school criticized and reminded me. But I find mentioning that name too gentle. My mistake deserves to be punished more severely. Especially after that episode, Mr. Thanh had to be sick for a while. Several years have passed, but I will never forget the homeroom teacher's example of selflessly saving his students. I understand that our mischief causes more difficulties for teachers. I feel regretful and naturally respect the teachers and the school's regulations. Vanmau.edu.vn
Đề bài: Kể về một kỉ niệm mà em nhớ nhất về cô giáo của mình Em là một học sinh lớp năm và cô giáo chủ nhiệm lớp em tên là Đỗ Thị Lan. Cô là một người rất vui tính nhưng có đôi phần nghiêm khắc. Cô là người rất nhiệt tình trong việc cho chúng em tham gia các hoạt động của trường như thi văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 hay ngày 26/3. Trong mỗi hoạt động cô lại cho chúng em thấy được sự tâm huyết và yêu thương của cô dành cho chúng em. Và em được cô chọn là người đại diện đi thi mua hát cho lớp trong ngày Nhà giáo Việt Nam hai mươi tháng mười một. Cô là người trực tiếp dạy em hát và múa. Mặc dù mới đầu em vẫn còn ngại nên làm chưa tốt vẫn bị cô nhắc nhở và đôi khi em làm trái ý cô bị cô la cho một trận. Nhưng mỗi lần cô la em lại thấy mình cần phấn đấu và nghe lời chứ không phải cãi lại nên em đã dần để ý vào bài tập và làm tốt hơn. Cô rất chăm chỉ nên quan sát em rất tỉ mỉ từ đầu cho đến cuối tất cả các động tác. Do vậy tiết mục của em được hoàn chỉnh tốt hơn. Và sau đó tiết mục này được giành giải nhất lúc đó cô cho em lên nhận thưởng. Em cảm thấy rất vui và hạnh phúc lớp em cô hô hào và vỗ tay rất to. Sau đó về lớp em đã gặp riêng cô để cảm ơn và xin lỗi những lần em không chịu nghe lời. Cô liền xoa đầu nói cô giáo luôn là người mẹ thứ hai cô la mắng cũng chỉ vì cô muốn tốt cho em và để em có thể cố gắng hơn nữa trong cuộc sống. Rồi cô ôm em vào lòng tình cảm ấy thật đẹp đẽ và thiêng liêng.Xem thêm: Em hãy tả người hàng xóm mà em quen biết. Dù mai sau em có lớn, em có phải đi xa mái trường nhưng hình bóng cô và những lời dạy của cô vẫn mãi in sâu trong tâm trí của em.
Topic: Tell about a memory you remember most about your teacher I am a fifth grade student and my class teacher's name is Do Thi Lan. She is a very funny person but somewhat strict. She is very enthusiastic in letting us participate in school activities such as performance competitions to celebrate Vietnamese Teachers' Day November 20 or March 26. In every activity, she shows us her enthusiasm and love for us. And I was chosen by her to be the representative to compete in singing for the class on Vietnamese Teachers' Day on November 20th. She is the one who directly taught me how to sing and dance. Even though at first I was still shy, she still reminded me if I didn't do well and sometimes when I did something against her wishes, she scolded me. But every time she yelled at me, I felt like I needed to strive and listen, not argue back, so I gradually paid attention to my homework and did better. She was very diligent so she observed me very meticulously from beginning to end all the movements. Therefore, my performance is better completed. And then this performance won first prize at which time she let me receive the award. I felt very happy and excited. My class cheered and clapped loudly. Afterwards, I went back to class and met her privately to thank her and apologize for the times I didn't listen. She immediately rubbed her head and said that the teacher was always the second mother and she scolded her just because she wanted the best for her and so she could try harder in life. Then she hugged me, the feeling was so beautiful and sacred. See more: Describe the neighbor you know. Even if I grow up in the future and have to go far away from school, her image and her teachings will still be forever imprinted in my mind.
Kể một sự việc xảy ra mà em nhớ mãi Gợi ý DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG A. MỞ BÀI: – Giới thiệu thời gian sự việc xảy ra: xảy ra trong thời thơ ấu (quá khứ), sự việc vui hay buồn. – Giới thiệu nhân vật: tôi (bản thân) và các nhân vật khác. B. THÂN BÀI: Xây dựng các nhân vật, tình tiết phù hợp với nội dung tính chất của sự việc xảy ra. C. KẾT LUẬN: Suy nghĩ về sự việc đã xảy ra làm mình nhớ mãi. BÀI LÀM Có lẽ bây giờ đã quá muộn khi nói về chuyện của tuổi thơ – một câu chuyện buồn giữa tôi và bà Tám. Dù muộn màng nhưng tôi vẫn phải kể để trong tôi bớt đi nỗi ân hận ngập tràn. Hồi ấy, khi tôi còn là một cậu bé nghịch ngợm và bướng bỉnh, tôi đã gây ra không biết bao nhiêu là chuyện không hay cho mọi người và có lẽ bà Tám là người gánh chịu không ít những chuyện như thế. Hồi ấy, bá Tám đã già, bà ở trong một căn nhà nhỏ cạnh nhà tôi. Bà chẳng có chồng con. Tôi nghe đâu ngày xưa bà bị người ta lừa. Từ đó, chẳng ai để ý, rồi bà cứ ở vậy. Tôi nghe chuyện bà, chẳng động lòng thương bà mà ngược lại tôi còn ghét bà là đằng khác. Hằng ngày cứ thấy khuôn mặt nhăn nheo đăm chiêu của bà là tôi khó chịu. Cũng chẳng hiểu rõ vì sao tôi không có cảm tình với bà như vậy. Có lẽ do bà sống lặng lẽ, hay lánh người làng.Xem thêm: Tình yêu nước và lòng tự hào dân tộc của cha ông ta trong bài thơ Nam quốc sơn hà (Sông núi nước Nam) Bà chỉ sống bằng mảnh vườn nhỏ. Mảnh vườn nhỏ của bà trồng rất nhiều loại cây ăn quả mà tôi thích. Hằng ngày, bà vẫn lom khom chống gậy ra nhổ cỏ vun xới cho cây. Vì muốn chọc tức bà, tôi quyết tâm lấy một thứ quả gì trong vườn. Tôi rình mò cả buổi chiều, chờ lúc bóng bà khuất hẳn sau bức phên vách nhà, tôi mới lần vào. Nhanh như cắt, tôi thoăn thoắt trèo lên cây ổi. Những trái ổi chín thơm lừng cuốn hút. Tôi bứt và bứt. Lá ổi rơi xào xào, thân cây run run. Nghe tiếng động, con chó già tinh quái nhà bà Tám chạy ra. “Chẳng lẽ lại bị tóm cổ sao”. Chân tay tôi đã bắt đầu run. Con chó sủa inh ỏi. Tôi với tay bứt quả ổi xanh nhắm mắt ném. “Ôi", tiếng kêu chợt vang lên. Thì ra tôi đã ném trúng bà Tám đang đứng ngay cạnh con chó tự lúc nào không biết. Bà ôm mặt, tuổi già sức yếu, dù một quả ổi trúng người cũng đau lắm chứ! Con chó vẫn sủa. Chân tay tôi càng run. Tôi thét lên: “Cháu không chú ý mà”! Rắc! Rắc! Cành ổi gẫy, tôi ngã nhào và không biết gì nữa. Khi tỉnh lại trời đã nhá nhem tối, tôi đang nằm trong ngôi nhà quen thuộc của mình. Người đầu tiên tôi thấy là bà Tám, trên nét mặt già nua khắc khổ của bà đầy những nét lo âu. Tôi buột miệng kêu: “Bà!”. Bà vỗ nhẹ vào người tôi.Xem thêm: Nêu cảm nghĩ của em về cây phượng mà em biết– Cháu nằm yên đi, nghỉ cho lại sức. Tôi định ngồi dậy nhưng bị khựng lại bởi cái tay đau kinh khủng. Nhìn xuống đã thấy tay mình băng bó. Mẹ bảo tôi bị gãy tay và suốt hai ngày nay, bà Tám bỏ cả ăn, ngủ để ngồi túc trực bên tôi. Tôi nhìn bà vết bầm vẫn còn trên mặt. Tôi định nói lời xin lỗi nhưng không sao nói được. Nước mắt cứ muốn trào ra. Bà cũng rầu rầu: – Chỉ tại bà thôi cháu ạ. Tôi không biết thế nghĩa là thế nào. Lúc ấy mẹ tôi đỡ lời: – Bà đừng nói vậy! Chỉ tại cháu nó nghịch dại mới nông nỗi này. Bây giờ cháu đã đỡ, bà cứ yên tâm về nghỉ. Bà Tám yên lặng. Ánh mắt già nua nhìn xa vời vợi. Ánh mắt ấy đã ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Ít lâu sau, nhà tôi chuyển ra thành phố. Nhiều việc bận rộn khiến tôi không có thời gian về thăm bà. Mãi tới hôm vừa rồi tôi mới được trở về thăm chốn cũ. Nhưng đâu còn nữa mái nhà tranh, còn đâu nữa hình bóng bà Tám năm nào. Thay vào đó là một ngôi nhà ba tầng đẹp đẽ. Thì ra bà Tám đã mất. Mảnh vườn của bà, người họ hàng đã bán cho một gia đình khác. Tôi đứng lặng người nghĩ lại chuyện xưa. Nghĩ về bà Tám, nước mắt tôi ứa ra lúc nào không biết.Xem thêm: Cảm nhận về nhân vật Nhĩ trong tác phẩm Bến quê– Bà Tám ơi, xin bà hãy tha thứ cho cháu – Đứa trẻ nghịch ngợm này! Vanmau.edu.vn
Tell me about an incident that you will always remember Suggest OUTLINE OF IDEAS A. OPENING: – Introduce the time the event happened: happened in childhood (past), whether the event was happy or sad. – Character introduction: me (myself) and other characters. B. BODY OF THE ARTICLE: Build characters and details appropriate to the content and nature of the incident. C. CONCLUSION: Thinking about what happened makes me remember it forever. ASSIGNMENT Maybe it's too late now to talk about childhood stories - a sad story between me and Mrs. Tam. Even though it's late, I still have to tell it to ease my overwhelming regret. Back then, when I was a naughty and stubborn boy, I caused countless bad things to everyone and perhaps Mrs. Tam was the one who suffered many of those things. At that time, Uncle Tam was old, she lived in a small house next to my house. She has no husband or children. I heard that in the past, she was deceived by people. From then on, no one noticed, and she just stayed that way. When I heard her story, I didn't feel sorry for her. On the contrary, I hated her. Every day, seeing her wrinkled and wistful face makes me uncomfortable. I don't understand why I don't have such feelings for her. Perhaps it was because she lived quietly, often avoiding the villagers. See more: Our ancestors' love of country and national pride in the poem Nam Quoc Son Ha (Southern Mountains and Rivers) She only lives on a small garden. Her small garden grows many types of fruit trees that I like. Every day, she still bends down and uses her cane to pull weeds and cultivate the plants. Because I wanted to annoy her, I decided to get some fruit from the garden. I stalked all afternoon, waiting for her shadow to completely disappear behind the wall of the house before I entered. As fast as lightning, I quickly climbed up the guava tree. Ripe guavas are fragrant and attractive. I pulled and pulled. The falling guava leaves rustle, the tree trunk trembles. Hearing the noise, Mrs. Tam's mischievous old dog ran out. "Could it be that he was caught again?" My limbs began to tremble. The dog barked loudly. I reached out and plucked the green guava, closing my eyes and throwing it. "Oh", a cry suddenly rang out. It turned out that I had thrown it and hit Mrs. Tam who was standing right next to the dog without knowing it. She hugged her face, she was old and weak, even if a guava hit her, it would still be very painful! The dog was still barking. My limbs were shaking. I screamed: "I didn't pay attention!" The guava branch broke and I didn't know anything Lying in my familiar house, the first person I saw was Mrs. Tam, her old, austere face was full of worry. I blurted out: "Grandma!" .See more: Describe your feelings about the phoenix tree that you know - Lie still, rest and regain your strength. I tried to sit up but was stopped by the terrible pain in my arm. Looking down, I saw my hand was bandaged. My mother told me I had a broken arm and for the past two days, Mrs. Tam had stopped eating and sleeping to sit by my side. I looked at her with bruises still on her face. I wanted to say sorry but I couldn't. Tears kept coming out. She was also sad: – It's only because of you, dear. I don't know what that means. At that time, my mother helped: – Don't say that! It's only because of his mischievousness that he's in this situation. Now that I'm better, you can rest assured and rest. Mrs. Tam was quiet. The old eyes looked far away. That look haunted me for a long time. Not long after, my family moved to the city. I'm so busy that I don't have time to visit her. It wasn't until yesterday that I was able to return to visit my old place. But the thatched roof is no longer there, and the figure of Mrs. Tam is no longer there. In its place was a beautiful three-story house. It turned out that Mrs. Tam had passed away. A relative sold her garden to another family. I stood silently thinking about the past. Thinking about Mrs. Tam, tears welled up in my eyes without knowing it. See more: Feelings about the character Nhi in the work Ben Quoc - Mrs. Tam, please forgive me - This naughty child! Vanmau.edu.vn
Kể một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng Gợi ý Tôi chạy một mạch từ trường về nhà trong niềm vui khôn xiết: tôi muốn thông báo ngay cho bà tin quan trọng, đó là việc tôi đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi của huyện môn Văn. Cất tiếng gọi bà từ ngoài cổng tôi chẳng thấy bà đâu. Đáp lại tiếng gọi háo hức của tôi chỉ là sự im lìm lạ lẫm. Cảm giác hụt hẫng xen lẫn phần lo sợ, tôi đẩy nhanh cửa bước vào nhà, căn phòng khách trống trơn, phòng bếp rồi căn phòng của bà cũng chẳng thấy bà đâu. Tôi cất tiếng gọi vang, giọng run run: – Bà ơi, bà! Bà ở đâu thế? Tôi lập cập đẩy cửa phòng vệ sinh tầng, căn phòng duy nhất chưa kiểm tra. Trời ơi! Bà tôi đang nằm lả trên nền đá hoa, tay vẫn đang cầm chiếc áo của tôi, bên cạnh là chậu quần áo bà đang lấy từ máy giặt ra, cặp mắt nhắm nghiền, hơi thở hổn hển, nước da tái nhợt. Tôi vội xốc bà lên, nhưng không nổi. Tôi vừa mếu máo khóc vừa chạy ra cửa gọi to bác Nội bên hàng xóm sang giúp. May quá, bác ấy có nhà. Hai bác cháu vực đưa bà ra nằm ở ghế sa lông phòng khách. Bác xoa ngực, xoa đầu, chân tay cho bà và giục tôi gọi điện cho bố mẹ. Tôi cuống quít quay máy, vì sợ hãi lo âu khiến tôi bấm cứ nhầm số lung tung cả. Đến khi quay được số máy của cơ quan bố thì chú bảo vệ lại thông báo bố vừa đi vắng. Quay số máy cơ quan mẹ. May quá mẹ vừa họp xong, nghe tôi thông báo tin về bà, mẹ vội vã dập máy. 15 phút sau mẹ đã có mặt ở nhà.Xem thêm: Em hãy viết bài văn để thuyết phục các bạn chăm học hơn Có bác Nội sơ cứu, bà tôi đã tỉnh hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ có thở đều hơn, mắt vẫn chưa mở được, tay bà run rẩy chỉ vào ngực trái, tôi hiểu rằng chắc bà đau tim. Mẹ tôi về gọi theo xe cấp cứu, bác Nội giúp mẹ tôi đưa bà vào bệnh viện rồi dặn vội tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Còn lại một mình tôi vừa làm việc vừa suy nghĩ miên man. Tôi nghĩ về bà nhiều lắm. Bà ra ở với gia đình tôi từ khi tôi đi học, thấm thoắt đã 8 năm rồi, với tôi ngoài bố mẹ, bà là người thương yêu gần gũi nhất. Bà chăm tôi lắm, bà không nói thành lời cưng chiều nhưng trong mỗi việc làm của bà tôi cảm nhận được tình yêu thương đặc biệt bà dành cho tôi. Mỗi buổi tôi học về tay bà đón cháu cất cặp, pha nước mát cho tôi; mỗi tốii học bài, bà qua lại căn phòng hôm quả táo, miếng lê; hôm cam sành, bánh tẻ… ánh mắt hiền từ nhìn tôi đầy khích lệ… Bà chăm tôi thế nên giờ vắng bóng bà làm sao tôi không trống trải cho được? Nói là làm giúp mẹ nhưng suốt từ lúc mẹ và bà đi tôi đâu có biết làm gì vì tôi quen có bà rồi mà. Cảm giác trống vắng khiến tôi tìm cớ để quên đi, tôi chỉ biết quét nhà rồi đi loanh quanh lục lọi những thứ đồ nho nhỏ trong nhà ra xem. Tôi tìm được cuốn album gia đình. Những tấm ảnh chụp toàn cảnh gia đình khiến hình ảnh bà lại dội về trong tâm trí với bao kỷ niệm: đây là ảnh bà đưa tôi đi công viên, ngày tôi học lớp hai, tôi chụp với bà trên thuyền con vịt, kia là hình ảnh bà ngồi bên tôi với nụ cười tươi trong ngày sinh nhật tôi lên 10…Xem thêm: Giới thiệu về một hải đảo của đất nước Biết làm gì để giúp bà mau khỏi ốm nhỉ? Có tiếng chuông cửa. A, bố về rồi, tôi sung sướng thoát khỏi cảnh cô đơn một mình. Tôi thông báo cho bố tình hình sức khoẻ của bà băng giọng lo lắng, bố bảo bố biết rồi vì mẹ đã gọi điện, tôi hỏi xin bố cho tôi vào viện thăm bà. – Để bố nấu cháo cho bà đã rồi bố con mình vào một thể. Bố nói vậy rồi đi xuống bếp. Trời ạ! Nấu cháo! Thế mà từ nãy giờ tôi chẳng nghĩ ra là làm gì đó cho bà. – Bố để con nấu cho. Tôi xăng xái theo gót chân bố. Rồi tôi tra gạo vào nồi, vừa làm vừa hỏi bố cách bắc bếp, số lượng gạo, nước như thế nào cho vừa. Tôi hỏi bố về sức khoẻ của bà, bố nói, bà bị bệnh tim, huyết áp cao, nên phải nghỉ khá lâu ở viện. Tôi hì hụi nấu cháo dưới sự hướng dẫn của bố. Bố con tôi ăn cơm xong rồi hối hả vào viện. Bệnh viện Bạch Mai cách nhà tôi 3km, quãng đường không xa nhưng tôi cảm thấy dài ghê. Bố gửi xe xong, hai bố con lên phòng bà. Tôi xách cặp lồng cháo cho bà, bố tôi xách cặp lồng cơm cho mẹ. Nhìn bà nằm trên giường bệnh, lòng tôi bỗng nhói đau. Bộ quần áo bệnh nhân, mái tóc trắng như cước của bà xoã trên gối. Da mặt đã hồng hơn nhưng dáng điệu mệt mỏi của những cơn đau vật vã vẫn còn. Bà đang thiu thiu ngủ, nghe tiếng tôi bà bừng tỉnh, mỉm cười đưa tay đỡ lấy tay tôi. – Con mang cháo vào để bà xơi đây ạ! Cháo con tự nấu đấy bà ạ.Xem thêm: Chứng minh rằng: Với bài thơ Ông đồ Vũ Đình Liên đã chạm được vào những rung cảm tâm linh của giống nòi nên nó còn tha thiết mãiBà gật đầu khen tôi: – Cháu tôi giỏi quá! Mẹ và bố đỡ bà ngồi dậy. Mẹ bón cháo cho bà từng thìa cẩn trọng. Bà chỉ ăn khoảng nửa bát rồi lắc đầu. Cả nhà tôi cố động viên nhưng bà nói không ăn thêm được. Cứ thế một tuần liền, tôi trở thành người nội trợ thay bà. Bố mẹ thay nhau nghỉ để chăm sóc bà ở viện. Bà đỡ dần, bác sĩ bảo cuối tuần khoẻ có thể đưa bà ra viện về điều trị ngoại trú… Thứ bẩy, nhà tôi đón bà từ viện về. Đúng 8 giờ, chiếc taxi đỗ ngay cửa nhà. Bà bước xuống xe, cái vẻ đẹp của bà tiên trong ký ức tôi lại hiện hữu. Dáng người dong dỏng, mái tóc trắng, nụ cười hiền hậu….Bà bước vào nhà, căn phòng trở lại ấm cúng. Các bác hàng xóm sang chơi hỏi thăm bà. Khách khứa ra về, tôi mới sà vào bên bà thủ thỉ: – Bà ơi, bà khoẻ nhanh nhé! Từ nay con sẽ nấu cơm, dọn nhà thay bà! Xoa đầu tôi, bà cười: – Cô Tấm của bà giỏi rồi. Một tuần làm cô Tấm chăm bà thế là được. Bây giờ phải lo việc học của cháu chứ. Bà khoẻ rồi mà, có thể lại dọn dẹp, nấu cơm và chăm sóc các con được rồi. Con làm được những việc vừa rồi bà cảm động lắm. Mẹ và bố không nói gì, chỉ nhìn tôi âu yếm. Tôi hiểu rằng cha mẹ tôi cũng rất vui lòng trước những gì tôi đã làm. Không phải con biết tự ý thức đâu mẹ ạ, đấy là tình thương bà dành cho con đã giúp con biết suy nghĩ và hành động theo trái tim mách bảo mà thôi. Vanmau.edu.vn
Tell me something you did that made your parents very happy Suggest I ran all the way home from school with immense joy: I wanted to immediately inform her of the important news, which was that I won first prize in the district's excellent student exam in Literature. When I called out to her from outside the gate, I couldn't see her anywhere. In response to my eager call was only strange silence. Feeling disappointed mixed with fear, I quickly pushed open the door and entered the house. The living room was empty, the kitchen and her room were nowhere to be seen. I called out, my voice trembling: – Grandma, grandma! Where are you? I quickly pushed open the door to the upstairs bathroom, the only room that had not yet been checked. Oh my God! My grandmother was lying on the marble floor, still holding my shirt, next to a basin of clothes she was taking out of the washing machine, her eyes closed, her breathing panting, her skin pale. I quickly lifted her up, but couldn't. I cried and ran to the door to call Uncle Noi from next door to help. Luckily, he's home. The two uncles and nephews helped her out to lie on the living room sofa. He rubbed her chest, head, limbs and urged me to call my parents. I frantically dialed the phone, because fear and anxiety caused me to dial the wrong numbers all over the place. When I dialed my father's office number, the security guard announced that my father was away. Dial the parent agency number. Luckily, my mother had just finished a meeting and when she heard me inform her about her, she quickly hung up. 15 minutes later, my mother was at home. See more: Please write an essay to convince your friends to study harder. Uncle Noi gave first aid. My grandmother was awake but still could not sit up, she could only breathe more evenly. Her eyes were still not open, her trembling hand pointed to her left chest, I understood that she must have had a heart attack. My mother came home and called an ambulance. Uncle Noi helped my mother take her to the hospital and quickly told me to look after the house and clean the house for her. I was left alone to work and think endlessly. I think about her a lot. She has been living with my family since I went to school, it's been 8 years. To me, besides my parents, she is the closest person I love. She took care of me very much, she didn't put into words how much she loved me, but in every thing she did I felt the special love she had for me. Every time I come home from school, my grandmother picks me up, puts my bag away, and makes me some cool water; Every night to study, she went back and forth to the room picking at apples and pears; One day, oranges were made of oranges and cakes were sticky rice... her kind eyes looked at me full of encouragement... She took care of me so now that she's gone, how can I feel empty? I said I was helping my mother, but ever since my mother and grandmother left, I didn't know what to do because I was used to her. The feeling of emptiness made me find an excuse to forget. I just swept the floor and walked around looking for small things in the house to see. I found the family album. The photos of the whole family make her image come back to her mind with many memories: this is a photo of her taking me to the park, when I was in second grade, I took a photo with her on the duck boat, that is the image of her sitting next to me with a bright smile on my 10th birthday... See more: Introduction to an island in the country Do you know what to do to help her recover quickly from illness? There's a doorbell ringing. Ah, Dad's home, I'm happy to escape my loneliness. I informed my father about her health situation in a worried voice. My father said he already knew because my mother had called. I asked my father if he would let me go to the hospital to visit her. – Let dad cook porridge for grandma first, then we can be together as one. Dad said so then went to the kitchen. Oh man! Porridge! But since then I haven't thought of doing anything for her. – Dad, let me cook for you. I followed in my father's footsteps. Then I put the rice in the pot and asked my dad how to heat the stove and how much rice and water to use. I asked my father about her health. He said that she had heart disease and high blood pressure, so she had to stay at the hospital for a long time. I diligently cooked porridge under my father's guidance. My father and I finished eating and then rushed to the hospital. Bach Mai Hospital is 3km from my house, the distance is not far but I feel very long. After Dad left the car, the two of us went up to Grandma's room. I carried a bag of porridge for my grandmother, and my father carried a bag of rice for my mother. Looking at her lying on the hospital bed, my heart suddenly ached. Her hospital clothes and white hair were spread out on the pillow. The skin on his face was pinker, but the tired look of the pain still remained. She was dozing off, when she heard my voice, she woke up, smiled, and reached out to hold my hand. – I brought porridge for you to eat! I cooked the porridge myself, grandma. See more: Prove that: With the poem Mr. Vu Dinh Lien has touched the spiritual vibes of the race, it is still passionate forever. She nodded and praised me: – My nephew is so good! Mom and Dad helped her sit up. Mom fed her porridge carefully spoon by spoon. She only ate about half a bowl and then shook her head. My whole family tried to encourage me, but she said she couldn't eat any more. Just like that for a week straight, I became a housewife instead of her. Her parents took turns taking time off to take care of her at the hospital. She gradually improved, the doctor said that if she was well by the end of the week, she could be discharged from the hospital for outpatient treatment... Saturday, my family picked her up from the hospital. At exactly 8 o'clock, the taxi stopped right next to the house. She got out of the car, and the beauty of the fairy in my memory appeared again. Slim figure, white hair, gentle smile... She entered the house, the room became cozy again. The neighbors came over to visit her. When the guests left, I rushed to her side and whispered: – Grandma, get well soon! From now on, I will cook and clean the house for you! Patting my head, she smiled: – Your aunt Tam is good. One week of being Miss Tam taking care of her is enough. Now I have to worry about my child's studies. She is healthy now, she can clean, cook and take care of the children again. I was very touched when you did what you just did. Mom and dad didn't say anything, just looked at me lovingly. I understand that my parents are also very pleased with what I have done. It's not that I'm self-aware, Mom, it's your love for me that helps me think and act according to my heart. Vanmau.edu.vn
Đề bài: Kể lại câu chuyện về một việc làm tốt đẹp ở nơi công cộng Năm học lớp 5 em được cả lớp bầu cử là lớp trưởng lúc đó em thấy rất vui và hạnh phúc và em đã hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ là một lớp trưởng gương mẫu. Trong một lần sinh hoạt lớp vào thứ 6 hôm đó là cuối tháng nên em đưa ra ý kiến mỗi người đưa ra một chủ đề làm việc tốt. Sau đó cả lớp thảo luận chọn ra một đề tài để cả lớp thực hiện. Và chúng em đã chọn đề tài nhặt rác ở công viên gần trường vào ngày chủ nhật. Đề tài này được cô giáo rất là tán thành và cùng chúng em làm. Chủ nhật ngày hôm đó đúng 8h sáng chúng em có mặt đầy đủ ở công viên cùng cô giáo chủ nhiệm. Sau đó chúng em cầm túi tải hoặc túi nilong to để nhặt những cái rác thải mà mọi người vứt linh tinh. Cứ như vậy bọn em làm làm xuang quanh công viên đến tận 11h trưa cuối cùng công việc cũng xong lúc này nhìn công viên trở nên xanh sạch đẹp hơn. Mọi người đi qua ai cũng trầm trồ nghen tụi em bọn em thấy rất vui nên làm việc không thấy mệt mọi. Sau đó có một chị là nhà báo hôm đó cũng ra công viên đi dạo và nhìn thấy hành động có ích của chúng em chị ấy đã chụp ảnh và viết thành một bài báo rất hay và ý nghĩa.Xem thêm: Soạn bài Ước mơ của em Đó là lần em cảm thấy mình đã làm được một việc rất là có ích và từ đó về sau em luôn được đại diện làm lớp trưởng và các hoạt động ngoại khóa.
Topic: Tell a story about a good deed in a public place In 5th grade, I was elected by the whole class to be the class president. At that time, I felt very happy and excited and I promised to fulfill my duties as an exemplary class president. During a class activity on Friday, it was the end of the month, so I suggested that each person come up with a topic that would work well. Then the whole class discussed and chose a topic for the whole class to work on. And we chose the topic of picking up trash in the park near the school on Sunday. This topic was highly approved by the teacher and worked with us. That Sunday, at exactly 8:00 a.m., we were all present at the park with our homeroom teacher. Then we hold shopping bags or large plastic bags to pick up the trash that people throw away. Just like that, we worked around the park until 11am. Finally, the work was finished and the park became greener, cleaner and more beautiful. Everyone passing by admired us. We felt so happy that we didn't feel tired working. Then there was a journalist who also went to the park for a walk that day and saw our useful actions. She took photos and wrote a very good and meaningful article. See more: Prepare a Dream article. mine That was the time I felt I had done something very useful and from then on I was always represented as class president and in extracurricular activities.
Kể những đổi mới ở xóm làng em Gợi ý Làng em ở là một ngôi làng ngoại ô thành phố nhỏ nhưng rất đẹp và ấm cúng. Ngày nay ngôi làng đó đang ngày một đổi mới. Con đường nhỏ hẹp cong cong, uốn lượn bao bọc lấy ngôi làng mỗi khi trời mưa là chúng em không thể đến trường được bởi nước ngập và bùn lầy. Bây giờ đã là một con đường bê tông vững chắc, nằm hiên ngang, kiêu ngạo giữa làng. Trên những bờ lúa, ruộng ngô giờ đã mọc lên những ngôi nhà cao tầng chót vót. Ở đó là những công ty, chi nhánh, cửa hàng, doanh nghiệp… rất đông vui, tấp nập. Đời sống của con người làng em cũng trở nên khá giả hơn. Hầu như gia đình nào cũng có xe máy, khá hơn thì có cả ô tô. Mọi người cũng ăn mặc đẹp hơn, tiện nghi cuộc sống khá đầy đủ. Điều này khiến người dân làng em họ rất vui, vì cuộc sống luôn đem đến cho con những những đổi thay mới mẻ. Nhưng cùng với sự thay đổi đó là ô nhiễm môi trường của rác thải công nghiệp. Nó ảnh hưởng không nhỏ đến sức khoẻ, đời sống của mọi người trong làng. Đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng mà mọi người cần phải có ý thức để bảo vệ môi trường và cũng là bảo vệ chính sự sống của mình.Xem thêm: Giới thiệu cuộc thổỉ cơm thi ở hội Hành Thiện, Nam ĐịnhEm thiết nghĩ sự thay đổi kia có nên chăng? Bởi nó dường như đang làm mất dần nét thanh lịch của con người làng em. Vanmau.edu.vn
Tell me about the innovations in your village Suggest The village I live in is a small village on the outskirts of the city but very beautiful and cozy. Today that village is increasingly changing. The narrow, curving road surrounds the village. Whenever it rains, we cannot go to school because of the flooded water and mud. Now there is a solid concrete road, standing proudly and proudly in the middle of the village. On the rice banks and corn fields, towering high-rise houses have now sprouted. There are companies, branches, stores, businesses... very crowded and bustling. The lives of the people in my village have also become better off. Almost every family has a motorbike, and even better families have a car. People also dress better, and life amenities are quite complete. This makes the people of my cousin's village very happy, because life always brings me new changes. But along with that change comes environmental pollution from industrial waste. It greatly affects the health and life of everyone in the village. This is a very serious problem that everyone needs to be aware of to protect the environment and also protect their own lives. See more: Introducing the rice contest at Hanh Thien festival, Nam Dinh. Do you think that change should be made? Because it seems to be gradually losing the elegance of the people in my village. Vanmau.edu.vn
Kể tóm tắt câu truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng Gợi ý Một ông lão đánh cá nghèo ra biển. Lần thứ nhất kéo lưới chỉ thấy có bùn, lần thứ hai kéo lưới được cây rong, lần thứ ba thì bắt được con cá vàng. Cá vàng kêu van, hứa trả ơn và ông lão đã thả. Mụ vợ biết chuyện, mắng lão một trận và năm lần bắt ông ra biển, đòi cá vàng đáp ứng những yêu cầu của mụ: Lần thứ nhất, mụ đòi cá giúp cho một chiếc máng lợn mới. Lần thứ hai, mụ vợ lại "quát to hơn" và bắt ông lão ra biển đòi cá vàng một cái nhà rộng. Lần thứ ba, mụ vợ "mắng như tát nước vào mặt" ông lão và đòi làm một bà nhất phẩm phu nhân. Lần thứ tư, mụ vợ lại "mắng lão một thôi" và đòi cá cho làm nữ hoàng. Lần thứ năm, mụ muốn làm Long Vương để bắt cá vàng hầu hạ. Cá vàng tức giận, lấy lại tất cả những thứ đã cho và ông lão trở về lại thấy túp lều nát ngày xưa, trên bậc cửa, mụ vợ đang ngồi trước cái máng lợn sứt mẻ. Vanmau.edu.vn Xem thêm: Kể về mẹ của em
Summarize the story The Old Fisherman and the Goldfish Suggest A poor old fisherman went to sea. The first time I pulled the net, I found only mud, the second time I pulled the net, I caught seaweed, and the third time I caught a goldfish. The goldfish begged, promised to repay the favor, and the old man released it. The wife knew about it, scolded him and forced him to go to the sea five times, demanding goldfish to meet her demands: The first time, she asked the fish to help her buy a new pig trough. The second time, the wife "screamed louder" and forced the old man to go to the beach and ask the goldfish for a large house. The third time, the wife "scolded" the old man and demanded to be a first-class wife. The fourth time, the wife "scolded him once" and asked the fish to become queen. The fifth time, she wanted to become a Dragon King to catch goldfish to serve her. The goldfish was angry, took back all the things he had given him, and the old man returned and found himself homeless In the old ruined tent, on the doorstep, the wife was sitting in front of a dented pig trough. Vanmau.edu.vn See more: Tell about your mother
Kể tóm tắt lại một truyện ngắn mà anh chị yêu thích Gợi ý Nhĩ vừa ngồi trên giường bệnh để vợ bón cho từng thìa thức ăn vừa nghĩ, thời tiết đã thay đổi, đã sắp lập thu rồi. Cái nóng ở trong phòng cùng ánh sáng loa lóa ở mặt sông Hồng đã không còn nữa. Vòm trời như cao hơn. Những tia nắng sớm đang từ từ di chuyển từ mặt nước lên những khoảng bờ bãi bên kia sông, nơi một vùng phù sa lâu đời của sông Hồng đang phô ra trước khuôn cửa sổ gian gác nhà Nhĩ những màu sắc thân thuộc quá như da thịt, hơi thở của đất màu mỡ. Suốt đời, Nhĩ đã từng đi khắp đó đây vậy mà cái bờ bên kia sông Hồng tưởng như gần gũi nhưng lại xa lắc xa lơ bởi anh chưa đặt chân đến đó bao giờ. Nhĩ khó nhọc nâng cánh tay lên ẩy cái bát miến trên tay của Liên ra. Anh chàng ngửa mặt như một đứa trẻ để cho thằng con lau mặt. Chờ khi đứa con trai đã bưng thau nước xuống dưới nhà, anh hỏi vợ: – Đêm qua lúc gần sáng em có nghe thấy tiếng gì không? Liên giả vờ không nghe chồng nói. Anh lại tiếp: – Hôm nay đã là ngày mấy rồi em nhỉ? – Liên vẫn không đáp. Chị biết chồng đang nghĩ gì. Chị đưa những ngón tay gầy guộc âu yếm vuô’t ve chồng, rồi an ủi: – Anh cứ yên tâm. Vất vả, tốn kém đến bao nhiêu em với các con cũng chăm lo cho anh được.Xem thêm: Tại sao có thể nói văn học dân gian là bộ “bách khoa thư về cuộc sống”Nhĩ thấy thương Liên. Cả đời chị đã vì anh mà khổ. Anh thương chị lắm nhưng chẳng biết nói sao. Ngừng một lát, Liên lại động viên anh: – Anh cứ tập tành và uống thuốc. Sang tháng mười, nhất định anh sẽ đi lại được. Nhĩ thoáng chốc quên đi bệnh tật. Anh bị cuốn vào những câu nói bông đùa của Liên. Nhưng rồi, Liên đặt bàn tay vào sau phiến lưng đã có nhiều mảng thịt vừa chai cứng vừa lở loét của Nhĩ. Thế là cái cảm giác mệt mỏi vì bệnh tật lại trở về với anh. Liên đã đi ra ngoài và dọn dẹp. Chị hãm thuốc cho chồng xong rồi đi chợ. Chờ cho vợ đi hẳn xuống dưới nhà rồi, Nhĩ mới gọi cậu con trai vào và nói: – Đã bao giờ con sang bên kia chưa? Nhĩ vừa nói vừa ngưác nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu con trai dường như nghe chưa rõ bèn hỏi lại: – Sang đâu hả bố? – Bên kia sông ấy! Tuấn đáp vẻ hững hờ: – Chưa… Nhĩ tập trung hết sức còn lại để nói ra cái điều ham muốn cuối cùng của đời anh: – Bây giờ con sang bên kia sông hộ bố. – Để làm gì ạ? – Chẳng để làm gì cả. Nhĩ ngượng nghịu nhận ra sự kỳ quặc trong ý nghĩ của mình. Nhưng anh vẫn tiếp: – Con hãy qua đò đặt chân lên bờ bên kia, đi loanh quanh đâu đó hoặc vào một hàng quán nào đó mua cho bố cái bánh rồi về.Xem thêm: Nghệ thuật và nội dung truyện cổ tích Tấm CámCậu con trai miễn cưỡng mặc quần áo, đội chiếc mũ nan rộng vành rồi ra đi. Vừa nghe Tuấn bước xuống thang, Nhĩ đã thu hết tàn lực lết dần, lết dần trên chiếc phản gỗ. Nhấc mình ra được bên ngoài phiến nệm nằm, anh mệt lử và đau nhức. Anh chỉ muón có ai đỡ cho để nằm xuống. Nghe tiếng bước chân ở bên kia tường, Nhĩ cúi xuống thở hổn hển để lấy lại sức rồi cất tiếng gọi yếu ớt: "Huệ ơi!". Cô bé nhà bên chạy sang. Và dường như đã rất quen, cô lễ phép hỏi: "Bác cần nằm xuống phải, không ạ?". – ừ, ừ… chào cháu, Nhĩ trả lời. Cô bé chưa vội đỡ Nhĩ. Nó chạy ra ngoài gọi mấy đứa bạn vào và rồi cả bọn cùng giúp Nhĩ nằm ra ngoài tấm nệm. Chúng giúp anh đặt một bàn tay lên bậu cửa sổ và chèn một đống gối sau lưng. Anh thấy hạnh phúc và càng yêu hơn lũ trẻ. Ngoài sát ngay sau khuôn cửa sổ, Nhĩ nhìn thấy ở bờ bên kia một cánh buồm vừa bắt gió. Sát bên bờ của dải đất lở bên này, một đám đông đợi đồ đang đứng nhìn sang nhưng Nhĩ cứ nhìn mãi mà không thấy bóng thằng con trai đâu cả. Thì ra thằng con anh đang dán mắt vào một bàn cờ thế. Ngày xưa anh cũng từng mê cờ thế. Và bây giờ, Nhĩ nghĩ một cách vô cùng buồn bã: con người ta trên đường đời thật khó tránh được những cái vòng vèo quanh co. Nhĩ chợt nhớ về cái ngày anh mới cưới Liên. Một cô gái nhà quê nay đã trở thành một người đàn bà thành thị. Tuy vậy, cũng như cánh bãi bồi bên sông, tâm hồn Liên vẫn giữ nguyên nét tảo tần và chịu đựng. Và chính nhờ những điều này mà sau bao ngày bôn tẩu, Nhĩ đã tìm thấy một nơi nương tựa ấy chính là cái gia đình bé nhỏ này.Xem thêm: Bình giảng bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên Con đò đã sang quá nửa sông. Và chính giữa lúc Nhĩ đang tưởng tượng mình đội chiếc mũ nan và sang sông như một nhà thám hiểm thì có tiếng người vào. Anh quay lại. Đó là ông cụ giáo Khuyến – người ngày nào cũng ghé qua hỏi thăm sức khỏe của anh. Hai người đang nói chuyện thì bỗng ông hàng xóm hốt hoảng nhận ra mặt mũi Nhĩ đỏ rựng, hai mắt long lanh, hai bàn tay bấu chặt vào bậu cửa và run rẩy. Anh đang cố thu nhặt hết chút sức lực cuối cùng để đu mình nhô người ra ngoài, giơ một cánh tay làm ra vẻ ra hiệu cho một người nào ngoài đó. Ngay lúc bấy giờ, chiếc đò ngang mỗi ngày một chuyến chở khách qua lại hai bên sông Hồng vừa chạm mũi vào cái bờ đất lở dốc đứng phía bên này. Vanmau.edu.vn
Tell a summary of a short story that you like Suggest Nhi sat on the hospital bed while his wife fed him spoonfuls of food and thought, the weather has changed, autumn is almost here. The heat in the room and the dazzling light on the surface of the Red River were no longer there. The dome of the sky seems higher. The morning rays of sunlight are slowly moving from the water surface to the banks on the other side of the river, where an old alluvial area of ​​the Red River is showing in front of the window of Nhi's attic the colors that are as familiar as skin. flesh, the breath of fertile soil. All his life, Nhi has traveled everywhere, but the other side of the Red River seems close but feels far away because he has never set foot there. Nhi raised his arm with difficulty and pushed away the bowl of vermicelli from Lien's hand. The guy raised his face like a child to let him wipe his face. Waiting for his son to carry the bucket of water downstairs, he asked his wife: – Did you hear anything last night at dawn? Lien pretended not to hear her husband. He continued: – What day is it today? – Lien still did not answer. She knows what her husband is thinking. She gently caressed her husband with her thin fingers, then comforted him: - Do not worry. No matter how hard and expensive it is, you and your children can take care of him. See more: Why can it be said that folk literature is an "encyclopedia of life" Nhi feels sorry for Lien. All her life she has suffered because of him. I love you so much but I don't know what to say. Pausing for a moment, Lien encouraged him again: – Just keep exercising and taking medicine. By October, he will definitely be able to walk again. Nhi suddenly forgot about his illness. He was caught up in Lien's jokes. But then, Lien placed her hand behind Nhi's back, which had many patches of hardened and ulcerated flesh. Then the feeling of fatigue due to illness returned to him. Lien went out and cleaned up. She finished taking the medicine for her husband and then went to the market. Waiting for his wife to go downstairs, Nhi called his son in and said: – Have you ever been to the other side? Nhi said while looking out the window. The boy didn't seem to hear clearly so he asked again: – Where to, Dad? – On the other side of the river! Tuan replied nonchalantly: - Not yet… Nhi concentrated all his remaining strength to say the last wish of his life: – Now I'll go to the other side of the river for dad. – For what? - Nothing to do. Nhi awkwardly realized the strangeness of his thoughts. But he continued: - Please cross the boat and set foot on the other shore, walk around somewhere or go to a shop to buy a cake for dad and then return. See more: Art and content of the Tam Cam fairy tale The son reluctantly wore it. dressed, put on a wide-brimmed hat and left. As soon as he heard Tuan step down the stairs, Nhi gathered all his remaining strength and crawled slowly on the wooden bench. Lifting himself off the mattress, he was exhausted and sore. He just wanted someone to help him lie down. Hearing footsteps on the other side of the wall, Nhi bent down, panting to regain strength, then weakly called out: "Hue!". The girl next door ran over. And seemingly very familiar, she politely asked: "You need to lie down, right?". – Yes, yes... hello, Nhi replied. The girl was not in a hurry to help Nhi. He ran out to call his friends in and then they all helped Nhi lie down on the mattress. They helped him put one hand on the windowsill and tuck a pile of pillows behind his back. He felt happy and loved the children even more. Right behind the window, Nhi saw on the other side a sail that had just caught the wind. Close to the edge of the landslide on this side, a crowd of people waiting for supplies was standing and looking over, but Nhi kept looking and couldn't see the boy's shadow anywhere. It turned out that his son was staring at a chess board. In the past, he also loved chess. And now, Nhi thinks extremely sadly: it is difficult for people to avoid winding turns on their life's path. Nhi suddenly remembered the day he first married Lien. A country girl has now become a city woman. However, like the mudflats by the river, Lien's soul still retains its tenacity and endurance. And thanks to these things, after many days of wandering, Nhi found a place of refuge, which is this small family. See more: Commentary on the song The Singing of the Ship by Che Lan Vien The boat has arrived. half river. And right when Nhi was imagining himself wearing a bamboo hat and crossing the river like an explorer, there was the sound of someone entering. He turned around. That was teacher Khuyen - the person who stopped by every day to ask about his health. The two were talking when suddenly the neighbor was startled when he realized Nhi's face was red, his eyes were sparkling, his hands were clutching the door sill and shaking. He was trying to muster the last bit of strength to swing himself out, raising one arm as if to signal someone out there. Right at that time, the ferry that carries passengers back and forth every day on both sides of the Red River just touched its nose to the steep landslide bank on this side. Vanmau.edu.vn
Kể tóm tắt Truyện An Dương vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ theo nhân vật An Dương Vương Gợi ý Tôi là Thục Phán An Dương Vương vua nước Âu Lạc. Tôi cho xây thành ở đất Việt Thường nhưng hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. Một hôm có cụ già từ phương Đông tới nói: Sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp vua xây thành. Hôm sau tôi mừng rỡ cho người ra đón mới biết sứ Thanh Giang là một con rùa vàng. Thành xây nửa tháng thì xong, vững chãi và kiên cố. Trước khi về biển, rùa vàng còn tháo vuốt đưa cho tôi làm lẫy nỏ thần chống giặc. Có thành cao, hào sâu lại có nỏ thần, rất nhiều lần tôi đã đánh cho quân của Triệu Đà đại bại. Đà không dám đối chiến, bèn xin hoà và cho con trai là Trọng Thuỷ sang cầu hôn. Tôi đồng ý gả con gái Mị Châu cho Trọng Thuỷ, lại cho cả Trọng Thuỷ ở lại Loa Thành làm rể. Nhưng không ngờ, có được cơ hội tốt, Trọng Thuỷ đã dụ dỗ Mị Châu cho xem nỏ thần rồi đánh tráo ngay lấy nỏ. Quân Triệu Đà phá được nỏ thần bèn ồ ạt tất công. Trong khi ấy nghĩ có nỏ Liên Châu tôi vẫn điềm nhiên ngồi đánh cờ, không bố phòng gì cả. Loa Thành bị vỡ, tôi bèn mang theo con gái chạy xuống phía Nam. Thế nhưng cùng lúc ấy Trọng Thuỷ lại theo dấ’u lông ngỗng mà Mị Chầu rắc ở đường đuổi theo. Cùng đường, lại nghe sứ Thanh Giang nhắc nhở Giặc ở ngay sau nhà vua đó, tôi đã tuốt kiếm chém con gái rồi cầm rừng tê bảy tấc rẽ nước đi xuống biển.Xem thêm: Anh (chị) suy nghĩ gì về hiện tượng một số sinh viên Việt Nam đi du học ở nước ngoài nhưng dành quá nhiều thời gian cho việc chơi bời, giải trí mà chưa chăm chỉ học tập, rèn luyện để khi trở về góp phần xây dựng đất nướcVanmau.edu.vn
Briefly tell the story of An Duong Vuong and My Chau - Trong Thuy according to the character An Duong Vuong Suggest I am Thuc Phan An Duong Vuong, king of Au Lac country. I built a citadel in Viet Thuong land, but wherever I built it, it collapsed. One day an old man from the East came and said: There will be envoys from Thanh Giang to help the king build the citadel. The next day, I was so happy that the person who came to welcome me found out that the Thanh Giang porcelain was a golden turtle. The citadel was built in half a month and was sturdy and solid. Before returning to the sea, the golden turtle even took off its claws and gave it to me to use as a magic crossbow bolt to fight the enemy. With high citadels, deep moats and magical crossbows, I defeated Trieu Da's army many times. Da did not dare to fight, so he asked for peace and sent his son Trong Thuy to propose. I agreed to marry my daughter Mi Chau to Trong Thuy, and let Trong Thuy stay in Loa Thanh as a son-in-law. But unexpectedly, given a good opportunity, Trong Thuy seduced Mi Chau to show him the magic crossbow and then immediately swapped it for the crossbow. Trieu Da's army destroyed the magic crossbow and immediately attacked. Meanwhile, thinking about Lien Chau's crossbow, I still calmly sat and played chess, without taking any precautions. Loa Thanh was broken, so I took my daughter and ran south. But at the same time, Trong Thuy followed the trail of goose feathers that Mi Chau scattered on the road to chase. Along the same path, I heard Thanh Giang's envoy remind me that the enemy was right behind the king. I pulled out my sword and slashed my daughter, then took a seven-inch pangolin and cut through the water to go into the sea. See more: What do you think about the phenomenon? Some Vietnamese students study abroad but spend too much time playing and entertaining without studying and practicing diligently so that when they return, they can contribute to building the country. Vanmau.edu.vn
Kể tóm tắt truyện An Dương vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ theo nhân vật Mị Châu Gợi ý Tôi là Mị Châu – con gái của vua nước Âu Lạc – An Dương Vương Thục Phán. Nhân việc Triệu Đà thua trận xin cầu hoà và muốn được cho con trai sang ở rể, tôi được vua cha thuận ý gả cho Trọng Thuỷ. Tôi rất mực yêu chồng lại ngây thơ khờ đại nên đã vô ý đem bí quyết nỏ thần ra nói với người chồng gián điệp. Có được nỏ thần, Trọng Thuỷ muốn xin về, tôi nói: “Sau này, nếu có gặp cảnh biệt li thì cứ theo dấu chiếc áo lông ngỗng của thiếp mà tìm”. Trọng Thuỷ về nhà, rồi cùng cha đem đội quân sang đánh. Loa Thành đại bại, tôi theo cha chạy xuống phương Nam, vừa đi tôi vừa rắc lông ngỗng làm dấu cho Trọng Thuỷ. Chạy ra bờ biển, Rùa Vàng hiện lên nói với vua cha rằng tôi là giặc. Vua cha nổi giận tuốt gươm ra chém. Trước khi chết, tôi còn khấn: “Nếu con có lòng phải nghịch thì khi chết đi nguyện biến thành cát bụi, bằng không thì xin được biến thành châu ngọc để rửa sạch mốì nhục thù”. Máu tôi chảy xuống biển, trai sò ăn phải đều biến thành hạt châu. Xác tôi được Trọng Thuỷ đêm về mai táng ở Loa Thành. Trọng Thuỷ vì thương nhớ tôi, sáu đó cũng lao đầu xuống giếng mà chết. Người đời sau mò được ngọc ở biển Đông đem về giếng ấy mà rửa thì ngọc càng thêm sáng.Xem thêm: Cảm nghĩ về một tình huống đáng cười mà mình gặp trong cuộc sốngVanmau.edu.vn
Briefly tell the story of An Duong Vuong and Mi Chau - Trong Thuy according to the character Mi Chau Suggest I am Mi Chau - daughter of the king of Au Lac - An Duong Vuong Thuc Phan. Taking advantage of Trieu Da's defeat, he asked for peace and wanted his son to live with him, so my father agreed to marry me to Trong Thuy. I loved my husband very much and was naive and foolish, so I unintentionally told the secret of the magic crossbow to my spy husband. Having the magic crossbow, Trong Thuy wanted to ask to go home. I said: "In the future, if you ever encounter a separation, just follow my goose feather coat and find it." Trong Thuy returned home, then accompanied his father to bring an army to fight. When Loa Thanh was defeated, I followed my father and ran to the South. As I went, I sprinkled goose feathers as a sign for Trong Thuy. Running to the beach, the Golden Turtle appeared and told his father that I was an enemy. The king was angry and pulled out his sword to slash. Before I died, I prayed: "If I have a rebellious heart, when I die, I will turn into dust; otherwise, I will turn into pearls to wash away all my hatred." My blood flows into the sea, and the shellfish I eat turn into pearls. Trong Thuy brought my body home at night to bury me in Loa Thanh. Because Trong Thuy missed me, he also rushed into the well and died. Later generations found pearls in the East Sea and brought them back to that well to wash, and the pearls became even brighter. See more: Thoughts on a funny situation I encountered in lifeVanmau.edu.vn
Kể tóm tắt Truyện An Dương vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ Gợi ý Vua An Dương Vương nước Âu lạc họ tên là Thục Phán. Vua cho xây thành ở đất Việt Thường nhưng hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. Một hôm có cụ già từ phương Đông tới nói: Sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp vua xây thành. Hôm sau vua mừng rỡ cho người ra đón mới biết sứ Thanh Giang là một con rùa vàng. Thành xây nửa tháng thì xong, vững chãi và kiên cố. Trước khi về biển, rùa vàng còn tháo vuốt đưa cho nhà vua là lấy nỏ thần chống giặc. Có thành cao, hào sâu lại có nỏ thần, vua Thục rất nhiều lần đã đánh cho quân của Triệu Đà đại bại. Đà không dám đòì chiến, bèn xin hoà và cho con trai là Trọng Thuỷ sang cầu hôn. Vua đồng ý gả con gái cho Mị Châu, lại cho cả Trọng Thuỷ ở lại Loa Thành làm rể. Có được cơ hội tốt, Trọng Thuỷ bên dụ dỗ Mị Châu cho xem nỏ thần rồi đánh tráo ngay lấy nỏ. Quân Triệu Đà phá được nỏ thần bèn ồ ạt tất công. An Dương Vương trong khi ấy cậy có nỏ Liên Châu vẫn điềm nhiên ngồi đánh cờ, không bố phòng gì cả. Loa Thành bị vỡ, Vua Thục bèn mang theo con gái chạy xuống phía Nam. Thế nhưng cùng lúc ấy Trọng Thuỷ lại theo dấu tòng ngỗng mà Mị Châu rắc ở đường đuổi theo. Cùng đường, lại nghe sứ Thanh Giang nhắc nhở Giặc ở ngay sau nhà vua đó, An Dương Vương, bèn tuốt kiếm chém Mị Châu rồi cầm rừng tê bảy tấc rẽ nước đi xuống biển.Xem thêm: Thân em như tấm lụa đào, … c.Phân tích cái hay của bài ca dao thứ 3Vanmau.edu.vn
Briefly tell the story of An Duong Vuong and My Chau - Trong Thuy Suggest King An Duong Vuong of Au Lac country's name was Thuc Phan. The king built a citadel in Viet Thuong land, but wherever he built it, it collapsed. One day an old man from the East came and said: There will be envoys from Thanh Giang to help the king build the citadel. The next day, the king was so happy that the person who came to welcome him found out that the Thanh Giang envoy was a golden turtle. The citadel was built in half a month and was sturdy and solid. Before returning to the sea, the golden turtle removed its claws and gave it to the king to use a magic crossbow to fight the enemy. With high citadels, deep moats and magical crossbows, King Thuc defeated Trieu Da's army many times. Da did not dare to fight, so he asked for peace and sent his son Trong Thuy to propose. The king agreed to marry his daughter to Mi Chau, and let Trong Thuy stay in Loa Thanh as a son-in-law. Having a good opportunity, Trong Thuy seduced Mi Chau to show him the magic crossbow and then immediately swapped it for the crossbow. Trieu Da's army destroyed the magic crossbow and immediately attacked. Meanwhile, An Duong Vuong relied on Lien Chau's crossbow and still calmly sat and played chess, without taking any precautions. Loa Citadel was broken, King Thuc took his daughter and ran south. But at the same time, Trong Thuy chased after the goose trail that Mi Chau scattered on the road. Along the same path, I heard Thanh Giang's envoy remind me that the enemy was right behind the king, An Duong Vuong, so he pulled out his sword to slash My Chau, then took a seven-inch pangolin to cut through the water and go into the sea. See more: My body is like peach silk, … c.Analyze the beauty of the 3rd folk songVanmau.edu.vn
