vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Bạn thân là gì? Là người luôn sẵn sàng ở bên ta, chia sẻ những vui buồn hay khó khăn trong cuộc sống. Tình bạn không mang dáng dấp của tình thân, dù là hai người xa lạ nhưng lại có chung tính cách, có sự đồng cảm để tìm đến nhau. Tuổi học trò, và có lẽ là mãi sau này nữa, mỗi chúng ta luôn cần đến một người bạn ở bên. Tìm được một người bạn thân thật sự không phải là dễ, khi mà trong cuộc sống này có nhiêud thứ hỗn độn, những mối quan hệ lợi dụng, lòng người cũng không còn đáng tin. Bạn đã tìm được người bạn thân của mình chưa? Vậy hôm nay, hãy cùng chúng mình viết một bài dàn ý về tả người bạn thân của em. Hôm nay, chúng mình sẽ hướng dẫn các bạn tả bạn thân là con trai. Dàn ý có nhiều cách kết cấu khác nhau, nhưng nhìn chung là đi theo tuần tự: tả hình dáng, tả tính cách, nói về kỉ niệm giữa em với bạn và suy nghĩ của em về tình bạn của mình. Các bạn hãy cố gắng viết về chính người bạn thân của mình, và đẩy cảm xúc để bài viết của mình được chân thật hơn. Dưới đây là một dàn ý khá đầy đủ và chi tiết để các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn làm bài thành công và hãy ủng hộ cho nhé!
I. Mở bài
Tuổi học trò, ai cũng mong muốn có một người bạn để cùng sẻ chia những vui buồn ngọt bùi. Em cũng rất may mắn khi có một người bạn thân luôn bên cạnh mình. Bạn dường như trở thành một động lực để cả hai đứa cùng phấn đầu cho tương lai.II. Thân bài
a. Tả ngoại hình của bạn
b. Tả tính cách của bạn
c. Cảm nhận riêng của em về bạn
III. Kết bài
|
What is a close friend? Someone who is always ready to be by our side, sharing the joys, sorrows or difficulties in life. Friendship does not have the appearance of intimacy, even though two people are strangers but have the same personality and sympathy to find each other. During school age, and perhaps forever after, each of us always needs a friend by our side. Finding a true close friend is not easy, when in this life there are so many chaotic things, abusive relationships, and people's hearts are no longer trustworthy. Have you found your best friend yet? So today, let's write an outline about describing your best friend. Today, we will guide you to describe your best friend who is a boy. The outline has many different structures, but in general it goes sequentially: describe your appearance, describe your personality, talk about memories between you and your friends and your thoughts about your friendship. Please try to write about your close friend, and push your emotions to make your writing more honest. Below is a fairly complete and detailed outline for your reference. Wishing you success in your homework and please support me!
I. Introduction
At school age, everyone wants to have a friend to share their joys and sorrows with. I am also very lucky to have a close friend who is always by my side. You seem to become a driving force for both of us to strive for the future. II. Body of the article
a. Describe your appearance
b. Describe your personality
c. My own feelings about you
III. End
|
Biển chỉ là một cảnh vật, một địa điểm như bao địa điểm khác con người đã đi qua, nhưng tại sao ta lại tha thiết và gắn bó như thế? Giản đơn lắm, chỉ là biển rất yên bình và tinh tế. Biển không lên tiếng nhưng những giai điệu của biển thì chưa bao giờ lạc dòng với tâm trạng của chúng ta. Biển ru ta những khúc nhạc tâm hồn bằng tiếng sóng, với dòng nước tươi mát buổi sớm bình minh hay với những cánh chim chiều khi hoàng hôn buông xuống. Miêu tả cảnh biển lúc hoàng hôn là một trong những đề bài các em sẽ gặp trong chương trình Ngữ Văn 6. Để có một bài văn tả cảnh hoàng hôn trên biển thật đặc sắc, các em cần chú ý miêu tả khung cảnh mặt biển giữa khoảnh khắc chiều và tối, so sánh với các thời gian khác trong ngày. Những câu văn miêu tả về những sự vật xung quanh, hoạt động con người và tâm trạng của người viết sẽ giúp bài viết ấn tượng hơn đấy! Hi vọng những dòng dưới đây sẽ giúp các em có được những cảm nhận chân thực và ấn tượng về vẻ đẹp của biển cả trong thời gian cuối ngày.
Có người nói thời gian đẹp nhất của một ngày không phải là lúc bắt đầu mà khi ngắm nhìn nó kết thúc. Còn gì tuyệt vời hơn khi kết thúc cuộc sống thường ngày một cách trọn vẹn: ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên biển?
Một buổi chiều đầy gió lộng trên biển. Không phải ngọn gió mát lành của buổi sớm, buổi chiều trên bãi cát thật thơ mộng với ngọn gió dịu nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc người rảo bước. Có người thích hình ảnh mặt trời buổi sớm- rất tươi sáng và tràn đầy sức sống hay buổi trưa- thật chói chang và mạnh mẽ, … nhiệt huyết. Tôi lại thích mặt trời ngay lúc này- hoàng hôn. Mặt trời đã cháy và tỏa sáng hết mình và giờ đây là những tia sáng vàng nhạt, chuyển dần sang màu cam, đỏ. Màu của sự lặng yên, thanh bình lan tỏa khắp không gian: trên những bờ cát nhuốm cam trải dài tít tắp, phản chiếu từ những con sóng vẫn chưa thôi tinh nghịch đuổi nhau từ tận chân trời. Bầu trời và mặt biển giờ đây chỉ là một: những đám mây trôi lững thững cuối ngày, những cánh chim vội vã về tổ và mặt trời là điểm giao nhau duy nhất ở đường chân trời. Cảnh không buồn, nó cho ta cảm giác yên bình, không cần bon chen, không cần vội vã vì mình đã làm hết mình cho một ngày. Hoàng hôn chính là món quà tuyệt vời nhất mà biển dành tặng ta.
Biển rất giỏi trong việc đoán biết tâm trạng con người và đồng điệu cùng với những dòng cảm xúc ấy. Những sóng vẫn không thôi nô đùa cuối ngày, cùng nhau hát ta nghe khúc ca về những câu chuyện, những con người phương xa- những người, những nơi ta chưa từng biết đến nhưng vẫn rất phấn khích. Trên bãi cát giờ đây là những chiếc ống kính mong bắt trọn những khoảnh khắc diệu kì, những cặp đôi cùng nhau bước đi để và khúc tình ca của biển, và những người như tôi: chỉ đơn giản là ngắm nhìn và lắng nghe… Phía xa, những đoàn thuyền đang chuẩn bị ra khơi. Những lời chúc vợ nhắn gửi chồng, những “câu hát căng buồm với gió khơi” mong một hành trình suôn sẻ; những đứa bé lúi húi nhặt tìm vỏ ốc bị trôi dạt vào bờ, thỉnh thoảng đưa lên tai để lắng nghe, … càng làm cho cảnh biển thêm thanh bình biết mấy!
Mặt trời cứ lặng lẽ xuống sau những bước chân, những lời chúc lên đường và sau ánh mắt chiêm ngưỡng của tôi. “Sóng đã cài then, đêm sập cửa”, bóng tối bắt đầu bao phủ không gian. Và mặt biển rất nhanh chóng cởi bỏ màu vàng cam bình yên để khoác cho mình bộ áo mới: màu xanh than huyền bí cùng lấm chấm những ánh sao lấp lánh. Xa xa, những ngọn đèn hải đăng đã thắp, những chiếc thuyền mang ánh sáng lênh đênh để thắp lên hi vọng và ước mơ trong lòng biển đang dần tối. Gió bắt lành lạnh. Biển vẫn ngân vang những khúc ca bất diệt của mình. Tôi nghe đó là những bài ca về cuộc sống cũng có thể là về tình yêu, về niềm tin, về con người hay chính về chính nó chẳng hạn!
Đến với biển vào thời khắc hoàng hôn, một lần hay nhiều lần vẫn không thể thôi bị cuốn hút và nhung nhớ. Vẻ đẹp thanh bình của mẹ biển cả không thể so sánh với nơi núi non hùng vĩ hay thị thành nhộn nhịp được. Đến với vùng biển, ngắm nhìn một khoảnh khắc hoàng hôn, chắc chắn bạn sẽ không phải hối tiếc đâu!
– Đoàn Hương –
Cảnh hoàng hôn trên biển vào chiều giống như 1 bức tranh sơn bài tuyệt đẹp của tự nhiên
Tôi sống ở một làng chài ven biển đã sớm quen với cái nắng, cái gió của biển cả. Biển đã từ lâu gắn bó trong tâm trí của những người dân quê tôi. Ngắm nhìn cảnh biển lúc hoàng hôn để lại trong tôi những ấn tượng thật sâu sắc, khó phai.
Đó là một buổi chiều muộn, tôi dạo chơi trên bãi cát trắng ngắm nhìn sự luân chuyển của thời gian. Lúc này trời không còn nắng gắt nữa mà dần dịu đi. Ông mặt trời từ từ đi xuống làm đỏ rực cả một vùng trời phía Tây và tỏa những tia nắng yếu ớt cuối cùng của ngày xuống mặt biển. Dường như cả mặt biển đang nhuốm một màu đỏ hồng trông càng lung linh huyền ảo. Đứng trên bãi cát, ngước mắt ra xa tôi thấy không gian mênh mông, mặt nước nối với bầu trời chạy dài tít tắp. Hoàng hôn cũng là lúc thủy triều lên cao. Từng đợt sóng cứ cuồn cuộn nối đuôi nhau xô vào bờ như những đứa trẻ đang nô nghịch. Mỗi lớp sóng xô vào bờ để lại trên cát trắng những vỏ ốc, vỏ sò. Biển lúc này đã vắng người, không còn sự đông vui nhộn nhịp. Chỉ còn lác đác những người đang lặng ngắm đắm chìm trong cảnh biển khi hoàng hôn. Những rặng dừa xanh đung đưa trong gió chiều như tấu lên bản nhạc du dương trầm bổng. Đây cũng là lúc những người dân chài quê tôi chuẩn bị ra khơi bắt đầu cho một ngày làm việc mới. Tiếng nói, tiếng cười rôm rả làm xao động cả một vùng trời. Những tàu dừa như những cánh tay đang vẫy chào chúc những người ngư dân ra khơi được thuận buồm xuôi gió, thu được thật nhiều sản vật của biển khơi. Tiếng diều vi vu của lũ trẻ chúng tôi như gửi gắm bao ước mơ, hi vọng lên trời cao. Đi dạo trên bãi biển ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, tôi thấy thiên nhiên thật sự kì diệu. Mỗi khoảnh khắc đều để lại cho con người những ấn tượng riêng và hoàng hôn cũng vậy. Đây là thời điểm cuối ngày để con người có những phút giây được thư giãn cùng đắm chìm với cảnh sắc của biển cả. Người ta nói buổi chiều là thời điểm lòng người dễ buồn, nhưng khi được trải lòng với biển khơi tôi thấy tâm hồn mình thật thoải mái. Về với biển như tìm về với sự bình yên, không còn những tấp nập, ồn ào của cuộc sống xô bồ.
Mặt trời cứ lặng lẽ xuống dần rồi mất hẳn. Mặt biển không còn khoác tấm áo màu đỏ hồng mà thay vào đó là màu đen huyền diệu được đính những vì sao lấp lánh của bầu trời. Hoàng hôn đã thực sự biến mất để nhường chỗ cho bóng tối. Xa xa những ngọn hải đăng đã được thắp lên để soi đường cho những người dân chài. Tôi tạm biệt biển khơi để trở về nhà và hẹn gặp lại biển vào những ngày sau.
|
The sea is just a scene, a place like many other places people have gone through, but why are we so passionate and attached? It's very simple, just a very peaceful and delicate sea. The sea does not speak, but its melodies never stray from our mood. The sea lulls us with soulful music through the sound of the waves, with the fresh water at dawn or with the birds in the evening as dusk falls. Describing the sea at sunset is one of the topics you will encounter in the Literature 6 program. To have a unique essay describing the sunset at the sea, you need to pay attention to describing the sea scene. between afternoon and evening, compared to other times of the day. Descriptive sentences about surrounding things, human activities and the writer's mood will help make the article more impressive! Hopefully the lines below will help you get a true and impressive feeling about the beauty of the sea at the end of the day.
Some people say the most beautiful time of a day is not the beginning but watching it end. What could be more wonderful than ending daily life in a complete way: watching the sunset over the sea?
A windy afternoon at sea. Not the cool breeze of the morning, the afternoon on the sandy beach is truly romantic with a gentle breeze, gently caressing the hair of people walking by. Some people like the image of the sun in the morning - very bright and full of life or at noon - very bright and strong, ... enthusiastic. I like the sun right now - sunset. The sun has burned and shined with all its might and is now pale yellow rays, gradually changing to orange and red. The color of silence and peace spreads throughout the space: on the orange sand beaches stretching far and wide, reflections from the waves have not stopped playfully chasing each other from the horizon. The sky and the sea are now just one: the clouds float slowly at the end of the day, the birds rush to their nests and the sun is the only intersection on the horizon. The scene is not sad, it gives us a feeling of peace, no need to rush, no need to rush because we have done our best for one day. Sunset is the most wonderful gift that the sea gives us.
The sea is very good at predicting human moods and being in tune with those emotions. The waves still don't stop playing at the end of the day, singing together we hear songs about stories and people from far away - people and places we have never known but are still very excited. On the sandy beach are now lenses hoping to capture magical moments, couples walking together to the love song of the sea, and people like me: simply watching and listening... In the distance, groups of boats are preparing to set sail. Wishes from the wife to her husband, "songs that fill the sails with the wind" hoping for a smooth journey; The children scavenge for shells that have drifted ashore, occasionally putting them to their ears to listen... making the seascape even more peaceful!
The sun kept quietly setting behind my footsteps, my wishes on the journey, and behind my admiring eyes. "The waves have set the bar, the night is closing in", darkness begins to cover the space. And the sea surface very quickly shed its peaceful orange-yellow color to put on a new outfit: mysterious charcoal blue dotted with sparkling stars. In the distance, lighthouse lights were lit, boats carrying light floated to light up hopes and dreams in the gradually darkening sea. The wind is cold. The sea still resonates with its eternal songs. I hear these are songs about life, maybe about love, about faith, about people or about itself, for example!
Coming to the beach at sunset, once or many times, you still can't help but be fascinated and miss it. The peaceful beauty of the mother sea cannot be compared with the majestic mountains or bustling cities. Come to the beach, watch a moment of sunset, you definitely won't regret it!
– Doan Huong –
The sunset on the sea in the afternoon is like a beautiful natural painting
I live in a coastal fishing village and have long gotten used to the sun and wind of the sea. The sea has long been attached to the minds of the people of my hometown. Watching the sea at sunset left deep, unforgettable impressions on me.
It was a late afternoon, I walked on the white sand beach watching the passage of time. At this time, the sun is no longer hot but gradually calms down. The sun slowly went down, making the entire western sky red and radiating the last weak rays of the day onto the sea surface. It seems that the whole sea surface is dyed a pinkish red color, making it look even more shimmering and magical. Standing on the sand, looking up into the distance, I saw immense space, the water surface connected to the sky running far away. Sunset is also the time when the tide is high. Each wave kept rolling and rushing towards the shore like children playing. Each wave crashing onto the shore leaves shells and seashells on the white sand. The beach is now deserted, no longer crowded and bustling. There are only a few people left who are quietly admiring the seascape at sunset. The green coconut trees sway in the afternoon breeze as if playing melodious music. This is also the time when the fishermen in my hometown prepare to go out to sea to start a new working day. Loud voices and laughter disturbed the entire sky. The coconut boats are like waving arms, wishing the fishermen a smooth sailing trip and collecting lots of products from the sea. The sound of our children's kites seemed to send many dreams and hopes high into the sky. Walking on the beach watching the sunset, I found nature truly magical. Every moment leaves people with its own impressions, and so does the sunset. This is the time at the end of the day for people to have moments of relaxation and immerse themselves in the scenery of the sea. People say that the afternoon is a time when people feel sad, but when I can open my heart to the ocean, I feel my soul is very comfortable. Returning to the sea is like returning to peace, without the hustle and bustle of hustle and bustle life.
The sun slowly went down and then disappeared completely. The sea no longer wears a rosy red coat, but instead is a magical black color studded with sparkling stars from the sky. The sunset had truly disappeared to give way to darkness. In the distance, lighthouses were lit to light the way for fishermen. I said goodbye to the sea to return home and see you again in the following days.
|
Được mệnh danh là “hòn ngọc biển Đông”, Nha Trang luôn tự hào là lựa chọn hàng đầu của du khách trong và ngoài nước mỗi khi nắng hạ xuất hiện, khi cái nóng tràn về. Và mỗi chúng ta hẳn ai cũng muốn một lần được đến chiêm ngưỡng và tận hưởng vẻ đẹp diệu kì của bãi biển tuyệt diệu này. Nhưng không phải bạn nào cũng có điều kiện để được tận mắt ngắm nhìn và cảm nhận. Những bài văn dưới đây không chỉ là tư liệu hữu ích cho các bạn khi làm những bài văn miêu tả bãi biển mà đó chính là một hành trình thú vị đưa những bạn chưa có cơ hội tham quan có thể hiểu hơn về “hòn ngọc” tuyệt vời này. Cùng với đó, những bạn đã có dịp đến nơi đây cũng có thể nhìn lại và tận hưởng thêm một lần những giây phút giao hòa với biển nữa. Bức tranh Nha Trang sẽ được hiện ra trong nắng, gió, trời và nước, với những hoạt động vui chơi của những người tham gia, tắm biển. Các bạn đã sẵn sàng cho chuyến đi của chúng ta chưa nào?
Kết thúc một năm học vất vả, em đã đạt thành tích cao. Vì vậy, mùa hè năm ngoái, em đã được bố mẹ cho đi du lịch biển. Chuyến đi thật thú vị và đặc biệt bức tranh biển Nha Trang đã để lại trong em những ấn tượng thật khó phai.
Bãi biển Nha Trang được bình chọn là một trong những bãi biển đẹp nhất của Việt Nam và thế giới. Đây là điểm đến lý tưởng cho du khách bởi vẻ đẹp mê đắm mà tạo hóa ban tặng. Phía trước mắt em là cả một vùng trời rộng lớn, bờ biển cong cong mềm mại thoai thoải dần xuống mép sóng, bờ biển rộng chạy dài tít tắp không bến bờ. Biển cả như một người con gái đẹp đang thay mình biến sắc. Trong ánh ban mai lung linh khi mặt trời ló dạng, bầu trời và biển cả cùng nhau khoác lên lớp áo mới rực rỡ, sáng bừng cả không gian. Mặt trời như một quả cầu rực lửa sưởi ấm trái đất, ban phát những tia nắng lấp lánh tô điểm cho khung cảnh thêm phần sống động, tràn đầy năng lượng mới. Màu xanh của những triền núi nhấp nhô trên bờ, của các hòn đảo hoà cùng màu biển biếc, như tôn thêm vẻ quyến rũ của những dải cát vàng dạt dào sóng trắng. Để ngắm được khoảnh khắc này tôi đã phải dậy từ rất sớm để nắm trọn từng khoảnh khắc. Lúc này cũng là thời điểm các bác thuyền chài đang trở về đầy bội thus au một chuyến ra khơi đầy thú vị. Những khoang thuyền đầy ắp cá, những mẻ cá tươi ngon, thỉnh thoảng có những mẻ cá tinh nghịch nhảy vọt lên mặt biển tạo thành những vòng tròn trông thật thích mắt. Những tiếng nói cười, tiếng gõ vào mạn thuyền làm xao động cả một vùng trời. Vào buổi sáng mọi khách du lịch cũng rất thích tắm mình trong dòng nước xanh ngọc bích của biển. Trưa về biển lại vắng khách hơn, có lẽ lúc này cũng là thời điểm cho biển nghỉ ngơi để chiều tiếp tục vỗ những nhịp sóng. Khi chiều về, biển đông kín người, đặc biệt là những khách du lịch ra tắm và gia đình em cũng thế, được biển vỗ về an ủi em cảm thấy tâm hồn thoải mái hơn. Thỉnh thoảng có những lớp sóng xô vào bờ để lại cho cát những vỏ ốc, vỏ sò. Tôi cầm chai nhặt và bỏ vào để mang về làm kỉ niệm. Trên bãi cát dài, có những rặng dừa như che chở cho mặt biển. Người dân ở đây, họ còn mang những chiếc ghế dài đặt trên bãi cát để khách du lịch nằm ngắm và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa ban tặng cho con người.
Bãi biển Nha Trang, bất kỳ lúc nào bạn cũng có thể đắm mình trong làn nước biển mát lạnh, thỏa thích ngụp lặn hay nằm dài trên bờ cát, đắp xây những lâu dài hoặc thả hồn cùng với thiên nhiên tươi đẹp, diệu kỳ. Vẻ đẹp của bãi biển Nha Trang tựa hồ như một thỏi nam châm đầy sức hút mê hoặc du khách. Mỗi khi ngắm nhìn bức tranh thiên nhiên của mảnh đất này, bạn sẽ cứ mải mê chiêm ngưỡng mà quên cả thời gian, cứ thế say đắm trước vẻ đẹp thanh tao, quyến rũ của phố biển này. Đó chính là món quà diệu kỳ và đắt giá mà đất mẹ thiên nhiên đã dành tặng cho Nha Trang. Đến với Nha Trang mọi người còn được chơi các trò chơi thú vị như kéo dù, lướt ván, đi mô tô nước…
Một chuyến đi đầy thú vị. Em phải tạm biệt Nha Trang để trở về nhà với bao cảm xúc lưu luyến cảnh đẹp này. Em mong sao sẽ được trở lại nơi đây trong một thời gian sớm nhất có thể.
-Bùi Hiên-
Biển Nha Trang khá đẹp, tuy nhiên đường bờ biển trong đất liền khá dốc việc tắm sẽ hơi khó khăn vì không đi được ra xa nhiều bù lại thì ra các đảo rất đẹp và trong sạch
Chẳng ai muốn phải thức dậy vào buổi sáng sớm khi đang yên lành trên chiếc giường của mình cả. Nhưng hôm nay thì em không thể ngủ muộn hơn được nữa, chuyến đi Nha Trang đang đợi em phía trước. Nha Trang- mong ước bao nhiêu lâu của em, không thể đợi thêm nữa.
Nắng tỏa rọi khắp không gian. Gió phả vào mặt mát lạnh mang theo vị mặn của biển cả và vị nồng của mảnh đất miền trung. Và bãi biển xanh trải dài, rợn ngợp trước đôi mắt thích thú và mê hồn của những con người lần đầu đến với Nha Trang.
Bước qua những con đường nhỏ, bỏ lại sau lưng những tòa nhà đồ sộ, và hiện tại, em lập tức hòa nhập và đắm mình trong không gian ngập tràn sắc màu và sức sống của mẹ thiên nhiên. Làm sao có thể cưỡng lại trước cái nắng vàng ngọt của nắng, màu trắng sáng của bãi cát mịn và tiếng rì rào của những rặng dừa xanh mát hát ca trong gió. Khi đã bị “thu phục” bởi không gian thoáng đãng, rộng lớn, em không thể nào phân biệt được giữa ranh giới giữa màu xanh ngọc của biển, xanh sẫm của những dãy núi trùng điệp hay xanh biếc của trời cao xanh là đâu nữa. Và em cũng không cần biết. Những vẻ đẹp kiều diễm của thiên nhiên ban tặng đâu cần một lí do gì để lí giải, phải không?
Đẹp tự nhiên, Nha Trang còn níu chân người đến bởi những hoạt động và trải nghiệm thú vị. Sẽ chẳng bao giờ em dám chơi trò nhảy dù trên không xuống mặt biển nữa, dù nhìn cảnh biển trên không thật tuyệt. Nhưng trò chèo thuyền thúng trên nước, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần dần buông xuống và làn nước trong xanh có thế thấy lũ cá thoắt hiện, thoắt ẩn khi chúng em hét lên thì không thể nào diễn tả được! Những rặng san hô và tảo biển nơi đây mới đẹp làm sao!
Trên bãi cát trải dài, những người khách du lịch, có những người tóc vàng, tóc nâu nói chuyện, cười đùa với nhau rất thoải mái. Họ nằm dưới tấm bạt che nắng. Có những người vui mình dưới làm cát nóng làm em giật mình mỗi khi đi qua. Và cả ở kia, những lũ trẻ đang háo hức xây lâu đài cát riêng mình. Những hạt cát trộn với nước thành màu thầm, xây lên những ước mơ tươi sáng, hồn nhiên của chúng trên mặt đất. Nhưng rồi, một đợt sóng. Lâu đài sụp đổ, những chú cua tinh nghịch bò ngang qua, dừng lại xem lũ trẻ òa khóc nức nở. Và chúng lại háo hức đi tìm những ổ cua, cáy, dọa cho những chú cua vào hang của mình. Những đứa trẻ chơi hoài như thế, không biết buồn, không thấy chán.
Ồ, xa xa kia là những anh chị mặc chiếc áo xanh chan hòa. Họ làm gì thế nhỉ? Các anh chị, tay cầm một bao rác, nhặt những vỏ lon, vỏ kẹo và rác thải những vị khách vô ý để lại. Họ không ai thấy mệt giữa nắng hè mà luôn giữ trên môi nụ cười rạng rỡ. Làm việc thiện vui như thế sao? Chúng em cũng háo hức lần theo dọc biển, muốn giúp các anh chị nhặt rác nhưng rồi lại bị thu hút bởi những chiếc vỏ ốc xinh xắn đủ hình dáng màu sắc mang theo giai điệu của biển.
|
Được mệnh danh là “hòn ngọc biển Đông”, Nha Trang luôn tự hào là lựa chọn hàng đầu của du khách trong và ngoài nước mỗi khi nắng hạ xuất hiện, khi cái nóng tràn về. Và mỗi chúng ta hẳn ai cũng muốn một lần được đến chiêm ngưỡng và tận hưởng vẻ đẹp diệu kì của bãi biển tuyệt diệu này. Nhưng không phải bạn nào cũng có điều kiện để được tận mắt ngắm nhìn và cảm nhận. Những bài văn dưới đây không chỉ là tư liệu hữu ích cho các bạn khi làm những bài văn miêu tả bãi biển mà đó chính là một hành trình thú vị đưa những bạn chưa có cơ hội tham quan có thể hiểu hơn về “hòn ngọc” tuyệt vời này. Cùng với đó, những bạn đã có dịp đến nơi đây cũng có thể nhìn lại và tận hưởng thêm một lần những giây phút giao hòa với biển nữa. Bức tranh Nha Trang sẽ được hiện ra trong nắng, gió, trời và nước, với những hoạt động vui chơi của những người tham gia, tắm biển. Các bạn đã sẵn sàng cho chuyến đi của chúng ta chưa nào?
Kết thúc một năm học vất vả, em đã đạt thành tích cao. Vì vậy, mùa hè năm ngoái, em đã được bố mẹ cho đi du lịch biển. Chuyến đi thật thú vị và đặc biệt bức tranh biển Nha Trang đã để lại trong em những ấn tượng thật khó phai.
Bãi biển Nha Trang được bình chọn là một trong những bãi biển đẹp nhất của Việt Nam và thế giới. Đây là điểm đến lý tưởng cho du khách bởi vẻ đẹp mê đắm mà tạo hóa ban tặng. Phía trước mắt em là cả một vùng trời rộng lớn, bờ biển cong cong mềm mại thoai thoải dần xuống mép sóng, bờ biển rộng chạy dài tít tắp không bến bờ. Biển cả như một người con gái đẹp đang thay mình biến sắc. Trong ánh ban mai lung linh khi mặt trời ló dạng, bầu trời và biển cả cùng nhau khoác lên lớp áo mới rực rỡ, sáng bừng cả không gian. Mặt trời như một quả cầu rực lửa sưởi ấm trái đất, ban phát những tia nắng lấp lánh tô điểm cho khung cảnh thêm phần sống động, tràn đầy năng lượng mới. Màu xanh của những triền núi nhấp nhô trên bờ, của các hòn đảo hoà cùng màu biển biếc, như tôn thêm vẻ quyến rũ của những dải cát vàng dạt dào sóng trắng. Để ngắm được khoảnh khắc này tôi đã phải dậy từ rất sớm để nắm trọn từng khoảnh khắc. Lúc này cũng là thời điểm các bác thuyền chài đang trở về đầy bội thus au một chuyến ra khơi đầy thú vị. Những khoang thuyền đầy ắp cá, những mẻ cá tươi ngon, thỉnh thoảng có những mẻ cá tinh nghịch nhảy vọt lên mặt biển tạo thành những vòng tròn trông thật thích mắt. Những tiếng nói cười, tiếng gõ vào mạn thuyền làm xao động cả một vùng trời. Vào buổi sáng mọi khách du lịch cũng rất thích tắm mình trong dòng nước xanh ngọc bích của biển. Trưa về biển lại vắng khách hơn, có lẽ lúc này cũng là thời điểm cho biển nghỉ ngơi để chiều tiếp tục vỗ những nhịp sóng. Khi chiều về, biển đông kín người, đặc biệt là những khách du lịch ra tắm và gia đình em cũng thế, được biển vỗ về an ủi em cảm thấy tâm hồn thoải mái hơn. Thỉnh thoảng có những lớp sóng xô vào bờ để lại cho cát những vỏ ốc, vỏ sò. Tôi cầm chai nhặt và bỏ vào để mang về làm kỉ niệm. Trên bãi cát dài, có những rặng dừa như che chở cho mặt biển. Người dân ở đây, họ còn mang những chiếc ghế dài đặt trên bãi cát để khách du lịch nằm ngắm và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa ban tặng cho con người.
Bãi biển Nha Trang, bất kỳ lúc nào bạn cũng có thể đắm mình trong làn nước biển mát lạnh, thỏa thích ngụp lặn hay nằm dài trên bờ cát, đắp xây những lâu dài hoặc thả hồn cùng với thiên nhiên tươi đẹp, diệu kỳ. Vẻ đẹp của bãi biển Nha Trang tựa hồ như một thỏi nam châm đầy sức hút mê hoặc du khách. Mỗi khi ngắm nhìn bức tranh thiên nhiên của mảnh đất này, bạn sẽ cứ mải mê chiêm ngưỡng mà quên cả thời gian, cứ thế say đắm trước vẻ đẹp thanh tao, quyến rũ của phố biển này. Đó chính là món quà diệu kỳ và đắt giá mà đất mẹ thiên nhiên đã dành tặng cho Nha Trang. Đến với Nha Trang mọi người còn được chơi các trò chơi thú vị như kéo dù, lướt ván, đi mô tô nước…
Một chuyến đi đầy thú vị. Em phải tạm biệt Nha Trang để trở về nhà với bao cảm xúc lưu luyến cảnh đẹp này. Em mong sao sẽ được trở lại nơi đây trong một thời gian sớm nhất có thể.
-Bùi Hiên-
Biển Nha Trang khá đẹp, tuy nhiên đường bờ biển trong đất liền khá dốc việc tắm sẽ hơi khó khăn vì không đi được ra xa nhiều bù lại thì ra các đảo rất đẹp và trong sạch
Chẳng ai muốn phải thức dậy vào buổi sáng sớm khi đang yên lành trên chiếc giường của mình cả. Nhưng hôm nay thì em không thể ngủ muộn hơn được nữa, chuyến đi Nha Trang đang đợi em phía trước. Nha Trang- mong ước bao nhiêu lâu của em, không thể đợi thêm nữa.
Nắng tỏa rọi khắp không gian. Gió phả vào mặt mát lạnh mang theo vị mặn của biển cả và vị nồng của mảnh đất miền trung. Và bãi biển xanh trải dài, rợn ngợp trước đôi mắt thích thú và mê hồn của những con người lần đầu đến với Nha Trang.
Bước qua những con đường nhỏ, bỏ lại sau lưng những tòa nhà đồ sộ, và hiện tại, em lập tức hòa nhập và đắm mình trong không gian ngập tràn sắc màu và sức sống của mẹ thiên nhiên. Làm sao có thể cưỡng lại trước cái nắng vàng ngọt của nắng, màu trắng sáng của bãi cát mịn và tiếng rì rào của những rặng dừa xanh mát hát ca trong gió. Khi đã bị “thu phục” bởi không gian thoáng đãng, rộng lớn, em không thể nào phân biệt được giữa ranh giới giữa màu xanh ngọc của biển, xanh sẫm của những dãy núi trùng điệp hay xanh biếc của trời cao xanh là đâu nữa. Và em cũng không cần biết. Những vẻ đẹp kiều diễm của thiên nhiên ban tặng đâu cần một lí do gì để lí giải, phải không?
Đẹp tự nhiên, Nha Trang còn níu chân người đến bởi những hoạt động và trải nghiệm thú vị. Sẽ chẳng bao giờ em dám chơi trò nhảy dù trên không xuống mặt biển nữa, dù nhìn cảnh biển trên không thật tuyệt. Nhưng trò chèo thuyền thúng trên nước, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần dần buông xuống và làn nước trong xanh có thế thấy lũ cá thoắt hiện, thoắt ẩn khi chúng em hét lên thì không thể nào diễn tả được! Những rặng san hô và tảo biển nơi đây mới đẹp làm sao!
Trên bãi cát trải dài, những người khách du lịch, có những người tóc vàng, tóc nâu nói chuyện, cười đùa với nhau rất thoải mái. Họ nằm dưới tấm bạt che nắng. Có những người vui mình dưới làm cát nóng làm em giật mình mỗi khi đi qua. Và cả ở kia, những lũ trẻ đang háo hức xây lâu đài cát riêng mình. Những hạt cát trộn với nước thành màu thầm, xây lên những ước mơ tươi sáng, hồn nhiên của chúng trên mặt đất. Nhưng rồi, một đợt sóng. Lâu đài sụp đổ, những chú cua tinh nghịch bò ngang qua, dừng lại xem lũ trẻ òa khóc nức nở. Và chúng lại háo hức đi tìm những ổ cua, cáy, dọa cho những chú cua vào hang của mình. Những đứa trẻ chơi hoài như thế, không biết buồn, không thấy chán.
Ồ, xa xa kia là những anh chị mặc chiếc áo xanh chan hòa. Họ làm gì thế nhỉ? Các anh chị, tay cầm một bao rác, nhặt những vỏ lon, vỏ kẹo và rác thải những vị khách vô ý để lại. Họ không ai thấy mệt giữa nắng hè mà luôn giữ trên môi nụ cười rạng rỡ. Làm việc thiện vui như thế sao? Chúng em cũng háo hức lần theo dọc biển, muốn giúp các anh chị nhặt rác nhưng rồi lại bị thu hút bởi những chiếc vỏ ốc xinh xắn đủ hình dáng màu sắc mang theo giai điệu của biển.
|
Việt Nam luôn được biết đến là nơi có nhiều danh lam, thắng cảnh nổi tiếng, thu hút nhiều khách du lịch. Trong số đó không thể không nhắc đến Vũng Tàu – thành phố du lịch nổi bật với những bãi biển trong xanh, những bãi tắm mát lạnh và đây cũng là địa điểm quen thuộc để du khách nghỉ mát, vui chơi, tắm biển, ăn uống thỏa thích vào mỗi dịp cuối tuần, lễ tết. Được đứng từ trên ngọn hải đăng nhìn xuống, từ tượng chúa Kitô, mới thấy rằng Vũng Tàu quả là tuyệt vời. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, các bạn sẽ làm bài tập miêu tả cảnh biển Vũng Tàu. Các bạn có thể lựa chọn thời điểm mà mình yêu thích để miêu tả. Có thể là bình minh, buổi trưa, hoàng hôn hoặc vào buổi đêm. Tuy nhiên cũng có thể miêu tả nhiều thời điểm nhưng cần biết chọn lọc ý để làm nổi bật thời điểm mình miêu tả. Dù làm theo cách nào cũng cần phải miêu tả được khung cảnh của biển, tả được thiên nhiên quanh biển, tả nhịp sống con người vùng biển Vũng Tàu. Mong rằng những gợi ý sẽ giúp các bạn có được bài văn hay. Chúc các bạn thành công.
Hè đã về. Mùa hè với em là những chuyến đi, đi du lịch nhiều nơi cùng gia đình, bè bạn. Mặc dù em đã được đến rất nhiều nơi, đi rất nhiều miền Tổ Quốc nhưng nơi mà em thích nhất vẫn là vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp.
Được ở đây trong hai ngày liền, em đã có những trải nghiệm đầy mới mẻ với bãi biển mộng mơ này. Mỗi sớm bình minh, khi ông mặt trời còn e lệ phía sau lớp mây trắng, nhìn về phía xa xôi của biển như nhìn thấy đường chân trời màu đỏ hồng rực rỡ, tráng lệ. Dưới ánh nắng dần dần trở nên tươi vàng của thời tiết, màu nước biển như càng trở nên trong xanh đến kì lạ. Nước biển trong trẻo long lanh như ẩn như hiện bãi cát vàng dưới đáy nước. Sóng biển Vũng Tàu buổi ban mai không quá to, không ồn ào, mãnh liệt mà nó dịu êm, nhẹ nhàng như vỗ về, âu yếm. Bãi cát xen lẫn chút trắng chút vàng chạy dọc bờ biển, đôi chỗ được bọt sóng đọng lại chút nước biển ẩm ướt, khi bước lên cảm giác như chân mình dần lún sâu xuống bờ cát. Mặt trời dần lên cao hơn, rạng ngời và rực rỡ hơn, chiếu những tia vàng chói chang xuống lòng biển, phản chiếu những sắc màu long lanh và đẹp đến lạ.
Thấp thoáng phía xa xa là bóng những đoàn thuyền đánh ca đang vang lên khúc ca khải hoàn trở về với đất mẹ. Tiếng reo hò của họ dường như vọng lại đến tận bãi bờ. Những cánh buồm trắng phau phau như chạy đua cùng ông mặt trời, rất nhanh đã cập bến. Người trên thuyền bắc cầu đi xuống, thu lượm thành quả và chuyển lên xe mang ra chợ buôn bán. Một vài bác ngư dân ở lại dọn dẹp chiếc thuyền còn nồng nàn hơi vị mặn mà của biển, chuẩn bị cho chuyến ra khơi sắp tới. Lúc này mặt trời lên cao, một số người xuống tắm biển, đùa bỡn với cơn sóng đã dần trở nên mạnh mẽ hơn. Một số người không xuống biển để tắm mát, họ ngồi dưới những mái lán trên bờ cát, trò chuyện dưới những tán dừa trên bờ biển, thong thả ngắm nhìn quanh cảnh biển khơi đầy xinh đẹp.
Về chiều, sóng biển dường như càng mạnh mẽ hơn, nước biển càng ấm nóng dưới sự soi chiếu cả một ngày dài của ông mặt trời. Hoàng hôn dần buông xuống trên bờ biển, không còn cái gay gắt chói chang của ánh nắng lúc trưa chiều, nhiều du khách vui vẻ nhảy xuống nước đùa vui thỏa thích. Họ chơi đùa với những cơn sóng lớn ting bọt trắng xóa, bãi cát dường như đã ngắn lại so với buổi chiều, trên bờ lúc này đã lục đục những chiếc thuyền đánh cá tháo dây leo, các bác ngư dân cũng dần chuẩn bị lên đường đi khai quật hải sản ngoài khơi xa.
Đêm về, biển mang màu đen kịt, tối tăm, huyền bí. Chỉ thấy phía xa xa là ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn hải đăng. Ngồi trong căn nhà nhỏ trên bờ nhưng tiếng sóng xô bờ mãnh liệt cùng hơi thở nồng nàn của biển khơi cứ quấn quýt lấy em, làm em càng thêm yêu mến và thích thú với bãi biển nơi này.
Kết thúc hai ngày du lịch ngắn ngủi trên bờ biển Vũng Tàu xinh đẹp, em vẫn luyến tiếc không thôi. Em luôn tự ngẫm trong đầu rằng sẽ có ngày mình sẽ quay trở lại nơi đây, sẽ đến đây để được thêm một lần ngắm nhìn cảnh biển Vũng Tàu xinh đẹp và trù phú.
Thanh Thủy
Biển vũng tàu khá đẹp và trong xanh với nhiều nhà hàng khách sạn và khu du lịch để du khách có thể trải nghiệm, bờ biển vũng tàu khá thoải nên tắm cũng rất thích
Chưa bao giờ tôi thấy lời bài hát lại đúng với tâm trạng mình như thế! Một buổi chiều tháng tư đầy nắng và gió, trên chiếc xe lao nhanh vun vút tiến về phía biển, Vũng Tàu đang chào đón tôi…
Vũng Tàu đón chúng tôi bằng không khí mùa hè dễ chịu, nắng không quá gắt như ở miền Bắc, không có mưa và bầu trời trong xanh, hiền hòa thân thiện. Từ xa, tôi đã nhìn thấy Tượng Chúa Kito sừng sững nơi núi cao hùng vĩ, chở che và bao dung với những con người nơi đây. Và tôi đặc biệt phấn khích khi cảm nhận được đâu đây vị mặn của biển, mùi thơm của cát. Biển Hồ Cốc bắt đầu mở ra trước mắt tôi…
Nằm không xa thành phố Hồ Chí Minh nhộn nhịp, và Vũng Tàu náo nhiệt nhưng Hồ Cốc vẫn giữ được cho mình vẻ hoang sơ và tự nhiên vốn có của nó. Tôi thích Hồ Cốc bởi nó cho ta cảm giác được trở về với thiên nhiên, sống và tận hưởng trong vòng tay mẹ thiên nhiên mà không phải lo toan, vướng bận những cái hiện đại ngoài kia. Rừng Tràm nguyên sinh có màu xanh tươi của cây lá, có sự sống mãnh liệt của những loài không cần bàn tay con người chăm sóc, có sự bất ngờ, thích thú với những con vật mà tôi chưa thấy bao giờ.
Biển cũng hòa với rừng tạo thành một bức tranh thiên nhiên nếu không phải “sơn thủy hữu tình”, tôi cũng không biết nói thế nào nữa. Trong buổi chiều hoàng hôn, biển là nàng thiếu nữ mộng mơ, trong sáng. Nàng không biết cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu đổi mới, nàng vẫn sống là chính mình, với vẻ đẹp tự nhiên, không tô điểm mà vẫn đủ say đắm lòng người. Mái tóc Hồ Cốc mang màu trắng, mịn màng và khéo léo uốn lượn ôm lấy rừng và ôm lấy biển. Gương mặt Hồ Cốc, nhìn xa, là bầu trời thứ hai, có ráng chiều và có từng đám mây lững lự trở về với chân trời. Nhưng khi lại gần, ánh nắng cuối xuyên tới đáy biển, một thế giới sống, tưởng như chỉ có trên ti vi hiển hiện trước tôi: những sinh vật nhỏ bé đang kiếm ăn hay ngại ngùng bơi đi khi thấy tôi. Hồ Cốc không giấu chúng tôi bất cứ điều gì với làn nước trong có thể nhìn thấy cả đáy. Những làn sóng tinh nghịch, chúng đuổi nhau, chúng cười đùa nhau rồi vỡ òa trong lòng bờ cát trắng dịu dàng.
Nổi bật giữa mênh mông sóng nước là những mỏm đá to, nhỏ. Những hòn đá như những hòn đảo cho người tí hon ở. Thật tuyệt vời khi được ngồi trên mặt những mỏm đá để gió thổi bay mái tóc và nghe rì rào lời sóng biển hát, nhìn ra phía xa xa chân trời nghĩ về chuyện của mình, chuyện cuộc đời hay không gì cả. Những tấm ảnh với gió, cát, với biển chắc chắn sẽ làm cho những bạn chưa đến nơi này phải ghen tị.
Không chỉ là cảnh vật thiên nhiên, tôi còn bị hấp dẫn bởi màu sắc và mùi vị thơm phức của những món ăn nơi đây. Hải sản Hồ Cốc thì phải nói tươi ngon và rẻ hết chỗ nói. Bạn có thể trực tiếp lựa chọn những chú cua, mực béo tốt, những chú tôm chắc khỏe, rồi nào là ghẹ, sò, điệp, ốc, cá,… rồi tự tay chế biến chúng bằng những vỉ, lò than thuê từ người dân. Những chú cua, chú tôm rực rỡ màu, những đĩa sò, điệp bắt mắt, những đĩa mực thơm ngon, … giữa bờ biển thơ mộng hẳn sẽ là những trải nghiệm tôi không bao giờ quên.
Biển hiền hòa, món ăn hấp dẫn, người dân nơi đây cũng rất nhiệt tình và cởi mở. Họ luôn tươi cười và hướng dẫn du khách, luôn có ý thức bảo vệ và giữ gìn mẹ biển cả.
|
Việt Nam luôn được biết đến là nơi có nhiều danh lam, thắng cảnh nổi tiếng, thu hút nhiều khách du lịch. Trong số đó không thể không nhắc đến Vũng Tàu – thành phố du lịch nổi bật với những bãi biển trong xanh, những bãi tắm mát lạnh và đây cũng là địa điểm quen thuộc để du khách nghỉ mát, vui chơi, tắm biển, ăn uống thỏa thích vào mỗi dịp cuối tuần, lễ tết. Được đứng từ trên ngọn hải đăng nhìn xuống, từ tượng chúa Kitô, mới thấy rằng Vũng Tàu quả là tuyệt vời. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, các bạn sẽ làm bài tập miêu tả cảnh biển Vũng Tàu. Các bạn có thể lựa chọn thời điểm mà mình yêu thích để miêu tả. Có thể là bình minh, buổi trưa, hoàng hôn hoặc vào buổi đêm. Tuy nhiên cũng có thể miêu tả nhiều thời điểm nhưng cần biết chọn lọc ý để làm nổi bật thời điểm mình miêu tả. Dù làm theo cách nào cũng cần phải miêu tả được khung cảnh của biển, tả được thiên nhiên quanh biển, tả nhịp sống con người vùng biển Vũng Tàu. Mong rằng những gợi ý sẽ giúp các bạn có được bài văn hay. Chúc các bạn thành công.
Hè đã về. Mùa hè với em là những chuyến đi, đi du lịch nhiều nơi cùng gia đình, bè bạn. Mặc dù em đã được đến rất nhiều nơi, đi rất nhiều miền Tổ Quốc nhưng nơi mà em thích nhất vẫn là vùng biển Vũng Tàu xinh đẹp.
Được ở đây trong hai ngày liền, em đã có những trải nghiệm đầy mới mẻ với bãi biển mộng mơ này. Mỗi sớm bình minh, khi ông mặt trời còn e lệ phía sau lớp mây trắng, nhìn về phía xa xôi của biển như nhìn thấy đường chân trời màu đỏ hồng rực rỡ, tráng lệ. Dưới ánh nắng dần dần trở nên tươi vàng của thời tiết, màu nước biển như càng trở nên trong xanh đến kì lạ. Nước biển trong trẻo long lanh như ẩn như hiện bãi cát vàng dưới đáy nước. Sóng biển Vũng Tàu buổi ban mai không quá to, không ồn ào, mãnh liệt mà nó dịu êm, nhẹ nhàng như vỗ về, âu yếm. Bãi cát xen lẫn chút trắng chút vàng chạy dọc bờ biển, đôi chỗ được bọt sóng đọng lại chút nước biển ẩm ướt, khi bước lên cảm giác như chân mình dần lún sâu xuống bờ cát. Mặt trời dần lên cao hơn, rạng ngời và rực rỡ hơn, chiếu những tia vàng chói chang xuống lòng biển, phản chiếu những sắc màu long lanh và đẹp đến lạ.
Thấp thoáng phía xa xa là bóng những đoàn thuyền đánh ca đang vang lên khúc ca khải hoàn trở về với đất mẹ. Tiếng reo hò của họ dường như vọng lại đến tận bãi bờ. Những cánh buồm trắng phau phau như chạy đua cùng ông mặt trời, rất nhanh đã cập bến. Người trên thuyền bắc cầu đi xuống, thu lượm thành quả và chuyển lên xe mang ra chợ buôn bán. Một vài bác ngư dân ở lại dọn dẹp chiếc thuyền còn nồng nàn hơi vị mặn mà của biển, chuẩn bị cho chuyến ra khơi sắp tới. Lúc này mặt trời lên cao, một số người xuống tắm biển, đùa bỡn với cơn sóng đã dần trở nên mạnh mẽ hơn. Một số người không xuống biển để tắm mát, họ ngồi dưới những mái lán trên bờ cát, trò chuyện dưới những tán dừa trên bờ biển, thong thả ngắm nhìn quanh cảnh biển khơi đầy xinh đẹp.
Về chiều, sóng biển dường như càng mạnh mẽ hơn, nước biển càng ấm nóng dưới sự soi chiếu cả một ngày dài của ông mặt trời. Hoàng hôn dần buông xuống trên bờ biển, không còn cái gay gắt chói chang của ánh nắng lúc trưa chiều, nhiều du khách vui vẻ nhảy xuống nước đùa vui thỏa thích. Họ chơi đùa với những cơn sóng lớn ting bọt trắng xóa, bãi cát dường như đã ngắn lại so với buổi chiều, trên bờ lúc này đã lục đục những chiếc thuyền đánh cá tháo dây leo, các bác ngư dân cũng dần chuẩn bị lên đường đi khai quật hải sản ngoài khơi xa.
Đêm về, biển mang màu đen kịt, tối tăm, huyền bí. Chỉ thấy phía xa xa là ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn hải đăng. Ngồi trong căn nhà nhỏ trên bờ nhưng tiếng sóng xô bờ mãnh liệt cùng hơi thở nồng nàn của biển khơi cứ quấn quýt lấy em, làm em càng thêm yêu mến và thích thú với bãi biển nơi này.
Kết thúc hai ngày du lịch ngắn ngủi trên bờ biển Vũng Tàu xinh đẹp, em vẫn luyến tiếc không thôi. Em luôn tự ngẫm trong đầu rằng sẽ có ngày mình sẽ quay trở lại nơi đây, sẽ đến đây để được thêm một lần ngắm nhìn cảnh biển Vũng Tàu xinh đẹp và trù phú.
Thanh Thủy
Biển vũng tàu khá đẹp và trong xanh với nhiều nhà hàng khách sạn và khu du lịch để du khách có thể trải nghiệm, bờ biển vũng tàu khá thoải nên tắm cũng rất thích
Chưa bao giờ tôi thấy lời bài hát lại đúng với tâm trạng mình như thế! Một buổi chiều tháng tư đầy nắng và gió, trên chiếc xe lao nhanh vun vút tiến về phía biển, Vũng Tàu đang chào đón tôi…
Vũng Tàu đón chúng tôi bằng không khí mùa hè dễ chịu, nắng không quá gắt như ở miền Bắc, không có mưa và bầu trời trong xanh, hiền hòa thân thiện. Từ xa, tôi đã nhìn thấy Tượng Chúa Kito sừng sững nơi núi cao hùng vĩ, chở che và bao dung với những con người nơi đây. Và tôi đặc biệt phấn khích khi cảm nhận được đâu đây vị mặn của biển, mùi thơm của cát. Biển Hồ Cốc bắt đầu mở ra trước mắt tôi…
Nằm không xa thành phố Hồ Chí Minh nhộn nhịp, và Vũng Tàu náo nhiệt nhưng Hồ Cốc vẫn giữ được cho mình vẻ hoang sơ và tự nhiên vốn có của nó. Tôi thích Hồ Cốc bởi nó cho ta cảm giác được trở về với thiên nhiên, sống và tận hưởng trong vòng tay mẹ thiên nhiên mà không phải lo toan, vướng bận những cái hiện đại ngoài kia. Rừng Tràm nguyên sinh có màu xanh tươi của cây lá, có sự sống mãnh liệt của những loài không cần bàn tay con người chăm sóc, có sự bất ngờ, thích thú với những con vật mà tôi chưa thấy bao giờ.
Biển cũng hòa với rừng tạo thành một bức tranh thiên nhiên nếu không phải “sơn thủy hữu tình”, tôi cũng không biết nói thế nào nữa. Trong buổi chiều hoàng hôn, biển là nàng thiếu nữ mộng mơ, trong sáng. Nàng không biết cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu đổi mới, nàng vẫn sống là chính mình, với vẻ đẹp tự nhiên, không tô điểm mà vẫn đủ say đắm lòng người. Mái tóc Hồ Cốc mang màu trắng, mịn màng và khéo léo uốn lượn ôm lấy rừng và ôm lấy biển. Gương mặt Hồ Cốc, nhìn xa, là bầu trời thứ hai, có ráng chiều và có từng đám mây lững lự trở về với chân trời. Nhưng khi lại gần, ánh nắng cuối xuyên tới đáy biển, một thế giới sống, tưởng như chỉ có trên ti vi hiển hiện trước tôi: những sinh vật nhỏ bé đang kiếm ăn hay ngại ngùng bơi đi khi thấy tôi. Hồ Cốc không giấu chúng tôi bất cứ điều gì với làn nước trong có thể nhìn thấy cả đáy. Những làn sóng tinh nghịch, chúng đuổi nhau, chúng cười đùa nhau rồi vỡ òa trong lòng bờ cát trắng dịu dàng.
Nổi bật giữa mênh mông sóng nước là những mỏm đá to, nhỏ. Những hòn đá như những hòn đảo cho người tí hon ở. Thật tuyệt vời khi được ngồi trên mặt những mỏm đá để gió thổi bay mái tóc và nghe rì rào lời sóng biển hát, nhìn ra phía xa xa chân trời nghĩ về chuyện của mình, chuyện cuộc đời hay không gì cả. Những tấm ảnh với gió, cát, với biển chắc chắn sẽ làm cho những bạn chưa đến nơi này phải ghen tị.
Không chỉ là cảnh vật thiên nhiên, tôi còn bị hấp dẫn bởi màu sắc và mùi vị thơm phức của những món ăn nơi đây. Hải sản Hồ Cốc thì phải nói tươi ngon và rẻ hết chỗ nói. Bạn có thể trực tiếp lựa chọn những chú cua, mực béo tốt, những chú tôm chắc khỏe, rồi nào là ghẹ, sò, điệp, ốc, cá,… rồi tự tay chế biến chúng bằng những vỉ, lò than thuê từ người dân. Những chú cua, chú tôm rực rỡ màu, những đĩa sò, điệp bắt mắt, những đĩa mực thơm ngon, … giữa bờ biển thơ mộng hẳn sẽ là những trải nghiệm tôi không bao giờ quên.
Biển hiền hòa, món ăn hấp dẫn, người dân nơi đây cũng rất nhiệt tình và cởi mở. Họ luôn tươi cười và hướng dẫn du khách, luôn có ý thức bảo vệ và giữ gìn mẹ biển cả.
|
Từ xưa đến nay Việt Nam luôn tự hào vì một nước có tài nguyên phong phú, rừng vàng biển bạc, đất nước ngày nay cũng đang dần hòa nhập, nền kinh tế cũng bắt đầu đang trên đà phát triển. Thế nhưng cuộc sống của người dân vẫn còn phải trải qua rất nhiều khó khăn, mất mát do thiên tai đem lại. Một trong những nguyên nhân ảnh hưởng trực tiếp tới sự ô nhiễm môi trường và tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu đó chính là những trận bão lũ lớn. Cảnh tượng gió quay cuồng, gào rít, cây cối ngả nghiêng rồi rạp mình vào những cơn xoáy. Những cơn mưa ào ào đổ đến, xối xả lên những mái nhà, cành cây, ngọn cỏ, nước lũ dâng cao cuốn chìm tất cả để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Chính những cơn lũ ấy chính là những tiếng chuông cảnh tỉnh con người cùng chung tay bảo vệ môi trường vì bảo vệ môi trường chính là bảo vệ cuộc sống của chúng ta. Trong chương Ngữ Văn lớp 6, ta bắt gặp bài văn miêu tả cảnh lũ lụt. Trong quá trình làm các bạn cần chú ý vào miêu tả cảnh vật con người như thế nào và để lại những hậu quả gì. Các bạn tham khảo bài viết dưới đây để làm bài thật tốt nhé!
Mỗi lần nghe thấy những câu thơ này trên phương tiện truyền thông đại chúng tôi lại nhớ về những hình ảnh về trận lũ khủng khiếp của quê tôi cách đây ba năm. Đó có lẽ làn trận lu lớn nhất mà tôi đã từng được chứng kiến, nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của người dân trong vùng.
Năm ấy, đúng vào khoảng cuối tháng bảy, đầu tháng tám âm lịch đây cũng là khoảng thời gian xảy ra nhiều bão nhất. Vào lúc chiều tối bầu trời bắt đầu vần vũ, những cơn gió mạnh kéo về, bụi bay tứ tung, những chiếc lá trên cây cung rụng xào xạc. Cơn ốc cũng từ từ kéo đến, sấm chớp gào thét ầm ầm làm cả bầu trời rung chuyển. Khác với mọi ngày bầu trời trong xanh, cao vời vợi thì hôm nay bầu trời u ám, xám xịt như đang tức giận với ai đấy. Cây cối ngả nghiêng, những cây nhỏ còn bị vật ra. Rồi mưa kéo đến cũng rất nhanh làm cho con người không chuẩn bị kịp, mưa ào ào rơi lộp độp trên mái nhà, mưa xối xả vào cành cây, ngọn cỏ. Nước ở sông cũng bắt đầu dâng cao, tràn ngập lên cả con đường. Nước trên đường lênh láng cả những rác thải, dơ bẩn rồi những xác động thực vật thật hôi thối. Tôi cũng từng xem trên ti vi về trận bão ở miền Trung thật khủng khiếp hơn rất nhiều. Nhà cửa bị cuốn trôi, có những cảnh tượng con mất bố, vợ mất chồng… Chao ôi nhìn những cảnh tượng đó thật đáng thương làm sao.
Nhưng không phải khi bão lũ hết, cuộc sống của những người dân lại trở về cuộc sống thường ngày mà nó đã kéo heo rất nhiều những hậu quả liên lụy khác. Trước hết, nó ảnh hưởng rõ nhất là đến những ngôi nhà mình đang ở. Những chiếc cổng bằng bê tông, những mái nhà bằng tôn … giờ phải sửa lại hoàn toàn. Sau tất cả chỉ còn lại một cảnh tượng điêu tàn đổ nát, một cảnh tượng mà có lẽ chúng ta cũng không bao giờ tưởng ra nó lại như thế. Những cây cối bên đường đổ ngả vào những cột dây điện rất nguy hiểm. Bão lũ không chỉ ảnh hưởng tới môi trường mà bà mẹ thiên nhiên cũng dang dần bị ô nhiễm, tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu cao. Thật là một bi kịch lớn nhất của con người. Những lúc như thế này, mọi người hãy chung tay bảo vệ môi trường trong sạch đẹp hơn, hãy cùng nhau “ lá lành đùm lá rách”, “ một miếng khi đói bằng một gói khi no” giúp đỡ lẫn nhau. Những lúc này tôi cảm thấy tình cảm của con người càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Những hòm ủng hộ đồng bào lũ lụt ngày ngày vẫn được ăn no để làm vơi đi phần nào đau khổ của người dân nhưng có một điều chắc chắn rằng: nỗi khổ mất đi một người thân là không gì bù đắp được.
Cơn lũ rồi cũng qua đi, cuộc sống của con người cũng dần trở về với nhịp sống thường ngày, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn ám ảnh bở trận lũ kinh hoàng ấy. Qua trận bão ấy cũng như một hồi chuông thức tỉnh con người cần phải để ý và đề phòng, chung tay bảo vệ môi trường vì sự bình yên, vì cuộc sống của chúng ta.
Bùi Hiên –
Lũ lụt có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà cửa kinh tế vật nuôi và cả tính mạng con người
Dải đất miền trung quê em là khúc ruột của tổ quốc, eo đất nhỏ ấy mỗi năm lại gánh chịu những trận thiên tai dữ dội của thiên nhiên. Người dân quê em vẫn chưa khỏi kinh hoàng trước trận lũ vừa qua.
Quê hương em có những vùng đá sỏi khô cằn, những cồn cát nằm sát ra biển. Mảnh đất nhỏ như thắt lại, gồng mình lên chống chọi với kẻ thù- thiên tai. Mặc dù, chính quyền có cảnh báo, biện pháp phòng chống cơn lũ nhưng những gì nó mang lại đã đi xa hơn những gì dự đoán. Bầu trời lúc nào cũng tối sầm, những đám mây đen không ngớt tuôn mưa. Mưa kéo dài nhiều ngày làm mực nước tăng cao thêm. Nước từ thượng nguồn cứ xối xả trút xuống làm quê em khắp nơi chìm trong biển nước. Dòng nước xoáy đục ngầu mặc sức tàn phá bất cứ thứ gì cản đường nó. Gió lốc cũng từng cơn vô cảm thỏa sức quật vào những mái nhà, cây cối đứng chơ vơ trên cánh đồng. Trận lũ như ra sức muốn nhấn chìm sự sống của con người. Nước dâng cao hơn tới tận mái nhà. Dòng nước lũ điên cuồng cuốn phăng nhà cửa, mùa màng đồng nghĩa với việc cướp đi bao mồ hôi công sức của người dân quê em. Cảnh tượng thật tang thương. Những cây cổ thụ cũng bị gió quật tả tơi, bật rễ. Những mái tôn bị gió thốc chỉ còn lại những bức tường trơ trọi. Từng đàn gia súc nổi trôi trên dòng nước dữ. Sắp tới mùa lúa thu hoạch vậy mà thiên nhiên vẫn thản nhiên cướp trắng vụ mùa sắp tới. Những vườn cây ăn quả, bao cánh đồng lúa chín bị lũ vùi dập, giày xéo. Lòng em lo sợ và đau quặn trước cơn thịnh nộ của đất trời.
Người dân quê em được sơ tán đi nhiều, những người còn lại chỉ có nơi duy nhất để ở đó là mái nhà. Hàng ngàn gian khó bủa vây trước mắt in hằn trong những ánh nhìn xa xăm. Quê em vừa trải qua cơn bão lớn, khó khăn lắm cuộc sống mới trở về bình thường thì trận lũ này ập tới. “Họa vô đơn chí” bà em thường nói như vậy, những nếp nhăn, nỗi lo âu của cả đời lam lũ hằn sâu trên gương mặt bà. Trẻ thơ chúng em không còn được tự do tới trường lớp, chạy nhảy vui đùa. Đâu đây tiếng khóc thét thương tâm. Người dân quê em vẫn kiên trì dầm mình trong dòng nước để kéo về những bó lúa chín dở. Bao hiểm nguy rình rập cuộc sống của mỗi con người.
Nhưng may mắn thay, quê em nhận được sự ủng hộ, giúp đỡ của nhân dân toàn quốc. Với khẩu hiệu “lá lành đùm lá rách”, “một miếng khi đói bằng một gói khi no”, mỗi này từng đoàn thuyền vẫn gắng sức chở thuốc men, lương thực…giúp đỡ người dân quê em vượt qua khó khăn trước mắt. Nhưng đường xá, bị chia cắt có những nơi bị nước lũ làm cô lập nên thuyền cứu trợ gặp phải không ít khốn khó. Nhờ những kinh nghiệm “sống chung với lũ”, người dân quê em chuẩn bị sẵn những khu vực cao ráo dựng lều để bà con tránh lũ, giúp làm giảm những thiệt hại mà trận lũ gây ra.
|
Từ xưa đến nay Việt Nam luôn tự hào vì một nước có tài nguyên phong phú, rừng vàng biển bạc, đất nước ngày nay cũng đang dần hòa nhập, nền kinh tế cũng bắt đầu đang trên đà phát triển. Thế nhưng cuộc sống của người dân vẫn còn phải trải qua rất nhiều khó khăn, mất mát do thiên tai đem lại. Một trong những nguyên nhân ảnh hưởng trực tiếp tới sự ô nhiễm môi trường và tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu đó chính là những trận bão lũ lớn. Cảnh tượng gió quay cuồng, gào rít, cây cối ngả nghiêng rồi rạp mình vào những cơn xoáy. Những cơn mưa ào ào đổ đến, xối xả lên những mái nhà, cành cây, ngọn cỏ, nước lũ dâng cao cuốn chìm tất cả để lại những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Chính những cơn lũ ấy chính là những tiếng chuông cảnh tỉnh con người cùng chung tay bảo vệ môi trường vì bảo vệ môi trường chính là bảo vệ cuộc sống của chúng ta. Trong chương Ngữ Văn lớp 6, ta bắt gặp bài văn miêu tả cảnh lũ lụt. Trong quá trình làm các bạn cần chú ý vào miêu tả cảnh vật con người như thế nào và để lại những hậu quả gì. Các bạn tham khảo bài viết dưới đây để làm bài thật tốt nhé!
Mỗi lần nghe thấy những câu thơ này trên phương tiện truyền thông đại chúng tôi lại nhớ về những hình ảnh về trận lũ khủng khiếp của quê tôi cách đây ba năm. Đó có lẽ làn trận lu lớn nhất mà tôi đã từng được chứng kiến, nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của người dân trong vùng.
Năm ấy, đúng vào khoảng cuối tháng bảy, đầu tháng tám âm lịch đây cũng là khoảng thời gian xảy ra nhiều bão nhất. Vào lúc chiều tối bầu trời bắt đầu vần vũ, những cơn gió mạnh kéo về, bụi bay tứ tung, những chiếc lá trên cây cung rụng xào xạc. Cơn ốc cũng từ từ kéo đến, sấm chớp gào thét ầm ầm làm cả bầu trời rung chuyển. Khác với mọi ngày bầu trời trong xanh, cao vời vợi thì hôm nay bầu trời u ám, xám xịt như đang tức giận với ai đấy. Cây cối ngả nghiêng, những cây nhỏ còn bị vật ra. Rồi mưa kéo đến cũng rất nhanh làm cho con người không chuẩn bị kịp, mưa ào ào rơi lộp độp trên mái nhà, mưa xối xả vào cành cây, ngọn cỏ. Nước ở sông cũng bắt đầu dâng cao, tràn ngập lên cả con đường. Nước trên đường lênh láng cả những rác thải, dơ bẩn rồi những xác động thực vật thật hôi thối. Tôi cũng từng xem trên ti vi về trận bão ở miền Trung thật khủng khiếp hơn rất nhiều. Nhà cửa bị cuốn trôi, có những cảnh tượng con mất bố, vợ mất chồng… Chao ôi nhìn những cảnh tượng đó thật đáng thương làm sao.
Nhưng không phải khi bão lũ hết, cuộc sống của những người dân lại trở về cuộc sống thường ngày mà nó đã kéo heo rất nhiều những hậu quả liên lụy khác. Trước hết, nó ảnh hưởng rõ nhất là đến những ngôi nhà mình đang ở. Những chiếc cổng bằng bê tông, những mái nhà bằng tôn … giờ phải sửa lại hoàn toàn. Sau tất cả chỉ còn lại một cảnh tượng điêu tàn đổ nát, một cảnh tượng mà có lẽ chúng ta cũng không bao giờ tưởng ra nó lại như thế. Những cây cối bên đường đổ ngả vào những cột dây điện rất nguy hiểm. Bão lũ không chỉ ảnh hưởng tới môi trường mà bà mẹ thiên nhiên cũng dang dần bị ô nhiễm, tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu cao. Thật là một bi kịch lớn nhất của con người. Những lúc như thế này, mọi người hãy chung tay bảo vệ môi trường trong sạch đẹp hơn, hãy cùng nhau “ lá lành đùm lá rách”, “ một miếng khi đói bằng một gói khi no” giúp đỡ lẫn nhau. Những lúc này tôi cảm thấy tình cảm của con người càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Những hòm ủng hộ đồng bào lũ lụt ngày ngày vẫn được ăn no để làm vơi đi phần nào đau khổ của người dân nhưng có một điều chắc chắn rằng: nỗi khổ mất đi một người thân là không gì bù đắp được.
Cơn lũ rồi cũng qua đi, cuộc sống của con người cũng dần trở về với nhịp sống thường ngày, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn ám ảnh bở trận lũ kinh hoàng ấy. Qua trận bão ấy cũng như một hồi chuông thức tỉnh con người cần phải để ý và đề phòng, chung tay bảo vệ môi trường vì sự bình yên, vì cuộc sống của chúng ta.
Bùi Hiên –
Lũ lụt có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà cửa kinh tế vật nuôi và cả tính mạng con người
Dải đất miền trung quê em là khúc ruột của tổ quốc, eo đất nhỏ ấy mỗi năm lại gánh chịu những trận thiên tai dữ dội của thiên nhiên. Người dân quê em vẫn chưa khỏi kinh hoàng trước trận lũ vừa qua.
Quê hương em có những vùng đá sỏi khô cằn, những cồn cát nằm sát ra biển. Mảnh đất nhỏ như thắt lại, gồng mình lên chống chọi với kẻ thù- thiên tai. Mặc dù, chính quyền có cảnh báo, biện pháp phòng chống cơn lũ nhưng những gì nó mang lại đã đi xa hơn những gì dự đoán. Bầu trời lúc nào cũng tối sầm, những đám mây đen không ngớt tuôn mưa. Mưa kéo dài nhiều ngày làm mực nước tăng cao thêm. Nước từ thượng nguồn cứ xối xả trút xuống làm quê em khắp nơi chìm trong biển nước. Dòng nước xoáy đục ngầu mặc sức tàn phá bất cứ thứ gì cản đường nó. Gió lốc cũng từng cơn vô cảm thỏa sức quật vào những mái nhà, cây cối đứng chơ vơ trên cánh đồng. Trận lũ như ra sức muốn nhấn chìm sự sống của con người. Nước dâng cao hơn tới tận mái nhà. Dòng nước lũ điên cuồng cuốn phăng nhà cửa, mùa màng đồng nghĩa với việc cướp đi bao mồ hôi công sức của người dân quê em. Cảnh tượng thật tang thương. Những cây cổ thụ cũng bị gió quật tả tơi, bật rễ. Những mái tôn bị gió thốc chỉ còn lại những bức tường trơ trọi. Từng đàn gia súc nổi trôi trên dòng nước dữ. Sắp tới mùa lúa thu hoạch vậy mà thiên nhiên vẫn thản nhiên cướp trắng vụ mùa sắp tới. Những vườn cây ăn quả, bao cánh đồng lúa chín bị lũ vùi dập, giày xéo. Lòng em lo sợ và đau quặn trước cơn thịnh nộ của đất trời.
Người dân quê em được sơ tán đi nhiều, những người còn lại chỉ có nơi duy nhất để ở đó là mái nhà. Hàng ngàn gian khó bủa vây trước mắt in hằn trong những ánh nhìn xa xăm. Quê em vừa trải qua cơn bão lớn, khó khăn lắm cuộc sống mới trở về bình thường thì trận lũ này ập tới. “Họa vô đơn chí” bà em thường nói như vậy, những nếp nhăn, nỗi lo âu của cả đời lam lũ hằn sâu trên gương mặt bà. Trẻ thơ chúng em không còn được tự do tới trường lớp, chạy nhảy vui đùa. Đâu đây tiếng khóc thét thương tâm. Người dân quê em vẫn kiên trì dầm mình trong dòng nước để kéo về những bó lúa chín dở. Bao hiểm nguy rình rập cuộc sống của mỗi con người.
Nhưng may mắn thay, quê em nhận được sự ủng hộ, giúp đỡ của nhân dân toàn quốc. Với khẩu hiệu “lá lành đùm lá rách”, “một miếng khi đói bằng một gói khi no”, mỗi này từng đoàn thuyền vẫn gắng sức chở thuốc men, lương thực…giúp đỡ người dân quê em vượt qua khó khăn trước mắt. Nhưng đường xá, bị chia cắt có những nơi bị nước lũ làm cô lập nên thuyền cứu trợ gặp phải không ít khốn khó. Nhờ những kinh nghiệm “sống chung với lũ”, người dân quê em chuẩn bị sẵn những khu vực cao ráo dựng lều để bà con tránh lũ, giúp làm giảm những thiệt hại mà trận lũ gây ra.
|
Phượng là loài hoa gắn liền với tuổi học trò mơ mộng, là dấu hiệu của những ngày hè sang. Mỗi mùa phượng đến, tim ta lại rung lên biết bao thứ xúc cảm, xôn xao. Có người yêu phượng,nó là dấu hiệu của mùa hè được vui chơi thỏa thích. Nhưng cũng có người không thích phượng, bởi mùa phượng là mùa chi li, mùa rời xa. Và ở chương trình Ngữ Văn lớp 6, chúng ta sẽ bắt gặp dạng bài miêu tả cây phượng vỹ. Ở dạng này, chúng ta cần miêu tả theo các trình từ không gian từ xa đến gần, chú ý miêu tả kĩ các bộ phận của cây: từ thân, lá, cành đến những bộ phận nhỏ trên hoa phượng. Để tạo cho bài viết của mình màu sắc riêng, các bạn nên chú ý tới những yếu tố tưởng tượng, sử dụng các hình ảnh so sánh, nhân hóa, ẩn dụ, … và đặc biệt là viết bằng những cảm nhận và tình cảm của mình. Giúp các bạn hiểu rõ hơn về đề, dưới đây là một số bài viết để các bạn tham khảo. Chúc các bạn hoàn thành tốt bài tập của mình.
” Hàng cây phượng dài trên sân nơi chúng ta khắc lên một trái tim, sao giờ đây khi xa nhau cây buồn tha thiết? ” – lời bài hát cứ mãi ngân vang trong tâm trí tôi, gọi dậy cả một vùng trời bình yên của kí ức. Năm tháng tươi đẹp của thời nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò ấy, tôi đã gắn bó với cây phượng nơi sân trường, tựa như gắn bó với một người bạn tri kỉ.
Tôi chẳng biết cây có tự bao giờ, chỉ biết rằng khi vừa đặt chân vào mái trường thân yêu này, cây đã sừng sừng ở góc sân rồi. Nhìn từ xa cây phượng uy nghi như một người canh gác bảo vệ bình yên. Lại gần cây lại mang một vẻ gần gũi, trầm mặc đến kì lạ. Thân cây to, hai người chúng tôi ôm mới xuể. Thân cây nâu, một màu nâu của sự dạn dày, khỏe khoắn với những vết chai sần như chứng tích của một đời từng trải. Cành cây to nhỏ đan xen như mạng nhện. Tôi vẫn nhớ khi mùa đông đến, những cành cây khẳng khiu trơ trụi lá như những cánh tay gầy guộc già nua tưởng như chẳng gắng gượng với thời gian được nữa. Nhưng không, dưới lớp vỏ thô ráp kia là dòng nhựa trắng bền bỉ ngày đêm vẫn vận chuyển các chất dinh dưỡng từ rễ lên thân cành nuôi cây. Hóa ra cả một đời cây kiên cường như thế. Lá cây xanh, nhỏ xinh được xếp với nhau như hình cái quạt tí hon. Lá phượng cũng như lá me vậy, nhưng nhỏ hơn lá me một chút. Mùa hè, tán phượng xòe rợp bóng che mát cả một góc sân trường. Lũ chúng tôi thích thú ngồi dưới tán cây mát rượi, cùng học bài, cùng trò chuyện rôm rả.
Người ta nhắc tới mùa hè là không quên kể tới hoa phượng. Người ta nhớ về tuổi học trò là lại nhớ ngay đến chùm phượng đỏ rực. Có lẽ bởi phượng gọi hè, hoa phượng gọi tuổi học trò hay chăng? Những chùm phượng cánh thắm đỏ rực như những đốm lửa đang rừng rực cháy khiến lòng người chẳng thể thôi xao xuyến. Có những ngày tôi lững thững đi dưới gốc phượng, lượm nhặt những cánh phượng rơi về ép trang giấy đượm mùi mực tím như cất giữ cả một miền tuổi thơ rất đẹp. Ngày phượng nở hoa, chúng tôi cũng biết một mùa chia tay sắp sửa, một mùa thi lại về. Có gì đó như nuối tiếc, như bịn rịn, quyến luyến chẳng muốn rời. Ngày tổng kết cuối năm, tôi thấy cây phượng hình như buồn hơn hẳn, có lẽ bởi sắp sửa chia xa chúng tôi? Phượng đã chứng kiến biết bao kỉ niệm học trò, đã tô lên trong chúng tôi một màu hồng của tuổi học trò thơ mộng.
Tôi không biết ngày tháng sau nếu có phải rời xa với người tri kỉ cả một đời im lặng ấy, tôi sẽ như thế nào. Nhưng tôi luôn tin, trong ngày tôi trở về phượng vẫn luôn vui vẻ, vẫn sẽ chào đón tôi trong niềm vui gặp lại cố nhân.
– Trần Thị Thanh Mai –
Hoa phượng vào mùa nở hoa rất đẹp
Hè đang dần tới, bước chân của mùa hè cứ dồn dập bước đến làm lũ học trò chúng em không khỏi thấy xôn xao, lưu luyến. Vậy là mùa chia ly lại sắp tới, hoa phượng thắm lại đang nở rộ, mùa chia ly, mùa phượng đỏ, một mùa hoa nữa lại về trên đôi vai của tuổi học trò.
Hoa phượng luôn là mộ kí hiệu đặc biệt của lứa tuổi học sinh. Chỉ mong phương mau đến, phượng đến rồi lại sầu buồn, không nỡ…
Phượng là loài hoa rực rỡ tuổi học trò, thường bắt đầu nở từ đầu hè. Thân cây theo thời gian mà lớn dần, vỏ cây xù xì, thô ráp, màu nâu sậm. Đối với những cây phượng sống hàng chục hàng trăm năm thì thân cây có thể to đến hay ba vòng tay mới ôm xuể. Cây được chia làm nhiều cành to nhỏ khác nhau, mọc đều khắp các phía quanh thân mẹ. Lá phượng mỏng, dẹt, mỗi cành lá lại có nhiều chiếc lá li ti mọc so le hai bên nhánh, tạo thành một đường nét đặc trưng của loài cây này. Lá phượng nhỏ, hình bầu dục, chỉ bé xíu bằng đầu móng tay. Hoa phượng có năm cánh, màu đỏ rực, mỗi bông sẽ có một cánh có cả đốm trắng, nhị hoa là những que nhỏ, dài, mỏng như cây tăm, trên đầu là những túi nhụy màu thẫm như hạt thóc nhỏ. Hoa phượng khi chưa nở được bao bọc trong chiếc áo màu xanh non mịn màng, khi nở rộ lại nở theo chùm, những cánh phượng chi chít như những con bướm đỏ đang bay lượn trên không. Cả một khoảng trời xanh như được thắp sáng lên một ngọn lửa rực rỡ, đỏ đến tươi tắn, rạng ngời.
Hoa phượng dường như trở nên rất thân quen, gần gũi với lứa tuổi học sinh, đôi khi chúng em còn dùng những nhị để chơi trò ‘ chọi gà ‘, dùng hoa phượng để ép khô thành hình con bướm, dùng cành hoa để cài lên mái tóc đen mượt mà. Tuy rằng hoa phượng gắn liền mới mùa chia ly nhưng hoa phượng chính là hồi ức đẹp đẽ của mỗi chúng ta mỗi lần nhớ lại những ngày còn cắp sách đến trường.
|
The phoenix is a flower associated with dreamy school years, a sign of bright summer days. Every phoenix season comes, our hearts vibrate with so many emotions and excitement. Some people love phoenix, it is a sign of summer to have fun. But there are also people who don't like phoenixes, because phoenix season is a season of detail, a season of leaving. And in the 6th grade Literature program, we will encounter articles describing the Poinciana tree. In this form, we need to describe spatially from far to near, paying attention to carefully describing the parts of the tree: from the trunk, leaves, branches to the small parts on the poinciana flower. To give your writing its own color, you should pay attention to imaginative elements, use images of comparison, personification, metaphor,... and especially write with feelings and emotions. mine. To help you better understand the topic, below are some articles for your reference. Hope you complete your homework well.
"The long row of phoenix trees in the yard where we carved a heart, why are they so sad now that they are apart? ” – the lyrics keep echoing in my mind, calling up a peaceful space of memories. During those beautiful years of being a first ghost, second ghost, third student, I was attached to the poinciana tree in the school yard, like being attached to a soulmate.
I don't know when the tree came into existence, I only know that as soon as I set foot on the roof of this beloved school, the tree was already standing tall in the corner of the yard. Looking from a distance, the majestic phoenix tree looks like a watchman protecting peace. Coming closer to the tree brings a strangely close, quiet look. The tree trunk is so big that two of us can hug it. The tree trunk is brown, a brown color of boldness and strength, with rough calluses as evidence of a life of experience. Large and small branches are intertwined like spider webs. I still remember when winter came, the spindly tree branches with bare leaves looked like old, skinny arms that seemed like they couldn't stand the test of time anymore. But no, under that rough shell is a persistent stream of white sap day and night that still transports nutrients from the roots to the branches to nourish the tree. It turns out that a whole life of a tree is as resilient as that. The green, small leaves are arranged together like a tiny fan. Phoenix leaves are like tamarind leaves, but a little smaller than tamarind leaves. In the summer, the spreading phoenix canopy shaded an entire corner of the school yard. We enjoyed sitting under the cool canopy of trees, studying and chatting together.
When people talk about summer, they don't forget to mention poinciana flowers. When people remember their student years, they immediately remember the bright red phoenix cluster. Perhaps because poinciana calls summer, poinciana flowers call school age? The clusters of scarlet phoenix wings are as bright as burning flames, making people's hearts unable to stop fluttering. There were days when I slowly walked under the phoenix tree, picking up fallen phoenix petals and pressing them onto paper filled with the smell of purple ink, as if preserving a beautiful childhood region. The day the poinciana blooms, we also know that a season of farewell is about to come, a season of returning exams. There is something like regret, like being afraid, attached and not wanting to leave. On the day of the year-end review, I saw that the phoenix tree seemed much sadder, perhaps because it was about to leave us? Phuong has witnessed so many student memories, painting in us the rosy color of poetic student life.
I don't know what will happen to me if I have to leave my soulmate who has been silent for a lifetime. But I always believe that on the day I return, the phoenix will always be happy and will still welcome me with the joy of seeing my old friend again.
– Tran Thi Thanh Mai –
Poinciana flowers in bloom are very beautiful
Summer is gradually approaching, its footsteps keep coming, making us students feel excited and nostalgic. So the season of separation is coming again, the red poinciana flowers are blooming again, the season of separation, the season of red poinciana, another season of flowers returning to the shoulders of students.
Poinciana flowers are always a special symbol of the student age group. I just hope the phoenix will come soon, the phoenix will come and then be sad, I can't bear it...
The phoenix is a brilliant flower of school age, usually starting to bloom in early summer. Over time, the tree trunk grows larger, the bark is rough, rough, and dark brown. For phoenix trees that live for tens or hundreds of years, the tree trunk can be as big as three arms to hug. The tree is divided into many branches of different sizes, growing evenly on all sides around the mother trunk. Phoenix leaves are thin and flat, each branch has many tiny leaves growing alternately on both sides of the branch, creating a characteristic line of this tree. Phoenix leaves are small, oval in shape, only as tiny as the tip of a fingernail. Poinciana flowers have five petals, bright red, each flower will have one petal with white spots, the stamens are small, long, thin sticks like toothpicks, on top are dark pistil sacs like small grains of rice. When the poinciana flower is not yet in bloom, it is covered in a smooth green shirt. When it is in full bloom, it blooms in clusters, its wings are as dense as red butterflies flying in the air. The entire blue sky seemed to be lit up with a brilliant fire, bright red and radiant.
Poinciana flowers seem to have become very familiar and close to school age students. Sometimes we even use the stamens to play 'cockfighting', use poinciana flowers to dry them into butterfly shapes, and use flower branches to pin them. to smooth black hair. Although poinciana flowers are associated with the season of separation, poinciana flowers are the beautiful memories of each of us every time we remember our school days.
|
Là người Việt Nam, chắc hẳn không ai là không biết đến bộ tranh tứ bình tùng, cúc, trúc, mai. Nếu cây tùng biểu tượng cho bậc đại trượng phu. Cây hoa cúc tượng trưng cho sự trường thọ, phúc lộc dồi dào. Cây trúc hiện thân cho tính kiên cường, vượt qua mọi nghịch cảnh trong cuộc sống thì cây mai lại biểu tượng cho sự cao thượng, vinh hiển cao sang, ngoài ra nó còn là sự hiện diện của người quân tử mạnh mẽ nhưng cũng rất cao khiết. Hàng năm, khi đến Tết, xuân về, người dân lại chọn cho mình một cây hoa mai với thế uốn lượn rồng phượng để cầu cho một năm mới phát tài. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ gặp bài văn miêu tả cây hoa mai vào dịp Tết. Khi làm bài văn này, các bạn nên miêu tra từ bao quát đến cụ thể hình dáng cây mai với những hình ảnh thân, rễ, lá và hoa. Có thể nói đến ý nghĩa của cây đối với ngày Tết. Hi vọng với hai bài văn mẫu dưới đây, các bạn sẽ viết được một bài văn hoàn chỉnh. Nhưng các bạn lưu ý chỉ nên tham khảo ý và diễn đạt lại theo lối hành văn của mình. Chúc các bạn thành công.
Hoa mai với màu vàng rất đẹp thường được vặt lá khoảng ngày 15 tháng chạp để hoa ra hoa đúng dịp tết để chơi khoảng được giữa tháng giêng
Nếu Đào là loài cây biểu tượng đặc trưng cho cái Tết sum vầy, hạnh phúc của người miền Bắc thì ở miền Nam, cây Mai là loài hoa không thể thiếu trong những ngày mùa xuân. Vì thế dịp Tết vừa rồi gia đình em cũng sắm một cây để trang trí nhà cửa, cầu chúc một năm mới an khang thịnh vượng.
Ba em trồng cây trong một chiếc chậu sứ màu trắng, đặt ở trong sân nhà. Còn mẹ và em thì treo những câu đối đỏ, những phong bao lì xì kèm theo lời chúc Tết, treo cả dây đèn nhấp nháy để trang trí cho cây. Vậy là gia đình em đã có thêm một thành viên mới, cùng nhau đón xuân sum vầy.
Gốc mai cằn cỗi, xù xì lớp vỏ. Những đường gân rắn chắc nổi lên phô diễn sức mạnh của cội rễ. Cành cây trông mảnh mai, khẳng khiu nhưng thân cây lại rất cứng cáp, khỏe mạnh. Cây vốn dáng thẳng, thanh cao, vươn lên chứ ít khi cong quẹo. Cũng chính vì thế mà mai thường được ví như khí phách của người quân tử mạnh mẽ, hiên ngang. Nhưng cây mai nhà em đã được những người trồng cây uốn nắn tạo thành thế rồng phượng trông rất đẹp mắt. Chẳng thế mà khi có khách đến nhà, ai cũng khen cây mai có thế rất quý phái.
Lá của cây mai thon dài như lá trà hoặc lá trúc, mép có hình răng cưa. Lúc lá non có màu xanh phơn phớt hồng. Càng về sau lá càng dài và đậm hơn. Trước Tết, những chiếc lá già đã nhường chỗ cho những chiếc lá non đang lặng lẽ ươm mầm, tiếp tục vươn lên để làm đẹp cho đời. Sau Tết, lá mọc ra xanh biếc. Nhìn từ xa cây mai như chiếc ô xanh với những sọc vàng làm đẹp cho ngôi nhà.
Cái làm nên vẻ đẹp của một cây mai vào dịp Tết chính là hoa mai. Hoa mai nở thành từng chùm, màu vàng tinh khiết như ánh nắng ban mai, có cuống dài treo lơ lửng trên cành, thoảng mùi thơm e ấp, kín đáo. Mỗi nụ hoa mai thường có năm cánh. Cá biệt có hoa tới những chín cánh, mười cánh. Những cánh hoa vàng kết dính vào tâm, xếp đều trên đài hoa màu xanh khỏe khoắn tạo nên nét tương phản hài hòa làm nổi bậc sắc vàng tươi. Nhị hoa bé xíu rung rinh trong gió. Từng chùm lá non rung rinh trong nắng. Dân gian vẫn tin rằng năm mới nhà nào có cành mai như vậy là dấu hiệu của an lành, của một năm thịnh vượng, an khang. Để có được sắc hương rực rỡ như vậy là cả một quá trình chuẩn bị đầy khắc nghiệt. Suốt mùa đông giá rét, cây mai nằm im lìm, trút bỏ hết lá, chỉ còn lại những cành khẳng khiu. Vậy mà khi tiết trời mùa xuân vừa đến, sức sống bỗng trỗi dậy không ngừng. Từ một nhành lác đác, đúng đêm ba mươi, hoa bung nở rực rỡ, tạo thành những đóa hoa vàng ươm, là dấu hiệu của một khởi đầu thuận lợi. Thỉnh thoảng có những cô gió nghịch ngợm đi qua, vài cánh hoa mỏng lại rơi xuống đất mẹ bao dung. Vẻ đẹp của cây mai như gọi mời ong bướm từ phương xa đến để chiêm ngưỡng. Tiếng chim ríu rít, bướm trắng, bướm nâu rập rờn trong vòm lá xanh như ngợi ca vẻ đẹp tuyệt vời của cây.
Đến rồi đi, nở rồi tàn theo năm tháng. Nhưng cây mai đã sống trọn kiếp đời cây, ban phát vẻ đẹp cho trần thế, gọi mùa xuân đến vui cùng. Cây mai đã trở thành biểu tượng của mùa xuân, của vẻ đẹp cao khiết, của tâm hồn người Việt Nam bình dị và chan chứa yêu thương.
Thanh Thủy
” Mừng Tết đến, vạn lộc đến nhà nhà, cánh mai vàng cành đào hồng thắm tươi ”. Từ lúc nào chẳng biết, khi nhắc đến Tết người ta sẽ không thể quên mà không nhắc tới hoa mai như một biểu tượng của năm mới bình an. Tết năm nay nhà em cũng có một cây mai vàng rất đẹp để đón Tết.
Khi cái rét ngọt luồn qua từng nhành cây kẽ lá, khi năm cũ cũng dần cạn ngày, khi công việc bộn bề của mỗi người đã tạm gác lại cũng là lúc Tết đến, Xuân về. Chợ Tết có lẽ là một hình ảnh quen thuộc hiện đi hiện về trong kí ức em mỗi độ như thế. Lang thang đi cùng với bố đi chọn cây, cuối cùng hai bố con cũng đã chọn được chậu mai vàng dù nhỏ xinh nhưng rất ưng ý để đặt trong phòng khách.
Chao ôi! Cây mai vàng em tưởng như chỉ có ở trong Nam vậy mà ngay trên đất Hà Nội này đây, một sắc vàng tươi thắm đang rạng rỡ tỏa hương khoe sắc. Cây mai chỉ cao chừng nửa mét, được trồng gọn xinh trong một chậu hoa văn rồng uốn lượn. Thân cây có thế long với gốc nâu xù xì những nốt sần bạc phếch theo năm tháng. Những búp non đầu cành nhú xanh mơn mởn như những ngọn nến lung linh tỏa sức ấm nóng trong lòng người. Trên cành cây tưởng như đã khô cằn sức sống kia là cơ man nào là nụ chúm chím, hoa bung nở. Hoa mai cũng có năm cánh xếp đan gài như hoa đào nhưng cánh hoa to hơn một chút. Cánh hoa vàng tươi như nắng mới. Nhị hoa dài cũng một sắc vàng tươi e ấp ở giữa. Nâng đỡ những “mặt trời tí hon” ấy là đài hoa xanh ngắt trông thật thích mắt. Cây mai làm cho cả phòng khách nhà em sáng bừng và thơm thoảng mùi đất, mùi gió phương Nam xa xôi nữa.
Em thích thú treo những phong bao lì xì đỏ thắm, những chiếc đèn lồng nhỏ xinh trên thân cành, khéo léo cắt tỉa những mảnh giấy nhỏ như dải kim tuyến óng ánh rắc lên gốc cây. Chao ôi! Cây hoa mai mới đẹp làm sao! Tưởng như nhìn thấy thôi là đã thấy Tết về, lòng xốn xang những cảm xúc khó tả. Cây chẳng những làm đẹp cho căn nhà, mang đến hương vị Tết cho gia đình mà còn gợi nhắc em về một nét đẹp truyền thống của dân tộc: chơi mai ngày Tết như một sự cầu chúc năm mới vạn sự như ý.
Tết thật trọn vẹn khi mỗi nhà có cây mai khoe sắc tỏa hương. Một chút nắng phương Nam gửi về nơi lạnh tê tái miền Bắc, khi ấy lòng người tự nhiên sẽ ấm lạ ấm lùng.
-Trần Thị Thanh Mai –
‘ Tết tết tết tết đến rồi,..’
Lời bài hát vang lên như một dấu hiệu chuyển mình của thời gian. Đông đã đi qua, xuân lại tới. Tết đến xuân về là mùa muôn hoa đâm chồi nảy lộc, người người nườm nượp mua về những cành mai cây đào lấy lộc ngày tết. Và bố em cũng như vậy, cũng mua về một cây mai vàng tươi tắn để làm đẹp cho ngày tết cổ truyền quê hương.
Cây mai vàng như mang về chút nắng miền Nam, sưởi ấm cái se lạnh của những ngày xuân. Mai thường đã được tuốt sẵn lá từ tháng mười hai âm để nở kịp với ngày tết. Thân cây với vỏ thô cứng, thường được những bác làm vườn uốn cong cách điệu, nhìn rất duyên dáng. Lá mai có màu xanh mơn mởn, phiến lá thuôn dài, những lúc còn non có màu phiêm phiếm đỏ. Hoa mai mang màu vàng của nắng, rực rỡ và tươi tắn. Hoa mai có năm cánh, cánh hoa mỏng manh, mềm mại, bung xòe quanh nhụy hoa vàng. Hoa mai mỏng manh đến vậy được nâng đỡ bởi đài hoa xanh xanh màu ngọc bích, là biểu tượng cho vẻ đẹp trang nhã, thanh khiết, là một hình ảnh ước lệ đặc trưng của các thi nhân thời xưa nói về vẻ đẹp cốt cách của con người.
Hoa mai như một thứ hương vị rất riêng và đặc trưng của ngày tết Việt Nam, là một món quà tuyệt mĩ đến nhường nào mà mẹ thiên nhiên gửi tặng cho chúng ta. Đây là loài hoa mang trong mình rất nhiều ý nghĩa, là dấu hiệu của bước chuyển thời gian, là niềm hi vọng về một năm mới làm ăn phát lộc phát tài, an khang thịnh vượng, là biểu tượng cho những niềm may mắn, sự sung túc, sum vầy.
|
Là người Việt Nam, chắc hẳn không ai là không biết đến bộ tranh tứ bình tùng, cúc, trúc, mai. Nếu cây tùng biểu tượng cho bậc đại trượng phu. Cây hoa cúc tượng trưng cho sự trường thọ, phúc lộc dồi dào. Cây trúc hiện thân cho tính kiên cường, vượt qua mọi nghịch cảnh trong cuộc sống thì cây mai lại biểu tượng cho sự cao thượng, vinh hiển cao sang, ngoài ra nó còn là sự hiện diện của người quân tử mạnh mẽ nhưng cũng rất cao khiết. Hàng năm, khi đến Tết, xuân về, người dân lại chọn cho mình một cây hoa mai với thế uốn lượn rồng phượng để cầu cho một năm mới phát tài. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ gặp bài văn miêu tả cây hoa mai vào dịp Tết. Khi làm bài văn này, các bạn nên miêu tra từ bao quát đến cụ thể hình dáng cây mai với những hình ảnh thân, rễ, lá và hoa. Có thể nói đến ý nghĩa của cây đối với ngày Tết. Hi vọng với hai bài văn mẫu dưới đây, các bạn sẽ viết được một bài văn hoàn chỉnh. Nhưng các bạn lưu ý chỉ nên tham khảo ý và diễn đạt lại theo lối hành văn của mình. Chúc các bạn thành công.
Hoa mai với màu vàng rất đẹp thường được vặt lá khoảng ngày 15 tháng chạp để hoa ra hoa đúng dịp tết để chơi khoảng được giữa tháng giêng
Nếu Đào là loài cây biểu tượng đặc trưng cho cái Tết sum vầy, hạnh phúc của người miền Bắc thì ở miền Nam, cây Mai là loài hoa không thể thiếu trong những ngày mùa xuân. Vì thế dịp Tết vừa rồi gia đình em cũng sắm một cây để trang trí nhà cửa, cầu chúc một năm mới an khang thịnh vượng.
Ba em trồng cây trong một chiếc chậu sứ màu trắng, đặt ở trong sân nhà. Còn mẹ và em thì treo những câu đối đỏ, những phong bao lì xì kèm theo lời chúc Tết, treo cả dây đèn nhấp nháy để trang trí cho cây. Vậy là gia đình em đã có thêm một thành viên mới, cùng nhau đón xuân sum vầy.
Gốc mai cằn cỗi, xù xì lớp vỏ. Những đường gân rắn chắc nổi lên phô diễn sức mạnh của cội rễ. Cành cây trông mảnh mai, khẳng khiu nhưng thân cây lại rất cứng cáp, khỏe mạnh. Cây vốn dáng thẳng, thanh cao, vươn lên chứ ít khi cong quẹo. Cũng chính vì thế mà mai thường được ví như khí phách của người quân tử mạnh mẽ, hiên ngang. Nhưng cây mai nhà em đã được những người trồng cây uốn nắn tạo thành thế rồng phượng trông rất đẹp mắt. Chẳng thế mà khi có khách đến nhà, ai cũng khen cây mai có thế rất quý phái.
Lá của cây mai thon dài như lá trà hoặc lá trúc, mép có hình răng cưa. Lúc lá non có màu xanh phơn phớt hồng. Càng về sau lá càng dài và đậm hơn. Trước Tết, những chiếc lá già đã nhường chỗ cho những chiếc lá non đang lặng lẽ ươm mầm, tiếp tục vươn lên để làm đẹp cho đời. Sau Tết, lá mọc ra xanh biếc. Nhìn từ xa cây mai như chiếc ô xanh với những sọc vàng làm đẹp cho ngôi nhà.
Cái làm nên vẻ đẹp của một cây mai vào dịp Tết chính là hoa mai. Hoa mai nở thành từng chùm, màu vàng tinh khiết như ánh nắng ban mai, có cuống dài treo lơ lửng trên cành, thoảng mùi thơm e ấp, kín đáo. Mỗi nụ hoa mai thường có năm cánh. Cá biệt có hoa tới những chín cánh, mười cánh. Những cánh hoa vàng kết dính vào tâm, xếp đều trên đài hoa màu xanh khỏe khoắn tạo nên nét tương phản hài hòa làm nổi bậc sắc vàng tươi. Nhị hoa bé xíu rung rinh trong gió. Từng chùm lá non rung rinh trong nắng. Dân gian vẫn tin rằng năm mới nhà nào có cành mai như vậy là dấu hiệu của an lành, của một năm thịnh vượng, an khang. Để có được sắc hương rực rỡ như vậy là cả một quá trình chuẩn bị đầy khắc nghiệt. Suốt mùa đông giá rét, cây mai nằm im lìm, trút bỏ hết lá, chỉ còn lại những cành khẳng khiu. Vậy mà khi tiết trời mùa xuân vừa đến, sức sống bỗng trỗi dậy không ngừng. Từ một nhành lác đác, đúng đêm ba mươi, hoa bung nở rực rỡ, tạo thành những đóa hoa vàng ươm, là dấu hiệu của một khởi đầu thuận lợi. Thỉnh thoảng có những cô gió nghịch ngợm đi qua, vài cánh hoa mỏng lại rơi xuống đất mẹ bao dung. Vẻ đẹp của cây mai như gọi mời ong bướm từ phương xa đến để chiêm ngưỡng. Tiếng chim ríu rít, bướm trắng, bướm nâu rập rờn trong vòm lá xanh như ngợi ca vẻ đẹp tuyệt vời của cây.
Đến rồi đi, nở rồi tàn theo năm tháng. Nhưng cây mai đã sống trọn kiếp đời cây, ban phát vẻ đẹp cho trần thế, gọi mùa xuân đến vui cùng. Cây mai đã trở thành biểu tượng của mùa xuân, của vẻ đẹp cao khiết, của tâm hồn người Việt Nam bình dị và chan chứa yêu thương.
Thanh Thủy
” Mừng Tết đến, vạn lộc đến nhà nhà, cánh mai vàng cành đào hồng thắm tươi ”. Từ lúc nào chẳng biết, khi nhắc đến Tết người ta sẽ không thể quên mà không nhắc tới hoa mai như một biểu tượng của năm mới bình an. Tết năm nay nhà em cũng có một cây mai vàng rất đẹp để đón Tết.
Khi cái rét ngọt luồn qua từng nhành cây kẽ lá, khi năm cũ cũng dần cạn ngày, khi công việc bộn bề của mỗi người đã tạm gác lại cũng là lúc Tết đến, Xuân về. Chợ Tết có lẽ là một hình ảnh quen thuộc hiện đi hiện về trong kí ức em mỗi độ như thế. Lang thang đi cùng với bố đi chọn cây, cuối cùng hai bố con cũng đã chọn được chậu mai vàng dù nhỏ xinh nhưng rất ưng ý để đặt trong phòng khách.
Chao ôi! Cây mai vàng em tưởng như chỉ có ở trong Nam vậy mà ngay trên đất Hà Nội này đây, một sắc vàng tươi thắm đang rạng rỡ tỏa hương khoe sắc. Cây mai chỉ cao chừng nửa mét, được trồng gọn xinh trong một chậu hoa văn rồng uốn lượn. Thân cây có thế long với gốc nâu xù xì những nốt sần bạc phếch theo năm tháng. Những búp non đầu cành nhú xanh mơn mởn như những ngọn nến lung linh tỏa sức ấm nóng trong lòng người. Trên cành cây tưởng như đã khô cằn sức sống kia là cơ man nào là nụ chúm chím, hoa bung nở. Hoa mai cũng có năm cánh xếp đan gài như hoa đào nhưng cánh hoa to hơn một chút. Cánh hoa vàng tươi như nắng mới. Nhị hoa dài cũng một sắc vàng tươi e ấp ở giữa. Nâng đỡ những “mặt trời tí hon” ấy là đài hoa xanh ngắt trông thật thích mắt. Cây mai làm cho cả phòng khách nhà em sáng bừng và thơm thoảng mùi đất, mùi gió phương Nam xa xôi nữa.
Em thích thú treo những phong bao lì xì đỏ thắm, những chiếc đèn lồng nhỏ xinh trên thân cành, khéo léo cắt tỉa những mảnh giấy nhỏ như dải kim tuyến óng ánh rắc lên gốc cây. Chao ôi! Cây hoa mai mới đẹp làm sao! Tưởng như nhìn thấy thôi là đã thấy Tết về, lòng xốn xang những cảm xúc khó tả. Cây chẳng những làm đẹp cho căn nhà, mang đến hương vị Tết cho gia đình mà còn gợi nhắc em về một nét đẹp truyền thống của dân tộc: chơi mai ngày Tết như một sự cầu chúc năm mới vạn sự như ý.
Tết thật trọn vẹn khi mỗi nhà có cây mai khoe sắc tỏa hương. Một chút nắng phương Nam gửi về nơi lạnh tê tái miền Bắc, khi ấy lòng người tự nhiên sẽ ấm lạ ấm lùng.
-Trần Thị Thanh Mai –
‘ Tết tết tết tết đến rồi,..’
Lời bài hát vang lên như một dấu hiệu chuyển mình của thời gian. Đông đã đi qua, xuân lại tới. Tết đến xuân về là mùa muôn hoa đâm chồi nảy lộc, người người nườm nượp mua về những cành mai cây đào lấy lộc ngày tết. Và bố em cũng như vậy, cũng mua về một cây mai vàng tươi tắn để làm đẹp cho ngày tết cổ truyền quê hương.
Cây mai vàng như mang về chút nắng miền Nam, sưởi ấm cái se lạnh của những ngày xuân. Mai thường đã được tuốt sẵn lá từ tháng mười hai âm để nở kịp với ngày tết. Thân cây với vỏ thô cứng, thường được những bác làm vườn uốn cong cách điệu, nhìn rất duyên dáng. Lá mai có màu xanh mơn mởn, phiến lá thuôn dài, những lúc còn non có màu phiêm phiếm đỏ. Hoa mai mang màu vàng của nắng, rực rỡ và tươi tắn. Hoa mai có năm cánh, cánh hoa mỏng manh, mềm mại, bung xòe quanh nhụy hoa vàng. Hoa mai mỏng manh đến vậy được nâng đỡ bởi đài hoa xanh xanh màu ngọc bích, là biểu tượng cho vẻ đẹp trang nhã, thanh khiết, là một hình ảnh ước lệ đặc trưng của các thi nhân thời xưa nói về vẻ đẹp cốt cách của con người.
Hoa mai như một thứ hương vị rất riêng và đặc trưng của ngày tết Việt Nam, là một món quà tuyệt mĩ đến nhường nào mà mẹ thiên nhiên gửi tặng cho chúng ta. Đây là loài hoa mang trong mình rất nhiều ý nghĩa, là dấu hiệu của bước chuyển thời gian, là niềm hi vọng về một năm mới làm ăn phát lộc phát tài, an khang thịnh vượng, là biểu tượng cho những niềm may mắn, sự sung túc, sum vầy.
|
Hoa đào xưa nay vẫn luôn được coi là sứ giả của mùa xuân và đặc biệt là hình ảnh không thể thiếu trong ngày Tết ở những gia đình miền Bắc. Hương hoa thoang thoảng, cánh hoa mỏng manh mang đến cho con người ta sự ấm áp, bình an của một năm mới đến. Chẳng thế khi nhắc tới Tết mà không nhắc tới hoa đào thì quả là một điều thiếu sót. Trong chương trình Ngữ Văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp đề văn tả cây hoa đào vào dịp Tết. Đây là dạng đề không khó nhưng đòi hỏi ở người viết phải có sự quan sát tinh tế và cảm nhận sâu sắc. Dưới đây là bài văn mẫu miêu tả cây hoa đào vào dịp Tết để mọi người có cái nhìn rõ nét hơn về loài hoa của ngày Tết này.
Tết đến bạn ngóng đợi điều gì? Những màn pháo hoa rực rỡ đêm Giao thừa, một bữa tất niên cuối năm gia đình quây quần bên nhau, hay những phong bao lì xì đỏ tươi từ bố mẹ, người thân? Tết vốn thật tuyệt vời phải không? Riêng tôi, Tết sẽ thật thiếu nếu quên mà chẳng nhắc tới sắc thắm tươi của những cây đào ngày Tết. Hình ảnh cây hoa đào ngày Tết chẳng biết tự bao giờ đã để lại trong tôi những ấn tượng khó quên.
Như thường lệ hằng năm, độ 27-28 Tết, tôi lại lon ton theo bố ra vườn ngắm chọn một cây đào đẹp tươi để về chơi Tết. Chẳng mất bao lâu, hai bố con tôi đã “rinh về một em đào” rất vừa mắt lại hợp với không gian phòng khách của nhà. Cây đào không to lắm, chỉ chừng ngang người tôi thôi. Cây được bố đặt trong một chậu men sứ với hoa văn là đôi rồng quấn quýt bên nhau. Nhìn từ xa cây như một tháp nến đang rừng rực cháy. Lại gần, bao bông hoa nhỏ xinh là bấy nhiêu ngọn nến đang lung linh tỏa sắc. Thân cây được bố uốn thế long mềm mại, khoác trên mình bộ áo nâu bóng khỏe đầy sức sống. Từ thân cây đâm ra không biết bao nhiêu là những cành cây xanh nhỏ như những cánh tay đang vẫy gọi thiên nhiên, mọi người. Cây không to nhưng nhiều hoa, nhiều nụ và lắm lộc lắm. Những búp lá xanh nõn nà hòa cùng sắc đỏ thắm của những cánh hoa mỏng tang thật dễ gây cho người ta một sự mê luyến ngất ngây. Cánh hoa đỏ thắm, mềm mại. Cùng với đó là những nụ chúm chím như vẫn đang e ấp, chỉ chờ nắng gió thiên nhiên mời gọi sẽ khoe mình tỏa hương. Cả cây đào mang tới một sắc xanh hi vọng của lộc non, chồi biếc, một sắc đỏ tươi, vẹn tròn của cánh thắm, nụ hồng. Cả cây đào đang phô mình ra như muốn khoe hết tận độ vẻ đẹp dịu dàng mà đắm say lòng người ấy.
Tôi thường thích lắm đứng cạnh cây đào nhặt những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà tôi thích thú gọi là “mưa hoa”. Tôi cùng bố treo những phong bao lì xì, những dải kim tuyến óng ánh, những đèn lồng, câu đối tí hon để cây thêm lung linh với bộ áo mới. Tôi cũng không quên tỉ mỉ ngồi cắt những sợi giấy nhiều màu sắc để rắc lên gốc cây. Cả cây đào lúc ấy dường như trông kiêu sa hơn hết thảy. Còn gì thích thú bằng cảm giác đứng trước cây đào mà chỉ muốn dang rộng vòng tay ôm trọn “người bạn tuyệt vời” ấy? Đào gọi về trong tôi cái hồi hộp, rộn ràng mỗi độ Tết đến Xuân về. Đào khơi dậy trong tôi cái ấm áp trong những ngày đông tháng giá. Đào gợi trong tôi và gợi cả trong tâm trí những người con xa quê một tình yêu hướng về đất Mẹ, cội nguồn.
Đêm 30 Tết, gia đình quây quần đón Giao thừa bên cạnh cây đào vẫn tỏa hương thơm ngát – giây phút ấy tôi trân trọng và hiểu rằng đào đã gọi Tết về thế đấy. Hình ảnh cây đào ngày Tết mãi vẹn nguyên trong tiềm thức tôi, nhắc nhở tôi về một truyền thống văn hóa đẹp của Việt Nam mình.
Trần Thị Thanh Mai –
Hoa đào với màu sắc tươi thăm được nhiều nha trưng trong dịp tết với mong muốn 1 cuộc sống nó đủ và hạnh phúc
Khi những đàn chim tránh rét từ phương Nam trở về, khi cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông bớt dần cũng là lúc nàng tiên mùa xuân ghé thăm đất trời. Xuân đến, ban phát sức sống cho muôn loài tỏa sắc khoe hương. Nào mai vàng miền Nam, hoa ban trắng xóa vùng núi Tây Bắc, … Trong đó, em rất thích hoa đào ngày tết ở miền Bắc.
Cuối năm vừa rồi em được bố cho đi sắm Tết, được đắm mình trong rừng hoa rực rỡ ở chợ. Em rất thích một cây đào phai và bố đã mua tặng cho em. Cây đào được đặt giữa phòng khách, trong cái chậu sứ trắng tinh làm nổi bật vẻ đẹp của hoa. Cây cao tầm đầu người, dáng cây uốn lượn khéo léo như dải đất Việt Nam yêu dấu. Nhìn từ xa, cành lá và hoa chụm lại như ngọn nến hồng rung rinh đang tỏa sáng. Thân cây khoác tấm áo nâu hơi xù xì để bảo vệ cho thân non bên trong, nhìn rất khỏe khoắn và tràn đầy sức sống. Gốc đào khá to, tròn trịa và hơi thô ráp nên em đoán cây được trồng khá lâu, chắc khoảng gần hai năm. Chỉ sau vài ngày về nhà thì đến đúng 30 Tết, đào nở rất đẹp. Từ trong những nụ hoa còn e ấp, chúm chím ngày nào giờ đã nở bung ra. Cánh hoa màu hồng nhạt, rất nhẹ nhàng và bắt mắt; khi sờ vào thấy rất mịn. Rất nhiều cánh hoa xếp chồng lên nhau thành ba lớp trông như bông hoa sen tí hon. Ở giữa là nhụy hoa vàng óng như nắng sớm ban mai sưởi ấm cho ngôi nhà. Điểm xuyết giữa bông hoa là những chiếc lá xanh non mơn mởn. Lá không quá to, thon dài những những chiếc thuyền nhỏ bé đang bồng bềnh trên sóng nước. Đây đó vẫn còn một vài bông chưa nở, hãy còn e ấp. Hoa đào không có hương thơm ngào ngạt như hoa li cũng không ngát như hoa bưởi mà tỏa ra thứ hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết làm cho mọi người luôn cảm thấy dễ chịu và thoải mái.
Bố em nói “Cây đào này hoa đẹp, lá tươi lại còn có lộc nữa. Đó cũng chính là khởi đầu tốt đẹp của một năm, đem lại may mắn cho cả gia đình”. Bố khen vậy em thấy rất vui vì hãnh diện vì chính tay mình đã lựa chọn. Để cây đào thêm rực rỡ và có không khí ngày Tết, em còn trang trí dây nháy vào buổi tối, đeo thêm những đèn lồng đỏ tươi và những phong bao lì xì may mắn. Khách đến nhà ai ai cũng khen đào đẹp và rút một phong bao lấy may.
Đã mấy ngày Tết trôi qua, nhưng hoa vẫn tươi và tràn đầy sức sống. Em rất chăm chỉ chăm sóc cây. Sáng nào em cũng dậy sớm tưới nước và cho cây uống B1 để cây tươi hơn, để lưu giữ không khí nhộn nhịp của ngày tết miền Bắc.
Màu sắc hồng thắm của hoa đào đã điểm tô sắc xuân trong mỗi gia đình, trên mọi nẻo đường và con phố. Nếu miền nam có mai vàng và bánh tét thì miền bắc lại có bánh chưng và hoa đào. Với em, đào đã trở thành một người bạn không thể thiếu vào mỗi dịp tết đến xuân về.
Vân Anh –
Có ai đó đã nói rằng: “Một cuộc sống dài có thể không đủ tốt đẹp những cuộc sống tốt đẹp chắc chắn sẽ đủ dài.” Có những loài hoa không cần phải nở rộ khoe sắc năm tháng nhưng mỗi lần có xuất hiện đều khiến lòng người xao xuyến và mang vẻ đẹp đến bất ngờ. Hoa đào chính là như thế.
Với những gia đình làm nghề trồng đào như chúng tôi, hoa đào đã trở thành một thành viên của gia đình rồi. Nàng đào trong năm khoác cho mình bộ áo xanh tươi đầy sức sống, nay chỉ còn một màu nâu giản đơn. Nhưng nàng hiểu, tất cả để mình có được một bộ áo đẹp hơn, xinh hơn và rực rỡ hơn.
Và đào đã thực sự thay mình vào tháng cuối của năm cũ, với bộ áo hoàn hảo cho một năm mới sắp sửa. Thân cây là những cành đào nhỏ nhắn đang duyên dáng, mềm mại uốn mình tạo dáng rồng bay thanh thoát đầy nghệ thuật. Ở đó, những chồi hoa cũng đang lặng lẽ vươn mình chào cuộc sống. Những nụ hoa e lệ, kiều diễm mở mắt khẽ khẽ nhìn vạn vật mới dám bước ra. Và khi cánh hoa đầu tiên bung nở, những cánh hoa kia cũng mở mình, để lộ nhụy hoa vàng tươi bối rối. Hoa này nhìn hoa kia, nghe tiếng gọi mùa xuân và đất trời, cùng nhau khoe sắc. Nhưng hoa đào không giống những loài hoa khác. Nó nở trong lặng lẽ, trong mưa phùn buốt lạnh, sắc hồng của đào không phải là cái rực rỡ, chói chang. Đào chỉ nhẹ nhàng với màu hồng phớt, hồng cánh sen. Nhưng đó lại là màu hồng đầy sức sống mang theo hi vọng về sự bình an và thuận lợi. Màu hồng của hoa, màu nâu của thân kết hợp với màu xanh tươi của chồi, lá chính là sự kết hợp hài hòa và tuyệt vời của tạo hóa, khi mà cái bình an lại đi liền với sức sống, tuổi trẻ xanh tươi; là sự khởi đầu đầy thuận lợi và ý nghĩa.
Đào ở ngoài vườn là cô gái tự nhiên, hòa hợp với thiên nhiên nhưng khi được đưa vào trong nhà lại mang vẻ đẹp rất ấm áp. Ngoài kia đang mưa phùn hay nắng xuân chưa vào đến nhà thì cũng đã có cây hoa tỏa nắng nơi đây rồi. Hoa đào được để vào chiếc chậu hoa làm bằng sứ được trang trí, chạm khắc thật đẹp. Không khí ngày tết đã ở trên những cây hoa rồi khi nó còn được khoác trên mình những chiếc dây trang trí đầy sắc màu, những lời chúc và câu đối gửi nhắn cho năm mới.
Niềm vui của những người trồng đào cũng như có một cây đào còn gì hơn là khi đào nở đúng dịp. Tôi rất thích quan sát và ngắm nhìn khi đào nở. Từ chồi, từ nụ, từng bông hoa lặng lẽ nở. Khoảnh khắc ta được nhìn thấy, cảm nhận sự sống nảy nở xung quanh chúng ta, khi chúng ta như nhìn thấy hạnh phúc. Vì thế, tôi cũng chẳng ghen tị với “sakura”- hoa anh đào của Nhật Bản vì ở ngay nơi đây, Việt Nam quê hương mình cũng có một loài hoa đẹp và đáng yêu đến thế!
|
Hoa đào xưa nay vẫn luôn được coi là sứ giả của mùa xuân và đặc biệt là hình ảnh không thể thiếu trong ngày Tết ở những gia đình miền Bắc. Hương hoa thoang thoảng, cánh hoa mỏng manh mang đến cho con người ta sự ấm áp, bình an của một năm mới đến. Chẳng thế khi nhắc tới Tết mà không nhắc tới hoa đào thì quả là một điều thiếu sót. Trong chương trình Ngữ Văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp đề văn tả cây hoa đào vào dịp Tết. Đây là dạng đề không khó nhưng đòi hỏi ở người viết phải có sự quan sát tinh tế và cảm nhận sâu sắc. Dưới đây là bài văn mẫu miêu tả cây hoa đào vào dịp Tết để mọi người có cái nhìn rõ nét hơn về loài hoa của ngày Tết này.
Tết đến bạn ngóng đợi điều gì? Những màn pháo hoa rực rỡ đêm Giao thừa, một bữa tất niên cuối năm gia đình quây quần bên nhau, hay những phong bao lì xì đỏ tươi từ bố mẹ, người thân? Tết vốn thật tuyệt vời phải không? Riêng tôi, Tết sẽ thật thiếu nếu quên mà chẳng nhắc tới sắc thắm tươi của những cây đào ngày Tết. Hình ảnh cây hoa đào ngày Tết chẳng biết tự bao giờ đã để lại trong tôi những ấn tượng khó quên.
Như thường lệ hằng năm, độ 27-28 Tết, tôi lại lon ton theo bố ra vườn ngắm chọn một cây đào đẹp tươi để về chơi Tết. Chẳng mất bao lâu, hai bố con tôi đã “rinh về một em đào” rất vừa mắt lại hợp với không gian phòng khách của nhà. Cây đào không to lắm, chỉ chừng ngang người tôi thôi. Cây được bố đặt trong một chậu men sứ với hoa văn là đôi rồng quấn quýt bên nhau. Nhìn từ xa cây như một tháp nến đang rừng rực cháy. Lại gần, bao bông hoa nhỏ xinh là bấy nhiêu ngọn nến đang lung linh tỏa sắc. Thân cây được bố uốn thế long mềm mại, khoác trên mình bộ áo nâu bóng khỏe đầy sức sống. Từ thân cây đâm ra không biết bao nhiêu là những cành cây xanh nhỏ như những cánh tay đang vẫy gọi thiên nhiên, mọi người. Cây không to nhưng nhiều hoa, nhiều nụ và lắm lộc lắm. Những búp lá xanh nõn nà hòa cùng sắc đỏ thắm của những cánh hoa mỏng tang thật dễ gây cho người ta một sự mê luyến ngất ngây. Cánh hoa đỏ thắm, mềm mại. Cùng với đó là những nụ chúm chím như vẫn đang e ấp, chỉ chờ nắng gió thiên nhiên mời gọi sẽ khoe mình tỏa hương. Cả cây đào mang tới một sắc xanh hi vọng của lộc non, chồi biếc, một sắc đỏ tươi, vẹn tròn của cánh thắm, nụ hồng. Cả cây đào đang phô mình ra như muốn khoe hết tận độ vẻ đẹp dịu dàng mà đắm say lòng người ấy.
Tôi thường thích lắm đứng cạnh cây đào nhặt những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà tôi thích thú gọi là “mưa hoa”. Tôi cùng bố treo những phong bao lì xì, những dải kim tuyến óng ánh, những đèn lồng, câu đối tí hon để cây thêm lung linh với bộ áo mới. Tôi cũng không quên tỉ mỉ ngồi cắt những sợi giấy nhiều màu sắc để rắc lên gốc cây. Cả cây đào lúc ấy dường như trông kiêu sa hơn hết thảy. Còn gì thích thú bằng cảm giác đứng trước cây đào mà chỉ muốn dang rộng vòng tay ôm trọn “người bạn tuyệt vời” ấy? Đào gọi về trong tôi cái hồi hộp, rộn ràng mỗi độ Tết đến Xuân về. Đào khơi dậy trong tôi cái ấm áp trong những ngày đông tháng giá. Đào gợi trong tôi và gợi cả trong tâm trí những người con xa quê một tình yêu hướng về đất Mẹ, cội nguồn.
Đêm 30 Tết, gia đình quây quần đón Giao thừa bên cạnh cây đào vẫn tỏa hương thơm ngát – giây phút ấy tôi trân trọng và hiểu rằng đào đã gọi Tết về thế đấy. Hình ảnh cây đào ngày Tết mãi vẹn nguyên trong tiềm thức tôi, nhắc nhở tôi về một truyền thống văn hóa đẹp của Việt Nam mình.
Trần Thị Thanh Mai –
Hoa đào với màu sắc tươi thăm được nhiều nha trưng trong dịp tết với mong muốn 1 cuộc sống nó đủ và hạnh phúc
Khi những đàn chim tránh rét từ phương Nam trở về, khi cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông bớt dần cũng là lúc nàng tiên mùa xuân ghé thăm đất trời. Xuân đến, ban phát sức sống cho muôn loài tỏa sắc khoe hương. Nào mai vàng miền Nam, hoa ban trắng xóa vùng núi Tây Bắc, … Trong đó, em rất thích hoa đào ngày tết ở miền Bắc.
Cuối năm vừa rồi em được bố cho đi sắm Tết, được đắm mình trong rừng hoa rực rỡ ở chợ. Em rất thích một cây đào phai và bố đã mua tặng cho em. Cây đào được đặt giữa phòng khách, trong cái chậu sứ trắng tinh làm nổi bật vẻ đẹp của hoa. Cây cao tầm đầu người, dáng cây uốn lượn khéo léo như dải đất Việt Nam yêu dấu. Nhìn từ xa, cành lá và hoa chụm lại như ngọn nến hồng rung rinh đang tỏa sáng. Thân cây khoác tấm áo nâu hơi xù xì để bảo vệ cho thân non bên trong, nhìn rất khỏe khoắn và tràn đầy sức sống. Gốc đào khá to, tròn trịa và hơi thô ráp nên em đoán cây được trồng khá lâu, chắc khoảng gần hai năm. Chỉ sau vài ngày về nhà thì đến đúng 30 Tết, đào nở rất đẹp. Từ trong những nụ hoa còn e ấp, chúm chím ngày nào giờ đã nở bung ra. Cánh hoa màu hồng nhạt, rất nhẹ nhàng và bắt mắt; khi sờ vào thấy rất mịn. Rất nhiều cánh hoa xếp chồng lên nhau thành ba lớp trông như bông hoa sen tí hon. Ở giữa là nhụy hoa vàng óng như nắng sớm ban mai sưởi ấm cho ngôi nhà. Điểm xuyết giữa bông hoa là những chiếc lá xanh non mơn mởn. Lá không quá to, thon dài những những chiếc thuyền nhỏ bé đang bồng bềnh trên sóng nước. Đây đó vẫn còn một vài bông chưa nở, hãy còn e ấp. Hoa đào không có hương thơm ngào ngạt như hoa li cũng không ngát như hoa bưởi mà tỏa ra thứ hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết làm cho mọi người luôn cảm thấy dễ chịu và thoải mái.
Bố em nói “Cây đào này hoa đẹp, lá tươi lại còn có lộc nữa. Đó cũng chính là khởi đầu tốt đẹp của một năm, đem lại may mắn cho cả gia đình”. Bố khen vậy em thấy rất vui vì hãnh diện vì chính tay mình đã lựa chọn. Để cây đào thêm rực rỡ và có không khí ngày Tết, em còn trang trí dây nháy vào buổi tối, đeo thêm những đèn lồng đỏ tươi và những phong bao lì xì may mắn. Khách đến nhà ai ai cũng khen đào đẹp và rút một phong bao lấy may.
Đã mấy ngày Tết trôi qua, nhưng hoa vẫn tươi và tràn đầy sức sống. Em rất chăm chỉ chăm sóc cây. Sáng nào em cũng dậy sớm tưới nước và cho cây uống B1 để cây tươi hơn, để lưu giữ không khí nhộn nhịp của ngày tết miền Bắc.
Màu sắc hồng thắm của hoa đào đã điểm tô sắc xuân trong mỗi gia đình, trên mọi nẻo đường và con phố. Nếu miền nam có mai vàng và bánh tét thì miền bắc lại có bánh chưng và hoa đào. Với em, đào đã trở thành một người bạn không thể thiếu vào mỗi dịp tết đến xuân về.
Vân Anh –
Có ai đó đã nói rằng: “Một cuộc sống dài có thể không đủ tốt đẹp những cuộc sống tốt đẹp chắc chắn sẽ đủ dài.” Có những loài hoa không cần phải nở rộ khoe sắc năm tháng nhưng mỗi lần có xuất hiện đều khiến lòng người xao xuyến và mang vẻ đẹp đến bất ngờ. Hoa đào chính là như thế.
Với những gia đình làm nghề trồng đào như chúng tôi, hoa đào đã trở thành một thành viên của gia đình rồi. Nàng đào trong năm khoác cho mình bộ áo xanh tươi đầy sức sống, nay chỉ còn một màu nâu giản đơn. Nhưng nàng hiểu, tất cả để mình có được một bộ áo đẹp hơn, xinh hơn và rực rỡ hơn.
Và đào đã thực sự thay mình vào tháng cuối của năm cũ, với bộ áo hoàn hảo cho một năm mới sắp sửa. Thân cây là những cành đào nhỏ nhắn đang duyên dáng, mềm mại uốn mình tạo dáng rồng bay thanh thoát đầy nghệ thuật. Ở đó, những chồi hoa cũng đang lặng lẽ vươn mình chào cuộc sống. Những nụ hoa e lệ, kiều diễm mở mắt khẽ khẽ nhìn vạn vật mới dám bước ra. Và khi cánh hoa đầu tiên bung nở, những cánh hoa kia cũng mở mình, để lộ nhụy hoa vàng tươi bối rối. Hoa này nhìn hoa kia, nghe tiếng gọi mùa xuân và đất trời, cùng nhau khoe sắc. Nhưng hoa đào không giống những loài hoa khác. Nó nở trong lặng lẽ, trong mưa phùn buốt lạnh, sắc hồng của đào không phải là cái rực rỡ, chói chang. Đào chỉ nhẹ nhàng với màu hồng phớt, hồng cánh sen. Nhưng đó lại là màu hồng đầy sức sống mang theo hi vọng về sự bình an và thuận lợi. Màu hồng của hoa, màu nâu của thân kết hợp với màu xanh tươi của chồi, lá chính là sự kết hợp hài hòa và tuyệt vời của tạo hóa, khi mà cái bình an lại đi liền với sức sống, tuổi trẻ xanh tươi; là sự khởi đầu đầy thuận lợi và ý nghĩa.
Đào ở ngoài vườn là cô gái tự nhiên, hòa hợp với thiên nhiên nhưng khi được đưa vào trong nhà lại mang vẻ đẹp rất ấm áp. Ngoài kia đang mưa phùn hay nắng xuân chưa vào đến nhà thì cũng đã có cây hoa tỏa nắng nơi đây rồi. Hoa đào được để vào chiếc chậu hoa làm bằng sứ được trang trí, chạm khắc thật đẹp. Không khí ngày tết đã ở trên những cây hoa rồi khi nó còn được khoác trên mình những chiếc dây trang trí đầy sắc màu, những lời chúc và câu đối gửi nhắn cho năm mới.
Niềm vui của những người trồng đào cũng như có một cây đào còn gì hơn là khi đào nở đúng dịp. Tôi rất thích quan sát và ngắm nhìn khi đào nở. Từ chồi, từ nụ, từng bông hoa lặng lẽ nở. Khoảnh khắc ta được nhìn thấy, cảm nhận sự sống nảy nở xung quanh chúng ta, khi chúng ta như nhìn thấy hạnh phúc. Vì thế, tôi cũng chẳng ghen tị với “sakura”- hoa anh đào của Nhật Bản vì ở ngay nơi đây, Việt Nam quê hương mình cũng có một loài hoa đẹp và đáng yêu đến thế!
|
Từ lâu, tre đã trở thành một hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Tre là biểu tượng cho phẩm chất tốt đẹp của người Việt: ngay thẳng, bất khuất, kiên cường. Trong chương trình Ngữ Văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài tả cây tre. Kiểu bài này không khó, nhưng đòi hỏi người viết cần có cái nhìn toàn diện về cây tre bao gồm đặc điểm, công dụng, ý nghĩa. Dưới đây là bài văn miêu tả cây tre để mọi người có cái nhìn sâu sắc hơn về cây tre.
Quê hương – hai tiếng giản dị mà nặng trĩu ân tình. Quê hương trong các bạn là gì? Là cây đa, bến nước, sân đình hay cánh đồng thẳng cánh cò bay? Quê hương trong tôi là những gì bình dị, thân thuộc nhất, một tình yêu nồng đượm: yêu quê là yêu cả lũy tre xanh rì rào trong gió.
Tôi chẳng hay biết lũy tre xanh có tự bao giờ, chỉ biết bao năm tháng qua đi, nó vẫn lặng lẽ ở đây như vị Thần làng canh giấc ngủ bình yên cho quê hương. Thân tre cao vút, xanh, mọc thẳng. Trên thân chia ra thành những đốt nhỏ cao chừng một gang tay người lớn. Cây có những cành tăm chi chít đan xen như những ngón tay bé nhỏ vẫy chào cuộc đời, con người. Lá tre không xanh thẫm một màu sức sống. Lá tre không dài, dáng thuôn nhọn, to chỉ bằng một nửa lá nhãn. Tre mọc thành từng rặng chứ không sống đơn lẻ. Phải vậy mà khi nhắc tới tre, người ta thường nghĩ tới tinh thần đoàn kết của cả một dân tộc? Ở dưới gốc là những búp măng nhọn khỏe khoắn mà chúng tôi từng tự hào là biểu tượng cho tuổi nhi đồng thơ ngây, trong sáng.
Tre đã sống cùng quê hương cả một đời dài đầy thăng trầm. Tre rủ bóng che mát cả một quãng đường dài đầy nắng vào những ngày hè chói chang. Tre chứng kiến không biết bao nhiêu những trò ô quan, nhảy dây, chuyền chắt,… của lũ trẻ chúng tôi. Trưa làm đồng về mệt, các bác, các cô ngồi nghỉ dưới rặng tre, trò chuyện rôm rả. Chiều chăn trâu, lũ mục đồng buộc trâu ở gần rặng tre để thả diều, thổi sáo,… Tre đã gắn bó với cuộc sống sinh hoạt của quê hương.
Người ta thường nói: “Như tre mọc thẳng, con người không chịu khuất” – tre là biểu tượng của sự dũng cảm, bất khuất, là biểu tượng của lối sống ngay thẳng, kiên cường, cứng cỏi, dẻo dai của con người Việt Nam. Nhắc đến quê hương Việt Nam, người ta thường nhắc tới lũy tre là vì vậy? Tre có mặt trong cuộc sống sinh hoạt của con người quê tôi: cái rổ, cái rá bà đan, quang gánh của mẹ, que chuyền của lũ chúng tôi,… Tre trở thành một người bạn không thể thiếu với quê hương tôi.
” Tre xanh… Xanh tự bao giờ? ” – Tre ngàn năm vẫn mãi tươi màu như thế, mãi gắn bó với quê hương tôi và trong tim mỗi người nơi đây. Ngày mai rời xa miền quê yên bình này, tôi sẽ mãi nhớ quê hương, nhớ về một lũy tre luôn rì rào trong gió.
– Trần Thị Thanh Mai –
Cây tre trước đây được trồng ở rất nhiều vùng nông thôn nhưng hiện tại việc đô thị hóa quá nhanh thì tre đã dần ít xuất hiện hơn nhưng nó vẫn có 1 ý nghĩa và công dụng quan trọng trong cuộc sống bây giờ
Hình ảnh quê hương trong tâm trí em thật đẹp, thật thanh bình và yên ả. Vẻ đẹp ấy được dệt nên từ sự hiền hòa của những dòng sông quê, từ những cánh đồng lúa xanh ngát bao la, từ những rặng dừa thẳng tắp… Nhưng đối với em thì hình ảnh lũy tre làng xanh mát, rì rào trong gió thanh luôn đẹp nhất và thân thuộc nhất.
Tre là một loại cây truyền thống của Việt Nam, đã có từ rất lâu như có người đã nói: “Tre xanh xanh tự bao giờ/ Truyện ngày xưa đã có bờ tre xanh”. Tre không bao giờ mọc riêng lẻ từng cây mà mọc thành từng khóm, từng bụi, từng lũy. Nhìn từ xa, rặng tre làng như bức tường thành vững chãi bao bọc, ôm ấp những mái nhà ngói san sát đỏ. Không giống những loài cây khác, tre có một đặc tính rất riêng là luôn mọc thẳng. từ khi còn là mầm măng nhỏ bé đến khi lớn cao chừng mười mét che luôn đâm lên thẳng tắp, mặc cho mưa gió bão bùng.
Phải chăng đó cũng là một phẩm chất đáng quý của người Việt ta: luôn sống ngay thẳng, dù nhỏ bé nhưng biết đoàn kết để vượt qua mọi thử thách, gian nan. Thân tre không to như những loài cây cổ thụ khác. Nó có hình tròn, khoác lên mình tấm áo xanh thẫm, gầy guộc nhưng rất cứng và khỏe khoắn. Có thể nói tre là loại cây duy nhất có một sức sống mãnh liệt. Tre có thể sống ở những nơi sỏi đá khô cằn hay những vùng đất màu mỡ. Có được điều ấy một phần là bởi bộ rễ của tre rất xum xuê, đâm sâu xuống lòng đất để hút chất dinh dưỡng từ đất mẹ. Từ thân tre mọc ra tua tủa biết bao nhiêu cành lá. Cành tre khá nhỏ, đâm ra tứ phía như những cánh tay vươn ra đón lấy ánh nắng mặt trời. Lá tre màu xanh thẫm, thuôn dài và rất mỏng. Vào những trưa hè nóng nực, trong cơn gió mát từ cánh đồng bao la, bụi tre lại xì xào như tiếng nói chuyện của những chiếc lá. Thỉnh thoảng, một vài chiếc lá lìa cành, chao nghiêng giữa không trung rồi đáp xuống mặt nước nhưng những chiếc thuyền bé nhỏ dạo chơi trên sông. Nhiều người thường nghĩ rằng tre không có hoa nhưng thực ra tre chỉ ra hoa một lần. Mỗi khi từng chùm hoa nhỏ li ti màu trắng ngà điểm xuyết cành lá cũng là dấu hiệu của một vòng đời sắp kết thúc.
Tre có sự gắn bó rất mật thiết với cuộc sống người nông thôn đồng thời góp phần tô điểm cho cảnh sắc quê hương em. Dưới gốc tre mát là nơi vui chơi lí tưởng của bọn trẻ nhỏ. Rồi cành tre là những đồ chơi hữu ích từ chiếc cần câu dẻo dai đến từng chiếc hóp cứng cáp. Tre còn là bạn của nhà nông. Tre làm cán cuốc, cán cày giúp người nông dân đỡ mệt nhọc. Thân tre còn được đan thành những chiếc chõng vững chãi, là nơi say giấc cho bao đứa trẻ, là nơi trò chuyện của các cụ già bàn về một vụ mùa bội thu. Tre còn điểm tô vẻ đẹp cho các cô gái Việt. Hình ảnh những người con gái duyên dáng với chiếc nón tre đã đi vào bao áng văn thơ như một vẻ đẹp thanh khiết và trong trẻo.
Không chỉ làm bạn với con người thời bình mà tre còn là người chiến sĩ anh dũng trong công cuộc kháng chiến chống ngoại xâm từ những chiếc cọc tre trên sông Bạch Đằng đánh đuổi quân Nam hán đến những chông tre, gậy tre đánh bại kẻ thù thời kháng chiến chống Pháp, chống Mĩ.
|
For a long time, bamboo has become a familiar image of Vietnamese villages. Bamboo is a symbol of the good qualities of Vietnamese people: upright, indomitable, resilient. In the Literature 6 program, we will encounter the topic of describing bamboo. This type of article is not difficult, but requires the writer to have a comprehensive view of bamboo including its characteristics, uses, and meanings. Below is an essay describing bamboo so people can have a deeper look at bamboo.
Homeland - two simple words but heavy with love. What is your homeland? Is it a banyan tree, a water wharf, a communal yard or a field straight from where a stork flies? My hometown is the most simple and familiar thing, a passionate love: loving my hometown is loving the green bamboo whispering in the wind.
I don't know when the green bamboo fence existed, I only know that many years have passed, it is still quietly here like a village God watching over the peaceful sleep of the homeland. Bamboo stems are tall, green, and grow straight. The body is divided into small segments about the height of an adult's hand. The tree has densely intertwined branches like small fingers waving to life and people. Bamboo leaves are not dark green but a vibrant color. Bamboo leaves are not long, have a tapered shape, and are only half the size of longan leaves. Bamboo grows in rows, not alone. Isn't it true that when people mention bamboo, they often think of the spirit of solidarity of an entire nation? At the base are strong, pointed bamboo shoots that we were proud to symbolize the innocence and purity of children.
Tre has lived with his homeland for a long life full of ups and downs. Bamboo shade covers a long, sunny road on bright summer days. Tre witnessed countless games of cross-dressing, jumping rope, passing children, etc. of our children. After coming home tired from working in the fields, the uncles and aunts sat and rested under the bamboo trees, chatting loudly. In the afternoon, herding buffaloes, the shepherds tie their buffaloes near the bamboo groves to fly kites, play flutes, etc. Bamboo has become attached to the daily life of the homeland.
People often say: "Like bamboo grows straight, people do not yield" - bamboo is a symbol of courage, indomitableness, a symbol of an upright, resilient, tough, and resilient lifestyle of humans. Vietnam. When talking about the homeland of Vietnam, people often mention bamboo buildings, is that why? Bamboo is present in the daily life of the people in my hometown: baskets, baskets woven by my mother, mother's baskets, our children's passing sticks,... Bamboo has become an indispensable friend of my hometown.
"Green bamboo... When did it become green? ” – Thousand-year-old bamboo is still so fresh, forever attached to my homeland and in the hearts of everyone here. Tomorrow when I leave this peaceful countryside, I will forever miss my homeland, a bamboo fence that always whispers in the wind.
– Tran Thi Thanh Mai –
Bamboo was previously grown in many rural areas, but now with rapid urbanization, bamboo has gradually become less common, but it still has an important meaning and use in today's life.
The image of my homeland in my mind is so beautiful, so peaceful and quiet. That beauty is woven from the gentleness of the countryside rivers, from the vast green rice fields, from the straight coconut groves... But for me, the image of cool green village bamboo, whispering in the wind The bar is always the most beautiful and familiar.
Bamboo is a traditional plant of Vietnam, has been around for a long time as someone said: "When was bamboo green? / In ancient times, there were green bamboo banks." Bamboo never grows individually, but grows in clumps, bushes, and ramparts. Seen from a distance, the village's bamboo groves look like a solid wall surrounding and embracing the red tiled roofs. Unlike other plants, bamboo has a unique characteristic of always growing straight. From when it was a small bamboo shoot to when it grew to about ten meters tall, it always grew straight up, despite the storms and rain.
Is that also a valuable quality of our Vietnamese people: always living uprightly, even though small, knowing how to unite to overcome all challenges and hardships. Bamboo stems are not as big as other ancient trees. It has a round shape, wears a dark green shirt, is skinny but very hard and strong. It can be said that bamboo is the only plant with strong vitality. Bamboo can live in dry, rocky places or fertile lands. This is partly because bamboo's root system is very luxuriant, penetrating deep into the ground to absorb nutrients from mother earth. From the bamboo trunk grow many branches and leaves. Bamboo branches are quite small, sticking out in all directions like arms reaching out to catch the sunlight. Bamboo leaves are dark green, oblong and very thin. On hot summer afternoons, in the cool breeze from the vast fields, bamboo bushes whisper like the leaves talking. Occasionally, a few leaves leave their branches, sway in mid-air and land on the water as small boats roam the river. Many people often think that bamboo does not have flowers, but in fact bamboo only flowers once. Each cluster of tiny ivory white flowers dotted with branches and leaves is also a sign of a life cycle about to end.
Bamboo has a very close connection with rural life and also contributes to beautifying the landscape of my hometown. Under the cool bamboo tree is an ideal place for children to play. Then bamboo branches are useful toys, from flexible fishing rods to sturdy hollows. Bamboo is also a friend of farmers. Bamboo makes hoe handles and plow handles to help farmers reduce fatigue. Bamboo stalks are also woven into sturdy cots, a place for many children to sleep, and a place for old people to chat about a good harvest. Bamboo also adds beauty to Vietnamese girls. The image of charming girls with bamboo hats has entered many literary and poetic works as a pure and clear beauty.
Not only does it make friends with people in peacetime, but bamboo is also a heroic soldier in the resistance war against foreign invaders, from bamboo poles on the Bach Dang River to expel the Southern Han army to bamboo poles and bamboo sticks to defeat invaders. Enemies during the resistance war against France and America.
|
Màu sắc cuộc sống của mỗi người đều được đong đầy từ những kỉ niệm, từ sự gắn bó, yêu mến vạn vật quanh ta. Và một thứ tình cảm không thể thiếu chính là tình yêu thiên nhiên, yêu cây cối. Đồng hành cùng tuổi thơ mỗi người thì cây xoài như một người bạn thân thiết. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp bài văn Miêu tả cây xoài. Bài văn này không khó vì đây là hình ảnh thân thiết, gắn bó với chúng ta. Tuy nhiên để bài văn được hay và sinh động thì cần tránh miêu tả lan man và tập trung vào miêu tả các chi tiết nổi bật như thân, rễ, lá, hoa, quả khi miêu tả cây xoài và đặt cây xoài trong mối quan hệ gắn bó với cuộc sống gia đình. Bên cạnh đó, người viết cần linh hoạt trong việc sử dụng ngôn ngữ, các biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa… để đối tượng trở nên sinh động, hấp dẫn. Dưới đây là các bài văn mẫu để mọi người tham khảo. Hi vọng với bài văn này, các bạn sẽ viết được một bài văn hay. Chúc các bạn may mắn!
