vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn tả một cảnh đẹp mà bạn gặp trong chuyến đi chơi mùa hè. Bạn phải trả lời được các câu hỏi căn bản: cảnh đẹp ấy là gì? Bạn gặp chúng trong hoàn cảnh nào? Khung cảnh ấy để lại cho bạn ấn tượng sâu sắc nhất về điều gì? Bạn có muốn gặp lại khung cảnh ấy không? Các bạn không nên tự tưởng tượng cảnh đẹp ấy trong đầu, mà nên chọn những cảnh đẹp bạn đã chính mắt nhìn thấy, sẽ tạo được vẻ chân thật và sinh động cho bài văn. Lưu ý rằng đây là cảnh đẹp trong chuyến đi chơi hè của các bạn, nên nó phải mang nét đặc trưng của mùa. Các bạn cũng cố gắng tạo cho bài văn mình được những ý mạch lạc về cảm xúc, chú ý vào bút pháp miêu tả và tự sự, không nên quá sa đà vào những yếu tố xung quanh. Chúc các bạn thành công!
Trong cuộc sống của chúng ta, thiên nhiên luôn đóng một vai trò quan trọng, nó không chỉ là môi trường để ta sống, mà còn là một liều thuốc tinh thần để làm dịu lại trái tim ta. Sau chuyến đi chơi hè về với quê nội, tôi càng thấm thía hơn điều đó!
Tôi vốn được sinh ra và lớn lên trên thành phố đầy khói và bụi. Hàng ngày phải đấu tranh với những cảnh tắc đường, cây xanh bị chặt phá, không khí bị ô nhiễm. Mùa hè năm nay, tôi được bố mẹ thưởng cho một chuyến đi chơi về quê nội. Đã từ rất lâu rồi, tôi không trở lại vùng quê xa xôi ấy nữa. Phần vì bố mẹ tôi bận rộn với công việc, phần vì tôi cũng coi đó là nơi hẻo lánh, không đầy đủ tiện nghi.
Nhưng năm nay thì khác, tôi lại mang trong mình cảm giác háo hức đến lạ kì. Suốt chặng đường về quê, cứ nhấp nhổm không yên. Tôi hồi hộp vì được gặp lại ông bà, chú dì, anh em, cũng hồi hộp để đón chờ sự đổi mới trên quê hương mình. Một tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe từ từ dừng lại, trước mặt tôi là một cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.
Xộc vào trong mũi là một bầu không khí trong lành, và một mùi thơm thoang thoảng đâu đây. Không phải là mùi nồng nồng của hoa sữa ngày cuối thu, cũng không phải mùi của khói bụi. Tôi bất ngờ reo lên:
-Bố mẹ ơi, là cánh đồng lúa kìa! Lần đầu tiên con nhìn thấy cánh đồng đấy bố mẹ ạ!
Bố mẹ mỉm cười nhìn tôi trìu mến. Tôi căng mắt ra như muốn thu hết tất cả vào. Cánh đồng trước mặt trải dài tít tắp, nối liền vào chân trời màu xanh nhạt. Tôi về quê đúng lúc lúa đang thì con gái. Một màu xanh mướt đến ngỡ ngảng. Màu xanh làm dịu đi cái oi nồng của nắng hè, cái ngột ngạt của bụi bặm. Tất cả được thanh lọc qua cánh đồng quê hương.
Từng làn gió nhẹ thổi qua, làm lung lay những cây lúa. Trên thân cây là những hạt gạo còn đang ủ sữa, cũng khẽ khàng lắc như mời chào đon đả. Trên cánh đồng ấy, nhịp nhàng từng đàn có sải cánh, bay mãi bay mãi cũng không tìm được điểm dừng. Tôi thích thú chỉ muốn nhảy cẫng lên để chạm được vào cánh có trắng ấy. Tất cả hoà vào một bức tranh tuyệt diệu. Màu vàng của nắng, xanh của lúa và trắng của cánh cò, sắp xếp tầng bậc hài hoà đến kì diệu.
Hình như vẫn còn thiếu một điều gì đó. Tôi suy nghĩ và cũng nhanh chóng tìm ra câu trả lời. Ở giữa cánh đồng xa xa, có những tấm lưng đã còng hẳn xuống, đang mải miết chăm bón cho từng cây lúa. Có người đeo trên mình những bình phun thuốc, đi hiên ngang giữa cánh đồng như một vị thần. Con người làm cho cánh đồng trở nên thi vị và tràn đầy sức sống như cái màu xanh vốn có. Những bác nông dân ấy lao động thật vất vả quá. Tôi có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi rơi, hay những tiếng thở dài nặng nhọc. Giữa cánh đồng, họ như được bao bọc bởi thiên nhiên đất trời.
Đứng trước cánh đồng lúa, tôi chợt nghiệm ra một điều: hạt cơm mà mình ăn phải lao công tổn sức thế nào mới tạo nên được. Cánh đồng lúa này là nguồn sống của biết bao người trông đợi. Đó cũng là sản vật của thiên nhiên đất trời, để con người có dịp được thưởng ngoạn. Chuyến về quê này của tôi, quả thực là có ích. Cánh đồng lúa, nó đã trở thành quá quen thuộc với bất cứ ai. Nhưng khi được đứng trước nó, để hít thở hương vị của mùi lúa non, để thanh lọc đôi mắt và tâm hồn, bạn mới thấy trân trọng chúng biết nhường nào.
Hãy yêu lấy thiên nhiên, lấy những vẻ đẹp xung quanh bạn. Bạn sẽ sớm nhận ra rằng, thiên nhiên là người bạn gần gũi, đáng tin và đáng trân trọng nhất!
Mùa hè đến là thời điểm các bạn học sinh tạm rời xa mái trường để có một kì nghỉ hè thú vị. Dịp nghỉ hè vừa qua, em đã được bố mẹ cho về thăm quê ngoại. Khung cảnh quê ngoại em tràn đầy sức sống dưới bầu trời mùa hè. Ấn tượng với em nhất là cánh đồng lúa rộng mênh mông, bát ngát.
Khi hè đến, quê ngoại em như thay một màu áo mới xanh tươi và trong trẻo vô cùng. Sáng sớm, khi bình minh lên, ông mặt trời đang từ từ nhô lên sau những rặng tre xanh đầu làng, tươi cười ban phát những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuống trần gian. Ánh sáng xuyên qua những cành tre vừa mới tỉnh giấc đang rung động tạo ra những tia ánh sáng huyền ảo. Trên cao, từng đám mây bàng bạc lơ lửng, nhẹ trôi. Khi đất trời còn đọng hơi sương, cánh đồng lúa im lìm như đang ngủ say, cả không gian chìm trong một màu huyền ảo, cổ tích. Mặt trời lên cao, vạn vật như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Trên cành cây, mấy chú chim hót líu lo, đón chào ngày mới.
Cánh đồng lúa nằm ở giữa làng, nhìn từ xa tựa như một tấm thảm vàng rực, khổng lồ. Mỗi khi gió thổi qua, tấm thảm ấy lại nhấp nhô từng đợt, những con sóng mải miết nối đuổi nhau đi về phía chân trời. Xa xa, mọi người kéo nhau ríu rít ra đồng làm việc. Những bông lúa nặng trĩu hạt làm thân cây như oằn xuống, báo hiệu một mùa màng bội thu. Chúng ngả vào nhau thì thầm trò chuyện. Những giọt sương mai còn đọng lại trên lá lúa, được ánh nắng mặt trời chiếu vào, long lanh như những hạt ngọc mà đất trời ban tặng. Hương lúa chín thoang thoảng dịu dàng bay trong gió, một mùi hương thanh khiết và tươi mới, làm dịu mát tâm hồn con người. Đó cũng là thứ mùi đặc trưng của đất, của hương đồng gió nội vào những ngày hè nắng cháy.
|
Today, I will guide you to describe a beautiful scene you encountered during a summer trip. You must answer basic questions: what is that beautiful scene? Under what circumstances do you meet them? What did that scene leave the deepest impression on you? Do you want to see that scene again? You should not imagine that beautiful scene in your head, but should choose beautiful scenes that you have seen with your own eyes, which will create a realistic and lively look for the essay. Note that this is a beautiful scene during your summer trip, so it must be typical of the season. You also try to make your essay emotionally coherent, pay attention to descriptive and narrative style, and don't get too carried away with surrounding elements. Good luck!
In our lives, nature always plays an important role, it is not only an environment for us to live in, but also a spiritual medicine to soothe our hearts. After a summer trip back to my grandfather's hometown, I understood that even more!
I was born and raised in a city full of smoke and dust. Every day we have to struggle with traffic jams, trees being cut down, and air pollution. This summer, my parents rewarded me with a trip to my paternal hometown. It's been a long time since I returned to that remote countryside. Partly because my parents are busy with work, partly because I also consider it a remote place with insufficient amenities.
But this year is different, I have a strange feeling of excitement. All the way back to my hometown, I was restless. I was nervous because I could meet my grandparents, uncles, aunts, and brothers, and was also nervous to wait for innovation in my homeland. An hour passed, the car slowly stopped, and in front of me was a surprisingly beautiful scene.
Entering the nose is a fresh air, and a faint scent somewhere. It's not the strong smell of milk flowers in late autumn, nor is it the smell of dust and smoke. I suddenly shouted:
-Dad, mom, it's a rice field! This is the first time I see a field, Mom and Dad!
My parents smiled and looked at me affectionately. I strained my eyes as if I wanted to take it all in. The field in front stretches far away, connecting to the pale blue horizon. I returned home just when the rice was in full bloom. A surprisingly green color. Blue soothes the heat of the summer sun and the suffocation of dust. All is purified through the fields of the homeland.
A gentle breeze blew by, shaking the rice plants. On the tree trunk are grains of rice still fermenting milk, gently shaking as if inviting. On that field, each flock rhythmically spreads its wings, flying and flying but cannot find a stop. I was so excited that I just wanted to jump up and down to touch that white feather. All blend into a wonderful picture. The yellow of the sun, the green of the rice and the white of the stork's wings, arranged in magical harmony.
It seems like there's still something missing. I thought and quickly found the answer. In the middle of the field far away, there are hunched backs, busily nurturing each rice plant. Some people wear spray cans and walk proudly in the fields like a god. People make the field poetic and full of life like the green color it is. Those farmers worked very hard. I can feel drops of sweat falling, or heavy sighs. In the middle of the field, they seemed to be surrounded by nature.
Standing in front of the rice fields, I suddenly realized one thing: the grain of rice I eat must work hard to produce it. This rice field is the source of life for so many people. It is also a product of nature and heaven, for people to have the opportunity to enjoy. This trip back to my hometown was truly beneficial. Rice fields, it has become so familiar to anyone. But when you stand in front of it, to breathe in the scent of young rice, to purify your eyes and soul, you will see how much you appreciate them.
Love nature, take in the beauty around you. You will soon realize that nature is your closest, most trustworthy and cherished friend!
Summer is coming and it's time for students to temporarily leave school to have an exciting summer vacation. Last summer vacation, my parents sent me to visit my maternal hometown. The scenery of my grandmother's hometown is full of life under the summer sky. What impressed me most was the vast and vast rice fields.
When summer comes, my grandmother's hometown feels like it has changed into a new color, green and extremely clear. Early in the morning, when dawn rose, the sun slowly rose from behind the green bamboo trees at the top of the village, smilingly giving the first rays of the new day to the world. The light passes through the newly awakened and vibrating bamboo branches, creating magical rays of light. Above, silver clouds floated, drifting lightly. When the sky and earth were still covered in dew, the rice fields were as silent as if they were sleeping, the whole space was immersed in a magical, fairy-tale color. The sun rose high, everything seemed to awaken after a long sleep. On the tree branches, a few birds chirped, welcoming the new day.
The rice field is located in the middle of the village, seen from a distance like a giant, bright yellow carpet. Every time the wind blows, that carpet undulates, the waves are busy chasing each other towards the horizon. In the distance, people chirped together to work in the fields. The rice ears are so heavy with grain that the stalks seem to bend, signaling a good harvest. They leaned into each other and whispered to each other. The drops of morning dew remaining on the rice leaves, illuminated by the sunlight, sparkle like pearls bestowed by heaven and earth. The faint scent of ripe rice gently drifts in the wind, a pure and fresh scent that soothes the human soul. It is also the typical smell of the earth, of the incense of the fields and wind on scorching summer days.
|
Ca dao tục ngữ từ xưa đến nay vẫn luôn là những bài học vô cùng quý báu mà ông cha ta đúc kết để lại cho con cháu. Chúng không cũ đi, mà vẫn luôn có giá trị trong cuộc sống của chúng ta hôm nay và mãi mãi về sau. Có những câu ca dao khuyên bảo chúng ta cần phải biết yêu thương gia đình, có những câu cao dao khuyên chúng ta phải biết yêu đất nước, cả dân tộc phải biết đoàn kết. Câu cao dao: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng” là một bài ca dao về chủ đề tình yêu quê hương đất nước. Bài ca dao khuyên chúng ta phải biết yêu thương đùm bọc đồng bào của mình, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng để là con rồng cháu tiên, cùng chung một nguồn gốc, cùng sống trong một bờ cõi. Dưới đây là bài hướng dẫn làm bài viết số 6 lớp 7 đề 2: Giải thích câu ca dao “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng”. Hi vọng các bạn sẽ có thêm những ý hay cho bài viết của mình.
Truyền thống tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau là một trong những đạo lý, truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam ta từ xưa đến nay. Truyền thống ấy ngày càng được phát huy, góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước. Hiểu được giá trị của tinh thần đoàn kết, yêu thương nhau, ông cha ta đã khuyên con cháu câu ca dao giàu ý nghĩa:
Câu ca dao ngắn gọn, súc tích mà giàu tính giáo dục. Vậy “Nhiễu điều” là gì. Nhiễu điều là một loại vải màu đỏ có màu sắc rực rỡ và được dùng trong những ngày lễ trang trọng. Giá gương là một vật dụng làm bằng gỗ, được chạm khắc cầu lì, sơn son thếp vàng, dùng để đỡ cho bức ảnh của người đi trước, đặt trên bàn thờ trong mỗi gia đình. Tấm vải lụa màu đỏ phủ lên giá gương, thể hiện sự che chở bảo vệ, giữ gìn với một tấm lòng thành kính, thiêng liêng. Có mảnh vải lụa phủ lên giá gương sẽ trang trọng hơn và gia gương cũng tôn lên vẻ đẹp của tấm nhiễu điều. Mượn hai hình ảnh “nhiễu điều” và “giá gương”, ông cha ta muốn khuyên nhủ con cháu phải biết yêu thương, giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau trong cuộc sống. Chúng ta phải sống bằng lòng vị tha, nhân ái những lúc gặp khó khăn, hoạn nạn. Vì sao lại vậy? Bởi tình yêu thương, tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau đã thấm nhuần trong trái tim và khối óc của mỗi người dân đất Việt. Năm mươi tư dân tộc anh em cùng sinh sống trên một dải đất hình chữ S, đều có chung cội nguồn Con Rồng cháu Tiên, cùng được sinh ra trong bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ. Vì vậy phải biết yêu thương lẫn nhau bằng một trái tim nhân hậu, vị tha.
Thực tế cho ta thấy điều này là hoàn toàn đúng đắn. Từ xưa đến nay, nhân dân ta đã có tinh thần đoàn kết vô cùng to lớn. Trong rất nhiều các cuộc kháng chiến, nhân dân ta phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn, tàn ác hơn gấp nhiều lần. Nhưng bằng tinh thần đoàn kết, sự mưu trí, dũng cảm, mà sau hơn 1000 năm Bắc thuộc, rồi đến những kẻ thù từ phương Tây với những vũ khí tối tân, hiện đại, chúng ta vẫn là một nước tự do, độc lập. Chỉ với những gậy gốc. Rồi những năm kháng chiến gian khổ, mọi hoạt động đều tập trung tại Việt Bắc. Nếu không có sự giúp đỡ của đồng bào và người dân nơi mảnh đất ấy, làm sao kháng chiến có thể thành công, làm sao chúng ta có thể giành được độc lập.
Ngày nay, trong thời đại hòa bình, tinh thần đoàn kết ấy vẫn luôn luôn sáng mãi trong lòng mỗi chúng ta. Chúng ta vẫn cảm thấy đau khi nhìn thấy những đồng bào miền Trung gặp bão lũ. Chúng ta vẫn hết lòng quan tâm, chăm lo cho những người già neo đơn, những em nhỏ cơ nhỡ, những người khó khăn xung quanh ta. Chia sẻ khó khăn với người khác khiến cho chúng ta thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, mọi người cũng thêm xích lại gần nhau hơn. Trong cuộc đời mỗi chúng ta, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi. Ai rồi cũng cần người khác giúp đỡ, dù là về vật chất hay tinh thần. Vì vậy, hãy cứ cho đi khi có thể. Rồi một ngày bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì bạn cho đi. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết bài hát trong đó có câu: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”
Đoàn kết, yêu thương tạo ra sức mạnh tập thể vô cùng to lớn. Chẳng thế mà chỉ với giáo mác gậy gộc, chúng ta chiến thắng được những đế quốc vô cùng hùng mạnh, tàn ác. Chính lòng yêu thương, sự sẻ chia của những người xung quanh khiến những người có hoàn cảnh khó khăn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, ấm áp hơn bao giờ hết. Nhờ những tấm lòng, em bé vùng cao có áo ấm, được học cái chữ, được học điều hay. Nhờ những tấm lòng, những cụ già neo đơn không còn phải cô đơn một mình nữa. Nhờ những tấm lòng, kết nối những yêu thương. Những chương trình vô cùng có ý nghĩa như “ Áo ấm vùng cao”, “Trung thu cho em”, “ Tết trọn vẹn” đã giúp cho những người có hoàn cảnh khó khăn có được một cuộc sống tốt hơn, và quan trọng hơn, là giúp họ nhận được những sẻ chia, ấm áp của tình người.
Lời khuyên của ông cha ta trong câu ca dao đã trở thành truyền thống đạo lí tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Truyền thống đó ngày càng được phát huy, nhân rộng không chỉ trong phạm vi một nước mà còn lan toả ra toàn xã hội. Tinh thần “tương thân tương ái”, “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân” là nguồn gốc để xây dựng một đất nước Việt Nam tươi đẹp, đúng như lời mong ước của Bác. Thấm nhuần lời dạy, mỗi chúng ta phải có ý thức rèn luyện và tích cực tham gia các phong trào đền ơn, đáp nghĩa, giúp đỡ người khó khăn, hoạn nạn. Sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ lòng chân thành chứ không phải là thái độ làm ơn bố thí. Người được giúp đỡ cũng không được ỷ lại, phải chủ động vượt qua khó khăn, vượt lên làm chủ cuộc sống.
Tuy nhiên, vẫn còn có những người thờ ơ với những hoàn cảnh khó khăn xung quanh mình. Đó là khi chúng ta nhìn thấy người đi đường bị đổ xe nhưng không ai chịu dừng lại vài phút để giúp. Hay những cánh tay xua đuổi những em bé ăn xin tội nghiệp. Người ta ngày càng ích kỉ, chỉ biết bo bo giữ mình, sợ bị lừa, sợ bị thiệt. Nhưng may mắn thay, đó chỉ là số ít người trong xã hội mà thôi. Hãy thử nghĩ mà xem, chúng ta sống một cuộc sống mà chỉ biết mình, thì sẽ buồn chán, tẻ nhạt đến thế nào? Không chỉ thế, xã hội không có sự giúp đỡ, sẽ thụt lùi, chậm phát triển. Thật là một hậu quả đáng sợ, đáng suy ngẫm.
Bác Hồ của chúng ta đã từng nói: “Non sông Việt Nam là một. Dân tộc Việt Nam là một. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lí đó không bao giờ thay đổi.”. Hãy luôn nhớ rằng dân tộc ta luôn là một thể thống nhất, dù có khác nhau về ngôn ngữ, nhưng 54 dân tộc vẫn là anh em, vẫn luôn phải đoàn kết để cùng nhau giữ gìn và phát triển đất nước.
Kho tàng văn học Việt Nam như được tiếp thêm một dòng nước mát từ những câu ca dao mang nặng nghĩa tình. Đó không chỉ là tấm lòng mà còn là lời nhắc nhở của người đi trước về đạo lí làm người cho con cháu mai sau. Truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau được ca dao truyền tải một cách thật sâu sắc mà cũng thật gần gũi biết bao:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
Câu ca dao giản dị, mộc mạc mà đã mang trong đó sức nặng của nghĩa tình và đạo lí. “Nhiễu” là tấm vải tơ đẹp, “điều” là màu đỏ. “Nhiễu điều” ám chỉ tấm vải đẹp và quý màu đỏ thường được phủ lên những đồ vật quý, lên bàn thờ tổ tiên một cách đầy trang trọng. “Giá gương” là tấm giá gỗ đỡ tấm gương để gương trở nên đẹp hơn, trân quý hơn. “Nhiễu điều” thường được phủ lên “giá gương”, chúng luôn đi liền với nhau tạo mối quan hệ khăng khít, gắn bó. Mượn những hình ảnh đẹp và đầy trang trọng, câu ca dao đã gợi lên mối quan hệ nghĩa tình, đùm bọc sẻ chia của con người với con người, đồng thời nhắc nhở chúng ta về những người trong một nước, những người đang bên cạnh nhau cần phải biết yêu thương và săn sóc nhau như cách tấm vải nhiễu được phủ lên giá gương.
Tại sao người trong một nước phải thương nhau? Bởi vì chúng ta có chung một gốc gác, cùng là con Lạc cháu Hồng, cùng được mẹ Âu Cơ sinh ra từ bọc trăm trứng, đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm của lịch sử. Để rồi hôm nay, chúng ta – những người con của đất Việt, lại cùng nhau chung tay xây dựng tổ quốc. Vì thế, hơn tất cả, mỗi người cần ý thức được bổn phận và trách nhiệm của bản thân là phải giúp đỡ, nâng bước những người xung quanh vì chúng ta cùng là anh em trong đại gia đình dân tộc Việt Nam. Không những thế, đùm bọc lẫn nhau trong lúc gian truân vất vả chính là một đạo lí tốt đẹp của dân tộc. Ta cùng nhau chia sẻ từng miếng ăn trong cái đói cận kề, cùng “Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng” những năm kháng Pháp, cùng cầm tay nhau nắm chặt bàn tay để vượt qua cơn sốt rét rừng hành hạ… Có thể nói rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, gia đoạn nào, đao lí tốt đẹp ấy cũng trở thành lẽ sống của tất cả những người con của đất Việt kính yêu.
Thấm nhuần tư tưởng đạo lí đó, mỗi chúng ta cần ý thức được trách nhiệm của bản thân, phải biết yêu thương đồng loại, biết mở rộng vòng tay che chở cho những kiếp người khốn khó, hãy đưa tay đón lấy những mảnh đời bất hạnh vì đó là lúc họ cần ta nhất. Cứ cho đi rồi ta cũng sẽ được nhận lại nhiều hơn thế. Tất nhiên sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ một trái tim chân thành và tự nguyện. Có như thế, cuộc sống này mới thật đáng sống, và con người mới thấy cuộc đời này ý nghĩa biết bao.
|
Ca dao tục ngữ từ xưa đến nay vẫn luôn là những bài học vô cùng quý báu mà ông cha ta đúc kết để lại cho con cháu. Chúng không cũ đi, mà vẫn luôn có giá trị trong cuộc sống của chúng ta hôm nay và mãi mãi về sau. Có những câu ca dao khuyên bảo chúng ta cần phải biết yêu thương gia đình, có những câu cao dao khuyên chúng ta phải biết yêu đất nước, cả dân tộc phải biết đoàn kết. Câu cao dao: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng” là một bài ca dao về chủ đề tình yêu quê hương đất nước. Bài ca dao khuyên chúng ta phải biết yêu thương đùm bọc đồng bào của mình, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng để là con rồng cháu tiên, cùng chung một nguồn gốc, cùng sống trong một bờ cõi. Dưới đây là bài hướng dẫn làm bài viết số 6 lớp 7 đề 2: Giải thích câu ca dao “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng”. Hi vọng các bạn sẽ có thêm những ý hay cho bài viết của mình.
Truyền thống tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau là một trong những đạo lý, truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam ta từ xưa đến nay. Truyền thống ấy ngày càng được phát huy, góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước. Hiểu được giá trị của tinh thần đoàn kết, yêu thương nhau, ông cha ta đã khuyên con cháu câu ca dao giàu ý nghĩa:
Câu ca dao ngắn gọn, súc tích mà giàu tính giáo dục. Vậy “Nhiễu điều” là gì. Nhiễu điều là một loại vải màu đỏ có màu sắc rực rỡ và được dùng trong những ngày lễ trang trọng. Giá gương là một vật dụng làm bằng gỗ, được chạm khắc cầu lì, sơn son thếp vàng, dùng để đỡ cho bức ảnh của người đi trước, đặt trên bàn thờ trong mỗi gia đình. Tấm vải lụa màu đỏ phủ lên giá gương, thể hiện sự che chở bảo vệ, giữ gìn với một tấm lòng thành kính, thiêng liêng. Có mảnh vải lụa phủ lên giá gương sẽ trang trọng hơn và gia gương cũng tôn lên vẻ đẹp của tấm nhiễu điều. Mượn hai hình ảnh “nhiễu điều” và “giá gương”, ông cha ta muốn khuyên nhủ con cháu phải biết yêu thương, giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau trong cuộc sống. Chúng ta phải sống bằng lòng vị tha, nhân ái những lúc gặp khó khăn, hoạn nạn. Vì sao lại vậy? Bởi tình yêu thương, tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau đã thấm nhuần trong trái tim và khối óc của mỗi người dân đất Việt. Năm mươi tư dân tộc anh em cùng sinh sống trên một dải đất hình chữ S, đều có chung cội nguồn Con Rồng cháu Tiên, cùng được sinh ra trong bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ. Vì vậy phải biết yêu thương lẫn nhau bằng một trái tim nhân hậu, vị tha.
Thực tế cho ta thấy điều này là hoàn toàn đúng đắn. Từ xưa đến nay, nhân dân ta đã có tinh thần đoàn kết vô cùng to lớn. Trong rất nhiều các cuộc kháng chiến, nhân dân ta phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn, tàn ác hơn gấp nhiều lần. Nhưng bằng tinh thần đoàn kết, sự mưu trí, dũng cảm, mà sau hơn 1000 năm Bắc thuộc, rồi đến những kẻ thù từ phương Tây với những vũ khí tối tân, hiện đại, chúng ta vẫn là một nước tự do, độc lập. Chỉ với những gậy gốc. Rồi những năm kháng chiến gian khổ, mọi hoạt động đều tập trung tại Việt Bắc. Nếu không có sự giúp đỡ của đồng bào và người dân nơi mảnh đất ấy, làm sao kháng chiến có thể thành công, làm sao chúng ta có thể giành được độc lập.
Ngày nay, trong thời đại hòa bình, tinh thần đoàn kết ấy vẫn luôn luôn sáng mãi trong lòng mỗi chúng ta. Chúng ta vẫn cảm thấy đau khi nhìn thấy những đồng bào miền Trung gặp bão lũ. Chúng ta vẫn hết lòng quan tâm, chăm lo cho những người già neo đơn, những em nhỏ cơ nhỡ, những người khó khăn xung quanh ta. Chia sẻ khó khăn với người khác khiến cho chúng ta thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, mọi người cũng thêm xích lại gần nhau hơn. Trong cuộc đời mỗi chúng ta, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi. Ai rồi cũng cần người khác giúp đỡ, dù là về vật chất hay tinh thần. Vì vậy, hãy cứ cho đi khi có thể. Rồi một ngày bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì bạn cho đi. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết bài hát trong đó có câu: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”
Đoàn kết, yêu thương tạo ra sức mạnh tập thể vô cùng to lớn. Chẳng thế mà chỉ với giáo mác gậy gộc, chúng ta chiến thắng được những đế quốc vô cùng hùng mạnh, tàn ác. Chính lòng yêu thương, sự sẻ chia của những người xung quanh khiến những người có hoàn cảnh khó khăn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, ấm áp hơn bao giờ hết. Nhờ những tấm lòng, em bé vùng cao có áo ấm, được học cái chữ, được học điều hay. Nhờ những tấm lòng, những cụ già neo đơn không còn phải cô đơn một mình nữa. Nhờ những tấm lòng, kết nối những yêu thương. Những chương trình vô cùng có ý nghĩa như “ Áo ấm vùng cao”, “Trung thu cho em”, “ Tết trọn vẹn” đã giúp cho những người có hoàn cảnh khó khăn có được một cuộc sống tốt hơn, và quan trọng hơn, là giúp họ nhận được những sẻ chia, ấm áp của tình người.
Lời khuyên của ông cha ta trong câu ca dao đã trở thành truyền thống đạo lí tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Truyền thống đó ngày càng được phát huy, nhân rộng không chỉ trong phạm vi một nước mà còn lan toả ra toàn xã hội. Tinh thần “tương thân tương ái”, “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân” là nguồn gốc để xây dựng một đất nước Việt Nam tươi đẹp, đúng như lời mong ước của Bác. Thấm nhuần lời dạy, mỗi chúng ta phải có ý thức rèn luyện và tích cực tham gia các phong trào đền ơn, đáp nghĩa, giúp đỡ người khó khăn, hoạn nạn. Sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ lòng chân thành chứ không phải là thái độ làm ơn bố thí. Người được giúp đỡ cũng không được ỷ lại, phải chủ động vượt qua khó khăn, vượt lên làm chủ cuộc sống.
Tuy nhiên, vẫn còn có những người thờ ơ với những hoàn cảnh khó khăn xung quanh mình. Đó là khi chúng ta nhìn thấy người đi đường bị đổ xe nhưng không ai chịu dừng lại vài phút để giúp. Hay những cánh tay xua đuổi những em bé ăn xin tội nghiệp. Người ta ngày càng ích kỉ, chỉ biết bo bo giữ mình, sợ bị lừa, sợ bị thiệt. Nhưng may mắn thay, đó chỉ là số ít người trong xã hội mà thôi. Hãy thử nghĩ mà xem, chúng ta sống một cuộc sống mà chỉ biết mình, thì sẽ buồn chán, tẻ nhạt đến thế nào? Không chỉ thế, xã hội không có sự giúp đỡ, sẽ thụt lùi, chậm phát triển. Thật là một hậu quả đáng sợ, đáng suy ngẫm.
Bác Hồ của chúng ta đã từng nói: “Non sông Việt Nam là một. Dân tộc Việt Nam là một. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lí đó không bao giờ thay đổi.”. Hãy luôn nhớ rằng dân tộc ta luôn là một thể thống nhất, dù có khác nhau về ngôn ngữ, nhưng 54 dân tộc vẫn là anh em, vẫn luôn phải đoàn kết để cùng nhau giữ gìn và phát triển đất nước.
Kho tàng văn học Việt Nam như được tiếp thêm một dòng nước mát từ những câu ca dao mang nặng nghĩa tình. Đó không chỉ là tấm lòng mà còn là lời nhắc nhở của người đi trước về đạo lí làm người cho con cháu mai sau. Truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau được ca dao truyền tải một cách thật sâu sắc mà cũng thật gần gũi biết bao:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
Câu ca dao giản dị, mộc mạc mà đã mang trong đó sức nặng của nghĩa tình và đạo lí. “Nhiễu” là tấm vải tơ đẹp, “điều” là màu đỏ. “Nhiễu điều” ám chỉ tấm vải đẹp và quý màu đỏ thường được phủ lên những đồ vật quý, lên bàn thờ tổ tiên một cách đầy trang trọng. “Giá gương” là tấm giá gỗ đỡ tấm gương để gương trở nên đẹp hơn, trân quý hơn. “Nhiễu điều” thường được phủ lên “giá gương”, chúng luôn đi liền với nhau tạo mối quan hệ khăng khít, gắn bó. Mượn những hình ảnh đẹp và đầy trang trọng, câu ca dao đã gợi lên mối quan hệ nghĩa tình, đùm bọc sẻ chia của con người với con người, đồng thời nhắc nhở chúng ta về những người trong một nước, những người đang bên cạnh nhau cần phải biết yêu thương và săn sóc nhau như cách tấm vải nhiễu được phủ lên giá gương.
Tại sao người trong một nước phải thương nhau? Bởi vì chúng ta có chung một gốc gác, cùng là con Lạc cháu Hồng, cùng được mẹ Âu Cơ sinh ra từ bọc trăm trứng, đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm của lịch sử. Để rồi hôm nay, chúng ta – những người con của đất Việt, lại cùng nhau chung tay xây dựng tổ quốc. Vì thế, hơn tất cả, mỗi người cần ý thức được bổn phận và trách nhiệm của bản thân là phải giúp đỡ, nâng bước những người xung quanh vì chúng ta cùng là anh em trong đại gia đình dân tộc Việt Nam. Không những thế, đùm bọc lẫn nhau trong lúc gian truân vất vả chính là một đạo lí tốt đẹp của dân tộc. Ta cùng nhau chia sẻ từng miếng ăn trong cái đói cận kề, cùng “Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng” những năm kháng Pháp, cùng cầm tay nhau nắm chặt bàn tay để vượt qua cơn sốt rét rừng hành hạ… Có thể nói rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, gia đoạn nào, đao lí tốt đẹp ấy cũng trở thành lẽ sống của tất cả những người con của đất Việt kính yêu.
Thấm nhuần tư tưởng đạo lí đó, mỗi chúng ta cần ý thức được trách nhiệm của bản thân, phải biết yêu thương đồng loại, biết mở rộng vòng tay che chở cho những kiếp người khốn khó, hãy đưa tay đón lấy những mảnh đời bất hạnh vì đó là lúc họ cần ta nhất. Cứ cho đi rồi ta cũng sẽ được nhận lại nhiều hơn thế. Tất nhiên sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ một trái tim chân thành và tự nguyện. Có như thế, cuộc sống này mới thật đáng sống, và con người mới thấy cuộc đời này ý nghĩa biết bao.
|
Ca dao tục ngữ từ xưa đến nay vẫn luôn là những bài học vô cùng quý báu mà ông cha ta đúc kết để lại cho con cháu. Chúng không cũ đi, mà vẫn luôn có giá trị trong cuộc sống của chúng ta hôm nay và mãi mãi về sau. Có những câu ca dao khuyên bảo chúng ta cần phải biết yêu thương gia đình, có những câu cao dao khuyên chúng ta phải biết yêu đất nước, cả dân tộc phải biết đoàn kết. Câu cao dao: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng” là một bài ca dao về chủ đề tình yêu quê hương đất nước. Bài ca dao khuyên chúng ta phải biết yêu thương đùm bọc đồng bào của mình, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng để là con rồng cháu tiên, cùng chung một nguồn gốc, cùng sống trong một bờ cõi. Dưới đây là bài hướng dẫn làm bài viết số 6 lớp 7 đề 2: Giải thích câu ca dao “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng”. Hi vọng các bạn sẽ có thêm những ý hay cho bài viết của mình.
Truyền thống tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau là một trong những đạo lý, truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam ta từ xưa đến nay. Truyền thống ấy ngày càng được phát huy, góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước. Hiểu được giá trị của tinh thần đoàn kết, yêu thương nhau, ông cha ta đã khuyên con cháu câu ca dao giàu ý nghĩa:
Câu ca dao ngắn gọn, súc tích mà giàu tính giáo dục. Vậy “Nhiễu điều” là gì. Nhiễu điều là một loại vải màu đỏ có màu sắc rực rỡ và được dùng trong những ngày lễ trang trọng. Giá gương là một vật dụng làm bằng gỗ, được chạm khắc cầu lì, sơn son thếp vàng, dùng để đỡ cho bức ảnh của người đi trước, đặt trên bàn thờ trong mỗi gia đình. Tấm vải lụa màu đỏ phủ lên giá gương, thể hiện sự che chở bảo vệ, giữ gìn với một tấm lòng thành kính, thiêng liêng. Có mảnh vải lụa phủ lên giá gương sẽ trang trọng hơn và gia gương cũng tôn lên vẻ đẹp của tấm nhiễu điều. Mượn hai hình ảnh “nhiễu điều” và “giá gương”, ông cha ta muốn khuyên nhủ con cháu phải biết yêu thương, giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau trong cuộc sống. Chúng ta phải sống bằng lòng vị tha, nhân ái những lúc gặp khó khăn, hoạn nạn. Vì sao lại vậy? Bởi tình yêu thương, tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau đã thấm nhuần trong trái tim và khối óc của mỗi người dân đất Việt. Năm mươi tư dân tộc anh em cùng sinh sống trên một dải đất hình chữ S, đều có chung cội nguồn Con Rồng cháu Tiên, cùng được sinh ra trong bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ. Vì vậy phải biết yêu thương lẫn nhau bằng một trái tim nhân hậu, vị tha.
Thực tế cho ta thấy điều này là hoàn toàn đúng đắn. Từ xưa đến nay, nhân dân ta đã có tinh thần đoàn kết vô cùng to lớn. Trong rất nhiều các cuộc kháng chiến, nhân dân ta phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn, tàn ác hơn gấp nhiều lần. Nhưng bằng tinh thần đoàn kết, sự mưu trí, dũng cảm, mà sau hơn 1000 năm Bắc thuộc, rồi đến những kẻ thù từ phương Tây với những vũ khí tối tân, hiện đại, chúng ta vẫn là một nước tự do, độc lập. Chỉ với những gậy gốc. Rồi những năm kháng chiến gian khổ, mọi hoạt động đều tập trung tại Việt Bắc. Nếu không có sự giúp đỡ của đồng bào và người dân nơi mảnh đất ấy, làm sao kháng chiến có thể thành công, làm sao chúng ta có thể giành được độc lập.
Ngày nay, trong thời đại hòa bình, tinh thần đoàn kết ấy vẫn luôn luôn sáng mãi trong lòng mỗi chúng ta. Chúng ta vẫn cảm thấy đau khi nhìn thấy những đồng bào miền Trung gặp bão lũ. Chúng ta vẫn hết lòng quan tâm, chăm lo cho những người già neo đơn, những em nhỏ cơ nhỡ, những người khó khăn xung quanh ta. Chia sẻ khó khăn với người khác khiến cho chúng ta thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, mọi người cũng thêm xích lại gần nhau hơn. Trong cuộc đời mỗi chúng ta, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi. Ai rồi cũng cần người khác giúp đỡ, dù là về vật chất hay tinh thần. Vì vậy, hãy cứ cho đi khi có thể. Rồi một ngày bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì bạn cho đi. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết bài hát trong đó có câu: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”
Đoàn kết, yêu thương tạo ra sức mạnh tập thể vô cùng to lớn. Chẳng thế mà chỉ với giáo mác gậy gộc, chúng ta chiến thắng được những đế quốc vô cùng hùng mạnh, tàn ác. Chính lòng yêu thương, sự sẻ chia của những người xung quanh khiến những người có hoàn cảnh khó khăn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, ấm áp hơn bao giờ hết. Nhờ những tấm lòng, em bé vùng cao có áo ấm, được học cái chữ, được học điều hay. Nhờ những tấm lòng, những cụ già neo đơn không còn phải cô đơn một mình nữa. Nhờ những tấm lòng, kết nối những yêu thương. Những chương trình vô cùng có ý nghĩa như “ Áo ấm vùng cao”, “Trung thu cho em”, “ Tết trọn vẹn” đã giúp cho những người có hoàn cảnh khó khăn có được một cuộc sống tốt hơn, và quan trọng hơn, là giúp họ nhận được những sẻ chia, ấm áp của tình người.
Lời khuyên của ông cha ta trong câu ca dao đã trở thành truyền thống đạo lí tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Truyền thống đó ngày càng được phát huy, nhân rộng không chỉ trong phạm vi một nước mà còn lan toả ra toàn xã hội. Tinh thần “tương thân tương ái”, “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân” là nguồn gốc để xây dựng một đất nước Việt Nam tươi đẹp, đúng như lời mong ước của Bác. Thấm nhuần lời dạy, mỗi chúng ta phải có ý thức rèn luyện và tích cực tham gia các phong trào đền ơn, đáp nghĩa, giúp đỡ người khó khăn, hoạn nạn. Sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ lòng chân thành chứ không phải là thái độ làm ơn bố thí. Người được giúp đỡ cũng không được ỷ lại, phải chủ động vượt qua khó khăn, vượt lên làm chủ cuộc sống.
Tuy nhiên, vẫn còn có những người thờ ơ với những hoàn cảnh khó khăn xung quanh mình. Đó là khi chúng ta nhìn thấy người đi đường bị đổ xe nhưng không ai chịu dừng lại vài phút để giúp. Hay những cánh tay xua đuổi những em bé ăn xin tội nghiệp. Người ta ngày càng ích kỉ, chỉ biết bo bo giữ mình, sợ bị lừa, sợ bị thiệt. Nhưng may mắn thay, đó chỉ là số ít người trong xã hội mà thôi. Hãy thử nghĩ mà xem, chúng ta sống một cuộc sống mà chỉ biết mình, thì sẽ buồn chán, tẻ nhạt đến thế nào? Không chỉ thế, xã hội không có sự giúp đỡ, sẽ thụt lùi, chậm phát triển. Thật là một hậu quả đáng sợ, đáng suy ngẫm.
Bác Hồ của chúng ta đã từng nói: “Non sông Việt Nam là một. Dân tộc Việt Nam là một. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lí đó không bao giờ thay đổi.”. Hãy luôn nhớ rằng dân tộc ta luôn là một thể thống nhất, dù có khác nhau về ngôn ngữ, nhưng 54 dân tộc vẫn là anh em, vẫn luôn phải đoàn kết để cùng nhau giữ gìn và phát triển đất nước.
Kho tàng văn học Việt Nam như được tiếp thêm một dòng nước mát từ những câu ca dao mang nặng nghĩa tình. Đó không chỉ là tấm lòng mà còn là lời nhắc nhở của người đi trước về đạo lí làm người cho con cháu mai sau. Truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau được ca dao truyền tải một cách thật sâu sắc mà cũng thật gần gũi biết bao:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
Câu ca dao giản dị, mộc mạc mà đã mang trong đó sức nặng của nghĩa tình và đạo lí. “Nhiễu” là tấm vải tơ đẹp, “điều” là màu đỏ. “Nhiễu điều” ám chỉ tấm vải đẹp và quý màu đỏ thường được phủ lên những đồ vật quý, lên bàn thờ tổ tiên một cách đầy trang trọng. “Giá gương” là tấm giá gỗ đỡ tấm gương để gương trở nên đẹp hơn, trân quý hơn. “Nhiễu điều” thường được phủ lên “giá gương”, chúng luôn đi liền với nhau tạo mối quan hệ khăng khít, gắn bó. Mượn những hình ảnh đẹp và đầy trang trọng, câu ca dao đã gợi lên mối quan hệ nghĩa tình, đùm bọc sẻ chia của con người với con người, đồng thời nhắc nhở chúng ta về những người trong một nước, những người đang bên cạnh nhau cần phải biết yêu thương và săn sóc nhau như cách tấm vải nhiễu được phủ lên giá gương.
Tại sao người trong một nước phải thương nhau? Bởi vì chúng ta có chung một gốc gác, cùng là con Lạc cháu Hồng, cùng được mẹ Âu Cơ sinh ra từ bọc trăm trứng, đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm của lịch sử. Để rồi hôm nay, chúng ta – những người con của đất Việt, lại cùng nhau chung tay xây dựng tổ quốc. Vì thế, hơn tất cả, mỗi người cần ý thức được bổn phận và trách nhiệm của bản thân là phải giúp đỡ, nâng bước những người xung quanh vì chúng ta cùng là anh em trong đại gia đình dân tộc Việt Nam. Không những thế, đùm bọc lẫn nhau trong lúc gian truân vất vả chính là một đạo lí tốt đẹp của dân tộc. Ta cùng nhau chia sẻ từng miếng ăn trong cái đói cận kề, cùng “Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng” những năm kháng Pháp, cùng cầm tay nhau nắm chặt bàn tay để vượt qua cơn sốt rét rừng hành hạ… Có thể nói rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, gia đoạn nào, đao lí tốt đẹp ấy cũng trở thành lẽ sống của tất cả những người con của đất Việt kính yêu.
Thấm nhuần tư tưởng đạo lí đó, mỗi chúng ta cần ý thức được trách nhiệm của bản thân, phải biết yêu thương đồng loại, biết mở rộng vòng tay che chở cho những kiếp người khốn khó, hãy đưa tay đón lấy những mảnh đời bất hạnh vì đó là lúc họ cần ta nhất. Cứ cho đi rồi ta cũng sẽ được nhận lại nhiều hơn thế. Tất nhiên sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ một trái tim chân thành và tự nguyện. Có như thế, cuộc sống này mới thật đáng sống, và con người mới thấy cuộc đời này ý nghĩa biết bao.
|
Ca dao tục ngữ từ xưa đến nay vẫn luôn là những bài học vô cùng quý báu mà ông cha ta đúc kết để lại cho con cháu. Chúng không cũ đi, mà vẫn luôn có giá trị trong cuộc sống của chúng ta hôm nay và mãi mãi về sau. Có những câu ca dao khuyên bảo chúng ta cần phải biết yêu thương gia đình, có những câu cao dao khuyên chúng ta phải biết yêu đất nước, cả dân tộc phải biết đoàn kết. Câu cao dao: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng” là một bài ca dao về chủ đề tình yêu quê hương đất nước. Bài ca dao khuyên chúng ta phải biết yêu thương đùm bọc đồng bào của mình, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng để là con rồng cháu tiên, cùng chung một nguồn gốc, cùng sống trong một bờ cõi. Dưới đây là bài hướng dẫn làm bài viết số 6 lớp 7 đề 2: Giải thích câu ca dao “Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng”. Hi vọng các bạn sẽ có thêm những ý hay cho bài viết của mình.
Truyền thống tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau là một trong những đạo lý, truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam ta từ xưa đến nay. Truyền thống ấy ngày càng được phát huy, góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước. Hiểu được giá trị của tinh thần đoàn kết, yêu thương nhau, ông cha ta đã khuyên con cháu câu ca dao giàu ý nghĩa:
Câu ca dao ngắn gọn, súc tích mà giàu tính giáo dục. Vậy “Nhiễu điều” là gì. Nhiễu điều là một loại vải màu đỏ có màu sắc rực rỡ và được dùng trong những ngày lễ trang trọng. Giá gương là một vật dụng làm bằng gỗ, được chạm khắc cầu lì, sơn son thếp vàng, dùng để đỡ cho bức ảnh của người đi trước, đặt trên bàn thờ trong mỗi gia đình. Tấm vải lụa màu đỏ phủ lên giá gương, thể hiện sự che chở bảo vệ, giữ gìn với một tấm lòng thành kính, thiêng liêng. Có mảnh vải lụa phủ lên giá gương sẽ trang trọng hơn và gia gương cũng tôn lên vẻ đẹp của tấm nhiễu điều. Mượn hai hình ảnh “nhiễu điều” và “giá gương”, ông cha ta muốn khuyên nhủ con cháu phải biết yêu thương, giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau trong cuộc sống. Chúng ta phải sống bằng lòng vị tha, nhân ái những lúc gặp khó khăn, hoạn nạn. Vì sao lại vậy? Bởi tình yêu thương, tinh thần đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau đã thấm nhuần trong trái tim và khối óc của mỗi người dân đất Việt. Năm mươi tư dân tộc anh em cùng sinh sống trên một dải đất hình chữ S, đều có chung cội nguồn Con Rồng cháu Tiên, cùng được sinh ra trong bọc trăm trứng của mẹ Âu Cơ. Vì vậy phải biết yêu thương lẫn nhau bằng một trái tim nhân hậu, vị tha.
Thực tế cho ta thấy điều này là hoàn toàn đúng đắn. Từ xưa đến nay, nhân dân ta đã có tinh thần đoàn kết vô cùng to lớn. Trong rất nhiều các cuộc kháng chiến, nhân dân ta phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn, tàn ác hơn gấp nhiều lần. Nhưng bằng tinh thần đoàn kết, sự mưu trí, dũng cảm, mà sau hơn 1000 năm Bắc thuộc, rồi đến những kẻ thù từ phương Tây với những vũ khí tối tân, hiện đại, chúng ta vẫn là một nước tự do, độc lập. Chỉ với những gậy gốc. Rồi những năm kháng chiến gian khổ, mọi hoạt động đều tập trung tại Việt Bắc. Nếu không có sự giúp đỡ của đồng bào và người dân nơi mảnh đất ấy, làm sao kháng chiến có thể thành công, làm sao chúng ta có thể giành được độc lập.
Ngày nay, trong thời đại hòa bình, tinh thần đoàn kết ấy vẫn luôn luôn sáng mãi trong lòng mỗi chúng ta. Chúng ta vẫn cảm thấy đau khi nhìn thấy những đồng bào miền Trung gặp bão lũ. Chúng ta vẫn hết lòng quan tâm, chăm lo cho những người già neo đơn, những em nhỏ cơ nhỡ, những người khó khăn xung quanh ta. Chia sẻ khó khăn với người khác khiến cho chúng ta thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, mọi người cũng thêm xích lại gần nhau hơn. Trong cuộc đời mỗi chúng ta, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi. Ai rồi cũng cần người khác giúp đỡ, dù là về vật chất hay tinh thần. Vì vậy, hãy cứ cho đi khi có thể. Rồi một ngày bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì bạn cho đi. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết bài hát trong đó có câu: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”
Đoàn kết, yêu thương tạo ra sức mạnh tập thể vô cùng to lớn. Chẳng thế mà chỉ với giáo mác gậy gộc, chúng ta chiến thắng được những đế quốc vô cùng hùng mạnh, tàn ác. Chính lòng yêu thương, sự sẻ chia của những người xung quanh khiến những người có hoàn cảnh khó khăn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, ấm áp hơn bao giờ hết. Nhờ những tấm lòng, em bé vùng cao có áo ấm, được học cái chữ, được học điều hay. Nhờ những tấm lòng, những cụ già neo đơn không còn phải cô đơn một mình nữa. Nhờ những tấm lòng, kết nối những yêu thương. Những chương trình vô cùng có ý nghĩa như “ Áo ấm vùng cao”, “Trung thu cho em”, “ Tết trọn vẹn” đã giúp cho những người có hoàn cảnh khó khăn có được một cuộc sống tốt hơn, và quan trọng hơn, là giúp họ nhận được những sẻ chia, ấm áp của tình người.
Lời khuyên của ông cha ta trong câu ca dao đã trở thành truyền thống đạo lí tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Truyền thống đó ngày càng được phát huy, nhân rộng không chỉ trong phạm vi một nước mà còn lan toả ra toàn xã hội. Tinh thần “tương thân tương ái”, “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân” là nguồn gốc để xây dựng một đất nước Việt Nam tươi đẹp, đúng như lời mong ước của Bác. Thấm nhuần lời dạy, mỗi chúng ta phải có ý thức rèn luyện và tích cực tham gia các phong trào đền ơn, đáp nghĩa, giúp đỡ người khó khăn, hoạn nạn. Sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ lòng chân thành chứ không phải là thái độ làm ơn bố thí. Người được giúp đỡ cũng không được ỷ lại, phải chủ động vượt qua khó khăn, vượt lên làm chủ cuộc sống.
Tuy nhiên, vẫn còn có những người thờ ơ với những hoàn cảnh khó khăn xung quanh mình. Đó là khi chúng ta nhìn thấy người đi đường bị đổ xe nhưng không ai chịu dừng lại vài phút để giúp. Hay những cánh tay xua đuổi những em bé ăn xin tội nghiệp. Người ta ngày càng ích kỉ, chỉ biết bo bo giữ mình, sợ bị lừa, sợ bị thiệt. Nhưng may mắn thay, đó chỉ là số ít người trong xã hội mà thôi. Hãy thử nghĩ mà xem, chúng ta sống một cuộc sống mà chỉ biết mình, thì sẽ buồn chán, tẻ nhạt đến thế nào? Không chỉ thế, xã hội không có sự giúp đỡ, sẽ thụt lùi, chậm phát triển. Thật là một hậu quả đáng sợ, đáng suy ngẫm.
Bác Hồ của chúng ta đã từng nói: “Non sông Việt Nam là một. Dân tộc Việt Nam là một. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lí đó không bao giờ thay đổi.”. Hãy luôn nhớ rằng dân tộc ta luôn là một thể thống nhất, dù có khác nhau về ngôn ngữ, nhưng 54 dân tộc vẫn là anh em, vẫn luôn phải đoàn kết để cùng nhau giữ gìn và phát triển đất nước.
Kho tàng văn học Việt Nam như được tiếp thêm một dòng nước mát từ những câu ca dao mang nặng nghĩa tình. Đó không chỉ là tấm lòng mà còn là lời nhắc nhở của người đi trước về đạo lí làm người cho con cháu mai sau. Truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau được ca dao truyền tải một cách thật sâu sắc mà cũng thật gần gũi biết bao:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
Câu ca dao giản dị, mộc mạc mà đã mang trong đó sức nặng của nghĩa tình và đạo lí. “Nhiễu” là tấm vải tơ đẹp, “điều” là màu đỏ. “Nhiễu điều” ám chỉ tấm vải đẹp và quý màu đỏ thường được phủ lên những đồ vật quý, lên bàn thờ tổ tiên một cách đầy trang trọng. “Giá gương” là tấm giá gỗ đỡ tấm gương để gương trở nên đẹp hơn, trân quý hơn. “Nhiễu điều” thường được phủ lên “giá gương”, chúng luôn đi liền với nhau tạo mối quan hệ khăng khít, gắn bó. Mượn những hình ảnh đẹp và đầy trang trọng, câu ca dao đã gợi lên mối quan hệ nghĩa tình, đùm bọc sẻ chia của con người với con người, đồng thời nhắc nhở chúng ta về những người trong một nước, những người đang bên cạnh nhau cần phải biết yêu thương và săn sóc nhau như cách tấm vải nhiễu được phủ lên giá gương.
Tại sao người trong một nước phải thương nhau? Bởi vì chúng ta có chung một gốc gác, cùng là con Lạc cháu Hồng, cùng được mẹ Âu Cơ sinh ra từ bọc trăm trứng, đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm của lịch sử. Để rồi hôm nay, chúng ta – những người con của đất Việt, lại cùng nhau chung tay xây dựng tổ quốc. Vì thế, hơn tất cả, mỗi người cần ý thức được bổn phận và trách nhiệm của bản thân là phải giúp đỡ, nâng bước những người xung quanh vì chúng ta cùng là anh em trong đại gia đình dân tộc Việt Nam. Không những thế, đùm bọc lẫn nhau trong lúc gian truân vất vả chính là một đạo lí tốt đẹp của dân tộc. Ta cùng nhau chia sẻ từng miếng ăn trong cái đói cận kề, cùng “Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng” những năm kháng Pháp, cùng cầm tay nhau nắm chặt bàn tay để vượt qua cơn sốt rét rừng hành hạ… Có thể nói rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, gia đoạn nào, đao lí tốt đẹp ấy cũng trở thành lẽ sống của tất cả những người con của đất Việt kính yêu.
Thấm nhuần tư tưởng đạo lí đó, mỗi chúng ta cần ý thức được trách nhiệm của bản thân, phải biết yêu thương đồng loại, biết mở rộng vòng tay che chở cho những kiếp người khốn khó, hãy đưa tay đón lấy những mảnh đời bất hạnh vì đó là lúc họ cần ta nhất. Cứ cho đi rồi ta cũng sẽ được nhận lại nhiều hơn thế. Tất nhiên sự giúp đỡ đó phải xuất phát từ một trái tim chân thành và tự nguyện. Có như thế, cuộc sống này mới thật đáng sống, và con người mới thấy cuộc đời này ý nghĩa biết bao.
|
Đó là một người không chỉ là bên ta khi vui, khi thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi buồn, lúc lâm nguy hay khi thất bại, cùng ta sẻ chia mọi khó khăn trong cuộc sống, trong công việc và trong học tập, khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn – một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng: “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Tình bạn là một trong những tình cảm cao đẹp và trong sáng nhất. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta bắt gặp đề bài tả người bạn thân của em lớp 7. Đây có lẽ là một đề bài khá quen thuộc chúng ta có thể bắt gặp từ những ngày gặp cấp Một. Nhưng dưới đây là những bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo để đạt kết quả cao.
Cuộc sống của mỗi người đều có rất nhiều mối quan hệ khác nhau. Mỗi quan hệ trong cuộc sống đều có những ý nghĩa nhất định. Và trong những mỗi quan hệ đó, tình bạn dường như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người. Ai cũng có cho mình những người bạn và những tình bạn thật đẹp. Và Nhật Ánh là cô bạn thân nhất của em.
Em và Ánh gần nhà nhau nên chúng em học với nhau từ hồi mẫu giáo và chơi với nhau cũng rất thân từ nhỏ. Vì thế nên có gì chúng em cũng chia sẻ cho nhau như hai chị em gái vậy. Đến nay học lớp 7 rồi, vẫn học cùng nhau nên cả hai đi đâu cũng gắn bó. Nhật Ánh có dáng người dong dỏng cao, gương mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn nên hễ ai nhìn thất cũng đều cảm nhận được bạn rất đáng yêu. Bạn có nước da trắng hồng, mái tóc dài, đen nhánh, mượt mà. Mỗi khi đến trường bạn còn tết tóc trông rất xinh xắn. Đôi mắt bạn to, tròn đen nhánh như hai hạt nhãn, đôi mắt ấy cũng luôn nhìn em với ánh mắt rất thân thương. Bạn rất vui tính và hay cười. Mỗi khi cười lại để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như hạt bắp. Với vẻ hồn nhiên ngây thơ tuổi mới lớn, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển cùng cách ăn mặc giản dị nhưng rất đáng yêu mà tôi luôn cảm nhận được sự hồn nhiên xinh đẹp của cậu ấy. Ở Ánh luôn toát nên vẻ hiền dịu, nhanh nhẹn, đáng yêu và dễ mến.
Nhật Ánh luôn vui vẻ, hòa đồng với bạn bè trong lớp. Bạn rất chăm chỉ học tập và là một cô lớp trưởng nhỏ nhắn xinh xắn luôn giúp đỡ các bạn học yếu kém trong lớp học tiến bộ hơn. Có bài nào không hiểu đến hỏi bạn đều giảng bài tận tình. Bạn luôn thùy mị, nhẹ nhàng trước mọi người, ngoan ngoãn lễ phép với người lớn. Tính tình rất cởi mở khi nói chuyện với bạn bè nhưng cũng rất nghiêm túc và thẳng thắn trong vấn đề học tập nên trong lớp ai cũng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ bạn rất nhiều. Không những thế bạn còn năng động tham gia các hoạt động của trường lớp. Là một cô gái tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người luôn đồng cảm sẻ chia trước những số phận bất hạnh. Gặp những người có hoàn cảnh khó khăn trên đường, cậu ấy đã dùng hết tiền mà mình vừa kiếm được từ việc bắt cá, cua để giúp họ bởi cậu ấy hiểu những gì mà những người kia đang cần.
Ngoài giờ học, chúng tôi còn chơi thể thao để rèn luyện sức khỏe, cũng có lúc, Ánh và em thường sang nhà nhau để cùng nhau làm bài, có bài nào khó thì cùng nhau phương pháp giải và đáp án chính xác nhất. Có những lúc chúng em lại cùng nhau chia sẻ cho nhau nghe về những điều trong cuộc sống. Những lúc vui hay cũng như lúc buồn chúng em cũng vẫn ở bên nhau. Có lúc chúng em có ý kiến trái chiều có thể giận nhau một thời gian.Nhưng những lúc như thế khiến tình cảm của cả hai gần gũi, gắn bó hơn. Và cũng vì thế mà tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn. Ánh thường giúp đỡ cha mẹ những việc vặt trong nhà. Cô bạn nấu cơm giúp mẹ, dạy các em học bài, chơi đùa với các em, để bố mẹ được nghỉ ngơi sau ngày dài lao động. Ánh nói lớn lên cô bạn muốn trở thành bác sĩ tài giỏi để gánh vác gia đình, giúp cha mẹ đỡ vất vả.
Mỗi người đi qua cuộc đời bạn sẽ đều để lại những dấu tích dù sâu đậm hay nhạt nhòa. Hãy cố gắng tạo cho mình những tình bạn thật đẹp, thật chân thành vì chúng sẽ biến cho cuộc sống của bạn có thêm thật nhiều ý nghĩa. Em rất tự hào vì có được một tình bạn đẹp như thế.
Trong cuộc đời của mỗi người, chúng ta luôn có một người bạn đồng hành để cùng bước đi, cùng vượt qua và cùng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời.Với tôi, tôi cũng có một người bạn thân là Na.
Nhà Na và nhà tôi ở gần nhau nên từ khi còn học mẫu giáo chúng tôi đã học chung với nhau. Na là một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu với mái tóc đen dài óng ả cùng làn da trắng hồng mịn màng. Thân hình nhỏ nhắn, cân đối, bước đi nhẹ nhàng,uyển chuyền. Khuôn mặt trái xoan yêu kiều cùng với đôi mắt bồ câu đen láy luôn tràn ngập ý cười tạo cho mọi người cảm giác dễ gần. Vầng trán để lộ rõ sự thông minh, bướng bỉnh, tinh nghịch.
Là một cô gái lớp 7 hồn nhiên là thế tưởng rằng tuổi thơ của mình là có thể vui chơi bên bạn bè, có một cuộc sống đầy đủ nhưng Na đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Gia đình nằm trong diện hộ nghèo,nhà đông anh chị em, bố Na lại bị thương trong một lần đi làm nên giờ đây không thể lao động nặng được.Mọi khó khăn vất vả đều dồn lên đôi vai nhỏ bé của mẹ bạn. Hiểu được điều đó,Na luôn chăm chỉ,cần mẫn.Bạn là học sinh giỏi trong nhiều năm liền. Là chị cả trong nhà nên sau mỗi buổi học là bạn ấy lại về nhà để phụ giúp mẹ những công việc vặt trong gia đình như trông các em, làm vườn hay nấu cơm. Hay những hôm không đi học lả Na ra đồng để bắt cua, cá bán lấy chút tiền.
Cuộc sống là thế tưởng rằng một cô bé với một tầm hồn nhỏ bé khó có thể đối mặt mà Na vượt qua nó một cách đáng ngưỡng mộ. Cậu ấy luôn lạc quan vui vẻ, yêu đời và luôn sống trong tình yêu thương của bố mẹ. Là một cô gái tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người luôn đồng cảm sẻ chia trước những số phận bất hạnh.Tôi và bạn từng gặp một bà lão ăn xin tội nghiệp phải nhịn đói mấy ngày liền, Na không ngần ngại dùng hết số tiền dành dụm ít ỏi từ việc bắt cua, bắt ốc để giúp đỡ bà lão. Một người luôn sống trong khó khăn vất vả mà lúc nào cũng nghĩ đến người khác trước tiên thì thật đáng tự hào. Và cũng vì thế mà tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn.
|
That is someone who is not only by our side when we are happy and successful, but also someone who does not leave us when we are sad, in danger or when we fail, and shares with us all the difficulties in life, at work and in life. Study, when the people around you have left us. And we call that a friend – a close friend, a true friend. And I believe: "You are the one who comes to me when everyone has left me." Friendship is one of the most beautiful and pure feelings. In the Literature 7 program, we come across the topic of describing a 7th grader's best friend. This is probably a fairly familiar topic that we can come across since the first grade days. But below are the best sample articles that you can refer to to achieve high results.
Each person's life has many different relationships. Every relationship in life has certain meanings. And in those relationships, friendship seems to be an indispensable part of each person's life. Everyone has beautiful friends and friendships. And Nhat Anh is my best friend.
Anh and I are close to each other's house, so we have studied together since kindergarten and have been very close since childhood. That's why we share everything with each other like two sisters. Now in 7th grade, we still study together, so wherever we go, we are close. Nhat Anh has a tall, slim figure and a chubby, plump face, so anyone who looks at you will feel that you are very adorable. You have pinkish white skin, long, black, smooth hair. Every time you go to school, you still have your hair braided and look very pretty. Your eyes are big, round and black like two longan seeds, those eyes always look at you with very loving eyes. You are very funny and laugh often. Every time he smiles, his teeth are as white as corn kernels. With his youthful innocence, soft and flexible voice, and simple but lovely way of dressing, I always feel his beautiful innocence. Anh always exudes gentleness, agility, loveliness and affection.
Nhat Anh is always happy and sociable with friends in class. You study very hard and are a pretty, petite class president who always helps weak students in the class improve. If there's any lesson you don't understand, come ask and he'll explain wholeheartedly. You are always modest and gentle in front of people, obedient and polite with adults. You have a very open personality when talking to friends but are also very serious and straightforward in studying, so everyone in the class admires you very much. Not only that, you also actively participate in school activities. She is a kind girl who knows how to help people and always sympathizes and shares in the face of unfortunate fates. Meeting people in difficult circumstances on the road, he used all the money he had just earned from catching fish and crabs to help them because he understood what those people needed.
Outside of school, we also play sports to exercise. Sometimes, Anh and I often go to each other's houses to do homework together. If there is a difficult assignment, we will work together on the most accurate solution and answer. There are times when we get together and share with each other about things in life. In both happy and sad times, we are still together. There are times when we have opposite opinions and can be angry with each other for a while. But times like that make our feelings closer and closer. And because of that, our friendship becomes deeper and deeper. Anh often helps her parents with chores around the house. She helps her mother cook, teaches the children to study, plays with them, so that their parents can rest after a long day of work. Anh said that when she grows up, her friend wants to become a talented doctor to take care of her family and help her parents ease their hardships.
Every person who passes through your life will leave traces, whether deep or faint. Try to create beautiful, sincere friendships for yourself because they will make your life more meaningful. I am very proud to have such a beautiful friendship.
In each person's life, we always have a companion to walk with, overcome and share the joys and sorrows of life. For me, I also have a close friend named Na. .
Na's house and mine live near each other, so since we were in kindergarten we have studied together. Na is a very beautiful and lovely girl with long, shiny black hair and smooth pinkish white skin. The body is small, balanced, and walks gently and gracefully. Her lovely oval face and black dove eyes are always full of smiles, making people feel approachable. The forehead clearly reveals intelligence, stubbornness, and mischief.
As an innocent 7th grade girl, she thought that her childhood was about being able to have fun with friends and have a full life, but Na had to go through many difficulties. The family is in a poor household, there are many siblings, Na's father was injured at work so now he cannot do heavy labor. All the hardships fall on her mother's small shoulders. Understanding that, Na is always hardworking and diligent. You have been a good student for many years. As the eldest sister in the family, she comes home after every class to help her mother with household chores such as looking after the younger siblings, gardening or cooking. Or on days when she doesn't go to school, Na goes to the fields to catch crabs and fish to sell for some money.
Life is such that a little girl with a small soul can hardly face it, but Na overcomes it admirably. He is always optimistic, cheerful, loves life and always lives in the love of his parents. She is a kind girl who knows how to help people and always sympathizes and shares in the face of unfortunate fates. My friend and I once met a poor old beggar woman who had to starve for several days. Na did not hesitate to use up all her money. little money saved from catching crabs and snails to help the old woman. A person who always lives in hardship and always thinks of others first is truly proud. And because of that, our friendship becomes deeper and deeper.
|
Đó là một người không chỉ là bên ta khi vui, khi thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi buồn, lúc lâm nguy hay khi thất bại, cùng ta sẻ chia mọi khó khăn trong cuộc sống, trong công việc và trong học tập, khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn – một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng: “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Tình bạn là một trong những tình cảm cao đẹp và trong sáng nhất. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta bắt gặp đề bài tả người bạn thân của em lớp 7. Đây có lẽ là một đề bài khá quen thuộc chúng ta có thể bắt gặp từ những ngày gặp cấp Một. Nhưng dưới đây là những bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo để đạt kết quả cao.
Cuộc sống của mỗi người đều có rất nhiều mối quan hệ khác nhau. Mỗi quan hệ trong cuộc sống đều có những ý nghĩa nhất định. Và trong những mỗi quan hệ đó, tình bạn dường như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người. Ai cũng có cho mình những người bạn và những tình bạn thật đẹp. Và Nhật Ánh là cô bạn thân nhất của em.
Em và Ánh gần nhà nhau nên chúng em học với nhau từ hồi mẫu giáo và chơi với nhau cũng rất thân từ nhỏ. Vì thế nên có gì chúng em cũng chia sẻ cho nhau như hai chị em gái vậy. Đến nay học lớp 7 rồi, vẫn học cùng nhau nên cả hai đi đâu cũng gắn bó. Nhật Ánh có dáng người dong dỏng cao, gương mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn nên hễ ai nhìn thất cũng đều cảm nhận được bạn rất đáng yêu. Bạn có nước da trắng hồng, mái tóc dài, đen nhánh, mượt mà. Mỗi khi đến trường bạn còn tết tóc trông rất xinh xắn. Đôi mắt bạn to, tròn đen nhánh như hai hạt nhãn, đôi mắt ấy cũng luôn nhìn em với ánh mắt rất thân thương. Bạn rất vui tính và hay cười. Mỗi khi cười lại để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như hạt bắp. Với vẻ hồn nhiên ngây thơ tuổi mới lớn, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển cùng cách ăn mặc giản dị nhưng rất đáng yêu mà tôi luôn cảm nhận được sự hồn nhiên xinh đẹp của cậu ấy. Ở Ánh luôn toát nên vẻ hiền dịu, nhanh nhẹn, đáng yêu và dễ mến.
Nhật Ánh luôn vui vẻ, hòa đồng với bạn bè trong lớp. Bạn rất chăm chỉ học tập và là một cô lớp trưởng nhỏ nhắn xinh xắn luôn giúp đỡ các bạn học yếu kém trong lớp học tiến bộ hơn. Có bài nào không hiểu đến hỏi bạn đều giảng bài tận tình. Bạn luôn thùy mị, nhẹ nhàng trước mọi người, ngoan ngoãn lễ phép với người lớn. Tính tình rất cởi mở khi nói chuyện với bạn bè nhưng cũng rất nghiêm túc và thẳng thắn trong vấn đề học tập nên trong lớp ai cũng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ bạn rất nhiều. Không những thế bạn còn năng động tham gia các hoạt động của trường lớp. Là một cô gái tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người luôn đồng cảm sẻ chia trước những số phận bất hạnh. Gặp những người có hoàn cảnh khó khăn trên đường, cậu ấy đã dùng hết tiền mà mình vừa kiếm được từ việc bắt cá, cua để giúp họ bởi cậu ấy hiểu những gì mà những người kia đang cần.
Ngoài giờ học, chúng tôi còn chơi thể thao để rèn luyện sức khỏe, cũng có lúc, Ánh và em thường sang nhà nhau để cùng nhau làm bài, có bài nào khó thì cùng nhau phương pháp giải và đáp án chính xác nhất. Có những lúc chúng em lại cùng nhau chia sẻ cho nhau nghe về những điều trong cuộc sống. Những lúc vui hay cũng như lúc buồn chúng em cũng vẫn ở bên nhau. Có lúc chúng em có ý kiến trái chiều có thể giận nhau một thời gian.Nhưng những lúc như thế khiến tình cảm của cả hai gần gũi, gắn bó hơn. Và cũng vì thế mà tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn. Ánh thường giúp đỡ cha mẹ những việc vặt trong nhà. Cô bạn nấu cơm giúp mẹ, dạy các em học bài, chơi đùa với các em, để bố mẹ được nghỉ ngơi sau ngày dài lao động. Ánh nói lớn lên cô bạn muốn trở thành bác sĩ tài giỏi để gánh vác gia đình, giúp cha mẹ đỡ vất vả.
Mỗi người đi qua cuộc đời bạn sẽ đều để lại những dấu tích dù sâu đậm hay nhạt nhòa. Hãy cố gắng tạo cho mình những tình bạn thật đẹp, thật chân thành vì chúng sẽ biến cho cuộc sống của bạn có thêm thật nhiều ý nghĩa. Em rất tự hào vì có được một tình bạn đẹp như thế.
Trong cuộc đời của mỗi người, chúng ta luôn có một người bạn đồng hành để cùng bước đi, cùng vượt qua và cùng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời.Với tôi, tôi cũng có một người bạn thân là Na.
Nhà Na và nhà tôi ở gần nhau nên từ khi còn học mẫu giáo chúng tôi đã học chung với nhau. Na là một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu với mái tóc đen dài óng ả cùng làn da trắng hồng mịn màng. Thân hình nhỏ nhắn, cân đối, bước đi nhẹ nhàng,uyển chuyền. Khuôn mặt trái xoan yêu kiều cùng với đôi mắt bồ câu đen láy luôn tràn ngập ý cười tạo cho mọi người cảm giác dễ gần. Vầng trán để lộ rõ sự thông minh, bướng bỉnh, tinh nghịch.
Là một cô gái lớp 7 hồn nhiên là thế tưởng rằng tuổi thơ của mình là có thể vui chơi bên bạn bè, có một cuộc sống đầy đủ nhưng Na đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Gia đình nằm trong diện hộ nghèo,nhà đông anh chị em, bố Na lại bị thương trong một lần đi làm nên giờ đây không thể lao động nặng được.Mọi khó khăn vất vả đều dồn lên đôi vai nhỏ bé của mẹ bạn. Hiểu được điều đó,Na luôn chăm chỉ,cần mẫn.Bạn là học sinh giỏi trong nhiều năm liền. Là chị cả trong nhà nên sau mỗi buổi học là bạn ấy lại về nhà để phụ giúp mẹ những công việc vặt trong gia đình như trông các em, làm vườn hay nấu cơm. Hay những hôm không đi học lả Na ra đồng để bắt cua, cá bán lấy chút tiền.
Cuộc sống là thế tưởng rằng một cô bé với một tầm hồn nhỏ bé khó có thể đối mặt mà Na vượt qua nó một cách đáng ngưỡng mộ. Cậu ấy luôn lạc quan vui vẻ, yêu đời và luôn sống trong tình yêu thương của bố mẹ. Là một cô gái tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người luôn đồng cảm sẻ chia trước những số phận bất hạnh.Tôi và bạn từng gặp một bà lão ăn xin tội nghiệp phải nhịn đói mấy ngày liền, Na không ngần ngại dùng hết số tiền dành dụm ít ỏi từ việc bắt cua, bắt ốc để giúp đỡ bà lão. Một người luôn sống trong khó khăn vất vả mà lúc nào cũng nghĩ đến người khác trước tiên thì thật đáng tự hào. Và cũng vì thế mà tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm hơn.
|
That is someone who is not only by our side when we are happy and successful, but also someone who does not leave us when we are sad, in danger or when we fail, and shares with us all the difficulties in life, at work and in life. Study, when the people around you have left us. And we call that a friend – a close friend, a true friend. And I believe: "You are the one who comes to me when everyone has left me." Friendship is one of the most beautiful and pure feelings. In the Literature 7 program, we come across the topic of describing a 7th grader's best friend. This is probably a fairly familiar topic that we can come across since the first grade days. But below are the best sample articles that you can refer to to achieve high results.
Each person's life has many different relationships. Every relationship in life has certain meanings. And in those relationships, friendship seems to be an indispensable part of each person's life. Everyone has beautiful friends and friendships. And Nhat Anh is my best friend.
Anh and I are close to each other's house, so we have studied together since kindergarten and have been very close since childhood. That's why we share everything with each other like two sisters. Now in 7th grade, we still study together, so wherever we go, we are close. Nhat Anh has a tall, slim figure and a chubby, plump face, so anyone who looks at you will feel that you are very adorable. You have pinkish white skin, long, black, smooth hair. Every time you go to school, you still have your hair braided and look very pretty. Your eyes are big, round and black like two longan seeds, those eyes always look at you with very loving eyes. You are very funny and laugh often. Every time he smiles, his teeth are as white as corn kernels. With his youthful innocence, soft and flexible voice, and simple but lovely way of dressing, I always feel his beautiful innocence. Anh always exudes gentleness, agility, loveliness and affection.
Nhat Anh is always happy and sociable with friends in class. You study very hard and are a pretty, petite class president who always helps weak students in the class improve. If there's any lesson you don't understand, come ask and he'll explain wholeheartedly. You are always modest and gentle in front of people, obedient and polite with adults. You have a very open personality when talking to friends but are also very serious and straightforward in studying, so everyone in the class admires you very much. Not only that, you also actively participate in school activities. She is a kind girl who knows how to help people and always sympathizes and shares in the face of unfortunate fates. Meeting people in difficult circumstances on the road, he used all the money he had just earned from catching fish and crabs to help them because he understood what those people needed.
Outside of school, we also play sports to exercise. Sometimes, Anh and I often go to each other's houses to do homework together. If there is a difficult assignment, we will work together on the most accurate solution and answer. There are times when we get together and share with each other about things in life. In both happy and sad times, we are still together. There are times when we have opposite opinions and can be angry with each other for a while. But times like that make our feelings closer and closer. And because of that, our friendship becomes deeper and deeper. Anh often helps her parents with chores around the house. She helps her mother cook, teaches the children to study, plays with them, so that their parents can rest after a long day of work. Anh said that when she grows up, her friend wants to become a talented doctor to take care of her family and help her parents ease their hardships.
Every person who passes through your life will leave traces, whether deep or faint. Try to create beautiful, sincere friendships for yourself because they will make your life more meaningful. I am very proud to have such a beautiful friendship.
In each person's life, we always have a companion to walk with, overcome and share the joys and sorrows of life. For me, I also have a close friend named Na. .
Na's house and mine live near each other, so since we were in kindergarten we have studied together. Na is a very beautiful and lovely girl with long, shiny black hair and smooth pinkish white skin. The body is small, balanced, and walks gently and gracefully. Her lovely oval face and black dove eyes are always full of smiles, making people feel approachable. The forehead clearly reveals intelligence, stubbornness, and mischief.
As an innocent 7th grade girl, she thought that her childhood was about being able to have fun with friends and have a full life, but Na had to go through many difficulties. The family is in a poor household, there are many siblings, Na's father was injured at work so now he cannot do heavy labor. All the hardships fall on her mother's small shoulders. Understanding that, Na is always hardworking and diligent. You have been a good student for many years. As the eldest sister in the family, she comes home after every class to help her mother with household chores such as looking after the younger siblings, gardening or cooking. Or on days when she doesn't go to school, Na goes to the fields to catch crabs and fish to sell for some money.
Life is such that a little girl with a small soul can hardly face it, but Na overcomes it admirably. He is always optimistic, cheerful, loves life and always lives in the love of his parents. She is a kind girl who knows how to help people and always sympathizes and shares in the face of unfortunate fates. My friend and I once met a poor old beggar woman who had to starve for several days. Na did not hesitate to use up all her money. little money saved from catching crabs and snails to help the old woman. A person who always lives in hardship and always thinks of others first is truly proud. And because of that, our friendship becomes deeper and deeper.
|
Đúng như nhà văn Xô Viết I-li-a Ê-ren-bua nói: “Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào đại trường giang Von-ga, con sông Von -ga đi ra biển. Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc”. Tình yêu nước chỉ đơn giản như thế thôi mà lại thiêng liêng vô cùng. Điều đó đúng với mọi con người, dân tộc, đặc biệt là với Việt Nam, một dân tộc luôn phải chịu sự lăm le xâm chiếm từ bên ngoài, lịch sử là hành trình dựng nước và giữ nước. Qua năm tháng, ngọn lửa yêu nước ấy vẫn bền chỉ cháy, và còn được nhân rộng ở những biểu hiện đa dạng khác nhau. Trong chương trình văn lớp 7, các bạn sẽ làm bài văn chứng minh tinh thần yêu nước của nhân dân ta. Chú ý đưa ra các lí lẽ kèm theo dẫn chứng thuyết phục, xác đáng và có trình tự theo thời gian. Sau đây là bài văn mẫu các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
L.Pasteur đã nói rằng: “Học vấn không có quê hương nhưng người học phải có Tổ quốc”. Con người tài giỏi là người biết học hỏi và tiếp thu tinh hoa, tri thức từ mọi nơi mà không quên mình là ai, mình thuộc về nơi nào. Đó là tinh thần yêu nước. Tinh thần yêu nước luôn thường trực trong mỗi người Việt Nam.
Trong bài thơ “Quê hương”, Đỗ Trung Quân có viết:
Quê hương- đất nước, hai chữ quen thuộc mà rất đỗi thiêng liêng. Theo bạn, quê hương- đất nước là gì? Là cái mà trong sách thường gọi là “giang sơn gấm vóc”, là điều gì to lớn có ý nghĩa vô cùng? Cũng đúng! Nhưng đó còn là con đường ta đến trường hằng ngày, là dòng sông ta vẫn tắm mỗi chiều hôm; là câu hát ru mà mẹ vẫn ru ta mỗi trưa hè,…. Là tất cả những gì làm nên cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Trong mỗi người, đất nước lại có một hình dáng và ý nghĩa khác nhau.
Vậy thế nào là yêu nước?
Hồ Chí Minh từng khẳng định: “Nhân dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta”. Tinh thần yêu nước đã có từ ngàn đời nay.
Yêu nước trong thuở hồng hoang, khi nhà nước mới thành lập, đó là những sử thi, truyền thuyết để ngợi ca những vị anh hùng, những người đã có công làm nên đất nước, góp vào gây dựng và bảo vệ dân làng, gìn giữ đất nước, làm nên văn hóa dân tộc: Sử thi “Đăm Săn”, truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh, là truyền thuyết Thánh Gióng. Là những lời ca tiếng hát ca ngợi sự giàu đẹp và hùng vĩ của non sông đất nước:
Hay:
Rồi những năm tháng trôi qua, đất nước phải đối diện với bao thể lực thù địch hòng thôn tính và cướp nước. Tình yêu nước khi ấy gắn với cuộc đấu tranh dựng nước và giữ nước. Ông cha ta có câu: “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Có trong khó khăn và hiểm nguy, tình yêu nước như ngọn lửa cháy bùng trong mỗi người, dập tắt ý định xâm lược của kẻ thù. Đó là nỗi lo không ăn không ngủ, “ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa” khi nghĩ đến mối thù dân tộc và trọng trách với giang sơn đất nước của những người lãnh đạo như Trần Quốc Tuấn, Nguyễn Trãi, Lê Lợi, … Là tiếng “Đánh” hô vang cả Điện Diên Hồng của các bô lão trước câu hỏi “Nên hòa hay đánh”; là chữ “Sát thát” trên cánh tay các nghĩa sĩ; Là những con người thầm lặng hi sinh hạnh phúc gia đình cá nhân để rồi bỏ mạng nơi đất khách quê hương; là tiếng hát “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” vang suốt những năm chống Mĩ. Khi ấy, hàng triệu con tim nhưng lại cùng một nhịp đập, một lí tưởng và niềm tin.
Tình yêu nước là ngọn lửa bùng cháy dành lại chủ quyền, nhưng cũng có thể là ngọn lửa bền bỉ cháy trong mỗi người. Đó 1000 năm Bắc thuộc nhưng nhân dân ta vẫn giữ được nếp ăn trầu nhuộm răng, là sau bao nhiêu năm ảnh hưởng từ phương Bắc nhưng chúng ta vẫn tạo ra chữ Nôm của mình, những câu thơ thất ngôn đậm chất Việt và hồn Việt:
|
Just as the Soviet writer Ilya Erenbua said: "The stream flows into the river, the river flows into the Volga river, the Volga river goes to the sea. Love for home, love for the village, love for the countryside becomes love for the Fatherland." Patriotism is as simple as that, yet it is extremely sacred. That is true for all people and nations, especially for Vietnam, a nation that is always subject to invasion from outside, history is the journey of building and defending the country. Over the years, that patriotic fire still burns steadfastly, and is also replicated in diverse manifestations. In the 7th grade literature program, you will write an essay proving the patriotism of our people. Pay attention to providing arguments with convincing, relevant and chronological evidence. Below is a sample essay you can refer to. Hope you learn well!
L. Pasteur said: "Education has no homeland, but learners must have a homeland." A talented person is someone who knows how to learn and absorb the essence and knowledge from everywhere without forgetting who they are and where they belong. That is the spirit of patriotism. The spirit of patriotism is always present in every Vietnamese person.
In the poem "Homeland", Do Trung Quan wrote:
Homeland - country, two familiar but very sacred words. In your opinion, what is homeland - country? Is it what in books is often called "the country of brocade", is it something great and extremely meaningful? It's also true! But it is also the way we go to school every day, the river we bathe in every afternoon; is the lullaby that my mother still lulls me every summer afternoon,... It's everything that makes up our daily lives. For each person, the country has a different shape and meaning.
So what is patriotism?
Ho Chi Minh once affirmed: “Our people have a passionate patriotism. That is a precious tradition of our people." The spirit of patriotism has existed for thousands of years.
Patriotism in the early days, when the state was first established, were epics and legends to praise the heroes who had contributed to building the country, contributing to building and protecting the villagers. preserving the country, creating national culture: The epic "Dam San", the legend of Son Tinh, Thuy Tinh, the legend of Saint Giong. These are the lyrics praising the richness, beauty and majesty of the country's mountains and rivers:
Or:
Then as the years passed, the country had to face many hostile forces trying to annex and rob the country. Patriotism at that time was associated with the struggle to build and defend the country. Our ancestors had a saying: "Fire tests gold, hardship tests strength". In times of difficulty and danger, patriotism is like a fire burning within each person, extinguishing the enemy's invasion intentions. That is the worry of not being able to eat or sleep, "my stomach hurts like hell, tears are pouring down my face" when thinking about national hatred and the serious responsibility to the country of leaders like Tran Quoc Tuan, Nguyen Trai, Le Loi , ... It is the sound of "Fight" that echoed throughout Dien Hong Palace from the elders before the question "Should we draw or fight"; is the word "Sat That" on the arms of martyrs; They are people who silently sacrifice their personal family happiness and then die in a foreign land; is the song "Cut along the Truong Son to save the country" that echoed throughout the years of resistance to America. At that time, millions of hearts had the same beat, one ideal and belief.
Love for country is a burning fire to regain sovereignty, but it can also be a persistent fire that burns within each person. It's been 1,000 years of Northern domination, but our people still maintain the habit of chewing betel and dyeing their teeth. After many years of influence from the North, we still create our own Nom script, verses with seven words full of Vietnamese character and Vietnamese soul. :
|
Đúng như nhà văn Xô Viết I-li-a Ê-ren-bua nói: “Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào đại trường giang Von-ga, con sông Von -ga đi ra biển. Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc”. Tình yêu nước chỉ đơn giản như thế thôi mà lại thiêng liêng vô cùng. Điều đó đúng với mọi con người, dân tộc, đặc biệt là với Việt Nam, một dân tộc luôn phải chịu sự lăm le xâm chiếm từ bên ngoài, lịch sử là hành trình dựng nước và giữ nước. Qua năm tháng, ngọn lửa yêu nước ấy vẫn bền chỉ cháy, và còn được nhân rộng ở những biểu hiện đa dạng khác nhau. Trong chương trình văn lớp 7, các bạn sẽ làm bài văn chứng minh tinh thần yêu nước của nhân dân ta. Chú ý đưa ra các lí lẽ kèm theo dẫn chứng thuyết phục, xác đáng và có trình tự theo thời gian. Sau đây là bài văn mẫu các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
L.Pasteur đã nói rằng: “Học vấn không có quê hương nhưng người học phải có Tổ quốc”. Con người tài giỏi là người biết học hỏi và tiếp thu tinh hoa, tri thức từ mọi nơi mà không quên mình là ai, mình thuộc về nơi nào. Đó là tinh thần yêu nước. Tinh thần yêu nước luôn thường trực trong mỗi người Việt Nam.
Trong bài thơ “Quê hương”, Đỗ Trung Quân có viết:
Quê hương- đất nước, hai chữ quen thuộc mà rất đỗi thiêng liêng. Theo bạn, quê hương- đất nước là gì? Là cái mà trong sách thường gọi là “giang sơn gấm vóc”, là điều gì to lớn có ý nghĩa vô cùng? Cũng đúng! Nhưng đó còn là con đường ta đến trường hằng ngày, là dòng sông ta vẫn tắm mỗi chiều hôm; là câu hát ru mà mẹ vẫn ru ta mỗi trưa hè,…. Là tất cả những gì làm nên cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Trong mỗi người, đất nước lại có một hình dáng và ý nghĩa khác nhau.
Vậy thế nào là yêu nước?
Hồ Chí Minh từng khẳng định: “Nhân dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta”. Tinh thần yêu nước đã có từ ngàn đời nay.
Yêu nước trong thuở hồng hoang, khi nhà nước mới thành lập, đó là những sử thi, truyền thuyết để ngợi ca những vị anh hùng, những người đã có công làm nên đất nước, góp vào gây dựng và bảo vệ dân làng, gìn giữ đất nước, làm nên văn hóa dân tộc: Sử thi “Đăm Săn”, truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh, là truyền thuyết Thánh Gióng. Là những lời ca tiếng hát ca ngợi sự giàu đẹp và hùng vĩ của non sông đất nước:
Hay:
Rồi những năm tháng trôi qua, đất nước phải đối diện với bao thể lực thù địch hòng thôn tính và cướp nước. Tình yêu nước khi ấy gắn với cuộc đấu tranh dựng nước và giữ nước. Ông cha ta có câu: “Lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Có trong khó khăn và hiểm nguy, tình yêu nước như ngọn lửa cháy bùng trong mỗi người, dập tắt ý định xâm lược của kẻ thù. Đó là nỗi lo không ăn không ngủ, “ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa” khi nghĩ đến mối thù dân tộc và trọng trách với giang sơn đất nước của những người lãnh đạo như Trần Quốc Tuấn, Nguyễn Trãi, Lê Lợi, … Là tiếng “Đánh” hô vang cả Điện Diên Hồng của các bô lão trước câu hỏi “Nên hòa hay đánh”; là chữ “Sát thát” trên cánh tay các nghĩa sĩ; Là những con người thầm lặng hi sinh hạnh phúc gia đình cá nhân để rồi bỏ mạng nơi đất khách quê hương; là tiếng hát “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” vang suốt những năm chống Mĩ. Khi ấy, hàng triệu con tim nhưng lại cùng một nhịp đập, một lí tưởng và niềm tin.
Tình yêu nước là ngọn lửa bùng cháy dành lại chủ quyền, nhưng cũng có thể là ngọn lửa bền bỉ cháy trong mỗi người. Đó 1000 năm Bắc thuộc nhưng nhân dân ta vẫn giữ được nếp ăn trầu nhuộm răng, là sau bao nhiêu năm ảnh hưởng từ phương Bắc nhưng chúng ta vẫn tạo ra chữ Nôm của mình, những câu thơ thất ngôn đậm chất Việt và hồn Việt:
|
Just as the Soviet writer Ilya Erenbua said: "The stream flows into the river, the river flows into the Volga river, the Volga river goes to the sea. Love for home, love for the village, love for the countryside becomes love for the Fatherland." Patriotism is as simple as that, yet it is extremely sacred. That is true for all people and nations, especially for Vietnam, a nation that is always subject to invasion from outside, history is the journey of building and defending the country. Over the years, that patriotic fire still burns steadfastly, and is also replicated in diverse manifestations. In the 7th grade literature program, you will write an essay proving the patriotism of our people. Pay attention to providing arguments with convincing, relevant and chronological evidence. Below is a sample essay you can refer to. Hope you learn well!
L. Pasteur said: "Education has no homeland, but learners must have a homeland." A talented person is someone who knows how to learn and absorb the essence and knowledge from everywhere without forgetting who they are and where they belong. That is the spirit of patriotism. The spirit of patriotism is always present in every Vietnamese person.
In the poem "Homeland", Do Trung Quan wrote:
Homeland - country, two familiar but very sacred words. In your opinion, what is homeland - country? Is it what in books is often called "the country of brocade", is it something great and extremely meaningful? It's also true! But it is also the way we go to school every day, the river we bathe in every afternoon; is the lullaby that my mother still lulls me every summer afternoon,... It's everything that makes up our daily lives. For each person, the country has a different shape and meaning.
So what is patriotism?
Ho Chi Minh once affirmed: “Our people have a passionate patriotism. That is a precious tradition of our people." The spirit of patriotism has existed for thousands of years.
Patriotism in the early days, when the state was first established, were epics and legends to praise the heroes who had contributed to building the country, contributing to building and protecting the villagers. preserving the country, creating national culture: The epic "Dam San", the legend of Son Tinh, Thuy Tinh, the legend of Saint Giong. These are the lyrics praising the richness, beauty and majesty of the country's mountains and rivers:
Or:
Then as the years passed, the country had to face many hostile forces trying to annex and rob the country. Patriotism at that time was associated with the struggle to build and defend the country. Our ancestors had a saying: "Fire tests gold, hardship tests strength". In times of difficulty and danger, patriotism is like a fire burning within each person, extinguishing the enemy's invasion intentions. That is the worry of not being able to eat or sleep, "my stomach hurts like hell, tears are pouring down my face" when thinking about national hatred and the serious responsibility to the country of leaders like Tran Quoc Tuan, Nguyen Trai, Le Loi , ... It is the sound of "Fight" that echoed throughout Dien Hong Palace from the elders before the question "Should we draw or fight"; is the word "Sat That" on the arms of martyrs; They are people who silently sacrifice their personal family happiness and then die in a foreign land; is the song "Cut along the Truong Son to save the country" that echoed throughout the years of resistance to America. At that time, millions of hearts had the same beat, one ideal and belief.
Love for country is a burning fire to regain sovereignty, but it can also be a persistent fire that burns within each person. It's been 1,000 years of Northern domination, but our people still maintain the habit of chewing betel and dyeing their teeth. After many years of influence from the North, we still create our own Nom script, verses with seven words full of Vietnamese character and Vietnamese soul. :
|
Trong văn học, chúng ta có tác phẩm “Tôi đi học” của Thanh Tịnh nêu lên cảm xúc của những đứa trẻ ngày đầu tiên đến trường. Vậy thì cảm xúc và suy nghĩ của những bố mẹ trước ngày con đi học thì sao? Những tâm sự của bậc cha mẹ ấy đã được tác giả Lý Lan diễn tả chân thực qua những trang viết “Cổng trường mở ra”. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ được tiếp xúc và cảm nhận về tác phẩm này. Khi cảm nhận một tác phẩm, chú ý đến các bước cơ bản, bám lấy các câu văn và bố cục của bài viết. Sau đây sẽ là bài văn mẫu cảm nhận về tác phẩm, các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
Nền văn học hiện đại Việt Nam có sự xuất hiện của các hình thức thể loại mới đa dạng và phong phú, để thể hiện những tình cảm và tư tưởng của con người. Một trong những thể loại thường được sử dụng hiện nay đó chính là văn bản nhật dụng. Những tác phẩm nhật dụng có nội dung bức thiết, gần gũi trong xã hội hiện đại, dễ tiếp cận với mọi người. Xuất phát từ những dòng tâm tư của người mẹ trước khi ngày con tới trường, “Cổng trường mở ra” của Lý Lan đã hấp dẫn bao thế hệ bạn đọc.
Văn bản “Cổng trường mở ra” được rút trong báo “Yêu trẻ”, số 166. Là những dòng nhật kí tâm tình, nhỏ nhẹ và sâu lắng, bài văn giúp chúng ta hiểu thêm tấm lòng yêu thương, tình cảm sâu nặng, tình yêu bao la của người mẹ đối với con. Đồng thời qua đó để nói lên vai trò của nhà trường đối với cuộc sống mỗi con người.
Bắt đầu là những dòng tâm trạng của mẹ vào đêm trước ngày khai trường khi con vào lớp Một. Mẹ và con đều có tâm trạng khác ngày thường, nhưng lại không hề giống nhau. Con là một đứa trẻ nhạy cảm, con có sự hồi hộp, háo hức. Con thấy mình đã khôn lớn hơn, có trách nhiệm hăng hái, tự giác dọn đồ chơi, chuẩn bị quần áo, giày và sách vở,… Mối bận tâm của con chẳng có gì khác ngoài chuyện mai thức dậy sớm. Sau đó, giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo. Đó là cảm xúc vui sướng, trong sáng, hồn nhiên, vô tư của trẻ thơ. Ngược lại, mẹ luôn thao thức, trằn trọc, không ngủ được, không biết làm gì và cũng không thể tập trung vào việc gì. Không lo lắng, vì mẹ nghĩ con sẽ không bỡ ngỡ, sẽ quen với trường lớp, bạn bè, thầy cô. Mẹ tin con, tin vào sự chuẩn bị chu đáo của con. Rồi mẹ nhớ về ngày còn đi học. Mẹ bâng khuâng, xao xuyến, bồi hồi khi nhớ về những kỉ niệm ấn tượng, khắc sâu về tiếng đọc bài trầm bổng. Mẹ muốn “nhẹ nhàng, cẩn thận, tự nhiên” ghi vào lòng con về một dấu ấn sâu đậm về ngày đầu tiên đi học trong cuộc đời. Mẹ nhớ về bà ngoại, nhớ sự nôn nao, hồi hộp và nỗi chơi vơi hốt hoảng. Lời văn nhẹ nhàng, tha thiết, tự nhiên, những từ láy diễn tả tâm trạng của mẹ, niềm vui đan xen sự hồi hộp, háo hức, mong chờ. Đó là sự chân trọng, trìu mến của mẹ đối với con trong ngày khai trường đầu tiên của con được nhà văn diễn tả tinh tế, sâu sắc.
Tiếp theo, mẹ suy nghĩ về vai trò to lớn của nhà trường trong việc giáo dục thế hệ trẻ. Mẹ nghĩ đến nét đẹp của nền giáo dục Nhật Bản. Mẹ nghĩ đến chuyện thế giới để ghi nhớ trách nhiệm của bản thân mình, của con người, tầm quan trọng của nhà trường trong sự giáo dục thế hệ trẻ. Tác giả đã khẳng định tầm quan trọng của nhà trường: “Ai cũng biết rằng mỗi sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ mâi sau,và sai lầm một li có thể đưa thế hệ ấy đi chệch cả hàng dặm sau này.” Câu văn cuối là lời động viên của mẹ đối với con: hãy dũng cảm bước lên phía trước và khẳng định trường học là thế giới kì diệu. Mẹ đã bồi đắp cho con những tư tưởng đẹp, dạy con đạo lí làm người, về thế giới tình bạn, tình nghĩa thầy trò cao đẹp, thủy chung, là tấm lòng yêu thương con người, ý chí nghị lực, tính thật thà và cả lòng dũng cảm. Nhà trường chính là thế giới rộng lớn, mở ra bao điều mới mẻ về tri thức văn hóa.
Những lời tâm sự trong đêm của mẹ như nói với con, tâm sự với con nhưng thực ra là đang tâm sự với chính mình. Cách viết này có tác dụng làm nổi bật tâm trạng cũng như tình cảm sâu thẳm của người mẹ mà khó nói trực tiếp bằng lời.
|
In literature, we have the work "I go to school" by Thanh Tinh, expressing the feelings of children on their first day of school. So what about the feelings and thoughts of parents before their children go to school? The parents' feelings were truly expressed by author Ly Lan through the pages "The school gate opens". In the Literature 7 program, you will encounter and feel this work. When reviewing a piece of work, pay attention to the basic steps, stick to the sentences and layout of the article. The following is a sample essay about the work that you can refer to. Hope you learn well!
Modern Vietnamese literature has the appearance of diverse and rich new genres to express human emotions and thoughts. One of the genres commonly used today is daily-use text. Daily-use works have urgent and relevant content in modern society and are easily accessible to everyone. Originating from the mother's thoughts before her child went to school, Ly Lan's "The School Gate Opens" has attracted many generations of readers.
The text "The school gate opens" was taken from the newspaper "Yeu Tre", number 166. As sentimental diary entries, small and profound, the essay helps us understand more about the heart of love and deep feelings. , the immense love of a mother for her child. At the same time, it demonstrates the role of school in every person's life.
It started with the mother's thoughts on the night before the first day of school when her child entered first grade. Mother and child both have different moods than usual, but are not the same. You are a sensitive child, you are nervous and excited. I feel like I have become more mature, responsible and enthusiastic, voluntarily cleaning up toys, preparing clothes, shoes and books, etc. My concerns are nothing other than waking up early tomorrow. After that, sleep comes to your child as easily as drinking a glass of milk or eating a piece of candy. That is the happy, pure, innocent, carefree feeling of a child. On the contrary, my mother was always awake, restless, couldn't sleep, didn't know what to do, and couldn't concentrate on anything. Don't worry, because I think you won't be surprised and will get used to school, friends, and teachers. I believe in you, believe in your careful preparation. Then my mother remembered her school days. Mom felt wistful, agitated, and restless when she remembered the impressive, deeply engraved memories of the melodious sound of reciting the poem. Mom wants to "gently, carefully, naturally" leave a deep impression in her child's heart about the first day of school in her life. Mom remembers her grandmother, remembers the excitement, the excitement and the feeling of panic. The writing is gentle, earnest, natural, and the words describe the mother's mood, joy mixed with nervousness, excitement, and anticipation. That is the mother's sincerity and affection for her child on the child's first day of school, delicately and deeply described by the writer.
Next, Mom thought about the great role of school in educating the young generation. Mom thought about the beauty of Japanese education. I think about the world to remember my own responsibility, that of people, and the importance of school in educating the young generation. The author affirmed the importance of school: "Everyone knows that every mistake in education will affect an entire generation to come, and a single mistake can take that generation miles astray. after that." The last sentence is a mother's encouragement to her child: courageously step forward and affirm that school is a magical world. My mother has nurtured me with beautiful thoughts, taught me human ethics, the world of friendship, the noble and faithful relationship between teachers and students, a heart that loves people, willpower, and honesty. and also courage. School is a vast world, opening up many new things about cultural knowledge.
The mother's words that she confided in the night were like talking to her child, confiding in her child, but actually she was confiding in herself. This way of writing has the effect of highlighting the mother's mood and deep feelings that are difficult to express directly in words.
|
Trong văn học, chúng ta có tác phẩm “Tôi đi học” của Thanh Tịnh nêu lên cảm xúc của những đứa trẻ ngày đầu tiên đến trường. Vậy thì cảm xúc và suy nghĩ của những bố mẹ trước ngày con đi học thì sao? Những tâm sự của bậc cha mẹ ấy đã được tác giả Lý Lan diễn tả chân thực qua những trang viết “Cổng trường mở ra”. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ được tiếp xúc và cảm nhận về tác phẩm này. Khi cảm nhận một tác phẩm, chú ý đến các bước cơ bản, bám lấy các câu văn và bố cục của bài viết. Sau đây sẽ là bài văn mẫu cảm nhận về tác phẩm, các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
Nền văn học hiện đại Việt Nam có sự xuất hiện của các hình thức thể loại mới đa dạng và phong phú, để thể hiện những tình cảm và tư tưởng của con người. Một trong những thể loại thường được sử dụng hiện nay đó chính là văn bản nhật dụng. Những tác phẩm nhật dụng có nội dung bức thiết, gần gũi trong xã hội hiện đại, dễ tiếp cận với mọi người. Xuất phát từ những dòng tâm tư của người mẹ trước khi ngày con tới trường, “Cổng trường mở ra” của Lý Lan đã hấp dẫn bao thế hệ bạn đọc.
Văn bản “Cổng trường mở ra” được rút trong báo “Yêu trẻ”, số 166. Là những dòng nhật kí tâm tình, nhỏ nhẹ và sâu lắng, bài văn giúp chúng ta hiểu thêm tấm lòng yêu thương, tình cảm sâu nặng, tình yêu bao la của người mẹ đối với con. Đồng thời qua đó để nói lên vai trò của nhà trường đối với cuộc sống mỗi con người.
Bắt đầu là những dòng tâm trạng của mẹ vào đêm trước ngày khai trường khi con vào lớp Một. Mẹ và con đều có tâm trạng khác ngày thường, nhưng lại không hề giống nhau. Con là một đứa trẻ nhạy cảm, con có sự hồi hộp, háo hức. Con thấy mình đã khôn lớn hơn, có trách nhiệm hăng hái, tự giác dọn đồ chơi, chuẩn bị quần áo, giày và sách vở,… Mối bận tâm của con chẳng có gì khác ngoài chuyện mai thức dậy sớm. Sau đó, giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo. Đó là cảm xúc vui sướng, trong sáng, hồn nhiên, vô tư của trẻ thơ. Ngược lại, mẹ luôn thao thức, trằn trọc, không ngủ được, không biết làm gì và cũng không thể tập trung vào việc gì. Không lo lắng, vì mẹ nghĩ con sẽ không bỡ ngỡ, sẽ quen với trường lớp, bạn bè, thầy cô. Mẹ tin con, tin vào sự chuẩn bị chu đáo của con. Rồi mẹ nhớ về ngày còn đi học. Mẹ bâng khuâng, xao xuyến, bồi hồi khi nhớ về những kỉ niệm ấn tượng, khắc sâu về tiếng đọc bài trầm bổng. Mẹ muốn “nhẹ nhàng, cẩn thận, tự nhiên” ghi vào lòng con về một dấu ấn sâu đậm về ngày đầu tiên đi học trong cuộc đời. Mẹ nhớ về bà ngoại, nhớ sự nôn nao, hồi hộp và nỗi chơi vơi hốt hoảng. Lời văn nhẹ nhàng, tha thiết, tự nhiên, những từ láy diễn tả tâm trạng của mẹ, niềm vui đan xen sự hồi hộp, háo hức, mong chờ. Đó là sự chân trọng, trìu mến của mẹ đối với con trong ngày khai trường đầu tiên của con được nhà văn diễn tả tinh tế, sâu sắc.
Tiếp theo, mẹ suy nghĩ về vai trò to lớn của nhà trường trong việc giáo dục thế hệ trẻ. Mẹ nghĩ đến nét đẹp của nền giáo dục Nhật Bản. Mẹ nghĩ đến chuyện thế giới để ghi nhớ trách nhiệm của bản thân mình, của con người, tầm quan trọng của nhà trường trong sự giáo dục thế hệ trẻ. Tác giả đã khẳng định tầm quan trọng của nhà trường: “Ai cũng biết rằng mỗi sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ mâi sau,và sai lầm một li có thể đưa thế hệ ấy đi chệch cả hàng dặm sau này.” Câu văn cuối là lời động viên của mẹ đối với con: hãy dũng cảm bước lên phía trước và khẳng định trường học là thế giới kì diệu. Mẹ đã bồi đắp cho con những tư tưởng đẹp, dạy con đạo lí làm người, về thế giới tình bạn, tình nghĩa thầy trò cao đẹp, thủy chung, là tấm lòng yêu thương con người, ý chí nghị lực, tính thật thà và cả lòng dũng cảm. Nhà trường chính là thế giới rộng lớn, mở ra bao điều mới mẻ về tri thức văn hóa.
Những lời tâm sự trong đêm của mẹ như nói với con, tâm sự với con nhưng thực ra là đang tâm sự với chính mình. Cách viết này có tác dụng làm nổi bật tâm trạng cũng như tình cảm sâu thẳm của người mẹ mà khó nói trực tiếp bằng lời.
|
In literature, we have the work "I go to school" by Thanh Tinh, expressing the feelings of children on their first day of school. So what about the feelings and thoughts of parents before their children go to school? The parents' feelings were truly expressed by author Ly Lan through the pages "The school gate opens". In the Literature 7 program, you will encounter and feel this work. When reviewing a piece of work, pay attention to the basic steps, stick to the sentences and layout of the article. The following is a sample essay about the work that you can refer to. Hope you learn well!
Modern Vietnamese literature has the appearance of diverse and rich new genres to express human emotions and thoughts. One of the genres commonly used today is daily-use text. Daily-use works have urgent and relevant content in modern society and are easily accessible to everyone. Originating from the mother's thoughts before her child went to school, Ly Lan's "The School Gate Opens" has attracted many generations of readers.
The text "The school gate opens" was taken from the newspaper "Yeu Tre", number 166. As sentimental diary entries, small and profound, the essay helps us understand more about the heart of love and deep feelings. , the immense love of a mother for her child. At the same time, it demonstrates the role of school in every person's life.
It started with the mother's thoughts on the night before the first day of school when her child entered first grade. Mother and child both have different moods than usual, but are not the same. You are a sensitive child, you are nervous and excited. I feel like I have become more mature, responsible and enthusiastic, voluntarily cleaning up toys, preparing clothes, shoes and books, etc. My concerns are nothing other than waking up early tomorrow. After that, sleep comes to your child as easily as drinking a glass of milk or eating a piece of candy. That is the happy, pure, innocent, carefree feeling of a child. On the contrary, my mother was always awake, restless, couldn't sleep, didn't know what to do, and couldn't concentrate on anything. Don't worry, because I think you won't be surprised and will get used to school, friends, and teachers. I believe in you, believe in your careful preparation. Then my mother remembered her school days. Mom felt wistful, agitated, and restless when she remembered the impressive, deeply engraved memories of the melodious sound of reciting the poem. Mom wants to "gently, carefully, naturally" leave a deep impression in her child's heart about the first day of school in her life. Mom remembers her grandmother, remembers the excitement, the excitement and the feeling of panic. The writing is gentle, earnest, natural, and the words describe the mother's mood, joy mixed with nervousness, excitement, and anticipation. That is the mother's sincerity and affection for her child on the child's first day of school, delicately and deeply described by the writer.
Next, Mom thought about the great role of school in educating the young generation. Mom thought about the beauty of Japanese education. I think about the world to remember my own responsibility, that of people, and the importance of school in educating the young generation. The author affirmed the importance of school: "Everyone knows that every mistake in education will affect an entire generation to come, and a single mistake can take that generation miles astray. after that." The last sentence is a mother's encouragement to her child: courageously step forward and affirm that school is a magical world. My mother has nurtured me with beautiful thoughts, taught me human ethics, the world of friendship, the noble and faithful relationship between teachers and students, a heart that loves people, willpower, and honesty. and also courage. School is a vast world, opening up many new things about cultural knowledge.
The mother's words that she confided in the night were like talking to her child, confiding in her child, but actually she was confiding in herself. This way of writing has the effect of highlighting the mother's mood and deep feelings that are difficult to express directly in words.
|
Những chiếc lá phong nhuộm đỏ cả thành phố và sắc trời làm nên quốc kì của xứ sở Canada. Nếu nhắc đến hoa hồng Sharon, đó không thể là nơi nào khác ngoài Hàn Quốc. Và nếu ở đâu có bức tranh cánh đồng lúa vàng ươm dưới những rặng tre xanh rì rào gió thổi, màu sắc và hương vị Việt Nam đã bay tới đó. Trong chương trình ngữ văn, các bạn sẽ được làm bài miêu tả cây tre lớp 7. Cây tre đã không còn xa lạ với mỗi người dân Việt Nam. Nhưng có thể quan sát và miêu tả cây tre một cách chi tiết thì không phải là dễ. Bởi cây tre chỉ xuất hiện ở làng quê Việt Nam. Nếu bạn nào còn đang lúng túng với đề bài này, các bạn có thê tham khảo những bài viết sau. Chúc các bạn học tập tốt!
Những ngày mùa hè đầy nắng và gió, trên con đường ngoằn ngoèo về quê, tôi không hay chú ý đến các chỉ dẫn và biển báo, cổng chào ghi tên địa phương. Dấu hiệu nhận biết vùng quê của tôi, đó chính là lũy tre. Nhìn từ xa, thấy màu xanh thẫm ở một góc, tôi biết, tôi đã về đến quê rồi.
Rặng tre xanh ở ngay đầu cổng làng vừa là một dấu hiệu, lại cũng như là sự chào đón của quê hương đối với những đứa con xa xứ trở về. Màu xanh nhân lên bao hi vọng, sự tươi mới và cả dịu mát của chất nông thôn, của không khí mà chỉ ở đồng quê Việt Nam mới có.
Cây tre không giống với những cây đa, cây gạo, cây si, … cổ thụ khác, nó mọc thành khóm với nhau. Những gốc tre to bằng bắp tay người chụm lại với nhau, đợi nhau để cùng nhô lên khỏi mặt đất. Nếu các cây khác đòi hỏi đất màu mỡ, tươi tốt để sinh trưởng và phát triển thì với loại tre chính là loại cây hiền lành và chịu nhường nhịn nhất. Cuộc sống của tre gắn với những vùng đất khô cằn, nghèo nàn. Nhưng lại chính trên cái “đất sỏi, đất vôi bạc màu ấy”, màu xanh của tre lại càng trở nên diệu kì, thân tre lại càng trở nên cứng cáp và kiên cường. Bà tôi bảo, con người quê hương cũng giàu nghị lực, niềm tin và tinh thần bất khuất như tre vậy.
Thân tre càng cao lại càng nhỏ dần, từ màu ngả vàng lên màu xanh sẫm. Những thân tre được bọc bởi một chiếc áo khá nhẵn, chia thành từng khúc. Bà tôi bảo, đó là do chàng trai trong câu chuyện “Khắc nhập khắc xuất” làm nên. Những đốt tre nhiều vô kể, tạo thành các vòng lớn, rồi nhỏ dần cao vút lên đến tận trên. Quanh những vòng, những đốt tre ấy có những mầm tre mới nhú, cao lên trên thành các cành lá xum xuê. Thân đã gầy guộc, lá tre cũng nhỏ và mong manh. Những chiếc lá dài như cây đũa, mỏng, chia thành các gân lá rất rõ. Những chiếc lá hợp lại với nhau, chỉ đợi đến khi nàng gió đến để hợp với nhau tạo thành khúc nhạc đồng quê. Những âm điệu rì rào là lời của gió, hay là lời của tre kể về cuộc đời của mình, của những con người quê hương? Tôi cũng chẳng biết, những nó thực sự rất hay.
Cây nào mà chẳng có hoa, vậy tre có hoa không nhỉ? Bà tôi nói là có, nhưng không phải ai cũng được nhìn thấy hoa tre. Nó là kết quả của quá trình bền bỉ, lâu dài chịu đựng và tích lũy để làm nên hoa tre trăm năm mới có. Có lẽ là tôi chờ chưa đủ, nên giờ mới chưa thể thấy hoa tre.
Ở dưới những gốc tre, là những búp măng vừa mới nhú. Những búp măng màu xanh nhạt, có búp chỉ to hơn ngón tay cái, có búp đã trưởng thành, vươn lên đến hơn mười phân. Thân gầy guộc, lá mong manh mà những cây tre lập thành những lũy, những thành kiên cố. Những cây tre cao cứ thế cao hơn, ở dưới này, những cây tre con đang từ từ nhú. Quá trình ấy không phải ngày một ngày hai. Mất 5 năm để có được những mầm xanh 1 cm từ đất khô cằn. Nhưng chỉ cần 6 tháng để có cây tre cao 5m. Đó chính là sự quyết tâm bền bỉ, một ngày sẽ được báo đáp.
Lũy tre xanh tỏa mát, đã soi bóng một phần tuổi thơ tôi ở đó. Những buổi trưa hè, khi cũng lũ bạn, khi đi một mình, tôi lại chạy ra đây. Tôi thích được ngắm nhìn cái màu xanh của lá, quan sát từng búp tre xinh xắn và lắng nghe bài hát của chính chúng cất lên. Sự quan tâm của lũ trẻ chúng tôi còn là những chú chim đang làm tổ ở trên cây nữa. Có những đứa nghịch ngợm muốn trèo lên bắt chim nhưng lại bị tre cản trở không cho trèo lên. Chúng cũng có gia đình của chúng, không nên chia cắt chúng. Có lẽ tre muốn nói vậy.
Qua cánh cửa kình, những lũy tre làng dần khuất tầm mắt, lòng tôi lại dâng một nỗi luyến tiếc khó hiểu. Phải xa một vùng bình yên, xa những tâm hồn giản dị, mộc mạc và cao đẹp, thật không dễ dàng…
Làng quê Việt Nam tự bao đời bình yên sau những lũy tre làng, sau những làn khói rơm rạ của buổi chiều và cũng nhọc nhằn, vất vẻ trong những tháng năm kháng chiến chống giặc ngoại xâm. Nhưng dù có mang đặc điểm gì đi chăng nữa thì sau mỗi làng quê ấy luôn có bóng dáng của tre xanh tự ngàn đời:
Tre đã in dấu vào hồn đất Việt như vậy đấy.
Những cây tre ở làng tôi có tự bao giờ, chẳng ai nhớ nữa rồi. Chỉ biết rằng, lớp lớp người thay thế, những khóm tre vẫn ở đó như thành chứng nhân chứng kiến bao sự thay da đổi thitk của thôn xóm, làng mạc. Cây tre dáng thẳng, thân tròn và khoác trên mình một tấm áo màu xanh.Tre không chịu mọc riêng lẻ, mà mọc từng bụi, giăng thành lũy. Lá tre xanh non, nhỏ, thuôn dài mảnh khảnh nhưng trong nó chứa một sự dẻo dai tràn sức sống. Khi tre chưa lớn, chúng là những mầm non măng mọc thẳng giống hình như cái búp. Những búp măng ấy trở thành biểu tượng cho các cháu nhi đồng chăm ngoan. Dáng tre vươn cao, hơi cong cong ở ngọn, sắc tre tươi, cứng cáp, dẻo dai như người dân Việt Nam muôn đời vậy. Khi có làn gió thoảng qua, những cây tre xanh thân gầy guộc rì rào trong gió như đang tấu lên một bản tình ca yêu đời, yêu quê hương, đất mẹ. Yêu biết mấy vào những đêm trăng sáng, ánh trăng lan tỏa moij con ngõ, chiếu rọi trên vạn vật, xuyên qua những kẽ lá, lúc đó, trên mặt đất tạo thành những chỗ chấm sáng lung linh đẹp biết bao.
Tre như người lính dũng cảm, ngày đêm bảo vệ bình yên cho nhân dân xóm làng.Tre sống cùng với với nhân dân, cùng nhân dân lao động, tre dùng làm vũ khí chiến đấu khi mà đất nước ta công nghiệp còn khá hạn chế, tre cùng những anh dân quân xông vào trận chiến, tre xẻ lối đánh tan quân thù. Và khi đất nước bình yên, nhân dân ta bắt tay vào công cuộc đổi mới, tre vẫn thế xanh, xanh mãi một màu tươi mới, phơi phới trong không khí dựng xây của muôn dân. Tre cùng người dân dựng nên những cột nhà vững chắc, thân tre gầy mà dẻo dai, chịu bao mưa nắng vẫn như thường. Tre nứa đan thành rổ, thành rá,… phục vụ cuộc sống sinh hoạt của con người, trở thành món đồ xuất khẩu để nâng cao đời sống con người.
|
Maple leaves dye the city red and the sky makes up the national flag of Canada. If we talk about Rose of Sharon, it can't be anywhere else but Korea. And if somewhere there is a picture of golden rice fields under green bamboo trees whispering in the wind, the colors and flavors of Vietnam have flown there. In the literature program, you will be given a description of bamboo for grade 7. Bamboo is no longer strange to every Vietnamese person. But being able to observe and describe bamboo in detail is not easy. Because bamboo only appears in Vietnamese villages. If you are still confused with this topic, you can refer to the following articles. Hope you learn well!
On sunny and windy summer days, on the winding road back to my hometown, I didn't often pay attention to the instructions, signs, and welcome gates with local names. The sign that identifies my countryside is the bamboo. Looking from afar, seeing the dark blue color in one corner, I knew I had returned to my hometown.
The green bamboo grove right at the village gate is both a sign and a welcome from the homeland for returning children from far away lands. Green multiplies hope, freshness and coolness of the countryside, of the air that can only be found in the Vietnamese countryside.
Bamboo trees are not like other ancient banyan trees, rice trees, sycamore trees, etc., they grow in clumps together. Bamboo roots as big as a human bicep are clustered together, waiting for each other to rise from the ground. If other plants require fertile, lush soil to grow and develop, bamboo is the most gentle and tolerant plant. Bamboo's life is associated with arid and poor lands. But precisely on that "gravel soil, faded lime soil", the green color of bamboo becomes even more magical, and the bamboo stem becomes even stronger and more resilient. My grandmother told me that the people of my homeland are as rich in energy, faith and indomitable spirit as bamboo.
The taller the bamboo stem becomes, the smaller it becomes, from yellowish to dark green. The bamboo stems are covered with a fairly smooth coat, divided into sections. My grandmother said, it was made by the boy in the story "Engraved in and out". There are countless bamboo segments, forming large rings, then gradually getting smaller and soaring up to the top. Around those bamboo rings and joints, there are new bamboo shoots sprouting up, growing up into luxuriant branches and leaves. The stems are skinny and the bamboo leaves are also small and fragile. The leaves are as long as a wand, thin, and clearly divided into veins. The leaves come together, just waiting for the wind to come together to create country music. Are the whispering tones the words of the wind, or the words of bamboo telling about their lives and the people of their homeland? I don't know, but it's really cool.
No tree has flowers, so does bamboo have flowers? My grandmother said yes, but not everyone gets to see bamboo flowers. It is the result of a persistent, long-term process of suffering and accumulation to create bamboo flowers that are only available for hundreds of years. Maybe I didn't wait enough, so I can't see the bamboo flowers yet.
Under the bamboo roots are bamboo shoots that have just sprouted. The bamboo shoots are light green, some are just bigger than a thumb, some are mature, reaching up to more than ten centimeters. With thin stems and fragile leaves, bamboo trees form ramparts and solid citadels. The tall bamboo trees keep getting taller, and down here, the baby bamboo trees are slowly sprouting. That process does not happen in a day or two. It took 5 years to get 1cm green shoots from dry soil. But it only takes 6 months to have a 5m tall bamboo tree. That is persistent determination, one day it will be rewarded.
The cool green bamboo mound reflected a part of my childhood there. On summer afternoons, when I'm with my friends, when I'm alone, I run out here. I like to look at the green color of the leaves, observe each lovely bamboo bud and listen to their own song. Our children's interest is also in the birds nesting in the trees. There are mischievous children who want to climb up to catch birds but are prevented from climbing up by bamboo. They also have their families, they should not be separated. Maybe bamboo wants to say that.
Through the glass door, the village's bamboo ramparts gradually disappeared from sight, and my heart felt an inexplicable nostalgia. Being far from a peaceful area, far from simple, rustic and beautiful souls, is not easy...
Vietnamese villages have been peaceful for many generations behind the village's bamboo ramparts, behind the smoke of straw in the afternoon and also through hardship and hardship during the years of resistance against foreign invaders. But no matter what its characteristics are, behind each village there is always the shadow of green bamboo that has existed for thousands of years:
Bamboo has left such an imprint on the soul of Vietnamese land.
No one remembers when the bamboo trees in my village existed. Just know that, after many replacements, the bamboo groves are still there as witnesses to many changes in the design of the hamlets and villages. The bamboo tree has a straight shape, round trunk and a green coat. Bamboo does not grow alone, but grows in clusters, spreading out ramparts. Bamboo leaves are young, green, small, elongated and slender, but they contain a vitality and flexibility. When bamboos are not yet grown, they are shoots that grow straight and resemble buds. Those bamboo shoots became a symbol for well-behaved children. The bamboo shape is tall, slightly curved at the top, the bamboo color is fresh, sturdy, and flexible like the eternal Vietnamese people. When there is a breeze passing by, the thin green bamboo trees whisper in the wind as if singing a love song of love for life, love for the homeland, motherland. How much I love it on moonlit nights, the moonlight spreads through every alley, shining on everything, through the leaves, at that time, creating beautiful shimmering dots of light on the ground.
Bamboo is like a brave soldier, day and night protecting the peace of the people in the village. Bamboo lives with the people, works with the people, bamboo is used as a weapon to fight when our country's industry is still quite limited. Che, Bac and the militiamen rushed into battle, Tre cut their way to defeat the enemy. And when the country is at peace, our people embark on the process of innovation, bamboo is still green, forever green, a fresh color, fluttering in the construction atmosphere of all people. Bamboo and the people built sturdy house pillars. The bamboo stems are thin but flexible, and can withstand rain and sun as usual. Bamboo is woven into baskets, baskets, etc. to serve human daily life, becoming an export item to improve human life.
|
Từ buổi hồng hoang của lịch sử đến thời đại mà công nghệ phát triển như vũ bão, thiên nhiên luôn có vai trò qvô cùng quan trọng trong cuộc sống của con người. Thiên nhiên không chỉ cho ta sức khỏe dồi dào, không chỉ cho ta sự hiểu biết, mở mang tri thức mà còn đem đến cho ta niềm vui bất tận. Những bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn những lợi ích ấy của thiên nhiên. Khi chứng minh, các bạn cần phải đưa ra những luận điểm thuyết phục như: thiên nhiên cho ta sức khỏe, cho ta sự hiểu biết, cho ta niềm vui vô tận, từ ngữ dùng trong sáng, chuẩn xác. Chúc các bạn thành công!
Ngay từ buổi hồng hoang của lịch sử, khi loài người còn đang trong tình trạng ăn lông ở lỗ, thiên nhiên đã có vai trò rất quan trọng: cung cấp thức ăn, đồ uống. Khi con người tiến đến thời kì của sản xuất nông nghiệp thì chúng ta lại càng phụ thuộc vào thiên nhiên hơn bao giờ hết. Và bây giờ, khi chúng ta đã bước sang thời đại của công nghệ thì thiên nhiên vẫn đóng vai trò không thể thiếu. Thiên nhiên chính là nơi cho ta sức khỏe, sự hiểu biết và niềm vui vô tận.
Thiên nhiên là thế giới xung quanh cuộc sống của chúng ta, bao gồm địa hình, khí hậu,…
Thiên nhiên là nơi cho ta sức khỏe…Vì sống với thiên nhiên, con người sẽ cảm nhận được bầu không khí thủy nguyên, đơn sơ, không pha tạp mọi bộn bề của đời sống và giúp con người giảm căng thẳng sau những giờ phút làm việc mêtj mỏi. Vậy nên, sau một chặng đường dài làm việc vất vả, mệt nhọc, người ta thường có xu hướng đi du lịc hay nghĩ mát ở những bãi biển xanh hay những hoàn đảo đầy nắng và gió để nạp thêm năng lượng, để tìm kiếm những nguồn ý tưởng mới.
Thiên nhiên là nới cho ta sự hiểu biết…Tự ngày xưa, con người đã không ngừng tìm hiểu về thiên nhiên vì với con người đó vẫn mãi mãi là địa hạt bí ẩn cần sự khám phá và khơi sâu. Chẳng thế mà, Ma-gien-lăng đã đi vong quanh thế giới, Cô-lôm-bô đã tìm kiếm và phát hiện ra châu Mỹ. Xét đến cùng, thiên nhiên cho con người sự hiểu biết cũng là để một mặt nó quay lại phục vụ chính cuộc sống của con người vì với sự hiểu biết và khám phá vô tận ấy, nhân loại sẽ biết tạo nên những giá trị mới, tốt đẹp phục vụ chính cuộc sống của mình. Nhưng hành trình để biết rằng thiên nhiên cho con người sự hiểu biết vô tận phải là hành trình đầy gian khổ, đôi khi con người phải đánh đổi cả tính mạng của chính mình, như cách mà Ma-gien-lăng và các thủy thủ đã làm để rút ra kết luận rằng Trái Đất hình cầu.
Thiên nhiên còn cho chúng ta niềm vui vô tận…Vì đó là nơi con người có thể bình yên sau những vất vả, lo toan trong cuộc sống thường ngày. Có khi chỉ một tiếng chim hót mỗi sớm mai, ngắm một nhành hoa mới nở mỗi sớm, con người ta cũng có thể tìm kiếm bình yên và an vui. Hay đến những khu du lịch sinh thái, ngăm những vườn hoa trải dài ngút ngát tại Đà Lạt, con người cũng có thể tìm thấy một niềm vui bất tận.
Thiên nhiên có vai trò to lớn như thế trong cuộc sống của chúng ta, vì vậy chúng ta hãy coi thiên nhiên là người bạn của cuộc đời. Vậy nhưng, đáng buồn thay, đời sống của con người được nâng cao lại đi ngược với nó là sự tàn phá môi trường, bầu không khí trong lành nay đã không còn, tiếng chim hót ngân vang nới mỗi sớm bị lấn át bởi tiếng động cơ, bầu trời trong xanh đầy nắng và gió giờ đây bị vấy bẩn bởi sự ô nhiễm môi trường nặng nề. Chúng ta phải dừng lại ngay những điều đó, trước khi có những hậu quả đáng tiếc có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Hãy yêu mến và mãi mãi bên thiên nhiên, đó không chỉ là người mẹ cho ta mọi thứ mà còn là người bạn đồng hành cùng chúng ta trên mọi cung đường, mọi ngã rẽ của cuộc sống. Yêu thiên nhiên phải đi liền với hành động bảo vệ nó, tránh để những hậu quả đáng tiếc có thể xảy đến, cũng là vì một cuộc sống ngày càng tốt đẹp, trong lành, văn minh, hiện đại như cách mà toàn nhân loại đang hướng và đang mong đến!
Truyền thuyết kể rằng con người sinh ra từ trong lòng đất mẹ, và từ thuở hồng hoang thiên nhiên đã bao bọc và chở che con người. Đất mẹ thiên nhiên ôm ấp ta từ những buổi đầu khai sinh ra thế giới và cho đến nay vẫn luôn ở bên và bù đắp cho cuộc sống của ta. Cho tên có người từng cho rằng, thiên nhiên là nơi cho ta sức khỏe, sự hiểu biết và niềm vui vô tận.
Thiên nhiên là những gì thuộc về thế giới tự nhiên xung quanh chúng ta. Mội cái cây, một bụi cỏ, hay thậm chí là cánh rừng đại ngàn hay biển cả bao la cũng đều thuộc về thiên nhiên. Nhắc đến thiên nhiên là ta nhắc đến một thứ gì đó vô cùng hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng không kém phần dịu dàng và bao dung. Thiên nhiên cho ta sức khỏe và duy trì cuộc sống cho con người. Cây xanh chính là chiếc máy lọc khí khổng lồ hấp thụ than khí và cung cấp cho ta dưỡng khí để bầu không khí trở nên trong lành hơn. Vì vậy mà khi bước vào một khu vườn, một cánh rừng hay một vườn bách thảo, chúng ta đều có cảm giác mình khỏe khoắn hơn, chúng ta hít thở dễ dàng hơn và bởi vậy, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái giúp con người tiếp thêm sức mạnh. Có rất nhiều bệnh viện đã chuyển vào sâu trong núi với mong muốn sự trong lành của thiên nhiên sẽ giúp các bệnh nhân dễ dàng hồi phục sức khỏe. Thiên nhiên là nơi cung cấp cho ta những vị thuốc quý, là nguyên liệu có sẵn để điều chế ra các loại thuốc chữa khỏi bệnh cho con người. Từ thuở xa xưa, các vị lương y đã biết cách sử dụng những loại thuốc có sẵn trong thiên nhiên để bào chế ra các loại thuốc. Đó là Hải Thượng Lãn Ông với tâm huyết của một bậc đại lương y lưu danh muôn thuở, là thiền sư Tuệ Tĩnh với tư tưởng “Thuốc Nam chữa người Nam Việt”. Họ đều dùng các vị thuốc có trong tự nhiên để ban phát sự sống cho con người.
Thiên nhiên đem lại cho ta sự hiểu biết thấu đáo về thế giới xung quanh. Những tri thức mà chúng ta khám phá ra khi nghiên cứu về các loại cây hay những loài động vật chính là vốn tư liệu quý báu làm giàu thêm cho tri thức loài người. Thiên nhiên cung cấp cho ta vốn hiểu biết về từng thời kì khác nhau của sự sống, cho ta hiểu biết về thế giới sinh vật từ những buổi ban mai đầu tiên của sự sống, đưa ta đi qua những thời kì phát triển và biến đổi không ngừng. Nhờ đó mà ta hiểu thế nào là thế giới vạn vật sinh động và kì bí, ta hiểu rõ rằng để có được ngày hôm nay thì trái đất đã phải trải qua khoảng thời gian dài đến chừng nào. Thiên nhiên dạy ta cách trân trọng và bảo vệ những hạt mầm nhỏ nhoi của sự sống, nhắc nhở chúng ta phải quan tâm đến sự sống còn của các loài sinh vật để hệ sinh thái này được cân bằng bởi nó liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của trái đất. Những bài học ấy cũng đã trở thành những kinh nghiệm sống quý báu mà bất cứ ai cũng cần đem theo mình.
|
From the early days of history to the era when technology developed rapidly, nature has always played an extremely important role in human life. Nature not only gives us good health, not only gives us understanding and expands knowledge, but also gives us endless joy. The sample essays below will help you better understand these benefits of nature. When proving, you need to make convincing arguments such as: nature gives us health, gives us understanding, gives us endless joy, the words used are clear and precise. Good luck!
Right from the beginning of history, when humanity was still in a state of eating and drinking, nature had a very important role: providing food and drink. As humans approach the era of agricultural production, we are more dependent on nature than ever. And now, when we have entered the age of technology, nature still plays an indispensable role. Nature is the place that gives us health, understanding and endless joy.
Nature is the world around our lives, including terrain, climate,...
Nature is the place that gives us health... Because living with nature, people will feel the original, simple atmosphere, unmixed with all the chaos of life and help people reduce stress after hours. work tirelessly. Therefore, after a long journey of hard and tiring work, people often tend to travel or relax on blue beaches or sunny and windy islands to recharge their energy and search for new things. new sources of ideas.
Nature is a place for us to understand... Since ancient times, people have constantly learned about nature because for people it is forever a mysterious realm that needs to be explored and deepened. That's why Magilan traveled around the world and Columbus searched for and discovered America. In the end, nature gives humans understanding so that on the one hand it can return to serve human life because with that endless understanding and discovery, humanity will know how to create new values. , good for your own life. But the journey to know that nature gives humans endless knowledge must be a journey full of hardships, sometimes humans have to sacrifice their own lives, like the way Magellan and the sailors did. did to draw the conclusion that the Earth is spherical.
Nature also gives us endless joy... Because it is where people can be at peace after the hardships and worries of everyday life. Sometimes with just a bird singing every morning, watching a new flower bloom every morning, people can also find peace and joy. Or going to eco-tourism areas and admiring the endless flower gardens in Da Lat, people can also find endless joy.
Nature has such a huge role in our lives, so we should consider nature as a friend of life. However, sadly, the improvement of human life is accompanied by environmental destruction, the fresh air is no longer there, the chirping of birds is now overwhelmed by the sound of birds singing every morning. engine, clear blue sky full of sunshine and wind are now stained by heavy environmental pollution. We must stop those things immediately, before unfortunate consequences can happen at any time.
Let's love and forever be with nature, it is not only the mother who gives us everything but also the companion who accompanies us on every path and every turn of life. Loving nature must be accompanied by actions to protect it, to avoid unfortunate consequences that may occur, and also for an increasingly better, fresh, civilized, and modern life like the way all humanity enjoys. looking forward and looking forward to it!
Legend has it that humans are born from the womb of mother earth, and from the beginning of time, nature has surrounded and protected humans. Mother Earth has embraced us since the beginning of the world and until now is always by our side and compensating for our lives. Name someone who once said that nature is the place that gives us health, understanding and endless joy.
Nature is what belongs to the natural world around us. Every tree, a bush of grass, or even a vast forest or vast ocean all belong to nature. When we talk about nature, we think of something extremely majestic and fierce, but equally gentle and tolerant. Nature gives us health and maintains human life. Trees are giant air purifiers that absorb carbon dioxide and provide us with oxygen to make the air cleaner. Therefore, when entering a garden, a forest or a botanical garden, we all feel healthier, we breathe easier and therefore, a feeling of lightness and relaxation helps people. give more strength. Many hospitals have moved deep into the mountains with the hope that the freshness of nature will help patients recover easily. Nature is the place that provides us with precious medicines and available raw materials to prepare medicines to cure human diseases. Since ancient times, physicians have known how to use medicines available in nature to prepare medicines. That is Hai Thuong Lan Ong with the enthusiasm of a great physician who will be famous forever, the Zen master Tue Tinh with the ideology "Southern medicine cures South Vietnamese people". They all use natural medicines to give life to humans.
Nature gives us a thorough understanding of the world around us. The knowledge that we discover when studying plants or animals is valuable material that enriches human knowledge. Nature provides us with an understanding of each different period of life, giving us an understanding of the biological world from the first dawn of life, taking us through periods of development and transformation. change constantly. Thanks to that, we understand what a lively and mysterious world of things is, and we clearly understand how much time the earth had to go through to get to where we are today. Nature teaches us how to appreciate and protect the small seeds of life, reminding us to care about the survival of living creatures so that this ecosystem is balanced because it is directly related to life. the survival of the earth. Those lessons have also become valuable life experiences that everyone needs to take with them.
|
Trong số những di sản mà Chủ tịch Hồ Chí Minh để lại cho dân tộc Việt Nam, có một di sản đặc biệt quý giá, đó là đạo đức Hồ Chí Minh. Tấm gương đạo đức của Người được thể hiện trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày – đó là đời tư trong sáng, cuộc sống riêng giản dị và thanh bạch. Cả đời Người “thanh bạch chẳng vàng son”. Bởi vậy khi bắt gặp bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch, người viết cần chú ý làm nổi bật sự giản dị của Bác trong các hoạt động sinh hoạt thường ngày và cả khi hoạt động cách mạng. Dưới đây là bài văn mẫu bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch để người viết có định hướng rõ hơn khi làm đề văn này.
Hồ Chí Minh, vị Cha già của dân tộc Việt Nam, Người đã đời đời gắn bó, chiến đấu cùng nhân dân trong hai cuộc kháng chiến trường kì không ngại gian lao, không cần sự đền đáp. Bác đã hiến trọn cuộc đời mình cho dân tộc, cho đất nước Việt Nam. Ở Người hội tụ nhiều phẩm chất tốt đẹp mà thế hệ chúng ta cần noi theo và học hỏi. Một trong số đó là lối sống vô cùng giản dị, thanh bạch của Người.
Bác Hồ giản dị từ cách ăn mặc và sinh hoạt thường ngày. Ăn thì vẫn cà pháo, tép đồng kho, rau muống luộc; lúc ăn, Bác không để rơi vãi một hạt cơm, ăn xong, cái bát bao giờ cũng sạch và thức ăn còn lại thì được sắp xếp tươm tất.Bác bảo ăn món gì phải hết món ấy, không được để lãng phí. Có quả chuối hơi “nẫu”, nhiều người ngại không ăn, Bác bảo lấy dao gọt phần nẫu đi để ăn. Khi đi công tác các địa phương, Bác thường bảo các đồng chí phục vụ chuẩn bị cơm nắm, thức ăn từ nhà mang đi. Chỉ khi nào công tác ở đâu lâu, Bác mới chịu ăn cơm, nhưng trước khi ăn, bao giờ Bác cũng dặn “chủ nhà” là: Đoàn đi có từng này người, nếu được, chỉ ăn từng này, từng này… Ở việc làm nhỏ đó, chúng ta càng thấy Bác quý trọng biết bao kết quả sản xuất của con người và kính trọng như thế nào người phục vụ. Căn nhà cũng chỉ có vài ba phòng nhưng lúc nào cũng gió lộng, hòa hợp với thiên nhiên. Tiện nghi thì rất ít, đơn sơ: giường gỗ, màn cá nhân, chiếc quạt nan, ở trong ngôi nhà gỗ cất khiêm nhường tại một góc vườn. Trên bàn làm việc, Bác không bày biện nhiều đồ, chỉ là tiện nghi tối thiểu để đọc, viết. Tất cả những vật dụng chỉ có thế nhưng Bác vẫn làm việc và sống vui vẻ với hoàn cảnh hiện tại của mình. Nỗi băn khoăn lớn nhất của Bác chỉ mong sao dân tộc ta thoát khỏi vòng lệ thuộc của các nước phương Tây để có một cuộc sống tự do, ấm no và hạnh phúc. Bác luôn luôn quan tâm và gần gũi, cởi mở với người khác. Người giúp việc của Bác chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trường, Kì, Kháng, Chiến, Nhất, Định, Thắng, Lợi là những người may mắn được chăm sóc và gần gũi với Bác nhất. Thế nhưng, những gì Bác tự làm được thì Bác không cần ai giúp. Trong cái mặc hàng ngày, Bác Hồ cũng giản dị, gần gũi với nhân dân như thế. Nhắc đến Bác, ta thường nghĩ ngay đến hình ảnh. Người trong bộ quần áo ka ki trắng, đôi dép lốp cao su đã sờn và chiếc gậy ba-toong. Trong kháng chiến gian lao, vào mùa đông rét mướt, Bác được một đồng chí nước ngoài tặng một chiếc áo ấm nhưng Bác lại lấy đó làm quà tặng những người chiến sĩ ngoài chiến trường. Như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Người gần gũi thân tình như người bác, người cha, người ông, không hề có sự phân cách giữa lạnh tụ và nhân dân, Bác tặng kẹo cho trẻ thơ, tặng lụa cho cụ già, vỗ tay cất nhịp cùng hát bài kết đoàn.
Lối sống giản dị của Bác còn được thể hiện qua cả lời ăn, tiếng nói. Bác nói được với mọi người, hơn thế, nói được với mỗi người, bởi đó là tiếng nói chân thực, giản dị; giản dị vì trước hết là tiếng của một tấm lòng.
Về lĩnh vực văn nghệ, Bác rất giản dị ở sự nhìn nhận, đánh giá bản thân. Mặc dù, Người là nhà thơ, nhà văn lớn nhưng Người chưa một lần nhận mình là nhà thơ, nhà văn. Viết thơ, văn, Bác không câu nệ về đề tài, những gì có trong cuộc đời, đến như mất cái gậy, rụng chiếc răng… Người đều đưa vào thơ. Bác cũng rất giản dị về việc lựa chọn thể loại, không nhất thiết là truyện, ký, kịch hay thơ…; thơ thì thơ luật hay thơ tự do, làm thơ luật nhưng đâu có bị khuôn vào niêm luật, dùng cả văn ngôn lẫn bạch thoại, thơ tứ tuyệt mà vẫn viết quá bốn câu… (tập “Nhật ký trong tù”). Trong truyện, kết hợp nhiều yếu tố, đưa vào cả huyền thoại, viễn tưởng chính trị (“Lời than vãn của bà Trưng Trắc”, “Con người biết mùi hun khói”…). Có thể nói, Bác viết văn, làm thơ một cách giản dị, làm chủ nghệ thuật như đã làm chủ thời gian, sinh hoạt, tiện nghi, tình thế, lịch sử… Người phá bỏ các quy phạm nghệ thuật gò bó mà chỉ giữ lại quy luật chung nhất của nghệ thuật mà thôi. Giọng điệu văn thơ cũng giản dị, chẳng thấy Bác cao đạo, đại ngôn, khẩu khí “vĩ nhân” bao giờ. Có những bài thơ của Bác ngay cả người giàu trí tuệ, am hiểu văn hóa, văn học, vẫn chưa hiểu hết. Ðể dịch “Ngục trung nhật ký” của Bác, Viện Văn học đã tập trung những nhà Hán học uyên thâm, những nhà thơ xuất sắc do ông Nam Trân đứng đầu, thế mà dù đã cố gắng, nhưng không ít bài dịch vẫn lạc giọng nguyên tác. Không phải là nhà nghiên cứu phê bình, dịch thuật thiếu tài năng, càng không phải thiếu tình với thơ Bác, mà chỉ do thơ Bác giản dị quá, tự nhiên đến mức không ngờ.
Tại sao Bác giản dị đến nhường ấy? Bởi con người Bác là sự kết tinh của nhiều nền văn hóa. Bác làm chủ hoàn toàn được mình về trí tuệ, tình cảm, bởi Bác sống “như trời đất của ta”, hiểu được lẽ Trời Ðất, thiên mệnh, sống hòa nhịp với con người, với thời gian hiện tại nhưng lại hướng về tương lai, nghĩa là Người là biểu tượng của nhân loại ở thời kỳ “từ vương quốc của tất yếu sang vương quốc của Tự do”
Như vậy, nếp sống giản dị của Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ đơn thuần là tiết kiệm mà mang ý nghĩa rất cao đẹp. Người tiết kiệm nhưng không ki bo, kiệt xỉ, không lãng phí, phô trương. Sự giản dị, thanh bạch trong đời sống của Người là một tấm gương sáng cho những thế hệ người Việt chúng ta noi theo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh- vị cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc, cũng là Người đã dành trọn một đời vì dân, vì nước, để rồi ngay khi đã trở về với đất mẹ, Người vẫn để lại trong lòng muôn người dân Việt Nam một nỗi buồn thương, nhớ tiếc. Nhắc đến Người, ta còn nghĩ đến một người có lối sống giản dị và thanh bạch.
Sống giản dị và thanh bạch là lối sống đẹp, đó là không cầu kì, xa hoa, nhưng cũng không phải là hà tiện, mà đó là sống sao cho phù hợp với hoàn cảnh và điều kiện vốn có của bản thân, rộng là là của gia đình và dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người có rất nhiều lối sống đẹp và nếp sống giản dị, thanh cao là một trong đức tính ấy. Nó được biểu hiện trên nhiều phương diện khác nhau và được thể hiện trong cuộc sống thường nhật của Bác.
Người ta vẫn còn nhắc đến một câu chuyện về vị Cha già của dân tộc với trang phục không phải là cầu kỳ, xa hoa như những ông hoàn, bà chúa thời viễn cổ, cũng chẳng phải gấm vóc hay lụa là mà đó là bộ quần áo kaki đã phai màu theo năm tháng cùng đôi dép cao su quen thuộc mà chúng ta vẫn hay gọi là đôi dép cụ Hồ. Khi gặp những người lao đông, Bác không hề vận trang phục để tạo ra khoảng cách giữa lãnh tụ và người dân mà đó là bộ quần áo bà ba nâu.
Đồ dùng của Bác cũng vô cùng giản dị. đơn sơ. Người ta khi đến thăm nhà Bác kể lại rằng Bác sống trong một ngôi nhà sàn nhỏ nhưng rất gọn gàng. Trong nhà, những đồ dùng đã cũ nhưng đều được Bác hết sức nâng niu, trân trọng, là chiếc giường nhỏ đơn sơ, là chiếc đài cũ mà Bác vẫn thường xuyên sử dụng để nghe tin tức và vài ba chiếc ghế để Bác tiếp đón khách. Những đồ vật tuy giản dị ấy nhưng đã nói lên phẩm chất của một con người sống không xa hoa và cầu kì.
Không chỉ vậy, những sinh hoạt thường ngày của Bác cũng rất gianr dị và thanh bạch. Đó không phải những món ăn là cao lương mĩ vị mà chỉ là nồi cá kho hay cháo hoa. Nhưng thức ăn giản dị mà đơn sơ đó nhưng lại đưa Bác về gần với đời sống và tâm hồn Việt.
Mặc dù là Người học rộng, tài cao, thông hiểu nhiều tiếng và biết văn hóa của nhiều dân tộc khác trên thế giới nhưng khi nói chuyện với những người dân lam lũ, ít chữ, Bác lại dùng những từ rất giản dị mà gần gũi, chứ không hề tạo ra khoản cách.
|
Trong số những di sản mà Chủ tịch Hồ Chí Minh để lại cho dân tộc Việt Nam, có một di sản đặc biệt quý giá, đó là đạo đức Hồ Chí Minh. Tấm gương đạo đức của Người được thể hiện trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày – đó là đời tư trong sáng, cuộc sống riêng giản dị và thanh bạch. Cả đời Người “thanh bạch chẳng vàng son”. Bởi vậy khi bắt gặp bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch, người viết cần chú ý làm nổi bật sự giản dị của Bác trong các hoạt động sinh hoạt thường ngày và cả khi hoạt động cách mạng. Dưới đây là bài văn mẫu bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch để người viết có định hướng rõ hơn khi làm đề văn này.
Hồ Chí Minh, vị Cha già của dân tộc Việt Nam, Người đã đời đời gắn bó, chiến đấu cùng nhân dân trong hai cuộc kháng chiến trường kì không ngại gian lao, không cần sự đền đáp. Bác đã hiến trọn cuộc đời mình cho dân tộc, cho đất nước Việt Nam. Ở Người hội tụ nhiều phẩm chất tốt đẹp mà thế hệ chúng ta cần noi theo và học hỏi. Một trong số đó là lối sống vô cùng giản dị, thanh bạch của Người.
Bác Hồ giản dị từ cách ăn mặc và sinh hoạt thường ngày. Ăn thì vẫn cà pháo, tép đồng kho, rau muống luộc; lúc ăn, Bác không để rơi vãi một hạt cơm, ăn xong, cái bát bao giờ cũng sạch và thức ăn còn lại thì được sắp xếp tươm tất.Bác bảo ăn món gì phải hết món ấy, không được để lãng phí. Có quả chuối hơi “nẫu”, nhiều người ngại không ăn, Bác bảo lấy dao gọt phần nẫu đi để ăn. Khi đi công tác các địa phương, Bác thường bảo các đồng chí phục vụ chuẩn bị cơm nắm, thức ăn từ nhà mang đi. Chỉ khi nào công tác ở đâu lâu, Bác mới chịu ăn cơm, nhưng trước khi ăn, bao giờ Bác cũng dặn “chủ nhà” là: Đoàn đi có từng này người, nếu được, chỉ ăn từng này, từng này… Ở việc làm nhỏ đó, chúng ta càng thấy Bác quý trọng biết bao kết quả sản xuất của con người và kính trọng như thế nào người phục vụ. Căn nhà cũng chỉ có vài ba phòng nhưng lúc nào cũng gió lộng, hòa hợp với thiên nhiên. Tiện nghi thì rất ít, đơn sơ: giường gỗ, màn cá nhân, chiếc quạt nan, ở trong ngôi nhà gỗ cất khiêm nhường tại một góc vườn. Trên bàn làm việc, Bác không bày biện nhiều đồ, chỉ là tiện nghi tối thiểu để đọc, viết. Tất cả những vật dụng chỉ có thế nhưng Bác vẫn làm việc và sống vui vẻ với hoàn cảnh hiện tại của mình. Nỗi băn khoăn lớn nhất của Bác chỉ mong sao dân tộc ta thoát khỏi vòng lệ thuộc của các nước phương Tây để có một cuộc sống tự do, ấm no và hạnh phúc. Bác luôn luôn quan tâm và gần gũi, cởi mở với người khác. Người giúp việc của Bác chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trường, Kì, Kháng, Chiến, Nhất, Định, Thắng, Lợi là những người may mắn được chăm sóc và gần gũi với Bác nhất. Thế nhưng, những gì Bác tự làm được thì Bác không cần ai giúp. Trong cái mặc hàng ngày, Bác Hồ cũng giản dị, gần gũi với nhân dân như thế. Nhắc đến Bác, ta thường nghĩ ngay đến hình ảnh. Người trong bộ quần áo ka ki trắng, đôi dép lốp cao su đã sờn và chiếc gậy ba-toong. Trong kháng chiến gian lao, vào mùa đông rét mướt, Bác được một đồng chí nước ngoài tặng một chiếc áo ấm nhưng Bác lại lấy đó làm quà tặng những người chiến sĩ ngoài chiến trường. Như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Người gần gũi thân tình như người bác, người cha, người ông, không hề có sự phân cách giữa lạnh tụ và nhân dân, Bác tặng kẹo cho trẻ thơ, tặng lụa cho cụ già, vỗ tay cất nhịp cùng hát bài kết đoàn.
Lối sống giản dị của Bác còn được thể hiện qua cả lời ăn, tiếng nói. Bác nói được với mọi người, hơn thế, nói được với mỗi người, bởi đó là tiếng nói chân thực, giản dị; giản dị vì trước hết là tiếng của một tấm lòng.
Về lĩnh vực văn nghệ, Bác rất giản dị ở sự nhìn nhận, đánh giá bản thân. Mặc dù, Người là nhà thơ, nhà văn lớn nhưng Người chưa một lần nhận mình là nhà thơ, nhà văn. Viết thơ, văn, Bác không câu nệ về đề tài, những gì có trong cuộc đời, đến như mất cái gậy, rụng chiếc răng… Người đều đưa vào thơ. Bác cũng rất giản dị về việc lựa chọn thể loại, không nhất thiết là truyện, ký, kịch hay thơ…; thơ thì thơ luật hay thơ tự do, làm thơ luật nhưng đâu có bị khuôn vào niêm luật, dùng cả văn ngôn lẫn bạch thoại, thơ tứ tuyệt mà vẫn viết quá bốn câu… (tập “Nhật ký trong tù”). Trong truyện, kết hợp nhiều yếu tố, đưa vào cả huyền thoại, viễn tưởng chính trị (“Lời than vãn của bà Trưng Trắc”, “Con người biết mùi hun khói”…). Có thể nói, Bác viết văn, làm thơ một cách giản dị, làm chủ nghệ thuật như đã làm chủ thời gian, sinh hoạt, tiện nghi, tình thế, lịch sử… Người phá bỏ các quy phạm nghệ thuật gò bó mà chỉ giữ lại quy luật chung nhất của nghệ thuật mà thôi. Giọng điệu văn thơ cũng giản dị, chẳng thấy Bác cao đạo, đại ngôn, khẩu khí “vĩ nhân” bao giờ. Có những bài thơ của Bác ngay cả người giàu trí tuệ, am hiểu văn hóa, văn học, vẫn chưa hiểu hết. Ðể dịch “Ngục trung nhật ký” của Bác, Viện Văn học đã tập trung những nhà Hán học uyên thâm, những nhà thơ xuất sắc do ông Nam Trân đứng đầu, thế mà dù đã cố gắng, nhưng không ít bài dịch vẫn lạc giọng nguyên tác. Không phải là nhà nghiên cứu phê bình, dịch thuật thiếu tài năng, càng không phải thiếu tình với thơ Bác, mà chỉ do thơ Bác giản dị quá, tự nhiên đến mức không ngờ.
Tại sao Bác giản dị đến nhường ấy? Bởi con người Bác là sự kết tinh của nhiều nền văn hóa. Bác làm chủ hoàn toàn được mình về trí tuệ, tình cảm, bởi Bác sống “như trời đất của ta”, hiểu được lẽ Trời Ðất, thiên mệnh, sống hòa nhịp với con người, với thời gian hiện tại nhưng lại hướng về tương lai, nghĩa là Người là biểu tượng của nhân loại ở thời kỳ “từ vương quốc của tất yếu sang vương quốc của Tự do”
Như vậy, nếp sống giản dị của Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ đơn thuần là tiết kiệm mà mang ý nghĩa rất cao đẹp. Người tiết kiệm nhưng không ki bo, kiệt xỉ, không lãng phí, phô trương. Sự giản dị, thanh bạch trong đời sống của Người là một tấm gương sáng cho những thế hệ người Việt chúng ta noi theo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh- vị cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc, cũng là Người đã dành trọn một đời vì dân, vì nước, để rồi ngay khi đã trở về với đất mẹ, Người vẫn để lại trong lòng muôn người dân Việt Nam một nỗi buồn thương, nhớ tiếc. Nhắc đến Người, ta còn nghĩ đến một người có lối sống giản dị và thanh bạch.
Sống giản dị và thanh bạch là lối sống đẹp, đó là không cầu kì, xa hoa, nhưng cũng không phải là hà tiện, mà đó là sống sao cho phù hợp với hoàn cảnh và điều kiện vốn có của bản thân, rộng là là của gia đình và dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người có rất nhiều lối sống đẹp và nếp sống giản dị, thanh cao là một trong đức tính ấy. Nó được biểu hiện trên nhiều phương diện khác nhau và được thể hiện trong cuộc sống thường nhật của Bác.
Người ta vẫn còn nhắc đến một câu chuyện về vị Cha già của dân tộc với trang phục không phải là cầu kỳ, xa hoa như những ông hoàn, bà chúa thời viễn cổ, cũng chẳng phải gấm vóc hay lụa là mà đó là bộ quần áo kaki đã phai màu theo năm tháng cùng đôi dép cao su quen thuộc mà chúng ta vẫn hay gọi là đôi dép cụ Hồ. Khi gặp những người lao đông, Bác không hề vận trang phục để tạo ra khoảng cách giữa lãnh tụ và người dân mà đó là bộ quần áo bà ba nâu.
Đồ dùng của Bác cũng vô cùng giản dị. đơn sơ. Người ta khi đến thăm nhà Bác kể lại rằng Bác sống trong một ngôi nhà sàn nhỏ nhưng rất gọn gàng. Trong nhà, những đồ dùng đã cũ nhưng đều được Bác hết sức nâng niu, trân trọng, là chiếc giường nhỏ đơn sơ, là chiếc đài cũ mà Bác vẫn thường xuyên sử dụng để nghe tin tức và vài ba chiếc ghế để Bác tiếp đón khách. Những đồ vật tuy giản dị ấy nhưng đã nói lên phẩm chất của một con người sống không xa hoa và cầu kì.