Kể tóm tắt Truyện An Dương vương và Mị Châu – Trọng Thủy theo nhân vật Trọng Thuỷ Gợi ý Tôi là Trọng Thuỷ, con trai vị vua một nước phương Bắc là Triệu Đà. Cha con tôi nhiều lần cất quân đánh sang Âu Lạc nhưng đều thất bại bèn sai con trại sang hỏi Mị Châu để cầu hoà. Sau khi An Dương Vương đồng ý gả Mị Châu cho, tôi xin ở lại Loa Thành để chờ có cơ hội dò xét “bí quyết" đánh giặc của An Dương Vương. Một hôm trong khi nói chuyện, tôi dỗ dành Mị Châu cho xem nỏ thần. Xem xong, tôi ngầm làm một cái lẫy nỏ khác thay vuốt vàng rồi xin phép Thục Phán được về phương Bắc thăm cha. Trước khi ra đi, tôi hẹn với Mị Châu, nàng cũng dặn tôi: “Nếu sau này lỡ chẳng may li tán thì cứ theo dấu lông ngông rứt ra từ chiếc áo của Mị Châu mà tìm”. Tôi về phương Bắc chế nỏ rồi cùng cha kéo quân xuống phương Nam. Thế quân đang mạnh, lại gặp lúc An Dương Vương có ý chủ quan nên chẳng mấy chốc quân của cha con tôi đã chiếm được Loa Thành. Không thấy Mị Châu ở trong thành, tôi tức tốc phi ngựa theo dấu lông ngỗng mà đuổi theọ. Thế nhưng đến sát bờ biển, tôi thấy Mị Châu đã chết tự bao giờ. Tôi ôm xác Mị Châu đem về Loa Thành an táng. Một hôm trong khi đi tắm, tôi nhìn thấy bóng dáng Mị Châu dưới nước bèn cứ thế lao đầu xuống giếng mà chết. Người đời sau đem nước ở giếng này mà rửa ngọc, Minh Châu thì thấy ngọc cứ ngày một sáng thêm lên.Xem thêm: Ý kiến của anh (chị) về luận điểm: “Im lặng là vàng”Vanmau.edu.vn
Briefly tell the story of An Duong Vuong and My Chau - Trong Thuy according to the character Trong Thuy Suggest I am Trong Thuy, son of the king of a northern country, Trieu Da. My father and I many times raised troops to attack Au Lac but failed, so we sent our son to ask Mi Chau for peace. After An Duong Vuong agreed to marry Mi Chau, I asked to stay in Loa Thanh to wait for a chance to learn about An Duong Vuong's "secret" for fighting the enemy. One day while talking, I coaxed Mi Chau to show her. After reading it, I secretly made another crossbow lever to replace the golden claw and asked Thuc Phan for permission to go to the North to visit my father. Before leaving, I made an appointment with Mi Chau, and she also told me: "If I miss it later If you're unfortunately separated, just follow the trail of feathers pulled from Mi Chau's shirt to find her. I went to the North to make a crossbow and then along with my father led the army to the South. The army was strong, but An Duong Vuong had a subjective intention, so my father and son's army soon captured Loa Thanh. Not seeing Mi Chau in the citadel, I immediately rode my horse following the goose feather trail to chase them. But when I got close to the beach, I saw that Mi Chau had already died. I hugged Mi Chau's body and brought it back to Loa Thanh for burial. One day while taking a bath, I saw Mi Chau's figure in the water, so I plunged into the well and died. Later generations brought water from this well to wash the pearls, Minh Chau saw that the pearls became brighter and brighter day by day. See more: Your opinion on the thesis: "Silence is golden"Vanmau.edu.vn
Kể tóm tắt truyện Tấm Cám theo nhân vật Cám Gợi ý Cám là tên của tôi. Tôi có một chị gái cùng cha khác mẹ tên là Tấm. Tấm mồ côi, ở cùng với hai mẹ con tôi. Vì Tấm hiền lành, xinh đẹp khiến tôi vô cùng ganh tị. Được mẹ đứng sau hậu thuẫn, tôi luôn tìm cách để đày đoạ chị. Hai chị em cùng đi xúc tép nhưng tôi mải miết rong chơi, không bắt được con nào. Tôi lừa Tấm hụp xuống ao để trút giỏ tép mang về. Thấy Tấm nuôi được con cá Bống, mẹ con tôi lại lừa bắt và giết thịt. Ngày hội, tôi cùng mẹ sắm sửa quần áo đẹp đi chơi, bắt Tấm ở nhà nhặt hết thóc, gạo đã bị trộn lẫn. Nhưng lần nào Tấm cũng được Bụt giúp đỡ. Thậm chí chị ta còn có quần áo đẹp để đi xem hội và may mắn được làm hoàng hậu. Ngày giỗ cha, Tấm về. Mẹ con tôi lừa Tấm trèo cau rồi giết Tấm. Tôi vào cung thay chị. Tấm chết hoá thành vàng anh. Hôm tôi giặt áo, vàng anh hót mắng tôi. Tôi tức giận bắt chim làm thịt, vứt lông ra vườn. Nhưng từ đám lông đó lại mọc lên hai cây xoan đào rất đẹp. Mẹ con tôi lại sai cho lính chặt cây đóng thành khung cửi. Thế nhưng cứ mỗi lần ngồi vào khung cửi, Tôi lại nghe thấy tiếng rủa mình. Không chịu được, tôi đốt quách khung cửi rồi đổ tro ra mãi bên đường. Từ đông tro ấy đã mọc lên một cây thị, cây thị có một quả thị; Tấm từ quả thị bước ra càng trở nên xinh đẹp hơn. Tôi thấy chị xinh đẹp hơn xưa, trong lòng rất muốn được như thế. Nhưng tôi và mẹ đã bị Tấm trừng phạt cho những tội lỗi đã gây ra.Xem thêm: Phân tích nhân vật Uy-lít-xơ trong trích đoạn: Uy-lít-xơ đấu trí, đấu lực với Pô-li-phemVanmau.edu.vn
Tell a summary of the story Tam Cam according to the character Cam Suggest Cam is my name. I have a half-sister named Tam. Tam is an orphan, living with my mother and me. Because Tam is gentle and beautiful, it makes me extremely jealous. With my mother's support, I always found a way to banish her. The two sisters went to scoop shrimp together, but I was busy wandering around and couldn't catch any. I tricked Tam into diving into the pond to empty the basket of shrimp to bring back. Seeing that Tam had raised a goby fish, my mother and I tricked her into catching it and killing it. On the festival day, my mother and I bought beautiful clothes to go out, forcing Tam to stay home and pick up all the rice that had been mixed up. But every time Tam received help from the Buddha. She even had beautiful clothes to go to the festival and was lucky enough to be queen. On the anniversary of his father's death, Tam returned. My mother and I tricked Tam into climbing the areca tree and then killed him. I entered the palace instead of you. The dead sheet turns into pure gold. The day I washed my clothes, my brother scolded me. I was angry, caught the bird for meat, and threw the feathers into the garden. But from that bunch of hair, two beautiful peach trees grew. My mother and I ordered soldiers to cut down trees and make them into looms. But every time I sit at the loom, I hear people cursing me. Unable to bear it, I burned the loom and dumped the ashes on the side of the road. From that ash, a tree grew, and the tree had a fruit; The plate that emerged from the fruit became even more beautiful. I think she is more beautiful than before, and I really want to be like that. But my mother and I were punished by Tam for the crimes we committed. See more: Analysis of Uy-Litz's character in the excerpt: Uy-Litz competes with intelligence and force with Poliphem Vanmau. edu.vn
Kể tóm tắt truyện Tấm Cám theo nhân vật Tấm Gợi ý Tôi mồ côi cha từ nhỏ và phải sống cùng với dì ghẻ và cô em gian ác. Trong mọi việc, tôi luôn là người phải chịu thiệt thòi. Đi bắt tôm bắt tép, tôi bị Cám lừa trút hết giỏ tép đầy. Tôi nuôi được con cá Bống, mẹ con Cám lại lừa giết thịt ăn. Ngày nhà vua mở hội, mụ dì ghẻ lại lấy gạo và thóc trộn lẫn với nhau bắt Tấm nhặt xong mới được đi xem. Trong tất cả những lần như thế tôi đều được Bụt hiện lên an ủi và giúp đỡ. Nhờ có Bụt, ngày hội tôi có quần áo đẹp, khăn đẹp và giầy đẹp. Đi xem hội, tôi sơ ý đánh rơi mất chiếc giầy nhưng cũng may nhờ chiếc giầy ấy, Tấm trở thành hoàng hậu. Ghen ghét, mẹ con Cám lập mưu giết tôi rồi đưa Cám vào cung để thế chân. Tôi chết, biến hoá nhiều lần thành: chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửa. Mỗi lần như thế lại là một lần tôi bị mẹ con Cám lập mưu hãm hại. Cuối cùng tôi biến thành quả thị, âm thầm giúp việc nấu cơm, quét dọn cho bà hàng nước. Nhưng rồi bà cụ cũng phát hiện ra. Bà xé tan vỏ thị và thế là từ đấy tôi sống cùng bà. Một hôm nọ vua đến quán này Uống nước, ăn miếng trầu cánh phượng, vua thấy quen và thế là vua nhận ra người vợ yêu quý của mình. Tôi thẳng tay trừng trị mẹ con nhà Cám rồi trở lại cuộc sống hạnh phúc bên vua.Xem thêm: Nguyễn Bá Học có nói: “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông”. Em hiểu gì về ý nghĩa câu nói trên. Hãy giải thíchVanmau.edu.vn
Tell a summary of the story Tam Cam according to the character Tam Suggest I lost my father at a young age and had to live with my stepmother and evil sister. In everything, I am always the one who suffers. When I went to catch shrimp, I was tricked by Cam into emptying the basket full of shrimp. I was able to raise a goby fish, and Cam and his mother had a donkey to kill it and eat it. On the day the king held the festival, the stepmother took rice and paddy mixed together and forced Tam to pick it up before going to see it. In all those times, I was comforted and helped by the Buddha. Thanks to the Buddha, I have beautiful clothes, beautiful scarves and beautiful shoes during the festival. Going to the festival, I accidentally dropped my shoe, but luckily thanks to that shoe, Tam became queen. Jealous, Cam and her mother plotted to kill me and then took Cam to the palace as a substitute. I died, transformed many times into: an oriole, a peach tree, a door frame. Every time like that, Cam and her mother plotted to harm me. In the end, I turned into a maid, silently helping cook and clean for the shopkeeper. But then the old lady also found out. She tore her skin apart and from then on I lived with her. One day the king came to this restaurant to drink water and eat a piece of betel and phoenix wings. The king felt familiar and that's when he recognized his beloved wife. I severely punished the Cam family and my children and then returned to a happy life with the king. See more: Nguyen Ba Hoc said: "The path is difficult, not difficult because it separates the river from the mountains, but difficult because people are afraid of the mountains and afraid of the rivers." ”. What do you understand about the meaning of the above statement? Please explain Vanmau.edu.vn
Kể và tả con đường đi học tuổi thơ Hướng dẫn Con đường đi học tuổi thơ là một trong những hình ảnh thân thương đối với tuổi thơ thời cắp sách. Lên 3 tuổi, tôi mồ côi bố. Năm tôi lên 5 tuổi, ông bá tôi cũng lần lượt qua đời. Nội, ngoại chẳng còn ai, hai mẹ con tôi sống trong hoàn cảnh nghèo khổ cô đơn. Năm lên 8 tuổi, tôi mới được vào học lớp Một. Các bạn cùng lớp đều kém tôi một, hai tuổi. Ngày tựu trường đầu tiên, mẹ đưa tôi đi học. Khắp các ngả đường quê đất đỏ, từng đoàn học sinh lũ lượt kéo nhau đi như trẩy hội. Bạn nhỏ nào cũng như tôi, đều được mặc quần áo mới, vai khoác túi sách, gương mặt hớn hở vui mừng. Các anh, chị lớp Bốn, lớp Năm vừa đi vừa nói chuyện râm ran. Tôi cứ lẽo đẽo theo mẹ. Mẹ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn tôi, âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi. Từ nhà đến trường chỉ non cây số mà tôi thấy xa lắc. Cảnh vật nào đối với tôi cũng vô cùng xa lạ. Con đường làng thẳng tắp,hàng cây bạch đàn xanh tốt reo lên trong gió thu. Qua chùa Lân, tôi cứ ngoái cổ nhìn cây gạo, nhìn gác chuông. Những đồng lúa xanh rì, trải dài, trải rộng mênh mông. Vài ba con cò trắng xoè cánh bay lên đậu xuống. Những cảnh vật thân quen ấy sao hôm ấy trở nên xa lạ đối với tôi nhiều thế! Xem thêm: Kể về một lần mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn.Vượt qua ngòi Hóp, đi trên chiếc cầu tre, tuyđược mẹ nắm tay dìu đi, nhưng tôi cứ run lên, đi từng bước ngắn. Tôi nghĩ là ở dưới lòng ngòi có nhiều ba ba, thuồng luồng. Mấy năm sau lên học trường Trung học cơ sở, tôi nghĩ lại mà thấy buồn cười. Giếng Đỏ, chợ Quan đã đi qua. Hai mẹ con bước dần lên đồi. Trường Tiểu học Kim Đồng mái ngói đỏ son, tường vôi trắng xoá đã hiện ra trước mặt. Bỗng một hồi trống vang lên,trống ngực tôi vỗ liên hồi. Hàng trăm học sinh lớn nhỏ, áo quần đẹp đẽ đủ màu sắc nô nức chạy lên phía trước. Nhiều cụ ông, cụ bà dẫn cháu vào học lớp Một. Suốt năm học lớp Một, trời nắng cũng như trời mưa, mẹ vẫn đưa đón tôi đi, về trên con đường đất đỏ mém như dải lụa. Hàng phi lao, chùa Lân, ngòi Hóp, giếng Đỏ,chợ Quan, đã trở nên thân quen, tôi càng thấy yêu lạ. Tôi lên học lớp Sáu, con đường đất đỏ đã được lát xi mãng, cầu bê tông thay cầu tre bắc qua ngòi Hóp, nhưng bàn tay mẹ, những kỉ niệm thời thơ ấu về con đường đi học tôi vẫn không bao giờ quên. Nguồn: Những Bài Văn Hay
Tell and describe your childhood path to school Instruct The childhood path to school is one of the dearest images of childhood. When I was 3 years old, I lost my father. When I was 5 years old, my uncle also passed away. There is no one left between my grandmother and my mother, my mother and I live in poverty and loneliness. When I was 8 years old, I was able to enter first grade. My classmates were all one or two years younger than me. On the first day of school, my mother took me to school. All over the red dirt country roads, groups of students flocked together like they were on a festival trip. Every child, like me, was wearing new clothes, had a school bag on his shoulder, and had a happy face. The fourth and fifth grade brothers and sisters walked and talked loudly. I kept following my mother. Mom held my little hand, occasionally bent down to look at me, and lovingly stroked my hair. It's only a few kilometers from home to school, but it feels far away. Every scene is extremely strange to me. The village road is straight, rows of green eucalyptus trees ringing in the autumn wind. Passing through Lan Pagoda, I kept looking back at the rice plants and at the bell tower. The rice fields are green, long and vast. A few white storks spread their wings and flew up and down. Those familiar scenes became so strange to me that day! See more: Telling about a time when I made a mistake that made my teacher sad. Crossing the Hop stream, walking on the bamboo bridge, although my mother held my hand to help me walk, I kept shaking, taking short steps. I think there are many turtles at the bottom of the stream, flowing smoothly. A few years later, when I went to junior high school, I thought back and found it funny. Red Well and Quan Market have passed. The mother and daughter gradually walked up the hill. Kim Dong Primary School's red tiled roof and white lime walls appeared before us. Suddenly a drum sounded, my chest pounded continuously. Hundreds of students, big and small, wearing beautiful and colorful clothes, eagerly ran forward. Many grandfathers and grandmothers take their grandchildren to first grade. During the first grade year, whether it was sunny or rainy, my mother still took me to and from home on the dirt road as red as silk. The casuarina row, Lan pagoda, Hop stream, Do well, Quan market, have become familiar, I feel even more in love with them. I went to sixth grade, the red dirt road was paved with cement, the concrete bridge replaced the bamboo bridge across Hop stream, but I will never forget my mother's hand and my childhood memories of the road to school. Source: Good Essays
Đề bài: Kể về bà của em Bà tui mắt đã lòa, tay chân lập cập. Nhưng sớm nào tui cũng thấy bà huơ gậy tới lui trong vườn. Tui hỏi thì mẹ nói bà năng tập thể dục, để chống chọi căn bệnh viêm khớp quái ác đã đeo đuổi suốt thời trẻ. Ba tui thì nói khác, số bà là vậy, một đời vất vả, quằng quặt với chuyện cửa nhà, bếp núc, rồi đến chuyện ruộng đồng, con cá, con tôm…Bây giờ già cả vẫn không quen ngồi một chỗ! Tui là út ít trong nhà, nên bà cưng tui nhất. Mỗi lần ba cầm cây roi lăm lăm khi biết tui trốn học vì mê chơi, tui liền ù đến bên bà, chui tọt vào trong lòng bà và giả vờ thút thít. Bà ngăn ba, mắng tui vài câu, đánh nhẹ mấy cái vào mông rồi thôi. Vì thế mà tui tránh được những trận đòn hết sức nghiêm khắc. Chuyện gì tui cũng mách với bà, từ thằng Bo nhà hàng xóm uýnh lộn, đến chuyện nhỏ Lem bị tui giựt đầu con búp bê, hay chuyện tui làm toán được điểm mười đỏ chót… Mỗi lần tui kể là mỗi lần bà cười tủm tĩm. Khi thì bà trách nhẹ, rồi dặn dò chuyện nọ chuyện kia, có khi xoa đầu tui tấm tắc. Năm tui học lớp bốn, mắt bà trắng đục không nhìn thấy đường. Bác sĩ khuyên nên để bà đi mổ mắt. Bà đồng ý nhưng tui thấy bà có vẻ lo lắng lắm. Mấy ngày trên giường bệnh chờ đến lượt mổ cả nhà tui luôn túc trực bên bà. Có hôm ba mẹ bận việc chỉ còn mình tui với bà, tui nằm gọn trong vòng tay nhăn nheo của bà để được nũng nịu và được nghe kể chuyện đời xưa. Bà hay nói với tui: “Bà mổ mắt để được nhìn rõ cu Bi của bà”. Tui khoái lắm, dụi miết vào lòng bà. Vậy mà không hiểu sao có lần tui lại bật ra câu hỏi ngô nghê: “Lỡ mắt bà không sáng được nữa thì sao?” Bà vuốt nhẹ đôi gò má múp míp của tui, cười móm mém. -Thì con sẽ là đôi mắt của bà, bé ạ! Ca mổ thành công nhưng vài năm sau thì bà mất. Cho đến khi trưởng thành tui vẫn không sao quên được bóng dáng và những kí ức thân thương về bà. Tui luôn gắng giữ gìn và trui rèn cho mình một đôi mắt “sáng”, tràn đầy lạc quan và tin yêu trước cuộc đời, trước mọi người, trước những ánh nhìn…Tất cả là những bài học vô giá mà tui thấm thía một cách lặng lẽ từ bà trong những ngày bà nằm viện. Tui sẽ vì bà, vì bản thân tui mà sống thật tốt. Cũng như để xứng đáng và khắc ghi mãi mãi trọn vẹn lời giao ước: Con sẽ là đôi mắt của bà… Xem thêm: Tả con chó nhà em
Topic: Tell about your grandmother My grandmother's eyes were blind and her arms and legs were shaking. But every morning I see her waving her stick back and forth in the garden. When I asked, my mother said she exercised a lot to fight the terrible arthritis that had plagued her throughout her youth. My father said otherwise, that's the fate of her, a life of hard work, struggling with the house, the kitchen, then the fields, fish, shrimp... Nowadays, the elderly are still not used to sitting in one place! I'm the youngest in the family, so she loves me the most. Every time my dad picked up the whip when he knew I was skipping school because I loved playing, I would rush to her side, crawl into her arms and pretend to whimper. She stopped Dad, scolded me a few times, gave me a few light slaps on the butt, and then that was it. That's why I was able to avoid very harsh beatings. I told her everything, from the brawl with Bo next door, to the story of little Lem whose doll's head was snatched by me, or the story of me getting the bottom ten in math... Every time I told her, she chuckled. quiet. Sometimes she gently scolded me, then gave me instructions about this and that, and sometimes she gently patted my head. When I was in fourth grade, her eyes were so white she couldn't see the road. The doctor advised her to have eye surgery. She agreed but I saw that she seemed very worried. During the few days in the hospital bed, waiting for surgery, my whole family was always by her side. One day my parents were busy with work and it was just me and my grandmother. I lay down in her wrinkled arms to be pampered and listened to old stories. She often told me: "I had eye surgery so I could see my baby clearly." I love it so much, I rub it all over her heart. Yet for some reason, one time I asked a stupid question: "What if your eyes can't see anymore?" She gently stroked my chubby cheeks and smiled crookedly. -Then you will be my eyes, baby! The surgery was successful, but a few years later she died. Even when I became an adult, I still couldn't forget her figure and dear memories of her. I always try to preserve and train myself to have "bright" eyes, full of optimism and love in front of life, in front of people, in front of eyes... All are invaluable lessons that I deeply understand. quietly from her during the days she was in the hospital. I will live well for you and for myself. As well as to be worthy and forever engrave the covenant: I will be your eyes... See more: Describe your dog
Kể về cô giáo dạy môn năng khiếu của em Bài làm 1 Dạy nhạc lớp em là một cô giáo trẻ mới ra trường. Cô bắt đầu dạy lớp em từ đầu năm đến giờ. Em rất thích học môn học của cô. Bởi cô có giọng hát rất trong trẻo, đôi mắt sáng nụ cuời tươi. Mỗi khi cô cất tiếng hát cả lớp em ai cũng chăm chú lắng nghe. Tất cả như chìm vào tiếng hát ấy. Cô ân cần chỉ bảo cho chúng em từng nốt nhạc, từng lời ca. Cô còn giảng giải cho chúng em hiểu ý nghĩ của từng bài hát. Nhờ có cô mà em hát hay hơn và hiểu thêm rất nhiều điều. Bài làm 2 Cô giáo em hiền như cô Tấm. Giọng cô trầm ấm như lời mẹ rủ. Đó là lời của một bài hát, nhưng đó cũng chính là lời hát về cô giáo lớp em đấy. Cô dạy chúng em năm lớp 1. Suốt cả năm học đầu cấp ấy; chưa bao giờ cô mắng một học sinh nào. Những lúc các bạn mắc lỗi cô vẫn rất nhẹ nhàng ân cần chỉ bảo. Cô không mắng nhưng cả lớp em ai cũng sợ cô. Sợ có vì yêu quý cô, sợ cô vì cô rất nhân hậu bao dung và hết lòng thương yêu học sinh. Em cảm thấy mình rất may mắn vì được cô dạy trong những ngày đầu tiên đi học.Xem thêm: Em hãy tả lại cảnh sum họp của gia đình em vào một buổi tối
Tell me about your gifted subject teacher Exercise 1 Teaching music in my class is a young teacher who just graduated from school. She started teaching my class from the beginning of the year until now. I really like studying your subject. Because she has a very clear voice, bright eyes and a bright smile. Every time she started singing, everyone in the class listened attentively. Everything seemed to be immersed in that singing. She kindly taught us every note and every lyric. She also explained to us the meaning of each song. Thanks to her, I sing better and understand many things. Exercise 2 My teacher is gentle like Ms. Tam. Her voice was as warm as her mother's invitation. Those are the lyrics of a song, but they are also lyrics about your class teacher. She taught us in 1st grade. During that first year of elementary school; She has never scolded a student. When you make mistakes, she is still very gentle and kind. She didn't scold me, but everyone in my class was afraid of her. I'm afraid because I love her, I'm afraid because she's very kind and tolerant and loves her students wholeheartedly. I feel very lucky to have been taught by her during the first days of school. See more: Describe the scene of your family's reunion one evening.
Đề bài: Hãy viết một đoạn văn ngắn từ 7 đến 10 câu kể về gia đình em Gia đình là nơi cho em tình yêu thương của ông bà, cha mẹ. Dù đi đâu xa, em cũng nhớ về mái ấm thân thương của mình. Gia đình em gồm bốn người, đó là ba mẹ, em và bé Na. Người trụ cột chính trong nhà đó là ba. Ba tên là Lâm, 36 tuổi. Ba là nhân viên ở công ty Uchiyama. Ba có thân hình cao to. Ở nhà, ba rất vui tính nhưng đôi lúc cũng thật nghiêm khắc khi em làm sai điều gì đó. Ba rất thương em và bé Na. Người tiếp theo đó là mẹ. Mẹ em tên là Huyền, cùng tuổi với ba. Mẹ làm giám đốc công ty sắt thép Nam Vy. Hằng ngày, mẹ đi làm vất vả để kiếm tiền lo cho chị em em. Mẹ luôn đem lại cho gia đình những bữa cơm ngon và ấm cúng. Mỗi buổi tối, mẹ đều dành thời gian hướng dẫn bài cho em. Người tiếp đến là em. Kể về gia đình em Em là học sinh lớp 3A, trường Tiểu học Nguyễn Văn Hưởng. Ngoài giờ học ở trường, em còn học thêm võ Teawondo để rèn luyện sức khỏe. Người nhỏ nhất trong gia đình là bé Na. Bé Na được bảy tháng tuổi và đang trong thời kì tập trườn. Ở nhà bé Na là thiên thần nhỏ của em. Đôi mắt của bé long lanh như hai hạt trân châu. Nhìn bé ngủ mới đáng yêu làm sao! Bé Na có cái má lúm đồng tiền trông rất xinh. Mỗi buổi tối, sau khi đã xong mọi việc, gia đình em lại quây quần bên nhau để xem ti vi, thường là xem hài để giúp đầu óc thoải mái. Bé Na không hiểu gì nhưng cũng cười theo. Gia đình là một mái ấm thân yêu của em. Em yêu gia đình của mình. Em sẽ học thật giỏi để không phụ lòng cha mẹ đã dạy dỗ em nên người. Nguồn Vanmau Xem thêm: Phân loại rác trước khi đem đi là một việc làm tốt. Hãy kể lại việc làm đó
Topic: Write a short paragraph of 7 to 10 sentences about your family Family is the place that gives you the love of your grandparents and parents. No matter how far I go, I always remember my beloved home. My family consists of four people, those are my parents, me and baby Na. The main breadwinner in that house is Dad. His father's name is Lam, 36 years old. Dad is an employee at Uchiyama company. Dad has a tall body. At home, dad is very funny but sometimes very strict when I do something wrong. Dad loves you and baby Na very much. The next person is mother. My mother's name is Huyen, the same age as my father. Mother is director of Nam Vy iron and steel company. Every day, my mother works hard to earn money to take care of my sisters and brothers. Mom always brings the family delicious and cozy meals. Every evening, my mother spends time instructing me. The next person is me. Tell about your family I am a student of class 3A, Nguyen Van Huong Primary School. Outside of school, I also learn Taewondo martial arts to improve my health. The youngest person in the family is baby Na. Baby Na is seven months old and is learning to crawl. At home, baby Na is my little angel. The baby's eyes sparkled like two pearls. Look at how adorable the baby is sleeping! Baby Na has dimples and looks very pretty. Every evening, after everything is done, my family gathers together to watch TV, usually comedy to help relax our minds. Baby Na didn't understand anything but laughed along. Family is my beloved home. I love my family. I will study well so as not to disappoint my parents who have raised me well. Source Vanmau See more: Sorting trash before taking it away is a good job. Tell me about that job
Kể về kỉ niệm thời học sinh mà em nhớ nhất Hướng dẫn Ai trong chúng ta cũng đã từng trải qua những kỉ niệm buồn vui cùng gia đình và đám bạn tinh nghịch. Mỗi lần nhớ lại những kỉ niệm của mình, lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc thật khác lạ. Những kỉ niệm sâu sắc nhất trong tôi là lần đầu tiên tôi nhận được sự giúp đỡ của một người mà tôi vốn có ác cảm. Hồi đó, tôi đang học lớp 2D thì bỗng được chuyển sang một lớp chọn của trường. Tôi rất hồi hộp và vui mừng vì sắp được gặp những người bạn mới. Nhưng vừa bước chân vào cửa lớp, cảm giác lo lắng, sợ sệt đã thay chỗ hoàn toàn cảm giác vui mừng, hồi hộp đó. Trước mặt tôi toàn là những bạn lớn so với tôi. Hàng chục ánh mắt ngạc nhiên cùng tiếng xì xào ầm ĩ nổi lên. “Sao bố mẹ mình cao to mà mình lại thấp bé thế nhỉ? Thật chẳng thể bào hiểu được!”. Tôi vừa tự nhủ, vừa bước đi nhanh hơn về chỗ ngồi. Một lát sau, cô chủ nhiệm vào lớp và bắt đầu giảng bài. Khi cô đang giảng phần cuối của bài học thì bỗng: “Tùng! Tùng! Tùng!” – tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Sau khi chào cô, bọn bạn tôi liền chạy ngay đi chơi cùng với bạn cũ. Tôi cũng đang định chạy đi thì bỗng bị một cú đấm đau điếng vào vai. Giật mình quay lại, tôi thấy một chàng “lực sĩ” thân hình cao to như một anh lớp bốn, nước da đen sạm, mái tóc cắt cao trông rất khỏe mạnh. Tôi còn nhăn nhó vì đau thì cậu bạn cất giọng giễu cợt: “Ê! “Cao kều!” Cậu cao thật đấy! Sau này nhất định cậu sẽ lập kỉ lục về chiều cao cho mà xem! Đến lúc đấy nhớ khao tớ nhé! Ha, ha, ha …!” rồi chạy biến đi. Tôi thấy rất khó chịu. Chiều cao của tôi có hơn khiêm tốn một tí thì liên quan gì đến cậu ta cơ chứ! Thế là tôi ngày càng trở nên cáu bẳn và mặc cảm về vóc dáng của mình. Cuối cùng, tôi đã quyết định đặt một cái bẫy để cậu ta chừa cái tật đùa dai đó đi. Xem thêm: Trận mưa lụt vừa qua làm vỡ đê thật là khủng khiếp. Em hãy kể lại sự việc đóHôm đó là thứ hai ngay sau khi thi giữa kì I. Sauk hi ăn cơm trưa xong, đáng lẽ phải đi ngủ thì tôi lại trốn cô, chạy vù ra nhà vệ sinh để thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ mấy hôm trước. Đầu tiên, tôi đổ một đống nước ra nhà vệ sinh, rồi đặt hai cái bánh xà phòng ở ngay cửa ra vào để gài bẫy cho cậu bạn to lớn đùa dai kia. Bỗng, bác giám thị già đi ngang qua. Tôi liền nhảy vọt sang một bên để không bị phát hiện. Bác dừng lại, nhìn ngó xung quanh làm tôi sợ hết cả hồn. Nhưng cuối cùng, bác lại tiếp tục đi khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Rồi tôi cứ nấp sau cánh cửa chờ đợi. Nhưng tôi chờ mãi mà không thấy cậu ta ra nhà vệ sinh. Tôi liền chạy ngay ra khỏi chỗ nấp và xem xét xung quanh. Bỗng, tôi giẫm phải cái gì trơn tuột và cứ thế mà trượt vèo về phía vũng nước. Theo phản xạ, tôi hét lên rất to trong vô vọng. Rồi một cái bóng cao lớn vụt qua và túm lấy tôi. Rồi tôi không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, tôi thấy ngay là mình đang nằm trong phòng y tế của trường. Quay sang bên cạnh, tôi bất ngờ khi thấy khuôn mặt của cậu bạn mà tôi vốn rất ghét cay ghét đắng. Cậu ta tên là Nghị. Nghị đang mỉm cười với tôi. Thì ra Nghị chính là người đã kịp đỡ nên tôi không bị đập đầu xuống nền nhà vệ sinh mà chỉ bị va mạnh vào cậu ấy. Nghị đã cứu tôi khỏi cái bẫy mà otoi đặt ra để làm hại cậu ấy. Tôi thấy ân hận vô cùng. Nhỡ Nghị bước vào và bị trượt chân thì sao? Sao tôi lại đặt ra một cái bẫy nguy hiểm như thế chứ? Tôi không nói sự thật này với ai, coi như đó là một tai nạn nho nhỏ. Nhưng từ đó trở đi, tôi và Nghị đã trở thành đôi bạn thân thiết. Nguồn: thêm: Soạn bài Cảnh vật sau cơn mưa
Tell me about the memory you remember most from your school days Instruct All of us have experienced happy and sad memories with our family and mischievous friends. Every time I recall my memories, I feel strange emotions. My deepest memories are the first time I received help from someone I had a grudge against. At that time, I was in class 2D when I was suddenly transferred to a selected class at the school. I am very nervous and excited because I am about to meet new friends. But as soon as I stepped into the classroom door, the feeling of anxiety and fear completely replaced that feeling of joy and nervousness. In front of me are all my friends who are older than me. Dozens of surprised looks and loud whispers arose. “Why are my parents so tall and I'm so short? It's incomprehensible! I thought to myself, walking faster back to my seat. A moment later, the homeroom teacher entered the classroom and began lecturing. When she was teaching the last part of the lesson, suddenly: “Tung! Tung! Tung!” – The sound of a drum rang out, signaling that recess time had arrived. After greeting her, my friends immediately ran to hang out with old friends. I was about to run away when I suddenly received a painful punch on my shoulder. Startled, I turned around and saw an "athletic" guy with a body as tall as a fourth grader, dark skin, and high-cut hair that looked very healthy. I was still wincing in pain when my friend mockingly said: "Hey! "Tall!" You're really tall! In the future, he will definitely set a height record! Until then, remember me! Ha, ha, ha…!” then run away. I feel very uncomfortable. My height is a little more than modest, so what does it have to do with him! So I became more and more irritable and self-conscious about my body shape. In the end, I decided to set a trap for him to let go of that habit. See more: The recent flood that broke the dike was truly terrible. Tell me about that incident. That day was Monday right after the first midterm exam. After finishing lunch, when I should have gone to bed, I hid from her and ran to the bathroom to carry out the prepared plan. had it a few days ago. First, I poured a bunch of water into the toilet, then placed two bars of soap right at the door to set a trap for that big, playful guy. Suddenly, the old supervisor passed by. I immediately jumped aside so I wouldn't be discovered. He stopped and looked around, scaring me to death. But in the end, he continued walking, making me breathe a sigh of relief. Then I just hid behind the door and waited. But I waited forever but didn't see him go to the bathroom. I immediately ran out of my hiding place and looked around. Suddenly, I stepped on something slippery and just slid towards the puddle. Reflexively, I screamed loudly in vain. Then a tall shadow passed by and grabbed me. Then I don't know anything anymore. When I woke up, I immediately saw that I was in the school's medical room. Turning to the side, I was surprised to see the face of my friend whom I hated so much. His name is Nghi. Nghi is smiling at me. It turned out that Nghi was the one who was able to catch me so I didn't hit my head on the bathroom floor but just hit him hard. Nghi saved me from the trap that otoi set to harm him. I feel extremely regretful. What if Nghi steps in and slips? Why would I set such a dangerous trap? I didn't tell this truth to anyone, considering it a small accident. But from then on, Nghi and I became close friends. Source: more: Prepare lesson Scenery after the rain
Kể về kỉ niệm thời thơ ấu của em Hướng dẫn Trên Trái đất này, ai cũng có những kỉ niệm vui buồn. Một kỉ niệm có thể chỉ là điều rất bình thường đối với người này nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc với người khác. Kỉ niệm mà tôi nhớ mãi là một ngày hè năm tôi lên mười. Lần đó, cả nhà tôi tổ chức đi nghỉ mát ở biển. Đem trước ngày khởi hành, tôi thấy hơi lo, thao thức không yêu vì tôi không biết bơi. Đến ngày hôm sau, tôi đem chuyện đó kể với ông. Ông bảo sẽ dạy tôi tập bơi. Tôi đã an tâm phần nào. Nhưng khi ra đến biển, tôi lại càng run. Nghĩ đến những cảnh chết đuối trong phim, tôi sợ hãi ôm chầm lấy mẹ. Chiều hôm ấy, ông dắt tôi ra bờ biển. Khi chạm vào nước biển, tôi có cảm giác lạnh toát người. Ra đến chỗ nước cao tới bụng tôi, ông dừng lại. Ông bảo tôi nhắm mắt lại rồi hít thở thật sâu. Tôi làm như ông bảo nhưng vẫn sợ những con sóng tung bọt đập ồ ạt vào lưng và vào mặt. Ông bảo tôi hãy cảm nhận không khí của biên. Tôi sờ tay quờ vào mặt nước và có một cảm giác man mát, dễ chịu. Xung quanh tôi là những ngọn gió lồng lộng thổi. Tôi nghe đâu tiếng chim hải âu bay lượn, rồi tiếng sóng, tiếng trẻ con cười đùa, chạy nhảy trên cát. Cảm giác thanh bình bất chợt tràn về. Khi ở thành phố, tôi rất mệt mỏi với những tiếng còi xe và nhất là không khí khói bụi. Nhưng ở biển, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi mở căng lồng ngực và hít một hơi thật sâu. Tôi cảm nhận được mùi mằn mặn phảng phất. Tôi thấy không còn sợ biển nữa. Ông tôi bảo: “Cháu phải làm quen với nước biển, sau đó tập nổi, rồi mới học bơi được”. Nghe lời ông, tôi nga mình trong nước. Khi tôi dả cảm thấy thích thú với những đợt sóng xô đẩy, ông lại bảo:”Cháu hít thở thật sâu, sau đó thì cháu sẽ nổi được”. Tôi ra chỗ sâu đến cổ nhưng chân vẫn chạm đến cát, rồi thả lỏng cơ thể và hít thở thật sâu. Bất chợt, chân tôi không còn chạm vào cát nữa. Tôi mở mắt ra và ngạc nhiên vì thấy mình đã nổi. Tôi thích thù ôm lấy ông. Ông bảo tôi tiếp tục tập luyện. Tôi lại hít thở thật sâu, thả lỏng, hít thở sau, thả lỏng … Dần dần, tôi chỉ nhắm mắt lại và thả lỏng chân là có thể bồng bềnh nổi trên mặt nước. Không thể tả được nỗi sung sướng của tôi lúc đó. Xem thêm: Cảm nhận về bài thơ Bạn đến chơi nhà của Nguyễn KhuyếnNgày hôm sau, tôi ra tập bơi cùng ông với một chiếc phao to. Theo lời ông hướng dẫn, tôi để hai tay lên chiếc phao rồi đạp chân nhanh và liên tục. Tôi nhìn lên bầu trời. Những đám mây trắng và ông mặt trời như đang cúi xuống mỉm cười động viên tôi tập bơi. Tôi thích thú, càng lúc càng đạp mạnh. Hai chân tôi cứ thay nhau quẫy lung tung trong nước. Rồi ông bảo tôi vừa đạp chân, vừa gạt tay như gạt nước thì người sẽ tự được đẩy lên trong nước. Tôi liền quẫy cả tay lẫn chân, không theo một trật tự nào cả. Ông vẫn để tay vào bụng tôi, nâng tôi lên gần mặt nước, chỉ đủ cho cái mặt của tôi nổi lên. Khi tôi đã bắt đầu quen với việc quẫy cả tay lẫn chân, ông đặt tôi xuống và ra xa rồi bảo tôi bơi đến chỗ ông. Tôi hơi run nhưng cố gắng lấy hết can đảm quẫy liên tục tay chân. Bỗng tôi bị chìm xuống, nước xộc vào cả mũi, tai, miệng, trà vào mắt khiên tôi thấy khó chịu và rất hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi cứ cố gắng quẫy và không để chạm chân xuống dưới nước. Tôi cứ quẫy liên tục cho đến khi tôi không còn nhìn thấy gì nữa … Khi tỉnh dậy, tôi đang ở khách sạn, xung quanh là bố mẹ, ông bà. Hóa ra do nhịn thở lâu quá, tôi đã ngất lịm đi. Được một ngày, tôi khỏe hẳn, ông lại dẫn tôi ra biển. Biển hôm ấy lặng sóng. Tập một hồi lâu, tôi bắt đầu biết đạp chân một cách tuần tự. Và nhất là tôi đã cảm thấy tự tin và không sợ chìm. Lúc đầu, ông còn đỡ bụng tôi nhưng lúc sau, ông thả tay ra và tôi đã bơi được. Sau chuyến đi kì diệu ấy, tôi đã học thêm kiểu bơi ếch và kiểm bơi bướm. Tôi thật sự biết ơn ông vì ông đã tặng tôi món quà kì diệu. Ông đã giúp một cô bé không biết bơi và sợ biển thành một cô bé bơi giỏi và sẵn sang ra biển bất kì lúc nào. Món quà ông tặng tôi chính là bài học:”Cách tốt nhất vượt qua nỗi sợ là trải qua chính nó”. Câu chuyện về những ngày đầu làm quen với nước và bắt đầu biết bơi ấy qua đi đã thật lâu nhưng tôi vẫn không bao giờ quên. Đối với tôi, kỉ niệm đó thật đẹp vì nó gắn với người ông yêu quý của tôi. Và hơn thế nữa, đó là bài học ông đã dạy tôi về cách vượt qua khó khăn và trở ngại. Nguồn: thêm: Phát biểu cảm nghĩ của em khi đọc Sự tích bánh trưng bánh dày
Tell about your childhood memories Instruct On this Earth, everyone has happy and sad memories. A memory can be just a very normal thing to one person but has profound meaning to another. The memory that I always remember is a summer day when I was ten years old. That time, my whole family went on a beach vacation. Bringing it before departure day, I felt a bit worried and restless because I don't know how to swim. The next day, I told him about it. He said he would teach me how to swim. I feel somewhat reassured. But when I got to the beach, I trembled even more. Thinking about drowning scenes in movies, I was afraid and hugged my mother. That afternoon, he took me to the beach. When I touched the sea water, I felt cold. When he got to where the water was up to my stomach, he stopped. He told me to close my eyes and take a deep breath. I did as he told me, but I was still afraid of the foaming waves hitting my back and face. He told me to feel the air of the border. I touched the surface of the water with my hand and felt a cool, pleasant feeling. Around me are strong winds blowing. I heard the sound of seagulls flying, then the sound of waves, and the sound of children laughing and running on the sand. A feeling of peace suddenly flooded back. When I'm in the city, I'm very tired of the car horns and especially the smoky air. But at sea, I feel comfortable. I opened my chest and took a deep breath. I felt a subtle salty smell. I no longer fear the sea. My grandfather said: "You have to get used to sea water, then learn to float, then learn to swim." Listening to him, I immersed myself in the water. When I felt excited about the crashing waves, he said: "Take a deep breath, then you will be able to float." I went out to a place that was neck deep but my feet still touched the sand, then relaxed my body and breathed deeply. Suddenly, my feet no longer touched the sand. I opened my eyes and was surprised to find myself floating. I like to hug him. He told me to keep practicing. I took another deep breath, relaxed, took another breath, relaxed... Gradually, I just closed my eyes and relaxed my legs to float on the water. It is impossible to describe my happiness at that time. See more: Feelings about the poem You come to visit Nguyen Khuyen's house The next day, I went out to practice swimming with him with a big float. Following his instructions, I put my hands on the buoy and kicked my feet quickly and continuously. I looked up at the sky. The white clouds and the sun seemed to be bending down and smiling, encouraging me to practice swimming. I enjoyed it, pedaling harder and harder. My legs kept taking turns kicking around in the water. Then he told me to step on my feet and move my hands like a wiper, and the person would be pushed up into the water. I immediately waved my arms and legs, not in any order. He kept his hand on my stomach, lifting me close to the water's surface, just enough for my face to float. When I started to get used to swinging my arms and legs, he put me down and away and told me to swim to him. I was a bit shaken but tried to muster up the courage to continuously swing my arms and legs. Suddenly I sank, water rushed into my nose, ears, mouth, and into my eyes, making me feel uncomfortable and very scared. However, I kept trying to struggle and not let my feet touch the water. I kept kicking until I couldn't see anything anymore... When I woke up, I was at the hotel, surrounded by my parents and grandparents. It turned out that because I held my breath for too long, I fainted. One day, I was completely healthy, and he took me to the sea again. The sea was calm that day. Practicing for a while, I began to know how to kick my feet sequentially. And most importantly, I felt confident and not afraid of sinking. At first, he still supported my belly, but later, he let go and I was able to swim. After that magical trip, I learned to swim breaststroke and butterfly strokes. I am truly grateful to you because you gave me this magical gift. He helped a little girl who could not swim and was afraid of the sea become a good swimmer and ready to go to the sea at any time. The gift he gave me was the lesson: "The best way to overcome fear is to experience it." The story of those first days of getting used to the water and starting to swim has been a long time coming, but I will never forget it. For me, that memory is beautiful because it is associated with my beloved grandfather. And more than that, it was the lesson he taught me about how to overcome difficulties and obstacles. Source: more: Express your feelings when reading The Legend of Banh Chung and Banh Day
Kể về kỉ niệm tuổi học trò Hướng dẫn Bài làm 1 Cô giáo Dung là một người đã nâng đỡ, dìu dắt tôi những bước đi đầu tiên của tuổi học trò. Mỗi khi nhớ về cô là kỉ niệm thân thương của tuổi học trò lại ùa về trong tôi. Cô Dung có dáng người thon thả, khuôn mặt rạng rỡ, mái tóc dài đen nhánh. Cô chăm chút, yêu thương học trò như con của mình. Một lần, đúng lúc sắp tan học thì bỗng dưng trời nổi cơn dông. Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp ùng oàng, gió gầm rít, cây cối vặn mình nghiêng ngả. Và cơn mưa trút ào ào xuống. Cả lớp tôi ai cũng rất sợ trước cảnh tượng mưa gió ấy. Cô Dung vội đóng cửa lớp, cài then, và động viên cho chúng tôi. Bố mẹ các bạn lần lượt đến đón. Nhưng tôi chờ mãi mà không thấy bố mẹ đến. Trời thì đã nhá nhem tối, các bạn đã về hết, trong lớp học chỉ còn mình tôi và cô giáo. Cô gọi điện cho bố mẹ tôi mấy lần mà không liên lạc được. Tôi sợ quá, òa khóc nức nở. Cô lại gần dỗ dành, an ủi tôi khiến tôi thấy ấm lòng. Thế rồi cô quyết định đưa tôi về nhà. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh ngập lụt kinh hoàng đến vậy. Con đường quen thuộc mọi ngày, nay biến thành một con sông đầy nước. Cô định chở tôi bằng xe máy nhưng nước ngập cao quá. Cô đành để xe lại trong trường rồi choàng áo mưa và cõng tôi trên lưng. Nước ngập quá đầu gối, cô lần từng bước. Tôi ôm chặt cổ cô và khóc thút thít. Toàn thân cô ướt sung, môi tím ngắt. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng cô. Vừa lần mò từng bước, cô vừa thì thầm an ủi tôi. Cuối cùng, cô trò tôi cũng lội qua quãng đường lụt và về đến nhà. Cùng lúc đó, bố mẹ tôi hớt hải đi về. Bố mẹ rối rít cảm ơn cô. Cô chỉ nở nụ cười trên đôi môi tái nhợt rồi chào từ biệt. Bóng cô nhòa đi trong làn nước mưa trắng xóa. Xem thêm: Phân tích tác phẩm Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân (Có dàn ý chi tiết)Tôi vẫn còn nhớ lúc bé tôi hay được bà cõng, mẹ ôm, nay đến trường được cô giáo cõng trên lưng. Vậy là tôi đã có người mẹ thứ hai là “cô giáo mến thương ở trường”. Bài làm 2 Sáng hôm ấy, tiết trời thật đẹp. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng nhởn nhơ bay, không khí thật trong lành, ấm áp. Vậy mà bà tôi vẫn bắt tôi mặc áo len và mang thêm một chiếc trong cặp. Có lẽ bà đã biết trước thời tiết sẽ thay đổi, bà bảo: “Rét nàng Bân đấy cháu ạ! Đừng có chủ quan!”. Tôi vâng lời bà và rảo bước tới trường. Đến giờ ra chơi, nhìn ra cửa sổ, tôi nhìn thấy phía cuối chân trời có đám mây đen xám đang tiến lại gần. Trời bắt đầu nổi gió bấc. Trong lớp, cô giáo đã đóng hết cửa mà cái rét vẫn cứ ùa về, len lỏi vào từng góc lớp. Cả lớp ai cũng mặc áo ấm, riêng bạn Phương chỉ mặc phong phanh một chiếc áo mỏng. Người bạn lạnh ngắt, đôi môi nhợt nhạt. Cô giáo lo lắng, gọi điện về nhà bạn nhưng không ai nghe máy. Tôi chợt nhớ ra trong cặp mình còn một chiếc áo len. Tôi lấy chiếc áo và nói: “Thưa cô … em … “. Cô giáo bước lại gần tôi và xoa đầu nói: “Con ngoan lắn!”. Cô cầm lấy chiếc áo rồi đưa cho Phương. Bạn ấy mặc áo vào, người đỡ run, đôi môi dần đỏ hồng trở lại. Một lúc sau, tôi quay xuống nhìn bạn, thì thấy bạn mỉm cười rất tươi. Đến cuối giờ, tôi đang đứng trên sân trường đợi mẹ đến đón thì một cánh tay vỗ nhẹ và tay tôi. Tôi giật mình quay lại, thì ra là bạn Phương. Phương nói: “Cảm ơn cậu nhiều nhé!”. Đó là một kỉ niệm đẹp của tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì đã làm được một việc tốt, dù là bé nhưng lại đem lại niềm vui cho người khác và cho chính mình. Từ đấy, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó. Nguồn: thêm: Tả cơn mưa rào
Tell about your school memories Instruct Exercise 1 Teacher Dung is someone who supported and guided me in my first steps as a student. Every time I think about her, fond memories of my school years come rushing back to me. Ms. Dung has a slim figure, radiant face, and long black hair. She cares and loves her students like her own children. One time, just as school was about to end, suddenly there was a thunderstorm. The sky darkened, lightning roared, the wind roared, and the trees twisted and swayed. And the rain poured down. Everyone in my class was very scared at that scene of wind and rain. Ms. Dung quickly closed the classroom door, bolted it, and encouraged us. Your parents came to pick you up one by one. But I waited forever but my parents didn't come. It was already dusk, my friends had all gone home, and there were only me and the teacher left in the classroom. She called my parents several times but couldn't reach them. I was so scared, I burst into tears. She came closer to comfort and comfort me, making me feel warm. Then she decided to take me home. I have never seen such horrifying flooding. The familiar road every day has now turned into a river full of water. She wanted to take me by motorbike, but the water was too high. She had to leave the car at the school, put on a raincoat and carry me on her back. The water was over her knees, she took each step. I hugged her neck tightly and sobbed. Her whole body was wet, her lips were purple. I felt the warmth from her back. As she fumbled each step, she whispered to comfort me. Finally, my friends and I waded through the flooded road and returned home. At the same time, my parents rushed home. Her parents thanked her profusely. She just smiled on her pale lips and said goodbye. Her shadow blurred in the white rainwater. See more: Analysis of the work The Da River Ferryman by Nguyen Tuan (With detailed outline) I still remember when I was a child, my grandmother often carried me on my back, my mother hugged me, and now when I go to school, my teacher carries me on my back. So I have a second mother, a "loving teacher at school". Exercise 2 That morning, the weather was beautiful. The sky is clear blue, white clouds flutter, the air is fresh and warm. Yet my grandmother still made me wear a sweater and carry an extra one in my bag. Perhaps she already knew that the weather would change, she said: "It's cold, Mrs. Ban! Don't be subjective!”. I obeyed her and walked to school. At recess, I looked out the window and saw dark gray clouds approaching at the end of the horizon. It was starting to get windy. In the classroom, the teacher had closed all the doors but the cold still kept coming, creeping into every corner of the classroom. Everyone in the class wore warm clothes, but Phuong only wore a thin shirt. Your body is cold, your lips are pale. The teacher was worried and called her friend's house but no one answered the phone. I suddenly remembered that I still had a sweater in my bag. I took the shirt and said: "Miss... I...". The teacher walked closer to me and patted my head and said: "Good boy!". She took the shirt and gave it to Phuong. She put on her shirt, her body stopped shaking, her lips gradually became red again. After a while, I turned down to look at you and saw you smiling brightly. At the end of the day, I was standing on the schoolyard waiting for my mother to come pick me up when an arm gently patted my hand. I turned around in surprise and it turned out to be Phuong's friend. Phuong said: "Thank you very much!". It was a beautiful memory of mine. I feel very happy because I have done a good deed, even though it is small, but it brings joy to others and myself. From then on, our friendship became even closer. Source: more: Describe a shower
Kể về kỉ niệm đẹp thời ấu thơ Gợi ý Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỷ niêm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học. Ngôi trường của tôi ở nông thôn nơn không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để gò chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chọi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to "Cho tôi chơi với!" Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.Xem thêm: Anh (chị) hiểu thế nào về tình yêu và khát vọng đối với tự do trong bài thơ tự do của p. Ê-luy-aTuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường. Vanmau.edu.vn
Talk about beautiful childhood memories Suggest In every life, there are so many beautiful memories of family love and friendship, how sacred and beautiful those memories are. But the deepest impression on me is the memories of elementary school. My school in the countryside does not have any special beauty. But it brought me sweet memories when I first entered school: the teacher taught me how to shape each word, her hands held mine tightly to form the words, how warm her hands were and how warm she was. She taught us how to dance and sing, her voice was so clear. Time passes quickly, there are more memories with this school... I still remember the beautiful memories of recess, playing all kinds of games with my friends, such as: playing tag, jumping rope, bridge fighting, but the deepest impression for me was the blindfolded goat-catching game. That day at recess, Lan invited her classmates to play together. It's too crowded and you have to play rock, paper, scissors to see who catches it, in the end it's Nam who catches it. Lan used her scarf to blindfold Nam. His friends ran around him. At this time, he didn't see anything and just grabbed him randomly, so we scattered. Suddenly, someone touched him. Nam touched him from his head to his hair and confirmed that it was Nga. Nam took off his scarf and looked, it turned out to be another classmate. At this moment, both of them blushed and their playmates burst out laughing. Suddenly there was a loud voice saying "Let me play!" That's Thanh, the friend who jokes the most in my class. She ran out of the classroom and volunteered to arrest her. Lan used a scarf to cover Thanh's eyes, his friends began to hide, Thanh stood in the middle of the yard looking back and forth but didn't see anything, but it seemed like he was hearing Hien's footsteps. Seeing this, Hien immediately ran past the flagpole and stopped, standing aside. Thanh rushed to catch him, but unexpectedly Thanh caught the flagpole, the whole class burst into laughter, Thanh also hugged his face and laughed. The sound of drums signals the start of class, so recess is over. When entering class, everyone uses notebooks and books to fan themselves to cool down. That is the deepest memory for me in this school. See more: How do you understand love and desire for freedom in the poem freedom by p. Even though I'm in middle school now, I still remember those pure and innocent memories. Remember to see how beautiful elementary school was and that will be a memory that will stay with me throughout my years in school. Vanmau.edu.vn