Khu vườn của ông nội em trồng rất nhiều loại cây. Nào cây na, cây mít, cây nhãn,… rồi các loài hoa như hoa hồng, hoa cúc, hoa thược dược…. Mùa nào thức ấy, khu vườn luôn ngập tràn hoa trái, màu sắc và hương vị. Trong đó, em thích nhất cây xoài tượng- một loài cây ăn trái rất ngon.
Em nghe ông nội kể rằng ông trồng cây xoài này từ ngày em còn rất bé. Cây giống được chính tay ông lựa chọn, rất khỏe và sai trái. Thấm thoát thời gian trôi, giời đây cây xoài đã tròn mười tuổi. Cây cao chừng hơn bốn mét, cao quá cả ngôi nhà một tầng. Nhìn từ xa, cây xum xuê, cành là tươi tốt như một ngọn đồi tí hon phủ đầy màu xanh của lá rừng. Rễ cây to hơn cái cổ tay đâm sâu xuống lòng đất, ngày ngày tháng tháng hút chất dinh dưỡng từ đất mẹ để nuôi các bộ phận trong cơ thể. Có một vài bác rễ lồi lên mặt đất, là chỗ ngồi lí tưởng để hóng mát cho lũ trẻ chúng tôi vào mỗi buổi trưa hè nóng nực. Thân cây khoác lên mình tấm áo nâu, xù xì và khác dày dặn để bảo vệ cho lớp thân non bên trong.
Mùa hè đến, cây xoài tỏa cành lá xum xuê như chiếc ô khổng lồ che mát cả một góc vườn. Lá cây to hơn bàn tay, xanh thẫm và rất cứng cáp. Ngắm nhìn cây xoài từ xa ta có cảm giác những chiếc lá như những con thuyền nhỏ xếp chồng lên nhau. Hè đến, xoài bắt đầu cho ra hoa. Từng chùm hoa gồm rất nhiều những bông hoa nhỏ màu vàng, đong đưa trước gió như những đứa trẻ đang truyện trò tíu tít. Mấy tháng trôi qua, hoa rụng dần để cho ra từng trái xoài bụ bẫm. Ban đầu, quả xoài chỉ bé bằng ngón tay cái, xanh nhạt. Thế rồi ngày qua ngày, quả mỗi ngày một khác. Những chùm quả sai trĩu làm cành cây phải nghiêng ra để chống đỡ. Thấy vậy nên ông em đã dùng các cây sào để chống đỡ cây. Cuối cùng, quả to như hai bàn tay người lớn úp lại. Mấy ngày sau, những quả xoài xanh đã chín, từng chùm quả như những chiếc đèn lồng màu vàng lấp ló trong tán cây xanh mát. Mỗi lần đến gần cây xoài, nhắm mắt lại hít thật sâu em đều cảm nhận được hương vị của loại xoài tượng này, thơm thơm mà rất hấp dẫn. Em được cùng ông đi hái xoài, nhẹ nhàng nâng niu từng quả đặt vào rổ. Buổi tối, cả nhà em quây quần thưởng thức xoài. Từng miếng xoài vàng lịm, ăn vào hơi hơi chua mà vẫn có độ giòn và độ ngọt. Chấm thêm với muối ớt thì quả là một thức quà quê quý giá.
Gắn bó cùng tuổi thơ của em, cây xoài này đã trở thành người bạn của em. Chiều nào em cũng ra tưới cây, bắt sâu rồi thỉnh thoảng bón phân cho cây. Bởi thế mà cây hầu ngư không bao giờ bị sâu bệnh, phát triển rất nhanh. Ông cũng dậy cho em nhiều kinh nghiệm chăm sóc cây và cây xoài phải chăng đã làm sâu sắc tình cảm ông cháu.
Có thể có nhiều loại quả ngon hơn quả xoài, nhiều loại cây đẹp hơn cây xoài nhưng đối với em, cây xoài trong vườn nhà ông nội luôn đẹp nhất và ngon nhất bởi nó gắn với thời thơ ấu của em. Em tự nhủ lòng mình phải chăm sóc cho cây thật tốt để cây luôn sống thật khỏe mạnh.
Vân Anh –
Cây xoài ở Việt Nam có rất nhiều giống ngon và được nhiều người yêu thích, cây xoài cũng là cây phổ biến trong các bài văn miêu tả cây cối
Trong khu vườn xinh đẹp nhà em trồng rất nhiều loại cây. Nào là cây cải đang ra hoa vàng óng, cây chanh nho nhỏ, buồng chuối trĩu quả, cây bưởi lúc lỉu những quả non. Nhưng em thích nhất là cây xoài vì cây không chỉ cho bóng mát mà còn cho ra những quả xoài vàng ươm, thơm ngọt.
Cây xoài đã được ông em trồng từ lâu. Bây giờ cây đã to lớn lắm rồi. Nhìn từ xa, cây như người bảo vệ khổng lồ, canh gác cho khu vườn. Những chiếc rễ nhỏ mọc ra chi chít, bám sâu vào lòng đất hút chất dinh dưỡng để nuôi cây. Thân cây không to lắm nhưng rất vững chắc. Mỗi mùa bão đi qua, nhà em không phải trèo chống gì nhiều, vậy mà cây vẫn chịu được gió rét, vươn mình lên mạnh mẽ. Vỏ cây màu nâu đen, sần sùi như da cóc. Điểm vào mặt vỏ là những chiếc mấu to, nhỏ khác nhau nhuốm màu năm tháng. Từ thân lại mọc ra những chiếc cành mập mạp, rồi từ cành mập mạp đó lại đâm ra chi chít những cành nhỏ, vươn ra tứ phía để đón ánh nắng mặt trời. Xoài nhiều lá lắm! Những lá xoài thon, dài, những đường gân nổi ngoằn ngoèo trên mặt lá. Lá đã già thì xanh đậm, lá còn non thì xanh nhạt.
Khi cái lạnh của mùa đông dần bước qua nhường chỗ cho những cơn mưa phùn lấm tấm chuẩn bị về, thì cũng là lúc hoa xoài đua nhau trổ. Từng chùm hoa kết lại dọc theo chiếc cuống dài. Hoa xoài nhỏ li ti như hoa khế. Nhưng hoa khế tim tím còn hoa xoài vàng nhạt, càng về sau, màu vàng rõ hơn. Hoa càng nhiều thì quả càng nhiều. Mùa hè đến thì cũng là lúc những quả xoài chín rộ. Mặc dù không được to như ngoài chợ nhưng xoài nhà em vẫn thơm ngọt, đượm hương vị quê hương. Vì thích ăn xoài xanh nên khi còn khoác trên mình chiếc áo xanh bóng, ba đã bứt xuống cho em. Mẹ bổ xoài ra làm nhiều miếng nhỏ, trộn với muối ớt, đường và nước mắm để làm món xoài dầm. Mỗi buổi trưa hè, em và lũ bạn lại cùng nhâm nhi món xoài mẹ làm, tám đủ mọi chuyện. Cái ngọt, cái cây hơi chút mằn mặn quyện vào nhau, là hương vị mà em không bao giờ quên. Ngày qua ngày, quả xoài lớn dần lên. Quả nào quả nấy đều như hai bàn tay úp vào nhau. Quả xoài lớn đến một độ nhất định thì không lớn được nữa. Chúng từ từ thay màu áo. Từ màu xanh non, quả xoài chuyển thành màu vàng óng, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Xoài chín toả mùi hương thơm ngọt thoang thoảng. Mẹ em chọn những quả to nhất, đẹp nhất dâng lên bàn thờ, còn một ít đem biếu hàng xóm và họ hàng. Quả lúc chín vỏ căng mịn, bổ ra có rất nhiều thịt, màu vàng ươm.
|
The color of each person's life is filled with memories, attachment, and love for everything around us. And an indispensable feeling is the love of nature, the love of trees. Accompanying each person's childhood, the mango tree is like a close friend. In the 6th grade literature program, we will encounter the essay Describe a mango tree. This essay is not difficult because this is an image that is close and attached to us. However, in order for the essay to be good and lively, it is necessary to avoid rambling descriptions and focus on describing prominent details such as stems, roots, leaves, flowers, and fruits when describing the mango tree and placing the mango tree in relation to it. relationship with family life. Besides, the writer needs to be flexible in using language and rhetorical devices such as comparison, personification... to make the subject lively and attractive. Below are sample essays for everyone to refer to. Hopefully with this essay, you will be able to write a good essay. Good luck!
My grandfather's garden grows many types of plants. There are custard apple trees, jackfruit trees, longan trees,... then flowers like roses, chrysanthemums, dahlias... No matter the season, the garden is always filled with flowers, colors and flavors. Among them, I like the mango tree the most - a very delicious fruit tree.
I heard my grandfather tell me that he planted this mango tree when I was very young. The seedlings were hand-selected by him, very strong and fruitful. Time has passed, and now the mango tree is ten years old. The tree is about four meters tall, taller than a one-story house. Seen from a distance, the tree is lush and lush, like a tiny hill covered with green forest leaves. Tree roots larger than a wrist penetrate deep into the ground, day by day absorbing nutrients from mother earth to nourish the body's organs. There are a few roots protruding from the ground, which are ideal places for our children to cool off on every hot summer afternoon. The tree trunk wears a brown, rough and thick coat to protect the young trunk inside.
When summer comes, the mango tree spreads its luxuriant branches and leaves like a giant umbrella, shading an entire corner of the garden. The leaves are larger than your hand, dark green and very sturdy. Looking at the mango tree from afar, we feel like the leaves are like small boats stacked on top of each other. Summer comes, mangoes begin to flower. Each inflorescence consists of many small yellow flowers, swaying in the wind like children chatting loudly. Several months passed, the flowers gradually fell to produce plump mangoes. Initially, the mango was only as small as a thumb and light green. Then day after day, the results are different each day. The clusters of fruit are so heavy that the tree branches have to lean out to support them. Seeing that, my grandfather used poles to support the tree. In the end, the fruit was as big as two adults' hands clasped together. A few days later, the green mangoes were ripe, each cluster of fruits like yellow lanterns peeking out from the cool green canopy. Every time I come close to the mango tree, close my eyes and take a deep breath, I can feel the flavor of this majestic mango, fragrant and very attractive. I went with him to pick mangoes, gently cradling each fruit and placing it in the basket. In the evening, my whole family gathered around to enjoy mangoes. Each piece of mango is yellow, slightly sour but still crunchy and sweet. Added with salt and chili, it is truly a precious country gift.
Sticking with my childhood, this mango tree has become my friend. Every afternoon I water the plants, catch worms and sometimes fertilize the plants. That's why the fish tree never suffers from pests and diseases and grows very quickly. He also taught me a lot of experience in taking care of trees and mango trees, which has deepened the relationship between grandfather and grandchild.
There may be many fruits more delicious than mangoes, many trees more beautiful than mango trees, but for me, the mango tree in my grandfather's garden is always the most beautiful and delicious because it is associated with my childhood. I told myself that I had to take good care of the tree so that it would always live healthy.
Van Anh -
There are many varieties of mango trees in Vietnam that are delicious and loved by many people. The mango tree is also a popular tree in essays describing trees.
In my beautiful garden, I grow many types of plants. There are mustard trees with golden flowers, small lemon trees, bunches of bananas full of fruit, and grapefruit trees with young fruits. But I like the mango tree the most because it not only provides shade but also produces bright yellow, sweet-smelling mangoes.
The mango tree was planted by my grandfather a long time ago. Now the tree is very big. Seen from a distance, the tree looks like a giant guardian, guarding the garden. Small roots grow densely, sticking deep into the ground to absorb nutrients to nourish the plant. The trunk is not very big but very sturdy. Every storm season passes, my family doesn't have to climb much, yet the tree can still withstand the cold wind and grow strong. The bark is dark brown and rough like toad skin. Dotted on the shell surface are different large and small tabs tinged with the years. From the trunk grow fat branches, and from those fat branches, many small branches grow, reaching out in all directions to catch the sunlight. Mangoes have many leaves! The mango leaves are slim and long, with zigzag veins on the leaf surface. Old leaves are dark green, young leaves are light green.
When the cold of winter gradually passes and gives way to the drizzling rain about to return, it is also the time when mango flowers begin to bloom. Each flower cluster is clustered along a long stem. Mango flowers are as tiny as star fruit flowers. But the star fruit flower has a purple heart and the mango flower is pale yellow. Later on, the yellow color becomes more obvious. The more flowers, the more fruit. When summer comes, it's time for mangoes to ripen. Although not as big as those in the market, my mangoes are still fragrant and sweet, filled with the flavor of the homeland. Because I like to eat green mangoes, when I was still wearing a shiny green shirt, my father took it off for me. Mom cut the mango into small pieces, mixed it with salt, chili, sugar and fish sauce to make mango pickle. Every summer afternoon, my friends and I would enjoy the mango dish my mother made and talk about all kinds of things. The sweet and the slightly salty blend together, a taste that I will never forget. Day by day, the mango grew bigger. Each fruit is like two hands facing each other. A mango grows to a certain point and cannot grow anymore. They slowly change their shirt color. From young green, the mango turns golden yellow, sparkling in the sunlight. Ripe mangoes give off a faint sweet scent. My mother chose the biggest and most beautiful fruits to bring to the altar, and gave a few to neighbors and relatives. When the fruit is ripe, the skin is smooth and plump, with a lot of flesh and a bright yellow color.
|
Mỗi loài hoa tồn tại trên đời đều mang trong mình vẻ đẹp và ý nghĩa khác nhau. Nếu hoa cúc giản dị nhưng vẫn mang sắc vàng rực rỡ, là biểu tượng cho lòng hiếu thảo của con cháu, hoa sen là hình ảnh của cốt cách thanh cao, thuần khiết, thì hoa hồng lại là nữ hoàng của các loài hoa với những ý nghĩa tượng trưng cao quý. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho một tình yêu nồng cháy và lãng mạn. Hoa hồng trắng tượng trưng cho sự ngây thơ, duyên dáng và sự cảm thông. Hoa hồng xanh tượng trưng cho một tình yêu bất diệt. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ gặp bài văn miêu tả hoa hồng. Khi làm bài văn miêu tả này cần chú ý miêu tả các đặc điểm của hoa như màu sắc, cánh hoa, nhụy hoa, hương thơm,…và đồng thời bộc lộ tình cảm, cảm xúc của mình với loài hoa ấy. Có thể đan xen nhiều các biện pháp nghệ thuật khi miêu tả để làm bài văn thêm sống động, có sức lôi cuốn. Dưới đây là hai bài văn mẫu miêu tả hoa hồng để các bạn tham khảo. Hi vọng với hai bài văn này, các bạn sẽ hoàn thành thật tốt. Chúc các bạn thành công.
Loài hoa mà các bạn yêu quý là gì? Chắc hẳn ai cũng có cây trả lời của riêng mình. Đó có thể là chị huệ trắng muốt duyên dáng, là chị phong lan tím yểu điệu hay em thược dược nhỏ nhắn và lộng lẫy. Còn với em, loài hoa em yêu thích nhất là hoa hồng nhung bởi vẻ đẹp kiêu sa và hương thơm đặc biệt của nó.
Trước hiên nhà em có trồng một chậu hoa hồng nhung rất đẹp. Vì em thích hoa nên bố đã đến vườn một người quen, tự tay chiết cành hoa đem về nhà trồng. Bởi thế mà em.rất vui, yêu quý và coi cây hoa như người bạn của mình. Vào thời gian rảnh, em thường ngồi ngắm cây hoa, khi ấy em mới cảm nhận được hết cái vẻ đẹp kiêu kì và lộng lẫy của hồng nhung. Chẳng thế mà người ta lại mệnh danh hoa hồng là nữ hoàng của các loài hoa.
Nhìn từ xa, cây hoa hồng có dáng vẻ khẳng khiu, mảnh khảnh, cao tầm gần một mét. Vì trồng cũng được vài năm nên gốc nâu thẫm, to hơn ngón tay cái. Rễ cây đâm sâu xuống lòng đất, ngày ngày cần mẫn hút chất dinh dưỡng nuôi cây. Thân cây hình tròn, dài, to bằng ngón tay người lớn. Nó khoác lên mình bộ áo xanh thẫm. Đặc biệt là trên thân có khá nhiều gai nhọn như những vũ khí bảo vệ cho nữ hoàng. Vì thế mà khi tiếp xúc với hoa hồng, mọi người nên cẩn thận để tránh bị gai đâm vào tay. Cây tràn đầy sức sống, cành lá đâm ra tứ phía đón lấy ánh nắng mặt trời và phủ đầy lá xanh. Lá hoa hồng màu xanh y như thân vậy, lá không to như lá bàng, cũng chẳng nhỏ li ti như lá phượng. Lá hoa hồng hình bầu dục, to bằng 2 ngón tay chụm lại. Mặt trên của lá có những đường gân và nhẵn còn mặt dưới thì hơi nhám. Xung quanh lá là đường viền răng cưa góp phần tạo nên vẻ đẹp sang trọng, quý phái cho loài hoa này.
Cây hoa ngày một lớn, nó ấp ủ những nụ còn e ấp, ngại ngùng rồi bung nở sắc thành những bông hoa sặc sỡ rất đẹp. Khi còn là nụ hoa, các cánh chụm vào nhau còn khi nở tung ra thì những cánh hoa ấy lại xếp xen kẽ, đan cài vào nhau. Cánh hoa màu đỏ tươi, chạm vào rất mịn màng. Em cảm nhận những cánh hoa ấy rất mỏng, mềm mại, xếp xung quanh cái nhị vàng như một nàng công chúa đang e ấp làm duyên. Từ những cánh hoa ấy tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dễ chịu đã thu hút rất nhiều loài ong bướm với những bộ cánh sặc sỡ đến hút mật. Nhưng hoa hồng rất nhanh tàn, nở được vài ngày thì cánh hoa lìa cành rơi xuống đất, trơ lại những cuống hoa, nhường chỗ cho những nụ hoa đang ấp ủ.
Cả nhà em ai cũng yêu quý cây hoa này. Vào thời gian rảnh, bố em thường dùng kéo cùng với bàn tay khéo léo để tỉa cành, cắt đi những cành sâu và cành héo. Ngày nào cũng vậy, em đều tưới nước hai lần cho cây hoa, chăm chỉ bắt sâu và bón phân cho cây. Vì vậy mà cây hồng nhung nhà em rất ít khi bị bệnh và tràn đầy sức sống.
Em rất yêu thích cây hoa hồng nhung vì nó đã tô thêm hương sắc cho cuộc đời, lại có nhiều công dụng hữu ích như cắm hoa để bàn, tặng bạn bè, người thân vào các dịp đặc biệt.
Vân Anh –
Hoa hồng rất đẹp và được trồng khắp thế giới với nhiều loại hoa hồng khác nhau phổ biến như hoa hồng nhung, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, hoa hồng xanh…
Có một loài hoa đã trở thành biểu tượng của các nước Mỹ, Bungari, Vương quốc Anh, là hình ảnh của những vẻ đẹp tối cao, của sự lựa chọn hoàn hảo. Loài hoa ấy mang tên: hồng- hoa hồng. Có phải vì thế mà giữa muôn vàn sắc hoa trong cuộc sống, tôi lại dành trọn tình yêu của mình cho hoa hồng.
Trong phòng của tôi luôn có một chậu hồng tô điểm sức sống cho căn phòng. Đây la cây hồng rất đặc biệt, bông hồng vàng, được bác tôi cất công tìm kiếm và mang từ thành phố về. Tôi rất tự hào và hạnh phúc mỗi khi tự ngắm nhìn chậu hồng của mình. Khóm hồng gồm có 3 cây nhỏ được trồng trong chiếc chậu xinh xắn, không quá cao với những nét hoa văn tinh tế. Khóm hồng cao khoảng chừng 50 phân, nhỏ nhắn đang rung rinh chiếc gió. Những chiếc lá hồng mang hình răng cưa được đính trên thân cây thật khéo léo, tài tình.
Phần đẹp nhất cũng là đáng quý nhất với hoa hồng chính là những đóa hoa. Mỗi cây chỉ có trung thành một bông hoa. Mang cây về từ khi chúng còn nhỏ xíu, giờ đã thành những thiếu nữ xinh đẹp hết rồi. Những nụ hồng ban đầu e lệ, chúm chím trong gió. Những cánh hoa màu vàng nhạt che chở lấy nhau, cánh này ôm ấp lấy cánh kia, chở che lấy nụ hồng. Rồi khi nghe chim chóc ngoài kia lay gọi, những cánh hoa như cũng háo hức được nhìn cuộc đời, dần hé mình. Từng cánh, từng cánh hoa bung nở để hứng những giọt nắng vàng ươm để làm đẹp cho mình. Những cánh hồng đã nở cũng là lúc nàng công chúa ngủ trong rừng lâu ngày đã tỉnh giấc. Nàng xinh đẹp trong chiếc váy xanh kiêu hãnh, nàng dịu dàng nhưng cũng đầy quý phái và tràn đầy sức sống. Hương hoa dịu nhẹ trong không gian nhưng rất quyến rũ khiến cho loài ong bướm, ngay cả con người cũng không thể đừng thưởng thức được. Hoa hồng không chỉ đẹp, cuốn hút mà nàng còn thông minh với cách tự phòng vệ cho mình. Người con gái ấy không cần ai bảo vệ bởi đã có cho mình những hiệp sĩ dũng mãnh-những chiếc gai nhỏ nhưng sẵn sàng làm chảy máu những ai có ý định làm hại tới nàng.
Màu vàng là màu của ánh nắng mặt trời ấm áp, màu của niềm vui nên hoa hồng vàng chính là biểu tượng cho tình bạn chân thành, vô tư và tình yêu ấm áp. Còn gì tuyệt vời hơn khi lấp đầy căn phòng bằng màu vàng của tình cảm bạn, tình yêu? Tôi thường lấy hoa hồng ra ngắm vào những buổi sớm mai, khi ấy, bông hoa toát lên một thứ ánh sáng mới: đẹp và đầy tự tin. Sở thích của tôi là đọc tác phẩm “Bông hồng vàng” của Puskin bên chậu hoa hồng vàng của chính mình. Cuộc sống đâu cần phải lo toan bộn bề, chỉ cần bình yên như thế là đủ.
Khi hoa đẹp nhất cũng là lúc nó sắp tàn. Như Bác Hồ từng nói: “Hoa hồng nở, hoa hồng lại rụng/ Hoa tàn, hoa nở cũng vô tình”. Hoa nở, hoa phải tàn là quy luật tất yếu của tự nhiên, càng đẹp khi phai tàn lại càng tiếc. Từng cánh hoa rụng dần, rụng dần khi chỉ còn trơ lại một chiếc nhụy bơ vơ. Nhưng chưa hẳn như thế là đã vô tình. Rồi từ thân cây ấy, từ chiếc nhụy ấy sẽ là một nàng công chúa xinh đẹp nữa. Tôi tin là thế.
|
Each flower that exists in the world has a different beauty and meaning. If the chrysanthemum is simple but still has a bright yellow color, symbolizing the filial piety of descendants, the lotus is the image of nobility and purity, then the rose is the queen of flowers with noble symbolic meanings. Red roses symbolize passionate and romantic love. White roses symbolize innocence, grace and sympathy. Blue roses symbolize eternal love. In the 6th grade literature program, we will encounter an essay describing roses. When writing this descriptive essay, you need to pay attention to describing the characteristics of the flower such as color, petals, pistil, fragrance,... and at the same time express your feelings and emotions towards that flower. Many artistic methods can be interwoven when describing to make the essay more vivid and attractive. Below are two sample essays describing roses for your reference. Hopefully with these two essays, you will complete them well. Good luck.
What is the flower that you love? Surely everyone has their own answer tree. It could be the graceful white lily, the graceful purple orchid or the small and gorgeous dahlia. As for me, my favorite flower is the velvet rose because of its beautiful beauty and special fragrance.
In front of my porch, I have a beautiful pot of velvet roses. Because I like flowers, my father went to an acquaintance's garden and personally took flower stems to plant at home. That's why I'm very happy, love and consider the flower tree as my friend. In my free time, I often sit and look at flower trees, only then can I fully appreciate the arrogant and splendid beauty of velvet roses. That's why people call the rose the queen of flowers.
Seen from a distance, the rose tree has a spindly, slender appearance, about one meter tall. Because it has been planted for several years, the root is dark brown and larger than a thumb. Tree roots penetrate deep into the ground, diligently absorbing nutrients to nourish the tree every day. The tree trunk is round, long, and as big as an adult's finger. It wears a dark blue shirt. In particular, there are many sharp spikes on the body like protective weapons for the queen. Therefore, when coming into contact with roses, people should be careful to avoid getting their hands pricked by the thorns. The tree is full of vitality, its branches and leaves shoot out in all directions to catch the sunlight and are covered with green leaves. Rose leaves are as green as the stem, not as big as almond leaves, nor as tiny as phoenix leaves. Rose leaves are oval in shape, as big as 2 fingers bunched together. The top of the leaf has veins and is smooth while the bottom is a bit rough. Surrounding the leaves are serrated borders, contributing to the luxurious and noble beauty of this flower.
The flower tree grows bigger and bigger, it cherishes the buds that are still shy and shy and then blooms into beautiful colorful flowers. When it is still a flower bud, the petals are bunched together, but when they bloom, the petals are arranged alternately and intertwined. The petals are bright red and very smooth to the touch. I feel that the petals are very thin and soft, arranged around the yellow stamen like a princess coyly flirting with her. From those flower petals emitted a faint, pleasant scent that attracted many species of bees and butterflies with colorful wings to suck nectar. But roses fade very quickly. After blooming for a few days, the petals fall to the ground, leaving only flower stalks, making room for cherished flower buds.
Everyone in my family loves this flower. In his free time, my father often uses scissors with skillful hands to prune branches, cutting away deep and withered branches. Every day, I water the flower plants twice, diligently catch worms and fertilize the plants. Therefore, my rose tree rarely gets sick and is full of vitality.
I really love the velvet rose because it adds color to my life and has many useful uses such as arranging flowers on the table or giving as gifts to friends and relatives on special occasions.
Van Anh -
Roses are very beautiful and are grown all over the world with many different popular types of roses such as velvet roses, yellow roses, white roses, blue roses...
There is a flower that has become a symbol of America, Bulgaria, and the United Kingdom, an image of supreme beauty, of perfect choice. That flower's name is: rose. Is that why, among the many colors of flowers in life, I devote all my love to roses?
In my room there is always a pot of roses that add vitality to the room. This is a very special rose, a yellow rose, that my uncle diligently searched for and brought from the city. I am very proud and happy every time I look at my pot of roses. The rose cluster consists of 3 small trees planted in a lovely pot, not too tall with delicate patterns. The rose cluster is about 50 centimeters high, small and fluttering in the wind. The serrated pink leaves are attached to the tree trunk very skillfully and ingeniously.
The most beautiful and most precious part of roses is the flowers. Each tree has only one flower. Brought the plants back when they were still tiny, now they have become beautiful young women. The rose buds were shy at first, fluttering in the wind. The pale yellow petals protect each other, each petal embracing the other, protecting the rose bud. Then, when I heard the birds outside calling, the flower petals seemed to be eager to see life and gradually opened. Each petal, each petal, blooms to catch the golden drops of sunlight to beautify yourself. The rose petals bloomed and the princess who had been sleeping in the forest for a long time woke up. She is beautiful in a proud blue dress, she is gentle but also noble and full of life. The floral scent is gentle in the air but so seductive that bees and butterflies, even humans, cannot help but enjoy it. The rose is not only beautiful and attractive, but she is also smart in how to protect herself. That girl doesn't need anyone to protect her because she has brave knights - small thorns but ready to bleed anyone who intends to harm her.
Yellow is the color of warm sunlight, the color of joy, so yellow roses are a symbol of sincere, carefree friendship and warm love. What's better than filling the room with the yellow color of friendship and love? I often take out roses to look at them in the early mornings. At that time, the flower exudes a new light: beautiful and full of confidence. My hobby is reading Pushkin's "Yellow Rose" next to my own pot of yellow roses. Life doesn't need to be complicated, just peace is enough.
When the flower is most beautiful is when it is about to wither. As Uncle Ho once said: "The rose blooms, the rose falls again / The flower fades, the flower blooms unintentionally." Flowers bloom and flowers must fade, it is an inevitable law of nature, the more beautiful they are, the more regretful they are when they fade. Each flower petal gradually falls off until only a lonely pistil remains. But it's not necessarily accidental. Then from that tree trunk, from that pistil will be another beautiful princess. I believe so.
|
Bạn có biết những loài hoa được công nhận là đại diện cho những nước nổi tiếng trên thế giới như: là hoa hồng- sự lựa chọn hoàn hảo của Mỹ, Vương Quốc Anh, Bungari; biểu tượng của hoàng gia Pháp- hoa Iris; hoa anh đào xứ sở mặt trời mọc hay hoa tulip cho sự đam mê của con người Hà Lan, … Và Việt Nam chúng ta cũng có quốc hoa riêng của mình. Có thể nói, hoa sen chính là sự biểu hiện đầy đủ nhất cho những vẻ đẹp và phẩm chất tốt đẹp của con người và đất nước hình chữ S này. Thế nhưng để dùng ngòi bút của mình để thể hiện hết những giá trị và tinh thần của hoa sen thì không phải là điều đơn giản. Những bài viết sau sẽ là những gợi ý đắc lực cho các bạn nếu muốn làm chủ ngòi bút và trang viết của mình. Khi miêu tả, các bạn cần chú ý theo trình tự, tập trung miêu tả phần hoa và ý nghĩa biểu tượng của hoa. Mong rằng tình yêu với quê hương, đất nước sẽ được nhân lên cùng với đó. Chúc các bạn học tập tốt!
“Có loài hoa ở trên đồng xanh, cũng có loài hoa khoe sắc trên cành, mỗi loài hoa, mỗi sắc hương… Không là hoa của những buồn đau, tôi là hoa của những nụ cười” (Trích “Sống như những đóa hoa”). Dẫu đến từ nơi nào, ở đâu, bạn đều có quyền được tỏa sáng và cống hiến. Hoa sen đã, vẫn sống để chứng minh điều đó.
Bạn sẽ không thể tìm thấy hoa sen ở những nơi đô thị ồn ào và tấp nập, hoa sen ưa những nơi thanh bình, yên ả ở đồng quê, nơi ao hồ tĩnh lặng. Tôi luôn tự hào vì làng mình có một hồ sen đẹp như thế.
Những búp sen bắt đầu nở theo tiếng gọi của mùa hạ. Những lá sen xanh thẫm, xòe ra như những chiếc nón che rợp cả mặt nước. Những đường gân nối nhau, đẩy nhau lan tỏa ra mặt lá. Thân sen vươn cao làm bệ đỡ cho phần tinh hoa nhất của nó. Bông sen kiêu hãnh, vươn mình lên đón ánh mặt trời. Những buổi sớm hạ, những cánh sen trong hình dài những giọt nước khổng lồ từ từ hé mở để hứng lấy ánh nắng sớm bình minh. Dần dần, nhụy hoa e lệ lộ ra, hòa mình với nắng mới bằng màu vàng tươi của mình. Khi chàng gió lướt qua nhẹ nhàng trêu ghẹo, cánh hoa khẽ khàng rung rinh như cái e lệ của người con gái mới lớn.
Hương thơm nương theo gió lan tỏa khắp không gian. Không phải cái nồng nàn của hoa sữa, hương hoa sen nhẹ nhàng, mát lạnh dễ đi vào lòng người. Cũng không rực rỡ như hoa phượng, sen nhẹ nhàng, tao nhã mà thu hút biết bao nhiêu ong bướm bay lượn khắp mặt hồ. Dưới nước, từng tiếng cá quẫy nước bì bõm mà không thấy hình, tiếng ếch nhái văng vẳng gần đâu đây. Nhìn sao cũng thấy giống như một ngày hội của các loài vật vậy. Đông vui quá! Bức tranh có hài hòa về màu sắc, mùi hương và cả âm thanh. Có phải là “sơn thủy hữu tình” mà người xưa vẫn nói hay không?
Lũ trẻ chúng tôi thích nhất là đi chơi vào mùa sen. Đứng bên hồ, chúng tôi với theo, chỉ trỏ bông sen to nhất, về chiếc thuyền nhỏ đang rẽ lá để hái sen. Chiếc thuyền trông mới uyển chuyển và nhẹ nhàng làm sao! Rồi người đến ngắm hoa, đến thưởng thức và chụp ảnh rất nhiều. Rồi hết mùa, lá sen rụng dần, hồ sen chỉ còn trơ trọi những thân sen khẳng khiu và mặt hồ xanh lục, cùng những tiếng ếch xa xa.
Sen đi vào cuộc sống chúng tôi từ những từ những bát chè với hạt sen, ngó sen; trong những hạt cốm đồng nội ủ trong lá sen thơm ngát. Sen in trong tâm trí lũ trẻ là những trưa hè chơi đùa trong nắng. Sen sống trong lòng người từ những câu ca dao, dân ca mẹ hát ru con. Và rồi, sen bất tử, là biểu tượng của con người Việt Nam giản dị, bình tâm mà thanh cao, trang nhã, cho những con người vượt lên “bùn đất” để “tỏa ngát hương thơm đời”, tự viết lên câu chuyện của riêng mình.
Không ai biết hoa sen có từ bao giờ và họ cũng không biết khi nào không có sen. Và chắc sẽ không bao giờ. Từ trong câu ca của mẹ, trên những mái chùa cổ kính, sen đã vươn xa ra thế giới, năm châu:
Hương Đoàn –
Sen là 1 loại hoa cực kỳ đẹp và là bài văn điển hình để miêu tả bạn nên tìm hiểu kỹ các bộ phận của hoa sen và một số thông tin khác để làm 1 bài văn tả hoa sen thật hay nhé
Mỗi loài hoa đều mang một vẻ đẹp, hương sắc và ý nghĩa riêng. Nếu hoa hồng khoác lên mình chiếc áo kiêu sa, hoa nhài giản dị nhưng luôn mang hương thơm đặc biệt, hoa hướng dương rực rỡ luôn hướng về phía mặt trời thì hoa sen lại có một vẻ đẹp tinh tế mà bất cứ ai cũng không quên được.
Cũng giống như hoa anh đào là biểu tượng cho xứ sở mặt trời mọc Nhật Bản, hoa hồng Saron biểu tượng cho đất nước xinh đẹp Hàn Quốc, hoa tuy-lip gợi nhắc đến Hà Lan, hoa sen cũng trở thành “quốc hoa” của Việt Nam. Hoa sen thường có hai loại: hoa sen trắng và hoa sen hồng, tuy nhiên hoa sen hồng thường phổ biến hơn và được trồng rộng rãi hơn. Sen nở nhiều nhất vào mùa hè. Mỗi khi đi qua đầm sen vào mùa hè lại thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, những bông sen mang màu hồng tinh khiết nằm lẫn với những chiếc lá xanh tươi, nhìn từ xa như một bức tranh thủy mặc của làng quê Việt Nam.
Vào lúc chớm hè, búp sen non chưa nở còn ngại ngùng nên vẫn chúm chím những cánh hồng mơn mởn. Đến mùa sen nở, từng búp non đồng loạt nở rộ, bông nào bông nấy đều to hơn hai bàn tay người lớn. Hoa sen mọc lẻ từng bông. Búp sen hình tim, đầu nhọn hướng lên trên. Cánh sen có nhiều lớp, ngoài lớn, trong nhỏ dần, phía cuối cánh trắng hồng, đầu cánh hồng đậm. Những cánh hoa khum khum như những bàn tay nâng niu gương sen bọc trong đám như giữ gìn một viên ngọc sáng quý giá. Gương sen màu vàng nhạt, nhỏ như chiếc nút bấc, mặt gương lốm đốm những chấm đen lớn theo ngày tháng, trở thành những hạt ngọc của hoa, là hạt giống của những thế hệ tương lai.
Lúc hoa sen nở hết sẽ rất rõ nhị sen, đầu mỗi nhị có một túi phấn nhỏ như hạt tấm màu vàng nhạt, mọc dày xung quanh gương sen. Mặt nước trong veo như tấm gương soi in hình những bông hoa trông thật đẹp. Mấy chú cá rô đi dạo quanh bông sen, ngắm nhìn có vẻ thích thú. Vài chú chuồn chuồn bay lượn khắp mặt nước đậu vào những cánh lá sen hồng. Hương thơm nhè nhẹ của hoa sen hòa quyện với hương bưởi, hương cau theo gió thơm ngát cả không gian. Hoa sen rất có ích bởi sử dụng được tất cả mà không bỏ phí một bộ phận nào. Nhị sen dùng để ướp trà, hạt sen non ăn sống, giòn và mát. Hạt già bóc vỏ, làm mứt, nấu chè. Tim sen, gương sen sau khi phơi khô cũng là một vị thuốc rất tốt cho sức khỏe người cao tuổi.
Hoa sen thường được cắm trong lọ bày nơi phòng khách, giản dị và sang trọng. Vào dịp ngày rằm, lễ Tết, người đi chùa cũng hay dùng hoa sen để dâng lên bàn thờ Phật.
|
Did you know that flowers are recognized as representing famous countries in the world such as: roses - the perfect choice of the US, UK, Bulgaria; symbol of French royalty - Iris flower; cherry blossoms in the land of the rising sun or tulips for the passion of the Dutch people,... And we in Vietnam also have our own national flower. It can be said that the lotus is the most complete expression of the beauty and good qualities of the people and this S-shaped country. However, using your pen to express all the values and spirit of the lotus flower is not a simple thing. The following articles will be effective suggestions for you if you want to master your pen and page. When describing, you need to pay attention to the order, focusing on describing the flower and the symbolic meaning of the flower. Hopefully the love for the homeland and the country will multiply along with it. Hope you learn well!
"There are flowers in the green fields, there are also flowers blooming on the branches, every flower, every scent... I am not the flower of sadness, I am the flower of smiles" (Excerpt from "Living like flowers" ”). No matter where or where you come from, you have the right to shine and contribute. The lotus has, and still lives, to prove it.
You will not be able to find lotus flowers in noisy and busy urban areas, lotus flowers prefer peaceful, quiet places in the countryside, quiet ponds and lakes. I am always proud that my village has such a beautiful lotus pond.
The lotus buds begin to bloom following the call of summer. The lotus leaves are dark green and spread out like hats covering the entire water surface. The veins connect and push each other to spread out onto the leaf surface. The lotus stem rises high as a pedestal for its most quintessential part. The lotus flower is proud, reaching up to welcome the sunlight. In the summer mornings, the lotus petals in the shape of giant water drops slowly open to catch the early morning sunlight. Gradually, the pistil shyly appeared, blending with the new sunlight with its bright yellow color. When the wind gently teases, the flower petals flutter gently like the shyness of a teenage girl.
The scent of the wind spreads throughout the space. Not the passionate scent of milk flowers, the gentle, cool scent of lotus flowers easily enters people's hearts. Not as bright as the poinciana flower, the lotus is gentle and elegant but attracts countless bees and butterflies flying around the lake. Under the water, the sound of fish splashing in the water was invisible, and the sound of frogs echoed somewhere nearby. Looking at the stars, it looks like a festival of animals. Dong is so happy! The picture has harmony in color, scent and sound. Is it the "lovely mountain and water" that the ancients always said?
Our children like to go out during the lotus season the most. Standing by the lake, we reached out, pointing at the biggest lotus, to the small boat picking leaves to pick lotuses. How graceful and light the boat looks! Then many people came to see the flowers, enjoy them and take pictures. Then the season ends, the lotus leaves gradually fall, the lotus pond is left with only spindly lotus stems and a green lake surface, with the sounds of frogs in the distance.
Lotus comes into our lives from bowls of tea with lotus seeds and lotus roots; in the rice grains of the field incubated in fragrant lotus leaves. Printed in children's minds are summer afternoons playing in the sun. Lotus lives in people's hearts from folk songs and folk songs that mothers sing to their children. And then, the immortal lotus, is the symbol of the simple, calm yet noble and elegant Vietnamese people, for those who overcome the "mud and dirt" to "radiate the fragrance of life", writing their own sentences. own story.
No one knows when the lotus flower came into existence and they also do not know when there was no lotus. And probably never will. From her mother's song, on the roofs of ancient pagodas, the lotus has reached out to the world, five continents:
Huong Doan –
The lotus is an extremely beautiful flower and a typical essay to describe it. You should carefully study the parts of the lotus and some other information to make a good essay describing the lotus.
Each flower has its own beauty, fragrance and meaning. If roses wear a luxurious dress, jasmine is simple but always carries a special fragrance, brilliant sunflowers always face the sun, then the lotus has a delicate beauty that no one knows. forget it.
Just like cherry blossoms symbolize the land of the rising sun, Japan, Saron roses symbolize the beautiful country of Korea, tulips remind of the Netherlands, lotus also became the "national flower". of Vietnam. There are usually two types of lotus flowers: white lotus and pink lotus, however pink lotus is more popular and more widely grown. Lotus blooms most in the summer. Every time I pass by the lotus pond in the summer, I see a beautiful scene appearing before my eyes, pure pink lotus flowers mixed with fresh green leaves, looking from a distance like a watercolor painting of the countryside. Vietnam.
At the beginning of summer, young lotus buds that have not yet bloomed are still shy, so they are still covered with tender pink petals. When the lotus season comes, each bud blooms at the same time, each flower is bigger than two adult hands. Lotus flowers grow individually. Heart-shaped lotus bud, pointed tip facing up. Lotus petals have many layers, large on the outside, gradually smaller on the inside, the ends of the petals are white and pink, the tips of the petals are dark pink. The flower petals are cupped like hands, cradling the lotus mirror wrapped in clusters as if preserving a precious bright pearl. The lotus mirror is light yellow in color, as small as a wick, its surface is speckled with large black dots over time, becoming the pearls of the flower, the seeds of future generations.
When the lotus flower fully blooms, the lotus stamens will be very clear. At the tip of each stamen there is a small pollen bag like a pale yellow grain, growing thickly around the lotus. The water surface is as clear as a mirror printed with beautiful flowers. A few perches walked around the lotus flower, looking at it with interest. A few dragonflies flew around the water and landed on pink lotus leaves. The gentle scent of lotus flowers blends with the scent of grapefruit and areca nuts carried by the wind to fragrantly scent the entire space. The lotus flower is very useful because it can be used all without wasting any part. Lotus stamens are used to marinate tea, young lotus seeds are eaten raw, crunchy and cool. Peel old seeds, make jam, and cook sweet soup. Lotus hearts and lotus seeds after drying are also a very good medicine for the health of the elderly.
Lotus flowers are often placed in vases in the living room, simple and luxurious. On the full moon day and Tet holidays, temple goers often use lotus flowers to offer to the Buddha altar.
|
Điều gì mở đầu rồi cũng sẽ kết thúc, khởi đầu bằng ngày thì đêm lại là sự kết thúc, nếu bình minh là sự bắt đầu thì hoàng hôn lại là sự đóng lại. Nhiều người yêu thích cảnh bình minh, bởi nó là sự khởi đầu tràn đầy hi vọng. Nhưng có những người lại thích ngắm nhìn hoàng hôn như ngắm nhìn lại những gì mình đã đạt được, thử cảm giác khi kết thúc một điều sẽ là như thế nào: niềm vui hay nuối tiếc? Trong chương trình Ngữ Văn 6, các bạn sẽ gặp đề bài tả cảnh hoàng hôn trên quê hương em. Để làm dạng bài này, các bạn cần chú ý miêu tả từ khái quát đến cụ thể, miêu tả cảnh thiên nhiên, sự vật và sinh hoạt của con người. Đặc biệt là sự biến chuyển từ ngày, từ chiều sang tối. Có thể vận dụng sự liên tưởng của mình, các biện pháp so sánh, nhân hóa, ẩn dụ để làm bài viết thêm sinh động. Và sau đây sẽ là một vài gợi ý cho các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!
Một buổi chiều về muộn, bước đi một mình giữa cánh đồng thênh thang, nhìn những giọt nắng còn sót lại trên cành cây, tôi bỗng giật mình: hoàng hôn. Hoàng hôn trên quê tôi đẹp đến thế mà lâu nay tôi không biết!
Hoàng hôn buông xuống làng quê âm thầm, lặng lẽ từ những vệt nắng cuối cùng đang tắt dần sau rặng tre ngà cuối làng. Những tia nắng rực rỡ đang đùa nghịch trên đường như những đứa trẻ, bỗng bị mẹ gọi về. Vì vậy, dù không muốn nhưng chúng cũng dần dắt tay nhau đi về. Mặt trời đỏ ửng cũng dần hạ xuống, trở về nhà sau cả ngày vất vả. Trên bầu trời giờ chỉ còn “bảng lảng bóng hoàng hôn”- một chút sắc cam cho còn sót lại. Thay vào đó, màu đen từ đâu đến dần chiếm lấy cả bầu trời. Những đám mây cuối ngày cũng vội vã bay về nhà nơi cuối trời để nghỉ ngơi. Những đàn chim thấy thế cũng gọi nhau về tổ. Hoàng hôn tức là nghỉ ngơi, là thư giãn sau một ngày mệt mỏi thì phải?
Ở kia, nơi những bông lúa còn xanh mơn mởn, vang lên những tiếng cười nói vui vẻ của người nông dân. Bên bờ ruộng, văng vẳng có tiếng người vợ gọi chồng nghỉ sớm. Họ nghỉ tay, xếp lưỡi cày và dắt trâu ra sông để tắm rửa. Những chú trâu lại được thỏa mình tắm trong nước. Còn những tiếng cười đùa chuyển từ nơi đồng ruộng đến bên bờ sông. Tiếng trai gái trêu nhau, tiếng mấy bác nông dân cười khoái chí rộn vang cả một vùng. Khi tiếng nói cười đã xa khuất vào làng, thì ngoài kia, họ hàng nhà cò vẫn cần mẫn, chăm chỉ kiếm ánh. Cánh cò trắng mềm mại trước mênh mông biển lúa khiến tôi nhớ đến mà cất tiếng:
Thật không ở đâu có những cảnh đẹp hơn thế! Bức tranh còn có cả âm thanh của tiếng ếch nhái ngân vang bên bờ để gọi đêm xuống, tiếng sáo diều của những đứa trẻ vi vu trong không gian. Cứ tối đến, lũ chúng tôi lại thi nhau chơi sáo diều, xem diều ai bay cao, diều ai kêu to hơn. Dần dần, mặt trăng màu trắng nhạt hiện ra bên những cánh diều.
Hoàng hôn buông xuống, chính là lúc mọi người về nhà, tụ họp đầy đủ với nhau. Tiếng những bác nông dân chào nhau, những bà, những mẹ đi chợ về còn đang rôm rả chưa hết chuyện. Lũ trẻ trong xóm thì nghĩ xem tối nay sẽ chơi trò chơi gì mới. Rồi không ai bảo ai, từ những ngôi nhà mái ngói, những làn khói gặp nhau, nghi ngút rồi tan vào cùng với mây. Tiếng lách cách của bát đũa, xoong nồi của những người nội trợ chuẩn bị cơm tối cho gia đình. Ở ngoài vườn, bầy gà con được mẹ mớm cho no, giờ lại xếp hàng, “chiếp chiếp” theo gà mẹ về tổ. Rồi chúng vui vẻ chào bác chó vẫn đang cần mẫn làm việc, canh gác cho ngôi nhà. Những ngôi nhà đã bật đèn sáng trưng, bố ngồi xem tin tức và hỏi thăm chúng tôi việc học hôm nay thế nào. Chúng tôi lại hào hứng kể cho bố nghe những điều thú vị học được. Khi tiếng mẹ gọi ăn cơm, chúng tôi lại quây quần bên mâm cơm, kể tiếp những chuyện còn dang dở. Tiếng cười vang khắp cả không gian.
Và thế là trời đã tối rồi. Một buổi hoàng hôn đẹp mà tôi chưa từng được cảm nhận và thưởng thức.
Đoàn Hương –
Cảnh hoàng hôn là cảnh vào tầm chiều tối của 1 ngày khi mặt trời bắt đầu lặn xuống giao thoa giữa ban ngày và bạn đêm tạo nên những cảnh tượng rất đẹp
Em may mắn được sinh ra và lớn lên ở “thành phố biển” Vũng Tàu. Quê hương em đẹp vào mọi khoảnh khắc trong ngày, nhưng đối với em có lẽ đẹp nhất là lúc ánh hoàng hôn buông dần trên mặt biển.
Chiều chiều, em thường đi dạo một mình trên bãi cát trải dài, ngắm nhìn khoảnh khắc tuyệt đẹp khi mặt trời buông xuống. Xa xa, mặt trời đỏ rực như hòn lửa xuống dần ở phía chân trời, lúc thì ẩn sau đám mây, lúc lại như nằm một nửa trên mặt biển, nửa kia bị chìm xuống biển. Màu trời chuyển từ xanh ngọc, sang vàng ruộm, rồi từ đỏ lựng sang tím ngắt như có người thợ nhuộm vừa làm việc. Từng đám mây hồng chuyển dần sang màu vàng nhạt, chầm chậm bay trên trời cao rồi chuyển sang xám xịt lấp ló trên bầu trời những ánh sao nhỏ bé. Những tia nắng cuối cùng của ngày như còn bịn rịn, trút hết sinh khí của mình trên những cành cây, mái nhà, tràn xuống cả bãi cát dài mênh mông. Gió thổi rì rào như cối xay lúa, từ biển thổi vào mát rượi, khiến tâm hồn con người cũng trở nên thanh thản sau chuỗi ngày làm việc mệt mỏi. Gió thổi hai rặng phi lao ven bờ nghe xào xạc như đang cất lên khúc ca ca ngợi vẻ đẹp diệu kì của vùng biển quê hương.
Đằng xa, đàn chim lũ lượt kéo nhau về tổ. Một vài con sà xuống sát mặt biển như tìm kiếm nốt chút gì đó. Thủy triều làm cho nước biển rút dần nhưng những cơn sóng vẫn mang sinh khí tràn trề. Từng đợt sóng gối lên nhau, xô vào bờ cát để lộ ra những mảnh vỏ sò trắng muốt.
Đâu đây vang lên tiếng nói, tiếng cười, tiếng cảm thán của du khách khi được chứng kiến vẻ đẹp tuyệt bích của thiên nhiên. Một ngày đã dần kết thúc nhưng nhịp sinh hoạt mới lại bắt đầu mở ra. Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc người dân chài chuẩn bị ra khơi đánh cá. Gương mặt ai cũng rạng rỡ vì sắp sửa được đi chinh phục thiên nhiên rộng lớn. Từng chiếc thuyền lần lượt tiến ra biển khơi. Chiếc nào cũng mạnh mẽ như con tuấn mã, lướt băng băng trên mặt biển. Những cánh buồm vút cao, thon thả, rướn thân trắng để thâu góp gió. Những người dân chài cất lên khúc hát yêu đời, yêu sống, cầu mong một chuyến đi thuận lợi, sóng yên biển lặng, cá đầy khoang.
Ngồi trên những tảng đá, gió thổi vào mát rượi mang theo hương vị mặn mòi của biển cả khiến mắt cay cay, đưa mắt xa xăm ngắm cảnh hoàng hôn dần buông xuống, một cảm xúc khó tả cứ chực trào dâng lên trong lòng em. Đó có phải là cảm giác vui sướng, ngỡ ngàng khi được chứng kiến sự thay đổi ngoạn mục của thiên nhiên, hay đó là tình yêu quê hương, tình yêu biển cả tha thiết? Thật tự hào khi được trở thành người con của biển cả. Sau này dù có đi đến những phương trời xa lạ thì Vũng Tàu và cảnh hoàng hôn trên biển quê hương vẫn in đậm trong tâm trí em như một điểm tựa tinh thần, một kỉ niệm tuổi thơ.
Thanh Thủy
Mọi người thường thích ngắm cảnh bình minh, khi mặt trời tỏa rạng muôn nơi tiếp thêm sức sống, năng lượng cho vạn vật đất trời. Thế nhưng niềm vui thích của tôi lại là được ngắm nhìn, đắm say và thả hồn vào cảnh hoàng hôn trên quê hương mình. Trái ngược với sự nhộn nhịp, huyên náo của buổi bình minh thì cảnh hoàng hôn lại yên ả đến lạ thường, đem đến cho người ta cảm giác rất thanh bình, rất Việt Nam.
Những tia nắng vàng chói chang, oi bức của ngày hè dần yếu ớt rồi biến mất. Bao trùm lên làng cảnh giờ đây là bóng chiều bảng lảng ánh hoàng hôn. Không còn cái nóng nực của những ngày hè, những cơn gió thổi mát rượi như xua tan đi mọi mệt nhọc của ngày lao động dài. Phía xa, lũy tre làng in bóng trên nền trời thật bình dị. Bầu trời trong xanh với những gợn mây như lũ trẻ con nắm tay thong thả đi chơi.
Cánh đồng đang thì con gái như tấm thảm xanh khổng lồ trải dài đến tận chân trời, xào xạc gió thổi như nói với nhau điều gì sau ngày dài. Các bác nông dân cũng tranh thủ kết thúc việc đồng áng để trở về nhà. Vừa đi họ vừa tíu tít trò chuyện, nụ cười mãn nguyện nở trên môi khi bàn về một mùa vàng bội thu. Đàn trâu nằm ngoan ngoãn dưới gốc đa cổ thụ như những đứa trẻ rất ngoan và vâng lời. Đôi mắt nhắm lim dim như nghỉ ngơi sau buổi cày đồng, thong thả nhai cỏ. Cạnh đó là quán nước chè của bà cụ Tứ đã bán ở đây từ lâu lắm rồi. Các cụ già ngồi nhâm nhi cốc nước chè và bàn luận về những sự kiện, vấn đề trong ngày. Trên con đường làng thân thuộc là hình ảnh những cô cậu học trò tung tăng đi học về, nói chuyện, nô đùa tung tăng; là màu áo xanh của các cô chú công nhân vừa đi vừa tâm sự sau giờ tan ca. Hai bên đường là những rặng dừa thẳng tắp, trái căng tròn như những đàn lượn đủng đỉnh trên cao. Hòa cùng tiếng gió và tiếng chim, một bản đàn thiên nhiên như được vang lên để xoa dịu bao mệt nhọc ngày dài, để hòa vào niềm vui khi hoàn thành công việc.
Thôn xóm bắt đầu nổi lửa để chuẩn bị cho bữa cơm sum họp cuối ngày. Từ những mái nhà tranh đơn sơ đến những ngôi nhà ngoi đỏ chót, khói bốc lên nghi ngút. Từng luồng khói trắng, cuộn xoáy hòa với không gian chiều tối tạo nên một bức màn kì ảo bao trùm khắp làng quê. Trời tối dần, tối dần đến khi mọi ánh sáng đã tan biến nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Nhà nhà lên đèn, từ xa nhìn lại, ngôi làng thân yêu ấy như một dòng sông dài rộng với những ánh hoa đăng bồng bềnh trên sóng nước. Đâu đây vang lên âm thanh của những tiếng đài cũ, là một giọng hò xứ Huế thân thương, là một làn điệu dân ca quan họ ngọt ngào, say đắm. tất cả, tất cả bình yên đến lạ.
|
Điều gì mở đầu rồi cũng sẽ kết thúc, khởi đầu bằng ngày thì đêm lại là sự kết thúc, nếu bình minh là sự bắt đầu thì hoàng hôn lại là sự đóng lại. Nhiều người yêu thích cảnh bình minh, bởi nó là sự khởi đầu tràn đầy hi vọng. Nhưng có những người lại thích ngắm nhìn hoàng hôn như ngắm nhìn lại những gì mình đã đạt được, thử cảm giác khi kết thúc một điều sẽ là như thế nào: niềm vui hay nuối tiếc? Trong chương trình Ngữ Văn 6, các bạn sẽ gặp đề bài tả cảnh hoàng hôn trên quê hương em. Để làm dạng bài này, các bạn cần chú ý miêu tả từ khái quát đến cụ thể, miêu tả cảnh thiên nhiên, sự vật và sinh hoạt của con người. Đặc biệt là sự biến chuyển từ ngày, từ chiều sang tối. Có thể vận dụng sự liên tưởng của mình, các biện pháp so sánh, nhân hóa, ẩn dụ để làm bài viết thêm sinh động. Và sau đây sẽ là một vài gợi ý cho các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!
Một buổi chiều về muộn, bước đi một mình giữa cánh đồng thênh thang, nhìn những giọt nắng còn sót lại trên cành cây, tôi bỗng giật mình: hoàng hôn. Hoàng hôn trên quê tôi đẹp đến thế mà lâu nay tôi không biết!
Hoàng hôn buông xuống làng quê âm thầm, lặng lẽ từ những vệt nắng cuối cùng đang tắt dần sau rặng tre ngà cuối làng. Những tia nắng rực rỡ đang đùa nghịch trên đường như những đứa trẻ, bỗng bị mẹ gọi về. Vì vậy, dù không muốn nhưng chúng cũng dần dắt tay nhau đi về. Mặt trời đỏ ửng cũng dần hạ xuống, trở về nhà sau cả ngày vất vả. Trên bầu trời giờ chỉ còn “bảng lảng bóng hoàng hôn”- một chút sắc cam cho còn sót lại. Thay vào đó, màu đen từ đâu đến dần chiếm lấy cả bầu trời. Những đám mây cuối ngày cũng vội vã bay về nhà nơi cuối trời để nghỉ ngơi. Những đàn chim thấy thế cũng gọi nhau về tổ. Hoàng hôn tức là nghỉ ngơi, là thư giãn sau một ngày mệt mỏi thì phải?
Ở kia, nơi những bông lúa còn xanh mơn mởn, vang lên những tiếng cười nói vui vẻ của người nông dân. Bên bờ ruộng, văng vẳng có tiếng người vợ gọi chồng nghỉ sớm. Họ nghỉ tay, xếp lưỡi cày và dắt trâu ra sông để tắm rửa. Những chú trâu lại được thỏa mình tắm trong nước. Còn những tiếng cười đùa chuyển từ nơi đồng ruộng đến bên bờ sông. Tiếng trai gái trêu nhau, tiếng mấy bác nông dân cười khoái chí rộn vang cả một vùng. Khi tiếng nói cười đã xa khuất vào làng, thì ngoài kia, họ hàng nhà cò vẫn cần mẫn, chăm chỉ kiếm ánh. Cánh cò trắng mềm mại trước mênh mông biển lúa khiến tôi nhớ đến mà cất tiếng:
Thật không ở đâu có những cảnh đẹp hơn thế! Bức tranh còn có cả âm thanh của tiếng ếch nhái ngân vang bên bờ để gọi đêm xuống, tiếng sáo diều của những đứa trẻ vi vu trong không gian. Cứ tối đến, lũ chúng tôi lại thi nhau chơi sáo diều, xem diều ai bay cao, diều ai kêu to hơn. Dần dần, mặt trăng màu trắng nhạt hiện ra bên những cánh diều.
Hoàng hôn buông xuống, chính là lúc mọi người về nhà, tụ họp đầy đủ với nhau. Tiếng những bác nông dân chào nhau, những bà, những mẹ đi chợ về còn đang rôm rả chưa hết chuyện. Lũ trẻ trong xóm thì nghĩ xem tối nay sẽ chơi trò chơi gì mới. Rồi không ai bảo ai, từ những ngôi nhà mái ngói, những làn khói gặp nhau, nghi ngút rồi tan vào cùng với mây. Tiếng lách cách của bát đũa, xoong nồi của những người nội trợ chuẩn bị cơm tối cho gia đình. Ở ngoài vườn, bầy gà con được mẹ mớm cho no, giờ lại xếp hàng, “chiếp chiếp” theo gà mẹ về tổ. Rồi chúng vui vẻ chào bác chó vẫn đang cần mẫn làm việc, canh gác cho ngôi nhà. Những ngôi nhà đã bật đèn sáng trưng, bố ngồi xem tin tức và hỏi thăm chúng tôi việc học hôm nay thế nào. Chúng tôi lại hào hứng kể cho bố nghe những điều thú vị học được. Khi tiếng mẹ gọi ăn cơm, chúng tôi lại quây quần bên mâm cơm, kể tiếp những chuyện còn dang dở. Tiếng cười vang khắp cả không gian.
Và thế là trời đã tối rồi. Một buổi hoàng hôn đẹp mà tôi chưa từng được cảm nhận và thưởng thức.
Đoàn Hương –
Cảnh hoàng hôn là cảnh vào tầm chiều tối của 1 ngày khi mặt trời bắt đầu lặn xuống giao thoa giữa ban ngày và bạn đêm tạo nên những cảnh tượng rất đẹp
Em may mắn được sinh ra và lớn lên ở “thành phố biển” Vũng Tàu. Quê hương em đẹp vào mọi khoảnh khắc trong ngày, nhưng đối với em có lẽ đẹp nhất là lúc ánh hoàng hôn buông dần trên mặt biển.
Chiều chiều, em thường đi dạo một mình trên bãi cát trải dài, ngắm nhìn khoảnh khắc tuyệt đẹp khi mặt trời buông xuống. Xa xa, mặt trời đỏ rực như hòn lửa xuống dần ở phía chân trời, lúc thì ẩn sau đám mây, lúc lại như nằm một nửa trên mặt biển, nửa kia bị chìm xuống biển. Màu trời chuyển từ xanh ngọc, sang vàng ruộm, rồi từ đỏ lựng sang tím ngắt như có người thợ nhuộm vừa làm việc. Từng đám mây hồng chuyển dần sang màu vàng nhạt, chầm chậm bay trên trời cao rồi chuyển sang xám xịt lấp ló trên bầu trời những ánh sao nhỏ bé. Những tia nắng cuối cùng của ngày như còn bịn rịn, trút hết sinh khí của mình trên những cành cây, mái nhà, tràn xuống cả bãi cát dài mênh mông. Gió thổi rì rào như cối xay lúa, từ biển thổi vào mát rượi, khiến tâm hồn con người cũng trở nên thanh thản sau chuỗi ngày làm việc mệt mỏi. Gió thổi hai rặng phi lao ven bờ nghe xào xạc như đang cất lên khúc ca ca ngợi vẻ đẹp diệu kì của vùng biển quê hương.
Đằng xa, đàn chim lũ lượt kéo nhau về tổ. Một vài con sà xuống sát mặt biển như tìm kiếm nốt chút gì đó. Thủy triều làm cho nước biển rút dần nhưng những cơn sóng vẫn mang sinh khí tràn trề. Từng đợt sóng gối lên nhau, xô vào bờ cát để lộ ra những mảnh vỏ sò trắng muốt.
Đâu đây vang lên tiếng nói, tiếng cười, tiếng cảm thán của du khách khi được chứng kiến vẻ đẹp tuyệt bích của thiên nhiên. Một ngày đã dần kết thúc nhưng nhịp sinh hoạt mới lại bắt đầu mở ra. Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc người dân chài chuẩn bị ra khơi đánh cá. Gương mặt ai cũng rạng rỡ vì sắp sửa được đi chinh phục thiên nhiên rộng lớn. Từng chiếc thuyền lần lượt tiến ra biển khơi. Chiếc nào cũng mạnh mẽ như con tuấn mã, lướt băng băng trên mặt biển. Những cánh buồm vút cao, thon thả, rướn thân trắng để thâu góp gió. Những người dân chài cất lên khúc hát yêu đời, yêu sống, cầu mong một chuyến đi thuận lợi, sóng yên biển lặng, cá đầy khoang.
Ngồi trên những tảng đá, gió thổi vào mát rượi mang theo hương vị mặn mòi của biển cả khiến mắt cay cay, đưa mắt xa xăm ngắm cảnh hoàng hôn dần buông xuống, một cảm xúc khó tả cứ chực trào dâng lên trong lòng em. Đó có phải là cảm giác vui sướng, ngỡ ngàng khi được chứng kiến sự thay đổi ngoạn mục của thiên nhiên, hay đó là tình yêu quê hương, tình yêu biển cả tha thiết? Thật tự hào khi được trở thành người con của biển cả. Sau này dù có đi đến những phương trời xa lạ thì Vũng Tàu và cảnh hoàng hôn trên biển quê hương vẫn in đậm trong tâm trí em như một điểm tựa tinh thần, một kỉ niệm tuổi thơ.
Thanh Thủy
Mọi người thường thích ngắm cảnh bình minh, khi mặt trời tỏa rạng muôn nơi tiếp thêm sức sống, năng lượng cho vạn vật đất trời. Thế nhưng niềm vui thích của tôi lại là được ngắm nhìn, đắm say và thả hồn vào cảnh hoàng hôn trên quê hương mình. Trái ngược với sự nhộn nhịp, huyên náo của buổi bình minh thì cảnh hoàng hôn lại yên ả đến lạ thường, đem đến cho người ta cảm giác rất thanh bình, rất Việt Nam.
Những tia nắng vàng chói chang, oi bức của ngày hè dần yếu ớt rồi biến mất. Bao trùm lên làng cảnh giờ đây là bóng chiều bảng lảng ánh hoàng hôn. Không còn cái nóng nực của những ngày hè, những cơn gió thổi mát rượi như xua tan đi mọi mệt nhọc của ngày lao động dài. Phía xa, lũy tre làng in bóng trên nền trời thật bình dị. Bầu trời trong xanh với những gợn mây như lũ trẻ con nắm tay thong thả đi chơi.
Cánh đồng đang thì con gái như tấm thảm xanh khổng lồ trải dài đến tận chân trời, xào xạc gió thổi như nói với nhau điều gì sau ngày dài. Các bác nông dân cũng tranh thủ kết thúc việc đồng áng để trở về nhà. Vừa đi họ vừa tíu tít trò chuyện, nụ cười mãn nguyện nở trên môi khi bàn về một mùa vàng bội thu. Đàn trâu nằm ngoan ngoãn dưới gốc đa cổ thụ như những đứa trẻ rất ngoan và vâng lời. Đôi mắt nhắm lim dim như nghỉ ngơi sau buổi cày đồng, thong thả nhai cỏ. Cạnh đó là quán nước chè của bà cụ Tứ đã bán ở đây từ lâu lắm rồi. Các cụ già ngồi nhâm nhi cốc nước chè và bàn luận về những sự kiện, vấn đề trong ngày. Trên con đường làng thân thuộc là hình ảnh những cô cậu học trò tung tăng đi học về, nói chuyện, nô đùa tung tăng; là màu áo xanh của các cô chú công nhân vừa đi vừa tâm sự sau giờ tan ca. Hai bên đường là những rặng dừa thẳng tắp, trái căng tròn như những đàn lượn đủng đỉnh trên cao. Hòa cùng tiếng gió và tiếng chim, một bản đàn thiên nhiên như được vang lên để xoa dịu bao mệt nhọc ngày dài, để hòa vào niềm vui khi hoàn thành công việc.
Thôn xóm bắt đầu nổi lửa để chuẩn bị cho bữa cơm sum họp cuối ngày. Từ những mái nhà tranh đơn sơ đến những ngôi nhà ngoi đỏ chót, khói bốc lên nghi ngút. Từng luồng khói trắng, cuộn xoáy hòa với không gian chiều tối tạo nên một bức màn kì ảo bao trùm khắp làng quê. Trời tối dần, tối dần đến khi mọi ánh sáng đã tan biến nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Nhà nhà lên đèn, từ xa nhìn lại, ngôi làng thân yêu ấy như một dòng sông dài rộng với những ánh hoa đăng bồng bềnh trên sóng nước. Đâu đây vang lên âm thanh của những tiếng đài cũ, là một giọng hò xứ Huế thân thương, là một làn điệu dân ca quan họ ngọt ngào, say đắm. tất cả, tất cả bình yên đến lạ.
|
Trong những nẻo đường mà ta đã qua, có lẽ con đường từ nhà đến trường là con đường thân thương và quen thuộc nhất. Mỗi ngày, chúng ta đều đi từ nhà đến trường lại cũng trên con đường ấy từ trường về nhà. Từng cảnh vật, từng hàng cây, từng ngôi nhà, từng con người đã in dấu không phai trong lòng mỗi chúng ta. Và trong chương trình ngữ văn lớp 6, các bạn sẽ được tiếp xúc với dạng bài miêu tả quanh cảnh con đường từ nhà đến trường. Ở dạng bài này, chúng ta cần tập trung miêu tả cảnh vật hai bên đường, những phương tiện, những hoạt động thường lệ trên con đường vốn rất quen thuộc với mỗi người. Có thể kết hợp các biện pháp nghệ thuật như so sánh, nhân hoá để làm cho bài viết thêm sinh động. Dưới đây là một số bài văn mẫu dành cho các bạn tham khảo với mong muốn giúp các bạn tìm ra cách làm đúng đắn. Chúc các bạn hoàn thành tốt bài tập của mình.
Mỗi ngày đến trường, em lại được cùng bạn bè tung tăng trên con đường làng thân thuộc và thơ mộng. Đây là con đường gắn liền với những năm tháng tuổi thơ, gắn liền với kí ức thời cắp sách đến trường của em, là con đường mang nét vẽ giản dị nhưng lại toát lên biết bao vẻ đẹp mộng mơ và yên bình.
Con đường làng bằng đất toát lên thứ hương đồng cỏ nội, thứ mùi hương ngai ngái quen thuộc của những tấc đất chốn thôn quê. Hai bên đường là rặng phi lao xanh rì rào trong gió, những thân cây thẳng tắp và tán lá xanh rờn đã che bớt đi phần nào cái nắng vàng nhạt nhòa của buổi bình minh. Ven đường còn có cả những bụi cỏ xanh đang xì xào, nghiêng mình theo cơn gió. Tiếng chim líu lo vang dội trên vòm cây xanh như đang chào đón em đến trường đi học. Đi qua dải đường đất quen thuộc là con đường mới được đổ bê tông theo chính sách ‘ Nông thôn đổi mới’ của Ủy Ban Nhân Dân Xã.
Con đường bê tông vững vàng, bằng phẳng, thẳng tắp màu trắng xám mù mịt về phía xa xăm. Hai bên đường đã dần xuất hiện những căn nhà nhỏ, chúng hiện lên thật rạng ngời dưới nắng vàng buổi sáng. Trên đường đã dần có tiếng người và xe đi lại. Có bác gánh hàng nước đi qua mỉm cười với tôi, có các bác nông dân đang vác cuốc ra đồng làm việc. Xa xa truyền đến tiếng động cơ xe máy đang ầm ì di chuyển. Con đường bỗng chốc trở nên ồn ào, nhộn nhịp.
Trường em còn phải đi vào ngõ rẽ nữa mới đến nơi. Vừa qua đường và đi vào con ngõ nhỏ, màu tím đằm thắm yêu kiều của bông bằng lăng đã dần hiện ra trước mắt. Lúc này em bắt gặp Lan – một người bạn cùng lớp cũng đang đến trường. Chúng em cùng đi với nhau, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện lý thú, cùng nhìn ngắm những bờ tường bê tông cũ kĩ hai bên đường đã bị rêu phong phủ kín, cùng sải bước dưới tán phượng đang đến ngày nở hoa. Cánh cổng trường như dần hiện ra trước mắt, tiếng bác bảo vệ đang hô hào các bạn học sinh đi đứng cẩn thận bởi đoạn đường gần trường có những đoạn khá trơn do cơn mưa tối qua gột rửa. Cánh cổng trường to lớn, hiên ngang gần hiện ra trước mắt. Em cùng với Lan vội tung tăng đi tới, nụ cười giòn tan còn vương vấn trên nhưng đóa hoa xinh đẹp ở hai bên ven đường.
Con đường đi học của em không phải con đường đổ nhựa dễ đi như các bạn học sinh ở thành phố, con đường đi học của em là con đường làng bằng đất đai mang hương vị đồng quê, là con đường mới đổ bê tông nhìn qua thật sạch đẹp, thoáng mát với cánh đồng xanh tốt ven đường, là con đường trơn trượt khi gần đến trường. Thế nhưng nét đẹp thôn quê và giản dị ấy lại tạo nên một vẻ đẹp rất riêng, rất thi vị đối với em. Em rất yêu con đường làng xinh đẹp này. Dù mai sau quê hương có đổi thay nhưng trong tâm trí em hình ảnh con đường đi học thuở ấy mãi mãi là một ấn tượng không điều gì có thể xóa nhòa được.
Thanh Thủy
COn đường từ nhà tới trường là con đường khá quen thuộc của mỗi bạn học sinh
Trong tâm hồn tôi, những cảnh đẹp nơi quê hương thật đỗi thân thương và giản dị. Mỗi nơi lại gắn bó với tôi những kỉ niệm riêng và con đường từ nhà đến trường có lẽ sẽ là kí ức khó phai trong tôi.
Mỗi buổi sáng, khi những màn sương mỏng còn đang bao phủ ôm ấp lấy xóm làng, tôi rảo bước đến trường trên con đường làng thân thuộc. Con đường rộng khoảng ba mét, chạy dài tít tắp đã được đổ bê tông phẳng lì để xe cộ dễ dàng qua lại. Hai bên đường, hàng cây xanh mướt còn đẫm những giọt sương, những chồi non đang cựa mình vươn dậy. Trên cành, những chú chim mới thức dậy đang ca hát líu lo để chào đón ngày mới. Nghe những âm thanh vui tươi, tôi cảm thấy tràn đầy sức sống cho một ngày mới bắt đầu. Dòng sông êm đềm, nước sông hiền hòa, thơ mộng. Những đám lục bình tím biếc lững lờ trôi theo dòng nước. Trên sông những bác thuyền chài đang gõ vào mạn thuyền những âm thanh nghe thật vui tai. Xa xa là cánh đồng thẳng cánh cò bay, những bông lúa đang mang trên mình những hạt ngọc tinh túy của đất trời. Thỉnh thoảng, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua, tôi như cảm nhận được mùi hương sữa ngọt ngào, thanh khiết của những bông lúa còn non quyện với hương thơm nồng của đất.
Lúc này, ông mặt trời đang từ từ nhô lên sau lũy tre làng, ban phát những ánh sáng đầu tiên cho làng quê. Con đường như đang khoác trên mình chiếc áo màu vàng nhẹ của nắng sớm. Lúc này con đường đã đông hơn. Xe cộ đã đi lại tấp nập. Tôi gặp các bà, các mẹ đang xách nàn đi chợ, các bác nông dân vác cuốc ra đồng tiếp tục những công việc lao động hàng ngày. Trên đường cũng có những tốp học sinh tung tăng đến trường. Ai cũng nhanh chóng khẩn trương để đến nơi làm việc đúng giờ. Tiếng còi xe, tiếng nói cười hay những tiếng họp chợ bên đường làm cho con đường trở nên thật đông vui, nhộn nhịp. Những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát như khẳng định sự phát triển, đi lên của mảnh đất quê tôi.
Những quán hàng ăn sáng nào là bánh mì ba tê, nào là xôi, là phở tấp nập khách ra vào. Đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật trên con đường, tôi đã đứng trước cổng trường. Nghe tiếng trống thúc giục, tôi vội vã tạm biệt con đường chạy vào lớp. Sau giờ tan học, tôi lại được gặp lại, ngắm nhìn vẻ đẹp trên con đường làng thân thuộc. Tôi và con đường đến trường gắn bó với nhau như hai người bạn thật gần gũi, thân thiết. Nơi đây đã ghi dấu bao kỉ niệm tuổi thơ thật đẹp mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi có thể quên được. Những khi có chuyện vui hay buồn, tôi đều trải lòng mình với con đường. Nó là người bạn luôn biết lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ cùng tôi, tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.
|
Among the roads we have traveled, perhaps the road from home to school is the most beloved and familiar. Every day, we go from home to school and take the same route from school to home. Each scene, each row of trees, each house, each person has left an indelible mark on each of us. And in the 6th grade literature program, you will be exposed to descriptive text about the road from home to school. In this type of article, we need to focus on describing the scenery on both sides of the road, the vehicles, and the usual activities on the road that are very familiar to each person. You can combine artistic measures such as comparison and personification to make the article more vivid. Below are some sample essays for your reference with the hope of helping you find the right way to do it. Hope you complete your homework well.
Every day when I go to school, I can run around with my friends on the familiar and romantic village road. This is a road associated with my childhood years, associated with my memories of going to school, a road with simple drawings but exuding so much dreamy and peaceful beauty.
The dirt village road exudes the scent of domestic grasslands, the familiar scent of the countryside. On both sides of the road are green casuarina trees whispering in the wind. The straight tree trunks and green foliage partly shade the pale yellow sunlight of dawn. Along the road there are also bushes of green grass whispering, swaying with the wind. The sound of chirping birds resounds on the green tree canopy as if welcoming children to school. Going through the familiar dirt road is a newly concreted road according to the 'Rural Innovation' policy of the Commune People's Committee.
The solid, flat, straight, gray-white concrete road stretches into the distance. Small houses gradually appeared on both sides of the road, they appeared radiantly in the golden morning sunlight. On the road, there were gradually sounds of people and cars moving about. There was a water carrier passing by and smiling at me, there were farmers carrying hoes to work in the fields. In the distance, the sound of a motorbike engine was heard loudly moving. The road suddenly became noisy and bustling.
My school still has to go down another alley to get there. Just across the street and into the small alley, the lovely purple color of the Lagerstroemia flower gradually appeared before our eyes. At this time, I met Lan - a classmate who was also going to school. We walked together, told each other interesting stories, looked at the old concrete walls on both sides of the road that were covered with moss, and walked together under the phoenix trees that were about to bloom. The school gate seemed to gradually appear before our eyes, the sound of the security guard exhorting the students to walk carefully because the road near the school had some quite slippery sections due to last night's rain. The huge, majestic school gate appears before our eyes. She and Lan hurriedly walked forward, their crisp smiles still lingering on the beautiful flowers on both sides of the road.
My path to school is not an easy paved road like students in the city, my path to school is a dirt village road with a countryside flavor, a newly poured concrete road that looks The road is clean, beautiful, airy with lush green fields along the road, and the road is slippery when approaching school. However, that rural and simple beauty creates a very unique and poetic beauty for me. I really love this beautiful village road. Even though my hometown will change in the future, in my mind the image of my way to school at that time will forever be an impression that nothing can erase.
Thanh Thuy
The road from home to school is quite familiar to every student
In my soul, the beautiful scenes of my homeland are so dear and simple. Each place has its own memories attached to it and the road from home to school will probably be an unforgettable memory for me.
Every morning, when the thin mist still covers the village, I walk to school on the familiar village road. The road is about three meters wide, running endlessly, and has been poured with flat concrete to make it easy for vehicles to pass. On both sides of the road, rows of green trees are still wet with dew drops, and young shoots are stirring and rising. On the branches, newly awakened birds are singing and chirping to welcome the new day. Listening to the joyful sounds, I feel full of vitality to start a new day. The river is calm, the river water is gentle and poetic. Clouds of purple water hyacinth float lazily along the water. On the river, the fishing boats are tapping on the sides of the boat, making sounds that are really pleasant. In the distance is a field straight from the stork's wings, rice flowers carrying on them the quintessential pearls of heaven and earth. Occasionally, the gentle breeze passes by, and I feel the sweet, pure milk scent of young rice flowers mixed with the strong scent of the soil.
At this time, the sun was slowly rising behind the village bamboo, giving the first light to the village. The road seems to be wearing the light yellow shirt of the morning sun. This time the road was more crowded. Traffic was busy. I met women and mothers carrying complaints to the market, and farmers carrying hoes to the fields to continue their daily labor. On the road there were also groups of students rushing to school. Everyone quickly rushes to get to work on time. The sound of car horns, laughter or the sounds of roadside markets make the road very crowded and bustling. The rows of high-rise buildings rising close together seem to confirm the development and ascent of my hometown.
Breakfast restaurants like banh mi, sticky rice, and pho are bustling with customers. While engrossed in admiring the scenery on the road, I stood in front of the school gate. Hearing the sound of the drum urging me, I quickly said goodbye to the path and ran to class. After school, I met again and admired the beauty on the familiar village road. My path to school and I are attached to each other like two very close and intimate friends. This place has many beautiful childhood memories that I will probably never forget. Whenever something happy or sad happens, I open my heart to the road. He is a friend who always listens, understands and shares with me, and I also feel lighter.
|
Trong cuộc sống, thật đáng buồn biết bao nếu thiếu vắng đi những người bạn. Bạn bè là người chia sẻ với ta những niềm vui, nỗi buồn mà đôi khi ta không thể nói ra với gia đình. Bạn bè còn cho ta những lời khuyên chân thành sau mỗi lần vấp ngã, là điểm tựa để ta vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Bạn bè còn giúp cho cuộc sống thêm nhiều niềm vui và thêm phần ý nghĩa. Không chỉ là những người bạn thông thường mà thật đáng quý nếu có một người bạn thân để đồng cảm, thấu hiểu. Không phân biệt độ tuổi, giới tính, màu da, chỉ cần là người hợp với ta, gắn bó với ta mà không toan tính vụ lợi đã là một người bạn thân đúng nghĩa. Trong chương trình ngữ văn lớp 6 các bạn sẽ gặp đề bài Miêu tả bạn thân là con trai. Để làm tốt dạng bài này cần miêu tả được ngoại hình như dáng người, khuôn mặt, mái tóc làn da…, miêu tả tính cách của bạn. Để làm cho bài văn thêm sinh động nên miêu tả những kỉ niệm của bạn và bạn thân đồng thời bày tỏ tình cảm của mình với người bạn ấy. Dưới đây là hai bài văn mẫu miêu tả bạn thân là con trai lớp 6 hay nhất. Hi vọng với hai bài văn mẫu này sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt. Nhưng các bạn chỉ nên tham khảo để tìm ý, vì một bài viết của chính mình sẽ hay và có chiều sâu hơn. Chúc các bạn thành công.
Trong suốt những năm tháng ở dưới mái trường, chắc hẳn ai cũng có một người bạn thân thiết. Còn em, em cũng có một cậu bạn thân từ tấm bé đến giờ. Cậu ấy tên là Tú.
Nhà Tú ở cùng ngõ với em, đặc biệt hơn nữa là cậu ấy lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với em, và hai đứa lại cùng sinh ra trong một bệnh viện. Có lẽ sự trùng hợp ngẫu nhiên đó mà ngay từ lúc bé xíu, chúng em đã là một đôi bạn thân thiết, lúc nào cũng gắn bó với nhau như hình với bóng. Mẹ em thường đùa vui rằng nếu em là con gái chắc chắn mẹ sẽ nhận Tú là con rể.
Dáng người Tú khá nhỏ bé, cậu ấy thấp hơn em nửa cái đầu. Ban đầu thoạt nhìn, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ Tú là người yếu đuối, nhưng thực ra cậu bạn ấy lại rất mạnh mẽ và luôn là người chơi xuất sắc trong các môn thể thao. Chính vì vậy mà cậu ấy được nhận chức chủ tịch câu lạc bộ thể thao của trường. Tú có mái tóc tơ màu nâu cà phê rất đặc trưng. Cậu ấy bảo là được hưởng gen từ mẹ vì mái tóc mẹ cậu ấy cũng có màu như thế. Khuôn mặt Tú không to lắm nhưng vầng trán rộng, toát lên vẻ thông minh. Cả em và Tú đều có nước da trắng, mặc dù có phơi nắng cả ngày. Chị em thường hay trêu:”Hai đứa còn trắng hơn con gái”. Chiếc mũi cao cùng với đôi lông mày rậm trông rất nam tính. Đôi mắt Tú to, long lanh. Đặc biệt đôi mắt ấy biết cười nên nhìn gương mặt bạn lúc nào cũng rạng rỡ. Em thích nhất là đôi môi Tú. Cậu ấy có đôi môi hình trái tim, khi cười khuôn miệng cũng tạo thành hình trái tim. Trông mới dễ thương làm sao.
Bình thường Tú là một người ít nói. Nhưng hôm nào tâm trạng tốt, cậu ấy lại là người làm trò để mọi người vui vẻ. Em rất ngưỡng mộ Tú bởi cậu không chỉ học tốt các môn học chính khoá mà còn chơi thể thao giỏi và đặc biệt có năng khiếu về nghệ thuật. Vì bố là hoạ sĩ nên cậu ấy vẽ tranh rất đẹp. Lễ tổng kết năm lớp năm, chia tay mái trường tiểu học, cậu đã vẽ tặng cho cả lớp chân dung của từng người khiến mọi người đều xuýt xoa khâm phục. Cậu ấy còn có một giọng hát trầm ấy. Ngày trước cậu đã đi thi cuộc thi “Giai điệu tuổi hồng” do thành phố tổ chức và giành được giải cao. Cả em và Tú đều yêu thích nghệ thuật nên mỗi buổi cuối tuần, chúng em thường tụ tập lại, tập tành sáng tác nhạc. Ban đầu chỉ là những giai điệu đơn giản, về sau chúng em đã tự sáng tác được bài hát cho riêng mình. Mỗi buổi chiều lộng gió, chúng em thường ra ban công tầng hai, chìm vào thế giới mà cả hai cùng mơ ước. Em đàn Tú hát. Những giây phút vui vẻ đó, em sẽ không bao giờ quên. Không chỉ là một học sinh giỏi mà Tú còn là một người con ngoan. Từ lúc bảy tuổi, cậu đã biết phụ giúp gia đình làm việc nhà, tự tay cậu cũng nấu được bữa cơm đơn giản cho gia đình. Dù giỏi về mọi mặt nhưng Tú rất khiêm tốn, lại luôn luôn cố gắng, nỗ lực hết sức mình để đạt được thành tích tốt nhất. Chính vì lẽ đó mà em càng yêu quý người bạn nhỏ bé của mình.
Tú chính là một tấm gương sáng để em noi theo. Em mong tình bạn tốt đẹp của chúng em sẽ luôn còn mãi dẫu có trải qua bao nhiêu ngày tháng và khó khăn.
Hải Yến –
ĐÔi bạn thân thuường giúp đỡ nhau trong học tập cuộc sống, cùng nhau chơi các môn thể thao và các chuyến đi chơi
Ông cha ta đã từng có câu: “ Bạn bè là nghĩa tương giao/ Khó khăn hoạn nạn ân cần có nhau”. Đúng vậy trong quãng đời học sinh sống không thể thiếu được tình bạn. Bạn bè là nơi tôi trò chuyện tâm sự những lúc tôi buồn hay vui. Trong lớp tôi có rất nhiều bạn,nhưng có lẽ với tôi Hoàng Long là người bạn thân nhất.
Tôi và Long chơi với nhau từ nhỏ vì nhà bạn gần nhà tôi. Bạn cao hơn hẳn tôi một cái đầu, dáng người bạn dong dỏng, làn da bánh mật ngăm ngăm đen làm toát lên vẻ khỏe mạnh. Tóc bạn được cắt ngắn gọn gàng để lộ vầng trán cao, gương mặt toát lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Long là người hiền, ít nói nên cũng không có nhiều bạn thân, có lẽ tôi là người bạn thân nhất. Long là người giỏi toán nhất lớp tôi, bạn đạt nhiều thành tích cao trong các kì thi học sinh giỏi nhưng bạn không hề tỏ ra kiêu ngạo, khinh thường bạn bè trong lớp mà luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn học yếu. Vì vậy, cả lớp rất ngưỡng mộ và yêu quý bạn. Tôi không giỏi môn toán nhưng nhờ sự giúp đỡ kèm cặp của bạn mà tôi đã học khá lên rất nhiều. Không chỉ giỏi về văn hóa mà bạn còn rất hăng hái tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường, của lớp và bạn cũng rất giỏi thể thao đặc biệt là môn bóng đá. Sau giờ học tôi và bạn thường rủ nhau đi đá bóng. Bạn là người rất tốt. Có một lần tôi nhìn thấy bạn đang giúp một cụ già qua đường.
Vì nhà chúng tôi cách nhau không xa lắm, nên ngày nào tôi và bạn cũng cùng nhau trên con đường làng quen thuộc. Chúng tôi vửa đi vừa trao đổi với nhau về những bài toán khó, cùng đọc thuộc những bài thơ, kể cho nhau nghe về những câu chuyện buồn vui trong cuộc sống. Bạn không được may mắn như những bạn khác, bố mất sớm, mà bạn là con cả trong gia đình nên bạn đã sớm thay bố và trở thành điểm tựa cho mẹ và các em. Có lẽ vì hoàn cảnh mà bạn trưởng thành, chững chạc và suy nghĩ sâu sắc hơn các bạn cùng trang lứa. Hằng ngày mẹ bạn đi làm, những lúc rảnh rỗi bạn luôn dành thời gian làm công việc nhà và trông những em nhỏ. Thương mẹ vất vả, bạn luôn cố gắng học tập thật giỏi để không phụ lòng mẹ và có thể lo được cho mẹ và lo cho tương lai của các em. Tôi nhớ có lần tôi bị điểm kém, tôi buồn lắm, nhưng bạn đã an ủi động viên tôi cố gắng học tập để lần sau đạt kết quả cao hơn. Bạn luôn thấu hiểu, lắng nghe và chia sẻ cùng tôi những khó khăn cũng như niềm vui. Tâm sự với bạn niềm vui như được nhân lên, nỗi buồn như được vơi bớt..Bạn là gương sáng cho tôi noi theo,nhiều lúc bạn đóng vai trò người thầy dẫn dắt,chỉ vẽ cho tôi những điều hay lẽ phải. Nhưng cũng có lúc tôi với bạn giận nhau nhưng sau hôm đấy tôi và bạn lại bình thường và càng hiểu nhau hơn rất nhiều.
|
Trong cuộc sống, thật đáng buồn biết bao nếu thiếu vắng đi những người bạn. Bạn bè là người chia sẻ với ta những niềm vui, nỗi buồn mà đôi khi ta không thể nói ra với gia đình. Bạn bè còn cho ta những lời khuyên chân thành sau mỗi lần vấp ngã, là điểm tựa để ta vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Bạn bè còn giúp cho cuộc sống thêm nhiều niềm vui và thêm phần ý nghĩa. Không chỉ là những người bạn thông thường mà thật đáng quý nếu có một người bạn thân để đồng cảm, thấu hiểu. Không phân biệt độ tuổi, giới tính, màu da, chỉ cần là người hợp với ta, gắn bó với ta mà không toan tính vụ lợi đã là một người bạn thân đúng nghĩa. Trong chương trình ngữ văn lớp 6 các bạn sẽ gặp đề bài Miêu tả bạn thân là con trai. Để làm tốt dạng bài này cần miêu tả được ngoại hình như dáng người, khuôn mặt, mái tóc làn da…, miêu tả tính cách của bạn. Để làm cho bài văn thêm sinh động nên miêu tả những kỉ niệm của bạn và bạn thân đồng thời bày tỏ tình cảm của mình với người bạn ấy. Dưới đây là hai bài văn mẫu miêu tả bạn thân là con trai lớp 6 hay nhất. Hi vọng với hai bài văn mẫu này sẽ giúp các bạn hoàn thành bài tập thật tốt. Nhưng các bạn chỉ nên tham khảo để tìm ý, vì một bài viết của chính mình sẽ hay và có chiều sâu hơn. Chúc các bạn thành công.
Trong suốt những năm tháng ở dưới mái trường, chắc hẳn ai cũng có một người bạn thân thiết. Còn em, em cũng có một cậu bạn thân từ tấm bé đến giờ. Cậu ấy tên là Tú.
Nhà Tú ở cùng ngõ với em, đặc biệt hơn nữa là cậu ấy lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với em, và hai đứa lại cùng sinh ra trong một bệnh viện. Có lẽ sự trùng hợp ngẫu nhiên đó mà ngay từ lúc bé xíu, chúng em đã là một đôi bạn thân thiết, lúc nào cũng gắn bó với nhau như hình với bóng. Mẹ em thường đùa vui rằng nếu em là con gái chắc chắn mẹ sẽ nhận Tú là con rể.
Dáng người Tú khá nhỏ bé, cậu ấy thấp hơn em nửa cái đầu. Ban đầu thoạt nhìn, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ Tú là người yếu đuối, nhưng thực ra cậu bạn ấy lại rất mạnh mẽ và luôn là người chơi xuất sắc trong các môn thể thao. Chính vì vậy mà cậu ấy được nhận chức chủ tịch câu lạc bộ thể thao của trường. Tú có mái tóc tơ màu nâu cà phê rất đặc trưng. Cậu ấy bảo là được hưởng gen từ mẹ vì mái tóc mẹ cậu ấy cũng có màu như thế. Khuôn mặt Tú không to lắm nhưng vầng trán rộng, toát lên vẻ thông minh. Cả em và Tú đều có nước da trắng, mặc dù có phơi nắng cả ngày. Chị em thường hay trêu:”Hai đứa còn trắng hơn con gái”. Chiếc mũi cao cùng với đôi lông mày rậm trông rất nam tính. Đôi mắt Tú to, long lanh. Đặc biệt đôi mắt ấy biết cười nên nhìn gương mặt bạn lúc nào cũng rạng rỡ. Em thích nhất là đôi môi Tú. Cậu ấy có đôi môi hình trái tim, khi cười khuôn miệng cũng tạo thành hình trái tim. Trông mới dễ thương làm sao.
Bình thường Tú là một người ít nói. Nhưng hôm nào tâm trạng tốt, cậu ấy lại là người làm trò để mọi người vui vẻ. Em rất ngưỡng mộ Tú bởi cậu không chỉ học tốt các môn học chính khoá mà còn chơi thể thao giỏi và đặc biệt có năng khiếu về nghệ thuật. Vì bố là hoạ sĩ nên cậu ấy vẽ tranh rất đẹp. Lễ tổng kết năm lớp năm, chia tay mái trường tiểu học, cậu đã vẽ tặng cho cả lớp chân dung của từng người khiến mọi người đều xuýt xoa khâm phục. Cậu ấy còn có một giọng hát trầm ấy. Ngày trước cậu đã đi thi cuộc thi “Giai điệu tuổi hồng” do thành phố tổ chức và giành được giải cao. Cả em và Tú đều yêu thích nghệ thuật nên mỗi buổi cuối tuần, chúng em thường tụ tập lại, tập tành sáng tác nhạc. Ban đầu chỉ là những giai điệu đơn giản, về sau chúng em đã tự sáng tác được bài hát cho riêng mình. Mỗi buổi chiều lộng gió, chúng em thường ra ban công tầng hai, chìm vào thế giới mà cả hai cùng mơ ước. Em đàn Tú hát. Những giây phút vui vẻ đó, em sẽ không bao giờ quên. Không chỉ là một học sinh giỏi mà Tú còn là một người con ngoan. Từ lúc bảy tuổi, cậu đã biết phụ giúp gia đình làm việc nhà, tự tay cậu cũng nấu được bữa cơm đơn giản cho gia đình. Dù giỏi về mọi mặt nhưng Tú rất khiêm tốn, lại luôn luôn cố gắng, nỗ lực hết sức mình để đạt được thành tích tốt nhất. Chính vì lẽ đó mà em càng yêu quý người bạn nhỏ bé của mình.
Tú chính là một tấm gương sáng để em noi theo. Em mong tình bạn tốt đẹp của chúng em sẽ luôn còn mãi dẫu có trải qua bao nhiêu ngày tháng và khó khăn.
Hải Yến –
ĐÔi bạn thân thuường giúp đỡ nhau trong học tập cuộc sống, cùng nhau chơi các môn thể thao và các chuyến đi chơi
Ông cha ta đã từng có câu: “ Bạn bè là nghĩa tương giao/ Khó khăn hoạn nạn ân cần có nhau”. Đúng vậy trong quãng đời học sinh sống không thể thiếu được tình bạn. Bạn bè là nơi tôi trò chuyện tâm sự những lúc tôi buồn hay vui. Trong lớp tôi có rất nhiều bạn,nhưng có lẽ với tôi Hoàng Long là người bạn thân nhất.
Tôi và Long chơi với nhau từ nhỏ vì nhà bạn gần nhà tôi. Bạn cao hơn hẳn tôi một cái đầu, dáng người bạn dong dỏng, làn da bánh mật ngăm ngăm đen làm toát lên vẻ khỏe mạnh. Tóc bạn được cắt ngắn gọn gàng để lộ vầng trán cao, gương mặt toát lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Long là người hiền, ít nói nên cũng không có nhiều bạn thân, có lẽ tôi là người bạn thân nhất. Long là người giỏi toán nhất lớp tôi, bạn đạt nhiều thành tích cao trong các kì thi học sinh giỏi nhưng bạn không hề tỏ ra kiêu ngạo, khinh thường bạn bè trong lớp mà luôn sẵn sàng giúp đỡ các bạn học yếu. Vì vậy, cả lớp rất ngưỡng mộ và yêu quý bạn. Tôi không giỏi môn toán nhưng nhờ sự giúp đỡ kèm cặp của bạn mà tôi đã học khá lên rất nhiều. Không chỉ giỏi về văn hóa mà bạn còn rất hăng hái tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường, của lớp và bạn cũng rất giỏi thể thao đặc biệt là môn bóng đá. Sau giờ học tôi và bạn thường rủ nhau đi đá bóng. Bạn là người rất tốt. Có một lần tôi nhìn thấy bạn đang giúp một cụ già qua đường.
Vì nhà chúng tôi cách nhau không xa lắm, nên ngày nào tôi và bạn cũng cùng nhau trên con đường làng quen thuộc. Chúng tôi vửa đi vừa trao đổi với nhau về những bài toán khó, cùng đọc thuộc những bài thơ, kể cho nhau nghe về những câu chuyện buồn vui trong cuộc sống. Bạn không được may mắn như những bạn khác, bố mất sớm, mà bạn là con cả trong gia đình nên bạn đã sớm thay bố và trở thành điểm tựa cho mẹ và các em. Có lẽ vì hoàn cảnh mà bạn trưởng thành, chững chạc và suy nghĩ sâu sắc hơn các bạn cùng trang lứa. Hằng ngày mẹ bạn đi làm, những lúc rảnh rỗi bạn luôn dành thời gian làm công việc nhà và trông những em nhỏ. Thương mẹ vất vả, bạn luôn cố gắng học tập thật giỏi để không phụ lòng mẹ và có thể lo được cho mẹ và lo cho tương lai của các em. Tôi nhớ có lần tôi bị điểm kém, tôi buồn lắm, nhưng bạn đã an ủi động viên tôi cố gắng học tập để lần sau đạt kết quả cao hơn. Bạn luôn thấu hiểu, lắng nghe và chia sẻ cùng tôi những khó khăn cũng như niềm vui. Tâm sự với bạn niềm vui như được nhân lên, nỗi buồn như được vơi bớt..Bạn là gương sáng cho tôi noi theo,nhiều lúc bạn đóng vai trò người thầy dẫn dắt,chỉ vẽ cho tôi những điều hay lẽ phải. Nhưng cũng có lúc tôi với bạn giận nhau nhưng sau hôm đấy tôi và bạn lại bình thường và càng hiểu nhau hơn rất nhiều.
|
Hướng dẫn làm bài văn miêu tả bạn thân của em là con gái hay nhất
Bạn thân là người mà mỗi chúng ta nên có để có thể học tập, noi theo, là người chúng ta có thể sẽ chia bao nỗi vui buồn. Có một người bạn thân tốt là hạnh phúc của mỗi chúng ta. Và ở chương trình ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ bắt gặp dạng bài miêu tả bạn thân là con gái. Ở dạng này, chúng ta cần miêu tả ngoại hình, tính cách, tài năng của bạn thật tốt. Ở đây là một số bài viết tham khảo, giúp các bạn tìm ra hướng làm đúng đắn. Chúc các bạn hoàn thành bài tập một cách tốt nhất.
Những tháng năm tuổi thơ cắp sách đến trường, em có biết bao những người bạn tốt. Nhưng người bạn thân thiết nhất của em là bạn Thanh Thảo, cũng là bạn cùng bàn của em năm lớp sáu.
Thảo năm nay tròn mười hai tuổi, chúng em bằng tuổi nhau, cùng học chung lớp, cùng ngồi một lớp, cùng đi về trên một con đường. Dáng người Thảo hơi mập,nhìn bạn rất đáng yêu. Tuy rằng bạn không nhỏ con nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, hoạt bát. Khuôn mặt bạn tròn trĩnh, ưa nhìn, mái tóc đen mềm mại, được cắt ngắn ngang vai, ôm trọn lấy hai bên má bầu bĩnh. Môi bạn lúc nào cũng đỏ tươi tắn, đôi mắt biết cười cùng hàng mi cong cong càng tôn thêm vẻ dễ thương cho bạn. bạn có nụ cười rất tươi, rất đẹp, mỗi khi bạn cười rộ lên lại lộ ra hàm răng trắng như ngà, với chiếc răng khểnh duyên dáng cùng nụ cười má núm đồng tiền càng làm cho bạn trở nên đáng yêu hơn.
Hằng ngày, Thảo đến trường cùng em. Bạn rất yêu thiên nhiên, rất hòa đồng, thân thiện. Sáng nào bạn cũng mặc chiếc áo đồng phục trắng nhỏ cùng chiếc váy xếp li tung tăng đến trường cùng em. Bạn lúc nào cũng vui vẻ, dường như không điều gì có thể khiến cô gái ấy có thể muộn phiền. Em rất hâm mộ sự lạc quan ấy của bạn. Không những vậy, Thảo còn học rất giỏi, khiến ai cũng phải khâm phục. Khi ở nhà, bạn là một người con ngoan và hiếu thảo, ai cũng quý mến và yêu thương bạn. Bạn đã trở thành một hình mẫu lý tưởng để chúng em học tập, là tấm gương sáng để em soi mình và dần hoàn thiện mình hơn.
Thanh Thảo, một cái tên rất hay, một con người rất đẹp, một người bạn tuyệt vời. Thảo dã để lại những ấn tượng vô cùng tốt đẹp cho em và mọi người. Em tự nhủ mình phải luôn nỗ lực, phấn đấu để có thể xứng đáng làm bạn thân của Thanh Thảo, một cô gái mà với em là một người bạn hoàn hảo.
Hải Yến –
NHững người bạn thân là con gái thường rất thân thiết và chia sẻ với nhau nhiều điều trong cuộc sống
Mỗi người ai cũng có những tình bạn đẹp, những người bạn thân sẽ luôn bên cạnh, gần gũi sẻ chia với ta những vui buồn khó khăn trong cuộc sống. Tôi cũng có một tình bạn đẹp như vậy.
Cô bạn thân của tôi có cái tên thật đẹp Nhật Ánh. Nhà chúng tôi cách nhau không xa lắm nên hai đứa đã chơi với nhau từ nhỏ cái thời mà cùng chơi búp bê, bán đồ hàng. Còn bây giờ chúng tôi lại được học cùng một lớp. Ánh có nước da trắng hồng, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu. Gương mặt trái xoan cùng với chiếu mũi dọc dừa trông bạn thật xinh xắn. Mỗi khi bạn cười để lộ hàm răng đều tăm tắp cùng với má núm đồng tiền nhìn thật duyên. Đôi mắt bạn tròn xoe, đen láy toát lên sự thông minh, lanh lợi. Mái tóc bạn dài, đen nhánh. Mỗi khi đi học bạn thường tết hai bím tóc gọn gàng hai bên.
Ánh học rất giỏi đặc biệt là môn Toán. Mỗi khi ra bài tập khó, bạn là người nhanh nhất lớp. Mỗi lần như vậy, cả lớp nhìn bạn với ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ. Nhưng bạn không hề kiêu ngạo mà luôn hòa đồng giúp đỡ mọi người trong lớp. Có bài nào không hiểu, bạn đều ân cần giảng giải cho tôi hiểu. Nhờ sự giúp đỡ của bạn, một đứa học không tốt toán như tôi đã khá lên rất nhiều. Bạn luôn thùy mị, nhẹ nhàng trước mọi người và luôn ngoan ngoãn, không bao giờ cãi lời người lớn. Bạn là lớp trưởng của lớp tôi nên trong khi làm việc bạn rất nghiêm túc trước mọi vấn đề, bạn phân tích đúng sai cho mọi người hiểu, nhưng bình thường bạn luôn vui vẻ, vui tính. Bạn luôn hoàn thành công việc mà cô giao cho đúng thời hạn nên cả lớp ai cũng nể phục bạn. Không chỉ giỏi về văn hóa mà bạn còn là một cây văn nghệ của lớp, năng động trong các hoạt động ngoại khóa. Trong lễ kỉ niệm 20/11 của trường bạn đã đại diện cả lớp tham gia tiết mục “ Bụi phấn” và đạt giải nhất. Giọng bạn trong trẻo, ngọt ngào, dễ làm lay động người nghe.
Tôi và Ánh cũng có rất nhiều những kỉ niệm tuổi thơ gắn bó thân thiết với nhau. Hằng ngày chúng tôi cùng nắm tay nhau dạo bước trên con đường làng thân thuộc để đến trường. Chúng tôi cùng nhau kể cho nhau nghe những câu chuyện vui buồn hay bàn tán những bài toán chưa tìm ra cách giải. Chúng tôi gắn bó, thân thiết như hai chị em gái. Có chuyện gì tôi cũng kể cho Ánh, có khi tôi buồn Ánh lại động viên an ủi tôi cố gắng vượt qua. Những lúc đó tôi thấy tình bạn càng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Ngoài giờ học, Ánh còn chăm chỉ giúp đỡ mẹ những công việc nhà. Tôi nhớ có lần tôi sang nhà bạn chơi thì tôi vô tình nhìn thấy quyển sổ màu hồng rất đẹp trên mặt bàn học của bạn, tôi mò mở ra xem trong đó có những gì thì đây là những dòng nhật kí, những dòng tâm sự của bạn. Và sau đó bạn đã giận tôi mấy ngày nhưng bạn đã tha lỗi cho tôi và tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thân thiết, gắn bó hơn bao giờ hết.
|
Instructions for writing an essay describing your best friend as a girl
A close friend is someone that each of us should have so we can learn and follow, and someone we can share our joys and sorrows with. Having a good friend is happiness for each of us. And in the 6th grade literature program, we will encounter a type of essay describing a girl's best friend. In this form, we need to describe your appearance, personality, and talents well. Here are some reference articles to help you find the right direction. Wishing you all the best in completing your homework.
During my childhood years of going to school, I had so many good friends. But my closest friend is Thanh Thao, who was also my deskmate in sixth grade.
Thao turns twelve this year, we are the same age, study in the same class, sit in the same class, and walk on the same road. Thao's figure is a bit fat, you look very cute. Even though you are not small, you work very quickly and energetically. Your face is round and good-looking, your soft black hair is cut short to shoulder length, embracing your chubby cheeks. Your lips are always bright red, your smiling eyes and curled eyelashes add to your cuteness. You have a very bright, very beautiful smile. Every time you laugh, your ivory-white teeth are revealed. Your charming crooked teeth and dimple-cheeked smile make you even more adorable.
Every day, Thao goes to school with her younger sister. You love nature very much, are very sociable and friendly. Every morning you wear a small white uniform shirt and a pleated skirt to go to school with your sister. You are always happy, it seems like nothing can make that girl sad. I really admire your optimism. Not only that, Thao also studies very well, making everyone admire her. When at home, you are a good and filial child, everyone admires and loves you. You have become an ideal model for us to learn from, a shining example for us to look at ourselves and gradually improve ourselves.
Thanh Thao, a very nice name, a very beautiful person, a great friend. Herb leaves a very good impression on me and everyone. I told myself that I must always try and strive to be worthy of being Thanh Thao's best friend, a girl who to me is a perfect friend.
Sea oats -
Close friends who are girls are often very close and share many things in life with each other
Everyone has beautiful friendships, close friends will always be by our side, close to share with us the joys, sorrows and difficulties in life. I also have such a beautiful friendship.
My best friend has the beautiful name Nhat Anh. Our houses are not far from each other, so we have been together since we were little, when we used to play with dolls and sell goods. And now we are in the same class. Anh has pinkish white skin, a petite and lovely figure. An oval face with a straight nose looks very pretty. Every time you smile, your straight teeth and coin-shaped cheeks look so charming. Your eyes are round and dark, exuding intelligence and agility. Your hair is long and jet black. Every time you go to school, you often braid your hair into two neat braids on both sides.
Anh studies very well, especially Math. Every time a difficult assignment is given, you are the fastest in the class. Every time like that, the whole class looks at you with admiring eyes. But you are not arrogant at all, but always sociable and helpful to everyone in class. If there were any articles I didn't understand, you would kindly explain them to me. Thanks to your help, a child like me who is not good at math has improved a lot. You are always modest, gentle in front of people and always obedient, never disobeying adults. You are the class president of my class, so while working you are very serious about every problem, you analyze right and wrong for everyone to understand, but normally you are always happy and jovial. You always complete the work she assigns you on time, so everyone in the class respects you. Not only are you good at culture, but you are also an artist of the class and active in extracurricular activities. During the school's November 20th celebration, you represented the whole class in the performance "Chalk Dust" and won first prize. Your voice is clear and sweet, easily moving the listener.
Anh and I also have many close childhood memories of each other. Every day we hold hands and walk down the familiar village road to school. We tell each other happy and sad stories or discuss problems that have not yet been solved. We are close and close like two sisters. I always tell Anh whatever happens. Sometimes when I'm sad, Anh encourages and comforts me to try to overcome it. At those times, I feel friendship becomes more necessary than ever. Outside of school, Anh also diligently helps her mother with housework. I remember one time when I went to my friend's house to visit, I accidentally saw a beautiful pink notebook on her desk. I opened it to see what was in it. These were diary entries and confessions. your. And then you were angry with me for a few days but you forgave me and our friendship became even closer and closer than ever.
|
Bố mẹ là người đã sinh thành, đã dưỡng dục chúng ta nên người. Bố mẹ là điểm tựa cho ta trong cuộc sống, là bến đỗ thì tìm về sau mỗi chuyến đi dặm dài của cuộc đời. Tình cảm dành cho bố mẹ luôn thật sâu nặng, nghĩa tình và trọn hiếu. Trong chương trình Ngữ Văn 6 có kiểu đề tả người thân mà em yêu quý nhất. Khi viết cần chú ý làm nổi bật những nét hình dáng, tính cách của người thân đó và bộc lộ cảm xúc của bản thân. Dưới đây là bài văn mẫu tả người thân mà em yêu quý, giúp chúng ta hình dung rõ về dạng đề này.
“Bố là tất cả, bố ơi bố ơi… “Trong trái tim mỗi người có lẽ tình cảm dành cho bố sẽ thật sâu nặng. Bố là người dạy bảo ta vững bước vào đời. Tôi luôn tự hào vì có một người bố tuyệt vời như thế.
Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi – cái tuổi mà sức trẻ, sức khỏe dẻo dai đã giảm đi trông thấy. Làn da ngăm đen vì ngày đêm dãi dầu sương gió. Vầng trán bố cao với đôi mắt sáng luôn ánh lên những cái nhìn khi trìu mến, yêu thương, lúc nghiêm nghị, mạnh mẽ. Mái tóc xanh ngày nào giờ đã có một vài sợi bạc như những chứng tích cho một đời lam lũ vất vả. Bàn tay bố không mềm mại như bàn tay mẹ, nó thô ráp hơn và đầy những vết chai sần. Tôi thích áp mặt mình vào bàn tay ấy để cảm nhận hết thảy nỗi cơ cực mưu sinh của bố thân yêu. Cái dáng gầy gò của bố đi vội vã trong cơn mưa chợt đổ khiến mỗi lần nhớ lại tôi không khỏi rưng rưng, xót xa.
Bố là một thợ xây lâu năm – một nghề mà phải dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng. Ngôi nhà tôi ở hôm nay cũng chính là tự tay bố xây nên bằng tất cả tâm huyết của mình. Tôi thương bố những ngày nắng như đổ lửa phải phơi lưng ra với đời, những ngày mưa tầm tã lại đội mưa để làm việc. Bố yêu thương chúng tôi, tình yêu của một người bố nghiêm khắc. Tuy rằng bố không hay vỗ về hay tâm sự với tôi như mẹ, nhưng những câu chuyện bố kể về ngày xưa, những bài học bố dạy tôi mỗi ngày, những sự giận dữ mỗi khi tôi lầm lỡ, tôi biết tất cả vì tốt cho tôi, muốn cho tôi nên người.
Tôi vẫn nhớ cái ngày đó, cái ngày tôi mới đang học lớp Một, cái ngày mà mẹ phải lên viện chăm sóc bác cả, bố một mình thay mẹ gánh vác hết công việc nhà: nấu ăn, dọn dẹp, chở tôi đi học, dạy tôi học và ru tôi ngủ. Quần quật làm từ sáng sớm đến tối mịt, ấy vậy bố vẫn làm thêm vai trò của một người mẹ. Khi ấy, tôi ước giá như mình lớn hơn chút nữa, có thể giúp được bố phần nào…
Ngày tháng trôi đi, đứa trẻ năm nao giờ đã khôn lớn, đã có thể tự đi trên đôi chân chính mình. Đường đời gập ghềnh, sẽ có lúc tôi vấp ngã, có lúc tôi mệt mỏi, nhưng tôi luôn biết ở mái nhà thân yêu, bố vẫn luôn dõi theo bước chân tôi, sẵn sàng dang rộng vòng tay để tôi làm điểm tựa vững chắc trong cuộc đời này.
– Trần Thị Thanh Mai –
Mẹ- tiếng gọi ấy thân thương và thiêng liêng biết mấy. Mẹ là người bên ta, chăm lo cho ta từ bữa ăn đến giấc ngủ. Hạnh phúc biết bao khi em sống trong vòng tay yêu thương của mẹ.
Mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Nhưng bề ngoài mẹ có vẻ già trước tuổi bởi nỗi nhọc nhằn nuôi em khôn lớn vẫn in hằn trên gương mặt mẹ. Dáng người mẹ dong dỏng cao nhưng đầy đặn. Mái tóc mẹ dài, đen láy như suối mây. Mỗi khi nằm trong lòng mẹ em thấy mái tóc ấy mềm mại và có hương thơm dìu dịu từ hoa bưởi, trái bồ kết. Nước da trắng hồng của mẹ ngày nào, giờ đây lại rám nắng. Đôi bàn tay của mẹ gầy gầy, xương xương, xuất hiện những vết chai sần do công việc lam lũ vất vả. Em yêu nhất vẫn là đôi mắt của mẹ, ánh mắt luôn nhìn em trìu mến. Khi em phạm sai lầm, đôi mắt mẹ thoáng buồn; khi em đạt thành tích tốt, đôi mắt mẹ cũng ánh lên niềm vui, niềm tự hào. Mẹ em mang vẻ đẹp bình dị nhưng đối với em, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất.
Ngày ngày đi học về trên triền đê, em thường phóng tầm mắt ra cánh đồng bát ngát để trông thấy dáng hình quen thuộc của mẹ. Chiếc áo nâu bạc màu cần mẫn vun trồng cho từng ruộng lúa, đến ruộng rau. Cây lúa, rau lớn lên, xanh mơn mởn được tưới tắm từ biết bao giọt mồ hôi của mẹ đổ xuống. Mẹ em là người chịu thương, chịu khó như chú ong cần cù vậy. Bận rộn với công việc đồng áng, nhưng ngôi nhà nhỏ của em luôn ngăn nắp, gọn gàng bởi bàn tay tần tảo của mẹ. Là cô công chúa bé bỏng, nên mọi tình yêu thương mẹ đều dành trọn cho em. Mỗi lần mẹ đi chợ về, mẹ lại mang cho em những thức quà, những món quà bé nhỏ nhưng em cảm nhận được tình yêu thương của mẹ gửi gắm trong đó. Nhà thơ Chế Lan Viên từng nói rằng:
“ Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt cuộc đời, lòng mẹ vẫn theo con”.
|
Parents are the people who gave birth to us and raised us to become human beings. Parents are a fulcrum for us in life, a place to return to after every long journey of life. The love for parents is always deep, meaningful and full of filial piety. In the Literature 6 program, there is a topic about describing the relatives you love the most. When writing, pay attention to highlighting the appearance and personality of that loved one and expressing your own emotions. Below is a sample essay describing a loved one that you love, helping us clearly visualize this type of topic.
“Dad is everything, dad, dad… “In everyone's heart, perhaps the love for dad will be very deep. Dad is the one who teaches us to walk steadily in life. I am always proud to have such a wonderful father.
My father is over forty years old this year - an age when youth and health have noticeably decreased. His skin was dark because he was exposed to wind and dew day and night. Dad's high forehead and bright eyes always shine with looks that are sometimes affectionate, loving, sometimes serious, and strong. Her once green hair now has a few gray strands as evidence of a life of hard work. Dad's hand is not as soft as mom's hand, it is rougher and full of calluses. I like to press my face into that hand to feel all my dear dad's hardships of making a living. Dad's skinny figure walking quickly in the sudden pouring rain makes me teary and sad every time I remember him.
Dad is a longtime construction worker - a profession that requires him to endure the sun and rain all year round. The house I live in today was also built by my father with all his heart. I love my dad on days when the sun is scorching hot and he has to expose his back to life, on days when it's pouring rain he has to work in the rain. Dad loved us, the love of a strict father. Although dad doesn't often comfort me or confide in me like my mom, the stories he told me about the old days, the lessons he taught me every day, the anger he felt every time I made a mistake, I know it's all for good. for me, want to make me human.
I still remember that day, the day I was in first grade, the day my mother had to go to the hospital to take care of my eldest uncle, and my father took on all the housework for her: cooking, cleaning, and taking me to school. , teaches me to learn and lulls me to sleep. Working hard from early morning until late at night, Dad still took on the additional role of a mother. At that time, I wished I was a little older so I could help my dad somewhat...
Days passed, the child was now grown up and could walk on his own two feet. Life's road is bumpy, there will be times when I stumble, times when I'm tired, but I always know that in my beloved home, my father will always follow my footsteps, ready to open his arms to give me a solid support. in this life.
– Tran Thi Thanh Mai –
Mother - how dear and sacred that call is. Mother is the person who is by our side, taking care of us from meals to sleep. How happy I am when I live in my mother's loving arms.
My mother is over thirty years old. But on the outside, my mother seems old before her time because the hardship of raising her younger brother is still imprinted on her face. The mother's figure is tall but plump. Her mother's hair is long and black like a stream of clouds. Every time I lie in my mother's arms, my hair feels soft and has a gentle scent from grapefruit flowers and locust fruit. Her mother's once white and pink skin is now tanned. Mother's hands were thin and bony, with callouses appearing from hard work. What I love most is still my mother's eyes, the eyes that always look at me affectionately. When I make a mistake, my mother's eyes look sad; When I achieve good results, my mother's eyes also shine with joy and pride. My mother has a simple beauty, but to me, she is always the most wonderful person.
Every day when I come home from school on the dike, I often look out across the vast fields to see my mother's familiar figure. The faded brown shirt diligently cultivates each rice field and vegetable field. The rice and vegetable plants grow and become lush and green, watered by countless drops of their mother's sweat. My mother is a loving and hard-working person like a diligent bee. Busy with farm work, but her small house is always neat and tidy thanks to her mother's diligent hands. As a little princess, all my mother's love is devoted to me. Every time my mother comes home from the market, she brings me gifts, small gifts, but I feel her love embedded in them. Poet Che Lan Vien once said:
" Children, big is still the mother
Throughout life, a mother's heart still follows her child."
|
Mẹ – tiếng nói đầu tiên khi đứa trẻ vừa chào đời, là tiếng gọi bi bô đầu tiên của đứa trẻ mới bắt đầu tập nói. Mẹ cả đời hi sinh thầm lặng, làm tất cả mọi điều để hi vọng đứa con của mình có thể khôn lớn trưởng thành. Những đêm đông mẹ ngồi vá áo cho con, những ngày nắng mẹ phơi lưng ngoài đồng để kiếm tiền cho con ăn học. Và ngày con ốm đau cũng là một tay mẹ chăm sóc. Trong chương trình Ngữ Văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp kiểu bài tả mẹ khi đang chăm sóc em bị ốm. Khi làm dạng bài này cần chú ý tả những nét biểu cảm, nét hành động của mẹ. Dưới đây là bài văn mẫu miêu tả mẹ khi đang chăm sóc em bị ốm giúp chúng ta hiểu hơn về kiểu bài này.
Mới đó một tuần nghỉ ở nhà bị ốm cũng đã qua, hôm nay tôi trở lại học bình thường. Những ngày ốm là những ngày bản thân tôi thấy yếu ớt, thấy nặng nề nhất. Nhưng trong mấy ngày ốm đau ấy, mẹ đã luôn túc trực bên tôi, chăm sóc tôi. Tôi yêu mẹ và luôn nhớ mãi khoảnh khắc mẹ chăm sóc tôi khi tôi ốm.
Ngày tôi đổ bệnh, mẹ như thêm mối bận lòng. Tôi không ra ngoài chạy nhảy đi chơi được nữa, cũng chẳng lon ton tự đến trường như bao ngày bình thường. Bố đi làm xa, chỉ có mẹ ở nhà một mình chăm sóc tôi. Mẹ viết đơn xin phép nghỉ học rồi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm xin cho tôi nghỉ mấy ngày ốm. Tôi chỉ nằm liệt giường. Mẹ luôn ở bên cạnh tôi chăm sóc. Tôi thấy nét mặt mẹ buồn rười rượi và thoáng nhiều nỗi ưu tư. Tôi cười bảo mẹ: ” Mẹ, con sẽ sớm khỏi thôi, mẹ đừng lo ạ.” Mẹ nghe xong chỉ cười mà đôi mắt vẫn chẳng giấu được nỗi đau xót. Ánh mắt vẫn luôn trìu mến nhìn tôi như bao lần nhưng hôm nay nó ánh lên cả những tia buồn hiu hắt. Những ngày tôi ốm cũng là những ngày mẹ thức trắng vì lo tôi giật mình giữa đêm khuya. Có lẽ bởi thế, mẹ gầy đi trông thấy. Làn da sạm đen hơn, cái dáng hao gầy như thêm phần khắc khổ. Tôi chỉ muốn mình sớm khỏi bệnh để không phải thấy mẹ gầy đi như thế này.
Ngày nào cũng thế, mẹ tranh thủ thời gian khi tôi còn đang ngủ, mẹ dậy sớm làm các công việc nhà rồi lại nhanh chóng vào với tôi để đưa cháo tôi ăn, đưa thuốc tôi uống, rồi động viên tôi chóng khỏi. Có những đêm tôi bất giác trở mình giữa canh khuya, chợt thấy mẹ đang gục xuống cạnh giường tôi. Tôi thấy rõ những sợi tóc bạc trắng điểm, làn da sạm đen, bàn tay thô ráp chai sần. Mẹ đã vất vả lắm. Tôi muốn khóc òa nhưng sợ mẹ tỉnh, lại cố gắng giấu nhẹm giọt nước mắt vào trong tim.
Những ngày tôi đỡ hơn, mẹ mượn sách của bạn về cho tôi xem lại để lòng đỡ buồn. Bài nào không hiểu thì cái Lan, cái Vy sẽ sang tận tình giảng tôi nghe. Thoắt cái, một tuần liền trôi qua, tôi khỏi ốm và có thể trở lại trường. Tôi thấy mẹ vui hẳn lên, lòng như nhẹ nhõm và yên tâm hơn hẳn.
Mẹ – mẹ đã thức cả một đời vì con như thế, thức một đời để con có giấc ngủ bình yên. Mẹ đã đánh đổi rất nhiều vì con. Mẹ – con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!
-Trần Thị Thanh Mai –
Hình ảnh mẹ của em hoặc cha mẹ người thân chăm sóc em khi bị ốm rất đẹp và mang đầy tình cảm và tính nhân văn
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu”. Những câu hát trong bài hát “Lòng mẹ” cứ vang vọng trong tâm trí em gợi nhắc về tấm lòng tha thiết bao la của mỗi người mẹ. Trong trận ốm vừa rồi, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương mà mẹ dành cho em, đồng thời cũng nhận ra nét khắc khổ đã in hằn lên dáng hình mẹ.
Ba em đi công tác xa nên mọi việc trong gia đình đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Em lại ốm yếu ngay từ lúc mới sinh ra, trái gió trở trời cũng dễ trở bệnh. Vậy nên mẹ không chỉ làm lụng vất vả mà còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho em. Hôm đó dự báo thời tiết nói trời mưa to. Một phần do chủ quan, một phần do không muốn mẹ lúc nào cũng phải lo lắng cho mình nên em đã để quên áo mưa ở nhà. Kết quả là em phải đội mưa về nhà. Nhìn thấy em ướt như chuột lột, mẹ không những không mắng và còn sốt sắng lo lắng.
Đêm hôm đó, em bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Em mê man bất tỉnh, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều. Mẹ vô cùng lo lắng, mẹ ngồi bên em, vuốt nhẹ mái tóc cô con gái nhỏ, nước mắt mẹ cứ ứa ra: “Cho mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chẳng làm được gì cho con cả. Ngay cả sức khoẻ của đứa con gái mà mẹ cũng không bảo vệ được”. Em nắm chặt lấy tay mẹ, bất giác cảm thấy cay cay sống mũi “Là con sai mới phải. Là do con không nghe lời mẹ. Cho con xin lỗi”. Những lúc được mẹ chăm sóc như vậy, em có dịp quan sát mẹ kĩ hơn. Và em cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đã xơ đi ít nhiều vì dãi dầu mưa nắng. Nước da không còn trắng trẻo như thời con gái qua những bức ảnh mẹ chụp hồi đôi mươi. Làn da sạm đi, gương mặt hốc hác, xanh xao. Đôi mắt đã đầy những nếp nhăn xung quanh. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em thấy được tình yêu thương bao la vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
Chốc chốc, mẹ lại sờ vào trán em. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi tay ấy không mịn màng như những người mẹ làm việc ở văn phòng. Đôi bàn tay lam lũ của mẹ chai sạn đi ít nhiều. Nhưng chính đôi bàn tay ấy đã nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Mẹ đỡ em ngồi dậy, kê đầu em vào cánh tay, chăm cho em từng viên thuốc. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên an ủi: “Ráng lên con. Thuốc đắng dã tật. Có uống thì mới mau khoẻ được”. Thỉnh thoảng mẹ lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bóng mẹ gầy guộc chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ bón cho em từng thìa cháo. Có lẽ hương vị bát cháo trứng mẹ nấu em sẽ không bao giờ quên. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho em “Bây giờ con ngủ đi. Mai là khoẻ”. Mẹ dặn dò.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe cửa đánh thức em dậy. Vài chú chim dậy sớm hót ríu rít trên cành cây. Em quay sang thì thấy mẹ đang lấy cánh tay làm gối, ngủ thiếp đi. Em cựa mình ngồi dậy, thấy đã khá hơn rất nhiều. Nghe thấy tiếng động, mẹ choàng tỉnh dậy “Sao con không ngủ thêm chút nữa. Để mẹ lấy cháo cho con nhé”. Em đáp: “Mẹ cứ nằm nghỉ đi. Con đã khoẻ nhiều rồi, để con tự đi lấy. Mẹ không cần phải lo nữa đâu ạ”. Em biết lâu nay mình là đứa con vô tâm, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Mẹ đã bắt đầu già đi nhiều và một đêm thức trắng cũng làm gương mặt mẹ thêm khắc khổ.
|
Mother - the first voice when a child is born, is the first babbling call of a child just starting to learn to talk. A mother sacrifices her whole life in silence, doing everything in the hope that her child can grow up to adulthood. On winter nights, mothers sit mending their children's clothes, and on sunny days, they dry their backs in the fields to earn money for their children's education. And when the child is sick, the mother also takes care of him. In the Literature 6 program, we will encounter a type of essay describing a mother taking care of her sick child. When writing this type of article, you need to pay attention to describing the mother's expressions and actions. Below is a sample essay describing a mother taking care of her sick child to help us better understand this type of essay.
Just a week of staying home sick has passed, today I returned to school as normal. Sick days are the days when I feel weak and the heaviest. But during those few sick days, my mother was always by my side, taking care of me. I love my mother and always remember the moment she took care of me when I was sick.
The day I fell ill, my mother became more worried. I can't go out to run or play anymore, nor can I trot to school like normal days. My father worked far away, leaving my mother alone at home to take care of me. My mother wrote a request for leave from school and then called the homeroom teacher to ask me to take a few sick days off. I'm just bedridden. Mom is always by my side taking care of me. I saw my mother's face sad and showing a lot of concern. I smiled and told my mother: "Mom, I will recover soon, don't worry." After hearing that, my mother just smiled but her eyes still couldn't hide the pain. His eyes still looked at me affectionately as always, but today they sparkled with sadness. The days I was sick were also the days my mother stayed up because she was worried that I would startle her in the middle of the night. Maybe because of that, my mother has become thinner. His skin became darker, his thin figure seemed more austere. I just want to get well soon so I don't have to see my mother lose weight like this.
Every day, my mother took advantage of the time while I was still sleeping. She got up early to do the housework, then quickly came to me to give me porridge to eat, medicine to take, and encouragement for me to recover quickly. There were nights when I suddenly turned over in the middle of the night and suddenly saw my mother slumped down next to my bed. I clearly see white hair, dark skin, and rough, calloused hands. Mom had a hard time. I wanted to cry but was afraid that my mother would wake up, so I tried to hide my tears in my heart.
On days when I was better, my mother borrowed a friend's book for me to read again to ease my sadness. If I don't understand any lesson, Lan and Vy will wholeheartedly explain it to me. Suddenly, a week passed, I was cured and could return to school. I saw my mother become happier, feeling lighter and more secure.
Mom - I have stayed up all my life for you like that, stayed up all my life so you could sleep peacefully. Mom has sacrificed a lot for her children. Mom - I love you so much, Mom!
-Tran Thi Thanh Mai –
The image of your mother or relatives taking care of you when you are sick is very beautiful and full of emotion and humanity
“A mother's heart is as vast as the Pacific Ocean. A mother's love is as passionate as a sweet, gentle stream. Mother's words are as gentle as the whispering rice fields in the afternoon. The lullaby on the moonlit porch reflects my beloved mother's shadow." The lines in the song "Mother's Heart" keep echoing in my mind, reminding me of the immense earnest heart of every mother. During the recent illness, I felt even more clearly the love my mother had for me, and also realized the austerity that was imprinted on her figure.
My father was away on business, so everything in the family fell on my mother's thin shoulders. I was sick from the moment I was born, and I could easily get sick regardless of the weather. So my mother not only worked hard but also had to spend a lot of time taking care of me. That day the weather forecast said it would rain heavily. Partly due to subjectivity, partly because I didn't want my mother to always have to worry about me, I left my raincoat at home. As a result, I had to go home in the rain. Seeing her soaking wet, her mother not only did not scold her but was also worried.
That night, I started to have a fever, my temperature rose, and my head became dizzy. I was unconscious, sweating more and more each time. Mom was extremely worried, she sat next to her, gently caressing her little daughter's hair, tears kept flowing from her eyes: "I'm sorry, I'm not good, I can't do anything for you. I can't even protect my daughter's health." I held my mother's hand tightly, suddenly feeling a stinging sensation down my nose, "It was me who was wrong. It's because you didn't listen to your mother. Please forgive me.” When my mother takes care of me like that, I have the opportunity to observe her more closely. And I feel extremely sorry for my mother. Her long hair has become somewhat frayed due to exposure to rain and sun. Her skin is no longer as white as when she was a girl, as seen in the photos her mother took in her twenties. The skin is dark, the face is haggard and pale. The eyes are full of wrinkles around them. What I love most is my mother's eyes. Every time I look into those eyes, I see the boundless love that my mother has for me.
From time to time, my mother touched my forehead again. Gentle and warm hands. Those hands are not as smooth as those of mothers who work in the office. Mom's hard-working hands became more or less calloused. But it was those hands that raised, cared for, and taught me to be a good person. Mom helped me sit up, put my head in her arms, and took care of each pill. A gentle, warm voice sounded comforting: “Hold on, child. Drug bitter disability. If you drink it, you will get better quickly." Occasionally my mother would run down to the kitchen to see the pot of porridge. The skinny mother's shadow ran sideways on the wall, suddenly seen, then immediately disappeared. Mom fed me spoonfuls of porridge. Perhaps I will never forget the taste of my mother's bowl of egg porridge. Mom's hand slid a towel to wipe the sweat down her spine, "Now go to sleep. Tomorrow is good." Mother advised.
The next morning, sunlight filtered through the door and woke me up. A few early birds chirped on tree branches. I turned around and saw my mother using her arm as a pillow and falling asleep. I moved and sat up, feeling much better. Hearing the noise, my mother woke up, "Why don't you sleep a little longer?" Let me get you some porridge." She replied: “Mom, just lie down and rest. I'm feeling much better now, let me go get it myself. Mom, you don't need to worry anymore." I know for a long time I was a heartless and selfish child who only thought about myself. Mom has begun to age a lot and staying up all night also makes her face more austere.
|
Trong cuộc đời này không ai là không lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, được lớn lên từ những lời ru ngọt ngào yêu thương của mẹ. Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng, tình yêu mẹ dành cho con là mênh mông, bao la không thể nào cân đo đong đếm được. Mẹ là người đã sinh ra ta, người đã mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, mẹ đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành, chắp cánh nâng đỡ cho những ước mơ của con bay đi thật cao thật xa. Hình ảnh mẹ thì luôn là đề tài để các nhà thơ, nhà văn khai thác. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 6, ta cũng bắt gặp bài văn miêu tả về mẹ. Dưới đây là những bài viết mẫu tham khảo và mình sẽ hướng dẫn các bạn làm bài ngắn gọn mà vẫn thể hiện được tình yêu sâu sắc với mẹ hơn. Trong quá trình làm bài các bài cần chú ý miêu tả về những đặc điểm về hình dáng, tính cách của mẹ, những kỉ niệm của mình với mẹ và sự ân cần chu đáo của mẹ dành cho chúng ta.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.”
Quả đúng như vậy tình cảm mẹ dành cho ta là vô bờ bến, là đấng sinh thành nuôi dưỡng ta khôn lớn trưởng thành, sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi cho con. Hình ảnh mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Năm nay mẹ tôi đã bước sang tuổi bốn mươi, cái tuổi không còn được trẻ nữa. Mẹ không cao lắm,dáng người dong dỏng, mẹ không mập lắm và có phần hơi gầy bởi có lẽ mẹ phải lo toan vất vả mọi công việc trong gia đình. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan ưa nhìn, nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi ngăm ngăm đen vì những năm tháng dãi dầu với nắng mưa, nước da bánh mật nhưng khỏe khoắn cùng với chiếc mũi dọc dừa rất hài hòa với gương mặt của mẹ. Nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn của mẹ là đôi mắt. Mọi người thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Thật đúng như vậy, mỗi khi tôi được điểm cao đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui còn khi tôi được điểm kém hay vô tình làm việc gì khiến mẹ buồn thì đôi mắt ấy lại nặng trĩu nỗi buồn. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy cả một vùng trời yêu thương mà mẹ dành cho mình. Mẹ có hàm răng trắng, đều tăm tắp như hạt bắp.
Mỗi khi mẹ cười đề lộ ra hàm răng cùng với chiếc răng khểnh trông mẹ thật duyên. Nụ cười hiền từ ấm áp như truyền cho tôi hơi ấm của tình thương. Mái tóc mẹ không còn đen nhánh như trước nữa bởi có lẽ mái tóc ấy phải hứng bao sương gió. Đôi tay mẹ không còn là đôi tay búp măng như thời con gái nữa mà giờ cũng có những vết chai sạn, những vết nứt nẻ. Mỗi khi áp vào má tôi đôi bàn tay thô ráp thì tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ và lúc đó tôi chỉ ước sẽ giúp đỡ mẹ thật nhiều lúc này.
Mẹ là người luôn quan tâm đến gia đình. Ban ngày mẹ đi làm, tối về mẹ còn vun vén cho công việc nhà. Tuy bận công việc nhưng mẹ cũng không quan tâm đến con cái. Vào mỗi buổi tối mẹ thường dạy tôi học bài, có bài nào không hiểu mẹ còn ân cần giảng giải cho tôi từng li từng tí để tôi hiểu bài hơn. Mẹ tôi tính tình rất hiền nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong công việc. Tôi nhớ có lần tôi mắc lỗi làm mẹ buồn lòng, và lúc đó mẹ cũng đã chỉ cho tôi cái đúng cái sai, cái nên làm hay không để tôi thay đổi. Dù là lỗi to hay nhỏ thì mẹ đều nghiêm khắc phạt tôi ở những mức độ khác nhau để rút ra bài học cho bản thân. Vì thế tôi cũng luôn phải ý thức bản thân phải sống tốt để mẹ không phiền lòng. Mẹ như ngọn gió sưởi ấm cho con mỗi khi đông về, mẹ như vầng mặt trời của mỗi đứa con. Vào mỗi buổi tối mẹ thường kể cho tôi nghe rất nhiều những câu chuyện thú vị rồi mẹ cũng hát ru tôi bằng giọng ngọt ngào, trìu mến, thân thương. Qua lời ru của mẹ tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho ta.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng, tình cảm ấy đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành và chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm đáng kính trọng. Mẹ như là nguồn động lực dõi theo bước chân ta trên chặng đường dài. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ vui lòng.
Bùi Hiên –
Chúng ta có được đôi mắt để thấy cuộc sống, có được một cuộc đời để sống và tận hưởng thường cảm ơn tạo hóa, cảm ơn chúa trời. Nhưng đôi khi lại vô tình quên mất người trực tiếp trao sự sống cho mình, người đi suốt cuộc đời không ai có thể hiểu con hơn, chính là mẹ. Và mẹ là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Người khác vẫn thường tự hào rằng mẹ họ là một cô giáo, là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tôi luôn tự hào vì mình có một người mẹ nông dân và chẳng có gì nổi bật lắm. Như bao người nông dân khác chỉ biết “đầu tắt mặt tối” đi làm để kiếm tiền nuôi con cái, mẹ tôi không có nước da hồng hào, cũng chẳng có đôi mắt bồ câu hay mũi dọc dừa. Nước da mẹ đã đen sạm, in màu sương gió và nắng gắt. Mẹ tôi cũng không có gì đặc biệt. Khuôn mặt bình thường như những người phụ nữ bình thường, mái tóc dài thường được búi gọn bởi một chiếc đũa để dễ dàng cho làm việc. Mẹ cũng không biết cách đi đứng, ăn nói nhã nhặn và tế nhị theo tiêu chuẩn người phụ nữ. Như những người nông dân luôn thật thà chân chất, mẹ luôn nghĩ gì sẽ nói ấy.
Những người nông dân không biết nói những lời yêu thương mềm mại. Họ chỉ thể hiện bằng hành động. Mẹ tôi cũng vậy. Không biết mẹ đã nói rằng mẹ yêu tôi lần nào chưa? Theo trí nhớ của tôi thì là chưa. Nhưng tôi chắc chắn rằng mẹ rất yêu và thương tôi. Mẹ không nói yêu nhưng mọi đồ ăn, mọi thứ tốt nhất mẹ đều dành cho tôi. Không nói thương tôi, nhưng mẹ vẫn vừa mắng vừa xót khi thấy tôi bị thương, mẹ không cho tôi làm những việc nặng nhọc. Mẹ biết rằng, chỉ có học với giúp cuộc đời con cái không khổ như mình nên dẫu nhà không có điều kiện nhưng không bao giờ mẹ để tôi thiếu gì so với bạn bè, chưa lần nào mẹ phàn nàn về chi phí đi học. Những lời mắng mỏ còn nhiều hơn cả yêu thương, nhưng những hành động yêu thương còn nhiều hơn thế nữa. Những người nông dân hiền lành, chân chất nhưng luôn giàu tình yêu thương và đức hi sinh như thế.
Tôi yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay không mềm mại như những tháp bút như những giáo viên, không uyển chuyển như những người phụ nữ truyền thống, bàn tay ấy thô ráp và nứt nẻ. Công việc đồng áng, những ngày gánh hàng ra chợ bán đã làm cho đôi tay kia chai sạn như thế nào, mẹ cũng biết nữa. Có những lớp da đã bị bong ra một mảng, chẳng dễ nhìn một chút nào. Nhưng đôi bàn tay ấy lại ấm áp đến lạ kì. Đôi bàn tay nuôi tôi lớn đến giờ. Đôi bàn tay tết tóc cho tôi mà ngày nào bọn bạn cũng khen tôi nức nở. Đôi bàn tay đã nấu cho tôi những món ngon nhất trên đời mà có lẽ sơn hào hải vị cũng không thể bằng được; đã quạt cho tôi những trưa hè nắng gắt, đắp chăn cho tôi vào những khuya tôi ngủ quên. Đôi bàn tay đã đánh đòn tôi rồi lát sau chính nó lại thoa thuốc cho tôi. Và mỗi khi tôi áp má vào tay mẹ, tôi lại thấy một sự bình yên đến lạ kì. Chỉ có tình yêu thương của người mẹ mới chính là lá chắn tốt nhất cho con suốt cả cuộc đời.
Tôi tự hào vì mẹ mình. Tự hào về một người mẹ bình thường nhưng lại có một tình yêu hơn cả bình thường. Dẫu sau này, cuộc đời có như thế nào, chữ “Mẹ” ấy vẫn mãi không thay đổi. Mãi mãi…
Đoàn Hương –
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con “
Những câu thơ bất giác làm rung lên những cảm xúc mãnh liệt khi nhớ về mẹ. Cả một đời mẹ đã vất vả vì tôi.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Một mình mẹ thay bố là trụ cột gia đình chăm sóc hai chị em tôi. Từ nhỏ thiếu vắng tình yêu thương của bố, mẹ luôn chăm bẵm, vỗ về và đóng vai vào một người bố để lấp đầy khoảng trống trong chúng tôi. Cả dáng hình của mẹ toát lên vẻ khắc khổ của một đời cay đắng, lam lũ. Cái dáng người gầy gò đi liêu xiêu trong nắng chiều sắp tắt. Cái dáng người còng lưng cấy mạ giữa trưa hè tháng Sáu nắng như đổ lửa. Dáng hình ấy, cả cuộc đời tôi khắc cốt nhớ ghi. Mái tóc xanh thời con gái ngày nào giờ đã điểm bạc. Nhìn những sợi tóc trắng màu thời gian ấy, tôi biết mẹ đã vất vả vì chúng tôi biết nhường nào. Mẹ luôn che giấu nỗi cơ cực của mình bằng một đôi mắt trìu mến, ánh lên những tia bình yên khi nhìn chúng tôi cùng một nụ cười đẹp. Ánh mắt bao đêm thao thức khi chúng tôi trái gió trở trời, ánh mắt đã khóc đã cười vì vui buồn của chúng tôi, ánh mắt mà mỗi khi nhìn vào tôi thấy lòng yên tâm hơn đến lạ. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, chai sần vì một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Mẹ tôi hiền lắm. Chưa bao giờ mẹ đánh hay mắng chửi nặng lời với hai chị em tôi. Mẹ lặng lẽ hi sinh thầm lặng để chúng tôi bằng bạn bằng bè. Cuộc sống mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ, hằn sâu dưới những nếp nhăn của thời gian vất vả. Tôi nhớ có tối mẹ cấy nốt gánh mạ rồi mới về, có những sớm mẹ dậy từ lúc gà chưa gáy để cắt rau ra chợ bán, có những trưa mẹ gặt nốt thửa ruộng dở rồi mới về trong cái nắng như thiêu như đốt. Mẹ không khi nào nói mệt nhưng tôi biết mẹ khổ cả một đời, mẹ chỉ mong sau này chúng tôi thành đạt nên người. Những đêm chợt tỉnh, tôi thấy mẹ cặm cụi bên ánh đèn vàng vá áo cho tôi,… Khi ấy tôi chỉ muốn sà vào lòng mẹ mà khóc, mà nũng nịu,…
|
Trong cuộc đời này không ai là không lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, được lớn lên từ những lời ru ngọt ngào yêu thương của mẹ. Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng, tình yêu mẹ dành cho con là mênh mông, bao la không thể nào cân đo đong đếm được. Mẹ là người đã sinh ra ta, người đã mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, mẹ đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành, chắp cánh nâng đỡ cho những ước mơ của con bay đi thật cao thật xa. Hình ảnh mẹ thì luôn là đề tài để các nhà thơ, nhà văn khai thác. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 6, ta cũng bắt gặp bài văn miêu tả về mẹ. Dưới đây là những bài viết mẫu tham khảo và mình sẽ hướng dẫn các bạn làm bài ngắn gọn mà vẫn thể hiện được tình yêu sâu sắc với mẹ hơn. Trong quá trình làm bài các bài cần chú ý miêu tả về những đặc điểm về hình dáng, tính cách của mẹ, những kỉ niệm của mình với mẹ và sự ân cần chu đáo của mẹ dành cho chúng ta.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.”