Không chỉ vậy, những sinh hoạt thường ngày của Bác cũng rất gianr dị và thanh bạch. Đó không phải những món ăn là cao lương mĩ vị mà chỉ là nồi cá kho hay cháo hoa. Nhưng thức ăn giản dị mà đơn sơ đó nhưng lại đưa Bác về gần với đời sống và tâm hồn Việt.
Mặc dù là Người học rộng, tài cao, thông hiểu nhiều tiếng và biết văn hóa của nhiều dân tộc khác trên thế giới nhưng khi nói chuyện với những người dân lam lũ, ít chữ, Bác lại dùng những từ rất giản dị mà gần gũi, chứ không hề tạo ra khoản cách.
|
Trong số những di sản mà Chủ tịch Hồ Chí Minh để lại cho dân tộc Việt Nam, có một di sản đặc biệt quý giá, đó là đạo đức Hồ Chí Minh. Tấm gương đạo đức của Người được thể hiện trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày – đó là đời tư trong sáng, cuộc sống riêng giản dị và thanh bạch. Cả đời Người “thanh bạch chẳng vàng son”. Bởi vậy khi bắt gặp bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch, người viết cần chú ý làm nổi bật sự giản dị của Bác trong các hoạt động sinh hoạt thường ngày và cả khi hoạt động cách mạng. Dưới đây là bài văn mẫu bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch để người viết có định hướng rõ hơn khi làm đề văn này.
Hồ Chí Minh, vị Cha già của dân tộc Việt Nam, Người đã đời đời gắn bó, chiến đấu cùng nhân dân trong hai cuộc kháng chiến trường kì không ngại gian lao, không cần sự đền đáp. Bác đã hiến trọn cuộc đời mình cho dân tộc, cho đất nước Việt Nam. Ở Người hội tụ nhiều phẩm chất tốt đẹp mà thế hệ chúng ta cần noi theo và học hỏi. Một trong số đó là lối sống vô cùng giản dị, thanh bạch của Người.
Bác Hồ giản dị từ cách ăn mặc và sinh hoạt thường ngày. Ăn thì vẫn cà pháo, tép đồng kho, rau muống luộc; lúc ăn, Bác không để rơi vãi một hạt cơm, ăn xong, cái bát bao giờ cũng sạch và thức ăn còn lại thì được sắp xếp tươm tất.Bác bảo ăn món gì phải hết món ấy, không được để lãng phí. Có quả chuối hơi “nẫu”, nhiều người ngại không ăn, Bác bảo lấy dao gọt phần nẫu đi để ăn. Khi đi công tác các địa phương, Bác thường bảo các đồng chí phục vụ chuẩn bị cơm nắm, thức ăn từ nhà mang đi. Chỉ khi nào công tác ở đâu lâu, Bác mới chịu ăn cơm, nhưng trước khi ăn, bao giờ Bác cũng dặn “chủ nhà” là: Đoàn đi có từng này người, nếu được, chỉ ăn từng này, từng này… Ở việc làm nhỏ đó, chúng ta càng thấy Bác quý trọng biết bao kết quả sản xuất của con người và kính trọng như thế nào người phục vụ. Căn nhà cũng chỉ có vài ba phòng nhưng lúc nào cũng gió lộng, hòa hợp với thiên nhiên. Tiện nghi thì rất ít, đơn sơ: giường gỗ, màn cá nhân, chiếc quạt nan, ở trong ngôi nhà gỗ cất khiêm nhường tại một góc vườn. Trên bàn làm việc, Bác không bày biện nhiều đồ, chỉ là tiện nghi tối thiểu để đọc, viết. Tất cả những vật dụng chỉ có thế nhưng Bác vẫn làm việc và sống vui vẻ với hoàn cảnh hiện tại của mình. Nỗi băn khoăn lớn nhất của Bác chỉ mong sao dân tộc ta thoát khỏi vòng lệ thuộc của các nước phương Tây để có một cuộc sống tự do, ấm no và hạnh phúc. Bác luôn luôn quan tâm và gần gũi, cởi mở với người khác. Người giúp việc của Bác chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trường, Kì, Kháng, Chiến, Nhất, Định, Thắng, Lợi là những người may mắn được chăm sóc và gần gũi với Bác nhất. Thế nhưng, những gì Bác tự làm được thì Bác không cần ai giúp. Trong cái mặc hàng ngày, Bác Hồ cũng giản dị, gần gũi với nhân dân như thế. Nhắc đến Bác, ta thường nghĩ ngay đến hình ảnh. Người trong bộ quần áo ka ki trắng, đôi dép lốp cao su đã sờn và chiếc gậy ba-toong. Trong kháng chiến gian lao, vào mùa đông rét mướt, Bác được một đồng chí nước ngoài tặng một chiếc áo ấm nhưng Bác lại lấy đó làm quà tặng những người chiến sĩ ngoài chiến trường. Như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Người gần gũi thân tình như người bác, người cha, người ông, không hề có sự phân cách giữa lạnh tụ và nhân dân, Bác tặng kẹo cho trẻ thơ, tặng lụa cho cụ già, vỗ tay cất nhịp cùng hát bài kết đoàn.
Lối sống giản dị của Bác còn được thể hiện qua cả lời ăn, tiếng nói. Bác nói được với mọi người, hơn thế, nói được với mỗi người, bởi đó là tiếng nói chân thực, giản dị; giản dị vì trước hết là tiếng của một tấm lòng.
Về lĩnh vực văn nghệ, Bác rất giản dị ở sự nhìn nhận, đánh giá bản thân. Mặc dù, Người là nhà thơ, nhà văn lớn nhưng Người chưa một lần nhận mình là nhà thơ, nhà văn. Viết thơ, văn, Bác không câu nệ về đề tài, những gì có trong cuộc đời, đến như mất cái gậy, rụng chiếc răng… Người đều đưa vào thơ. Bác cũng rất giản dị về việc lựa chọn thể loại, không nhất thiết là truyện, ký, kịch hay thơ…; thơ thì thơ luật hay thơ tự do, làm thơ luật nhưng đâu có bị khuôn vào niêm luật, dùng cả văn ngôn lẫn bạch thoại, thơ tứ tuyệt mà vẫn viết quá bốn câu… (tập “Nhật ký trong tù”). Trong truyện, kết hợp nhiều yếu tố, đưa vào cả huyền thoại, viễn tưởng chính trị (“Lời than vãn của bà Trưng Trắc”, “Con người biết mùi hun khói”…). Có thể nói, Bác viết văn, làm thơ một cách giản dị, làm chủ nghệ thuật như đã làm chủ thời gian, sinh hoạt, tiện nghi, tình thế, lịch sử… Người phá bỏ các quy phạm nghệ thuật gò bó mà chỉ giữ lại quy luật chung nhất của nghệ thuật mà thôi. Giọng điệu văn thơ cũng giản dị, chẳng thấy Bác cao đạo, đại ngôn, khẩu khí “vĩ nhân” bao giờ. Có những bài thơ của Bác ngay cả người giàu trí tuệ, am hiểu văn hóa, văn học, vẫn chưa hiểu hết. Ðể dịch “Ngục trung nhật ký” của Bác, Viện Văn học đã tập trung những nhà Hán học uyên thâm, những nhà thơ xuất sắc do ông Nam Trân đứng đầu, thế mà dù đã cố gắng, nhưng không ít bài dịch vẫn lạc giọng nguyên tác. Không phải là nhà nghiên cứu phê bình, dịch thuật thiếu tài năng, càng không phải thiếu tình với thơ Bác, mà chỉ do thơ Bác giản dị quá, tự nhiên đến mức không ngờ.
Tại sao Bác giản dị đến nhường ấy? Bởi con người Bác là sự kết tinh của nhiều nền văn hóa. Bác làm chủ hoàn toàn được mình về trí tuệ, tình cảm, bởi Bác sống “như trời đất của ta”, hiểu được lẽ Trời Ðất, thiên mệnh, sống hòa nhịp với con người, với thời gian hiện tại nhưng lại hướng về tương lai, nghĩa là Người là biểu tượng của nhân loại ở thời kỳ “từ vương quốc của tất yếu sang vương quốc của Tự do”
Như vậy, nếp sống giản dị của Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ đơn thuần là tiết kiệm mà mang ý nghĩa rất cao đẹp. Người tiết kiệm nhưng không ki bo, kiệt xỉ, không lãng phí, phô trương. Sự giản dị, thanh bạch trong đời sống của Người là một tấm gương sáng cho những thế hệ người Việt chúng ta noi theo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh- vị cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc, cũng là Người đã dành trọn một đời vì dân, vì nước, để rồi ngay khi đã trở về với đất mẹ, Người vẫn để lại trong lòng muôn người dân Việt Nam một nỗi buồn thương, nhớ tiếc. Nhắc đến Người, ta còn nghĩ đến một người có lối sống giản dị và thanh bạch.
Sống giản dị và thanh bạch là lối sống đẹp, đó là không cầu kì, xa hoa, nhưng cũng không phải là hà tiện, mà đó là sống sao cho phù hợp với hoàn cảnh và điều kiện vốn có của bản thân, rộng là là của gia đình và dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người có rất nhiều lối sống đẹp và nếp sống giản dị, thanh cao là một trong đức tính ấy. Nó được biểu hiện trên nhiều phương diện khác nhau và được thể hiện trong cuộc sống thường nhật của Bác.
Người ta vẫn còn nhắc đến một câu chuyện về vị Cha già của dân tộc với trang phục không phải là cầu kỳ, xa hoa như những ông hoàn, bà chúa thời viễn cổ, cũng chẳng phải gấm vóc hay lụa là mà đó là bộ quần áo kaki đã phai màu theo năm tháng cùng đôi dép cao su quen thuộc mà chúng ta vẫn hay gọi là đôi dép cụ Hồ. Khi gặp những người lao đông, Bác không hề vận trang phục để tạo ra khoảng cách giữa lãnh tụ và người dân mà đó là bộ quần áo bà ba nâu.
Đồ dùng của Bác cũng vô cùng giản dị. đơn sơ. Người ta khi đến thăm nhà Bác kể lại rằng Bác sống trong một ngôi nhà sàn nhỏ nhưng rất gọn gàng. Trong nhà, những đồ dùng đã cũ nhưng đều được Bác hết sức nâng niu, trân trọng, là chiếc giường nhỏ đơn sơ, là chiếc đài cũ mà Bác vẫn thường xuyên sử dụng để nghe tin tức và vài ba chiếc ghế để Bác tiếp đón khách. Những đồ vật tuy giản dị ấy nhưng đã nói lên phẩm chất của một con người sống không xa hoa và cầu kì.
Không chỉ vậy, những sinh hoạt thường ngày của Bác cũng rất gianr dị và thanh bạch. Đó không phải những món ăn là cao lương mĩ vị mà chỉ là nồi cá kho hay cháo hoa. Nhưng thức ăn giản dị mà đơn sơ đó nhưng lại đưa Bác về gần với đời sống và tâm hồn Việt.
Mặc dù là Người học rộng, tài cao, thông hiểu nhiều tiếng và biết văn hóa của nhiều dân tộc khác trên thế giới nhưng khi nói chuyện với những người dân lam lũ, ít chữ, Bác lại dùng những từ rất giản dị mà gần gũi, chứ không hề tạo ra khoản cách.
|
Trong số những di sản mà Chủ tịch Hồ Chí Minh để lại cho dân tộc Việt Nam, có một di sản đặc biệt quý giá, đó là đạo đức Hồ Chí Minh. Tấm gương đạo đức của Người được thể hiện trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày – đó là đời tư trong sáng, cuộc sống riêng giản dị và thanh bạch. Cả đời Người “thanh bạch chẳng vàng son”. Bởi vậy khi bắt gặp bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch, người viết cần chú ý làm nổi bật sự giản dị của Bác trong các hoạt động sinh hoạt thường ngày và cả khi hoạt động cách mạng. Dưới đây là bài văn mẫu bài viết số 5 lớp 7 đề 4: Hãy chứng tỏ rằng Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch để người viết có định hướng rõ hơn khi làm đề văn này.
Hồ Chí Minh, vị Cha già của dân tộc Việt Nam, Người đã đời đời gắn bó, chiến đấu cùng nhân dân trong hai cuộc kháng chiến trường kì không ngại gian lao, không cần sự đền đáp. Bác đã hiến trọn cuộc đời mình cho dân tộc, cho đất nước Việt Nam. Ở Người hội tụ nhiều phẩm chất tốt đẹp mà thế hệ chúng ta cần noi theo và học hỏi. Một trong số đó là lối sống vô cùng giản dị, thanh bạch của Người.
Bác Hồ giản dị từ cách ăn mặc và sinh hoạt thường ngày. Ăn thì vẫn cà pháo, tép đồng kho, rau muống luộc; lúc ăn, Bác không để rơi vãi một hạt cơm, ăn xong, cái bát bao giờ cũng sạch và thức ăn còn lại thì được sắp xếp tươm tất.Bác bảo ăn món gì phải hết món ấy, không được để lãng phí. Có quả chuối hơi “nẫu”, nhiều người ngại không ăn, Bác bảo lấy dao gọt phần nẫu đi để ăn. Khi đi công tác các địa phương, Bác thường bảo các đồng chí phục vụ chuẩn bị cơm nắm, thức ăn từ nhà mang đi. Chỉ khi nào công tác ở đâu lâu, Bác mới chịu ăn cơm, nhưng trước khi ăn, bao giờ Bác cũng dặn “chủ nhà” là: Đoàn đi có từng này người, nếu được, chỉ ăn từng này, từng này… Ở việc làm nhỏ đó, chúng ta càng thấy Bác quý trọng biết bao kết quả sản xuất của con người và kính trọng như thế nào người phục vụ. Căn nhà cũng chỉ có vài ba phòng nhưng lúc nào cũng gió lộng, hòa hợp với thiên nhiên. Tiện nghi thì rất ít, đơn sơ: giường gỗ, màn cá nhân, chiếc quạt nan, ở trong ngôi nhà gỗ cất khiêm nhường tại một góc vườn. Trên bàn làm việc, Bác không bày biện nhiều đồ, chỉ là tiện nghi tối thiểu để đọc, viết. Tất cả những vật dụng chỉ có thế nhưng Bác vẫn làm việc và sống vui vẻ với hoàn cảnh hiện tại của mình. Nỗi băn khoăn lớn nhất của Bác chỉ mong sao dân tộc ta thoát khỏi vòng lệ thuộc của các nước phương Tây để có một cuộc sống tự do, ấm no và hạnh phúc. Bác luôn luôn quan tâm và gần gũi, cởi mở với người khác. Người giúp việc của Bác chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trường, Kì, Kháng, Chiến, Nhất, Định, Thắng, Lợi là những người may mắn được chăm sóc và gần gũi với Bác nhất. Thế nhưng, những gì Bác tự làm được thì Bác không cần ai giúp. Trong cái mặc hàng ngày, Bác Hồ cũng giản dị, gần gũi với nhân dân như thế. Nhắc đến Bác, ta thường nghĩ ngay đến hình ảnh. Người trong bộ quần áo ka ki trắng, đôi dép lốp cao su đã sờn và chiếc gậy ba-toong. Trong kháng chiến gian lao, vào mùa đông rét mướt, Bác được một đồng chí nước ngoài tặng một chiếc áo ấm nhưng Bác lại lấy đó làm quà tặng những người chiến sĩ ngoài chiến trường. Như nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Người gần gũi thân tình như người bác, người cha, người ông, không hề có sự phân cách giữa lạnh tụ và nhân dân, Bác tặng kẹo cho trẻ thơ, tặng lụa cho cụ già, vỗ tay cất nhịp cùng hát bài kết đoàn.
Lối sống giản dị của Bác còn được thể hiện qua cả lời ăn, tiếng nói. Bác nói được với mọi người, hơn thế, nói được với mỗi người, bởi đó là tiếng nói chân thực, giản dị; giản dị vì trước hết là tiếng của một tấm lòng.
Về lĩnh vực văn nghệ, Bác rất giản dị ở sự nhìn nhận, đánh giá bản thân. Mặc dù, Người là nhà thơ, nhà văn lớn nhưng Người chưa một lần nhận mình là nhà thơ, nhà văn. Viết thơ, văn, Bác không câu nệ về đề tài, những gì có trong cuộc đời, đến như mất cái gậy, rụng chiếc răng… Người đều đưa vào thơ. Bác cũng rất giản dị về việc lựa chọn thể loại, không nhất thiết là truyện, ký, kịch hay thơ…; thơ thì thơ luật hay thơ tự do, làm thơ luật nhưng đâu có bị khuôn vào niêm luật, dùng cả văn ngôn lẫn bạch thoại, thơ tứ tuyệt mà vẫn viết quá bốn câu… (tập “Nhật ký trong tù”). Trong truyện, kết hợp nhiều yếu tố, đưa vào cả huyền thoại, viễn tưởng chính trị (“Lời than vãn của bà Trưng Trắc”, “Con người biết mùi hun khói”…). Có thể nói, Bác viết văn, làm thơ một cách giản dị, làm chủ nghệ thuật như đã làm chủ thời gian, sinh hoạt, tiện nghi, tình thế, lịch sử… Người phá bỏ các quy phạm nghệ thuật gò bó mà chỉ giữ lại quy luật chung nhất của nghệ thuật mà thôi. Giọng điệu văn thơ cũng giản dị, chẳng thấy Bác cao đạo, đại ngôn, khẩu khí “vĩ nhân” bao giờ. Có những bài thơ của Bác ngay cả người giàu trí tuệ, am hiểu văn hóa, văn học, vẫn chưa hiểu hết. Ðể dịch “Ngục trung nhật ký” của Bác, Viện Văn học đã tập trung những nhà Hán học uyên thâm, những nhà thơ xuất sắc do ông Nam Trân đứng đầu, thế mà dù đã cố gắng, nhưng không ít bài dịch vẫn lạc giọng nguyên tác. Không phải là nhà nghiên cứu phê bình, dịch thuật thiếu tài năng, càng không phải thiếu tình với thơ Bác, mà chỉ do thơ Bác giản dị quá, tự nhiên đến mức không ngờ.
Tại sao Bác giản dị đến nhường ấy? Bởi con người Bác là sự kết tinh của nhiều nền văn hóa. Bác làm chủ hoàn toàn được mình về trí tuệ, tình cảm, bởi Bác sống “như trời đất của ta”, hiểu được lẽ Trời Ðất, thiên mệnh, sống hòa nhịp với con người, với thời gian hiện tại nhưng lại hướng về tương lai, nghĩa là Người là biểu tượng của nhân loại ở thời kỳ “từ vương quốc của tất yếu sang vương quốc của Tự do”
Như vậy, nếp sống giản dị của Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ đơn thuần là tiết kiệm mà mang ý nghĩa rất cao đẹp. Người tiết kiệm nhưng không ki bo, kiệt xỉ, không lãng phí, phô trương. Sự giản dị, thanh bạch trong đời sống của Người là một tấm gương sáng cho những thế hệ người Việt chúng ta noi theo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh- vị cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc, cũng là Người đã dành trọn một đời vì dân, vì nước, để rồi ngay khi đã trở về với đất mẹ, Người vẫn để lại trong lòng muôn người dân Việt Nam một nỗi buồn thương, nhớ tiếc. Nhắc đến Người, ta còn nghĩ đến một người có lối sống giản dị và thanh bạch.
Sống giản dị và thanh bạch là lối sống đẹp, đó là không cầu kì, xa hoa, nhưng cũng không phải là hà tiện, mà đó là sống sao cho phù hợp với hoàn cảnh và điều kiện vốn có của bản thân, rộng là là của gia đình và dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người có rất nhiều lối sống đẹp và nếp sống giản dị, thanh cao là một trong đức tính ấy. Nó được biểu hiện trên nhiều phương diện khác nhau và được thể hiện trong cuộc sống thường nhật của Bác.
Người ta vẫn còn nhắc đến một câu chuyện về vị Cha già của dân tộc với trang phục không phải là cầu kỳ, xa hoa như những ông hoàn, bà chúa thời viễn cổ, cũng chẳng phải gấm vóc hay lụa là mà đó là bộ quần áo kaki đã phai màu theo năm tháng cùng đôi dép cao su quen thuộc mà chúng ta vẫn hay gọi là đôi dép cụ Hồ. Khi gặp những người lao đông, Bác không hề vận trang phục để tạo ra khoảng cách giữa lãnh tụ và người dân mà đó là bộ quần áo bà ba nâu.
Đồ dùng của Bác cũng vô cùng giản dị. đơn sơ. Người ta khi đến thăm nhà Bác kể lại rằng Bác sống trong một ngôi nhà sàn nhỏ nhưng rất gọn gàng. Trong nhà, những đồ dùng đã cũ nhưng đều được Bác hết sức nâng niu, trân trọng, là chiếc giường nhỏ đơn sơ, là chiếc đài cũ mà Bác vẫn thường xuyên sử dụng để nghe tin tức và vài ba chiếc ghế để Bác tiếp đón khách. Những đồ vật tuy giản dị ấy nhưng đã nói lên phẩm chất của một con người sống không xa hoa và cầu kì.
Không chỉ vậy, những sinh hoạt thường ngày của Bác cũng rất gianr dị và thanh bạch. Đó không phải những món ăn là cao lương mĩ vị mà chỉ là nồi cá kho hay cháo hoa. Nhưng thức ăn giản dị mà đơn sơ đó nhưng lại đưa Bác về gần với đời sống và tâm hồn Việt.
Mặc dù là Người học rộng, tài cao, thông hiểu nhiều tiếng và biết văn hóa của nhiều dân tộc khác trên thế giới nhưng khi nói chuyện với những người dân lam lũ, ít chữ, Bác lại dùng những từ rất giản dị mà gần gũi, chứ không hề tạo ra khoản cách.
|
Bởi vậy, tả cây phượng, các bạn hãy dùng hết tâm huyết của các bạn để viết nhé. Thân cây thế nào, lá cây ra sao, khi nào thì phượng ra hoa kết trái. Đó là những yếu tố căn bản nhất để làm nên một bài văn tả. Muốn bài viết của mình trở nên đặc sắc, hãy cố gắng lồng cảm xúc của mình vào nhé. Bạn có những kỉ niệm gì với cây phượng? Khi đã xa rồi, bạn có nhớ về tán phượng vĩ ấy không? Tôi tin rằng, tin và bạn, sẽ đều có một phượng vĩ cho riêng mình, để hoài niệm, để yêu thương. Chúc các bạn thành công
Tuổi thơ tôi là những buổi trưa hè, đầy nắng gió bên những tán phượng vĩ. Có ai mà không lớn lên trong ngập tràn những kỉ niệm tuổi học trò năm tháng cấp hai… Tôi cũng không phải ngoại lệ. Gắn liền với những kỉ niệm không thể nào quên trong năm tháng ấy chính là cây phượng vĩ góc sân trường.
Ngày đầu bước chân vào lớp 6, bỡ ngỡ, hồi hộp trước môi trường mới, tôi chỉ biết ngồi dưới gốc cây to to này mà thơ thẩn…
Không biết cây có từ bao giờ. Cái ngày kỉ niệm 70 năm thành lập trường hôm nọ, thầy hiệu trưởng đã giới thiệu với chúng tôi về cây phượng vĩ là chứng nhân lịch sử sừng sững qua bao năm tháng, tức là cây đã trên 70 tuổi rồi. Trải qua bao thế hệ học sinh dưới mái trường thân yêu ấy, cây phượng trở thành một phần không thể nào thiếu đối với mỗi học sinh trưởng thành từ mái trường này. Giờ đây đã xa mái trường để đến với phố xá theo học,nhưng cái vẻ độc đáo mà thân quen của cây phượng ấy vẫn làm tôi không thể không nhớ về. Từ mỗi dịp họp lớp, thăm trường cũ, hay lễ lớn, tất cả đều dành một góc nhỏ với cây phượng. Đơn giản vì nó quá nổi bật mà!
Nếu được làm nhà trong những ngày nắng nóng này, chắc chắn tôi sẽ chọn dưới gốc phượng vĩ này. Bởi tán cây to lớn vô cùng. Thân cây cao lớn, vươn lên tận tới tầng ba của dãy nhà. Từng cành theo thân chĩa ra khắp mọi phía với những tấm lá khít, tạo thành một bóng râm lớn. Bất kể ngày mưa hay ngày nắng, ”chiếc ô đa năng” này đều làm rất tốt nhiệm vụ che râm cho đám học sinh chúng tôi. Thân cây vỏ xù xì, dày lên, mốc rêu xanh lỗ chỗ theo năm tháng. Với đủ mọi kí hiệu, chữ viết hay con số mà đám học trò tinh quái viết lên như cách để tạo dấu ấn những tháng ngày cấp hai vậy. Tôi dám chắc đây là một trong những cây cổ thụ lâu năm bậc nhất ở cái thị trấn biển quê tôi. Bởi lẽ chỉ cần nhìn vào thân cây thôi đã biết được điều ấy. Cả một vòng tay tôi ôm mãi mới hết nổi cây. Nằm im lìm ở góc sân trường. Nhưng không vì thế mà cây bị lãng quên nhé. Nhà trường đã ưu ái làm hẳn một cái bồn hoa lớn xung quang cây. Từng chùm rễ nổi lên cuồn cuộn đến nỗi người thiết kế phải làm bồn cây rộng hơn so với bình thường. Đúng vào mùa hè, mùa của hoa phượng. Từng tán phượng vươn ra toả bóng mát. Từng chiếc lá nhỏ nhắn xinh xinh xếp hàng ngay ngắn thành cành lá trông như chiếc quạt tí hon trong câu chuyện cổ tích bà kể tôi nghe ngày nào. Lá phượng gặp thời tiết thuận lợi cứ thế mà mọc nhanh, xanh mướt. Đôi khi đi qua gốc phượng, từng chiêc lá khẽ bay trong gió cũng bất giác làm tôi rung động, rung động vì nét đáng yêu của cây phượng ngày hè. Mùa hè là mùa tựu trường, là mùa của biết bao kỉ niệm học trò và cũng là mùa hoa phượng. Quả đúng không sai. Chắc rằng không có một cây phượng nào nở hoa tuyệt vời như phượng góc trường chúng tôi đây. Trên từng cành lá xanh mơn mởn kia, hoa phượng nở đỏ rực. Cứ vài chùm hoa, kết lại với nhau. Đứng từ phía xa trông lại, hoa phượng làm đỏ cả một góc trời trông vô cùng thích mắt. Lũ bạn chúng tôi ngày ấy thích thời điểm này của cây lắm. Tôi thường hay đi lượm những chùm hoa phượng rơi xuống để bày nhiều trò khác nhau. Hoa phượng không đỏ gay hay đỏ chói. Màu hoa tươi làm ta nhìn vào tạo cảm giác dễ chịu, thoải mái. Từng cánh hoa phượng như những cánh bướm xếp xung quang nhụy hoa. Chính vì hình dạng cánh bướm như thế mà thưở cấp hai, tôi hay rủ thêm cậu bạn thân đi lượm hoa về ép vào vở đấy. Trong chúng ta, ai chả một lần thử ép cánh hoa làm bướm chứ! Sau đó là cho vào túi nilon trong suốt hoặc chiếc hộp nhỏ nào đấy, thế là ta có một chú bướm ép đẹp rồi. Nhị hoa không thơm, cũng không hắc. Đơn giản là không có mùi bởi hoa phượng giản dị như cách cây phượng sống vậy. Một sự trùng hợp đến tuyệt vời là cứ đến ngày tựu trường là lúc ấy, hoa phượng nở đẹp nhất. Có lẽ chăng chính vì vậy mà hoa phượng tượng trưng cho tuổi học trò, gắn liền với mái trường?
Bao năm qua đi, cây phượng vân đứng đó, sừng sững ở góc sân trường với thời gian, bão gió. Mọi thứ thay đổi, chỉ mình phượng còn ở lại mãi với tuổi hoa niên của chúng tôi.
Nếu ví mùa thu là một cây gái dịu dàng, nhẹ nhàng, trầm tĩnh thì mùa hạ chính là một cô gái sôi nổi. Mùa hạ sôi nổi cũng bởi hạ về mang theo cái nắng oi nồng đặc trung với tiếng ve kêu râm ran trong những vòm cây xanh lá. Và khi mùa hè đến, lòng người còn xao xuyến lạ lùng bởi những hàng cây phượng đỏ khiến ta nghĩ tới một mùa chia tay.
Cây phượng ở mái trường tôi có tự bao giờ, cũng chẳng ai biết nữa, chỉ biết rằng nó sừng sững giữa sân trường như đã trở thành một chứng nhân chứng kiến bao sự đổi thay của mái trường, và cũng vô tình thành chứng chân chứng kiến bao mùa chia ly và sự khôn lớn, trưởng thành của những cô, những cậu học trò.
Cây phượng từ xa nhìn lại sừng sững như một chiếc ô cao, khổng lồ. Thân nó to lắm, phải đến hai vòng tay của tôi mới có thể ôm xuể, lại có vẻ ngoài xù xì như một người già nhưng vốn sống và sự hiểu biết về cuộc đời thì có lẽ trong trường không có ai sánh nổi bác đâu. Những chiếc rễ to và dài lại ngoằn ngoèo như những con rắn khổng lồ cắm sâu vào lòng đất, có những chiếc còn vươn dài, nhô lên trên cả mặt đất nữa.
Lá của cây phượng rất nhỏ, có màu xanh lá. Cây phương có rất nhiều những chùm lá, mỗi chùm lại có nhiều những chiếc lá nhỏ li ti mà tưởng chứng như chỉ có một cơn gió nhẹ thoảng qua là những chiếc lá ấy sẽ từ giã sự sống trên cây mà vương vấn mãi trên mái tóc của người đi qua. Những chiếc lá lại không mọc liên tiếp nhau mà mọc đan xen khiến những tia nắng xuyên qua kẽ lá, tạo thành vệt in trên nền đất. Những chiếc lá ấy khi về già, tấm áo màu xanh sẽ chuyển thành tấm áo màu vàng úa. Những bông hoa phượng thì mới tuyệt đẹp làm sao. Hoa phượng nở thành từng chùm. Những chùm đỏ rực trong ánh nắng hè. Trên những cánh phượng còn có những đốm trắng nhỏ nữa đấy bạn có biết không. Yêu biết bao những cánh hoa phượng đã gắn với biết bao kỉ niệm thời hoa niên của chúng tôi, là khi hái nhặt những cánh hoa rơi rụng trên sân trương đem ép vào quyển vở tạo thanh những cánh bướm mới ngộ nghĩnh, đáng yêu làm sao. Mùi của trang sách mới, mùi của cánh phượng như đưa chúng tôi sống mãi với những kỉ niệm của tuổi học trò hồn nhiên, ngộ nghĩnh.
|
Therefore, when describing the phoenix tree, please use all your heart and soul to write it. What are the tree trunks like, what are the leaves like, when will the phoenix flower and bear fruit? Those are the most basic elements to create a descriptive essay. If you want your article to be unique, try to incorporate your emotions into it. What memories do you have with the phoenix tree? When you're gone, do you remember that phoenix canopy? I believe that you and I will each have a phoenix tail for ourselves, to remember, and to love. Good luck
My childhood was sunny and windy summer afternoons surrounded by poinciana trees. Is there anyone who hasn't grown up filled with childhood memories of middle school years... I'm no exception. Associated with unforgettable memories of those years is the Poinciana tree in the corner of the school yard.
The first day I entered 6th grade, I was confused and nervous about the new environment. I just sat under this big tree and wandered...
I don't know when the tree existed. On the 70th anniversary of the school's founding the other day, the principal introduced us to the Poinciana tree, which is a towering witness of history over the years, meaning the tree is over 70 years old. Through many generations of students under that beloved school, the phoenix tree has become an indispensable part of every student growing up from this school. Now that I have left the school to go to the streets to study, but the unique and familiar look of that phoenix tree still makes me unable to help but remember it. From every class reunion, visit to the old school, or big ceremony, everyone reserves a small corner with the phoenix tree. Simply because it's so outstanding!
If I could build a house on these hot days, I would definitely choose under this poinciana tree. Because the canopy of the tree is extremely large. The tree trunk is tall, reaching up to the third floor of the building. Each branch along the trunk points out in all directions with tight leaves, creating a large shade. Regardless of whether it's a rainy day or a sunny day, this "multi-purpose umbrella" does a very good job of shading us students. The bark of the tree trunk is rough and thickened, with green moss and holes over the years. With all kinds of symbols, letters or numbers that mischievous students wrote on it as a way to mark their middle school days. I'm sure this is one of the oldest trees in my coastal town. Because just looking at the tree trunk can tell that. My whole arms hugged me until I could no longer bear the tree. Lying quietly in the corner of the school yard. But that doesn't mean the tree should be forgotten. The school has lovingly built a large flower bed around the tree. Each bunch of roots emerged so strongly that the designer had to make the plant bed wider than usual. Right in the summer, the season of poinciana flowers. Each phoenix canopy reaches out to radiate shade. Each small, beautiful leaf is neatly lined up into a branch that looks like a tiny fan in the fairy tale my grandmother told me. When the weather is favorable, phoenix leaves grow quickly and greenly. Sometimes when passing by the phoenix tree, each leaf gently blowing in the wind suddenly makes me tremble and tremble because of the loveliness of the phoenix tree in the summer. Summer is the back-to-school season, the season of many student memories and also the season of poinciana flowers. That's right, not wrong. Surely there is no other poinciana tree that blooms as wonderfully as the poinciana tree in the corner of our school. On each lush green branch, poinciana flowers bloom bright red. Every few flower clusters, clump together. Standing from afar, poinciana flowers make a corner of the sky red, looking extremely pleasing to the eye. Our friends at that time liked this time of the tree very much. I often pick up fallen plum blossoms to perform many different tricks. Poinciana flowers are not bright red or bright red. The color of fresh flowers makes us feel comfortable and at ease. Each petal of the phoenix flower is like butterfly wings arranged around the pistil. Because of the shape of butterfly wings, when I was in middle school, I often invited my best friend to collect flowers and press them into notebooks. Among us, who hasn't tried pressing flower petals to make butterflies? Then put it in a transparent plastic bag or some small box, and you have a beautiful pressed butterfly. The stamens are neither fragrant nor dark. There is simply no smell because the poinciana flower is as simple as the way the poinciana tree lives. It is a wonderful coincidence that on the first day of school, the poinciana flowers bloom most beautifully. Perhaps that is why the poinciana flower symbolizes student age, associated with the school roof?
Many years have passed, the phoenix tree has stood there, standing tall in the corner of the school yard against time, storms and wind. Everything changes, only the phoenix remains forever in our youth.
If autumn is a gentle, gentle, and calm girl, then summer is a vibrant girl. Summer is exciting because summer brings with it the sultry sunshine, accompanied by the chirping of cicadas in the green canopy of trees. And when summer comes, people's hearts are strangely fluttered by the rows of red poinciana trees that make us think of a farewell season.
When did the phoenix tree on my school's roof come into existence? No one knows, I only know that it stands tall in the middle of the school yard as if it had become a witness to many changes in the school's roof, and also accidentally became a true witness. witnessed many seasons of separation and the growth and maturity of the girls and boys.
From a distance, the phoenix tree stands tall like a tall, giant umbrella. His body is very big, it takes two of my arms to hug him, and he has a rough appearance like an old person, but with his experience and understanding of life, there is probably no one in school who can compare to him. . The big and long roots zigzag like giant snakes, sticking deep into the ground. Some even stretch and protrude above the ground.
The leaves of the phoenix tree are very small and green. The mahogany tree has many clusters of leaves, each cluster has many tiny leaves, it seems as if just a gentle breeze passes by and those leaves will leave their life on the tree and linger forever on the roof. hair of people passing by. The leaves do not grow consecutively, but grow together, causing sunlight to penetrate through the leaves, creating streaks on the ground. When those leaves get old, their green shirt will turn into a yellow shirt. How beautiful are the poinciana flowers? Poinciana flowers bloom in clusters. Red beams glow in the summer sunlight. There are also small white spots on the phoenix wings, did you know? I love so much the poinciana flower petals that are associated with so many memories of our youth, when we picked up fallen petals on the school grounds and pressed them into notebooks to create new, funny and lovely butterfly wings. Star. The smell of a new book page and the smell of phoenix wings seemed to make us live forever with the memories of our innocent, funny school years.
|
Bởi vậy, tả cây phượng, các bạn hãy dùng hết tâm huyết của các bạn để viết nhé. Thân cây thế nào, lá cây ra sao, khi nào thì phượng ra hoa kết trái. Đó là những yếu tố căn bản nhất để làm nên một bài văn tả. Muốn bài viết của mình trở nên đặc sắc, hãy cố gắng lồng cảm xúc của mình vào nhé. Bạn có những kỉ niệm gì với cây phượng? Khi đã xa rồi, bạn có nhớ về tán phượng vĩ ấy không? Tôi tin rằng, tin và bạn, sẽ đều có một phượng vĩ cho riêng mình, để hoài niệm, để yêu thương. Chúc các bạn thành công
Tuổi thơ tôi là những buổi trưa hè, đầy nắng gió bên những tán phượng vĩ. Có ai mà không lớn lên trong ngập tràn những kỉ niệm tuổi học trò năm tháng cấp hai… Tôi cũng không phải ngoại lệ. Gắn liền với những kỉ niệm không thể nào quên trong năm tháng ấy chính là cây phượng vĩ góc sân trường.
Ngày đầu bước chân vào lớp 6, bỡ ngỡ, hồi hộp trước môi trường mới, tôi chỉ biết ngồi dưới gốc cây to to này mà thơ thẩn…
Không biết cây có từ bao giờ. Cái ngày kỉ niệm 70 năm thành lập trường hôm nọ, thầy hiệu trưởng đã giới thiệu với chúng tôi về cây phượng vĩ là chứng nhân lịch sử sừng sững qua bao năm tháng, tức là cây đã trên 70 tuổi rồi. Trải qua bao thế hệ học sinh dưới mái trường thân yêu ấy, cây phượng trở thành một phần không thể nào thiếu đối với mỗi học sinh trưởng thành từ mái trường này. Giờ đây đã xa mái trường để đến với phố xá theo học,nhưng cái vẻ độc đáo mà thân quen của cây phượng ấy vẫn làm tôi không thể không nhớ về. Từ mỗi dịp họp lớp, thăm trường cũ, hay lễ lớn, tất cả đều dành một góc nhỏ với cây phượng. Đơn giản vì nó quá nổi bật mà!
Nếu được làm nhà trong những ngày nắng nóng này, chắc chắn tôi sẽ chọn dưới gốc phượng vĩ này. Bởi tán cây to lớn vô cùng. Thân cây cao lớn, vươn lên tận tới tầng ba của dãy nhà. Từng cành theo thân chĩa ra khắp mọi phía với những tấm lá khít, tạo thành một bóng râm lớn. Bất kể ngày mưa hay ngày nắng, ”chiếc ô đa năng” này đều làm rất tốt nhiệm vụ che râm cho đám học sinh chúng tôi. Thân cây vỏ xù xì, dày lên, mốc rêu xanh lỗ chỗ theo năm tháng. Với đủ mọi kí hiệu, chữ viết hay con số mà đám học trò tinh quái viết lên như cách để tạo dấu ấn những tháng ngày cấp hai vậy. Tôi dám chắc đây là một trong những cây cổ thụ lâu năm bậc nhất ở cái thị trấn biển quê tôi. Bởi lẽ chỉ cần nhìn vào thân cây thôi đã biết được điều ấy. Cả một vòng tay tôi ôm mãi mới hết nổi cây. Nằm im lìm ở góc sân trường. Nhưng không vì thế mà cây bị lãng quên nhé. Nhà trường đã ưu ái làm hẳn một cái bồn hoa lớn xung quang cây. Từng chùm rễ nổi lên cuồn cuộn đến nỗi người thiết kế phải làm bồn cây rộng hơn so với bình thường. Đúng vào mùa hè, mùa của hoa phượng. Từng tán phượng vươn ra toả bóng mát. Từng chiếc lá nhỏ nhắn xinh xinh xếp hàng ngay ngắn thành cành lá trông như chiếc quạt tí hon trong câu chuyện cổ tích bà kể tôi nghe ngày nào. Lá phượng gặp thời tiết thuận lợi cứ thế mà mọc nhanh, xanh mướt. Đôi khi đi qua gốc phượng, từng chiêc lá khẽ bay trong gió cũng bất giác làm tôi rung động, rung động vì nét đáng yêu của cây phượng ngày hè. Mùa hè là mùa tựu trường, là mùa của biết bao kỉ niệm học trò và cũng là mùa hoa phượng. Quả đúng không sai. Chắc rằng không có một cây phượng nào nở hoa tuyệt vời như phượng góc trường chúng tôi đây. Trên từng cành lá xanh mơn mởn kia, hoa phượng nở đỏ rực. Cứ vài chùm hoa, kết lại với nhau. Đứng từ phía xa trông lại, hoa phượng làm đỏ cả một góc trời trông vô cùng thích mắt. Lũ bạn chúng tôi ngày ấy thích thời điểm này của cây lắm. Tôi thường hay đi lượm những chùm hoa phượng rơi xuống để bày nhiều trò khác nhau. Hoa phượng không đỏ gay hay đỏ chói. Màu hoa tươi làm ta nhìn vào tạo cảm giác dễ chịu, thoải mái. Từng cánh hoa phượng như những cánh bướm xếp xung quang nhụy hoa. Chính vì hình dạng cánh bướm như thế mà thưở cấp hai, tôi hay rủ thêm cậu bạn thân đi lượm hoa về ép vào vở đấy. Trong chúng ta, ai chả một lần thử ép cánh hoa làm bướm chứ! Sau đó là cho vào túi nilon trong suốt hoặc chiếc hộp nhỏ nào đấy, thế là ta có một chú bướm ép đẹp rồi. Nhị hoa không thơm, cũng không hắc. Đơn giản là không có mùi bởi hoa phượng giản dị như cách cây phượng sống vậy. Một sự trùng hợp đến tuyệt vời là cứ đến ngày tựu trường là lúc ấy, hoa phượng nở đẹp nhất. Có lẽ chăng chính vì vậy mà hoa phượng tượng trưng cho tuổi học trò, gắn liền với mái trường?
Bao năm qua đi, cây phượng vân đứng đó, sừng sững ở góc sân trường với thời gian, bão gió. Mọi thứ thay đổi, chỉ mình phượng còn ở lại mãi với tuổi hoa niên của chúng tôi.
Nếu ví mùa thu là một cây gái dịu dàng, nhẹ nhàng, trầm tĩnh thì mùa hạ chính là một cô gái sôi nổi. Mùa hạ sôi nổi cũng bởi hạ về mang theo cái nắng oi nồng đặc trung với tiếng ve kêu râm ran trong những vòm cây xanh lá. Và khi mùa hè đến, lòng người còn xao xuyến lạ lùng bởi những hàng cây phượng đỏ khiến ta nghĩ tới một mùa chia tay.
Cây phượng ở mái trường tôi có tự bao giờ, cũng chẳng ai biết nữa, chỉ biết rằng nó sừng sững giữa sân trường như đã trở thành một chứng nhân chứng kiến bao sự đổi thay của mái trường, và cũng vô tình thành chứng chân chứng kiến bao mùa chia ly và sự khôn lớn, trưởng thành của những cô, những cậu học trò.
Cây phượng từ xa nhìn lại sừng sững như một chiếc ô cao, khổng lồ. Thân nó to lắm, phải đến hai vòng tay của tôi mới có thể ôm xuể, lại có vẻ ngoài xù xì như một người già nhưng vốn sống và sự hiểu biết về cuộc đời thì có lẽ trong trường không có ai sánh nổi bác đâu. Những chiếc rễ to và dài lại ngoằn ngoèo như những con rắn khổng lồ cắm sâu vào lòng đất, có những chiếc còn vươn dài, nhô lên trên cả mặt đất nữa.
Lá của cây phượng rất nhỏ, có màu xanh lá. Cây phương có rất nhiều những chùm lá, mỗi chùm lại có nhiều những chiếc lá nhỏ li ti mà tưởng chứng như chỉ có một cơn gió nhẹ thoảng qua là những chiếc lá ấy sẽ từ giã sự sống trên cây mà vương vấn mãi trên mái tóc của người đi qua. Những chiếc lá lại không mọc liên tiếp nhau mà mọc đan xen khiến những tia nắng xuyên qua kẽ lá, tạo thành vệt in trên nền đất. Những chiếc lá ấy khi về già, tấm áo màu xanh sẽ chuyển thành tấm áo màu vàng úa. Những bông hoa phượng thì mới tuyệt đẹp làm sao. Hoa phượng nở thành từng chùm. Những chùm đỏ rực trong ánh nắng hè. Trên những cánh phượng còn có những đốm trắng nhỏ nữa đấy bạn có biết không. Yêu biết bao những cánh hoa phượng đã gắn với biết bao kỉ niệm thời hoa niên của chúng tôi, là khi hái nhặt những cánh hoa rơi rụng trên sân trương đem ép vào quyển vở tạo thanh những cánh bướm mới ngộ nghĩnh, đáng yêu làm sao. Mùi của trang sách mới, mùi của cánh phượng như đưa chúng tôi sống mãi với những kỉ niệm của tuổi học trò hồn nhiên, ngộ nghĩnh.
|
Therefore, when describing the phoenix tree, please use all your heart and soul to write it. What are the tree trunks like, what are the leaves like, when will the phoenix flower and bear fruit? Those are the most basic elements to create a descriptive essay. If you want your article to be unique, try to incorporate your emotions into it. What memories do you have with the phoenix tree? When you're gone, do you remember that phoenix canopy? I believe that you and I will each have a phoenix tail for ourselves, to remember, and to love. Good luck
My childhood was sunny and windy summer afternoons surrounded by poinciana trees. Is there anyone who hasn't grown up filled with childhood memories of middle school years... I'm no exception. Associated with unforgettable memories of those years is the Poinciana tree in the corner of the school yard.
The first day I entered 6th grade, I was confused and nervous about the new environment. I just sat under this big tree and wandered...
I don't know when the tree existed. On the 70th anniversary of the school's founding the other day, the principal introduced us to the Poinciana tree, which is a towering witness of history over the years, meaning the tree is over 70 years old. Through many generations of students under that beloved school, the phoenix tree has become an indispensable part of every student growing up from this school. Now that I have left the school to go to the streets to study, but the unique and familiar look of that phoenix tree still makes me unable to help but remember it. From every class reunion, visit to the old school, or big ceremony, everyone reserves a small corner with the phoenix tree. Simply because it's so outstanding!
If I could build a house on these hot days, I would definitely choose under this poinciana tree. Because the canopy of the tree is extremely large. The tree trunk is tall, reaching up to the third floor of the building. Each branch along the trunk points out in all directions with tight leaves, creating a large shade. Regardless of whether it's a rainy day or a sunny day, this "multi-purpose umbrella" does a very good job of shading us students. The bark of the tree trunk is rough and thickened, with green moss and holes over the years. With all kinds of symbols, letters or numbers that mischievous students wrote on it as a way to mark their middle school days. I'm sure this is one of the oldest trees in my coastal town. Because just looking at the tree trunk can tell that. My whole arms hugged me until I could no longer bear the tree. Lying quietly in the corner of the school yard. But that doesn't mean the tree should be forgotten. The school has lovingly built a large flower bed around the tree. Each bunch of roots emerged so strongly that the designer had to make the plant bed wider than usual. Right in the summer, the season of poinciana flowers. Each phoenix canopy reaches out to radiate shade. Each small, beautiful leaf is neatly lined up into a branch that looks like a tiny fan in the fairy tale my grandmother told me. When the weather is favorable, phoenix leaves grow quickly and greenly. Sometimes when passing by the phoenix tree, each leaf gently blowing in the wind suddenly makes me tremble and tremble because of the loveliness of the phoenix tree in the summer. Summer is the back-to-school season, the season of many student memories and also the season of poinciana flowers. That's right, not wrong. Surely there is no other poinciana tree that blooms as wonderfully as the poinciana tree in the corner of our school. On each lush green branch, poinciana flowers bloom bright red. Every few flower clusters, clump together. Standing from afar, poinciana flowers make a corner of the sky red, looking extremely pleasing to the eye. Our friends at that time liked this time of the tree very much. I often pick up fallen plum blossoms to perform many different tricks. Poinciana flowers are not bright red or bright red. The color of fresh flowers makes us feel comfortable and at ease. Each petal of the phoenix flower is like butterfly wings arranged around the pistil. Because of the shape of butterfly wings, when I was in middle school, I often invited my best friend to collect flowers and press them into notebooks. Among us, who hasn't tried pressing flower petals to make butterflies? Then put it in a transparent plastic bag or some small box, and you have a beautiful pressed butterfly. The stamens are neither fragrant nor dark. There is simply no smell because the poinciana flower is as simple as the way the poinciana tree lives. It is a wonderful coincidence that on the first day of school, the poinciana flowers bloom most beautifully. Perhaps that is why the poinciana flower symbolizes student age, associated with the school roof?
Many years have passed, the phoenix tree has stood there, standing tall in the corner of the school yard against time, storms and wind. Everything changes, only the phoenix remains forever in our youth.
If autumn is a gentle, gentle, and calm girl, then summer is a vibrant girl. Summer is exciting because summer brings with it the sultry sunshine, accompanied by the chirping of cicadas in the green canopy of trees. And when summer comes, people's hearts are strangely fluttered by the rows of red poinciana trees that make us think of a farewell season.
When did the phoenix tree on my school's roof come into existence? No one knows, I only know that it stands tall in the middle of the school yard as if it had become a witness to many changes in the school's roof, and also accidentally became a true witness. witnessed many seasons of separation and the growth and maturity of the girls and boys.
From a distance, the phoenix tree stands tall like a tall, giant umbrella. His body is very big, it takes two of my arms to hug him, and he has a rough appearance like an old person, but with his experience and understanding of life, there is probably no one in school who can compare to him. . The big and long roots zigzag like giant snakes, sticking deep into the ground. Some even stretch and protrude above the ground.
The leaves of the phoenix tree are very small and green. The mahogany tree has many clusters of leaves, each cluster has many tiny leaves, it seems as if just a gentle breeze passes by and those leaves will leave their life on the tree and linger forever on the roof. hair of people passing by. The leaves do not grow consecutively, but grow together, causing sunlight to penetrate through the leaves, creating streaks on the ground. When those leaves get old, their green shirt will turn into a yellow shirt. How beautiful are the poinciana flowers? Poinciana flowers bloom in clusters. Red beams glow in the summer sunlight. There are also small white spots on the phoenix wings, did you know? I love so much the poinciana flower petals that are associated with so many memories of our youth, when we picked up fallen petals on the school grounds and pressed them into notebooks to create new, funny and lovely butterfly wings. Star. The smell of a new book page and the smell of phoenix wings seemed to make us live forever with the memories of our innocent, funny school years.
|
Gia đình là nền tảng, là sức mạnh tinh thần vững chãi của mỗi con đường trên hành trình dài và rộng của cuộc đời. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, chúng ta sẽ được tiếp cận với dạng bài kể về gia đình em. Để làm được bài viết này, chúng ta chỉ cần giới thiệu về gia đình, những thành viên trong gia đình mình, công việc của họ và rồi nêu lên những suy nghĩ, những kỉ niệm đã cùng nhau trải qua. Dưới đây là hai bài làm mẫu hi vọng sẽ giúp đỡ các bạn trong quá trình học tập. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Mỗi chúng ta ai cũng có một gia đình nhỏ của mình. Em cũng vậy. Ở bên gia đình là miềm vui lớn nhất của em.
Gia đình em gồm có năm người là bố, mẹ, em, chị và em của em. Gia đình em sống ở một làng quê yên bình, trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn với giàn hoa giấy trước cửa nhà. Bố em đã ngoài 40 tuổi. Trong mắt em, bố lúc nào cũng dịu dàng và ấm áp. Dáng người bố cao và gầy, gương mặt phảng phất chút cương nghị. Làn da bố rám nắng vì dãi dầu sương gió, vất vả lo toan cho gia đình. Bố khá kiệm lời và hiền lành. Bố em còn là một quân nhân. Vì vậy, không biết từ bao giờ, em đã rấ yêu màu xanh áo lính. Mẹ em cũng đã gần bốn mươi tuổi. Gương mặt mẹ thanh tú và nhỏ nhắn. Đôi mắt mẹ là cả một bầu trời tình yêu dành cho các con. Em yêu nhất nụ cười của mẹ, nó dịu dàng và ấm áp, đặc biệt là khi em đạt được điểm tốt, nụ cười của mẹ còn ẩn chứa cả sự tự hào. Chị gái em đang là học sinh cấp 3, trông chị đặc biệt xinh đẹp lúc mặc tà áo dài trắng. Chị là người chăm sóc cho em lúc bố mẹ vắng nhà và thay mẹ quán xuyến nhà cửa. Lúc rảnh rỗi, hai chị em vẫn thường chơi đùa và trò chuyện với nhau. Với em, chị lúc nào cũng ân cần và dịu dàng như thế. Em trai em thì học mẫu giáo. Nó rất thông minh, lanh lợi và khá tinh nghịch. Nhìn đôi má phúng phính của nó làm em rất muốn cưng nựng và vuốt ve.
Gia đình em luôn sống gắn bó và sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau. Hằng ngày, mẹ và chị gái là những người đầu bếp tài ba luôn cho cả nhà em những món ăn ngon lành và bổ dưỡng. Là chị thứ trong nhà, nên em cũng góp một phần trong công việc gia đình. Em giúp mẹ quét dọn nhà cửa. lau chùi bàn ghế và chơi cùng em của em mỗi khi mẹ có việc bận. Thời gian vui nhất trong ngày có lẽ là bữa cơm tối của gia đình. Ngồi bên nhau, mỗi người kể về một ngày đã qua như thế nào. Bố kể chuyện ở cơ quan, em và chị gái thi nhau kể chuyện ở trường, ở lớp tạo nên một không khí gia đình thật vui vẻ, đầm ấm.
Dù bố mẹ em đều là những người khá bận rộn nhưng chủ nhật tuần nào gia đình em cũng đi dã ngoại. Bố sẽ dạy em và em trai của em cách gấp diều, cách thả diều trong khi mẹ và chị đang chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Cả nhà đã có những phút giây thư giãn và hạnh phúc biết bao! Sau khi đi dã ngoại, gia đình em sẽ về thăm ông bà nội và ông bà ngoại. Vui nhất là khi ấy. Nhà ông em có một mảnh vườn rất rộng trồng không biết bao nhiêu là trái cây ngon lành, bổ dưỡng. Cứ mỗi lần ghé qua nhà ông, em và chị em lại trèo tót lên cây, ngồi vắt vẻo trên đó vừa gặm một trái gì hái được, vừa hát reo vui đùa rất thoải mái. Những lúc như thế, bà nhìn chúng em và cười đầy yêu thương, trìu mến. Tối đến, ông và bố sẽ chơi cờ ngoài sân và bà kể cho chúng em nghe những câu chuyện cổ tích trước hiên nhà với làn gió mát rượi của buổi đêm làng quê thanh tịnh.
Mai này rồi em sẽ lớn khôn, sẽ có lúc phải tạm rời xa gia đình thân yêu, xa ngôi nhà đong đầy tình yêu thương ấm áp. Nhưng em biết rằng chính những ngày tháng sống giữa tình yêu thương của mẹ cha, của những người thân quý sẽ là động lực, là hành trang của em trên khắp các nẻo đường đời.
Em thấy mình thật may mắn khi có một gia đình hạnh phúc và êm ấm. Em rất yêu gia đình của em.
Có một nơi để về, đó là nhà. Có một nơi để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai điều ấy, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc trong cuộc sống không phải ai cũng có, không phải ai có cũng đều biết trân trọng. Tôi đã kịp nhận ra được điều ấy.
Gia đình, đó không phải chỉ đơn giản là một căn nhà, một vị trí, những căn phòng. Gia đình, đó là những con người, những tình cảm yêu thương, là nơi khởi nguồn của mọi tình yêu và hạnh phúc. Mỗi người là một niềm vui, hạnh phúc. Gia đình tôi có sáu người, hạnh phúc được nhân lên sáu lần.
Cội nguồn của những giá trị, là của văn hóa truyền thống của thời cha ông, là bà tôi. Bà tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi. Con số không chỉ cho thấy số năm bà sống mà còn là số những kinh nghiệm, trải nghiệm làm nên những sự từng trải và thấu hiểu sự đời của bà. Bà tôi đúng là con người của những giá trị cổ xưa, của những truyền thống đang hiện diện trong cuộc sống hiện đại này. Bà luôn giữ nếp sinh hoạt của lối sống nông thôn giản dị. Bộ quần áo bà mặc là những bộ áo bà bà, những chiếc quần nâu ống rộng thùng thình và kiểu búi tóc sau gáy. Bà luôn giữ thói quen dạy sớm, đi lễ chùa. Tất cả những ngày lễ tết, cúng giỗ, bà đều nhớ không sai. Từ bà, chúng tôi sống lại những ngày thuở trước: những kỉ niệm bà cũng tham gia vào không khí chiến đấu chống Mĩ, những buổi sống trong xã hội bao cấp và cả suối nguồn của vốn từ, cách nói dân gian. Bà hay dặn chúng tôi: “Đói cho sạch, rách cho thơm”, bà kể chúng tôi nghe những câu chuyện cổ dân gian mà trong sách không có. Bà dặn bố mẹ tôi: “Cây non dễ uốn, để lớn rồi mới uốn, cây sẽ gãy”. Những bài học đạo đức giáo điều trong sách, qua lời nói của bà, nó thấm thía và có sức hút đến lạ.
Thế hệ những người nối tiếp và đang dựng xây, là bố mẹ tôi. Bố mẹ cũng đã có thời trải qua những năm tháng hào hùng của dân tộc, những ngày đất nước hào hứng đi lên và rồi là nét gạch nối cho đến cuộc sống hiện đại ngày hôm nay. Bố tôi năm nay đã 41 tuổi còn mẹ tôi thì 38. Bố mẹ đều là nhân viện trong những công ty nhà nước, làm tròn nhiệm vụ là tiếp nối, xây dựng đất nước phát triển. Bố mẹ tôi luôn biết cách nghe lời bà, hiểu những suy nghĩ và dạy dỗ của bà để tiếp biến cho phù hợp trong xã hội hiện đại. Bố mẹ còn là minh chứng cho một tình yêu của thời hiện đại. Chúng tôi luôn thích nghe những câu chuyện tình yêu của bố mẹ. Câu chuyện từ thời sinh viên, gặp nhau tình cờ mà sau này thành người một nhà. Chuyện về bố mẹ hay cãi nhau, ghét nhau mà giờ thành người thương với nhau cùng một gia đình. Bố mẹ là tấm gương của chúng tôi về cách ứng xử trên dưới, về sự trẻ trung, tình cảm và cả thái độ ứng xử với cuộc sống và mọi người.
Ba chị em chúng tôi là kết quả của tình yêu thương cha mẹ. Chúng tôi sinh khá gần nhau, mỗi đứa cách nhau 3 năm. Bà bảo chúng tôi sẽ là những hạt mầm, là hạt giống của tương lai đất nước. Ba đứa lúc nào đi chơi cũng phải kéo nhau đi, có cãi nhau, có khóc lóc nhưng nhiều hơn là sự yêu thương, gắn kết và biết cùng cười, cùng cố gắng. Chúng tôi được tiếp xúc nhiều với những thiết bị hiên đại, với công nghệ số nhưng lại đặc biệt thích những câu chuyện dân gian của bà, những mẩu chuyện tình yêu của cha mẹ.
|
Gia đình là nền tảng, là sức mạnh tinh thần vững chãi của mỗi con đường trên hành trình dài và rộng của cuộc đời. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, chúng ta sẽ được tiếp cận với dạng bài kể về gia đình em. Để làm được bài viết này, chúng ta chỉ cần giới thiệu về gia đình, những thành viên trong gia đình mình, công việc của họ và rồi nêu lên những suy nghĩ, những kỉ niệm đã cùng nhau trải qua. Dưới đây là hai bài làm mẫu hi vọng sẽ giúp đỡ các bạn trong quá trình học tập. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Mỗi chúng ta ai cũng có một gia đình nhỏ của mình. Em cũng vậy. Ở bên gia đình là miềm vui lớn nhất của em.
Gia đình em gồm có năm người là bố, mẹ, em, chị và em của em. Gia đình em sống ở một làng quê yên bình, trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn với giàn hoa giấy trước cửa nhà. Bố em đã ngoài 40 tuổi. Trong mắt em, bố lúc nào cũng dịu dàng và ấm áp. Dáng người bố cao và gầy, gương mặt phảng phất chút cương nghị. Làn da bố rám nắng vì dãi dầu sương gió, vất vả lo toan cho gia đình. Bố khá kiệm lời và hiền lành. Bố em còn là một quân nhân. Vì vậy, không biết từ bao giờ, em đã rấ yêu màu xanh áo lính. Mẹ em cũng đã gần bốn mươi tuổi. Gương mặt mẹ thanh tú và nhỏ nhắn. Đôi mắt mẹ là cả một bầu trời tình yêu dành cho các con. Em yêu nhất nụ cười của mẹ, nó dịu dàng và ấm áp, đặc biệt là khi em đạt được điểm tốt, nụ cười của mẹ còn ẩn chứa cả sự tự hào. Chị gái em đang là học sinh cấp 3, trông chị đặc biệt xinh đẹp lúc mặc tà áo dài trắng. Chị là người chăm sóc cho em lúc bố mẹ vắng nhà và thay mẹ quán xuyến nhà cửa. Lúc rảnh rỗi, hai chị em vẫn thường chơi đùa và trò chuyện với nhau. Với em, chị lúc nào cũng ân cần và dịu dàng như thế. Em trai em thì học mẫu giáo. Nó rất thông minh, lanh lợi và khá tinh nghịch. Nhìn đôi má phúng phính của nó làm em rất muốn cưng nựng và vuốt ve.
Gia đình em luôn sống gắn bó và sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau. Hằng ngày, mẹ và chị gái là những người đầu bếp tài ba luôn cho cả nhà em những món ăn ngon lành và bổ dưỡng. Là chị thứ trong nhà, nên em cũng góp một phần trong công việc gia đình. Em giúp mẹ quét dọn nhà cửa. lau chùi bàn ghế và chơi cùng em của em mỗi khi mẹ có việc bận. Thời gian vui nhất trong ngày có lẽ là bữa cơm tối của gia đình. Ngồi bên nhau, mỗi người kể về một ngày đã qua như thế nào. Bố kể chuyện ở cơ quan, em và chị gái thi nhau kể chuyện ở trường, ở lớp tạo nên một không khí gia đình thật vui vẻ, đầm ấm.
Dù bố mẹ em đều là những người khá bận rộn nhưng chủ nhật tuần nào gia đình em cũng đi dã ngoại. Bố sẽ dạy em và em trai của em cách gấp diều, cách thả diều trong khi mẹ và chị đang chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Cả nhà đã có những phút giây thư giãn và hạnh phúc biết bao! Sau khi đi dã ngoại, gia đình em sẽ về thăm ông bà nội và ông bà ngoại. Vui nhất là khi ấy. Nhà ông em có một mảnh vườn rất rộng trồng không biết bao nhiêu là trái cây ngon lành, bổ dưỡng. Cứ mỗi lần ghé qua nhà ông, em và chị em lại trèo tót lên cây, ngồi vắt vẻo trên đó vừa gặm một trái gì hái được, vừa hát reo vui đùa rất thoải mái. Những lúc như thế, bà nhìn chúng em và cười đầy yêu thương, trìu mến. Tối đến, ông và bố sẽ chơi cờ ngoài sân và bà kể cho chúng em nghe những câu chuyện cổ tích trước hiên nhà với làn gió mát rượi của buổi đêm làng quê thanh tịnh.
Mai này rồi em sẽ lớn khôn, sẽ có lúc phải tạm rời xa gia đình thân yêu, xa ngôi nhà đong đầy tình yêu thương ấm áp. Nhưng em biết rằng chính những ngày tháng sống giữa tình yêu thương của mẹ cha, của những người thân quý sẽ là động lực, là hành trang của em trên khắp các nẻo đường đời.
Em thấy mình thật may mắn khi có một gia đình hạnh phúc và êm ấm. Em rất yêu gia đình của em.
Có một nơi để về, đó là nhà. Có một nơi để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai điều ấy, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc trong cuộc sống không phải ai cũng có, không phải ai có cũng đều biết trân trọng. Tôi đã kịp nhận ra được điều ấy.
Gia đình, đó không phải chỉ đơn giản là một căn nhà, một vị trí, những căn phòng. Gia đình, đó là những con người, những tình cảm yêu thương, là nơi khởi nguồn của mọi tình yêu và hạnh phúc. Mỗi người là một niềm vui, hạnh phúc. Gia đình tôi có sáu người, hạnh phúc được nhân lên sáu lần.
Cội nguồn của những giá trị, là của văn hóa truyền thống của thời cha ông, là bà tôi. Bà tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi. Con số không chỉ cho thấy số năm bà sống mà còn là số những kinh nghiệm, trải nghiệm làm nên những sự từng trải và thấu hiểu sự đời của bà. Bà tôi đúng là con người của những giá trị cổ xưa, của những truyền thống đang hiện diện trong cuộc sống hiện đại này. Bà luôn giữ nếp sinh hoạt của lối sống nông thôn giản dị. Bộ quần áo bà mặc là những bộ áo bà bà, những chiếc quần nâu ống rộng thùng thình và kiểu búi tóc sau gáy. Bà luôn giữ thói quen dạy sớm, đi lễ chùa. Tất cả những ngày lễ tết, cúng giỗ, bà đều nhớ không sai. Từ bà, chúng tôi sống lại những ngày thuở trước: những kỉ niệm bà cũng tham gia vào không khí chiến đấu chống Mĩ, những buổi sống trong xã hội bao cấp và cả suối nguồn của vốn từ, cách nói dân gian. Bà hay dặn chúng tôi: “Đói cho sạch, rách cho thơm”, bà kể chúng tôi nghe những câu chuyện cổ dân gian mà trong sách không có. Bà dặn bố mẹ tôi: “Cây non dễ uốn, để lớn rồi mới uốn, cây sẽ gãy”. Những bài học đạo đức giáo điều trong sách, qua lời nói của bà, nó thấm thía và có sức hút đến lạ.
Thế hệ những người nối tiếp và đang dựng xây, là bố mẹ tôi. Bố mẹ cũng đã có thời trải qua những năm tháng hào hùng của dân tộc, những ngày đất nước hào hứng đi lên và rồi là nét gạch nối cho đến cuộc sống hiện đại ngày hôm nay. Bố tôi năm nay đã 41 tuổi còn mẹ tôi thì 38. Bố mẹ đều là nhân viện trong những công ty nhà nước, làm tròn nhiệm vụ là tiếp nối, xây dựng đất nước phát triển. Bố mẹ tôi luôn biết cách nghe lời bà, hiểu những suy nghĩ và dạy dỗ của bà để tiếp biến cho phù hợp trong xã hội hiện đại. Bố mẹ còn là minh chứng cho một tình yêu của thời hiện đại. Chúng tôi luôn thích nghe những câu chuyện tình yêu của bố mẹ. Câu chuyện từ thời sinh viên, gặp nhau tình cờ mà sau này thành người một nhà. Chuyện về bố mẹ hay cãi nhau, ghét nhau mà giờ thành người thương với nhau cùng một gia đình. Bố mẹ là tấm gương của chúng tôi về cách ứng xử trên dưới, về sự trẻ trung, tình cảm và cả thái độ ứng xử với cuộc sống và mọi người.
Ba chị em chúng tôi là kết quả của tình yêu thương cha mẹ. Chúng tôi sinh khá gần nhau, mỗi đứa cách nhau 3 năm. Bà bảo chúng tôi sẽ là những hạt mầm, là hạt giống của tương lai đất nước. Ba đứa lúc nào đi chơi cũng phải kéo nhau đi, có cãi nhau, có khóc lóc nhưng nhiều hơn là sự yêu thương, gắn kết và biết cùng cười, cùng cố gắng. Chúng tôi được tiếp xúc nhiều với những thiết bị hiên đại, với công nghệ số nhưng lại đặc biệt thích những câu chuyện dân gian của bà, những mẩu chuyện tình yêu của cha mẹ.
|
Chúng ta trở nên hoang phí số tiền kiếm được, chúng ta làm mất đi giá trị của đồng tiền. Phải chăng, mỗi người nên thực hành lối sống tiết kiệm ngay từ bây giờ? Tiết kiệm là gì? Vì sao phải tiết kiệm? Chúng ta đã tiết kiệm được đến đâu? Tiết kiệm như thế nào? Đó là những câu hỏi cơ bản các bạn phải trả lời khi làm bài văn viết về sự tiết kiệm. Ngoài ra, các bạn có thể lật lại vấn đề, mặt trái của tiết kiệm là gì, có phải tiết kiệm luôn có ích không? Quan trọng, sau bài viết ấy, các bạn nhận thức được điều gì, và có sẵn sàng thay đổi ngay từ bây giờ không. Làm văn nghị luận, điều quan trọng là các bạn có viết được một bài văn mạch lạc và thuyết phục hay không. Chúc các bạn làm bài thành công!
Chúng ta luôn băn khoăn tự hỏi, tại sao có những người làm được rất nhiều tiền bạc, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể trở nên giàu có. Có nhiều lí do khác nhau, cả khách quan và chủ quan, nhưng theo tôi nghĩ chính là vì họ không biết tiết kiệm số tiền mà mình đã làm ra. Chính vì vậy, ngay từ bây giờ, mỗi chúng ta nên thực hành cách tiết kiệm.
Trước hết, chúng ta cần hiểu thế nào là tiết kiệm? Tiết kiệm là sử dụng tiền bạc, của cải, tài nguyên và thời gian một cách hợp lí. Đó là khi chúng ta không phung phí chúng, coi chúng là lẽ dĩ nhiên sẽ có. Người biết tiết kiệm luôn phải tính toán trong đầu làm sao để tiêu tiền hợp lí, làm sao để có thể không lãng phí thời gian. Họ hiểu được tầm quan trọng của những giá trị, của cải mình đã làm ra và họ sử dụng cho những việc thật cần thiết. Tiết kiệm chưa hẳn đã là nghèo, cũng không phải là thấp kém. Đó là một lối sống mà lâu nay chúng ta đã lãng quên, và đây là lúc ta cần hồi phục lại nó.
Vậy vì sao chúng ta cần phải tiết kiệm?
Tiết kiệm đã trở thành một truyền thống lâu đời của dân tộc ta. Đất nước ta thuộc nền văn minh lúa nước, con người gắn cả đời mình với mảnh ruộng con trâu. Vậy nên, kinh tế chưa bao giờ thực sự dư dả. Càng chăm chỉ làm lụng bao nhiêu, họ lại càng chắt chiu bấy nhiêu. Họ để dành cho con cái sau này, cho những lúc ốm đau bệnh tật, hay cho những khi mất mùa đói kém. Hay đơn giản hơn, họ thấy những thứ xa hoa là không cần thiết. Vậy mà giờ đây, chúng ta lại phá vỡ đi truyền thống ấy bằng cách tiêu xài hoang phí, cả thời gian, sức lực và tiền bạc. Thử hỏi như vậy, có đáng hay không? Học một lối sống tiết kiệm là trở về với những nét đẹp văn hoá của một dân tộc, là làm giàu có thêm truyền thống của quê hương. Vậy cớ sao, chúng ta lại bỏ đi lối sống ấy?
Chúng ta tiết kiệm, còn là cho chính chúng ta. Bởi cuộc đời vốn nhiều xoay vần, hôm nay ta sống trong nhung lụa, biết đâu ngày mai sa cơ lỡ vận. Đến lúc ấy, những ngày tháng hưởng lạc không còn, tiền bạc hết, thời gian hết, chúng ta sẽ lấy gì để trang trải cho cuộc đời sau này? Biết tiết kiệm, là ta biết lo cho chính tương lai của mình sau này, để ta có thể yên tâm khi những chuyện không may xảy ra. Hơn thế nữa, tiết kiệm còn thể hiện sự chân quý sức lao động mà mình đã bỏ ra. Bởi kiếm được một đồng tiền không phải là điều đơn giản. Đó là mồ hôi nước mắt, là trí lực và trí tuệ của chính chúng ta. Ta lãng phí của cải, có phải là đang vứt bỏ những công sức của chính mình? Và ta cũng nên nhớ, tài nguyên, tiền bạc, thời gian không phải là vô hạn. Nó không mãi mãi ở đó để ta có thể lấy bất cứ lúc nào. Nếu mỗi chúng ta không tiết kiệm được những thứ ấy, thì chính chúng ta sau này cũng không còn mà sử dụng. Tiết kiệm cho ta hôm nay, chính là để cho chính chúng ta ngày hôm sau. Còn muôn vàn những lí do nữa để chúng ta phải nhận thức rằng, ngay hôm nay cần phải tiết kiệm.
Nhưng quá tiết kiệm lại có phải là điều tốt. Khi tiết kiệm được đẩy lên cực đoan, nó trở thành hà tiện, nhỏ nhen. Con người hà tiện không bao giờ muốn chia sẻ những gì mình có cho người khác, thậm chí là cho chính mình. Nó khiến con người trở nên tách bạch với xã hội, không một ai muốn đến gần, không một ai muốn giúp đỡ. Và họ lại làm khổ chính bản thân mình, dù có đau ốm bệnh tật cũng không dám chữa trị. Tiết kiệm luôn phải đúng nơi, đúng chỗ và đúng cách.
Là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta chưa đủ khả năng để làm ra đồng tiền, nên phải tiết kiệm là điều đương nhiên. Bên cạnh đó, sắp xếp thời gian để học hành, giải trí một cách hợp lí cũng là cách để tiết kiệm thời gian. Có rèn luyện từ bây giờ thì sau này, chúng ta mới biết tiết kiệm cho tập thể, xã hội, chúng ta mới có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp.
Các bạn có sẵn sàng để tiết kiệm ngay từ hôm nay. Chúng ta là những thế hệ trẻ. Sự tiết kiệm của chúng ta ngày hôm nay chính là tương lai của đất nước ngày mai.
Trong cuộc sống, để trở thành con người hoàn thiện thì ai cũng phải xây dựng cho mình những lối sống đẹp. Đó là nếp sống giản dị, cách sống ân tình thủy chung,… Tiết kiệm cũng là một lối sống đẹp mà chúng ta cần thực hành và phát huy.
Tiết kiệm là hành vi sử dụng của cải vật chất một cách hợp lý và không làm lãng phí, mất mát hay thiệt hại. Xã hội ngày càng phát triển, nhiên liệu cần cho nền công nghiệp sản xuất ngày càng gia tăng nên đòi hỏi ở con người lối sống tiết kiệm.
Tiết kiệm giúp con người kiểm soát được những chi tiêu không cần thiết để dùng vào những việc có ích hơn. Một con người muốn làm giàu thì việc đầu tiên là phải biết tiết kiệm. Đơn giản nhất là việc sử dụng điện, nước hợp lý. Là học sinh chúng ta cần phải biết bảo quản, tận dụng đồ dùng học tập và tránh xa lối sống xa xỉ đua đòi. Sử dụng đồ tái chế cũng là ý kiến hay để thực hành lối sống tiết kiệm. Sáng tạo ra đồ tái chế còn khơi nguồn tài năng và trí tuệ của con người. Sống tiết kiệm thể hiện sự quý trọng thành quả lao động của bản thân và của người khác. Biết trân trọng những giá trị do sức lao động tạo ra nhất định ta sẽ gặt hái được thành quả tốt.
Lối sống tiết kiệm không chỉ có ý nghĩa với bản thân con người mà còn làm giàu cho đất nước và xã hội. Một xã hội phồn vinh là xã hội mà mọi người biết sống tiết kiệm. Một tờ giấy được tiết kiệm đồng nghĩa với việc ít cây bị chặt hơn. Do đó tài nguyên thiên nhiên được bảo vệ và không bị tàn phá. Tắt một bóng đèn điện vào giờ trái đất sẽ cắt bớt được điện năng tiêu thụ không cần thiết và giúp những người ở vùng sâu vùng xa có điện, có cuộc sống tươi sáng hơn. Như vậy bằng lối sống tiết kiệm ta đã đóng góp sức mình vào công cuộc xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một tấm gương sáng về lối sống tiết kiệm. Thân là một vị chủ tịch nước nhưng đời sống của Bác giản dị giống như bất kì người dân nào khác. Bác luôn chủ trương với mọi người nên tận dụng những thứ còn dùng được. Bác còn chỉ thị cho những người phục vụ: vá khăn mặt cho Bác, vá áo lót cho Bác, vá chiếu nằm cho Bác. Trong năm tháng đói khổ của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, Bác luôn nghĩ tới những người nghèo: “ Tôi đề nghị với đồng bào cả nước và tôi xin thực hành trước, cứ 10 ngày nhịn ăn 1 bữa, mỗi tháng nhịn 3 bữa. Đem số gạo tiết kiệm đó để cứu dân nghèo”.
|
Chúng ta trở nên hoang phí số tiền kiếm được, chúng ta làm mất đi giá trị của đồng tiền. Phải chăng, mỗi người nên thực hành lối sống tiết kiệm ngay từ bây giờ? Tiết kiệm là gì? Vì sao phải tiết kiệm? Chúng ta đã tiết kiệm được đến đâu? Tiết kiệm như thế nào? Đó là những câu hỏi cơ bản các bạn phải trả lời khi làm bài văn viết về sự tiết kiệm. Ngoài ra, các bạn có thể lật lại vấn đề, mặt trái của tiết kiệm là gì, có phải tiết kiệm luôn có ích không? Quan trọng, sau bài viết ấy, các bạn nhận thức được điều gì, và có sẵn sàng thay đổi ngay từ bây giờ không. Làm văn nghị luận, điều quan trọng là các bạn có viết được một bài văn mạch lạc và thuyết phục hay không. Chúc các bạn làm bài thành công!
Chúng ta luôn băn khoăn tự hỏi, tại sao có những người làm được rất nhiều tiền bạc, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể trở nên giàu có. Có nhiều lí do khác nhau, cả khách quan và chủ quan, nhưng theo tôi nghĩ chính là vì họ không biết tiết kiệm số tiền mà mình đã làm ra. Chính vì vậy, ngay từ bây giờ, mỗi chúng ta nên thực hành cách tiết kiệm.
Trước hết, chúng ta cần hiểu thế nào là tiết kiệm? Tiết kiệm là sử dụng tiền bạc, của cải, tài nguyên và thời gian một cách hợp lí. Đó là khi chúng ta không phung phí chúng, coi chúng là lẽ dĩ nhiên sẽ có. Người biết tiết kiệm luôn phải tính toán trong đầu làm sao để tiêu tiền hợp lí, làm sao để có thể không lãng phí thời gian. Họ hiểu được tầm quan trọng của những giá trị, của cải mình đã làm ra và họ sử dụng cho những việc thật cần thiết. Tiết kiệm chưa hẳn đã là nghèo, cũng không phải là thấp kém. Đó là một lối sống mà lâu nay chúng ta đã lãng quên, và đây là lúc ta cần hồi phục lại nó.
Vậy vì sao chúng ta cần phải tiết kiệm?
Tiết kiệm đã trở thành một truyền thống lâu đời của dân tộc ta. Đất nước ta thuộc nền văn minh lúa nước, con người gắn cả đời mình với mảnh ruộng con trâu. Vậy nên, kinh tế chưa bao giờ thực sự dư dả. Càng chăm chỉ làm lụng bao nhiêu, họ lại càng chắt chiu bấy nhiêu. Họ để dành cho con cái sau này, cho những lúc ốm đau bệnh tật, hay cho những khi mất mùa đói kém. Hay đơn giản hơn, họ thấy những thứ xa hoa là không cần thiết. Vậy mà giờ đây, chúng ta lại phá vỡ đi truyền thống ấy bằng cách tiêu xài hoang phí, cả thời gian, sức lực và tiền bạc. Thử hỏi như vậy, có đáng hay không? Học một lối sống tiết kiệm là trở về với những nét đẹp văn hoá của một dân tộc, là làm giàu có thêm truyền thống của quê hương. Vậy cớ sao, chúng ta lại bỏ đi lối sống ấy?
Chúng ta tiết kiệm, còn là cho chính chúng ta. Bởi cuộc đời vốn nhiều xoay vần, hôm nay ta sống trong nhung lụa, biết đâu ngày mai sa cơ lỡ vận. Đến lúc ấy, những ngày tháng hưởng lạc không còn, tiền bạc hết, thời gian hết, chúng ta sẽ lấy gì để trang trải cho cuộc đời sau này? Biết tiết kiệm, là ta biết lo cho chính tương lai của mình sau này, để ta có thể yên tâm khi những chuyện không may xảy ra. Hơn thế nữa, tiết kiệm còn thể hiện sự chân quý sức lao động mà mình đã bỏ ra. Bởi kiếm được một đồng tiền không phải là điều đơn giản. Đó là mồ hôi nước mắt, là trí lực và trí tuệ của chính chúng ta. Ta lãng phí của cải, có phải là đang vứt bỏ những công sức của chính mình? Và ta cũng nên nhớ, tài nguyên, tiền bạc, thời gian không phải là vô hạn. Nó không mãi mãi ở đó để ta có thể lấy bất cứ lúc nào. Nếu mỗi chúng ta không tiết kiệm được những thứ ấy, thì chính chúng ta sau này cũng không còn mà sử dụng. Tiết kiệm cho ta hôm nay, chính là để cho chính chúng ta ngày hôm sau. Còn muôn vàn những lí do nữa để chúng ta phải nhận thức rằng, ngay hôm nay cần phải tiết kiệm.
Nhưng quá tiết kiệm lại có phải là điều tốt. Khi tiết kiệm được đẩy lên cực đoan, nó trở thành hà tiện, nhỏ nhen. Con người hà tiện không bao giờ muốn chia sẻ những gì mình có cho người khác, thậm chí là cho chính mình. Nó khiến con người trở nên tách bạch với xã hội, không một ai muốn đến gần, không một ai muốn giúp đỡ. Và họ lại làm khổ chính bản thân mình, dù có đau ốm bệnh tật cũng không dám chữa trị. Tiết kiệm luôn phải đúng nơi, đúng chỗ và đúng cách.
Là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta chưa đủ khả năng để làm ra đồng tiền, nên phải tiết kiệm là điều đương nhiên. Bên cạnh đó, sắp xếp thời gian để học hành, giải trí một cách hợp lí cũng là cách để tiết kiệm thời gian. Có rèn luyện từ bây giờ thì sau này, chúng ta mới biết tiết kiệm cho tập thể, xã hội, chúng ta mới có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp.
Các bạn có sẵn sàng để tiết kiệm ngay từ hôm nay. Chúng ta là những thế hệ trẻ. Sự tiết kiệm của chúng ta ngày hôm nay chính là tương lai của đất nước ngày mai.
Trong cuộc sống, để trở thành con người hoàn thiện thì ai cũng phải xây dựng cho mình những lối sống đẹp. Đó là nếp sống giản dị, cách sống ân tình thủy chung,… Tiết kiệm cũng là một lối sống đẹp mà chúng ta cần thực hành và phát huy.
Tiết kiệm là hành vi sử dụng của cải vật chất một cách hợp lý và không làm lãng phí, mất mát hay thiệt hại. Xã hội ngày càng phát triển, nhiên liệu cần cho nền công nghiệp sản xuất ngày càng gia tăng nên đòi hỏi ở con người lối sống tiết kiệm.
Tiết kiệm giúp con người kiểm soát được những chi tiêu không cần thiết để dùng vào những việc có ích hơn. Một con người muốn làm giàu thì việc đầu tiên là phải biết tiết kiệm. Đơn giản nhất là việc sử dụng điện, nước hợp lý. Là học sinh chúng ta cần phải biết bảo quản, tận dụng đồ dùng học tập và tránh xa lối sống xa xỉ đua đòi. Sử dụng đồ tái chế cũng là ý kiến hay để thực hành lối sống tiết kiệm. Sáng tạo ra đồ tái chế còn khơi nguồn tài năng và trí tuệ của con người. Sống tiết kiệm thể hiện sự quý trọng thành quả lao động của bản thân và của người khác. Biết trân trọng những giá trị do sức lao động tạo ra nhất định ta sẽ gặt hái được thành quả tốt.
Lối sống tiết kiệm không chỉ có ý nghĩa với bản thân con người mà còn làm giàu cho đất nước và xã hội. Một xã hội phồn vinh là xã hội mà mọi người biết sống tiết kiệm. Một tờ giấy được tiết kiệm đồng nghĩa với việc ít cây bị chặt hơn. Do đó tài nguyên thiên nhiên được bảo vệ và không bị tàn phá. Tắt một bóng đèn điện vào giờ trái đất sẽ cắt bớt được điện năng tiêu thụ không cần thiết và giúp những người ở vùng sâu vùng xa có điện, có cuộc sống tươi sáng hơn. Như vậy bằng lối sống tiết kiệm ta đã đóng góp sức mình vào công cuộc xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một tấm gương sáng về lối sống tiết kiệm. Thân là một vị chủ tịch nước nhưng đời sống của Bác giản dị giống như bất kì người dân nào khác. Bác luôn chủ trương với mọi người nên tận dụng những thứ còn dùng được. Bác còn chỉ thị cho những người phục vụ: vá khăn mặt cho Bác, vá áo lót cho Bác, vá chiếu nằm cho Bác. Trong năm tháng đói khổ của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, Bác luôn nghĩ tới những người nghèo: “ Tôi đề nghị với đồng bào cả nước và tôi xin thực hành trước, cứ 10 ngày nhịn ăn 1 bữa, mỗi tháng nhịn 3 bữa. Đem số gạo tiết kiệm đó để cứu dân nghèo”.
|
Chúng ta trở nên hoang phí số tiền kiếm được, chúng ta làm mất đi giá trị của đồng tiền. Phải chăng, mỗi người nên thực hành lối sống tiết kiệm ngay từ bây giờ? Tiết kiệm là gì? Vì sao phải tiết kiệm? Chúng ta đã tiết kiệm được đến đâu? Tiết kiệm như thế nào? Đó là những câu hỏi cơ bản các bạn phải trả lời khi làm bài văn viết về sự tiết kiệm. Ngoài ra, các bạn có thể lật lại vấn đề, mặt trái của tiết kiệm là gì, có phải tiết kiệm luôn có ích không? Quan trọng, sau bài viết ấy, các bạn nhận thức được điều gì, và có sẵn sàng thay đổi ngay từ bây giờ không. Làm văn nghị luận, điều quan trọng là các bạn có viết được một bài văn mạch lạc và thuyết phục hay không. Chúc các bạn làm bài thành công!
Chúng ta luôn băn khoăn tự hỏi, tại sao có những người làm được rất nhiều tiền bạc, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể trở nên giàu có. Có nhiều lí do khác nhau, cả khách quan và chủ quan, nhưng theo tôi nghĩ chính là vì họ không biết tiết kiệm số tiền mà mình đã làm ra. Chính vì vậy, ngay từ bây giờ, mỗi chúng ta nên thực hành cách tiết kiệm.
Trước hết, chúng ta cần hiểu thế nào là tiết kiệm? Tiết kiệm là sử dụng tiền bạc, của cải, tài nguyên và thời gian một cách hợp lí. Đó là khi chúng ta không phung phí chúng, coi chúng là lẽ dĩ nhiên sẽ có. Người biết tiết kiệm luôn phải tính toán trong đầu làm sao để tiêu tiền hợp lí, làm sao để có thể không lãng phí thời gian. Họ hiểu được tầm quan trọng của những giá trị, của cải mình đã làm ra và họ sử dụng cho những việc thật cần thiết. Tiết kiệm chưa hẳn đã là nghèo, cũng không phải là thấp kém. Đó là một lối sống mà lâu nay chúng ta đã lãng quên, và đây là lúc ta cần hồi phục lại nó.
Vậy vì sao chúng ta cần phải tiết kiệm?
Tiết kiệm đã trở thành một truyền thống lâu đời của dân tộc ta. Đất nước ta thuộc nền văn minh lúa nước, con người gắn cả đời mình với mảnh ruộng con trâu. Vậy nên, kinh tế chưa bao giờ thực sự dư dả. Càng chăm chỉ làm lụng bao nhiêu, họ lại càng chắt chiu bấy nhiêu. Họ để dành cho con cái sau này, cho những lúc ốm đau bệnh tật, hay cho những khi mất mùa đói kém. Hay đơn giản hơn, họ thấy những thứ xa hoa là không cần thiết. Vậy mà giờ đây, chúng ta lại phá vỡ đi truyền thống ấy bằng cách tiêu xài hoang phí, cả thời gian, sức lực và tiền bạc. Thử hỏi như vậy, có đáng hay không? Học một lối sống tiết kiệm là trở về với những nét đẹp văn hoá của một dân tộc, là làm giàu có thêm truyền thống của quê hương. Vậy cớ sao, chúng ta lại bỏ đi lối sống ấy?
Chúng ta tiết kiệm, còn là cho chính chúng ta. Bởi cuộc đời vốn nhiều xoay vần, hôm nay ta sống trong nhung lụa, biết đâu ngày mai sa cơ lỡ vận. Đến lúc ấy, những ngày tháng hưởng lạc không còn, tiền bạc hết, thời gian hết, chúng ta sẽ lấy gì để trang trải cho cuộc đời sau này? Biết tiết kiệm, là ta biết lo cho chính tương lai của mình sau này, để ta có thể yên tâm khi những chuyện không may xảy ra. Hơn thế nữa, tiết kiệm còn thể hiện sự chân quý sức lao động mà mình đã bỏ ra. Bởi kiếm được một đồng tiền không phải là điều đơn giản. Đó là mồ hôi nước mắt, là trí lực và trí tuệ của chính chúng ta. Ta lãng phí của cải, có phải là đang vứt bỏ những công sức của chính mình? Và ta cũng nên nhớ, tài nguyên, tiền bạc, thời gian không phải là vô hạn. Nó không mãi mãi ở đó để ta có thể lấy bất cứ lúc nào. Nếu mỗi chúng ta không tiết kiệm được những thứ ấy, thì chính chúng ta sau này cũng không còn mà sử dụng. Tiết kiệm cho ta hôm nay, chính là để cho chính chúng ta ngày hôm sau. Còn muôn vàn những lí do nữa để chúng ta phải nhận thức rằng, ngay hôm nay cần phải tiết kiệm.
Nhưng quá tiết kiệm lại có phải là điều tốt. Khi tiết kiệm được đẩy lên cực đoan, nó trở thành hà tiện, nhỏ nhen. Con người hà tiện không bao giờ muốn chia sẻ những gì mình có cho người khác, thậm chí là cho chính mình. Nó khiến con người trở nên tách bạch với xã hội, không một ai muốn đến gần, không một ai muốn giúp đỡ. Và họ lại làm khổ chính bản thân mình, dù có đau ốm bệnh tật cũng không dám chữa trị. Tiết kiệm luôn phải đúng nơi, đúng chỗ và đúng cách.
Là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta chưa đủ khả năng để làm ra đồng tiền, nên phải tiết kiệm là điều đương nhiên. Bên cạnh đó, sắp xếp thời gian để học hành, giải trí một cách hợp lí cũng là cách để tiết kiệm thời gian. Có rèn luyện từ bây giờ thì sau này, chúng ta mới biết tiết kiệm cho tập thể, xã hội, chúng ta mới có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp.
Các bạn có sẵn sàng để tiết kiệm ngay từ hôm nay. Chúng ta là những thế hệ trẻ. Sự tiết kiệm của chúng ta ngày hôm nay chính là tương lai của đất nước ngày mai.
Trong cuộc sống, để trở thành con người hoàn thiện thì ai cũng phải xây dựng cho mình những lối sống đẹp. Đó là nếp sống giản dị, cách sống ân tình thủy chung,… Tiết kiệm cũng là một lối sống đẹp mà chúng ta cần thực hành và phát huy.
Tiết kiệm là hành vi sử dụng của cải vật chất một cách hợp lý và không làm lãng phí, mất mát hay thiệt hại. Xã hội ngày càng phát triển, nhiên liệu cần cho nền công nghiệp sản xuất ngày càng gia tăng nên đòi hỏi ở con người lối sống tiết kiệm.
Tiết kiệm giúp con người kiểm soát được những chi tiêu không cần thiết để dùng vào những việc có ích hơn. Một con người muốn làm giàu thì việc đầu tiên là phải biết tiết kiệm. Đơn giản nhất là việc sử dụng điện, nước hợp lý. Là học sinh chúng ta cần phải biết bảo quản, tận dụng đồ dùng học tập và tránh xa lối sống xa xỉ đua đòi. Sử dụng đồ tái chế cũng là ý kiến hay để thực hành lối sống tiết kiệm. Sáng tạo ra đồ tái chế còn khơi nguồn tài năng và trí tuệ của con người. Sống tiết kiệm thể hiện sự quý trọng thành quả lao động của bản thân và của người khác. Biết trân trọng những giá trị do sức lao động tạo ra nhất định ta sẽ gặt hái được thành quả tốt.
Lối sống tiết kiệm không chỉ có ý nghĩa với bản thân con người mà còn làm giàu cho đất nước và xã hội. Một xã hội phồn vinh là xã hội mà mọi người biết sống tiết kiệm. Một tờ giấy được tiết kiệm đồng nghĩa với việc ít cây bị chặt hơn. Do đó tài nguyên thiên nhiên được bảo vệ và không bị tàn phá. Tắt một bóng đèn điện vào giờ trái đất sẽ cắt bớt được điện năng tiêu thụ không cần thiết và giúp những người ở vùng sâu vùng xa có điện, có cuộc sống tươi sáng hơn. Như vậy bằng lối sống tiết kiệm ta đã đóng góp sức mình vào công cuộc xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một tấm gương sáng về lối sống tiết kiệm. Thân là một vị chủ tịch nước nhưng đời sống của Bác giản dị giống như bất kì người dân nào khác. Bác luôn chủ trương với mọi người nên tận dụng những thứ còn dùng được. Bác còn chỉ thị cho những người phục vụ: vá khăn mặt cho Bác, vá áo lót cho Bác, vá chiếu nằm cho Bác. Trong năm tháng đói khổ của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, Bác luôn nghĩ tới những người nghèo: “ Tôi đề nghị với đồng bào cả nước và tôi xin thực hành trước, cứ 10 ngày nhịn ăn 1 bữa, mỗi tháng nhịn 3 bữa. Đem số gạo tiết kiệm đó để cứu dân nghèo”.
|
Chúng ta trở nên hoang phí số tiền kiếm được, chúng ta làm mất đi giá trị của đồng tiền. Phải chăng, mỗi người nên thực hành lối sống tiết kiệm ngay từ bây giờ? Tiết kiệm là gì? Vì sao phải tiết kiệm? Chúng ta đã tiết kiệm được đến đâu? Tiết kiệm như thế nào? Đó là những câu hỏi cơ bản các bạn phải trả lời khi làm bài văn viết về sự tiết kiệm. Ngoài ra, các bạn có thể lật lại vấn đề, mặt trái của tiết kiệm là gì, có phải tiết kiệm luôn có ích không? Quan trọng, sau bài viết ấy, các bạn nhận thức được điều gì, và có sẵn sàng thay đổi ngay từ bây giờ không. Làm văn nghị luận, điều quan trọng là các bạn có viết được một bài văn mạch lạc và thuyết phục hay không. Chúc các bạn làm bài thành công!
Chúng ta luôn băn khoăn tự hỏi, tại sao có những người làm được rất nhiều tiền bạc, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể trở nên giàu có. Có nhiều lí do khác nhau, cả khách quan và chủ quan, nhưng theo tôi nghĩ chính là vì họ không biết tiết kiệm số tiền mà mình đã làm ra. Chính vì vậy, ngay từ bây giờ, mỗi chúng ta nên thực hành cách tiết kiệm.
Trước hết, chúng ta cần hiểu thế nào là tiết kiệm? Tiết kiệm là sử dụng tiền bạc, của cải, tài nguyên và thời gian một cách hợp lí. Đó là khi chúng ta không phung phí chúng, coi chúng là lẽ dĩ nhiên sẽ có. Người biết tiết kiệm luôn phải tính toán trong đầu làm sao để tiêu tiền hợp lí, làm sao để có thể không lãng phí thời gian. Họ hiểu được tầm quan trọng của những giá trị, của cải mình đã làm ra và họ sử dụng cho những việc thật cần thiết. Tiết kiệm chưa hẳn đã là nghèo, cũng không phải là thấp kém. Đó là một lối sống mà lâu nay chúng ta đã lãng quên, và đây là lúc ta cần hồi phục lại nó.
Vậy vì sao chúng ta cần phải tiết kiệm?
Tiết kiệm đã trở thành một truyền thống lâu đời của dân tộc ta. Đất nước ta thuộc nền văn minh lúa nước, con người gắn cả đời mình với mảnh ruộng con trâu. Vậy nên, kinh tế chưa bao giờ thực sự dư dả. Càng chăm chỉ làm lụng bao nhiêu, họ lại càng chắt chiu bấy nhiêu. Họ để dành cho con cái sau này, cho những lúc ốm đau bệnh tật, hay cho những khi mất mùa đói kém. Hay đơn giản hơn, họ thấy những thứ xa hoa là không cần thiết. Vậy mà giờ đây, chúng ta lại phá vỡ đi truyền thống ấy bằng cách tiêu xài hoang phí, cả thời gian, sức lực và tiền bạc. Thử hỏi như vậy, có đáng hay không? Học một lối sống tiết kiệm là trở về với những nét đẹp văn hoá của một dân tộc, là làm giàu có thêm truyền thống của quê hương. Vậy cớ sao, chúng ta lại bỏ đi lối sống ấy?
Chúng ta tiết kiệm, còn là cho chính chúng ta. Bởi cuộc đời vốn nhiều xoay vần, hôm nay ta sống trong nhung lụa, biết đâu ngày mai sa cơ lỡ vận. Đến lúc ấy, những ngày tháng hưởng lạc không còn, tiền bạc hết, thời gian hết, chúng ta sẽ lấy gì để trang trải cho cuộc đời sau này? Biết tiết kiệm, là ta biết lo cho chính tương lai của mình sau này, để ta có thể yên tâm khi những chuyện không may xảy ra. Hơn thế nữa, tiết kiệm còn thể hiện sự chân quý sức lao động mà mình đã bỏ ra. Bởi kiếm được một đồng tiền không phải là điều đơn giản. Đó là mồ hôi nước mắt, là trí lực và trí tuệ của chính chúng ta. Ta lãng phí của cải, có phải là đang vứt bỏ những công sức của chính mình? Và ta cũng nên nhớ, tài nguyên, tiền bạc, thời gian không phải là vô hạn. Nó không mãi mãi ở đó để ta có thể lấy bất cứ lúc nào. Nếu mỗi chúng ta không tiết kiệm được những thứ ấy, thì chính chúng ta sau này cũng không còn mà sử dụng. Tiết kiệm cho ta hôm nay, chính là để cho chính chúng ta ngày hôm sau. Còn muôn vàn những lí do nữa để chúng ta phải nhận thức rằng, ngay hôm nay cần phải tiết kiệm.
Nhưng quá tiết kiệm lại có phải là điều tốt. Khi tiết kiệm được đẩy lên cực đoan, nó trở thành hà tiện, nhỏ nhen. Con người hà tiện không bao giờ muốn chia sẻ những gì mình có cho người khác, thậm chí là cho chính mình. Nó khiến con người trở nên tách bạch với xã hội, không một ai muốn đến gần, không một ai muốn giúp đỡ. Và họ lại làm khổ chính bản thân mình, dù có đau ốm bệnh tật cũng không dám chữa trị. Tiết kiệm luôn phải đúng nơi, đúng chỗ và đúng cách.
Là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta chưa đủ khả năng để làm ra đồng tiền, nên phải tiết kiệm là điều đương nhiên. Bên cạnh đó, sắp xếp thời gian để học hành, giải trí một cách hợp lí cũng là cách để tiết kiệm thời gian. Có rèn luyện từ bây giờ thì sau này, chúng ta mới biết tiết kiệm cho tập thể, xã hội, chúng ta mới có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp.
Các bạn có sẵn sàng để tiết kiệm ngay từ hôm nay. Chúng ta là những thế hệ trẻ. Sự tiết kiệm của chúng ta ngày hôm nay chính là tương lai của đất nước ngày mai.
Trong cuộc sống, để trở thành con người hoàn thiện thì ai cũng phải xây dựng cho mình những lối sống đẹp. Đó là nếp sống giản dị, cách sống ân tình thủy chung,… Tiết kiệm cũng là một lối sống đẹp mà chúng ta cần thực hành và phát huy.
Tiết kiệm là hành vi sử dụng của cải vật chất một cách hợp lý và không làm lãng phí, mất mát hay thiệt hại. Xã hội ngày càng phát triển, nhiên liệu cần cho nền công nghiệp sản xuất ngày càng gia tăng nên đòi hỏi ở con người lối sống tiết kiệm.
Tiết kiệm giúp con người kiểm soát được những chi tiêu không cần thiết để dùng vào những việc có ích hơn. Một con người muốn làm giàu thì việc đầu tiên là phải biết tiết kiệm. Đơn giản nhất là việc sử dụng điện, nước hợp lý. Là học sinh chúng ta cần phải biết bảo quản, tận dụng đồ dùng học tập và tránh xa lối sống xa xỉ đua đòi. Sử dụng đồ tái chế cũng là ý kiến hay để thực hành lối sống tiết kiệm. Sáng tạo ra đồ tái chế còn khơi nguồn tài năng và trí tuệ của con người. Sống tiết kiệm thể hiện sự quý trọng thành quả lao động của bản thân và của người khác. Biết trân trọng những giá trị do sức lao động tạo ra nhất định ta sẽ gặt hái được thành quả tốt.
Lối sống tiết kiệm không chỉ có ý nghĩa với bản thân con người mà còn làm giàu cho đất nước và xã hội. Một xã hội phồn vinh là xã hội mà mọi người biết sống tiết kiệm. Một tờ giấy được tiết kiệm đồng nghĩa với việc ít cây bị chặt hơn. Do đó tài nguyên thiên nhiên được bảo vệ và không bị tàn phá. Tắt một bóng đèn điện vào giờ trái đất sẽ cắt bớt được điện năng tiêu thụ không cần thiết và giúp những người ở vùng sâu vùng xa có điện, có cuộc sống tươi sáng hơn. Như vậy bằng lối sống tiết kiệm ta đã đóng góp sức mình vào công cuộc xây dựng đất nước ngày một tốt đẹp.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một tấm gương sáng về lối sống tiết kiệm. Thân là một vị chủ tịch nước nhưng đời sống của Bác giản dị giống như bất kì người dân nào khác. Bác luôn chủ trương với mọi người nên tận dụng những thứ còn dùng được. Bác còn chỉ thị cho những người phục vụ: vá khăn mặt cho Bác, vá áo lót cho Bác, vá chiếu nằm cho Bác. Trong năm tháng đói khổ của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, Bác luôn nghĩ tới những người nghèo: “ Tôi đề nghị với đồng bào cả nước và tôi xin thực hành trước, cứ 10 ngày nhịn ăn 1 bữa, mỗi tháng nhịn 3 bữa. Đem số gạo tiết kiệm đó để cứu dân nghèo”.
|
Bài văn dưới đây miêu tả chân dung một người bạn. Để làm được bài văn này, các bạn chú ý làm nổi bật các đặc điểm về ngoại hình, tính cách, những phẩm chất của bạn, đồng thời thể hiện tình cảm của chính mình dành cho bạn ấy. Nên nhớ rằng chính tình cảm trong trẻo và chân thành là chìa khóa để làm một bài văn hay. Hi vọng sau bài viết này các bạn có thể có một bài văn mẫu hoàn chỉnh.
Vì một số lý do gia đình mà hồi lớp 3 em đã chuyển đến một trường tiểu học khác. Đó cũng là cơ hội để em và Trang được gặp nhau, học cùng một lớp và người bạn thân ấy cũng chính là bạn cùng bàn với em suốt 3 năm tiểu học còn lại.
Với em Trang là người bạn thân tiểu học và cũng chính là người bạn thân tới tận bây giờ. Thoạt nhìn, Trang là một cô bé mũm mĩm, đáng yêu nên hầu như trong lớp ai cũng yêu quý bạn ấy. Trang có một nước da trắng hồng và mịn như da em bé. Trên khuôn mặt bầu bĩnh của Trang là cặp mắt to, trong và đen láy như hai hạt nhãn. Đôi mắt biết nói biết cười ấy luôn khiến những người xung quanh phải nán lại bởi nó vừa có một vẻ gì đó rất thông minh lại vừa trong trẻo như chính tính cách của Trang vậy. Sống mũi cao chính là điểm nổi bật trên gương mặt bạn ấy. Dưới đó là một đôi môi chúm chím luôn nở nụ cười với tất cả mọi người. Có thể nói nụ cười ấy chính là điểm đáng yêu nhất của Trang và em cũng rất thích nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của bạn ấy mỗi khi chúng em đi cùng với nhau. Nụ cười của Trang có thể giúp em xua đi hết thảy những giận hờn vu vơ hay những mệt mỏi căng thẳng trong một buổi học dài.
Trang là một người bạn rất hòa đồng. Bạn ấy luôn luôn thân thiện, giúp đỡ cá bạn khác trong lớp. Trang cũng giúp đỡ em rất nhiều, đặc biệt trong việc học vì Trang là lớp phó học tập lớp em nên bạn ấy học rất giỏi. Không những ở trên lớp hòa đồng, thân thiện mà về nhà Trang còn là đứa con ngoan, người cháu hiếu thảo. Ngoài việc học tập, bạn ấy luôn giúp đỡ bố mẹ những công việc lặt vặt trong nhà như nhặt rau, quét nhà… Bố mẹ Trang thật hạnh phúc có một cười con như bạn ấy. Nhìn vào Trang mà em thấy rất ngượng mộ. Bạn ấy luôn là tấm gương sáng để em nhìn vào học tập và noi theo.
Trong suốt những năm chơi với Trang, chúng em đã cùng nhau trải qua rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ, vui có, buồn cũng có nhưng sau đó chúng em vẫn lại thân thiết như cá với nước. Đặc biệt nhất chắc là lần Trang bị ốm không đi học được và lỡ hẹn đi chơi sở thú nhân ngày sinh nhật của em.Em đã giận Trang rất nhiều, không nói chuyện với cậu ấy gần một tuần. Và trong một bữa cơm em mới được nghe mẹ nói rằng: “Bạn Trang mới ốm dậy đó, ngày mai con với mẹ qua nhà bạn ấy chơi nhé.” Đến tận lúc đó em mới biết là Trang bị ốm nên mới nghỉ học, nên mới không đi chơi cùng em nhân ngày sinh nhật. Và em đã sai khi trách nhầm bạn ấy, giận bạn ấy. Sau đó, chúng em lại thân thiết, lại cùng nhau học, về nhà nhau chơi và đi chơi cùng nhau như trước. Sau những lần như vậy, tình bạn của chúng em lại càng gắn bó.
Hiện tại, tuy Trang vẫn học cùng trường, không cùng lớp với em nhưng em và bạn ấy vẫn rất thân với nhau. Người ta nói rằng tình bạn mỏng manh như một làn khói. Nhưng em thiết nghĩ, có mỏng manh thì mới biết trân trọng, có mỏng manh thì mới biết gắn bó và giữ gìn. Em mong rằng sau này, tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi khăng khít như thế. Trang vừa là một người bạn, vừa là một người thân của em mà có lẽ chẳng bao giờ chúng em có thể xa nhau được.
Cuộc sống này sẽ thật tẻ nhạt khi chúng ta không có những người bạn ở bên để sẻ chia những niềm vui và nỗi buồn. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có Thùy Linh là bạn – người bạn thân từ thuở nhỏ của tôi cho đến bây giờ.
Năm nay hai chúng tôi mười hai tuổi. Nhưng khi đi với nhau chả ai nghĩ chúng tôi lại bằng tuổi. Mọi người vẫn hay nói rằng chúng tôi là cặp đôi số mười hoàn hảo. Nếu tôi khá mũm mĩm mập mạp, thì Linh lại hoàn toàn ngược lại với một dáng người cao dỏng. Mỗi lần bị trêu chúng tôi đều cùng cười và nói rằng: “ Đứa này bù trừ đứa kia mới cân được “. Thùy Linh cô bạn xinh xắn nhất trong mắt của tôi. Khuôn mặt Linh dù không phải là khuôn mặt trái xoan nhưng lại có một nét gì rất đặc biệt luôn khiến người ta cảm thấy dễ mến. Với một đôi mắt tròn và sáng,Thùy Linh luôn nhìn mọi người bằng đôi mắt biết nói ấy. Ai cũng bảo Thùy Linh có đôi mắt là đẹp nhất. Đôi mắt ấy dường như lúc nào cũng có một làn sóng của tâm hồn thu hút người khác. Nhưng đối với tôi,tôi thích nhất nụ cười của Thùy Linh. Một nụ cười không quá rạng rỡ, không quá hút hồn người khác nhưng khi Thùy Linh cười tôi biết Linh đang vui vẻ, không có những muộn phiền. Hồi còn nhỏ tôi luôn ấn tượng với đôi bàn tay nhỏ nhắn của Linh, nó viết chữ rất đẹp lại còn khéo tay trong khi tôi viết thì lại xấu mèm lại còn hậu đậu nữa chứ. À còn cả cái giọng nói của nó nữa chứ, người đâu mà nói ngọt hơn cả mía lùi. Nếu tôi là một thằng con trai chắc tôi sẽ yêu nó mất.
|
The essay below describes a portrait of a friend. To write this essay, you should pay attention to highlighting your appearance, personality, and qualities, and express your feelings for that person. Remember that clear and sincere emotions are the key to writing a good essay. Hopefully after this article you can have a complete sample essay.
Due to some family reasons, when I was in 3rd grade, I transferred to another elementary school. That was also an opportunity for Trang and me to meet each other, study in the same class and that close friend was also my desk mate for the remaining 3 years of elementary school.
For me, Trang is my best friend in elementary school and is also my best friend until now. At first glance, Trang is a chubby, lovely girl, so almost everyone in the class loves her. Trang has skin that is as white and pink as a baby's. On Trang's plump face are eyes as big, clear and black as two longan seeds. Those talking and smiling eyes always make people around them linger because they have a very intelligent and clear look like Trang's own personality. The high nose bridge is the highlight of her face. Below that is a pair of plump lips that always smile at everyone. It can be said that that smile is Trang's most adorable feature and I also love to see her sunny smile every time we go together. Trang's smile can help me dispel all the idle anger or stress during a long study session.
Trang is a very sociable friend. He is always friendly and helps other students in class. Trang also helps me a lot, especially in studying because Trang is my class vice president, so she studies very well. Not only is Trang sociable and friendly in class, but at home Trang is also a good child and filial grandchild. Besides studying, she always helps her parents with odd jobs around the house such as picking vegetables, sweeping the floor... Trang's parents are very happy to have a child like her. Looking at Trang, I feel very embarrassed. She is always a bright example for me to look at, study and follow.
During the years of playing with Trang, we experienced many memorable memories together, some happy, some sad, but after that we were still as close as fish and water. The most special thing was probably the time Trang was sick and couldn't go to school and missed an appointment to go to the zoo on her birthday. I was very angry at Trang and didn't talk to him for nearly a week. And during a meal, I heard my mother say: "My friend Trang just woke up sick, tomorrow you and I will go to her house to play." Only then did I know that Trang was sick, so she missed school, and that's why she didn't go out with her on her birthday. And I was wrong to blame her and get angry at her. After that, we became close again, studied together, went to each other's houses and hung out together like before. After times like that, our friendship became even closer.
Currently, although Trang still attends the same school and is not in the same class as me, she and she are still very close. People say that friendship is as fragile as smoke. But I think, if you are fragile, then you will know how to appreciate it. If you are fragile, then you will know how to attach and preserve it. I hope that in the future, our friendship will always be as close as that. Trang is both a friend and a relative of mine, but perhaps we can never be apart.
This life will be boring when we don't have friends by our side to share our joys and sorrows. I feel very lucky to have Thuy Linh as my friend - my best friend from childhood until now.
This year the two of us are twelve years old. But when we go together, no one thinks we are the same age. People always say that we are the perfect number ten couple. If I am quite chubby and chubby, then Linh is the complete opposite with a tall and slim figure. Every time we were teased, we would laugh and say: "This one can compensate for the other one." Thuy Linh is the most beautiful girl in my eyes. Although Linh's face is not oval, it has a very special feature that always makes people feel likeable. With round and bright eyes, Thuy Linh always looks at everyone with those speaking eyes. Everyone says Thuy Linh has the most beautiful eyes. Those eyes always seem to have a wave of soul that attracts others. But for me, I like Thuy Linh's smile the most. A smile that is not too bright, not too captivating to others, but when Thuy Linh smiles, I know Linh is happy, without any worries. When I was a child, I was always impressed with Linh's small hands. She wrote very beautifully and was skillful, while my writing was ugly and clumsy. Oh and his voice too, no one speaks sweeter than sugar cane. If I were a boy, I would probably love him.
|
Bài văn dưới đây miêu tả chân dung một người bạn. Để làm được bài văn này, các bạn chú ý làm nổi bật các đặc điểm về ngoại hình, tính cách, những phẩm chất của bạn, đồng thời thể hiện tình cảm của chính mình dành cho bạn ấy. Nên nhớ rằng chính tình cảm trong trẻo và chân thành là chìa khóa để làm một bài văn hay. Hi vọng sau bài viết này các bạn có thể có một bài văn mẫu hoàn chỉnh.
Vì một số lý do gia đình mà hồi lớp 3 em đã chuyển đến một trường tiểu học khác. Đó cũng là cơ hội để em và Trang được gặp nhau, học cùng một lớp và người bạn thân ấy cũng chính là bạn cùng bàn với em suốt 3 năm tiểu học còn lại.
Với em Trang là người bạn thân tiểu học và cũng chính là người bạn thân tới tận bây giờ. Thoạt nhìn, Trang là một cô bé mũm mĩm, đáng yêu nên hầu như trong lớp ai cũng yêu quý bạn ấy. Trang có một nước da trắng hồng và mịn như da em bé. Trên khuôn mặt bầu bĩnh của Trang là cặp mắt to, trong và đen láy như hai hạt nhãn. Đôi mắt biết nói biết cười ấy luôn khiến những người xung quanh phải nán lại bởi nó vừa có một vẻ gì đó rất thông minh lại vừa trong trẻo như chính tính cách của Trang vậy. Sống mũi cao chính là điểm nổi bật trên gương mặt bạn ấy. Dưới đó là một đôi môi chúm chím luôn nở nụ cười với tất cả mọi người. Có thể nói nụ cười ấy chính là điểm đáng yêu nhất của Trang và em cũng rất thích nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của bạn ấy mỗi khi chúng em đi cùng với nhau. Nụ cười của Trang có thể giúp em xua đi hết thảy những giận hờn vu vơ hay những mệt mỏi căng thẳng trong một buổi học dài.
Trang là một người bạn rất hòa đồng. Bạn ấy luôn luôn thân thiện, giúp đỡ cá bạn khác trong lớp. Trang cũng giúp đỡ em rất nhiều, đặc biệt trong việc học vì Trang là lớp phó học tập lớp em nên bạn ấy học rất giỏi. Không những ở trên lớp hòa đồng, thân thiện mà về nhà Trang còn là đứa con ngoan, người cháu hiếu thảo. Ngoài việc học tập, bạn ấy luôn giúp đỡ bố mẹ những công việc lặt vặt trong nhà như nhặt rau, quét nhà… Bố mẹ Trang thật hạnh phúc có một cười con như bạn ấy. Nhìn vào Trang mà em thấy rất ngượng mộ. Bạn ấy luôn là tấm gương sáng để em nhìn vào học tập và noi theo.
Trong suốt những năm chơi với Trang, chúng em đã cùng nhau trải qua rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ, vui có, buồn cũng có nhưng sau đó chúng em vẫn lại thân thiết như cá với nước. Đặc biệt nhất chắc là lần Trang bị ốm không đi học được và lỡ hẹn đi chơi sở thú nhân ngày sinh nhật của em.Em đã giận Trang rất nhiều, không nói chuyện với cậu ấy gần một tuần. Và trong một bữa cơm em mới được nghe mẹ nói rằng: “Bạn Trang mới ốm dậy đó, ngày mai con với mẹ qua nhà bạn ấy chơi nhé.” Đến tận lúc đó em mới biết là Trang bị ốm nên mới nghỉ học, nên mới không đi chơi cùng em nhân ngày sinh nhật. Và em đã sai khi trách nhầm bạn ấy, giận bạn ấy. Sau đó, chúng em lại thân thiết, lại cùng nhau học, về nhà nhau chơi và đi chơi cùng nhau như trước. Sau những lần như vậy, tình bạn của chúng em lại càng gắn bó.
Hiện tại, tuy Trang vẫn học cùng trường, không cùng lớp với em nhưng em và bạn ấy vẫn rất thân với nhau. Người ta nói rằng tình bạn mỏng manh như một làn khói. Nhưng em thiết nghĩ, có mỏng manh thì mới biết trân trọng, có mỏng manh thì mới biết gắn bó và giữ gìn. Em mong rằng sau này, tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi khăng khít như thế. Trang vừa là một người bạn, vừa là một người thân của em mà có lẽ chẳng bao giờ chúng em có thể xa nhau được.
Cuộc sống này sẽ thật tẻ nhạt khi chúng ta không có những người bạn ở bên để sẻ chia những niềm vui và nỗi buồn. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có Thùy Linh là bạn – người bạn thân từ thuở nhỏ của tôi cho đến bây giờ.
Năm nay hai chúng tôi mười hai tuổi. Nhưng khi đi với nhau chả ai nghĩ chúng tôi lại bằng tuổi. Mọi người vẫn hay nói rằng chúng tôi là cặp đôi số mười hoàn hảo. Nếu tôi khá mũm mĩm mập mạp, thì Linh lại hoàn toàn ngược lại với một dáng người cao dỏng. Mỗi lần bị trêu chúng tôi đều cùng cười và nói rằng: “ Đứa này bù trừ đứa kia mới cân được “. Thùy Linh cô bạn xinh xắn nhất trong mắt của tôi. Khuôn mặt Linh dù không phải là khuôn mặt trái xoan nhưng lại có một nét gì rất đặc biệt luôn khiến người ta cảm thấy dễ mến. Với một đôi mắt tròn và sáng,Thùy Linh luôn nhìn mọi người bằng đôi mắt biết nói ấy. Ai cũng bảo Thùy Linh có đôi mắt là đẹp nhất. Đôi mắt ấy dường như lúc nào cũng có một làn sóng của tâm hồn thu hút người khác. Nhưng đối với tôi,tôi thích nhất nụ cười của Thùy Linh. Một nụ cười không quá rạng rỡ, không quá hút hồn người khác nhưng khi Thùy Linh cười tôi biết Linh đang vui vẻ, không có những muộn phiền. Hồi còn nhỏ tôi luôn ấn tượng với đôi bàn tay nhỏ nhắn của Linh, nó viết chữ rất đẹp lại còn khéo tay trong khi tôi viết thì lại xấu mèm lại còn hậu đậu nữa chứ. À còn cả cái giọng nói của nó nữa chứ, người đâu mà nói ngọt hơn cả mía lùi. Nếu tôi là một thằng con trai chắc tôi sẽ yêu nó mất.
|
The essay below describes a portrait of a friend. To write this essay, you should pay attention to highlighting your appearance, personality, and qualities, and express your feelings for that person. Remember that clear and sincere emotions are the key to writing a good essay. Hopefully after this article you can have a complete sample essay.
Due to some family reasons, when I was in 3rd grade, I transferred to another elementary school. That was also an opportunity for Trang and me to meet each other, study in the same class and that close friend was also my desk mate for the remaining 3 years of elementary school.
For me, Trang is my best friend in elementary school and is also my best friend until now. At first glance, Trang is a chubby, lovely girl, so almost everyone in the class loves her. Trang has skin that is as white and pink as a baby's. On Trang's plump face are eyes as big, clear and black as two longan seeds. Those talking and smiling eyes always make people around them linger because they have a very intelligent and clear look like Trang's own personality. The high nose bridge is the highlight of her face. Below that is a pair of plump lips that always smile at everyone. It can be said that that smile is Trang's most adorable feature and I also love to see her sunny smile every time we go together. Trang's smile can help me dispel all the idle anger or stress during a long study session.
Trang is a very sociable friend. He is always friendly and helps other students in class. Trang also helps me a lot, especially in studying because Trang is my class vice president, so she studies very well. Not only is Trang sociable and friendly in class, but at home Trang is also a good child and filial grandchild. Besides studying, she always helps her parents with odd jobs around the house such as picking vegetables, sweeping the floor... Trang's parents are very happy to have a child like her. Looking at Trang, I feel very embarrassed. She is always a bright example for me to look at, study and follow.
During the years of playing with Trang, we experienced many memorable memories together, some happy, some sad, but after that we were still as close as fish and water. The most special thing was probably the time Trang was sick and couldn't go to school and missed an appointment to go to the zoo on her birthday. I was very angry at Trang and didn't talk to him for nearly a week. And during a meal, I heard my mother say: "My friend Trang just woke up sick, tomorrow you and I will go to her house to play." Only then did I know that Trang was sick, so she missed school, and that's why she didn't go out with her on her birthday. And I was wrong to blame her and get angry at her. After that, we became close again, studied together, went to each other's houses and hung out together like before. After times like that, our friendship became even closer.
Currently, although Trang still attends the same school and is not in the same class as me, she and she are still very close. People say that friendship is as fragile as smoke. But I think, if you are fragile, then you will know how to appreciate it. If you are fragile, then you will know how to attach and preserve it. I hope that in the future, our friendship will always be as close as that. Trang is both a friend and a relative of mine, but perhaps we can never be apart.
This life will be boring when we don't have friends by our side to share our joys and sorrows. I feel very lucky to have Thuy Linh as my friend - my best friend from childhood until now.
This year the two of us are twelve years old. But when we go together, no one thinks we are the same age. People always say that we are the perfect number ten couple. If I am quite chubby and chubby, then Linh is the complete opposite with a tall and slim figure. Every time we were teased, we would laugh and say: "This one can compensate for the other one." Thuy Linh is the most beautiful girl in my eyes. Although Linh's face is not oval, it has a very special feature that always makes people feel likeable. With round and bright eyes, Thuy Linh always looks at everyone with those speaking eyes. Everyone says Thuy Linh has the most beautiful eyes. Those eyes always seem to have a wave of soul that attracts others. But for me, I like Thuy Linh's smile the most. A smile that is not too bright, not too captivating to others, but when Thuy Linh smiles, I know Linh is happy, without any worries. When I was a child, I was always impressed with Linh's small hands. She wrote very beautifully and was skillful, while my writing was ugly and clumsy. Oh and his voice too, no one speaks sweeter than sugar cane. If I were a boy, I would probably love him.
|
Nó mang đến cho chúng ta những bài học sâu sắc về quý báu. Một trong số đó không thể không kể đến câu tục ngữ “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Để làm được bài văn giải thích câu nói này, chúng ta cần phải biết áp dụng các thao tác lập luận đã học của một bài văn giải thích, từ đó rút ra được ý nghĩa và bài học được gửi gắm qua câu nói. Dưới đây là hai bài làm văn mẫu hi vọng có thể giúp đỡ các bạn trong quá trình học tập. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Ông cha ta từ xưa đến nay vẫn luôn dạy bảo con cháu:’’Đi một ngày đàng học một sàng khôn”
Vậy câu nói trên có ý nghĩa như thế nào? ‘Đàng’ nghĩa là đường, còn ‘ sàng khôn’ nghĩa là tầm hiểu biết rộng rãi, bao la.Như vậy với cách sử dụng hình ảnh ẩn dụ sinh động, ngôn ngữ ca dao dân ca ông cha ta đã đem đến cho thế hệ sau bài học thấm thía: con người cần phải trải nghiệm, cần phải đi đây đi đó để mở rộng tầm hiểu biết,tăng them vốn sống tích cực và góp thêm nhiều những kinh nghiêm thực tế,…. Khi ấy chúng ta mới trở thành người sống có ích cho cộng đồng, xã hội.
Cách sống: “đi một ngày đàng học một sàng khôn’’ phải thực hiện những gì? Cuộc sống là đại dương bao là kiến thức mà mỗi người chúng ta hiểu biết chỉ là hạt cát nhỏ.Vi thế chúng ta cần phải có ý thức luôn đi đây đi đó để trao ý thức, tầm hiểu biết.Khi bạn đi nhiều nơi,tiếp xúc với nhiều người khác nhau, sẽ đem đến cho bản thân bạn nhiều bài học quý giá về cách cư xử vời người khác, những hiểu biết, kiến thức về nơi bạn đã đến, và hơn hết sẽ cho bạn tâm lý bạo dạn trước mọi hoàn cảnh, tình huống khó khăn. Như Bác Hồ của chúng ta, nhờ ý thức luôn tìm tỏi học hỏi, bản thân trải nghiệm trên nhiều nơi, trên mọi miền của thế giới đã giúp Bác tìm ra con đường cứu nước và dân tộc Việt Nam hôm nay mới được độc lập tự do. Con người khi đã có kiến thức rộng lớn sẽ luôn tự tin, làm việc gì cũng luôn suôn sẻ, thành công.Và hơn nữa sẽ được mọi người xung quanh yêu quý, nể phục, để lại dấu ấn trong lòng người.Việc tiếp thu kiến thức, kinh nghiệm không chỉ có ích cho bản thân, mà còn góp phần làm cho xã hội trở nên phong phú hơn.
Có ý thức chủ động trải nghiệm, tìm tòi là tốt nhưng cũng cần phải biết chọn lọc thông tin, kiến thức, phải biết lựa chọn cái gì nên tiếp thu cái gì không được tiếp thu. Kiến thức là bao la nhưng nó cũng có cái đúng cái sai. Bản thân mỗi người luôn phải tinh tế, khéo léo trong mọi hoàn cảnh để học hải những gì là có ích nhất.Con đường đến với thành công có bao giờ là dễ dàng. Khi bạn đi nhiều sẽ gặp những khó khăn, vấp ngã đừng có vội nản lòng, hãy cố gắng nỗ lực đứng lên bởi vì kinh nghiêm mà bạn có được phải trải qua những lần bạn vấp ngã
Xã hội ngày càng phát triển, kiến thức ngày càng nhiều, nếu chúng ta không chịu học hỏi rèn luyện bản thân sẽ trở thành con người lạc hậu, luôn đi sau người khác.Hơn nữa tuổi trẻ tài cao, cơ hội học hỏi trải nghiệm cần phải càng nhiều, không những học ở thầy cô, nhà trường, sách vở mà còn phải có ý thức tự học ở cuộc sống bến ngoài. Chúng ta lên án, phê phán những con người có lối sống thụ động, dựa dẫm vào người khác, những con người ‘ngại học ngại đi’. Nếu họ vẫn mãi giữ lối sống cũng chỉ là những người vô ích,bị người khác con thường.
Lê-nin có câu: Học, học nữa, học mãi. Vậy nên luôn luôn nỗ lực học tập, trải nghiệm, tìm tòi bạn nhé!
Người nông dân Việt Nam xưa quanh năm bó mình trong lũy tre xanh, tầm mắt hạn hẹp, khó mà có thể hiểu hết được mọi điều trong cuộc sống. Vì thế mà trong dân gian mọi người vẫn thường nói với nhau câu tục ngữ: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” để khẳng định rằng để có thể vững vàng bước trên đường đời, chúng ta cần học hỏi thêm nhiều điều từ mọi người, từ cuộc sống xung quanh.
Câu tục ngữ ngắn gọn được chia làm hai vế đã đúc kết một kinh nghiệm vô cùng quý báu của ông cha ta. Vế thứ nhất “đi một ngày đàng” nghĩa là đi xa, đi ra ngoài xã hội, đến những nơi ta có thể chưa tới hoặc đã tới ngang qua. Còn vế thứ hai “học một sàng khôn” chỉ kết quả thu được sau những ngày đi xa như thế, là thành quả mà con người có được ở nơi mới. Như vậy, qua câu tục ngữ này, ông cha ta muốn nhấn mạnh rằng con người có học hỏi, có tìm tòi, hiểu biết thì mới hiểu được đời, hiểu được cuộc sống, bởi cuộc sống này là bao la, còn nhiều điều chờ ta khám phá.
Quả thực rằng “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Câu tục ngữ đã nêu lên một kinh nghiệm hoàn toàn đúng đắn. Vì sao vậy? Bởi một trong những cách con người ta mở rộng vốn hiểu biết là đi ra khỏi, thay đổi môi trường sống của mình để học hỏi, tăng thêm vốn hiểu biết ở những nơi khác, những người khác. Điều này có thể được chứng minh qua việc hàng ngày là bước ra đường, có thể là ngay trên con đường đi học, ta bắt gặp hình ảnh một cụ già đáng thương đến tội nghiệp đang xòe bàn tay run lẩy bẩy ra cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường và chợt nhìn thấy một em bé nhỏ, nắm lấy bàn tay cụ đưa cho cụ những đồng tiền lẻ mà em lục tìm hết trong các túi áo. Nhìn cảnh ấy, trái tim ta chẳng lẽ lại không thông cảm hay sao? Chúng ta sẽ thấy thương biết bao và bỗng nhiên trách những người con vô tâm đã để bà cụ khổ đến thế này.
Bước chân và cuộc sống hay bước trên con đường học tập, chúng ta đều có thể học hỏi được rất nhiều điều. Ta biết yêu, biết hờn, biết khóc cho những số phận khổ đau. Hay cùng một nội dung với câu tục ngữ trên, người xưa cũng có câu ca dao đầy chí lí chí tình để khẳng định và chứng minh điều trên: “Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Ở nhà với mẹ thì sướng đấy bởi ta được mẹ chăm sóc, chở che nhưng con người nếu cứ suốt ngày, suốt năm chỉ biết chôn chân nơi bốn bức tường hạn hẹp thì sẽ trở nên lạc hậu và thiển cận biết bao. Vì thế mỗi người cần phải biết tự học hỏi từ xung quanh để mở mang tầm hiểu biết về cuộc sống, để tự đắp bồi những kiến thức mình chưa có hoặc có mà chưa sâu sắc, đủ đầy.
Cùng với quá trình mở rộng vốn hiểu biết thì câu tục ngữ còn là một kinh nghiệm đúng đắn. Bởi việc đi xa con người mới có thể tự hoàn thiện được mình trên bước đường đời, ta sẽ khó có thể đứng vững được nếu suốt ngày giam mình trong căn nhà nhỏ bé. Hãy nhìn vào tấm gương tiêu biểu vị Cha già của dân tộc – Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong suốt hơn ba mươi năm, Bác đã bôn ba khắp năm châu bốn biển, học hỏi từ nhiều nước, nhiều nơi để tìm ra con đường cứu nước, cứu dân thoát khỏi cảnh nô lệ, lầm than. Đó là kết quả cho ngày đàng học hỏi không ngừng ấy của Bác, là độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc. “Sàng khôn” mà Bác có được, Bác đã dành tặng cho Tổ quốc thân yêu, cho người dân đất Việt thương mến. Thành quả ấy, kết quả ấy làm người sáng lên nhân cách của Người – một vị lãnh tụ tài ba trọn lòng vì nước, hết sức vì dân. Như thế, giữa cuộc đời có nhiều vất vả, khó khăn, có đầy rẫy sự bon chen đi nữa thì đó cũng là nơi ta học được nhiều hơn hết thảy, để đúc rút những kinh nghiệm, để hoàn thiện nhân cách bản thân.
Câu tục ngữ không chỉ đúc rút những kinh nghiệm của cha ông mà còn chính là ước vọng thầm kín được gửi gắm về ước mơ chinh phục thiên nhiên, chinh phục những gì còn là mới mẻ, xa lạ để mở rộng tầm hiểu biết cho mình. Khi đi ra ngoài xã hội, chúng ta có thể bắt gặp được rất nhiều điều hay và cho đến một lúc nào đó dù ta không có ý định học thì vẫn cứ “học” và được “khôn” ra. Những gì đã thu lượm được trên đường đi sẽ là nguồn kiến thức vô cùng quý giá giúp ta trưởng thành hơn trong cuộc sống sau này, ta sẽ có niềm tin để theo đuổi ước mơ, chinh phục thiên nhiên, chinh phục những điều mới lạ. Cuộc sống sẽ mở ra trước mắt ta những thế giới đa sắc màu, nhiều cảm xúc để ta đặt chân tới và khám phá.
|
Nó mang đến cho chúng ta những bài học sâu sắc về quý báu. Một trong số đó không thể không kể đến câu tục ngữ “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Để làm được bài văn giải thích câu nói này, chúng ta cần phải biết áp dụng các thao tác lập luận đã học của một bài văn giải thích, từ đó rút ra được ý nghĩa và bài học được gửi gắm qua câu nói. Dưới đây là hai bài làm văn mẫu hi vọng có thể giúp đỡ các bạn trong quá trình học tập. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Ông cha ta từ xưa đến nay vẫn luôn dạy bảo con cháu:’’Đi một ngày đàng học một sàng khôn”
Vậy câu nói trên có ý nghĩa như thế nào? ‘Đàng’ nghĩa là đường, còn ‘ sàng khôn’ nghĩa là tầm hiểu biết rộng rãi, bao la.Như vậy với cách sử dụng hình ảnh ẩn dụ sinh động, ngôn ngữ ca dao dân ca ông cha ta đã đem đến cho thế hệ sau bài học thấm thía: con người cần phải trải nghiệm, cần phải đi đây đi đó để mở rộng tầm hiểu biết,tăng them vốn sống tích cực và góp thêm nhiều những kinh nghiêm thực tế,…. Khi ấy chúng ta mới trở thành người sống có ích cho cộng đồng, xã hội.
Cách sống: “đi một ngày đàng học một sàng khôn’’ phải thực hiện những gì? Cuộc sống là đại dương bao là kiến thức mà mỗi người chúng ta hiểu biết chỉ là hạt cát nhỏ.Vi thế chúng ta cần phải có ý thức luôn đi đây đi đó để trao ý thức, tầm hiểu biết.Khi bạn đi nhiều nơi,tiếp xúc với nhiều người khác nhau, sẽ đem đến cho bản thân bạn nhiều bài học quý giá về cách cư xử vời người khác, những hiểu biết, kiến thức về nơi bạn đã đến, và hơn hết sẽ cho bạn tâm lý bạo dạn trước mọi hoàn cảnh, tình huống khó khăn. Như Bác Hồ của chúng ta, nhờ ý thức luôn tìm tỏi học hỏi, bản thân trải nghiệm trên nhiều nơi, trên mọi miền của thế giới đã giúp Bác tìm ra con đường cứu nước và dân tộc Việt Nam hôm nay mới được độc lập tự do. Con người khi đã có kiến thức rộng lớn sẽ luôn tự tin, làm việc gì cũng luôn suôn sẻ, thành công.Và hơn nữa sẽ được mọi người xung quanh yêu quý, nể phục, để lại dấu ấn trong lòng người.Việc tiếp thu kiến thức, kinh nghiệm không chỉ có ích cho bản thân, mà còn góp phần làm cho xã hội trở nên phong phú hơn.
Có ý thức chủ động trải nghiệm, tìm tòi là tốt nhưng cũng cần phải biết chọn lọc thông tin, kiến thức, phải biết lựa chọn cái gì nên tiếp thu cái gì không được tiếp thu. Kiến thức là bao la nhưng nó cũng có cái đúng cái sai. Bản thân mỗi người luôn phải tinh tế, khéo léo trong mọi hoàn cảnh để học hải những gì là có ích nhất.Con đường đến với thành công có bao giờ là dễ dàng. Khi bạn đi nhiều sẽ gặp những khó khăn, vấp ngã đừng có vội nản lòng, hãy cố gắng nỗ lực đứng lên bởi vì kinh nghiêm mà bạn có được phải trải qua những lần bạn vấp ngã
Xã hội ngày càng phát triển, kiến thức ngày càng nhiều, nếu chúng ta không chịu học hỏi rèn luyện bản thân sẽ trở thành con người lạc hậu, luôn đi sau người khác.Hơn nữa tuổi trẻ tài cao, cơ hội học hỏi trải nghiệm cần phải càng nhiều, không những học ở thầy cô, nhà trường, sách vở mà còn phải có ý thức tự học ở cuộc sống bến ngoài. Chúng ta lên án, phê phán những con người có lối sống thụ động, dựa dẫm vào người khác, những con người ‘ngại học ngại đi’. Nếu họ vẫn mãi giữ lối sống cũng chỉ là những người vô ích,bị người khác con thường.
Lê-nin có câu: Học, học nữa, học mãi. Vậy nên luôn luôn nỗ lực học tập, trải nghiệm, tìm tòi bạn nhé!
Người nông dân Việt Nam xưa quanh năm bó mình trong lũy tre xanh, tầm mắt hạn hẹp, khó mà có thể hiểu hết được mọi điều trong cuộc sống. Vì thế mà trong dân gian mọi người vẫn thường nói với nhau câu tục ngữ: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” để khẳng định rằng để có thể vững vàng bước trên đường đời, chúng ta cần học hỏi thêm nhiều điều từ mọi người, từ cuộc sống xung quanh.
Câu tục ngữ ngắn gọn được chia làm hai vế đã đúc kết một kinh nghiệm vô cùng quý báu của ông cha ta. Vế thứ nhất “đi một ngày đàng” nghĩa là đi xa, đi ra ngoài xã hội, đến những nơi ta có thể chưa tới hoặc đã tới ngang qua. Còn vế thứ hai “học một sàng khôn” chỉ kết quả thu được sau những ngày đi xa như thế, là thành quả mà con người có được ở nơi mới. Như vậy, qua câu tục ngữ này, ông cha ta muốn nhấn mạnh rằng con người có học hỏi, có tìm tòi, hiểu biết thì mới hiểu được đời, hiểu được cuộc sống, bởi cuộc sống này là bao la, còn nhiều điều chờ ta khám phá.
Quả thực rằng “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Câu tục ngữ đã nêu lên một kinh nghiệm hoàn toàn đúng đắn. Vì sao vậy? Bởi một trong những cách con người ta mở rộng vốn hiểu biết là đi ra khỏi, thay đổi môi trường sống của mình để học hỏi, tăng thêm vốn hiểu biết ở những nơi khác, những người khác. Điều này có thể được chứng minh qua việc hàng ngày là bước ra đường, có thể là ngay trên con đường đi học, ta bắt gặp hình ảnh một cụ già đáng thương đến tội nghiệp đang xòe bàn tay run lẩy bẩy ra cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường và chợt nhìn thấy một em bé nhỏ, nắm lấy bàn tay cụ đưa cho cụ những đồng tiền lẻ mà em lục tìm hết trong các túi áo. Nhìn cảnh ấy, trái tim ta chẳng lẽ lại không thông cảm hay sao? Chúng ta sẽ thấy thương biết bao và bỗng nhiên trách những người con vô tâm đã để bà cụ khổ đến thế này.
Bước chân và cuộc sống hay bước trên con đường học tập, chúng ta đều có thể học hỏi được rất nhiều điều. Ta biết yêu, biết hờn, biết khóc cho những số phận khổ đau. Hay cùng một nội dung với câu tục ngữ trên, người xưa cũng có câu ca dao đầy chí lí chí tình để khẳng định và chứng minh điều trên: “Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Ở nhà với mẹ thì sướng đấy bởi ta được mẹ chăm sóc, chở che nhưng con người nếu cứ suốt ngày, suốt năm chỉ biết chôn chân nơi bốn bức tường hạn hẹp thì sẽ trở nên lạc hậu và thiển cận biết bao. Vì thế mỗi người cần phải biết tự học hỏi từ xung quanh để mở mang tầm hiểu biết về cuộc sống, để tự đắp bồi những kiến thức mình chưa có hoặc có mà chưa sâu sắc, đủ đầy.
Cùng với quá trình mở rộng vốn hiểu biết thì câu tục ngữ còn là một kinh nghiệm đúng đắn. Bởi việc đi xa con người mới có thể tự hoàn thiện được mình trên bước đường đời, ta sẽ khó có thể đứng vững được nếu suốt ngày giam mình trong căn nhà nhỏ bé. Hãy nhìn vào tấm gương tiêu biểu vị Cha già của dân tộc – Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong suốt hơn ba mươi năm, Bác đã bôn ba khắp năm châu bốn biển, học hỏi từ nhiều nước, nhiều nơi để tìm ra con đường cứu nước, cứu dân thoát khỏi cảnh nô lệ, lầm than. Đó là kết quả cho ngày đàng học hỏi không ngừng ấy của Bác, là độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc. “Sàng khôn” mà Bác có được, Bác đã dành tặng cho Tổ quốc thân yêu, cho người dân đất Việt thương mến. Thành quả ấy, kết quả ấy làm người sáng lên nhân cách của Người – một vị lãnh tụ tài ba trọn lòng vì nước, hết sức vì dân. Như thế, giữa cuộc đời có nhiều vất vả, khó khăn, có đầy rẫy sự bon chen đi nữa thì đó cũng là nơi ta học được nhiều hơn hết thảy, để đúc rút những kinh nghiệm, để hoàn thiện nhân cách bản thân.
Câu tục ngữ không chỉ đúc rút những kinh nghiệm của cha ông mà còn chính là ước vọng thầm kín được gửi gắm về ước mơ chinh phục thiên nhiên, chinh phục những gì còn là mới mẻ, xa lạ để mở rộng tầm hiểu biết cho mình. Khi đi ra ngoài xã hội, chúng ta có thể bắt gặp được rất nhiều điều hay và cho đến một lúc nào đó dù ta không có ý định học thì vẫn cứ “học” và được “khôn” ra. Những gì đã thu lượm được trên đường đi sẽ là nguồn kiến thức vô cùng quý giá giúp ta trưởng thành hơn trong cuộc sống sau này, ta sẽ có niềm tin để theo đuổi ước mơ, chinh phục thiên nhiên, chinh phục những điều mới lạ. Cuộc sống sẽ mở ra trước mắt ta những thế giới đa sắc màu, nhiều cảm xúc để ta đặt chân tới và khám phá.
|
Nó mang đến cho chúng ta những bài học sâu sắc về quý báu. Một trong số đó không thể không kể đến câu tục ngữ “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Để làm được bài văn giải thích câu nói này, chúng ta cần phải biết áp dụng các thao tác lập luận đã học của một bài văn giải thích, từ đó rút ra được ý nghĩa và bài học được gửi gắm qua câu nói. Dưới đây là hai bài làm văn mẫu hi vọng có thể giúp đỡ các bạn trong quá trình học tập. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Ông cha ta từ xưa đến nay vẫn luôn dạy bảo con cháu:’’Đi một ngày đàng học một sàng khôn”
Vậy câu nói trên có ý nghĩa như thế nào? ‘Đàng’ nghĩa là đường, còn ‘ sàng khôn’ nghĩa là tầm hiểu biết rộng rãi, bao la.Như vậy với cách sử dụng hình ảnh ẩn dụ sinh động, ngôn ngữ ca dao dân ca ông cha ta đã đem đến cho thế hệ sau bài học thấm thía: con người cần phải trải nghiệm, cần phải đi đây đi đó để mở rộng tầm hiểu biết,tăng them vốn sống tích cực và góp thêm nhiều những kinh nghiêm thực tế,…. Khi ấy chúng ta mới trở thành người sống có ích cho cộng đồng, xã hội.
Cách sống: “đi một ngày đàng học một sàng khôn’’ phải thực hiện những gì? Cuộc sống là đại dương bao là kiến thức mà mỗi người chúng ta hiểu biết chỉ là hạt cát nhỏ.Vi thế chúng ta cần phải có ý thức luôn đi đây đi đó để trao ý thức, tầm hiểu biết.Khi bạn đi nhiều nơi,tiếp xúc với nhiều người khác nhau, sẽ đem đến cho bản thân bạn nhiều bài học quý giá về cách cư xử vời người khác, những hiểu biết, kiến thức về nơi bạn đã đến, và hơn hết sẽ cho bạn tâm lý bạo dạn trước mọi hoàn cảnh, tình huống khó khăn. Như Bác Hồ của chúng ta, nhờ ý thức luôn tìm tỏi học hỏi, bản thân trải nghiệm trên nhiều nơi, trên mọi miền của thế giới đã giúp Bác tìm ra con đường cứu nước và dân tộc Việt Nam hôm nay mới được độc lập tự do. Con người khi đã có kiến thức rộng lớn sẽ luôn tự tin, làm việc gì cũng luôn suôn sẻ, thành công.Và hơn nữa sẽ được mọi người xung quanh yêu quý, nể phục, để lại dấu ấn trong lòng người.Việc tiếp thu kiến thức, kinh nghiệm không chỉ có ích cho bản thân, mà còn góp phần làm cho xã hội trở nên phong phú hơn.
Có ý thức chủ động trải nghiệm, tìm tòi là tốt nhưng cũng cần phải biết chọn lọc thông tin, kiến thức, phải biết lựa chọn cái gì nên tiếp thu cái gì không được tiếp thu. Kiến thức là bao la nhưng nó cũng có cái đúng cái sai. Bản thân mỗi người luôn phải tinh tế, khéo léo trong mọi hoàn cảnh để học hải những gì là có ích nhất.Con đường đến với thành công có bao giờ là dễ dàng. Khi bạn đi nhiều sẽ gặp những khó khăn, vấp ngã đừng có vội nản lòng, hãy cố gắng nỗ lực đứng lên bởi vì kinh nghiêm mà bạn có được phải trải qua những lần bạn vấp ngã
Xã hội ngày càng phát triển, kiến thức ngày càng nhiều, nếu chúng ta không chịu học hỏi rèn luyện bản thân sẽ trở thành con người lạc hậu, luôn đi sau người khác.Hơn nữa tuổi trẻ tài cao, cơ hội học hỏi trải nghiệm cần phải càng nhiều, không những học ở thầy cô, nhà trường, sách vở mà còn phải có ý thức tự học ở cuộc sống bến ngoài. Chúng ta lên án, phê phán những con người có lối sống thụ động, dựa dẫm vào người khác, những con người ‘ngại học ngại đi’. Nếu họ vẫn mãi giữ lối sống cũng chỉ là những người vô ích,bị người khác con thường.
Lê-nin có câu: Học, học nữa, học mãi. Vậy nên luôn luôn nỗ lực học tập, trải nghiệm, tìm tòi bạn nhé!
Người nông dân Việt Nam xưa quanh năm bó mình trong lũy tre xanh, tầm mắt hạn hẹp, khó mà có thể hiểu hết được mọi điều trong cuộc sống. Vì thế mà trong dân gian mọi người vẫn thường nói với nhau câu tục ngữ: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” để khẳng định rằng để có thể vững vàng bước trên đường đời, chúng ta cần học hỏi thêm nhiều điều từ mọi người, từ cuộc sống xung quanh.
Câu tục ngữ ngắn gọn được chia làm hai vế đã đúc kết một kinh nghiệm vô cùng quý báu của ông cha ta. Vế thứ nhất “đi một ngày đàng” nghĩa là đi xa, đi ra ngoài xã hội, đến những nơi ta có thể chưa tới hoặc đã tới ngang qua. Còn vế thứ hai “học một sàng khôn” chỉ kết quả thu được sau những ngày đi xa như thế, là thành quả mà con người có được ở nơi mới. Như vậy, qua câu tục ngữ này, ông cha ta muốn nhấn mạnh rằng con người có học hỏi, có tìm tòi, hiểu biết thì mới hiểu được đời, hiểu được cuộc sống, bởi cuộc sống này là bao la, còn nhiều điều chờ ta khám phá.
Quả thực rằng “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Câu tục ngữ đã nêu lên một kinh nghiệm hoàn toàn đúng đắn. Vì sao vậy? Bởi một trong những cách con người ta mở rộng vốn hiểu biết là đi ra khỏi, thay đổi môi trường sống của mình để học hỏi, tăng thêm vốn hiểu biết ở những nơi khác, những người khác. Điều này có thể được chứng minh qua việc hàng ngày là bước ra đường, có thể là ngay trên con đường đi học, ta bắt gặp hình ảnh một cụ già đáng thương đến tội nghiệp đang xòe bàn tay run lẩy bẩy ra cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường và chợt nhìn thấy một em bé nhỏ, nắm lấy bàn tay cụ đưa cho cụ những đồng tiền lẻ mà em lục tìm hết trong các túi áo. Nhìn cảnh ấy, trái tim ta chẳng lẽ lại không thông cảm hay sao? Chúng ta sẽ thấy thương biết bao và bỗng nhiên trách những người con vô tâm đã để bà cụ khổ đến thế này.
Bước chân và cuộc sống hay bước trên con đường học tập, chúng ta đều có thể học hỏi được rất nhiều điều. Ta biết yêu, biết hờn, biết khóc cho những số phận khổ đau. Hay cùng một nội dung với câu tục ngữ trên, người xưa cũng có câu ca dao đầy chí lí chí tình để khẳng định và chứng minh điều trên: “Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Ở nhà với mẹ thì sướng đấy bởi ta được mẹ chăm sóc, chở che nhưng con người nếu cứ suốt ngày, suốt năm chỉ biết chôn chân nơi bốn bức tường hạn hẹp thì sẽ trở nên lạc hậu và thiển cận biết bao. Vì thế mỗi người cần phải biết tự học hỏi từ xung quanh để mở mang tầm hiểu biết về cuộc sống, để tự đắp bồi những kiến thức mình chưa có hoặc có mà chưa sâu sắc, đủ đầy.
Cùng với quá trình mở rộng vốn hiểu biết thì câu tục ngữ còn là một kinh nghiệm đúng đắn. Bởi việc đi xa con người mới có thể tự hoàn thiện được mình trên bước đường đời, ta sẽ khó có thể đứng vững được nếu suốt ngày giam mình trong căn nhà nhỏ bé. Hãy nhìn vào tấm gương tiêu biểu vị Cha già của dân tộc – Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong suốt hơn ba mươi năm, Bác đã bôn ba khắp năm châu bốn biển, học hỏi từ nhiều nước, nhiều nơi để tìm ra con đường cứu nước, cứu dân thoát khỏi cảnh nô lệ, lầm than. Đó là kết quả cho ngày đàng học hỏi không ngừng ấy của Bác, là độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc. “Sàng khôn” mà Bác có được, Bác đã dành tặng cho Tổ quốc thân yêu, cho người dân đất Việt thương mến. Thành quả ấy, kết quả ấy làm người sáng lên nhân cách của Người – một vị lãnh tụ tài ba trọn lòng vì nước, hết sức vì dân. Như thế, giữa cuộc đời có nhiều vất vả, khó khăn, có đầy rẫy sự bon chen đi nữa thì đó cũng là nơi ta học được nhiều hơn hết thảy, để đúc rút những kinh nghiệm, để hoàn thiện nhân cách bản thân.
Câu tục ngữ không chỉ đúc rút những kinh nghiệm của cha ông mà còn chính là ước vọng thầm kín được gửi gắm về ước mơ chinh phục thiên nhiên, chinh phục những gì còn là mới mẻ, xa lạ để mở rộng tầm hiểu biết cho mình. Khi đi ra ngoài xã hội, chúng ta có thể bắt gặp được rất nhiều điều hay và cho đến một lúc nào đó dù ta không có ý định học thì vẫn cứ “học” và được “khôn” ra. Những gì đã thu lượm được trên đường đi sẽ là nguồn kiến thức vô cùng quý giá giúp ta trưởng thành hơn trong cuộc sống sau này, ta sẽ có niềm tin để theo đuổi ước mơ, chinh phục thiên nhiên, chinh phục những điều mới lạ. Cuộc sống sẽ mở ra trước mắt ta những thế giới đa sắc màu, nhiều cảm xúc để ta đặt chân tới và khám phá.
|
Nó mang đến cho chúng ta những bài học sâu sắc về quý báu. Một trong số đó không thể không kể đến câu tục ngữ “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Để làm được bài văn giải thích câu nói này, chúng ta cần phải biết áp dụng các thao tác lập luận đã học của một bài văn giải thích, từ đó rút ra được ý nghĩa và bài học được gửi gắm qua câu nói. Dưới đây là hai bài làm văn mẫu hi vọng có thể giúp đỡ các bạn trong quá trình học tập. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Ông cha ta từ xưa đến nay vẫn luôn dạy bảo con cháu:’’Đi một ngày đàng học một sàng khôn”
Vậy câu nói trên có ý nghĩa như thế nào? ‘Đàng’ nghĩa là đường, còn ‘ sàng khôn’ nghĩa là tầm hiểu biết rộng rãi, bao la.Như vậy với cách sử dụng hình ảnh ẩn dụ sinh động, ngôn ngữ ca dao dân ca ông cha ta đã đem đến cho thế hệ sau bài học thấm thía: con người cần phải trải nghiệm, cần phải đi đây đi đó để mở rộng tầm hiểu biết,tăng them vốn sống tích cực và góp thêm nhiều những kinh nghiêm thực tế,…. Khi ấy chúng ta mới trở thành người sống có ích cho cộng đồng, xã hội.
Cách sống: “đi một ngày đàng học một sàng khôn’’ phải thực hiện những gì? Cuộc sống là đại dương bao là kiến thức mà mỗi người chúng ta hiểu biết chỉ là hạt cát nhỏ.Vi thế chúng ta cần phải có ý thức luôn đi đây đi đó để trao ý thức, tầm hiểu biết.Khi bạn đi nhiều nơi,tiếp xúc với nhiều người khác nhau, sẽ đem đến cho bản thân bạn nhiều bài học quý giá về cách cư xử vời người khác, những hiểu biết, kiến thức về nơi bạn đã đến, và hơn hết sẽ cho bạn tâm lý bạo dạn trước mọi hoàn cảnh, tình huống khó khăn. Như Bác Hồ của chúng ta, nhờ ý thức luôn tìm tỏi học hỏi, bản thân trải nghiệm trên nhiều nơi, trên mọi miền của thế giới đã giúp Bác tìm ra con đường cứu nước và dân tộc Việt Nam hôm nay mới được độc lập tự do. Con người khi đã có kiến thức rộng lớn sẽ luôn tự tin, làm việc gì cũng luôn suôn sẻ, thành công.Và hơn nữa sẽ được mọi người xung quanh yêu quý, nể phục, để lại dấu ấn trong lòng người.Việc tiếp thu kiến thức, kinh nghiệm không chỉ có ích cho bản thân, mà còn góp phần làm cho xã hội trở nên phong phú hơn.
Có ý thức chủ động trải nghiệm, tìm tòi là tốt nhưng cũng cần phải biết chọn lọc thông tin, kiến thức, phải biết lựa chọn cái gì nên tiếp thu cái gì không được tiếp thu. Kiến thức là bao la nhưng nó cũng có cái đúng cái sai. Bản thân mỗi người luôn phải tinh tế, khéo léo trong mọi hoàn cảnh để học hải những gì là có ích nhất.Con đường đến với thành công có bao giờ là dễ dàng. Khi bạn đi nhiều sẽ gặp những khó khăn, vấp ngã đừng có vội nản lòng, hãy cố gắng nỗ lực đứng lên bởi vì kinh nghiêm mà bạn có được phải trải qua những lần bạn vấp ngã
Xã hội ngày càng phát triển, kiến thức ngày càng nhiều, nếu chúng ta không chịu học hỏi rèn luyện bản thân sẽ trở thành con người lạc hậu, luôn đi sau người khác.Hơn nữa tuổi trẻ tài cao, cơ hội học hỏi trải nghiệm cần phải càng nhiều, không những học ở thầy cô, nhà trường, sách vở mà còn phải có ý thức tự học ở cuộc sống bến ngoài. Chúng ta lên án, phê phán những con người có lối sống thụ động, dựa dẫm vào người khác, những con người ‘ngại học ngại đi’. Nếu họ vẫn mãi giữ lối sống cũng chỉ là những người vô ích,bị người khác con thường.
Lê-nin có câu: Học, học nữa, học mãi. Vậy nên luôn luôn nỗ lực học tập, trải nghiệm, tìm tòi bạn nhé!
Người nông dân Việt Nam xưa quanh năm bó mình trong lũy tre xanh, tầm mắt hạn hẹp, khó mà có thể hiểu hết được mọi điều trong cuộc sống. Vì thế mà trong dân gian mọi người vẫn thường nói với nhau câu tục ngữ: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” để khẳng định rằng để có thể vững vàng bước trên đường đời, chúng ta cần học hỏi thêm nhiều điều từ mọi người, từ cuộc sống xung quanh.