Đề bài: Kể về kỷ niệm với con vật nuôi em yêu "Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là” Lucky”. Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: ” Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang”. Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ….trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó. Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó” hữu nghị” và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó. Xem thêm: Hãy tả lại hình dáng và những nết tốt của một bạn trong lớp em được mọi người quý mếnLúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay. Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ, Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng…Thế rồi một anh ” Tí” rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh ” Tí” chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt, lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn. Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị ” bắt cóc” …eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy. Nguồn Edufly Xem thêm: Bài văn tả cây xoài nhà em lớp 5
Topic: Tell about memories with your beloved pet "At" is how I abbreviate its name. Actually its full name is "Lucky". My father gave it that name because he believed in the oral folk saying: "If a cat enters the house, it will be difficult, if a dog enters the house, it will bring prosperity." As fate would have it, one day, while standing in line, Mr. Hai, my father's maid, saw a bewildered dog running by, looking dazed and startled. He whistled for it to stop. Who would have thought it would actually enter the house and lie down and prostrate itself on the porch. He gave it food to eat, then comforted it and told it to lie still and wait for its owner to come find it. Unexpectedly, a day, then two days... passed without anyone looking for it. So my family has been raising me ever since. It must be said that Lucky is not a precious dog but just a beautiful dog. It is a 100% Vietnamese dog. Perhaps the previous owner raised it for meat or something, so when it came to my house it was already castrated. That's why it's fat and round. The scale should easily be 20 kg (I had a scale when he vaccinated). The fur is shiny golden and looks very lovely. It's just that the long snout and sharp teeth look very scary. Yet Luc is very gentle. Anyone can swipe, and everyone you meet will be happy. Mr. Hai often teases him that he is a "friendly" dog and does not have any confidence in his ability to keep the house. See more: Describe the appearance and good qualities of a friend in your class who is loved by everyone. At first I despised him. Or to be more precise, I neither hate nor love it. But then many things happened that made me change my attitude. Every time I come home from school, it lies in front of the door, waiting for me from afar. And when I didn't see it, it saw me. He ran out to congratulate me. At that time, its tail kept wagging and its front legs jumped up as if they wanted to hug me. His mouth cried out happily. Moreover, his eyes were full of passionate expression, so why wasn't I moved? Just like that, day after day, I love it without even realizing it. I loved Lucky even more when one day he succeeded in catching mice! Would you believe that dogs know how to catch mice like cats? But it's true. Unfortunately, my store has a lot of furniture, so rats often hide. Mom hates cats so she refuses to keep one. So the rats raged fiercely. One day, while lying in bed, I heard the sound of rats chasing each other behind the shelves. When I perked up my ears and stretched out my front legs to listen... Then a fat "Ti" ran past. Without hesitation, when reaching out, lean forward. Mr. "Ti" was so playful that Luc immediately grabbed him. When he bit it tightly, he shook his head to show off it to my dad. Dad took the mouse carcass and threw it into the trash and praised him for being good and talented. From then on, Luc was encouraged to kill rats more and more and achieve more victories. That's why my mother loves Luc even more. Suddenly, Luc has been with my family for 7 years. There are so many happy and sad family memories that we can share together. Even my brother went to school far away from home for four years, but when he returned, he was still happy and remembered. That's why everyone in my family loves Luc. My father often told us that he was no longer a dog but a close member of the family. For me, I can't imagine a day when I come home from school without seeing him happy. If it gets "kidnapped"... oh my god, I'll die. So I just pray to God that he can live forever with my family. I will take care of it as if it were my youngest brother. Source Edufly See more: Essay describing my mango tree for grade 5
Kể về lão Hạc, Binh Tư cho rằng lão “cũng ra phết chứ chẳng vừa đâu”. Viết đoạn văn nêu ngắn gọn ý kiến của em về chủ đề này Gợi ý Chi tiết lão Hạc xin Binh Tư được Nam Cao sắp xếp vào phần sau của câu chuyên như là một chi tiết có ý "đánh lừa" dòng cảm xúc của người đọc. Kể về lão Hạc với ông giáo, Binh Tư cho rằng lão “cũng ra phết chứ chẳng vừa đâu”. Sự việc và lời nhận xét ấy đã đẩy những suy nghĩ tốt đẹp của người đọc và ông giáo sang hướng khác (hoài nghi, buồn). Thế nhưng cái chết bất ngờ của lão lại khiến cho cả ông giáo và chúng ta nữa phải giật mình suy ngẫm về số kiếp con người trong xã hội xưa. Cách sắp xếp tình tiết như vậy đã làm nổi bật lên giá trị nhân cách cũng như cái tình thế quẫn bách tột cùng của lão Hạc. Đồng thời cũng hiểu được sự cảm thông sâu sắc của ông giáo đối với lão Hạc. Ý nghĩ của nhân vật “tôi” (có thể coi là tác giả): “Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi… toàn là những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương (…) Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất” thể hiện một quan niệm và một triết lí sống sâu sắc và tiến bộ. Đây là một thái độ yêu thương, trân trọng nhằm khám phá những nét tốt đẹp của con người.Xem thêm: Phát biểu cảm nghĩ của em về truyện cười Lợn cưới áo mớiVanmau.edu.vn
Talking about Mr. Hac, Binh Tu said that he was "quite good, but not suitable". Write a paragraph briefly stating your opinion on this topic Suggest The detail of Mr. Hac asking for Binh Tu was arranged by Nam Cao in the latter part of the story as a detail intended to "trick" the reader's emotions. Talking about old Hac to the teacher, Binh Tu said that he was "quite good, but not suitable". That incident and comment pushed the good thoughts of the reader and the teacher in another direction (skeptical, sad). But his sudden death made both the teacher and us startled and pondered the fate of people in ancient society. Such a way of arranging the details highlights the personality value as well as the extremely dire situation of old Hac. At the same time, I also understood the teacher's deep sympathy for old Hac. Thoughts of the character “I” (can be considered the author): “Alas! Regarding the people around us, if we don't try to find and understand them, we only see them as crazy, stupid, mean, evil, despicable... all are excuses for us to be cruel; We never see them as pitiful people; I never love (...) People's good nature is obscured by worries, sadness, and selfishness" expressing a profound and progressive concept and philosophy of life. This is an attitude of love and respect to discover the good qualities of people. See more: Express your feelings about the joke Pig Marries New ClothesVanmau.edu.vn
Đề bài: Kể về một lần em mắc lỗi. Bài làm Kể về một lần em mắc lỗi – Những lỗi lầm sẽ khiến con người trưởng thành hơn nếu biết nhận sai và sửa chữa lỗi lầm ấy. Trong những năm vừa qua có một lần em mắc lỗi làm em nhớ mãi đó là lần mắc lỗi với người bạn thân của em. Chuyện đó xảy ra vào năm em học lớp bốn. Khi đó em với Trang là đôi bạn rất thân nhau không chỉ vì học chung lớp bốn năm liền mà còn vì Trang ở cạnh nhà em. Không chỉ trên lớp mà khi ở nhà hai đứa cũng thường chơi chung với nhau. Vì em là con trai nên cũng thường xuyên nghịch ngợm, hiếu động hơn. Mặc dù hai đứa chơi thân với nhau nhưng trên lớp em rất hay trêu Trang và còn thường đùa dai. Nhiều khi khiến bạn phải khóc và sau đó lúc đi về em phải mất cả đoạn đường dài để dỗ dành cho Trang nguôi giận. Nhưng lần này người khiến em giận đó lại là Trang. Nguyên nhân thì cũng không có gì to tát, chả là hôm tước em có trêu bạn và sau đó Trang giận. Như mọi ngày thì Trang sẽ tha thứ cho em ngay khi về nhà nhưng lần này thì không. Bạn ý giận dỗi với em cả ngày hôm đó, cả ngày hôm sau còn không nói chuyện với em, không rủ em đi học mà còn đi chung với bọn Thằng Hải, cùng cái Uyên, hai đứa mà em ghét nhất lớp. Sau đó còn quá đáng hơn là cả ngày đó Trang không để ý đến em ngay cả khi trong giờ thể dục tiết cuối em bị ngã trẹo chân. Lúc đó cơn giận dữ, ghen tuông của em khi nghĩ mình mất bạn và Trang không để ý đến mình nữa đã lên đến đỉnh điểm.Xem thêm: Tả con sông quê em Kể về một lần em mắc lỗi Trên đường đi học về mặc dù Trang chạy theo xin lỗi em nhưng em không hề nghe nữa. Cứ thế khập khiễng bước về nhà. Khi đi chuẩn bị đi qua ngã tư, Trang chạy lên dìu em qua đường nhưng vì em tức giận nên đã hất tay Trang ra và bạn ấy đã ngã xuống lòng đường và bị một chiếc xe máy tông vào. Chứng kiến cảnh đó đầu óc em dường như trống rỗng, thấy chiếc xe lao tới gần nhưng em chẳng làm gì được, tay chân dường như cứng đờ không thể nào di chuyển được. Trông thấy Trang ngã xuống và máu chảy ra lúc ấy em mới hoàn hồn chạy đến bên cạnh bạn. Những người xung quanh xúm lại và đưa Trang đến trạm y tế gần đó. lúc đó em chỉ biết cầm cặp sách của bạn và chạy theo. Khi nhìn thấy bạn đau đớn em thấy mình thật có lỗi và nhỏ nhen đến như vậy. Cũng tức giận với chính bản thân mình. Trang bị gãy tay và sây sát nhẹ ở chân. Em trong phòng bệnh đợi mẹ Trang đến đón. Mặc dù ngay lúc đó bạn đã nói không sao và tha lỗi cho em nhưng em vẫn không thể tự tha thứ cho mình được. Khi mẹ Trang và mẹ em đến, em chỉ biết cúi gằm mặt, không dám đối diện với mọi người. Cả hai mẹ đều không trách mắng em lúc đó nhưng em càng thêm dằn vặt chính bản thân và đi đến xin lỗi mẹ Trang, xin lỗi Trang. Về nhà em đã nhận lỗi với mẹ của em, mẹ không trách nhưng có bảo em rằng cần phải qua nhà Trang xem có gì thì phụ giúp bạn. Cũng ngay từ hôm đó, trong khoảng thời gian Trang ở nhà mỗi khi em rảnh em lại chạy sang chơi, sang kể chuyện cho Trang nghe, mấy ngày bạn nghỉ ở nhà thì em chịu trách nhiệm chép bài và giảng bài cho bạn. Đến khi Trang đi học trở lại thì mỗi sáng sớm em lại qua nhà cùng đi học chung và xách cặp hộ bạn. Từ đó hai đứa càng trở nên thân thiết hơn, cũng thông cảm với nhau hơn và em đã chín chắn hơn. Em không còn hay trêu chọc Trang nữa mà thường xuyên cùng nhau chơi đùa, cũng trở thành người bảo vệ bạn mỗi khi bạn bị bắt nạt.Xem thêm: Em đã đọc bài thơ “Lượm” của Tố Hữu. Em hãy chuyển nội dung bài thơ thành một câu chuyện Sau lần ấy mẹ em đã nói với em rằng: “Ai trên dời cũng sẽ có những lỗi lầm. Nhưng mẹ rất vui vì con đã nhận ra lỗi lầm của mình và biết chịu trách nhiệm về những gì con gây ra”. Đây cũng là một bài học sâu sắc trong cuộc đời em. Mai Du
Topic: Tell about a time you made a mistake. Assignment Tell me about a time you made a mistake - Mistakes will make people more mature if they know how to admit their mistakes and correct them. In recent years, there was one time I made a mistake that I will always remember: I made a mistake with my best friend. That happened when I was in fourth grade. At that time, Trang and I were very close friends, not only because we were in the same class for four years in a row but also because Trang lived next door to me. Not only in class but at home the two of us often play together. Because I am a boy, I am often mischievous and hyperactive. Although the two of us are close friends, in class she often teases Trang and often makes jokes. Sometimes it makes her friends cry and then when she goes home she has to spend a long way to calm Trang down. But this time the person who made me angry was Trang. The reason is not a big deal, it's just that the other day I teased my friend and then Trang got angry. Like every day, Trang will forgive me as soon as she gets home, but this time she won't. He was angry with me all day, the next day he didn't even talk to me, he didn't invite me to go to school, but he went with Hai and Uyen, the two kids I hate the most in class. After that, it was even more outrageous that Trang didn't pay attention to her all day, even when in the last physical education class she fell and twisted her leg. At that time, my anger and jealousy when I thought I had lost my friend and Trang no longer paid attention to me reached its peak. See more: Describe the river in your hometown Tell me about a time you made a mistake On the way home from school, although Trang ran after her to apologize, she never listened again. Just limp home. When preparing to go through the intersection, Trang ran up to help her cross the street, but because she was angry, she pushed Trang's hand away and she fell onto the road and was hit by a motorbike. Witnessing that scene, my mind seemed blank, I saw the car approaching but I could do nothing, my arms and legs seemed stiff and unable to move. Seeing Trang fall and bleeding, she regained consciousness and ran to her friend's side. People around gathered and took Trang to a nearby medical station. At that time, I just took my friend's schoolbag and ran after her. When I see you in pain, I feel so guilty and petty. Also angry with myself. Trang suffered a broken arm and slight bruises on her leg. I was in the hospital room waiting for Trang's mother to come pick me up. Even though at that moment you said it was okay and forgave me, I still couldn't forgive myself. When Trang's mother and my mother arrived, I just bowed my head, not daring to face everyone. Neither mother scolded me at that time, but I tormented myself even more and went to apologize to Trang's mother. When I got home, I admitted my mistake to my mother. She didn't blame me, but she told me that I needed to go to Trang's house to see if there was anything to help my friend. Also from that day, during the time Trang was at home, whenever she was free, she would come over to play and tell stories to Trang. On the days when she was at home, she was responsible for copying and teaching lessons to her friends. When Trang went back to school, every morning she would come over to her house to go to school together and carry her friend's bag. Since then, the two of us have become even closer, more sympathetic to each other, and I have become more mature. She no longer teases Trang, but often plays together, and also becomes her friend's protector when she is bullied. See more: I read the poem "Gathering" by To Huu. Please turn the poem into a story After that time, my mother told me: "Everyone on earth will make mistakes. But I'm very happy that you have realized your mistakes and know how to take responsibility for what you have caused." This is also a profound lesson in my life. Mai Du
Đề bài: Kể về lễ hội chọi trâu Ở quê em có một hội lớn lắm. Đó là lễ hội chọi trâu ở Đồ Sơn – Hải phòng, nổi tiếng trên khắp các vùng miền cả nước. Nhân dân ta có câu:”Dù ai buôn đâu bán đâu, mồng chín tháng tám thì về chọi trâu”. Vào ngày hội du khách khắp nơi đổ về xem hội rất đông. Trước khi bắt đầu chọi trâu có một màn múa cờ truyền thống rất đặc sắc. Sau đó các cụ già làng dắt trâu ra thế là bắt đầu một ngày hội chọi trâu. Ông trâu thứ nhất mang số 87. Ông trâu thứ hai là sô 89. Ông trâu số 89 là con trâu của làng em. Hai ông trâu hùng hổ đánh nhau. Sau bao nhiêu trận đấu quyết liệt là những tiếng reo hò của khán giả. Ông trâu số 89 của làng em đã chiến thắng. Ông trâu ấy sẽ mang vinh quang, tự hào và cả sự sung túc cho làng em. Em rất thích hội chọi trâu bởi hội chọi trâu chứng minh sự thịnh vượng của quê hương em. Nguồn Edufly Xem thêm: Phân tích, so sánh lời ca của “khách” kết thúc bài Phú sông Bạch Đằng với bài thơ Sông Bạch Đằng (Bạch Đằng giang) của Nguyễn sưởng (bản dịch): "Mồ thù như núi, cỏ cây tươi...Nửa do sông núi, nửa do người."
Topic: Tell about the buffalo fighting festival In my hometown, there is a very big association. It is the buffalo fighting festival in Do Son - Hai Phong, famous throughout all regions of the country. Our people have a saying: "No matter where one trades or sells, on the ninth day of the eighth month, one returns to fight buffaloes." On festival day, tourists from all over come to see the festival in large numbers. Before starting the buffalo fighting, there is a very special traditional flag dance performance. Then the village elders led the buffalo out and a buffalo fighting festival began. The first buffalo is number 87. The second buffalo is number 89. Buffalo number 89 is the buffalo of my village. Two buffalo men fiercely fought each other. After many fierce matches, there were cheers from the audience. The number 89 buffalo of my village won. That buffalo will bring glory, pride and prosperity to my village. I really like the buffalo fighting festival because the buffalo fighting festival proves the prosperity of my hometown. Source Edufly See more: Analyze and compare the lyrics of the "guest" at the end of the poem Phu Bach Dang River with the poem Bach Dang River (Bach Dang Giang) by Nguyen Suong (translation): "The enemy's grave is like a mountain, the grass and trees are fresh. ..Half due to mountains and rivers, half due to people."
Kể về lễ hội trung thu Bài làm Người ta thường nói, ngày 15 tháng 8 âm lịch hàng năm là lúc trăng tròn đẹp nhất, bầu trời như hạ xuống để mặt trăng liền kề với trái đất. Dưới ánh sáng trăng soi chiếu, mọi vật như dịu đi mang lại cảm giác ấm áp. Đó là lúc nhà nhà kề bên nhau ngắm trăng và cũng là dịp chúng em được tổ chức lễ hội Trung thu. Trung thu là lễ hội đẹp nhất trong năm. Thời điểm ấy mọi người đều gác lại những bộn bề của cuộc sống giành chút thời gian quây quần bên nhau, dành những tình cảm lâu ngày không thể hiện với ông bà, cha mẹ, anh chị em trong gia đình. Khi nghe tiếng “Tùng tùng tùng…” và những quảng cáo rực rỡ với cái đầu lân uốn lượn trên tivi là em đã biết đến trung thu rồi. Đường phố cũng vui nhộn lạ thường, bên kia đường bắt đầu mở quầy bán những loại bóng bay đầy đủ màu sắc, con vật như heo, khỉ, thỏ, voi… Nhiều tủ kính bày bán bánh trung thu của Kinh đô đã mọc lên ở nhiều phố lúc nào cũng đông khách, những dịp này mọi người thường mua bánh trung thu tặng nhau, bánh nướng, bánh dẻo không chỉ có vị truyền thống mà còn biến tấu thêm rất nhiều vị khác đa dạng. Hình thù của chiếc bánh cũng độc đáo lắm, con lợn nằm trong rọ, con cá chép bằng bánh dẻo uốn lượn, còn cả những hình thù đồ chơi đáng yêu nữa. Cái vị ngòn ngọt của bánh dẻo, hương thơm béo ngậy của bánh nướng làm em nhớ mãi không quên, chỉ mong đến trung thu để được ăn. Ngày hội trung thu lúc nào cũng đông vui. Em được bố mẹ cho đi chơi và mua quà trên Hàng Mã. Cả một khu phố rực rỡ, đông đúc và nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều. Các hàng quán san sát nhau bày nào thì đèn ông sao, đèn kéo quân, những chiếc trống nhỏ, mặt nạ, mũ miện công chúa… Đặc biệt hơn cả là đèn lồng đủ hình thù treo trên cao, cánh bướm, con thỏ, con cáo, con sư tử, cả những chiếc đèn truyền thống … có nhạc và có nút bấm, bấm vào đèn nhấp nháy trông thật lung linh. Bạn nhỏ nào cũng đội trên đầu một cái bờm xinh xinh hoặc đeo một chiếc mặt nạ ngộ nghĩnh, trên tay cầm đèn lồng hoặc chiếc đèn ông sao làm theo kiểu truyền thống vui vẻ chụp ảnh, nghịch ngợm. Em cầm chiếc đèn lồng hình con thỏ màu xanh, nhún nhảy theo điệu nhạc giữa những tiếng cười của bố mẹ lẫn mọi người.Xem thêm: Kể về một cô giáo mà em yêu quý Kể về lễ hội trung thu Hàng năm, phố em đều tổ chức lễ hội trung thu ở khu tập thể. Cái sân rộng được vây quanh bởi các bạn nhỏ, cả người lớn cùng các anh chị đi theo. Mâm cỗ bày giữa sân thật là to. Những múi bưởi được tẽ ra gắn khéo lẽo với nhau thành hình một chú cún xinh, quả dưa hấu đỏ rực tỉa thành một khóm hoa hồng, thanh long kia hình như cắt thành chú cá chép và nhiều những hình thù khác nữa. Đủ các loại hoa quả như cam, chuối, măng cụt, nho, dứa, táo… được bày biện đặc sắc và gọn ghẽ trên chiếc mâm nhỏ xinh. Phía sau chiếc mâm cắm mấy chiếc đèn ông sao năm cánh, xung quanh bày đầy bim bim… Ôi, thật là thích mắt làm sao. Chúng em còn được xem kịch truyền thuyết về Chú cuội và cây đa, cả chị Hằng nữa… các bạn cười rất vui vẻ. Rồi chúng em đều được mời lên chơi trò chơi, hát một bài hoặc đọc một bài thơ… sau đó sẽ được phát một phần thưởng nho nhỏ. Chương trình biểu diễn kết thúc là lúc tiếng trống múa lân rộn ràng những nhịp tùng tùng kéo dài, ba bốn người trong một bộ đồ lân sắc xanh, đỏ, con lân có hai con mắt to tròn lấp lánh cùng cái miệng to và bộ râu dài. Tiếng trống nhộn nhịp và con lân bắt đầu uốn lượn, đi trêu những đứa trẻ xung quanh. Có em bé dạo dạn lấy tay vỗ lên đầu con lân một cái rồi cười thích chí. Ông Địa với cái quạt phe phẩy trêu đùa con lân và hai bên rượt đuổi nhau khắp sân, tiếng cười, tiếng vỗ tay rất to. Dịp tết trung thu, con lân biểu trưng cho may mắn và hạnh phúc, đi đến đâu đều sẽ mang không khí vui tươi đồng thời ban phước cho chủ nhà. Vì thế khi lân đi quanh sân, trêu trẻ nhà ai đều được chủ nhà cho bánh, kẹo có khi còn cả tiền treo lên cái que cho lân đớp nữa. Tiếng trống chậm lại, đội múa lân cũng dừng, khắp sân là một trận reo vang ào ào tiếng vỗ tay cảm ơn, trên trời trăng tròn dìu dịu rọi xuống, mang tới an lành và vui vẻ.Xem thêm: Phân tích tâm trạng nhân vật bù cụ Tứ trong truyện ngắn Vợ nhặt của Kim Lân. Sau khi được xem múa lân đã mắt, chúng em được phá cỗ. Cảm giác chen chúc để lấy một gói bim bim, giữ con chó nhỏ bằng bưởi hay cái bánh nướng con cá thích ghê. Các bạn xung quanh đều có phần của riêng mình, ăn bánh, hoa quả một cách ngon lành, có khi còn chia nhau, khoe đồ mình lấy được. Một bên tay là đồ ăn, một bên là đèn ông sao lấp lánh, rồi không ai bảo ai, cả người lớn trẻ nhỏ đều rồng rắn lên mây đi quanh sân trong tiếng nhạc “Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu…”. Lễ hội trung thu lúc nào cũng ghi dấu những ký ức đẹp đẽ khó quên mà mẹ thường bảo, sau này nó sẽ là những kỷ niệm mà chúng ta nhớ nhất. Em vui lắm, lúc trở về nhà xung quanh hàng xóm ai cũng đều đã bày bánh trung thu, nước trà, đồ ngọt để cùng nhau đón trung thu và thưởng trăng. Tiếng nói chuyện rôm rả sau nhiều ngày không gặp lại, tiếng cười đùa nô nức của trẻ em, miếng bánh nướng thơm ngon vị lạp xưởng, miếng bánh dẻo hình con cá không nỡ ăn, tiếng trống múa lân còn vang vẳng đâu đây, không khí đoàn viên trong lễ hội này luôn là điều được coi trọng nhất. Mọi người xích gần nhau hơn, dưới mặt trăng tròn vành vạnh kết nối người với người, ánh sáng dịu lành chiếu xuống trần gian. Hình như em còn thấy chú cuội tựa gốc đa ngẩn ngơ ngó xuống trần gian. Lễ hội trung thu tuyệt vời quá. Xem thêm: Trong chương trình Ngữ văn 8 có rất nhiều tác phẩm văn học thể hiện tình yêu đất nước và niềm tự hào dân tộc. Em hãy viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của bản thân về quê hương đất nước Cho dù chúng ta sẽ đều lớn lên, nhưng những cảm giác và trò chơi ngày hội trung thu sẽ không bao giờ phai nhạt. Những chiếc đèn ông sao, vị bánh nướng bánh dẻo vẫn sẽ hằn trong trí nhớ, tiếng cười nói đoàn viên, mọi người sum vầy là điều hạnh phúc nhất trong tâm tưởng mỗi người. Và lễ hội trung thu ắt hẳn luôn luôn có một vị trí quan trọng trong lòng người Việt cũng như các em thiếu nhi. Nó mang theo ánh sáng trăng soi rọi những niềm vui và gắn kết tất cả mọi người. Em vẫn luôn mong đợi ngày trung thu đến. Ngọc Huyền
Tell about the Mid-Autumn Festival Assignment People often say that the 15th day of the 8th lunar month of every year is the most beautiful full moon, when the sky seems to lower so that the moon is adjacent to the earth. Under the moonlight, everything seems to soften, bringing a warm feeling. That's when families come together to watch the moon and it's also the time when we celebrate the Mid-Autumn Festival. Mid-Autumn Festival is the most beautiful festival of the year. At that time, everyone put aside the chaos of life to spend some time together, spending feelings that had not been expressed for a long time with grandparents, parents, siblings in the family. When I hear the sound "Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, or Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, or Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, Tung, or Tung toi" and the bright advertisements with the lion's head curling up on TV, I already know it's Mid-Autumn Festival. The street is also unusually fun, across the street began to open stalls selling colorful balloons, animals such as pigs, monkeys, rabbits, elephants... Many glass cases selling the capital's moon cakes have sprung up. In many streets, it is always crowded. On these occasions, people often buy moon cakes as gifts for each other. Pies and sticky rice cakes not only have traditional flavors but also have many variations of other flavors. The shape of the cake is also very unique, a pig lying in a basket, a carp made of curved plastic cake, and even adorable toy shapes. The sweet taste of sticky rice cakes and the greasy aroma of baked cakes make me remember them forever, I just look forward to the Mid-Autumn Festival so I can eat them. Mid-Autumn Festival is always crowded. My parents let me go out and buy gifts on Hang Ma. The whole neighborhood is much more vibrant, crowded and bustling than usual. The shops are close together with star lanterns, parade lanterns, small drums, masks, princess crowns... Most special are lanterns of all shapes hanging high, butterfly wings, rabbits, foxes, lions, even traditional lamps... with music and buttons, clicking on the flashing lights looks really sparkling. Every child wears a pretty mane or a funny mask on their head, holding a lantern or a star lamp in the traditional style, happily taking pictures and being naughty. She held a blue rabbit-shaped lantern and danced to the music amid the laughter of her parents and everyone. See more: Telling about a teacher she loves Tell about the Mid-Autumn Festival Every year, my street organizes a mid-autumn festival in the dormitory area. The large yard was surrounded by children, adults, and accompanying siblings. The tray displayed in the middle of the yard is really big. The grapefruit segments are cleverly tied together into the shape of a cute puppy, the bright red watermelon is cut into a cluster of roses, the dragon fruit seems to be cut into a carp and many other shapes. All kinds of fruits such as oranges, bananas, mangosteens, grapes, pineapples, apples... are nicely and neatly presented on a pretty small tray. Behind the tray are several five-pointed star lamps, surrounded by snacks... Oh, how pleasing to the eye. We also got to watch the legendary play about Uncle Cuoi and the banyan tree, as well as Ms. Hang... we all laughed very happily. Then we were all invited to play a game, sing a song or read a poem... then we would be given a small reward. The performance ended when the lion dance drum and dance were bustling with long rhythms, three or four people in a blue or red unicorn outfit, the unicorn had two big, round, sparkling eyes and a big mouth and a long beard. The drums were bustling and the unicorn began to meander, teasing the surrounding children. One child boldly patted the unicorn's head and laughed happily. Mr. Dia waved his fan and teased the unicorn and the two sides chased each other around the yard, laughter and applause were very loud. During the Mid-Autumn Festival, the unicorn symbolizes luck and happiness. Wherever you go, it will bring a joyful atmosphere and bless the homeowner. Therefore, when the unicorn walks around the yard and teases children, the homeowner will give him cakes, candies, and sometimes even money to hang on a stick for the unicorn to bite. The drumming slowed down, the lion dance team also stopped, the entire yard was a loud cheering and clapping of thanks, the full moon gently shone down in the sky, bringing peace and joy. See more: Mood analysis The puppet character of Mr. Tu in the short story The Picked-up Wife by Kim Lan. After watching the eye-catching lion dance, we had a feast. The feeling of jostling to get a package of snacks, holding a small dog with a grapefruit or a fish cake is so great. The people around all had their own portion, eating delicious cakes and fruits, sometimes even sharing, showing off what they got. In one hand was food, in the other was a twinkling star lamp, then without anyone telling anyone, both adults and children walked around the yard with the music "The bright five-pointed star lamp..." . The Mid-Autumn Festival always holds beautiful, unforgettable memories that our mothers often say will later be the memories we remember the most. I was very happy, when I returned home, everyone around me had moon cakes, tea, and sweets to celebrate the Mid-Autumn Festival together and enjoy the moon. The sound of chatter after not seeing each other for many days, the joyful laughter of children, the delicious sausage-flavored baked cake, the fish-shaped sticky rice cake that I couldn't bear to eat, the sound of lion dance drums still echoing somewhere here and there. The atmosphere of reunion in this festival is always the most important thing. People are closer together, under the full moon that connects people to people, a gentle light shines on the world. It seems like I still see the pebble leaning on a banyan tree, staring blankly at the world. The Mid-Autumn Festival is so wonderful. See more: In the Literature 8 program, there are many literary works expressing love for the country and national pride. Write a paragraph expressing your feelings about your homeland Even though we will all grow up, the feelings and games of the Mid-Autumn Festival will never fade away. The star lanterns, the taste of baked cakes will still be imprinted in the memory, the laughter and reunion of everyone together is the happiest thing in everyone's mind. And the Mid-Autumn Festival must always have an important place in the hearts of Vietnamese people as well as children. It carries moonlight that illuminates joy and unites everyone. I always look forward to the coming of Mid-Autumn Festival. mystical gem
Kể về lễ mừng thọ ông bà Hướng dẫn Trong dịp Tết vừa rồi, cả nhà em đã tổ chức lễ mừng thượng thọ cho ông bà nội. Bố mẹ em chọn dịp Tết để tổ chức lễ mừng thọ cho ông bà vì đó là dịp đại gia đình sum họp đông đủ. Các cô các chú công tác xa cũng kịp về tụ họp mang theo các em và các cháu. Cả nhà náo nức, nhộn nhịp hẳn lên. Lễ mừng thọ được tổ chức vào ngày mồng ba Tết. Từ sáng sớm, mọi người đã dậy để dọn dẹp và nấu nướng. Bố em lo việc cắt dán và trang hoàng nhà cửa. Là anh cả, bố bao giờ cũng có nhiều ý tưởng hay, khiến cho các buổi sinh hoạt gia đình trở nên thú vị và vui vẻ. Chẳng biết bố chuẩn bị từ bao giờ mà chỉ loáng một cái đã có sẵn một bức tranh vẽ cảnh hai cụ già râu tóc bạc phơ mỉm cười ngắm đàn con cháu quay quần. Bức tranh làm cho cả gian phòng khác hẳn ngày thường. Lũ trẻ chúng em nhảy nhó quanh thềm. Mấy đứa em nhỏ thỉnh thoảng lại chạy vào ôm cổ ông bà. Riêng cậu em nhỏ nhất thì ngồi trong lòng bà mà người thì lại cứ ngả sang vuốt râu ông. Bố em mở những bài hát dân ca mà ông bà yêu thích. Không khí thật đầm ấm. Dưới bếp, mẹ em cùng các cô, các thím lúi húi nấu cỗ. Tiếng nói cười ríu rít, tiếng cốc chén va vào nhau lách cách thật vui. Xem thêm: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng.Gần trưa, những mâm cỗ được dọn lên. Cả nhà yên lặng nghe bố nói. Giọng bố xúc động: “Thưa bố, thưa mẹ! Hôm nay, chúng con và các cháu tổ chức lễ mừng thọ bố mẹ. Chúng con chúc bố mẹ luôn mạnh khỏe và mong ước sẽ tổ chức được nhiều lễ mừng thọ như thế này nữa ạ!”. Hai tay bố nâng li rượu kính cẩn dâng lên mời ông bà rồi cả nhà cùng nâng cốc. Tiếp đó, ai cũng mang một món quà ra tặng ông bà. Nào là áo dài cho bà, khăn len cho ông, rồi những lọ thuốc bổ … Em cũng tặng ông bà một quyển vở, trong vở có bài văn nói về tình cảm yêu thương dành cho ông bà được cô cho điểm mười. Không khí nuổi mừng thọ thật ấm áp, chan hòa. Ông bà âu yếm nhìn con cháu. Cả nhà vừa ăn tiệc vừa nói chuyện vui vẻ đến tận chiều. Khi cả nhà ra vườn, người lớn ngồi trò chuyện và ngắm cảnh, trẻ con thì vui đùa quanh sân. Bố em chỉ cây bưởi ông trồng trước hiên nói với cả nhà: “Năm nay, cây bưởi biết biết người trồng thượng thọ nên cũng ra quả nhiều hơn mấy năm trước. Ông nội nuôi dạy các con cháu cũng giống như chăm cây vậy”. Cả nhà rời bàn tiệc cùng nhau ra ngắm lại cây bưởi ông trồng. Ai cũng thầm mong ông bà sống thật lâu và mạnh khỏe. Nguồn: thêm: Viết một đoạn văn 3-4 câu nói về mùa hè ở thành phố
Tell about the celebration of grandparents' lives Instruct During the last Tet holiday, my whole family held a longevity celebration for my grandparents. My parents chose Tet to celebrate their grandparents' longevity because it was an opportunity for the whole family to gather together. Aunts and uncles who worked far away also came back to gather, bringing their children and grandchildren with them. The whole house was excited and bustling. The celebration of life is held on the third day of Tet. From early morning, everyone got up to clean and cook. My father takes care of the collage and decorates the house. As the oldest brother, Dad always has many good ideas, making family activities interesting and fun. I don't know how long Dad prepared it, but in just a moment there was already a painting of two old men with white hair and beard smiling and watching their children and grandchildren milling around. The painting makes the whole room different from usual. We children jumped around the steps. The younger siblings occasionally ran in to hug their grandparents' necks. As for the youngest brother, he sat on her lap while he leaned over to stroke his beard. My father played folk songs that my grandparents loved. The atmosphere is so warm. In the kitchen, my mother and her aunts and uncles were busy cooking. The chirping of voices and laughter, the sound of glasses and cups clinking together was so fun. See more: Tell about something you did to make your parents happy. Near noon, the trays were served. The whole family was quiet as they listened to their father. Dad's voice was emotional: "Dad, mom! Today, we and our children celebrate our parents' birthday. We wish our parents good health and hope to organize many more longevity ceremonies like this! Dad raised his glass of wine with both hands and respectfully offered it to his grandparents, then the whole family raised their glasses together. Next, everyone brought a gift to give to their grandparents. There were ao dai for grandma, wool scarves for grandpa, and bottles of tonic medicine... I also gave my grandparents a notebook, in the notebook there was an essay about love for my grandparents, which she gave me a score of ten. The atmosphere of the celebration of life was warm and harmonious. Grandparents look lovingly at their children and grandchildren. The whole family ate and talked happily until the afternoon. When the whole family goes to the garden, the adults sit and chat and admire the scenery, while the children play around the yard. My father pointed to the grapefruit tree he planted on the porch and told the whole family: "This year, the grapefruit tree knows that the person who planted it has a long life, so it bears more fruit than in previous years. Grandfathers raise their children and grandchildren just like taking care of a tree." The whole family left the banquet table together to look at the grapefruit tree he planted. Everyone secretly hopes that their grandparents live a long and healthy life. Source: more: Write a 3-4 sentence paragraph about summer in the city
Đề bài: Em hãy viết một đoạn văn ngắn kể về mái trường nơi em đang học tập Em vẫn thường gọi Trường Tiểu học Nhuận Trạch là ngôi nhà thứ hai của mình. Trường em tuy không rộng lắm nhưng rất khang trang và sạch đẹp. Cổng trường rất cao và rộng rãi, hai bên hành lang là những bồn hoa dẫn thẳng tới sân trường và các lớp học. Sân trường em khá rộng, xung quanh sân là những cây bàng và phượng vĩ cổ thụ trùm bóng mát, có các bồn hoa và thảm cỏ xanh mướt. Dưới các gốc cây được kê những hàng ghế đá để chúng em đọc sách báo và trò chuyện sau mỗi giờ học. Các phòng học có đầy đủ bàn ghế, tủ đựng đồ dùng học tập và còn có góc trưng bày những bài văn, bài viết đẹp. Ngoài ra, trường em còn có các phòng học khác như phòng âm nhạc, tin học,thư viện, phòng học Tiếng Anh… Em càng yêu quý ngôi trường hơn vì ở đây chúng em có những người bạn tốt và các thầy cô luôn quan tâm dạy dỗ và truyền đạt kiến thức cho chúng em nên người. Em rất yêu ngôi nhà thứ hai của em! Nguyễn Phương Linh – 3A Nguồn Edufly Xem thêm: Kể về một ngườỉ đào gốc cây thuê
Topic: Write a short paragraph about the school where you are studying I often call Nhuan Trach Primary School my second home. Although my school is not very large, it is very spacious and clean. The school gate is very high and spacious, on both sides of the hallway are flower beds leading straight to the school yard and classrooms. My school's yard is quite large, surrounded by ancient almond and poinciana trees providing shade, with flower beds and lush green grass. Under the trees are rows of stone benches for us to read books and chat after each class. The classrooms are fully furnished with tables and chairs, cabinets for school supplies and also have a corner displaying beautiful essays and articles. In addition, my school also has other classrooms such as music room, information technology room, library, English classroom... I love school even more because here we have good friends and teachers who always care about teaching and imparting knowledge to help us become good people. I love my second home so much! Nguyen Phuong Linh – 3A Source Edufly See more: Tells about a person who digs tree stumps for hire
Đề bài: Kể về mẹ của em. Bài làm Kể về mẹ của em – Trên đời này người mà em yêu thương kính trọng nhất chính là mẹ của em. Đối với em, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất, mẹ không chỉ đem lại cho em tình mẫu tử thiêng liêng, mà mẹ còn giống như một người bạn cũng em chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Mẹ của em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Em là chị cả trong nhà và dưới em còn một em trai nhỏ. Vì em là con gái nên em rất thân với mẹ, bất cứ điều gì em cũng nói với mẹ, hay hỏi ý kiến mẹ em. Mẹ rất gầy và có khuôn mặt chữ điền phúc hậu. Ai cũng nói mẹ hiền và chu đáo. Đúng vậy, từ bé tới giờ mẹ chưa bao giờ nặng lời với em và em trai. Kể cả khi chúng em mắc lỗi thì mẹ luôn nhẹ nhàng khuyên bảo. Mẹ luôn có cách khiến chúng em tự nhận thấy lỗi lầm của mình và hướng dẫn chúng em cách sửa chữa và khắc phục lỗi lầm mà chúng em mắc phải. Kể về mẹ của em Phải nói rằng điều em yêu thích ở mẹ thì rất nhiều, từ những lời ru của mẹ trong những đêm, những trưa hè nóng nực. Mặc dù đã lớn và không còn dể mẹ ru mới ngủ được nhưng khi em trai còn nhỏ em vẫn thường nghe lời ru của mẹ. Cũng có khi trong những đêm đông khi mẹ rảnh rỗi thì hai chị em lại cùng làm nũng mẹ để mẹ ru ngủ. Những khi đó làm em nhớ lại ký ức những ngày xưa đã qua ấy. Những ngày vô lo vô nghĩ và ngập tràn những kỷ niệm. Bố thường nói hai chị em em quá quấn theo mẹ và cũng hay ghen tị trước tình cảm của ba mẹ con. Mỗi khi như vậy mẹ thường cười rất vui vẻ, nhất là khi mấy bố con vờ tranh nhau mẹ.Xem thêm: Phát biểu cảm nghĩ của em khi đọc Sự tích bánh trưng bánh dày Sinh ra ở một vùng nông thôn, mẹ làm giáo viên cấp một và bố làm bộ đội chuyên nghiệp nên không phải làm nông. Tuy nhiên nhà em có một mảnh vườn nhỏ ở cạnh bờ sông và mỗi chiều không phải đi dạy mẹ là người chăm sóc cho khu vườn ấy. Khi nhìn vào nó ai cũng phải gật gù khen rằng mẹ em là một người chịu khó và khéo léo. Vườn được phân chia đâu ra đó từ các cây ăn quả đến những luống rau xanh mướt. Điều em thích thú đó là mỗi chiều cùng mẹ ra vườn hái rau, cùng chăm sóc cho cây và nhổ cỏ, tưới nước cho rau. Khi ấy mẹ chỉ dạy em từng chút một, mặc dù mới đầu chân tay còn long ngóng và làm hỏng cả rau nhưng mẹ không trách mắng và kiên nhẫn chỉ bảo cho em. Đối với em việc học hỏi những công việc như vậy rất thú vị, nó vừa tăng thêm hiểu biết lại vừa có thể làm việc gì đó cho dù là nhỏ bé để đỡ đàn giúp mẹ. Ở nhà khi em mới học lớp hai mẹ đã chỉ bảo em những công việc đơn giản trong bếp núc. Mẹ nói rằng là con gái phải đảm đang, biết nấu ăn ngon. Và em thấy được rằng mẹ quả thật là người phụ nữ đảm đang, vừa làm việc bên ngoài, khi về nhà chăm lo chu đáo cho gia đình, quán xuyến được việc nhà. Đó cũng là hình mẫu lý tưởng mà em hằng theo đuổi.Xem thêm: Tả một đêm trăng đẹp Không chỉ đối với bố con em mà đối với ông bà nội ngoại mẹ đối xử rất công bằng và chăm sóc ông bà rất chu đáo. Mỗi khi trái gió trở giời thì mẹ luôn là người đầu tiên lên thăm ông bà, mang biểu ông bà những loại thuốc bổ. Có khi ông bà ốm thì mẹ chăm sóc rất chu đáo, lo từ thuốc thang, sinh hoạt đến bữa ăn hằng ngày. Chính vì thế mẹ rất được ông bà và hàng xóm yêu quý. Ai cũng nói mẹ em là vợ hiền, dâu thảo là tấm gương cho mọi người học tập. Em rất yêu quý và luôn lắng nghe, tiếp thu những gì mẹ dạy bảo. Mẹ đối với em không chỉ là người sinh thành, dưỡng dục mà còn là thần tượng trong lòng em, là mẫu người mà em luôn mong muốn, phấn đấu để trở thành. Em luôn tự hứa với lòng mình sẽ chăm ngoan, học tập tốt và không bao giờ để mẹ buồn lòng vì em. Mai Du
Topic: Tell about your mother. Assignment Tell me about your mother - In this world, the person I love and respect the most is my mother. To me, my mother is the most wonderful woman. She not only gives me spiritual motherly love, but she is also like a friend with whom I share the joys and sorrows in life. My mother is over forty years old this year. I am the eldest sister in the family and below me I have a little brother. Because I am a girl, I am very close to my mother. I tell her everything, or ask her opinion. My mother is very thin and has a kind, plump face. Everyone says my mother is gentle and thoughtful. That's right, from childhood until now, my mother has never said a harsh word to me and my younger brother. Even when we make mistakes, mom always gently advises us. Mom always has a way to make us realize our mistakes and guide us on how to correct and overcome the mistakes we make. Tell about your mother I must say that there are many things I love about my mother, from her lullabies during hot summer nights and afternoons. Even though I'm grown up and can no longer be lulled to sleep by my mother, when my brother was young he still often listened to his mother's lullabies. Sometimes, on winter nights when mother is free, the two sisters coddle their mother so she can lull her to sleep. Those times make me recall memories of those past days. Days are carefree and filled with memories. Dad often said that my sister and I were too attached to our mother and that we were often jealous of our relationship. Whenever that happens, my mother often smiles very happily, especially when my father and I pretend to fight with her. See more: Express your feelings when reading The Legend of Banh Chung and Banh Day Born in a rural area, my mother worked as a primary school teacher and my father worked as a professional soldier, so he did not have to work as a farmer. However, my family has a small garden next to the river and every afternoon I don't have to go teach my mother who takes care of that garden. When looking at it, everyone must nod and praise that my mother is a hard-working and skillful person. The garden is divided somewhere from fruit trees to lush vegetable beds. What I enjoy is every afternoon going to the garden with my mother to pick vegetables, taking care of the plants, pulling weeds, and watering the vegetables. At that time, my mother taught me little by little. Even though at first my limbs were restless and I ruined the vegetables, she did not scold me and patiently taught me. For me, learning about such tasks is very interesting, it not only increases my knowledge but also allows me to do something, no matter how small, to help my mother. At home, when I was in second grade, my mother taught me simple tasks in the kitchen. Mom said that a girl must be responsible and know how to cook well. And I see that my mother is truly a capable woman, both working outside the home and taking good care of the family when she comes home and managing the housework. That is also the ideal model that I always pursue. See more: Describe a beautiful moonlit night Not only towards my father and children, but also towards my grandparents, my mother treats them very fairly and takes very good care of them. Whenever the weather changes, my mother is always the first to visit my grandparents and bring them some nutritious medicine. When my grandparents were sick, my mother took care of them very carefully, taking care of everything from medicine, daily activities to meals. That's why my mother is very loved by my grandparents and neighbors. Everyone says that my mother is a good wife and daughter-in-law is an example for everyone to learn from. I love and always listen and absorb what my mother teaches. For me, my mother is not only the person who gave birth and raised me, but also the idol in my heart, the type of person I always want and strive to become. I always promised myself that I would be obedient, study well and never let my mother feel sad because of me. Mai Du
Đề bài: Kể về một buổi biểu diễn nghệ thuật mà em được xem Ngày 20-11 vừa qua, trường em lại tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ mừng Ngày nhà giáo Việt Nam. Hôm ấy đúng 7h30 phút học sinh toàn trường đã có mặt đông đủ. Các cô giáo thì mặc áo dài truyền thống Việt Nam. Còn các bạn học sinh mặc bộ đồng phục trông thật dễ thương. Đầu tiên thầy Hiệu trưởng lên phát biểu khai mạc. Tiếp theo là những tiết mục văn nghệ đặc sắc: múa, hát, kể chuyện, đọc thơ và đàn vi-ô-lông. Tiết mục đàn vi-ô-lông của bạn Lân lớp em là hay nhất. Bạn chơi bài Mừng Giáng Sinh. Tiếng đàn nổi lên, lúc trầm lúc bổng cả trường em im lặng lắng nghe như bị thôi miên. Tiếng đàn vừa dứt những tràng vỗ tay vang lên. Có những anh lớp năm còn đứng dậy hô to: “Chơi nữa đi!Chơi nữa đi!” Em vui lắm, em mong nhà trường tổ chức nhiều buổi biểu diễn như thế này nữa để chúng em có cơ hội thể hiện tài năng nghệ thuật của mình Nguồn Edufly Xem thêm: Em hãy kể về tình cảm của bà em đối với em
Topic: Tell about an art performance you saw On November 20, my school held a cultural performance to celebrate Vietnamese Teachers' Day. That day, at exactly 7:30 a.m., all the students in the school were present. The teachers wear traditional Vietnamese ao dai. And the students wearing uniforms look so cute. First, the Principal gave the opening speech. Next are special musical performances: dancing, singing, storytelling, poetry reading and violin playing. My classmate Lan's violin performance is the best. You play Christmas Carols. The sound of the piano appeared, sometimes low and sometimes high, the whole school silently listened as if hypnotized. As soon as the music ended, applause rang out. Some fifth graders even stood up and shouted: "Play more! Play more!" I'm very happy, I hope the school organizes more performances like this so we can have the opportunity to show off our artistic talents. Source Edufly See more: Tell me about your grandmother's feelings for you
Đề bài: Em hãy viết bài văn Kể về một bà mẹ Việt Nam anh hùng mà em biết cho các bạn cùng lớp em nghe. Chiến tranh đã đi qua nhưng những nỗi đau và cả những vết thương thì nó không thể nào phai được nhất là đối với những người đã trực tiếp ra chiến trường đối trọi với quân giặc. Có thể nói những vết thương để lại đối với họ thời gian không thể nào xóa nhòa được. Bên cạnh nhà tôi cũng có một bà mẹ anh hùng. Bà có một người con trai đã hi sinh trong chiến trường miền nam ác liệt và nỗi đau ấy có lẽ cả cuộc đời bà cũng không thể nào quên được. Năm nay bà đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà còn khỏe lắm. Đôi mắt tinh nhanh ấy vẫn có thể nhìn được từng lỗ kim nhỏ, vẫn có thể khâu đan áo đan khăn. Bà vẫn còn lắm mỗi lần tôi sang nhà bà chơi chỉ nghe tiếng bước chân là bà đã biết là tôi rồi. Bà quý tôi lắm, chẳng thế mà mỗi lần sang, tôi đều được bà dành cho những quả táo quả cam tươi ngon nhất. Hàng xóm ai cũng thương bà, bà chỉ có một anh con trai duy nhất, ngày đất nước kháng chiến xóm làng thương bà bao bà đừng cho anh đi, nhưng vì tổ quốc vẫy gọi, bà vẫn khuyến khích anh lên đường kháng chiến và rồi ngày kháng chiến thắng lợi miền nam hoàn toàn được giải phóng thì cũng là lúc bà nghe tin anh không trở về. Bà đau khổ dằn vặt cô đơn và một tâm nguyện cuối cùng là nhận được hài cốt của anh. Nhưng chiến trường ác liệt đồng đội anh không thể tìm thấy hài cốt của anh. Những năm tháng sau đó bà không ngừng đi tìm kiềm hài cốt anh, và rồi trời cũng không phụ lòng người cuối cùng bà cũng tìm thấy anh, gánh nặng trong lòng vơi bớt đi phần nào. Hàng xóm ai cũng thương bà lắm thương bà thui thủi một mình không con cháu. Bọn trẻ con chúng tôi ai cũng yêu bà lắm. Cả xóm ai cũng quý bà lắm. bác lúc nào cũng nói năng nhẹ nhàng ôn hòa với mọi người chẳng thế mà bao nhiêu cuộc cãi vã lớn nhỏ chỉ cần có bà ra khuyên giải là đều giải quyết được hết thảy. Bà không giàu có gì nhưng bà luôn quan tâm chăm lo cho học tập của chúng tôi, đứa nào trong xóm mà được giấy khen cuối năm là bà lại có thưởng vì thế nên lũ trẻ chúng tôi ai nấy đều quý bà.Xem thêm: Cảm nhận về bài thơ Tây Tiến của nhà thơ Quang Dũng Mỗi khi đến những ngày thương binh hay ngày bà mẹ Việt Nam anh hùng nhà bà đông lắm người ra người nào nườm nượp, chính quyền địa phương đều đều quan tâm thăm hỏi động viên bà. Bà đã được trao bằng khen bà mẹ Việt Nam anh hùng Với riêng tôi bà không những là một người bà mà còn là một người mẹ nữa. bà luôn quan tâm chăm sóc động viên khuyến khích tôi học hành cho tốt. Những hôm rảnh rỗi tôi thường sang giúp bà nhặt rau giặt quần áo trò chuyện với bà cho bà nguôi nỗi cô đơn. Những lúc nhớ anh bà còn kể cho tôi những câu chuyện về anh, những bức thư anh đa gửi cho bà và tôi càng xúc động hơn khi biết anh chính là người tự nguyện ôm bom ba càng nhảy vào xe tăng địch. Tôi nghẹn ngào, những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi thương bà thương anh và tôi thầm nghĩ cái lòng dũng cảm gan dạ của anh phải chăng cũng là cái sự kiên cường mạnh mẽ trong con người bà. Chính những người con như bác mà chúng tôi đã có được hòa bình ngày hôm nay. Tôi thầm biết ơn anh biết ơn bà và hầm hứa sẽ cố gắng học giỏi để không phụ lòng anh và bà.