Quả đúng như vậy tình cảm mẹ dành cho ta là vô bờ bến, là đấng sinh thành nuôi dưỡng ta khôn lớn trưởng thành, sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi cho con. Hình ảnh mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Năm nay mẹ tôi đã bước sang tuổi bốn mươi, cái tuổi không còn được trẻ nữa. Mẹ không cao lắm,dáng người dong dỏng, mẹ không mập lắm và có phần hơi gầy bởi có lẽ mẹ phải lo toan vất vả mọi công việc trong gia đình. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan ưa nhìn, nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi ngăm ngăm đen vì những năm tháng dãi dầu với nắng mưa, nước da bánh mật nhưng khỏe khoắn cùng với chiếc mũi dọc dừa rất hài hòa với gương mặt của mẹ. Nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn của mẹ là đôi mắt. Mọi người thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Thật đúng như vậy, mỗi khi tôi được điểm cao đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui còn khi tôi được điểm kém hay vô tình làm việc gì khiến mẹ buồn thì đôi mắt ấy lại nặng trĩu nỗi buồn. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy cả một vùng trời yêu thương mà mẹ dành cho mình. Mẹ có hàm răng trắng, đều tăm tắp như hạt bắp.
Mỗi khi mẹ cười đề lộ ra hàm răng cùng với chiếc răng khểnh trông mẹ thật duyên. Nụ cười hiền từ ấm áp như truyền cho tôi hơi ấm của tình thương. Mái tóc mẹ không còn đen nhánh như trước nữa bởi có lẽ mái tóc ấy phải hứng bao sương gió. Đôi tay mẹ không còn là đôi tay búp măng như thời con gái nữa mà giờ cũng có những vết chai sạn, những vết nứt nẻ. Mỗi khi áp vào má tôi đôi bàn tay thô ráp thì tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ và lúc đó tôi chỉ ước sẽ giúp đỡ mẹ thật nhiều lúc này.
Mẹ là người luôn quan tâm đến gia đình. Ban ngày mẹ đi làm, tối về mẹ còn vun vén cho công việc nhà. Tuy bận công việc nhưng mẹ cũng không quan tâm đến con cái. Vào mỗi buổi tối mẹ thường dạy tôi học bài, có bài nào không hiểu mẹ còn ân cần giảng giải cho tôi từng li từng tí để tôi hiểu bài hơn. Mẹ tôi tính tình rất hiền nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong công việc. Tôi nhớ có lần tôi mắc lỗi làm mẹ buồn lòng, và lúc đó mẹ cũng đã chỉ cho tôi cái đúng cái sai, cái nên làm hay không để tôi thay đổi. Dù là lỗi to hay nhỏ thì mẹ đều nghiêm khắc phạt tôi ở những mức độ khác nhau để rút ra bài học cho bản thân. Vì thế tôi cũng luôn phải ý thức bản thân phải sống tốt để mẹ không phiền lòng. Mẹ như ngọn gió sưởi ấm cho con mỗi khi đông về, mẹ như vầng mặt trời của mỗi đứa con. Vào mỗi buổi tối mẹ thường kể cho tôi nghe rất nhiều những câu chuyện thú vị rồi mẹ cũng hát ru tôi bằng giọng ngọt ngào, trìu mến, thân thương. Qua lời ru của mẹ tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho ta.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng, tình cảm ấy đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành và chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm đáng kính trọng. Mẹ như là nguồn động lực dõi theo bước chân ta trên chặng đường dài. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ vui lòng.
Bùi Hiên –
Chúng ta có được đôi mắt để thấy cuộc sống, có được một cuộc đời để sống và tận hưởng thường cảm ơn tạo hóa, cảm ơn chúa trời. Nhưng đôi khi lại vô tình quên mất người trực tiếp trao sự sống cho mình, người đi suốt cuộc đời không ai có thể hiểu con hơn, chính là mẹ. Và mẹ là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Người khác vẫn thường tự hào rằng mẹ họ là một cô giáo, là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tôi luôn tự hào vì mình có một người mẹ nông dân và chẳng có gì nổi bật lắm. Như bao người nông dân khác chỉ biết “đầu tắt mặt tối” đi làm để kiếm tiền nuôi con cái, mẹ tôi không có nước da hồng hào, cũng chẳng có đôi mắt bồ câu hay mũi dọc dừa. Nước da mẹ đã đen sạm, in màu sương gió và nắng gắt. Mẹ tôi cũng không có gì đặc biệt. Khuôn mặt bình thường như những người phụ nữ bình thường, mái tóc dài thường được búi gọn bởi một chiếc đũa để dễ dàng cho làm việc. Mẹ cũng không biết cách đi đứng, ăn nói nhã nhặn và tế nhị theo tiêu chuẩn người phụ nữ. Như những người nông dân luôn thật thà chân chất, mẹ luôn nghĩ gì sẽ nói ấy.
Những người nông dân không biết nói những lời yêu thương mềm mại. Họ chỉ thể hiện bằng hành động. Mẹ tôi cũng vậy. Không biết mẹ đã nói rằng mẹ yêu tôi lần nào chưa? Theo trí nhớ của tôi thì là chưa. Nhưng tôi chắc chắn rằng mẹ rất yêu và thương tôi. Mẹ không nói yêu nhưng mọi đồ ăn, mọi thứ tốt nhất mẹ đều dành cho tôi. Không nói thương tôi, nhưng mẹ vẫn vừa mắng vừa xót khi thấy tôi bị thương, mẹ không cho tôi làm những việc nặng nhọc. Mẹ biết rằng, chỉ có học với giúp cuộc đời con cái không khổ như mình nên dẫu nhà không có điều kiện nhưng không bao giờ mẹ để tôi thiếu gì so với bạn bè, chưa lần nào mẹ phàn nàn về chi phí đi học. Những lời mắng mỏ còn nhiều hơn cả yêu thương, nhưng những hành động yêu thương còn nhiều hơn thế nữa. Những người nông dân hiền lành, chân chất nhưng luôn giàu tình yêu thương và đức hi sinh như thế.
Tôi yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay không mềm mại như những tháp bút như những giáo viên, không uyển chuyển như những người phụ nữ truyền thống, bàn tay ấy thô ráp và nứt nẻ. Công việc đồng áng, những ngày gánh hàng ra chợ bán đã làm cho đôi tay kia chai sạn như thế nào, mẹ cũng biết nữa. Có những lớp da đã bị bong ra một mảng, chẳng dễ nhìn một chút nào. Nhưng đôi bàn tay ấy lại ấm áp đến lạ kì. Đôi bàn tay nuôi tôi lớn đến giờ. Đôi bàn tay tết tóc cho tôi mà ngày nào bọn bạn cũng khen tôi nức nở. Đôi bàn tay đã nấu cho tôi những món ngon nhất trên đời mà có lẽ sơn hào hải vị cũng không thể bằng được; đã quạt cho tôi những trưa hè nắng gắt, đắp chăn cho tôi vào những khuya tôi ngủ quên. Đôi bàn tay đã đánh đòn tôi rồi lát sau chính nó lại thoa thuốc cho tôi. Và mỗi khi tôi áp má vào tay mẹ, tôi lại thấy một sự bình yên đến lạ kì. Chỉ có tình yêu thương của người mẹ mới chính là lá chắn tốt nhất cho con suốt cả cuộc đời.
Tôi tự hào vì mẹ mình. Tự hào về một người mẹ bình thường nhưng lại có một tình yêu hơn cả bình thường. Dẫu sau này, cuộc đời có như thế nào, chữ “Mẹ” ấy vẫn mãi không thay đổi. Mãi mãi…
Đoàn Hương –
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con “
Những câu thơ bất giác làm rung lên những cảm xúc mãnh liệt khi nhớ về mẹ. Cả một đời mẹ đã vất vả vì tôi.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Một mình mẹ thay bố là trụ cột gia đình chăm sóc hai chị em tôi. Từ nhỏ thiếu vắng tình yêu thương của bố, mẹ luôn chăm bẵm, vỗ về và đóng vai vào một người bố để lấp đầy khoảng trống trong chúng tôi. Cả dáng hình của mẹ toát lên vẻ khắc khổ của một đời cay đắng, lam lũ. Cái dáng người gầy gò đi liêu xiêu trong nắng chiều sắp tắt. Cái dáng người còng lưng cấy mạ giữa trưa hè tháng Sáu nắng như đổ lửa. Dáng hình ấy, cả cuộc đời tôi khắc cốt nhớ ghi. Mái tóc xanh thời con gái ngày nào giờ đã điểm bạc. Nhìn những sợi tóc trắng màu thời gian ấy, tôi biết mẹ đã vất vả vì chúng tôi biết nhường nào. Mẹ luôn che giấu nỗi cơ cực của mình bằng một đôi mắt trìu mến, ánh lên những tia bình yên khi nhìn chúng tôi cùng một nụ cười đẹp. Ánh mắt bao đêm thao thức khi chúng tôi trái gió trở trời, ánh mắt đã khóc đã cười vì vui buồn của chúng tôi, ánh mắt mà mỗi khi nhìn vào tôi thấy lòng yên tâm hơn đến lạ. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, chai sần vì một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Mẹ tôi hiền lắm. Chưa bao giờ mẹ đánh hay mắng chửi nặng lời với hai chị em tôi. Mẹ lặng lẽ hi sinh thầm lặng để chúng tôi bằng bạn bằng bè. Cuộc sống mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ, hằn sâu dưới những nếp nhăn của thời gian vất vả. Tôi nhớ có tối mẹ cấy nốt gánh mạ rồi mới về, có những sớm mẹ dậy từ lúc gà chưa gáy để cắt rau ra chợ bán, có những trưa mẹ gặt nốt thửa ruộng dở rồi mới về trong cái nắng như thiêu như đốt. Mẹ không khi nào nói mệt nhưng tôi biết mẹ khổ cả một đời, mẹ chỉ mong sau này chúng tôi thành đạt nên người. Những đêm chợt tỉnh, tôi thấy mẹ cặm cụi bên ánh đèn vàng vá áo cho tôi,… Khi ấy tôi chỉ muốn sà vào lòng mẹ mà khóc, mà nũng nịu,…
|
Người ta vẫn nói thế giới rộng lớn là thế, biết bao người gặp gỡ rồi lại đi vụt qua nhau, chỉ có mẹ và tình yêu của mẹ là sẽ luôn ở lại bên bạn mà thôi. Tình yêu của mẹ vốn không cần hồi đáp và bản thân nó cũng bao la khiến cho chúng ta chẳng thể nào trả nổi, chúng ta chỉ có thể trân trọng, biết ơn. Tình mẫu tử đã giúp ta khôn lớn trưởng thành, dạy cho ta sống vị tha vị kỷ, biết sống điềm tĩnh trước những thách thức lớn trong cuộc đời để rồi trở thành động lực đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Ta còn cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành trọn cho ta từng li từng tí đến cả những bữa ăn hằng ngày. Từng món ăn mẹ nấu chan chứa tình thương, nó như những hương vị ngọt ngào là những gì tinh túy nhất của mẹ đã chắt chiu. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6 ta cũng bắt gặp bài văn tả mẹ đang nấu cơm. Bài văn dưới đây sẽ giúp mọi người cảm nhận được rõ nét nhất tình cảm của mẹ trong lúc nấu cơm một cách chân thực nhất. Để đạt được bài viết tốt các bạn cần chú ý vào từng chi tiết, hành động của mẹ lúc đang nấu xen lẫn cả cảm xúc. Chúc các bạn thành công!
Ai trong chúng ta cũng đều có mẹ- người sinh ra ta, người nuôi nấng và chăm sóc ta vô điều kiện, yêu thương chúng ta với tình yêu bao la, rộng lớn vô ngần, với sự hy sinh thầm lặng và cao cả. Mẹ mang nặng chúng ta chín tháng mười ngày và đẻ chúng ta trong sự đau đớn, mẹ nuôi dạy chúng ta khôn lớn. Những lúc chúng ta thấy tình yêu thương mẹ dành vào mỗi bữa cơm trong gia đình. Hình ảnh mẹ đang nấu cơm luôn in sâu trong tâm trí em những ấn tượng khó phai.
Mỗi con người đều mang trong mình những khát vọng lớn lao, có thể đi thật xa để trưởng thành hơn, để trải nghiệm và thưởng thức nhiều món ngon trên đất nước quê hương nhưng có lẽ đi đâu cũng không bằng ở nhà, được thưởng thức những món ngon do chính bàn tay vất vả sớm hôm của người mẹ. Mẹ rất đảm đang, chu đáo, từng bữa cơm mẹ đã lên thực đơn sẵn sao cho phù hợp với sức khỏe con người và phù hợp với từng sở thích của các thành viên trong gia đình. Khi nấu cơm thì khâu chuẩn bị thực phẩm rất là quan trọng. Đi làm về mẹ đã mua đồ sẵn, thay quần áo mặc thoải mái rồi mẹ vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho cả gia đình. Em cũng vào bếp để giúp mẹ nhặt rau, vo gạo…để nấu ăn nhanh hơn. Em và mẹ cùng nhau làm, hàn huyên tâm sự với nhau, mẹ cũng dạy tôi cách nấu ăn, nấu những món đơn giản nhưng ngon lành bổ dưỡng. Trước tiên là mẹ cắm cơm, rồi trong quá trình chờ cơm chín mẹ và em cùng nhau nhặt rau, rửa rau rồi mẹ cho nồi nấu. Rồi đến món thịt. Mẹ đem các gia vị bày sẵn ra để khi làm thì không thiếu gia vị nào cả, nhìn mẹ ướp thịt thì em đã thấy có phần rất hấp dẫn, nhìn rất ngon và em cảm giác thật muốn ăn luôn. Đôi bàn tay của mẹ rất khéo léo, ướp khoảng 15 phút rồi mẹ cho vào chảo rán thịt. Mẹ nấu bằng cả niềm say mê, có khi nấu mẹ còn vừa nấu vừa hát thật hạnh phúc. Ôi mùi thơm thật hấp dẫn, những miếng thịt thơm giòn béo ngậy trông thật ngon mắt. Cách mẹ nấu ăn thật khéo léo, tinh tế từ việc chọn món ăn bổ dưỡng, giàu khẩu phần dinh dưỡng. Nhìn đĩa thịt rán đặt cạnh tô rau cải, một mùi thơm hòa quyện vào nhau khiến cho ai cũng muốn ăn liền.
Khi xong xuôi tất cả, em nhanh chóng đi dọn mâm và cả nhà cùng thưởng thức. Ai cũng trầm trồ khen ngợi mẹ nấu ăn ngon, gương mặt mẹ cũng toát lên niềm vui của sự hạnh phúc, mãn nguyện. Những món ăn tuy đơn giản nhưng tôi cảm nhận được cả tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho gia đình. Em cảm nhận được cả những giọt mồ hôi của sự vất vả nhưng ẩn sau đó là sự vui sướng mãn nguyện:
“Cuộc đời mẹ làm sao kể hết
Những tháng ngày mỏi mệt buồn trông
Mẹ yêu vất vả trên đồng
Mồ hôi đổ xuống để bông lúa vàng.”
Bữa cơm gia đình đối với mỗi người rất quan trọng, dù có bận việc nhưng tôi cũng luôn sắp xếp công việc để trở về nhà thưởng thức những món ngon mẹ nấu. Món ăn như một liều thuốc tinh thần, một tình yêu thương vô bờ bến không nói được thành lời của mẹ. Em mong sao học tập thật tốt khôn lớn trưởng thành để bố mẹ đỡ vất vả.
Bùi Hiên –
Nếu là 1 người con ngoan thì bạn nên biết phụ mẹ làm việc nhà và phụ mẹ nấu cơm để đỡ đần mẹ hơn
“Bàn tay mẹ bế chúng con, bàn tay mẹ, chăm chúng con. Cơm con ăn, tay mẹ nấu. Nước con uống tay mẹ đun”. Những câu hát cho ta thấy mẹ quan trọng biết nhường nào. Tôi thích nhất là được ngắm mẹ đang nấu cơm.
Mẹ tôi chính là hình mẫu lý tưởng cho người phụ nữ Á Đông với sự dịu dàng, duyên dáng và khéo léo. Mẹ tôi năm nay đã 35 tuổi rồi nhưng vẫn rất xinh đẹp như hồi cách đây 10 năm. Mái tóc dài, mượt chấm qua vai mẹ luôn là niềm ngưỡng mộ của tôi. Mẹ nấu ăn thì ngon tuyệt rồi. Bố tôi thường nói, nếu mẹ đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Vậy nên hôm nay tôi mới muốn ngồi đây để xem mẹ nấu cơm.
Thân hình mảnh mai của mẹ di chuyển rất nhanh nhẹn trong căn bếp nhỏ. Mẹ thấy con gái xem mẹ nấu cơm nên vừa làm vừa giảng giải, hướng dẫn cho tôi. Đầu tiên, mẹ nấu cơm. Vì mẹ bảo trong thời gian đợi cơm chín, chúng ta có thế làm nhiều việc khác nữa. Mẹ đong ra từ thùng gạo đúng hai bò gạo và cho vào rá. Sau đó đến lượt bàn tay mềm mại của mẹ trổ tài. Những động tác nhanh thoăn thoắt đưa chiếc lá lên rồi xuống rất nhịp nhàng mà không làm rơi một hạt gạo nào cả. Chậu nước vừa trong suốt chuyển sang màu trắng đục. Rồi bàn tay ấy lại nhanh chóng đổ gạo vào nồi, ướm lượng nước phù hợp và đậy nắp lại. Việc còn lại là bấm nút và đợi cơm chín. Thế là đã có một nồi cơm thơm ngon rồi, không vất vả như hồi xưa. Tôi còn nhớ, hồi tôi còn nhỏ, có một lần tôi cũng xem mẹ nấu cơm như thế này, nhưng bằng bếp củi. Lúc ấy, khó.khăn lắm mới nhen lửa nên được, khuôn mặt trắng hồng của mẹ hôm đó đã biến thành màu đen nhem nhuốc, thật buồn cười. Như thế còn chưa xong, đặt nồi cơm lên còn phải canh khi cơm sôi để đảo cho cơm không khi. Có một nồi cơm cho gia đình thật là khó.
Nấu cơm xong, mẹ bắt đầu nấu các món ăn. Mẹ nói sẽ nấu những món mà tôi thích: có thịt chiên giòn này, đậu nhồi thịt và cả canh măng nữa. Đôi tay mẹ thoăn thoắt tâm các gia vị vào thịt rồi cho vào chảo mỡ. Cùng lúc ấy, bên bếp kia là nồi nước xương được hầm nhừ. Trong thời gian đợi, mẹ còn nhồi thịt vào trong những chiếc đậu xinh xắn nữa. Đứng gần đó tôi đã cảm thấy sức nóng rồi mà mẹ vẫn có thể tươi cười hướng dẫn tôi và nấu ăn được. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mẹ nhưng mẹ nói rằng mẹ không mệt. Với người phụ nữ mà nói, chỉ cần có thể nấu cho gia đình mình những món ăn ngon, chỉ cần thấy mọi người ăn ngon miệng là cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Thì ra bí quyết nấu ăn ngon của mẹ đơn giản vậy. Chỉ cần dành hết tình yêu vào món ăn mình làm. Những món ăn ấy, tự khắc sẽ rất ngọt ngào.
|
People always say that the world is so big, so many people meet and then pass by each other, only mother and her love will always stay with you. A mother's love does not need to be reciprocated and is so immense that we cannot repay it, we can only appreciate and be grateful. Motherhood has helped us grow and mature, taught us to live altruistically, to live calmly in the face of life's great challenges, and then to become the driving force to stand up after each fall. We can also feel our mother's boundless love for us in every inch, even in our daily meals. Every dish my mother cooks is filled with love, it's like the sweet flavors are the most quintessential things she has carefully crafted. In the 6th grade Literature program, we also come across an essay describing a mother cooking rice. The article below will help everyone clearly feel their mother's feelings while cooking rice in the most honest way. To achieve good writing, you need to pay attention to every detail, your mother's actions while cooking mixed with her emotions. Good luck!
Every one of us has a mother - the one who gave birth to us, who raised and cared for us unconditionally, who loved us with immense, boundless love, with silent and noble sacrifice. Mother carries us nine months and ten days and gives birth to us in pain, she raises us. The times we see the love our mothers put into every family meal. The image of my mother cooking rice is always imprinted in my mind with unforgettable impressions.
Every person has great aspirations, they can go far away to become more mature, to experience and enjoy many delicious dishes in their homeland, but perhaps going anywhere is not as good as staying at home and being rewarded. enjoy delicious dishes made by the mother's hard-working hands. Mom is very responsible and thoughtful. She has prepared a menu for each meal that is suitable for human health and suitable for each family member's preferences. When cooking rice, food preparation is very important. Coming home from work, my mother bought ready-made clothes, changed into comfortable clothes, then went to the kitchen to prepare meals for the whole family. I also go into the kitchen to help my mother pick vegetables, wash rice... to cook faster. My mother and I worked together, chatted and confided to each other. She also taught me how to cook, cooking simple but delicious and nutritious dishes. First, mom put in the rice, then while waiting for the rice to cook, mom and I worked together to pick vegetables, wash the vegetables, and then mom put the pot to cook. Then comes the meat dish. Mom brought out the spices so that when cooking, there would be no shortage of spices. Looking at her marinating the meat, I found it very attractive, it looked delicious and I felt like I really wanted to eat it. Mom's hands are very skillful, marinating for about 15 minutes then she puts the meat in the pan to fry. Mom cooks with passion, sometimes she even cooks and sings happily. Oh, the aroma is so attractive, the crispy and fatty pieces of meat look so delicious. The way my mother cooks is skillful and sophisticated, choosing nutritious dishes rich in nutrients. Looking at the plate of fried meat placed next to the bowl of vegetables, the aroma blends together, making everyone want to eat it right away.
When everything was finished, I quickly went to clean the tray and the whole family enjoyed it together. Everyone admired her mother's delicious cooking, and her face also radiated the joy of happiness and contentment. Although the dishes were simple, I felt my mother's boundless love for her family. I can feel the sweat of hard work, but hidden behind it is joy and satisfaction:
“How can I tell the end of my mother's life?
The days are tiring and sad
My beloved mother worked hard in the fields
Sweat pours down to make the rice golden.”
Family meals are very important for everyone. Even if I'm busy, I always arrange my work to come home to enjoy the delicious dishes my mother cooks. Food is like a spiritual medicine, a mother's boundless love that cannot be put into words. I hope to study well and grow up so that my parents will have less trouble.
Bui Hien –
If you are a good child, you should help your mother with housework and cooking to help her
“Mother's hand holds us, mother's hand, takes care of us. The children eat rice, the mother cooks it. The water I drink is boiled by my mother." The lyrics show us how important mothers are. What I like best is watching my mother cooking.
My mother is the ideal model for Asian women with her gentleness, grace and ingenuity. My mother is 35 years old this year but is still as beautiful as she was 10 years ago. My mother's long, silky hair touching her shoulders has always been my admiration. Mom's cooking is delicious. My father often said, if mother is second, no one dares to be first. That's why today I want to sit here and watch my mother cook.
Mom's slim body moved very quickly in the small kitchen. Mom saw her daughter watching her cook, so she explained and guided me while doing so. First, mother cooks rice. Because mom said while waiting for the rice to cook, we can do many other things. Mom measured out exactly two grains of rice from the rice box and put them in the basket. Then it was the turn of mother's soft hands to show their talent. The quick movements move the leaf up and down smoothly without dropping a single grain of rice. The medium-transparent water basin turns opaque white. Then that hand quickly poured the rice into the pot, poured the appropriate amount of water and closed the lid. All that's left is to press the button and wait for the rice to cook. So I have a delicious pot of rice, not as hard as before. I still remember, when I was little, I once watched my mother cook rice like this, but with a wood stove. At that time, it was very difficult to light the fire, so my mother's white and pink face that day turned black and smudged, it was so funny. That's not done yet, when you put the rice cooker on, you still have to wait until the rice boils to stir the rice so it doesn't steam. Having a pot of rice for the family is difficult.
After cooking rice, mother started cooking dishes. Mom said she would cook my favorite dishes: crispy fried meat, stuffed beans, and bamboo shoot soup. Mother's hands quickly mixed the spices into the meat and then put them in a pan of fat. At the same time, on the other side of the kitchen was a pot of bone broth being stewed. While waiting, mom also stuffed meat into cute beans. Standing nearby, I could already feel the heat but my mother could still smile and guide me and cook. Drops of sweat appeared on her mother's forehead, but she said she was not tired. For women, just being able to cook delicious food for your family and seeing everyone eat well is enough to be happy. It turns out my mother's secret to delicious cooking is simple. Just put all your love into the food you make. Those dishes will automatically be very sweet.
|
Mẹ thiên nhiên tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta rất nhiều cảnh đẹp huyền diệu, thơ mộng. Đó có thể là cảnh cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, cảnh dòng sông hiền hòa thơ mộng, hay hình ảnh ông mặt trời đang ban phát ánh sáng cho sự sống vạn vật, muôn loài hoa đang khoe sắc tỏa hương, những chú chim ríu rít gọi bầy. Và vầng trăng cũng mang một vẻ đẹp vĩnh cửu. Trăng như người bạn tri âm gắn bó với con người, trăng cũng đi vào thơ ca nhạc họa một cách tự nhiên. Trăng đi vào những câu chuyện cổ tích của bà, những lời ru ngọt ngào của mẹ. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6 ta bắt gặp bài văn miêu tả cảnh đêm trăng. Để làm bài này thật tốt các bạn cần chú ý vào miêu tả cảnh vật trên quê hương dưới ánh trăng như thế nào, cuộc sống của con người ra sao, cảm xúc của con người như thế nào với vầng trăng… Dưới đây là bài làm hay các bạn có thể tham khảo sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn về đêm trăng đẹp Chúc các bạn học tập thật tốt!
Ở mỗi vùng quê trên đất nước, vầng trăng luôn là người bạn, tri âm, tri kỉ gắn bó với cuộc sống bình dị của con người. Hình ảnh đêm trăng thật đẹp, nhẹ nhàng đi vào tâm trí tôi như một hồi ức về những kỉ niệm đáng nhớ trên quê hương.
Khi màn đêm buông xuống bao phủ lên cảnh vật, mọi người đã trở về mái ấm của mình sau một ngày làm việc vất vả. Ánh sáng đã bắt đầu thắp lên từ những ngôi nhà, những con đường. Vầng trăng cũng đang từ từ nhô lên cao tỏa ánh sáng vàng dịu xua đi bóng tối. Trăng hôm nay tròn vành vạnh như cái đĩa bạc. Nhìn lên ánh trăng tôi thấy cả chú cuội cùng với chị Hằng ngồi dưới gốc cây đa. Bà tôi bảo: “ Hôm nay ngày rằm nên trăng sáng quá!”. Rồi bà kể cho tôi nghe những câu chuyện, sự tích về vầng trăng. Ánh trăng vàng dịu bao phủ lên xóm làng làm cho cảnh vật trở lên lung linh, huyền ảo. Ánh trăng in mình xuống dòng sông như để làm duyên, làm dáng, cả dòng sông như đắm mình trong ánh trăng. Thỉnh thoảng, làn gió nhẹ thổi qua dòng sông gợn sóng đung đưa cùng ánh trăng. Những đứa trẻ tinh nghịch chúng tôi ném những viên sỏi xuống làn nước làm ánh trăng tan ra trông thật huyền ảo. Lúc này bác thuyền chài đang gõ thuyền gọi cá vào lưới, từng nhịp gõ vào mạn thuyền như nhịp của trăng cao. Ánh trăng cũng tinh nghịch len lỏi qua những tầng lá tạo thành những bông hoa li ti in xuống mặt đất. Trong vườn, cây cối cũng thấm đẫm ánh trăng. Những bông hoa hồng còn được khoác trên mình lớp áo dát vàng làm cho bông hoa đã đẹp lại càng lung linh hơn.
Còn người cũng hòa cùng với thiên nhiên và ánh trăng. Sau một ngày lao động mệt mỏi, các các bác nông dân lại cùng nhau ngồi trên hiên nhà nhâm nhi những cốc nước chè, hàn huyên tâm sự dưới ánh trăng. Lũ trẻ chúng tôi rủ nhau chơi đùa trên con đường làng. Vầng trăng như người bạn cũng muốn tham gia trò chơi cùng chúng tôi. Trăng như dõi theo từng bước chân, vì vậy tôi không còn cảm giác lo sợ bóng tối vì đã có trăng bên cạnh. Càng về đêm, ánh đèn điện đã tắt dần, con người đang dần chìm vào giấc ngủ. Làng quê yên ắng, chỉ còn mình trăng vẫn lặng lẽ như người lính canh gác cho xóm làng say nồng trong giấc ngủ.
Trăng là một phần không thể thiếu trong kí ức tuổi thơ của mỗi người, nhớ về trăng là nhớ về những kỉ niệm của thời thơ ấu cùng bà ngắm trăng, nghe bà kể chuyện cổ tích thật thú vị, là những ngày cùng lũ trẻ trong xóm chơi trốn tìm dưới trăng. Trăng cũng đi vào thơ ca nhạc họa một cách bình dị, trăng cũng đi vào những lời ru của mẹ, những câu thơ của bà. Trăng cũng làm cho cảnh vật quê hương trở nên tươi đẹp, lung linh hơn làm xua đi bóng tối của màn đêm. Ngày nay đã xã hội càng phát triển cuộc sống con người cũng thay đổi, ánh đèn điện đã dần thay thế ánh sáng của thiên nhiên, nhiều người đã dần lãng quên vầng trăng, nhưng trăng vẫn thủy chung lặng lẽ xuất hiện khi con người cần.
Cảnh thiên nhiên quê hương đêm trăng hiện lên thật đẹp, thơ mộng. Ngắm nhìn cảnh tôi thấy cảm giác say sưa thích thú, lòng tôi càng thấy yêu quê hương đất nước tha thiết hơn. Mai này dù có đi đâu xa có thể thưởng thức mọi cảnh đẹp trên đất nước nhưng cảnh đêm trăng vẫn để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc khó quên.
Bùi Hiên –
Thiên nhiên có biết bao sắc cảnh tươi đẹp, nào là vẻ đẹp rạng rỡ lúc bình minh, là sắc đỏ thâm trầm của những chiều hoàng hôn, là cái đẹp tươi mát của những con mưa hè vội vã,… Nhưng để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong em vẫn là bức tranh thiên nhiên trong 1 đêm trăng đẹp.
Tạm biệt màu đỏ của buổi hoàng hôn, chiều yaf qua đi nhường chỗ cho màn đêm sâu thẳm, huyền bí. Nhưng trên nền đen của trời khuya là ánh sáng dịu dàng, lấp lánh của vầng trăng rằm tròn trịa. Vầng trăng tròn đầy, viên mãn, tỏa ra ánh sáng vàng mềm mại, âu yếm chiếu xuống đất mẹ thiên nhiên, bao phủ lên vạn vật sắc màu dịu dàng, đằm thắm.
Dưới sự soi chiếu của vầng trăng đêm cùng ánh sáng le lói của sao trời, thiên nhiên dường như trở nên tươi tắn và mang vẻ đẹp diệu kì lạ thường.
Trăng chảy tràn trên tán cây cổ thụ, vỗ về từng tán lá, ngọn cây, trăng chiếu qua những kẽ lá, soi rọi cả những cành hoa ngọn cỏ bao bọc quanh những gốc cây to lớn. Trăng hòa cùng dòng chảy của con sông quê, soi mình dưới đáy nước long lanh, gợn lên những đường sóng màu vàng lấp lánh. Trăng soi xuống sân đình, nơi các cụ bà đang cười móm mém bên chén trà đang nguội lạnh, trăng chiếu sáng bàn cờ tướng của các cụ ông, trăng soi đường cho nụ cười trẻ thơ đang khúc khích vui đùa trò trốn tìm. Trăng thắp sáng con đường làng quanh co, là người bạn đồng hành của con trẻ trong những lúc rong chơi. Ánh trăng như một người ông hiền từ đang vỗ về, âu yếm đời sống tinh thần của vạn vật, là mái nhà ấm áp của chị Hằng, chú Cuội, là ngọn đèn bất diệt của mẹ thiên nhiên.
Những đêm trăng đẹp đã mang lại vẻ đẹp diệu kì, tươi tắn và đằm thắm đến nhường nào. Em rất thích ngắm nhìn vầng trăng đẹp đẽ, tròn trịa ấy. Nó đã trở thành một ấn tượng tuyệt mĩ trong tâm trí em.
Hải Yến –
Tôi không mong đợi những dịp về quê bởi lúc đó tôi phải tách rời thế giới ảo và cuộc sống đầy đủ, tiện nghi. Ý nghĩ ấy không còn nữa, khi tôi ngắm nhìn quê nội vào một đêm trăng đẹp, hình ảnh thơ mộng còn vương mãi trong tâm trí tôi.
Ở quê một tuần, tôi không quen với bóng tối, những ngọn đèn sợi đốt dù sáng hết mình cũng chỉ tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ. Tôi luôn có cảm giác khi chiếc áo choàng đen kì bí trùm lên khắp lối xóm, lại càng khiến không gian mênh mông hơn, yên tĩnh hơn. Tôi thấm dần sự tẻ nhạt của cuộc sống này. Bỗng: “ Hà ơi! Đi chơi với tụi tao đi!”, tiếng đám bạn hàng xóm gọi tôi đi chơi cùng. Không chần chừ, xin phép nội tôi liền nhập đám.
Cái Bình hỏi tôi: “ Mày có để ý không? Trăng hôm nay ngày rằm sáng quá.” Ồ! Đúng vậy, giờ tôi mới chú ý tới vành trăng tròn trịa vừa nhô lên khỏi lũy tre làng. Chúng tôi nô đùa, tiếng cười nói xôn xao cả con đường. Chúng tôi đi đâu ánh trăng đi tới đó như muốn làm quen, hòa chung với cuộc vui. Ánh trăng như những sợi dây kim tuyến giăng mắc khắp cành lá, mái nhà, lối xóm. Ánh sáng nghịch ngợm ấy in lên mặt đất những hình hoa lay động trông thật thích mắt. Không khí mới trong lành, dễ chịu làm sao khi vầng trăng hiền dịu không gay gắt như ánh mặt trời, ban phát tia sáng nhẹ nhàng lên quê tôi.
Trăng tròn vành vạnh như cái đĩa bạc treo lửng lơ giữa bầu trời đen huyền. Ánh trăng theo sát bước chân chúng tôi tới triền đê lộng gió. Dang rộng bàn tay, mở lồng ngực để đón nhận những thanh sắc, thanh âm. Tôi như lắng nghe thấy tiếng cựa mình của đất sau một ngày làm việc vất vả. Ánh sáng mát dịu của trăng cùng gió mang tới khắp nơi hương lúa trổ đòng ngọt dịu. Xa xa, dòng sông uốn lượn mềm mại như một con rắn khổng lồ, mình dát vàng, dát bạc lấp lánh. Tôi thả hồn mình vào những gợn sóng lăn tăn ấy. Ánh trăng chảy tràn mọi nẻo khiến mặt nước như dâng cao hơn. Chợt thấy mình gần gũi hơn với cuộc sống,cảm giác thảnh thơi này tôi chưa từng có trong những ngày tháng giam mình với chiếc điện thoại, máy tính cầm tay với những trò chơi tiêu khiển. Trăng mang lại nguồn sáng hiền hòa, đó không phải ánh sáng chang hoàng như đèn điện compac nhưng nó đủ làm trong lành tâm hồn tôi. Chị Hằng Nga như nhìn lũ trẻ chúng tôi, mỉm cười duyên dáng. Có lẽ chú Cuội cũng thèm muốn trở về quê hương mà vui chơi hồn nhiên như chúng tôi vậy. Vành trăng lên cao hơn, tôi thấy nó như lạc vào không trung rộng lớn nơi đó ẩn chứa bao điều kì lạ chờ chúng tôi khám phá.
Đêm. Lũ trẻ chúng tôi rảo bước về nhà mang theo tiếng cười giòn tan. Chỉ có một mảnh trăng vẫn lơ lửng, lơ lửng trên bầu trời và trong giấc mơ của tôi. Trăng như gương mặt mẹ hiền từ, nhẫn nại thức trắng đêm trông giấc ngủ đứa con của Người được bình yên.
|
Mẹ thiên nhiên tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta rất nhiều cảnh đẹp huyền diệu, thơ mộng. Đó có thể là cảnh cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, cảnh dòng sông hiền hòa thơ mộng, hay hình ảnh ông mặt trời đang ban phát ánh sáng cho sự sống vạn vật, muôn loài hoa đang khoe sắc tỏa hương, những chú chim ríu rít gọi bầy. Và vầng trăng cũng mang một vẻ đẹp vĩnh cửu. Trăng như người bạn tri âm gắn bó với con người, trăng cũng đi vào thơ ca nhạc họa một cách tự nhiên. Trăng đi vào những câu chuyện cổ tích của bà, những lời ru ngọt ngào của mẹ. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6 ta bắt gặp bài văn miêu tả cảnh đêm trăng. Để làm bài này thật tốt các bạn cần chú ý vào miêu tả cảnh vật trên quê hương dưới ánh trăng như thế nào, cuộc sống của con người ra sao, cảm xúc của con người như thế nào với vầng trăng… Dưới đây là bài làm hay các bạn có thể tham khảo sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn về đêm trăng đẹp Chúc các bạn học tập thật tốt!
Ở mỗi vùng quê trên đất nước, vầng trăng luôn là người bạn, tri âm, tri kỉ gắn bó với cuộc sống bình dị của con người. Hình ảnh đêm trăng thật đẹp, nhẹ nhàng đi vào tâm trí tôi như một hồi ức về những kỉ niệm đáng nhớ trên quê hương.
Khi màn đêm buông xuống bao phủ lên cảnh vật, mọi người đã trở về mái ấm của mình sau một ngày làm việc vất vả. Ánh sáng đã bắt đầu thắp lên từ những ngôi nhà, những con đường. Vầng trăng cũng đang từ từ nhô lên cao tỏa ánh sáng vàng dịu xua đi bóng tối. Trăng hôm nay tròn vành vạnh như cái đĩa bạc. Nhìn lên ánh trăng tôi thấy cả chú cuội cùng với chị Hằng ngồi dưới gốc cây đa. Bà tôi bảo: “ Hôm nay ngày rằm nên trăng sáng quá!”. Rồi bà kể cho tôi nghe những câu chuyện, sự tích về vầng trăng. Ánh trăng vàng dịu bao phủ lên xóm làng làm cho cảnh vật trở lên lung linh, huyền ảo. Ánh trăng in mình xuống dòng sông như để làm duyên, làm dáng, cả dòng sông như đắm mình trong ánh trăng. Thỉnh thoảng, làn gió nhẹ thổi qua dòng sông gợn sóng đung đưa cùng ánh trăng. Những đứa trẻ tinh nghịch chúng tôi ném những viên sỏi xuống làn nước làm ánh trăng tan ra trông thật huyền ảo. Lúc này bác thuyền chài đang gõ thuyền gọi cá vào lưới, từng nhịp gõ vào mạn thuyền như nhịp của trăng cao. Ánh trăng cũng tinh nghịch len lỏi qua những tầng lá tạo thành những bông hoa li ti in xuống mặt đất. Trong vườn, cây cối cũng thấm đẫm ánh trăng. Những bông hoa hồng còn được khoác trên mình lớp áo dát vàng làm cho bông hoa đã đẹp lại càng lung linh hơn.
Còn người cũng hòa cùng với thiên nhiên và ánh trăng. Sau một ngày lao động mệt mỏi, các các bác nông dân lại cùng nhau ngồi trên hiên nhà nhâm nhi những cốc nước chè, hàn huyên tâm sự dưới ánh trăng. Lũ trẻ chúng tôi rủ nhau chơi đùa trên con đường làng. Vầng trăng như người bạn cũng muốn tham gia trò chơi cùng chúng tôi. Trăng như dõi theo từng bước chân, vì vậy tôi không còn cảm giác lo sợ bóng tối vì đã có trăng bên cạnh. Càng về đêm, ánh đèn điện đã tắt dần, con người đang dần chìm vào giấc ngủ. Làng quê yên ắng, chỉ còn mình trăng vẫn lặng lẽ như người lính canh gác cho xóm làng say nồng trong giấc ngủ.
Trăng là một phần không thể thiếu trong kí ức tuổi thơ của mỗi người, nhớ về trăng là nhớ về những kỉ niệm của thời thơ ấu cùng bà ngắm trăng, nghe bà kể chuyện cổ tích thật thú vị, là những ngày cùng lũ trẻ trong xóm chơi trốn tìm dưới trăng. Trăng cũng đi vào thơ ca nhạc họa một cách bình dị, trăng cũng đi vào những lời ru của mẹ, những câu thơ của bà. Trăng cũng làm cho cảnh vật quê hương trở nên tươi đẹp, lung linh hơn làm xua đi bóng tối của màn đêm. Ngày nay đã xã hội càng phát triển cuộc sống con người cũng thay đổi, ánh đèn điện đã dần thay thế ánh sáng của thiên nhiên, nhiều người đã dần lãng quên vầng trăng, nhưng trăng vẫn thủy chung lặng lẽ xuất hiện khi con người cần.
Cảnh thiên nhiên quê hương đêm trăng hiện lên thật đẹp, thơ mộng. Ngắm nhìn cảnh tôi thấy cảm giác say sưa thích thú, lòng tôi càng thấy yêu quê hương đất nước tha thiết hơn. Mai này dù có đi đâu xa có thể thưởng thức mọi cảnh đẹp trên đất nước nhưng cảnh đêm trăng vẫn để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc khó quên.
Bùi Hiên –
Thiên nhiên có biết bao sắc cảnh tươi đẹp, nào là vẻ đẹp rạng rỡ lúc bình minh, là sắc đỏ thâm trầm của những chiều hoàng hôn, là cái đẹp tươi mát của những con mưa hè vội vã,… Nhưng để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong em vẫn là bức tranh thiên nhiên trong 1 đêm trăng đẹp.
Tạm biệt màu đỏ của buổi hoàng hôn, chiều yaf qua đi nhường chỗ cho màn đêm sâu thẳm, huyền bí. Nhưng trên nền đen của trời khuya là ánh sáng dịu dàng, lấp lánh của vầng trăng rằm tròn trịa. Vầng trăng tròn đầy, viên mãn, tỏa ra ánh sáng vàng mềm mại, âu yếm chiếu xuống đất mẹ thiên nhiên, bao phủ lên vạn vật sắc màu dịu dàng, đằm thắm.
Dưới sự soi chiếu của vầng trăng đêm cùng ánh sáng le lói của sao trời, thiên nhiên dường như trở nên tươi tắn và mang vẻ đẹp diệu kì lạ thường.
Trăng chảy tràn trên tán cây cổ thụ, vỗ về từng tán lá, ngọn cây, trăng chiếu qua những kẽ lá, soi rọi cả những cành hoa ngọn cỏ bao bọc quanh những gốc cây to lớn. Trăng hòa cùng dòng chảy của con sông quê, soi mình dưới đáy nước long lanh, gợn lên những đường sóng màu vàng lấp lánh. Trăng soi xuống sân đình, nơi các cụ bà đang cười móm mém bên chén trà đang nguội lạnh, trăng chiếu sáng bàn cờ tướng của các cụ ông, trăng soi đường cho nụ cười trẻ thơ đang khúc khích vui đùa trò trốn tìm. Trăng thắp sáng con đường làng quanh co, là người bạn đồng hành của con trẻ trong những lúc rong chơi. Ánh trăng như một người ông hiền từ đang vỗ về, âu yếm đời sống tinh thần của vạn vật, là mái nhà ấm áp của chị Hằng, chú Cuội, là ngọn đèn bất diệt của mẹ thiên nhiên.
Những đêm trăng đẹp đã mang lại vẻ đẹp diệu kì, tươi tắn và đằm thắm đến nhường nào. Em rất thích ngắm nhìn vầng trăng đẹp đẽ, tròn trịa ấy. Nó đã trở thành một ấn tượng tuyệt mĩ trong tâm trí em.
Hải Yến –
Tôi không mong đợi những dịp về quê bởi lúc đó tôi phải tách rời thế giới ảo và cuộc sống đầy đủ, tiện nghi. Ý nghĩ ấy không còn nữa, khi tôi ngắm nhìn quê nội vào một đêm trăng đẹp, hình ảnh thơ mộng còn vương mãi trong tâm trí tôi.
Ở quê một tuần, tôi không quen với bóng tối, những ngọn đèn sợi đốt dù sáng hết mình cũng chỉ tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ. Tôi luôn có cảm giác khi chiếc áo choàng đen kì bí trùm lên khắp lối xóm, lại càng khiến không gian mênh mông hơn, yên tĩnh hơn. Tôi thấm dần sự tẻ nhạt của cuộc sống này. Bỗng: “ Hà ơi! Đi chơi với tụi tao đi!”, tiếng đám bạn hàng xóm gọi tôi đi chơi cùng. Không chần chừ, xin phép nội tôi liền nhập đám.
Cái Bình hỏi tôi: “ Mày có để ý không? Trăng hôm nay ngày rằm sáng quá.” Ồ! Đúng vậy, giờ tôi mới chú ý tới vành trăng tròn trịa vừa nhô lên khỏi lũy tre làng. Chúng tôi nô đùa, tiếng cười nói xôn xao cả con đường. Chúng tôi đi đâu ánh trăng đi tới đó như muốn làm quen, hòa chung với cuộc vui. Ánh trăng như những sợi dây kim tuyến giăng mắc khắp cành lá, mái nhà, lối xóm. Ánh sáng nghịch ngợm ấy in lên mặt đất những hình hoa lay động trông thật thích mắt. Không khí mới trong lành, dễ chịu làm sao khi vầng trăng hiền dịu không gay gắt như ánh mặt trời, ban phát tia sáng nhẹ nhàng lên quê tôi.
Trăng tròn vành vạnh như cái đĩa bạc treo lửng lơ giữa bầu trời đen huyền. Ánh trăng theo sát bước chân chúng tôi tới triền đê lộng gió. Dang rộng bàn tay, mở lồng ngực để đón nhận những thanh sắc, thanh âm. Tôi như lắng nghe thấy tiếng cựa mình của đất sau một ngày làm việc vất vả. Ánh sáng mát dịu của trăng cùng gió mang tới khắp nơi hương lúa trổ đòng ngọt dịu. Xa xa, dòng sông uốn lượn mềm mại như một con rắn khổng lồ, mình dát vàng, dát bạc lấp lánh. Tôi thả hồn mình vào những gợn sóng lăn tăn ấy. Ánh trăng chảy tràn mọi nẻo khiến mặt nước như dâng cao hơn. Chợt thấy mình gần gũi hơn với cuộc sống,cảm giác thảnh thơi này tôi chưa từng có trong những ngày tháng giam mình với chiếc điện thoại, máy tính cầm tay với những trò chơi tiêu khiển. Trăng mang lại nguồn sáng hiền hòa, đó không phải ánh sáng chang hoàng như đèn điện compac nhưng nó đủ làm trong lành tâm hồn tôi. Chị Hằng Nga như nhìn lũ trẻ chúng tôi, mỉm cười duyên dáng. Có lẽ chú Cuội cũng thèm muốn trở về quê hương mà vui chơi hồn nhiên như chúng tôi vậy. Vành trăng lên cao hơn, tôi thấy nó như lạc vào không trung rộng lớn nơi đó ẩn chứa bao điều kì lạ chờ chúng tôi khám phá.
Đêm. Lũ trẻ chúng tôi rảo bước về nhà mang theo tiếng cười giòn tan. Chỉ có một mảnh trăng vẫn lơ lửng, lơ lửng trên bầu trời và trong giấc mơ của tôi. Trăng như gương mặt mẹ hiền từ, nhẫn nại thức trắng đêm trông giấc ngủ đứa con của Người được bình yên.
|
Việt Nam nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới gió mùa, nóng ẩm mưa nhiều. Những cơn mưa làm nguồn nước dồi dào hơn, hồi sinh sự sống. Đến với mùa hạ, cô gái rạng rỡ ấy không chỉ khoác chiếc áo nắng chói chang cùng bản hòa tấu sôi động của đàn ve, mà nàng còn mang tới những cơn mưa rào. Giữa ngày hè đổ lửa, làm nước bốc hơi tích tụ tạo thành đám mây đen nhanh chóng bao phủ bầu trời. Mưa nặng hạt, làm mặt đất có mùi nồng nồng, ngai ngái. Chớp chạy ngoằn ngoèo, sấm rền vang. Cây lá, con người hả hê trong làn nước mát sau bao ngày nắng hạn. Như một vị khách không mời mà đến, mưa chóng tạnh trả lại bầu trời quang đãng, cũng khiến lòng người bâng khuâng. Trong chương trình học Ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp bài văn miêu tả cơn mưa rào. Khi làm bài, bạn cần chú ý miêu tả cảnh vật trong ba giai đoạn: trước, trong và sau cơn mưa để thấy sự khác biệt rất lớn do cơn mưa đem lại. Bạn có thể tham khảo bài viết dưới đây. Chúc bạn thành công!
Cái nắng oi ả của mùa hạ bao trùm lên quê hương em. Ai cũng mệt mỏi, uể oải trong cái không khí ngột ngạt này. Những lúc ấy, một cơn mưa rào xuất hiện như mang phép lạ, làm dịu mát tâm hồn ta.
Mùa hạ khoác chiếc áo nắng chói chang như đổ lửa. Vệt nắng vàng ươm, gay gắt đẩy bầu trời lên cao vòi vọi, sức nóng hầm hập như thể chiếc chảo nóng úp chụp lên quê em. Bỗng từ đằng xa những đám mây đen ì ạch trôi về từ vùng biển, nhờ trận gió nồm nam đẩy chúng mau chóng bao phủ kín bầu trời. Tia nắng mặt trời chỉ còn le lói, nhường chỗ cho cơn giông. Khí trời dịu mát hơn, có lẽ ai cũng mong một trận mưa rào đầu mùa hạ.
Những hạt mưa đầu tiên lao xuống mặt đất, mưa mau hơn. Rồi…Rào…Rào…Rào… Mưa tuôn xối xả tạo thành một màn nước trắng xóa. Em không ngờ mưa nhanh như thế, em lặng ngắm nhìn cơn mưa ấy. Vô vàn giọt nước với vận tốc nhanh, mạnh thi nhau xô vào mái tôn, tạo nên những tiếng lộp độp. Hạt mưa hồn nhiên gieo mình trên tàu lá chuối, nghe tiếng mưa hối hả, chúng nô đùa với cây lá. Em đưa đôi bàn tay hứng những giọt nước mưa chảy vào giọt gianh, giọt nước tròn trịa, mát lạnh.Mưa làm mặt đất dậy lên hương vị nồng nồng, ngai ngái của rơm, rạ. Đó là mùi hương quen thuộc của chốn làng quê. Mưa chéo mặt sân sủi bọt. Vài tia chớp chạy loằng ngoằng như xé bầu trời làm hai mảnh. Sấm cũng tới góp vui bằng tiếng vỗ tay và giọng nói ồm ồm. Mấy chú cún giật mình cất tiếng kêu om sòm. Mưa không ngớt, hạt mưa ngày càng nặng thêm, tưởng như bọc nước khổng lồ của trời bị thủng làm tuôn hoài dòng nước xuống nhân gian. Dăm ba đứa trẻ khoái trí, đầu trần ra tắm mưa. Chúng la hét, tiếng cười giòn tan trong trẻo như giọt mưa vậy. Cây cối sau bao ngày ủ rũ nay tươi tỉnh, bóng mẩy đón nhận làn nước ngọt lành. Cơn mưa rào gột sạch bụi bặm và nó cuốn trôi từng giọt mồ hôi mặn của mẹ em vương trên lá lúa. Cánh đồng bao la, những chị lúa uốn mình như làm duyên. Người đi đường vội vã tấp vào bên đường chở mưa ngớt. Dòng nước xối xả tràn từ các nẻo đường đổ, kêu ầm ầm nơi miệng cống. Ao, đầm lênh láng nước. Từng đàn cá cứ thỏa thích tung tăng bơi lội trong làn nước mát lành.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mưa nhẹ hạt dần và ngớt hẳn. Bầu trời lại quang đãng với những ánh nắng vàng dịu, tinh khôi. Em dang rộng bàn tay để thu vào lòng mình vị tươi mát, trong sạch của đất trời khi cơn mưa rào đi qua. Mọi người trú ở các lán hiên lại tiếp tục lộ trình của mình. Trên con đường còn đọng lại những vũng nước lớn do cơn mưa để lại.
Mưa mùa hạ như vị khách không mời mà đến, tới đột ngột mà đi cũng rất mau, khiến lòng em bâng khuâng, xao xuyến mãi.
Thu Hường –
Cơn mưa rào thuường xuất hiện đột ngột đặc biệt vào quãng thời gian mùa hè và kết thúc cũng rất nhanh
Có những thứ dẫu vẫn biết chỉ là thoáng chốc, thoáng qua nhưng con người ta vẫn luôn muốn mong chờ, đón đợi. Nó khiến ta thấy thoải mái và thấy mình còn tồn tại. Có phải ý nghĩa của một cơn mưa rào vào mùa hè là như thế không nhỉ? Và phải chăng vì thế, tôi đặc biệt yêu thích những cơn mưa như thế!
Trời mùa hạ chói chang như một lò nung khổng lồ. Những người phải ra ngoài trời vào lúc này ai cũng trùm kín mít từ đầu tới chân, thật bức bối. Vạn vật đã không còn sức để kêu than giữa trưa nắng thế này. Chỉ chờ đợi một cái gì đó, một thứ gì có thể xoa dịu đi những điều này.
Đúng, cần như thế. Và đó chỉ có thể là những giọt nước, là những hạt mưa, là một cơn mưa… Ông mặt trời đang kiêu hãnh với ánh sáng chói chang bỗng bị những đám mây đen khổng lồ chiếm vị trí. Toàn bầu trời chỉ là một màu xám xịt, tối sầm lại chỉ sau một chốc. Rồi những cơn giông kéo đến, rất nhanh, thổi bay cái nóng và cái oi bức. Những luồng gió mát lạnh mang theo hơi thở, mùi của đất phả vào mặt những người đi đường. Vậy là mưa sắp đến rồi. Thật nhanh, những bà bán hàng dong trên đường nhanh chóng thu dọn hàng vào quán. Những chiếc xe phóng nhanh trên đường, còn những người đi đường thì đã tìm cho mình được những nơi trú tạm an toàn.
Rồi, hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Hạt tiếp theo, từng hạt từng hạt thi nhau nhảy xuống, nhẹ tâng, tiếp đất như những đứa bé tinh nghịch đang chơi nhảy dù thật vui nhộn và đáng yêu quá. Những hạt mưa đầu tiên đáp xuống liền tan biến trong một tiếng ‘xèo” rất nhanh. Mặt đất ấy bấy lâu nay “đói khát”, cạn kiệt nuôi cây nay đã được thỏa mình trong niềm vui ngập tràn đón lấy sự sống, để cảm nhận từng bộ phận trong mình đang được hồi sinh một lần nữa. Không chỉ có đất đâu, những cành cây, lá cây không ngớt reo vui, hát ca trong gió, để những giọt mưa tinh nghịch hôn lên mình. Màu bạc của lá vì bụi giờ thay bằng màu xanh tươi trong nước. Vườn cây mang trong mình một diện mạo mới: tươi tắn và hồng hào. Ngay cả những chú gà, chú chó đang trú trong chuồng cũng kêu lên như đang reo vui. Hạt mưa đan xen, giăng mình thành một màn áo giáp bạc rất cứng rắn mà không ai dám băng mình đến để phá vây cả. Mưa cứ thế, ào ào ngoài trời, lách tách trên lá, lộp bộp trên mặt ao và ầm ầm trên mái phiên.
Lũ trẻ chúng tôi còn gì thích thú hơn khi thấy mưa nữa chứ! Tất nhiên không thể đứng yên nghe mưa đang vẫy gọi được. Những đứa sợ bị ba mẹ mắng, ngồi sát ra bậc thềm, lấy tay hứng nước mưa. Thỉnh thoảng chúng lại đưa nước vào miệng để nếm thử, xem vị nước mưa ra sao, có khác với nước thường không? Còn chúng tôi, muốn thử vị nước mưa thì cứ chạy ra thôi. Sân nhà rộng lớn, chỉ có lũ chúng tôi và mưa, chỉ có giọng chúng tôi kêu nhau và tiếng mưa. Chúng tôi té nước vào nhau, nhảy múa, và có khi chỉ đứng lặng trong mưa thôi, chẳng làm gì cả. Những người lớn đứng ở lán trú mưa, người thì la rầy, kêu vào. Có người lại chỉ đứng lặng yên đó nhìn, không nói gì cả. Họ đang nghĩ gì thế nhỉ? Thích thì mình cứ chơi thôi. Vì đâu có biết bao giờ có mưa nữa, biết có được chơi tiếp hay không?
|
Vietnam is located in the tropical monsoon climate zone, hot and humid with lots of rain. The rains make water sources more abundant, reviving life. Come summer, that radiant girl not only wears a bright sunny shirt and the vibrant symphony of cicadas, but she also brings showers. In the middle of a summer day, a fire is poured out, causing the water to evaporate and accumulate, forming dark clouds that quickly cover the sky. The rain was heavy, making the ground smell strong and smelly. Lightning ran zigzag, thunder rumbled. Trees and people gloating in the cool water after many days of drought. Like an uninvited guest, the rain quickly stopped and the sky was clear, which also made people feel wistful. In the 6th grade Literature curriculum, we will come across an essay describing a shower. When doing the test, you need to pay attention to describing the scene in three stages: before, during and after the rain to see the huge difference the rain brings. You can refer to the article below. Good luck!
The sweltering summer sun covers my hometown. Everyone is tired and sluggish in this stuffy atmosphere. At those times, a shower appears like a miracle, cooling our souls.
Summer wears a coat of bright sunshine like fire. The harsh, golden rays of sunlight pushed the sky sky high, the heat was as hot as if a hot pan was placed over my hometown. Suddenly, from afar, dark clouds drifted slowly from the sea, thanks to the south wind pushing them quickly to cover the sky. The sun's rays were only glimmering, giving way to the storm. The weather is cooler, perhaps everyone is looking forward to an early summer shower.
The first raindrops fell to the ground, raining faster. Then…Rain…Rain…Rain… The rain poured down, creating a blanket of white water. I didn't expect it to rain so quickly, I silently watched the rain. Countless drops of water at fast and strong speeds rushed into the corrugated iron roof, creating splashing sounds. Raindrops innocently planted themselves on banana leaves. Hearing the sound of rushing rain, they played with the leaves. I put my hands out to catch the raindrops flowing into the droplet, the waterdrops were round and cool. The rain made the ground smell of the strong, aromatic scent of straw. It is the familiar scent of the countryside. The rain spread across the foaming field. A few flashes of lightning ran like they were tearing the sky into two pieces. Thunder also came to join the fun with clapping hands and a loud voice. The startled puppies let out loud cries. The rain never stopped, the raindrops became heavier and heavier, as if the giant water bag in the sky had been punctured, sending streams of water pouring down into the human world. A few happy children went out to bathe in the rain with their bare heads. They screamed, their laughter was as clear and crisp as raindrops. The trees, after many gloomy days, are now bright and shiny, receiving the fresh water. The shower washed away the dust and it washed away every drop of my mother's salty sweat on the rice leaves. The fields are vast, the rice ladies bend their bodies as if to make love. Passersby quickly pulled over to the side of the road to stop the rain. Torrential streams of water poured down from the roads, roaring at the manhole. Ponds and lagoons are filled with water. Groups of fish freely swim freely in the cool water.
Half an hour passed, the rain gradually lightened and stopped completely. The sky was clear again with soft, pure golden sunlight. I opened my hands wide to take in the fresh, clean taste of heaven and earth as the shower passed. Everyone staying in the porch tents continued their route. On the road there were still large puddles of water left by the rain.
The summer rain is like an uninvited guest, coming suddenly and leaving very quickly, making my heart flutter and flutter forever.
Thu Huong –
Showers often appear suddenly, especially in the summer and end very quickly
There are things that we know are only fleeting, fleeting, but people still want to look forward to them. It makes us feel comfortable and feel like we still exist. Is that what a summer shower means? And maybe that's why I especially love rain like that!
The summer sky is as bright as a giant furnace. People who have to go outdoors at this time are all covered from head to toe, it's really frustrating. All things no longer have the strength to complain in the middle of this sunny afternoon. Just waiting for something, something that can ease these things.
Yes, that's the need. And those could only be drops of water, raindrops, a rain... The proud sun with its bright light was suddenly occupied by giant black clouds. The whole sky was just a gray color, darkening after just a moment. Then the storms came, very quickly, blowing away the heat and sultry. Cool breezes carry the breath and smell of the earth into the faces of passersby. So the rain is coming. Quickly, the women selling goods on the street quickly packed their goods into the shop. Cars sped along the road, and passersby found safe temporary shelters.
Then, the first raindrop fell. The next seed, one by one, jumped down, lightly floating, landing like mischievous children playing skydiving, so fun and adorable. The first raindrops that landed immediately disappeared in a very quick 'swoosh' sound. That ground that has been "hungry" for a long time, depleted of nutrients, is now filled with the overwhelming joy of embracing life, to feel every part of itself being revived again. It's not just the land, the tree branches and leaves constantly sing happily, singing in the wind, letting the raindrops playfully kiss them. The silver color of the leaves from dust is now replaced by bright green in the water. The garden has a new look: fresh and rosy. Even the chickens and dogs sheltering in the barn cried out as if they were cheering. The raindrops intertwine and spread themselves into a very tough silver armor that no one dares to move to break the siege. The rain continued, rushing outside, crackling on the leaves, pattering on the pond surface and rumbling on the roof.
There's nothing our kids enjoy more than seeing the rain! Of course, we cannot stand still and listen to the calling rain. Children who were afraid of being scolded by their parents sat close to the steps and used their hands to catch rainwater. Sometimes they put water in their mouths to taste it to see how rainwater tastes, is it different from regular water? As for us, if we want to taste the rainwater, we just run out. The yard is large, there are only us and the rain, only our voices calling to each other and the sound of the rain. We splashed water on each other, danced, and sometimes just stood still in the rain, doing nothing. The adults stood in the shelter to shelter from the rain, some scolding and calling to come in. Some people just stood there quietly, watching, not saying anything. What are they thinking? I just keep playing if I like it. Because we don't know when it will rain again, or whether we will be able to play again or not?
|
Hoa sen là một biểu tượng quen thuộc của dân tộc Việt Nam, mang vẻ đẹp thanh khiết, gợi nên khí chất thanh cao của tâm hồn người Việt. Hoa sen là một loài hoa gần gũi với chốn thôn quê, gần gũi với đời sống của người nông dân Việt Nam. Ở chương trình ngữ văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp bài văn miêu tả hồ sen đang mùa hoa nở. Ở dạng bài này, chúng ta phải miêu tả thật kĩ những biến chuyển của hoa sen, những ý nghĩa, tác dụng của loài hoa này với cuộc sống thường này. Dưới đây là những bài văn mẫu để tham khảo, giúp chúng ta có hướng đi đúng cho bài làm của mình. Chúc các bạn làm bài thật tố.
Hoa sen – một loài hoa cao quý, thanh khiêt, một biểu tượng, một đặc trưng của mảnh đất Việt Nam. Hoa sen hầu như xuất hiện ở mọi nơi trên mọi miền đất nước, và ở quê hương em cũng có một đầm sen rộng lớn, và đầm sen càng trở nên đẹp đẽ và mang vẻ đẹp rất gần gũi, thân thuộc với cuộc sống của người dân nơi đây.
Đầm sen rộng, nhiều bùn là một điệu kiện cực tốt để sen phát triển nhiều. Sen mọc rất dày, những phiến lá to, xanh với những đường gân lá mờ nhạt và tính chất không thấm nước xếp hàng san sát nhau, lá sen mềm mại, bồng bềnh xòe rộng trên mặt nước. Thân sen mềm, ruột rỗng, được nối từ đáy bùn lên trên và ở đầu mỗi thân là một búp sen đang chúm chím những chiếc cánh phiếm hồng chuẩn bị bung nở. Hoa sen có nhiều tầng cánh, màu cánh hoa là sắc hồng phấn nhẹ nhàng, thanh khiết, sờ lên có cảm giác mềm mại, tỏa ra thứ hương thơm man mát, thoang thoảng như có như không. Hương sen mùa nở rộ mỏng mong, len lõi vào cơn gió, phảng phất chút tư vị làng quê, đem thứ mùi hương mơ hồ ấy đi vào từng ngóc ngách của làng quê. Ngó sen nằm dưới bùn nhưng vẫn mang màu trắng tinh, thuần khiết, màu sắc đối lập hoàn toàn với cái hôi tanh, nâu đen của đáy bùn, tạo nên nét thoát tục rất riêng của loài hoa vừa cao quý lại vừa gần gũi với làng quê.
Hoa sen nở vào cuối hạ đầu thu. Búp sen khi sắp nở khẽ khàng hé mở những cánh hoa vẫn hay khép chặt, dần dần bung nở rộng ra, xòe cánh đều các phía, để lộ nhị vàng bên trong. Nhị sen màu xanh vàng, mềm xốp, bên trong là những hạt sen bùi bùi, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Những ngày sen nở, bác Tư đầu làng thường dùng thuyền ra giữa hồ hái sen, nhìn từng chồng hoa được xếp ngay ngắn trên thuyền, lũ trẻ trên bờ hú hét ầm ĩ, chỉ đợi bác Tư vào bờ là được bác phát cho mỗi đứa một bông cầm chơi đùa, khoe khoang. Chúng em hay đưa sen lên mũi để hứng lấy hương thơm đặc trưng từ đất mẹ ấy, mùi sen pha lẫn mùi bùn đất, gợi lên cái gì đó rất tinh khiết, cũng rất thôn quê, là vẻ đẹp rất riêng của quê hương em.
Sen nở rộ cũng mang lại rất nhiều lợi ích cho các bác nông dân. Từ lá sen, hoa sen, củ sen đến nhị sen, tất cả đều có ích lợi riêng và rất hữu ích trong đời sống của con người.
Đầm sen quê em mùa nở rộ mới đẹp làm sao. Một hồ sen với những búp hoa hồng phấn, vương vấn đôi chút hương hoa của làng quê Việt Nam. Vẻ đẹp ấy mãi là một hồi ức, một kỉ niệm đẹp trong em cho đến mãi sau này.
Hải Yến –
Đầm sen vào mùa sen nở rất đẹp với những cánh hoa màu hồng thăm cộng thêm màu xanh của lá sen thu hút rất nhiều người chụp hình
Mỗi một loài hoa mang vẻ đẹp và ý nghĩa riêng. Nếu như hoa hồng tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc, hoa hướng dương biểu trưng cho niềm tin và hi vọng… thì hoa sen lại mang trong mình vẻ đẹp thanh tao, giản dị. Với em, đầm sen vào mùa hoa nở mãi là hình ảnh hiện lên thật đẹp trong kí ức tuổi thơ.
Bước đến cổng làng, ta bắt gặp ngay đầm sen như đang chào đón mọi người đến với làng. Đầm sen không rộng lắm nhưng sen mọc dày đặc che kín cả mặt hồ. Sen là loài thực vật thân mềm, thân sen màu xanh bên trong ruột rỗng nên dễ gãy. Lá sen hình tròn, màu xanh mướt, thỉnh thoảng có những chú ếch tinh nghịch ngồi chễm chệ trên lá sen trông thật đáng yêu. Đặc biệt lá sen có đặc tính không thấm nước giống lá khoai. Mỗi buổi sáng trên lá có những giọt sương sớm đọng lại rất nhiều. Bản lá khá to, nên lũ trẻ chúng em thường hái những chiếc lá sen làm những chiếc ô che nắng, che mưa. Đang mùa hè, mùa sen nở, đầm sen càng trở nên đẹp và rực rỡ hơn.
Những bông sen xen qua những chiếc lá xanh, nhô lên khỏi mặt nước. Hoa sen có nhiều cánh xếp xen kẽ nhau, cánh sen màu hồng. Có những búp sen còn đang chúm chím, lại có những bông sen đã bung nở căng tròn nhất. Hoa sen khi nở để lộ ra nhị vàng bên trong. Hương sen thơm ngát lan tỏa trong không gian hòa với hương thơm ngọt ngào của lúa đang trổ đòng làm cho không khí trong lành mát mẻ, con người cảm thấy thật sảng khoái. Màu hồng của hoa sen xen lẫn với màu xanh của lá đắm mình trong nắng sớm thật đẹp, lung linh. Ngắm nhìn đầm sen, ta thấy thật thanh mát trong tâm hồn, và thấy được sự bình yên của làng quê. Khi hoa tàn, cánh sen rụng xuống để lộ ra đài sen xanh ngọc, chứa nhiều những hạt non.
Đầm sen cũng là chốn dừng chân của những bà, những mẹ đi làm đồng về ngồi bên đầm ngắm nhìn hoa sen trò chuyện rôm rả. Sen có rất nhiều công dụng. Lá sen dùng để gói cốm, lá cốm xanh cùng với vị ngọt ngào của hạt lúa tạo nên hương thơm nồng. Hoa sen cắm bình, là loài hoa trang trí trong phòng khách rất đẹp. Nhụy sen được các bà các mẹ ướp với từng lá chè cẩn thận tạo thành trà sen rất thơm, và có thể dùng để nấu chè sen, làm mứt rất ngon. Được thưởng thức vào những trưa hè thì thật là mát mẻ, dễ chịu. Hoa sen được người Việt tôn vinh là loài hoa cao quý, được gọi là “Quốc hoa”. Hoa sen như chính con người Việt Nam,biểu tượng cho cốt cách mộc mạc, giản dị và thanh cao. Hoa sen mọc lên từ bùn nhưng không hề hôi tanh mùi bùn mà vẫn trong sạch tỏa hương thơm ngát như dân tộc Việt Nam. Hoa sen cũng đi vào thơ ca, nhạc họa thật tự nhiên. Cũng có nhà thơ mượn hình ảnh hoa sen để ca ngợi Bác Hồ vĩ đại:
“ Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ”.
|
The lotus flower is a familiar symbol of the Vietnamese people, carrying pure beauty, evoking the noble temperament of the Vietnamese soul. The lotus is a flower close to the countryside, close to the lives of Vietnamese farmers. In the 6th literature program, we will encounter an essay describing a lotus pond in blooming season. In this article, we must carefully describe the changes of the lotus flower, the meanings and effects of this flower in everyday life. Below are sample essays for reference, helping us have the right direction for our work. Hope you do well in your exam.
Lotus - a noble, pure flower, a symbol, a characteristic of the land of Vietnam. Lotus flowers appear almost everywhere in every part of the country, and in my hometown there is also a large lotus pond, and the lotus pond becomes even more beautiful and has a beauty that is very close and familiar to my life. people around here.
A large, muddy lotus pond is an extremely good condition for lotus growth. Lotus grows very thickly, the large, green leaf blades with faint veins and waterproof properties are lined up close together, the lotus leaves are soft, floating and spread out on the water surface. The lotus stem is soft, hollow, connected from the bottom of the mud to the top and at the top of each stem is a lotus bud with pink petals about to bloom. The lotus flower has many layers of petals, the color of the petals is a gentle, pure pink color, feels soft to the touch, and emits a cool, faint fragrance as if it were nothing. The scent of the lotus in full bloom wafts thinly into the wind, carrying a hint of village flavor, bringing that vague scent into every corner of the village. The lotus root lies under the mud but is still pure white, the color is in complete contrast to the fishy, brown-black smell of the mud bottom, creating a very unique escapism of the flower that is both noble and close to people. country.
Lotus flowers bloom in late summer and early autumn. When the lotus bud is about to bloom, it gently opens its tightly closed petals, gradually expanding, spreading its petals evenly in all directions, revealing the yellow stamens inside. Lotus stamens are yellow-green, soft and spongy, inside are fleshy lotus seeds, emitting a faint fragrance. On days when the lotus blooms, Uncle Tu at the head of the village often uses a boat to go to the middle of the lake to pick lotus. Looking at the piles of flowers neatly arranged on the boat, the children on the shore howl loudly, just waiting for Uncle Tu to reach the shore to be given to each person. The only child plays and shows off. We often bring lotus to our noses to catch the unique fragrance from mother earth, the lotus smell mixed with the smell of mud, evoking something very pure, also very rural, the very unique beauty of our homeland. .
Blooming lotus also brings many benefits to farmers. From lotus leaves, lotus flowers, lotus roots to lotus stamens, all have their own benefits and are very useful in human life.
How beautiful is the lotus pond in my hometown when it's in full bloom? A lotus pond with pink rose buds, lingering a bit of the floral scent of Vietnamese countryside. That beauty will forever be a memory, a beautiful memory in me forever.
Sea oats -
The lotus pond during the lotus blooming season is very beautiful with pink petals plus the green color of lotus leaves, attracting many people to take photos.
Each flower has its own beauty and meaning. If roses symbolize love and happiness, sunflowers symbolize faith and hope... then lotus flowers have an elegant, simple beauty. For me, the lotus pond in blooming season is always a beautiful image that appears in my childhood memories.
Walking to the village gate, we immediately see a lotus pond as if welcoming everyone to the village. The lotus pond is not very large, but the lotuses grow densely, covering the entire lake surface. Lotus is a soft-stemmed plant. The lotus stem is green and hollow inside, so it breaks easily. The lotus leaves are round, green, and sometimes there are mischievous frogs sitting on the lotus leaves, looking adorable. In particular, lotus leaves have waterproof properties like potato leaves. Every morning there are a lot of morning dew drops on the leaves. The leaves are quite large, so we children often pick lotus leaves to make umbrellas to cover the sun and rain. During summer, the lotus season, the lotus pond becomes even more beautiful and brilliant.
Lotus flowers weave through the green leaves, rising above the water. The lotus flower has many petals arranged alternately, the lotus petals are pink. There are lotus buds that are still budding, and there are lotus flowers that have fully bloomed. When the lotus blooms, it reveals the yellow stamen inside. The fragrant lotus scent spreads in the space mixed with the sweet scent of blooming rice, making the air cool and fresh, making people feel truly refreshed. The pink color of the lotus flower mixed with the green color of the leaves immersed in the morning sunlight is beautiful and sparkling. Looking at the lotus pond, we feel so cool in our soul, and see the peace of the village. When the flower withers, the lotus petals fall off to reveal a jade green lotus stem, containing many young seeds.
The lotus pond is also a stopping place for women and mothers who come home from working in the fields to sit by the pond and watch the lotus flowers and chat happily. Lotus has many uses. Lotus leaves are used to wrap green rice, green rice leaves along with the sweet taste of rice grains create a strong aroma. Lotus flowers in vase are beautiful decorative flowers in the living room. Lotus pistils are carefully marinated by mothers with each tea leaf to create very fragrant lotus tea, and can be used to cook lotus sweet soup and make delicious jam. Enjoying it on summer afternoons is really cool and pleasant. The lotus is honored by the Vietnamese as a noble flower, called the "National flower". The lotus flower is like the Vietnamese people, symbolizing rustic, simple and noble character. Lotus flowers grow from mud but do not smell of mud but are still clean and fragrant like the Vietnamese people. The lotus also naturally enters poetry, music, and paintings. There are also poets who borrowed the image of the lotus flower to praise the great Uncle Ho:
“Thap Muoi is the most beautiful lotus
The most beautiful Vietnam is named Uncle Ho."
|
Mỗi người xung quanh chúng ta đều là một niềm hạnh phúc lớn lao mà tạo hóa ban tặng. Bởi vậy mà ta phải biết yêu thương, trân trọng họ. Trong cuộc sống chắc hẳn ai cũng bắt gặp hình ảnh em bé và rất yêu quý chúng. Bởi lẽ những em bé ấy còn bé bỏng lại rất xinh xắn và dễ thương. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6 chúng ta bắt gặp đề bài Tả em bé. Ở đề bài này, chúng ta cần tập trung vào tả ngoại hình, tính cách, sở thích… của em bé. Khi tả thì nên sử dụng các biện pháp nghệ thuật, các phương thức biểu đạt như kể, tả, biểu cảm… Sau đây là 2 bài văn mẫu như 1 gợi ý cho các bạn tham khảo. Chúc các bạn thành công.
Gia đình em là một tổ ấm gồm 4 thành viên: bố mẹ, em và em gái em. Em gái em mới chỉ hơn 1 tuổi, rất đáng yêu và dễ thương. Em rất yêu quý bé.
Dẫu có giận hờn, buồn bã thế nào nụ cười ấy chỉ một tí tẹo thôi sẽ lại xuất hiện thôi. Chạm vào em bé ai mà không yêu cho được làn da trắng hồng, mềm mại. Nước da vốn chưa bị bào mòn bởi cái ánh nắng gay gắt của mặt trời, cái lạnh cóng của những ngày đông tháng giá. Làn da ấy mềm mại, non nớt, luôn cần được người lớn chăm chút từng li từng tí.
Mỗi đứa trẻ sinh ra lại có một mái tóc ngộ nghĩnh riêng. Có mái tóc thì đen dày mượt, nhưng cũng có không ít em bé sinh ra lại chẳng có mấy cọng tóc làm cha mẹ cũng dở khóc dở cười. Một thiên thần nhỏ bé ấy ra đời luôn là niềm hạnh phúc của mọi người dẫu em có dáng hình ra sao đi chăng nữa. Chỉ một tiếng khóc oe oe khi chào đời cũng đủ làm nỗi đau của mẹ dịu lại, nỗi lo của cha dịu đi, niềm vui ùa về nơi mỗi mái ấm. Mỗi ngày em lớn lên, tiếng bi bô làm căn nhà thêm đầm ấm.
Mỗi bước chân chập chững ngã nhào vào lòng mẹ cha là niềm hạnh phúc vô bờ bến. Thế đấy, sự xuất hiện trên đời của mỗi đứa trẻ đã đem đến điều kì diệu đối với cuộc sống mỗi chúng ta. Niềm vui, niềm hạnh phúc, sự trưởng thành của trẻ thơ luôn là niềm mong mỏi, hi vọng của mọi người dành cho các em.
Cha mẹ nào có thể quên được những âm thanh, tiếng gọi đầu tiên phát ra từ bờ môi bé nhỏ, xinh xắn ấy. Chỉ một tiếng “cha ơi” “mẹ ơi” thôi cũng đủ làm bao gánh nặng lo toan hằng ngày được trút xuống đôi khi là những giọt nước mắt vỡ òa vì xúc động. Mỗi khoảnh khắc trôi qua em bé lại có thể nói thêm được nhiều điều và cũng có thể tặng cho mọi người niềm vui bằng những tiếng yêu hồn nhiên, ngây ngô. Quanh quẩn nơi mỗi góc nhà là tiếng nói tiếng cười của em, em làm cho cha mẹ cười, cho ông bà niềm vui sự đầm ấm mãn nguyện, cuộc sống quanh em vì thế mà cũng thêm đẹp tươi.
Và khoảnh khắc đặc biệt đánh dấu bước trưởng thành quan trọng của em bé mà không ai muốn bỏ qua đó chính là bước đi.
Mỗi lần nhớ lại lần đầu con tập đi có mẹ cha nào mà không xúc động. Chân em bé trong đôi mắt mẹ cha mới mỏng manh yếu ớt làm sao. Nó ngày ngày vẫn quen được bế bồng, chăm chút mà giờ đã bắt đầu dần rời xa vòng tay quen thuộc. Mỗi bước chân tiến lên run run, ánh mắt thì long lanh như sắp khóc. Có khi em ngã nhào xuống đất mọi người cũng đành kìm lòng mà động viên em đứng dậy. Chỉ khi ấy em mới có thể thật sự bắt đầu lớn lên, trưởng thành, mới có thể học mà vượt qua khó khăn. Em bước những bước chân đầu đời cha mẹ vui vì em lớn lên nhưng cũng không giấu nổi niềm lắng lo ngày mai em sẽ cất cánh bay xa.
Em bé từ từ từng bước một đi rồi ngã rồi lại tiếp tục đi cho đến khi ùa vào vòng tay ấm áp ở phía trước. Nụ cười hạnh phúc, ánh mắt tự tin như đã đi được cả một hành trình thật dài để tới đích. Có lẽ chính em cũng cảm nhận được mình đã vừa làm được điều gì đó mang ý nghĩa lớn lao.
Vân Anh
Em bé thường có làn da trắng, cử chỉ rất dễ thương ngộ nghĩnh
Trong mỗi gia đình chắc hẳn đều rất vui mừng, nhộn nhịp khi có những em bé nhỏ vô cùng đáng yêu. Thật vậy, gia đình em cũng có bé Khánh An rất đáng yêu và được mọi người rất yêu quý.
Khánh An năm nay vừa tròn ba tuổi. Mọi người trong gia đình thường gọi bé với cái tên rất dễ thương là “ suti”. Bé có gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng và mịn màng cùng với đôi má phúng phính, em nhìn chỉ muốn thơm bé và cưng nựng mãi. Nổi bật trên gương mặt bé là đôi mắt đen láy, tròn xoe, lúc nào cũng mở to như hai hạt nhãn. Nhìn đôi mắt bé luôn ánh lên sự ngây ngô, hài hước và gợi được sự hồn nhiên trong sáng. Điểm nhấn trên gương mặt bé là cặp lông mày thanh tú cùng với những chiếc long mi cong cong trông bé như thiên thần. Suti có chiếc mũi cao, nhỏ nhắn xinh xắn rất phù hợp với gương mặt của bé. Đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng, luôn chúm chím cười, mỗi khi cười lại để lộ ra mấy chiếc răng nhỏ xíu cùng với má lúm đồng tiền trông như cô công chúa tí hon của gia đình em. Nụ cười của bé giòn tan khiến cả nhà ai cũng cảm thấy như vui theo. Suti rất thích mặc váy, mỗi lần đi chơi là phải đòi mẹ diện váy cho bằng được, bím tóc hai bên gọn gàng trông thật đáng yêu. Đôi bàn tay của bé nhỏ nhắn, xinh xắn mũm mĩm. Em rất thích cầm đôi bàn tay của bé và áp lên má của mình
Khánh An là một cô bé rất thông minh và lanh lợi. Từ nhỏ bé đã rất ngoan và ít quấy mẹ. Bé rất dễ tính, ai bế cũng được. Suti năm nay lên ba rồi nên cả nhà cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều. Bé đi học về là chào ông bà, bố mẹ rất ngoan ngoãn. Vui nhất là lúc bé hát những bài hát ở lớp cô giáo dạy cho mọi người cùng nghe. Ai nấy nghe xong đều rất phấn khởi và vui mừng. Suti là một cô bé rất ham học hỏi. Khi nhìn bố mẹ làm gì bé đều thắc mắc và đưa ra những câu hỏi để hiểu biết rõ hơn. Suti đi học về, bé còn kể cho em nghe về lớp bé có những ai, bé học cô giáo nào bằng một cái giọng rất gần gũi, đáng yêu. Khi ăn cơm thì Suti có thể ngồi tự xúc ăn mà không cần ai phải giúp. Em còn nhớ những cái ngày bé mới bắt đầu chập chững tập đi, phải vịn chặt tay vào cổ tay em, thế mà giờ đây bé đã lớn khôn hơn rất nhiều. Vào mỗi buổi tối, sau khi ăn cơm xong xuôi, bé còn nhờ em kể chuyện cho bé nghe. Những câu chuyện đó cũng khiến cho bé cảm thấy rất thích thú và bé rất hăng say chú ý nghe giảng. Khi xem ti vi hay nghe những bài hát tiếng anh thì bé hát theo. Là bé gái nên Suti rất thích chơi búp bê, thích công chúa Elsa và rất thích chơi nấu ăn… Suti là niềm vui, niềm hạnh phúc, an ủi của gia đình em vì thế bé có lúc đi chơi ở đâu xa, em rất nhớ bé và gia đình cũng im ắng hẳn đi.
|
Each person around us is a great happiness given by the Creator. Therefore, we must know how to love and respect them. In life, surely everyone comes across images of babies and loves them very much. Because those babies are small and very pretty and cute. In the 6th grade Literature program, we come across the topic "Describing a baby". In this topic, we need to focus on describing the baby's appearance, personality, interests, etc. When describing, you should use artistic methods, methods of expression such as telling, describing, expressing... Below are 2 sample essays as suggestions for your reference. Good luck.
My family is a warm nest of 4 members: my parents, me and my younger sister. My sister is just over 1 year old, very lovely and cute. I love you very much baby.
No matter how angry or sad you are, that smile will reappear just a little bit. Who doesn't love touching a baby's white, pink, soft skin? The skin has not been eroded by the harsh sunlight or the freezing cold of the cold winter days. That skin is soft, tender, and always needs to be taken care of every little bit by adults.
Each child is born with their own funny hair. Some people have thick, silky black hair, but there are also many babies born without much hair, making their parents laugh and cry. The birth of a little angel is always a source of happiness for everyone, no matter what their appearance is. Just one loud cry at birth is enough to ease the mother's pain, the father's worries, and the joy that flows into every home. Every day I grow up, the sound of babbling makes the house warmer.
Every step I take to fall into my parents' arms is boundless happiness. Well, the appearance of each child in the world has brought miracles to each of our lives. The joy, happiness, and growth of children are always everyone's wishes and hopes for them.
No parent can forget the first sounds and calls coming from those small, pretty lips. Just one word "Dad" "Mom" is enough to make many burdens of daily worries pour down, sometimes with tears bursting out of emotion. With each passing moment, the baby can say more things and can also bring joy to everyone with innocent, naive words of love. Around every corner of the house is your voice and laughter. You make your parents laugh, give your grandparents joy, warmth and contentment. Life around you therefore becomes more beautiful.
And the special moment that marks a baby's important step of maturity that no one wants to miss is walking.
Every time I remember the first time my child learned to walk with my parents, I can't help but get emotional. The baby's legs look so fragile and weak in the eyes of his parents. It is still used to being held and cared for every day, but has now begun to gradually move away from its familiar arms. Every step forward trembled, eyes sparkled as if about to cry. Sometimes when I fell to the ground, everyone had to restrain themselves and encourage me to stand up. Only then can you truly begin to grow, mature, and learn to overcome difficulties. I took my first steps in life and my parents were happy that I was growing up, but they couldn't hide their worry that tomorrow I would take off and fly far away.
The baby slowly walked step by step, then fell, then continued walking until he rushed into the warm arms in front of him. The happy smile and confident eyes seemed to have gone a long journey to reach the destination. Perhaps I also feel that I have just done something of great significance.
Van Anh
Babies usually have white skin and very cute and funny gestures
Every family must be very happy and bustling when there are extremely adorable little babies. Indeed, my family also has baby Khanh An who is very adorable and loved by everyone.
Khanh An just turned three years old this year. Everyone in the family often calls the baby the cute name "suti". The baby has a plump face, pink and smooth white skin and chubby cheeks. Looking at it, I just want to smell it and pet it forever. Standing out on the baby's face are his dark, round eyes, always open as wide as two longan seeds. Looking at a baby's eyes always shines with innocence, humor and evokes pure innocence. The highlight on the baby's face is the delicate eyebrows and curled eyelashes that make the baby look like an angel. Suti has a high, small, pretty nose that fits her baby's face very well. Her lips are always red and pink, always smiling, and every time she smiles, she reveals her tiny teeth and dimples, looking like her family's little princess. The baby's smile makes everyone in the family feel happy. Suti loves wearing dresses, every time she goes out she has to ask her mother to wear a dress. The neat braids on both sides look so adorable. The baby's hands are small, cute and chubby. I really like holding the baby's hands and pressing them to my cheeks
Khanh An is a very smart and clever girl. From a young age, he was very obedient and rarely bothered his mother. The baby is very easy-going, anyone can hold it. Suti is three years old this year, so the whole family has a lot less hardship. The child comes home from school and greets his grandparents, his parents are very obedient. The happiest time is when the child sings the songs the teacher teaches in class for everyone to listen to. Everyone was very excited and happy after hearing it. Suti is a girl who is very eager to learn. When watching what their parents do, children wonder and ask questions to understand better. When Suti came home from school, she even told me about who was in her class and what teacher she had in a very friendly and lovely voice. When eating, Suti can sit and feed herself without anyone's help. I still remember the days when my baby first started learning to walk and had to hold his hand tightly on my wrist, but now he has grown up a lot. Every evening, after eating, she asks me to tell her a story. Those stories also make children feel very excited and they are very enthusiastic in listening to lectures. When watching TV or listening to English songs, your baby sings along. As a little girl, Suti loves to play with dolls, likes Princess Elsa and loves to cook... Suti is the joy, happiness and comfort of her family, so sometimes when she goes out to play far away, she loves it. I miss my baby and my family is completely quiet.
|
Trong bốn mùa, mùa xuân là mùa đẹp nhất, tràn đầy sức sống, hi vọng. Xuân mang nét dịu dàng của người thiếu nữ với những cơn mưa xuân phơi phới bay. Làn mưa bụi không mạnh mẽ, đột ngột như mưa rào, cũng không tê tái như mưa ngâu mà cơn mưa phùn nhẹ thoáng qua không làm ướt áo ta. Mưa mang theo hơi ấm, gieo mầm sự sống hồi sinh ở cỏ cây sau một giấc ngủ đông dài. Hạt mưa giăng mắc khắp mọi nơi long lanh như giọt ngọc ánh ngời phản chiếu ánh nắng nhẹ. Mưa xuân làm cảnh vật trở nên hữu tình, thơ mộng, khiến lòng người háo hức mong chờ. Mưa xuân còn gọi về những cánh chim làm đất trời say đắm trong tiếng hót vui xuân. Khi miêu tả cơn mưa mùa xuân, bạn cần chú ý tới việc miêu tả khung cảnh thiên nhiên như gió, khí trời, cỏ cây và con người. Sau đây là bài văn mẫu bạn có thể tham khảo. Chúc bạn thành công!
Khi ông già chống cây gậy mùa đông đi qua, lòng em háo hức đón chờ nàng xuân xinh đẹp với màn mưa xuân dịu nhẹ, trong trẻo như chiếc khăn voan mỏng tô điểm thêm sắc đẹp của nàng.
Trong những ngày đầu xuân, những hạt mưa nhỏ li ti giăng mắc khắp không gian như mạng lưới mờ ảo. Mưa xuân mang theo hơi ấm của sự sống, đánh thức vạn vật cuộn trào lên sức sống sau một giấc ngủ đông dài. Hạt mưa xuân hồn nhiên mơn man những búp nõn đỏ tía của anh lộc vừng hay chồi non xanh biếc của bác bàng, cô phượng vĩ. Nhựa sống bấy lâu được tích tụ, âm thầm trong thân cây xù xì, thì giờ đây nghe tiếng gọi thân thương của mưa xuân sự sống ấy bừng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mấy ai biết được một dòng nhựa nóng đang cuồn cuộn nuôi dưỡng những mầm non bé bỏng ấy?
Từng giọt nước long lanh phản chiếu ánh nắng non tơ, như muôn vàn hạt pha lê đính trên lá cành. Giọt mưa nghiêng mình đậu trên lá cỏ khiến sóng cỏ non xanh tươi mơn mởn chạy dài, nối tiếp nhau trên triền đê trải tới tận chân trời. Em lắng nghe tiếng cựa mình của đất trong tiết trời ấm áp mà mưa xuân đem tới, khi không còn cái lạnh tái tê của mùa đông. Vài chú dế chũi chui ra khỏi hang ngân nga một giai điệu, rồi say sưa uống giọt nước trong veo trên viền lá. Hạt mưa xuân nhỏ bé len lỏi vào từng con đường, ngõ xóm. Tiếng bước chân rón rén ấy cũng đủ làm lay động những nụ hoa mai, hoa đào chúm chím bung nở trong ngày tết. Khiến tết ấm cúng hơn và ngày xuân thêm rực rỡ sắc màu. Trong vườn nhà em, đủ thức hoa nào là những đóa hồng nhung, những chùm mẫu đơn cho tới những giò lan của ông em tự lúc nào đã tự tin phô vẻ đẹp kiều diễm của mình với cơn mưa xuân còn e lệ, ngập ngừng.
Ngày xuân, lũ trẻ chúng em tung tăng được diện quần áo mới, vui đùa trên các nẻo đường. Khi ấy, mưa xuân âu yếm vuốt ve mái tóc tơ của chúng em, mưa thoáng qua chứ không làm ướt áo. Mưa êm ái, nhẹ nhàng, nó không mang sự mạnh mẽ, đột ngột như mưa rào, cũng chẳng tê cóng thấu xương như mưa phùn gió bấc. Làn mưa bụi cứ lặng lẽ như thế gọi mời cả những cánh chim nhỏ trở về từ phương nam.
Mưa xuân trở thành nét đặc trưng cho vùng quê Bắc Bộ, bởi vậy mỗi người con xa quê không chỉ nhớ nhung dịp tết sum vầy bên gia đình mà có vương vấn làn mưa bụi mỏng tang. Mưa xuân làm đất trời, con người cũng tràn trề trong xuân tình, trong men say giữa nét thanh xuân tươi trẻ của sự vật, nó như sứ giả tới gọi dậy mầm sống, thắp lên ngọn lửa hi vọng trong lời cầu ước bình an cho cả năm mới đầy hứa hẹn.
Cơn mưa xuân hiền dịu còn đọng lại trong em những hình ảnh đẹp tươi về quê hương. Mai này dù đi đâu về đâu em cũng không quên nét đẹp của nàng xuân phơi phới trên miền đất xứ sở.
Thu Hường –
Mưa xuân là cơn mưa đặc trưng vào dịp tết nguyên đán và mùa xuân những hạt mưa nhỏ nhỏ tạo không khí rất tết
Mưa là những hoạt động thường lệ đến từ thiên nhiên, có cơn mưa hè vội vàng, xối xả, có cơn mưa bóng mây của những ngày thu dịu êm, có cơn mưa mang theo cái buốt lạnh của những ngày đông băng giá,… Nhưng cơn mưa mà mang lại mầm sống cho đời thì chỉ có cơn mưa phùn mùa xuân, ấy là cơn mưa phảng phất thứ hương xuân nồng ấm, về đây ấp ủ cho đất rời những mầm xanh chồi biếc.
Mưa là sự ngưng tụ của hơi nước, là sự tan chảy mây. Đó là qui luật tuần hoàn của tự nhiên vũ trụ nhưng không hề nhàm chán đơn điệu. Mưa cũng có những sắc thái riêng của nó, giống như một cậu bé khi tủi hờn thút thít, khi òa khóc, khi lại dữ dội gào thét.
Mưa xuân rất nhỏ, như những hạt bụi tiên mà chúa trời reo rắc. Chúng đậu lại trên những cành cây, kẽ lá, nhẹ nhàng hạ cánh thấm xuống đất như một phép diệu kì khơi lên sức sống tiềm tàng trên những cái thân già cỗi. Nó vờn trên ngọn cỏ, cánh hoa long lanh như những viên ngọc quý.
Mưa xuân rất nhẹ, bay lượn theo chiều gió, tru du khắp muôn nơi đem không khí tết tới gần. Người ta quan niệm mưa ấy sẽ dội rửa mọi muộn phiền khó khăn của năm cũ, mang theo đầy may mắn và khát khao mới. Ngày tết đầu năm thiếu đi mưa xuân mất đi không khó tết. Cơn mưa dịu dàng, nhẹ nhàng như nàng thiếu nữ dạo chơi chốn nhân gian, chẳng làm ướt áo người trẩy hội. Ngày xuân nhiệt độ ẩm ướt cũng vì lẽ ấy, mưa xuân còn mang theo hương vị đặc trưng nồng nồng thân thuộc.
Mưa xuân như một liều thuốc thần giúp xua đi cái giá rét buốt lạnh của ngày đông, mang theo những mầm sống và hy vọng. Mưa xuân về thấm ướt cành cây ngọn cỏ, giúp cây cối vươn mình trỗi dậy sau kì nghỉ đông dài, bừng bừng sức sống đơm hoa kết trái dưới làn mưa bụi mong manh của ngày xuân.
|
Of the four seasons, spring is the most beautiful season, full of life and hope. Spring brings the gentleness of a young woman with the fluttering spring rains. The dusty rain was not strong or sudden like a shower, nor was it numbing like a downpour, but the light drizzle did not wet my clothes. Rain brings warmth, sowing seeds of revived life in plants and trees after a long winter sleep. Raindrops scattered everywhere, glittering like drops of bright pearls, reflecting the gentle sunlight. Spring rain makes the landscape become charming and poetic, making people eagerly look forward to it. The spring rain also calls back to the birds, making the earth and sky captivated with joyful spring songs. When describing spring rain, you need to pay attention to describing natural scenes such as wind, air, trees and people. The following is a sample essay you can refer to. Good luck!
When the old man with his winter stick passed by, my heart eagerly waited for the beautiful spring girl with the gentle spring rain, as clear as a thin chiffon scarf, adorning her beauty.
In the early days of spring, tiny raindrops spread across space like a hazy net. Spring rain brings with it the warmth of life, awakening all things to life after a long winter sleep. Spring raindrops innocently caress the purple buds of the sesame bud or the green buds of the eagle and the phoenix. Life sap has been accumulating for a long time, silently in the rough tree trunk, but now hearing the loving call of the spring rain, that life emerges stronger than ever. Who knows that a stream of hot sap is rolling around nurturing those little seedlings?
Each drop of sparkling water reflects the young sunlight, like countless crystal beads attached to the leaves and branches. The raindrop leaned down and landed on the grass leaves, causing waves of fresh green grass to run long, one after another on the dike slopes stretching to the horizon. I listen to the stirring sound of the earth in the warm weather that spring rain brings, when there is no longer the numbing cold of winter. A few mole crickets emerged from their burrows, humming a tune, then passionately drinking the clear drops of water on the edges of the leaves. Tiny spring raindrops creep into every road and alley. The sound of those gingerly footsteps is enough to shake the buds of apricot and peach blossoms blooming during Tet. Makes Tet warmer and spring days more colorful. In my garden, there are all sorts of flowers, from velvet roses, bunches of peonies to my grandfather's orchids, which have confidently shown off their beautiful beauty in the shy, hesitant spring rain. .
In spring, our children can freely wear new clothes and have fun on the streets. At that time, the spring rain lovingly caressed our silky hair, the rain was fleeting but did not wet our clothes. The rain is soft and gentle, it is not strong or sudden like a shower, nor is it freezing to the bone like the drizzle of a North wind. The dusty rain quietly invited even the little birds to return from the south.
Spring rain has become a characteristic feature of the Northern countryside, so every person away from home not only misses the Tet holiday with family, but also lingers in the thin dust of rain. Spring rain transforms the earth and sky, people are also filled with spring love, intoxicated amidst the youthfulness of things, it is like a messenger coming to wake up the germ of life, lighting up the fire of hope in a wish for peace. for a promising new year.
The gentle spring rain still leaves in me beautiful images of my homeland. No matter where I go tomorrow, I won't forget the beauty of spring blooming on the land of my country.
Thu Huong –
Spring rain is a typical rain during the Lunar New Year and in spring, small raindrops create a very festive atmosphere.
Rain is a regular activity that comes from nature, there is the hasty, torrential summer rain, there is the cloudy rain of gentle autumn days, there is the rain that carries the coldness of icy winter days,... But the rain that brings life to life is only the spring drizzle, it is the rain that wafts the warm scent of spring, coming here to cherish the green shoots from the soil.
Rain is the condensation of water vapor, the melting of clouds. That is the cyclical law of the natural universe, but it is not boring and monotonous. Rain also has its own nuances, like a boy sometimes whimpering in sadness, sometimes bursting into tears, and sometimes screaming fiercely.
The spring rain is very small, like fairy dust sprinkled by God. They perch on tree branches and between leaves, gently landing and seeping into the ground like a miracle, igniting the latent vitality of the old trunks. It plays on the grass, its petals glittering like precious gems.
Spring rain is very light, flying with the wind, traveling everywhere, bringing the Tet atmosphere closer. People believe that the rain will wash away all the troubles and difficulties of the old year, bringing with it luck and new desires. The first day of the year without the spring rain is not difficult to celebrate. The rain is gentle and gentle like a young girl walking around in the human world, not wetting the clothes of those attending the festival. Spring days are hot and humid for the same reason, spring rain also brings with it a characteristic warm and familiar flavor.
Spring rain is like a magic medicine that helps dispel the bitter cold of winter, bringing with it seeds of life and hope. The spring rain drenches the tree branches and grass, helping the trees to rise up after a long winter break, bursting with vitality and blooming under the fragile rain and dust of spring days.
|
Trong gia đình, ngoài ba mẹ, bà là người chăm sóc ta từ khi trong nôi. Bà gắn bó với tuổi thơ của mỗi người, có nghe chăng lời bà hát ru, tiếng bà đưa nôi để giấc ngủ của cháu được tròn đầy. Dáng người, nét mặt, giọng nói của bà đều toát lên vẻ hiền từ, in dấu bao nỗi lo toan, vất vả ngược xuôi của cả đời người. Bà chăm lo, bảo ban ta nên người. Tuổi thơ ắp đầy trong thế giới cổ tích, tình yêu thương của bà che chở ta lớn khôn. Hạnh phúc biết bao khi được sống trong vòng tay của bà. Khi miêu tả về người bà, các bạn cần chú ý miêu tả vóc dáng, mái tóc… thấy rằng tuổi tác làm bà thay đổi đi nhiều nhưng ánh nhìn, giọng nói, lối sống… của bà vẫn vẹn nguyên từ đó khẳng định bà luôn giữ vẻ đẹp truyền thống. Sau đây là bài văn mẫu, bạn có thể tham khảo. Chúc bạn thành công!
Trong gia đình, ngoài ba mẹ, bà là người em yêu quý nhất. Tình yêu thương của bà luôn dành hết cho con, cho cháu nhưng bà luôn yêu quý em hơn cả- đứa cháu gái bé bỏng của bà.
Bà em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi. Dáng người bà nhỏ nhắn, bà không còn đi lại nhanh nhẹn như ngày xưa, mà bây giờ cây gậy luôn dìu bà bước từng bước chậm rãi, vững vàng. Lưng bà hơi còng có lẽ bởi gánh nặng mưu sinh suốt cả đời người đã đè nặng lên dáng hình bà. Đôi mắt bà không còn tinh tườm như trước nữa nhưng ánh nhìn của bà vẫn hiền từ, trìu mến như ngày nào. Gương mặt bà xuất hiện những chấm đồi mồi, nếp nhăn qua ngày tháng. Em không biết rằng đôi khi mải chơi, không nghe lời bà khiếm bà phiền lòng, em đã thêm một nếp nhăn trên gương mặt phúc hậu ấy khi để bà lo âu, suy nghĩ về mình. Em yêu nhất mái tóc bạc trắng như cước của bà. Sao lúc nào áng tóc ấy của mượt mà, gọn gàng và thoang thoảng hương thơm dìu dịu của hoa bưởi, trái bồ kết. Giọng nói của bà trầm ấm, bà thường nói chuyện từ từ và nhã nhặn khiến người đối thoại cảm thấy thoải mái. Đôi lúc em hờn dỗi, bà nhẹ nhàng nựng em; Lúc em làm sai điều gì, giọng nói của bà nghiêm nghị hơn mà nó khó giấu nổi nét buồn hiện trên ánh nhìn của bà. Bà em vẫn giữ phong tục ăn trầu, bà nói rằng làm như vậy răng sẽ chắc hơn. Không chỉ thế, mỗi sớm bà thường dậy trước cả nhà một chút để pha trà. Điều đó dường như trở thành nếp sống của bà.
Với gia đình,bà luôn cố gắng vun vén cho cuộc sống của con cháu. Bà thường giúp bố mẹ em một số công việc nhà và để em có thêm thời gian học hành. Bà em thường ngăn nắp trong bộ quần áo nâu bình dị,chân chất. Đức tính cần cù, chịu thương,chịu khó khiến bà mặc dù lớn tuổi, bà vẫn dành thời gian cuốc xới, chăm chút cho mảnh vườn nhà. Bởi ba mẹ em thường đi làm xa nên bà luôn bên em. Bà tỉ mỉ và cẩn thận chỉnh sửa những lời nói, tác phong của em một cách tế nhị, nó giúp em trưởng thành hơn từ những lời bà nhắc nhở. Mỗi tối trước khi đi ngủ, em đều háo hức đợi chờ bà kể chuyện. Bà em là một kho tàng kiến thức về truyện cổ tích hay ca dao, với giọng nói thân thương như có sức mạnh kì diệu bà đưa em đến với thế giới thần kì. Khi nằm bên bà, bàn tay gầy gầy, xương xương của bà thường vuốt ve làn tóc mỏng của em. Những trưa hè oi ả, bà lặng yên phe phẩy chiếc quạt nan để em yên giấc ngủ. Em lớn khôn mới hiểu được tình yêu thương nhiều khi được thể hiện một cách bình dị như thế.
Với họ hàng làng xóm, bà luôn niềm nở chân thành tiếp đón và trong xã giao, bà luôn được mọi người tôn trọng. Em chưa thấy bà gây xích mích với ai bao giờ, bà nói rằng làm như vậy mình sẽ sống thanh thản hơn. Tính khí ương bướng của em không còn nữa bởi những lời bảo ban và cách sống của bà làm gương cho em noi theo.
Em luôn yêu mến và kính vọng bà. Em thầm hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt và vâng lời bà để bà được vui lòng và tự hào về em.
Thu Hường –
Kí ức tuổi thơ mỗi người có thể là hình ảnh dịu dàng của bàn tay mẹ, là mỗi lần áp lưng ba khi đến trường, là khi ngồi nghe ông kể chuyện kháng chiến, chuyện ngày xưa. Còn tuổi thơ của tôi phong phú hơn nhiều: tôi có bàn tay bà, có câu chuyện của bà, có tình yêu thương và có cả bóng dáng bà tôi. Ngoại đã trở thành tuổi thơ của tôi rồi!
Ai mà chẳng có bà, bạn có thể tự hào về bà bạn, nhưng tôi vẫn luôn tin chắc rằng trên đời này không có ai có đẹp hơn bà tôi được. Tôi chắc rằng như thế đấy!
Giống như bao người bà khác, 76 tuổi, ở cái tuổi này, tóc bà đã bạc nhiều rồi. Khó khăn lắm tôi mới tìm được mấy sợi tóc đen cho bà. Tôi vui lắm, tôi khoe bà nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ không nhổ rồi. Bà tôi dáng người nhỏ con, chiếc lưng kia đã còng xuống nhiều vì những cái cuộc đời vẫn gọi là “một nắng hai sương” và những cái bà gọi là “tình yêu thương” dành cho chúng tôi. Bà tôi thích mặc những chiếc áo màu tím chấm bi hay những chiếc màu xanh, xanh như bầu trời ấy! Tôi không biết cái người ta bảo là “phúc hậu” trên mặt bà là gì. Tôi chỉ thấy rằng khi bà cười trông bà rất hiền. Dù khi ấy, những nếp nhăn trên mặt bà xô lại với nhau, vết chân chim ở vệt mắt kia lại hằn sâu thêm. Nhưng tôi lại thích những nếp nhăn và vết chân chim ấy. Vì có nó, bà mới đúng là bà tôi. Bà tôi có con mắt rất đẹp. Nếu “con mắt là cửa sổ của tâm hồn” thì hẳn tâm hồn bà tôi là đẹp nhất trên đời rồi. Đôi mắt đen láy, hơi nheo lại nhưng mỗi khi nhìn vào đó là tôi lại cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc đến lạ thường.
Nhưng tôi vẫn yêu nhất là đôi bàn tay của bà. Những lớp da đã già, nhão dần ra và bọc lấy những mảnh xương yếu ớt của cơ thể. Nhưng đôi tay ấy lại có vẻ rất khỏe mạnh. Chính đôi tay ấy đã gánh bao nhiêu gánh hàng ra chợ và trở về. Đôi tay bê những đồ to lớn. Đôi tay nhóm củi và thổi bếp. Đôi tay ấy đã gây dựng lên cả căn nhà này và nuôi mẹ tôi, các dì tôi ăn học, và giờ là tôi. Nhưng cũng có lúc đôi tay ấy lại rất ấm áp và nhẹ nhàng. Mỗi lúc bà ôm tôi vào lòng, bà vỗ về khi tôi khóc và cả bàn tay vuốt ve cho tôi ngủ những trưa hè oi nóng, những đêm đông lạnh lẽo. Tay bà là chiếc gậy thần kì, là lửa, là nước hay gì mà có sức mạnh vạn năng thế?
Bà tôi rất thông minh. Bà không được học hành nhiều nhưng không có câu ca dao tục ngữ nào mà bà không biết, không một câu chuyện cổ tích ngụ ngôn nào mà bà chưa từng được nghe kể, cũng không một loài cây nào có thể làm khó ngoại. Còn gì hạnh phúc hơn với một đứa trẻ khi được nằm trong lòng bà, tranh với những đứa khác để trả lời, để đoán diễn biến tiếp theo của câu chuyện mà bà đang kể. Bà chưa bao giờ khiến tôi phải buồn, và cả người khác cũng vậy. Bà khiến mọi người luôn phải kính nể, và nói những điều giúp cho mọi người vui vẻ chấp nhận. Thỉnh thoảng, bà nói nhiều một chút. Nhưng không bao giờ những lời đó là thừa cả. Bà luôn suy nghĩ trước khi nói và luôn làm trong âm thầm.
|
In the family, besides our parents, she is the one who takes care of us from the cradle. She is attached to each person's childhood, can you hear her lullabies, the sound of her rocking the cradle so that their children's sleep can be complete? Her figure, facial features, and voice all exude kindness, imprinting the worries and hardships of a lifetime. She takes care of us and tells us to become good people. Childhood was filled with a fairy tale world, her love protected us as we grew up. How happy to live in her arms. When describing a grandmother, you need to pay attention to describing her body shape, hair, etc. Seeing that age has changed her a lot, but her eyes, voice, lifestyle, etc. are still intact, thereby affirming that she is a grandmother. Always maintain traditional beauty. The following is a sample essay you can refer to. Good luck!
In my family, besides my parents, she is the person I love the most. Her love is always devoted to her children and grandchildren, but she always loves you the most - her little granddaughter.
My grandmother is over eighty years old this year. Her figure is small, she no longer walks as nimbly as before, but now the cane always helps her take slow, steady steps. Her back is slightly bent, perhaps because the burden of making a living all her life has weighed heavily on her figure. Her eyes are no longer as sharp as before, but her gaze is still as gentle and affectionate as ever. Her face appeared age spots and wrinkles over time. I didn't know that sometimes when I was busy playing and didn't listen to her, it made her upset. I added a wrinkle to that kind face when I let her worry and think about me. I love her hair as white as ice the most. Why is that hair always so smooth, neat and has the gentle scent of grapefruit flowers and locust fruit. Her voice is deep and warm, she often speaks slowly and politely, making the person talking to her feel comfortable. Sometimes when I'm sulky, she gently pets me; When I did something wrong, her voice became more serious and it was difficult to hide the sadness in her eyes. My grandmother still keeps the custom of chewing betel, she says that doing so will make her teeth stronger. Not only that, every morning she often gets up a little before the whole family to make tea. That seemed to become her way of life.
With her family, she always tries to improve the lives of her children and grandchildren. She often helps my parents with some housework and gives me more time to study. My grandmother is usually neat and tidy in simple, genuine brown clothes. Her industriousness, tolerance, and hard work made her, even though she was old, still spend time cultivating and taking care of her garden. Because my parents often work far away, my grandmother is always with me. She meticulously and carefully corrected my words and manners in a delicate way, which helped me grow more from her reminders. Every night before going to bed, I eagerly wait for her to tell a story. My grandmother is a treasure trove of knowledge about fairy tales and folk songs. With a loving voice that seems to have magical power, she takes me to a magical world. When lying next to her, her thin, bony hands often caress my thin hair. On hot summer afternoons, she quietly waved her bamboo fan to let me sleep peacefully. When I grow up, I understand that love is often expressed in such a simple way.
With relatives and neighbors, she was always warmly and sincerely welcomed and in social situations, she was always respected by everyone. I have never seen her cause conflict with anyone. She said that by doing so she would live more peacefully. My stubborn temperament is no longer there because her teachings and way of life set an example for me to follow.
I always love and respect her. I silently promised to try my best to study well and obey her so that she would be happy and proud of me.
Thu Huong –
Each person's childhood memories can be the gentle image of their mother's hand, each time they pressed their father's back when going to school, or when they sat and listened to him tell stories of the resistance, stories of the past. My childhood was much richer: I had my grandmother's hand, my grandmother's story, my love and even the figure of my grandmother. Grandma has become my childhood!
Who doesn't have a grandmother, you can be proud of your grandmother, but I always firmly believe that no one in this world is more beautiful than my grandmother. I'm sure it is!
Like many other grandmothers, 76 years old, at this age, her hair is already gray. It was with great difficulty that I found some black hair for her. I'm very happy, I'll show you off but I'm sure I won't spit it out. My grandmother has a small figure, her back has bent a lot because of what life still calls "one sun, two mists" and what she calls "love" for us. My grandmother likes to wear purple polka dot shirts or blue ones, as blue as the sky! I don't know what people say is "blessed" on her face. I just see that when she smiles she looks very gentle. Even at that time, the wrinkles on her face were pushed together, and the crow's feet in her eyes became deeper. But I like those wrinkles and crow's feet. Because of it, she is truly my grandmother. My grandmother has very beautiful eyes. If "the eyes are the windows to the soul", then my grandmother's soul must be the most beautiful in the world. The eyes are dark, slightly squinted, but every time I look at them, I feel incredibly peaceful and happy.
But I still love her hands the most. The layers of skin are old and flabby and cover the weak bones of the body. But those hands seem very healthy. Those same hands have carried many loads of goods to the market and back. Hands carrying large objects. Hands gather firewood and blow on the stove. Those hands built this house and raised my mother, my aunts, and now me. But there are times when those hands are very warm and gentle. Every time she held me in her arms, she comforted me when I cried and caressed me with her hand to help me sleep on hot summer afternoons and cold winter nights. Is her hand a magic stick, fire, water or something that has such omnipotent power?
My grandmother is very smart. She did not have much education, but there was no proverb or folk song that she did not know, no fairy tale or fable that she had not heard, and no tree species that could give her grandmother trouble. What could be happier for a child than lying in her grandmother's lap, competing with other children to answer, to guess the next development of the story she is telling. She never made me sad, and neither did anyone else. She makes everyone respect her, and says things that make everyone happy to accept her. Sometimes, she talks a little too much. But those words are never redundant. She always thinks before speaking and always does it silently.
|
Từ lúc sinh ra và lớn lên mỗi chúng ta đều được nuôi nấng và che chở bởi những tình cảm yêu thương thiêng liêng của gia đình. Đó có thể là tình mẫu tử, tình phụ tử, tình bà cháu, tình ông cháu. Và có một thứ tình cảm thiêng liêng không thể không nhắc đến, đó chính là tình anh em ruột thịt. Có lẽ với chúng ta, cảm giác có được một người chị lớn hơn để học hỏi, để tâm sự hay đơn giản chỉ là làm nũng, vòi vĩnh cũng thật là hạnh phúc. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài miêu tả chị của em. Với đề bài này thì các bạn có thể thỏa sức thể hiện ngòi bút của mình bởi mỗi người chị là khác nhau. Tuy nhiên, tiêu chuẩn chung khi làm bài văn này là các bạn cần miêu tả hình dáng của chị như thân hình, gương mặt, mắt, mũi, môi và miêu tả tính cách. Để bài viết có chiều sâu và hấp dẫn người đọc thì cần nói đến tình cảm của em đối với chị và những kỉ niệm giữa hai chị em. Hi vọng với hai bài văn mẫu dưới đây sẽ giúp cho việc trả bài trở nên dễ dàng hơn. Chúc các bạn thành công!
Gia đình em có bốn người: ba mẹ em, em và chị của em. Nhưng người gần gũi với em nhất là chị của em.
Chị của em tên là Tú Anh, năm nay chị mười bảy tuổi. Chị đang học lớp mười một tại trường chuyên của tỉnh. Thật kì lạ là chị em rất khác so với ba mẹ. Đó là lý do vì sao nhiều khi mẹ thường trêu chị là con nuôi ba đem về. Chị Tú Anh có dáng người cao và cân đối trong khi em khá gầy và thấp. Chị không để tóc dài bao giờ. Chị hay để tóc ngang vai, có lúc buộc gọn gàng lên cao trông rất cá tính. Em rất thích được chải tóc cho chị vì tóc chị rất mượt lại luôn tỏa ra mùi hương thảo mộc thơm ngát. Cả hai chị em đều có gương mặt trái xoan với làn da trắng hồng. Đôi lông mày lá liễu, chiếc mũi không cao lắm nhưng khá thẳng. Em thích nhất là đôi mắt của chị. Chị có đôi mắt to, màu nâu, long lanh như hai viên ngọc, lại có hai mí rõ ràng. Lông mi dài, lúc nào cũng cong vút lên. Mọi người thường bảo chị có đôi mắt buồn giống mẹ. Điểm đặc biệt nữa trên gương mặt chị đó là hai má núm đồng tiền duyên dáng khiến nhiều người phải ghen tị.
Đôi môi trái tim chúm chím như nụ hoa còn e ấp. Khi chị cười khuôn miệng chị cũng tạo thành hình trái tim trông rất dễ thương. Bàn tay chị nhỏ nhắn nhưng viết chữ rất đẹp. Hồi nhỏ, chị luôn giành giải cao trong các kì thi viết chữ đẹp cấp thành phố và cấp tỉnh.
Tuy là con gái nhưng mẹ em kể hồi nhỏ chị nghịch như con trai. Vì được ba cho đi học võ karatedo nên chị rất khỏe. Chị hay cầm đầu đám nhóc trong xóm đi quậy phá mọi nơi khiến nhiều lần mọi người phải đến tận nhà để nói chuyện với ba mẹ. Chị cũng là người luôn đứng ra bảo vệ em khi em bị các bạn lớn bắt nạt. Chị Tú Anh của em rất giỏi các môn năng khiếu. Đá cầu, cầu lông, bóng rổ, môn nào chị cũng chơi rất thành thạo. Chị còn có khả năng chơi nhạc cụ rất giỏi. Piano và ghi-ta là hai người bạn luôn gắn bó với chị vào những dịp cuối tuần. Chị bảo ước mơ của chị là trở thành một nhà sáng tác nhạc. Chị hay đùa em rằng nếu ước mơ đó thành sự thật thì em sẽ trở thành ca sĩ đầu tiên được hát ca khúc của chị.
Cả hai chị em đều rất vui tính lại cùng có máu nghệ thuật trong người, nên cả hai chị em em đều dính nhau như sam. Chị dạy em các công thức toán bằng cách soạn cả một bài hát để cho em dễ nhớ. Ba mẹ vẫn kêu chị chiều em hơn cả ba mẹ. Chị hay dẫn em đi mua quần áo, thỉnh thoảng lại cho em đi chơi để giải tỏa căng thẳng trong việc học. Có gì ngon chị đều nhường hết cho em, chị nói “Chị khỏe lắm, không chết đói đâu mà sợ”. Mỗi sáng, chị đều chở em đi học trên chiếc xe đạp mini Nhật mà ba mua tặng chị nhân dịp sinh nhật lần thứ 12, đến tối hai chị em lại cùng nhau về, cùng nhau nghêu ngao hát những bài hát do chị tự viết lời và nhạc.
So với chị thì có lẽ em kém cả về học tập lẫn tài năng. Nhưng đây cũng chính là động lực để em cố gắng hơn. Chỉ còn một năm nữa là chị em lên đại học, khi ấy căn nhà sẽ thiếu vắng đi một thành viên, thiếu vắng đi những tiếng nói, tiếng cười đùa nghịch ngợm của chị, tiếng piano thánh thót hay tiếng ghi-ta trầm vào mỗi dịp cuối tuần. Còn em sẽ thiếu vắng đi một người bạn tri kỉ, cùng em trải qua mọi buồn vui của cuộc đời. Chính vì thế mà em luôn trân trọng từng giây phút khi còn được chị chăm sóc, yêu thương. Em hứa sẽ là một người em tốt để cả chị và ba mẹ đều vui lòng.
Thanh Thủy –
Bài văn tả chị của em là bài văn khá phổ biến và hay được cho ra
“Dòng đời vắng trôi, bao mùa nắng mưa cũng đã qua rồi, chị hai vẫn một đời tảo tần nuôi lớn đàn em…” – những câu hát vang lên khiến tôi nấc nghẹn nỗi lòng. Yêu chị và thương chị biết bao – chị Hoa – chị của tôi.
Nhà tôi vốn không khá giả gì, cũng chẳng có của ăn của để. Bố mẹ mất sớm, chỉ còn hai chị em nương tựa vào nhau trong ngôi nhà nhỏ đã cũ mà bố mẹ để lại. Chị thay vai người bố, gánh vác phần việc người mẹ để nuôi tôi ăn học nên người. Chị tôi năm nay đã quá tuổi đôi mươi. Chị thôi học từ giữa cấp 3 để số tiền ăn học ấy nuôi tôi đỗ đạt. Cuộc sống mưu sinh của hai chị em tôi trông chờ vào đồng lương công nhân may ít ỏi của chị và mảnh vườn nhỏ sau nhà với những rau củ, cây ăn trái mùa nào thức nấy. Dáng người chị cao ráo nhưng gầy gầy xương xương vì tảo tần sớm hôm. Cái nắng cái gió cuộc đời bám lên làn da sớm sạm đen vì vất vả. Tóc chị dài, đen mượt thường được chị tết đuôi sam hoặc búi cao lên. Tôi thích nhất đôi mắt chị. Đôi mắt cười lúc nào cũng cho tôi những cảm giác bình yên đến lạ. Đôi mắt ấy biết vui khi tôi đạt điểm tốt, đôi mắt ấy biết buồn vì tôi nghịch dại mà mắc lỗi. Nhưng chưa lúc nào tôi thấy đôi mắt ấy hằn lên những tia giận dữ. Có lẽ chị thương tôi mà chưa bao giờ tôi thấy chị quát mắng tôi cả.
Chị làm ở một công ty nhỏ gần nhà. Sáng sớm chị dậy từ lúc gà chưa gáy, lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa, đi chợ rồi về nhà chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Trưa đến chị về nhà chuẩn bị cơm nước. Chị bận bịu mà nhiều khi tôi thấy chị không ngủ trưa, vội vã chuẩn bị đi làm ngay. Có những ngày làm tăng ca, tám giờ tối chị mới về. Khi ấy tôi mong chị như một đứa trẻ mong mẹ đi chợ về. Vào thời gian rảnh rỗi, chị hay dẫn tôi đi chơi, mua cho tôi cái cặp tóc, cái vòng tay, xinh lắm. Chị hay nói với tôi: ” Sau này chị làm có nhiều tiền, chị sẽ cho Út lên thành phố chơi, thử những món ngon trên đấy nữa.” Chị yêu thương tôi như thế đấy. Cả một đời nuôi tôi khôn lớn. Nhiều người trong xóm khuyên chị tôi tìm cho mình tấm chồng nhưng chị lại sợ mình theo nhà chồng, để tôi một mình, chị lại không yên tâm. Nghĩ tới đó, mắt tôi chỉ đỏ hoe vì thương chị.
|
From the moment we are born and grow up, each of us is raised and protected by the sacred love and affection of our family. It can be motherly love, fatherly love, maternal love, grandchild love. And there is a sacred feeling that cannot be ignored, which is sibling love. Perhaps for us, the feeling of having an older sister to learn from, to confide in or simply to coddle and beg for is also truly happy. In the 6th grade literature program, we will encounter a topic describing your sister. With this topic, you can freely express your writing because each sister is different. However, the general standard when writing this essay is that you need to describe her appearance such as body, face, eyes, nose, lips and describe personality. In order for the article to have depth and appeal to readers, it is necessary to mention your feelings for your sister and the memories between you two. Hopefully the two sample essays below will help make answering easier. Good luck!
My family has four people: my parents, me and my sister. But the person closest to me is my sister.
My sister's name is Tu Anh, she is seventeen years old this year. She is in the eleventh grade at a provincial specialized school. It's strange that sisters are very different from their parents. That's why my mother often teases me that she's adopted by my father. Ms. Tu Anh has a tall and balanced figure while she is quite thin and short. She never had long hair. She often wears her hair shoulder length, sometimes tying it up neatly to look very stylish. I really like combing your hair because your hair is very smooth and always gives off a fragrant herbal scent. Both sisters have oval faces with pinkish white skin. Willow leaf eyebrows, nose not very high but quite straight. I like her eyes the most. She has big, brown eyes, sparkling like two pearls, and clear double eyelids. Eyelashes are long, always curled up. People often say she has sad eyes like her mother. Another special feature on her face is her charming dimpled cheeks that make many people jealous.
The lips of the heart are as tender as a flower bud, still shy. When she smiles, her mouth also forms a heart shape, which looks very cute. Her hands are small but she writes beautifully. As a child, she always won high prizes in beautiful handwriting competitions at the city and provincial levels.
Even though I'm a girl, my mother told me that when I was little, I acted like a boy. Because her father sent her to learn karate, she is very strong. She often leads the kids in the neighborhood to cause trouble everywhere, causing many times people have to come to their house to talk to their parents. She is also the one who always stands up to protect me when I am bullied by older friends. My sister Tu Anh is very good at gifted subjects. She plays shuttlecock, badminton, basketball, all subjects very well. She is also very good at playing musical instruments. Piano and guitar are two friends who always stick with her on weekends. She said her dream is to become a music composer. She often joked with me that if that dream came true, I would become the first singer to sing her song.
Both sisters are very funny and have artistic blood in them, so both sisters are glued together like glue. She taught me math formulas by composing a song to make it easy for me to remember. My parents still ask me to pamper you more than they do. She often takes me shopping for clothes, and sometimes lets me go out to relieve the stress of studying. If she had anything delicious, she would give it all to me. She said, "I'm very healthy. I'm not afraid of starving to death." Every morning, my sister takes me to school on the Japanese mini bike that my father bought for me for my 12th birthday. At night, we come home together and sing songs that she wrote herself. lyrics and music.
Compared to you, I'm probably poor in both study and talent. But this is also the motivation for me to try harder. There is only one year left until the sisters go to college, then the house will be missing a member, missing her voices, her mischievous laughter, the sweet sound of the piano or the low sound of the guitar. every weekend. And you will be missing a soulmate who will accompany you through all the joys and sorrows of life. That's why I always cherish every moment when I am cared for and loved by you. I promise to be a good sister to make both you and your parents happy.
Thanh Thuy –
The essay describing my sister is quite popular and often published
"The flow of life is deserted, many seasons of sunshine and rain have passed, the second sister still has a hard life raising her juniors..." - the lyrics that rang out made me choke up my heart. I love you and love you so much - Ms. Hoa - my sister.
My family is not well-off, and has no food or savings. Their parents died early, leaving only the two sisters to rely on each other in the small old house their parents left behind. She took on the role of father, taking on the role of mother to raise me and educate me. My sister is over twenty years old this year. She stopped studying in the middle of high school so that the tuition money could help me pass the exam. My sister and I depend on our meager salary as a garment worker and the small garden behind the house with vegetables and fruit trees in every season. Her body is tall but her bones are thin due to the seaweed in the early morning hours. The sun and wind of life cling to skin that soon darkens because of hard work. Her hair is long, silky black and is often braided into a pigtail or tied up in a high bun. I like her eyes the most. Smiling eyes always give me strange feelings of peace. Those eyes know how to be happy when I get good grades, those eyes know how sad because I make mistakes. But I have never seen those eyes filled with anger. Maybe she loves me but I've never seen her yell at me.
She works at a small company near her home. Early in the morning, she gets up before the rooster crows, quietly cleans the house, goes to the market, then comes home to prepare breakfast for me. At noon, she went home to prepare dinner. She is so busy that I often see her not taking a nap and rushing to get ready for work. There are days when she works overtime and doesn't come home until eight o'clock at night. At that time, I looked forward to her like a child looking forward to his mother coming home from the market. In her free time, she often takes me out and buys me hairpins and bracelets, which are very pretty. She often told me: "After I make a lot of money, I will let Ut go to the city to visit and try the delicious dishes there." You love me like that. A lifetime of raising me up. Many people in the neighborhood advised my sister to find a husband, but she was afraid that she would follow her husband's family, leaving me alone made her feel uneasy. Thinking about that, my eyes just turned red because I felt sorry for her.
|
Với mỗi người, ngôi nhà là tổ ấm yêu thương. Nơi ấy có biết bao người thân yêu đã vun vén hạnh phúc cho ta. Nhưng có một ngôi nhà nữa, ngôi nhà ghi dấu một thời thơ trẻ sôi nổi, đầy hăm hở của tuổi thơ ta. Nó ôm ấp biết bao nhiêu kỉ niệm về tình thầy, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của ta bay tới chân trời trí tuệ. Ngôi nhà ấy, chính là ngôi trường mà mỗi sáng, mỗi chiều chúng ta đều có mặt để tiếp thu tri thức, mở cánh cửa dẫn đến thành công. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ gặp đề bài miêu tả trường của em. Để làm tốt bài tập này, chúng ta cần chú ý miêu tả trường từ khái quát đến trực tiếp. Khái quát nên nói đến tên trường, vị trí. Chi tiết thì chú ý miêu tả các phương diện như cổng, vườn hoa, sân trường, dãy nhà, lớp học. Đặc biệt cần nêu lên được tình cảm của bản thân đối với ngôi trường. Dưới đây là hai bài văn mẫu giúp các bạn làm bài tập này tốt hơn. Nhưng các bạn chỉ nên tham khảo thôi nhé! Chúc các bạn thành công.
Dù mới chỉ học được một năm nhưng em đã có nhiều kỉ niệm dưới mái trường này. Đối với em, ngôi trường nơi em học như ngôi nhà thứ hai và em yêu quý trường của em biết bao.
Ngôi trường nằm ở phía Đông Nam của thành phố. Khi đến gần, chúng ta sẽ bắt gặp biển dòng chữ “Trường THCS Lý Tự Trọng” được làm bằng đá hoa cương. Đó là tên một người anh hùng, một nhà Cách Mạng trẻ tuổi của Việt Nam. Bên dưới là cánh cổng sắt được sơn màu xanh. Vì đã cũ nên mỗi khi bác bảo vệ mở ra, kéo vào là nó lại kẽo kẹt nghe thật vui tai. Cánh cổng lúc nào cũng mở rộng như một người mẹ luôn chào đón chúng em bước vào thế giới của kiến thức, của những lời hay lẽ phải, của tình cảm thầy trò, bè bạn thắm thiết. Đối với em, ngôi trường này không nguy nga và tráng lệ như một tòa lâu đài mà chỉ đơn sơ nhưng vẫn giữ đầy nét trang nghiêm và thân thiện lạ thường.
Bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu mở ra. Ngay trước mắt là một vườn hoa rực rỡ sắc màu. Nào hoa hồng đỏ thắm, nào hoa cúc vàng tươi khoe mình dưới ánh nắng mặt trời. Có cả một khóm hoa đồng tiền màu trắng, màu đỏ, màu cam, luôn rung rinh trong gió như cười với thiên nhiên. Cuối vườn là một mảnh đất trồng toàn hoa mười giờ. Cứ đến đúng mười giờ, tất cả các bông đồng loạt nở rộ, mở mắt ngắm nhìn bầu trời, vui đùa cùng bướm chim. Thỉnh thoảng cô gió khẽ lướt qua khu vườn, cùng với ong bướm từ khắp mọi nơi bay về, tạo thành một buổi dạ hội hoành tráng, lộng lẫy, kiêu sa. Các loài đều cố gắng phô hết vẻ đẹp của mình với ngôi trường. Phía bên trái khu vườn là sân cát. Giờ ra chơi nào, các bạn nam cũng ra đây chơi đá bóng. Dù mồ hôi ướt đẫm vai, nhưng các cầu thủ đều chơi rất hăng say, nhiệt tình. Tiếng cổ vũ, tiếng hò hét, tiếng cười vui sướng khi trái bóng vào lưới làm cho khung cảnh thêm rộn rã.
Đánh tầm mắt sang bên phải, sẽ thấy toàn cảnh sân trường. Sân trường được lát bằng xi măng mang một màu trắng xoá. Vào mùa hè, ngôi trường khoác trên mình chiếc áo xanh khổng lồ, chiếc áo được dệt bởi những tán lá cao, rộng của cây bàng, cây phượng, cây xà cừ, cây bằng lăng, cây lộc vừng. Chúng em rất thích được ngồi dưới gốc bàng trò chuyện, chơi đùa, ngắm nhìn toàn cảnh ngôi trường đang đổi thay từng ngày. Giữa sân trường là sân khấu, nơi tổ chức các buổi lễ quan trọng của nhà trường. Bên cạnh là cột cờ với lá cờ đỏ tươi, ngôi sao vàng năm cánh như nhắc nhở chúng em phải biết ơn những người đã hy sinh để bảo vệ nền độc lập dân tộc Việt Nam. Trường của em có bốn dãy nhà, gồm hai dãy nhà ba tầng dành cho học sinh, một dãy nhà đa năng và một dãy nhà dành cho giáo viên. Dãy nào cũng được sơn màu vàng óng, nhưng qua thời gian, một vài mảng tường đã tróc ra, chỉ còn lại vệt xi măng. Dãy nhà dành cho học sinh có ba tầng, nằm cạnh nhau. Phòng nào cũng có một cửa chính, một cửa phụ và sáu cửa sổ ở hai bên. Nhìn vào trong lớp học, bàn ghế sạch sẽ, ngay ngắn. Đặc biệt mỗi lớp học đều có ảnh Bác Hồ, 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng và nội quy lớp học để cho chúng em không được quên những nội quy của nhà trường. Cuối mỗi phòng, có đóng một giá sách bằng gỗ nho nhỏ để lúc rảnh rỗi chúng em có thể lấy sách ra đọc, tiếp thu thêm nhiều bài học mới về cuộc sống. Ngày trước do điều kiện kinh tế không cho phép nên cơ sở vật chất của mỗi lớp còn thiếu thốn. Ngày nay do có sự hỗ trợ của lãnh đạo, lớp học nào cũng được lắp đặt các trang thiết bị cần thiết cho việc học như máy tính, máy chiếu và loa. Dãy nhà dành cho giáo viên gồm phòng y tế, phòng Hội đồng, phòng Hiệu trưởng, phòng Hiệu phó, phòng Giáo vụ, phòng Phô-tô. Cuối dãy là thư viện trường. Cuối cùng là dãy nhà đa năng gồm ba phòng thí nghiệm cho các môn Sinh, Lý, Hoá và một phòng dành cho thực hành môn Tin Học.
Trường em tuy nhỏ bé, nhưng luôn nằm trong tốp đầu phong trào thi đua “dạy tốt học tốt’ của thành phố. Chúng em luôn được các thầy cô quan tâm, dạy bảo. Các thầy cô rất nhiệt tình, hết lòng vì học sinh, luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho chúng em học tập.
Em rất thích ngôi trường của em, nơi đã để lại cho em nhiều kỉ niệm của những năm tháng học trò, tình cảm đối với thầy cô, bạn bè. Mai đây dù có đi đâu xa em vẫn nhớ mãi ngôi trường THCS Lý Tự Trọng thân thương này.
Thanh Thủy
” Trường của em be bé, nằm ở giữa rừng cây,… ” – câu hát quen thuộc vang lên khiến lòng mỗi học trò thổn thức. Mái trường thân yêu – nơi lưu giữ mảnh ghép đầy đủ nhất của tuổi học trò.
Trường tôi nằm ở ven thị trấn nhỏ – nơi có những cánh đồng hoa cải vàng tươi màu nắng mới. Nhìn từ xa ngôi trường như một đóa hoa hồng vàng mang sức sống mãnh liệt khoe mình với thời gian, không gian. Ngôi trường hướng ra phía Nam, đối diện với cánh đồng hoa cải và dòng sông xanh nước chảy êm đềm. Trường không rộng lớn, cao ba tầng và có hai tư phòng gồm phòng Hội đồng, phòng của Ban Giám hiệu nhà trường và phòng học với bốn phòng thí nghiệm mới được xây dựng. Toàn bộ trường được khoác lên tấm áo vàng tươi với những cửa sổ, cửa ra vào màu nâu đất. Trong nắng sớm, cả ngôi trường lấp lánh, lấp lánh trong màu vàng óng ánh của nắng, màu vàng tươi của hoa cải và của màu tường. Ở tầng một là dành cho phòng Hội đồng, phòng của Ban Giám hiệu và của lớp Sáu. Tầng hai gồm các phòng của lớp Bảy và Tám. Còn lại tầng ba dành cho các phòng học lớp Chín và phòng thí nghiệm. Ở mỗi phòng học có ba dãy bàn được kê ngay ngắn, với đầy đủ trang thiết bị: quạt, đèn, bảng, và một máy tính để bàn tiện cho việc học tập. Ở phòng thí nghiệm có các trang thiết bị hiện đại phù hợp với các bài học trong chương trình Sinh học, Vật lí, Hóa học,…
Từ trên tầng ba nhìn ra xa, có thể bao quát cả làng quê, nhìn những cánh đồng thẳng cánh cò bay,những vườn trái cây trĩu quả, những đàn bò thung thăng gặm cỏ, các bác nông dân vui vẻ việc đồng,… Một không gian yên bình vốn có của làng quê. Đưa tầm mắt gần hơn, tôi thấy những tán bàng, tán phượng trên sân trường đang vẫy chào trong gió, những đóa loa kèn thắm đỏ đang ngào ngạt tỏa hương,… Mái trường mến yêu – nơi ghi dấu bao kỉ niệm học trò, nơi khắc ghi bao kí ức của tình thầy trò tha thiết. Mái trường này là điểm tựa, là đôi cánh chở tri thức tạo hành trang chúng tôi bước vào đời. Mái trường này cũng là kỉ niệm, là chốn tìm về của cái tuổi nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò,…
|
Với mỗi người, ngôi nhà là tổ ấm yêu thương. Nơi ấy có biết bao người thân yêu đã vun vén hạnh phúc cho ta. Nhưng có một ngôi nhà nữa, ngôi nhà ghi dấu một thời thơ trẻ sôi nổi, đầy hăm hở của tuổi thơ ta. Nó ôm ấp biết bao nhiêu kỉ niệm về tình thầy, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của ta bay tới chân trời trí tuệ. Ngôi nhà ấy, chính là ngôi trường mà mỗi sáng, mỗi chiều chúng ta đều có mặt để tiếp thu tri thức, mở cánh cửa dẫn đến thành công. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ gặp đề bài miêu tả trường của em. Để làm tốt bài tập này, chúng ta cần chú ý miêu tả trường từ khái quát đến trực tiếp. Khái quát nên nói đến tên trường, vị trí. Chi tiết thì chú ý miêu tả các phương diện như cổng, vườn hoa, sân trường, dãy nhà, lớp học. Đặc biệt cần nêu lên được tình cảm của bản thân đối với ngôi trường. Dưới đây là hai bài văn mẫu giúp các bạn làm bài tập này tốt hơn. Nhưng các bạn chỉ nên tham khảo thôi nhé! Chúc các bạn thành công.
Dù mới chỉ học được một năm nhưng em đã có nhiều kỉ niệm dưới mái trường này. Đối với em, ngôi trường nơi em học như ngôi nhà thứ hai và em yêu quý trường của em biết bao.
Ngôi trường nằm ở phía Đông Nam của thành phố. Khi đến gần, chúng ta sẽ bắt gặp biển dòng chữ “Trường THCS Lý Tự Trọng” được làm bằng đá hoa cương. Đó là tên một người anh hùng, một nhà Cách Mạng trẻ tuổi của Việt Nam. Bên dưới là cánh cổng sắt được sơn màu xanh. Vì đã cũ nên mỗi khi bác bảo vệ mở ra, kéo vào là nó lại kẽo kẹt nghe thật vui tai. Cánh cổng lúc nào cũng mở rộng như một người mẹ luôn chào đón chúng em bước vào thế giới của kiến thức, của những lời hay lẽ phải, của tình cảm thầy trò, bè bạn thắm thiết. Đối với em, ngôi trường này không nguy nga và tráng lệ như một tòa lâu đài mà chỉ đơn sơ nhưng vẫn giữ đầy nét trang nghiêm và thân thiện lạ thường.
Bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu mở ra. Ngay trước mắt là một vườn hoa rực rỡ sắc màu. Nào hoa hồng đỏ thắm, nào hoa cúc vàng tươi khoe mình dưới ánh nắng mặt trời. Có cả một khóm hoa đồng tiền màu trắng, màu đỏ, màu cam, luôn rung rinh trong gió như cười với thiên nhiên. Cuối vườn là một mảnh đất trồng toàn hoa mười giờ. Cứ đến đúng mười giờ, tất cả các bông đồng loạt nở rộ, mở mắt ngắm nhìn bầu trời, vui đùa cùng bướm chim. Thỉnh thoảng cô gió khẽ lướt qua khu vườn, cùng với ong bướm từ khắp mọi nơi bay về, tạo thành một buổi dạ hội hoành tráng, lộng lẫy, kiêu sa. Các loài đều cố gắng phô hết vẻ đẹp của mình với ngôi trường. Phía bên trái khu vườn là sân cát. Giờ ra chơi nào, các bạn nam cũng ra đây chơi đá bóng. Dù mồ hôi ướt đẫm vai, nhưng các cầu thủ đều chơi rất hăng say, nhiệt tình. Tiếng cổ vũ, tiếng hò hét, tiếng cười vui sướng khi trái bóng vào lưới làm cho khung cảnh thêm rộn rã.