Câu tục ngữ ngắn gọn được chia làm hai vế đã đúc kết một kinh nghiệm vô cùng quý báu của ông cha ta. Vế thứ nhất “đi một ngày đàng” nghĩa là đi xa, đi ra ngoài xã hội, đến những nơi ta có thể chưa tới hoặc đã tới ngang qua. Còn vế thứ hai “học một sàng khôn” chỉ kết quả thu được sau những ngày đi xa như thế, là thành quả mà con người có được ở nơi mới. Như vậy, qua câu tục ngữ này, ông cha ta muốn nhấn mạnh rằng con người có học hỏi, có tìm tòi, hiểu biết thì mới hiểu được đời, hiểu được cuộc sống, bởi cuộc sống này là bao la, còn nhiều điều chờ ta khám phá.
Quả thực rằng “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Câu tục ngữ đã nêu lên một kinh nghiệm hoàn toàn đúng đắn. Vì sao vậy? Bởi một trong những cách con người ta mở rộng vốn hiểu biết là đi ra khỏi, thay đổi môi trường sống của mình để học hỏi, tăng thêm vốn hiểu biết ở những nơi khác, những người khác. Điều này có thể được chứng minh qua việc hàng ngày là bước ra đường, có thể là ngay trên con đường đi học, ta bắt gặp hình ảnh một cụ già đáng thương đến tội nghiệp đang xòe bàn tay run lẩy bẩy ra cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường và chợt nhìn thấy một em bé nhỏ, nắm lấy bàn tay cụ đưa cho cụ những đồng tiền lẻ mà em lục tìm hết trong các túi áo. Nhìn cảnh ấy, trái tim ta chẳng lẽ lại không thông cảm hay sao? Chúng ta sẽ thấy thương biết bao và bỗng nhiên trách những người con vô tâm đã để bà cụ khổ đến thế này.
Bước chân và cuộc sống hay bước trên con đường học tập, chúng ta đều có thể học hỏi được rất nhiều điều. Ta biết yêu, biết hờn, biết khóc cho những số phận khổ đau. Hay cùng một nội dung với câu tục ngữ trên, người xưa cũng có câu ca dao đầy chí lí chí tình để khẳng định và chứng minh điều trên: “Đi cho biết đó biết đây / Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Ở nhà với mẹ thì sướng đấy bởi ta được mẹ chăm sóc, chở che nhưng con người nếu cứ suốt ngày, suốt năm chỉ biết chôn chân nơi bốn bức tường hạn hẹp thì sẽ trở nên lạc hậu và thiển cận biết bao. Vì thế mỗi người cần phải biết tự học hỏi từ xung quanh để mở mang tầm hiểu biết về cuộc sống, để tự đắp bồi những kiến thức mình chưa có hoặc có mà chưa sâu sắc, đủ đầy.
Cùng với quá trình mở rộng vốn hiểu biết thì câu tục ngữ còn là một kinh nghiệm đúng đắn. Bởi việc đi xa con người mới có thể tự hoàn thiện được mình trên bước đường đời, ta sẽ khó có thể đứng vững được nếu suốt ngày giam mình trong căn nhà nhỏ bé. Hãy nhìn vào tấm gương tiêu biểu vị Cha già của dân tộc – Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong suốt hơn ba mươi năm, Bác đã bôn ba khắp năm châu bốn biển, học hỏi từ nhiều nước, nhiều nơi để tìm ra con đường cứu nước, cứu dân thoát khỏi cảnh nô lệ, lầm than. Đó là kết quả cho ngày đàng học hỏi không ngừng ấy của Bác, là độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc. “Sàng khôn” mà Bác có được, Bác đã dành tặng cho Tổ quốc thân yêu, cho người dân đất Việt thương mến. Thành quả ấy, kết quả ấy làm người sáng lên nhân cách của Người – một vị lãnh tụ tài ba trọn lòng vì nước, hết sức vì dân. Như thế, giữa cuộc đời có nhiều vất vả, khó khăn, có đầy rẫy sự bon chen đi nữa thì đó cũng là nơi ta học được nhiều hơn hết thảy, để đúc rút những kinh nghiệm, để hoàn thiện nhân cách bản thân.
Câu tục ngữ không chỉ đúc rút những kinh nghiệm của cha ông mà còn chính là ước vọng thầm kín được gửi gắm về ước mơ chinh phục thiên nhiên, chinh phục những gì còn là mới mẻ, xa lạ để mở rộng tầm hiểu biết cho mình. Khi đi ra ngoài xã hội, chúng ta có thể bắt gặp được rất nhiều điều hay và cho đến một lúc nào đó dù ta không có ý định học thì vẫn cứ “học” và được “khôn” ra. Những gì đã thu lượm được trên đường đi sẽ là nguồn kiến thức vô cùng quý giá giúp ta trưởng thành hơn trong cuộc sống sau này, ta sẽ có niềm tin để theo đuổi ước mơ, chinh phục thiên nhiên, chinh phục những điều mới lạ. Cuộc sống sẽ mở ra trước mắt ta những thế giới đa sắc màu, nhiều cảm xúc để ta đặt chân tới và khám phá.
|
Bài văn dưới đây là bài nghị luận giải thích câu nói của Bác. Để làm được bài văn này các em cần chú ý giải mã các từ khóa, nêu những cơ sở để trả lời câu hỏi vì sao Bác lại nói như vậy, cần ngắn gọn và chính xác trong cách dung từ để bài văn được sắc bén hơn.
Bác Hồ là vị cha già của dân tộc, Người luôn quan tâm đến mọi mặt của đời sống con người kể cả những việc nhỏ nhặt nhất. Mỗi dịp Tết đến Xuân về, nhà nhà người người đều nô nức đón xuân, ai ai cũng đều nghĩ đến lời Bác đã dặn:
Câu nói của Bác đã gieo vào lòng người đọc nhiều suy ngẫm. “Xuân” trong câu thơ đầu tiên là mùa xuân của đất trời, là mùa thuộc về thế giới tự nhiên, còn “xuân” trong câu thơ tiếp theo lại là mùa xuân của sức sống mãnh liệt, của sự trẻ trung nơi lòng người hay trong lòng Tổ quốc? “Tết” ở đây không phải là cái Tết nguyên đán ta đón mỗi dịp năm mới đến, mà dung cách nói ẩn dụ, bác đặc biệt nhấn mạnh mùa xuân, mọi người cùng nhau trồng cây vui như Tết. Bằng cách nói hình ảnh, kết hợp với những câu thơ rất mộc mạc, giản dị, tự nhiên, Bác đã nhắc nhở mọi người rằng hãy trồng cây xanh để tô đẹp cho đất nước, để gìn giữ vẻ đẹp xuân sắc cho tổ quốc ngày nay.
Mùa xuân là mùa thích hợp để trồng cây, vì đó là mùa trăm hoa đua nở, chồi non lộc biếc thi nhau nảy mầm. Mùa xuân là khi cơn gió trời thổi nhẹ làm rung rinh từng ngón cỏ, là cái nắng nhẹ nhàng xua tan hơi lạnh và gọi các mầm cây cùng đứng lên tận hưởng và làm đẹp cuộc sống. Cho nên không phải ngẫu nhiên mà Người chọn mùa xuân là mùa của việc trồng cây. Thiên thời, địa lợi, cây cối sinh sôi trong những tháng ngày này mới mang một sức sống mãnh liệt vô cùng. Cây xanh là lá phổi của thiên nhiên, nó giúp ta điều hòa không khí, hấp thụ thán khí và nhả ra dưỡng khí khiến bầu trời của ta thanh sạch hơn. Cây xanh ở đầu những con nước lớn sẽ ngăn chặn lũ mỗi khi mùa mưa về, tránh nguy cơ sạt lở và xói mòn đất đai. Không những vậy, trồng cây còn là việc tô điểm cho sắc xanh của đất nước, khoác lên một bộ cánh mới đầy tươi trẻ cho tổ quốc thân yêu. Vì vậy, trồng cây là việc của muôn nhà, của muôn người.
Bác Hồ nói, mùa xuân là “Tết trồng cây”, không đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ trồng cây vào những ngày tết mà trong cả mùa xuân ta cần trồng cây. Chữ “Tết” gợi nên một không khí sôi động, vui vẻ, khiến công việc trồng cây vốn mang đầy ý nghĩa bỗng trở nên vui vẻ như một hội xuân. Và từ ấy, ta lại có thêm một truyền thống mới, phong tục trồng cây trong mỗi dịp tết đến xuân về. Bác nói rõ mục đích của việc trồng cây là điểm tô cho đất nước để đem lại sinh khí cho một vùng đất vốn có truyền thống lâu đời. Thời gian trôi đi, đất nước ngày một hiện đại, những nhà máy mọc lên như nấm cũng đồng nghĩa với việc bầu không khí của ta đang bị ô nhiễm nặng nề. Vì vậy, trồng cây xanh không chỉ là để làm đẹp, mà còn để giữ gìn cho sự trong sạch của trời đất, để đem lại một luồng sinh khí vĩnh cửu, đem lại sức sống và mùa xuân mãi mãi cho dân tộc. Thế mới đấy vị chủ tịch kính yêu của chúng ta biết nhìn xa trông rộng cỡ nào. Không chỉ có ý nghĩa với lúc bấy giờ mà cho cả hôm nay và mai sau nữa, câu nói và lời dạy của Bác vẫn còn nguyên giá trị nhận thức cho cả một lớp người.
Câu thơ của Bác đã đề ra yêu cầu và trách nhiệm của mỗi người, đặc biệt là lớp trẻ chúng ta rằng phải biết trồng cây gây rừng để gìn giữ sự trong lành, bảo vệ môi trường sống. Bài học ấy, lời nhắc nhở ấy sẽ âm vang mãi trong lòng người đọc như một bức thông điệp sống có ý nghĩa ngàn đời.
Cứ mỗi khi đào mai khoe sắc thắm,mọi người lại háo hức vì Tết cổ truyền – khởi đầu của một năm mới. Không chỉ thế còn khiến nhà nhà hào hứng vì phong trào tết trồng cây mà Bác kính yêu đã từng có lời căn dặn:
Trong bốn mùa của đất nước, mùa xuân có khí hậu ấm áp, ôn hòa làm cho cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa đua nở, khác hẳn với mùa đông khắc nghiệt. Đây là mùa thích hợp cho việc trồng cây. Bác đã nhắc nhở mọi người phải trồng cây để quanh ta có bầu không khí trong lành để chúng ta sống khỏe mạnh hơn. Trồng cây để chúng ta tô điểm cho cuộc sống trở nên xanh tươi hơn, gần gũi, hòa hợp với thiên nhiênTừ đó, Tết trồng cây đã trở thành một phong tục mới của dân tộc ta trong những ngày xuân. Ở câu thơ thứ hai, Bác Hồ nêu rõ mục đích của Tết trồng cây là làm cho đất nước càng ngày càng xuân. Từ xuân ở câu thơ này không giống như từ xuân ở câu thơ đầu. Nó không còn là tên của một mùa trong năm (danh từ) mà đã chuyển thành tính từ chỉ sự tươi trẻ và sức sống tràn đầy của đất nước đang trên đường phát triển.
Vậy vì sao chúng ta lại phải cần tham gia phong trào tết trồng cây? Xét về tác dụng của cây xanh đối với môi trường thì có thể ví cây xanh là lá phổi thiên nhiên kì diệu. Cây xanh trong quá trình quang hợp đã thải ra khí ô xi – một loại khí rất cần thiết cho sự sống của con người và thu vào khí các bô níc – một loại khí gây ô nhiễm môi trường nhờ vậy mà vai trò to lớn của cây xanh là giúp điều hòa khí hậu, con người luôn được sống và làm việc trong một bầu không khí trong lành. Không những thế cây xanh còn giúp ngăn ngừa những thảm họa thiên nhiên.Thực tiễn cho thấy những nơi nào việc chặt phá rừng xảy ra phổ biến thì những nơi đó hay xảy ra các thiên tai như lũ lụt, lũ quét, sạt lở đất…ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống của những người dân vùngđó. Vì vây việc trồng nhiều cây xanh, đặc biệt là những nơi hay xảy ra lũ quét có ý nghĩa vô cùng to lớn, làm hạn chế các thiên tai vào đất liền. Không có cây xanh, chúng ta khó có thể tồn tại một cách bình yên. Đất nước xanh tươi, con người khỏe mạnh… là cơ sở vững chắc để chúng ta học tập, lao động và sáng tạo. Trong thời đại ngày nay, bảo vệ môi trường sống là vấn đề cấp thiết được nhân loại đặt lên hàng đầu. Ta càng thấm sau câu nói của Bác: “ Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích chăm năm trồng người”. Trồng cây,gây người đều là những việc quan trọng.
|
The article below is an essay explaining Uncle Ho's saying. To write this essay, you need to pay attention to decoding key words, state the basis to answer the question why Uncle Ho said that, be concise and accurate in word usage to make the essay sharp. than.
Uncle Ho is the father of the nation. He always cares about every aspect of human life, even the smallest things. Every Tet holiday, when Spring comes, everyone's house is excited to welcome spring, everyone thinks of Uncle Ho's words:
Uncle Ho's words have planted many thoughts in the hearts of readers. "Spring" in the first verse is the spring of heaven and earth, a season belonging to the natural world, while "spring" in the next verse is the spring of intense vitality, of youthfulness in the human heart. or in the heart of the Fatherland? "Tet" here is not the Lunar New Year we celebrate every New Year, but using a metaphor, I especially emphasize spring, when everyone plants trees together happily like Tet. By speaking images, combined with very rustic, simple, and natural verses, Uncle Ho reminded everyone that they should plant trees to beautify the country, to preserve the spring beauty of the country. Nowadays.
Spring is the appropriate season to plant trees, because it is the season when hundreds of flowers bloom and young buds compete to germinate. Spring is when the wind blows gently, shaking each blade of grass, the sunlight gently dispels the cold and calls the sprouts to stand up to enjoy and beautify life. So it is no coincidence that he chose spring as the season for planting trees. The weather and the land are favorable, and the trees that grow in these days have an extremely strong vitality. Trees are the lungs of nature, they help us regulate the air, absorb carbon dioxide and release oxygen, making our sky cleaner. Trees at the head of large waterways will prevent floods during the rainy season, avoiding the risk of landslides and soil erosion. Not only that, planting trees is also a matter of beautifying the green color of the country, putting on a new and youthful outfit for our beloved country. Therefore, planting trees is the work of every home and every person.
Uncle Ho said, spring is the "Tree Planting Festival", which does not mean that we only plant trees on Tet days, but throughout the spring we need to plant trees. The word "Tet" evokes a vibrant and cheerful atmosphere, making the meaningful job of planting trees suddenly become as joyful as a spring festival. And since then, we have had a new tradition, the custom of planting trees during each Tet holiday and spring. He clearly stated that the purpose of planting trees is to beautify the country to bring vitality to a land with a long tradition. As time passes, the country becomes more and more modern, factories spring up like mushrooms, which also means that our atmosphere is heavily polluted. Therefore, planting trees is not only for beauty, but also to preserve the purity of heaven and earth, to bring an eternal flow of vitality, to bring eternal vitality and spring to the nation. That's how far-sighted our beloved president is. Not only meaningful at that time but also for today and tomorrow, Uncle Ho's sayings and teachings still have the same cognitive value for a whole class of people.
Uncle Ho's poem sets out the requirements and responsibilities of each person, especially our young people, that we must know how to plant trees and create forests to preserve purity and protect the living environment. That lesson, that reminder will resonate forever in the hearts of readers like a life message with eternal meaning.
Every time the apricot blossoms bloom, people get excited about the traditional Tet - the beginning of a new year. Not only that, it also makes everyone excited because of the tree-planting Tet movement that our beloved Uncle once advised:
Among the country's four seasons, spring has a warm, temperate climate that causes trees to bud and flowers to bloom, completely different from the harsh winter. This is the suitable season for planting trees. He reminded everyone to plant trees so that we have fresh air around us so we can live healthier lives. Planting trees helps us decorate our lives to become greener, closer, and in harmony with nature. Since then, the Tree Planting Festival has become a new custom of our people in the spring days. In the second verse, Uncle Ho clearly stated that the purpose of the Tree Planting Festival is to make the country more and more springy. The word spring in this verse is not the same as the word spring in the first verse. It is no longer the name of a season of the year (noun) but has changed into an adjective indicating the youthfulness and vitality of a developing country.
So why do we need to participate in the tree-planting Tet movement? In terms of the effects of trees on the environment, trees can be compared to miraculous natural lungs. During the process of photosynthesis, green plants emit oxygen - a gas that is essential for human life and capture carbon dioxide - a gas that pollutes the environment. Trees help regulate the climate, so people can always live and work in a fresh atmosphere. Not only that, trees also help prevent natural disasters. Practice shows that where deforestation is common, natural disasters such as floods, flash floods, and landslides often occur. ...seriously affects the lives of the people in that area. Therefore, planting many trees, especially in places where flash floods often occur, is of great significance, limiting natural disasters to the mainland. Without trees, it is difficult for us to exist peacefully. A green country, healthy people... are a solid basis for us to study, work and create. In today's era, protecting the living environment is an urgent issue that humanity puts first. I understand more and more about Uncle Ho's words: "For the benefit of ten years, plant trees, for the benefit of ten years, plant people." Planting trees and helping people are both important things.
|
Bài văn dưới đây là bài nghị luận giải thích câu nói của Bác. Để làm được bài văn này các em cần chú ý giải mã các từ khóa, nêu những cơ sở để trả lời câu hỏi vì sao Bác lại nói như vậy, cần ngắn gọn và chính xác trong cách dung từ để bài văn được sắc bén hơn.
Bác Hồ là vị cha già của dân tộc, Người luôn quan tâm đến mọi mặt của đời sống con người kể cả những việc nhỏ nhặt nhất. Mỗi dịp Tết đến Xuân về, nhà nhà người người đều nô nức đón xuân, ai ai cũng đều nghĩ đến lời Bác đã dặn:
Câu nói của Bác đã gieo vào lòng người đọc nhiều suy ngẫm. “Xuân” trong câu thơ đầu tiên là mùa xuân của đất trời, là mùa thuộc về thế giới tự nhiên, còn “xuân” trong câu thơ tiếp theo lại là mùa xuân của sức sống mãnh liệt, của sự trẻ trung nơi lòng người hay trong lòng Tổ quốc? “Tết” ở đây không phải là cái Tết nguyên đán ta đón mỗi dịp năm mới đến, mà dung cách nói ẩn dụ, bác đặc biệt nhấn mạnh mùa xuân, mọi người cùng nhau trồng cây vui như Tết. Bằng cách nói hình ảnh, kết hợp với những câu thơ rất mộc mạc, giản dị, tự nhiên, Bác đã nhắc nhở mọi người rằng hãy trồng cây xanh để tô đẹp cho đất nước, để gìn giữ vẻ đẹp xuân sắc cho tổ quốc ngày nay.
Mùa xuân là mùa thích hợp để trồng cây, vì đó là mùa trăm hoa đua nở, chồi non lộc biếc thi nhau nảy mầm. Mùa xuân là khi cơn gió trời thổi nhẹ làm rung rinh từng ngón cỏ, là cái nắng nhẹ nhàng xua tan hơi lạnh và gọi các mầm cây cùng đứng lên tận hưởng và làm đẹp cuộc sống. Cho nên không phải ngẫu nhiên mà Người chọn mùa xuân là mùa của việc trồng cây. Thiên thời, địa lợi, cây cối sinh sôi trong những tháng ngày này mới mang một sức sống mãnh liệt vô cùng. Cây xanh là lá phổi của thiên nhiên, nó giúp ta điều hòa không khí, hấp thụ thán khí và nhả ra dưỡng khí khiến bầu trời của ta thanh sạch hơn. Cây xanh ở đầu những con nước lớn sẽ ngăn chặn lũ mỗi khi mùa mưa về, tránh nguy cơ sạt lở và xói mòn đất đai. Không những vậy, trồng cây còn là việc tô điểm cho sắc xanh của đất nước, khoác lên một bộ cánh mới đầy tươi trẻ cho tổ quốc thân yêu. Vì vậy, trồng cây là việc của muôn nhà, của muôn người.
Bác Hồ nói, mùa xuân là “Tết trồng cây”, không đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ trồng cây vào những ngày tết mà trong cả mùa xuân ta cần trồng cây. Chữ “Tết” gợi nên một không khí sôi động, vui vẻ, khiến công việc trồng cây vốn mang đầy ý nghĩa bỗng trở nên vui vẻ như một hội xuân. Và từ ấy, ta lại có thêm một truyền thống mới, phong tục trồng cây trong mỗi dịp tết đến xuân về. Bác nói rõ mục đích của việc trồng cây là điểm tô cho đất nước để đem lại sinh khí cho một vùng đất vốn có truyền thống lâu đời. Thời gian trôi đi, đất nước ngày một hiện đại, những nhà máy mọc lên như nấm cũng đồng nghĩa với việc bầu không khí của ta đang bị ô nhiễm nặng nề. Vì vậy, trồng cây xanh không chỉ là để làm đẹp, mà còn để giữ gìn cho sự trong sạch của trời đất, để đem lại một luồng sinh khí vĩnh cửu, đem lại sức sống và mùa xuân mãi mãi cho dân tộc. Thế mới đấy vị chủ tịch kính yêu của chúng ta biết nhìn xa trông rộng cỡ nào. Không chỉ có ý nghĩa với lúc bấy giờ mà cho cả hôm nay và mai sau nữa, câu nói và lời dạy của Bác vẫn còn nguyên giá trị nhận thức cho cả một lớp người.
Câu thơ của Bác đã đề ra yêu cầu và trách nhiệm của mỗi người, đặc biệt là lớp trẻ chúng ta rằng phải biết trồng cây gây rừng để gìn giữ sự trong lành, bảo vệ môi trường sống. Bài học ấy, lời nhắc nhở ấy sẽ âm vang mãi trong lòng người đọc như một bức thông điệp sống có ý nghĩa ngàn đời.
Cứ mỗi khi đào mai khoe sắc thắm,mọi người lại háo hức vì Tết cổ truyền – khởi đầu của một năm mới. Không chỉ thế còn khiến nhà nhà hào hứng vì phong trào tết trồng cây mà Bác kính yêu đã từng có lời căn dặn:
Trong bốn mùa của đất nước, mùa xuân có khí hậu ấm áp, ôn hòa làm cho cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa đua nở, khác hẳn với mùa đông khắc nghiệt. Đây là mùa thích hợp cho việc trồng cây. Bác đã nhắc nhở mọi người phải trồng cây để quanh ta có bầu không khí trong lành để chúng ta sống khỏe mạnh hơn. Trồng cây để chúng ta tô điểm cho cuộc sống trở nên xanh tươi hơn, gần gũi, hòa hợp với thiên nhiênTừ đó, Tết trồng cây đã trở thành một phong tục mới của dân tộc ta trong những ngày xuân. Ở câu thơ thứ hai, Bác Hồ nêu rõ mục đích của Tết trồng cây là làm cho đất nước càng ngày càng xuân. Từ xuân ở câu thơ này không giống như từ xuân ở câu thơ đầu. Nó không còn là tên của một mùa trong năm (danh từ) mà đã chuyển thành tính từ chỉ sự tươi trẻ và sức sống tràn đầy của đất nước đang trên đường phát triển.
Vậy vì sao chúng ta lại phải cần tham gia phong trào tết trồng cây? Xét về tác dụng của cây xanh đối với môi trường thì có thể ví cây xanh là lá phổi thiên nhiên kì diệu. Cây xanh trong quá trình quang hợp đã thải ra khí ô xi – một loại khí rất cần thiết cho sự sống của con người và thu vào khí các bô níc – một loại khí gây ô nhiễm môi trường nhờ vậy mà vai trò to lớn của cây xanh là giúp điều hòa khí hậu, con người luôn được sống và làm việc trong một bầu không khí trong lành. Không những thế cây xanh còn giúp ngăn ngừa những thảm họa thiên nhiên.Thực tiễn cho thấy những nơi nào việc chặt phá rừng xảy ra phổ biến thì những nơi đó hay xảy ra các thiên tai như lũ lụt, lũ quét, sạt lở đất…ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống của những người dân vùngđó. Vì vây việc trồng nhiều cây xanh, đặc biệt là những nơi hay xảy ra lũ quét có ý nghĩa vô cùng to lớn, làm hạn chế các thiên tai vào đất liền. Không có cây xanh, chúng ta khó có thể tồn tại một cách bình yên. Đất nước xanh tươi, con người khỏe mạnh… là cơ sở vững chắc để chúng ta học tập, lao động và sáng tạo. Trong thời đại ngày nay, bảo vệ môi trường sống là vấn đề cấp thiết được nhân loại đặt lên hàng đầu. Ta càng thấm sau câu nói của Bác: “ Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích chăm năm trồng người”. Trồng cây,gây người đều là những việc quan trọng.
|
The article below is an essay explaining Uncle Ho's saying. To write this essay, you need to pay attention to decoding key words, state the basis to answer the question why Uncle Ho said that, be concise and accurate in word usage to make the essay sharp. than.
Uncle Ho is the father of the nation. He always cares about every aspect of human life, even the smallest things. Every Tet holiday, when Spring comes, everyone's house is excited to welcome spring, everyone thinks of Uncle Ho's words:
Uncle Ho's words have planted many thoughts in the hearts of readers. "Spring" in the first verse is the spring of heaven and earth, a season belonging to the natural world, while "spring" in the next verse is the spring of intense vitality, of youthfulness in the human heart. or in the heart of the Fatherland? "Tet" here is not the Lunar New Year we celebrate every New Year, but using a metaphor, I especially emphasize spring, when everyone plants trees together happily like Tet. By speaking images, combined with very rustic, simple, and natural verses, Uncle Ho reminded everyone that they should plant trees to beautify the country, to preserve the spring beauty of the country. Nowadays.
Spring is the appropriate season to plant trees, because it is the season when hundreds of flowers bloom and young buds compete to germinate. Spring is when the wind blows gently, shaking each blade of grass, the sunlight gently dispels the cold and calls the sprouts to stand up to enjoy and beautify life. So it is no coincidence that he chose spring as the season for planting trees. The weather and the land are favorable, and the trees that grow in these days have an extremely strong vitality. Trees are the lungs of nature, they help us regulate the air, absorb carbon dioxide and release oxygen, making our sky cleaner. Trees at the head of large waterways will prevent floods during the rainy season, avoiding the risk of landslides and soil erosion. Not only that, planting trees is also a matter of beautifying the green color of the country, putting on a new and youthful outfit for our beloved country. Therefore, planting trees is the work of every home and every person.
Uncle Ho said, spring is the "Tree Planting Festival", which does not mean that we only plant trees on Tet days, but throughout the spring we need to plant trees. The word "Tet" evokes a vibrant and cheerful atmosphere, making the meaningful job of planting trees suddenly become as joyful as a spring festival. And since then, we have had a new tradition, the custom of planting trees during each Tet holiday and spring. He clearly stated that the purpose of planting trees is to beautify the country to bring vitality to a land with a long tradition. As time passes, the country becomes more and more modern, factories spring up like mushrooms, which also means that our atmosphere is heavily polluted. Therefore, planting trees is not only for beauty, but also to preserve the purity of heaven and earth, to bring an eternal flow of vitality, to bring eternal vitality and spring to the nation. That's how far-sighted our beloved president is. Not only meaningful at that time but also for today and tomorrow, Uncle Ho's sayings and teachings still have the same cognitive value for a whole class of people.
Uncle Ho's poem sets out the requirements and responsibilities of each person, especially our young people, that we must know how to plant trees and create forests to preserve purity and protect the living environment. That lesson, that reminder will resonate forever in the hearts of readers like a life message with eternal meaning.
Every time the apricot blossoms bloom, people get excited about the traditional Tet - the beginning of a new year. Not only that, it also makes everyone excited because of the tree-planting Tet movement that our beloved Uncle once advised:
Among the country's four seasons, spring has a warm, temperate climate that causes trees to bud and flowers to bloom, completely different from the harsh winter. This is the suitable season for planting trees. He reminded everyone to plant trees so that we have fresh air around us so we can live healthier lives. Planting trees helps us decorate our lives to become greener, closer, and in harmony with nature. Since then, the Tree Planting Festival has become a new custom of our people in the spring days. In the second verse, Uncle Ho clearly stated that the purpose of the Tree Planting Festival is to make the country more and more springy. The word spring in this verse is not the same as the word spring in the first verse. It is no longer the name of a season of the year (noun) but has changed into an adjective indicating the youthfulness and vitality of a developing country.
So why do we need to participate in the tree-planting Tet movement? In terms of the effects of trees on the environment, trees can be compared to miraculous natural lungs. During the process of photosynthesis, green plants emit oxygen - a gas that is essential for human life and capture carbon dioxide - a gas that pollutes the environment. Trees help regulate the climate, so people can always live and work in a fresh atmosphere. Not only that, trees also help prevent natural disasters. Practice shows that where deforestation is common, natural disasters such as floods, flash floods, and landslides often occur. ...seriously affects the lives of the people in that area. Therefore, planting many trees, especially in places where flash floods often occur, is of great significance, limiting natural disasters to the mainland. Without trees, it is difficult for us to exist peacefully. A green country, healthy people... are a solid basis for us to study, work and create. In today's era, protecting the living environment is an urgent issue that humanity puts first. I understand more and more about Uncle Ho's words: "For the benefit of ten years, plant trees, for the benefit of ten years, plant people." Planting trees and helping people are both important things.
|
Bài văn mẫu dưới đây nghị luận về bài thơ của Bác, cũng là việc tìm ra thông điệp mà Bác gửi gắm cho thế hệ trẻ Việt Nam. Để làm được bài văn này, các em cần chú ý giải thích các từ khóa, giải mã ý nghĩa và tạo lập những luận điểm lớn, sau đó dùng lí lẽ và dẫn chứng để làm sáng tỏ luận điểm. Cách dùng từ phải xác đáng thì mới có thể đem lại lập luận sắc sảo thuyết phục người đọc.
Có người từng ví thanh niên là tương lai của tổ quốc. Bởi lẽ họ chính là thế hệ sẽ kế thừa và phát huy truyền thống dân tộc, mở ra cánh cửa hội nhập với thế giới sau này. Vì vậy là trách nhiệm của thanh niên là vô cùng lớn, thấu rõ điều này, sinh thời Bác Hồ đã từng nhắc nhở:
Những câu thơ của chủ tịch Hồ Chí Minh chính là những lời nhắc nhở dành cho thế hệ trẻ ở bất kì thời đại nào. “Đào núi”,”lấp biển” là những việc làm tưởng chừng như không thể thực hiện được, tượng trưng cho những việc lớn, việc vĩ đại. Thế nhưng mượn cách nói hình ảnh và lối nói quá, Bác đã nêu ra cho lớp lớp thế hệ trẻ nói riêng và toàn bộ dân tộc Việt Nam nói chung rằng: Trên đời này không có việc gì khó, những việc lớn lao, phi thường hoàn toàn có thể thực hiện được nếu chúng ta đủ ý chí và quyết tâm.
Trong cuộc đời này, ai cũng có khả năng làm nên những điều phi thường. Rõ ràng trên bước đường đời ta luôn khao khát bản thân mình có thể làm được điều gì đó vĩ đại, tô điểm cho cuộc sống của chính mình. Để làm được điều đó, không có cách nào khác là ta phải vượt qua mọi khó khăn thử thách để có thể đạt được mục tiêu mà mình đã chọn. Nelson Mandela đã từng phải ra khám vào lao, đã chịu bao nhiêu miệt thị rồi cả những trận đòn roi để có thể đứng lên chống nạn phân biệt chủng tộc. Đó chẳng phải là một minh chứng hùng hồn hay sao?
Những gian lao thử thách, chỉ cần chúng ta bền chí bền lòng ắt sẽ thành công. Cuộc đời không hề phụ lòng người, thành công sẽ đến với những ai đam mê và quyết tâm thật sự để đạt được nó. Dẫu biết rằng trong cuộc đời này, để khiến mình thành công là một điều không mấy dễ dàng, khi đó chính lòng quyết tâm sẽ là chiếc chìa khóa hữu ích giúp ta mở ra con đường đến với tương lai. Ý chí kiên cường là cánh tay nâng bước con người qua những vực sâu thử thách. Dù bước đường có nhiều chông gai thử thách đến đâu thì những quyết tâm và ý chí sắt đá có thể đẩy lui mọi thử thách và hướng con người ta tới một tương lai tràn đầy ánh sắc và tỏa hương. Hồ Chí Minh khi còn trẻ cũng đã từng ra đi với hai bàn tay trắng để trở về giải phóng dân tộc, để làm những việc “đào núi” và “lấp biển” mà không phải ai cũng sẵn sàng đảm đương.
Sở dĩ ta không dám làm những việc lớn lao vì tâm lí e ngại, tự ti mình không làm được. Thế nhưng nên nhớ rằng thành công được tạo nên từ những quyết tâm và sự cần cù cố gắng. Chỉ cần bản thân ta có đam mê, có quyết tâm, có năng lực thì việc “đào núi” hay “lấp biển” đâu có xá gì.
Hiện nay, lớp trẻ đang rơi vào tư thế thụ động, không dám đứng lên để khẳng định mình. Có những người nghĩ rằng bản thân mình không làm được cho nên chưa từng có một ước mơ. Đó đều là những biểu hiện không đáng có trong cuộc sống hiện này. Mỗi chúng ta hãy là một ngọn lửa cháy, phải tự đốt cháy mình rồi mới có thể tỉa sáng trước cuộc đời. Câu nói của Hồ chủ tịch đến nay vẫn còn nguyên giá trị.
La Bruyere đã từng triết lí rất đúng đắn rằng: “Không có con đường nào quá dài đối với người đi thong thả. Không có thành công nào quá xa đối với người kiên nhẫn làm việc”. Thế mới thấy, lòng kiên trì, sự bền bỉ là yếu tố tiên quyết giúp con người vượt qua công việc, khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Bàn về vấn đề này, chủ tịch Hồ Chí Minh cũng dayh các thế hệ sau rằng:
Hai câu thơ đầu tiên với cách nói mạch lạc, hàm súc, hai vế câu có quan hệ mật thiết chỉ điều kiện- kết quả, tác giả đã đưa đến khẳng định mọi thái độ, mọi công việc có khó khăn hay dễ dàng đều phụ thuộc vào thái độ của con người, chỉ cần lòng bền bỉ, kiên trì thì sẽ đạt thành quả. Những việc khó chính là những việc khi làm đòi hỏi nhiều công sức, thời gian, nghị lực và tâm trí rất lớn thì mới có thể hoàn thành. Tuy nhiên Bác Hồ đã đưa phủ định từ không lên đầu câu để khẳng định rằng không phải tính chất công việc khó mà ở chính tinh thần của con người. Việc gì cũng có thể làm được miễn là có lòng kiên trì, bền bỉ và ý chí quyết tâm. Bền lòng mà Bác đề cập ở đây là lòng kiên trì, không bao giờ nản chí, đầu hàng, không thay đổi lập trường mà dành hết tâm sức để “mài sắt thành kim” dẫu có khó khăn, chông gai tới đâu. Thầy giáo Nguyễn Bá Học cũng có một câu nói rất nổi tiếng rằng:” đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”. Như vậy, hai câu thơ thơ đầu Bác đã đề cao vai trò của tinh thần, ý chí, sự vượt khó và lòng kiên trì, bền bỉ.
Và khi con người đã có được tinh thần kiên trì, bền bỉ, quuyết tâm vượt khó thì công việc dù có khó khăn, to lớn bằng trời, biển thì chúng ta cũng có thể hoàn thành một cách tốt đẹp:
|
The sample essay below discusses Uncle Ho's poem and also finds the message that Uncle Ho sends to the young generation of Vietnam. To write this essay, you need to pay attention to explaining key words, decoding the meaning and creating big arguments, then use reason and evidence to clarify the thesis. The use of words must be accurate to be able to bring a sharp argument to convince the reader.
Someone once said that young people are the future of the country. Because they are the generation that will inherit and promote national traditions, opening the door to integration with the world in the future. Therefore, the responsibility of young people is extremely great. Understanding this clearly, during his lifetime, Uncle Ho once reminded:
President Ho Chi Minh's verses are reminders for young generations in any era. "Digging mountains", "filling the sea" are actions that seem impossible to accomplish, symbolizing big, great things. However, using images and overstatements, Uncle Ho pointed out to the young generation in particular and the entire Vietnamese people in general that: In this world, there is nothing difficult, great or extraordinary. It is often completely doable if we have enough will and determination.
In this life, everyone has the ability to do extraordinary things. Obviously, on our journey in life, we always desire to be able to do something great and beautify our lives. To do that, there is no other way than to overcome all difficulties and challenges to achieve the goal we have chosen. Nelson Mandela had to go to hospital for treatment, endured many insults and even beatings to be able to stand up against racism. Isn't that a powerful proof?
Despite the hardships and challenges, as long as we persevere and persevere, we will succeed. Life does not disappoint, success will come to those who are truly passionate and determined to achieve it. Even though we know that in this life, making ourselves successful is not an easy thing, then determination will be a useful key to help us open the way to the future. Resilient will is the arm that lifts people through the depths of challenges. No matter how many challenges the path has, determination and iron will can repel all challenges and guide people towards a future filled with color and fragrance. When he was young, Ho Chi Minh also left with empty hands to return to liberate the nation, to do "digging mountains" and "filling seas" that not everyone was willing to undertake.
The reason we don't dare to do great things is because we feel afraid and have low self-esteem that we can't do it. But remember that success is created from determination and diligence. As long as we ourselves have passion, determination, and ability, there is nothing wrong with "digging mountains" or "filling seas".
Currently, young people are falling into a passive position, not daring to stand up to assert themselves. There are people who think they can't do it, so they never have a dream. These are all unnecessary manifestations in today's life. Each of us should be a burning fire, we must burn ourselves before we can shine before life. President Ho's words are still valid today.
La Bruyere once rightly philosophized: “There is no road too long for someone who walks leisurely. No success is too far for those who work patiently.” So we can see that perseverance and persistence are the prerequisites to help people overcome work, difficulties, and challenges in life. Discussing this issue, President Ho Chi Minh also told the following generations:
The first two lines of the poem, with their coherent and concise way of speaking, the two clauses have a close relationship indicating condition and result, the author has affirmed that every attitude, every job, whether difficult or easy, is the same. depends on the person's attitude, as long as perseverance and perseverance will achieve results. Difficult things are things that require a lot of effort, time, energy and a lot of mind to complete. However, Uncle Ho put the negative word no at the beginning of the sentence to affirm that it is not the nature of the work that is difficult, but the spirit of the person. Anything can be done as long as there is perseverance, perseverance and determination. The perseverance that Uncle Ho mentioned here is the spirit of perseverance, never being discouraged, never giving up, not changing one's stance but devoting all one's energy to "sharpening iron into needles" no matter how difficult or thorny the situation may be. Teacher Nguyen Ba Hoc also has a very famous saying: "The road is difficult not because it separates the river from the mountains, but because people are afraid of the mountains and afraid of the river." Thus, the first two verses of Uncle Ho's poem emphasize the role of spirit, will, overcoming difficulties and perseverance.
And when people have the spirit of perseverance, perseverance, and determination to overcome difficulties, no matter how difficult or big the work is as big as the sky or the sea, we can complete it well:
|
Bài văn mẫu dưới đây nghị luận về bài thơ của Bác, cũng là việc tìm ra thông điệp mà Bác gửi gắm cho thế hệ trẻ Việt Nam. Để làm được bài văn này, các em cần chú ý giải thích các từ khóa, giải mã ý nghĩa và tạo lập những luận điểm lớn, sau đó dùng lí lẽ và dẫn chứng để làm sáng tỏ luận điểm. Cách dùng từ phải xác đáng thì mới có thể đem lại lập luận sắc sảo thuyết phục người đọc.
Có người từng ví thanh niên là tương lai của tổ quốc. Bởi lẽ họ chính là thế hệ sẽ kế thừa và phát huy truyền thống dân tộc, mở ra cánh cửa hội nhập với thế giới sau này. Vì vậy là trách nhiệm của thanh niên là vô cùng lớn, thấu rõ điều này, sinh thời Bác Hồ đã từng nhắc nhở:
Những câu thơ của chủ tịch Hồ Chí Minh chính là những lời nhắc nhở dành cho thế hệ trẻ ở bất kì thời đại nào. “Đào núi”,”lấp biển” là những việc làm tưởng chừng như không thể thực hiện được, tượng trưng cho những việc lớn, việc vĩ đại. Thế nhưng mượn cách nói hình ảnh và lối nói quá, Bác đã nêu ra cho lớp lớp thế hệ trẻ nói riêng và toàn bộ dân tộc Việt Nam nói chung rằng: Trên đời này không có việc gì khó, những việc lớn lao, phi thường hoàn toàn có thể thực hiện được nếu chúng ta đủ ý chí và quyết tâm.
Trong cuộc đời này, ai cũng có khả năng làm nên những điều phi thường. Rõ ràng trên bước đường đời ta luôn khao khát bản thân mình có thể làm được điều gì đó vĩ đại, tô điểm cho cuộc sống của chính mình. Để làm được điều đó, không có cách nào khác là ta phải vượt qua mọi khó khăn thử thách để có thể đạt được mục tiêu mà mình đã chọn. Nelson Mandela đã từng phải ra khám vào lao, đã chịu bao nhiêu miệt thị rồi cả những trận đòn roi để có thể đứng lên chống nạn phân biệt chủng tộc. Đó chẳng phải là một minh chứng hùng hồn hay sao?
Những gian lao thử thách, chỉ cần chúng ta bền chí bền lòng ắt sẽ thành công. Cuộc đời không hề phụ lòng người, thành công sẽ đến với những ai đam mê và quyết tâm thật sự để đạt được nó. Dẫu biết rằng trong cuộc đời này, để khiến mình thành công là một điều không mấy dễ dàng, khi đó chính lòng quyết tâm sẽ là chiếc chìa khóa hữu ích giúp ta mở ra con đường đến với tương lai. Ý chí kiên cường là cánh tay nâng bước con người qua những vực sâu thử thách. Dù bước đường có nhiều chông gai thử thách đến đâu thì những quyết tâm và ý chí sắt đá có thể đẩy lui mọi thử thách và hướng con người ta tới một tương lai tràn đầy ánh sắc và tỏa hương. Hồ Chí Minh khi còn trẻ cũng đã từng ra đi với hai bàn tay trắng để trở về giải phóng dân tộc, để làm những việc “đào núi” và “lấp biển” mà không phải ai cũng sẵn sàng đảm đương.
Sở dĩ ta không dám làm những việc lớn lao vì tâm lí e ngại, tự ti mình không làm được. Thế nhưng nên nhớ rằng thành công được tạo nên từ những quyết tâm và sự cần cù cố gắng. Chỉ cần bản thân ta có đam mê, có quyết tâm, có năng lực thì việc “đào núi” hay “lấp biển” đâu có xá gì.
Hiện nay, lớp trẻ đang rơi vào tư thế thụ động, không dám đứng lên để khẳng định mình. Có những người nghĩ rằng bản thân mình không làm được cho nên chưa từng có một ước mơ. Đó đều là những biểu hiện không đáng có trong cuộc sống hiện này. Mỗi chúng ta hãy là một ngọn lửa cháy, phải tự đốt cháy mình rồi mới có thể tỉa sáng trước cuộc đời. Câu nói của Hồ chủ tịch đến nay vẫn còn nguyên giá trị.
La Bruyere đã từng triết lí rất đúng đắn rằng: “Không có con đường nào quá dài đối với người đi thong thả. Không có thành công nào quá xa đối với người kiên nhẫn làm việc”. Thế mới thấy, lòng kiên trì, sự bền bỉ là yếu tố tiên quyết giúp con người vượt qua công việc, khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Bàn về vấn đề này, chủ tịch Hồ Chí Minh cũng dayh các thế hệ sau rằng:
Hai câu thơ đầu tiên với cách nói mạch lạc, hàm súc, hai vế câu có quan hệ mật thiết chỉ điều kiện- kết quả, tác giả đã đưa đến khẳng định mọi thái độ, mọi công việc có khó khăn hay dễ dàng đều phụ thuộc vào thái độ của con người, chỉ cần lòng bền bỉ, kiên trì thì sẽ đạt thành quả. Những việc khó chính là những việc khi làm đòi hỏi nhiều công sức, thời gian, nghị lực và tâm trí rất lớn thì mới có thể hoàn thành. Tuy nhiên Bác Hồ đã đưa phủ định từ không lên đầu câu để khẳng định rằng không phải tính chất công việc khó mà ở chính tinh thần của con người. Việc gì cũng có thể làm được miễn là có lòng kiên trì, bền bỉ và ý chí quyết tâm. Bền lòng mà Bác đề cập ở đây là lòng kiên trì, không bao giờ nản chí, đầu hàng, không thay đổi lập trường mà dành hết tâm sức để “mài sắt thành kim” dẫu có khó khăn, chông gai tới đâu. Thầy giáo Nguyễn Bá Học cũng có một câu nói rất nổi tiếng rằng:” đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”. Như vậy, hai câu thơ thơ đầu Bác đã đề cao vai trò của tinh thần, ý chí, sự vượt khó và lòng kiên trì, bền bỉ.
Và khi con người đã có được tinh thần kiên trì, bền bỉ, quuyết tâm vượt khó thì công việc dù có khó khăn, to lớn bằng trời, biển thì chúng ta cũng có thể hoàn thành một cách tốt đẹp:
|
The sample essay below discusses Uncle Ho's poem and also finds the message that Uncle Ho sends to the young generation of Vietnam. To write this essay, you need to pay attention to explaining key words, decoding the meaning and creating big arguments, then use reason and evidence to clarify the thesis. The use of words must be accurate to be able to bring a sharp argument to convince the reader.
Someone once said that young people are the future of the country. Because they are the generation that will inherit and promote national traditions, opening the door to integration with the world in the future. Therefore, the responsibility of young people is extremely great. Understanding this clearly, during his lifetime, Uncle Ho once reminded:
President Ho Chi Minh's verses are reminders for young generations in any era. "Digging mountains", "filling the sea" are actions that seem impossible to accomplish, symbolizing big, great things. However, using images and overstatements, Uncle Ho pointed out to the young generation in particular and the entire Vietnamese people in general that: In this world, there is nothing difficult, great or extraordinary. It is often completely doable if we have enough will and determination.
In this life, everyone has the ability to do extraordinary things. Obviously, on our journey in life, we always desire to be able to do something great and beautify our lives. To do that, there is no other way than to overcome all difficulties and challenges to achieve the goal we have chosen. Nelson Mandela had to go to hospital for treatment, endured many insults and even beatings to be able to stand up against racism. Isn't that a powerful proof?
Despite the hardships and challenges, as long as we persevere and persevere, we will succeed. Life does not disappoint, success will come to those who are truly passionate and determined to achieve it. Even though we know that in this life, making ourselves successful is not an easy thing, then determination will be a useful key to help us open the way to the future. Resilient will is the arm that lifts people through the depths of challenges. No matter how many challenges the path has, determination and iron will can repel all challenges and guide people towards a future filled with color and fragrance. When he was young, Ho Chi Minh also left with empty hands to return to liberate the nation, to do "digging mountains" and "filling seas" that not everyone was willing to undertake.
The reason we don't dare to do great things is because we feel afraid and have low self-esteem that we can't do it. But remember that success is created from determination and diligence. As long as we ourselves have passion, determination, and ability, there is nothing wrong with "digging mountains" or "filling seas".
Currently, young people are falling into a passive position, not daring to stand up to assert themselves. There are people who think they can't do it, so they never have a dream. These are all unnecessary manifestations in today's life. Each of us should be a burning fire, we must burn ourselves before we can shine before life. President Ho's words are still valid today.
La Bruyere once rightly philosophized: “There is no road too long for someone who walks leisurely. No success is too far for those who work patiently.” So we can see that perseverance and persistence are the prerequisites to help people overcome work, difficulties, and challenges in life. Discussing this issue, President Ho Chi Minh also told the following generations:
The first two lines of the poem, with their coherent and concise way of speaking, the two clauses have a close relationship indicating condition and result, the author has affirmed that every attitude, every job, whether difficult or easy, is the same. depends on the person's attitude, as long as perseverance and perseverance will achieve results. Difficult things are things that require a lot of effort, time, energy and a lot of mind to complete. However, Uncle Ho put the negative word no at the beginning of the sentence to affirm that it is not the nature of the work that is difficult, but the spirit of the person. Anything can be done as long as there is perseverance, perseverance and determination. The perseverance that Uncle Ho mentioned here is the spirit of perseverance, never being discouraged, never giving up, not changing one's stance but devoting all one's energy to "sharpening iron into needles" no matter how difficult or thorny the situation may be. Teacher Nguyen Ba Hoc also has a very famous saying: "The road is difficult not because it separates the river from the mountains, but because people are afraid of the mountains and afraid of the river." Thus, the first two verses of Uncle Ho's poem emphasize the role of spirit, will, overcoming difficulties and perseverance.
And when people have the spirit of perseverance, perseverance, and determination to overcome difficulties, no matter how difficult or big the work is as big as the sky or the sea, we can complete it well:
|
Dừa là một loài cây gắn bó với cuộc sống người Việt Nam đặc biệt là ở những làng quê thanh bình ta không thể không bắt gặp rặng dừa xanh rì rào trong gió. Và trong chương trình ngữ văn lớp 7, chúng ta bắt gặp đề bài tả cây dừa. Đây là một đề bài không khó song khi miêu tả các bạn cần đảm bảo tả được hình dáng cây, lá, quả và công dụng… Khi miêu tả nên vận dụng các biện pháp như so sánh, nhân hóa… để bài viết thêm sinh động. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. Chúc các bạn thành công!
Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thanh bình yên ả. Bởi thế mà em gắn bó sâu sắc với con người và cảnh sắc thiên nhiên nơi đây. Mỗi mái đình rêu phong cổ kính, những cánh đồng thơm bát ngát, những bến nước con đò… đã trở thành một phần trong tâm hồn. Và hình ảnh cây dừa cũng rất gắn bó trong em, là loài cây khiến người ta mỗi khi đi xa lại không thôi nhớ về.
Hai bên đường làng em trồng những hàng dừa từ rất lâu. Những cây dừa đứng đó, sừng sững mấy chục năm để che mưa che nắng, để gắn bó với cuộc sống sinh hoạt của biết bao nhiêu thế hệ. Ông nội em kể rằng hai hàng dừa đã được trồng hơn năm chục năm, từ những ngày kháng chiến chống Mĩ. Giờ đây cây đã cao khoảng 15m, nhìn từ xa như một chiếc ô khổng lồ.
Rễ cây đâm sâu xuống lòng đất mẹ để nuôi cây, những chiếc rễ to, tròn, ngoằn nghèo như những con trăn khổng lồ bò dưới đất. Thân cây thẳng tắp, cao vút và đâm thẳng lên trời xanh. Thân dừa hình tròn, đã to bằng một vòng tay ôm của em. Nó khoác lên mình tấm áo xù xì màu nâu thẫm nhưng bên trong là những dòng nhựa sống đang ngày đêm nuôi cây. Trên thân dừa có chia thành những khoanh tròn nối tiếp nhau, càng lên cao những vòng khoanh lại càng gần nhau hơn. Phía ngọn dừa mọc thành một vòng tròn xoe như những cánh tay dang rộng để đón nắng đón gió. Có tàu dừa lớn, dài đến cuống. Mỗi lá đều có nhiều khía, tách thành những tàu nhỏ. Lá dừa thuôn dài, đầu nhọn và có màu xanh lá khá đậm.
Từ các nách bẹ, những chùm quả mập mạp màu trắng sữa chìa ra, dần biến thành những chùm quả. Ban đầu quả dừa chỉ bé bằng nắm tay rồi dần dần theo thời gian mà lớn lên trông thấy Quả dừa không mọc riêng kẻ mà kết thành từng chùm trông rất thích mắt. Mỗi chùm có từ năm đến 7 quả, tròm xoa và như những hồ lô xanh bóng. Trong xa từng chùm quả như những đàn lợn con bụ bẫm đang ngoan ngoãn nằm bên mẹ. Hàng dừa được trồng ở đây từ rất lâu và thu hút biết bao ong bướm, chim chóc thi nhau ríu rít tromg vòm cây. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những chiếc tàu dừa cọ vào nhau như đang xào xạc điều chi.
Trái dừa luôn được coi là phần giá trị nhất trên cây dừa. Trái dừa non được cắt ra lấy nước uống, là loại nước giải khát thơm ngon. Ngoài ra nước dừa dùng để kho cá, kho thịt, thắng nước màu. Phần cùi dừa dùng để làm mứt, cơm dừa dày được xay nhuyễn, vắt nước cốt làm kẹo dừa, nấu dầu dừa, làm xà phòng. Bã dừa dùng làm bánh dầu, để bón phân hoặc làm thức ăn cho gia súc. Phần vỏ cứng của trái dừa được sử dụng làm than hoạt tính, chất đốt hoặc làm các mặt hàng thủ công mỹ nghệ rất được ưa chuộng ở các nước phương Tây. Xơ dừa được đánh tơi ra dùng làm thảm, làm nệm, làm dép đặc trị cho những người bệnh thấp khớp hoặc bện làm dây thừng, lưới bọc các bờ kè chống sạt lở ven sông. Lá dừa có thể dùng để lợp nhà, làm phên liếp, chằm nón, mà còn là chất đốt thường dùng để đun nấu phổ biến ở thôn quê, lá dừa khô bó lại làm đuốc để đi trong đêm tối trời.
Dừa không phải chỉ để ăn quả mà các bộ phận của nó được dùng vào rất nhiều việc. Nhiều người đã dùng thân dừa để bắc ngang con mương nhỏ làm cầu. Do thân dừa rất chắc nên người ta đã dùng nó làm cột, làm kèo xây nhà, hoặc sáng tạo ra các mặt hàng thủ công mỹ nghệ khác hoặc làm chén đũa…Bông dừa tươi được dùng làm vật trang trí rất đẹp mắt. Đọt dừa non có thể làm gỏi, lăn bột, xào.. rất thích hợp với người ăn chay. Có một món ăn đặc biệt mà nhiều người không biết đó là con sâu sống trên cây dừa còn gọi là đuông dừa. Do ăn đọt dừa non nên đuông dừa béo múp míp nên được chế biến thành nhiều món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng.
Tương lai, cuộc sống ngày một hiện đại hơn nhưng những giá trị vẫn không bao giờ thay đổi. Cũng như vậy, cây dừa sẽ mãi gắn bó với người dân như những hạt phù sa mãi mãi gắn liền với các con sông để ngày bồi đắp cho mảnh đất quê hương thêm màu mỡ.
Đến với những câu thơ, ta bắt gặp bóng dáng xanh tươi của cây dừa miền biển. Cây dừa từ xưa tới nay luôn là loại cây quen thuộc với bất kì ai, nó đã trở thành người bạn tâm tình của mỗi con người. Đến với vùng quê cát trắng nắng vàng, ta rung động trước những hàng dừa xanh trải tít tắp đến tận chân trời.
Nhìn từ xa, cây dừa đứng sừng sững hiên ngang như một dũng sĩ khổng lồ đang canh giữ cho giấc ngủ của những cư dân miền biển. Gốc dừa bám chắc vào lớp đất cát mềm phía bên dưới, chúng cắm sâu vào đất, hút những chất dinh dưỡng nằm sâu trong lòng đất mẹ. Thân cây cao vút, không thẳng đứng mà lại nghiêng nghiêng một cách đầy duyên dáng. Trông cây có một vẻ gì đó dịu dàng, mềm mại như một người con gái đẹp đang e lệ trước ánh nắng hồng ban mai. Thân cây chia thành từng khấc nhỏ, xù xì và bạc phếch như in dấu hết thảy những vết tích của thời gian. Những lớp vỏ đang dần dần bong ra thành từng lớp, thân cây thô ráp nhưng lại ánh lên một vẻ đẹp gì đó mộc mạc và giản dị lạ thường. Đúng là chỉ có đến gần chúng, ngắm nhìn cây dừa trong không gian bao la của biển cả, mới thấy được hết thảy vẻ đẹp vừa gần gũi vừa thân thương của cây dừa. Hướng ánh mắt lên cao ta mới bắt gặp những tàu dừa lá xanh mươn mướt như vừa được gột rửa sau một cơn mưa. Lá dừa to bản, nom giống hệt như những chiếc lược khổng lồ đang chải vào mái tóc là những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi trên nền trời cao rộng. Những chiếc lá non còn đang e ấp trong những bẹ lá đã tỏa ra một sức sống gì đó mãnh liệt lạ thường, chúng khoác lên mình một bộ cánh xanh mơn mởn khiến ai nhìn vào cũng phải mê.
Đặc biệt nhất có lẽ là những quả dừa nước. Từ dưới nhìn lên, nom chúng như một đàn lợn con đang quay quần bên bầu vú của mẹ. Quả dừa tròn như quả bóng, da xanh bóng và nhẵn nhụi nom tuyệt đẹp. Người ta nói dừa là đặc sản của những vùng quê miền biển. Đến với trời xanh cát vàng mây trắng, ngồi trên bờ biển mà nhâm nhi một trái dừa ngọt lành thì không gì thú vị bằng. Nước dừa béo béo, ngọt ngọt, lại mát lành dễ làm xiêu long bất kì vị thực khách khó tính nào. Hãy tưởng tượng bạn đang ở giữa một mùa hè nắng nóng đổ lừa, chỉ cần trên tay bạn có một cốc nước dừa pha sẵn đá thôi thì tất cả những gì nóng nực đều tan biết ngay trong vòng một nốt nhạc. Quả dừa có rất nhiều công dụng: nước dừa làm đồ giải khát, cùi dừa làm thành thứ kẹo đặc sản ngon lành, lại có thể ép ra lấy dầu hay cho vào những món xôi tạo nên một hương vị ngon khó cưỡng.
|
Dừa là một loài cây gắn bó với cuộc sống người Việt Nam đặc biệt là ở những làng quê thanh bình ta không thể không bắt gặp rặng dừa xanh rì rào trong gió. Và trong chương trình ngữ văn lớp 7, chúng ta bắt gặp đề bài tả cây dừa. Đây là một đề bài không khó song khi miêu tả các bạn cần đảm bảo tả được hình dáng cây, lá, quả và công dụng… Khi miêu tả nên vận dụng các biện pháp như so sánh, nhân hóa… để bài viết thêm sinh động. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. Chúc các bạn thành công!
Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thanh bình yên ả. Bởi thế mà em gắn bó sâu sắc với con người và cảnh sắc thiên nhiên nơi đây. Mỗi mái đình rêu phong cổ kính, những cánh đồng thơm bát ngát, những bến nước con đò… đã trở thành một phần trong tâm hồn. Và hình ảnh cây dừa cũng rất gắn bó trong em, là loài cây khiến người ta mỗi khi đi xa lại không thôi nhớ về.
Hai bên đường làng em trồng những hàng dừa từ rất lâu. Những cây dừa đứng đó, sừng sững mấy chục năm để che mưa che nắng, để gắn bó với cuộc sống sinh hoạt của biết bao nhiêu thế hệ. Ông nội em kể rằng hai hàng dừa đã được trồng hơn năm chục năm, từ những ngày kháng chiến chống Mĩ. Giờ đây cây đã cao khoảng 15m, nhìn từ xa như một chiếc ô khổng lồ.
Rễ cây đâm sâu xuống lòng đất mẹ để nuôi cây, những chiếc rễ to, tròn, ngoằn nghèo như những con trăn khổng lồ bò dưới đất. Thân cây thẳng tắp, cao vút và đâm thẳng lên trời xanh. Thân dừa hình tròn, đã to bằng một vòng tay ôm của em. Nó khoác lên mình tấm áo xù xì màu nâu thẫm nhưng bên trong là những dòng nhựa sống đang ngày đêm nuôi cây. Trên thân dừa có chia thành những khoanh tròn nối tiếp nhau, càng lên cao những vòng khoanh lại càng gần nhau hơn. Phía ngọn dừa mọc thành một vòng tròn xoe như những cánh tay dang rộng để đón nắng đón gió. Có tàu dừa lớn, dài đến cuống. Mỗi lá đều có nhiều khía, tách thành những tàu nhỏ. Lá dừa thuôn dài, đầu nhọn và có màu xanh lá khá đậm.
Từ các nách bẹ, những chùm quả mập mạp màu trắng sữa chìa ra, dần biến thành những chùm quả. Ban đầu quả dừa chỉ bé bằng nắm tay rồi dần dần theo thời gian mà lớn lên trông thấy Quả dừa không mọc riêng kẻ mà kết thành từng chùm trông rất thích mắt. Mỗi chùm có từ năm đến 7 quả, tròm xoa và như những hồ lô xanh bóng. Trong xa từng chùm quả như những đàn lợn con bụ bẫm đang ngoan ngoãn nằm bên mẹ. Hàng dừa được trồng ở đây từ rất lâu và thu hút biết bao ong bướm, chim chóc thi nhau ríu rít tromg vòm cây. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những chiếc tàu dừa cọ vào nhau như đang xào xạc điều chi.
Trái dừa luôn được coi là phần giá trị nhất trên cây dừa. Trái dừa non được cắt ra lấy nước uống, là loại nước giải khát thơm ngon. Ngoài ra nước dừa dùng để kho cá, kho thịt, thắng nước màu. Phần cùi dừa dùng để làm mứt, cơm dừa dày được xay nhuyễn, vắt nước cốt làm kẹo dừa, nấu dầu dừa, làm xà phòng. Bã dừa dùng làm bánh dầu, để bón phân hoặc làm thức ăn cho gia súc. Phần vỏ cứng của trái dừa được sử dụng làm than hoạt tính, chất đốt hoặc làm các mặt hàng thủ công mỹ nghệ rất được ưa chuộng ở các nước phương Tây. Xơ dừa được đánh tơi ra dùng làm thảm, làm nệm, làm dép đặc trị cho những người bệnh thấp khớp hoặc bện làm dây thừng, lưới bọc các bờ kè chống sạt lở ven sông. Lá dừa có thể dùng để lợp nhà, làm phên liếp, chằm nón, mà còn là chất đốt thường dùng để đun nấu phổ biến ở thôn quê, lá dừa khô bó lại làm đuốc để đi trong đêm tối trời.
Dừa không phải chỉ để ăn quả mà các bộ phận của nó được dùng vào rất nhiều việc. Nhiều người đã dùng thân dừa để bắc ngang con mương nhỏ làm cầu. Do thân dừa rất chắc nên người ta đã dùng nó làm cột, làm kèo xây nhà, hoặc sáng tạo ra các mặt hàng thủ công mỹ nghệ khác hoặc làm chén đũa…Bông dừa tươi được dùng làm vật trang trí rất đẹp mắt. Đọt dừa non có thể làm gỏi, lăn bột, xào.. rất thích hợp với người ăn chay. Có một món ăn đặc biệt mà nhiều người không biết đó là con sâu sống trên cây dừa còn gọi là đuông dừa. Do ăn đọt dừa non nên đuông dừa béo múp míp nên được chế biến thành nhiều món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng.
Tương lai, cuộc sống ngày một hiện đại hơn nhưng những giá trị vẫn không bao giờ thay đổi. Cũng như vậy, cây dừa sẽ mãi gắn bó với người dân như những hạt phù sa mãi mãi gắn liền với các con sông để ngày bồi đắp cho mảnh đất quê hương thêm màu mỡ.
Đến với những câu thơ, ta bắt gặp bóng dáng xanh tươi của cây dừa miền biển. Cây dừa từ xưa tới nay luôn là loại cây quen thuộc với bất kì ai, nó đã trở thành người bạn tâm tình của mỗi con người. Đến với vùng quê cát trắng nắng vàng, ta rung động trước những hàng dừa xanh trải tít tắp đến tận chân trời.
Nhìn từ xa, cây dừa đứng sừng sững hiên ngang như một dũng sĩ khổng lồ đang canh giữ cho giấc ngủ của những cư dân miền biển. Gốc dừa bám chắc vào lớp đất cát mềm phía bên dưới, chúng cắm sâu vào đất, hút những chất dinh dưỡng nằm sâu trong lòng đất mẹ. Thân cây cao vút, không thẳng đứng mà lại nghiêng nghiêng một cách đầy duyên dáng. Trông cây có một vẻ gì đó dịu dàng, mềm mại như một người con gái đẹp đang e lệ trước ánh nắng hồng ban mai. Thân cây chia thành từng khấc nhỏ, xù xì và bạc phếch như in dấu hết thảy những vết tích của thời gian. Những lớp vỏ đang dần dần bong ra thành từng lớp, thân cây thô ráp nhưng lại ánh lên một vẻ đẹp gì đó mộc mạc và giản dị lạ thường. Đúng là chỉ có đến gần chúng, ngắm nhìn cây dừa trong không gian bao la của biển cả, mới thấy được hết thảy vẻ đẹp vừa gần gũi vừa thân thương của cây dừa. Hướng ánh mắt lên cao ta mới bắt gặp những tàu dừa lá xanh mươn mướt như vừa được gột rửa sau một cơn mưa. Lá dừa to bản, nom giống hệt như những chiếc lược khổng lồ đang chải vào mái tóc là những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi trên nền trời cao rộng. Những chiếc lá non còn đang e ấp trong những bẹ lá đã tỏa ra một sức sống gì đó mãnh liệt lạ thường, chúng khoác lên mình một bộ cánh xanh mơn mởn khiến ai nhìn vào cũng phải mê.
Đặc biệt nhất có lẽ là những quả dừa nước. Từ dưới nhìn lên, nom chúng như một đàn lợn con đang quay quần bên bầu vú của mẹ. Quả dừa tròn như quả bóng, da xanh bóng và nhẵn nhụi nom tuyệt đẹp. Người ta nói dừa là đặc sản của những vùng quê miền biển. Đến với trời xanh cát vàng mây trắng, ngồi trên bờ biển mà nhâm nhi một trái dừa ngọt lành thì không gì thú vị bằng. Nước dừa béo béo, ngọt ngọt, lại mát lành dễ làm xiêu long bất kì vị thực khách khó tính nào. Hãy tưởng tượng bạn đang ở giữa một mùa hè nắng nóng đổ lừa, chỉ cần trên tay bạn có một cốc nước dừa pha sẵn đá thôi thì tất cả những gì nóng nực đều tan biết ngay trong vòng một nốt nhạc. Quả dừa có rất nhiều công dụng: nước dừa làm đồ giải khát, cùi dừa làm thành thứ kẹo đặc sản ngon lành, lại có thể ép ra lấy dầu hay cho vào những món xôi tạo nên một hương vị ngon khó cưỡng.
|
Dừa là một loài cây gắn bó với cuộc sống người Việt Nam đặc biệt là ở những làng quê thanh bình ta không thể không bắt gặp rặng dừa xanh rì rào trong gió. Và trong chương trình ngữ văn lớp 7, chúng ta bắt gặp đề bài tả cây dừa. Đây là một đề bài không khó song khi miêu tả các bạn cần đảm bảo tả được hình dáng cây, lá, quả và công dụng… Khi miêu tả nên vận dụng các biện pháp như so sánh, nhân hóa… để bài viết thêm sinh động. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. Chúc các bạn thành công!
Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thanh bình yên ả. Bởi thế mà em gắn bó sâu sắc với con người và cảnh sắc thiên nhiên nơi đây. Mỗi mái đình rêu phong cổ kính, những cánh đồng thơm bát ngát, những bến nước con đò… đã trở thành một phần trong tâm hồn. Và hình ảnh cây dừa cũng rất gắn bó trong em, là loài cây khiến người ta mỗi khi đi xa lại không thôi nhớ về.
Hai bên đường làng em trồng những hàng dừa từ rất lâu. Những cây dừa đứng đó, sừng sững mấy chục năm để che mưa che nắng, để gắn bó với cuộc sống sinh hoạt của biết bao nhiêu thế hệ. Ông nội em kể rằng hai hàng dừa đã được trồng hơn năm chục năm, từ những ngày kháng chiến chống Mĩ. Giờ đây cây đã cao khoảng 15m, nhìn từ xa như một chiếc ô khổng lồ.
Rễ cây đâm sâu xuống lòng đất mẹ để nuôi cây, những chiếc rễ to, tròn, ngoằn nghèo như những con trăn khổng lồ bò dưới đất. Thân cây thẳng tắp, cao vút và đâm thẳng lên trời xanh. Thân dừa hình tròn, đã to bằng một vòng tay ôm của em. Nó khoác lên mình tấm áo xù xì màu nâu thẫm nhưng bên trong là những dòng nhựa sống đang ngày đêm nuôi cây. Trên thân dừa có chia thành những khoanh tròn nối tiếp nhau, càng lên cao những vòng khoanh lại càng gần nhau hơn. Phía ngọn dừa mọc thành một vòng tròn xoe như những cánh tay dang rộng để đón nắng đón gió. Có tàu dừa lớn, dài đến cuống. Mỗi lá đều có nhiều khía, tách thành những tàu nhỏ. Lá dừa thuôn dài, đầu nhọn và có màu xanh lá khá đậm.
Từ các nách bẹ, những chùm quả mập mạp màu trắng sữa chìa ra, dần biến thành những chùm quả. Ban đầu quả dừa chỉ bé bằng nắm tay rồi dần dần theo thời gian mà lớn lên trông thấy Quả dừa không mọc riêng kẻ mà kết thành từng chùm trông rất thích mắt. Mỗi chùm có từ năm đến 7 quả, tròm xoa và như những hồ lô xanh bóng. Trong xa từng chùm quả như những đàn lợn con bụ bẫm đang ngoan ngoãn nằm bên mẹ. Hàng dừa được trồng ở đây từ rất lâu và thu hút biết bao ong bướm, chim chóc thi nhau ríu rít tromg vòm cây. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những chiếc tàu dừa cọ vào nhau như đang xào xạc điều chi.
Trái dừa luôn được coi là phần giá trị nhất trên cây dừa. Trái dừa non được cắt ra lấy nước uống, là loại nước giải khát thơm ngon. Ngoài ra nước dừa dùng để kho cá, kho thịt, thắng nước màu. Phần cùi dừa dùng để làm mứt, cơm dừa dày được xay nhuyễn, vắt nước cốt làm kẹo dừa, nấu dầu dừa, làm xà phòng. Bã dừa dùng làm bánh dầu, để bón phân hoặc làm thức ăn cho gia súc. Phần vỏ cứng của trái dừa được sử dụng làm than hoạt tính, chất đốt hoặc làm các mặt hàng thủ công mỹ nghệ rất được ưa chuộng ở các nước phương Tây. Xơ dừa được đánh tơi ra dùng làm thảm, làm nệm, làm dép đặc trị cho những người bệnh thấp khớp hoặc bện làm dây thừng, lưới bọc các bờ kè chống sạt lở ven sông. Lá dừa có thể dùng để lợp nhà, làm phên liếp, chằm nón, mà còn là chất đốt thường dùng để đun nấu phổ biến ở thôn quê, lá dừa khô bó lại làm đuốc để đi trong đêm tối trời.
Dừa không phải chỉ để ăn quả mà các bộ phận của nó được dùng vào rất nhiều việc. Nhiều người đã dùng thân dừa để bắc ngang con mương nhỏ làm cầu. Do thân dừa rất chắc nên người ta đã dùng nó làm cột, làm kèo xây nhà, hoặc sáng tạo ra các mặt hàng thủ công mỹ nghệ khác hoặc làm chén đũa…Bông dừa tươi được dùng làm vật trang trí rất đẹp mắt. Đọt dừa non có thể làm gỏi, lăn bột, xào.. rất thích hợp với người ăn chay. Có một món ăn đặc biệt mà nhiều người không biết đó là con sâu sống trên cây dừa còn gọi là đuông dừa. Do ăn đọt dừa non nên đuông dừa béo múp míp nên được chế biến thành nhiều món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng.
Tương lai, cuộc sống ngày một hiện đại hơn nhưng những giá trị vẫn không bao giờ thay đổi. Cũng như vậy, cây dừa sẽ mãi gắn bó với người dân như những hạt phù sa mãi mãi gắn liền với các con sông để ngày bồi đắp cho mảnh đất quê hương thêm màu mỡ.
Đến với những câu thơ, ta bắt gặp bóng dáng xanh tươi của cây dừa miền biển. Cây dừa từ xưa tới nay luôn là loại cây quen thuộc với bất kì ai, nó đã trở thành người bạn tâm tình của mỗi con người. Đến với vùng quê cát trắng nắng vàng, ta rung động trước những hàng dừa xanh trải tít tắp đến tận chân trời.
Nhìn từ xa, cây dừa đứng sừng sững hiên ngang như một dũng sĩ khổng lồ đang canh giữ cho giấc ngủ của những cư dân miền biển. Gốc dừa bám chắc vào lớp đất cát mềm phía bên dưới, chúng cắm sâu vào đất, hút những chất dinh dưỡng nằm sâu trong lòng đất mẹ. Thân cây cao vút, không thẳng đứng mà lại nghiêng nghiêng một cách đầy duyên dáng. Trông cây có một vẻ gì đó dịu dàng, mềm mại như một người con gái đẹp đang e lệ trước ánh nắng hồng ban mai. Thân cây chia thành từng khấc nhỏ, xù xì và bạc phếch như in dấu hết thảy những vết tích của thời gian. Những lớp vỏ đang dần dần bong ra thành từng lớp, thân cây thô ráp nhưng lại ánh lên một vẻ đẹp gì đó mộc mạc và giản dị lạ thường. Đúng là chỉ có đến gần chúng, ngắm nhìn cây dừa trong không gian bao la của biển cả, mới thấy được hết thảy vẻ đẹp vừa gần gũi vừa thân thương của cây dừa. Hướng ánh mắt lên cao ta mới bắt gặp những tàu dừa lá xanh mươn mướt như vừa được gột rửa sau một cơn mưa. Lá dừa to bản, nom giống hệt như những chiếc lược khổng lồ đang chải vào mái tóc là những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi trên nền trời cao rộng. Những chiếc lá non còn đang e ấp trong những bẹ lá đã tỏa ra một sức sống gì đó mãnh liệt lạ thường, chúng khoác lên mình một bộ cánh xanh mơn mởn khiến ai nhìn vào cũng phải mê.
Đặc biệt nhất có lẽ là những quả dừa nước. Từ dưới nhìn lên, nom chúng như một đàn lợn con đang quay quần bên bầu vú của mẹ. Quả dừa tròn như quả bóng, da xanh bóng và nhẵn nhụi nom tuyệt đẹp. Người ta nói dừa là đặc sản của những vùng quê miền biển. Đến với trời xanh cát vàng mây trắng, ngồi trên bờ biển mà nhâm nhi một trái dừa ngọt lành thì không gì thú vị bằng. Nước dừa béo béo, ngọt ngọt, lại mát lành dễ làm xiêu long bất kì vị thực khách khó tính nào. Hãy tưởng tượng bạn đang ở giữa một mùa hè nắng nóng đổ lừa, chỉ cần trên tay bạn có một cốc nước dừa pha sẵn đá thôi thì tất cả những gì nóng nực đều tan biết ngay trong vòng một nốt nhạc. Quả dừa có rất nhiều công dụng: nước dừa làm đồ giải khát, cùi dừa làm thành thứ kẹo đặc sản ngon lành, lại có thể ép ra lấy dầu hay cho vào những món xôi tạo nên một hương vị ngon khó cưỡng.
|
Dừa là một loài cây gắn bó với cuộc sống người Việt Nam đặc biệt là ở những làng quê thanh bình ta không thể không bắt gặp rặng dừa xanh rì rào trong gió. Và trong chương trình ngữ văn lớp 7, chúng ta bắt gặp đề bài tả cây dừa. Đây là một đề bài không khó song khi miêu tả các bạn cần đảm bảo tả được hình dáng cây, lá, quả và công dụng… Khi miêu tả nên vận dụng các biện pháp như so sánh, nhân hóa… để bài viết thêm sinh động. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. Chúc các bạn thành công!
Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thanh bình yên ả. Bởi thế mà em gắn bó sâu sắc với con người và cảnh sắc thiên nhiên nơi đây. Mỗi mái đình rêu phong cổ kính, những cánh đồng thơm bát ngát, những bến nước con đò… đã trở thành một phần trong tâm hồn. Và hình ảnh cây dừa cũng rất gắn bó trong em, là loài cây khiến người ta mỗi khi đi xa lại không thôi nhớ về.
Hai bên đường làng em trồng những hàng dừa từ rất lâu. Những cây dừa đứng đó, sừng sững mấy chục năm để che mưa che nắng, để gắn bó với cuộc sống sinh hoạt của biết bao nhiêu thế hệ. Ông nội em kể rằng hai hàng dừa đã được trồng hơn năm chục năm, từ những ngày kháng chiến chống Mĩ. Giờ đây cây đã cao khoảng 15m, nhìn từ xa như một chiếc ô khổng lồ.
Rễ cây đâm sâu xuống lòng đất mẹ để nuôi cây, những chiếc rễ to, tròn, ngoằn nghèo như những con trăn khổng lồ bò dưới đất. Thân cây thẳng tắp, cao vút và đâm thẳng lên trời xanh. Thân dừa hình tròn, đã to bằng một vòng tay ôm của em. Nó khoác lên mình tấm áo xù xì màu nâu thẫm nhưng bên trong là những dòng nhựa sống đang ngày đêm nuôi cây. Trên thân dừa có chia thành những khoanh tròn nối tiếp nhau, càng lên cao những vòng khoanh lại càng gần nhau hơn. Phía ngọn dừa mọc thành một vòng tròn xoe như những cánh tay dang rộng để đón nắng đón gió. Có tàu dừa lớn, dài đến cuống. Mỗi lá đều có nhiều khía, tách thành những tàu nhỏ. Lá dừa thuôn dài, đầu nhọn và có màu xanh lá khá đậm.
Từ các nách bẹ, những chùm quả mập mạp màu trắng sữa chìa ra, dần biến thành những chùm quả. Ban đầu quả dừa chỉ bé bằng nắm tay rồi dần dần theo thời gian mà lớn lên trông thấy Quả dừa không mọc riêng kẻ mà kết thành từng chùm trông rất thích mắt. Mỗi chùm có từ năm đến 7 quả, tròm xoa và như những hồ lô xanh bóng. Trong xa từng chùm quả như những đàn lợn con bụ bẫm đang ngoan ngoãn nằm bên mẹ. Hàng dừa được trồng ở đây từ rất lâu và thu hút biết bao ong bướm, chim chóc thi nhau ríu rít tromg vòm cây. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những chiếc tàu dừa cọ vào nhau như đang xào xạc điều chi.
Trái dừa luôn được coi là phần giá trị nhất trên cây dừa. Trái dừa non được cắt ra lấy nước uống, là loại nước giải khát thơm ngon. Ngoài ra nước dừa dùng để kho cá, kho thịt, thắng nước màu. Phần cùi dừa dùng để làm mứt, cơm dừa dày được xay nhuyễn, vắt nước cốt làm kẹo dừa, nấu dầu dừa, làm xà phòng. Bã dừa dùng làm bánh dầu, để bón phân hoặc làm thức ăn cho gia súc. Phần vỏ cứng của trái dừa được sử dụng làm than hoạt tính, chất đốt hoặc làm các mặt hàng thủ công mỹ nghệ rất được ưa chuộng ở các nước phương Tây. Xơ dừa được đánh tơi ra dùng làm thảm, làm nệm, làm dép đặc trị cho những người bệnh thấp khớp hoặc bện làm dây thừng, lưới bọc các bờ kè chống sạt lở ven sông. Lá dừa có thể dùng để lợp nhà, làm phên liếp, chằm nón, mà còn là chất đốt thường dùng để đun nấu phổ biến ở thôn quê, lá dừa khô bó lại làm đuốc để đi trong đêm tối trời.
Dừa không phải chỉ để ăn quả mà các bộ phận của nó được dùng vào rất nhiều việc. Nhiều người đã dùng thân dừa để bắc ngang con mương nhỏ làm cầu. Do thân dừa rất chắc nên người ta đã dùng nó làm cột, làm kèo xây nhà, hoặc sáng tạo ra các mặt hàng thủ công mỹ nghệ khác hoặc làm chén đũa…Bông dừa tươi được dùng làm vật trang trí rất đẹp mắt. Đọt dừa non có thể làm gỏi, lăn bột, xào.. rất thích hợp với người ăn chay. Có một món ăn đặc biệt mà nhiều người không biết đó là con sâu sống trên cây dừa còn gọi là đuông dừa. Do ăn đọt dừa non nên đuông dừa béo múp míp nên được chế biến thành nhiều món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng.
Tương lai, cuộc sống ngày một hiện đại hơn nhưng những giá trị vẫn không bao giờ thay đổi. Cũng như vậy, cây dừa sẽ mãi gắn bó với người dân như những hạt phù sa mãi mãi gắn liền với các con sông để ngày bồi đắp cho mảnh đất quê hương thêm màu mỡ.
Đến với những câu thơ, ta bắt gặp bóng dáng xanh tươi của cây dừa miền biển. Cây dừa từ xưa tới nay luôn là loại cây quen thuộc với bất kì ai, nó đã trở thành người bạn tâm tình của mỗi con người. Đến với vùng quê cát trắng nắng vàng, ta rung động trước những hàng dừa xanh trải tít tắp đến tận chân trời.
Nhìn từ xa, cây dừa đứng sừng sững hiên ngang như một dũng sĩ khổng lồ đang canh giữ cho giấc ngủ của những cư dân miền biển. Gốc dừa bám chắc vào lớp đất cát mềm phía bên dưới, chúng cắm sâu vào đất, hút những chất dinh dưỡng nằm sâu trong lòng đất mẹ. Thân cây cao vút, không thẳng đứng mà lại nghiêng nghiêng một cách đầy duyên dáng. Trông cây có một vẻ gì đó dịu dàng, mềm mại như một người con gái đẹp đang e lệ trước ánh nắng hồng ban mai. Thân cây chia thành từng khấc nhỏ, xù xì và bạc phếch như in dấu hết thảy những vết tích của thời gian. Những lớp vỏ đang dần dần bong ra thành từng lớp, thân cây thô ráp nhưng lại ánh lên một vẻ đẹp gì đó mộc mạc và giản dị lạ thường. Đúng là chỉ có đến gần chúng, ngắm nhìn cây dừa trong không gian bao la của biển cả, mới thấy được hết thảy vẻ đẹp vừa gần gũi vừa thân thương của cây dừa. Hướng ánh mắt lên cao ta mới bắt gặp những tàu dừa lá xanh mươn mướt như vừa được gột rửa sau một cơn mưa. Lá dừa to bản, nom giống hệt như những chiếc lược khổng lồ đang chải vào mái tóc là những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi trên nền trời cao rộng. Những chiếc lá non còn đang e ấp trong những bẹ lá đã tỏa ra một sức sống gì đó mãnh liệt lạ thường, chúng khoác lên mình một bộ cánh xanh mơn mởn khiến ai nhìn vào cũng phải mê.
Đặc biệt nhất có lẽ là những quả dừa nước. Từ dưới nhìn lên, nom chúng như một đàn lợn con đang quay quần bên bầu vú của mẹ. Quả dừa tròn như quả bóng, da xanh bóng và nhẵn nhụi nom tuyệt đẹp. Người ta nói dừa là đặc sản của những vùng quê miền biển. Đến với trời xanh cát vàng mây trắng, ngồi trên bờ biển mà nhâm nhi một trái dừa ngọt lành thì không gì thú vị bằng. Nước dừa béo béo, ngọt ngọt, lại mát lành dễ làm xiêu long bất kì vị thực khách khó tính nào. Hãy tưởng tượng bạn đang ở giữa một mùa hè nắng nóng đổ lừa, chỉ cần trên tay bạn có một cốc nước dừa pha sẵn đá thôi thì tất cả những gì nóng nực đều tan biết ngay trong vòng một nốt nhạc. Quả dừa có rất nhiều công dụng: nước dừa làm đồ giải khát, cùi dừa làm thành thứ kẹo đặc sản ngon lành, lại có thể ép ra lấy dầu hay cho vào những món xôi tạo nên một hương vị ngon khó cưỡng.
|
Khi văn học bước sang thời trung đại, số phận và vẻ đẹp của người phụ nữ vẫn được cất lên vừa đau đớn lại vừa tự hào. Ta tìm được những điều ấy trong “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương, người được mệnh danh là bà chúa thơ Nôm. Để cảm nhận về bài thơ ấy, chúng ta cần chia bài thơ làm hai phần: câu đầu và câu cuối nói về số phận bạc bẽo của người phụ nữ, hai câu thơ giữa lại làm toát lên vẻ đẹp của họ. Vì đây là một bài thơ giàu đặc sắc về nghệ thuật, nên chúng ta cần cảm nhận kĩ các biện pháp nghệ thuật, để từ đó suy ra nội dung ý tình của bài thơ. Chúc các bạn làm được bài văn thành công!
Thời gian vẫn tuần hoàn với bốn mùa xuân hạ thu đông, con người cũng đổi thay theo quy luật của cuộc đời. Chỉ riêng những vần thơ còn tồn tại mãi với cuộc đời. Bài thơ “Bánh trôi nước” của tác giả Hồ Xuân Hương chính là một bài thơ như vậy:
Hồ Xuân Hương vốn được mệnh danh là “bà chúa thơ Nôm”. Thơ của bà sắc sảo nhưng lại có phần cay đắng như chính con người bà vậy. Bài thơ “Bánh trôi nước” viết về thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa, nhiều bất công ngang trái. Nó làm ta nhớ đến những câu ca dao thân thân như:
Ở hai câu thơ đầu tiên của “Bánh trôi nước”, hình ảnh người con gái hiện lên “vừa trắng lại vừa tròn”. Đó là các tính từ chỉ vẻ bề ngoài của chiếc bánh trôi, nhưng cũng là vẻ đẹp của người con gái. Tính từ “vừa…vừa” cho thấy, đó là vẻ đẹp vừa phúc hậu, nết na, lại vừa tươi tắn tuổi xuân. Người con gái lúc nào cũng mang vẻ đẹp như vậy. Hai chữ “thân em” thường được dùng trong ca dao cũng được Xuân Hương vận dụng một cách khéo léo. Nó không còn là một lời than thân trách phận, mà người con gái ở đây dường như đang tự khẳng định vẻ đẹp của mình.
Nhưng vẻ đẹp ấy liệu có được trân trọng? Hai câu thơ tiếp theo, hình ảnh người phụ nữ hiện ra với tất cả những vùi dập đắng cay của cuộc đời:
Thành ngữ “ba chìm bảy nổi” được tác giả biến hoá lại, xuất hiện trong bài thơ như một điểm nhấn đặc biệt. Đó chính là những đau khổ mà người phụ nữ trong xã hội phong kiến phải chịu đựng. Phép đảo ngữ càng làm cho ý văn trở nên sâu sắc. Họ bị vùi dập dưới những định kiến, bất công. Cuộc đời họ cũng nổi trôi vô định như những trái bần, quả xoài hay cái chổi. Trong giọng văn của Hồ Xuân Hương có điều gì xót xa quá!
Người phụ nữ cũng không được tự do lựa chọn quyền hạnh phúc, lựa chọn cho cuộc đời mình. “Tay kẻ nặn” là bàn tay của xã hội phong kiến đã bóp nghẹt sự sống người phụ nữ. “Mặc dầu”, thể hiện một thái độ chấp nhận, cam chịu với bất công. Biết làm sao khi sống trong một chế độ còn thối nát quá, khi nam quyền còn quá lớn, thì dẫu người phụ nữ có đấu tranh thế nào cũng chẳng được.
Nhưng câu thơ kết lại vang lên như một dấu son chói lọi của nhân cách người phụ nữ:
Mà em vẫn giữ tấm lòng son
Em bị vùi dập, em bị bất công như thế, nhưng tâm hồn em vẫn thật đẹp. Em hồn nhiên, em nhân hậu, em thuỷ chung biết chừng nào, đó chính là “tấm lòng son” của em. Chữ “mà” đặt ở đầu câu như phủ định đi những đau khổ kia, ở lại chỉ còn là phẩm chất và đức hạnh của họ.
|
When literature entered the Middle Ages, the fate and beauty of women were still expressed both painfully and proudly. We find these things in "Water Floating Cake" by Ho Xuan Huong, who is known as the queen of Nom poetry. To get a feel for that poem, we need to divide the poem into two parts: the first and last verses talk about the miserable fate of women, while the two middle verses highlight their beauty. Because this is a poem rich in artistic characteristics, we need to carefully perceive the artistic devices, from which to infer the emotional content of the poem. Wishing you success in writing your essay!
Time still cycles with four seasons: spring, summer, fall, and winter, and people also change according to the laws of life. Only poems last forever in life. The poem "Water Floating Cake" by author Ho Xuan Huong is such a poem:
Ho Xuan Huong was originally known as "the queen of Nom poetry". Her poetry is sharp but somewhat bitter like her personality. The poem "Water Floating Cake" is written about the fate of women in ancient feudal society, with many injustices. It reminds us of folk songs like:
In the first two verses of "Water Floating Cake", the image of a girl appears "both white and round". Those are adjectives that refer to the appearance of the cake, but also the beauty of the girl. The adjective "just... just" shows that it is a beauty that is both kind, gentle, and youthful. The girl always looks so beautiful. The two words "your body" often used in folk songs are also skillfully used by Xuan Huong. It is no longer a self-pity, but the girl here seems to be asserting her beauty.
But can that beauty be appreciated? In the next two verses, the image of a woman appears with all the bitterness of life:
The idiom "three sinks, seven rises" was transformed by the author and appears in the poem as a special highlight. Those are the sufferings that women in feudal society have to endure. Inversion makes the meaning even more profound. They are buried under prejudice and injustice. Their lives also float aimlessly like cork fruits, mangoes or brooms. There is something so sad in Ho Xuan Huong's writing voice!
Women are also not free to choose their right to happiness, to choose for their lives. "The hand that molds" is the hand of feudal society that strangles women's lives. “Even though” shows an attitude of acceptance and resignation towards injustice. Knowing what to do when living in a regime that is still so corrupt, when male power is still so great, no matter how much women fight, they cannot succeed.
But the concluding verse resonates like a brilliant mark of a woman's personality:
But I still keep my heart
I was beaten down, I suffered such injustice, but my soul is still beautiful. How innocent you are, how kind you are, how faithful you are, that is your "good heart". The word "which" placed at the beginning of the sentence seems to negate those sufferings, leaving behind only their qualities and virtues.
|
Khi văn học bước sang thời trung đại, số phận và vẻ đẹp của người phụ nữ vẫn được cất lên vừa đau đớn lại vừa tự hào. Ta tìm được những điều ấy trong “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương, người được mệnh danh là bà chúa thơ Nôm. Để cảm nhận về bài thơ ấy, chúng ta cần chia bài thơ làm hai phần: câu đầu và câu cuối nói về số phận bạc bẽo của người phụ nữ, hai câu thơ giữa lại làm toát lên vẻ đẹp của họ. Vì đây là một bài thơ giàu đặc sắc về nghệ thuật, nên chúng ta cần cảm nhận kĩ các biện pháp nghệ thuật, để từ đó suy ra nội dung ý tình của bài thơ. Chúc các bạn làm được bài văn thành công!
Thời gian vẫn tuần hoàn với bốn mùa xuân hạ thu đông, con người cũng đổi thay theo quy luật của cuộc đời. Chỉ riêng những vần thơ còn tồn tại mãi với cuộc đời. Bài thơ “Bánh trôi nước” của tác giả Hồ Xuân Hương chính là một bài thơ như vậy:
Hồ Xuân Hương vốn được mệnh danh là “bà chúa thơ Nôm”. Thơ của bà sắc sảo nhưng lại có phần cay đắng như chính con người bà vậy. Bài thơ “Bánh trôi nước” viết về thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa, nhiều bất công ngang trái. Nó làm ta nhớ đến những câu ca dao thân thân như:
Ở hai câu thơ đầu tiên của “Bánh trôi nước”, hình ảnh người con gái hiện lên “vừa trắng lại vừa tròn”. Đó là các tính từ chỉ vẻ bề ngoài của chiếc bánh trôi, nhưng cũng là vẻ đẹp của người con gái. Tính từ “vừa…vừa” cho thấy, đó là vẻ đẹp vừa phúc hậu, nết na, lại vừa tươi tắn tuổi xuân. Người con gái lúc nào cũng mang vẻ đẹp như vậy. Hai chữ “thân em” thường được dùng trong ca dao cũng được Xuân Hương vận dụng một cách khéo léo. Nó không còn là một lời than thân trách phận, mà người con gái ở đây dường như đang tự khẳng định vẻ đẹp của mình.
Nhưng vẻ đẹp ấy liệu có được trân trọng? Hai câu thơ tiếp theo, hình ảnh người phụ nữ hiện ra với tất cả những vùi dập đắng cay của cuộc đời:
Thành ngữ “ba chìm bảy nổi” được tác giả biến hoá lại, xuất hiện trong bài thơ như một điểm nhấn đặc biệt. Đó chính là những đau khổ mà người phụ nữ trong xã hội phong kiến phải chịu đựng. Phép đảo ngữ càng làm cho ý văn trở nên sâu sắc. Họ bị vùi dập dưới những định kiến, bất công. Cuộc đời họ cũng nổi trôi vô định như những trái bần, quả xoài hay cái chổi. Trong giọng văn của Hồ Xuân Hương có điều gì xót xa quá!
Người phụ nữ cũng không được tự do lựa chọn quyền hạnh phúc, lựa chọn cho cuộc đời mình. “Tay kẻ nặn” là bàn tay của xã hội phong kiến đã bóp nghẹt sự sống người phụ nữ. “Mặc dầu”, thể hiện một thái độ chấp nhận, cam chịu với bất công. Biết làm sao khi sống trong một chế độ còn thối nát quá, khi nam quyền còn quá lớn, thì dẫu người phụ nữ có đấu tranh thế nào cũng chẳng được.
Nhưng câu thơ kết lại vang lên như một dấu son chói lọi của nhân cách người phụ nữ:
Mà em vẫn giữ tấm lòng son
Em bị vùi dập, em bị bất công như thế, nhưng tâm hồn em vẫn thật đẹp. Em hồn nhiên, em nhân hậu, em thuỷ chung biết chừng nào, đó chính là “tấm lòng son” của em. Chữ “mà” đặt ở đầu câu như phủ định đi những đau khổ kia, ở lại chỉ còn là phẩm chất và đức hạnh của họ.
|
When literature entered the Middle Ages, the fate and beauty of women were still expressed both painfully and proudly. We find these things in "Water Floating Cake" by Ho Xuan Huong, who is known as the queen of Nom poetry. To get a feel for that poem, we need to divide the poem into two parts: the first and last verses talk about the miserable fate of women, while the two middle verses highlight their beauty. Because this is a poem rich in artistic characteristics, we need to carefully perceive the artistic devices, from which to infer the emotional content of the poem. Wishing you success in writing your essay!
Time still cycles with four seasons: spring, summer, fall, and winter, and people also change according to the laws of life. Only poems last forever in life. The poem "Water Floating Cake" by author Ho Xuan Huong is such a poem:
Ho Xuan Huong was originally known as "the queen of Nom poetry". Her poetry is sharp but somewhat bitter like her personality. The poem "Water Floating Cake" is written about the fate of women in ancient feudal society, with many injustices. It reminds us of folk songs like:
In the first two verses of "Water Floating Cake", the image of a girl appears "both white and round". Those are adjectives that refer to the appearance of the cake, but also the beauty of the girl. The adjective "just... just" shows that it is a beauty that is both kind, gentle, and youthful. The girl always looks so beautiful. The two words "your body" often used in folk songs are also skillfully used by Xuan Huong. It is no longer a self-pity, but the girl here seems to be asserting her beauty.
But can that beauty be appreciated? In the next two verses, the image of a woman appears with all the bitterness of life:
The idiom "three sinks, seven rises" was transformed by the author and appears in the poem as a special highlight. Those are the sufferings that women in feudal society have to endure. Inversion makes the meaning even more profound. They are buried under prejudice and injustice. Their lives also float aimlessly like cork fruits, mangoes or brooms. There is something so sad in Ho Xuan Huong's writing voice!
Women are also not free to choose their right to happiness, to choose for their lives. "The hand that molds" is the hand of feudal society that strangles women's lives. “Even though” shows an attitude of acceptance and resignation towards injustice. Knowing what to do when living in a regime that is still so corrupt, when male power is still so great, no matter how much women fight, they cannot succeed.
But the concluding verse resonates like a brilliant mark of a woman's personality:
But I still keep my heart
I was beaten down, I suffered such injustice, but my soul is still beautiful. How innocent you are, how kind you are, how faithful you are, that is your "good heart". The word "which" placed at the beginning of the sentence seems to negate those sufferings, leaving behind only their qualities and virtues.
|
Bởi đó là máu mủ ruột già, là huyết thống trong cơ thể mỗi con người. Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn cách viết một bài văn cảm nghĩ về người thân. Các bạn phải trả lời được các câu hỏi: người thân đó là ai, có quan hệ gì với bạn? Ngoại hình của người đó thế nào, đã già hay còn trẻ? Tính cách của họ với mọi người, với bạn được biểu hiện như thế nào? Quan trọng, vì đây là một bài văn cảm xúc, nên yếu tố đầu tiên phải có cảm xúc của chính bạn trong đó. Các bạn có thể viết về những kỉ niệm của bạn với người thân để bài viết sinh động hơn. Hãy dùng trái tim để viết các bạn nhé. Chúc các bạn làm bài thành công!
Ai cũng có một người bà để mà thương mà nhớ, ai cũng có một người bà để làm cõi đi về. Sẽ thật hạnh phúc nếu mỗi người được sống trong tuổi thơ tràn đầy tình yêu thương của bà. Vì bà chính là hiện thân của mẹ, của cha, của bạn và của chính chúng ta.
Bà của tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Lưng của bà còng hẳn xuống như chở theo gánh nặng của thời gian. Không còn nữa làn da trắng hồng của thời con gái, cũng không còn mái tóc đen óng ả khi xưa. Da bà đã chấm điểm đầy những vết đồi mồi, làn da sạm đi theo màu của sương gió. Mái tóc bà đã bạc quá nửa, cũng chỉ còn lơ thơ vài sợi. Tôi thương bà nhất có lẽ là ở đôi mắt đã đục ngầu không còn sáng như xưa. Có những lúc, bà không nhận ra người thân trong nhà, phải nheo mắt rất lâu mới có thể thấy được. Bà cũng chẳng thể xâu kim hay may vá vì mắt bà đã kém quá rồi.
Vẻ bề ngoài khắc khổ ấy chưa bao giờ làm tôi hết thương bà. Tâm hồn của bà như tấm lòng của tiên của phật, đẹp đẽ và ấm áp vô cùng. Bà luôn thích lao động để giúp đỡ mọi người. Chưa lúc nào tôi thấy bà ngồi im một chỗ cả. Không thể may vá, bà đi gấp quần áo. Không còn sức để trồng lúa trồng khoai, bà lại trở về với khu vườn nhỏ xinh của bà. Đối với bà, chỉ có lao động mới khiến bà thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Và quan trọng nhất, bà hết mực yêu thương con cháu. Ngày trẻ, bà luôn ân hận vì chưa lo được cho các con học đến nơi đến chốn, không được ăn ngon mặc đẹp. Khi con cái đã trưởng thành, bà lại lo cho đời cháu. Bà luôn là người ăn sau cùng, những phần ngon bà để hết cho các cháu. Mỗi lần tôi về quê chơi, cũng bà là người ra đón tôi, trao cho tôi những cử chỉ yêu thương nhất. Đối với người ngoài, bà vẫn giữ được tấm lòng hiền hậu như vậy nên bà chưa làm ai phật ý bao giờ. Bà của chúng tôi mang một trái tim ấm áp như vậy.
Tuổi thơ của tôi không được sống trong nhung lụa, không có những sơn hào hải vị nhưng nó vẫn tràn ngập hạnh phúc. Vì tôi có bà. Chính bà là người lo cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ, chăm lo từ đời sống sinh hoạt đến cả tinh thần của tôi. Tôi lớn lên với những câu hò, khúc ru ngọt ngào ấm áp, sống trong thế giới thần tiên của chuyện cổ tích. Đó có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất của tôi. Bây giờ, tôi đã theo bố mẹ lên thành phố để học tập, không còn được gần bà như trước nữa. Những lần gặp bà cũng vì thế mà ít ỏi dần. Mỗi khi tôi được về quê, điều đầu tiên tôi làm là ôm lấy bà thật chặt, nắm đôi bàn tay nhăn nheo chai sạn và sờ vào mái tóc đang được nhuộm bạc dần. Tôi lại được cùng bà nấu cơm, đi chợ, được nằm trong lòng bà nghe kể chuyện. Quả thực hạnh phúc đến nhường nào.
|
Because it is the blood of the large intestine, the bloodline in every human body. Today, I will guide you how to write an emotional essay about a loved one. You must answer the questions: who is that relative, what is their relationship to you? What is that person's appearance like, is he old or young? How is their personality expressed to everyone and to you? Important, because this is an emotional essay, the first element must have your own emotions in it. You can write about your memories with your loved ones to make the article more vivid. Please use your heart to write. Wishing you success in your homework!
Everyone has a grandmother to love and remember, everyone has a grandmother to return home to. It would be so happy if everyone could live in a childhood filled with her love. Because she is the embodiment of mother, father, friend and ourselves.
My grandmother is over seventy years old this year. Her back was bent down as if carrying the burden of time. There is no longer the pink white skin of her teenage years, nor the shiny black hair of the past. Her skin was dotted with age spots, her skin darkened to the color of wind and dew. Her hair was more than half white, only a few loose strands remained. I love her the most, perhaps because her eyes are cloudy and no longer as bright as before. There were times when she did not recognize her family members and had to squint for a long time to see them. She also cannot thread a needle or sew because her eyesight is so bad.
That austere appearance has never made me stop loving her. Her soul is like the heart of a Buddha's fairy, extremely beautiful and warm. She always likes to work to help people. I have never seen her sit still. Unable to sew, she folded clothes. No longer able to grow rice or potatoes, she returned to her beautiful little garden. For her, only work makes her life meaningful.
And most importantly, she deeply loves her children and grandchildren. When she was young, she always regretted not being able to take care of her children's education and not being able to eat well and wear nice clothes. When her children have grown up, she worries about their grandchildren. She is always the last to eat, leaving all the delicious parts for her grandchildren. Every time I return home to visit, she is the one who comes out to welcome me and give me the most loving gestures. To outsiders, she still maintains such a gentle heart that she has never offended anyone. Our grandmother has such a warm heart.
My childhood was not lived in luxury or luxury, but it was still filled with happiness. Because I have her. It was she who took care of every meal and sleep for me, taking care of everything from my daily life to my spirit. I grew up with sweet, warm songs and lullabies, living in the magical world of fairy tales. That was probably my best time. Now, I have followed my parents to the city to study, and I am no longer close to my grandmother like before. The times I met her also became fewer and fewer. Every time I return to my hometown, the first thing I do is hug her tightly, hold her wrinkled and calloused hands and touch her hair that is gradually dying gray. I was able to cook with her, go to the market, and lie in her arms and listen to stories. How truly happy.
|
Bởi đó là máu mủ ruột già, là huyết thống trong cơ thể mỗi con người. Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn cách viết một bài văn cảm nghĩ về người thân. Các bạn phải trả lời được các câu hỏi: người thân đó là ai, có quan hệ gì với bạn? Ngoại hình của người đó thế nào, đã già hay còn trẻ? Tính cách của họ với mọi người, với bạn được biểu hiện như thế nào? Quan trọng, vì đây là một bài văn cảm xúc, nên yếu tố đầu tiên phải có cảm xúc của chính bạn trong đó. Các bạn có thể viết về những kỉ niệm của bạn với người thân để bài viết sinh động hơn. Hãy dùng trái tim để viết các bạn nhé. Chúc các bạn làm bài thành công!
Ai cũng có một người bà để mà thương mà nhớ, ai cũng có một người bà để làm cõi đi về. Sẽ thật hạnh phúc nếu mỗi người được sống trong tuổi thơ tràn đầy tình yêu thương của bà. Vì bà chính là hiện thân của mẹ, của cha, của bạn và của chính chúng ta.
Bà của tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Lưng của bà còng hẳn xuống như chở theo gánh nặng của thời gian. Không còn nữa làn da trắng hồng của thời con gái, cũng không còn mái tóc đen óng ả khi xưa. Da bà đã chấm điểm đầy những vết đồi mồi, làn da sạm đi theo màu của sương gió. Mái tóc bà đã bạc quá nửa, cũng chỉ còn lơ thơ vài sợi. Tôi thương bà nhất có lẽ là ở đôi mắt đã đục ngầu không còn sáng như xưa. Có những lúc, bà không nhận ra người thân trong nhà, phải nheo mắt rất lâu mới có thể thấy được. Bà cũng chẳng thể xâu kim hay may vá vì mắt bà đã kém quá rồi.
Vẻ bề ngoài khắc khổ ấy chưa bao giờ làm tôi hết thương bà. Tâm hồn của bà như tấm lòng của tiên của phật, đẹp đẽ và ấm áp vô cùng. Bà luôn thích lao động để giúp đỡ mọi người. Chưa lúc nào tôi thấy bà ngồi im một chỗ cả. Không thể may vá, bà đi gấp quần áo. Không còn sức để trồng lúa trồng khoai, bà lại trở về với khu vườn nhỏ xinh của bà. Đối với bà, chỉ có lao động mới khiến bà thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Và quan trọng nhất, bà hết mực yêu thương con cháu. Ngày trẻ, bà luôn ân hận vì chưa lo được cho các con học đến nơi đến chốn, không được ăn ngon mặc đẹp. Khi con cái đã trưởng thành, bà lại lo cho đời cháu. Bà luôn là người ăn sau cùng, những phần ngon bà để hết cho các cháu. Mỗi lần tôi về quê chơi, cũng bà là người ra đón tôi, trao cho tôi những cử chỉ yêu thương nhất. Đối với người ngoài, bà vẫn giữ được tấm lòng hiền hậu như vậy nên bà chưa làm ai phật ý bao giờ. Bà của chúng tôi mang một trái tim ấm áp như vậy.
Tuổi thơ của tôi không được sống trong nhung lụa, không có những sơn hào hải vị nhưng nó vẫn tràn ngập hạnh phúc. Vì tôi có bà. Chính bà là người lo cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ, chăm lo từ đời sống sinh hoạt đến cả tinh thần của tôi. Tôi lớn lên với những câu hò, khúc ru ngọt ngào ấm áp, sống trong thế giới thần tiên của chuyện cổ tích. Đó có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất của tôi. Bây giờ, tôi đã theo bố mẹ lên thành phố để học tập, không còn được gần bà như trước nữa. Những lần gặp bà cũng vì thế mà ít ỏi dần. Mỗi khi tôi được về quê, điều đầu tiên tôi làm là ôm lấy bà thật chặt, nắm đôi bàn tay nhăn nheo chai sạn và sờ vào mái tóc đang được nhuộm bạc dần. Tôi lại được cùng bà nấu cơm, đi chợ, được nằm trong lòng bà nghe kể chuyện. Quả thực hạnh phúc đến nhường nào.
|
Because it is the blood of the large intestine, the bloodline in every human body. Today, I will guide you how to write an emotional essay about a loved one. You must answer the questions: who is that relative, what is their relationship to you? What is that person's appearance like, is he old or young? How is their personality expressed to everyone and to you? Important, because this is an emotional essay, the first element must have your own emotions in it. You can write about your memories with your loved ones to make the article more vivid. Please use your heart to write. Wishing you success in your homework!
Everyone has a grandmother to love and remember, everyone has a grandmother to return home to. It would be so happy if everyone could live in a childhood filled with her love. Because she is the embodiment of mother, father, friend and ourselves.
My grandmother is over seventy years old this year. Her back was bent down as if carrying the burden of time. There is no longer the pink white skin of her teenage years, nor the shiny black hair of the past. Her skin was dotted with age spots, her skin darkened to the color of wind and dew. Her hair was more than half white, only a few loose strands remained. I love her the most, perhaps because her eyes are cloudy and no longer as bright as before. There were times when she did not recognize her family members and had to squint for a long time to see them. She also cannot thread a needle or sew because her eyesight is so bad.
That austere appearance has never made me stop loving her. Her soul is like the heart of a Buddha's fairy, extremely beautiful and warm. She always likes to work to help people. I have never seen her sit still. Unable to sew, she folded clothes. No longer able to grow rice or potatoes, she returned to her beautiful little garden. For her, only work makes her life meaningful.
And most importantly, she deeply loves her children and grandchildren. When she was young, she always regretted not being able to take care of her children's education and not being able to eat well and wear nice clothes. When her children have grown up, she worries about their grandchildren. She is always the last to eat, leaving all the delicious parts for her grandchildren. Every time I return home to visit, she is the one who comes out to welcome me and give me the most loving gestures. To outsiders, she still maintains such a gentle heart that she has never offended anyone. Our grandmother has such a warm heart.
My childhood was not lived in luxury or luxury, but it was still filled with happiness. Because I have her. It was she who took care of every meal and sleep for me, taking care of everything from my daily life to my spirit. I grew up with sweet, warm songs and lullabies, living in the magical world of fairy tales. That was probably my best time. Now, I have followed my parents to the city to study, and I am no longer close to my grandmother like before. The times I met her also became fewer and fewer. Every time I return to my hometown, the first thing I do is hug her tightly, hold her wrinkled and calloused hands and touch her hair that is gradually dying gray. I was able to cook with her, go to the market, and lie in her arms and listen to stories. How truly happy.
|
Để làm được một bài văn cảm nghĩ về người thân, các bạn phải chọn mình sẽ viết về ai và viết như thế nào. Các bạn nên viết về người mà mình dành nhiều tình cảm nhất. Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn viết bài văn cảm nghĩ về người bố. Trước hết, hình dáng người thân của các bạn như thế nào, tính cách của họ ra sao, đời sống tình cảm có gì đặc biệt không? Để bài viết của mình thêm chân thật và sinh động, các bạn có thể thêm những kỉ niệm của mình với người thân ấy, có thể là chuyện vui, cũng có thể là chuyện buồn. Các bạn hãy cố gắng viết sao cho chân thật và tình cảm nhất nhé. Chúc các bạn thành công!
Ơn cha nghĩa nặng tình sâu. Không có một định nghĩa nào chính xác về sự thiêng liêng của tình phụ tử. Giữa cha và con, đó đơn giản là sợi dây vô hình kết nối và mãi mãi không thể có nghịch cảnh nào có thể chia cắt được.
Nghĩa mẹ lớn lao đến nước biển đông không thể sánh được. Công cha to lớn, vĩ đại đến núi Thái Sơn không thể cao bằng. Cha là người sinh ra ta, ta mang trong mình dòng máu nóng hổi của mẹ cha. Từ thưở sơ khai đến xã hội hiện đại ngày nay, không có một thứ tình cảm nào có thể sánh được với tình cảm mẹ cha. Theo triết lí của Khổng Tử xưa, tình phụ mẫu là cốt lõi của mọi điều trong cuộc sống. Tức là con người không thể làm được gì nếu không có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Cũng như tình mẫu tử, tình phụ tử thiêng liêng vô cùng. Người cha không cho ta sự dịu dàng như lời mẹ ru sau những câu hát. Cha không cho ta dòng sữa ngọt ngào nuôi ta lớn khôn. Cha cũng không có sự chăm sóc tỉ mỉ như người mẹ. Vậy những lúc ta yếu đuối, cần lắm một bờ vai tựa vào. Hay ai ở bên ta khi ta cần hành trang cần thiết cho cuộc sống đầy chông gai ngoài kia. Ai sẵn sàng ở bên ta, chia sẻ mọi khó khăn với ta như một người bạn đồng trang lứa? Đó là cha! Cha thưc sự là người bạn, người đồng hành bất kể khi ta khó khắn, mệt mỏi với cuộc sống này.
Cả một đời vất vả quần quật làm. Cả một đời chỉ nghĩ về hạnh phúc gia đình, nghĩ về con cái. Người cha chấp nhận hi sinh tất cả, đơn giản là vì con. Làn da rám nắng vì những buổi đi biển đầy sóng gió. Đôi bàn tay thôi ráp chai sạn vì công việc. Cha trông thật khô khan. Thế nhưng đằng sau ngoại hình ấy là cả một tấm lòng yêu thương vô bờ bến cho con cái. Người cha sẵn sàng bươn chải, chấp nhận làm bất kì công việc nào chỉ để cho con có thể có cuộc sống tốt nhất có thể. Sau những ngày tháng làm làm lụng ấy, nơi duy nhất để trở về, đề làm tan đi mệt mỏi của cha chính là gia đình. Dường như khi về đến nhà, được nhìn thấy mẹ con là tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Sự bươn chải cả một đời vất vả đem lại cho cha vốn sống, kinh nghiệm sống phong phú, một điều mà bất cứ người con nào khi bước vào cuộc đời đều cần thiết. Chập chững biết đi, cha dắt tay, cha nâng đỡ từng bước đi của ta. Ngày bước vào ngôi trường học tập, cha đèo con đi trên con đường làng thân thuộc, bắt đầu một trang sách mới trên cuộc đời. Lớn lên chút nữa, cha dạy con học hành, dạy ta điều hay lẽ phải, phép tắc trong đối nhân cử thế. Dần đần lớn lên dần, việc học cũng tốn kém. Cha lại vất vả đi sớm về khuya nhiều hơn. Cha lại kiên trì, chăm chỉ để có được đồng tiền cho con ăn học. Bất kì khi nào con cần, dù bận bao nhiêu cha cũng sẵn sàng gác lại mọi công việc để ở bên vỗ về. Khi ta trưởng thành, có ai là không vấp ngã trên bước đường lập nghiệp? Ta cảm thấy vô dụng, ta nhụt chí, ta thấy cô đơn lạc lõng. Thất bại của tuổi trẻ, khi mà chưa có một kinh nghiệm trong tay quả là vô cùng khó khăn. Nhưng ta không cần phải bận tâm nữa, vì đã có cha sẵn sàng là người bạn đồng hành thân thiết. Dường như chỉ cần được thấy cha, ta đã có động lực làm lại mọi thứ, tiếp tục đam mê tuổi trẻ. Tôi luôn tự hỏi, vì đâu tôi có nhiêu khát khao đến thế. Rồi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng đằng sau tôi, cha luôn dõi theo, luôn tiếp sức mạnh cho tôi. Tất cả khao khát cả một đời của cha gửi vào trong tôi, trong tương lai của tôi.
Cha yêu con như cá yêu nước, như chim ca yêu trời. Ấy thế nhưng còn đó những đứa con bất hiếu, chúng sẵn sàng đánh đổ mọi thứ cha làm vì chúng, vì cả gia đình. Những đứa con ấy không chịu học hành, chỉ lo ăn chơi đua đòi. Để rồi bao nhiêu công sức của cha, chúng đổ vào những cuộc ăn chơi. Nhiều người còn lao vào những tệ nạn xã hội, để rồi phải sống trong nhà lao song sắt. Họ là những thành phần đáng để lên án, phê phán. Họ cần phải xem xét lại cách sống, cách đối xử với cha mẹ sao cho phải đạo. Như trong lời ru ngọt ngào của mẹ:” Con ơi muốn nên thân người. Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha”. Ngày nay, khi mà xã hội hiện đại, con người bận rộn hơn với cuộc sống, thì khoảng cách giữa cha mẹ và con cái càng rõ rệt hơn. Người ta bận bịu với mọi thứ diễn ra xung quanh, mà đôi khi quên mất người cha người mẹ thương yêu luôn ở bên họ. Thế hệ trẻ chúng ta, những người làm con hãy sống sao cho phải đạo làm con. Hãy học cách hiếu thảo với bề trên, chăm chỉ tu dưỡng đạo đức. Khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, hãy cần cù rèn luyện học tập hiệu quả để thành tài. Có như thế, ta mới có thể bước vào cuộc đời tốt đẹp nhất, xứng đáng với sự hi sinh của cha dành cho ta.
Cùng với tình mẫu tử, tình phụ tử là thiêng liêng, đặt lên trên mọi thứ tình cảm khác. Con người ta sẽ không thể thành công dân tốt, thành con người có ích cho xã hội nếu không có lòng thương yêu, kính trọng mẹ cha!
“Bà ơi bà cháu yêu bà lắm! Tóc bà trắng, bạc trắng như mây.” Đó là câu hát mà không biết từ bao giờ, chỉ biết là hồi em còn rất nhỏ đã được mẹ hát cho nghe. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ về em vẫn thấy thương và nhớ bà da diết. Và bà luôn là người thân yêu nhất trong gia đình mà em kính mến.
Bà em năm nay đã ngoài 80 tuổi. Bà có mái tóc bạc trắng như mấy và hàm răng đen do ăn trầu. Da bà nhăn nheo và có nhiều vết đồi mồi, là những dấu tích của những năm tháng vất vả không nguôi. Trông bà rất đẹp lão và chẳng khác gì những bà tiên trong truyện cổ tích mà em từng đọc. Bà em thường mặc bộ quần áo vải lụa có họa tiết bông hoa nhỏ li ti, tóc bà luôn vấn lên đầu trông rất gọn gang mà hiền từ đúng mực của một người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Lúc nào trong miệng bà cũng nhai trầu nên răng bà đã ngả sang màu đen. Tất cả khiến bà trông thật phúc hậu.
Với em bà là một người vô cùng ấm áp, vô cùng trìu mến. Bà luôn luôn hướng dẫn chỉ bảo em những gì em chưa biết. Bà em luôn tận tâm vì con vì cháu. Bà chính là thời hướng dẫn em cách dùng đũa, cách đan khăn, cách gói một miếng trầu. Ngày xưa khi em còn nhỏ, chính bà là người bế bồng, nâng niu những lúc bố mẹ đi làm vắng nhà. Tuồi thơ của em là tuổi thơ bên bà em và gắn liền với bà em. Vì vậy mà em yêu bà nhiều lắm, nhờ có bà mà em học hỏi được thêm bao nhiêu điều quan trọng trong cuộc sống
Năm nay bà em đã ngoài 80 tuổi nhưng bà vẫn luôn giúp đỡ gia đình những công việc nhà đơn giản như nhặt rau, quét nhà. Bà em không muốn con cháu mình phải mệt mỏi. Bà bảo em: “Bố mẹ đã phải đi làm vất vả để nuôi dưỡng con lớn, con trưởng thành. Vì vậy bà cháu mình phải giúp đỡ bố mẹ công việc nhà con nhé!” Đối với con, với cháu lúc nào bà cũng là người âu yếm, người khích lệ tinh thần và bà chính là nguồn động lực dồi dào khi em ở nhà. Bởi bà luôn nhắc nhở em những điều nhỏ nhặt nhất, để em biết trân trọng cuộc sống, yêu mến bố mẹ và còn yêu bà nữa.
|
Để làm được một bài văn cảm nghĩ về người thân, các bạn phải chọn mình sẽ viết về ai và viết như thế nào. Các bạn nên viết về người mà mình dành nhiều tình cảm nhất. Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn viết bài văn cảm nghĩ về người bố. Trước hết, hình dáng người thân của các bạn như thế nào, tính cách của họ ra sao, đời sống tình cảm có gì đặc biệt không? Để bài viết của mình thêm chân thật và sinh động, các bạn có thể thêm những kỉ niệm của mình với người thân ấy, có thể là chuyện vui, cũng có thể là chuyện buồn. Các bạn hãy cố gắng viết sao cho chân thật và tình cảm nhất nhé. Chúc các bạn thành công!
Ơn cha nghĩa nặng tình sâu. Không có một định nghĩa nào chính xác về sự thiêng liêng của tình phụ tử. Giữa cha và con, đó đơn giản là sợi dây vô hình kết nối và mãi mãi không thể có nghịch cảnh nào có thể chia cắt được.
Nghĩa mẹ lớn lao đến nước biển đông không thể sánh được. Công cha to lớn, vĩ đại đến núi Thái Sơn không thể cao bằng. Cha là người sinh ra ta, ta mang trong mình dòng máu nóng hổi của mẹ cha. Từ thưở sơ khai đến xã hội hiện đại ngày nay, không có một thứ tình cảm nào có thể sánh được với tình cảm mẹ cha. Theo triết lí của Khổng Tử xưa, tình phụ mẫu là cốt lõi của mọi điều trong cuộc sống. Tức là con người không thể làm được gì nếu không có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Cũng như tình mẫu tử, tình phụ tử thiêng liêng vô cùng. Người cha không cho ta sự dịu dàng như lời mẹ ru sau những câu hát. Cha không cho ta dòng sữa ngọt ngào nuôi ta lớn khôn. Cha cũng không có sự chăm sóc tỉ mỉ như người mẹ. Vậy những lúc ta yếu đuối, cần lắm một bờ vai tựa vào. Hay ai ở bên ta khi ta cần hành trang cần thiết cho cuộc sống đầy chông gai ngoài kia. Ai sẵn sàng ở bên ta, chia sẻ mọi khó khăn với ta như một người bạn đồng trang lứa? Đó là cha! Cha thưc sự là người bạn, người đồng hành bất kể khi ta khó khắn, mệt mỏi với cuộc sống này.
Cả một đời vất vả quần quật làm. Cả một đời chỉ nghĩ về hạnh phúc gia đình, nghĩ về con cái. Người cha chấp nhận hi sinh tất cả, đơn giản là vì con. Làn da rám nắng vì những buổi đi biển đầy sóng gió. Đôi bàn tay thôi ráp chai sạn vì công việc. Cha trông thật khô khan. Thế nhưng đằng sau ngoại hình ấy là cả một tấm lòng yêu thương vô bờ bến cho con cái. Người cha sẵn sàng bươn chải, chấp nhận làm bất kì công việc nào chỉ để cho con có thể có cuộc sống tốt nhất có thể. Sau những ngày tháng làm làm lụng ấy, nơi duy nhất để trở về, đề làm tan đi mệt mỏi của cha chính là gia đình. Dường như khi về đến nhà, được nhìn thấy mẹ con là tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Sự bươn chải cả một đời vất vả đem lại cho cha vốn sống, kinh nghiệm sống phong phú, một điều mà bất cứ người con nào khi bước vào cuộc đời đều cần thiết. Chập chững biết đi, cha dắt tay, cha nâng đỡ từng bước đi của ta. Ngày bước vào ngôi trường học tập, cha đèo con đi trên con đường làng thân thuộc, bắt đầu một trang sách mới trên cuộc đời. Lớn lên chút nữa, cha dạy con học hành, dạy ta điều hay lẽ phải, phép tắc trong đối nhân cử thế. Dần đần lớn lên dần, việc học cũng tốn kém. Cha lại vất vả đi sớm về khuya nhiều hơn. Cha lại kiên trì, chăm chỉ để có được đồng tiền cho con ăn học. Bất kì khi nào con cần, dù bận bao nhiêu cha cũng sẵn sàng gác lại mọi công việc để ở bên vỗ về. Khi ta trưởng thành, có ai là không vấp ngã trên bước đường lập nghiệp? Ta cảm thấy vô dụng, ta nhụt chí, ta thấy cô đơn lạc lõng. Thất bại của tuổi trẻ, khi mà chưa có một kinh nghiệm trong tay quả là vô cùng khó khăn. Nhưng ta không cần phải bận tâm nữa, vì đã có cha sẵn sàng là người bạn đồng hành thân thiết. Dường như chỉ cần được thấy cha, ta đã có động lực làm lại mọi thứ, tiếp tục đam mê tuổi trẻ. Tôi luôn tự hỏi, vì đâu tôi có nhiêu khát khao đến thế. Rồi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng đằng sau tôi, cha luôn dõi theo, luôn tiếp sức mạnh cho tôi. Tất cả khao khát cả một đời của cha gửi vào trong tôi, trong tương lai của tôi.
Cha yêu con như cá yêu nước, như chim ca yêu trời. Ấy thế nhưng còn đó những đứa con bất hiếu, chúng sẵn sàng đánh đổ mọi thứ cha làm vì chúng, vì cả gia đình. Những đứa con ấy không chịu học hành, chỉ lo ăn chơi đua đòi. Để rồi bao nhiêu công sức của cha, chúng đổ vào những cuộc ăn chơi. Nhiều người còn lao vào những tệ nạn xã hội, để rồi phải sống trong nhà lao song sắt. Họ là những thành phần đáng để lên án, phê phán. Họ cần phải xem xét lại cách sống, cách đối xử với cha mẹ sao cho phải đạo. Như trong lời ru ngọt ngào của mẹ:” Con ơi muốn nên thân người. Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha”. Ngày nay, khi mà xã hội hiện đại, con người bận rộn hơn với cuộc sống, thì khoảng cách giữa cha mẹ và con cái càng rõ rệt hơn. Người ta bận bịu với mọi thứ diễn ra xung quanh, mà đôi khi quên mất người cha người mẹ thương yêu luôn ở bên họ. Thế hệ trẻ chúng ta, những người làm con hãy sống sao cho phải đạo làm con. Hãy học cách hiếu thảo với bề trên, chăm chỉ tu dưỡng đạo đức. Khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, hãy cần cù rèn luyện học tập hiệu quả để thành tài. Có như thế, ta mới có thể bước vào cuộc đời tốt đẹp nhất, xứng đáng với sự hi sinh của cha dành cho ta.
Cùng với tình mẫu tử, tình phụ tử là thiêng liêng, đặt lên trên mọi thứ tình cảm khác. Con người ta sẽ không thể thành công dân tốt, thành con người có ích cho xã hội nếu không có lòng thương yêu, kính trọng mẹ cha!
“Bà ơi bà cháu yêu bà lắm! Tóc bà trắng, bạc trắng như mây.” Đó là câu hát mà không biết từ bao giờ, chỉ biết là hồi em còn rất nhỏ đã được mẹ hát cho nghe. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ về em vẫn thấy thương và nhớ bà da diết. Và bà luôn là người thân yêu nhất trong gia đình mà em kính mến.
Bà em năm nay đã ngoài 80 tuổi. Bà có mái tóc bạc trắng như mấy và hàm răng đen do ăn trầu. Da bà nhăn nheo và có nhiều vết đồi mồi, là những dấu tích của những năm tháng vất vả không nguôi. Trông bà rất đẹp lão và chẳng khác gì những bà tiên trong truyện cổ tích mà em từng đọc. Bà em thường mặc bộ quần áo vải lụa có họa tiết bông hoa nhỏ li ti, tóc bà luôn vấn lên đầu trông rất gọn gang mà hiền từ đúng mực của một người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Lúc nào trong miệng bà cũng nhai trầu nên răng bà đã ngả sang màu đen. Tất cả khiến bà trông thật phúc hậu.
Với em bà là một người vô cùng ấm áp, vô cùng trìu mến. Bà luôn luôn hướng dẫn chỉ bảo em những gì em chưa biết. Bà em luôn tận tâm vì con vì cháu. Bà chính là thời hướng dẫn em cách dùng đũa, cách đan khăn, cách gói một miếng trầu. Ngày xưa khi em còn nhỏ, chính bà là người bế bồng, nâng niu những lúc bố mẹ đi làm vắng nhà. Tuồi thơ của em là tuổi thơ bên bà em và gắn liền với bà em. Vì vậy mà em yêu bà nhiều lắm, nhờ có bà mà em học hỏi được thêm bao nhiêu điều quan trọng trong cuộc sống
Năm nay bà em đã ngoài 80 tuổi nhưng bà vẫn luôn giúp đỡ gia đình những công việc nhà đơn giản như nhặt rau, quét nhà. Bà em không muốn con cháu mình phải mệt mỏi. Bà bảo em: “Bố mẹ đã phải đi làm vất vả để nuôi dưỡng con lớn, con trưởng thành. Vì vậy bà cháu mình phải giúp đỡ bố mẹ công việc nhà con nhé!” Đối với con, với cháu lúc nào bà cũng là người âu yếm, người khích lệ tinh thần và bà chính là nguồn động lực dồi dào khi em ở nhà. Bởi bà luôn nhắc nhở em những điều nhỏ nhặt nhất, để em biết trân trọng cuộc sống, yêu mến bố mẹ và còn yêu bà nữa.
|
Để làm được một bài văn cảm nghĩ về người thân, các bạn phải chọn mình sẽ viết về ai và viết như thế nào. Các bạn nên viết về người mà mình dành nhiều tình cảm nhất. Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn viết bài văn cảm nghĩ về người bố. Trước hết, hình dáng người thân của các bạn như thế nào, tính cách của họ ra sao, đời sống tình cảm có gì đặc biệt không? Để bài viết của mình thêm chân thật và sinh động, các bạn có thể thêm những kỉ niệm của mình với người thân ấy, có thể là chuyện vui, cũng có thể là chuyện buồn. Các bạn hãy cố gắng viết sao cho chân thật và tình cảm nhất nhé. Chúc các bạn thành công!
Ơn cha nghĩa nặng tình sâu. Không có một định nghĩa nào chính xác về sự thiêng liêng của tình phụ tử. Giữa cha và con, đó đơn giản là sợi dây vô hình kết nối và mãi mãi không thể có nghịch cảnh nào có thể chia cắt được.
Nghĩa mẹ lớn lao đến nước biển đông không thể sánh được. Công cha to lớn, vĩ đại đến núi Thái Sơn không thể cao bằng. Cha là người sinh ra ta, ta mang trong mình dòng máu nóng hổi của mẹ cha. Từ thưở sơ khai đến xã hội hiện đại ngày nay, không có một thứ tình cảm nào có thể sánh được với tình cảm mẹ cha. Theo triết lí của Khổng Tử xưa, tình phụ mẫu là cốt lõi của mọi điều trong cuộc sống. Tức là con người không thể làm được gì nếu không có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Cũng như tình mẫu tử, tình phụ tử thiêng liêng vô cùng. Người cha không cho ta sự dịu dàng như lời mẹ ru sau những câu hát. Cha không cho ta dòng sữa ngọt ngào nuôi ta lớn khôn. Cha cũng không có sự chăm sóc tỉ mỉ như người mẹ. Vậy những lúc ta yếu đuối, cần lắm một bờ vai tựa vào. Hay ai ở bên ta khi ta cần hành trang cần thiết cho cuộc sống đầy chông gai ngoài kia. Ai sẵn sàng ở bên ta, chia sẻ mọi khó khăn với ta như một người bạn đồng trang lứa? Đó là cha! Cha thưc sự là người bạn, người đồng hành bất kể khi ta khó khắn, mệt mỏi với cuộc sống này.
Cả một đời vất vả quần quật làm. Cả một đời chỉ nghĩ về hạnh phúc gia đình, nghĩ về con cái. Người cha chấp nhận hi sinh tất cả, đơn giản là vì con. Làn da rám nắng vì những buổi đi biển đầy sóng gió. Đôi bàn tay thôi ráp chai sạn vì công việc. Cha trông thật khô khan. Thế nhưng đằng sau ngoại hình ấy là cả một tấm lòng yêu thương vô bờ bến cho con cái. Người cha sẵn sàng bươn chải, chấp nhận làm bất kì công việc nào chỉ để cho con có thể có cuộc sống tốt nhất có thể. Sau những ngày tháng làm làm lụng ấy, nơi duy nhất để trở về, đề làm tan đi mệt mỏi của cha chính là gia đình. Dường như khi về đến nhà, được nhìn thấy mẹ con là tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Sự bươn chải cả một đời vất vả đem lại cho cha vốn sống, kinh nghiệm sống phong phú, một điều mà bất cứ người con nào khi bước vào cuộc đời đều cần thiết. Chập chững biết đi, cha dắt tay, cha nâng đỡ từng bước đi của ta. Ngày bước vào ngôi trường học tập, cha đèo con đi trên con đường làng thân thuộc, bắt đầu một trang sách mới trên cuộc đời. Lớn lên chút nữa, cha dạy con học hành, dạy ta điều hay lẽ phải, phép tắc trong đối nhân cử thế. Dần đần lớn lên dần, việc học cũng tốn kém. Cha lại vất vả đi sớm về khuya nhiều hơn. Cha lại kiên trì, chăm chỉ để có được đồng tiền cho con ăn học. Bất kì khi nào con cần, dù bận bao nhiêu cha cũng sẵn sàng gác lại mọi công việc để ở bên vỗ về. Khi ta trưởng thành, có ai là không vấp ngã trên bước đường lập nghiệp? Ta cảm thấy vô dụng, ta nhụt chí, ta thấy cô đơn lạc lõng. Thất bại của tuổi trẻ, khi mà chưa có một kinh nghiệm trong tay quả là vô cùng khó khăn. Nhưng ta không cần phải bận tâm nữa, vì đã có cha sẵn sàng là người bạn đồng hành thân thiết. Dường như chỉ cần được thấy cha, ta đã có động lực làm lại mọi thứ, tiếp tục đam mê tuổi trẻ. Tôi luôn tự hỏi, vì đâu tôi có nhiêu khát khao đến thế. Rồi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng đằng sau tôi, cha luôn dõi theo, luôn tiếp sức mạnh cho tôi. Tất cả khao khát cả một đời của cha gửi vào trong tôi, trong tương lai của tôi.
Cha yêu con như cá yêu nước, như chim ca yêu trời. Ấy thế nhưng còn đó những đứa con bất hiếu, chúng sẵn sàng đánh đổ mọi thứ cha làm vì chúng, vì cả gia đình. Những đứa con ấy không chịu học hành, chỉ lo ăn chơi đua đòi. Để rồi bao nhiêu công sức của cha, chúng đổ vào những cuộc ăn chơi. Nhiều người còn lao vào những tệ nạn xã hội, để rồi phải sống trong nhà lao song sắt. Họ là những thành phần đáng để lên án, phê phán. Họ cần phải xem xét lại cách sống, cách đối xử với cha mẹ sao cho phải đạo. Như trong lời ru ngọt ngào của mẹ:” Con ơi muốn nên thân người. Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha”. Ngày nay, khi mà xã hội hiện đại, con người bận rộn hơn với cuộc sống, thì khoảng cách giữa cha mẹ và con cái càng rõ rệt hơn. Người ta bận bịu với mọi thứ diễn ra xung quanh, mà đôi khi quên mất người cha người mẹ thương yêu luôn ở bên họ. Thế hệ trẻ chúng ta, những người làm con hãy sống sao cho phải đạo làm con. Hãy học cách hiếu thảo với bề trên, chăm chỉ tu dưỡng đạo đức. Khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, hãy cần cù rèn luyện học tập hiệu quả để thành tài. Có như thế, ta mới có thể bước vào cuộc đời tốt đẹp nhất, xứng đáng với sự hi sinh của cha dành cho ta.
Cùng với tình mẫu tử, tình phụ tử là thiêng liêng, đặt lên trên mọi thứ tình cảm khác. Con người ta sẽ không thể thành công dân tốt, thành con người có ích cho xã hội nếu không có lòng thương yêu, kính trọng mẹ cha!
“Bà ơi bà cháu yêu bà lắm! Tóc bà trắng, bạc trắng như mây.” Đó là câu hát mà không biết từ bao giờ, chỉ biết là hồi em còn rất nhỏ đã được mẹ hát cho nghe. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ về em vẫn thấy thương và nhớ bà da diết. Và bà luôn là người thân yêu nhất trong gia đình mà em kính mến.
Bà em năm nay đã ngoài 80 tuổi. Bà có mái tóc bạc trắng như mấy và hàm răng đen do ăn trầu. Da bà nhăn nheo và có nhiều vết đồi mồi, là những dấu tích của những năm tháng vất vả không nguôi. Trông bà rất đẹp lão và chẳng khác gì những bà tiên trong truyện cổ tích mà em từng đọc. Bà em thường mặc bộ quần áo vải lụa có họa tiết bông hoa nhỏ li ti, tóc bà luôn vấn lên đầu trông rất gọn gang mà hiền từ đúng mực của một người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Lúc nào trong miệng bà cũng nhai trầu nên răng bà đã ngả sang màu đen. Tất cả khiến bà trông thật phúc hậu.
Với em bà là một người vô cùng ấm áp, vô cùng trìu mến. Bà luôn luôn hướng dẫn chỉ bảo em những gì em chưa biết. Bà em luôn tận tâm vì con vì cháu. Bà chính là thời hướng dẫn em cách dùng đũa, cách đan khăn, cách gói một miếng trầu. Ngày xưa khi em còn nhỏ, chính bà là người bế bồng, nâng niu những lúc bố mẹ đi làm vắng nhà. Tuồi thơ của em là tuổi thơ bên bà em và gắn liền với bà em. Vì vậy mà em yêu bà nhiều lắm, nhờ có bà mà em học hỏi được thêm bao nhiêu điều quan trọng trong cuộc sống
Năm nay bà em đã ngoài 80 tuổi nhưng bà vẫn luôn giúp đỡ gia đình những công việc nhà đơn giản như nhặt rau, quét nhà. Bà em không muốn con cháu mình phải mệt mỏi. Bà bảo em: “Bố mẹ đã phải đi làm vất vả để nuôi dưỡng con lớn, con trưởng thành. Vì vậy bà cháu mình phải giúp đỡ bố mẹ công việc nhà con nhé!” Đối với con, với cháu lúc nào bà cũng là người âu yếm, người khích lệ tinh thần và bà chính là nguồn động lực dồi dào khi em ở nhà. Bởi bà luôn nhắc nhở em những điều nhỏ nhặt nhất, để em biết trân trọng cuộc sống, yêu mến bố mẹ và còn yêu bà nữa.
|
Để làm được một bài văn cảm nghĩ về người thân, các bạn phải chọn mình sẽ viết về ai và viết như thế nào. Các bạn nên viết về người mà mình dành nhiều tình cảm nhất. Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn viết bài văn cảm nghĩ về người bố. Trước hết, hình dáng người thân của các bạn như thế nào, tính cách của họ ra sao, đời sống tình cảm có gì đặc biệt không? Để bài viết của mình thêm chân thật và sinh động, các bạn có thể thêm những kỉ niệm của mình với người thân ấy, có thể là chuyện vui, cũng có thể là chuyện buồn. Các bạn hãy cố gắng viết sao cho chân thật và tình cảm nhất nhé. Chúc các bạn thành công!
Ơn cha nghĩa nặng tình sâu. Không có một định nghĩa nào chính xác về sự thiêng liêng của tình phụ tử. Giữa cha và con, đó đơn giản là sợi dây vô hình kết nối và mãi mãi không thể có nghịch cảnh nào có thể chia cắt được.
Nghĩa mẹ lớn lao đến nước biển đông không thể sánh được. Công cha to lớn, vĩ đại đến núi Thái Sơn không thể cao bằng. Cha là người sinh ra ta, ta mang trong mình dòng máu nóng hổi của mẹ cha. Từ thưở sơ khai đến xã hội hiện đại ngày nay, không có một thứ tình cảm nào có thể sánh được với tình cảm mẹ cha. Theo triết lí của Khổng Tử xưa, tình phụ mẫu là cốt lõi của mọi điều trong cuộc sống. Tức là con người không thể làm được gì nếu không có lòng hiếu thảo với cha mẹ. Cũng như tình mẫu tử, tình phụ tử thiêng liêng vô cùng. Người cha không cho ta sự dịu dàng như lời mẹ ru sau những câu hát. Cha không cho ta dòng sữa ngọt ngào nuôi ta lớn khôn. Cha cũng không có sự chăm sóc tỉ mỉ như người mẹ. Vậy những lúc ta yếu đuối, cần lắm một bờ vai tựa vào. Hay ai ở bên ta khi ta cần hành trang cần thiết cho cuộc sống đầy chông gai ngoài kia. Ai sẵn sàng ở bên ta, chia sẻ mọi khó khăn với ta như một người bạn đồng trang lứa? Đó là cha! Cha thưc sự là người bạn, người đồng hành bất kể khi ta khó khắn, mệt mỏi với cuộc sống này.
Cả một đời vất vả quần quật làm. Cả một đời chỉ nghĩ về hạnh phúc gia đình, nghĩ về con cái. Người cha chấp nhận hi sinh tất cả, đơn giản là vì con. Làn da rám nắng vì những buổi đi biển đầy sóng gió. Đôi bàn tay thôi ráp chai sạn vì công việc. Cha trông thật khô khan. Thế nhưng đằng sau ngoại hình ấy là cả một tấm lòng yêu thương vô bờ bến cho con cái. Người cha sẵn sàng bươn chải, chấp nhận làm bất kì công việc nào chỉ để cho con có thể có cuộc sống tốt nhất có thể. Sau những ngày tháng làm làm lụng ấy, nơi duy nhất để trở về, đề làm tan đi mệt mỏi của cha chính là gia đình. Dường như khi về đến nhà, được nhìn thấy mẹ con là tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Sự bươn chải cả một đời vất vả đem lại cho cha vốn sống, kinh nghiệm sống phong phú, một điều mà bất cứ người con nào khi bước vào cuộc đời đều cần thiết. Chập chững biết đi, cha dắt tay, cha nâng đỡ từng bước đi của ta. Ngày bước vào ngôi trường học tập, cha đèo con đi trên con đường làng thân thuộc, bắt đầu một trang sách mới trên cuộc đời. Lớn lên chút nữa, cha dạy con học hành, dạy ta điều hay lẽ phải, phép tắc trong đối nhân cử thế. Dần đần lớn lên dần, việc học cũng tốn kém. Cha lại vất vả đi sớm về khuya nhiều hơn. Cha lại kiên trì, chăm chỉ để có được đồng tiền cho con ăn học. Bất kì khi nào con cần, dù bận bao nhiêu cha cũng sẵn sàng gác lại mọi công việc để ở bên vỗ về. Khi ta trưởng thành, có ai là không vấp ngã trên bước đường lập nghiệp? Ta cảm thấy vô dụng, ta nhụt chí, ta thấy cô đơn lạc lõng. Thất bại của tuổi trẻ, khi mà chưa có một kinh nghiệm trong tay quả là vô cùng khó khăn. Nhưng ta không cần phải bận tâm nữa, vì đã có cha sẵn sàng là người bạn đồng hành thân thiết. Dường như chỉ cần được thấy cha, ta đã có động lực làm lại mọi thứ, tiếp tục đam mê tuổi trẻ. Tôi luôn tự hỏi, vì đâu tôi có nhiêu khát khao đến thế. Rồi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng đằng sau tôi, cha luôn dõi theo, luôn tiếp sức mạnh cho tôi. Tất cả khao khát cả một đời của cha gửi vào trong tôi, trong tương lai của tôi.
Cha yêu con như cá yêu nước, như chim ca yêu trời. Ấy thế nhưng còn đó những đứa con bất hiếu, chúng sẵn sàng đánh đổ mọi thứ cha làm vì chúng, vì cả gia đình. Những đứa con ấy không chịu học hành, chỉ lo ăn chơi đua đòi. Để rồi bao nhiêu công sức của cha, chúng đổ vào những cuộc ăn chơi. Nhiều người còn lao vào những tệ nạn xã hội, để rồi phải sống trong nhà lao song sắt. Họ là những thành phần đáng để lên án, phê phán. Họ cần phải xem xét lại cách sống, cách đối xử với cha mẹ sao cho phải đạo. Như trong lời ru ngọt ngào của mẹ:” Con ơi muốn nên thân người. Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha”. Ngày nay, khi mà xã hội hiện đại, con người bận rộn hơn với cuộc sống, thì khoảng cách giữa cha mẹ và con cái càng rõ rệt hơn. Người ta bận bịu với mọi thứ diễn ra xung quanh, mà đôi khi quên mất người cha người mẹ thương yêu luôn ở bên họ. Thế hệ trẻ chúng ta, những người làm con hãy sống sao cho phải đạo làm con. Hãy học cách hiếu thảo với bề trên, chăm chỉ tu dưỡng đạo đức. Khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, hãy cần cù rèn luyện học tập hiệu quả để thành tài. Có như thế, ta mới có thể bước vào cuộc đời tốt đẹp nhất, xứng đáng với sự hi sinh của cha dành cho ta.
Cùng với tình mẫu tử, tình phụ tử là thiêng liêng, đặt lên trên mọi thứ tình cảm khác. Con người ta sẽ không thể thành công dân tốt, thành con người có ích cho xã hội nếu không có lòng thương yêu, kính trọng mẹ cha!
“Bà ơi bà cháu yêu bà lắm! Tóc bà trắng, bạc trắng như mây.” Đó là câu hát mà không biết từ bao giờ, chỉ biết là hồi em còn rất nhỏ đã được mẹ hát cho nghe. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ về em vẫn thấy thương và nhớ bà da diết. Và bà luôn là người thân yêu nhất trong gia đình mà em kính mến.
Bà em năm nay đã ngoài 80 tuổi. Bà có mái tóc bạc trắng như mấy và hàm răng đen do ăn trầu. Da bà nhăn nheo và có nhiều vết đồi mồi, là những dấu tích của những năm tháng vất vả không nguôi. Trông bà rất đẹp lão và chẳng khác gì những bà tiên trong truyện cổ tích mà em từng đọc. Bà em thường mặc bộ quần áo vải lụa có họa tiết bông hoa nhỏ li ti, tóc bà luôn vấn lên đầu trông rất gọn gang mà hiền từ đúng mực của một người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Lúc nào trong miệng bà cũng nhai trầu nên răng bà đã ngả sang màu đen. Tất cả khiến bà trông thật phúc hậu.
Với em bà là một người vô cùng ấm áp, vô cùng trìu mến. Bà luôn luôn hướng dẫn chỉ bảo em những gì em chưa biết. Bà em luôn tận tâm vì con vì cháu. Bà chính là thời hướng dẫn em cách dùng đũa, cách đan khăn, cách gói một miếng trầu. Ngày xưa khi em còn nhỏ, chính bà là người bế bồng, nâng niu những lúc bố mẹ đi làm vắng nhà. Tuồi thơ của em là tuổi thơ bên bà em và gắn liền với bà em. Vì vậy mà em yêu bà nhiều lắm, nhờ có bà mà em học hỏi được thêm bao nhiêu điều quan trọng trong cuộc sống
Năm nay bà em đã ngoài 80 tuổi nhưng bà vẫn luôn giúp đỡ gia đình những công việc nhà đơn giản như nhặt rau, quét nhà. Bà em không muốn con cháu mình phải mệt mỏi. Bà bảo em: “Bố mẹ đã phải đi làm vất vả để nuôi dưỡng con lớn, con trưởng thành. Vì vậy bà cháu mình phải giúp đỡ bố mẹ công việc nhà con nhé!” Đối với con, với cháu lúc nào bà cũng là người âu yếm, người khích lệ tinh thần và bà chính là nguồn động lực dồi dào khi em ở nhà. Bởi bà luôn nhắc nhở em những điều nhỏ nhặt nhất, để em biết trân trọng cuộc sống, yêu mến bố mẹ và còn yêu bà nữa.
|
Tài năng cũng sẽ không thay được; chẳng lạ gì những người tài năng mà thất bại. Thiên tài cũng sẽ không; thiên tài không được tưởng thưởng gần như ai cũng biết. Học vấn cũng không; thế giới này đầy rẫy những người thất nghiệp có học thức. Kiên trì cùng quyết tâm là vạn năng!”. Sự kiên trì giúp bạn vượt qua hầu như mọi thách thức. Khi bạn đặt tâm trí của mình vào một điều gì đó, bạn sẽ phải sẵn sàng cho mọi thứ mà điều đó đòi hỏi và mang đến, bao gồm cả sự kiên nhẫn, sự thất vọng và thậm chí là phải thay đổi cả chiến lược để đạt được nó, nhưng rồi bạn sẽ nhận ra được sự tuyệt vời vạn năng của lòng kiên định. Bởi vậy người xưa đã khuyên ta muốn có được thành công phải có lòng kiên trì, bền bỉ qua câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Với đề văn “Chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7″, người viết cần đưa ra những lí lẽ, dẫn chứng phù hợp, thuyết phục để khẳng định luận điểm của mình. Dưới đây là bài văn mẫu chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7 để mọi người có định hướng rõ hơn khi làm dạng đề này.
“Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng. Bàn chân cũng thấm những mũi gai. Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió”. Lời bài hát vang lên như một lời thúc giục, động viên con người luôn bền bỉ, kiên trì cố gắng để vươn tới thành công. Chẳng thế mà dân gian ta có câu “Có công mài sắt, có ngày nên kim” để khuyên nhủ con người bài hát học về ý chí, nghị lực.
Rất giản dị, câu tục ngữ chia làm hai vế với mối quan hệ điều kiện, kết quả. “Có công mài sắt” – sắt ở đây tượng trưng cho những khó khăn, những vất vả, gian lao, “có công mài sắt” là quá trình bền bỉ rèn luyện, vượt qua khó khăn, thách thức. “Có ngày nên kim” – kim là biểu hiện cho thành quả tốt đẹp đạt được. Như vậy, từ một hình ảnh thực: thanh sắt mài lâu sẽ thành cây kim khâu vá, câu tục ngữ nhắn nhủ với mỗi người bài học nhân sinh sâu sắc: có lòng kiên trì, bền bỉ, con người sẽ đạt được thành công.
Câu tục ngữ trên là một lời khẳng định hoàn toàn đúng đắn. Bởi thành công không phải là điều dễ dàng đạt được, nó phải đánh đổi bằng hết thảy mồ hôi, công sức, sức lực của chúng ta. Bởi như Nguyễn Bá Học từng nói: “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”.
Từ xưa đến nay, bền bỉ, kiên trì đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Ở nước ta ngày trước, Ngô Quyền đã bền bỉ chiến đấu và giành thắng lợi rực rỡ với quân Nam Hán xâm lược. Ở thế kỉ XX, người đã bền bỉ chiến đấu và chiến thắng là Hồ Chí Minh. Bác đã đi theo con đường cách mạng và đã lãnh đạo nhân dân ta chiến thắng giặc Pháp và giặc Mỹ xâm lược. Hiện nay nước ta vẫn đi theo con đường ấy để bảo vệ và xây dựng đất nước.
Không có một thành công nào là không phải trả giá bằng những khó khăn, vất vả. Lòng kiên trì, bền bỉ sẽ giúp con người dễ dàng đạt kết quả tốt, nhanh chóng vươn tới vinh quang. Có lẽ ai chúng ta cũng đã từng nghe báo chí nhắc nhiều đến cầu thủ Công Phượng. Công Phượng bắt đầu nổi tiếng khi thi đấu chính thức cho đội tuyển U19 Hoàng Anh Gia Lai và có những đường bóng kiến tạo đẹp mắt. Anh chàng bắt đầu được mệnh danh là “Messi của Việt Nam”. Tuy nhiên, để có được thành công này ít ai biết rằng Công Phượng đã nuôi đam mê từ nhỏ, từng bị đánh trượt tại lò luyện đào tạo Sông Lam Nghệ An nhưng vẫn không bỏ cuộc.Từ khi trở thành người nổi tiếng, Công Phượng luôn được dư luận theo dõi và không ít lần bị săm soi về đời tư, chuyện tình cảm. Trước những áp lực này, Công Phượng đều từ tốn, chọn cách im lặng để sóng gió đi qua. Sự kiên trì, bền bỉ cùng một đam mê đủ lớn đã giúp Công Phượng có được như hôm nay.
Câu tục ngữ đã khuyên răn con người về một bài học muôn đời: thành công chỉ đến khi con người biết kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ. Nhưng đáng buồn biết bao khi trong xã hội hôm nay, có một số thành phần thanh niên không biết cố gắng, chưa thấy sóng cả đã ngã tay chèo. Những người như vậy sẽ không bao giờ có thể đạt được thành công thực sự. Mỗi con người cần không ngừng cố gắng, đừng bao giờ nản chí, nản lòng vì thành công đang gần ngay trước mắt.
Câu tục ngữ vừa như một lời khuyên chân thành vừa như một kim chỉ nam định hướng con người bài học đúng đắn. Trong cuộc sống, để có thành công, yếu tố tiên quyết vẫn nằm ở sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người.
Kho tàng văn học dân gian của dân tộc ta thật quý giá biết bao. Đó không chỉ là những lời ca dao ngọt ngào, đằm thắm cất lên từ những lũy tre xanh rì rào mà còn là những câu tục ngữ cô đọng, hàm súc nhưng lại gửi gắm những bài học về triết lí nhân sinh sâu sắc. Trong đó em thích nhất là câu tục ngữ “Có công mài sắt có ngày nên kim”.
Sắt là một kim loại trong tự nhiên còn kim là là một vật dụng rất nhỏ, được làm từ sắt và dùng để may vá. Suy rộng ta thì sắt ẩn dụ cho sự khó khăn, vất vả, thất bại trên đường đời còn kim lại chỉ những thành quả mà ta đạt được sau khi vượt qua những khó khăn, trở ngại. Để một thanh sắt trở thành một cây kim là một quá trình dài của người thợ, họ phải vất vả, gồng mình chịu đựng sức nóng của lò rèn, phải tỉ mỉ từng chi tiết để tạo nên một cây kim thật đẹp. Như vậy, mượn hình ảnh mài sắt thành kim, ông bà ta đã để lại cho con cháu đời sau bài học về lòng kiên trì, bền bỉ vượt qua khó khăn thì sẽ thành công.
Càng lớn, càng trưởng thành, ta lại nhận ra một điều rằng cuộc sống không hề giản đơn, xuôi chiều, đó không phải là một cánh đồng đầy hoa ngát thơm mà luôn song hành cùng cái xấu xa, cùng những khó khăn, thủ thách, chông gai. Ta không thể trốn tránh, rũ bỏ nó được bởi những khó khăn của nghịch cảnh đến với ta mhuw một điều tất yếu, quan trọng là chúng ta kuwaj chọn chinh phục hay bị khuất phục bở những thử thách- những hòn đá khổng lồ luôn chắn ngang đường. Đứng trước những khó khăn ấy, một thái độ tích cực là kiên trì, bền bỉ bằng tài năng, trí tuệ và sức lực của mình để vượt qua. Đó chính là cách giải quyết hữu ích nhất.
Mọi công việc trên đời này chưa bao giờ là đơn giản, dễ dàng nếu như ta không muốn thực hiện nó một cách đơn giản và vô tâm. Để có những tác phẩm văn học ngàn đời còn ghi danh, người nghệ sĩ phải trải qua quá trình sáng tạo khổ hạnh như hành trình con ong trải qua 2.700.000 chuyến bay với hơn 8.000.000 cây số để làm ra hạt mật thơm thảo, và nó cũng khổ đau, nặng nhọc như con trai lấy máu, lấy dãi ra mà bao phủ lấy hạt ngọc- hạt đau, hạt xót. Tất cả phải đánh đổi bằng thời gian, mồ hôi, nước mắt thậm chí là cả cuộc đời. Thành công là kết quả của một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ.
|
Tài năng cũng sẽ không thay được; chẳng lạ gì những người tài năng mà thất bại. Thiên tài cũng sẽ không; thiên tài không được tưởng thưởng gần như ai cũng biết. Học vấn cũng không; thế giới này đầy rẫy những người thất nghiệp có học thức. Kiên trì cùng quyết tâm là vạn năng!”. Sự kiên trì giúp bạn vượt qua hầu như mọi thách thức. Khi bạn đặt tâm trí của mình vào một điều gì đó, bạn sẽ phải sẵn sàng cho mọi thứ mà điều đó đòi hỏi và mang đến, bao gồm cả sự kiên nhẫn, sự thất vọng và thậm chí là phải thay đổi cả chiến lược để đạt được nó, nhưng rồi bạn sẽ nhận ra được sự tuyệt vời vạn năng của lòng kiên định. Bởi vậy người xưa đã khuyên ta muốn có được thành công phải có lòng kiên trì, bền bỉ qua câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Với đề văn “Chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7″, người viết cần đưa ra những lí lẽ, dẫn chứng phù hợp, thuyết phục để khẳng định luận điểm của mình. Dưới đây là bài văn mẫu chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7 để mọi người có định hướng rõ hơn khi làm dạng đề này.
“Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng. Bàn chân cũng thấm những mũi gai. Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió”. Lời bài hát vang lên như một lời thúc giục, động viên con người luôn bền bỉ, kiên trì cố gắng để vươn tới thành công. Chẳng thế mà dân gian ta có câu “Có công mài sắt, có ngày nên kim” để khuyên nhủ con người bài hát học về ý chí, nghị lực.
Rất giản dị, câu tục ngữ chia làm hai vế với mối quan hệ điều kiện, kết quả. “Có công mài sắt” – sắt ở đây tượng trưng cho những khó khăn, những vất vả, gian lao, “có công mài sắt” là quá trình bền bỉ rèn luyện, vượt qua khó khăn, thách thức. “Có ngày nên kim” – kim là biểu hiện cho thành quả tốt đẹp đạt được. Như vậy, từ một hình ảnh thực: thanh sắt mài lâu sẽ thành cây kim khâu vá, câu tục ngữ nhắn nhủ với mỗi người bài học nhân sinh sâu sắc: có lòng kiên trì, bền bỉ, con người sẽ đạt được thành công.