Topic: Write an essay about a heroic Vietnamese mother you know for your classmates. The war has passed, but the pain and wounds cannot fade, especially for those who directly went to the battlefield to confront the enemy. It can be said that the wounds left on them cannot be erased by time. Next to my house there is also a heroic mother. She had a son who died in the fierce southern battlefield and that pain she probably could not forget in her whole life. This year she is over seventy years old but she is still very healthy. Those sharp eyes can still see every tiny needle hole, can still sew knitting shirts and scarves. She still knows that every time I go to her house to visit, she knows it's me just by hearing her footsteps. She loves me very much, but every time she comes over, she gives me the freshest apples and oranges. All the neighbors loved her, she only had one son. During the country's resistance war, the villagers loved her and did not let him go, but because the country was calling, she still encouraged him to go to the resistance and fight. Then, on the day the resistance war won and the South was completely liberated, she heard that he did not return. She was miserable and lonely and her last wish was to receive his remains. But on the fierce battlefield, his comrades could not find his remains. In the years that followed, she constantly searched for his remains, and then God did not let anyone down, she finally found him, the burden in her heart eased somewhat. All the neighbors loved her very much and felt sorry for her for being alone without any children or grandchildren. All of us children love her very much. Everyone in the neighborhood loves her very much. She always spoke gently and peacefully to everyone, so no matter how big or small the arguments were, all she needed was her to advise and resolve them all. She is not rich, but she always cares about our studies. She gets a reward for every child in the neighborhood who receives a certificate of merit at the end of the year, so all of us children love her. See more: Feelings about the poem Tay Tien by poet Quang Dung Every time war invalids day or Vietnamese heroic mother's day comes, her house is crowded with people, the local government always pays attention to visit and encourage her. She was awarded the certificate of merit for Vietnamese heroic mother. To me, she is not only a grandmother but also a mother. She always took care of me, encouraged me to study well. On my free days, I often help my grandmother pick vegetables, wash clothes, and chat with her to ease her loneliness. When she missed him, she still told me stories about him, the letters he sent her, and I was even more moved when I learned that he was the one who volunteered to carry a triple bomb and jump into an enemy tank. I choked up, tears rolling down my cheeks. I loved her and loved him, and I thought to myself that his courage and bravery were also the strong resilience in her. It is because of children like you that we have peace today. I was secretly grateful that he was grateful to her and promised to try her best to study well so as not to disappoint him or her.
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể về một chuyến du lịch đáng nhớ của em. Trong kì nghỉ hè vừa qua, ba cho em đi chơi Đà Lạt một tuần. Đó là phần thưởng ba dành cho em vì em đã cố gắng học tập và đạt được danh hiệu Học sinh xuất sắc. Ba em chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyến đi này. Từ mấy hôm trước, ba đã mua vé ở Trung tâm du lịch Lửa Việt. Sáng thứ sáu, mẹ ra tận nơi xe đậu, tiễn hai cha con lên đường. Trên xe đã gần đủ người, anh lái xe nhấn còi báo hiệu cho du khách biết rằng sắp tới giờ xe chạy. Đúng 5 giờ 30 phút, xe rời bến. Thành phố lúc sớm mai thật quang đãng, mát mẻ. Trên đường, người và xe cộ còn thưa thớt. Ra khỏi thành phố, xe rẽ ra quốc lộ I và bắt đầu tăng tốc. Em ngồi ghế sát cửa sổ nên tha hồ ngắm phong cảnh hai bên đường. Chẳng mấy chốc, xe đã tới ngã ba đi Đà Lạt. Từ đây, quốc lộ 20 uốn mình chạy giữa một màu xanh bát ngát của những rừng cao su nối tiếp nhau. Phong cảnh mỗi lúc một khác. Chiếc xe lên dốc, xuống đèo liên tục. Có những đèo rất cao và dài hàng chục cây số. Anh lái xe bình tĩnh và khéo léo lái xe qua những chặng đường cheo leo, nguy hiểm, một bên là núi cao, một bên là vực sâu. Hành khách tỏ vẻ rất yên tâm, hoàn toàn trông cậy vào tay lái thành thạo của anh. Một số người ngả đầu vào thành ghế ngủ ngon lành. Ba giờ chiều, xe đã tới địa phận thành phố Đà Lạt, điểm du lịch nổi tiếng trong cả nước. Từ xa, em đã nhìn thấy những đồi thông nối tiếp nhau. Anh lái xe dừng lại cho du khách chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thác Pren. Nước từ trên cao xối xuống như một tấm rèm màu trắng khổng lồ. Tiếng thác đổ đều đều, triệu triệu bụi nước li ti óng ánh. Xem thêm: Thuyết minh về một thể loại văn học hoặc văn bảnCàng tiến vào gần thành phố, khung cảnh càng hấp dẫn hơn. Ồ! Quả là một cảnh tượng lạ lùng bày ra trước mắt như trong một câu chuyện thần tiên. Giữa rừng thông, thấp thoáng những ngôi nhà mái nhọn, lợp ngói đỏ tươi trông như những lâu đài huyền bí. Nửa giờ sau, xe đỗ trước cửa khách sạn Anh Đào. Khách sạn nhỏ nhưng xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi. Bữa ăn đầu tiên, cha con em được thưởng thức những món ăn cao nguyên thật ngon miệng. Đêm hôm ấy, em kéo chiếc chăn bông lên tận cổ và ngủ một giấc say sưa. Suốt mấy ngày ở đây, em được đi thăm rất nhiều cảnh đẹp của Đà Lạt như hồ Xuân Hương, thác Cam Ly, đồi Cù, Đồi thông hai mộ, thung lũng Tình Yêu, hồ Đa Thiện, thiền viện Trúc Lâm… Ba chụp cho em rất nhiều ảnh. Em thích nhất là kiểu cưỡi ngựa trên đỉnh đồi, dưới gốc thông cổ thụ. Tới công viên thành phố, em vui sướng vịn vai chú gấu đen khổng lồ nhồi bông ngay gần cổng để ba chụp ảnh. Em say mê ngắm chim, ngắm thú, ngắm hoa quên cả thời gian. Rồi ba đưa em đi chợ Đà Lạt. Em sững sờ trước sự phong phú, tươi đẹp của các loài hoa xứ lạnh: hồng nhung, hồng vàng, lay-ơn, thược dược, cẩm chướng, phong lan, địa lan… và bao nhiêu loại cúc khác nhau. Trái cây cũng thật hấp dẫn: mận, đào, dâu tây, cam, bơ, nho, táo… thứ gì cũng ngon, cũng rẻ. Ba em mua mấy hộp mứt dâu và một túi xách đầy những trái bơ sắp chín. Chắc là mẹ và bé Hồng rất thích. Một tuần tham quan trôi qua vùn vụt. Đã tới lúc tạm biệt Đà Lạt, trở về với mái ấm gia đình. Lúc xe rời bến, em thò đầu ra cửa sổ, lưu luyến vẫy chào những rừng thông, ngọn núi, con đường, những thung lũng mờ sương, những mái nhà xinh xắn và những vườn hoa rực rỡ… Tạm biệt nhé, Đà Lạt! Hẹn ngày này sang năm, em sẽ quay trở lại! Chuyến đi thú vị đã mở mang tầm hiểu biết của em về đất nước, con người. Đất nước mình đâu đâu cũng đẹp như tranh và con người thật nhân hậu, hiếu khách! Xem thêm: Em hãy viết đơn xin tham gia sinh hoạt câu lạc bộ thiếu nhi tại phường, xã theo mẫu đã có
Topic: Write an essay about your memorable trip. During the last summer vacation, my dad let me go to Da Lat for a week. That is the third reward for me because I tried my best to study and achieved the title of Excellent Student. My father and I prepared very well for this trip. A few days ago, Dad bought a ticket at Lua Viet Tourist Center. Friday morning, my mother went to where the car was parked and sent father and son on their way. There were almost enough people on the bus. The driver rang the horn to signal to tourists that it was almost time for the bus to depart. At exactly 5:30 a.m., the bus left the station. The city in the early morning is so clear and cool. On the road, people and vehicles are sparse. Leaving the city, the car turned onto Highway I and began to accelerate. I sat in a seat close to the window so I could enjoy the scenery on both sides of the road. Soon, the car reached the junction to Da Lat. From here, Highway 20 curves through the vast green of successive rubber forests. The scenery is different every time. The car went uphill and downhill continuously. There are passes that are very high and dozens of kilometers long. He drove calmly and skillfully through dangerous and dangerous roads, with high mountains on one side and deep abysses on the other. Passengers seemed very reassured, completely relying on his expert driving. Some people rest their heads on the back of the chair and sleep soundly. At three o'clock in the afternoon, the car arrived in Da Lat city, a famous tourist destination in the country. From afar, I saw successive pine hills. The driver stopped to let tourists admire the beauty of Pren waterfall. Water poured down from above like a giant white curtain. The sound of the waterfall falls steadily, millions of tiny sparkling water sprays. See more: Explanation of a genre of literature or text The closer you get to the city, the more attractive the scene becomes. OH! It was truly a strange scene unfolding before our eyes like something out of a fairy tale. In the middle of the pine forest, there are houses with pointed roofs and bright red tiles that look like mysterious castles. Half an hour later, the car parked in front of Anh Dao hotel. The hotel is small but beautiful and fully equipped. For the first meal, my father and I enjoyed delicious highland dishes. That night, I pulled the cotton blanket up to my neck and slept soundly. During the few days here, I visited many beautiful sights of Da Lat such as Xuan Huong Lake, Cam Ly Waterfall, Cu Hill, Two Tomb Pine Hill, Love Valley, Da Thien Lake, Truc Lam Zen Monastery... Three photos give me lots of photos. My favorite thing is horseback riding on the top of the hill, under the ancient pine tree. Arriving at the city park, I happily held the shoulder of a giant stuffed black bear right near the gate so my dad could take pictures. I was so passionate about watching birds, animals, and flowers that I forgot all about time. Then my dad took me to Da Lat market. I was stunned by the richness and beauty of cold-country flowers: velvet roses, yellow roses, gladiolus, dahlias, carnations, orchids, cymbidiums... and many different types of daisies. Fruits are also very attractive: plums, peaches, strawberries, oranges, avocados, grapes, apples... everything is delicious and cheap. My dad bought a few boxes of strawberry jam and a bag full of avocados that were about to ripen. Mom and baby Hong probably really like it. A week of sightseeing passed quickly. It's time to say goodbye to Da Lat and return to the family home. As the bus left the station, I stuck my head out the window, nostalgically waving to the pine forests, mountains, roads, misty valleys, lovely roofs and colorful flower gardens... Goodbye, Da Lat ! See you next year, I'll be back! The interesting trip expanded my understanding of the country and its people. Our country is picturesque everywhere and the people are so kind and hospitable! See more: Please write an application to participate in children's club activities in your ward or commune according to the available form
Kể về một chuyến thăm quê Gợi ý Tuổi thơ của tôi gắn liền với thành phố sầm uất, với những khu nhà cao tầng và những con đường nườm nượp người qua lại. Vì thế, mỗi lần nghỉ hè được về quê với tôi thật hạnh phúc. Năm ngoái, tôi được học sinh giỏi nên bố mẹ cho về quê chơi một tháng với ông bà. Đường về quê xa lắc, xa lơ. Tôi nhớ mãi câu nói ấy của Dế Mèn khi trở về nhà thăm mẹ và các anh. Mèn đã không quản ngại khó khăn mà thấy vui khi được trở về với quê hương của mình. Tôi lúc này cũng hăng hái như chàng Mèn vậy. Dù đi xa nhưng tôi cũng không thấy mệt, chỉ thấy háo hức mà thôi. Về quê, tôi được sống trong một không gian trong lành, sảng khoái, khác hẳn nơi phố phường chật hẹp. Tôi về thăm, ông bà vui lắm. ông bà rất thương tôi, đứa cháu nhỏ xa xôi không thường xuyên chăm sóc. Vì thế, tôi được ông bà rất cưng chiều. Ở quê không chỉ có ông bà tôi mà còn rất nhiều các chú, các cô của tôi nữa. Vừa về nhà, mấy đứa em họ tôi chạy sang kéo đi chơi. Đến đâu chúng nó cũng nhanh nhảu giới thiệu tôi là con gái bác ở ngoài Hà Nội làm tôi ngượng lắm. Tôi đến nhà các chú, các cô chào mọi người, ai cũng khen tôi lớn hơn trước và xinh xắn hơn. Những người dân quê thật thà lắm, sống giản dị và rất chân thành.Xem thêm: Em hãy hóa thân vào 1 trong 4 nhân vật Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng kể lại câu chuyện Chân, tay, tai, mắt, miệng. Em rút ra bài học gì từ câu chuyện đó Những ngày ở quê, ngày nào tôi cũng được các em lập cho một kế hoạch hấp dẫn. Sáng sáng, tôi cùng các em đi cất vó tôm. Những con tôm trong chiếc giỏ nhảy lách tách. Buổi trưa trốn ngủ, chúng tôi vào vườn chơi, chơi ô ăn quan, chơi chuyền hay trốn tìm… Chiều đến, tôi cùng các em ra bờ đê lộng gió. Chiều, gió thối mát rượi. Mấy chú trâu, chú bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cảnh vật thanh bình biết bao. Chúng tôi cùng tổ chức thi thả diều. Những con diều nhiều màu sắc bay liệng trên không trung, chao đi chao lại thật thích. Tôi ước mình như con diều kia để có thể bay về quê nhà bất cứ lúc nào. Bên cạnh, diều của các bạn cũng bay cao không kém. Các bạn ấy còn hướng dẫn tôi cách làm diều nữa. Tuy đơn giản thôi nhưng rất cần kiên trì, chịu khó. Tôi nhớ nhất là những hôm mưa được nghịch nước. Hôm đó, có cơn mưa rào rất to, kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ. Bọn trẻ con trong xóm thấy mưa chạy ra lội bì bõm. Tôi ở trong nhà nhìn mưa, thấy như một tấm màn trắng giăng khắp không gian. Tạnh mưa, chúng tôi chạy ngay ra đồng bắt tôm, bắt tép. Nhưng muốn sang bên đồng phải đi qua cây cầu nhỏ. Tôi vốn không quen nên sợ chẳng dám bước qua. Bạn bè cổ vũ mãi, tôi liều lĩnh bước đi. Bỗng “ùm”, tôi sảy chân ngã nhào xuống con kênh phía dưới. Bọn trẻ kéo tôi lên. Chúng nó cười ầm ĩ. Mặc cho áo quần ướt, tôi cùng chúng rong ruổi khắp cánh đồng. Đâu đâu cũng xúc được tôm tép. Cảm giác lần đầu bắt được những con cá, con cua nhỏ xíu tôi rất vui sướng, như chính mình là người lao động thực thụ. Bỗng “oạch”, tôi lại bị ngã. Do đường đất trơn quá mà tôi lại bị té. Lũ trẻ con lại khúc khích cười. Chúng nói rằng, đây mới chính là con ếch to nhất của buổi đi “săn” này. Còn tôi, quần áo lấm lem, ngượng chín mặt…Xem thêm: Do một lỗi lầm nào đó mà em bị phạt biến thành con cá vàng trong 3 ngày. Trong 3 ngày đó em đã gặp những điều thú vị và nguy hiểm. Tại sao em mong trở lại thành ngườiMột tháng hè trôi qua thật nhanh chóng. Đã đến lúc tôi phải trở về thành phố, lại học thêm văn toán và âm nhạc… Bố mẹ về đón mà tự dưng tôi không muốn đi nữa, thấy nuối tiếc một cái gì, như khi phải xa một thứ mình yêu quí… Các cô, các chú tôi gửi cho bao nhiêu là quà. Các em tôi đứa nào cũng nắm tay giữ lại, những bạn hàng xóm cũng sang chia tay. Chúng còn tặng tôi rất nhiều quà nữa. Những món quà ấy tôi vẫn giữ đến tận bây giờ. “Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày….”. Những câu thơ thân thường ấy mỗi lần vang lên tôi lại thấy nhớ ông bà, nhớ lần về quê với bao kỉ niệm. Và lúc đó, tôi ưóc mình là một cánh diều để bay ngay về với quê hương. Vanmau.edu.vn
Tell about a visit to your hometown Suggest My childhood was associated with the bustling city, with high-rise buildings and streets crowded with passersby. Therefore, every summer vacation when I return to my hometown I feel very happy. Last year, I was a good student, so my parents let me go home to spend a month with my grandparents. The road back home is long and far away. I always remember those words from Cricket when I returned home to visit my mother and brothers. Men was not afraid of difficulties and felt happy to return to his homeland. I'm as enthusiastic as Men right now. Even though I traveled far, I didn't feel tired, I just felt excited. Back home, I live in a fresh, refreshing space, different from the narrow streets. When I came back to visit, my grandparents were very happy. My grandparents love me very much, their distant little grandchild who they don't often take care of. Therefore, I was very pampered by my grandparents. In my hometown, there are not only my grandparents but also many of my uncles and aunts. As soon as I got home, my cousins ​​ran over and took me out to play. Wherever I went, they quickly introduced me as their daughter from Hanoi, which made me very embarrassed. I went to my uncle's house, my aunts greeted everyone, everyone complimented me on being older and prettier than before. The countryside people are very honest, live simply and are very sincere. See more: Let's transform into one of the four characters Foot, Hand, Ear, Eye, Mouth to tell the story of Foot, hand, ear, eye, mouth. What lesson do you learn from that story? During my days in the countryside, every day I was given an attractive plan by the children. Every morning, my children and I go to collect shrimp. The shrimp in the basket jumped and clicked. At noon, when we escaped sleep, we went to the garden to play, play with umbrellas, play volleyball or hide and seek... In the afternoon, the children and I went to the windy dike. In the afternoon, the wind is cool. A few buffaloes and cows roam around grazing. What a peaceful scene. We organized a kite flying competition together. Colorful kites fly in the air, fluttering back and forth, which is really fun. I wish I was like that kite so I could fly back home at any time. Besides, your kite also flies equally high. They also taught me how to make kites. Although it's simple, it requires a lot of patience and hard work. I miss the rainy days when I played in the water the most. That day, there was a very heavy shower that lasted for several hours. The children in the neighborhood saw the rain and ran out to wade. I stayed indoors and looked at the rain, it felt like a white curtain spread across the space. When the rain stopped, we immediately ran to the fields to catch shrimp and prawns. But if you want to go to the field, you have to cross a small bridge. I'm not used to it so I'm afraid I don't dare pass by. My friends cheered me on, I boldly walked away. Suddenly, "bang", I tripped and fell into the canal below. The children pulled me up. They laughed loudly. Even though my clothes were wet, I roamed the fields with them. You can scoop up shrimp everywhere. The feeling of catching tiny fish and crabs for the first time made me so happy, like I was a real worker. Suddenly, "ouch", I fell again. Because the dirt road was so slippery, I fell again. The children giggled again. They said that this was the biggest frog of this "hunting" session. As for me, my clothes were dirty and I was embarrassed... See more: Due to some mistake, I was punished and turned into a goldfish for 3 days. During those 3 days I encountered interesting and dangerous things. Why do I want to become human again? One month of summer passed so quickly. It's time for me to return to the city, study math and music again... My parents came home to pick me up but suddenly I didn't want to go anymore, I felt regretful about something, like when I have to leave something I love... My aunts and uncles sent me so many gifts. My brothers and sisters all held hands, and the neighbors also came to say goodbye. They also gave me many gifts. I still keep those gifts to this day. "Homeland is a bunch of sweet star fruit, let me climb to pick it every day...". Every time these familiar verses are heard, I miss my grandparents and the time I returned home with so many memories. And at that moment, I wished I was a kite and could fly right back to my homeland. Vanmau.edu.vn
Kể về một chuyến về thăm quê nội hoặc quê ngoại Hướng dẫn Đêm nay, trăng thượng tuần vừa treo trên đỉnh núi Ba Vì, thì mẹ và chị em tôi cũng vừa tới nhà ông bà ngoại, tại làng Bơn Đống, một làng văn hoá của 84 gia đình người dân tộc Mường ở Ba Vì, Sơn Tây, nay thuộc Hà Nội. Ông bà tôi năm nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng vẫn còn khoẻmạnh. Ông bà có sáu người con, gồm bốn trai, hai gái. Mẹ tôi là con út của ông bà, lấy chồng người dân tộc Kinh ở miền xuôi. Hiện nay, ông bà ngoại tôi ở với bác Công, con trai thứ ba của ông bà. Sau trận bão năm 1981 ngôi nhà sàn của ôngbà ngoại tôi bị tàn phá tan hoang, phải xây dụng lại thành ngôi nhà năm gian cấp bốn, nép mình bên sườn đồi dưới chân núi Ba Vì. Làng Bơn Đông trải dài, trải rộng trên một vùng đồi bao la, cây cối tốt tươi, um tùm. Con suối Bơn nước trong xanh, in rõ hình đá cuội vàng thầm; về mùa mưa lũ,nước ào ào, cuồn cuộn suốt đêm ngày. Qua cầu gỗ bắc ngang suối Bơn là đi vào ngõ, vào sân, vào nhà ông bà ngoại. Sân rộng lát xi măng phẳng lì, nền nhà lát gạch hoa sạch bóng. Lần thứ ba, tôi mới đến chơi nhà ông bà, nhà bác Công. Cảnh vật ởđây làm tôi ngạc nhiên quá. Ở miền xuôi, mẹ tôi là giáo viên Tiểu học, bố tôi là bác sĩ quân y, nhưng nhà cửa vật dụng quá đơn sơ. Còn nhà ông bà, nhà bác thậtgiàu có, sang trọng. Xem thêm: Trong vai thày Mạnh Tử kể lại chuyện “Mẹ hiền dạy con”Mé sân là ao cá rộng trên 400 mét vuông thả cá mè, cá trắm. Bờ ao trồng hơn mười cây ổi. Ổi để bán, để ăn, để nuôi cá. Phía xa là khu nuôi gia súc, gia cầm. Có chuồng nuôi lợn nái, lợn thịt. Có chuồng nuôi trâu bò. Có chuồng nuôi gà, nuôi ngan. Ba con trâu đen, năm con bò, hai con bê, một cặp bò sữa Hà Lan. Trên chạc cây hồng trước sân, bác Công đặt hai chuồng bồ câu, chuồng nào cũng có ba tầng, gồm 12 ô, trông xa như một buyn-đinh trên tranh vẽ. Giường tủ trongnhà đều bằng gỗ quý. Cũng tì vi, tủ lạnh, xe máy (loại xịn) như nhiều gia đinh giàu có ở quê tôi. Ôngbà vẫn tham gia trồng trọt, chăn nuôi cùng con cháu. Vợ chồng bác Công thức khuya dậy sớm, chân lấm tay bùn quanh năm, thế mà một tháng hai lần có bồ câu hầm hạt sen bồi dưỡng. Mỗi năm tiền bán sữa tươi, tiền thu nhập kinh tế VAC lên tới 50 triệu. Mẹ tôi nói: “Bác Công là dân càytriệu phú đó”. Tuy sách vở còn sơ sài,nhưng góc học tập của anh Thuận – lớp 9, chị Hoà- lớp 6 rất ngăn nắp. Vừa đi học vừa tham gia lao động với bố mẹ, anh Thuận, chị Hoà đều là học sinh tiên tiến. Bố mẹ tôi đã tặng hai cháu quần áo đẹp và cặp sách đẹp. Mấy ngày hôm sau, anh Thuận, chị Hoà đã đưa "hai vị khách dân tộc Kinh" đi xem phong cảnh Bơn Đống, đến chơi gia đình một số bạn bè của anh Thuận, chị Hoà. Gia đình nào cũng khang trang, thoáng mát. Anh em tôi được đón tiếp vồn vã, thân tình. Thứnhất là được lội suối, leo núi lần theo nẻo đường Sơn Tinh rước Mị Nương lên lầu son…, xem cá trắm, cá mè, giỡn trăng và đớp ổi chín rụng trên mặt ao. Được đi tắm suối. Được theo bà đi chợ. Được đi hái hoa rừng… Năm ngày trôi nhanh quá. Chị em tôi lại theo mẹ về xuôi. Ông bà, bác Công cứ muốn giữ hai cháu ở lại chơi…, nhưng mẹ hứa: “Sang năm, vợ chồng con và hai cháu sẽ lên ở chơi dài dài…” Một chuyến về quê ngoại đầy ắp kỉ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi. Nguồn: Những Bài Văn HayXem thêm: Em đang đi trên đường thì gặp một vụ ẩu đả nghiêm trọng. Em là nhân chứng duy nhất của vụ ẩu đả đó. Hãy viết bản tường trình giúp công an xã (phường) điều tra sự việc
Tell about a trip to visit your paternal or maternal hometown Instruct Tonight, the first moon has just hung on the top of Ba Vi mountain, my mother and sisters have just arrived at my grandparents' house, in Bon Dong village, a cultural village of 84 Muong ethnic families in Ba Vi, Son La. West, now belongs to Hanoi. My grandparents are over 80 years old this year, but are still healthy. They have six children, including four boys and two girls. My mother is the youngest child of my grandparents, married to a man from the Kinh ethnic group in the lowlands. Currently, my grandparents live with Uncle Cong, their third son. After the storm in 1981, my grandparents' stilt house was destroyed and had to be rebuilt into a four-level, five-room house, nestled on the hillside at the foot of Ba Vi Mountain. Bon Dong village is long and spread out over a vast hill area with lush and luxuriant trees. The Bon stream has clear blue water, clearly imprinted with golden pebbles; During the rainy season, the water rushes and billows all day and night. Cross the wooden bridge across the Bon stream to enter the alley, the yard, and the grandparents' house. The large yard is paved with flat cement, the floor is tiled with clean marble tiles. The third time, I went to visit my grandparents' house, Uncle Cong's house. The scenery here surprised me so much. In the lowlands, my mother is a primary school teacher, my father is a military doctor, but the house and equipment are too simple. As for my grandparents and uncle's houses, they are very rich and luxurious. See more: Playing the role of Master Mencius retelling the story "A gentle mother teaches her children" On the edge of the yard is a fish pond of over 400 square meters stocked with silver carp and carp. The pond's edge is planted with more than ten guava trees. Guava for sale, for eating, for raising fish. In the distance is a cattle and poultry raising area. There are barns for sows and pigs. There are cattle barns. There are chicken coops and geese farms. Three black buffalos, five cows, two calves, a pair of Dutch dairy cows. On the fork of the persimmon tree in front of the yard, Mr. Cong placed two pigeon coops, each coop has three floors, with 12 cells, looking from a distance like a buyn-nail on a painting. The beds and cabinets in the house are all made of precious wood. They also have computers, refrigerators, and motorbikes (genuine ones) like many rich families in my hometown. Grandparents still participate in farming and raising livestock with their children and grandchildren. Mr. Cong and his wife stayed up late and got up early, their feet were covered in mud all year round, yet twice a month they had pigeons stewed with lotus seeds for nourishment. Each year, sales of fresh milk and VAC economic income amount to 50 million. My mother said: "Uncle Cong is a millionaire farmer." Although the books are still sketchy, the study corners of Mr. Thuan - grade 9, and Ms. Hoa - grade 6 are very tidy. While going to school and working with their parents, Mr. Thuan and Ms. Hoa are both advanced students. My parents gave my two children beautiful clothes and beautiful school bags. A few days later, Mr. Thuan and Ms. Hoa took "two Kinh guests" to see the landscape of Bon Dong, and to visit the families of some of Mr. Thuan and Ms. Hoa's friends. Every family is spacious and airy. My brothers and I were welcomed warmly and cordially. The first thing is to wade in streams, climb mountains along the Son Tinh path to pick Mi Nuong up to the lipstick floor..., watch carp, silver carp, play with the moon and catch ripe guavas falling on the surface of the pond. Going to bathe in the stream. Let's follow her to the market. Going to pick wild flowers... Five days passed so quickly. My sisters and I followed our mother back home. My grandparents and Uncle Cong wanted to keep me and my children here to play..., but my mother promised: "Next year, you and your wife and you two will come to stay for a long time..." A trip back to my grandmother's hometown was full of beautiful memories that I will always remember. Source: Good Essays See more: I was walking on the street when I encountered a serious fight. I was the only witness of that fight. Please write a report to help the commune (ward) police investigate the incident
Kể về một chuyện làm em ân hận Gợi ý Ngồi trong căn nhà ấm cúng và nhìn những cơn mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi bồi hồi xúc động nhớ lại một kỷ niệm buồn của tuổi ấu thơ mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Đó là một hôm trời oi bức, Lan đứng trước cổng chờ tôicùng đi học. Lan gọi rối rít: "Trang ơi! Nhanh lên muộn học rồi". Tôi cuống quýt mặc quần áo và vội vàng chạy ra cửa. Bà gọi tôi lại và bảo: – Cháu đem quần áo mưa đi, hôm nay trời oi dễ mưa lắm đấy! Tôi đang vội nên vừa nghe thấy bà nói, tôi gắt lên: – Bà đem cất quần áo mưa đi! Trời như thế này làm sao mà mưa được? Cháu mang nhiều sách lại cầm thêm áo mưa thì nặng lắm. Nói xong, tôi nắm tay Lan cùng chạy đến trường. May sao cho chúng tôi, khi chúng tôi vừa vào lớp thì bác bảo vệ đánh trống truy bài. Bốn tiết học trôi qua nhanh chóng. Nhưng đến tiết thứ năm, tôi nhìn ra bầu trời: mây đen ùn ùn kéo đến, mỗi lúc một nhiều, gió bắt đầu thổi, sấm chớp liên hồi, báo hiệu một cơn mưa to sắp đến. Tôi hoảng sợ vì mình không mang áo mưa nên sẽ không về được, đến bây giờ tôi mới hiểu những lời bà nói ban trưa. Tôi thật sự ăn năn khi nghĩ về những lời gắt của tôi với bà. Hết tiết năm, tất cả các bạn học sinh đã về hết, bạn thì mang áo mưa, bạn thì có người đến đón. Thế là trong trường, chỉ còn lại mình tôi đứng lủi thủi dưới mái hiên. Bỗng tôi nhìn ra cổng trường thì thấy bóng ai trông quen quá, và tôi reo lên "Bà ơì! Cháu ở đây mà!”. Bà trông thấy tôi liền tất tưởi đi vào mặc quần áo mưa cho tôi. Vì bà chỉ mang một bộ áo mưa nên bà nhường cho tôi mặc còn bà thì chỉ đội một chiếc nón cũ. Khi đi đường, lúc nào tôi cũng muốn xin lỗi bà nhưng không hiểu sao, môi tôi cứ mím chặt không nói lên lời.Xem thêm: Hãy kể diễn cảm truyện Cây Bút Thần bằng lời kể của em và nêu cảm nhận về câu chuyện đó.Về đến nhà quần áo bà ướt sũng, sau đó bà bị cảm rất nặng. Bác sĩ bảo với bố mẹ tôi rằng bà đã già, sức khỏe yếu mà lại bị cảm nặng nên sức khỏe đã hao hụt đi rất nhiều. Quả nhiên, sau trận ốm ấy, bà không thể đi lại bình thường được nữa mà phải nằm một chỗ trên giường. Nhìn bà yếu đuối, mệt nhọc, tôi khóc nhiều lắm. Tôi lự trách mình đã khiến bà đến nông nỗi ấy. Nếu tôi có điều ước nào thì tôi chỉ muốn ước bà được khỏe mạnh như xưa để được cùng bà làm vườn, cùng bà đọc truyện… Những ngày xưa sao vui biết mấy! Bây giờ bà nằm đó, và tôi chỉ còn biết chăm sóc bà thật chu đáo, học tập thật tốt để không phụ tấm lòng bao la của bà dành cho tôi. Vanmau.edu.vn
Tell me about something that makes you regret Suggest Sitting in a cozy house and looking at the rain falling outside the window, I emotionally recalled a sad memory of my childhood that I will probably never forget for the rest of my life. It was a hot day, Lan stood at the gate waiting for me to go to school together. Lan called out loudly: "Trang! Hurry up, you're late for school." I hurriedly got dressed and quickly ran out the door. She called me back and said: – Bring rain clothes, it's very hot and rainy today! I was in a hurry, so as soon as I heard her speak, I shouted: – Put away your rain clothes! How can it rain in weather like this? I brought a lot of books and a raincoat, it was very heavy. After speaking, I held Lan's hand and ran to school. Luckily for us, as soon as we entered the classroom, the security guard beat the drum to retrieve the lesson. Four classes passed quickly. But in the fifth period, I looked out at the sky: dark clouds were coming, more and more, the wind began to blow, thunder and lightning continued, signaling that a heavy rain was coming. I was scared because I didn't bring a raincoat so I wouldn't be able to go home. Only now did I understand what she said at noon. I truly repent when I think about my harsh words to her. At the end of fifth period, all the students had gone home, some brought raincoats, some people came to pick them up. So in the school, I was the only one left standing under the porch. Suddenly I looked out the school gate and saw someone who looked very familiar, and I shouted, "Grandma! I'm here!". She saw me and immediately rushed in to put on my raincoat. Because she only brought one. I had a raincoat so she let me wear it and she only wore an old hat. When walking, I always wanted to apologize to her but for some reason, my lips kept pursed and I couldn't say a word. See more: Please Tell the story of The Magic Pen expressively in your own words and give your feelings about that story. When she got home, her clothes were soaked, then she had a very bad cold. The doctor told my parents that she was old. Her health was weak and she had a severe cold, so her health was greatly depleted. After that illness, she could no longer walk normally and had to lie in bed. She looked weak and tired , I cried a lot. I blamed myself for causing her to do that. If I have any wish, I just want to wish her to be as healthy as before so that I can garden with her, read stories with her... Those old days were so fun! Now she lies there, and I can only take good care of her and study well so as not to disappoint her great heart for me. Vanmau.edu.vn
Kể về một chuyện vui sinh hoạt Hướng dẫn Mở bài: Tuổi thơ là một miền kí ức có nước mắt lẫn nụ cười. Ở cái tuổi còn nhiều suy nghĩ bồng bột nhưng lại muốn khẳng định mình tôi đã làm nhiều trò mà đến bây giờ nghĩ lại thật buồn cười cho chính mình. Câu chuyện khiến tôi cảm thấy vui nhất, đáng yêu nhất là chuyện chuồn chuồn cắn rốn khi tôi là cô bé lớp 2. Thân bài: Ngày bé, tôi sống cùng bà ở một vùng nông thôn. Mặc dù nơi đó rất giản dị, nghèo khó nhưng lại rất vui. Tôi rất thích chơi đùa cùng các bạn chung xóm, chúng tôi chơi thả diều, bắt cào cào, cất nhà chòi…Trò chơi nào cũng hấp dẫn đối với một đứa trẻ từ thành thị như tôi. Duy chỉ có trò bơi sông bắt cá là tôi không tham gia được vì tôi không biết bơi. Mỗi lần các bạn rũ là tôi từ chối bằng nhiều cách, nào là bệnh cảm, nào lạ vừa tắm xong…chẳng bao giờ tôi dám nói sự thật mình không biết bơi và rất sợ nước vì sợ lũ bạn cười nhạo. Nhưng lần đó thằng Béo, đứa hay trêu chọc và cao lớn nhất trong nhóm phán rằng: Nhỏ Trang không biết bơi tụi mày ơi. Tôi ức lắm không biết nói gì như kẻ vừa bị bắt quả tang. Tôi chối bay biến rằng mình biết bơi từ năm lớp 1. Tụi thằng Béo không tin và thách tôi bơi qua sông để chứng minh. Tôi không còn cách nào khác là hẹn với tụi nó mai tôi sẽ bơi. Về nhà tôi hối hận vì những lời mình đã hứa, rồi mai tôi phải làm sao, trong thời gian một ngày ai lại học bơi được. Tôi chợt nhớ đến lời ông tôi nói ngày xưa “bắt chuồn chuồn cắn rốn cho mau biết bơi”. Tôi tin ngay vì chưa bao giờ ông nói dối tôi điều gì, tôi đâu biết rằng đó chỉ là lời nói đùa của mọi người dành cho bọn trẻ nhút nhát. Trưa hôm sau tôi có mặt tại bờ sông trước khi đám bạn đến. Tôi bắt chú chuồn chuồn ngô cắn một cái rất đau vào rốn và nghĩ mình sẽ bơi được thôi. TRước sự chứng kiến của thằng Béo và đám bạn, tôi hít một hơi dài và lấy đà y như một vận động viên thể thao dưới nước tôi xem trên Tivi. Đùng! Tôi rơi tự do xuống nước như một trái dừa rụng. Các bạn cũng biết điều gì xảy ra rồi. Chẳng có ai lại biết bơi chỉ nhờ chuồn chuồn cắn rốn. Tôi chìm đúng như cách trái dừa chìm nghỉm trong khi chưa bơi được mét nào. Tôi chới vưới kêu cứu và uống mấy ngụm nước sông. Đám bạn lúc đó cứ nghĩ tôi chơi trò trốn tìm lặn dưới nước nên đứng trên bờ vỗ tay cổ vũ. Cho đến khi thằng Béo la lên “Con Trang nó không biết bơi”, hai đứa lớn và thằng Béo nhảy xuống lôi tôi lên bờ. Cả nhóm hoảng hốt không dám cười cho đến khi tôi ngồi dậy tỉnh táo và khóc thì mấy đứa bạn tôi bụm miệng cười. Thằng Béo nói với tôiXem thêm: Hãy tưởng tượng em được gặp người chiến sĩ lái xe trong bài thơ Bài thơ về tiểu đội xe không kính của tác giả Phạm Tiến Duật, kể lại cuộc gặp gỡ đó Trang không biết bơi ai biểu xuống bơi làm gì, lỡ chết hụt thì sao? Tôi xấu hổ: Tại tôi sợ mấy bạn chọc chứ tôi đâu muốn nói dối. Tụi này có chọc Trang đâu, thôi để mình dạy Trang bơi, vài ngày là bơi được hà. Thằng Gòm nói quả quyết. Bọn chúng tôi vui vẻ ra về như không có chuyện gì xảy ra. Sắp đến nhà tôi hỏi nhỏ thằng Béo: “Có thật là chuồn chuồn cắn rốn biết bơi không vậy?”. Lúc này thật Béo đứng ngớ người một lúc rồi cười hả hê. Nó bò lăn dưới đất khoái chí nhìn tôi “Haha, thì ra Trang bắt chuồn chuồn cắn rốn”. Tôi vừa xấu hổ vừa tự cười cho sự khờ khạo của mình. Thằng Béo giải thích chuyện người lớn hay bảo với trẻ con chuồn chuồn cắn rốn biết bơi là để khích lệ tinh thần cho mấy đứa nhút nhát tự tin lên. Kết bài: Sau lần suýt chết đuối ấy tôi quyết tâm học bơi từ các bạn và chẳng bao lâu biết bơi giỏi. Mỗi lần nhìn thấy chú chuồn chuồn đậu cành cây là tôi lại nhớ về kỉ niệm của mình. Đôi khi sự ngốc nghếch của tuổi thơ lại là kí ức đẹp suốt cuộc đời mình.
Tell about a fun life story Instruct Opening: Childhood is a region of memories filled with tears and smiles. At an age where I still had many impulsive thoughts but wanted to assert myself, I did many things that, when I think about it now, are funny to myself. The story that made me feel the happiest and loveliest was the story of a dragonfly biting my navel when I was a 2nd grade girl. Body of the article: When I was a child, I lived with my grandmother in a rural area. Even though that place was very simple and poor, it was very happy. I really like playing with my friends in the neighborhood. We fly kites, catch locusts, build huts... Every game is attractive to a kid from the city like me. Only swimming in the river to catch fish I couldn't participate because I didn't know how to swim. Every time my friends tried to seduce me, I refused in many ways, whether it was because I had a cold or because I just had a bath... I never dared to tell the truth that I didn't know how to swim and was very afraid of water because I was afraid my friends would laugh at me. But that time Fat Boy, the teasing and tallest guy in the group, said: Little Trang doesn't know how to swim, guys. I was so upset that I didn't know what to say like someone who had just been caught in the act. I denied that I knew how to swim since first grade. The Fat guys didn't believe me and challenged me to swim across the river to prove it. I had no choice but to promise them I would swim tomorrow. When I got home, I regretted what I had promised. What should I do tomorrow? Who can learn to swim in one day? I suddenly remembered what my grandfather said in the past: "Catching dragonflies to bite your navel so you can quickly learn to swim". I believed it immediately because he had never lied to me. Little did I know that it was just a joke for shy children. The next afternoon I was at the river bank before my friends arrived. I gave the dragonfly a painful bite on my navel and thought I would be able to swim. In the presence of Beo and his friends, I took a deep breath and gained momentum like a water sports athlete I watched on TV. Bang! I fell freely into the water like a falling coconut. You also know what happened. No one knows how to swim just because a dragonfly bit their navel. I sank the same way a coconut sinks without having swum a single meter. I stumbled and called for help and drank a few sips of river water. My friends at that time thought I was playing hide and seek underwater, so they stood on the shore and applauded. Until Fat Boy shouted, "Trang can't swim," the two older kids and Fat Boy jumped down and pulled me ashore. The whole group was so scared that they didn't dare laugh until I sat up awake and cried, then my friends covered their mouths and laughed. The Fat Boy told me See more: Imagine meeting the soldier driving in the poem A poem about a squad of cars without windows by author Pham Tien Duat, recounting that meeting Trang doesn't know how to swim. Who told her to go swimming? What if she accidentally dies? I'm embarrass: Because I'm afraid you guys will tease me, I don't want to lie. We're not making fun of Trang, let me teach Trang how to swim, she'll be able to swim in a few days. Gom said firmly. We happily left as if nothing happened. When we were about to arrive at the house, I asked Beo in a low voice: "Is it true that dragonflies that bite navels can swim?". At this moment, Beo stood dumbfounded for a moment and then laughed gleefully. It crawled on the ground happily looking at me, "Haha, so Trang catches dragonflies and bites her navel." I was both embarrassed and laughed at my own stupidity. Fat Boy explained how adults often tell children that dragonflies can swim by biting their navels to encourage shy children to be more confident. End: After that time I almost drowned, I was determined to learn swimming from my friends and soon learned to swim well. Every time I see a dragonfly perching on a tree branch, I remember my memories. Sometimes the silliness of childhood is a beautiful memory for the rest of your life.