Đánh tầm mắt sang bên phải, sẽ thấy toàn cảnh sân trường. Sân trường được lát bằng xi măng mang một màu trắng xoá. Vào mùa hè, ngôi trường khoác trên mình chiếc áo xanh khổng lồ, chiếc áo được dệt bởi những tán lá cao, rộng của cây bàng, cây phượng, cây xà cừ, cây bằng lăng, cây lộc vừng. Chúng em rất thích được ngồi dưới gốc bàng trò chuyện, chơi đùa, ngắm nhìn toàn cảnh ngôi trường đang đổi thay từng ngày. Giữa sân trường là sân khấu, nơi tổ chức các buổi lễ quan trọng của nhà trường. Bên cạnh là cột cờ với lá cờ đỏ tươi, ngôi sao vàng năm cánh như nhắc nhở chúng em phải biết ơn những người đã hy sinh để bảo vệ nền độc lập dân tộc Việt Nam. Trường của em có bốn dãy nhà, gồm hai dãy nhà ba tầng dành cho học sinh, một dãy nhà đa năng và một dãy nhà dành cho giáo viên. Dãy nào cũng được sơn màu vàng óng, nhưng qua thời gian, một vài mảng tường đã tróc ra, chỉ còn lại vệt xi măng. Dãy nhà dành cho học sinh có ba tầng, nằm cạnh nhau. Phòng nào cũng có một cửa chính, một cửa phụ và sáu cửa sổ ở hai bên. Nhìn vào trong lớp học, bàn ghế sạch sẽ, ngay ngắn. Đặc biệt mỗi lớp học đều có ảnh Bác Hồ, 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng và nội quy lớp học để cho chúng em không được quên những nội quy của nhà trường. Cuối mỗi phòng, có đóng một giá sách bằng gỗ nho nhỏ để lúc rảnh rỗi chúng em có thể lấy sách ra đọc, tiếp thu thêm nhiều bài học mới về cuộc sống. Ngày trước do điều kiện kinh tế không cho phép nên cơ sở vật chất của mỗi lớp còn thiếu thốn. Ngày nay do có sự hỗ trợ của lãnh đạo, lớp học nào cũng được lắp đặt các trang thiết bị cần thiết cho việc học như máy tính, máy chiếu và loa. Dãy nhà dành cho giáo viên gồm phòng y tế, phòng Hội đồng, phòng Hiệu trưởng, phòng Hiệu phó, phòng Giáo vụ, phòng Phô-tô. Cuối dãy là thư viện trường. Cuối cùng là dãy nhà đa năng gồm ba phòng thí nghiệm cho các môn Sinh, Lý, Hoá và một phòng dành cho thực hành môn Tin Học.
Trường em tuy nhỏ bé, nhưng luôn nằm trong tốp đầu phong trào thi đua “dạy tốt học tốt’ của thành phố. Chúng em luôn được các thầy cô quan tâm, dạy bảo. Các thầy cô rất nhiệt tình, hết lòng vì học sinh, luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho chúng em học tập.
Em rất thích ngôi trường của em, nơi đã để lại cho em nhiều kỉ niệm của những năm tháng học trò, tình cảm đối với thầy cô, bạn bè. Mai đây dù có đi đâu xa em vẫn nhớ mãi ngôi trường THCS Lý Tự Trọng thân thương này.
Thanh Thủy
” Trường của em be bé, nằm ở giữa rừng cây,… ” – câu hát quen thuộc vang lên khiến lòng mỗi học trò thổn thức. Mái trường thân yêu – nơi lưu giữ mảnh ghép đầy đủ nhất của tuổi học trò.
Trường tôi nằm ở ven thị trấn nhỏ – nơi có những cánh đồng hoa cải vàng tươi màu nắng mới. Nhìn từ xa ngôi trường như một đóa hoa hồng vàng mang sức sống mãnh liệt khoe mình với thời gian, không gian. Ngôi trường hướng ra phía Nam, đối diện với cánh đồng hoa cải và dòng sông xanh nước chảy êm đềm. Trường không rộng lớn, cao ba tầng và có hai tư phòng gồm phòng Hội đồng, phòng của Ban Giám hiệu nhà trường và phòng học với bốn phòng thí nghiệm mới được xây dựng. Toàn bộ trường được khoác lên tấm áo vàng tươi với những cửa sổ, cửa ra vào màu nâu đất. Trong nắng sớm, cả ngôi trường lấp lánh, lấp lánh trong màu vàng óng ánh của nắng, màu vàng tươi của hoa cải và của màu tường. Ở tầng một là dành cho phòng Hội đồng, phòng của Ban Giám hiệu và của lớp Sáu. Tầng hai gồm các phòng của lớp Bảy và Tám. Còn lại tầng ba dành cho các phòng học lớp Chín và phòng thí nghiệm. Ở mỗi phòng học có ba dãy bàn được kê ngay ngắn, với đầy đủ trang thiết bị: quạt, đèn, bảng, và một máy tính để bàn tiện cho việc học tập. Ở phòng thí nghiệm có các trang thiết bị hiện đại phù hợp với các bài học trong chương trình Sinh học, Vật lí, Hóa học,…
Từ trên tầng ba nhìn ra xa, có thể bao quát cả làng quê, nhìn những cánh đồng thẳng cánh cò bay,những vườn trái cây trĩu quả, những đàn bò thung thăng gặm cỏ, các bác nông dân vui vẻ việc đồng,… Một không gian yên bình vốn có của làng quê. Đưa tầm mắt gần hơn, tôi thấy những tán bàng, tán phượng trên sân trường đang vẫy chào trong gió, những đóa loa kèn thắm đỏ đang ngào ngạt tỏa hương,… Mái trường mến yêu – nơi ghi dấu bao kỉ niệm học trò, nơi khắc ghi bao kí ức của tình thầy trò tha thiết. Mái trường này là điểm tựa, là đôi cánh chở tri thức tạo hành trang chúng tôi bước vào đời. Mái trường này cũng là kỉ niệm, là chốn tìm về của cái tuổi nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò,…
|
Trong gia đình, chú chó không chỉ là thú nuôi bình thường mà chú còn giữ một vai trò quan trọng. Đó có thể là một người bạn, là một thành viên đáng tin cậy. Chú cún với vẻ bề ngoài dễ thương như đôi mắt đen láy, bộ lông mượt mà….Đôi khi chú nũng nịu muốn được vuốt ve hay đi dạo. Bên cạnh đó, chú chó rất thông minh thấy người lạ thì sủa ầm lên, gầm gừ nhưng với người thân chú thường vẫy đuôi mừng, quyện vào chân. Chú chó cũng là người lính dũng cảm thường thức trông nhà khi mọi người đi vắng hay khi màn đêm buông xuống. Khi miêu tả chú chó, bạn cần chú ý tới diện mạo của nó: lông, đôi tai, chiếc mũi thính, cái đuôi rung rung, linh hoạt…và mối quan hệ gắn bó giữa gia đình và nó- có thể gắn với một kỉ niệm. Mọi người được san sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn cùng chú. Sau đây là bài văn mẫu, các bạn có thể tham khảo để làm bài tốt hơn. Chúc các bạn thành công!
Có rất nhiều giống chó khác nhau, nên các bạn cần tìm hiểu rõ các đặc điểm của chúng để làm bài văn miêu tả hay nhất và hợp lý
Có những món quá bình dị nhưng đối với ta nó lại có ý nghĩa lớn. Mỗi lần nghĩ như vậy, tôi thấy mình cần trân trọng hơn món quà của bố nhân ngày sinh nhật thứ mười một của tôi. Đó là một chú con xinh xắn.
Thoạt tiên ngắm nhìn Milu, tôi ấn tượng ngay với bộ lông mềm mượt, trắng như bông của chú. Tôi thường khoan khoái vuốt ve bộ lông mịn màng ấy, mỗi khi chú cún nũng nịu dùng chiếc mũi nhỏ, hồng hồng dụi vào chân tôi. Đôi tai chú luôn dỏng lên để nghe ngóng mọi thứ xung quanh. Có lẽ Milu khác hẳn với những con cún khác bởi đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve, đen láy của nó.. Bốn chân của chú di chuyển mau lẹ, uyển chuyển như lướt trên mặt đất vậy. Dưới mỗi bàn chân có một lớp đệm thịt dày giúp Milu đi lại nhẹ nhàng và không gây tiếng động. Chú cún có chiếc đuôi cong cong linh lợi, lúc nào cũng rung rung trông thật thú vị. Hàng ngày thấy tôi đi học về, Milu lại chạy vụt ra cổng, vẫy đuôi rối rít chào mừng. Khi ấy, dường như mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến sau một ngày học tập căng thẳng.
Trở về nhà, bố tôi liền đóng cho Milu một “ ngôi nhà nhỏ” ở trên sân. Sau mỗi buổi, tôi đều mang phần cơm tới cho nó. Trông cái bụng tròn căng vì đánh chén no nê mới thực thích thú. Thấy tôi, chú cún thương quyện vào chân, liếm nhẹ vào chân tôi bằng cái lưỡi nhỏ màu hồng, làm tôi thấy nhột nhột, buồn buồn. Thỉnh thoảng tôi dẫn Milu đi dạo, chú có vẻ khoái chí khi được chạy nhảy tung tăng. Có lúc chú đuổi theo một cánh bướm, có khi chiếc mũi lanh lợi khịt khịt những đóa hoa dại bên đường. Milu là một chú chó ngoan cả nhà tôi, ai cũng yêu quý Milu vì chú chưa bao giờ ăn vụng hay tự ý chạy vào nhà. Không chỉ vậy, chú còn có tài bắt chuột rất khéo nhờ vậy mà cót thóc nhà tôi không bị lũ chuột moi móc. Ba mẹ tôi hài lòng về chú chó khi thấy tôi dành thời gian nô đùa với nó thay vì lướt điện thoại thông minh.
Milu từ lâu đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình tôi. Chú chó dũng cảm ấy vẫn âm thầm và kiên nhẫn trông nhà khi màn đêm buông xuống để mọi người được yên giấc. Từ khi có người lính gác trung thành ấy, gia đình tôi không bị mất trộm đồ dùng gì. Chú rất thông minh, biết phân biệt người nhà và người lạ. Khi khách lạ vào nhà chú không ngừng sủa vang, nhe nanh dữ dằn, chỉ khi nghe lời nhắc nhở của người trong nhà, chú mới ư ử nằm gọn trong chuồng. Chú chó thường đu hai chân trước lên, xoay vòng tròn làm tôi niềm vui của tôi như được nhân đôi. Còn lúc tôi buồn, chú lăn tròn thành cuộn bông dưới chân tôi, đôi mắt nó cũng ủ rũ như muốn san sẻ nỗi niềm với tôi vậy.
Chú cún của tôi không chỉ gắn bó khăng khít với gia đình mà Milu còn là người bạn tốt của tôi nữa. Tôi ước mong mình có thể mãi mãi sống bên Milu- chú chó đáng yêu, trung thành.
_Thu Hường_
Chó là loài động vật rất trung thành và thân thuộc với con người nên được đưa nhiều vào các đề văn
Chó có lẽ là loài động vật gần gũi với con người nhất. Dường như đi đâu ta cũng có thể bắt gặp chúng. Nhà em cũng nuôi một chú chó và em rất yêu quý nó.
Chao ôi, chú chó mới đẹp làm sao! Chú khoác trên mình chiếc áo lông vàng mượt mà. Trên đầu là hai tai vểnh lên rất thính. Mắt chú tròn như hòn bi ve. Mũi chú đen, ươn ướt. Khi há miệng, chú để lộ hàm răng sắc nhọn. Bốn chân cao, gầy, rắn chắc, vững chãi giúp chú chống đỡ cả cơ thể. Bộ móng vuốt là vũ khí sắc bén giúp chú chống lại kẻ thù. Dưới chân có đệm thịt giúp chú đi lại thoải mái, nhẹ nhàng. Cái đuôi ve vẩy trông thật đáng yêu.
Chú chó nhà em rất tinh khôn. Chú nằm trước của để trông nhà. Chú nằm im, nhắm mắt nhưng hễ có tiếng động là chú bừng tỉnh, nhìn xung quanh. Khi gặp người lạ là chú sủa gâu gâu. Nếu là người quen thì chú mừng rối rít. Mỗi lúc tan học, em lại thấy chú chó đứng trước cổng mừng em về. Chú cọ cọ dưới chân đòi vuốt ve, mỗi lúc chú được vuốt bộ lông là cái đuôi lại ve vẩy ngộ nghĩnh. Chú chó là một người bạn trung thành của mọi nhà. Chú chỉ được nghỉ ngơi khi mọi người thức còn lúc mọi người nghỉ thì chú lại tiếp tục công việc của mình. Mội lúc được nghỉ, chú cuộn mình nằm dưới sân sưởi nắng. Mỗi lúc rảnh rỗi, em lại dắt chú đi dạo quanh nhà. Những lúc ấy, chú thích lắm. Trông chú thật đáng yêu.
|
In the family, the dog is not just an ordinary pet but also plays an important role. It could be a friend, a trusted member. The puppy has a cute appearance like black eyes and smooth fur... Sometimes he whines and wants to be petted or taken for a walk. Besides, the very smart dog barks loudly and growls when he sees strangers, but when he sees relatives, he often wags his tail happily and tangles with his legs. The dog is also a brave soldier who often stays up to watch the house when everyone is away or when night falls. When describing a dog, you need to pay attention to its appearance: fur, ears, sharp nose, vibrating, flexible tail... and the close relationship between the family and the dog - which can be associated with a dog. memory. Everyone gets to share their joys and sorrows with him. The following is a sample essay, you can refer to it to do better. Good luck!
There are many different dog breeds, so you need to clearly understand their characteristics to write the best and most reasonable descriptive essay.
There are things that are so simple but to us they have great meaning. Every time I think like that, I feel like I need to appreciate my dad's gift more on my eleventh birthday. That's a lovely cub.
When I first looked at Milu, I was immediately impressed with his soft, silky white fur like cotton. I often happily caress that smooth fur, every time the puppy affectionately uses its small, pink nose to rub my leg. His ears are always perked up to listen to everything around him. Perhaps Milu is different from other dogs because of her round, black eyes like two marbles. Her four legs move quickly and gracefully, as if gliding on the ground. Under each foot there is a thick layer of flesh that helps Milu walk gently and without making a sound. The dog has a flexible, curved tail that always vibrates and looks very interesting. Every day when she saw me coming home from school, Milu would run out the gate, waving her tail profusely in greeting. At that time, it seemed like all my fatigue disappeared after a stressful day of studying.
Returning home, my father immediately built Milu a "little house" in the yard. After every session, I bring him rice. Looking at my round, full belly from eating a full meal is truly enjoyable. Seeing me, the puppy hugged my leg and gently licked my leg with its small pink tongue, making me feel ticklish and sad. Sometimes I take Milu for a walk, he seems happy to run and jump around. Sometimes he chases a butterfly, sometimes his alert nose sniffs wildflowers on the side of the road. Milu is a good dog in my whole family. Everyone loves Milu because he has never been sneaky or ran into the house on his own. Not only that, he also has the talent to catch mice very skillfully, thanks to which my rice cob is not picked up by mice. My parents are pleased with the dog when they see me spending time playing with it instead of scrolling through my smartphone.
Milu has long become an indispensable member of my family. That brave dog still silently and patiently watches over the house when night falls so everyone can sleep peacefully. Since having that loyal guard, my family has not had any belongings stolen. He is very smart, knows how to distinguish between family members and strangers. When strangers came into the house, he constantly barked and bared his fangs fiercely. Only when he heard the family's reminder did he lie down in the cage. The dog often swings its front legs up and rotates in circles, making my joy seem to double. When I was sad, he rolled into a ball of cotton at my feet, his eyes were also sad as if he wanted to share his sadness with me.
My dog is not only closely bonded with my family, but Milu is also my good friend. I wish I could live forever with Milu - a lovely, loyal dog.
_Thu Huong_
Dogs are animals that are very loyal and familiar with humans, so they are often included in essays
Dogs are probably the animals closest to humans. It seems like wherever we go we can encounter them. My family also has a dog and I love it very much.
Oh my, what a beautiful dog! He wears a smooth yellow fur coat. On the head are two ears that are very sharp. His eyes were as round as marbles. His nose is black and wet. When he opened his mouth, he revealed sharp teeth. Four tall, thin, solid and sturdy legs help him support his whole body. The claws are sharp weapons that help him fight against enemies. There are meat cushions under his feet to help him walk comfortably and gently. The wagging tail looks so adorable.
My dog is very smart. He lies in front of the door to look after the house. He lay still, eyes closed, but whenever there was a sound, he woke up and looked around. When he meets strangers, he barks. If he was an acquaintance, he would be extremely happy. Every time after school, I see the dog standing at the gate welcoming me home. He rubbed under his feet, wanting to be petted. Every time his fur was stroked, his tail would waggle in a funny way. The dog is a loyal friend of every home. He can only rest when everyone is awake, but when everyone rests, he continues his work. Whenever he had a break, he curled up and lay in the yard in the sun. Whenever I have free time, I take him for a walk around the house. At those times, I really enjoyed it. You look so adorable.
|
Hướng dẫn làm bài văn miêu tả con mèo hay nhất
Mèo là một thú nuôi khá phổ biến và hữu ích ở nhiều hộ gia đình trên toàn thế giới. Đây là một loài vật trung thành, rất đáng yêu và có thể giúp chúng ta khá nhiều việc. Đến với chương trình văn học lớp 6, chúng ta sẽ bắt gặp bài văn miêu tả con mèo. Ở dạng bài bài, chúng ta sẽ miêu tả tỉ mỉ những bộ phận của con mèo, những hoạt động thường ngày của chúng và ý nghĩa của chúng đối với chúng ta. Và dưới đây là một số bài văn mẫu định hướng để chúng ta làm tốt hơn bài tập của mình. Chúc các bạn may mắn.
Giống như chó thì mèo cũng có rất nhiều hành động ngộ nghĩnh nhưng đa số thường trầm tính
Nhà em nuôi rất nhiều con vật: chó, gà,.. chúng rất thân thiết và gần gũi với mọi người. Nhưng con vật mà em yêu thích nhất chính là con mèo.
Chao ôi, chú mèo nhà em mới đẹp làm sao! Chú khoác trên mình một bộ lông bắt mắt với gam màu trắng, đen, vàng trông rất cá tính. Đôi tai hình tam giác thường vểnh lên để nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Chú có đôi mắt màu xanh lam, tròn như hòn bi ve. Cái mũi màu hồng lúc nào cũng ươn ướt. Bộ ria mép động đậy như những chiếc ăng ten bé xíu. Bốn chân cao ráo với móng vuốt sắc để rình mồi. Dưới bàn chân có đệm thịt giúp chú đi lại thoải mái, nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn. Cái đuôi lúc nào cũng vểnh lên vểnh xuống cùng dáng đi oai vệ thật kiêu ngạo.
Chú mèo rất thích vuốt ve, chiều chuộng. Mỗi lúc em ngồi trên sofa là chú lại cọ vào người em đồi vuốt ve. Mỗi lúc được xoa bộ lông, chú lại kêu lên đầy thích thú. Những ngày nắng ấm, chú cuộn tròn mình, nằm trên mái nhà sưởi nắng, đôi mắt lim dim ngước nhìn bầu trời trong xanh.
Chú mèo nhà em rất chăm chỉ làm việc. Chú lục lọi mọi xó xỉnh trong nhà để tìm ra nơi ẩn náu của lũ chuột. Đôi mắt chú sáng lên giữa màn đêm đen cùng với sự di chuyển nhẹ nhàng của chú khiến lũ chuột nhắt không thể nào tuột khỏi tầm kiểm soát của mèo. Khi bắt được chuột, chú được con cá rán và chú tỏ ra thật khoái chí.
Em rất yêu quý chú mèo nhà em. Chú trở thành người bạn thân thiết bên cạnh các thành viên trong gia đình. Từ ngày có chú, em không sợ bọn chuột quấy phá. Chú mèo sẽ luôn là hình ảnh đẹp trong tâm trí em.
Hải Yến –
Mèo là động vật dễ thương khá sạch sẽ và dễ nuôi nên được nhiều người chọn làm thú cưng
Hè năm trước, bà ngoại từ quê lên thăm chúng em. Bà mang biết bao thức quà quê quen thuộc: nào nhãn, nào bưởi, nào trứng gà,… Nhưng trong đó thì con mèo tam thể nhỏ xinh là chị em em quý nhất, cưng nhất. Từng ngày, từng ngày chúng em chăm sóc rất kĩ càng và chú cũng đùa giỡn lại với em bằng những tiếng “Meo… Meo… Meo” rất dễ thương.
Ngày đầu tiên trở thành một người bạn trong gia đình, chú mèo còn bé xíu, tầm bằng chai nước nhỏ. Vậy mà thoáng qua đã một năm trời, chú mèo đã lớn hơn, trưởng thành hơn, không còn rụt rè như hồi đầu. Chú mèo tên là Nhím.
Với thân hình to gần bằng chai coca cỡ đại, Nhím khoác lên mình bộ trang phục màu vàng óng, mượt mà như nhung. Đôi chỗ điểm một vài sọc đen, sọc trắng trông rất hấp dẫn. Cái đầu tròn xoe như nắm tay người lớn, nổi bật với đôi mắt như hai hòn bi ve, luôn quan sát kĩ lưỡng và tỉ mỉ. Đặc biệt là vào ban đêm thì đôi mắt ấy lại như hai cái đèn pha ô tô, đi truy tìm nơi ẩn náu của lũ chuột. Phía dưới là cái mũi nhỏ nhỏ, xinh xinh, màu phớt hồng nhưng lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm cúm. Hai bên khóe miệng, những sợi râu mép nhỏ, dài như sợi cước. Bà em bảo rằng bộ ria mép đó như cái rada để mèo bắt sóng, tìm ra kẻ thù. Cái tai của Nhím mới thính làm sao! Chỉ một tiếng động nhỏ ở đâu đó là cái tai nhỏ xinh hình tam giác ấy lắng lại để nghe ngóng, chuyển động tứ phía để phát hiện ra bọn chuột đang hoành hành.
Chú mèo có bốn cái chân, tuy hơi nhỏ so với thân hình nhưng lại rất lợi hại, mỗi khi chạy thì nhanh thoăn thoắt như một vận động viên điền kinh. Có một điều khá thú vị là dù chạy nhanh cỡ nào thì Nhím cũng không phát ra âm thanh, rất nhẹ và rất êm. Khi em thắc mắc với bố mẹ thì đã được giải đáp rằng: dưới chân mèo có một lớp thịt dày, mịn, màu hồng nhạt. Nhưng đằng sau mỗi lớp thịt ấy là bộ móng sắc nhọn- vũ khí hạ gục mọi đối thủ.
Nhím được cả nhà em yêu quý một phần là bởi khả năng bắt chuột tài ba của chú. Bất kì một con mồi nào đã lọt vào tầm ngắm của Nhím thì sẽ chẳng thể thoát thân được. Trong mọi cuộc rượt đuổi phần thắng đều thuộc về chú mèo nhanh nhẹn, chạy thoăn thoắt để vồ chuột rồi vờn chuột và ăn thịt chúng. Vì vậy mà từ khi có Nhím, nhà em không một bóng chuột, chỉ cần chú cất tiếng meo meo thì bọn chuột kia đã ba chân bốn cẳng mà chạy.
Buổi sáng, khi nắng vàng rót mật xuống trần gian thì Nhím lại ra sân sưởi ấm. Nằm dài trên sân, Nhím nhắm hờ đôi mắt lim dim, duỗi dài bốn chân trông thật đáng yêu. Buổi trưa, khi cả nhà em đang ăn cơm thì chú mèo cũng chạy sà vào lòng em, như muốn nũng nịu điều gì.
|
Instructions for writing the best essay describing a cat
Cats are quite a popular and useful pet in many households around the world. This is a loyal animal, very adorable and can help us with many things. Coming to the 6th grade literature program, we will encounter an essay describing a cat. In card form, we will meticulously describe the cat's parts, their daily activities, and what they mean to us. And below are some sample essays to help us do our homework better. Good luck.
Like dogs, cats also have a lot of funny actions but most are usually quiet
My family raises many animals: dogs, chickens, etc. They are very friendly and close to everyone. But the animal I love the most is the cat.
Oh my, my cat is so beautiful! He wears an eye-catching coat with white, black, and yellow colors that look very personality. The triangular ears often perk up to listen for movements around them. He has blue eyes, round like marbles. The pink nose is always wet. The mustache moves like tiny antennas. Four tall legs with sharp claws to stalk prey. There are meat cushions under the feet to help him walk more comfortably, gently, and gracefully. The tail is always up and down and the gait is majestic and arrogant.
The cat loves to be petted and pampered. Every time I sit on the sofa, he rubs against my body and caresses me. Every time he rubbed his fur, he cried out with excitement. On warm sunny days, he curled up, lying on the roof in the sun, his eyes half-closed looking up at the clear blue sky.
My cat is very hard working. He searched every corner of the house to find the mice's hiding place. His eyes lit up in the dark night and his gentle movements made it impossible for the mice to slip out of the cat's control. When he caught the mouse, he got a fried fish and he seemed very happy.
I love my cat very much. He became a close friend alongside family members. Since I had you, I'm not afraid of rats. The cat will always be a beautiful image in my mind.
Sea oats -
Cats are cute animals that are quite clean and easy to raise, so many people choose them as pets
Last summer, my grandmother came from the countryside to visit us. She brought so many familiar country gifts: longan, grapefruit, chicken eggs, etc. But among them, the beautiful little calico cat was the most precious and beloved sister. Every day, every day we take care of him very carefully and he also jokes with me with very cute "Meow... Meow... Meow".
On the first day of becoming a family friend, the cat was still tiny, about the size of a small water bottle. Yet a year has passed, the cat has grown older, more mature, and is no longer as timid as in the beginning. The cat's name is Hedgehog.
With a body almost as big as a large bottle of coke, Hedgehog wears a golden, velvety outfit. Sometimes there are a few black and white stripes that look very attractive. The head is as round as an adult's fist, highlighted by eyes like two marbles, always observing carefully and meticulously. Especially at night, those eyes are like two car headlights, searching for the rats' hiding places. Below is a small, pretty nose, pinkish in color but always wet like someone with the flu. On both sides of the mouth, there are small, long whiskers like hair. My grandmother said that mustache is like a radar for cats to detect and find enemies. How sharp are the hedgehog's ears! Just a small noise somewhere makes that pretty little triangular ear stop to listen and move in all directions to detect the raging rats.
The cat has four legs. Although it is a bit small compared to its body, it is very powerful. Whenever it runs, it runs as quickly as an athlete. One interesting thing is that no matter how fast the hedgehog runs, it doesn't make a sound, it's very light and very quiet. When I asked my parents, they were told: under the cat's feet there is a thick, smooth, light pink layer of meat. But behind each layer of flesh is a set of sharp claws - a weapon to defeat all opponents.
Hedgehog is loved by my whole family partly because of his talented ability to catch mice. Any prey that has entered the Hedgehog's sights will not be able to escape. In every chase, the victory belongs to the agile cat, running quickly to pounce on the mice, then play with the mice and eat them. That's why since I had Hedgehog, there hasn't been a single mouse in my house. As long as he meows, the mice will run away.
In the morning, when the golden sunlight poured honey into the world, Hedgehog went out to the yard to warm up. Lying on the field, Hedgehog half-closed his eyes and stretched out his four legs, looking adorable. At noon, while my whole family was eating, the cat ran into my arms, as if wanting to pet something.
|
Hồ Hoàn Kiếm là một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất của Hà Nội và là nơi có những ngôi đền, chùa thơ mộng nhất nhì thủ đô. Cách phố cổ chỉ một quãng ngắn đi bộ, hồ là một khoảng xanh thanh bình giữa lòng thủ đô đông đúc, náo nhiệt. Tại đây, du khách có thể cùng cư dân địa phương đấu cờ, tản bộ quanh hồ hay thư giãn dưới những tán cây. Nếu đã có dịp đi đến Hồ Gươm hoặc nhìn thấy Hồ Gươm qua tranh, ảnh thì có lẽ đề bài Tả Hồ Gươm lớp 6 sẽ không quá khó khăn với các bạn. Khi làm bài, các bạn có thể miêu tả những địa điểm cụ thể nằm trong quần thể Hồ Gươm từ tháp Rùa, cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn,…làm nổi bật lên nét cổ kính, trang nghiêm. Sử dụng kết hợp những biện pháp tu từ đã học để bài viết thêm sinh động và đặc biệt là cần bộc lộ tình cảm, cảm xúc của mình đối với Hồ Gươm. Để giúp các bạn có cái nhìn rõ nét hơn về cách làm bài, dưới đây là bài văn tham khảo cho đề bài Tả Hồ Gươm lớp 6.
“Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây
Đây lắng hồn núi sông ngàn năm…”
Câu thơ trên cứ âm vang mãi trong lòng em. Nó gợi lên niềm tự hào, yêu thương da diết một vùng đất ngàn năm văn hiến: Thăng Long – Hà Nội. Mảnh đất có bao nhiêu di tích lịch sử, cảnh đẹp làm say đắm lòng người. Nhưng gần gũi, thân thương với em nhất chính là Hồ Gươm – viên ngọc xanh long lanh giữa lòng thành phố.
Hồ Gươm nằm ngay giữa thủ đô Hà Nội đông vui, tấp nập. Từ trên cao nhìn xuống Hồ Gươm như một bức tranh thủy mặc mà mẹ thiên nhiên đã tạo nên. Sáng sớm nước hồ trong veo như chiếc gương khổng lồ. Mặt hồ trong xanh, trải dài, phẳng lặng, hệt như một “viên ngọc” lục thủy giữa Thủ đô, hay đúng hơn là một chiếc gương ngọc thạch khổng lồ, sáng lấp loáng. Những tia nắng sớm vàng ươm như rót mật nhảy nhót trên mặt nước như dát vàng, dát bạc. Hai bên bờ, những hàng liễu rủ đang đung đưa trong gió như chải tóc làm duyên. Em thích nhất là hình ảnh những cây lộc vừng trổ hoa. Thân cây đổ nghiêng như muốn sà xuống nước, hoa lộc vừng màu đỏ, những bông hoa li ti chạy dài theo một dây, mỗi cây lại có hàng chục, hàng trăm dây hoa như thế thả lững lờ từ cành cây xuống nước. Hình ảnh ấy sao mà thi vị!. Mọi người ra đây tập thể dục từ sớm nên cái tĩnh lặng đã được phá tan bởi cái ồn ào, rộn rã. Khi Hà Nội lên đèn, khung cảnh hiện lên thật lãng mạn, phong tình. Hồ Gươm như khoác lên mình một chiếc áo màu đen huyền bí tô điểm thêm là ánh đèn sặc sỡ trông thật đẹp làm. Ông mặt trăng sáng vằng vặc cùng những vì sao lấp lánh đang ban phát những tia sáng dịu nhẹ để làm vui cho mọi người. Đây là khu phố đi bộ của thủ đô nên tối tối, mọi người thường ra đây ngắm cảnh, nói chuyện. Xung quanh hồ còn có các quán cà phê, các nhà hàng để mọi người vừa ăn lại vừa có thể thả hồn mình theo phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây.
Hồ Gươm là một quần thể di tích gồm nhiều di tích nổi tiếng. Giữa hồ Tháp Rùa nổi lên uy nghiêm cổ kính. Tháp có ba tầng, nhỏ nhắn rêu phong nằm giữa mênh mông sóng nước. Phần đất nhô lên làm nơi xây tháp, cỏ đã mọc xanh rì. Nhiều lần người ta bắt gặp những cụ rùa Hồ Gươm lên đó nằm nghỉ ngơi. Xa xa, cầu Thê Húc màu đỏ son, cong cong như con tôm dẫn vào đền Ngọc Sơn. Xung quanh cầu có treo những dây đèn nhấp nháy màu đỏ chót, để vào buổi tối, mọi người có thể nhìn thấy cầu Thê Húc rõ hơn. Đền Ngọc Sơn linh thiêng, bên trong đền chứa những đồ cổ được lưu giữ từ hàng nghìn năm trước. Nhìn qua khung cửa kính bên trong đền là tượng của cụ Rùa hay được gọi là thần kim Quy – vị thần giúp vua Lê Lợi đánh tan quân Minh, cứu giúp nước nhà. Chếch về phía đường Đinh Tiên Hoàng là Tháp Bút sừng sững, uy nghiêm. Trên tháp đề ba chữ Hán lớn màu đỏ: “Tả thanh thiên” có nghĩa là “Viết lên trời xanh” mang hình ảnh nghiên mực và ngòi bút lông tượng trưng cho tinh thần hiếu học của mảnh đất nghìn năm văn hiến.
Được sinh ra và lớn lên ở vùng đất Thủ đô, hằng ngày được ngắm nhìn Hồ Gươm với những nét đẹp dịu dàng mà quyến rũ, lòng em trào dâng lên niềm tự hào dân tộc. Em hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để góp phần xây dựng đất nước Việt Nam thêm giàu đẹp và bảo vệ những di tích lịch sử của dân tộc.
Thanh Thuỷ
Hồ Gươm vốn là một di tích lịch sử lâu đời của đất Việt, là một vùng đất xinh đẹp giữa lòng thủ đô Hà Nội, là một thắng cảnh với sự lôi quấn rất riêng, mang lại những vẻ đẹp vô cùng độc đáo, vô cùng ấn tượng.
Phong cảnh Hồ Gươm tạo cho người ngắm nhìn một thứ cảm giác tự hào. Đây là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của đất nước Việt Nam, thu hút du khách từ mọi miền đất nước, từ mọi quốc gia, dân tộc, là điểm đến lí tưởng của khách du lịch thập phương.
Hồ Gươm hay còn có tên gọi khác là Hồ Hoàn Kiếm. Nước hồ xanh trong, ven bờ là những rặng liễu rủ xuống, soi mình lên mặt nước một cách duyên dáng, điệu đà. Thân cây nghiêng mình, sà xuống sát mặt nước, treo lơ lửng những cành hoa đỏ tươi tắn trên ngọn cây, vài ba ngọn liễu lại đưa mình chạm mặt nước, tạo nên vẻ đẹp rất tự nhiên, thấm đẫm chất thơ. Và nổi bật trên mặt hồ nước trong xanh là cây cầu Thê Húc cong cong như con tôm, mang màu đỏ sắt son, đậm đà. Cầu Thê Húc là con đường dẫn vào đền Ngọc Sơn, trên đường vào dễ thấy hình ảnh Tháp Bút và Đài Nghiên. Vào những lúc mặt trời lên cao, bóng của Tháp Bút in lên, đỉnh tháp như ngòi ngọn bút đang hướng nghiên mực mà lấy màu. Có lẽ đây là kì công, cũng là dụng ý của ông cha ta khi xây Đài Nghiên và Tháp Bút. Đi hết cầu Thê Húc ta đến với đền Ngọc Sơn uy nghi, vững trãi, âm thầm đứng dưới những vòm cây xanh tươi, um tùm. Tiếp đó, ta sẽ trông thấy bóng dáng Tháp Rùa lừng lững giữa mặt hồ yên ả, giữa lòng thủ đô đất Việt. Tháp có ba tầng, được bao bọc bởi mảnh đất cỏ mọc xanh rì, yên lặng, vững vàng giữa mặt hồ xanh trong, trải qua bao mưa nắng với những tầng rêu phong bám chặt bên ngoài. Hình ảnh ấy vừa cổ xưa, vừa chân thực, tạo nên vẻ đẹp rất trữ tình, mang lại cảm xúc rạo rực khó nói thành lời. Một vẻ đẹp xưa cũ giữa chốn phốn hoa đông đúc của thành phố Hà Nội, sự độc đáo và riêng biệt ấy đã tạo nên nét vẽ rất riêng của phong cảnh non nước Việt Nam.
|
Hoan Kiem Lake is one of Hanoi's most famous landscapes and is home to the capital's most poetic temples and pagodas. Just a short walk from the old town, the lake is a peaceful green space in the heart of the crowded and bustling capital. Here, visitors can play chess with local residents, stroll around the lake or relax under the trees. If you have had the opportunity to go to Hoan Kiem Lake or see Hoan Kiem Lake through paintings or photos, perhaps the lesson "Describing Hoan Kiem Lake" for grade 6 will not be too difficult for you. When doing the test, you can describe specific places in the Sword Lake complex from the Turtle Tower, The Huc Bridge, Ngoc Son Temple,... to highlight the ancient and solemn features. Use a combination of learned rhetorical devices to make your writing more lively and especially express your feelings and emotions towards Hoan Kiem Lake. To help you have a clearer view of how to do the test, below is a reference essay for the topic Ta Ho Guom grade 6.
“Sword Lake, Red River, West Lake
This deposition River Mountain millennium soul…"
The above poem keeps echoing in my heart. It evokes pride and deep love for a land of thousands of years of civilization: Thang Long - Hanoi. The land has many historical relics and beautiful scenery that captivates people's hearts. But the closest and dearest to me is Sword Lake - a sparkling green pearl in the heart of the city.
Sword Lake is located right in the middle of the crowded and bustling capital Hanoi. Looking down from above, Hoan Kiem Lake looks like a watercolor painting created by mother nature. Early in the morning, the lake water is as clear as a giant mirror. The lake's surface is clear, long, and calm, just like a green "jewel" in the middle of the Capital, or more accurately, a giant, shining jade mirror. The golden morning rays of sunlight were like pouring honey, dancing on the water surface like gold and silver. On both sides of the bank, rows of weeping willows are swaying in the wind as if combing hair for charm. What I like best is the image of the sesame trees blooming. The trunk of the tree tilted as if it wanted to swoop into the water, red sesame flowers, tiny flowers running along a string, each tree had dozens, hundreds of such flower strings hanging lazily from the branches into the water. How poetic is that image!. Everyone came here to exercise early, so the silence was broken by the noise and bustle. When Hanoi lights up, the scene appears very romantic and romantic. Hoan Kiem Lake seems to be wearing a mysterious black shirt adorned with colorful lights, making it look so beautiful. The bright moon and sparkling stars are giving out gentle rays of light to make everyone happy. This is the capital's walking street, so at night, people often come here to admire the scenery and talk. Around the lake there are also cafes and restaurants so people can eat and relax in the beautiful scenery here.
Hoan Kiem Lake is a relic complex consisting of many famous relics. In the middle of the lake, Turtle Tower emerges with ancient majesty. The tower has three floors, small and covered with moss, located in the middle of immense water waves. The raised land is where the tower was built, and the grass has grown green. Many times people come across Hoan Kiem Lake turtles resting there. In the distance, The Huc bridge is red and curved like a shrimp leading to Ngoc Son temple. Around the bridge, red flashing lights are hung, so that in the evening, people can see The Huc Bridge more clearly. Ngoc Son Temple is sacred, inside the temple contains antiques kept from thousands of years ago. Looking through the glass window inside the temple is the statue of Mr. Rua, also known as the golden god Quy - the god who helped King Le Loi defeat the Ming army and save the country. Slightly towards Dinh Tien Hoang street is the towering and majestic Pen Tower. On the tower are three large red Chinese characters: "Ta Thanh Thien" meaning "Writing on the blue sky" with the image of an inkstone and brush pen symbolizing the studious spirit of the land of thousands of years of civilization.
Being born and raised in the capital, seeing Hoan Kiem Lake every day with its gentle yet seductive beauty, my heart swells with national pride. I promise to try my best to study well to contribute to building a richer and more beautiful country of Vietnam and protecting the nation's historical relics.
Thanh Thuy
Sword Lake is a long-standing historical relic of Vietnam, a beautiful land in the heart of Hanoi capital, a landscape with a very unique appeal, bringing extremely unique and timeless beauty. same impression.
The scenery of Hoan Kiem Lake gives viewers a sense of pride. This is a famous scenic spot of Vietnam, attracting tourists from all parts of the country, from all countries and ethnicities, and is an ideal destination for tourists from all over.
Sword Lake is also known as Hoan Kiem Lake. The water of the lake is clear and blue, along the shore are willow trees hanging down, reflecting gracefully and gracefully on the water's surface. The tree trunk tilted, swooping down close to the water surface, hanging bright red flower branches on the top of the tree, a few willow tips touched the water surface, creating a very natural beauty, imbued with poetry. And standing out on the surface of the clear blue lake is The Huc bridge, curved like a shrimp, with a rich, rich red color. The Huc Bridge is the road leading to Ngoc Son Temple, on the way you can easily see images of Pen Tower and Dai Nghien. At times when the sun is high, the shadow of the Pen Tower appears, the top of the tower is like the nib of a pen pointing towards the ink to get color. Perhaps this is a feat and also the intention of our ancestors when building Dai Nghien and Pen Tower. After completing The Huc Bridge, we come to the majestic and sturdy Ngoc Son Temple, silently standing under the lush, green canopy of trees. Next, we will see the silhouette of Turtle Tower floating in the middle of a peaceful lake, in the heart of the Vietnamese capital. The tower has three floors, surrounded by green grass land, quiet and stable in the middle of a clear blue lake, experiencing many rains and suns with layers of moss clinging tightly to the outside. That image is both ancient and authentic, creating a very lyrical beauty, bringing fiery emotions that are hard to put into words. An ancient beauty amidst the crowded bustle of Hanoi city, that uniqueness and separateness has created a very unique feature of Vietnam's landscape.
|
Ở trường học nào cũng thế, luôn luôn có đội ngũ cán bộ, công nhân viên đảm nhiệm các việc hành chính trong trường. Bác bảo vệ là một người rất gần gũi, thân quen với lớp lớp học sinh. Bác là người lặng lẽ trực, canh và bảo vệ trường qua năm tháng. Ngày nào cũng vậy, dù rằng trường có vắng bóng học sinh những ngày nghỉ hay lễ, Tết, bác vẫn túc trực ở đây bảo vệ sự an toàn của trường. Trong chương trình Ngữ Văn 6, ta sẽ bắt gặp kiểu đề tả bác bảo vệ trường em. Với dạng bài này, cần chú ý tập trung làm nổi bật hình ảnh bác bảo vệ với các công việc hằng ngày ở trường. Dưới đây là bài văn mẫu tả bác bảo vệ trường em giúp mọi người có cái nhìn rõ hơn về đề bài này.
Hôm nay, tôi có dịp về thăm trường Tiểu học cũ, tình cờ gặp bác Lê – bảo vệ trường năm nao. Lại là giờ học nên hai bác cháu đã ngồi hàn huyên. Bác Lê vẫn thế, chẳng khác nhiều so với ngày trước.
Bác Lê năm nay đã ngoài tuổi bốn mươi nhưng trông bác vẫn khỏe mạnh và vẫn yêu đời, hóm hỉnh như ngày nào. Tôi vẫn không quên cái dáng người khom khom thấp, bước những bước điềm tĩnh của bác. Chiếc áo đồng phục bảo vệ đã sờn vai vẫn được bác mặc hàng ngày. Mái tóc bác tôi thấy đã điểm vài sợi bạc. Có lẽ đó là minh chứng cho những đêm thao thức không ngủ vì bận bịu nghĩ suy của bác. Vầng trán cao từ lúc nào đã hằn những vết nhăn của năm tháng vất vả, của một đời khó nhọc chuyện cơm áo gạo tiền. Tôi vẫn thích nhất đôi mắt biết nói của nói: đôi mắt biết giận dữ khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt biết suy tư trước ngày chia tay cuối năm, đôi mắt biết cười khi chúng tôi chuyện trò với bác. Đôi mắt ấy dù thế nào song vẫn ánh lên những cái nhìn chân thành và thân thiện nhất. Tôi để ý tới bàn tay sạm đen hơn của bác, đôi bàn tay ngày ngày cầm dùi đánh trống, sớm chiều mở và khóa cổng,… Đôi bàn tay đã có nhiều vết chai sần vì những gánh nặng ở cuộc sống. Mỗi lần chúng tôi chào, bác lại cười một nụ cười rất tươi, vẫy tay lại với chúng tôi.
Bác Lê hiền lắm. Những lúc chúng tôi mắc lỗi gì, bác chỉ nghiêm khắc phê bình chứ không quát tiếng nặng lời nhẹ với chúng tôi. Chúng tôi mỗi lúc rảnh rỗi hay ra tâm sự cùng với bác. Bác kể cho chúng tôi nghe bác đã từng tham gia kháng chiến ra sao, bác về trường từ lúc nào. Bác nhớ như in cây bàng lớn ở góc sân trường được trồng từ lúc nào, đã trải qua mưa nắng ra sao. Bác cũng điểm mặt, gọi tên rất nhiều những học sinh nổi bật trong trường làm bác không lúc nào quên được. Bác cũng vui tính lắm. Bác thường pha trò cười mỗi khi tôi đến thưa với bác mình vừa không làm tốt bài kiểm tra. Những lúc chúng tôi buồn rười rượi, không biết bác mua kẹo khi nào mà bác thường cho chúng tôi và đùa rằng: “Ăn kẹo của bác sẽ hết buồn rầu”.
Bác đã gắn bó với trường mấy mươi năm, ngày ngày đánh trống vào giờ, tan trường, lặng lẽ khóa cổng, mở cổng. Có những ngày chúng tôi được nghỉ, bác vẫn ở trường canh cả ngày lẫn đêm. Công việc thầm lặng ấy để đảm bảo sự an cho trường và cho chính chúng tôi.
Tôi yêu quý bác Lê và coi bác như một người bác ruột của mình. Ngày trở về ngắn ngủi, nhưng được gặp bác, tôi như được sống lại những năm tháng còn là cô học trò nhỏ học Tiểu học. Mong bác vẫn luôn khỏe mạnh, yêu đời để canh gác sự bình yên cho chúng cháu.
-Trần Thị Thanh Mai –
Các trường học thường ít nhất có 1 bác bảo vệ đồng thời cũng thường làm thêm một số nhiệm vụ như trông xe và quản lý khuôn viên trường
Ngôi trường từ bao giờ đã trở thành ngôi nhà thứ hai, là một phần của tuổi thơ mỗi người. Nơi đó là sân trường rộng lớn, nơi có hàng cây thoáng mát, có bạn bè thầy cô. Có cả những con người, cùng với thầy cô, lặng lẽ nhìn những lứa học trò chúng tôi khôn lớn: bác bảo vệ trường tôi.
Bác bảo vệ trường tôi tên là Nam. Coi bác như một người thân trọng đại gia đình, chẳng bao giờ để ý tên đầy đủ bác là gì, chỉ đơn giản là bác Nam, cũng không ai gọi là bác bảo vệ. Trải qua 60 mùa xuân trên cuộc đời, bác có dáng người mảnh mai, không cao lớn cũng chẳng phải người to khỏe như mọi người hay tưởng tượng khi nghĩ đến những người bảo vệ. Nước da ngăm đen, rám nắng cùng chiếc áo màu xanh lam huyền thoại xắn đến khuỷu tay, đôi dép cao su đã cũ và chiếc mũ cối cũng xanh luôn ở trên đầu, dù ở xa, chúng tôi cũng có thể nhận ra bác rồi.
Hiền từ và dễ gần ngay từ cái gặp đầu tiên là những điều mọi người có thể thấy ở bác. Có lẽ bởi khuôn mặt quá nhân hậu và chân chất ở bác? Khuôn mặt đã sạm đi vì những “sương gió dạn dày”, những nếp nhăn đã rõ rệt qua thời gian và tuổi tác cũng khiến người ta hiểu và thêm kính trọng bác hơn. Cha ông thường nói: con người đẹp nhất là ở con mắt, có đúng với con trai không? Nhưng tôi thấy nó đúng với bác Nam. Đôi mắt bác nheo lại, nhưng vẫn có thể thấy từ đó sự ấm áp và nhẹ nhàng đến lạ kì, như ánh nắng mùa xuân, không chói chang, gay gắt mà có sức mạnh đến lạ kì làm hồi sinh vạn vật. Đôi mắt ấy hình như còn có cảm xúc nữa. Đôi mắt nheo lại khi vui sẽ khác với đôi mắt nheo lại thất vọng khi thấy chúng tôi làm gì không đúng. Và khi ấy, chúng tôi biết mình phải xin lỗi và làm nũng với bác. Đôi tay bác nhỏ nhắn, những vệt gân xanh nổi lên rõ rệt nhưng cứ như có sức mạnh siêu nhiên vây, có thể khiêng và bê mọi thứ nặng hay giúp đỡ mọi người bất cứ khi nào cần.
Vì thế mọi người ai cũng rất yêu quý bác. Các thầy cô đều rất kính trọng và yêu mến bác. Còn lũ học trò chúng tôi, bác chẳng khác gì người trong nhà vậy. Bác Nam từng là cựu chiến binh, tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mĩ oanh liệt của đất nước. Bác có một căn phòng nhỏ ở giữa hai dãy nhà, đó chính là nhà ở của bác, cũng là nơi trú ngụ và vui chơi của chúng tôi ở trường học. Phòng bác có rất nhiều thứ để chơi: cây cảnh, các dụng cụ của bác, những bi nước thời chiến và cả những câu chuyện của bác nữa. Lũ trẻ chúng tôi thường quây quần bên chiếc giường nhỏ của bác để nghe bác kể chuyện. Đó không phải chỉ là câu chuyện kể, đó là những thước phim sống động trong đầu chúng tôi với âm thanh là giọng nói trầm ấm của bác, là những khoảnh khắc thót tim khi đối đầu với địch, là những giây phút hạnh phúc khi được hát ca bên đồng đội, là sự xót xa khi thấy đồng đội của mình phải ngã xuống, mãi mãi, … Khi chúng tôi cười, khi chúng tôi hồi hộp, khi chúng tôi lại khóc. Bác chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, và mỉm cười. Không biết bác mỉm cười gì nhưng chúng tôi cũng cười và thấy rất hạnh phúc. Đó chính là lí do tại sao chúng tôi lại yêu mến bác như thế.
|
In every school, there is always a team of officials and employees who take care of administrative work in the school. The security guard is a person who is very close and familiar with the class of students. He was the one who quietly stood guard, guarded and protected the school over the years. Every day, even though the school is empty of students on holidays or Tet, he is still here to protect the safety of the school. In the Literature 6 program, we will encounter a type of essay describing a teacher defending his school. With this type of article, you need to focus on highlighting the image of the security guard doing daily work at school. Below is a sample essay describing the school security guard to help everyone have a clearer view of this topic.
Today, I had the opportunity to visit the old elementary school and coincidentally met Mr. Le - the school's security guard last year. It was school time again so we sat and chatted. Uncle Le is still the same, not much different from before.
Uncle Le is over forty years old this year but he still looks healthy and still loves life and is as witty as ever. I still don't forget his low, stooped figure and calm steps. The worn-out guard uniform is still worn every day. My uncle's hair had a few gray strands. Perhaps that's a testament to the sleepless nights I spent because I was busy thinking. The high forehead has long been marked with wrinkles from years of hard work, from a life of hardship in making money. I still like his talking eyes the most: eyes that know how to get angry when we make mistakes, eyes that know how to think before the end of the year farewell, eyes that know how to smile when we talk to him. No matter what, those eyes still shine with the most sincere and friendly looks. I noticed his darker hands, the hands that held the drumsticks every day, opened and locked the gate early in the evening,... His hands had many calluses due to the burdens of life. Every time we said hello, he smiled brightly and waved back at us.
Uncle Le is very gentle. Whenever we made any mistakes, he only harshly criticized us and did not shout harsh words at us. Whenever we have free time, we often confide in you. He told us how he participated in the resistance war and when he returned to school. He clearly remembers when the big almond tree in the corner of the school yard was planted, and how it went through the rain and sun. He also noted and called the names of many outstanding students in the school that he will never forget. Uncle is also very funny. He often makes jokes every time I come to tell him I didn't do well on the test. When we were so sad, we didn't know when he bought the candy, but he often gave it to us and jokingly said, "Eating your candy will make your sadness go away."
He has been attached to the school for decades, every day he beats the drum at the hour, after school, quietly locks and opens the gate. On days when we had a day off, he was still on guard day and night. That silent work ensures the safety of the school and ourselves.
I love Uncle Le and consider him my real uncle. The day I returned was short, but meeting you made me feel like I was able to relive my years as a young elementary school student. I hope you are always healthy and love life to guard the peace for us.
-Tran Thi Thanh Mai –
Schools usually have at least one security guard who also often does some additional duties such as parking and campus management.
School has since become a second home, a part of everyone's childhood. That place is a large school yard, where there are rows of cool trees, and there are friends and teachers. There are even people, along with teachers, who quietly watch our students grow up: the guardian of my school.
My school security guard's name is Nam. Treating you as an important family member, never paying attention to your full name, simply Uncle Nam, no one calls you security guard. Having spent 60 springs in his life, he has a slim figure, neither tall nor strong like people imagine when thinking of guardians. Dark, tanned skin with a legendary blue shirt rolled up to the elbows, old rubber sandals and a blue helmet on his head. Even from afar, we could recognize him. .
Kindness and approachability right from the first meeting are things everyone can see in him. Maybe it's because your face is so kind and sincere? His face has been darkened by the weather and the wrinkles that have become evident over time and age also make people understand and respect him more. His father often said: the most beautiful person is in the eyes, is that true for boys? But I find it true for Mr. Nam. His eyes narrowed, but he could still see a strange warmth and gentleness, like the spring sunlight, not bright or harsh but with a strange power to revive everything. Those eyes seem to have emotions too. Eyes that squint when happy are different from eyes that squint in disappointment when they see we're doing something wrong. And at that time, we knew we had to apologize and act like a baby to him. His hands are small, with clearly visible blue veins, but it's as if he has supernatural strength, able to lift and carry heavy things or help people whenever needed.
That's why everyone loves you very much. The teachers all respect and love him very much. As for us students, you are no different from family members. Uncle Nam was a veteran and participated in the country's glorious resistance war against the United States. He has a small room in the middle of two rows of houses, that is his house, and also our place to stay and play at school. My room has a lot of things to play with: bonsai, my tools, wartime water balls and even my stories. We children often gathered around his small bed to listen to him tell stories. These are not just stories, they are vivid movies in our heads with the sound of Uncle Ho's deep voice, heart-stopping moments when confronting the enemy, happy moments when Singing with teammates is the sadness of seeing your teammates fall, forever... When we laugh, when we are nervous, when we cry. Uncle just quietly watched, and smiled. I don't know why he smiled, but we also smiled and felt very happy. That's why we love you so much.
|
“Mùa thu ơi mùa thu! Mùa đi thơm trang sách mới. Tiếng hát ngày khai trường trong sáng như trời thu.” Lời bài hát chắc hẳn đã làm thổn thức không biết bao nhiêu trái tim của những cô, cậu học trò. Ai mà chẳng có những kỉ niệm đẹp thời cắp sách tới trường. Nhưng có lẽ buổi lễ khai giảng – ngày đầu tiên của năm học mới sẽ luôn có một ấn tượng mạnh mẽ tới tâm can con người về một miền kí ức xa xăm tươi đẹp. Trong chương trình Ngữ Văn 6, ta sẽ bắt gặp dạng đề tả buổi lễ khai giảng. Đây là kiểu bài không khó, nhưng đòi hỏi người viết phải tập trung làm nổi bật được không khí ngày khai trường. Dưới đây là bài văn mẫu tả buổi lễ khai trường lớp 6 để mọi người có định hướng về kiểu bài này.
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp trong cuộc đời mỗi người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí chúng ta. Với tôi, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức đẹp nhất để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên – một buổi sáng cuối thu êm đềm, bầu trời cao, trong xanh, có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt – mùa thu miền Bắc trời se lạnh nhưng nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa bé sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Con đường tới trường sao hôm nay dài đến lạ, cây xanh hơn và hoa ngát hương hơn. Hay tại lòng tôi hôm nay cũng bồi hồi hơn?
Ô kìa, kia có phải trường học nơi mà tôi sẽ đến? Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì nó khang trang và to lớn hơn hẳn. Tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Tôi không thấy quá sợ nhưng không hiểu sao sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy tôi vẫn cố bám chặt lấy tay mẹ. Trước mắt tôi là một cái cổng trường to lớn màu xanh ngọc bích. Tôi níu lấy tay mẹ rồi bước vào trường. Xung quanh tôi, hàng trăm các bạn học sinh cũng mang một nét mặt sợ hãi, cũng nép sau áo mẹ giống tôi. Nước mắt tôi bỗng dưng rơi. Có lẽ vì tôi sợ. Mẹ nắm tay, lau nước mắt cho tôi, động viên khích lệ giúp tôi lấy lại tinh thần.
Rồi tiếng trống vang lên báo hiệu giờ tập trung toàn trường. Lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi – tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót. Chúng tôi đứng trang nghiêm dưới lá cờ Tổ quốc, hát vang bài Quốc ca.
Sau khi chào cờ xong, một thầy giáo trung tuổi lên đọc diễn văn khai trường và danh sách lớp. Tôi được vào lớp 1A. Khi vào đến lớp, tôi và những người bạn xa lạ bắt đầu làm quen nhau, đùa nghịch và tự lúc nào hết hẳn sự bỡ ngỡ ban đầu. Chúng tôi bắt đầu làm quen với cách cầm bút, khoanh tay, bắt đầu tập đọc những chữ a, b,… Nắng vẫn vàng ươm như rót mật. Chim vẫn hót líu lo trong tán bàng xanh rợp. Gió vẫn thổi những cơn mát dịu.
Nhiều năm trôi qua nhưng những cảm xúc về ngày khai trường vẫn in sâu trong trái tim tôi. Và mỗi năm, cứ đến ngày này, lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc da diết khó tả.
-Trần Thị Thanh Mai –
Buổi lễ khai giảng thường diễn ra vào khoảng đầu tháng 9 hàng năm với sự tham gia của học sinh tất cả các khối lớp
Một kì nghỉ hè đã qua, cái nắng gay gắt mùa hè đã dịu bớt, em lại quay trở về ngôi trường bắt đầu một năm học mới với những hi vọng mới. Hình ảnh buổi lễ khai giảng lớp sáu để lại trong em ấn tượng thật khó phai.
Ngay từ đêm hôm trước, trong lòng em đã háo hức mong chờ. Mẹ đã sắm cho em bộ quần áo mới thật đẹp để đi dự buổi lễ đầu tiên của mái trường cấp Hai. Sáng hôm ấy, mẹ gọi em dậy sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị. Ăn sáng xong xuôi, mẹ trở em đến trường trên con đường làng quen thuộc. Nhưng hôm nay, em thấy mọi cảnh vật trên đường trở nên khác lạ. Con đường như dài và rộng hơn. Chẳng bao lâu, mẹ đưa em đến trước cổng trường cấp Hai. Đối với em, ngôi trường này hoàn toàn xa lạ, em cảm thấy thật bỡ ngỡ. Ngôi trường rộng hơn trường cấp Một của em và được sơn màu vàng thật khang trang, sạch đẹp.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Những tia nắng dịu nhẹ của mùa thu, tinh nghịch nhảy nhót qua cành cây, kẽ lá, xuyên xuống sân trường. Cây cối cũng bừng tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Trên cành cây, những chú chim chuyền từ cành này sang cành khác ca hót líu lo tạo nên những bản nhạc không lời nghe thật vui tai để chào đón năm học mới. Lúc này, sân trường đã đông. Bục sân khấu được trang trí cẩn thận với phông lớn: “ Chào đón năm học mới ” treo chính giữa. Gương mặt ai cũng vui tươi, háo hức, ai ai cũng mặc những bộ quần áo mới thơm tho, sạch sẽ. Nhìn thấy các anh chị khóa trên túm tụm nói chuyện rôm rả, hỏi thăm nhau sau một kì nghỉ hè dài, cũng có những bạn học sinh như tôi còn rụt rè bỡ ngỡ.
Tiếng trống vang lên, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Cô giáo chủ nhiệm hướng dẫn chúng em cũng nhanh chóng ổn định vào hàng lối. Cô rất hiền lành, ân cần chu đáo nên em cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn. Chị liên đội trưởng lên làm nghi thức chào cờ. Chúng em đứng nghiêm trang ngước nhìn lên lá cờ đỏ thắm với sự tôn kính nhất. Cả sân trường im phăng phắc, chim cũng ngừng hót, gió cũng như ngừng thổi để hòa chung vào buổi lễ thiêng liêng này. Nghi lễ chào cờ kết thúc, các tiết mục văn nghệ của các anh chị thật hay và ý nghĩa về mái trường, tình thầy trò bạn bè. Học sinh chúng em chăm chú thưởng thức và lắng nghe từng tiết mục. Thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc các bạn nữ bay nhẹ.
Rồi thầy giáo hiệu trưởng lên đọc diễn văn khai mạc buổi lễ, đọc lá thư của chủ tịch nước gửi đến toàn thể giáo viên và các bạn học sinh, công nhân viên chức trong giáo dục. Và thầy cũng đề ra phương hướng, hành động cho cả một năm học. Sau đó, thầy đánh những hồi trống gióng giả, chúng em vỗ tay theo nhịp trống để bắt đầu một năm học mới. Những chùm bóng bay rực rỡ màu sắc của mỗi lớp được thả lên trời xanh như gửi gắm bao ước mơ và hi vọng. Buổi lễ khai giảng kết thúc, chúng em ra về trong một niềm hân hoan với bao niềm vui mới. Rồi mai đây em sẽ bắt đầu học tập trong môi trường mới có thầy cô, bạn bè mới và có biết bao nhiêu điều thú vị đang chờ đón.
|
“Autumn, oh autumn! Traveling season smells like a new book page. The singing on the first day of school is as clear as the autumn sky." The song's lyrics must have touched the hearts of countless students. Who doesn't have beautiful memories of their school days. But perhaps the opening ceremony - the first day of the new school year - will always have a strong impression on people's hearts about a beautiful, distant memory. In the Literature 6 program, we will come across a description of the opening ceremony. This type of article is not difficult, but requires the writer to focus on highlighting the atmosphere of the first day of school. Below is a sample essay describing the 6th grade school opening ceremony to help everyone get oriented on this type of essay.
Student life is a beautiful time in everyone's life. Therefore, the memories associated with that magical age will never fade in our minds. For me, the first day of school will be the most beautiful memory that leaves the deepest impression.
It was a day I will never forget - a peaceful late autumn morning, the sky was high, clear, and with bright yellow sunlight. The autumn in my hometown is very special - autumn in the North is cold but it is sweet and gentle. I was filled with innocent imaginations with the feeling of a child about to face an important event. The road to star school today is surprisingly long, the trees are greener and the flowers are more fragrant. Or is it because my heart is more restless today?
Oh look, is that the school where I'm going? I vaguely realized that because it was much more spacious and larger. My mood changes every time. I didn't feel too scared, but for some reason my legs kept getting stuck. Even so, I still tried to hold tightly to my mother's hand. Before my eyes is a large jade green school gate. I grabbed my mother's hand and walked into school. Around me, hundreds of students also had scared faces, hiding behind their mother's shirt like me. My tears suddenly fell. Maybe because I'm afraid. Mom held my hand, wiped my tears, and encouraged me to regain my spirit.
Then the drum sounded signaling the time for the whole school to gather. For the first time, the sound of the school drum resonated in my heart - the bustling, urging, excited sound of the drum made my heart want to dance. We stood solemnly under the national flag, singing the National Anthem.
After saluting the flag, a middle-aged teacher came up to read the opening speech and class list. I was admitted to class 1A. When I got to class, my strange friends and I began to get to know each other, joke around, and gradually the initial surprise was over. We started to get used to holding a pen, folding our arms, starting to practice reading the letters a, b, etc. The sun was still as golden as pouring honey. Birds are still chirping in the green canopy. The wind still blows cool breezes.
Many years have passed but the emotions of the first day of school are still deeply imprinted in my heart. And every year, on this day, my heart is filled with indescribable emotions.
-Tran Thi Thanh Mai –
The opening ceremony usually takes place around the beginning of September every year with the participation of students of all grade levels
The summer vacation has passed, the harsh summer sun has subsided, I return to school to start a new school year with new hopes. The image of the sixth grade opening ceremony left an indelible impression on me.
Right from the night before, I was eagerly looking forward to it. Mom bought me a beautiful new outfit to attend the first ceremony of middle school. That morning, my mother called me to wake up earlier than usual to prepare. After breakfast, my mother took me to school on the familiar village road. But today, I see that every scene on the road becomes different. The road seems longer and wider. Not long after, my mother took me to the front gate of middle school. For me, this school is completely strange, I feel very confused. The school is larger than my primary school and is painted yellow, spacious and clean.
Today, the sky is clear and blue. The gentle rays of autumn sunlight playfully dance through tree branches and leaves, penetrating into the school yard. Trees also woke up after a long sleep. On the tree branches, birds fly from branch to branch and chirp, creating joyful instrumental music to welcome the new school year. At this time, the school yard was crowded. The stage podium was carefully decorated with a large font: "Welcome to the new school year" hanging in the middle. Everyone's face was happy and excited, everyone was wearing new, clean, fragrant clothes. Seeing the upperclassmen huddled together, talking loudly, asking questions about each other after a long summer vacation, there were also students like me who were still timid and confused.
The drums rang and the opening ceremony officially began. The homeroom teacher who guided us also quickly settled into line. She is very gentle and thoughtful, so I feel less worried. The team leader came up to perform the flag raising ceremony. We stood solemnly, looking up at the crimson flag with the utmost reverence. The whole schoolyard was silent, the birds stopped singing, the wind stopped blowing to join in this sacred ceremony. The flag-raising ceremony ended, the musical performances of the brothers and sisters were very good and meaningful about the school, the relationship between teachers and students. Our students attentively enjoyed and listened to each performance. Occasionally a light breeze blows, making the girls' hair flutter.
Then the principal came up to give the opening speech of the ceremony, reading the letter from the President sent to all teachers, students, and employees in education. And the teacher also sets directions and actions for the entire school year. After that, the teacher played fake drum beats and we clapped our hands to the beat of the drum to start a new school year. Brightly colored balloons from each class were released into the blue sky as if conveying many dreams and hopes. The opening ceremony ended, we left in a joy with many new joys. Tomorrow I will start studying in a new environment with new teachers, friends and so many interesting things waiting for me.
|
Mỗi dịp tết đến xuân về là lòng người lại náo nức, xôn xao với những niềm vui khó tả. Những em thơ lại nô nức vì có quần áo mới, những người lớn lại mong muốn về một khởi đầu mới, vạn sự tốt lành và bình an. Dẫu mỗi người một mong muốn nhưng đều chung niềm vui và niềm mong chờ với những ngày tết. Trong chương trình Ngữ văn 6, các bạn sẽ gặp dạng bài miêu tả không khí ngày tết của gia đình mình. Mỗi gia đình sẽ có những đặc điểm và không khí riêng nhưng các bạn đều có thể miêu tả không khí bên ngoài, đến gia đình mình, tâm trạng những người thân, cách trang trí và chuẩn bị đón tết. Đặc biệt là những cảm nhận riêng của mình về không khí ngày tết sẽ tạo nên cho bài viết những dấu ấn đặc biệt. Chú ý sử dụng linh hoạt điểm nhìn, sử dụng so sánh, nhân hóa, liên tưởng thú vị. Mong rằng những bài viết dưới đây sẽ không chỉ giúp các bạn viết hay về bài văn mà còn có thêm tình yêu với ngày tết dân tộc. Chúc các bạn học tập tốt!
Xuân đến nhẹ nhàng không báo trước, xuân âm thầm không thành tiếng để đến khi ta nhận ra mùa xuân đã tràn về trên cành lá, và cả trong lòng người. Bỗng thấy không khí náo nức của nhà nhà người người đón xuân sang. Những ngày như thế ở gia đình tôi luôn vui hơn bao giờ hết.
Những ngày tết đến xuân về, những hoạt động gia đình tôi thay đổi không theo quỹ đạo thường ngày, và cả căn nhà cũng thấy khác nữa. Xuân đến trên những cành đào đang chớm nở, đó cũng là lúc căn nhà tôi được khoác trên mình chiếc áo khác. Công việc quanh năm bận rộn khiến bố mẹ không có thời gian dọn dẹp và chăm chút cho ngôi nhà của mình. Ngay sau hôm có lịch nghỉ tết chính thức, cả gia đình đã bắt tay vào việc tham gia tô lại màu sắc cho căn nhà mình. Bố mẹ tôi phụ trách việc quét dọn những nơi ở trên cao và sơn lại màu mới cho căn nhà. Chúng tôi thì có nhiệm vụ là dọn dẹp phòng ở của mình và những nơi như nhà bếp. Vì lâu rồi chưa dọn dẹp nên công việc cũng khá nhiều. Cả nhà đều đeo khẩu trang và quần áo gia đình, tuy vất vả nhưng mọi người đều rất vui vì được làm cùng nhau. Sau khi dọn dẹp, ngôi nhà khoác lên mình một chiếc áo mới. Chiếc áo màu xanh của hi vọng và mọi thứ đều tinh tươm, sáng bóng. Khi ấy, tết đã bước vào đến cửa rồi.
Những ngày sau, chúng tôi chuẩn bị đồ đạc để rước tết vào nhà. Hai chị em tôi náo nức cùng mẹ đi mua quần áo tết. Những chiếc áo thật đẹp, bộ nào cũng muốn mua hết, chúng tôi phải khó khăn lắm mới chọn lựa được bộ mình thích nhất trong đó. Sau đó chúng tôi lại tíu tít cùng mẹ đi mua đồ ăn ngày tết: nào mứt, nào hoa quả và bao nhiêu là bánh kẹo. Khi về, chúng tôi đã thấy một cây đào đã được để giữa sân. Cây đào có thế rồng bay rất nhịp nhàng, trên cành còn có biết bao nhiêu là lộc và nụ hoa mới nhú. Đúng là bố của tôi, luôn biết cách chọn cây. Vậy là nhà tôi lại bắt đầu trang trí và làm mới tổ ấm của mình để đón năm mới. Những câu đối trước cửa, những phong bao lì xì và dây kim tuyến trên cây, và còn hoa ly, hoa lay ơn cho những chiếc bàn. Không gian trầm tĩnh, tẻ nhạt hằng ngày được thay bằng những màu sắc rực rỡ và không khi ấm áp của ngày tết.
Nhà tôi không có truyền thống gói bánh chưng nhưng không khí vui tươi của gói bánh đã được thay bằng những giây phút cùng nhau dọn dẹp, đi mua đồ và cả giờ khắc đón giao thừa quý giá nữa. Cả nhà quây quần bên nhau, không điện thoại, không máy tính, chỉ có những vòng tay ấm áp và những con mắt háo hức chờ những màn pháo hoa. Vào khoảnh khắc 0 giờ 0 phút, mọi người đều vỡ òa trong niềm vui, niềm hạnh phúc cho một khởi đầu “vạn sự như ý”.
Những ngày tết còn vui hơn nữa khi bố mẹ tôi được gặp lại những người thân lâu nay, chúng tôi được mặc quần áo mới, được nhận lì xì và còn cả chúc tết ông bà nữa. Là tết đến gieo cho chúng ta niềm vui hay chính là niềm vui của mỗi người lan tỏa làm nên không khí tết?
Mặc dù tiếc nuối vì những ngày tết vui vẻ mà ngắn ngủi nhưng dù sao tôi cũng đã có những giây phút thật hạnh phúc như thế. Và khi điều gì thật khó có được thì chúng ta mới càng trân trọng nó hơn, phải không?
Đoàn Hương-
KHông khí đón tết thường rất ấm cúng và hạnh phúc, tuy nhiên nếu bạn càng lớn thì có thể sẽ thấy nó càng nhạt vì cuộc sống ngày càng đầy đủ hơn, ngày tết cũng không khác ngày thường nhiều
Tết là lúc các gia đình sum họp đầm ấm bên mâm cơm, cùng nhau ôn lại những chuyện đã qua trong một năm, cùng nhau gói bánh và đón giao thừa trong tiếng nói cười rộn rã. Và gia đình em cũng không ngoại lệ. Đặc biệt năm nay cả nhà em còn được về quê để đón Tết cùng ông bà và các bác, các cô chú. Điều đó làm em cảm thấy vô cùng háo hức và vui sướng.
Vì quê của em ở khá xa so với thành phố nơi em đang ở nên gia đình cũng ít có cơ hội để về quê ăn Tết. Năm nay, do ba mẹ thu xếp được công việc từ sớm nên cả nhà em đã bắt xe về quê từ 26 tháng Chạp. Không khí ngày Tết ở quê thật thanh bình, khác hẳn với cái ồn ào, náo nhiệt, sầm uất của thành phố. Chợ huyện đã mở từ sớm để mọi người có thể chuẩn bị đồ đạc, đón năm mới đang đến thật gần. Sắc xuân tràn ngập khắp muôn nơi. Từ những nụ hoa đào còn đang e ấp đến những câu đối đỏ, những gian hàng bày đồ trang trí, đến cánh đồng lúa thì con gái đang đung đưa trước gió để làm duyên. Sắc xuân còn ngời lên trong nét mặt rạng rỡ của bác bà, bác mẹ, những bác nông dân chân lấm tay bùn nhưng hiền lành, phúc hậu. Sắc xuân còn tràn vào gia đình em tự lúc nào…
Sáng 27 Tết, bà, mẹ và cô em đã dậy từ sớm để ra chợ. Mọi người mang về bao nhiêu là đồ, nào là bánh, mứt, kẹo, hoa quả và đồ để gói bánh chưng. Em và ba thì đi vào vườn hoa để mua cành đào về cắm. Ba bảo rằng Tết mà không có đào, có bánh chưng thì không còn là Tết. Em thích nhất là được cùng các bác gói bánh chưng, món ăn truyền thống, giản dị mà đậm đà hương vị dân tộc. Công đoạn gói bánh chưng quả là không đơn giản như em nghĩ. Phải ngâm đỗ và gạo từ hôm trước để hôm sau kịp có nguyên liệu gói bánh. Ba để em gói thử mấy cái. Dù còn hơn méo mó và buộc lạt chưa chặt nhưng em vẫn thấy rất vui. Nhìn mọi người tay nhanh thoăn thoắt, hết đặt xuống rồi đưa lên, em cảm thấy rất ngưỡng mộ và chợt thấy lòng mình dâng lên niềm tự hào, tha thiết với quê hương xứ sở. Tối hôm đó, em còn thức để canh nồi bánh chưng. Tiếng nước sôi kêu lục bục trong nồi nghe thật vui tai. Dù buồn ngủ díu cả mắt nhưng em vẫn cố nán lại chờ thành quả ra lò. Ba kêu em đi ngủ trước, khi nào bánh chín sẽ gọi em dậy và kết quả là em đã ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thì bánh đã được đặt ngay ngắn trên bàn thờ cùng với mâm cơm gồm rất nhiều món ăn truyền thống.
Tối hôm Giao thừa, gia đình em quây quần bên mâm cơm, trò chuyện, cười nói vui vẻ. Có lẽ đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà em từng trải qua. Ông bà kể lại những cái Tết ngày xưa khi mà cuộc sống vật chất còn thiếu thốn đủ bề. Các bác, các cô chú thì lại kể ngày xưa hào hứng như thế nào mỗi khi Tết đến. Bởi Tết là được ăn ngon, được sắm quần áo mới, được nhận lì xì rồi bỏ vào ống tiết kiệm được làm từ chai nước bỏ đi. Bây giờ, đủ đầy, con người lại có xu hướng phớt lờ những điều bình dị mà rất đỗi thân thương ấy. 8 giờ tối, mọi người cùng bật tivi để xem Táo Quân. Tiếng cười vang lên không ngớt trước những tình huống hài hước và lối diễn tài ba của các chú Xuân Bắc, Tự Long, Công Lý, Quốc Khánh, Quang Thắng và của cô Vân Dung. Gần 11 giờ đêm, ông bà sắp mâm cơm đặt ra trước sân. Em thì chạy lăng xăng trong nhà, ai nhờ việc gì thì làm việc ấy. Lúc thì cắm hoa phụ mẹ, lúc bày bánh kẹo với cô. Tuy mệt nhưng rất vui. Xong xuôi, mọi người cùng đứng ra sân để chuẩn bị xem pháo hoa, đón năm mới. 11 giờ 45 phút. Vậy là chỉ còn 15 phút nữa thôi là thời khắc chuyển giao năm cũ năm mới bắt đầu. Một lúc sau tiếng pháo đùng đoàng vang lên từ xa, rồi lần lượt những chùm pháo rực rỡ bay lên bầu trời với đủ màu sắc khác nhau. Khung cảnh thật là tuyệt diệu như trong câu chuyện cổ tích vậy. Sau khi xem hết pháo hoa, gia đình em vào nhà ăn bữa cơm đầu năm. Các món ăn mặn, ngọt được bày ra kích thích vị giác của bất cứ ai. Cả nhà ăn xong rồi dọn dẹp đi ngủ. Tâm trạng náo nức khiến ai cũng khó ngủ mà trò chuyện rôm rả suốt đêm.
|
Mỗi dịp tết đến xuân về là lòng người lại náo nức, xôn xao với những niềm vui khó tả. Những em thơ lại nô nức vì có quần áo mới, những người lớn lại mong muốn về một khởi đầu mới, vạn sự tốt lành và bình an. Dẫu mỗi người một mong muốn nhưng đều chung niềm vui và niềm mong chờ với những ngày tết. Trong chương trình Ngữ văn 6, các bạn sẽ gặp dạng bài miêu tả không khí ngày tết của gia đình mình. Mỗi gia đình sẽ có những đặc điểm và không khí riêng nhưng các bạn đều có thể miêu tả không khí bên ngoài, đến gia đình mình, tâm trạng những người thân, cách trang trí và chuẩn bị đón tết. Đặc biệt là những cảm nhận riêng của mình về không khí ngày tết sẽ tạo nên cho bài viết những dấu ấn đặc biệt. Chú ý sử dụng linh hoạt điểm nhìn, sử dụng so sánh, nhân hóa, liên tưởng thú vị. Mong rằng những bài viết dưới đây sẽ không chỉ giúp các bạn viết hay về bài văn mà còn có thêm tình yêu với ngày tết dân tộc. Chúc các bạn học tập tốt!
Xuân đến nhẹ nhàng không báo trước, xuân âm thầm không thành tiếng để đến khi ta nhận ra mùa xuân đã tràn về trên cành lá, và cả trong lòng người. Bỗng thấy không khí náo nức của nhà nhà người người đón xuân sang. Những ngày như thế ở gia đình tôi luôn vui hơn bao giờ hết.
Những ngày tết đến xuân về, những hoạt động gia đình tôi thay đổi không theo quỹ đạo thường ngày, và cả căn nhà cũng thấy khác nữa. Xuân đến trên những cành đào đang chớm nở, đó cũng là lúc căn nhà tôi được khoác trên mình chiếc áo khác. Công việc quanh năm bận rộn khiến bố mẹ không có thời gian dọn dẹp và chăm chút cho ngôi nhà của mình. Ngay sau hôm có lịch nghỉ tết chính thức, cả gia đình đã bắt tay vào việc tham gia tô lại màu sắc cho căn nhà mình. Bố mẹ tôi phụ trách việc quét dọn những nơi ở trên cao và sơn lại màu mới cho căn nhà. Chúng tôi thì có nhiệm vụ là dọn dẹp phòng ở của mình và những nơi như nhà bếp. Vì lâu rồi chưa dọn dẹp nên công việc cũng khá nhiều. Cả nhà đều đeo khẩu trang và quần áo gia đình, tuy vất vả nhưng mọi người đều rất vui vì được làm cùng nhau. Sau khi dọn dẹp, ngôi nhà khoác lên mình một chiếc áo mới. Chiếc áo màu xanh của hi vọng và mọi thứ đều tinh tươm, sáng bóng. Khi ấy, tết đã bước vào đến cửa rồi.
Những ngày sau, chúng tôi chuẩn bị đồ đạc để rước tết vào nhà. Hai chị em tôi náo nức cùng mẹ đi mua quần áo tết. Những chiếc áo thật đẹp, bộ nào cũng muốn mua hết, chúng tôi phải khó khăn lắm mới chọn lựa được bộ mình thích nhất trong đó. Sau đó chúng tôi lại tíu tít cùng mẹ đi mua đồ ăn ngày tết: nào mứt, nào hoa quả và bao nhiêu là bánh kẹo. Khi về, chúng tôi đã thấy một cây đào đã được để giữa sân. Cây đào có thế rồng bay rất nhịp nhàng, trên cành còn có biết bao nhiêu là lộc và nụ hoa mới nhú. Đúng là bố của tôi, luôn biết cách chọn cây. Vậy là nhà tôi lại bắt đầu trang trí và làm mới tổ ấm của mình để đón năm mới. Những câu đối trước cửa, những phong bao lì xì và dây kim tuyến trên cây, và còn hoa ly, hoa lay ơn cho những chiếc bàn. Không gian trầm tĩnh, tẻ nhạt hằng ngày được thay bằng những màu sắc rực rỡ và không khi ấm áp của ngày tết.
Nhà tôi không có truyền thống gói bánh chưng nhưng không khí vui tươi của gói bánh đã được thay bằng những giây phút cùng nhau dọn dẹp, đi mua đồ và cả giờ khắc đón giao thừa quý giá nữa. Cả nhà quây quần bên nhau, không điện thoại, không máy tính, chỉ có những vòng tay ấm áp và những con mắt háo hức chờ những màn pháo hoa. Vào khoảnh khắc 0 giờ 0 phút, mọi người đều vỡ òa trong niềm vui, niềm hạnh phúc cho một khởi đầu “vạn sự như ý”.
Những ngày tết còn vui hơn nữa khi bố mẹ tôi được gặp lại những người thân lâu nay, chúng tôi được mặc quần áo mới, được nhận lì xì và còn cả chúc tết ông bà nữa. Là tết đến gieo cho chúng ta niềm vui hay chính là niềm vui của mỗi người lan tỏa làm nên không khí tết?
Mặc dù tiếc nuối vì những ngày tết vui vẻ mà ngắn ngủi nhưng dù sao tôi cũng đã có những giây phút thật hạnh phúc như thế. Và khi điều gì thật khó có được thì chúng ta mới càng trân trọng nó hơn, phải không?
Đoàn Hương-
KHông khí đón tết thường rất ấm cúng và hạnh phúc, tuy nhiên nếu bạn càng lớn thì có thể sẽ thấy nó càng nhạt vì cuộc sống ngày càng đầy đủ hơn, ngày tết cũng không khác ngày thường nhiều
Tết là lúc các gia đình sum họp đầm ấm bên mâm cơm, cùng nhau ôn lại những chuyện đã qua trong một năm, cùng nhau gói bánh và đón giao thừa trong tiếng nói cười rộn rã. Và gia đình em cũng không ngoại lệ. Đặc biệt năm nay cả nhà em còn được về quê để đón Tết cùng ông bà và các bác, các cô chú. Điều đó làm em cảm thấy vô cùng háo hức và vui sướng.
Vì quê của em ở khá xa so với thành phố nơi em đang ở nên gia đình cũng ít có cơ hội để về quê ăn Tết. Năm nay, do ba mẹ thu xếp được công việc từ sớm nên cả nhà em đã bắt xe về quê từ 26 tháng Chạp. Không khí ngày Tết ở quê thật thanh bình, khác hẳn với cái ồn ào, náo nhiệt, sầm uất của thành phố. Chợ huyện đã mở từ sớm để mọi người có thể chuẩn bị đồ đạc, đón năm mới đang đến thật gần. Sắc xuân tràn ngập khắp muôn nơi. Từ những nụ hoa đào còn đang e ấp đến những câu đối đỏ, những gian hàng bày đồ trang trí, đến cánh đồng lúa thì con gái đang đung đưa trước gió để làm duyên. Sắc xuân còn ngời lên trong nét mặt rạng rỡ của bác bà, bác mẹ, những bác nông dân chân lấm tay bùn nhưng hiền lành, phúc hậu. Sắc xuân còn tràn vào gia đình em tự lúc nào…
Sáng 27 Tết, bà, mẹ và cô em đã dậy từ sớm để ra chợ. Mọi người mang về bao nhiêu là đồ, nào là bánh, mứt, kẹo, hoa quả và đồ để gói bánh chưng. Em và ba thì đi vào vườn hoa để mua cành đào về cắm. Ba bảo rằng Tết mà không có đào, có bánh chưng thì không còn là Tết. Em thích nhất là được cùng các bác gói bánh chưng, món ăn truyền thống, giản dị mà đậm đà hương vị dân tộc. Công đoạn gói bánh chưng quả là không đơn giản như em nghĩ. Phải ngâm đỗ và gạo từ hôm trước để hôm sau kịp có nguyên liệu gói bánh. Ba để em gói thử mấy cái. Dù còn hơn méo mó và buộc lạt chưa chặt nhưng em vẫn thấy rất vui. Nhìn mọi người tay nhanh thoăn thoắt, hết đặt xuống rồi đưa lên, em cảm thấy rất ngưỡng mộ và chợt thấy lòng mình dâng lên niềm tự hào, tha thiết với quê hương xứ sở. Tối hôm đó, em còn thức để canh nồi bánh chưng. Tiếng nước sôi kêu lục bục trong nồi nghe thật vui tai. Dù buồn ngủ díu cả mắt nhưng em vẫn cố nán lại chờ thành quả ra lò. Ba kêu em đi ngủ trước, khi nào bánh chín sẽ gọi em dậy và kết quả là em đã ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thì bánh đã được đặt ngay ngắn trên bàn thờ cùng với mâm cơm gồm rất nhiều món ăn truyền thống.
Tối hôm Giao thừa, gia đình em quây quần bên mâm cơm, trò chuyện, cười nói vui vẻ. Có lẽ đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà em từng trải qua. Ông bà kể lại những cái Tết ngày xưa khi mà cuộc sống vật chất còn thiếu thốn đủ bề. Các bác, các cô chú thì lại kể ngày xưa hào hứng như thế nào mỗi khi Tết đến. Bởi Tết là được ăn ngon, được sắm quần áo mới, được nhận lì xì rồi bỏ vào ống tiết kiệm được làm từ chai nước bỏ đi. Bây giờ, đủ đầy, con người lại có xu hướng phớt lờ những điều bình dị mà rất đỗi thân thương ấy. 8 giờ tối, mọi người cùng bật tivi để xem Táo Quân. Tiếng cười vang lên không ngớt trước những tình huống hài hước và lối diễn tài ba của các chú Xuân Bắc, Tự Long, Công Lý, Quốc Khánh, Quang Thắng và của cô Vân Dung. Gần 11 giờ đêm, ông bà sắp mâm cơm đặt ra trước sân. Em thì chạy lăng xăng trong nhà, ai nhờ việc gì thì làm việc ấy. Lúc thì cắm hoa phụ mẹ, lúc bày bánh kẹo với cô. Tuy mệt nhưng rất vui. Xong xuôi, mọi người cùng đứng ra sân để chuẩn bị xem pháo hoa, đón năm mới. 11 giờ 45 phút. Vậy là chỉ còn 15 phút nữa thôi là thời khắc chuyển giao năm cũ năm mới bắt đầu. Một lúc sau tiếng pháo đùng đoàng vang lên từ xa, rồi lần lượt những chùm pháo rực rỡ bay lên bầu trời với đủ màu sắc khác nhau. Khung cảnh thật là tuyệt diệu như trong câu chuyện cổ tích vậy. Sau khi xem hết pháo hoa, gia đình em vào nhà ăn bữa cơm đầu năm. Các món ăn mặn, ngọt được bày ra kích thích vị giác của bất cứ ai. Cả nhà ăn xong rồi dọn dẹp đi ngủ. Tâm trạng náo nức khiến ai cũng khó ngủ mà trò chuyện rôm rả suốt đêm.
|
Sống gần gũi với thiên nhiên, từ lâu cây cối đã gắn bó với cuộc sống của mỗi chúng ta. Đó không chỉ là lá phổi xanh giúp thanh lọc không khí mà nó còn ghi dấu bao kỉ niệm. Cây phượng vĩ ở góc sân trường trở thành người bạn đồng hành, gắn bó với quãng thời gian tuổi học trò dưới mái trường. Cây đứng đó bao năm cứ lặng lẽ chứng kiến từng lớp trò vui đùa rồi đi qua. Khi miêu tả loài cây em yêu thích, các bạn cần chú ý tới dáng hình của cây phượng, những tán lá xanh tốt, đặc biệt là những chùm hoa phượng đỏ thắm làm rực một góc trời, xao xuyến bao trái tim trong sáng. Phượng cứ tự nhiên in dấu vào thơ ca, âm nhạc và hơn cả nó in dấu trên trang vở học trò. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ hữu ích cho các bạn còn băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Có loài hoa làm rực cháy những trưa hè, có loài hoa ép khô trên những trang giấy cũ gợi nhớ về tuổi thơ cắp sách đến trường. Loài hoa đó chính là hoa phượng hay ai đó còn gọi là hoa học trò. Ngắm nhìn bác phượng già đứng trầm ngâm ở góc sân trường với những chùm hoa quen thuộc, khiến lòng em xao động.
Em không biết bác phượng bao nhiêu tuổi, em chỉ biết rằng khi đặt chân vào ngôi trường, bác đã đứng đó như một người khổng lồ có mái tóc màu xanh. Bác đứng hiên ngang trước mưa gió, bão bùng, bởi vậy chiếc áo của bác trở nên sù sì, nổi lên nhiều mắt mấu. Rễ cây trồi lên mặt đất, ngoằn ngoèo như những con rắn trú ngụ dưới gốc cây. Về mùa đông, khi cơn gió lạnh buốt cuốn phăng lá cây, bác phượng để lộ ra những cánh tay gầy guộc, khẳng khiu. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau lớp vỏ thô ráp kia, một dòng nhựa nóng vẫn cuồn cuộn nuôi cây và chờ đợi bước chân của mùa xuân ấm áp trở về. Đến xuân, bao lộc non trổ đầy trên mình bác mang lại sức sống thanh tân sau một giấc ngủ đông dài. Những chiếc lá xanh non, biếc rờn vẫy chào chị gió và chúng em. Chẳng bao lâu, chúng kết thành vòm lá xanh biếc, che chở cho chúng em vui chơi dưới gốc cây mà không một ánh nắng nào lọt xuống. Rồi hè đến, dàn đồng ca râm ran của những chú ve sầu báo hiệu điều đó, chúng còn thúc giục những nụ hoa phượng hé nở. Mới ngày nào, vài chùm nụ bé xíu còn núp trong vòm lá. Khi nụ hoa đón nhận đủ sức sống, nó bung nở thành năm cánh hoa thon thon, đỏ thắm. Một bông rồi hai bông…em không ngờ hoa phượng nở chóng thế. Quả là:
Hoa phượng như hô ứng nhau, bông này gọi dậy bông kia, nở rộ, nổi bật giữa nền xanh của sắc lá. Em mải mê ngắm nhìn hoa phượng mà lòng gợn lên một nỗi buồn man mác. Hoa phượng nở báo hiệu một mùa thi sắp đến, lũ học trò chúng em sắp phải chia tay nhau, tạm xa mái trường, thầy cô. Vậy mà hoa vẫn cứ đỏ tươi dưới cái nắng vàng ươm của mùa hạ, bác phượng vẫn điềm nhiên, trìu mến nhìn chúng em như ngày nào. Phải chăng, phượng muốn thắm lên trong chúng em niềm tin yêu, cứ vô tư, hồn nhiên trong lứa tuổi học trò bên những người bạn, người thầy yêu dấu. Chẳng thể quên dưới bóng cây này, chúng em từng thủ thỉ tâm sự với đứa bạn thân. Chẳng thể quên được những lần chơi đuổi bắt, chơi chuyền, ô ăn quan cùng chúng bạn mà tiếng cười giòn tan còn vang vọng mãi.
Lúc chúng em nghỉ hè, ngôi trường trở lại vẻ trang nghiêm, uy nghi của nó. Còn bác phượng và những đóa hoa, phải chăng cũng nhớ nhung lũ học trò tinh nghịch- từng khắc tên chúng lên thân cây, ngắt hoa phượng ép thành cánh bướm vào trang vở…nên bác lặng im đến thế?
Từng lứa học trò học trò lướt qua trên con thuyền tri thức, có ai còn nhớ tới góc sân trường có dáng hình quen thuộc của bác phượng vĩ, âm thầm lưu giữ những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò?
Thu Hường –
Cây phượng vĩ được trồng ở nhiều nơi với màu hoa đỏ rất đẹp báo hiệu mùa hè đã tới
Nhắc đến loài cây gợi nhớ tuổi học trò, bên cạnh cây phượng với sắc hoa đỏ thắm, không thể không nhắc đến bằng lăng với màu tím biếc thủy chung.
Bằng lăng là một loài cây thuộc họ cây gỗ. Thân cây không to lắm, một vòng tay em ôm cũng xuể. Thân cây màu nâu thẫm, nổi lên những vết sần nhuốm màu năm tháng. Cách mặt đất chừng một mét thân cây chia ra làm nhiều nhánh. Trong từng nhánh ấy lại tiếp tục chia ra thành những nhánh nhỏ vươn mình lên cao cùng với những chiếc lá xanh đón ánh nắng mặt trời. Nhìn từ xa, bằng lăng như một người lực sĩ khổng lồ đang vươn mình trong nắng và gió, mang sức mạnh phi thường. Cây bằng lăng có nhiều tán lá xum xuê. Hè về cây tỏa bóng mát khắp các con đường. Lá cây hình bầu dục tròn ở gốc và nhọn ngắn ở chóp. Lá to thì bằng bàn tay người lớn, lá nhỏ nhìn giống như lá vối trồng trong vườn. Lá bằng lăng thường dài, rất nhẵn. Mùa xuân, lá có màu xanh biếc ở hai mặt. Khi những dàn đồng ca ve sầu cất lên khúc hát mùa hạ, lá cây thay đổi mình, chuyển sang màu xanh thẫm, dày dặn. Mặt dưới của chiếc lá có những đường gân xanh chia nhánh kéo dài kín chiếc lá nhìn như bộ xương cá.
Hè về, bằng lăng nở hoa tím biếc. Không cháy đỏ rực lửa như hoa phượng hay đài các kiêu sa như các loài hoa khác, hoa bằng lăng ngây thơ ngơ ngác giữa trời chiều. Hoa bằng lăng không nở rộ cùng lúc như nhiều loài hoa khác. Ban đầu chỉ là những nụ hoa bé xíu, lấp ló sau những tán lá xanh như chơi trò trốn tìm. Bất ngờ xuất hiện rồi khoe sắc lung linh như một cô gái dịu hiền, cuối mùa lại chóng bạc màu nhường không gian cho hoa phượng. Vì thế người ta vẫn bảo hoa bằng lăng có vẻ gì yếu đuối, có tính nhường nhịn chứ không mạnh mẽ loài cây “học trò”.
Hoa bằng lăng có sáu cánh, xoăn xoăn ở rìa, cánh mỏng như hoa lục bình vươn mình khoe sắc trong nắng, lớp nọ kế lớp kia, bông nọ tiếp bông kia duyên dáng đến diệu kỳ. Mỗi cành có đến hàng chục bông hoa cho nên người ta thường gọi là cành hoa bằng lăng chứ ít ai gọi bông hoa hay nhành hoa bằng lăng. Lấp ló sau những cánh hoa là nhụy hoa màu vàng óng, có mùi thơm thoang thoảng, thu hút ong bướm đến vui đùa. Khi hoa bằng lăng rụng thì bằng lăng bắt đầu ra quả. Lúc đầu quả nhỏ xíu, hình tròn, màu xanh thẫm, khi gần về già tự tách ra từng múi. Trong mỗi múi là những cái hạt nhỏ li ti. Những cơn gió mùa hạ xào xạc đến cuốn bay đi hạt bằng lăng rải rác khác mọi miền.
Học trò ai cũng tha thiết với sắc tím biếc thủy chung của hoa bằng lăng. Bằng lăng như gợi về những kỉ niệm mơn man của một thời áo trắng ngây ngô, hồn nhiên, trong sáng.
Thanh Thủy
Một buổi chiều mùa hạ đầy nắng, tôi rảo bước nhanh trên đường tìm một chỗ tránh cái nóng dai dẳng và khó tính. Thấy một tán cây lớn ở kia để trú rồi, tôi nhanh nhảu chạy đến đó. Giờ tôi mới nhận ra, đó là cây trứng cá- cây trứng cá của tuổi thơ tôi.
Trước cửa nhà tôi có trồng một cây trứng cá. Từ khi tôi còn nhỏ xíu đã có cây ở đó rồi. Bố tôi nói rằng chẳng biết từ bao giờ cây lại ở đó. Có lẽ là do người qua đường đi qua và vứt hạt giống vào, vì vốn dĩ, trứng cá có sức sống mãnh liệt lắm. Giờ cây đã cao bằng tầng hai của nhà tôi rồi, nhưng thân cây vẫn chẳng to hơn chút nào, vừa đủ cho tôi ôm. Những lớp vỏ màu nâu xám xù xì, có chỗ nứt nẻ như đang mở đường cho đàn kiến hành quân trên thân cây vậy. Những chiếc rễ của cây có vẻ không thích khoe khoang như cây bàng, đều trốn xuống mặt đất không chịu ngoi lên. Trứng cá được trồng ngay gần bờ sông, những cành cây đua nhau nhô ra, hướng xuống phía mặt đất khiến cho cây như một người thiếu nữ duyên dáng đang nghiêng mình làm dáng trước dòng sông.
Người con gái ấy có mái tóc màu xanh thẫm. Những chiếc lá xum xuê đan cài vào nhau rồi những cành cây ôm ấp lấy nhau để tạo nên một chiếc ô thật lớn che mát cho cả căn nhà tôi khi mặt trời xuống. Lá trứng cá nhỏ, chỉ hơn ngón tay một chút với những chiếc lông li ti rất mềm mại. Những chiếc lá nói chuyện với nhau, thì thầm nhỏ to mỗi khi chị gió ghé qua, để lại những đốm vàng li ti đang di chuyển trên mặt đất thật thú vị.
Mùa của cây trứng là mùa hè. Khi những chú ve đầu tiên đã cất tiếng đàn giao hưởng gọi mùa hè tới, cũng là lúc những bông hoa trứng cá được đánh thức dậy. Những bông hoa trắng xinh xen với màu vàng của nhị gọi nhau mở mắt đón ánh mặt trời. Rồi những cánh hoa nhỏ xinh theo gió, bay trong không gian, tạo nên những tấm thảm màu trắng thật đẹp dưới đất. Ở gần đó, những quả trứng cá cũng bắt đầu lấm tấm. Nó nhỏ xíu, chưa bằng một viên bi, ban đầu màu xanh rồi dần chuyển sang màu đỏ chót. Màu đỏ tươi lấp ló sau những chiếc lá xanh cùng với màu trắng tạo thành bức tranh tuyệt đẹp.
Quả trứng cá thơm ngon luôn là món ăn ưa thích của những đứa trẻ chúng tôi. Những trưa hè đầy nắng, chúng tôi, đứa thì đứng phía dưới nhặt quả đứa thì láu cá trèo lên cây và hái những quả chín mọng đầy cả trong túi. Sau đó, chúng tôi lại ngồi với nhau, dưới gốc cây và cùng nhau thưởng thức vị hương vị ngọt lịm, ngon tuyệt của những quả trứng cá đang tan chảy trong miệng. Khi đã ăn no, chúng tôi lại lấy quả ra để nghịch. Những trò chơi bán hàng hay đóng vai thì cần có đạo cụ. Quả trứng cá khi là hoa quả để bán, khi là thuốc cho những bác sĩ tí hon, khi lại trở thành quả táo độc giết chết nàng công chúa, … Những trò đùa nghịch hồn nhiên của tuổi thơ chúng tôi đều diễn ra ở cây, dưới sự chở che của cây trứng cả.
|
Sống gần gũi với thiên nhiên, từ lâu cây cối đã gắn bó với cuộc sống của mỗi chúng ta. Đó không chỉ là lá phổi xanh giúp thanh lọc không khí mà nó còn ghi dấu bao kỉ niệm. Cây phượng vĩ ở góc sân trường trở thành người bạn đồng hành, gắn bó với quãng thời gian tuổi học trò dưới mái trường. Cây đứng đó bao năm cứ lặng lẽ chứng kiến từng lớp trò vui đùa rồi đi qua. Khi miêu tả loài cây em yêu thích, các bạn cần chú ý tới dáng hình của cây phượng, những tán lá xanh tốt, đặc biệt là những chùm hoa phượng đỏ thắm làm rực một góc trời, xao xuyến bao trái tim trong sáng. Phượng cứ tự nhiên in dấu vào thơ ca, âm nhạc và hơn cả nó in dấu trên trang vở học trò. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ hữu ích cho các bạn còn băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Có loài hoa làm rực cháy những trưa hè, có loài hoa ép khô trên những trang giấy cũ gợi nhớ về tuổi thơ cắp sách đến trường. Loài hoa đó chính là hoa phượng hay ai đó còn gọi là hoa học trò. Ngắm nhìn bác phượng già đứng trầm ngâm ở góc sân trường với những chùm hoa quen thuộc, khiến lòng em xao động.
Em không biết bác phượng bao nhiêu tuổi, em chỉ biết rằng khi đặt chân vào ngôi trường, bác đã đứng đó như một người khổng lồ có mái tóc màu xanh. Bác đứng hiên ngang trước mưa gió, bão bùng, bởi vậy chiếc áo của bác trở nên sù sì, nổi lên nhiều mắt mấu. Rễ cây trồi lên mặt đất, ngoằn ngoèo như những con rắn trú ngụ dưới gốc cây. Về mùa đông, khi cơn gió lạnh buốt cuốn phăng lá cây, bác phượng để lộ ra những cánh tay gầy guộc, khẳng khiu. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau lớp vỏ thô ráp kia, một dòng nhựa nóng vẫn cuồn cuộn nuôi cây và chờ đợi bước chân của mùa xuân ấm áp trở về. Đến xuân, bao lộc non trổ đầy trên mình bác mang lại sức sống thanh tân sau một giấc ngủ đông dài. Những chiếc lá xanh non, biếc rờn vẫy chào chị gió và chúng em. Chẳng bao lâu, chúng kết thành vòm lá xanh biếc, che chở cho chúng em vui chơi dưới gốc cây mà không một ánh nắng nào lọt xuống. Rồi hè đến, dàn đồng ca râm ran của những chú ve sầu báo hiệu điều đó, chúng còn thúc giục những nụ hoa phượng hé nở. Mới ngày nào, vài chùm nụ bé xíu còn núp trong vòm lá. Khi nụ hoa đón nhận đủ sức sống, nó bung nở thành năm cánh hoa thon thon, đỏ thắm. Một bông rồi hai bông…em không ngờ hoa phượng nở chóng thế. Quả là:
Hoa phượng như hô ứng nhau, bông này gọi dậy bông kia, nở rộ, nổi bật giữa nền xanh của sắc lá. Em mải mê ngắm nhìn hoa phượng mà lòng gợn lên một nỗi buồn man mác. Hoa phượng nở báo hiệu một mùa thi sắp đến, lũ học trò chúng em sắp phải chia tay nhau, tạm xa mái trường, thầy cô. Vậy mà hoa vẫn cứ đỏ tươi dưới cái nắng vàng ươm của mùa hạ, bác phượng vẫn điềm nhiên, trìu mến nhìn chúng em như ngày nào. Phải chăng, phượng muốn thắm lên trong chúng em niềm tin yêu, cứ vô tư, hồn nhiên trong lứa tuổi học trò bên những người bạn, người thầy yêu dấu. Chẳng thể quên dưới bóng cây này, chúng em từng thủ thỉ tâm sự với đứa bạn thân. Chẳng thể quên được những lần chơi đuổi bắt, chơi chuyền, ô ăn quan cùng chúng bạn mà tiếng cười giòn tan còn vang vọng mãi.
Lúc chúng em nghỉ hè, ngôi trường trở lại vẻ trang nghiêm, uy nghi của nó. Còn bác phượng và những đóa hoa, phải chăng cũng nhớ nhung lũ học trò tinh nghịch- từng khắc tên chúng lên thân cây, ngắt hoa phượng ép thành cánh bướm vào trang vở…nên bác lặng im đến thế?
Từng lứa học trò học trò lướt qua trên con thuyền tri thức, có ai còn nhớ tới góc sân trường có dáng hình quen thuộc của bác phượng vĩ, âm thầm lưu giữ những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò?
Thu Hường –
Cây phượng vĩ được trồng ở nhiều nơi với màu hoa đỏ rất đẹp báo hiệu mùa hè đã tới
Nhắc đến loài cây gợi nhớ tuổi học trò, bên cạnh cây phượng với sắc hoa đỏ thắm, không thể không nhắc đến bằng lăng với màu tím biếc thủy chung.
Bằng lăng là một loài cây thuộc họ cây gỗ. Thân cây không to lắm, một vòng tay em ôm cũng xuể. Thân cây màu nâu thẫm, nổi lên những vết sần nhuốm màu năm tháng. Cách mặt đất chừng một mét thân cây chia ra làm nhiều nhánh. Trong từng nhánh ấy lại tiếp tục chia ra thành những nhánh nhỏ vươn mình lên cao cùng với những chiếc lá xanh đón ánh nắng mặt trời. Nhìn từ xa, bằng lăng như một người lực sĩ khổng lồ đang vươn mình trong nắng và gió, mang sức mạnh phi thường. Cây bằng lăng có nhiều tán lá xum xuê. Hè về cây tỏa bóng mát khắp các con đường. Lá cây hình bầu dục tròn ở gốc và nhọn ngắn ở chóp. Lá to thì bằng bàn tay người lớn, lá nhỏ nhìn giống như lá vối trồng trong vườn. Lá bằng lăng thường dài, rất nhẵn. Mùa xuân, lá có màu xanh biếc ở hai mặt. Khi những dàn đồng ca ve sầu cất lên khúc hát mùa hạ, lá cây thay đổi mình, chuyển sang màu xanh thẫm, dày dặn. Mặt dưới của chiếc lá có những đường gân xanh chia nhánh kéo dài kín chiếc lá nhìn như bộ xương cá.
Hè về, bằng lăng nở hoa tím biếc. Không cháy đỏ rực lửa như hoa phượng hay đài các kiêu sa như các loài hoa khác, hoa bằng lăng ngây thơ ngơ ngác giữa trời chiều. Hoa bằng lăng không nở rộ cùng lúc như nhiều loài hoa khác. Ban đầu chỉ là những nụ hoa bé xíu, lấp ló sau những tán lá xanh như chơi trò trốn tìm. Bất ngờ xuất hiện rồi khoe sắc lung linh như một cô gái dịu hiền, cuối mùa lại chóng bạc màu nhường không gian cho hoa phượng. Vì thế người ta vẫn bảo hoa bằng lăng có vẻ gì yếu đuối, có tính nhường nhịn chứ không mạnh mẽ loài cây “học trò”.
Hoa bằng lăng có sáu cánh, xoăn xoăn ở rìa, cánh mỏng như hoa lục bình vươn mình khoe sắc trong nắng, lớp nọ kế lớp kia, bông nọ tiếp bông kia duyên dáng đến diệu kỳ. Mỗi cành có đến hàng chục bông hoa cho nên người ta thường gọi là cành hoa bằng lăng chứ ít ai gọi bông hoa hay nhành hoa bằng lăng. Lấp ló sau những cánh hoa là nhụy hoa màu vàng óng, có mùi thơm thoang thoảng, thu hút ong bướm đến vui đùa. Khi hoa bằng lăng rụng thì bằng lăng bắt đầu ra quả. Lúc đầu quả nhỏ xíu, hình tròn, màu xanh thẫm, khi gần về già tự tách ra từng múi. Trong mỗi múi là những cái hạt nhỏ li ti. Những cơn gió mùa hạ xào xạc đến cuốn bay đi hạt bằng lăng rải rác khác mọi miền.
Học trò ai cũng tha thiết với sắc tím biếc thủy chung của hoa bằng lăng. Bằng lăng như gợi về những kỉ niệm mơn man của một thời áo trắng ngây ngô, hồn nhiên, trong sáng.
Thanh Thủy
Một buổi chiều mùa hạ đầy nắng, tôi rảo bước nhanh trên đường tìm một chỗ tránh cái nóng dai dẳng và khó tính. Thấy một tán cây lớn ở kia để trú rồi, tôi nhanh nhảu chạy đến đó. Giờ tôi mới nhận ra, đó là cây trứng cá- cây trứng cá của tuổi thơ tôi.
Trước cửa nhà tôi có trồng một cây trứng cá. Từ khi tôi còn nhỏ xíu đã có cây ở đó rồi. Bố tôi nói rằng chẳng biết từ bao giờ cây lại ở đó. Có lẽ là do người qua đường đi qua và vứt hạt giống vào, vì vốn dĩ, trứng cá có sức sống mãnh liệt lắm. Giờ cây đã cao bằng tầng hai của nhà tôi rồi, nhưng thân cây vẫn chẳng to hơn chút nào, vừa đủ cho tôi ôm. Những lớp vỏ màu nâu xám xù xì, có chỗ nứt nẻ như đang mở đường cho đàn kiến hành quân trên thân cây vậy. Những chiếc rễ của cây có vẻ không thích khoe khoang như cây bàng, đều trốn xuống mặt đất không chịu ngoi lên. Trứng cá được trồng ngay gần bờ sông, những cành cây đua nhau nhô ra, hướng xuống phía mặt đất khiến cho cây như một người thiếu nữ duyên dáng đang nghiêng mình làm dáng trước dòng sông.
Người con gái ấy có mái tóc màu xanh thẫm. Những chiếc lá xum xuê đan cài vào nhau rồi những cành cây ôm ấp lấy nhau để tạo nên một chiếc ô thật lớn che mát cho cả căn nhà tôi khi mặt trời xuống. Lá trứng cá nhỏ, chỉ hơn ngón tay một chút với những chiếc lông li ti rất mềm mại. Những chiếc lá nói chuyện với nhau, thì thầm nhỏ to mỗi khi chị gió ghé qua, để lại những đốm vàng li ti đang di chuyển trên mặt đất thật thú vị.
Mùa của cây trứng là mùa hè. Khi những chú ve đầu tiên đã cất tiếng đàn giao hưởng gọi mùa hè tới, cũng là lúc những bông hoa trứng cá được đánh thức dậy. Những bông hoa trắng xinh xen với màu vàng của nhị gọi nhau mở mắt đón ánh mặt trời. Rồi những cánh hoa nhỏ xinh theo gió, bay trong không gian, tạo nên những tấm thảm màu trắng thật đẹp dưới đất. Ở gần đó, những quả trứng cá cũng bắt đầu lấm tấm. Nó nhỏ xíu, chưa bằng một viên bi, ban đầu màu xanh rồi dần chuyển sang màu đỏ chót. Màu đỏ tươi lấp ló sau những chiếc lá xanh cùng với màu trắng tạo thành bức tranh tuyệt đẹp.
Quả trứng cá thơm ngon luôn là món ăn ưa thích của những đứa trẻ chúng tôi. Những trưa hè đầy nắng, chúng tôi, đứa thì đứng phía dưới nhặt quả đứa thì láu cá trèo lên cây và hái những quả chín mọng đầy cả trong túi. Sau đó, chúng tôi lại ngồi với nhau, dưới gốc cây và cùng nhau thưởng thức vị hương vị ngọt lịm, ngon tuyệt của những quả trứng cá đang tan chảy trong miệng. Khi đã ăn no, chúng tôi lại lấy quả ra để nghịch. Những trò chơi bán hàng hay đóng vai thì cần có đạo cụ. Quả trứng cá khi là hoa quả để bán, khi là thuốc cho những bác sĩ tí hon, khi lại trở thành quả táo độc giết chết nàng công chúa, … Những trò đùa nghịch hồn nhiên của tuổi thơ chúng tôi đều diễn ra ở cây, dưới sự chở che của cây trứng cả.
|
Chắc hẳn mỗi chúng ta đều ấp ủ cho mình những con người lí tưởng làm hình mẫu. Đó có thể là một nhà khoa học với những phát minh mới mẻ về quy luật cuộc sống. Hay trở thành anh bộ đội dũng cảm chắc tay súng để canh giữ vùng lãnh thổ quốc gia. Cũng có thể ta ước ao trở thành một lực sĩ với sức khỏe cường tráng, dáng người oai phong. Vẻ đẹp ấy kết tinh rõ nét nhất khi người lực sĩ ấy nâng tạ trên khán đài. Khoảnh khắc của sự thành công ghi nhận bao nỗ lực tập luyện bền bỉ không ngừng nghỉ của họ. Khi miêu tả lực sĩ đang cử tạ, các bạn cần chú miêu tả ngoại hình của anh ta lúc trước trận đấu,đặc biệt khi lực sĩ nâng tạ và lúc hạ quả tạ xuống. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ hữu ích cho các bạn còn băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Mỗi tối thứ bảy, em đều dành chút thời gian theo dõi chương trình Thể thao cùng anh trai qua màn ảnh nhỏ. Hôm nay là trận thi đấu kịch tính của những lực sĩ trên khán đài đông nghẹt người xem. Em như bị cuốn vào cuộc so tài chung kết căng thẳng ấy.
Chỉ còn 4 thí sinh nằm trong danh sách trận đấu. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, từng người bước ra sân thi đấu giữa những tiếng reo hò vang dội, lời cổ vũ nồng nhiệt. Anh em thường nói với em rằng: Môn cử tạ luôn đòi hỏi người tham gia phải có sức khỏe và thể lực tốt. Nhìn chú lực sĩ bước đi hùng dũng, oai phong như người chiến binh dũng cảm sẵn sàng xung trận. Chú mặc chiếc áo mỏng, bó sát người làm nổi lên những cơ bắp cuồn cuộn. Các chú khoảng 30 tuổi, dáng người cao to, vạm vỡ khiến nhiều người nể phục. Vai chú vuông, rộng, ngực nở nang hơn người bình thường, cơ bụng sáu múi hiện lên rõ nét. Gương mặt chữ điền cương trực của chú nổi bật với đường lông mày đen và rậm rạp. Nước da chú nâu bóng, coi chú chẳng khác nào một pho tượng đúc. Chú lực sĩ thoáng mỉm cười và cúi chào khán giả, ánh mắt chú khi ấy thật dễ gần.
Chú tập qua mấy động tác khởi động để phần được tốt hơn. Chú chọn mức tạ hàng trăm cân, đó là một thử thách khá lớn với chú, bởi ít thí sinh nào có thể vượt qua thử thách đó. Sau tư thế chuẩn bị, chú đến bên quả tạ, choãi hai chân và lấy tư thế vững vàng. Người chú hơi ngả về trước, tay chú nắm chặt lấy thanh sắt nối hai đầu tạ. Mọi khoảnh khắc, tiếng ồn bỗng im bặt, dường như mọi người nín thở chờ xem kết quả của chú lực sĩ. Quả tạ được nâng lên từ từ rồi tới ngang ngực. Chú hơi ưỡn ngực về trước để lấy thăng bằng. Da mặt chú đỏ tía, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, những đường gân chạy ngoằn ngoèo khắp chân, tay. Bỗng tiếng reo hò vang dội, phá vỡ sự im lặng vừa qua khi chú lực sĩ đưa quả tạ qua đầu. Chú giữ nguyên tư thế đó trong vòng mấy giây rồi chú ném quả tạ xuống trước mặt và bước lùi về phía sau. Chú đã đạt được một thành tích xuất sắc trong cuộc thi này. Chú cúi đầu chào, cảm ơn sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Một số người chạy lại tặng chú những bó hoa tươi thắm, tất cả đều trầm trồ thán phục khả năng, sức mạnh của chú. Em biết rằng, thành tích ấy là kết quả của cả một quá trình tập luyện bền bỉ, nghiêm túc để đạt lấy vinh quang.
Cuộc thi chưa dừng lại ở đó, ba lực sĩ còn lại, các chú cũng lần lượt bước lên khán đài thi đấu. Họ cũng thể hiện rõ nét vẻ đẹp thân hình lực lưỡng của mình. Nhưng chưa ai qua được mức tạ của chú lực sĩ đầu tiên thách đấu. Những tiếng “ ồ” tiếc nuối vang lên khi thấy quả tạ chưa được nâng qua đầu thí sinh, đã bị trôi xuống mặt đất. Cuối cùng là lúc trao thưởng, mọi người đều ngưỡng mộ chú lực sĩ đạt giải nhất, đó là phần thưởng vô cùng xứng đáng với mọi nỗ lực của chú.
Chương trình khép lại mà lòng em còn in đậm hình ảnh của chú lực sĩ với thể lực cường tráng như người hùng. Em thầm nghĩ: cần cố gắng luyện tập chăm chỉ để có được sức khỏe như chú. -Thu Hường –
Bạn có thể gặp lực sĩ đang cử tạ trên truyền hình hoặc các trung tâm thể dục thể thao trong các cuộc thi
Chắc hẳn mỗi chúng ta đều có cho mình những ước mơ đam mê, đều có cho mình những sở thích riêng như giáo viên, bác sĩ… Mỗi nghề nghiệp đề có những vai trò khác nhau có thể cung cấp tri thức cho mọi người, giúp đỡ mọi người qua những cơn nguy hiểm của bệnh tật. Còn đối với em thì hình ảnh của những anh lực sĩ đang cử tạ lại cho chúng ta ao ước về một thân hình khỏe mạnh, sức khỏe dồi dào.
Em là một người rất thích xem thể thao nên tuần vừa qua trên ti vi có chiếu chương trình thể thao về môn cử tạ. Trong đó em rất ấn tượng với anh Hoàng Anh Tuấn vận động viên cử tạ xuất sắc của Việt Nam. Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình anh bước ra sân khấu như một lực sĩ trong sự hò reo vui mừng, cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Bước ra sân khấu, anh mặc bộ quần áo thể thao bó sát người và cử động vài động tác khởi động để trong quá trình thi đấu diễn ra thuận lợi và dễ dàng hơn. Anh có dáng người không cao lắm nhưng trông anh thật khỏe mạnh, thân hình săn chắc. Hai bắp tay cuồn cuộn trông rất khỏe mạnh.. Vai chú vuông, rộng, ngực nở nang hơn người bình thường, cơ bụng sáu múi hiện lên rõ nét Gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị nhìn anh thật tự tin bước ra sân khấu. Làn da ngăm đen toát lên vẻ khỏe mạnh của một con người lực sĩ, trông anh như một bức tượng đồng được chạm khắc đáng để ngưỡng mộ.
Phần thi của anh Tuấn bắt đầu. Cũng giống như các phần thi khác, có bốn người bước ra sân khấu, mỗi người có một dáng vẻ và thần thái riêng. Một tiếng còi vang lên, các thí sinh bắt đầu vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh Tuấn lộ ra với đầy vẻ quyết tâm. Đôi lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt cho thấy sức mạnh của quả tạ rất nặng. Hai cánh tay ghì chặt xuống để lấy sức nâng quả tạ lên, những bắp tay càng nổi ên cuồn cuộn và săn chắc hơn. Anh đứng choãi chân, lấy thế vững vàng rồi cúi người xuống, ngực hơi ưỡn về đằng trước, hai tay đặt lên thanh sắt đầy chắc chắn. Da mặt chú đỏ tía, những giọt mồ hôi ròng ròng chảy xuống trên gương mặt, những đường gân chạy ngoằn ngoèo khắp chân, tay. Quả ta trước mắt anh bây giờ rất nặng phải lên tới hàng 100 kg. Mọi người xem cũng hồi hộp, nín thở cảm giác như con tim ngừng đập. Xem ti vi mà em cũng có cảm giác nó như đang hiện ra trước mắt vậy. Hai chân trụ vững trãi như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người. Với những tư thế như thế và sự chuẩn bị kĩ lưỡng quả tạ được nhấc bổng lên. Và sau vài giây sau anh lại hạ quả ta xuống một cách bình thản. Và màn thi đấu kết thúc. Tất cả người xem đều hò reo, vỗ tay rầm rộ và còn có những giọt nước mắt vỡ òa trong niềm vui hạnh phúc. Anh đã đem vinh quang cho con người và cho cả dân tộc Việt Nam. Chiếc huy chương vàng đã đền đáp xứng đáng cho những tháng ngày tập luyện vất vả của anh.
|
Chắc hẳn mỗi chúng ta đều ấp ủ cho mình những con người lí tưởng làm hình mẫu. Đó có thể là một nhà khoa học với những phát minh mới mẻ về quy luật cuộc sống. Hay trở thành anh bộ đội dũng cảm chắc tay súng để canh giữ vùng lãnh thổ quốc gia. Cũng có thể ta ước ao trở thành một lực sĩ với sức khỏe cường tráng, dáng người oai phong. Vẻ đẹp ấy kết tinh rõ nét nhất khi người lực sĩ ấy nâng tạ trên khán đài. Khoảnh khắc của sự thành công ghi nhận bao nỗ lực tập luyện bền bỉ không ngừng nghỉ của họ. Khi miêu tả lực sĩ đang cử tạ, các bạn cần chú miêu tả ngoại hình của anh ta lúc trước trận đấu,đặc biệt khi lực sĩ nâng tạ và lúc hạ quả tạ xuống. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ hữu ích cho các bạn còn băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Mỗi tối thứ bảy, em đều dành chút thời gian theo dõi chương trình Thể thao cùng anh trai qua màn ảnh nhỏ. Hôm nay là trận thi đấu kịch tính của những lực sĩ trên khán đài đông nghẹt người xem. Em như bị cuốn vào cuộc so tài chung kết căng thẳng ấy.
Chỉ còn 4 thí sinh nằm trong danh sách trận đấu. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, từng người bước ra sân thi đấu giữa những tiếng reo hò vang dội, lời cổ vũ nồng nhiệt. Anh em thường nói với em rằng: Môn cử tạ luôn đòi hỏi người tham gia phải có sức khỏe và thể lực tốt. Nhìn chú lực sĩ bước đi hùng dũng, oai phong như người chiến binh dũng cảm sẵn sàng xung trận. Chú mặc chiếc áo mỏng, bó sát người làm nổi lên những cơ bắp cuồn cuộn. Các chú khoảng 30 tuổi, dáng người cao to, vạm vỡ khiến nhiều người nể phục. Vai chú vuông, rộng, ngực nở nang hơn người bình thường, cơ bụng sáu múi hiện lên rõ nét. Gương mặt chữ điền cương trực của chú nổi bật với đường lông mày đen và rậm rạp. Nước da chú nâu bóng, coi chú chẳng khác nào một pho tượng đúc. Chú lực sĩ thoáng mỉm cười và cúi chào khán giả, ánh mắt chú khi ấy thật dễ gần.
Chú tập qua mấy động tác khởi động để phần được tốt hơn. Chú chọn mức tạ hàng trăm cân, đó là một thử thách khá lớn với chú, bởi ít thí sinh nào có thể vượt qua thử thách đó. Sau tư thế chuẩn bị, chú đến bên quả tạ, choãi hai chân và lấy tư thế vững vàng. Người chú hơi ngả về trước, tay chú nắm chặt lấy thanh sắt nối hai đầu tạ. Mọi khoảnh khắc, tiếng ồn bỗng im bặt, dường như mọi người nín thở chờ xem kết quả của chú lực sĩ. Quả tạ được nâng lên từ từ rồi tới ngang ngực. Chú hơi ưỡn ngực về trước để lấy thăng bằng. Da mặt chú đỏ tía, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, những đường gân chạy ngoằn ngoèo khắp chân, tay. Bỗng tiếng reo hò vang dội, phá vỡ sự im lặng vừa qua khi chú lực sĩ đưa quả tạ qua đầu. Chú giữ nguyên tư thế đó trong vòng mấy giây rồi chú ném quả tạ xuống trước mặt và bước lùi về phía sau. Chú đã đạt được một thành tích xuất sắc trong cuộc thi này. Chú cúi đầu chào, cảm ơn sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Một số người chạy lại tặng chú những bó hoa tươi thắm, tất cả đều trầm trồ thán phục khả năng, sức mạnh của chú. Em biết rằng, thành tích ấy là kết quả của cả một quá trình tập luyện bền bỉ, nghiêm túc để đạt lấy vinh quang.
Cuộc thi chưa dừng lại ở đó, ba lực sĩ còn lại, các chú cũng lần lượt bước lên khán đài thi đấu. Họ cũng thể hiện rõ nét vẻ đẹp thân hình lực lưỡng của mình. Nhưng chưa ai qua được mức tạ của chú lực sĩ đầu tiên thách đấu. Những tiếng “ ồ” tiếc nuối vang lên khi thấy quả tạ chưa được nâng qua đầu thí sinh, đã bị trôi xuống mặt đất. Cuối cùng là lúc trao thưởng, mọi người đều ngưỡng mộ chú lực sĩ đạt giải nhất, đó là phần thưởng vô cùng xứng đáng với mọi nỗ lực của chú.
Chương trình khép lại mà lòng em còn in đậm hình ảnh của chú lực sĩ với thể lực cường tráng như người hùng. Em thầm nghĩ: cần cố gắng luyện tập chăm chỉ để có được sức khỏe như chú. -Thu Hường –
Bạn có thể gặp lực sĩ đang cử tạ trên truyền hình hoặc các trung tâm thể dục thể thao trong các cuộc thi
Chắc hẳn mỗi chúng ta đều có cho mình những ước mơ đam mê, đều có cho mình những sở thích riêng như giáo viên, bác sĩ… Mỗi nghề nghiệp đề có những vai trò khác nhau có thể cung cấp tri thức cho mọi người, giúp đỡ mọi người qua những cơn nguy hiểm của bệnh tật. Còn đối với em thì hình ảnh của những anh lực sĩ đang cử tạ lại cho chúng ta ao ước về một thân hình khỏe mạnh, sức khỏe dồi dào.
Em là một người rất thích xem thể thao nên tuần vừa qua trên ti vi có chiếu chương trình thể thao về môn cử tạ. Trong đó em rất ấn tượng với anh Hoàng Anh Tuấn vận động viên cử tạ xuất sắc của Việt Nam. Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình anh bước ra sân khấu như một lực sĩ trong sự hò reo vui mừng, cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Bước ra sân khấu, anh mặc bộ quần áo thể thao bó sát người và cử động vài động tác khởi động để trong quá trình thi đấu diễn ra thuận lợi và dễ dàng hơn. Anh có dáng người không cao lắm nhưng trông anh thật khỏe mạnh, thân hình săn chắc. Hai bắp tay cuồn cuộn trông rất khỏe mạnh.. Vai chú vuông, rộng, ngực nở nang hơn người bình thường, cơ bụng sáu múi hiện lên rõ nét Gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị nhìn anh thật tự tin bước ra sân khấu. Làn da ngăm đen toát lên vẻ khỏe mạnh của một con người lực sĩ, trông anh như một bức tượng đồng được chạm khắc đáng để ngưỡng mộ.
Phần thi của anh Tuấn bắt đầu. Cũng giống như các phần thi khác, có bốn người bước ra sân khấu, mỗi người có một dáng vẻ và thần thái riêng. Một tiếng còi vang lên, các thí sinh bắt đầu vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh Tuấn lộ ra với đầy vẻ quyết tâm. Đôi lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt cho thấy sức mạnh của quả tạ rất nặng. Hai cánh tay ghì chặt xuống để lấy sức nâng quả tạ lên, những bắp tay càng nổi ên cuồn cuộn và săn chắc hơn. Anh đứng choãi chân, lấy thế vững vàng rồi cúi người xuống, ngực hơi ưỡn về đằng trước, hai tay đặt lên thanh sắt đầy chắc chắn. Da mặt chú đỏ tía, những giọt mồ hôi ròng ròng chảy xuống trên gương mặt, những đường gân chạy ngoằn ngoèo khắp chân, tay. Quả ta trước mắt anh bây giờ rất nặng phải lên tới hàng 100 kg. Mọi người xem cũng hồi hộp, nín thở cảm giác như con tim ngừng đập. Xem ti vi mà em cũng có cảm giác nó như đang hiện ra trước mắt vậy. Hai chân trụ vững trãi như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người. Với những tư thế như thế và sự chuẩn bị kĩ lưỡng quả tạ được nhấc bổng lên. Và sau vài giây sau anh lại hạ quả ta xuống một cách bình thản. Và màn thi đấu kết thúc. Tất cả người xem đều hò reo, vỗ tay rầm rộ và còn có những giọt nước mắt vỡ òa trong niềm vui hạnh phúc. Anh đã đem vinh quang cho con người và cho cả dân tộc Việt Nam. Chiếc huy chương vàng đã đền đáp xứng đáng cho những tháng ngày tập luyện vất vả của anh.
|
Tuổi thơ mỗi chúng ta đều sống trong thế giới cổ tích màu nhiệm của bà hay của mẹ. Ta đã quen với cuộc đời, số phận của những nhân vật ở hiền gặp lành như cô Tấm, nàng Bạch Tuyết,… Có lẽ chàng Thạch Sanh trong câu chuyện cùng tên mang vẻ đẹp đức độ còn làm lay động trái tim bạn đọc bao thế hệ. Chàng mồ côi từ nhỏ, cuộc sống mưu sinh vất vả nhưng với bản tính ngay thẳng, thật thà chàng không ít lần bị người anh kết nghĩa là Lí Thông hãm hại. Vậy mà lần nào chàng cũng chiến thắng trước dã tâm của kẻ thù bằng chính sức lực của mình. Khi làm bài văn miêu tả một nhân vật trong truyện cổ tích, các bạn cần dùng trí tưởng tượng để tái hiện vẻ đẹp diện mạo của Thạch Sanh dựa vào những chi tiết trong cuộc đời chàng. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ hữu ích cho các bạn còn băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Tuổi thơ em đắm chìm trong thế giới cổ tích màu nhiệm, những cuộc đời, số phận của nhân vật hiện lên sống động qua lời kể của bà. Nhưng có lẽ em ấn tượng hơn cả là hình ảnh chàng Thạch Sanh trong câu chuyện cùng tên.
Chàng xuất thân thật li kì, bởi chàng vốn là thái tử con Ngọc hoàng, thấy hai ông bà lão tốt bụng mà chưa có con nên Người để chàng xuống hạ giới làm con họ lấy tên là Thạch Sanh. Chàng sớm chịu cảnh mồ côi và nhận được gia tài duy nhất là chiếc rìu, một chiếc khố. Cuộc sống mưu sinh không làm chàng bỏ cuộc mà trái lại nó tôi luyện ở chàng sức khỏe cường tráng. Đến tuổi trưởng thành, chàng có thân hình khỏe như một vị thần, gương mặt chất phác, phúc hậu. Có độc manh khố, mình trần, biến nước da chàng trở nên nâu bóng như một một kị sĩ. Các bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, rắn chắc. Bước đi của chàng vững trãi, oai vệ như một dũng sĩ. Cái nhìn ma mãnh của Lí Thông khi thấy Thạch Sanh gánh hai bó củi, đã nảy ra mưu kế làm anh em kết nghĩa hòng lợi dụng sức chàng.
Được những vị thần dạy cho phép thần thông, Thạch Sanh đánh bại chằn tinh. Con vật gian ác ấy chực nuốt chửng chàng nhưng chàng vung rìu nhanh như cắt, chặt làm ba mình con mãng xà. Chàng lấy được bô cung tên vàng bên cạnh xác con yêu quái. Chính bộ cung đó giúp chàng bắn trúng cánh đại bàng tinh, lần theo dấu vết mà giải cứu công chúa. Chàng dũng cảm vung rìu vun vút, lao tới bổ đôi đầu con quái vật.
Chàng phải trải qua nguy hiểm khôn lường khi giao chiến với lũ quái yêu nhưng điều chàng không ngờ tới chính là lòng người. Tên Lý Thông năm lần bảy lượt rắc tâm giết chết chàng nhưng chàng đều thoát nạn bởi bản tính lương thiện, khó khăn không khiến chàng nao núng. Chàng hào hiệp cứu giúp thái tử con vua Thủy Tề và được tiếp đãi hậu hĩnh nhưng chàng chỉ xin một cây đàn. Khi trở về cuộc sống đời thường, chàng được sống hạnh phúc bên công chúa. Điều đáng ngạc nhiên là chàng rộng lượng tha tội chết cho mẹ Lý Thông. Vậy mà chúng vẫn bị trời trừng phạt hóa thành kiếp bọ hung.
Câu chuyện những tưởng đã kết thúc ở đấy theo mong ước của người xưa. Nào ngờ hoàng tử các nước chư hầu nổi giận, đem quân tới đánh triều đình. Thạch Sanh với tấm lòng đức độ ngời sáng hơn bao giờ hết, chàng một mình khoan thai bước ra mặt trận gảy đàn. Tiếng đàn cất lên như tiếng gọi của quê hương khiến chúng bủn rủn chân tay xin hàng. Lúc này chàng thật oai phong trong hoàng bào, để làm dịu lòng những người thua trận, giữ mối hòa khí, chàng thết đãi họ niêu cơm không mãi không hết. Đó là ước mơ của một cuộc sống no đủ mà Thạch Sanh muốn tới.
Thu Hường –
Thạch sanh và Lý Thông là 2 nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng thực tế cuộc sống xuất hiện rất nhiều nhân vật kiểu tương tự như vậy mang lại bài học quý báu cho nhiều người
Ngay từ khi còn thơ bé, ta đã được bế bồng trong điệu ru ầu ơ của mẹ, được đắm chìm trong những câu chuyện cổ tích hấp dẫn của ông. Và không biết tự bao giờ, những câu chuyện cổ tích ấy đã trở thành liều thuốc tinh thần không thể thiếu với mỗi người. Đặc biệt là ai ai cũng có trong mình những nhân vật để yêu quý và ngưỡng mộ. Với em, đó chính là cô Tấm vừa xinh đẹp lại dịu dàng, nết na trong truyện cổ tích “Tấm Cám”.
Trong tưởng tượng của em, cô Tấm luôn là một người con gái đoan trang, xinh đẹp. vẻ đẹp của tấm hoàn toàn đối lập với sự xấu xa, tàn độc của mẹ con Cám. Dáng người cô dong dỏng cao như cây hoa mai. Mái tóc dài, đen như gỗ mun của cô Tấm luôn được búi gọn sau gáy. Khuôn mặt tròn, phú hậu như vầng trăng đêm rằm. Đặc biệt là trên khuôn trăng ấy luôn nổi bật nụ cười tươi như hoa sớm ban mai, một nụ cười rất duyên dáng và hiền lành. Đôi lông mày như mềm mại như dáng núi mùa xuân tôn vinh lên đôi mắt đen láy, cái nhìn luôn toát ra sự hiền hậu và bao dung.
Tấm không chỉ là một cô gái đẹp người mà còn đẹp nết. Ngay từ nhỏ, Tấm đã phải chịu đựng một cuộc sống bất hạnh khi mẹ mất sớm, phải ở cùng dì ghẻ độc ác, tàn nhẫn. Mụ dì ghẻ luôn bắt Tấm phải làm việc cực nhọc cả ngày mà không được nghỉ ngơi. Tuy vậy nhưng Tấm luôn ngoan ngoãn, lễ phép với mọi người. Ngày ngày cô ra đồng mò cua, bắt ông, chăn trâu trong khi đó thì Cám- con đẻ của dì thì luôn tung tăng, chạy nhảy. Bao nhiêu bất công, ruồng bỏ Tấm đều nhẫn nại, chịu đựng, uất ức trong lòng mà không thể bày tỏ.
Không chỉ vậy, Tấm còn là một người con hiếu thảo. Sau khi trở thành hoàng hậu, sống trong nhung gấm, lụa là thì vào ngày giỗ bố cô vẫn trở về quê. Với tấm lòng thành kính và yêu thương cha, cô nghe lời dì trèo lên cây cau lấy quả để cúng bố nhưng không may lại bị hãm hại.
Xây dựng nhân vật Tấm, các nghệ sĩ dân gian còn gửi đi những thông điệp ý nghĩa. Cuộc đời cô Tấm là hiện thân cho quan niệm “ở hiền gặp lành ” của nhân dân ta. Sau bao hành trình gian nan, thử thách thì cuối cùng cô Tấm cũng tìm được bến đỗ của cuộc đời, sống hạnh phúc bên hoàng tử. Cô Tấm còn thể hiện triết lí của nhân dân ta về hạnh phúc, rằng hạnh phúc chỉ vững bền khi con người biết giành và giữ lấy. Nếu Tiên Bụt là lực lượng siêu nhiên, dẫn dắt con người đến với hạnh phúc thì chính cô Tấm chứ không phải ai khác bằng một sức mạnh tiềm ẩn, một tấm lòng khao khát hạnh phúc đã đấu tranh đến cùng với mẹ con xấu xa nhà Cám.
Cô Tấm xinh đẹp, hiền lành, nết na là biểu tượng đẹp cho vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân Việt Nam. Đó còn là hình ảnh đồng hành suốt thời thơ ấu của mỗi người, trở thành một miền kí ức không thể quên trong tim ta.
Vân Anh –
Tuổi thơ thần tiên biết bao mơ mộng với những câu chuyện cổ tích diệu kì và hạnh phúc. Ở đó có những cô Tấm dịu dàng, những chàng Thạch Sanh dũng cảm, những người em tốt bụng. Đặc biệt là chàng Sọ Dừa biến hóa kì diệu khiến cho người đọc phải thích thú. Tôi vẫn luôn tưởng tượng rằng chàng Sọ Dừa trong chuyện cổ tích cùng tên sẽ như thế nào nhỉ?
Cái tên Sọ Dừa được mẹ chàng đặt cho bởi sự ra đời kì lạ mình. Chỉ là một lần uống nước trong cái sọ dừa ven đường mà Sọ Dừa đã được đời. Nhưng hình hài của con người này cũng thật kì là. Không có cả thân mình, Sọ Dừa chỉ là một chiếc đầu tròn lông lốc. Nhưng đôi mắt của Sọ Dừa lại rất tinh anh và nhanh nhảu. Đôi tay, đôi chân bé xíu mọc ra từ chiếc vỏ màu nâu có thể cầm nắm, đi lại và làm rất nhiều việc. Từ lúc sinh ra, Sọ Dừa đã không giống những đứa trẻ khác. Chàng chào đời bằng không bằng tiếng khóc mà lời chào với mẹ mình. Vì thương cho đứa bé, mẹ chàng không nỡ bỏ Sọ Dừa mà quyết định nuôi chàng. Sọ Dừa ăn rất ít, và cũng rất thông minh, luôn biết làm mọi việc để giúp đỡ mẹ. Nhưng vì ngoại hình của mình nên chàng luôn bị mọi người trong làng chê cười.
Nhưng đâu có ai biết, đằng sau chiếc vỏ nâu xù xì, lông lốc kia lại là một con người hoàn toàn khác. Khi đi chăn bò nơi đồng cỏ hoang vắng xa nhà, Sọ Dừa trút bỏ lớp quái dị, biến thành chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú. Đó là một chàng trai có dáng người cao ráo, khỏe mạnh. Khuôn mặt chàng toát lên sự thông tuệ và lương thiện ít người có được. Chàng cất tiếng nói với những chú bò gần đó nghe thật ấm áp và dễ chịu. Rồi Sọ Dừa lấy chiếc võng mắc vào hai bên cây cổ thụ, vừa nằm chàng vừa ung dung thổi sáo. Tiếng sáo du dương bay xa giúp cho lũ bò ngoan ngoãn ăn cỏ, tạo nên vẻ thanh bình, yên ả cho đồng quê. Khi ấy chàng thật ung dung, tài hoa, khác hẳn với chiếc vỏ bọc thường ngày.
Ẩn sau lớp vỏ kia không chỉ là một chàng trai khôi ngô mà còn là một trí tuệ thông minh và cả tấm lòng nhân hậu, yêu thương mọi người, luôn có ước mơ và khát vọng. Sau khi lấy được cô con gái phú ông, chàng trở về với hình dạng người của mình. Sọ Dừa còn thể hiện sự thông minh hơn người khi chỉ một lần thi chàng đã đỗ Trạng Nguyên. Với sự mưu trí, chàng đã dự đoán và lo xa hơn âm mưu thâm độc của hai chị dâu. Chàng đã cứu được vợ mình, nhưng không truy cứu trách nhiệm, để hai người chị tự nhận thức tội lỗi của mình mà xấu hổ. Như vậy, với sự tài trí, thông minh và lòng khoan dung của mình, Sọ Dừa đã hoàn toàn chinh phục được người dân làng và cả những người đọc. Nhân vật giúp chúng ta tin vào những điều thiện, tốt đẹp trong cuộc sống; rằng không nên “nhìn mặt mà bắt hình dong” và luôn sống thiện, tình nghĩa bởi “ở hiền thì sẽ gặp lành”.
|
Tuổi thơ mỗi chúng ta đều sống trong thế giới cổ tích màu nhiệm của bà hay của mẹ. Ta đã quen với cuộc đời, số phận của những nhân vật ở hiền gặp lành như cô Tấm, nàng Bạch Tuyết,… Có lẽ chàng Thạch Sanh trong câu chuyện cùng tên mang vẻ đẹp đức độ còn làm lay động trái tim bạn đọc bao thế hệ. Chàng mồ côi từ nhỏ, cuộc sống mưu sinh vất vả nhưng với bản tính ngay thẳng, thật thà chàng không ít lần bị người anh kết nghĩa là Lí Thông hãm hại. Vậy mà lần nào chàng cũng chiến thắng trước dã tâm của kẻ thù bằng chính sức lực của mình. Khi làm bài văn miêu tả một nhân vật trong truyện cổ tích, các bạn cần dùng trí tưởng tượng để tái hiện vẻ đẹp diện mạo của Thạch Sanh dựa vào những chi tiết trong cuộc đời chàng. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ hữu ích cho các bạn còn băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Tuổi thơ em đắm chìm trong thế giới cổ tích màu nhiệm, những cuộc đời, số phận của nhân vật hiện lên sống động qua lời kể của bà. Nhưng có lẽ em ấn tượng hơn cả là hình ảnh chàng Thạch Sanh trong câu chuyện cùng tên.
Chàng xuất thân thật li kì, bởi chàng vốn là thái tử con Ngọc hoàng, thấy hai ông bà lão tốt bụng mà chưa có con nên Người để chàng xuống hạ giới làm con họ lấy tên là Thạch Sanh. Chàng sớm chịu cảnh mồ côi và nhận được gia tài duy nhất là chiếc rìu, một chiếc khố. Cuộc sống mưu sinh không làm chàng bỏ cuộc mà trái lại nó tôi luyện ở chàng sức khỏe cường tráng. Đến tuổi trưởng thành, chàng có thân hình khỏe như một vị thần, gương mặt chất phác, phúc hậu. Có độc manh khố, mình trần, biến nước da chàng trở nên nâu bóng như một một kị sĩ. Các bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, rắn chắc. Bước đi của chàng vững trãi, oai vệ như một dũng sĩ. Cái nhìn ma mãnh của Lí Thông khi thấy Thạch Sanh gánh hai bó củi, đã nảy ra mưu kế làm anh em kết nghĩa hòng lợi dụng sức chàng.