Câu tục ngữ trên là một lời khẳng định hoàn toàn đúng đắn. Bởi thành công không phải là điều dễ dàng đạt được, nó phải đánh đổi bằng hết thảy mồ hôi, công sức, sức lực của chúng ta. Bởi như Nguyễn Bá Học từng nói: “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”.
Từ xưa đến nay, bền bỉ, kiên trì đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Ở nước ta ngày trước, Ngô Quyền đã bền bỉ chiến đấu và giành thắng lợi rực rỡ với quân Nam Hán xâm lược. Ở thế kỉ XX, người đã bền bỉ chiến đấu và chiến thắng là Hồ Chí Minh. Bác đã đi theo con đường cách mạng và đã lãnh đạo nhân dân ta chiến thắng giặc Pháp và giặc Mỹ xâm lược. Hiện nay nước ta vẫn đi theo con đường ấy để bảo vệ và xây dựng đất nước.
Không có một thành công nào là không phải trả giá bằng những khó khăn, vất vả. Lòng kiên trì, bền bỉ sẽ giúp con người dễ dàng đạt kết quả tốt, nhanh chóng vươn tới vinh quang. Có lẽ ai chúng ta cũng đã từng nghe báo chí nhắc nhiều đến cầu thủ Công Phượng. Công Phượng bắt đầu nổi tiếng khi thi đấu chính thức cho đội tuyển U19 Hoàng Anh Gia Lai và có những đường bóng kiến tạo đẹp mắt. Anh chàng bắt đầu được mệnh danh là “Messi của Việt Nam”. Tuy nhiên, để có được thành công này ít ai biết rằng Công Phượng đã nuôi đam mê từ nhỏ, từng bị đánh trượt tại lò luyện đào tạo Sông Lam Nghệ An nhưng vẫn không bỏ cuộc.Từ khi trở thành người nổi tiếng, Công Phượng luôn được dư luận theo dõi và không ít lần bị săm soi về đời tư, chuyện tình cảm. Trước những áp lực này, Công Phượng đều từ tốn, chọn cách im lặng để sóng gió đi qua. Sự kiên trì, bền bỉ cùng một đam mê đủ lớn đã giúp Công Phượng có được như hôm nay.
Câu tục ngữ đã khuyên răn con người về một bài học muôn đời: thành công chỉ đến khi con người biết kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ. Nhưng đáng buồn biết bao khi trong xã hội hôm nay, có một số thành phần thanh niên không biết cố gắng, chưa thấy sóng cả đã ngã tay chèo. Những người như vậy sẽ không bao giờ có thể đạt được thành công thực sự. Mỗi con người cần không ngừng cố gắng, đừng bao giờ nản chí, nản lòng vì thành công đang gần ngay trước mắt.
Câu tục ngữ vừa như một lời khuyên chân thành vừa như một kim chỉ nam định hướng con người bài học đúng đắn. Trong cuộc sống, để có thành công, yếu tố tiên quyết vẫn nằm ở sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người.
Kho tàng văn học dân gian của dân tộc ta thật quý giá biết bao. Đó không chỉ là những lời ca dao ngọt ngào, đằm thắm cất lên từ những lũy tre xanh rì rào mà còn là những câu tục ngữ cô đọng, hàm súc nhưng lại gửi gắm những bài học về triết lí nhân sinh sâu sắc. Trong đó em thích nhất là câu tục ngữ “Có công mài sắt có ngày nên kim”.
Sắt là một kim loại trong tự nhiên còn kim là là một vật dụng rất nhỏ, được làm từ sắt và dùng để may vá. Suy rộng ta thì sắt ẩn dụ cho sự khó khăn, vất vả, thất bại trên đường đời còn kim lại chỉ những thành quả mà ta đạt được sau khi vượt qua những khó khăn, trở ngại. Để một thanh sắt trở thành một cây kim là một quá trình dài của người thợ, họ phải vất vả, gồng mình chịu đựng sức nóng của lò rèn, phải tỉ mỉ từng chi tiết để tạo nên một cây kim thật đẹp. Như vậy, mượn hình ảnh mài sắt thành kim, ông bà ta đã để lại cho con cháu đời sau bài học về lòng kiên trì, bền bỉ vượt qua khó khăn thì sẽ thành công.
Càng lớn, càng trưởng thành, ta lại nhận ra một điều rằng cuộc sống không hề giản đơn, xuôi chiều, đó không phải là một cánh đồng đầy hoa ngát thơm mà luôn song hành cùng cái xấu xa, cùng những khó khăn, thủ thách, chông gai. Ta không thể trốn tránh, rũ bỏ nó được bởi những khó khăn của nghịch cảnh đến với ta mhuw một điều tất yếu, quan trọng là chúng ta kuwaj chọn chinh phục hay bị khuất phục bở những thử thách- những hòn đá khổng lồ luôn chắn ngang đường. Đứng trước những khó khăn ấy, một thái độ tích cực là kiên trì, bền bỉ bằng tài năng, trí tuệ và sức lực của mình để vượt qua. Đó chính là cách giải quyết hữu ích nhất.
Mọi công việc trên đời này chưa bao giờ là đơn giản, dễ dàng nếu như ta không muốn thực hiện nó một cách đơn giản và vô tâm. Để có những tác phẩm văn học ngàn đời còn ghi danh, người nghệ sĩ phải trải qua quá trình sáng tạo khổ hạnh như hành trình con ong trải qua 2.700.000 chuyến bay với hơn 8.000.000 cây số để làm ra hạt mật thơm thảo, và nó cũng khổ đau, nặng nhọc như con trai lấy máu, lấy dãi ra mà bao phủ lấy hạt ngọc- hạt đau, hạt xót. Tất cả phải đánh đổi bằng thời gian, mồ hôi, nước mắt thậm chí là cả cuộc đời. Thành công là kết quả của một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ.
|
Tài năng cũng sẽ không thay được; chẳng lạ gì những người tài năng mà thất bại. Thiên tài cũng sẽ không; thiên tài không được tưởng thưởng gần như ai cũng biết. Học vấn cũng không; thế giới này đầy rẫy những người thất nghiệp có học thức. Kiên trì cùng quyết tâm là vạn năng!”. Sự kiên trì giúp bạn vượt qua hầu như mọi thách thức. Khi bạn đặt tâm trí của mình vào một điều gì đó, bạn sẽ phải sẵn sàng cho mọi thứ mà điều đó đòi hỏi và mang đến, bao gồm cả sự kiên nhẫn, sự thất vọng và thậm chí là phải thay đổi cả chiến lược để đạt được nó, nhưng rồi bạn sẽ nhận ra được sự tuyệt vời vạn năng của lòng kiên định. Bởi vậy người xưa đã khuyên ta muốn có được thành công phải có lòng kiên trì, bền bỉ qua câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Với đề văn “Chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7″, người viết cần đưa ra những lí lẽ, dẫn chứng phù hợp, thuyết phục để khẳng định luận điểm của mình. Dưới đây là bài văn mẫu chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7 để mọi người có định hướng rõ hơn khi làm dạng đề này.
“Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng. Bàn chân cũng thấm những mũi gai. Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió”. Lời bài hát vang lên như một lời thúc giục, động viên con người luôn bền bỉ, kiên trì cố gắng để vươn tới thành công. Chẳng thế mà dân gian ta có câu “Có công mài sắt, có ngày nên kim” để khuyên nhủ con người bài hát học về ý chí, nghị lực.
Rất giản dị, câu tục ngữ chia làm hai vế với mối quan hệ điều kiện, kết quả. “Có công mài sắt” – sắt ở đây tượng trưng cho những khó khăn, những vất vả, gian lao, “có công mài sắt” là quá trình bền bỉ rèn luyện, vượt qua khó khăn, thách thức. “Có ngày nên kim” – kim là biểu hiện cho thành quả tốt đẹp đạt được. Như vậy, từ một hình ảnh thực: thanh sắt mài lâu sẽ thành cây kim khâu vá, câu tục ngữ nhắn nhủ với mỗi người bài học nhân sinh sâu sắc: có lòng kiên trì, bền bỉ, con người sẽ đạt được thành công.
Câu tục ngữ trên là một lời khẳng định hoàn toàn đúng đắn. Bởi thành công không phải là điều dễ dàng đạt được, nó phải đánh đổi bằng hết thảy mồ hôi, công sức, sức lực của chúng ta. Bởi như Nguyễn Bá Học từng nói: “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”.
Từ xưa đến nay, bền bỉ, kiên trì đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Ở nước ta ngày trước, Ngô Quyền đã bền bỉ chiến đấu và giành thắng lợi rực rỡ với quân Nam Hán xâm lược. Ở thế kỉ XX, người đã bền bỉ chiến đấu và chiến thắng là Hồ Chí Minh. Bác đã đi theo con đường cách mạng và đã lãnh đạo nhân dân ta chiến thắng giặc Pháp và giặc Mỹ xâm lược. Hiện nay nước ta vẫn đi theo con đường ấy để bảo vệ và xây dựng đất nước.
Không có một thành công nào là không phải trả giá bằng những khó khăn, vất vả. Lòng kiên trì, bền bỉ sẽ giúp con người dễ dàng đạt kết quả tốt, nhanh chóng vươn tới vinh quang. Có lẽ ai chúng ta cũng đã từng nghe báo chí nhắc nhiều đến cầu thủ Công Phượng. Công Phượng bắt đầu nổi tiếng khi thi đấu chính thức cho đội tuyển U19 Hoàng Anh Gia Lai và có những đường bóng kiến tạo đẹp mắt. Anh chàng bắt đầu được mệnh danh là “Messi của Việt Nam”. Tuy nhiên, để có được thành công này ít ai biết rằng Công Phượng đã nuôi đam mê từ nhỏ, từng bị đánh trượt tại lò luyện đào tạo Sông Lam Nghệ An nhưng vẫn không bỏ cuộc.Từ khi trở thành người nổi tiếng, Công Phượng luôn được dư luận theo dõi và không ít lần bị săm soi về đời tư, chuyện tình cảm. Trước những áp lực này, Công Phượng đều từ tốn, chọn cách im lặng để sóng gió đi qua. Sự kiên trì, bền bỉ cùng một đam mê đủ lớn đã giúp Công Phượng có được như hôm nay.
Câu tục ngữ đã khuyên răn con người về một bài học muôn đời: thành công chỉ đến khi con người biết kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ. Nhưng đáng buồn biết bao khi trong xã hội hôm nay, có một số thành phần thanh niên không biết cố gắng, chưa thấy sóng cả đã ngã tay chèo. Những người như vậy sẽ không bao giờ có thể đạt được thành công thực sự. Mỗi con người cần không ngừng cố gắng, đừng bao giờ nản chí, nản lòng vì thành công đang gần ngay trước mắt.
Câu tục ngữ vừa như một lời khuyên chân thành vừa như một kim chỉ nam định hướng con người bài học đúng đắn. Trong cuộc sống, để có thành công, yếu tố tiên quyết vẫn nằm ở sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người.
Kho tàng văn học dân gian của dân tộc ta thật quý giá biết bao. Đó không chỉ là những lời ca dao ngọt ngào, đằm thắm cất lên từ những lũy tre xanh rì rào mà còn là những câu tục ngữ cô đọng, hàm súc nhưng lại gửi gắm những bài học về triết lí nhân sinh sâu sắc. Trong đó em thích nhất là câu tục ngữ “Có công mài sắt có ngày nên kim”.
Sắt là một kim loại trong tự nhiên còn kim là là một vật dụng rất nhỏ, được làm từ sắt và dùng để may vá. Suy rộng ta thì sắt ẩn dụ cho sự khó khăn, vất vả, thất bại trên đường đời còn kim lại chỉ những thành quả mà ta đạt được sau khi vượt qua những khó khăn, trở ngại. Để một thanh sắt trở thành một cây kim là một quá trình dài của người thợ, họ phải vất vả, gồng mình chịu đựng sức nóng của lò rèn, phải tỉ mỉ từng chi tiết để tạo nên một cây kim thật đẹp. Như vậy, mượn hình ảnh mài sắt thành kim, ông bà ta đã để lại cho con cháu đời sau bài học về lòng kiên trì, bền bỉ vượt qua khó khăn thì sẽ thành công.
Càng lớn, càng trưởng thành, ta lại nhận ra một điều rằng cuộc sống không hề giản đơn, xuôi chiều, đó không phải là một cánh đồng đầy hoa ngát thơm mà luôn song hành cùng cái xấu xa, cùng những khó khăn, thủ thách, chông gai. Ta không thể trốn tránh, rũ bỏ nó được bởi những khó khăn của nghịch cảnh đến với ta mhuw một điều tất yếu, quan trọng là chúng ta kuwaj chọn chinh phục hay bị khuất phục bở những thử thách- những hòn đá khổng lồ luôn chắn ngang đường. Đứng trước những khó khăn ấy, một thái độ tích cực là kiên trì, bền bỉ bằng tài năng, trí tuệ và sức lực của mình để vượt qua. Đó chính là cách giải quyết hữu ích nhất.
Mọi công việc trên đời này chưa bao giờ là đơn giản, dễ dàng nếu như ta không muốn thực hiện nó một cách đơn giản và vô tâm. Để có những tác phẩm văn học ngàn đời còn ghi danh, người nghệ sĩ phải trải qua quá trình sáng tạo khổ hạnh như hành trình con ong trải qua 2.700.000 chuyến bay với hơn 8.000.000 cây số để làm ra hạt mật thơm thảo, và nó cũng khổ đau, nặng nhọc như con trai lấy máu, lấy dãi ra mà bao phủ lấy hạt ngọc- hạt đau, hạt xót. Tất cả phải đánh đổi bằng thời gian, mồ hôi, nước mắt thậm chí là cả cuộc đời. Thành công là kết quả của một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ.
|
Tài năng cũng sẽ không thay được; chẳng lạ gì những người tài năng mà thất bại. Thiên tài cũng sẽ không; thiên tài không được tưởng thưởng gần như ai cũng biết. Học vấn cũng không; thế giới này đầy rẫy những người thất nghiệp có học thức. Kiên trì cùng quyết tâm là vạn năng!”. Sự kiên trì giúp bạn vượt qua hầu như mọi thách thức. Khi bạn đặt tâm trí của mình vào một điều gì đó, bạn sẽ phải sẵn sàng cho mọi thứ mà điều đó đòi hỏi và mang đến, bao gồm cả sự kiên nhẫn, sự thất vọng và thậm chí là phải thay đổi cả chiến lược để đạt được nó, nhưng rồi bạn sẽ nhận ra được sự tuyệt vời vạn năng của lòng kiên định. Bởi vậy người xưa đã khuyên ta muốn có được thành công phải có lòng kiên trì, bền bỉ qua câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Với đề văn “Chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7″, người viết cần đưa ra những lí lẽ, dẫn chứng phù hợp, thuyết phục để khẳng định luận điểm của mình. Dưới đây là bài văn mẫu chứng minh “Có công mài sắt có ngày nên kim” lớp 7 để mọi người có định hướng rõ hơn khi làm dạng đề này.
“Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng. Bàn chân cũng thấm những mũi gai. Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió”. Lời bài hát vang lên như một lời thúc giục, động viên con người luôn bền bỉ, kiên trì cố gắng để vươn tới thành công. Chẳng thế mà dân gian ta có câu “Có công mài sắt, có ngày nên kim” để khuyên nhủ con người bài hát học về ý chí, nghị lực.
Rất giản dị, câu tục ngữ chia làm hai vế với mối quan hệ điều kiện, kết quả. “Có công mài sắt” – sắt ở đây tượng trưng cho những khó khăn, những vất vả, gian lao, “có công mài sắt” là quá trình bền bỉ rèn luyện, vượt qua khó khăn, thách thức. “Có ngày nên kim” – kim là biểu hiện cho thành quả tốt đẹp đạt được. Như vậy, từ một hình ảnh thực: thanh sắt mài lâu sẽ thành cây kim khâu vá, câu tục ngữ nhắn nhủ với mỗi người bài học nhân sinh sâu sắc: có lòng kiên trì, bền bỉ, con người sẽ đạt được thành công.
Câu tục ngữ trên là một lời khẳng định hoàn toàn đúng đắn. Bởi thành công không phải là điều dễ dàng đạt được, nó phải đánh đổi bằng hết thảy mồ hôi, công sức, sức lực của chúng ta. Bởi như Nguyễn Bá Học từng nói: “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông”.
Từ xưa đến nay, bền bỉ, kiên trì đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Ở nước ta ngày trước, Ngô Quyền đã bền bỉ chiến đấu và giành thắng lợi rực rỡ với quân Nam Hán xâm lược. Ở thế kỉ XX, người đã bền bỉ chiến đấu và chiến thắng là Hồ Chí Minh. Bác đã đi theo con đường cách mạng và đã lãnh đạo nhân dân ta chiến thắng giặc Pháp và giặc Mỹ xâm lược. Hiện nay nước ta vẫn đi theo con đường ấy để bảo vệ và xây dựng đất nước.
Không có một thành công nào là không phải trả giá bằng những khó khăn, vất vả. Lòng kiên trì, bền bỉ sẽ giúp con người dễ dàng đạt kết quả tốt, nhanh chóng vươn tới vinh quang. Có lẽ ai chúng ta cũng đã từng nghe báo chí nhắc nhiều đến cầu thủ Công Phượng. Công Phượng bắt đầu nổi tiếng khi thi đấu chính thức cho đội tuyển U19 Hoàng Anh Gia Lai và có những đường bóng kiến tạo đẹp mắt. Anh chàng bắt đầu được mệnh danh là “Messi của Việt Nam”. Tuy nhiên, để có được thành công này ít ai biết rằng Công Phượng đã nuôi đam mê từ nhỏ, từng bị đánh trượt tại lò luyện đào tạo Sông Lam Nghệ An nhưng vẫn không bỏ cuộc.Từ khi trở thành người nổi tiếng, Công Phượng luôn được dư luận theo dõi và không ít lần bị săm soi về đời tư, chuyện tình cảm. Trước những áp lực này, Công Phượng đều từ tốn, chọn cách im lặng để sóng gió đi qua. Sự kiên trì, bền bỉ cùng một đam mê đủ lớn đã giúp Công Phượng có được như hôm nay.
Câu tục ngữ đã khuyên răn con người về một bài học muôn đời: thành công chỉ đến khi con người biết kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ. Nhưng đáng buồn biết bao khi trong xã hội hôm nay, có một số thành phần thanh niên không biết cố gắng, chưa thấy sóng cả đã ngã tay chèo. Những người như vậy sẽ không bao giờ có thể đạt được thành công thực sự. Mỗi con người cần không ngừng cố gắng, đừng bao giờ nản chí, nản lòng vì thành công đang gần ngay trước mắt.
Câu tục ngữ vừa như một lời khuyên chân thành vừa như một kim chỉ nam định hướng con người bài học đúng đắn. Trong cuộc sống, để có thành công, yếu tố tiên quyết vẫn nằm ở sự cố gắng không ngừng nghỉ của mỗi người.
Kho tàng văn học dân gian của dân tộc ta thật quý giá biết bao. Đó không chỉ là những lời ca dao ngọt ngào, đằm thắm cất lên từ những lũy tre xanh rì rào mà còn là những câu tục ngữ cô đọng, hàm súc nhưng lại gửi gắm những bài học về triết lí nhân sinh sâu sắc. Trong đó em thích nhất là câu tục ngữ “Có công mài sắt có ngày nên kim”.
Sắt là một kim loại trong tự nhiên còn kim là là một vật dụng rất nhỏ, được làm từ sắt và dùng để may vá. Suy rộng ta thì sắt ẩn dụ cho sự khó khăn, vất vả, thất bại trên đường đời còn kim lại chỉ những thành quả mà ta đạt được sau khi vượt qua những khó khăn, trở ngại. Để một thanh sắt trở thành một cây kim là một quá trình dài của người thợ, họ phải vất vả, gồng mình chịu đựng sức nóng của lò rèn, phải tỉ mỉ từng chi tiết để tạo nên một cây kim thật đẹp. Như vậy, mượn hình ảnh mài sắt thành kim, ông bà ta đã để lại cho con cháu đời sau bài học về lòng kiên trì, bền bỉ vượt qua khó khăn thì sẽ thành công.
Càng lớn, càng trưởng thành, ta lại nhận ra một điều rằng cuộc sống không hề giản đơn, xuôi chiều, đó không phải là một cánh đồng đầy hoa ngát thơm mà luôn song hành cùng cái xấu xa, cùng những khó khăn, thủ thách, chông gai. Ta không thể trốn tránh, rũ bỏ nó được bởi những khó khăn của nghịch cảnh đến với ta mhuw một điều tất yếu, quan trọng là chúng ta kuwaj chọn chinh phục hay bị khuất phục bở những thử thách- những hòn đá khổng lồ luôn chắn ngang đường. Đứng trước những khó khăn ấy, một thái độ tích cực là kiên trì, bền bỉ bằng tài năng, trí tuệ và sức lực của mình để vượt qua. Đó chính là cách giải quyết hữu ích nhất.
Mọi công việc trên đời này chưa bao giờ là đơn giản, dễ dàng nếu như ta không muốn thực hiện nó một cách đơn giản và vô tâm. Để có những tác phẩm văn học ngàn đời còn ghi danh, người nghệ sĩ phải trải qua quá trình sáng tạo khổ hạnh như hành trình con ong trải qua 2.700.000 chuyến bay với hơn 8.000.000 cây số để làm ra hạt mật thơm thảo, và nó cũng khổ đau, nặng nhọc như con trai lấy máu, lấy dãi ra mà bao phủ lấy hạt ngọc- hạt đau, hạt xót. Tất cả phải đánh đổi bằng thời gian, mồ hôi, nước mắt thậm chí là cả cuộc đời. Thành công là kết quả của một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ.
|
Truyện đặt ra vấn đề về quyền trẻ em và hạnh phúc gia đình – vấn đề gây bức xúc cho gia đình và toàn xã hội. Tác giả Khánh Hoài kín đáo phê phán sự vô trách nhiệm của những bậc cha mẹ đã đẩy con cái vào hoàn cảnh tan đàn sảy nghé, đồng thời ca ngợi tình cảm trong sáng, vị tha của hai em bé ngây thơ, qua đó thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn cho những đứa trẻ chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh. Khi làm đề văn “Cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê”, người viết cần chú ý tập trung vào cốt truyện, tình huống, nhân vật, sự kiện, men theo dòng tự sự của tác phẩm để từ đó có những cảm nghĩ và lời bình sâu sắc, làm nổi bật tư tưởng chủ đề và tài năng Khánh Hoài. Dưới đây là bài văn mẫu cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê” để mọi người có một cách triển khai khi làm đề văn này.
Khánh Hoài – nhà văn đạt giải trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. “Cuộc chia tay của những con búp bê” là tác phẩm rút trong tuyển tập thơ văn được giải thưởng trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. Truyện viết về cuộc chia tay đầy cảm động, quyến luyến giữa hai anh em Thành và Thủy do bố mẹ phải chia tay, từ đó nhắn gửi đến mọi người hãy biết trân trọng, giữ gìn và bảo vệ tổ ấm gia đình.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất là nhân vật Thành – người anh xưng tôi giúp thể hiện sâu sắc những suy nghĩ, tình cảm, tâm trạng nhân vật đồng thời làm tăng tính chân thực, sức thuyết phục của truyện. Thông qua cảnh ngộ gia đình tan vỡ vì bố mẹ ly hôn, truyện đã thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn của những em bé chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, đặc biệt ca ngợi tình cảm trong sáng, cao đẹp và tấm lòng vị tha của hai anh em Thành và Thủy.
Mở đầu câu chuyện là lời yêu cầu của mẹ về việc đem chia đồ chơi. Cuộc chia tay có lẽ quá đột ngột, hai anh em Thành và Thuỷ không có thời gian chuẩn bị. Đây là cú sốc đầu tiên trong đời, tổn thương quá nhiều về tinh thần. Nỗi đau đã giày vò hay em mấy ngày qua. Lúc này, Thủy thực sự hốt hoảng, sợ hãi. Thành hiểu em nhưng là anh, Thành không muốn em thấy sự yếu đuối mặc dù Thành rất đau khổ. Cảnh vật bên ngoài vẫn nhộn nhịp tươi vui đón chào ngày mới, đối lập hoàn toàn với tâm trạng hai anh em. Sự tương phản ấy càng làm nổi bật nỗi bất hạnh, trớ trêu của hai anh em trong lúc đau khổ. Càng nhớ lại kỉ niệm sâu sắc với em hồi lớp Năm khiến Thành càng thương em nhiều hơn.
Khi mẹ giục chia đồ chơi lần thứ ba, mẹ quát thì Thủy mới quyết định chia đồ chơi mặc dù em không hề muốn. Em không quan tâm bởi vì những thứ đồ chơi không quan trọng, không còn ý nghĩa gì nữa, mà em sắp phải xa anh, xa trường, xa phố, xa bố,… nên là em rất đau lòng. Khi Thành chia hai con búp bê, Thủy giận dữ và cho là anh nhẫn tâm. Lời nói và hành động của Thủy rất mâu thuẫn: một mặt Thủy rất giận dữ, không muốn chia rẽ hai con búp bê, mặt khác lại rất thương anh, sợ đêm đêm không có con Vệ Sĩ canh gác giấc ngủ cho anh nên em rất bối rối sau khi đã “tru tréo lên giận dữ”. Như vậy, Thủy là một em bé có tâm hồn nhân hậu, giàu thương cảm và luôn quan tâm đến anh, là một người con hiếu thảo.
Trong buổi chia tay cô giáo và các bạn, tâm trạng của Thủy buồn nhớ, xót xa, nuối tiếc. Em muốn níu giữ những hình ảnh thân quen của thời cắp sách với nỗi nuối tiếc không muốn chia xa. Cuộc chia tay với cô giáo và các bạn thật cảm động. Em không được đi học nữa, em phải chịu một thiệt thòi quá lớn: thiếu sự quan tâm che chở của cha và anh, giờ đây lại mất luôn cả sự vô tư, hồn nhiên của tuổi thơ. Tâm trạng của Thành trên đường về là “kinh ngạc”. Em ngạc nhiên vì trong tâm hồn của mình đang trải qua một cơn bão tố khi phải chia tay đứa em nhỏ thân thiết. Tất cả như sụp đổ, tan vỡ trong tâm hồn em, thế mà bên ngoài mọi người và đất trời vẫn ở trạng thái bình thường. Nghệ thuật đối lập giữa cảnh vật xung quanh và tâm trạng của hai anh em càng khắc sâu nỗi buồn sâu thẳm, trạng thái bơ vơ, thất vọng của nhân vật.
Cuộc chia tay đột ngột cuối cùng, em Thủy đặt con búp bê Em Nhỏ ở lại cạnh con Vệ Sĩ. Như vậy, Thủy rất thương anh, thà rằng phải chia tay anh chứ nhất định không để búp bê chia tay. Hình ảnh hai con búp bê bên nhau thể hiện tình anh em gắn bó, bền chặt, mãi không chia xa. Đó là hình tượng Nghệ thuật biểu tượng cho khát vọng đoàn tụ của những đứa con trong gia đình, một biểu tượng giàu chất nhân văn để lại những suy ngẫm sâu sắc trong lòng người đọc.
Truyện kể theo ngôi thứ nhất kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm. Tác giả sử dụng nghệ thuật đối lập khi miêu tả tâm lí nhân vật nhằm đi sâu miêu tả thế giới nội tâm giằng xé của nhân vật. Lời kể chân thành, giản dị phù hợp với tâm lí nhân vật nên có sức truyền cảm sâu xa. Qua câu chuyện này tác giả muốn nhắn gửi đến mọi người thông điệp sâu sắc: mái ấm gia đình là vô cùng quý giá và quan trọng, mọi người hãy cố gắng bảo vệ và giữ gìn, không nên vì bất kỳ lý do gì để làm tổn hại đến những tình cảm tự nhiên trong sáng ấy, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Truyện khép lại nhưng để lại trong lòng người đọc một nỗi buồn sâu sắc. “Cuộc chia tay của những con búp bê” – đó là cuộc chia tay của đồ vật, cuộc chia tay của con người, cuộc chia tay của tình cảm, là sự đổ vỡ của một gia đình. Ta càng thêm trân trọng biết bao hạnh phúc gia đình – tổ ấm thân yêu mà ta đang may mắn có được.
Ngày nay có một vấn đề khến chúng ta vừa bức xúc cũng đầy xót thương: nhiều trẻ em đang bị bạo hành, không có một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Không được đảm bảo quyền lợi của mình.Chính vì vậy, truyện ngắn ” Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một câu chuyện vô cùng cảm động, là tiếng chuông cảnh tỉnh người lớn, cho ta những bài học đáng giá.
Búp bê vốn là đồ chơi của trẻ nhỏ, thường gợi lên sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, vô tội. Hai anh em Thành -Thủy cũng trong sáng, hồn nhiên như thế, vậy mà buộc phải chia tay bởi cuộc li hôn của cha mẹ. Tên truyện đã gợi ra một tình huống bất thường, thu hút sự chú ý của người đọc và góp phần thể hiện mục đích của người viết. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” – người anh là người trong cuộc chứng kiến và chịu những đau khổ, bất hạnh của cuộc chia li này nên câu chuyện diễn ra vô cùng chân thực, cảm động.
Trước khi hai anh em chia li là những lời tâm sự thẫm đẫm nước mắt, đọc đến đây có lẽ không ai có thể cầm được nước mắt trước tình cảnh đau lòng của chúng. Thủy khóc cả đêm trước ngày lên xe theo mẹ về quê, “đôi mắt tuyệt vọng” “buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì khóc nhiều”. Thành cũng chẳng thể khá hơn, dù đã cố gắng kìm nén sự đau khổ nhưng “nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đầm cả gối và hai cánh tay áo”. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi giây phút chia tay của hai anh em mỗi lúc một gần hơn.Nguyên nhân bởi khi bố mẹ chia tay nhau, mọi thứ trong gia đình cũng đều chia đôi. Đến cả những món đồ chơi của hai anh em cũng được mẹ bảo chia đôi, khiến cho hai anh em vô cùng buồn khổ Thành lo sợ sẽ phải xa em mãi mãi, em không muốn tin điều ấy và chỉ mong đó chỉ là một giấc mơ thôi. Thành kinh ngạc khi thấy cảnh vật, con người vẫn như hôm qua, hôm kia, vẫn diễn ra đông vui tấp nập, nắng vẫn vàng ươm mà cuộc sống của hai em lại tăm tối ảm đảm khôn cùng. Sự đối lập giữa ngoại cảnh và tâm cảnh càng thể hiện rõ hơn tâm trạng bơ vơ, thất vọng của em.
Đau xót trước sự chia li của hai anh em bấy nhiêu người đọc lại càng thêm cảm động trước tình cảm anh em thắm thiết sâu nặng, sự quan tâm, chăm sóc của hai đứa trẻ tội nghiệp.Thành muốn “nhường” lại hai con búp bê Vệ sĩ và Em nhỏ cho cô em gái của mình là Thủy. Nhưng Thủy lại sợ anh chia đôi hai con búp bên nên vội nói ” Sao anh ác thế? Anh định chia rẽ chúng sao?”,Nhưng rồi cô bé lại sợ không có vệ sĩ thì không có người canh gác cho anh ngủ. Điều này thể hiện tình cảm của Thủy dành cho anh trai mình vô cùng sâu sắc, một cô em gái nhỏ giàu tình cảm luôn lo lắng cho những người thân yêu của mình.Nghĩ thế nên Thủy quyết định để lại hết hai con búp bê lại cho Thành anh trai của mình. Hai con búp bê mãi mãi sẽ không phải rời xa nhau như Thủy và Thành. Hành động này của cô bé khiến người đọc không cầm được nước mắt bởi em dường như lớn hơn tuổi thực của mình biết suy nghĩ vô cùng sâu sắc, thấu tình đạt lý, biết hy sinh chịu thiệt thòi.
|
Truyện đặt ra vấn đề về quyền trẻ em và hạnh phúc gia đình – vấn đề gây bức xúc cho gia đình và toàn xã hội. Tác giả Khánh Hoài kín đáo phê phán sự vô trách nhiệm của những bậc cha mẹ đã đẩy con cái vào hoàn cảnh tan đàn sảy nghé, đồng thời ca ngợi tình cảm trong sáng, vị tha của hai em bé ngây thơ, qua đó thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn cho những đứa trẻ chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh. Khi làm đề văn “Cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê”, người viết cần chú ý tập trung vào cốt truyện, tình huống, nhân vật, sự kiện, men theo dòng tự sự của tác phẩm để từ đó có những cảm nghĩ và lời bình sâu sắc, làm nổi bật tư tưởng chủ đề và tài năng Khánh Hoài. Dưới đây là bài văn mẫu cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê” để mọi người có một cách triển khai khi làm đề văn này.
Khánh Hoài – nhà văn đạt giải trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. “Cuộc chia tay của những con búp bê” là tác phẩm rút trong tuyển tập thơ văn được giải thưởng trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. Truyện viết về cuộc chia tay đầy cảm động, quyến luyến giữa hai anh em Thành và Thủy do bố mẹ phải chia tay, từ đó nhắn gửi đến mọi người hãy biết trân trọng, giữ gìn và bảo vệ tổ ấm gia đình.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất là nhân vật Thành – người anh xưng tôi giúp thể hiện sâu sắc những suy nghĩ, tình cảm, tâm trạng nhân vật đồng thời làm tăng tính chân thực, sức thuyết phục của truyện. Thông qua cảnh ngộ gia đình tan vỡ vì bố mẹ ly hôn, truyện đã thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn của những em bé chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, đặc biệt ca ngợi tình cảm trong sáng, cao đẹp và tấm lòng vị tha của hai anh em Thành và Thủy.
Mở đầu câu chuyện là lời yêu cầu của mẹ về việc đem chia đồ chơi. Cuộc chia tay có lẽ quá đột ngột, hai anh em Thành và Thuỷ không có thời gian chuẩn bị. Đây là cú sốc đầu tiên trong đời, tổn thương quá nhiều về tinh thần. Nỗi đau đã giày vò hay em mấy ngày qua. Lúc này, Thủy thực sự hốt hoảng, sợ hãi. Thành hiểu em nhưng là anh, Thành không muốn em thấy sự yếu đuối mặc dù Thành rất đau khổ. Cảnh vật bên ngoài vẫn nhộn nhịp tươi vui đón chào ngày mới, đối lập hoàn toàn với tâm trạng hai anh em. Sự tương phản ấy càng làm nổi bật nỗi bất hạnh, trớ trêu của hai anh em trong lúc đau khổ. Càng nhớ lại kỉ niệm sâu sắc với em hồi lớp Năm khiến Thành càng thương em nhiều hơn.
Khi mẹ giục chia đồ chơi lần thứ ba, mẹ quát thì Thủy mới quyết định chia đồ chơi mặc dù em không hề muốn. Em không quan tâm bởi vì những thứ đồ chơi không quan trọng, không còn ý nghĩa gì nữa, mà em sắp phải xa anh, xa trường, xa phố, xa bố,… nên là em rất đau lòng. Khi Thành chia hai con búp bê, Thủy giận dữ và cho là anh nhẫn tâm. Lời nói và hành động của Thủy rất mâu thuẫn: một mặt Thủy rất giận dữ, không muốn chia rẽ hai con búp bê, mặt khác lại rất thương anh, sợ đêm đêm không có con Vệ Sĩ canh gác giấc ngủ cho anh nên em rất bối rối sau khi đã “tru tréo lên giận dữ”. Như vậy, Thủy là một em bé có tâm hồn nhân hậu, giàu thương cảm và luôn quan tâm đến anh, là một người con hiếu thảo.
Trong buổi chia tay cô giáo và các bạn, tâm trạng của Thủy buồn nhớ, xót xa, nuối tiếc. Em muốn níu giữ những hình ảnh thân quen của thời cắp sách với nỗi nuối tiếc không muốn chia xa. Cuộc chia tay với cô giáo và các bạn thật cảm động. Em không được đi học nữa, em phải chịu một thiệt thòi quá lớn: thiếu sự quan tâm che chở của cha và anh, giờ đây lại mất luôn cả sự vô tư, hồn nhiên của tuổi thơ. Tâm trạng của Thành trên đường về là “kinh ngạc”. Em ngạc nhiên vì trong tâm hồn của mình đang trải qua một cơn bão tố khi phải chia tay đứa em nhỏ thân thiết. Tất cả như sụp đổ, tan vỡ trong tâm hồn em, thế mà bên ngoài mọi người và đất trời vẫn ở trạng thái bình thường. Nghệ thuật đối lập giữa cảnh vật xung quanh và tâm trạng của hai anh em càng khắc sâu nỗi buồn sâu thẳm, trạng thái bơ vơ, thất vọng của nhân vật.
Cuộc chia tay đột ngột cuối cùng, em Thủy đặt con búp bê Em Nhỏ ở lại cạnh con Vệ Sĩ. Như vậy, Thủy rất thương anh, thà rằng phải chia tay anh chứ nhất định không để búp bê chia tay. Hình ảnh hai con búp bê bên nhau thể hiện tình anh em gắn bó, bền chặt, mãi không chia xa. Đó là hình tượng Nghệ thuật biểu tượng cho khát vọng đoàn tụ của những đứa con trong gia đình, một biểu tượng giàu chất nhân văn để lại những suy ngẫm sâu sắc trong lòng người đọc.
Truyện kể theo ngôi thứ nhất kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm. Tác giả sử dụng nghệ thuật đối lập khi miêu tả tâm lí nhân vật nhằm đi sâu miêu tả thế giới nội tâm giằng xé của nhân vật. Lời kể chân thành, giản dị phù hợp với tâm lí nhân vật nên có sức truyền cảm sâu xa. Qua câu chuyện này tác giả muốn nhắn gửi đến mọi người thông điệp sâu sắc: mái ấm gia đình là vô cùng quý giá và quan trọng, mọi người hãy cố gắng bảo vệ và giữ gìn, không nên vì bất kỳ lý do gì để làm tổn hại đến những tình cảm tự nhiên trong sáng ấy, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Truyện khép lại nhưng để lại trong lòng người đọc một nỗi buồn sâu sắc. “Cuộc chia tay của những con búp bê” – đó là cuộc chia tay của đồ vật, cuộc chia tay của con người, cuộc chia tay của tình cảm, là sự đổ vỡ của một gia đình. Ta càng thêm trân trọng biết bao hạnh phúc gia đình – tổ ấm thân yêu mà ta đang may mắn có được.
Ngày nay có một vấn đề khến chúng ta vừa bức xúc cũng đầy xót thương: nhiều trẻ em đang bị bạo hành, không có một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Không được đảm bảo quyền lợi của mình.Chính vì vậy, truyện ngắn ” Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một câu chuyện vô cùng cảm động, là tiếng chuông cảnh tỉnh người lớn, cho ta những bài học đáng giá.
Búp bê vốn là đồ chơi của trẻ nhỏ, thường gợi lên sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, vô tội. Hai anh em Thành -Thủy cũng trong sáng, hồn nhiên như thế, vậy mà buộc phải chia tay bởi cuộc li hôn của cha mẹ. Tên truyện đã gợi ra một tình huống bất thường, thu hút sự chú ý của người đọc và góp phần thể hiện mục đích của người viết. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” – người anh là người trong cuộc chứng kiến và chịu những đau khổ, bất hạnh của cuộc chia li này nên câu chuyện diễn ra vô cùng chân thực, cảm động.
Trước khi hai anh em chia li là những lời tâm sự thẫm đẫm nước mắt, đọc đến đây có lẽ không ai có thể cầm được nước mắt trước tình cảnh đau lòng của chúng. Thủy khóc cả đêm trước ngày lên xe theo mẹ về quê, “đôi mắt tuyệt vọng” “buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì khóc nhiều”. Thành cũng chẳng thể khá hơn, dù đã cố gắng kìm nén sự đau khổ nhưng “nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đầm cả gối và hai cánh tay áo”. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi giây phút chia tay của hai anh em mỗi lúc một gần hơn.Nguyên nhân bởi khi bố mẹ chia tay nhau, mọi thứ trong gia đình cũng đều chia đôi. Đến cả những món đồ chơi của hai anh em cũng được mẹ bảo chia đôi, khiến cho hai anh em vô cùng buồn khổ Thành lo sợ sẽ phải xa em mãi mãi, em không muốn tin điều ấy và chỉ mong đó chỉ là một giấc mơ thôi. Thành kinh ngạc khi thấy cảnh vật, con người vẫn như hôm qua, hôm kia, vẫn diễn ra đông vui tấp nập, nắng vẫn vàng ươm mà cuộc sống của hai em lại tăm tối ảm đảm khôn cùng. Sự đối lập giữa ngoại cảnh và tâm cảnh càng thể hiện rõ hơn tâm trạng bơ vơ, thất vọng của em.
Đau xót trước sự chia li của hai anh em bấy nhiêu người đọc lại càng thêm cảm động trước tình cảm anh em thắm thiết sâu nặng, sự quan tâm, chăm sóc của hai đứa trẻ tội nghiệp.Thành muốn “nhường” lại hai con búp bê Vệ sĩ và Em nhỏ cho cô em gái của mình là Thủy. Nhưng Thủy lại sợ anh chia đôi hai con búp bên nên vội nói ” Sao anh ác thế? Anh định chia rẽ chúng sao?”,Nhưng rồi cô bé lại sợ không có vệ sĩ thì không có người canh gác cho anh ngủ. Điều này thể hiện tình cảm của Thủy dành cho anh trai mình vô cùng sâu sắc, một cô em gái nhỏ giàu tình cảm luôn lo lắng cho những người thân yêu của mình.Nghĩ thế nên Thủy quyết định để lại hết hai con búp bê lại cho Thành anh trai của mình. Hai con búp bê mãi mãi sẽ không phải rời xa nhau như Thủy và Thành. Hành động này của cô bé khiến người đọc không cầm được nước mắt bởi em dường như lớn hơn tuổi thực của mình biết suy nghĩ vô cùng sâu sắc, thấu tình đạt lý, biết hy sinh chịu thiệt thòi.
|
Truyện đặt ra vấn đề về quyền trẻ em và hạnh phúc gia đình – vấn đề gây bức xúc cho gia đình và toàn xã hội. Tác giả Khánh Hoài kín đáo phê phán sự vô trách nhiệm của những bậc cha mẹ đã đẩy con cái vào hoàn cảnh tan đàn sảy nghé, đồng thời ca ngợi tình cảm trong sáng, vị tha của hai em bé ngây thơ, qua đó thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn cho những đứa trẻ chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh. Khi làm đề văn “Cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê”, người viết cần chú ý tập trung vào cốt truyện, tình huống, nhân vật, sự kiện, men theo dòng tự sự của tác phẩm để từ đó có những cảm nghĩ và lời bình sâu sắc, làm nổi bật tư tưởng chủ đề và tài năng Khánh Hoài. Dưới đây là bài văn mẫu cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê” để mọi người có một cách triển khai khi làm đề văn này.
Khánh Hoài – nhà văn đạt giải trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. “Cuộc chia tay của những con búp bê” là tác phẩm rút trong tuyển tập thơ văn được giải thưởng trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. Truyện viết về cuộc chia tay đầy cảm động, quyến luyến giữa hai anh em Thành và Thủy do bố mẹ phải chia tay, từ đó nhắn gửi đến mọi người hãy biết trân trọng, giữ gìn và bảo vệ tổ ấm gia đình.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất là nhân vật Thành – người anh xưng tôi giúp thể hiện sâu sắc những suy nghĩ, tình cảm, tâm trạng nhân vật đồng thời làm tăng tính chân thực, sức thuyết phục của truyện. Thông qua cảnh ngộ gia đình tan vỡ vì bố mẹ ly hôn, truyện đã thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn của những em bé chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, đặc biệt ca ngợi tình cảm trong sáng, cao đẹp và tấm lòng vị tha của hai anh em Thành và Thủy.
Mở đầu câu chuyện là lời yêu cầu của mẹ về việc đem chia đồ chơi. Cuộc chia tay có lẽ quá đột ngột, hai anh em Thành và Thuỷ không có thời gian chuẩn bị. Đây là cú sốc đầu tiên trong đời, tổn thương quá nhiều về tinh thần. Nỗi đau đã giày vò hay em mấy ngày qua. Lúc này, Thủy thực sự hốt hoảng, sợ hãi. Thành hiểu em nhưng là anh, Thành không muốn em thấy sự yếu đuối mặc dù Thành rất đau khổ. Cảnh vật bên ngoài vẫn nhộn nhịp tươi vui đón chào ngày mới, đối lập hoàn toàn với tâm trạng hai anh em. Sự tương phản ấy càng làm nổi bật nỗi bất hạnh, trớ trêu của hai anh em trong lúc đau khổ. Càng nhớ lại kỉ niệm sâu sắc với em hồi lớp Năm khiến Thành càng thương em nhiều hơn.
Khi mẹ giục chia đồ chơi lần thứ ba, mẹ quát thì Thủy mới quyết định chia đồ chơi mặc dù em không hề muốn. Em không quan tâm bởi vì những thứ đồ chơi không quan trọng, không còn ý nghĩa gì nữa, mà em sắp phải xa anh, xa trường, xa phố, xa bố,… nên là em rất đau lòng. Khi Thành chia hai con búp bê, Thủy giận dữ và cho là anh nhẫn tâm. Lời nói và hành động của Thủy rất mâu thuẫn: một mặt Thủy rất giận dữ, không muốn chia rẽ hai con búp bê, mặt khác lại rất thương anh, sợ đêm đêm không có con Vệ Sĩ canh gác giấc ngủ cho anh nên em rất bối rối sau khi đã “tru tréo lên giận dữ”. Như vậy, Thủy là một em bé có tâm hồn nhân hậu, giàu thương cảm và luôn quan tâm đến anh, là một người con hiếu thảo.
Trong buổi chia tay cô giáo và các bạn, tâm trạng của Thủy buồn nhớ, xót xa, nuối tiếc. Em muốn níu giữ những hình ảnh thân quen của thời cắp sách với nỗi nuối tiếc không muốn chia xa. Cuộc chia tay với cô giáo và các bạn thật cảm động. Em không được đi học nữa, em phải chịu một thiệt thòi quá lớn: thiếu sự quan tâm che chở của cha và anh, giờ đây lại mất luôn cả sự vô tư, hồn nhiên của tuổi thơ. Tâm trạng của Thành trên đường về là “kinh ngạc”. Em ngạc nhiên vì trong tâm hồn của mình đang trải qua một cơn bão tố khi phải chia tay đứa em nhỏ thân thiết. Tất cả như sụp đổ, tan vỡ trong tâm hồn em, thế mà bên ngoài mọi người và đất trời vẫn ở trạng thái bình thường. Nghệ thuật đối lập giữa cảnh vật xung quanh và tâm trạng của hai anh em càng khắc sâu nỗi buồn sâu thẳm, trạng thái bơ vơ, thất vọng của nhân vật.
Cuộc chia tay đột ngột cuối cùng, em Thủy đặt con búp bê Em Nhỏ ở lại cạnh con Vệ Sĩ. Như vậy, Thủy rất thương anh, thà rằng phải chia tay anh chứ nhất định không để búp bê chia tay. Hình ảnh hai con búp bê bên nhau thể hiện tình anh em gắn bó, bền chặt, mãi không chia xa. Đó là hình tượng Nghệ thuật biểu tượng cho khát vọng đoàn tụ của những đứa con trong gia đình, một biểu tượng giàu chất nhân văn để lại những suy ngẫm sâu sắc trong lòng người đọc.
Truyện kể theo ngôi thứ nhất kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm. Tác giả sử dụng nghệ thuật đối lập khi miêu tả tâm lí nhân vật nhằm đi sâu miêu tả thế giới nội tâm giằng xé của nhân vật. Lời kể chân thành, giản dị phù hợp với tâm lí nhân vật nên có sức truyền cảm sâu xa. Qua câu chuyện này tác giả muốn nhắn gửi đến mọi người thông điệp sâu sắc: mái ấm gia đình là vô cùng quý giá và quan trọng, mọi người hãy cố gắng bảo vệ và giữ gìn, không nên vì bất kỳ lý do gì để làm tổn hại đến những tình cảm tự nhiên trong sáng ấy, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Truyện khép lại nhưng để lại trong lòng người đọc một nỗi buồn sâu sắc. “Cuộc chia tay của những con búp bê” – đó là cuộc chia tay của đồ vật, cuộc chia tay của con người, cuộc chia tay của tình cảm, là sự đổ vỡ của một gia đình. Ta càng thêm trân trọng biết bao hạnh phúc gia đình – tổ ấm thân yêu mà ta đang may mắn có được.
Ngày nay có một vấn đề khến chúng ta vừa bức xúc cũng đầy xót thương: nhiều trẻ em đang bị bạo hành, không có một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Không được đảm bảo quyền lợi của mình.Chính vì vậy, truyện ngắn ” Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một câu chuyện vô cùng cảm động, là tiếng chuông cảnh tỉnh người lớn, cho ta những bài học đáng giá.
Búp bê vốn là đồ chơi của trẻ nhỏ, thường gợi lên sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, vô tội. Hai anh em Thành -Thủy cũng trong sáng, hồn nhiên như thế, vậy mà buộc phải chia tay bởi cuộc li hôn của cha mẹ. Tên truyện đã gợi ra một tình huống bất thường, thu hút sự chú ý của người đọc và góp phần thể hiện mục đích của người viết. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” – người anh là người trong cuộc chứng kiến và chịu những đau khổ, bất hạnh của cuộc chia li này nên câu chuyện diễn ra vô cùng chân thực, cảm động.
Trước khi hai anh em chia li là những lời tâm sự thẫm đẫm nước mắt, đọc đến đây có lẽ không ai có thể cầm được nước mắt trước tình cảnh đau lòng của chúng. Thủy khóc cả đêm trước ngày lên xe theo mẹ về quê, “đôi mắt tuyệt vọng” “buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì khóc nhiều”. Thành cũng chẳng thể khá hơn, dù đã cố gắng kìm nén sự đau khổ nhưng “nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đầm cả gối và hai cánh tay áo”. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi giây phút chia tay của hai anh em mỗi lúc một gần hơn.Nguyên nhân bởi khi bố mẹ chia tay nhau, mọi thứ trong gia đình cũng đều chia đôi. Đến cả những món đồ chơi của hai anh em cũng được mẹ bảo chia đôi, khiến cho hai anh em vô cùng buồn khổ Thành lo sợ sẽ phải xa em mãi mãi, em không muốn tin điều ấy và chỉ mong đó chỉ là một giấc mơ thôi. Thành kinh ngạc khi thấy cảnh vật, con người vẫn như hôm qua, hôm kia, vẫn diễn ra đông vui tấp nập, nắng vẫn vàng ươm mà cuộc sống của hai em lại tăm tối ảm đảm khôn cùng. Sự đối lập giữa ngoại cảnh và tâm cảnh càng thể hiện rõ hơn tâm trạng bơ vơ, thất vọng của em.
Đau xót trước sự chia li của hai anh em bấy nhiêu người đọc lại càng thêm cảm động trước tình cảm anh em thắm thiết sâu nặng, sự quan tâm, chăm sóc của hai đứa trẻ tội nghiệp.Thành muốn “nhường” lại hai con búp bê Vệ sĩ và Em nhỏ cho cô em gái của mình là Thủy. Nhưng Thủy lại sợ anh chia đôi hai con búp bên nên vội nói ” Sao anh ác thế? Anh định chia rẽ chúng sao?”,Nhưng rồi cô bé lại sợ không có vệ sĩ thì không có người canh gác cho anh ngủ. Điều này thể hiện tình cảm của Thủy dành cho anh trai mình vô cùng sâu sắc, một cô em gái nhỏ giàu tình cảm luôn lo lắng cho những người thân yêu của mình.Nghĩ thế nên Thủy quyết định để lại hết hai con búp bê lại cho Thành anh trai của mình. Hai con búp bê mãi mãi sẽ không phải rời xa nhau như Thủy và Thành. Hành động này của cô bé khiến người đọc không cầm được nước mắt bởi em dường như lớn hơn tuổi thực của mình biết suy nghĩ vô cùng sâu sắc, thấu tình đạt lý, biết hy sinh chịu thiệt thòi.
|
Truyện đặt ra vấn đề về quyền trẻ em và hạnh phúc gia đình – vấn đề gây bức xúc cho gia đình và toàn xã hội. Tác giả Khánh Hoài kín đáo phê phán sự vô trách nhiệm của những bậc cha mẹ đã đẩy con cái vào hoàn cảnh tan đàn sảy nghé, đồng thời ca ngợi tình cảm trong sáng, vị tha của hai em bé ngây thơ, qua đó thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn cho những đứa trẻ chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh. Khi làm đề văn “Cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê”, người viết cần chú ý tập trung vào cốt truyện, tình huống, nhân vật, sự kiện, men theo dòng tự sự của tác phẩm để từ đó có những cảm nghĩ và lời bình sâu sắc, làm nổi bật tư tưởng chủ đề và tài năng Khánh Hoài. Dưới đây là bài văn mẫu cảm nhận về bài “Cuộc chia tay của những con búp bê” để mọi người có một cách triển khai khi làm đề văn này.
Khánh Hoài – nhà văn đạt giải trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. “Cuộc chia tay của những con búp bê” là tác phẩm rút trong tuyển tập thơ văn được giải thưởng trong cuộc thi viết về quyền trẻ em. Truyện viết về cuộc chia tay đầy cảm động, quyến luyến giữa hai anh em Thành và Thủy do bố mẹ phải chia tay, từ đó nhắn gửi đến mọi người hãy biết trân trọng, giữ gìn và bảo vệ tổ ấm gia đình.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất là nhân vật Thành – người anh xưng tôi giúp thể hiện sâu sắc những suy nghĩ, tình cảm, tâm trạng nhân vật đồng thời làm tăng tính chân thực, sức thuyết phục của truyện. Thông qua cảnh ngộ gia đình tan vỡ vì bố mẹ ly hôn, truyện đã thể hiện nỗi đau xót, tủi hờn của những em bé chẳng may rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, đặc biệt ca ngợi tình cảm trong sáng, cao đẹp và tấm lòng vị tha của hai anh em Thành và Thủy.
Mở đầu câu chuyện là lời yêu cầu của mẹ về việc đem chia đồ chơi. Cuộc chia tay có lẽ quá đột ngột, hai anh em Thành và Thuỷ không có thời gian chuẩn bị. Đây là cú sốc đầu tiên trong đời, tổn thương quá nhiều về tinh thần. Nỗi đau đã giày vò hay em mấy ngày qua. Lúc này, Thủy thực sự hốt hoảng, sợ hãi. Thành hiểu em nhưng là anh, Thành không muốn em thấy sự yếu đuối mặc dù Thành rất đau khổ. Cảnh vật bên ngoài vẫn nhộn nhịp tươi vui đón chào ngày mới, đối lập hoàn toàn với tâm trạng hai anh em. Sự tương phản ấy càng làm nổi bật nỗi bất hạnh, trớ trêu của hai anh em trong lúc đau khổ. Càng nhớ lại kỉ niệm sâu sắc với em hồi lớp Năm khiến Thành càng thương em nhiều hơn.
Khi mẹ giục chia đồ chơi lần thứ ba, mẹ quát thì Thủy mới quyết định chia đồ chơi mặc dù em không hề muốn. Em không quan tâm bởi vì những thứ đồ chơi không quan trọng, không còn ý nghĩa gì nữa, mà em sắp phải xa anh, xa trường, xa phố, xa bố,… nên là em rất đau lòng. Khi Thành chia hai con búp bê, Thủy giận dữ và cho là anh nhẫn tâm. Lời nói và hành động của Thủy rất mâu thuẫn: một mặt Thủy rất giận dữ, không muốn chia rẽ hai con búp bê, mặt khác lại rất thương anh, sợ đêm đêm không có con Vệ Sĩ canh gác giấc ngủ cho anh nên em rất bối rối sau khi đã “tru tréo lên giận dữ”. Như vậy, Thủy là một em bé có tâm hồn nhân hậu, giàu thương cảm và luôn quan tâm đến anh, là một người con hiếu thảo.
Trong buổi chia tay cô giáo và các bạn, tâm trạng của Thủy buồn nhớ, xót xa, nuối tiếc. Em muốn níu giữ những hình ảnh thân quen của thời cắp sách với nỗi nuối tiếc không muốn chia xa. Cuộc chia tay với cô giáo và các bạn thật cảm động. Em không được đi học nữa, em phải chịu một thiệt thòi quá lớn: thiếu sự quan tâm che chở của cha và anh, giờ đây lại mất luôn cả sự vô tư, hồn nhiên của tuổi thơ. Tâm trạng của Thành trên đường về là “kinh ngạc”. Em ngạc nhiên vì trong tâm hồn của mình đang trải qua một cơn bão tố khi phải chia tay đứa em nhỏ thân thiết. Tất cả như sụp đổ, tan vỡ trong tâm hồn em, thế mà bên ngoài mọi người và đất trời vẫn ở trạng thái bình thường. Nghệ thuật đối lập giữa cảnh vật xung quanh và tâm trạng của hai anh em càng khắc sâu nỗi buồn sâu thẳm, trạng thái bơ vơ, thất vọng của nhân vật.
Cuộc chia tay đột ngột cuối cùng, em Thủy đặt con búp bê Em Nhỏ ở lại cạnh con Vệ Sĩ. Như vậy, Thủy rất thương anh, thà rằng phải chia tay anh chứ nhất định không để búp bê chia tay. Hình ảnh hai con búp bê bên nhau thể hiện tình anh em gắn bó, bền chặt, mãi không chia xa. Đó là hình tượng Nghệ thuật biểu tượng cho khát vọng đoàn tụ của những đứa con trong gia đình, một biểu tượng giàu chất nhân văn để lại những suy ngẫm sâu sắc trong lòng người đọc.
Truyện kể theo ngôi thứ nhất kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm. Tác giả sử dụng nghệ thuật đối lập khi miêu tả tâm lí nhân vật nhằm đi sâu miêu tả thế giới nội tâm giằng xé của nhân vật. Lời kể chân thành, giản dị phù hợp với tâm lí nhân vật nên có sức truyền cảm sâu xa. Qua câu chuyện này tác giả muốn nhắn gửi đến mọi người thông điệp sâu sắc: mái ấm gia đình là vô cùng quý giá và quan trọng, mọi người hãy cố gắng bảo vệ và giữ gìn, không nên vì bất kỳ lý do gì để làm tổn hại đến những tình cảm tự nhiên trong sáng ấy, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Truyện khép lại nhưng để lại trong lòng người đọc một nỗi buồn sâu sắc. “Cuộc chia tay của những con búp bê” – đó là cuộc chia tay của đồ vật, cuộc chia tay của con người, cuộc chia tay của tình cảm, là sự đổ vỡ của một gia đình. Ta càng thêm trân trọng biết bao hạnh phúc gia đình – tổ ấm thân yêu mà ta đang may mắn có được.
Ngày nay có một vấn đề khến chúng ta vừa bức xúc cũng đầy xót thương: nhiều trẻ em đang bị bạo hành, không có một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Không được đảm bảo quyền lợi của mình.Chính vì vậy, truyện ngắn ” Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một câu chuyện vô cùng cảm động, là tiếng chuông cảnh tỉnh người lớn, cho ta những bài học đáng giá.
Búp bê vốn là đồ chơi của trẻ nhỏ, thường gợi lên sự ngộ nghĩnh, ngây thơ, vô tội. Hai anh em Thành -Thủy cũng trong sáng, hồn nhiên như thế, vậy mà buộc phải chia tay bởi cuộc li hôn của cha mẹ. Tên truyện đã gợi ra một tình huống bất thường, thu hút sự chú ý của người đọc và góp phần thể hiện mục đích của người viết. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” – người anh là người trong cuộc chứng kiến và chịu những đau khổ, bất hạnh của cuộc chia li này nên câu chuyện diễn ra vô cùng chân thực, cảm động.
Trước khi hai anh em chia li là những lời tâm sự thẫm đẫm nước mắt, đọc đến đây có lẽ không ai có thể cầm được nước mắt trước tình cảnh đau lòng của chúng. Thủy khóc cả đêm trước ngày lên xe theo mẹ về quê, “đôi mắt tuyệt vọng” “buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì khóc nhiều”. Thành cũng chẳng thể khá hơn, dù đã cố gắng kìm nén sự đau khổ nhưng “nước mắt cứ tuôn ra như suối, ướt đầm cả gối và hai cánh tay áo”. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi giây phút chia tay của hai anh em mỗi lúc một gần hơn.Nguyên nhân bởi khi bố mẹ chia tay nhau, mọi thứ trong gia đình cũng đều chia đôi. Đến cả những món đồ chơi của hai anh em cũng được mẹ bảo chia đôi, khiến cho hai anh em vô cùng buồn khổ Thành lo sợ sẽ phải xa em mãi mãi, em không muốn tin điều ấy và chỉ mong đó chỉ là một giấc mơ thôi. Thành kinh ngạc khi thấy cảnh vật, con người vẫn như hôm qua, hôm kia, vẫn diễn ra đông vui tấp nập, nắng vẫn vàng ươm mà cuộc sống của hai em lại tăm tối ảm đảm khôn cùng. Sự đối lập giữa ngoại cảnh và tâm cảnh càng thể hiện rõ hơn tâm trạng bơ vơ, thất vọng của em.
Đau xót trước sự chia li của hai anh em bấy nhiêu người đọc lại càng thêm cảm động trước tình cảm anh em thắm thiết sâu nặng, sự quan tâm, chăm sóc của hai đứa trẻ tội nghiệp.Thành muốn “nhường” lại hai con búp bê Vệ sĩ và Em nhỏ cho cô em gái của mình là Thủy. Nhưng Thủy lại sợ anh chia đôi hai con búp bên nên vội nói ” Sao anh ác thế? Anh định chia rẽ chúng sao?”,Nhưng rồi cô bé lại sợ không có vệ sĩ thì không có người canh gác cho anh ngủ. Điều này thể hiện tình cảm của Thủy dành cho anh trai mình vô cùng sâu sắc, một cô em gái nhỏ giàu tình cảm luôn lo lắng cho những người thân yêu của mình.Nghĩ thế nên Thủy quyết định để lại hết hai con búp bê lại cho Thành anh trai của mình. Hai con búp bê mãi mãi sẽ không phải rời xa nhau như Thủy và Thành. Hành động này của cô bé khiến người đọc không cầm được nước mắt bởi em dường như lớn hơn tuổi thực của mình biết suy nghĩ vô cùng sâu sắc, thấu tình đạt lý, biết hy sinh chịu thiệt thòi.
|
Ông đã để lại cho người đời một sự nghiệp văn chương đồ sộ và vô cùng phong phú. Trong những tác phẩm của ông, có một tác phẩm thể hiện sự lạc quan, yêu đời của ông dù sống ở một nơi hẻo lánh, không người bầu bạn. “ Bài ca Côn Sơn” (Côn Sơn ca) là một bài thơ chữ Hán nổi tiếng. Có lẽ Nguyễn Trãi viết bài thơ này trong thời kì ông cáo quan về ở ẩn ở Côn Sơn để giữ cho tâm hồn được thanh cao, trong sạch. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài phát biểu cảm nghĩ về bài thơ này. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất, cảm nghĩ sâu sắc nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt.
Nguyễn Trãi là một nhà thơ có tính cách vô cùng đặc sắc và có tâm hồn sâu sắc. những tác phẩm của Nguyễn trãi đều thể hiện tình yêu thiên nhiên, tình yêu con người. một trong những tác phẩm thể hiện sâu sắc tình yêu thiên nhiên sâu sắc của Nguyễn Trãi là tác phẩm “ Bài Ca Côn Sơn”.
Bài thơ là bài ca giao cảm với thiên nhiên, cũng là bài ca tâm trạng thế sự, triết lý cuộc đời, về nhân sinh. Bởi Nguyễn Trãi là một người dành cả cuộc đời của mình để lo cho nước cho dân nhưng đến những năm cuối đời ông lại sống trong dự đố kị ghen ghét của đám nịnh thần.Vì thế khi ông trở về Côn Sơn ông như con chim sổ lồng mà bấy lâu nay ông không được tung cánh,cảm thấy mình thật sự tự do giữa bầu trời rộng lớn hơn lúc nào hết như lúc này đây ông mới được sống là chính mình và chính mình hưởng thụ:
Tiếng nước chảy róc rách mà nhà thơ thích thú “ cho là đàn cầm”. Nhạc của suối như để mua vui những tháng ngày ở ẩn. Ẩn dụ “ đàn cầm” biểu lộ niềm vui giao cảm với suối, coi suối là mảnh tâm hồn của “ ta”. Một hình ảnh so sánh liên tưởng đầy thú vị khiến ta không khỏi ngỡ ngàng. Nguyễn Trãi trở về Côn Sơn không phải là để ẩn dật theo đúng nghĩa của cách sống ẩn dật, mà ông trở về Côn Sơn với nỗi hân hoan đầy tự do của một con người trở về nhà mình.Trong bốn câu đầu cảnh vật hiện lên với dòng suối chảy róc rách,rì rầm như tiếng đàn lúc khoan,lúc nhặt.Trên tảng đá có phủ một lớp rêu xanh được tác giả nhân cách hóa thành như ngồi trên chiếu êm.Cảnh vật nơi đây được Nguyễn Trãi phác họa với những đặc điểm riêng biệt mà nó không hề bị trộn lẫn với bất cứ một bức tranh phong thủy nào.
Nếu như bốn câu thơ đầu là cảnh thiên nhiên Côn Sơn được miêu tả khách quan thì ở bốn câu thơ sau tác giả lại khéo léo luồn vào những lời khuyên xuất thế.
Côn Sơn du dương cuốn hút lòng người.Thiên nhiên côn sơn khoáng đạt và thanh tĩnh ở đây có suối chảy rì rầm,có bàn đá rêu phơi,có rừng tùng,rừng trúc che ánh nắng mặt trời tạo ra một khung cảnh tao nhã cho thi sĩ ngồi ngâm thơ thưởng thức âm vị cuộc sống.hình ảnh cây trúc,cây tùng trong văn chương tượng trưng cho khí phách cứng cỏi của người quân tử: Bần tiện bất năng di,uy vũ bất năng khuất. Suối, đá, thông, trúc là nơi nương tựa, nâng đỡ tâm hồn, là đối tượng để thi nhân giao hòa, giao cảm để cho “ ta là đàn cầm”, “ ta là đệm chiếu”,…Hình tượng thơ là âm thanh của khúc nhạc rừng, là màu xanh bất tận của núi rừng, của thiên nhiên, của sự sống, tất cả đã gắn liền với cảm giác, với tâm hồn Ức Trai bằng bao liên tưởng thiết tha, đằm thắm. Chữ “ ta” được lặp lại nhiều lần trog bài thơ đã tạo nên âm điệu du dương, trầm bổng, thiết tha.Ta là chủ thể trữ tình, là Ức Trai tiên sinh. Thiên nhiên là ta, ta cũng là thiên nhiên, suối, đá, thông, trúc của Côn Sơn với Nguyễn Trãi cũng chỉ là một.
Bài ca Côn Sơn là một bài thơ nêu lên cảnh thiên nhiên vô cùng sâu sắc và rất đẹp của nhà thơ. Đồng thời thể hiện nên tấm lòng yêu thiên nhiên của của tác giả và thể hiện tâm hồn nhân văn của tác giả. Có thể nói “ Bài ca Côn Sơn” là bài ca của sự sống, sự sống được ướp đượm hương sắc của suối rừng đất nước quê hương.
Côn sơn ca của Nguyễn Trãi là một bài thơ nguyên tác bằng chữ Hán viết theo thể thơ khác và dài. Ở đây, chúng ta được học một đoạn dịch theo thể thơ lục bát mang vóc dáng thơ ca dân tộc:
Nguyễn Trãi là người có công rất lớn trong việc phụ tá vua Lê lợi cầm quân đánh giặc Minh xâm lược thế kỉ XV. Nhưng khi hòa bình được lập lại, đất nước đi vào công cuộc xây dựng và phát triển thì ông bị quan nịnh thần ghen ghét, nghi ngờ. Đang làm quan, Nguyễn Trãi xin cáo quan về ở ẩn. Trong thời gian đó, có lẽ Nguyễn Trãi đã viết nên bài thơ Côn Sơn ca. Với Nguyễn Trãi, Côn Sơn là vùng đất gắn bó bằng nhiều kỉ niệm từ thuở ấu thơ đến lúc tuổi già. Nơi đây có núi non hùng vĩ, cây cối tốt tươi, sơn thủy hữu tình. Đây là đất được phong của quan Tư đồ Trần Nguyên Đán, ông ngoại của Nguyễn Trãi. Cha ông từng đến dạy học ở nơi đây, rồi kết duyên với tiểu thư con gái quan tư đồ. Bản thân Nguyễn Trãi cũng đã nhiều năm tuổi trẻ sống ở đây. Khi cáo quan, Nguyễn Trãi về với Côn Sơn như về với nơi chôn nhau, cắt rốn, về với bạn bè tri kỉ tri âm. Mỗi hòn đá, gốc cây, ngọn suối, đất nước và mây trời Côn Sơn gắn bó với người anh hùng, vị danh nhân văn hóa thế giới bằng tình cảm máu thịt. Vì thế, Côn Sơn ca là tiếng nói cất lên từ trái tim sâu nặng, tha thiết của Nguyễn Trãi.
Trước hết chúng ta cần hiểu đại từ “ta” trong đoạn thơ là để chỉ ai? “ Ta” chính là Nguyễn Trãi. Trong đoạn thơ tám dòng lục bát mà xuất hiện năm lần đại từ ta. Ta hiện ra liền mạch, nối tiếp trong những dòng thơ sáu âm tiết, riêng dòng thứ sáu, “ta” điệp hai lần liền: “ ta lên ta nằm”. Nếu để ý sẽ thấy kết cấu đoạn thơ khá chặt chẽ. Câu sáu tả cảnh, câu tám xuất hiện “ta” với những hành động cụ thể mang ý nghĩa tác giả tự họa chân dung mình. Điều đó gợi cảm giác giữa thiên nhiên cây rừng, đá núi, suối reo của Côn Sơn, hình ảnh Nguyễn Trãi thấp thoáng, đan cài, vấn vít, hòa quyện không phút nào rời xa. Con người và thiên nhiên như muốn nhập làm một, tạo thành sự sống toàn cảnh cho Côn Sơn.
Sống giữa Côn Sơn, Nguyễn Trãi đã nhìn ngắm, suy ngẫm và làm những việc việc gì? Đoạn thơ chia làm hai đoạn nhỏ thể hiện hai khía cạnh nội dung:
Nghe tiếng suối rì rầm, nhà thơ tưởng tượng ra tiếng đàn khi trầm, khi bổng, réo rắt bên tai. Nhìn thấy mặt đá phẳng có rêu phơi, nhà thơ ngồi trên đá mà ngỡ như đang “ ngồi chiếu êm”. Trí tưởng tượng và nghệ thuật so sánh của những vật dụng của con người, gần gũi, thân thương với con người. Đôi tai nhạy cảm của thi sĩ đã thổi hồn vào tiếng suối, khiến cho nó vốn đơn điệu trở thành cây đàn đa thanh, cuốn hút. Xúc giác tinh tế của nhà thơ đã hóa cho mặt đá vốn khô rắn thành mặt chiếu dịu êm. Những biến đổi ấy kì diệu làm sao! Nguyễn Trãi đã thưởng thức những nét đẹp ấy ở Côn Sơn một cách say mê, hào hứng.
Đến bốn câu thơ sau, niềm say mê hào hứng ấy tiếp tục được đẩy lên cao hơn:
|
He left behind a huge and extremely rich literary career. Among his works, there is a work that shows his optimism and love of life despite living in a remote place with no company. “Song of Con Son” (Con Son ca) is a famous Chinese poem. Perhaps Nguyen Trai wrote this poem during the period when he told his mandarins to go into hiding in Con Son to keep his soul noble and pure. In the Literature 7 program, we also come across the topic of expressing feelings about this poem. Below are the best sample articles with the deepest thoughts that you can refer to. Wish you all the best in your studies.
Nguyen Trai is a poet with an extremely unique personality and deep soul. Nguyen Trai's works all express his love for nature and love for people. One of the works that deeply demonstrates Nguyen Trai's profound love for nature is the work "Song of Con Son".
The poem is a song of sympathy with nature, also a song of worldly moods, life philosophy, and about human life. Because Nguyen Trai was a man who spent his whole life taking care of the country and its people, but in the last years of his life he lived in the jealousy and envy of his courtiers. So when he returned to Con Son, he was like a bird. Escaped from the cage that he had not been able to spread his wings for a long time, he felt truly free in the wider sky like never before as now he could live as himself and enjoy himself:
The sound of gurgling water that the poet happily "thought was a harp". The music of the stream seemed to entertain me during the days of seclusion. The metaphor "harp" expresses the joy of communion with the stream, considering the stream as a piece of "our" soul. An interesting comparison image that makes us surprised. Nguyen Trai returned to Con Son not to retreat in the true sense of a hermit lifestyle, but he returned to Con Son with the joy and freedom of a person returning to his home. In the first four sentences, the scene appears. up with a gurgling stream, murmuring like the sound of a guitar when drilling and picking. The rock is covered with a layer of green moss, which the author personified as sitting on a soft mat. The scenery here was sketched by Nguyen Trai. with unique characteristics that are not mixed with any other feng shui painting.
If the first four verses are the natural scene of Con Son described objectively, then in the next four verses the author cleverly weaves in worldly advice.
Con Son's melodious melodiousness attracts people's hearts. Con Son's nature is spacious and quiet, with murmuring streams, moss-dried stone tables, pine forests, and bamboo forests that shade the sunlight, creating an elegant scene. for poets to sit and recite poetry to enjoy the sounds of life. The images of bamboo and pine trees in literature symbolize the tough spirit of a gentleman: The humble cannot move, the mighty cannot be hidden. Streams, rocks, pine trees, and bamboo are places of refuge and support for the soul, objects for poets to harmonize and commune with to say "I am the harp", "I am the cushion",...The poetic image is the sound. The sound of forest music, the endless green of the mountains, of nature, of life, all are linked to the feeling, to Uc Trai's soul with many passionate and loving associations. The word "ta" is repeated many times in the poem, creating a melodious, melodious, passionate tone. I am the lyrical subject, Mr. Uc Trai. Nature is us, we are also nature, streams, rocks, pine trees, bamboo of Con Son and Nguyen Trai are just one.
The song Con Son is a poem that highlights the poet's extremely profound and beautiful natural landscape. At the same time, it shows the author's love for nature and his humanistic soul. It can be said that "The Song of Con Son" is a song of life, a life imbued with the fragrance of the streams and forests of the homeland.
Con Son Ca by Nguyen Trai is an original poem in Chinese written in a different and long form. Here, we learn a passage translated in six-eight verse form with the shape of national poetry:
Nguyen Trai was a person who had great contributions in assisting King Le Loi in leading troops to fight the Ming invaders in the 15th century. But when peace was restored and the country went into the process of construction and development, he was hated and suspected by courtiers. While working as a mandarin, Nguyen Trai asked the mandarin to go into hiding. During that time, Nguyen Trai probably wrote the poem Con Son Ca. For Nguyen Trai, Con Son is a land associated with many memories from childhood to old age. This place has majestic mountains, lush trees, and charming landscapes. This is the land conferred by the mandarin Tran Nguyen Dan, Nguyen Trai's grandfather. His father once came to teach here, and then got married to a young lady, the daughter of a prince. Nguyen Trai himself has lived here for many years as a young man. When he passed away, Nguyen Trai returned to Con Son as if he were returning to the place where he was buried, his birthplace was cut, and he was returning to his friends and confidants. Every rock, tree, stream, country and cloud in Con Son is attached to the hero, the world cultural celebrity, with flesh and blood affection. Therefore, Con Son Ca is the voice that speaks from Nguyen Trai's deep, earnest heart.
First of all, we need to understand who the pronoun "we" in the poem refers to? “I” is Nguyen Trai. In the six-eight-line eight-line poem, the pronoun ta appears five times. Ta appears seamlessly, consecutively in lines of six-syllable poetry, especially in the sixth line, "ta" says twice in a row: "I go up, I lie down". If you pay attention, you will see that the structure of the poem is quite tight. Sentence six describes the scene, sentence eight appears "I" with specific actions meaning the author portrays himself. That evokes the feeling that amidst the natural forest trees, mountain rocks, and roaring streams of Con Son, the image of Nguyen Trai looms, interwoven, entwined, blending together without ever leaving. People and nature seem to want to merge into one, creating a panorama of life for Con Son.
Living in Con Son, what did Nguyen Trai see, ponder and do? The poem is divided into two small paragraphs expressing two aspects of the content:
Listening to the murmuring sound of the stream, the poet imagines the sound of a guitar, sometimes low, sometimes high, ringing in his ears. Seeing the flat stone surface with exposed moss, the poet sat on the stone and thought he was "sitting on a soft mat". Imagination and comparative art of human objects, close and dear to humans. The poet's sensitive ears breathed life into the sound of the stream, turning the originally monotonous sound into a multi-voiced, attractive instrument. The poet's delicate sense of touch transformed the originally dry and hard stone surface into a soft, shining surface. How wonderful those changes are! Nguyen Trai enjoyed those beauties in Con Son passionately and excitedly.
In the following four verses, that exciting passion continues to be pushed higher:
|
Ông đã để lại cho người đời một sự nghiệp văn chương đồ sộ và vô cùng phong phú. Trong những tác phẩm của ông, có một tác phẩm thể hiện sự lạc quan, yêu đời của ông dù sống ở một nơi hẻo lánh, không người bầu bạn. “ Bài ca Côn Sơn” (Côn Sơn ca) là một bài thơ chữ Hán nổi tiếng. Có lẽ Nguyễn Trãi viết bài thơ này trong thời kì ông cáo quan về ở ẩn ở Côn Sơn để giữ cho tâm hồn được thanh cao, trong sạch. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài phát biểu cảm nghĩ về bài thơ này. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất, cảm nghĩ sâu sắc nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt.
Nguyễn Trãi là một nhà thơ có tính cách vô cùng đặc sắc và có tâm hồn sâu sắc. những tác phẩm của Nguyễn trãi đều thể hiện tình yêu thiên nhiên, tình yêu con người. một trong những tác phẩm thể hiện sâu sắc tình yêu thiên nhiên sâu sắc của Nguyễn Trãi là tác phẩm “ Bài Ca Côn Sơn”.
Bài thơ là bài ca giao cảm với thiên nhiên, cũng là bài ca tâm trạng thế sự, triết lý cuộc đời, về nhân sinh. Bởi Nguyễn Trãi là một người dành cả cuộc đời của mình để lo cho nước cho dân nhưng đến những năm cuối đời ông lại sống trong dự đố kị ghen ghét của đám nịnh thần.Vì thế khi ông trở về Côn Sơn ông như con chim sổ lồng mà bấy lâu nay ông không được tung cánh,cảm thấy mình thật sự tự do giữa bầu trời rộng lớn hơn lúc nào hết như lúc này đây ông mới được sống là chính mình và chính mình hưởng thụ:
Tiếng nước chảy róc rách mà nhà thơ thích thú “ cho là đàn cầm”. Nhạc của suối như để mua vui những tháng ngày ở ẩn. Ẩn dụ “ đàn cầm” biểu lộ niềm vui giao cảm với suối, coi suối là mảnh tâm hồn của “ ta”. Một hình ảnh so sánh liên tưởng đầy thú vị khiến ta không khỏi ngỡ ngàng. Nguyễn Trãi trở về Côn Sơn không phải là để ẩn dật theo đúng nghĩa của cách sống ẩn dật, mà ông trở về Côn Sơn với nỗi hân hoan đầy tự do của một con người trở về nhà mình.Trong bốn câu đầu cảnh vật hiện lên với dòng suối chảy róc rách,rì rầm như tiếng đàn lúc khoan,lúc nhặt.Trên tảng đá có phủ một lớp rêu xanh được tác giả nhân cách hóa thành như ngồi trên chiếu êm.Cảnh vật nơi đây được Nguyễn Trãi phác họa với những đặc điểm riêng biệt mà nó không hề bị trộn lẫn với bất cứ một bức tranh phong thủy nào.
Nếu như bốn câu thơ đầu là cảnh thiên nhiên Côn Sơn được miêu tả khách quan thì ở bốn câu thơ sau tác giả lại khéo léo luồn vào những lời khuyên xuất thế.
Côn Sơn du dương cuốn hút lòng người.Thiên nhiên côn sơn khoáng đạt và thanh tĩnh ở đây có suối chảy rì rầm,có bàn đá rêu phơi,có rừng tùng,rừng trúc che ánh nắng mặt trời tạo ra một khung cảnh tao nhã cho thi sĩ ngồi ngâm thơ thưởng thức âm vị cuộc sống.hình ảnh cây trúc,cây tùng trong văn chương tượng trưng cho khí phách cứng cỏi của người quân tử: Bần tiện bất năng di,uy vũ bất năng khuất. Suối, đá, thông, trúc là nơi nương tựa, nâng đỡ tâm hồn, là đối tượng để thi nhân giao hòa, giao cảm để cho “ ta là đàn cầm”, “ ta là đệm chiếu”,…Hình tượng thơ là âm thanh của khúc nhạc rừng, là màu xanh bất tận của núi rừng, của thiên nhiên, của sự sống, tất cả đã gắn liền với cảm giác, với tâm hồn Ức Trai bằng bao liên tưởng thiết tha, đằm thắm. Chữ “ ta” được lặp lại nhiều lần trog bài thơ đã tạo nên âm điệu du dương, trầm bổng, thiết tha.Ta là chủ thể trữ tình, là Ức Trai tiên sinh. Thiên nhiên là ta, ta cũng là thiên nhiên, suối, đá, thông, trúc của Côn Sơn với Nguyễn Trãi cũng chỉ là một.
Bài ca Côn Sơn là một bài thơ nêu lên cảnh thiên nhiên vô cùng sâu sắc và rất đẹp của nhà thơ. Đồng thời thể hiện nên tấm lòng yêu thiên nhiên của của tác giả và thể hiện tâm hồn nhân văn của tác giả. Có thể nói “ Bài ca Côn Sơn” là bài ca của sự sống, sự sống được ướp đượm hương sắc của suối rừng đất nước quê hương.
Côn sơn ca của Nguyễn Trãi là một bài thơ nguyên tác bằng chữ Hán viết theo thể thơ khác và dài. Ở đây, chúng ta được học một đoạn dịch theo thể thơ lục bát mang vóc dáng thơ ca dân tộc:
Nguyễn Trãi là người có công rất lớn trong việc phụ tá vua Lê lợi cầm quân đánh giặc Minh xâm lược thế kỉ XV. Nhưng khi hòa bình được lập lại, đất nước đi vào công cuộc xây dựng và phát triển thì ông bị quan nịnh thần ghen ghét, nghi ngờ. Đang làm quan, Nguyễn Trãi xin cáo quan về ở ẩn. Trong thời gian đó, có lẽ Nguyễn Trãi đã viết nên bài thơ Côn Sơn ca. Với Nguyễn Trãi, Côn Sơn là vùng đất gắn bó bằng nhiều kỉ niệm từ thuở ấu thơ đến lúc tuổi già. Nơi đây có núi non hùng vĩ, cây cối tốt tươi, sơn thủy hữu tình. Đây là đất được phong của quan Tư đồ Trần Nguyên Đán, ông ngoại của Nguyễn Trãi. Cha ông từng đến dạy học ở nơi đây, rồi kết duyên với tiểu thư con gái quan tư đồ. Bản thân Nguyễn Trãi cũng đã nhiều năm tuổi trẻ sống ở đây. Khi cáo quan, Nguyễn Trãi về với Côn Sơn như về với nơi chôn nhau, cắt rốn, về với bạn bè tri kỉ tri âm. Mỗi hòn đá, gốc cây, ngọn suối, đất nước và mây trời Côn Sơn gắn bó với người anh hùng, vị danh nhân văn hóa thế giới bằng tình cảm máu thịt. Vì thế, Côn Sơn ca là tiếng nói cất lên từ trái tim sâu nặng, tha thiết của Nguyễn Trãi.
Trước hết chúng ta cần hiểu đại từ “ta” trong đoạn thơ là để chỉ ai? “ Ta” chính là Nguyễn Trãi. Trong đoạn thơ tám dòng lục bát mà xuất hiện năm lần đại từ ta. Ta hiện ra liền mạch, nối tiếp trong những dòng thơ sáu âm tiết, riêng dòng thứ sáu, “ta” điệp hai lần liền: “ ta lên ta nằm”. Nếu để ý sẽ thấy kết cấu đoạn thơ khá chặt chẽ. Câu sáu tả cảnh, câu tám xuất hiện “ta” với những hành động cụ thể mang ý nghĩa tác giả tự họa chân dung mình. Điều đó gợi cảm giác giữa thiên nhiên cây rừng, đá núi, suối reo của Côn Sơn, hình ảnh Nguyễn Trãi thấp thoáng, đan cài, vấn vít, hòa quyện không phút nào rời xa. Con người và thiên nhiên như muốn nhập làm một, tạo thành sự sống toàn cảnh cho Côn Sơn.
Sống giữa Côn Sơn, Nguyễn Trãi đã nhìn ngắm, suy ngẫm và làm những việc việc gì? Đoạn thơ chia làm hai đoạn nhỏ thể hiện hai khía cạnh nội dung:
Nghe tiếng suối rì rầm, nhà thơ tưởng tượng ra tiếng đàn khi trầm, khi bổng, réo rắt bên tai. Nhìn thấy mặt đá phẳng có rêu phơi, nhà thơ ngồi trên đá mà ngỡ như đang “ ngồi chiếu êm”. Trí tưởng tượng và nghệ thuật so sánh của những vật dụng của con người, gần gũi, thân thương với con người. Đôi tai nhạy cảm của thi sĩ đã thổi hồn vào tiếng suối, khiến cho nó vốn đơn điệu trở thành cây đàn đa thanh, cuốn hút. Xúc giác tinh tế của nhà thơ đã hóa cho mặt đá vốn khô rắn thành mặt chiếu dịu êm. Những biến đổi ấy kì diệu làm sao! Nguyễn Trãi đã thưởng thức những nét đẹp ấy ở Côn Sơn một cách say mê, hào hứng.
Đến bốn câu thơ sau, niềm say mê hào hứng ấy tiếp tục được đẩy lên cao hơn:
|
He left behind a huge and extremely rich literary career. Among his works, there is a work that shows his optimism and love of life despite living in a remote place with no company. “Song of Con Son” (Con Son ca) is a famous Chinese poem. Perhaps Nguyen Trai wrote this poem during the period when he told his mandarins to go into hiding in Con Son to keep his soul noble and pure. In the Literature 7 program, we also come across the topic of expressing feelings about this poem. Below are the best sample articles with the deepest thoughts that you can refer to. Wish you all the best in your studies.
Nguyen Trai is a poet with an extremely unique personality and deep soul. Nguyen Trai's works all express his love for nature and love for people. One of the works that deeply demonstrates Nguyen Trai's profound love for nature is the work "Song of Con Son".
The poem is a song of sympathy with nature, also a song of worldly moods, life philosophy, and about human life. Because Nguyen Trai was a man who spent his whole life taking care of the country and its people, but in the last years of his life he lived in the jealousy and envy of his courtiers. So when he returned to Con Son, he was like a bird. Escaped from the cage that he had not been able to spread his wings for a long time, he felt truly free in the wider sky like never before as now he could live as himself and enjoy himself:
The sound of gurgling water that the poet happily "thought was a harp". The music of the stream seemed to entertain me during the days of seclusion. The metaphor "harp" expresses the joy of communion with the stream, considering the stream as a piece of "our" soul. An interesting comparison image that makes us surprised. Nguyen Trai returned to Con Son not to retreat in the true sense of a hermit lifestyle, but he returned to Con Son with the joy and freedom of a person returning to his home. In the first four sentences, the scene appears. up with a gurgling stream, murmuring like the sound of a guitar when drilling and picking. The rock is covered with a layer of green moss, which the author personified as sitting on a soft mat. The scenery here was sketched by Nguyen Trai. with unique characteristics that are not mixed with any other feng shui painting.
If the first four verses are the natural scene of Con Son described objectively, then in the next four verses the author cleverly weaves in worldly advice.
Con Son's melodious melodiousness attracts people's hearts. Con Son's nature is spacious and quiet, with murmuring streams, moss-dried stone tables, pine forests, and bamboo forests that shade the sunlight, creating an elegant scene. for poets to sit and recite poetry to enjoy the sounds of life. The images of bamboo and pine trees in literature symbolize the tough spirit of a gentleman: The humble cannot move, the mighty cannot be hidden. Streams, rocks, pine trees, and bamboo are places of refuge and support for the soul, objects for poets to harmonize and commune with to say "I am the harp", "I am the cushion",...The poetic image is the sound. The sound of forest music, the endless green of the mountains, of nature, of life, all are linked to the feeling, to Uc Trai's soul with many passionate and loving associations. The word "ta" is repeated many times in the poem, creating a melodious, melodious, passionate tone. I am the lyrical subject, Mr. Uc Trai. Nature is us, we are also nature, streams, rocks, pine trees, bamboo of Con Son and Nguyen Trai are just one.
The song Con Son is a poem that highlights the poet's extremely profound and beautiful natural landscape. At the same time, it shows the author's love for nature and his humanistic soul. It can be said that "The Song of Con Son" is a song of life, a life imbued with the fragrance of the streams and forests of the homeland.
Con Son Ca by Nguyen Trai is an original poem in Chinese written in a different and long form. Here, we learn a passage translated in six-eight verse form with the shape of national poetry:
Nguyen Trai was a person who had great contributions in assisting King Le Loi in leading troops to fight the Ming invaders in the 15th century. But when peace was restored and the country went into the process of construction and development, he was hated and suspected by courtiers. While working as a mandarin, Nguyen Trai asked the mandarin to go into hiding. During that time, Nguyen Trai probably wrote the poem Con Son Ca. For Nguyen Trai, Con Son is a land associated with many memories from childhood to old age. This place has majestic mountains, lush trees, and charming landscapes. This is the land conferred by the mandarin Tran Nguyen Dan, Nguyen Trai's grandfather. His father once came to teach here, and then got married to a young lady, the daughter of a prince. Nguyen Trai himself has lived here for many years as a young man. When he passed away, Nguyen Trai returned to Con Son as if he were returning to the place where he was buried, his birthplace was cut, and he was returning to his friends and confidants. Every rock, tree, stream, country and cloud in Con Son is attached to the hero, the world cultural celebrity, with flesh and blood affection. Therefore, Con Son Ca is the voice that speaks from Nguyen Trai's deep, earnest heart.
First of all, we need to understand who the pronoun "we" in the poem refers to? “I” is Nguyen Trai. In the six-eight-line eight-line poem, the pronoun ta appears five times. Ta appears seamlessly, consecutively in lines of six-syllable poetry, especially in the sixth line, "ta" says twice in a row: "I go up, I lie down". If you pay attention, you will see that the structure of the poem is quite tight. Sentence six describes the scene, sentence eight appears "I" with specific actions meaning the author portrays himself. That evokes the feeling that amidst the natural forest trees, mountain rocks, and roaring streams of Con Son, the image of Nguyen Trai looms, interwoven, entwined, blending together without ever leaving. People and nature seem to want to merge into one, creating a panorama of life for Con Son.
Living in Con Son, what did Nguyen Trai see, ponder and do? The poem is divided into two small paragraphs expressing two aspects of the content:
Listening to the murmuring sound of the stream, the poet imagines the sound of a guitar, sometimes low, sometimes high, ringing in his ears. Seeing the flat stone surface with exposed moss, the poet sat on the stone and thought he was "sitting on a soft mat". Imagination and comparative art of human objects, close and dear to humans. The poet's sensitive ears breathed life into the sound of the stream, turning the originally monotonous sound into a multi-voiced, attractive instrument. The poet's delicate sense of touch transformed the originally dry and hard stone surface into a soft, shining surface. How wonderful those changes are! Nguyen Trai enjoyed those beauties in Con Son passionately and excitedly.
In the following four verses, that exciting passion continues to be pushed higher:
|
Nói cho cùng thì tinh thần yêu nước nó xuất phát từ ý chí, sự quyết tâm phấn đấu, xây dựng Tổ quốc, tình yêu thương và cả niềm hi vọng. Tinh thần yêu nước bao gồm cả nhiều tình yêu khác: tình yêu gia đình, quê hương, tình yêu con người. Nó được bộc lộ ở mọi lúc mọi nơi, mọi cá nhân, bất cứ nơi nào có người dân Việt Nam sống thì đó sẽ mãi là mầm mống, là chồi non của tinh thần yêu nước Việt Nam. Và đó cũng sẽ không phải là lí tưởng của mình dân tộc Việt Nam mà còn rất nhiều nước khác, lí tưởng ấy luôn đi đầu. Với đề văn “Nghị luận về tinh thần yêu nước của nhân dân ta lớp 7”, người viết cần làm nổi bật những biểu hiện của lòng yêu nước của nhân dân ta trong lịch sử chiến đấu cũng như khi hòa bình xây dựng đất nước. Dưới đây là bài văn mẫu bài văn nghị luận về tinh thần yêu nước của nhân dân ta để mọi người có hình dung rõ hơn khi làm dạng đề này.
Yêu nước – đó là cội nguồn của dân tộc. Từ thuở cha ông còn dựng nước, giữ nước đến thời nay hoà bình dựng xây đất nước, tinh thần yêu nước của ta vẫn còn vẹn nguyên. Tinh thần yêu nước của nhân dân ta nồng nàn thiết tha vô cùng. Nó được biểu hiện bằng nhiều hình thức khác nhau qua từng thời điểm.
Lòng yêu nước là tình yêu đối với quê hương, đất nước; nỗ lực cố gắng không ngừng để dựng xây và phát triển đất nước ngày càng giàu mạnh hơn. Lòng yêu nước là tình cảm cao cả, thiêng liêng của mỗi người dành cho quê hương đất nước. Đó là yêu sông, yêu núi, yêu làng, yêu xóm, yêu người dân sống trên mảnh đất hình chữ S. Tình cảm ấy đơn giản, gần gũi và nằm ngay trong lời ăn tiếng nói hằng ngày của mỗi người.
Từng thời kì chúng ta có tinh thần yêu nước khác nhau. Trong thời kỳ kháng chiến, lòng yêu nước chính là đứng lên, cầm súng ra trận chiến đấu với kẻ thù. Có rất nhiều con người hi sinh vì tổ quốc để giữ từng tấc đất, từng biển đảo của dân tộc: từ những vị vua anh minh dựng nước An Dương Vương, Ngô Quyền, từ những vị tướng tài giỏi chỉ đạo cả một đội quân Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, đến những thi sĩ dùng văn chương thể hiện tinh thần yêu nước như Nguyễn Trãi, đến những anh hùng cứu quốc Võ Thị Sáu,… và không thể thiếu sức dân, sự đoàn kết của nhân dân ta. Lòng yêu nước lúc đó thật mạnh mẽ và quyết liệt.
Thời chiến tranh máu lửa qua đi, khi đất nước hoà bình, lòng yêu nước thể hiện ở việc chung ta xây dựng xã hội chủ nghĩa, mang lại cuộc sống no đủ cho nhân dân và sự vững bền cho đất nước. Từng tháng từng năm đang có những con người mang vinh quang, tự hào về cho đất nước. U23 Việt Nam đi vào lịch sử là những anh hùng sân cỏ, mang niềm tự hào vinh quang về cho dân tộc để biết bao người thấy yêu thương, thấy vẻ vang. Lòng yêu nước không phải là một thứ tình cảm nào đó cao xa mà chính là lòng yêu gia đình, yêu hàng xóm và những vật bình thường xung quanh.
Chúng ta là những người trẻ, là mầm non của đất nước, bởi thế chúng ta có những cách thể hiện tinh thần yêu nước khác nhau. Nhưng trước hết phải như lời Bác dặn: “ Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp được hay không, dân tộc Việt Nam có sánh ngang với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ phần lớn của công học tập của các cháu.” Học tập chính là cội nguồn đầu tiên của đóng góp dựng xây đất nước. Học tập giúp ta đóng góp nhân tài, đóng góp tài năng cho đất nước.
|
After all, patriotism comes from the will, determination to strive, build the Fatherland, love and hope. Patriotism includes many other loves: love of family, homeland, love of people. It is revealed at any time, any place, any individual, wherever Vietnamese people live, it will forever be the seed, the young shoot of Vietnamese patriotism. And that will not be the ideal of the Vietnamese people, but of many other countries, that ideal is always at the forefront. With the topic "Discussion on the patriotism of our people for grade 7", the writer needs to highlight the manifestations of our people's patriotism in the history of combat as well as when peacefully building the country. . Below is a sample essay essay on the patriotism of our people so that everyone can have a clearer picture when doing this type of question.
Patriotism - that is the origin of the nation. From the time when our ancestors were still building and defending the country to the present day of peace building the country, our patriotic spirit is still intact. The patriotic spirit of our people is extremely passionate. It is expressed in many different forms from time to time.
Patriotism is love for one's homeland and country; Continuous efforts to build and develop the country to become richer and stronger. Patriotism is the noble and sacred feelings of each person for their homeland and country. That is love for the river, love for the mountains, love for the village, love for the neighborhood, love for the people living on the S-shaped land. That feeling is simple, close and lies right in the daily speech of each person.
In each period we have different patriotism. During the resistance war, patriotism was standing up, holding guns and going into battle to fight the enemy. There are many people who sacrificed their lives for their country to preserve every inch of land, every sea and island of the nation: from the wise kings who built the country, An Duong Vuong, Ngo Quyen, from talented generals who directed an entire army. Tran Hung Dao, Ly Thuong Kiet, to poets who use literature to express patriotism like Nguyen Trai, to heroes who saved the country Vo Thi Sau,... and the people's strength and solidarity are indispensable. . Patriotism at that time was very strong and fierce.
The time of bloody war is over, when the country is at peace, patriotism is reflected in our joint building of socialism, bringing a prosperous life to the people and stability to the country. Every month and every year, there are people who bring glory and pride to the country. U23 Vietnam goes down in history as heroes on the field, bringing pride and glory to the nation so that many people can feel love and glory. Patriotism is not some lofty sentiment, but rather love of family, love of neighbors and ordinary things around.
We are young people, the children of the country, so we have different ways of expressing patriotism. But first of all, it must be as Uncle Ho said: "Whether Vietnam's rivers can become beautiful or not, whether the Vietnamese people can be on par with the great powers of the five continents or not, depends largely on the efforts of the people's learning." children." Learning is the first source of contribution to building the country. Studying helps us contribute our talents and talents to the country.
|
Nói cho cùng thì tinh thần yêu nước nó xuất phát từ ý chí, sự quyết tâm phấn đấu, xây dựng Tổ quốc, tình yêu thương và cả niềm hi vọng. Tinh thần yêu nước bao gồm cả nhiều tình yêu khác: tình yêu gia đình, quê hương, tình yêu con người. Nó được bộc lộ ở mọi lúc mọi nơi, mọi cá nhân, bất cứ nơi nào có người dân Việt Nam sống thì đó sẽ mãi là mầm mống, là chồi non của tinh thần yêu nước Việt Nam. Và đó cũng sẽ không phải là lí tưởng của mình dân tộc Việt Nam mà còn rất nhiều nước khác, lí tưởng ấy luôn đi đầu. Với đề văn “Nghị luận về tinh thần yêu nước của nhân dân ta lớp 7”, người viết cần làm nổi bật những biểu hiện của lòng yêu nước của nhân dân ta trong lịch sử chiến đấu cũng như khi hòa bình xây dựng đất nước. Dưới đây là bài văn mẫu bài văn nghị luận về tinh thần yêu nước của nhân dân ta để mọi người có hình dung rõ hơn khi làm dạng đề này.
Yêu nước – đó là cội nguồn của dân tộc. Từ thuở cha ông còn dựng nước, giữ nước đến thời nay hoà bình dựng xây đất nước, tinh thần yêu nước của ta vẫn còn vẹn nguyên. Tinh thần yêu nước của nhân dân ta nồng nàn thiết tha vô cùng. Nó được biểu hiện bằng nhiều hình thức khác nhau qua từng thời điểm.
Lòng yêu nước là tình yêu đối với quê hương, đất nước; nỗ lực cố gắng không ngừng để dựng xây và phát triển đất nước ngày càng giàu mạnh hơn. Lòng yêu nước là tình cảm cao cả, thiêng liêng của mỗi người dành cho quê hương đất nước. Đó là yêu sông, yêu núi, yêu làng, yêu xóm, yêu người dân sống trên mảnh đất hình chữ S. Tình cảm ấy đơn giản, gần gũi và nằm ngay trong lời ăn tiếng nói hằng ngày của mỗi người.
Từng thời kì chúng ta có tinh thần yêu nước khác nhau. Trong thời kỳ kháng chiến, lòng yêu nước chính là đứng lên, cầm súng ra trận chiến đấu với kẻ thù. Có rất nhiều con người hi sinh vì tổ quốc để giữ từng tấc đất, từng biển đảo của dân tộc: từ những vị vua anh minh dựng nước An Dương Vương, Ngô Quyền, từ những vị tướng tài giỏi chỉ đạo cả một đội quân Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, đến những thi sĩ dùng văn chương thể hiện tinh thần yêu nước như Nguyễn Trãi, đến những anh hùng cứu quốc Võ Thị Sáu,… và không thể thiếu sức dân, sự đoàn kết của nhân dân ta. Lòng yêu nước lúc đó thật mạnh mẽ và quyết liệt.
Thời chiến tranh máu lửa qua đi, khi đất nước hoà bình, lòng yêu nước thể hiện ở việc chung ta xây dựng xã hội chủ nghĩa, mang lại cuộc sống no đủ cho nhân dân và sự vững bền cho đất nước. Từng tháng từng năm đang có những con người mang vinh quang, tự hào về cho đất nước. U23 Việt Nam đi vào lịch sử là những anh hùng sân cỏ, mang niềm tự hào vinh quang về cho dân tộc để biết bao người thấy yêu thương, thấy vẻ vang. Lòng yêu nước không phải là một thứ tình cảm nào đó cao xa mà chính là lòng yêu gia đình, yêu hàng xóm và những vật bình thường xung quanh.
Chúng ta là những người trẻ, là mầm non của đất nước, bởi thế chúng ta có những cách thể hiện tinh thần yêu nước khác nhau. Nhưng trước hết phải như lời Bác dặn: “ Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp được hay không, dân tộc Việt Nam có sánh ngang với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ phần lớn của công học tập của các cháu.” Học tập chính là cội nguồn đầu tiên của đóng góp dựng xây đất nước. Học tập giúp ta đóng góp nhân tài, đóng góp tài năng cho đất nước.
|
After all, patriotism comes from the will, determination to strive, build the Fatherland, love and hope. Patriotism includes many other loves: love of family, homeland, love of people. It is revealed at any time, any place, any individual, wherever Vietnamese people live, it will forever be the seed, the young shoot of Vietnamese patriotism. And that will not be the ideal of the Vietnamese people, but of many other countries, that ideal is always at the forefront. With the topic "Discussion on the patriotism of our people for grade 7", the writer needs to highlight the manifestations of our people's patriotism in the history of combat as well as when peacefully building the country. . Below is a sample essay essay on the patriotism of our people so that everyone can have a clearer picture when doing this type of question.
Patriotism - that is the origin of the nation. From the time when our ancestors were still building and defending the country to the present day of peace building the country, our patriotic spirit is still intact. The patriotic spirit of our people is extremely passionate. It is expressed in many different forms from time to time.
Patriotism is love for one's homeland and country; Continuous efforts to build and develop the country to become richer and stronger. Patriotism is the noble and sacred feelings of each person for their homeland and country. That is love for the river, love for the mountains, love for the village, love for the neighborhood, love for the people living on the S-shaped land. That feeling is simple, close and lies right in the daily speech of each person.
In each period we have different patriotism. During the resistance war, patriotism was standing up, holding guns and going into battle to fight the enemy. There are many people who sacrificed their lives for their country to preserve every inch of land, every sea and island of the nation: from the wise kings who built the country, An Duong Vuong, Ngo Quyen, from talented generals who directed an entire army. Tran Hung Dao, Ly Thuong Kiet, to poets who use literature to express patriotism like Nguyen Trai, to heroes who saved the country Vo Thi Sau,... and the people's strength and solidarity are indispensable. . Patriotism at that time was very strong and fierce.
The time of bloody war is over, when the country is at peace, patriotism is reflected in our joint building of socialism, bringing a prosperous life to the people and stability to the country. Every month and every year, there are people who bring glory and pride to the country. U23 Vietnam goes down in history as heroes on the field, bringing pride and glory to the nation so that many people can feel love and glory. Patriotism is not some lofty sentiment, but rather love of family, love of neighbors and ordinary things around.
We are young people, the children of the country, so we have different ways of expressing patriotism. But first of all, it must be as Uncle Ho said: "Whether Vietnam's rivers can become beautiful or not, whether the Vietnamese people can be on par with the great powers of the five continents or not, depends largely on the efforts of the people's learning." children." Learning is the first source of contribution to building the country. Studying helps us contribute our talents and talents to the country.
|
Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn làm bài văn: chứng minh nói dối có hại cho bản thân. Để làm được bài văn này, chúng ta cần chú ý đến các ý chính sau. Trước hết, cần trả lời câu hỏi, thế nào là nói dối, nói dối biểu hiện như thế nào? Nói dối có hại cho bản thân thế nào, cho người khác ra sao? Và cuối cùng, làm thế nào để nói dối không còn trở thành một tính xấu của các bạn trẻ nữa. Những lí lẽ mà chúng ta đưa ra cần sắc bén và phù hợp. Bên cạnh đó, cần phải có sự kết hợp giữa lí lẽ và dẫn chứng, để bài văn của chúng ta có sức thuyết phục hơn. Bạn cũng có thể liên hệ với bản thân mình để bài làm trở nên chân thực. Chúc các bạn thành công
Thói quen xấu, lúc đầu chỉ như một người khách qua đường, về sau trở thành một người bạn trong nhà và cuối cùng là một ông chủ nhà khó tính. Những thói quen xấu nếu không được khắc phục sẽ để lại những hậu quả to lớn. Bởi vậy mà, nói dối rất có hại cho bản thân.
Nói dối là khi bạn nói sai sự thật, che giấu những việc mình đã làm hoặc thậm chí là đổ lỗi cho người khác. Người ta thường hay nói dối khi đó là một việc làm sai trái và sợ bị trách phạt. Thói quen nói dối ấy, ta gặp rất nhiều trong cuộc sống hàng ngày. Một đứa trẻ nói dối mẹ để đi chơi, một học sinh nói dối cô giáo để che đậy việc không làm bài tập. Không chỉ có trẻ con, người lớn cũng mắc phải tật xấu này. Ta vẫn gặp trong xã hội những người làm sai mà không chịu nhận lỗi, quan chức tham nhũng nhưng lại lừa dối nhân dân, cha mẹ dùng tiền để mua điểm cho con nhưng lại dối trá cả dư luận. Những trường hợp như vậy, ta không phải la hiếm gặp. Vậy nói dối liệu có hại gì cho bản thân?
Nói dối trước hết tạo cho bản thân thành một thói quen xấu. Lần đầu tiên nói dối, ta còn thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng khi đã đến lần thứ hai thứ ba, ta trở nên chai lì, ta thấy nói dối là một điều dĩ nhiên. Rất nhiều những đứa trẻ đã bị huỷ hoại cả tâm hồn chỉ vì tật xấu này. Bởi sau này, nói đôi hình thành nên một nhân cách xấu, bởi trẻ đã quen với việc không trung thực. Lâu dài hơn, một xã hội mà đạo đức bị suy thoái, thì dù kinh tế có mạnh đến đâu cũng không thể bền vững. Hay nói cách khác, thói quen nói dối chính là liều thuốc nổ phá huỷ cuộc sống mỗi người sau này.
Nói dối còn có hại cho bản thân, vì nó làm ta mất đi sự tin tưởng của người đối diện. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Một lời nói dối thôi nhưng đã khiến người ta có cái nhìn khác về bạn. Những lần sau, khi bạn muốn nói gì, họ cũng dè chừng và hoài nghi. Bạn đã từng nghe đến câu chuyện về chú bé chăn cừu? Một lần nói dối sói giết chết bầy cừu, người nông dân đã giúp chú. Nhưng những lần sau, khi sói ăn cừu thật, thì không ai còn muốn giúp nữa. Bởi họ đã mất lòng tin. Bạn thấy đấy, trong xã hội này, nếu ta để mất lòng tin của người khác, người chịu thiệt sẽ chỉ là ta. Ta không nhận được sự giúp đỡ, quan tâm sẻ chia. Bạn đã thấy nói dối có hại cho chính bản thân mình.
Tuy nhiên, cũng có những lời nói dối là đúng lúc. Một bác sĩ nói dối với bệnh nhân về bệnh tình của họ để họ lạc quan hơn mà sống tiếp. Những vị tướng sĩ trấn an lòng dân bởi những lời nói dối về tương lai tốt đẹp phía trước. Đó liệu có là những lời nói dối có hại? Nói thật hay nói dối, còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh, đó là sự linh hoạt của mỗi người. Cái quan trọng là ta giữ cho mình được lương tâm trong sạch, luôn hướng về làm đẹp cuộc đời. Như vậy, nói thật hay nói dối cũng không còn quan trọng.
Là một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, mỗi chúng ta cần rèn luyện cho bản thân đức tính trung thực, luôn dũng cảm đối diện với cuộc sống, với bản thân mình. Lời nói thật với bố mẹ, với thầy cô, khi sai thì sẵn sàng nhận lỗi. Có như vậy, ta mới bồi đắp cho nhân cách của mình trở nên tốt đẹp, ta mới được mọi người yêu quý kính trọng.
Mỗi chúng ta cần phải nhận ra rằng, nói dối rất có hại cho bản thân. Một lời nói dối có thể gây chuyện xấu đến nhiều năm sau này. Bạn sẽ từ bỏ thói quen xấu ấy chứ?
Thomas Fuller từng phát biểu rằng: “Lời nói dối không có chân, nhưng tai tiếng thì có cánh”. Thật vậy, lời nói dối không “giết” con người ta bằng dao bằng súng, nó giết con người ta bằng những tiếng xấu và chê bai. Con người ta không nên nói dối bởi nói dối có hại cho bản thân.
Nói dối là nói sai sự thật. Lời nói dối thường mục đích che đậy một điều gì đó nhằm bảo vệ chính bản thân mình. Nói dối là một thói quen rất xấu và cũng là căn bệnh chung của xã hội ngày hôm nay. Chúng ta không nên và cũng không được nói dối. Nói dối có hại cho bản thân, khiến chúng ta mất niềm tin của mọi người.
Con người ta đôi lần trong cuộc sống đôi lần vẫn khó tránh khỏi những lời nói dối vì mục đích nhất định nào đó. Nhưng theo thói quen, nói dối sẽ hình thành nên bản năng con người, khiến con người luôn tìm mọi lời lẽ để bao biện và che đậy cho chính mình. Lời nói dối một đôi lần có thể trở nên vô hại, song nhiều lần như thế sẽ trở thành một căn bệnh gây nguy hiểm khó lường.
Nói dối có hại cho bản thân. Trước hết, trong học tập. Nói dối trong học tập là một hành vi xấu, cần được nghiêm khắc phê bình. Nói dối trong học tập là lừa thầy dối bạn, là những lời biện minh tráo trở sau mỗi vi phạm, là thái độ quay cóp gian lận trong kiểm tra, thi cử,… Nói dối trong học tập khiến cho người học sinh không có tâm thế chủ động trong học tập, sống trong sự dằn vặt của bản thân. Nói dối hình thành nên nhân cách xấu của người học sinh, làm môi trường học tập trở nên mất công bình, khiến người học sinh đó bị xa lánh.
Nói dối trong học tập là một hành động không nên, nói dối trong cuộc sống càng không nên tồn tại. Xã hội đầy rẫy những sự bon chen, lời nói dối đôi khi trở thành nhát dao đâm chính bản thân mình. Ở nước ta đã từng có biết bao nhiêu kĩ sư, cử nhân nhưng chính bản thân họ có những khi không hề đi học bằng chính những chất xám của mình mà năng lực của họ chỉ được chứng mình qua tấm bằng đại học, thạc sĩ. Để tới khi đi làm tại các công ty thì họ hoàn toàn không thể bắt nhịp được với nhịp làm việc của những người làm cùng với mình. Một đất nước mà sự dối trá đầy rẫy và phổ biến đến thế chắc chắn rằng sự hợp tác mở rộng với bạn bè quốc tế sẽ rất khó khăn, đặc biệt trong thời buổi hội nhập như hôm nay thì nói dối vô hình chung tự cắt đứt cơ hội của chính mình.
Nói dối nhiều sẽ hình thành thói quen, thói quen nhiều hình thành lên tính cách, tính cách tạo nên con người. Một người nói dối sẽ đánh mất niềm tin nơi người khác. Chúng ta có lẽ ai cũng từng nghe tới câu chuyện của một chú bé chăn cừu vì muốn trêu chọc mọi người nên đã nói dối rằng có sói. Sau nhiều lần như vậy thì mọi người bắt đầu không còn tin tưởng chú nữa. Điều đó đã dần tới hậu quả đáng buồn là khi có bầy sói thật tới thì không còn ai tin vào những tiếng kêu giúp của chú nữa. Một kết quả thảm bại sẽ là điều con người ta nhận được sau mỗi lời nói dối. Niềm tin bị đánh mất đồng nghĩa rằng ta sẽ bị ruồng bỏ, xa lánh.
|
Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn làm bài văn: chứng minh nói dối có hại cho bản thân. Để làm được bài văn này, chúng ta cần chú ý đến các ý chính sau. Trước hết, cần trả lời câu hỏi, thế nào là nói dối, nói dối biểu hiện như thế nào? Nói dối có hại cho bản thân thế nào, cho người khác ra sao? Và cuối cùng, làm thế nào để nói dối không còn trở thành một tính xấu của các bạn trẻ nữa. Những lí lẽ mà chúng ta đưa ra cần sắc bén và phù hợp. Bên cạnh đó, cần phải có sự kết hợp giữa lí lẽ và dẫn chứng, để bài văn của chúng ta có sức thuyết phục hơn. Bạn cũng có thể liên hệ với bản thân mình để bài làm trở nên chân thực. Chúc các bạn thành công
Thói quen xấu, lúc đầu chỉ như một người khách qua đường, về sau trở thành một người bạn trong nhà và cuối cùng là một ông chủ nhà khó tính. Những thói quen xấu nếu không được khắc phục sẽ để lại những hậu quả to lớn. Bởi vậy mà, nói dối rất có hại cho bản thân.
Nói dối là khi bạn nói sai sự thật, che giấu những việc mình đã làm hoặc thậm chí là đổ lỗi cho người khác. Người ta thường hay nói dối khi đó là một việc làm sai trái và sợ bị trách phạt. Thói quen nói dối ấy, ta gặp rất nhiều trong cuộc sống hàng ngày. Một đứa trẻ nói dối mẹ để đi chơi, một học sinh nói dối cô giáo để che đậy việc không làm bài tập. Không chỉ có trẻ con, người lớn cũng mắc phải tật xấu này. Ta vẫn gặp trong xã hội những người làm sai mà không chịu nhận lỗi, quan chức tham nhũng nhưng lại lừa dối nhân dân, cha mẹ dùng tiền để mua điểm cho con nhưng lại dối trá cả dư luận. Những trường hợp như vậy, ta không phải la hiếm gặp. Vậy nói dối liệu có hại gì cho bản thân?
Nói dối trước hết tạo cho bản thân thành một thói quen xấu. Lần đầu tiên nói dối, ta còn thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng khi đã đến lần thứ hai thứ ba, ta trở nên chai lì, ta thấy nói dối là một điều dĩ nhiên. Rất nhiều những đứa trẻ đã bị huỷ hoại cả tâm hồn chỉ vì tật xấu này. Bởi sau này, nói đôi hình thành nên một nhân cách xấu, bởi trẻ đã quen với việc không trung thực. Lâu dài hơn, một xã hội mà đạo đức bị suy thoái, thì dù kinh tế có mạnh đến đâu cũng không thể bền vững. Hay nói cách khác, thói quen nói dối chính là liều thuốc nổ phá huỷ cuộc sống mỗi người sau này.
Nói dối còn có hại cho bản thân, vì nó làm ta mất đi sự tin tưởng của người đối diện. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Một lời nói dối thôi nhưng đã khiến người ta có cái nhìn khác về bạn. Những lần sau, khi bạn muốn nói gì, họ cũng dè chừng và hoài nghi. Bạn đã từng nghe đến câu chuyện về chú bé chăn cừu? Một lần nói dối sói giết chết bầy cừu, người nông dân đã giúp chú. Nhưng những lần sau, khi sói ăn cừu thật, thì không ai còn muốn giúp nữa. Bởi họ đã mất lòng tin. Bạn thấy đấy, trong xã hội này, nếu ta để mất lòng tin của người khác, người chịu thiệt sẽ chỉ là ta. Ta không nhận được sự giúp đỡ, quan tâm sẻ chia. Bạn đã thấy nói dối có hại cho chính bản thân mình.
Tuy nhiên, cũng có những lời nói dối là đúng lúc. Một bác sĩ nói dối với bệnh nhân về bệnh tình của họ để họ lạc quan hơn mà sống tiếp. Những vị tướng sĩ trấn an lòng dân bởi những lời nói dối về tương lai tốt đẹp phía trước. Đó liệu có là những lời nói dối có hại? Nói thật hay nói dối, còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh, đó là sự linh hoạt của mỗi người. Cái quan trọng là ta giữ cho mình được lương tâm trong sạch, luôn hướng về làm đẹp cuộc đời. Như vậy, nói thật hay nói dối cũng không còn quan trọng.
Là một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, mỗi chúng ta cần rèn luyện cho bản thân đức tính trung thực, luôn dũng cảm đối diện với cuộc sống, với bản thân mình. Lời nói thật với bố mẹ, với thầy cô, khi sai thì sẵn sàng nhận lỗi. Có như vậy, ta mới bồi đắp cho nhân cách của mình trở nên tốt đẹp, ta mới được mọi người yêu quý kính trọng.
Mỗi chúng ta cần phải nhận ra rằng, nói dối rất có hại cho bản thân. Một lời nói dối có thể gây chuyện xấu đến nhiều năm sau này. Bạn sẽ từ bỏ thói quen xấu ấy chứ?
Thomas Fuller từng phát biểu rằng: “Lời nói dối không có chân, nhưng tai tiếng thì có cánh”. Thật vậy, lời nói dối không “giết” con người ta bằng dao bằng súng, nó giết con người ta bằng những tiếng xấu và chê bai. Con người ta không nên nói dối bởi nói dối có hại cho bản thân.
Nói dối là nói sai sự thật. Lời nói dối thường mục đích che đậy một điều gì đó nhằm bảo vệ chính bản thân mình. Nói dối là một thói quen rất xấu và cũng là căn bệnh chung của xã hội ngày hôm nay. Chúng ta không nên và cũng không được nói dối. Nói dối có hại cho bản thân, khiến chúng ta mất niềm tin của mọi người.
Con người ta đôi lần trong cuộc sống đôi lần vẫn khó tránh khỏi những lời nói dối vì mục đích nhất định nào đó. Nhưng theo thói quen, nói dối sẽ hình thành nên bản năng con người, khiến con người luôn tìm mọi lời lẽ để bao biện và che đậy cho chính mình. Lời nói dối một đôi lần có thể trở nên vô hại, song nhiều lần như thế sẽ trở thành một căn bệnh gây nguy hiểm khó lường.
Nói dối có hại cho bản thân. Trước hết, trong học tập. Nói dối trong học tập là một hành vi xấu, cần được nghiêm khắc phê bình. Nói dối trong học tập là lừa thầy dối bạn, là những lời biện minh tráo trở sau mỗi vi phạm, là thái độ quay cóp gian lận trong kiểm tra, thi cử,… Nói dối trong học tập khiến cho người học sinh không có tâm thế chủ động trong học tập, sống trong sự dằn vặt của bản thân. Nói dối hình thành nên nhân cách xấu của người học sinh, làm môi trường học tập trở nên mất công bình, khiến người học sinh đó bị xa lánh.
Nói dối trong học tập là một hành động không nên, nói dối trong cuộc sống càng không nên tồn tại. Xã hội đầy rẫy những sự bon chen, lời nói dối đôi khi trở thành nhát dao đâm chính bản thân mình. Ở nước ta đã từng có biết bao nhiêu kĩ sư, cử nhân nhưng chính bản thân họ có những khi không hề đi học bằng chính những chất xám của mình mà năng lực của họ chỉ được chứng mình qua tấm bằng đại học, thạc sĩ. Để tới khi đi làm tại các công ty thì họ hoàn toàn không thể bắt nhịp được với nhịp làm việc của những người làm cùng với mình. Một đất nước mà sự dối trá đầy rẫy và phổ biến đến thế chắc chắn rằng sự hợp tác mở rộng với bạn bè quốc tế sẽ rất khó khăn, đặc biệt trong thời buổi hội nhập như hôm nay thì nói dối vô hình chung tự cắt đứt cơ hội của chính mình.
Nói dối nhiều sẽ hình thành thói quen, thói quen nhiều hình thành lên tính cách, tính cách tạo nên con người. Một người nói dối sẽ đánh mất niềm tin nơi người khác. Chúng ta có lẽ ai cũng từng nghe tới câu chuyện của một chú bé chăn cừu vì muốn trêu chọc mọi người nên đã nói dối rằng có sói. Sau nhiều lần như vậy thì mọi người bắt đầu không còn tin tưởng chú nữa. Điều đó đã dần tới hậu quả đáng buồn là khi có bầy sói thật tới thì không còn ai tin vào những tiếng kêu giúp của chú nữa. Một kết quả thảm bại sẽ là điều con người ta nhận được sau mỗi lời nói dối. Niềm tin bị đánh mất đồng nghĩa rằng ta sẽ bị ruồng bỏ, xa lánh.
|
Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn làm bài văn: chứng minh nói dối có hại cho bản thân. Để làm được bài văn này, chúng ta cần chú ý đến các ý chính sau. Trước hết, cần trả lời câu hỏi, thế nào là nói dối, nói dối biểu hiện như thế nào? Nói dối có hại cho bản thân thế nào, cho người khác ra sao? Và cuối cùng, làm thế nào để nói dối không còn trở thành một tính xấu của các bạn trẻ nữa. Những lí lẽ mà chúng ta đưa ra cần sắc bén và phù hợp. Bên cạnh đó, cần phải có sự kết hợp giữa lí lẽ và dẫn chứng, để bài văn của chúng ta có sức thuyết phục hơn. Bạn cũng có thể liên hệ với bản thân mình để bài làm trở nên chân thực. Chúc các bạn thành công
Thói quen xấu, lúc đầu chỉ như một người khách qua đường, về sau trở thành một người bạn trong nhà và cuối cùng là một ông chủ nhà khó tính. Những thói quen xấu nếu không được khắc phục sẽ để lại những hậu quả to lớn. Bởi vậy mà, nói dối rất có hại cho bản thân.
Nói dối là khi bạn nói sai sự thật, che giấu những việc mình đã làm hoặc thậm chí là đổ lỗi cho người khác. Người ta thường hay nói dối khi đó là một việc làm sai trái và sợ bị trách phạt. Thói quen nói dối ấy, ta gặp rất nhiều trong cuộc sống hàng ngày. Một đứa trẻ nói dối mẹ để đi chơi, một học sinh nói dối cô giáo để che đậy việc không làm bài tập. Không chỉ có trẻ con, người lớn cũng mắc phải tật xấu này. Ta vẫn gặp trong xã hội những người làm sai mà không chịu nhận lỗi, quan chức tham nhũng nhưng lại lừa dối nhân dân, cha mẹ dùng tiền để mua điểm cho con nhưng lại dối trá cả dư luận. Những trường hợp như vậy, ta không phải la hiếm gặp. Vậy nói dối liệu có hại gì cho bản thân?
Nói dối trước hết tạo cho bản thân thành một thói quen xấu. Lần đầu tiên nói dối, ta còn thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng khi đã đến lần thứ hai thứ ba, ta trở nên chai lì, ta thấy nói dối là một điều dĩ nhiên. Rất nhiều những đứa trẻ đã bị huỷ hoại cả tâm hồn chỉ vì tật xấu này. Bởi sau này, nói đôi hình thành nên một nhân cách xấu, bởi trẻ đã quen với việc không trung thực. Lâu dài hơn, một xã hội mà đạo đức bị suy thoái, thì dù kinh tế có mạnh đến đâu cũng không thể bền vững. Hay nói cách khác, thói quen nói dối chính là liều thuốc nổ phá huỷ cuộc sống mỗi người sau này.
Nói dối còn có hại cho bản thân, vì nó làm ta mất đi sự tin tưởng của người đối diện. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Một lời nói dối thôi nhưng đã khiến người ta có cái nhìn khác về bạn. Những lần sau, khi bạn muốn nói gì, họ cũng dè chừng và hoài nghi. Bạn đã từng nghe đến câu chuyện về chú bé chăn cừu? Một lần nói dối sói giết chết bầy cừu, người nông dân đã giúp chú. Nhưng những lần sau, khi sói ăn cừu thật, thì không ai còn muốn giúp nữa. Bởi họ đã mất lòng tin. Bạn thấy đấy, trong xã hội này, nếu ta để mất lòng tin của người khác, người chịu thiệt sẽ chỉ là ta. Ta không nhận được sự giúp đỡ, quan tâm sẻ chia. Bạn đã thấy nói dối có hại cho chính bản thân mình.
Tuy nhiên, cũng có những lời nói dối là đúng lúc. Một bác sĩ nói dối với bệnh nhân về bệnh tình của họ để họ lạc quan hơn mà sống tiếp. Những vị tướng sĩ trấn an lòng dân bởi những lời nói dối về tương lai tốt đẹp phía trước. Đó liệu có là những lời nói dối có hại? Nói thật hay nói dối, còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh, đó là sự linh hoạt của mỗi người. Cái quan trọng là ta giữ cho mình được lương tâm trong sạch, luôn hướng về làm đẹp cuộc đời. Như vậy, nói thật hay nói dối cũng không còn quan trọng.
Là một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, mỗi chúng ta cần rèn luyện cho bản thân đức tính trung thực, luôn dũng cảm đối diện với cuộc sống, với bản thân mình. Lời nói thật với bố mẹ, với thầy cô, khi sai thì sẵn sàng nhận lỗi. Có như vậy, ta mới bồi đắp cho nhân cách của mình trở nên tốt đẹp, ta mới được mọi người yêu quý kính trọng.
Mỗi chúng ta cần phải nhận ra rằng, nói dối rất có hại cho bản thân. Một lời nói dối có thể gây chuyện xấu đến nhiều năm sau này. Bạn sẽ từ bỏ thói quen xấu ấy chứ?
Thomas Fuller từng phát biểu rằng: “Lời nói dối không có chân, nhưng tai tiếng thì có cánh”. Thật vậy, lời nói dối không “giết” con người ta bằng dao bằng súng, nó giết con người ta bằng những tiếng xấu và chê bai. Con người ta không nên nói dối bởi nói dối có hại cho bản thân.
Nói dối là nói sai sự thật. Lời nói dối thường mục đích che đậy một điều gì đó nhằm bảo vệ chính bản thân mình. Nói dối là một thói quen rất xấu và cũng là căn bệnh chung của xã hội ngày hôm nay. Chúng ta không nên và cũng không được nói dối. Nói dối có hại cho bản thân, khiến chúng ta mất niềm tin của mọi người.
Con người ta đôi lần trong cuộc sống đôi lần vẫn khó tránh khỏi những lời nói dối vì mục đích nhất định nào đó. Nhưng theo thói quen, nói dối sẽ hình thành nên bản năng con người, khiến con người luôn tìm mọi lời lẽ để bao biện và che đậy cho chính mình. Lời nói dối một đôi lần có thể trở nên vô hại, song nhiều lần như thế sẽ trở thành một căn bệnh gây nguy hiểm khó lường.
Nói dối có hại cho bản thân. Trước hết, trong học tập. Nói dối trong học tập là một hành vi xấu, cần được nghiêm khắc phê bình. Nói dối trong học tập là lừa thầy dối bạn, là những lời biện minh tráo trở sau mỗi vi phạm, là thái độ quay cóp gian lận trong kiểm tra, thi cử,… Nói dối trong học tập khiến cho người học sinh không có tâm thế chủ động trong học tập, sống trong sự dằn vặt của bản thân. Nói dối hình thành nên nhân cách xấu của người học sinh, làm môi trường học tập trở nên mất công bình, khiến người học sinh đó bị xa lánh.
Nói dối trong học tập là một hành động không nên, nói dối trong cuộc sống càng không nên tồn tại. Xã hội đầy rẫy những sự bon chen, lời nói dối đôi khi trở thành nhát dao đâm chính bản thân mình. Ở nước ta đã từng có biết bao nhiêu kĩ sư, cử nhân nhưng chính bản thân họ có những khi không hề đi học bằng chính những chất xám của mình mà năng lực của họ chỉ được chứng mình qua tấm bằng đại học, thạc sĩ. Để tới khi đi làm tại các công ty thì họ hoàn toàn không thể bắt nhịp được với nhịp làm việc của những người làm cùng với mình. Một đất nước mà sự dối trá đầy rẫy và phổ biến đến thế chắc chắn rằng sự hợp tác mở rộng với bạn bè quốc tế sẽ rất khó khăn, đặc biệt trong thời buổi hội nhập như hôm nay thì nói dối vô hình chung tự cắt đứt cơ hội của chính mình.
Nói dối nhiều sẽ hình thành thói quen, thói quen nhiều hình thành lên tính cách, tính cách tạo nên con người. Một người nói dối sẽ đánh mất niềm tin nơi người khác. Chúng ta có lẽ ai cũng từng nghe tới câu chuyện của một chú bé chăn cừu vì muốn trêu chọc mọi người nên đã nói dối rằng có sói. Sau nhiều lần như vậy thì mọi người bắt đầu không còn tin tưởng chú nữa. Điều đó đã dần tới hậu quả đáng buồn là khi có bầy sói thật tới thì không còn ai tin vào những tiếng kêu giúp của chú nữa. Một kết quả thảm bại sẽ là điều con người ta nhận được sau mỗi lời nói dối. Niềm tin bị đánh mất đồng nghĩa rằng ta sẽ bị ruồng bỏ, xa lánh.
|
Hôm nay, mình sẽ hướng dẫn các bạn làm bài văn: chứng minh nói dối có hại cho bản thân. Để làm được bài văn này, chúng ta cần chú ý đến các ý chính sau. Trước hết, cần trả lời câu hỏi, thế nào là nói dối, nói dối biểu hiện như thế nào? Nói dối có hại cho bản thân thế nào, cho người khác ra sao? Và cuối cùng, làm thế nào để nói dối không còn trở thành một tính xấu của các bạn trẻ nữa. Những lí lẽ mà chúng ta đưa ra cần sắc bén và phù hợp. Bên cạnh đó, cần phải có sự kết hợp giữa lí lẽ và dẫn chứng, để bài văn của chúng ta có sức thuyết phục hơn. Bạn cũng có thể liên hệ với bản thân mình để bài làm trở nên chân thực. Chúc các bạn thành công
Thói quen xấu, lúc đầu chỉ như một người khách qua đường, về sau trở thành một người bạn trong nhà và cuối cùng là một ông chủ nhà khó tính. Những thói quen xấu nếu không được khắc phục sẽ để lại những hậu quả to lớn. Bởi vậy mà, nói dối rất có hại cho bản thân.
Nói dối là khi bạn nói sai sự thật, che giấu những việc mình đã làm hoặc thậm chí là đổ lỗi cho người khác. Người ta thường hay nói dối khi đó là một việc làm sai trái và sợ bị trách phạt. Thói quen nói dối ấy, ta gặp rất nhiều trong cuộc sống hàng ngày. Một đứa trẻ nói dối mẹ để đi chơi, một học sinh nói dối cô giáo để che đậy việc không làm bài tập. Không chỉ có trẻ con, người lớn cũng mắc phải tật xấu này. Ta vẫn gặp trong xã hội những người làm sai mà không chịu nhận lỗi, quan chức tham nhũng nhưng lại lừa dối nhân dân, cha mẹ dùng tiền để mua điểm cho con nhưng lại dối trá cả dư luận. Những trường hợp như vậy, ta không phải la hiếm gặp. Vậy nói dối liệu có hại gì cho bản thân?
Nói dối trước hết tạo cho bản thân thành một thói quen xấu. Lần đầu tiên nói dối, ta còn thấy ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng khi đã đến lần thứ hai thứ ba, ta trở nên chai lì, ta thấy nói dối là một điều dĩ nhiên. Rất nhiều những đứa trẻ đã bị huỷ hoại cả tâm hồn chỉ vì tật xấu này. Bởi sau này, nói đôi hình thành nên một nhân cách xấu, bởi trẻ đã quen với việc không trung thực. Lâu dài hơn, một xã hội mà đạo đức bị suy thoái, thì dù kinh tế có mạnh đến đâu cũng không thể bền vững. Hay nói cách khác, thói quen nói dối chính là liều thuốc nổ phá huỷ cuộc sống mỗi người sau này.
Nói dối còn có hại cho bản thân, vì nó làm ta mất đi sự tin tưởng của người đối diện. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Một lời nói dối thôi nhưng đã khiến người ta có cái nhìn khác về bạn. Những lần sau, khi bạn muốn nói gì, họ cũng dè chừng và hoài nghi. Bạn đã từng nghe đến câu chuyện về chú bé chăn cừu? Một lần nói dối sói giết chết bầy cừu, người nông dân đã giúp chú. Nhưng những lần sau, khi sói ăn cừu thật, thì không ai còn muốn giúp nữa. Bởi họ đã mất lòng tin. Bạn thấy đấy, trong xã hội này, nếu ta để mất lòng tin của người khác, người chịu thiệt sẽ chỉ là ta. Ta không nhận được sự giúp đỡ, quan tâm sẻ chia. Bạn đã thấy nói dối có hại cho chính bản thân mình.
Tuy nhiên, cũng có những lời nói dối là đúng lúc. Một bác sĩ nói dối với bệnh nhân về bệnh tình của họ để họ lạc quan hơn mà sống tiếp. Những vị tướng sĩ trấn an lòng dân bởi những lời nói dối về tương lai tốt đẹp phía trước. Đó liệu có là những lời nói dối có hại? Nói thật hay nói dối, còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh, đó là sự linh hoạt của mỗi người. Cái quan trọng là ta giữ cho mình được lương tâm trong sạch, luôn hướng về làm đẹp cuộc đời. Như vậy, nói thật hay nói dối cũng không còn quan trọng.
Là một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, mỗi chúng ta cần rèn luyện cho bản thân đức tính trung thực, luôn dũng cảm đối diện với cuộc sống, với bản thân mình. Lời nói thật với bố mẹ, với thầy cô, khi sai thì sẵn sàng nhận lỗi. Có như vậy, ta mới bồi đắp cho nhân cách của mình trở nên tốt đẹp, ta mới được mọi người yêu quý kính trọng.
Mỗi chúng ta cần phải nhận ra rằng, nói dối rất có hại cho bản thân. Một lời nói dối có thể gây chuyện xấu đến nhiều năm sau này. Bạn sẽ từ bỏ thói quen xấu ấy chứ?
Thomas Fuller từng phát biểu rằng: “Lời nói dối không có chân, nhưng tai tiếng thì có cánh”. Thật vậy, lời nói dối không “giết” con người ta bằng dao bằng súng, nó giết con người ta bằng những tiếng xấu và chê bai. Con người ta không nên nói dối bởi nói dối có hại cho bản thân.
Nói dối là nói sai sự thật. Lời nói dối thường mục đích che đậy một điều gì đó nhằm bảo vệ chính bản thân mình. Nói dối là một thói quen rất xấu và cũng là căn bệnh chung của xã hội ngày hôm nay. Chúng ta không nên và cũng không được nói dối. Nói dối có hại cho bản thân, khiến chúng ta mất niềm tin của mọi người.
Con người ta đôi lần trong cuộc sống đôi lần vẫn khó tránh khỏi những lời nói dối vì mục đích nhất định nào đó. Nhưng theo thói quen, nói dối sẽ hình thành nên bản năng con người, khiến con người luôn tìm mọi lời lẽ để bao biện và che đậy cho chính mình. Lời nói dối một đôi lần có thể trở nên vô hại, song nhiều lần như thế sẽ trở thành một căn bệnh gây nguy hiểm khó lường.
Nói dối có hại cho bản thân. Trước hết, trong học tập. Nói dối trong học tập là một hành vi xấu, cần được nghiêm khắc phê bình. Nói dối trong học tập là lừa thầy dối bạn, là những lời biện minh tráo trở sau mỗi vi phạm, là thái độ quay cóp gian lận trong kiểm tra, thi cử,… Nói dối trong học tập khiến cho người học sinh không có tâm thế chủ động trong học tập, sống trong sự dằn vặt của bản thân. Nói dối hình thành nên nhân cách xấu của người học sinh, làm môi trường học tập trở nên mất công bình, khiến người học sinh đó bị xa lánh.
Nói dối trong học tập là một hành động không nên, nói dối trong cuộc sống càng không nên tồn tại. Xã hội đầy rẫy những sự bon chen, lời nói dối đôi khi trở thành nhát dao đâm chính bản thân mình. Ở nước ta đã từng có biết bao nhiêu kĩ sư, cử nhân nhưng chính bản thân họ có những khi không hề đi học bằng chính những chất xám của mình mà năng lực của họ chỉ được chứng mình qua tấm bằng đại học, thạc sĩ. Để tới khi đi làm tại các công ty thì họ hoàn toàn không thể bắt nhịp được với nhịp làm việc của những người làm cùng với mình. Một đất nước mà sự dối trá đầy rẫy và phổ biến đến thế chắc chắn rằng sự hợp tác mở rộng với bạn bè quốc tế sẽ rất khó khăn, đặc biệt trong thời buổi hội nhập như hôm nay thì nói dối vô hình chung tự cắt đứt cơ hội của chính mình.
Nói dối nhiều sẽ hình thành thói quen, thói quen nhiều hình thành lên tính cách, tính cách tạo nên con người. Một người nói dối sẽ đánh mất niềm tin nơi người khác. Chúng ta có lẽ ai cũng từng nghe tới câu chuyện của một chú bé chăn cừu vì muốn trêu chọc mọi người nên đã nói dối rằng có sói. Sau nhiều lần như vậy thì mọi người bắt đầu không còn tin tưởng chú nữa. Điều đó đã dần tới hậu quả đáng buồn là khi có bầy sói thật tới thì không còn ai tin vào những tiếng kêu giúp của chú nữa. Một kết quả thảm bại sẽ là điều con người ta nhận được sau mỗi lời nói dối. Niềm tin bị đánh mất đồng nghĩa rằng ta sẽ bị ruồng bỏ, xa lánh.
|
Chúng ta sẽ còn nhớ mãi về tình mẹ thiêng liêng cao cả, tình cho tận tuỵ yêu thương và những bài học đáng giá về đạo làm con. Để cảm nhận về bài văn này, trước hết chúng ta phải giới thiệu qua về tác giả, tác phẩm, kể tóm tắt lại nội dung của bức thư mà người bố gửi con. Có nhiều cách để cảm nhận tác phẩm, nhưng hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn cảm nhận theo bố cục: tình yêu thương của người mẹ, thái độ nghiêm khắc của người cha và bài học về đạo làm con. Cuối cùng, các bạn có thể rút ra bài học cho bản thân mình qua câu chuyện để bài làm văn được đầy đặn hơn. Chúc các bạn thành công!
Trong trái tim mỗi chúng ta luôn tồn tại những tình cảm cao đẹp. Lòng nhân ái, tình phụ tử hay tình bà cháu,… nó khiến cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng có lẽ tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng và gắn kết khó có thể tách rời. Viết về tình mẫu tử, bức thư mà người bố gửi cho Enrico trong bài văn “Mẹ tôi” có lẽ thể hiện được sâu sắc nhất.
Văn bản “Mẹ tôi” được trích trong tác phẩm “Những tấm lòng cao cả” của nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi, một nhà văn của nước Ý. Câu chuyện được kể dưới hình thức một bức thư, tạo nên hiệu ứng thú vị cho người đọc. Theo lời của người cha, Enrico đã có những lời nói và hành động thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo. Điều ấy làm cho người bố phải phiền lòng và suy nghĩ nên đã viết thư răn bảo đứa con trai. Qua nội dung ấy, toát lên là tình mẫu tử thiêng liêng và cũng là tình cảm cha con đầy gắn bó.
Trước hết, văn bản để lại cho chúng ta dấu ấn đậm nét về một người mẹ tần tảo hi sinh vì con. Người mẹ ấy, trong lúc con bị bệnh đã thức suốt đêm, lo lắng đến quằn quại chỉ vì sợ sẽ mất đi đứa con của mình. Cũng chính người mẹ ấy, sẵn sàng đổi lấy một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, chỉ mong sao con được an lành. Và bạn có biết không, có một người mẹ sẵn sàng đi ăn xin để nuôi sống con, sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì con. Đó có lẽ chính là biểu hiện cao nhất của tình mẫu tử. Dường như, ta nhận ra mỗi người mẹ của mình trong bức tượng đài sừng sững ấy. Nhân hậu và bao dung, mẹ sẵn sàng tha thứ cho con những sai lầm, mẹ sẵn sàng đánh đổi để đem đến điều tốt đẹp cho con. Chúng ta có thể phủ định mọi thứ, nhưng tình mẫu tử không bao giờ hết thiêng liêng. Bố của Enrico đã kể về người mẹ với tất cả sự ngưỡng mộ, đáng kính, để đứa con hiểu được rằng, mẹ quan trọng như thế nào.
Trước thái độ vô lễ với mẹ của Enrico, người bố đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc của mình. Ông kể về sự hi sinh của người mẹ như một lời nhắc nhở, để khắc sâu hơn lòng biết ơn trong tâm trí Enrico. Người bố đã nói một cách rõ ràng rằng, sự hỗn láo của Enrico như một nhát dao đâm vào trái tim người bố vậy, và ông không thể nén cơn tức giận mỗi khi nghĩ đến điều ấy. Rõ ràng, trước sai lầm của con trai, ông đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc tôn kính của một người cha, để đứa con nhận ra sai lầm của mình. Ông cũng khuyên con đừng hôn bố nữa, vì bố không thể chấp nhận nụ hôn ấy. Đứa con nào nghe những câu ấy mà không khỏi đau lòng sợ hãi? Nhưng trong bức thư ấy, ta vẫn thấy rõ tình yêu thương và thái độ mềm mỏng của người cha. Ông nhắc đến hình ảnh, khi mẹ chết, đứa con sẽ đau khổ và hụt hẫng đến nhường nào? Đó như một đòn tâm lí mạnh mẽ, để đứa con thức tỉnh mà sửa sai. Ở người cha ấy, ta cũng thấy tràn đầy một tình yêu thương con, luôn muốn con sống có tình có nghĩa, sống cho phải đạo làm người.
Cuối cùng, người bố khuyên nhủ Enrico, cũng là lời khuyên đối với mỗi chúng ta. Người bố khuyên con rằng, tình yêu thương kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Con không bao giờ được vô lễ với mẹ một lần nữa, hãy cầu xin sự tha thứ và xin mẹ hôn lên trán con. Mỗi đứa con cũng tự nhìn thấy mình trong đó. Đã bao nhiêu lần bạn có lỗi với cha mẹ? Bao nhiêu lần bạn phớt lờ lời xin lỗi? Nếu đã từng là Enrico, hãy sửa sai lỗi lầm của mình bằng những hành động thiết thực nhất. Hãy yêu thương và tôn kính cha mẹ, hãy biết xin lỗi và cảm ơn khi cần. Đừng để đau lòng những đấng sinh thành!
Một bài văn thôi nhưng để lại cho ta những ý nghĩa sâu xa không tưởng. Ta nhận thức về tình mẫu tử, ta biết tôn kính cha mẹ mình. Có lẽ bởi vậy mà đến bây giờ, “Mẹ tôi” vẫn mãi trường tồn cùng thời gian.
Ét-môn-đô-đơ A-mi-xi là nhà hoạt động xã hội, nhà văn hóa, nhà văn lỗi lạc của nước Ý. Ông để lại sự nghiệp văn chương đáng tự hào hơn một thế kỷ qua, trẻ em trên khắp các hành tinh đều được đọc và học tác phẩm của ông. Tên tuổi của ông đã trở thành bất tử qua tác phẩm “Những tấm lòng cao cả”. “Mẹ tôi” là đoạn trích tiêu biểu trong tác phẩm giáo dục con người về chữ hiếu đối với cha mẹ.
“Mẹ tôi” là bức thư của bố gửi cho En-ri-cô vào thứ năm ngày 10-11 trích trong “Những tấm lòng cao cả”. Phần đầu tác phẩm giới thiệu lý do bố viết thư và cảm xúc tâm trạng của En-ri-cô khi đọc thư. En-ri-cô đã rất xúc động khi đọc thư của bố bởi: “Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm, khi nói với mẹ con có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ”.
Thái độ và tâm trạng của người bố là vô cùng tức giận, bực bội, đau xót khi chứng kiến sự vô lễ của con: “Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy”, “Bố không thể nén được cơn tức giận đối với con”, “Con mà lại xúc phạm đến mẹ con ư?”. Bố đã khơi dậy cho En-ri-cô về hình ảnh người mẹ thương yêu, giàu đức hi sinh cao cả: “Mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con”, “Mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn”, “Người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con như bao người mẹ khác. Mẹ En-ri-cô rất mực yêu thương con, lo âu đau đớn khi nghĩ rằng có thể mất con, chịu khổ sở đói rét, không quản ngại vất vả và hi sinh tất cả bằng tấm lòng, bằng sức lực, hạnh phúc riêng tư và cuộc sống của mình cho con.
Cha đã đưa ra tình huống trong đời: “Con có thể trải qua những ngày buồn chán nhưng ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ” để khẳng định một chân lý, một quy luật của muôn đời: tình mẹ con, sự gắn bó giữa mẹ và con vô cùng khăng khít bền vững muôn đời. Cha muốn nhấn mạnh cho con hiểu rằng trong nhiều tình cảm cao quý thì tình yêu thương,kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Những lời lẽ của bố đã khơi gợi những tâm tư, tình cảm suy nghĩ của En-ri-cô về mẹ rất chân thành, nhẹ nhàng, sâu sắc. Lời lẽ, giọng điệu của bố vừa kiên quyết vừa như ra lệnh nhưng lại rất chân tình, khuyên nhủ. Người bố không nói trực tiếp với con mà lại viết thư bởi đây là một cách giáo dục con rất sâu sắc. Bố muốn nói riêng cho người con biết rằng con đã có lỗi – điều đó được giữ kín đáo và không làm cho con mất đi lòng tự trọng.
|
Chúng ta sẽ còn nhớ mãi về tình mẹ thiêng liêng cao cả, tình cho tận tuỵ yêu thương và những bài học đáng giá về đạo làm con. Để cảm nhận về bài văn này, trước hết chúng ta phải giới thiệu qua về tác giả, tác phẩm, kể tóm tắt lại nội dung của bức thư mà người bố gửi con. Có nhiều cách để cảm nhận tác phẩm, nhưng hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn cảm nhận theo bố cục: tình yêu thương của người mẹ, thái độ nghiêm khắc của người cha và bài học về đạo làm con. Cuối cùng, các bạn có thể rút ra bài học cho bản thân mình qua câu chuyện để bài làm văn được đầy đặn hơn. Chúc các bạn thành công!
Trong trái tim mỗi chúng ta luôn tồn tại những tình cảm cao đẹp. Lòng nhân ái, tình phụ tử hay tình bà cháu,… nó khiến cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng có lẽ tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng và gắn kết khó có thể tách rời. Viết về tình mẫu tử, bức thư mà người bố gửi cho Enrico trong bài văn “Mẹ tôi” có lẽ thể hiện được sâu sắc nhất.
Văn bản “Mẹ tôi” được trích trong tác phẩm “Những tấm lòng cao cả” của nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi, một nhà văn của nước Ý. Câu chuyện được kể dưới hình thức một bức thư, tạo nên hiệu ứng thú vị cho người đọc. Theo lời của người cha, Enrico đã có những lời nói và hành động thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo. Điều ấy làm cho người bố phải phiền lòng và suy nghĩ nên đã viết thư răn bảo đứa con trai. Qua nội dung ấy, toát lên là tình mẫu tử thiêng liêng và cũng là tình cảm cha con đầy gắn bó.
Trước hết, văn bản để lại cho chúng ta dấu ấn đậm nét về một người mẹ tần tảo hi sinh vì con. Người mẹ ấy, trong lúc con bị bệnh đã thức suốt đêm, lo lắng đến quằn quại chỉ vì sợ sẽ mất đi đứa con của mình. Cũng chính người mẹ ấy, sẵn sàng đổi lấy một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, chỉ mong sao con được an lành. Và bạn có biết không, có một người mẹ sẵn sàng đi ăn xin để nuôi sống con, sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì con. Đó có lẽ chính là biểu hiện cao nhất của tình mẫu tử. Dường như, ta nhận ra mỗi người mẹ của mình trong bức tượng đài sừng sững ấy. Nhân hậu và bao dung, mẹ sẵn sàng tha thứ cho con những sai lầm, mẹ sẵn sàng đánh đổi để đem đến điều tốt đẹp cho con. Chúng ta có thể phủ định mọi thứ, nhưng tình mẫu tử không bao giờ hết thiêng liêng. Bố của Enrico đã kể về người mẹ với tất cả sự ngưỡng mộ, đáng kính, để đứa con hiểu được rằng, mẹ quan trọng như thế nào.
Trước thái độ vô lễ với mẹ của Enrico, người bố đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc của mình. Ông kể về sự hi sinh của người mẹ như một lời nhắc nhở, để khắc sâu hơn lòng biết ơn trong tâm trí Enrico. Người bố đã nói một cách rõ ràng rằng, sự hỗn láo của Enrico như một nhát dao đâm vào trái tim người bố vậy, và ông không thể nén cơn tức giận mỗi khi nghĩ đến điều ấy. Rõ ràng, trước sai lầm của con trai, ông đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc tôn kính của một người cha, để đứa con nhận ra sai lầm của mình. Ông cũng khuyên con đừng hôn bố nữa, vì bố không thể chấp nhận nụ hôn ấy. Đứa con nào nghe những câu ấy mà không khỏi đau lòng sợ hãi? Nhưng trong bức thư ấy, ta vẫn thấy rõ tình yêu thương và thái độ mềm mỏng của người cha. Ông nhắc đến hình ảnh, khi mẹ chết, đứa con sẽ đau khổ và hụt hẫng đến nhường nào? Đó như một đòn tâm lí mạnh mẽ, để đứa con thức tỉnh mà sửa sai. Ở người cha ấy, ta cũng thấy tràn đầy một tình yêu thương con, luôn muốn con sống có tình có nghĩa, sống cho phải đạo làm người.
Cuối cùng, người bố khuyên nhủ Enrico, cũng là lời khuyên đối với mỗi chúng ta. Người bố khuyên con rằng, tình yêu thương kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Con không bao giờ được vô lễ với mẹ một lần nữa, hãy cầu xin sự tha thứ và xin mẹ hôn lên trán con. Mỗi đứa con cũng tự nhìn thấy mình trong đó. Đã bao nhiêu lần bạn có lỗi với cha mẹ? Bao nhiêu lần bạn phớt lờ lời xin lỗi? Nếu đã từng là Enrico, hãy sửa sai lỗi lầm của mình bằng những hành động thiết thực nhất. Hãy yêu thương và tôn kính cha mẹ, hãy biết xin lỗi và cảm ơn khi cần. Đừng để đau lòng những đấng sinh thành!
Một bài văn thôi nhưng để lại cho ta những ý nghĩa sâu xa không tưởng. Ta nhận thức về tình mẫu tử, ta biết tôn kính cha mẹ mình. Có lẽ bởi vậy mà đến bây giờ, “Mẹ tôi” vẫn mãi trường tồn cùng thời gian.
Ét-môn-đô-đơ A-mi-xi là nhà hoạt động xã hội, nhà văn hóa, nhà văn lỗi lạc của nước Ý. Ông để lại sự nghiệp văn chương đáng tự hào hơn một thế kỷ qua, trẻ em trên khắp các hành tinh đều được đọc và học tác phẩm của ông. Tên tuổi của ông đã trở thành bất tử qua tác phẩm “Những tấm lòng cao cả”. “Mẹ tôi” là đoạn trích tiêu biểu trong tác phẩm giáo dục con người về chữ hiếu đối với cha mẹ.
“Mẹ tôi” là bức thư của bố gửi cho En-ri-cô vào thứ năm ngày 10-11 trích trong “Những tấm lòng cao cả”. Phần đầu tác phẩm giới thiệu lý do bố viết thư và cảm xúc tâm trạng của En-ri-cô khi đọc thư. En-ri-cô đã rất xúc động khi đọc thư của bố bởi: “Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm, khi nói với mẹ con có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ”.
Thái độ và tâm trạng của người bố là vô cùng tức giận, bực bội, đau xót khi chứng kiến sự vô lễ của con: “Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy”, “Bố không thể nén được cơn tức giận đối với con”, “Con mà lại xúc phạm đến mẹ con ư?”. Bố đã khơi dậy cho En-ri-cô về hình ảnh người mẹ thương yêu, giàu đức hi sinh cao cả: “Mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con”, “Mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn”, “Người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con như bao người mẹ khác. Mẹ En-ri-cô rất mực yêu thương con, lo âu đau đớn khi nghĩ rằng có thể mất con, chịu khổ sở đói rét, không quản ngại vất vả và hi sinh tất cả bằng tấm lòng, bằng sức lực, hạnh phúc riêng tư và cuộc sống của mình cho con.
Cha đã đưa ra tình huống trong đời: “Con có thể trải qua những ngày buồn chán nhưng ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ” để khẳng định một chân lý, một quy luật của muôn đời: tình mẹ con, sự gắn bó giữa mẹ và con vô cùng khăng khít bền vững muôn đời. Cha muốn nhấn mạnh cho con hiểu rằng trong nhiều tình cảm cao quý thì tình yêu thương,kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Những lời lẽ của bố đã khơi gợi những tâm tư, tình cảm suy nghĩ của En-ri-cô về mẹ rất chân thành, nhẹ nhàng, sâu sắc. Lời lẽ, giọng điệu của bố vừa kiên quyết vừa như ra lệnh nhưng lại rất chân tình, khuyên nhủ. Người bố không nói trực tiếp với con mà lại viết thư bởi đây là một cách giáo dục con rất sâu sắc. Bố muốn nói riêng cho người con biết rằng con đã có lỗi – điều đó được giữ kín đáo và không làm cho con mất đi lòng tự trọng.
|
Chúng ta sẽ còn nhớ mãi về tình mẹ thiêng liêng cao cả, tình cho tận tuỵ yêu thương và những bài học đáng giá về đạo làm con. Để cảm nhận về bài văn này, trước hết chúng ta phải giới thiệu qua về tác giả, tác phẩm, kể tóm tắt lại nội dung của bức thư mà người bố gửi con. Có nhiều cách để cảm nhận tác phẩm, nhưng hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn cảm nhận theo bố cục: tình yêu thương của người mẹ, thái độ nghiêm khắc của người cha và bài học về đạo làm con. Cuối cùng, các bạn có thể rút ra bài học cho bản thân mình qua câu chuyện để bài làm văn được đầy đặn hơn. Chúc các bạn thành công!
Trong trái tim mỗi chúng ta luôn tồn tại những tình cảm cao đẹp. Lòng nhân ái, tình phụ tử hay tình bà cháu,… nó khiến cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng có lẽ tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng và gắn kết khó có thể tách rời. Viết về tình mẫu tử, bức thư mà người bố gửi cho Enrico trong bài văn “Mẹ tôi” có lẽ thể hiện được sâu sắc nhất.
Văn bản “Mẹ tôi” được trích trong tác phẩm “Những tấm lòng cao cả” của nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi, một nhà văn của nước Ý. Câu chuyện được kể dưới hình thức một bức thư, tạo nên hiệu ứng thú vị cho người đọc. Theo lời của người cha, Enrico đã có những lời nói và hành động thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo. Điều ấy làm cho người bố phải phiền lòng và suy nghĩ nên đã viết thư răn bảo đứa con trai. Qua nội dung ấy, toát lên là tình mẫu tử thiêng liêng và cũng là tình cảm cha con đầy gắn bó.