Kể về một con người đáng yêu, đáng kính mà em biết Hướng dẫn Chuyện tôi sắp kể ra đây là chuyện về con người mà bố mẹ tôi, gia đình tôi chịu ơn ông rất nhiều. Ngoại tôi đã ngoài 70, hiện sinh sống ở xã Mỹ An,huyện Măng Thít, tỉnh Vĩnh Long. Ngoại có 5 người con, 16 đứa cháu. Mẹ tôi là con gái thứ ba của ngoại, lấy chồng xa. Cứ một, hai năm, mẹ tôi lại đưa hai chị em tôi vào thăm ngoại một lần. Trong các đứa cháu, em Hoà được ngoại yêu quý nhất. Ngoại nói: “Má mày giống ngoại như đúc. Cháu Hoà lại rất giống má của cháu, nên ngoại thương nó nhiều…”. Nó nghịch lắm, chuyên làm đầu trò lũtrẻ lối xóm. Nhưng ngoại lại hay chiều, bênh nó. Nó trèo cây, nó đi câu cá,đá bóng, nó chèo ghe, nó đi hun chuột, đi bắt rắn,… nó nhập cuộc tất cảmọi trò chơi của lũtrẻ miệt vườn. Chỉ mới vào chơi với ngoại được mười ngày mà mặt mũi, tay chân nó đen nhẻm. Hè năm ngoái, một sự cố đã xảy ra với em Hoà. Nó đá bóng, bị ngã gãy tay. Cậu Bường đi Châu Đốc chưa về. Bà cứ ôm lấy cháu mà khóc. Dì Tâm mặt tái mét, cứ chạy vô chạy ra. Tôi cuốnglên,vô cùng lo sợ. Hơn 8 giờ tối, cậu Bường mới về. Cậu thuê xe ôm chởnó đi cấp cứu. Mãi đến trưa hôm sau, cậu Bường mới trở về. Cậu nói với ngoại: “Má khói lo. Ông Chín đã chữa trị cho cháu Hoà. Chỉmột tuần là chân tay cháu lành, cháu trở về nhà thôi!”. Hai giờ chiều, cậu Bường chở tôi đi săn sóc em Hoà và mang cho em hai bộ quần áo đểthay. Chập tối, hai cậu cháu mới đến nhà ông Chín Hừng ở ấp Phú Hiệp, xã Vĩnh Bình, huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre. Em Hoà hốc hác, xanh xao, tay sưng lên bằng cái bắp cày, được rịt bàng thuốc, nẹp tre, bông băng. Gặp chị, Hoà khóc như mưa. Bà Chín phải an ủi, dỗ dành mãi. Ông Chín Hừng gần 60 tuổi, da dẻ hồng hào, gương mặt phúc hậu. Ông nói nhẹ nhàng, luôn nở nụ cười, bệnh nhân nào cũngđược ông săn sóc, an ủi và động viên. Ông bốc thuốc nam,chuyên chữa trị bong gân, sai khớp, gãy xương… Ông là thầy thuốc từ thiện, rất mát tay. Gần 40 năm nay, ông chữa trị cứu giúp đến mấy vạn người, nhưng không hề nhận của bệnh nhân nào một đồng thù lao, một đồng tiền thuốc. Nhà ông đơn sơ, mộc mạc. Trong vườn trồng đủ loại cây thuốc. Sáng nào cũng vậy, hai ông bà thức dậy lúc 4 giờ để chuẩn bị mọi thứ. Bà Chín nhặt lá thuốc, ông thì cho thuốc vào cối giã nhuyễn. Khi người bệnh đến là có thuốc băng bó ngay cho họ được về sớm. Xem thêm: Viết đoạn văn bình luận theo chủ đề: "Mọi người lao động trong xã hội hiện đại đều phải có trình độ văn hoá tương ứng với kĩ thuật công nghệ hiện đại" Không chỉ các bệnh nhân ở Bến Tre mà nhiều cô bác ở Kiên Giang, Cần Thơ, Vĩnh Long, Đồng Nai,… vẫn kéo đến chữa trị và xin thuốc. Bệnh nhân nào ở xa, gặp khó khăn, hai vợ chồng ông Chín thu xếp nơi ăn chốn ở, chữa trị khỏi bệnh; ông bà không bao giờ lấy một cắc của ai bao giờ. Vợ chồngông Chín có năm người con, học hành thành đạt, có công ăn việc làm ổn định,… người nào cũng có gia đình riêng. Vợ chồng ông Chín có một héc-ta vườn trồng chôm chôm, nhãn, sầu riêng… cũng no đủ. Ởấp Phú Hiệp có ba gia đình nghèo khó neo đơn, năm nào cũng được vợ chồng ông Chín cưu mang giúp đỡ. Con đường quốc lộ 57 vào ấp Phú Hiệp dài 800 mét. Trước đây gồ ghề lầy lội, đi lại rất khó khăn, nhất là những ngày mưa gió. Ông Chín Hừng đã thếchấp vườn cho Ngân hàng vay 80 triệu, mua nguyên liệu và thuê thợ lát bê tông con đường rộng 2 mét, được bà con lối xóm ngợi ca. Trên tủ nhà ông Chín có để mấy cuốn sổ dày,ghi lại họ tên, địa chỉ bệnh nhân được ông Chín chữa trị. Bệnh nhân tự ghi lấy. Riêng năm 2008 đã có trên 2.000 người; 5 tháng đầu năm 2009 đã có 1.400 bệnh nhân được chữa trị. Tục ngữ có câu: “Tiếng lành đồn xa, tiếng thơm lưu mãi”. Cuối năm 2007, Bộ Văn hoá – Thể thao và Du lịch đã tặng bàng khen cho vợ chồng ông Chín là “Gia đình văn hoá tiêu biểu xuất sắc toàn quốc”.Ông Chín là đại biểu duy nhất của huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre được cử đi dự "Hội nghị tuyên dương gia đình văn hoá tiêu biểu xuất sắc toàn quốc lần thứ nhất" tổ chức vào cuối năm 2007 tại Hà Nội. Bà con cô bác quanh vùng Chợ Lách, Bến Tre ca ngợi ông Chín Hừng là “Thầy thuốc của bà con dân nghèo”. Mẹ tôi vẫn nói với bố tôi và hai con: “Gia đình ta mang ơn ông Chín Hừng nhiều lắm, thế mà chưa báo đáp được gì. Con trai của bố mẹ phải ghi sâu trong lòng, đừng bao giờ quên!”. Nguồn: Những Bài Văn HayXem thêm: Cảm nhận của anh (chị) về bài thơ “Hầu trời”
Tell me about a lovely, respectable person you know Instruct The story I'm about to tell is the story of a person for whom my parents and my family owe a lot to him. My grandmother is over 70 years old, currently living in My An commune, Mang Thit district, Vinh Long province. Grandma has 5 children and 16 grandchildren. My mother is my grandmother's third daughter, married far away. Every year or two, my mother brings my two sisters and I to visit my grandmother. Among the grandchildren, Hoa is loved the most by her grandmother. Grandma said: "Your cheeks are exactly like my grandmother's. Hoa is very similar to her mother, so she loves her a lot..." He is very mischievous, always playing tricks on the neighborhood children. But my grandmother often pampers and defends him. He climbed trees, he went fishing, he played football, he rowed a boat, he smoked mice, he caught snakes,... he participated in all the games of the garden children. It's only been ten days since he's been with his grandmother, but his face, arms and legs are black. Last summer, an incident happened to Hoa. He played soccer and fell and broke his arm. Mr. Buong has not returned from Chau Doc. She kept hugging her grandchild and crying. Aunt Tam's face turned pale and she kept running in and out. I panicked, extremely scared. It was after 8pm when Mr. Buong returned. He hired a motorbike taxi to take her to the emergency room. It wasn't until noon the next day that Mr. Buong returned. He told his grandmother: “Mom, I'm worried. Mr. Chin treated Hoa. In just one week, my limbs will heal and I can return home!" At two o'clock in the afternoon, Mr. Buong took me to take care of Hoa and brought him two sets of clothes to change. At dusk, the two nephews arrived at Mr. Chin Hung's house in Phu Hiep hamlet, Vinh Binh commune, Cho Lach district, Ben Tre province. Hoa was emaciated and pale, her hand was swollen the size of a wasp, and was covered with medicine, bamboo splints, and bandages. Meeting her, Hoa cried like rain. Mrs. Chin had to comfort and coax her forever. Mr. Chin Hung is nearly 60 years old, with rosy skin and a kind face. He spoke softly, always smiling, and every patient was cared for, comforted and encouraged by him. He dispenses traditional medicine, specializes in treating sprains, dislocations, broken bones... He is a charitable doctor, very skilled. For nearly 40 years, he has treated and saved tens of thousands of people, but has never received from any patient a dime of remuneration or a dime of medicine money. His house is simple and rustic. In the garden grow all kinds of medicinal plants. Every morning, the couple wakes up at 4 o'clock to prepare everything. Mrs. Chin picked up the tobacco leaves, and he put the medicine into the mortar and crushed it. When patients arrive, bandages are immediately available so they can go home early. See more: Write a commentary on the topic: "All workers in modern society must have a cultural level corresponding to modern technology" Not only patients in Ben Tre, but also many aunts and uncles in Kien Giang, Can Tho, Vinh Long, Dong Nai,... still come for treatment and ask for medicine. For patients who live far away and have difficulties, Mr. Chin and his wife arrange accommodation and treatment; My grandparents never took a dime from anyone. Mr. Chin and his wife have five children, have studied successfully, have stable jobs,... everyone has their own family. Mr. Chin and his wife have one hectare of garden growing rambutan, longan, durian... which is also enough. In Phu Hiep hamlet, there are three poor and lonely families. Every year, Mr. Chin and his wife support them. Highway 57 to Phu Hiep hamlet is 800 meters long. Previously, it was rough and muddy, making traveling very difficult, especially on rainy and windy days. Mr. Chin Hung mortgaged his garden to lend the bank 80 million, bought raw materials and hired workers to pave the 2-meter-wide concrete road, which was praised by neighbors. On Mr. Chin's cabinet, there are several thick notebooks, recording the full names and addresses of patients treated by Mr. Chin. The patient records it himself. In 2008 alone, there were over 2,000 people; In the first 5 months of 2009, 1,400 patients were treated. There is a proverb that says: "A good reputation spreads far and wide, but a good reputation lasts forever." At the end of 2007, the Ministry of Culture, Sports and Tourism awarded Mr. Chin and his wife a plaque as "National Outstanding Typical Cultural Family". Mr. Chin is the only representative of Cho Lach district, Ben province. Tre was sent to attend the "First National Conference to Commend Outstanding Outstanding Cultural Families" held at the end of 2007 in Hanoi. People around the Cho Lach and Ben Tre areas praised Mr. Chin Hung as "Doctor of the poor people". My mother still said to my father and two children: "My family owes a lot to Mr. Chin Hung, but we have not been able to repay anything. Parents' sons must keep it deep in their hearts and never forget it! Source: Good Essays See more: Your feelings about the poem "Allowing Heaven"
Kể về một cuộc gặp gỡ thăm mẹ Việt Nam anh hùng Hướng dẫn Nhân ngày thành lập Hội liên hiệp phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10, Thầy tổng phụ trách của trường đã tổ chức một chuyến đi thăm mẹ Việt Nam anh hùng cùng với gặp gỡ những người già neo đơn ở phường chúng tôi đang ở. Đó là một cuộc gặp gỡ vô cùng xúc động mà có lẽ suốt cuộc đời tôi cũng không thể nào quên được. Chuyến đi được khời hành vào sáng sớm ngày chủ nhật, vì ngày ấy cả trường cùng được nghỉ, những hoạt động vì cộng đồng dễ dàng được thực hiện và có nhiều người cùng tham gia nữa. Vì là lớp trưởng nên tôi được ưu tiên tham gia chuyến đi này với thầy cô cùng các bạn. Sáng hôm ấy tôi đã thức rất sớm, ăn mặc quần áo chỉnh tề và lịch sự, tôi đạp xe đến trường để đến địa điểm tập trung cùng các thầy cô. Khi vừa đến nơi, đã có rất nhiều bạn đến sớm hơn tôi và chờ sẵn. Tôi hòa vào đám đông, tận hưởng buổi sáng trong lành trong khuôn viên trường. Khi nghe tiếng còi báo hiệu tập trung của thầy, chúng tôi đã nhanh chóng xếp thành hàng trật tự, có 4 thầy cô cùng đi với chúng tôi, 2 thầy chịu trách nhiệm chở quà, còn 1 thầy và 1 cô còn lại chịu trách nhiệm quản lí chúng tôi trên đường đến nơi. Vì khá đông nên chúng tôi đi bằng xe buýt đến địa điểm, vừa an toàn, vừa tiện lợi, lại có thể vừa nói chuyện với các bạn trong lúc đi.Xem thêm: Cảm nhận về vẻ đẹp ngôn từ trong đoạn trích Sau phút chia li (trích Chinh phụ ngâm khúc) Chúng tôi đã mất chỉ khoảng 20 phút ngồi xe buýt là đến nơi. Nơi các cụ ở không hề xa trung tâm thành phố, nó nằm vừa sát vùng nội ô, vì vậy khiến nơi các cụ sống không quá chật chội thiếu thốn không gian, và cũng không quá lặng lẽ và ưu buồn. Ngôi nhà được mang tên là “Nhà lành”, có giàn hoa giấy tươi thắm trước ngõ, bên hông nhà là rất nhiều vườn rau, có cả một cây vú sữa rất to, cành lá xum xuê tươi tốt. Vì chưa bao giờ tôi tham gia những cuộc gặp gỡ như thế này, đồng thời tính tình cũng khá khép nép, nên tôi nghĩ rằng khi vào, mình sẽ chỉ tặng quà cho các cụ và sau đó tổ chức chương trình văn nghệ cùng với những tiết mục đã chuẩn bị sẵn. Nhưng thật không ngờ khi bước vào “Nhà lành”, mọi thứ đối với tôi đã thay đổi. Chúng tôi được các thầy cô chia ra thành từng nhóm, mỗi nhóm theo một thầy cô để đến thăm hỏi và tặng quà cho các mẹ. Nhóm chúng tôi đến thăm mẹ Năm, mẹ lớn tuổi nhất ở Nhà lành. Ấn tượng đầu tiên của tôi với mẹ chính là mẹ rất rất già, mí mắt nhăn nheo chùm lên đôi mắt mờ đục, mẹ gần như đã không còn nhìn thấy gì nữa, tất cả đã mờ nhòe toàn bộ. Trước khi bước đến giường của mẹ Năm, cô đã quay lại chúng tôi nhìn và dặn dò: Xem thêm: Kể lại trận chiến ác liệt mà em đã học, đã nghe kể hoặc đã xem phim. Mẹ Năm có chồng và 5 người con cùng đi bộ đội, chồng và 4 người con lớn đã mất, chỉ còn lại người con út là mẹ không tìm ra tin tức. Và đến nay người ta đã tìm được tin, anh con út cũng đã hi sinh, nhưng mẹ vẫn chưa biết tin này, mẹ vẫn tin là anh này còn sống. Một lát vào, các em cũng đừng nói gì liên quan đến điều này hết nhé, mẹ đã già lắm rồi, chỉ sợ không chịu được chấn động mạnh. Nghe đến đây, tôi vô cùng bàng hoàng. Chưa kịp định thần thì tất cả mọi người đã bước vào. Thấy bóng người, mẹ Năm vươn người lên, nhìn ra cửa nói: Út ơi, con về rồi đấy hả con? Khi nghe lời nói của mẹ, trái tim tôi chợt đau nhói lên mà suýt chút nữa đã không kìm được nước mắt. Cô bước đến giường và tươi cười nói: Dạ là con, Trang đây mẹ ơi. Hôm nay con dẫn học trò của con đến thăm mẹ ạ. Chúng tôi lễ phép đồng thanh cúi đầu chào mẹ Năm, mẹ cười đôn hậu, Nụ cười hiền từ mà như có pha chút đắng cay. Chúng tôi ngồi quay quần bên mẹ, cùng nghe mẹ kể lại những ngày còn đào hầm trốn giặc Mỹ, rồi chồng, con mẹ lần lượt đi theo tiếng gọi Tổ Quốc. Và cũng lần lượt mẹ nhận được tin báo tử của chồng, con mình. Duy chỉ có thằng út, đã hòa bình rồi nhưng chưa thấy tin. Nên mẹ tin chắc rằng con mình còn sống, một ngày nào đó sẽ tìm được mẹ. Rồi mẹ kể những ngày sống trong Nhà lành, được quan tâm, được chăm sóc và được lo lắng giúp mẹ phần nào nguôi ngoay cô đơn. Khi đó, với tôi mẹ Năm như là hiện thân của một bà tiên mắc đọa nên phải chịu nhiều mất mác đau thương như vậy. Nghe những câu chuyện mẹ kể, tôi cảm thấy biết ơn sâu sắc đến những vị anh hùng liệt sĩ, đã hi sinh anh dung để có hòa bình cho chúng tôi ngày nay.Xem thêm: Cảm nghĩ của em về tình bạn thời học sinh Sau buổi nói chuyện thân mật, các thầy cô thay mặt trường tặng các phần quà thiết yếu cho các mẹ, cùng các anh chị của trung tâm hỗ trợ xã hội làm một bữa cơm thân mật và quay quần bên nhau. Không những vậy chúng tôi đã chuẩn bị sẵn những tiết mục văn nghệ để phục vụ cho các mẹ ở nơi đây. Nhìn những nụ cười tươi tắn trên thân hình khắc khổ của các mẹ, chúng tôi vừa xót xa nhưng cũng vừa tự hào vì đây là những tiết mục mang nhiều ý nghĩa đến vậy. Trên đường về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyến đi, và cũng như cuộc gặp gỡ ý nghĩa này. Nhờ chuyến đi mà tôi đã phát hiện ra rằng trên đời còn biết bao nhiêu là cuộc sống bất hạnh, chúng ta phải biết yêu thương san sẻ cho nhau vì “Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”. Cảm ơn trường và các thầy cô đã cho tôi tham gia chuyến đi rất có giá trị này.
Tells about a meeting to visit a heroic Vietnamese mother Instruct On the occasion of the founding of the Vietnamese Women's Union, October 20, the school's general teacher organized a trip to visit the heroic Vietnamese mother and met with lonely elderly people in the ward where we were staying. It was an extremely emotional meeting that I will probably never forget for the rest of my life. The trip started early on Sunday morning, because on that day the whole school was off, community activities were easily carried out and many people participated. Because I am the class president, I have priority to participate in this trip with my teachers and friends. That morning I woke up very early, dressed neatly and politely, I cycled to school to go to the meeting place with the teachers. When I arrived, there were many people who arrived earlier than me and were waiting. I joined the crowd, enjoying the fresh morning on campus. When we heard the teacher's whistle signaling concentration, we quickly lined up in an orderly line. There were 4 teachers with us, 2 teachers were responsible for carrying gifts, and the remaining 1 teacher and 1 girl were responsible for responsible for managing us on the way there. Because it was quite crowded, we went by bus to the location, which was both safe and convenient, and we could talk to friends while going. See more: Feeling about the beauty of language in the excerpt After a minute separation (excerpt from Chinh Phu's Song) It took us only about 20 minutes by bus to get there. The place where the elderly live is not far from the city center, it is located just close to the inner city, so the place where the elderly live is not too cramped and lacking in space, nor is it too quiet and sad. The house is called "Good House", there is a trellis of fresh bougainvillea flowers in front of the alley, on the side of the house are many vegetable gardens, including a very large star apple tree with lush branches and leaves. Because I have never participated in meetings like this and have a rather reserved personality, I thought that when I went in, I would just give gifts to the elderly and then organize an entertainment program with them. prepared performances. But unexpectedly, when I entered the "Good House", everything changed for me. We were divided into groups by the teachers, each group followed a teacher to visit and give gifts to the mothers. Our group visited Mother Nam, the oldest mother in Nha Lanh. My first impression of my mother was that she was very old, her wrinkled eyelids covered her blurred eyes, she could almost no longer see anything, everything was completely blurred. Before walking to Nam's mother's bed, she turned to look at us and advised: See more: Recount a fierce battle that you have learned about, heard about, or watched a movie about. Nam's mother had a husband and 5 children who were in the army. Her husband and 4 older children had passed away, leaving only the youngest child and she could not find any news. And now people have found news, the youngest brother has also died, but mother still doesn't know this news, she still believes that he is still alive. In a moment, don't say anything related to this, my mother is very old, I'm afraid she won't be able to withstand the strong shock. Hearing this, I was extremely shocked. Before I could calm down, everyone walked in. Seeing the figure, Nam's mother stood up, looked out the door and said: Ut, are you home already? When I heard my mother's words, my heart suddenly ached and I almost couldn't hold back my tears. She walked to the bed and smiled and said: Yes, it's me, it's Trang, mom. Today I brought my student to visit my mother. We politely bowed in unison to greet Nam's mother. She smiled kindly, a gentle smile that seemed to be mixed with a bit of bitterness. We sat around our mother, listening to her recount the days when she was digging tunnels to escape the American invaders, and then her husband and children followed the call of the Fatherland. And also, in turn, the mother received news of the death of her husband and children. Only the youngest son, there is peace but no news yet. So the mother firmly believes that her child is still alive and will find her one day. Then my mother told me that the days of living in the Good House, being cared for, taken care of, and worried about helped her somewhat ease her loneliness. At that time, to me Nam's mother was like the embodiment of a fallen fairy who had to endure so many painful losses. Listening to the stories my mother told me, I felt deeply grateful to the heroic martyrs who sacrificed their lives to have peace for us today. See more: My feelings about friendship during school days After the intimate talk, the teachers on behalf of the school gave essential gifts to the mothers, and the brothers and sisters of the social support center had an intimate meal and gathered together. Not only that, we have prepared musical performances to serve the mothers here. Looking at the bright smiles on the mothers' austere bodies, we were both sad but also proud because these were such meaningful performances. On the way home, I thought a lot about the trip, and also about this meaningful meeting. Thanks to the trip, I discovered that there are so many unhappy lives in the world, we must know how to love and share with each other because "Living in life requires a heart". Thank you to the school and teachers for letting me participate in this very valuable trip.
Đề bài: Em hãy viết bài văn kể về một cuộc đi thăm di tích lịch sử của em. Vào một sáng cuối xuân, đầu hạ, khi bầu trời còn đẫm sương đêm, đoàn xe tham quan của trường em đã bắt đầu chuyển bánh. Những chiếc xe đầy ắp tiếng cười lướt nhẹ qua cây cầu bắc ngang sông Đáy hiền hòa,"trong vắt, rồi tiếp tục bon bon trên quốc lộ 1. Xa xa, sau làn sương mờ, dãy Non Nước hiện lên đẹp như một bức tranh phong cảnh. Chúng em đều cảm thấy hồi hộp vì tuy nghe tiếng đã lâu nhưng chưa ai được đặt chân tới mảnh đất quê hương cờ lau dẹp loạn này bao giờ. Tiếng cười nói trong xe tạm lắng xuống, nhường chỗ cho những ánh mắt háo hức, chờ đợi. Hoa Lư đây rồi! Kinh đồ đầu tiên của nước Đại Việt chính là đây. Toàn bộ khu di tích nằm trong một vùng đất trũng lòng chảo, xung quanh bao bọc bởi những ngọn núi trùng điệp. Thiên nhiên đã khéo sắp đặt cho nơi này một cảnh quan hùng vĩ, vừa có sông nước vừa có núi non. Phong cảnh hữu tình biết mấy! Đến Hoa Lư hôm nay, em không còn được nhìn thấy những cung điện nguy nga, những thành cao hào sâu… nhưng mỗi tấc đất, mỗi ngọn núi nơi đây đều ghi đậm dấu ấn vẻ vang của một thời kì lịch sử oai hùng. Kia là núi Cột Cờ cao hơn 200 mét như một chân đế khổng lổ để vua Đinh dựng cờ khởi nghĩa. Đây là ngôi Sao Khê chảy qua hang Luồn, là nơi thuỷ quân ta luyện tập. Chúng em còn đi thăm hang Muối, hang Tiền với những nhũ đá lóng lánh. Nghe nói đây là kho dự trữ, nguồn cung cấp quân lương cho Đinh Bộ Lĩnh ngày xưa. Xem thêm: Em hãy phân tích cách xem voi của năm ông Thầy bói (truyện Thầy bói xem voi). Sai lầm của Thầy bói là gì. Từ đó rút ra bài học cần thiếtGiữa khu đi tích Hoa Lư có đền thờ Đinh Tiên Hoàng. Ngôi đền sừng sững, mái cong vút, lợp ngói hình vảy cá, rêu xanh đã phủ dày dấu thời gian. Cột đền làm bằng những cây gỗ to, một vòng tay ôm không hết. Ngoài sân rồng còn lưu lại dấu tích bệ đặt ngai ngự của vua. Đó là một phiến đá to, bằng phẳng. Các nghệ nhân tài hoa thuở trước đã khéo léo khắc chạm lên mặt đá hình rồng bay rất đẹp. Xung quanh là hình con nghê, hình chim phượng cao quý và dũng mãnh tượng trưng cho quyền uy của nhà vua. Chúng em ngắm chiếc sập đá lòng thầm khâm phục những bàn tay tài hoa của ông cha thuở trước. Sâu trong chính cung là tượng Đinh Tiên Hoàng đang ngự trên ngai. Nhà vua mặc áo thêu rồng, đội mũ bình thiên, bàn tay xòe rộng đặt nhẹ trên gối, vẻ cương nghị đọng lại ở đôi môi mím chặt, đôi mắt mở to nhìn thẳng. Thắp một nén hương tưởng niệm, chúng em kính cẩn dâng lên vị vua đã có công xây dựng Hoa Lư thành kinh đô của nước Đại Việt. Tạm biệt đền Đinh Tiên Hoàng, chúng em đến thăm đền thờ vua Lê, ở phía lên trái khu di tích. Vua Lê vận long bào, đội mũ miện vàng, đeo kiếm ngang lưng trông rất oai nghiêm. Trong, khu vực đền thờ còn có bức tượng một người phụ nữ phúc hậu đoan trang. Đó là thái hậu Dương Văn Nga, bậc liệt nữ có một không hai trong lịch sử nước nhà. Bà đã ghé vai gánh vác sự nghiệp cả hai triều Đinh – Lê. Những vị được tôn thờ ở đây đều là những con người kiệt xuất, mãi mãi là niềm tự hào của dân tộc Việt Nam. Không có thời gian để leo núi, chúng em đứng trong thung lũng, ngẩng đầu nhìn bốn phía để cảm nhận rõ thêm vị thế hiểm trở của cố đô..Có bạn đã giở sổ tay, đưa nhanh vài nét kí họa. Nhiều tiếng bàn bạc sôi nổi về phong trào cờ lau lẹp loạn thuở nào. Trời đã xế chiều. Chúng em lưu luyến ra về và nuối tiếc vì chưa bẻ được mấy lông lau làm cờ cho xe mình thêm khí thế. Tạm biệt Hoa Lư, chúng em hiểu thêm về lịch sử dân tộc và cảnh đẹp đất nước. Chuyến đi tham quan này đã trở hành đề tài cho những cuộc trỏ chuyện sôi nổi ở lớp em suốt những ngày sau đó. Xem thêm: Anh (chị) có ấn tượng gì về hình tượng ông Huấn Cao trong tác phẩm "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân
Topic: Write an essay about your visit to a historical site. On a late spring or early summer morning, when the sky was still drenched in night dew, my school's tour bus group began to move. Cars full of laughter glided across the bridge across the gentle, clear Day River, then continued on Highway 1. Far away, behind the mist, the Non Nuoc range appeared as beautiful as a painting. We all felt nervous because although we had heard about it for a long time, no one had ever set foot in this chaotic homeland. The laughter in the car temporarily subsided, giving way to the lights Eyes eager, waiting. Hoa Lu is here! The first scripture of Dai Viet is here. The entire relic site is located in a low-lying area, surrounded by rolling mountains. Nature has cleverly arranged for this place a majestic landscape, with both rivers and mountains. What a charming landscape! Coming to Hoa Lu today, I can no longer see the magnificent palaces, high citadels and deep moats... but every inch of land, every mountain here is marked with the glorious imprint of a majestic historical period. There is Flag Pole Mountain, over 200 meters high, like a giant base for King Dinh to raise the flag of rebellion. This is Sao Khe flowing through Luon cave, where our navy practices. We also visited Muoi cave and Tien cave with sparkling stalactites. It is said that this was a reserve warehouse, a source of military food for Dinh Bo Linh in the past. See more: Let's analyze the five fortune tellers' way of viewing elephants (the story of The Fortune Teller Seeing Elephants). What is the fortune teller's mistake? From there, we can draw necessary lessons. In the middle of the Hoa Lu relic site, there is a temple worshiping Dinh Tien Hoang. The temple stands tall, has a curved roof, is roofed with fish-scale tiles, and green moss is thickly covered with time marks. The temple pillar is made of large wooden trees, one arm can't wrap it all around. Outside the dragon yard, there are still traces of the king's throne. It is a large, flat stone. Talented artisans from the past skillfully carved beautiful flying dragon shapes on the stone surface. Surrounded by images of a calf and a noble and brave phoenix symbolizing the king's authority. We looked at the stone trap and secretly admired the talented hands of our ancestors. Deep inside the main palace is the statue of Dinh Tien Hoang sitting on the throne. The king wore a dragon-embroidered shirt, a vase hat, his outstretched hands resting lightly on the pillow, a determined expression lingered on his tightly pursed lips, his eyes wide open and looking straight. Lighting a memorial incense stick, we respectfully offered it to the king who had the merit of building Hoa Lu into the capital of Dai Viet. Saying goodbye to Dinh Tien Hoang temple, we went to visit the temple of King Le, on the left side of the relic site. King Le wore a dragon robe, a golden crown, and a sword across his waist, looking very majestic. Inside, the temple area also has a statue of a kind and dignified woman. That is Queen Mother Duong Van Nga, a unique female martyr in the country's history. She shouldered the burden of the careers of both Dinh and Le dynasties. Those worshiped here are all outstanding people, forever the pride of the Vietnamese people. There was no time to climb the mountain, so we stood in the valley, raised our heads and looked in all directions to better feel the dangerous position of the ancient capital. Some of our friends opened their notebooks and quickly gave us a few sketches. There were many heated discussions about the reed flag movement of the past. It was late afternoon. We reluctantly left and regretted not being able to break off some reed feathers to make flags to give our car more spirit. Goodbye Hoa Lu, we learned more about the nation's history and the beautiful scenery of the country. This sightseeing trip became the topic of heated conversations in my class in the following days. See more: What is your impression of the image of Mr. Huan Cao in Nguyen Tuan's "Letter from a Death Row Prisoner"?
Đề bài: Kể cho bố mẹ em nghe về một câu chuyện thú vị mà em gặp ở trường học. Sáng thứ sáu tuần qua, ở lớp 7A trường Trung học cơ sở Hoàng Hoa Thám, quận Tân Bình xảy ra một câu chuyện thật là cảm động. Chúng em vừa vào học tiết Văn của cô chủ nhiệm được khoảng hơn mười phút thì thầy giám thị báo là bạn Thúy ra ngay cổng trường có người cần gặp. Một lát sau, Thúy trở vào với gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Cô Thanh gặng hỏi, Thúy run run cắn chặt môi để kìm tiếng khóc rồi cho biết,rằng vừa nhận được tin cha bị tai nạn giao thông. Gả lớp lặng đi vì xúc động, vì thương Thúy. Nhà Thúy nghèo lắm! Ba mẹ rời quê hương ở Quảng Ngãi vào đây lập nghiệp mới được vài năm. Sáng sáng, mẹ gánh gánh xôi đi bán dạo. Ba Thúy mướn chiếc xích lô chở khách kiếm, tiền nuôi các con ăn học. Thúy là chị lớn trong nhà, vừa lo học, vừa lo phụ giúp gia đình. Chúng em đi học bằng xe đạp, còn Thúy đi bộ. Em để ý thấy Thúy chỉ có hai bộ quần áo cũ để thay đổi hằng ngày. Tuy vậy, tinh thần vượt khó và kết quả học tập của Thúy thật đáng nể! Tai nạn đột ngột của ba Thúy quả là một tai họa đối với gia đình bạn ấy. Từ nay, mấy mẹ con Thúy biết nương tựa vào đâu?! Trong lúc Thúy thu xếp sách vở, cô Thanh đã nhanh chóng hội ý với ban cán bộ lớp Cô cử bạn Quốc lớp trưởng chở Thúy đến bệnh viện, thêm bạn Liên tổ trưởng tổ 2 đi kèm cho an tâm. Khi các bạn đã đi, cô khuyên chúng em quyên góp tiền để giúp đỡ gia đình Thúy. Cả lớp hưởng ứng lời cô. Bạn nào có nhiều góp nhiều, có ít góp ít. Bạn nào không có thì hẹn đến mai… Số tiền không nhiều nhưng đó là tấm lòng chân thành của chúng em sẻ chia hoạn nạn cùng người bạn bất hạnh. Hơn lúc nào hết, chúng em càng thương Thúy và mong bạn ấy vượt qua dược thử thách nghiệt ngã này. Em thấm thìa lời dạy của ông cha: Thương người như thể thương thân và muốn nói với Thúy rằng: Thúy ơi! Hãy đứng vững vì bên cạnh bạn đã có chủng tôi! Xem thêm: Tóm tắt truyện "Một người Hà Nội” của nhà văn Nguyễn Khải
Topic: Tell your parents about an interesting story you encountered at school. Last Friday morning, in class 7A of Hoang Hoa Tham Secondary School, Tan Binh district, a truly touching story happened. We had just been in the homeroom teacher's Literature class for about ten minutes when the supervisor announced that Thuy had someone to meet at the school gate. A moment later, Thuy returned with a pale face and red eyes. Ms. Thanh asked, Thuy trembled, bit her lip to hold back her tears and said that she had just received news that her father had been in a traffic accident. The bride-to-be was silent because of emotion and because of pity for Thuy. Thuy's family is very poor! My parents left their hometown in Quang Ngai to start a business here a few years ago. Every morning, my mother carries a load of sticky rice to sell. Thuy's father rented a cyclo to carry passengers to earn money to support his children's education. Thuy is the eldest sister in the family, both studying and helping the family. We go to school by bicycle, while Thuy walks. I noticed that Thuy only has two sets of old clothes to change every day. However, Thuy's spirit of overcoming difficulties and her academic results are truly remarkable! Thuy's father's sudden accident was truly a disaster for her family. From now on, where will Thuy and her children rely on?! While Thuy was packing her books, Ms. Thanh quickly consulted with the class staff. She sent class leader Quoc to drive Thuy to the hospital, and team leader Lien of group 2 accompanied her for peace of mind. When everyone left, she advised us to donate money to help Thuy's family. The whole class responded to her words. Those who have more contribute more, those who have less contribute less. If you don't have one, please wait until tomorrow... The amount of money is not much, but it is our sincere heart to share the hardship with our unfortunate friend. More than ever, we love Thuy more and hope she can overcome this harsh ordeal. I absorbed the teachings of my ancestors: Love others as if you loved yourself and wanted to say to Thuy: Dear Thuy! Stand firm because by your side I have you! See more: Summary of the story "A Hanoi Man" by writer Nguyen Khai
Kể về một câu chuyện đáng nhớ Hướng dẫn Ta được sinh ra trong cuộc đời và lớn lên nhờ những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc sống, những trải nghiệm, những kỉ niệm ấy có thể là những kỉ niệm vui, cũng có thể là những kỉ niệm buồn…Nhưng dù thế nào, nó cũng là những kỉ niệm giúp chúng ta trưởng thành hơn, biết đúng sai, biết học tập và lớn lên, tôi cũng vậy, lần đầu tiên tôi thấy ba mẹ mình cãi nhau, chính là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi. Tôi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và hòa thuận, ba mẹ tôi rất yêu thương nhau, luôn lo lắng cho nhau. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, họ luôn luôn chăm sóc chu đáo cho nhau, vì vậy tôi rất tự hào về gia đình của mình, tôi được tắm mát trong những cảm xúc ngọt ngào và bình dị đó. Ấy vậy mà lần cãi vả đó đã làm cho tôi vô cùng bàng hoàn. Mà lại chính do tôi đã khiến ba mẹ tôi cãi nhau. Ngày hôm đó cũng như mọi ngày khác trong ngày, mẹ âu yếm gọi tôi dậy ăn sáng và chuẩn bị quần áo để ba chở tôi đến trường học. Buổi sáng học thật vui với biết bao điều mới lạ. Buổi trưa về nhà, được ăn cơm cùng gia đình và chuẩn bị bài học. Bỗng Nga, cô bạn học cùng lớp qua tìm tôi và rủ tôi đi chơi công viên. Tôi đã từ chối vì mình chưa xin ba mẹ, cùng vói việc bài tập ở trường đã cho rất nhiều. Nhưng đã lâu lắm rồi tôi chưa đi chơi công viên cùng gia đình. Thế là tôi quyết định đến xin phép mẹ được đi. Mẹ nhìn trời mây rồi bảo tôi: “Trời sẽ sắp mưa rồi, hôm khác mẹ sẽ cho con đi nhé”. Tôi tiu nghỉu bước vào phòng, Nga liền nói nhỏ vào tai tôi: “Mình sẽ chờ bạn, bạn đến nhà mình rồi chúng ta cùng đi, đừng cho mẹ bạn biết nhé”.Xem thêm: Hãy tả lại hình ảnh cây đào hoặc cây mai trong dịp Tết đến xuân về Tôi ngồi vào bàn học nhưng lời hứa hẹn của Nga cứ văng vẳng bên tai và trong đầu vẽ ra biết bao nhiêu là thú vui khi mình đến công viên. Tôi nghĩ, có sao đâu, mình chỉ đi chơi khoảng 1h là về, mẹ sẽ không biết, và mình cũng cẩn thận nữa, với lại mình biết đường mà, sẽ không sao đâu. Thế là tôi quyết định nói dối mẹ, tôi cầm lấy một quyển tập trên tay, chạy đến bẽn lẽn nói với mẹ: “Mẹ ơi, con có bài không hiểu, con qua nhà bạn Ngân hỏi bài mẹ nhé, khoảng 1h con về ạ”. Mẹ đồng ý và thế là tôi chạy 1 mạch sang nhà Nga. Và Nga cũng làm như thế với ba mẹ bạn ấy, thế là tôi và Nga tí tửng cùng đến công viên chơi. Ấy vậy mà khi tôi và Nga đi đến nửa đường thì trời đổ mưa tầm tả, mưa như trút, đường trắng xóa, mù mịt, khiến cả hai không kịp tìm chỗ trù chân mà đã ướt nhẹp hết. Vì đi gấp, nên cả hai chẳng ai đem theo áo mưa, phải chạy vào trạm xe buýt tránh mưa. Lòng tôi lúc ấy ân hận quá, giá như mình nghe theo lời mẹ thì đã không phải mắc mưa lạnh như thế này. Đứng đục mưa mà lòng nôm nốp lo sợ, sợ nhỡ mình về không kịp giờ, mẹ sẽ phát hiện ra. Thế là cả hai đứa quyết định đội mưa lạnh gió to mà chạy về nhà.Xem thêm: Phân tích khổ thơ thứ 6 trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu Khi về đến nhà, tôi rất ngạc nhiên vì không chỉ có mẹ mà ba tôi cũng đã có ở nhà từ lúc nào. Lúc này tôi rất lo sợ, không biết ba mẹ đã biết hay không. Mẹ vừa thấy tôi, đã vội vàng chạy lại và lo lắng hỏi: “Trời ơi, con đã đi đâu? Làm ba mẹ lo lắng? Tại sao con lai nói dối? Sao mà nóng như thế này, vào đây mẹ thay đồ ngay!” Thì ra lúc trời đổ mưa, mẹ biết tôi không đem áo mưa, sợ tôi bị ướt nên mẹ đạ gọi điện qua cho mẹ Ngân nhờ cho tôi mượn áo mưa lúc trở về, không ngờ không có tôi ở nhà Ngân, thế là mẹ đã gọi sang nhà mẹ của Nga và cũng phát hiện ra chúng tôi nói dối. Nhưng khi ấy cả hai không thể liên lạc với chúng tôi, họ đã hớt hãi gọi cho tất cả những bạn bè của tôi, cũng không thấy, mẹ quá lo sợ và gọi cho ba, ba đã bỏ cả công việc, chạy về nhà giữa trời mưa gió. Khi đang nằm trên giường vì cảm lạnh, tôi đã nghe tiếng cãi vả rất to của ba mẹ tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình tội lỗi đến như vậy, vì mình mà ba mẹ đã cãi nhau, đó là lần đầu tiên tôi thấy ba mẹ mình to tiếng như vậy, mà vì tôi nữa. Tôi đã khóc ngất lên và cố gắng chạy sang phòng ba mẹ, vừa mếu máo khóc vừa xin lỗi: “Ba mẹ ơi, cho con xin lỗi, vì con mà ba mẹ cãi nhau…con xin lỗi…”.Xem thêm: Kể về một kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi Ba thấy tôi, ba đã thôi lớn tiếng nữa, mẹ cũng vậy. Ba bước đến bên tôi và nói rằng: “Ba xin lỗi vì đã khiến con nghe thấy chuyện này, ba mẹ sẽ không cãi nhau nữa, ba sẽ đưa con về phòng, và sau khi con hết bệnh, ba mẹ sẽ phạt con vì điều này”. Sau đó ba lau nước mắt cho tôi và dẫn tôi về phòng, có lẽ do tác dụng của thuốc nên tôi đã ngủ ngay, không nhớ gì nữa. Sau khi hết bệnh, tôi đã bị phạt rất thích đáng, tôi phải đi qua và xin lỗi mẹ của Nga vì lời nói dối của mình. Qua sự việc này, tôi đã rút ra được bài học vô cùng sâu sắc, đó là ba mẹ luôn luôn quan tâm và làm những chuyện tốt nhất cho mình, chúng ta đừng bao giờ làm cho họ buồn phiền, đặc biệt là đừng nên nói dối, vì tác hại của nó rất lớn, nó sẽ khiến gây ra cho chúng ta rất nhiều hậu quả xấu.
Tell a memorable story Instruct We are born into life and grow up thanks to memorable experiences in life, those experiences and memories can be happy memories, they can also be sad memories... But no matter what, they are also memories that help us become more mature, know right from wrong, learn and grow, me too, the first time I saw my parents arguing, is one of the most memorable memories of my life. I. I was born into a happy and harmonious family. My parents love each other very much and always worry about each other. I have never seen them quarrel over anything, they always take good care of each other, so I am very proud of my family, I am bathed in sweet and simple emotions. there. However, that argument made me extremely upset. But it was me that caused my parents to quarrel. That day, like every other day, my mother lovingly called me up to eat breakfast and prepare clothes for my father to take me to school. The morning of studying was fun with so many new things. Come home at noon, have dinner with your family and prepare lessons. Suddenly Nga, a classmate, came to find me and invited me to go to the park. I refused because I hadn't asked my parents yet, and I already gave a lot of homework at school. But it's been a long time since I went to the park with my family. So I decided to go ask my mother for permission to go. Mom looked at the cloudy sky and told me: "It's about to rain. I'll let you go another day." I walked into the room dejectedly, Nga whispered in my ear: "I will wait for you, you come to my house and then we will go together, don't let your mother know". See more: Describe the image of a peach tree or Apricot tree during Tet until spring comes I sat at my desk but Nga's promise kept ringing in my ears and in my mind I was drawing so many joys when I went to the park. I thought, it's okay, I'll only go out for about an hour and then come back, my mom won't know, and I'll be careful too, plus I know the way, it'll be okay. So I decided to lie to my mother, I took a notebook in my hand, ran to her and shyly told her: "Mom, I have a lesson I don't understand. I'll go to Ngan's house to ask you the lesson. I'll be home around 1 o'clock." sir". Mom agreed and so I ran all the way to Nga's house. And Nga did the same with her parents, so Nga and I went to the park to play together. However, when Nga and I reached the halfway point, it was pouring rain, pouring rain, the road was white and foggy, causing both of us to have no time to find a place to hide and were completely soaked. Because they were leaving in a hurry, neither of them brought a raincoat and had to run to the bus stop to avoid the rain. I felt so regretful at that time. If only I had listened to my mother's advice, I wouldn't have been caught in the cold rain like this. Standing in the pouring rain, I was filled with fear, afraid that if I didn't come home on time, my mother would find out. So both of them decided to brave the cold rain and strong wind to run home. See more: Analysis of the 6th stanza in the poem Viet Bac by To Huu When I got home, I was very surprised because not only my mother but also my father were already at home. At this time I was very scared, I didn't know if my parents knew or not. As soon as my mother saw me, she quickly ran over and worriedly asked, "Oh my god, where did you go?" Make your parents worry? Why do hybrids lie? Why is it so hot? Come in here, Mom, and change your clothes right away!” It turned out that when it was raining, my mother knew I didn't bring a raincoat and was afraid that I would get wet, so she called Ngan's mother to ask me to borrow her raincoat when I returned. Unexpectedly, I was not at Ngan's house, so she called Nga's mother's house and also discovered that we lied. But at that time neither of them could contact us, they frantically called all my friends, but they couldn't find me, my mother was too scared and called my father, who gave up his job and ran home. amidst the rain and wind. While lying in bed with a cold, I heard my parents arguing loudly. I have never felt so guilty. Because of me, my parents argued, that was the first time I seeing my parents being so loud, but also because of me. I fainted in tears and tried to run to my parents' room, crying and apologizing: "Mom, dad, please forgive me, because of me, you and I quarreled... I'm sorry...". See more: Tell about a childhood memory that makes me remember forever Dad saw me, he stopped raising his voice, and so did mom. Dad walked up to me and said: "I'm sorry for making you hear about this, we won't argue anymore, we'll take you back to your room, and after you're over, we'll punish you for this". After that, my father wiped my tears and led me back to my room. Perhaps due to the effects of the medicine, I fell asleep immediately, not remembering anything else. After I got over my illness, I was appropriately punished. I had to go over and apologize to Nga's mother for my lie. Through this incident, I have learned a very profound lesson, which is that parents always care and do the best for us, we should never make them sad, especially not lying, because its harmful effects are very great, it will cause us many bad consequences.