Được những vị thần dạy cho phép thần thông, Thạch Sanh đánh bại chằn tinh. Con vật gian ác ấy chực nuốt chửng chàng nhưng chàng vung rìu nhanh như cắt, chặt làm ba mình con mãng xà. Chàng lấy được bô cung tên vàng bên cạnh xác con yêu quái. Chính bộ cung đó giúp chàng bắn trúng cánh đại bàng tinh, lần theo dấu vết mà giải cứu công chúa. Chàng dũng cảm vung rìu vun vút, lao tới bổ đôi đầu con quái vật.
Chàng phải trải qua nguy hiểm khôn lường khi giao chiến với lũ quái yêu nhưng điều chàng không ngờ tới chính là lòng người. Tên Lý Thông năm lần bảy lượt rắc tâm giết chết chàng nhưng chàng đều thoát nạn bởi bản tính lương thiện, khó khăn không khiến chàng nao núng. Chàng hào hiệp cứu giúp thái tử con vua Thủy Tề và được tiếp đãi hậu hĩnh nhưng chàng chỉ xin một cây đàn. Khi trở về cuộc sống đời thường, chàng được sống hạnh phúc bên công chúa. Điều đáng ngạc nhiên là chàng rộng lượng tha tội chết cho mẹ Lý Thông. Vậy mà chúng vẫn bị trời trừng phạt hóa thành kiếp bọ hung.
Câu chuyện những tưởng đã kết thúc ở đấy theo mong ước của người xưa. Nào ngờ hoàng tử các nước chư hầu nổi giận, đem quân tới đánh triều đình. Thạch Sanh với tấm lòng đức độ ngời sáng hơn bao giờ hết, chàng một mình khoan thai bước ra mặt trận gảy đàn. Tiếng đàn cất lên như tiếng gọi của quê hương khiến chúng bủn rủn chân tay xin hàng. Lúc này chàng thật oai phong trong hoàng bào, để làm dịu lòng những người thua trận, giữ mối hòa khí, chàng thết đãi họ niêu cơm không mãi không hết. Đó là ước mơ của một cuộc sống no đủ mà Thạch Sanh muốn tới.
Thu Hường –
Thạch sanh và Lý Thông là 2 nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng thực tế cuộc sống xuất hiện rất nhiều nhân vật kiểu tương tự như vậy mang lại bài học quý báu cho nhiều người
Ngay từ khi còn thơ bé, ta đã được bế bồng trong điệu ru ầu ơ của mẹ, được đắm chìm trong những câu chuyện cổ tích hấp dẫn của ông. Và không biết tự bao giờ, những câu chuyện cổ tích ấy đã trở thành liều thuốc tinh thần không thể thiếu với mỗi người. Đặc biệt là ai ai cũng có trong mình những nhân vật để yêu quý và ngưỡng mộ. Với em, đó chính là cô Tấm vừa xinh đẹp lại dịu dàng, nết na trong truyện cổ tích “Tấm Cám”.
Trong tưởng tượng của em, cô Tấm luôn là một người con gái đoan trang, xinh đẹp. vẻ đẹp của tấm hoàn toàn đối lập với sự xấu xa, tàn độc của mẹ con Cám. Dáng người cô dong dỏng cao như cây hoa mai. Mái tóc dài, đen như gỗ mun của cô Tấm luôn được búi gọn sau gáy. Khuôn mặt tròn, phú hậu như vầng trăng đêm rằm. Đặc biệt là trên khuôn trăng ấy luôn nổi bật nụ cười tươi như hoa sớm ban mai, một nụ cười rất duyên dáng và hiền lành. Đôi lông mày như mềm mại như dáng núi mùa xuân tôn vinh lên đôi mắt đen láy, cái nhìn luôn toát ra sự hiền hậu và bao dung.
Tấm không chỉ là một cô gái đẹp người mà còn đẹp nết. Ngay từ nhỏ, Tấm đã phải chịu đựng một cuộc sống bất hạnh khi mẹ mất sớm, phải ở cùng dì ghẻ độc ác, tàn nhẫn. Mụ dì ghẻ luôn bắt Tấm phải làm việc cực nhọc cả ngày mà không được nghỉ ngơi. Tuy vậy nhưng Tấm luôn ngoan ngoãn, lễ phép với mọi người. Ngày ngày cô ra đồng mò cua, bắt ông, chăn trâu trong khi đó thì Cám- con đẻ của dì thì luôn tung tăng, chạy nhảy. Bao nhiêu bất công, ruồng bỏ Tấm đều nhẫn nại, chịu đựng, uất ức trong lòng mà không thể bày tỏ.
Không chỉ vậy, Tấm còn là một người con hiếu thảo. Sau khi trở thành hoàng hậu, sống trong nhung gấm, lụa là thì vào ngày giỗ bố cô vẫn trở về quê. Với tấm lòng thành kính và yêu thương cha, cô nghe lời dì trèo lên cây cau lấy quả để cúng bố nhưng không may lại bị hãm hại.
Xây dựng nhân vật Tấm, các nghệ sĩ dân gian còn gửi đi những thông điệp ý nghĩa. Cuộc đời cô Tấm là hiện thân cho quan niệm “ở hiền gặp lành ” của nhân dân ta. Sau bao hành trình gian nan, thử thách thì cuối cùng cô Tấm cũng tìm được bến đỗ của cuộc đời, sống hạnh phúc bên hoàng tử. Cô Tấm còn thể hiện triết lí của nhân dân ta về hạnh phúc, rằng hạnh phúc chỉ vững bền khi con người biết giành và giữ lấy. Nếu Tiên Bụt là lực lượng siêu nhiên, dẫn dắt con người đến với hạnh phúc thì chính cô Tấm chứ không phải ai khác bằng một sức mạnh tiềm ẩn, một tấm lòng khao khát hạnh phúc đã đấu tranh đến cùng với mẹ con xấu xa nhà Cám.
Cô Tấm xinh đẹp, hiền lành, nết na là biểu tượng đẹp cho vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân Việt Nam. Đó còn là hình ảnh đồng hành suốt thời thơ ấu của mỗi người, trở thành một miền kí ức không thể quên trong tim ta.
Vân Anh –
Tuổi thơ thần tiên biết bao mơ mộng với những câu chuyện cổ tích diệu kì và hạnh phúc. Ở đó có những cô Tấm dịu dàng, những chàng Thạch Sanh dũng cảm, những người em tốt bụng. Đặc biệt là chàng Sọ Dừa biến hóa kì diệu khiến cho người đọc phải thích thú. Tôi vẫn luôn tưởng tượng rằng chàng Sọ Dừa trong chuyện cổ tích cùng tên sẽ như thế nào nhỉ?
Cái tên Sọ Dừa được mẹ chàng đặt cho bởi sự ra đời kì lạ mình. Chỉ là một lần uống nước trong cái sọ dừa ven đường mà Sọ Dừa đã được đời. Nhưng hình hài của con người này cũng thật kì là. Không có cả thân mình, Sọ Dừa chỉ là một chiếc đầu tròn lông lốc. Nhưng đôi mắt của Sọ Dừa lại rất tinh anh và nhanh nhảu. Đôi tay, đôi chân bé xíu mọc ra từ chiếc vỏ màu nâu có thể cầm nắm, đi lại và làm rất nhiều việc. Từ lúc sinh ra, Sọ Dừa đã không giống những đứa trẻ khác. Chàng chào đời bằng không bằng tiếng khóc mà lời chào với mẹ mình. Vì thương cho đứa bé, mẹ chàng không nỡ bỏ Sọ Dừa mà quyết định nuôi chàng. Sọ Dừa ăn rất ít, và cũng rất thông minh, luôn biết làm mọi việc để giúp đỡ mẹ. Nhưng vì ngoại hình của mình nên chàng luôn bị mọi người trong làng chê cười.
Nhưng đâu có ai biết, đằng sau chiếc vỏ nâu xù xì, lông lốc kia lại là một con người hoàn toàn khác. Khi đi chăn bò nơi đồng cỏ hoang vắng xa nhà, Sọ Dừa trút bỏ lớp quái dị, biến thành chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú. Đó là một chàng trai có dáng người cao ráo, khỏe mạnh. Khuôn mặt chàng toát lên sự thông tuệ và lương thiện ít người có được. Chàng cất tiếng nói với những chú bò gần đó nghe thật ấm áp và dễ chịu. Rồi Sọ Dừa lấy chiếc võng mắc vào hai bên cây cổ thụ, vừa nằm chàng vừa ung dung thổi sáo. Tiếng sáo du dương bay xa giúp cho lũ bò ngoan ngoãn ăn cỏ, tạo nên vẻ thanh bình, yên ả cho đồng quê. Khi ấy chàng thật ung dung, tài hoa, khác hẳn với chiếc vỏ bọc thường ngày.
Ẩn sau lớp vỏ kia không chỉ là một chàng trai khôi ngô mà còn là một trí tuệ thông minh và cả tấm lòng nhân hậu, yêu thương mọi người, luôn có ước mơ và khát vọng. Sau khi lấy được cô con gái phú ông, chàng trở về với hình dạng người của mình. Sọ Dừa còn thể hiện sự thông minh hơn người khi chỉ một lần thi chàng đã đỗ Trạng Nguyên. Với sự mưu trí, chàng đã dự đoán và lo xa hơn âm mưu thâm độc của hai chị dâu. Chàng đã cứu được vợ mình, nhưng không truy cứu trách nhiệm, để hai người chị tự nhận thức tội lỗi của mình mà xấu hổ. Như vậy, với sự tài trí, thông minh và lòng khoan dung của mình, Sọ Dừa đã hoàn toàn chinh phục được người dân làng và cả những người đọc. Nhân vật giúp chúng ta tin vào những điều thiện, tốt đẹp trong cuộc sống; rằng không nên “nhìn mặt mà bắt hình dong” và luôn sống thiện, tình nghĩa bởi “ở hiền thì sẽ gặp lành”.
|
Những bông hoa khoe sắc và tỏa hương giữa ánh nắng rực rỡ lúc nào cũng làm người ta say đắm. Còn đẹp hơn khi ta được ngắm, không phải một bông hoa, một lẵng hoa mà cả một rừng hoa đang đua nở, và còn giữa không khí xuân, giữa khí trời đầy sức sống và khởi đầu này. Ở nơi đó, ta thấy được sắc hương cuộc sống, thấy được ý nghĩa cuộc đời và cả những vẻ đẹp, giá trị xung quanh mình, ở đó, ta gọi đó là chợ hoa ngày tết. Chắc hẳn, các bạn ai cũng đều thích đi chợ hoa và ngắm hoa đúng không? Nhưng để có được một bài miêu tả về phiên chợ hoa ngày tết thật đặc biệt thì không phải chuyện dễ dàng. Khi miêu tả, các bạn cần chú ý đến không khí mùa xuân, về không gian của chợ hoa, của các loài hoa và cả những người tham gia nữa. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ là sự tham khảo hữu ích cho những các bạn còn đang băn khoăn với đề bài này. Chúc các bạn học tập tốt!
Hương hoa ngào ngạt lan tỏa khắp không gian khiến người ta như bị mê hoặc. Và từ lúc nào, bước chân đã tự đưa tôi đến với phiên chợ hoa nơi làng quê thân thuộc. Phiên chợ hoa, lại vào những ngày giáp tết xuân về, càng làm lòng người xốn xang và chờ mong đến lạ kì.
Phiên chợ hoa thường được tổ chức vào ngày 28 đến 30 tháng Chạp hằng năm, khi nhà nhà đang rộn ràng sắm sửa mọi thứ cho mình, cho căn nhà như là một sự chào đón nồng nhiệt nhất mời ông thần tài và hạnh phúc gõ cửa. Buổi chợ hoa, ngay từ những buổi đầu tiên đã luôn rất đông đúc và tấp nập người qua kẻ lại. Từ đầu cổng chợ có thể thấy rất nhiều những chiếc xe đang xếp hàng thẳng đứng trò chuyện với hàng liễu bên bờ sống. Những tia nắng mùa xuân đã chịu xuất hiện sau những ngày đông dài trốn tìm, đang vui tươi nhảy nhót trên vai những bà, những mẹ đang rộn ràng đi chợ, trên cành lá và vắt vẻo trên vòm cây xanh. Những cơn gió thì nhẹ nhàng vuốt má những em nhỏ theo chân mẹ, để đưa làn hương hoa lan tỏa khắp không gian, còn vương trên vạn vật.
Bước vào đến trung tâm chợ hoa là cả một rừng hoa tuyệt đẹp đang thi nhau khoe sắc. Nào là hoa li, hoa lay ơn, hoa cúc đại đóa; rồi những bông hoa hồng, … Ở phía bên này, những bông hoa li hồng pha đang chúm chím cuộn mình trong những chiếc lưới nhỏ xinh. Có lẽ nó cũng đã rất nóng lòng nhìn ngắm cuộc đời nhưng vẫn phải cố gắng đợi, đợi vào một ngày tết đẹp trời để khoe sắc. Một số bông không đợi được, từ tư hé mở. Những cánh hoa giương ra hứng lấy ánh mặt trời trong lành. Phía bên kia, những bông hoa lay ơn vươn cao, cánh hoa màu đỏ thắm tự tin khoe sắc trên nền tươi xanh của lá. Bên cạnh đó, những bông hoa hồng, hoa cúc đại đóa cũng không chịu kém cạnh với đầy đủ những sắc màu: hồng đỏ, hồng xanh, hồng vàng và cúc trắng, cúc vàng trăm cánh. Là sức sống của mùa xuân làm nên sắc tươi của hoa hay chính sự tươi thắm của những cánh hoa đã vẽ lên bầu trời mùa xuân, gọi én về? Và còn ở góc kia, những bông hoa đào phai, đào rừng đầy hoang dã, những cánh hoa quất trắng sáng cùng sắc cam của quất cũng thu hút rất nhiều người đến xem. Những bông hoa mỗi loài mỗi sắc, cùng phô sắc để có thể tìm ra được người xứng đáng nhất cho chiếc vương miện loài hoa của mùa xuân.
Và ở đó, còn có những bông hoa khác, cũng rực rỡ và tràn đầy sức sống. Những bông hoa nở trên mặt mỗi người, từ trên môi, bắt đầu bởi mỗi nụ cười. Những người bán nở những nụ cười rất tươi mời chào khách, họ chào nhau, hỏi thăm nhau. Những người đi xem hoa thì nhộn nhịp, háo hức như đi chẩy hội. Họ xem hoa, họ ngắm hoa, họ gửi lời hỏi thăm mỗi khi gặp những người quen trên đường. Thỉnh thoảng vang lên những lời đôi co trả giá, rồi vẫn kết thúc trong sự hài lòng của người mua và niềm nở của người bán. Họ trao đi lộc và để nhận lại một chút may mắn và hương sắc cho gia đình. Vì thế, người đến thì háo hức, mong chờ, người về thì vui vẻ, thoải mái. Không khí xuân mới trong lành và thoải mái làm sao. Những hạt mưa phùn lất phất nhẹ nhàng hôn lên những cánh hoa e lệ làm nên chuyện tình mùa xuân muôn thuở.
Thấy hoa nở chính là khi xuân về. Những bông hoa không chỉ là vẻ đẹp của tự nhiên mà còn là linh hồn của tạo vật, là sự bình an và ấm no trong cuộc sống và lòng người. Còn gì tuyệt vời hơn khi được ngắm nhìn và cảm nhận điều đó chứ?
Đoàn Hương –
Chợ hoa xuân ngày tết thường rất nhộn nhịp và có nhiều màu sắc rức rỡ của các loại hoa đào, mai, cúc,… để mọi người mua chơi tết
Khi cái lạnh giá của mùa đông vồn vã qua đi nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp tràn về, khi nghe thấy bản tin buổi sáng vang lên những câu hát: “Xuân đã đến rồi gieo rắc ngàn hồn hoa xuống đời. Vui trong bình minh muôn loài chim hót vang mọi nơi”, em biết một mùa xuân nữa lại về. Không chỉ được ngồi quây quần bên nồi bánh chưng nghi ngút khói, được cùng mẹ bày biện hoa quả, bánh kẹo mà em còn được đi chợ hoa ngày Tết, chọn những bông hoa thật đẹp để trang trí cho ngôi nhà.
Mẹ và em thường đi chợ hoa vào 28 Tết. Không khí lúc này thật dễ chịu biết bao. Đất trời như khoác trên mình chiếc áo mới. Những cơn mưa phùn giăng mắc khắp đầu thôn ngõ xóm. Trên trời cao, từng đàn chim én lũ lượt bay về. Đâu đây vang lên tiếng chim ríu rít như góp một khúc ca chào đón mùa xuân. Trên đường, người xe đi lại tấp nập nhưng gương mặt ai cũng ánh lên nụ cười rạng rỡ vì một năm mới đang đến thật gần.
Chợ hoa nằm trên đường Trần Phú. Từ xa nhìn lại, chợ như một bức tranh thủy mặc lộng lẫy sắc màu đã được nàng tiên xuân vẩy nét bút tài hoa khắc họa nên. Bước vào trong chợ, người ta có cảm giác như lạc vào một xứ sở thần tiên chỉ dành cho cái đẹp. Muôn loài hoa cùng tụ họp về đây và làm nên một chợ hoa tuyệt đẹp chỉ có trong những ngày Tết. Ngay từ cổng vào là các gian hàng bày bán những chậu hoa đào. Thân cây được tạo thành hình rồng uốn lượn thể hiện sự công phu, khéo léo của người trồng cây. Lá cây đào nhỏ nhắn, mọc xung quanh làm xanh tươi cây trông như những cánh tay nhỏ đưa ra đung đưa trước gió. Đào có nhiều loại, đào rừng trắng muốt, đào phai với màu hồng phơn phớt, đào thắm với sắc hồng đậm. Những nụ hoa còn chúm chím, e ấp chưa nở hết vì chúng đợi thời khắc thiêng liêng nhất trong một năm để bung nở rực rỡ. Hương hoa không nồng nhưng dịu dàng, thoang thoảng, tạo cảm giác dễ chịu khi đứng gần. Phía đối diện là những gian hàng bày bán cây quất. Cây nào cây nấy cũng đều có nhiều nụ và vô vàn lộc xanh mơn mởn. Những quả quất vàng óng như những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên cây. Lấp ló sau tán lá xanh đậm là chùm hoa bé xíu màu trắng, góp phần tô đậm cho vẻ đẹp của cây.
Vào giữa chợ, không khí càng đông vui, tấp nập. Người ra kẻ vào như mắc cửi, quần áo đủ màu sắc sặc sỡ như một dòng hoa di động. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng mời chào, tiếng mặc cả vang lên rộn rã. Tại những điểm bán hoa, người ta xúm đông lại, không ngớt trầm trồ khen ngợi. Những đóa hồng đủ màu sắc đỏ, hồng, vàng khoe sắc trước cặp mắt thích thứ của khách hàng. Bông hồng nhung với chiếc áo vũ hội mịn màng, còn những bông hồng vàng thì khoác tấm áo màu óng ả như những bà chúa của loài hoa. Hoa violet tím thủy chung đang đung đưa làm duyên trước làn gió xuân. Cúc đại đoá to bằng hai bàn tay người lớn chụm lại, vươn mình dưới ánh nắng ấm áp. Hoa ly, hoa đồng tiền với đủ màu sắc đua nhau khoe sắc toả hương. Đặc biệt hơn nữa là những bát thủy tiên, loài hoa nở sớm nhất vào lúc chớm xuân. Bộ rễ thì trắng muốt, mập mạp, nhẹ nhàng trôi trong nước. Những chiếc lá xanh mềm mỏng, cong cong cộng với bông hoa chúm chím trong trẻo, ở giữa điểm một màu vàng rực rỡ. Có hoa thủy tiên trong nhà, ta không chỉ được thưởng thức sự thanh nhã của hoa, mà còn đâu đó thoang thoảng hương thơm mát dịu, không loài hoa nào có được. Những chậu kiểng được đặt ngay hàng thẳng lối. Có mấy vị khách ăn mặc sang trọng cứ quay qua, quay lại ngắm nhìn mấy hàng kiểng trưng bày, xuýt xoa khen đẹp, vẻ tần ngần chưa chịu rời xa.
Đi sâu vào chợ là những quầy hàng tết với đủ các thứ hàng. Thứ gì cũng đẹp, cũng ngon, cũng ưa nhìn, thật là hấp dẫn. Bên cạnh hàng bán đồ ăn vặt là hàng bán đồ trang trí cây cảnh và nhà cửa. Những bức tranh Đông Hồ mang đậm bản sắc dân tộc, những câu đối Tết nền đỏ chữ vàng có in hoa văn làm nổi bật những ô chữ với những nét viết kiểu cách đẹp mắt.
Hai mẹ con em chọn được một cây đào với chậu cúc đại đoá để trang trí nhà cửa, cầu cho một năm mới an khang thịnh vượng.
|
Những bông hoa khoe sắc và tỏa hương giữa ánh nắng rực rỡ lúc nào cũng làm người ta say đắm. Còn đẹp hơn khi ta được ngắm, không phải một bông hoa, một lẵng hoa mà cả một rừng hoa đang đua nở, và còn giữa không khí xuân, giữa khí trời đầy sức sống và khởi đầu này. Ở nơi đó, ta thấy được sắc hương cuộc sống, thấy được ý nghĩa cuộc đời và cả những vẻ đẹp, giá trị xung quanh mình, ở đó, ta gọi đó là chợ hoa ngày tết. Chắc hẳn, các bạn ai cũng đều thích đi chợ hoa và ngắm hoa đúng không? Nhưng để có được một bài miêu tả về phiên chợ hoa ngày tết thật đặc biệt thì không phải chuyện dễ dàng. Khi miêu tả, các bạn cần chú ý đến không khí mùa xuân, về không gian của chợ hoa, của các loài hoa và cả những người tham gia nữa. Mong rằng, những bài viết dưới đây sẽ là sự tham khảo hữu ích cho những các bạn còn đang băn khoăn với đề bài này. Chúc các bạn học tập tốt!
Hương hoa ngào ngạt lan tỏa khắp không gian khiến người ta như bị mê hoặc. Và từ lúc nào, bước chân đã tự đưa tôi đến với phiên chợ hoa nơi làng quê thân thuộc. Phiên chợ hoa, lại vào những ngày giáp tết xuân về, càng làm lòng người xốn xang và chờ mong đến lạ kì.
Phiên chợ hoa thường được tổ chức vào ngày 28 đến 30 tháng Chạp hằng năm, khi nhà nhà đang rộn ràng sắm sửa mọi thứ cho mình, cho căn nhà như là một sự chào đón nồng nhiệt nhất mời ông thần tài và hạnh phúc gõ cửa. Buổi chợ hoa, ngay từ những buổi đầu tiên đã luôn rất đông đúc và tấp nập người qua kẻ lại. Từ đầu cổng chợ có thể thấy rất nhiều những chiếc xe đang xếp hàng thẳng đứng trò chuyện với hàng liễu bên bờ sống. Những tia nắng mùa xuân đã chịu xuất hiện sau những ngày đông dài trốn tìm, đang vui tươi nhảy nhót trên vai những bà, những mẹ đang rộn ràng đi chợ, trên cành lá và vắt vẻo trên vòm cây xanh. Những cơn gió thì nhẹ nhàng vuốt má những em nhỏ theo chân mẹ, để đưa làn hương hoa lan tỏa khắp không gian, còn vương trên vạn vật.
Bước vào đến trung tâm chợ hoa là cả một rừng hoa tuyệt đẹp đang thi nhau khoe sắc. Nào là hoa li, hoa lay ơn, hoa cúc đại đóa; rồi những bông hoa hồng, … Ở phía bên này, những bông hoa li hồng pha đang chúm chím cuộn mình trong những chiếc lưới nhỏ xinh. Có lẽ nó cũng đã rất nóng lòng nhìn ngắm cuộc đời nhưng vẫn phải cố gắng đợi, đợi vào một ngày tết đẹp trời để khoe sắc. Một số bông không đợi được, từ tư hé mở. Những cánh hoa giương ra hứng lấy ánh mặt trời trong lành. Phía bên kia, những bông hoa lay ơn vươn cao, cánh hoa màu đỏ thắm tự tin khoe sắc trên nền tươi xanh của lá. Bên cạnh đó, những bông hoa hồng, hoa cúc đại đóa cũng không chịu kém cạnh với đầy đủ những sắc màu: hồng đỏ, hồng xanh, hồng vàng và cúc trắng, cúc vàng trăm cánh. Là sức sống của mùa xuân làm nên sắc tươi của hoa hay chính sự tươi thắm của những cánh hoa đã vẽ lên bầu trời mùa xuân, gọi én về? Và còn ở góc kia, những bông hoa đào phai, đào rừng đầy hoang dã, những cánh hoa quất trắng sáng cùng sắc cam của quất cũng thu hút rất nhiều người đến xem. Những bông hoa mỗi loài mỗi sắc, cùng phô sắc để có thể tìm ra được người xứng đáng nhất cho chiếc vương miện loài hoa của mùa xuân.
Và ở đó, còn có những bông hoa khác, cũng rực rỡ và tràn đầy sức sống. Những bông hoa nở trên mặt mỗi người, từ trên môi, bắt đầu bởi mỗi nụ cười. Những người bán nở những nụ cười rất tươi mời chào khách, họ chào nhau, hỏi thăm nhau. Những người đi xem hoa thì nhộn nhịp, háo hức như đi chẩy hội. Họ xem hoa, họ ngắm hoa, họ gửi lời hỏi thăm mỗi khi gặp những người quen trên đường. Thỉnh thoảng vang lên những lời đôi co trả giá, rồi vẫn kết thúc trong sự hài lòng của người mua và niềm nở của người bán. Họ trao đi lộc và để nhận lại một chút may mắn và hương sắc cho gia đình. Vì thế, người đến thì háo hức, mong chờ, người về thì vui vẻ, thoải mái. Không khí xuân mới trong lành và thoải mái làm sao. Những hạt mưa phùn lất phất nhẹ nhàng hôn lên những cánh hoa e lệ làm nên chuyện tình mùa xuân muôn thuở.
Thấy hoa nở chính là khi xuân về. Những bông hoa không chỉ là vẻ đẹp của tự nhiên mà còn là linh hồn của tạo vật, là sự bình an và ấm no trong cuộc sống và lòng người. Còn gì tuyệt vời hơn khi được ngắm nhìn và cảm nhận điều đó chứ?
Đoàn Hương –
Chợ hoa xuân ngày tết thường rất nhộn nhịp và có nhiều màu sắc rức rỡ của các loại hoa đào, mai, cúc,… để mọi người mua chơi tết
Khi cái lạnh giá của mùa đông vồn vã qua đi nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp tràn về, khi nghe thấy bản tin buổi sáng vang lên những câu hát: “Xuân đã đến rồi gieo rắc ngàn hồn hoa xuống đời. Vui trong bình minh muôn loài chim hót vang mọi nơi”, em biết một mùa xuân nữa lại về. Không chỉ được ngồi quây quần bên nồi bánh chưng nghi ngút khói, được cùng mẹ bày biện hoa quả, bánh kẹo mà em còn được đi chợ hoa ngày Tết, chọn những bông hoa thật đẹp để trang trí cho ngôi nhà.
Mẹ và em thường đi chợ hoa vào 28 Tết. Không khí lúc này thật dễ chịu biết bao. Đất trời như khoác trên mình chiếc áo mới. Những cơn mưa phùn giăng mắc khắp đầu thôn ngõ xóm. Trên trời cao, từng đàn chim én lũ lượt bay về. Đâu đây vang lên tiếng chim ríu rít như góp một khúc ca chào đón mùa xuân. Trên đường, người xe đi lại tấp nập nhưng gương mặt ai cũng ánh lên nụ cười rạng rỡ vì một năm mới đang đến thật gần.
Chợ hoa nằm trên đường Trần Phú. Từ xa nhìn lại, chợ như một bức tranh thủy mặc lộng lẫy sắc màu đã được nàng tiên xuân vẩy nét bút tài hoa khắc họa nên. Bước vào trong chợ, người ta có cảm giác như lạc vào một xứ sở thần tiên chỉ dành cho cái đẹp. Muôn loài hoa cùng tụ họp về đây và làm nên một chợ hoa tuyệt đẹp chỉ có trong những ngày Tết. Ngay từ cổng vào là các gian hàng bày bán những chậu hoa đào. Thân cây được tạo thành hình rồng uốn lượn thể hiện sự công phu, khéo léo của người trồng cây. Lá cây đào nhỏ nhắn, mọc xung quanh làm xanh tươi cây trông như những cánh tay nhỏ đưa ra đung đưa trước gió. Đào có nhiều loại, đào rừng trắng muốt, đào phai với màu hồng phơn phớt, đào thắm với sắc hồng đậm. Những nụ hoa còn chúm chím, e ấp chưa nở hết vì chúng đợi thời khắc thiêng liêng nhất trong một năm để bung nở rực rỡ. Hương hoa không nồng nhưng dịu dàng, thoang thoảng, tạo cảm giác dễ chịu khi đứng gần. Phía đối diện là những gian hàng bày bán cây quất. Cây nào cây nấy cũng đều có nhiều nụ và vô vàn lộc xanh mơn mởn. Những quả quất vàng óng như những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên cây. Lấp ló sau tán lá xanh đậm là chùm hoa bé xíu màu trắng, góp phần tô đậm cho vẻ đẹp của cây.
Vào giữa chợ, không khí càng đông vui, tấp nập. Người ra kẻ vào như mắc cửi, quần áo đủ màu sắc sặc sỡ như một dòng hoa di động. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng mời chào, tiếng mặc cả vang lên rộn rã. Tại những điểm bán hoa, người ta xúm đông lại, không ngớt trầm trồ khen ngợi. Những đóa hồng đủ màu sắc đỏ, hồng, vàng khoe sắc trước cặp mắt thích thứ của khách hàng. Bông hồng nhung với chiếc áo vũ hội mịn màng, còn những bông hồng vàng thì khoác tấm áo màu óng ả như những bà chúa của loài hoa. Hoa violet tím thủy chung đang đung đưa làm duyên trước làn gió xuân. Cúc đại đoá to bằng hai bàn tay người lớn chụm lại, vươn mình dưới ánh nắng ấm áp. Hoa ly, hoa đồng tiền với đủ màu sắc đua nhau khoe sắc toả hương. Đặc biệt hơn nữa là những bát thủy tiên, loài hoa nở sớm nhất vào lúc chớm xuân. Bộ rễ thì trắng muốt, mập mạp, nhẹ nhàng trôi trong nước. Những chiếc lá xanh mềm mỏng, cong cong cộng với bông hoa chúm chím trong trẻo, ở giữa điểm một màu vàng rực rỡ. Có hoa thủy tiên trong nhà, ta không chỉ được thưởng thức sự thanh nhã của hoa, mà còn đâu đó thoang thoảng hương thơm mát dịu, không loài hoa nào có được. Những chậu kiểng được đặt ngay hàng thẳng lối. Có mấy vị khách ăn mặc sang trọng cứ quay qua, quay lại ngắm nhìn mấy hàng kiểng trưng bày, xuýt xoa khen đẹp, vẻ tần ngần chưa chịu rời xa.
Đi sâu vào chợ là những quầy hàng tết với đủ các thứ hàng. Thứ gì cũng đẹp, cũng ngon, cũng ưa nhìn, thật là hấp dẫn. Bên cạnh hàng bán đồ ăn vặt là hàng bán đồ trang trí cây cảnh và nhà cửa. Những bức tranh Đông Hồ mang đậm bản sắc dân tộc, những câu đối Tết nền đỏ chữ vàng có in hoa văn làm nổi bật những ô chữ với những nét viết kiểu cách đẹp mắt.
Hai mẹ con em chọn được một cây đào với chậu cúc đại đoá để trang trí nhà cửa, cầu cho một năm mới an khang thịnh vượng.
|
Cây đa, giếng nước, sân đình từ lâu đã trở thành những biểu tượng cố hữu mỗi khi ta nhớ về một làng quê thanh bình yên ả. Nhưng ở làng quê đó, còn có những phiên chợ quê đã in sâu vào tiềm thức của những con người chân quê. Một phiên chợ tết vui tươi nơi vùng quê nghèo của Đoàn Văn Cừ, một thời “níu váy bà đi chợ Bình Lâm” trong kí ức tuổi thơ của Nguyễn Duy, một phiên chợ tàn đã trở thành nỗi băn khoăn, day dứt của nhà văn Thạch Lam, … Sẽ rất nhiều điều thú vị khi chúng ta khám phá và tìm hiểu về những phiên chợ của quê hương mình. Mỗi miền quê sẽ có những nét đặc trưng thể hiện ở phiên chợ: về thời gian họp, về những đặc sản, về cách buôn bán và giao lưu, … Khi làm những bài văn miêu tả phiên chợ quê, các bạn cần chú ý đến không khí chợ, về con người và cảnh vật. Đặc biệt, chú ý vào những nét khác biệt cũng như những kỉ niệm và ấn tượng của bản thân mình để có thể tạo ấn tượng và dấu ấn riêng của mình. Chúc các bạn học tập tốt!
“Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm”
(trích “Đò Lèn)
Không biết từ bao giờ, những phiên chợ nơi những miền quê nghèo đã trở thành một phần của tuổi thơ Nguyễn Duy, là một mảnh kí ức trong tâm hồn những đứa trẻ nông thôn chúng tôi; cùng với cây đa, giếng nước, sân đình. Hằng tháng, tôi vẫn đến chợ chơi, để khởi đầu tuổi thơ của mình.
Nơi tôi lớn lên không phải nơi hiện đại hay giàu có, nhưng là một làng quê thanh bình và hạnh phúc. Những phiên chợ của làng ngày nào cũng diễn ra nhưng chủ yếu để phục vụ nhu cầu hằng ngày của người làng. Và hằng tháng, phiên chợ lớn của vùng được diễn ra một lần, và là niềm vui của bất cứ người dân hay đứa trẻ nào.
Ngày mười rằm hàng tháng, phiên chợ quê đã nhộn nhịp và rất náo nhiệt. Trên những con đường làng, thường ngày vẫn đông vui nhưng hôm nay phải gọi là tấp nập. Các bà các mẹ đi thành từng nhóm, mỗi người tay đều xách theo một chiếc làn hay chiếc giỏ, hớn hở, vui vẻ đi mua đồ. Những người đàn ông, có người cõng con đi nữa, xem có thể có món gì đặc biệt có thể mang về hay không. Những ánh nắng vào những buổi hè có vẻ cũng không gắt lắm, chỉ là đang thể hiện đúng tâm trạng của con người mà thôi.
Vào trong chợ, những gian hàng đông đúc, không khí đang nóng dần lên và đầy hứng khởi. Ở phía đầu chợ là những bà hàng rau đang bận rộn với những bác vừa chọn lại vừa trả giá. Những bó rau muống, rau mùng tơi ngọn xanh rờn bên những bông hoa cải vàng tươi thơm ngon. Bước tiếp vào trong là gian hàng của những bác, những chị đang mời chào hoa quả. Họ nói chuyện vui vẻ với nhau, còn khi có khách lại nhiệt tình hỏi thăm, giới thiệu. Những quả dưa hấu vừa to vừa thơm ngon cho một mùa hè không mấy dễ chịu, những trái dứa đã được gọt sẵn để mời chào, rồi nào là vàng của những quả xoài, nâu của những quả hồng xiêm, … và cả mùi thơm phức của những quả mít nữa. Những loại quả bổ ích cho mọi người, và còn thích hợp cho cả ngày mười rằm dâng lên tổ tiên nữa. Xa kia là những khóm cúc, những đóa hoa xinh đẹp như mời gọi mọi người tới thưởng thức. Những người đàn ông đang chăm chú xem những chiếc liềm, dao, búa, … từ một căn xưởng rèn đúc nhỏ đang hồng lửa với tiếng rèn rất chăm chỉ. Trong khi đó, một số người lại tìm cho mình những chú gà thích hợp để có thể đem lại chút gì đó cho gia đình.
Lũ trẻ chúng tôi chẳng đến đây để mua bán gì cả. Nếu có chỉ là một vài cây kẹo kéo của ông cụ làm kẹo tuyệt đỉnh nhất thế giới ở giữa chợ. Chúng tôi kéo nhau đi, xem xung quanh từng chú gà, ngạc nhiên với màu hồng kì diệu của lửa mà có thể tạo ra những thứ cứng như vậy. Một vài đứa chạy nhau đuổi quanh chợ, trong lời càu nhàu của người lớn. Tiếng khóc thỉnh thoảng vang lên của những đứa bé vì không được bố mẹ mua kẹo hay áo mới cho đã không còn xa lạ. Người nói, người làu bàu, người cười, đứa khóc làm cho chợ thật vui vẻ, não nhiệt.
Những phiên chợ như thế tháng nào cũng diễn ra nhưng mỗi lần đi chợ tôi lại như đứa trẻ mới đi lần đầu. Bao háo hức và mong chờ, những cảm giác đôi khi một cuộc sống hiện đại không thể nào cho được.
Đoàn Hương –
Phiên chợ quê thường được họp theo phiên theo lịch âm lịch của mỗi tháng tùy vào quy định từng chợ, tại đây bày bán đủ các loại mặt hàng thiết yếu cho mọi người dân trong vùng
“Quê hương” hai tiếng giản dị mà thân thương biết mấy. Ai đã từng sống ở quê chắc hẳn đều ghi dấu trong tim mình những hình ảnh quen thuộc gắn bó với làng quê yêu dấu. Và đối với em, sau này dù có đi đâu xa, em cũng sẽ không quên được hình ảnh phiên chợ quê em.
Trời tờ mờ sáng, mặt trời còn đang ngủ vùi trong chiếc chăn ấm áp. Những chú gà trống dậy sớm gáy vang gọi mọi người thức dậy để chuẩn bị cho một ngày mới. Trên cành cao, chim hót ríu rít như tấu lên khúc ca quê hương. Gió nhè nhẹ thổi làm những bông lúa thì con gái đung đưa như đang làm duyên. Con đường làng quen thuộc đã rộn rã những tiếng nói, tiếng cười của các bác nông dân ra đồng làm việc sớm, của các bà, các mẹ quẩy gánh hàng ra chợ.
Chợ quê em nằm ngay đầu làng, bên cạnh con sông quê bốn mùa yên ả, lặng tờ tuôn dài như một áng tóc trữ tình. Ngày nào chợ cũng họp từ sớm tinh mơ đến khi bóng mặt trời đã xế tà, nhưng phiên chợ chính thì chỉ có vào những ngày mồng năm, mùng mười, mười lăm và hai mươi hàng tháng. Vào phiên chợ chính, hàng hóa được bày bán ở đây rất đa dạng và phong phú. Tất cả những hàng hóa được bày bán ở đây đều mang đậm sắc hương thơm, mùi vị của hương đồng cỏ nội được kết tinh từ hồn quê, hồn đất. Nào là ngô, khoai, sắn, những con cá, con gà, con vịt được chăm sóc cẩn thận để mang ra chợ bán. Quầy hàng của bác Ba lúc nào cũng đông khách vì đây là nơi cung cấp thịt chủ yếu cho chợ. Thịt nhà bác không chỉ ngon mà còn hợp túi tiền của người dân.
Vào trong chợ có rất nhiều là những hàng bán đồ ăn sáng. Mùi bánh phở thơm phức với hương nước dùng nghi ngút, mùi thịt bò được chế biến toả ra thơm đặc trưng là đặc sản mà ai đến quê hương em cũng đều muốn thưởng thức. Bên cạnh hương nếp từ chõ đồ xôi bay thoang thoảng như lôi kéo mấy cô, mấy bà buôn hàng cá, hàng thịt ra từ buổi sớm chưa có gì lót dạ. Chợ bắt đầu đông và náo nhiệt, từ các xóm dưới nào rau, nào củ, nào quả… Nào là rau muống, bắp cải, súp lơ, đậu Hà Lan, những củ hành tây, cà rốt, những quả dưa chuột dài và to, các thứ hàng nằm trong mẹt, thúng được các bà buôn chuyển đi vào chợ. Người mua người bán đông dần. Những em bé với những bộ quần áo xanh, đỏ theo mẹ ra chợ. Em nào cũng nở nụ cười tươi trên khuôn mặt. Thấy phiên chợ đông đúc và có nhiều đồ đẹp, các em cứ chạy lung tung, hò hét thích thú. Đâu đây vang lên tiếng kì kèo mặc cả của người đi chợ. Có người rộng rãi, thấy ưng là lấy luôn.
Các bà, các mẹ, các chị đang lựa những thực phẩm tươi ngon nhất cho gia đình mình. Các em bé thì thích sa vào hàng bán bánh kẹo hay đồ ăn vặt. Nhìn các em bé, em lại nhớ lại mình ngày xưa, cứ mỗi lần đi chợ là phải bắt mẹ mua bằng được những chiếc quẩy tẩm đường ngọt lịm, để mỗi lần đọc sách là có đồ để nhâm nhi.
|
Cây đa, giếng nước, sân đình từ lâu đã trở thành những biểu tượng cố hữu mỗi khi ta nhớ về một làng quê thanh bình yên ả. Nhưng ở làng quê đó, còn có những phiên chợ quê đã in sâu vào tiềm thức của những con người chân quê. Một phiên chợ tết vui tươi nơi vùng quê nghèo của Đoàn Văn Cừ, một thời “níu váy bà đi chợ Bình Lâm” trong kí ức tuổi thơ của Nguyễn Duy, một phiên chợ tàn đã trở thành nỗi băn khoăn, day dứt của nhà văn Thạch Lam, … Sẽ rất nhiều điều thú vị khi chúng ta khám phá và tìm hiểu về những phiên chợ của quê hương mình. Mỗi miền quê sẽ có những nét đặc trưng thể hiện ở phiên chợ: về thời gian họp, về những đặc sản, về cách buôn bán và giao lưu, … Khi làm những bài văn miêu tả phiên chợ quê, các bạn cần chú ý đến không khí chợ, về con người và cảnh vật. Đặc biệt, chú ý vào những nét khác biệt cũng như những kỉ niệm và ấn tượng của bản thân mình để có thể tạo ấn tượng và dấu ấn riêng của mình. Chúc các bạn học tập tốt!
“Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá níu váy bà đi chợ Bình Lâm”
(trích “Đò Lèn)
Không biết từ bao giờ, những phiên chợ nơi những miền quê nghèo đã trở thành một phần của tuổi thơ Nguyễn Duy, là một mảnh kí ức trong tâm hồn những đứa trẻ nông thôn chúng tôi; cùng với cây đa, giếng nước, sân đình. Hằng tháng, tôi vẫn đến chợ chơi, để khởi đầu tuổi thơ của mình.
Nơi tôi lớn lên không phải nơi hiện đại hay giàu có, nhưng là một làng quê thanh bình và hạnh phúc. Những phiên chợ của làng ngày nào cũng diễn ra nhưng chủ yếu để phục vụ nhu cầu hằng ngày của người làng. Và hằng tháng, phiên chợ lớn của vùng được diễn ra một lần, và là niềm vui của bất cứ người dân hay đứa trẻ nào.
Ngày mười rằm hàng tháng, phiên chợ quê đã nhộn nhịp và rất náo nhiệt. Trên những con đường làng, thường ngày vẫn đông vui nhưng hôm nay phải gọi là tấp nập. Các bà các mẹ đi thành từng nhóm, mỗi người tay đều xách theo một chiếc làn hay chiếc giỏ, hớn hở, vui vẻ đi mua đồ. Những người đàn ông, có người cõng con đi nữa, xem có thể có món gì đặc biệt có thể mang về hay không. Những ánh nắng vào những buổi hè có vẻ cũng không gắt lắm, chỉ là đang thể hiện đúng tâm trạng của con người mà thôi.
Vào trong chợ, những gian hàng đông đúc, không khí đang nóng dần lên và đầy hứng khởi. Ở phía đầu chợ là những bà hàng rau đang bận rộn với những bác vừa chọn lại vừa trả giá. Những bó rau muống, rau mùng tơi ngọn xanh rờn bên những bông hoa cải vàng tươi thơm ngon. Bước tiếp vào trong là gian hàng của những bác, những chị đang mời chào hoa quả. Họ nói chuyện vui vẻ với nhau, còn khi có khách lại nhiệt tình hỏi thăm, giới thiệu. Những quả dưa hấu vừa to vừa thơm ngon cho một mùa hè không mấy dễ chịu, những trái dứa đã được gọt sẵn để mời chào, rồi nào là vàng của những quả xoài, nâu của những quả hồng xiêm, … và cả mùi thơm phức của những quả mít nữa. Những loại quả bổ ích cho mọi người, và còn thích hợp cho cả ngày mười rằm dâng lên tổ tiên nữa. Xa kia là những khóm cúc, những đóa hoa xinh đẹp như mời gọi mọi người tới thưởng thức. Những người đàn ông đang chăm chú xem những chiếc liềm, dao, búa, … từ một căn xưởng rèn đúc nhỏ đang hồng lửa với tiếng rèn rất chăm chỉ. Trong khi đó, một số người lại tìm cho mình những chú gà thích hợp để có thể đem lại chút gì đó cho gia đình.
Lũ trẻ chúng tôi chẳng đến đây để mua bán gì cả. Nếu có chỉ là một vài cây kẹo kéo của ông cụ làm kẹo tuyệt đỉnh nhất thế giới ở giữa chợ. Chúng tôi kéo nhau đi, xem xung quanh từng chú gà, ngạc nhiên với màu hồng kì diệu của lửa mà có thể tạo ra những thứ cứng như vậy. Một vài đứa chạy nhau đuổi quanh chợ, trong lời càu nhàu của người lớn. Tiếng khóc thỉnh thoảng vang lên của những đứa bé vì không được bố mẹ mua kẹo hay áo mới cho đã không còn xa lạ. Người nói, người làu bàu, người cười, đứa khóc làm cho chợ thật vui vẻ, não nhiệt.
Những phiên chợ như thế tháng nào cũng diễn ra nhưng mỗi lần đi chợ tôi lại như đứa trẻ mới đi lần đầu. Bao háo hức và mong chờ, những cảm giác đôi khi một cuộc sống hiện đại không thể nào cho được.
Đoàn Hương –
Phiên chợ quê thường được họp theo phiên theo lịch âm lịch của mỗi tháng tùy vào quy định từng chợ, tại đây bày bán đủ các loại mặt hàng thiết yếu cho mọi người dân trong vùng
“Quê hương” hai tiếng giản dị mà thân thương biết mấy. Ai đã từng sống ở quê chắc hẳn đều ghi dấu trong tim mình những hình ảnh quen thuộc gắn bó với làng quê yêu dấu. Và đối với em, sau này dù có đi đâu xa, em cũng sẽ không quên được hình ảnh phiên chợ quê em.
Trời tờ mờ sáng, mặt trời còn đang ngủ vùi trong chiếc chăn ấm áp. Những chú gà trống dậy sớm gáy vang gọi mọi người thức dậy để chuẩn bị cho một ngày mới. Trên cành cao, chim hót ríu rít như tấu lên khúc ca quê hương. Gió nhè nhẹ thổi làm những bông lúa thì con gái đung đưa như đang làm duyên. Con đường làng quen thuộc đã rộn rã những tiếng nói, tiếng cười của các bác nông dân ra đồng làm việc sớm, của các bà, các mẹ quẩy gánh hàng ra chợ.
Chợ quê em nằm ngay đầu làng, bên cạnh con sông quê bốn mùa yên ả, lặng tờ tuôn dài như một áng tóc trữ tình. Ngày nào chợ cũng họp từ sớm tinh mơ đến khi bóng mặt trời đã xế tà, nhưng phiên chợ chính thì chỉ có vào những ngày mồng năm, mùng mười, mười lăm và hai mươi hàng tháng. Vào phiên chợ chính, hàng hóa được bày bán ở đây rất đa dạng và phong phú. Tất cả những hàng hóa được bày bán ở đây đều mang đậm sắc hương thơm, mùi vị của hương đồng cỏ nội được kết tinh từ hồn quê, hồn đất. Nào là ngô, khoai, sắn, những con cá, con gà, con vịt được chăm sóc cẩn thận để mang ra chợ bán. Quầy hàng của bác Ba lúc nào cũng đông khách vì đây là nơi cung cấp thịt chủ yếu cho chợ. Thịt nhà bác không chỉ ngon mà còn hợp túi tiền của người dân.
Vào trong chợ có rất nhiều là những hàng bán đồ ăn sáng. Mùi bánh phở thơm phức với hương nước dùng nghi ngút, mùi thịt bò được chế biến toả ra thơm đặc trưng là đặc sản mà ai đến quê hương em cũng đều muốn thưởng thức. Bên cạnh hương nếp từ chõ đồ xôi bay thoang thoảng như lôi kéo mấy cô, mấy bà buôn hàng cá, hàng thịt ra từ buổi sớm chưa có gì lót dạ. Chợ bắt đầu đông và náo nhiệt, từ các xóm dưới nào rau, nào củ, nào quả… Nào là rau muống, bắp cải, súp lơ, đậu Hà Lan, những củ hành tây, cà rốt, những quả dưa chuột dài và to, các thứ hàng nằm trong mẹt, thúng được các bà buôn chuyển đi vào chợ. Người mua người bán đông dần. Những em bé với những bộ quần áo xanh, đỏ theo mẹ ra chợ. Em nào cũng nở nụ cười tươi trên khuôn mặt. Thấy phiên chợ đông đúc và có nhiều đồ đẹp, các em cứ chạy lung tung, hò hét thích thú. Đâu đây vang lên tiếng kì kèo mặc cả của người đi chợ. Có người rộng rãi, thấy ưng là lấy luôn.
Các bà, các mẹ, các chị đang lựa những thực phẩm tươi ngon nhất cho gia đình mình. Các em bé thì thích sa vào hàng bán bánh kẹo hay đồ ăn vặt. Nhìn các em bé, em lại nhớ lại mình ngày xưa, cứ mỗi lần đi chợ là phải bắt mẹ mua bằng được những chiếc quẩy tẩm đường ngọt lịm, để mỗi lần đọc sách là có đồ để nhâm nhi.
|
Hạnh phúc là khi mình được ai đó yêu thương, còn là khi mình thực sự yêu thương một ai đó. Tuổi thơ mỗi người luôn có những “tháng năm rực rỡ”, cũng có những sự nuối tiếc khôn nguôi vì đã làm, đã không làm. Nhưng khi đã đi qua những năm tháng ấy rồi, khi quay đầu nhìn lại, ta vẫn có thể mỉm cười. Mỉm cười vì tuổi thanh xuân của mình có sự hiện diện của ai đó, của người cho mình biết tuổi trẻ đẹp như thế nào. Với đề bài: kể về người thân thì các bạn có rất nhiều lựa chọn khác nhau: là bố, mẹ, là ông bà hay anh chị em thân thiết, …- những người đã gắn bó với ta, nhìn ta trưởng thành và khôn lớn. Khi kể, các bạn nên chú ý đến tình cảm của mình, những chi tiết sao cho chân thực và cảm động. Không những lời hoa mĩ nào có thể bằng những câu nói chân thành, những câu chuyện chân thật. Những bài viết dưới đây sẽ cho các bạn một vài gợi ý nho nhỏ. Chúc các bạn học tập tốt!
Có những năm tháng qua đi chúng ta không thể lấy lại được, có những con người đi ngang qua cuộc đời chúng ta nhưng khiến ta không thể nào quên. Như những tia nắng yếu ớt cuối ngày, dù sắp lụi tàn nhưng cũng rất rực rỡ, cũng đủ để người ta phải ngóng chờ và hối tiếc. Những tháng ngày sống bên ông tôi cũng thế, dù buồn nhưng nó rất đẹp.
Ông tôi là một cựu chiến binh đi ra từ cuộc chiến tranh kiêu dũng của đất nước chống Đế quốc Mĩ. Và cuộc chiến ấy cũng để lại cho ông tôi một món quà: một chiếc chân giả và khuôn mặt cũng đầy những vết sẹo. Vì thế, trông ông rất đáng sợ. Từ nhỏ, tôi đã thấy sợ ông. Mỗi lần thấy ông là tôi lại khóc thét lên hoặc chạy đi mặc dù chưa bao giờ ông mắng tôi hay làm gì tôi cả. Dần dần, ông còn không dám đến gần tôi, vì ông sợ tôi lại làm quá lên nữa.
Không phải tôi không chịu hiểu cho ông, tôi biết ông vì chiến đấu cho đất nước nên mới như thế. Nhưng sao ông không biết mà tránh đi, để mình bị đạn bắn trúng chứ? Hại tôi suốt ngày phải nghe lũ bạn trêu chọc, rằng tôi là cháu của một ông lão yêu quái đáng sợ. Tôi đâu có lỗi gì đâu, nên ông sẽ phải là người có lỗi.
Rồi có một ngày, phải nói là một ngày rất đẹp trời và tuyệt vời. Lũ bạn đối với tôi rất tốt. Mọi ngày tôi chỉ đi học có một mình thì hôm nay đã có người đến nhà gọi tôi đi học cùng. Mấy bạn ấy còn trò chuyện với tôi rất vui vẻ và sôi nổi nữa. Lúc đầu tôi rất bất ngờ và ngạc nhiên: “Họ bị làm sao thế nhỉ?”. Nhưng rồi một ngày, hai ngày, nhiều ngày trôi qua, các bạn ấy vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi. Và tôi thấy như thế rất vui, tôi có thêm bạn và không ai trêu ghẹo tôi nữa. Còn về lí do tại sao, tất nhiên là có thắc mắc. Nhưng tôi nhận thấy lí d với mình cũng đâu có quan trọng lắm, không biết cũng đâu có sao, chỉ cần các bạn chơi với tôi vui vẻ là được rồi.
Và như thế là tôi có bạn chơi. Tôi chơi rất vui vẻ và cũng không còn hay buồn rầu, cáu gắt nữa. Nhưng khoảng cách giữa tôi và ông nội thì vẫn chẳng rút ngắn đi chút nào cả. Có các bạn để chơi thì tôi lại càng ít phải gặp ông nội, không phải nghĩ đến chuyện giận ông. Đó cũng là một điều tốt đấy chứ!
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn tươi đẹp từ một ngày đẹp trời nào đó mà tôi cũng không nhớ nữa. Cho đến một ngày, ông tôi mất… Ông tôi ốm mà tôi cũng chẳng biết, cũng chẳng có ý định quan tâm, tôi đâu có yêu quý ông. Đám tang ông diễn ra trong sự thương xót và nuối tiếc của mọi người, trừ tôi.
Và một ngày, sau khi đám tang ông kết thúc. Bạn bè đến thăm tôi, thấy mặt tôi vẫn bình thường như mọi ngày, một người đã tức giận mà kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Câu chuyện có vẻ là thật, về ông tôi. Sững sờ, bàng hoàng, tôi ngồi lặng đó. Tôi nghĩ về một ngày đẹp trời hôm đó: Ông đã gọi những đứa bạn của tôi lại. Trước khuôn mặt sợ sệt của chúng, ông đã khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi, nhọc nhằn chảy trên khuôn mặt đầy sẹo của một người chiến binh kiên cường. “Con bé rất đáng thương. Và cô đơn. Vì ông mà các cháu lại không kết bạn với nó. Cháu ông rất đáng yêu và thông minh. Chỉ có ông xấu xa và đáng sợ thôi”. Và ông kể cho chúng nghe về những năm tháng oai hùng của ông trước sự ngưỡng mộ của những đứa trẻ và xin chúng hãy cho tôi chơi cùng.
Tôi lại nghĩ về đám tang ông, tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Tôi không buồn lấy một phút. Có lẽ, tôi không phải là cháu ông, tôi không xứng là cháu ông- một người ông dành cả thanh xuân vì tổ quốc và cả cuộc đời còn lại cho đứa cháu này.
Ông ơi! Cháu biết làm sao bây giờ? Cháu xin lỗi, xin lỗi ông! Và qua hàng nước mắt, tôi thấy trên Thiên Đàng kia, … ông đang mỉm cười.
Đoàn Hương-
Bài văn mẫu kể chuyện về người thân của em thì bạ có thể lựa chọn rất nhiều thành viên khác nhau trong gia đình mà em yêu quý nhất từ anh chị em, cô dì chú bác, bố mẹ và ông bà nội ngoại….
Trong gia đình, ai em cũng yêu quý nhưng bà ngoại là người đã chăm sóc cho em thay mẹ khi em còn thuở lọt lòng dạy em tập nói tập đi,tình thương bà dành cho em là bao la vô bờ bến. Bây giờ vì điều kiện gia đình, em phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim em.
Ngoại năm nay đã tám mươi tuổi. Đúng với tuổi tác của mình, dáng người của bà cũng không còn nhanh nhẹn và hoạt bát như xưa nữa nhưng bà vẫn luôn yêu thương và chăm lo cho em hết mực. Mái tóc bà bạc phơ như mái tóc của những bà tiên hiền hậu trong chuyện cổ tích. Bà có khuôn mặt phúc hậu với làn da rám nắng đã xuất hiện nhiều chấm đồi mồi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như thời trẻ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một ánh nhìn trìu mến, một tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cháu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm tiền cơm áo nuôi các con.
Ngày còn thơ bé, mẹ đi làm liên tục và ngoại là người chăm lo cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Bà dạy bảo em biết bao điều hay lẽ phải. Bà luôn tặng cho em những lời khen chân thành mỗi khi em làm được việc tốt. Còn mỗi khi em mắc sai lầm, bà là người luôn an ủi, động viên và khích lệ em khắc phục sai lầm. Ngoại là người rất vui tính nên ở bên ngoại cuộc sống của em luôn tràn ngập tiếng cười. Hằng đêm dưới ánh trăng vàng, em dần chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích được kể lại qua giọng nói khàn khàn và trầm ấm của bà. Em mê man trong những cơn gió mát đều từ tay ngoại mà ra. Sáng sớm, bà gọi em dậy đi học. Tiếng gọi trìu mến của bà luôn làm em tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa em đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa em trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, em cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bà yêu thương em nhưng không nuông chiều. Có lần, em không nghe và đã cãi lại lời bà. Cả tuần, bà không nói với em một câu nào. Khoảng thời gian đó, em và bà không còn thân thiết như trước nữa. Em đã không còn được nghe những câu chuyện bà kể hằng đêm, không có ai để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, không có ai an ủi động viên mỗi khi em phạm sai lầm, bữa cơm không còn thơm ngọt tình bà cháu như trước nữa. Sau những ngày ấy, em đã bị ốm nặng và phải đưa đi viện chuyền nước. Khi mở mắt, em thấy bàn tay bà đang đặt trên má em, bàn tay gầy gò chan chứa bao tình cảm đẹp đẽ. Nước mắt rưng rưng trên hai hàng mi, bà ôm em thật chặt, thì ra bà là người không ăn không ngủ để chăm sóc cho em suốt một đêm dài. Nhờ trận ốm đó mà em và bà lại thân thiết như xưa, em cảm nhận được bà còn yêu em nhiều hơn trước nữa, có đồ ngon của lạ bà đều dành dụm cho cháu ngoại của mình. Bà sẽ mãi mãi là người bà đáng kính của em.
|
Hạnh phúc là khi mình được ai đó yêu thương, còn là khi mình thực sự yêu thương một ai đó. Tuổi thơ mỗi người luôn có những “tháng năm rực rỡ”, cũng có những sự nuối tiếc khôn nguôi vì đã làm, đã không làm. Nhưng khi đã đi qua những năm tháng ấy rồi, khi quay đầu nhìn lại, ta vẫn có thể mỉm cười. Mỉm cười vì tuổi thanh xuân của mình có sự hiện diện của ai đó, của người cho mình biết tuổi trẻ đẹp như thế nào. Với đề bài: kể về người thân thì các bạn có rất nhiều lựa chọn khác nhau: là bố, mẹ, là ông bà hay anh chị em thân thiết, …- những người đã gắn bó với ta, nhìn ta trưởng thành và khôn lớn. Khi kể, các bạn nên chú ý đến tình cảm của mình, những chi tiết sao cho chân thực và cảm động. Không những lời hoa mĩ nào có thể bằng những câu nói chân thành, những câu chuyện chân thật. Những bài viết dưới đây sẽ cho các bạn một vài gợi ý nho nhỏ. Chúc các bạn học tập tốt!
Có những năm tháng qua đi chúng ta không thể lấy lại được, có những con người đi ngang qua cuộc đời chúng ta nhưng khiến ta không thể nào quên. Như những tia nắng yếu ớt cuối ngày, dù sắp lụi tàn nhưng cũng rất rực rỡ, cũng đủ để người ta phải ngóng chờ và hối tiếc. Những tháng ngày sống bên ông tôi cũng thế, dù buồn nhưng nó rất đẹp.
Ông tôi là một cựu chiến binh đi ra từ cuộc chiến tranh kiêu dũng của đất nước chống Đế quốc Mĩ. Và cuộc chiến ấy cũng để lại cho ông tôi một món quà: một chiếc chân giả và khuôn mặt cũng đầy những vết sẹo. Vì thế, trông ông rất đáng sợ. Từ nhỏ, tôi đã thấy sợ ông. Mỗi lần thấy ông là tôi lại khóc thét lên hoặc chạy đi mặc dù chưa bao giờ ông mắng tôi hay làm gì tôi cả. Dần dần, ông còn không dám đến gần tôi, vì ông sợ tôi lại làm quá lên nữa.
Không phải tôi không chịu hiểu cho ông, tôi biết ông vì chiến đấu cho đất nước nên mới như thế. Nhưng sao ông không biết mà tránh đi, để mình bị đạn bắn trúng chứ? Hại tôi suốt ngày phải nghe lũ bạn trêu chọc, rằng tôi là cháu của một ông lão yêu quái đáng sợ. Tôi đâu có lỗi gì đâu, nên ông sẽ phải là người có lỗi.
Rồi có một ngày, phải nói là một ngày rất đẹp trời và tuyệt vời. Lũ bạn đối với tôi rất tốt. Mọi ngày tôi chỉ đi học có một mình thì hôm nay đã có người đến nhà gọi tôi đi học cùng. Mấy bạn ấy còn trò chuyện với tôi rất vui vẻ và sôi nổi nữa. Lúc đầu tôi rất bất ngờ và ngạc nhiên: “Họ bị làm sao thế nhỉ?”. Nhưng rồi một ngày, hai ngày, nhiều ngày trôi qua, các bạn ấy vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi. Và tôi thấy như thế rất vui, tôi có thêm bạn và không ai trêu ghẹo tôi nữa. Còn về lí do tại sao, tất nhiên là có thắc mắc. Nhưng tôi nhận thấy lí d với mình cũng đâu có quan trọng lắm, không biết cũng đâu có sao, chỉ cần các bạn chơi với tôi vui vẻ là được rồi.
Và như thế là tôi có bạn chơi. Tôi chơi rất vui vẻ và cũng không còn hay buồn rầu, cáu gắt nữa. Nhưng khoảng cách giữa tôi và ông nội thì vẫn chẳng rút ngắn đi chút nào cả. Có các bạn để chơi thì tôi lại càng ít phải gặp ông nội, không phải nghĩ đến chuyện giận ông. Đó cũng là một điều tốt đấy chứ!
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn tươi đẹp từ một ngày đẹp trời nào đó mà tôi cũng không nhớ nữa. Cho đến một ngày, ông tôi mất… Ông tôi ốm mà tôi cũng chẳng biết, cũng chẳng có ý định quan tâm, tôi đâu có yêu quý ông. Đám tang ông diễn ra trong sự thương xót và nuối tiếc của mọi người, trừ tôi.
Và một ngày, sau khi đám tang ông kết thúc. Bạn bè đến thăm tôi, thấy mặt tôi vẫn bình thường như mọi ngày, một người đã tức giận mà kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Câu chuyện có vẻ là thật, về ông tôi. Sững sờ, bàng hoàng, tôi ngồi lặng đó. Tôi nghĩ về một ngày đẹp trời hôm đó: Ông đã gọi những đứa bạn của tôi lại. Trước khuôn mặt sợ sệt của chúng, ông đã khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi, nhọc nhằn chảy trên khuôn mặt đầy sẹo của một người chiến binh kiên cường. “Con bé rất đáng thương. Và cô đơn. Vì ông mà các cháu lại không kết bạn với nó. Cháu ông rất đáng yêu và thông minh. Chỉ có ông xấu xa và đáng sợ thôi”. Và ông kể cho chúng nghe về những năm tháng oai hùng của ông trước sự ngưỡng mộ của những đứa trẻ và xin chúng hãy cho tôi chơi cùng.
Tôi lại nghĩ về đám tang ông, tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Tôi không buồn lấy một phút. Có lẽ, tôi không phải là cháu ông, tôi không xứng là cháu ông- một người ông dành cả thanh xuân vì tổ quốc và cả cuộc đời còn lại cho đứa cháu này.
Ông ơi! Cháu biết làm sao bây giờ? Cháu xin lỗi, xin lỗi ông! Và qua hàng nước mắt, tôi thấy trên Thiên Đàng kia, … ông đang mỉm cười.
Đoàn Hương-
Bài văn mẫu kể chuyện về người thân của em thì bạ có thể lựa chọn rất nhiều thành viên khác nhau trong gia đình mà em yêu quý nhất từ anh chị em, cô dì chú bác, bố mẹ và ông bà nội ngoại….
Trong gia đình, ai em cũng yêu quý nhưng bà ngoại là người đã chăm sóc cho em thay mẹ khi em còn thuở lọt lòng dạy em tập nói tập đi,tình thương bà dành cho em là bao la vô bờ bến. Bây giờ vì điều kiện gia đình, em phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim em.
Ngoại năm nay đã tám mươi tuổi. Đúng với tuổi tác của mình, dáng người của bà cũng không còn nhanh nhẹn và hoạt bát như xưa nữa nhưng bà vẫn luôn yêu thương và chăm lo cho em hết mực. Mái tóc bà bạc phơ như mái tóc của những bà tiên hiền hậu trong chuyện cổ tích. Bà có khuôn mặt phúc hậu với làn da rám nắng đã xuất hiện nhiều chấm đồi mồi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như thời trẻ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một ánh nhìn trìu mến, một tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cháu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm tiền cơm áo nuôi các con.
Ngày còn thơ bé, mẹ đi làm liên tục và ngoại là người chăm lo cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Bà dạy bảo em biết bao điều hay lẽ phải. Bà luôn tặng cho em những lời khen chân thành mỗi khi em làm được việc tốt. Còn mỗi khi em mắc sai lầm, bà là người luôn an ủi, động viên và khích lệ em khắc phục sai lầm. Ngoại là người rất vui tính nên ở bên ngoại cuộc sống của em luôn tràn ngập tiếng cười. Hằng đêm dưới ánh trăng vàng, em dần chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích được kể lại qua giọng nói khàn khàn và trầm ấm của bà. Em mê man trong những cơn gió mát đều từ tay ngoại mà ra. Sáng sớm, bà gọi em dậy đi học. Tiếng gọi trìu mến của bà luôn làm em tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa em đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa em trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, em cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bà yêu thương em nhưng không nuông chiều. Có lần, em không nghe và đã cãi lại lời bà. Cả tuần, bà không nói với em một câu nào. Khoảng thời gian đó, em và bà không còn thân thiết như trước nữa. Em đã không còn được nghe những câu chuyện bà kể hằng đêm, không có ai để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, không có ai an ủi động viên mỗi khi em phạm sai lầm, bữa cơm không còn thơm ngọt tình bà cháu như trước nữa. Sau những ngày ấy, em đã bị ốm nặng và phải đưa đi viện chuyền nước. Khi mở mắt, em thấy bàn tay bà đang đặt trên má em, bàn tay gầy gò chan chứa bao tình cảm đẹp đẽ. Nước mắt rưng rưng trên hai hàng mi, bà ôm em thật chặt, thì ra bà là người không ăn không ngủ để chăm sóc cho em suốt một đêm dài. Nhờ trận ốm đó mà em và bà lại thân thiết như xưa, em cảm nhận được bà còn yêu em nhiều hơn trước nữa, có đồ ngon của lạ bà đều dành dụm cho cháu ngoại của mình. Bà sẽ mãi mãi là người bà đáng kính của em.
|
Dân gian có câu: “ Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”,chúng ta không chỉ học trong sách vở mà mỗi dịp được đi đó đây đều mang lại nhiều bổ ích giúp ta mở rộng góc nhìn về cuộc sống muôn màu. Với một đứa trẻ nông thôn quen sống sau lũy tre làng, một chuyến ra thành phố chắc chắn có nhiều điều chưa từng thấy, không phải cánh đồng bát ngát mà là những dãy nhà mọc san sát nhau, rồi nhà máy, xí nghiệp mọc lên như nấm đến ngỡ ngãng, rợn ngợp tầm mắt. Đây không phải đề bài khó nhưng khi làm, các bạn cần chú ý khắc họa suy nghĩ của mình qua 3 giai đoạn trước, trong và sau chuyến đi. Đi xa để trở về gần, từ chuyến đi thực tiễn đó, ta học hỏi được điều gì tốt đẹp. Sau đây là những bài văn mẫu, các bạn có thể tham khảo để giải quyết băn khoăn trong dạng bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Mùa thu năm nay tiết trời mát mẻ, ba em đã hứa sẽ đưa cả nhà tới thăm nhà bác cả ở thành phố Phủ Lý trực thuộc tỉnh Hà Nam. Em háo hức chờ đợi bởi khá lâu em chưa dịp tới thăm một thành phố, chuyến đi hứa hẹn mang đến cho em nhiều điều bất ngờ, thú vị.
Hôm trước khi khởi hành, ba mẹ em chuẩn bị chu đáo chút quà đặc sản của quê hương biếu gia đình bác và đồ ăn nhẹ trên xe. Đêm hôm đó, em cứ bồn chồn không sao chợp mắt được, chỉ mong trời chóng sáng để gia đình em lên đường. Chiếc xe buýt chở nhà em chuyển bánh lúc 5 giờ. Khi ấy, tiết thu se lạnh, làn sương sớm vẫn còn bảng lảng, ôm ấp quê em như một chiếc khăn voan mỏng, trong lành. Xe đi qua những khúc ngoặt của ngôi làng, bỏ lại sau lưng em những rặng tre xanh rì, những vườn chuối, vườn cau đung đưa trong làn gió heo may. Em ngoái lại ngắm nhìn quê hương mình khi xe chạy trên đường lớn, không gian thân thuộc ấy thu hẹp lại rồi khuất dần. Mẹ nhắc nhở em nên ngủ thêm chút nữa bởi đường khá xa nhưng em vẫn giương con mắt thích thú theo dõi toàn bộ hành trình này.
Chiếc xe chạy êm quá, nó như chiếc tàu siêu tốc chẳng mấy chốc đi tới gần thành phố Phủ Lý. Lúc đó, ông mặt trời thức dậy, tỏa những tia nắng vàng non tơ, lấp ló đằng xa sau những dãy núi, đồi xanh tốt. Tới thành phố, dọc hai bên đường em thấy con đường rộng dải nhựa nhẵn bóng. Hai bên vỉa hè người dân trồng nhiều cây xanh, sau đó là những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát nhau cùng những ngôi nhà biệt thự lộng lẫy, khang trang. Em nghe ba nói rằng: Chính quyền đã đầu tư vào việc nâng cấp cơ sở hạ tầng và khoa học kỹ thuật, điều đó làm chất lượng đời sống của người dân có nhiều cải thiện rõ rệt. Bao công trình hiện đại nổi lên chứng tỏ thành phố đang vươn dậy, mạnh mẽ hơn trong tiềm lực kinh tế vững vàng. Em ngỡ ngàng khi đi qua trung tâm y tế trung ương Bạch Mai II, bệnh viện thật đồ sộ, tiện nghi. Chuyến xe của gia đình em đi qua vườn hoa của thành phố. Giữa lòng thành phố hiện đại, muôn loài hoa, loài cây vẫn bừng lên sức sống, tạo vẻ đẹp khó quên trong lòng em. Đối diện khu vườn hoa lộng lẫy là thư viện tỉnh, nó đứng hiên ngang giữa một khoảng đất rộng, thoáng đãng. Ngồi nơi đây đọc sách, ngắm nhìn trăm hoa thì còn gì bằng. Mắt không rời khỏi những điều mới mẻ đang mở ra trước mắt, em say sưa ngắm nhìn các khu đô thị mới, chạy dài trong lòng thành phố tạo nên nhịp sống hối hả, sôi nổi hơn ở quê hương em. Điều khiến em ngạc nhiên hơn cả là dãy nhà máy, xí nghiệp nơi đây không thải nhiều khí thải độc hại ra ngoài môi trường. Có lẽ chúng được xử lý qua một dây chuyền máy móc hiện đại, điều đó tạo nên những bước tiến dài trong lao động, sản xuất của thành phố. Gia đình em đến nhà bác cả sau một chuyến đi dài. Trong 3 ngày ở nhà bác, em được biết đến nhiều hơn về vẻ đẹp bình dị của thành phố Phủ Lý. Chuyến đi mang đến cho em nhiều bài học bổ ích, ý nghĩa về cuộc sống thành phố trong thời đại mới cần phát triển vững bền.
Ba ngày trôi qua, gia đình em tạm biệt bác cả trở về quê. Lòng em còn vấn vương mãi nét đẹp của thành phố vừa giản dị vừa hiện đại để thành phố vẫn theo kịp thời đại mà không đánh mất vẻ đẹp của riêng mình.
_ Thu Hường _
Nếu bạn ở quê lần đầu ra thành phố có thể sẽ rất ngạc nhiên vì những điều mới lạ mà chưa gặp ở quê
Nhà Bè, thành phố Hồ Chí Minh ngày 05 tháng 2 năm 2017
Hải Yến thân mến!
Mình vừa kết thúc chuyến du lịch cùng với gia đình lên thăm Đà Lạt, thành phố của ngàn hoa. Vì thế mình vội viết thư ngay để chia sẻ niềm vui với Yến và kể cho bạn nghe về những điều thú vị.
Vì cuối học kì I, mình đã đạt được danh hiệu học sinh giỏi nên ba hứa sẽ thưởng cho mình một chuyến đi chơi. Từ mấy hôm trước, ba đã mua vé ở Trung tâm du lịch thành phố. Sáng mùng 2 Tết, cả nhà mình lên đường.
Trước khi đi Đà Lạt, gia đình mình phải bắt xe đi lên Sài Gòn để tiện đường đi lại. Thành phố lúc sớm mai thật quang đãng, mát mẻ. Những chú chim non thức giấc sớm hót ríu rít trên khắp các cành cây, kẽ lá. Trên đường, người và xe cộ còn thưa thớt, cũng bởi mọi người đều về quê để ăn Tết cùng ông bà. Ra khỏi thành phố, xe rẽ ra quốc lộ 1 và bắt đầu tăng tốc. Mình ngồi ở ghế sát cửa sổ nên có thể dễ dàng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cậu nhóc em mình thì cứ chạy nhảy trên xe, luôn miệng hỏi về mọi điều, tỏ vẻ thích thú.
Xe rẽ sang quốc lộ 20 đi Đà Lạt. Từ đây con đường uốn mình chạy giữa màu xanh bát ngát của những rừng cao su nối tiếp nhau. Phong cảnh mỗi lúc một khác. Chiếc xe lên dốc, xuống đèo liên tục. Có những đèo rất cao và dài đến hàng chục cây số. Bác lái xe bình tĩnh và khéo léo lái xe qua những chặng đường cua tay áo hiểm trở với một bên là núi cao, một bên là vực thẳm. Ba giờ chiều, xe đã tới địa phận thành phố Đà Lạt, điểm du lịch nổi tiếng trong cả nước. Từ xa mình đã nhìn thấy rừng thông nhấp nhô trong ánh nắng vàng ươm như rót mật. Xe càng tiến đến gần, hai chị em mình càng hò reo thích thú. Oa! Quả là một cảnh tượng hùng vĩ bày ra trước mắt. Mình có cảm giác như lạc vào cõi thần tiên, tuyệt đẹp và kì diệu giống như trong câu chuyện cổ tích bà thường hay kể. Những thác nước tuôn dài như một áng tóc trữ tình, vừa hùng vĩ vừa nên thơ. Giữa rừng thông, thấp thoáng những ngôi biệt thự lợp mái đỏ tươi như những lâu đài huyền bí. Càng gần về thành phố, Đà Lạt đã để lại một ấn tượng khó quên. Yến có biết đó là gì không? Để mình bật mí nhé. Những con đường nơi đây rất ít phương tiện giao thông, hoàn toàn trái ngược lại với suy nghĩ của mình về những thành phố lớn và đặc biệt hơn nữa đường ở Đà Lạt hoàn toàn không có sự góp mặt của đèn tín hiệu giao thông. Đà Lạt quả là một thành phố yên bình chứ không xô bồ, bon chen như nhiều nơi.
Gia đình mình thuê một khách sạn nhỏ nhưng khá xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi, xung quanh khách sạn còn có sân vườn tạo cảm giác như đang ở nhà. Bữa ăn đầu tiên, mình được thưởng thức những món ăn cao nguyên ngon miệng mà có nhiều món mình không thể nhớ vì tên chúng rất lạ. Món tráng miệng gồm nhiều loại hoa quả khác nhau, tuy đã quen thuộc nhưng ngon hơn nhiều khi mẹ mình mua ở chợ. Những quả dâu tây chín mọng, màu đỏ chót. Cam thì vàng óng, đầy những nước. Buổi tối, các cô chú nhân viên khách sạn hướng dẫn gia đình mình và nhiều gia đình khác tổ chức cắm trại. Được quây quần cùng gia đình bên bếp lửa, được làm quen với nhiều người bạn, vừa được sưởi ấm, vừa được nướng ngô, khoai, những trải nghiệm đó có lẽ là trải nghiệm thú vị nhất mà mình đã trải qua.
Chuyến du lịch kéo dài ba ngày hai đêm. Trong khoảng thời gian đó, mình đã được đi thăm quan rất nhiều cảnh đẹp của Đà Lạt. Nào là hồ Xuân Hương với làn nước tĩnh lặng hòa chung với cái dịu dàng của con người và mảnh đất nơi đây. Nào là đồi thông với hàng ngàn những cây thông được chăm sóc cẩn thận, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ. Mình còn được thăm quan thung lũng Tình Yêu với biết bao loài hoa xinh đẹp: hồng nhung, lay ơn, cẩm tú cầu, thược dược, cẩm chướng, hoa loa kèn, phong lan, địa lan. Ba chụp cho cả nhà biết bao nhiêu ảnh đẹp để làm kỉ niệm.
Đà Lạt trong dịp Tết thật tuyệt vời. Người đông như đi trẩy hội. Khắp các nẻo đường, đèn hoa lấp lánh. Những chiếc áo len, áo khoác, khăn choàng đủ màu…làm cho đường phố thêm sinh động.
Thời gian thăm quan vùn vụt trôi qua, đã đến lúc phải tạm biệt thành phố thân yêu. Chuyến đi đã mở rộng tầm hiểu biết của mình về đất nước, con người. Đất nước mình đi đâu cũng đẹp như tranh vẽ, con người thật hiếu khách, nhân hậu. Nếu có dịp, Hải Yến nhất định phải cùng gia đình thăm xứ sở mộng mơ này nhé.
Thôi thư đã dài, mình xin dừng bút ở đây. Chúc Yến và gia đình một năm mới hạnh phúc và bình an.
|
Dân gian có câu: “ Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”,chúng ta không chỉ học trong sách vở mà mỗi dịp được đi đó đây đều mang lại nhiều bổ ích giúp ta mở rộng góc nhìn về cuộc sống muôn màu. Với một đứa trẻ nông thôn quen sống sau lũy tre làng, một chuyến ra thành phố chắc chắn có nhiều điều chưa từng thấy, không phải cánh đồng bát ngát mà là những dãy nhà mọc san sát nhau, rồi nhà máy, xí nghiệp mọc lên như nấm đến ngỡ ngãng, rợn ngợp tầm mắt. Đây không phải đề bài khó nhưng khi làm, các bạn cần chú ý khắc họa suy nghĩ của mình qua 3 giai đoạn trước, trong và sau chuyến đi. Đi xa để trở về gần, từ chuyến đi thực tiễn đó, ta học hỏi được điều gì tốt đẹp. Sau đây là những bài văn mẫu, các bạn có thể tham khảo để giải quyết băn khoăn trong dạng bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Mùa thu năm nay tiết trời mát mẻ, ba em đã hứa sẽ đưa cả nhà tới thăm nhà bác cả ở thành phố Phủ Lý trực thuộc tỉnh Hà Nam. Em háo hức chờ đợi bởi khá lâu em chưa dịp tới thăm một thành phố, chuyến đi hứa hẹn mang đến cho em nhiều điều bất ngờ, thú vị.
Hôm trước khi khởi hành, ba mẹ em chuẩn bị chu đáo chút quà đặc sản của quê hương biếu gia đình bác và đồ ăn nhẹ trên xe. Đêm hôm đó, em cứ bồn chồn không sao chợp mắt được, chỉ mong trời chóng sáng để gia đình em lên đường. Chiếc xe buýt chở nhà em chuyển bánh lúc 5 giờ. Khi ấy, tiết thu se lạnh, làn sương sớm vẫn còn bảng lảng, ôm ấp quê em như một chiếc khăn voan mỏng, trong lành. Xe đi qua những khúc ngoặt của ngôi làng, bỏ lại sau lưng em những rặng tre xanh rì, những vườn chuối, vườn cau đung đưa trong làn gió heo may. Em ngoái lại ngắm nhìn quê hương mình khi xe chạy trên đường lớn, không gian thân thuộc ấy thu hẹp lại rồi khuất dần. Mẹ nhắc nhở em nên ngủ thêm chút nữa bởi đường khá xa nhưng em vẫn giương con mắt thích thú theo dõi toàn bộ hành trình này.
Chiếc xe chạy êm quá, nó như chiếc tàu siêu tốc chẳng mấy chốc đi tới gần thành phố Phủ Lý. Lúc đó, ông mặt trời thức dậy, tỏa những tia nắng vàng non tơ, lấp ló đằng xa sau những dãy núi, đồi xanh tốt. Tới thành phố, dọc hai bên đường em thấy con đường rộng dải nhựa nhẵn bóng. Hai bên vỉa hè người dân trồng nhiều cây xanh, sau đó là những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát nhau cùng những ngôi nhà biệt thự lộng lẫy, khang trang. Em nghe ba nói rằng: Chính quyền đã đầu tư vào việc nâng cấp cơ sở hạ tầng và khoa học kỹ thuật, điều đó làm chất lượng đời sống của người dân có nhiều cải thiện rõ rệt. Bao công trình hiện đại nổi lên chứng tỏ thành phố đang vươn dậy, mạnh mẽ hơn trong tiềm lực kinh tế vững vàng. Em ngỡ ngàng khi đi qua trung tâm y tế trung ương Bạch Mai II, bệnh viện thật đồ sộ, tiện nghi. Chuyến xe của gia đình em đi qua vườn hoa của thành phố. Giữa lòng thành phố hiện đại, muôn loài hoa, loài cây vẫn bừng lên sức sống, tạo vẻ đẹp khó quên trong lòng em. Đối diện khu vườn hoa lộng lẫy là thư viện tỉnh, nó đứng hiên ngang giữa một khoảng đất rộng, thoáng đãng. Ngồi nơi đây đọc sách, ngắm nhìn trăm hoa thì còn gì bằng. Mắt không rời khỏi những điều mới mẻ đang mở ra trước mắt, em say sưa ngắm nhìn các khu đô thị mới, chạy dài trong lòng thành phố tạo nên nhịp sống hối hả, sôi nổi hơn ở quê hương em. Điều khiến em ngạc nhiên hơn cả là dãy nhà máy, xí nghiệp nơi đây không thải nhiều khí thải độc hại ra ngoài môi trường. Có lẽ chúng được xử lý qua một dây chuyền máy móc hiện đại, điều đó tạo nên những bước tiến dài trong lao động, sản xuất của thành phố. Gia đình em đến nhà bác cả sau một chuyến đi dài. Trong 3 ngày ở nhà bác, em được biết đến nhiều hơn về vẻ đẹp bình dị của thành phố Phủ Lý. Chuyến đi mang đến cho em nhiều bài học bổ ích, ý nghĩa về cuộc sống thành phố trong thời đại mới cần phát triển vững bền.
Ba ngày trôi qua, gia đình em tạm biệt bác cả trở về quê. Lòng em còn vấn vương mãi nét đẹp của thành phố vừa giản dị vừa hiện đại để thành phố vẫn theo kịp thời đại mà không đánh mất vẻ đẹp của riêng mình.
_ Thu Hường _
Nếu bạn ở quê lần đầu ra thành phố có thể sẽ rất ngạc nhiên vì những điều mới lạ mà chưa gặp ở quê
Nhà Bè, thành phố Hồ Chí Minh ngày 05 tháng 2 năm 2017
Hải Yến thân mến!
Mình vừa kết thúc chuyến du lịch cùng với gia đình lên thăm Đà Lạt, thành phố của ngàn hoa. Vì thế mình vội viết thư ngay để chia sẻ niềm vui với Yến và kể cho bạn nghe về những điều thú vị.
Vì cuối học kì I, mình đã đạt được danh hiệu học sinh giỏi nên ba hứa sẽ thưởng cho mình một chuyến đi chơi. Từ mấy hôm trước, ba đã mua vé ở Trung tâm du lịch thành phố. Sáng mùng 2 Tết, cả nhà mình lên đường.
Trước khi đi Đà Lạt, gia đình mình phải bắt xe đi lên Sài Gòn để tiện đường đi lại. Thành phố lúc sớm mai thật quang đãng, mát mẻ. Những chú chim non thức giấc sớm hót ríu rít trên khắp các cành cây, kẽ lá. Trên đường, người và xe cộ còn thưa thớt, cũng bởi mọi người đều về quê để ăn Tết cùng ông bà. Ra khỏi thành phố, xe rẽ ra quốc lộ 1 và bắt đầu tăng tốc. Mình ngồi ở ghế sát cửa sổ nên có thể dễ dàng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Cậu nhóc em mình thì cứ chạy nhảy trên xe, luôn miệng hỏi về mọi điều, tỏ vẻ thích thú.
Xe rẽ sang quốc lộ 20 đi Đà Lạt. Từ đây con đường uốn mình chạy giữa màu xanh bát ngát của những rừng cao su nối tiếp nhau. Phong cảnh mỗi lúc một khác. Chiếc xe lên dốc, xuống đèo liên tục. Có những đèo rất cao và dài đến hàng chục cây số. Bác lái xe bình tĩnh và khéo léo lái xe qua những chặng đường cua tay áo hiểm trở với một bên là núi cao, một bên là vực thẳm. Ba giờ chiều, xe đã tới địa phận thành phố Đà Lạt, điểm du lịch nổi tiếng trong cả nước. Từ xa mình đã nhìn thấy rừng thông nhấp nhô trong ánh nắng vàng ươm như rót mật. Xe càng tiến đến gần, hai chị em mình càng hò reo thích thú. Oa! Quả là một cảnh tượng hùng vĩ bày ra trước mắt. Mình có cảm giác như lạc vào cõi thần tiên, tuyệt đẹp và kì diệu giống như trong câu chuyện cổ tích bà thường hay kể. Những thác nước tuôn dài như một áng tóc trữ tình, vừa hùng vĩ vừa nên thơ. Giữa rừng thông, thấp thoáng những ngôi biệt thự lợp mái đỏ tươi như những lâu đài huyền bí. Càng gần về thành phố, Đà Lạt đã để lại một ấn tượng khó quên. Yến có biết đó là gì không? Để mình bật mí nhé. Những con đường nơi đây rất ít phương tiện giao thông, hoàn toàn trái ngược lại với suy nghĩ của mình về những thành phố lớn và đặc biệt hơn nữa đường ở Đà Lạt hoàn toàn không có sự góp mặt của đèn tín hiệu giao thông. Đà Lạt quả là một thành phố yên bình chứ không xô bồ, bon chen như nhiều nơi.
Gia đình mình thuê một khách sạn nhỏ nhưng khá xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi, xung quanh khách sạn còn có sân vườn tạo cảm giác như đang ở nhà. Bữa ăn đầu tiên, mình được thưởng thức những món ăn cao nguyên ngon miệng mà có nhiều món mình không thể nhớ vì tên chúng rất lạ. Món tráng miệng gồm nhiều loại hoa quả khác nhau, tuy đã quen thuộc nhưng ngon hơn nhiều khi mẹ mình mua ở chợ. Những quả dâu tây chín mọng, màu đỏ chót. Cam thì vàng óng, đầy những nước. Buổi tối, các cô chú nhân viên khách sạn hướng dẫn gia đình mình và nhiều gia đình khác tổ chức cắm trại. Được quây quần cùng gia đình bên bếp lửa, được làm quen với nhiều người bạn, vừa được sưởi ấm, vừa được nướng ngô, khoai, những trải nghiệm đó có lẽ là trải nghiệm thú vị nhất mà mình đã trải qua.
Chuyến du lịch kéo dài ba ngày hai đêm. Trong khoảng thời gian đó, mình đã được đi thăm quan rất nhiều cảnh đẹp của Đà Lạt. Nào là hồ Xuân Hương với làn nước tĩnh lặng hòa chung với cái dịu dàng của con người và mảnh đất nơi đây. Nào là đồi thông với hàng ngàn những cây thông được chăm sóc cẩn thận, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ. Mình còn được thăm quan thung lũng Tình Yêu với biết bao loài hoa xinh đẹp: hồng nhung, lay ơn, cẩm tú cầu, thược dược, cẩm chướng, hoa loa kèn, phong lan, địa lan. Ba chụp cho cả nhà biết bao nhiêu ảnh đẹp để làm kỉ niệm.
Đà Lạt trong dịp Tết thật tuyệt vời. Người đông như đi trẩy hội. Khắp các nẻo đường, đèn hoa lấp lánh. Những chiếc áo len, áo khoác, khăn choàng đủ màu…làm cho đường phố thêm sinh động.
Thời gian thăm quan vùn vụt trôi qua, đã đến lúc phải tạm biệt thành phố thân yêu. Chuyến đi đã mở rộng tầm hiểu biết của mình về đất nước, con người. Đất nước mình đi đâu cũng đẹp như tranh vẽ, con người thật hiếu khách, nhân hậu. Nếu có dịp, Hải Yến nhất định phải cùng gia đình thăm xứ sở mộng mơ này nhé.
Thôi thư đã dài, mình xin dừng bút ở đây. Chúc Yến và gia đình một năm mới hạnh phúc và bình an.
|
Cùng với quá trình công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước mà nhiều gia đình ở nông thôn đã chuyển lên thành phố sinh sống, để trang trải cuộc sống đầy đủ, tiện nghi hơn. Vì vậy mà quê hương đã trở thành máu thịt của mỗi người, là nơi đong đầy những niềm thương nỗi nhớ. Đặc biệt, đối với những đứa trẻ sống xa quê từ nhỏ nên rất nhớ ông bà, rất mong muốn và háo hức vào mỗi dịp về quê. Cũng vì thế mà trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp đề bài kể lại một chuyến về quê. Có lẽ đây không phải là một đề bài khó vì chắc hẳn ai cũng nhiều lần về thăm quê. Tuy nhiên cần chú ý một vài điểm sau đây. Chúng ta cần nêu được, hoàn cảnh, lí do được về quê, tâm trạng trước khi về quê và những sự việc trong lần về quê đó. Khi kể nên thêm đối thoại để bài viết thêm phong phú và chân thực. Dưới đây là hai bài văn mẫu để giúp mọi người hoàn thành bài tập này tốt hơn. Chúc các bạn thành công.
Tôi luôn tâm đắc và ấn tượng với những câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân:
“Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nổi thành người”
(“Quê hương”)
Thật vậy, quê hương luôn là một phần đời, một phần hồn, là một miền kí ức tươi đẹp không bao giờ quên dù giờ đây tôi đã chuyển lên sống ở thành thị. Như một điều tất yếu thì mỗi chuyến về thăm quê với tôi lại đầy háo hức và vô cùng ý nghĩa.
Hè năm ngoái, bố mẹ thưởng cho tôi một chuyến về quê nội vì thành tích học tập tốt. Trước ngày về lòng tôi rất háo hức, sắp xếp đồ đạc rất cẩn thận tỉ mỉ từ quần áo đến quà cáp cho mọi người ở quê. Đêm hôm ấy cảm giác háo hức khiến tôi trằn trọc không ngủ được và sáng hôm sau dậy từ rất sớm để cùng gia đình về quê. Trên đường về mọi người nói chuyện vui vẻ về cuộc sống và mọi người ở quê. Quê tôi, một vùng quê thanh bình yên ả nằm ven con sông Hồng mát lành. Cuộc sống ở đây tuy không quá sung túc nhưng người dân lại rất thân thiện và nghĩa tình. Xe đến đầu làng, một cảm giác thân thuộc ùa vào lòng. Phía xa là cây đa cổ thụ xòe tán lá rộng che mát cả con đường. Và kia là những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn với những cánh cò trắng tinh bay rập rờn nằm bên dòng sông hiền hòa. Chính những sự vật đơn sơ, giản dị, thân thuộc ấy đã khiến tôi yêu quê biết nhường nào.
Sau chặng đường dài thì cuối cùng gia đình tôi cũng đặt chân đến nhà nội. Tôi cất tiếng chào ông bà và chạy sà vào lòng. Đã hơn một năm tôi chưa được gặp ông bà. Tóc ông bà đã bạc thêm mấy phần nhưng vẫn khỏe như ngày nào. Bà nở nụ cười phúc hậu, xoa đầu và vỗ về đứa cháu yêu quý. Ông nội cất tiếng đầy trìu mến hỏi:
Lan của ông năm vừa rồi học hành thế nào? Con có được học sinh giỏi không?
Dạ, tổng kết cuối năm con đứng thứ hai của lớp và đạt học sinh giỏi ông ạ. Con con được giải nhất cuộc thi tiếng hát tuổi hồng cơ ông ạ.
Gương mặt ông toát lên sự hài lòng và mãn nguyện, ông đáp:
Cháu gái của ông giỏi lắm. Năm sau con cố gắng hơn nữa nhé, ông sẽ có thưởng.
Tôi vui vẻ móc tay hứa với ông. Ông dẫn tôi đi thăm quê hương và hàng xóm. Khi ra tới khu vườn của ông, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Hồi mới chuyển đi, ông đang ươm một vườn cây ăn quả vậy mà giờ đã xum xuê hoa trái. Cây bưởi sai trĩu quả, từng quả bưởi như những đứa trẻ tinh nghịch hết trèo lên cao rồi lại leo ra xa. Bên cạnh là cây hồng với những chùm quả lấp ló như những chiếc đèn lồng đỏ tươi. Phía xa là những cô nàng hoa hồng kiêu sa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời. Sang nhà bác Trung chơi, tôi tình cờ gặp lại người bạn thuở thơ ấu của mình. Mới hơn một năm không gặp mà Mai trông khác quá, xinh xắn và hoạt bát hơn. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, mai nhanh nhẹn hỏi:
Lan ơi, ra đồng thả diều đi. Giờ này ra đồng thì mát phải biết đấy.
Ừ, đúng rồi. Lâu lắm tớ chưa được chơi rồi.
Hai đứa cầm chiếc diều, tung tăng chạy ra đồng thả. Tiếng cười nói tíu tíu hóa vào tiếng gió thổi. Một cảm giác bình dị và yên ả đến lạ thường. hai đứa thả diều lên cao, thật cao bởi cánh diều mang theo những ước mơ tuổi thơ sẽ vút lên trời xanh, bay mãi, bay mãi. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, to tròn đỏ rực như một hòn lửa cũng là lúc chúng tôi phải chia tay nhau. Tôi trở về nhà ăn cơm cùng gia đình. Bữa cơm thấm đượm hương vị quê hương với những món ăn đạm bạc, thanh khiết nhưng rất ngon miệng. Vậy là cũng đến chiều, một ngày về quê cũng sắp kết thúc. Tôi phải chuẩn bị đồ đạc để đi về. ông bà tặng tôi bao nhiêu là thức quà quê: cốm, bưởi, hồng, trứng gà… Trước khi về, tôi ôm trầm lấy ông bà và hứa sẽ thật ngoan, học thật giỏi để không phụ lòng tin của ông bà.
Chuyến về quê nội tuy ngắn nhưng để lại trong tôi những ấn tượng khó phai mờ. ông bà, con người và cảnh sắc quê hương luôn in dấu trong trái tim tôi. Quê hương- hai tiếng gọi tha thiết mà thiêng liêng.
Vân Anh –
Quê hương thường bình dị nhưng rất trong lành và yên bình có những cảnh sắc rất đẹp mà không thể gặp ở các thành phố, nếu bạn biết cảm nhận sẽ thấy quê hương đẹp tuyệt vời
Tôi vẫn còn nhớ như in câu hát của ca sĩ Anh Thơ: “Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê”. Dẫu vẫn chưa đến cái tuổi gọi là “quá nửa đời người” nhưng tôi cũng có thể cảm nhận và thấu hiểu được điều mà người lớn gọi với hai chữ “quê hương”. Với tôi, mỗi chuyến được về quê chơi đều là vô giá.
Bố tôi là người đồng quê chân chất nhưng tôi lại được sinh ra và lớn lên ở nơi thành thị ồn ào và tấp nập. Vùng đất Thành Nam không ở quá xa so với thủ đô nhưng vì việc học hành và công việc bận rộn của bố mẹ nên chúng tôi rất hiếm khi được về quê nội chơi. Cơ hội để chúng tôi có thể ở lại chơi lâu với ông bà chỉ có mùa hè mà thôi. Và hè năm nay, với thành tích cao ở lớp, tôi đã được bố mẹ thưởng cho một chuyến du lịch tùy chọn, nhưng điểm đến của tôi vẫn là Nam Định, mảnh đất quê hương.
Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, ngay từ tuần nghỉ hè đầu tiên của tôi. Tôi đã gọi điện cho ông bà nội từ đêm hôm trước, nghe giọng vui mừng của ông bà càng làm tôi háo hức không ngủ được. Khi xe bon bon trên con đường quốc lộ 1A, vừa ngắm nhìn cảnh vật vụt qua con mắt, tôi không ngừng chăm chỉ suy nghĩ lịch trình dày đặc của mình để có thể vui chơi thỏa thích: đi xem những người nông dân trồng dâu nuôi tằm, rồi ươm tơ, dệt lên tấm vải; còn phải xem lũ trẻ ở đó có trò chơi gì mới không, thăm thú và thưởng thức tất cả những món ăn và nơi mình chưa đi nữa, … Thật là bận rộn và khó nghĩ mà.
Chưa nghĩ thông thì tôi đã thấy những cánh đồng lúa xanh ngát rộng lớn đang dần trải dài trước mắt. Những chú bò thong dong đi qua những con đường, miệng vẫn còn nhai cỏ. Bao nhiêu lần nhìn thấy nhưng không khí ở thị thành vẫn làm tôi nhớ và yêu hơn mùi vị thơm mát, bình yên nơi đồng quê này. Thế là cách nhà ông bà không còn xa nữa rồi. Tôi càng thêm háo hức. Xe vừa dừng đến cổng, qua mấy rặng tre ngà và chiếc đình làng, tôi đã biết thế nào ông bà cũng đang đợi mà. Ông bà tôi vẫn vui vẻ và trẻ trung như lần nào tôi đến, vẫn mong ngóng cháu về.
Nói về nhà ông bà ngoại nhưng thực ra tôi chẳng ở nhà là bao. Tôi đã chán ngấy bốn bức tường và cái màn hình cảm ứng rồi. Nơi ngủ trưa ưa thích của tôi chính là chiếc vòng lưới mà ông buộc cho tôi giữa hai cây dừa trong vườn trái chín quả của ông. Những bài hát trên điện thoại đâu có thể hay bằng tiếng chim hót, cùng tiếng hàng cây rì rào trong gió được. Và tôi đã tìm được cách sắp xếp lịch trình của mình không thể nào hợp lí hơn. Buổi sáng có thể đi xem những người trồng dâu và cách những con tằm nhỏ xíu nhả tơ. Buổi chiều thì tôi đi tìm hiểu cách các cô các bác ươm tơ để làm nên những sợi tơ óng mượt và cách nó biến thành những sợi vải. Và buổi tối chính là lúc tôi tham gia các trò chơi với bọn trẻ trong xóm. Đủ mọi trò chơi và mỗi lần tôi về đều là những trò mới, đều hấp dẫn tôi. Thỉnh thoảng, ông dẫn tôi đi thăm quan những di tích lịch sử, những chiến tích anh hùng thời chống Mĩ của mảnh đất và con người nơi đây. Ở đây, tôi không ăn những thức ăn đóng hộp, thức ăn sẵn mà tất cả đều một tay bà tôi làm, bằng rau củ vườn nhà và những đặc sản của quê hương khiến tôi tăng lên mấy cân chỉ chưa đầy hai tháng.
|
Cùng với quá trình công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước mà nhiều gia đình ở nông thôn đã chuyển lên thành phố sinh sống, để trang trải cuộc sống đầy đủ, tiện nghi hơn. Vì vậy mà quê hương đã trở thành máu thịt của mỗi người, là nơi đong đầy những niềm thương nỗi nhớ. Đặc biệt, đối với những đứa trẻ sống xa quê từ nhỏ nên rất nhớ ông bà, rất mong muốn và háo hức vào mỗi dịp về quê. Cũng vì thế mà trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp đề bài kể lại một chuyến về quê. Có lẽ đây không phải là một đề bài khó vì chắc hẳn ai cũng nhiều lần về thăm quê. Tuy nhiên cần chú ý một vài điểm sau đây. Chúng ta cần nêu được, hoàn cảnh, lí do được về quê, tâm trạng trước khi về quê và những sự việc trong lần về quê đó. Khi kể nên thêm đối thoại để bài viết thêm phong phú và chân thực. Dưới đây là hai bài văn mẫu để giúp mọi người hoàn thành bài tập này tốt hơn. Chúc các bạn thành công.
Tôi luôn tâm đắc và ấn tượng với những câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân:
“Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nổi thành người”
(“Quê hương”)
Thật vậy, quê hương luôn là một phần đời, một phần hồn, là một miền kí ức tươi đẹp không bao giờ quên dù giờ đây tôi đã chuyển lên sống ở thành thị. Như một điều tất yếu thì mỗi chuyến về thăm quê với tôi lại đầy háo hức và vô cùng ý nghĩa.
Hè năm ngoái, bố mẹ thưởng cho tôi một chuyến về quê nội vì thành tích học tập tốt. Trước ngày về lòng tôi rất háo hức, sắp xếp đồ đạc rất cẩn thận tỉ mỉ từ quần áo đến quà cáp cho mọi người ở quê. Đêm hôm ấy cảm giác háo hức khiến tôi trằn trọc không ngủ được và sáng hôm sau dậy từ rất sớm để cùng gia đình về quê. Trên đường về mọi người nói chuyện vui vẻ về cuộc sống và mọi người ở quê. Quê tôi, một vùng quê thanh bình yên ả nằm ven con sông Hồng mát lành. Cuộc sống ở đây tuy không quá sung túc nhưng người dân lại rất thân thiện và nghĩa tình. Xe đến đầu làng, một cảm giác thân thuộc ùa vào lòng. Phía xa là cây đa cổ thụ xòe tán lá rộng che mát cả con đường. Và kia là những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mơn mởn với những cánh cò trắng tinh bay rập rờn nằm bên dòng sông hiền hòa. Chính những sự vật đơn sơ, giản dị, thân thuộc ấy đã khiến tôi yêu quê biết nhường nào.
Sau chặng đường dài thì cuối cùng gia đình tôi cũng đặt chân đến nhà nội. Tôi cất tiếng chào ông bà và chạy sà vào lòng. Đã hơn một năm tôi chưa được gặp ông bà. Tóc ông bà đã bạc thêm mấy phần nhưng vẫn khỏe như ngày nào. Bà nở nụ cười phúc hậu, xoa đầu và vỗ về đứa cháu yêu quý. Ông nội cất tiếng đầy trìu mến hỏi:
Lan của ông năm vừa rồi học hành thế nào? Con có được học sinh giỏi không?
Dạ, tổng kết cuối năm con đứng thứ hai của lớp và đạt học sinh giỏi ông ạ. Con con được giải nhất cuộc thi tiếng hát tuổi hồng cơ ông ạ.
Gương mặt ông toát lên sự hài lòng và mãn nguyện, ông đáp:
Cháu gái của ông giỏi lắm. Năm sau con cố gắng hơn nữa nhé, ông sẽ có thưởng.
Tôi vui vẻ móc tay hứa với ông. Ông dẫn tôi đi thăm quê hương và hàng xóm. Khi ra tới khu vườn của ông, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Hồi mới chuyển đi, ông đang ươm một vườn cây ăn quả vậy mà giờ đã xum xuê hoa trái. Cây bưởi sai trĩu quả, từng quả bưởi như những đứa trẻ tinh nghịch hết trèo lên cao rồi lại leo ra xa. Bên cạnh là cây hồng với những chùm quả lấp ló như những chiếc đèn lồng đỏ tươi. Phía xa là những cô nàng hoa hồng kiêu sa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời. Sang nhà bác Trung chơi, tôi tình cờ gặp lại người bạn thuở thơ ấu của mình. Mới hơn một năm không gặp mà Mai trông khác quá, xinh xắn và hoạt bát hơn. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, mai nhanh nhẹn hỏi:
Lan ơi, ra đồng thả diều đi. Giờ này ra đồng thì mát phải biết đấy.
Ừ, đúng rồi. Lâu lắm tớ chưa được chơi rồi.
Hai đứa cầm chiếc diều, tung tăng chạy ra đồng thả. Tiếng cười nói tíu tíu hóa vào tiếng gió thổi. Một cảm giác bình dị và yên ả đến lạ thường. hai đứa thả diều lên cao, thật cao bởi cánh diều mang theo những ước mơ tuổi thơ sẽ vút lên trời xanh, bay mãi, bay mãi. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, to tròn đỏ rực như một hòn lửa cũng là lúc chúng tôi phải chia tay nhau. Tôi trở về nhà ăn cơm cùng gia đình. Bữa cơm thấm đượm hương vị quê hương với những món ăn đạm bạc, thanh khiết nhưng rất ngon miệng. Vậy là cũng đến chiều, một ngày về quê cũng sắp kết thúc. Tôi phải chuẩn bị đồ đạc để đi về. ông bà tặng tôi bao nhiêu là thức quà quê: cốm, bưởi, hồng, trứng gà… Trước khi về, tôi ôm trầm lấy ông bà và hứa sẽ thật ngoan, học thật giỏi để không phụ lòng tin của ông bà.
Chuyến về quê nội tuy ngắn nhưng để lại trong tôi những ấn tượng khó phai mờ. ông bà, con người và cảnh sắc quê hương luôn in dấu trong trái tim tôi. Quê hương- hai tiếng gọi tha thiết mà thiêng liêng.
Vân Anh –
Quê hương thường bình dị nhưng rất trong lành và yên bình có những cảnh sắc rất đẹp mà không thể gặp ở các thành phố, nếu bạn biết cảm nhận sẽ thấy quê hương đẹp tuyệt vời
Tôi vẫn còn nhớ như in câu hát của ca sĩ Anh Thơ: “Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê”. Dẫu vẫn chưa đến cái tuổi gọi là “quá nửa đời người” nhưng tôi cũng có thể cảm nhận và thấu hiểu được điều mà người lớn gọi với hai chữ “quê hương”. Với tôi, mỗi chuyến được về quê chơi đều là vô giá.
Bố tôi là người đồng quê chân chất nhưng tôi lại được sinh ra và lớn lên ở nơi thành thị ồn ào và tấp nập. Vùng đất Thành Nam không ở quá xa so với thủ đô nhưng vì việc học hành và công việc bận rộn của bố mẹ nên chúng tôi rất hiếm khi được về quê nội chơi. Cơ hội để chúng tôi có thể ở lại chơi lâu với ông bà chỉ có mùa hè mà thôi. Và hè năm nay, với thành tích cao ở lớp, tôi đã được bố mẹ thưởng cho một chuyến du lịch tùy chọn, nhưng điểm đến của tôi vẫn là Nam Định, mảnh đất quê hương.
Chúng tôi khởi hành từ sáng sớm, ngay từ tuần nghỉ hè đầu tiên của tôi. Tôi đã gọi điện cho ông bà nội từ đêm hôm trước, nghe giọng vui mừng của ông bà càng làm tôi háo hức không ngủ được. Khi xe bon bon trên con đường quốc lộ 1A, vừa ngắm nhìn cảnh vật vụt qua con mắt, tôi không ngừng chăm chỉ suy nghĩ lịch trình dày đặc của mình để có thể vui chơi thỏa thích: đi xem những người nông dân trồng dâu nuôi tằm, rồi ươm tơ, dệt lên tấm vải; còn phải xem lũ trẻ ở đó có trò chơi gì mới không, thăm thú và thưởng thức tất cả những món ăn và nơi mình chưa đi nữa, … Thật là bận rộn và khó nghĩ mà.
Chưa nghĩ thông thì tôi đã thấy những cánh đồng lúa xanh ngát rộng lớn đang dần trải dài trước mắt. Những chú bò thong dong đi qua những con đường, miệng vẫn còn nhai cỏ. Bao nhiêu lần nhìn thấy nhưng không khí ở thị thành vẫn làm tôi nhớ và yêu hơn mùi vị thơm mát, bình yên nơi đồng quê này. Thế là cách nhà ông bà không còn xa nữa rồi. Tôi càng thêm háo hức. Xe vừa dừng đến cổng, qua mấy rặng tre ngà và chiếc đình làng, tôi đã biết thế nào ông bà cũng đang đợi mà. Ông bà tôi vẫn vui vẻ và trẻ trung như lần nào tôi đến, vẫn mong ngóng cháu về.
Nói về nhà ông bà ngoại nhưng thực ra tôi chẳng ở nhà là bao. Tôi đã chán ngấy bốn bức tường và cái màn hình cảm ứng rồi. Nơi ngủ trưa ưa thích của tôi chính là chiếc vòng lưới mà ông buộc cho tôi giữa hai cây dừa trong vườn trái chín quả của ông. Những bài hát trên điện thoại đâu có thể hay bằng tiếng chim hót, cùng tiếng hàng cây rì rào trong gió được. Và tôi đã tìm được cách sắp xếp lịch trình của mình không thể nào hợp lí hơn. Buổi sáng có thể đi xem những người trồng dâu và cách những con tằm nhỏ xíu nhả tơ. Buổi chiều thì tôi đi tìm hiểu cách các cô các bác ươm tơ để làm nên những sợi tơ óng mượt và cách nó biến thành những sợi vải. Và buổi tối chính là lúc tôi tham gia các trò chơi với bọn trẻ trong xóm. Đủ mọi trò chơi và mỗi lần tôi về đều là những trò mới, đều hấp dẫn tôi. Thỉnh thoảng, ông dẫn tôi đi thăm quan những di tích lịch sử, những chiến tích anh hùng thời chống Mĩ của mảnh đất và con người nơi đây. Ở đây, tôi không ăn những thức ăn đóng hộp, thức ăn sẵn mà tất cả đều một tay bà tôi làm, bằng rau củ vườn nhà và những đặc sản của quê hương khiến tôi tăng lên mấy cân chỉ chưa đầy hai tháng.
|
Có lẽ trong cuộc sống, không ai là không biết đến hai chữ bạn bè. Bạn bè là người cùng sẻ chia với ta biết bao niềm vui, nỗi buồn, những tâm sự thầm kín mà đôi khi không thể trải lòng ra với ba mẹ, thầy cô. Thật đáng quý biết bao nếu trong cuộc sống, mỗi người đều có được một người bạn. Trong lịch sử, có những tình bạn đẹp đẽ như tình bạn của Các-mác và Ăng-ghen, Nguyễn Khuyến và Dương Khuê, Bá Nha và Chung Tử Kì. Ngày nay ta cũng gặp được đôi bạn thân thiết, gắn bó và luôn giúp đỡ lẫn nhau như tình bạn của Mậu và Chôm, Ngọc Yến và Thùy Dung. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp đề kể về một người bạn mới quen của em. Cuộc sống vốn chứa đựng những bất ngờ nên việc gặp và làm quen thêm nhiều người bạn mới là điều thường xuyên xảy ra. Để làm tốt bài văn này, chúng ta cần kể lại lý do chúng ta gặp người bạn mới đó, xảy ra trong thời gian nào, hoàn cảnh ra sao, tiếp đến miêu tả ngoại hình và tính cách. Đặc biệt chú ý kể lại những kỉ niệm giữa hai người và cuối cùng là tình cảm của bản thân đối với người bạn mới đó. Dưới đây là các bài văn mẫu tham khảo để các bạn có thể làm bài tốt hơn. Nhưng nhớ chỉ nên tham khảo vì việc tự viết ra sẽ làm cho bài văn của mình sinh động và chân thực hơn. Chúc các bạn may mắn.
Lớp chúng tôi mới có thêm một thành viên mới. Bạn tên là Tú Anh. Vì ba của Tú Anh phải chuyển công tác ra miền Bắc nên bạn theo gia đình đến đây. Tôi và Tú Anh đã làm quen nhanh chóng và trở thành một đôi bạn thân thiết.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày Tú Anh chuyển đến lớp tôi. Đó là buổi sáng thứ hai đầu tuần. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Những đám mây trắng xốp bồng bềnh trôi. Những tia nắng mùa thu vàng ươm như rót mật đang nhảy nhót trên khắp cành cây, kẽ lá. Sau giờ chào cờ, lớp tôi còn nhốn nháo vì giáo viên chưa lên lớp. Bỗng cô giáo bước vào, đi bên cạnh cô là một bạn gái xinh xắn. Cô giới thiệu với cả lớp đây là học sinh mới chuyển từ miền Nam ra và hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ để bạn dần quen với môi trường mới. Cô xếp cho Tú Anh ngồi cạnh tôi vì trước đây tôi vẫn ngồi một mình. Lúc này tôi mới có dịp quan sát kĩ bạn gái ấy. Tú Anh có nước da trắng hồng, đôi má phính phính như cái bánh bao. Vầng trán cao và rộng lộ rõ vẻ thông minh. Cũng vì lẽ đó mà ban đầu tôi tưởng Tú Anh học rất giỏi. Nhưng về sau tôi mới biết Tú Anh có sở trường về các môn năng khiếu nhiều hơn. Đó là lý do vì sao đôi bàn tay búp măng của bạn lại có đủ mười bông hoa tay, bông nào bông nấy đều tròn xoe. Đôi mắt màu nâu, to tròn và long lanh như giọt sương sớm. Chiếc mũi dọc dừa cao và thẳng. Điểm tôi thích nhất trên gương mặt bạn là đôi môi trái tim đỏ mọng như nụ hoa hồng chúm chím. Mỗi khi cười Tú Anh để lộ ra hàm răng đều đặn, trắng muốt. Tú Anh có dáng người nhỏ nhắn. Hôm bạn mới chuyển đến lớp tôi, vì chưa mua được đồng phục nên bạn mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ sen tròn, đi kèm với chiếc nơ màu hồng được đính ở phía dưới. Cách ăn mặc của bạn không hề cầu kì nhưng vẫn thể hiện được sự gọn gàng, sạch sẽ. Một điểm nữa mà tôi rất thích ở ngoại hình Tú Anh, đó là mái tóc ngắn, màu nâu hạt dẻ. Bạn bảo màu tóc là do di truyền vì bà ngoại và mẹ của bạn đều có mái tóc như thế chứ không phải do nhuộm như mọi người vẫn nghĩ. Mái tóc đó thường được tết hai bên với chiếc nơ cột tóc cũng nhỏ nhỏ xinh xinh như hai bím tóc của bạn vậy.
Tú Anh là một người khá cẩn thận và chu toàn. Điều này lúc đầu làm tôi hơi ngại nhưng sau đó lại cảm thấy thích thú vì sự cẩn thận của Tú Anh có lẽ sẽ rèn được nết cẩu thả, bừa bộn của tôi. Hôm đầu tiên đến lớp bạn đã nhờ tôi dẫn đi tham quan trường để có thẻ hiểu rõ hơn về môi trường mới. Nhìn cách bạn xuýt xoa trước những điều mới lạ, đôi mắt cứ long lanh lên, tự nhiên tôi lại cảm thấy phổng mũi tự hào, có cảm giác như mình là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp vậy. Cũng nhờ lần đó mà chúng tôi trở nên thân thiện hơn. Hai đứa nói chuyện rất hợp nên chuyện xích mích, bất đồng giữa chúng tôi hầu như không xảy ra. Tôi hay sang nhà Tú Anh để làm bài tập cùng bạn, cùng nhau giải đáp những thắc mắc để hiểu bài hơn. Tôi học tốt các môn tự nhiên, còn Tú Anh lại có giỏi văn học nên chúng tôi thường giúp đỡ nhau để khắc phục điểm yếu và cũng để nâng cao điểm mạnh. Nhờ vậy mà qua các kì thi, điểm của hai đứa chúng tôi cũng được cải thiện nhanh chóng. Không chỉ vậy, Tú Anh còn là một cô gái đa tài trong các môn nghệ thuật. Bạn có thể chơi ghi-ta, piano và sáo trúc. Những lúc tôi đến nhà Tú Anh chơi, hai đứa thường cùng nhau kéo ghế ra trước hiên nhà, cùng nhau nghêu ngao hát. Bạn đệm đàn, tôi cất tiếng hát. Tiếng hát bay đi trong gió nhưng lại mang niềm vui đến cùng. Thỉnh thoảng hai đứa lại cười phá lên khi tôi quên lời bài hát hoặc khi Tú Anh đánh sai nốt nhạc. Những tia nắng nhảy nhót cùng đàn chim ríu rít trên cành như vui cùng hai chúng tôi. Ngoài ra bạn còn vẽ tranh rất đẹp. Cuối năm học, Tú Anh đã vẽ tặng cả lớp chân dung của từng người thay cho lời cảm ơn vì đã giúp đỡ bạn để bạn đỡ bỡ ngỡ khi chuyển trường.
Cả lớp ai cũng yêu quý Tú Anh và tôi cũng thế. Tôi hi vọng tôi và Tú Anh sẽ mãi mãi là những người bạn tốt như bây giờ. Và tôi cũng muốn cảm ơn bạn vì đã luôn lắng nghe, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, động viên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Tôi sẽ luôn vun đắp, gìn giữ tình bạn đáng quý này.
Thanh Thủy
Trong khi đi học bạn có thể quen rất nhiều người bạn mới thường là ở cùng lớp hoặc vô tình trong 1 dịp nào đó hãy làm bài văn kết về bạn mới quen thật hay nhất
Hè năm ngoái, với kết quả học tập khá tốt, em được gia đình thưởng cho một chuyến đi biển ở Sầm Sơn. Cũng thật tình cờ, tại nơi sóng biển cát trắng này, em quen được Lan – một cô bạn rất dễ thương.
Em còn nhớ trong chuyến đi thú vị ấy, vì tò mò và thích khám phá, em xin phép bố mẹ cho đi chơi xa hơn một chút. Được bố mẹ gật đầu, em vui vẻ lắm. Em cứ đi, vừa đi vừa tròn mắt ngắm cảnh vật ven đường. Chao ôi! Nơi đây mọi thứ đều đẹp như bức tranh. Đi xa quá, em bị lạc mà quên đường về. Điện thoại không có, nhà dân cũng không có nhiều. Mặt trời đã nhô cao hơn với nhiều tia nắng gay gắt. Đang hốt hoảng vì không biết đường về, em gục xuống bật khóc. Bỗng có một người vô tình va vào em. Em ngước mặt lên, một ánh mắt bối rối cùng lời nói cuống quýt: “Mình xin lỗi bạn nhé, mình không cố ý, bạn có sao không? ” Em ngây ra một lúc vì giọng nói nhẹ nhàng cùng khuôn mặt trái xoan đang đầy vẻ lo lắng của người bạn va vào mình. Tôi dụi mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Chẳng chờ em nói thêm, bạn đã cất lời hỏi han: “Bạn có chuyện buồn à, khóc tèm lem rồi kìa? ” Nghe tới đây, mình òa khóc: ” Mình… Mình bị lạc đường “. Bạn vội tiếp lời luôn: ” Hay mình đưa bạn về nhà nhé, mình là người ở đây nên rành đường lắm. ” Em gật đầu, lấy tay lau nước mắt. Bấy giờ em mới có dịp để ý kĩ bạn hơn. Nước da ửng hồng, có lẽ vì vừa mới chạy. Mái tóc đen, dài được bạn buộc cao lên. Đôi mắt đen, to tròn luôn khiến người đối diện có một sự gần gũi, dễ mến.
Trên đường về, chúng em trò chuyện với nhau. Hóa ra bạn tên Lan và sinh cùng ngày tháng năm sinh với em. Những câu chuyện đầu tiên của hai đứa trẻ vừa quen biết lại tạo nên một tình bạn mới đẹp biết nhường nào. Lan dễ gần và thân thiện lắm. Bạn bắt chuyện với em hệt như chúng em đã quen nhau từ rất lâu rồi. Nắng mùa hè vàng như rót mật trên đuôi tóc cột cao lắc lư theo bước đi của Lan. Lan cười xinh lắm. Đôi mắt cười cùng chiếc răng khểnh càng làm cho nụ cười của Lan duyên hơn. Con đường bỗng dưng gần hẳn lại. Kia rồi, khách sạn gia đình em thuê ở. Chúng em ôm nhau, nói lời tạm biệt và không quên hứa hẹn ngày gặp lại.
|
Có lẽ trong cuộc sống, không ai là không biết đến hai chữ bạn bè. Bạn bè là người cùng sẻ chia với ta biết bao niềm vui, nỗi buồn, những tâm sự thầm kín mà đôi khi không thể trải lòng ra với ba mẹ, thầy cô. Thật đáng quý biết bao nếu trong cuộc sống, mỗi người đều có được một người bạn. Trong lịch sử, có những tình bạn đẹp đẽ như tình bạn của Các-mác và Ăng-ghen, Nguyễn Khuyến và Dương Khuê, Bá Nha và Chung Tử Kì. Ngày nay ta cũng gặp được đôi bạn thân thiết, gắn bó và luôn giúp đỡ lẫn nhau như tình bạn của Mậu và Chôm, Ngọc Yến và Thùy Dung. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp đề kể về một người bạn mới quen của em. Cuộc sống vốn chứa đựng những bất ngờ nên việc gặp và làm quen thêm nhiều người bạn mới là điều thường xuyên xảy ra. Để làm tốt bài văn này, chúng ta cần kể lại lý do chúng ta gặp người bạn mới đó, xảy ra trong thời gian nào, hoàn cảnh ra sao, tiếp đến miêu tả ngoại hình và tính cách. Đặc biệt chú ý kể lại những kỉ niệm giữa hai người và cuối cùng là tình cảm của bản thân đối với người bạn mới đó. Dưới đây là các bài văn mẫu tham khảo để các bạn có thể làm bài tốt hơn. Nhưng nhớ chỉ nên tham khảo vì việc tự viết ra sẽ làm cho bài văn của mình sinh động và chân thực hơn. Chúc các bạn may mắn.
Lớp chúng tôi mới có thêm một thành viên mới. Bạn tên là Tú Anh. Vì ba của Tú Anh phải chuyển công tác ra miền Bắc nên bạn theo gia đình đến đây. Tôi và Tú Anh đã làm quen nhanh chóng và trở thành một đôi bạn thân thiết.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày Tú Anh chuyển đến lớp tôi. Đó là buổi sáng thứ hai đầu tuần. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Những đám mây trắng xốp bồng bềnh trôi. Những tia nắng mùa thu vàng ươm như rót mật đang nhảy nhót trên khắp cành cây, kẽ lá. Sau giờ chào cờ, lớp tôi còn nhốn nháo vì giáo viên chưa lên lớp. Bỗng cô giáo bước vào, đi bên cạnh cô là một bạn gái xinh xắn. Cô giới thiệu với cả lớp đây là học sinh mới chuyển từ miền Nam ra và hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ để bạn dần quen với môi trường mới. Cô xếp cho Tú Anh ngồi cạnh tôi vì trước đây tôi vẫn ngồi một mình. Lúc này tôi mới có dịp quan sát kĩ bạn gái ấy. Tú Anh có nước da trắng hồng, đôi má phính phính như cái bánh bao. Vầng trán cao và rộng lộ rõ vẻ thông minh. Cũng vì lẽ đó mà ban đầu tôi tưởng Tú Anh học rất giỏi. Nhưng về sau tôi mới biết Tú Anh có sở trường về các môn năng khiếu nhiều hơn. Đó là lý do vì sao đôi bàn tay búp măng của bạn lại có đủ mười bông hoa tay, bông nào bông nấy đều tròn xoe. Đôi mắt màu nâu, to tròn và long lanh như giọt sương sớm. Chiếc mũi dọc dừa cao và thẳng. Điểm tôi thích nhất trên gương mặt bạn là đôi môi trái tim đỏ mọng như nụ hoa hồng chúm chím. Mỗi khi cười Tú Anh để lộ ra hàm răng đều đặn, trắng muốt. Tú Anh có dáng người nhỏ nhắn. Hôm bạn mới chuyển đến lớp tôi, vì chưa mua được đồng phục nên bạn mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ sen tròn, đi kèm với chiếc nơ màu hồng được đính ở phía dưới. Cách ăn mặc của bạn không hề cầu kì nhưng vẫn thể hiện được sự gọn gàng, sạch sẽ. Một điểm nữa mà tôi rất thích ở ngoại hình Tú Anh, đó là mái tóc ngắn, màu nâu hạt dẻ. Bạn bảo màu tóc là do di truyền vì bà ngoại và mẹ của bạn đều có mái tóc như thế chứ không phải do nhuộm như mọi người vẫn nghĩ. Mái tóc đó thường được tết hai bên với chiếc nơ cột tóc cũng nhỏ nhỏ xinh xinh như hai bím tóc của bạn vậy.
Tú Anh là một người khá cẩn thận và chu toàn. Điều này lúc đầu làm tôi hơi ngại nhưng sau đó lại cảm thấy thích thú vì sự cẩn thận của Tú Anh có lẽ sẽ rèn được nết cẩu thả, bừa bộn của tôi. Hôm đầu tiên đến lớp bạn đã nhờ tôi dẫn đi tham quan trường để có thẻ hiểu rõ hơn về môi trường mới. Nhìn cách bạn xuýt xoa trước những điều mới lạ, đôi mắt cứ long lanh lên, tự nhiên tôi lại cảm thấy phổng mũi tự hào, có cảm giác như mình là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp vậy. Cũng nhờ lần đó mà chúng tôi trở nên thân thiện hơn. Hai đứa nói chuyện rất hợp nên chuyện xích mích, bất đồng giữa chúng tôi hầu như không xảy ra. Tôi hay sang nhà Tú Anh để làm bài tập cùng bạn, cùng nhau giải đáp những thắc mắc để hiểu bài hơn. Tôi học tốt các môn tự nhiên, còn Tú Anh lại có giỏi văn học nên chúng tôi thường giúp đỡ nhau để khắc phục điểm yếu và cũng để nâng cao điểm mạnh. Nhờ vậy mà qua các kì thi, điểm của hai đứa chúng tôi cũng được cải thiện nhanh chóng. Không chỉ vậy, Tú Anh còn là một cô gái đa tài trong các môn nghệ thuật. Bạn có thể chơi ghi-ta, piano và sáo trúc. Những lúc tôi đến nhà Tú Anh chơi, hai đứa thường cùng nhau kéo ghế ra trước hiên nhà, cùng nhau nghêu ngao hát. Bạn đệm đàn, tôi cất tiếng hát. Tiếng hát bay đi trong gió nhưng lại mang niềm vui đến cùng. Thỉnh thoảng hai đứa lại cười phá lên khi tôi quên lời bài hát hoặc khi Tú Anh đánh sai nốt nhạc. Những tia nắng nhảy nhót cùng đàn chim ríu rít trên cành như vui cùng hai chúng tôi. Ngoài ra bạn còn vẽ tranh rất đẹp. Cuối năm học, Tú Anh đã vẽ tặng cả lớp chân dung của từng người thay cho lời cảm ơn vì đã giúp đỡ bạn để bạn đỡ bỡ ngỡ khi chuyển trường.
Cả lớp ai cũng yêu quý Tú Anh và tôi cũng thế. Tôi hi vọng tôi và Tú Anh sẽ mãi mãi là những người bạn tốt như bây giờ. Và tôi cũng muốn cảm ơn bạn vì đã luôn lắng nghe, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, động viên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Tôi sẽ luôn vun đắp, gìn giữ tình bạn đáng quý này.
Thanh Thủy
Trong khi đi học bạn có thể quen rất nhiều người bạn mới thường là ở cùng lớp hoặc vô tình trong 1 dịp nào đó hãy làm bài văn kết về bạn mới quen thật hay nhất
Hè năm ngoái, với kết quả học tập khá tốt, em được gia đình thưởng cho một chuyến đi biển ở Sầm Sơn. Cũng thật tình cờ, tại nơi sóng biển cát trắng này, em quen được Lan – một cô bạn rất dễ thương.
Em còn nhớ trong chuyến đi thú vị ấy, vì tò mò và thích khám phá, em xin phép bố mẹ cho đi chơi xa hơn một chút. Được bố mẹ gật đầu, em vui vẻ lắm. Em cứ đi, vừa đi vừa tròn mắt ngắm cảnh vật ven đường. Chao ôi! Nơi đây mọi thứ đều đẹp như bức tranh. Đi xa quá, em bị lạc mà quên đường về. Điện thoại không có, nhà dân cũng không có nhiều. Mặt trời đã nhô cao hơn với nhiều tia nắng gay gắt. Đang hốt hoảng vì không biết đường về, em gục xuống bật khóc. Bỗng có một người vô tình va vào em. Em ngước mặt lên, một ánh mắt bối rối cùng lời nói cuống quýt: “Mình xin lỗi bạn nhé, mình không cố ý, bạn có sao không? ” Em ngây ra một lúc vì giọng nói nhẹ nhàng cùng khuôn mặt trái xoan đang đầy vẻ lo lắng của người bạn va vào mình. Tôi dụi mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Chẳng chờ em nói thêm, bạn đã cất lời hỏi han: “Bạn có chuyện buồn à, khóc tèm lem rồi kìa? ” Nghe tới đây, mình òa khóc: ” Mình… Mình bị lạc đường “. Bạn vội tiếp lời luôn: ” Hay mình đưa bạn về nhà nhé, mình là người ở đây nên rành đường lắm. ” Em gật đầu, lấy tay lau nước mắt. Bấy giờ em mới có dịp để ý kĩ bạn hơn. Nước da ửng hồng, có lẽ vì vừa mới chạy. Mái tóc đen, dài được bạn buộc cao lên. Đôi mắt đen, to tròn luôn khiến người đối diện có một sự gần gũi, dễ mến.
Trên đường về, chúng em trò chuyện với nhau. Hóa ra bạn tên Lan và sinh cùng ngày tháng năm sinh với em. Những câu chuyện đầu tiên của hai đứa trẻ vừa quen biết lại tạo nên một tình bạn mới đẹp biết nhường nào. Lan dễ gần và thân thiện lắm. Bạn bắt chuyện với em hệt như chúng em đã quen nhau từ rất lâu rồi. Nắng mùa hè vàng như rót mật trên đuôi tóc cột cao lắc lư theo bước đi của Lan. Lan cười xinh lắm. Đôi mắt cười cùng chiếc răng khểnh càng làm cho nụ cười của Lan duyên hơn. Con đường bỗng dưng gần hẳn lại. Kia rồi, khách sạn gia đình em thuê ở. Chúng em ôm nhau, nói lời tạm biệt và không quên hứa hẹn ngày gặp lại.
|
‘Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền.’ Cô giáo là người mẹ hiền từ, thân thương, ân cần nuôi lớn đàn con bằng những vốn tri thức đáng quý. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ gặp đề bài Kể về cô giáo mà em mến. Ở dạng bài này, chúng ta cần phải miêu tả được ngoại hình, tính cách của cô. Dưới đây là một số những bài văn mẫu để chúng a tìm hiểu, tham khảo để có được cách làm tốt nhất cho các bạn hoàn thành thật tốt bài tập của mình. Chúc các bạn thành công.
Nếu cha mẹ là người cho em hình hài thì thầy, cô chính là những người ngày đêm tụy nuôi dưỡng tâm hồn em. Người ta nói sự khởi đầu bao giờ cũng rất quan trọng, rất ấn tượng, rất đáng nhớ. Và em luôn biết ơn cô- người đã chào đón em khi bỡ ngỡ bước vào lớp một – cô giáo Thảo.
Thời gian qua đi, tính đến nay cô đã ngoài ba mươi tuổi. Thoáng chốc đã năm năm, liệu bây giờ cô như thế nào, có lẽ vẫn xinh đẹp, dịu dàng như xưa. Em vẫn nhớ dáng người cô thủa ấy thanh thanh toát lên cái sức sống, đam mê, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mỗi khi đến lớp cô ăn mặc rất gọn gàng, lịch sự, trang nhã; còn những dịp lễ kỉ niệm cô chọn cho mình tà áo dài truyền thống thướt tha duyên dáng. Mái tóc bồng bềnh như những con sóng đang xô vào bờ khi được cô buông xõa mềm mại, khi lại được cô buộc gọn sau gáy. Cô có một đôi mắt đặc biệt. Chẳng phải là mắt bồ câu long lanh như hạt ngọc, đôi mắt cô còn là thế giới sâu thẳm của tâm hồn. Một đôi mắt biết nói, biết cười, biết an ủi sẻ chia, biết khơi dậy niềm vui, ước mơ, hoài bão… mà ẩn chứa trong ấy là cả biển trời yêu thương. Không chỉ là ánh mắt, cô còn làm xao động lòng người bởi nụ cười tươi như hoa buổi sớm, bởi chiếc răng khểnh thật duyên, bởi đôi môi hồng mềm mại. Em thích nhất đôi bàn tay cô. Ấy là đôi bàn tay thiếu nữ trắng nõn nà, với những ngón tay thon dài như búp măng. Chính đôi bàn tay ấy đã dìu dắt chúng em, chăm lo, uốn nắn từng nét chữ. Có lẽ rằng đôi bàn tay ấy giờ đây đã không còn được mịn màng như xưa; bởi những nỗi lo gia đình, những chai sạn quanh năm cầm phấn nhưng với em nó vẫn thật thân thương. Hình bóng cô dù ngày xưa, bây giờ hay mai sau trong trái tin lũ học trò mãi vẹn nguyên không đổi.
Từ bao đời, “cô là người mẹ hiền thứ hai của chúng em”. Cô luôn hiền từ, bao dung với chúng em. Có lần em mải nô đùa trong giờ ra chơi, em vô tình làm vỡ bình hoa trên bàn cô. Em đã rất lo lắng, hoảng sợ đến thú tội với cô. Lúc ấy, em đã mường tượng ra những hình phạt của cô. Nhưng không, cô hành động khác hẳn suy nghĩ ấy. Không một lời cáu giận, ca thán, cô vẫn rất nhẹ nhàng nói: “Thôi không sao, em ra ngoài chơi cùng các bạn đi, để cô dọn lớp cho.” Ánh mắt cô lúc ấy ánh lên vẻ đượm buồn. Cuối giờ, em ở lại xin lỗi cô. Cô mỉm cười: “Biết sai nhận lỗi là tốt. Lần sau cẩn thận hơn em nhé!” Cho mãi đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ ánh mắt cô khi ấy, có một chút vui mừng, một chút hi vọng, tin yêu.
Cô Thảo rất hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc. Cô tuyên dương những bạn ngoan, học tập tốt và cũng có những phê bình, hình phạt cho các bạn học sinh còn nô nghịch, quậy phá. Và ấn tượng sâu đậm nhất của em về cô lại chính là buổi đầu tiên đi học “em mắt ướt nhạt nhòa”. Vốn là cô bé nhút nhát, đối diện với môi trường mới, em rụt rè, bỡ ngỡ bám sát vào tay mẹ, không lùi nửa bước. Lúc này, cô như người mẹ thứ hai đến dỗ dành từng bạn một. Cô nắm lấy bàn tay, hơi ấm của cô truyền sang chúng em như tiếp thêm động lực, niềm tin để cố gắng. Trong buổi đầu, khi lớp đã ổn định, phần giới thiệu đã xong; cô bắt đầu bài giảng. Cô hướng dẫn chúng em đọc, viết. Giọng cô nhẹ nhàng, truyền cảm, ngọt ngào. Cô hướng dẫn tỉ mỉ. Nếu bạn nào chưa đọc được, hay bị ngọng cô đều kiên trì giúp đỡ các bạn. Khi tập viết, cô viết mẫu lên bảng, nét chữ vừa uốn lượn trên trang giấy. Hơn nữa, cô còn đến từng bàn kiểm tra, nắn tay từng bạn hướng dẫn viết từng nét. Trong tâm trí chúng em, buổi học đầu tiên này mang ý nghĩa thật đặc biệt.
Cô không chỉ là chắp cánh ước mơ, trang bị hành trang kiến thức cho chúng em mà còn bồi dưỡng tâm hồn, cũng chúng em tạo nên tháng năm học trò ý nghĩa. Cô không chỉ là cô mà còn là “mẹ”. Cô sống chan hòa với mọi người trong công ty, với đồng nghiệp, gia đình và hàng xóm nên được nhiều người yêu quí.
Cô ơi, cô là người mẹ hiền thứ hai của chúng em, là người đã dắt tay em đến với cánh cửa thần kì của tri thức. Chúng em luôn yêu mến và biết ơn cô dù thời gian có trôi, dù mọi thức có đổi.
Hải Yến –
Nhiều cô giáo cũ hoặc cô giáo chủ nhiệm sẽ để lại ấn tượng rất sâu sắc cho các bạn học sinh
Trong đời học sinh, mỗi người sẽ có những ấn tượng riêng về từng người thầy, cô của mình. Còn em, người giáo viên mà em sẽ không bao giờ quên được là cô Thúy- một người đầy nhiệt huyết và yêu nghề.
Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp một của em. Năm nay cô mới ngoài ba mươi tuổi. Dáng người cô dong dỏng cao, làn da trắng nên mặc gì cũng đẹp. Ấn tượng với em nhất là hôm khai giảng, cô mặc một tà áo dài màu hồng cánh sen. Cô thật đẹp, thướt tha mang vẻ đẹp của người con gái Việt Nam làm em cứ say sưa ngắm cô mãi. Mái tóc cô dài, đen nhánh được buộc gọn gàng để lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt cô đen láy, lấp lánh niềm vui khi chúng em ngoan ngoãn học giỏi. Những đôi mắt ấy lại đượm buồn khi những đứa học trò mắc khuyết điểm. Đôi tay cô thon dài viết trên bảng những dòng chữ thật đẹp. Cũng chính đôi tay ấy cầm lấy bàn tay nhỏ bé của những đứa học trò nắn những nét chữ đầu tiên. Giọng nói cô trầm ấm, dễ nghe dẫn những đứa trẻ vào một thế giới đầy lạ lẫm nhưng thật thú vị.
Cô là một người giáo viên đầy nhiệt huyết và yêu thương học sinh như những đứa con của mình. Đặc biệt, chúng em mới là học sinh lớp Một, còn rất nhiều bỡ ngỡ, ngại ngùng nên cô luôn dành những sự quan tâm để chúng em không còn sợ hãi. Làm giáo viên đã là khó, làm giáo viên lớp Một lại càng khó hơn vì những đứa trẻ chưa hề quen với việc cầm bút viết, hay tính những phép tính cộng trừ. Nhưng bằng lòng nhiệt huyết yêu nghề cùng tình yêu thương, cô vẫn luôn ngày ngày kiên nhẫn nắn cho bao nét chữ thẳng hàng. Cô quan tâm đến từng bạn trong lớp. Bạn nào bị ốm và nghỉ học, cô đều đến nhà quan tâm, thăm hỏi và giảng cho bạn bài hôm bạn nghỉ. Cả lớp ai cũng rất yêu mến cô và luôn chăm chỉ ngoan ngoãn để cô không phải buồn lòng.
Em với cô có kỉ niệm mà có lẽ cả cuộc đời em không thể nào quên được. Và chính cô đã dạy cho em bài học thật đáng quý. Hôm ấy, Mai khoe chiếc bút máy mới mà anh mua cho. Chiếc bút rất đẹp, nó màu hồng in hình chú mèo Hello Kitty thật đáng yêu. Nhìn cái bút, tôi thích lắm và ao ước mình cũng có một cái như vậy. Em mượn bút Mai viết thử, những nét chữ được viết ra rất đẹp. Giờ ra chơi, cả lớp ra ngoài chơi hết. Lúc đi ngang qua bàn Mai, em thấy chiếc bút và cầm bút lên ngắm nghía. Không hiểu sao, em không muốn trả lại chiếc bút nữa vì thế đã lấy bút cất vào cặp của mình. Vào lớp, Mai ngồi khóc vì không thấy chiếc bút đâu nữa. Cả lớp xôn xao lục lọi sách vở để tìm lại bút cho Mai nhưng không thấy. Cô phải đi lục cặp các bạn trong lớp. Khi lục đến cặp của tôi, tôi rất lo sợ. Nếu bạn bè biết được tôi sẽ bị bạn bè chê cười, chế giễu. Nhưng kiểm tra cặp của tôi, cô không tìm thấy bút. Tôi rất thắc mắc tại sao cô lại không nói cho cả lớp rằng tôi chính là người lấy bút.
Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cây bút giống y hệt bút của Mai và nói là bác bảo vệ nhặt được. Rõ ràng chiếc bút ấy vẫn đang nằm trong cặp của tôi kia mà. Cuối buổi học, tôi cầm cây bút lên gặp cô, xin lỗi cô về việc mình đã làm. Cô không hề trách móc mà ân cần giảng giải cho em hiểu để lần sau em không bao giờ mắc lỗi nữa. Cô luôn bao dung như vậy. Bí mật về cây bút ngày đó vẫn chỉ có mình em và cô biết. Hành động của cô đã dạy cho em bài học thật quý giá.
|
‘Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền.’ Cô giáo là người mẹ hiền từ, thân thương, ân cần nuôi lớn đàn con bằng những vốn tri thức đáng quý. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ gặp đề bài Kể về cô giáo mà em mến. Ở dạng bài này, chúng ta cần phải miêu tả được ngoại hình, tính cách của cô. Dưới đây là một số những bài văn mẫu để chúng a tìm hiểu, tham khảo để có được cách làm tốt nhất cho các bạn hoàn thành thật tốt bài tập của mình. Chúc các bạn thành công.