Trước hết, văn bản để lại cho chúng ta dấu ấn đậm nét về một người mẹ tần tảo hi sinh vì con. Người mẹ ấy, trong lúc con bị bệnh đã thức suốt đêm, lo lắng đến quằn quại chỉ vì sợ sẽ mất đi đứa con của mình. Cũng chính người mẹ ấy, sẵn sàng đổi lấy một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, chỉ mong sao con được an lành. Và bạn có biết không, có một người mẹ sẵn sàng đi ăn xin để nuôi sống con, sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì con. Đó có lẽ chính là biểu hiện cao nhất của tình mẫu tử. Dường như, ta nhận ra mỗi người mẹ của mình trong bức tượng đài sừng sững ấy. Nhân hậu và bao dung, mẹ sẵn sàng tha thứ cho con những sai lầm, mẹ sẵn sàng đánh đổi để đem đến điều tốt đẹp cho con. Chúng ta có thể phủ định mọi thứ, nhưng tình mẫu tử không bao giờ hết thiêng liêng. Bố của Enrico đã kể về người mẹ với tất cả sự ngưỡng mộ, đáng kính, để đứa con hiểu được rằng, mẹ quan trọng như thế nào.
Trước thái độ vô lễ với mẹ của Enrico, người bố đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc của mình. Ông kể về sự hi sinh của người mẹ như một lời nhắc nhở, để khắc sâu hơn lòng biết ơn trong tâm trí Enrico. Người bố đã nói một cách rõ ràng rằng, sự hỗn láo của Enrico như một nhát dao đâm vào trái tim người bố vậy, và ông không thể nén cơn tức giận mỗi khi nghĩ đến điều ấy. Rõ ràng, trước sai lầm của con trai, ông đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc tôn kính của một người cha, để đứa con nhận ra sai lầm của mình. Ông cũng khuyên con đừng hôn bố nữa, vì bố không thể chấp nhận nụ hôn ấy. Đứa con nào nghe những câu ấy mà không khỏi đau lòng sợ hãi? Nhưng trong bức thư ấy, ta vẫn thấy rõ tình yêu thương và thái độ mềm mỏng của người cha. Ông nhắc đến hình ảnh, khi mẹ chết, đứa con sẽ đau khổ và hụt hẫng đến nhường nào? Đó như một đòn tâm lí mạnh mẽ, để đứa con thức tỉnh mà sửa sai. Ở người cha ấy, ta cũng thấy tràn đầy một tình yêu thương con, luôn muốn con sống có tình có nghĩa, sống cho phải đạo làm người.
Cuối cùng, người bố khuyên nhủ Enrico, cũng là lời khuyên đối với mỗi chúng ta. Người bố khuyên con rằng, tình yêu thương kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Con không bao giờ được vô lễ với mẹ một lần nữa, hãy cầu xin sự tha thứ và xin mẹ hôn lên trán con. Mỗi đứa con cũng tự nhìn thấy mình trong đó. Đã bao nhiêu lần bạn có lỗi với cha mẹ? Bao nhiêu lần bạn phớt lờ lời xin lỗi? Nếu đã từng là Enrico, hãy sửa sai lỗi lầm của mình bằng những hành động thiết thực nhất. Hãy yêu thương và tôn kính cha mẹ, hãy biết xin lỗi và cảm ơn khi cần. Đừng để đau lòng những đấng sinh thành!
Một bài văn thôi nhưng để lại cho ta những ý nghĩa sâu xa không tưởng. Ta nhận thức về tình mẫu tử, ta biết tôn kính cha mẹ mình. Có lẽ bởi vậy mà đến bây giờ, “Mẹ tôi” vẫn mãi trường tồn cùng thời gian.
Ét-môn-đô-đơ A-mi-xi là nhà hoạt động xã hội, nhà văn hóa, nhà văn lỗi lạc của nước Ý. Ông để lại sự nghiệp văn chương đáng tự hào hơn một thế kỷ qua, trẻ em trên khắp các hành tinh đều được đọc và học tác phẩm của ông. Tên tuổi của ông đã trở thành bất tử qua tác phẩm “Những tấm lòng cao cả”. “Mẹ tôi” là đoạn trích tiêu biểu trong tác phẩm giáo dục con người về chữ hiếu đối với cha mẹ.
“Mẹ tôi” là bức thư của bố gửi cho En-ri-cô vào thứ năm ngày 10-11 trích trong “Những tấm lòng cao cả”. Phần đầu tác phẩm giới thiệu lý do bố viết thư và cảm xúc tâm trạng của En-ri-cô khi đọc thư. En-ri-cô đã rất xúc động khi đọc thư của bố bởi: “Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm, khi nói với mẹ con có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ”.
Thái độ và tâm trạng của người bố là vô cùng tức giận, bực bội, đau xót khi chứng kiến sự vô lễ của con: “Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy”, “Bố không thể nén được cơn tức giận đối với con”, “Con mà lại xúc phạm đến mẹ con ư?”. Bố đã khơi dậy cho En-ri-cô về hình ảnh người mẹ thương yêu, giàu đức hi sinh cao cả: “Mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con”, “Mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn”, “Người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con như bao người mẹ khác. Mẹ En-ri-cô rất mực yêu thương con, lo âu đau đớn khi nghĩ rằng có thể mất con, chịu khổ sở đói rét, không quản ngại vất vả và hi sinh tất cả bằng tấm lòng, bằng sức lực, hạnh phúc riêng tư và cuộc sống của mình cho con.
Cha đã đưa ra tình huống trong đời: “Con có thể trải qua những ngày buồn chán nhưng ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ” để khẳng định một chân lý, một quy luật của muôn đời: tình mẹ con, sự gắn bó giữa mẹ và con vô cùng khăng khít bền vững muôn đời. Cha muốn nhấn mạnh cho con hiểu rằng trong nhiều tình cảm cao quý thì tình yêu thương,kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Những lời lẽ của bố đã khơi gợi những tâm tư, tình cảm suy nghĩ của En-ri-cô về mẹ rất chân thành, nhẹ nhàng, sâu sắc. Lời lẽ, giọng điệu của bố vừa kiên quyết vừa như ra lệnh nhưng lại rất chân tình, khuyên nhủ. Người bố không nói trực tiếp với con mà lại viết thư bởi đây là một cách giáo dục con rất sâu sắc. Bố muốn nói riêng cho người con biết rằng con đã có lỗi – điều đó được giữ kín đáo và không làm cho con mất đi lòng tự trọng.
|
Chúng ta sẽ còn nhớ mãi về tình mẹ thiêng liêng cao cả, tình cho tận tuỵ yêu thương và những bài học đáng giá về đạo làm con. Để cảm nhận về bài văn này, trước hết chúng ta phải giới thiệu qua về tác giả, tác phẩm, kể tóm tắt lại nội dung của bức thư mà người bố gửi con. Có nhiều cách để cảm nhận tác phẩm, nhưng hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn cảm nhận theo bố cục: tình yêu thương của người mẹ, thái độ nghiêm khắc của người cha và bài học về đạo làm con. Cuối cùng, các bạn có thể rút ra bài học cho bản thân mình qua câu chuyện để bài làm văn được đầy đặn hơn. Chúc các bạn thành công!
Trong trái tim mỗi chúng ta luôn tồn tại những tình cảm cao đẹp. Lòng nhân ái, tình phụ tử hay tình bà cháu,… nó khiến cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng có lẽ tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng và gắn kết khó có thể tách rời. Viết về tình mẫu tử, bức thư mà người bố gửi cho Enrico trong bài văn “Mẹ tôi” có lẽ thể hiện được sâu sắc nhất.
Văn bản “Mẹ tôi” được trích trong tác phẩm “Những tấm lòng cao cả” của nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi, một nhà văn của nước Ý. Câu chuyện được kể dưới hình thức một bức thư, tạo nên hiệu ứng thú vị cho người đọc. Theo lời của người cha, Enrico đã có những lời nói và hành động thiếu lễ độ với mẹ trước mặt cô giáo. Điều ấy làm cho người bố phải phiền lòng và suy nghĩ nên đã viết thư răn bảo đứa con trai. Qua nội dung ấy, toát lên là tình mẫu tử thiêng liêng và cũng là tình cảm cha con đầy gắn bó.
Trước hết, văn bản để lại cho chúng ta dấu ấn đậm nét về một người mẹ tần tảo hi sinh vì con. Người mẹ ấy, trong lúc con bị bệnh đã thức suốt đêm, lo lắng đến quằn quại chỉ vì sợ sẽ mất đi đứa con của mình. Cũng chính người mẹ ấy, sẵn sàng đổi lấy một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, chỉ mong sao con được an lành. Và bạn có biết không, có một người mẹ sẵn sàng đi ăn xin để nuôi sống con, sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì con. Đó có lẽ chính là biểu hiện cao nhất của tình mẫu tử. Dường như, ta nhận ra mỗi người mẹ của mình trong bức tượng đài sừng sững ấy. Nhân hậu và bao dung, mẹ sẵn sàng tha thứ cho con những sai lầm, mẹ sẵn sàng đánh đổi để đem đến điều tốt đẹp cho con. Chúng ta có thể phủ định mọi thứ, nhưng tình mẫu tử không bao giờ hết thiêng liêng. Bố của Enrico đã kể về người mẹ với tất cả sự ngưỡng mộ, đáng kính, để đứa con hiểu được rằng, mẹ quan trọng như thế nào.
Trước thái độ vô lễ với mẹ của Enrico, người bố đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc của mình. Ông kể về sự hi sinh của người mẹ như một lời nhắc nhở, để khắc sâu hơn lòng biết ơn trong tâm trí Enrico. Người bố đã nói một cách rõ ràng rằng, sự hỗn láo của Enrico như một nhát dao đâm vào trái tim người bố vậy, và ông không thể nén cơn tức giận mỗi khi nghĩ đến điều ấy. Rõ ràng, trước sai lầm của con trai, ông đã thể hiện rõ sự nghiêm khắc tôn kính của một người cha, để đứa con nhận ra sai lầm của mình. Ông cũng khuyên con đừng hôn bố nữa, vì bố không thể chấp nhận nụ hôn ấy. Đứa con nào nghe những câu ấy mà không khỏi đau lòng sợ hãi? Nhưng trong bức thư ấy, ta vẫn thấy rõ tình yêu thương và thái độ mềm mỏng của người cha. Ông nhắc đến hình ảnh, khi mẹ chết, đứa con sẽ đau khổ và hụt hẫng đến nhường nào? Đó như một đòn tâm lí mạnh mẽ, để đứa con thức tỉnh mà sửa sai. Ở người cha ấy, ta cũng thấy tràn đầy một tình yêu thương con, luôn muốn con sống có tình có nghĩa, sống cho phải đạo làm người.
Cuối cùng, người bố khuyên nhủ Enrico, cũng là lời khuyên đối với mỗi chúng ta. Người bố khuyên con rằng, tình yêu thương kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Con không bao giờ được vô lễ với mẹ một lần nữa, hãy cầu xin sự tha thứ và xin mẹ hôn lên trán con. Mỗi đứa con cũng tự nhìn thấy mình trong đó. Đã bao nhiêu lần bạn có lỗi với cha mẹ? Bao nhiêu lần bạn phớt lờ lời xin lỗi? Nếu đã từng là Enrico, hãy sửa sai lỗi lầm của mình bằng những hành động thiết thực nhất. Hãy yêu thương và tôn kính cha mẹ, hãy biết xin lỗi và cảm ơn khi cần. Đừng để đau lòng những đấng sinh thành!
Một bài văn thôi nhưng để lại cho ta những ý nghĩa sâu xa không tưởng. Ta nhận thức về tình mẫu tử, ta biết tôn kính cha mẹ mình. Có lẽ bởi vậy mà đến bây giờ, “Mẹ tôi” vẫn mãi trường tồn cùng thời gian.
Ét-môn-đô-đơ A-mi-xi là nhà hoạt động xã hội, nhà văn hóa, nhà văn lỗi lạc của nước Ý. Ông để lại sự nghiệp văn chương đáng tự hào hơn một thế kỷ qua, trẻ em trên khắp các hành tinh đều được đọc và học tác phẩm của ông. Tên tuổi của ông đã trở thành bất tử qua tác phẩm “Những tấm lòng cao cả”. “Mẹ tôi” là đoạn trích tiêu biểu trong tác phẩm giáo dục con người về chữ hiếu đối với cha mẹ.
“Mẹ tôi” là bức thư của bố gửi cho En-ri-cô vào thứ năm ngày 10-11 trích trong “Những tấm lòng cao cả”. Phần đầu tác phẩm giới thiệu lý do bố viết thư và cảm xúc tâm trạng của En-ri-cô khi đọc thư. En-ri-cô đã rất xúc động khi đọc thư của bố bởi: “Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm, khi nói với mẹ con có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ”.
Thái độ và tâm trạng của người bố là vô cùng tức giận, bực bội, đau xót khi chứng kiến sự vô lễ của con: “Sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim bố vậy”, “Bố không thể nén được cơn tức giận đối với con”, “Con mà lại xúc phạm đến mẹ con ư?”. Bố đã khơi dậy cho En-ri-cô về hình ảnh người mẹ thương yêu, giàu đức hi sinh cao cả: “Mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con”, “Mẹ sẵn sàng bỏ hết một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn”, “Người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con như bao người mẹ khác. Mẹ En-ri-cô rất mực yêu thương con, lo âu đau đớn khi nghĩ rằng có thể mất con, chịu khổ sở đói rét, không quản ngại vất vả và hi sinh tất cả bằng tấm lòng, bằng sức lực, hạnh phúc riêng tư và cuộc sống của mình cho con.
Cha đã đưa ra tình huống trong đời: “Con có thể trải qua những ngày buồn chán nhưng ngày buồn thảm nhất tất sẽ là ngày mà con mất mẹ” để khẳng định một chân lý, một quy luật của muôn đời: tình mẹ con, sự gắn bó giữa mẹ và con vô cùng khăng khít bền vững muôn đời. Cha muốn nhấn mạnh cho con hiểu rằng trong nhiều tình cảm cao quý thì tình yêu thương,kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Những lời lẽ của bố đã khơi gợi những tâm tư, tình cảm suy nghĩ của En-ri-cô về mẹ rất chân thành, nhẹ nhàng, sâu sắc. Lời lẽ, giọng điệu của bố vừa kiên quyết vừa như ra lệnh nhưng lại rất chân tình, khuyên nhủ. Người bố không nói trực tiếp với con mà lại viết thư bởi đây là một cách giáo dục con rất sâu sắc. Bố muốn nói riêng cho người con biết rằng con đã có lỗi – điều đó được giữ kín đáo và không làm cho con mất đi lòng tự trọng.
|
Bài viết dưới đây miêu tả cây nhãn – một loài cây vô cùng quen thuộc với bất kì bạn nhỏ nào. Để làm được bài văn này, các em cẩn chú ý miêu tả các đặc điểm về hình dáng bên ngoài của cây, nêu ra những kỉ niệm và lợi ích mà cây mang lại cho cuộc sống con người. Thêm vào đó, bày tỏ tình cảm chân thành và những kỉ niệm tuổi thơ gắn liền với nó để bài viết thêm phần sinh động hơn. Mong rằng bài văn mẫu dưới đây sẽ trở thành nguồn văn tham khảo cho các bạn biết cách miêu tả một loài cây cối.
Xung quanh nơi em sinh sống luôn tràn ngập sắc xanh của các loại cây. Sống ở một vùng quê yên bình, cây xanh luôn hiện diện bên mỗi con đường làng ngõ xóm, trở thành hình ảnh rất đỗi quen thuộc với bất kì người con nào của quê hương. Trong tất cả các loại cây, em thích nhất là cây nhãn – loài cây đã gắn bó với em trong suốt những năm tháng ấu thơ.
Nhà em có trồng một cây nhãn ở vườn, phần để lấy bóng mát, phần để thưởng thức hương vị ngọt lành của trái nhãn lúc vào mùa. Nhìn từ xa, cây như một dũng sĩ đứng hiên ngang như đang canh giữ cho vùng đất. Cũng chẳng biết cây nhãn này được trồng từ bao giờ, chỉ biết rằng khi em lớn lên thì cây nhãn cũng đã lớn lắm rồi. Bà em nói cây nhãn ấy đã gắn bó với gia đình em suốt cả một khoảng thời gian đã lâu lâu lắm. Thân cây to ngang phải 2 người ôm mới hết, từ ấy vươn ra những cành cây xum xuê, tán lá mở rộng như một chiếc dù khổng lồ dưới bầu trời cao rộng. Rễ cây lớn, nổi lên trên mặt đất như những con rắn đang uốn mình. Thân cây xù xì,đầy những mảng rêu phong vì bụi màu của thời gian. Từ thân cây ấy bong tróc ra những lớp vỏ cũ kĩ, nâu sồng mà lại rất cứng. Đó phải chăng chính là dấu vết của thời gian in lên trên thân gỗ, để ta có thể thấy được trăm năm của đời thảo mộc? Những cánh tay nhãn vươn lên vững chắc như muốn nâng đỡ cả đất trời. Tán cây xanh mươn mướt, nhất là sau những trận mưa lớn, tán cây lại khoác lên mình một màu xanh mướt như được phết lên một lớp dầu bóng. Lá nhãn thuôn dài, mượt mà như một nét mi. Lá dày nhưng không có chút gì của sự mềm mỏng. Ngay cả những cái lá non mới nhú cũng cho thấy sức sống của một loài cây khỏe. Chúng cứ mơn mởn trổ lá như thể đang phô diễn hết thảy cái sức sống mãnh liệt trời ban cho mình.
Mỗi dịp đầu hè là mùa hoa nhãn nở. Từng chùm, từng lớp thi nhau trổ ra làm vàng ươm cả một góc vườn. Hoa nhãn nhỏ li ti, kết lại thành từng chùm nom đẹp như những chùm sao. Nó báo hiệu cho một mùa nhãn được mùa. Khi cái nắng hè báo hiệu một mùa hè oi ả sắp đến, khi những tán cây đã dập dìu tiếng kêu văng vẳng của loài ve cũng chính là lúc nhãn kết trái ngọt. Khi cơn mưa hè dữ dội gột rửa sach những cái lá, khi chút nắng vàng ươm của mùa hè làm cho thịt vỏ săn lại, quả nhãn cứ to dần, to dần lên rồi chẳng mấy chốc mà thành quả ngọt chốn vườn. Trảy một vài chùm nhãn xuống, lắng nghe cái vị ngọt đang ứa ra trong từng lớp thịt, âu cũng đã là một sự thú vị rồi. Cùi nhãn dày, trắng đục nom đẹp như những viên ngọc trai. Hạt nhãn đen lay láy như ánh mắt của một người thiếu nữ đang độ xuân thì. Ăn một quả nhãn, cái vị ngọt ấy như chứa chan hết thảy cái nắng, cái gió của một mùa hè. Người ta nói, mùa nhãn tức là mùa hè đã chín quả là không sai.
Còn nhớ hồi em còn nhỏ, cây nhãn đã trải qua cùng gia đình em một trận bão lớn chưa từng có. Sáng ra khi cơn bão đã qua đi, cây nhãn đứng đó, trơ trụi lá, những cành to cũng rạp hết xuống gốc. Trông nó thảm hại và đáng thương biết bao, cứ tưởng sẽ chẳng qua nổi. Thế mà chỉ độ vài ngày sau, nhãn đã lấy lại cho mình sức sống thuở nào. Nó vươn lên đầy mạnh mẽ để rồi cho đến bây giờ vẫn luôn hoàn thành trọng trách của một kẻ gác vườn.
Cây nhãn đã gắn bó với em từ những ngày còn thơ bé đến khi đã trưởng thành. Vị ngọt của nhãn, sắc xanh ngọc tuyệt đẹp của loài cây ấy sẽ mãi mãi chiếm một phần trong trái tim em.
Tình áo trắng, tuổi học trò – kí ứcc quá đỗi thân thương của mỗi người học trò. Cái thời mà người ta vẫn thường gọi nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò ấy, tôi đã được sống trọn vẹn, cháy hết mình. Và tôi quên sao được một phần kỷ niệm của tôi gắn liền với cây bàng nơi cuối sân trường. Tôi trót yêu cây bàng già này từ lúc nào chẳng rõ.
Tôi chẳng nhớ cây bàng già đã trải qua mấy mươi năm mưa nắng bụi trần, cũng chẳng hay cây đã gắn bó thân thiết với biết bao lớp lớp học sinh. Tôi chỉ biết ngày đầu tiên đặt chân vào mái trường mến yêu này cây đã sừng sững ở đó dang rộng những cánh tay chắc khỏe vẫy vẫy trong gió chào đón chúng tôi. Nhìn từ xa cây bàng như một chiếc ô xanh khổng lồ với sắc xanh tươi mát. Cũng có lúc đứng trước cây, tôi tưởng mình đang trò chuyện với một người đứng tuổi đầy trầm ngâm, từng trải. Cây lúc nào cũng thế, kiên định, vững vàng, từ tốn và đăm chiêu.
Cây to lớn lắm. Thân cây cao qua tầng hai của dãy lớp học. Thân cây to, một vòng tay tôi ôm không xuể. Thân cây xù xì với những vết sần như những u, bướu của người già. Những lớp vỏ khô cằn, nứt nẻ, ram ráp ấp ủ bên trong dòng nhựa trắng dạt dào ngày đêm vận chuyển nuôi thân cành. Trên thân có những vết khắc của mấy bọn học trò tinh nghịch. Có lẽ khi ấy cây đau và xót xa nhiều lắm. Những chiếc rễ cây tinh nghịch mọc trồi lên mặt đất. Đây là những “chiếc ghế” lý tưởng để chúng tôi ngồi trò chuyện, vui chơi. Từ thân lên cao đâm ra những cành lớn, cành bé đan xen nhau như mạng nhện. Cành cây màu nâu sẫm, chắc khỏe như những nan sắt đan vào nhau của một chiếc ô khổng lồ. Lá bàng to, rộng bản, hình bầu dục. Trên lá có thể thấy được rõ những đường gân xanh nổi lên.
Cây bàng đẹp lắm. Ở mỗi mùa trong năm cây lại mang một vẻ đẹp khác nhau. Mùa xuân những búp non chồi biếc cựa mình hé chào. Cả tán cây rực lên màu xanh non mơn mởn. Mỗi búp lá trông xa như một ngọn nến xanh thắp sáng cả cây bàng. Mùa hè, cây rợp bóng che mát cả một góc sân trường. Những lớp lá đan gài với nhau che không cho nắng xuyên qua. Lá cây xanh một màu xanh đậm đầy sức sống. Tán cây rậm rạp chẳng thấy hình mà nghe ríu rít những tiếng chim chuyền cành. Khi gió heo may bắt đầu thổi tới, lá cây giật mình chuyển sang màu vàng, rồi pha đỏ, đỏ gạch, đỏ tía và cuối cùng là màu tím đỏ. Là cây theo gió khẽ rơi rơi. Những chiếc lá hình như vẫn còn lưu luyến thân mẹ chẳng muốn rời. Cây bắt đầu để lộ những chùm hoa trắng ti ti và những chùm quả sai trĩu màu xanh mướt. Nhưng khi đông đến, cây rùng mình ớn lạnh. Cả cây bàng khẳng khiu trơ trụi lá. Những cành cây giơ ra những cánh tay gầy guộc đằm mình trong gió lạnh. Hình như cây đang cố gắng chịu đựng, gồng mình lên để chờ xuân đến mang lại sức sống ứ đầy tràn lên những cành cây kẽ lá.
|
The article below describes the longan tree - a tree species that is extremely familiar to any child. To write this essay, you should pay attention to describing the characteristics of the tree's appearance, stating the memories and benefits that the tree brings to human life. In addition, express your sincere feelings and childhood memories associated with them to make the article more lively. Hopefully the sample essay below will become a reference source for you to know how to describe a plant.
The area around where I live is always full of green trees. Living in a peaceful countryside, green trees are always present on every village road, becoming a very familiar image to any child of the homeland. Of all the plants, I like the longan tree the most - the plant that has been with me throughout my childhood years.
My family has a longan tree planted in the garden, partly for shade, partly to enjoy the sweet taste of longan fruit when it's in season. Seen from a distance, the tree looks like a brave warrior standing proudly as if guarding the land. I don't know when this longan tree was planted, I only know that when I grew up, the longan tree was already very big. My grandmother said that longan tree has been with my family for a long time. The tree's trunk is as big as two people can hug. From there, luxuriant branches stretch out, and the foliage expands like a giant umbrella under the high and wide sky. The tree roots are large, emerging from the ground like curling snakes. The tree trunk is rough, full of patches of moss due to the dust of time. From the tree trunk, old bark peels off, brown but very hard. Is that the mark of time printed on the wood, so that we can see hundreds of years of the plant's life? The eyes' arms rose up firmly as if wanting to support the whole world. The canopy of the tree is lush and green, especially after heavy rains, the canopy takes on a lush green color as if it were coated with a layer of varnish. Longan leaves are long and smooth like an eyelash. The leaves are thick but not at all soft. Even the newly emerging young leaves show the vitality of a healthy plant. They keep blooming with leaves as if they are displaying all the powerful vitality given to them by God.
Every early summer is the season when longan flowers bloom. Each bunch, each layer competes to bloom, making the whole corner of the garden golden. Longan flowers are tiny, clustered into clusters that look as beautiful as clusters of stars. It signals a good longan season. When the summer sun signals the coming of a sweltering summer, when the tree canopy has silenced the chirping sounds of cicadas, it is also the time when longans bear sweet fruit. When the intense summer rain washes away the leaves, when the golden sunshine of summer makes the skin firm, the longan grows bigger and bigger and soon becomes a sweet fruit in the garden. Throwing a few bunches of longan down, listening to the sweetness oozing out of each layer of meat, is already an interesting experience. Longan pulp is thick and opaque white and looks as beautiful as pearls. The black longan seeds flutter like the eyes of a young woman in her prime. Eating a longan fruit, that sweetness seems to contain all the sun and wind of a summer. It is not wrong to say that longan season means summer fruit is ripe.
I remember when I was young, the longan tree went through an unprecedented storm with my family. In the morning, when the storm had passed, the longan tree stood there, bare of leaves, and its big branches had fallen to the base. It looked so pathetic and pitiful, I thought it wouldn't survive. Yet just a few days later, the longan regained its old vitality. It rose strongly and until now has always fulfilled the responsibility of a garden keeper.
The longan tree has been with me from my childhood to adulthood. The sweetness of the longan and the beautiful emerald green color of that plant will forever occupy a part of my heart.
White shirt love, student years - very dear memories of each student. During the time when people often called me the first ghost, second ghost, third student, I lived to the fullest and burned my heart out. And how could I forget that a part of my memories is attached to the almond tree at the end of the school yard. I have loved this old almond tree since I don't know when.
I don't remember that the old almond tree has gone through decades of rain, sun, and dust, nor do I know that the tree has been closely associated with so many classes of students. I only know that the first day I set foot in this beloved school, the tree stood there, spreading its strong arms and waving in the wind to welcome us. From a distance, the almond tree looks like a giant green umbrella with a fresh green color. There was also a time when standing in front of a tree, I thought I was talking to a pensive, experienced elderly person. The tree is always the same, steadfast, steady, gentle and thoughtful.
The tree is very big. The trunk of the tree towered over the second floor of the classroom building. The tree trunk is so big that I can't hold it in my arms. The tree trunk is rough with bumps like the bumps of an old person. The dry, cracked, rough bark nests inside the abundant stream of white sap that transports day and night to nourish the trunk and branches. There are engravings on the body of some mischievous students. Perhaps at that time the tree was in a lot of pain and suffering. Tree roots playfully grow out of the ground. These are ideal "chairs" for us to sit and chat and have fun. From the trunk up, large and small branches grow out, intertwined like a spider web. The branches are dark brown and strong like the interwoven iron spokes of a giant umbrella. Almond leaves are large, broad, and oval in shape. On the leaves, you can clearly see the green veins emerging.
The almond tree is very beautiful. In each season of the year, the tree has a different beauty. In the spring, the green buds stir to say hello. The entire tree canopy glows with lush green. Each leaf bud looks like a green candle from afar, lighting up the entire almond tree. In the summer, shady trees shade an entire corner of the school yard. The layers of leaves are woven together to block the sunlight from penetrating. The leaves are a vibrant, dark green color. The tree canopy is so dense that you can't see anything but you can hear the chirping of birds moving through the branches. When the wind began to blow, the leaves suddenly turned yellow, then red, brick red, purple and finally red purple. It is a tree that gently falls with the wind. The leaves seem to still be attached to the mother's body and do not want to leave. The tree begins to reveal tiny white flower clusters and lush green fruit clusters. But when winter comes, the tree shivers with cold. The entire almond tree was spindly and bare of leaves. The tree branches held out their thin arms, immersed in the cold wind. It seems like the tree is trying to endure, bracing itself to wait for spring to bring vitality to the branches and leaves.
|
Những năm tháng dần qua đi, những chiếc lá khi già rồi cũng rụng, những sự việc vừa mới diễn ra đây nay đã trở thành kí ức. Có những người vừa mới bên cạnh ta, nay chỉ là cố nhân. Nhưng có những thứ thời gian không thể nào xóa bỏ được. Dẫu là kí ức nhưng nó vẫn nằm sâu trong trái tim con người, dẫu là cố nhân nhưng hình bóng lại không bao giờ phai nhạt. Và có những món đồ, theo thời gian, vẫn còn nguyên vẹn giá trị của nó, những món quà được nhận thời thơ ấu. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ tiếp cận với bài văn biểu cảm về một món quà em được nhận thời thơ ấu. Vấn đề đã rất quen thuộc và gần gũi với mỗi người. Chỉ cần bài văn được viết bằng chính tình cảm và cảm xúc của mỗi người, câu văn và bài viết sẽ trở nên chân thực và hấp dẫn. Sau đây là bài văn mẫu các bạn có thể tham khảo trước khi đặt bút viết để có thêm những cảm xúc và ý tưởng mới. Chúc các bạn học tập tốt!
Thời gian đến và đi, cuốn theo những ước mơ và hoài bão của tôi ở trong đó. Thời gian vô thường giúp cho con người trưởng thành và những kỉ niệm, kỉ vật cũng trở nên quý giá hơn. Chúng là cầu nối kì diệu nối quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Với tôi, chiếc áo len là một món đồ như thế. Bởi đó là món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng của bà tặng cho tôi.
Mùa đông năm ấy, trời lạnh và rét ngọt. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Bước chân nặng nề vô định trên đường, tôi như còn chẳng biết xung quanh mình là gì. Với tôi, chúng đâu có quan trọng bằng bà. Bệnh tình bà tôi đã khó lòng trụ được, bà tôi có thể bị thần chết cướp đi bất cứ lúc nào. Cái giấy phút tôi khóc hết cả nước mắt bên bà khi nghe mọi người nói bà không thể qua khỏi là giây phút khó khăn nhất với tôi. Đáp lại ánh mắt lo lắng, hỗn độn, sợ hãi của tôi lại là cái nhìn trìu mến, yêu thương, bình thản đến không ngờ của bà khi đối diện với cái chết. Đôi tay bà run rẩy chỉ về một vật màu nâu trong ngăn bàn đối diện:
-Cháu yêu, mùa đông năm nay lạnh lắm. Bà, bà đã cố để đan cho cháu một chiếc áo sưởi ấm. Nhưng vẫn chưa thể hoàn thành…. Giúp bà hoàn thành nó…
Bà còn chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, bàn tay đã buông lõng xuống. Bà ngừng nói…
Tại sao bà không nói nữa? Bà đang nói dở cơ mà. Bà chưa bao giờ không nghe ý kiến của cháu. Bà sao vậy? Bà không yêu cháu nữa sao? Nếu cháu làm gì sai bà phải mắng, phải chỉnh đốn lại cho cháu chứ!
Tôi cứ như thế, cứ tự hỏi mà biết chắc không có câu trả lời. Bà vẫn im lặng. Bà vẫn lặng im tiếng kêu vô vọng của tôi và tiếng khóc bi thương của mọi người.
Chiếc áo len của bà trong tay tôi. Tôi nhìn nó và khóc nức nở. Chiếc áo tỏa ra hơi ấm kì lạ, như bàn tay bà đang vỗ về, chở che cho tôi.
Theo tâm nguyện của bà, tôi dành cả tình cảm của mình để đan chiếc áo ấy. Màu nâu không rực rỡ nhưng nó đem lại sự bình yên đến lạ kì. Chiếc áo tuy không phải làm bằng loại len đắt tiền, kiểu dáng không thời trang nhưng nó là chiếc áo đẹp nhất tôi từng thấy. Bà tôi sinh rà từ đất nâu, giản dị như màu của đất và cũng bình yên, ấm áp như vậy. Áo không có lông, chẳng dày mà sao ấm áp đến vậy. Mặc nó, tôi cảm giác như bà đang ở bên mình, đang ôm mình và che chở cho tôi. Vì thế, dù mùa đông lạnh lẽo tới đâu cũng không đáng sợ. Đáng sợ là ta mất đi điểm tựa và tình yêu ngay cả trong mùa xuân.
Tôi lớn lên dần, bộ sưu tập những chiếc áo của tôi lại nhiều thêm. Chiếc áo nâu năm nào đã không còn vừa để tôi mặc nữa. Đã có một thời gian chiếc áo rơi vào sự quên lãng của tôi. Và một buổi chiều, cũng là buổi chiều mùa đông gió lạnh ấy, tôi lại thấy chiếc áo khi đang xu dọn đồ đạc. Kí ức trong tôi ùa về, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt tôi. Bao lâu rồi tôi đã không mảy may suy nghĩ về nó? Bao lâu rồi tôi đã không còn nhớ về bà, không còn khóc khi nghĩ đến bà không còn ở bên cạnh nữa? Bao lâu rồi tôi trở thành kể vô cảm như thế? Bao lâu rồi…
|
The years gradually pass, the old leaves fall, and the events that just happened have now become memories. There are people who were just by our side, but are now just old friends. But there are things that time cannot erase. Even though it is a memory, it is still deep in the human heart. Even though it is an old person, its image never fades. And there are items that, over time, still retain their value, gifts received in childhood. In the Literature 7 program, you will approach an expressive essay about a gift you received in childhood. The problem is very familiar and close to everyone. As long as the essay is written with each person's own feelings and emotions, the sentences and writing will become truthful and attractive. Below is a sample essay that you can refer to before writing to get new emotions and ideas. Hope you learn well!
Time comes and goes, taking my dreams and ambitions with it. Impermanence of time helps people grow and memories and souvenirs also become more precious. They are a magical bridge connecting the past, present and future. For me, the sweater is such an item. Because it was her first and last gift to me.
That winter, it was cold and sweet. The wind blew bitterly cold. My footsteps were heavy and aimless on the road, I didn't even know what was around me. To me, they are not as important as you. My grandmother's illness was difficult to endure. My grandmother could be taken away by death at any time. The moment I cried my eyes out next to her when I heard everyone say she wouldn't survive was the most difficult moment for me. Responding to my worried, confused, and scared eyes was her affectionate, loving, and unexpectedly calm look when facing death. Her trembling hands pointed to a brown object in the opposite desk drawer:
-My dear, this year's winter is very cold. Grandma, you tried to knit me a warm coat. But it still can't be completed... Help her complete it…
Before she could hear my answer, her hand dropped. She stopped talking…
Why doesn't she speak anymore? She's in the middle of speaking. She never fails to listen to my opinion. What's wrong with you? Don't you love me anymore? If I do something wrong, you have to scold me and correct me!
I just kept wondering, knowing there was no answer. She remained silent. She remained silent over my hopeless cries and everyone else's pitiful cries.
Her sweater in my hand. I looked at it and sobbed. The shirt radiated a strange warmth, like her hand was comforting and protecting me.
According to her wishes, I devoted all my love to knitting that shirt. Brown is not brilliant, but it brings strange peace. Although the shirt is not made of expensive wool, the design is not fashionable, but it is the most beautiful shirt I have ever seen. My grandmother was born from brown soil, as simple as the color of the soil and just as peaceful and warm. The coat has no fur, isn't thick, yet it's so warm. Wearing it, I feel like she is next to me, hugging me and protecting me. Therefore, no matter how cold the winter is, it is not scary. It's scary that we lose support and love even in spring.
As I grow older, my shirt collection grows. The old brown shirt no longer fits me. There was a time when the shirt fell into my oblivion. And one afternoon, also that cold, windy winter afternoon, I saw the shirt again while packing up my things. Memories rushed back to me, tears kept falling down my face. How long had I not thought about it? How long has it been since I no longer remembered her, no longer cried when I thought she was no longer by my side? How long has it been since I became so emotionless? How long…
|
Những năm tháng dần qua đi, những chiếc lá khi già rồi cũng rụng, những sự việc vừa mới diễn ra đây nay đã trở thành kí ức. Có những người vừa mới bên cạnh ta, nay chỉ là cố nhân. Nhưng có những thứ thời gian không thể nào xóa bỏ được. Dẫu là kí ức nhưng nó vẫn nằm sâu trong trái tim con người, dẫu là cố nhân nhưng hình bóng lại không bao giờ phai nhạt. Và có những món đồ, theo thời gian, vẫn còn nguyên vẹn giá trị của nó, những món quà được nhận thời thơ ấu. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ tiếp cận với bài văn biểu cảm về một món quà em được nhận thời thơ ấu. Vấn đề đã rất quen thuộc và gần gũi với mỗi người. Chỉ cần bài văn được viết bằng chính tình cảm và cảm xúc của mỗi người, câu văn và bài viết sẽ trở nên chân thực và hấp dẫn. Sau đây là bài văn mẫu các bạn có thể tham khảo trước khi đặt bút viết để có thêm những cảm xúc và ý tưởng mới. Chúc các bạn học tập tốt!
Thời gian đến và đi, cuốn theo những ước mơ và hoài bão của tôi ở trong đó. Thời gian vô thường giúp cho con người trưởng thành và những kỉ niệm, kỉ vật cũng trở nên quý giá hơn. Chúng là cầu nối kì diệu nối quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Với tôi, chiếc áo len là một món đồ như thế. Bởi đó là món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng của bà tặng cho tôi.
Mùa đông năm ấy, trời lạnh và rét ngọt. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Bước chân nặng nề vô định trên đường, tôi như còn chẳng biết xung quanh mình là gì. Với tôi, chúng đâu có quan trọng bằng bà. Bệnh tình bà tôi đã khó lòng trụ được, bà tôi có thể bị thần chết cướp đi bất cứ lúc nào. Cái giấy phút tôi khóc hết cả nước mắt bên bà khi nghe mọi người nói bà không thể qua khỏi là giây phút khó khăn nhất với tôi. Đáp lại ánh mắt lo lắng, hỗn độn, sợ hãi của tôi lại là cái nhìn trìu mến, yêu thương, bình thản đến không ngờ của bà khi đối diện với cái chết. Đôi tay bà run rẩy chỉ về một vật màu nâu trong ngăn bàn đối diện:
-Cháu yêu, mùa đông năm nay lạnh lắm. Bà, bà đã cố để đan cho cháu một chiếc áo sưởi ấm. Nhưng vẫn chưa thể hoàn thành…. Giúp bà hoàn thành nó…
Bà còn chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, bàn tay đã buông lõng xuống. Bà ngừng nói…
Tại sao bà không nói nữa? Bà đang nói dở cơ mà. Bà chưa bao giờ không nghe ý kiến của cháu. Bà sao vậy? Bà không yêu cháu nữa sao? Nếu cháu làm gì sai bà phải mắng, phải chỉnh đốn lại cho cháu chứ!
Tôi cứ như thế, cứ tự hỏi mà biết chắc không có câu trả lời. Bà vẫn im lặng. Bà vẫn lặng im tiếng kêu vô vọng của tôi và tiếng khóc bi thương của mọi người.
Chiếc áo len của bà trong tay tôi. Tôi nhìn nó và khóc nức nở. Chiếc áo tỏa ra hơi ấm kì lạ, như bàn tay bà đang vỗ về, chở che cho tôi.
Theo tâm nguyện của bà, tôi dành cả tình cảm của mình để đan chiếc áo ấy. Màu nâu không rực rỡ nhưng nó đem lại sự bình yên đến lạ kì. Chiếc áo tuy không phải làm bằng loại len đắt tiền, kiểu dáng không thời trang nhưng nó là chiếc áo đẹp nhất tôi từng thấy. Bà tôi sinh rà từ đất nâu, giản dị như màu của đất và cũng bình yên, ấm áp như vậy. Áo không có lông, chẳng dày mà sao ấm áp đến vậy. Mặc nó, tôi cảm giác như bà đang ở bên mình, đang ôm mình và che chở cho tôi. Vì thế, dù mùa đông lạnh lẽo tới đâu cũng không đáng sợ. Đáng sợ là ta mất đi điểm tựa và tình yêu ngay cả trong mùa xuân.
Tôi lớn lên dần, bộ sưu tập những chiếc áo của tôi lại nhiều thêm. Chiếc áo nâu năm nào đã không còn vừa để tôi mặc nữa. Đã có một thời gian chiếc áo rơi vào sự quên lãng của tôi. Và một buổi chiều, cũng là buổi chiều mùa đông gió lạnh ấy, tôi lại thấy chiếc áo khi đang xu dọn đồ đạc. Kí ức trong tôi ùa về, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt tôi. Bao lâu rồi tôi đã không mảy may suy nghĩ về nó? Bao lâu rồi tôi đã không còn nhớ về bà, không còn khóc khi nghĩ đến bà không còn ở bên cạnh nữa? Bao lâu rồi tôi trở thành kể vô cảm như thế? Bao lâu rồi…
|
The years gradually pass, the old leaves fall, and the events that just happened have now become memories. There are people who were just by our side, but are now just old friends. But there are things that time cannot erase. Even though it is a memory, it is still deep in the human heart. Even though it is an old person, its image never fades. And there are items that, over time, still retain their value, gifts received in childhood. In the Literature 7 program, you will approach an expressive essay about a gift you received in childhood. The problem is very familiar and close to everyone. As long as the essay is written with each person's own feelings and emotions, the sentences and writing will become truthful and attractive. Below is a sample essay that you can refer to before writing to get new emotions and ideas. Hope you learn well!
Time comes and goes, taking my dreams and ambitions with it. Impermanence of time helps people grow and memories and souvenirs also become more precious. They are a magical bridge connecting the past, present and future. For me, the sweater is such an item. Because it was her first and last gift to me.
That winter, it was cold and sweet. The wind blew bitterly cold. My footsteps were heavy and aimless on the road, I didn't even know what was around me. To me, they are not as important as you. My grandmother's illness was difficult to endure. My grandmother could be taken away by death at any time. The moment I cried my eyes out next to her when I heard everyone say she wouldn't survive was the most difficult moment for me. Responding to my worried, confused, and scared eyes was her affectionate, loving, and unexpectedly calm look when facing death. Her trembling hands pointed to a brown object in the opposite desk drawer:
-My dear, this year's winter is very cold. Grandma, you tried to knit me a warm coat. But it still can't be completed... Help her complete it…
Before she could hear my answer, her hand dropped. She stopped talking…
Why doesn't she speak anymore? She's in the middle of speaking. She never fails to listen to my opinion. What's wrong with you? Don't you love me anymore? If I do something wrong, you have to scold me and correct me!
I just kept wondering, knowing there was no answer. She remained silent. She remained silent over my hopeless cries and everyone else's pitiful cries.
Her sweater in my hand. I looked at it and sobbed. The shirt radiated a strange warmth, like her hand was comforting and protecting me.
According to her wishes, I devoted all my love to knitting that shirt. Brown is not brilliant, but it brings strange peace. Although the shirt is not made of expensive wool, the design is not fashionable, but it is the most beautiful shirt I have ever seen. My grandmother was born from brown soil, as simple as the color of the soil and just as peaceful and warm. The coat has no fur, isn't thick, yet it's so warm. Wearing it, I feel like she is next to me, hugging me and protecting me. Therefore, no matter how cold the winter is, it is not scary. It's scary that we lose support and love even in spring.
As I grow older, my shirt collection grows. The old brown shirt no longer fits me. There was a time when the shirt fell into my oblivion. And one afternoon, also that cold, windy winter afternoon, I saw the shirt again while packing up my things. Memories rushed back to me, tears kept falling down my face. How long had I not thought about it? How long has it been since I no longer remembered her, no longer cried when I thought she was no longer by my side? How long has it been since I became so emotionless? How long…
|
Có những hộ gia đình làm vườn, quanh năm tưới tiêu, chăm sóc cho những vườn cây ăn quả chờ ngày thu hoạch, là cần câu cơm cho cả gia đình. Với đề văn “Cảm xúc về vườn nhà em lớp 7”, hẳn sẽ không khó để viết. Khi làm đề văn này, người viết bên cạnh việc miêu tả bao quát khu vườn, cần chú ý làm nổi bật những cảm xúc của bản thân trước khu vườn ấy. Dưới đây là bài văn mẫu cảm xúc về vườn nhà em lớp 7 để mọi người có định hướng khi làm đề văn này.
Ai cũng có mơ ước có một nơi để nghỉ ngơi thư giãn sau những giây phút căng thẳng trong cuộc sống. Nhà tôi có một nơi như vậy, đó chính là khu vườn nhỏ phía sau nhà.
Khu vườn không to lắm và đã có từ rất lâu rồi. Tôi yêu cái vẻ rêu phong cổ kính lại xen lẫn với vẻ tươi sáng, trẻ trung bởi các loại cây tạo nên trong khu vườn. Khu vườn được bao bọc bởi một hàng rào nhỏ thật xinh xắn mà cũng thật chắc chắn. Khoảnh khắc thanh thản nhất trong cuộc đời chính là giây phút hòa hợp với thiên nhiên và có lẽ món quà tuyệt vời của trời đất ban tặng chính là một người bạn tri âm tri kỷ của con người. Con người không thể thiếu thiên nhiên cũng giống như thiên nhiên không thể sống thiếu con người, và chỉ khi hai điều đó hòa hợp lại thành một thì cuộc sống mới thật sự có ý nghĩa.
Buổi sáng, không khí trong lành, mát mẻ tiết trời dịu mát, trong trẻo. Tôi thích nhất khu vườn lúc sáng sớm. Tôi được hít thở không khí trong lành, được lắng đọng hồn mình để cảm nhận hương vị thanh khiết mát mẻ của buổi sớm. Sương long lanh đọng lại trên lá như những hạt ngọc quý, nụ hoa e ấp khẽ đung đưa đài hoa theo gió. Những nụ hoa chúm chím nở. Tng loài hoa như những thiên thần đang ngủ. Chắc là cái cảm giác tuyệt vời này sẽ đọng mãi trong tâm hồn tôi. Tôi yêu tiếng hót líu lo của chim chóc, yêu là cảnh reo vui trong gió của cây lá reo mình trong nắng sớm.
Tôi say sưa ngây ngất trước màu sắc, hương thơm của khu vườn. Màu trắng tinh khiết của hoa chanh, hoa bưởi, màu tím của hoa khế, màu vàng của hoa mướp, hoa cải,… Hương thơm của hoa quyện với hương thơm của ở trái chín mời gọi ong bướm. Ôi thật là đằm thắm mà cũng thật là ý nghĩa. Gió xào xạc thổi, bướm ong chăm chỉ kiếm mật. Một cảnh đẹp gợi lên trong ta sự tươi vui và đẹp đẽ. Thật sung sướng biết bao khi được thưởng thức hương vị của trái chín. Vị vải thiều chín đỏ ngọt lịm, vị ngọt sắc của mít, của xoài, vị thơm của ổi hồng đào hay đó là vị khế chua nhắm mắt nhắm mũi lại, bỗng thấy thèm mùi thơm ngậy ngậy của nồi cá bà kho với khế.
|
There are households that garden, irrigate and care for orchards all year round waiting for harvest, which is the bread and butter for the whole family. With the topic "Emotions about my garden in grade 7", it will not be difficult to write. When writing this essay, in addition to describing the garden, the writer needs to pay attention to highlighting his own emotions before that garden. Below is a sample essay about feelings about my home garden for grade 7 so that everyone can have direction when writing this essay.
Everyone dreams of having a place to rest and relax after stressful moments in life. My house has such a place, which is the small garden behind the house.
The garden is not very big and has been around for a long time. I love the ancient mossy look mixed with the bright, youthful look created by the plants in the garden. The garden is surrounded by a small, lovely fence that is also very sturdy. The most peaceful moment in life is the moment of harmony with nature and perhaps the wonderful gift of heaven and earth is a soulmate and soulmate of humans. Humans cannot live without nature just as nature cannot live without humans, and only when those two things blend into one can life truly have meaning.
In the morning, the air is fresh and cool, the weather is cool and clear. I like the garden best in the early morning. I was able to breathe fresh air and calm my soul to feel the cool, pure taste of the morning. Glittering dew lingers on the leaves like precious gems, and the flower buds gently sway their sepals in the wind. The flower buds are blooming. All flowers are like sleeping angels. Surely this wonderful feeling will forever stay in my soul. I love the chirping sound of birds, love is the scene of joyful singing in the wind of trees and leaves swaying in the morning sunlight.
I was ecstatic about the colors and scents of the garden. The pure white color of lemon flowers, grapefruit flowers, the purple color of star fruit flowers, the yellow color of luffa flowers, mustard flowers, etc. The scent of flowers mixed with the scent of ripe fruit invites bees and butterflies. Oh, it's so sweet and so meaningful. The wind rustled, butterflies and bees worked hard to find honey. A beautiful scene evokes joy and beauty in us. How happy it is to enjoy the taste of ripe fruit. The sweet taste of ripe red lychee, the sharp sweetness of jackfruit, of mango, the aroma of pink peach guava or the sour taste of star fruit, close your eyes and nose, suddenly craving the rich aroma of the pot of braised fish with star fruit.
|
Có những hộ gia đình làm vườn, quanh năm tưới tiêu, chăm sóc cho những vườn cây ăn quả chờ ngày thu hoạch, là cần câu cơm cho cả gia đình. Với đề văn “Cảm xúc về vườn nhà em lớp 7”, hẳn sẽ không khó để viết. Khi làm đề văn này, người viết bên cạnh việc miêu tả bao quát khu vườn, cần chú ý làm nổi bật những cảm xúc của bản thân trước khu vườn ấy. Dưới đây là bài văn mẫu cảm xúc về vườn nhà em lớp 7 để mọi người có định hướng khi làm đề văn này.
Ai cũng có mơ ước có một nơi để nghỉ ngơi thư giãn sau những giây phút căng thẳng trong cuộc sống. Nhà tôi có một nơi như vậy, đó chính là khu vườn nhỏ phía sau nhà.
Khu vườn không to lắm và đã có từ rất lâu rồi. Tôi yêu cái vẻ rêu phong cổ kính lại xen lẫn với vẻ tươi sáng, trẻ trung bởi các loại cây tạo nên trong khu vườn. Khu vườn được bao bọc bởi một hàng rào nhỏ thật xinh xắn mà cũng thật chắc chắn. Khoảnh khắc thanh thản nhất trong cuộc đời chính là giây phút hòa hợp với thiên nhiên và có lẽ món quà tuyệt vời của trời đất ban tặng chính là một người bạn tri âm tri kỷ của con người. Con người không thể thiếu thiên nhiên cũng giống như thiên nhiên không thể sống thiếu con người, và chỉ khi hai điều đó hòa hợp lại thành một thì cuộc sống mới thật sự có ý nghĩa.
Buổi sáng, không khí trong lành, mát mẻ tiết trời dịu mát, trong trẻo. Tôi thích nhất khu vườn lúc sáng sớm. Tôi được hít thở không khí trong lành, được lắng đọng hồn mình để cảm nhận hương vị thanh khiết mát mẻ của buổi sớm. Sương long lanh đọng lại trên lá như những hạt ngọc quý, nụ hoa e ấp khẽ đung đưa đài hoa theo gió. Những nụ hoa chúm chím nở. Tng loài hoa như những thiên thần đang ngủ. Chắc là cái cảm giác tuyệt vời này sẽ đọng mãi trong tâm hồn tôi. Tôi yêu tiếng hót líu lo của chim chóc, yêu là cảnh reo vui trong gió của cây lá reo mình trong nắng sớm.
Tôi say sưa ngây ngất trước màu sắc, hương thơm của khu vườn. Màu trắng tinh khiết của hoa chanh, hoa bưởi, màu tím của hoa khế, màu vàng của hoa mướp, hoa cải,… Hương thơm của hoa quyện với hương thơm của ở trái chín mời gọi ong bướm. Ôi thật là đằm thắm mà cũng thật là ý nghĩa. Gió xào xạc thổi, bướm ong chăm chỉ kiếm mật. Một cảnh đẹp gợi lên trong ta sự tươi vui và đẹp đẽ. Thật sung sướng biết bao khi được thưởng thức hương vị của trái chín. Vị vải thiều chín đỏ ngọt lịm, vị ngọt sắc của mít, của xoài, vị thơm của ổi hồng đào hay đó là vị khế chua nhắm mắt nhắm mũi lại, bỗng thấy thèm mùi thơm ngậy ngậy của nồi cá bà kho với khế.
|
There are households that garden, irrigate and care for orchards all year round waiting for harvest, which is the bread and butter for the whole family. With the topic "Emotions about my garden in grade 7", it will not be difficult to write. When writing this essay, in addition to describing the garden, the writer needs to pay attention to highlighting his own emotions before that garden. Below is a sample essay about feelings about my home garden for grade 7 so that everyone can have direction when writing this essay.
Everyone dreams of having a place to rest and relax after stressful moments in life. My house has such a place, which is the small garden behind the house.
The garden is not very big and has been around for a long time. I love the ancient mossy look mixed with the bright, youthful look created by the plants in the garden. The garden is surrounded by a small, lovely fence that is also very sturdy. The most peaceful moment in life is the moment of harmony with nature and perhaps the wonderful gift of heaven and earth is a soulmate and soulmate of humans. Humans cannot live without nature just as nature cannot live without humans, and only when those two things blend into one can life truly have meaning.
In the morning, the air is fresh and cool, the weather is cool and clear. I like the garden best in the early morning. I was able to breathe fresh air and calm my soul to feel the cool, pure taste of the morning. Glittering dew lingers on the leaves like precious gems, and the flower buds gently sway their sepals in the wind. The flower buds are blooming. All flowers are like sleeping angels. Surely this wonderful feeling will forever stay in my soul. I love the chirping sound of birds, love is the scene of joyful singing in the wind of trees and leaves swaying in the morning sunlight.
I was ecstatic about the colors and scents of the garden. The pure white color of lemon flowers, grapefruit flowers, the purple color of star fruit flowers, the yellow color of luffa flowers, mustard flowers, etc. The scent of flowers mixed with the scent of ripe fruit invites bees and butterflies. Oh, it's so sweet and so meaningful. The wind rustled, butterflies and bees worked hard to find honey. A beautiful scene evokes joy and beauty in us. How happy it is to enjoy the taste of ripe fruit. The sweet taste of ripe red lychee, the sharp sweetness of jackfruit, of mango, the aroma of pink peach guava or the sour taste of star fruit, close your eyes and nose, suddenly craving the rich aroma of the pot of braised fish with star fruit.
|
Sống chan hòa, hòa hợp với thiên nhiên, yêu quý và bảo vệ thiên nhiên là những việc làm và tình cảm truyền thống của con người bởi thiên nhiên với vô vàn những loài cây, loài hoa là ngôi nhà xanh của trái đất. Bởi thế mà mỗi người đều tìm cho mình được một loài cây để yêu để quý. Sự yêu quý ấy không chỉ bởi vể đẹp hài hòa mà tạo hóa ban tặng mà còn bởi những kỉ niệm, những kí ức gắn với loài cây ấy. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài biểu cảm tả về một loiaf cây em yêu. Ở đề bài này các bạn cần kết hợp được các phương thức như biểu cảm rồi sau đó là miêu tả cái cây mà em yêu quý từ hình dáng đến đặc điểm. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. chúc các bạn thành công!
Thế giới xung quanh chúng ta trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa biết bao khi ta biết yêu quý, trân trọng và cảm nhận vẻ đẹp của chúng. Và trong thế giới ấy, em yêu quý nhất là cây phượng vĩ.
Đó là cây phượng đứng sừng sững ở góc sân trường- khoảng sân đã gắn bó với em hai năm học cấp hai. Tình yêu dành cho cây phượng giống như sự nâng niu, gìn giữ những kỉ niệm dưới mái trường yêu dấu, nơi thanh xuân đẹp đẽ của mỗi con người. Không biết cây phượng có tự bao giờ nhưng em nghe bác bảo vệ kể lại rằng từ ngày thành lập trường, cây phượng đã trồng nơi đây. Đến nay cây cũng đã hơn hai mươi tuổi, trở thành một trong những cây nhiều tuổi nhất trên sân trường. Nhìn từ xa cây như một chiếc ô khổng lồ che mát cả một khoảng sân rộng.
Rễ cây to, tròn và đâm sâu xuống lòng đất mẹ hút chất dinh dưỡng để nuôi cây. Có những chiếc rễ ngoằn nghèo mọc chồi lên mặt đất như những con trăn khổng lồ và đó cũng là chỗ ngồi lí tưởng để trò chuyện, học bài của chúng em vào mỗi giờ giải lao. Thân cây mọc thẳng đứng lên phía trời xanh, cao khoảng hơn 10 mét. Thân cây to đến mức phải hai bạn học sinh ôm mới xuể. Nó khoác lên mình tấm áo màu nâu sẫm, xù xì và thô ráp nhưng bên trong là những mạch gỗ đang ngày ngày vận chuyển chất dinh dưỡng nuôi cây.
Từ phía ngọn cây mọc ra biết bao là cành lá, đâm ra tứ phía như những cánh tay đón nắng đón gió của đất trời khoáng đạt. Mùa xuân cây phượng đâm chồi nảy lộc để rồi hè đây, lá cây lại xanh ngát một màu mát mẻ. Lá phượng không to như lá của các loài cây khác mà nhỏ li ti như lá me. Mỗi khi có một cơn gió nhẹ thoảng qua, hàng trăm chiếc lá lại thi nhau lìa cành, chao liệng giữa không trung rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng và thanh thản.
Khi những tiếng ve râm ran trong vòm lá, khi những bạn học sinh cuối cấp đang gấp rút chuẩn bị cho mùa thi căng thẳng thì cũng là lúc phượng ra hoa như để xoa dịu đi cái nắng gay gắt và chói chang của ngày hè oi bức. Những bông hoa phượng mới đẹp làm sao, một vẻ đẹp rất riêng, rất đặc trưng như chính thời học sinh vậy. Hoa phượng không mọc riêng lẻ mà kết thành từng chùm trông rất đẹp. Mỗi bông hoa có năm cánh hoa, nhỏ nhỏ xinh xinh hình tròn. Mỗi cánh hoa khoác lên mình màu đỏ thắm rực rỡ, mềm mại và khẽ đung đưa trước gió như những cánh bướm non. Màu đỏ ấy của mỗi bông hoa cùng nhau kết lại thành một vùng trời màu đỏ, như một ngọn đuốc rực cháy cả một góc sân trường. Điều đặc biệt là ngoài năm cánh nàu đỏ, mỗi bông goa còn có một cách lốm đốm vàng như tô điểm cho mày đỏ vốn rực rỡ kia. Hương hoa phượng không ngào ngạt như hoa ly mà chỉ thoang thoảng trong không khí. Chỉ thế thôi cũng để để thu hút các anh ong chị bướm đến hút những giọt mật tinh túy.
Cây phượng không chỉ là cây che bóng râm, che nắng, che mưa mà đó còn là loại cây gắn bó nhất với tuổi học trò.
Cây phượng nơi góc sân cứ lặng lẽ theo năm tháng đã chứng kiến sự khôn lớn, trưởng thành của bao thế hệ học sinh, là chứng nhân của bao cuộc chia tay bịn rịn của thầy cô và bè bạn. Nơi đây, dưới tán cây này còn là nơi lưu giữ những kỉ niệm tuổi học trò- quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người.
Em rất yêu quý cây phượng, một tình yêu hồn nhiên và trong sáng đến lạ thường như yêu tuổi học sinh của mình vậy.
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu?” – mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lòng tôi lại thấy nao nao buồn. Những lời ca gợi cho tôi nhớ về cây phượng. Tôi yêu quý loài cây gắn bó với tuổi học trò của chúng tôi làm sao!
Tôi quên sao được cảm xúc lần đầu tiên vào mái trường này. Hình ảnh cây phượng sừng sững xòe tán lá rộng che phủ cả một góc sân trường tạo cho tôi một ấn tượng đẹp sâu sắc. Phượng đứng cao, với những vòm lá xanh xanh vượt lên nóc nhà làm cho người xem liên tưởng đến hình ảnh gà mẹ đang dang rộng đôi cánh ôm ấp gà con. Cây phượng bắt đầu thắp lửa rồi. Lúc này tôi sực nhớ: hè đã đến.
Những ngày đầu hè, phượng lác đác những bông hoa như cánh bướm, sau đó nhiều đoá lung linh từng chùm rồi rực nở khắp cành. Những chùm hoa phượng đỏ như thắp cháy trong tôi những kỷ niệm về tuổi học trò. Ôi! Phượng có một quá khứ tuyệt vời – quá khứ vinh quang, hào hùng và đáng yêu đến thế! Tôi yêu những nụ hoa vừa hé, yêu những bông hoa nở rộ và yêu cả những cánh hoa lác đác rơi nghiêng. Tôi yêu cái gốc cây sần sùi bạc phếch nơi lũ chúng tôi thích đến túm năm tụm bảy trò chuyện. Có lúc chúng tôi khắc tên nhau lên chiếc áo nâu giản dị ấy, rồi những lúc ngước lên nhìn cây để đón hoa rơi. Và sự mong chờ đón đợi đã đến. Hoa lác đác rơi xuống sân trường. Hoa thám nhiên rôi xuống mặt đất không chút do dự, vẩn vơ. Có cánh hoa tung tăng bay lượn với làn gió nhẹ, có hoa còn lưu luyến khi phải xa cành. có lẽ nó cũng giống chúng tôi, trong giờ phút chia tay, xa trường xa lớp vì đã kết thúc năm học. Những lúc ấy ai cũng có sắc hoa nằm ở trong tâm hồn.
Cứ thế hoa phượng thả những cánh hoa son xuống mặt đất, đếm từng giây phút xa các bạn học trò. Hoa phượng rơi rơi… Hoa phượng rạt rào lay động khi các bạn về. Hoa phượng yêu chúng tôi đến thế, tôi cũng yêu hoa phượng biết nhường nào. Cây phượng đã hằn sâu trong ký ức tôi, làm cho tôi thêm gắn bó với trường lớp.
|
Living in harmony with nature, loving and protecting nature are the traditional actions and feelings of humans because nature with its countless species of trees and flowers is the green home of the earth. That's why everyone finds a plant to love and cherish. That love is not only because of the harmonious beauty bestowed by nature, but also because of the memories and memories associated with that tree. In the 7th grade literature program, we will encounter an expressive essay about a beloved tree. In this topic, you need to combine methods such as expressions and then describe the tree that you love from shape to characteristics. Below are two sample essays as suggestions for your reference. good luck!
The world around us becomes so beautiful and meaningful when we know how to love, appreciate and feel its beauty. And in that world, what I love most is the Poinciana tree.
That is the phoenix tree standing tall in the corner of the school yard - the yard that has been with me for two years in middle school. Love for the phoenix tree is like cherishing and preserving memories under the beloved school, the beautiful youth of each person. I don't know when the poinciana tree was born, but I heard the security guard tell me that since the school's founding, the poinciana tree has been planted here. The tree is now more than twenty years old, becoming one of the oldest trees on the school grounds. From a distance, the tree looks like a giant umbrella shading a large yard.
Tree roots are large, round and penetrate deep into the mother earth to absorb nutrients to nourish the tree. There are zigzag roots growing out of the ground like giant pythons and it is also the ideal place to sit to chat and study during each break. The tree trunk grows vertically towards the blue sky, about 10 meters high. The trunk of the tree is so big that it takes two students to hug it. It wears a dark brown, shaggy and rough coat, but inside are wood vessels that are transporting nutrients to feed the tree every day.
From the top of the tree grow countless branches and leaves, sticking out in all directions like arms catching the sun and wind of the open sky and earth. In the spring, the phoenix tree sprouts and then in the summer, the leaves turn green and a cool color. Royal poinciana leaves are not as big as the leaves of other plants but as tiny as tamarind leaves. Every time there is a gentle breeze, hundreds of leaves leave their branches, flutter in mid-air and land gently and serenely on the ground.
When the sounds of cicadas buzz in the canopy of leaves, when senior students are rushing to prepare for the stressful exam season, it is also the time when poinciana blooms as if to soothe the harsh and blazing sun of a hot summer day. photo. How beautiful are the poinciana flowers, a very unique beauty, as unique as their student days. Poinciana flowers do not grow individually but form clusters that look very beautiful. Each flower has five petals, small and beautiful, round. Each petal is a bright crimson color, soft and gently swaying in the wind like young butterfly wings. The red color of each flower combines together to form a red sky, like a flaming torch burning the entire corner of the school yard. The special thing is that in addition to the five red petals, each goa flower also has yellow speckles as if to adorn the already brilliant red color. The scent of poinciana flowers is not as sweet as lilies but only wafts in the air. That alone is enough to attract bees and butterflies to suck the quintessential honey drops.
The Royal Poinciana tree is not only a tree that provides shade, sun protection, and rain protection, but it is also the tree most closely associated with school age.
The phoenix tree in the corner of the yard has quietly witnessed the growth and maturity of many generations of students over the years, and has been a witness to many painful farewells of teachers and friends. Here, under the canopy of this tree, is also a place to keep memories of school years - the most memorable time in everyone's life.
I love the phoenix tree very much, a love that is as innocent and pure as I love my student years.
"The carts are full of poinciana flowers, where are you taking my summer?" – Every time I hear those melodious and familiar melodies, my heart feels sad. The lyrics remind me of the phoenix tree. How I love the tree that is closely associated with our students!
I forgot how I felt the first time I entered this school. The image of the majestic Royal Poinciana tree spreading its wide foliage covering an entire corner of the school yard left a deeply beautiful impression on me. The phoenix stands tall, with green foliage reaching up to the roof, making viewers think of the image of a mother hen spreading her wings to hug her chicks. The phoenix tree has begun to light a fire. At this moment I suddenly remembered: summer has come.
In the early days of summer, phoenix flowers are scattered like butterfly wings, then many flowers shimmer in bunches and then bloom all over the branches. The bunches of red poinciana flowers seem to burn in me memories of my school years. Oh! Phuong has a wonderful past - such a glorious, heroic and lovely past! I love the flower buds that have just opened, I love the flowers in full bloom and I love even the scattered petals that fall. I love the rough, silvery tree stump where we like to gather and chat. There were times when we carved each other's names on that simple brown shirt, and other times we looked up at the tree to catch falling flowers. And the anticipation has arrived. Scattered flowers fell onto the schoolyard. The flower falls to the ground without hesitation, idly. There are flower petals that flutter with the light breeze, and there are flowers that linger even when far from the branches. Maybe it's like us, in the moment of saying goodbye, away from school and class because the school year has ended. At those times, everyone has flowers in their souls.
Just like that, the poinciana flower drops its red petals to the ground, counting every moment away from the students. Royal poinciana flowers fall... Royal poinciana flowers rustle and shake when you return. Poinciana flowers love us so much, I also love poinciana flowers so much. The Royal Poinciana tree is deeply engraved in my memory, making me more attached to school.
|
Sống chan hòa, hòa hợp với thiên nhiên, yêu quý và bảo vệ thiên nhiên là những việc làm và tình cảm truyền thống của con người bởi thiên nhiên với vô vàn những loài cây, loài hoa là ngôi nhà xanh của trái đất. Bởi thế mà mỗi người đều tìm cho mình được một loài cây để yêu để quý. Sự yêu quý ấy không chỉ bởi vể đẹp hài hòa mà tạo hóa ban tặng mà còn bởi những kỉ niệm, những kí ức gắn với loài cây ấy. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài biểu cảm tả về một loiaf cây em yêu. Ở đề bài này các bạn cần kết hợp được các phương thức như biểu cảm rồi sau đó là miêu tả cái cây mà em yêu quý từ hình dáng đến đặc điểm. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. chúc các bạn thành công!
Thế giới xung quanh chúng ta trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa biết bao khi ta biết yêu quý, trân trọng và cảm nhận vẻ đẹp của chúng. Và trong thế giới ấy, em yêu quý nhất là cây phượng vĩ.
Đó là cây phượng đứng sừng sững ở góc sân trường- khoảng sân đã gắn bó với em hai năm học cấp hai. Tình yêu dành cho cây phượng giống như sự nâng niu, gìn giữ những kỉ niệm dưới mái trường yêu dấu, nơi thanh xuân đẹp đẽ của mỗi con người. Không biết cây phượng có tự bao giờ nhưng em nghe bác bảo vệ kể lại rằng từ ngày thành lập trường, cây phượng đã trồng nơi đây. Đến nay cây cũng đã hơn hai mươi tuổi, trở thành một trong những cây nhiều tuổi nhất trên sân trường. Nhìn từ xa cây như một chiếc ô khổng lồ che mát cả một khoảng sân rộng.
Rễ cây to, tròn và đâm sâu xuống lòng đất mẹ hút chất dinh dưỡng để nuôi cây. Có những chiếc rễ ngoằn nghèo mọc chồi lên mặt đất như những con trăn khổng lồ và đó cũng là chỗ ngồi lí tưởng để trò chuyện, học bài của chúng em vào mỗi giờ giải lao. Thân cây mọc thẳng đứng lên phía trời xanh, cao khoảng hơn 10 mét. Thân cây to đến mức phải hai bạn học sinh ôm mới xuể. Nó khoác lên mình tấm áo màu nâu sẫm, xù xì và thô ráp nhưng bên trong là những mạch gỗ đang ngày ngày vận chuyển chất dinh dưỡng nuôi cây.
Từ phía ngọn cây mọc ra biết bao là cành lá, đâm ra tứ phía như những cánh tay đón nắng đón gió của đất trời khoáng đạt. Mùa xuân cây phượng đâm chồi nảy lộc để rồi hè đây, lá cây lại xanh ngát một màu mát mẻ. Lá phượng không to như lá của các loài cây khác mà nhỏ li ti như lá me. Mỗi khi có một cơn gió nhẹ thoảng qua, hàng trăm chiếc lá lại thi nhau lìa cành, chao liệng giữa không trung rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng và thanh thản.
Khi những tiếng ve râm ran trong vòm lá, khi những bạn học sinh cuối cấp đang gấp rút chuẩn bị cho mùa thi căng thẳng thì cũng là lúc phượng ra hoa như để xoa dịu đi cái nắng gay gắt và chói chang của ngày hè oi bức. Những bông hoa phượng mới đẹp làm sao, một vẻ đẹp rất riêng, rất đặc trưng như chính thời học sinh vậy. Hoa phượng không mọc riêng lẻ mà kết thành từng chùm trông rất đẹp. Mỗi bông hoa có năm cánh hoa, nhỏ nhỏ xinh xinh hình tròn. Mỗi cánh hoa khoác lên mình màu đỏ thắm rực rỡ, mềm mại và khẽ đung đưa trước gió như những cánh bướm non. Màu đỏ ấy của mỗi bông hoa cùng nhau kết lại thành một vùng trời màu đỏ, như một ngọn đuốc rực cháy cả một góc sân trường. Điều đặc biệt là ngoài năm cánh nàu đỏ, mỗi bông goa còn có một cách lốm đốm vàng như tô điểm cho mày đỏ vốn rực rỡ kia. Hương hoa phượng không ngào ngạt như hoa ly mà chỉ thoang thoảng trong không khí. Chỉ thế thôi cũng để để thu hút các anh ong chị bướm đến hút những giọt mật tinh túy.
Cây phượng không chỉ là cây che bóng râm, che nắng, che mưa mà đó còn là loại cây gắn bó nhất với tuổi học trò.
Cây phượng nơi góc sân cứ lặng lẽ theo năm tháng đã chứng kiến sự khôn lớn, trưởng thành của bao thế hệ học sinh, là chứng nhân của bao cuộc chia tay bịn rịn của thầy cô và bè bạn. Nơi đây, dưới tán cây này còn là nơi lưu giữ những kỉ niệm tuổi học trò- quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người.
Em rất yêu quý cây phượng, một tình yêu hồn nhiên và trong sáng đến lạ thường như yêu tuổi học sinh của mình vậy.
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu?” – mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lòng tôi lại thấy nao nao buồn. Những lời ca gợi cho tôi nhớ về cây phượng. Tôi yêu quý loài cây gắn bó với tuổi học trò của chúng tôi làm sao!
Tôi quên sao được cảm xúc lần đầu tiên vào mái trường này. Hình ảnh cây phượng sừng sững xòe tán lá rộng che phủ cả một góc sân trường tạo cho tôi một ấn tượng đẹp sâu sắc. Phượng đứng cao, với những vòm lá xanh xanh vượt lên nóc nhà làm cho người xem liên tưởng đến hình ảnh gà mẹ đang dang rộng đôi cánh ôm ấp gà con. Cây phượng bắt đầu thắp lửa rồi. Lúc này tôi sực nhớ: hè đã đến.
Những ngày đầu hè, phượng lác đác những bông hoa như cánh bướm, sau đó nhiều đoá lung linh từng chùm rồi rực nở khắp cành. Những chùm hoa phượng đỏ như thắp cháy trong tôi những kỷ niệm về tuổi học trò. Ôi! Phượng có một quá khứ tuyệt vời – quá khứ vinh quang, hào hùng và đáng yêu đến thế! Tôi yêu những nụ hoa vừa hé, yêu những bông hoa nở rộ và yêu cả những cánh hoa lác đác rơi nghiêng. Tôi yêu cái gốc cây sần sùi bạc phếch nơi lũ chúng tôi thích đến túm năm tụm bảy trò chuyện. Có lúc chúng tôi khắc tên nhau lên chiếc áo nâu giản dị ấy, rồi những lúc ngước lên nhìn cây để đón hoa rơi. Và sự mong chờ đón đợi đã đến. Hoa lác đác rơi xuống sân trường. Hoa thám nhiên rôi xuống mặt đất không chút do dự, vẩn vơ. Có cánh hoa tung tăng bay lượn với làn gió nhẹ, có hoa còn lưu luyến khi phải xa cành. có lẽ nó cũng giống chúng tôi, trong giờ phút chia tay, xa trường xa lớp vì đã kết thúc năm học. Những lúc ấy ai cũng có sắc hoa nằm ở trong tâm hồn.
Cứ thế hoa phượng thả những cánh hoa son xuống mặt đất, đếm từng giây phút xa các bạn học trò. Hoa phượng rơi rơi… Hoa phượng rạt rào lay động khi các bạn về. Hoa phượng yêu chúng tôi đến thế, tôi cũng yêu hoa phượng biết nhường nào. Cây phượng đã hằn sâu trong ký ức tôi, làm cho tôi thêm gắn bó với trường lớp.
|
Living in harmony with nature, loving and protecting nature are the traditional actions and feelings of humans because nature with its countless species of trees and flowers is the green home of the earth. That's why everyone finds a plant to love and cherish. That love is not only because of the harmonious beauty bestowed by nature, but also because of the memories and memories associated with that tree. In the 7th grade literature program, we will encounter an expressive essay about a beloved tree. In this topic, you need to combine methods such as expressions and then describe the tree that you love from shape to characteristics. Below are two sample essays as suggestions for your reference. good luck!
The world around us becomes so beautiful and meaningful when we know how to love, appreciate and feel its beauty. And in that world, what I love most is the Poinciana tree.
That is the phoenix tree standing tall in the corner of the school yard - the yard that has been with me for two years in middle school. Love for the phoenix tree is like cherishing and preserving memories under the beloved school, the beautiful youth of each person. I don't know when the poinciana tree was born, but I heard the security guard tell me that since the school's founding, the poinciana tree has been planted here. The tree is now more than twenty years old, becoming one of the oldest trees on the school grounds. From a distance, the tree looks like a giant umbrella shading a large yard.
Tree roots are large, round and penetrate deep into the mother earth to absorb nutrients to nourish the tree. There are zigzag roots growing out of the ground like giant pythons and it is also the ideal place to sit to chat and study during each break. The tree trunk grows vertically towards the blue sky, about 10 meters high. The trunk of the tree is so big that it takes two students to hug it. It wears a dark brown, shaggy and rough coat, but inside are wood vessels that are transporting nutrients to feed the tree every day.
From the top of the tree grow countless branches and leaves, sticking out in all directions like arms catching the sun and wind of the open sky and earth. In the spring, the phoenix tree sprouts and then in the summer, the leaves turn green and a cool color. Royal poinciana leaves are not as big as the leaves of other plants but as tiny as tamarind leaves. Every time there is a gentle breeze, hundreds of leaves leave their branches, flutter in mid-air and land gently and serenely on the ground.
When the sounds of cicadas buzz in the canopy of leaves, when senior students are rushing to prepare for the stressful exam season, it is also the time when poinciana blooms as if to soothe the harsh and blazing sun of a hot summer day. photo. How beautiful are the poinciana flowers, a very unique beauty, as unique as their student days. Poinciana flowers do not grow individually but form clusters that look very beautiful. Each flower has five petals, small and beautiful, round. Each petal is a bright crimson color, soft and gently swaying in the wind like young butterfly wings. The red color of each flower combines together to form a red sky, like a flaming torch burning the entire corner of the school yard. The special thing is that in addition to the five red petals, each goa flower also has yellow speckles as if to adorn the already brilliant red color. The scent of poinciana flowers is not as sweet as lilies but only wafts in the air. That alone is enough to attract bees and butterflies to suck the quintessential honey drops.
The Royal Poinciana tree is not only a tree that provides shade, sun protection, and rain protection, but it is also the tree most closely associated with school age.
The phoenix tree in the corner of the yard has quietly witnessed the growth and maturity of many generations of students over the years, and has been a witness to many painful farewells of teachers and friends. Here, under the canopy of this tree, is also a place to keep memories of school years - the most memorable time in everyone's life.
I love the phoenix tree very much, a love that is as innocent and pure as I love my student years.
"The carts are full of poinciana flowers, where are you taking my summer?" – Every time I hear those melodious and familiar melodies, my heart feels sad. The lyrics remind me of the phoenix tree. How I love the tree that is closely associated with our students!
I forgot how I felt the first time I entered this school. The image of the majestic Royal Poinciana tree spreading its wide foliage covering an entire corner of the school yard left a deeply beautiful impression on me. The phoenix stands tall, with green foliage reaching up to the roof, making viewers think of the image of a mother hen spreading her wings to hug her chicks. The phoenix tree has begun to light a fire. At this moment I suddenly remembered: summer has come.
In the early days of summer, phoenix flowers are scattered like butterfly wings, then many flowers shimmer in bunches and then bloom all over the branches. The bunches of red poinciana flowers seem to burn in me memories of my school years. Oh! Phuong has a wonderful past - such a glorious, heroic and lovely past! I love the flower buds that have just opened, I love the flowers in full bloom and I love even the scattered petals that fall. I love the rough, silvery tree stump where we like to gather and chat. There were times when we carved each other's names on that simple brown shirt, and other times we looked up at the tree to catch falling flowers. And the anticipation has arrived. Scattered flowers fell onto the schoolyard. The flower falls to the ground without hesitation, idly. There are flower petals that flutter with the light breeze, and there are flowers that linger even when far from the branches. Maybe it's like us, in the moment of saying goodbye, away from school and class because the school year has ended. At those times, everyone has flowers in their souls.
Just like that, the poinciana flower drops its red petals to the ground, counting every moment away from the students. Royal poinciana flowers fall... Royal poinciana flowers rustle and shake when you return. Poinciana flowers love us so much, I also love poinciana flowers so much. The Royal Poinciana tree is deeply engraved in my memory, making me more attached to school.
|
Tục ngữ, thành ngữ từ lâu được coi là túi khôn dân gian. Đó không chỉ đơn giản là những lời nói, đó là cả trí tuệ, kinh nghiệm của cha ông ta thuở trước được đúc kết lại trong những câu chứ ngắn gọn. Qua sự chảy trôi không ngừng của thời gian, những câu tục ngữ ấy vẫn còn sống mãi trong tiềm thức, cuộc sống của người Việt. Bởi nó bám vào chân lí và những đạo lí làm người, là cái gốc cắm sâu xuống đất, để rồi như cây đời “mãi mãi xanh tươi”. Một trong những câu tục ngữ tiêu biểu về lối sống của con người là: “Chớ nên tự phụ”. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, các bạn sẽ gặp câu tục ngữ này trong những đề bài nghị luận xã hội. Làm bài cần chú ý theo các thao tác cơ bản: giải thích (là gì?), chứng minh (vì sao), bàn luận (như thế nào). Cần sửa dụng kết hợp nhuần nhuyễn giữ lí lẽ và dẫn chứng để tạo độ thuyết phục và hấp dẫn cho bài viết. Sau đây, các bạn có thể tham khảo một số bài viết mẫu trước khi viết bài. Chúc các bạn học tập tốt!
Những câu tiếng Anh quen thuộc gần như đã trở thành khẩu ngữ của mọi người, đó là “Don’t be shy”, nghĩa là đứng ngại ngần. Chúng ta phải tự tin vào chính bản thân mình, vào những điều mình làm trước người khác. Nhưng sẽ thế nào nếu con người lại tự tin thái quá? Tục ngữ có câu “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự đánh giá mình quá cao mà không coi trọng người khác. Có thể hiểu tự phụ đồng nghĩa với kiêu căng, tự mãn. Đây là nét tính cách và trạng thái tâm lí thường có ở mọi người. Nó tác động và ảnh hưởng trực tiếp đến nhân cách của và sự nghiệp của mỗi người. Vì vậy, tự phụ là thói quen xấu cần phải tránh xa và loại bỏ.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là hoang tưởng nhiều hơn tin tưởng và tự tin. Tự phụ khiến cho con người ta hoang tưởng về mình, về tài năng và những gì mình có. Pascal từng nói: “Con người chỉ là một cây sậy…” Mỗi chúng ta chỉ là một sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng mà thôi, một hạt cát trong sa mạc, một giọt nước nơi đại dương. Nhưng có vẻ nhiều người không nhận thức được điều đó. Chúng ta đều chỉ là những con ếch, chỉ khác nhau cái giếng mà thôi. Có những người miệng giếng rất hạn hẹp nhưng lòng giếng lại quá sâu khiến cho ếch kia tưởng mình là chúa của cả thế giới. Thói huênh hoang, hợm hĩnh đến lố bịch đáng ghét không chỉ làm cho người khác có ấn tượng xấu về mình mà còn làm hại chính mình. Người thông minh là người luôn biết khiêm nhường và học hỏi. Chúng ta có hai có hai cái tai để nghe và chỉ một cái miệng để nói. Khi nói ít lại, ta mới nghe được nhiều hơn. Nghe về những điều ta chưa biết, nghe để bồi đắp tri thức và để cải thiện chính bản thân mình. Vì thế mà vị triết gia nổi tiếng Socrates mới phát biểu: “tôi chỉ biết một điều, là tôi không biết gì cả”. “Bác học không có nghĩa là ngừng học”- Dawin. Nhìn vào những người thành công trên thế giới: lĩnh vực kinh tế như Mark Zuckerberg, Bill Gates, Jack Ma,… ; lĩnh vực chính trị: Barack Obama, Mahatma Gandhi,… và rất nhiều người khác cho thấy: khi ta học được nhiều, ta càng nói ít lại. Chỉ có những việc làm mới thể hiện ta là ai. Tự phụ chỉ là những bánh xe đưa ta lăn nhanh trên sườn dốc của sự băng hoại mà thôi.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là mất kỉ cương, là lạc loài. Bệnh tự phụ khiến cho con người không tuân theo những chuẩn mực xã hội đã có trong gia đình, tổ chức, xã hội. Ý thức là người độc quyền, người lãnh đạo và quyết định mọi thứ khiến cho người tự phụ luôn muốn mọi thứ phải diễn ra theo đúng ý mình, đúng mong muốn của mình. Thậm chí, họ còn có những hành vi, lời nói không đẹp khiến cho người khác ngao ngán, bức bội, tổn thương. Và tự phụ không chỉ là che đi con mắt của con người, khiến người ta không thể phát triển mà còn đẩy người đó ra xa xã hội, Họ không chỉ mất đi sự học hỏi và trí thức mà còn tự mình đánh mất đi nhân cách và phẩm giá vốn có của mình. Cuộc sống hiện đại với sự lên ngôi của vật chất và kinh tế thị trường khiến con người dần quên đi cái gì quyết định cách ứng xử và lẽ sống của mình. Những bạn trẻ thường hống hách, cẩu thả và tự đắc trong nhà trường, xã hội đều là những đứa con được bố mẹ bao bọc quá kĩ. Đến nỗi chúng chỉ biết cuộc sống này toàn màu hồng và là của chúng, do chúng quyết định. Và những hạt mầm tương lai của đất nước đã chết khi chưa kịp nhú lên.
Vậy làm sao để không mắc phải căn bệnh nan y này? Mỗi người cần nhận thức đúng đắn về bản thân, về khả năng của mình: Tôi là ai? Tôi là gì trong cuộc đời này? Đôi lúc, con người tự đắc, tự tin thái quá về bản thân mình. Đó là điều không thể tránh khỏi nhưng vấn đề là ta biết tự nhận thức, nhìn nhận và đưa mình về đúng vị trí của mình. Nhưng không tự phụ không có nghĩa là tự ti, là chối bỏ khả năng của mình, thu hẹp mình với cuộc sống và thế giới xung quanh. “Con người là một cây sậy. Nhưng là cây sậy biết suy nghĩ”. Sống hết mình cho ngày hôm nay, bằng chính khả năng và đam mê của mình. Hãy để những hành động bạn làm nói lên bạn là ai.
“Vũ trụ mất hàng tỉ năm để tạo ra loài người nhưng chỉ cho chúng ta một vài giây để chết” (Jostein Gaarder). Trăm năm cũng chỉ là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?
Trong cuộc sống chúng ta, chỉ vì tính kiêu ngạo mà nhiều người đã phải chịu hậu quả là thất bại đắng cay. Chúng ta cứ nghĩ ta là nhất, là đầu, nhưng tất cả chỉ là sự tự mãn mà thôi. Ông cha ta đã khuyên chúng ta không được tự kiêu, tự đại quá trớn, quá mức qua câu: “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự kiêu, tự đại, tự đắc, đánh giá một cách thái quá về bản thân mình trước người khác. Tự phụ là thiếu tôn trọng người khác, không xem ai ra gì cả. Như vậy lời khuyên nhẹ nhàng mà thấm thía: chúng ta không nên kiêu căng, tự mãn để rồi sẽ làm hại, làm tổn thương chính bản thân mình.
“Chớ nên tự phụ” là kiến hoàn toàn đúng vì tự phụ là một thói xấu của con người mà ai cũng cần tránh. Tự phụ là một thói quen xấu khá phổ biến trong xã hội. Người tự phụ luôn đề cao quá mức về bản thân mình mà không coi ai ra gì cả. Có nhiều người làm ở công ty, công sở nhưng lúc nào cũng tỏ ra là mình thông minh mà thực chất lại không được như thế. Họ luôn khinh thường người dưới để rồi khi được giao nhiệm vụ quan trọng, họ đã thất bại, làm uy tín của công ty giảm sút chỉ vì tính tự phụ cá nhân của họ. Người tự phụ sẽ khiến mọi người xa lánh, không muốn gần gũi, gắn bó và vì thế họ không hợp tác được với người khác trong công việc bởi một điều tự nhiên người khác nghĩ rằng khi bạn kiêu ngạo thì bạn sẽ chẳng cần biết cần nghe ai nói gì và luôn cho là mình đúng.
Người tự phụ sẽ không bao giờ có thể bước tới đỉnh vinh quang của thành công. Trong câu chuyện “Ếch ngồi đáy giếng”, chỉ vì tự kiêu luôn cho mình là nhất, là chúa mà khi được ra ngoài giếng, ếch ta không chịu thích nghi với môi trường, vẫn huyênh hoang, tự đắc mà nó đã phải nhận sự trả giá bằng chính cái chết của mình. Bởi vậy nếu ai kia quá tự phụ như con ếch trong truyện thì hậu quả xảy ra với sự tự phụ ấy chính là một cái kết thúc đầy thảm bại.
Chúng ta tồn tại tính tự phụ bởi quá kiêu căng, tự mãn, lúc nào cũng cho mình là nhất mà không chịu học hỏi, khiêm tốn trước người khác. Chỉ vì nghĩ rằng mình là nhất và họ vô tình không tôn trọng người khác dù có thể đó là đàn anh, đàn chị của chính mình. Lời khuyên trên đầy chí lí, chí tình giúp thuyết phục con người: tự phụ là thói xấu, cần phải tránh. Chúng ta phải sống khiêm tốn, hòa nhã với mọi người, không được đánh giá mình quá cao, vượt mức giới hạn trước người khác nếu không sẽ chuốc lấy hậu quả khó lường.
|
Tục ngữ, thành ngữ từ lâu được coi là túi khôn dân gian. Đó không chỉ đơn giản là những lời nói, đó là cả trí tuệ, kinh nghiệm của cha ông ta thuở trước được đúc kết lại trong những câu chứ ngắn gọn. Qua sự chảy trôi không ngừng của thời gian, những câu tục ngữ ấy vẫn còn sống mãi trong tiềm thức, cuộc sống của người Việt. Bởi nó bám vào chân lí và những đạo lí làm người, là cái gốc cắm sâu xuống đất, để rồi như cây đời “mãi mãi xanh tươi”. Một trong những câu tục ngữ tiêu biểu về lối sống của con người là: “Chớ nên tự phụ”. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, các bạn sẽ gặp câu tục ngữ này trong những đề bài nghị luận xã hội. Làm bài cần chú ý theo các thao tác cơ bản: giải thích (là gì?), chứng minh (vì sao), bàn luận (như thế nào). Cần sửa dụng kết hợp nhuần nhuyễn giữ lí lẽ và dẫn chứng để tạo độ thuyết phục và hấp dẫn cho bài viết. Sau đây, các bạn có thể tham khảo một số bài viết mẫu trước khi viết bài. Chúc các bạn học tập tốt!
Những câu tiếng Anh quen thuộc gần như đã trở thành khẩu ngữ của mọi người, đó là “Don’t be shy”, nghĩa là đứng ngại ngần. Chúng ta phải tự tin vào chính bản thân mình, vào những điều mình làm trước người khác. Nhưng sẽ thế nào nếu con người lại tự tin thái quá? Tục ngữ có câu “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự đánh giá mình quá cao mà không coi trọng người khác. Có thể hiểu tự phụ đồng nghĩa với kiêu căng, tự mãn. Đây là nét tính cách và trạng thái tâm lí thường có ở mọi người. Nó tác động và ảnh hưởng trực tiếp đến nhân cách của và sự nghiệp của mỗi người. Vì vậy, tự phụ là thói quen xấu cần phải tránh xa và loại bỏ.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là hoang tưởng nhiều hơn tin tưởng và tự tin. Tự phụ khiến cho con người ta hoang tưởng về mình, về tài năng và những gì mình có. Pascal từng nói: “Con người chỉ là một cây sậy…” Mỗi chúng ta chỉ là một sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng mà thôi, một hạt cát trong sa mạc, một giọt nước nơi đại dương. Nhưng có vẻ nhiều người không nhận thức được điều đó. Chúng ta đều chỉ là những con ếch, chỉ khác nhau cái giếng mà thôi. Có những người miệng giếng rất hạn hẹp nhưng lòng giếng lại quá sâu khiến cho ếch kia tưởng mình là chúa của cả thế giới. Thói huênh hoang, hợm hĩnh đến lố bịch đáng ghét không chỉ làm cho người khác có ấn tượng xấu về mình mà còn làm hại chính mình. Người thông minh là người luôn biết khiêm nhường và học hỏi. Chúng ta có hai có hai cái tai để nghe và chỉ một cái miệng để nói. Khi nói ít lại, ta mới nghe được nhiều hơn. Nghe về những điều ta chưa biết, nghe để bồi đắp tri thức và để cải thiện chính bản thân mình. Vì thế mà vị triết gia nổi tiếng Socrates mới phát biểu: “tôi chỉ biết một điều, là tôi không biết gì cả”. “Bác học không có nghĩa là ngừng học”- Dawin. Nhìn vào những người thành công trên thế giới: lĩnh vực kinh tế như Mark Zuckerberg, Bill Gates, Jack Ma,… ; lĩnh vực chính trị: Barack Obama, Mahatma Gandhi,… và rất nhiều người khác cho thấy: khi ta học được nhiều, ta càng nói ít lại. Chỉ có những việc làm mới thể hiện ta là ai. Tự phụ chỉ là những bánh xe đưa ta lăn nhanh trên sườn dốc của sự băng hoại mà thôi.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là mất kỉ cương, là lạc loài. Bệnh tự phụ khiến cho con người không tuân theo những chuẩn mực xã hội đã có trong gia đình, tổ chức, xã hội. Ý thức là người độc quyền, người lãnh đạo và quyết định mọi thứ khiến cho người tự phụ luôn muốn mọi thứ phải diễn ra theo đúng ý mình, đúng mong muốn của mình. Thậm chí, họ còn có những hành vi, lời nói không đẹp khiến cho người khác ngao ngán, bức bội, tổn thương. Và tự phụ không chỉ là che đi con mắt của con người, khiến người ta không thể phát triển mà còn đẩy người đó ra xa xã hội, Họ không chỉ mất đi sự học hỏi và trí thức mà còn tự mình đánh mất đi nhân cách và phẩm giá vốn có của mình. Cuộc sống hiện đại với sự lên ngôi của vật chất và kinh tế thị trường khiến con người dần quên đi cái gì quyết định cách ứng xử và lẽ sống của mình. Những bạn trẻ thường hống hách, cẩu thả và tự đắc trong nhà trường, xã hội đều là những đứa con được bố mẹ bao bọc quá kĩ. Đến nỗi chúng chỉ biết cuộc sống này toàn màu hồng và là của chúng, do chúng quyết định. Và những hạt mầm tương lai của đất nước đã chết khi chưa kịp nhú lên.
Vậy làm sao để không mắc phải căn bệnh nan y này? Mỗi người cần nhận thức đúng đắn về bản thân, về khả năng của mình: Tôi là ai? Tôi là gì trong cuộc đời này? Đôi lúc, con người tự đắc, tự tin thái quá về bản thân mình. Đó là điều không thể tránh khỏi nhưng vấn đề là ta biết tự nhận thức, nhìn nhận và đưa mình về đúng vị trí của mình. Nhưng không tự phụ không có nghĩa là tự ti, là chối bỏ khả năng của mình, thu hẹp mình với cuộc sống và thế giới xung quanh. “Con người là một cây sậy. Nhưng là cây sậy biết suy nghĩ”. Sống hết mình cho ngày hôm nay, bằng chính khả năng và đam mê của mình. Hãy để những hành động bạn làm nói lên bạn là ai.
“Vũ trụ mất hàng tỉ năm để tạo ra loài người nhưng chỉ cho chúng ta một vài giây để chết” (Jostein Gaarder). Trăm năm cũng chỉ là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?
Trong cuộc sống chúng ta, chỉ vì tính kiêu ngạo mà nhiều người đã phải chịu hậu quả là thất bại đắng cay. Chúng ta cứ nghĩ ta là nhất, là đầu, nhưng tất cả chỉ là sự tự mãn mà thôi. Ông cha ta đã khuyên chúng ta không được tự kiêu, tự đại quá trớn, quá mức qua câu: “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự kiêu, tự đại, tự đắc, đánh giá một cách thái quá về bản thân mình trước người khác. Tự phụ là thiếu tôn trọng người khác, không xem ai ra gì cả. Như vậy lời khuyên nhẹ nhàng mà thấm thía: chúng ta không nên kiêu căng, tự mãn để rồi sẽ làm hại, làm tổn thương chính bản thân mình.
“Chớ nên tự phụ” là kiến hoàn toàn đúng vì tự phụ là một thói xấu của con người mà ai cũng cần tránh. Tự phụ là một thói quen xấu khá phổ biến trong xã hội. Người tự phụ luôn đề cao quá mức về bản thân mình mà không coi ai ra gì cả. Có nhiều người làm ở công ty, công sở nhưng lúc nào cũng tỏ ra là mình thông minh mà thực chất lại không được như thế. Họ luôn khinh thường người dưới để rồi khi được giao nhiệm vụ quan trọng, họ đã thất bại, làm uy tín của công ty giảm sút chỉ vì tính tự phụ cá nhân của họ. Người tự phụ sẽ khiến mọi người xa lánh, không muốn gần gũi, gắn bó và vì thế họ không hợp tác được với người khác trong công việc bởi một điều tự nhiên người khác nghĩ rằng khi bạn kiêu ngạo thì bạn sẽ chẳng cần biết cần nghe ai nói gì và luôn cho là mình đúng.
Người tự phụ sẽ không bao giờ có thể bước tới đỉnh vinh quang của thành công. Trong câu chuyện “Ếch ngồi đáy giếng”, chỉ vì tự kiêu luôn cho mình là nhất, là chúa mà khi được ra ngoài giếng, ếch ta không chịu thích nghi với môi trường, vẫn huyênh hoang, tự đắc mà nó đã phải nhận sự trả giá bằng chính cái chết của mình. Bởi vậy nếu ai kia quá tự phụ như con ếch trong truyện thì hậu quả xảy ra với sự tự phụ ấy chính là một cái kết thúc đầy thảm bại.
Chúng ta tồn tại tính tự phụ bởi quá kiêu căng, tự mãn, lúc nào cũng cho mình là nhất mà không chịu học hỏi, khiêm tốn trước người khác. Chỉ vì nghĩ rằng mình là nhất và họ vô tình không tôn trọng người khác dù có thể đó là đàn anh, đàn chị của chính mình. Lời khuyên trên đầy chí lí, chí tình giúp thuyết phục con người: tự phụ là thói xấu, cần phải tránh. Chúng ta phải sống khiêm tốn, hòa nhã với mọi người, không được đánh giá mình quá cao, vượt mức giới hạn trước người khác nếu không sẽ chuốc lấy hậu quả khó lường.
|
Tục ngữ, thành ngữ từ lâu được coi là túi khôn dân gian. Đó không chỉ đơn giản là những lời nói, đó là cả trí tuệ, kinh nghiệm của cha ông ta thuở trước được đúc kết lại trong những câu chứ ngắn gọn. Qua sự chảy trôi không ngừng của thời gian, những câu tục ngữ ấy vẫn còn sống mãi trong tiềm thức, cuộc sống của người Việt. Bởi nó bám vào chân lí và những đạo lí làm người, là cái gốc cắm sâu xuống đất, để rồi như cây đời “mãi mãi xanh tươi”. Một trong những câu tục ngữ tiêu biểu về lối sống của con người là: “Chớ nên tự phụ”. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, các bạn sẽ gặp câu tục ngữ này trong những đề bài nghị luận xã hội. Làm bài cần chú ý theo các thao tác cơ bản: giải thích (là gì?), chứng minh (vì sao), bàn luận (như thế nào). Cần sửa dụng kết hợp nhuần nhuyễn giữ lí lẽ và dẫn chứng để tạo độ thuyết phục và hấp dẫn cho bài viết. Sau đây, các bạn có thể tham khảo một số bài viết mẫu trước khi viết bài. Chúc các bạn học tập tốt!
Những câu tiếng Anh quen thuộc gần như đã trở thành khẩu ngữ của mọi người, đó là “Don’t be shy”, nghĩa là đứng ngại ngần. Chúng ta phải tự tin vào chính bản thân mình, vào những điều mình làm trước người khác. Nhưng sẽ thế nào nếu con người lại tự tin thái quá? Tục ngữ có câu “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự đánh giá mình quá cao mà không coi trọng người khác. Có thể hiểu tự phụ đồng nghĩa với kiêu căng, tự mãn. Đây là nét tính cách và trạng thái tâm lí thường có ở mọi người. Nó tác động và ảnh hưởng trực tiếp đến nhân cách của và sự nghiệp của mỗi người. Vì vậy, tự phụ là thói quen xấu cần phải tránh xa và loại bỏ.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là hoang tưởng nhiều hơn tin tưởng và tự tin. Tự phụ khiến cho con người ta hoang tưởng về mình, về tài năng và những gì mình có. Pascal từng nói: “Con người chỉ là một cây sậy…” Mỗi chúng ta chỉ là một sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng mà thôi, một hạt cát trong sa mạc, một giọt nước nơi đại dương. Nhưng có vẻ nhiều người không nhận thức được điều đó. Chúng ta đều chỉ là những con ếch, chỉ khác nhau cái giếng mà thôi. Có những người miệng giếng rất hạn hẹp nhưng lòng giếng lại quá sâu khiến cho ếch kia tưởng mình là chúa của cả thế giới. Thói huênh hoang, hợm hĩnh đến lố bịch đáng ghét không chỉ làm cho người khác có ấn tượng xấu về mình mà còn làm hại chính mình. Người thông minh là người luôn biết khiêm nhường và học hỏi. Chúng ta có hai có hai cái tai để nghe và chỉ một cái miệng để nói. Khi nói ít lại, ta mới nghe được nhiều hơn. Nghe về những điều ta chưa biết, nghe để bồi đắp tri thức và để cải thiện chính bản thân mình. Vì thế mà vị triết gia nổi tiếng Socrates mới phát biểu: “tôi chỉ biết một điều, là tôi không biết gì cả”. “Bác học không có nghĩa là ngừng học”- Dawin. Nhìn vào những người thành công trên thế giới: lĩnh vực kinh tế như Mark Zuckerberg, Bill Gates, Jack Ma,… ; lĩnh vực chính trị: Barack Obama, Mahatma Gandhi,… và rất nhiều người khác cho thấy: khi ta học được nhiều, ta càng nói ít lại. Chỉ có những việc làm mới thể hiện ta là ai. Tự phụ chỉ là những bánh xe đưa ta lăn nhanh trên sườn dốc của sự băng hoại mà thôi.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là mất kỉ cương, là lạc loài. Bệnh tự phụ khiến cho con người không tuân theo những chuẩn mực xã hội đã có trong gia đình, tổ chức, xã hội. Ý thức là người độc quyền, người lãnh đạo và quyết định mọi thứ khiến cho người tự phụ luôn muốn mọi thứ phải diễn ra theo đúng ý mình, đúng mong muốn của mình. Thậm chí, họ còn có những hành vi, lời nói không đẹp khiến cho người khác ngao ngán, bức bội, tổn thương. Và tự phụ không chỉ là che đi con mắt của con người, khiến người ta không thể phát triển mà còn đẩy người đó ra xa xã hội, Họ không chỉ mất đi sự học hỏi và trí thức mà còn tự mình đánh mất đi nhân cách và phẩm giá vốn có của mình. Cuộc sống hiện đại với sự lên ngôi của vật chất và kinh tế thị trường khiến con người dần quên đi cái gì quyết định cách ứng xử và lẽ sống của mình. Những bạn trẻ thường hống hách, cẩu thả và tự đắc trong nhà trường, xã hội đều là những đứa con được bố mẹ bao bọc quá kĩ. Đến nỗi chúng chỉ biết cuộc sống này toàn màu hồng và là của chúng, do chúng quyết định. Và những hạt mầm tương lai của đất nước đã chết khi chưa kịp nhú lên.
Vậy làm sao để không mắc phải căn bệnh nan y này? Mỗi người cần nhận thức đúng đắn về bản thân, về khả năng của mình: Tôi là ai? Tôi là gì trong cuộc đời này? Đôi lúc, con người tự đắc, tự tin thái quá về bản thân mình. Đó là điều không thể tránh khỏi nhưng vấn đề là ta biết tự nhận thức, nhìn nhận và đưa mình về đúng vị trí của mình. Nhưng không tự phụ không có nghĩa là tự ti, là chối bỏ khả năng của mình, thu hẹp mình với cuộc sống và thế giới xung quanh. “Con người là một cây sậy. Nhưng là cây sậy biết suy nghĩ”. Sống hết mình cho ngày hôm nay, bằng chính khả năng và đam mê của mình. Hãy để những hành động bạn làm nói lên bạn là ai.
“Vũ trụ mất hàng tỉ năm để tạo ra loài người nhưng chỉ cho chúng ta một vài giây để chết” (Jostein Gaarder). Trăm năm cũng chỉ là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?
Trong cuộc sống chúng ta, chỉ vì tính kiêu ngạo mà nhiều người đã phải chịu hậu quả là thất bại đắng cay. Chúng ta cứ nghĩ ta là nhất, là đầu, nhưng tất cả chỉ là sự tự mãn mà thôi. Ông cha ta đã khuyên chúng ta không được tự kiêu, tự đại quá trớn, quá mức qua câu: “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự kiêu, tự đại, tự đắc, đánh giá một cách thái quá về bản thân mình trước người khác. Tự phụ là thiếu tôn trọng người khác, không xem ai ra gì cả. Như vậy lời khuyên nhẹ nhàng mà thấm thía: chúng ta không nên kiêu căng, tự mãn để rồi sẽ làm hại, làm tổn thương chính bản thân mình.
“Chớ nên tự phụ” là kiến hoàn toàn đúng vì tự phụ là một thói xấu của con người mà ai cũng cần tránh. Tự phụ là một thói quen xấu khá phổ biến trong xã hội. Người tự phụ luôn đề cao quá mức về bản thân mình mà không coi ai ra gì cả. Có nhiều người làm ở công ty, công sở nhưng lúc nào cũng tỏ ra là mình thông minh mà thực chất lại không được như thế. Họ luôn khinh thường người dưới để rồi khi được giao nhiệm vụ quan trọng, họ đã thất bại, làm uy tín của công ty giảm sút chỉ vì tính tự phụ cá nhân của họ. Người tự phụ sẽ khiến mọi người xa lánh, không muốn gần gũi, gắn bó và vì thế họ không hợp tác được với người khác trong công việc bởi một điều tự nhiên người khác nghĩ rằng khi bạn kiêu ngạo thì bạn sẽ chẳng cần biết cần nghe ai nói gì và luôn cho là mình đúng.
Người tự phụ sẽ không bao giờ có thể bước tới đỉnh vinh quang của thành công. Trong câu chuyện “Ếch ngồi đáy giếng”, chỉ vì tự kiêu luôn cho mình là nhất, là chúa mà khi được ra ngoài giếng, ếch ta không chịu thích nghi với môi trường, vẫn huyênh hoang, tự đắc mà nó đã phải nhận sự trả giá bằng chính cái chết của mình. Bởi vậy nếu ai kia quá tự phụ như con ếch trong truyện thì hậu quả xảy ra với sự tự phụ ấy chính là một cái kết thúc đầy thảm bại.
Chúng ta tồn tại tính tự phụ bởi quá kiêu căng, tự mãn, lúc nào cũng cho mình là nhất mà không chịu học hỏi, khiêm tốn trước người khác. Chỉ vì nghĩ rằng mình là nhất và họ vô tình không tôn trọng người khác dù có thể đó là đàn anh, đàn chị của chính mình. Lời khuyên trên đầy chí lí, chí tình giúp thuyết phục con người: tự phụ là thói xấu, cần phải tránh. Chúng ta phải sống khiêm tốn, hòa nhã với mọi người, không được đánh giá mình quá cao, vượt mức giới hạn trước người khác nếu không sẽ chuốc lấy hậu quả khó lường.
|
Tục ngữ, thành ngữ từ lâu được coi là túi khôn dân gian. Đó không chỉ đơn giản là những lời nói, đó là cả trí tuệ, kinh nghiệm của cha ông ta thuở trước được đúc kết lại trong những câu chứ ngắn gọn. Qua sự chảy trôi không ngừng của thời gian, những câu tục ngữ ấy vẫn còn sống mãi trong tiềm thức, cuộc sống của người Việt. Bởi nó bám vào chân lí và những đạo lí làm người, là cái gốc cắm sâu xuống đất, để rồi như cây đời “mãi mãi xanh tươi”. Một trong những câu tục ngữ tiêu biểu về lối sống của con người là: “Chớ nên tự phụ”. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, các bạn sẽ gặp câu tục ngữ này trong những đề bài nghị luận xã hội. Làm bài cần chú ý theo các thao tác cơ bản: giải thích (là gì?), chứng minh (vì sao), bàn luận (như thế nào). Cần sửa dụng kết hợp nhuần nhuyễn giữ lí lẽ và dẫn chứng để tạo độ thuyết phục và hấp dẫn cho bài viết. Sau đây, các bạn có thể tham khảo một số bài viết mẫu trước khi viết bài. Chúc các bạn học tập tốt!
Những câu tiếng Anh quen thuộc gần như đã trở thành khẩu ngữ của mọi người, đó là “Don’t be shy”, nghĩa là đứng ngại ngần. Chúng ta phải tự tin vào chính bản thân mình, vào những điều mình làm trước người khác. Nhưng sẽ thế nào nếu con người lại tự tin thái quá? Tục ngữ có câu “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự đánh giá mình quá cao mà không coi trọng người khác. Có thể hiểu tự phụ đồng nghĩa với kiêu căng, tự mãn. Đây là nét tính cách và trạng thái tâm lí thường có ở mọi người. Nó tác động và ảnh hưởng trực tiếp đến nhân cách của và sự nghiệp của mỗi người. Vì vậy, tự phụ là thói quen xấu cần phải tránh xa và loại bỏ.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là hoang tưởng nhiều hơn tin tưởng và tự tin. Tự phụ khiến cho con người ta hoang tưởng về mình, về tài năng và những gì mình có. Pascal từng nói: “Con người chỉ là một cây sậy…” Mỗi chúng ta chỉ là một sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la vô cùng mà thôi, một hạt cát trong sa mạc, một giọt nước nơi đại dương. Nhưng có vẻ nhiều người không nhận thức được điều đó. Chúng ta đều chỉ là những con ếch, chỉ khác nhau cái giếng mà thôi. Có những người miệng giếng rất hạn hẹp nhưng lòng giếng lại quá sâu khiến cho ếch kia tưởng mình là chúa của cả thế giới. Thói huênh hoang, hợm hĩnh đến lố bịch đáng ghét không chỉ làm cho người khác có ấn tượng xấu về mình mà còn làm hại chính mình. Người thông minh là người luôn biết khiêm nhường và học hỏi. Chúng ta có hai có hai cái tai để nghe và chỉ một cái miệng để nói. Khi nói ít lại, ta mới nghe được nhiều hơn. Nghe về những điều ta chưa biết, nghe để bồi đắp tri thức và để cải thiện chính bản thân mình. Vì thế mà vị triết gia nổi tiếng Socrates mới phát biểu: “tôi chỉ biết một điều, là tôi không biết gì cả”. “Bác học không có nghĩa là ngừng học”- Dawin. Nhìn vào những người thành công trên thế giới: lĩnh vực kinh tế như Mark Zuckerberg, Bill Gates, Jack Ma,… ; lĩnh vực chính trị: Barack Obama, Mahatma Gandhi,… và rất nhiều người khác cho thấy: khi ta học được nhiều, ta càng nói ít lại. Chỉ có những việc làm mới thể hiện ta là ai. Tự phụ chỉ là những bánh xe đưa ta lăn nhanh trên sườn dốc của sự băng hoại mà thôi.
“Chớ nên tự phụ” vì tự phụ là mất kỉ cương, là lạc loài. Bệnh tự phụ khiến cho con người không tuân theo những chuẩn mực xã hội đã có trong gia đình, tổ chức, xã hội. Ý thức là người độc quyền, người lãnh đạo và quyết định mọi thứ khiến cho người tự phụ luôn muốn mọi thứ phải diễn ra theo đúng ý mình, đúng mong muốn của mình. Thậm chí, họ còn có những hành vi, lời nói không đẹp khiến cho người khác ngao ngán, bức bội, tổn thương. Và tự phụ không chỉ là che đi con mắt của con người, khiến người ta không thể phát triển mà còn đẩy người đó ra xa xã hội, Họ không chỉ mất đi sự học hỏi và trí thức mà còn tự mình đánh mất đi nhân cách và phẩm giá vốn có của mình. Cuộc sống hiện đại với sự lên ngôi của vật chất và kinh tế thị trường khiến con người dần quên đi cái gì quyết định cách ứng xử và lẽ sống của mình. Những bạn trẻ thường hống hách, cẩu thả và tự đắc trong nhà trường, xã hội đều là những đứa con được bố mẹ bao bọc quá kĩ. Đến nỗi chúng chỉ biết cuộc sống này toàn màu hồng và là của chúng, do chúng quyết định. Và những hạt mầm tương lai của đất nước đã chết khi chưa kịp nhú lên.
Vậy làm sao để không mắc phải căn bệnh nan y này? Mỗi người cần nhận thức đúng đắn về bản thân, về khả năng của mình: Tôi là ai? Tôi là gì trong cuộc đời này? Đôi lúc, con người tự đắc, tự tin thái quá về bản thân mình. Đó là điều không thể tránh khỏi nhưng vấn đề là ta biết tự nhận thức, nhìn nhận và đưa mình về đúng vị trí của mình. Nhưng không tự phụ không có nghĩa là tự ti, là chối bỏ khả năng của mình, thu hẹp mình với cuộc sống và thế giới xung quanh. “Con người là một cây sậy. Nhưng là cây sậy biết suy nghĩ”. Sống hết mình cho ngày hôm nay, bằng chính khả năng và đam mê của mình. Hãy để những hành động bạn làm nói lên bạn là ai.
“Vũ trụ mất hàng tỉ năm để tạo ra loài người nhưng chỉ cho chúng ta một vài giây để chết” (Jostein Gaarder). Trăm năm cũng chỉ là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?
Trong cuộc sống chúng ta, chỉ vì tính kiêu ngạo mà nhiều người đã phải chịu hậu quả là thất bại đắng cay. Chúng ta cứ nghĩ ta là nhất, là đầu, nhưng tất cả chỉ là sự tự mãn mà thôi. Ông cha ta đã khuyên chúng ta không được tự kiêu, tự đại quá trớn, quá mức qua câu: “Chớ nên tự phụ”.
Tự phụ là tự kiêu, tự đại, tự đắc, đánh giá một cách thái quá về bản thân mình trước người khác. Tự phụ là thiếu tôn trọng người khác, không xem ai ra gì cả. Như vậy lời khuyên nhẹ nhàng mà thấm thía: chúng ta không nên kiêu căng, tự mãn để rồi sẽ làm hại, làm tổn thương chính bản thân mình.
“Chớ nên tự phụ” là kiến hoàn toàn đúng vì tự phụ là một thói xấu của con người mà ai cũng cần tránh. Tự phụ là một thói quen xấu khá phổ biến trong xã hội. Người tự phụ luôn đề cao quá mức về bản thân mình mà không coi ai ra gì cả. Có nhiều người làm ở công ty, công sở nhưng lúc nào cũng tỏ ra là mình thông minh mà thực chất lại không được như thế. Họ luôn khinh thường người dưới để rồi khi được giao nhiệm vụ quan trọng, họ đã thất bại, làm uy tín của công ty giảm sút chỉ vì tính tự phụ cá nhân của họ. Người tự phụ sẽ khiến mọi người xa lánh, không muốn gần gũi, gắn bó và vì thế họ không hợp tác được với người khác trong công việc bởi một điều tự nhiên người khác nghĩ rằng khi bạn kiêu ngạo thì bạn sẽ chẳng cần biết cần nghe ai nói gì và luôn cho là mình đúng.
Người tự phụ sẽ không bao giờ có thể bước tới đỉnh vinh quang của thành công. Trong câu chuyện “Ếch ngồi đáy giếng”, chỉ vì tự kiêu luôn cho mình là nhất, là chúa mà khi được ra ngoài giếng, ếch ta không chịu thích nghi với môi trường, vẫn huyênh hoang, tự đắc mà nó đã phải nhận sự trả giá bằng chính cái chết của mình. Bởi vậy nếu ai kia quá tự phụ như con ếch trong truyện thì hậu quả xảy ra với sự tự phụ ấy chính là một cái kết thúc đầy thảm bại.
Chúng ta tồn tại tính tự phụ bởi quá kiêu căng, tự mãn, lúc nào cũng cho mình là nhất mà không chịu học hỏi, khiêm tốn trước người khác. Chỉ vì nghĩ rằng mình là nhất và họ vô tình không tôn trọng người khác dù có thể đó là đàn anh, đàn chị của chính mình. Lời khuyên trên đầy chí lí, chí tình giúp thuyết phục con người: tự phụ là thói xấu, cần phải tránh. Chúng ta phải sống khiêm tốn, hòa nhã với mọi người, không được đánh giá mình quá cao, vượt mức giới hạn trước người khác nếu không sẽ chuốc lấy hậu quả khó lường.
|
Điều quan trọng là mỗi cbúng ta có biết trân trọng và yêu thương chúng không. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau kể về một chuyện vui trong đời sống sinh hoat của các bạn. Đó có thể là câu chuyện ở nhà, ở lớp hoặc bất cứ nơi đâu bạn muốn. Trước hết, bạn phải cho mọi người biết đó là việc gì, bối cảnh ở đâu, có những nhân vật nào, và mọi chuyện diễn ra như thế nào. Quan trọng, câu chuyện ấy phải do chính bạn chứng kiến và tham gia, thì bạn mới có thể dùng cảm xúc của mình để kể cho chân thật. Câu chuyện ấy có để lại cho bạn một bài học trong cuộc sống không? Vì sao đến bây giờ bạn vẫn nhớ về nó, bạn có mong được gặp lại một lần nữa không? Trả lời được những câu hỏi ấy, chính là bạn đã làm được bài văn kể chuyện này rồi. Chúc các bạn thành công!
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Đến trường, chúng ta không chỉ học được những kiến thức quý giá, có được những người bạn thân thiết, mà ta còn được tham gia những hoạt động thú vị. Đối với tôi, tiết sinh hoạt lớp cuối tuần là thời khắc tôi mong đợi nhất, bởi lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị diễn ra.
Hôm nay đã là thứ bảy, tức là chúng tôi sẽ được sinh hoạt lớp. Tôi mong chờ bốn tiết đầu trôi qua trong háo hức, vì buổi sinh hoạt hôm nay, cô sẽ phát phần thưởng cho các bạn học sinh giỏi. Tôi cố gắng chú ý vào từng bài giảng để tiết sinh hoạt nhanh đến nhất. Và cuối cùng, tiếng trống “tùng tùng tùng” cũng vang lên, vậy là đã đến giờ sinh hoạt thật rồi.
Như thường lệ, mọi người đứng lên sắp xếp lại lớp học. Khác với các buổi học thông thường, chúng tôi kê ghế thành hình chữ U, để bàn giáo viên ở giữa để cố giáo tiện quan sát lớp. Làm như vậy, không khí sẽ đầm ấm hơn, mọi người cũng dễ để trao đổi với nhau. Trên bảng, bạn lớp trưởng đã nắn nón viết xong tên của các bạn học sinh giỏi trong học kì I này. Nhìn tên của mình nằm ngay ngắn trên bảng, tôi bỗng thấy háo hức lạ. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ là người đứng lên nhận phần thưởng.
Ba hồi trống nữa lại vang lên, cô giáo nhẹ nhàng bước vào lớp. Ồ, hôm nay cô của chúng tôi mặc chiếc áo dài màu xanh dịu nhé, tà áo bay bay làm cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ngồi vào ghế cười với chúng tôi thật rạng rỡ. Lúc nào cũng vậy, cô luôn dịu dàng và quan tâm đến chúng tôi. Đã thành thông lệ, cô nhận xét về tình học nền hếp và học tập của lớp. Lớp tôi luôn đứng đầu của cả trường trong những thành tích ấy mà. Cả cô và chúng tôi luôn tự hào về điều đó. Phần nhận xét cũng vì vậy mà nhanh chóng qua đi.
Giờ là lúc tôi hồi hộp nhất. Cô cười và nói:
-Bây giờ cô sẽ trao phần thưởng cho các bạn xuất sắc trong học kì vừa qua. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng các bạn ấy nhé!
“Khánh Hồng”, “Phương Hoa”, “Anh Dũng”,…
Một bạn, hai bạn lần lượt bước lên, tôi như nín thở để chờ đợi. Và rồi, tên tôi cũng được gọi lên. Đứng lên trên bục giảng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi vừa tự hào về bản thân mình, vừa hạnh phúc vì đã làm được những điều mình mong muốn, vừa quyết tâm tiến xa hơn nữa. Phần thưởng được bọc trong những hộp quà màu đỏ như là màu của hạnh phúc và hi vọng.
Những giây phút có vẻ trang trọng ấy qua đi rồi, giờ đây là lúc chúng tôi được vui chơi thoả thức như bù lại những ngày học miệt mài. Tường Vy xung phong lên hát cho cả lớp một bài, giọng hát của bạn ấy trong và cao như tiếng chim hoạ mi vậy. Tiếng hát như làm nắng thêm vàng, lá thêm xanh và không khí lại càng thêm sôi nổi. Sau đó lớp trưởng tổ chức cho các bạn chơi trò cướp cờ, cả lớp chia làm ba đội, cùng nhau chạy tiếp sức và phối hợp để giành chiến thắng. Đây có lẽ là lúc tinh thần đoàn kết của cả lớp lên cao nhất. Những tiếng cười cứ thế vang lên thật giòn giã, những giọt mồ hôi rơi nhưng niềm vui sướng thì không thể giấu được.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, để lại cho mọi người một sự nuối tiếc ngẩn ngơ. Nhờ tiết sinh hoạt ấy mà chúng tôi hiểu nhau hơn, đoàn kết với nhau hơn. Quan trọng hơn là những giờ học căng thẳng được giải toả, chúng tôi được tiếp thêm một bình đầy năng lượng để sẵn sàng cho một tuần học mới. Thật là mong đến tiết sinh hoạt lần sau.
Các bạn ạ, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời này thực sự rất đáng quý và đáng trân trọng. Chỉ là một tiết sinh hoạt lớp thôi, nhưng các bạn thấy đấy, có biết bao nhiêu điều thú vị xảy ra.
Tuổi học trò của em được gắn bó thân thiết và vui vẻ với các bạn cùng lớp. Hằng năm, chúng em đều tổ chức những buổi sinh hoạt ngoại khóa đi tham quan dã ngoại để siết chặt sợi dây tình bạn và tình đoàn kết của tập thể lớp. Và chuyến đi Mai Châu, Hòa Bình vừa qua đã để lại trong em rất nhiều niềm vui và những ấn tượng khó phai mờ.
Nhân dịp kỉ niệm ngàu thành lập đoàn 26-3, ban phụ huynh lớp em có tổ chức cho cả lớp chuyến tham quan trải nghiệm ở Mai Châu. Trước giờ khởi hành, bạn nào cũng háo hức chờ đợi, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ, vui tươi. Chúng em đã chuẩn bị đồ đạc rất kĩ càng, cẩn thận từ hôm trước, nào là quần áo, đồ ăn, máy ảnh hay những dụng cụ để tổ chức các trò chơi thú vị. Để không quá bỡ ngỡ, chúng em đã tự tìm hiểu về Mai Châu trên mạng Internet. Đó là một bản làng của dân tộc Thái nằm ở phía chân núi nơi đất đai màu mỡ, không khí trong lành mát mẻ. Nơi đây còn nổi tiếng với những phong tục độc đáo, văn minh của người Thái; với những ngôi nhà san mà mỗi chi tiết đều mang những ý nghĩa riêng; với những điệu múa mềm mại và những món ăn làm mê lòng du khách. Chỉ thế thôi cũng đủ làm chúng em hồi hộp, háo hức. Xe đã đợi sẵn trước cổng trường, chúng em mỗi đứa một balo nhỏ cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến hành trình.
Trải qua chặng đường 300km nhưng không thấy bạn nào mệt mỏi mà dường như ai cũng tràn đầy năng lượng. Trên xe, anh hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về điểm dừng chân của chúng em, cùng nhau chơi đố và sau đó chúng em nhảy, múa, hát hết sức sôi động, tưng bừng. Bạn nào cũng được ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, vừa lạ lẫm lại vừa hùng vĩ. Hòa Bình là một tỉnh vùng cao nên chúng em trải qua những cung đường men theo sườn núi, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những khu ruộng bậc thang, ngắm nhìn vẻ đẹp của đèo Thung Khe- nơi bao phủ bởi màu trắng của đá và cát.
Sau 5 tiếng đi xe, cuối cùng chúng em cũng đã đặt chân tới khu du lịch Mai Châu Hòa Bình. Một không khí trong lành và thoáng đãng đến lạ thường, một không gian yên ả và thanh bình khiến con người ta như muốn rũ bỏ mọi muộn phiền. Chúng em đi bộ trên con đường giữa những cánh đồng lúa nếp chín thơm để vào sâu tới bản. Mọi người dân trong bản với trang phục truyền thống đều ra đón chúng em với sự niềm nở và lòng hiếu khách. Chúng em được nghỉ ngơi ở một căn nhà sàn rộng rãi và thoáng mát. Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa cơm của người Thái, chúng em được đi tham quan, mua sắm trong những gian hàng ở dưới nhà sàn. Nơi đây nổi tiếng với những sản phẩm thổ cẩm được dệt đầy tinh xảo, những chiếc khăn tơ tằm dệt từ bàn tay khéo léo của bà, của chị. Chúng em đều cố gắng chọn lựa và mua cho mọi người ở nhà những đồ đẹp nhất và ý nghĩa nhất.
|
Điều quan trọng là mỗi cbúng ta có biết trân trọng và yêu thương chúng không. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau kể về một chuyện vui trong đời sống sinh hoat của các bạn. Đó có thể là câu chuyện ở nhà, ở lớp hoặc bất cứ nơi đâu bạn muốn. Trước hết, bạn phải cho mọi người biết đó là việc gì, bối cảnh ở đâu, có những nhân vật nào, và mọi chuyện diễn ra như thế nào. Quan trọng, câu chuyện ấy phải do chính bạn chứng kiến và tham gia, thì bạn mới có thể dùng cảm xúc của mình để kể cho chân thật. Câu chuyện ấy có để lại cho bạn một bài học trong cuộc sống không? Vì sao đến bây giờ bạn vẫn nhớ về nó, bạn có mong được gặp lại một lần nữa không? Trả lời được những câu hỏi ấy, chính là bạn đã làm được bài văn kể chuyện này rồi. Chúc các bạn thành công!
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Đến trường, chúng ta không chỉ học được những kiến thức quý giá, có được những người bạn thân thiết, mà ta còn được tham gia những hoạt động thú vị. Đối với tôi, tiết sinh hoạt lớp cuối tuần là thời khắc tôi mong đợi nhất, bởi lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị diễn ra.
Hôm nay đã là thứ bảy, tức là chúng tôi sẽ được sinh hoạt lớp. Tôi mong chờ bốn tiết đầu trôi qua trong háo hức, vì buổi sinh hoạt hôm nay, cô sẽ phát phần thưởng cho các bạn học sinh giỏi. Tôi cố gắng chú ý vào từng bài giảng để tiết sinh hoạt nhanh đến nhất. Và cuối cùng, tiếng trống “tùng tùng tùng” cũng vang lên, vậy là đã đến giờ sinh hoạt thật rồi.
Như thường lệ, mọi người đứng lên sắp xếp lại lớp học. Khác với các buổi học thông thường, chúng tôi kê ghế thành hình chữ U, để bàn giáo viên ở giữa để cố giáo tiện quan sát lớp. Làm như vậy, không khí sẽ đầm ấm hơn, mọi người cũng dễ để trao đổi với nhau. Trên bảng, bạn lớp trưởng đã nắn nón viết xong tên của các bạn học sinh giỏi trong học kì I này. Nhìn tên của mình nằm ngay ngắn trên bảng, tôi bỗng thấy háo hức lạ. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ là người đứng lên nhận phần thưởng.
Ba hồi trống nữa lại vang lên, cô giáo nhẹ nhàng bước vào lớp. Ồ, hôm nay cô của chúng tôi mặc chiếc áo dài màu xanh dịu nhé, tà áo bay bay làm cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ngồi vào ghế cười với chúng tôi thật rạng rỡ. Lúc nào cũng vậy, cô luôn dịu dàng và quan tâm đến chúng tôi. Đã thành thông lệ, cô nhận xét về tình học nền hếp và học tập của lớp. Lớp tôi luôn đứng đầu của cả trường trong những thành tích ấy mà. Cả cô và chúng tôi luôn tự hào về điều đó. Phần nhận xét cũng vì vậy mà nhanh chóng qua đi.
Giờ là lúc tôi hồi hộp nhất. Cô cười và nói:
-Bây giờ cô sẽ trao phần thưởng cho các bạn xuất sắc trong học kì vừa qua. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng các bạn ấy nhé!
“Khánh Hồng”, “Phương Hoa”, “Anh Dũng”,…
Một bạn, hai bạn lần lượt bước lên, tôi như nín thở để chờ đợi. Và rồi, tên tôi cũng được gọi lên. Đứng lên trên bục giảng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi vừa tự hào về bản thân mình, vừa hạnh phúc vì đã làm được những điều mình mong muốn, vừa quyết tâm tiến xa hơn nữa. Phần thưởng được bọc trong những hộp quà màu đỏ như là màu của hạnh phúc và hi vọng.
Những giây phút có vẻ trang trọng ấy qua đi rồi, giờ đây là lúc chúng tôi được vui chơi thoả thức như bù lại những ngày học miệt mài. Tường Vy xung phong lên hát cho cả lớp một bài, giọng hát của bạn ấy trong và cao như tiếng chim hoạ mi vậy. Tiếng hát như làm nắng thêm vàng, lá thêm xanh và không khí lại càng thêm sôi nổi. Sau đó lớp trưởng tổ chức cho các bạn chơi trò cướp cờ, cả lớp chia làm ba đội, cùng nhau chạy tiếp sức và phối hợp để giành chiến thắng. Đây có lẽ là lúc tinh thần đoàn kết của cả lớp lên cao nhất. Những tiếng cười cứ thế vang lên thật giòn giã, những giọt mồ hôi rơi nhưng niềm vui sướng thì không thể giấu được.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, để lại cho mọi người một sự nuối tiếc ngẩn ngơ. Nhờ tiết sinh hoạt ấy mà chúng tôi hiểu nhau hơn, đoàn kết với nhau hơn. Quan trọng hơn là những giờ học căng thẳng được giải toả, chúng tôi được tiếp thêm một bình đầy năng lượng để sẵn sàng cho một tuần học mới. Thật là mong đến tiết sinh hoạt lần sau.
Các bạn ạ, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời này thực sự rất đáng quý và đáng trân trọng. Chỉ là một tiết sinh hoạt lớp thôi, nhưng các bạn thấy đấy, có biết bao nhiêu điều thú vị xảy ra.
Tuổi học trò của em được gắn bó thân thiết và vui vẻ với các bạn cùng lớp. Hằng năm, chúng em đều tổ chức những buổi sinh hoạt ngoại khóa đi tham quan dã ngoại để siết chặt sợi dây tình bạn và tình đoàn kết của tập thể lớp. Và chuyến đi Mai Châu, Hòa Bình vừa qua đã để lại trong em rất nhiều niềm vui và những ấn tượng khó phai mờ.
Nhân dịp kỉ niệm ngàu thành lập đoàn 26-3, ban phụ huynh lớp em có tổ chức cho cả lớp chuyến tham quan trải nghiệm ở Mai Châu. Trước giờ khởi hành, bạn nào cũng háo hức chờ đợi, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ, vui tươi. Chúng em đã chuẩn bị đồ đạc rất kĩ càng, cẩn thận từ hôm trước, nào là quần áo, đồ ăn, máy ảnh hay những dụng cụ để tổ chức các trò chơi thú vị. Để không quá bỡ ngỡ, chúng em đã tự tìm hiểu về Mai Châu trên mạng Internet. Đó là một bản làng của dân tộc Thái nằm ở phía chân núi nơi đất đai màu mỡ, không khí trong lành mát mẻ. Nơi đây còn nổi tiếng với những phong tục độc đáo, văn minh của người Thái; với những ngôi nhà san mà mỗi chi tiết đều mang những ý nghĩa riêng; với những điệu múa mềm mại và những món ăn làm mê lòng du khách. Chỉ thế thôi cũng đủ làm chúng em hồi hộp, háo hức. Xe đã đợi sẵn trước cổng trường, chúng em mỗi đứa một balo nhỏ cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến hành trình.
Trải qua chặng đường 300km nhưng không thấy bạn nào mệt mỏi mà dường như ai cũng tràn đầy năng lượng. Trên xe, anh hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về điểm dừng chân của chúng em, cùng nhau chơi đố và sau đó chúng em nhảy, múa, hát hết sức sôi động, tưng bừng. Bạn nào cũng được ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, vừa lạ lẫm lại vừa hùng vĩ. Hòa Bình là một tỉnh vùng cao nên chúng em trải qua những cung đường men theo sườn núi, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những khu ruộng bậc thang, ngắm nhìn vẻ đẹp của đèo Thung Khe- nơi bao phủ bởi màu trắng của đá và cát.
Sau 5 tiếng đi xe, cuối cùng chúng em cũng đã đặt chân tới khu du lịch Mai Châu Hòa Bình. Một không khí trong lành và thoáng đãng đến lạ thường, một không gian yên ả và thanh bình khiến con người ta như muốn rũ bỏ mọi muộn phiền. Chúng em đi bộ trên con đường giữa những cánh đồng lúa nếp chín thơm để vào sâu tới bản. Mọi người dân trong bản với trang phục truyền thống đều ra đón chúng em với sự niềm nở và lòng hiếu khách. Chúng em được nghỉ ngơi ở một căn nhà sàn rộng rãi và thoáng mát. Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa cơm của người Thái, chúng em được đi tham quan, mua sắm trong những gian hàng ở dưới nhà sàn. Nơi đây nổi tiếng với những sản phẩm thổ cẩm được dệt đầy tinh xảo, những chiếc khăn tơ tằm dệt từ bàn tay khéo léo của bà, của chị. Chúng em đều cố gắng chọn lựa và mua cho mọi người ở nhà những đồ đẹp nhất và ý nghĩa nhất.
|
Điều quan trọng là mỗi cbúng ta có biết trân trọng và yêu thương chúng không. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau kể về một chuyện vui trong đời sống sinh hoat của các bạn. Đó có thể là câu chuyện ở nhà, ở lớp hoặc bất cứ nơi đâu bạn muốn. Trước hết, bạn phải cho mọi người biết đó là việc gì, bối cảnh ở đâu, có những nhân vật nào, và mọi chuyện diễn ra như thế nào. Quan trọng, câu chuyện ấy phải do chính bạn chứng kiến và tham gia, thì bạn mới có thể dùng cảm xúc của mình để kể cho chân thật. Câu chuyện ấy có để lại cho bạn một bài học trong cuộc sống không? Vì sao đến bây giờ bạn vẫn nhớ về nó, bạn có mong được gặp lại một lần nữa không? Trả lời được những câu hỏi ấy, chính là bạn đã làm được bài văn kể chuyện này rồi. Chúc các bạn thành công!
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Đến trường, chúng ta không chỉ học được những kiến thức quý giá, có được những người bạn thân thiết, mà ta còn được tham gia những hoạt động thú vị. Đối với tôi, tiết sinh hoạt lớp cuối tuần là thời khắc tôi mong đợi nhất, bởi lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị diễn ra.
Hôm nay đã là thứ bảy, tức là chúng tôi sẽ được sinh hoạt lớp. Tôi mong chờ bốn tiết đầu trôi qua trong háo hức, vì buổi sinh hoạt hôm nay, cô sẽ phát phần thưởng cho các bạn học sinh giỏi. Tôi cố gắng chú ý vào từng bài giảng để tiết sinh hoạt nhanh đến nhất. Và cuối cùng, tiếng trống “tùng tùng tùng” cũng vang lên, vậy là đã đến giờ sinh hoạt thật rồi.
Như thường lệ, mọi người đứng lên sắp xếp lại lớp học. Khác với các buổi học thông thường, chúng tôi kê ghế thành hình chữ U, để bàn giáo viên ở giữa để cố giáo tiện quan sát lớp. Làm như vậy, không khí sẽ đầm ấm hơn, mọi người cũng dễ để trao đổi với nhau. Trên bảng, bạn lớp trưởng đã nắn nón viết xong tên của các bạn học sinh giỏi trong học kì I này. Nhìn tên của mình nằm ngay ngắn trên bảng, tôi bỗng thấy háo hức lạ. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ là người đứng lên nhận phần thưởng.
Ba hồi trống nữa lại vang lên, cô giáo nhẹ nhàng bước vào lớp. Ồ, hôm nay cô của chúng tôi mặc chiếc áo dài màu xanh dịu nhé, tà áo bay bay làm cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ngồi vào ghế cười với chúng tôi thật rạng rỡ. Lúc nào cũng vậy, cô luôn dịu dàng và quan tâm đến chúng tôi. Đã thành thông lệ, cô nhận xét về tình học nền hếp và học tập của lớp. Lớp tôi luôn đứng đầu của cả trường trong những thành tích ấy mà. Cả cô và chúng tôi luôn tự hào về điều đó. Phần nhận xét cũng vì vậy mà nhanh chóng qua đi.
Giờ là lúc tôi hồi hộp nhất. Cô cười và nói:
-Bây giờ cô sẽ trao phần thưởng cho các bạn xuất sắc trong học kì vừa qua. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng các bạn ấy nhé!
“Khánh Hồng”, “Phương Hoa”, “Anh Dũng”,…
Một bạn, hai bạn lần lượt bước lên, tôi như nín thở để chờ đợi. Và rồi, tên tôi cũng được gọi lên. Đứng lên trên bục giảng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi vừa tự hào về bản thân mình, vừa hạnh phúc vì đã làm được những điều mình mong muốn, vừa quyết tâm tiến xa hơn nữa. Phần thưởng được bọc trong những hộp quà màu đỏ như là màu của hạnh phúc và hi vọng.
Những giây phút có vẻ trang trọng ấy qua đi rồi, giờ đây là lúc chúng tôi được vui chơi thoả thức như bù lại những ngày học miệt mài. Tường Vy xung phong lên hát cho cả lớp một bài, giọng hát của bạn ấy trong và cao như tiếng chim hoạ mi vậy. Tiếng hát như làm nắng thêm vàng, lá thêm xanh và không khí lại càng thêm sôi nổi. Sau đó lớp trưởng tổ chức cho các bạn chơi trò cướp cờ, cả lớp chia làm ba đội, cùng nhau chạy tiếp sức và phối hợp để giành chiến thắng. Đây có lẽ là lúc tinh thần đoàn kết của cả lớp lên cao nhất. Những tiếng cười cứ thế vang lên thật giòn giã, những giọt mồ hôi rơi nhưng niềm vui sướng thì không thể giấu được.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, để lại cho mọi người một sự nuối tiếc ngẩn ngơ. Nhờ tiết sinh hoạt ấy mà chúng tôi hiểu nhau hơn, đoàn kết với nhau hơn. Quan trọng hơn là những giờ học căng thẳng được giải toả, chúng tôi được tiếp thêm một bình đầy năng lượng để sẵn sàng cho một tuần học mới. Thật là mong đến tiết sinh hoạt lần sau.
Các bạn ạ, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời này thực sự rất đáng quý và đáng trân trọng. Chỉ là một tiết sinh hoạt lớp thôi, nhưng các bạn thấy đấy, có biết bao nhiêu điều thú vị xảy ra.
Tuổi học trò của em được gắn bó thân thiết và vui vẻ với các bạn cùng lớp. Hằng năm, chúng em đều tổ chức những buổi sinh hoạt ngoại khóa đi tham quan dã ngoại để siết chặt sợi dây tình bạn và tình đoàn kết của tập thể lớp. Và chuyến đi Mai Châu, Hòa Bình vừa qua đã để lại trong em rất nhiều niềm vui và những ấn tượng khó phai mờ.
Nhân dịp kỉ niệm ngàu thành lập đoàn 26-3, ban phụ huynh lớp em có tổ chức cho cả lớp chuyến tham quan trải nghiệm ở Mai Châu. Trước giờ khởi hành, bạn nào cũng háo hức chờ đợi, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ, vui tươi. Chúng em đã chuẩn bị đồ đạc rất kĩ càng, cẩn thận từ hôm trước, nào là quần áo, đồ ăn, máy ảnh hay những dụng cụ để tổ chức các trò chơi thú vị. Để không quá bỡ ngỡ, chúng em đã tự tìm hiểu về Mai Châu trên mạng Internet. Đó là một bản làng của dân tộc Thái nằm ở phía chân núi nơi đất đai màu mỡ, không khí trong lành mát mẻ. Nơi đây còn nổi tiếng với những phong tục độc đáo, văn minh của người Thái; với những ngôi nhà san mà mỗi chi tiết đều mang những ý nghĩa riêng; với những điệu múa mềm mại và những món ăn làm mê lòng du khách. Chỉ thế thôi cũng đủ làm chúng em hồi hộp, háo hức. Xe đã đợi sẵn trước cổng trường, chúng em mỗi đứa một balo nhỏ cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến hành trình.
Trải qua chặng đường 300km nhưng không thấy bạn nào mệt mỏi mà dường như ai cũng tràn đầy năng lượng. Trên xe, anh hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về điểm dừng chân của chúng em, cùng nhau chơi đố và sau đó chúng em nhảy, múa, hát hết sức sôi động, tưng bừng. Bạn nào cũng được ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, vừa lạ lẫm lại vừa hùng vĩ. Hòa Bình là một tỉnh vùng cao nên chúng em trải qua những cung đường men theo sườn núi, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những khu ruộng bậc thang, ngắm nhìn vẻ đẹp của đèo Thung Khe- nơi bao phủ bởi màu trắng của đá và cát.
Sau 5 tiếng đi xe, cuối cùng chúng em cũng đã đặt chân tới khu du lịch Mai Châu Hòa Bình. Một không khí trong lành và thoáng đãng đến lạ thường, một không gian yên ả và thanh bình khiến con người ta như muốn rũ bỏ mọi muộn phiền. Chúng em đi bộ trên con đường giữa những cánh đồng lúa nếp chín thơm để vào sâu tới bản. Mọi người dân trong bản với trang phục truyền thống đều ra đón chúng em với sự niềm nở và lòng hiếu khách. Chúng em được nghỉ ngơi ở một căn nhà sàn rộng rãi và thoáng mát. Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa cơm của người Thái, chúng em được đi tham quan, mua sắm trong những gian hàng ở dưới nhà sàn. Nơi đây nổi tiếng với những sản phẩm thổ cẩm được dệt đầy tinh xảo, những chiếc khăn tơ tằm dệt từ bàn tay khéo léo của bà, của chị. Chúng em đều cố gắng chọn lựa và mua cho mọi người ở nhà những đồ đẹp nhất và ý nghĩa nhất.
|
Điều quan trọng là mỗi cbúng ta có biết trân trọng và yêu thương chúng không. Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau kể về một chuyện vui trong đời sống sinh hoat của các bạn. Đó có thể là câu chuyện ở nhà, ở lớp hoặc bất cứ nơi đâu bạn muốn. Trước hết, bạn phải cho mọi người biết đó là việc gì, bối cảnh ở đâu, có những nhân vật nào, và mọi chuyện diễn ra như thế nào. Quan trọng, câu chuyện ấy phải do chính bạn chứng kiến và tham gia, thì bạn mới có thể dùng cảm xúc của mình để kể cho chân thật. Câu chuyện ấy có để lại cho bạn một bài học trong cuộc sống không? Vì sao đến bây giờ bạn vẫn nhớ về nó, bạn có mong được gặp lại một lần nữa không? Trả lời được những câu hỏi ấy, chính là bạn đã làm được bài văn kể chuyện này rồi. Chúc các bạn thành công!
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Đến trường, chúng ta không chỉ học được những kiến thức quý giá, có được những người bạn thân thiết, mà ta còn được tham gia những hoạt động thú vị. Đối với tôi, tiết sinh hoạt lớp cuối tuần là thời khắc tôi mong đợi nhất, bởi lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện thú vị diễn ra.
Hôm nay đã là thứ bảy, tức là chúng tôi sẽ được sinh hoạt lớp. Tôi mong chờ bốn tiết đầu trôi qua trong háo hức, vì buổi sinh hoạt hôm nay, cô sẽ phát phần thưởng cho các bạn học sinh giỏi. Tôi cố gắng chú ý vào từng bài giảng để tiết sinh hoạt nhanh đến nhất. Và cuối cùng, tiếng trống “tùng tùng tùng” cũng vang lên, vậy là đã đến giờ sinh hoạt thật rồi.
Như thường lệ, mọi người đứng lên sắp xếp lại lớp học. Khác với các buổi học thông thường, chúng tôi kê ghế thành hình chữ U, để bàn giáo viên ở giữa để cố giáo tiện quan sát lớp. Làm như vậy, không khí sẽ đầm ấm hơn, mọi người cũng dễ để trao đổi với nhau. Trên bảng, bạn lớp trưởng đã nắn nón viết xong tên của các bạn học sinh giỏi trong học kì I này. Nhìn tên của mình nằm ngay ngắn trên bảng, tôi bỗng thấy háo hức lạ. Chỉ chút nữa thôi, tôi sẽ là người đứng lên nhận phần thưởng.
Ba hồi trống nữa lại vang lên, cô giáo nhẹ nhàng bước vào lớp. Ồ, hôm nay cô của chúng tôi mặc chiếc áo dài màu xanh dịu nhé, tà áo bay bay làm cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ngồi vào ghế cười với chúng tôi thật rạng rỡ. Lúc nào cũng vậy, cô luôn dịu dàng và quan tâm đến chúng tôi. Đã thành thông lệ, cô nhận xét về tình học nền hếp và học tập của lớp. Lớp tôi luôn đứng đầu của cả trường trong những thành tích ấy mà. Cả cô và chúng tôi luôn tự hào về điều đó. Phần nhận xét cũng vì vậy mà nhanh chóng qua đi.
Giờ là lúc tôi hồi hộp nhất. Cô cười và nói:
-Bây giờ cô sẽ trao phần thưởng cho các bạn xuất sắc trong học kì vừa qua. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng các bạn ấy nhé!
“Khánh Hồng”, “Phương Hoa”, “Anh Dũng”,…
Một bạn, hai bạn lần lượt bước lên, tôi như nín thở để chờ đợi. Và rồi, tên tôi cũng được gọi lên. Đứng lên trên bục giảng, mọi người nhìn chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi vừa tự hào về bản thân mình, vừa hạnh phúc vì đã làm được những điều mình mong muốn, vừa quyết tâm tiến xa hơn nữa. Phần thưởng được bọc trong những hộp quà màu đỏ như là màu của hạnh phúc và hi vọng.
Những giây phút có vẻ trang trọng ấy qua đi rồi, giờ đây là lúc chúng tôi được vui chơi thoả thức như bù lại những ngày học miệt mài. Tường Vy xung phong lên hát cho cả lớp một bài, giọng hát của bạn ấy trong và cao như tiếng chim hoạ mi vậy. Tiếng hát như làm nắng thêm vàng, lá thêm xanh và không khí lại càng thêm sôi nổi. Sau đó lớp trưởng tổ chức cho các bạn chơi trò cướp cờ, cả lớp chia làm ba đội, cùng nhau chạy tiếp sức và phối hợp để giành chiến thắng. Đây có lẽ là lúc tinh thần đoàn kết của cả lớp lên cao nhất. Những tiếng cười cứ thế vang lên thật giòn giã, những giọt mồ hôi rơi nhưng niềm vui sướng thì không thể giấu được.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên, để lại cho mọi người một sự nuối tiếc ngẩn ngơ. Nhờ tiết sinh hoạt ấy mà chúng tôi hiểu nhau hơn, đoàn kết với nhau hơn. Quan trọng hơn là những giờ học căng thẳng được giải toả, chúng tôi được tiếp thêm một bình đầy năng lượng để sẵn sàng cho một tuần học mới. Thật là mong đến tiết sinh hoạt lần sau.
Các bạn ạ, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời này thực sự rất đáng quý và đáng trân trọng. Chỉ là một tiết sinh hoạt lớp thôi, nhưng các bạn thấy đấy, có biết bao nhiêu điều thú vị xảy ra.
Tuổi học trò của em được gắn bó thân thiết và vui vẻ với các bạn cùng lớp. Hằng năm, chúng em đều tổ chức những buổi sinh hoạt ngoại khóa đi tham quan dã ngoại để siết chặt sợi dây tình bạn và tình đoàn kết của tập thể lớp. Và chuyến đi Mai Châu, Hòa Bình vừa qua đã để lại trong em rất nhiều niềm vui và những ấn tượng khó phai mờ.
Nhân dịp kỉ niệm ngàu thành lập đoàn 26-3, ban phụ huynh lớp em có tổ chức cho cả lớp chuyến tham quan trải nghiệm ở Mai Châu. Trước giờ khởi hành, bạn nào cũng háo hức chờ đợi, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ, vui tươi. Chúng em đã chuẩn bị đồ đạc rất kĩ càng, cẩn thận từ hôm trước, nào là quần áo, đồ ăn, máy ảnh hay những dụng cụ để tổ chức các trò chơi thú vị. Để không quá bỡ ngỡ, chúng em đã tự tìm hiểu về Mai Châu trên mạng Internet. Đó là một bản làng của dân tộc Thái nằm ở phía chân núi nơi đất đai màu mỡ, không khí trong lành mát mẻ. Nơi đây còn nổi tiếng với những phong tục độc đáo, văn minh của người Thái; với những ngôi nhà san mà mỗi chi tiết đều mang những ý nghĩa riêng; với những điệu múa mềm mại và những món ăn làm mê lòng du khách. Chỉ thế thôi cũng đủ làm chúng em hồi hộp, háo hức. Xe đã đợi sẵn trước cổng trường, chúng em mỗi đứa một balo nhỏ cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến hành trình.
Trải qua chặng đường 300km nhưng không thấy bạn nào mệt mỏi mà dường như ai cũng tràn đầy năng lượng. Trên xe, anh hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về điểm dừng chân của chúng em, cùng nhau chơi đố và sau đó chúng em nhảy, múa, hát hết sức sôi động, tưng bừng. Bạn nào cũng được ngắm nhìn cảnh sắc hai bên, vừa lạ lẫm lại vừa hùng vĩ. Hòa Bình là một tỉnh vùng cao nên chúng em trải qua những cung đường men theo sườn núi, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những khu ruộng bậc thang, ngắm nhìn vẻ đẹp của đèo Thung Khe- nơi bao phủ bởi màu trắng của đá và cát.
Sau 5 tiếng đi xe, cuối cùng chúng em cũng đã đặt chân tới khu du lịch Mai Châu Hòa Bình. Một không khí trong lành và thoáng đãng đến lạ thường, một không gian yên ả và thanh bình khiến con người ta như muốn rũ bỏ mọi muộn phiền. Chúng em đi bộ trên con đường giữa những cánh đồng lúa nếp chín thơm để vào sâu tới bản. Mọi người dân trong bản với trang phục truyền thống đều ra đón chúng em với sự niềm nở và lòng hiếu khách. Chúng em được nghỉ ngơi ở một căn nhà sàn rộng rãi và thoáng mát. Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa cơm của người Thái, chúng em được đi tham quan, mua sắm trong những gian hàng ở dưới nhà sàn. Nơi đây nổi tiếng với những sản phẩm thổ cẩm được dệt đầy tinh xảo, những chiếc khăn tơ tằm dệt từ bàn tay khéo léo của bà, của chị. Chúng em đều cố gắng chọn lựa và mua cho mọi người ở nhà những đồ đẹp nhất và ý nghĩa nhất.
|
Hạnh phúc, đôi khi chính là cho đi, là giúp ai đó mà không hề toan tính hay tính toán điều gì. Có những người nghĩ chuyện này là vô bổ, là rảnh rỗi, nhưng chỉ ai thực sự đã biết sống vì người khác ta mới thấy: thực ra giúp người cũng là giúp mình đấy thôi. Giúp người cho ta cảm giác thanh thản và nhẹ nhõm, để ta thấy việc mình tồn tại trên đời này không phải vô nghĩa. Vậy bạn đã làm việc tốt bao giờ chưa. Hẳn là ai trong chúng ta đều đã làm được những chuyện có ích giúp đỡ cho mọi người. Bạn sẽ được kể lại chuyện tốt mà mình đã làm trong đề bài kể về một việc tốt mà em đã làm trong chương trình Ngữ Văn 7. Đề bài đã không còn xa lạ nữa, nhưng để bài viết có thể hấp dẫn cần kể một cách chân thực, biết cách dẫn dắt và đưa những chi tiết, lời kể vào trong bài. Trước khi đặt bút viết, các bạn có thể tham khảo những bài văn mẫu sau. Chúc các bạn học tập tốt!
Tùng… tùng… tùng tiếng trống kết thúc giờ học đã điểm. Cầm trong tay tờ giấy khen “ Người tốt việc tốt” em háo hức muốn về nhà thật nhanh để khoe với bố mẹ việc tốt mà em đã làm sáng nay. Vừa đi em vừa tưởng tượng chắc bố sẽ xoa đầu em và khen con gái của bố giỏi quá.
Sáng sớm hôm nay em đi đến trường sớm để làm công việc trực tuần. Lúc đó sân trường vắng tanh, chỉ có một vài bạn đang lúi húi quét sân, nhặt cỏ như em. Vừa đưa những nhát chổi em vừa tha thẩn nghĩ đến bộ truyện Harry Potter mới được phát hành. Đây là ấn bản đặc biệt nên giá của nó đắt lắm, em rất thích nhưng vẫn ngần ngừ chưa dám hỏi xin tiền bố mẹ, đắt như vậy chắc bố mẹ sẽ không cho mua đâu. Trời mới giữa thu mà lá đã rụng nhiều quá, đang quét đống
lá rụng bỗng em thấy một vật gì màu xanh nằm lẫn trong đám cỏ dưới gốc bàng. Tò mò bước lại và nhặt lên, thì ra đó là một chiếc ví. “ Chắc là ví tiền của bạn nào đánh rơi đây mà. Để xem bên trong có giấy tờ gì không để mình còn biết của ai để đem trả lại nào”- nghĩ như thế em mở ví ra và thảng thốt ngạc nhiên, bên trong ví có đến tận một triệu đồng. Ôi sao ai lại mang nhiều tiền như thế đến trường nhỉ? Bất chợt em nghĩ đến bộ truyện Harry Potter với hình tranh minh họa đẹp mắt. Nếu có số tiền này thì mình sẽ mua được bộ truyện mà mình yêu thích… Mới nghĩ đến đó thì tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp vang lên, em nhét chiếc ví vào túi vào rồi đi vào lớp.
Buổi học hôm ấy, em không thể tập trung vào việc học được. Trong đầu em chỉ luẩn quẩn hình ảnh chiếc ví cùng một triệu đồng trong đó. Em thầm nghĩ nếu mình giữ lại số tiền này thì cũng không ai biết, với lại đây là đồ mình nhặt được mình có quyền giữ lại chứ có phải do mình lấy trộm đâu. Có khoản tiền này mình sẽ mua được Harry Potter mà khỏi phải xin tiền bố mẹ. Được cầm những quyển truyện với mùi giấy thơm phức thật thích thú biết bao. Nhưng nếu mình lấy số tiền này thì người bị mất sẽ không tìm lại được nó. Ngộ nhỡ số tiền này rất quan trọng với họ thì sao? Đó có thể là tiền học, là tiền tiết kiệm dành dụm cả năm trời của bạn nào đó để mua một món quà hay một bộ truyện yêu thích như mình. Mất đi số tiền lớn như thế chắc người bị mất sẽ buồn lắm. Nhưng một người cầm nhiều tiền như thế cùng lúc chắc hẳn là người giàu, số tiền đó chả đáng mấy với họ cả, mình lấy có lẽ cũng chẳng sao… Không…không cô giáo đã dạy mình “ nhặt được của rơi phải trả lại người mất”, mình phải trả lại số tiền này!
Những suy nghĩ trái chiều cứ giằng xé trong đầu em mãi không thôi. Giờ ra chơi hôm ấy trên loa phát thanh của trường có phát một bài nói về đức tính trung thực của con người. Ngồi nghe em cảm thấy mặt mình nóng ran lên, em có cảm giác như chiếc loa đang hướng về phía mình mà nói vậy. Em cảm thấy xấu hổ quá. Em thấy mình thật xấu xa, sao mình lại có những suy nghĩ ích kỉ như thế được, nhất định mình phải trả lại số tiền mà mình nhặt được này.
Đầu giờ học tiếp theo, em lên nộp lại chiếc ví cho cô giáo chủ nhiệm và nhờ cô tìm lại người đánh rơi. Cô nhìn em mỉm cười rồi quay xuống nói với cả lớp:
– Hôm nay bạn Hải đã làm được việc tốt. Đó là hành động của những con người ngoan ngoãn trung thực. Các em hãy học tập bạn nhé.