Kể về một cô giáo mà em quý mến Bài làm Chuyến đò ngang chờ người qua sông, đến bên bờ thì mỗi người một ngả. Con đường của người thầy cũng chỉ dừng lại khi chúng ta cập bến tương lai, thời gian không còn ở bên nhau nhưng kỷ niệm lại là thứ khó có thể lãng quên nhất. Và những người đã chèo lái con thuyền đưa tôi đi sang sông, tôi quý mến nhất vẫn là cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 6 của tôi. Cô Hạnh khi nhận lớp chúng tôi đã ngoài 60 tuổi, chỉ còn vài năm nữa là cô về hưu nhưng tấm lòng nhiệt thành của cô khiến chúng tôi chưa từng quên, đó là điều đã cảm động và để lại ấn tượng trong lòng chúng tôi nhất. Ấn tượng đầu tiên về cô chính là gương mặt phúc hậu, hiền từ, cô nói chuyện rất dí dỏm mặc dù tuổi của cô cách xa chúng tôi cả thế hệ. Gương mặt bầu bĩnh với mái tóc xoăn dài ngang vai, cô ăn mặc rất trẻ trung và duyên dáng. Cả người cô lúc nào cũng toát lên một sự tươi mát êm ái khiến cho bất cứ ai tiếp xúc đều thấy dễ chịu. Cô Hạnh là giáo viên dạy môn Văn và môn Lịch sử cho chúng tôi. Bài giảng của cô rất độc đáo, không chỉ đơn thuần là những lý thuyết rập khuôn mà dẫn chứng, liên hệ với thực tế đều rất phong phú. Trong lớp học sáng trưng, những tia nắng ấm đầu thu hắt vào, những ý văn cô truyền đạt cho chúng tôi mượt mà và thấm nhuần những giá trị nhân văn, dẫn dắt học trò từ văn chương đến hiện thực cuộc sống. Bài giảng của cô cứ vang mãi trong những năm tháng học trò của tôi, đôi mắt chuyên chú, sự tức giận, tự hào, xót thương, đồng cảm, yêu mến đều được cô biểu lộ rõ. Sao mà những bài học tưởng chừng khô khan vì phải học thuộc quá nhiều qua lời dẫn dắt của cô lại in sâu và ý nghĩa đến thế.Xem thêm: Miêu tả món ăn để lại ấn tượng cho em - Thanh âm của khúc Cô Hạnh không chỉ là một giáo viên tốt đối với chúng tôi, mà cô còn là một người với nhân cách tốt, tấm lòng bao dung nhân hậu còn cả sự nhiệt tình trong công việc, tận tình với cả đồng nghiệp. Các cô giáo, thầy giáo khác đến lớp dạy đều nói chúng tôi thật may mắn khi có một cô giáo chủ nhiệm với trái tim ấm áp và nhân hậu như vậy. Cô Hạnh rất xông xáo trong các hoạt động của trường, lên vùng cao làm từ thiện hay thăm viếng nghĩa trang liệt sĩ cô đều có mặt không quản nắng mưa. Và đợt tham quan cô có dẫn chúng tôi đi đến một trường kỹ năng sống dành cho các em thiếu nhi khiếm khuyết, chúng tôi được xem văn nghệ các em biểu diễn, tặng kẹo và gửi những món quà nhỏ như đồ quyên góp cho nhà trường. Đó là hoạt động vô cùng ý nghĩa mà chúng tôi được tham gia. Kể về một cô giáo mà em quý mến Trong chuyến tham quan đó, tôi bị mệt ngồi ở chỗ nghỉ không đi leo núi được với các bạn, cô có lấy cho tôi chút thuốc ngồi nhìn tôi uống hết rồi mới đi, thật sự rất ấm lòng khi có người quan tâm đến mình như vậy. Lúc lớp leo xuống núi, có bạn bị trật chân, cô để mấy bạn ngồi lại chăm sóc còn cô xuống để lấy thuốc bôi, lúc trèo lên vì vũng nước mưa hôm trước vẫn còn và rất trơn nên cô cũng bị ngã. Nhìn cô khập khiễng leo lên đưa thuốc bôi cho bạn, còn cô cười bảo không đau lắm đâu cô bôi chút là được, bỗng nhiên thấy có cô dạy dỗ thật là hạnh phúc.Xem thêm: Bức tranh của em gái tôi Quãng thời gian dạy chúng tôi, cô còn phải chăm sóc bố cô đang bị bệnh, mãi thời gian sau nghe các bác phụ huynh nói khi cô nghỉ tiết chúng tôi mới biết. Trước mắt chúng tôi, cô vẫn là giáo viên nhiệt huyết, ấm áp, nhưng khi trở về với gia đình, cô là một người con hiếu thuận, hết lòng vì gia đình. Chúng tôi thương cô rất nhiều, vì thế không ai bảo ai, đứa nào đứa nấy đều cố gắng chăm lo việc học, kỷ luật thật tốt để cô không phiền lòng. Cô Hạnh thương học trò lắm, thứ gì tốt nhất cho học sinh là cô sẽ làm, cô cũng rất hiền, vì thế nhiều lúc cô mắng yêu chúng tôi, có đứa trêu cô “Cô ơi cô mắng to nữa lên chúng em không sợ đâu” sau đó là một trận cười ran. Thời học sinh nào chỉ có bạn bè mới có thể làm nên kỷ niệm với nhau đâu, có được sự dạy dỗ và cô đồng hành, thời học sinh của tôi lại càng đáng nhớ và đáng trân trọng hơn nhiều. Trên con đường hướng tới tương lai, có lẽ tôi sẽ gặp gỡ được rất nhiều người đồng hành giúp đỡ mình, thế nhưng hình ảnh về người cô vui tính, hiền hậu và ấm áp ấy cứ mãi in hằn trong tâm trí tôi. Tôi rất mong một ngày nào đó khi đã lớn lên, trở về trường cũ thăm cô, tình cô trò sẽ vẫn luôn nồng đậm như trước và khi ấy tôi có thể trở thành sự hãnh diện của cô. Để có ai nhắc đến tôi, cô sẽ mừng lòng rằng tâm huyết của mình không uổng phí.Xem thêm: Tả cảnh đẹp quê hương em vào một buổi sáng bình minh đầu xuân Tôi yêu mến, kính trọng cô Hạnh như một người mẹ thật sự, người đã hy sinh rất nhiều để rèn dũa cho chúng tôi một nhân cách tốt đẹp, học làm người trước khi học để thành tài. Tôi sẽ luôn ghi nhớ và tri ân công lao ấy của cô Hạnh, luôn nỗ lực để trở thành người có đạo đức như cô muốn. Ngọc Huyền
Tell about a teacher you admire Assignment The ferry is waiting for people to cross the river. When they reach the shore, everyone goes their separate ways. The path of a teacher only stops when we reach the future, time is no longer together but memories are the hardest to forget. And the people who steered the boat to take me across the river, I love the most is still Ms. Hanh, my 6th grade homeroom teacher. When Ms. Hanh accepted our class, she was over 60 years old, with only a few years left before she retired, but her enthusiasm made us never forget it, which touched us and left an impression in our hearts. best. The first impression of her was her kind and gentle face. She spoke very witty even though her age was a generation apart from us. With a chubby face and shoulder-length curly hair, she dresses very youthfully and gracefully. Her whole person always exudes a gentle freshness that makes anyone she comes into contact with feel comfortable. Ms. Hanh is our Literature and History teacher. Her lectures are very unique, not just stereotypical theories but also very rich in evidence and connections to reality. In the bright classroom, the warm rays of early autumn sunlight streamed in. The ideas she conveyed to us were smooth and imbued with humanistic values, leading students from literature to real life. Her lectures kept echoing throughout my student years. Her attentive eyes, anger, pride, pity, sympathy, and love were all clearly expressed by her. How come the lessons that seemed dry because I had to memorize so much through her instructions were so deep and meaningful. See more: Describe the dish that left an impression on me - The sound of the song Ms. Hanh is not only a good teacher for us, but she is also a person with a good personality, a kind heart, enthusiasm in her work, and dedication to her colleagues. The teachers and other teachers who came to class said we were lucky to have a homeroom teacher with such a warm and kind heart. Ms. Hanh is very active in school activities, going to the highlands to do charity work or visiting martyrs' cemeteries, she is always present regardless of sun or rain. And during the tour, she took us to a life skills school for children with disabilities. We were able to watch the children perform arts, give candy and send small gifts as donations to the family. school. It was an extremely meaningful activity that we were able to participate in. Tell about a teacher you admire During that tour, I was so tired that I sat at the rest area and couldn't go hiking with my friends. She got me some medicine and sat down to watch me drink it all before leaving. It was really heartwarming to see someone care about me. so. While the class was climbing down the mountain, someone broke their leg. She let them sit and take care of them while she went down to get ointment. When climbing up, because the puddle of rainwater from the previous day was still there and very slippery, she also fell. Watching her limply climb up to give her friend the ointment, and she smiled and said it didn't hurt too much, just apply a little and it's okay. Suddenly, I felt happy to have her to teach me. See more: My sister's painting While teaching us, she also had to take care of her father who was sick. We didn't know until after hearing what the parents said when she missed class. Before our eyes, she is still an enthusiastic and warm teacher, but when she returns to her family, she is a dutiful child, devoted to her family. We love her very much, so no one tells anyone else, we all try to take care of our studies and discipline well so that she doesn't get upset. Ms. Hanh loves her students very much, she will do whatever is best for them, she is also very gentle, so many times she scolds us, some tease her, "Teacher, scold me louder, we are not afraid." where” followed by a burst of laughter. When I was a student, only friends could make memories with each other. Having the guidance and companionship of my teacher made my student days even more memorable and worthy of respect. On my way to the future, I will probably meet many companions to help me, but the image of that funny, gentle and warm aunt will forever be imprinted in my mind. I really hope that one day when I grow up and return to my old school to visit her, the love between them will always be as strong as before and then I can become her pride. If anyone mentions me, she will be happy that her enthusiasm was not wasted. See more: Describe the beauty of your hometown on a dawn morning in early spring I love and respect Ms. Hanh as a true mother, who sacrificed a lot to forge us a good personality, learning to be human before learning to become talented. I will always remember and be grateful for Ms. Hanh's efforts, always striving to become the ethical person she wants. mystical gem
Kể về một cô giáo mà em yêu quý Gợi ý Với mỗi học sinh, các bạn sẽ có một tấm gương thầy cô giáo mẫu mực, đáng yêu đáng kính của riêng mình. Với riêng tôi, tôi sẽ không thể nào quên cô Minh, giáo viên chủ nhiệm lớp 6H của tôi bây giờ. Cô Minh là giáo viên chủ nhiệm và cũng là cô giáo dạy Tiếng Anh của lớp tôi. Cô có dáng người cao và gầy. Đôi mắt cô rất sáng và đẹp. Dáng cô đi lúc nào cũng nhanh nhẹn và có phần vội vã. Cũng đúng thôi vì cô là một giáo viên dạy giỏi của trường nên cô thường xuyên bận rộn với rất nhiều việc. Còn tôi lại là mội đứa học sinh nhút nhát và nắm bắt bài rất chậm. Nhất là với môn Tiếng Anh thì tôi càng chậm hiểu hơn nữa. Tuy thế, tôi cũng chẳng dám hỏi ai bao giờ. Ai mà thèm quan tâm đến một đứa học dốt như tôi chứ! Cô Minh cũng vậy thôi. Cô cũng sẽ chỉ thích những bạn học giỏi, thông minh. Cứ thế, tôi tự cô lập mình trong cái thế giới vỏ ốc của mình. Điểm kiểm tra thấp dần, đến nửa đầu học kì một thì tôi là một trong những học sinh yếu nhất lớp. Tôi chán nản vô cùng và trở nên ít nói, ít chơi với bạn bè cùng lớp. Chắc rằng cũng chẳng có ai muốn chơi với tôi.Xem thêm: Nhân dịp ngày 20 tháng 11, lớp em có tổ chức cuộc thi viết báo tường. Em hãy viết một bài văn nghị luận với chủ đề: Nhớ ơn thầy côMột hôm, khi tôi đang gật gù buồn ngủ thì có tiếng hỏi: – Lát nữa chắc cô kiểm tra đấy, cậu học với tớ không? Tôi ngao ngán ngẩng lên thì thấy Bình – cậu lớp trưởng học giỏi nhất lớp đang chờ mình trả lời. Phần vì nể, phần vì lo kiểm tra thật tôi đành gật đầu. Thật không ngờ, Bình lại giảng hay đến thế. Cậu ấy nói đến đâu tôi hiểu đến đấy. Sau buổi ấy, tôi thường xuyên được bạn ấy giúp đỡ rất tận tình… Cứ như vậy, tôi học khá dần lên, tôi luôn cảm ơn Bình đã giúp đỡ tôi nhiều đến thế. Cho đến một ngày… Hôm ấy, khi tôi đang sung sướng cầm bài kiểm tra Tiếng Anh được điểm 8 thì có tiếng gọi tôi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì. Tôi đâu có mắc lỗi gì mà cô cần gặp tôi? Nhưng thật lạ là nhìn thấy tôi cô lại tươi cười. Bảo tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn tôi với ánh mắt đùa vui: – Bạn Bình có hay bắt nạt em không? Thấy tôi vẫn ngơ ngác. Cô lại hỏi: – Em và Bình cùng học với nhau vậy có gì không muốn hỏi các thầy cô em cứ hỏi bạn ấy nhé! Rồi giọng cô trầm xuống: – Cô rất tiếc là không có nhiều thời gian để theo sát và giúp đỡ các em. Cô chỉ nắm được tình hình lớp qua các bạn cán bộ lớp. Bình đã hứa là sẽ giúp đỡ em vậy em yên tâm và cố gắng nhé!Xem thêm: Hình ảnh và thân phận người phụ nữ trong thơ Hồ Xuân HươngBây giờ thì tôi đã hiểu ra tất cả! Thì ra, cô đã họp cán bộ lớp, hỏi han về tình hình học tập của từng người rồi phân công học sinh giúp đỡ lẫn nhau. Tôi đã từng nghĩ cô là người lạnh lùng, chỉ thích những học sinh giỏi và ghét bỏ những đứa học kém như tôi. Thật không ngờ!… Trở về lớp học, tôi thấy xúc động quá! Vậy là chưa bao giờ tôi đơn độc, còn có biết bao người chăm lo, giúp đỡ tôi học hành. Và tôi thầm biết ơn tất cả những điều tốt đẹp cô giáo chủ nhiệm đã mang đến cho tôi. Vanmau.edu.vn
Tell about a teacher you love Suggest For each student, you will have your own exemplary, lovely and respectable teacher. As for me, I will never forget Ms. Minh, my homeroom teacher of class 6H now. Ms. Minh is the homeroom teacher and also the English teacher of my class. She has a tall and thin figure. Her eyes are very bright and beautiful. Her gait is always agile and somewhat hurried. It's true that because she is a good school teacher, she is often busy with many things. As for me, I am a shy student and grasp lessons very slowly. Especially with English, my understanding is even slower. However, I never dared to ask anyone. Who cares about an ignorant student like me! Ms. Minh is the same. She will also only like good and intelligent classmates. Just like that, I isolated myself in my shell world. Test scores gradually dropped, and by the first half of the first semester, I was one of the weakest students in the class. I was extremely depressed and became quiet and rarely played with my classmates. I'm sure no one wants to play with me. See more: On the occasion of November 20, my class organized a wall newspaper writing contest. Please write an essay with the topic: Being grateful to teachers One day, while I was nodding off and falling asleep, a voice asked: – I'm sure you'll have a test later, will you study with me? I looked up in boredom and saw Binh - the best class president in the class - waiting for me to answer. Partly out of respect and partly because I was worried about checking the truth, I nodded. Unexpectedly, Binh preached so well. I understood everything he said. After that session, I often received enthusiastic help from her... Just like that, I gradually improved in my studies. I always thank Binh for helping me so much. Until one day… That day, when I was happily holding my English test with a score of 8, a voice called me to the teacher's room to meet the homeroom teacher. I was worried and didn't know what was going on. I didn't do anything wrong that you need to see me? But strangely, when she saw me, she smiled. Telling me to sit down next to her, she looked at me with playful eyes: – Does Binh often bully you? Seeing that I'm still confused. She asked again: – Binh and I study together, so if there's anything you don't want to ask the teachers, just ask him! Then her voice lowered: – I'm sorry that I don't have much time to follow and help you. She only knows the class situation through her class officials. Binh promised to help you, so please rest assured and try your best! See more: Images and status of women in Ho Xuan Huong's poetry Now I understand everything! It turned out that she had met with class officials, asked about each person's learning situation, and then assigned students to help each other. I used to think she was a cold person, only liking good students and hating bad students like me. Unexpected!... Returning to class, I felt so emotional! So I have never been alone, there are so many people taking care of me and helping me study. And I am secretly grateful for all the good things my homeroom teacher has brought me. Vanmau.edu.vn
Kể về một cô hàng xóm mà em quý mến Gợi ý Em quý nhất là cô Thu, hàng xóm gần nhà em. Xóm em là một xóm nghèo ở vùng cao, cuộc sống còn gặp nhiều khó khăn, phần lớn các gia đình đều làm ruộng. Năm ngoái, cô Thu và gia đình chuyến từ Hà Nội về. Ca hai vợ chồng cô đều là giáo viên, lương tháng ổn định. Phải nói rằng cuộc sống của vợ chồng cô là ồn định và khá giả nhất xóm. Vậy mà cô không khinh thường người nhà quê, cô rất gần gũi với mọi người và hay giúp đỡ người khác. Mỗi khi rảnh rỗi, cô thường sang chơi nhà hàng xóm kế những câu chuyện cổ tích cho tụi nhỏ chúng em nghe. Và đặc biệt cô còn mở lớp dạy học không lấy tiền và đến từng nhà xin phép bố mẹ cho chúng em sang nhà cô để học. Vanmau.edu.vn Xem thêm: So sánh hình ảnh buổi chiều và cảm xúc của chủ thể trữ tình trong bài Mộ của Hồ Chí Minh và khổ cuối bài Tràng giang của Huy Cận. Từ đó nêu lên vẻ đẹp cổ điển mà hiện đại của bài Mộ
Tell me about a neighbor girl you like Suggest What I like most is Ms. Thu, my next-door neighbor. My neighborhood is a poor hamlet in the highlands, life is still difficult, most families work in the fields. Last year, Ms. Thu and her family returned from Hanoi. Ca and her husband are both teachers, with stable monthly salaries. It must be said that her and her husband's life is the most stable and prosperous in the neighborhood. Yet she does not despise country people, she is very close to everyone and often helps others. Whenever she has free time, she often goes to the neighbor's house to tell fairy tales for us children to listen to. And especially, she also opened a free teaching class and went to each house to ask our parents for permission to let us go to her house to study. Vanmau.edu.vn See more: Compare the image of the afternoon and the emotions of the lyrical subject in Ho Chi Minh's Grave and the last stanza of Huy Can's Trang Giang. From there, the classic yet modern beauty of the poem Mo is highlighted
Đề bài: Trong cuộc đời ai cũng có vô số kỉ niệm thời thơ ấu. Em hãy viết bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em cho các bạn trong lớp cùng nghe. Có một câu rất hay của môt bài hát nào đó mà tôi quên mất tên là: “Ngày hôm qua như một giấc mơ, bao xa cách chỉ trong một chớp mắt…” Tôi ước gì cái chớp mắt đó có thể đưa tôi trở lại cái ngày tồi tệ ấy, ngày con Zếch không bao giờ vẫy đuôi nữa… Em gái tôi bị viêm mũi dị ứng mãn tính, chính bởi vậy mà từ ngày em tôi phát bệnh nhà tôi cũng không bao giờ nuôi thú cưng nữa. Trớ trêu ở chỗ là tôi rất thích chó, phải nói là yêu chúng đến đọ phát cuồng mới đúng. Mỗi lần bắt gặp một em chó nào là tôi sấn sổ vào nó ngay lập tức khi có cơ hội. Kì lạ nữa là hình như em chó nào cũng tỏ ra hiền lành và biết điều với tôi thì phải. Zếch là con chó nhà cô Lan, hàng xóm nhà tôi. Nó rất thông minh và đáng yêu vô cùng. Cứ mỗi chiều đi học về là tôi tót sang bên cô Lan và hai đứa cứ quấn quýt đến khi mẹ gọi tôi về ăn cơm. Tôi bị mẹ trách mắng không biết bao nhiêu lần rồi vì cái tội mải chơi. Nhưng có lẽ mẹ hiểu tôi thèm được nuôi chó đến mức độ nào. Cô Lan cũng biết điều đó. Vợ chồng cô Lan không có con nên con Zếch thực sự là một đứa con ngoan trong nhà cô. Có nó, cô chú cũng cảm thấy đỡ buồn, đặc biệt là cô bởi chú là bộ đội, chả mấy khi ở nhà. Cô Lan coi hai chị em tôi như cháu ruột mình, có gì ngon cũng phần. Chúng tôi quý cô lắm. Tôi thì khỏi phải nói, tôi cuồng con Zếch đến khó hiểu nên cứ rảnh là tôi có mặt bên nhà cô Lan chơi với nó.Xem thêm: Tả con cua Mọi chuyện cứ tốt đẹp mãi nếu như không có buổi chiều định mệnh ấy. Tôi dẫn em đến lấy cái áo mẹ đã mang ra nhà cô Mây sửa mấy hôm trước về cho bà. Hai chị em ríu rít như hai con chim non cả đoạn đường. Gần về đến nhà, tôi chuẩn bị sang đường thì bất chợt gặp phải một đoàn người xe máy rú ga vượt qua, một cái xe quệt phải tay lái xe đạp tôi, em tôi bị ngã xuống. Sẽ là thảm kịch nếu như không có con Zếch lao ra hứng lấy cú va của chiếc Dream tiếp theo. Em tôi được cứu sống, nhưng con Zếch thì không qua khỏi. Bố bảo nó bị gãy hết xương sườn, phải trái cũng dập hết. Cô Lan chôn nó ở gốc khế sau vườn nhà. Tôi khóc đến ốm liền 2 ngày phải nghỉ học. Cô Lan cũng buồn, có lẽ còn buồn hơn tôi vậy, nó là con cô mà. Mẹ và cô an ủi tôi, rằng nếu như Zếch không lao ra thì có lẽ em tôi đã… Thật không muốn tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra nữa, nhưng sự thật thì con Zếch của tôi đã không còn nữa rồi! Giờ mỗi lần đi học về tôi lại thèm được nhìn thấy hình ảnh con Zếch quẫy tít cái đuôi cong cớn của nó mừng tôi. Tôi thèm được một lần nó nhảy chồm lên người tôi mà hít lấy hít để mặt tôi. Tôi thèm được ôm lấy nó, vỗ về nó, bắt ve cho nó… Ôi Zếch của chị, giờ em nơi nào Zếch ơi!!!Xem thêm: Về tác phẩm “Vợ nhặt”, nhà văn Kim Lân có lần từng nói: “Ý... vọng”... Ý tưởng trên của nhà văn dược thể hiện như thế nào trong truyện ngắn “Vợ nhặt”
Topic: Everyone has countless childhood memories in life. Write an essay about a memorable memory of yours for your classmates to listen to. There is a very beautiful line in a certain song that I forgot the name: "Yesterday was like a dream, so far apart in just a blink of an eye..." I wish that blink of an eye could take me back. That bad day, the day Zech never wagged its tail again... My sister has chronic allergic rhinitis, that's why since the day she got sick, my family has never had a pet again. The irony is that I really like dogs, I would say I love them to the point of being crazy. Every time I see a dog, I pounce on it immediately when I get the chance. What's strange is that every dog ​​seems to be gentle and reasonable with me. Zech is the dog of Ms. Lan, my neighbor. It is very smart and extremely adorable. Every afternoon when I come home from school, I go to Ms. Lan's side and the two of us stay close to each other until my mother calls me home for dinner. I was scolded by my mother countless times for being too busy playing. But maybe my mother understood how much I wanted to have a dog. Ms. Lan also knows that. Ms. Lan and her husband do not have children, so Zech is really a good child in her family. With it, my aunt and uncle also feel less sad, especially me because my uncle is a soldier and is rarely at home. Ms. Lan treats my sister and me like her own grandchildren, whatever is delicious is hers. We love you so much. Needless to say, I'm inexplicably crazy about Zech, so whenever I'm free, I'm at Ms. Lan's house to play with it. See more: Describe a crab Everything would have been fine if it weren't for that fateful afternoon. I took her to pick up the shirt her mother had brought to Miss May's house to fix a few days ago for her. The two sisters chirped like two young birds all the way. Nearing home, I was about to cross the street when suddenly I encountered a group of motorbikes revving past me. One of the vehicles hit the handlebars of my bicycle, and my brother fell down. It would have been a tragedy if Zech hadn't rushed out to catch the impact of the next Dream. My brother was saved, but Zech did not survive. Dad said he had broken all his ribs, both right and left. Ms. Lan buried it at the star fruit tree in her backyard. I cried so much that I was sick for 2 days and had to miss school. Ms. Lan is also sad, perhaps even more sad than me, she is her child. My mother and aunt comforted me, saying that if Zech hadn't rushed out, maybe my brother would have... I don't want to imagine what could have happened, but the truth is, my Zech is no longer there! Now every time I come home from school, I crave the image of Zech waving its curled tail to celebrate me. I want one time when he jumps up on me and sniffs my face. I long to hug it, comfort it, catch cicadas for it... Oh my Zech, where are you now Zech!!!See more: Regarding the work "Picked by Wife", writer Kim Lan once said: "Idea... hope"... How is the above idea of ​​the writer expressed in the short story "The Picked Wife"
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em với người… Hướng dẫn Ngày giỗ bà năm nay, ba đã mang chiếc áo ngày xưa bà may cho tôi để nhắc lại những kỉ niệm về người bà mà chúng tôi hằng kính yêu. Nhìn chiếc áo đã ngã màu, khóe mắt tôi chợt cay cay. Lúc ấy, trong đầu tôi không có ý nghĩ gì khác ngoài hình ảnh người bà và kỉ niệm mà tôi có thể gọi tên là chiếc áo của bà. Tôi còn nhớ như in cái dáng lom khom của bà ngoại mỗi khi tưới rau, bắt sâu ngoài vườn. Mái tóc bà đã bạc gần hết, mỗi ngày cứ rụng đi một ít khi bà chải đầu. Tôi sống cùng ba mẹ ở thành phố, còn bà tôi ở quê cùng cậu mợ. Thỉnh thoảng tôi về quê thăm bà hoặc bà lên thăm tôi. Mỗi lần như lên đây, bà mang rất nhiều trái cây vườn nhà và rau bà trồng cho mẹ tôi. Có con gà, con vịt mập mạp bà cũng mang lên để dành phần cho cháu. Lần đó tôi vừa vào lớp 1, mẹ tôi mua cho tôi nhiều tập vở mới, ba tôi thì thưởng cho tôi chiếc đồng hồ báo thức xinh xắn, các cô chú bên nội dẫn tôi vào siêu thị mua những bộ đồng phục mới toanh cho tôi. Tôi đã đem những thứ đó khoe với bà trong lần về thăm bà trước khi khai giảng. Bà tôi mỉm cười rồi im lặng. Tối hôm đó và những hôm sau nữa bà không còn kể chuyện cho tôi nghe, tôi thấy bà cặm cụi bên ánh đèn. Tôi mê ngủ nên chỉ nằm xuống là ngủ một giấc đến sáng không để tâm bà thức làm gì.Xem thêm: Hãy kể lại câu chuyện Bánh Chưng, bánh Giầy qua trí tưởng tượng của em Trước khi tôi lên thành phố, bà đem khoe với mọi người là đã may xong chiếc áo cho tôi. Lúc ấy bà rất vui và trao cho tôi chiếc áo, bà còn dặn dò tôi phải chăm học, ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ. Tôi thấy tóc bạc bỗng bạc hơn, mắt bà thâm quầng vì thức mấy đêm may cho tôi chiếc áo. Vậy mà khi lên thành phố tôi quên đi chiếc áo mà bà tặng, tôi chỉ thích những bộ áo mới của tôi. Hôm đó, trời mưa suốt mấy ngày, những bộ quần áo đi học của tôi đều ướt hết. Mẹ mang chiếc áo bà may cho tôi mặc. Vừa mặc vào người tôi đã khóc lóc và đòi mẹ cởi ra. Một chiếc áo trắng đã ngã màu lại thêu một bông hoa màu đỏ trên ngực. Lúc đó sao tôi lại nghĩ chiếc áo ấy thật quê mùa, tôi sợ các bạn sẽ cười chọc tôi khi tôi mặc đi học. Tôi còn dọa mẹ sẽ nghỉ học nếu mẹ bắt tôi mặc chiếc áo ấy. Mẹ tôi đã rất buồn khi tôi không ngoan. Tối hôm đó, mẹ gọi tôi lại và kể cho tôi nghe chuyện bà đã thức mấy đêm may từng đường kim. Vì bà không có nhiều tiền để mua những bộ quần áo mới cho tôi nên bà đã cắt chiếc áo bà ba của ông tặng cho bà để may lại thành chiếc áo đi học tặng tôi. Tôi đâu biết rằng vì thức đêm nên bà bị bệnh. Tôi khóc rất nhiều khi hiểu mọi chuyện, tôi cũng trách bản thân đã không quý trọng món quà của bà. Từ hôm đó, tôi xem chiếc áo như báu vật của mình, khi tôi lớn lên không mặc vừa nữa tôi vẫn cất giữ cẩn thận.Xem thêm: Cảm nhận về niềm vui chiến thắng và lòng tự hào sau cuộc kháng chiến chống Mông - Nguyên trong Tụng giá hoàn kinh của Trần Quang KhảiDù bây giờ bà không còn bên cạnh tôi nữa nhưng tôi vẫn nhớ mãi tình yêu thương mà bà dành cho tôi. Tôi sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng mong đợi của bà. Cằm chiếc áo trên tay tôi ao ước bà sống lại để ngắm tôi mặc chiếc áo này, tôi sẽ nói tôi thương bà rất nhiều.
Tell me about a memorable memory you had with someone... Instruct On the anniversary of her death this year, my father brought me the old shirt she made for me to remind us of the memories of the grandmother we always loved. Looking at the discolored shirt, the corner of my eyes suddenly felt stinging. At that time, I had no other thoughts in my mind other than the image of my grandmother and the memory that I could name: her shirt. I still remember my grandmother's stooped figure every time she watered vegetables and caught worms in the garden. Her hair is almost completely white, and every day a little falls out when she combs her hair. I live with my parents in the city, and my grandmother lives in the countryside with my uncle and aunt. Sometimes I go home to visit my grandmother or she comes to visit me. Every time she comes here, she brings a lot of fruits from her garden and vegetables she grew for my mother. There were chickens and fat ducks that she also brought up to give to her grandchildren. That time I had just entered first grade, my mother bought me many new notebooks, my father rewarded me with a lovely alarm clock, and my paternal aunts and uncles took me to the supermarket to buy brand new uniforms for me. I. I showed those things to her when I visited her before school started. My grandmother smiled and then remained silent. That night and the following days she no longer told me stories, I saw her working hard by the light. I love sleeping, so I just lay down and sleep until morning without worrying about what she's awake for. See more: Let's retell the story of Banh Chung and Banh Giay through your imagination. Before I went to the city, she showed off to everyone that she had finished sewing a shirt for me. At that time, she was very happy and gave me the shirt. She also told me to study hard and obediently listen to my parents. I saw her gray hair suddenly become more gray, her eyes were dark because she stayed up all night sewing me a shirt. Yet when I went to the city, I forgot about the shirt she gave me, I just liked my new clothes. That day, it rained for several days, and my school clothes were all wet. My mother brought the shirt she made for me to wear. As soon as I put it on, I cried and asked my mother to take it off. A faded white shirt with a red flower embroidered on the chest. At that time, why did I think that shirt was so rustic? I was afraid that my friends would laugh at me when I wore it to school. I even threatened my mother that I would drop out of school if she forced me to wear that shirt. My mother was very sad when I was not good. That evening, my mother called me back and told me the story of how she stayed up several nights sewing each stitch. Because she didn't have much money to buy new clothes for me, she cut up the shirt my grandfather gave her to sew into a school shirt for me. I didn't know that because she stayed up all night, she got sick. I cried a lot when I understood everything. I also blamed myself for not appreciating her gift. From that day on, I considered the shirt as my treasure. When I grew up, it no longer fit me, I still kept it carefully. See more: Feeling the joy of victory and pride after the resistance war against Mongols - Originally from Tran Quang Khai's Chanting Gia Hoan Kinh Although she is no longer by my side, I still remember the love she had for me. I will try to study well to not disappoint your expectations. Holding the shirt in my hand, I wished she would come back to life to see me wearing this shirt, I would say I love her very much.
Đề bài: Ai cũng trải qua những tình bạn thân thiết và nhiều kỉ niệm. Em hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn của em cho các bạn trong lớp cùng nghe. Tôi có rất ít bạn vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà bởi công việc của bố tôi không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất thú vị. Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ào và tấp nập với người, với hàng,… Chúng tôi ung dung lên toa vì vé đã mua từ hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba anh em tôi ra còn có một nhân vật bí ẩn nữa. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật ấy cũng xuất hiện. Tôi không để ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai tín đồ của các trò chơi điện tử, cũng không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần. Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim bên cạnh đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một ánh mắt soi mói khó chịu bên cạnh để ý. Tôi phồng mồm tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ông anh và thằng em họ yêu quý chả màng gì đến tôi cả mà chỉ có mỗi người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là soi mói kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành động mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào miệng, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con nhỏ nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiệt miếng ăn, mẹ tôi đã dạy anh em tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng với sự hài lòng vì mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.Xem thêm: Bài đọc tham khảo Chủ nghĩa nhân văn Hồ Chí Minh Giải quyết xong gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi đánh thức tôi dậy với gương mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm, định bụng sẽ kể câu chuyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của bạn ấy, là tôi tự ý ăn và chính tôi mới là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm tìm kiếm nhỏ có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh nhưng vô ích. Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẽo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về đến nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần vì chuyến đi, phần vì câu chuyện lúc trước. Tối thấy hối hận mà chẳng biết làm sao. Bỗng ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy tinh nghịch đối diện, rất quen thuộc. Không phải ai khác, đó chính là nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng chính là đứa bên cạnh nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.Xem thêm: Con người Hồ Chí Minh hiện lên qua bài thơ Tức cảnh Pác Bó Sau chuyến tàu thú vị ấy, tôi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như sở thích ăn bim bim chẳng hạn! Tình bạn của chúng tôi đã chính thức bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như thế đấy.
Topic: Everyone experiences close friendships and many memories. Tell your classmates about a memorable memory of your friendship. I have very few friends because my family often has to move house because my father's job is unstable. Last year, on the train to my grandmother's house, I had a memorable and very interesting memory. The story is this, I went with my brother and a cousin from my aunt's family. The three of us departed from home quite early to catch the earliest train. The station was really noisy and crowded with people, goods, etc. We leisurely got on the train because we had bought tickets the day before. In the room we sat in, except for my three brothers, there was also a mysterious character. The train was about to leave when that character also appeared. I didn't pay much attention because my eyes were glued to my legendary Conan book. Needless to say, my brother and his cousin, two video game fanatics, didn't even look up once. As the train ran, to relax my eyes, I absent-mindedly watched the scenery receding behind me with interest. Temporarily putting down the comic book, I leisurely unwrapped the snack next to my thigh and ate it calmly. By the third bite, I discovered that I was being noticed by an uncomfortable, scrutinizing gaze next to me. I puffed my mouth out to show my displeasure. My beloved brother and cousin didn't care about me at all, only the friend sitting next to me was looking at me with a puzzled expression that I thought was scrutiny. After about five seconds of just looking at me came the part of the action that I never thought about. She carelessly took my snack and put it in her mouth, eating it deliciously. This is so rude, I have never seen a girl as ungrateful as this one. But I don't show that I'm stingy with food, my mother taught my brothers and I well about this. And of course I let her eat with satisfaction because I am an obedient child, a civilized and polite person. See more: Reference readings Ho Chi Minh's humanism Having finished with the snack package, I continued my reading career and pushed aside other idle thoughts. At the rest stop, my brother woke me up with an equally sleepy face. I lazily searched for my glasses and packed my things. The ungainly girl sitting with me must have gotten off the station before us. I didn't care, planning to tell that funny story to everyone at lunch. Oh my god, what caught my eye when I stood up was an unopened package of snacks. It huddled in the corner, under my towel. I regained my composure about everything. It's all clear, I unwrapped her snack by mistake, I ate it on my own and I'm the one who's so ungrateful and incomprehensible in this matter. I hurriedly jumped down from the carriage to look for the girl with cowtail hair sitting next to me but to no avail. On the way back to my grandmother's house, I told the embarrassing story to my brother and cousin. The two of them laughed so hard, and I felt extremely hot. Returning to my grandmother's house, I continued to feel depressed, partly because of the trip, partly because of the previous story. I feel regretful but don't know what to do. Suddenly, there were people's voices outside. Oh my God, I was speechless when I saw the cowtail hair and mischievous eyes opposite, very familiar. It's not someone else, it's the same character from before, but he, Hien, is also the kid next door to my grandmother's house. When my grandmother heard the story, she also laughed at me, a stupid, forgetful grandchild. See more: Ho Chi Minh's personality appears through the poem Scenes of Pac Bo After that interesting train ride, I had a new friend in my hometown. The more we played, the more we realized we were compatible, like our hobby of eating snacks, for example! Our friendship officially began in such a special and memorable situation.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích Gợi ý Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đó có thể là chú rùa, chú chim hay chú mèo… Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm. Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã… nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không những không trách tôi mà còn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!. Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.Xem thêm: Viết đoạn văn ngắn nêu suy nghĩ của em về tình yêu đất nước Đó là một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nhẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà. Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đình tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!Xem thêm: Phân tích bài thơ Cảm tác vào nhà ngục Quảng Đông của Phan Bội Châu Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tôi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng không các bạn! Vanmau.edu.vn
Tell about a memorable memory of a pet you love Suggest Everyone's childhood is tied to a lovely pet, it could be a turtle, a bird or a cat... As for me, my childhood is tied to the brave Phi Phi dog. Phi Phi is a German Shepherd that I... picked up in the park! The story is this: about a year ago, in the afternoon I went to exercise in the park. While jogging, I suddenly heard a faint moan in the bushes. Curious, I parted the leaves to look in and saw a weak little dog lying in a paper box. I love him so much, I brought him home to raise him. I didn't expect that when I brought Phi Phi home, my parents not only didn't blame me but also urged me to go get milk for him to drink! Now Phi Phi is very grown up. His fur is silky black, his four legs are tall and strong. Both ears are always erect to listen to all sounds around. The nose always seems to be sniffling as if sniffing everything. Phi Phi is very obedient and courageous. When it gets dark, he always goes out on the porch to lie watch. With Phi Phi outside, my whole family feels secure when going to sleep. Then, one day, something happened, and my family deeply felt Phi Phi's courage and loyalty. See more: Write a short paragraph stating your thoughts about love for country It was a cold, windy winter night. Like every day, Phi Phi still lay watch on the porch. My whole family was sleeping when we suddenly heard Phi Phi barking fiercely and the sound of him tugging on his chain. Dad quickly jumped up and gently took the stick to sneak out. At the end of the garden, a suspicious shadow was moving. Seeing the movement, he quickly climbed the wall to escape. Dad shouted to the neighbors while rushing after the thief. Phi Phi also jumped up, the chain was struggling as much as possible. Dad chased the thief. Suddenly, he turned around and kicked him hard. Losing momentum, Dad fell down. He took advantage of that moment to press on his father, forcefully pulled out the knife with his right hand and swung it. At that moment, Phi Phi rushed out from nowhere and grabbed his hand holding the knife, then no matter how much the concubine pushed and kicked him, she was determined not to let go of his hand. The struggle stopped when the neighbors rushed in to tie up the thief. My mother cooed and helped my father into the house while reminding my sister and I to get milk for Phi Phi and bring him into the house. After that day, Phi Phi became famous throughout the neighborhood with the story of "saving the master". The arrested crook later confessed to many thefts in which he was involved. My family and Phi Phi were also commended! See more: Analysis of the poem "Indulgence in Guangdong Prison" by Phan Boi Africa Phi still lives with my family until now. He is always pampered and loved by the whole family, especially me. Even though Phi Phi is a dog, there are many things worth learning, right! Vanmau.edu.vn
Kể về một kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi Hướng dẫn Nhân dịp nghỉ hè cuối năm lớp 3, ba mẹ đã cho cả nhà đi du lịch với gia đình các cô chú gần nhà. Mọi người quyết định đi một tuần ở thành phố biển Nha Trang. Đó là kì nghỉ hè hạnh phúc của em cùng gia đình và cũng là kỉ niệm làm em nhớ mãi. Chuyến đi kéo dài hơn nữa ngày. Trên chiếc xe ai cũng ai cũng vui vẻ nói chuyện bàn sẽ ăn gì, đi đâu chơi. Chỉ có bạn con níc tụi em là không biết gì và trong cho mau đến. Lúc mới lên xẻ em háo hức vô cùng nhưng con đường cứ dài mãi làm em mệt mỏi và ngủ li bì. Chỉ khi những cơn gió mang mùi của biển ùa vào mặt em mát lạnh em mới chợt tỉnh giấc. Nhìn qua cửa sổ, dưới cái ánh sáng mờ mờ của buổi sáng, Biển thoáng hiện thoát ẩn sau những lùm cây ven đường. Mọi người tỉnh giấc và vui mừng khi đã đến nơi và kịp đón bình minh trên biển. Bước xuống xe mọi người háo hức thay đồ để ra tắm biển. Biển buổi sớm bình yên, chỉ vài con song nhỏ chạy vào bờ. Ở tít đằng xa là đường chân trời, nơi giữa biển và trời tiếp xúc nhau nhìn như một sợ dây rất dài. Mặt trời chưa hiện lên nhưng đã chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mời. Một góc trời đỏ ửng in bóng xuống mặt biển cũng một màu đỏ lững lờ chao lượn theo từng con song. Cả thành phố như bừng tỉnh giấc, những ngôi nhà bắt đầu mở cửa, những quán hang hai bên đường cũng đã bày bán và tiếng xe cũng bắt đầu nhiều hơn. Sức sống của một ngày mới bắt đầu ồn ào và nhộn nhịp. Biển cũng thế. Những con sống bạc đầu to dần không ngừng ngưng nghỉ, chúng cứ thi nhau chạy ập vào bờ. Nước biển xanh, mát và mặn nữa. Tắm biển vào buổi sáng là tốt nhất, nó làm mình thoải mái và căng tràn sức sống. Tắm biển thỏa thích mấy bạn chơi cát, còn em chỉ thích nằm dài trên cát. Nằm trên cát thích vô cùng, cát mát lạnh đôi khi sóng biển mạnh ùa vào cả người và đẩy em lên cao hơn. Cảm giác thích thú vô cùng và vui lắm. Các ban rủ em đi kiếm vỏ ốc, lúc này em mới phát hiện bãi cát rộng mênh mông và nhuộm một màu vàng của nắng rất đẹp. Mọi người kéo ra rất đông, người tắm nắng, người đi dạo còn có nhiều người chơi bóng trên bãi biển và và cả ở dưới nước. Vì nắng lên cao và cũng vì đói nên gia đình em cùng mọi người đi ăn. Chưa bao giờ em ăn hải sản ngon và no như thế. Những con tôm, con mực, con cá…, chúng cứ bơi lội tung tăn trong những cái bể chứa đầy nước. Chiều xuống, mặt trời lấp ló sau những ngôi nhà cao tầng. Đó là lúc em cùng các bạn thả diều trên bãi biển. Gió mạnh nên những con diều tung cánh bay cao cao vút. Gió mạnh mang cả vị mặn của biển ùa vào mặt em. Em cứ sợ những con diều nhỏ bị gió làm đứt dây hay bị rách thì tiếc lắm. Buổi tối cả nhà em đi mua sắm và ăn những đặc sản ở Nha Trang. Chợ bày bán rất nhiều đồ lưu niệm, rất nhiều khách nước ngoài đến đây du lịch. Em thấy họ mua những chiếc nón lá đội với vẻ thích thú. Nha Trang thật náo nhiệt, cả buổi sáng và buổi tối lúc nào cũng tấp nập người. Nơi đây cũng có rất nhiều món ngon, rất nhiều điểm để đi chơi.Xem thêm: Soạn bài Đánh nhau với cối xay gió của Xéc van tét Chuyến đi chơi kết thúc, em cảm thấy tiếc nuối vì phải xa một nơi tuyệt vời như vậy. Không biết đến khi nào em mới được dịp đến đây lần nữa. Dù buồn nhưng em vẫn cảm thấy hạnh phúc, nhờ chuyến đi này mà gia đình em hiểu nhau hơn, vui và hạnh phúc nhiều hơn.
Tell me about a childhood memory that makes you remember forever Instruct On the occasion of the summer vacation at the end of 3rd grade, my parents took the whole family on a trip with the aunts and uncles' families near home. Everyone decided to spend a week in the coastal city of Nha Trang. It was a happy summer vacation for me with my family and also a memory that I will always remember. The trip lasted more than half a day. Everyone in the car was happily chatting about what to eat and where to go. It's just our kids who don't know anything and come quickly. When I first got to the section, I was extremely excited, but the long road made me tired and lethargic. Only when the cool breeze carrying the scent of the sea blew into my face did I suddenly wake up. Looking through the window, under the dim light of the morning, the Sea appeared hidden behind the bushes along the road. Everyone woke up and was happy to have arrived and caught the sunrise on the sea. Stepping out of the car, everyone eagerly changed clothes to go swimming. The sea is calm in the morning, with only a few small rivers running to the shore. In the distance is the horizon, where the sea and sky meet, looking like a very long rope. The sun has not yet appeared but is already shining the first rays of the day. A corner of the red sky silhouetted against the sea surface also a red color lazily swaying along each river. The whole city seemed to wake up, houses began to open, shops on both sides of the street opened for sale and the sound of cars began to increase. The vitality of a new day begins to be noisy and bustling. The same goes for the sea. The silver-haired animals grew bigger and bigger without stopping, they kept racing each other to the shore. The sea water is blue, cool and salty. Bathing in the sea in the morning is the best, it makes you comfortable and full of vitality. Swimming in the beach is fun for the sand players, but I just like lying on the sand. Lying on the sand feels so great, the sand is cool and sometimes strong ocean waves rush into my body and push me higher. Feeling extremely excited and very happy. The group invited me to go looking for snail shells, and then I discovered the vast sandy beach and dyed a beautiful yellow color from the sun. People came out in large numbers, people sunbathing, people walking, and many people playing football on the beach and even in the water. Because the sun was high and also because I was hungry, my family and everyone went out to eat. I have never eaten such delicious and filling seafood. Shrimps, squids, fish..., they keep swimming around in tanks filled with water. Late afternoon, the sun peeks out from behind high-rise buildings. That was when my friends and I flew kites on the beach. The wind was strong so the kites spread their wings and flew high. The strong wind brought the salty taste of the sea to my face. I'm afraid that the wind will break the string or tear the small kites, which is a shame. In the evening, my whole family went shopping and ate specialties in Nha Trang. The market sells a lot of souvenirs, and many foreign tourists come here to visit. I saw them buying conical hats and wearing them with excitement. Nha Trang is so bustling, both morning and evening it is always crowded with people. This place also has a lot of delicious food and lots of places to hang out. See more: Prepare the lesson "Fighting the windmill" by Xec Van Tet. When the trip ended, I felt regretful because I had to leave such a wonderful place. I don't know when I will have the opportunity to come here again. Even though I'm sad, I still feel happy. Thanks to this trip, my family understands each other better and is happier.