Nếu cha mẹ là người cho em hình hài thì thầy, cô chính là những người ngày đêm tụy nuôi dưỡng tâm hồn em. Người ta nói sự khởi đầu bao giờ cũng rất quan trọng, rất ấn tượng, rất đáng nhớ. Và em luôn biết ơn cô- người đã chào đón em khi bỡ ngỡ bước vào lớp một – cô giáo Thảo.
Thời gian qua đi, tính đến nay cô đã ngoài ba mươi tuổi. Thoáng chốc đã năm năm, liệu bây giờ cô như thế nào, có lẽ vẫn xinh đẹp, dịu dàng như xưa. Em vẫn nhớ dáng người cô thủa ấy thanh thanh toát lên cái sức sống, đam mê, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mỗi khi đến lớp cô ăn mặc rất gọn gàng, lịch sự, trang nhã; còn những dịp lễ kỉ niệm cô chọn cho mình tà áo dài truyền thống thướt tha duyên dáng. Mái tóc bồng bềnh như những con sóng đang xô vào bờ khi được cô buông xõa mềm mại, khi lại được cô buộc gọn sau gáy. Cô có một đôi mắt đặc biệt. Chẳng phải là mắt bồ câu long lanh như hạt ngọc, đôi mắt cô còn là thế giới sâu thẳm của tâm hồn. Một đôi mắt biết nói, biết cười, biết an ủi sẻ chia, biết khơi dậy niềm vui, ước mơ, hoài bão… mà ẩn chứa trong ấy là cả biển trời yêu thương. Không chỉ là ánh mắt, cô còn làm xao động lòng người bởi nụ cười tươi như hoa buổi sớm, bởi chiếc răng khểnh thật duyên, bởi đôi môi hồng mềm mại. Em thích nhất đôi bàn tay cô. Ấy là đôi bàn tay thiếu nữ trắng nõn nà, với những ngón tay thon dài như búp măng. Chính đôi bàn tay ấy đã dìu dắt chúng em, chăm lo, uốn nắn từng nét chữ. Có lẽ rằng đôi bàn tay ấy giờ đây đã không còn được mịn màng như xưa; bởi những nỗi lo gia đình, những chai sạn quanh năm cầm phấn nhưng với em nó vẫn thật thân thương. Hình bóng cô dù ngày xưa, bây giờ hay mai sau trong trái tin lũ học trò mãi vẹn nguyên không đổi.
Từ bao đời, “cô là người mẹ hiền thứ hai của chúng em”. Cô luôn hiền từ, bao dung với chúng em. Có lần em mải nô đùa trong giờ ra chơi, em vô tình làm vỡ bình hoa trên bàn cô. Em đã rất lo lắng, hoảng sợ đến thú tội với cô. Lúc ấy, em đã mường tượng ra những hình phạt của cô. Nhưng không, cô hành động khác hẳn suy nghĩ ấy. Không một lời cáu giận, ca thán, cô vẫn rất nhẹ nhàng nói: “Thôi không sao, em ra ngoài chơi cùng các bạn đi, để cô dọn lớp cho.” Ánh mắt cô lúc ấy ánh lên vẻ đượm buồn. Cuối giờ, em ở lại xin lỗi cô. Cô mỉm cười: “Biết sai nhận lỗi là tốt. Lần sau cẩn thận hơn em nhé!” Cho mãi đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ ánh mắt cô khi ấy, có một chút vui mừng, một chút hi vọng, tin yêu.
Cô Thảo rất hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc. Cô tuyên dương những bạn ngoan, học tập tốt và cũng có những phê bình, hình phạt cho các bạn học sinh còn nô nghịch, quậy phá. Và ấn tượng sâu đậm nhất của em về cô lại chính là buổi đầu tiên đi học “em mắt ướt nhạt nhòa”. Vốn là cô bé nhút nhát, đối diện với môi trường mới, em rụt rè, bỡ ngỡ bám sát vào tay mẹ, không lùi nửa bước. Lúc này, cô như người mẹ thứ hai đến dỗ dành từng bạn một. Cô nắm lấy bàn tay, hơi ấm của cô truyền sang chúng em như tiếp thêm động lực, niềm tin để cố gắng. Trong buổi đầu, khi lớp đã ổn định, phần giới thiệu đã xong; cô bắt đầu bài giảng. Cô hướng dẫn chúng em đọc, viết. Giọng cô nhẹ nhàng, truyền cảm, ngọt ngào. Cô hướng dẫn tỉ mỉ. Nếu bạn nào chưa đọc được, hay bị ngọng cô đều kiên trì giúp đỡ các bạn. Khi tập viết, cô viết mẫu lên bảng, nét chữ vừa uốn lượn trên trang giấy. Hơn nữa, cô còn đến từng bàn kiểm tra, nắn tay từng bạn hướng dẫn viết từng nét. Trong tâm trí chúng em, buổi học đầu tiên này mang ý nghĩa thật đặc biệt.
Cô không chỉ là chắp cánh ước mơ, trang bị hành trang kiến thức cho chúng em mà còn bồi dưỡng tâm hồn, cũng chúng em tạo nên tháng năm học trò ý nghĩa. Cô không chỉ là cô mà còn là “mẹ”. Cô sống chan hòa với mọi người trong công ty, với đồng nghiệp, gia đình và hàng xóm nên được nhiều người yêu quí.
Cô ơi, cô là người mẹ hiền thứ hai của chúng em, là người đã dắt tay em đến với cánh cửa thần kì của tri thức. Chúng em luôn yêu mến và biết ơn cô dù thời gian có trôi, dù mọi thức có đổi.
Hải Yến –
Nhiều cô giáo cũ hoặc cô giáo chủ nhiệm sẽ để lại ấn tượng rất sâu sắc cho các bạn học sinh
Trong đời học sinh, mỗi người sẽ có những ấn tượng riêng về từng người thầy, cô của mình. Còn em, người giáo viên mà em sẽ không bao giờ quên được là cô Thúy- một người đầy nhiệt huyết và yêu nghề.
Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp một của em. Năm nay cô mới ngoài ba mươi tuổi. Dáng người cô dong dỏng cao, làn da trắng nên mặc gì cũng đẹp. Ấn tượng với em nhất là hôm khai giảng, cô mặc một tà áo dài màu hồng cánh sen. Cô thật đẹp, thướt tha mang vẻ đẹp của người con gái Việt Nam làm em cứ say sưa ngắm cô mãi. Mái tóc cô dài, đen nhánh được buộc gọn gàng để lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt cô đen láy, lấp lánh niềm vui khi chúng em ngoan ngoãn học giỏi. Những đôi mắt ấy lại đượm buồn khi những đứa học trò mắc khuyết điểm. Đôi tay cô thon dài viết trên bảng những dòng chữ thật đẹp. Cũng chính đôi tay ấy cầm lấy bàn tay nhỏ bé của những đứa học trò nắn những nét chữ đầu tiên. Giọng nói cô trầm ấm, dễ nghe dẫn những đứa trẻ vào một thế giới đầy lạ lẫm nhưng thật thú vị.
Cô là một người giáo viên đầy nhiệt huyết và yêu thương học sinh như những đứa con của mình. Đặc biệt, chúng em mới là học sinh lớp Một, còn rất nhiều bỡ ngỡ, ngại ngùng nên cô luôn dành những sự quan tâm để chúng em không còn sợ hãi. Làm giáo viên đã là khó, làm giáo viên lớp Một lại càng khó hơn vì những đứa trẻ chưa hề quen với việc cầm bút viết, hay tính những phép tính cộng trừ. Nhưng bằng lòng nhiệt huyết yêu nghề cùng tình yêu thương, cô vẫn luôn ngày ngày kiên nhẫn nắn cho bao nét chữ thẳng hàng. Cô quan tâm đến từng bạn trong lớp. Bạn nào bị ốm và nghỉ học, cô đều đến nhà quan tâm, thăm hỏi và giảng cho bạn bài hôm bạn nghỉ. Cả lớp ai cũng rất yêu mến cô và luôn chăm chỉ ngoan ngoãn để cô không phải buồn lòng.
Em với cô có kỉ niệm mà có lẽ cả cuộc đời em không thể nào quên được. Và chính cô đã dạy cho em bài học thật đáng quý. Hôm ấy, Mai khoe chiếc bút máy mới mà anh mua cho. Chiếc bút rất đẹp, nó màu hồng in hình chú mèo Hello Kitty thật đáng yêu. Nhìn cái bút, tôi thích lắm và ao ước mình cũng có một cái như vậy. Em mượn bút Mai viết thử, những nét chữ được viết ra rất đẹp. Giờ ra chơi, cả lớp ra ngoài chơi hết. Lúc đi ngang qua bàn Mai, em thấy chiếc bút và cầm bút lên ngắm nghía. Không hiểu sao, em không muốn trả lại chiếc bút nữa vì thế đã lấy bút cất vào cặp của mình. Vào lớp, Mai ngồi khóc vì không thấy chiếc bút đâu nữa. Cả lớp xôn xao lục lọi sách vở để tìm lại bút cho Mai nhưng không thấy. Cô phải đi lục cặp các bạn trong lớp. Khi lục đến cặp của tôi, tôi rất lo sợ. Nếu bạn bè biết được tôi sẽ bị bạn bè chê cười, chế giễu. Nhưng kiểm tra cặp của tôi, cô không tìm thấy bút. Tôi rất thắc mắc tại sao cô lại không nói cho cả lớp rằng tôi chính là người lấy bút.
Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cây bút giống y hệt bút của Mai và nói là bác bảo vệ nhặt được. Rõ ràng chiếc bút ấy vẫn đang nằm trong cặp của tôi kia mà. Cuối buổi học, tôi cầm cây bút lên gặp cô, xin lỗi cô về việc mình đã làm. Cô không hề trách móc mà ân cần giảng giải cho em hiểu để lần sau em không bao giờ mắc lỗi nữa. Cô luôn bao dung như vậy. Bí mật về cây bút ngày đó vẫn chỉ có mình em và cô biết. Hành động của cô đã dạy cho em bài học thật quý giá.
|
“Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm, tóc bà trắng, màu trắng như mây…” Lời bài hát vang lên gợi nhớ đến hình ảnh người bà tần tảo, cần cù, chịu khó và yêu thương con cháu hết mực. Bà là một người rất quan trọng đối với mỗi chúng ta, và ở chương trình ngữ văn 6, chúng ta bắt gặp bài làm văn kể về người bà của em. Ở dạng bài này, chúng a cần phải miêu tả được dáng vẻ, ngoại hình, phẩm chất của người bà đáng kính, đồng thời kể được kỉ niệm của mình cùng với bà. Dưới đây là một số bài văn mẫu để chúng ta tham khảo, tìm ra hướng đi cho bài làm của mình. Chúc các bạn hoàn thành tốt bài tập của mình.
Hạnh phúc nhất của con người là được sống trong bầu khí quyển yêu thương. Ở đó có tình yêu, sự hi sinh của mẹ cha; có thầy cô luôn tận tình dạy bảo, có sự mến yêu của bạn bè… Và thế giới tình yêu của con còn có cả bà.
Cùng với sự trưởng thành của con là dấu ấn thời gian đọng lại trên bà. Nội con đã chớm tuổi bảy mươi, không còn xuân sắc, chẳng thể xinh đẹp, năng động như nàng thiếu nữ đôi mươi. Trải qua gần bảy mươi mùa xuân, thời gian nhuộm màu mái tóc bà trở thành cái màu hoa râm trắng đen pha trộn. Mái tóc ấy luôn được bà búi gọn sau gáy. Bà con có khuôn mặt phúc hậu đã điểm những vết chân chim. Nếp nhăn mỗi ngày lại càng hiện rõ, phải chăng đó là những vất vả, lam lũ nhọc nhằn khi xưa còn in dấu lại. Đôi mắt bà tuy không còn tinh tường, long lanh nhưng luôn ăm ắp tình yêu thương. Cả nụ cười nữa, một nụ cười hiền từ, đôn hậu của bà như truyền cho con động lực, niềm tin. Con yêu đôi mắt bà, nụ cười bà và cả cả đôi bàn tay chai sạn này nữa. Nó nhăn nheo, gầy gầy xương xương với những đường gân xanh nổi lên chi chít nhưng lại ấm áp lạ kì. Đôi bàn tay ấy đã ẵm con từ thủơ lọt lòng, chăm con từng miếng ăn, cái mặc, dìu dắt con những bước đi đầu. Tuổi thơ con nằm cả ở đó, và cho đến bây giờ và mãi mãi về sau con vẫn luôn mong muốn được trở về nằm gọn trong vòng tay bà, tìm về nơi bình yên trong tâm hồn.
Nội em mang phong cách của người phụ nữ truyền thống với công dung ngôn hạnh đủ đầy. Bà thích các nét đẹp cổ truyền, thích áo dài, thích các làn điệu dân ca… Bà con mặc áo dài rất đẹp, vừa giản dị, thanh lịch, lại toát ra vẻ trang nghiêm. Tuy đã có tuổi nhưng bà không hề già, không chỉ ngoại hình mà cả sinh hoạt, lẫn suy nghĩ còn rất trẻ. Tuổi này, bà có thể an nhàn hưởng thụ nhưng bà vẫn luôn chân luôn tay với những việc không tên. Con nhớ rất rõ lời bà “Lao động chính là cảm giác còn đang sống. Bà muốn có những năm tháng cuối đời thật ý nghĩa”.
Giống như một phép màu, một sự ưu ái đặc biệt khi chúng ta có bà. Bà là người hiền hậu và bao dung hơn hết. Sau những năm tháng hi sinh vì con, bà lại dành dụm cho cháu. Có bao giờ bà nghĩ cho mình, có món gì ngon, có vật gì lại bà đều để lại chờ con cháu về. Bà có một khu vườn rộng, hàng ngày chăm chút cẩn thận với bưởi, nhãn, na… làm thức quà quê cho con cháu. Bà vẫn vậy, tiết kiệm với bản thân nhưng lại tiếc thứ gì cho cháu. Con đặc biệt thích nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm bổng, ấm áp vỗ về trái tim con. Mỗi câu chuyện của bà còn là còn là bài học đạo đức, là hành trang con bước vào đời. Bà kể năm tháng đói khổ khi xưa là tiếp thêm cho con nghị lực phấn đấu, những câu chuyện cổ tích, lời ca dao ngọt ngào bồi đắp cho con tình yêu thương, là bài học về lẽ phải, gợi cho con lòng biết ơn, đạo lí “uống nước nhớ nguồn”… Trở về bên bà, con có thể san sẻ cõi lòng, được an ủi động viên, nhận những lời khuyên quý báu nhất. Bà không chỉ là bà, mà còn là thầy, là bạn của con nữa.
Không chỉ mẫu mực với con cái, bà còn sống chan hòa, cởi mở và tốt bụng với hàng xóm xung quanh. Ở làng ai cũng yêu mến, và kính trọng bà. Con yêu bà, yêu những năm tháng tuổi thơ có bà bồi đắp, yêu tháng ngày hiện tại có bà ở bên. Và con cũng rất sợ giọt nước mắt của bà, sợ một ngày bà không còn kể chuyện con nghe, sợ một ngày không ai khuyên bảo, dỗ dành con nữa. Con luôn mong bà mạnh khỏe, vui vẻ trong cuộc sống để bà mãi bên con.
Bà, là người cô cùng quan trọng với mỗi chúng ta. Những ai may mắn còn bà, xin hãy trân trọng điều ấy; quan tâm chăm sóc tới bà nhiều hơn, ở bên bà nhiều hơn,… để một mai không hối hận.
Hải Yến –
Kể chuyện về bà của em là mẫu bài văn khá thường gặp
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng có một người để yêu quý, tôn trọng và ngưỡng mộ. Đối với tôi thì đó không phải là những thiên tài kiệt xuất mà chính là bà nội- người đã dạy tôi nên người.
Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi- cái tuổi xưa nay hiếm có. Tuổi đã cao nhưng bà vẫn còn minh mẫn, con người bà luôn toát ra vẻ hiền lành và phúc hậu. mái tóc bà bạc trắng như mái tóc của các bà tiên trong truyện cổ tích, luôn búi gọn gàng sau đầu. khuôn mặt bà phúc hậu, đã điểm một vài nếp nhăn và những chấm đồi mồi- dấu hiệu của một cuộc đời vất vả, hết lòng hy sinh vì gia đình. Đôi mắt bà tôi rất thích, nhìn vào đôi mắt hiền từ ấy, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp, trìu mến và cả một biển trời yêu thương bà dành cho con cháu. Dáng người bà dong dỏng cao, bà luôn mặc những bộ đồ giản dị mà thân thuộc làm toát lên vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Á Đông.
Sở thích của bà là nấu ăn, may vá và dạy học. Những món ăn của bà tuy đơn sơ, thanh đạm nhưng lại có một sức hấp dẫn đến lạ kỳ. Đó là hương vị rất riêng, rất Việt nam mà khó nơi nào có được. Khi đã về hưu, bà thường tự tay cắt may quần áo cho các thành viên trong gia đình. Sự khéo tay và tình cảm của bà đã dệt nên những bộ đồ rất đẹp và vừa vặn. vào thời gian rảnh rỗi, bà lại dạy lũ trẻ con trong làng học bài. Vì thế bà bọn nó rất quý bà, tối nào cũng sang chơi và đòi nghe kể chuyện. Vì thế nên nhà tôi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.
Bà là người rất chan hòa và thân thiện. Với con chúa, bà luôn dành cho tình yêu bao la. Có quả ngon hay mấy quả trứng gà bà đều để giành cho con cháu. Với bà gia đình là một phần hồn, một phần người, một phần máu thịt. Mọi người trong làng đều rất yêu quý và kính trọng bà. Bà là người luôn giúp đỡ tận tình mỗi khi họ gặp khó khăn hay trò chuyện, tâm sự, khuyên răn mọi người khi gặp sóng gió.
Tôi nghe mẹ kể lại là ngày còn trẻ bà là một giáo viên dạy văn ở trường làng. Bởi thế, bà là người sống rất tình cảm, tinh tế và sâu sắc. Nhờ có bà mà tuổi thơ tôi đẹp đẽ và ý nghĩa hơn. Từ thuở lọt lòng, tôi đã được đắm chìm trong những lời hát du dương của bà, cùng cánh cò con và lười hát đi khắp mọi miền Tổ quốc, đồng cảm với mọi số phận trong xã hội. Lớn hơn chút nữa, tôi luôn quấn quýt lấy bà. Bà chăm sóc tôi rất tận tình, chu đáo, luôn đùm bọc, chở che tôi. Mỗi buổi tối, nằm trọn trong vòng tay của bà, ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, tôi lại được thưởng thức những câu ca dao êm ái, những câu chuyện thần thoại ly kỳ. Qua đó, bà còn dạy tôi biết yêu biết ghét biết làm người lương thiện. Những bài học vô cùng thấm thía bởi nó đến với tôi bằng con đường tình cảm.
|
“Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm, tóc bà trắng, màu trắng như mây…” Lời bài hát vang lên gợi nhớ đến hình ảnh người bà tần tảo, cần cù, chịu khó và yêu thương con cháu hết mực. Bà là một người rất quan trọng đối với mỗi chúng ta, và ở chương trình ngữ văn 6, chúng ta bắt gặp bài làm văn kể về người bà của em. Ở dạng bài này, chúng a cần phải miêu tả được dáng vẻ, ngoại hình, phẩm chất của người bà đáng kính, đồng thời kể được kỉ niệm của mình cùng với bà. Dưới đây là một số bài văn mẫu để chúng ta tham khảo, tìm ra hướng đi cho bài làm của mình. Chúc các bạn hoàn thành tốt bài tập của mình.
Hạnh phúc nhất của con người là được sống trong bầu khí quyển yêu thương. Ở đó có tình yêu, sự hi sinh của mẹ cha; có thầy cô luôn tận tình dạy bảo, có sự mến yêu của bạn bè… Và thế giới tình yêu của con còn có cả bà.
Cùng với sự trưởng thành của con là dấu ấn thời gian đọng lại trên bà. Nội con đã chớm tuổi bảy mươi, không còn xuân sắc, chẳng thể xinh đẹp, năng động như nàng thiếu nữ đôi mươi. Trải qua gần bảy mươi mùa xuân, thời gian nhuộm màu mái tóc bà trở thành cái màu hoa râm trắng đen pha trộn. Mái tóc ấy luôn được bà búi gọn sau gáy. Bà con có khuôn mặt phúc hậu đã điểm những vết chân chim. Nếp nhăn mỗi ngày lại càng hiện rõ, phải chăng đó là những vất vả, lam lũ nhọc nhằn khi xưa còn in dấu lại. Đôi mắt bà tuy không còn tinh tường, long lanh nhưng luôn ăm ắp tình yêu thương. Cả nụ cười nữa, một nụ cười hiền từ, đôn hậu của bà như truyền cho con động lực, niềm tin. Con yêu đôi mắt bà, nụ cười bà và cả cả đôi bàn tay chai sạn này nữa. Nó nhăn nheo, gầy gầy xương xương với những đường gân xanh nổi lên chi chít nhưng lại ấm áp lạ kì. Đôi bàn tay ấy đã ẵm con từ thủơ lọt lòng, chăm con từng miếng ăn, cái mặc, dìu dắt con những bước đi đầu. Tuổi thơ con nằm cả ở đó, và cho đến bây giờ và mãi mãi về sau con vẫn luôn mong muốn được trở về nằm gọn trong vòng tay bà, tìm về nơi bình yên trong tâm hồn.
Nội em mang phong cách của người phụ nữ truyền thống với công dung ngôn hạnh đủ đầy. Bà thích các nét đẹp cổ truyền, thích áo dài, thích các làn điệu dân ca… Bà con mặc áo dài rất đẹp, vừa giản dị, thanh lịch, lại toát ra vẻ trang nghiêm. Tuy đã có tuổi nhưng bà không hề già, không chỉ ngoại hình mà cả sinh hoạt, lẫn suy nghĩ còn rất trẻ. Tuổi này, bà có thể an nhàn hưởng thụ nhưng bà vẫn luôn chân luôn tay với những việc không tên. Con nhớ rất rõ lời bà “Lao động chính là cảm giác còn đang sống. Bà muốn có những năm tháng cuối đời thật ý nghĩa”.
Giống như một phép màu, một sự ưu ái đặc biệt khi chúng ta có bà. Bà là người hiền hậu và bao dung hơn hết. Sau những năm tháng hi sinh vì con, bà lại dành dụm cho cháu. Có bao giờ bà nghĩ cho mình, có món gì ngon, có vật gì lại bà đều để lại chờ con cháu về. Bà có một khu vườn rộng, hàng ngày chăm chút cẩn thận với bưởi, nhãn, na… làm thức quà quê cho con cháu. Bà vẫn vậy, tiết kiệm với bản thân nhưng lại tiếc thứ gì cho cháu. Con đặc biệt thích nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm bổng, ấm áp vỗ về trái tim con. Mỗi câu chuyện của bà còn là còn là bài học đạo đức, là hành trang con bước vào đời. Bà kể năm tháng đói khổ khi xưa là tiếp thêm cho con nghị lực phấn đấu, những câu chuyện cổ tích, lời ca dao ngọt ngào bồi đắp cho con tình yêu thương, là bài học về lẽ phải, gợi cho con lòng biết ơn, đạo lí “uống nước nhớ nguồn”… Trở về bên bà, con có thể san sẻ cõi lòng, được an ủi động viên, nhận những lời khuyên quý báu nhất. Bà không chỉ là bà, mà còn là thầy, là bạn của con nữa.
Không chỉ mẫu mực với con cái, bà còn sống chan hòa, cởi mở và tốt bụng với hàng xóm xung quanh. Ở làng ai cũng yêu mến, và kính trọng bà. Con yêu bà, yêu những năm tháng tuổi thơ có bà bồi đắp, yêu tháng ngày hiện tại có bà ở bên. Và con cũng rất sợ giọt nước mắt của bà, sợ một ngày bà không còn kể chuyện con nghe, sợ một ngày không ai khuyên bảo, dỗ dành con nữa. Con luôn mong bà mạnh khỏe, vui vẻ trong cuộc sống để bà mãi bên con.
Bà, là người cô cùng quan trọng với mỗi chúng ta. Những ai may mắn còn bà, xin hãy trân trọng điều ấy; quan tâm chăm sóc tới bà nhiều hơn, ở bên bà nhiều hơn,… để một mai không hối hận.
Hải Yến –
Kể chuyện về bà của em là mẫu bài văn khá thường gặp
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng có một người để yêu quý, tôn trọng và ngưỡng mộ. Đối với tôi thì đó không phải là những thiên tài kiệt xuất mà chính là bà nội- người đã dạy tôi nên người.
Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi- cái tuổi xưa nay hiếm có. Tuổi đã cao nhưng bà vẫn còn minh mẫn, con người bà luôn toát ra vẻ hiền lành và phúc hậu. mái tóc bà bạc trắng như mái tóc của các bà tiên trong truyện cổ tích, luôn búi gọn gàng sau đầu. khuôn mặt bà phúc hậu, đã điểm một vài nếp nhăn và những chấm đồi mồi- dấu hiệu của một cuộc đời vất vả, hết lòng hy sinh vì gia đình. Đôi mắt bà tôi rất thích, nhìn vào đôi mắt hiền từ ấy, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp, trìu mến và cả một biển trời yêu thương bà dành cho con cháu. Dáng người bà dong dỏng cao, bà luôn mặc những bộ đồ giản dị mà thân thuộc làm toát lên vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Á Đông.
Sở thích của bà là nấu ăn, may vá và dạy học. Những món ăn của bà tuy đơn sơ, thanh đạm nhưng lại có một sức hấp dẫn đến lạ kỳ. Đó là hương vị rất riêng, rất Việt nam mà khó nơi nào có được. Khi đã về hưu, bà thường tự tay cắt may quần áo cho các thành viên trong gia đình. Sự khéo tay và tình cảm của bà đã dệt nên những bộ đồ rất đẹp và vừa vặn. vào thời gian rảnh rỗi, bà lại dạy lũ trẻ con trong làng học bài. Vì thế bà bọn nó rất quý bà, tối nào cũng sang chơi và đòi nghe kể chuyện. Vì thế nên nhà tôi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.
Bà là người rất chan hòa và thân thiện. Với con chúa, bà luôn dành cho tình yêu bao la. Có quả ngon hay mấy quả trứng gà bà đều để giành cho con cháu. Với bà gia đình là một phần hồn, một phần người, một phần máu thịt. Mọi người trong làng đều rất yêu quý và kính trọng bà. Bà là người luôn giúp đỡ tận tình mỗi khi họ gặp khó khăn hay trò chuyện, tâm sự, khuyên răn mọi người khi gặp sóng gió.
Tôi nghe mẹ kể lại là ngày còn trẻ bà là một giáo viên dạy văn ở trường làng. Bởi thế, bà là người sống rất tình cảm, tinh tế và sâu sắc. Nhờ có bà mà tuổi thơ tôi đẹp đẽ và ý nghĩa hơn. Từ thuở lọt lòng, tôi đã được đắm chìm trong những lời hát du dương của bà, cùng cánh cò con và lười hát đi khắp mọi miền Tổ quốc, đồng cảm với mọi số phận trong xã hội. Lớn hơn chút nữa, tôi luôn quấn quýt lấy bà. Bà chăm sóc tôi rất tận tình, chu đáo, luôn đùm bọc, chở che tôi. Mỗi buổi tối, nằm trọn trong vòng tay của bà, ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, tôi lại được thưởng thức những câu ca dao êm ái, những câu chuyện thần thoại ly kỳ. Qua đó, bà còn dạy tôi biết yêu biết ghét biết làm người lương thiện. Những bài học vô cùng thấm thía bởi nó đến với tôi bằng con đường tình cảm.
|
Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người, là mảnh đất ta tìm về khi gặp khó khăn, là nơi ta nằm xuống khi cuối đời. Quê hương lớn dần theo sự phát triển của mỗi chúng ta, mỗi chúng ta có nghĩa vụ xây dựng quê hương, đất nước ngày càng giàu mạnh. Ở chương trình ngữ văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp bài văn kể về những đổi mới trên quê hương em. Ở dạng này, chúng ta cần phân tích được sự thay đổi, chuyển mình của quê hương, tập trung miêu tả những điều mới mẻ trên mảnh đất nơi mình sinh ra và phát triển. Dưới đây là một số bài văn mẫu để các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn làm bài thật tốt.
Quê hương em giờ đây đã thay da đổi thịt rất nhiều, quê hương em đã đổi mới rất nhiều. Giờ đây, quanh cảnh đã dần trở nên mới mẻ, đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Quê hương em thực hiện công tác đổi mới theo chuẩn bị của hợp tác xã, thay đổi toàn bộ những con đường đất bằng con đường bê tông mới toanh. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi thấy quê hương mình ngày một phát triển, trù phú hơn. con đường nhỏ ngày xưa, giờ đã được rải nhựa phẳng lì, chẳng còn lo nắng lo mưa đường khó đi, trước đường nhỏ hai xe tránh nhau còn khó, giờ xe cộ đi lại nườm nượp chẳng lo tránh nhau như trước.
Trước kia, nhà nào nhà ấy lụp xụp, ngày mưa lo dột ướt nhà, nay nhà nào nhà ấy kiên cố khang trang, chẳng còn phải lo mưa nắng như trước. Rồi các nhà máy xí nghiệp dược dựng lên, người dân chẳng còn phải lo việc làm, kinh tế quê hương lại càng phát triển. Hai bên đường cây xanh đã ngả bóng rợp, ven đường là những đám hoa mười giờ, khiến phong cảnh dần trở thơ mộng hơn bao giờ hết. Cánh đồng dần được quy hoạch rõ ràng, những cánh đồng gieo trồng dần trở nên màu mỡ, diện tích đất dần được mở rộng hơn. Quê hương ngày một trù phú, người dân lại càng ấm no, Em cảm thấy tự hào khi là một phần tử của quê hương và em biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa để xây dựng quê hương phát triển hơn nữa.
Nhìn ngắm quê hương từng ngày đổi mới, em càng thêm biết ơn sự giúp đỡ của các cấp chính quyền, giúp cho một địa phương thuần nông nay đã trở nên khang trang, giàu đẹp hơn trước. Trong tương lai, quê em hứa hẹn sẽ có nhiều hơn sự đổi mới khác, điều này càng như nhắc nhở chúng em – thế hệ trẻ của đất nước càng phải cố gắng và nỗ lực hơn thế rất nhiều.
Ngắm nhìn cảnh thiên nhiên thay đổi từng ngày, em chợt cảm thấy dâng lên biết bao thứ xúc cảm tự hào, tự nhủ mình phải cố gắng học hành để cố gắng xây dựng quê hương thêm giàu đẹp.
Hải Yến –
Khi xã hội ngày càng phát triển thì cuộc sống của các gia đình cũng phát triển hơn, nhà cửa khang trang hiện đại hơn là điều dễ thấy nhất ở quê hương
Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi đây gắn bó với tuổi thơ êm đềm của em. Giờ đây, ngắm nhìn quê em đang thay da đổi thịt, lòng em lại xốn xang và tự hào.
Em làm sao có thể quên được, con đường làng dẫn em tới trường nhỏ nhắn quen thuộc, chạy ngoằn ngoèo qua các rặng cây tốt um. Nếu trước đây nó là con đường đất đỏ, gồ ghề hay xuất hiện những ổ gà. Mùa nắng, đoạn đường ấy bụi bay mù mịt khi có một làn gió thổi qua, còn mùa mưa, con đường lầy lội hơn, đất níu mãi bước chân người dân quê em. Vậy mà giờ đây, em không khỏi ngỡ ngàng khi chứng kiến con đường được trải bê tông bằng phẳng. Con đường chạy thẳng tắp tạo nên không ít thuận lợi cho cuộc sống sinh hoạt. Những ngả đường, bờ mương, bờ ruộng được chính quyền lên kế hoạch “ bê tông hóa”. Cánh cò trắng vẫn sải rộng đôi cánh trên triền cỏ, những cánh đồng xanh trải dài tít tắp và có khi tần ngần đáp trên mảnh ruộng. Phải chăng chúng cũng ngạc nhiên trước sự đổi mới của quê em?
Giờ đây, dãy nhà cao tầng đồ sộ mọc lên san sát nhau đan xen những vườn cây xanh tốt trông chẳng khác nào một thiên đường thay thế những mái rạ, nhà cấp bốn xiêu vẹo. Cột điện mọc lên thẳng tắp như hàng ngũ chú lính chì oai nghiêm, mang lại ánh sáng văn minh thế chỗ ngọn đèn dầu lay lắt, chập chờn. Dọc con đường xuất hiện nhiều cửa hàng tiện lợi như nấm tạo nên không khí của cuộc sống hiện đại. Đồ gia dụng cho tới thực phẩm được kiểm duyệt hơn, tiện nghi hơn xưa.
Lũ trẻ chúng em có một khu giải trí riêng, bãi đất trống trải đầy cỏ xanh là nơi chúng em vui đùa thỏa thích với trái bóng tròn. Tiếng cười nói giòn tan, vô tư như ngày nào hòa trong tiếng hót thánh thót của mấy chú chim sẻ. Những công trình công cộng được nhà nước chú tâm hơn. Mạch ống chạy nhầm dưới các con đường để dẫn nước thải tới nơi xử lý, bảo đảm môi trường xanh, sạch, đẹp. Ngôi trường huyện được kiến thiết khang trang và trang bị nhiều thiết bị hữu ích cho công cuộc giảng dạy như bàn ghế ngay ngắn, máy chiếu và máy tính. Cuộc sống nông nghiệp phần nào bớt nặng nhọc hơn bởi máy móc được đưa vào sử dụng giúp tăng năng suất lao động, công nghiệp hóa nền nông nghiệp mang lại nguồn lợi lớn cho nông sản. Nhiều hàng hóa của quê em xuất khẩu trên thị trường quốc gia và thế giới như vải thiều, cam, nhãn nhờ quy trình chế biến tiên tiến.
Chất lượng cuộc sống người dân quê em được cải thiện rõ rệt, lượng người thất nghiệp giảm và lượng người lao động qua đào tạo tăng lên nhanh chóng. Điều đó góp phần thúc đẩy trong công cuộc xây dựng đất nước phát triển bền vững. Nhịp sống của thời đại đã thổi vào quê hương em, tạo nên những nhảy vọt trong lao động sản xuất và đời sống tinh thần. Nhưng có những điều vẫn vẹn nguyên, đó tình người thắm thiết, tình quê sâu đậm.
|
Homeland is the place where each person's birth was born, the land we return to when faced with difficulties, the place where we lie down at the end of our lives. The homeland grows with the development of each of us, each of us has the obligation to build the homeland and the country to become increasingly rich and strong. In the 6th literature program, we will encounter an essay about innovations in our homeland. In this form, we need to analyze the changes and transformations of our homeland, focusing on describing new things in the land where we were born and developed. Below are some sample essays for your reference. Hope you do well on your assignment.
My hometown has changed a lot now, my hometown has changed a lot. Now, the surrounding landscape has gradually become new and much more beautiful.
My hometown carried out renovation work as prepared by the cooperative, changing all dirt roads with brand new concrete roads. I feel very happy to see my homeland growing more and more prosperous. The small road in the past has now been paved with smooth asphalt, no longer worrying about the sun or rain, making it difficult to walk. In front of the small road, it was still difficult for two cars to avoid each other. Now the traffic is so crowded that they don't have to worry about avoiding each other like before.
In the past, every house was shabby and had to worry about the house leaking on rainy days. Now every house is solid and spacious, no longer having to worry about rain or sun like before. Then pharmaceutical factories were built, people no longer had to worry about jobs, and the homeland's economy developed even more. On both sides of the road, green trees have become shady, along the roadside are clusters of ten o'clock flowers, making the landscape gradually become more poetic than ever. The fields are gradually planned clearly, the cultivated fields gradually become fertile, the land area is gradually expanded. The homeland is becoming more and more prosperous, the people are becoming more and more prosperous. I feel proud to be a part of the homeland and I know I need to try harder to build a more developed homeland.
Looking at my hometown's changes day by day, I am even more grateful for the help from authorities at all levels, helping this purely agricultural locality become more spacious, rich and beautiful than before. In the future, my hometown promises to have more innovations, which reminds us - the country's young generation - to try and put in a lot more effort.
Watching the natural scenery change every day, I suddenly felt a surge of proud emotions, telling myself that I must try my best to study to try to build a richer and more beautiful homeland.
Sea oats -
As society develops more and more, the lives of families also develop more, and more spacious and modern houses are the most visible things in the homeland.
Homeland is the place where my birthplace was born, the place that is closely associated with my peaceful childhood. Now, looking at my hometown changing skin, my heart is fluttering and proud.
How could I forget, the village road led me to the small, familiar school, zigzagging through lush trees. If before, it was a red dirt road, rough or with potholes. In the dry season, that road is filled with dust when a breeze blows through, but in the rainy season, the road is muddier, the dirt clinging to the footsteps of the people in my hometown. But now, I can't help but be surprised when I see the road is paved with flat concrete. The straight road creates many conveniences for daily life. Roads, ditch banks, and field edges are planned by the government to be "concreted". The white stork still spreads its wings on the grass slopes, the green fields stretch far away and sometimes hesitantly lands on the fields. Are they also surprised by the innovation of my hometown?
Now, rows of massive high-rise buildings are growing close together, interwoven with lush green gardens, looking like a paradise, replacing thatched roofs and ramshackle four-level houses. Electric poles rise straight up like a majestic line of lead soldiers, bringing civilized light to replace the flickering oil lamp. Along the road, many convenience stores appear like mushrooms, creating the atmosphere of modern life. Household appliances and food are more censored and more convenient than before.
We children have our own entertainment area, an open field filled with green grass where we can play freely with the ball. The laughter was as crisp and carefree as ever, mixed with the sweet songs of the sparrows. Public works receive more attention from the state. Pipelines run incorrectly under roads to lead wastewater to treatment sites, ensuring a green, clean, and beautiful environment. The district school is spaciously built and equipped with many useful equipment for teaching such as neat desks and chairs, projectors and computers. Agricultural life is somewhat less burdensome because machinery is put into use to help increase labor productivity and industrialize agriculture, bringing great benefits to agricultural products. Many goods from my hometown are exported to national and world markets such as lychees, oranges, and longans thanks to advanced processing processes.
The quality of life of people in my hometown has improved significantly, the number of unemployed people has decreased and the number of trained workers has increased rapidly. That contributes to promoting the country's sustainable development. The pace of life of the times has blown into my homeland, creating leaps in production labor and spiritual life. But there are things that remain intact, that is the deep love for people, the deep love for the countryside.
|
“Đã mấy năm nay. Tôi chưa về thăm trường lần nào. Đã mấy năm nay. Cây phượng hồng thêm phần già nua. Không biết lúc này có gì đổi thay. Thời gian có làm nếp nhăn thêm đầy?”. Đối với mỗi người chắc hẳn có những thứ vô cùng thiêng liêng, quý giá mà không có gì có thể thay thế được. Đó có thể là mái trường mến yêu với những kỉ niệm một thời áo trắng mộng mơ, ngây ngô và chân thành. Sau này dù có đi đâu xa, chắc hẳn mỗi người đều khắc sâu trong tim hình ảnh ngôi trường ngày xưa đã từng gắn bó. Có bao giờ bạn tưởng tượng bản thân và ngôi trường của mình sau một thời gian dài sẽ thay đổi ra sao? Mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm,… thời gian càng dài, sự đổi thay càng lớn, càng trở nên rõ nét và khác biệt hơn. Có những thứ sẽ còn mãi, nhưng có những thứ đã bị thời gian biến đổi quá nhanh khiến con người không kịp nhận ra. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, các bạn sẽ bắt gặp đề bài Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường. Vì đây là đề bài tưởng tượng nên có thể nêu lên mong muốn của bản thân về sự đổi mới của ngôi trường. Để làm bài tập này, đầu tiên ta sẽ giới thiệu hoàn cảnh quay về trường sau hai mươi năm, ta thấy những thay đổi gì, điều gì vẫn còn trong kí ức và cảm xúc của bản thân khi ấy là như thế nào. Để làm cho bài viết thêm sinh động, có thể kể lại cuộc gặp gỡ với thầy cô cũ. Có thể đan xen miêu tả thiên nhiên vào hôm mình về thăm trường. Dưới đây là các bài văn mẫu tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường. Vì sự tưởng tượng của mỗi người là khác nhau nên các bạn chú ý chỉ nên tham khảo thôi nhé. Chúc các bạn thành công.
Nam Định, ngày 20 tháng 11 năm 2038
Tuyết thân mến,
Đã lâu không viết thư cho cậu vì dạo này mình bận. Cuộc sống bên Mỹ vẫn ổn chứ? Khi nào cậu lập gia đình nhớ thông báo cho mình nhé! Cậu biết không, hôm qua lớp 6B của chúng ta ngày trước họp lớp tại trường đấy. Trường lớp, mọi người có nhiều thay đổi theo thời gian- cũng 20 năm còn gì!, mình muốn kể cho cậu những điều thú vị ấy.
Chắc cậu vẫn chưa quên, ngôi trường huyện của chúng mình ngày trước nhỏ nhắn, rêu phong mà trang nghiêm. Tuyết nhớ không, hồi đó, lớp chúng mình ngăn nhau bằng vách, chưa được lắp đặt hệ thống đèn đầy đủ.Lúc đó, có biết bao khó khăn, Tuyết nhỉ. Sau 20 năm, tớ trở về mái trường này, cậu không thể hình dung, trong phút đầu mình đã ngỡ ngàng như thế nào đâu. Ngôi trường khang trang ba tầng, nằm uy nghi dưới bóng những cây bàng, cây phượng, rợp bóng cả một khoảng sân rộng. Mình đi qua các lớp học, mỗi phòng đều được lắp máy chiếu và máy tính để phục vụ cho việc dạy và học hiệu quả hơn. Cửa sổ lắp kính sáng loáng, những chậu hoa, chậu cây cảnh tươi tốt đứng ngay ngắn trên hành lang mỗi lớp, cậu ạ. Cơ sở vật chất của trường đang từng ngày cải thiện rõ rệt phải không. Mình không giấu nổi niềm vui sướng khi chứng kiến mái trường- ngôi nhà thứ hai của chúng mình đang thay da đổi thịt. Mình nghĩ rằng, chính quyền đang bắt tay vào việc nâng cao chất lượng giảng dạy ở các trường học nhằm hướng tới thế hệ tương lai sẽ xây dựng đất nước giàu đẹp hơn. Mình rảo bước trên sân trường, cậu biết không, mình tình cờ gặp thầy Hợp chủ nhiệm lớp mình đấy. Dáng người thầy vẫn khoan thai, điềm tĩnh chỉ có điều, mái tóc thầy vương nhiều bụi phấn hơn. Cuộc “ hội ngộ” này, lúc đầu thầy chưa nhận ra tớ đấy nhưng một lát hồi tưởng, thầy mỉm cười, xoa đầu tớ: “ Trò ngày xưa nghịch lắm! Cố gắng đạt ước mơ, em nhé!”. Tớ như được tiếp thêm động lực, cậu ạ.
À, mình quên mất chưa kể với cậu các bạn học cùng lớp chúng mình. Lớp không có mặt đông đủ thành viên, Tuyết ạ, vì công việc mà. Ai cũng trưởng thành và dạn dày kinh nghiệm. Chắc cậu còn nhớ tới Quỳnh “hâm” chứ? Cô bạn vui tính ở cùng tổ mình, giờ cậu ấy duyên dáng lắm, Quỳnh đang làm phóng viên đấy. Còn Phong- chàng trai duy nhất ở lớp mình đã trở thành một cậu công an chững chạc. Mọi người gặp nhau đều nói chuyện rôm rả, nét mặt hồ hởi bởi niềm hạnh phúc như gặp lại máu thịt của nhau sau bao ngày xa cách vậy. Một lát sau, khi lớp trưởng Thảo đứng lên bục phát biểu, mọi người đều trật tự. Mình thấy không gian này trở nên thân thuộc quá đỗi, lúc giọng nhẹ nhàng ấy cất lên;
Mình thấy rất vui vì lớp 6B của chúng ta lại có mặt tại ngôi trường tuổi thơ này, ta cùng nhau ôn lại bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò và nhìn lại kí ức, ta thấy chính mình đã có những thay đổi, trưởng thành hơn. Nhưng tớ mong rằng tình bạn của chúng ta vẫn không bao giờ thay đổi.
Mọi người vỗ tay, những cái ôm, cái bắt tay thật chặt và mình tin vào tình cảm bền chặt này. Cuối buổi, những “ cô cậu học sinh” ấy mới ra về Tuyết ạ, để lại bao kỉ niệm dưới mái trường mến yêu.
Thôi thư đã dài, mình dừng bút đây. Sớm hồi âm cho mình nhé.
Bạn cũ
Thu Hường
20 năm sau khi trở lại trường học hiện tại có thể nó đã được xây mới khang trang hơn nhiều với thiết bị học hiện đại hơn và thầy cô giáo cũ cũng chỉ còn vài người quen biết
Mọi người thường nói tuổi học trò là quãng đời đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. Để rồi khi đi qua ta lại nhớ, lại mong, lại vấn vương một điều gì đó. Bởi vậy mà khi trưởng thành, có dịp được quay trở lại trường xưa lớp cũ đều nghẹn ngào xúc động.
Năm nay tôi 35 tuổi, đang công tác ở một thành phố lớn. Đầu tháng 11 vừa rồi, tôi nhận được giấy mời về dự lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường cấp hai. Vì vậy mà khóa tôi, cách đây 20 năm cùng nhau tụ họp và trở về thăm trường sau 20 năm xa cách. Trên xe mọi người cười nói vui vẻ, ôn lại những kỉ niệm xưa và băn khoăn không biết trường lớp và thầy cô có đổi thay gì không. Còn riêng tôi thì cảm thấy hồi hộp, háo hức và mong chờ y như cái cảm giác ngày đầu đi học.
Sau vài tiếng đồng hồ đi xe oto thì chúng tôi cũng đã đặt chân lên con đường nhỏ dẫn vào trước. Một bất ngờ khá lớn đến với tôi. Con đường đất ngày xưa giờ đây được khoác lên mình tấm áo bê tông phẳng lì. Riêng cây cối hai bên đường thì vẫn xanh ngát rì rào như xưa có điều là to hơn, che mát cả con đường. Một cảm giác đi học lại ùa về, thân thương và gần gũi biết bao. Thời tiết hôm đó thật dễ chịu, bầu trời trong xanh, cao vời vợi với những cơn gió thổi mát rượi.
Đi bộ một lát thì đã đến cổng trường, cổng to hơn xưa và đẹp hơn xưa. Cánh cổng tạm bợ làm bằng tre nứa giờ đã đổi thành cổng sắt vững chắc, nổi bật trên đó là dòng chữ ” Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11″.
Bước vào sân trường, một không khí thật nhộn nhịp. Các bạn học sinh chơi đùa rất vui, mấy bạn nam chơi bóng bàn, mấy bạn nữ chơi cầu lông, dưới gốc cây lại có một số bạn ngồi học bài. Cách ăn mặc của học sinh bây giờ cũng khác xưa. 20 năm trước nhà nào cũng nghèo vì vậy có cái áo sơ mi với cái quần ống loe mặc đi học cả năm nên phải giữ gìn mãi. Các bạn nhỏ bây giờ thì được diện những bộ đồng phục sạch đẹp, gọn gàng và đầy tự hào về một ngôi trường có bề dày thành tích. Sân trường rộng hơn xưa, không còn lồi lõm nữa và râm mát hơn bởi có nhiều cây xanh.
Tôi và các bạn của mình đi lớp tham quan lớp học, vừa có chút gì thân quen xong vẫn lạ lẫm. Phòng học vẫn như xưa có điều đã cũ hơn một chút, sơn đã ngả màu. Những bộ bàn ghế nâu sẫm làm từ gỗ lim được các thế hệ học sinh gìn giữ cho đến tận bây giờ. Có điều là bây giờ hiện đại hơn, mỗi phòng học đều được trang bị máy chiếu, máy tính, tivi… Trường còn xây thêm một khu nội trú cho học sinh ở xa.
Thời điểm này, tôi mới có dịp gặp lại thầy cô cũ. Người đầu tiên mà tôi tìm đến là cô giáo dạy văn, cô Nga và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. 20 năm xa cách, cô không còn trẻ trung như xưa nữa, mái tóc đã lấm tấm những sợi tóc bác. Gặp lại nhau, cả cô cả trò tay bắt mặt cười mà ôm trầm lấy nhau. Ánh mắt, nụ cười và giọng nói ấy, vẫn như xưa, chẳng hề đổi thay, vẫn hiền từ, nhẹ nhàng và bao dung. Cô ân cần hỏi tôi về công việc, gia đình, các mối quan hệ… Hai người cùng ôn lại chuyện cũ, về kỉ niệm những ngày ôn thi cấp ba vất vả, về những lần ngây thơ mắc lỗi làm cô phiền lòng… Sau đó tôi cũng được gặp và trò chuyện với một số thầy cô còn đang công tác tại trường.
|
“Đã mấy năm nay. Tôi chưa về thăm trường lần nào. Đã mấy năm nay. Cây phượng hồng thêm phần già nua. Không biết lúc này có gì đổi thay. Thời gian có làm nếp nhăn thêm đầy?”. Đối với mỗi người chắc hẳn có những thứ vô cùng thiêng liêng, quý giá mà không có gì có thể thay thế được. Đó có thể là mái trường mến yêu với những kỉ niệm một thời áo trắng mộng mơ, ngây ngô và chân thành. Sau này dù có đi đâu xa, chắc hẳn mỗi người đều khắc sâu trong tim hình ảnh ngôi trường ngày xưa đã từng gắn bó. Có bao giờ bạn tưởng tượng bản thân và ngôi trường của mình sau một thời gian dài sẽ thay đổi ra sao? Mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm,… thời gian càng dài, sự đổi thay càng lớn, càng trở nên rõ nét và khác biệt hơn. Có những thứ sẽ còn mãi, nhưng có những thứ đã bị thời gian biến đổi quá nhanh khiến con người không kịp nhận ra. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, các bạn sẽ bắt gặp đề bài Tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường. Vì đây là đề bài tưởng tượng nên có thể nêu lên mong muốn của bản thân về sự đổi mới của ngôi trường. Để làm bài tập này, đầu tiên ta sẽ giới thiệu hoàn cảnh quay về trường sau hai mươi năm, ta thấy những thay đổi gì, điều gì vẫn còn trong kí ức và cảm xúc của bản thân khi ấy là như thế nào. Để làm cho bài viết thêm sinh động, có thể kể lại cuộc gặp gỡ với thầy cô cũ. Có thể đan xen miêu tả thiên nhiên vào hôm mình về thăm trường. Dưới đây là các bài văn mẫu tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường. Vì sự tưởng tượng của mỗi người là khác nhau nên các bạn chú ý chỉ nên tham khảo thôi nhé. Chúc các bạn thành công.
Nam Định, ngày 20 tháng 11 năm 2038
Tuyết thân mến,
Đã lâu không viết thư cho cậu vì dạo này mình bận. Cuộc sống bên Mỹ vẫn ổn chứ? Khi nào cậu lập gia đình nhớ thông báo cho mình nhé! Cậu biết không, hôm qua lớp 6B của chúng ta ngày trước họp lớp tại trường đấy. Trường lớp, mọi người có nhiều thay đổi theo thời gian- cũng 20 năm còn gì!, mình muốn kể cho cậu những điều thú vị ấy.
Chắc cậu vẫn chưa quên, ngôi trường huyện của chúng mình ngày trước nhỏ nhắn, rêu phong mà trang nghiêm. Tuyết nhớ không, hồi đó, lớp chúng mình ngăn nhau bằng vách, chưa được lắp đặt hệ thống đèn đầy đủ.Lúc đó, có biết bao khó khăn, Tuyết nhỉ. Sau 20 năm, tớ trở về mái trường này, cậu không thể hình dung, trong phút đầu mình đã ngỡ ngàng như thế nào đâu. Ngôi trường khang trang ba tầng, nằm uy nghi dưới bóng những cây bàng, cây phượng, rợp bóng cả một khoảng sân rộng. Mình đi qua các lớp học, mỗi phòng đều được lắp máy chiếu và máy tính để phục vụ cho việc dạy và học hiệu quả hơn. Cửa sổ lắp kính sáng loáng, những chậu hoa, chậu cây cảnh tươi tốt đứng ngay ngắn trên hành lang mỗi lớp, cậu ạ. Cơ sở vật chất của trường đang từng ngày cải thiện rõ rệt phải không. Mình không giấu nổi niềm vui sướng khi chứng kiến mái trường- ngôi nhà thứ hai của chúng mình đang thay da đổi thịt. Mình nghĩ rằng, chính quyền đang bắt tay vào việc nâng cao chất lượng giảng dạy ở các trường học nhằm hướng tới thế hệ tương lai sẽ xây dựng đất nước giàu đẹp hơn. Mình rảo bước trên sân trường, cậu biết không, mình tình cờ gặp thầy Hợp chủ nhiệm lớp mình đấy. Dáng người thầy vẫn khoan thai, điềm tĩnh chỉ có điều, mái tóc thầy vương nhiều bụi phấn hơn. Cuộc “ hội ngộ” này, lúc đầu thầy chưa nhận ra tớ đấy nhưng một lát hồi tưởng, thầy mỉm cười, xoa đầu tớ: “ Trò ngày xưa nghịch lắm! Cố gắng đạt ước mơ, em nhé!”. Tớ như được tiếp thêm động lực, cậu ạ.
À, mình quên mất chưa kể với cậu các bạn học cùng lớp chúng mình. Lớp không có mặt đông đủ thành viên, Tuyết ạ, vì công việc mà. Ai cũng trưởng thành và dạn dày kinh nghiệm. Chắc cậu còn nhớ tới Quỳnh “hâm” chứ? Cô bạn vui tính ở cùng tổ mình, giờ cậu ấy duyên dáng lắm, Quỳnh đang làm phóng viên đấy. Còn Phong- chàng trai duy nhất ở lớp mình đã trở thành một cậu công an chững chạc. Mọi người gặp nhau đều nói chuyện rôm rả, nét mặt hồ hởi bởi niềm hạnh phúc như gặp lại máu thịt của nhau sau bao ngày xa cách vậy. Một lát sau, khi lớp trưởng Thảo đứng lên bục phát biểu, mọi người đều trật tự. Mình thấy không gian này trở nên thân thuộc quá đỗi, lúc giọng nhẹ nhàng ấy cất lên;
Mình thấy rất vui vì lớp 6B của chúng ta lại có mặt tại ngôi trường tuổi thơ này, ta cùng nhau ôn lại bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò và nhìn lại kí ức, ta thấy chính mình đã có những thay đổi, trưởng thành hơn. Nhưng tớ mong rằng tình bạn của chúng ta vẫn không bao giờ thay đổi.
Mọi người vỗ tay, những cái ôm, cái bắt tay thật chặt và mình tin vào tình cảm bền chặt này. Cuối buổi, những “ cô cậu học sinh” ấy mới ra về Tuyết ạ, để lại bao kỉ niệm dưới mái trường mến yêu.
Thôi thư đã dài, mình dừng bút đây. Sớm hồi âm cho mình nhé.
Bạn cũ
Thu Hường
20 năm sau khi trở lại trường học hiện tại có thể nó đã được xây mới khang trang hơn nhiều với thiết bị học hiện đại hơn và thầy cô giáo cũ cũng chỉ còn vài người quen biết
Mọi người thường nói tuổi học trò là quãng đời đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. Để rồi khi đi qua ta lại nhớ, lại mong, lại vấn vương một điều gì đó. Bởi vậy mà khi trưởng thành, có dịp được quay trở lại trường xưa lớp cũ đều nghẹn ngào xúc động.
Năm nay tôi 35 tuổi, đang công tác ở một thành phố lớn. Đầu tháng 11 vừa rồi, tôi nhận được giấy mời về dự lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường cấp hai. Vì vậy mà khóa tôi, cách đây 20 năm cùng nhau tụ họp và trở về thăm trường sau 20 năm xa cách. Trên xe mọi người cười nói vui vẻ, ôn lại những kỉ niệm xưa và băn khoăn không biết trường lớp và thầy cô có đổi thay gì không. Còn riêng tôi thì cảm thấy hồi hộp, háo hức và mong chờ y như cái cảm giác ngày đầu đi học.
Sau vài tiếng đồng hồ đi xe oto thì chúng tôi cũng đã đặt chân lên con đường nhỏ dẫn vào trước. Một bất ngờ khá lớn đến với tôi. Con đường đất ngày xưa giờ đây được khoác lên mình tấm áo bê tông phẳng lì. Riêng cây cối hai bên đường thì vẫn xanh ngát rì rào như xưa có điều là to hơn, che mát cả con đường. Một cảm giác đi học lại ùa về, thân thương và gần gũi biết bao. Thời tiết hôm đó thật dễ chịu, bầu trời trong xanh, cao vời vợi với những cơn gió thổi mát rượi.
Đi bộ một lát thì đã đến cổng trường, cổng to hơn xưa và đẹp hơn xưa. Cánh cổng tạm bợ làm bằng tre nứa giờ đã đổi thành cổng sắt vững chắc, nổi bật trên đó là dòng chữ ” Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11″.
Bước vào sân trường, một không khí thật nhộn nhịp. Các bạn học sinh chơi đùa rất vui, mấy bạn nam chơi bóng bàn, mấy bạn nữ chơi cầu lông, dưới gốc cây lại có một số bạn ngồi học bài. Cách ăn mặc của học sinh bây giờ cũng khác xưa. 20 năm trước nhà nào cũng nghèo vì vậy có cái áo sơ mi với cái quần ống loe mặc đi học cả năm nên phải giữ gìn mãi. Các bạn nhỏ bây giờ thì được diện những bộ đồng phục sạch đẹp, gọn gàng và đầy tự hào về một ngôi trường có bề dày thành tích. Sân trường rộng hơn xưa, không còn lồi lõm nữa và râm mát hơn bởi có nhiều cây xanh.
Tôi và các bạn của mình đi lớp tham quan lớp học, vừa có chút gì thân quen xong vẫn lạ lẫm. Phòng học vẫn như xưa có điều đã cũ hơn một chút, sơn đã ngả màu. Những bộ bàn ghế nâu sẫm làm từ gỗ lim được các thế hệ học sinh gìn giữ cho đến tận bây giờ. Có điều là bây giờ hiện đại hơn, mỗi phòng học đều được trang bị máy chiếu, máy tính, tivi… Trường còn xây thêm một khu nội trú cho học sinh ở xa.
Thời điểm này, tôi mới có dịp gặp lại thầy cô cũ. Người đầu tiên mà tôi tìm đến là cô giáo dạy văn, cô Nga và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. 20 năm xa cách, cô không còn trẻ trung như xưa nữa, mái tóc đã lấm tấm những sợi tóc bác. Gặp lại nhau, cả cô cả trò tay bắt mặt cười mà ôm trầm lấy nhau. Ánh mắt, nụ cười và giọng nói ấy, vẫn như xưa, chẳng hề đổi thay, vẫn hiền từ, nhẹ nhàng và bao dung. Cô ân cần hỏi tôi về công việc, gia đình, các mối quan hệ… Hai người cùng ôn lại chuyện cũ, về kỉ niệm những ngày ôn thi cấp ba vất vả, về những lần ngây thơ mắc lỗi làm cô phiền lòng… Sau đó tôi cũng được gặp và trò chuyện với một số thầy cô còn đang công tác tại trường.
|
Có những người đi qua cuộc đời ta như những người qua đường, không ảnh hưởng và cũng không để lại bất cứ dấu vết gì trong cuộc đời này. Nhưng có những người dẫu chỉ là chốc lát, là thoáng qua nhưng vẫn là một phần trong cuộc sống, là cái mà chúng ta gọi là kỉ niệm. Một cuộc gặp gỡ có thể làm nên những ngã rẽ, thay đổi số phận một con người. Hẳn ai cũng sẽ có những cuộc gặp gỡ như thế, dù cho là tốt đẹp hay dở dang. Trong chương trình ngữ văn 6, các bạn cũng sẽ gặp đề bài kể về một cuộc gặp gỡ. Đây là dạng bài mở, các bạn có thể thỏa sức viết: bài văn tưởng tượng hoặc đời thường. Nếu là văn tưởng tượng bạn cần chú ý đến những yếu tố kì ảo tạo cho câu chuyện sự li kì và hấp dẫn. Nếu là câu chuyện đời thường, chú ý tô đậm những chi tiết chân thực, hợp lí. Và đặc biệt điều làm nên sự khác biệt chính là những yếu tố của riêng bạn. Nếu các bạn vẫn còn băn khoăn, những bài văn dưới đây sẽ là những gợi ý cho các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!
Có những bài học lớn lao được giảng dạy trên trường lớp, những cách sống được bố mẹ và người lớn dạy. Nhưng đôi khi chúng ta lại lớn hơn nhờ chính những bài học mà người giảng dạy, chỉ là … một đứa bé. Tôi đã nhận ra điều đó vào một ngày đẹp trời mùa thu…
Tôi hậm hực chạy ra khỏi nhà. Bước những bước chân nặng nề trên đường phố, mặt tôi nói hừng hực. “Trời này còn có nắng nữa chứ! Muốn người khác nóng chết à?” Lang thang hồi lâu, tôi dừng lại ở bãi cỏ trước hồ nước. Ngồi đó, rồi tôi nằm dài trên bãi cỏ xanh, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng. “Bầu trời kia sao cao xanh thế làm gì? Và chẳng ai với được tới những điều tốt đẹp”. Tôi thở dài.
Tại sao người lớn ai cũng vậy? Tất cả đều vô lí và chẳng biết phân biệt phải trái gì cả!
Chị đang buồn chuyện gì à?
Tôi giật mình. “Mình nói to quá hay sao?” Một cậu bé người nhỏ con với đôi mắt tròn xoe đang nhìn tôi với vẻ thắc mắc. Em bé mặc chiếc áo màu xanh hình hoạt hình thật dễ thương. Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Em bị lạc à? Chị không giúp được em đâu!
Tôi quay mặt đi. Nhưng thằng bé lại quay sang bên đó. Em mỉm cười và nói:
Em tên là Nam. Còn chị?
Chị tên Hương. Em muốn gì, giờ chị không muốn nói chuyện.
Cậu bé vẫn kiên trì ngồi đó. Cậu bé vẫn cười và gặng hỏi. Thấy đôi mắt long lanh và miệng cười của Nam, tôi lại kể hết chuyện ra. Tôi đã cãi nhau với mẹ tôi. Chuyện chẳng có gì cả. Chỉ là hôm sáng nay trời có đợt mưa rào, và tôi quên cất chăn. Tôi đã nói là tôi quên mất, không hề cố ý. Vậy mà mẹ vẫn cứ mắng tôi. Tức giận quá, tôi chạy ra khỏi nhà. Và tôi ở đây.
Thế ai là người sai hả chị?
Tất nhiên là mẹ chị rồi!
Thế lỗi của mẹ chị là gì ạ?
Thì… thì là không chịu nghe chị nói, không chịu nghe chị giải thích.
Như thế là lỗi hả chị? Thế chị có nghe chị nói không?
Thì…
Tôi im lặng. Tôi trách mẹ tôi không chịu nghe tôi nói, tôi chỉ quên mất thôi. Tại đang có chương trình của idol tôi trên tivi. Nhưng tôi cũng có nghe mẹ nói đâu! Mẹ nói gì? Mẹ nói lần sau đừng có quên như thế, toàn mải xem tivi thôi. Mẹ nói vậy cũng đâu có sai đâu. Thế sao mình lại tức giận, sao mình lại chạy đi?
Thế mẹ chị có dặn chị phải cất chăn khi trời mưa không?
Có.
Vậy là chị không nghe lời mẹ chị. Không nghe lời người lớn là không ngoan đâu. Giờ ai là người sai hả chị?
Thì là chị. Nhưng…
Cô em dạy có lỗi thì phải xin lỗi, thế mới là bé ngoan. Như thế người khác sẽ không giận đâu, và mình sẽ được tha thứ.
Những lời này tôi đã được nghe rất nhiều từ bố mẹ, thầy cô, từ gia đình đến trường học. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi thực sự hiểu ý nghĩa của nó, hay thực hành những điều ấy. Mình là người có lỗi… Và mình lại là người giận dỗi, tức giận với người đáng ra cần xin lỗi. Sao mình lại thế? Sao mình không nhận ra bài học đơn giản này nhỉ? Nhưng giờ xin lỗi thì ngại lắm! -Cô giáo nói không bao giờ là muộn nếu ta muốn xin lỗi. Họ sẽ tha thứ mà! Đúng, Nam nói rất đúng. Tôi nhìn em, mặt sáng bừng lên như cuộc đời tăm tối bấy lâu nay mới được khai sáng. Tôi ôm em một cái rồi tạm biệt em về.
Trên đường về, những tia nắng vàng mới rực rỡ làm sáng bừng vạn vật và cuộc sống. Có những điều giản đơn, nhưng người lớn chúng ta lại không chịu thừa nhận, phớt lờ đi. Và chính những đứa bé lại là những đứa cho ta bài học và ý nghĩa sống.
Đoàn Hương –
Trong cuộc sống hằng ngày có thể bạn sẽ gặp rất nhiều cuộc gặp gỡ thú vị hãy kể lại những cuộc gặp gỡ đó nhé
“Tích tắc, tích tắc”. Tiếng đồng hồ vang vọng trong đêm tối. Đã ba năm rồi từ ngày mẹ rời bỏ cõi trần, đi vào cõi niết bàn. Khi màn đêm buông xuống, lòng con lại không thôi thổn thức nhớ đến mẹ. Cứ suy nghĩ miên man, con ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Con đã mơ một giấc mơ mà cho dù có được đánh đổi bao nhiêu thứ vật chất tầm thường con cũng không muốn tỉnh lại. Bởi vì con đã nhìn thấy mẹ, một lần nữa được sống trong vòng tay yêu thương êm ấm của mẹ.
“Trang ơi!”. Con nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Con quay lại thì thấy mình đang đứng giữa công viên mà ngày còn bé mẹ hay dẫn chị em con đến chơi. Từ xa bước lại phía con là một bóng hình vừa thân quen nhưng cũng vừa lạ lẫm:”Phải chăng là mẹ?”. Con chạy lại gần, những bước chân luống cuống:”Đúng là mẹ rồi”. “Mẹ ơi!”. Tiếng gọi thảng thốt bật ra giữa tiếng khóc nấc đến nghẹn ngào. Có niềm sung sướng nào hơn thế. Có nỗi niềm xúc động nào hơn thế. Mẹ chạy đến bên con, ôm con vào lòng, vuốt ve mái tóc mà ngày xưa mẹ vẫn thường chải. Giọng mẹ nghẹn ngào:”Ôi con của mẹ”. Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ. Vẫn là dáng vẻ hiền lành, phúc hậu ngày nào. Nhưng mẹ đẹp hơn trước bởi mẹ đã không còn phải gánh trên đôi vai gầy guộc của mình biết bao gánh nặng cuộc đời. Mái tóc mẹ đen óng, mượt mà, được búi gọn bằng chiếc cặp tóc mà ngày xưa con tặng nhân ngày của Mẹ. Những nếp nhăn không còn nhiều, làn da sáng hẳn lên. Đôi mắt đen ẩn chứa tình yêu thương bao la của mẹ dành cho gia đình. Chỉ có một điều ở mẹ dù có trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thay đổi. Đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ thật hiền dịu, đem lại cho con cảm giác thanh bình, ấm áp. Sợ rằng sẽ bỏ phí thời gian được ở gần mẹ, con lên tiếng trước:
Mẹ con mình ra ghế đá đằng kia nói chuyện đi mẹ. Đã lâu lắm rồi, con không được nói chuyện với mẹ
Con có muốn ăn kem không? Mẹ tôi cất tiếng hỏi – Mẹ mua kem rồi hai mẹ con mình nói chuyện nhé!
Vâng ạ… Tôi thoáng ngập ngừng – Mẹ vẫn còn nhớ vị con thích chứ?
Mẹ bỗng bật cười. Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ đó:
Tất nhiên rồi, đứa con ngốc này!
Mẹ đi khỏi, con ngồi yên trên ghế đá bần thần suy nghĩ. Con biết rõ rằng mình đang mơ nhưng vẫn cố tin đây là sự thật, bởi con biết nếu cố không tin thì con sẽ đau lòng lắm. Có đôi khi tự nói dối chính mình lại là một liều thuốc tinh thần hiệu quả.
Kem đến rồi đây. (Tiếng mẹ vang lên)
Mắt con sáng lên:
Woa, đúng là vị kem dâu con thích nè. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Mẹ vuốt nhẹ mái tóc con:
Gia đình mình dạo này vẫn khoẻ chứ con?
Con liền trả lời:
Mọi người vẫn ổn mẹ ạ. Nhưng mà…ông ngoại vừa mới đi bệnh viện
Gương mặt mẹ bất chợt tái đi. Mẹ rưng rưng nước mắt:
Mẹ là đứa con bất hiếu. Mẹ chưa báo đáp được gì cho ông bà mà đã ra đi sớm như thế này.
Biết mình lỡ lời. Con đánh tan bầu không khí buồn bã bằng cách hào hứng khoe:
Mẹ ơi, kì thi học sinh giỏi tỉnh vừa rồi con đã đứng nhất toàn đoàn đó. Mẹ thấy con gái mẹ có giỏi không?
Mẹ gật đầu
Đúng rồi con gái của mẹ giỏi lắm. Vậy ba có thưởng cái gì cho con không nào?
Ba đã mua cho con bộ sách Harry Potter. Nhưng mà con thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa mẹ ạ.
Việc học ở trên lớp có khó không con?
Dạ vì là năm cuối cấp nên ngoài kiến thức trên lớp con còn phải đi học thêm để củng cố kiến thức. Cộng thêm áp lực thi cử nên nhiều lúc con muốn buông xuôi tất cả. Những lúc đó con nhớ mẹ nhiều lắm
Mẹ ôm con vào lòng
Cho mẹ xin lỗi con gái yêu nhiều lúc. Con lắc đầu
Mẹ đừng đổ lỗi cho bản thân. Mẹ làm như thế con sẽ buồn lắm đấy. Con hứa sẽ không khóc nhiều như trước nữa và sẽ mạnh mẽ như lời mẹ vẫn dạy. Chỉ cần mẹ luôn dõi theo con, như vậy là con đã hạnh phúc rồi.
“Trang ơi dậy đi con”. Tiếng ba vang lên bên tai. Con dụi mắt thức dậy, nước mắt đầm đìa hai bên má. Ba lo lắng hỏi:
Có chuyện gì thế con?
Con ôm chầm lấy ba, nói trong tiếng khóc:
Con đã mơ thấy mẹ, ba ơi con nhớ mẹ lắm
Ba an ủi con:
Ba biết chứ, có đứa con nào không đau khi mất đi người mẹ mà mình vô cùng yêu quý. Vậy chiều nay ba con mình đi thăm mộ mẹ nhé.
Vâng ạ.
|
Có những người đi qua cuộc đời ta như những người qua đường, không ảnh hưởng và cũng không để lại bất cứ dấu vết gì trong cuộc đời này. Nhưng có những người dẫu chỉ là chốc lát, là thoáng qua nhưng vẫn là một phần trong cuộc sống, là cái mà chúng ta gọi là kỉ niệm. Một cuộc gặp gỡ có thể làm nên những ngã rẽ, thay đổi số phận một con người. Hẳn ai cũng sẽ có những cuộc gặp gỡ như thế, dù cho là tốt đẹp hay dở dang. Trong chương trình ngữ văn 6, các bạn cũng sẽ gặp đề bài kể về một cuộc gặp gỡ. Đây là dạng bài mở, các bạn có thể thỏa sức viết: bài văn tưởng tượng hoặc đời thường. Nếu là văn tưởng tượng bạn cần chú ý đến những yếu tố kì ảo tạo cho câu chuyện sự li kì và hấp dẫn. Nếu là câu chuyện đời thường, chú ý tô đậm những chi tiết chân thực, hợp lí. Và đặc biệt điều làm nên sự khác biệt chính là những yếu tố của riêng bạn. Nếu các bạn vẫn còn băn khoăn, những bài văn dưới đây sẽ là những gợi ý cho các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!
Có những bài học lớn lao được giảng dạy trên trường lớp, những cách sống được bố mẹ và người lớn dạy. Nhưng đôi khi chúng ta lại lớn hơn nhờ chính những bài học mà người giảng dạy, chỉ là … một đứa bé. Tôi đã nhận ra điều đó vào một ngày đẹp trời mùa thu…
Tôi hậm hực chạy ra khỏi nhà. Bước những bước chân nặng nề trên đường phố, mặt tôi nói hừng hực. “Trời này còn có nắng nữa chứ! Muốn người khác nóng chết à?” Lang thang hồi lâu, tôi dừng lại ở bãi cỏ trước hồ nước. Ngồi đó, rồi tôi nằm dài trên bãi cỏ xanh, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng. “Bầu trời kia sao cao xanh thế làm gì? Và chẳng ai với được tới những điều tốt đẹp”. Tôi thở dài.
Tại sao người lớn ai cũng vậy? Tất cả đều vô lí và chẳng biết phân biệt phải trái gì cả!
Chị đang buồn chuyện gì à?
Tôi giật mình. “Mình nói to quá hay sao?” Một cậu bé người nhỏ con với đôi mắt tròn xoe đang nhìn tôi với vẻ thắc mắc. Em bé mặc chiếc áo màu xanh hình hoạt hình thật dễ thương. Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Em bị lạc à? Chị không giúp được em đâu!
Tôi quay mặt đi. Nhưng thằng bé lại quay sang bên đó. Em mỉm cười và nói:
Em tên là Nam. Còn chị?
Chị tên Hương. Em muốn gì, giờ chị không muốn nói chuyện.
Cậu bé vẫn kiên trì ngồi đó. Cậu bé vẫn cười và gặng hỏi. Thấy đôi mắt long lanh và miệng cười của Nam, tôi lại kể hết chuyện ra. Tôi đã cãi nhau với mẹ tôi. Chuyện chẳng có gì cả. Chỉ là hôm sáng nay trời có đợt mưa rào, và tôi quên cất chăn. Tôi đã nói là tôi quên mất, không hề cố ý. Vậy mà mẹ vẫn cứ mắng tôi. Tức giận quá, tôi chạy ra khỏi nhà. Và tôi ở đây.
Thế ai là người sai hả chị?
Tất nhiên là mẹ chị rồi!
Thế lỗi của mẹ chị là gì ạ?
Thì… thì là không chịu nghe chị nói, không chịu nghe chị giải thích.
Như thế là lỗi hả chị? Thế chị có nghe chị nói không?
Thì…
Tôi im lặng. Tôi trách mẹ tôi không chịu nghe tôi nói, tôi chỉ quên mất thôi. Tại đang có chương trình của idol tôi trên tivi. Nhưng tôi cũng có nghe mẹ nói đâu! Mẹ nói gì? Mẹ nói lần sau đừng có quên như thế, toàn mải xem tivi thôi. Mẹ nói vậy cũng đâu có sai đâu. Thế sao mình lại tức giận, sao mình lại chạy đi?
Thế mẹ chị có dặn chị phải cất chăn khi trời mưa không?
Có.
Vậy là chị không nghe lời mẹ chị. Không nghe lời người lớn là không ngoan đâu. Giờ ai là người sai hả chị?
Thì là chị. Nhưng…
Cô em dạy có lỗi thì phải xin lỗi, thế mới là bé ngoan. Như thế người khác sẽ không giận đâu, và mình sẽ được tha thứ.
Những lời này tôi đã được nghe rất nhiều từ bố mẹ, thầy cô, từ gia đình đến trường học. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi thực sự hiểu ý nghĩa của nó, hay thực hành những điều ấy. Mình là người có lỗi… Và mình lại là người giận dỗi, tức giận với người đáng ra cần xin lỗi. Sao mình lại thế? Sao mình không nhận ra bài học đơn giản này nhỉ? Nhưng giờ xin lỗi thì ngại lắm! -Cô giáo nói không bao giờ là muộn nếu ta muốn xin lỗi. Họ sẽ tha thứ mà! Đúng, Nam nói rất đúng. Tôi nhìn em, mặt sáng bừng lên như cuộc đời tăm tối bấy lâu nay mới được khai sáng. Tôi ôm em một cái rồi tạm biệt em về.
Trên đường về, những tia nắng vàng mới rực rỡ làm sáng bừng vạn vật và cuộc sống. Có những điều giản đơn, nhưng người lớn chúng ta lại không chịu thừa nhận, phớt lờ đi. Và chính những đứa bé lại là những đứa cho ta bài học và ý nghĩa sống.
Đoàn Hương –
Trong cuộc sống hằng ngày có thể bạn sẽ gặp rất nhiều cuộc gặp gỡ thú vị hãy kể lại những cuộc gặp gỡ đó nhé
“Tích tắc, tích tắc”. Tiếng đồng hồ vang vọng trong đêm tối. Đã ba năm rồi từ ngày mẹ rời bỏ cõi trần, đi vào cõi niết bàn. Khi màn đêm buông xuống, lòng con lại không thôi thổn thức nhớ đến mẹ. Cứ suy nghĩ miên man, con ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Con đã mơ một giấc mơ mà cho dù có được đánh đổi bao nhiêu thứ vật chất tầm thường con cũng không muốn tỉnh lại. Bởi vì con đã nhìn thấy mẹ, một lần nữa được sống trong vòng tay yêu thương êm ấm của mẹ.
“Trang ơi!”. Con nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Con quay lại thì thấy mình đang đứng giữa công viên mà ngày còn bé mẹ hay dẫn chị em con đến chơi. Từ xa bước lại phía con là một bóng hình vừa thân quen nhưng cũng vừa lạ lẫm:”Phải chăng là mẹ?”. Con chạy lại gần, những bước chân luống cuống:”Đúng là mẹ rồi”. “Mẹ ơi!”. Tiếng gọi thảng thốt bật ra giữa tiếng khóc nấc đến nghẹn ngào. Có niềm sung sướng nào hơn thế. Có nỗi niềm xúc động nào hơn thế. Mẹ chạy đến bên con, ôm con vào lòng, vuốt ve mái tóc mà ngày xưa mẹ vẫn thường chải. Giọng mẹ nghẹn ngào:”Ôi con của mẹ”. Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ. Vẫn là dáng vẻ hiền lành, phúc hậu ngày nào. Nhưng mẹ đẹp hơn trước bởi mẹ đã không còn phải gánh trên đôi vai gầy guộc của mình biết bao gánh nặng cuộc đời. Mái tóc mẹ đen óng, mượt mà, được búi gọn bằng chiếc cặp tóc mà ngày xưa con tặng nhân ngày của Mẹ. Những nếp nhăn không còn nhiều, làn da sáng hẳn lên. Đôi mắt đen ẩn chứa tình yêu thương bao la của mẹ dành cho gia đình. Chỉ có một điều ở mẹ dù có trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thay đổi. Đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ thật hiền dịu, đem lại cho con cảm giác thanh bình, ấm áp. Sợ rằng sẽ bỏ phí thời gian được ở gần mẹ, con lên tiếng trước:
Mẹ con mình ra ghế đá đằng kia nói chuyện đi mẹ. Đã lâu lắm rồi, con không được nói chuyện với mẹ
Con có muốn ăn kem không? Mẹ tôi cất tiếng hỏi – Mẹ mua kem rồi hai mẹ con mình nói chuyện nhé!
Vâng ạ… Tôi thoáng ngập ngừng – Mẹ vẫn còn nhớ vị con thích chứ?
Mẹ bỗng bật cười. Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ đó:
Tất nhiên rồi, đứa con ngốc này!
Mẹ đi khỏi, con ngồi yên trên ghế đá bần thần suy nghĩ. Con biết rõ rằng mình đang mơ nhưng vẫn cố tin đây là sự thật, bởi con biết nếu cố không tin thì con sẽ đau lòng lắm. Có đôi khi tự nói dối chính mình lại là một liều thuốc tinh thần hiệu quả.
Kem đến rồi đây. (Tiếng mẹ vang lên)
Mắt con sáng lên:
Woa, đúng là vị kem dâu con thích nè. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Mẹ vuốt nhẹ mái tóc con:
Gia đình mình dạo này vẫn khoẻ chứ con?
Con liền trả lời:
Mọi người vẫn ổn mẹ ạ. Nhưng mà…ông ngoại vừa mới đi bệnh viện
Gương mặt mẹ bất chợt tái đi. Mẹ rưng rưng nước mắt:
Mẹ là đứa con bất hiếu. Mẹ chưa báo đáp được gì cho ông bà mà đã ra đi sớm như thế này.
Biết mình lỡ lời. Con đánh tan bầu không khí buồn bã bằng cách hào hứng khoe:
Mẹ ơi, kì thi học sinh giỏi tỉnh vừa rồi con đã đứng nhất toàn đoàn đó. Mẹ thấy con gái mẹ có giỏi không?
Mẹ gật đầu
Đúng rồi con gái của mẹ giỏi lắm. Vậy ba có thưởng cái gì cho con không nào?
Ba đã mua cho con bộ sách Harry Potter. Nhưng mà con thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa mẹ ạ.
Việc học ở trên lớp có khó không con?
Dạ vì là năm cuối cấp nên ngoài kiến thức trên lớp con còn phải đi học thêm để củng cố kiến thức. Cộng thêm áp lực thi cử nên nhiều lúc con muốn buông xuôi tất cả. Những lúc đó con nhớ mẹ nhiều lắm
Mẹ ôm con vào lòng
Cho mẹ xin lỗi con gái yêu nhiều lúc. Con lắc đầu
Mẹ đừng đổ lỗi cho bản thân. Mẹ làm như thế con sẽ buồn lắm đấy. Con hứa sẽ không khóc nhiều như trước nữa và sẽ mạnh mẽ như lời mẹ vẫn dạy. Chỉ cần mẹ luôn dõi theo con, như vậy là con đã hạnh phúc rồi.
“Trang ơi dậy đi con”. Tiếng ba vang lên bên tai. Con dụi mắt thức dậy, nước mắt đầm đìa hai bên má. Ba lo lắng hỏi:
Có chuyện gì thế con?
Con ôm chầm lấy ba, nói trong tiếng khóc:
Con đã mơ thấy mẹ, ba ơi con nhớ mẹ lắm
Ba an ủi con:
Ba biết chứ, có đứa con nào không đau khi mất đi người mẹ mà mình vô cùng yêu quý. Vậy chiều nay ba con mình đi thăm mộ mẹ nhé.
Vâng ạ.
|
Thuở bé ta thường được nghe bà và mẹ kể hay đọc những câu chuyện thần thoại, cổ tích “ngày xửa ngày xưa”. Ở đó, ta được sống với những nàng công chúa xinh, có hoàng tử, được tìm hiểu về nguồn gốc loài người là từ bọc trăm trứng, về sự tích bánh chưng bánh giày,… Và hẳn ai trong chúng ta đã nghe đến câu chuyện về truyền thuyết “Sơn Tinh Thủy Tinh”. Cũng không ít lần chúng ta đã để cho trí tưởng tượng của mình không ngừng bay bổng tưởng tượng về Sơn Tinh, về Thủy Tinh, về nàng Mị Nương xinh đẹp và cả cảnh chiến đấu kịch tính giữa họ nữa. Không cần phải tưởng tượng thêm nữa, trong chương trình Ngữ Văn 6 các bạn sẽ làm bài văn về kể chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh. Chỉ cần các bạn có một chút sáng tạo, một chút tưởng tượng là bạn hoàn toàn có thể viết ra câu chuyện của riêng mình. Chú ý tới những tình tiết mới phải bám vào những sự kiện chính và những yếu tố miêu tả kèm với đó nhé! Những bài văn dưới đây là một vài cách sáng tạo câu chuyện các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
Một ngày đẹp trời, tôi ngồi xung quanh những đứa cháu của mình, kể cho chúng nghe về tôi, về những thời kì oai hùng và vĩ đại mà tôi đã sống và trải qua. Câu chuyện đánh ghen đời đời kiếp kiếp đã đi vào những câu ca dao cho đến tận bây giờ:
“Núi cao sông hãy còn dài
Năm năm báo oán đời đời đánh ghen”
Bà là từng là người hầu thân cận của nàng công chúa Mị Nương. Mị Nương là công chúa của vua Hùng thứ 18, nổi tiếng xinh đẹp tuyệt trần lại hiền dịu, nết na. Nàng luôn biết nên phải làm điều gì, không nên và biết ứng xử phù hợp trong từng trường hợp khác nhau. Có thể nói, nàng là người con gái toàn vẹn về mọi mặt khiến cho mọi người phụ nữ đều muốn được giống như nàng và mọi người đàn ông đều muốn lấy nàng làm vợ. Đến tuổi lấy chồng nhưng Mị Nương lại chưa có ý chung nhân, vả lại hôn nhân của nàng không được quyền quyết định, hoàn toàn là do cha nàng sắp đặt. Nàng tin cha mình sẽ chọn cho nàng được người chồng xứng đáng. Vua Hùng đã mở hội kén rể tìm cho con gái một người chồng xứng đáng. Rất nhiều người đến tuyển chọn nhưng chẳng ai hợp yêu cầu cả. Đến bà còn thấy không xứng với Mị Nương nữa. May sao, đến cuối hội thi, có hai chàng thanh niên cường tráng đến, Hai người trông đều rất khôi ngô, tuấn tú.
Tâu vua, tôi tên là Sơn Tinh sống ở núi Tản. Cai quản vùng núi, chủ của muôn chim thú rừng chính là tôi.
Người này vừa nói xong, gió từ đâu ào ào thổi tới. Sơn Tinh có khuôn mặt khôi ngô với mái tóc cắt ngắn và trang phục được thêu với những hình ảnh núi rừng và con vật.
Tâu, tôi là Thủy Tinh- người cai quản tất cả những thứ dưới biển, gồm tôm, cua, ốc, cá, … Mọi người muốn đi qua sông suối, muốn đi biển, đều phải xin phép tôi.
Tiếng Thủy Tinh vừa dứt, mây đen ầm ầm kéo đến che kín cả bầu trời. Người này có vẻ hoang dã hơn với mái tóc dài và bộ y phục thêu những hình thủy quái và sóng biển.
Bà để ý thấy Mị Nương hay nhìn sang phía Thủy Tinh, thỉnh thoảng lại cười mỉm. Nhưng nàng không nói ra. Không thể phân định thắng thua giữa hai người tài năng, vua Hùng bèn giao ra một nhiệm vụ:
Mỗi người đều rất tài giỏi và đều ngang tài ngang sức. Vì thế, ta quyết định ai mang lễ vật đến trước, người đó sẽ được lấy con gái ta. Lễ vật phải đầy đủ: một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Đúng lễ vật và thời gian sớm hơn. Hai người đồng ý không?
Hai người đồng ý rồi đi về. Bà có thể nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trên gương mặt Mị Nương. Rõ ràng ra bài toán này, vua Hùng đã có ý thiên vị cho Sơn Tinh, toàn những thứ ở trên cạn mà.
Ngày hôm sau, Mị Nương dậy rất sớm. Khác với vẻ tinh anh và bình tĩnh thường ngày, nàng đang lo lắng, đi qua đi lại trong phòng. Khi nghe có người đến giao lễ vật, nàng vội chạy ra ngoài. Thì ra là Sơn Tinh. Trên mặt nàng có chút hụt hẫng, vẻ thất vọng. Hôn lễ được cử hành ngay sau đó. Nàng Mị Nương thật lộng lẫy và xinh đẹp trong bộ áo tân nương được may rất tỉ mỉ và quý giá.
Trong khi Sơn Tinh đón Mị Nương về núi, Thủy Tinh mới giao sính lễ tới. Nhưng đã quá muộn. Nhưng thực sự Thủy Tinh đã rất giỏi để tìm được những đồ vật trong thời gian ngắn như thế. Thủy Tinh bỗng nổi cơn thịnh nộ, đuổi theo Sơn Tinh. Chàng nổi gió, nâng nước lên để đắm chìm tất cả những cảnh vật và con người ở mặt đất. Mị Nương hốt hoảng, Sơn Tinh thì dùng sức mạnh của mình để nâng nhà cửa, ruộng đồng và đồi núi lên. Thủy Tinh dâng nước bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng nhà cửa lên bấy nhiêu. Không ai chịu ai, mấy ngày mấy đêm đều diễn ra cuộc chiến ác liệt. Cuối cùng, Thủy Tinh đành chịu thua nhưng vẫn tuyên bố rằng sẽ tìm đến Sơn Tinh để báo thù. Lúc ấy, nàng Mị Nương càng buồn và thất vọng về Thủy Tinh.
Và như thế, cứ mỗi năm, Thủy Tinh lại dâng nước thành lũ đánh phá Sơn Tinh nhưng đành chịu thua. Còn Mị Nương và Sơn Tinh lại sống với nhau hạnh phúc với sự bình yên, trù phú của dân làng.
Đoàn Hương –
Sơn tinh thủy tinh là câu chuyện có ý nghĩa thực tế được hay cho ra trong dạng văn kể chuyện tưởng tượng
Ta là Hùng Vương đời thứ mười tám. Ta có một người con gái tên là Mị Nương, người đẹp như hoa, tính tình hiền dịu, lại cầm kì thi hoạ nên ta rất mực yêu thương, chiều chuộng.
Mị Nương đã đến tuổi cập kê nên ta muốn chọn cho con một người chồng vừa hiền tài, một người con rể có tài thao lược quân sự nên truyền lệnh mở hội kén rể. Trai tráng khắp nơi nô nức kéo về kinh đô thi tài. Đã mấy ngày qua, cũng biết bao nhiêu chàng trai tuấn tú, võ nghệ tài ba lần lượt ra trổ tài, nhưng vẫn chưa được ta ưng chọn. Chẳng bao lâu sau có hai chàng trai đến cầu hôn. Ai cũng mang cốt cách phi phàm, không giống người thường. Trong bụng ta đã có phần ưng ý lắm. Một người có nước da rám nắng, thân hình cường tráng, những bắp thịt nổi cuồn cuộn, ánh mắt sáng tựa như sao mai. Hắn mặc áo bằng da hổ trắng, vai mang cung tên, tay cầm rìu lớn, giọng nói oang oang. Người này xưng tên là Sơn Tinh đến từ vùng núi. Sơn Tinh tài phép cao cường: vẫy tay về phía đông, phía đông lập tức nổi lên nhiều cồn bãi; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Ta và triều thần ai nấy đều khâm phục hết sức. Còn người kia xưng là Thủy Tinh, đến từ vùng nước xanh thẳm. Thủy Tinh có mái tóc bồng bềnh như sóng nước, nét mặt toát lên hào khí hùng tráng. Vị chúa này khoác trên mình bộ giáp bằng vảy cá, sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Tay cầm một thanh mâu lớn, cao hơn trượng. Khi thanh mâu vừa được vung lên thì ở đâu kéo đến một luồng gió mạnh kèm theo mây đen và chỉ một lát sau, mưa trút xuống ào ào, giông tố nổi lên khiến tất cả mọi người đều kinh hãi hùng. Ta thấy cả hai đều tài giỏi, đều xứng đáng làm con rể ta mà ta lại chỉ có duy nhất một người con gái. Suy nghĩ đắn đo mãi không được, ta bèn triệu các Lạc hầu, Lạc tướng vào bàn bạc.
Cuối cùng, ta phán:
Sơn Tinh và Thủy Tinh đều tài giỏi cả. Nhưng muốn lấy công chúa thì phải có lễ vật ra mắt ta. Vậy rạng sáng mai, ai đem của lạ vật quý đến trước, ta sẽ gả con gái cho người ấy. Lễ vật gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Hai chàng tuân lệnh rồi đi về để sắm lễ vật. Nhìn theo bóng dáng hai người, ta cảm thấy hài lòng vì tìm được chàng rể tốt dù cho ai mang lễ vật đến trước, nhưng một mặt lại linh tính điều gì không hay sắp xảy đến.
Sáng hôm sau, khi tất cả mọi người còn đang say giấc Sơn Tinh đã đem lễ vật đến trước điện. Lễ vật gồm đủ mọi thứ mà ta yêu cầu. Giữ lời hứa, ta cho phép Sơn Tinh rước Mị Nương về núi. Đoàn xe đi được một đoạn thì Thủy Tinh mới đem lễ vật đến. Nghe tin con gái ta đã được gả hắn trở nên giận dữ, mắt đỏ ngầu, tiếng hét cất lên mỗi lúc một man rợ. Ta bèn sai người phi ngựa báo tin cho Sơn Tinh. Cùng lúc đó, từ phía cung điện, ta lại nhìn thấy những vầng mây đen cùng những cơn cuồng phong đang ùn ùn kéo tới chỉ chờ đợi nhấn chìm thành Phong Châu của ta trong biển nước. Linh cảm không lành trước đó của ta đã đúng. Thuỷ Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước làm ngập nhà cửa, làng mạc. Của cải của người dân mà ta vô cùng yêu quý bị cuốn trôi đi ngay lập tức. Tiếng khóc than vang lên mỗi lúc một đau đớn. Ta và triều thần tìm mọi cách đưa người dân lên núi cao lánh nạn, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng cho vợ chồng Mị Nương. May thay trước những đòn đánh quyết liệt của Thủy Tinh, Sơn Tinh không hề nao núng mà bình tĩnh tìm cách chống trả lại. Nước dâng cao bao nhiêu thì Sơn Tinh lại hóa phép làm cho núi dâng cao lên bấy nhiêu. Quân của Sơn Tinh từ trên núi ném đá tới tấp xuống nước làm cho quân lính của Thủy Tinh chết rất nhiều. Xác cá, xác ba ba, thuồng luồng… nổi đầy mặt nước. Trận đánh càng ngày càng gay go ác liệt. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành rút quân về trong nhục nhã ê chề.
|
Thuở bé ta thường được nghe bà và mẹ kể hay đọc những câu chuyện thần thoại, cổ tích “ngày xửa ngày xưa”. Ở đó, ta được sống với những nàng công chúa xinh, có hoàng tử, được tìm hiểu về nguồn gốc loài người là từ bọc trăm trứng, về sự tích bánh chưng bánh giày,… Và hẳn ai trong chúng ta đã nghe đến câu chuyện về truyền thuyết “Sơn Tinh Thủy Tinh”. Cũng không ít lần chúng ta đã để cho trí tưởng tượng của mình không ngừng bay bổng tưởng tượng về Sơn Tinh, về Thủy Tinh, về nàng Mị Nương xinh đẹp và cả cảnh chiến đấu kịch tính giữa họ nữa. Không cần phải tưởng tượng thêm nữa, trong chương trình Ngữ Văn 6 các bạn sẽ làm bài văn về kể chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh. Chỉ cần các bạn có một chút sáng tạo, một chút tưởng tượng là bạn hoàn toàn có thể viết ra câu chuyện của riêng mình. Chú ý tới những tình tiết mới phải bám vào những sự kiện chính và những yếu tố miêu tả kèm với đó nhé! Những bài văn dưới đây là một vài cách sáng tạo câu chuyện các bạn có thể tham khảo. Chúc các bạn học tập tốt!
Một ngày đẹp trời, tôi ngồi xung quanh những đứa cháu của mình, kể cho chúng nghe về tôi, về những thời kì oai hùng và vĩ đại mà tôi đã sống và trải qua. Câu chuyện đánh ghen đời đời kiếp kiếp đã đi vào những câu ca dao cho đến tận bây giờ:
“Núi cao sông hãy còn dài
Năm năm báo oán đời đời đánh ghen”
Bà là từng là người hầu thân cận của nàng công chúa Mị Nương. Mị Nương là công chúa của vua Hùng thứ 18, nổi tiếng xinh đẹp tuyệt trần lại hiền dịu, nết na. Nàng luôn biết nên phải làm điều gì, không nên và biết ứng xử phù hợp trong từng trường hợp khác nhau. Có thể nói, nàng là người con gái toàn vẹn về mọi mặt khiến cho mọi người phụ nữ đều muốn được giống như nàng và mọi người đàn ông đều muốn lấy nàng làm vợ. Đến tuổi lấy chồng nhưng Mị Nương lại chưa có ý chung nhân, vả lại hôn nhân của nàng không được quyền quyết định, hoàn toàn là do cha nàng sắp đặt. Nàng tin cha mình sẽ chọn cho nàng được người chồng xứng đáng. Vua Hùng đã mở hội kén rể tìm cho con gái một người chồng xứng đáng. Rất nhiều người đến tuyển chọn nhưng chẳng ai hợp yêu cầu cả. Đến bà còn thấy không xứng với Mị Nương nữa. May sao, đến cuối hội thi, có hai chàng thanh niên cường tráng đến, Hai người trông đều rất khôi ngô, tuấn tú.
Tâu vua, tôi tên là Sơn Tinh sống ở núi Tản. Cai quản vùng núi, chủ của muôn chim thú rừng chính là tôi.
Người này vừa nói xong, gió từ đâu ào ào thổi tới. Sơn Tinh có khuôn mặt khôi ngô với mái tóc cắt ngắn và trang phục được thêu với những hình ảnh núi rừng và con vật.
Tâu, tôi là Thủy Tinh- người cai quản tất cả những thứ dưới biển, gồm tôm, cua, ốc, cá, … Mọi người muốn đi qua sông suối, muốn đi biển, đều phải xin phép tôi.
Tiếng Thủy Tinh vừa dứt, mây đen ầm ầm kéo đến che kín cả bầu trời. Người này có vẻ hoang dã hơn với mái tóc dài và bộ y phục thêu những hình thủy quái và sóng biển.
Bà để ý thấy Mị Nương hay nhìn sang phía Thủy Tinh, thỉnh thoảng lại cười mỉm. Nhưng nàng không nói ra. Không thể phân định thắng thua giữa hai người tài năng, vua Hùng bèn giao ra một nhiệm vụ:
Mỗi người đều rất tài giỏi và đều ngang tài ngang sức. Vì thế, ta quyết định ai mang lễ vật đến trước, người đó sẽ được lấy con gái ta. Lễ vật phải đầy đủ: một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Đúng lễ vật và thời gian sớm hơn. Hai người đồng ý không?
Hai người đồng ý rồi đi về. Bà có thể nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trên gương mặt Mị Nương. Rõ ràng ra bài toán này, vua Hùng đã có ý thiên vị cho Sơn Tinh, toàn những thứ ở trên cạn mà.
Ngày hôm sau, Mị Nương dậy rất sớm. Khác với vẻ tinh anh và bình tĩnh thường ngày, nàng đang lo lắng, đi qua đi lại trong phòng. Khi nghe có người đến giao lễ vật, nàng vội chạy ra ngoài. Thì ra là Sơn Tinh. Trên mặt nàng có chút hụt hẫng, vẻ thất vọng. Hôn lễ được cử hành ngay sau đó. Nàng Mị Nương thật lộng lẫy và xinh đẹp trong bộ áo tân nương được may rất tỉ mỉ và quý giá.
Trong khi Sơn Tinh đón Mị Nương về núi, Thủy Tinh mới giao sính lễ tới. Nhưng đã quá muộn. Nhưng thực sự Thủy Tinh đã rất giỏi để tìm được những đồ vật trong thời gian ngắn như thế. Thủy Tinh bỗng nổi cơn thịnh nộ, đuổi theo Sơn Tinh. Chàng nổi gió, nâng nước lên để đắm chìm tất cả những cảnh vật và con người ở mặt đất. Mị Nương hốt hoảng, Sơn Tinh thì dùng sức mạnh của mình để nâng nhà cửa, ruộng đồng và đồi núi lên. Thủy Tinh dâng nước bao nhiêu, Sơn Tinh lại nâng nhà cửa lên bấy nhiêu. Không ai chịu ai, mấy ngày mấy đêm đều diễn ra cuộc chiến ác liệt. Cuối cùng, Thủy Tinh đành chịu thua nhưng vẫn tuyên bố rằng sẽ tìm đến Sơn Tinh để báo thù. Lúc ấy, nàng Mị Nương càng buồn và thất vọng về Thủy Tinh.
Và như thế, cứ mỗi năm, Thủy Tinh lại dâng nước thành lũ đánh phá Sơn Tinh nhưng đành chịu thua. Còn Mị Nương và Sơn Tinh lại sống với nhau hạnh phúc với sự bình yên, trù phú của dân làng.
Đoàn Hương –
Sơn tinh thủy tinh là câu chuyện có ý nghĩa thực tế được hay cho ra trong dạng văn kể chuyện tưởng tượng
Ta là Hùng Vương đời thứ mười tám. Ta có một người con gái tên là Mị Nương, người đẹp như hoa, tính tình hiền dịu, lại cầm kì thi hoạ nên ta rất mực yêu thương, chiều chuộng.
Mị Nương đã đến tuổi cập kê nên ta muốn chọn cho con một người chồng vừa hiền tài, một người con rể có tài thao lược quân sự nên truyền lệnh mở hội kén rể. Trai tráng khắp nơi nô nức kéo về kinh đô thi tài. Đã mấy ngày qua, cũng biết bao nhiêu chàng trai tuấn tú, võ nghệ tài ba lần lượt ra trổ tài, nhưng vẫn chưa được ta ưng chọn. Chẳng bao lâu sau có hai chàng trai đến cầu hôn. Ai cũng mang cốt cách phi phàm, không giống người thường. Trong bụng ta đã có phần ưng ý lắm. Một người có nước da rám nắng, thân hình cường tráng, những bắp thịt nổi cuồn cuộn, ánh mắt sáng tựa như sao mai. Hắn mặc áo bằng da hổ trắng, vai mang cung tên, tay cầm rìu lớn, giọng nói oang oang. Người này xưng tên là Sơn Tinh đến từ vùng núi. Sơn Tinh tài phép cao cường: vẫy tay về phía đông, phía đông lập tức nổi lên nhiều cồn bãi; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Ta và triều thần ai nấy đều khâm phục hết sức. Còn người kia xưng là Thủy Tinh, đến từ vùng nước xanh thẳm. Thủy Tinh có mái tóc bồng bềnh như sóng nước, nét mặt toát lên hào khí hùng tráng. Vị chúa này khoác trên mình bộ giáp bằng vảy cá, sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Tay cầm một thanh mâu lớn, cao hơn trượng. Khi thanh mâu vừa được vung lên thì ở đâu kéo đến một luồng gió mạnh kèm theo mây đen và chỉ một lát sau, mưa trút xuống ào ào, giông tố nổi lên khiến tất cả mọi người đều kinh hãi hùng. Ta thấy cả hai đều tài giỏi, đều xứng đáng làm con rể ta mà ta lại chỉ có duy nhất một người con gái. Suy nghĩ đắn đo mãi không được, ta bèn triệu các Lạc hầu, Lạc tướng vào bàn bạc.
Cuối cùng, ta phán:
Sơn Tinh và Thủy Tinh đều tài giỏi cả. Nhưng muốn lấy công chúa thì phải có lễ vật ra mắt ta. Vậy rạng sáng mai, ai đem của lạ vật quý đến trước, ta sẽ gả con gái cho người ấy. Lễ vật gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Hai chàng tuân lệnh rồi đi về để sắm lễ vật. Nhìn theo bóng dáng hai người, ta cảm thấy hài lòng vì tìm được chàng rể tốt dù cho ai mang lễ vật đến trước, nhưng một mặt lại linh tính điều gì không hay sắp xảy đến.
Sáng hôm sau, khi tất cả mọi người còn đang say giấc Sơn Tinh đã đem lễ vật đến trước điện. Lễ vật gồm đủ mọi thứ mà ta yêu cầu. Giữ lời hứa, ta cho phép Sơn Tinh rước Mị Nương về núi. Đoàn xe đi được một đoạn thì Thủy Tinh mới đem lễ vật đến. Nghe tin con gái ta đã được gả hắn trở nên giận dữ, mắt đỏ ngầu, tiếng hét cất lên mỗi lúc một man rợ. Ta bèn sai người phi ngựa báo tin cho Sơn Tinh. Cùng lúc đó, từ phía cung điện, ta lại nhìn thấy những vầng mây đen cùng những cơn cuồng phong đang ùn ùn kéo tới chỉ chờ đợi nhấn chìm thành Phong Châu của ta trong biển nước. Linh cảm không lành trước đó của ta đã đúng. Thuỷ Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước làm ngập nhà cửa, làng mạc. Của cải của người dân mà ta vô cùng yêu quý bị cuốn trôi đi ngay lập tức. Tiếng khóc than vang lên mỗi lúc một đau đớn. Ta và triều thần tìm mọi cách đưa người dân lên núi cao lánh nạn, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng cho vợ chồng Mị Nương. May thay trước những đòn đánh quyết liệt của Thủy Tinh, Sơn Tinh không hề nao núng mà bình tĩnh tìm cách chống trả lại. Nước dâng cao bao nhiêu thì Sơn Tinh lại hóa phép làm cho núi dâng cao lên bấy nhiêu. Quân của Sơn Tinh từ trên núi ném đá tới tấp xuống nước làm cho quân lính của Thủy Tinh chết rất nhiều. Xác cá, xác ba ba, thuồng luồng… nổi đầy mặt nước. Trận đánh càng ngày càng gay go ác liệt. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành rút quân về trong nhục nhã ê chề.
|
Tuổi thơ chúng ta, hẳn là ai cũng đã lớn lên với những câu chuyện cổ tích của bà, của mẹ, với những thần thoại trong từng trang sách li kì. Và chúng ta thường mơ mộng, bởi vì chúng ta có quyền mơ mộng: mơ được làm công chúa để chờ hoàng tử tới đón, mơ sẽ được gặp ông bụt, bà tiên và được sống trong thế giới kì diệu của cổ tích cùng những siêu anh hùng. Và hẳn là bạn cũng một lần tưởng tượng khi mình biến thành con vật, sẽ thế nào nhỉ? Một trong những tưởng tượng rất phong phú của chúng ta nhưng đẻ biến thành một câu chuyện li kì trên trang giấy như “Dế Mèn phiêu lưu kí” của Tô Hoài thì không phải là chuyện dễ dàng. Các bạn cần phải cho trí tưởng tượng của mình tự do bay nhảy nhưng vẫn phải gắn với cuộc sống, tạo dựng được những tình huống kịch tính, cách dẫn dắt và giải quyết tình huống thật khéo léo và bất ngờ. Như thế sẽ tạo cho bài viết sự hấp dẫn. Và nhớ viết bằng chính những cảm nhận của chính bạn nhé. Chúc các bạn học tập tốt!
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hạ đẹp và trong đến kì lạ đang chơi đùa trên hiên nhà. Tôi mở mắt trong sự bình an và vui vẻ, ngáp một tiếng: “Meo”. “Gì thế này?”: “Meo… Meo…” Tôi đã thành mèo ư?
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tôi đã cố thử lại, nhưng mình vẫn chỉ thoát ra những tiếng “meo” như nhau. Rồi mới để ý, mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, có lẽ là nhà mình, nhưng sao lại to lớn thế này. Tất cả đều to hơn tôi rất nhiều. Cả nơi tôi đang ngồi nữa, chẳng phải ổ của con Mi Mi sao. Sao tôi lại ở chỗ Mi Mi, vậy Mi Mi đâu rồi, và chuyện gì đã xảy ra?
Cố gắng để trấn tĩnh lại, “Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra sự thật”. Thế là tôi đứng lên để đi làm cái việc mà tôi gọi là truy tìm sự thật ấy. Nhưng trời ơi, tôi đi bằng bốn chân. Tôi có những bốn chiếc chân để di chuyển, để nâng cái thân béo tròn mình chuyển động. Mỗi lần tôi bước đi là chiếc thân lại nhẹ nhàng uyển chuyển lắc lư theo. “Cũng thú vị đấy chứ”- Tôi suy nghĩ tích cực lên chút. Bỗng tôi lùi lại, mình vừa đi qua cái gì đó. Một chiếc gương, và trước mặt tôi chính là hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tôi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo mà hằng ngày tôi luôn né tránh và ghét bỏ. Bởi nó không chịu nghe lời gì cả, ăn uống thì bẩn thỉu, là mèo mà không chịu bắt chuột, chẳng được việc gì cả, nên tôi rất ít khi tiếp xúc với nó. Phòng của tôi chính là cung cấm với Mi Mi.
Lại một chuyện kinh hoàng nữa xảy ra, và tôi lại cố gắng trấn tĩnh, lần nữa. Tôi di chuyển xung quanh căn nhà. Giờ là buổi sáng, bố mẹ tôi đều đã đi làm cả rồi. Còn tôi, nếu tôi đang ở đây thì ai sẽ đi học ở trưởng, và mọi người có biết là tôi mất tích không? Giờ này chỉ còn ông ngoại ở nhà thôi. Thấy ông rồi, ông đang đứng ca những bài hát bất hủ của ông khi đang tỉa tót mấy chậu cây cảnh quý báu của ông. Tôi chạy đến: “Ông ơi ông, cháu là cháu gái của ông đây, ông giúp cháu với.” Nhưng những gì tôi phát ra chỉ là những tiếng “meo” hoàn toàn vô nghĩa. Nghe thấy tiếng, ông quay lại, mỉm cười:
Mi Mi đã đói rồi à? Ông đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!
Meo, không phải thế mà. Ông lại nghĩ là tôi đang cảm ơn nên cười vui vẻ vào trong bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Mi Mi khi nó cứ meo meo còn tôi thì luôn mắng nó chỉ kêu những điều vô nghĩa. Bởi nó có biết kêu gì khác đâu!
Ông đem ra một bát cơm nhỏ, với vài con cá kho nhỏ. Tôi sẽ phải ăn cái này á, cơm cho mèo, chỉ có cơm thừa và cá mặn. Không, tôi sẽ không ăn đâu. Tôi quay người với bát cơm, ngoảnh mặt đi. Ông tôi lại càng không hiểu: “Vừa mới đòi ăn giờ lại không ăn, là sao?” Ông làm sao có thể hiểu được.
Rồi tôi lại trở về giường của Mi Mi. Bỗng tôi thấy một con chuột đang ăn vụng. Nó nhìn tôi, tay còn cầm miếng bánh đang cắn dở. Tôi hét toáng lên một tiếng: “Meoooo”. Con chuột giật mình chạy mất, cả tôi cũng chạy luôn. Tôi chạy bán sống bán chết đến chỗ ông: “Meo meo meo”- “Ông ơi! Có, có con chuột trong bếp, ông mau bắt nó đi!” Ông tôi vẫn ngơ ngác không hiểu hôm nay tôi bị vấn đề gì. Tôi đành bất lực đi ra ngoài, vì không thể về giường nữa rồi. Vfa trước mắt tôi là một con chó, con chó hung dữ nhà hàng xóm. “Meoooo” Tôi lại hét toáng lên. Con chó lao tới…
Tô bừng tỉnh. “Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất” Tôi chạy ngay trước gương để kiểm chứng, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy con Mi Mi đang đứng gần đó, nhìn tôi sợ sệt. Lần đầu tiên tôi đến gần để ôm nó. Vì tôi hiểu cảm giác của nó như thế nào mà.
Đoàn Hương –
Kể chuyện tượng tượng biến thành con vật thì bạn có thể chọn những con vật gần gũi như con chó, con mèo, con gà, con
Ngày hôm nay, tôi đã trót sai lầm khi nói dối mẹ, mẹ tôi đã hỏi tôi rằng:’ Con có nói dối mẹ không?’ nhưng tôi đã vội chối cãi: ‘Không không, con không nói dối mẹ, nếu con mà nói dối mẹ con sẽ biến thành con mèo.’ Và tôi thật không ngờ, giữa đêm khuya, tôi tỉnh dậy, chợt thấy người mình nhẹ bẫng, tôi thấy tầm nhìn của mình thấp hơn mọi ngày, vì quá hoảng sợ, tôi chạy đến bên chiếc gương và ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã biến thành mèo từ bao giờ.
Vì quá lo lắng sẽ bị mọi người phát hiện, tôi bèn bỏ đi. Tôi nhảy ra khỏi ô cửa vốn dĩ rất bé nay lại dễ dàng đi lại, đứng trên mái lán tầng một, cất lên tiếng kêu cíu đầy bất lực nhưng âm thanh cuối cùng tôi nghe được chỉ là tiếng ‘meo meo’. Tôi lang thang trên con đường quen thuộc, tuy loài mèo không sợ bóng tối, nhưng tôi sợ hãi vô cùng. Chợt thấy từ xa tiếng những chú chó phốc nhà bác Tư vang lên, tôi hốt hoảng trốn vội, sợ mình sẽ bị chúng bắt nạt. Không dám đi ra đường ngoài, tôi phải men theo mép cống mà đi, mùi hôi thối bốc lên thật kinh khủng, tôi lợi dụng đặc điểm hình thể, phóng thật nhanh đi. Nhưng đến đoạn đầu cống, tôi thấy một bóng đen đang lừ đừ di chuyển, từ người nó bốc lên thứ mùi hôi tanh kinh khủng. Và càng đáng sợ hơn là nó đang dần đi đến phía tôi, phát ra những tiếng kêu ‘chít chít’ thật đáng sợ. Tôi giật mình nhận ra đây là một con chuột cống, thân hình nó còn to hơn tôi với hai chiếc răng dài và nhọn. Phía sau là những con chó, phía trước là loài chuột mà tôi chúa ghét, sợ hãi bủa vây, tôi chỉ dám cất lên những tiếng ‘meo meo’ yếu ớt. Sau cùng, vì quá sợ hãi và vội trốn chạy mà tôi đã trượt chân rơi xuống con sông cạnh đường cống, tôi không biết bơi như thế nào, đặc biệt là trạng thái một con mèo tôi càng luống cuống, sợ hãi. Không biết chơi vơi bao lâu trên dòng sông mà tôi dần lịm đi. Làn nước lạnh lẽo bủa vây khiến tôi rét run lên, trong tâm thức cứ vang vọng mãi lời nói: ‘Mẹ ơi con xin lỗi, con biết lỗi rồi mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, mẹ ơi…’
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại thì chỉ thấy một vùng bùn đất lấm lem, nhưng quan trọng hơn là tôi đã biến lại thành cô con gái nhỏ của mẹ. Mặc kệ đã trôi nổi bao lâu đến mức dạt vào ven bờ xa lạ, tôi vội vàng rẽ cỏ chạy ra, và nhận ra đây chính là con đường làng quen thuộc dẫn ra ruộng. Tôi chạy ngược lại, dần dần xóm làng hiện lên trước mắt, nhà tôi cũng thấp thoáng phía xa xa. Tôi càng chạy nhanh hơn, về đến sân nhà thì thấy rất đông người đang tập trung, bố tôi thì lo lắng đứng lên ngồi xuống không yên, mẹ thì khóc đến mắt đỏ hoe, không cần nghĩ tôi cũng biết lỗi là do mình. Tôi vội chạy đến bên mẹ, ôm mẹ vào dù người còn nhem nhuốc bùn đất, miệng không ngừng cất lên tiếng ‘ Xin lỗi, mẹ ơi con xin lỗi’. Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ vui mừng: ‘Về là tốt rồi, làm mọi người lo lắng quá.’ Dần dần mọi người cũng tỏa bớt đi để về nhà. Tôi ôm mẹ để tỉ tê đủ thứ chuyện, kể về những sợ hãi mà mình trải qua, tôi xin lỗi mẹ rất nhiều, mẹ cũng gạt nước mắt cho tôi và nói rằng sẽ tha thứ cho tôi lần này. Trong lòng tôi vẫn còn rất sợ hãi, tôi không ngừng run rẩy mà ôm chặt mẹ, trong lòng tự nhủ sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, đây là bài học rất đáng giá cho lỗi lầm mà tôi gây ra, nhắc nhở tôi phải không ngừng cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa.
|
Tuổi thơ chúng ta, hẳn là ai cũng đã lớn lên với những câu chuyện cổ tích của bà, của mẹ, với những thần thoại trong từng trang sách li kì. Và chúng ta thường mơ mộng, bởi vì chúng ta có quyền mơ mộng: mơ được làm công chúa để chờ hoàng tử tới đón, mơ sẽ được gặp ông bụt, bà tiên và được sống trong thế giới kì diệu của cổ tích cùng những siêu anh hùng. Và hẳn là bạn cũng một lần tưởng tượng khi mình biến thành con vật, sẽ thế nào nhỉ? Một trong những tưởng tượng rất phong phú của chúng ta nhưng đẻ biến thành một câu chuyện li kì trên trang giấy như “Dế Mèn phiêu lưu kí” của Tô Hoài thì không phải là chuyện dễ dàng. Các bạn cần phải cho trí tưởng tượng của mình tự do bay nhảy nhưng vẫn phải gắn với cuộc sống, tạo dựng được những tình huống kịch tính, cách dẫn dắt và giải quyết tình huống thật khéo léo và bất ngờ. Như thế sẽ tạo cho bài viết sự hấp dẫn. Và nhớ viết bằng chính những cảm nhận của chính bạn nhé. Chúc các bạn học tập tốt!
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hạ đẹp và trong đến kì lạ đang chơi đùa trên hiên nhà. Tôi mở mắt trong sự bình an và vui vẻ, ngáp một tiếng: “Meo”. “Gì thế này?”: “Meo… Meo…” Tôi đã thành mèo ư?
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tôi đã cố thử lại, nhưng mình vẫn chỉ thoát ra những tiếng “meo” như nhau. Rồi mới để ý, mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, có lẽ là nhà mình, nhưng sao lại to lớn thế này. Tất cả đều to hơn tôi rất nhiều. Cả nơi tôi đang ngồi nữa, chẳng phải ổ của con Mi Mi sao. Sao tôi lại ở chỗ Mi Mi, vậy Mi Mi đâu rồi, và chuyện gì đã xảy ra?
Cố gắng để trấn tĩnh lại, “Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra sự thật”. Thế là tôi đứng lên để đi làm cái việc mà tôi gọi là truy tìm sự thật ấy. Nhưng trời ơi, tôi đi bằng bốn chân. Tôi có những bốn chiếc chân để di chuyển, để nâng cái thân béo tròn mình chuyển động. Mỗi lần tôi bước đi là chiếc thân lại nhẹ nhàng uyển chuyển lắc lư theo. “Cũng thú vị đấy chứ”- Tôi suy nghĩ tích cực lên chút. Bỗng tôi lùi lại, mình vừa đi qua cái gì đó. Một chiếc gương, và trước mặt tôi chính là hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tôi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo mà hằng ngày tôi luôn né tránh và ghét bỏ. Bởi nó không chịu nghe lời gì cả, ăn uống thì bẩn thỉu, là mèo mà không chịu bắt chuột, chẳng được việc gì cả, nên tôi rất ít khi tiếp xúc với nó. Phòng của tôi chính là cung cấm với Mi Mi.
Lại một chuyện kinh hoàng nữa xảy ra, và tôi lại cố gắng trấn tĩnh, lần nữa. Tôi di chuyển xung quanh căn nhà. Giờ là buổi sáng, bố mẹ tôi đều đã đi làm cả rồi. Còn tôi, nếu tôi đang ở đây thì ai sẽ đi học ở trưởng, và mọi người có biết là tôi mất tích không? Giờ này chỉ còn ông ngoại ở nhà thôi. Thấy ông rồi, ông đang đứng ca những bài hát bất hủ của ông khi đang tỉa tót mấy chậu cây cảnh quý báu của ông. Tôi chạy đến: “Ông ơi ông, cháu là cháu gái của ông đây, ông giúp cháu với.” Nhưng những gì tôi phát ra chỉ là những tiếng “meo” hoàn toàn vô nghĩa. Nghe thấy tiếng, ông quay lại, mỉm cười:
Mi Mi đã đói rồi à? Ông đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!
Meo, không phải thế mà. Ông lại nghĩ là tôi đang cảm ơn nên cười vui vẻ vào trong bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Mi Mi khi nó cứ meo meo còn tôi thì luôn mắng nó chỉ kêu những điều vô nghĩa. Bởi nó có biết kêu gì khác đâu!
Ông đem ra một bát cơm nhỏ, với vài con cá kho nhỏ. Tôi sẽ phải ăn cái này á, cơm cho mèo, chỉ có cơm thừa và cá mặn. Không, tôi sẽ không ăn đâu. Tôi quay người với bát cơm, ngoảnh mặt đi. Ông tôi lại càng không hiểu: “Vừa mới đòi ăn giờ lại không ăn, là sao?” Ông làm sao có thể hiểu được.
Rồi tôi lại trở về giường của Mi Mi. Bỗng tôi thấy một con chuột đang ăn vụng. Nó nhìn tôi, tay còn cầm miếng bánh đang cắn dở. Tôi hét toáng lên một tiếng: “Meoooo”. Con chuột giật mình chạy mất, cả tôi cũng chạy luôn. Tôi chạy bán sống bán chết đến chỗ ông: “Meo meo meo”- “Ông ơi! Có, có con chuột trong bếp, ông mau bắt nó đi!” Ông tôi vẫn ngơ ngác không hiểu hôm nay tôi bị vấn đề gì. Tôi đành bất lực đi ra ngoài, vì không thể về giường nữa rồi. Vfa trước mắt tôi là một con chó, con chó hung dữ nhà hàng xóm. “Meoooo” Tôi lại hét toáng lên. Con chó lao tới…
Tô bừng tỉnh. “Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất” Tôi chạy ngay trước gương để kiểm chứng, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy con Mi Mi đang đứng gần đó, nhìn tôi sợ sệt. Lần đầu tiên tôi đến gần để ôm nó. Vì tôi hiểu cảm giác của nó như thế nào mà.
Đoàn Hương –
Kể chuyện tượng tượng biến thành con vật thì bạn có thể chọn những con vật gần gũi như con chó, con mèo, con gà, con
Ngày hôm nay, tôi đã trót sai lầm khi nói dối mẹ, mẹ tôi đã hỏi tôi rằng:’ Con có nói dối mẹ không?’ nhưng tôi đã vội chối cãi: ‘Không không, con không nói dối mẹ, nếu con mà nói dối mẹ con sẽ biến thành con mèo.’ Và tôi thật không ngờ, giữa đêm khuya, tôi tỉnh dậy, chợt thấy người mình nhẹ bẫng, tôi thấy tầm nhìn của mình thấp hơn mọi ngày, vì quá hoảng sợ, tôi chạy đến bên chiếc gương và ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã biến thành mèo từ bao giờ.
Vì quá lo lắng sẽ bị mọi người phát hiện, tôi bèn bỏ đi. Tôi nhảy ra khỏi ô cửa vốn dĩ rất bé nay lại dễ dàng đi lại, đứng trên mái lán tầng một, cất lên tiếng kêu cíu đầy bất lực nhưng âm thanh cuối cùng tôi nghe được chỉ là tiếng ‘meo meo’. Tôi lang thang trên con đường quen thuộc, tuy loài mèo không sợ bóng tối, nhưng tôi sợ hãi vô cùng. Chợt thấy từ xa tiếng những chú chó phốc nhà bác Tư vang lên, tôi hốt hoảng trốn vội, sợ mình sẽ bị chúng bắt nạt. Không dám đi ra đường ngoài, tôi phải men theo mép cống mà đi, mùi hôi thối bốc lên thật kinh khủng, tôi lợi dụng đặc điểm hình thể, phóng thật nhanh đi. Nhưng đến đoạn đầu cống, tôi thấy một bóng đen đang lừ đừ di chuyển, từ người nó bốc lên thứ mùi hôi tanh kinh khủng. Và càng đáng sợ hơn là nó đang dần đi đến phía tôi, phát ra những tiếng kêu ‘chít chít’ thật đáng sợ. Tôi giật mình nhận ra đây là một con chuột cống, thân hình nó còn to hơn tôi với hai chiếc răng dài và nhọn. Phía sau là những con chó, phía trước là loài chuột mà tôi chúa ghét, sợ hãi bủa vây, tôi chỉ dám cất lên những tiếng ‘meo meo’ yếu ớt. Sau cùng, vì quá sợ hãi và vội trốn chạy mà tôi đã trượt chân rơi xuống con sông cạnh đường cống, tôi không biết bơi như thế nào, đặc biệt là trạng thái một con mèo tôi càng luống cuống, sợ hãi. Không biết chơi vơi bao lâu trên dòng sông mà tôi dần lịm đi. Làn nước lạnh lẽo bủa vây khiến tôi rét run lên, trong tâm thức cứ vang vọng mãi lời nói: ‘Mẹ ơi con xin lỗi, con biết lỗi rồi mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, mẹ ơi…’
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại thì chỉ thấy một vùng bùn đất lấm lem, nhưng quan trọng hơn là tôi đã biến lại thành cô con gái nhỏ của mẹ. Mặc kệ đã trôi nổi bao lâu đến mức dạt vào ven bờ xa lạ, tôi vội vàng rẽ cỏ chạy ra, và nhận ra đây chính là con đường làng quen thuộc dẫn ra ruộng. Tôi chạy ngược lại, dần dần xóm làng hiện lên trước mắt, nhà tôi cũng thấp thoáng phía xa xa. Tôi càng chạy nhanh hơn, về đến sân nhà thì thấy rất đông người đang tập trung, bố tôi thì lo lắng đứng lên ngồi xuống không yên, mẹ thì khóc đến mắt đỏ hoe, không cần nghĩ tôi cũng biết lỗi là do mình. Tôi vội chạy đến bên mẹ, ôm mẹ vào dù người còn nhem nhuốc bùn đất, miệng không ngừng cất lên tiếng ‘ Xin lỗi, mẹ ơi con xin lỗi’. Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ vui mừng: ‘Về là tốt rồi, làm mọi người lo lắng quá.’ Dần dần mọi người cũng tỏa bớt đi để về nhà. Tôi ôm mẹ để tỉ tê đủ thứ chuyện, kể về những sợ hãi mà mình trải qua, tôi xin lỗi mẹ rất nhiều, mẹ cũng gạt nước mắt cho tôi và nói rằng sẽ tha thứ cho tôi lần này. Trong lòng tôi vẫn còn rất sợ hãi, tôi không ngừng run rẩy mà ôm chặt mẹ, trong lòng tự nhủ sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, đây là bài học rất đáng giá cho lỗi lầm mà tôi gây ra, nhắc nhở tôi phải không ngừng cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa.
|
Mỗi câu chuyện cổ tích của Việt Nam đều mang những ý nghĩa khác nhau. Những câu chuyện ấy luôn mang những màu sắc huyền bí, kì diệu và như đưa chúng ta đến thế giới của cõi tiên, cõi mơ hồ. Nếu như đến với “ Con rồng cháu tiên” ta biết được nguồn gốc hình thành của con người, tất cả đều là con một nhà phải yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Đến với câu chuyện “ Tấm Cám” ta rút ra được biết bao quan niệm nhân sinh trong cuộc sống như ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, kẻ xấu ắt sẽ bị trừng phạt đến cùng. Nhưng nếu ai không đọc “ Thánh Gióng” sẽ cảm thấy rất thiếu. Vì câu chuyện cho ta bao điều thú vị về một anh hùng nhỏ tuổi nhưng có sức mạnh phi thường, đã đánh đuổi giặc Ân để bảo vệ cho nền độc lập dân tộc, cho Tổ quốc. Trong chương trình lớp 6, ta bắt gặp bài viết kể chuyện tưởng tượng lớp 6. Để làm bài này các bạn ngoài việc nhớ cốt truyện thì các bạn còn nên thêm lời văn của mình, có những tưởng tượng phong phú để bài viết trở nên sinh động hơn. Chúc các bạn thành công!
Ngày còn bé, tôi được nghe bà, nghe mẹ kể về rất nhiều những câu chuyện cổ tích. Mỗi câu chuyện sẽ là bài học ươm mầm tri thức cho biết bao thế hệ trẻ thơ lớn lên từ những câu chuyện cổ. Nhưng trong đó tôi ấn tượng nhất vẫn là câu chuyện “ Thánh Gióng”.
Hôm nay, lớp tôi cô dạy đến tác phẩm “ Thánh Gióng”. Tác phẩm này nằm trong hệ thống truyền thuyết về thời đại Hùng Vương dựng nước, bằng giọng kể ngọt ngào trìu mến của cô ta thấy được cả dân tộc ta ngay từ buổi đầu dựng nước đã phải đối mặt với nạn giặc xâm lược, công cuộc dựng nước luôn gắn liền với công cuộc giữ nước, đồng thời thấy được tinh thần yêu nước nồng nàn, ý chí quyết tâm chống giặc ngoại xâm của ông cha. Đây là một câu chuyện có lẽ rất quen thuộc nhưng có lẽ mỗi lần nghe lại chúng ta đều cảm thấy hứng thú và hăng say. Có bạn nào chưa biết về câu chuyện hay không nhớ rõ về câu chuyện này không? Hãy cùng cô trò mình để nhớ lại nhé.
Câu chuyện kể về một gia đình vợ chồng vào thời Hùng Vương tuy đã rất già yếu rồi nhưng vẫn chưa có con. Vào một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong xanh, cao vời vợi, cũng như mọi khi bà ra đồng làm nương, làm rẫy nhưng bất chợt bà nhìn thấy một dấu chân rất to, bà ta liền hô lên: “ Ôi dấu chân của ai mà to thế”. Bà suy nghĩ một lúc lâu trong đầu rồi chạy đến ướm thử. Các bạn có biết sau đó như thế nào không? Về nhà, bà phát hiện ra có thai nhưng kì lạ thay chả giống như bình thường bà mang thai 12 tháng và đẻ ra một cậu bé trai đặt tên là Gióng. Không giống như các cậu bé khác: bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi, thì cậu bé này ban đầu lại rất chậm mãi ba năm mà vẫn chưa biết nói, biết cười. Hàng xóm láng giềng ai cũng dị nghị, chê cười. Vào năm ấy, quân giặc chạy đến ầm ầm để xâm chiếm nước ta, và cậu bé ấy chỉ cất tiếng nói khi nghe sứ giả tìm người đi đánh giặc. Lời nói đầu tiên của cậu chính là lời xin đi đánh giặc cứu nước: “ Mẹ ơi, mẹ xin cho gọi sứ giả vào đây”. Điều đó cho thấy ý thức công dân của con người phi thường này. Sứ giả ban đầu không tin vì dù so Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ nhưng Gióng nhất quyết gọi vào bằng được. Gióng nói với sứ giá bằng giọng rõ ràng, dứt khoát: “Xin hãy nói với nhà vua làm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một cái áo giáp sắt”. Sau hôm đấy, Gióng lớn nhanh như thổi, ăn không biết no, mặc quần áo không vừa, vươn vai trở thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Bằng sức mạnh của Gióng, quân giặc chết như ngả rạ, khi roi sắt gãy, Gióng nhổ cọc tre ven đường tiếp tục đánh giặc, tiêu diệt giặc tận gốc. Sau khi đánh tan giặc xâm lược, Gióng đến chân núi Sóc rồi bỏ lại áo giáo một mình một ngựa bay về trời.
Bằng sự tưởng tượng của nhân dân đã xây dựng ra nhân vật Thánh Gióng là một siêu anh hùng trong lòng dân tộc của mỗi người dân Việt. Hình ảnh Thánh Gióng mãi là một biểu tượng về sức mạnh phi thường và ý chí quyết tâm chiến đấu trong cuộc đấu tranh chống giặc ngoại xâm.
Bùi Hiên –
Bài văn kể chuyện tưởng tượng bạn có thể chọn nhiều chủ đề khác nhau như Sơn Tinh thủy Tinh, biến thành con vật…
Là một đứa trẻ đang tuổi cắp sách đến trường, em vẫn nuôi những giấc mơ rất riêng cho mình. Em mơ ước mình được trở thành một người có sức khỏe phi thường, chỉ mong một lần được gặp những vị anh hùng trong truyền thuyết của dân tộc. Và mơ ước ấy đã thành hiện thực. Trong một giấc mơ, em đã thấy mình được gặp Thánh Gióng, được trò chuyện với người anh hùng nhỏ mà em vẫn hằng ngưỡng mộ.
Khi đã chìm sâu vào giấc ngủ, em mơ màng thấy từ ô cửa sổ nhỏ trước cửa phòng hiện lên một mảnh đất gió bụi mù mịt, tiếng vó ngựa đột nhiên vang vọng, tiếng lộp cộp của móng ngựa như tiến lại gần hơn. Em ngạc nhiên đứng dậy bước về phía cửa sổ, mở ô cửa ra, ngỡ ngàng nhận ra đây chẳng phải là vị Thánh Gióng thường được miêu tả đấy sao. Em cất tiếng hỏi đầy cung kính:
Ngài có phải Thánh Gióng ở làng Phù Đổng không ạ?
Đúng là ta đây. – Thánh Gióng cất giọng đầy uy nghiêm.
Ôi đúng là ngài rồi, cháu đã mong được gặp ngài từ lâu lắm rồi ạ.
Vậy sao? Ta rất vui vì điều này. Vì sao cháu lại mong gặp ta đến như vậy? – Thánh Gióng đáp đầy vui vẻ.
Cháu rất ngưỡng mộ tài năng của ngài, cháu rất mong gặp ngài, được ngài chỉ dạy cách để trở nên siêu phàm như vậy.
Nghe vậy,Thánh Gióng cất tiếng cười đầy hào sảng:
Ôi cháu của ta, thực tình ta không còn cách nào để dạy lại cho cháu được. Đó là sức mạnh bộc phát từ lòng yêu nước và sự căm phẫn với quân giặc của ta. Nếu cháu rơi vào cảnh nước có nguy cơ bị xâm lược, ắt hẳn cháu cũng sẽ trở nên phi phàm như vậy đấy.
Em cảm thấy hơi ngại ngùng vì những điều phi lý mà mình đặt ra với vị anh hùng trong truyền huyết, nhưng rất nhanh sau đó, mọi sự ngại ngùng ban đầu đã không còn nữa, em cùng Thánh Gióng hàn huyên rất lâu, ngài kể về những ngày còn nhỏ được chăm sóc và nuôi nấng dưới vòng tay và sự hy vọng của cha mẹ, sau đó nghe tin đất nước bị xâm hại ngài đã trở nên mạnh mẽ phi thường đến nhường nào. Mặc dù đã đọc Thánh Gióng không biết bao nhiêu lần, nhưng được tận tai nghe vị anh hùng kể lại em vẫn thấy hào hùng và tự hào khôn nguôi. Đêm rất nhanh trôi qua, Thánh Gióng cũng tậm biệt em và cười ngựa sắt biến mất về trời. em ngồi ngơ ngẩn, lưu luyến chút cảm xúc mãnh liệt khi được tận mắt gặp và trò chuyện với thần tượng bấy lâu của mình.
|
Each Vietnamese fairy tale has different meanings. Those stories always have mysterious and magical colors and seem to take us to the world of fairyland and the realm of ambiguity. If we come to "The Dragon and the Fairy", we know the origin of human beings, all are children of one family and must love and care for each other. Coming to the story "Tam Cam", we can draw many human concepts in life such as good will meet good, evil will meet evil, bad people will be punished to the end. But if anyone doesn't read "Thanh Giong" they will feel very lacking. Because the story gives us many interesting things about a young hero with extraordinary strength, who fought off the An invaders to protect national independence and the Fatherland. In the 6th grade program, we come across an imaginary story telling article for grade 6. To do this lesson, in addition to remembering the plot, you should also add your own words and have rich imaginations to make the article more interesting. should be more lively. Good luck!
When I was a child, I listened to my grandmother and mother tell many fairy tales. Each story will be a lesson to nurture knowledge for generations of children who grew up from ancient stories. But the story that impressed me the most was still the story "Saint Giong".
Today, in my class, she taught the work "Saint Giong". This work is part of a system of legends about the era when the Hung Kings built the country. Through her sweet and affectionate voice, we see that our entire nation, from the very beginning of the nation's founding, had to face invasions and attacks. The process of building the country is always associated with the work of defending the country, and at the same time, we can see the passionate patriotism and determination to fight against foreign invaders of our ancestors. This is a story that is probably very familiar, but perhaps every time we hear it again we feel excited and enthusiastic. Is there anyone who doesn't know about the story or doesn't remember this story clearly? Please join us to remember.
The story is about a husband and wife family during the reign of Hung King who were very old and weak but still had no children. On a beautiful morning, the sky was clear and blue, just like every time she went to the fields to work in the fields, but suddenly she saw a very large footprint, she immediately shouted: "Oh footprint." Whose is that big? She thought for a long time in her head and then ran to try it out. Do you know what happened after that? Returning home, she discovered she was pregnant but strangely, unlike normal, she was 12 months pregnant and gave birth to a boy named Giong. Unlike other boys: at seven months they could crawl and at nine months they could walk, this boy was initially slow for three years and still couldn't talk or laugh. The neighbors all disagree and laugh. That year, the enemy came roaring to invade our country, and that boy only spoke when he heard the messenger looking for someone to fight the enemy. His first words were a request to go fight the enemy to save the country: "Mom, please call the messenger here." That shows the civic consciousness of this extraordinary man. The messenger didn't believe it at first because even though Giong was just a child, Giong insisted on calling him in. Giong said to the envoy in a clear and decisive voice: "Please tell the king to make me an iron horse, an iron whip and an iron armor." After that day, Giong grew up as fast as he could, couldn't eat enough, wore clothes that didn't fit him, and stretched to become a handsome, handsome young man. With Giong's strength, the enemy soldiers died like straw. When the iron whip broke, Giong uprooted the bamboo poles along the road to continue fighting the enemy, destroying them completely. After defeating the invaders, Giong arrived at the foot of Soc Mountain and left his spear and spear alone and flew to the sky.
Through the people's imagination, the character Thanh Giong was built as a superhero in the hearts of every Vietnamese person. The image of Saint Giong is forever a symbol of extraordinary strength and determination to fight in the struggle against foreign invaders.
Bui Hien –
In an imaginary story essay, you can choose many different topics such as Son Tinh Thuy Tinh, turning into an animal...
As a school-going child, I still have very personal dreams for myself. I dream of becoming a person with extraordinary health, I just hope to meet the legendary heroes of the nation once. And that dream came true. In a dream, I saw myself meeting Saint Giong and talking to the little hero I always admired.
When I fell into a deep sleep, I dreamed that from the small window in front of the room, a windy and dusty land appeared. The sound of horse hooves suddenly echoed, the sound of horseshoes seemed to be getting closer. I was surprised to stand up and walk towards the window, opened it, and was surprised to realize that this was not the Saint Giong often described. I asked respectfully:
Are you Saint Giong from Phu Dong village?
That's right, it's me. – Saint Giong raised his voice full of majesty.
Oh it's you, I've been looking forward to meeting you for a long time.
Really? I'm very happy about this. Why do you want to meet me so much? – Thanh Giong replied happily.
I admire your talent very much. I look forward to meeting you and having you teach me how to become so supernatural.
Hearing that, Thanh Giong laughed generously:
Oh my nephew, I really have no way to teach it to you again. That is the power that erupts from patriotism and indignation with our enemy soldiers. If you fall into a situation where your country is at risk of being invaded, you will surely become just as extraordinary.
I felt a bit embarrassed because of the unreasonable things I posed to the hero in the blood transfusion, but very soon, all the initial shyness was gone, I chatted with Thanh Giong for a long time, Mr. tells about the days when he was a child being cared for and raised under the arms and hope of his parents, then hearing the news that his country was being invaded, how incredibly strong he became. Even though I have read Thanh Giong countless times, hearing the hero's story with my own ears still makes me feel incredibly heroic and proud. The night passed very quickly, Thanh Giong also said goodbye to him and smiled on his iron horse and disappeared into the sky. I sat bewildered, lingering on the intense emotions of meeting and chatting with my long-time idol in person.
|
Trong cuộc sống của mỗi người, có vô vàn những khoảnh khắc, câu chuyện đáng nhớ. Đó có thể là phút giây bạn chào đón thêm một thành viên mới trong gia đình, là khi bạn vui vẻ, hạnh phúc sau khi làm được một việc tốt nhưng cũng có lúc là sự buồn bã khi bị điểm kém, khi làm cha mẹ phiền lòng… Vậy là cuộc sống này đều được góp nhặt từ những mẩu chuyện đời thường vừa gần gũi, bình dị lại ý nghĩa và đáng nhớ phải không các bạn? Trong chương trình Ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài Kể chuyện đời thường. Ở đề bài này chúng ta cần đề cập được câu chuyện đời thường đó là gì, hoàn cảnh, diễn biến và kết thúc câu chuyện. Khi kể thì nên thêm các yếu tố miêu tả, biểu cảm,… để bài viết thêm sinh động. Những bài văn sau sẽ là những gợi mở cho các bạn. Chúc các bạn thành công!
Mỗi ngày có những câu chuyện diễn ra xung quanh chúng ta làm cho cuộc sống thêm thú vị và nhiều màu sắc. Đó có thể là những câu chuyện vui nhưng cũng có thể là những điều buồn khiến ta phải suy nghĩ. Câu chuyện về một lần em mắc lỗi sẽ luôn in đậm trong tâm trí, cho em một bài học thật quý giá.
Năm ấy em mới là học sinh lớp Một. Cái độ tuổi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ nhiều. Hôm ấy, Lan cùng lớp với em mang đến lớp một chiếc bút máy mới rất đẹp và khoe:
Cái bút này anh trai tớ mới mua cho vì tớ được điểm Mười đấy.
Các bạn khác trong đó có cả em đều rất thích thú, vây quanh bạn. Chiếc bút máy đẹp lắm, nó màu hồng in hình những chú mèo Hello Kitty dễ thương. Cầm bút viết thử, những dòng chữ viết ra rất tròn và đẹp. Em thích lắm và ao ước mình có một chiếc bút như vậy. Trong giờ học, em chẳng thể tập trung vào bài giảng của cô mà cứ say sưa ngắm cái bút trên tay Lan.
Giờ ra chơi, các bạn đều ra ngoài lớp chơi, em là người ra lớp cuối cùng. Đi qua bàn Lan, thấy chiếc bút mới nằm ở dưới đất, em nhặt lên ngắm mãi định để lại bàn cho bạn nhưng không hiểu sao lúc ấy em không muốn trả lại, muốn cái bút là của mình. Rồi em cầm bút để vào trong cặp mình rồi ra ngoài chơi. Lúc vào lớp, Lan khóc òa lên vì không thấy chiếc bút mới đâu cả. Đúng lúc ấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Lan kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Có bạn nói:
Cô ơi, cô xét cặp đi ạ.
Lúc ấy, em sợ lắm. Nếu cả lớp biết em là người lấy bút thì sẽ sao đây? Em sẽ bị các bạn chế giễu, khinh thường. Em đã thấy rất ân hận nhưng bây giờ em biết phải làm sao. Em không có can đảm để đứng lên nhận lỗi với cả lớp. Đến khi cô xét đến cặp của em, tim em đập thình thịch. Nhưng lạ thay cô xét cặp em mà không hề phát hiện ra có chiếc bút. Điều này cứ làm em băn khoăn suy nghĩ mãi.
Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cái bút máy mới y hệt bút máy của Lan và nói:
Hôm qua bác bảo vệ có nhặt được chiếc bút này ở cửa lớp mình và đưa cho cô.
Lan xem đây có phải bút của em không?
Lan vui mừng:
Đây đúng là bút của em rồi ạ.
Tôi ngạc nhiên lắm. Chiếc bút của Lan vẫn đang nằm trong cặp của tôi kia mà.
Cuối giờ, khi các bạn đã về hết, tôi cầm chiếc bút lên gặp cô và thú nhận:
Cô ơi chiếc bút của bạn Lan là do em lấy. Em xin lỗi cô.
Cô không hề mắng chửi tôi như tôi nghĩ mà cô dịu dàng:
Điều này cô biết. Nhưng cô không muốn nói cho cả lớp vì cô muốn em tự nhận ra lỗi lầm của bản thân và biết sửa chữa. Em nhận ra lỗi là cô vui lắm rồi. Cây bút này em cứ cầm lấy.
Tôi xúc động lắm. Chính sự vị tha của cô đã dạy cho tôi một bài học quý giá. Qua nhiều lắm, bí mật về chiếc bút vẫn chỉ có tôi và cô biết.
Sau này, mỗi khi nhìn thấy chiếc bút,em lại nhớ về cô, về lần mắc lỗi năm đó và nhắc nhở em không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa. Đó là bài học thật quý giá dạy em về cách làm người.
Bùi Hiên –
Xung quanh cuộc sống đời thường có rất nhiều câu chuyện có thể để lại cho bạn nhiều kinh nghiệm hữu ích
Mỗi phút giây trôi qua đọng lại trong chúng ta những câu chuyện đáng nhớ. Đó có thể là một câu chuyện đời thường thật buồn hay một câu chuyện vui nhưng hơn cả là nó để lại trong ta nhiều bài học quý giá, là nơi ghi dấu những kỉ niệm xưa cũ của mỗi người. Và cuộc đời mỗi người chắc hẳn đều có hơn một lần mắc lỗi. Với em, lần bị điểm kém và những kỉ niệm với mẹ, với cô giáo để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai mờ.
Tối hôm ấy là một buổi tối chủ nhật mùa hè mát mẻ, từng cơn gió từ cánh đồng thổi về mát rượi. Em vừa ngồi vào bàn học để chuẩn bị học và ôn bài thì bỗng có tiếng gọi:
Vân Anh ơi, ra đây tớ bảo này, nhanh lên, nhanh lên…
Thoáng nghe tiếng em đã đoán là cái Lan- bạn thân từ hồi nhỏ nên vội chạy ra hỏi:
Chuyện gì mà vội vậy Lan?
Chúng mình đi xem xiếc trên sân bóng đi. Tớ vừa mua được hai vé rồi, có nhiều tiết mục hay lắm đấy.
Mặt em rạng rỡ hẳn lên vì xem xiếc là một sở thích của em. Nhưng sau niềm vui ấy lại là sự băn khoăn, lưỡng lự. Em nói:
Nhưng… nhưng mà tớ chưa học bài, nhỡ mai cô kiểm tra thì sao?
Không sao đâu, lát đi xem về học vẫn kịp. Mà cậu thì lo gì, học giỏi và nhiều điểm cao rồi nên cô cũng chả gọi đâu.
Thấy Lan nói cũng có lí cộng thêm phút giây ham chơi nên đã tung tăng trên con đường làng, cùng Lan đi xem xiếc.
Mười giờ đêm em mới về đến nhà, ngồi vào bàn học thì hai mắt cứ nhắm nghiền lại, không thể học nổi. Dù là đã rửa mặt, uống cafe nhưng vẫn không có hiệu quả. Em lên giường nằm, thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau em cũng chưa kịp ôn chữ nào, đến lớp trong tình trạng đầu trống rỗng. Cô giáo bước vào lớp, nói:
Các con lấy giấy ra làm bài kiểm tra Toán 15 phút nào?
Mặt em tối sầm lại, tôi không nhớ bất kì một lý thuyết nào. Trong giờ kiểm tra, cả lớp hăng say làm bài, chỉ có mình em ngồi thẫn thờ nhìn xung quanh. 15 phút trôi qua, các bạn đều làm được bài, khuôn mặt vui tươi rạng rỡ còn riêng tôi nộp giấy trắng.
Hôm trả bài kiểm tra, cô gọi tôi lên bục giảng. Khuôn mặt cô buồn bã, cất giọng nhẹ nhàng cô hỏi:
Vân Anh, tại sao bài kiểm tra này con lại bị điểm kém vậy? Đây toàn là những kiến thức cô dạy hôm trước rồi, không có gì là mới mẻ hay nâng cao cả.
Thực sự lúc đấy em rất khó xử, ngại ngùng. Ngay cả bạn Nam- người học yếu toán nhất lớp cũng được 8 vậy mà em, người luôn đứng top đầu của lớp, là lớp trưởng cần phải gương mẫu để các bạn noi theo thì được con 2. Không biết nói thế nào, em ấp úng đáp:
Dạ, thưa cô, tối qua con bị ốm, con bị sốt… à không phải mà con đi xem xiếc nên không học bài.
Mặt cô nhăn lại:
Vậy tức là con mải chơi, đi xem xiếc mà quên học hành à?
Em gãi đầu, nói lắp bắp trong miệng:
Dạ vâng ạ!
Con biết thành thực là tốt rồi. Nhưng tối nay về con phải ôn lại bài cho nhớ đấy nhé!
Về đến nhà thì mẹ đã nấu những món ngon mà em thích, xoa đầu em mẹ hỏi:
Sao, nay con gái mẹ đi học được mấy điểm nào?
Dạ… Dạ con bị điểm kém ạ. Nhưng… nhưng con hứa với mẹ là lần sau con không mải chơi mà bỏ bê học tập nữa đâu. Con biết lỗi rồi, con xin lỗi ạ.
Mẹ nở một nụ cười hiền hậu, ánh mắt đầy bao dung:
Con gái mẹ ngoan lắm, có lỗi mà biết sửa lỗi là tốt rồi. Bây giờ thì cùng mẹ ăn cơm rồi chiều học bài nhé.
Bữa cơm hôm ấy thật vui vẻ, tiếng nói cười rộn ràng. Kể từ ấy trở đi, em không bao giờ tái phạm việc không ôn bài nữa.
|
Trong cuộc sống của mỗi người, có vô vàn những khoảnh khắc, câu chuyện đáng nhớ. Đó có thể là phút giây bạn chào đón thêm một thành viên mới trong gia đình, là khi bạn vui vẻ, hạnh phúc sau khi làm được một việc tốt nhưng cũng có lúc là sự buồn bã khi bị điểm kém, khi làm cha mẹ phiền lòng… Vậy là cuộc sống này đều được góp nhặt từ những mẩu chuyện đời thường vừa gần gũi, bình dị lại ý nghĩa và đáng nhớ phải không các bạn? Trong chương trình Ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài Kể chuyện đời thường. Ở đề bài này chúng ta cần đề cập được câu chuyện đời thường đó là gì, hoàn cảnh, diễn biến và kết thúc câu chuyện. Khi kể thì nên thêm các yếu tố miêu tả, biểu cảm,… để bài viết thêm sinh động. Những bài văn sau sẽ là những gợi mở cho các bạn. Chúc các bạn thành công!
Mỗi ngày có những câu chuyện diễn ra xung quanh chúng ta làm cho cuộc sống thêm thú vị và nhiều màu sắc. Đó có thể là những câu chuyện vui nhưng cũng có thể là những điều buồn khiến ta phải suy nghĩ. Câu chuyện về một lần em mắc lỗi sẽ luôn in đậm trong tâm trí, cho em một bài học thật quý giá.
Năm ấy em mới là học sinh lớp Một. Cái độ tuổi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ nhiều. Hôm ấy, Lan cùng lớp với em mang đến lớp một chiếc bút máy mới rất đẹp và khoe:
Cái bút này anh trai tớ mới mua cho vì tớ được điểm Mười đấy.
Các bạn khác trong đó có cả em đều rất thích thú, vây quanh bạn. Chiếc bút máy đẹp lắm, nó màu hồng in hình những chú mèo Hello Kitty dễ thương. Cầm bút viết thử, những dòng chữ viết ra rất tròn và đẹp. Em thích lắm và ao ước mình có một chiếc bút như vậy. Trong giờ học, em chẳng thể tập trung vào bài giảng của cô mà cứ say sưa ngắm cái bút trên tay Lan.
Giờ ra chơi, các bạn đều ra ngoài lớp chơi, em là người ra lớp cuối cùng. Đi qua bàn Lan, thấy chiếc bút mới nằm ở dưới đất, em nhặt lên ngắm mãi định để lại bàn cho bạn nhưng không hiểu sao lúc ấy em không muốn trả lại, muốn cái bút là của mình. Rồi em cầm bút để vào trong cặp mình rồi ra ngoài chơi. Lúc vào lớp, Lan khóc òa lên vì không thấy chiếc bút mới đâu cả. Đúng lúc ấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Lan kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Có bạn nói:
Cô ơi, cô xét cặp đi ạ.
Lúc ấy, em sợ lắm. Nếu cả lớp biết em là người lấy bút thì sẽ sao đây? Em sẽ bị các bạn chế giễu, khinh thường. Em đã thấy rất ân hận nhưng bây giờ em biết phải làm sao. Em không có can đảm để đứng lên nhận lỗi với cả lớp. Đến khi cô xét đến cặp của em, tim em đập thình thịch. Nhưng lạ thay cô xét cặp em mà không hề phát hiện ra có chiếc bút. Điều này cứ làm em băn khoăn suy nghĩ mãi.
Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cái bút máy mới y hệt bút máy của Lan và nói:
Hôm qua bác bảo vệ có nhặt được chiếc bút này ở cửa lớp mình và đưa cho cô.
Lan xem đây có phải bút của em không?
Lan vui mừng:
Đây đúng là bút của em rồi ạ.
Tôi ngạc nhiên lắm. Chiếc bút của Lan vẫn đang nằm trong cặp của tôi kia mà.
Cuối giờ, khi các bạn đã về hết, tôi cầm chiếc bút lên gặp cô và thú nhận:
Cô ơi chiếc bút của bạn Lan là do em lấy. Em xin lỗi cô.
Cô không hề mắng chửi tôi như tôi nghĩ mà cô dịu dàng:
Điều này cô biết. Nhưng cô không muốn nói cho cả lớp vì cô muốn em tự nhận ra lỗi lầm của bản thân và biết sửa chữa. Em nhận ra lỗi là cô vui lắm rồi. Cây bút này em cứ cầm lấy.
Tôi xúc động lắm. Chính sự vị tha của cô đã dạy cho tôi một bài học quý giá. Qua nhiều lắm, bí mật về chiếc bút vẫn chỉ có tôi và cô biết.
Sau này, mỗi khi nhìn thấy chiếc bút,em lại nhớ về cô, về lần mắc lỗi năm đó và nhắc nhở em không bao giờ phạm sai lầm như thế nữa. Đó là bài học thật quý giá dạy em về cách làm người.
Bùi Hiên –
Xung quanh cuộc sống đời thường có rất nhiều câu chuyện có thể để lại cho bạn nhiều kinh nghiệm hữu ích
Mỗi phút giây trôi qua đọng lại trong chúng ta những câu chuyện đáng nhớ. Đó có thể là một câu chuyện đời thường thật buồn hay một câu chuyện vui nhưng hơn cả là nó để lại trong ta nhiều bài học quý giá, là nơi ghi dấu những kỉ niệm xưa cũ của mỗi người. Và cuộc đời mỗi người chắc hẳn đều có hơn một lần mắc lỗi. Với em, lần bị điểm kém và những kỉ niệm với mẹ, với cô giáo để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai mờ.
Tối hôm ấy là một buổi tối chủ nhật mùa hè mát mẻ, từng cơn gió từ cánh đồng thổi về mát rượi. Em vừa ngồi vào bàn học để chuẩn bị học và ôn bài thì bỗng có tiếng gọi:
Vân Anh ơi, ra đây tớ bảo này, nhanh lên, nhanh lên…
Thoáng nghe tiếng em đã đoán là cái Lan- bạn thân từ hồi nhỏ nên vội chạy ra hỏi:
Chuyện gì mà vội vậy Lan?
Chúng mình đi xem xiếc trên sân bóng đi. Tớ vừa mua được hai vé rồi, có nhiều tiết mục hay lắm đấy.
Mặt em rạng rỡ hẳn lên vì xem xiếc là một sở thích của em. Nhưng sau niềm vui ấy lại là sự băn khoăn, lưỡng lự. Em nói:
Nhưng… nhưng mà tớ chưa học bài, nhỡ mai cô kiểm tra thì sao?
Không sao đâu, lát đi xem về học vẫn kịp. Mà cậu thì lo gì, học giỏi và nhiều điểm cao rồi nên cô cũng chả gọi đâu.
Thấy Lan nói cũng có lí cộng thêm phút giây ham chơi nên đã tung tăng trên con đường làng, cùng Lan đi xem xiếc.
Mười giờ đêm em mới về đến nhà, ngồi vào bàn học thì hai mắt cứ nhắm nghiền lại, không thể học nổi. Dù là đã rửa mặt, uống cafe nhưng vẫn không có hiệu quả. Em lên giường nằm, thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau em cũng chưa kịp ôn chữ nào, đến lớp trong tình trạng đầu trống rỗng. Cô giáo bước vào lớp, nói:
Các con lấy giấy ra làm bài kiểm tra Toán 15 phút nào?
Mặt em tối sầm lại, tôi không nhớ bất kì một lý thuyết nào. Trong giờ kiểm tra, cả lớp hăng say làm bài, chỉ có mình em ngồi thẫn thờ nhìn xung quanh. 15 phút trôi qua, các bạn đều làm được bài, khuôn mặt vui tươi rạng rỡ còn riêng tôi nộp giấy trắng.
Hôm trả bài kiểm tra, cô gọi tôi lên bục giảng. Khuôn mặt cô buồn bã, cất giọng nhẹ nhàng cô hỏi:
Vân Anh, tại sao bài kiểm tra này con lại bị điểm kém vậy? Đây toàn là những kiến thức cô dạy hôm trước rồi, không có gì là mới mẻ hay nâng cao cả.
Thực sự lúc đấy em rất khó xử, ngại ngùng. Ngay cả bạn Nam- người học yếu toán nhất lớp cũng được 8 vậy mà em, người luôn đứng top đầu của lớp, là lớp trưởng cần phải gương mẫu để các bạn noi theo thì được con 2. Không biết nói thế nào, em ấp úng đáp:
Dạ, thưa cô, tối qua con bị ốm, con bị sốt… à không phải mà con đi xem xiếc nên không học bài.
Mặt cô nhăn lại:
Vậy tức là con mải chơi, đi xem xiếc mà quên học hành à?
Em gãi đầu, nói lắp bắp trong miệng:
Dạ vâng ạ!
Con biết thành thực là tốt rồi. Nhưng tối nay về con phải ôn lại bài cho nhớ đấy nhé!
Về đến nhà thì mẹ đã nấu những món ngon mà em thích, xoa đầu em mẹ hỏi:
Sao, nay con gái mẹ đi học được mấy điểm nào?
Dạ… Dạ con bị điểm kém ạ. Nhưng… nhưng con hứa với mẹ là lần sau con không mải chơi mà bỏ bê học tập nữa đâu. Con biết lỗi rồi, con xin lỗi ạ.
Mẹ nở một nụ cười hiền hậu, ánh mắt đầy bao dung:
Con gái mẹ ngoan lắm, có lỗi mà biết sửa lỗi là tốt rồi. Bây giờ thì cùng mẹ ăn cơm rồi chiều học bài nhé.
Bữa cơm hôm ấy thật vui vẻ, tiếng nói cười rộn ràng. Kể từ ấy trở đi, em không bao giờ tái phạm việc không ôn bài nữa.
|
Có một người cùng ta nghịch dại để rồi cùng bị bố mẹ mắng. Đó không ai khác chính là anh chị em trong gia đình của mình. Trong chương trình Ngữ Văn 6, chúng ta có kiểu bài kể về anh chị hoặc em của mình. Khi gặp kiểu đề này, chúng ta cần làm nổi bật những kí ức đáng nhớ về anh chị em của mình. Dưới đây là bài văn mẫu kể về anh chị hoặc em của mình lớp 6 để chúng ta có định hướng rõ hơn về kiểu bài này.
Tình cảm anh chị em ruột thịt trong gia đình từ xưa đến nay luôn được cha ông ta đề cao, câu nói “Chị ngã em nâng” cũng là để răn dạy con cháu mình như thế. Em cảm thấy thật may mắn khi có một người chị tuyệt vời, luôn quan tâm, yêu thương và chia sẻ mọi khó khăn với em. Chị giống như người bạn lớn đã cho em những bài học ý nghĩa và sâu sắc.
Năm nay, chị gái em vừa tròn 17 tuổi. Cái tuổi 17 trẻ trung, khỏe khoắn và tràn đầy nhiệt huyết. Dáng người chị dong dỏng, khuôn mặt trái xoan với nước da trắng hồng và đôi mắt dài, đen nháy long lanh như hai giọt nước. Chị có hai má lúm đồng tiền nên mỗi khi cười trông chị rất duyên.
Đối với em, chị là một người rất hiền lành và tốt bụng. Có lần, em mách mẹ là chị đi chơi, khi về chị bị mẹ mắng nhưng chưa bao giờ chị quát và nặng lời với em bởi vì chị biết em còn nhỏ nên chị luôn nhường nhịn em. Bố mẹ em rất vui và hài lòng về thành tích học tập của chị. Ở lớp, chị là một học trò giỏi, được các bạn và thầy cô rất yêu quý. Nhờ siêng năng và chăm chỉ nên năm học nào chị cũng đạt được học sinh giỏi và được giấy khen của nhà trường. Ngoài ra, chị em là người rất năng động, chị thường xuyên tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường. Chị em không chỉ học giỏi mà còn rất khéo tay. Ở nhà, chị là một đứa con ngoan, chị luôn giúp bố mẹ làm việc nhà và chăm sóc em mỗi khi bố mẹ đi vắng. Chị nấu ăn rất ngon nên món ăn nào chị nấu em cũng ăn rất ngon miệng. Buổi tối, chị thường dạy em học bài. Chị giúp em luyện từng nét chữ, giảng cho em từng bài toán khó và giúp em phát âm từng câu tiếng anh. Nhờ có tính kiên nhẫn của chị mà em đã bỏ được rất nhiều tật xấu như ham chơi, lười học và hay ỷ lại. Thành tích học tập của em cứ thế tiến bộ theo từng ngày.
Tuổi ấu thơ là những tháng ngày em cùng chị vui đùa. Những buổi sáng đến trường em được chị chở trên con xe đạp nhỏ, hai đứa vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Những mùi vị hương sắc của tuổi thơ em đều cùng được trải qua với chị, được chị yêu thương và dạy bảo như người bạn chứ không phải là lời lẽ khô khan khó nghe.
Em vẫn nhớ có lần mình bị ốm mà bố mẹ lại đi vắng, chỉ có hai chị em ở nhà. Hôm đấy là vào buổi chiều, đã có dự báo thời tiết trời sẽ mưa to, chị đã dặn dò em phải mang áo mưa đi vậy mà em đã mải chơi rồi quên lời chị dặn. Kết quả là hôm ấy em bị dính mưa và đêm đến sốt cao. Chị đã vô cùng lo lắng cho em. Ánh mắt của chị nhuốm đầy ưu tư lo lắng. Nằm trên giường, em miên man chìm vào giấc ngủ say, đầu óc quay cuồng trống rỗng. Em lim dim mắt thấy bóng dáng chị thấp thoáng bên chiếc giường, thi thoảng chị lại sấp khăn lau trán cho em. Một lát sau, chị ân cần bón cho em ăn từng thìa cháo. Một đêm dài, mệt mỏi và khó chịu đã qua đi, nhờ có bàn tay kì diệu và tình yêu thương của chị em đã đỡ sốt hơn. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy em không thấy chị đâu nhưng khi bước xuống nhà em đã thấy chị đang chuẩn bị bữa sáng cho em. Nhìn bóng lưng tiều tụy của chị, em chỉ muốn chạy đến ôm chị và nói với chị một câu cảm ơn.
Em rất yêu quý chị và luôn cảm thấy may mắn khi có chị là chị gái của em. Em sẽ luôn cố gắng làm một đứa em tốt, không nghịch ngợm hay cãi lời chị làm chị phiền lòng. Vậy chị cũng cố gắng làm một người chị thật tốt để chiều chuồng đứa em ngang bướng như em chị nhé. Em yêu chị nhiều lắm!
Trần Thị Thanh Mai –
Anh chị hoặc em của em là người thân thiết và chơi đùa với em gần gũi nhất
Gia đình em là một tổ ấm gồm 4 thành viên: bố mẹ, em và chị gái em. Bố mẹ em làm nông dân rất vất vả, ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Bởi vậy mà từ nhỏ em đã rất thân thiết và gắn bó với chị gái của mình. Cứ thế, chị đã trở thành chỗ dựa tinh thần và như một người bạn đồng hành trên mọi chặng đường cùng em.
Chị em tên là Lan. Đây là cái tên mà bố mẹ em rất thích, một phần là bởi bố mẹ em thích vẻ tao nhã và kiêu sa của hoa lan. Chị em hơn em 10 tuổi, năm nay chị 18 tuổi và đang học đại học năm nhất.
Từ nhỏ chị em đã là một người con chăm ngoan, hiếu thảo và lễ phép. Vì vậy mà mọi người trong nhà đều yêu quý chị. Với ông bà thì chị luôn ngoan ngoãn, lễ phép, tiếp thu những điều hay lẽ phải mà ông bà dạy. Với bố mẹ thì chị là một người con hiếu thảo. Vì bố mẹ không thường xuyên ở nhà nên một tay chị đã chăm sóc cho các em, nấu cơm cho cả gia đình. Ngày chị học lớp 6 thì mẹ sinh em bé nữa là em. Em nghe bố mẹ kể lại là hồi đó chị rất chiều chuộng em. Mỗi khi đi học về là chị lại chạy ngay vài phòng bế bồng và nói chuyện với em. Từ ấy, em và chị đã rất thân thiết, gắn bó với nhau như hình với bóng. Chị cùng em đi qua những chặng quan trong trong cuộc đời từ khi tập đi tập nói đến ngày đâu tiên đi học mầm non khóc mếu đến ngày đầu tiên vào lớp một. Hồi chị còn học ở gần nhà thì chiều tối chị lại giúp cha mẹ những công việc đơn giản từ quét sân nhà, nấu cơm, quét nhà.
Chị cao khoảng 1m6, dáng người dong dỏng cao. Chị có làn da trắng hồng. Khuôn mặt trái xoan với hai núm đồng tiền nhìn rất duyên. Cái mũi cao cùng với môi trái tim mỗi khi cười tươi như nụ hồng mới nỏ sớm mai. Chị có đôi mắt long lanh đen láy rất đẹp. Đôi mắt như biết cười, mỗi khi nhắc nhở, bảo ban em thì lại toát ra sự ân cần, trừu mến. Mái tóc dài đen mượt, khi thả ra thì mềm mại thướt tha còn khi đi học thì chị lại buộc gọn gàng sau gáy. Chị ăn mặc rất giản dị, khi đi học thì mặc áo sơ mi quần âu còn khi ở nhà thì chị mặc bộ đồ để dễ làm việc.
Chị là một cô học sinh học khá giỏi, đặc biệt là các môn xã hội. Khả năng nói tiếng anh của chị thật đáng khâm phục. Bởi lẽ từ nhỏ chị đã thích học tiếng anh, nói tiếng anh lưu loát. Vì vậy mà sau 12 năm đèn sách chị cũng đạt được ước mơ của mình và thi đỗ Đại học ngoại ngữ- Đại học quốc gia Hà Nội. Tối tối chị lại dạy em học bài. Chị giảng rất dễ hiểu, giọng ngọt ngào dẫn em đến với những chân trời tri thức mới. Chị luôn được ba mẹ và thầy cô yêu quý.
Chị có tính tình rất ôn hòa và nhã nhặn. Chị luôn quan tâm chăm sóc đến mọi người trong gia đình, sống rất tình cảm. Tuy là con gái nhưng chị rất mạnh mẽ. Sau mỗi lần vấp ngã hay thất bại, chị không nản chí mà đều tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình, gạt đi những giọt nước mât về phía sau mà bước tiếp chặng đường phía trước.
|
There was someone who was naughty with me and ended up being scolded by their parents. It was none other than my siblings in my family. In the Literature 6 program, we have a type of lesson about our older siblings. When faced with this type of problem, we need to highlight memorable memories of our siblings. Below is a sample essay about your 6th grade brother or sister so we can have a clearer orientation on this type of essay.
The relationship between siblings in the family has always been emphasized by our ancestors, the saying "If you fall, I will lift you up" is also to teach our children and grandchildren like that. I feel very lucky to have a wonderful sister who always cares, loves and shares all difficulties with me. You are like a big friend who has given me meaningful and profound lessons.
This year, my sister just turned 17 years old. The 17 year old is young, healthy and full of enthusiasm. Her body is slim, her face is oval with pinkish white skin and long, black eyes that sparkle like two drops of water. She has dimples on her cheeks so every time she smiles she looks very charming.
To me, you are a very gentle and kind person. One time, I told my mother that she was going out and when she came back, she was scolded by her mother, but she never yelled or said harsh words to me because she knew I was still young so she always gave in to me. Her parents are very happy and satisfied with her academic achievements. In class, she is a good student, loved by her friends and teachers. Thanks to her diligence and hard work, every school year she is an excellent student and receives a certificate of merit from the school. In addition, she is a very active person, she often participates in extracurricular activities at the school. The sisters are not only good at studying but also very skillful. At home, she is a good child, she always helps her parents with housework and takes care of her younger siblings when their parents are away. She cooks very well, so every dish she cooks is delicious for me. In the evening, she often teaches me to study. She helps me practice each stroke, teaches me each difficult math problem, and helps me pronounce each English sentence. Thanks to your patience, I got rid of many bad habits such as being playful, lazy to study, and being dependent. My academic achievements continue to improve day by day.
Childhood was the days when I and my sister had fun. Every morning when I go to school, my sister takes me on a small bicycle. The two of us talk happily while walking. I experienced all the flavors and colors of my childhood with you, loved and taught by you as a friend, not as dry and harsh words.
I still remember a time when I was sick and my parents were away, only my two sisters were at home. That day was in the afternoon, there was a weather forecast that it would rain heavily. She told me to bring a raincoat, but I was so busy playing that I forgot what she told me. As a result, that day I got caught in the rain and had a high fever that night. I was extremely worried about you. Her eyes were filled with concern and worry. Lying on the bed, I fell into a deep sleep, my mind spinning and empty. I half-closed my eyes and saw her silhouette looming next to the bed, from time to time she would use a towel to wipe my forehead. A moment later, she kindly fed me spoonfuls of porridge. A long, tiring and uncomfortable night has passed, thanks to the magical hands and love of the sisters, the fever has subsided. The next morning, when I woke up, I didn't see her anywhere, but when I walked downstairs, I saw her preparing breakfast for me. Looking at her haggard back, I just wanted to run to hug her and tell her thank you.
I love you very much and always feel lucky to have you as my older sister. I will always try to be a good younger sister, not being naughty or disobeying you to upset you. So please try to be a good older sister to pamper your stubborn younger sister like me. I love you so much!
Tran Thi Thanh Mai –
Your older siblings are the people who are closest to you and play with you the most
My family is a warm nest of 4 members: my parents, me and my sister. My parents work very hard as farmers, every day they sell their faces to the land and their backs to the sky to make money to make ends meet. That's why since childhood I have been very close and attached to my older sister. Just like that, you have become my spiritual support and a companion on every journey with me.
My sister's name is Lan. This is a name that my parents really like, partly because they like the elegance and beauty of orchids. My sister is 10 years older than me, this year she is 18 years old and is in her first year of college.
Since childhood, my sister has been a diligent, filial and polite child. That's why everyone in the family loves her. With her grandparents, she is always obedient, polite, and receptive to the good things they teach. To her parents, she is a filial daughter. Because her parents were not often at home, she single-handedly took care of her children and cooked meals for the whole family. When I was in 6th grade, my mother gave birth to another child, me. I heard from my parents that you were very pampered back then. Every time I come home from school, I immediately run a few rooms to pick me up and talk to me. Since then, you and I have been very close, attached to each other like a shadow. My sister and I went through important stages in life from learning to walk and talk to the first day of preschool and crying to the first day of first grade. When I was still studying near home, in the evenings I would help my parents with simple tasks from sweeping the yard, cooking, and sweeping the house.
She is about 1m6 tall, with a slim figure. She has pink white skin. The oval face with two dimples looks very charming. The high nose and heart-shaped lips when smiling are as bright as a new rose bud in the morning. She has beautiful black sparkling eyes. His eyes seemed to smile, and every time he reminded or told me, he radiated kindness and affection. Her long, silky black hair is soft and graceful when let down, but when she goes to school, she ties it neatly at the nape of her neck. She dresses very simply. When she goes to school, she wears a shirt and pants, and when she's at home, she wears clothes that make it easier to work.
She is a pretty good student, especially social subjects. Her English speaking ability is admirable. Because since childhood, she has liked to learn English and speak English fluently. Therefore, after 12 years of studying, she also achieved her dream and passed the entrance exam to the University of Foreign Languages - Hanoi National University. At night, she teaches me to study. Her lectures were very easy to understand, her sweet voice led me to new horizons of knowledge. She is always loved by her parents and teachers.
She has a very gentle and gentle personality. She always cares for everyone in the family and is very affectionate. Even though she is a girl, she is very strong. After each stumble or failure, she did not get discouraged but stood up on her own two feet, wiped away the tears behind her and continued on the path forward.
|
“Có một nơi để về đó là nhà, có những người để yêu thương đó là gia đình, có được cả hai đó là hạnh phúc.” Hạnh phúc của con người ta chỉ giản đơn như thế, chỉ gói gọn trong hai chữ “gia đình”. Thật bất hạnh cho những đứa trẻ sinh ra không thể sống trong gia đình toàn vẹn, đủ đầy. Những người có một mái ấm để đi về, để chở che có lẽ đã là hạnh phúc hơn những người khác nhiều lắm rồi. Hạnh phúc còn là khi được kể về gia đình mình với giọng đầy tự hào và hãnh diện. Nhưng để có thể truyền đạt được niềm hạnh phúc của mình trên trang giấy, tới người nghe, lại là một hành trình khác. Một niềm tự hào về gia đình, sự quan tâm và yêu thương dành cho các thành viên, mỗi cành hoa, đồ vật, sự khéo léo trong dẫn dắt và lôi cuốn người nghe, đó là những yếu tố để bạn tạo nên màu sắc riêng của mình trong từng trang viết. Mong rằng những dòng dưới đây sẽ là sự tham khảo, gợi ý cho bạn trong hành trình chinh phục những điểm cao. Chúc các bạn học tập tốt!
Ai đó đã từng nói rằng: Tiền có thể mua được thuốc nhưng không mua được sức khỏe, tiền có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian, tiền có thể mua được nhà nhưng không mua được tổ ấm. Đó là gia đình, thứ mà dẫu đánh đổi bao nhiêu tiền bạc cũng không thể mua được. Và tôi luôn tự hào bởi có một tổ ấm đáng quý như thế.
Gia đình tôi sống theo lối truyền thống xưa, là một gia đình tam hệ: ông bà, bố mẹ và ba chị em tôi. Và tôi yêu thương tất thảy những thành viên trong gia đình mình.
Ông bà tôi là những con người thuộc thế kỉ trước, những người đã được nếm trải những tháng năm của mưa bom bão đạn, của những nạn đói và cả những tháng năm hào hùng của đất nước những ngày “Tổ quốc có bao giờ đẹp thế này chăng?”, rồi cả những năm tháng hòa bình xây dựng đất nước như bây giờ. Ông tôi là một cựu chiến binh, đã vào sinh ra tử trên chiến trận, đã sống đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình đối với nhân dân, Tổ quốc. Vì thế, khi được trở về, ông lúc nào cũng vui tươi, điềm đạm và chân thành như những người lính Cụ Hồ. Cuộc sống của ông thật nhẹ nhàng với những vườn cây cảnh, với thú uống trà và cả những trưa kể cho các cháu về thời trẻ của mình. Bà tôi chính là biểu tượng của người phụ nữ Á Đông. Nét duyên trong nụ cười, sự nhẹ nhàng trong lời ăn tiếng nói, khéo léo trong mọi việc, bà đều không bị thời gian lấy mất. Hay ngay cả thời gian cũng không nỡ lam điều đó? Bà tôi thích đan khăn, đan áo cho con cháu. Bà thường nói: “Đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, làm được gì cho con cháu thì phải làm chứ, cho con cháu mình sau này bớt khổ”.
Có phải nhờ sự giáo dục của ông bà nội mà bố tôi mới trở thành người thành công và đáng kính như thế. Theo bước của ông, bố tham gia vào bộ công an góp phần đảm bảo trật tự an ninh đất nước. Có lẽ do đặc thù công việc, mấy chị em tôi chẳng mấy khi được thấy bố nhưng tình yêu thương và tấm lòng của bố tôi vẫn cảm nhận được qua mỗi cái ôm, món quà bố dành cho chúng tôi. Vì thế, chúng tôi gắn bó với mẹ nhiều hơn. Là một giáo viên, mẹ luôn biết cách dạy chúng tôi thế nào là đúng sai mà không áp đặt. Hơi ấm của mẹ, từng cái ôm, bàn tay uốn chữ cho chúng tôi đã trở thành tuổi thơ của những đứa trẻ chúng tôi rồi.
Tôi là chị cả trong ba đứa: một đứa lớp 1 và một đứa 4 tuổi. Nhưng chúng tôi chơi với nhau rất vui, như những người bạn không phân biệt. Vì thế, mỗi khi nghịch ngợm thì cả ba đứa đều bị mắng chung. Đôi khi vì giành đồ chơi, đồ ăn ngon mà chúng tôi cãi nhau, nhưng cuối cùng đồ ăn luôn được chia làm ba đều nhau, vì chúng tối sẽ ăn không ngon nếu những người kia không có đồ ăn.
Không có điều gì là hoàn hảo. Vậy nên, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có những mâu thuẫn, vì những người của thế hệ trước không thế hiểu chúng tôi nghĩ và muốn gì. Nhưng ông bà tôi biết cách điều hòa mọi thứ, mọi người cùng ngồi lại với nhau để giải quyết. Nhớ những buổi tối cả nhà ngồi nhìn mâm cơm mà không dám ăn vì bố chưa về, những tối mọi người cũng ngồi xem phim thật là vui biết mấy.
Một gia đình hạnh phúc không cần có nhà cao cửa rộng, không cần nhiều tiền. Hạnh phúc sẽ đến nếu chúng ta biết lấp đầy chỗ trống cho nhau, để chúng ta được mãi mãi bên nhau.
Đoàn Hương –
Gia đình luôn là nơi tìm về của mọi người những người thân luôn dành cho bạn tình cảm đặc biệt mà không ai có được
Mỗi người sinh ra đều lưu giữ trong tim hình ảnh của những thành viên, ấy chính là gia đình. Gia đình- hai tiếng gọi thân thương mà giản dị biết mấy. Đó là nơi ta chập chững những bước đi đầu đời, là nơi hạnh phúc luôn đong đầy trọn vẹn. Đó còn là nơi trở về sau những lần vấp ngã, là nơi mọi người yêu thương để tiếp cho nhau sức mạnh vững bước trên đường đời. Chỉ thế thôi thì em cũng yêu gia đình biết nhường nào.
Gia đình em là một tổ ấm gồm 6 thành viên: ông bà nội, bố mẹ, em và em gái em. Ông bà em năm nay đã ngoài 60 tuổi nhưng còn rất khỏe mạnh và minh mẫn. Ông bà sống rất được lòng mọi người, được hàng xóm quý mến. Trong gia đình thì ông bà rất yêu thương con cháu. Từ nhỏ, em đã được chìm đắm trong điệu ru ầu ơ của bà, được say sưa trong những câu chuyện cổ tích của ông. Qua đó, em được giáo dục về cách sống đẹp, biết thương người như thể thương thân, tiếp thu những điều hay lẽ phải. Bởi vậy nên mọi người trong nhà đều yêu quý và kính trọng ông bà.
Đối với em thì bố chính là một thần tượng đầy ngưỡng mộ. Tuy không làm những nghề cao quý như bác sĩ, kĩ sư… Bố là một người công nhân tâm huyết với nghề. Bố là trụ cột vững chắc trong gia đình. Mỗi khi có những băn khoăn, trăn trở; vấp ngã hay thất bại thì bố như bức tường thành nâng đỡ em, giúp em mạnh mẽ, trưởng thành hơn trên đường đời. Những sương gió vất vả của cuộc đời in hằn trên khuôn mặt và làn da của bố, em lại càng yêu và kính trọng bố hơn.
Không chỉ có chuyên môn nghề nghiệp cao mà bố em còn rất khéo tay. Những vật dụng trong nhà hầu hết đều do bố tự tay làm. Bàn tay khéo léo ấy đóng cho em chiếc nôi thuở ấu thơ, làm cho em con ngựa gỗ để vui chơi rồi lại tự làm kệ sách cho gia đình,… Là người làm chủ gia đình nhưng bố không hề gia trưởng, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu để hạnh phúc được bền lâu.
Còn mẹ em, mẹ kém bố 3 tuổi, vậy là năm nay mẹ đã 35 tuổi rồi. Mẹ làm công nhân may ở một công ty gần nhà nên có khá nhiều thời gian rảnh để chăm sóc gia đình. Mẹ là đầu bếp số 1 của gia đình, luôn chế biến những món ăn hấp dẫn và bổ dưỡng. Nếu bố là bức tường thành vững chắc thì mẹ chính là vòng tay dang rộng luôn ôm ấp và chào đón em. Vào thời gian rảnh, mẹ thường may quần áo cho em, thêu thùa may vá vốn là sở thích của mẹ.
Em gái em mới hơn một tuổi, đang tuổi tập đi tập nói nên rất dễ thương. Ở nhà, bé được mọi người gọi là Nhím. Bé rất thích xem các chương trình quảng cáo để tập nói theo. Giờ đây bé có thể nói những từ đơn giản như mẹ, bà, bố, ông… từ ngày có thêm bé, cả nhà em lúc nào cũng tràn ngập niềm vui và tiếng cười.
Gia đình em sống rất tình cảm, quan tâm và gắn bó với nhau. Tuy mỗi người đều có công việc của riêng mình nhưng đều dành thời gian cho mái ấm gia đình.
|
“Có một nơi để về đó là nhà, có những người để yêu thương đó là gia đình, có được cả hai đó là hạnh phúc.” Hạnh phúc của con người ta chỉ giản đơn như thế, chỉ gói gọn trong hai chữ “gia đình”. Thật bất hạnh cho những đứa trẻ sinh ra không thể sống trong gia đình toàn vẹn, đủ đầy. Những người có một mái ấm để đi về, để chở che có lẽ đã là hạnh phúc hơn những người khác nhiều lắm rồi. Hạnh phúc còn là khi được kể về gia đình mình với giọng đầy tự hào và hãnh diện. Nhưng để có thể truyền đạt được niềm hạnh phúc của mình trên trang giấy, tới người nghe, lại là một hành trình khác. Một niềm tự hào về gia đình, sự quan tâm và yêu thương dành cho các thành viên, mỗi cành hoa, đồ vật, sự khéo léo trong dẫn dắt và lôi cuốn người nghe, đó là những yếu tố để bạn tạo nên màu sắc riêng của mình trong từng trang viết. Mong rằng những dòng dưới đây sẽ là sự tham khảo, gợi ý cho bạn trong hành trình chinh phục những điểm cao. Chúc các bạn học tập tốt!
Ai đó đã từng nói rằng: Tiền có thể mua được thuốc nhưng không mua được sức khỏe, tiền có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian, tiền có thể mua được nhà nhưng không mua được tổ ấm. Đó là gia đình, thứ mà dẫu đánh đổi bao nhiêu tiền bạc cũng không thể mua được. Và tôi luôn tự hào bởi có một tổ ấm đáng quý như thế.
Gia đình tôi sống theo lối truyền thống xưa, là một gia đình tam hệ: ông bà, bố mẹ và ba chị em tôi. Và tôi yêu thương tất thảy những thành viên trong gia đình mình.
Ông bà tôi là những con người thuộc thế kỉ trước, những người đã được nếm trải những tháng năm của mưa bom bão đạn, của những nạn đói và cả những tháng năm hào hùng của đất nước những ngày “Tổ quốc có bao giờ đẹp thế này chăng?”, rồi cả những năm tháng hòa bình xây dựng đất nước như bây giờ. Ông tôi là một cựu chiến binh, đã vào sinh ra tử trên chiến trận, đã sống đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình đối với nhân dân, Tổ quốc. Vì thế, khi được trở về, ông lúc nào cũng vui tươi, điềm đạm và chân thành như những người lính Cụ Hồ. Cuộc sống của ông thật nhẹ nhàng với những vườn cây cảnh, với thú uống trà và cả những trưa kể cho các cháu về thời trẻ của mình. Bà tôi chính là biểu tượng của người phụ nữ Á Đông. Nét duyên trong nụ cười, sự nhẹ nhàng trong lời ăn tiếng nói, khéo léo trong mọi việc, bà đều không bị thời gian lấy mất. Hay ngay cả thời gian cũng không nỡ lam điều đó? Bà tôi thích đan khăn, đan áo cho con cháu. Bà thường nói: “Đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, làm được gì cho con cháu thì phải làm chứ, cho con cháu mình sau này bớt khổ”.
Có phải nhờ sự giáo dục của ông bà nội mà bố tôi mới trở thành người thành công và đáng kính như thế. Theo bước của ông, bố tham gia vào bộ công an góp phần đảm bảo trật tự an ninh đất nước. Có lẽ do đặc thù công việc, mấy chị em tôi chẳng mấy khi được thấy bố nhưng tình yêu thương và tấm lòng của bố tôi vẫn cảm nhận được qua mỗi cái ôm, món quà bố dành cho chúng tôi. Vì thế, chúng tôi gắn bó với mẹ nhiều hơn. Là một giáo viên, mẹ luôn biết cách dạy chúng tôi thế nào là đúng sai mà không áp đặt. Hơi ấm của mẹ, từng cái ôm, bàn tay uốn chữ cho chúng tôi đã trở thành tuổi thơ của những đứa trẻ chúng tôi rồi.
Tôi là chị cả trong ba đứa: một đứa lớp 1 và một đứa 4 tuổi. Nhưng chúng tôi chơi với nhau rất vui, như những người bạn không phân biệt. Vì thế, mỗi khi nghịch ngợm thì cả ba đứa đều bị mắng chung. Đôi khi vì giành đồ chơi, đồ ăn ngon mà chúng tôi cãi nhau, nhưng cuối cùng đồ ăn luôn được chia làm ba đều nhau, vì chúng tối sẽ ăn không ngon nếu những người kia không có đồ ăn.
Không có điều gì là hoàn hảo. Vậy nên, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có những mâu thuẫn, vì những người của thế hệ trước không thế hiểu chúng tôi nghĩ và muốn gì. Nhưng ông bà tôi biết cách điều hòa mọi thứ, mọi người cùng ngồi lại với nhau để giải quyết. Nhớ những buổi tối cả nhà ngồi nhìn mâm cơm mà không dám ăn vì bố chưa về, những tối mọi người cũng ngồi xem phim thật là vui biết mấy.
Một gia đình hạnh phúc không cần có nhà cao cửa rộng, không cần nhiều tiền. Hạnh phúc sẽ đến nếu chúng ta biết lấp đầy chỗ trống cho nhau, để chúng ta được mãi mãi bên nhau.
Đoàn Hương –
Gia đình luôn là nơi tìm về của mọi người những người thân luôn dành cho bạn tình cảm đặc biệt mà không ai có được
Mỗi người sinh ra đều lưu giữ trong tim hình ảnh của những thành viên, ấy chính là gia đình. Gia đình- hai tiếng gọi thân thương mà giản dị biết mấy. Đó là nơi ta chập chững những bước đi đầu đời, là nơi hạnh phúc luôn đong đầy trọn vẹn. Đó còn là nơi trở về sau những lần vấp ngã, là nơi mọi người yêu thương để tiếp cho nhau sức mạnh vững bước trên đường đời. Chỉ thế thôi thì em cũng yêu gia đình biết nhường nào.
Gia đình em là một tổ ấm gồm 6 thành viên: ông bà nội, bố mẹ, em và em gái em. Ông bà em năm nay đã ngoài 60 tuổi nhưng còn rất khỏe mạnh và minh mẫn. Ông bà sống rất được lòng mọi người, được hàng xóm quý mến. Trong gia đình thì ông bà rất yêu thương con cháu. Từ nhỏ, em đã được chìm đắm trong điệu ru ầu ơ của bà, được say sưa trong những câu chuyện cổ tích của ông. Qua đó, em được giáo dục về cách sống đẹp, biết thương người như thể thương thân, tiếp thu những điều hay lẽ phải. Bởi vậy nên mọi người trong nhà đều yêu quý và kính trọng ông bà.
Đối với em thì bố chính là một thần tượng đầy ngưỡng mộ. Tuy không làm những nghề cao quý như bác sĩ, kĩ sư… Bố là một người công nhân tâm huyết với nghề. Bố là trụ cột vững chắc trong gia đình. Mỗi khi có những băn khoăn, trăn trở; vấp ngã hay thất bại thì bố như bức tường thành nâng đỡ em, giúp em mạnh mẽ, trưởng thành hơn trên đường đời. Những sương gió vất vả của cuộc đời in hằn trên khuôn mặt và làn da của bố, em lại càng yêu và kính trọng bố hơn.
Không chỉ có chuyên môn nghề nghiệp cao mà bố em còn rất khéo tay. Những vật dụng trong nhà hầu hết đều do bố tự tay làm. Bàn tay khéo léo ấy đóng cho em chiếc nôi thuở ấu thơ, làm cho em con ngựa gỗ để vui chơi rồi lại tự làm kệ sách cho gia đình,… Là người làm chủ gia đình nhưng bố không hề gia trưởng, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu để hạnh phúc được bền lâu.
Còn mẹ em, mẹ kém bố 3 tuổi, vậy là năm nay mẹ đã 35 tuổi rồi. Mẹ làm công nhân may ở một công ty gần nhà nên có khá nhiều thời gian rảnh để chăm sóc gia đình. Mẹ là đầu bếp số 1 của gia đình, luôn chế biến những món ăn hấp dẫn và bổ dưỡng. Nếu bố là bức tường thành vững chắc thì mẹ chính là vòng tay dang rộng luôn ôm ấp và chào đón em. Vào thời gian rảnh, mẹ thường may quần áo cho em, thêu thùa may vá vốn là sở thích của mẹ.
Em gái em mới hơn một tuổi, đang tuổi tập đi tập nói nên rất dễ thương. Ở nhà, bé được mọi người gọi là Nhím. Bé rất thích xem các chương trình quảng cáo để tập nói theo. Giờ đây bé có thể nói những từ đơn giản như mẹ, bà, bố, ông… từ ngày có thêm bé, cả nhà em lúc nào cũng tràn ngập niềm vui và tiếng cười.
Gia đình em sống rất tình cảm, quan tâm và gắn bó với nhau. Tuy mỗi người đều có công việc của riêng mình nhưng đều dành thời gian cho mái ấm gia đình.
|
Trong gia đình, ngoài bố mẹ ra thì chị là người hiểu và quan tâm ta rất nhiều. Chị là người nghe thấy tiếng khóc oe oe chào đời của ta, là người chứng kiến sự trưởng thành của ta. Chị cũng là người dạy ta những điều hay lẽ phải, là người ta có thể tâm sự những lúc lòng cảm thấy nặng trĩu. Tình cảm chị em luôn thật sâu đậm và có ý nghĩa sâu sắc với sự trưởng thành của mỗi người. Trong chương trình Ngữ Văn 6 có kiểu đề kể về chị của em. Với dạng bài này ngoài tả hình dáng, tính cách của chị cần chú ý kết hợp làm nổi bật những ấn tượng, kỉ niệm về chị. Dưới đây là bài văn mẫu kể về chị của em, là một hướng đi để mọi người có cách nhìn rõ hơn về kiểu bài này.
Chị tôi học Đại học xa nhà ngót nghét cũng đã hai năm. Đã lâu rồi tôi không được nghe chị kể chuyện, cùng chị lang thang khắp nẻo thôn đường xóm để tâm sự. Hình ảnh chị Hương – người chị ruột gần gũi với tôi từ thuở tấm bé mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.
Tôi còn nhớ mới ngày nào tôi cùng chị đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ để tới trường, vậy mà giờ chị đã là một cô sinh viên học Đại học năm thứ hai. Chị học xa nhà đồng nghĩa rằng thời gian tôi gần gũi chị ít hơn nhưng những cuộc trò chuyện tới tối muộn của hai chị em khiến tôi vẫn luôn cảm giác chị vẫn rất gần gũi với mình, vẫn không gì thay đổi. Chị tôi cao lắm, cái dáng thanh mảnh, dịu dàng của cô gái tuổi đôi mươi. Mái tóc chị dài ngang vai, thẳng, đen mượt được chị thả xõa ra mỗi khi tới trường. Khi làm việc mái tóc ấy được búi gọn lại trông chị cá tính lắm. Gương mặt chị hình trái xoan lúc nào cũng khiến người đối diện thấy đầy thiện cảm và dễ mến. Nhưng tôi yêu nhất vẫn là đôi mắt chị. Đôi mắt sáng, đen tròn luôn ánh lên những cái nhìn rất mực trìu mến, thân thương. Tôi yêu đôi mắt ấy vì một cảm giác bình yên đến lạ lùng mỗi khi tôi nhìn vào. Tôi nhớ nhiều lần tôi chán nản, muốn gục ngã buông xuôi, đôi mắt ấy như biết nói, tôi thấy như tất cả niềm tin, sự động viên chị dồn vào ánh mắt chị dành cho tôi.
Hai chị em gái với nhau nên chị hiểu tôi lắm, hiểu cả tâm lí của tôi ở cả cái tuổi dậy thì ẩm ương. Chị hay dành thời gian tâm sự với tôi. Ngày chị còn ở nhà, hai chị em tôi có những đêm không ngủ được, nằm ôn chuyện cho tới quá khuya mới chịu đi ngủ. Nay chị học xa nhà rồi, chị em tôi chỉ có những cuộc trò chuyện qua điện thoại. Chị quý tôi nhiều lắm. Vì là chị cả, chị Hương luôn nhận hết việc nhà phía mình, luôn nói tôi còn nhỏ, còn đang tuổi chơi tuổi học, chị làm được hết. Có bánh kẹo hay đồ ăn, chị luôn chia tôi phần hơn hoặc cho tôi hết. Chị thường dạy tôi học bài mỗi ngày. Chị giống y cô giáo tôi vậy. Tôi cũng không hiểu sao tôi thích được chị giảng, có lẽ vì chị có cách giảng phù hợp với tôi, khiến tôi nhanh chóng hiểu. Trong ấn tượng của tôi, chị Hương cũng là một cô gái khéo tay lắm. Chị rất giỏi đan hay may vá, cũng rất khéo khi gấp hoa hay làm đồ chơi. Tôi thường được chị cho đi chợ cùng để chọn mua những vật dụng trang trí cho tổ ấm thân yêu của mình.
Chị Hương học xa nhà, ít có thời gian về nhà lắm. Có nhiều khi chị bận làm luận án mà tận ba tháng trời không có thời gian rảnh để về. Những lúc ấy, tôi thấy lòng mình trống trải và thấy buồn rười rượi. Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật tôi, cũng là ngày chị đang chuẩn bị cho những đồ án mới, ấy vậy mà chiều hôm ấy chị vẫn về và tự tay tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu cho tôi. Bánh kem chị tự tay làm, đồ ăn chị tự tay nấu, chiếc khăn chị tặng tôi cũng là từ một tay chị đan. Đó là sinh nhật đáng nhớ nhất của tôi, cũng là bất ngờ lớn nhất chị dành cho tôi.
Tôi yêu quý chị Hương lắm. Tôi cũng thương chị phải tự lập ở một môi trường mới như thế. Chị ơi cố gắng lên, em sẽ sớm thi Đại học và sẽ ở gần chị nữa thôi, chị nhé!
-Trần Thị Thanh Mai –
Chị gái thường là người rất thân thiết với em trai hoặc em gái
Tuổi thơ mỗi người lại mang trong mình hình bóng của một người thân thương nào đó. Với một số người, đó là hình ảnh người bà phúc hậu, với ai đó, là người mẹ tảo tần hay người cha nghiêm khắc mà giàu tình yêu thương. Với tôi, tuổi thơ luôn được lấp đầy với những kỉ niệm đẹp đẽ về chị gái của mình.
Chị tôi hơn tôi ba tuổi nhưng lại là chị cả trong nhà nên chỉ có 3 tuổi nhưng làm chị tôi lớn hơn tôi rất nhiều. Chị có làn da hơi nâu rám nắng bởi luôn phải phơi nắng ngoài trời để giúp bố mẹ trong việc đồng áng hay việc nhà. Chị tôi từ nhỏ đã giống mẹ như đúc, từ khuôn mặt trái xoan với đôi mắt đen láy. Mái tóc dài mượt, luôn để dài qua vai rất nữ tính. Chị tôi không thích mua đồ mới, những chiếc cặp tóc đều là một năm thay hai lần, những chiếc áo luôn chỉ có những màu nâu, đen hay tím.
Là chị em nhưng tôi và chị lại chẳng giống nhau, nếu không muốn nói là trái ngược nhau. Chị tôi luôn ăn nói, đi lại dịu dàng, nhỏ nhẹ trong khi tôi là đứa nổi tiếng là nghịch ngợm và khó bảo nhất trong xóm. Nhưng chúng tôi lại đi chơi với nhau rất vui. Vì chị luôn là người chăm sóc và nhường nhịn tôi trong mọi chuyện, và tôi lại thích cảm giác mình là người chiến thắng.
Tôi còn nhớ, buổi chiều hôm ấy. Bố mẹ tôi đã đi làm cả, chị đang chăm sóc những luống rau mới trồng trong vườn. Trời thì nắng nóng, tôi phải chơi ở trong nhà. “Thật là chán quá đi mà!” Tôi đi nghịch ngợm, tìm tòi nhưng xung quanh nhà, nhìn những đồ vật mà ngày nào tôi cũng đi qua đi lại, nhìn đến phát chán rồi. Tôi bắt đầu lấy quả bóng ở góc nhà ra để nghịch. “Đá bóng trong nhà cũng là một ý hay. Chỉ cần cẩn thận một chút là được mà!” Tôi nghĩ thế và thấy như thế là hợp lí lắm. Quả bóng đá vào tường rồi lại văng ra, rồi lại được đá vào tường.
Bỗng nhiên, “choảng”. Tôi giật mình quay lại, chiếc bình hoa mà bố trân trọng bao lâu nay đang nằm dưới đất, mỗi chỗ một mảnh. “Chết rồi! Làm sao bây giờ. Lọ hoa… Quả bóng…” Đầu tôi không nghĩ được gì hết, mặt tái đi vì sợ hài. Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì chị tôi ở vườn chạy vào. Chị đứng lại trước cửa, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình. Chị cũng chẳng khác tôi, cũng đang bàng hoàng và lo lắng. Chúng tôi còn không biết phải làm sao thì bồng nhiên… bố tôi về. Mặt ông đang hớn hở bỗng tối sầm lại.
Chuyện gì thế này? Hả- Bố tôi cố kiềm chế, hỏi trong giận dữ.
Con… Con…
Tôi đang loay hoay thì bỗng thấy mèo Mun ở đó. Đầu tôi lóe lên một ý tưởng: “Đúng, mình có thể đổ tội lên con Mun mà”. Tôi chưa kịp cất tiếng thì chị tôi đã nói:
Con xin lỗi bố. Là do con không cẩn thận, con xin lỗi!
Chị nói nhỏ, rồi nhỏ dần. Tôi nghe trong đó có cả sự sợ sệt nữa. Bố tôi mặt nóng phừng phừng, giận dữ. Tôi còn chưa kịp làm gì, những chiếc roi da đầu tiên đã quất lên người chị tôi. Lúc đầu là một tiếng “á”, nhưng sau đó không có nữa. Chị không kêu, nhưng những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi thương chị quá, nhưng sự hèn nhát và sợ hãi chặn lấy cổ họng tôi. Và đôi chân tôi đứng yên đó nhìn. Và nhìn.
Lúc sau, tôi mới dám đỡ chị dậy. Đó là lần đầu tiên tôi chăm sóc chị tôi, bình thường, là điều ngược lại. Chị tôi không kêu đau, nhưng nhìn những vết kia tôi biết chị còn đau lắm. Vừa tôi thuốc cho chị, nước mắt tôi lăn dài:
Sao chị ngốc thế?
Vì chị là chị của em!
|
Trong gia đình, ngoài bố mẹ ra thì chị là người hiểu và quan tâm ta rất nhiều. Chị là người nghe thấy tiếng khóc oe oe chào đời của ta, là người chứng kiến sự trưởng thành của ta. Chị cũng là người dạy ta những điều hay lẽ phải, là người ta có thể tâm sự những lúc lòng cảm thấy nặng trĩu. Tình cảm chị em luôn thật sâu đậm và có ý nghĩa sâu sắc với sự trưởng thành của mỗi người. Trong chương trình Ngữ Văn 6 có kiểu đề kể về chị của em. Với dạng bài này ngoài tả hình dáng, tính cách của chị cần chú ý kết hợp làm nổi bật những ấn tượng, kỉ niệm về chị. Dưới đây là bài văn mẫu kể về chị của em, là một hướng đi để mọi người có cách nhìn rõ hơn về kiểu bài này.
Chị tôi học Đại học xa nhà ngót nghét cũng đã hai năm. Đã lâu rồi tôi không được nghe chị kể chuyện, cùng chị lang thang khắp nẻo thôn đường xóm để tâm sự. Hình ảnh chị Hương – người chị ruột gần gũi với tôi từ thuở tấm bé mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.
Tôi còn nhớ mới ngày nào tôi cùng chị đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ để tới trường, vậy mà giờ chị đã là một cô sinh viên học Đại học năm thứ hai. Chị học xa nhà đồng nghĩa rằng thời gian tôi gần gũi chị ít hơn nhưng những cuộc trò chuyện tới tối muộn của hai chị em khiến tôi vẫn luôn cảm giác chị vẫn rất gần gũi với mình, vẫn không gì thay đổi. Chị tôi cao lắm, cái dáng thanh mảnh, dịu dàng của cô gái tuổi đôi mươi. Mái tóc chị dài ngang vai, thẳng, đen mượt được chị thả xõa ra mỗi khi tới trường. Khi làm việc mái tóc ấy được búi gọn lại trông chị cá tính lắm. Gương mặt chị hình trái xoan lúc nào cũng khiến người đối diện thấy đầy thiện cảm và dễ mến. Nhưng tôi yêu nhất vẫn là đôi mắt chị. Đôi mắt sáng, đen tròn luôn ánh lên những cái nhìn rất mực trìu mến, thân thương. Tôi yêu đôi mắt ấy vì một cảm giác bình yên đến lạ lùng mỗi khi tôi nhìn vào. Tôi nhớ nhiều lần tôi chán nản, muốn gục ngã buông xuôi, đôi mắt ấy như biết nói, tôi thấy như tất cả niềm tin, sự động viên chị dồn vào ánh mắt chị dành cho tôi.
Hai chị em gái với nhau nên chị hiểu tôi lắm, hiểu cả tâm lí của tôi ở cả cái tuổi dậy thì ẩm ương. Chị hay dành thời gian tâm sự với tôi. Ngày chị còn ở nhà, hai chị em tôi có những đêm không ngủ được, nằm ôn chuyện cho tới quá khuya mới chịu đi ngủ. Nay chị học xa nhà rồi, chị em tôi chỉ có những cuộc trò chuyện qua điện thoại. Chị quý tôi nhiều lắm. Vì là chị cả, chị Hương luôn nhận hết việc nhà phía mình, luôn nói tôi còn nhỏ, còn đang tuổi chơi tuổi học, chị làm được hết. Có bánh kẹo hay đồ ăn, chị luôn chia tôi phần hơn hoặc cho tôi hết. Chị thường dạy tôi học bài mỗi ngày. Chị giống y cô giáo tôi vậy. Tôi cũng không hiểu sao tôi thích được chị giảng, có lẽ vì chị có cách giảng phù hợp với tôi, khiến tôi nhanh chóng hiểu. Trong ấn tượng của tôi, chị Hương cũng là một cô gái khéo tay lắm. Chị rất giỏi đan hay may vá, cũng rất khéo khi gấp hoa hay làm đồ chơi. Tôi thường được chị cho đi chợ cùng để chọn mua những vật dụng trang trí cho tổ ấm thân yêu của mình.
Chị Hương học xa nhà, ít có thời gian về nhà lắm. Có nhiều khi chị bận làm luận án mà tận ba tháng trời không có thời gian rảnh để về. Những lúc ấy, tôi thấy lòng mình trống trải và thấy buồn rười rượi. Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật tôi, cũng là ngày chị đang chuẩn bị cho những đồ án mới, ấy vậy mà chiều hôm ấy chị vẫn về và tự tay tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu cho tôi. Bánh kem chị tự tay làm, đồ ăn chị tự tay nấu, chiếc khăn chị tặng tôi cũng là từ một tay chị đan. Đó là sinh nhật đáng nhớ nhất của tôi, cũng là bất ngờ lớn nhất chị dành cho tôi.
Tôi yêu quý chị Hương lắm. Tôi cũng thương chị phải tự lập ở một môi trường mới như thế. Chị ơi cố gắng lên, em sẽ sớm thi Đại học và sẽ ở gần chị nữa thôi, chị nhé!
-Trần Thị Thanh Mai –
Chị gái thường là người rất thân thiết với em trai hoặc em gái
Tuổi thơ mỗi người lại mang trong mình hình bóng của một người thân thương nào đó. Với một số người, đó là hình ảnh người bà phúc hậu, với ai đó, là người mẹ tảo tần hay người cha nghiêm khắc mà giàu tình yêu thương. Với tôi, tuổi thơ luôn được lấp đầy với những kỉ niệm đẹp đẽ về chị gái của mình.
Chị tôi hơn tôi ba tuổi nhưng lại là chị cả trong nhà nên chỉ có 3 tuổi nhưng làm chị tôi lớn hơn tôi rất nhiều. Chị có làn da hơi nâu rám nắng bởi luôn phải phơi nắng ngoài trời để giúp bố mẹ trong việc đồng áng hay việc nhà. Chị tôi từ nhỏ đã giống mẹ như đúc, từ khuôn mặt trái xoan với đôi mắt đen láy. Mái tóc dài mượt, luôn để dài qua vai rất nữ tính. Chị tôi không thích mua đồ mới, những chiếc cặp tóc đều là một năm thay hai lần, những chiếc áo luôn chỉ có những màu nâu, đen hay tím.
Là chị em nhưng tôi và chị lại chẳng giống nhau, nếu không muốn nói là trái ngược nhau. Chị tôi luôn ăn nói, đi lại dịu dàng, nhỏ nhẹ trong khi tôi là đứa nổi tiếng là nghịch ngợm và khó bảo nhất trong xóm. Nhưng chúng tôi lại đi chơi với nhau rất vui. Vì chị luôn là người chăm sóc và nhường nhịn tôi trong mọi chuyện, và tôi lại thích cảm giác mình là người chiến thắng.
Tôi còn nhớ, buổi chiều hôm ấy. Bố mẹ tôi đã đi làm cả, chị đang chăm sóc những luống rau mới trồng trong vườn. Trời thì nắng nóng, tôi phải chơi ở trong nhà. “Thật là chán quá đi mà!” Tôi đi nghịch ngợm, tìm tòi nhưng xung quanh nhà, nhìn những đồ vật mà ngày nào tôi cũng đi qua đi lại, nhìn đến phát chán rồi. Tôi bắt đầu lấy quả bóng ở góc nhà ra để nghịch. “Đá bóng trong nhà cũng là một ý hay. Chỉ cần cẩn thận một chút là được mà!” Tôi nghĩ thế và thấy như thế là hợp lí lắm. Quả bóng đá vào tường rồi lại văng ra, rồi lại được đá vào tường.
Bỗng nhiên, “choảng”. Tôi giật mình quay lại, chiếc bình hoa mà bố trân trọng bao lâu nay đang nằm dưới đất, mỗi chỗ một mảnh. “Chết rồi! Làm sao bây giờ. Lọ hoa… Quả bóng…” Đầu tôi không nghĩ được gì hết, mặt tái đi vì sợ hài. Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì chị tôi ở vườn chạy vào. Chị đứng lại trước cửa, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình. Chị cũng chẳng khác tôi, cũng đang bàng hoàng và lo lắng. Chúng tôi còn không biết phải làm sao thì bồng nhiên… bố tôi về. Mặt ông đang hớn hở bỗng tối sầm lại.
Chuyện gì thế này? Hả- Bố tôi cố kiềm chế, hỏi trong giận dữ.
Con… Con…
Tôi đang loay hoay thì bỗng thấy mèo Mun ở đó. Đầu tôi lóe lên một ý tưởng: “Đúng, mình có thể đổ tội lên con Mun mà”. Tôi chưa kịp cất tiếng thì chị tôi đã nói:
Con xin lỗi bố. Là do con không cẩn thận, con xin lỗi!
Chị nói nhỏ, rồi nhỏ dần. Tôi nghe trong đó có cả sự sợ sệt nữa. Bố tôi mặt nóng phừng phừng, giận dữ. Tôi còn chưa kịp làm gì, những chiếc roi da đầu tiên đã quất lên người chị tôi. Lúc đầu là một tiếng “á”, nhưng sau đó không có nữa. Chị không kêu, nhưng những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi thương chị quá, nhưng sự hèn nhát và sợ hãi chặn lấy cổ họng tôi. Và đôi chân tôi đứng yên đó nhìn. Và nhìn.
Lúc sau, tôi mới dám đỡ chị dậy. Đó là lần đầu tiên tôi chăm sóc chị tôi, bình thường, là điều ngược lại. Chị tôi không kêu đau, nhưng nhìn những vết kia tôi biết chị còn đau lắm. Vừa tôi thuốc cho chị, nước mắt tôi lăn dài:
Sao chị ngốc thế?
Vì chị là chị của em!
|
Tình cảm gia đình là thứ tình cảm rất đỗi gần gũi và thiêng liêng, quý giá vô ngần. Gia đình là điểm tựa, là nơi ta tìm về sau những mệt mỏi cuộc đời. Ở đó có vòng tay cha dang rộng, ánh mắt mẹ chờ mong, có nụ cười của anh chị em thân yêu. Tình cảm gia đình, ngoài tình phụ tử, mẫu tử thiêng liêng, tình cảm anh em cũng thật đáng trân trọng. Trong chương trình Ngữ Văn 6, ta sẽ bắt gặp dạng bài kể về anh trai của em. Dưới đây là bài văn mẫu kể về anh trai của em lớp 6 giúp mọi người có định hướng rõ hơn khi làm dạng bài này.
Hình ảnh bài văn mẫu kể về người anh trai của em
Tôi là đứa bé từ ấu thơ đã gắn bó với anh trai của mình. Hai anh em được ngoại nuôi nấng tới tận lúc trưởng thành. Tôi quý và thương anh Nam nhiều lắm – anh trai của tôi.
Anh tôi đã ngoài 20 tuổi. Vì bố mẹ bươn chải ở nơi đất khách quê người, để lại hai anh em tôi cho ngoại chăm sóc. Tôi lớn lên trong sự đùm bọc của ngoại và sự dạy dỗ của anh. Anh tôi từ nhỏ đã trở thành trụ cột vững chắc của hai bà cháu tôi. Anh không được học hết Đại học như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Anh thường bảo tôi: “Ước mơ Đại học đỗ đạt của anh nhờ em thực hiện hết đấy. Giúp anh nhé! ” Những lúc ấy, anh thường cười rất tươi, nụ cười tiếp thêm cho tôi động lực, niềm tin vào cuộc sống, tiếp bước cho ước mơ của anh.
Từ khi còn là một đứa trẻ 15 tuổi, anh đã vừa học vừa làm thêm để giúp đỡ ngoại. Cái nắng cái gió cuộc đời mưu sinh hằn lên mái tóc cháy nắng đỏ hoe của anh. Cái nắng gió cuộc đời ấy cũng làm làn da anh tôi sạm đen lại, làn da của sự dãi dầu sương gió. Ấy vậy mà khi đó, anh tôi mới tuổi 15 – cái tuổi vô tư mà nhiều đứa trẻ khác chỉ học và chơi, anh đã lao mình vào cuộc đời để giúp gia đình như thế. Tuổi thơ của anh là những buổi tối mịt phục vụ ở quán ăn vặt đầu xóm, là những bài giảng say sưa cho đứa em anh gia sư gần nhà,… Thời gian rảnh rỗi của anh thường rất ít. Có chăng là những khi anh dạy tôi bơi, chỉ tôi cách thổi sáo hay cùng tôi thả diều trên triền đê lộng gió.
Tôi biết anh Nam thương tôi nhiều lắm. Có gì ngon anh cũng nhường phần tôi. Anh không bao giờ để tôi thua kém bè bạn. Có những ngày ngoại ốm, anh chăm ngoại và thay ngoại chăm sóc cả tôi. Tôi rất nhớ ngày hôm đó, trên đường đi học về, tôi bị 1 đám học sinh lạ mặt chặn đánh và đòi tiền. Mắt tôi đẫm lệ trước những đòn giáng đau đớn mà không biết phải làm thế nào. Chợt anh tôi xuất hiện, ra tay giúp tôi. Tôi bất ngờ trước sự có mặt của anh Nam khi ấy. Thì ra, anh thấy tôi về muộn hơn mọi ngày, anh sốt sắng đi tìm, lo tôi làm sao. Lúc nào anh cũng nghĩ tới tôi và lo lắng cho tôi nhiều như thế.
Ngoại dạo gần đây yếu hẳn đi. Công việc của anh ngày càng bận rộn. Nhưng anh ơi, đứa em này đã lớn, sẽ thay anh chăm sóc ngoại và viết tiếp ước mơ dang dở kia, anh nhé!
Trần Thị Thanh Mai –
Trong gia đình, em là cô công chúa nhỏ, nhận được nhiều yêu thương từ bố mẹ và anh trai. Với em, anh trai là một người tuyệt vời, hai anh em chúng em thương yêu nhau tuy không nói ra nhưng em luôn tự hào có một người anh như thế.
Anh Nam hơn em ba tuổi, năm nay anh học lớp chín. Hai anh em học cùng trường với nhau, nên ngày nào anh cũng chở em đến trường. Dáng cười anh cao khỏe, nước da ngăm ngăm màu bánh mật, đó là kết quả của những lần anh trốn ngủ trưa mà đội nắng đi chơi đánh đáo hay bơi sông cùng chúng bạn. Mái tóc đen luôn được anh chải chuốt gọn gàng, để lộ ra vầng trán cao, bóng thể hiện rõ sự sáng dạ, lanh lợi của anh. Ẩn dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt đen láy, ánh lên vẻ dễ gần mà quyết đoán. Anh sở hữu nụ cười duyên với chiếc răng khểnh luôn tạo thiện cảm với người đối diện. Giọng nói của anh trầm ấm như tính cách của anh vậy. Vậy mà đôi lúc anh cũng giỏi pha trò cười bởi sự hóm hỉnh của mình.
Là người anh cả trong gia đình, nên anh luôn cố gắng phụ giúp bố mẹ công việc nhà. Tan học anh thường trở về nhà liền, có khi anh chẻ củi, có lúc đun nước… Có lẽ anh Nam muốn đỡ đần bố mẹ để chiếc áo cũ của bố không bị bạc màu thêm nữa hay bớt giọt mồ hôi trên khuôn mặt mẹ. Anh không chỉ là người con ngoan mà anh còn là một học sinh ưu tú của trường, của lớp. Thành tích học tập của anh luôn đi đầu khối. Đó là trái ngọt anh gặt hái được từ những ngày miệt mài học tập. Khi em có thắc mắc về giải bài tập, anh luôn kiên nhẫn giảng giải cho em, cho tới khi em hiểu mới thôi. Anh đúng là tấm gương sáng để em noi theo. Em vẫn nhớ như in kỉ niệm năm lớp một, lúc đó trong sinh nhật anh, bố tặng anh một chiếc xe đạp mới. Nhìn anh đi trên chiếc xe bóng loáng, áo anh phập phồng trong gió, trông mới thích làm sao. Mẹ nhắc nhở, anh không được đèo em vì tay lái chưa vững. Nhưng nhìn anh lái xe thật tài tình, như thể anh muốn chạy đua với gió vậy. Em nài nỉ anh mãi, anh Nam không muốn làm em buồn cũng chẳng mong làm trái lời mẹ dặn nhưng vì anh yêu thương đứa em gái nhỏ nên anh mới đồng ý chở em một quãng thôi. Ngồi sau lưng anh cảm giác thật an toàn. Trên con đường đê, gió thổi lồng lộng, chiếc xe của hai anh em bon bon trên khắp nẻo đường. Em với tay lướt qua những cây lá bên đường như vẫy chào mình. Bỗng “ rắc” em cảm thấy chân mình đau quá. Anh Nam vội dừng xe lại, lo sợ khi thấy bàn chân bé nhỏ của em bị kẹp giữa những chiếc đũa của xe. Máu chảy nhiều, em khóc dữ lắm, anh dỗ dành, đặt em ngồi xuống rồi chạy đi tìm người giúp. Về tới nhà, bố mẹ biết chuyện, mắng anh một tràng, bố còn đánh vào mông anh vì tội không nghe lời mẹ. Lúc đó, em tỉnh dần, anh chẳng nói lời nào về việc em đã năn nỉ anh tha thiết. Đến bên giường em nằm, anh khẽ nói: “ Anh xin lỗi em nhé, chóng khỏi đau chân đấy”, rồi anh nở nụ cười, nó giúp xoa dịu nỗi đau của em, nụ cười ấy mãi mãi em không quên. Từ đó, em càng yêu quý anh hơn, bởi anh luôn che chở cho em.
|
Family love is a very close, sacred, and incredibly precious love. Family is a fulcrum, a place where we return to after the fatigue of life. There were my father's open arms, my mother's expectant eyes, and the smiles of my dear brothers and sisters. Family love, in addition to the sacred paternal and maternal love, the brotherly love is also truly worthy of respect. In the Literature 6 program, we will come across a story about my brother. Below is a sample essay about my brother in grade 6 to help everyone have a clearer orientation when writing this type of essay.
Image sample essay about my brother
I am a child who has been attached to my older brother since childhood. The two brothers were raised by their grandmother until adulthood. I appreciate and love Nam very much - my brother.
My brother is over 20 years old. Because my parents were struggling in a foreign land, they left my two brothers and I in the care of my grandmother. I grew up under my grandmother's care and my brother's teachings. Since childhood, my brother has become a strong pillar for my two grandchildren. He did not finish university like many other friends his age. He often told me: "My dream of passing university depends on you to make it happen." Help me! ” At those times, he often smiled brightly, his smile gave me more motivation and faith in life, to continue pursuing his dream.
Since he was a 15-year-old child, he studied and worked part-time to help his grandmother. The sun and wind of his life making a living left marks on his red, sunburnt hair. The sun and wind of that life also darkened my brother's skin, the skin of the wind and weather. Yet at that time, my brother was only 15 years old - a carefree age where many other children only study and play. He threw himself into life to help his family like that. His childhood consisted of dark evenings serving at the neighborhood snack shop, passionate lectures for the younger brother he tutored near his house, etc. His free time was often very little. Maybe it was the times when he taught me how to swim, showed me how to play the flute or flew a kite with me on the windy dike slopes.
I know Nam loves me very much. Whatever is delicious, he will give it to me. He never let me be inferior to my friends. There were days when my grandmother was sick, he took care of her and took care of me on her behalf. I remember very much that day, on the way home from school, I was stopped by a group of strange students and demanded money. My eyes filled with tears from the painful blows and I didn't know what to do. Suddenly my brother appeared and helped me. I was surprised by Mr. Nam's presence at that time. It turned out that he saw me coming home later than usual, he eagerly went looking for me, worried about me. He always thinks of me and worries about me so much.
Grandma has gotten weaker lately. His work is increasingly busy. But brother, this younger brother has grown up and will take care of grandma for you and continue writing that unfinished dream, okay?
Tran Thi Thanh Mai –
In my family, I am a little princess, receiving a lot of love from my parents and older brother. To me, my brother is a wonderful person. We both love each other even though we don't say it, but I am always proud to have a brother like that.
Mr. Nam is three years older than me, this year he is in ninth grade. The two of us went to the same school, so every day he drove me to school. He has a tall, strong smile and dark, honey-colored skin, the result of the times he skipped naps and went out in the sun to play or swim in the river with his friends. His black hair is always neatly combed, revealing a high, shiny forehead that clearly shows his intelligence and intelligence. Hidden under thick eyebrows are dark eyes, shining with an approachable yet decisive look. He has a charming smile with crooked teeth that always creates sympathy for those around him. His voice is as warm as his personality. Yet sometimes he is also good at making jokes because of his humor.
As the eldest brother in the family, he always tries to help his parents with housework. After school, he often returns home immediately, sometimes he chops wood, sometimes boils water... Perhaps Nam wants to help his parents so that his father's old shirt doesn't fade anymore or reduce the sweat on his mother's face. . Not only is he a good son, he is also an outstanding student in the school and class. His academic achievements are always at the top of his class. That was the sweet fruit he reaped from his days of diligent study. When I have questions about solving exercises, he always patiently explains to me until I understand. You are truly a shining example for me to follow. I still remember vividly the memories of first grade, when on your birthday, your father gave you a new bicycle. Watching him ride in a shiny car, his shirt fluttering in the wind, looks so lovely. Mom reminded me not to pass you because the steering wheel is not steady. But watching him drive so skillfully, as if he wanted to race against the wind. I begged him forever, Nam didn't want to make me sad nor did he want to disobey my mother's orders, but because he loved his little sister, he agreed to take me for a while. Sitting behind him felt so safe. On the dike road, the wind blew fiercely, the two brothers' car bounced all over the road. I reached out and brushed through the leafy trees on the side of the road as if waving to me. Suddenly, I felt my feet hurt so much. Mr. Nam quickly stopped the car, scared when he saw his little foot trapped between the car's chopsticks. There was a lot of blood, she cried so much, I comforted her, sat her down and ran to find help. When he got home, his parents knew what had happened and scolded him. Dad even beat him on the butt for not listening to his mother. At that time, I gradually woke up, and you didn't say a word about what I begged you so earnestly. Coming to my bedside, he softly said: "I'm sorry, my leg pain will go away soon", then he smiled, it helped soothe my pain, that smile I will never forget. From then on, I love you even more, because you always protect me.
|
Có người nói rằng giấc mơ chính là một phần cuộc sống của con người, là một thế giới song song với thế giới thực. Các cụ thường bảo: “Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”. Giấc mơ phản chiếu một phần nhưng suy nghĩ của mình, tái hiện lại những chuyện tuổi thơ, những gì mình mong mỏi và còn có thể là không tưởng trong cuộc sống này nữa. Vì thế, những đứa trẻ rất thích mơ, thích mơ mộng. Bởi những tâm hồn trẻ thơ vẫn tin vào cuộc sống, vào những điều kì diệu và hạnh phúc, chúng tin vào những giấc mơ. Những giấc mơ thường sẽ rất đẹp và lung linh, như giấc mơ của cô bé bán diêm trong đêm giáng sinh, giấc mơ được gặp bụt của chàng Lang Liêu,…. Nhưng để có thể tái hiện chân thực những giấc mơ ấy trên trang giấy thì không phải là chuyện dễ dàng. Khi ấy, các ban cần thả trí tưởng tượng mình bay lên, viết với những tình cảm và cảm xúc chân thực nhất của mình. Chú ý tới những chi tiết kì ảo, chỉ có trong mơ nhưng mang giá trị và bài học cao trong cuộc sống. Hy vọng những bài viết dưới đây sẽ là sự tham khảo hữu ích cho mọi người. Chúc các bạn học tập tốt!
Không hiểu sao mỗi lần nghe những câu hát này tôi lại thấy lòng mình xao xuyến, và tôi yêu hơn những giấc mơ. Đứa bé kia đã được gặp mẹ- niềm mong mỏi duy nhất của nó. Những giấc mơ có thể đưa ta đến với một thế giới như ta mong ước, gặp được những người ta hằng mong gặp. Với tôi, đó không phải là mẹ, mà là bà …
Một buổi sáng mùa hè mát mẻ với những ánh nắng chỉ đủ để tô điểm cho cuộc sống, làn gió dịu nhẹ lướt qua cành lá, hôn nhẹ vào những đôi má trẻ thơ phúng phính. Tôi lại ngồi trước sân, trên chiếc chõng mà ngày xưa, tôi vẫn nằm để nghe bà kể chuyện. Ôm chiếc lật đật thuở bé trong tay, tôi ngồi chơi một mình.
Bỗng, bà từ trong nhà bước ra. Bà vẫn như thế, khuôn mặt phúc hậu, dáng đi nhẹ nhàng trong chiếc áo nâu quen thuộc. Bà mỉm cười, nụ cười hiền hậu như ngày nào. Thấy bà, tôi liền òa lên khóc như một đứa trẻ. Và bà lại ở đó, ôm tôi vào lòng mà dỗ dành. Hơi thở của bà, mùi của những chiếc áo, của đôi bàn tay quen thuộc, đã gắn bó với tuổi thơ tôi. Có bà bên cạnh, tôi chẳng khóc lâu. Vì bà rất biết dỗ trẻ con mà, chỉ vài lời nói là bà có thể khiến chúng tôi vui vẻ lại bình thường.
Rồi tôi lại nằm đó, trên đùi của bà để ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, để những câu chuyện ngọt như mật, đẹp như ánh sáng ban mai từ từ chảy qua tai tôi, vào đến từng ngõ ngách trong tôi. Những câu chuyện của bà, cứ như thế đã trở thành một phần tuổi thơ và hồi ức tươi đẹp của tôi. Thỉnh thoảng, tôi lại quay người, nhìn vào khuôn mặt bà. Bà vẫn nhìn tôi kể chuyện, ánh mắt bà nheo lại, như nghĩ về một cái gì đó xa xăm. Tôi đợi bà kể xong chuyện rồi nhìn bà hồi lâu. -Cháu gái bà có gì muốn nói nào? Đúng là bà chỉ cần nhìn thôi là biết tôi muốn gì rồi. -Bà bận lắm hả bà? Bà cứ đi đâu mà cháu không tìm được thế? – Tôi thắc mắc. Bà vẫn mỉm cười: -Bà có việc phải đi một nơi rất xa. Đó là … -Hay là bà không còn thương cháu nữa rồi? Nên bà mới bỏ đi như thế? Nhưng mà cháu thương bà mà, cháu yêu bà nhiều lắm!
Tôi nói mà nước mắt chỉ chực để trào ra. Tôi nói ra hết những gì tôi thắc mắc và lo lắng bấy lâu nay, để thỏa những ngày mong nhớ bà. -Đứa bé ngốc này. Cháu phải biết là bà yêu, yêu, yêu cháu nhiều lắm. Có khi còn hơn cả cháu yêu bà nữa đấy. Nhưng bà có việc gấp phải đi, là chuyện của bà tiên giao cho bà, nên bà không được phép từ chối. Chuyện bà tiên giao cho thì cháu phải làm sao?
Phải làm theo ạ.- Tôi ngập ngừng- Nhưng bà đi bao lâu nữa? Mọi người đều rất nhớ bà mà!
Mãi mãi cháu à!
Bỗng tôi thấy bóng bà xa dần, xa dần vào làn mây khói nơi kia. Khuôn mặt phúc hậu của bà biến mất. Chỉ còn tôi ngồi đây. Vẫn một mình, trong tiếng khóc vô vọng.
Bà ơi! Bà ơi! Bà…
Rồi tôi chợt tỉnh dậy. Nước mắt đã đầm đìa cả hai bên má. Tôi nhìn ban thờ bà trong nhà, nhìn bức ảnh của bà vẫn trong chiếc áo nâu ấy. Vậy là tôi đã mơ, bà chỉ là giấc mơ. Nhưng tôi cũng đã được gặp bà. Thế là đủ, và giấc mơ ấy cũng đủ đẹp.
Đoàn Hương –
Trong cuộc đời mỗi người có thể gặp được rất nhiều giấc mơ đẹp khác nhau làm sao để làm 1 bài văn kể về giấc mơ hay nhất và chân thu
Nhìn những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên mặt nước, cánh hoa tím nôn nao như cảnh nhà trớ trêu của tôi vậy. Dòng nước kia đã mang mẹ tôi đi xa mãi.
Trận mưa bão đột ngột đổ ập lên con thuyền bé nhỏ của gia đình tôi. Nó chới với hoài trong vô vọng giữa những đợt sóng gầm thét dữ dội. Mặt biển đen ngòm như loài thủy quái nuốt chọn con thuyền. Bố chỉ có thể cứu sống tôi khỏi tay tử thần, còn mẹ tôi thì không thể thoát khỏi lưỡi hái của lão. Từ đó, cuộc sống gia đình tôi càng trở nên khốn khó hơn, ngôi nhà đơn sơ thiếu hẳn hơi ấm từ bàn tay mẹ. Tôi nuốt cay đắng vào trong nhưng ba đã thay đổi rất nhiều. Ông không còn vui tính như xưa mà thường xuyên cau có, say xỉn và dường như không mấy quan tâm tới tôi nữa. Có những đêm mưa gió, tôi lại thấy ông ngồi lặng im, tựa mình vào cửa, khóc thầm. Một khoảng trống lớn không thể bù đắp được. Nhưng tôi là một đứa trẻ, tôi cần sự quan tâm của bố để làm dịu phần nào nỗi cô đơn vậy mà tôi chẳng đón nhận được gì! Tôi thấy chán ngắt cuộc đời bất công này? Sao cuộc sống cho tôi hoàn cảnh nghèo khó lại còn bắt tôi chịu cảnh mồ côi? Tôi buồn chán, mệt mỏi và thất vọng rồi thấy mình đang chìm vào một vầng sáng nhạt.Tôi nheo mắt lại, có lẽ không phải mơ, bởi tôi đang thấy một dáng người quen thuộc đi về phía mình. Ai vậy nhỉ? Tôi bất giác vừa chạy tới vừa khóc: “ Mẹ!…Mẹ!”. Niềm hạnh phúc đoàn tụ ngập tràn, tôi không tin vào chính mắt mình nữa. Đúng mẹ rồi,vẫn nụ cười hiền hậu, vẫn ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Tôi sà vào lòng mẹ, bàn tay gầy gầy khẽ vuốt mái tóc tôi. Tôi mong sao thời gian ngưng lại để tôi sống trọn giây phút này.
Nhưng mẹ có vẻ xanh xao quá, mà sao quần áo mẹ ướt sũng vậy? Tôi ngước mắt nhìn mẹ, đôi mắt ấy đã nhạt nhòa nước của niềm vui và nỗi buồn. Mẹ tôi ân cần:
Mai à, dạo này con học hành vẫn tốt chứ, bố con thế nào?
Tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc khi lại được nghe giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng ấy. Tôi thưa mẹ:
Con vẫn đạt là học sinh xuất sắc của lớp của mẹ ạ. Mẹ đừng lo, con tự biết chăm sóc cho mình mà.
Còn ba con?-mẹ nhắc lại.
Mẹ ơi…Từ ngày mẹ ra đi, bố uống rượu suốt, chẳng thiết gì tới công việc, con chẳng làm thế nào cả.
Gương mặt mẹ lặng ngắt như tảng đá, lặng im hồi lâu trước câu trả lời của tôi. Tôi hối hận,vì biết rằng tôi đã làm mẹ xót xa lòng. Mẹ nó với tôi rằng:
Con gái yêu dấu của mẹ. Mẹ biết hai bố con đang chịu nhiều vất vả mọi gánh nặng bây giờ đều đổ lên vai bố con, mẹ không thể san sẻ cùng với bố, đó là lỗi của mẹ. Nhưng con hãy cố gắng khuyên nhủ, động viên bố con. Mặt trời đâu chỉ có những đám mây đen mà còn có những tia nắng ấm áp. Con hãy nhớ rằng, mẹ luôn ở bên hai bố con, trên con thuyền bố chèo lái, bên chiếc bàn con học. Dũng cảm cô gái của mẹ.
|
Có người nói rằng giấc mơ chính là một phần cuộc sống của con người, là một thế giới song song với thế giới thực. Các cụ thường bảo: “Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”. Giấc mơ phản chiếu một phần nhưng suy nghĩ của mình, tái hiện lại những chuyện tuổi thơ, những gì mình mong mỏi và còn có thể là không tưởng trong cuộc sống này nữa. Vì thế, những đứa trẻ rất thích mơ, thích mơ mộng. Bởi những tâm hồn trẻ thơ vẫn tin vào cuộc sống, vào những điều kì diệu và hạnh phúc, chúng tin vào những giấc mơ. Những giấc mơ thường sẽ rất đẹp và lung linh, như giấc mơ của cô bé bán diêm trong đêm giáng sinh, giấc mơ được gặp bụt của chàng Lang Liêu,…. Nhưng để có thể tái hiện chân thực những giấc mơ ấy trên trang giấy thì không phải là chuyện dễ dàng. Khi ấy, các ban cần thả trí tưởng tượng mình bay lên, viết với những tình cảm và cảm xúc chân thực nhất của mình. Chú ý tới những chi tiết kì ảo, chỉ có trong mơ nhưng mang giá trị và bài học cao trong cuộc sống. Hy vọng những bài viết dưới đây sẽ là sự tham khảo hữu ích cho mọi người. Chúc các bạn học tập tốt!
Không hiểu sao mỗi lần nghe những câu hát này tôi lại thấy lòng mình xao xuyến, và tôi yêu hơn những giấc mơ. Đứa bé kia đã được gặp mẹ- niềm mong mỏi duy nhất của nó. Những giấc mơ có thể đưa ta đến với một thế giới như ta mong ước, gặp được những người ta hằng mong gặp. Với tôi, đó không phải là mẹ, mà là bà …
Một buổi sáng mùa hè mát mẻ với những ánh nắng chỉ đủ để tô điểm cho cuộc sống, làn gió dịu nhẹ lướt qua cành lá, hôn nhẹ vào những đôi má trẻ thơ phúng phính. Tôi lại ngồi trước sân, trên chiếc chõng mà ngày xưa, tôi vẫn nằm để nghe bà kể chuyện. Ôm chiếc lật đật thuở bé trong tay, tôi ngồi chơi một mình.
Bỗng, bà từ trong nhà bước ra. Bà vẫn như thế, khuôn mặt phúc hậu, dáng đi nhẹ nhàng trong chiếc áo nâu quen thuộc. Bà mỉm cười, nụ cười hiền hậu như ngày nào. Thấy bà, tôi liền òa lên khóc như một đứa trẻ. Và bà lại ở đó, ôm tôi vào lòng mà dỗ dành. Hơi thở của bà, mùi của những chiếc áo, của đôi bàn tay quen thuộc, đã gắn bó với tuổi thơ tôi. Có bà bên cạnh, tôi chẳng khóc lâu. Vì bà rất biết dỗ trẻ con mà, chỉ vài lời nói là bà có thể khiến chúng tôi vui vẻ lại bình thường.
Rồi tôi lại nằm đó, trên đùi của bà để ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, để những câu chuyện ngọt như mật, đẹp như ánh sáng ban mai từ từ chảy qua tai tôi, vào đến từng ngõ ngách trong tôi. Những câu chuyện của bà, cứ như thế đã trở thành một phần tuổi thơ và hồi ức tươi đẹp của tôi. Thỉnh thoảng, tôi lại quay người, nhìn vào khuôn mặt bà. Bà vẫn nhìn tôi kể chuyện, ánh mắt bà nheo lại, như nghĩ về một cái gì đó xa xăm. Tôi đợi bà kể xong chuyện rồi nhìn bà hồi lâu. -Cháu gái bà có gì muốn nói nào? Đúng là bà chỉ cần nhìn thôi là biết tôi muốn gì rồi. -Bà bận lắm hả bà? Bà cứ đi đâu mà cháu không tìm được thế? – Tôi thắc mắc. Bà vẫn mỉm cười: -Bà có việc phải đi một nơi rất xa. Đó là … -Hay là bà không còn thương cháu nữa rồi? Nên bà mới bỏ đi như thế? Nhưng mà cháu thương bà mà, cháu yêu bà nhiều lắm!
Tôi nói mà nước mắt chỉ chực để trào ra. Tôi nói ra hết những gì tôi thắc mắc và lo lắng bấy lâu nay, để thỏa những ngày mong nhớ bà. -Đứa bé ngốc này. Cháu phải biết là bà yêu, yêu, yêu cháu nhiều lắm. Có khi còn hơn cả cháu yêu bà nữa đấy. Nhưng bà có việc gấp phải đi, là chuyện của bà tiên giao cho bà, nên bà không được phép từ chối. Chuyện bà tiên giao cho thì cháu phải làm sao?
Phải làm theo ạ.- Tôi ngập ngừng- Nhưng bà đi bao lâu nữa? Mọi người đều rất nhớ bà mà!
Mãi mãi cháu à!
Bỗng tôi thấy bóng bà xa dần, xa dần vào làn mây khói nơi kia. Khuôn mặt phúc hậu của bà biến mất. Chỉ còn tôi ngồi đây. Vẫn một mình, trong tiếng khóc vô vọng.
Bà ơi! Bà ơi! Bà…
Rồi tôi chợt tỉnh dậy. Nước mắt đã đầm đìa cả hai bên má. Tôi nhìn ban thờ bà trong nhà, nhìn bức ảnh của bà vẫn trong chiếc áo nâu ấy. Vậy là tôi đã mơ, bà chỉ là giấc mơ. Nhưng tôi cũng đã được gặp bà. Thế là đủ, và giấc mơ ấy cũng đủ đẹp.
Đoàn Hương –
Trong cuộc đời mỗi người có thể gặp được rất nhiều giấc mơ đẹp khác nhau làm sao để làm 1 bài văn kể về giấc mơ hay nhất và chân thu
Nhìn những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên mặt nước, cánh hoa tím nôn nao như cảnh nhà trớ trêu của tôi vậy. Dòng nước kia đã mang mẹ tôi đi xa mãi.
Trận mưa bão đột ngột đổ ập lên con thuyền bé nhỏ của gia đình tôi. Nó chới với hoài trong vô vọng giữa những đợt sóng gầm thét dữ dội. Mặt biển đen ngòm như loài thủy quái nuốt chọn con thuyền. Bố chỉ có thể cứu sống tôi khỏi tay tử thần, còn mẹ tôi thì không thể thoát khỏi lưỡi hái của lão. Từ đó, cuộc sống gia đình tôi càng trở nên khốn khó hơn, ngôi nhà đơn sơ thiếu hẳn hơi ấm từ bàn tay mẹ. Tôi nuốt cay đắng vào trong nhưng ba đã thay đổi rất nhiều. Ông không còn vui tính như xưa mà thường xuyên cau có, say xỉn và dường như không mấy quan tâm tới tôi nữa. Có những đêm mưa gió, tôi lại thấy ông ngồi lặng im, tựa mình vào cửa, khóc thầm. Một khoảng trống lớn không thể bù đắp được. Nhưng tôi là một đứa trẻ, tôi cần sự quan tâm của bố để làm dịu phần nào nỗi cô đơn vậy mà tôi chẳng đón nhận được gì! Tôi thấy chán ngắt cuộc đời bất công này? Sao cuộc sống cho tôi hoàn cảnh nghèo khó lại còn bắt tôi chịu cảnh mồ côi? Tôi buồn chán, mệt mỏi và thất vọng rồi thấy mình đang chìm vào một vầng sáng nhạt.Tôi nheo mắt lại, có lẽ không phải mơ, bởi tôi đang thấy một dáng người quen thuộc đi về phía mình. Ai vậy nhỉ? Tôi bất giác vừa chạy tới vừa khóc: “ Mẹ!…Mẹ!”. Niềm hạnh phúc đoàn tụ ngập tràn, tôi không tin vào chính mắt mình nữa. Đúng mẹ rồi,vẫn nụ cười hiền hậu, vẫn ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Tôi sà vào lòng mẹ, bàn tay gầy gầy khẽ vuốt mái tóc tôi. Tôi mong sao thời gian ngưng lại để tôi sống trọn giây phút này.
Nhưng mẹ có vẻ xanh xao quá, mà sao quần áo mẹ ướt sũng vậy? Tôi ngước mắt nhìn mẹ, đôi mắt ấy đã nhạt nhòa nước của niềm vui và nỗi buồn. Mẹ tôi ân cần:
Mai à, dạo này con học hành vẫn tốt chứ, bố con thế nào?
Tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc khi lại được nghe giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng ấy. Tôi thưa mẹ:
Con vẫn đạt là học sinh xuất sắc của lớp của mẹ ạ. Mẹ đừng lo, con tự biết chăm sóc cho mình mà.
Còn ba con?-mẹ nhắc lại.
Mẹ ơi…Từ ngày mẹ ra đi, bố uống rượu suốt, chẳng thiết gì tới công việc, con chẳng làm thế nào cả.
Gương mặt mẹ lặng ngắt như tảng đá, lặng im hồi lâu trước câu trả lời của tôi. Tôi hối hận,vì biết rằng tôi đã làm mẹ xót xa lòng. Mẹ nó với tôi rằng:
Con gái yêu dấu của mẹ. Mẹ biết hai bố con đang chịu nhiều vất vả mọi gánh nặng bây giờ đều đổ lên vai bố con, mẹ không thể san sẻ cùng với bố, đó là lỗi của mẹ. Nhưng con hãy cố gắng khuyên nhủ, động viên bố con. Mặt trời đâu chỉ có những đám mây đen mà còn có những tia nắng ấm áp. Con hãy nhớ rằng, mẹ luôn ở bên hai bố con, trên con thuyền bố chèo lái, bên chiếc bàn con học. Dũng cảm cô gái của mẹ.
|
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường. Em vừa đi vừa khóc,mẹ dỗ dành yêu thương. Ngày đầu tiên đi học, em nước mắt nhạt nhoà. Cô vỗ về an ủi, chao ôi! Sao thiết tha”. Lời bài hát “Ngày đầu tiên đi học” cứ vang vọng mãi trong những ngày mùa thu khai trường. Cuộc đời mỗi người đều đã trải qua những kỉ niệm đáng nhớ. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày đầu tiên cắp sách đến trường sẽ là một mảnh kí ức không thể phai, để rồi mỗi khi nhớ lại lại phải bật cười vì đã khóc ngây ngô đòi mẹ cha, vì đã lo lắng, hồi hộp sợ hãi khi lần đầu tiếp xúc môi trường mới. Những kỉ niệm ấy bất chợt ùa về khi chúng ta làm bài văn kể lại ngày đầu tiên đi học lớp 6. Khi làm bài văn này, chúng ta có thể kể lại tâm trạng buổi tối trước hôm đi học, rồi tâm trạng buổi sáng hôm sau. Có thể miêu tả ngoại cảnh như thiên nhiên, khung cảnh sân trường. Đan xen kể lại kỉ niệm nhận lớp, gặp thầy cô, bạn bè mới như thế nào. Dưới đây là hai bài văn mẫu kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học. Nhưng các bạn hãy nhớ chỉ tham khảo thôi nhé. Vì bài văn do chính tay mình viết chắc chắn sẽ chân thực và cuốn hút người đọc hơn. Chúc các bạn thành công.
Đã mấy năm trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để lưu giữ những khoảnh khắc, những phút giây, những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò. Giờ đây đã khôn lớn trưởng thành nhưng cái ngày đầu tiên đi học vào lớp 6 vẫn để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai mờ.
Ngày đầu tiên đi học để lại rất nhiều cảm xúc cho các bạn học sinh
Đã trải qua nhiều mùa tựu trường những ngày đầu tiên đi học hồi lớp 6 em vẫn nhớ như in. Có lẽ bởi đó là thời điểm em được đến với một môi trường mới, dù bỡ ngỡ nhưng lại có thầy cô, bạn bè thân thiện.
Hôm ấy, trước ngày khai trường, em chuẩn bị đầy đủ các thứ cho ngày mai. Nào là bộ quần áo đồng phục mới trắng tinh, chiếc khăn quàng đỏ thắm, cặp và sách vở… Một cảm giác chộn rộn, hồi hộp đến lạ thường. Em lên giường ngủ từ rất sớm nhưng trằn trọc mãi mà không ngủ được, trong tâm trí giờ đây là hình ảnh ngôi trường mới khang trang, sạch đẹp; rồi lo nghĩ rằng ngày mai ra sao?
Sáng hôm sau, mẹ gọi em dậy sớm hơn mọi ngày. Em mặc quần áo, buộc tóc gọn gàng và cùng mẹ đến trường. Trước khi đến trường, cả nhà em cùng ngồi chụp tấm hình kỉ niệm “ngày đầu tiên đi học”. Mẹ dắt tay em đến trường với tất cả niềm vui và ngập tràn háo hức. Con đường quen thuộc hôm nay bỗng trở nên lạ lẫm. Con đường làng dường như dài và rộng hơn, cây cối hai bên đường xanh ngát và chim chóc như đang cất lên bản hòa ca nắng sớm.
Chẳng mấy chốc, tôi và các bạn cùng trang lứa đã đứng trước cổng trường rất to, màu vàng, gồm một cổng chính và hai cổng phụ. Mẹ dắt em vào trường, trong lòng xiết bao hồi hộp, lo lắng. Đặt chân vào sân, em thấy sân trường thật rộng, từng dãy nhà khang trang. Trên sân có rất nhiều cây bóng mát, cây cổ thụ. Đâu đây còn vương vấn lại một vài bông phượng đỏ. Trên cành cây, chim chóc cất cao giọng như đang chào đón chúng em đến trường.
Tiếng trống trường vang lên, mẹ buông tay tôi ra. Ban đầu tôi cảm thấy lo sợ, mắt rơm rớm nước mắt, cố víu lấy áo mẹ thì mẹ cất giọng dịu dàng:
Con gái mẹ mạnh mẽ lắm cơ mà, không có mẹ thì con vẫn có các cô giáo hiền, các bạn tốt bụng mà.
Em bắt đầu những bước đi không có mẹ. Đang đứng ngơ ngác giữa sân thì một cô giáo trẻ, tươi cười nói:
Con có phải Vân Anh không?
Dạ vâng ạ.
Vậy thì cô trò mình cùng vào lớp nhé?
Bàn tay búp măng của cô nắm lấy tay em, như có một nguồn sức mạnh bên trong, em tự tin bước vào lớp.
Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp. Phòng sơn màu vàng nhạt để tạo cảm giác thư thái, thoải mái; từng bộ bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Em bắt đầu làm quen với các bạn xung quanh. Tuy đến từ các trường khác nhau nhưng mọi người đều nhanh chóng hòa đồng, trò chuyện vui vẻ.
Chúng em bước vào bài học đầu tiên. Cô giảng bài rất hay, giọng cô lúc trầm, lúc bổng, trong trẻo và ngọt ngào đã đưa chúng em vào từng bài học thú vị, đến với chân trời tri thức.
Đang say sưa nghe giảng thì tiếng trống hết giờ vang lên, cả lớp đứng dậy chào cô giáo. Em chạy nhanh ra cổng, ôm lấy mẹ. Trên đường về, em kể cho mẹ biết bao chuyện về ngày đầu tiên đi học. Mẹ chỉ cười và bảo:
Con gái mẹ đã khôn lớn thật rồi.
Suốt mấy năm qua, kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học luôn ghi dấu trong tim tôi. Nhớ lắm kỉ niệm tuổi học trò!
Vân Anh –
Năm nay em đã lên lớp Sáu, đã sáu lần bước qua cái ngày đầu nhập học. Tuy vậy, ngày đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất. Mỗi khi nhắc tới, những hình ảnh đẹp đẽ ấy dường như lại hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.
Buổi tối trước ngày lễ trọng đại ấy, em và mẹ đã cùng nhau sửa soạn đồ đạc. Nào là cặp sách, hộp bút, quần áo đồng phục. Em cứ lo lắng, bồn chồn không yên đến nỗi lúc đi ngủ mà đầu óc em cứ nghĩ vẩn vơ, không tài nào nhắm mắt ngủ được. Mẹ đành phải sang an ủi em và kể cho em nghe về ngày đầu tiên đi học của mẹ. Mẹ bảo rằng hồi đó mẹ cũng lo lắng như em vậy. Trong đầu mẹ hiện lên hàng tá các câu hỏi “Các bạn có thân thiện không?”, “Cô giáo có hiền không?”, “Liệu mình có làm tốt ở trường không?”. Đến bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn thấy buồn cười vì những câu hỏi ngây ngô của mình. Mẹ còn kể, ngày xưa đời sống khó khăn, các trường học không có đồng phục như bây giờ. Đi nhập học mà có chiếc áo trắng, quần dài với đôi dép đã là sang lắm rồi. Đồ dùng học tập cũng toàn dùng lại từ những người đi trước. Ấy vậy mà ai cũng phấn đấu học hành thật tốt để không phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, thầy cô. Nghe mẹ kể, em thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, em thấy mình đang lạc vào cõi thần tiên, có ông Tiên, ông Bụt, cô Tấm, nàng Lọ Lem trong những câu chuyện mẹ thường hay kể.
Sáng hôm sau, em dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, mẹ chở em tới trường. Em vẫn còn nhớ rõ hôm đó là một ngày mùa thu đẹp trời. Khung cảnh ấy giống hệt như khung cảnh mà nhà văn Thanh Tịnh đã miêu tả “Cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không còn những đám mây bàng bạc… “. Nắng tinh khôi, nhảy nhót trên những vòm lá xanh còn ướt đẫm sương đêm. Gió heo mây hây hẩy thổi làm tâm hồn cũng bớt xáo động. Vài chú chim chuyền cành, hót líu lo như muốn nói “Các bạn học sinh đã nhập học rồi đấy”. Hai bên đường, các anh chị lớn đang đi bộ đến trường. Tiếng cười nói vui vẻ phá vỡ bầu không gian yên tĩnh trước đó. Con đường này tuy đã đi lại nhiều lần, nhưng lần này em lại thấy lạ. Cảnh vật xung quanh có sự đổi thay bởi em cũng đã thay đổi, đã là cậu học trò sắp bước vào lớp Một, sắp được đến cánh cổng của vô vàn tri thức mà trước giờ em chưa từng được tiếp xúc qua.
Ngôi trường Tiểu học Nguyễn Trãi chỉ cách nhà em hai cây số, nên chỉ mất tầm 15 phút đi xe là em đã đến trường. Sân trường đông vui nhộn nhịp. Các bạn nam tỏ ra mạnh dạn. Các bạn nữ ngại ngùng quẩn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Họ như con chim nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng, e sợ. Họ ao ước được như các anh chị lớn, đã biết lớp, biết trường, biết thầy cô bè bạn để khỏi ngập ngừng lo sợ trong cảnh lạ. Em cũng thế. Nhìn ngôi trường đồ sộ, em cảm thấy mình mới nhỏ bé làm sao. Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người.
|
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường. Em vừa đi vừa khóc,mẹ dỗ dành yêu thương. Ngày đầu tiên đi học, em nước mắt nhạt nhoà. Cô vỗ về an ủi, chao ôi! Sao thiết tha”. Lời bài hát “Ngày đầu tiên đi học” cứ vang vọng mãi trong những ngày mùa thu khai trường. Cuộc đời mỗi người đều đã trải qua những kỉ niệm đáng nhớ. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày đầu tiên cắp sách đến trường sẽ là một mảnh kí ức không thể phai, để rồi mỗi khi nhớ lại lại phải bật cười vì đã khóc ngây ngô đòi mẹ cha, vì đã lo lắng, hồi hộp sợ hãi khi lần đầu tiếp xúc môi trường mới. Những kỉ niệm ấy bất chợt ùa về khi chúng ta làm bài văn kể lại ngày đầu tiên đi học lớp 6. Khi làm bài văn này, chúng ta có thể kể lại tâm trạng buổi tối trước hôm đi học, rồi tâm trạng buổi sáng hôm sau. Có thể miêu tả ngoại cảnh như thiên nhiên, khung cảnh sân trường. Đan xen kể lại kỉ niệm nhận lớp, gặp thầy cô, bạn bè mới như thế nào. Dưới đây là hai bài văn mẫu kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học. Nhưng các bạn hãy nhớ chỉ tham khảo thôi nhé. Vì bài văn do chính tay mình viết chắc chắn sẽ chân thực và cuốn hút người đọc hơn. Chúc các bạn thành công.
Đã mấy năm trôi qua, một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để lưu giữ những khoảnh khắc, những phút giây, những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò. Giờ đây đã khôn lớn trưởng thành nhưng cái ngày đầu tiên đi học vào lớp 6 vẫn để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai mờ.
Ngày đầu tiên đi học để lại rất nhiều cảm xúc cho các bạn học sinh
Đã trải qua nhiều mùa tựu trường những ngày đầu tiên đi học hồi lớp 6 em vẫn nhớ như in. Có lẽ bởi đó là thời điểm em được đến với một môi trường mới, dù bỡ ngỡ nhưng lại có thầy cô, bạn bè thân thiện.
Hôm ấy, trước ngày khai trường, em chuẩn bị đầy đủ các thứ cho ngày mai. Nào là bộ quần áo đồng phục mới trắng tinh, chiếc khăn quàng đỏ thắm, cặp và sách vở… Một cảm giác chộn rộn, hồi hộp đến lạ thường. Em lên giường ngủ từ rất sớm nhưng trằn trọc mãi mà không ngủ được, trong tâm trí giờ đây là hình ảnh ngôi trường mới khang trang, sạch đẹp; rồi lo nghĩ rằng ngày mai ra sao?
Sáng hôm sau, mẹ gọi em dậy sớm hơn mọi ngày. Em mặc quần áo, buộc tóc gọn gàng và cùng mẹ đến trường. Trước khi đến trường, cả nhà em cùng ngồi chụp tấm hình kỉ niệm “ngày đầu tiên đi học”. Mẹ dắt tay em đến trường với tất cả niềm vui và ngập tràn háo hức. Con đường quen thuộc hôm nay bỗng trở nên lạ lẫm. Con đường làng dường như dài và rộng hơn, cây cối hai bên đường xanh ngát và chim chóc như đang cất lên bản hòa ca nắng sớm.
Chẳng mấy chốc, tôi và các bạn cùng trang lứa đã đứng trước cổng trường rất to, màu vàng, gồm một cổng chính và hai cổng phụ. Mẹ dắt em vào trường, trong lòng xiết bao hồi hộp, lo lắng. Đặt chân vào sân, em thấy sân trường thật rộng, từng dãy nhà khang trang. Trên sân có rất nhiều cây bóng mát, cây cổ thụ. Đâu đây còn vương vấn lại một vài bông phượng đỏ. Trên cành cây, chim chóc cất cao giọng như đang chào đón chúng em đến trường.
Tiếng trống trường vang lên, mẹ buông tay tôi ra. Ban đầu tôi cảm thấy lo sợ, mắt rơm rớm nước mắt, cố víu lấy áo mẹ thì mẹ cất giọng dịu dàng:
Con gái mẹ mạnh mẽ lắm cơ mà, không có mẹ thì con vẫn có các cô giáo hiền, các bạn tốt bụng mà.
Em bắt đầu những bước đi không có mẹ. Đang đứng ngơ ngác giữa sân thì một cô giáo trẻ, tươi cười nói:
Con có phải Vân Anh không?
Dạ vâng ạ.
Vậy thì cô trò mình cùng vào lớp nhé?
Bàn tay búp măng của cô nắm lấy tay em, như có một nguồn sức mạnh bên trong, em tự tin bước vào lớp.
Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp. Phòng sơn màu vàng nhạt để tạo cảm giác thư thái, thoải mái; từng bộ bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Em bắt đầu làm quen với các bạn xung quanh. Tuy đến từ các trường khác nhau nhưng mọi người đều nhanh chóng hòa đồng, trò chuyện vui vẻ.
Chúng em bước vào bài học đầu tiên. Cô giảng bài rất hay, giọng cô lúc trầm, lúc bổng, trong trẻo và ngọt ngào đã đưa chúng em vào từng bài học thú vị, đến với chân trời tri thức.
Đang say sưa nghe giảng thì tiếng trống hết giờ vang lên, cả lớp đứng dậy chào cô giáo. Em chạy nhanh ra cổng, ôm lấy mẹ. Trên đường về, em kể cho mẹ biết bao chuyện về ngày đầu tiên đi học. Mẹ chỉ cười và bảo:
Con gái mẹ đã khôn lớn thật rồi.
Suốt mấy năm qua, kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học luôn ghi dấu trong tim tôi. Nhớ lắm kỉ niệm tuổi học trò!
Vân Anh –
Năm nay em đã lên lớp Sáu, đã sáu lần bước qua cái ngày đầu nhập học. Tuy vậy, ngày đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất. Mỗi khi nhắc tới, những hình ảnh đẹp đẽ ấy dường như lại hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.
Buổi tối trước ngày lễ trọng đại ấy, em và mẹ đã cùng nhau sửa soạn đồ đạc. Nào là cặp sách, hộp bút, quần áo đồng phục. Em cứ lo lắng, bồn chồn không yên đến nỗi lúc đi ngủ mà đầu óc em cứ nghĩ vẩn vơ, không tài nào nhắm mắt ngủ được. Mẹ đành phải sang an ủi em và kể cho em nghe về ngày đầu tiên đi học của mẹ. Mẹ bảo rằng hồi đó mẹ cũng lo lắng như em vậy. Trong đầu mẹ hiện lên hàng tá các câu hỏi “Các bạn có thân thiện không?”, “Cô giáo có hiền không?”, “Liệu mình có làm tốt ở trường không?”. Đến bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn thấy buồn cười vì những câu hỏi ngây ngô của mình. Mẹ còn kể, ngày xưa đời sống khó khăn, các trường học không có đồng phục như bây giờ. Đi nhập học mà có chiếc áo trắng, quần dài với đôi dép đã là sang lắm rồi. Đồ dùng học tập cũng toàn dùng lại từ những người đi trước. Ấy vậy mà ai cũng phấn đấu học hành thật tốt để không phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, thầy cô. Nghe mẹ kể, em thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, em thấy mình đang lạc vào cõi thần tiên, có ông Tiên, ông Bụt, cô Tấm, nàng Lọ Lem trong những câu chuyện mẹ thường hay kể.
Sáng hôm sau, em dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, mẹ chở em tới trường. Em vẫn còn nhớ rõ hôm đó là một ngày mùa thu đẹp trời. Khung cảnh ấy giống hệt như khung cảnh mà nhà văn Thanh Tịnh đã miêu tả “Cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không còn những đám mây bàng bạc… “. Nắng tinh khôi, nhảy nhót trên những vòm lá xanh còn ướt đẫm sương đêm. Gió heo mây hây hẩy thổi làm tâm hồn cũng bớt xáo động. Vài chú chim chuyền cành, hót líu lo như muốn nói “Các bạn học sinh đã nhập học rồi đấy”. Hai bên đường, các anh chị lớn đang đi bộ đến trường. Tiếng cười nói vui vẻ phá vỡ bầu không gian yên tĩnh trước đó. Con đường này tuy đã đi lại nhiều lần, nhưng lần này em lại thấy lạ. Cảnh vật xung quanh có sự đổi thay bởi em cũng đã thay đổi, đã là cậu học trò sắp bước vào lớp Một, sắp được đến cánh cổng của vô vàn tri thức mà trước giờ em chưa từng được tiếp xúc qua.
Ngôi trường Tiểu học Nguyễn Trãi chỉ cách nhà em hai cây số, nên chỉ mất tầm 15 phút đi xe là em đã đến trường. Sân trường đông vui nhộn nhịp. Các bạn nam tỏ ra mạnh dạn. Các bạn nữ ngại ngùng quẩn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Họ như con chim nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng, e sợ. Họ ao ước được như các anh chị lớn, đã biết lớp, biết trường, biết thầy cô bè bạn để khỏi ngập ngừng lo sợ trong cảnh lạ. Em cũng thế. Nhìn ngôi trường đồ sộ, em cảm thấy mình mới nhỏ bé làm sao. Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người.
|
Trong tâm khảm mỗi người, ngoài hình ảnh nhưng người thân thương trong gia đình thì có lẽ hình ảnh ngôi nhà đã thấm sâu vào huyết quản mỗi người. Đó có thể là ngôi nhà nhỏ nằm ở một vùng quê yên ả, lấp ló sau những rặng tre làng xanh rì hay cũng có thể là một căn hộ chung cư cao tầng nơi phố thị nhộn nhịp. Nhưng ý nghĩa hơn cả, đó là nơi đồng hành cũng mỗi bước đi trên đường đời chúng ta. Từ khi sinh ra, đó là nơi ta cất tiếng khóc chào đời, nơi yêu thương đong đầy và đây cũng là chốn trở về sau những vấp ngã, là nơi mẹ cha vỗ về, an ủi và động viên sau những thất bại. Thế mới thấy, ngôi nhà thân thương là một phần hồn, một phần đời không thể thiếu của mỗi người. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ gặp đề bài Tả ngôi nhà của em. Đề bài này tuy không khó nhưng các bạn cần miêu tả bằng tấm lòng và tình cảm của mình song cũng cần đảm bảo các yếu tố cơ bản như vị trí ngôi nhà, màu sắc, kiến trúc, bài trí… Sau đây là một vài bài văn gợi ý. Chúc các bạn thành công!
Các ngôi nhà hiện tại được thiết kế hiện đại và khang trang hơn với rất nhiều trang bị tiện nghi hiện đại hữu ích cho người sử dụng
Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng có một nơi để yêu thương, nâng niu. Nhà chính là nơi để ta trở về sau mỗi khó khăn, vấp ngã; là nơi chập chững những bước đi đầu đời. Và với em, ngôi nhà thân thương là nơi em rất yêu quý.
Nhà em nằm ở một vùng quê thanh bình, yên ả. Vượt qua một cái ngõ nhỏ là tới nhà em. Ngõ không quá rộng rãi, được trải bê tông, hai bên trồng rất nhiều hoa râm bụt. Mỗi buổi sáng sớm, lấp ló giữa màu lá xanh ngát là những bông hoa sặc sỡ sắc màu, khoe nở những cánh thắm, mềm mại như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh.
Bố em kể lại rằng ngôi nhà được xây dựng cách đây mười năm nhưng được sửa lại vào năm ngoái nên trông khang trang và tiện nghi hơn. Ngôi nhà hai tầng khoác lên mình bộ trang phục màu xanh nõn chuối. Đây là màu sắc mà em yêu thích nhất, luôn tạo cảm giác thoải mái, mát mẻ và dịu nhẹ. Bên trong nhà được sơn màu vàng giúp mọi người luôn được thư giãn đồng thời lại tạo nên sự quý phái, giảm được những vết ố do thời gian. Kiến trúc bên trong được thiết kế khá đơn giản. Tầng một gồm có một phòng khách, một phòng ngủ của bố mẹ và một phòng bếp. Trong phòng khách rộng rãi, thoáng mát bố em có bày vài chậu hoa hồng. Mỗi ngày, những chị hồng kiêu sa đều khoe vẻ đẹp lộng lẫy và tỏa hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Vì đây là nơi tiếp khách nên mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp và có một cái TV để cả nhà cùng xem các chương trình truyền hình.
Phòng ngủ của bố mẹ trang trí tuy giản đơn nhưng rất tinh tế. Nơi trang trọng nhất trong phòng được treo ảnh cưới- kỉ niệm tình yêu và hạnh phúc của gia đình. Vốn là một người yêu thích hoa nên trong phòng mẹ bao giờ cũng có một lọ hoa tươi được cắm bởi bàn tay khéo léo của mẹ.
Phòng bếp rộng khoảng 30 m2, được bài trí một cách khoa học và ngăn nắp. Cạnh đó là bàn ăn làm từ gỗ gụ hình tròn, là nơi cả nhà em sum họp sau một ngày làm việc mệt mỏi, là nơi ghi dấu những nụ cười vui vẻ. Cùng với những nguyên liệu và dụng cụ trong bếp mẹ thường dạy em nấu ăn. Những món ăn mẹ chế biến tuy đạm bạc nhưng rất hấp dẫn và bổ dưỡng.
Trên tầng hai là phòng của hai chị em em. Ngoài chiếc giường ngủ thì khoảng không gian còn lại là góc học tập của hai chị em. Cái kệ sách bằng gỗ được bố em đóng từ rất lâu nhưng đến giờ vẫn chắc chắn. Trên đó là những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp, những quyển truyện thiếu nhi hấp dẫn. Mặt bàn học chị em em còn để một khung ảnh có in ảnh gia đình, nụ cười tươi của mỗi thành viên như động lực giúp chúng em học tập chăm chỉ hơn. Để tạo một không gian thoáng đãng, em trồng khá nhiều cây như hoa sen thơm, xương rồng, hoa đá…
Đằng sau nhà em là cánh đồng rộng lớn, từng cơn gió mát thổi vào nhà rất dễ chịu đặc biệt là vào mùa hè. Mẹ em còn làm một mảnh vườn nhỏ để trồng rau ăn cho cả gia đình, vừa bổ dưỡng lại đảm bảo an toàn vệ sinh.
Em rất yêu quý ngôi nhà của em. Mai này dù có đi đâu xa thì em vẫn luôn nhớ về ngôi nhà thân thương, nhớ về những thành viên trong gia đình để sống và làm việc tốt hơn.
Bạn có thể tả chính ngôi nhà mình đang ở hoặc ngôi nhà mình yêu thích ngôi nhà của người thân hàng xóm
Vân Anh –
Có một nơi dù đi năm châu bốn biển, dù có đặt chân đến bao nhiêu vùng đất mới đi chăng nữa thì ta vẫn muốn quay trở về. Ở đó có gia đình, có người thân và có cả một thời tuổi thơ hồn nhiên một đi không trở lại. Nơi ấy, ta gọi bằng một cái tên thân thương “nhà”. Mỗi con vật, mỗi người đều có một căn nhà, tôi cũng vậy. Và tôi rất tự hào về căn nhà của mình.
Nơi tôi ở nằm ngay ở đầu xóm. Từ xa nhìn lại có thể thấy màu xanh dương của ngôi nhà nổi bật giữa những căn nhà khác. Đó là một căn nhà hai tầng, không phải là to nhất nhưng với tôi thì nó đẹp nhất. Tôi rất thích màu xanh dương, màu xanh của ước mơ, của hi vọng, và nó rộng lớn như bầu trời vậy. Qua chiếc cổng màu lục là khoảng sân rộng. Đây chính là nơi vui chơi của chị em chúng tôi, là nơi thư giãn của mọi người. Xung quanh vườn là những chậu cây cảnh rất đẹp và quý do chính tay bố tôi chọn, trồng và hết lòng chăm sóc. Ở đó còn có một vài lồng chim, nhà của những chú vẹt, chim vàng anh, bên dưới là những chiếc ghế đá nhỏ xinh. Tôi luôn tự hào vì nhà mình có một khu rừng thu nhỏ như thế, có cây, có hoa, có chim chóc. Ngồi nơi ghế đá có thể nghe được tiếng chim, thưởng thức không khí trong thành, thoáng mát và để tâm hồn mình được thanh lọc nhiều hơn.
Qua khu vườn là bước vào nhà rồi. Đầu tiên là phòng khách được trang trí theo ý của bố tôi. Bố tôi là một nhân viên văn phòng nhưng khiếu thẩm mĩ lại rất giỏi. Bên trong được sơn màu trắng trang nhã. Bộ bàn ghế làm bằng gỗ lim được đặt ở góc bên trái. Bên trên có một bức tranh thêu khá lớn- tác phẩm của mẹ tôi. Đối diện là một chiếc gương lớn. Vì diện tích nhà không lớn nhưng với chiếc gương, căn phòng sẽ trở nên rộng rãi hơn. Trên chiếc kệ là những tấm huy chương của các thành viên trong đình, là những quà kỉ niệm của chúng tôi sau mỗi chuyến đi.
Bước tiếp sẽ là phòng ngủ của bố mẹ tôi, sau đó là căn bếp. Tất cả do mẹ tôi thiết kế. Mẹ tôi thích màu vàng nên hai phòng, không lí gì lại không sơn màu vàng. Phòng ngủ bố mẹ khá đơn giản với chiếc giường ngủ, đầu giường là chiếc tủ nhỏ, đối diện là bàn làm việc của bố mẹ. Bên cạnh là chiếc tủ đựng quần áo. Và ở một góc là chiếc bàn nhỏ trang điểm cho mẹ và tủ sách cho bố. Tôi rất thích chiếc tủ đầy ắp sách của bố, nhưng có vẻ chúng không hợp với tô thì phải. Căn bếp cũng là một màu vàng tươi mát với chiếc tủ lạnh, chiếc tủ bếp, bồn rửa và bàn ăn được sắp xếp một cách hài hòa, hợp lí.
Phòng của hai chị em chúng tôi ở trên tầng hai. Hai phòng tùy sở thích của hai chị em mà trang trí. Phòng của tôi được sơn màu xanh da trời rất đẹp. Tôi coi căn phòng của mình cũng là một điều đáng tự hào với một góc ảnh lưu lại những kỉ niệm, một góc cho tri thức- những cuốn sách, và còn có màu xanh của những cây sen đá, xương rồng ngoài cửa sổ và trên bàn học. Phòng em tôi- phòng một đứa con trai, chỉ có một màu trắng, là thế giới của những trò chơi, những siêu nhân, bắn súng và thể thao.
|
Trong tâm khảm mỗi người, ngoài hình ảnh nhưng người thân thương trong gia đình thì có lẽ hình ảnh ngôi nhà đã thấm sâu vào huyết quản mỗi người. Đó có thể là ngôi nhà nhỏ nằm ở một vùng quê yên ả, lấp ló sau những rặng tre làng xanh rì hay cũng có thể là một căn hộ chung cư cao tầng nơi phố thị nhộn nhịp. Nhưng ý nghĩa hơn cả, đó là nơi đồng hành cũng mỗi bước đi trên đường đời chúng ta. Từ khi sinh ra, đó là nơi ta cất tiếng khóc chào đời, nơi yêu thương đong đầy và đây cũng là chốn trở về sau những vấp ngã, là nơi mẹ cha vỗ về, an ủi và động viên sau những thất bại. Thế mới thấy, ngôi nhà thân thương là một phần hồn, một phần đời không thể thiếu của mỗi người. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ gặp đề bài Tả ngôi nhà của em. Đề bài này tuy không khó nhưng các bạn cần miêu tả bằng tấm lòng và tình cảm của mình song cũng cần đảm bảo các yếu tố cơ bản như vị trí ngôi nhà, màu sắc, kiến trúc, bài trí… Sau đây là một vài bài văn gợi ý. Chúc các bạn thành công!
Các ngôi nhà hiện tại được thiết kế hiện đại và khang trang hơn với rất nhiều trang bị tiện nghi hiện đại hữu ích cho người sử dụng
Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng có một nơi để yêu thương, nâng niu. Nhà chính là nơi để ta trở về sau mỗi khó khăn, vấp ngã; là nơi chập chững những bước đi đầu đời. Và với em, ngôi nhà thân thương là nơi em rất yêu quý.
Nhà em nằm ở một vùng quê thanh bình, yên ả. Vượt qua một cái ngõ nhỏ là tới nhà em. Ngõ không quá rộng rãi, được trải bê tông, hai bên trồng rất nhiều hoa râm bụt. Mỗi buổi sáng sớm, lấp ló giữa màu lá xanh ngát là những bông hoa sặc sỡ sắc màu, khoe nở những cánh thắm, mềm mại như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh.
Bố em kể lại rằng ngôi nhà được xây dựng cách đây mười năm nhưng được sửa lại vào năm ngoái nên trông khang trang và tiện nghi hơn. Ngôi nhà hai tầng khoác lên mình bộ trang phục màu xanh nõn chuối. Đây là màu sắc mà em yêu thích nhất, luôn tạo cảm giác thoải mái, mát mẻ và dịu nhẹ. Bên trong nhà được sơn màu vàng giúp mọi người luôn được thư giãn đồng thời lại tạo nên sự quý phái, giảm được những vết ố do thời gian. Kiến trúc bên trong được thiết kế khá đơn giản. Tầng một gồm có một phòng khách, một phòng ngủ của bố mẹ và một phòng bếp. Trong phòng khách rộng rãi, thoáng mát bố em có bày vài chậu hoa hồng. Mỗi ngày, những chị hồng kiêu sa đều khoe vẻ đẹp lộng lẫy và tỏa hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Vì đây là nơi tiếp khách nên mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp và có một cái TV để cả nhà cùng xem các chương trình truyền hình.
Phòng ngủ của bố mẹ trang trí tuy giản đơn nhưng rất tinh tế. Nơi trang trọng nhất trong phòng được treo ảnh cưới- kỉ niệm tình yêu và hạnh phúc của gia đình. Vốn là một người yêu thích hoa nên trong phòng mẹ bao giờ cũng có một lọ hoa tươi được cắm bởi bàn tay khéo léo của mẹ.
Phòng bếp rộng khoảng 30 m2, được bài trí một cách khoa học và ngăn nắp. Cạnh đó là bàn ăn làm từ gỗ gụ hình tròn, là nơi cả nhà em sum họp sau một ngày làm việc mệt mỏi, là nơi ghi dấu những nụ cười vui vẻ. Cùng với những nguyên liệu và dụng cụ trong bếp mẹ thường dạy em nấu ăn. Những món ăn mẹ chế biến tuy đạm bạc nhưng rất hấp dẫn và bổ dưỡng.
Trên tầng hai là phòng của hai chị em em. Ngoài chiếc giường ngủ thì khoảng không gian còn lại là góc học tập của hai chị em. Cái kệ sách bằng gỗ được bố em đóng từ rất lâu nhưng đến giờ vẫn chắc chắn. Trên đó là những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp, những quyển truyện thiếu nhi hấp dẫn. Mặt bàn học chị em em còn để một khung ảnh có in ảnh gia đình, nụ cười tươi của mỗi thành viên như động lực giúp chúng em học tập chăm chỉ hơn. Để tạo một không gian thoáng đãng, em trồng khá nhiều cây như hoa sen thơm, xương rồng, hoa đá…
Đằng sau nhà em là cánh đồng rộng lớn, từng cơn gió mát thổi vào nhà rất dễ chịu đặc biệt là vào mùa hè. Mẹ em còn làm một mảnh vườn nhỏ để trồng rau ăn cho cả gia đình, vừa bổ dưỡng lại đảm bảo an toàn vệ sinh.
Em rất yêu quý ngôi nhà của em. Mai này dù có đi đâu xa thì em vẫn luôn nhớ về ngôi nhà thân thương, nhớ về những thành viên trong gia đình để sống và làm việc tốt hơn.
Bạn có thể tả chính ngôi nhà mình đang ở hoặc ngôi nhà mình yêu thích ngôi nhà của người thân hàng xóm
Vân Anh –
Có một nơi dù đi năm châu bốn biển, dù có đặt chân đến bao nhiêu vùng đất mới đi chăng nữa thì ta vẫn muốn quay trở về. Ở đó có gia đình, có người thân và có cả một thời tuổi thơ hồn nhiên một đi không trở lại. Nơi ấy, ta gọi bằng một cái tên thân thương “nhà”. Mỗi con vật, mỗi người đều có một căn nhà, tôi cũng vậy. Và tôi rất tự hào về căn nhà của mình.
Nơi tôi ở nằm ngay ở đầu xóm. Từ xa nhìn lại có thể thấy màu xanh dương của ngôi nhà nổi bật giữa những căn nhà khác. Đó là một căn nhà hai tầng, không phải là to nhất nhưng với tôi thì nó đẹp nhất. Tôi rất thích màu xanh dương, màu xanh của ước mơ, của hi vọng, và nó rộng lớn như bầu trời vậy. Qua chiếc cổng màu lục là khoảng sân rộng. Đây chính là nơi vui chơi của chị em chúng tôi, là nơi thư giãn của mọi người. Xung quanh vườn là những chậu cây cảnh rất đẹp và quý do chính tay bố tôi chọn, trồng và hết lòng chăm sóc. Ở đó còn có một vài lồng chim, nhà của những chú vẹt, chim vàng anh, bên dưới là những chiếc ghế đá nhỏ xinh. Tôi luôn tự hào vì nhà mình có một khu rừng thu nhỏ như thế, có cây, có hoa, có chim chóc. Ngồi nơi ghế đá có thể nghe được tiếng chim, thưởng thức không khí trong thành, thoáng mát và để tâm hồn mình được thanh lọc nhiều hơn.
Qua khu vườn là bước vào nhà rồi. Đầu tiên là phòng khách được trang trí theo ý của bố tôi. Bố tôi là một nhân viên văn phòng nhưng khiếu thẩm mĩ lại rất giỏi. Bên trong được sơn màu trắng trang nhã. Bộ bàn ghế làm bằng gỗ lim được đặt ở góc bên trái. Bên trên có một bức tranh thêu khá lớn- tác phẩm của mẹ tôi. Đối diện là một chiếc gương lớn. Vì diện tích nhà không lớn nhưng với chiếc gương, căn phòng sẽ trở nên rộng rãi hơn. Trên chiếc kệ là những tấm huy chương của các thành viên trong đình, là những quà kỉ niệm của chúng tôi sau mỗi chuyến đi.
Bước tiếp sẽ là phòng ngủ của bố mẹ tôi, sau đó là căn bếp. Tất cả do mẹ tôi thiết kế. Mẹ tôi thích màu vàng nên hai phòng, không lí gì lại không sơn màu vàng. Phòng ngủ bố mẹ khá đơn giản với chiếc giường ngủ, đầu giường là chiếc tủ nhỏ, đối diện là bàn làm việc của bố mẹ. Bên cạnh là chiếc tủ đựng quần áo. Và ở một góc là chiếc bàn nhỏ trang điểm cho mẹ và tủ sách cho bố. Tôi rất thích chiếc tủ đầy ắp sách của bố, nhưng có vẻ chúng không hợp với tô thì phải. Căn bếp cũng là một màu vàng tươi mát với chiếc tủ lạnh, chiếc tủ bếp, bồn rửa và bàn ăn được sắp xếp một cách hài hòa, hợp lí.
Phòng của hai chị em chúng tôi ở trên tầng hai. Hai phòng tùy sở thích của hai chị em mà trang trí. Phòng của tôi được sơn màu xanh da trời rất đẹp. Tôi coi căn phòng của mình cũng là một điều đáng tự hào với một góc ảnh lưu lại những kỉ niệm, một góc cho tri thức- những cuốn sách, và còn có màu xanh của những cây sen đá, xương rồng ngoài cửa sổ và trên bàn học. Phòng em tôi- phòng một đứa con trai, chỉ có một màu trắng, là thế giới của những trò chơi, những siêu nhân, bắn súng và thể thao.
|
Trong chương trình Ngữ Văn 6, chúng ta sẽ bắt gặp dạng đề kể về một câu chuyện vui sinh hoạt lớp. Đây là dạng bài kể chuyện đòi hỏi chúng ta phải kể lại không khí của buổi sinh hoạt ấy và chuyện vui đó là như thế nào. Dưới đây là bài văn mẫu kể về một chuyện vui sinh hoạt lớp lớp 6 để mọi người có định hướng rõ hơn về dạng bài này.
Giờ này tuần trước, lớp em đã có tiết sinh hoạt lớp cũng là buổi liên hoan nho nhỏ chia tay Vi để chúc Vi đi thi học sinh giỏi đạt kết quả tốt. Đó là một tiết sinh hoạt lớp đặc biệt để lại trong tôi những bất ngờ và cả những niềm vui.
Sau khi tiếng trống “Tùng!… Tùng!… Tùng!… “vang lên báo hiệu giờ sinh hoạt lớp đã điểm, lớp tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để chờ cô giáo chủ nhiệm vào như mọi lần. Cô bước vào lớp với nụ cười tươi nở trên môi. Chúng tôi đã xì xào, bàn tán sôi nổi không biết có chuyện gì vui không rồi thi nhau đoán già đoán non. Cô ra hiệu cho cả lớp trật tự. Như mọi lần cô nhận xét khái quát những ưu, nhược điểm của chúng tôi trong tuần vừa qua. Chúng tôi chăm chú lắng nghe các lịch cho tuần học tiếp theo.
Những tưởng rằng sau những nhận xét, thông báo của cô, chúng tôi sẽ lại tự chủ động tiếp tục giờ sinh hoạt. Nhưng không, cô cười thông báo cả lớp:
Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có một tin rất rất vui.
Chưa kịp để cô tiếp lời, chúng tôi nhao nhao:
Tin vui, cô ơi tin gì vậy cô?
Cô lại tươi cười:
Bạn Vi của chúng ta là một trong những học sinh xuất sắc sẽ được chọn thi học sinh giỏi cấp Tỉnh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vi. Trong lớp bắt đầu có nhiều tiếng chúc mừng gửi tới Vy. Không khí lớp hôm nay không cần trò chơi, cũng chẳng cần âm nhạc cũng tự nhiên mà sôi nổi lạ lùng.
Đợi niềm vui chợt lắng, cô ôn tồn bảo:
Cô có chuẩn bị một chút quà để lớp chúng ta liên hoan chia tay và chúc bạn Vi của chúng ta đi thi đạt kết quả cao nhé.
Rồi cô nhờ Hoa, Lan xuống xe cô lấy bánh kẹo lên. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, vừa gửi những lời chúc tốt đẹp tới Vi.
Chỉ mấy ngày nữa, Vi thi xong sẽ về. Chúng tôi chờ kết quả tốt của Vi và cũng chờ một buổi sinh hoạt lớp gần đây có một niềm vui to lớn ấy.
-Trần Thị Thanh Mai –
Hôm nay là thứ bảy, lớp em tổ chức buổi sinh hoạt cuối tuần đồng thời tổ chức liên hoan cho các bạn có sinh nhật trong tháng này.
Vừa hết tiết thứ 4, các bạn đã tất bật chuẩn bị cho buổi liên hoan. Bạn Trang thì chạy xuống cổng trường lấy bánh kem mà người ta vừa mang đến. Các bạn nam kê lại bàn ghế để cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Các bạn nữ thì có nhiệm vụ trang trí lớp học. Những quả bóng bơm từ sáng được treo lên cửa ra vào và cửa sổ. Dòng chữ Happy Birthday màu đỏ tươi được treo ngay ngắn ở cuối lớp. Sau khi cắm hoa, các bạn trải chiếc khăn lên bàn và bày ra đĩa kẹo bánh, hoa quả đủ màu sắc. Không khí lớp học thật rộn ràng, vui nhộn.
Cô giáo bước vào lớp và thông báo ngắn gọn về lịch học và sinh hoạt tuần sau để lớp em có nhiều thời gian liên hoan. Cô giáo và bạn Yến lớp trưởng thay mặt cho cả lớp chúc mừng sinh nhật các bạn:
Cô chúc các em sang tuổi mới sẽ học hành tốt hơn nữa, lúc nào cũng vui vẻ, trẻ trung và năng động.
Tớ xin thay mặt cả lớp chúc các cậu thêm một tuổi là thêm nhiều niềm vui. Thêm một tuổi là thêm nhiều điều may mắn. Chúng ta cùng hát bài “Happy Birthday” nhé
Sau khi tắt điện, cả lớp hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật:”Happy Birthday to you. Happy Birthday to you”. Gương mặt ai cũng vô cùng rạng rỡ. Sau đó các bạn nổi nến trong tiếng hò reo, tiếng vỗ tay vang dội của mọi người. Bạn Quỳnh lớp phó văn nghệ xin phép được hát một bài để chúc mừng các bạn. Những câu từ tha thiết của bài hát “Sống như những đoá hoa” cùng với giọng ca trong trẻo, cao vút của Quỳnh đã làm xao xuyến tất cả trái tim mọi người.
Phần tiếp theo là phần mà ai cũng mong đợi: Liên hoan. Các bạn ngồi lại với nhau, tám đủ mọi chuyện. Tiếng cười thỉnh thoảng lại vang lên rộn rã. Vui nhất là các bạn còn quệt bánh kem lên mặt nhau. Gương mặt ai sau một hồi nô đùa cũng đều bị dính kem lên mặt. Có bạn còn bị dính đầy mặt mà chúng em gọi vui là Ma.
|
In the Literature 6 program, we will encounter a topic about a funny story about class activities. This is a type of storytelling that requires us to recount the atmosphere of that activity and what the fun was like. Below is a sample essay about a funny story about a 6th grade class activity so that everyone can have a clearer orientation on this type of essay.
This time last week, my class had a class activity which was also a small farewell party for Vi to wish Vi good results in the excellent student exam. It was a special class activity that left me with surprises and joy.
After the drum sound "Tung!... Tung!... Tung!..." rang out, signaling that class time had ended, my class quickly settled into their seats to wait for the homeroom teacher to come in as usual. She entered the classroom with a bright smile on her face. We whispered and discussed excitedly, wondering if there was anything funny or not, then competed with each other to guess. She signaled the class to order. As always, she commented on our strengths and weaknesses in the past week. We listen attentively to the schedules for the next school week.
We thought that after her comments and announcements, we would proactively continue our activities. But no, she smiled and announced to the class:
Class, today our class has very, very good news.
Before she could continue, we exclaimed:
Good news, what's the news?
She smiled again:
Our friend Vi is one of the excellent students who will be selected for the excellent student exam at the Provincial level.
All eyes turned to Vi. In the class, there began to be many congratulations sent to Vy. Today's class atmosphere doesn't need games or music, it's surprisingly natural and exciting.
Waiting for her joy to suddenly subside, she calmly said:
I have prepared a little gift for our class to have a farewell party and wish our friend Vi good results in the exam.
Then she asked Hoa and Lan to get out of the car and pick up candy. We ate and talked, sending good wishes to Vi.
In just a few days, Vi will return home after finishing her exam. We waited for Vi's good results and also waited for a recent class activity that had great joy.
-Tran Thi Thanh Mai –
Today is Saturday, my class is holding a weekend activity and also holding a party for those who have birthdays this month.
As soon as the 4th period ended, you were busy preparing for the party. Trang's friend ran down to the school gate to get the cake that people had just brought. The boys rearranged the tables and chairs so the whole class could sit together. The girls are responsible for decorating the classroom. Inflatable balloons from the morning are hung on doors and windows. The words Happy Birthday in bright red are hung neatly at the back of the classroom. After arranging the flowers, spread the towel on the table and place a plate of colorful candies and fruits. The classroom atmosphere is bustling and fun.