Nói xong cô trao cho em giấy khen “ Người tốt việc tốt”. Em vui lắm. Sau khi trả lại đồ lòng em thấy thanh thản hẳn, không còn cảm giác lo sợ hay xấu hổ nữa. Vì vậy các bạn hãy nhớ nhé, nhặt được của rơi thì hãy trả lại người đánh mất. Chỉ có như vậy thì ta mới giữ được lương tâm trong sạch và luôn cảm thấy hạnh phúc.
“Chúng em chào cô giáo Hương ạ!”
Câu bạn đang nghe ấy, là một lời chào bình thường. Nhưng nó không phải là của tôi, mà là dành cho tôi. Ở độ tuổi còn đang cắp sách tới trường, tôi đã trở thành một cô giáo rồi. Cô giáo của một lớp học đặc biệt.
Mỗi tuần, cứ đến tối thứ bảy, khi hoàn thành xong bài tập được giao, tôi lại hí hửng cắp cặp ra ngoài. Tôi chào bố mẹ rất vui vẻ và bố mẹ cũng đáp lại như thế. Vì bố mẹ biết, không phải tôi ra ngoài để chơi đùa như lũ bạn cùng tuổi, tôi đi thắp sáng ước mơ cho những người khác.
Tôi mới học lớp 7 nhưng thành tích luôn đứng đầu lớp và được cô giáo khen ngợi rất nhiều. Một lần, tình cờ đi qua nhà văn hóa xã, thấy những đứa trẻ lang thang trong xóm đang dùng cây que viết những số nghệch ngoạc trên nền cát. Những con số lộn tùng phèo và cả những chữ cái chẳng ra hình thù gì. Tôi ôm bụng cười trước sự ngỡ ngàng của lũ trẻ.
Tôi bỗng thấy mình đang làm điều gì đó sai. Tôi ngồi lại bên hiên cửa, gọi lũ nhỏ vào hỏi chuyện. Bọn trẻ có 6, 7 đứa. Đứa lớn nhất là 8 tuổi, đứa nhỏ nhất là 5 tuổi. Chúng đều là con của những gia đình nghèo, bố mẹ hay đi làm ăn xa, không có tiền để đi học, cũng chẳng có ai dạy chúng học cả. Nhìn lũ trẻ ngây ngô vẽ những con số, tôi bỗng mủi lòng. “Thì ra còn những số phận, những con người bất hạnh và đáng thương hơn mình rất nhiều. Muốn học thì đâu có gì sai đâu chứ.” Tôi nghĩ thế và đầu tôi lóe lên một ý tưởng…
Tôi kêu bọn trẻ đợi mình ở đó. Tôi phóng xa một mạch về nhà, cầm theo bảng chữ cái của thằng em không dùng nữa đi. Khi những đứa trẻ thấy được bảng chữ cái, mắt chúng sáng rực lên. Tôi kêu chúng ngồi thành một hàng ở dưới, trên bậc cao hơn, tôi với cây gậy đang chỉ vào con chữ:
-Nào, đọc theo chị: Aaaaaa… Bê….
-Aaaaaa… Bê
Lũ trẻ đọc theo rất ngoan ngoãn. Tôi bỗng thấy mình như trở thành người khác, một cô giáo thực thụ với những học trò của riêng mình. Chúng tôi học với nhau rất lâu và chia tay với những nụ cười vẫn không thể ngừng trên môi.
Buổi sau đi qua, tôi đã thấy lũ trẻ chờ sẵn tôi ở đó. Vừa thấy tôi, chúng đã chạy vụt đến, mắt sáng lên và giơ những quyển vở trước mặt tôi.
-Chúng em vừa xin bố mẹ cho mua quyển vở đấy. Chị dạy chúng em chữ hôm qua đi. Chữ A, B gì ý.
Hôm qua tôi chỉ dạy cho vui thôi mà bọn trẻ lại nghiêm túc thật. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ và ánh mắt long lanh của chúng, làm sao tôi có thể từ chối. Và một buổi học với một cô giáo bất đắc dĩ lại tiếp tục.
Biết được việc làm của tôi, bác trưởng thôn đã cho chúng tôi mượn nhà bên trong của nhà văn hóa, có cả bàn ghế cho các em học và chiếc bảng nhỏ cho “cô giáo nhí” như tôi. Chúng tôi có lịch đều đặn và cả giờ đi học như trên lớp vậy. Ban đầu, tôi cũng gặp khó khăn khi chỉ bảo cho bọn trẻ cách đọc và viết. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt vừa đáng yêu, vừa tội nghiệp, sự giận dữ trong tôi lại biến mất. Điều làm tôi hạnh phúc nhất là các em đều rất chăm chỉ học, rất dễ thương và tình cảm. Có những ngày, chúng hát cho tôi nghe, chúng khoe với tôi hôm nay làm giúp bố mẹ công việc mà vẫn nhớ hết mặt các chữ hôm qua tôi dạy. Những đứa trẻ này còn giỏi hơn tôi nữa.
|
Hạnh phúc, đôi khi chính là cho đi, là giúp ai đó mà không hề toan tính hay tính toán điều gì. Có những người nghĩ chuyện này là vô bổ, là rảnh rỗi, nhưng chỉ ai thực sự đã biết sống vì người khác ta mới thấy: thực ra giúp người cũng là giúp mình đấy thôi. Giúp người cho ta cảm giác thanh thản và nhẹ nhõm, để ta thấy việc mình tồn tại trên đời này không phải vô nghĩa. Vậy bạn đã làm việc tốt bao giờ chưa. Hẳn là ai trong chúng ta đều đã làm được những chuyện có ích giúp đỡ cho mọi người. Bạn sẽ được kể lại chuyện tốt mà mình đã làm trong đề bài kể về một việc tốt mà em đã làm trong chương trình Ngữ Văn 7. Đề bài đã không còn xa lạ nữa, nhưng để bài viết có thể hấp dẫn cần kể một cách chân thực, biết cách dẫn dắt và đưa những chi tiết, lời kể vào trong bài. Trước khi đặt bút viết, các bạn có thể tham khảo những bài văn mẫu sau. Chúc các bạn học tập tốt!
Tùng… tùng… tùng tiếng trống kết thúc giờ học đã điểm. Cầm trong tay tờ giấy khen “ Người tốt việc tốt” em háo hức muốn về nhà thật nhanh để khoe với bố mẹ việc tốt mà em đã làm sáng nay. Vừa đi em vừa tưởng tượng chắc bố sẽ xoa đầu em và khen con gái của bố giỏi quá.
Sáng sớm hôm nay em đi đến trường sớm để làm công việc trực tuần. Lúc đó sân trường vắng tanh, chỉ có một vài bạn đang lúi húi quét sân, nhặt cỏ như em. Vừa đưa những nhát chổi em vừa tha thẩn nghĩ đến bộ truyện Harry Potter mới được phát hành. Đây là ấn bản đặc biệt nên giá của nó đắt lắm, em rất thích nhưng vẫn ngần ngừ chưa dám hỏi xin tiền bố mẹ, đắt như vậy chắc bố mẹ sẽ không cho mua đâu. Trời mới giữa thu mà lá đã rụng nhiều quá, đang quét đống
lá rụng bỗng em thấy một vật gì màu xanh nằm lẫn trong đám cỏ dưới gốc bàng. Tò mò bước lại và nhặt lên, thì ra đó là một chiếc ví. “ Chắc là ví tiền của bạn nào đánh rơi đây mà. Để xem bên trong có giấy tờ gì không để mình còn biết của ai để đem trả lại nào”- nghĩ như thế em mở ví ra và thảng thốt ngạc nhiên, bên trong ví có đến tận một triệu đồng. Ôi sao ai lại mang nhiều tiền như thế đến trường nhỉ? Bất chợt em nghĩ đến bộ truyện Harry Potter với hình tranh minh họa đẹp mắt. Nếu có số tiền này thì mình sẽ mua được bộ truyện mà mình yêu thích… Mới nghĩ đến đó thì tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp vang lên, em nhét chiếc ví vào túi vào rồi đi vào lớp.
Buổi học hôm ấy, em không thể tập trung vào việc học được. Trong đầu em chỉ luẩn quẩn hình ảnh chiếc ví cùng một triệu đồng trong đó. Em thầm nghĩ nếu mình giữ lại số tiền này thì cũng không ai biết, với lại đây là đồ mình nhặt được mình có quyền giữ lại chứ có phải do mình lấy trộm đâu. Có khoản tiền này mình sẽ mua được Harry Potter mà khỏi phải xin tiền bố mẹ. Được cầm những quyển truyện với mùi giấy thơm phức thật thích thú biết bao. Nhưng nếu mình lấy số tiền này thì người bị mất sẽ không tìm lại được nó. Ngộ nhỡ số tiền này rất quan trọng với họ thì sao? Đó có thể là tiền học, là tiền tiết kiệm dành dụm cả năm trời của bạn nào đó để mua một món quà hay một bộ truyện yêu thích như mình. Mất đi số tiền lớn như thế chắc người bị mất sẽ buồn lắm. Nhưng một người cầm nhiều tiền như thế cùng lúc chắc hẳn là người giàu, số tiền đó chả đáng mấy với họ cả, mình lấy có lẽ cũng chẳng sao… Không…không cô giáo đã dạy mình “ nhặt được của rơi phải trả lại người mất”, mình phải trả lại số tiền này!
Những suy nghĩ trái chiều cứ giằng xé trong đầu em mãi không thôi. Giờ ra chơi hôm ấy trên loa phát thanh của trường có phát một bài nói về đức tính trung thực của con người. Ngồi nghe em cảm thấy mặt mình nóng ran lên, em có cảm giác như chiếc loa đang hướng về phía mình mà nói vậy. Em cảm thấy xấu hổ quá. Em thấy mình thật xấu xa, sao mình lại có những suy nghĩ ích kỉ như thế được, nhất định mình phải trả lại số tiền mà mình nhặt được này.
Đầu giờ học tiếp theo, em lên nộp lại chiếc ví cho cô giáo chủ nhiệm và nhờ cô tìm lại người đánh rơi. Cô nhìn em mỉm cười rồi quay xuống nói với cả lớp:
– Hôm nay bạn Hải đã làm được việc tốt. Đó là hành động của những con người ngoan ngoãn trung thực. Các em hãy học tập bạn nhé.
Nói xong cô trao cho em giấy khen “ Người tốt việc tốt”. Em vui lắm. Sau khi trả lại đồ lòng em thấy thanh thản hẳn, không còn cảm giác lo sợ hay xấu hổ nữa. Vì vậy các bạn hãy nhớ nhé, nhặt được của rơi thì hãy trả lại người đánh mất. Chỉ có như vậy thì ta mới giữ được lương tâm trong sạch và luôn cảm thấy hạnh phúc.
“Chúng em chào cô giáo Hương ạ!”
Câu bạn đang nghe ấy, là một lời chào bình thường. Nhưng nó không phải là của tôi, mà là dành cho tôi. Ở độ tuổi còn đang cắp sách tới trường, tôi đã trở thành một cô giáo rồi. Cô giáo của một lớp học đặc biệt.
Mỗi tuần, cứ đến tối thứ bảy, khi hoàn thành xong bài tập được giao, tôi lại hí hửng cắp cặp ra ngoài. Tôi chào bố mẹ rất vui vẻ và bố mẹ cũng đáp lại như thế. Vì bố mẹ biết, không phải tôi ra ngoài để chơi đùa như lũ bạn cùng tuổi, tôi đi thắp sáng ước mơ cho những người khác.
Tôi mới học lớp 7 nhưng thành tích luôn đứng đầu lớp và được cô giáo khen ngợi rất nhiều. Một lần, tình cờ đi qua nhà văn hóa xã, thấy những đứa trẻ lang thang trong xóm đang dùng cây que viết những số nghệch ngoạc trên nền cát. Những con số lộn tùng phèo và cả những chữ cái chẳng ra hình thù gì. Tôi ôm bụng cười trước sự ngỡ ngàng của lũ trẻ.
Tôi bỗng thấy mình đang làm điều gì đó sai. Tôi ngồi lại bên hiên cửa, gọi lũ nhỏ vào hỏi chuyện. Bọn trẻ có 6, 7 đứa. Đứa lớn nhất là 8 tuổi, đứa nhỏ nhất là 5 tuổi. Chúng đều là con của những gia đình nghèo, bố mẹ hay đi làm ăn xa, không có tiền để đi học, cũng chẳng có ai dạy chúng học cả. Nhìn lũ trẻ ngây ngô vẽ những con số, tôi bỗng mủi lòng. “Thì ra còn những số phận, những con người bất hạnh và đáng thương hơn mình rất nhiều. Muốn học thì đâu có gì sai đâu chứ.” Tôi nghĩ thế và đầu tôi lóe lên một ý tưởng…
Tôi kêu bọn trẻ đợi mình ở đó. Tôi phóng xa một mạch về nhà, cầm theo bảng chữ cái của thằng em không dùng nữa đi. Khi những đứa trẻ thấy được bảng chữ cái, mắt chúng sáng rực lên. Tôi kêu chúng ngồi thành một hàng ở dưới, trên bậc cao hơn, tôi với cây gậy đang chỉ vào con chữ:
-Nào, đọc theo chị: Aaaaaa… Bê….
-Aaaaaa… Bê
Lũ trẻ đọc theo rất ngoan ngoãn. Tôi bỗng thấy mình như trở thành người khác, một cô giáo thực thụ với những học trò của riêng mình. Chúng tôi học với nhau rất lâu và chia tay với những nụ cười vẫn không thể ngừng trên môi.
Buổi sau đi qua, tôi đã thấy lũ trẻ chờ sẵn tôi ở đó. Vừa thấy tôi, chúng đã chạy vụt đến, mắt sáng lên và giơ những quyển vở trước mặt tôi.
-Chúng em vừa xin bố mẹ cho mua quyển vở đấy. Chị dạy chúng em chữ hôm qua đi. Chữ A, B gì ý.
Hôm qua tôi chỉ dạy cho vui thôi mà bọn trẻ lại nghiêm túc thật. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ và ánh mắt long lanh của chúng, làm sao tôi có thể từ chối. Và một buổi học với một cô giáo bất đắc dĩ lại tiếp tục.
Biết được việc làm của tôi, bác trưởng thôn đã cho chúng tôi mượn nhà bên trong của nhà văn hóa, có cả bàn ghế cho các em học và chiếc bảng nhỏ cho “cô giáo nhí” như tôi. Chúng tôi có lịch đều đặn và cả giờ đi học như trên lớp vậy. Ban đầu, tôi cũng gặp khó khăn khi chỉ bảo cho bọn trẻ cách đọc và viết. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt vừa đáng yêu, vừa tội nghiệp, sự giận dữ trong tôi lại biến mất. Điều làm tôi hạnh phúc nhất là các em đều rất chăm chỉ học, rất dễ thương và tình cảm. Có những ngày, chúng hát cho tôi nghe, chúng khoe với tôi hôm nay làm giúp bố mẹ công việc mà vẫn nhớ hết mặt các chữ hôm qua tôi dạy. Những đứa trẻ này còn giỏi hơn tôi nữa.
|
Từ bao giờ đến bây giờ, văn chương luôn có sức đồng cảm và là người bạn đồng hành quen thuộc của con người. Khi chưa có chữ viết, văn học sống trong những câu ca dao dân ca, bay qua những đỉnh trời mây phủ, nói hộ cho những kiếp sống khổ đau. Rồi thời trung đại, văn chương là thú vui tao nhã, là phương tiện cho kẻ anh hùng bày chí, tỏ lòng. Đến giờ, khi các loại hình phương tiện công chúng phát triển, văn chương vẫn giữ vai trò không thể thiếu. Bởi nó mang những sứ mệnh và thiên chức đặc biệt: văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ cần chứng minh câu nói trên trích trong “Ý nghĩa văn chương” của tác giả Hoài Thanh. Khi viết, chú ý làm rõ ý nghĩa của các vế, dùng những kiến thức vè tác phẩm, văn xuôi và thơ để làm sáng tỏ ý kiến trên. Các bạn có thể tham khảo bài viết sau đây trước khi viết. Chúc các bạn học tập tốt!
Nhà văn Nga nổi tiếng Xantưkốp Sêđrin đã từng khẳng định: “Văn học nằm ngoài những định luật của băng hoại. Chỉ mình nó không thừa nhận cái chết!” Bao năm tháng có qua đi, những cuộc chiến được dựng lên và san bằng, lịch sử đã sang trang mới nhưng văn học vẫn chưa bao giờ thôi hết sức hấp dẫn. Phải chăng là chức năng kì diệu của nói, mà như Hoài Thanh nói trong “Ý nghĩa văn chương”: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”.
Khi những con chữ được viết ra trên trang giấy bởi những xúc cảm của nhà thơ với cuộc đời, để hướng tới sự đồng cảm và gửi gắm những thông điệp nào đó, ta có văn chương. “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có”- văn chương khơi lên trong lòng chúng ta những tình cảm, những trạng thái mà ta chưa từng biết đến, với những tình cảm sẵn có, văn chương giúp chúng ta “luyện” để sống thật với những cảm xúc, và cũng để sống đẹp hơn. Đó là những nỗi yêu, ghét, giận hờn thường ngày, là thái độ trân trọng và yêu quý cái đẹp cũng như biết đấu tranh để loại bỏ cái xấu xa, tàn ác. Đó chính là thiên chức, là sức mạnh kì diệu của văn chương.
Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, hay chưa có cơ hội được trải nghiệm. Mỗi chúng ta, là con của đất nước Việt Nam đều mang trong mình lòng tự hào dân tộc, tình yêu quê hương đất nước. Nhưng trong thời hòa bình, ấm no, tình cảm ấy dường như đã bị ngủ quên. Khi ấy, những áng văn “Tinh thần yêu nước của nhân dân ta” của Hồ Chí Minh chính là minh chứng rõ nhất. Bác đã khẳng định: “Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước”, tính cảm ấy luôn sôi nổi, mãnh liệt và chân thành. Từ thuở Bà Trưng, Bà Triệu; từ người già đến người trẻ, từ chiến sĩ đến nhân dân, từ nam nữ công nhân cho đến chính phủ, … Tình yêu nước được thể hiện rất đa dạng và phong phú. Khi ấy, ta chợt thấy hình như, một làn sóng mới, hình như tình yêu nước cũng đang dâng trào trong ta. Từ đó, có ý thức trách nhiệm với tổ quốc.
Đến với văn chương, ta còn được sống trong những trang thơ đẫm lệ, được chứng kiến cảnh chia li sầu thảm và tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ sau giây phút tiễn chồng ra trận:
Cả không gian nhuỗm màu xanh buồn thảm, từ xanh xanh nhẹ nhàng đẩy lên xanh ngắt cực điểm như nỗi sầu buồn của người chinh phụ cứ ngày thêm chồng chất không thể hóa giải. Câu hỏi cuối đầy day dứt: Lòng chàng, ý thiếp, ai sầu hơn? Thiếp đâu thể biết lòng chàng, ngay cả sự sống của chàng cũng không biết. Nhưng rõ ràng nỗi sầu của thiếp đã đong đầy cả đất trời, ngấm vào cảnh vật. Những câu thơ ngắn gọn, dẫu không ở trong xã hội phong kiến bấy giờ, ta cũng có thể thấu hiểu nỗi lòng của con người thuở trước.
Không chỉ vậy, văn chương còn luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có. Nỗi yêu ghét, buồn vui ngày thương ai chẳng có, nhưng đến với văn chương, ta được sống trọn vẹn với từng cung bậc cảm xúc. Khi tình yêu quê hương hòa cùng với tình yêu đôi lứa, ta có những câu thơ như những câu hát phất lên đầy sức sống:
Khung cảnh đất nước quê hương mới bát ngát, rộng lớn làm sao! Câu hò của ta cứ ngang dọc, thênh thang trong biển rộng sông dài. Hình ảnh cô gái hiện lên như “chèn lúa đòng đòng” đầy sức sống và xinh tươi dưới ngọn “nắng hồng ban mai” trong mùa gặt hái. Câu thơ căng tràn sức sống, niềm tin yêu đối với quê hương cũng như con người.
Nhưng có lúc, ca dao cho ta sống với những số phận bi thảm, những tiếng kêu đau thương của con người:
|
From ever until now, literature has always had the power to empathize and be a familiar companion of people. When there was no written language, literature lived in folk songs, flying over cloud-covered skies, speaking for miserable lives. Then in the Middle Ages, literature was an elegant hobby, a means for heroes to express their thoughts and feelings. Until now, as various types of public media develop, literature still plays an indispensable role. Because it carries special missions and vocations: literature gives us feelings we don't have, trains us with feelings we already have. In the Literature 7 program, you will need to prove the above statement quoted in "Literary Meaning" by author Hoai Thanh. When writing, pay attention to clarifying the meaning of clauses, using knowledge about works, prose and poetry to clarify the above ideas. You can refer to the following article before writing. Hope you learn well!
The famous Russian writer Xantukov Sedrin once asserted: "Literature is beyond the laws of corruption. It's the only one that doesn't admit death!” Years have passed, wars have been fought and razed, history has turned a new page, but literature has never ceased to be extremely attractive. Is it the magical function of speaking, as Hoai Thanh says in "The Meaning of Literature": "Literature gives us feelings we don't have, trains us with feelings we already have".
When words are written on paper by the poet's emotions towards life, to reach sympathy and send certain messages, we have literature. "Literature causes us emotions we don't have" - literature evokes in our hearts emotions and states that we have never known. With existing emotions, literature helps us "practice" ” to live true to emotions, and also to live more beautifully. These are everyday feelings of love, hate, anger, an attitude of respecting and loving beauty as well as knowing how to fight to eliminate evil and cruelty. That is the vocation, the magical power of literature.
Literature makes us feel emotions that we do not have, or have not had the opportunity to experience. Each of us, as children of Vietnam, carries within us national pride and love for our homeland. But in times of peace and prosperity, that feeling seems to have fallen asleep. At that time, Ho Chi Minh's essays "The patriotic spirit of our people" were the clearest evidence. Uncle Ho affirmed: "Our people have a passionate patriotism", that feeling is always vibrant, intense and sincere. From the time of Ba Trung and Ba Trieu; from old people to young people, from soldiers to people, from men and women workers to the government,... Patriotism is expressed very diversely and richly. At that time, I suddenly felt like a new wave, like patriotism was also rising within me. From then on, there was a sense of responsibility to the country.
Coming to literature, we can also live in tearful pages of poetry, witnessing the sad separation and the lonely situation of a conquering wife after the moment of sending her husband off to war:
The whole space was tinged with a sad blue color, from gentle green to extreme blue, like the sadness of a conqueror's wife was piling up day by day and could not be resolved. The last question is full of torment: Your heart or my mind, who is more sad? I can't know your heart, I don't even know your life. But clearly my sadness has filled the whole world, seeping into the landscape. With short verses, even if we were not in the feudal society at that time, we can still understand the feelings of people in the past.
Not only that, literature also trains us in our existing emotions. Love, hate, sadness, joy, and love are not there, but with literature, we can live fully with every level of emotion. When the love of the homeland blends with the love of a couple, we have verses that are like songs filled with vitality:
The landscape of my new homeland is so immense and vast! Our songs are endless, wandering in the wide ocean and long rivers. The image of the girl appears as "a field of rice" full of vitality and beauty under the "pink morning sun" during the harvest season. The poem is full of vitality, faith and love for the homeland as well as its people.
But sometimes, folk songs let us live with tragic fates and painful cries of people:
|
Việt Nam ta có nhiều loại hình nghệ thuậnt rất nổi tiếng và đến giờ vẫn giữ được truyền thống ấy như tuồng, kịch nói, múa rối nước,..Một trong những loại hình nghệ thuật đặc sắc nhất là chèo. Chèo là loại kịch hát, múa dân gian,kể chuyện, diễn tích bằng hình thức sân khấu. chèo rất được nhiều người dân yêu thích và đón xem. Vở chèo “Quan âm thị kính” là một tiêu biểu, nổi bật trong nghệ thuật chèo. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nhận về nhân vật Thị Kính. Là 1 nhân vật đại diện cho những người phụ nữ trong xã hội phong kiến, phải trải qua nhiều khó khăn, gian khổ, oan khuất và cuối cùng là nương nhờ của Phật. Là người phụ nữ biết chịu đựng, thương chồng chăm lo cho gia đình nhưng lại phải gặp nhiều trắc trở. Đồng thời, cũng là nhân vật đại diện cho hình tượng mà nhân dân ta luôn muốn hướng đến là “ở hiền gặp lành”. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn thành công.
Trong Quan Âm Thị Kính, đoạn Nỗi oan hại chồng giúp chúng ta hiểu những nét dặc sắc của cả tác phẩm, nhất là về mặt kịch bản văn học. Nỗi oan hại chồng là bi kịch đầu tiên của cuộc đời Thị Kính – nhân vật chính của vở chèo.
Thị Kính vốn sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo hị Kính được bố mẹ gả cho Sùng Thiện Sĩ – một thư sinh đẹp trai, chăm học. Một lần đọc sách mệt, Thiện Sĩ ngủ thiếp đi. Thị Kính ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của chồng, bỗng nhận ra ở cằm chồng có một sợi râu mọc ngược. Sẵn con dao nhíp trong thúng khảo đựng đồ may, Thị Kính liền cầm lên định tỉa sợi râu. Bỗng Thiện Sĩ chợt tỉnh, nhìn thấy vợ cầm dao kề vào cổ mình, liền tri hô là vợ định giết mình. Thế là Thị Kính mang tội tầy đình, bị chồng ruồng bỏ, xã hội lên án. Thị đã hành xử một cách tùy tiện đã gây ra bi kịch “ nỗi oan hại chồng”. Trong đoạn trích 6 lần Thị Kính khóc lóc, van xin, 4 lầ khóc van lạy sùng bà “ Oan cho con lắm mẹ ơi…”, “ mẹ xét tình con, oan cho con lắm mẹ ơi..” nàng càng khóc thì mụ càng chửi mắng thậm tệ hơn. Với nàng nỗi oan chỉ có kêu trời mà thôi. Bị vu oan là giết chồng, tội ác không thể tha thứ, mẹ chồng nàng không cần biết nàng nói gì, mặc nàng cứ khóc, cứ van xin. Mụ nhất định đuổi Thị Kính về nhà mẹ đẻ. Đó là sự tủi nhục cực khổ vô cùng của Thị Kính, của người phụ nữ nghèo hèn trong xã hội cũ. Sinh ra phải kiếp nhà nghèo tưởng rằng được nương tựa nhà giàu là bớt khổ, tường rằng lấy được chồng có học thì cuộc sống gia đình sẽ ấm êm, ai ngờ nhà giàu họ khinh bĩ phận nghèo, coi nàng như cỏ rác, còn chồng thì nhu nhược, vô tâm… Ngay cả cha đẻ của nàng cũng bị Sùng ông khinh miệt coi thường, mặc dù giữa họ là chỗ thông gia. Cha con ôm nhau cùng khóc, có nỗi đau nào hơn nỗi đau này.
Thị Kính lại kêu với Thiện Sĩ nhưng anh chồng đần nào có động lòng. Nỗi oan của Thị Kính được người cha cảm thông, san sẻ. Nghe con gái khóc thì Mãng Ông đã cất lời than:
“ Con ơi!
Dù oan dù nhẫn chẳng oan,
Xa xôi cha biết nỗi con thế nào?”
An ủi con gái, Mãng Ông khuyên con đi về nhà “ Về cùng cha con ơi..”
|
Vietnam has many famous art forms and still maintains that tradition today, such as opera, drama, water puppetry, etc. One of the most unique art forms is cheo. Cheo is a type of folk theater, dance, storytelling, and interpretation in theatrical form. Rowing is loved and watched by many people. The Cheo play "Avalokitesvara Thi Kinh" is a typical and outstanding figure in the art of Cheo. In the Literature 7 program, we also come across an essay about the character Thi Kinh. As a character representing women in feudal society, they had to go through many difficulties, hardships, injustices and ultimately relied on Buddha. She is a woman who knows how to endure, loves her husband and takes care of the family, but she faces many difficulties. At the same time, he is also a character representing the image that our people always want to strive for: "Being kind and being good will bring good things". Below is the best sample article that you can refer to. Good luck.
In Avalokitesvara Thi Kinh, the section The injustice of harming her husband helps us understand the unique features of the whole work, especially in terms of literary script. The injustice of killing her husband is the first tragedy in the life of Thi Kinh - the main character of the opera.
Thi Kinh was born into a poor farmer family. Kinh's parents married Sung Thien Si - a handsome, studious scholar. Once tired of reading a book, Thien Si fell asleep. Thi Kinh looked at her husband's handsome face and suddenly realized that there was an ingrown beard on his chin. Having a penknife in the sewing basket, Thi Kinh immediately picked it up to trim the beard. Thien Si suddenly woke up, saw his wife holding a knife to his neck, and immediately shouted that she was planning to kill him. So Thi Kinh was guilty of a disgrace, abandoned by her husband, and condemned by society. Thi acted arbitrarily, causing the tragedy of "the injustice of harming her husband". In the excerpt, 6 times Thi Kinh cried and begged, 4 times she cried and worshiped her, "I'm so wronged, Mom...", "You judge my love, you're so unjustly done, Mom..." The more she cried, the more she cried. scolding even worse. For her, injustice only means crying to God. Being falsely accused of killing her husband, an unforgivable crime, her mother-in-law doesn't need to know what she says, just let her cry and beg. She was determined to send Thi Kinh back to her mother's house. That was the immense humiliation of Thi Kinh, of the poor woman in the old society. Born into a poor family, she thought that being able to rely on the rich would ease her suffering. She believed that if she married an educated husband, her family life would be peaceful. Who would have thought that the rich would despise the poor and treat her like trash? Her husband was weak and heartless... Even her biological father was despised and despised by Sung Ong, even though they were in-laws. Father and son hugged each other and cried. Is there any pain greater than this pain?
Thi Kinh called out to Thien Si again, but her stupid husband was not moved. Thi Kinh's injustice was sympathized and shared by her father. Hearing his daughter cry, Mang Ong lamented:
" My son!
Whether unjust or forbearing is not unjust,
Far away, how do you know my son?
Comforting his daughter, Mang Ong advised her to go home, "Go back to your father."
|
Việt Nam ta có nhiều loại hình nghệ thuậnt rất nổi tiếng và đến giờ vẫn giữ được truyền thống ấy như tuồng, kịch nói, múa rối nước,..Một trong những loại hình nghệ thuật đặc sắc nhất là chèo. Chèo là loại kịch hát, múa dân gian,kể chuyện, diễn tích bằng hình thức sân khấu. chèo rất được nhiều người dân yêu thích và đón xem. Vở chèo “Quan âm thị kính” là một tiêu biểu, nổi bật trong nghệ thuật chèo. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nhận về nhân vật Thị Kính. Là 1 nhân vật đại diện cho những người phụ nữ trong xã hội phong kiến, phải trải qua nhiều khó khăn, gian khổ, oan khuất và cuối cùng là nương nhờ của Phật. Là người phụ nữ biết chịu đựng, thương chồng chăm lo cho gia đình nhưng lại phải gặp nhiều trắc trở. Đồng thời, cũng là nhân vật đại diện cho hình tượng mà nhân dân ta luôn muốn hướng đến là “ở hiền gặp lành”. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn thành công.
Trong Quan Âm Thị Kính, đoạn Nỗi oan hại chồng giúp chúng ta hiểu những nét dặc sắc của cả tác phẩm, nhất là về mặt kịch bản văn học. Nỗi oan hại chồng là bi kịch đầu tiên của cuộc đời Thị Kính – nhân vật chính của vở chèo.
Thị Kính vốn sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo hị Kính được bố mẹ gả cho Sùng Thiện Sĩ – một thư sinh đẹp trai, chăm học. Một lần đọc sách mệt, Thiện Sĩ ngủ thiếp đi. Thị Kính ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của chồng, bỗng nhận ra ở cằm chồng có một sợi râu mọc ngược. Sẵn con dao nhíp trong thúng khảo đựng đồ may, Thị Kính liền cầm lên định tỉa sợi râu. Bỗng Thiện Sĩ chợt tỉnh, nhìn thấy vợ cầm dao kề vào cổ mình, liền tri hô là vợ định giết mình. Thế là Thị Kính mang tội tầy đình, bị chồng ruồng bỏ, xã hội lên án. Thị đã hành xử một cách tùy tiện đã gây ra bi kịch “ nỗi oan hại chồng”. Trong đoạn trích 6 lần Thị Kính khóc lóc, van xin, 4 lầ khóc van lạy sùng bà “ Oan cho con lắm mẹ ơi…”, “ mẹ xét tình con, oan cho con lắm mẹ ơi..” nàng càng khóc thì mụ càng chửi mắng thậm tệ hơn. Với nàng nỗi oan chỉ có kêu trời mà thôi. Bị vu oan là giết chồng, tội ác không thể tha thứ, mẹ chồng nàng không cần biết nàng nói gì, mặc nàng cứ khóc, cứ van xin. Mụ nhất định đuổi Thị Kính về nhà mẹ đẻ. Đó là sự tủi nhục cực khổ vô cùng của Thị Kính, của người phụ nữ nghèo hèn trong xã hội cũ. Sinh ra phải kiếp nhà nghèo tưởng rằng được nương tựa nhà giàu là bớt khổ, tường rằng lấy được chồng có học thì cuộc sống gia đình sẽ ấm êm, ai ngờ nhà giàu họ khinh bĩ phận nghèo, coi nàng như cỏ rác, còn chồng thì nhu nhược, vô tâm… Ngay cả cha đẻ của nàng cũng bị Sùng ông khinh miệt coi thường, mặc dù giữa họ là chỗ thông gia. Cha con ôm nhau cùng khóc, có nỗi đau nào hơn nỗi đau này.
Thị Kính lại kêu với Thiện Sĩ nhưng anh chồng đần nào có động lòng. Nỗi oan của Thị Kính được người cha cảm thông, san sẻ. Nghe con gái khóc thì Mãng Ông đã cất lời than:
“ Con ơi!
Dù oan dù nhẫn chẳng oan,
Xa xôi cha biết nỗi con thế nào?”
An ủi con gái, Mãng Ông khuyên con đi về nhà “ Về cùng cha con ơi..”
|
Vietnam has many famous art forms and still maintains that tradition today, such as opera, drama, water puppetry, etc. One of the most unique art forms is cheo. Cheo is a type of folk theater, dance, storytelling, and interpretation in theatrical form. Rowing is loved and watched by many people. The Cheo play "Avalokitesvara Thi Kinh" is a typical and outstanding figure in the art of Cheo. In the Literature 7 program, we also come across an essay about the character Thi Kinh. As a character representing women in feudal society, they had to go through many difficulties, hardships, injustices and ultimately relied on Buddha. She is a woman who knows how to endure, loves her husband and takes care of the family, but she faces many difficulties. At the same time, he is also a character representing the image that our people always want to strive for: "Being kind and being good will bring good things". Below is the best sample article that you can refer to. Good luck.
In Avalokitesvara Thi Kinh, the section The injustice of harming her husband helps us understand the unique features of the whole work, especially in terms of literary script. The injustice of killing her husband is the first tragedy in the life of Thi Kinh - the main character of the opera.
Thi Kinh was born into a poor farmer family. Kinh's parents married Sung Thien Si - a handsome, studious scholar. Once tired of reading a book, Thien Si fell asleep. Thi Kinh looked at her husband's handsome face and suddenly realized that there was an ingrown beard on his chin. Having a penknife in the sewing basket, Thi Kinh immediately picked it up to trim the beard. Thien Si suddenly woke up, saw his wife holding a knife to his neck, and immediately shouted that she was planning to kill him. So Thi Kinh was guilty of a disgrace, abandoned by her husband, and condemned by society. Thi acted arbitrarily, causing the tragedy of "the injustice of harming her husband". In the excerpt, 6 times Thi Kinh cried and begged, 4 times she cried and worshiped her, "I'm so wronged, Mom...", "You judge my love, you're so unjustly done, Mom..." The more she cried, the more she cried. scolding even worse. For her, injustice only means crying to God. Being falsely accused of killing her husband, an unforgivable crime, her mother-in-law doesn't need to know what she says, just let her cry and beg. She was determined to send Thi Kinh back to her mother's house. That was the immense humiliation of Thi Kinh, of the poor woman in the old society. Born into a poor family, she thought that being able to rely on the rich would ease her suffering. She believed that if she married an educated husband, her family life would be peaceful. Who would have thought that the rich would despise the poor and treat her like trash? Her husband was weak and heartless... Even her biological father was despised and despised by Sung Ong, even though they were in-laws. Father and son hugged each other and cried. Is there any pain greater than this pain?
Thi Kinh called out to Thien Si again, but her stupid husband was not moved. Thi Kinh's injustice was sympathized and shared by her father. Hearing his daughter cry, Mang Ong lamented:
" My son!
Whether unjust or forbearing is not unjust,
Far away, how do you know my son?
Comforting his daughter, Mang Ong advised her to go home, "Go back to your father."
|
Hồ Chí Minh không chỉ là một nhà lãnh tụ vĩ đại, một người cha già đầy lòng nhân ái của dân tộc Việt Nam. Với tâm hồn đầy nhạy cảm, cùng tài năng nghệ thuật độc đáo, Người con là một nhà văn, nhà thơ lớn của nền văn học Việt Nam. Hồ Chí Minh đã có rất nhiều những sáng tác có giá trị cao cả về nội dung cũng như hình thức nghệ thuật, giá trị thẩm mĩ. Nếu theo dõi toàn bộ sự nghiệp văn chương của người, ta có thể thấy ánh trăng xuất hiện khá nhiều trong các trang thơ của Bác và chủ để về mùa xuân cũng đi vào trong thơ của Bác rất nhiều. Bài thơ “ Rằm tháng giêng” nằm trong chùm thơ chữ Hán của Hồ Chí Minh viết trong tháng 9 năm kháng chiến chống Pháp, tại chiến khu Việt Bắc. Trong chương trình Ngữ Văn 7 ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài thơ “ Rằm tháng giêng”. Đây là một dạng bài rất quen thuộc nhưng các bạn có thể tham khảo bài viết mẫu dưới đây để học tập thật tốt.
Mùa xuân, nhắc tới thôi ta đã hình dung về cái vị ngọt ngào của hoa thơm trái ngọt đâm chồi nảy lộc, vạn vật bừng tình giấc. Bác Hồ luôn dành tình yêu với thiên nhiên và yêu hơn hẳn thiên nhiên mùa xuân. Bởi đó là mùa xuân trên Việt Bắc, mùa xuân những năm tháng gắn liền lịch sử dân tộc, mùa xuân với những đêm dài kháng chiến chống giặc. Bài thơ “ Rằm tháng giêng” là một trong những bài thơ đặc sắc mà Người viết trong hoàn cảnh đó.
Rằm tháng Giêng là bài thơ lấy cảm hứng thì ánh trăng Rằm, qua bài thơ Người khắc họa thành công bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ dưới ánh trăng đêm, đồng thời qua đó lồng ghép những xúc cảm thẩm mĩ của mình một cách khéo léo. Hai câu đầu vẽ lên cảnh đẹp tuyệt vời của đêm nguyên tiêu:
” Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân sang xuân thuỷ tiếp xuân thiên”
Trăng rằm tháng giêng mang vẻ đẹp tươi xinh khác thường vì mùa xuân làm cho trăng thêm đẹp.Và trăng cũng làm cho cảnh vật mang vẻ đẹp hữu tình. Đất nước quê hương bao la một màu xanh bát ngát. Màu xanh lấp lánh của “ xuân giang”. Màu xanh ngọc bích của “ xuân thủy tiếp nối với màu xanh của “ xuân thiên”. Ba từ “ xuân” liên tiếp trong câu thơ thứ hai là những nét vẽ đặc sắc làm nổi bật cái thần của cảnh vật sông, nước và bầu trời. Hai chữ “lồng lộng” trong bản dịch dường như mở ra một không gian núi rừng thêm bao la, trải dài thêm. Ánh trăng dường như làm cho cảnh vật mang một vẻ đẹp hữu tình lung linh sinh sắc. khung cảnh núi rừng Việt bắc nơi đây bao là một màu xanh ngát, nhuốm ánh trăng, phủ lên mà màu xanh lấp lánh của xuân giang, dòng sông giờ đây như được tiếp thêm sự sống mới dưới khí trời mát dịu. Xuân là mùa xuân của tuổi trẻ, là vẻ đẹp xinh tươi. Xuân cũng thể hiện sức sống trẻ trung tiềm tang. Ngoài miêu tả vẻ đẹp của nguyên tiêu vần thơ còn bộc lộ cảm xúc tự hào, niềm vui sướng mênh mông của một hồn thơ đang rung động giữa một đêm xuân đẹp, một đêm xuân lịch sử, đất nước đang anh dũng kháng chiến.
Đến hai câu kết của bài thơ thì chất chiến sĩ – nghệ sĩ càng hiện rõ:
“ Yên ba thâm xứ đàm quân sự,
Dạ bán quy lai nquyệt mãn thuyền.”
Ánh trăng lại soi xuống con thuyền trong đó Bác đang “ đàm quân sự”. Trăng nguyên tiêu là trăng ước hẹn, báo trước những mùa trăng trong năm. Một cuộc họp bàn việc quốc kế quân cơ đã diễn ra trong đêm rằm tháng giêng ấy. Ở “yên ba thâm xứ” tức là ở “trên khói sóng nơi sâu thẳm”, bí mật và thiêng liêng như trong huyền thoại vậy. Thế giới từng gọi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của dân tộc ta là “cuộc kháng chiến thần thánh”, có lẽ cũng căn cứ một phần vào cơ quan đầu não – những người chỉ huy kháng chiến – tài ba, huyền thoại này chăng. Trong không gian hội họp thường có không khí căng thẳng, trang nghiêm, nhưng dưới ngòi bút của Bác thì dường như không gian hội họp ấy dường như có chút lãng mạn, thi vị đầy chất thơ. Khi việc quân đã bàn bạc xong,con thuyền đưa những người chiến sĩ trở về thì cũng là lúc ánh trăng soi rọi làm sáng cả con thuyền “trăng ngân đầy thuyền”. Câu thơ thể hiện được sự giao hòa giữa lòng người và vũ trụ, như một sự đồng cảm, cổ vũ của thiên nhiên với con người, mang niềm tin vào vận nước nhất định sẽ thành công, sẽ thắng lợi. Hình ảnh con thuyền trăng trong bài thơ này cho thấy tâm hồn Bác giàu tình yêu thiên nhiên, trong kháng chiến gian khổ vẫn lạc quan yêu đời.
Thơ là tấm lòng, là tiếng lòng cộng hưởng từ một người đến với muôn người. Bài thơ “ Rằm tháng giêng” của Hồ Chí Minh như một đóa hoa xuân đẹp trong vườn hoa dân tộc, là tinh hoa kết tụ từ tâm hồn, trí tuệ, đạo đức của Người.
|
Ho Chi Minh is not only a great leader, a compassionate old father of the Vietnamese people. With a sensitive soul and unique artistic talent, the Son is a great writer and poet of Vietnamese literature. Ho Chi Minh has many works of high value in terms of content as well as artistic form and aesthetic value. If we follow his entire literary career, we can see that moonlight appears quite a lot in Uncle Ho's poetry pages and the theme of spring also enters a lot of Uncle Ho's poems. The poem "Full Moon of the First Month" is part of a series of Chinese poems written by Ho Chi Minh during the September year of the resistance war against the French, in the Viet Bac war zone. In the Literature 7 program, we also come across a topic of reflections on the poem "Full Moon of the First Month". This is a very familiar type of essay, but you can refer to the sample article below to study well.
When it comes to spring, just mentioning it makes us imagine the sweet taste of fragrant flowers and fruits budding, everything awakens to life. Uncle Ho always loved nature and loved spring nature even more. Because it was spring in Viet Bac, the spring of years associated with the nation's history, the spring of long nights of resistance against the enemy. The poem "Full Moon of the First Month" is one of the unique poems he wrote in that situation.
The Full Moon of January is a poem inspired by the light of the Full Moon. Through the poem, he successfully portrays a beautiful picture of nature under the moonlight at night, at the same time cleverly integrating his own aesthetic emotions. . The first two sentences paint the wonderful scene of the Nguyen Tieu night:
” Kim Da Nguyen Tieu Nguyet Chinh Vien
Spring comes, spring water follows spring sky."
The full moon in January has an unusually beautiful beauty because spring makes the moon more beautiful. And the moon also makes the landscape more charming. My homeland is vast and green. The sparkling blue color of "Spring River". The jade green color of "spring water" continues with the green color of "spring sky". The three consecutive words "spring" in the second verse are unique strokes that highlight the spirit of the landscape of rivers, water and sky. The two words "magnificent" in the translation seem to open up a more vast and stretching mountain and forest space. The moonlight seems to give the scene a charming, shimmering beauty. The scenery of the mountains and forests of Viet Bac here is a green color, tinged with moonlight, covered with the sparkling green of the spring river, the river now seems to be given new life under the cool air. Spring is the spring of youth and beautiful beauty. Spring also represents potential youthful vitality. In addition to describing the beauty of Nguyen Tieu, the poem also reveals the feelings of pride and immense joy of a poetic soul vibrating in the midst of a beautiful spring night, a historic spring night, where the country is heroically resisting.
In the last two sentences of the poem, the soldier-artist quality becomes even more evident:
“Yen ba deep land of military talks,
Da semi-return to nyeat than boat.”
The moonlight again shone down on the boat in which Uncle Ho was "talking militarily". The full moon is the moon of promise, foretelling the moon seasons of the year. A meeting to discuss military plans took place on the full moon night of the first lunar month. Staying in the "peaceful three depths of the land" means staying "above the smoke and waves in the depths", as secret and sacred as in a legend. The world once called our nation's resistance war against the French colonialists the "holy resistance war", perhaps partly based on this talented and legendary headquarters - resistance commanders. perhaps. In the meeting space there is often a tense and solemn atmosphere, but under Uncle Ho's pen, it seems that the meeting space seems a bit romantic and poetic. When the military affairs were discussed and the boat brought the soldiers back, the moonlight shone, illuminating the entire boat, "the moon filled the boat". The poem shows the harmony between the human heart and the universe, as a sympathy and encouragement of nature with humans, bringing faith in the fate of the country that will definitely succeed and win. The image of the moon boat in this poem shows that Uncle Ho's soul is rich in love for nature, and despite the hardships of resistance, he is still optimistic and loves life.
Poetry is the heart, the sound of the heart resonating from one person to all people. Ho Chi Minh's poem "Full Moon in January" is like a beautiful spring flower in the national flower garden, the quintessence gathered from his soul, intelligence, and morality.
|
Hồ Chí Minh không chỉ là một nhà lãnh tụ vĩ đại, một người cha già đầy lòng nhân ái của dân tộc Việt Nam. Với tâm hồn đầy nhạy cảm, cùng tài năng nghệ thuật độc đáo, Người con là một nhà văn, nhà thơ lớn của nền văn học Việt Nam. Hồ Chí Minh đã có rất nhiều những sáng tác có giá trị cao cả về nội dung cũng như hình thức nghệ thuật, giá trị thẩm mĩ. Nếu theo dõi toàn bộ sự nghiệp văn chương của người, ta có thể thấy ánh trăng xuất hiện khá nhiều trong các trang thơ của Bác và chủ để về mùa xuân cũng đi vào trong thơ của Bác rất nhiều. Bài thơ “ Rằm tháng giêng” nằm trong chùm thơ chữ Hán của Hồ Chí Minh viết trong tháng 9 năm kháng chiến chống Pháp, tại chiến khu Việt Bắc. Trong chương trình Ngữ Văn 7 ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài thơ “ Rằm tháng giêng”. Đây là một dạng bài rất quen thuộc nhưng các bạn có thể tham khảo bài viết mẫu dưới đây để học tập thật tốt.
Mùa xuân, nhắc tới thôi ta đã hình dung về cái vị ngọt ngào của hoa thơm trái ngọt đâm chồi nảy lộc, vạn vật bừng tình giấc. Bác Hồ luôn dành tình yêu với thiên nhiên và yêu hơn hẳn thiên nhiên mùa xuân. Bởi đó là mùa xuân trên Việt Bắc, mùa xuân những năm tháng gắn liền lịch sử dân tộc, mùa xuân với những đêm dài kháng chiến chống giặc. Bài thơ “ Rằm tháng giêng” là một trong những bài thơ đặc sắc mà Người viết trong hoàn cảnh đó.
Rằm tháng Giêng là bài thơ lấy cảm hứng thì ánh trăng Rằm, qua bài thơ Người khắc họa thành công bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ dưới ánh trăng đêm, đồng thời qua đó lồng ghép những xúc cảm thẩm mĩ của mình một cách khéo léo. Hai câu đầu vẽ lên cảnh đẹp tuyệt vời của đêm nguyên tiêu:
” Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân sang xuân thuỷ tiếp xuân thiên”
Trăng rằm tháng giêng mang vẻ đẹp tươi xinh khác thường vì mùa xuân làm cho trăng thêm đẹp.Và trăng cũng làm cho cảnh vật mang vẻ đẹp hữu tình. Đất nước quê hương bao la một màu xanh bát ngát. Màu xanh lấp lánh của “ xuân giang”. Màu xanh ngọc bích của “ xuân thủy tiếp nối với màu xanh của “ xuân thiên”. Ba từ “ xuân” liên tiếp trong câu thơ thứ hai là những nét vẽ đặc sắc làm nổi bật cái thần của cảnh vật sông, nước và bầu trời. Hai chữ “lồng lộng” trong bản dịch dường như mở ra một không gian núi rừng thêm bao la, trải dài thêm. Ánh trăng dường như làm cho cảnh vật mang một vẻ đẹp hữu tình lung linh sinh sắc. khung cảnh núi rừng Việt bắc nơi đây bao là một màu xanh ngát, nhuốm ánh trăng, phủ lên mà màu xanh lấp lánh của xuân giang, dòng sông giờ đây như được tiếp thêm sự sống mới dưới khí trời mát dịu. Xuân là mùa xuân của tuổi trẻ, là vẻ đẹp xinh tươi. Xuân cũng thể hiện sức sống trẻ trung tiềm tang. Ngoài miêu tả vẻ đẹp của nguyên tiêu vần thơ còn bộc lộ cảm xúc tự hào, niềm vui sướng mênh mông của một hồn thơ đang rung động giữa một đêm xuân đẹp, một đêm xuân lịch sử, đất nước đang anh dũng kháng chiến.
Đến hai câu kết của bài thơ thì chất chiến sĩ – nghệ sĩ càng hiện rõ:
“ Yên ba thâm xứ đàm quân sự,
Dạ bán quy lai nquyệt mãn thuyền.”
Ánh trăng lại soi xuống con thuyền trong đó Bác đang “ đàm quân sự”. Trăng nguyên tiêu là trăng ước hẹn, báo trước những mùa trăng trong năm. Một cuộc họp bàn việc quốc kế quân cơ đã diễn ra trong đêm rằm tháng giêng ấy. Ở “yên ba thâm xứ” tức là ở “trên khói sóng nơi sâu thẳm”, bí mật và thiêng liêng như trong huyền thoại vậy. Thế giới từng gọi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của dân tộc ta là “cuộc kháng chiến thần thánh”, có lẽ cũng căn cứ một phần vào cơ quan đầu não – những người chỉ huy kháng chiến – tài ba, huyền thoại này chăng. Trong không gian hội họp thường có không khí căng thẳng, trang nghiêm, nhưng dưới ngòi bút của Bác thì dường như không gian hội họp ấy dường như có chút lãng mạn, thi vị đầy chất thơ. Khi việc quân đã bàn bạc xong,con thuyền đưa những người chiến sĩ trở về thì cũng là lúc ánh trăng soi rọi làm sáng cả con thuyền “trăng ngân đầy thuyền”. Câu thơ thể hiện được sự giao hòa giữa lòng người và vũ trụ, như một sự đồng cảm, cổ vũ của thiên nhiên với con người, mang niềm tin vào vận nước nhất định sẽ thành công, sẽ thắng lợi. Hình ảnh con thuyền trăng trong bài thơ này cho thấy tâm hồn Bác giàu tình yêu thiên nhiên, trong kháng chiến gian khổ vẫn lạc quan yêu đời.
Thơ là tấm lòng, là tiếng lòng cộng hưởng từ một người đến với muôn người. Bài thơ “ Rằm tháng giêng” của Hồ Chí Minh như một đóa hoa xuân đẹp trong vườn hoa dân tộc, là tinh hoa kết tụ từ tâm hồn, trí tuệ, đạo đức của Người.
|
Ho Chi Minh is not only a great leader, a compassionate old father of the Vietnamese people. With a sensitive soul and unique artistic talent, the Son is a great writer and poet of Vietnamese literature. Ho Chi Minh has many works of high value in terms of content as well as artistic form and aesthetic value. If we follow his entire literary career, we can see that moonlight appears quite a lot in Uncle Ho's poetry pages and the theme of spring also enters a lot of Uncle Ho's poems. The poem "Full Moon of the First Month" is part of a series of Chinese poems written by Ho Chi Minh during the September year of the resistance war against the French, in the Viet Bac war zone. In the Literature 7 program, we also come across a topic of reflections on the poem "Full Moon of the First Month". This is a very familiar type of essay, but you can refer to the sample article below to study well.
When it comes to spring, just mentioning it makes us imagine the sweet taste of fragrant flowers and fruits budding, everything awakens to life. Uncle Ho always loved nature and loved spring nature even more. Because it was spring in Viet Bac, the spring of years associated with the nation's history, the spring of long nights of resistance against the enemy. The poem "Full Moon of the First Month" is one of the unique poems he wrote in that situation.
The Full Moon of January is a poem inspired by the light of the Full Moon. Through the poem, he successfully portrays a beautiful picture of nature under the moonlight at night, at the same time cleverly integrating his own aesthetic emotions. . The first two sentences paint the wonderful scene of the Nguyen Tieu night:
” Kim Da Nguyen Tieu Nguyet Chinh Vien
Spring comes, spring water follows spring sky."
The full moon in January has an unusually beautiful beauty because spring makes the moon more beautiful. And the moon also makes the landscape more charming. My homeland is vast and green. The sparkling blue color of "Spring River". The jade green color of "spring water" continues with the green color of "spring sky". The three consecutive words "spring" in the second verse are unique strokes that highlight the spirit of the landscape of rivers, water and sky. The two words "magnificent" in the translation seem to open up a more vast and stretching mountain and forest space. The moonlight seems to give the scene a charming, shimmering beauty. The scenery of the mountains and forests of Viet Bac here is a green color, tinged with moonlight, covered with the sparkling green of the spring river, the river now seems to be given new life under the cool air. Spring is the spring of youth and beautiful beauty. Spring also represents potential youthful vitality. In addition to describing the beauty of Nguyen Tieu, the poem also reveals the feelings of pride and immense joy of a poetic soul vibrating in the midst of a beautiful spring night, a historic spring night, where the country is heroically resisting.
In the last two sentences of the poem, the soldier-artist quality becomes even more evident:
“Yen ba deep land of military talks,
Da semi-return to nyeat than boat.”
The moonlight again shone down on the boat in which Uncle Ho was "talking militarily". The full moon is the moon of promise, foretelling the moon seasons of the year. A meeting to discuss military plans took place on the full moon night of the first lunar month. Staying in the "peaceful three depths of the land" means staying "above the smoke and waves in the depths", as secret and sacred as in a legend. The world once called our nation's resistance war against the French colonialists the "holy resistance war", perhaps partly based on this talented and legendary headquarters - resistance commanders. perhaps. In the meeting space there is often a tense and solemn atmosphere, but under Uncle Ho's pen, it seems that the meeting space seems a bit romantic and poetic. When the military affairs were discussed and the boat brought the soldiers back, the moonlight shone, illuminating the entire boat, "the moon filled the boat". The poem shows the harmony between the human heart and the universe, as a sympathy and encouragement of nature with humans, bringing faith in the fate of the country that will definitely succeed and win. The image of the moon boat in this poem shows that Uncle Ho's soul is rich in love for nature, and despite the hardships of resistance, he is still optimistic and loves life.
Poetry is the heart, the sound of the heart resonating from one person to all people. Ho Chi Minh's poem "Full Moon in January" is like a beautiful spring flower in the national flower garden, the quintessence gathered from his soul, intelligence, and morality.
|
Bên những bờ ruộng bội thu, họ cất tiếng ca. Trong những cuộc trò chuyện giao duyên, hộ ngân lên khúc ca dao duyên. Đặc biệt, với những nỗi cay cực không biết tỏ cùng ai, những bất công mà phận con sâu cái kiến kêu trời trời không thấu, họ chỉ còn biết gửi vào những câu hát. Và cứ thế, những câu ca dao dân ca, nhất là ca dao than thân đã sống cùng đời sống nhân dân, là cây đàn muôn điệu đàn lên để có thể giải tỏa, để con người vui sống hơn. Trong chương trình lớp 7, các bạn sẽ có cơ hội tiếp cận và cảm nhận những câu ca dao than thân. Khi cảm nhận, tìm ra điểm chung cũng như điểm riêng của từng bài, cảm nhận qua hình ảnh và nhạc tính của câu chữ. Đặc biệt, qua đó người nông dân muốn nói điều gì? Sau đây là bài cảm nhận mẫu, các bạn có thể tham khảo cho bài viết. Chúc các bạn học tập tốt!
Ca dao, dân ca- cây đàn muôn điệu của người nông dân muôn đời. Qua thời gian, năm tháng, những câu ca giản dị chất phác vẫn còn nguyên giá trị của nó bởi những tình cảm được gửi gắm trong đó vẫn còn nóng hổi và dào dạt. Những câu thơ từ ngàn đời xưa mà ta vẫn còn có thể rơi lệ, thương xót cho những cuộc đời thuở trước. Những bài ca dao than thân là những câu thơ như thế.
Trong xã hội Việt Nam xưa, xã hội của tầng lớp phong kiến và địa chủ, của đồng tiền, người nông dân không có tiếng nói của mình. Họ bị bóc lột công sức, bị đối xử bất công. Nhưng phận “con sâu cái kiến” lại không thể chống trả, đành bất lực cất lên tiếng ca:
Từ láy “lận đận” cùng với thành ngữ “lên thác xuống ghềnh” cũng đã đủ để gợi lên nỗi vất vả, long đong. Thân cò chỉ lẻ loi, cô đơn một mình, lúc thì “ăn đêm”, lúc thì “đi đón cơn mưa, tối tăm mù mịt” không ai đưa về, lúc thì lên thác xuống ghềnh. Nỗi cơ cực không chỉ ở “thân cò” mà còn từ đời này qua đời khác, từ đời cò mẹ, cái nghèo còn đeo bám làm “gầy cò con”. Hai thể hệ, hai kiếp người khổ đau trong vòng tròn của nghèo đói luẩn quẩn không lối thoát. Nó không phải ngày một ngày hai mà là “bấy nay”, bao năm giữa chốn “nước non mênh mông”. Để rồi chỉ có thể cất lên lời ai oán thấm đầy lệ. “Ai”, liệu con cò kia có biết? Mà dẫu cò có biết thì cũng đâu có thể làm gì! Sóng gió cuộc đời của những bể đầy ao cạn, họ đâu có được chọn lựa, chỉ có thể cam chịu đón lấy. Điệp ngữ “ai làm cho, cho ao kia cạn, cho gầy cò con” như tiếng nấc, tiếng ai oán đầy xót thương. Đó cũng là lời tố cáo, lên án xã hội phong kiến tăm tối, bất công đã chà đạp lên con người.
Trong xã hội rộng lớn ấy, số phận con người hiện lên thật nhỏ bé, tội nghiệp:
Thiên nhiên rộng lớn, bao la mà sao số phận người nông dân không thể thoát khỏi những “con tằm, con kiến, con hạc, con kiến” nhỏ bé trong cuộc mưu sinh khốn cùng cực nhọc. Điệp từ “thương thay” ở đầu mỗi cặp câu lục bát đã bày tỏ trực tiếp nỗi xót xa trước số phận cuộc đời mỗi con vật. Biện pháp vật hóa- lấy hình ảnh con vật để nói về con người: số kiếp của những người nông dân kia cũng chẳng khác là bao với những con vật. Thân phận tôi đòi, thấp kém, hèn mọn, quanh năm lam lũ làm việc mà cuộc sống vẫn bần hàn, bấp bênh, thiếu thốn. Sự tồn tại của họ giữa cuộc đời cũng chỉ là hư vô: một ngày cuốc kia có kêu ra máu, có biến mất thì cuộc sống cũng chẳng đổi thay. “Thương thay” là thương người hay là thương chỉnh mình? Bài ca dao là tiếng nói đồng cảm, xót thương cho phận người lao động. Đồng thời cũng lên tiếng nói lên án, tố cáo, là tiếng nói phản kháng, đấu tranh đối với xã hội cũ.
Nơi bùn lầy trong đục ấy, người nông dân xưa khổ một thì những người phụ nữ còn khổ mười. Chế độ “trọng nam khinh nữ”, quan niệm “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” đã đẩy người phụ nữ vào số phận bi thảm, rẻ rúng:
Thân em xuất hiện ngay đầu câu gợi sự khiêm nhường cũng là thân phận nhỏ bé của người phụ nữ trong xã hội. Thân em cũng chỉ như “trái bần” tầm thường, không có giá trị. Mà bần kia không phải ở trên cây là “trôi”, nổi giữa dòng nước cuộc đời để “gió dập sóng dồi” tùy theo con nước. Nếu những câu ca dao khác còn ví “thân em” với “tấm lụa đào”, “giếng giữa đàng”, … vẫn còn một chút trân trọng với vẻ đẹp và giá trị của họ thì với “trái bần trôi” người phụ nữ chẳng còn một chút giá trị gì. Cuộc đời họ nằm trong tay kẻ khác, hạnh phúc của họ là do người khác quyết định. Câu hỏi “biết tấp vào đâu” vẫn còn vang ngân mãi theo sóng nước, vẳng vào đời như tiếng nói xót xa, một lời ai oán, là tiếng nói lên án, tố cáo xã hội phong kiến bất công, tàn bạo lúc bấy giờ.
|
Next to the bountiful fields, they sang songs. During love conversations, the guardian sings a love song. In particular, with the bitterness that they do not know how to express to anyone, the injustices that the fate of ants and ants cannot understand, they can only send it into songs. And so, folk songs, especially folk songs of self-pity that have lived with people's lives, are a musical instrument that can be played to relieve people, so that people can live more happily. In the 7th grade program, you will have the opportunity to approach and feel the folk songs of mourning. When feeling, find the common points as well as the unique points of each song, feel through the images and musicality of the words. In particular, what do farmers want to say through that? The following is a sample review, you can refer to the article. Hope you learn well!
Folk songs and folk songs - the multi-melodic instrument of the eternal farmer. Through time and years, these simple and simple songs still retain their value because the emotions conveyed in them are still hot and abundant. Poems from thousands of years ago that can still make us shed tears, pitying the lives of the past. Self-pity songs are verses like that.
In ancient Vietnamese society, a society of feudalism and landowners, of money, farmers had no voice. They are exploited and treated unfairly. But the fate of "worms and ants" cannot fight back, so they helplessly sing:
The word "troubled" along with the idiom "up the waterfall and down the rapids" is enough to evoke hardship and trouble. The stork's body is just alone, lonely, sometimes "eating at night", sometimes "going to catch the rain, in the dark" with no one to take her home, sometimes going up waterfalls and rapids. Poverty is not only in the "stork's body" but also from generation to generation, from the stork's mother's life, poverty still clings to make the "stork's baby skinny". Two generations, two human lives suffering in a vicious cycle of poverty with no way out. It is not a day or two, but "now", many years in the middle of "vast mountain water". Then all I can do is cry out a lament filled with tears. “Who”, does that stork know? But even if the stork knows, there's nothing you can do! The storms of life are filled with shallow ponds, they don't have a choice, they can only accept it with resignation. The alliteration "Whoever does it, let that pond dry up, let the little child be skinny" is like a sob, a lament full of pity. It is also a denunciation and condemnation of the dark and unjust feudal society that has trampled on people.
In that vast society, human fate appears very small and pitiful:
Nature is vast and vast, but why can't farmers escape the small "silkworms, ants, cranes, and ants" in their miserable and difficult lives? The refrain "how pitiful" at the beginning of each pair of six-eight verses directly expresses sadness at the fate of each animal's life. The method of objectification - using images of animals to talk about humans: the fate of those farmers is not much different from that of animals. The status of a servant, lowly, humble, working hard all year round but life is still poor, unstable, and lacking. Their existence in life is just nothingness: one day, even if that hoe cries out blood, even if it disappears, life will not change. “Loving others” means loving others or loving yourself? The folk song is a voice of sympathy and compassion for the plight of workers. At the same time, they also speak out to condemn and denounce, and are a voice of resistance and struggle against the old society.
In that muddy and muddy place, where the farmers in the past were miserable, the women were still miserable. The regime of "respecting men and looking down on women" and the concept of "one man is right, ten women are not" has pushed women into a tragic and cheap fate:
Your body appears right at the beginning of the sentence, suggesting humility, which is also the small status of women in society. My body is just like an ordinary "cork fruit", without value. But that mandarin is not "floating" on a tree, floating in the water of life so that "the wind can quench the waves" depending on the current. If other folk songs still compare "your body" to "peach silk", "the well in the middle of the road", ... there is still a little respect for their beauty and value, then with "floating cork fruit" the woman no longer has any value. Their lives are in the hands of others, their happiness is determined by others. The question "where to pull over" still resonates forever with the waves, echoing into life like a voice of sorrow, a plaintive word, a voice of condemnation and denunciation of the unjust and brutal feudal society at that time. hour.
|
Quê hương- nơi chôn nhau cắt rốn, nơi lưu giữ bao hồi ức tuổi thơ tươi đẹp vẫn luôn có một vị trí quan tọng trong lòng bất cứ người con nào. Đặc biệt là ở những người con xa quê, quê hương chính là điểm tựa, là nguồn sức mạnh để con người ta có thể vượt qua khó khăn, gian khổ. Ước mong duy nhất của họ là có được một lần về quê, về thăm lại cội nguồn của mình. Nhưng còn gì đau đớn hơn khi trở về mà như một khách lạ, khi thấy mình không thuộc về nơi ấy nữa. Đó chính là cảm xúc của Hạ Tri Chương khi ông viết bài thơ “Hồi hương ngẫu thư”. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ được tiếp cận và cảm nhận tác phẩm này. Tuy là thơ Đường nhưng bài thơ rất dễ cảm nhận, bám vào từ ngữ và câu thơ để phân tích tâm trạng của người trở về. Bốn câu thơ sẽ thể hiện rất rõ con người và tâm hồn tác giả cũng như những tài hoa của câu chữ thơ Đường. Sau đây sẽ là bài viết tham khảo của các bạn trước khi viết, Chúc các bạn học tập tốt!
Cùng với Đỗ Phủ, Lí Bạch, Bạch Cư Dị, … Hạ Tri Chương là một trong nhà thơ đã góp phần làm nên thành công của thơ Đường. Thơ ông viết không nhiều nhưng những câu thơ ông để lại đều là những hạt ngọc sáng dành cho hậu thể đời sau. Một trong số những bài thơ ấy, có thể kể đến “Hồi hương ngầu thư” viết về tâm trạng thi nhân trở vê quê sau bao năm xa cách:
Là người thích uống rượu, tính tình phóng khoảng, Hạ Tri Chương còn giỏi về văn từ với tài hùng biện, kiến thức uyên bác và trí nhớ đặc biệt. Thơ ông không cần đài các cao sang, Hạ Tri Chương chủ trương đưa những hình ảnh, ngôn từ bình dị, mộc mạc của cuộc sống nóng hổi vào trong thơ. Bài thơ “hồi hương ngẫu thư” được viết từ tận đáy lòng nhà thơ, là những cảm xúc chân thật khi thi nhân về thăm lại quê nhà sau bao nhiêu năm xa cách và nhung nhớ.
Hai câu thơ đầu đã nói lên tâm trạng của tác giả khi vừa đặt chân đến mảnh đất quê hương:
Ngay câu thơ đầu là lời tự bạch của tác giả về cuộc đời mình: xa quê từ khi còn rất trẻ mà khi trở về thì đã già. Khoảng thời gian ấy đã tạo nên bao sự đổi thay: tuổi tác, con người, địa vị, … Chỉ có nơi quê nhà là vẫn thế! Thủ pháp đối lập: “đi- về”, “trẻ- già” cho thấy sự chảy trôi thời gian đã tạo nên bao thay đổi về con người. “Hương âm” vẫn “vô cải”, giọng quê, tiếng nói quê hương vẫn như ngày nào, vẫn mang cái hồn xa xưa của con người nhưng “mấn mao tồi”- mái đầu kia đã nhuốm màu sương pha. Đằng sau đó là bao nhiều bao tố phong ba, bao nhiêu lo toan cuộc sống của một kẻ làm tôi, là trách nhiệm của người làm quan với dân, với nước và với cuộc đời. Hai câu thơ là sự xoay chuyển của thời gian và sự nguyên vẹn trong tấm lòng của người con xa quê với mảnh đất chôn nhau cắt rốn của mình.
Đến hai câu thơ sau lại là tâm trạng của con người bị gọi là “khách” trên chính mảnh đất quê hương của mình:
Lẽ thường, đứa con quê hương khi trở về thường có cảm xúc vui mừng, sung sướng. Còn với Hạ Tri Chương lại là cảm giác ngỡ ngàng, hụt hẫng và cả cái chua chát, xót xa khi một ngày, mình trở thành người xa lạ trên chính mảnh đất mình thân thương và mong nhớ nhiều nhất: “khách tòng hà xứ lai?” Tiếng cười và câu hỏi vô tư của đứa trẻ là sự lễ phép và hiếu khách đúng mực. Nhưng tiếng cười ấy càng vô tư bao nhiêu thì lòng người “khách lạ” kia lại càng đau đớn bấy nhiêu. Thời gian và sự xa cách đã đánh mất tuổi thơ ông, đánh mất mối liên hệ của ông với cội rễ quê hương. Câu thơ trầm lắng mà tình thơ thì xôn xao, những đợt sóng lòng cứ dâng lên không dứt. Đó không chỉ là sự ngậm ngùi, xót xa trước sự hồn nhiên của trẻ nhỏ mà còn là tiếng thở dài, hối hận. Ở vị trí của một kẻ bề tôi, một con dân của đất nước, ông đã làm tròn trách nhiệm của mình:
Năm mươi năm cống hiến không mệt mỏi giang sơn xã tắc và thời Thịnh Đường đã chứng minh cho tài năng và tấm lòng của Hạ Tri Chương. Nhưng ở góc độ một đứa con của quê hương, ông lại chưa làm tròn bổn phận của mình. Câu hỏi cuối bài vẫn xoáy sâu vào lòng tác giả, vào lòng người đọc về lẽ sống, gắn bó với quê hương, với tuổi thơ và cội nguồn của mình.
|
Homeland - the place where one's birth was born, the place where many beautiful childhood memories are kept - always has an important place in the heart of any child. Especially for those who are far away from home, the homeland is the fulcrum and the source of strength for people to overcome difficulties and hardships. Their only wish is to return home once, to visit their roots. But there's nothing more painful than returning as a stranger, when you find you don't belong there anymore. That was Ha Tri Chuong's feeling when he wrote the poem "Returning to Homeland". In the Literature 7 program, you will be able to approach and feel this work. Even though it is Tang poetry, the poem is very easy to feel, clinging to words and verses to analyze the returnees' mood. The four verses will clearly express the author's personality and soul as well as the talents of Tang poetry. The following will be your reference article before writing. Wishing you good studies!
Along with Du Phu, Ly Bach, Bach Cu Di, ... Ha Tri Chuong is one of the poets who contributed to the success of Tang poetry. He did not write many poems, but the verses he left behind are all bright pearls for future generations. One of those poems, including "Cool Homecoming" is written about the poet's mood of returning to his hometown after many years of separation:
A person who likes to drink and has a free-spirited personality, Ha Tri Chuong is also good at writing with eloquence, profound knowledge and special memory. His poetry does not need high status, Ha Tri Chuong advocates bringing simple and rustic images and words of hot life into poetry. The poem "Return to Homeland" was written from the bottom of the poet's heart, expressing his true feelings when he returned to visit his hometown after many years of separation and longing for him.
The first two lines of the poem express the author's mood when he first arrived in his homeland:
The very first verse is the author's confession about his life: he left home when he was very young and when he returned he was old. That period of time created many changes: age, people, status,... Only the hometown remains the same! The contrasting techniques: "going-back", "young-old" show that the passage of time has created many changes in people. The "fragrance" is still "unchanged", the country accent, the hometown voice is still the same as ever, still carrying the ancient soul of people but with "bad hair" - the other hair has been tinged with mist. Behind that are so many ups and downs, so many worries in the life of a servant, the responsibilities of an official to the people, the country and life. The two verses are a reflection of time and the integrity of the heart of a son far away from the land of his birth.
The following two verses represent the mood of a person who is called a "guest" in his own homeland:
Normally, when returning home, children often have feelings of joy and happiness. As for Ha Tri Chuong, it was a feeling of surprise, disappointment, bitterness and sadness when one day, he became a stranger in the land he loved and missed the most: "a guest from the same land." Hybrid?” A child's laughter and carefree questions are proper politeness and hospitality. But the more carefree that laughter was, the more painful the "stranger" felt. Time and distance have robbed him of his childhood, his connection to his hometown roots. The poem is quiet but the love poem is stirring, the waves of the heart keep rising endlessly. It was not only sadness and sadness at the innocence of children but also a sigh and regret. In the position of a servant, a citizen of the country, he fulfilled his responsibilities:
Fifty years of tireless dedication to the country and the Thinh Duong period have proven Ha Tri Chuong's talent and heart. But from the perspective of a son of his homeland, he has not fulfilled his duty. The question at the end of the article still goes deep into the author's heart, into the reader's heart about the reason for life, attachment to one's homeland, childhood and roots.
|
Quê hương- nơi chôn nhau cắt rốn, nơi lưu giữ bao hồi ức tuổi thơ tươi đẹp vẫn luôn có một vị trí quan tọng trong lòng bất cứ người con nào. Đặc biệt là ở những người con xa quê, quê hương chính là điểm tựa, là nguồn sức mạnh để con người ta có thể vượt qua khó khăn, gian khổ. Ước mong duy nhất của họ là có được một lần về quê, về thăm lại cội nguồn của mình. Nhưng còn gì đau đớn hơn khi trở về mà như một khách lạ, khi thấy mình không thuộc về nơi ấy nữa. Đó chính là cảm xúc của Hạ Tri Chương khi ông viết bài thơ “Hồi hương ngẫu thư”. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ được tiếp cận và cảm nhận tác phẩm này. Tuy là thơ Đường nhưng bài thơ rất dễ cảm nhận, bám vào từ ngữ và câu thơ để phân tích tâm trạng của người trở về. Bốn câu thơ sẽ thể hiện rất rõ con người và tâm hồn tác giả cũng như những tài hoa của câu chữ thơ Đường. Sau đây sẽ là bài viết tham khảo của các bạn trước khi viết, Chúc các bạn học tập tốt!
Cùng với Đỗ Phủ, Lí Bạch, Bạch Cư Dị, … Hạ Tri Chương là một trong nhà thơ đã góp phần làm nên thành công của thơ Đường. Thơ ông viết không nhiều nhưng những câu thơ ông để lại đều là những hạt ngọc sáng dành cho hậu thể đời sau. Một trong số những bài thơ ấy, có thể kể đến “Hồi hương ngầu thư” viết về tâm trạng thi nhân trở vê quê sau bao năm xa cách:
Là người thích uống rượu, tính tình phóng khoảng, Hạ Tri Chương còn giỏi về văn từ với tài hùng biện, kiến thức uyên bác và trí nhớ đặc biệt. Thơ ông không cần đài các cao sang, Hạ Tri Chương chủ trương đưa những hình ảnh, ngôn từ bình dị, mộc mạc của cuộc sống nóng hổi vào trong thơ. Bài thơ “hồi hương ngẫu thư” được viết từ tận đáy lòng nhà thơ, là những cảm xúc chân thật khi thi nhân về thăm lại quê nhà sau bao nhiêu năm xa cách và nhung nhớ.
Hai câu thơ đầu đã nói lên tâm trạng của tác giả khi vừa đặt chân đến mảnh đất quê hương:
Ngay câu thơ đầu là lời tự bạch của tác giả về cuộc đời mình: xa quê từ khi còn rất trẻ mà khi trở về thì đã già. Khoảng thời gian ấy đã tạo nên bao sự đổi thay: tuổi tác, con người, địa vị, … Chỉ có nơi quê nhà là vẫn thế! Thủ pháp đối lập: “đi- về”, “trẻ- già” cho thấy sự chảy trôi thời gian đã tạo nên bao thay đổi về con người. “Hương âm” vẫn “vô cải”, giọng quê, tiếng nói quê hương vẫn như ngày nào, vẫn mang cái hồn xa xưa của con người nhưng “mấn mao tồi”- mái đầu kia đã nhuốm màu sương pha. Đằng sau đó là bao nhiều bao tố phong ba, bao nhiêu lo toan cuộc sống của một kẻ làm tôi, là trách nhiệm của người làm quan với dân, với nước và với cuộc đời. Hai câu thơ là sự xoay chuyển của thời gian và sự nguyên vẹn trong tấm lòng của người con xa quê với mảnh đất chôn nhau cắt rốn của mình.
Đến hai câu thơ sau lại là tâm trạng của con người bị gọi là “khách” trên chính mảnh đất quê hương của mình:
Lẽ thường, đứa con quê hương khi trở về thường có cảm xúc vui mừng, sung sướng. Còn với Hạ Tri Chương lại là cảm giác ngỡ ngàng, hụt hẫng và cả cái chua chát, xót xa khi một ngày, mình trở thành người xa lạ trên chính mảnh đất mình thân thương và mong nhớ nhiều nhất: “khách tòng hà xứ lai?” Tiếng cười và câu hỏi vô tư của đứa trẻ là sự lễ phép và hiếu khách đúng mực. Nhưng tiếng cười ấy càng vô tư bao nhiêu thì lòng người “khách lạ” kia lại càng đau đớn bấy nhiêu. Thời gian và sự xa cách đã đánh mất tuổi thơ ông, đánh mất mối liên hệ của ông với cội rễ quê hương. Câu thơ trầm lắng mà tình thơ thì xôn xao, những đợt sóng lòng cứ dâng lên không dứt. Đó không chỉ là sự ngậm ngùi, xót xa trước sự hồn nhiên của trẻ nhỏ mà còn là tiếng thở dài, hối hận. Ở vị trí của một kẻ bề tôi, một con dân của đất nước, ông đã làm tròn trách nhiệm của mình:
Năm mươi năm cống hiến không mệt mỏi giang sơn xã tắc và thời Thịnh Đường đã chứng minh cho tài năng và tấm lòng của Hạ Tri Chương. Nhưng ở góc độ một đứa con của quê hương, ông lại chưa làm tròn bổn phận của mình. Câu hỏi cuối bài vẫn xoáy sâu vào lòng tác giả, vào lòng người đọc về lẽ sống, gắn bó với quê hương, với tuổi thơ và cội nguồn của mình.
|
Homeland - the place where one's birth was born, the place where many beautiful childhood memories are kept - always has an important place in the heart of any child. Especially for those who are far away from home, the homeland is the fulcrum and the source of strength for people to overcome difficulties and hardships. Their only wish is to return home once, to visit their roots. But there's nothing more painful than returning as a stranger, when you find you don't belong there anymore. That was Ha Tri Chuong's feeling when he wrote the poem "Returning to Homeland". In the Literature 7 program, you will be able to approach and feel this work. Even though it is Tang poetry, the poem is very easy to feel, clinging to words and verses to analyze the returnees' mood. The four verses will clearly express the author's personality and soul as well as the talents of Tang poetry. The following will be your reference article before writing. Wishing you good studies!
Along with Du Phu, Ly Bach, Bach Cu Di, ... Ha Tri Chuong is one of the poets who contributed to the success of Tang poetry. He did not write many poems, but the verses he left behind are all bright pearls for future generations. One of those poems, including "Cool Homecoming" is written about the poet's mood of returning to his hometown after many years of separation:
A person who likes to drink and has a free-spirited personality, Ha Tri Chuong is also good at writing with eloquence, profound knowledge and special memory. His poetry does not need high status, Ha Tri Chuong advocates bringing simple and rustic images and words of hot life into poetry. The poem "Return to Homeland" was written from the bottom of the poet's heart, expressing his true feelings when he returned to visit his hometown after many years of separation and longing for him.
The first two lines of the poem express the author's mood when he first arrived in his homeland:
The very first verse is the author's confession about his life: he left home when he was very young and when he returned he was old. That period of time created many changes: age, people, status,... Only the hometown remains the same! The contrasting techniques: "going-back", "young-old" show that the passage of time has created many changes in people. The "fragrance" is still "unchanged", the country accent, the hometown voice is still the same as ever, still carrying the ancient soul of people but with "bad hair" - the other hair has been tinged with mist. Behind that are so many ups and downs, so many worries in the life of a servant, the responsibilities of an official to the people, the country and life. The two verses are a reflection of time and the integrity of the heart of a son far away from the land of his birth.
The following two verses represent the mood of a person who is called a "guest" in his own homeland:
Normally, when returning home, children often have feelings of joy and happiness. As for Ha Tri Chuong, it was a feeling of surprise, disappointment, bitterness and sadness when one day, he became a stranger in the land he loved and missed the most: "a guest from the same land." Hybrid?” A child's laughter and carefree questions are proper politeness and hospitality. But the more carefree that laughter was, the more painful the "stranger" felt. Time and distance have robbed him of his childhood, his connection to his hometown roots. The poem is quiet but the love poem is stirring, the waves of the heart keep rising endlessly. It was not only sadness and sadness at the innocence of children but also a sigh and regret. In the position of a servant, a citizen of the country, he fulfilled his responsibilities:
Fifty years of tireless dedication to the country and the Thinh Duong period have proven Ha Tri Chuong's talent and heart. But from the perspective of a son of his homeland, he has not fulfilled his duty. The question at the end of the article still goes deep into the author's heart, into the reader's heart about the reason for life, attachment to one's homeland, childhood and roots.
|
Nhan đề tác phẩm là cửa sổ nhìn thế giới do nghệ sĩ mở ra, là “chìa khoá nghệ thuật” giúp người đọc mở ra cánh cửa chìm của tác phẩm. Nhan đề như một một mã của thông điệp thẩm mỹ, một mô hình nghệ thuật, nó là cái biểu nghĩa của văn bản văn học, cho độc giả biết trước: văn bản này viết về cái gì, có thể đọc nó hoặc nên đọc văn bản như thế nào. Thực tế sáng tác có rất nhiều nhan đề hay và ý nghĩa, gợi mở cho người đọc những ý nghĩ đa chiều, đồng thời cũng góp phần thể hiện tư tưởng chủ đề của tác phẩm. Trong chương trình ngữ văn 7, có một nhan đề mà ta không thể không nhớ. Đó là “Sống chết mặc bay”. Khi làm bài văn giải thích ý nghĩa nhan đề này cần giải thích nghĩa đen và ý nghĩa của nó trong việc hình thành tác phẩm. Hy vọng bài văn mẫu dưới đây sẽ cho các bạn có cái nhìn tổng thể hơn về bài viết và giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
“Sống chết mặc bay” được coi là bông hoa đầu mùa của truyện ngắn hiện đại Việt Nam. Truyện phản ánh đời sống vô cùng cực khổ của nhân dân ta trước Cách mạng Tháng Tám. Đặc biệt truyện còn lên án gay gắt tên quan phụ mẫu vô trách nhiệm đến mức táng tận lương tâm. Chủ để đó được biểu hiện một cách rõ nét qua nhan đề của câu chuyện
Nhan đề của câu chuyện bắt nguồn từ một câu tục ngữ dân gian “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”. “Mặc” nghĩa là mặc kệ, là không quan tâm. Cả câu tục ngữ để chỉ những người vô trách nhiệm, chỉ biết hưởng lợi cho bản thân, không quan tâm người khác khốn khó ra sao, như lão lang băm (thầy lang) chữa bệnh cho người chỉ chăm chăm móc túi tiền của người bệnh, mặc cho người bệnh dùng thuốc của mình sống chết ra sao cũng không quan tâm. Ở đây Phạm Duy Tốn chỉ chọn phần đầu câu tục ngữ vì hợp với nội dung và sự phát triển của câu chuyện. Sự lựa chọn, cách đặt nhan đề của nhà văn rất độc đáo và chính xác, nó tạo nên sự kỳ thú, hấp dẫn kích thích trí tò mò người đọc, người nghe. Nó còn nâng cao thêm giá trị tác phẩm, không những thế, từ nhan đề ấy người đọc có thể khái quát được những đặc điểm nổi bật tiêu biểu của nhân vật trung tâm – tên quan phụ mẫu mà không làm mất đi tính lôi cuốn của nhan đề.
Tác giả đã xây dựng hình ảnh một viên quan phụ mẫu vô trách nhiệm, thờ ơ trước sinh mạng hàng trăm, hàng ngàn người dân lành vô tội, lão chỉ quan tâm đến sự hưởng thụ của bản thân mình mà thôi. Tên quan phụ mẫu là người được cử đi để hộ đê ở làng X, phủ X. Lúc bấy giờ mưa như trút nước, đê đã bị thẩm lậu nhiều đoạn và nguy cơ vỡ rất cao, nhân dân ai nấy đều lo lắng sợ hãi, kẻ cuốc người thuổng hết sức hộ đê. Những tưởng rằng kẻ đứng đầu, kẻ vẫn được coi là cha mẹ của nhân dân sẽ cùng mọi người hộ đê để vượt qua cơn nguy khốn này, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Quan phụ mẫu ở một nơi cao ráo, sạch sẽ, dù đê có vỡ cũng không ảnh hưởng gì đến ngài. Khung cảnh nơi quan phụ mẫu ở thật ấm cúng, sạch sẽ “đèn thắp sáng trưng; nha lệ, lính tráng đi lại rộn ràng” nơi đó quan phụ mẫu uy nghi, chễm chệ ngồi. Bên cạnh ngài với biết bao sơn hào, hải vị: bát yến hấp đường phèn, trầu vàng, cau đậu, rễ tía,… kẻ hầu người hạ túc trực kẻ gãi chân, kẻ phẩy quạt. Thật nhàn nhã và sung sướng biết bao. Ngài nào đâu có biết ngoài kia dân phu đang khổ cực, khốn cùng đến mức nào. Chung quanh sập nơi ngài ngồi còn có thầy đề, đội nhất, thông nhì ngồi hầu ngài chơi tam cúc. Khung cảnh vô cùng trang nghiêm, tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng của quan phụ mẫu, những tiếng dạ vâng của kẻ hầu bài ngài. Cả một hệ thống quan lại hưởng lạc, ăn chơi trong khi người dân đang phải oằn mình chống lại thiên nhiên dữ tợn. Hai khung cảnh đối lập này càng làm rõ hơn bộ mặt độc ác của tên quan phụ mẫu.
|
The title of the work is a window to the world opened by the artist, an "artistic key" that helps readers open the hidden door of the work. The title is like a code of an aesthetic message, an artistic model, it is the meaning of the literary text, letting readers know in advance: what this text is about, can read it or should read it. What is the text like? In fact, the composition has many good and meaningful titles, suggesting multi-dimensional thoughts to readers, while also contributing to expressing the thematic ideology of the work. In the 7th literature program, there is a title that we cannot help but remember. That is "Live or die". When writing an essay explaining the meaning of this title, it is necessary to explain its literal meaning and significance in the formation of the work. Hopefully the sample essay below will give you a more general view of the article and help you complete the assignment well.
"Live and Die" is considered the first flower of modern Vietnamese short stories. The story reflects the extremely miserable life of our people before the August Revolution. In particular, the story also harshly condemns the mandarin's irresponsible parents to the point of destroying their conscience. That theme is clearly expressed through the story's title
The title of the story comes from a folk proverb: "If you live or die, you'll keep the money in your pocket". “Wear” means to ignore, not to care. The whole proverb refers to irresponsible people who only know how to benefit themselves, not caring how miserable others are, like a quack (medicine doctor) who treats people's illnesses and only cares about lining other people's pockets. sick, regardless of whether the patient lives or dies using his medicine, he doesn't care. Here Pham Duy Ton only chooses the first part of the proverb because it fits the content and development of the story. The writer's choice and way of naming is very unique and precise, it creates excitement and appeal, stimulating the curiosity of readers and listeners. It also enhances the value of the work, not only that, from that title the reader can generalize the typical outstanding characteristics of the central character - the mandarin's father and mother without losing its appeal. of the title.
The author has built the image of an irresponsible official and parent, indifferent to the lives of hundreds, thousands of innocent people, he only cares about his own enjoyment. The mandarin's parents were sent to protect the dyke in village , the hoe and the spade protect the dike with all their might. It is thought that the leader, who is still considered the parent of the people, will support the dike with everyone to overcome this crisis, but the reality is completely opposite. The mandarin's parents live in a high, clean place, so even if the dike breaks, it won't affect him at all. The scene where the mandarin's parents live is cozy and clean, "the lights are brightly lit; Beautiful houses, soldiers walking bustlingly" where the mandarins, parents, and majesty sat majestically. Next to him, with so many mountains and dishes: bowls of bird's nest steamed with rock sugar, yellow betel, areca beans, purple roots,... servants were on duty, some were scratching their feet, some were waving fans. How leisurely and happy it is. You don't know how miserable and miserable the people are out there. Around the bridge where he sat, there were also the first, first, and second teachers sitting and waiting for him to play tam chrysanthemums. The scene was extremely solemn and quiet, only the voices of his parents and the yes of his servants could be heard. A whole system of officials enjoys pleasure and entertainment while the people are struggling against fierce nature. These two contrasting scenes further clarify the cruel face of the mandarin's parents.
|
Nhan đề tác phẩm là cửa sổ nhìn thế giới do nghệ sĩ mở ra, là “chìa khoá nghệ thuật” giúp người đọc mở ra cánh cửa chìm của tác phẩm. Nhan đề như một một mã của thông điệp thẩm mỹ, một mô hình nghệ thuật, nó là cái biểu nghĩa của văn bản văn học, cho độc giả biết trước: văn bản này viết về cái gì, có thể đọc nó hoặc nên đọc văn bản như thế nào. Thực tế sáng tác có rất nhiều nhan đề hay và ý nghĩa, gợi mở cho người đọc những ý nghĩ đa chiều, đồng thời cũng góp phần thể hiện tư tưởng chủ đề của tác phẩm. Trong chương trình ngữ văn 7, có một nhan đề mà ta không thể không nhớ. Đó là “Sống chết mặc bay”. Khi làm bài văn giải thích ý nghĩa nhan đề này cần giải thích nghĩa đen và ý nghĩa của nó trong việc hình thành tác phẩm. Hy vọng bài văn mẫu dưới đây sẽ cho các bạn có cái nhìn tổng thể hơn về bài viết và giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
“Sống chết mặc bay” được coi là bông hoa đầu mùa của truyện ngắn hiện đại Việt Nam. Truyện phản ánh đời sống vô cùng cực khổ của nhân dân ta trước Cách mạng Tháng Tám. Đặc biệt truyện còn lên án gay gắt tên quan phụ mẫu vô trách nhiệm đến mức táng tận lương tâm. Chủ để đó được biểu hiện một cách rõ nét qua nhan đề của câu chuyện
Nhan đề của câu chuyện bắt nguồn từ một câu tục ngữ dân gian “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”. “Mặc” nghĩa là mặc kệ, là không quan tâm. Cả câu tục ngữ để chỉ những người vô trách nhiệm, chỉ biết hưởng lợi cho bản thân, không quan tâm người khác khốn khó ra sao, như lão lang băm (thầy lang) chữa bệnh cho người chỉ chăm chăm móc túi tiền của người bệnh, mặc cho người bệnh dùng thuốc của mình sống chết ra sao cũng không quan tâm. Ở đây Phạm Duy Tốn chỉ chọn phần đầu câu tục ngữ vì hợp với nội dung và sự phát triển của câu chuyện. Sự lựa chọn, cách đặt nhan đề của nhà văn rất độc đáo và chính xác, nó tạo nên sự kỳ thú, hấp dẫn kích thích trí tò mò người đọc, người nghe. Nó còn nâng cao thêm giá trị tác phẩm, không những thế, từ nhan đề ấy người đọc có thể khái quát được những đặc điểm nổi bật tiêu biểu của nhân vật trung tâm – tên quan phụ mẫu mà không làm mất đi tính lôi cuốn của nhan đề.
Tác giả đã xây dựng hình ảnh một viên quan phụ mẫu vô trách nhiệm, thờ ơ trước sinh mạng hàng trăm, hàng ngàn người dân lành vô tội, lão chỉ quan tâm đến sự hưởng thụ của bản thân mình mà thôi. Tên quan phụ mẫu là người được cử đi để hộ đê ở làng X, phủ X. Lúc bấy giờ mưa như trút nước, đê đã bị thẩm lậu nhiều đoạn và nguy cơ vỡ rất cao, nhân dân ai nấy đều lo lắng sợ hãi, kẻ cuốc người thuổng hết sức hộ đê. Những tưởng rằng kẻ đứng đầu, kẻ vẫn được coi là cha mẹ của nhân dân sẽ cùng mọi người hộ đê để vượt qua cơn nguy khốn này, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Quan phụ mẫu ở một nơi cao ráo, sạch sẽ, dù đê có vỡ cũng không ảnh hưởng gì đến ngài. Khung cảnh nơi quan phụ mẫu ở thật ấm cúng, sạch sẽ “đèn thắp sáng trưng; nha lệ, lính tráng đi lại rộn ràng” nơi đó quan phụ mẫu uy nghi, chễm chệ ngồi. Bên cạnh ngài với biết bao sơn hào, hải vị: bát yến hấp đường phèn, trầu vàng, cau đậu, rễ tía,… kẻ hầu người hạ túc trực kẻ gãi chân, kẻ phẩy quạt. Thật nhàn nhã và sung sướng biết bao. Ngài nào đâu có biết ngoài kia dân phu đang khổ cực, khốn cùng đến mức nào. Chung quanh sập nơi ngài ngồi còn có thầy đề, đội nhất, thông nhì ngồi hầu ngài chơi tam cúc. Khung cảnh vô cùng trang nghiêm, tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng của quan phụ mẫu, những tiếng dạ vâng của kẻ hầu bài ngài. Cả một hệ thống quan lại hưởng lạc, ăn chơi trong khi người dân đang phải oằn mình chống lại thiên nhiên dữ tợn. Hai khung cảnh đối lập này càng làm rõ hơn bộ mặt độc ác của tên quan phụ mẫu.
|
The title of the work is a window to the world opened by the artist, an "artistic key" that helps readers open the hidden door of the work. The title is like a code of an aesthetic message, an artistic model, it is the meaning of the literary text, letting readers know in advance: what this text is about, can read it or should read it. What is the text like? In fact, the composition has many good and meaningful titles, suggesting multi-dimensional thoughts to readers, while also contributing to expressing the thematic ideology of the work. In the 7th literature program, there is a title that we cannot help but remember. That is "Live or die". When writing an essay explaining the meaning of this title, it is necessary to explain its literal meaning and significance in the formation of the work. Hopefully the sample essay below will give you a more general view of the article and help you complete the assignment well.
"Live and Die" is considered the first flower of modern Vietnamese short stories. The story reflects the extremely miserable life of our people before the August Revolution. In particular, the story also harshly condemns the mandarin's irresponsible parents to the point of destroying their conscience. That theme is clearly expressed through the story's title
The title of the story comes from a folk proverb: "If you live or die, you'll keep the money in your pocket". “Wear” means to ignore, not to care. The whole proverb refers to irresponsible people who only know how to benefit themselves, not caring how miserable others are, like a quack (medicine doctor) who treats people's illnesses and only cares about lining other people's pockets. sick, regardless of whether the patient lives or dies using his medicine, he doesn't care. Here Pham Duy Ton only chooses the first part of the proverb because it fits the content and development of the story. The writer's choice and way of naming is very unique and precise, it creates excitement and appeal, stimulating the curiosity of readers and listeners. It also enhances the value of the work, not only that, from that title the reader can generalize the typical outstanding characteristics of the central character - the mandarin's father and mother without losing its appeal. of the title.
The author has built the image of an irresponsible official and parent, indifferent to the lives of hundreds, thousands of innocent people, he only cares about his own enjoyment. The mandarin's parents were sent to protect the dyke in village , the hoe and the spade protect the dike with all their might. It is thought that the leader, who is still considered the parent of the people, will support the dike with everyone to overcome this crisis, but the reality is completely opposite. The mandarin's parents live in a high, clean place, so even if the dike breaks, it won't affect him at all. The scene where the mandarin's parents live is cozy and clean, "the lights are brightly lit; Beautiful houses, soldiers walking bustlingly" where the mandarins, parents, and majesty sat majestically. Next to him, with so many mountains and dishes: bowls of bird's nest steamed with rock sugar, yellow betel, areca beans, purple roots,... servants were on duty, some were scratching their feet, some were waving fans. How leisurely and happy it is. You don't know how miserable and miserable the people are out there. Around the bridge where he sat, there were also the first, first, and second teachers sitting and waiting for him to play tam chrysanthemums. The scene was extremely solemn and quiet, only the voices of his parents and the yes of his servants could be heard. A whole system of officials enjoys pleasure and entertainment while the people are struggling against fierce nature. These two contrasting scenes further clarify the cruel face of the mandarin's parents.
|
Cái thời điểm kỳ diệu của mùa Xuân khiến tâm hồn người ta bừng lên sự sống mới. Mùa xuân được ví như một nàng chúa xuân xinh đẹp mà Thượng Đế đã ban tặng cho loài người. Mùa xuân đã khơi nguồn cảm hứng cho biết bao nhà văn, thi sĩ. Xuân Diệu có “Mùa xuân chín”, Nguyễn Bính có “Mùa xuân xanh”. Thanh Hải gợi mở mùa xuân của người lính ra trận, mùa xuân của người nông dân ra đồng, mùa xuân của kháng chiến, mùa xuân của đất nước, mùa xuân của tương lai qua “Mùa xuân nho nhỏ”. Vũ Bằng cũng góp vào đề tài xuân ấy một tác phẩm giản dị mà chan chứa tình cảm: “Tháng Giêng mơ về trăng non rét ngọn”, trong đó có một đoạn được đưa vào SGK ngữ văn lớp 7 với nhan đề: “Mùa xuân của tôi”. Khi làm bài văn cảm nhận về đoạn trích này, cần cảm nhận những câu văn độc đáo để làm rõ tư tưởng của tác giả, đồng thời thể hiện cảm xúc của bản thân. Dưới đây là bài viết hướng dẫn Cảm nghĩ về bài “Mùa xuân của tôi”. Hy vọng qua đây, các bạn có thể hoàn thành bài tập thật tốt.
Vũ Bằng là một cây bút sở trường về truyện ngắn, tuỳ bút và bút kí. Văn của ông vừa có nét tinh tế, đặc sắc của một cây bút am hiểu tường tận về cuộc sống, vừa có cái đằm thắm, mặn mà của một tâm hồn yêu thương quê hương đất nước tha thiết, nồng nàn. Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt là một sáng tác tiêu biểu cho văn phong Vũ Bằng.
Thiên tuỳ bút “Tháng riêng mơ về trăng non rét ngọt” mở đầu bằng những cảm xúc rạo rực, ngất ngây của nhà văn trước mùa xuân Bắc Việt. Trong dòng cảm xúc của Vũ Bằng, không khí và cảnh sắc mùa xuân đất Bắc trong những ngày đầu tháng giêng hiện lên thật đẹp- một vẻ đẹp riêng biệt, độc đáo khó quên. Đó là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có cầu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng…
Chao ôi, cái mùa xuân Bắc Việt, có lẽ là cái không khí và cảnh sắc mùa xuân trước năm 1945 được gợi nhớ lại trong lòng một người con xa quê như Vũ Bằng. Nó gợi ta nhớ đến những câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính:
Mùa xuân về đem đến bao sự đổi thay kì diệu, làm bừng lên bao sắc xuân, và nhất là trỗi dậy bao sức sống trong lòng người. Nó làm cho người ta muốn phát điên lên, muốn mở cửa đi ra ngoài, muốn có cái thú giang hồ đó đây mà thưởng ngoạn mùa xuân, cảm thấy không cần uống rượu mạnh cũng như lòng mình say sưa. Mùa xuân làm cho nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải chồi ra thành những cái lá nhỏ li ti. Đặc biệt, mùa xuân về làm cho người ta “sống” lại và “thèm khát yêu thương.
Mùa xuân về khiến cho không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, lòng người ấm lạ, ấm lùng, và trong lòng thì cảm thấy như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan. Đó là cảm xúc say mê, rạo rực đến ngất ngây của một con người luôn khát khao mong chờ mùa xuân, đón nhận mùa xuân với tất cả tình yêu nồng nhiệt của mình. Giọng văn sôi nổi, tha thiết của Vũ Bằng đã truyền sang người đọc khiến ta hình như cũng thấy rạo rực và ngất ngây. Một mùa xuân thật đẹp (mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến) được cảm nhận bằng một tâm hồn rất tinh tế và nhạy cảm của Vũ Bằng. Dường như tác giả đã hoà nhập lòng mình vào cảnh, để thấy được cái mưa riêu riêu, gió lành lạnh, cả tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, tiếng chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa và cả âm điệu trữ tình sâu lắng, ngọt ngào của câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng.
Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng những giác quan quen thuộc, nhà văn còn cảm nhận mùa xuân bằng tất cả những giác quan, những cảm xúc đặc biệt nhất của tâm hồn. Sự cảm nhận ấy được diễn tả bằng những câu văn rất giàu hình ảnh và gợi cảm với một loạt các hình ảnh so sánh liên tưởng đầy ấn tượng: “Thú giang hồ” được cảm nhận êm ái nhớ nhung; nhựa sống trong lòng người căng lên được ví như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nầm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những cái lá nhỏ li ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh; tình cảm gia đình đầm ấm khiến lòng người vui sướng được nhà văn liên tưởng với cảnh không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan.
|
The magical time of Spring makes people's souls glow with new life. Spring is compared to a beautiful spring princess that God has given to humanity. Spring has inspired many writers and poets. Xuan Dieu has "Ripe Spring", Nguyen Binh has "Green Spring". Thanh Hai evokes the spring of soldiers going to war, the spring of farmers going to the fields, the spring of resistance, the spring of the country, the spring of the future through "Little Spring". Vu Bang also contributed to that spring theme with a simple work filled with emotion: "January dreams of the cold new moon", including a passage included in the 7th grade literature textbook with the title: "Season". my spring". When writing a review essay about this excerpt, you need to feel the unique sentences to clarify the author's thoughts and at the same time express your own feelings. Below is a guide to the article "My Spring". Hopefully through here, you can complete your homework well.
Vu Bang is a writer who specializes in short stories, essays and memoirs. His writing has both the sophistication and uniqueness of a writer who thoroughly understands life, as well as the love and saltiness of a soul who loves his homeland earnestly and passionately. Dreaming of a cold and sweet new moon in January is a typical composition of Vu Bang's writing style.
The essay "The private month dreams of the cold, sweet new moon" opens with the writer's fiery, ecstatic emotions before the North Vietnamese spring. In Vu Bang's emotions, the atmosphere and scenery of spring in the North in the first days of January appear beautifully - a unique, unique beauty that is unforgettable. It is the spring with pouring rain, cold wind, the sound of swallows calling in the blue night, the sound of rowing drums echoing from far away villages, and the love song of a beautiful, poetic girl...
Alas, the spring of North Vietnam, perhaps the atmosphere and scenery of spring before 1945, is recalled in the heart of a person far from home like Vu Bang. It reminds us of Nguyen Binh's famous verses:
Spring brings many magical changes, brightens up many spring colors, and especially awakens so much vitality in people's hearts. It makes people want to go crazy, want to open the door and go out, want to have wanderlust here and there to enjoy the spring, feeling that they don't need to drink strong alcohol as their hearts are intoxicated. Spring makes the sap of life in the body swell like the blood in the deer's buds, like the buds of trees that can't stand to lie still and have to sprout into tiny leaves. In particular, spring makes people "alive" again and "craving for love.
Spring brings a peaceful atmosphere of family reunion, people's hearts are strangely warm, and in their hearts they feel as if there are countless new flowers blooming and butterflies coming out to celebrate. It is the passionate, ecstatic feeling of a person who is always longing for spring, welcoming spring with all his passionate love. Vu Bang's passionate and passionate writing voice is transmitted to the reader, making us feel excited and ecstatic. A beautiful spring (the spring of beloved Hanoi, of beloved North Vietnam) is felt by a very delicate and sensitive soul of Vu Bang. It seems that the author has integrated himself into the scene, to see the pouring rain, the cold wind, the sound of swallows calling in the blue night, the sound of rowing boats echoing from distant villages and the deep lyrical tone. , the sweetness of the love song of a beautiful girl is like a dream.
Not only does the writer feel spring with the familiar senses, the writer also feels spring with all the senses, the most special emotions of the soul. That feeling is expressed in very rich and evocative sentences with a series of impressive comparative images: "Gypsy beast" is felt softly and nostalgically; The swelling of life in a person's heart can be compared to the swelling of blood in a deer's buds, like the buds of a tree, unable to bear the pressure of remaining dormant, having to emerge into tiny leaves and raise their hands to wave at the lovebirds. stand beside; The writer associates the warm family love that makes people feel happy with the scene of countless new flowers blooming and butterflies coming out to celebrate.
|
Cái thời điểm kỳ diệu của mùa Xuân khiến tâm hồn người ta bừng lên sự sống mới. Mùa xuân được ví như một nàng chúa xuân xinh đẹp mà Thượng Đế đã ban tặng cho loài người. Mùa xuân đã khơi nguồn cảm hứng cho biết bao nhà văn, thi sĩ. Xuân Diệu có “Mùa xuân chín”, Nguyễn Bính có “Mùa xuân xanh”. Thanh Hải gợi mở mùa xuân của người lính ra trận, mùa xuân của người nông dân ra đồng, mùa xuân của kháng chiến, mùa xuân của đất nước, mùa xuân của tương lai qua “Mùa xuân nho nhỏ”. Vũ Bằng cũng góp vào đề tài xuân ấy một tác phẩm giản dị mà chan chứa tình cảm: “Tháng Giêng mơ về trăng non rét ngọn”, trong đó có một đoạn được đưa vào SGK ngữ văn lớp 7 với nhan đề: “Mùa xuân của tôi”. Khi làm bài văn cảm nhận về đoạn trích này, cần cảm nhận những câu văn độc đáo để làm rõ tư tưởng của tác giả, đồng thời thể hiện cảm xúc của bản thân. Dưới đây là bài viết hướng dẫn Cảm nghĩ về bài “Mùa xuân của tôi”. Hy vọng qua đây, các bạn có thể hoàn thành bài tập thật tốt.
Vũ Bằng là một cây bút sở trường về truyện ngắn, tuỳ bút và bút kí. Văn của ông vừa có nét tinh tế, đặc sắc của một cây bút am hiểu tường tận về cuộc sống, vừa có cái đằm thắm, mặn mà của một tâm hồn yêu thương quê hương đất nước tha thiết, nồng nàn. Tháng giêng mơ về trăng non rét ngọt là một sáng tác tiêu biểu cho văn phong Vũ Bằng.
Thiên tuỳ bút “Tháng riêng mơ về trăng non rét ngọt” mở đầu bằng những cảm xúc rạo rực, ngất ngây của nhà văn trước mùa xuân Bắc Việt. Trong dòng cảm xúc của Vũ Bằng, không khí và cảnh sắc mùa xuân đất Bắc trong những ngày đầu tháng giêng hiện lên thật đẹp- một vẻ đẹp riêng biệt, độc đáo khó quên. Đó là mùa xuân có mưa riêu riêu, gió lành lạnh, có tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, có tiếng trống chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa, có cầu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng…
Chao ôi, cái mùa xuân Bắc Việt, có lẽ là cái không khí và cảnh sắc mùa xuân trước năm 1945 được gợi nhớ lại trong lòng một người con xa quê như Vũ Bằng. Nó gợi ta nhớ đến những câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính:
Mùa xuân về đem đến bao sự đổi thay kì diệu, làm bừng lên bao sắc xuân, và nhất là trỗi dậy bao sức sống trong lòng người. Nó làm cho người ta muốn phát điên lên, muốn mở cửa đi ra ngoài, muốn có cái thú giang hồ đó đây mà thưởng ngoạn mùa xuân, cảm thấy không cần uống rượu mạnh cũng như lòng mình say sưa. Mùa xuân làm cho nhựa sống ở trong người căng lên như máu căng trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nằm im mãi không chịu được, phải chồi ra thành những cái lá nhỏ li ti. Đặc biệt, mùa xuân về làm cho người ta “sống” lại và “thèm khát yêu thương.
Mùa xuân về khiến cho không khí gia đình đoàn tụ êm đềm, lòng người ấm lạ, ấm lùng, và trong lòng thì cảm thấy như có không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan. Đó là cảm xúc say mê, rạo rực đến ngất ngây của một con người luôn khát khao mong chờ mùa xuân, đón nhận mùa xuân với tất cả tình yêu nồng nhiệt của mình. Giọng văn sôi nổi, tha thiết của Vũ Bằng đã truyền sang người đọc khiến ta hình như cũng thấy rạo rực và ngất ngây. Một mùa xuân thật đẹp (mùa xuân của Hà Nội thân yêu, của Bắc Việt thương mến) được cảm nhận bằng một tâm hồn rất tinh tế và nhạy cảm của Vũ Bằng. Dường như tác giả đã hoà nhập lòng mình vào cảnh, để thấy được cái mưa riêu riêu, gió lành lạnh, cả tiếng nhạn kêu trong đêm xanh, tiếng chèo vọng lại từ những thôn xóm xa xa và cả âm điệu trữ tình sâu lắng, ngọt ngào của câu hát huê tình của cô gái đẹp như thơ mộng.
Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng những giác quan quen thuộc, nhà văn còn cảm nhận mùa xuân bằng tất cả những giác quan, những cảm xúc đặc biệt nhất của tâm hồn. Sự cảm nhận ấy được diễn tả bằng những câu văn rất giàu hình ảnh và gợi cảm với một loạt các hình ảnh so sánh liên tưởng đầy ấn tượng: “Thú giang hồ” được cảm nhận êm ái nhớ nhung; nhựa sống trong lòng người căng lên được ví như máu căng lên trong lộc của loài nai, như mầm non của cây cối, nầm im mãi không chịu được, phải trồi ra thành những cái lá nhỏ li ti giơ tay vẫy những cặp uyên ương đứng cạnh; tình cảm gia đình đầm ấm khiến lòng người vui sướng được nhà văn liên tưởng với cảnh không biết bao nhiêu là hoa mới nở, bướm ra ràng mở hội liên hoan.
|
The magical time of Spring makes people's souls glow with new life. Spring is compared to a beautiful spring princess that God has given to humanity. Spring has inspired many writers and poets. Xuan Dieu has "Ripe Spring", Nguyen Binh has "Green Spring". Thanh Hai evokes the spring of soldiers going to war, the spring of farmers going to the fields, the spring of resistance, the spring of the country, the spring of the future through "Little Spring". Vu Bang also contributed to that spring theme with a simple work filled with emotion: "January dreams of the cold new moon", including a passage included in the 7th grade literature textbook with the title: "Season". my spring". When writing a review essay about this excerpt, you need to feel the unique sentences to clarify the author's thoughts and at the same time express your own feelings. Below is a guide to the article "My Spring". Hopefully through here, you can complete your homework well.
Vu Bang is a writer who specializes in short stories, essays and memoirs. His writing has both the sophistication and uniqueness of a writer who thoroughly understands life, as well as the love and saltiness of a soul who loves his homeland earnestly and passionately. Dreaming of a cold and sweet new moon in January is a typical composition of Vu Bang's writing style.
The essay "The private month dreams of the cold, sweet new moon" opens with the writer's fiery, ecstatic emotions before the North Vietnamese spring. In Vu Bang's emotions, the atmosphere and scenery of spring in the North in the first days of January appear beautifully - a unique, unique beauty that is unforgettable. It is the spring with pouring rain, cold wind, the sound of swallows calling in the blue night, the sound of rowing drums echoing from far away villages, and the love song of a beautiful, poetic girl...
Alas, the spring of North Vietnam, perhaps the atmosphere and scenery of spring before 1945, is recalled in the heart of a person far from home like Vu Bang. It reminds us of Nguyen Binh's famous verses:
Spring brings many magical changes, brightens up many spring colors, and especially awakens so much vitality in people's hearts. It makes people want to go crazy, want to open the door and go out, want to have wanderlust here and there to enjoy the spring, feeling that they don't need to drink strong alcohol as their hearts are intoxicated. Spring makes the sap of life in the body swell like the blood in the deer's buds, like the buds of trees that can't stand to lie still and have to sprout into tiny leaves. In particular, spring makes people "alive" again and "craving for love.
Spring brings a peaceful atmosphere of family reunion, people's hearts are strangely warm, and in their hearts they feel as if there are countless new flowers blooming and butterflies coming out to celebrate. It is the passionate, ecstatic feeling of a person who is always longing for spring, welcoming spring with all his passionate love. Vu Bang's passionate and passionate writing voice is transmitted to the reader, making us feel excited and ecstatic. A beautiful spring (the spring of beloved Hanoi, of beloved North Vietnam) is felt by a very delicate and sensitive soul of Vu Bang. It seems that the author has integrated himself into the scene, to see the pouring rain, the cold wind, the sound of swallows calling in the blue night, the sound of rowing boats echoing from distant villages and the deep lyrical tone. , the sweetness of the love song of a beautiful girl is like a dream.
Not only does the writer feel spring with the familiar senses, the writer also feels spring with all the senses, the most special emotions of the soul. That feeling is expressed in very rich and evocative sentences with a series of impressive comparative images: "Gypsy beast" is felt softly and nostalgically; The swelling of life in a person's heart can be compared to the swelling of blood in a deer's buds, like the buds of a tree, unable to bear the pressure of remaining dormant, having to emerge into tiny leaves and raise their hands to wave at the lovebirds. stand beside; The writer associates the warm family love that makes people feel happy with the scene of countless new flowers blooming and butterflies coming out to celebrate.
|
Rừng là một hệ sinh thái mà quần xã cây rừng giữ vai trò chủ đạo trong mối quan hệ tương tác giữa sinh vật với môi trường. Rừng có vai trò rất quan trọng đối với cuộc sống của con người cũng như môi trường: cung cấp nguồn gỗ, củi, điều hòa, tạo ra oxy, điều hòa nước, là nơi cư trú động thực vật và tàng trữ các nguồn gen quý hiếm, bảo vệ và ngăn chặn gió bão, chống xói mòn đất, đảm bảo cho sự sống, bảo vệ sức khỏe của con người…Tuy nhiên, ngày nay, nhiều nơi con người đã không bảo vệ được rừng, còn chặt phá bừa bãi làm cho tài nguyên rừng khó được phục hồi và ngày càng bị cạn kiệt, nhiều nơi rừng không còn có thể tái sinh, đất trở thành đồi trọc, sa mạc, nước mưa tạo thành những dòng lũ rửa trôi chất dinh dưỡng, gây lũ lụt, sạt lở cho vùng đồng bằng gây thiệt hại nhiều về tài sản, tính mạng người dân. Vai trò của rừng trong việc bảo vệ môi trường đang trở thành vấn đề thời sự và lôi quấn sự quan tâm của toàn thế giới. Trong chương trình ngưc văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Bài viết số 5 lớp 7 đề 2: Hãy chứng minh rằng: Bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chúng ta. Khi làm bài văn này cần nghị luận được vai trò của rừng đối với đời sống, đồng thời chỉ ra thực trạng nạn phá rừng hiện nay, có ảnh hưởng như thế nào đến con người. Dưới đây là bài văn mẫu cho đề bài này, hy vọng qua đó các bạn sẽ hoàn thành bài tập thật tốt.
Dọc theo Tổ Quốc thân yêu không đâu là không có rừng. Rừng có ở khắp nơi trên mảnh đất hình chữ S, cho thấy tầm quan trọng to lớn của rừng đến nhường nào. Chính vì thế “Bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chúng ta”.
Rừng vô cùng quan trọng đối với đời sống con người. Rừng có mối liên hệ mật thiết đối với đời sống con người. Chính vì điều đó rừng là một yếu tố thiên nhiên hữu dụng và hữu ích nên bảo vệ rừng chính là bảo vệ cuộc sống của chúng ta.
Suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam, rừng gắn bó thân thiết với con người. Rừng lá là chắn ngụy trang che chở giúp cho quân đội ta không bị kẻ thù phát hiện, núi dang thành lũy thép dày, “rừng che bộ đội rừng vây quân thù”. Núi rừng Việt Bắc đã trở thành thủ đô của cuộc kháng chiến 9 năm chống Pháp. Núi rừng Trường Sơn và đường Hồ Chi Minh đã trở thành huyền thoại của cuộc kháng chiến chống Mỹ đầy đau thương và oanh liệt. Rừng đem lại rất nhiều lợi ích cho con người. Rừng được mệnh danh là lá phổi xanh của Trái Đất bởi cây cối thực hiện quá trình quang hợp, hấp thụ khí cacbonic và thải ra khí oxi cho con người và động vật hô hấp. Rừng còn cung cấp nguyên liệu cho các ngành công nghiệp trong nước và xuất khẩu trong cuộc sống hằng ngày. Gỗ quý trong rừng như lim, thông, hương…có thể làm ra những mặt hàng thủ công, mỹ nghệ có giá trị như giường, bàn ghế, tủ. Rừng chè, rừng cà phê cho con người nguyên liệu để tiêu dùng trong nước cũng như xuất khẩu ra thế giới. Những loại thảo mộc cũng được khai thác từ rừng, làm thuốc chữa bệnh cho con người. Một vai trò quan trọng nữa của rừng là ngăn chặn lũ lụt, sói mòn, sạt lở đất. Có biết bao trận lũ đã được giảm bớt sức tàn phá là nhờ có rừng. Rừng còn giúp cho đất không bị xói mòn, điều hoà khí hậu, mang lại không khí xanh cho Trái Đất. Những khu rừng ngập mặn đóng vai trò chắn sóng từ ngoài biển khơi, ngăn chặn dòng nước mặn từ biển đổ vào thành phố. Rừng còn là kho tàng phong phú, đa dạng về thế giới muôn loài động vật, thực vật. Rừng là ngôi nhà chung cho nhiều loại động vật quý hiếm. Cảnh quan đẹp đẽ của rừng đem lại những phút giây thoải mái, thư giãn tuyệt vời cho con người sau những giờ làm việc căng thẳng.
Hiện nay nhiều khu rừng ở Việt Nam đang bị xuống dốc một cách trầm trọng, diện tích rừng của nước ta ngày càng bị thu hẹp một cách lo ngại. Một phần bởi nạn lâm tặc phá rừng lấy gỗ quý để thu lợi cho bản thân một cách bất hợp pháp. Việc khai thác rừng trái phép đã trở thành việc thường tình ở khắp mọi nơi, khắp mọi khu rừng. Một phần bởi sự kém hiểu biết của người dân địa phương phá rừng lấy đất trồng trọt. Cung cách làm ăn thô sơ lạc hậu như đốt nương, làm rẫy, đốt ong lấy mật, chỉ sơ ý một chút là gây ra thiệt hại khôn lường. Hàng trăm héc ta rừng nguyên sinh bị cháy rụi. Hàng trăm động vật bị tiêu diệt. Người dân đốt phá rừng không có kế hoạch, không tái tạo lại rừng.
Chính vì vậy việc phá rừng của người dân đã để lại những hậu quả nghiêm trọng. Vì không có rừng phòng hộ nên đất đai bị sói mòn, sạt lở, nhiều người dân bị thiệt mạng, nhà cửa bị cuốn trôi vì lũ lụt kéo đến. Nhiều nơi đất thành đồi trọc. Đất đai khô cằn không thể trồng cấy. Động vật do săn bắn quá nhiều nên có nguy cơ bị tuyệt chủng, gây mất cân bằng sinh thái. Những loài động vật sống trong rừng bị mất nơi ở nên di cư đến phá hoại cuộc sống của con người, như voi rừng đến phá hoại nhà dân. Các khu rừng ngập mặn bị phá hủy nên lượng nước mặn từ biển tràn vào khắp đồng ruộng, làm thu hẹp diện tích canh tác. Hiệu ứng nhà kính, biến đổi khí hậu toàn cầu là do không có rừng điều hoà khí hậu. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra, cuộc sống của con người sẽ bị đe doạ.
Để ngăn chặn việc số lượng các khu rừng đang ngày một giảm thì chúng ta cần có những hành động thiết thực ngay từ bây giờ. Cần tuyên truyền, nâng cao ý thức của người dân trong việc bảo vệ rừng. Những vùng thường hay xảy ra thiên tai, bão lũ cần trồng rừng đầu nguồn. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần tích cực trồng cây phủ xanh đồi trọc. Đối với nạn phá rừng, Nhà nước cần có những chính sách chặt chẽ cũng như biện pháp xử lí nghiêm minh nhằm răn đe mọi người.
Bảo vệ rừng không phải là vấn đề của riêng ai. Vì sức khỏe của bản thân, gia đình và xã hội, chúng ta hãy cùng chung tay góp sức bảo vệ rừng!
Trái đất đang càng ngày càng nóng lên, khi thời tiết ngày càng khắc nghiệt. Vì thế chúng ta cần phải bảo vệ rừng bởi nó đem lại cho chúng ta biết bao điều kì diệu. Bảo vệ rừng chính là bảo vệ cuộc sống của chúng ta.
Trước hết chúng ta cần hiểu rừng là gì? Rừng là một bộ phận của thiên nhiên, là một vùng đất rộng lớn mafowr đó có rất nhiều động thực vật sinh sống và phát triển, là chiếc ô lớn tạo nên cảnh quan thiên nhiên đẹp bao phủ mặt đất bởi màu xanh của cây cối. Rừng được chia làm hai loại: Rừng nguyên sinh và rừng nhân tạo. Rừng nguyên sinh là do thiên nhiên tạo ra, còn rừng nhân tạo là rừng được hình thành nên bởi con người. Cỏ, cây, hoa lá, động vật đều là yếu tố tạo nên rừng.
Rừng có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc sống của con người. Rừng là lá phổi xanh của Trái Đất, điều hòa khí hậu, cung cấp oxi. Rừng cung cấp gỗ để làm nhà cửa, các vật dụng cần thiết. Ngày nay, còn tạo ra các sản phẩm mĩ nghệ cao cấp để trang trí và làm đẹp cung cấp các loại thuốc quý, các sản vật lương thực, thực phẩm. Do dân số tăng, con người thu hẹp rừng để lấy đất trồng cây, sản xuất, sinh sống dẫn đến rừng ngày càng bị cạn kiệt. Những cánh rừng bị trọng thương đang lên tiếng kêu cứu như rừng Trường Sơn, Cát Tiên, Cúc Phương,…Đối với Việt Nam một đất nước có 4000 năm lịch sử dựng và giữ nước, rừng đã góp phần không nhỏ làm nên thắng lợi giúp ta đánh đuổi kẻ thù xâm lược:
“ Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây.”
Không những thế rừng còn giúp ta cân bằng hệ sinh thái, tạo ra các khu vui chơi, giải trí, nghỉ dưỡng, là nguồn cảm hứng cho các đề tài thơ ca, nhạc họa.
Rừng như bà mẹ thiên nhiên trao tặng cho ta rất nhiều thứ, vậy mà chúng ta lại đối xử tàn nhẫn với rừng khiến rừng bị hủy hoại trầm trọng. Ở Việt Nam chúng ta mỗi năm hàng ngàn héc- ta rừng bị tàn phá là do người dân đốt nương rẫy, hạn hán nắng nóng làm cháy rừng. Do sự phát triển của khu công nghiệp, các nhà máy thủy điện, cụm dân cư khiến rừng đã bị tàn phá. Ngoài ra do sự tàn phá của bọn lâm tặc vì lợi ích trước mắt mà tàn phá rừng A-ma – don là niềm tự hào của thế giới. Trong khoảng ba tháng cũng đã bị hủy hoại bằng lãnh thổ của nước Pháp.
Cách ứng xử đã gây ra những hậu quả nghiêm trọng mà chính con người phải gánh chịu. Do chặt phá rừng đầu nguồn đẫn tới các hiện tượng sạt lở đất, bão lũ cướp đi sinh mạng của những người có gia đình không ai còn sống sót. Tài sản, hoa màu, lương thực, trâu bò,.. bị cuốn trôi, dịch bệnh lây lan, nguồn nước ô nhiễm, đời sống vô cùng khó khăn.
|
Rừng là một hệ sinh thái mà quần xã cây rừng giữ vai trò chủ đạo trong mối quan hệ tương tác giữa sinh vật với môi trường. Rừng có vai trò rất quan trọng đối với cuộc sống của con người cũng như môi trường: cung cấp nguồn gỗ, củi, điều hòa, tạo ra oxy, điều hòa nước, là nơi cư trú động thực vật và tàng trữ các nguồn gen quý hiếm, bảo vệ và ngăn chặn gió bão, chống xói mòn đất, đảm bảo cho sự sống, bảo vệ sức khỏe của con người…Tuy nhiên, ngày nay, nhiều nơi con người đã không bảo vệ được rừng, còn chặt phá bừa bãi làm cho tài nguyên rừng khó được phục hồi và ngày càng bị cạn kiệt, nhiều nơi rừng không còn có thể tái sinh, đất trở thành đồi trọc, sa mạc, nước mưa tạo thành những dòng lũ rửa trôi chất dinh dưỡng, gây lũ lụt, sạt lở cho vùng đồng bằng gây thiệt hại nhiều về tài sản, tính mạng người dân. Vai trò của rừng trong việc bảo vệ môi trường đang trở thành vấn đề thời sự và lôi quấn sự quan tâm của toàn thế giới. Trong chương trình ngưc văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Bài viết số 5 lớp 7 đề 2: Hãy chứng minh rằng: Bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chúng ta. Khi làm bài văn này cần nghị luận được vai trò của rừng đối với đời sống, đồng thời chỉ ra thực trạng nạn phá rừng hiện nay, có ảnh hưởng như thế nào đến con người. Dưới đây là bài văn mẫu cho đề bài này, hy vọng qua đó các bạn sẽ hoàn thành bài tập thật tốt.
Dọc theo Tổ Quốc thân yêu không đâu là không có rừng. Rừng có ở khắp nơi trên mảnh đất hình chữ S, cho thấy tầm quan trọng to lớn của rừng đến nhường nào. Chính vì thế “Bảo vệ rừng là bảo vệ cuộc sống của chúng ta”.
Rừng vô cùng quan trọng đối với đời sống con người. Rừng có mối liên hệ mật thiết đối với đời sống con người. Chính vì điều đó rừng là một yếu tố thiên nhiên hữu dụng và hữu ích nên bảo vệ rừng chính là bảo vệ cuộc sống của chúng ta.
Suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam, rừng gắn bó thân thiết với con người. Rừng lá là chắn ngụy trang che chở giúp cho quân đội ta không bị kẻ thù phát hiện, núi dang thành lũy thép dày, “rừng che bộ đội rừng vây quân thù”. Núi rừng Việt Bắc đã trở thành thủ đô của cuộc kháng chiến 9 năm chống Pháp. Núi rừng Trường Sơn và đường Hồ Chi Minh đã trở thành huyền thoại của cuộc kháng chiến chống Mỹ đầy đau thương và oanh liệt. Rừng đem lại rất nhiều lợi ích cho con người. Rừng được mệnh danh là lá phổi xanh của Trái Đất bởi cây cối thực hiện quá trình quang hợp, hấp thụ khí cacbonic và thải ra khí oxi cho con người và động vật hô hấp. Rừng còn cung cấp nguyên liệu cho các ngành công nghiệp trong nước và xuất khẩu trong cuộc sống hằng ngày. Gỗ quý trong rừng như lim, thông, hương…có thể làm ra những mặt hàng thủ công, mỹ nghệ có giá trị như giường, bàn ghế, tủ. Rừng chè, rừng cà phê cho con người nguyên liệu để tiêu dùng trong nước cũng như xuất khẩu ra thế giới. Những loại thảo mộc cũng được khai thác từ rừng, làm thuốc chữa bệnh cho con người. Một vai trò quan trọng nữa của rừng là ngăn chặn lũ lụt, sói mòn, sạt lở đất. Có biết bao trận lũ đã được giảm bớt sức tàn phá là nhờ có rừng. Rừng còn giúp cho đất không bị xói mòn, điều hoà khí hậu, mang lại không khí xanh cho Trái Đất. Những khu rừng ngập mặn đóng vai trò chắn sóng từ ngoài biển khơi, ngăn chặn dòng nước mặn từ biển đổ vào thành phố. Rừng còn là kho tàng phong phú, đa dạng về thế giới muôn loài động vật, thực vật. Rừng là ngôi nhà chung cho nhiều loại động vật quý hiếm. Cảnh quan đẹp đẽ của rừng đem lại những phút giây thoải mái, thư giãn tuyệt vời cho con người sau những giờ làm việc căng thẳng.
Hiện nay nhiều khu rừng ở Việt Nam đang bị xuống dốc một cách trầm trọng, diện tích rừng của nước ta ngày càng bị thu hẹp một cách lo ngại. Một phần bởi nạn lâm tặc phá rừng lấy gỗ quý để thu lợi cho bản thân một cách bất hợp pháp. Việc khai thác rừng trái phép đã trở thành việc thường tình ở khắp mọi nơi, khắp mọi khu rừng. Một phần bởi sự kém hiểu biết của người dân địa phương phá rừng lấy đất trồng trọt. Cung cách làm ăn thô sơ lạc hậu như đốt nương, làm rẫy, đốt ong lấy mật, chỉ sơ ý một chút là gây ra thiệt hại khôn lường. Hàng trăm héc ta rừng nguyên sinh bị cháy rụi. Hàng trăm động vật bị tiêu diệt. Người dân đốt phá rừng không có kế hoạch, không tái tạo lại rừng.
Chính vì vậy việc phá rừng của người dân đã để lại những hậu quả nghiêm trọng. Vì không có rừng phòng hộ nên đất đai bị sói mòn, sạt lở, nhiều người dân bị thiệt mạng, nhà cửa bị cuốn trôi vì lũ lụt kéo đến. Nhiều nơi đất thành đồi trọc. Đất đai khô cằn không thể trồng cấy. Động vật do săn bắn quá nhiều nên có nguy cơ bị tuyệt chủng, gây mất cân bằng sinh thái. Những loài động vật sống trong rừng bị mất nơi ở nên di cư đến phá hoại cuộc sống của con người, như voi rừng đến phá hoại nhà dân. Các khu rừng ngập mặn bị phá hủy nên lượng nước mặn từ biển tràn vào khắp đồng ruộng, làm thu hẹp diện tích canh tác. Hiệu ứng nhà kính, biến đổi khí hậu toàn cầu là do không có rừng điều hoà khí hậu. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra, cuộc sống của con người sẽ bị đe doạ.
Để ngăn chặn việc số lượng các khu rừng đang ngày một giảm thì chúng ta cần có những hành động thiết thực ngay từ bây giờ. Cần tuyên truyền, nâng cao ý thức của người dân trong việc bảo vệ rừng. Những vùng thường hay xảy ra thiên tai, bão lũ cần trồng rừng đầu nguồn. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần tích cực trồng cây phủ xanh đồi trọc. Đối với nạn phá rừng, Nhà nước cần có những chính sách chặt chẽ cũng như biện pháp xử lí nghiêm minh nhằm răn đe mọi người.
Bảo vệ rừng không phải là vấn đề của riêng ai. Vì sức khỏe của bản thân, gia đình và xã hội, chúng ta hãy cùng chung tay góp sức bảo vệ rừng!
Trái đất đang càng ngày càng nóng lên, khi thời tiết ngày càng khắc nghiệt. Vì thế chúng ta cần phải bảo vệ rừng bởi nó đem lại cho chúng ta biết bao điều kì diệu. Bảo vệ rừng chính là bảo vệ cuộc sống của chúng ta.
Trước hết chúng ta cần hiểu rừng là gì? Rừng là một bộ phận của thiên nhiên, là một vùng đất rộng lớn mafowr đó có rất nhiều động thực vật sinh sống và phát triển, là chiếc ô lớn tạo nên cảnh quan thiên nhiên đẹp bao phủ mặt đất bởi màu xanh của cây cối. Rừng được chia làm hai loại: Rừng nguyên sinh và rừng nhân tạo. Rừng nguyên sinh là do thiên nhiên tạo ra, còn rừng nhân tạo là rừng được hình thành nên bởi con người. Cỏ, cây, hoa lá, động vật đều là yếu tố tạo nên rừng.
Rừng có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc sống của con người. Rừng là lá phổi xanh của Trái Đất, điều hòa khí hậu, cung cấp oxi. Rừng cung cấp gỗ để làm nhà cửa, các vật dụng cần thiết. Ngày nay, còn tạo ra các sản phẩm mĩ nghệ cao cấp để trang trí và làm đẹp cung cấp các loại thuốc quý, các sản vật lương thực, thực phẩm. Do dân số tăng, con người thu hẹp rừng để lấy đất trồng cây, sản xuất, sinh sống dẫn đến rừng ngày càng bị cạn kiệt. Những cánh rừng bị trọng thương đang lên tiếng kêu cứu như rừng Trường Sơn, Cát Tiên, Cúc Phương,…Đối với Việt Nam một đất nước có 4000 năm lịch sử dựng và giữ nước, rừng đã góp phần không nhỏ làm nên thắng lợi giúp ta đánh đuổi kẻ thù xâm lược:
“ Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây.”
Không những thế rừng còn giúp ta cân bằng hệ sinh thái, tạo ra các khu vui chơi, giải trí, nghỉ dưỡng, là nguồn cảm hứng cho các đề tài thơ ca, nhạc họa.
Rừng như bà mẹ thiên nhiên trao tặng cho ta rất nhiều thứ, vậy mà chúng ta lại đối xử tàn nhẫn với rừng khiến rừng bị hủy hoại trầm trọng. Ở Việt Nam chúng ta mỗi năm hàng ngàn héc- ta rừng bị tàn phá là do người dân đốt nương rẫy, hạn hán nắng nóng làm cháy rừng. Do sự phát triển của khu công nghiệp, các nhà máy thủy điện, cụm dân cư khiến rừng đã bị tàn phá. Ngoài ra do sự tàn phá của bọn lâm tặc vì lợi ích trước mắt mà tàn phá rừng A-ma – don là niềm tự hào của thế giới. Trong khoảng ba tháng cũng đã bị hủy hoại bằng lãnh thổ của nước Pháp.
Cách ứng xử đã gây ra những hậu quả nghiêm trọng mà chính con người phải gánh chịu. Do chặt phá rừng đầu nguồn đẫn tới các hiện tượng sạt lở đất, bão lũ cướp đi sinh mạng của những người có gia đình không ai còn sống sót. Tài sản, hoa màu, lương thực, trâu bò,.. bị cuốn trôi, dịch bệnh lây lan, nguồn nước ô nhiễm, đời sống vô cùng khó khăn.
|
Trong cuộc sống này, tất cả mọi thứ đều phải thông qua sự ham mê, tìm hiểu, nhận thức thì nó mới trở thành một định lí, một khái niệm hay nói một cách khác là kiến thức. Từ xưa đến nay, con người qua lao động sản xuất đã tiếp nhận được bao nhiêu điều thú vị trên thế giới. Đó cũng là một cách tích luỹ kiến thức. Chẳng những vậy, những kiến thức được lưu truyền từ đời này sang đời khác bằng rất nhiều hình thức như truyền miệng hay sách vở v.v… Vai trò của việc học tập đã được khẳng định từ xa xưa. Chính vì vậy, Lê-nin, một vị lãnh tụ vĩ đại đã có một câu nói rất nổi tiếng. Đó chính là:”Học, học nữa, học mãi”. Khi làm bài văn nghị luận về câu nói này, cần giải thích được ý nghĩa của câu nói, chứng minh bằng cách đưa ra lí lẽ và dẫn chứng thuyết phục. Phần cuối nên mở rộng và lật ngược vấn đề để bài văn thêm sâu. Hy vọng bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Xã hội ngày càng phát triển thì việc học càng có tầm quan trọng rất lớn đối với cuộc sống và tương lai của mỗi con người. Vì thế Lê-nin đã khuyên rằng: “Học, học nữa, học mãi”
Thật vậy, việc học rất quan trọng đối với mỗi con người. Vậy “học” là gì? Học là quá trình tiếp thu kiến thức, tìm hiểu, lĩnh hội tri thức thông qua việc học tập ở trường và ngoài xã hội. Việc học ở đây không chỉ diễn ra ở trường mà ngay từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được sống trong vòng tay chăm sóc của ba mẹ, được học ăn học nói, học cách cư xử. Khi đến trường ta được học kiến thức một cách toàn diện dưới sự giảng dạy của thầy cô giáo. Ngoài ra chúng ta còn học ở mọi nơi, học ở bạn bè học ở ngoài xã hội, học đi đôi với hành để vận dụng những kiến thức đã học vào đời sống. “Học nữa” là quá trình học tiếp nối từ dễ đến khó, từ thấp đến cao. Những người ham học thường không bao giờ thoả mãn với chính mình, luôn muốn học thêm nữa để nâng cao tầm hiểu biết. Học một cách toàn diện để đáp ứng nhu cầu của xã hội. “Học mãi” nghĩa là luôn luôn học tập, rèn luyện không ngừng để nâng cao tầm hiểu biết về mọi mặt. Như vậy chúng ta phải học tập mọi lúc mọi nơi, mọi lứa tuổi để có vốn hiểu biết sâu rộng, nâng cao chất lượng công việc sau này. Lời dạy của Lê-nin gồm ba vế, ba lần nhắc lại từ “học” để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học. Từ đó động viên, khuyến khích tất cả mọi người, nhất là thế hệ trẻ hãy tích cực học tập để cống hiến cho đất nước.
Vậy vì sao Lê-nin lại dạy “Học, học nữa, học mãi”. Trước hết, học vì chính bản thân mình. Nếu không học tập, chúng ta sẽ không có kiến thức, không có sự hiểu biết để vận dụng vào cuộc sống sau này. Nếu không học, chúng ta sẽ không thể tìm được những công việc mà mình mong muốn. Có học tốt, chúng ta mới có được công việc tốt, nuôi sống được bản thân, nuôi dưỡng gia đình và xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Nghĩa là học tập trang bị cho chúng ta đầy đủ hành trang để bước vào đời một cách vững vàng và tự tin nhất. Kiến thức của loài người là vô tận. Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, từng ngày từng giờ sẽ có thêm những phát minh tìm tòi sáng tạo mới. Nếu không học, chúng ta sẽ không theo kịp sự phát triển của xã hội. Chúng ta sẽ trở thành những người lạc hậu, tụt lùi so với xã hội. Hơn nữa, hiếu học là một truyền thống tốt đẹp từ bao đời nay của ông cha ta truyền lại cho con cháu. Mỗi chúng ta cần giữ gìn và phát huy truyền thống đó, nhất là thế hệ trẻ.
Thực tế đã cho thấy câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Là giám đốc của một công ty lớn cần học tập, học để điều hành công ty, học để tìm kiếm thị trường, học để nâng cao năng suất hiệu quả công việc. Học cũng là để đưa công ty ngày một phát triển hơn. Người nông dân cũng cần phải học, học để biết cách áp dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất, gieo trồng để đạt năng suất cao. Họ học để biết cách sử dụng máy móc kĩ thuật, hiện đại để cho ra được những sản phẩm có chất lượng, có năng suất cao.
Để thực hiện tốt lời dạy của Lê-nin, mỗi chúng ta cần tìm niềm say mê, hứng thú trong học tập và luôn sáng tạo trong công việc để đạt kết quả tốt hơn. Không những thế, chúng ta phải có nghị lực và tinh thần quyết tâm trong học tập, phải học ở mọi lúc, mọi nơi, ở nhà, ở trường để trở thành con người có cả tài lẫn đức để bước vào tương lai. Phải học lý thuyết đi đôi với thực hành, học toàn diện thì việc học mới thật sự có ý nghĩa. Tuy nhiên, trong xã hội hiện nay vẫn còn có những người không chú tâm vào học hành, không có ý chí phấn đấu trong học tập. Họ sẽ bị xã hội đào thải khỏi vòng xoáy phát triển, trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội.
Câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Mỗi chúng ta cần tích cực học tập vì học tập chính là con đường quyết định tương mai của mỗi chúng ta. Là một học sinh – chủ nhân tương lai của đất nước, thì việc học tập càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, nó góp phần xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp.
Chúng ta đều đã biết, con người có thể phát triển đến ngày hôm nay chính nhờ trí tuệ vượt bậc. Để có được trí tuệ ấy, chúng ta đã phải làm gì? Theo tôi, câu nói của Lênin chính là câu trả lời cho điều kì diệu ấy: Học, học nữa, học mãi.
Học là gì? Đó là hành động tiếp thu kiến thức từ thầy cô, bạn bè, cha mẹ, từ thế giới xung quanh. Mỗi khi ta biết thêm một điều gì mới mẻ, tức là chúng ta đã học được điều gì đó. “Học nữa” tức là, học một cách không ngừng nghỉ, dù đã biết rồi nhưng vẫn ham học hỏi. Còn “học mãi” là học cho đến cuối đời. Việc học không chỉ dừng lại ở mười hai năm trường lớp hay bốn năm đại học, nó đi theo ta suốt cả cuộc đời. Không chỉ học trong sách vở mà học ngay từ chính những điều xung quanh ta. Bởi vậy, câu nói của Lênin vừa như một lời thuyết giáo, lại vừa thúc giục chúng ta hãy học, học nữa, học mãi.
Vậy vì sao chúng ta nên học, học nữa, học mãi?
Trước hết, bởi vì kiến thức là biển trời mênh mông vô hạn. Càng học, chúng ta càng thấy rằng mình chỉ là một hạt cát trên sa mạc. Kiến thức mà ta học được chưa bao giờ là đủ. Càng đi ra ngoài, ta càng thấy rằng có rất nhiều điều để học. Ai cũng có thể là người thầy của ta. Một em bé dạy chúng ta về tính trung thực, một chú chó lại có thể dạy mình về tình yêu thương đồng loại,… chỉ cần mang một tâm thế sẵn sàng, ta có thể đón nhận được muôn vàn kiến thức. Bởi thế mà quá trình học diễn ra không ngừng, nó là “nữa” và “mãi”.
“Học, học nữa, học mãi” vì xã hội giờ đây ngày càng phát triển, cuộc cách mạng 4.0 đã làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta ngày nay. Và trong thế giới phẳng ấy, người ta đòi hỏi cao ở con người kiến thức và kĩ năng. Chỉ những người có tài năng thật sự mới có thể tồn tại trong xã hội ấy. Con đường duy nhất để không bị đẩy khỏi guồng quay của xã hội chính là học. Học nữa để bồi đắp cho trí tuệ và tâm hồn mình, học mãi để không bao giờ trở nên lạc hậu. Hãy thử tưởng tượng các bạn là những con người nghèo nàn về kiến thức, lại thiếu những kĩ năng cơ bản, các bạn có thể tồn tại được không?
Vậy học ở đâu mới là hiệu quả nhất? Giờ đây, khi công nghệ ngày càng phát triển, chúng ta có thêm nhiều nguồn tư liệu phong phú để học tập. Học trên sách vở, học ở internet, học ở thầy cô và học ở cuộc sống. Điều quan trọng là chúng ta có biết chắt lọc những gì tốt đẹp nhất để học hay không. Mỗi người phải biết mình cần gì, để tránh xa những dụ dỗ lôi kéo. Có như vậy, quá trình học mới thực sự hiệu quả và đạt được mục đích của nó.
|
Trong cuộc sống này, tất cả mọi thứ đều phải thông qua sự ham mê, tìm hiểu, nhận thức thì nó mới trở thành một định lí, một khái niệm hay nói một cách khác là kiến thức. Từ xưa đến nay, con người qua lao động sản xuất đã tiếp nhận được bao nhiêu điều thú vị trên thế giới. Đó cũng là một cách tích luỹ kiến thức. Chẳng những vậy, những kiến thức được lưu truyền từ đời này sang đời khác bằng rất nhiều hình thức như truyền miệng hay sách vở v.v… Vai trò của việc học tập đã được khẳng định từ xa xưa. Chính vì vậy, Lê-nin, một vị lãnh tụ vĩ đại đã có một câu nói rất nổi tiếng. Đó chính là:”Học, học nữa, học mãi”. Khi làm bài văn nghị luận về câu nói này, cần giải thích được ý nghĩa của câu nói, chứng minh bằng cách đưa ra lí lẽ và dẫn chứng thuyết phục. Phần cuối nên mở rộng và lật ngược vấn đề để bài văn thêm sâu. Hy vọng bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Xã hội ngày càng phát triển thì việc học càng có tầm quan trọng rất lớn đối với cuộc sống và tương lai của mỗi con người. Vì thế Lê-nin đã khuyên rằng: “Học, học nữa, học mãi”
Thật vậy, việc học rất quan trọng đối với mỗi con người. Vậy “học” là gì? Học là quá trình tiếp thu kiến thức, tìm hiểu, lĩnh hội tri thức thông qua việc học tập ở trường và ngoài xã hội. Việc học ở đây không chỉ diễn ra ở trường mà ngay từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được sống trong vòng tay chăm sóc của ba mẹ, được học ăn học nói, học cách cư xử. Khi đến trường ta được học kiến thức một cách toàn diện dưới sự giảng dạy của thầy cô giáo. Ngoài ra chúng ta còn học ở mọi nơi, học ở bạn bè học ở ngoài xã hội, học đi đôi với hành để vận dụng những kiến thức đã học vào đời sống. “Học nữa” là quá trình học tiếp nối từ dễ đến khó, từ thấp đến cao. Những người ham học thường không bao giờ thoả mãn với chính mình, luôn muốn học thêm nữa để nâng cao tầm hiểu biết. Học một cách toàn diện để đáp ứng nhu cầu của xã hội. “Học mãi” nghĩa là luôn luôn học tập, rèn luyện không ngừng để nâng cao tầm hiểu biết về mọi mặt. Như vậy chúng ta phải học tập mọi lúc mọi nơi, mọi lứa tuổi để có vốn hiểu biết sâu rộng, nâng cao chất lượng công việc sau này. Lời dạy của Lê-nin gồm ba vế, ba lần nhắc lại từ “học” để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học. Từ đó động viên, khuyến khích tất cả mọi người, nhất là thế hệ trẻ hãy tích cực học tập để cống hiến cho đất nước.
Vậy vì sao Lê-nin lại dạy “Học, học nữa, học mãi”. Trước hết, học vì chính bản thân mình. Nếu không học tập, chúng ta sẽ không có kiến thức, không có sự hiểu biết để vận dụng vào cuộc sống sau này. Nếu không học, chúng ta sẽ không thể tìm được những công việc mà mình mong muốn. Có học tốt, chúng ta mới có được công việc tốt, nuôi sống được bản thân, nuôi dưỡng gia đình và xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Nghĩa là học tập trang bị cho chúng ta đầy đủ hành trang để bước vào đời một cách vững vàng và tự tin nhất. Kiến thức của loài người là vô tận. Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, từng ngày từng giờ sẽ có thêm những phát minh tìm tòi sáng tạo mới. Nếu không học, chúng ta sẽ không theo kịp sự phát triển của xã hội. Chúng ta sẽ trở thành những người lạc hậu, tụt lùi so với xã hội. Hơn nữa, hiếu học là một truyền thống tốt đẹp từ bao đời nay của ông cha ta truyền lại cho con cháu. Mỗi chúng ta cần giữ gìn và phát huy truyền thống đó, nhất là thế hệ trẻ.
Thực tế đã cho thấy câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Là giám đốc của một công ty lớn cần học tập, học để điều hành công ty, học để tìm kiếm thị trường, học để nâng cao năng suất hiệu quả công việc. Học cũng là để đưa công ty ngày một phát triển hơn. Người nông dân cũng cần phải học, học để biết cách áp dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất, gieo trồng để đạt năng suất cao. Họ học để biết cách sử dụng máy móc kĩ thuật, hiện đại để cho ra được những sản phẩm có chất lượng, có năng suất cao.
Để thực hiện tốt lời dạy của Lê-nin, mỗi chúng ta cần tìm niềm say mê, hứng thú trong học tập và luôn sáng tạo trong công việc để đạt kết quả tốt hơn. Không những thế, chúng ta phải có nghị lực và tinh thần quyết tâm trong học tập, phải học ở mọi lúc, mọi nơi, ở nhà, ở trường để trở thành con người có cả tài lẫn đức để bước vào tương lai. Phải học lý thuyết đi đôi với thực hành, học toàn diện thì việc học mới thật sự có ý nghĩa. Tuy nhiên, trong xã hội hiện nay vẫn còn có những người không chú tâm vào học hành, không có ý chí phấn đấu trong học tập. Họ sẽ bị xã hội đào thải khỏi vòng xoáy phát triển, trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội.
Câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Mỗi chúng ta cần tích cực học tập vì học tập chính là con đường quyết định tương mai của mỗi chúng ta. Là một học sinh – chủ nhân tương lai của đất nước, thì việc học tập càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, nó góp phần xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp.
Chúng ta đều đã biết, con người có thể phát triển đến ngày hôm nay chính nhờ trí tuệ vượt bậc. Để có được trí tuệ ấy, chúng ta đã phải làm gì? Theo tôi, câu nói của Lênin chính là câu trả lời cho điều kì diệu ấy: Học, học nữa, học mãi.
Học là gì? Đó là hành động tiếp thu kiến thức từ thầy cô, bạn bè, cha mẹ, từ thế giới xung quanh. Mỗi khi ta biết thêm một điều gì mới mẻ, tức là chúng ta đã học được điều gì đó. “Học nữa” tức là, học một cách không ngừng nghỉ, dù đã biết rồi nhưng vẫn ham học hỏi. Còn “học mãi” là học cho đến cuối đời. Việc học không chỉ dừng lại ở mười hai năm trường lớp hay bốn năm đại học, nó đi theo ta suốt cả cuộc đời. Không chỉ học trong sách vở mà học ngay từ chính những điều xung quanh ta. Bởi vậy, câu nói của Lênin vừa như một lời thuyết giáo, lại vừa thúc giục chúng ta hãy học, học nữa, học mãi.
Vậy vì sao chúng ta nên học, học nữa, học mãi?
Trước hết, bởi vì kiến thức là biển trời mênh mông vô hạn. Càng học, chúng ta càng thấy rằng mình chỉ là một hạt cát trên sa mạc. Kiến thức mà ta học được chưa bao giờ là đủ. Càng đi ra ngoài, ta càng thấy rằng có rất nhiều điều để học. Ai cũng có thể là người thầy của ta. Một em bé dạy chúng ta về tính trung thực, một chú chó lại có thể dạy mình về tình yêu thương đồng loại,… chỉ cần mang một tâm thế sẵn sàng, ta có thể đón nhận được muôn vàn kiến thức. Bởi thế mà quá trình học diễn ra không ngừng, nó là “nữa” và “mãi”.
“Học, học nữa, học mãi” vì xã hội giờ đây ngày càng phát triển, cuộc cách mạng 4.0 đã làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta ngày nay. Và trong thế giới phẳng ấy, người ta đòi hỏi cao ở con người kiến thức và kĩ năng. Chỉ những người có tài năng thật sự mới có thể tồn tại trong xã hội ấy. Con đường duy nhất để không bị đẩy khỏi guồng quay của xã hội chính là học. Học nữa để bồi đắp cho trí tuệ và tâm hồn mình, học mãi để không bao giờ trở nên lạc hậu. Hãy thử tưởng tượng các bạn là những con người nghèo nàn về kiến thức, lại thiếu những kĩ năng cơ bản, các bạn có thể tồn tại được không?
Vậy học ở đâu mới là hiệu quả nhất? Giờ đây, khi công nghệ ngày càng phát triển, chúng ta có thêm nhiều nguồn tư liệu phong phú để học tập. Học trên sách vở, học ở internet, học ở thầy cô và học ở cuộc sống. Điều quan trọng là chúng ta có biết chắt lọc những gì tốt đẹp nhất để học hay không. Mỗi người phải biết mình cần gì, để tránh xa những dụ dỗ lôi kéo. Có như vậy, quá trình học mới thực sự hiệu quả và đạt được mục đích của nó.
|
Trong cuộc sống này, tất cả mọi thứ đều phải thông qua sự ham mê, tìm hiểu, nhận thức thì nó mới trở thành một định lí, một khái niệm hay nói một cách khác là kiến thức. Từ xưa đến nay, con người qua lao động sản xuất đã tiếp nhận được bao nhiêu điều thú vị trên thế giới. Đó cũng là một cách tích luỹ kiến thức. Chẳng những vậy, những kiến thức được lưu truyền từ đời này sang đời khác bằng rất nhiều hình thức như truyền miệng hay sách vở v.v… Vai trò của việc học tập đã được khẳng định từ xa xưa. Chính vì vậy, Lê-nin, một vị lãnh tụ vĩ đại đã có một câu nói rất nổi tiếng. Đó chính là:”Học, học nữa, học mãi”. Khi làm bài văn nghị luận về câu nói này, cần giải thích được ý nghĩa của câu nói, chứng minh bằng cách đưa ra lí lẽ và dẫn chứng thuyết phục. Phần cuối nên mở rộng và lật ngược vấn đề để bài văn thêm sâu. Hy vọng bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Xã hội ngày càng phát triển thì việc học càng có tầm quan trọng rất lớn đối với cuộc sống và tương lai của mỗi con người. Vì thế Lê-nin đã khuyên rằng: “Học, học nữa, học mãi”
Thật vậy, việc học rất quan trọng đối với mỗi con người. Vậy “học” là gì? Học là quá trình tiếp thu kiến thức, tìm hiểu, lĩnh hội tri thức thông qua việc học tập ở trường và ngoài xã hội. Việc học ở đây không chỉ diễn ra ở trường mà ngay từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được sống trong vòng tay chăm sóc của ba mẹ, được học ăn học nói, học cách cư xử. Khi đến trường ta được học kiến thức một cách toàn diện dưới sự giảng dạy của thầy cô giáo. Ngoài ra chúng ta còn học ở mọi nơi, học ở bạn bè học ở ngoài xã hội, học đi đôi với hành để vận dụng những kiến thức đã học vào đời sống. “Học nữa” là quá trình học tiếp nối từ dễ đến khó, từ thấp đến cao. Những người ham học thường không bao giờ thoả mãn với chính mình, luôn muốn học thêm nữa để nâng cao tầm hiểu biết. Học một cách toàn diện để đáp ứng nhu cầu của xã hội. “Học mãi” nghĩa là luôn luôn học tập, rèn luyện không ngừng để nâng cao tầm hiểu biết về mọi mặt. Như vậy chúng ta phải học tập mọi lúc mọi nơi, mọi lứa tuổi để có vốn hiểu biết sâu rộng, nâng cao chất lượng công việc sau này. Lời dạy của Lê-nin gồm ba vế, ba lần nhắc lại từ “học” để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học. Từ đó động viên, khuyến khích tất cả mọi người, nhất là thế hệ trẻ hãy tích cực học tập để cống hiến cho đất nước.
Vậy vì sao Lê-nin lại dạy “Học, học nữa, học mãi”. Trước hết, học vì chính bản thân mình. Nếu không học tập, chúng ta sẽ không có kiến thức, không có sự hiểu biết để vận dụng vào cuộc sống sau này. Nếu không học, chúng ta sẽ không thể tìm được những công việc mà mình mong muốn. Có học tốt, chúng ta mới có được công việc tốt, nuôi sống được bản thân, nuôi dưỡng gia đình và xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Nghĩa là học tập trang bị cho chúng ta đầy đủ hành trang để bước vào đời một cách vững vàng và tự tin nhất. Kiến thức của loài người là vô tận. Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, từng ngày từng giờ sẽ có thêm những phát minh tìm tòi sáng tạo mới. Nếu không học, chúng ta sẽ không theo kịp sự phát triển của xã hội. Chúng ta sẽ trở thành những người lạc hậu, tụt lùi so với xã hội. Hơn nữa, hiếu học là một truyền thống tốt đẹp từ bao đời nay của ông cha ta truyền lại cho con cháu. Mỗi chúng ta cần giữ gìn và phát huy truyền thống đó, nhất là thế hệ trẻ.