Để bài: Kể về một loài chim mà em yêu thích Bài văn của Nguyễn Song Hoàng An Loài chim em yêu thích là chim bồ câu. Đó là một loài chim tượng trưng cho hòa bình. Ngày xưa, họ dùng bồ đưa câu để đưa thư. Sở thích của chúng là sạch sẽ, chuồng đẹp, chúng ăn thóc và hạt dưa. Chim bồ câu có rất nhiều màu: xanh lá cây đậm, màu đen nhưng em rất thích chim bồ câu trắng. Chúng có mỏ màu vàng nhạt và nhỏ xíu. Đôi mắt tròn xoe. Bộ lông mượt mà. Chúng thường nhặt những hạt thóc rơi vãi trên sân. Tiếng hót “gù gù…” của chúng nghe thật êm đềm. Ôi, chúng thật đáng yêu! Bài văn của Võ Nguyệt Nam Hòa Loài chim mà em thích là chim cu gáy. Nhà em có nuôi một con cu gáy. Chú chim này là do thầy hiệu trưởng tặng cho ba em. Toàn thân chú bao phủ một lớp lông màu xám nhạt quanh cổ có những đốm trắng nhỏ li ti như những hạt cườm. Mỗi ngày, nó đều cất tiếng gáy cúc …cù…cu nghe rất vui tai. Ba em chăm sóc chú rất chu đáo. Trong lồng chú luôn có đậu xanh thóc và nước. Em xem chú như một người bạn nhỏ của em. Bài văn của Nguyễn Hương Ly Trong thế giới tự nhiên, loài chim mà em yêu thích nhất là chim cu gáy. Chúng khoác một bộ lông màu nâu nhạt. Trên cổ chúng có những chấm tròn nhỏ màu trắng rất đẹp. Mắt chúng nhỏ và tròn như hạt đậu. Có lần em cho chú cu gáy nhà bà em ăn, chú đã hót cúc…cù…cu như tỏ ý cảm ơn em. Ôi các chú chim này mới đánh yêu làm sao! Bài văn của Thành Tài Chim hoàng yến là loài chim em thích nhất. Mỏ chúng rất ngắn, bộ lông của chúng có màu xanh ô liu. Chúng hót rất hay. Tiếng hót của chúng véo von như ca sĩ của rừng xanh. Ôi, chim hoàng yến thật đáng yêu làm sao! Bài văn của Chí Thành Thế giới loài chim luôn ẩn chứa những điều kỳ thú đối với em. Em thích nhất loài chim ưng. Chim ưng có bộ móng vuốt và cái mỏ dài rất nhọn và sắc. Cặp mắt của nó rất tinh nhanh, có thể phát hiện con mồi từ rất xa. Nhìn chim ưng săn mồi từ trên cao xuống dưới đất, em mới thích làm sao! Bài văn của Thanh Thảo Xem thêm: Bàn về chuyện được - mất của tuổi trẻ từ một trò chơi ảo ảnhTrong thế giới loài chim, em yêu thích nhất là chim công. Đầu chú tròn và nhỏ, trên đầu có cài mào be bé. Lông chú màu xanh đen, đỏ, vàng, cam, tím rực rỡ. Mỗi khi chú xòe đuôi múa giống như một chiếc quạt lỗng lẫy. Em rất thích chúng vì chúng làm cho thiên nhiên tươi đẹp hơn. Bài văn của Hoàng Duy Trong thế giới loài chim, em thích nhất chim bồ câu. Nó có bộ lông màu trắng tinh, hai mắt tròn xoe như hai hạt nhãn tiêu. Ban ngày, bồ câu đi kiếm ăn. Nó thường ăn hạt đậu, hạt thóc. Buổi tối, bồ câu bay về làm tổ trên những thân cây. Bồ câu còn là một chú chim biết đưa thư nên ai ai cũng quý nó. Em coi nó như một người bạn thân nhất của em. Bài văn của Đông Hưng Loài chim em yêu quý nhất là chim cánh cụt. Dáng chim cao to. Toàn thân có màu đen nhưng bụng trắng toát. Con mái đi kiếm mồi, còn con trống ở nhà ấp trứng. Chúng vừa đi vừa kẹp trứng dưới chân trông rất ngộ nghĩnh. Trông chúng mới đáng yêu làm sao! Bài văn của Nguyên Khôi Công là tên gọi để chỉ một trong các loài chim thuộc họ Trĩ. Công trống có bộ lông sặc sỡ. Khi nó múa đuôi thì xòe ra hình nan quạt. Với các màu xanh, đỏ, tím, vàng, Công rất xứng đáng với danh hiệu: " Nữ hoàng sắc đẹp của rừng xanh." Bài văn của Ái Nhĩ Lan Có lần đi chơi ở Thảo Cầm Viên, em thấy những chú chim bồ câu bay sà xuống bãi cỏ xanh mượt để tìm thức ăn. Trông chúng rất xinh xắn với bộ lông trắng muốt. Cái đầu tròn, đôi mắt đen, bé tí như hạt tiêu.Dáng chúng đi khệnh khạng nhưng khá nhanh nhẹn khi nhặt nhạnh những mẩu vụn thức ăn của khách tham quan. Trông chúng thật hiền lành, thân thiện và gần gũi. Em rất yêu quý loài bồ câu vì chúng tượng trưng cho hòa bình. Bài văn của Hoàng Lộc Trong thế giới loài chim, em thích nhất chim tu hú. Lông của chúng có màu xám tro. Trên bụng chúng có những sọc nâu. Mắt chúng tròn, màu nâu đỏ. Chúng thường kêu vang tu hú, tu hú khi mùa hè đến. Chúng thật đáng yêu vì biết báo hiệu cho mùa hè đến. Bài văn của Nhật Minh Em rất thích chim cánh cụt. Nó có hai cái tai ngắn, hai chân ngắn có màng giống chân vịt. Lưng và đầu chim đen tuyền, bụng màu trắng toát. Chim cánh cụt sống thành đàn ở Nam Cực. Chim cánh cụt đi lạch bạch trông rất đáng yêu. Chúng bơi lội rất giỏi. Chim cánh cụt là loài chim mà trẻ con rất yêu mến. Bài văn của Nguyễn Khánh Phương Nghi Loài chim mà em yêu thích nhất là chim sơn ca. Nó hót rất hay khi bay lên bầu trời xanh. Nó khoác một bộ lông màu sọc xám và chân bé tí như chiếc tăm, mỏ nó hơi nhọn, vàng nhạt. Nó bay rất cao, nó còn bắt sâu rất nhanh. Ai cũng yêu mến sơn ca vì chúng hót rất hay và còn giúp ích cho các bác nông dân. Nguồn Edufly Xem thêm: Viết về ảnh của Bác Hồ mà em được nhìn thấy
For the article: Tell about a bird that you love Essay by Nguyen Song Hoang An My favorite bird is the pigeon. It is a bird that symbolizes peace. In the past, people used carrier pigeons to deliver letters. Their hobbies are cleanliness, beautiful barns, and they eat rice and melon seeds. Pigeons come in many colors: dark green, black, but I really like white pigeons. They have pale yellow and tiny beaks. Round eyes. Smooth fur. They often pick up grains of rice scattered on the field. Their "coo coo..." song sounds so peaceful. Oh, they are so adorable! Essay by Vo Nguyet Nam Hoa The bird I like is the cuckoo. My family has a cuckoo. This bird was given to my father by the principal. His whole body is covered with a layer of light gray fur around his neck with tiny white spots like beads. Every day, it makes a cuckoo sound...tickling...cuckoo, which sounds very pleasant to the ear. My father took very good care of me. In his cage there are always green beans, rice and water. I see you as my little friend. Essay by Nguyen Huong Ly In the natural world, my favorite bird is the cuckoo. They wear light brown fur. On their necks they have beautiful small white round dots. Their eyes are small and round like beans. One time I fed my grandmother's cuckoo, and he sang a cuckoo...tickling...a cuckoo as if to thank me. Oh how these birds love each other! Essay by Thanh Tai The canary is my favorite bird. Their beaks are very short, their fur is olive green. They sing very well. Their songs are as melodious as the singers of the green forest. Oh, how lovely the canary is! Essay by Chi Thanh The bird world always holds interesting things for me. I like the falcon the most. The eagle has very sharp and pointed claws and a long beak. Its eyes are very sharp and can detect prey from far away. I love watching falcons hunting from above to the ground! Essay by Thanh Thao See more: Discussing the gains and losses of youth from an illusion game In the bird world, my favorite is the peacock. His head is round and small, with a small crest on his head. His feathers are bright black, blue, red, yellow, orange, and purple. Every time he spreads his tail, he dances like a splendid fan. I like them very much because they make nature more beautiful. Essay by Hoang Duy In the bird world, I like pigeons the most. It has pure white fur and eyes as round as two longan seeds. During the day, pigeons go looking for food. It often eats beans and rice grains. In the evening, pigeons fly back to nest on tree trunks. The pigeon is also a bird that can deliver mail, so everyone loves it. I consider it my best friend. Essay by Dong Hung The bird I love the most is the penguin. Tall bird shape. The whole body is black but the belly is white. The female goes looking for food, while the male stays home to incubate the eggs. They walk while holding eggs under their feet, looking very funny. How adorable they look! Essay by Nguyen Khoi Peacock is the name for one of the birds in the pheasant family. Peacocks have colorful plumage. When it dances, its tail spreads out into a fan shape. With the colors blue, red, purple, and yellow, Cong deserves the title: "The beauty queen of the forest." Irish essay One time, when I went out to the Botanical Garden, I saw pigeons flying down to the smooth green grass looking for food. They look very pretty with their white fur. Their heads are round, their eyes are black and tiny like peppercorns. Their gait is strutting but they are quite agile when picking up food scraps from visitors. They look so gentle, friendly and close. I love pigeons very much because they symbolize peace. Essay by Hoang Loc In the world of birds, I like the howler bird the most. Their fur is ash gray. They have brown stripes on their abdomen. Their eyes are round and reddish brown. They often howl and howl when summer comes. They are so adorable because they know how to signal the arrival of summer. Essay by Nhat Minh I really like penguins. It has two short ears and two short, webbed feet like duck feet. The bird's back and head are jet black, and its belly is pure white. Penguins live in colonies in Antarctica. The waddling penguin looks very adorable. They swim very well. Penguins are birds that children love very much. Essay by Nguyen Khanh Phuong Nghi My favorite bird is the nightingale. It sings beautifully as it flies into the blue sky. It has gray-striped fur and tiny legs like toothpicks. Its beak is slightly pointed and pale yellow. It flies very high, it also catches worms very quickly. Everyone loves nightingales because they sing beautifully and also help farmers. Source Edufly See more: Write about the photo of Uncle Ho that you saw
Đề bài: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến cho thầy cô giáo phiền lòng. Câu chuyện đáng buồn ấy xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại, em cảm thấy như vừa mới đây thôi. Giờ kiểm tra Toán hôm đó, em sẽ nhớ suốt đời. Đầu đuôi câu chuyện là thế này: Thầy giáo dạy Toán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán một phần cũng vì thầy dạy vừa dễ hiểu, vừa hấp dẫn. Từ đầu năm đến giữa học kì I, em liên tục được điểm 9, điểm 10. Bố em cũng là giáo viên dạy Toán trong trường, thường hãnh diện về cậu con trai cưng của mình. Bất ngờ, thầy Thảo bị ốm phải nằm bệnh viện và bất ngờ hơn nữa người được Ban Giám hiệu phân công dạy thay lại chính là… bố em. Mọi rắc rối bắt đầu từ đấy. Mặc dù bố là giáo viên dạy giỏi nhưng học bố, em thấy thế nào ấy. Cứ đến giờ Toán là em ngượng nghịu, mất tự nhiên hẳn. Hồi thầy Thảo còn dạy, em hay xung phong lên bảng giải bài tập và lần nào cũng được thầy khen. Bây giờ khác hẳn, bố giảng bài, em chăm chú nghe nhưng im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hình như hiểu tâm trạng của em nên bố không vui. Em còn nhớ là trước hôm kiểm tra môn Toán giữa học kì I, em có trong tay cuốn Tuyển tập truyện ngắn hay 2004 mà anh Đức con bác Hải mang đến cho mượn với lời khen nức nở rằng không thể cố cuốn sách nào hấp dẫn hơn. Thế là em lén đọc mê mải cho đến khuya, bất chấp lời nhắc nhở ôn bài của bố. Kết quả là sáng hôm sau, khi làm bài, em không thể nào tập trung tư tưởng, lúng túng mất một lúc khá lâu. Cuối cùng, em đã tính sai đáp số. Xem thêm: Em bị mất xe đạp khi vào hiệu sách. Hãy viết bản tường trình về việc đó gửi các chú công anSuốt mấy ngày, em hồi hộp và lo sợ. Em không chi lo bị điểm kém mà còn lo cho uy tín của bố nữa. Bố sẽ ăn nói làm sao với học trò và đồng nghiệp khi con trai mình làm bài không tốt. Hôm trả bài, cầm trên tay bài kiểm tra bị điểm 3 to tướng, quả thật là em choáng váng. Em vừa xấu hổ, tủi thân lại vừa giận bố. Bố có thể sửa điểm được mà sao bố nỡ thẳng tay như vậy? Đã thế, sau bữa cơm chiều, trước mặt cả nhà, bố buồn bã bảo rằng vì em chủ quan, bướng bỉnh không nghe lời nên mới ra nông nỗi. Ngẫm nghĩ, em thấy bố nói rất đúng. Em chỉ có thể tự trách mình mà thôi. Điểm 3 đầu tiên và duy nhất ấy như một tời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Không được kiêu căng, tự mãn trong học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là việc nhỏ. Sau đó, em nhanh chóng xoá đi mặc cảm, lại say mê môn Toán và cũng mê “thầy giáo bố” chẳng khác gì thầy Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Hôm lĩnh phần thưởng và giấy khen, em trịnh trọng đưa cho bố bằng cả hai tay. Bố khen em cố gắng như vậy là tốt, xứng đáng là con trai của bố. Em xúc động không nói nên lời. Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, dẫu là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vô cùng thấm thía, bền lâu. Nó không chỉ là bài học sâu sắc cho em trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích suốt cuộc đời. Xem thêm: Suy nghĩ của em về thú lâm tuyền trong bài thơ Tức cảnh Pác Bó
Topic: Tell about a time when you made a mistake that made your teacher upset. That sad story happened last school year, but every time I remember it, it feels like it was just recently. I will remember that math test that day for the rest of my life. The end of the story is this: The math teacher for grade 7A is Mr. Thao. I really like Math partly because the teacher teaches it both easily and attractively. From the beginning of the year to the middle of the first semester, I continuously received 9 and 10 points. My father is also a Math teacher at school and is often proud of his beloved son. Unexpectedly, Mr. Thao got sick and had to be hospitalized, and even more surprisingly, the person assigned by the School Board to teach instead was... my father. All problems start from there. Even though my dad is a good teacher, I don't feel like studying with him. Every time it comes to Math time, I feel awkward and lose my natural self. When Teacher Thao was still teaching, I often volunteered to go to the board to solve exercises and was always praised by the teacher. Now it's completely different, my dad lectures, I listen attentively but am silent, not showing any attitude. It seems that dad understood my mood so he was not happy. I still remember that before the Math test in the middle of the first semester, I had in my hand the book Anthology of Good Short Stories 2004 that Mr. Duc, Mr. Hai's son, lent him with the sobbing compliment that he couldn't find any interesting book. than. So I secretly read engrossed until late at night, despite my father's reminders to review. As a result, the next morning, when I did my homework, I couldn't concentrate and was confused for a long time. In the end, I calculated the wrong answer. See more: I lost my bicycle while entering the bookstore. Please write a report about it to the police. For several days, I was nervous and afraid. I don't just worry about getting bad grades, I also worry about my father's reputation. How will dad talk to his students and colleagues when his son does not do well? The day I returned the exam, I held the test in my hand with a huge score of 3. I was truly stunned. I was embarrassed, sorry for myself, and angry at my father. You can change your grades, but why are you being so harsh? Moreover, after dinner, in front of the whole family, my father sadly said that it was because I was subjective and stubborn and disobedient that I ended up in this situation. Thinking about it, I see that what my father said was right. I can only blame myself. That first and only point 3 is like a stern warning to me: Do not be arrogant or complacent in studying and be serious and careful in every job, no matter how small. After that, I quickly erased my inferiority complex, fell in love with Math and loved my "father teacher" just like Mr. Thao before. At the end of 7th grade, I still won the title of Outstanding Student. On the day I received the reward and certificate of merit, I solemnly gave it to my father with both hands. Dad praised me for trying so hard, worthy of being his son. I was moved beyond words. That story has now become a memory, although it is a sad memory, its meaning is extremely profound and lasting. It is not only a profound lesson for me during my student life but will be a useful lesson throughout my life. See more: My thoughts about wild animals in the poem Pac Bo Scene
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không học bài…) Gợi ý Tôi nhớ mãi hình ảnh mẹ gầy, ngồi bên cửa sổ, đôi mắt buồn như nhìn vô định vào chốn xa xôi. Đó là khi mẹ buồn vì tôi mắc lỗi. Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình hạnh phúc. Bố tôi là bộ đội nên thường xuyên vắng nhà. Thế là mẹ tôi vừa là mẹ vừa là cha vừa là bạn của tôi. Mẹ chăm sóc chu đáo và dành tình yêu thương nhiều gấp bội những người mẹ bình thường như để bù đắp cho tôi sự thiếu thốn tình cảm của cha. Bố vắng nhà nên mẹ nuôi dạy tôi rất vất vả, vừa phải lo việc nhà mẹ còn lo công việc ở trường học. Mẹ tôi là cô giáo dạy văn. Mẹ lúc nào cũng mong tôi lên người, vững vàng ngay thẳng như cha. Vì thế, trước những lời nói dối của tôi, lòng mẹ đau đớn lắm, dường như bao hi vọng tin tưởng ở tôi bị tan vỡ… Lần đó đi chợ cùng mẹ, tôi rất thích con búp bê bằng vải. Nó đẹp lắm nên giá hơi mắc; Tôi nghĩ với điều kiện của gia đình mình hiện nay chắc mẹ sẽ không đồng ý mua cho. Tôi buồn bã ra về mà không dám hỏi mẹ. Về nhà, tưởng rằng tôi sẽ quên ngay nhưng hình ảnh con búp bê xinh xắn, đáng yêu ấy cứ chờn vờn trong suy nghĩ của tôi. Tôi còn nằm mơ thấy nó ở bên tôi, nằm cạnh tôi khi ngủ nhưng lúc tỉnh dậy, tôi lại hoàn toàn thất vọng. Thế là tôi nghĩ cách để có được con búp bê ấy. Tôi có một con lợn đất đựng tiền tiết kiệm. Mỗi dịp Tết được tiền mừng tuổi hay được điểm mười mẹ thưởng, tôi đều gửi vào “ngân hàng” lợn đất. Đã được hơn một năm chắc chú lợn cũng mập mạp. Nghĩ vậy, tôi tìm cách lấy tiền từ trong đó ra, từng chút từng chút một để mẹ không nghi ngờ. Đến một ngày, tôi đã đủ số tiền để có thể mua em búp bê về. Tôi vui lắm, chạy ngay đến cửa hàng và hân hoan đón lấy em búp bê từ tay cô chủ. Em búp bê đã thật sự là bạn của tôi. Giấc mơ ngày nào đã thành hiện thực. Nhưng vì sợ mẹ biết nên tôi giấu em vào tủ quần áo, thỉnh thoảng mẹ vắng nhà tôi mới đem ra chơi.Xem thêm: Bài thơ Mưa Trần Đăng Khoa ngữ văn 6 Một hôm, đi học về tôi giật mình hoảng hốt khi thấy tủ quần áo bị lục tung. Thì ra mẹ dọn đồ để chuẩn bị cho mùa đông sắp đến. Nhìn mãi tôi không thấy em búp bê đâu cả, hay mẹ đã phát hiện ra và tức giận ném đi rồi. Nghĩ vậy nên nước mắt tôi cứ chực trào ra. Đang loay hoay đi tìm thì thấy mẹ từ dưới nhà lên cầm trong tay con búp bê. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, cảm giác lo sợ lại xâm chiếm tôi. Mẹ đã biết em búp bê, tôi phải làm thế nào đây. Tôi lại phải tìm câu trả lời cho những câu hỏi sắp tới của mẹ. Quả như thế, mẹ hỏi tôi về em búp bê. Tôi nói đó là đồ chơi của bạn cùng lớp mà tôi mượn. Mẹ không hỏi thêm gì nữa. Nhưng trên đời này không có gì là bí mật cả. Hôm sau, mẹ hỏi tôi về con lợn đất. Mẹ định lấy tiền ở trong đó ra mua cho tôi một cái áo rét mới vì áo của tôi đã cũ quá rồi. Giật mình lo sợ, tôi vội vàng ngăn mẹ, nói rằng không cần áo mới. Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi bởi mớii hôm nào tôi còn nằng nặc đòi mua áo. Trước sự khẩn khoản của tôi, mẹ đồng ý không lấy tiền nữa. Nhưng cũng sau hôm đó, tôi thấy mẹ buồn buồn. Có, những lúc mẹ thở dài ảo não. Lúc đó, nhìn mẹ già và thật đáng thương. Có đêm ngủ, tôi chợt tỉnh giấc đưa tay tìm mẹ mà không thấy. Giật mình tôi nhìn bóng mẹ in trên tường. Cái bóng xiêu vẹo, đổ nghiêng như cuộc đời vất vả của mẹ. Rồi tôi thấy người mẹ nhẹ run lên, mẹ khóc. Mẹ vừa khóc vừa nói một mình. Tôi cố lắng tai nghe… “Mình ơi, tôi thật có lỗi khi nuôi con không tốt. Nó đã nói dối tôi mình ạ”…. Trời ơi. Mẹ của con. Mẹ đã biết con nói dối từ bao giờ mà vẫn lặng thinh thế. Mẹ đã chịu đựng câm nín một mình ư. Lẽ ra mẹ cứ mắng con, cứ đánh con chứ. Sao mẹ lại khóc một mình thế…Nỗi đau đớn của mẹ cũng làm tan nát cõi lòng con. Chì vì con mà mẹ khổ. Đêm hôm đó tôi đã thức cùng mẹ đến sáng.Xem thêm: Lượm ngữ văn 6Chiều hôm sau đi học về, tôi quyết định sẽ nhận lỗi với mẹ. Bước chân vào phòng, tôi bắt gặp hình ảnh dáng mẹ gầy, ngồi bên cửa sổ, đôi mắt buồn nhìn xa xăm như vào chốn vô định…Nhìn mẹ như vây tôi suýt bật khóc. Bao nhiêu hồi hộp, sợ hãi trong tôi tan biến mất. Lúc này đây trong tôi chỉ còn tình yêu đối với mẹ và lòng dũng cảm mà thôi. Tôi tiến lại gần và gọi “Mẹ”. Mẹ đang khóc, lau vội nước mắt quay lại nhìn tôi. Mẹ kéo tôi lại gần, ôm tôi vào lòng và xoa đầu tôi như thuở bé. Tôi ôm chặt mẹ và không thể kìm nén cảm xúc của mình, tôi bật khóc “Mẹ ơi, con… con… con xin lỗi mẹ. Con…”. Không để tôi nói hết câu, mẹ ngăn lại “Con yêu của mẹ. Con không phải nói gì nữa. Mẹ đã biết tất cả rồi. Con của mẹ mà mẹ không hiểu sao. Con nhận ra lỗi lầm của mình và sửa chữa là tốt rồi. Mẹ sẽ không cho ba con biết chuyện này đâu, để ba con yên tâm công tác. Vì đây là lần đầu nên mẹ con mình xí xoá nhé. Mẹ cũng thật buồn vì không thể lo đủ cho con…”. “Không. Mẹ ơi, biết thế nào là đủ ạ. Con chỉ cần tình yêu mẹ dành cho con thôi”. Hai mẹ con tôi ôm nhau thật chặt. Lần đầu nói dối và cũng là lần đầu tôi làm mẹ đau khổ. Dáng mẹ buồn như đã khắc sâu vào tâm khảm tôi mà mỗi lần nhớ lại tôi thấy lòng mình đau nhói. Nhờ có mẹ, tôi đã xác định được mục tiêu của mình là phải sống vững vàng và ngay thẳng giống như cha của tôi.Xem thêm: Phân tích truyện Cô bé bán diêm.Vanmau.edu.vn
Tell me about a time you made a mistake (skipping school, lying, not studying...) Suggest I always remember the image of my skinny mother, sitting by the window, her sad eyes looking aimlessly into the distance. That's when my mother was sad because I made a mistake. I was born and raised in a happy family. My father is a soldier so he is often away from home. So my mother is both my mother, my father, and my friend. My mother took good care of me and gave me more love than normal mothers as if to compensate for my lack of father's affection. My father was away from home, so my mother had a very hard time raising me. She had to take care of the housework and also take care of school work. My mother is a literature teacher. My mother always wanted me to be strong and upright like my father. Therefore, in front of my lies, my mother's heart was very painful, it seemed like all her hopes and trust in me were broken... That time I went to the market with my mother, I really liked the cloth doll. It's so beautiful that it's a bit expensive; I think with my family's current conditions, my mother probably won't agree to buy it for me. I left sadly without daring to ask my mother. When I got home, I thought I would forget it right away, but the image of that lovely, lovely doll kept playing in my thoughts. I even dreamed that it was with me, lying next to me while I slept, but when I woke up, I was completely disappointed. So I thought of a way to get that doll. I have a piggy bank with savings. Every Tet holiday when I receive lucky money or receive ten points from my mother, I deposit it in the piggy bank. It's been more than a year and the pig is probably chubby. Thinking so, I tried to take money out from there, little by little so that my mother wouldn't get suspicious. One day, I had enough money to buy the doll. I was so happy, I immediately ran to the store and happily took the doll from the owner's hand. The doll was truly my friend. The dream has come true one day. But because I was afraid that my mother would know, I hid her in the closet. Sometimes when my mother was not home, I brought her out to play. See more: Tran Dang's Rain Poem Literature Department 6 One day, when I came home from school, I was startled to see that my wardrobe had been ransacked. It turned out that my mother was packing to prepare for the coming winter. I looked and couldn't see the doll anywhere, or maybe my mother had found out and angrily thrown it away. Thinking like that, tears kept coming out of my eyes. While struggling to find her, she saw her mother coming up from downstairs holding a doll in her hand. I breathed a sigh of relief. But immediately, the feeling of fear overwhelmed me again. Mom already knows you doll, what should I do? I have to find answers to my mother's upcoming questions. Indeed, my mother asked me about the doll. I said it was a classmate's toy that I borrowed. Mom didn't ask anything more. But in this world there are no secrets. The next day, my mother asked me about the piggy bank. Mom planned to take the money out of there to buy me a new winter coat because my coat was so old. Startled and scared, I quickly stopped my mother, saying I didn't need a new shirt. My mother looked at me in surprise because just the other day I was still insisting on buying a shirt. At my request, my mother agreed not to take any more money. But after that day, I saw my mother sad. Yes, there are times when my mother sighs sadly. At that time, my mother looked old and pitiful. One night, I suddenly woke up and looked for my mother but couldn't find her. Startled, I looked at my mother's silhouette on the wall. The shadow is crooked and tilted like the mother's hard life. Then I saw my mother shaking slightly, she was crying. Mom cried and talked to herself. I tried to listen... "Honey, I'm really sorry for not raising my children well. He lied to me.”…. Oh my God. My mom. Mom knew you were lying all along and still remained silent. Mother suffered silently alone. Mom should have just scolded me and beaten me. Why are you crying alone... Your pain also breaks my heart. Because of the child, the mother suffers. That night I stayed up with my mother until morning. See more: Literature collection 6 When I got home from school the next afternoon, I decided to admit my mistake to my mother. Stepping into the room, I saw the image of my mother's thin figure, sitting by the window, her sad eyes looking far away as if into an unknown place... Looking at her like that, I almost burst into tears. All my anxiety and fear disappeared. At this moment, I only have love for my mother and courage left. I walked closer and called "Mom". Mom was crying, quickly wiped her tears and turned to look at me. Mom pulled me close, hugged me and patted my head like when she was a child. I hugged my mother tightly and couldn't contain my emotions, I burst into tears, "Mom, I... I... I'm sorry, Mom. I…”. Without letting me finish my sentence, my mother stopped me, "My dear child. You don't have to say anything more. Mom already knows everything. My child, I don't understand why. It's good that you realize your mistake and correct it. I won't let your father know about this, so that your father can work in peace. Since this is the first time, let's erase it. I'm also really sad because I can't take care of you enough...". "Are not. Mom, I know what is enough. I just need the love you give me." My mother and I hugged each other tightly. The first time I lied and also the first time I made my mother suffer. My mother's sad appearance is deeply engraved in my mind, and every time I remember it, I feel a pain in my heart. Thanks to my mother, I have determined that my goal is to live firmly and uprightly like my father. See more: Analysis of the story The Little Match Girl.Vanmau.edu.vn
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn và nêu những suy nghĩ của em về điều đó Gợi ý DÀN Ý Mở bài: + Ai trong cuộc đời mình cũng một lần mắc lỗi. + Em cũng đã một lần mắc lỗi làm mẹ buồn và thấy rất ân hận… Thân bài: + Kể về lần mắc lỗi của mình: Lỗi đó xảy ra bao giờ, khi em học lớp mấy? Lỗi đó là lỗi gì?(bỏ học đi chơi, không nghe lời mẹ dặn, không thuộc bài bị điểm kém..). Hậu quả do lỗi đó gây ra là gì? (bị làm bản kiểm điểm, bị ốm, bị điểm kém…). + Thái độ của mẹ trước lỗi lầm của em: Vẻ mặt, đôi mắt như thế nào? Thái độ: buồn bã, nóng giận hay bình tĩnh…? Hành động, lời nói: nhẹ nhàng khuyên nhủ hay lớn tiếng trách mắng…? + Cảm nghĩ của em về sự việc đó: Nhận ra lỗi lầm của mình, thấy ân hận, day dứt vì làm cha / mẹ buồn. Xúc động trước sự khoan dung của cha / mẹ… Tự nhủ không bao giờ tái phạm… Kết bài: + Bài học mà em đã rút ra sau lần mắc lỗi ấy. + Thái độ, tình cảm của em với mẹ trong hiện tại: cố gắng phấn đấu học giỏi để làm mẹ vui lòng… Vanmau.edu.vn Xem thêm: Phân tích bi kịch trong Hồn Trương Ba da Hàng thịt của Lưu Quang Vũ
Tell about a time you made a mistake that made your mother sad and give your thoughts about it Suggest OUTLINE Opening: + Everyone in their life makes mistakes at least once. + I also once made a mistake that made my mother sad and felt very regretful... Body of the article: + Tell about a time you made a mistake: When did that mistake happen, what grade were you in? What is that mistake? (skipping school to go play, not listening to my mother's instructions, not memorizing the lesson and getting a bad grade...). What are the consequences of that error? (getting a review, getting sick, getting bad grades...). + Mother's attitude towards her child's mistakes: What are your facial expressions and eyes like? Attitude: sad, angry or calm...? Actions, words: gently advise or loudly scold...? + My thoughts about that incident: Realize your mistakes, feel regretful, tormented for making your parents sad. Touched by the tolerance of parents… Tell yourself never to do it again... End: + The lesson I learned after making that mistake. + My current attitude and feelings towards my mother: trying to study well to make my mother happy... Vanmau.edu.vn See more: Analysis of tragedy in The Soul of Truong Ba da Butcher by Luu Quang Vu
Kể về một lần em mắc lỗi – chọc ghẹo cô giáo Hướng dẫn Có những lỗi lầm khiến mình ghi nhớ suốt cuộc đời và chính nó sẽ dạy cho chúng ta bài học quý giá để ta dần lớn khôn. Có lẽ tôi chẳng bao giờ quên cái lần tôi nghịch phá khiến cô suýt nữa gặp nguy hiểm vì tôi cũng như không thể quên người cô vị tha, bao dung của tôi lúc tôi còn học lớp 5. Năm ấy không hiểu sao tôi lại có thể làm những trò nghịch ngợm theo các bạn như thế. Mỗi khi nhớ lại tôi lại thấy mình thật khờ dại. Tôi vốn là một học sinh ngoan hiền từ năm lớp 1, đến khi tôi học lớp 6 tôi lại cảm thấy mình không nên ngoan hiển nữa. Tôi muốn làm điều gì đó khác lạ và muốn được ba mẹ chú ý đến. Vì thế thay vì học thật giỏi tôi lại cùng đám bạn bày những trò chơi nghich ngợm. Khi thì chúng tôi bắt những con sâu rớm ngoài hàng rào để dọa các bạn nữ, khi thì lại vẽ linh tinh trên bàn ghế và bảng đen. Tội của chúng tôi nhiều lần bị thầy giám thị nhắc nhở nhưng chẳng được bao lâu chúng tôi lại phá phách nhiều hơn. Cô giáo dạy văn chúng tôi tên là Hà, cô ấy rất trẻ như một nữ sinh vừa ra trường. Nước da trắng như không được hồng hào vì cô bị tim bẩm sinh, điều này sau đó tôi mới biết. Cô Hà thường xõa tóc khi đến lớp, tóc cô không dài lắm nhưng rất mượt và đen. So với vẻ ngoài hiền lành như một cô tiên thì cô Hà lại rất nghiêm khắc. Cô cho bài tập về nhà và yêu cầu chúng tôi học bài đầy đủ. Nhiều lần tôi cố tình không học để cô chú ý và cuối cùng tôi là đứa bị cô phạt nhiều nhất. Lần ấy, lớp tôi có tiết dự giờ, tôi định sẽ dọa cô một trận trước mặt ban giám hiệu để cô làm trò cười cho cả lớp, ấy vậy mà nó lại là điều tồi tệ nhất từ trước đến giờ của tôi. Tôi chuẩn bị một con rắn giả nhưng y như thật rồi bỏ vào học bàn dưới bông lau bảng. Y như những gì tôi nghĩ, giữa lúc mọi người đang tập trung im lặng thì cô cúi xuống bàn lấy bông lau, tay cô vớ phải con rắn và cô hét lên. Chúng tôi chưa kịp hết bàng hoàng thì thấy cô ngã xuống bụt giảng. Thầy cô giám hiệu chạy lên đỡ cô và đưa cô vào phòng y tế. Sau đó là một cuộc bàn tán, tranh luận trong lớp chúng tôi. Thầy chủ nhiệm vào lớp tìm hiểu nguyên nhân và tra ra người bày trò. Cuối cùng đứa bạn chung nhóm đã nói tên tôi. Lúc ấy tôi sửng sốt và lo lắng, không còn cảm thấy vui vẻ vì cái trò mình bày ra nữa, thay vào đó tôi lo sợ cho cô. Tôi thấy mình sao bồng bột đã làm những điều thiếu suy nghĩ. Thầy chủ nhiệm nhìn tôi rồi nói “em có biết cô Hà bị tim bẩm sinh, cũng may cô chỉ ngất tạm thời nếu không…”thầy dừng lại và cả lớp ồ lên thương xót cô. Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc và hối hận vì những trò nghịch ngợm của mình. Tôi bị gọi lên phòng giám thị và nhận hình phạt, thầy chủ nhiệm nói sẽ mời phụ huynh và hạ hạnh kiểm của tôi. Tôi vô cùng lo sợ khi hậu quả lại đến như vậy, tôi xin lỗi và năn nỉ thầy nhưng vô ích.Xem thêm: Phân tích bài ca dao: Trèo lên cây bưởi hái hoa… Cả tuần đó tôi chẳng dám đi trễ ngày nào, tôi luôn lo lắng không thể tập trung làm việc gì. Cuối tuần, giờ sinh hoạt thầy gặp riêng và nói với tôi “Lẽ ra em phải bị hạ hạnh kiểm và mời phụ huynh nhưng vì cô Hà đã xin cho em. Cô ấy bảo cô ngất vì bệnh của cô tái phát chứ không phải do em. Em nên cảm ơn và xin lỗi cô”. Tôi rất xúc động và càng ân hận hơn, chiều hôm ấy tôi ở lại gặp cô và xin lỗi. Cô không nói gì lặng lẽ lấy cho tôi một quyển vở trắng tinh và nói “em như quyển vở trắng này, đừng viết vào đây những điều không hay. Cô nghĩ em không xấu chỉ là nhất thời suy nghĩ chưa đúng, đừng tự trách mình cô không sao”. Nghe những lời cô nói tôi nức nở cảm ơn cô và xin lỗi cô thật nhiều. Những ngày sau đó tôi học chăm chỉ hơn và ngoan ngoãn hơn vì thế cuối năm tôi được loại giỏi. Nhìn thấy nụ cười của cô dành cho tôi tôi hiểu rằng mình làm đúng. Tôi hứa sẽ cố gắng học giỏi hơn để không phụ lòng tin của cô. Dù sau này có lớn lên học ở những ngôi trường xa lạ tôi vẫn không thể nào quên kỉ niệm về cô giáo Hà và mái trường thân yêu.
Tell me about a time you made a mistake – teasing your teacher Instruct There are mistakes that we remember throughout our lives and that will teach us valuable lessons to help us grow. Perhaps I will never forget the time I was mischievous and almost put her in danger because I can't forget my altruistic and tolerant aunt when I was in 5th grade. That year, I didn't understand why I could do such mischievous things according to my friends. Every time I remember it, I feel so foolish. I was a good student since 1st grade, but when I was in 6th grade I felt like I shouldn't be so good anymore. I wanted to do something different and wanted to get my parents' attention. So instead of studying well, I and my friends played naughty games. Sometimes we catch caterpillars outside the fence to scare the girls, other times we draw random things on the tables, chairs and blackboard. The supervisor repeatedly reminded us of our crimes, but it didn't take long before we became more destructive. Our literature teacher's name is Ha, she is very young like a female student who just graduated from school. Her white skin didn't seem to be rosy because she had a congenital heart defect, which I later learned. Ms. Ha often lets her hair down when going to class. Her hair is not very long but very smooth and black. Compared to her gentle appearance like a fairy, Ms. Ha is very strict. She gave us homework and asked us to study fully. Many times I deliberately did not study to get her attention and in the end I was the one she punished the most. That time, my class had an observation period. I intended to threaten her in front of the administration so that she would make fun of the whole class, but it turned out to be the worst thing I've ever done. I prepared a fake snake that looked just like the real thing and put it on the desk under the whiteboard cleaner. Just like what I thought, while everyone was gathering in silence, she bent over the table to get a mop, her hand grabbed the snake and she screamed. Before we could recover from our shock, we saw her fall onto the podium. The school principal ran up to help her and took her to the medical room. Then there was a discussion and debate in our class. The homeroom teacher entered the class to find out the reason and find out who was doing the trick. Finally my groupmate said my name. At that time, I was shocked and worried. I no longer felt happy about the trick I played, but instead I was afraid for her. I feel like I was impulsive and did things without thinking. The homeroom teacher looked at me and said, "Do you know that Ms. Ha has a congenital heart disease? Fortunately, she only fainted temporarily, otherwise..." He stopped and the whole class cried out for her. I cried, the first time I cried and regretted my mischief. I was called to the supervisor's room and received punishment. The homeroom teacher said he would invite parents and lower my behavior. I was extremely scared when the consequences would come like that. I apologized and begged the teacher but to no avail. See more: Analysis of the folk song: Climbing the grapefruit tree to pick flowers... That whole week I didn't dare to be late for a single day, I was always worried about not being able to concentrate on anything. At the end of the week, during the activity time, the teacher met privately and told me, "You should have had your conduct lowered and invited your parents, but because Ms. Ha asked for it for you. She said she fainted because her illness relapsed, not because of me. I should thank you and apologize to you." I was very touched and even more regretful. That afternoon I stayed to see her and apologize. Without saying anything, she quietly took me a clean white notebook and said, "You are like this white notebook, don't write bad things here. I think you're not ugly, I just didn't think right for a while, don't blame yourself, I'm fine." Hearing what she said, I sobbed, thanked her and apologized to her very much. The following days I studied harder and more obediently, so at the end of the year I was graded excellent. Seeing her smile for me, I understood that I did the right thing. I promise to try to study better so as not to disappoint your trust. Even though I grew up and studied in unfamiliar schools, I still cannot forget the memories of teacher Ha and my beloved school.
Kể về một lần em nghịch dại Gợi ý Mấy hôm trước, khi nghe tin về vụ cháy chợ Đồng Xuân, tôi bỗng rùng mình nhớ lại một kỷ niệm buồn của mình hồi lớp ba. Nó đã giúp tôi rút ra được một bài học sâu sắc. Đó là vào một buổi sáng mùa hè đẹp trời, tôi được nghỉ học nên ở nhà chơi. Trước khi đi làm, mẹ tôi đã dặn đi dặn lại: "Con không được nghịch lửa, điện, phích nước nóng, rất nguy hiểm đấy!". Nhưng lúc đó, tôi vẫn còn đang nô đùa với chú chó con mới xin về nên lời mẹ dặn tôi không nghe được câu nào. Sau khi mẹ đi làm, ngồi xem ti vi mãi cũng chán, tôi bèn cố nghĩ ra một trò nào đó để chơi. Chợt, tôi nảy ra một ý: "Hay là mình chơi trò huấn luyện chó nhỉ? Chú chó con nhà mình đã được huấn luyện gì đâu!". Tôi từng xem rất nhiều nhà huấn luyện thú tài ba biểu diễn trên ti vi. Tôi thấy họ rất hay cho các con vật nhảy qua vòng lửa. Vì thế, tôi mới chạy đi, kiếm thật nhiều giấy vụn, một cuộn dây và một bao diêm. Khi đã có đủ các thứ đó, tôi bắt tay ngay vào việc tạo một chiếc vòng giấy. Trước tiên, tôi cuộn các tờ giấy lại cho phồng to lên rồi lấy dây buộc chúng với nhau, xong xuôi, tôi cầm bao diêm, lấy một que, quẹt mạnh lửa bùng cháy. Tôi châm vào chiếc vòng giấy. Nó đã bắt đầu cháy bập bùng. Bây giờ thì có thể thể hiện rồi đây, tôi nghĩ thầm rồi huýt sáo một cái. Phốc chạy ngay đến nhưng nhìn thấy chiếc vòng lửa, nó lùi lại. Tôi cố gắng làm cho nó bứt sợ và kích thích lòng tham của Phốc bằng cách đặt một cái bánh bích quy ở sau vòng lửa. Nó vẫn không hề nhúc nhích. Thấy vậy, tôi nản chí quẳng chiếc vòng lửa vào trong chiếc thùng cát tông cạnh bàn học rồi cùng Phốc chơi đuổi nhau quanh nhà. Lát sau, mệt quá, hai chúng tôi nằm lăn ra đất thở. Bỗng Phốc sủa vang lên. Tôi quát bảo nó im nhưng nó lại càng sủa hăng. Tôi đảo mắt nhìn quanh, tới chỗ chiếc thùng các tông. Ôi không! Nó đang cháy…Xem thêm: Hãy kể lại một lần em làm việc tốt Tôi bối rối quá không biết làm như thế nào thì con Phốc lại tè ra nhà. Tôi hiểu ngay ý nó, chạy vào nhà tắm, vặn nước cho đầy một chậu, đổ vào đám cháy. May mà đám cháy cũng nhỏ nên chỉ sau mấy lần chạy ra chạy vào của tôi, đám cháy đã được dập tắt. Tôi bèn nghĩ cách để che giấu sự việc này. Trước hết, tôi quét sạch làn tro ra ngoài, đổ vào một cái chậu cây. Còn góc bàn bị cháy tôi lấp nó bằng mấy tờ giấy màu và kê một, hai cái ghế vào cho kín. Gần trưa, mẹ tôi về. Mở cửa cho mẹ xong, tôi bước đi xem lại xem mình có để lại dấu vết gì không thì con Phốc lại cắn vào gấu quần, dẫn mẹ tôi tới chỗ cái bàn. Mẹ tôi bỏ ghế, bóc tờ giấy màu, thấy chỗ đó đen ngòm, vẫn còn mùi khét. Lúc này, tôi không biết nói gì hơn là đứng ra nhận lỗi với mẹ. Kỷ niệm của tôi đã kết thúc bởi sự nhận lỗi của tôi và những lời trách mắng nghiêm khắc của mẹ. Tuy phải bỏ chiếc bàn đó đi nhưng tôi lại rút ra được những bài học để sống trong cuộc đời. Lửa rất nguy hiểm, các bạn ạ! Đôi khi, nó còn làm mất đi tính mạng của nhiều người. Vì thế, các bạn đừng giống như tôi chơi những trò dại dột nhé!Xem thêm: Hãy tả em trai của emVanmau.edu.vn
Tell me about a time when you were naughty Suggest A few days ago, when I heard the news about the Dong Xuan market fire, I suddenly shuddered and remembered a sad memory of my third grade. It helped me learn a profound lesson. It was a beautiful summer morning, I had a day off from school so I stayed home to play. Before going to work, my mother told me repeatedly: "You must not play with fire, electricity, or hot water thermos, it's very dangerous!". But at that time, I was still playing with the new puppy, so I couldn't hear a word of what my mother told me. After my mother went to work, I got bored watching TV, so I tried to think of a game to play. Suddenly, I had an idea: "Should I play a dog training game? My puppy hasn't been trained at all!". I have watched many talented animal trainers perform on TV. I see they often let animals jump through rings of fire. So I ran away, found a lot of scrap paper, a roll of string and a box of matches. Once I had all that, I immediately started creating a paper ring. First, I rolled up the pieces of paper to make them bigger, then used string to tie them together. When I was done, I picked up a matchbox, took one stick, and swiped it hard to ignite the fire. I lit the paper ring. It had begun to flicker. Now I can show it off, I thought to myself and whistled. Phoc ran immediately but when he saw the fire ring, he backed away. I tried to frighten it and stimulate Phoc's greed by placing a biscuit behind the fire ring. It still didn't budge. Seeing that, I was discouraged and threw the fire ring into the cardboard box next to the desk and then I and Phoc played chasing each other around the house. After a while, we were so tired that we both lay down on the ground to breathe. Suddenly, Phoc barked loudly. I yelled at him to shut up, but he barked even harder. I looked around and went to the cardboard box. Oh no! It's burning...See more: Tell me about a time you did a good deed I was so confused and didn't know what to do, but Phoc peed all over the house. I immediately understood what he meant, ran into the bathroom, turned on the water to fill a basin, and poured it into the fire. Fortunately, the fire was small, so after just a few times of running in and out, the fire was extinguished. I then thought of a way to hide this incident. First, I swept the ash out and poured it into a plant pot. As for the burned corner of the table, I covered it with some colored paper and put one or two chairs in to cover it. Near noon, my mother returned. After opening the door for my mother, I walked back to check to see if I had left any traces when the Phoc bit the hem of her pants again, leading my mother to the table. My mother removed the chair, peeled off the colored paper, and saw that the place was pitch black and still had a burning smell. At this point, I didn't know what to say other than to admit my mistake to my mother. My memory ended with my confession and my mother's harsh scolding. Even though I had to leave that table, I learned lessons to live in life. Fire is very dangerous, guys! Sometimes, it even costs many people's lives. So, don't be like me and play foolish games! See more: Describe your younger brotherVanmau.edu.vn
Kể về một lần mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn. Hướng dẫn Em là người có năng khiếu học môn văn, yêu thích học văn nhưng lại rất lười học thuộc. Những bài kiểm tra tự luận tôi rất tự tin và thường đạt điểm cao nhất lớp, những phần học thuộc thì đếu do may mắn nên tôi vẫn luôn đạt điểm cao. Cô dạy văn rất quý mến tôi, rất tin tưởng ở tôi. Nhưng vì một lần sai lầm tôi đã làm cô buồn và kỉ niệm đó sẽ theo tôi suốt cuộc đời này. Mọi khi, dù lười học thuộc nhưng mỗi tối soạn bài tôi đều đọc qua một lượt để nắm những ý chính trong bài. Nhưng tối hôm trước đó là ngày sinh nhật của đứa bạn thân nên tôi đã không động gì vào sách vở. Thật không may cho tôi là hôm sau cô giáo lại kiểm tra 1 tiết môn văn. Đọc đề bài tôi thấy đàu óc tôi trống rỗng, bởi câu hỏi mà cô đưa ra bắt buộc phải học thuộc mới làm được mà cái phần đó thi tôi mới chỉ lơ mơ. Tôi chỉ trình bày được sơ sài những gì mà mình hiểu rồi hết thời gian. Nộp bài cho cô mà tôi thấy lo lắng. Cô chấm bài rất nhanh nên ngay hôm sau đã trả bài cho chúng tôi. Thấy cô bảo trả bài, tôi chạy nhanh chân cầm sấp bài phát cho các bạn. Em phát hiện bài của mình chỉ được 4 điểm, vừa thất vọng, vừa buồn, buồn vì không muốn nhận điểm kém, buồn vì sợ các bạn chê cười. Nhưng khi gọi tên để ghi điểm vào sổ thì em vẫn đủ bình tĩnh để dõng dạc hô lênXem thêm: Phân tích bài thơ Lượm của Tố Hữu. – Dạ, tám điểm ạ! Khi lấy điểm xong cho cả lớp, như thường lệ, cô gọi tên em để em đọc bài trước lớp cho các bạn tham khảo. Em hoảng hốt không biết xử trí thế nào, cứ đứng lên im lặng, cả lớp xôn xao, còn cô thi nhẹ nhàng đến bên em để hỏi cho ra nhẽ. Em luống cuống chìa bài ra trước mặt cô với ánh mắt hối hận. Cô lại nhẹ nhàng bước lên bục giảng, cho em ngồi xuống và gọi tên người khác. Bài làm của bạn kia thật tốt, mọi người hết lời ngợi khen. Cô không nói cho mọi người biết về việc dối điểm của em và mọi cũng không ai hay biết. Em thấy xấu hổ và hối hận về việc làm của mình vô cùng. Cuối tiết học cô đã lán lại lớp để tạo cơ hội cho em gặp cô. Bước đến gần cô em muốn ôm lấy cô để khóc thật to để nói lời xin lỗi với cô. Cô rất bình tĩnh và nhẹ nhàng bảo: “Cô thất vọng vì em là một học sinh giỏi nhưng kết quả làm bài lại như thế? Và cô còn thất vọng hơn về việc em dối điểm. Cô mong em tỉnh ngộ và học tập tốt hơn. Bây giờ cô tha lỗi cho em, hãy yên tâm và cô gắng học tập hơn nữa. Ai cũng có lần phạm lỗi lầm, nhưng biết lỗi và sửa lỗi là tốt. Cô hy vọng em mãi là học sinh ngoan. Hãy cố gắng lên, cô sẽ giúp đỡ cho em hành trang kiến thức của môn Ngữ văn”.Xem thêm: Hãy tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát, đã đọc trong sách hoặc nghe kể lại Lời khuyên của cô sao mà sâu sắc thế, cô đã tha thứ cho lỗi lầm tưởng như không thể tha thứ của em. Tấm lòng khoan dung độ lượng và lòng khoan dung đã giúp em quyết tâm hơn trong học tập. Giờ đây em không chỉ là một học sinh giỏi văn của trường của lớp nữa mà là mội học sinh giỏi văn quốc gia. Chắc chắn công lao lớn nhất đó chính là tình cảm mà cô đã dành cho tôi khi tôi mắc sai lầm đó. Nguồn:
Tell about a time when you made a mistake that made your teacher sad. Instruct I am a person who has a talent for studying literature, loves studying literature but is very lazy to memorize. On essay tests, I am very confident and often get the highest score in the class. In memorizing parts, it's all about luck that I always get high scores. The literature teacher loves me very much and believes in me very much. But because of one mistake, I made her sad and that memory will follow me for the rest of my life. Even though I'm lazy to memorize, every night when I prepare my lesson, I read it through to grasp the main ideas in the lesson. But the night before it was my best friend's birthday, so I didn't touch any books. Unfortunately for me, the next day the teacher tested another literature class. Reading the question paper, I felt like my mind was blank, because the question she asked required memorization to be able to do it and I was only vague about that part. I could only briefly present what I understood and then ran out of time. Submitting my assignment to her made me nervous. She graded the papers very quickly so she returned them to us the next day. Seeing her tell me to return the cards, I quickly ran and handed them out to my friends. I discovered that my essay only got 4 points. I was disappointed and sad. I was sad because I didn't want to get a bad score. I was sad because I was afraid my friends would laugh at me. But when the name was called to record points in the book, she was still calm enough to shout loudly. See more: Analysis of the poem Luom by To Huu. – Yes, eight points! When I finished taking the scores for the whole class, as usual, the teacher called my name so I could read the lesson in front of the class for everyone's reference. I panicked and didn't know how to handle it. I just stood up silently, the whole class was in an uproar, and the exam teacher gently came to me to ask questions. I frantically showed the cards in front of her with regretful eyes. She gently walked up to the podium again, let me sit down and called someone else's name. That student's work was very good, everyone praised it. She didn't tell everyone about lying about my grades and no one knew. I feel embarrassed and regretful about my actions. At the end of the class, she stopped by the class to give me a chance to meet her. Walking closer to her, I wanted to hug her and cry loudly to say sorry to her. She very calmly and gently said: "I'm disappointed because you are a good student but your test results are like that? And I'm even more disappointed that you lied about your grades. I hope you wake up and study better. Now I forgive you, rest assured and try to study harder. Everyone makes mistakes from time to time, but it's good to know your mistakes and correct them. I hope you will always be a good student. Try your best, I will help you with your knowledge of Literature." See more: Describe a character with unusual actions and appearance that you have had the opportunity to observe, read in books or hear about it Your advice is so profound, you forgave me for my seemingly unforgivable mistake. My generosity and tolerance have helped me become more determined in my studies. Now I am not only a good literature student in my school but also a good national literature student. Surely the greatest credit is the love she gave me when I made that mistake. Source:
Bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn Tôi vẫn còn nhớ,từ ngày đầu tiên đến trường tôi đã được ba mẹ dạy rằng”Nhà trường,lớp học là mái nhà thứ hai và tất cả những thành viên trong lớp học đều là người trong gia đình” câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.Cho đến bây giờ,khi tôi đang học năm cuối cấp hai.Trong ngăn kí ức của tôi,chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ,nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Nga.Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính Nga.Vừa dễ mến vừa khoan dung,độ lượng lại còn rất được lòng các bạn trong lớp. Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời,tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát trên tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga cùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích.Như thường lệ tôi biết chắc hôm nay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng,tôi vừa cười vừa nhìn quanh vừa kêu to: -Lép ơi!Mình đến rồi! Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày.Từ sau nhà,tiếng dép lạch cạch cung với giọng nói của Nga vang lên: -Ừ!Tớ đây!Vào nhà đi chờ tớ một lát,đang rửa bát! Tôi chạy ào lại phòng Nga,nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn ấy.Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy,lại góc học tập của Nga.Là bạn rất thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau,nhất là truyện tranh.Kệ sách của Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.Tôi đang lựa cho mình một quyển sách ưng ý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy.Đang loay hoay thì tôi thấy một khe hở nhỏ cạnh kệ sách,vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào lấy ra xem thử.Thì rút ra được một cuốn sổ.Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt,xinh xắn và trông thật dễ thương.Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ”Những dòng tâm sự của tôi”.Ôi không đây là nhật kí của Nga.Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ,nhưng sao lại cứ ngập ngừng,tôi…hình như tôi muốn biết thêm về Nga…tôi muốn biết xem Nga ghi những gì?Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã mở nó ra.Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình,không kìm được sự tò mò của bản thân.”Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?”.Bỗng tôi giật bắn mình,Nga đang đứng ngay trước mặt tôi,Nga hét lên: -Bạn…bạn thật là quá đáng! Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm ngừng…ngừng lại để đếm từng nhịp tim,hơi thở của cả hai.Chợt đâu đó,một cơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay,gió như đang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng lúc này.Mọi vật như cũng đã đứng yên,ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga…hình như…nó cũng đang giận dữ.Tay tôi run cầm cập,cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa,tôi đứng trân trân,bất động,không nói được lời nào.Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận…nhưng…tôi nhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối.Ánh mắt như đang muốn khóc…nó cứ rưng rưng..làm lòng tôi thêm nặng trĩu.Lúc đó,nét mặt Nga đỏ bừng lên,như đang ngại ngùng điều gì đó…Chắc tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt rưng rưng,đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy.Tôi vụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy,mà lòng nặng trĩu…Tôi có cảm giác như đường về hôm nay xa hơn.Cứ chạy mãi…chạy mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng hơn… Xem thêm: Giới thiệu về nhà văn Lê Minh Khuê và truyện ngắn Những ngôi sao xa xôiTừ lúc quen nhau đến giờ,tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện vui buồn nhưng…đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi như vậy.Tôi chạy,chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy.Tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giân dữ mà Nga đã ném cho tôi,sợ cả chính việc mà mình vừa làm.Về đến nhà,tôi đóng sập cửa phòng mình lại,thở hổn hển như một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy?Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của chính mình?…Tại sao?…Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất,vậy là tiêu tan ý định khai trương mấy quyển sách mới,Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên. Tối hôm đó,tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi,trằn trọc không thể nào chợp mắt được.Tôi thầm ước…ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn.Làm sao có thể tưởng tượng được rằng gia đình Lép không hề hạnh phúc,suốt ngày Lép phải nghe những trân cãi vã của bố mẹ mình.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc,càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn.Lúc này,trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình hiểu về Lép rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Lép,muốn an ủi và làm hòa với Nga.Giờ tôi mới hiểu,mới biết Lép đúng là một cô bé cá tính,tự tin và đầy nghị lực sống.Mọi ngày qua lại với Lép thường xuyên nhưng chính sự tự tin,bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lép đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra.Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc,vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề chia sẻ tâm sự với ai.Cứ thế,suốt cả một đêm,tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt… Sáng hôm sau,tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga.Tôi đi học sớm hơn thường ngày,đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học.Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng lấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu.Nga đang từ từ rảo bước đến gần tôi,đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày,im lặng,nghiêm khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi.Tôi bồn chồn,quay lưng lại,chưa biết nên làm gì.Chạy thất nhanh về phía Nga,tôi nắm lấy tay Nga nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ: -Lép ơi!Cho mình xin lỗi nha!Mình…không cố ý làm vậy đâu mà. Nga nhìn tôi với nét mặt buồn,nói nhỏ: -Những gì cậu đã đọc,đừng nói với ai nha! giữ bí mật giúp mình. Tôi cười khì: -Được mà. Rồi Nga cười,tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi.Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến đi đâu mất.Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào. Trông kìa!những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu ron,nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang sưởi ấm tình bạn thân thiết này.Giớ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa cỏ dại bên đường,cứ thổi mãi…thổi mãi.Tất cả..tất cả như đang chúc mừng,vui vẻ vì tôi và Nga đã thân mật như xưa. Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong quyển nhật kí của Nga.Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn thân,những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được phẩm chất bên trong của một con người.Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên quan tâm,chia sẻ,tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi cô đơn,tủi thân của Nga. Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài học đáng quý,đáng nhớ cho bản thân mình:”không nên xâm phạm đời tư cá nhân của người khác,ai cũng có những bí mật cần phải giấu kín,không thể chia sẻ với người khác. Nguồn Edufly Xem thêm: Nghị luận xã hội về gian lận trong thi cử
Bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Hãy kể về 1 lần trót xem nhật ký của bạn Tôi vẫn còn nhớ,từ ngày đầu tiên đến trường tôi đã được ba mẹ dạy rằng”Nhà trường,lớp học là mái nhà thứ hai và tất cả những thành viên trong lớp học đều là người trong gia đình” câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi.Cho đến bây giờ,khi tôi đang học năm cuối cấp hai.Trong ngăn kí ức của tôi,chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ,nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Nga.Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính Nga.Vừa dễ mến vừa khoan dung,độ lượng lại còn rất được lòng các bạn trong lớp. Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời,tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát trên tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga cùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích.Như thường lệ tôi biết chắc hôm nay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng,tôi vừa cười vừa nhìn quanh vừa kêu to: -Lép ơi!Mình đến rồi! Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày.Từ sau nhà,tiếng dép lạch cạch cung với giọng nói của Nga vang lên: -Ừ!Tớ đây!Vào nhà đi chờ tớ một lát,đang rửa bát! Tôi chạy ào lại phòng Nga,nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn ấy.Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy,lại góc học tập của Nga.Là bạn rất thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau,nhất là truyện tranh.Kệ sách của Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả.Tôi đang lựa cho mình một quyển sách ưng ý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy.Đang loay hoay thì tôi thấy một khe hở nhỏ cạnh kệ sách,vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào lấy ra xem thử.Thì rút ra được một cuốn sổ.Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt,xinh xắn và trông thật dễ thương.Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ”Những dòng tâm sự của tôi”.Ôi không đây là nhật kí của Nga.Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ,nhưng sao lại cứ ngập ngừng,tôi…hình như tôi muốn biết thêm về Nga…tôi muốn biết xem Nga ghi những gì?Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã mở nó ra.Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình,không kìm được sự tò mò của bản thân.”Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?”.Bỗng tôi giật bắn mình,Nga đang đứng ngay trước mặt tôi,Nga hét lên: -Bạn…bạn thật là quá đáng! Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm ngừng…ngừng lại để đếm từng nhịp tim,hơi thở của cả hai.Chợt đâu đó,một cơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay,gió như đang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng lúc này.Mọi vật như cũng đã đứng yên,ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga…hình như…nó cũng đang giận dữ.Tay tôi run cầm cập,cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa,tôi đứng trân trân,bất động,không nói được lời nào.Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận…nhưng…tôi nhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối.Ánh mắt như đang muốn khóc…nó cứ rưng rưng..làm lòng tôi thêm nặng trĩu.Lúc đó,nét mặt Nga đỏ bừng lên,như đang ngại ngùng điều gì đó…Chắc tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt rưng rưng,đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy.Tôi vụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy,mà lòng nặng trĩu…Tôi có cảm giác như đường về hôm nay xa hơn.Cứ chạy mãi…chạy mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng hơn… Xem thêm: Giới thiệu về nhà văn Lê Minh Khuê và truyện ngắn Những ngôi sao xa xôiTừ lúc quen nhau đến giờ,tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện vui buồn nhưng…đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi như vậy.Tôi chạy,chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy.Tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giân dữ mà Nga đã ném cho tôi,sợ cả chính việc mà mình vừa làm.Về đến nhà,tôi đóng sập cửa phòng mình lại,thở hổn hển như một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy?Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của chính mình?…Tại sao?…Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất,vậy là tiêu tan ý định khai trương mấy quyển sách mới,Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên. Tối hôm đó,tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi,trằn trọc không thể nào chợp mắt được.Tôi thầm ước…ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn.Làm sao có thể tưởng tượng được rằng gia đình Lép không hề hạnh phúc,suốt ngày Lép phải nghe những trân cãi vã của bố mẹ mình.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc,càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn.Lúc này,trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình hiểu về Lép rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Lép,muốn an ủi và làm hòa với Nga.Giờ tôi mới hiểu,mới biết Lép đúng là một cô bé cá tính,tự tin và đầy nghị lực sống.Mọi ngày qua lại với Lép thường xuyên nhưng chính sự tự tin,bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lép đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra.Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc,vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề chia sẻ tâm sự với ai.Cứ thế,suốt cả một đêm,tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt… Sáng hôm sau,tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga.Tôi đi học sớm hơn thường ngày,đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học.Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng lấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu.Nga đang từ từ rảo bước đến gần tôi,đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày,im lặng,nghiêm khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi.Tôi bồn chồn,quay lưng lại,chưa biết nên làm gì.Chạy thất nhanh về phía Nga,tôi nắm lấy tay Nga nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ: -Lép ơi!Cho mình xin lỗi nha!Mình…không cố ý làm vậy đâu mà. Nga nhìn tôi với nét mặt buồn,nói nhỏ: -Những gì cậu đã đọc,đừng nói với ai nha! giữ bí mật giúp mình. Tôi cười khì: -Được mà. Rồi Nga cười,tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi.Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến đi đâu mất.Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào. Trông kìa!những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu ron,nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang sưởi ấm tình bạn thân thiết này.Giớ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa cỏ dại bên đường,cứ thổi mãi…thổi mãi.Tất cả..tất cả như đang chúc mừng,vui vẻ vì tôi và Nga đã thân mật như xưa. Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong quyển nhật kí của Nga.Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn thân,những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được phẩm chất bên trong của một con người.Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên quan tâm,chia sẻ,tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi cô đơn,tủi thân của Nga. Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài học đáng quý,đáng nhớ cho bản thân mình:”không nên xâm phạm đời tư cá nhân của người khác,ai cũng có những bí mật cần phải giấu kín,không thể chia sẻ với người khác. Nguồn Edufly Xem thêm: Nghị luận xã hội về gian lận trong thi cử
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Có hai hạt cây nằm cạnh nhau trong một ngày xuân ấm áp. Hạt thứ nhất vườn mình mọc lên khỏi mặt đất. Hạt thứ hai nằm im lìm. Một con chim bay qua, sà xuống … và điều gì sẽ xảy ra? Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Có hai hạt cây nằm cạnh nhau trong một ngày xuân ấm áp. Hạt thứ nhất vườn mình mọc lên khỏi mặt đất. Hạt thứ hai nằm im lìm. Một con chim bay qua, sà xuống … và điều gì sẽ xảy ra? Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện. Hướng dẫn Tôi là một hạt phấn hoa bé nhỏ. Lúc nào tôi cũng được mẹ hoa ấp ủ trong lòng. Nhưng trong một trận bão, tôi đã phải lìa xa người mẹ yêu dấu và đáp xuống giữa một bãi cỏ nhỏ, và tôi đã làm quen với một người bạn thân khác. Tôi và người bạn đã nhanh chóng kết thân. Bạn ấy cũng bị trận bão đưa đến nơi này như tôi. Một buổi sáng mùa xuân ấm áp, nằm dưới lòng đất, nghe tiếng chim hót ríu rít, tôi bỗng muốn bỏ ngay chiếc áo khoác để vươn cao lên để đón tiết xuân ấm áp. Tôi liền tâm sự với người bạn thân. Nhưng bạn ấy bảo: – Ở trên đó chắc là lạnh lắm! Tớ không lên đâu! Nếu cậu muốn thì cứ lên một mình đi! Thấy bạn ấy quá sợ hãi, tôi cũng không thuyết phục thêm nữa. Tôi quyết định lên mặt đất một mình. Tôi vươn vai một cái thật mạnh. Thế là tôi trồi lên khỏi mặt đất và thấy khắp nơi sáng bừng ánh nắng xuân. “Ôi, đẹp quá!” – Tôi reo lên sung sướng! Trên mặt đất đẹp hơn cả những gì tôi đã tưởng tượng. Bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng thơ thẩn dạo chơi. Mấy chú chim nhìn tôi, hót líu lo: – Lích cha lích chích, chào mừng bé mầm cây mới chào đời! Tôi thấy yêu cuộc sống này biết bao. Tôi muốn bạn tôi vùng dậy để cùng tôi hưởng niềm sung sướng này. Bỗng tôi thấy một con chim to lớn hung hăng bay tới đậu ngay sát gần tôi. Tôi sợ hãi nghiêng mình né tránh, nhưng có lẽ nó để ý đến bạn tôi nhiều hơn là tôi. Sau một hồi ngắm nghía, con chim cười ồ lên rồi nói: – Hà hà … Ta thấy rồi nhé! Ta thấy rõ một hạt cây nhút nhát nằm ép mình trong cái áo khoác cũ rích ấy mà không chịu vươn vai trồi lên khỏi mặt đất như người bạn dũng cảm này của ngươi …. Lúc bấy giờ, tôi mới biết con này có để ý tới tôi. Nhưng nó coi tôi là một người dũng cảm, tôi dần dần hết sợ. Ngẫm nghĩ một hồi, con chim lại nói tiếp: – Một người nhút nhát như ngươi có sống trên đời này cũng chẳng làm gì được nữa, thôi thì để ta kết liễu đời người đi cho rồi. Nghe tới đây, tôi giật thót mình. Tình bạn mãnh liệt trong lòng tôi trỗi dậy. Tình bạn ấy đã lấn át hết sự sợ hãi trong lòng tôi. Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi dùng hết sức lực của mình, dang rộng cánh tay che không cho cái mỏ nhọn hoắt mổ vào bạn tôi. Thấy thế, con chim vô cùng ngạc nhiên, nó sửng sốt kêu lên: – Ngươi dám đưa tay ra chặn ta ư? Ngươi dũng cảm đấy! Nhưng sao ngươi không cho ta kết liễu cuộc sống của tên cây nhút nhát này? Tôi không trả lời câu hỏi của con chim mà chỉ chậm rãi nói: – Tôi biết tôi làm thế này là đã làm một việc vô cùng nguy hiểm, có khi còn tự đưa mình vào chỗ chết. Nhưng tôi không thể đang tâm nhìn người bạn thân ra đi như thế được. Xin ông hãy cho bạn ấy một cơ hội để thay đổi mình. Tôi hứa sẽ cố gắng thuyết phục bạn ấy! Con chim sững người một lúc lâu rồi nhìn chằm chằm vào người bạn của tôi và nói một câu thật to: – Ta sẽ tha thứ cho nhà người! Chính người bạn dũng cảm này đã làm ta thay đổi ý định đấy! Hãy học tập tấm gương của bạn ấy, bỏ cái tính nhút nhát này đi! Ta đi đây!