Thực tế đã cho thấy câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Là giám đốc của một công ty lớn cần học tập, học để điều hành công ty, học để tìm kiếm thị trường, học để nâng cao năng suất hiệu quả công việc. Học cũng là để đưa công ty ngày một phát triển hơn. Người nông dân cũng cần phải học, học để biết cách áp dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất, gieo trồng để đạt năng suất cao. Họ học để biết cách sử dụng máy móc kĩ thuật, hiện đại để cho ra được những sản phẩm có chất lượng, có năng suất cao.
Để thực hiện tốt lời dạy của Lê-nin, mỗi chúng ta cần tìm niềm say mê, hứng thú trong học tập và luôn sáng tạo trong công việc để đạt kết quả tốt hơn. Không những thế, chúng ta phải có nghị lực và tinh thần quyết tâm trong học tập, phải học ở mọi lúc, mọi nơi, ở nhà, ở trường để trở thành con người có cả tài lẫn đức để bước vào tương lai. Phải học lý thuyết đi đôi với thực hành, học toàn diện thì việc học mới thật sự có ý nghĩa. Tuy nhiên, trong xã hội hiện nay vẫn còn có những người không chú tâm vào học hành, không có ý chí phấn đấu trong học tập. Họ sẽ bị xã hội đào thải khỏi vòng xoáy phát triển, trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội.
Câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Mỗi chúng ta cần tích cực học tập vì học tập chính là con đường quyết định tương mai của mỗi chúng ta. Là một học sinh – chủ nhân tương lai của đất nước, thì việc học tập càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, nó góp phần xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp.
Chúng ta đều đã biết, con người có thể phát triển đến ngày hôm nay chính nhờ trí tuệ vượt bậc. Để có được trí tuệ ấy, chúng ta đã phải làm gì? Theo tôi, câu nói của Lênin chính là câu trả lời cho điều kì diệu ấy: Học, học nữa, học mãi.
Học là gì? Đó là hành động tiếp thu kiến thức từ thầy cô, bạn bè, cha mẹ, từ thế giới xung quanh. Mỗi khi ta biết thêm một điều gì mới mẻ, tức là chúng ta đã học được điều gì đó. “Học nữa” tức là, học một cách không ngừng nghỉ, dù đã biết rồi nhưng vẫn ham học hỏi. Còn “học mãi” là học cho đến cuối đời. Việc học không chỉ dừng lại ở mười hai năm trường lớp hay bốn năm đại học, nó đi theo ta suốt cả cuộc đời. Không chỉ học trong sách vở mà học ngay từ chính những điều xung quanh ta. Bởi vậy, câu nói của Lênin vừa như một lời thuyết giáo, lại vừa thúc giục chúng ta hãy học, học nữa, học mãi.
Vậy vì sao chúng ta nên học, học nữa, học mãi?
Trước hết, bởi vì kiến thức là biển trời mênh mông vô hạn. Càng học, chúng ta càng thấy rằng mình chỉ là một hạt cát trên sa mạc. Kiến thức mà ta học được chưa bao giờ là đủ. Càng đi ra ngoài, ta càng thấy rằng có rất nhiều điều để học. Ai cũng có thể là người thầy của ta. Một em bé dạy chúng ta về tính trung thực, một chú chó lại có thể dạy mình về tình yêu thương đồng loại,… chỉ cần mang một tâm thế sẵn sàng, ta có thể đón nhận được muôn vàn kiến thức. Bởi thế mà quá trình học diễn ra không ngừng, nó là “nữa” và “mãi”.
“Học, học nữa, học mãi” vì xã hội giờ đây ngày càng phát triển, cuộc cách mạng 4.0 đã làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta ngày nay. Và trong thế giới phẳng ấy, người ta đòi hỏi cao ở con người kiến thức và kĩ năng. Chỉ những người có tài năng thật sự mới có thể tồn tại trong xã hội ấy. Con đường duy nhất để không bị đẩy khỏi guồng quay của xã hội chính là học. Học nữa để bồi đắp cho trí tuệ và tâm hồn mình, học mãi để không bao giờ trở nên lạc hậu. Hãy thử tưởng tượng các bạn là những con người nghèo nàn về kiến thức, lại thiếu những kĩ năng cơ bản, các bạn có thể tồn tại được không?
Vậy học ở đâu mới là hiệu quả nhất? Giờ đây, khi công nghệ ngày càng phát triển, chúng ta có thêm nhiều nguồn tư liệu phong phú để học tập. Học trên sách vở, học ở internet, học ở thầy cô và học ở cuộc sống. Điều quan trọng là chúng ta có biết chắt lọc những gì tốt đẹp nhất để học hay không. Mỗi người phải biết mình cần gì, để tránh xa những dụ dỗ lôi kéo. Có như vậy, quá trình học mới thực sự hiệu quả và đạt được mục đích của nó.
|
Trong cuộc sống này, tất cả mọi thứ đều phải thông qua sự ham mê, tìm hiểu, nhận thức thì nó mới trở thành một định lí, một khái niệm hay nói một cách khác là kiến thức. Từ xưa đến nay, con người qua lao động sản xuất đã tiếp nhận được bao nhiêu điều thú vị trên thế giới. Đó cũng là một cách tích luỹ kiến thức. Chẳng những vậy, những kiến thức được lưu truyền từ đời này sang đời khác bằng rất nhiều hình thức như truyền miệng hay sách vở v.v… Vai trò của việc học tập đã được khẳng định từ xa xưa. Chính vì vậy, Lê-nin, một vị lãnh tụ vĩ đại đã có một câu nói rất nổi tiếng. Đó chính là:”Học, học nữa, học mãi”. Khi làm bài văn nghị luận về câu nói này, cần giải thích được ý nghĩa của câu nói, chứng minh bằng cách đưa ra lí lẽ và dẫn chứng thuyết phục. Phần cuối nên mở rộng và lật ngược vấn đề để bài văn thêm sâu. Hy vọng bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Xã hội ngày càng phát triển thì việc học càng có tầm quan trọng rất lớn đối với cuộc sống và tương lai của mỗi con người. Vì thế Lê-nin đã khuyên rằng: “Học, học nữa, học mãi”
Thật vậy, việc học rất quan trọng đối với mỗi con người. Vậy “học” là gì? Học là quá trình tiếp thu kiến thức, tìm hiểu, lĩnh hội tri thức thông qua việc học tập ở trường và ngoài xã hội. Việc học ở đây không chỉ diễn ra ở trường mà ngay từ khi còn nhỏ, chúng ta đã được sống trong vòng tay chăm sóc của ba mẹ, được học ăn học nói, học cách cư xử. Khi đến trường ta được học kiến thức một cách toàn diện dưới sự giảng dạy của thầy cô giáo. Ngoài ra chúng ta còn học ở mọi nơi, học ở bạn bè học ở ngoài xã hội, học đi đôi với hành để vận dụng những kiến thức đã học vào đời sống. “Học nữa” là quá trình học tiếp nối từ dễ đến khó, từ thấp đến cao. Những người ham học thường không bao giờ thoả mãn với chính mình, luôn muốn học thêm nữa để nâng cao tầm hiểu biết. Học một cách toàn diện để đáp ứng nhu cầu của xã hội. “Học mãi” nghĩa là luôn luôn học tập, rèn luyện không ngừng để nâng cao tầm hiểu biết về mọi mặt. Như vậy chúng ta phải học tập mọi lúc mọi nơi, mọi lứa tuổi để có vốn hiểu biết sâu rộng, nâng cao chất lượng công việc sau này. Lời dạy của Lê-nin gồm ba vế, ba lần nhắc lại từ “học” để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học. Từ đó động viên, khuyến khích tất cả mọi người, nhất là thế hệ trẻ hãy tích cực học tập để cống hiến cho đất nước.
Vậy vì sao Lê-nin lại dạy “Học, học nữa, học mãi”. Trước hết, học vì chính bản thân mình. Nếu không học tập, chúng ta sẽ không có kiến thức, không có sự hiểu biết để vận dụng vào cuộc sống sau này. Nếu không học, chúng ta sẽ không thể tìm được những công việc mà mình mong muốn. Có học tốt, chúng ta mới có được công việc tốt, nuôi sống được bản thân, nuôi dưỡng gia đình và xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp. Nghĩa là học tập trang bị cho chúng ta đầy đủ hành trang để bước vào đời một cách vững vàng và tự tin nhất. Kiến thức của loài người là vô tận. Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, từng ngày từng giờ sẽ có thêm những phát minh tìm tòi sáng tạo mới. Nếu không học, chúng ta sẽ không theo kịp sự phát triển của xã hội. Chúng ta sẽ trở thành những người lạc hậu, tụt lùi so với xã hội. Hơn nữa, hiếu học là một truyền thống tốt đẹp từ bao đời nay của ông cha ta truyền lại cho con cháu. Mỗi chúng ta cần giữ gìn và phát huy truyền thống đó, nhất là thế hệ trẻ.
Thực tế đã cho thấy câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Là giám đốc của một công ty lớn cần học tập, học để điều hành công ty, học để tìm kiếm thị trường, học để nâng cao năng suất hiệu quả công việc. Học cũng là để đưa công ty ngày một phát triển hơn. Người nông dân cũng cần phải học, học để biết cách áp dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất, gieo trồng để đạt năng suất cao. Họ học để biết cách sử dụng máy móc kĩ thuật, hiện đại để cho ra được những sản phẩm có chất lượng, có năng suất cao.
Để thực hiện tốt lời dạy của Lê-nin, mỗi chúng ta cần tìm niềm say mê, hứng thú trong học tập và luôn sáng tạo trong công việc để đạt kết quả tốt hơn. Không những thế, chúng ta phải có nghị lực và tinh thần quyết tâm trong học tập, phải học ở mọi lúc, mọi nơi, ở nhà, ở trường để trở thành con người có cả tài lẫn đức để bước vào tương lai. Phải học lý thuyết đi đôi với thực hành, học toàn diện thì việc học mới thật sự có ý nghĩa. Tuy nhiên, trong xã hội hiện nay vẫn còn có những người không chú tâm vào học hành, không có ý chí phấn đấu trong học tập. Họ sẽ bị xã hội đào thải khỏi vòng xoáy phát triển, trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội.
Câu nói của Lê-nin là hoàn toàn đúng đắn. Mỗi chúng ta cần tích cực học tập vì học tập chính là con đường quyết định tương mai của mỗi chúng ta. Là một học sinh – chủ nhân tương lai của đất nước, thì việc học tập càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, nó góp phần xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp.
Chúng ta đều đã biết, con người có thể phát triển đến ngày hôm nay chính nhờ trí tuệ vượt bậc. Để có được trí tuệ ấy, chúng ta đã phải làm gì? Theo tôi, câu nói của Lênin chính là câu trả lời cho điều kì diệu ấy: Học, học nữa, học mãi.
Học là gì? Đó là hành động tiếp thu kiến thức từ thầy cô, bạn bè, cha mẹ, từ thế giới xung quanh. Mỗi khi ta biết thêm một điều gì mới mẻ, tức là chúng ta đã học được điều gì đó. “Học nữa” tức là, học một cách không ngừng nghỉ, dù đã biết rồi nhưng vẫn ham học hỏi. Còn “học mãi” là học cho đến cuối đời. Việc học không chỉ dừng lại ở mười hai năm trường lớp hay bốn năm đại học, nó đi theo ta suốt cả cuộc đời. Không chỉ học trong sách vở mà học ngay từ chính những điều xung quanh ta. Bởi vậy, câu nói của Lênin vừa như một lời thuyết giáo, lại vừa thúc giục chúng ta hãy học, học nữa, học mãi.
Vậy vì sao chúng ta nên học, học nữa, học mãi?
Trước hết, bởi vì kiến thức là biển trời mênh mông vô hạn. Càng học, chúng ta càng thấy rằng mình chỉ là một hạt cát trên sa mạc. Kiến thức mà ta học được chưa bao giờ là đủ. Càng đi ra ngoài, ta càng thấy rằng có rất nhiều điều để học. Ai cũng có thể là người thầy của ta. Một em bé dạy chúng ta về tính trung thực, một chú chó lại có thể dạy mình về tình yêu thương đồng loại,… chỉ cần mang một tâm thế sẵn sàng, ta có thể đón nhận được muôn vàn kiến thức. Bởi thế mà quá trình học diễn ra không ngừng, nó là “nữa” và “mãi”.
“Học, học nữa, học mãi” vì xã hội giờ đây ngày càng phát triển, cuộc cách mạng 4.0 đã làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta ngày nay. Và trong thế giới phẳng ấy, người ta đòi hỏi cao ở con người kiến thức và kĩ năng. Chỉ những người có tài năng thật sự mới có thể tồn tại trong xã hội ấy. Con đường duy nhất để không bị đẩy khỏi guồng quay của xã hội chính là học. Học nữa để bồi đắp cho trí tuệ và tâm hồn mình, học mãi để không bao giờ trở nên lạc hậu. Hãy thử tưởng tượng các bạn là những con người nghèo nàn về kiến thức, lại thiếu những kĩ năng cơ bản, các bạn có thể tồn tại được không?
Vậy học ở đâu mới là hiệu quả nhất? Giờ đây, khi công nghệ ngày càng phát triển, chúng ta có thêm nhiều nguồn tư liệu phong phú để học tập. Học trên sách vở, học ở internet, học ở thầy cô và học ở cuộc sống. Điều quan trọng là chúng ta có biết chắt lọc những gì tốt đẹp nhất để học hay không. Mỗi người phải biết mình cần gì, để tránh xa những dụ dỗ lôi kéo. Có như vậy, quá trình học mới thực sự hiệu quả và đạt được mục đích của nó.
|
Những dòng chữ mà tác giả viết trên giấy phải nổi hình nổi sắc, phải là một “cuộc bể dâu” trong trái tim người nghệ sĩ. Họ phải sống với cuộc đời, mang những cảm xúc ấy chia sẻ, giãi bày và chắt lại thành thơ. Có phải vì thế mà trong xã hội phong kiến, những nhà thơ là phụ nữ thường có màu sắc rất riêng và gây được ấn tượng và dấu ấn riêng của mình. Đó là lí do “Chinh phụ ngâm” của Đặng Trần Côn có giá trị và ý nghĩa nhưng bản dịch của Đoàn Thị Điểm lại gần với người ta hơn bởi tấm lòng của chính người dịch ở trong đó. Một trong những đoạn trích chúng ta được tiếp cận để hiểu hơn về khúc ngâm ấy chính là đoạn trích “Sau phút chia lí”. Đoạn văn khá dài, khi cảm nhận, chú ý chia các đoạn thành các ý và tìm ra những ý chính, nội dung chính để cảm nhận. Để hiểu rõ hơn, các bạn có thể tham khảo bài viết dưới đây. Chúc các bạn học tập tốt!
Thơ ca là tiếng nói bên trong tâm hồn con người. Trước hiện thực đời sống tù túng, tăm tối, trước những số phận con người bi thảm khiến con người thấy khó chịu, ngột ngạt và đau xót, lúc ấy, thơ ca xuất hiện. Nó cất lên những nỗi đau của người nông dân bị áp bức, bất công, cho người cung nữ đơn độc, chờ đợi đến héo mòn, và cả cho những người phụ nữ có chồng ra chiến trận. “Chinh phụ ngâm” là tiếng nói như thế. Đoạn trích “Sau phút chia li” là một trích đoạn tiêu biểu:“Chinh phụ ngâm” ra đời vào thế kỉ XVIII, khi xã hội Việt Nam giờ như một tổ ong với đầy rẫy những lỗ lớn nhỏ mà vua chúa như những con ong đang đấu đá, tranh giành để có thể trở làm chủ. Chúng mở ra các cuộc chiến tranh, chúng bắt những người nông dân để đi làm lính. Những người đàn ông phải rời xa tổ ấm để đi sống chết cho mạng sống của người khác, những người phụ nữ ở nhà trong nỗi nhớ thương vô hạn và lời cầu nguyện cho chồng có thể trở về. Những cảnh tượng ấy đã không còn xa lạ nhưng cũng chưa bao giờ là hết xót đau và căm phẫn. Chính trong hoàn cảnh ấy, Đặng Trần Côn đã viết lên khúc ngâm này. “Chinh phụ ngâm” là khúc ngâm của người phụ nữ có chồng ra chiến trận, trong nỗi cô đơn, nhớ thương, khổ đau và cả căm phẫn. So với thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, thất ngôn bát cú và lục bát, thơ song thất lục bát có nhạc tính phong phú, phù hợp để diễn tả tâm trạng phức tạp của nhân vật. GS. Phan Ngọc từng nhận xét: “Cần phải có hình thức ấy, tình cảm mới có thể mang hình thức một đợt sóng đi lên với hai câu thất, dừng lại ở câu lục ngắn gọn để toả ra trong câu bát dài nhất rồi lại vươn lên trong một khổ mới, cứ thế, đợt sóng tình cảm lên xuống ăn khớp với hình thức của ngôn ngữ”. 408 câu thơ như 408 đợt sóng lòng trào lên không dứt trên trang giấy và trong cả lòng người.
Bốn câu thơ đầu là cảm xúc chia li lúc ban đầu:
Hai câu thơ đầu đã gợi ra thế đối lập của kẻ ở- người đi: “chàng thì đi… thiếp thì về…” Người chinh phu lên đường vào “cõi xa mưa gió” gian nan, vất vả, quyết định tới cả mạng sống chẳng phái vì công danh, lợi lộc, chức tước, chỉ vì một lí do không được do mình quyết định. Người chinh phụ ở lại, liệu có sung sướng hơn là bao khi phải đối diện với mưa sa nơi cõi lòng, khi hằng ngày chỉ có mình trong “buồng cũ chiếu ngăn”. Để rồi, tự bao giờ, nỗi buồn thương đã trải vào khắp không gian” “mây biếc, núi xanh”. Động từ “tuôn, trải” khiến không gian ngập tràn tâm tư của người chinh phụ. Nỗi sầu buồn, nhớ thương cứ giăng mắc ám ảnh con người.
Để rồi, nỗi sầu nhớ ấy lại tăng lên, cao hơn theo thời gian:
Sự xuất hiện của hai địa danh mang tính ước lệ càng nhấn mạnh sự xa cách vời vợi. Thủ pháp đối lập, tương ứng: “chốn Hàm Dương- bến Tiêu Tương”, “Khói Tiêu Tương- cây Hàm Dương”, “chàng ngoảnh lại- thiếp trông sang”, … ban đầu tưởng như đối nghịch. Nhưng dẫu cho khoảng cách địa lí có xa xôi đến mấy, Hàm Dương và Tiêu Tương vẫn đi cùng với nhau, nơi có chàng cũng sẽ có thiếp. “Mấy trùng” cách biệt mà lòng chàng, ý thiếp vẫn không xa rời nhau.
Nhưng càng thương nhớ lại càng khổ đau nhiều, để rồi, nỗi buồn dâng lên đến cao trào:
Lòng có hướng về nhau, có “cùng” nhưng khoảng cách nơi xa xôi vẫn “cùng chẳng thấy”, trước mắt chỉ là ngàn dâu với một màu xanh. Chữ “xanh” như bao phủ lấy những câu thơ, cả không gian bao phủ bởi chỉ một màu xanh. Xanh ấy ban đầu chỉ là “xanh xanh” rồi thành “xanh ngắt” cũng như nỗi sầu buồn của “thiếp” ngày càng dâng cao, đến mức cực điểm rồi. Các câu thơ cứ trùng trùng điệp điệp như những con sóng với phép điệp ngữ vòng như những đợt sóng lòng nơi người chinh phụ cứ miên man không dứt, cứ để nổi buồn tràn ra ngoại cảnh, trong ngàn dâu chẳng biết đâu là bến bờ. Câu thơ cuối cất lên đầy ám ảnh: “Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?” Khi con người không còn đủ tỉnh táo, họ chỉ có thể đặt ra những câu hỏi mình không trả lời, cũng chẳng để ai trả lời. Ai đâu có biết nỗi buồn của “thiếp” sâu đến nhường nào cũng như “thiếp” đâu có biết lòng chàng đến đâu, chàng sống chết ra sao rồi?
|
The words that the author writes on paper must have a striking image, must be a "trash" in the artist's heart. They have to live with life, bring those emotions to share, express and condense them into poetry. Is that why in feudal society, women poets often have their own unique colors and make their own impressions and marks? That is why Dang Tran Con's "Chinh Phu Ngam" has value and meaning, but Doan Thi Diem's translation is closer to people because the translator's own heart is in it. One of the excerpts we have access to better understand that recitation is the excerpt "After a minute of division". The paragraph is quite long. When reviewing, pay attention to dividing the paragraphs into ideas and finding the main ideas and main content to feel. To understand better, you can refer to the article below. Hope you learn well!
Poetry is the voice inside the human soul. Faced with the reality of a cramped, dark life, faced with tragic human fates that make people feel uncomfortable, suffocated and painful, at that time, poetry appeared. It expresses the pain of the oppressed and unjust peasant, the lone maid waiting to wither, and even the women whose husbands go to war. "Chinh Phu Ngu" is such a voice. The excerpt "After the moment of separation" is a typical excerpt: "Chinh Phu Ngam" was born in the 18th century, when Vietnamese society was now like a beehive full of large and small holes and kings were like insects. Bees are fighting and fighting to become the master. They started wars, they captured farmers to become soldiers. The men had to leave their home to live and die for the lives of others, the women stayed at home in endless nostalgia and prayers for their husbands to return. Those scenes are no longer strange, but they have never ceased to be painful and infuriating. It was in that situation that Dang Tran Con wrote this poem. “Conquering Lady's Song” is the song of a woman whose husband goes to war, in loneliness, longing, suffering and even anger. Compared to the seven-word, four-parameter, seven-word, and six-eight verses, the seven-sixteen parallel poems have rich musicality, suitable for expressing the complex moods of the characters. GS. Phan Ngoc once commented: "There needs to be that form, for emotions to take the form of an upward wave with two seven sentences, stopping at the short sixth sentence to radiate in the longest eight sentences and then reaching out again." rises in a new stanza, and so on, the emotional waves rise and fall in accordance with the form of the language. The 408 verses are like 408 waves of emotions flowing endlessly on the page and in people's hearts.
The first four lines of the poem are the initial feelings of separation:
The first two lines of the poem suggest the contrast between those who stay and those who go: "You go away... I go home..." The conqueror sets out into the "far away realm of rain and wind" with hardships, hardships, and life-threatening decisions. I don't live for fame, fortune, or title, just for a reason that cannot be decided by me. If the conqueror's wife stays behind, how much happier will she be when she has to face the falling rain in her heart, when every day she is alone in her "old room with a curtain?" Then, ever since, sadness has spread throughout space" "blue clouds, green mountains". The verb "flush, spread" fills the space with the conqueror's thoughts. Sadness and longing continue to haunt people.
Then, that sadness increased and became higher over time:
The appearance of two conventional place names further emphasizes the immense distance. Opposite techniques, respectively: "Ham Duong place - Tieu Tuong wharf", "Tieu Tuong smoke - Ham Duong tree", "you look back - I look over", ... at first it seemed to be opposite. But no matter how far the geographical distance is, Ham Duong and Tieu Tuong still go together, where there is a man, there will also be a concubine. "Several times" apart, his heart and my heart are still not far apart.
But the more you miss, the more you suffer, and then, the sadness rises to a climax:
Our hearts are oriented towards each other, there is "together" but the distance is still "not seen together", in front of our eyes are only thousands of mulberry trees with one blue color. The word "green" seems to cover the verses, the whole space is covered with just one green color. That green was initially just "green" and then became "blue" just as "my" sadness increased more and more, to the extreme. The verses keep repeating like waves with circular alliteration like the waves of a conqueror's heart that never stops, letting the sadness overflow into the outside world, in a thousand places, not knowing where the shore is. . The last verse of the poem is haunting: "Who is more saddened in your heart than the other?" When people are no longer alert enough, they can only ask questions that they do not answer, nor let anyone else answer them. No one knows how deep the "concubine"'s sadness is, just as the "concubine" doesn't know how deep his heart is, how he lives and dies?
|
Nội dung tục ngữ thường phản ánh những kinh nghiệm về lao động sản xuất, ghi nhận các hiện tượng lịch sử xã hội, hoặc thể hiện triết lý dân gian của dân tộc. Đó đều là những lời khuyên đúng, được đúc rút từ cuộc sống thực tế nên có ý nghĩa giáo dục sâu sắc. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Giải thích câu tục ngữ mà em tâm đắc nhất. Tùy vào sở thích của mỗi người có thể chọn cho mình câu tục ngữ khác nhau. Tuy nhiên cần đảm bảo các ý sau: giải thích nghĩa đen, nghĩa bóng, giải thích tính đúng sai của vấn đề, liên hệ dẫn chứng. Dưới đây là bài văn mẫu giải thích câu tục ngữ “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, một câu tục ngữ tiêu biểu về lòng biết ơn. Hy vọng qua bài văn này, các bạn sẽ hoàn thành bài tập thật tốt.
Lòng biết ơn là một truyền thống, đạo lí tốt đẹp của ông cha ta từ xưa đến nay. Để khuyên con cháu sống biết ơn với thế hệ trước, với những gì thế hệ trước để lại, ông cha ta đã dạy: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.
Đúng vậy, câu tục ngữ tuy ngắn gọn nhưng mang một ý nghĩa sâu sa. Ông cha ta đã khéo léo sử dụng nghệ thuật ẩn dụ để nhắc nhở con cháu về truyền thống, đạo lí tốt đẹp. Về nghĩa đen, khi chúng ta được thưởng thức những trái cây ngọt ngào thì phải nhớ tới những người đã dày công gieo trồng, chăm sóc cho cây đơm hoa kết trái. Về nghĩa bóng, mượn hình ảnh này, ông cha ta muốn khuyên nhủ chúng ta phải biết kính trọng, nâng niu quá khứ, những thành quả lao động mà người đi trước để lại. Nếu không có họ thì chúng ta sẽ không có được những giá trị tốt đẹp như ngày hôm nay. Lãng quên quá khứ cũng chính là cách chúng ta quên đi chính mình, trở thành những kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Truyền thống biết ơn đã ăn sâu vào tiềm thức của người dân Việt Nam, trở thành lối sống tốt đẹp của người dân từ xưa đến nay. Ngày Giỗ tổ Hùng Vương (mùng 10 tháng 3) hằng năm là ngày nhân dân ta tỏ lòng thành kính, biết ơn các vị vua Hùng đã có công dựng nước và giữ nước. Ngày 27 tháng 7 là ngày thương binh liệt sĩ, ngày để mỗi chúng ta tri ân các vị anh hùng dân tộc đã đổ xương máu, hy sinh tính mạng của mình để giữ vững nền độc lập tự do cho dân tộc. Vào ngày lễ hội Đền Trần tháng 8 âm lịch hằng năm, là ngày mà con cháu cả nước nhớ về công ơn của các vị vua đời Trần đã ba lần đánh thắng quân Nguyên – Mông, viết tiếp vào trang lịch sử hào hùng của nước nhà những mốc son chói lọi.
Lòng biết ơn những vị anh hùng đã hy sinh xương máu được Đảng và nhà nước ta thể hiện bằng những hành động thiết thực như tôn vinh các bà mẹ Việt Nam anh hùng, phục dưỡng để các mẹ yên hưởng tuổi già. Rồi phong trào đền ơn đáp nghĩa được lan rộng khắp mọi nơi với những ngôi nhà tình nghĩa được xây dựng từ miền ngược đến miền xuôi. Những đội tình nguyện ngày đêm miệt mài tìm hài cốt của đồng đội, đưa họ về với mảnh đất quê hương yêu dấu. Tất cả những nghĩa cử cao đẹp là một lẽ sống cao đẹp, thể hiện lòng biết ơn đối với các thế hệ đi trước.
|
The content of proverbs often reflects experiences of productive labor, records historical and social phenomena, or expresses the folk philosophy of the nation. These are all correct tips, drawn from real life, so they have profound educational significance. In the 7th grade literature program, we will encounter the topic "Explanation of proverbs" that you like the most. Depending on each person's preferences, they can choose different proverbs. However, it is necessary to ensure the following ideas: explain the literal and figurative meanings, explain the right or wrong of the problem, and link with evidence. Below is a sample essay explaining the proverb "When eating fruit, remember the person who planted the tree", a typical proverb about gratitude. Hopefully through this article, you will complete your assignment well.
Gratitude is a good tradition and morality of our ancestors from ancient times to present. To advise our children and grandchildren to live gratefully with the previous generation, with what the previous generation left behind, our ancestors taught: "When eating fruit, remember the person who planted the tree."
Yes, the proverb is short but carries a deep meaning. Our ancestors skillfully used the art of metaphor to remind their children and grandchildren about good traditions and ethics. Literally, when we enjoy sweet fruits, we must remember the people who worked hard to plant and care for the trees to bear fruit. Figuratively, borrowing this image, our ancestors want to advise us to respect and cherish the past and the fruits of labor left behind by our predecessors. Without them, we would not have the good values we have today. Forgetting the past is also the way we forget ourselves, becoming ungrateful people.
The tradition of gratitude has been deeply ingrained in the subconscious of the Vietnamese people, becoming a good way of life for the people from past to present. Hung Kings' Death Anniversary (March 10) every year is the day our people show their respect and gratitude to the Hung Kings for their contributions to building and defending the country. July 27 is War Invalids and Martyrs Day, a day for each of us to pay tribute to the national heroes who shed blood and sacrificed their lives to maintain the independence and freedom of the nation. On the Tran Temple festival in the 8th lunar month every year, it is the day when descendants throughout the country remember the gratitude of the Tran dynasty kings who defeated the Yuan and Mongol armies three times, continuing to write the country's heroic history. home of brilliant landmarks.
Gratitude to the heroes who sacrificed their lives is expressed by our Party and State through practical actions such as honoring heroic Vietnamese mothers and providing care for mothers to enjoy their old age in peace. Then the gratitude movement spread everywhere with gratitude houses being built from the uplands to the lowlands. Teams of volunteers worked day and night to find the remains of their comrades and bring them back to their beloved homeland. All noble gestures are a noble way of life, expressing gratitude to previous generations.
|
Nhắc đến thơ Đường là nhắc đến một Thi Thánh Đỗ Phủ, Thi Phật Vương Duy, Thi Quỷ Lý Hạ. Và thật thiếu sót khi không nhắc đến Lý Bạch- một trong những cái tên được người đương thời và hậu thế đánh giá và ngưỡng mộ. “Tĩnh dạ tứ” là một trong những bài thơ tuyệt cú của ông. Trong chương trình văn học lớp 7, các bạn sẽ cảm nhận bài thơ trên. Khi cảm nhận một bài thơ, chú ý vào mạch cảm xúc và ý nghĩa các câu thơ theo bố cục, những sáng tạo và khác biệt được tác giả thể hiện qua những câu thơ. Thơ Đường là một trong những thể loại hàm súc, mang nhiều giá trị nhưng cũng rất khó để tiếp cận và nêu bật được cái hay của từng con chữ. Trước khi viết bài, các bạn có thể xem qua bài viết mẫu sau đây. Chúc các bạn thành công!
Có một người được người đời gọi bằng cái tên Trích Tiên Nhân- là người Tiên bị giáng đày xuống trần gian. Sự xuất hiện của ông như một ngôi sao tỏa ra vầng hào quang làm sáng cả bầu trời thơ Đường. Đó chính là Thi Tiên Lí Bạch. Một trong những tác phẩm ghi dấu sự đóng góp và thành công của ông chính là bài thơ “Tĩnh dạ tứ”:
Cùng với Thi Thánh Đỗ Phủ, Thi Tiên Lí Bạch được coi là nhà thơ có ảnh hưởng, một trong những ngôi sao chói lói của thơ ca trung đại. Thơ ông mang phong cách lãng mạn, trữ tình, màu sắc siêu trần, thoát tục, qua lớp gió bụi hàng ngàn năm qua vẫn in sâu vào lòng độc giả Á Đông. Nếu trong thơ Đỗ Phủ dòng sông nức nở, vầng trăng thổn thức và chim muông, cỏ cây câm lặng, úa vàng thì trong thơ Lí Bạch có dòng sông hát ca, chim muông ríu rít, vầng trăng duyên dáng. Những bài thơ của ông đều được coi là tuyệt tác thi ca xưa, liệt vào hàng thi ca kinh điển, được người đời sau mô phỏng học tập. Một trong những điều đặc biệt là trong thơ Lí Bạch thường có hình ảnh trăng như một nhân vật không thể thiếu. Với chủ đề quen thuộc “vọng nguyệt hoài hương”, bài thơ “Tĩnh dạ tứ” vẫn có được những nét riêng biệt và độc đáo.
Hai câu thơ mở đầu là cảnh đêm trăng trong một đêm không ngủ:
Chỉ một từ “sáng” đã gợi ra không gian yên tĩnh tuyệt đối. Đêm đã khuya, ánh trăng lên cao, chiếu vào nơi đầu giường mới khiến tác giả giật mình tỉnh dậy, cứ ngỡ ánh trăng bàng bạc ấy là sương đang la đà trên mặt đất. Từ “nghi” (ngỡ) đã thể hiện cái giật mình đến ngỡ ngàng của thi nhân. Trăng đã lên và sà vào đầu giường từ lúc nào, đã len lỏi khắp không gian với thứ ánh sáng bàng bạc giăng mắc. Nhưng có vẻ thi nhân còn đang ưu tư trong mối quan tâm nào khác mà không nhận ra vẻ đẹp dịu dàng của thiên nhiên. Để rồi, khi ánh sáng nơi đầu giường chiếu đến mới bất giác giật mình chợt tỉnh. Câu thơ có cái thảng thốt, ngỡ ngàng. Chữ “sương”, tự nó đã mang đến hơi lạnh cho đêm trăng hay còn là cái lạnh lẽo của lòng người lan sang cảnh vật? Hai câu thơ đầu tả cảnh hay còn ẩn chứ tình?
Hai câu thơ sau xuất hiện là miếng ghép còn thiếu để tạo nên một bài thơ tuyệt cú:
“Cử đầu”- ngẩng đầu, tư thế đầy chủ động của nhà thơ cho thấy thi nhân không hề thờ ơ với ánh trăng. Trăng với ông vốn đã là tri kỉ. Ngay từ thuở nhỏ, ông thường lên núi Nga Mi ngắm trăng. Đêm nay, trong khoảng không gian yên tĩnh này, trăng xuất hiện lại có sức lay động mạnh mẽ tận nơi sâu thắm trái tim nhà thơ. Đêm vốn là khoảng thời gian để con người trải lòng, là khi nỗi nhớ thương được bộc lộ và thể hiện da diết nhất. Trong tâm trạng hoài hương của một kẻ li hương, ánh trăng nơi đầu giường đã đánh thức một vùng kí ức về thời ấu thơ, về những hoài niệm. Như thế, cái “cử đầu” không gợi cho ta cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng của người ngắm trăng mà là cái ngẩng đầu chất chứa đầy tâm trạng. Còn “đê đầu”- cúi đầu là cáo cúi đầu trầm lắng của thi nhân, ẩn sau đó là những đợt sóng lòng đang dâng lên cuồn cuộn- nỗi nhớ cố hương. Cái cúi đầu đầy ghìm nén, giấu cảm xúc vào bên trong để con người không yếu đuối, nhỏ bé. Cái hay của Lí Bạch chính là cách gọi “cố hương”. “Cố nhân”, “cố hương”, dẫu đã là quá khứ nhưng dung chứa bao tình cảm, cảm xúc mà mỗi khi gợi về là cả thái độ trân trọng, nhớ thương. Cái đã “cố” mà vẫn hiện diện nơi thực tại này. Hai câu thơ là hai tư thế đối lập, là bên ngoài và bên trong nhưng đều chung một đích đến, một nỗi hoài vọng về quê hương, một nỗi nhớ da diết.
|
Mentioning Tang poetry means mentioning the Poet Saint Do Phu, the Poet Vuong Duy, and the Poet Ly Ha. And it would be remiss not to mention Ly Bach - one of the names appreciated and admired by contemporaries and posterity. "Tinh Da Tu" is one of his great poems. In the 7th grade literature program, you will feel the above poem. When perceiving a poem, pay attention to the emotional flow and meaning of the verses according to the layout, creativity and differences expressed by the author through the verses. Tang poetry is one of the most concise genres, carrying many values but also very difficult to access and highlight the beauty of each word. Before writing an article, you can review the following sample article. Good luck!
There was a person who people called by the name Trich Tien Nhan - a fairy who was banished to earth. His appearance was like a star radiating a halo that lit up the entire sky of Tang poetry. That is Thi Tien Ly Bach. One of the works that marks his contribution and success is the poem "Tinh Da Tu":
Along with Thi Thanh Do Phu, Thi Tien Ly Bach is considered an influential poet, one of the shining stars of medieval poetry. His poetry has a romantic, lyrical style, supernatural colors, and escapism. Through thousands of years of wind and dust, it is still deeply imprinted in the hearts of Asian readers. If in Du Phu's poetry the river sobs, the moon sobs and the birds and grass and trees are silent and yellow, then in Ly Bach's poetry there is a singing river, chirping birds and a graceful moon. His poems are all considered ancient poetic masterpieces, listed as classic poems, emulated and studied by later generations. One of the special things is that in Ly Bach's poems there is often the image of the moon as an indispensable character. With the familiar theme of "wishing the moon and nostalgic scent", the poem "Tinh Da Tu" still has its own distinct and unique features.
The opening two verses are a scene of a moonlit night on a sleepless night:
Just the word "bright" evokes an absolutely quiet space. It was late at night, the moonlight rising high, shining on the head of the bed, causing the author to suddenly wake up, thinking that the silver moonlight was dew drifting on the ground. The word "doubt" (thought) expressed the poet's startle and surprise. The moon had already risen and swooped over the head of the bed, creeping throughout the space with its silvery light. But it seems that the poet is preoccupied with other concerns and does not recognize the gentle beauty of nature. Then, when the light at the head of the bed shined, I suddenly woke up with a start. The poem has a startling, surprising quality. Does the word "dew" itself bring coldness to the moonlit night, or is it also the coldness of people's hearts that spreads to the landscape? The first two lines of the poem describe a scene or are there still hidden feelings?
The following two verses appear to be the missing pieces to create a great poem:
"Cau head" - raising his head, the poet's active posture shows that he is not indifferent to the moonlight. The moon and him were already soulmates. Since childhood, he often went to Nga Mi mountain to watch the moon. Tonight, in this quiet space, the moon appears and has the power to move deeply into the depths of the poet's heart. Night is a time for people to express their feelings, when their nostalgia is revealed and expressed most intensely. In the nostalgic mood of an expatriate, the moonlight at the head of the bed awakened a region of memories of childhood and nostalgia. Thus, the "head movement" does not remind us of the peaceful, gentle feeling of someone looking at the moon, but rather the raising of the head filled with mood. As for "head-down" - bowing is the poet's quiet bow, hidden behind that are the rising waves of his heart - nostalgia for his homeland. The bow is full of repression, hiding emotions inside so that the person is not weak or small. The beauty of Ly Bach is the way he calls it "old country". "Old people", "old country", even though it is the past, contain so many feelings and emotions that every time it is evoked, it is an attitude of respect and love. What has "tried" is still present in this reality. The two verses are two opposing positions, external and internal, but both share the same destination, a longing for the homeland, a deep nostalgia.
|
Nhắc đến thơ Đường là nhắc đến một Thi Thánh Đỗ Phủ, Thi Phật Vương Duy, Thi Quỷ Lý Hạ. Và thật thiếu sót khi không nhắc đến Lý Bạch- một trong những cái tên được người đương thời và hậu thế đánh giá và ngưỡng mộ. “Tĩnh dạ tứ” là một trong những bài thơ tuyệt cú của ông. Trong chương trình văn học lớp 7, các bạn sẽ cảm nhận bài thơ trên. Khi cảm nhận một bài thơ, chú ý vào mạch cảm xúc và ý nghĩa các câu thơ theo bố cục, những sáng tạo và khác biệt được tác giả thể hiện qua những câu thơ. Thơ Đường là một trong những thể loại hàm súc, mang nhiều giá trị nhưng cũng rất khó để tiếp cận và nêu bật được cái hay của từng con chữ. Trước khi viết bài, các bạn có thể xem qua bài viết mẫu sau đây. Chúc các bạn thành công!
Có một người được người đời gọi bằng cái tên Trích Tiên Nhân- là người Tiên bị giáng đày xuống trần gian. Sự xuất hiện của ông như một ngôi sao tỏa ra vầng hào quang làm sáng cả bầu trời thơ Đường. Đó chính là Thi Tiên Lí Bạch. Một trong những tác phẩm ghi dấu sự đóng góp và thành công của ông chính là bài thơ “Tĩnh dạ tứ”:
Cùng với Thi Thánh Đỗ Phủ, Thi Tiên Lí Bạch được coi là nhà thơ có ảnh hưởng, một trong những ngôi sao chói lói của thơ ca trung đại. Thơ ông mang phong cách lãng mạn, trữ tình, màu sắc siêu trần, thoát tục, qua lớp gió bụi hàng ngàn năm qua vẫn in sâu vào lòng độc giả Á Đông. Nếu trong thơ Đỗ Phủ dòng sông nức nở, vầng trăng thổn thức và chim muông, cỏ cây câm lặng, úa vàng thì trong thơ Lí Bạch có dòng sông hát ca, chim muông ríu rít, vầng trăng duyên dáng. Những bài thơ của ông đều được coi là tuyệt tác thi ca xưa, liệt vào hàng thi ca kinh điển, được người đời sau mô phỏng học tập. Một trong những điều đặc biệt là trong thơ Lí Bạch thường có hình ảnh trăng như một nhân vật không thể thiếu. Với chủ đề quen thuộc “vọng nguyệt hoài hương”, bài thơ “Tĩnh dạ tứ” vẫn có được những nét riêng biệt và độc đáo.
Hai câu thơ mở đầu là cảnh đêm trăng trong một đêm không ngủ:
Chỉ một từ “sáng” đã gợi ra không gian yên tĩnh tuyệt đối. Đêm đã khuya, ánh trăng lên cao, chiếu vào nơi đầu giường mới khiến tác giả giật mình tỉnh dậy, cứ ngỡ ánh trăng bàng bạc ấy là sương đang la đà trên mặt đất. Từ “nghi” (ngỡ) đã thể hiện cái giật mình đến ngỡ ngàng của thi nhân. Trăng đã lên và sà vào đầu giường từ lúc nào, đã len lỏi khắp không gian với thứ ánh sáng bàng bạc giăng mắc. Nhưng có vẻ thi nhân còn đang ưu tư trong mối quan tâm nào khác mà không nhận ra vẻ đẹp dịu dàng của thiên nhiên. Để rồi, khi ánh sáng nơi đầu giường chiếu đến mới bất giác giật mình chợt tỉnh. Câu thơ có cái thảng thốt, ngỡ ngàng. Chữ “sương”, tự nó đã mang đến hơi lạnh cho đêm trăng hay còn là cái lạnh lẽo của lòng người lan sang cảnh vật? Hai câu thơ đầu tả cảnh hay còn ẩn chứ tình?
Hai câu thơ sau xuất hiện là miếng ghép còn thiếu để tạo nên một bài thơ tuyệt cú:
“Cử đầu”- ngẩng đầu, tư thế đầy chủ động của nhà thơ cho thấy thi nhân không hề thờ ơ với ánh trăng. Trăng với ông vốn đã là tri kỉ. Ngay từ thuở nhỏ, ông thường lên núi Nga Mi ngắm trăng. Đêm nay, trong khoảng không gian yên tĩnh này, trăng xuất hiện lại có sức lay động mạnh mẽ tận nơi sâu thắm trái tim nhà thơ. Đêm vốn là khoảng thời gian để con người trải lòng, là khi nỗi nhớ thương được bộc lộ và thể hiện da diết nhất. Trong tâm trạng hoài hương của một kẻ li hương, ánh trăng nơi đầu giường đã đánh thức một vùng kí ức về thời ấu thơ, về những hoài niệm. Như thế, cái “cử đầu” không gợi cho ta cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng của người ngắm trăng mà là cái ngẩng đầu chất chứa đầy tâm trạng. Còn “đê đầu”- cúi đầu là cáo cúi đầu trầm lắng của thi nhân, ẩn sau đó là những đợt sóng lòng đang dâng lên cuồn cuộn- nỗi nhớ cố hương. Cái cúi đầu đầy ghìm nén, giấu cảm xúc vào bên trong để con người không yếu đuối, nhỏ bé. Cái hay của Lí Bạch chính là cách gọi “cố hương”. “Cố nhân”, “cố hương”, dẫu đã là quá khứ nhưng dung chứa bao tình cảm, cảm xúc mà mỗi khi gợi về là cả thái độ trân trọng, nhớ thương. Cái đã “cố” mà vẫn hiện diện nơi thực tại này. Hai câu thơ là hai tư thế đối lập, là bên ngoài và bên trong nhưng đều chung một đích đến, một nỗi hoài vọng về quê hương, một nỗi nhớ da diết.
|
Mentioning Tang poetry means mentioning the Poet Saint Do Phu, the Poet Vuong Duy, and the Poet Ly Ha. And it would be remiss not to mention Ly Bach - one of the names appreciated and admired by contemporaries and posterity. "Tinh Da Tu" is one of his great poems. In the 7th grade literature program, you will feel the above poem. When perceiving a poem, pay attention to the emotional flow and meaning of the verses according to the layout, creativity and differences expressed by the author through the verses. Tang poetry is one of the most concise genres, carrying many values but also very difficult to access and highlight the beauty of each word. Before writing an article, you can review the following sample article. Good luck!
There was a person who people called by the name Trich Tien Nhan - a fairy who was banished to earth. His appearance was like a star radiating a halo that lit up the entire sky of Tang poetry. That is Thi Tien Ly Bach. One of the works that marks his contribution and success is the poem "Tinh Da Tu":
Along with Thi Thanh Do Phu, Thi Tien Ly Bach is considered an influential poet, one of the shining stars of medieval poetry. His poetry has a romantic, lyrical style, supernatural colors, and escapism. Through thousands of years of wind and dust, it is still deeply imprinted in the hearts of Asian readers. If in Du Phu's poetry the river sobs, the moon sobs and the birds and grass and trees are silent and yellow, then in Ly Bach's poetry there is a singing river, chirping birds and a graceful moon. His poems are all considered ancient poetic masterpieces, listed as classic poems, emulated and studied by later generations. One of the special things is that in Ly Bach's poems there is often the image of the moon as an indispensable character. With the familiar theme of "wishing the moon and nostalgic scent", the poem "Tinh Da Tu" still has its own distinct and unique features.
The opening two verses are a scene of a moonlit night on a sleepless night:
Just the word "bright" evokes an absolutely quiet space. It was late at night, the moonlight rising high, shining on the head of the bed, causing the author to suddenly wake up, thinking that the silver moonlight was dew drifting on the ground. The word "doubt" (thought) expressed the poet's startle and surprise. The moon had already risen and swooped over the head of the bed, creeping throughout the space with its silvery light. But it seems that the poet is preoccupied with other concerns and does not recognize the gentle beauty of nature. Then, when the light at the head of the bed shined, I suddenly woke up with a start. The poem has a startling, surprising quality. Does the word "dew" itself bring coldness to the moonlit night, or is it also the coldness of people's hearts that spreads to the landscape? The first two lines of the poem describe a scene or are there still hidden feelings?
The following two verses appear to be the missing pieces to create a great poem:
"Cau head" - raising his head, the poet's active posture shows that he is not indifferent to the moonlight. The moon and him were already soulmates. Since childhood, he often went to Nga Mi mountain to watch the moon. Tonight, in this quiet space, the moon appears and has the power to move deeply into the depths of the poet's heart. Night is a time for people to express their feelings, when their nostalgia is revealed and expressed most intensely. In the nostalgic mood of an expatriate, the moonlight at the head of the bed awakened a region of memories of childhood and nostalgia. Thus, the "head movement" does not remind us of the peaceful, gentle feeling of someone looking at the moon, but rather the raising of the head filled with mood. As for "head-down" - bowing is the poet's quiet bow, hidden behind that are the rising waves of his heart - nostalgia for his homeland. The bow is full of repression, hiding emotions inside so that the person is not weak or small. The beauty of Ly Bach is the way he calls it "old country". "Old people", "old country", even though it is the past, contain so many feelings and emotions that every time it is evoked, it is an attitude of respect and love. What has "tried" is still present in this reality. The two verses are two opposing positions, external and internal, but both share the same destination, a longing for the homeland, a deep nostalgia.
|
Mẹ – người mà em yêu quý nhất, là người mang ơn sinh thành và cũng mang ơn dưỡng dục. Có mẹ, con như được tiếp thêm sức mạnh và lòng yêu thương. Có mẹ, là cuộc đời con được ôm ấp và vỗ về. Có mẹ chính là điều tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho con.
Bài viết dưới đây là bài văn kể về mẹ. Đó có thể là những câu chuyện riêng, là tình cảm riêng của mỗi đứa con dành cho bậc sinh thành của mình tuy nhiên cần đảm bảo các yêu cầu sau: Văn viết cần chân thành, là xúc cảm riêng tư nhưng cần đảm bảo tính chất của văn kể chuyện. Lồng ghép cảm xúc một cách khéo léo là cách ghi điểm để có một bài văn hay.
“À ơi…con ơi con ngủ cho ngoan…Để mẹ đi cấy đồng xa chưa về” – tiếng ru con từ một nhà nào đó vẳng lại khiến lòng tôi bồi hồi không dứt. Lời ru đưa tôi về dòng kí ức với mẹ những ngày tôi còn thơ ấu. Đi học xa nhà, điều mà tôi nhớ nhất chính là người mẹ kính yêu.
Mẹ tôi là một người phụ nữ đảm đang, tháo vát, là hình mẫu của người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Ngay từ những ngày tôi còn thơ bé, mẹ đã trở thành một thần tượng trong lòng tôi. Mẹ không đẹp, nhưng trong mắt tôi, mẹ còn hơn cả cô tiên trong truyển cổ tích. Chính mẹ là người đã bảo ban, dạy dỗ và chăm sóc cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Bố đi làm xa, ở nhà tôi chỉ có mẹ là nơi nương tựa vững chắc. Mẹ thay bố gánh vác công việc trong nhà, nuôi nấng chúng tôi nên người. Chưa một lần nào tôi thấy mẹ thở than. Chưa một lần nào tôi thấy mẹ bộc lộ vẻ mệt mỏi ra bên ngoài. Mẹ tôi cứ âm thầm lặng lẽ, vất vả sớm chiều để mong muốn chúng tôi được no đủ như bạn bè cùng trang lứa.
Mẹ tôi là giáo viên tiểu học. Có lẽ chính bởi lòng yêu trẻ nhỏ và cái Tâm của một nhà giáo đã giúp mẹ vượt qua bao khó khăn vất vả của nghề gõ đầu trẻ, và vẫn tháng tháng ngày ngày cần mẫn đưa những chuyến đồ tri thức sang sông. Tôi thích nhìn mẹ lật giở từng trang giáo án bên ánh đèn vàng nơi bàn làm việc. Mái đầu mẹ nghiêng nghiêng theo từng nếp gập, đôi bàn tay nhẹ nhàng viết nên từng câu chữ. Đôi tay thô ráp kia đã từng ẵm bồng tôi suốt những năm còn thơ bé. Đôi bàn tay nâng đỡ cho tôi từng giấc ngủ yên. Đôi tay đưa đến cho tôi làn gió mát lành những ngày trời nóng nực và cũng chính đôi tay ấy đã truyền hơi ấm cho tôi những ngày trời trở rét. Đôi bàn tay mẹ, đôi tay của tình yêu con vô bờ, đôi tay của đức hi sinh, của lòng nhân hậu. Đôi bàn tay đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng tôi.
Ngày ngày, mẹ tôi dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cho gà ăn rồi mới sửa soạn để đi làm. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp lọc cọc suốt những năm tháng Tiểu học. Ngồi sau lưng mẹ, tay bám vào tà áo mẹ, đầu dựa lên lưng mẹ, tôi cảm nhận được hơi ấm của tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi. Ôi không biết đến bao giờ tôi mới được thử lại cảm giác ấy lần nữa, cảm giác được bé lại và lăn vào lòng mẹ, để thấy mình bỗng chốc thành trẻ con, được mẹ ôm ấp và vỗ về như những ngày còn nhỏ dại.
Tôi đi học xa nhà, lần đầu tiên tôi có cảm giác trống vắng đến thế khi không có mẹ ở bên. Mẹ cứ đều đặn gọi điện và dặn dò tôi đủ thứ. Sự quan tâm của mẹ vẫn luôn thế, vẫn luôn bên tôi dù tôi có lớn hơn bao nhiêu đi chăng nữa. Hóa ra tình yêu con của một người mẹ là đại dương vô cùng vô tận và không có bến bờ. Tôi cảm động khi nghe những lời hỏi han của mẹ. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn bỏ mặc hết mọi thứ và chạy về bên mẹ kính yêu. Nhờ có mẹ mà tôi biết yêu thương mọi người, nhờ có mẹ mà tôi biết thế nào là lòng vị tha, là lòng nhân ái. Cũng nhờ có mẹ mà tôi có được hình hài đầy đặn như ngày hôm nay. Tất cả, là nhờ có mẹ.
Mẹ tôi chẳng phải một nữ hùng trong câu chuyện cổ, nhưng trong mẹ luôn tỏa rạng phẩm chất đẹp đẽ của một người phụ nữ Việt Nam. Người mẹ là hình ảnh đẹp đẽ và thiêng liêng nhất mà một đứa con xa nhà như tôi có thể mãi mãi nghĩ về.
Mỗi lần đọc hai câu thơ này của nhà thơ Chế Lan Viên em lại vô cùng xúc động về tình yêu thương bao la dạt dào của những đấng sinh thành. Và em lại nhớ đến mẹ của mình- người đã mang em đến thế giới này, chịu bao khó khăn vất vả nuôi em khôn lớn và luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất.
Mẹ em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, mẹ có dáng người nhỏ nhắn hơi xương xương với nước da màu bánh mật. Vì công việc đồng áng với những vất vả, tần tảo sớm hôm nên nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi rám nắng nhưng trong mắt em mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.Mẹ có một mái tóc dài óng ả, đen nhánh dài đến tận thắt lưng. Em vẫn nhớ ngày bé được nằm trong lòng mẹ, hương hoa bưởi dìu dịu và hương bồ kết thoang thoảng từ mái tóc cùng lời ru ngọt ngào của mẹ đã đưa em vào những giấc ngủ êm đềm. Em thương lắm đôi bàn tay lam lũ với những vết chai sạn của mẹ đã dìu dắt em những bước đi chập chững đầu tiên trong cuộc đời, đôi bàn tay đã dịu dàng tết cho em những bím tóc thật đẹp ngày em bước chân vào lớp một. Đặc biệt từ đôi bàn tay khéo léo ấy mẹ còn đan cho em chiếc khăng quàng rất đẹp, chiếc khăn màu xanh da trời mềm mại, mỗi lần quàng giống như có vòng tay ấm áp mẹ đang ôm lấy nên vào mùa đông em không bao giờ thấy lạnh cả.
Hằng ngày mẹ phải làm rất nhiều việc, sáng sớm tinh mơ khi cả nhà còn đang chìm trong giấc ngủ thì mẹ đã dậy sớm để dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị em em đi học và bố em đi làm. Chưa hết mẹ còn cắt rau, nấu cám để chăm đàn lợn gà, rồi công việc đồng áng vất vả, biết bao những việc không tên đều đến tay mẹ nhưng chưa bao giờ em thấy mẹ than vãn hay mệt mỏi cả, nụ cười dịu dàng của mẹ lúc nào cũng nở trên môi xua đi những nhọc nhằn của cuộc sống. Mẹ vẫn thường dạy em rằng “ Lao động là vinh quang, là niềm hạnh phúc con ạ”. Những lúc rảnh rỗi mẹ thường sang hàng xóm láng giềng chơi, ai có công việc hay ốm đau gì mẹ đều sẵn sàng giúp đỡ, thăm hỏi chân tình nên bà con và mọi người ai ai cũng quý mến mẹ. Chưa khi nào em thấy mẹ to tiếng với ai, lúc nào mẹ cũng luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng. Đặc biệt mẹ của em còn nấu ăn rất ngon, những món ăn dân dã bình dị từ đôi bàn tay khéo léo của mẹ như: cá bống kho tiêu, canh cua đồng, vịt om sấu…chứa chan tình thương của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến ngày hôm nay.
Đối với em mẹ không chỉ là người đã sinh thành, nuôi dưỡng dạy dỗ em khôn lớn mà còn giống như một người thầy, người bạn vậy. Mẹ thường dạy em những điều hay lẽ phải, trong cuộc sống cần phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người và luôn luôn trung thực, thật thà, không được nói dối. Ở trường học mỗi khi có chuyện gì vui em đều kể với mẹ, những lúc em được điểm cao, được giấy khen đem về khoe mẹ hạnh phúc lắm, ánh mắt mẹ lấp lánh với nụ cười rạng rỡ, mẹ thường ôm hôn lên mái tóc em rồi bảo: “ Con gái của mẹ giỏi quá!”. Mẹ còn là bác sĩ của cả nhà, những bài thuốc dân gian của mẹ đã giúp bố và em mau lành những trận cảm cúm. Em còn nhớ có lần đi học về em bị dính mưa nên bị sốt rất cao, mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc cho em., sáng ra nhìn mắt mẹ thâm quầng em thương mẹ nhiều lắm.
Tình yêu của mẹ dành cho em bao la quá, em chỉ biết cố gắng chăm ngoan học giỏi để đền đáp phần nào công ơn to lớn của mẹ.Giống như lời câu hát sẽ theo em đến suốt cuộc đời:
|
Mẹ – người mà em yêu quý nhất, là người mang ơn sinh thành và cũng mang ơn dưỡng dục. Có mẹ, con như được tiếp thêm sức mạnh và lòng yêu thương. Có mẹ, là cuộc đời con được ôm ấp và vỗ về. Có mẹ chính là điều tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho con.
Bài viết dưới đây là bài văn kể về mẹ. Đó có thể là những câu chuyện riêng, là tình cảm riêng của mỗi đứa con dành cho bậc sinh thành của mình tuy nhiên cần đảm bảo các yêu cầu sau: Văn viết cần chân thành, là xúc cảm riêng tư nhưng cần đảm bảo tính chất của văn kể chuyện. Lồng ghép cảm xúc một cách khéo léo là cách ghi điểm để có một bài văn hay.
“À ơi…con ơi con ngủ cho ngoan…Để mẹ đi cấy đồng xa chưa về” – tiếng ru con từ một nhà nào đó vẳng lại khiến lòng tôi bồi hồi không dứt. Lời ru đưa tôi về dòng kí ức với mẹ những ngày tôi còn thơ ấu. Đi học xa nhà, điều mà tôi nhớ nhất chính là người mẹ kính yêu.
Mẹ tôi là một người phụ nữ đảm đang, tháo vát, là hình mẫu của người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Ngay từ những ngày tôi còn thơ bé, mẹ đã trở thành một thần tượng trong lòng tôi. Mẹ không đẹp, nhưng trong mắt tôi, mẹ còn hơn cả cô tiên trong truyển cổ tích. Chính mẹ là người đã bảo ban, dạy dỗ và chăm sóc cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Bố đi làm xa, ở nhà tôi chỉ có mẹ là nơi nương tựa vững chắc. Mẹ thay bố gánh vác công việc trong nhà, nuôi nấng chúng tôi nên người. Chưa một lần nào tôi thấy mẹ thở than. Chưa một lần nào tôi thấy mẹ bộc lộ vẻ mệt mỏi ra bên ngoài. Mẹ tôi cứ âm thầm lặng lẽ, vất vả sớm chiều để mong muốn chúng tôi được no đủ như bạn bè cùng trang lứa.
Mẹ tôi là giáo viên tiểu học. Có lẽ chính bởi lòng yêu trẻ nhỏ và cái Tâm của một nhà giáo đã giúp mẹ vượt qua bao khó khăn vất vả của nghề gõ đầu trẻ, và vẫn tháng tháng ngày ngày cần mẫn đưa những chuyến đồ tri thức sang sông. Tôi thích nhìn mẹ lật giở từng trang giáo án bên ánh đèn vàng nơi bàn làm việc. Mái đầu mẹ nghiêng nghiêng theo từng nếp gập, đôi bàn tay nhẹ nhàng viết nên từng câu chữ. Đôi tay thô ráp kia đã từng ẵm bồng tôi suốt những năm còn thơ bé. Đôi bàn tay nâng đỡ cho tôi từng giấc ngủ yên. Đôi tay đưa đến cho tôi làn gió mát lành những ngày trời nóng nực và cũng chính đôi tay ấy đã truyền hơi ấm cho tôi những ngày trời trở rét. Đôi bàn tay mẹ, đôi tay của tình yêu con vô bờ, đôi tay của đức hi sinh, của lòng nhân hậu. Đôi bàn tay đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng tôi.
Ngày ngày, mẹ tôi dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cho gà ăn rồi mới sửa soạn để đi làm. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp lọc cọc suốt những năm tháng Tiểu học. Ngồi sau lưng mẹ, tay bám vào tà áo mẹ, đầu dựa lên lưng mẹ, tôi cảm nhận được hơi ấm của tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi. Ôi không biết đến bao giờ tôi mới được thử lại cảm giác ấy lần nữa, cảm giác được bé lại và lăn vào lòng mẹ, để thấy mình bỗng chốc thành trẻ con, được mẹ ôm ấp và vỗ về như những ngày còn nhỏ dại.
Tôi đi học xa nhà, lần đầu tiên tôi có cảm giác trống vắng đến thế khi không có mẹ ở bên. Mẹ cứ đều đặn gọi điện và dặn dò tôi đủ thứ. Sự quan tâm của mẹ vẫn luôn thế, vẫn luôn bên tôi dù tôi có lớn hơn bao nhiêu đi chăng nữa. Hóa ra tình yêu con của một người mẹ là đại dương vô cùng vô tận và không có bến bờ. Tôi cảm động khi nghe những lời hỏi han của mẹ. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn bỏ mặc hết mọi thứ và chạy về bên mẹ kính yêu. Nhờ có mẹ mà tôi biết yêu thương mọi người, nhờ có mẹ mà tôi biết thế nào là lòng vị tha, là lòng nhân ái. Cũng nhờ có mẹ mà tôi có được hình hài đầy đặn như ngày hôm nay. Tất cả, là nhờ có mẹ.
Mẹ tôi chẳng phải một nữ hùng trong câu chuyện cổ, nhưng trong mẹ luôn tỏa rạng phẩm chất đẹp đẽ của một người phụ nữ Việt Nam. Người mẹ là hình ảnh đẹp đẽ và thiêng liêng nhất mà một đứa con xa nhà như tôi có thể mãi mãi nghĩ về.
Mỗi lần đọc hai câu thơ này của nhà thơ Chế Lan Viên em lại vô cùng xúc động về tình yêu thương bao la dạt dào của những đấng sinh thành. Và em lại nhớ đến mẹ của mình- người đã mang em đến thế giới này, chịu bao khó khăn vất vả nuôi em khôn lớn và luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất.
Mẹ em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, mẹ có dáng người nhỏ nhắn hơi xương xương với nước da màu bánh mật. Vì công việc đồng áng với những vất vả, tần tảo sớm hôm nên nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi rám nắng nhưng trong mắt em mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.Mẹ có một mái tóc dài óng ả, đen nhánh dài đến tận thắt lưng. Em vẫn nhớ ngày bé được nằm trong lòng mẹ, hương hoa bưởi dìu dịu và hương bồ kết thoang thoảng từ mái tóc cùng lời ru ngọt ngào của mẹ đã đưa em vào những giấc ngủ êm đềm. Em thương lắm đôi bàn tay lam lũ với những vết chai sạn của mẹ đã dìu dắt em những bước đi chập chững đầu tiên trong cuộc đời, đôi bàn tay đã dịu dàng tết cho em những bím tóc thật đẹp ngày em bước chân vào lớp một. Đặc biệt từ đôi bàn tay khéo léo ấy mẹ còn đan cho em chiếc khăng quàng rất đẹp, chiếc khăn màu xanh da trời mềm mại, mỗi lần quàng giống như có vòng tay ấm áp mẹ đang ôm lấy nên vào mùa đông em không bao giờ thấy lạnh cả.
Hằng ngày mẹ phải làm rất nhiều việc, sáng sớm tinh mơ khi cả nhà còn đang chìm trong giấc ngủ thì mẹ đã dậy sớm để dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị em em đi học và bố em đi làm. Chưa hết mẹ còn cắt rau, nấu cám để chăm đàn lợn gà, rồi công việc đồng áng vất vả, biết bao những việc không tên đều đến tay mẹ nhưng chưa bao giờ em thấy mẹ than vãn hay mệt mỏi cả, nụ cười dịu dàng của mẹ lúc nào cũng nở trên môi xua đi những nhọc nhằn của cuộc sống. Mẹ vẫn thường dạy em rằng “ Lao động là vinh quang, là niềm hạnh phúc con ạ”. Những lúc rảnh rỗi mẹ thường sang hàng xóm láng giềng chơi, ai có công việc hay ốm đau gì mẹ đều sẵn sàng giúp đỡ, thăm hỏi chân tình nên bà con và mọi người ai ai cũng quý mến mẹ. Chưa khi nào em thấy mẹ to tiếng với ai, lúc nào mẹ cũng luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng. Đặc biệt mẹ của em còn nấu ăn rất ngon, những món ăn dân dã bình dị từ đôi bàn tay khéo léo của mẹ như: cá bống kho tiêu, canh cua đồng, vịt om sấu…chứa chan tình thương của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến ngày hôm nay.
Đối với em mẹ không chỉ là người đã sinh thành, nuôi dưỡng dạy dỗ em khôn lớn mà còn giống như một người thầy, người bạn vậy. Mẹ thường dạy em những điều hay lẽ phải, trong cuộc sống cần phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người và luôn luôn trung thực, thật thà, không được nói dối. Ở trường học mỗi khi có chuyện gì vui em đều kể với mẹ, những lúc em được điểm cao, được giấy khen đem về khoe mẹ hạnh phúc lắm, ánh mắt mẹ lấp lánh với nụ cười rạng rỡ, mẹ thường ôm hôn lên mái tóc em rồi bảo: “ Con gái của mẹ giỏi quá!”. Mẹ còn là bác sĩ của cả nhà, những bài thuốc dân gian của mẹ đã giúp bố và em mau lành những trận cảm cúm. Em còn nhớ có lần đi học về em bị dính mưa nên bị sốt rất cao, mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc cho em., sáng ra nhìn mắt mẹ thâm quầng em thương mẹ nhiều lắm.
Tình yêu của mẹ dành cho em bao la quá, em chỉ biết cố gắng chăm ngoan học giỏi để đền đáp phần nào công ơn to lớn của mẹ.Giống như lời câu hát sẽ theo em đến suốt cuộc đời:
|
Đời có rất nhiều con đường và ngã rẽ đến thành công, nhưng con đường nhanh chóng và chắc chắn nhất, phải cần đến sách. Những người đọc sách không phải ai cũng thành công nhưng những người thành công hầu hết đều đọc sách. Tuy nhiên, nói vậy không có nghĩa là bất cứ cuốn sách nào cũng có thể đọc. Cần phải chọn sách mà đọc. Đó cũng chính là vấn đề chúng ta cần trao đổi và làm rõ trong bài nghị luận văn học. Để thể hiện quan điểm, chứng minh ý kiến, chú ý nêu lên hệ thống luận điểm, luận cứ rõ ràng, vì sao lại như thế? Lí lẽ cần đi liền với dẫn chứng để tạo sự hấp dẫn và có sức thuyết phục đối với người đọc. Sau đây là những bài văn mẫu các bạn có thể tham khảo thêm cho bài viết. Chúc các bạn học tập tốt!
Trong thiên hạ, sách đọc thì nhiều, người đọc sách cũng không ít. Tại sao có người nhờ sách mà có thể được mọi người yêu quý và ngưỡng mộ, lại có kẻ đọc trăm ngàn quyển sách mà vẫn không sao thay đổi và biến đổi được. Đó còn là do sách mà họ đọc là gì. Vì thế, cần phải chọn sách mà đọc.
Sách- một danh từ đã quá quen thuộc với mọi người. Từ quyển sách thiếu nhi, truyện tranh bên ta lúc còn nhỏ đến bộ sách giáo khoa theo ta suốt hơn 12 năm học tập và cả những cuốn sách đầy ngoài hàng và trên kệ ở các con phố. Đó chỉ là những trang giấy trắng được in những con chữ màu đen, những hình ảnh rực rỡ sắc màu. Nếu như thế, người ta không gọi nó là sách. Sách là nơi lưu trữ, chứa đựng những tình cảm vui buồn, những tình yêu, thù hận được người viết sẻ chia trên trang giấy, là những kinh nghiệm hiểu biết của những người thành công, của cha ông ngàn đời trước truyền tới mọi người, dành cho thế hệ mai sau. Đó không phải là những con chữ vô tri, đó là cảm xúc và là hiểu biết, là tri thức.
Chúng ta là con người, chúng ta phải đọc sách.
Con người chúng ta khác với những loài động vật khác là chúng ta có đầu óc tư duy để học hỏi và nhận thức cũng như một trái tim ấm nóng để rung cảm và yêu thương. Đọc sách sẽ giúp ta rèn được điều đó. Con người luôn ưa khám phá và tìm hiểu, luôn muốn được thành công và hạnh phúc. Họ có thể đi ra ngoài trải nghiệm, học hỏi. Nhưng thay vì vấp phải những lỗi lầm người khác đã từng ngã, dành thời gian tìm hiểu những thứ đã được khai phá, bạn có thể đọc sách để rút ngắn thời gian của mình. Khi đã có những cuốn sách “Cha giàu cha nghèo”, “Người giàu nhất thành Babylon” hay những cuốn sách của Jack Ma, bạn không phải mất công tìm kiếm bí quyết trong kinh doanh. Những cuốn sách “Chiến tranh và hòa bình”, “Kẻ trộm sách”, “Thép đã tôi thế đấy” cho ta sống về thời lịch sử huy hoàng thuở trước. Đọc sách còn để rèn tư duy và nhận thức về cuộc sống, biết yêu thương và tin yêu hơn cuộc sống với những cuốn “Hạt giống tâm hồn”, “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu” của Rose Nguyễn, “Bức xúc không làm ta vô can” của Đặng Hoàng Giang,… Và như thế, những phẩm chất và tình cảm, tâm hồn của ta sẽ phong phú hơn, đẹp đẽ hơn, sống có nghĩa và có ích hơn.
Nhưng cần phải chọn sách để đọc.
Bởi không phải cuốn sách nào cũng đều hay và tốt. Sách chia ra làm sách tốt và sách xấu sách giả và sách thật, sách không chính thống và sách chính thống. Tấm huy chương nào cũng có hai mặt của nó.Trong xã hội thị trường với sự phát triển mạnh của công nghệ thông tin, ngày càng nhiều người xưng danh nhà văn, nghệ sĩ, và ngày càng nhiều những nhà xuất bản ra đời. Những tác phẩm viết về những thứ tầm thường của cuộc sống, viết sai kiến thức khoa học, giới thiệu hay quảng bá cho những điều xấu, những sách lậu, không có bản quyền,… đã không còn là chuyện lạ nữa. Phương tiện cao quý của tri thức và tâm hồn đang dần bị lợi dụng và bị phá hủy. Rất nhiều học sinh đã có hiểu biết sai lệch, nhận thức tồi tệ hơn khi đọc sách. Đọc sách đúng bản quyền, có thẩm định và có ý nghĩa. Vì thế nên mới cần chọn sách để đọc.
Trong xã hội hiện đại, theo tâm lí đám đông, những cuốn sách được truyền tay rất nhanh, đến với rất nhiều người nhưng không mấy ai hiểu được giá trị của nó. Mỗi người có một quan điểm, một sở thích và vốn hiểu biết riêng. Sách mọi người đọc chưa chắc đã hợp với mình. Chỉ có chúng ta mới biết chúng ta muốn gì, thích gì. Một người thích những chuyện nhân văn không thể đọc Shelock Home được. Một người yêu khoa học và logic sẽ không cảm nhận được cái hay của Harry Poter,… Bạn đọc sách cho mình. Vì vậy, cần chọn sách cho mình thay vì đi theo người khác.
|
Life has many paths and turns to success, but the fastest and surest path requires books. Not everyone who reads books is successful, but most successful people read books. However, that does not mean that any book can be read. You need to choose books to read. That is also the issue we need to discuss and clarify in our literary discussion. To express opinions, prove opinions, pay attention to stating a clear system of arguments and arguments, why is it like that? Reasons need to be accompanied by evidence to create attractiveness and persuasiveness for readers. The following are sample essays that you can refer to for further writing. Hope you learn well!
In the world, there are many books to read and many people to read books. Why are some people able to be loved and admired by everyone thanks to books, while others read hundreds of thousands of books but still cannot change and transform? It also depends on what books they read. Therefore, it is necessary to choose books to read.
Book - a noun that is too familiar to everyone. From the children's books and comics that were with us when we were young, to the textbooks that have followed us for more than 12 years of studying and even the books that fill the shops and shelves on the streets. Those are just white pages printed with black letters and colorful images. If so, people wouldn't call it a book. Books are a place to store and contain the feelings of happiness and sadness, love and hatred shared by the writer on the page, and are the experiences and knowledge of successful people and of ancestors thousands of years ago, transmitted to everyone. people, for future generations. Those are not inanimate words, they are emotions and understanding, it is knowledge.
We are human, we have to read books.
We humans are different from other animals in that we have a thinking mind to learn and perceive as well as a warm heart to vibrate and love. Reading books will help us practice that. People always love to explore and learn, always want to be successful and happy. They can go out to experience and learn. But instead of making the mistakes others have made, spending time learning about things that have already been discovered, you can read books to shorten your time. When you have the books "Rich Dad Poor Dad", "The Richest Man in Babylon" or Jack Ma's books, you don't have to waste time searching for business secrets. The books "War and Peace", "The Book Thief", "That's how the steel was tempered" let us relive the glorious historical times of the past. Reading books also helps train thinking and awareness about life, knowing how to love and believe in love more than life with the books "Seeds of the soul", "How much is youth worth" by Rose Nguyen, "Frustration does not I am blameless" by Dang Hoang Giang,... And so, our qualities, emotions, and soul will be richer, more beautiful, and our lives will be more meaningful and useful.
But it is necessary to choose books to read.
Because not all books are good and good. Books are divided into good books and bad books, fake books and real books, unofficial books and official books. Every medal has two sides. In a market society with the strong development of information technology, more and more people claim to be writers and artists, and more and more publishers are born. Works written about trivial things in life, erroneous scientific knowledge, introducing or promoting bad things, pirated books, without copyright,... are no longer strange. The noble means of knowledge and spirituality are gradually being exploited and destroyed. Many students have wrong understanding and worse perception when reading books. Read books that are copyrighted, appraised, and meaningful. That's why we need to choose books to read.
In modern society, according to crowd psychology, books are passed around very quickly, reaching many people but few understand their value. Each person has their own perspective, interests and knowledge. The books everyone reads may not be right for you. Only we know what we want and what we like. A person who likes humanistic stories cannot read Sherlock Home. A person who loves science and logic will not feel the beauty of Harry Potter,... You read the book for yourself. Therefore, you need to choose books for yourself instead of following others.
|
Vì thế, họ đi xa, đi thật nhiều nới để tìm kiếm những cơ hội, gặp gỡ những con người mới. Nhưng đến khi thấy bại, khi cảm thấy bế tắc và khổ đau, nơi xa lạ và phù hoa ấy lại không phải chỗ của họ. Chỉ khi ấy, ta mới biết ai là chỗ dựa thực sự, là nơi nương tựa và yêu thương suốt cuộc đời. Và đó chẳng có ai, chẳng là ai ngoài mẹ. Một chữ “mẹ” ngắn gọn mà sao thân thương đến vậy! Trong mắt mỗi người, hình ảnh mẹ lại hiện lên khác nhau, lại sống theo những cách khác nhau. Bạn có sẵn sàng giới thiệu mẹ của mình cho mọi người? Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ gặp đề bài miêu tả mẹ của em. Đối tượng rất gần gũi và thân thiết nhưng để có thể làm cho bài văn hay và xúc động, lại cần chính cảm xúc chân thành của mỗi người. Sau đây là những bài văn mẫu các bạn có thê tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
Nghe tiếng cổng kẽo kẹt mở, từng tiếng xích xe đạp chầm chậm kêu từ ngoài sân là dù có đang chơi hay nằm trên giường ngủ, tôi cũng chạy ra ngay. Bởi đó là mẹ tôi, mẹ đã đi làm về. Trên đời này, có ai hỏi tôi: Bạn yêu ai nhất? Cái gì nhất? Bạn không muốn điều gì biến mất trên đời? thì câu trả lời tôi chỉ có một: là mẹ!
Mẹ tôi không phải người phụ nữ thanh lịch, duyên dáng như những cô giáo hay tri thức, thông minh như những bác sĩ nữ, những cô, những bác hay sửa soạn đi làm ở công ty to. Mẹ tôi chỉ là một người nông dân bình thường như bao người nông dân khác. Nhưng mẹ lại không giống những người nông dân một chút nào.
Mẹ tôi năm nay ngoài ba mươi tuổi. Chẳng tập giữ dáng hay ăn kiêng, người mẹ cũng đã gầy lắm rồi. Những sương gió ngoài kia làm cho thân hình kia trở nên gầy guộc, mong manh như chỉ một làn gió mạnh thổi tới là mẹ có thể bay mất. Nhưng mẹ lại rất khỏe, mẹ có thể làm được tất cả những công việc mà đàn ông có thể làm. Mọi việc trong nhà, khuôn vác, sửa chữa đồ, mẹ đều giỏi cả. Trụ cột gia đình cũng là mẹ. Vì bố đi xuất khẩu lao động, chẳng có mấy dịp ở nhà.
Tôi cũng chẳng nhớ mặt bố ra sao nữa vì bố đi từ khi tôi còn nhỏ xíu, đến giờ vẫn chưa về lần nào, chỉ có những khoản tiền gửi về cho mẹ tôi chúng tôi. Nhưng tôi lại nhớ tất cả những đặc điểm ở từng bộ phận của mẹ. Lũ bạn chúng tôi thường khoe mẹ chúng rất đẹp, trắng, bàn tay như những búp tre. Còn mẹ tôi, nước da đã đen sạm đi vì nắng gió khắc nghiệt. Bàn tay chẳng có búp măng, búp tre mà chỉ có toàn xương là xương được bọc dưới một lớp da thô ráp, nổi đầy gân. Nhưng tôi lại yêu bàn tay ấy đến lạ lùng. Đôi bàn tay ấy nhỏ bé mà đã cầm nắm, gánh vác bao thứ to lớn. Bàn tay thô ráp nhưng tết tóc cho tôi rất đẹp, lần nào lũ bạn cũng phải trầm trồ khen và ghen tị. Bàn tay gầy guộc đã nấu cho tôi ăn, quạt cho tôi trưa nắng hạ, đắp chăn cho tôi đêm đông, nuôi tôi lớn đến ngày hôm nay.
Cũng chính bàn tay ấy đã giúp tôi thức tỉnh và yêu thương mẹ nhiều hơn. Hồi bé, tôi thường vô tâm. Tôi không biết mẹ đi làm phụ hồ ở ngoài vất vả, mệt nhọc. Về nhà, lúc nào tôi cũng lẽo nhẽo theo mẹ. Mẹ tắm rửa cho tôi, mẹ nấu ăn, mẹ xu dọn, mẹ may vá quần áo để kiếm thêm thu nhập. Tôi đã nằng nặc đòi mẹ làm ngựa cho tôi cưỡi vì hôm nay tôi thấy lũ bạn chơi rất vui. Mẹ đành chiều theo ý tôi. Nhưng con ngựa mẹ làm thật là yếu, đi lại chậm chạp, lề mề, chẳng hứng thú chút nào. Rồi bồng tôi thấy tay mẹ… Nó sưng vù lên, một vài vết máu đỏ còn tươi nguyên, đang tụ lại thành vết cắt dài. Tôi hoảng hốt bảo mẹ. Mẹ chỉ mỉm cười, lấy vải cuốn vết máu lại. Mẹ bảo do hôm nay đi làm không cần thận bị cưa vào tay.
Tôi khóc rất nhiều, tôi thấy máu, tôi cứ nghĩ mẹ sẽ chết. Mẹ đã đi làm vất vả đến thế, bị thương như vậy nhưng không kêu một tiếng. Đôi tay còn nguyên máu vẫn nâng tôi lên, mong tôi được hạnh phúc và vui vẻ. Đôi tay nhỏ bé mà tình yêu của mẹ thì vô bờ bến. Dẫu có là búp tre hay gì đi nữa, cũng không thể nào đẹp bằng đôi bàn tay mẹ tôi được.
Mẹ từ nhỏ đã không được học hành, chỉ có thể đi làm lao động kiếm sống thế này. Những con chữ, phép tính toán mẹ không hiểu. Nhưng mẹ dạy tôi rất nhiều về lòng trung thực, về tình thương yêu, tự trọng, … Mẹ bảo, chỉ có học thì cuộc đời tôi mới không khổ như mẹ, mới không giống mẹ.
Tôi vẫn sẽ học hành thật chăm chỉ. Không phải vì tương lai tươi sáng, vì tôi cũng chẳng biết tương lai kia có gì. Nhưng tôi biết chỉ có như vậy mới xứng đáng với tình yêu thương của mẹ. Và dẫu không xinh, không được học hành nhưng với tôi, mẹ vẫn là người tuyệt nhất trên đời.
Từ lâu, mẹ đã trở thành biểu tượng cho sự ngọt ngào ấm áp. Mỗi chúng ta đều mang trong mình một tượng đài về người mẹ khác nhau, mà mỗi khi nhìn về ta lại thấy ấm lòng. Với riêng tôi, mẹ luôn hiện lên với sự giản dị mà ấm áp đến lạ lùng.
Mẹ tôi còn trẻ lắm. Mẹ mới chỉ bước sang tuổi sang tuổi ba mươi lăm. Lúc còn nhỏ, có khi tôi còn tự ti về tuổi của mẹ, bởi trong lớp toàn là những bác phụ huynh nhiều tuổi rồi. Nhưng lớn hơn một chút, tôi mới hiểu ra rằng, chính cái tuổi ấy làm hiện hình nỗi vất vả của mẹ. Khi bạn bè đang ở trong độ tuổi xuân xanh đẹp đẽ nhất để học hành vui chơi, mẹ đã phải gắn cuộc đời với bố con tôi, phải học cách chăm sóc và làm vợ. Vì tôi mà mẹ đánh đổi cả quãng đời con gái đẹp nhất, điều đó đủ để tôi thấy thương mẹ nhiều hơn.
Mẹ tôi không phải là công chức nhà nước để ngày ngày chau chuốt váy áo đi làm. Mẹ chỉ ở nhà phụ giúp bố kinh doanh và làm công việc nội trợ. Nhưng điều ấy cũng khiến nhan sắc của mẹ già đi rất nhiều. Vì còn trẻ nên mẹ khá nhanh nhẹn với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hình trái xoan thanh thoát. Làn da của mẹ đã sạm đi cùng sương gió, có những chỗ vì bị thương mà còn hằn nguyên vết sẹo. Tôi thương mẹ nhất có lẽ là ở đôi bàn tay. Mẹ luôn tự ti vì có một đôi bàn tay nhăn nheo đầy chai sẹo nên khi bắt tay với ai, mẹ luôn ngại ngùng. Mỗi khi nhìn vào ấy là tôi thấy cả cuộc đời đầy hi sinh vất vả. Mẹ không đẹp đến nghiêng thành đổ nước, nhưng vẻ đẹp trong tâm hồn mẹ lại lan toả đến tất cả mọi người.
Mẹ là một người phụ nữ chịu thương chịu khó, đó là một đức tính mẹ có được từ rất lâu. Sáng sáng mẹ dậy thật sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn, công việc mà người phụ nữ nào cũng phải gánh trên người. Cả căn nhà luôn được chăm sóc bởi bàn tay của mẹ nên lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Chưa bao giờ mẹ để bố con tôi phải ăn ngoài hay ăn mặc quần áo nhăn nheo, cũng chưa bao giờ mẹ phàn nàn về công việc của mình. Không chỉ tháo vát việc nhà cửa, mẹ cũng rất nhanh nhẹn trong công việc kinh doanh. Mẹ rất ít khi để mất lòng khách hàng nên ai cũng quý mẹ và muốn mua hàng ở nhà tôi. Có lẽ đó là một trong những lí do bố luôn gọi mẹ là một trợ thủ đắc lực.
Dường như mẹ không có một sở thích nào đặc biệt. Niềm vui của mẹ là nhìn chúng tôi được ăn ngon, mặc đẹp, được đến trường bằng bạn bằng bè. Chẳng bao giờ mẹ mua được cho mình một bộ quần áo đắt tiền hay một món trang sức xa xỉ. Mẹ luôn dành dụm, khi thì để chị em tôi được đi du lịch hay mua đồ đẹp, cũng có khi là để tuổi già không phải nhờ vả con cái. Mẹ của tôi là thế, dành cả cuộc đời để nghĩ về các con.
Tôi sẽ không thể quên được lần đó, lần tôi phải mổ ruột thừa nằm viện suốt cả tuần liền. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tiều tuỵ đến như thế. Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê, tôi thấy một đôi mắt đỏ hoe sưng vù đang nhìn tôi ấu yếm. Làn da sạm màu nắng gió của mẹ nay lại còn xanh xao yếu ớt. Cả tuần ấy, dường như mẹ không ngủ lúc nào. Lúc tôi thức thì mẹ ngồi bên trò chuyện chăm sóc tôi, khi tôi ngủ, tôi vẫn thấy một bàn tay đang đặt lên đầu mình. Tôi xuất viện cũng là lúc mẹ đổ bệnh. Nhưng điều đáng buồn hơn là tôi lại vô tâm không mảy may quan tâm đến mẹ. Tôi không rót cho mẹ được cốc nước, mua cho mẹ viên thuốc hay ở bên mẹ. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con đã sai rất nhiều. Sự vô tâm của con đã làm mẹ đau lòng mất rồi.
|
Vì thế, họ đi xa, đi thật nhiều nới để tìm kiếm những cơ hội, gặp gỡ những con người mới. Nhưng đến khi thấy bại, khi cảm thấy bế tắc và khổ đau, nơi xa lạ và phù hoa ấy lại không phải chỗ của họ. Chỉ khi ấy, ta mới biết ai là chỗ dựa thực sự, là nơi nương tựa và yêu thương suốt cuộc đời. Và đó chẳng có ai, chẳng là ai ngoài mẹ. Một chữ “mẹ” ngắn gọn mà sao thân thương đến vậy! Trong mắt mỗi người, hình ảnh mẹ lại hiện lên khác nhau, lại sống theo những cách khác nhau. Bạn có sẵn sàng giới thiệu mẹ của mình cho mọi người? Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ gặp đề bài miêu tả mẹ của em. Đối tượng rất gần gũi và thân thiết nhưng để có thể làm cho bài văn hay và xúc động, lại cần chính cảm xúc chân thành của mỗi người. Sau đây là những bài văn mẫu các bạn có thê tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
Nghe tiếng cổng kẽo kẹt mở, từng tiếng xích xe đạp chầm chậm kêu từ ngoài sân là dù có đang chơi hay nằm trên giường ngủ, tôi cũng chạy ra ngay. Bởi đó là mẹ tôi, mẹ đã đi làm về. Trên đời này, có ai hỏi tôi: Bạn yêu ai nhất? Cái gì nhất? Bạn không muốn điều gì biến mất trên đời? thì câu trả lời tôi chỉ có một: là mẹ!
Mẹ tôi không phải người phụ nữ thanh lịch, duyên dáng như những cô giáo hay tri thức, thông minh như những bác sĩ nữ, những cô, những bác hay sửa soạn đi làm ở công ty to. Mẹ tôi chỉ là một người nông dân bình thường như bao người nông dân khác. Nhưng mẹ lại không giống những người nông dân một chút nào.
Mẹ tôi năm nay ngoài ba mươi tuổi. Chẳng tập giữ dáng hay ăn kiêng, người mẹ cũng đã gầy lắm rồi. Những sương gió ngoài kia làm cho thân hình kia trở nên gầy guộc, mong manh như chỉ một làn gió mạnh thổi tới là mẹ có thể bay mất. Nhưng mẹ lại rất khỏe, mẹ có thể làm được tất cả những công việc mà đàn ông có thể làm. Mọi việc trong nhà, khuôn vác, sửa chữa đồ, mẹ đều giỏi cả. Trụ cột gia đình cũng là mẹ. Vì bố đi xuất khẩu lao động, chẳng có mấy dịp ở nhà.
Tôi cũng chẳng nhớ mặt bố ra sao nữa vì bố đi từ khi tôi còn nhỏ xíu, đến giờ vẫn chưa về lần nào, chỉ có những khoản tiền gửi về cho mẹ tôi chúng tôi. Nhưng tôi lại nhớ tất cả những đặc điểm ở từng bộ phận của mẹ. Lũ bạn chúng tôi thường khoe mẹ chúng rất đẹp, trắng, bàn tay như những búp tre. Còn mẹ tôi, nước da đã đen sạm đi vì nắng gió khắc nghiệt. Bàn tay chẳng có búp măng, búp tre mà chỉ có toàn xương là xương được bọc dưới một lớp da thô ráp, nổi đầy gân. Nhưng tôi lại yêu bàn tay ấy đến lạ lùng. Đôi bàn tay ấy nhỏ bé mà đã cầm nắm, gánh vác bao thứ to lớn. Bàn tay thô ráp nhưng tết tóc cho tôi rất đẹp, lần nào lũ bạn cũng phải trầm trồ khen và ghen tị. Bàn tay gầy guộc đã nấu cho tôi ăn, quạt cho tôi trưa nắng hạ, đắp chăn cho tôi đêm đông, nuôi tôi lớn đến ngày hôm nay.
Cũng chính bàn tay ấy đã giúp tôi thức tỉnh và yêu thương mẹ nhiều hơn. Hồi bé, tôi thường vô tâm. Tôi không biết mẹ đi làm phụ hồ ở ngoài vất vả, mệt nhọc. Về nhà, lúc nào tôi cũng lẽo nhẽo theo mẹ. Mẹ tắm rửa cho tôi, mẹ nấu ăn, mẹ xu dọn, mẹ may vá quần áo để kiếm thêm thu nhập. Tôi đã nằng nặc đòi mẹ làm ngựa cho tôi cưỡi vì hôm nay tôi thấy lũ bạn chơi rất vui. Mẹ đành chiều theo ý tôi. Nhưng con ngựa mẹ làm thật là yếu, đi lại chậm chạp, lề mề, chẳng hứng thú chút nào. Rồi bồng tôi thấy tay mẹ… Nó sưng vù lên, một vài vết máu đỏ còn tươi nguyên, đang tụ lại thành vết cắt dài. Tôi hoảng hốt bảo mẹ. Mẹ chỉ mỉm cười, lấy vải cuốn vết máu lại. Mẹ bảo do hôm nay đi làm không cần thận bị cưa vào tay.
Tôi khóc rất nhiều, tôi thấy máu, tôi cứ nghĩ mẹ sẽ chết. Mẹ đã đi làm vất vả đến thế, bị thương như vậy nhưng không kêu một tiếng. Đôi tay còn nguyên máu vẫn nâng tôi lên, mong tôi được hạnh phúc và vui vẻ. Đôi tay nhỏ bé mà tình yêu của mẹ thì vô bờ bến. Dẫu có là búp tre hay gì đi nữa, cũng không thể nào đẹp bằng đôi bàn tay mẹ tôi được.
Mẹ từ nhỏ đã không được học hành, chỉ có thể đi làm lao động kiếm sống thế này. Những con chữ, phép tính toán mẹ không hiểu. Nhưng mẹ dạy tôi rất nhiều về lòng trung thực, về tình thương yêu, tự trọng, … Mẹ bảo, chỉ có học thì cuộc đời tôi mới không khổ như mẹ, mới không giống mẹ.
Tôi vẫn sẽ học hành thật chăm chỉ. Không phải vì tương lai tươi sáng, vì tôi cũng chẳng biết tương lai kia có gì. Nhưng tôi biết chỉ có như vậy mới xứng đáng với tình yêu thương của mẹ. Và dẫu không xinh, không được học hành nhưng với tôi, mẹ vẫn là người tuyệt nhất trên đời.
Từ lâu, mẹ đã trở thành biểu tượng cho sự ngọt ngào ấm áp. Mỗi chúng ta đều mang trong mình một tượng đài về người mẹ khác nhau, mà mỗi khi nhìn về ta lại thấy ấm lòng. Với riêng tôi, mẹ luôn hiện lên với sự giản dị mà ấm áp đến lạ lùng.
Mẹ tôi còn trẻ lắm. Mẹ mới chỉ bước sang tuổi sang tuổi ba mươi lăm. Lúc còn nhỏ, có khi tôi còn tự ti về tuổi của mẹ, bởi trong lớp toàn là những bác phụ huynh nhiều tuổi rồi. Nhưng lớn hơn một chút, tôi mới hiểu ra rằng, chính cái tuổi ấy làm hiện hình nỗi vất vả của mẹ. Khi bạn bè đang ở trong độ tuổi xuân xanh đẹp đẽ nhất để học hành vui chơi, mẹ đã phải gắn cuộc đời với bố con tôi, phải học cách chăm sóc và làm vợ. Vì tôi mà mẹ đánh đổi cả quãng đời con gái đẹp nhất, điều đó đủ để tôi thấy thương mẹ nhiều hơn.
Mẹ tôi không phải là công chức nhà nước để ngày ngày chau chuốt váy áo đi làm. Mẹ chỉ ở nhà phụ giúp bố kinh doanh và làm công việc nội trợ. Nhưng điều ấy cũng khiến nhan sắc của mẹ già đi rất nhiều. Vì còn trẻ nên mẹ khá nhanh nhẹn với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hình trái xoan thanh thoát. Làn da của mẹ đã sạm đi cùng sương gió, có những chỗ vì bị thương mà còn hằn nguyên vết sẹo. Tôi thương mẹ nhất có lẽ là ở đôi bàn tay. Mẹ luôn tự ti vì có một đôi bàn tay nhăn nheo đầy chai sẹo nên khi bắt tay với ai, mẹ luôn ngại ngùng. Mỗi khi nhìn vào ấy là tôi thấy cả cuộc đời đầy hi sinh vất vả. Mẹ không đẹp đến nghiêng thành đổ nước, nhưng vẻ đẹp trong tâm hồn mẹ lại lan toả đến tất cả mọi người.
Mẹ là một người phụ nữ chịu thương chịu khó, đó là một đức tính mẹ có được từ rất lâu. Sáng sáng mẹ dậy thật sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn, công việc mà người phụ nữ nào cũng phải gánh trên người. Cả căn nhà luôn được chăm sóc bởi bàn tay của mẹ nên lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Chưa bao giờ mẹ để bố con tôi phải ăn ngoài hay ăn mặc quần áo nhăn nheo, cũng chưa bao giờ mẹ phàn nàn về công việc của mình. Không chỉ tháo vát việc nhà cửa, mẹ cũng rất nhanh nhẹn trong công việc kinh doanh. Mẹ rất ít khi để mất lòng khách hàng nên ai cũng quý mẹ và muốn mua hàng ở nhà tôi. Có lẽ đó là một trong những lí do bố luôn gọi mẹ là một trợ thủ đắc lực.
Dường như mẹ không có một sở thích nào đặc biệt. Niềm vui của mẹ là nhìn chúng tôi được ăn ngon, mặc đẹp, được đến trường bằng bạn bằng bè. Chẳng bao giờ mẹ mua được cho mình một bộ quần áo đắt tiền hay một món trang sức xa xỉ. Mẹ luôn dành dụm, khi thì để chị em tôi được đi du lịch hay mua đồ đẹp, cũng có khi là để tuổi già không phải nhờ vả con cái. Mẹ của tôi là thế, dành cả cuộc đời để nghĩ về các con.
Tôi sẽ không thể quên được lần đó, lần tôi phải mổ ruột thừa nằm viện suốt cả tuần liền. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tiều tuỵ đến như thế. Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê, tôi thấy một đôi mắt đỏ hoe sưng vù đang nhìn tôi ấu yếm. Làn da sạm màu nắng gió của mẹ nay lại còn xanh xao yếu ớt. Cả tuần ấy, dường như mẹ không ngủ lúc nào. Lúc tôi thức thì mẹ ngồi bên trò chuyện chăm sóc tôi, khi tôi ngủ, tôi vẫn thấy một bàn tay đang đặt lên đầu mình. Tôi xuất viện cũng là lúc mẹ đổ bệnh. Nhưng điều đáng buồn hơn là tôi lại vô tâm không mảy may quan tâm đến mẹ. Tôi không rót cho mẹ được cốc nước, mua cho mẹ viên thuốc hay ở bên mẹ. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con đã sai rất nhiều. Sự vô tâm của con đã làm mẹ đau lòng mất rồi.
|
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì chưa, mà tại sao chúng ta cần theo đuổi? Phải chăng đó chính là sau mỗi lần thất bại ta sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm có thể vượt qua những khó khăn, có được niềm tin trong cuộc sống. Vậy để có những thành công đó hay vượt qua những thất bại ấy ta phải làm những gi?. Để khuyên chúng ta có động lực sau những lần thất bại để có được những thành công ông bà ta đã có câu “ Thất bại là mẹ thành công”. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 7, ta cũng có bắt gặp đề bài giải thích câu tục ngữ này. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt để đạt kết quả cao.
Đời người vô cùng rộng lớn và không phải lúc nào cũng bằng phẳng tải đầy hoa hồng mà nó gập ghềnh khúc khuỷu. Song, chính sự khó khăn đó đã làm con người trưởng thành, giàu kinh nghiệm và vững vàng đi tới chiến thắng. Bởi thế mà ông cha ta đã đúc kết thành câu tục ngữ để khuyên dạy con, cháu: “Thất bại là mẹ thành công.”
Trước hết, ta hiểu câu tục ngữ như thế nào? Thất bại là kết quả xấu, kết quả không đạt được như mong muốn khi ta làm được việc gì đó. Thành công là kết quả tốt, là thành quả đạt được như mong muốn. Câu tục ngữ chính là hình ảnh ẩn dụ coi thất bại chính là mẹ thành công. Những thành công đạt được là do người mẹ thất bại sinh ra. Đây là cách nói ngắn gọn, hàm súc nêu lên một bài học quý giá khuyên con người phải bền gan, bền chí, vượt lên sau mỗi lần thất bại.
Vậy tại sao “ thất bại lại là mẹ thành công?” Bởi vì sau khi mỗi lần thất bại, ta sẽ tìm ra nguyên nhân dẫn đến những sai sót của ta, từ đó rút ra được những kinh nghiệm quý báu, giúp ta tránh phạm những sai lầm đó nữa và ngày càng tiến tới bước đường thành công hơn. Đối với những người dễ nản chí thì câu nói này có vẻ như sai nhưng đối với những người kiên trì và bền chí thì chắc chắn đúng. Để đạt được thành công thì những vấp ngã thiếu sót hầu như không thể tránh khỏi. Đó là một điều tất yếu. Thất bại còn giúp ta rèn luyện ý chí, giúp ta tự tin và bản lĩnh hơn. Trong cuộc sống thường ngày, mấy ai trong chúng ta mà không gặp những sai phạm vấp ngã. Khi chúng ta còn bé, ta bước đi chập chững những bước đầu tiên ta cũng ngã rất nhiều, hay khi đi xe ta cũng đẫ từng ngã nhưng nếu những lúc ấy ta buông xuôi thì có lẽ đến giờ chúng ta vẫn chưa biết đi, chưa biết đi xe đạp đấy. Điều quan trọng là chúng ta phải có ý chí, nghị lực đứng lên sau mỗi lần ấy. Có người bỏ cuộc như một con chim trúng tên thì tất yếu phải sợ cung. Có những người quyết tâm để đạt được thành công. Khi thất bại họ đem vấn đề ra mổ xẻ, phân tích, tìm nguyên nhân để tiếp tục công việc của mình. Và đó là những người có những kinh nghiệm lớn, thành công lớn. Trên thế giới, tấm gương của các thiên tài như, ông Ê-đi-xơn nhà vật lí nổi tiếng thế giới đã phải thất bại một ngìn lần trong thì nghiệm, mới tìm ra được chất dùng làm dây tóc bóng đèn đấy. Nếu không có một nghìn lần cố gắng của ông, thi không biết bao giờ mới có dây tóc bóng đèn để phục vụ con người?
Tuy nhiên, bạn cũng cần phải cẩn trọng. Không phải là bạn liều lĩnh hay mù quáng mà lại cố làm ra những sai lầm.Chẳng ai thích sai lầm cả. Có người sau khi phạm sai lầm thì lại chán nản. Kẻ thì sau khi phạm sai lầm lại phạm những sai lầm khác còn nghiêm trọng hơn. Chúng ta cần phải tỉnh táo để giảm bớt những sai lầm. Không may bị thất bại thì phải coi trọng thất bại à bài học quý giá không được sợ thất bại. Hãy vững vàng, lấy thất bại làm bài học để rút kinh nghiệm thì ý chí vững vàng, kinh nghiệm dày dặn hơn, tiếp tục vươn lên và đạt được thành công. Chúng ta cần phải rèn luyện ý chí, sự kiên trì ngay từ khi còn nhỏ, cả những việc bình thường trong cuộc sống.
Câu tục ngữ “ Thất bại là mẹ thành công” không chỉ cổ vũ chúng ta dũng cảm đứng trước vững vàng khó khăn mà còn đưa ra cho chúng ta lời khuyên, nhắc nhở mỗi con người “ Thắng không kiêu, bại không nản”.
Kho tàng thành nhữ, ca dao, tục ngữ của ông cha ta là một kho báu về kinh nghiệm sống, về triết lí sống và những bài học đối nhân xử thế được đúc rút từ thực tiễn. Là một học sinh thế kỉ XXI, em may mắn được kế thừa kho tàng ấy. Trong đó, em thích nhất là câu tục ngữ “Thất bại là mẹ thành công”.
“Thất bại” là là chỉ những lúc con người thua cuộc, vấp ngã, không đạt được những mục tiêu hay khát vọng mình đặt ra vì một lí do nào đó, có thể là khách quan hoặc chủ quan. Còn “thành công” lại đối lập với thất bại; chỉ trạng thái khi ta đạt được những thành quả, kết quả tốt theo đúng như mong đợi và làm thỏa mãn tinh thần. Giữa “thất bại” và “thành công” là mối quan hệ “mẹ”- người sinh thành, nuôi dưỡng, bao bọc và chở che. Như vậy, câu tục ngữ ngắn gọc với cách nói gợi cảm, hàm súc đã đưa đến cho người ta bài học về kinh nghiệm sống rằng những lần ta thất bại, vấp ngã chính là điều để làm nên thành công. Thất bại trong cuộc sống không phải là điều xa vời, đó là hiện thực tất yếu mà con người phải đối mặt, đương đầu dù chỉ một lần trong đời. Cuộc sống này không toàn là một màu hồng tươi đẹp, ẩn sau bề mặt luôn là những khó khăn, thử thách, chông gai và nghịch cảnh buộc con người phải đối diện. Đó là một điều chẳng hề dễ dàng với bất cứ ai. Đứng trước những thử thách đó, chúng ta là những con người bình thường với trí óc như bao người khác và có thể là vốn sống, vốn kinh nghiệm chưa nhiều nên không giải quyết được vấn đề, bị đánh bại bởi nghịch cảnh cũng là điều tất yếu. Bởi lẽ chúng ta không phải những vĩ nhân để làm nên những điều phi thường, không phải những con người có thể xoay chuyển càn khôn, đổi thay vũ trụ.
|
Have you ever wondered what success is, and why we need to pursue it? Is it because after each failure we will have more experience to overcome difficulties and gain confidence in life? So what do we have to do to have those successes or overcome those failures? To advise us to be motivated after failures to achieve success, our grandparents had the saying "Failure is the mother of success". In the 7th grade Literature program, we also come across a topic explaining this proverb. Below is the best sample article that you can refer to. Wish you all study well to achieve high results.
Human life is extremely vast and is not always flat and full of roses, but it is bumpy and tortuous. However, it is that difficulty that makes people mature, experienced and steadfast towards victory. That's why our ancestors compiled a proverb to advise their children and grandchildren: "Failure is the mother of success."
First of all, how do we understand the proverb? Failure is a bad result, the result is not as expected when we do something. Success is a good result, a result that is achieved as desired. The proverb is a metaphor that considers failure to be the mother of success. Successes are born from failed mothers. This is a short, concise way of saying a valuable lesson advising people to be persistent, persevere, and overcome after each failure.
So why is "failure the mother of success?" Because after each failure, we will find the cause of our mistakes, thereby drawing valuable experience, helping us avoid making those mistakes again and progress further on our path. successful. For those who are easily discouraged, this statement may seem wrong, but for those who are persistent and persistent, it is certainly true. To achieve success, mistakes are almost inevitable. It is inevitable. Failure also helps us train our will, making us more confident and brave. In everyday life, few of us do not encounter mistakes and stumbles. When we were young, we took our first steps and fell a lot, or when we were riding a car we also fell, but if we had given up at those times, we probably wouldn't have known how to walk until now. don't know how to ride a bike. The important thing is that we must have the will and strength to stand up after each time. Someone who gives up like a bird hit by an arrow must be afraid of the bow. There are people who are determined to achieve success. When they fail, they dissect, analyze, and find the cause to continue their work. And those are people with great experiences and great success. In the world, the example of geniuses like Mr. Edison, the world-famous physicist, had to fail a thousand times in experiments before finding the substance used to make the filament of a light bulb. Without his thousand-time efforts, who knows when there would be a light bulb filament to serve humans?
However, you also need to be careful. It's not that you're reckless or blind but try to make mistakes. No one likes mistakes. Some people get discouraged after making a mistake. Some people, after making a mistake, commit other, even more serious mistakes. We need to be alert to reduce mistakes. Unfortunately, if you fail, you must take failure seriously and learn a valuable lesson not to be afraid of failure. Be steadfast, take failure as a lesson to learn from, then you will have a strong will, more experience, and continue to rise and achieve success. We need to practice willpower and perseverance from an early age, even in normal things in life.
The proverb "Failure is the mother of success" not only encourages us to courageously stand in the face of difficulties but also gives us advice, reminding each person "Don't be arrogant when winning, don't be discouraged when you lose".
The treasure trove of folk songs, folk songs, and proverbs of our ancestors is a treasure trove of life experiences, philosophies of life, and lessons in dealing with people drawn from practice. As a student of the 21st century, I am fortunate to inherit that treasure. Among them, I like the proverb "Failure is the mother of success" the most.
“Failure” refers to when people lose, stumble, and do not achieve the goals or aspirations they set for some reason, which can be objective or subjective. And “success” is the opposite of failure; refers to the state when we achieve good results and results as expected and satisfy the spirit. Between "failure" and "success" is the relationship of "mother" - the one who gives birth, nurtures, covers and protects. Thus, the short proverb with a sexy, concise way of speaking gives people a lesson in life experience that the times we fail and stumble are the things that make us successful. Failure in life is not a distant thing, it is an inevitable reality that people must face and cope with even once in their lives. This life is not all rosy and beautiful, hidden behind the surface are always difficulties, challenges, thorns and adversities that people must face. That is not an easy thing for anyone. Faced with those challenges, we are normal people with minds like everyone else and may not have much life and experience, so we cannot solve the problem, and being defeated by adversity is also a mistake. postulate. Because we are not great people who can do extraordinary things, we are not people who can turn the world around, change the universe.
|
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì chưa, mà tại sao chúng ta cần theo đuổi? Phải chăng đó chính là sau mỗi lần thất bại ta sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm có thể vượt qua những khó khăn, có được niềm tin trong cuộc sống. Vậy để có những thành công đó hay vượt qua những thất bại ấy ta phải làm những gi?. Để khuyên chúng ta có động lực sau những lần thất bại để có được những thành công ông bà ta đã có câu “ Thất bại là mẹ thành công”. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 7, ta cũng có bắt gặp đề bài giải thích câu tục ngữ này. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt để đạt kết quả cao.
Đời người vô cùng rộng lớn và không phải lúc nào cũng bằng phẳng tải đầy hoa hồng mà nó gập ghềnh khúc khuỷu. Song, chính sự khó khăn đó đã làm con người trưởng thành, giàu kinh nghiệm và vững vàng đi tới chiến thắng. Bởi thế mà ông cha ta đã đúc kết thành câu tục ngữ để khuyên dạy con, cháu: “Thất bại là mẹ thành công.”
Trước hết, ta hiểu câu tục ngữ như thế nào? Thất bại là kết quả xấu, kết quả không đạt được như mong muốn khi ta làm được việc gì đó. Thành công là kết quả tốt, là thành quả đạt được như mong muốn. Câu tục ngữ chính là hình ảnh ẩn dụ coi thất bại chính là mẹ thành công. Những thành công đạt được là do người mẹ thất bại sinh ra. Đây là cách nói ngắn gọn, hàm súc nêu lên một bài học quý giá khuyên con người phải bền gan, bền chí, vượt lên sau mỗi lần thất bại.
Vậy tại sao “ thất bại lại là mẹ thành công?” Bởi vì sau khi mỗi lần thất bại, ta sẽ tìm ra nguyên nhân dẫn đến những sai sót của ta, từ đó rút ra được những kinh nghiệm quý báu, giúp ta tránh phạm những sai lầm đó nữa và ngày càng tiến tới bước đường thành công hơn. Đối với những người dễ nản chí thì câu nói này có vẻ như sai nhưng đối với những người kiên trì và bền chí thì chắc chắn đúng. Để đạt được thành công thì những vấp ngã thiếu sót hầu như không thể tránh khỏi. Đó là một điều tất yếu. Thất bại còn giúp ta rèn luyện ý chí, giúp ta tự tin và bản lĩnh hơn. Trong cuộc sống thường ngày, mấy ai trong chúng ta mà không gặp những sai phạm vấp ngã. Khi chúng ta còn bé, ta bước đi chập chững những bước đầu tiên ta cũng ngã rất nhiều, hay khi đi xe ta cũng đẫ từng ngã nhưng nếu những lúc ấy ta buông xuôi thì có lẽ đến giờ chúng ta vẫn chưa biết đi, chưa biết đi xe đạp đấy. Điều quan trọng là chúng ta phải có ý chí, nghị lực đứng lên sau mỗi lần ấy. Có người bỏ cuộc như một con chim trúng tên thì tất yếu phải sợ cung. Có những người quyết tâm để đạt được thành công. Khi thất bại họ đem vấn đề ra mổ xẻ, phân tích, tìm nguyên nhân để tiếp tục công việc của mình. Và đó là những người có những kinh nghiệm lớn, thành công lớn. Trên thế giới, tấm gương của các thiên tài như, ông Ê-đi-xơn nhà vật lí nổi tiếng thế giới đã phải thất bại một ngìn lần trong thì nghiệm, mới tìm ra được chất dùng làm dây tóc bóng đèn đấy. Nếu không có một nghìn lần cố gắng của ông, thi không biết bao giờ mới có dây tóc bóng đèn để phục vụ con người?
Tuy nhiên, bạn cũng cần phải cẩn trọng. Không phải là bạn liều lĩnh hay mù quáng mà lại cố làm ra những sai lầm.Chẳng ai thích sai lầm cả. Có người sau khi phạm sai lầm thì lại chán nản. Kẻ thì sau khi phạm sai lầm lại phạm những sai lầm khác còn nghiêm trọng hơn. Chúng ta cần phải tỉnh táo để giảm bớt những sai lầm. Không may bị thất bại thì phải coi trọng thất bại à bài học quý giá không được sợ thất bại. Hãy vững vàng, lấy thất bại làm bài học để rút kinh nghiệm thì ý chí vững vàng, kinh nghiệm dày dặn hơn, tiếp tục vươn lên và đạt được thành công. Chúng ta cần phải rèn luyện ý chí, sự kiên trì ngay từ khi còn nhỏ, cả những việc bình thường trong cuộc sống.
Câu tục ngữ “ Thất bại là mẹ thành công” không chỉ cổ vũ chúng ta dũng cảm đứng trước vững vàng khó khăn mà còn đưa ra cho chúng ta lời khuyên, nhắc nhở mỗi con người “ Thắng không kiêu, bại không nản”.
Kho tàng thành nhữ, ca dao, tục ngữ của ông cha ta là một kho báu về kinh nghiệm sống, về triết lí sống và những bài học đối nhân xử thế được đúc rút từ thực tiễn. Là một học sinh thế kỉ XXI, em may mắn được kế thừa kho tàng ấy. Trong đó, em thích nhất là câu tục ngữ “Thất bại là mẹ thành công”.
“Thất bại” là là chỉ những lúc con người thua cuộc, vấp ngã, không đạt được những mục tiêu hay khát vọng mình đặt ra vì một lí do nào đó, có thể là khách quan hoặc chủ quan. Còn “thành công” lại đối lập với thất bại; chỉ trạng thái khi ta đạt được những thành quả, kết quả tốt theo đúng như mong đợi và làm thỏa mãn tinh thần. Giữa “thất bại” và “thành công” là mối quan hệ “mẹ”- người sinh thành, nuôi dưỡng, bao bọc và chở che. Như vậy, câu tục ngữ ngắn gọc với cách nói gợi cảm, hàm súc đã đưa đến cho người ta bài học về kinh nghiệm sống rằng những lần ta thất bại, vấp ngã chính là điều để làm nên thành công. Thất bại trong cuộc sống không phải là điều xa vời, đó là hiện thực tất yếu mà con người phải đối mặt, đương đầu dù chỉ một lần trong đời. Cuộc sống này không toàn là một màu hồng tươi đẹp, ẩn sau bề mặt luôn là những khó khăn, thử thách, chông gai và nghịch cảnh buộc con người phải đối diện. Đó là một điều chẳng hề dễ dàng với bất cứ ai. Đứng trước những thử thách đó, chúng ta là những con người bình thường với trí óc như bao người khác và có thể là vốn sống, vốn kinh nghiệm chưa nhiều nên không giải quyết được vấn đề, bị đánh bại bởi nghịch cảnh cũng là điều tất yếu. Bởi lẽ chúng ta không phải những vĩ nhân để làm nên những điều phi thường, không phải những con người có thể xoay chuyển càn khôn, đổi thay vũ trụ.
|
Have you ever wondered what success is, and why we need to pursue it? Is it because after each failure we will have more experience to overcome difficulties and gain confidence in life? So what do we have to do to have those successes or overcome those failures? To advise us to be motivated after failures to achieve success, our grandparents had the saying "Failure is the mother of success". In the 7th grade Literature program, we also come across a topic explaining this proverb. Below is the best sample article that you can refer to. Wish you all study well to achieve high results.
Human life is extremely vast and is not always flat and full of roses, but it is bumpy and tortuous. However, it is that difficulty that makes people mature, experienced and steadfast towards victory. That's why our ancestors compiled a proverb to advise their children and grandchildren: "Failure is the mother of success."
First of all, how do we understand the proverb? Failure is a bad result, the result is not as expected when we do something. Success is a good result, a result that is achieved as desired. The proverb is a metaphor that considers failure to be the mother of success. Successes are born from failed mothers. This is a short, concise way of saying a valuable lesson advising people to be persistent, persevere, and overcome after each failure.
So why is "failure the mother of success?" Because after each failure, we will find the cause of our mistakes, thereby drawing valuable experience, helping us avoid making those mistakes again and progress further on our path. successful. For those who are easily discouraged, this statement may seem wrong, but for those who are persistent and persistent, it is certainly true. To achieve success, mistakes are almost inevitable. It is inevitable. Failure also helps us train our will, making us more confident and brave. In everyday life, few of us do not encounter mistakes and stumbles. When we were young, we took our first steps and fell a lot, or when we were riding a car we also fell, but if we had given up at those times, we probably wouldn't have known how to walk until now. don't know how to ride a bike. The important thing is that we must have the will and strength to stand up after each time. Someone who gives up like a bird hit by an arrow must be afraid of the bow. There are people who are determined to achieve success. When they fail, they dissect, analyze, and find the cause to continue their work. And those are people with great experiences and great success. In the world, the example of geniuses like Mr. Edison, the world-famous physicist, had to fail a thousand times in experiments before finding the substance used to make the filament of a light bulb. Without his thousand-time efforts, who knows when there would be a light bulb filament to serve humans?
However, you also need to be careful. It's not that you're reckless or blind but try to make mistakes. No one likes mistakes. Some people get discouraged after making a mistake. Some people, after making a mistake, commit other, even more serious mistakes. We need to be alert to reduce mistakes. Unfortunately, if you fail, you must take failure seriously and learn a valuable lesson not to be afraid of failure. Be steadfast, take failure as a lesson to learn from, then you will have a strong will, more experience, and continue to rise and achieve success. We need to practice willpower and perseverance from an early age, even in normal things in life.
The proverb "Failure is the mother of success" not only encourages us to courageously stand in the face of difficulties but also gives us advice, reminding each person "Don't be arrogant when winning, don't be discouraged when you lose".
The treasure trove of folk songs, folk songs, and proverbs of our ancestors is a treasure trove of life experiences, philosophies of life, and lessons in dealing with people drawn from practice. As a student of the 21st century, I am fortunate to inherit that treasure. Among them, I like the proverb "Failure is the mother of success" the most.
“Failure” refers to when people lose, stumble, and do not achieve the goals or aspirations they set for some reason, which can be objective or subjective. And “success” is the opposite of failure; refers to the state when we achieve good results and results as expected and satisfy the spirit. Between "failure" and "success" is the relationship of "mother" - the one who gives birth, nurtures, covers and protects. Thus, the short proverb with a sexy, concise way of speaking gives people a lesson in life experience that the times we fail and stumble are the things that make us successful. Failure in life is not a distant thing, it is an inevitable reality that people must face and cope with even once in their lives. This life is not all rosy and beautiful, hidden behind the surface are always difficulties, challenges, thorns and adversities that people must face. That is not an easy thing for anyone. Faced with those challenges, we are normal people with minds like everyone else and may not have much life and experience, so we cannot solve the problem, and being defeated by adversity is also a mistake. postulate. Because we are not great people who can do extraordinary things, we are not people who can turn the world around, change the universe.
|
Tuy nói là ồn ào, nhưng cũng vì thế Sài Gòn lại trở nên đông vui, bao chứa nhiều con người ở những vùng đất khác nhau đổ về. Bởi thế nên Sài Gòn cũng luôn là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp, là nguồn cảm hứng chủ yếu để các thi nhân viết về. Sài Gòn đã đi vào thơ ca một cách rất tự nhiên và gần gũi thân thương biết nhường nào. Trong số những tác phẩm đó, không thể không nhắc tới tác phẩm “ Sài Gòn tôi yêu” của Minh Hương. Nhan đề bài kí này đã thể hiện tình yêu tha thiết sâu nặng đối với Sài Gòn. Trong chương trình Ngữ văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài “ Sài gòn tôi yêu”. Dưới đây là bài văn mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo.
Nhà văn Minh Hương là một con người luôn tha thiết và gắn bó với Sài Gòn. Một thành phố trẻ trung, năng động cùng với con người cởi mở, bộc trực và đầy ắp tình thương. Ông luôn gửi gắm tình cảm của mình vào những tác phẩm trong đó phải kể đến bài kí “ Sài Gòn tôi yêu”.
Mở đầu bài tùy bút tác giả bộc lộ tình yêu nồng cháy của mình với thành phố mang tên Bác. Để thể hiện tình yêu của mình tác giả sử dụng điệp từ “tôi yêu” ở đầu mỗi câu văn được nhắc đi nhắc lại như một khúc ca tình yêu, như để người đọc thể hiện tình yêu sôi sục, rộn rã của nhà văn. Qua đó cũng cho ta cảm nhận được những ấn tượng chung về Sài Gòn: Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trận trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này. Một sự cảm nhận thật độc đáo, với hình ảnh so sánh liên tưởng đầy bất ngờ, thú vị.
Minh Hương đã thổ lộ tình yêu Sài Gòn trong mọi thời tiết và trong mọi thời gian. Tác giả “ yêu nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào”, yêu “ buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ”, yêu thời tiết trái chứng “ trời đang in in buồn bã, bỗng nhiên vắt lại như thủy tinh”, yêu đêm khuya, yêu những giờ cao điểm, cái thanh sạch ở những con đường rợp bóng cây xanh…Tình yêu Sài Gòn của Minh Hương được ông ví với tình cảm của “người đàn ông vẫn ôm ấp bóng dáng mối tình đầu chứa chan nhiều ngang trái”. Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp và những nét riêng biệt cho thành phố phương Nam này. Qua đó cũng cho thấy được tài quan sát tinh tế, chất trữ tình sâu sắc thông qua từng lời văn, từng câu chữ mà nhà văn cảm nhận được khiến cho ai đọc tác phẩm cũng mong muốn một lần được đặt chân tới Sài Gòn. Với cảm hứng dạt dào trước một vùng đất trẻ trung, tác giả viết tiếp: “Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trân trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này”. Lời văn biểu cảm lôi cuốn, mạch suy nghĩ của tác giả đan xen nhuần nhuyễn đưa người đọc đến với những ấn tượng sâu sắc về thiên nhiên, khí hậu, nhịp sống và sinh hoạt của thành phố, đặc điểm cư dân và phong cách con người Sài Gòn.
|
Although it is noisy, that's why Saigon becomes crowded, filled with many people from different lands. Therefore, Saigon is always a place that holds beautiful memories and is the main source of inspiration for poets to write about. Saigon has entered poetry in a very natural and familiar way. Among those works, it is impossible not to mention the work "Saigon I love" by Minh Huong. The title of this essay shows my deep and passionate love for Saigon. In the Literature 7 program, we also come across a reflection topic about the song "Saigon I love". Below is the best sample essay that you can refer to.
Writer Minh Huong is a person who is always passionate and attached to Saigon. A young, dynamic city with open, outspoken and loving people. He always put his feelings into his works, including the essay "Saigon I love".
At the beginning of the essay, the author reveals his passionate love for the city named after Uncle Ho. To express his love, the author uses the words "I love" at the beginning of each sentence, repeated over and over again like a love song, as if letting the reader express the writer's passionate, bustling love. . Through that, we can also feel the general impression of Saigon: Saigon is forever young like a tender silk tree, on the verge of changing its skin and flesh, as long as the residents of today and tomorrow know how to do it. Irrigate, fertilize, and carefully preserve this pearly city. A truly unique feeling, with surprising and interesting comparison images.
Minh Huong confessed her love for Saigon in all weather and at all times. The author "loves the morning sun, a sweet kind of sunshine", loves "windy afternoons of longing, under the unexpected tropical rain trees", loves the unusual weather "the sky is filled with sadness, suddenly it dries up". like glass", love late at night, love rush hours, the purity of the tree-lined streets... Minh Huong's love for Saigon is compared to the love of "a man who still embraces his shadow." First love is filled with many contradictions. All have created beauty and unique features for this Southern city. Thereby also shows the writer's subtle observational talent and profound lyricism through every word and sentence, making anyone who reads the work wish to once set foot in Saigon. With great inspiration for a youthful land, the author continued: "Saigon remains forever young like a tender silk tree, on the verge of changing skin and flesh, as long as the residents of today and tomorrow know how to irrigate, fertilize, and respectfully preserve this pearly city." The author's expressive and engaging writing, the author's thoughts are smoothly interwoven, bringing readers deep impressions of nature, climate, the pace of life and activities of the city, residents' characteristics and style. Saigon people.
|
Tuy nói là ồn ào, nhưng cũng vì thế Sài Gòn lại trở nên đông vui, bao chứa nhiều con người ở những vùng đất khác nhau đổ về. Bởi thế nên Sài Gòn cũng luôn là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp, là nguồn cảm hứng chủ yếu để các thi nhân viết về. Sài Gòn đã đi vào thơ ca một cách rất tự nhiên và gần gũi thân thương biết nhường nào. Trong số những tác phẩm đó, không thể không nhắc tới tác phẩm “ Sài Gòn tôi yêu” của Minh Hương. Nhan đề bài kí này đã thể hiện tình yêu tha thiết sâu nặng đối với Sài Gòn. Trong chương trình Ngữ văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài “ Sài gòn tôi yêu”. Dưới đây là bài văn mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo.
Nhà văn Minh Hương là một con người luôn tha thiết và gắn bó với Sài Gòn. Một thành phố trẻ trung, năng động cùng với con người cởi mở, bộc trực và đầy ắp tình thương. Ông luôn gửi gắm tình cảm của mình vào những tác phẩm trong đó phải kể đến bài kí “ Sài Gòn tôi yêu”.
Mở đầu bài tùy bút tác giả bộc lộ tình yêu nồng cháy của mình với thành phố mang tên Bác. Để thể hiện tình yêu của mình tác giả sử dụng điệp từ “tôi yêu” ở đầu mỗi câu văn được nhắc đi nhắc lại như một khúc ca tình yêu, như để người đọc thể hiện tình yêu sôi sục, rộn rã của nhà văn. Qua đó cũng cho ta cảm nhận được những ấn tượng chung về Sài Gòn: Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trận trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này. Một sự cảm nhận thật độc đáo, với hình ảnh so sánh liên tưởng đầy bất ngờ, thú vị.
Minh Hương đã thổ lộ tình yêu Sài Gòn trong mọi thời tiết và trong mọi thời gian. Tác giả “ yêu nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào”, yêu “ buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ”, yêu thời tiết trái chứng “ trời đang in in buồn bã, bỗng nhiên vắt lại như thủy tinh”, yêu đêm khuya, yêu những giờ cao điểm, cái thanh sạch ở những con đường rợp bóng cây xanh…Tình yêu Sài Gòn của Minh Hương được ông ví với tình cảm của “người đàn ông vẫn ôm ấp bóng dáng mối tình đầu chứa chan nhiều ngang trái”. Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp và những nét riêng biệt cho thành phố phương Nam này. Qua đó cũng cho thấy được tài quan sát tinh tế, chất trữ tình sâu sắc thông qua từng lời văn, từng câu chữ mà nhà văn cảm nhận được khiến cho ai đọc tác phẩm cũng mong muốn một lần được đặt chân tới Sài Gòn. Với cảm hứng dạt dào trước một vùng đất trẻ trung, tác giả viết tiếp: “Sài Gòn cứ trẻ hoài như một cây tơ đương độ nõn nà, trên đà thay da, đổi thịt, miễn là cư dân ngày nay và cả ngày mai biết cách tưới tiêu, chăm bón, trân trọng giữ gìn cái đô thị ngọc ngà này”. Lời văn biểu cảm lôi cuốn, mạch suy nghĩ của tác giả đan xen nhuần nhuyễn đưa người đọc đến với những ấn tượng sâu sắc về thiên nhiên, khí hậu, nhịp sống và sinh hoạt của thành phố, đặc điểm cư dân và phong cách con người Sài Gòn.
|
Although it is noisy, that's why Saigon becomes crowded, filled with many people from different lands. Therefore, Saigon is always a place that holds beautiful memories and is the main source of inspiration for poets to write about. Saigon has entered poetry in a very natural and familiar way. Among those works, it is impossible not to mention the work "Saigon I love" by Minh Huong. The title of this essay shows my deep and passionate love for Saigon. In the Literature 7 program, we also come across a reflection topic about the song "Saigon I love". Below is the best sample essay that you can refer to.
Writer Minh Huong is a person who is always passionate and attached to Saigon. A young, dynamic city with open, outspoken and loving people. He always put his feelings into his works, including the essay "Saigon I love".
At the beginning of the essay, the author reveals his passionate love for the city named after Uncle Ho. To express his love, the author uses the words "I love" at the beginning of each sentence, repeated over and over again like a love song, as if letting the reader express the writer's passionate, bustling love. . Through that, we can also feel the general impression of Saigon: Saigon is forever young like a tender silk tree, on the verge of changing its skin and flesh, as long as the residents of today and tomorrow know how to do it. Irrigate, fertilize, and carefully preserve this pearly city. A truly unique feeling, with surprising and interesting comparison images.
Minh Huong confessed her love for Saigon in all weather and at all times. The author "loves the morning sun, a sweet kind of sunshine", loves "windy afternoons of longing, under the unexpected tropical rain trees", loves the unusual weather "the sky is filled with sadness, suddenly it dries up". like glass", love late at night, love rush hours, the purity of the tree-lined streets... Minh Huong's love for Saigon is compared to the love of "a man who still embraces his shadow." First love is filled with many contradictions. All have created beauty and unique features for this Southern city. Thereby also shows the writer's subtle observational talent and profound lyricism through every word and sentence, making anyone who reads the work wish to once set foot in Saigon. With great inspiration for a youthful land, the author continued: "Saigon remains forever young like a tender silk tree, on the verge of changing skin and flesh, as long as the residents of today and tomorrow know how to irrigate, fertilize, and respectfully preserve this pearly city." The author's expressive and engaging writing, the author's thoughts are smoothly interwoven, bringing readers deep impressions of nature, climate, the pace of life and activities of the city, residents' characteristics and style. Saigon people.
|
Người hòa mình với những phong trào của công nhân và nhân dân các dân tộc thuộc địa, vừa lao động kiếm sống, vừa học tập, hoạt động cách mạng và nghiên cứu các học thuyết cách mạng. Người đã để lại cho đời một sự nghiệp văn chương khá đồ sộ. Mùa thu năm 1947, khi chiến dịch Việt Bắc đang diễn ra vô cùng ác liệt. Chủ tịch Hồ Chí Minh đãviết bài “ Cảnh khuya” thể hiện cảm hứng yêu nước mãnh liệt bằng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài thơ “ Cảnh khuya” của Hồ Chí Minh. Dạng bài cảm nghĩ này thì cũng rất quen thuộc. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo.
Hồ Chí Minh – danh nhân của nền văn minh nhân loại tiến bộ, vị lãnh tụ kính yêu của nhân dân Việt Nam. Người đã sống trọn một cuộc đời cho dân ta, nước ta và cho cả thế giới hiện đại. Bác đã tìm đến cảm giác thư thái, dịu êm của những lời thơ mộc mạc mà thấm đẫm một nghệ thuật đặc sắc, mẫu mực. Trong đó không thể không kể đến bài thơ “ Cảnh khuya” của Người.
Trăng từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho biết bao thi nhân. Trăng không chỉ mang lại vẻ đẹp cho thiên nhiên mà có lúc nó còn như một dòng suối mát xua tan đi mọi ưu phiền, mệt mỏi. Bác Hồ của chúng ta sau những giờ phút vất vả đã tìm đến trăng những mong sẽ làm cho đầu óc được thư thái, giảm bớt căng thẳng và mỏi mệt của công việc.
“ Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.”
Hai câu đầu đã vẽ lên bức tranh cảnh khuya của núi rừng Việt Bắc. Cảnh trăng đêm êm đềm thơ mộng đi vào lòng nguời nghệ sĩ, giữa cảnh đêm trăng tĩnh lặng tiếng suối róc rách trong veo đuợc ví với tiếng hát văng vẳng lúc gần lúc xa. Tiếng suối vốn được cảm nhận bằng thính giác nhưng nghe tiếng suối. Người cảm nhận được độ “trong” của dòng chảy. Dòng suối ấy hẳn rất ngọt lành, trong mát, đó hẳn cũng là thứ quà riêng mà thiên nhiên núi rừng ban tặng riêng cho những người chiến sĩ trên đường hành quân xa xôi mệt mỏi. Chẳng những vậy, tiếng suối trong nhưng là “trong như tiếng hát xa”. “Tiếng hát xa” là loại âm thanh đặc biệt, tiếng hát rất cao để có sức lan toả mạnh mẽ, để từ phía xa con người vẫn có thể cảm nhận. Cảnh đêm khuya hẳn trong trẻo, tĩnh lặng đến nhường nào Người mới có thế lắng nghe được tiếng suối long lanh ấy. Đó cũng là tiếng hát vang lên trong không gian yên lặng, nó không bị lẫn vào những âm thanh phức tạp của sự sống. Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất tạo vẻ đẹp lấp lánh, những bông hoa nghiêng bóng trên mặt đất tạo nên những bức tranh lúc ẩn lúc hiện thật khiến nguời ta xao lòng. Hai từ “lồng” cùng nằm trong một câu thơ tạo những ấn tượng rất đặc biệt. “Lồng” là dộng từ chỉ việc các vật nằm vào trong một cách thặt khớp để tạo thành một chỉnh thể. Câu thơ hữu tình như một bức tranh duyên: ánh trăng mênh mông toả sáng bao trùm lên cây cổ thụ, bóng cây cổ thụ lại dịu dàng phủ mình lên những nhành hoa. Bác dùng từ “lồng” rất “đắt”, nó trở thành “nhãn tự” cho câu thơ. Có thể nói hai câu đầu tả cảnh thiên nhiên rất đẹp và đầy chất thơ, thi sĩ với tâm hồn thanh cao đang sống những phút giây thần tiên của cuộc sống.
Cảnh khuya sống động, có hồn bao nhiêu càng chứng tỏ một điều: người thưởng cảnh đang xa rời giấc ngủ yên bình thường nhật:
“ Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.”
|
He mingled with the movements of workers and people of colonial nations, both working to earn a living, studying, engaging in revolutionary activities and researching revolutionary theories. He left behind a rather massive literary career. In the fall of 1947, when the Viet Bac campaign was taking place extremely fiercely. President Ho Chi Minh wrote the article "Night Scene" expressing strong patriotic inspiration in the four-literate Tang Luat poem. In the Literature 7 program, we also came across an essay about Ho Chi Minh's poem "Night Scene". This type of reflection is also very familiar. Below is the best sample article that you can refer to.
Ho Chi Minh - a famous figure of progressive human civilization, beloved leader of the Vietnamese people. He lived a full life for our people, our country and the whole modern world. He found the feeling of relaxation and calmness in simple poetic words imbued with a unique and exemplary art. Among them, it is impossible not to mention his poem "Night Scene".
The moon has long been an endless source of inspiration for many poets. The moon not only brings beauty to nature, but sometimes it is also like a cool stream that dispels all worries and fatigue. Our Uncle Ho, after hard hours, went to the moon hoping to relax his mind and reduce the stress and fatigue of work.
“The sound of a stream is as clear as a distant song,
Moon, ancient tree cage, shadow of flower cage.”
The first two sentences paint a picture of the late night scene of the mountains and forests of Viet Bac. The peaceful and poetic moonscape of the night enters the artist's heart. In the midst of the quiet moonlit night, the clear gurgling sound of a stream is compared to the sound of singing, both near and far. The sound of a stream is inherently perceived by hearing but listening to the sound of a stream. People feel the "clarity" of the flow. That stream must be very sweet and cool, it must also be a special gift that the nature of the mountains and forests bestows on the tiring soldiers on long marches. Not only that, the sound of the stream is clear but "as clear as a distant song". "Distant singing" is a special type of sound, the singing is very high pitched to have a strong spreading power, so that people can still feel it from far away. The late night scene must be so clear and quiet that people can hear the sound of that sparkling stream. It is also the singing that resonates in a quiet space, it is not mixed with the complex sounds of life. The bright moonlight shines on the ground creating a sparkling beauty, the flowers tilting their shadows on the ground create pictures that are sometimes hidden and sometimes real, making people feel moved. The two words "cage" in the same verse create a very special impression. “Cage” is a verb that refers to objects lying tightly together to form a whole. The charming poem is like a charming picture: the immense moonlight shines covering the old tree, the shadow of the old tree gently covers the flower branches. He used the very "expensive" word "cage", it became the "label" for the poem. It can be said that the first two sentences describe a very beautiful and poetic natural scene, the poet with a noble soul is living the magical moments of life.
The vividness and soulfulness of the late night scene proves one thing: the person enjoying the scene is far from their normal, peaceful sleep:
“The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country."
|
Người hòa mình với những phong trào của công nhân và nhân dân các dân tộc thuộc địa, vừa lao động kiếm sống, vừa học tập, hoạt động cách mạng và nghiên cứu các học thuyết cách mạng. Người đã để lại cho đời một sự nghiệp văn chương khá đồ sộ. Mùa thu năm 1947, khi chiến dịch Việt Bắc đang diễn ra vô cùng ác liệt. Chủ tịch Hồ Chí Minh đãviết bài “ Cảnh khuya” thể hiện cảm hứng yêu nước mãnh liệt bằng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài thơ “ Cảnh khuya” của Hồ Chí Minh. Dạng bài cảm nghĩ này thì cũng rất quen thuộc. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo.
Hồ Chí Minh – danh nhân của nền văn minh nhân loại tiến bộ, vị lãnh tụ kính yêu của nhân dân Việt Nam. Người đã sống trọn một cuộc đời cho dân ta, nước ta và cho cả thế giới hiện đại. Bác đã tìm đến cảm giác thư thái, dịu êm của những lời thơ mộc mạc mà thấm đẫm một nghệ thuật đặc sắc, mẫu mực. Trong đó không thể không kể đến bài thơ “ Cảnh khuya” của Người.
Trăng từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho biết bao thi nhân. Trăng không chỉ mang lại vẻ đẹp cho thiên nhiên mà có lúc nó còn như một dòng suối mát xua tan đi mọi ưu phiền, mệt mỏi. Bác Hồ của chúng ta sau những giờ phút vất vả đã tìm đến trăng những mong sẽ làm cho đầu óc được thư thái, giảm bớt căng thẳng và mỏi mệt của công việc.
“ Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.”
Hai câu đầu đã vẽ lên bức tranh cảnh khuya của núi rừng Việt Bắc. Cảnh trăng đêm êm đềm thơ mộng đi vào lòng nguời nghệ sĩ, giữa cảnh đêm trăng tĩnh lặng tiếng suối róc rách trong veo đuợc ví với tiếng hát văng vẳng lúc gần lúc xa. Tiếng suối vốn được cảm nhận bằng thính giác nhưng nghe tiếng suối. Người cảm nhận được độ “trong” của dòng chảy. Dòng suối ấy hẳn rất ngọt lành, trong mát, đó hẳn cũng là thứ quà riêng mà thiên nhiên núi rừng ban tặng riêng cho những người chiến sĩ trên đường hành quân xa xôi mệt mỏi. Chẳng những vậy, tiếng suối trong nhưng là “trong như tiếng hát xa”. “Tiếng hát xa” là loại âm thanh đặc biệt, tiếng hát rất cao để có sức lan toả mạnh mẽ, để từ phía xa con người vẫn có thể cảm nhận. Cảnh đêm khuya hẳn trong trẻo, tĩnh lặng đến nhường nào Người mới có thế lắng nghe được tiếng suối long lanh ấy. Đó cũng là tiếng hát vang lên trong không gian yên lặng, nó không bị lẫn vào những âm thanh phức tạp của sự sống. Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất tạo vẻ đẹp lấp lánh, những bông hoa nghiêng bóng trên mặt đất tạo nên những bức tranh lúc ẩn lúc hiện thật khiến nguời ta xao lòng. Hai từ “lồng” cùng nằm trong một câu thơ tạo những ấn tượng rất đặc biệt. “Lồng” là dộng từ chỉ việc các vật nằm vào trong một cách thặt khớp để tạo thành một chỉnh thể. Câu thơ hữu tình như một bức tranh duyên: ánh trăng mênh mông toả sáng bao trùm lên cây cổ thụ, bóng cây cổ thụ lại dịu dàng phủ mình lên những nhành hoa. Bác dùng từ “lồng” rất “đắt”, nó trở thành “nhãn tự” cho câu thơ. Có thể nói hai câu đầu tả cảnh thiên nhiên rất đẹp và đầy chất thơ, thi sĩ với tâm hồn thanh cao đang sống những phút giây thần tiên của cuộc sống.
Cảnh khuya sống động, có hồn bao nhiêu càng chứng tỏ một điều: người thưởng cảnh đang xa rời giấc ngủ yên bình thường nhật:
“ Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.”
|
He mingled with the movements of workers and people of colonial nations, both working to earn a living, studying, engaging in revolutionary activities and researching revolutionary theories. He left behind a rather massive literary career. In the fall of 1947, when the Viet Bac campaign was taking place extremely fiercely. President Ho Chi Minh wrote the article "Night Scene" expressing strong patriotic inspiration in the four-literate Tang Luat poem. In the Literature 7 program, we also came across an essay about Ho Chi Minh's poem "Night Scene". This type of reflection is also very familiar. Below is the best sample article that you can refer to.
Ho Chi Minh - a famous figure of progressive human civilization, beloved leader of the Vietnamese people. He lived a full life for our people, our country and the whole modern world. He found the feeling of relaxation and calmness in simple poetic words imbued with a unique and exemplary art. Among them, it is impossible not to mention his poem "Night Scene".
The moon has long been an endless source of inspiration for many poets. The moon not only brings beauty to nature, but sometimes it is also like a cool stream that dispels all worries and fatigue. Our Uncle Ho, after hard hours, went to the moon hoping to relax his mind and reduce the stress and fatigue of work.
“The sound of a stream is as clear as a distant song,
Moon, ancient tree cage, shadow of flower cage.”
The first two sentences paint a picture of the late night scene of the mountains and forests of Viet Bac. The peaceful and poetic moonscape of the night enters the artist's heart. In the midst of the quiet moonlit night, the clear gurgling sound of a stream is compared to the sound of singing, both near and far. The sound of a stream is inherently perceived by hearing but listening to the sound of a stream. People feel the "clarity" of the flow. That stream must be very sweet and cool, it must also be a special gift that the nature of the mountains and forests bestows on the tiring soldiers on long marches. Not only that, the sound of the stream is clear but "as clear as a distant song". "Distant singing" is a special type of sound, the singing is very high pitched to have a strong spreading power, so that people can still feel it from far away. The late night scene must be so clear and quiet that people can hear the sound of that sparkling stream. It is also the singing that resonates in a quiet space, it is not mixed with the complex sounds of life. The bright moonlight shines on the ground creating a sparkling beauty, the flowers tilting their shadows on the ground create pictures that are sometimes hidden and sometimes real, making people feel moved. The two words "cage" in the same verse create a very special impression. “Cage” is a verb that refers to objects lying tightly together to form a whole. The charming poem is like a charming picture: the immense moonlight shines covering the old tree, the shadow of the old tree gently covers the flower branches. He used the very "expensive" word "cage", it became the "label" for the poem. It can be said that the first two sentences describe a very beautiful and poetic natural scene, the poet with a noble soul is living the magical moments of life.
The vividness and soulfulness of the late night scene proves one thing: the person enjoying the scene is far from their normal, peaceful sleep:
“The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country."
|
Những cơn gió ấy, cũng đem theo những cảm xúc lạ, những bồi hồi xuyến xao khi mùa đông sắp sang. Cái giá lạnh khiến cho ta muốn yêu thương nhiều hơn. Và trong không khí ấy ta nhớ về thầy cô – những người luôn âm thầm lặng lẽ dõi theo ta trong bước đi rộng dài của năm tháng, người đã chèo lái đưa con thuyền cập bến bờ tương lai. Thầy cô- hai tiếng nghe sao mà giản dị và gần gũi thân thương biết bao. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Và thầy cô cũng như mẹ như cha, tiếp tục dìu dặt chúng con trên bước đường đời. Trong chương trình Ngữ Văn 7, ta cũng bắt gặp đề bài cảm nghĩ về thầy cô. Vậy thì hôm nay mình sẽ giúp các bạn bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai nhé. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo.
Ai đã ví thầy cô như những người lái đò ngày đêm cần mẫn trên chuyến đò tri thức, còn lũ học trò chúng em là những người lữ khách sang sông, hết lớp khách này lại đến lượt khách khác rời bến sông nhưng người lái đò vẫn sớm chiều đứng đợi. Và hình ảnh thầy cô luôn in đậm trong tâm trí em những ấn tượng sâu đậm nhất.
Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành những người thầy giáo, cô giáo thì sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người đã dẫn đường, chỉ lối cho chúng em bước vào đời, người vun đắp cho chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Thầy cô là những người đưa đó cần mẫn, chúng ta là những khách đi đò, nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, những lúc vấp ngã thầy cô cũng luôn bên ta, động viên ta đứng dậy để làm tốt những điều trước mắt.
Thầy cô không chỉ cho ta kiến thức mà thầy cô còn dạy cho ta cách làm người,dạy ta cách sống,cách đối xử tốt đẹp với tất cả mọi người.Thầy cô đã trồng và ươm mầm những nhân cách tốt đẹp của con người và chăm sóc, nuôi nấng nó lớn lên từng ngày,từng tháng và rồi mai sau nó sẽ lớn,trở nên đẹp đẽ vô cùng. Công ơn thầy cô đối với chúng ta bao la như trời bể. Cái nghề giáo đâu phải ai cũng làm được “Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”.Có mấy ai có thể kiên nhẫn cầm tay một đứa trẻ kiên trì dạy chúng viết những con chữ đầu tiên trong đời.Có mấy ai có thể ngồi hàng giờ để hướng dẫn một đứa trẻ đọc tròn câu chữ.Có mấy ai có thể thức trắng khuya để hoàn thành giáo án cho buổi dạy hôm sau.Có mấy ai trên đời này có thể làm được những điều cao cả đó nếu không có tình yêu nghề tha thiết. Mỗi chuyến đò chứa đựng biết bao công sức và tâm huyết và tình cảm mà thầy cô gởi gắm vào đó.
|
Those winds also bring with them strange emotions and excitement as winter is about to come. The cold makes us want to love more. And in that atmosphere, we remember our teachers - those who have always quietly followed us through the long steps of the years, who steered the boat to the shore of the future. Teachers - two words that sound so simple and so close and dear. They are the people who lead us on our own life path, who give us wings to our dreams. And teachers, like mothers and fathers, continue to guide us on our life's journey. In the Literature 7 program, we also come across a topic about feelings about teachers. So today I will help you write an essay about the teachers and boatmen who bring the young generation to the future. Below is the best sample article that you can refer to.
Who compared teachers to ferrymen who work hard day and night on the boat of knowledge, while we students are travelers crossing the river, one class of passengers after another leaves the river wharf but the ferryman Still waiting early in the afternoon. And the images of teachers are always imprinted in my mind with the deepest impressions.
Teachers, with just two hours, why do we feel so noble and sacred? Perhaps the love of work and love of children is deeply ingrained in every person. When they become teachers, the enthusiasm and dedication in each person rises. Teachers are the ones who guide us, show us the way in life, and nurture us into a brighter future. The teachers are the diligent ferrymen, we are the ferry passengers, but few of us who cross the river still remember the ferryman that year, remember the silently falling sweat, remember the smiles or tears. down so many times with this little youth. In the long journey of life, when we fall, teachers are always by our side, encouraging us to stand up and do well in the things ahead.
Teachers not only give us knowledge, they also teach us how to be human, teach us how to live, how to treat everyone well. Teachers have planted and nurtured good human personalities. and take care of it, nurture it to grow day by day, month by month and then in the future it will grow up and become extremely beautiful. Teachers' gratitude to us is as vast as the sky. Not everyone can do the teaching profession. "There is no nobler profession under the sun than teaching". There are few people who can patiently hold a child's hand and persistently teach them to write their first words in life. .There are few people who can sit for hours to guide a child to read complete sentences.There are few people who can stay up late to complete the lesson plan for the next day's lesson.There are few people in this world who can do these things. That noble thing without a passionate love for the profession. Each boat trip contains so much effort, enthusiasm and affection that teachers put into it.
|
Có những người bạn, người tri kỉ bên cạnh chia sẻ, niềm vui sẽ được nhân lên gấp đôi, nỗi buồn cũng sẽ vơi đi một nửa. Những điều đó đã khiến cho cuộc sống của chúng ta có nhiều kỉ niệm và động lực hơn bao giờ hết. Và Nguyễn Khuyến là một nhà thơ cũng có một tình bạn đẹp như thế. Vì thế mà những sáng tác của ông nói nhiều về tình bạn: bạn đồng quê, bạn đồng khoa,.. thể hiện tình bạn trong sáng, hết lòng vì nhau mà không có điều gì ngăn cách. Và trong số đó phải kể đến bài thơ “ Bạn đến chơi nhà”. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 7, ta cũng bắt gặp đề bài phát biểu cảm nghĩ về bài thơ này. Đây là một dạng đề không khó mà rất quen thuộc. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt.
Viết về đề tài tình bạn là một đề tài thường gặp của các thi nhân xưa. Có lẽ sâu sắc hơn vẫn là tình bạn đẹp của Nguyễn Khuyến dành cho Dương Khuê khi ông qua đời. Và đến với bài thơ “ Bạn đến chơi nhà” ta cảm nhận được tình bạn chân thật vượt lên những giá trị vật chất để cao hơn thể hiện một sự đồng điệu trong tâm hồn, sự nhập hóa làm một, sự hòa quyện giữa hai con người.
Mở đầu bài thơ nhà thơ nói về hoàn cảnh người bạn đến chơi nhà. Đó chính là một người bạn xa đã lâu không gặp thế nhưng vẫn nhớ đến nhau và đến thăm nhà thơ. Có thể nói ta thấy được ở đây sự yêu quý trân trọng nhau của một tình bạn già:
“Đã bấy lâu nay bác tới nhà.
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.”
Chữ “ bác” gợi nên thái độ niềm nở, thân mật và kính trọng của nhà thơ đối với bạn tri âm, một cách xưng hô thân tình. Đằng sau câu thơ, lời chào hỏi có thể là những giọt lệ ứa ra ở khóe mắt đôi bạn già. Cụm từ “đã bấy lâu” cho thấy được khoảng thời gian đã quá lâu quá xa rồi người bạn kia mới có thời gian đến chơi với nhà thơ. Dù cuộc sống còn khó khăn thế nhưng người bạn kia vẫn thu xếp được công việc đến thăm Nguyễn Khuyến điều đó cho thấy một tình bạn trong sáng thân thiết trân trọng nhau giữa nhà thơ và bạn mình. Thế nhưng, tình trạng lúc ấy, chỉ có một mình nhà thơ ở nhà, những người trẻ tuổi trong nhà đều đã đi vắng hết, ngay cả nơi để cho mọi người mua bán cũng lại không gần nhà. Những lí do hết sức khách quan ấy khiến cho nhà thơ không thể tìm được những đồ tốt để mời người bạn của mình.
“Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ,
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.”
Các tính từ “ sâu, cả, rộng, thưa”, các trạng từ chỉ sự tiếp diễn của hành động “ chửa, mới, vừa, đương” hô hứng, bổ trợ cho nhau, được sử dụng thần tình, khéo léo, dung dị và tự nhiên. Những từ ngữ ấy được đặt bên cạnh những chi tiết miêu tả chấm phá đã làm hiện lên khung cảnh vườn tược, cây cối đang đơm hoa kết trái, ẩn chứa một sức sống tiềm tàng, gần gũi và mến yêu. Trong đầu của người chủ nhà, dần dần từng thứ được đưa ra, từ những thứ cao sang cho tới những thứ gần gũi và bình dị đối với món ăn thường ngày của mỗi người vậy mà vẫn không có đủ để dành cho bạn.
Không chỉ vậy, ngay cả miếng trầu là món tiếp khách truyền thống nhất của dân tộc, có câu: “Miếng trầu là đầu câu chuyện”, nó được coi như phép lịch sự tối thiểu khi khách tới nhà mà Nguyễn Khuyến cũng không có để tiếp bạn:
“Đầu trò tiếp khách trầu không có.”
Nhưng chính cái không có đó tác giả muốn nói lên một cái có thiêng liêng cao quý – tình bạn chân thành thắm thiết. Câu kết là một sự “bùng nổ” về ý và tình. Tiếp bạn chẳng cần có mâm cao cỗ đầy, cao lương mỹ vị, cơm gà cá mỡ, mà chỉ cần có một tấm lòng, một tình bạn chân thành thắm thiết:
“ Bác đến chơi đây, ta với ta”
|
Having friends and confidants by your side to share with, the joy will be doubled, the sadness will also be halved. Those things have made our lives more memorable and motivating than ever. And Nguyen Khuyen is a poet who also has such a beautiful friendship. That's why his compositions talk a lot about friendship: country friends, classmates,... showing pure friendship, wholeheartedly devoted to each other without anything separating them. And among them is the poem "You come to visit my house". In the 7th grade Literature program, we also come across the topic of expressing feelings about this poem. This is a type of problem that is not difficult but very familiar. Below is the best sample article that you can refer to. Wish you all the best in your studies.
Writing about friendship is a common topic of ancient poets. Perhaps even more profound is Nguyen Khuyen's beautiful friendship for Duong Khue when he passed away. And coming to the poem "Friends come to visit" we feel that true friendship transcends material values to show a harmony in the soul, the integration into one, the harmony between two people. human.
At the beginning of the poem, the poet talks about the situation of his friend coming to visit his house. It was a distant friend who had not seen each other for a long time but still remembered each other and came to visit the poet. It can be said that we see here the mutual love and respect of an old friendship:
“It's been a long time since you came home.
When children are away, the market is far away."
The word "uncle" evokes the poet's warm, friendly and respectful attitude towards his close friends, a friendly way of addressing him. Behind the verses and greetings may be tears welling up in the corners of the old couple's eyes. The phrase "a long time ago" shows that it was too long before that friend had time to visit the poet. Even though life was still difficult, that friend still managed to arrange a visit to Nguyen Khuyen, which showed a pure, close friendship that respected each other between the poet and his friend. However, at that time, the poet was alone at home, the young people in the house were all gone, and even the place for people to buy and sell was not close to the house. These very objective reasons made it impossible for the poet to find good things to invite his friend.
“The pond is deep and the water is deep, so you can fish wisely
Large garden fence sparse, hard chase chickens
Cabbage has just sprouted, eggplant has just buds,
Newly elected cord, melon or flowers."
The adjectives "deep, wide, wide, sparse", the adverbs indicating the continuation of the action "pregnant, new, just, currently" support each other, are used gracefully, skillfully, and generously. unique and natural. Those words placed next to the descriptive details reveal the garden scene, the trees are blooming and bearing fruit, containing a hidden vitality, closeness and love. In the head of the host, gradually each thing is offered, from luxurious things to things close and simple to each person's daily dishes, but there is still not enough for you.
Not only that, even a piece of betel is the most traditional dish to welcome guests of the nation, there is a saying: "A piece of betel is the beginning of the story", it is considered a minimum courtesy when guests come to the house, which Nguyen Khuyen does not have. to receive you:
“There is no betel at the beginning of the game to receive guests.”
But it is precisely that which does not exist that the author wants to express a noble and sacred existence - sincere and passionate friendship. The ending is an "explosion" of ideas and emotions. Receiving friends does not require a full tray of delicious food, chicken rice and fatty fish, but only a heart and a sincere friendship:
"I'm here to play, you and me"
|
Có những người bạn, người tri kỉ bên cạnh chia sẻ, niềm vui sẽ được nhân lên gấp đôi, nỗi buồn cũng sẽ vơi đi một nửa. Những điều đó đã khiến cho cuộc sống của chúng ta có nhiều kỉ niệm và động lực hơn bao giờ hết. Và Nguyễn Khuyến là một nhà thơ cũng có một tình bạn đẹp như thế. Vì thế mà những sáng tác của ông nói nhiều về tình bạn: bạn đồng quê, bạn đồng khoa,.. thể hiện tình bạn trong sáng, hết lòng vì nhau mà không có điều gì ngăn cách. Và trong số đó phải kể đến bài thơ “ Bạn đến chơi nhà”. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 7, ta cũng bắt gặp đề bài phát biểu cảm nghĩ về bài thơ này. Đây là một dạng đề không khó mà rất quen thuộc. Dưới đây là bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập thật tốt.
Viết về đề tài tình bạn là một đề tài thường gặp của các thi nhân xưa. Có lẽ sâu sắc hơn vẫn là tình bạn đẹp của Nguyễn Khuyến dành cho Dương Khuê khi ông qua đời. Và đến với bài thơ “ Bạn đến chơi nhà” ta cảm nhận được tình bạn chân thật vượt lên những giá trị vật chất để cao hơn thể hiện một sự đồng điệu trong tâm hồn, sự nhập hóa làm một, sự hòa quyện giữa hai con người.
Mở đầu bài thơ nhà thơ nói về hoàn cảnh người bạn đến chơi nhà. Đó chính là một người bạn xa đã lâu không gặp thế nhưng vẫn nhớ đến nhau và đến thăm nhà thơ. Có thể nói ta thấy được ở đây sự yêu quý trân trọng nhau của một tình bạn già:
“Đã bấy lâu nay bác tới nhà.
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa.”
Chữ “ bác” gợi nên thái độ niềm nở, thân mật và kính trọng của nhà thơ đối với bạn tri âm, một cách xưng hô thân tình. Đằng sau câu thơ, lời chào hỏi có thể là những giọt lệ ứa ra ở khóe mắt đôi bạn già. Cụm từ “đã bấy lâu” cho thấy được khoảng thời gian đã quá lâu quá xa rồi người bạn kia mới có thời gian đến chơi với nhà thơ. Dù cuộc sống còn khó khăn thế nhưng người bạn kia vẫn thu xếp được công việc đến thăm Nguyễn Khuyến điều đó cho thấy một tình bạn trong sáng thân thiết trân trọng nhau giữa nhà thơ và bạn mình. Thế nhưng, tình trạng lúc ấy, chỉ có một mình nhà thơ ở nhà, những người trẻ tuổi trong nhà đều đã đi vắng hết, ngay cả nơi để cho mọi người mua bán cũng lại không gần nhà. Những lí do hết sức khách quan ấy khiến cho nhà thơ không thể tìm được những đồ tốt để mời người bạn của mình.
“Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ,
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.”
Các tính từ “ sâu, cả, rộng, thưa”, các trạng từ chỉ sự tiếp diễn của hành động “ chửa, mới, vừa, đương” hô hứng, bổ trợ cho nhau, được sử dụng thần tình, khéo léo, dung dị và tự nhiên. Những từ ngữ ấy được đặt bên cạnh những chi tiết miêu tả chấm phá đã làm hiện lên khung cảnh vườn tược, cây cối đang đơm hoa kết trái, ẩn chứa một sức sống tiềm tàng, gần gũi và mến yêu. Trong đầu của người chủ nhà, dần dần từng thứ được đưa ra, từ những thứ cao sang cho tới những thứ gần gũi và bình dị đối với món ăn thường ngày của mỗi người vậy mà vẫn không có đủ để dành cho bạn.
Không chỉ vậy, ngay cả miếng trầu là món tiếp khách truyền thống nhất của dân tộc, có câu: “Miếng trầu là đầu câu chuyện”, nó được coi như phép lịch sự tối thiểu khi khách tới nhà mà Nguyễn Khuyến cũng không có để tiếp bạn:
“Đầu trò tiếp khách trầu không có.”
Nhưng chính cái không có đó tác giả muốn nói lên một cái có thiêng liêng cao quý – tình bạn chân thành thắm thiết. Câu kết là một sự “bùng nổ” về ý và tình. Tiếp bạn chẳng cần có mâm cao cỗ đầy, cao lương mỹ vị, cơm gà cá mỡ, mà chỉ cần có một tấm lòng, một tình bạn chân thành thắm thiết:
“ Bác đến chơi đây, ta với ta”
|
Having friends and confidants by your side to share with, the joy will be doubled, the sadness will also be halved. Those things have made our lives more memorable and motivating than ever. And Nguyen Khuyen is a poet who also has such a beautiful friendship. That's why his compositions talk a lot about friendship: country friends, classmates,... showing pure friendship, wholeheartedly devoted to each other without anything separating them. And among them is the poem "You come to visit my house". In the 7th grade Literature program, we also come across the topic of expressing feelings about this poem. This is a type of problem that is not difficult but very familiar. Below is the best sample article that you can refer to. Wish you all the best in your studies.
Writing about friendship is a common topic of ancient poets. Perhaps even more profound is Nguyen Khuyen's beautiful friendship for Duong Khue when he passed away. And coming to the poem "Friends come to visit" we feel that true friendship transcends material values to show a harmony in the soul, the integration into one, the harmony between two people. human.
At the beginning of the poem, the poet talks about the situation of his friend coming to visit his house. It was a distant friend who had not seen each other for a long time but still remembered each other and came to visit the poet. It can be said that we see here the mutual love and respect of an old friendship:
“It's been a long time since you came home.
When children are away, the market is far away."
The word "uncle" evokes the poet's warm, friendly and respectful attitude towards his close friends, a friendly way of addressing him. Behind the verses and greetings may be tears welling up in the corners of the old couple's eyes. The phrase "a long time ago" shows that it was too long before that friend had time to visit the poet. Even though life was still difficult, that friend still managed to arrange a visit to Nguyen Khuyen, which showed a pure, close friendship that respected each other between the poet and his friend. However, at that time, the poet was alone at home, the young people in the house were all gone, and even the place for people to buy and sell was not close to the house. These very objective reasons made it impossible for the poet to find good things to invite his friend.
“The pond is deep and the water is deep, so you can fish wisely
Large garden fence sparse, hard chase chickens
Cabbage has just sprouted, eggplant has just buds,
Newly elected cord, melon or flowers."
The adjectives "deep, wide, wide, sparse", the adverbs indicating the continuation of the action "pregnant, new, just, currently" support each other, are used gracefully, skillfully, and generously. unique and natural. Those words placed next to the descriptive details reveal the garden scene, the trees are blooming and bearing fruit, containing a hidden vitality, closeness and love. In the head of the host, gradually each thing is offered, from luxurious things to things close and simple to each person's daily dishes, but there is still not enough for you.
Not only that, even a piece of betel is the most traditional dish to welcome guests of the nation, there is a saying: "A piece of betel is the beginning of the story", it is considered a minimum courtesy when guests come to the house, which Nguyen Khuyen does not have. to receive you:
“There is no betel at the beginning of the game to receive guests.”
But it is precisely that which does not exist that the author wants to express a noble and sacred existence - sincere and passionate friendship. The ending is an "explosion" of ideas and emotions. Receiving friends does not require a full tray of delicious food, chicken rice and fatty fish, but only a heart and a sincere friendship:
"I'm here to play, you and me"
|
Văn học trung đại chứng kiến sự xuất hiện của hai nữ nhà thơ Hồ Xuân Hương và Bà Huyện Thanh Quan. Tên tuổi và thành tựu trong sự nghiệp sáng tác của hai nữ thi sĩ này đã chính thức đánh dấu mốc quan trọng về sự phát triển của nữ quyền trên thi đàn Việt Nam. Nếu như thơ Hồ Xuân Hương đầy gai góc, sắc cạnh, thâm sâu như chính tính cách của bà. Thì người đọc lại tìm thấy một hồn thơ mang âm hưởng trầm lắng, ý nhị, hoài cảm, gửi gắm nỗi niềm vào lời thơ của Bà Huyện Thanh Quan. Và một trong những tác phẩm thi ca để lại dấu ấn sâu sắc trong nền văn học trung đại Việt Nam là ”Qua đèo ngang”. Trong chương trình Ngữ văn lớp 7, ta bắt gặp đề bài cảm nghĩ về bài thơ “ Qua đèo ngang” Với dạng bài cảm nghĩ này thì ta cũng bắt gặp cũng rất nhiều nhưng cần đi sâu vào phân tích và nêu được tư tưởng của tác phẩm thì bài bài viết mới sâu sắc hơn. Dưới đây là những bài viết mẫu hay nhất mà các bạn có thể tham khảo.
Qua đèo Ngang là một tác phẩm nổi tiếng cuả Bà Huyện Thanh Quan. Bài thơ được viết khi bà lên đường đến huyện Phú Xuân đi qua đèo ngang là một địa danh phong cảnh hữu tình. Bài thơ là bức tranh ngụ tình sâu sắc của nhà thơ qua đó hé lộ cho chúng ta thấy được nỗi nhớ mong tha thiết của tác giả hiện lên rõ nét.
Lần đầu nữ sĩ “ bước tới đèo Ngang”,đứng dưới chân con đèo “ đệ nhất hùng quan” này, địa giới tự nhiên giữa hai tỉnh Hà Tĩnh- Quảng Bình. rong lần đầu tiên nữ sĩ tài danh xa nhà, đặt chân đến Đèo Ngang vào một buổi xế chiều, không gian khiến ai nghe cũng cảm giác buồn, gợi nỗi niềm riêng.
“Bước tới Đèo Ngang, bóng xế tà
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa “
Ngay từ câu mở đầu giới thiệu về Đèo Ngang, nhà thơ đã vẽ lên trước mắt người đọc cảnh đèo Ngang dưới ánh nắng chiều sắp tắt, thật hữu tình nhưng vẫn hoang vu, hiu vắng. Không gian và thời gian ở đèo Ngang được tác giả thể hiện qua từ “bóng xế tà”. Có thể nói đây là thời gian là cảm xúc trong lòng người dường như nặng nề, gợi buồn, gợi sầu hơn. Đối với một vùng hòng sơ hẻo lánh thì thời điểm chiều tà cũng là thời điểm mọi người đã quay trở về nhà. Phải chăng chọn thời điểm như thế tác giả muốn nhấn mạnh cho người đọc cái xơ xác vắng vẻ nơi đây. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, phải chăng là nỗi lòng bà huyện Thanh quan tài năng kia cũng mang một nỗi niềm về thế thời. Điệp từ “chen” được điệp đến hai lần trong một câu thơ như tăng thêm chất hiu quạnh hơn. Nghệ thuật tiểu đối trong câu thơ giàu âm điệu, réo rắt như tiếng lòng. Cảnh vật hoang sơ, hoang dại đến nao lòng.
Và khi bước chân lên đỉnh đèo, khung cảnh đã được mở rộng thêm
“Lom khom dưới núi, tiều vài chú
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà.”
Tác giả đã đảo hai từ láy “ lom khom”, “ lác đác” lên đầu câu cùng từ “vài, mấy” gợi vẻ ít ỏi, thưa thớt, cho ta cái nhìn về cuộc sống ở đây hẳn còn khó khăn, vất vả một lần nữa nhấn mạnh sự quạnh hiu, thưa thớt, vắng lặng nơi đèo Ngang không có lấy ai để bầu bạn. Hóa ra chỉ là một vài chú tiều bé nhỏ đi nhặt củi ở dưới chân núi. Mặc dù có sự sống nhưng mong manh và hư vô quá. Con người hiện lên trong không gian mênh mông của thiên nhiên, nên không thể làm cho cảnh chiều tươi vui, nhộn nhịp mà lại làm cho bức tranh thiên nhiên vắng lặng, quạnh hiu hơn.
Tiếp theo nữ sĩ tả âm thanh tiếng chim rừng: chim da da, chim cuốc gọi bầy lúc hoàng hôn:
“ Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc
Thương nhà mỏi miệng cái da da.”
Điệp âm cuốc cuốc, dad a tạo nên âm hưởng du dương của khúc nhạc rừng, của khúc nhạc lòng người lữ khách. Lấy cái động là tiếng chim rừng để làm nổi bật cái tĩnh, cái vắng lặng im lìm trên đỉnh đèo Ngang trong khoảnh khắc hoàng hôn, đó là nghệ thuật “ lấy động tả tĩnh” trong thi pháp cổ. Nghe tiếng chim mà “ nhớ nước đau lòng”, mà “ thương nhà mỏi miệng” nỗi buồn thấm vào chín tầng sâu cõi lòng, tỏa rộng trong không gian từ con đèo đến miền quê thân thương. Sắc điệu trữ tình dào dạt, thiết tha, trầm lắng.
Nỗi niềm vời vợi nhớ thương của nhà thơ bất chợt bùng lên trong giây lát, để rồi lại trở về với cái vẻ hoang vắng vốn có của đất trời và sự cô đơn đến tuyệt đỉnh của chính nhà thơ.
“Dừng chân đứng lại trời, non, nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta.”
|
Medieval literature witnessed the appearance of two female poets Ho Xuan Huong and Ba Huyen Thanh Quan. The names and achievements in the creative careers of these two female poets have officially marked an important milestone in the development of feminism in Vietnamese poetry. If Ho Xuan Huong's poetry is full of thorns, sharp edges, and profoundness like her own personality. Readers then find a poetic soul with a quiet, thoughtful, nostalgic sound, sending their feelings into Ba Huyen Thanh Quan's poems. And one of the poetic works that left a profound mark in Vietnamese medieval literature is "Over the Horizontal Pass". In the 7th grade Literature program, we come across an essay on reflections on the poem "Crossing the horizontal pass." With this type of reflection essay, we also encounter a lot of reflections, but we need to go deeper into analysis and state the ideas of the poem. work, the article will be more profound. Below are the best sample articles that you can refer to.
Through Ngang Pass is a famous work by Ba Huyen Thanh Quan. The poem was written when she was on her way to Phu Xuan district, passing through the horizontal pass, a charming scenic place. The poem is a deeply emotional picture of the poet, thereby revealing to us the author's earnest longing clearly.
For the first time, the female artist "stepped to Ngang Pass", standing at the foot of this "first majestic" pass, the natural boundary between the two provinces of Ha Tinh and Quang Binh. During the first time the talented female artist was away from home, arriving at Ngang Pass in the late afternoon, the space made everyone who heard it feel sad, evoking their own feelings.
“Step to Ngang Pass, the sunset
Chen stone plants, leaves flowers chen "
Right from the opening sentence introducing Ngang Pass, the poet paints before the readers the scene of Ngang Pass under the fading afternoon sunlight, so charming but still desolate and desolate. The author's expression of space and time at Ngang Pass is through the word "twilight shadow". It can be said that this is the time when the emotions in people's hearts seem heavier, more sad, and more melancholy. For a remote area, dusk is also the time when people return home. Is it possible that by choosing such a time, the author wants to emphasize to readers the desolation of this place. "People who are sad are never happy", could it be that the talented Thanh district lady's heart also carries a feeling about the world. The repetition of the word "chen" repeated twice in one verse seems to add more desolation. The art of small parallelism in the poem is rich in melody and melodious like the sound of the heart. The wild and wild landscape is heart-stopping.
And when you step foot on the top of the pass, the scenery is expanded further
“Hoop down under the mountain and cry a few times
Few sporadic riverside home market."
The author has flipped the two words "stooped" and "scattered" at the beginning of the sentence with the word "few, few" to suggest few and sparse, giving us a view that life here must still be difficult and strenuous. Once again emphasizing the loneliness, sparseness, and silence of Ngang Pass with no one to keep you company. Turns out they were just a few little woodchucks collecting firewood at the foot of the mountain. Even though there is life, it is so fragile and nihilistic. Humans appear in the vast space of nature, so it is impossible to make the afternoon scene cheerful and bustling, but instead makes the picture of nature more quiet and lonely.
Next, the female artist describes the sounds of wild birds: da da birds, coots calling at dusk:
“Missing the water makes my heart ache, hoe
I love my family and I'm tired of it."
The alliteration of hoe hoe, dad a creates the melodious sound of forest music, the music of a traveler's heart. Using the sound of wild birds to highlight the stillness and silence on the top of Ngang Pass at the moment of sunset, that is the art of "using movement to describe stillness" in ancient poetics. Listening to the sound of birds, "it hurts to miss the country", but "to love one's home is tiring", the sadness penetrates the nine depths of the heart, spreading widely in the space from the pass to the beloved countryside. The lyrical tone is rich, passionate, and quiet.
The poet's longing and longing suddenly flared up for a moment, only to return to the inherent desolation of heaven and earth and the poet's own ultimate loneliness.
“Stop and stop at the sky, the mountains, and the water
A piece of me with my own situation."
|
Không da diết, khắc khoải như những sáng tác về tình yêu, trong giây phút hướng về tình cảm gia đình gần gũi, như tình mẹ con, tình bà cháu,… tiếng thơ Xuân Quỳnh thường cất lên với giọng trong trẻo nhưng vẫn thể hiện nét đẹp tâm hồn của một phụ nữ giàu yêu thương. Tiếng gà trưa là một bài thơ như vậy. Sau đây là những bài làm cảm nhận về bài “Tiếng gà trưa” có tính chất tham khảo sẽ gợi cho các bạn những cảm hứng khi làm bài này. Để làm bài tập này, chúng ta sẽ giới thiệu tác giả, tác phẩm của bài thơ, phân tích tác phẩm và nêu cảm nghĩ khi đọc tác phẩm. Hy vọng các bạn sẽ hoàn thành bài tập thật tốt.
Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ xuất sắc trong nền thơ hiện đại Việt Nam. Thơ của bà thường viết về những tình cảm gần gũi, bình dị trong đời sồng hằng ngày. “Tiếng gà trưa” là một trong những bài thơ hay của Xuân Quỳnh, được viết trong thời kì đầu của cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ. Bài thơ là sự bộc lộ tình cảm yêu quê hương, đất nước chân thành, sâu lắng của nhà thơ qua hình tượng tiếng gà trưa. Đó là âm thanh gọi về những kỉ niệm, những cảm xúc thiêng liêng và nơi chốn bình yên cho tâm hồn con người.
Nhân vật trữ tình là người chiến sĩ nghe theo tiếng gọi của Tổ Quốc lên đường vào Nam đánh Mỹ. Bao trùm cả bài thơ là dòng cảm xúc nhớ thương da diết về bà, về quê hương yêu dấu. Cảm xúc về bà, về tuổi thơ được đánh thức từ âm thanh của tiếng gà trưa mà người cháu vô tình bắt gặp trên đường hành quân. Âm thanh ấy đã gợi lên trong cháu những rung cảm vô bờ:
Từ “nghe” được điệp lại ba lần đặt ở đầu ba câu thơ như bật lên niềm xúc cảm xao xuyến bâng khuâng khó tả của lòng người. Tiếng gà dường như có một sức mạnh ghê gớm khiến cho chỉ vừa cất lên đã làm cho nắng ngả phải xao động hay có lẽ chính là lòng người xao động làm cho nắng nhìn như ngả sang. Chỉ cần nghe được tiếng gà ấy mà bao nhiêu mệt nhọc trên con đường hành quân như tan biến hết bởi kí ức tuổi thơ theo tiếng gà ùa về đã làm cho bàn chân vơi mỏi. Khi ấy, mọi hình ảnh của tuổi thơ như ùa về trong tâm trí tác giả:
Lời trách mắng yêu của bà cũng ẩn chứa bao nhiêu yêu thương, nó trở thành một phần kí ức không thể nào phai trong trái tim người cháu. Kỉ niệm ấy còn là tình cảm chắt chiu thầm kín của bà:
Cháu nhớ lắm hình ảnh người bà chắt chia tần tảo, chắt chiu dành dụm từng quả trứng, gửi gắm niềm vui, nỗi lo âu về đàn gà để mong mang đến cho cháu niềm vui ngày Tết. Niềm vui đơn sơ giản dị nhưng đã gói trọn tình cảm ấm áp, thiêng liêng của bà. Đọc những dòng thơ của Xuân Quỳnh, ta đang cảm nhận được nhà thơ như đang nghẹn lòng lại khi viết về bà của mình, bởi bà đã chịu đựng biết bao hy sinh vất vả để nuôi cháu khôn lớn. Hình ảnh người bà ở trong bài thơ này rất giống với người bà thức khuya, dậy sớm, nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm, cũng là nhóm lên ngọn lửa yêu thương, khao khát trong lòng cháu trong bài thơ “Bếp lửa” của Bằng Việt.
Được đón nhận tình yêu thương vô bờ bến của bà, nỗi niềm xúc động trong cháu bật ra thành lời:
Mọi hi vọng bà đều đặt vào đàn gà, bà lo trời sương muối, đàn gà không chịu được và chỉ mong cuối năm bán gà có được tiền cho cháu mua quần áo mới. Có lẽ hình ảnh của những bộ quần áo được đổi bằng tiền bán gà, đổi bằng những tần tảo sớm hôm của bà vô cùng đặc biệt. Dù chỉ là cái quần chéo go rộng đến quét đất, rồi chiếc áo chúc bâu rộng thùng thình, khi đi lại nghe sột soạt, nhưng ẩn chứa trong đó là cả một biển trời yêu thương mà bà dành cho cháu. Đó là sự kết nối yêu thương mãi vững bền, để rồi người cháu hôm nay đã trưởng thành vẫn không thể nào quên được sự chắt chiu, dành dụm của người bà.
Hạnh phúc gia đình giản dị, đầm ấm mà rất đỗi thiêng liêng cùng bao khát vọng tuổi thơ dường như gói gọn cả trong tiếng gà trưa:
Âm thanh tiếng gà trưa được nhắc đi nhắc lại bởi đó là biểu hiện của cuộc sống bình yên, luôn có bà bên cạnh yêu thương và chở che. Tình yêu thương của bà cùng những âm thanh quen thuộc của quê nhà đã trở thành nguồn động lực lớn lao để người cháu vững vàng chiến đấu:
|
Not as intense and restless as the works about love, in moments of close family affection, such as the love between mother and child, the love between grandmother and grandchild,... Xuan Quynh's poetry often speaks with a clear voice but is still expressive. Shows the beauty of the soul of a loving woman. The Noon Chicken Sound is such a poem. The following are reflections on the song "The Noon Chicken Sound" for reference that will give you inspiration when doing this lesson. To do this exercise, we will introduce the author and work of the poem, analyze the work and express our feelings when reading the work. Hope you will complete the exercise well.
Xuan Quynh is an outstanding female poet in modern Vietnamese poetry. Her poems are often written about close, simple feelings in everyday life. "The Sound of Chicken at Noon" is one of Xuan Quynh's great poems, written during the early period of the resistance war against American imperialism. The poem is an expression of the poet's sincere and deep love for his homeland and country through the image of the sound of a chicken at noon. It is a sound that calls back to memories, sacred emotions and a peaceful place for the human soul.
The lyrical character is a soldier who obeys the call of the Fatherland and goes to the South to fight America. Covering the entire poem is a stream of feelings of deep nostalgia for her and her beloved homeland. Emotions about her grandmother and childhood were awakened by the sound of the noon cock that the nephew accidentally encountered on the march. That sound evoked boundless emotions in me:
The word "hear" is repeated three times and placed at the beginning of three verses, as if highlighting the indescribable fluttering emotions of the human heart. The sound of the rooster seems to have such tremendous power that just when it sounds, it makes the falling sun stir, or perhaps it's the people's hearts that stir, making the sun seem to turn. Just hearing that sound of chickens makes all the fatigue on the march disappear because childhood memories following the sounds of chickens make the feet feel less tired. At that time, all images of childhood seemed to rush back into the author's mind:
Her loving scolding also contained so much love, it became an indelible part of the memory in her grandchild's heart. That memory is also her secret cherished feeling:
I remember very much the image of my great-grandmother sharing her food, scrimping to save each egg, sending her joy and worries about the chickens in hopes of bringing me joy on Tet. Her simple, simple joy encapsulated her warm, sacred feelings. Reading Xuan Quynh's lines of poetry, we feel like the poet is choking up when writing about his grandmother, because she endured so many hard sacrifices to raise her grandchildren. The image of the grandmother in this poem is very similar to the grandmother who stays up late, gets up early, warms the fire passionately, and also lights up the fire of love and desire in the heart of the child in the poem "The Fire" by Vietnamese degree.
Receiving her boundless love, my emotions burst out into words:
She placed all her hopes on the chickens. She was worried that the weather would be frosty and the chickens wouldn't be able to stand it. She only hoped that by the end of the year, selling the chickens would have money for her grandchildren to buy new clothes. Perhaps the image of her clothes being exchanged for money from selling chickens, in exchange for her morning meals, is extremely special. Even though it's just a pair of loose pants that sweep the ground, and a baggy shirt that rustles when you walk, but hidden within it is a whole ocean of love that she has for her grandchild. It is a loving connection that will last forever, so that today's grown-up grandchild still cannot forget the grandmother's diligence and savings.
Family happiness is simple, warm, yet very sacred, and many childhood aspirations seem to be encapsulated in the sound of the noon cock:
The sound of the chicken at noon is repeated over and over because it is a sign of a peaceful life, always having a grandmother by your side to love and protect. Her love and the familiar sounds of her hometown have become a great source of motivation for her grandson to steadfastly fight:
|
Không da diết, khắc khoải như những sáng tác về tình yêu, trong giây phút hướng về tình cảm gia đình gần gũi, như tình mẹ con, tình bà cháu,… tiếng thơ Xuân Quỳnh thường cất lên với giọng trong trẻo nhưng vẫn thể hiện nét đẹp tâm hồn của một phụ nữ giàu yêu thương. Tiếng gà trưa là một bài thơ như vậy. Sau đây là những bài làm cảm nhận về bài “Tiếng gà trưa” có tính chất tham khảo sẽ gợi cho các bạn những cảm hứng khi làm bài này. Để làm bài tập này, chúng ta sẽ giới thiệu tác giả, tác phẩm của bài thơ, phân tích tác phẩm và nêu cảm nghĩ khi đọc tác phẩm. Hy vọng các bạn sẽ hoàn thành bài tập thật tốt.
Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ xuất sắc trong nền thơ hiện đại Việt Nam. Thơ của bà thường viết về những tình cảm gần gũi, bình dị trong đời sồng hằng ngày. “Tiếng gà trưa” là một trong những bài thơ hay của Xuân Quỳnh, được viết trong thời kì đầu của cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ. Bài thơ là sự bộc lộ tình cảm yêu quê hương, đất nước chân thành, sâu lắng của nhà thơ qua hình tượng tiếng gà trưa. Đó là âm thanh gọi về những kỉ niệm, những cảm xúc thiêng liêng và nơi chốn bình yên cho tâm hồn con người.
Nhân vật trữ tình là người chiến sĩ nghe theo tiếng gọi của Tổ Quốc lên đường vào Nam đánh Mỹ. Bao trùm cả bài thơ là dòng cảm xúc nhớ thương da diết về bà, về quê hương yêu dấu. Cảm xúc về bà, về tuổi thơ được đánh thức từ âm thanh của tiếng gà trưa mà người cháu vô tình bắt gặp trên đường hành quân. Âm thanh ấy đã gợi lên trong cháu những rung cảm vô bờ:
Từ “nghe” được điệp lại ba lần đặt ở đầu ba câu thơ như bật lên niềm xúc cảm xao xuyến bâng khuâng khó tả của lòng người. Tiếng gà dường như có một sức mạnh ghê gớm khiến cho chỉ vừa cất lên đã làm cho nắng ngả phải xao động hay có lẽ chính là lòng người xao động làm cho nắng nhìn như ngả sang. Chỉ cần nghe được tiếng gà ấy mà bao nhiêu mệt nhọc trên con đường hành quân như tan biến hết bởi kí ức tuổi thơ theo tiếng gà ùa về đã làm cho bàn chân vơi mỏi. Khi ấy, mọi hình ảnh của tuổi thơ như ùa về trong tâm trí tác giả:
Lời trách mắng yêu của bà cũng ẩn chứa bao nhiêu yêu thương, nó trở thành một phần kí ức không thể nào phai trong trái tim người cháu. Kỉ niệm ấy còn là tình cảm chắt chiu thầm kín của bà:
Cháu nhớ lắm hình ảnh người bà chắt chia tần tảo, chắt chiu dành dụm từng quả trứng, gửi gắm niềm vui, nỗi lo âu về đàn gà để mong mang đến cho cháu niềm vui ngày Tết. Niềm vui đơn sơ giản dị nhưng đã gói trọn tình cảm ấm áp, thiêng liêng của bà. Đọc những dòng thơ của Xuân Quỳnh, ta đang cảm nhận được nhà thơ như đang nghẹn lòng lại khi viết về bà của mình, bởi bà đã chịu đựng biết bao hy sinh vất vả để nuôi cháu khôn lớn. Hình ảnh người bà ở trong bài thơ này rất giống với người bà thức khuya, dậy sớm, nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm, cũng là nhóm lên ngọn lửa yêu thương, khao khát trong lòng cháu trong bài thơ “Bếp lửa” của Bằng Việt.
Được đón nhận tình yêu thương vô bờ bến của bà, nỗi niềm xúc động trong cháu bật ra thành lời:
Mọi hi vọng bà đều đặt vào đàn gà, bà lo trời sương muối, đàn gà không chịu được và chỉ mong cuối năm bán gà có được tiền cho cháu mua quần áo mới. Có lẽ hình ảnh của những bộ quần áo được đổi bằng tiền bán gà, đổi bằng những tần tảo sớm hôm của bà vô cùng đặc biệt. Dù chỉ là cái quần chéo go rộng đến quét đất, rồi chiếc áo chúc bâu rộng thùng thình, khi đi lại nghe sột soạt, nhưng ẩn chứa trong đó là cả một biển trời yêu thương mà bà dành cho cháu. Đó là sự kết nối yêu thương mãi vững bền, để rồi người cháu hôm nay đã trưởng thành vẫn không thể nào quên được sự chắt chiu, dành dụm của người bà.
Hạnh phúc gia đình giản dị, đầm ấm mà rất đỗi thiêng liêng cùng bao khát vọng tuổi thơ dường như gói gọn cả trong tiếng gà trưa:
Âm thanh tiếng gà trưa được nhắc đi nhắc lại bởi đó là biểu hiện của cuộc sống bình yên, luôn có bà bên cạnh yêu thương và chở che. Tình yêu thương của bà cùng những âm thanh quen thuộc của quê nhà đã trở thành nguồn động lực lớn lao để người cháu vững vàng chiến đấu:
|
Not as intense and restless as the works about love, in moments of close family affection, such as the love between mother and child, the love between grandmother and grandchild,... Xuan Quynh's poetry often speaks with a clear voice but is still expressive. Shows the beauty of the soul of a loving woman. The Noon Chicken Sound is such a poem. The following are reflections on the song "The Noon Chicken Sound" for reference that will give you inspiration when doing this lesson. To do this exercise, we will introduce the author and work of the poem, analyze the work and express our feelings when reading the work. Hope you will complete the exercise well.
Xuan Quynh is an outstanding female poet in modern Vietnamese poetry. Her poems are often written about close, simple feelings in everyday life. "The Sound of Chicken at Noon" is one of Xuan Quynh's great poems, written during the early period of the resistance war against American imperialism. The poem is an expression of the poet's sincere and deep love for his homeland and country through the image of the sound of a chicken at noon. It is a sound that calls back to memories, sacred emotions and a peaceful place for the human soul.
The lyrical character is a soldier who obeys the call of the Fatherland and goes to the South to fight America. Covering the entire poem is a stream of feelings of deep nostalgia for her and her beloved homeland. Emotions about her grandmother and childhood were awakened by the sound of the noon cock that the nephew accidentally encountered on the march. That sound evoked boundless emotions in me:
The word "hear" is repeated three times and placed at the beginning of three verses, as if highlighting the indescribable fluttering emotions of the human heart. The sound of the rooster seems to have such tremendous power that just when it sounds, it makes the falling sun stir, or perhaps it's the people's hearts that stir, making the sun seem to turn. Just hearing that sound of chickens makes all the fatigue on the march disappear because childhood memories following the sounds of chickens make the feet feel less tired. At that time, all images of childhood seemed to rush back into the author's mind:
Her loving scolding also contained so much love, it became an indelible part of the memory in her grandchild's heart. That memory is also her secret cherished feeling:
I remember very much the image of my great-grandmother sharing her food, scrimping to save each egg, sending her joy and worries about the chickens in hopes of bringing me joy on Tet. Her simple, simple joy encapsulated her warm, sacred feelings. Reading Xuan Quynh's lines of poetry, we feel like the poet is choking up when writing about his grandmother, because she endured so many hard sacrifices to raise her grandchildren. The image of the grandmother in this poem is very similar to the grandmother who stays up late, gets up early, warms the fire passionately, and also lights up the fire of love and desire in the heart of the child in the poem "The Fire" by Vietnamese degree.
Receiving her boundless love, my emotions burst out into words:
She placed all her hopes on the chickens. She was worried that the weather would be frosty and the chickens wouldn't be able to stand it. She only hoped that by the end of the year, selling the chickens would have money for her grandchildren to buy new clothes. Perhaps the image of her clothes being exchanged for money from selling chickens, in exchange for her morning meals, is extremely special. Even though it's just a pair of loose pants that sweep the ground, and a baggy shirt that rustles when you walk, but hidden within it is a whole ocean of love that she has for her grandchild. It is a loving connection that will last forever, so that today's grown-up grandchild still cannot forget the grandmother's diligence and savings.
Family happiness is simple, warm, yet very sacred, and many childhood aspirations seem to be encapsulated in the sound of the noon cock:
The sound of the chicken at noon is repeated over and over because it is a sign of a peaceful life, always having a grandmother by your side to love and protect. Her love and the familiar sounds of her hometown have become a great source of motivation for her grandson to steadfastly fight:
|
Sông núi nước Nam không phải là sáng tác duy nhất thời Lí -Trần khơi nguồn từ cảm xúc về đất nước, về dân tộc. Gắn bó với một hoàn cảnh lịch sử đặc biệt – thời đại hào hùng đấu tranh chống ngoại xâm, dường như đất nước và dân tộc là mối quan tâm hàng đầu của các nhà văn, nhà thơ. Và do đó, tình cảm yêu nước và tự hào dân tộc đã trở thành cảm hứng chủ đạo cho các sáng tác văn chương thời kì này. Ra đời trong máu lửa của cuộc kháng chiến chống Tống, Sông núi nước Nam là tuyên ngôn của Đại Việt về độc lập, chủ quyền đất nước. Đây là tuyên ngôn của hàng triệu trái tim Đại Việt nồng nàn, thiết tha yêu nước mình. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Cảm nghĩ bài thơ “Sông núi nước Nam”. Khi làm bài văn này cần chia bài thơ thành hai phần để cảm nhận, chỉ ra lòng yêu nước, ý chí quyết chiến để bảo vệ dân tộc. Hy vọng hai bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Lý Thường Kiệt là một vị tướng thời nhà Lý. Ông được vua Lý Nhân Tông sai đem quân đi đánh quân Tống ở phòng tuyến sông Như Nguyệt. Bài thơ “Sông núi nước Nam” được ra đời vào hoàn cảnh đó. Bài thơ khẳng định chủ quyền về lãnh thổ của đất nước và nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền đó trước mọi kẻ thù xâm lược.
Có nhiều lời kể về sự ra đời của bài thơ, trong đó có truyền thuyết: Năm 1077, quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy xâm lược nước ta. Vua Lý Nhân Tông sai Lý Thường Kiệt đem quân chặn giặc ở phòng tuyến sông Như Nguyệt (một khúc của sông Cầu, nay thuộc huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh). Bỗng một đêm, quân sĩ nghe từ trong đền thờ hai anh em Trương Hống và Trương Hát – hai vị tướng đánh giặc giỏi của Triệu Quang Phục, được tôn là thần sông Như Nguyệt – có tiếng ngâm bài thơ này. Bài thơ được viết theo thể thất ngôn tứ tuyệt.
Mở đầu bài thơ, tác giả Lí Thường Kiệt đã khẳng định một cách chắc chắn, mạnh mẽ về vấn đề chủ quyền, ranh giới lãnh thổ của dân tộc Đại Việt, đó là ranh giới đã được định sẵn, là nơi sinh sống của người dân Đại Việt. Lời khẳng định này không phải chỉ là lời khẳng định của tác giả, mà tác giả còn đưa ra những luận chứng sắc sảo, đó là bởi “sách trời” quy định. Tức sự độc lập, chủ quyền về lãnh thổ ấy được trời đất quy định, chứng giám. Một sự thật hiển nhiên mà không một ai có thể chối cãi được:
Tác giả không dùng từ “Nam Vương” mà dùng từ “Nam Đế”. Trong quan niệm của những kẻ thống trị phong kiến phương Bắc, thì chỉ có vua của họ mới được phép xưng là “đế”. Họ tự cho mình là “thiên tử” (con trời), hơn tất cả các vị vua ở các xứ sở khác. Dùng chữ “Nam đế”, tác giả Nam quốc sơn hà biểu hiện một niềm tự hào, tự tôn dân tộc. Đằng sau câu thơ, ta như nghe được một tiếng nói mạnh mẽ, kiêu hãnh: Phương Nam ta cũng có đế, bình đẳng, ngang hàng với phương Bắc, không kẻ nào được phép coi thường. “Rành rành định phận ở sách trời” có nghĩa vùng lãnh thổ ấy, chủ quyền ấy của người Nam đã được sách trời ghi chép rõ ràng, dù có muốn cũng không thể chối cãi, phủ định. Như vậy, ở hai câu thơ đầu, tác giả không chỉ đưa ra luận điểm là lời khẳng định hào sảng, chắc chắn về vùng lãnh thổ, ranh giới quốc gia và chủ quyền mà tác giả còn rất tỉnh táo, sắc sảo khi đưa ra những luận cứ đúng đắn, giàu sức thuyết phục không một kẻ nào, một thế lực nào có thể phủ định, bác bỏ được nó. Giọng văn hào hùng, mạnh mẽ nhưng không giấu được niềm tự hào của bản thân Lí Thường Kiệt về chủ quyền của dân tộc mình.
Tiếp sau lời khẳng định hùng hồn, đanh thép, tác giả đã mạnh mẽ đe dọa kẻ thù. Đó chính là cái kết cục đầy bi thảm mà chúng sẽ phải đón nhận nếu biết nhưng vẫn cố tình thực hiện hành động xâm lăng lãnh thổ, gây đau khổ cho nhân dân Đại Việt:
Câu thơ thứ ba lên án hành động phi nghĩa, phản thiên nghịch địa của quân Tống, tố cáo, vạch trần chuyện xâm lược nước ta, biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc. Câu thơ thứ tư mang hình thức là một câu khẳng định hoàn toàn có cơ sở bởi tác giả đã chỉ ra một chân lý: những kẻ làm trái ngược với ý trời nhất định sẽ phải chuốc lấy thất bại thảm hại.
Bằng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, giọng thơ dõng dạc, đanh thép, “Sông núi nước Nam” là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên khẳng định chủ quyền và lãnh thổ, nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền trước mọi kẻ thù xâm lược.
Lý Thường Kiệt, người con vĩ đại của Thăng Long nghìn năm văn vật, tác giả của bài “ Sông núi nước Nam” bất hủ. Năm 1076, vua nhà Tống sai tướng Quách Quỳ mang đại binh sang xâm chiếm nước Đại Việt, Lý Thường Kiệt lập chiến tuyến Sông Cầu- Như Nguyệt. Trong những giờ phút giao tranh ác liệt ấy, ông viết bài thơ “ Sông núi nước Nam” như để khích lệ động viên tướng sĩ quyết chiến quyết thắng giặc Tống. Bài thơ cũng là niềm tự hào về chủ quyền của dân tộc, nêu cao ý chí tự lực, tự cường của nhân dân ta.
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Vằng vặc sách trời chia xứ sở
Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?
Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
Ý tưởng bảo vệ độc lập, kiên quyết chống giặc ngoại xâm được diễn đạt trực tiếp qua một mạch lập luận khá chặt chẽ và biện chứng. Mở đầu bài thơ là lời tuyên bố đanh thép về chủ quyền đất nước:
“ Nam quốc sơn hà Nam đế cư.”
Câu thơ 7 tiếng tạo thành hai vế đối xứng nhau nhịp nhàng: Nam quốc sơn hà – Nam đế cư. Theo quan điểm phù hợp với lịch sử lúc bấy giờ, thì vua là tượng trưng cho quyền lực tối cao, tối thượng, đại diện cho quyền lực của cả một cộng đồng dân tộc.Ý nghĩa câu thơ không dừng lại ở đó. Tác giả xưng danh là nước Nam với chủ ý gạt bỏ thái độ khinh miệt coi nước ta là quận huyện vẫn tồn tịa trong đầu óc lũ cướp nước bấy lâu nay. Đặt nước mình (Nam quốc) ngang hàng với (Bắc quốc). Xưng vua Nam “ Nam đế” cũng là bác bỏ thái độ ngông nghênh của bọn vua chúa phương Bắc hay tự xưng là thiên tử, coi thường vua các nước chư hầu gọi họ là vương. Các từ nước Nam, vua Nam vang lên đầy kiêu hãnh, thể hiện thái độ tự hào, tự tôn cùng tư thế hiên ngang làm chủ đất nước của dân tộc Việt. Đó không phải là lời nói suông. Chiến dịch tấn công ào ạt của quân ta vào căn cứ của quân cướp nước mấy tháng trước đó là một bằng chứng hùng hồn. Do đó, chân lí nói trên càng có cơ sở thực tế vững chắc. Mọi niềm tin đều cho ta những sức mạnh.
Hai câu thơ tiếp theo giọng thơ vang lên sang sảng, căm giận. Lý Thường Kiệt lên án nghiêm khắc hành động ăn cướp trắng trợn của giặc Tống. Chúng đã mang quân sang chiếm đóng nước ta. Câu hỏi tu từ là cho lời thơ thêm đanh thép:
“Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?”
Một câu hỏi tu từ vang lên, đó cũng là lời lên án sâu sắc quân cướp nước. Hai chữ ” giặc dữ” đã thể hiện hết thảy sự ngoan độc bạo tàn của chúng, những tên nhăm nhe cướp bóc, đàn áp chúng dân, giết người, gây ra chiến tranh điêu tàn. Chúng âm mưu biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc, xâm phạm tới “ Nam quốc sơn hà”, làm trái với “ sách Trời”. Giặc Tống nhất định sẽ bị nhân dân ta giáng cho những đòn trừng phạt đích đáng:
“Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
|
Sông núi nước Nam không phải là sáng tác duy nhất thời Lí -Trần khơi nguồn từ cảm xúc về đất nước, về dân tộc. Gắn bó với một hoàn cảnh lịch sử đặc biệt – thời đại hào hùng đấu tranh chống ngoại xâm, dường như đất nước và dân tộc là mối quan tâm hàng đầu của các nhà văn, nhà thơ. Và do đó, tình cảm yêu nước và tự hào dân tộc đã trở thành cảm hứng chủ đạo cho các sáng tác văn chương thời kì này. Ra đời trong máu lửa của cuộc kháng chiến chống Tống, Sông núi nước Nam là tuyên ngôn của Đại Việt về độc lập, chủ quyền đất nước. Đây là tuyên ngôn của hàng triệu trái tim Đại Việt nồng nàn, thiết tha yêu nước mình. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Cảm nghĩ bài thơ “Sông núi nước Nam”. Khi làm bài văn này cần chia bài thơ thành hai phần để cảm nhận, chỉ ra lòng yêu nước, ý chí quyết chiến để bảo vệ dân tộc. Hy vọng hai bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Lý Thường Kiệt là một vị tướng thời nhà Lý. Ông được vua Lý Nhân Tông sai đem quân đi đánh quân Tống ở phòng tuyến sông Như Nguyệt. Bài thơ “Sông núi nước Nam” được ra đời vào hoàn cảnh đó. Bài thơ khẳng định chủ quyền về lãnh thổ của đất nước và nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền đó trước mọi kẻ thù xâm lược.
Có nhiều lời kể về sự ra đời của bài thơ, trong đó có truyền thuyết: Năm 1077, quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy xâm lược nước ta. Vua Lý Nhân Tông sai Lý Thường Kiệt đem quân chặn giặc ở phòng tuyến sông Như Nguyệt (một khúc của sông Cầu, nay thuộc huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh). Bỗng một đêm, quân sĩ nghe từ trong đền thờ hai anh em Trương Hống và Trương Hát – hai vị tướng đánh giặc giỏi của Triệu Quang Phục, được tôn là thần sông Như Nguyệt – có tiếng ngâm bài thơ này. Bài thơ được viết theo thể thất ngôn tứ tuyệt.
Mở đầu bài thơ, tác giả Lí Thường Kiệt đã khẳng định một cách chắc chắn, mạnh mẽ về vấn đề chủ quyền, ranh giới lãnh thổ của dân tộc Đại Việt, đó là ranh giới đã được định sẵn, là nơi sinh sống của người dân Đại Việt. Lời khẳng định này không phải chỉ là lời khẳng định của tác giả, mà tác giả còn đưa ra những luận chứng sắc sảo, đó là bởi “sách trời” quy định. Tức sự độc lập, chủ quyền về lãnh thổ ấy được trời đất quy định, chứng giám. Một sự thật hiển nhiên mà không một ai có thể chối cãi được:
Tác giả không dùng từ “Nam Vương” mà dùng từ “Nam Đế”. Trong quan niệm của những kẻ thống trị phong kiến phương Bắc, thì chỉ có vua của họ mới được phép xưng là “đế”. Họ tự cho mình là “thiên tử” (con trời), hơn tất cả các vị vua ở các xứ sở khác. Dùng chữ “Nam đế”, tác giả Nam quốc sơn hà biểu hiện một niềm tự hào, tự tôn dân tộc. Đằng sau câu thơ, ta như nghe được một tiếng nói mạnh mẽ, kiêu hãnh: Phương Nam ta cũng có đế, bình đẳng, ngang hàng với phương Bắc, không kẻ nào được phép coi thường. “Rành rành định phận ở sách trời” có nghĩa vùng lãnh thổ ấy, chủ quyền ấy của người Nam đã được sách trời ghi chép rõ ràng, dù có muốn cũng không thể chối cãi, phủ định. Như vậy, ở hai câu thơ đầu, tác giả không chỉ đưa ra luận điểm là lời khẳng định hào sảng, chắc chắn về vùng lãnh thổ, ranh giới quốc gia và chủ quyền mà tác giả còn rất tỉnh táo, sắc sảo khi đưa ra những luận cứ đúng đắn, giàu sức thuyết phục không một kẻ nào, một thế lực nào có thể phủ định, bác bỏ được nó. Giọng văn hào hùng, mạnh mẽ nhưng không giấu được niềm tự hào của bản thân Lí Thường Kiệt về chủ quyền của dân tộc mình.
Tiếp sau lời khẳng định hùng hồn, đanh thép, tác giả đã mạnh mẽ đe dọa kẻ thù. Đó chính là cái kết cục đầy bi thảm mà chúng sẽ phải đón nhận nếu biết nhưng vẫn cố tình thực hiện hành động xâm lăng lãnh thổ, gây đau khổ cho nhân dân Đại Việt:
Câu thơ thứ ba lên án hành động phi nghĩa, phản thiên nghịch địa của quân Tống, tố cáo, vạch trần chuyện xâm lược nước ta, biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc. Câu thơ thứ tư mang hình thức là một câu khẳng định hoàn toàn có cơ sở bởi tác giả đã chỉ ra một chân lý: những kẻ làm trái ngược với ý trời nhất định sẽ phải chuốc lấy thất bại thảm hại.
Bằng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, giọng thơ dõng dạc, đanh thép, “Sông núi nước Nam” là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên khẳng định chủ quyền và lãnh thổ, nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền trước mọi kẻ thù xâm lược.
Lý Thường Kiệt, người con vĩ đại của Thăng Long nghìn năm văn vật, tác giả của bài “ Sông núi nước Nam” bất hủ. Năm 1076, vua nhà Tống sai tướng Quách Quỳ mang đại binh sang xâm chiếm nước Đại Việt, Lý Thường Kiệt lập chiến tuyến Sông Cầu- Như Nguyệt. Trong những giờ phút giao tranh ác liệt ấy, ông viết bài thơ “ Sông núi nước Nam” như để khích lệ động viên tướng sĩ quyết chiến quyết thắng giặc Tống. Bài thơ cũng là niềm tự hào về chủ quyền của dân tộc, nêu cao ý chí tự lực, tự cường của nhân dân ta.
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Vằng vặc sách trời chia xứ sở
Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?
Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
Ý tưởng bảo vệ độc lập, kiên quyết chống giặc ngoại xâm được diễn đạt trực tiếp qua một mạch lập luận khá chặt chẽ và biện chứng. Mở đầu bài thơ là lời tuyên bố đanh thép về chủ quyền đất nước:
“ Nam quốc sơn hà Nam đế cư.”
Câu thơ 7 tiếng tạo thành hai vế đối xứng nhau nhịp nhàng: Nam quốc sơn hà – Nam đế cư. Theo quan điểm phù hợp với lịch sử lúc bấy giờ, thì vua là tượng trưng cho quyền lực tối cao, tối thượng, đại diện cho quyền lực của cả một cộng đồng dân tộc.Ý nghĩa câu thơ không dừng lại ở đó. Tác giả xưng danh là nước Nam với chủ ý gạt bỏ thái độ khinh miệt coi nước ta là quận huyện vẫn tồn tịa trong đầu óc lũ cướp nước bấy lâu nay. Đặt nước mình (Nam quốc) ngang hàng với (Bắc quốc). Xưng vua Nam “ Nam đế” cũng là bác bỏ thái độ ngông nghênh của bọn vua chúa phương Bắc hay tự xưng là thiên tử, coi thường vua các nước chư hầu gọi họ là vương. Các từ nước Nam, vua Nam vang lên đầy kiêu hãnh, thể hiện thái độ tự hào, tự tôn cùng tư thế hiên ngang làm chủ đất nước của dân tộc Việt. Đó không phải là lời nói suông. Chiến dịch tấn công ào ạt của quân ta vào căn cứ của quân cướp nước mấy tháng trước đó là một bằng chứng hùng hồn. Do đó, chân lí nói trên càng có cơ sở thực tế vững chắc. Mọi niềm tin đều cho ta những sức mạnh.
Hai câu thơ tiếp theo giọng thơ vang lên sang sảng, căm giận. Lý Thường Kiệt lên án nghiêm khắc hành động ăn cướp trắng trợn của giặc Tống. Chúng đã mang quân sang chiếm đóng nước ta. Câu hỏi tu từ là cho lời thơ thêm đanh thép:
“Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?”
Một câu hỏi tu từ vang lên, đó cũng là lời lên án sâu sắc quân cướp nước. Hai chữ ” giặc dữ” đã thể hiện hết thảy sự ngoan độc bạo tàn của chúng, những tên nhăm nhe cướp bóc, đàn áp chúng dân, giết người, gây ra chiến tranh điêu tàn. Chúng âm mưu biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc, xâm phạm tới “ Nam quốc sơn hà”, làm trái với “ sách Trời”. Giặc Tống nhất định sẽ bị nhân dân ta giáng cho những đòn trừng phạt đích đáng:
“Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
|
Sông núi nước Nam không phải là sáng tác duy nhất thời Lí -Trần khơi nguồn từ cảm xúc về đất nước, về dân tộc. Gắn bó với một hoàn cảnh lịch sử đặc biệt – thời đại hào hùng đấu tranh chống ngoại xâm, dường như đất nước và dân tộc là mối quan tâm hàng đầu của các nhà văn, nhà thơ. Và do đó, tình cảm yêu nước và tự hào dân tộc đã trở thành cảm hứng chủ đạo cho các sáng tác văn chương thời kì này. Ra đời trong máu lửa của cuộc kháng chiến chống Tống, Sông núi nước Nam là tuyên ngôn của Đại Việt về độc lập, chủ quyền đất nước. Đây là tuyên ngôn của hàng triệu trái tim Đại Việt nồng nàn, thiết tha yêu nước mình. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Cảm nghĩ bài thơ “Sông núi nước Nam”. Khi làm bài văn này cần chia bài thơ thành hai phần để cảm nhận, chỉ ra lòng yêu nước, ý chí quyết chiến để bảo vệ dân tộc. Hy vọng hai bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Lý Thường Kiệt là một vị tướng thời nhà Lý. Ông được vua Lý Nhân Tông sai đem quân đi đánh quân Tống ở phòng tuyến sông Như Nguyệt. Bài thơ “Sông núi nước Nam” được ra đời vào hoàn cảnh đó. Bài thơ khẳng định chủ quyền về lãnh thổ của đất nước và nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền đó trước mọi kẻ thù xâm lược.
Có nhiều lời kể về sự ra đời của bài thơ, trong đó có truyền thuyết: Năm 1077, quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy xâm lược nước ta. Vua Lý Nhân Tông sai Lý Thường Kiệt đem quân chặn giặc ở phòng tuyến sông Như Nguyệt (một khúc của sông Cầu, nay thuộc huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh). Bỗng một đêm, quân sĩ nghe từ trong đền thờ hai anh em Trương Hống và Trương Hát – hai vị tướng đánh giặc giỏi của Triệu Quang Phục, được tôn là thần sông Như Nguyệt – có tiếng ngâm bài thơ này. Bài thơ được viết theo thể thất ngôn tứ tuyệt.
Mở đầu bài thơ, tác giả Lí Thường Kiệt đã khẳng định một cách chắc chắn, mạnh mẽ về vấn đề chủ quyền, ranh giới lãnh thổ của dân tộc Đại Việt, đó là ranh giới đã được định sẵn, là nơi sinh sống của người dân Đại Việt. Lời khẳng định này không phải chỉ là lời khẳng định của tác giả, mà tác giả còn đưa ra những luận chứng sắc sảo, đó là bởi “sách trời” quy định. Tức sự độc lập, chủ quyền về lãnh thổ ấy được trời đất quy định, chứng giám. Một sự thật hiển nhiên mà không một ai có thể chối cãi được:
Tác giả không dùng từ “Nam Vương” mà dùng từ “Nam Đế”. Trong quan niệm của những kẻ thống trị phong kiến phương Bắc, thì chỉ có vua của họ mới được phép xưng là “đế”. Họ tự cho mình là “thiên tử” (con trời), hơn tất cả các vị vua ở các xứ sở khác. Dùng chữ “Nam đế”, tác giả Nam quốc sơn hà biểu hiện một niềm tự hào, tự tôn dân tộc. Đằng sau câu thơ, ta như nghe được một tiếng nói mạnh mẽ, kiêu hãnh: Phương Nam ta cũng có đế, bình đẳng, ngang hàng với phương Bắc, không kẻ nào được phép coi thường. “Rành rành định phận ở sách trời” có nghĩa vùng lãnh thổ ấy, chủ quyền ấy của người Nam đã được sách trời ghi chép rõ ràng, dù có muốn cũng không thể chối cãi, phủ định. Như vậy, ở hai câu thơ đầu, tác giả không chỉ đưa ra luận điểm là lời khẳng định hào sảng, chắc chắn về vùng lãnh thổ, ranh giới quốc gia và chủ quyền mà tác giả còn rất tỉnh táo, sắc sảo khi đưa ra những luận cứ đúng đắn, giàu sức thuyết phục không một kẻ nào, một thế lực nào có thể phủ định, bác bỏ được nó. Giọng văn hào hùng, mạnh mẽ nhưng không giấu được niềm tự hào của bản thân Lí Thường Kiệt về chủ quyền của dân tộc mình.
Tiếp sau lời khẳng định hùng hồn, đanh thép, tác giả đã mạnh mẽ đe dọa kẻ thù. Đó chính là cái kết cục đầy bi thảm mà chúng sẽ phải đón nhận nếu biết nhưng vẫn cố tình thực hiện hành động xâm lăng lãnh thổ, gây đau khổ cho nhân dân Đại Việt:
Câu thơ thứ ba lên án hành động phi nghĩa, phản thiên nghịch địa của quân Tống, tố cáo, vạch trần chuyện xâm lược nước ta, biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc. Câu thơ thứ tư mang hình thức là một câu khẳng định hoàn toàn có cơ sở bởi tác giả đã chỉ ra một chân lý: những kẻ làm trái ngược với ý trời nhất định sẽ phải chuốc lấy thất bại thảm hại.
Bằng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, giọng thơ dõng dạc, đanh thép, “Sông núi nước Nam” là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên khẳng định chủ quyền và lãnh thổ, nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền trước mọi kẻ thù xâm lược.
Lý Thường Kiệt, người con vĩ đại của Thăng Long nghìn năm văn vật, tác giả của bài “ Sông núi nước Nam” bất hủ. Năm 1076, vua nhà Tống sai tướng Quách Quỳ mang đại binh sang xâm chiếm nước Đại Việt, Lý Thường Kiệt lập chiến tuyến Sông Cầu- Như Nguyệt. Trong những giờ phút giao tranh ác liệt ấy, ông viết bài thơ “ Sông núi nước Nam” như để khích lệ động viên tướng sĩ quyết chiến quyết thắng giặc Tống. Bài thơ cũng là niềm tự hào về chủ quyền của dân tộc, nêu cao ý chí tự lực, tự cường của nhân dân ta.
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Vằng vặc sách trời chia xứ sở
Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?
Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
Ý tưởng bảo vệ độc lập, kiên quyết chống giặc ngoại xâm được diễn đạt trực tiếp qua một mạch lập luận khá chặt chẽ và biện chứng. Mở đầu bài thơ là lời tuyên bố đanh thép về chủ quyền đất nước:
“ Nam quốc sơn hà Nam đế cư.”
Câu thơ 7 tiếng tạo thành hai vế đối xứng nhau nhịp nhàng: Nam quốc sơn hà – Nam đế cư. Theo quan điểm phù hợp với lịch sử lúc bấy giờ, thì vua là tượng trưng cho quyền lực tối cao, tối thượng, đại diện cho quyền lực của cả một cộng đồng dân tộc.Ý nghĩa câu thơ không dừng lại ở đó. Tác giả xưng danh là nước Nam với chủ ý gạt bỏ thái độ khinh miệt coi nước ta là quận huyện vẫn tồn tịa trong đầu óc lũ cướp nước bấy lâu nay. Đặt nước mình (Nam quốc) ngang hàng với (Bắc quốc). Xưng vua Nam “ Nam đế” cũng là bác bỏ thái độ ngông nghênh của bọn vua chúa phương Bắc hay tự xưng là thiên tử, coi thường vua các nước chư hầu gọi họ là vương. Các từ nước Nam, vua Nam vang lên đầy kiêu hãnh, thể hiện thái độ tự hào, tự tôn cùng tư thế hiên ngang làm chủ đất nước của dân tộc Việt. Đó không phải là lời nói suông. Chiến dịch tấn công ào ạt của quân ta vào căn cứ của quân cướp nước mấy tháng trước đó là một bằng chứng hùng hồn. Do đó, chân lí nói trên càng có cơ sở thực tế vững chắc. Mọi niềm tin đều cho ta những sức mạnh.
Hai câu thơ tiếp theo giọng thơ vang lên sang sảng, căm giận. Lý Thường Kiệt lên án nghiêm khắc hành động ăn cướp trắng trợn của giặc Tống. Chúng đã mang quân sang chiếm đóng nước ta. Câu hỏi tu từ là cho lời thơ thêm đanh thép:
“Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?”
Một câu hỏi tu từ vang lên, đó cũng là lời lên án sâu sắc quân cướp nước. Hai chữ ” giặc dữ” đã thể hiện hết thảy sự ngoan độc bạo tàn của chúng, những tên nhăm nhe cướp bóc, đàn áp chúng dân, giết người, gây ra chiến tranh điêu tàn. Chúng âm mưu biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc, xâm phạm tới “ Nam quốc sơn hà”, làm trái với “ sách Trời”. Giặc Tống nhất định sẽ bị nhân dân ta giáng cho những đòn trừng phạt đích đáng:
“Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
|
Sông núi nước Nam không phải là sáng tác duy nhất thời Lí -Trần khơi nguồn từ cảm xúc về đất nước, về dân tộc. Gắn bó với một hoàn cảnh lịch sử đặc biệt – thời đại hào hùng đấu tranh chống ngoại xâm, dường như đất nước và dân tộc là mối quan tâm hàng đầu của các nhà văn, nhà thơ. Và do đó, tình cảm yêu nước và tự hào dân tộc đã trở thành cảm hứng chủ đạo cho các sáng tác văn chương thời kì này. Ra đời trong máu lửa của cuộc kháng chiến chống Tống, Sông núi nước Nam là tuyên ngôn của Đại Việt về độc lập, chủ quyền đất nước. Đây là tuyên ngôn của hàng triệu trái tim Đại Việt nồng nàn, thiết tha yêu nước mình. Trong chương trình ngữ văn lớp 7, ta sẽ bắt gặp đề bài Cảm nghĩ bài thơ “Sông núi nước Nam”. Khi làm bài văn này cần chia bài thơ thành hai phần để cảm nhận, chỉ ra lòng yêu nước, ý chí quyết chiến để bảo vệ dân tộc. Hy vọng hai bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt.
Lý Thường Kiệt là một vị tướng thời nhà Lý. Ông được vua Lý Nhân Tông sai đem quân đi đánh quân Tống ở phòng tuyến sông Như Nguyệt. Bài thơ “Sông núi nước Nam” được ra đời vào hoàn cảnh đó. Bài thơ khẳng định chủ quyền về lãnh thổ của đất nước và nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền đó trước mọi kẻ thù xâm lược.
Có nhiều lời kể về sự ra đời của bài thơ, trong đó có truyền thuyết: Năm 1077, quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy xâm lược nước ta. Vua Lý Nhân Tông sai Lý Thường Kiệt đem quân chặn giặc ở phòng tuyến sông Như Nguyệt (một khúc của sông Cầu, nay thuộc huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh). Bỗng một đêm, quân sĩ nghe từ trong đền thờ hai anh em Trương Hống và Trương Hát – hai vị tướng đánh giặc giỏi của Triệu Quang Phục, được tôn là thần sông Như Nguyệt – có tiếng ngâm bài thơ này. Bài thơ được viết theo thể thất ngôn tứ tuyệt.
Mở đầu bài thơ, tác giả Lí Thường Kiệt đã khẳng định một cách chắc chắn, mạnh mẽ về vấn đề chủ quyền, ranh giới lãnh thổ của dân tộc Đại Việt, đó là ranh giới đã được định sẵn, là nơi sinh sống của người dân Đại Việt. Lời khẳng định này không phải chỉ là lời khẳng định của tác giả, mà tác giả còn đưa ra những luận chứng sắc sảo, đó là bởi “sách trời” quy định. Tức sự độc lập, chủ quyền về lãnh thổ ấy được trời đất quy định, chứng giám. Một sự thật hiển nhiên mà không một ai có thể chối cãi được:
Tác giả không dùng từ “Nam Vương” mà dùng từ “Nam Đế”. Trong quan niệm của những kẻ thống trị phong kiến phương Bắc, thì chỉ có vua của họ mới được phép xưng là “đế”. Họ tự cho mình là “thiên tử” (con trời), hơn tất cả các vị vua ở các xứ sở khác. Dùng chữ “Nam đế”, tác giả Nam quốc sơn hà biểu hiện một niềm tự hào, tự tôn dân tộc. Đằng sau câu thơ, ta như nghe được một tiếng nói mạnh mẽ, kiêu hãnh: Phương Nam ta cũng có đế, bình đẳng, ngang hàng với phương Bắc, không kẻ nào được phép coi thường. “Rành rành định phận ở sách trời” có nghĩa vùng lãnh thổ ấy, chủ quyền ấy của người Nam đã được sách trời ghi chép rõ ràng, dù có muốn cũng không thể chối cãi, phủ định. Như vậy, ở hai câu thơ đầu, tác giả không chỉ đưa ra luận điểm là lời khẳng định hào sảng, chắc chắn về vùng lãnh thổ, ranh giới quốc gia và chủ quyền mà tác giả còn rất tỉnh táo, sắc sảo khi đưa ra những luận cứ đúng đắn, giàu sức thuyết phục không một kẻ nào, một thế lực nào có thể phủ định, bác bỏ được nó. Giọng văn hào hùng, mạnh mẽ nhưng không giấu được niềm tự hào của bản thân Lí Thường Kiệt về chủ quyền của dân tộc mình.
Tiếp sau lời khẳng định hùng hồn, đanh thép, tác giả đã mạnh mẽ đe dọa kẻ thù. Đó chính là cái kết cục đầy bi thảm mà chúng sẽ phải đón nhận nếu biết nhưng vẫn cố tình thực hiện hành động xâm lăng lãnh thổ, gây đau khổ cho nhân dân Đại Việt:
Câu thơ thứ ba lên án hành động phi nghĩa, phản thiên nghịch địa của quân Tống, tố cáo, vạch trần chuyện xâm lược nước ta, biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc. Câu thơ thứ tư mang hình thức là một câu khẳng định hoàn toàn có cơ sở bởi tác giả đã chỉ ra một chân lý: những kẻ làm trái ngược với ý trời nhất định sẽ phải chuốc lấy thất bại thảm hại.
Bằng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, giọng thơ dõng dạc, đanh thép, “Sông núi nước Nam” là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên khẳng định chủ quyền và lãnh thổ, nêu cao ý chí quyết tâm bảo vệ chủ quyền trước mọi kẻ thù xâm lược.
Lý Thường Kiệt, người con vĩ đại của Thăng Long nghìn năm văn vật, tác giả của bài “ Sông núi nước Nam” bất hủ. Năm 1076, vua nhà Tống sai tướng Quách Quỳ mang đại binh sang xâm chiếm nước Đại Việt, Lý Thường Kiệt lập chiến tuyến Sông Cầu- Như Nguyệt. Trong những giờ phút giao tranh ác liệt ấy, ông viết bài thơ “ Sông núi nước Nam” như để khích lệ động viên tướng sĩ quyết chiến quyết thắng giặc Tống. Bài thơ cũng là niềm tự hào về chủ quyền của dân tộc, nêu cao ý chí tự lực, tự cường của nhân dân ta.
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Vằng vặc sách trời chia xứ sở
Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?
Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
Ý tưởng bảo vệ độc lập, kiên quyết chống giặc ngoại xâm được diễn đạt trực tiếp qua một mạch lập luận khá chặt chẽ và biện chứng. Mở đầu bài thơ là lời tuyên bố đanh thép về chủ quyền đất nước:
“ Nam quốc sơn hà Nam đế cư.”
Câu thơ 7 tiếng tạo thành hai vế đối xứng nhau nhịp nhàng: Nam quốc sơn hà – Nam đế cư. Theo quan điểm phù hợp với lịch sử lúc bấy giờ, thì vua là tượng trưng cho quyền lực tối cao, tối thượng, đại diện cho quyền lực của cả một cộng đồng dân tộc.Ý nghĩa câu thơ không dừng lại ở đó. Tác giả xưng danh là nước Nam với chủ ý gạt bỏ thái độ khinh miệt coi nước ta là quận huyện vẫn tồn tịa trong đầu óc lũ cướp nước bấy lâu nay. Đặt nước mình (Nam quốc) ngang hàng với (Bắc quốc). Xưng vua Nam “ Nam đế” cũng là bác bỏ thái độ ngông nghênh của bọn vua chúa phương Bắc hay tự xưng là thiên tử, coi thường vua các nước chư hầu gọi họ là vương. Các từ nước Nam, vua Nam vang lên đầy kiêu hãnh, thể hiện thái độ tự hào, tự tôn cùng tư thế hiên ngang làm chủ đất nước của dân tộc Việt. Đó không phải là lời nói suông. Chiến dịch tấn công ào ạt của quân ta vào căn cứ của quân cướp nước mấy tháng trước đó là một bằng chứng hùng hồn. Do đó, chân lí nói trên càng có cơ sở thực tế vững chắc. Mọi niềm tin đều cho ta những sức mạnh.
Hai câu thơ tiếp theo giọng thơ vang lên sang sảng, căm giận. Lý Thường Kiệt lên án nghiêm khắc hành động ăn cướp trắng trợn của giặc Tống. Chúng đã mang quân sang chiếm đóng nước ta. Câu hỏi tu từ là cho lời thơ thêm đanh thép:
“Giặc dữ cớ sao phạm đến đây?”
Một câu hỏi tu từ vang lên, đó cũng là lời lên án sâu sắc quân cướp nước. Hai chữ ” giặc dữ” đã thể hiện hết thảy sự ngoan độc bạo tàn của chúng, những tên nhăm nhe cướp bóc, đàn áp chúng dân, giết người, gây ra chiến tranh điêu tàn. Chúng âm mưu biến nước ta thành quận huyện của Trung Quốc, xâm phạm tới “ Nam quốc sơn hà”, làm trái với “ sách Trời”. Giặc Tống nhất định sẽ bị nhân dân ta giáng cho những đòn trừng phạt đích đáng:
“Chúng bay nhất định phải tan vỡ.”
|
Trong những năm 30 của thế kỉ XX, trên văn đàn Việt Nam xuất hiện một hiện tượng mới lạ của văn học: Thạch Lam. Là thành viên của Tự sự văn đoàn nhưng khác với những người anh của mình, Thạch Lam không khai thác đề tài từ những tình yêu trai gái lãng mạn, mà hướng ngòi bút của mình vào thế giới của những điều bình dị, mộc mạc, gần gũi với cuộc sống con người. Là một cây bút tinh tế, nhạy cảm, văn Thạch Lam đem đến cho người đọc những rung cảm đẹp về cuộc sống và con người. Từ một cây bút sở trường về truyện ngắn, vốn đã nổi tiếng trên văn đàn bởi những truyện ngắn giàu chất thơ, Thạch Lam đặt chân lên một miền đất mới của văn chương và gặt hái được nhiều thành công vang dội bằng tập tuỳ bút Hà Nội băm sáu phố phường. Tập tuỳ bút Hà Nội băm sáu phố phường viết về những nét sinh hoạt, những thứ quà bình dị, những phố phường, cửa hiệu., ở Hà Nội trước năm 1945. Đây là một sáng tác có giá trị rất lớn về văn hoá, phong tục và chứa đựng cả tấm lòng yêu mến quê hương đất nước, những quan niệm cần trân trọng. “Một thứ quà của lúa non: Cốm” là một sáng tác trong tập tuỳ bút ấy. Dưới đây là bài văn mẫu cho đề bài Cảm nhận bài “Một thứ quà của lúa non: cốm”. Hy vọng với bài viết này, các bạn sẽ tìm cho mình một hướng đi đúng đắn và hoàn thành bài tập thật tốt.
Thạch Lam gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc bởi khả năng chụp bắt những khoảnh khắc tế vi của thiên nhiên và con người trong những lúc đang sinh thành, chuyển hóa, biến dịch, như phút giao mùa, hương hoa, làn khói, đốm lửa, tiếng còi, đến cả những rung động thầm kín của lòng người trước những lựa chọn yêu thương, thậm chí nghiệt ngã như chính-tà, thiện-ác,…Văn của ông hình thành trên những đường biên ấy, cái khoảng ranh giới mong manh như sợi tóc theo cách gọi của ông. Không phải ngẫu nhiên ông trở thành nhà văn thân quý của tuổi mới lớn, khi ý thức về sự trở thành trong văn chương gặp gỡ với ý tưởng muốn trưởng thành trong lòng bạn đọc. Song cũng có lúc, sự thụ cảm về những khoảnh khắc ấy được ông xâu chuỗi, tụ hội trong những tác phẩm dài hơi, không lôi cuốn về cốt truyện mà hấp dẫn bởi cách thức nhà văn nhìn nhận và thể hiện cuộc đời, con người và văn hóa nghệ thuật. “Một thứ quà của lúa non: Cốm” là một tiết đoạn độc đáo trong “Hà Nội băm sáu phố phường”, thiên tùy bút hàng đầu về Hà Nội, ở cả vẻ đẹp văn chương và khả năng lột hiện vẻ đẹp thành phố kết tụ tinh hoa văn hóa Việt.
Thạch Lam viết Cốm như một nhà nhân học đô thị ghi chép một thức quà dân dã của Hà Nội. Văn chương của ông không óng ả như khi viết truyện ngắn, mà kĩ lưỡng, chi li, mạch lạc như muốn thuyết minh với người đọc về thức quà đặc biệt này. Bài viết chia làm bốn phần rõ rệt. Phần một, từ đầu đến “như chiếc thuyền rồng…” là cảm nhận của tác giả về Cốm, “một thức quà thanh nhã và tinh khiết”, từ nguồn gốc tự nhiên của Cốm, đến bàn tay tài hoa của người làm ra Cốm, tụ hội thành làng cốm Vòng nổi tiếng ở ngoại thành Hà Nội. Phần hai, tiếp theo đến “những vẻ cao quý, kín đáo và nhũn nhặn”, nhận xét về phong tục dùng Hồng, Cốm của người Việt Nam, tức cái làm nên giá trị văn hóa của Cốm. Phần ba, tiếp theo đến “tươi sáng hơn nhiều lắm”, bàn về cách thưởng thức Cốm. Phần bốn là đoạn còn lại, cung cấp thêm một số cách chế biến món ăn khác từ Cốm, song vẫn nhấn mạnh vào vị ngon tinh khiết khi thưởng thức Cốm ở nguyên dạng ban đầu.
Để tạo nên sức hấp dẫn của thuyết trình, nhằm thu hút sự chú ý của người đọc, giúp người đọc cảm nhận được rõ ràng về Cốm, Thạch Lam đã lựa chọn khéo léo các chi tiết, đưa ra các nhận định đánh giá, bình luận để nhấn mạnh ý định mà mình muốn trình bày. Nói cách khác, ở đây tư cách của nhà văn đã được phát huy trong cách ông huy động các thủ pháp nghệ thuật khác nhau để thuyết minh về Cốm. Tả Cốm nhưng Thạch Lam nhắc trước đến cái không khí chuẩn bị cho sự xuất hiện của thứ quà ấy, qua các hình ảnh liên quan như thời tiết “Cơn gió mùa hạ lướt qua”, lá gói Cốm “vừng sen”, chất liệu làm Cốm “bông lúa non”, “chất quý trong sạch của trời”. Cách tả như vậy gây ấn tượng mạnh trong lòng người đọc. Hay trong cách Thạch Lam nhấn mạnh vào tài nghệ bí truyền của người làm Cốm làng Vòng, vào dáng hình thanh tú của các cô gái làng Vòng bán Cốm dạo ở các phố phường Hà Nội. Ở phần thứ hai, Thạch Lam làm một quy trình ngược lại, không còn thao tác quy nạp nữa, mà là diễn dịch. Sau khi đưa ra nhận định mang tính khái quát hóa: ” Cốm là thức quà đặc biệt riêng đất nước, là thức dâng của những cánh đồng lúa bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ An Nam”, Thạch Lam chuyển ngay sang cụ thể hóa nhận định đó bằng cách trình bày các tục lệ liên quan đến quà Cốm. Đến phần ba, Thạch Lam chuyển sang miêu tả kĩ lưỡng, tỉ mỉ, tinh tế cách thưởng thức quà Cốm. Sự thay đổi linh hoạt cách thức trình bày về một đề tài như thế, kiến cho bài thuyết trình trở nên sinh động, hấp dẫn, tạo được nhiều sự chú ý.
|
In the 30s of the twentieth century, a new literary phenomenon appeared on the Vietnamese literary scene: Thach Lam. As a member of the Narrative Van Group, but unlike his brothers, Thach Lam does not explore the topic of romantic love between boys and girls, but directs his pen to the world of simple, rustic things. , close to human life. As a delicate and sensitive writer, Thach Lam's writing brings readers beautiful vibes about life and people. From a writer with a knack for short stories, already famous in the literary world for his poetic short stories, Thach Lam set foot on a new land of literature and achieved many resounding successes with his essay collection. Hanoi has divided six streets. Hanoi's essay on six streets writes about daily life, simple gifts, streets, shops, etc., in Hanoi before 1945. This is a work of great cultural value. , customs and contains the love for the homeland and the concepts that need to be cherished. "A kind of gift from young rice: Com" is a composition in that essay. Below is a sample essay for the Essay Comment "A gift of young rice: green rice". Hopefully with this article, you will find yourself the right direction and complete your homework well.
Thach Lam makes a strong impression on readers with its ability to capture subtle moments of nature and people during birth, transformation, and transformation, such as the changing of seasons, the scent of flowers, the smoke, sparks, sirens, even the secret vibrations of the human heart before loving, even harsh choices such as right-evil, good-evil, etc. His writing is formed on those borders, that gap. The boundary is as thin as a hair, as he calls it. It is not by chance that he became a beloved writer of adolescence, when the sense of becoming in literature meets with the idea of wanting to grow up in the hearts of readers. But there are times when he strung together and gathered his feelings about those moments in long-term works that are not captivating by the plot but by the way the writer perceives and expresses life and children. people and art culture. "A kind of gift from young rice: Com" is a unique section in "Hanoi chopped six streets", the leading essay about Hanoi, in both its literary beauty and its ability to reveal the beauty of the city. brings together the quintessence of Vietnamese culture.
Thach Lam wrote Com as an urban anthropologist recording a rustic dish of Hanoi. His literature is not as shiny as when writing short stories, but is thorough, detailed, and coherent as if he wants to explain to readers about this special gift. The article is divided into four distinct parts. Part one, from the beginning to "like a dragon boat..." is the author's feelings about Com, "an elegant and pure gift", from the natural origin of Com, to the talented hands of the maker. Com, gathered into the famous Com Vong village on the outskirts of Hanoi. Part two, followed by "noble, discreet and modest looks", comments on the Vietnamese custom of using Hong and Com, which creates the cultural value of Com. Part three, next comes "much brighter", discussing how to enjoy Com. Part four is the remaining paragraph, providing a number of other ways to prepare dishes from Com, but still emphasizing the pure deliciousness when enjoying Com in its original form.
To create the appeal of the presentation, to attract the reader's attention, and to help the reader feel clearly about Com, Thach Lam skillfully selected details, made evaluation comments, Comment to emphasize the intention you want to present. In other words, here the writer's personality was promoted in the way he mobilized different artistic methods to explain Com. Description of Com, but Thach Lam first mentioned the atmosphere preparing for the appearance of that gift, through related images such as the weather "The summer breeze passes by", the leaves wrapping the Com "lotus sesame", the material making Com "young rice", "precious and pure substance of heaven". Such a description makes a strong impression on the reader. Or in the way Thach Lam emphasizes the esoteric talent of Vong village's Com makers, and the delicate appearance of Vong village girls selling Com in the streets of Hanoi. In the second part, Thach Lam does the opposite process, no longer inductive, but deductive. After making a generalization: "Com is a special gift unique to the country, an offering from the vast green rice fields, carrying in its flavor all the simplicity, simplicity and purity." of the countryside in An Nam", Thach Lam immediately moved on to concretize that statement by presenting customs related to Com gifts. In part three, Thach Lam moves on to carefully, meticulously, and delicately describe how to enjoy Com gifts. Flexible changes in the way of presenting such a topic make the presentation lively, attractive, and attract a lot of attention.
|
Trong những năm 30 của thế kỉ XX, trên văn đàn Việt Nam xuất hiện một hiện tượng mới lạ của văn học: Thạch Lam. Là thành viên của Tự sự văn đoàn nhưng khác với những người anh của mình, Thạch Lam không khai thác đề tài từ những tình yêu trai gái lãng mạn, mà hướng ngòi bút của mình vào thế giới của những điều bình dị, mộc mạc, gần gũi với cuộc sống con người. Là một cây bút tinh tế, nhạy cảm, văn Thạch Lam đem đến cho người đọc những rung cảm đẹp về cuộc sống và con người. Từ một cây bút sở trường về truyện ngắn, vốn đã nổi tiếng trên văn đàn bởi những truyện ngắn giàu chất thơ, Thạch Lam đặt chân lên một miền đất mới của văn chương và gặt hái được nhiều thành công vang dội bằng tập tuỳ bút Hà Nội băm sáu phố phường. Tập tuỳ bút Hà Nội băm sáu phố phường viết về những nét sinh hoạt, những thứ quà bình dị, những phố phường, cửa hiệu., ở Hà Nội trước năm 1945. Đây là một sáng tác có giá trị rất lớn về văn hoá, phong tục và chứa đựng cả tấm lòng yêu mến quê hương đất nước, những quan niệm cần trân trọng. “Một thứ quà của lúa non: Cốm” là một sáng tác trong tập tuỳ bút ấy. Dưới đây là bài văn mẫu cho đề bài Cảm nhận bài “Một thứ quà của lúa non: cốm”. Hy vọng với bài viết này, các bạn sẽ tìm cho mình một hướng đi đúng đắn và hoàn thành bài tập thật tốt.
Thạch Lam gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc bởi khả năng chụp bắt những khoảnh khắc tế vi của thiên nhiên và con người trong những lúc đang sinh thành, chuyển hóa, biến dịch, như phút giao mùa, hương hoa, làn khói, đốm lửa, tiếng còi, đến cả những rung động thầm kín của lòng người trước những lựa chọn yêu thương, thậm chí nghiệt ngã như chính-tà, thiện-ác,…Văn của ông hình thành trên những đường biên ấy, cái khoảng ranh giới mong manh như sợi tóc theo cách gọi của ông. Không phải ngẫu nhiên ông trở thành nhà văn thân quý của tuổi mới lớn, khi ý thức về sự trở thành trong văn chương gặp gỡ với ý tưởng muốn trưởng thành trong lòng bạn đọc. Song cũng có lúc, sự thụ cảm về những khoảnh khắc ấy được ông xâu chuỗi, tụ hội trong những tác phẩm dài hơi, không lôi cuốn về cốt truyện mà hấp dẫn bởi cách thức nhà văn nhìn nhận và thể hiện cuộc đời, con người và văn hóa nghệ thuật. “Một thứ quà của lúa non: Cốm” là một tiết đoạn độc đáo trong “Hà Nội băm sáu phố phường”, thiên tùy bút hàng đầu về Hà Nội, ở cả vẻ đẹp văn chương và khả năng lột hiện vẻ đẹp thành phố kết tụ tinh hoa văn hóa Việt.
Thạch Lam viết Cốm như một nhà nhân học đô thị ghi chép một thức quà dân dã của Hà Nội. Văn chương của ông không óng ả như khi viết truyện ngắn, mà kĩ lưỡng, chi li, mạch lạc như muốn thuyết minh với người đọc về thức quà đặc biệt này. Bài viết chia làm bốn phần rõ rệt. Phần một, từ đầu đến “như chiếc thuyền rồng…” là cảm nhận của tác giả về Cốm, “một thức quà thanh nhã và tinh khiết”, từ nguồn gốc tự nhiên của Cốm, đến bàn tay tài hoa của người làm ra Cốm, tụ hội thành làng cốm Vòng nổi tiếng ở ngoại thành Hà Nội. Phần hai, tiếp theo đến “những vẻ cao quý, kín đáo và nhũn nhặn”, nhận xét về phong tục dùng Hồng, Cốm của người Việt Nam, tức cái làm nên giá trị văn hóa của Cốm. Phần ba, tiếp theo đến “tươi sáng hơn nhiều lắm”, bàn về cách thưởng thức Cốm. Phần bốn là đoạn còn lại, cung cấp thêm một số cách chế biến món ăn khác từ Cốm, song vẫn nhấn mạnh vào vị ngon tinh khiết khi thưởng thức Cốm ở nguyên dạng ban đầu.
Để tạo nên sức hấp dẫn của thuyết trình, nhằm thu hút sự chú ý của người đọc, giúp người đọc cảm nhận được rõ ràng về Cốm, Thạch Lam đã lựa chọn khéo léo các chi tiết, đưa ra các nhận định đánh giá, bình luận để nhấn mạnh ý định mà mình muốn trình bày. Nói cách khác, ở đây tư cách của nhà văn đã được phát huy trong cách ông huy động các thủ pháp nghệ thuật khác nhau để thuyết minh về Cốm. Tả Cốm nhưng Thạch Lam nhắc trước đến cái không khí chuẩn bị cho sự xuất hiện của thứ quà ấy, qua các hình ảnh liên quan như thời tiết “Cơn gió mùa hạ lướt qua”, lá gói Cốm “vừng sen”, chất liệu làm Cốm “bông lúa non”, “chất quý trong sạch của trời”. Cách tả như vậy gây ấn tượng mạnh trong lòng người đọc. Hay trong cách Thạch Lam nhấn mạnh vào tài nghệ bí truyền của người làm Cốm làng Vòng, vào dáng hình thanh tú của các cô gái làng Vòng bán Cốm dạo ở các phố phường Hà Nội. Ở phần thứ hai, Thạch Lam làm một quy trình ngược lại, không còn thao tác quy nạp nữa, mà là diễn dịch. Sau khi đưa ra nhận định mang tính khái quát hóa: ” Cốm là thức quà đặc biệt riêng đất nước, là thức dâng của những cánh đồng lúa bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của đồng quê nội cỏ An Nam”, Thạch Lam chuyển ngay sang cụ thể hóa nhận định đó bằng cách trình bày các tục lệ liên quan đến quà Cốm. Đến phần ba, Thạch Lam chuyển sang miêu tả kĩ lưỡng, tỉ mỉ, tinh tế cách thưởng thức quà Cốm. Sự thay đổi linh hoạt cách thức trình bày về một đề tài như thế, kiến cho bài thuyết trình trở nên sinh động, hấp dẫn, tạo được nhiều sự chú ý.
|
In the 30s of the twentieth century, a new literary phenomenon appeared on the Vietnamese literary scene: Thach Lam. As a member of the Narrative Van Group, but unlike his brothers, Thach Lam does not explore the topic of romantic love between boys and girls, but directs his pen to the world of simple, rustic things. , close to human life. As a delicate and sensitive writer, Thach Lam's writing brings readers beautiful vibes about life and people. From a writer with a knack for short stories, already famous in the literary world for his poetic short stories, Thach Lam set foot on a new land of literature and achieved many resounding successes with his essay collection. Hanoi has divided six streets. Hanoi's essay on six streets writes about daily life, simple gifts, streets, shops, etc., in Hanoi before 1945. This is a work of great cultural value. , customs and contains the love for the homeland and the concepts that need to be cherished. "A kind of gift from young rice: Com" is a composition in that essay. Below is a sample essay for the Essay Comment "A gift of young rice: green rice". Hopefully with this article, you will find yourself the right direction and complete your homework well.
Thach Lam makes a strong impression on readers with its ability to capture subtle moments of nature and people during birth, transformation, and transformation, such as the changing of seasons, the scent of flowers, the smoke, sparks, sirens, even the secret vibrations of the human heart before loving, even harsh choices such as right-evil, good-evil, etc. His writing is formed on those borders, that gap. The boundary is as thin as a hair, as he calls it. It is not by chance that he became a beloved writer of adolescence, when the sense of becoming in literature meets with the idea of wanting to grow up in the hearts of readers. But there are times when he strung together and gathered his feelings about those moments in long-term works that are not captivating by the plot but by the way the writer perceives and expresses life and children. people and art culture. "A kind of gift from young rice: Com" is a unique section in "Hanoi chopped six streets", the leading essay about Hanoi, in both its literary beauty and its ability to reveal the beauty of the city. brings together the quintessence of Vietnamese culture.
Thach Lam wrote Com as an urban anthropologist recording a rustic dish of Hanoi. His literature is not as shiny as when writing short stories, but is thorough, detailed, and coherent as if he wants to explain to readers about this special gift. The article is divided into four distinct parts. Part one, from the beginning to "like a dragon boat..." is the author's feelings about Com, "an elegant and pure gift", from the natural origin of Com, to the talented hands of the maker. Com, gathered into the famous Com Vong village on the outskirts of Hanoi. Part two, followed by "noble, discreet and modest looks", comments on the Vietnamese custom of using Hong and Com, which creates the cultural value of Com. Part three, next comes "much brighter", discussing how to enjoy Com. Part four is the remaining paragraph, providing a number of other ways to prepare dishes from Com, but still emphasizing the pure deliciousness when enjoying Com in its original form.
To create the appeal of the presentation, to attract the reader's attention, and to help the reader feel clearly about Com, Thach Lam skillfully selected details, made evaluation comments, Comment to emphasize the intention you want to present. In other words, here the writer's personality was promoted in the way he mobilized different artistic methods to explain Com. Description of Com, but Thach Lam first mentioned the atmosphere preparing for the appearance of that gift, through related images such as the weather "The summer breeze passes by", the leaves wrapping the Com "lotus sesame", the material making Com "young rice", "precious and pure substance of heaven". Such a description makes a strong impression on the reader. Or in the way Thach Lam emphasizes the esoteric talent of Vong village's Com makers, and the delicate appearance of Vong village girls selling Com in the streets of Hanoi. In the second part, Thach Lam does the opposite process, no longer inductive, but deductive. After making a generalization: "Com is a special gift unique to the country, an offering from the vast green rice fields, carrying in its flavor all the simplicity, simplicity and purity." of the countryside in An Nam", Thach Lam immediately moved on to concretize that statement by presenting customs related to Com gifts. In part three, Thach Lam moves on to carefully, meticulously, and delicately describe how to enjoy Com gifts. Flexible changes in the way of presenting such a topic make the presentation lively, attractive, and attract a lot of attention.
|
Mỗi người chúng ta khi sinh ra và lớn lên đều được bao bọc, che chở bởi cái nôi gia đình. Gia đình là điểm tựa vững chắc để ta có thể vượt qua những sóng gió, khó khăn của cuộc đời. Là tiếng gọi thân thương, là bến bờ bình yên đón ta trở về sau mỗi bon chen, nhọc nhằn của cuộc sống đời thường. Gia đình và người thân là những điều quan trọng và quý giá nhất mà mỗi người đều phải trân trọng bởi vì họ chính là những người sẽ sát cánh đi cùng ta đến cuối cuộc đời, giống như câu tục ngữ người xưa đã nói “ Một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Đằng sau những xô bồ, ồn ã khi trở về với vòng tay yêu thương của người thân là lúc chúng ta hạnh phúc nhất. Có lẽ người bố trong gia đình sẽ cho ta một bờ vai vững chắc, ấm áp để dựa vào lúc mỏi mệt. Bài làm văn mẫu dưới đây sẽ hướng dẫn chi tiết cho các bạn bài kể về người thân, khi làm bài các bạn chú ý đưa những từ ngữ thể hiện cảm xúc của mình vào. Chúc các bạn thành công!
Mỗi lần đọc những câu thơ trên tôi lại vô cùng xúc động và nghĩ về bố của mình- người đã sinh thành ra tôi, nuôi nấng dạy dỗ tôi lớn khôn đến ngày hôm nay.
Bố của tôi năm nay đã gần năm mươi tuổi nhưng trông bố trẻ hơn tuổi của mình rất nhiều. Bố có khuôn mặt vuông chữ điền với vầng trán cao và đôi mắt sáng ấm áp. Dáng người bố dong dong cao hơi gầy,bố có làn da rám nắng do công việc vất vả. Đôi bàn tay bố hằn lên nhiều vết chai sạn vì lao động cực nhọc nuôi chị em tôi ăn học, nhưng lòng bàn tay bố rất ấm, chính đôi bàn tay ấy đã dắt tôi những bước đi chập chững đầu tiên trong đời. Tôi thương lắm đôi bàn tay đã vụng về tết những bím tóc cho tôi khi mẹ vắng nhà. Mái tóc của bố đã điểm vài sợi bạc do thời gian và những vất vả của cuộc sống mưu sinh đời thường. Bố của tôi làm nghề thợ mộc nên đôi bàn tay bố to với những vết sần do thường xuyên phải tiếp xúc với gỗ, nhưng bố lại rất khéo léo trạm khắc ra những đồ thủ công tinh xảo, ở làng tôi thường thấy các ông các bác khen bố là người thợ mộc có tiếng. Với ba chị em tôi bố không chỉ là người đã sinh thành và nuôi nấng chúng tôi nên người mà bố còn giống như một người thầy, người bạn vậy. Bố thường dạy cho chúng tôi những điều hay lẽ phải trong cuộc sống và bài học mà tôi nhớ nhất khi được bố dạy từ bé đó là làm người thì phải luôn sống trung thực, khiêm nhường và biết giúp đỡ mọi người. Mặc dù làm nghề thợ mộc nhưng bố lại có sở thích đọc sách báo và tìm hiểu về lịch sử. Tôi vẫn còn nhớ như in những buổi tối mùa hạ trăng sáng ba chị em tôi lại trải chiếu ra sân háo hức ngồi nghe bố kể những câu chuyện lịch sử về vua Ngô Quyền đã đánh tan quân Nam Hán trên dòng sông Bạch Đằng, về người anh hùng áo vải Quang Trung- Nguyễn Huệ, rồi những câu chuyện về cuộc đời nàng Kiều trong thơ cụ Nguyễn Du đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Chính nhờ bố mà càng lớn lên tôi lại càng ham đọc sách và nó cũng đã trở thành một sở thích của tôi cho đến bây giờ. Bố thường bảo chị em tôi rằng “ Sách là tri thức quý giá nhất của con người các con ạ, có đọc sách thì mới mở mang được đầu óc và kiến thức ”. Mỗi lúc rảnh rỗi bố thường sang hàng xóm chơi, ai có việc gì bố đều không nề hà giúp đỡ rất nhiệt tình như sửa ống nước cho cụ Tư cạnh nhà, vá xe đạp giúp bác Tám, chính vì vậy bà con chòm xóm ai ai cũng yêu mến bố. Chưa bao giờ tôi thấy bố nặng lời với ai bao giờ cả, lúc nào bố cũng rất nhỏ nhẹ, từ tốn. Có những lần tôi ham chơi về nhà muộn bị mẹ mắng bố đều bênh vực nói đỡ cho tôi nhưng sau đấy lúc nào bố cũng gọi riêng tôi ra một chỗ nhẹ nhàng chỉ cho tôi những lỗi sai và khuyên dạy tôi từ sau không được tái phạm nữa. Mỗi lần được điểm cao ở trường tôi thường ríu rít mang về khoe bố, lúc đó trông bố vui lắm, bố nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, mỉm cười xoa đầu tôi rồi trìu mến bảo “ Con gái của bố giỏi quá!”. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày tôi vào lớp một, mẹ có việc bận về thăm bà ngoại nên bố đã dẫn tôi đi nhận lớp, lúc tôi bước vào lớp ngoái đầu lại bố vẫn đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn niềm tự hào và khích lệ, chính ánh mắt đó đã là niềm động lực cho tôi trong những năm tháng cắp sách đến trường.
Mặc dù bố thường không hay thể hiện ra nhưng tôi biết tình yêu thương mà bố dành cho tôi là bao la, to lớn nhường nào, tôi chỉ biết cố gắng học hành thật giỏi để đền đáp được phần nào công ơn sinh thành, dưỡng dục của bố. Tôi yêu bố rất nhiều!
-Hương ơi, đâu rồi? Ra đây xem con sâu to chưa này!
Nghe tiếng gọi, tôi bật dậy từ trong nhà phóng ra ngoài vườn. Tiếng ông tôi đấy- người ông tôi thương yêu nhất trên đời.
Ông bà chuyển đến sống cùng với gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ xíu. Tuổi thơ của tôi từ lâu đã gắn bó với ông, như một phần kí ức không thể thiếu.
Tôi luôn tự hào về ông mình là một cựu chiến binh trong cuộc kháng chiến chống Đế quốc Mĩ. Ông mang đúng dáng vẻ của một trung đội trưởng lãnh đạo mọi người. Ông tôi có dáng người cao lớn. Chỉ có mái tóc đã bạc trắng mới nói lên ông đã bảy mươi tuổi, chứ trông ông vẫn còn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Mọi việc sửa chữa, bê vác trong nhà, không cần đến bố tôi, ông cũng có thể làm được hết. Những thanh gỗ nặng, cồng kềnh vác trên vai ông bỗng nhẹ tênh. Ông còn vừa đi vừa cười khà khà rất tự đắc.
Vết sẹo trên chân ông trong một lần rơi vào vòng vây của địch đen, dài và thỉnh thoảng lại phồng lên, nhức nhói khi trái gió trở trời. Nhưng ông lại tự hào về vết sẹo đó ghê gớm. Những buổi trưa gió mát, trên chiếc chõng tre, gối đầu lên đùi ông, nghiêng mặt về phía vết sẹo, tôi nghe ông kể về những năm tháng hào hùng và anh dũng của thời tôi chưa ra đời cái thời mà ông bảo là “vàng son một đi không trở lại”. Giọng ông hơi trầm, giọng hào hùng của đúng thời cả đất nước chung một niềm vui, một lí tưởng. Theo làn gió, những tưởng tượng của tôi về những ngày ấy cứ mở ra. Ông kể rất nhiều, có những khi toàn những chuyện lặp lại nhưng ông vẫn kể rất say sưa. Lúc ấy, tôi chỉ lặng yên, ngồi ngắm những vết nhăn, vết chân chim đã hằn sâu trên khuôn mặt nhuộm đầy nắng gió, vất vả và có khi là cả sương máu nữa.
Giã từ cuộc chiến, về với cuộc sống hòa bình nhưng ông vẫn giữ những thói quen và kỉ luật của một người lính Cụ Hồ. Một ngày của ông bắt đầu từ 5 giờ sáng, với thú pha trà và chăm sóc cây. Ngồi nhìn ông từ tốn đổ nước, pha rồi nhâm nhi li trà, đôi mắt hướng ra ngoài xa xăm, tôi lại nghĩ đến những vị tiên ông ở trên trời, cũng ung dung và tự tại như thế. Những lúc rảnh rỗi, tôi lại cùng ông ra vườn để chăm sóc cây và bắt sâu. Có lẽ trong những đứa cháu, ông quý tôi nhất vì chỉ có tôi mới chịu ra vườn, ngắm cây với ông. Ông chỉ tôi cách tỉa lá, cách xem bệnh cho cây và cả cách bắt sâu nữa. Tôi thường “vạch lá tìm sâu” để thể hiện chiến tích của mình. Nhưng thường là không thấy gì cả. Ông thường cười:
-Người ta trồng cây mong không sâu, không bệnh. Đây lại có người muốn có sâu mà bắt.
Thường ngày ông rất vui tính và hiền từ, nhưng khi nói đến chuyện nề nếp, nhất là chuyện trung thực và cách ứng xử trong cuộc sống ông lại rất nghiêm túc. Ông dạy chúng tôi về những hạt gạo, những đồ đạc và từng giây phút yên bình trong thực tại này đều là mồ hôi xương máu của biết bao nhiêu con người. Ông bảo: “Chuyện gì cũng có thể tha thứ, duy về sự dối trá, không trung thực là không thể chấp nhận được”. Dối trá và lừa lọc, dù là những điều nhỏ nhặt nhất cũng không được phép, vì nó sẽ là con sâu, gặm nhấm dần những điều tốt đẹp trong mỗi con người. Hồi nhỏ tôi hay quậy phá, có lần làm bể bình hoa hay gãy cành cây quý của ông, tôi đã định nói dối để chối tội. Nhưng nhìn ánh mắt của ông và những lời ông dạy, tôi lại không thể mở lời nói dối. Và chẳng lần nào ông trách mắng tôi cả. Vì biết lỗi mà nhận, biết sai mà đối mặt con người không bao giờ xấu và chẳng có gì phải trách, giận.
|
Mỗi người chúng ta khi sinh ra và lớn lên đều được bao bọc, che chở bởi cái nôi gia đình. Gia đình là điểm tựa vững chắc để ta có thể vượt qua những sóng gió, khó khăn của cuộc đời. Là tiếng gọi thân thương, là bến bờ bình yên đón ta trở về sau mỗi bon chen, nhọc nhằn của cuộc sống đời thường. Gia đình và người thân là những điều quan trọng và quý giá nhất mà mỗi người đều phải trân trọng bởi vì họ chính là những người sẽ sát cánh đi cùng ta đến cuối cuộc đời, giống như câu tục ngữ người xưa đã nói “ Một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Đằng sau những xô bồ, ồn ã khi trở về với vòng tay yêu thương của người thân là lúc chúng ta hạnh phúc nhất. Có lẽ người bố trong gia đình sẽ cho ta một bờ vai vững chắc, ấm áp để dựa vào lúc mỏi mệt. Bài làm văn mẫu dưới đây sẽ hướng dẫn chi tiết cho các bạn bài kể về người thân, khi làm bài các bạn chú ý đưa những từ ngữ thể hiện cảm xúc của mình vào. Chúc các bạn thành công!
Mỗi lần đọc những câu thơ trên tôi lại vô cùng xúc động và nghĩ về bố của mình- người đã sinh thành ra tôi, nuôi nấng dạy dỗ tôi lớn khôn đến ngày hôm nay.
Bố của tôi năm nay đã gần năm mươi tuổi nhưng trông bố trẻ hơn tuổi của mình rất nhiều. Bố có khuôn mặt vuông chữ điền với vầng trán cao và đôi mắt sáng ấm áp. Dáng người bố dong dong cao hơi gầy,bố có làn da rám nắng do công việc vất vả. Đôi bàn tay bố hằn lên nhiều vết chai sạn vì lao động cực nhọc nuôi chị em tôi ăn học, nhưng lòng bàn tay bố rất ấm, chính đôi bàn tay ấy đã dắt tôi những bước đi chập chững đầu tiên trong đời. Tôi thương lắm đôi bàn tay đã vụng về tết những bím tóc cho tôi khi mẹ vắng nhà. Mái tóc của bố đã điểm vài sợi bạc do thời gian và những vất vả của cuộc sống mưu sinh đời thường. Bố của tôi làm nghề thợ mộc nên đôi bàn tay bố to với những vết sần do thường xuyên phải tiếp xúc với gỗ, nhưng bố lại rất khéo léo trạm khắc ra những đồ thủ công tinh xảo, ở làng tôi thường thấy các ông các bác khen bố là người thợ mộc có tiếng. Với ba chị em tôi bố không chỉ là người đã sinh thành và nuôi nấng chúng tôi nên người mà bố còn giống như một người thầy, người bạn vậy. Bố thường dạy cho chúng tôi những điều hay lẽ phải trong cuộc sống và bài học mà tôi nhớ nhất khi được bố dạy từ bé đó là làm người thì phải luôn sống trung thực, khiêm nhường và biết giúp đỡ mọi người. Mặc dù làm nghề thợ mộc nhưng bố lại có sở thích đọc sách báo và tìm hiểu về lịch sử. Tôi vẫn còn nhớ như in những buổi tối mùa hạ trăng sáng ba chị em tôi lại trải chiếu ra sân háo hức ngồi nghe bố kể những câu chuyện lịch sử về vua Ngô Quyền đã đánh tan quân Nam Hán trên dòng sông Bạch Đằng, về người anh hùng áo vải Quang Trung- Nguyễn Huệ, rồi những câu chuyện về cuộc đời nàng Kiều trong thơ cụ Nguyễn Du đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Chính nhờ bố mà càng lớn lên tôi lại càng ham đọc sách và nó cũng đã trở thành một sở thích của tôi cho đến bây giờ. Bố thường bảo chị em tôi rằng “ Sách là tri thức quý giá nhất của con người các con ạ, có đọc sách thì mới mở mang được đầu óc và kiến thức ”. Mỗi lúc rảnh rỗi bố thường sang hàng xóm chơi, ai có việc gì bố đều không nề hà giúp đỡ rất nhiệt tình như sửa ống nước cho cụ Tư cạnh nhà, vá xe đạp giúp bác Tám, chính vì vậy bà con chòm xóm ai ai cũng yêu mến bố. Chưa bao giờ tôi thấy bố nặng lời với ai bao giờ cả, lúc nào bố cũng rất nhỏ nhẹ, từ tốn. Có những lần tôi ham chơi về nhà muộn bị mẹ mắng bố đều bênh vực nói đỡ cho tôi nhưng sau đấy lúc nào bố cũng gọi riêng tôi ra một chỗ nhẹ nhàng chỉ cho tôi những lỗi sai và khuyên dạy tôi từ sau không được tái phạm nữa. Mỗi lần được điểm cao ở trường tôi thường ríu rít mang về khoe bố, lúc đó trông bố vui lắm, bố nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, mỉm cười xoa đầu tôi rồi trìu mến bảo “ Con gái của bố giỏi quá!”. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày tôi vào lớp một, mẹ có việc bận về thăm bà ngoại nên bố đã dẫn tôi đi nhận lớp, lúc tôi bước vào lớp ngoái đầu lại bố vẫn đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn niềm tự hào và khích lệ, chính ánh mắt đó đã là niềm động lực cho tôi trong những năm tháng cắp sách đến trường.
Mặc dù bố thường không hay thể hiện ra nhưng tôi biết tình yêu thương mà bố dành cho tôi là bao la, to lớn nhường nào, tôi chỉ biết cố gắng học hành thật giỏi để đền đáp được phần nào công ơn sinh thành, dưỡng dục của bố. Tôi yêu bố rất nhiều!
-Hương ơi, đâu rồi? Ra đây xem con sâu to chưa này!
Nghe tiếng gọi, tôi bật dậy từ trong nhà phóng ra ngoài vườn. Tiếng ông tôi đấy- người ông tôi thương yêu nhất trên đời.
Ông bà chuyển đến sống cùng với gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ xíu. Tuổi thơ của tôi từ lâu đã gắn bó với ông, như một phần kí ức không thể thiếu.
Tôi luôn tự hào về ông mình là một cựu chiến binh trong cuộc kháng chiến chống Đế quốc Mĩ. Ông mang đúng dáng vẻ của một trung đội trưởng lãnh đạo mọi người. Ông tôi có dáng người cao lớn. Chỉ có mái tóc đã bạc trắng mới nói lên ông đã bảy mươi tuổi, chứ trông ông vẫn còn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Mọi việc sửa chữa, bê vác trong nhà, không cần đến bố tôi, ông cũng có thể làm được hết. Những thanh gỗ nặng, cồng kềnh vác trên vai ông bỗng nhẹ tênh. Ông còn vừa đi vừa cười khà khà rất tự đắc.
Vết sẹo trên chân ông trong một lần rơi vào vòng vây của địch đen, dài và thỉnh thoảng lại phồng lên, nhức nhói khi trái gió trở trời. Nhưng ông lại tự hào về vết sẹo đó ghê gớm. Những buổi trưa gió mát, trên chiếc chõng tre, gối đầu lên đùi ông, nghiêng mặt về phía vết sẹo, tôi nghe ông kể về những năm tháng hào hùng và anh dũng của thời tôi chưa ra đời cái thời mà ông bảo là “vàng son một đi không trở lại”. Giọng ông hơi trầm, giọng hào hùng của đúng thời cả đất nước chung một niềm vui, một lí tưởng. Theo làn gió, những tưởng tượng của tôi về những ngày ấy cứ mở ra. Ông kể rất nhiều, có những khi toàn những chuyện lặp lại nhưng ông vẫn kể rất say sưa. Lúc ấy, tôi chỉ lặng yên, ngồi ngắm những vết nhăn, vết chân chim đã hằn sâu trên khuôn mặt nhuộm đầy nắng gió, vất vả và có khi là cả sương máu nữa.
Giã từ cuộc chiến, về với cuộc sống hòa bình nhưng ông vẫn giữ những thói quen và kỉ luật của một người lính Cụ Hồ. Một ngày của ông bắt đầu từ 5 giờ sáng, với thú pha trà và chăm sóc cây. Ngồi nhìn ông từ tốn đổ nước, pha rồi nhâm nhi li trà, đôi mắt hướng ra ngoài xa xăm, tôi lại nghĩ đến những vị tiên ông ở trên trời, cũng ung dung và tự tại như thế. Những lúc rảnh rỗi, tôi lại cùng ông ra vườn để chăm sóc cây và bắt sâu. Có lẽ trong những đứa cháu, ông quý tôi nhất vì chỉ có tôi mới chịu ra vườn, ngắm cây với ông. Ông chỉ tôi cách tỉa lá, cách xem bệnh cho cây và cả cách bắt sâu nữa. Tôi thường “vạch lá tìm sâu” để thể hiện chiến tích của mình. Nhưng thường là không thấy gì cả. Ông thường cười:
-Người ta trồng cây mong không sâu, không bệnh. Đây lại có người muốn có sâu mà bắt.
Thường ngày ông rất vui tính và hiền từ, nhưng khi nói đến chuyện nề nếp, nhất là chuyện trung thực và cách ứng xử trong cuộc sống ông lại rất nghiêm túc. Ông dạy chúng tôi về những hạt gạo, những đồ đạc và từng giây phút yên bình trong thực tại này đều là mồ hôi xương máu của biết bao nhiêu con người. Ông bảo: “Chuyện gì cũng có thể tha thứ, duy về sự dối trá, không trung thực là không thể chấp nhận được”. Dối trá và lừa lọc, dù là những điều nhỏ nhặt nhất cũng không được phép, vì nó sẽ là con sâu, gặm nhấm dần những điều tốt đẹp trong mỗi con người. Hồi nhỏ tôi hay quậy phá, có lần làm bể bình hoa hay gãy cành cây quý của ông, tôi đã định nói dối để chối tội. Nhưng nhìn ánh mắt của ông và những lời ông dạy, tôi lại không thể mở lời nói dối. Và chẳng lần nào ông trách mắng tôi cả. Vì biết lỗi mà nhận, biết sai mà đối mặt con người không bao giờ xấu và chẳng có gì phải trách, giận.
|
Cuộc sống mỗi con người được tạo nên từ những mảnh kí ức và những gam màu sáng tối khác nhau. Ở đó có kí ức về tình cảm gia đình đầm ấm, yêu thương, có tình thầy trò trọn nghĩa “tôn sư trọng đạo”, có những con người với sự rung động con tim để cùng ta chia sẻ trong cuộc sống. Có những con người, chẳng phải người thân, cũng chẳng là người thương nhưng là một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời- bạn thân. Ai cũng có người bạn thân, có những kỉ niệm và điều không kể xiết cùng những hồi ức tươi đẹp. Bạn có muốn kể cho mọi người về bạn thân của mình? Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ gặp để bài kể về người bạn thân của em. Không khó để các bạn làm đề bài quen thuộc này. Khi kể, chỉ cần chú ý tới những kỉ niệm của hai người, về tình bạn, những hành động và sự kiện thể hiện rõ con người và tính cách của bạn mình. Bài viết sẽ cuốn hút và chân thực khi các bạn viết bằng chính những trải nghiệm của mình. Sau đây là một số bài văn các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
“Hương ơi! Hương, đi học thôi!”
Tiếng gọi xé tan không khí im lặng của buổi sớm. Tiếng gọi thân quen tôi đã nghe suốt 6 năm qua. Tiếng của Phương đấy, cô bạn thân nhất của tôi.
Chúng tôi có cái tên gần giống nhau, nhưng hai đứa lại hoàn toàn trái ngược. Tôi béo, còn Phương thì gầy; tôi để tóc dài còn Phương lại thích tóc ngắn tomboy; tôi nói nhiều, nghịch ngợm còn Phương thì lạnh lùng, ít nói. Thế mà chúng tôi đã chơi với nhau 6 năm rồi.
Chúng tôi quen nhau khi cùng ngồi với nhau hồi lớp 1 mới vào trường tiểu học. Phương ngày ấy cũng chẳng khác bây giờ là bao. Dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, mái tóc cắt ngắn sát đầu kiểm tomboy và gương mặt chẳng mấy khi mỉm cười. Tôi thích ngắm đôi mắt Phương, đôi mắt đen nháy, long lanh có chút gì sắc nhạy khiến người ta phải chú ý và dè chừng. Chúng tôi ngồi với nhau suốt một năm học lớp 1.
Một năm đầu tiên học, chủ yếu là tôi nói chuyện và bắt chuyện, Phương chỉ ngồi nghe và nói với tôi những câu ngắn gọn. Thế mà một đứa trẻ láu cá, nghịch ngợm và phá phách như tôi lại thích ở gần và chơi với Phương. Hai đứa chúng tôi sống với thể giới riêng của mình và gần như không có cãi nhau hay giận dỗi. Bởi Phương chẳng có gì khiến tôi phải giận cả và vì Phương đã quá hiểu rõ tính tôi để giận điều gì. Tôi thường ra nhà Phương chơi. Vì ở đó là một tòa lâu đài rất nhiều sách và truyện. Phương chỉ tôi về các cuốn sách trong khi mắt tôi cứ dí vào mấy quyển truyện tranh. Lúc ấy là lúc Phương nói nhiều nhất. Phương nói về những kiến thức, những chỗ hay và những điều kì diệu của những cuốn sách. Chúng tôi tựa lưng vào nhau trên sân thượng để đọc những cuốn sách và cười khúc khích trong cái nắng vàng ươm của những buổi chiều hạ.
Thế giới thứ hai của chúng tôi là những buổi chiều thu tôi lôi Phương đi ra những cánh đồng hay những mảnh vườn để chơi. Tôi thả diều và Phương cầm dây, Phương câu cá và tôi đứng sau đếm cá, hào hứng khi thấy cá cắn câu. Tôi trèo cây hái trộm trái và Phương ở dưới để bắt những trái táo thơm ngon. Chúng tôi cùng ăn, cùng chạy, cùng cười bên những ruộng lúa, bờ sông, thảm cỏ. Lúc ấy Phương lại cằn nhằn về để đọc sách nhưng rồi lại cười vui vẻ. Lúc Phương cười rất xinh với má núm đồng tiền và đôi mắt híp hết lại. Có lẽ vì Phương ít cười nên nụ cười ấy mới càng đẹp hơn. Chúng tôi thường xuyên ăn cơm ở nhà nhau, học và chơi cùng với nhau. Đến nỗi những người khác khi thấy một trong hai người mà không thấy đứa còn lại sẽ liền thắc mắc.
Chúng tôi đã học, đã chơi bên nhau như thế, không cãi vã, không giận dỗi nhưng lại rất gắn bó và sâu đậm. Đâu phải cứ có mâu thuẫn mới là bạn bè, chúng tôi cũng rất hạnh phúc. Ít nói, lạnh lùng như thế nhưng Phương mới là đứa quan tâm và yêu thương đến tôi hơn ai hết, hơn cả tôi dành cho nó…
Một buổi chiều, chúng tôi có lịch học nhóm với các bạn khác. Như thường lệ, tôi lại đến trễ. Với tôi, đây cũng chỉ như một buổi đi chơi, vì tôi rất lười học, cũng chẳng thông minh gì. Vừa bước tới gần cửa, tôi nghe có đứa nói:
-Phương, sao cậu lại chơi với cái Hương thế?
-Đúng rồi đó. Nó vừa hư, vừa học kém, chẳng thông minh, chăm chỉ như cậu chút nào!
-Nó sẽ làm cậu học kém đi đấy!
Tôi đứng hình. Thì ra bao nhiêu lâu, tôi với Phương cách xa nhau như thế. Chúng tôi chẳng giống nhau. Đúng ra, tôi chẳng xứng làm bạn Phương…
-Các cậu chọn bạn chơi chứ có phải chọn bạn học đâu. Chẳng ai giỏi cả, thế các cậu mới đáng là bạn tớ à? Nó là bạn tớ, vì chúng tớ là bạn, bạn rất tốt. Bạn của tớ sẽ không nói xấu bạn thân của tớ vậy đâu.
Nó xu dọn sách vở trên bàn và đi ra. Tôi chỉ kịp chạy theo sau. Hôm ấy, chúng tôi ra cánh đồng, và cũng chẳng nói thêm về chuyện đó, nhưng lại thấy hạnh phúc hơn bất kì một buổi đi chơi nào khác.
Có được một người bạn thân như vậy, mới đúng là có được hạnh phúc trên đời.
Con người tồn tại trên trái đất này là sự tổng hòa của những mỗi quan hệ. Ai ai khi sinh ra đều có nền tảng là gia đình với những người luôn yêu thương, đùm bọc, chở che ta. Theo thời gian, mỗi người lớn lên theo tháng năm, các mối quan hệ được mở rộng. Và kể từ ngày đầu tiên cắp sách tới trường, chắc hẳn mỗi người đã lưu lại trong sâu thẳm một người bạn thân. Với em, Ngọc Chi là người bạn thân em rất yêu quý.
Ngọc Chi là cô bạn đã đồng hành cùng em ở hầu hết mọi chặng đường: từ những ngày học mầm non chập chững bước đi đến ngày đi học vỡ lòng và giờ đây là những năm tháng dưới mái trường trung học cơ sở.
Nhà Chi ở khá gần nhà em, chỉ cách vài phút đi bộ nên em rất hay sang nhà Chi chơi hoặc học bài cùng bạn. Chi là chị cả trong nhà, dưới Chi là hai em vẫn còn nhỏ. Trong gia đình, Chi là một người con rất chăm ngoan, hiếu thảo khiến ai ai cũng khen ngợi và yêu mến. Mỗi ngày đi học về, Chi còn tranh thủ giúp mẹ một tay với những việc làm như quét nhà, nấu cơm, cho gà ăn… Sau khi học xong bài, Chi lại trông em, cho em ăn. Chi chăm em rất khéo chẳng khác gì người trưởng thành. Là một người con gái dịu dàng và một chút mộng mơ nên Chi rất yêu thích các loài hoa. Bởi vậy mà ban công là khu vườn cổ tích tí hon đầy màu sắc do chính Chi sắp xếp và chăm sóc.
Ở lớp, Chi là một học sinh chăm ngoan, học giỏi. Ngay từ lớp một bạn đã được giao làm lớp trưởng nên Chi luôn gương mẫu trong mọi hoạt động, làm việc có trách nhiệm và biết vì tập thể. Bên cạnh đó, lực học của Chi rất tốt, luôn đứng top đầu của lớp. Văn học là môn Chi rất yêu quý. Lúc ở nhà, khi rảnh rỗi Chi lại cất lên chất giọng ngọt ngào, ấm áp đọc và cảm những bài thơ hay. Cuối năm lớp 6, Chi đã xuất sắc giành giải Nhất trong cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện môn Văn. Một thành tích học tập khiến ai cũng phải ngưỡng mộ và học hỏi. Không chỉ vậy mà Chi còn thường xuyên giúp đỡ các bạn học chưa tốt teong lớp. Những chỗ chưa hiểu hay còn băn khoăn thì Chi luôn giảng giải một cách say mê, tỉ mỉ với vốn kiến thức, nhiệt tâm và trách nhiệm của chính mình. Chẳng thế mà cả cô giáo và các bạn trong lớp đều yêu quý Chi- một cô học trò nhỏ bé nhưng rất tốt bụng.
Chi là một cô bạn rất xinh xắn và đáng yêu. Em rất thích được tết mái tóc dài, đen óng mượt và mềm mại như một dòng suối mát của bạn. Từ khi còn nhỏ, Chi có làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt bồ câu đen láy, lúc nào cũng thấy ánh lên niềm vui, sự thân thiện và ấm áp với những người xung quanh. Chi rất hay cười, một nụ cười luôn hé như những bông hoa nở rực rỡ vào sớm mai. Mỗi khi cười, Chi lại để lộ hai má lúm đồng tiền trông mới duyên làm sao. Dáng người bạn dong dỏng cao. Trong cuộc sống, Chi là người sống rất ngoan ngoãn, lễ phép với ông bà, cha mẹ…; hòa đồng và nhiệt tình với bạn bè cũng như các hoạt động tập thể. Bởi thế mà ai ai cũng yêu quý Chi, dạy Chi những điều hay lẽ phải.
|
Cuộc sống mỗi con người được tạo nên từ những mảnh kí ức và những gam màu sáng tối khác nhau. Ở đó có kí ức về tình cảm gia đình đầm ấm, yêu thương, có tình thầy trò trọn nghĩa “tôn sư trọng đạo”, có những con người với sự rung động con tim để cùng ta chia sẻ trong cuộc sống. Có những con người, chẳng phải người thân, cũng chẳng là người thương nhưng là một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời- bạn thân. Ai cũng có người bạn thân, có những kỉ niệm và điều không kể xiết cùng những hồi ức tươi đẹp. Bạn có muốn kể cho mọi người về bạn thân của mình? Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ gặp để bài kể về người bạn thân của em. Không khó để các bạn làm đề bài quen thuộc này. Khi kể, chỉ cần chú ý tới những kỉ niệm của hai người, về tình bạn, những hành động và sự kiện thể hiện rõ con người và tính cách của bạn mình. Bài viết sẽ cuốn hút và chân thực khi các bạn viết bằng chính những trải nghiệm của mình. Sau đây là một số bài văn các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
“Hương ơi! Hương, đi học thôi!”
Tiếng gọi xé tan không khí im lặng của buổi sớm. Tiếng gọi thân quen tôi đã nghe suốt 6 năm qua. Tiếng của Phương đấy, cô bạn thân nhất của tôi.
Chúng tôi có cái tên gần giống nhau, nhưng hai đứa lại hoàn toàn trái ngược. Tôi béo, còn Phương thì gầy; tôi để tóc dài còn Phương lại thích tóc ngắn tomboy; tôi nói nhiều, nghịch ngợm còn Phương thì lạnh lùng, ít nói. Thế mà chúng tôi đã chơi với nhau 6 năm rồi.
Chúng tôi quen nhau khi cùng ngồi với nhau hồi lớp 1 mới vào trường tiểu học. Phương ngày ấy cũng chẳng khác bây giờ là bao. Dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, mái tóc cắt ngắn sát đầu kiểm tomboy và gương mặt chẳng mấy khi mỉm cười. Tôi thích ngắm đôi mắt Phương, đôi mắt đen nháy, long lanh có chút gì sắc nhạy khiến người ta phải chú ý và dè chừng. Chúng tôi ngồi với nhau suốt một năm học lớp 1.
Một năm đầu tiên học, chủ yếu là tôi nói chuyện và bắt chuyện, Phương chỉ ngồi nghe và nói với tôi những câu ngắn gọn. Thế mà một đứa trẻ láu cá, nghịch ngợm và phá phách như tôi lại thích ở gần và chơi với Phương. Hai đứa chúng tôi sống với thể giới riêng của mình và gần như không có cãi nhau hay giận dỗi. Bởi Phương chẳng có gì khiến tôi phải giận cả và vì Phương đã quá hiểu rõ tính tôi để giận điều gì. Tôi thường ra nhà Phương chơi. Vì ở đó là một tòa lâu đài rất nhiều sách và truyện. Phương chỉ tôi về các cuốn sách trong khi mắt tôi cứ dí vào mấy quyển truyện tranh. Lúc ấy là lúc Phương nói nhiều nhất. Phương nói về những kiến thức, những chỗ hay và những điều kì diệu của những cuốn sách. Chúng tôi tựa lưng vào nhau trên sân thượng để đọc những cuốn sách và cười khúc khích trong cái nắng vàng ươm của những buổi chiều hạ.
Thế giới thứ hai của chúng tôi là những buổi chiều thu tôi lôi Phương đi ra những cánh đồng hay những mảnh vườn để chơi. Tôi thả diều và Phương cầm dây, Phương câu cá và tôi đứng sau đếm cá, hào hứng khi thấy cá cắn câu. Tôi trèo cây hái trộm trái và Phương ở dưới để bắt những trái táo thơm ngon. Chúng tôi cùng ăn, cùng chạy, cùng cười bên những ruộng lúa, bờ sông, thảm cỏ. Lúc ấy Phương lại cằn nhằn về để đọc sách nhưng rồi lại cười vui vẻ. Lúc Phương cười rất xinh với má núm đồng tiền và đôi mắt híp hết lại. Có lẽ vì Phương ít cười nên nụ cười ấy mới càng đẹp hơn. Chúng tôi thường xuyên ăn cơm ở nhà nhau, học và chơi cùng với nhau. Đến nỗi những người khác khi thấy một trong hai người mà không thấy đứa còn lại sẽ liền thắc mắc.
Chúng tôi đã học, đã chơi bên nhau như thế, không cãi vã, không giận dỗi nhưng lại rất gắn bó và sâu đậm. Đâu phải cứ có mâu thuẫn mới là bạn bè, chúng tôi cũng rất hạnh phúc. Ít nói, lạnh lùng như thế nhưng Phương mới là đứa quan tâm và yêu thương đến tôi hơn ai hết, hơn cả tôi dành cho nó…
Một buổi chiều, chúng tôi có lịch học nhóm với các bạn khác. Như thường lệ, tôi lại đến trễ. Với tôi, đây cũng chỉ như một buổi đi chơi, vì tôi rất lười học, cũng chẳng thông minh gì. Vừa bước tới gần cửa, tôi nghe có đứa nói:
-Phương, sao cậu lại chơi với cái Hương thế?
-Đúng rồi đó. Nó vừa hư, vừa học kém, chẳng thông minh, chăm chỉ như cậu chút nào!
-Nó sẽ làm cậu học kém đi đấy!
Tôi đứng hình. Thì ra bao nhiêu lâu, tôi với Phương cách xa nhau như thế. Chúng tôi chẳng giống nhau. Đúng ra, tôi chẳng xứng làm bạn Phương…
-Các cậu chọn bạn chơi chứ có phải chọn bạn học đâu. Chẳng ai giỏi cả, thế các cậu mới đáng là bạn tớ à? Nó là bạn tớ, vì chúng tớ là bạn, bạn rất tốt. Bạn của tớ sẽ không nói xấu bạn thân của tớ vậy đâu.
Nó xu dọn sách vở trên bàn và đi ra. Tôi chỉ kịp chạy theo sau. Hôm ấy, chúng tôi ra cánh đồng, và cũng chẳng nói thêm về chuyện đó, nhưng lại thấy hạnh phúc hơn bất kì một buổi đi chơi nào khác.
Có được một người bạn thân như vậy, mới đúng là có được hạnh phúc trên đời.
Con người tồn tại trên trái đất này là sự tổng hòa của những mỗi quan hệ. Ai ai khi sinh ra đều có nền tảng là gia đình với những người luôn yêu thương, đùm bọc, chở che ta. Theo thời gian, mỗi người lớn lên theo tháng năm, các mối quan hệ được mở rộng. Và kể từ ngày đầu tiên cắp sách tới trường, chắc hẳn mỗi người đã lưu lại trong sâu thẳm một người bạn thân. Với em, Ngọc Chi là người bạn thân em rất yêu quý.
Ngọc Chi là cô bạn đã đồng hành cùng em ở hầu hết mọi chặng đường: từ những ngày học mầm non chập chững bước đi đến ngày đi học vỡ lòng và giờ đây là những năm tháng dưới mái trường trung học cơ sở.
Nhà Chi ở khá gần nhà em, chỉ cách vài phút đi bộ nên em rất hay sang nhà Chi chơi hoặc học bài cùng bạn. Chi là chị cả trong nhà, dưới Chi là hai em vẫn còn nhỏ. Trong gia đình, Chi là một người con rất chăm ngoan, hiếu thảo khiến ai ai cũng khen ngợi và yêu mến. Mỗi ngày đi học về, Chi còn tranh thủ giúp mẹ một tay với những việc làm như quét nhà, nấu cơm, cho gà ăn… Sau khi học xong bài, Chi lại trông em, cho em ăn. Chi chăm em rất khéo chẳng khác gì người trưởng thành. Là một người con gái dịu dàng và một chút mộng mơ nên Chi rất yêu thích các loài hoa. Bởi vậy mà ban công là khu vườn cổ tích tí hon đầy màu sắc do chính Chi sắp xếp và chăm sóc.
Ở lớp, Chi là một học sinh chăm ngoan, học giỏi. Ngay từ lớp một bạn đã được giao làm lớp trưởng nên Chi luôn gương mẫu trong mọi hoạt động, làm việc có trách nhiệm và biết vì tập thể. Bên cạnh đó, lực học của Chi rất tốt, luôn đứng top đầu của lớp. Văn học là môn Chi rất yêu quý. Lúc ở nhà, khi rảnh rỗi Chi lại cất lên chất giọng ngọt ngào, ấm áp đọc và cảm những bài thơ hay. Cuối năm lớp 6, Chi đã xuất sắc giành giải Nhất trong cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện môn Văn. Một thành tích học tập khiến ai cũng phải ngưỡng mộ và học hỏi. Không chỉ vậy mà Chi còn thường xuyên giúp đỡ các bạn học chưa tốt teong lớp. Những chỗ chưa hiểu hay còn băn khoăn thì Chi luôn giảng giải một cách say mê, tỉ mỉ với vốn kiến thức, nhiệt tâm và trách nhiệm của chính mình. Chẳng thế mà cả cô giáo và các bạn trong lớp đều yêu quý Chi- một cô học trò nhỏ bé nhưng rất tốt bụng.
Chi là một cô bạn rất xinh xắn và đáng yêu. Em rất thích được tết mái tóc dài, đen óng mượt và mềm mại như một dòng suối mát của bạn. Từ khi còn nhỏ, Chi có làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt bồ câu đen láy, lúc nào cũng thấy ánh lên niềm vui, sự thân thiện và ấm áp với những người xung quanh. Chi rất hay cười, một nụ cười luôn hé như những bông hoa nở rực rỡ vào sớm mai. Mỗi khi cười, Chi lại để lộ hai má lúm đồng tiền trông mới duyên làm sao. Dáng người bạn dong dỏng cao. Trong cuộc sống, Chi là người sống rất ngoan ngoãn, lễ phép với ông bà, cha mẹ…; hòa đồng và nhiệt tình với bạn bè cũng như các hoạt động tập thể. Bởi thế mà ai ai cũng yêu quý Chi, dạy Chi những điều hay lẽ phải.
|
Cuộc sống vốn dĩ không chỉ toàn một màu hồng. Bất cứ con đường đi đến tương lai nào cũng khiến đôi chân chúng ta thấy nhói đau vì những mũi gai. Bởi vậy, con người ta sống không khỏi mắc sai lầm, những sai lầm ấy, lại trở thành một phần của cuộc sống, là thứ đem lại cho ta những bài học và vốn kinh nghiệm quý báu để mỗi bước chân ta đi ngày một vững vàng.
Bài viết dưới đây kể về một lần em mắc lỗi. Để làm được bài văn này, các em cần cố gắng diễn đạt và kể chuyện một cách tự nhiên, chân thực, có thể xuất phát từ câu chuyện của chính bản thân em. Hơn nữa, cần lồng ghép những xúc cảm chân thành của mình, từ đó chỉ ra bài học em nhận thấy để câu chuyện thêm phần ý nghĩa. Hi vọng bài viết dưới đây sẽ trở thành nguồn văn tham khảo để các em có thể viết được bài văn của chính mình một cách hoàn chỉnh nhất.
Con người ta sinh ra vốn dĩ không ai hoàn hảo. Sẽ có lúc bản thân mình mắc những lỗi lầm, những sai trái mà có lẽ mãi sau này ta vẫn chẳng thể nào quên. Thế nhưng những gì ở lại, lại chính là những bài học sâu sắc, những kinh nghiệm để bản thân không mắc thêm bất kì lần nào nữa. Tôi vẫn nhớ như in lần tôi không làm bài tập về nhà năm tôi học lớp 7.
Cuối năm học, những buổi cuối cùng trước khi nghỉ hè, bản thân mỗi chúng tôi học hành có hơi qua loa, đối phó. Phần vì chương trình học gần như đã kết thúc, phần vì chúng tôi đã thi hết năm học và chỉ cần chờ đến ngày tổng kết nữa mà thôi. Biết như thế nên cô chủ nhiệm lớp tôi cũng đã nhắc nhở rất nhiều lần. Cô nghiêm chỉnh nhắc chúng tôi phải luôn hoàn thành nhiệm vụ học tập, bất kể đó là khoảng thời gian nào chăng nữa, ai vi phạm sẽ bị phạt. Từ đó, lớp tôi đã có ý thức học hành hơn.
Tối hôm ấy, khi chiếc đồng hồ vừa báo hiệu đã bảy giờ tối, tôi định mang sách vở ra học. Ngồi vào bàn học, tôi vừa mở quyển sách ra thì tiếng ti vi ngoài phòng khách vang lên làm tôi xao nhãng. Đó có phải là tiếng phim hoạt hình tôi rất thích không nhỉ? Hôm nay là thứ 5 rồi, chắc chắn là ngày chiếu phim ấy. Tôi bồn chồn không yên. Ngày mai, cô giáo tôi có một tiết dự giảng, và đã dặn dò chúng tôi phải học bài cũ thật kĩ trước khi đến lớp, bài tập cũng phải làm cho đúng hạn. Nhưng mà, bộ phim kia hiếm lắm mới chiếu một lần, nếu tôi bỏ nó thì không biết đến bao giờ mới được xem nữa. Tiếng các nhân vật trò chuyện cứ như đang mời gọi tôi khiến tôi có mở sách vở ra cũng không thể nào tập trung học hành được. Cuối cùng, tôi đứng phắt dậy. Ngày mai, biết đâu cô sẽ không kiểm tra tôi thì sao? Tôi chỉ cần không giơ tay phát biểu thì cô sẽ không gọi tôi nữa kia mà. Mà hiếm lắm phim mới chiếu. Tôi tặc lưỡi rồi chạy tót ra ngoài xem. Xem xong phim thì đồng hồ cũng điểm 10 giờ đêm. Tôi buồn ngủ díp mắt lại, dù còn một đống bài tập chưa làm nhưng tôi tự hứa rằng sáng mai sẽ dậy sớm để hoàn thành trước khi đến lớp. Nghĩ thế, tôi trèo lên giường và ngủ ngay.
Tôi thức dậy khi trời đã sáng hẳn. Hốt hoảng nhìn xung quanh, tôi nhận ra đã gần 6 rưỡi sáng rồi. Không kịp ăn sáng, tôi vội vàng vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi hối hả đạp xe đến trường. Vừa bước chân vào cổng trường, trống vào lớp cũng đã điểm. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tiết học bắt đầu. Cô giảng bài rất say sưa, các thầy cô dự giảng phía cuối lớp cũng gật gù đầy hài lòng. Không khí lớp học diễn ra thật vui vẻ, cô nhẹ nhàng nói:
– Bài giảng hôm nay kết thúc. Các em mở vở bài tập về nhà ra để chúng ta cùng chữa một số bài nhé!
Bấy giờ tôi mới giật mình. Tôi chưa làm một bài nào hết, thậm chí tôi còn chưa đọc xem đề bài nói gì. Tôi ngồi đấy mà mồ hôi vã ra như tắm. Cầu trời…cô đừng gọi tôi. Thế mà cô lại gọi đúng tôi lên bảng làm bài tập. Tôi ấp úng mà không biết làm thế nào.
– Em đã làm bài tập về nhà chưa?
Cô vừa nói, vừa xuống kiểm tra vở của tôi. Mặt cô xanh lại khi nhìn thấy những tờ giấy trắng tinh. Không khí lớp học bỗng trở nên nặng nề. Những lời xì xào bắt đầu nổi lên. Cô vẫn tiếp tục chữa bài, kèm theo đó là lời nhắc cuối giờ tôi cần gặp cô. Tôi xấu hổ vô cùng và cũng hối hận vô cùng. Tôi đã tưởng tượng đến một trận cuồng phong.
Thế mà sau đó, cô lại hết sức dịu dàng với tôi. Cô nhắc nhở tôi rằng dù sao vẫn phải học tập thật chăm chỉ, dù là cuối năm hay đầu năm, cô nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn. Tôi xin lỗi cô và tự hứa rằng sẽ không tái phạm một lần nào nữa.
Đó chính là lần mắc lỗi mà tôi nhớ nhất. Cũng chính bởi lần đó mà tôi đã có ý thức học tập tốt hơn, luôn tự hứa với bản thân phải học hành hẳn hoi để không phụ lòng cô thầy.
Vốn sống và kinh nghiệm của con người được làm dày lên bởi những trải nghiệm, hiểu biết, những kỉ niệm, những lời khen và cả những lần mắc lỗi lầm. Và những lần sai sót đó chắc hẳn đã để lại trong mỗi người những kỉ niệm, bài học khó phai. Với em, đó là kỉ niệm nói dối với mẹ hồi năm trước.
Mùa hè đến với cái nắng gay gắt và chói chang, chỉ cần ra khỏi nhà thì ai ai cũng đều cảm thấy nóng bức. Bởi vậy mà lũ học trò chúng tôi được nghỉ hè 3 tháng. Ở nhà, ngoài việc học và ôn bài thì tôi còn giúp mẹ một số công việc nhà. Và câu chuyện đáng nhớ bắt đầu từ đó.
Sáng hôm ấy, sau khi bố mẹ tôi đã đi làm cả thì tôi dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày. Hôm đó tôi quyết định là dọn phòng bố mẹ bởi cũng sắp đến kỉ niệm 15 năm ngày cưới. Tôi cẩn thận, nhẹ nhàng lau chùi từng góc một. Thấy chiếc tủ con của mẹ, tôi tò mò mở ra xem, phần là để lấy đi vứt một số đồ không cần thiết. Chiếc tủ nhỏ xinh bên trong đựng một vài thứ, sắp xếp rất ngăn nắp trong một cái hộp màu đỏ. Với sự tò mò trỗi dậy tôi lôi chiếc hộp khỏi tủ. Tay định mở nắp nhưng lòng lại băn khoăn song trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ: ” Thôi cứ xem xong rồi cất như cũ thì làm sao mà mẹ biết được”. Nghĩ vậy, tôi liền mở nắp ra xem. Thì ra đó là hộp kỉ niệm, những kỉ vật gắn với cả cuộc đời mẹ. Tôi mân mê xem từng tấm ảnh bố mẹ chụp cùng nhau thời còn trẻ, những bức thư tay thời con gái và đặc biệt là một chiếc vòng mã lão tuy đã cũ nhưng được mẹ gói rất cẩm thận. Tôi lấy ra, cố đeo thử vào tay mình, ngắm nghía thấy cũng khá lạ lẫm. Ngồi nghịch cũng khá lâu, tôi thu dọn mọi thứ. Chiếc vòng trên tay tôi tháo ra nhưng chặt quá mà tôi luôn cố sức đẩy ra.
Vậy là một âm thanh sắc nhọn vang lên. Chiếc vòng văng khỏi tay tôi và rơi xuống đất, vỡ thành vài trăm mảnh. Trong đầu thoáng hiện lên ý nghĩ Chắc đây là kỉ vật rất quan trọng nên mẹ mới cất kĩ như vậy mà mình làm vỡ rồi, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Mẹ mà biết thì mình sẽ bị mắng và bị đánh mất. Nỗi lo lắng và sợ hãi được đẩy lên tới đỉnh điểm, trước mặt tôi là một đống thủy tinh vỡ vụn. Như một phản xạ để che giấu tội lỗi của mình, tôi vội hót chiếc vòng vỡ và ném đi thật xa, coi như mình không biết gì cả và nếu mẹ có tìm thì sẽ đoán là mất. Tôi để lại đồ đạc như cũ, ra khỏi phòng mà nét mặt không khỏi thẫn thờ và lo sợ. Thời gian trôi đi những tưởng cái vòng tôi làm vỡ đã đi vào dĩ vãng. Nhưng không, 2 tuần sau mẹ lấy chiếc hộp đỏ ra tìm thứ gì đó. Không thấy chiếc vòng đâu, mẹ vội gọi tôi xuống:
– Lan, con có lấy chiếc vòng ở đây của mẹ không. Nó rất quan trọng với mẹ.
– Con không biết, con chả bao giờ động vào tủ của mẹ cả.
Mẹ đáp lại với giọng đầy buồn rầu:
– Vậy nó đâu rồi nhỉ. Chiếc vòng ấy là kỉ vật duy nhất bà con để lại cho mẹ trước khi mất. Dặn dò là mẹ phải giữ gìn cản thận chiếc vòng thiêng liêng này để còn trao lại cho cháu con.
Tôi không ngờ chiếc vòng bình thường ấy lại có giá trị đến vậy. Khi ấy, mặt mẹ trùng xuống, hai đôi mắt bỗng đỏ hoe, hai dòng nước mắt chảy ra. Mẹ khóc.
Tôi bỏ lên phòng, đóng cảnh cửa lại và trùm kín chăn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi chính là đứa làm vỡ làm mất chiếc vòng của mẹ nhưng lại không dám nhận lại nói dối mẹ. Tôi thật xấu xa và đáng ghét. Tôi không xứng là con của mẹ. Những trạng thái day dứt luôn đau đáu và giằng xé trong lòng, nỗi buồn và thất vọng lan tỏa khắp nơi. Tôi mơ hồ không biết phải làm gì bây giờ.
“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”. Tôi quyết lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ. Bước chân ngập ngừng xuống nhà, mẹ vẫn ngồi đó, nét mặt thờ thẫn. Tôi ngập ngừng đến bên:
– Mẹ, mẹ ơi chính con đã làm vỡ chiếc vòng của mẹ. Con xin lỗi.
Tôi đứng đấy và bỗng dưng òa khóc. Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về an ủi:
|
Cuộc sống vốn dĩ không chỉ toàn một màu hồng. Bất cứ con đường đi đến tương lai nào cũng khiến đôi chân chúng ta thấy nhói đau vì những mũi gai. Bởi vậy, con người ta sống không khỏi mắc sai lầm, những sai lầm ấy, lại trở thành một phần của cuộc sống, là thứ đem lại cho ta những bài học và vốn kinh nghiệm quý báu để mỗi bước chân ta đi ngày một vững vàng.
Bài viết dưới đây kể về một lần em mắc lỗi. Để làm được bài văn này, các em cần cố gắng diễn đạt và kể chuyện một cách tự nhiên, chân thực, có thể xuất phát từ câu chuyện của chính bản thân em. Hơn nữa, cần lồng ghép những xúc cảm chân thành của mình, từ đó chỉ ra bài học em nhận thấy để câu chuyện thêm phần ý nghĩa. Hi vọng bài viết dưới đây sẽ trở thành nguồn văn tham khảo để các em có thể viết được bài văn của chính mình một cách hoàn chỉnh nhất.
Con người ta sinh ra vốn dĩ không ai hoàn hảo. Sẽ có lúc bản thân mình mắc những lỗi lầm, những sai trái mà có lẽ mãi sau này ta vẫn chẳng thể nào quên. Thế nhưng những gì ở lại, lại chính là những bài học sâu sắc, những kinh nghiệm để bản thân không mắc thêm bất kì lần nào nữa. Tôi vẫn nhớ như in lần tôi không làm bài tập về nhà năm tôi học lớp 7.
Cuối năm học, những buổi cuối cùng trước khi nghỉ hè, bản thân mỗi chúng tôi học hành có hơi qua loa, đối phó. Phần vì chương trình học gần như đã kết thúc, phần vì chúng tôi đã thi hết năm học và chỉ cần chờ đến ngày tổng kết nữa mà thôi. Biết như thế nên cô chủ nhiệm lớp tôi cũng đã nhắc nhở rất nhiều lần. Cô nghiêm chỉnh nhắc chúng tôi phải luôn hoàn thành nhiệm vụ học tập, bất kể đó là khoảng thời gian nào chăng nữa, ai vi phạm sẽ bị phạt. Từ đó, lớp tôi đã có ý thức học hành hơn.
Tối hôm ấy, khi chiếc đồng hồ vừa báo hiệu đã bảy giờ tối, tôi định mang sách vở ra học. Ngồi vào bàn học, tôi vừa mở quyển sách ra thì tiếng ti vi ngoài phòng khách vang lên làm tôi xao nhãng. Đó có phải là tiếng phim hoạt hình tôi rất thích không nhỉ? Hôm nay là thứ 5 rồi, chắc chắn là ngày chiếu phim ấy. Tôi bồn chồn không yên. Ngày mai, cô giáo tôi có một tiết dự giảng, và đã dặn dò chúng tôi phải học bài cũ thật kĩ trước khi đến lớp, bài tập cũng phải làm cho đúng hạn. Nhưng mà, bộ phim kia hiếm lắm mới chiếu một lần, nếu tôi bỏ nó thì không biết đến bao giờ mới được xem nữa. Tiếng các nhân vật trò chuyện cứ như đang mời gọi tôi khiến tôi có mở sách vở ra cũng không thể nào tập trung học hành được. Cuối cùng, tôi đứng phắt dậy. Ngày mai, biết đâu cô sẽ không kiểm tra tôi thì sao? Tôi chỉ cần không giơ tay phát biểu thì cô sẽ không gọi tôi nữa kia mà. Mà hiếm lắm phim mới chiếu. Tôi tặc lưỡi rồi chạy tót ra ngoài xem. Xem xong phim thì đồng hồ cũng điểm 10 giờ đêm. Tôi buồn ngủ díp mắt lại, dù còn một đống bài tập chưa làm nhưng tôi tự hứa rằng sáng mai sẽ dậy sớm để hoàn thành trước khi đến lớp. Nghĩ thế, tôi trèo lên giường và ngủ ngay.
Tôi thức dậy khi trời đã sáng hẳn. Hốt hoảng nhìn xung quanh, tôi nhận ra đã gần 6 rưỡi sáng rồi. Không kịp ăn sáng, tôi vội vàng vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi hối hả đạp xe đến trường. Vừa bước chân vào cổng trường, trống vào lớp cũng đã điểm. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tiết học bắt đầu. Cô giảng bài rất say sưa, các thầy cô dự giảng phía cuối lớp cũng gật gù đầy hài lòng. Không khí lớp học diễn ra thật vui vẻ, cô nhẹ nhàng nói:
– Bài giảng hôm nay kết thúc. Các em mở vở bài tập về nhà ra để chúng ta cùng chữa một số bài nhé!
Bấy giờ tôi mới giật mình. Tôi chưa làm một bài nào hết, thậm chí tôi còn chưa đọc xem đề bài nói gì. Tôi ngồi đấy mà mồ hôi vã ra như tắm. Cầu trời…cô đừng gọi tôi. Thế mà cô lại gọi đúng tôi lên bảng làm bài tập. Tôi ấp úng mà không biết làm thế nào.
– Em đã làm bài tập về nhà chưa?
Cô vừa nói, vừa xuống kiểm tra vở của tôi. Mặt cô xanh lại khi nhìn thấy những tờ giấy trắng tinh. Không khí lớp học bỗng trở nên nặng nề. Những lời xì xào bắt đầu nổi lên. Cô vẫn tiếp tục chữa bài, kèm theo đó là lời nhắc cuối giờ tôi cần gặp cô. Tôi xấu hổ vô cùng và cũng hối hận vô cùng. Tôi đã tưởng tượng đến một trận cuồng phong.
Thế mà sau đó, cô lại hết sức dịu dàng với tôi. Cô nhắc nhở tôi rằng dù sao vẫn phải học tập thật chăm chỉ, dù là cuối năm hay đầu năm, cô nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn. Tôi xin lỗi cô và tự hứa rằng sẽ không tái phạm một lần nào nữa.
Đó chính là lần mắc lỗi mà tôi nhớ nhất. Cũng chính bởi lần đó mà tôi đã có ý thức học tập tốt hơn, luôn tự hứa với bản thân phải học hành hẳn hoi để không phụ lòng cô thầy.
Vốn sống và kinh nghiệm của con người được làm dày lên bởi những trải nghiệm, hiểu biết, những kỉ niệm, những lời khen và cả những lần mắc lỗi lầm. Và những lần sai sót đó chắc hẳn đã để lại trong mỗi người những kỉ niệm, bài học khó phai. Với em, đó là kỉ niệm nói dối với mẹ hồi năm trước.
Mùa hè đến với cái nắng gay gắt và chói chang, chỉ cần ra khỏi nhà thì ai ai cũng đều cảm thấy nóng bức. Bởi vậy mà lũ học trò chúng tôi được nghỉ hè 3 tháng. Ở nhà, ngoài việc học và ôn bài thì tôi còn giúp mẹ một số công việc nhà. Và câu chuyện đáng nhớ bắt đầu từ đó.
Sáng hôm ấy, sau khi bố mẹ tôi đã đi làm cả thì tôi dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày. Hôm đó tôi quyết định là dọn phòng bố mẹ bởi cũng sắp đến kỉ niệm 15 năm ngày cưới. Tôi cẩn thận, nhẹ nhàng lau chùi từng góc một. Thấy chiếc tủ con của mẹ, tôi tò mò mở ra xem, phần là để lấy đi vứt một số đồ không cần thiết. Chiếc tủ nhỏ xinh bên trong đựng một vài thứ, sắp xếp rất ngăn nắp trong một cái hộp màu đỏ. Với sự tò mò trỗi dậy tôi lôi chiếc hộp khỏi tủ. Tay định mở nắp nhưng lòng lại băn khoăn song trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ: ” Thôi cứ xem xong rồi cất như cũ thì làm sao mà mẹ biết được”. Nghĩ vậy, tôi liền mở nắp ra xem. Thì ra đó là hộp kỉ niệm, những kỉ vật gắn với cả cuộc đời mẹ. Tôi mân mê xem từng tấm ảnh bố mẹ chụp cùng nhau thời còn trẻ, những bức thư tay thời con gái và đặc biệt là một chiếc vòng mã lão tuy đã cũ nhưng được mẹ gói rất cẩm thận. Tôi lấy ra, cố đeo thử vào tay mình, ngắm nghía thấy cũng khá lạ lẫm. Ngồi nghịch cũng khá lâu, tôi thu dọn mọi thứ. Chiếc vòng trên tay tôi tháo ra nhưng chặt quá mà tôi luôn cố sức đẩy ra.
Vậy là một âm thanh sắc nhọn vang lên. Chiếc vòng văng khỏi tay tôi và rơi xuống đất, vỡ thành vài trăm mảnh. Trong đầu thoáng hiện lên ý nghĩ Chắc đây là kỉ vật rất quan trọng nên mẹ mới cất kĩ như vậy mà mình làm vỡ rồi, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Mẹ mà biết thì mình sẽ bị mắng và bị đánh mất. Nỗi lo lắng và sợ hãi được đẩy lên tới đỉnh điểm, trước mặt tôi là một đống thủy tinh vỡ vụn. Như một phản xạ để che giấu tội lỗi của mình, tôi vội hót chiếc vòng vỡ và ném đi thật xa, coi như mình không biết gì cả và nếu mẹ có tìm thì sẽ đoán là mất. Tôi để lại đồ đạc như cũ, ra khỏi phòng mà nét mặt không khỏi thẫn thờ và lo sợ. Thời gian trôi đi những tưởng cái vòng tôi làm vỡ đã đi vào dĩ vãng. Nhưng không, 2 tuần sau mẹ lấy chiếc hộp đỏ ra tìm thứ gì đó. Không thấy chiếc vòng đâu, mẹ vội gọi tôi xuống:
– Lan, con có lấy chiếc vòng ở đây của mẹ không. Nó rất quan trọng với mẹ.
– Con không biết, con chả bao giờ động vào tủ của mẹ cả.
Mẹ đáp lại với giọng đầy buồn rầu:
– Vậy nó đâu rồi nhỉ. Chiếc vòng ấy là kỉ vật duy nhất bà con để lại cho mẹ trước khi mất. Dặn dò là mẹ phải giữ gìn cản thận chiếc vòng thiêng liêng này để còn trao lại cho cháu con.
Tôi không ngờ chiếc vòng bình thường ấy lại có giá trị đến vậy. Khi ấy, mặt mẹ trùng xuống, hai đôi mắt bỗng đỏ hoe, hai dòng nước mắt chảy ra. Mẹ khóc.
Tôi bỏ lên phòng, đóng cảnh cửa lại và trùm kín chăn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi chính là đứa làm vỡ làm mất chiếc vòng của mẹ nhưng lại không dám nhận lại nói dối mẹ. Tôi thật xấu xa và đáng ghét. Tôi không xứng là con của mẹ. Những trạng thái day dứt luôn đau đáu và giằng xé trong lòng, nỗi buồn và thất vọng lan tỏa khắp nơi. Tôi mơ hồ không biết phải làm gì bây giờ.
“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”. Tôi quyết lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ. Bước chân ngập ngừng xuống nhà, mẹ vẫn ngồi đó, nét mặt thờ thẫn. Tôi ngập ngừng đến bên:
– Mẹ, mẹ ơi chính con đã làm vỡ chiếc vòng của mẹ. Con xin lỗi.
Tôi đứng đấy và bỗng dưng òa khóc. Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về an ủi:
|
Bạn quan tâm đến điều gì xung quanh cuộc sống của mình? Bạn bè, thiên nhiên hay gia đình? Mỗi thứ đều đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống của chúng ta, giúp cuộc sống ấy phong phú và đáng sống hơn. Một trong những điều luôn được cả nhân loại quan tâm là trí tuệ của loài người. Trí tuệ ấy được tạo nên từ trí thông minh có sẵn, từ quá trình sống và tích lũy, và từ sách vở mà ra. Có bao giờ bạn nghĩ đến những cuốn sách, quyển vở mình đọc và học hàng ngày? Trong suy nghĩ của nhiều người, đó chỉ là những vật vô tri vô giác, nhưng hãy nhớ rằng, chúng đều có linh hồn, chúng là bạn của chúng ta. Muốn viết về sách vở mình đọc và học hàng ngày, bạn cần giới thiệu cho mọi người biết sách vở ấy giúp bạn điều gì trong học tập, trong cuộc sống, tình cảm bạn dành cho chúng như thế nào? Sách vở là của mỗi người, có những cảm nhận khác nhau, nên bạn hãy viết ra tình cảm chân thật của mình nhé. Chúc các bạn thành công!
Nếu như học tập là chiến trường, thì sách vở ta học hàng ngày chính là vũ khí giúp ta vượt qua chiến trường khắc nghiệt ấy và đi đến thành công. Hãy trân trọng sách vở như cách mà người chiến binh coi vũ khí là người đồng hành trên chiến trường.
Trước tiên, ta định nghĩa sách là gì? Sách là sản phẩm của trí tuệ nhân loại. Khi mà lịch sử con người phát triển không ngừng, rất cần có công cụ có thể ghi lại từng thời kì khác nhau. Và khi ấy sách ra đời. Sách có rât nhiêu loại khác nhau, nhưng chung lại tất cả, sách là công cụ cung cấp kiến thức cho chúng ta. Sách giáo khoa chứa đựng vốn kiến thức cơ bản nhất, giúp người đọc hiểu vấn đề khát quát nhất, từ đó có thể phát triển vấn đề học. Sách tham khảo chứa tư liệu nâng cao, rộng lớn hơn mà sách giáo khoa chưa đề cập đến, để phát triển toàn diện hơn tư duy người học. Hay vở ghi chép, ghi chép lại tất cả những gì đã được học trên nhà trường hay về nhà nghiên cứu. Ngày nay còn nhiều loại sách giải trí, giúp ta có thể thư giãn sau những giờ làm việc vất vả. Quả thực, sách đem đến cho người đọc và nghiên cứu nó một nguồn tri thức vô tận. Không quá để nói, sách là người thầy của ta. Sách dạy ta điều hay lẽ phải, dạy ta đạo đức lối sống tốt hay sách còn dạy ta đạo lí trong cuộc công. Mỗi vấn đề khác nhau, có từng loại sách chuyên đề khác nhau. Từng trang sách, trong đó là chứa đựng cả lượng tri thức mà nhân loại đã tích lũy, miệt mài nghiên cứu qua hàng ngàn năm. Sách đưa chúng ta đến những vùng đất mới, mở ra những chân trời bao la còn giấu kín của đời nhân loại. Không phãi ngẫu nhiên mà người ta gọi là sách là ngọn đèn bất diệt, là bạn đồng hành trên thành công của con người.
Cho đến ngày nay, khi mà chúng ta – thế hệ tương lai của nhân loại tiếp nhận nguồn tri thức mà ông cha ta dày công tích lũy qua từng trang sách, lại càng phải thấm thía hơn công lao to lớn ấy. Mà trên tất cả, trách nhiệm tiếp thu đúng cách là quan trọng hơn hết. Tay cần phải biết nghiền ngẫm nghiên cứu từng câu từng chữ sau mỗi trang sách. Bởi nếu chỉ đọc với số lượng thay vì chất lượng thì thông điệp truyền tải gần như là không có gì. Trân trọng, nâng niu và bảo vệ sách cũng là cách để đón nhận tinh hoá văn hoá nhân loại. Chớ nên để lung tung, làm hỏng sách. Chỉ một hành động nhỏ bất cẩn thôi cũng sẽ làm hỏng sách, thể hiện sự thiếu tôn trọng với người nghiên cứu sách.
|
What do you care about in your life? Friends, nature or family? Each plays an important role in our lives, making them richer and more worth living. One of the things that has always interested all mankind is human intelligence. That intelligence is created from existing intelligence, from the process of living and accumulating, and from books. Have you ever thought about the books and notebooks you read and study every day? In the minds of many people, these are just inanimate objects, but remember, they all have souls, they are our friends. If you want to write about the books you read and learn every day, you need to introduce to everyone how those books help you in your studies, in life, and what kind of love you have for them? Books belong to each person and have different feelings, so please write down your true feelings. Good luck!
If learning is a battlefield, then the books we learn every day are the weapons that help us overcome that harsh battlefield and achieve success. Cherish books the way a warrior regards weapons as companions on the battlefield.
First, what do we define as a book? Books are products of human intelligence. As human history develops continuously, there is a need for tools that can record each different period. And then the book was born. There are many different types of books, but in general, books are tools that provide us with knowledge. Textbooks contain the most basic knowledge, helping readers understand the most general issues, from which they can develop their studies. Reference books contain more advanced and broader material that textbooks have not mentioned, to more comprehensively develop learners' thinking. Or a notebook, record everything you have learned in school or at home as a researcher. Nowadays there are many types of entertainment books that help us relax after hard working hours. Indeed, books give readers and researchers an endless source of knowledge. It is not too much to say, books are our teachers. Books teach us the right things, teach us ethics and a good lifestyle, or books also teach us ethics in public life. Each problem is different, there are different types of books on the topic. Each page of the book contains the amount of knowledge that humanity has accumulated and diligently researched over thousands of years. Books take us to new lands, opening up vast hidden horizons of human life. It is not by chance that books are called eternal lights, companions in human success.
To this day, when we - the future generation of humanity receive the knowledge that our ancestors diligently accumulated through each page of the book, we must be even more aware of that great effort. But above all, the responsibility to receive it properly is most important. You need to know how to ponder and study every sentence and every word behind every page of the book. Because if you only read with quantity instead of quality, the message conveyed is almost nothing. Appreciating, cherishing and protecting books is also a way to receive the essence of human culture. Don't leave it lying around or damaging the book. Just a small careless action will damage the book, showing a lack of respect for the person who studies the book.
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.