Instruct Sample essay for grade 6: There are two tree seeds lying next to each other on a warm spring day. The first seed in my garden grew out of the ground. The second seed lies dormant. A bird flies by, swoops down... and what happens? Imagine and retell the story, including good sample essays for students to refer to, reinforcing necessary skills for their upcoming writing test. Invite students to consult. Topic: There are two seeds lying next to each other on a warm spring day. The first seed in my garden grew out of the ground. The second seed lies dormant. A bird flies by, swoops down... and what happens? Imagine and tell the story. Instruct I am a tiny grain of pollen. I am always cherished in my heart by my mother. But during a storm, I had to leave my beloved mother and landed in the middle of a small lawn, and I made another close friend. My friend and I quickly became friends. She was also brought to this place by the storm like me. One warm spring morning, lying underground, listening to the chirping of birds, I suddenly wanted to remove my coat and rise up to welcome the warm spring weather. I immediately confided in my close friend. But she said: – It must be very cold up there! I'm not going up! If you want, go up alone! Seeing that she was so scared, I didn't persuade her any further. I decided to go to the surface alone. I stretched vigorously. Then I emerged from the ground and saw everywhere bright with spring sunlight. "So beautiful!" – I shouted with joy! The ground was more beautiful than I had imagined. The sky is blue with white clouds wandering around. The birds looked at me and chirped: – Ich cha chich chich, welcome the new baby to be born! I love this life so much. I want my friend to rise up to join me in this happiness. Suddenly I saw a huge bird flying aggressively and perching right next to me. I was afraid and leaned forward to avoid it, but maybe it paid more attention to my friend than me. After a while of watching, the bird laughed loudly and said: – Ha ha... I see it! I clearly see a timid tree seed lying pressed against that old coat, refusing to stretch out of the ground like this brave friend of yours... At that moment, I realized this child was paying attention to me. But he considered me a brave person, and I gradually lost my fear. Thinking for a moment, the bird continued: – A timid person like you can't do anything else even if he lives in this world, so let me end your life. Hearing this, I was startled. Strong friendship arose in my heart. That friendship overcame all the fear in my heart. Without thinking, I used all my strength and spread my arms wide to cover the sharp beak from pecking at my friend. Seeing that, the bird was extremely surprised, it exclaimed in surprise: – You dare put your hand out to block me? You are brave! But why don't you let me end the life of this timid tree? I didn't answer the bird's question but just slowly said: – I know that by doing this I have done something extremely dangerous, perhaps even putting myself to death. But I can't bear to watch my best friend leave like that. Please give him a chance to change himself. I promise I will try to convince her! The bird was stunned for a long moment, then stared at my friend and said loudly: – I will forgive your family! It was this brave friend who changed my mind! Let's learn from her example and get rid of this shyness! Here we go!
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng em có lần mắc lỗi và bị biến thành con mèo trong ba ngày bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Tưởng tượng em có lần mắc lỗi và bị biến thành con mèo trong ba ngày Hướng dẫn Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng có lần mắc lỗi và phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng sự trả giá ấy như thế nào mới có thể khiến con người thực sự ăn năn và không bao giờ tái phạm. Tôi không thể bào quên được cảm giác khi mình biến thành một con mèo trong ba ngày liền do mắc phải lỗi lầm. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày đáng nhớ ấy. Một hôm, tôi đang mải chạy chơi đùa nghịch trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đso kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con đang làm gì thế này?”. Một cái bình pha lê đã rơi vỡ. Đó là một kỉ vật rất quan trọng trọng đối với bố mẹ tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm vỡ chiếc bình pha lê quý giá đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy mẹ ạ.” Rồi mẹ quay sang và mắng em tôi một trận. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được tội. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng bên tai: – Này cháu, cháu thật không phải là đứa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay ta phạt cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi lầm của cháu! Tôi chưa kịp nói gì thì đột nhiên cả người tôi nóng ra, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểnh lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra tước gương và hét toáng lên: “Mẹ ơi!”. Nhưng nó không còn là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meo … meo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thủy Tiên đâu rồi?” Rồi mẹ đuổi ra ngoài. Tôi vừa hét vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi. Vừa lạnh, vừa đói, tôi lết đến một bụi cây ở góc phố. Sáng sơm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo.
Instruct Sample essay for grade 6: Imagine you made a mistake and turned into a cat for three days, including good sample essays for students to refer to, reinforcing necessary skills for the upcoming writing test. mine. Invite students to consult. Topic: Imagine you made a mistake and turned into a cat for three days Instruct Perhaps in life, everyone makes mistakes and has to pay the price for their mistakes. But what kind of payment can make people truly repent and never commit the same crime again? I can't forget the feeling when I turned into a cat for three days straight due to a mistake. So many troubles happened during those memorable days. One day, I was busy running and playing around the house when: "cheng". After someone cried out, my mother stepped up and said: "What are you two sisters doing?". A crystal vase fell and broke. It was a very important keepsake for my parents, I was afraid because I broke that precious crystal vase. Taking advantage of my sister being there, I immediately said: "I don't know, I did it, mom." Then my mother turned and scolded my brother. I breathed a sigh of relief when I escaped the crime. At night, while I was sleeping soundly under a warm blanket, suddenly I heard a strange voice ringing in my ear: – Hey kid, you're really not a good child, not a good sister. Now I punish you to take the form of a cat, until you realize your mistake! Before I could say anything, my whole body suddenly became hot, I felt like my body was getting smaller. I touched my whole body, a tail had grown out, my ears were up, my nose was flat and there were a few stubble around the edges. I ran out, took the mirror and shouted: "Mom!". But it's no longer the sound mommy, it's meow... meow. Mom walked up to my room and exclaimed: "Oh! Where did this dirty cat come from? Where is Thuy Tien? Then my mother kicked me out. I screamed and sobbed from the sharp pain. I was upset because my mother didn't recognize me. Cold and hungry, I crawled to a bush on the corner of the street. Early in the morning, the sky was full of dew and the wind was cold.
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Em hãy xây dựng một câu chuyện với ba nhân vật: một con ong, một bó hoa và một bạn học sinh bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Em hãy xây dựng một câu chuyện với ba nhân vật: một con ong, một bó hoa và một bạn học sinh Hướng dẫn Một buổi sáng đẹp trời, Nam đang hào hứng bước tới ngôi trường thân yêu để bắt đầu một ngày mới với bao niềm vui và sự bất ngờ đang chờ đợi. Đang vui vẻ bước đi, bỗng Nam nghe văng vẳng đâu đây có tiếng khóc nỉ non. Cậu tò mò đi theo hướng phát ra tiếng khóc ấy nhưng không hề thấy một ai. Cậu đang định quay đi thì bỗng bắt gặp một cảnh tượng rất lạ lùng mà cậu chưa bao giờ được chứng kiến: một bông hoa đang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của bông hoa xinh đẹp ấy rơi xuống như những hạt pha lê long lanh rơi.
Instruct Sample essay for grade 6: Build a story with three characters: a bee, a bouquet of flowers and a student, including good sample essays for students to refer to and reinforce necessary skills. for my upcoming written test. Invite students to consult. Topic: Build a story with three characters: a bee, a bouquet of flowers and a student Instruct One beautiful morning, Nam was excitedly walking to his beloved school to start a new day with lots of joy and surprises waiting. While happily walking, Nam suddenly heard a soft cry somewhere. He curiously followed the direction of the crying sound but didn't see anyone. He was about to turn away when he suddenly encountered a very strange scene that he had never seen before: a flower shedding tears. The tears of that beautiful flower fell like glittering crystal beads.
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật trong truyền thuyết đã làm nên một phong tục cổ truyền ngày tết bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật trong truyền thuyết đã làm nên một phong tục cổ truyền ngày tết Hướng dẫn Năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, cũng như bao gia đình Việt Nam khác, gia đình tôi lại gói những chiếc bánh chưng xanh để cúng tổ tiên. Đó là một phong tục, tập quán tốt đẹp của dân tộc ta. Tôi nhớ nhất cảm giác đêm 29 Tết được ngồi quay quần bên nồi bánh chưng trên bếp lửa hồng cùng gia đình rồi lặng yên nghe mẹ đọc sự tích Bánh chưng, bánh giầy. Giọng của mẹ thật ngọt ngào, ấm áp. Hình ảnh chàng Lang Liêu hiền lành, chăm chỉ cứ hiện lên rõ nét trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng trong trẻo. Đôi chân tôi như bước theo câu chuyện về chiếc bánh chưng mẹ vừa kể. Tôi lang thang trên những cánh đồng ngạt ngào hương lúa. Phía xa xa là những triền khoai lang xanh rờn. Bỗng tôi thấy một anh nông dân đang cặm cụi nhặt từng ngọn cỏ trên ruộng lúa. Tôi thấy gương mặt anh có nét gì đó rất quen thuộc. Đúng rồi, đó chính là hoàng tử Lang Liêu trong sự tích Bách chưng, bánh giầy. Tôi bước lại gần và hỏi: – Em chào anh Lang Liêu! Sao anh lại ở đây ạ? Anh nông dân dừng tay làm, nhìn tôi mỉm cười và nói: – Chào em gái! Lẽ ra anh phải em điều đó chứ! Tôi chợt hiểu và giới thiệu: – Dạ, em là Mai Thùy. Năm nay, em học lớp 6 trường THCS Quang Minh. Ngày mai, lớp em có tiết văn học về Bánh chưng, bánh giầy. Thế mà hôm nay em lại được gặp anh, thật là vui quá! Nghe nhắc đến chuyện bánh chưng, bánh giầy, anh nông dân có vể trầm ngâm. Còn tôi thì rất háo hức vì đây là một cơ hội hiếm có để được nghe chính hoàng tử Lang Liêu kể chuyện cho nghe. Đoán được suy nghĩ của tôi, hoàng tử Lang Liêu mỉm cười, nói: – Em có muốn anh kể cho em nghe về cuộc thi tài kén vua của phụ vương anh không? Tôi thích thú: – Có ạ! Anh kể cho em nghe đi! Lang Liêu bắt đầu kể, giọng anh như trầm xuống: – Anh sinh ra trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Mẹ anh không được vua yêu chiều như những vương phi khác nên khi mẹ sinh ra anh, chỉ có hai mẹ con quấn quýt bên nhau. Chẳng bao lâu, bà mất sớm, để lại anh một mình côi cút. Từ đó, anh chăm chỉ với ruộng đồng, khoai lúa. Ngày tháng thoi đưa, chẳng mấy chốc, anh đã đến tuổi trưởng thành. Ngày ngày, anh vui với công việc đồng ánh của mình, chẳng dám mong đến công danh, bổng lộc của triều đình. Một hôm, khi đang lúi húi vun mấy khóm khoai trước nhá, bỗng anh nhận được lệnh vua cha gọi vào chầu. – Thế anh có lo lắng không? – Tôi vội hỏi. Lang Liêu chậm rãi trả lời: – Anh cũng cảm thấy hơi lo lắng vì lâu rồi không vào triều, biết đâu phụ vương giận hoặc đau yếu. Bới vậy, sau khi nhận được lệnh, anh vội vã thay quần áo vào chầu phụ vương. Trên đường đến đó, anh đã nghe nói vua cha thấy mình già yếu nên muốn tìn một người nối ngôi, chỉ cần người đó có tài có đức chứ không nhất thiết là con trưởng hay con thứ. Khi anh đến nơi, các anh trai của anh đã ở đó. Thấy các con đã về tựu đông đủ, vua cha nói: “Tới ngày lễ Tiên Vương, ai làm vừa lòng ta ta sẽ truyền ngôi cho người ấy ngôi báu để tiếp tục trị vì đất nước”. Nghe đến đây, tôi lại buột miệng hỏi: – Chắc anh lo lắng lắm khi nhận được tin này bởi anh rất nghèo, đâu có những thứ quý giá dâng lên vua cha! Lang Liêu nhìn tôi gật đầu và kể tiếp: – Sau khi nghe lời vua cha phán truyền, các anh trai của anh rất vui mừng vì họ có biết bao ngọc ngà, châu báu. Còn anh nhìn khắp nhà chỉ thấy toàn lúa, sắn, khoai, không có thứ gì là giá trị cả, biết lấy gì để dâng lên Tiên Vương. Thực ra, anh cũng không có ý tranh giành ngôi báu nhưng anh cũng muốn làm đẹp lòng phụ vương. Suốt mấy ngày sau đó, anh mất ăn mất ngủ vì nghĩ đến món quà sẽ dâng lên phụ vương. Lòng anh ngổn ngang trăm mối. Nếu đi mua đồ quý như các anh của mình thì anh không có tiền. Còn nếu dâng lên khoai và sắn thì chắc chắn phụ vương sẽ buồn lòng vì những thứ tầm thường đó. Một đêm, sau một hồi trằn trọc suy nghĩ, anh ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, anh thấy một vị thần hiện lên mách rằng: “Hãy lấy chính những sản phẩm mà con làm ra để dân gleen Tiên Vương”. Anh chợt tỉnh giấc và cảm thấy rất sung sướng. Ngay sáng hôm đó, anh bắt tay vào làm bánh như lời Thần báo mộng. Anh tìm thứ gạo nếp ngon nhất đem vo thật sạch, lấy đậu xanh, thịt lợn làm nhân, dùng lá dong xanh gói thành hình vuông, nấu một ngày một đêm cho thật nhừ. Anh nghĩ cần phải làm thêm một loại bánh nữa. Vậy là anh đổ gạo rồi đem giã nhuyễn và nặn thành hình tròn. Bánh hình tròn biểu tượng cho trời, bánh hình vuông biểu tượng cho đất. Đến ngày lễ Tiên Vương, anh đem hai loại bánh đó vào cung. Nhìn chồng bánh bằng lúa gạo của anh, không ít người xem thường khi đặt cạnh những món sơn hào hải vị, nem công chả phượng của các lang. Nhưng anh không thấy ngại ngùng gì vì anh chỉ mong đẹp lòng tổ tiên bằng chính tấm lòng thành của mình. Tất cả các lễ vật được bày ra trước mặt đức vua, ai ai cũng hồi hộp hi vọng vua cha chọn lễ vật của mình. Vua cha lần lượt tới trước lễ vật của các lang rồi xem xét hoặc nhấm nháp từng món ăn nhưng gương mặt Người vẫn không biểu thị một thái độ gì. Có lẽ Người vẫn chưa ưng ý một lễ vật nào cả. Nhiều người đã tỏ ra thất vọng khi thấy vua cha lướt món ăn của mình rất nhanh. Hai loại bánh của anh được đặt ở sau cùng. Khi đứng bên mâm bánh của anh, vua cha dừng hẳn, chăm chú nhìn. Có lẽ Người thấy ngạc nhiên vì mâm bánh của anh khác hẳn các món sơn hào, hải vị khác. Sauk hi nhìn ngắm, Người liền cầm từng chiếc bánh lên tỏ vẻ thích thú, bỗng Người cất tiếng hỏi: “chiếc bánh này làm bằng gì hả Lang Liêu?” Anh bẩm: “Thưa phụ vương! Hai loại bánh này được làm từ gạo. Đây là những sản phẩm do chính tay con làm nên đấy ạ!”. Ánh mắt cha nhìn anh trìu mến. Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Sau đó, anh giới thiệu cách làm cũng như ý nghĩa của từng loại bánh. Vua cha vô cùng kinh ngạc và vui vẻ. Người liền lệnh cho cắt bánh mời tất mọi người cùng ăn. Ai cũng tấm tắc khen ngon. Vua cha nói: “Trong tất cả các món lễ vật dâng lên Tiên Vương hôm nay, ta ưng ý nhất là món bánh của Lang Liêu. Nó vừa mang ý nghĩa là biểu tượng của đất trời, của sự no đủ, đoàn kết, vừa thể hiện được tấm lòng hiếu thảo của một người con. Do vậy, ta quyết định chọn Lang Liêu là người thừa kế ngôi vị”. Tôi thích thú nghe câu chuyện Lang Liêu vừa kể và cảm thấy vô cùng khâm phục, kính trọng anh. Nhưng tôi ngạc ngiên vì thấy Lang Liêu chẳng khác gì một anh nông dân cả. Đọc được suy nghĩ của tôi, Lang Liêu cười lớn và nói: – Hôm nay ta vi hành về thôn quê để dạy dân cách cấy cày, chăm sóc lúa khoai. Nói xong, Lang Liêu liền tạm biệt tôi để đi ra phía ngoài xa kia, ở đó, bà con nông dân đang đợi anh. Vừa nói, anh vừa bước đi rất nhanh. Tôi liền gọi với theo: – Anh Lang Liêu! Anh Lang Liêu! Cho em đi cùng với! Vừa lúc đó, tôi tỉnh giấc và thấy mẹ đang ngồi bên cạnh lay tôi dậy chuẩn bị đón giao thừa. Mẹ hỏi: – Con vừa ngủ mơ đúng không? Mẹ thấy con ú ớ gọi ai đó. Tôi dụi mắt tỉnh giấc. Tôi đã có một giấc mơ thật đẹp. Thấy tôi vẫn mủm mỉm cười, mẹ liền bảo:
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật trong truyền thuyết đã làm nên một phong tục cổ truyền ngày tết bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ của em với một nhân vật trong truyền thuyết đã làm nên một phong tục cổ truyền ngày tết Hướng dẫn Năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, cũng như bao gia đình Việt Nam khác, gia đình tôi lại gói những chiếc bánh chưng xanh để cúng tổ tiên. Đó là một phong tục, tập quán tốt đẹp của dân tộc ta. Tôi nhớ nhất cảm giác đêm 29 Tết được ngồi quay quần bên nồi bánh chưng trên bếp lửa hồng cùng gia đình rồi lặng yên nghe mẹ đọc sự tích Bánh chưng, bánh giầy. Giọng của mẹ thật ngọt ngào, ấm áp. Hình ảnh chàng Lang Liêu hiền lành, chăm chỉ cứ hiện lên rõ nét trong trí tưởng tượng của tôi. Tôi cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng trong trẻo. Đôi chân tôi như bước theo câu chuyện về chiếc bánh chưng mẹ vừa kể. Tôi lang thang trên những cánh đồng ngạt ngào hương lúa. Phía xa xa là những triền khoai lang xanh rờn. Bỗng tôi thấy một anh nông dân đang cặm cụi nhặt từng ngọn cỏ trên ruộng lúa. Tôi thấy gương mặt anh có nét gì đó rất quen thuộc. Đúng rồi, đó chính là hoàng tử Lang Liêu trong sự tích Bách chưng, bánh giầy. Tôi bước lại gần và hỏi: – Em chào anh Lang Liêu! Sao anh lại ở đây ạ? Anh nông dân dừng tay làm, nhìn tôi mỉm cười và nói: – Chào em gái! Lẽ ra anh phải em điều đó chứ! Tôi chợt hiểu và giới thiệu: – Dạ, em là Mai Thùy. Năm nay, em học lớp 6 trường THCS Quang Minh. Ngày mai, lớp em có tiết văn học về Bánh chưng, bánh giầy. Thế mà hôm nay em lại được gặp anh, thật là vui quá! Nghe nhắc đến chuyện bánh chưng, bánh giầy, anh nông dân có vể trầm ngâm. Còn tôi thì rất háo hức vì đây là một cơ hội hiếm có để được nghe chính hoàng tử Lang Liêu kể chuyện cho nghe. Đoán được suy nghĩ của tôi, hoàng tử Lang Liêu mỉm cười, nói: – Em có muốn anh kể cho em nghe về cuộc thi tài kén vua của phụ vương anh không? Tôi thích thú: – Có ạ! Anh kể cho em nghe đi! Lang Liêu bắt đầu kể, giọng anh như trầm xuống: – Anh sinh ra trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Mẹ anh không được vua yêu chiều như những vương phi khác nên khi mẹ sinh ra anh, chỉ có hai mẹ con quấn quýt bên nhau. Chẳng bao lâu, bà mất sớm, để lại anh một mình côi cút. Từ đó, anh chăm chỉ với ruộng đồng, khoai lúa. Ngày tháng thoi đưa, chẳng mấy chốc, anh đã đến tuổi trưởng thành. Ngày ngày, anh vui với công việc đồng ánh của mình, chẳng dám mong đến công danh, bổng lộc của triều đình. Một hôm, khi đang lúi húi vun mấy khóm khoai trước nhá, bỗng anh nhận được lệnh vua cha gọi vào chầu. – Thế anh có lo lắng không? – Tôi vội hỏi. Lang Liêu chậm rãi trả lời: – Anh cũng cảm thấy hơi lo lắng vì lâu rồi không vào triều, biết đâu phụ vương giận hoặc đau yếu. Bới vậy, sau khi nhận được lệnh, anh vội vã thay quần áo vào chầu phụ vương. Trên đường đến đó, anh đã nghe nói vua cha thấy mình già yếu nên muốn tìn một người nối ngôi, chỉ cần người đó có tài có đức chứ không nhất thiết là con trưởng hay con thứ. Khi anh đến nơi, các anh trai của anh đã ở đó. Thấy các con đã về tựu đông đủ, vua cha nói: “Tới ngày lễ Tiên Vương, ai làm vừa lòng ta ta sẽ truyền ngôi cho người ấy ngôi báu để tiếp tục trị vì đất nước”. Nghe đến đây, tôi lại buột miệng hỏi: – Chắc anh lo lắng lắm khi nhận được tin này bởi anh rất nghèo, đâu có những thứ quý giá dâng lên vua cha! Lang Liêu nhìn tôi gật đầu và kể tiếp: – Sau khi nghe lời vua cha phán truyền, các anh trai của anh rất vui mừng vì họ có biết bao ngọc ngà, châu báu. Còn anh nhìn khắp nhà chỉ thấy toàn lúa, sắn, khoai, không có thứ gì là giá trị cả, biết lấy gì để dâng lên Tiên Vương. Thực ra, anh cũng không có ý tranh giành ngôi báu nhưng anh cũng muốn làm đẹp lòng phụ vương. Suốt mấy ngày sau đó, anh mất ăn mất ngủ vì nghĩ đến món quà sẽ dâng lên phụ vương. Lòng anh ngổn ngang trăm mối. Nếu đi mua đồ quý như các anh của mình thì anh không có tiền. Còn nếu dâng lên khoai và sắn thì chắc chắn phụ vương sẽ buồn lòng vì những thứ tầm thường đó. Một đêm, sau một hồi trằn trọc suy nghĩ, anh ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, anh thấy một vị thần hiện lên mách rằng: “Hãy lấy chính những sản phẩm mà con làm ra để dân gleen Tiên Vương”. Anh chợt tỉnh giấc và cảm thấy rất sung sướng. Ngay sáng hôm đó, anh bắt tay vào làm bánh như lời Thần báo mộng. Anh tìm thứ gạo nếp ngon nhất đem vo thật sạch, lấy đậu xanh, thịt lợn làm nhân, dùng lá dong xanh gói thành hình vuông, nấu một ngày một đêm cho thật nhừ. Anh nghĩ cần phải làm thêm một loại bánh nữa. Vậy là anh đổ gạo rồi đem giã nhuyễn và nặn thành hình tròn. Bánh hình tròn biểu tượng cho trời, bánh hình vuông biểu tượng cho đất. Đến ngày lễ Tiên Vương, anh đem hai loại bánh đó vào cung. Nhìn chồng bánh bằng lúa gạo của anh, không ít người xem thường khi đặt cạnh những món sơn hào hải vị, nem công chả phượng của các lang. Nhưng anh không thấy ngại ngùng gì vì anh chỉ mong đẹp lòng tổ tiên bằng chính tấm lòng thành của mình. Tất cả các lễ vật được bày ra trước mặt đức vua, ai ai cũng hồi hộp hi vọng vua cha chọn lễ vật của mình. Vua cha lần lượt tới trước lễ vật của các lang rồi xem xét hoặc nhấm nháp từng món ăn nhưng gương mặt Người vẫn không biểu thị một thái độ gì. Có lẽ Người vẫn chưa ưng ý một lễ vật nào cả. Nhiều người đã tỏ ra thất vọng khi thấy vua cha lướt món ăn của mình rất nhanh. Hai loại bánh của anh được đặt ở sau cùng. Khi đứng bên mâm bánh của anh, vua cha dừng hẳn, chăm chú nhìn. Có lẽ Người thấy ngạc nhiên vì mâm bánh của anh khác hẳn các món sơn hào, hải vị khác. Sauk hi nhìn ngắm, Người liền cầm từng chiếc bánh lên tỏ vẻ thích thú, bỗng Người cất tiếng hỏi: “chiếc bánh này làm bằng gì hả Lang Liêu?” Anh bẩm: “Thưa phụ vương! Hai loại bánh này được làm từ gạo. Đây là những sản phẩm do chính tay con làm nên đấy ạ!”. Ánh mắt cha nhìn anh trìu mến. Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Sau đó, anh giới thiệu cách làm cũng như ý nghĩa của từng loại bánh. Vua cha vô cùng kinh ngạc và vui vẻ. Người liền lệnh cho cắt bánh mời tất mọi người cùng ăn. Ai cũng tấm tắc khen ngon. Vua cha nói: “Trong tất cả các món lễ vật dâng lên Tiên Vương hôm nay, ta ưng ý nhất là món bánh của Lang Liêu. Nó vừa mang ý nghĩa là biểu tượng của đất trời, của sự no đủ, đoàn kết, vừa thể hiện được tấm lòng hiếu thảo của một người con. Do vậy, ta quyết định chọn Lang Liêu là người thừa kế ngôi vị”. Tôi thích thú nghe câu chuyện Lang Liêu vừa kể và cảm thấy vô cùng khâm phục, kính trọng anh. Nhưng tôi ngạc ngiên vì thấy Lang Liêu chẳng khác gì một anh nông dân cả. Đọc được suy nghĩ của tôi, Lang Liêu cười lớn và nói: – Hôm nay ta vi hành về thôn quê để dạy dân cách cấy cày, chăm sóc lúa khoai. Nói xong, Lang Liêu liền tạm biệt tôi để đi ra phía ngoài xa kia, ở đó, bà con nông dân đang đợi anh. Vừa nói, anh vừa bước đi rất nhanh. Tôi liền gọi với theo: – Anh Lang Liêu! Anh Lang Liêu! Cho em đi cùng với! Vừa lúc đó, tôi tỉnh giấc và thấy mẹ đang ngồi bên cạnh lay tôi dậy chuẩn bị đón giao thừa. Mẹ hỏi: – Con vừa ngủ mơ đúng không? Mẹ thấy con ú ớ gọi ai đó. Tôi dụi mắt tỉnh giấc. Tôi đã có một giấc mơ thật đẹp. Thấy tôi vẫn mủm mỉm cười, mẹ liền bảo:
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Hãy miêu tả và nêu cảm xúc về một loài hoa mà em yêu thích nhất bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Hãy miêu tả và nêu cảm xúc về một loài hoa mà em yêu thích nhất Hướng dẫn BÀI THAM KHẢO: HOA NGỌC LAN Hoa ngọc lan, một thứ hoa “nhũn nhặn” mà thơm, lúc nào cũng ám ảnh tâm hồn tôi, nhất là mỗi độ tựu trường. Hoa ngọc lan thường nở về cuốihạ, đầu thu. Bông nào lớn nhất cũng chỉ bằng đầu cán bút học sinh. Những cánh màu vàng thon thon, nhỏ nhắn ấp ủ một cọng nhụy xanh, lấm tấm như hạt gạo nhỏ. Hoa nở một cách kín đáo, không phô trương mà thập thò giữa cọng lá xanh; tôi ví hoa như nàng thôn nữ xinh xinh thấp thoáng giữa giàn hoa lá. Mùi thơm dễ chịu thoang thoảng tỏa ra có sức quyến rũ vô cùng. Lúc còn bé, tôi học trường làng. Trường tôi đặt trong ngôi đình cũ kỹ mái ngói rêu phong. Sau đình có cây ngọc lan sinh tốt đầy nhựa sống. Sáng nào, tôi cũng đến trường sớm, đứng dưới gốc lan, thưởng thức mùi thơm dễ chịu của hoa. Đã nhiều lần tôi đút mấy tập vở nhàu nát vào ngực, cài cúc áo cẩn thận, ngậm cán bút vào miệng, rồi nhanh nhẹn leo lên cây, rảo mắt tìm những cái hoa hãy còn đọng giọt sương mai. Mãi đến ngày nay, hình ảnh và mùi hương của hoa ngọc lan vẫn còn phảng phất trong tâm hồn tôi. Và, mỗi lần có dịp đi tới một nơi nào đó có trồng ngọc lan, thì sáng nào tôi cũng dậy sớm, đến bên gốc cây tìm lại hương thơm của buổi ấu thời và ngắt một vài bông cài lên túi áo. HOA PHONG LAN Lúc ấy tôi hai mươi tuổi. Tôi yêu thiên nhiên, tôi đã từng nghe nói về phong lan, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn rõ phong lan. Chỉ đôi khi nhìn một đóa hoa lan trong tranh vẽ. Nhưng trong một lần công tác ở ngoại thành, tôi được sống trong một vườn lan yên tĩnh mới có dịp quan sát rõ. Chao ôi! Loài cây mới lạ làm sao? Rễ non trắng ngần như giá, rễ già xanh phơn phớt, óng ánh như phủ một lớp nhung. Những cọng rễ uốn éo, quăn queo trong không gian, khi thì bám vào một mẫu gạch vỡ hoặc một mẫu than đen trong một cái chậu con con có nhiều lỗ hổng. Thế rồi chỉ cần gió, chỉ cần sương và nước tưới là nó đủ nuôi lá, nuôi hoa rồi đấy. Nó không cần biết đến đất là gì. Loài cây mới lạ làm sao! Một loài cây tinh khiết hơn sen, âm thầm hơn nấm lại ngạo nghễ trổ hoa rực rỡ hơn hồng và bền bỉ hơn muôn loài. Nếu vô tình quên chăm sóc, lá lan tàn lụi thì chỉ cần vài cơn mưa là cái gốc cằn héo ấy lại nẩy nở một chồi xanh. Nếu lòng bạn ưu phiền, không một niềm hỉ lạc, bình minh dậy không có một tin vui, không có người chào hỏi, bạn hãy ra đón bình minh bên một chồi lan nhỏ. Hãy đặt chồi lan ấy trong nắng sớm để lắng nghe tiếng nói của phong lan: “Bạn ơi! Mỗi một bình minh là một cơ hội sống vui, sống đẹp hơn hoàng hôn đã qua! Bạn hãy nghĩ ra một việc cần thiết và ích lợi mà thực hiện cho chính bạn, cho người thân và cuộc đời!”. Và rộn rã không gì bằng là một bình minh thức dậy, tôi thấy chùm hoa Ngọc điểm đã hé nở, hương thơm dặt dìu như một li chanh đường, sắc tim tím pha với hồng hồng, trắng trắng với những cánh lá mỏng manh uốn dợn sắc sảo, tinh vi. Cạnh đó là Cát laya với cánh lá to, dày, nét mềm khoáng đạt như nét vẽ của họa sĩ phóng bút. Cát laya cho hoa rực rỡ và hiếm hoi, vài đóa hoa thôi nhưng to và nhiều màu sắc. Mỗi cánh hoa là một nét, một màu. Yêu phong lan, tôi không biết có yêu người trồng lan không? Nhưng tôi yêu đời khi đứng trong vườn phong lan ấy.
Instruct Sample essay for grade 6: Describe and express your feelings about your favorite flower, including good sample essays for students to refer to, reinforcing necessary skills for the upcoming writing test. mine. Invite students to consult. Topic: Describe and express your feelings about a flower that you love the most Instruct REFERENCE ARTICLE: GOLDEN FLOWERS The jade orchid, a "modest" yet fragrant flower, always haunts my soul, especially at the beginning of school. Ylang-ylang flowers usually bloom in late summer and early autumn. The largest flower is only the size of the tip of a student's pen handle. The slender, petite yellow wings harbor a green pistil, speckled like small grains of rice. The flowers bloom discreetly, unobtrusively, but hang out among the green leaves; I compare flowers to a beautiful village girl looming among the flowers and leaves. The pleasant fragrance that emanates is extremely seductive. When I was a child, I attended a village school. My school is located in an old communal house with a mossy tile roof. Behind the communal house is a healthy jade orchid tree full of vitality. Every morning, I go to school early, stand under the orchid tree, enjoying the pleasant scent of flowers. Many times I stuffed crumpled notebooks into my chest, buttoned my shirt carefully, held the pen handle in my mouth, then quickly climbed up the tree, looking for flowers that still had drops of morning dew. To this day, the image and scent of magnolia flowers still linger in my soul. And, every time I have the opportunity to go somewhere with jade orchids, every morning I wake up early, go to the tree to find the scent of my childhood and pick a few flowers to put in my pocket. ORCHIDS I was twenty years old at that time. I love nature, I have heard of orchids, but I have never seen an orchid clearly. Only sometimes look at an orchid in a painting. But during a business trip in the suburbs, I lived in a quiet orchid garden and had the opportunity to observe clearly. Alas! How strange is this new plant? Young roots are as white as bean sprouts, old roots are pale green and shiny as if covered with a layer of velvet. The roots twist and curl in space, sometimes clinging to a piece of broken brick or a piece of black charcoal in a small pot with many holes. Then just wind, dew and irrigation water are enough to grow the leaves and flowers. It doesn't need to know what the land is. What a new plant! A plant purer than a lotus, quieter than a mushroom, arrogantly blooming flowers more brilliant than a rose and more durable than all species. If you accidentally forget to take care of it and the orchid leaves wither, it only takes a few rains for that withered root to sprout a green bud. If your heart is sad, without any joy, at dawn there is no good news, no one to greet you, you should go out to greet the dawn next to a small orchid bud. Place that orchid bud in the morning sunlight to listen to the orchid's voice: "Hey buddy! Every sunrise is an opportunity to live happily, live more beautifully than the sunset that has passed! Think of something necessary and beneficial to do for yourself, your loved ones and life!" And there is nothing more exciting than waking up at dawn, I see a bunch of Ngoc Diem flowers have opened, the scent is as sweet as a glass of sugared lemon, the purple color is mixed with rose pink, white and white with delicate curling leaves. Sharp, sophisticated. Next to it is Cat laya with large, thick leaves and soft, generous strokes like the brushstrokes of a painter. Laya sand produces bright and rare flowers, only a few flowers but large and colorful. Each petal is a stroke, a color. I love orchids, I don't know if I love orchid growers? But I love life when I stand in that orchid garden.
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Em hãy viết thư cho một người bạn để miêu tả phong cảnh quê hương em bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Em hãy viết thư cho một người bạn để miêu tả phong cảnh quê hương em Hướng dẫn Vũng Tàu, ngày 20 tháng 3 năm 2015 Tuấn thân mến! Mùa xuân đã thay áo mới, mùa hè đã bay xa, mùa thu rụng lá và mùa đông tạm biệt khoảng trời khoáng đãng. Tôi và bạn đã xa nhau giữa những ngày vui buồn. Hôm nay, mùa hạ lại trở về, tôi và bạn lại gặp nhau trong lá thư này. Xa nhau đã mấy mùa trăng tròn sáng, chắc hẳn bạn đi nhiều nơi lắm phải không? Tôi thì đi nhiều nơi lắm, không kể xiết, nhưng Vũng Tàu là nơi tôi thích nhất và cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Mùa hè đến với chúng ta, tình bạn càng thêm thiết tha. Nhưng Vũng Tàu sẽ giúp tôi và bạn thêm thắm thiết, thêm gắn bó. Chắc hẳn bạn cũng nghe nhiều người nói đến Vũng Tàu rồi chứ? Nhưng tôi sẽ giới thiệu quê tôi… cho bạn nghe nhé! Vũng Tàu! Vũng Tàu! Hai chữ in sâu vào lòng mọi người khi buổi sáng nắng đẹp, buổi chiều biển lặng, và buổi tối cảnh vật im lặng, sâu lắng. Bãi biển, bến bờ của Vũng Tàu rất đáng yêu, trìu mến, dễ thương. Buổi sáng, biển ầm ầm, gào thét giữa ban mai như hờn giận, như ghen ghét, như thách thức… Tiếng sóng xô cát tung bọt trắng xoá, tiếng biển xanh đang hát phía chân trời, tiếng sóng rì rào, ì ầm vang mãi… phía trời xa. Người người tung tăng đùa với sóng, giỡn với biển cả làm cảnh vật thêm sông động. Mây trắng bay qua biển và soi bóng xuống mặt nước, ông mặt trời chiếu muôn nghìn tia nắng xuỗng mặt biển như có ai rắc vàng lên tấm thảm xanh màu da trời. Cơn gió lồng lộng đi qua biển để ngắm nhìn cảnh vật. Sóng dập dìu, dập dìu chạy mãi vào bờ, sóng gối lên mõm đá, sóng ru giấc ngủ cho bãi cát mịn như đang chải bộ tóc dài thước tha, sóng lại làm lay động hàng thuỳ dương xanh ngắt, mượt mà, uyển chuyển. Những cậu bé mặt tròn xoe, mắt thơ ngây, nô giỡn, nghịch ngợm với sóng. Dãy núi cao ngất như lưỡi cưa chém vào trời xanh, những chiếc thuyền như một chấm đen nhỏ di chuyển trên mặt biển. Biển đẹp nhất vào buổi sáng. Buổi chiều biển xám xịt, cảnh vật mờ ảo. Người người chỉ lác đác, bạn sẽ nghe tiếng sóng ùm ùm, ầm ầm, nghe tiếng của loài chim đi tìm mồi, nghe hàng thuỳ dương xào xạc, vi vu như đang trò chuyện, nghe tiếng côn trùng rả rích. Cảnh vật lại mờ đi chỉ thấy biển tung bọt trắng xoá, chỉthấy mây xanh lả lướt bay, chỉ thấy hàng thuỳ dương thẳng tắp, chỉ thấy bãi cát tắm mình trong biển cả, chỉ thấy dãy núi, chỉ thấy gió vi vu bên tai. Buổi tôi ánh đèn le lói hiện trên biển, thấy trăng tròn cười tươi, biển nổi sóng, hàng thuỳ dương đang mất hút trong làng sương dày đặc, người vui vẻ trò chuyện. Màn đêm bao trùm lên mọi vật. Biển là thơ mộng, đẹp như một câu chuyện cổ tích. Quê tôi là như thế đó! Giờ đây, ngồi bên bàn, viết đến đây, tôi biết nói lên điều gì nữa đây? Chỉ mong Tuấn mãi mãi là bạn của tôi và học giỏi để thầy cô, bạn bè, cha mẹ vui lòng. Và chỉ mong tôi được giang tay đón bạn đến nơi này.
Instruct Grade 6 essay sample: Write a letter to a friend to describe the scenery of your hometown, including good sample essays for students to refer to, reinforcing necessary skills for the upcoming writing test. mine. Invite students to consult. Topic: Write a letter to a friend describing the scenery of your hometown Instruct Vung Tau, March 20, 2015 Dear Tuan! Spring has changed into new clothes, summer has flown away, autumn has lost its leaves and winter has said goodbye to the open air. You and I have been apart through happy and sad days. Today, summer has returned, you and I meet again in this letter. It's been several full moon seasons since you've been apart, so you must have traveled to many places, right? I have traveled to many places, too many to mention, but Vung Tau is my favorite place and also the place where my birthplace was born. Summer is coming to us, our friendship is even more passionate. But Vung Tau will help you and I become more intimate and closer. Surely you have heard many people talking about Vung Tau, right? But I will introduce my hometown... to you! Vung Tau! Vung Tau! The two words are deeply imprinted in everyone's hearts when the morning is sunny, the sea is calm in the afternoon, and in the evening the scenery is silent and profound. Vung Tau's beaches and shores are very lovely, affectionate, and cute. In the morning, the sea roared and roared in the middle of the morning like anger, like jealousy, like a challenge... The sound of waves crashing against the sand and creating white foam, the sound of the blue sea singing on the horizon, the sound of waves whispering and roaring. forever... far away in the sky. People were running around playing with the waves, playing with the sea, making the scene more lively. White clouds flew over the sea and reflected on the water, the sun shone thousands of rays onto the sea surface as if someone sprinkled gold on the blue carpet. The wind blows across the sea to admire the scenery. Waves crashing, crashing, running forever to the shore, waves resting on the cliffs, waves lulling the smooth sand beach to sleep as if combing long, flowing hair, waves moving the blue ocean lobes, smooth, flexible. . The boys had round faces and innocent eyes, playing and playing with the waves. The towering mountains are like saw blades cutting into the blue sky, the boats are like small black dots moving on the sea surface. The beach is most beautiful in the morning. In the afternoon, the sea is gray and the scenery is blurry. There are only a few people here, you will hear the rumbling sound of waves, hear the sound of birds searching for prey, hear the aspen trees rustling, as if they are chatting, and hear the chirping of insects. The scene blurred again, only seeing the sea with white foam, only seeing blue clouds gliding, only seeing rows of straight ocean lobes, only seeing sand beaches bathed in the sea, only seeing mountains, only seeing the wind whispering in my ears. . In the afternoon, a flickering light appeared on the sea, I saw the full moon smiling brightly, the sea was choppy, rows of poplars were disappearing in the dense fog, people were happily chatting. Night covers everything. The sea is poetic, beautiful like a fairy tale. That's what my hometown is like! Now, sitting at the table, writing this, what else can I say? I just hope Tuan will always be my friend and study well to please his teachers, friends, and parents. And I just hope I can open my arms to welcome you to this place.
Hướng dẫn Văn mẫu lớp 6: Một hôm em có dịp về miền tây nam bộ để du ngoạn em hãy kể lại chuyến đi ấy bao gồm các bài văn mẫu hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo. Đề bài: Một hôm em có dịp về miền tây nam bộ để du ngoạn em hãy kể lại chuyến đi ấy! Hướng dẫn TIẾNG HÒ TRÊN SÔNG Khách buôn trên đường từ Mỹ An xuôi về Ngã Bảy, lay chèo mỏi rượi mà canh cứ còn khuya, chắc chắn không thể nào quên nghĩ đến một câu hò. Thật vậy! Có trăng trong, gió mát, có bóng dừa phất phơ, có sương khói mơ màng, có thuyền ai thấp thoáng mà không có tiếng hò là mất đi tất cả còn gì! Khách nhất định phải hò. Tiếng hò cất lên êm vang sau trước, khiến người ở thuyền bên kia ngơ ngẩn tự hỏi có chàng trai nào đã bỏ một vận hò? Giọng hò của khách vừa dứt, âm ba còn đang gờn gợn lan ra thì từ thuyền bên kia đã có tiếng ai vội vàng bắt lấy. Tiếng hò nổi lên lảnh lót và trong vắt, rõ ràng là giọng của phái yếm khăn; cứ hễ chàng bỏ là nàng bắt, chàng buông thì nàng đối, âm thanh như vờn đuổi nhau trên gương nước và tỏa rộng giữa không gian; tâm linh tương đắc, gắn bó không biết chừng nào! Nhưng có khi hai người chưa kịp nhìn tận mặt nhau thì điệu hò của nàng bị đứt bởi một câu lái mẹo mắc mỏ của chàng. Chàng đang ngậm ngùi hối tiếc vì sự gay gắt đến độ nhẫn tâm của mình thì bỗng một giọng hò khác không phải của người con gái vừa rồi tha thướt trỗi lên, nôi lấy câu vừa dứt. Chàng lại khoan khoái hát hò, còn nàng thì e dè và sau khi gỡ rối cho người bạn không quen, đã chấm dứt vì phải ngả sang nẻo khác. Đường còn xa, xa lắm, mà đêm hình như vẫn kéo dài ra. Óc chàng chưa dứt mơ màng về hai giọng hò ban nãy thì từ đằng xa, một chiếc tam bản hai chèo lướt tới. Dưới ánh trăng, chàng nhận rõ được hình dáng một cô con gái và có lẽ nàng cũng về xuôi theo con nước ròng như chàng. Tiếng hò bên nghe tam bản cất lên trao tình trước: Hò oơ ớ ớ… Em tới nay kiếm trăng như con cò trắng bay cao ơ ơ ơ… Này bạn ơi… Còn thân em đâu khác thể ơ ơ ớ ớ… Đâu khác thể vì sao trên trời ờ ơ ơ ơ… Giọng hò cực hay, có chiều bỡn cợt và hơi lơi lả, nhất là ở đuôi câu, cái hơi trầm thượng ngân dài như nói mãi lên một niềm luyến ái. Khách cố lay mạnh tay chèo vừa nghỉ câu đã buông và vần đã bỏ của nàng, câu hò sao mà có ý khéo trêu và khó đôi như thế! Không lẽ chịu đứt thì còn ra sự thể gì? Mà đối lại… ôi khó sao mà khó! Nước băng băng chảy, tam bản nhẹ chèo, lướt vùn vụt trên sông và sắp khuất dạng bên đồi thì chàng mới nghĩ ra câu hò đốilại: Hò o ơ ớ… Thân anh như tấm da trời ơ ơ ơ Ơi mình ơi… Bốn mùa sương lạnh ơ ơ ơ ơ…
Instruct Sample essay for grade 6: One day you have the opportunity to go on a trip to the southwest, tell the story of that trip, including good sample essays for students to refer to and reinforce necessary skills for the test. My upcoming writing. Invite students to consult. Topic: One day you have the opportunity to go to the southwest for a trip, tell me about that trip! Instruct THE SOUND OF THE RIVER Merchants on the way from My An down to Nga Bay, tired of rowing their oars and still watching late at night, certainly couldn't forget to think of a song. Indeed! There is a clear moon, a cool breeze, a fluttering coconut shadow, a dreamy fog, a boat looming, but without the sound of cheering, everything is lost! Guests must definitely date. The sound of cheering echoed softly from behind, making the people on the other side of the boat bewildered and wondering which guy had missed out on some luck? The guests' voices had just ended, and the treble was still spreading, when from the other side of the boat, someone quickly heard someone's voice. The shouting was loud and clear, clearly the voice of the turban-wearing sect; Whenever he let go, she would catch him, if he let go, she would respond. The sound seemed to be chasing each other on a water mirror and spreading widely in space; Spirituality is compatible and closely connected! But sometimes before the two of them can see each other face to face, her dance is interrupted by a clever trick from him. He was regretfully regretting his harshness to the point of being cruel, when suddenly another voice, not that of the girl who had just been so leisurely, rose up, repeating the sentence he had just finished. He happily sang again, while she was shy and after untangling her unfamiliar friend, it ended because she had to go another direction. The road is still far, far away, but the night still seems to last longer. His mind had not yet finished dreaming about the two voices from before, when from afar, a sampan with two oars came gliding by. Under the moonlight, he clearly recognized the shape of a girl and perhaps she also followed the stream like him. The voices on the side heard the three-panel singing out to give love first: Ho o o o o o… I've been searching for the moon like a white stork flying high oh oh oh... Hey friend… As for my body, I can't help but feel... It's no different from the stars in the sky oh oh oh... The singing voice is very good, playful and a bit flirtatious, especially at the end of the sentence, the long, deep voice seems to express a love forever. The customer tried to shake her rower's hand, which had just stopped, and the rhyme was dropped. How could the song be so cleverly teased and so difficult? If I can't bear it, what will happen? But on the contrary... oh how difficult it is! The ice water flowed, the sampan paddled lightly, gliding quickly on the river and was about to disappear down the hill when he thought of a counter-song: Ho o o o o... Your body is like the skin of the sky Oh my… Four seasons of cold dew oh oh oh...