The teacher entered the classroom and briefly announced the class schedule and activities for next week so that my class would have more time to celebrate. Teacher and class president Yen, on behalf of the whole class, wished everyone a happy birthday:
She wishes the new age children will study better, always be happy, youthful and active.
On behalf of the whole class, I would like to wish you another year of age and more joy. Another year older means more blessings. Let's sing "Happy Birthday" together
After turning off the lights, the whole class sang the birthday song: "Happy Birthday to you." Happy Birthday to you”. Everyone's face was extremely radiant. Then you lit the candles in the resounding cheers and applause of everyone. Quynh, the assistant student of the arts class, asked permission to sing a song to congratulate her classmates. The passionate words of the song "Living like flowers" along with Quynh's clear, high-pitched voice have made everyone's hearts flutter.
The next part is the part that everyone is looking forward to: The Festival. You guys sit together and talk about everything. Laughter rang out from time to time. The funniest thing was when you even wiped the cake on each other's faces. Everyone's face gets cream on their face after playing for a while. Some people even had it all over their faces, which we jokingly called Ma.
|
Mùa hè sang, những chùm phượng vĩ nở đỏ rực như mâm xôi gấc cùng với tiếng ve rả rích khắp mọi nơi đã khơi gợi những kỉ niệm không thể nào quên trong cuộc đời của những ai đã và đang trải qua quãng thời gian học trò tươi đẹp. Trong chương trình ngữ văn lớp 6, ta sẽ bắt gặp bài văn Miêu tả cây phượng vĩ và tiếng ve vào mùa hè. Bài văn này không khó vì đây là hai hình ảnh thân thiết, gắn bó với chúng ta. Tuy nhiên để bài văn được hay và sinh động thì cần tránh miêu tả lan man và tập trung vào miêu tả các chi tiết nổi bật như thân, rễ, lá, hoa khi miêu tả cây phượng. Khi tả tiếng ve thì nên miêu tả âm thanh bằng các hình ảnh so sánh. Dưới đây là các bài văn mẫu để mọi người tham khảo. Hi vọng với bài văn này, các bạn sẽ viết được một bài văn hay. Chúc các bạn may mắn!
Hoa phượng vĩ được trồng ở nhiều khuôn viên trường học để tạo bóng mát và cảnh đẹp, hoa phượng nở rất đẹp
Những cơn mưa rả rích cuối cùng của tháng Ba kéo Hạ đến vội vã, nồng nàn, rạo rực trong mạch biến chuyển của thiên nhiên đất trời. Không một lời báo trước, chỉ khi thấy nắng lẻn vào trong lớp học làm lũ học trò giật mình mới thấy thời gian đến sao mà nhanh quá vậy. Lúc này mới nhận ra ve đã ngân trong vòm lá xanh tự lúc nào… Vậy là một mùa thi nữa lại đến và cũng là mùa phải chia xa mái trường. CUỐI CẤP. Ai đã từng là học trò mà không trải qua. Buồn, luyến tiếc, bâng khuâng. Lũ bạn rủ nhau đi hái hoa phượng ép trong cuốn nhật kí để lưu giữ lại một thời tươi trẻ hay lại:
Nhưng lạ thay hạ đến rồi mà phượng chưa thấy. Rồi đợi hoài, đợi mãi mà giữa sân trường vẫn chỉ biêng biếc màu lá xanh. Có lẽ năm nay đã buồn lại càng thêm buồn…!!!
Cây phượng vĩ đã đứng hiên ngang giữa sân trường từ lâu lắm rồi. Nhìn từ xa, cây như người bảo vệ khổng lồ che chở cho ngôi trường, cho lũ học trò nghịch ngợm. Cây phượng to lắm, phải ba, bốn người ôm mới xuể. Thân cây xù xì, màu nâu thẫm bạc đi theo năm tháng. Nhưng ít ai biết rằng trong lớp vỏ xù xì đó là cả một dòng sức sống đang chảy tràn mãnh liệt. Rễ cây ngoằn nghèo như những con trăn nổi lên trên mặt đất. Giờ ra chơi nào, tụi bạn cũng ngồi lên gốc cây để đọc sách, trò chuyện. Khi thì họ kể cho cây nghe những câu chuyện lí thú, có lúc cây lại trở thành điểm tựa, một người bạn đồng hành để chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Lá phượng rất đặc biệt, mỗi cành có rất nhiều lá, nhỏ li ti và mượt mà như lá me non. Những chiếc lá mọc song song hai bên cuống, trông giống đuôi con chim phượng hoàng. Vì lá phượng nhỏ như vậy nên khi hè sang, những tia nắng vàng ươm như rót mật lọt qua kẽ lá chiếu xuống sân trường như những đốm sáng, là một nét chấm phá giữa nền trời trong xanh.
Rồi bỗng một ngày, ngước mắt lên nhìn “cây học trò”, màu hoa đã đỏ rực từ bao giờ. Màu đỏ tinh khôi được chắt chiu từ sự âu yếm của mẹ thiên nhiên, từ sự ân cần chăm sóc của các cô cậu học trò. Phượng không giống hoa cúc để nở quanh năm, cũng không giống hoa hồng để tỏa hương thơm quý phái. Phượng chỉ làm duyên với học trò nên chọn tháng năm để rực rỡ. Hoa phượng trổ từng chùm, lan tỏa từ nhánh nọ sang nhánh kia. Cuống hoa màu xanh non cỡ cọng chổi tàu cau. Từ đài hoa như ngôi sao mai, từng cánh hoa mềm mại, uyển chuyển khoe sắc thắm. Cánh phượng mỏng như cánh bướm, dập dìu trong gió gọi chim muông đến vui cùng. Giữa hoa, các nhị vươn cao và vây quanh nhụy vàng. Lũ tiểu quỷ thường lấy nhị hoa móc vào nhau để chơi chọi gà. Tiếng hò hét, cổ vũ vang lên tô điểm cho mùa hè. Hè còn về là phượng còn nở, là còn một khung trời trong sáng dành cho tuổi thơ, là những trang lưu bút với dòng chữ nắn nót, cảm xúc chứa chan.
Không khí chợt xôn xao hẳn lên khi trong vòm lá xanh, chú ve sầu đã cất tiếng. Tiếng ve inh ỏi. Một con ve kêu, hai con ve kêu…rồi cả một dàn nhạc ve sầu lên tiếng. Chúng đang tấu lên bản giao hưởng mùa hè, bài ca tuổi trẻ. Tán phượng say nồng, những cành mềm rung rinh màu lá xanh hoa đỏ. Tiếng ve không hay như tiếng hót lảnh lót của chim sơn ca hay họa mi, tiếng ríu rít của chim sẻ. Tiếng ve cứ rả rích suốt ngày đêm, suốt những tháng năm rực rỡ như gọi về một miền kí ức xa xôi.
Ngày tổng kết, nước mắt nhòe trên vai áo ai. Học trò thầm trách phượng nở muộn làm chi cho mùa chia tay rưng rưng nỗi nhớ. Phượng nở muộn làm chi để cho ai nuối tiếc. Sao phượng không nở sớm hơn để tuổi học trò ở lại lâu hơn. Nhưng biết sao được chắc phượng cũng buồn lắm chứ. Phượng không nở sớm vì không muốn mùa hè đến nhanh, thời gian vụt mất. Phượng không nở sớm để cho lũ học trò cùng đợi, cùng mong, cùng nhớ. Chẳng thế mà ngày chia tay phượng lại rưng rưng nước mắt:
Ngày mai và cả trăm ngày sau nữa, phượng vẫn đứng đây để đợi học trò. Ve vẫn ngân trong vòm lá xanh biếc. Còn học trò, mai xa rồi có nhớ nhau thật nhiều?
Hoa Phượng vĩ nở và tiếng ve kêu là dấu hiệu báo mùa hè sắp tới và học sinh cũng chuẩn bị được nghỉ hè
Những lời thơ quen thuộc ấy vang lên, lòng tôi lại thấy nao nao buồn, lặng nghĩ về một mùa đã qua, kí ức lại chợt ùa về trong sắc thắm của hoa phượng với âm thanh ngân dài của tiếng ve kêu.
Làm sao tôi quên được cảm xúc lần đầu tiên vào mái trường thân yêu, hình ảnh cây phượng sừng sững xòe tán lá rộng che phủ cả một góc sân trường. Phượng đứng cao vút với những vòm lá xanh xanh như chạm tới mái nhà. Cây phượng bắt đầu thắp lửa rồi. Lúc ấy, lũ học trò chúng tôi mới sực nhớ: hè đã về!
Những ngày đầu hè, phượng lác đác những bông hoa như cánh bướm. Sau đó từng đóa lung linh và từng chùm rực rỡ khắp cành. Những chùm phượng đỏ như thắp cháy lên những kỉ niệm về tuổi học trò.
Ngồi dưới tán phượng những ngày hè nắng như đổ lửa, ngước mắt nhìn chẳng thấy ve đâu mà nghe rõ tiếng ve râm ran trong tán như hợp âm của một dàn đồng ca mùa hạ vậy. Có ai thích tiếng ve như lũ học trò chúng tôi không? Tiếng ve không lảnh lảnh như tiếng sáo sậu, cũng chẳng ngọt ngào như tiếng họa mi, tiếng ve là tiếng lòng thổn thức của lũ học trò trước ngưỡng cửa mùa chia li. Tiếng ve ngân dài chẳng ngớt, da diết, rộn ràng như dội vào tâm thức học trò một miền kỉ niệm bên trường lớp, bè bạn. Dường như chỉ cần thấy phượng đỏ, chỉ cần nghe tiếng ve, chúng tôi đủ giật mình mà nhận ra một mùa chia tay nữa sắp sửa. Tiếng ve lại như hối thúc một niềm trân trọng, nâng niu những tháng ngày học trò còn ngồi lại bên nhau.
Ôi! Sắc phượng, tiếng ve – cả một miền tuổi học trò tôi lưu lại ở đó. Tôi yêu lắm những nụ hoa vừa hé, yêu cả những cánh hoa đã nở rộ và lác đác chao nghiêng. Tôi yêu cái gốc sần sùi, bạc phếch mà lũ chúng tôi thích đến túm năm tụm ba khắc khắc, ghi ghi. Tôi nhớ cái ngày chia ly rực màu phượng đỏ, hoa phượng lác đác rơi như mang theo cả nỗi vấn vương, bịn rịn hòa trong tiếng ve tha thiết nghe đến nghẹn ngào. Trong giờ phút ấy, chúng tôi biết ai cũng có sắc hoa và âm thanh tiếng ve nằm ở lồng ngực rồi.
|
In the coming summer, the clusters of poinciana blooming bright red like gac raspberries along with the chirping of cicadas everywhere evoke unforgettable memories in the lives of those who have been and are going through their time as students. beautiful. In the 6th grade literature program, we will come across an essay describing the Poinciana tree and the sound of cicadas in the summer. This essay is not difficult because these are two images that are close and attached to us. However, in order for the essay to be good and lively, it is necessary to avoid rambling descriptions and focus on describing prominent details such as stems, roots, leaves, and flowers when describing the phoenix tree. When describing the sound of cicadas, you should describe the sound with comparative images. Below are sample essays for everyone to refer to. Hopefully with this essay, you will be able to write a good essay. Good luck!
Poinciana flowers are planted on many school campuses to create shade and beautiful scenery. Poinciana flowers bloom very beautifully
The last pouring rains of March bring Summer to a quick, passionate, fiery pace in the changing circuits of nature, earth and sky. Without any warning, only when the sun sneaked into the classroom, startling the students, did they realize how quickly time had come. At this moment, I realized when the cicadas had been buzzing in the green canopy of leaves... So another exam season has come and it's also the season to be away from school. SENIORS. Who has ever been a student without experiencing it? Sad, nostalgic, wistful. Friends invited each other to pick poinciana flowers and press them in a diary to preserve a youthful time:
But it's strange that summer has come but the phoenix hasn't seen it yet. Then I waited forever, waited forever, but in the middle of the schoolyard there was still only green leaves. Perhaps this year has been even more sad...!!!
The Poinciana tree has stood proudly in the middle of the school yard for a long time. From a distance, the tree looks like a giant guardian protecting the school and the naughty students. The phoenix tree is so big that it takes three or four people to hug it. The tree trunk is rough, dark brown and silvery over the years. But few people know that within that rough shell is a strong stream of vitality. Tree roots zigzag like pythons emerging from the ground. During recess, our friends sit on a tree stump to read books and chat. Sometimes they tell the tree interesting stories, other times the tree becomes a fulcrum, a companion to share all joys and sorrows. Phoenix leaves are very special, each branch has many leaves, tiny and smooth like young tamarind leaves. The leaves grow parallel on both sides of the stem, looking like a phoenix's tail. Because the phoenix leaves are so small, when summer comes, the golden rays of sunlight are like pouring honey through the leaves, shining on the school yard like spots of light, a highlight in the clear blue sky.
Then suddenly one day, I raised my eyes to look at the "student tree", the color of the flower had already been bright red. The pure red color is carefully crafted from the care of mother nature and the attentive care of the students. The phoenix is not like a chrysanthemum that blooms all year round, nor is it like a rose that radiates a noble fragrance. Phuong only makes love with her students, so she chooses the month of May to shine brightly. Poinciana flowers bloom in clusters, spreading from branch to branch. The young green flower stalk is the size of an areca broom stem. From the sepal like a morning star, each petal is soft and flexible, showing off its beautiful color. Phoenix wings are as thin as butterfly wings, fluttering in the wind, calling birds and animals to come and have fun with them. In the middle of the flower, the stamens rise high and surround the yellow pistil. Little devils often hook flower stamens together to play cockfights. Screams and cheers resounded to decorate the summer. As long as summer is here, the phoenix is still blooming, there is still a bright sky for childhood, there are scrapbook pages with neat words, filled with emotions.
The atmosphere suddenly became excited when in the canopy of green leaves, the cicada spoke. Loud cicadas. One cicada chirped, two cicadas chirped... then a whole orchestra of cicadas sang. They are playing a summer symphony, a song of youth. The canopy of the phoenix is intoxicating, the soft branches fluttering with green leaves and red flowers. The sound of cicadas is not as good as the chirping sound of nightingales or nightingales, or the chirping sound of sparrows. The sound of cicadas keeps chirping day and night, throughout the brilliant years as if calling back to a distant memory.
On the final day, tears smeared on someone's shoulder. Students secretly blame the phoenix for blooming late for the season of farewell, filled with nostalgia. Why should the phoenix bloom late enough to make anyone regret it? Why doesn't the phoenix bloom earlier so that students can stay longer? But who knows, the phoenix must be very sad. The phoenix doesn't bloom early because it doesn't want summer to come quickly and time to slip away. The phoenix does not bloom early so that the students can wait, hope, and remember together. That's why, on the day of farewell, phoenix shed tears:
Tomorrow and hundreds of days later, phoenix will still stand here waiting for his students. Ticks still buzz in the green canopy of leaves. As for students, will they miss each other very much when they are far away?
The blooming Poinciana flowers and the chirping of cicadas are signs that summer is coming and students are also preparing for summer vacation
Those familiar poetic words rang out, my heart felt sad, thinking about the past season, memories suddenly rushed back in the deep color of poinciana flowers and the long sound of cicadas.
How can I forget the feeling of the first time I entered my beloved school, the image of the majestic Royal Poinciana tree spreading its wide foliage to cover an entire corner of the school yard. The phoenix stands tall with its green canopy of leaves as if touching the roof. The phoenix tree has begun to light a fire. At that moment, we students suddenly remembered: summer has come!
In the early days of summer, phoenix flowers are scattered like butterfly wings. Then each flower shimmered and each cluster glowed throughout the branches. The red phoenix clusters seem to light up memories of school years.
Sitting under the phoenix canopy on hot summer days, I looked up and saw no cicadas but clearly heard the sound of the cicadas chirping in the canopy like the chords of a summer choir. Does anyone like the sound of cicadas like us students? The sound of the cicadas is not as clear as the sound of a flute, nor as sweet as the sound of a nightingale. The sound of the cicadas is the sobbing heart of the students on the threshold of the season of separation. The sound of cicadas is endless, intense, and bustling, as if it resonates in the students' minds with memories of school, class, and friends. It seems that just by seeing the red phoenix, just by hearing the sound of cicadas, we are startled enough to realize that another season of farewell is about to come. The sound of cicadas seemed to urge a sense of respect and cherishing the days when students still sat together.
Oh! The colors of phoenixes, the sound of cicadas - a whole region of my student life remained there. I love the flower buds that have just opened, and the petals that have bloomed and are scattered. I love the rough, silvery root that we like to gather in groups of three and three to engrave and write down. I remember the day of separation, glowing in the color of red poinciana, with scattered poinciana flowers falling as if bringing with them all the lingering sadness, mixed with the passionate sound of cicadas that made me choke up. In that moment, we knew everyone had the color of flowers and the sound of cicadas in their chests.
|
Có niềm vui nào hơn khi được thấy vạn vật bừng tỉnh sau thời gian dài lặng lẽ và âm thầm? Có bình yên nào hơn khi ngắm nhìn màu xanh non của sự sống đang lấm tấm trên những thân cây khẳng khiu, trơ trụi? Là nhạc ở đâu hay chính lòng ta đang ngân nga những câu hát rộn ràng, vui tươi. Khi ấy ta chợt nhận ra: Mùa xuân đã về! Xuân nảy mầm trên cỏ cây, xuân mơn man vạn vật và cả lòng người nữa! Nhưng thật không dễ dàng để miêu tả thật đặc sắc cảnh mùa xuân vốn đã rất đẹp và tuyệt diệu ấy. Khi miêu tả, mọi người chú ý đến những chuyển biến của sự vật từ mùa đông sang mùa xuân, đến sức sống của mùa xuân trên cây cỏ và vạn vật. Đặc biệt, miêu tả không khí mùa xuân, những loài cây đặc trưng cũng như những hoạt động của con người khi xuân tới. Mong rằng những bài viết dưới đây sẽ giúp các bạn có được những tình yêu và những gợi ý hữu ích để cảm nhận sâu sắc về mùa đầu tiên của năm này. Chúc các bạn thành công!
Vào mùa xuân thì trăm hoa đua nở mặc dù thời tiết mỗi vùng sẽ khác nhau
Nếu có một gia vị làm cho cuộc sống thêm ngọt ngào, đó chính là tình yêu. Nếu có một khoảng thời gian con người nguyện sống hết mình không hối tiếc, đó chính là tuổi trẻ. Khi có những khoảnh khắc ta được sống trọn trong tình yêu và tuổi trẻ, phải chăng đó chính là mùa xuân- mùa của sống, của niềm tin và đổi thay.
Nàng đông lặng lẽ đi, xuân tới không một lời báo trước. Một ngày, ta chợt nhận ra: có gì đó đổi khác. Một mầm cây nhỏ xíu chồi lên từ bao giờ trên mặt đất hanh khô. Những lá mầm xanh non nhưng cứng cáp, như không thể chờ được nữa, phải tách mình luôn ra khỏi lòng đất để được ngắm nhìn cuộc đời. Và cuộc đời cũng hân hoan đón chào chúng bằng không khí lành lạnh dễ chịu. Chút mưa phùn giăng mắc không gian không để người ta ướt mà chỉ muốn mọi người biết đến sự tồn tại của nó. Chút nắng vàng tươi để biết đông đã qua, để những ai còn hững hờ với thời gian hãy kịp nhận ra xuân đã đến. Gió tinh nghịch vắt vẻo trên cành, gõ cửa từng hàng cây, từng tổ ấm gọi vạn vật hòa nhập trong ngày hội lớn: hội xuân.
Những ai không kịp thấy những cánh én chao liệng trên bầu trời chớm xuân cũng có thể nhận ra những sắc màu rực rỡ của muôn hoa thi nhau khoe sắc. Xuân nào cũng thế, luôn có những cuộc thi để tìm ra một loài hoa đẹp nhất, một nữ thần cho mùa xuân. Nhưng ai có thể phân định: hoa đào tươi tắn trong sắc hồng đẹp hơn hay những cánh hoa mai vàng dịu dàng với nắng đẹp hơn. Có người cho rằng màu hoa ly với những nụ chúm chím kiều diễm mới thật đẹp, và cả những bông hoa lay ơn đỏ tươi, những bông cúc tự tin nữa, … Nhưng chúng không tranh nhau, chúng biết người khác cũng đẹp, và chúng biết tất cả đều cùng nhau làm nên sức sống của mùa xuân, cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau.
Những chú chim thì không thể yên lặng hơn được nữa. Chúng đã dành cả màu đông để đi khám phá và trú ngụ. Giờ là lúc để kể cho nhau nghe những điều thú vị mà mình đã làm được. Những chào mào, những sáo sậu, sáo đen,… ríu rít suốt cả ngày, làm những chồi xanh không muốn dậy cuối cùng cũng phải trồi lên.
Và mọi người ra đường nhiều hơn. Là do không còn lạnh nữa hay chính những tiếng chim khiến ta không thể nào ngồi yên được? Những nụ hoa xinh đẹp khiến ta không thể không đi chợ hoa để ngắm nhìn và rước vài bông về nhà. Khi tiếng chim ríu rít cùng làm mọi người vui vẻ, trò chuyện mỗi khi gặp người quen trên đường. Và như thế, họ cũng tự làm nên sức sống cho mùa xuân, hay cho chính cuộc đời mình. Họ bắt đầu một năm an lành bằng cách gieo mầm những hạt cây theo lời Bác dạy: “Mùa xuân là tết trồng cây”. Những lá cờ đầy màu sắc, những lễ hội đông vui cũng làm cho ngày xuân không thể không náo nhiệt. Nụ cười của đôi trai gái cùng nhau đi lễ hội, tiếng cười giòn giã của những em thơ khi được chơi trò chơi và khuôn mặt bình an của những bà, những mẹ đi chùa cầu phúc, … Ta bỗng thấy mình trẻ lại, dẫu một mùa xuân nữa tới, một tuổi lại trôi đi. Lòng người ta vẫn mãi trẻ và tràn đầy sức sống khi người ta còn có thể cười, có thể vui và không ngừng theo đuổi hạnh phúc.
Xuân đến từ đất trời và cả từ lòng người nữa. Khởi đầu một năm với tuổi trẻ và tình yêu, với đam mê thì dẫu hạ có chói chang hay đông có lạnh lẽo, chúng ta vẫn có thể mỉm cười chào đón, phải không?
Mùa xuân là mùa của muôn hoa đua nở chim hót chuyền cành
” Đã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng ”
Câu thơ của Nguyễn Bính khiến trái tim của tôi bỗng rộn ràng, háo hức. Mùa xuân luôn đến thật bất ngờ và tuyệt đẹp cùng với biết bao điều kì diệu.
Trong con mắt ngây dại của mình, tôi thấy mùa xuân yểu điệu, nhẹ nhàng như một cô gái xinh đẹp đang vén màn e thẹn khoe vẻ đẹp của mình. Ai đó đã nói rằng: ” Mùa xuân là mùa của tinh khôi, lộc non; mùa của háo hức búp chồi, của chim làm từ, hoa kết trái ”. Quả đúng như vậy. Cái sức sống diệu kì ấy cứ chảy đều xuống nhân gian để rồi tự lúc nào chẳng biết, chẳng ai là không chuộng mùa xuân.
Ngày xuân mới bắt đầu bằng một cơn mưa nhẹ như rắc bột. Mưa xuân xôn xao, phơi phới. Những hạt mưa bé nhỏ mềm mại, hồn nhiên như những đứa trẻ thơ tinh nghịch. Mặt đất khô cằn như kiệt sức sống nay thức dậy âu yếm đón lấy những hạt mưa trong lành. Mưa trả lại đất sự mềm mại vốn có ban đầu. Mưa giăng mắc khắp nẻo đường đi lối về, nương mình ở mỗi cành cây, ngọn cỏ. Nó mang đến cái sức sống ứ đầy tràn lên vạn vật.
Mùa xuân – mùa của sự thay da đổi thịt. Những cây bàng, cây táo,… mới ngày nào còn u buồn mà giờ đã thay tấm áo biếc rờn và trông rạng rỡ hẳn lên. Và cây gạo đầu ngõ, có lẽ cũng chỉ khi mùa xuân đến nó mới tuyệt đẹp đến thế này. Cây gạo rừng rực cháy giữa trời xuân trong xanh, ấm áp với cơ man những bông hoa đỏ thắm. Chim chóc từ đâu kéo về hội tụ, nói chuyện, hát hò vang lừng cả không gian. Mùa xuân là cô gái thẹn thùng hay đã trở thành một cô tiên hiền hậu cứ làm lòng người rạo rực, bâng khuâng?
|
Is there any greater joy than seeing everything awaken after a long period of silence and silence? Is there anything more peaceful than looking at the green color of life dotting the spindly, bare tree trunks? Is it where the music is or is it our hearts that are humming the bustling, joyful songs. Then we suddenly realized: Spring has come! Spring sprouts on grass and trees, spring caresses all things and even people's hearts! But it is not easy to describe the spring scene that is so beautiful and wonderful. When describing, people pay attention to the changes of things from winter to spring, to the vitality of spring on plants and things. In particular, it describes the spring atmosphere, typical tree species as well as human activities when spring comes. Hopefully the articles below will help you gain love and useful suggestions to deeply feel this first season of the year. Good luck!
In spring, hundreds of flowers bloom, although the weather will be different in each region
If there is a spice that makes life sweeter, it is love. If there is a time when people are willing to live their lives to the fullest without regrets, it is youth. When there are moments when we can live fully in love and youth, is that spring - the season of life, faith and change?
She goes quietly in winter, spring comes without any warning. One day, we suddenly realize: something has changed. A tiny seedling sprouted from the dry ground. The green leaves are young but sturdy, as if they can't wait any longer, they have to separate themselves from the ground to see life. And life also happily welcomes them with cool, pleasant air. A little drizzle hangs in the space, not letting people get wet, but just wanting everyone to know of its existence. A little bit of bright yellow sunshine to know that winter has passed, so that those who are still indifferent to time can quickly realize that spring has come. The wind playfully hangs on the branches, knocks on the door of every row of trees, of every home, calling all things to mingle in the great festival: spring festival.
Those who cannot see the swallows flying in the early spring sky can also recognize the brilliant colors of all the flowers blooming. Every spring, there are always competitions to find the most beautiful flower, a goddess for spring. But who can decide whether the fresh peach blossoms in pink are more beautiful or the gentle yellow apricot petals in the sunlight are more beautiful. Some people think that the color of lilies with their lovely buds is beautiful, and also bright red gladiolus flowers, confident chrysanthemums... But they don't compete with each other, they know that others are also beautiful, and We know that we all work together to create the vitality of spring and enhance each other's beauty.
The birds couldn't be any quieter. They spent the whole winter exploring and sheltering. Now is the time to tell each other the interesting things we've done. The bulbuls, starlings, black starlings, etc. chirped all day long, causing the green shoots that did not want to wake up to finally emerge.
And people go out more. Is it because it's no longer cold or is it the sounds of birds that make us unable to sit still? The beautiful flower buds make us unable to help but go to the flower market to see and take some flowers home. The chirping of birds makes everyone happy and chat every time they meet someone they know on the street. And so, they also create vitality for spring, or for their own lives. They started a peaceful year by sowing tree seeds according to Uncle Ho's teachings: "Spring is the tree planting festival." Colorful flags and crowded festivals also make spring days exciting. The smiles of a couple going to festivals together, the loud laughter of children playing games and the peaceful faces of mothers and grandmothers going to pagodas to pray for blessings... I suddenly feel young again, even though Another spring comes, another year passes. People's hearts remain forever young and full of vitality as long as they can laugh, be happy and constantly pursue happiness.
Spring comes from heaven and earth and also from people's hearts. Starting the year with youth and love, with passion, even if summer is bright or winter is cold, we can still smile and welcome, right?
Spring is the season of flowers blooming and birds singing
” I have seen spring return with the winter wind
With the color of an unmarried girl's cheeks.
Nguyen Binh's poem made my heart suddenly excited and excited. Spring always comes unexpectedly and beautifully with so many miracles.
In my naive eyes, I see spring as graceful and gentle as a beautiful girl shyly revealing her beauty. Someone has said: "Spring is the season of purity and young buds; the season of eager buds, of birds making words, of flowers bearing fruit. That's right. That magical vitality keeps flowing down to the human world and then, without knowing it, no one doesn't like spring.
A new spring day begins with a light rain like sprinkling powder. The spring rain is stirring and drying. The little raindrops are soft and innocent like mischievous children. The arid ground, exhausted from life, now wakes up and lovingly welcomes the fresh raindrops. Rain returns the soil to its original softness. The rain spread all over the road and home, resting on every branch and blade of grass. It brings vitality to all things.
Spring – the season of skin change. The almond trees, apple trees,... were once sad but have now changed their blue clothes and look brighter. And the rice tree in the alley, perhaps only when spring comes will it be this beautiful. The wild rice tree is burning brightly in the clear, warm spring sky with countless crimson flowers. Birds came from somewhere to gather, talking and singing loudly throughout the space. Is Spring a shy girl or has she become a gentle fairy who keeps making people's hearts flutter and flutter?
|
Hướng dẫn
Em ở trong một đại gia đình có ông bà, cô chú, bố mẹ và các em họ. Vì thế mà lúc nào ngôi nhà cũng tràn ngập tiếng nói, tiếng cười. Tất cả mọi người trong gia đình đều yêu quý và hòa thuận cùng nhau. Ông nội là người lớn tuổi nhất trong gia đình và cũng là người mà em yêu quý nhất.
Ông nội em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi rồi. Thật hạnh phúc vì nội còn rất khỏe. Mọi người thường nói em có khuôn mặt giống nội. Đó là khuôn mặt với vầng trán rất rộng và cao. Khuôn mặt em bầu bầu, phúng phính, còn khuôn mặt nội giờ đã xương xương, với nhiều nếp nhăn chồng xếp lên nhau. Đôi mắt nội theo thời gian đã dần mờ đi nên giờ muốn đọc báo, xem sách nội phải đeo cặp kính lão rất dày và nặng. Khóe mắt của nội cũng giống như bà, hằn lên bao vết chân chim – dấu vết của những tháng năm vất vả, lam lũ để nuôi bố và các cô chú tôi. Mái tóc nội sợi trắng như cước đang dần xâm chiếm chỗ của những sợi muối tiêu pha trắng và đen, chỉ còn ít ỏi số sợi đen tuyền dường như đang cố chống chọi với sự lão hóa của thời gian. Mọi người thường bảo ông nhuộm tóc nhưng ông không thích và nói rằng muốn để tự nhiên hơn. Em cũng thích nhìn mái tóc bạc của nội, giống như của những ông tiên trong các câu chuyện cổ tích tôi vẫn thường được nghe nội kể. Da nội không đỏ hồng hào mà là màu da rám nắng lại thêm đồi mồi. Nội có dáng người cao lớn. Thời gian đi qua để lại dấu vết, in hằn trên mái tóc, khuôn mặt nội nhưng trông nội vẫn còn dáng vẻ vững chãi chẳng khác gì cây cổ thụ, càng nhiều năm tuổi lại càng thêm uy nghiêm, rắn chắc. Bởi thế mà lũ em nhỏ vẫn được nội cõng trên lưng, đi nhong nhong. Nội còn có giọng nói rất to và vang chẳng khác gì sấm dền báo hiệu cơn dông. Trong giọng nói như có chứa sức mạnh đặc biệt vừa khiến lũ trẻ chúng em vừa sợ lại vừa thấy thân thương, gần gũi.
Nội là một người sống rất có quy tắc và điều độ. Sáng nào mẹ gọi dậy đi học em cũng gặp nội đi tập thể dục về. Nội thường dậy sớm lắm. Mùa nóng cũng như mùa lạnh, nội không nghỉ tập buổi nào. Trông nội mặc quần áo thể thao, khỏe khoắn và sung sức như chưa phải ở độ tuổi thất thập cổ lai hi. Nội nói phải năng tập thể dục điều độ mới có sức khỏe. Lúc nào nội cũng bận rộn dù đã nghỉ hưu. Khi còn trẻ nội là một kiến trúc sư. Giờ nội không còn thức thâu đêm, cặm cụi bên bản vẽ như bà kể ngày xưa nữa nhưng thói quen đọc sách thì vẫn giữ nguyên. Căn phòng của nội chỉ thấy toàn sách: quyển dày có, mỏng có, bìa sách còn mới hoặc đã cũ kĩ, ố vàng… tất cả đều được xếp đặt ngăn nắp như trong giá sách của một thư viện vậy. Nội em rất thích văn học và đặc biệt là thơ. Nội còn sáng tác thơ nữa. Có lần em thấy nội ngồi một mình trong căn phòng rất yên ắng và đăm chiêu suy nghĩ. Lúc đó khuôn mặt nội ánh lên sự trăn trở, đầy băn khoăn. Những ngón tay gầy guộc, gân guốc của nội vò lên mái tóc điểm bạc. Rồi thấy nội cứ đọc đi đọc lại một tứ thơ nào đó. Rồi nội ngồi viết. Mỗi dòng chữ xuất hiện khiến nét mặt nội giãn ra, có gì đó như là vui thích, sảng khoái. Thỉnh thoảng, thơ của nội còn được đăng báo và chúng em được một bữa ăn kem thỏa thích bằng tiền nhuận bút. Thỉnh thoảng nội cũng đi tham gia các cầu lạc bộ văn thơ của người cao tuổi. Nội em rất thích cây cối, mỗi năm vào ngày tết trồng cây nội đều trồng thêm một cây mới vào cái mảnh vườn bé xíu cạnh nhà. Nội thường ở bên vườn cây hàng tiếng đồng hồ để nhổ cỏ, bắt sâu và tưới tắm cho cây. Giờ thì cái vườn đó râm mát toàn những loại cây ăn trái.
Nội là người rất yêu quý cháu. Nội có thể chơi cả ngày với bé cún của chú em mà không thấy mệt. Nội bế bé cún vào lòng rồi hai ông cháu cùng ngồi xem phim hoạt hình Tôm và Giê-ri. Hai ông cháu cùng cười nắc nẻ với những trò nghịch ngợm của nhân vật phim hoạt hình.
Với em, nội là một pho từ điển bách khoa thỏa sức để tra cứu. Bất cứ câu hỏi tại sao, thế nào của em đều được nội giải đáp một cách hợp lí nhất và bao giờ cũng vậy, nội luôn lắng nghe mọi thắc mắc. Nội có thể làm cho em tất cả những gì em cần từ việc dạy em học đan nong mốt, nong đôi đến việc hoàn thiện cả cái rô, cái rá nhỏ xíu của môn thủ công. Nội rất ít khi nổi giận với chúng em. Khi đã làm nội giận thì chỉ cần nhìn vào mắt nội là em đã biết nội đang không vừa lòng và mình cần phải sửa lỗi.
|
Instruct
I live in a large family with grandparents, aunts, uncles, parents and cousins. That's why the house is always filled with voices and laughter. Everyone in the family loves and gets along well together. Grandpa is the oldest person in the family and is also the person I love the most.
My grandfather is over seventy years old this year. I'm so happy because my grandmother is still very healthy. People often say I have a face like my grandmother. It is a face with a very wide and high forehead. My pregnant face is chubby, while my grandmother's face is now bony, with many wrinkles overlapping each other. My grandmother's eyes have gradually blurred over time, so now if she wants to read newspapers or read books, she has to wear very thick and heavy glasses. The corners of my grandmother's eyes were just like hers, with many crow's feet - traces of the years of hard work and hardship to support my father and my aunts and uncles. The silky white hair is gradually taking over the place of the white and black salt and pepper strands, leaving only a few pure black strands that seem to be trying to resist the aging of time. People often tell him to dye his hair, but he doesn't like it and says he wants it more natural. I also like to look at my grandmother's silver hair, just like the fairies in the fairy tales I often hear from her. Her skin is not rosy red, but is tanned with age spots. Noi has a tall figure. The passage of time has left traces on her hair and face, but she still looks as sturdy as an ancient tree. The older she gets, the more majestic and solid she becomes. That's why the little children are still carried by their grandmother on their backs, walking around. Grandma also has a very loud and resonant voice, like thunder signaling a thunderstorm. The voice seemed to contain a special power that made us children both scared and at the same time feel loved and close.
Noi is a person who lives a very disciplined and moderate life. Every morning when my mother wakes me up to go to school, I meet my grandmother when she comes home from exercising. Grandma usually gets up very early. In the hot season as well as in the cold season, I don't miss any practice sessions. Grandma looks like she's wearing sports clothes, healthy and energetic, as if she's not yet in her seventies. Noi said you have to exercise regularly to stay healthy. Grandma is always busy even though she is retired. When I was young, my grandfather was an architect. Nowadays, my grandmother no longer stays up all night, working hard on her drawings like she said in the past, but her reading habit remains the same. Grandma's room is full of books: some thick, some thin, new covers or old, yellowed books... all arranged neatly like in a library's bookshelf. My grandmother loves literature and especially poetry. Noi also composes poetry. One time I saw my grandmother sitting alone in a very quiet room, deep in thought. At that moment, her face showed concern and concern. Grandma's thin, sinewy fingers ruffled her gray hair. Then I saw my grandmother reading a certain poem over and over again. Then I sat down to write. Each line that appears makes my face relax, feeling something like joy and pleasure. Occasionally, my grandmother's poems were published in newspapers and we got a delicious ice cream meal with the royalties. Occasionally, my grandmother also participates in poetry clubs for the elderly. My grandmother really likes trees. Every year on New Year's Day, she plants a new tree in the tiny garden next to the house. Grandma often stays in the garden for hours pulling weeds, catching worms and watering the plants. Now that garden is shady and full of fruit trees.
Grandma is someone who loves you very much. I can play all day with my uncle's puppy without feeling tired. Grandma held the puppy in her arms and the two of them sat down to watch the cartoon Tom and Jeri. The two of them laughed loudly at the cartoon characters' mischievous antics.
To me, grandmother is an encyclopedia that you can look up freely. Any of your why or how questions are answered in the most reasonable way by Grandma and as always, Grandma always listens to all questions. I can do everything for you that you need, from teaching you how to knit single and double needles to perfecting the tiny checkers and baskets of the handicraft. Grandma rarely gets angry with us. When I've made grandma angry, I just need to look into her eyes to know that she's dissatisfied and I need to fix the mistake.
|
Hướng dẫn
Đi học là một niềm vui thích. Những ngày tháng cắp sách tới trường đối với em là quãng thời gian đầy ắp kỉ niệm. Mỗi năm học qua đi, em lại được học dưới sự dìu dắt của nhiều thầy cô khác nhau. Nhưng đến tận bây giờ, người để lại trong em những ấn tượng sâu đậm nhất là cô Hương – cô giáo chủ nhiệm lớp 6 của em bây giờ.
Lên cấp hai, mọi thứ đối với em thật bỡ ngỡ: trường học mới, bạn bè mới, thầy cô mới. Nhưng ngay từ giây phút cô bước vào cửa lớp, giới thiệu cô là cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng em, em đã cảm thấy cô thật gần gũi, ấm áp. Chính vì vậy mà thay bằng sự sợ hãi, lo lắng lúc đầu, ngày học đầu tiên ở trường cấp hai của em trở nên thật thú vị.
Có lẽ cô Hương là cô giáo trẻ nhất trong trường. Cô có gương mặt thanh tú. Đôi mắt cô to, tròn nhưng bị bớt đi vẻ long lanh bởi cặp kính cận khá dày. Mặc dù vậy cặp kính trắng ấy lại khiến cô trông trí thức hơn. Cô không trang điểm nhưng đôi môi lúc nào cũng tươi thắm. Nụ cười của cô hiền dịu như nắng mùa thu, đủ để có thể làm yên lòng bất cứ ai. Mỗi khi cô cười để lộ ra chiếc răng khểnh đến là duyên. Mái tóc cắt ngắn thẳng mượt rất họp với dáng người nhỏ nhắn của cô, càng tôn lên vẻ trẻ trung, xinh xắn. Em thích những bộ trang phục cô mặc, giản dị thôi, với áo sơ mi cổ Đức cổ điển và quần vải nhưng vặn thấy đặc biệt nổi trội.
Cô Hương vừa là cô giáo chủ nhiệm vừa là cô giáo dạy môn Ngữ văn của lớp em. Mỗi tuần có đến năm tiết Ngữ văn nhưng tiết nào em cũng cảm thấy là quá ít thời gian để có thể nghe cô giảng bài. Những câu chuyện truyền thuyết về con Rồng cháu Tiên, Thánh Gióng, Hồ Gươm… cứ theo giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của cô mà đi vào đầu những đứa học sinh vô tâm mải chơi như chúng em. Cô dạy cho chúng em biết cách cảm thụ một văn bản văn học, biết viết những câu văn đúng và hơn thế nữa là những bài học làm người trong cuộc sống gắn liền với mỗi bài văn. Cách giảng bài của cô thật ấn tượng, chúng em có thể thỏa sức sáng tạo với những sự khuyến khích của cô. Khuôn mặt với ánh mắt biết nói, đôi môi biết cười của cô luôn làm cho những giờ học trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cả lớp ai cũng thích cô làm giáo viên chủ nhiệm. Cô quan tâm đến tất cả học sinh. Có những lúc chúng em mắc lỗi khiến cô la mắng, buồn phiền. Khi đó cô thật nghiêm khắc. Nhưng em hiểu lòng cô thương chúng em nhiều lắm. Thế nên cô không bao giờ vắng mặt trong những cuộc vui của lớp. Cô còn hay là người tài trợ cho những buổi làm bánh trái, nấu nướng thử tài khéo tay của các bạn gái ở tại nhà cô. Cô ở nhà cũng giản dị và mộc mạc nhưng bớt đi vẻ nghiêm trang. Cô đối với chúng em thật gần gũi và thân quen.
|
Instruct
Going to school is a joy. My school days are a time full of memories for me. Each year that passes, I study under the guidance of many different teachers. But until now, the person who left the deepest impression on me is Ms. Huong - my current 6th grade homeroom teacher.
Going to middle school, everything was so confusing for me: new school, new friends, new teachers. But from the moment she walked into the classroom door and introduced herself as our class's homeroom teacher, I felt that she was very close and warm. That's why, instead of the initial fear and anxiety, my first day of middle school became very interesting.
Perhaps Ms. Huong is the youngest teacher in the school. She has a delicate face. Her eyes are big and round, but their sparkle is reduced by her thick glasses. However, those white glasses make her look more intellectual. She doesn't wear makeup but her lips are always fresh. Her smile is as gentle as the autumn sunshine, enough to reassure anyone. Every time she smiles to reveal her crooked teeth, it's a charm. Her short, straight, smooth hair fits her petite figure very well, accentuating her youthful and pretty appearance. I like the outfit she wears, it's simple, with a classic German collar shirt and fabric pants, but I find it especially outstanding.
Ms. Huong is both the homeroom teacher and the Literature teacher of my class. Every week there are five Literature classes, but every class I feel is too little time to listen to her lecture. Legendary stories about Dragons and Fairies, Thanh Giong, Hoan Kiem Lake... follow her warm, gentle voice and enter the minds of careless students like us who are busy playing. She teaches us how to appreciate a literary text, know how to write correct sentences, and moreover, life lessons associated with each essay. Her teaching style is very impressive, we can be creative with her encouragement. Her face with talking eyes and smiling lips always makes class time easier.
Everyone in the class likes her as their homeroom teacher. She cares about all students. There are times when we make mistakes and she scolds us and makes us sad. At that time, she was very strict. But I understand that she loves us very much. So she is never absent from class fun. She is also often the sponsor of baking and cooking sessions to test the skills of the girls at her house. At home, she is also simple and rustic, but less serious. She is very close and familiar to us.
|
Hướng dẫn
Bà nội mất đúng vào năm tôi được sinh ra. Tôi chỉ biết đến bà qua lời kể lại của bố mẹ và tấm ảnh thờ. Ước gì tôi được gặp bà một lần. Và điều ước đó của tôi đã thành hiện thực. Tôi được gặp bà trong một giấc mơ.
Hôm đó, vì chuẩn bị vào đợt kiểm tra cuối học kì nến tôi thức khuya hơn mọi ngày để ôn bài. Mệt quá, tôi gục mặt lên bàn ngủ thiếp lúc nào không biết. Bỗng tôi thấy mình như lạc vào một thế giới khác lạ. Tôi đang đứng trước một ngôi chùa cổ kính. Nhưng đó không phải là ngôi chùa quen thuộc của làng tôi – cái nơi mà ngày nào đi học về, bọn trẻ chúng tôi cũng chạy tót ra đó nô nghịch. Ngôi chùa này có lẽ đã mấy trăm năm tuổi rồi vì rêu phong phủ đầy. Xung quanh chùa có rất nhiều hồ sen. Đang mùa sen nở nên cả ngôi chùa như được bao bọc bởi hương thơm thanh mát, nhẹ nhàng của hoa. Mùi hương trầm lan toả ra từ trong ngôi chùa cho tôi cảm giác như mình đang lạc bước vào thế giới nhà Phật. Ngôi chùa thâm nghiêm như chìm vào vắng lặng. Không một bóng người. Tôi đang hết sức bối rối trước một khung cảnh lạ lẫm thì bỗng có một bà cụ với dáng đi chậm rãi từ từ tiến lại phía tôi. Sau thoáng ngỡ ngàng, tôi giật mình khi nhận ra gương mặt thân quen mà tôi đã bao lần ngắm trong tấm ảnh thờ. Bà nội! Ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện, tôi lập tức chạy lại phía bà: “Bà! Bà ơi”. Tôi nằm gọn trong vòng tay bà, dụi đầu vào người bà. Bà nhẹ nhàng đỡ tôi. Tôi ngước nhìn bà. Khuôn mặt hiền từ, phúc hậu mà bấy lâu tôi chỉ được ngắm nhìn qua ảnh và ước ao được gặp là đây. Hình như tóc bà đã bạc hơn so với trong ảnh. Nhưng đôi mắt với ánh nhìn đầy hiền từ thì vẫn vẹn nguyên. Bà mặc bộ quần áo màu nâu đất giản dị. Bà cười thật hiền, ngỡ như một bà tiên trong câu chuyện cổ tích tôi vẫn đọc. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được gặp người bà yêu kính. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có cảm giác được tận hưởng niềm hạnh phúc bà cháu. Bà đưa hai bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, cười hiền từ: “Chà! Cháu gái bà lớn quá rồi nhỉ!”.
|
Instruct
My grandmother passed away the year I was born. I only know her through my parents' stories and her altar photo. I wish I could meet her once. And that wish of mine came true. I met her in a dream.
That day, because I was preparing for the final exam, I stayed up later than usual to review. So tired, I laid my face down on the table and fell asleep without realizing it. Suddenly I felt like I was lost in a different world. I am standing in front of an ancient temple. But it was not the familiar temple of my village - the place where every day when we returned from school, our children would run there to play. This temple is probably several hundred years old because it is covered with moss. Around the pagoda there are many lotus ponds. It's lotus blooming season, so the whole temple seems to be surrounded by the cool, gentle scent of flowers. The scent of incense spreading from the temple made me feel like I was entering the Buddhist world. The solemn temple seemed to sink into silence. Not a single person in sight. I was extremely confused before a strange scene when suddenly an old lady with a slow gait slowly approached me. After a moment of surprise, I was startled to recognize a familiar face that I had seen many times in the altar photo. Paternal grandmother! As soon as that thought appeared, I immediately ran towards her: "Grandma! Grandma." I lay in her arms, rubbing my head against her body. She gently supported me. I looked up at her. Here is the gentle, kind face that I have only seen in photos for a long time and longed to meet. It seems that her hair is grayer than in the photo. But the eyes with their gentle gaze remained intact. She wore simple brown clothes. She smiled gently, like a fairy in a fairy tale I still read. For the first time in my life I met my beloved grandmother. For the first time in my life, I felt like I could enjoy the happiness of being a grandchild. She gently stroked my hair with both hands, smiling gently: "Wow! Your granddaughter is so grown up!”.
|
Hướng dẫn
Hôm nay là thứ sáu – đến phiên bàn tôi trực nhật, vì vậy, tôi là người cuối cùng của lớp ra về. Khi tôi đang khóa cửa lớp thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó, tôi đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng có ai cả, chỉ có mình tôi thôi. Tôi nhìn qua khe cửa vào lớp thì thấy anh Bàn đang khóc thút thít. Tôi đã tình cờ nghe được câu chuyện của anh Bàn, bác Cửa kính và chị Bảng đen về ý thức của học sinh chúng tôi.
Khi thấy anh Bàn khóc thút thít thì chị Bảng đen đi đến ân cần hỏi:
-Cậu Bàn oi! Sao lại khóc thế?
Anh Bàn vừa khóc vừa nói trong tiếng nức nở:
-Chị Bảng đen ơi! Em đau khổ và buồn lắm! Bởi trên mặt em giờ không còn nhẵn bóng, sạch sẽ như ngày xưa mà thay vào đó là những vết bút mực, bút xóa chằng chịt, những vết khắc nham nhở…Nhìn khuôn mặt của mình em không thể nhận ra nữa! Hu! Hu!…
Chị Bảng đen liền vỗ về an ủi anh Bàn:
– Thôi, em nín đi. Chị cũng có số phận giống như em. Ngày xưa, chị đen bóng là thế mà giờ đây đã trở nên trắng bệch. Trên mặt thì lỗ chỗ vì các bạn học sinh không chịu chăm sóc, thi thoảng còn đóng đinh vào.
Nói đến đây chị Bảng đen và anh Bàn ôm nhau khóc nức nở, khóc cho số phận bất hạnh của mình. Đúng lúc đó, bỗng vang lên một giọng nói Ồm Ồm. Hai người nhìn quanh thì thấy bác Cửa kính đi vào.
-Hai bạn đừng khóc nữa. Tôi từ khi về đây lúc nào cũng nơm nớp lo sợ trước những trái bóng của các bạn học sinh nam nghịch ngợm. Người tôi bây giờ đầy những vết nứt nẻ, bụi bẩn và mạng nhện. Theo tôi, chúng ta nên nghĩ cách chống lại các cô cậu học trò kia.
Nghe đến đây, anh Bàn và chị Bảng đen liền ngừng khóc. Cả hai cùng đồng thanh:
-Bác Cửa kính ơi! Nhưng bác đã nghĩ ra cách nào để giúp chúng ta thoát khỏi cảnh này chưa?
Bác Cửa kính nói:
-Hai người hãy lại gần đây, tôi đã có một kế sách tuyệt diệu.
Ba người liền chụm đầu vào nhau bàn bạc. Tôi ở bên ngoài cố gắng lắng nghe nhưng không nghe được gì. Tôi mở hé cửa ra thì liền có tiếng “cạch”. Nghe thấy tiếng động, các đồ vật bỗng chốc trở về chỗ, tất cả đều trở nên im ắng. Tôi liền đóng cửa ra về, trong lòng nặng trĩu ưu tư. Trên đường về nhà, tôi luôn băn khoăn tự trách mình. Đúng là, từ trước đến nay tôi và các bạn chưa có ý thức giữ gìn, bảo vệ đồ vật. Chúng tôi chỉ biết vẽ bậy, đùa nghịch mà không biết nỗi đau buồn của các đồ vật. Tôi băn khoăn không biết các đồ vật sẽ làm gì để thay đổi ý thức của chúng tôi. Mong sao thời gian trôi thật nhanh để mau chóng đến ngày mai.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp thì thấy các bạn đang đứng ngoài cửa. Ai cũng mang một vẻ mặt lo lắng. Hóa ra là các đồ vật đã đình công. Chị Bảng đen hôm nay càng trở nên trắng bệch. Anh Bàn thì bủn rủn chân, không đứng vững nên không ai có thể ngồi. Còn bác Cửa kính thì xộc xệch nên các cơn gió lạnh cứ ùa vào lớp. Các bạn trong lớp lúng túng, đăm chiêu…Có lẽ giờ đây ai cũng thấy được giá trị của các đồ vật và hậu quả của việc nghịch ngợm, không giữ gìn cơ sở vật chất. Hiểu ra một phần sự việc, tôi liền phát biểu ý kiến:
– Bây giờ chúng ta không thể đứng nhìn nhau như vậy, chúng ta hãy cùng nhau lau sạch bảng, sửa sang bàn ghế và cửa kính để tiếp tục học tập. Nào, các bạn chúng tã hãy cùng nhau sửa chữa sai lầm.
|
Instruct
Today is Friday – it's my turn to be on duty, so I'm the last person in the class to leave. When I was locking the classroom door, I heard someone sobbing. I looked around but there was no one, it was just me. I looked through the crack in the classroom door and saw Mr. Ban sobbing. I overheard the stories of Mr. Ban, Mr. Glass Door and Ms. Blackboard about the consciousness of our students.
When seeing Mr. Ban sobbing, Ms. Black Table came over and kindly asked:
- Hey Mr. Ban! Why are you crying?
Mr. Ban cried and said in sobs:
-Miss Blackboard! I'm so miserable and sad! Because my face is no longer as smooth and clean as before, but instead are filled with ink and eraser marks, jagged engravings... Looking at my face, I can't recognize it anymore! Hu! Hu!…
Ms. Bang Black immediately comforted Mr. Ban:
– Okay, shut up. I also have the same fate as you. In the past, she was so black and shiny but now she has become pale white. There were holes on the face because the students didn't take care of them, and sometimes they even put nails in them.
Speaking of this, Ms. Black Table and Mr. Ban hugged each other and sobbed, crying for their unfortunate fate. At that moment, suddenly a voice rang out. The two looked around and saw Mr. Glass Door entering.
-You two, stop crying. Since coming here, I have always been afraid of the balls of naughty male students. My body is now covered in cracks, dirt and cobwebs. In my opinion, we should think of ways to fight against those students.
Hearing this, Mr. Ban and Ms. Black Table immediately stopped crying. Both said in unison:
-Mr. Glass Door! But have you thought of a way to help us get out of this situation?
Uncle Glass Door said:
-You two, come closer, I have a wonderful plan.
The three people immediately put their heads together to discuss. I was outside trying to listen but couldn't hear anything. I opened the door a crack and there was a "click" sound. Hearing the noise, the objects suddenly returned to their places, and everything became quiet. I immediately closed the door and left, my heart heavy with worry. On the way home, I always wondered and blamed myself. It's true that up until now, my friends and I have not been conscious of preserving and protecting things. We only knew how to draw graffiti and play around without knowing the sadness of the objects. I wonder what objects will do to change our consciousness. I hope time passes quickly so tomorrow can come soon.
The next morning, I went to class and saw my friends standing outside the door. Everyone had a worried look on their faces. It turned out that the objects were on strike. Ms. Blackboard became even whiter today. Mr. Ban's legs were weak and he could not stand, so no one could sit. As for Mr. The glass door was askew so cold winds kept rushing into the classroom. The students in the class were confused and thoughtful... Perhaps now everyone can see the value of objects and the consequences of being naughty and not taking care of the facilities. Understanding part of the situation, I immediately expressed my opinion:
– Now we can't stand looking at each other like that, let's clean the board together, fix the tables, chairs and glass doors to continue studying. Come on, everyone, let's correct our mistakes together.
|
Hướng dẫn
Giữa sân trường Bình Minh, tôi là một cây bàng non mới nở. Xung quanh tôi có rất nhiều họ hàng nhà cây. Bên trái là chị Bằng lăng, bên phải là bác Phượng vĩ già nua. Đặc biệt tôi còn sống trong không khí học tập, vui chơi của các bạn học sinh. Tuy nhiên, nếu ngày ra đời của tôi vui sướng, hạnh phúc biết bao nhiêu thì giờ đây tôi lại đau đớn, rỉ máu bấy nhiêu. Tôi đã bị bẻ gãy.
Cuộc đời của tôi bắt đầu từ một trái bàng trên cây mẹ bàng ở một vùng núi xa xôi. Nhân một chuyến công tác, thầy hiệu trưởng đã đem tôi về ươm trồng ở trường Bình Minh này. Khi chia tay mẹ và các anh chị, tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì phải xa gia đình thân yêu của mình, vui vì tôi sẽ được khám phá một vùng đất mới. Ngày đầu tiên đến ngôi trường này, tôi được vun vào đất. Lúc đó xung quanh tôi chỉ là một màu tối tăm, không chút ánh sáng, chỉ cảm nhận được sự ấm áp mà đất mẹ truyền sang cho mình. Thời gian trôi qua. Bỗng, một ngày trên đầu tôi le lói một luồng ánh sáng, tôi đã cố vươn mình lên, tách khỏi lớp vỏ xù xì. Giây phút đầu tiên vươn mình ra khỏi mặt đất có lẽ là giây phút hạnh phúc và sung sướng nhất trong cuộc đời của tôi. Tất cả mọi người đều vui mừng khi tôi ra đời. Ông Mặt trời cười rạng rỡ, bác Phượng vĩ rất mừng đung đưa những cánh tay già nua của mình, chị Bằng lăng cười tươi với sắc hoa tím. Tôi cảm thấy mình như được sống trong vòng tay ấm áp của mẹ và anh chị em, không còn cảm giác rụt rè, cô đơn và lạ lẫm. Được sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, chẳng mấy chốc tôi đã trở thành một cậu bàng non bụ bẫm với những chiếc lá xanh mơn mởn, đầy sức sống.
Các bạn học sinh đã biết đến sự hiện diện của tôi. Một cô bạn học sinh đã reo lên sung sướng khi phát hiện ra tôi. Hằng ngày, vào giờ ra chơi, cô thường lấy nước tắm mát và chăm sóc tôi rất ân cần. Cô học sinh đó tên Ịà Mai. Cô và các bạn luôn có những buổi thảo luận sôi nổi bên cạnh tôi. Mặc dù chỉ là cây bàng non nhưng tôi cũng cảm nhận được sự chăm chỉ của các bạn học sinh đó. Tôi ước gì mình sẽ lớn thật nhanh để trở thành một chàng bàng với tán lá rợp mát để Mai và các bạn ngồi học bài được mát mẻ.
|
Instruct
In the middle of Binh Minh schoolyard, I am a newly bloomed young almond tree. There are many tree relatives around me. On the left is Ms. Bang Lang, on the right is old Phuong Vi. Especially, I still live in the learning and playing atmosphere of students. However, if the day I was born was so joyful and happy, now I am in so much pain and bleeding. I was cracked.
My life began with an eagle fruit on a mother eagle tree in a remote mountainous area. On a business trip, the principal brought me back to cultivate here at Binh Minh school. When I said goodbye to my mother and siblings, I was both sad and happy. Sad because I have to leave my beloved family, happy because I will be able to explore a new land. The first day I came to this school, I was planted in the ground. At that time, all around me was darkness, no light, only feeling the warmth that mother earth transmitted to me. Time past. Suddenly, one day a light glimmered above my head, I tried to rise up and separate myself from the rough shell. The first moment of rising above the ground was probably the happiest and happiest moment of my life. Everyone was happy when I was born. Mr. Sun smiled brightly, Mr. Phuong Vi happily waved his old arms, and Ms. Bang Lang smiled brightly with purple flowers. I feel like I am living in the warm arms of my mother and siblings, no longer feeling timid, lonely and strange. Living in everyone's loving arms, I soon became a plump young eagle with lush green leaves, full of vitality.
The students knew of my presence. A female student shouted with joy when she discovered me. Every day, during recess, she often takes cool water to bathe and takes care of me very kindly. That student's name is Ia Mai. She and her friends always have lively discussions next to me. Even though it's just a young almond tree, I can still feel the hard work of those students. I wish I would grow up quickly to become an eagle with cool foliage so that Mai and her friends could sit and study.
|
Hướng dẫn
Những năm tháng học trò là quãng đời đẹp nhất đối với mỗi người. Biết bao buồn vui, bao kỉ niệm thơ dại không thể nào quên. Tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ như thế cùng bạn bè mình.
Đó là năm tôi học lớp 4. Vì học bán trú nên buổi trưa chúng tôi ở lại trường. Đang ở cái tuổi nghịch ngợm nên việc ngủ trưa là một việc vô cùng đáng ghét với bọn tôi. Chúng tôi luôn tìm cách qua mặt cô giáo bán trú để trốn không phải ngủ. Và rất nhiều lần chúng tôi đã thành công. Buổi trưa hôm đó năm thằng con trai chúng tôi trốn cô bán trú, nhanh nhẹn lẻn ra ngoài theo lối cửa sổ, vòng ra đường ngoài cánh đồng để đi chơi.
Gần ngay trường tôi có một con sông nhỏ. Mùa cạn nước, sông như một sân chơi tuyệt vời với những cậu nhóc ưa khám phá như chúng tôi. Ngay lập tức, chúng tôi thống nhất sẽ ra sông chơi.
Trời đầu đông, gió se lạnh. Những tia nắng vàng nhẹ đang cố sức xua đi cái giá lạnh ngày đông. Hai bên đường những hàng cây trụi lá khẽ run rẩy mỗi khi có cơn gió ngang qua. Năm thằng con trai chạy nhảy tung tăng trên nền sông còn chút ẩm ướt. Những chú còng nhỏ xíu, màu đỏ tươi hốt hoảng chạy tán loạn khi nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi. Chúng tôi tản ra mỗi đứa một hướng, tìm cho mình những lỗ thật to để thi xem ai đào được nhiều cáy hơn. Mỗi đứa nhanh chóng chọn cho mình những địa điểm lí tưởng và háo hức bắt tay vào công việc. Hì hục đào đào, bới bới, chúng tôi đều hết sức phấn khích. Nhìn những chú còng hoảng hốt tìm chỗ trốn cả bọn càng thêm phần háo hức. Lúc đầu còn cầm que để đào, về sau thấy như vậy có vẻ lâu quá, chúng tôi chả hẹn nhau mà cùng bỏ que, dùng tay để bới. Không quan tâm đến đất bẩn, không quan tâm đến cái lạnh đầu đông, chúng tôi say sưa với công việc. Thỉnh thoảng lại có tiếng hét lên sung sướng của những tên bất được chú cáy tội nghiệp nào lọt vào tay. Xung quanh nhà dân đều vắng lặng. Gió như nghừng thổi, mây như ngừng bay để dõi xem cuộc vui của mấy đứa trẻ. Một lúc quay ra đã thấy đứa nào đứa nấy mặt mũi đỏ lên vì nóng, tay chân, quân áo lấm lem
bùn đất. Tất cả phá ra cười, rồi tụm lại để duyệt thành tích. Làm việc hăng say mà xem ra kết quả không xứng đáng với công sức bỏ ra. Cả lũ góp vào được đúng mười hai chú cáy bé xíu. Nhìn bọn cáy lo sợ, chạy tán loạn trong chiếc chai nhỏ chúng tôi tự nhủ: thành quả của mình cũng không tệ!
Bắt cáy chán, chúng tôi nhặt được một trái dừa khô trên lòng sông và ngay lập tức tổ chức trò chơi đá bóng. Năm thằng, chia làm hai đội, một đội hai, một đội ba đứa. Không có thủ môn, không có trọng tài, khán giả chỉ là những cây dừa, mấy chú chim và lũ cáy. Chúng tôi vần đá rất hăng say, như những cầu thủ thực thụ đang thi đấu. Tiếng hò hét ầm ĩ phá tan không gian yên tĩnh buổi trưa. Có những lúc bước chân hụt vào một lỗ nước, hốt hoảng giật mình, rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, tranh bóng, sút… Mồ hôi túa ra, gặp những cơn gió, tạo nên cảm giác se se trên mặt. Năm đứa vẫn hồn nhiên chơi bóng mà không để ý đến thời gian đang trôi qua. Đến khi đã thấm mệt, chúng tôi mới dừng lại. Nhìn đồng hồ, cả lũ giật mình, hốt hoảng khi nhận ra đã quá giờ học gần một tiếng đồng hồ. Cả lũ cắm cổ chạy thục mạng, không quên mang theo chiến tích là chai cáy.
Cả lũ lếch thếch chạy về đến trường thì cổng trường đã đóng, cả trường đang yên ắng trong giờ học. Bác bảo vệ nhìn chúng tôi như những người ngoài hành tinh. Nhưng không thể trách bác được bởi chúng tôi với trang phục xộc xệch, quần áo đầy bùn đất, mặt mũi lấm lem, tèm nhem mồ hôi, cộng thêm nỗi hốt hoảng trông chắc là khủng khiếp lắm.
Cô giáo chủ nhiệm đi ra cổng cùng bác bảo vệ. Nhìn thấy bóng cô, không ai bảo ai, cả bọn đứng dồn vào nhau, sợ sệt. Dưới sự bảo lãnh của cô, chúng tôi được vào lớp. Cả lớp vừa nhìn thấy chúng tôi đã phá ra cười, phải đợi cô nhắc đến câu thứ ba mới lấy lại trật tự. Chúng tôi chỉ biết cúi gằm mặt đứng ở cửa lớp, đợi sự trừng phạt của cô giáng xuống. Cô nghiêm nghị hỏi: “Các bạn giỏi nhỉ, trốn đi đâu giờ mới về, mà lại trong bộ dạng thế kia?”. Giọng cô đầy sự giận dữ. Không đứa nào đủ dũng cảm nói lên sự thật. Đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng với cương vị lớp trưởng, Sơn phải lên tiếng: “Dạ thưa cô, bọn em đi bắt cáy ở sông ạ!”. Cô không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt và hình như còn lấp lánh nụ cười khi Hoà giơ chiếc lọ đựng cáy lên khoe với cô và cả lớp: “Đây này cô, bọn em bắt được những 12 con lận”. Cả lớp lại xáo động, không giấu nổi những tiếng cười. Cả bọn diễn ra một cuộc luận tội chớp nhoáng với Hoà vì sự ngây ngô của cậu ta. Dường như những việc đó đều không qua được mắt cô.
|
Instruct
Student years are the most beautiful period of life for everyone. So many joys and sorrows, so many unforgettable childhood memories. I also have many memorable memories like that with my friends.
That was the year I was in 4th grade. Because we were boarding school, we stayed at school at noon. Being at a naughty age, taking a nap is an extremely hateful thing for us. We always find ways to bypass the boarding teacher to avoid having to sleep. And many times we have succeeded. That afternoon, five of us boys escaped from the boarding house and quickly sneaked out through the window and around the field to hang out.
Near my school there is a small river. During the dry season, the river is like a great playground for adventurous boys like us. Immediately, we agreed to go to the river to play.
It's early winter, the wind is cold. The light golden rays of sunlight are trying to dispel the cold winter day. On both sides of the road, rows of leafless trees tremble slightly when the wind passes by. Five boys ran and jumped on the still slightly wet river floor. The tiny, bright red crabs ran away in panic when they heard our footsteps. We spread out in each direction, finding big holes for ourselves to compete to see who can dig more fish. Each child quickly chose their ideal location and eagerly started work. Excitedly digging and digging, we were all very excited. Looking at the frightened handcuffs looking for a place to hide, we all became even more excited. At first we still held sticks to dig, but later we realized that it took too long, so we didn't meet each other and instead put down the sticks and used our hands to dig. Not caring about the dirt, not caring about the cold of early winter, we were absorbed in our work. Occasionally there were screams of joy from those who had not gotten any poor fish into their hands. All around the houses were quiet. The wind seemed to stop blowing and the clouds seemed to stop flying to watch the children's fun. After a while, I turned around and saw that everyone's face was red from the heat, their hands, feet, and clothes were dirty
mud. Everyone burst out laughing, then gathered to review their achievements. Working hard but the results seem not worth the effort. The whole group contributed exactly twelve tiny fiddler crabs. Looking at the frightened fiddlers running around in the small bottle, we thought to ourselves: our result is not bad!
Bored with fishing, we picked up a dried coconut on the river bed and immediately organized a soccer game. Five guys, divided into two teams, one team of two, one team of three. There is no goalkeeper, no referee, the audience is just coconut trees, birds and fiddler crabs. We kicked with great enthusiasm, like real players playing. Loud shouting broke the quiet afternoon space. There were times when I accidentally stepped into a water hole, startled in panic, then quickly regained my composure, fought for the ball, kicked... Sweat poured out, meeting the wind, creating a tight feeling on my face. The five children still innocently played football without paying attention to the time passing. Only when we were tired did we stop. Looking at the clock, everyone was startled and panicked when they realized it was nearly an hour past class time. The whole group ran as fast as they could, not forgetting to bring along their trophy bottle.
When they all ran back to school, the school gate was closed and the whole school was quiet during class. The security guard looked at us like we were aliens. But we can't blame him because we, with our messy clothes, muddy clothes, dirty faces, sweat, plus panic, must have looked terrible.
The homeroom teacher went to the gate with the security guard. Seeing her shadow, no one told anyone else, they all stood together, scared. Under her sponsorship, we were able to enter class. As soon as the whole class saw us, they burst out laughing. We had to wait for her to mention the third sentence before regaining order. We could only stand at the classroom door with our heads bowed, waiting for her punishment to come down. She seriously asked: "You guys are good, where have you been hiding and just now coming back, looking like that?". Her voice was filled with anger. No one is brave enough to tell the truth. Pushing each other for a while, finally, as class president, Son had to speak up: "Yes, teacher, let's go catch fiddler crabs in the river!". She couldn't hide the surprise in her eyes and it seemed like a smile sparkled when Hoa held up the jar containing the fiddler crabs to show to her and the whole class: "Here, teacher, we caught 12 fish." The whole class was in turmoil again, unable to hide their laughter. The whole group held a quick impeachment session with Hoa because of his naivety. It seemed that none of those things could escape her eyes.
|
Hướng dẫn
Năm nào nghỉ hè gia đình tôi cũng đi du lịch, đó là thời gian cả nhà được nghỉ ngơi vui vẻ cùng nhau. Năm thì đi Đà Lạt, Huế, Nha Trang, năm thì đi Cửa Lò, Quảng Ninh, Sầm Sơn… Đây là lần thứ hai tôi đến Nha Trang.
Bố đã đặt trước phòng ở một khách sạn gần biển từ hai tuần trước vì mùa này đông khách quá. Xe vừa đỗ xuống khách sạn tôi đã nghe thấy tiếng gió, tiếng sóng biển vỗ mạnh.
-Hình như sóng biển năm nay mạnh hơn năm trước bố nhỉ? Tôi hỏi bố với sự ngạc nhiên đến ngây ngô.
Không đợi bố trả lời, ông anh tôi đã làu bàu:
-Cu ngốc! Chiều tối rồi nên sóng mạnh chứ sao. Có thế cũng không biết.
Tôi gãi đầu cười khì khì: – Mình đúng là ngốc thật.
Mẹ giục tôi:
-Thôi nào! Sắp đồ vào nhanh con. Ăn xong có muốn ngắm biển đêm cùng mẹ không?
Tôi đồng ý ngay, rồi ba chân bốn cẳng lạch bạch xách đồ vào theo bố. Sau bữa tối được ăn những con cua biển to và béo ngậy, tôi diện bộ quần áo mới dạo biển cùng mẹ. Sóng biển thật to. Tôi thích nghe tiếng sóng đập vào vách đá phía xa nghe đến vui tai, không giống như tiếng sóng trên ti vi tôi vẫn thường nghe. Biển ngập trong màn đêm, những con sóng ào ào cuộn lên trắng xóa như bọt xà phòng, khi tới gần bờ lại tan biến ngay, đợt sóng khác lại trào lên. Hết đợt này đến đợt khác sóng cứ thế nối đuôi nhau không dứt. Gió càng to sóng càng mạnh, bọt biển càng nhiều.
– Gió và sóng như đôi bạn thân ấy mẹ nhỉ? Nhưng sao gió cứ thổi mà sóng cứ bỏ đi vậy mẹ? – Tôi nói với vẻ mặt buồn rầu.
Mẹ như hiểu tâm tư trong tôi, có lẽ mẹ biết tôi đang nhớ tới Hùng – cậu thân của tôi vừa theo gia đình sang Ba Lan, vì sợ tôi buồn nên Hùng đi chẳng nói một lời tạm biệt tôi, chỉ gửi lại cho tôi cuốn nhật kí những ngày thơ của hai đứa. Tôi đã rất buồn và giận Hùng. Nó là đứa bạn lớn lên cùng tôi, mẹ bảo ngày xưa mẹ sinh tôi không đủ sữa, mẹ phải nhờ mẹ Hùng cho tôi ăn. Từ nhỏ hai đứa đã bú chung một dòng sữa, sinh cách nhau chỉ một ngày nhưng Hùng luôn tỏ ra là người anh nhường nhịn em, cùng học cùng chơi luôn có nhau, vậy mà Hùng đã xa tôi thật rồi.
Mẹ âu yếm vỗ về tôi:
– Con yêu, gió đâu chỉ thổi một con sóng chứ, con nhìn kìa, biết bao đợt sóng nối đuôi nhau, sóng có chạy mất đâu, là nó đi tới bờ đấy chứ, sóng này tan thì con sóng khác mới vào bờ được chứ. Hùng đi rồi sẽ có ngày Hùng về thăm con. Cạnh con còn rất nhiều bạn bè mà phải không? Nếu Hùng biết con nhớ tới cậu ấy thế này chắc Hùng sẽ rất vui và mẹ tin Hùng cũng rất nhớ tới con. Hai đứa hãy cố gắng học hành, ăn nhiều để lớn nhanh, nhanh gặp lại nhau nhé!
Đôi mắt tôi đỏ hoe chỉ nhìn xa xăm rồi gật gật đầu, tôi sợ mẹ nhìn thấy con trai mẹ khóc, mẹ đã dạy tôi rằng con trai không được khóc nhè, con trai là phải mạnh mẽ, là ăn to nói lớn thì sau này mới làm nên nghiệp lớn. Bàn tay mẹ nắm chặt tay tôi. Mẹ là người hiểu tôi nhất, hai mẹ con dắt tay nhau đi trên cát thật thoải mái yên bình. Bầu trời hàng nghìn ngôi sao lấp lánh soi tỏ cả biển đêm, cả những con sóng bạc đầu. Xa xa, ngoài biển xuất hiện những đốm sáng lập lòe như sao, lúc tỏ lúc mờ. Các bạn biết đó là gì không? Là những con thuyền ra khơi đánh cá đấy. Sóng biển nhấp nhô làm ánh sáng ấy lay động. Trên có sao trời, dưới có sao biển tuyệt vời làm sao. Đêm hôm ấy dù tiếng sóng và gió biển mạnh nhưng tôi ngủ rất ngon.
Tiếng sóng tươi vui, ồn ào của ngày hôm sau đã đánh thức tôi từ 5 giờ sáng. Bình minh trên biển thật đẹp. Phía chân trời xa xuất hiện những tia nắng ban mai rải khắp mọi nơi. Tôi vội gọi ông anh cáu kỉnh dậy. Hai anh em ăn sáng qua loa rồi thuê phao ra tắm. Nước biển Nha Trang xanh màu xanh ngọc bích, nhẹ nhàng, mát mẻ, màu xanh mà các biển nơi khác không có được. Những con sóng cứ chồng lên nhau vỗ vào bờ bọt nước trắng xóa, sóng biển như đang nhảy múa. Biển đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió và sóng thì bây giờ ồn ào náo nhiệt bởi tiếng hò hét vang trời của người đi tắm biển. Nguời ta tràn xuống biển và kêu lên khi thấy một con sóng lớn nhảy qua đầu. Thỉnh thoảng có những bạn nhỏ bị sặc nước. Một số bạn lúng túng e dè trước những cơn sóng biển, có lẽ đây là lần đầu tiên các bạn được đi chơi biển. Nhưng cũng có những bạn rất hiếu động bày đủ mọi trò chơi. Tôi đã nhanh chóng làm quen được với nhiều bạn và cùng các bạn xây lâu đài cát. Quanh chỗ tôi đứng có rất nhiều những dải cát nhỏ. Mỗi khi sóng vào lại làm nó tan biến ngay. Thì ra đây là công trình của các chú dã tràng như mẹ vẫn thường kể tôi nghe.
|
Instruct
Every summer my family goes on a trip, it's a time for the whole family to rest and have fun together. Every year I go to Da Lat, Hue, Nha Trang, another year I go to Cua Lo, Quang Ninh, Sam Son... This is my second time going to Nha Trang.
Dad booked a room at a hotel near the beach two weeks ago because this season is so crowded. As soon as the car parked at the hotel, I heard the sound of wind and strong ocean waves.
-It seems like this year's ocean waves are stronger than last year, right? I asked my father with naive surprise.
Without waiting for my father to answer, my brother grumbled:
-Idiot! It's late afternoon so the waves are strong, right? I don't know if that's the case.
I scratched my head and laughed: - I'm really stupid.
Mom urged me:
-Come on! Pack your things quickly. After eating, do you want to watch the sea at night with your mother?
I immediately agreed, then waddled my way in, carrying my things and following my dad. After eating big and fatty crabs for dinner, I wore new clothes and went to the beach with my mother. The ocean waves are really big. I like to hear the sound of waves hitting the cliffs in the distance, which is pleasant to my ears, unlike the sound of waves on TV that I often hear. The sea was filled with darkness, the rushing waves rolled up white like soap bubbles, when they got close to the shore they immediately disappeared, another wave rose up again. One wave after another, the waves continue to follow each other endlessly. The stronger the wind, the stronger the waves and the more sea foam.
– Wind and waves are like best friends, right? But why does the wind keep blowing but the waves keep going away? – I said with a sad expression.
Mom seemed to understand my feelings, maybe she knew I was missing Hung - my close uncle who had just followed his family to Poland. Because he was afraid that I would be sad, Hung left without saying goodbye to me, just leaving me a message. The diary of their childhood days. I was very sad and angry with Hung. He is my friend who grew up with me. My mother said that when she gave birth to me, she didn't have enough milk, so she had to ask Hung's mother to feed me. Since childhood, the two of us have been drinking the same milk, born just a day apart, but Hung always acted like an older brother who gave in to his younger brother, studying and playing together, but Hung is really far away from me.
Mom lovingly patted me:
– Darling, the wind doesn't just blow one wave, look, there are so many waves following each other, the wave doesn't run away, it just goes to the shore, this wave dissipates, only then can another wave reach the shore. Yes. When Hung leaves, one day Hung will come back to visit his children. You still have a lot of friends around you, right? If Hung knew that you remembered him like this, he would be very happy and I believe that Hung also remembers you very much. You two, please try your best to study, eat a lot to grow up fast, and see each other soon!
My eyes were red and I just looked into the distance and then nodded. I was afraid that my mother would see her son cry. My mother taught me that boys should not cry, boys must be strong, and talk loudly. This is what makes great karma. Mom's hand held mine tightly. My mother is the person who understands me the most. Mother and daughter walked hand in hand on the sand comfortably and peacefully. The sky is filled with thousands of sparkling stars, illuminating the night sea and the white waves. In the distance, out at sea, flickering spots of light appeared like stars, sometimes bright and sometimes dim. Do you know what that is? They are boats that go out to fish. The undulating ocean waves make that light waver. Above there are stars in the sky, below there are wonderful sea stars. That night, despite the sound of waves and strong sea breeze, I slept very well.
The cheerful, noisy sound of the waves the next day woke me up at 5 am. Sunrise at sea is beautiful. On the distant horizon, rays of morning sunlight appeared everywhere. I quickly called my irritable brother up. The two brothers had a quick breakfast and then rented a float to take a bath. Nha Trang sea water is jade green, gentle, cool, a blue that other seas do not have. The waves kept overlapping each other, hitting the shore with white foam, the ocean waves seemed to be dancing. The quiet sea at night, with only the sound of wind and waves, is now noisy and bustling with the loud screams of beachgoers. People rushed into the sea and cried out when they saw a huge wave jumping over their heads. Sometimes children choke on water. Some of you feel awkward and shy before the ocean waves, perhaps this is your first time going to the beach. But there are also people who are very active and play all kinds of games. I quickly made many friends and built sand castles with them. Around where I stood there were many small sand bars. Every time a wave enters, it immediately disappears. It turns out that this is the work of the field uncles as my mother often told me.
|
Hướng dẫn
Giống như bao người, đối với tôi, mẹ luôn là người quan trọng nhất. Mọi niềm vui, nỗi buồn của tôi đều chia sẻ với mẹ. Những kỉ niệm giữa hai mẹ con sẽ mãi lắng đọng trong tâm trí tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm gần đây nhất giữa hai mẹ con tôi. Đó là vào kì học đầu tiên năm lớp 5, tôi bị các bạn trong lớp trêu là không biết đi xe đạp, mà phải ngồi xe mẹ lai. Thôi thấy xấu hổ vô cùng, lại cũng thấy thương mẹ, lúc nào cũng tất bật đưa đón tôi. Nhìn các bạn cùng trang lứa đạp xe đến trường, tôi thích lắm. Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong tôi ấp úng nói dự định lớn lao của mình cho mẹ biết:
-Mẹ ơi! Con muốn được đạp xe đến trường. Con không muốn mẹ vất vả vì con … con … cũng lớn rồi.
Tôi cố tỏ ra cứng cỏi, người lớn để mẹ tin tưởng, nhưng nói xong sao tôi thấy ngượng ngùng, phải che mặt vì xấu hổ. Nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn không đồng ý với ý định của tôi vì mẹ lo đường xá đông đúc quá. Mặc tôi thuyết phục, nũng nịu, mẹ vẫn không đồng ý. Khuôn mặt mẹ đầy vẻ lo âu, suy nghĩ. Nhưng tôi không nhận ra điều đó mà chỉ thấy hậm hực vì không được làm theo ý mình.
Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, mẹ đưa tôi đi học. Thấy mấy đứa bạn cùng lớp đi xe đạp quay lại nhìn tôi cười, có lẽ mẹ hiểu cảm giác của tôi. Chiều đi học về, tôi đã nhẩy cẫng lên vì sung sướng khi thấy mẹ mang về tặng tôi một chiếc xe đạp mini màu xanh da trời. Đó là màu tôi thích nhất.
Mẹ xoa đầu tôi âu yếm:
– Con cố gắng tập nhé và phải hứa với mẹ sẽ đi đường cẩn thận!
Tôi vô cùng háo hức với món quà. Vậy là điều ước bấy lâu của tôi đã thành hiện thực. Từ hôm đó tôi mang xe ra tập, suốt ngày lau chùi nó cẩn thận. Nhưng vì không có ai giữ cho nên tôi tập mãi không được, cứ đi lại ngã. Tôi giấu tiệt những vết bầm tím, thương tích, sợ mẹ biết sẽ cấm không cho đi xe nữa. Nhưng mẹ biết. Và không những không la mắng, cấm đoán gì tôi mà mẹ còn cố gắng đi làm về sớm để tập xe cho tôi. Vậy là cứ chiều chiều, hai mẹ con lại rong ruổi tập xe. Có mẹ giữ đằng sau, tôi vững tin hơn hẳn. Nhìn những giọt mồ hôi trên má, trên lưng mẹ, tôi càng có thêm động lực để tập xe. Chỉ ba ngày sau là tôi tự đi mà không cần mẹ giữ nữa. Cảm giác khi mẹ thả tay ra mà tôi vẫn ngồi vững trên chiếc xe thật là thích. Quay lại, thấy mẹ đang vẫy tay, tôi thấy yêu mẹ vô cùng. Tôi tuyên bố trịnh trọng: “Nhất định con sẽ đèo mẹ đi chơi khắp nơi trên chiếc xe này”. Mẹ cười tươi hạnh phúc. Tôi đã có thể tự đi học bằng xe đạp, cảm thấy mình như đã lớn hẳn lên. Nhưng tôi đã không hề biết rằng trong những ngày đầu đó, mẹ vẫn lặng lẽ đi theo sau tôi cho đến khi bác bảo vệ nói với tôi:
-Cậu có một người mẹ thật tuyệt vời. Ngày nào cậu đi xe, mẹ cậu cũng đi theo tới bao giờ cậu gọi tôi ghi vé xe, mẹ cậu mới quay về đấy.
|
Instruct
Like many people, for me, my mother is always the most important person. All my joys and sorrows are shared with my mother. The memories between mother and child will forever remain in my mind.
I will never forget the most recent memory between me and my mother. It was in the first semester of 5th grade, my classmates teased me that I didn't know how to ride a bicycle, but had to ride in my mother's car. I felt extremely embarrassed, but I also felt sorry for my mother, who was always busy picking me up. Seeing my peers cycling to school, I really like it. That night, after eating dinner, I hesitantly told my mother my great plan:
-Mommy! I want to ride my bike to school. I don't want mom to work hard because I... I'm... grown up too.
I tried to act tough and mature so my mother would trust me, but after I finished speaking, I felt embarrassed and had to cover my face in shame. But in the end, my mother still did not agree with my idea because she was worried that the roads would be too crowded. Even though I persuaded and coddled her, my mother still did not agree. Mother's face was full of worry and thought. But I didn't realize that, I just felt angry because I couldn't do what I wanted.
The next morning, as usual, my mother took me to school. Seeing my classmates riding bicycles turn to look at me and smile, maybe my mother understood how I felt. Coming home from school that afternoon, I jumped for joy when I saw my mother bringing home a blue mini bicycle as a gift. It's my favorite color.
Mom caressed my head:
– Please try to practice and promise mom to be careful on the road!
I was extremely excited about the gift. So my long-time wish has come true. From that day on, I took the bike out to practice and cleaned it carefully all day long. But because there was no one to help me, I couldn't practice anymore and kept falling over. I hid my bruises and injuries, afraid my mother would stop me from driving if she found out. But mom knows. And not only did she not scold or forbid me, but she also tried to come home from work early to practice driving for me. So every afternoon, mother and son went out to practice driving. With my mother behind me, I am much more confident. Looking at the drops of sweat on my mother's cheeks and back, I became even more motivated to practice riding. Just three days later, I walked on my own without my mother holding me anymore. The feeling when my mother released her hand and I still sat firmly on the car was really nice. Turning around and seeing my mother waving, I felt so much love for her. I solemnly declared: "I will definitely take mom everywhere in this car." Mom smiled happily. I was able to go to school by bike and felt like I had grown up. But I didn't know that in those early days, my mother still quietly followed me until the security guard said to me:
-You have a wonderful mother. Every day you go by car, your mother also follows you until you call me to write down the bus ticket, then your mother will return.
|
Hướng dẫn
Từ năm ba tuổi, bố mẹ bận công tác đã gửi tôi về ở với ngoại. Tuổi thơ tôi gắn với tiếng ru ầu ơ của bà và những cảnh đẹp của một miền quê nghèo khó: cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, những bụi tre ngả vàng như trong truyền thuyết Thánh Gióng, những giếng nước, gốc đa trong bài ca dao bà hát…Nhưng gần gũi và thân thiết nhất vẫn là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của lũ trẻ con chúng tôi mỗi buổi chiều.
Ngoại kể rằng lúc đầu mới về, tôi buồn và khóc vì nhớ mẹ nhiều lắm nên chiều nào cũng đòi ngoại dắt ra bờ sông ngóng mẹ. Thế rồi dần dần tôi quen với bạn bè trong xóm, bắt đầu tham gia những trò chơi của bọn trẻ. Và vì bé nhất nên được các anh chị chiều, tôi nhanh quên cả khóc, cả buồn.
Đến tận bây giờ, dù đã xa quê ngoại, xa con sông quê sáu năm rồi, hình ảnh dòng sông ấy với những kỉ niệm êm đềm vẫn in sâu đậm nét trong tâm trí tôi.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh những rặng tre ngà bao quanh dòng sông như một bức tường thành kiên cố bảo vệ cho sự yên bình của con sông. Tre rủ bóng mát rượi xuống đôi bờ thật đẹp và duyên dáng nghiêng mình soi bóng xuống lòng sông dịu dàng như những mái tóc tuôn dài, thật dài. Dòng sông thon nhỏ uốn lượn như một dải lụa đào thựớt tha. Nước sông xanh trong đến lạ. Trưa về nắng đổ xuống làm mặt sông lấp lánh một màu nắng chói chang. Đến mùa mưa mùa lũ nước sông dâng lẽn có màu vàng đục. Khi nước xuống lại trả về sông màu xanh quen thuộc.
Ở mấy gò đất cao gần bờ thường xuất hiện những chú cò lông trắng như vôi đang lim dim ngắm bóng mình dưới nước. Có lẽ chỉ ở miền quê này mới còn những cánh cò hồn nhiên như vậy. Những chiều hè gió thổi mát lạnh, bọn trẻ chúng tôi lại rủ nhau ra bãi sông thả diều, chạy dọc mãi theo dòng sông, gió thổi diều bay lên thật cao, cao mãi đến khi mệt đứa nào đứa nấy nằm lăn xuống cát, thi xây những tòa lâu đài thật đẹp để đón nàng bạch tụyết, rồi chơi những trò chơi mà có lẽ giờ đây nơi thành thị xa xôi chẳng bao giờ tôi được chơi nữa. Chơi chán chúng tôi lại rủ nhau xuống sông tắm. Hồi đó còn bé nhưng chẳng đứa nào của xóm sông tôi là không biết bơi. Chúng tôi tắm, đùa nghịch vẫy vùng làm nước bắn tung tóe.
Buổi tối ông trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi rặng tre in bóng xuống mặt sông lung linh dát vàng. Tối tối mỗi khi học bài xong tôi và các bạn lại rủ nhau ra bờ sông hóng mát kể cho nhau nghe những câu chuyện đến buồn cười, nhiều khi chẳng hiểu gì đứa nọ nhìn đứa kia bắt chước rồi cùng cười vang. Ngồi trên bờ sông và đón những làn gió mát rượi từ sông đưa lên, lòng trẻ thơ thảnh thơi sảng khoái đến vô cùng. Những ngày hè ấy với chúng tôi mới trong sáng, vô tư, tuyệt vời làm sao.
Khi tiết trời lạnh thì chẳng đứa nào dám thò chân xuống nước, mặt sông cũng phẳng lặng, buồn như đông vậy. Chỉ có những đám lục bình tím ngăn ngắt lững thững trôi xuôi theo dòng nước buồn thiu. Thỉnh thoảng chị gió như không chịu nổi sự yên lặng của dòng sông, khẽ trêu chọc làm mặt sông lay động gợn sóng. Con sông vẫn lặng lẽ dõi theo lũ trẻ chúng tôi đi trên bờ nhặt mấy vỏ ốc, vỏ sò về cho chị Tám- khéo tay nhất làng xếp thành những đồ chơi đẹp như hình ngôi nhà, hình quả bóng, hình con ốc khổng lồ.
|
Instruct
Since I was three years old, my parents were busy with work and sent me to live with my grandmother. My childhood was associated with her melancholy lullabies and the beautiful scenes of a poor countryside: rice fields with straight wings, yellow bamboo bushes like in the legend of Thanh Giong, wells, and banyan trees in the poem. folk songs she sings... But the closest and most intimate is still the small river filled with the laughter of our children every afternoon.
Grandma told me that when I first returned, I was sad and cried because I missed my mother so much that every afternoon I asked her to take me to the riverbank to wait for her. Then gradually I got acquainted with friends in the neighborhood and started participating in children's games. And because I was the youngest, I was pampered by my brothers and sisters. I quickly forgot to cry and be sad.
Until now, even though I have been away from my maternal hometown and my hometown river for six years, the image of that river with its peaceful memories is still deeply imprinted in my mind.
I still vividly remember the image of bamboo groves surrounding the river like a solid wall protecting the river's peace. Bamboo drapes its cool shade down the banks so beautifully and gracefully leans down to reflect on the gentle riverbed like long, flowing hair. The slim river curves like a graceful strip of peach silk. The river water is strangely clear and blue. At noon, the sun poured down, making the river surface sparkle with a bright sunlight. During the rainy season, the river water rises slowly and turns opaque yellow. When the water subsides, the river returns to its familiar blue color.
On the high mounds near the shore, lime-white feathered storks often appear, half-closed, watching their reflections in the water. Perhaps only in this countryside are there still such innocent storks. On cool summer afternoons, the wind blew coolly, our children would invite each other to the river beach to fly kites, running along the river forever, the wind blew the kites up high and high until we were tired and lay down on the sand. Competing to build beautiful castles to welcome the white lady, and then playing games that I probably will never be able to play in remote cities anymore. When we got tired of playing, we went down to the river to bathe. At that time, I was still a child, but there was no one in my river village who couldn't swim. We bathed, playfully splashing around in the water.
In the evening, the full moon rose from the bamboo groves, casting a shadow on the shimmering golden river surface. Every evening, after studying, my friends and I would invite each other to the riverbank to enjoy the cool air and tell each other funny stories. Sometimes we didn't understand anything and we watched each other imitate and then laugh. Sitting on the riverbank and enjoying the cool breeze coming from the river, children's hearts feel extremely relaxed and refreshed. Those summer days were so pure, carefree, and wonderful for us.
When the weather is cold, no one dares to put their feet in the water, the river surface is also flat and sad like winter. There are only clusters of purple water hyacinths slowly floating down the sad water. Sometimes the wind seems to be unable to stand the silence of the river, gently teasing it, making the river surface ripple. The river still quietly watched as we children walked on the shore to pick up some snail shells for Ms. Tam - the most skillful in the village to arrange into beautiful toys like houses, balls, and giant snails. .
|
Hướng dẫn
Mẹ tôi thường nói: không có ai là người không bao giờ mắc lỗi. Tôi cũng vậy. Những lần mắc lỗi và những lần chịu phạt, thậm chí bằng đòn roi là những lần giúp tôi khôn lớn thành người. Và tôi sẽ không bao giờ quên được một lần mắc lỗi đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình – cái lần mà tôi đã làm mẹ phiền lòng rất nhiều.
Hôm đó là một ngày mùa thu trời rất trong, gió heo may hây hẩy trên những cành lá bàng đang bị cái màu vàng úa của tàn phai lấn át. Tôi mới bắt đầu những tuần học mới của năm học đầu tiên ở trường THCS. Mùa hè trôi qua quá nhanh khiến tôi vẫn còn nuối tiếc. Chẳng còn những ngày được mẹ cho chơi thoái mái, chẳng còn những buổi lông bông theo Hòa đánh “Gunbound”, “Đột kích”, thật là chán. Tan học, tôi đang thất thểu dắt xe ra về thì Hòa từ đâu chạy đến: “Ê, Dũng, đi chơi game không?”. Mắt tôi sáng lên: “Chơi game á? Ở đâu?”. “ Còn ở đâu nữa, quán nhà Minh béo” – mặt thằng Hòa hớn hở. Nhưng chợt nhớ đến lời mẹ dặn phải về nhà ngay, không chơi game nữa nên giọng tôi trùng xuống: “Thôi tớ phải về nhà, mà mẹ cũng không cho chơi game nữa, làm gì có tiền mà ra quán”. Hòa vẫn gạ gẫm: “Sao thế! Đi đi, vui lắm! Chiều bọn tớ đợi cậu nhá! Nhớ ra đấy!”.
Tôi về nhà nhưng những lời của Hòa vẫn văng vẳng bên tai. Tôi nhớ thế giới game. Lòng tôi như có lửa đốt, tôi muốn đi chơi. Nhưng làm thế nào bây giờ? Chẳng có tiền mà xin mẹ đi chơi chắc chắn mẹ không cho đi chứ đừng nói đến việc mẹ cho tiền. Dằn lòng mình, tôi đã quyết định thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa. Buổi chiều, mẹ đi làm về muộn nên đã dặn tôi đi chợ, nấu cơm giúp mẹ. Mẹ đưa cho tôi một khoản tiền vừa để mua đủ thức ăn cho bữa cơm chiều. Tôi đạp xe đi chợ, vừa đi vừa nhẩm lại những thứ mẹ đã dặn. Qua những quán game, âm thanh lách cách của tiếng bàn phím và tiếng động dữ dội của các trò chơi lại khiến tôi ngứa ngáy chân tay, cố nhấn pê đan để đạp xe thật nhanh qua thì lại thấy có gì đó kéo tôi lại. Chiếc xe đạp bị giằng co, loạng choạng rồi đổ khiến tôi đau điếng. Tiếng Hòa cười nắc nẻ: “Đi đâu thế, đã bảo ở quán này rồi còn gì”. Tôi xuýt xoa: “Tớ không chơi đâu, phải đi chợ cho mẹ đây”. Hòa ngạc nhiên: “Ơ, không chơi á? Tớ vừa được thăng cấp lên level con đột kích đấy. Chơi một lát thôi rồi đi chợ, vẫn sớm mà”. Tôi bí xị: “Thôi!”. Thế là Hòa lại nhảy tót vào trong quán game sôi động kia bỏ mặc cái thằng không chơi là tôi. Tôi lên xe, đạp được vài vòng, rồi lại quay lại. Tôi không thể cưỡng lại được sự mời gọi của game. Tôi đi vào quán, quên hết tất cả, chỉ còn nghĩ đến cái niềm vui thích khi chơi game. Tôi mê mẩn chơi, hăng say trong thế giới của những quái vật, đối diện với nó và tiêu diệt nó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi mà tôi không để ý. Đến khi giật mình nhớ ra thì trời đã muộn. Tôi đã quên việc đi chợ, nấu cơm. Khi sực nhớ ra thì trời đã tối lắm rồi và chắc mẹ đã về nhà. Phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ lại nói với mẹ là mình đi chơi game và tiêu hết số tiền mẹ đã đưa. Chắc chắn mẹ sẽ giận lắm.
Đạp xe về nhà, thấy điện trong nhà đã sáng trưng và hình như mẹ đang nấu ăn, mùi nem rán tỏa ra thơm phức. Làm thế nào để không bị mắng đây, suy nghĩ một hồi tôi quyết định sẽ nói dối mẹ. Tôi dắt xe vào nhà, chào mẹ như mọi khi. Mẹ có vẻ hơi giận. Tôi nhanh nhẹn nói luôn: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì không đi chợ, nấu cơm giúp mẹ được, con phải qua nhà Hòa, bạn ý bị ốm nên con qua đó xem thế nào, con cũng chót mua cho bạn ý ít sữa bằng tiền đi chợ rồi mẹ ạ”. Mẹ chỉ nói rất nhỏ nhẹ: “Thế à con!”. Tôi thấy mẹ hơi khác mọi ngày, mẹ không hỏi tôi chuyện ở lớp như mọi ngày, cũng không giục tôi đi tắm để còn ăn cơm. Tôi thấy lạ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm vì hình như mẹ sẽ không mắng tội. Cả nhà ăn cơm, cảm giác mẹ cũng im lặng hơn mọi khi. Sau bữa cơm tôi lên phòng học mà trong lòng băn khoăn, không hiểu mẹ có chuyện gì, hay là mẹ đã biết.
Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt mẹ bước vào lúc nào không hay. Mẹ nói: “Dũng à, chiều nay về nhà không thấy con đâu, mẹ có qua nhà bạn Hòa”. Tôi hoảng hốt nhìn mẹ. Ánh mắt mẹ vẫn vậy, rất hiền từ nhưng có nỗi buồn sâu thẳm. Tôi vội vã khoanh tay trước ngực như mỗi lần mắc lỗi, lúng búng: “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con biết lỗi rồi”. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ nữa. Mẹ vẫn luôn hiền dịu như vậy, dù có mắc lỗi mẹ cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi. Nhưng mỗi khi tôi thấy mẹ như vậy tôi nghĩ thà mẹ cứ đánh, cứ mắng tôi thì sẽ vơi đi cơn tức giận, còn hơn mẹ cứ âm thầm buồn khổ vì tôi. Tôi biết mẹ yêu thương tôi rất nhiều. Nếu mẹ đánh tôi một mẹ sẽ đau mười. Mẹ chẳng đánh tôi nhưng cũng đủ để tôi thấy đau, để tôi biết nhận ra lỗi lầm và sửa sai. Mẹ nói: “Con nhìn mẹ này. Con biết lỗi của con chưa? Con mắc lỗi gì?”. Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt: “Con…con đã không nghe lời mẹ, con đi chơi game, lại nói dối mẹ nữa, mẹ ơi con xin lỗi, con sẽ không bao giờ thế nữa đâu”. Mẹ cũng đã đỏ hoe mắt: “Mẹ biết con là đứa con ngoan. Ở đời không ai là người không mắc lỗi nhưng phải biết nhận lỗi và sửa lỗi. Con mẹ còn biết cả nói dối nữa thì mẹ buồn lòng lắm! Thôi con học bài đi!”. Mẹ bước ra, đóng lại cánh cửa căn phòng của tôi một cách nhẹ nhàng. Chỉ còn lại tôi và nỗi hối hận ngập tràn. Tôi ngồi xuống, cầm sách vở lên học bài như cái máy, những dòng chữ cứ như nhảy múa trong mắt, trêu ngươi, chế giễu đứa trẻ hư là tôi. Tôi nghĩ mình phải làm gì đó để mẹ hết buồn. Hí hoáy mãi tôi cũng làm xong được tấm thiệp bằng loại giấy thơm. Phía trong thiệp là bản tự kiểm điểm của tôi. Hi vọng mẹ sẽ hiểu cho sự ăn năn của tôi.
|
Instruct
My mother often says: there is no one who never makes mistakes. Me too. The times I made mistakes and the times I was punished, even beaten, were the times that helped me grow into a person. And I will never forget the most embarrassing mistake in my life - the time I upset my mother a lot.
That day was a very clear autumn day, the wind blew gently on the branches of the almond leaves, which were being overwhelmed by the yellow color of the fading ash. I just started the new weeks of my first year of middle school. Summer passed so quickly that I still regret it. There are no more days when my mother lets me play comfortably, no more flirty sessions with Hoa playing "Gunbound" and "Raid", it's so boring. After school, I was absent-mindedly taking my car home when Hoa came running from somewhere: "Hey, Dung, want to go play a game?". My eyes lit up: “Playing games? Where?". "Where else, Fat Minh's restaurant" - Hoa's face was cheerful. But suddenly I remembered my mother's advice to go home immediately and not play games anymore, so my voice dropped: "Well, I have to go home, and my mother won't let me play games anymore, so I don't have money to go to the store." Hoa still solicited: "What's wrong! Go, it's fun! We'll be waiting for you this afternoon! Remember that!”.
I went home but Hoa's words were still ringing in my ears. I miss the gaming world. My heart feels like it's on fire, I want to go out. But what to do now? If you don't have money, if you ask your mother to go out, she certainly won't give it, let alone give you money. Feeling sorry for myself, I decided to stop thinking about it. In the afternoon, my mother came home late from work, so she told me to go to the market and cook for her. Mom gave me a small amount of money to buy enough food for dinner. I cycled to the market, reciting what my mother had told me as I walked. Passing through the game shops, the clicking sound of the keyboard and the intense noise of the games made my limbs itch. I tried to press the pedal to pedal quickly, but I felt something pulling me back. The bike struggled, wobbled and fell, causing me pain. Tieng Hoa burst into laughter: "Where are you going? I told you it was at this restaurant." I whispered: "I won't play, I have to go to the market for my mother." Hoa was surprised: “Eh, don't play? I just got promoted to raid sub level. Just play for a while and then go to the market, it's still early." I said: "Stop!". So Hoa jumped back into that lively game shop, leaving me alone, the guy who wasn't playing. I got on the bike, rode a few times, then turned back. I couldn't resist the game's invitation. I went into the shop, forgot everything, and only thought about the joy of playing games. I was passionate about playing, engrossed in the world of monsters, facing it and destroying it. Time passed quietly without me noticing. By the time I suddenly remembered, it was already late. I forgot about going to the market and cooking. When I remembered, it was already dark and my mother must have gone home. What to do now? Should I tell my mother that I went to play games and spent all the money she gave me? Surely mom will be very angry.
Cycling home, I saw that the electricity in the house was bright and it seemed like my mother was cooking, the fragrant smell of fried spring rolls was emitting. How can I avoid being scolded? After thinking for a while, I decided to lie to my mother. I drove the car into the house and greeted my mother as usual. Mom seems a bit angry. I quickly said: "Mom, I'm sorry for not going to the market or cooking for you. I have to go to Hoa's house. My friend is sick so I went there to see what's going on. I finally bought some for him." Milk is worth the money to go to the market, Mom." Mom just said very softly: "Is that so?". I found my mother a little different every day. She didn't ask me about things in class like usual, nor did she urge me to take a shower so I could eat. I felt strange but also breathed a sigh of relief because it seemed like my mother wouldn't scold me. The whole family ate, and it felt like mother was quieter than usual. After dinner, I went up to the classroom wondering what was wrong with my mother, or if she already knew.
I was thinking idly when suddenly my mother walked in without realizing it. Mom said: "Dung, I didn't see you when I got home this afternoon. I went to Hoa's house." I looked at my mother in panic. Her mother's eyes were still the same, very gentle but with deep sadness. I quickly crossed my arms across my chest like every time I made a mistake and mumbled: "Mom, I'm sorry, I know I made a mistake." I didn't dare look straight into my mother's eyes anymore. Mom is always so gentle, even if I make mistakes, she never scolds me. But every time I see my mother like that, I think it would be better for her to keep hitting me and scolding me to relieve her anger, than for her to silently suffer because of me. I know my mother loves me very much. If my mother hits me once, she will be hurt ten times. Mom didn't hit me, but it was enough to make me feel pain, so I could recognize my mistakes and correct them. Mom said: “Look at me. Do you know your mistake? What mistake did you make? I started to tear up: "I...I didn't listen to you, I went to play games, I lied to you again, mom, I'm sorry, I'll never do that again." Mother's eyes were also red: "I know you are a good child. In life, no one doesn't make mistakes, but we must know how to admit them and correct them. If my child even knows how to lie, I'm very sad! Come on, study!". Mom walked out and gently closed the door to my room. Only me and my overwhelming regret remain. I sat down, picked up my books and studied like a machine, the words seemed to dance in my eyes, teasing and mocking the bad child that was me. I thought I had to do something to make my mother stop being sad. After a lot of effort, I was able to make a card using scented paper. Inside the card is my self-criticism. I hope my mother will understand my repentance.
|
Hướng dẫn
Trên chặng đường chiến đấu của mình, tôi đã được gặp gỡ rất nhiều đồng đội, những con người bình thường nhưng vô cùng dũng cảm. Trong đó, hình ảnh chú bé Lượm tôi gặp trong những ngày Huế đổ máu đã để lại trong tôi những tình cảm sâu đậm.
Đó là một cuộc gặp tình cờ giữa hai chú cháu. Khi đơn vị tôi hành quân qua Huế, đang đi trên đường Hàng Bè, lúc này đã trở nên xơ xác trước bom đạn của kẻ thù, tôi đã gặp Lượm. Chú bé đó cũng có vóc dáng bình thường như biết bao cô bé, cậu bé của đất nước Việt Nam trong những năm tháng kháng chiến chống thực dân Pháp. Nhưng ở cậu có cái nhanh nhẹn, láu lỉnh, thông minh mà không phải đứa trẻ nào ở độ tuổi ấy cũng có được. Trông chú như một con chim chích xinh xắn, bé bỏng luôn nhảy nhót hát ca vui vẻ trên những con đường làng quen thuộc. Bên hông chú là cái sắc nhỏ xinh xinh để đựng tài liệu. Đôi chân Lượm nhanh nhẹn, thoăn thoắt. Đôi chân ấy có lẽ đã chạy nhảy khắp nơi trên những con đường, những ngõ hẻm, những cánh đồng của thành phố Huế. Dường như chú không thể đứng yên một phút nào. Cái đầu lúc nào cũng lúc lắc, nghiêng bên nọ, nghiêng bên kia, trông thật ngộ nghĩnh. Chiếc mũ ca lô đội lệch trên đầu càng làm chú đáng yêu hơn. Tiếng huýt sáo luôn luôn vang lên trên miệng khiến ta thấy được vẻ yêu đời của chú bé. Sự yêu đời đó như truyền cho tôi sức mạnh và niềm động viên lớn lao trong nhữg ngày hoạt động âm thầm và nguy hiểm.
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai chú cháu, Lượm kể cho tôi nghe về công việc của mình. “Cháu đi làm liên lạc, vui lắm chú à. Ở đồn Mang Cá, thích hơn ở nhà. Ở đó có các đồng chí bộ đội, chúng cháu được nghe các chú nói chuyện chiến đấu, chuyện về những tấm gương bộ đội Cụ Hồ anh dũng, thích lắm chú ạ”. Giọng cậu bé hồn nhiên, trong vắt, ẩn chứa một niềm say mê lí tưởng thực sự. Và chính cậu bé ấy cũng đang từng ngày từng giờ tham gia vào cuộc kháng chiến chống Pháp ác liệt của dân tộc. Công việc liên lạc đầy
gian khổ và hiểm nguy nhưng cậu bé coi nó như một vinh dự, một niềm vui giản dị mà vô vùng thiêng liêng. Nhìn nụ cười hồn nhiên, đôi má đỏ như trái bồ quân trên rừng, tôi thấy mình như gắn bó với chú bé tự bao giờ. Thế rồi hai chú cháu chia tay nhau. Chú bé cứ đi xa dần, xa dần khiến lòng tôi trào dâng lên một nỗi niềm khôn tả.
Thời gian cứ trôi đi, tôi cuốn theo những thăng trầm cuộc kháng chiến, không có thời giờ để nghĩ ngợi về cuộc sống và những con người tôi đã gặp. Thế rồi, một hôm cũng tình cờ như lần gặp Lượm, tôi nghe được thông tin về chú bé liên lạc từ các anh bộ đội dọc đường hành quân kể lại. Tôi sững người và trong phút chốc như chết đứng. Lượm đã hi sinh! Một hôm, cũng giống như biết bao lần đi liên lạc khác, chú đồng chí nhỏ, bỏ thư vào bao, một mình nhanh nhẹn vượt qua mặt trận đầy nguy hiểm. Đó đang là những ngày Huế đỏ máu vì bom đạn kẻ thù. Khắp nơi đều là những hòn tên, mũi đạn vô tình. Nhưng không hề để ý đến những hiểm nguy đang đe doạ, Lượm vẫn chạy thật nhanh như một con chim én đang cố cất cánh bay thoát qua đám mây đen. Bởi chú đang mang theo mình thư thượng khẩn nên sợ chi hiểm nghèo. Công việc liên lạc trong những ngày kháng chiến ác liệt đã tôi luyện tinh thần anh dũng của cậu bé. Nhưng không giống như những lần trước, cánh chim có thể an toàn tiếp tục cất cánh trên bầu trời xanh. Lần này, chú bé liên lạc ấy đã không thể đi tiếp cuộc hành trình của mình. Làn sáng loè chớp đỏ, một viên đạn của kẻ thù đã làm đôi chân nhỏ bé gục ngã. Một dòng máu tươi trào ra trên ngực của cậu bé anh dũng. Lượm nằm trên ruộng lúa đang kì làm đòng. Tay em nắm chặt bông lúa, như cố gắng chút sức lực cuối cùng để đi tiếp, hay là lời chào lưu luyến với quê hương trước khi đi xa. Cả cánh đồng như chết lặng bẽn em. Hương lúa quê thơm nồng, quyện với cái nắng tháng năm, vấn vít linh hồn người thiếu niên nhỏ tuổi trở về với đất mẹ.
Niềm xót xa mãnh liệt trào lên trong lòng tôi. Cảm giác như mình vừa mất đi một thứ vô cùng có ý nghĩa. Thì ra, cái đáng yêu và lạc quan của chú bé ngày tôi gặp ở Hàng Bè là cái lạc quan của một con người anh dũng vượt lên trên hoàn cảnh của mình. Dẫu biết công việc được giao phó tràn đầy nguy hiểm nhưng chú bé luôn nở nụ cười. Cái thân hình nhỏ bé ấy đã đối lập hoàn toàn với công việc của em. Cái chết của em giúp tôi nhận diện rõ hơn những tấm gương anh dũng trên quê hương Việt Nam.
Hình ảnh Lượm cứ ám ảnh mãi trong tôi như một kỉ niệm không thể phai nhạt:
Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
|
Instruct
On my fighting journey, I met many comrades, ordinary but extremely brave people. Among them, the image of the little boy Luom I met during the bloody days of Hue left deep feelings in me.
It was a chance meeting between uncle and nephew. When my unit marched through Hue, on Hang Be Street, which had become damaged by enemy bombs, I met Luom. That boy also had a normal physique like many girls and boys in Vietnam during the years of resistance against the French colonialists. But he has an agility, cunning, and intelligence that not all children at that age have. He looks like a pretty, little warbler, always jumping and singing happily on familiar village roads. On his side is a cute little bag to hold documents. Luom's feet are quick and nimble. Those feet were probably running everywhere on the streets, alleys, and fields of Hue city. It seemed like he couldn't stand still for a minute. The head is always shaking, tilted to one side, tilted to the other, it looks really funny. The hat worn askew on his head makes him even more adorable. The whistle always sounds from his mouth, making us see the boy's love of life. That love for life seemed to give me great strength and encouragement during the days of silent and dangerous activities.
During our short conversation, Luom told me about his job. “I'm going to work as a liaison, it's very fun, uncle. At Mang Ca station, I prefer staying at home. There were army comrades there, we heard them talk about fighting, stories about the heroic examples of Uncle Ho's soldiers, we really liked it." The boy's voice was innocent and clear, containing a true passion for ideals. And that boy is also participating every day and every hour in the nation's fierce resistance war against the French. Contact work is full
arduous and dangerous, but the boy considered it an honor, a simple yet sacred joy. Looking at his innocent smile, his cheeks as red as pelargoniums in the forest, I felt as if I had been attached to the boy forever. Then the two of us broke up. The little boy kept walking further and further away, making my heart overflow with an indescribable feeling.
Time passed by, I was caught up in the ups and downs of the resistance, and had no time to think about life and the people I had met. Then, one day, just as coincidentally as when I met Luom, I heard information about the little contact from the soldiers along the march route. I was stunned and for a moment felt like I was dead. Luom has sacrificed! One day, like so many other contact trips, the little comrade put the letter in a bag and quickly crossed the dangerous front alone. Those were the days when Hue was red with blood because of enemy bombs. Everywhere are random arrows and bullets. But without paying attention to the threatening dangers, Luom still ran as fast as a swallow trying to take off and fly through the dark clouds. Because he was carrying an urgent letter with him, he was afraid of danger. Contact work during the days of fierce resistance trained the boy's heroic spirit. But unlike previous times, the bird could safely continue to take off into the blue sky. This time, that contact boy was not able to continue his journey. A flash of red light flashed, an enemy bullet knocked the little legs down. A stream of fresh blood gushed out on the heroic boy's chest. Gathering lies in the rice field in the process of being planted. My hand tightly grasps the rice flower, as if trying the last bit of strength to continue, or as a lingering greeting to my homeland before going away. The whole field seemed dead and silent. The fragrant scent of countryside rice, mixed with the May sunshine, lured the young teenager's soul back to the motherland.
Intense sadness welled up in my heart. It feels like I just lost something extremely meaningful. It turns out, the loveliness and optimism of the little boy I met in Hang Be was the optimism of a heroic person overcoming his circumstances. Even though he knew his assigned job was full of danger, the boy always smiled. That small body is the complete opposite of my work. Her death helps me better identify heroic examples in my homeland, Vietnam.
The image of Luom keeps haunting me like an indelible memory:
Little boy
Beautiful bag
|
Hướng dẫn
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân. Vì chăm chỉ làm lụng nên bố mẹ tội cũng có bát ăn bát để, hi vọng sau này cho anh em tôi làm vốn sinh nhai. Nhưng rồi cha mẹ tôi mất đột ngột. Anh trai tôi đã không làm như lời cha mẹ dặn trước lúc lâm chung là chia đều tài sản cho hai anh em mà chiếm hết gia tài, chỉ để lại cho tôi một túp lều nhỏ và cây khế còi cọc ở góc vườn.
Tôi chấp nhận mà không hề kêu ca, than phiền gì. Hằng ngày, tôi phải mò cua bắt ốc, cày thuê, cuốc mướn để sống. Cây khế trở thành tài sản quý giá nhất và là người bạn thân thiết của tôi. Tôi chăm sóc nó chu đáo, tận tình như người bạn. Vì vậy mà cây khế lớn rất nhanh và chẳng bao lâu đã ra hoa kết quả. Đến mùa khế chín, những chùm khế chín vàng óng, thơm lừng báo hiệu một mùa khế bội thu. Không thể nào nói hết được niềm hạnh phúc của mọi người trong gia đình tôi. Tôi đã đan những chiếc sọt để ngày mai đem khế ra chợ đổi lấy gạo. Sáng hôm đó, khi vừa thức dậy, tôi đã nhìn thấy trên cây khế có một con chim to với bộ lông sặc sỡ đang ăn những quả khế chín. Lòng tôi đau như cắt. Tôi chạy đến dưới gốc cây và nói: “Chim ơi! Ngươi ăn khế của ta thì gia đình ta biết lấy gì để sống?”. Chim bỗng ngừng ăn và cất tiếng trả lời: “Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi và đựng”. Nói rồi chim bay đi. Tôi không tin lắm vào chuyện lạ lùng đó nhưng vẫn bảo vợ may cho mình một chiếc túi ba gang. Sáng hôm sau, chim đến từ sớm và đưa tôi ra một hòn đảo nhỏ giữa biển. Tôi không thể tin vào những gì hiện ra trước mắt. Cả hòn đảo toàn vàng bạc châu báu chất đống. Cả hòn đảo ánh lên màu vàng làm tôi bị lóa mắt. Không hề có một bóng người. Tôi cảm thấy lo sợ, cứ đứng yên một chỗ. Nhưng rồi chim vỗ cánh và giục giã: “Anh hãy lấy vàng bạc, châu báu vào túi, rồi tôi đưa về.” Lúc đó tôi mới dám nhặt vàng cho vào đầy túi ba gang rồi lên lưng chim để trở về đất liền.
Từ đó, gia đình tôi không còn phải ăn đói mặc rách nữa. Tôi dựng một căn nhà khang trang ngay trong khu vườn, nhưng vẫn giữ lại túp lều và cây khế.
Tôi dùng số của cải đó chia cho những người dân nghèo khổ trong làng. Cũng không hiểu sao từ bữa đó, chim không còn đến ăn khế nữa. Cây khế bây giờ đã to lớn, toả bóng mát xuống cả một góc vườn. Mùa khế nào tôi cũng chờ chim thần đến để bày tỏ lòng biết ơn.
|
Instruct
I was born into a farmer family. Because of their hard work, my parents also have something to eat, hoping that in the future, my brothers and I can make a living. But then my parents died suddenly. My brother did not do as his parents told him before his death, which was to divide the property equally between the two brothers, but took over all the property, leaving me only a small hut and a stunted star fruit tree in the corner of the garden.
I accepted without complaining or complaining. Every day, I have to dig for crabs and catch snails, plow, and hoe for hire to survive. The star fruit tree has become my most valuable possession and my close friend. I take care of it thoughtfully and devotedly like a friend. Therefore, the star fruit tree grows very quickly and soon bears fruit. When the star fruit season comes, the ripe, golden and fragrant bunches of star fruit signal a good harvest of star fruit. It is impossible to express the happiness of everyone in my family. I have woven baskets so that tomorrow I can bring star fruit to the market to exchange for rice. That morning, when I woke up, I saw a big bird with colorful feathers on the starfruit tree eating ripe starfruit. My heart hurts like hell. I ran under the tree and said: “Bird! If you eat my star fruit, how will my family survive?" The bird suddenly stopped eating and answered: "Eat one fruit and pay one piece of gold. Make a three-cast bag to carry and store." After saying that, the bird flew away. I didn't really believe in that strange story, but I still asked my wife to make me a three-gang bag. The next morning, the bird came early and took me to a small island in the middle of the sea. I couldn't believe what appeared before my eyes. The whole island is filled with piles of gold, silver and treasure. The whole island glowed yellow, blinding me. There was not a single person in sight. I felt scared and just stood still. But then the bird flapped its wings and urged: "Put your gold, silver, and jewels in your bag, then I'll take you home." Only then did I dare to pick up the gold, fill it in a three-carton bag, then get on the bird's back to return to the mainland.
Since then, my family no longer has to eat hungry and wear torn clothes. I built a spacious house right in the garden, but still kept the hut and star fruit tree.
I used that wealth to distribute to the poor people in the village. I don't understand why, since that day, the birds have stopped coming to eat the star fruit. The star fruit tree is now huge, casting shade over a corner of the garden. Every star fruit season I wait for the magic bird to come to express my gratitude.
|
Hướng dẫn
Có lẽ bất kì người dân Việt Nam nào cũng nhớ tới tôi: Thánh Gióng – một trong những tứ bất tử của dân tộc. Cả cuộc đời của tôi là một câu chuyện huyền thoại hay chính bước đi cuả lịch sử đã huyền thoại hoá tất cả!
Bố mẹ tôi cũng là những người dân Việt bình thường như biết bao nhiêu người khác. Thậm chí, họ còn không được hưởng niềm hạnh phúc bình thường bởi họ đã về già mà vẫn không có nổi một mụn con. Ngày nào bố mẹ tôi cũng cầu trời khấn Phật cho họ một đứa trẻ để vui cửa vui nhà, động viên họ lúc tuổi đã xế chiều. Hình như trời Phật đã thấu hiểu mơ ước của hai vợ chồng. Một hôm, mẹ tôi đi làm đồng về muộn, bà phát hiện ra một dấu chân lạ. Nó có độ lớn khác thường. Tò mò, bà đặt chân ướm thử. Không ngờ, về nhà, bà lại thụ thai. Nhưng thật kì lạ, cái thai đã qua chín tháng mười ngày mà vẫn không chịu ra. Ở trong bụng mẹ, tôi thấu hiểu hơn ai hết nỗi lo lắng của cha mẹ tôi. Đúng mười hai tháng sau tôi mơi ra đời. Ngày tôi chào đời, những giọt nước mắt hạnh phúc đã lăn dài trẽn gương mặt nhăn nheo của cha mẹ. Theo thời gian tôi cứ lớn lên. Nhưng ki lạ thay đã ba năm trôi qua mà tôi vẫn không biết nói biết cười, không biết bò chứ chẳng nói đến biết đi như những đứa trẻ bình thường khác. Suốt ngày tôi chỉ trơ trơ nằm ở giường. Niềm vui lại tắt ngấm trong căn nhà nghèo khổ của cha mẹ tôi. Hai ông bà nhìn nhau thở dài không nói. Nhưng họ không nỡ vứt bỏ đứa con mà họ ao ước cả cuộc đời. Hai ông bà vẫn nhịn ăn, nhịn mặc lấy tiền nuôi tôi. Hàng xóm láng giềng nhìn tôi không khỏi ái ngại cho ông bà già tuổi đã gần đất xa trời. Nhưng họ vẫn hết lòng động viên, an ủi.
|
Instruct
Perhaps any Vietnamese people remember me: Saint Giong - one of the four immortals of the nation. My whole life is a legendary story or is it the step of history that has mythologized everything!
My parents are also ordinary Vietnamese people like so many others. They don't even enjoy normal happiness because they are old and still don't have a single child. Every day my parents pray to God to give them a child to cheer them up and encourage them in their old age. It seems that God and Buddha understood the couple's dreams. One day, my mother came home late from working in the fields and discovered a strange footprint. It is of unusual magnitude. Curious, she set her foot to try it out. Unexpectedly, when she returned home, she became pregnant again. But strangely, the pregnancy had passed nine months and ten days and still did not come out. Being in my mother's womb, I understood my parents' worries better than anyone else. Exactly twelve months later I was born. The day I was born, tears of happiness rolled down my parents' wrinkled faces. Over time I kept growing up. But strangely enough, three years have passed and I still don't know how to talk, laugh, crawl, let alone walk like other normal children. All day long I just lay helplessly in bed. The joy disappeared again in my parents' poor house. The two grandparents looked at each other and sighed without speaking. But they couldn't bear to throw away the child they wanted their whole life. Both of my grandparents still fasted and ate their clothes to earn money to support me. The neighbors looked at me and couldn't help but feel sorry for my elderly grandparents who were so close to death. But they still wholeheartedly encouraged and comforted me.
|
Hướng dẫn
Ta là một phụ nữ sống ở vùng quê Gióng, vào thời vua Hùng Vương thứ sáu. Đất nước khi đó rất thanh bình. Nhà vua anh minh, thương dân nên nhà nhà đều được hưởng ấm no, hạnh phúc. Vợ chồng ta sống trong một ngôi nhà nhỏ, chăm chỉ làm ăn, vui vầy với xóm làng, chẳng bao giờ phải lo đến cái đói. Nhưng cả hai luôn cảm thấy phiền lòng vì gian nhà vắng tiếng trẻ thơ. Hai vợ chồng cứ côi cút mãi trong nỗi mòn mỏi mong ngóng một đứa con cho khuây khoả tuổi già.
Một ngày nọ, ta đi ra đồng làm ruộng nhừ bao ngày khác. Bỗng ta nhìn thấy trên đường đi một dấu chân to kì lạ. Ta chưa bao giờ thấy một dấu chân nào to như thế và băn khoăn không hiểu đó là dấu chân của loài nào. Ta quay xung quanh tìm kiếm xem có ai không nhưng trời còn sớm, đường làng vắng hoe. Nỗi tò mò thôi thúc ta đặt chân ướm thử. Thật không ngờ sau đó, ta về nhà và thụ thai.
Hai vợ chồng mừng rỡ khôn xiết, ngày đêm trông ngóng đến ngày sinh nở. Nhưng hết chín tháng mười ngày rồi mà ta vẫn không lâm bồn. Cái thai vẫn nằm yên trong bụng. Chúng ta lo lắng quá mà không biết phải làm sao. Nhưng rồi đến tháng thứ mười hai thì vợ chồng đã được đón chào một cậu bé con. Chao ôi! Đứa bé mới đáng yêu làm sao: bụ bẫm, kháu khỉnh, khôi ngô như một tiên đổng nhỏ. Hai vợ chồng vui mừng khôn xiết, bà con trong làng cũng chia vui với niềm hạnh phúc.
Tuy nhiên, niềm vui nhanh chóng qua đi khi chúng ta chăm chút, nâng niu mãi mà thằng bé vẫn cứ như lúc lọt lòng. Không nản lòng, hai vợ chồng vẫn cố gắng chăm lo cho nó. Ngày tháng vẫn trôi qua trong vô vọng… Đã lên ba mà thằng bé vẫn không biết đi, không biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đấy. Không biết bao đêm ta nằm khóc thầm, phần vì thương con, phần vì tủi phận.
Rồi một hôm loa sứ giả truyền tin giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi, vua Hùng muốn chiêu mộ người tài giỏi để giết giặc bảo vệ đất nước. Đang lo lắng vì thông tin giặc giã, chúng ta vô cùng sửng sốt khi nghe thấy tiếng con:
“Mẹ ra mời sứ giả vào đây”. Ta không tin nổi vào mắt và vào tai mình. Con ta đang nói đấy ư? Vẫn còn bàng hoàng, ta vội vàng chạy ra mời sứ giả, trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn, lo lắng. Khi sứ giả vào nhà, đứa con vốn hằng ngày chẳng nói chẳng cười bỗng dưng cất tiếng dõng dạc: “Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”. Sứ giả tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không giấu được sự mừng rỡ, vội vã chào chúng ta rồi ra về. Hai vợ chồng mừng vui khôn xiết ôm chầm lấy con.
Kì lạ thay, từ sau hôm đó, thằng bé lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc xong đã đứt chỉ. Hai vợ chồng vô cùng vui mừng, cật lực làm lụng để nuôi con nhưng làm ra bao nhiêu cũng không đủ, đành phải chạy nhờ bà con, lối xóm. Bà con biết chuyện đều hết lòng giúp đỡ, góp gạo nấu cơm, đội cà, dệt vải may áo, mong cho thằng bé mau lớn để giết giặc giúp dân.
Giặc đã đến chân núi Trâu. Mọi người hết sức lo lắng. Vừa lúc đó, sứ giả của nhà vua mang ngựa sắt, áo giáp sắt và roi sắt tới. Cậu bé trông thấy liền vùng dậy, vươn vai một cái, bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Cả dân làng đều hết sức kinh ngạc. Kì lạ hơn khi nó đến vỗ vào mông con ngựa thì ngựa sắt cũng hí lên vang dội khắp cả vùng. Nó mặc áo giáp sắt, cầm roi sắt rồi nhảy lên lưng ngựa. Dân làng hò reo vang dội. Con ngựa hí vang, phun lửa đỏ rực, chói cả một góc trời. Con trai ta thúc ngựa, phi thẳng đến nơi có giặc. Nó đi đến đâu, quân giặc chết như ngả rạ đến đấy, hết lớp này đến lớp khác. Đang thế thắng như chẻ tre, bỗng roi sắt gãy, con ta bèn nhổ các bụi tre bên đường quật vào lũ giặc. Quân giặc tan tác. Những tên còn sống sót chạy tán loạn. Con ta đuổi theo chúng đến tận chân núi Sóc. Rồi tại đây, nó cởi áo giáp sắt, để ngay ngắn trên một tảng đá, quay lại nhìn quê nhà như gửi lời chào tạm biệt rồi cùng ngựa sắt bay về trời.
Vợ chồng ta cùng bà con lối xóm vừa mừng vì giặc tan, vừa buồn vì phải xa con. Nhưng biết sao được, con ta là người nhà trời, được Ngọc Hoàng phái xuống để dẹp giặc yên dân, xong việc rồi phải về trời thôi.
|
Instruct
I am a woman living in the Giong countryside, during the reign of the sixth Hung King. The country at that time was very peaceful. The king is wise and loves his people, so everyone in the family enjoys prosperity and happiness. My husband and I live in a small house, work hard, have fun with our neighbors, and never have to worry about hunger. But both of them always felt upset because the house was empty of children's voices. The couple remained lonely forever, longing for a child to ease their old age.
One day, I went to the fields to work like any other day. Suddenly I saw a strangely large footprint on the road. I have never seen such a big footprint and wonder what kind of footprint it is. I turned around to see if anyone was there, but it was still early and the village streets were deserted. Curiosity urges us to try. Unexpectedly, after that, I went home and conceived.
The couple was overjoyed, day and night looking forward to the birth. But nine months and ten days have passed and I still haven't gone into labor. The fetus remains still in the abdomen. We are so worried that we don't know what to do. But then in the twelfth month, the couple welcomed a baby boy. Alas! How adorable is the baby: plump, handsome, handsome like a little fairy. The couple was overjoyed, and people in the village also shared in the happiness.
However, the joy quickly passed when we took care of him and cherished him, but he was still the same as when he was born. Not discouraged, the couple still tried to take care of it. The days still passed in vain... Even though he was three years old, the boy still couldn't walk, talk, laugh, and just lay there. I don't know how many nights I have cried silently, partly because I love my children, partly because I feel sorry for myself.
Then one day a messenger announced that the An enemy was invading his territory. King Hung wanted to recruit talented people to kill the enemy to protect the country. Worried about the information about the enemy, we were extremely shocked when we heard our child's voice:
"Mom, come and invite the messenger in here." I couldn't believe my eyes and ears. Is that what my son is saying? Still in shock, I quickly ran out to invite the messenger, still feeling anxious and worried. When the messenger entered the house, the son who had not spoken or smiled all day suddenly spoke loudly: "Go back and tell the king to buy me an iron horse, an iron whip and an iron armor, and I will destroy him." destroy these enemies." The messenger was extremely surprised but could not hide his joy. He quickly greeted us and left. The couple was overjoyed and hugged their child.
Strangely enough, from that day on, the boy grew up as fast as he could, no matter how much he ate, he was not satisfied, and as soon as he wore his shirt, the thread broke. The couple was extremely happy and worked hard to raise their children, but no matter how much they made, it was not enough, so they had to rely on relatives and neighbors. People who knew about it all helped wholeheartedly, contributing rice to cook, wearing scarves, weaving cloth to make clothes, hoping that the boy would grow up quickly to kill the enemy and help the people.
The enemy has arrived at the foot of Trau Mountain. Everyone was extremely worried. Just then, the king's messenger brought an iron horse, iron armor and iron whip. Seeing this, the boy immediately stood up, stretched his arms, and suddenly turned into a strong man, taller than a staff and majestic. All the villagers were extremely surprised. Even more strangely, when it came to pat the horse's butt, the iron horse also neighed loudly throughout the whole area. It wore iron armor, held an iron whip and jumped on the horse's back. The villagers cheered loudly. The horse neighed loudly, spitting red fire, dazzling the entire sky. My son spurred his horse and rode straight to where the enemy was. Wherever it went, the enemy soldiers died like straw, layer after layer. While winning was like splitting bamboo, suddenly the iron whip broke, and my son pulled up the bamboo bushes on the side of the road and threw them at the enemy. The enemy army was scattered. The survivors scattered. My son chased them to the foot of Soc Mountain. Then here, it took off its iron armor, placed it neatly on a rock, turned back to look at its hometown as if saying goodbye, and then flew back to heaven with the iron horse.
My husband and I, along with our neighbors, were both happy because the enemy was defeated and sad because we had to leave our children. But who knows, my son is a member of the heavens, sent by the Jade Emperor to quell the enemy and calm the people. After finishing his job, he must return to heaven.
|
Hướng dẫn
Tả phiên chợ theo tưởng tượng của em
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về quang cảnh phiên chợ.
THÂN BÀI
Nhìn chung, cần qua các sự việc, các cảnh để nêu bật sự đông đúc, ồn ào, hàng hoá đa dạng, phong phú của một phiên chợ.
Xem thêm Tả một khu vườn trong một buổi sáng đẹp
trời tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Hôm nay đã là mùng năm tháng chạp âm lịch, lại là ngày chủ nhật, cả gia đình tôi đi chợ. Tôi háo hức lắm, tôi tưởng tượng trước một cảnh chợ quê đông vui với các thúng, các mẹt, các chòi, các bãi…
Chợ quê tôi ở gần trung tâm huyện, họp trên một bãi đất rộng, ngay đầu chợ có cây gạo to, nên được gọi là chợ Gạo. Chợ chỉ họp mỗi tháng ba lần, mẹ tôi gọi là chợ phiên.
Bảy giờ sáng, cả nhá tôi bắt đầu ra khỏi nhà. Chúng tôi hoà vào dòng người đi chợ. Khác hẩn với phiên chợ bình thường, phiên chợ Tết đông nghịt người. Người từ các nơi đổ về, chật cứng cả lối đi. Mọi ngưòi ai cũng ăn mặc đẹp. Nhiều người dân tộc ăn mặc lạ mắt, sặc sỡ, làm cho toàn cảnh chợ Tết rực rỡ đủ các màu sắc. Và lúc này là thời điểm nhộn nhịp nhất của một năm, mọi người ai cũng chen nhau đi đi lại lại mua bán.
Chợ quê tôi năm nay đã khác xưa nhiều, thay vì các thúng, các mẹt,… giò là các ki-ốt, cửa hàng,… trông khang trang hẩn lên. Các gian hàng ngày thường trông trơn, nay đầy ắp hàng hoá. Trước mặt tôi là khu bán lương thực, hoa quả, trông thật hấp dẫn. Những quả dưa hấu tròn, to trông như những chú lợn con. Những quả thanh long đỏ hồng và tròn căng, sắn miếng, sắn củ bán theo bó, xếp dọc thành một hàng. Ngô bắp hạt vàng, to, chắc mẩy túm thành từng bó. Thứ làm tôi hấp dẫn nhất là những thúng hạt dẻ, sọt cam, quýt căng tròn, mọng nước. Tôi nhìn mà nhỏ cả nước miếng. Sau dãy hoa quả là một dãy hàng rau. Những mớ rau xanh mơn mởn. Rau cải, rau xà lách, rau dền, rau cải cúc,… được bó thành từng bó to, trông thật hấp dẫn. Người bán đứng, ngồi, nói cười luôn miệng, tạy lúc vẫy, lúc xua. Người mua thì chen chúc, bới lục, tiếng nói ồn ã, líu ríu.
Sau đó, cả nhà tôi đến khu bán gia súc và cá cảnh, ở đây cũng nhộn nhịp, tấp nập chẳng kém gì khu bán lương thực, hoa quả. ở khu vực bán trâu, bò người mua đăm chiêu, suy tính, kì kèo giá cả. Khu vực bán lợn mới thật là hay: những chú lợn nằm trong rọ, trắng hồng hoặc đen huyền cứ kêu “ụt ịt, ụt ịt” nghe thật vui. Tôi và em tôi rất muôn xem những chú chó kêu ăng ẩng nhưng mẹ tôi không cho vì có thể làm mất nhiều thời gian. Tiếp đến, gia đình tôi đến khu bán cá cảnh. Các chú cá với đủ màu sắc bơi lội tung tăng, lượn đi lượn lại trông thật thích mắt.
Đông vui, nhộn nhịp nhất là khu bán vải, quần áo, chỉ thêu,… Khách hàng là phụ nữ của nhiều dân tộc từ những bản làng xa xôi trên núi cao, họ mặc những bộ trang phục sặc sỡ vối những hoa màu rắc rối phức tạp đến hoa cả mắt. Họ đeo vòng bạc khắp cổ tay, cổ chân,… Chúng tôi dừng lại ở gian hàng quần áo của một cô chừng ba mươi tuổi. Cô bán hàng đon đả, khéo léo, cô bán giá cả phải chăng nên mẹ tôi mua cho hai chị em tôi mỗi người một bộ quần áo để diện Tết.
Chà! Thơm quá! Mùi thơm này toả ra từ khu bán hàng ăn. Đồ ăn để ở nồi, ở chậu, đặt trên lá. Đặc biệt là một món ăn nấu trong một cái chảo to tưống. Ớ đây có một món ăn chắc là ai cũng biết, đó là thắng cố của người dân tộc.
Cạnh khu bán hàng ăn là cửa hàng tranh. Tranh đủ loại, tranh Đông Hồ, tranh đá quý,… Tranh có những cành đào tuyệt đẹp và những chữ nho nhiều kiểu cách được cụ đồ ngồi vẽ dưới sự trầm trồ của mọi người. Tôi mải mê ngắm nhìn mà quên cả thòi gian.
Phải nói rằng, phiên chợ Tẹt này mang đậm tính văn hoá của đồng bào vùng núi phía bắc. Đó là nơi giao lưu, trao đổi hàng hoá giũa các dân tộc.
|
Instruct
Describe the market according to your imagination
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction to the market scene.
BODY OF ARTICLE
In general, it is necessary to go through events and scenes to highlight the crowdedness, noise, and variety of goods of a market.
See more Describe a garden on a beautiful morning
heaven here.
REFERENCE ESSAY
Today is the fifth day of the twelfth lunar month, and it's Sunday. My whole family went to the market. I was very excited, I imagined a crowded countryside market scene with baskets, baskets, huts, yards...
The market in my hometown is near the district center, held on a large field of land, right at the beginning of the market there is a big rice tree, so it is called the Rice market. The market only opens three times a month, my mother calls it the fair.
At seven o'clock in the morning, we all started to leave the house. We joined the crowd of people going to the market. Different from the normal market, the Tet market is crowded with people. People came from all over, cramming the entire aisle. Everyone dresses beautifully. Many ethnic people dress in strange and colorful clothes, making the entire Tet market scene full of colors. And this is the busiest time of the year, everyone is jostling to go back and forth to buy and sell.
This year's market in my hometown is much different than before. Instead of baskets, baskets, etc., there are now kiosks, shops, etc., which look more spacious. The stalls, which usually look bare, are now filled with goods. In front of me is an area selling food and fruits, which looks really attractive. Big, round watermelons look like little pigs. Red and round dragon fruits, cassava pieces, and cassava roots are sold in bundles, arranged vertically in a row. Corn kernels are yellow, large, and firm, bunched into bundles. What attracts me the most are the round, succulent baskets of chestnuts and oranges and tangerines. I watched and drooled. After the fruit row is a row of vegetables. Bunches of lush green vegetables. Mustard greens, lettuce, amaranth, chrysanthemum, etc. are tied into large bundles, looking very attractive. The sellers stood, sat, talked and laughed, sometimes waved, sometimes waved. Buyers were jostling, searching, their voices were loud and chattering.
After that, my whole family went to the area selling livestock and ornamental fish, which was as bustling and bustling as the area selling food and fruits. In the buffalo and cow sales area, buyers ponder, ponder, and negotiate prices. The new pig selling area is really cool: the pigs lying in baskets, white, pink or dark black, keep saying "pig, squeak" which sounds really fun. My brother and I really wanted to watch the dogs meow, but my mother wouldn't let us because it would take up too much time. Next, my family went to the ornamental fish area. The colorful fishes swim freely, gliding back and forth, looking very pleasing to the eye.
The most crowded and bustling area is the area selling fabrics, clothes, embroidery threads, etc. Customers are women of many ethnic groups from remote villages in the high mountains, wearing colorful costumes with sprinkled flowers. It's so complicated that it makes my eyes dizzy. They wore silver bracelets all over their wrists, ankles, etc. We stopped at the clothing stall of a woman about thirty years old. She was a skillful and skillful seller, and she sold at reasonable prices, so my mother bought me and my sister each a set of clothes for Tet.
Rub! Sweet-smelling! This fragrance emanates from the food court area. Food is placed in pots, in pots, or on leaves. Especially a dish cooked in a large pan. Here there is a dish that everyone knows, it is ethnic thang co.
Next to the food court is a painting shop. Paintings of all kinds, Dong Ho paintings, precious stone paintings, etc. Paintings with beautiful peach branches and stylish grape letters were painted by the old man under the admiration of everyone. I was so engrossed in watching that I forgot all about time.
It must be said that this Tet market is rich in the culture of the people in the northern mountainous region. It is a place of exchange and exchange of goods between peoples.
|
Hướng dẫn
Hãy tả một thầy cô mà em yêu quý
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về thầy hoặc cô giáo mà em quý mến.
THÂN BÀI
Có thể miêu tả theo cách sau:
Qua tả hình dáng, sự việc, hành động, lòi nói, tình cảm,…của thầy (cô) giáo mà làm sáng rõ những phẩm chất, đức tính khiến em quý mến.
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc.
Xem thêm Tả một phiên chợ theo tưởng tượng của
em tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
CÔ GIÁO MÀ TÔI NHỚ MÃI
Năm nay, đã lên học cấp lớp sáu rồi mà tôi vẫn không quên được cô giáo hồi lổp một dạy tôi. Hình bóng của cô cứ khắc sâu trong tâm trí tôi.
Tôi vẫn nhớ như in cái buổi đầu đi học, tôi thấy lạ nên cứ khóc hoài. Đến cửa lớp tôi ôm chặt lấy mẹ. Nhưng chính cô đã nhẹ nhàng an ủi tôi và đưa tôi vào lớp.
Bây giờ, tôi vẫn nhớ như in hình dáng của cô. Cô tên là Giáp. Cô có khuôn mặt bầu bầu, có chiếc mũi dọc dừa. Đôi mắt hiền từ của cô lúc nào cũng nhìn tôi với một vẻ âu yếm. Mái tóc của cô xoăn xoăn và đã điểm bạc. Môi cô lúc nào cũng mỉm cười nhân hậu. Mỗi khi cô cười để lộ hai hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp. Cô là người hiền Ịành, tốt bụng nhưng lại rất nghiêm khắc trong công việc. Có lần, bị điểm 5 môn Tập viết, tôi đã chạy ra hè ngồi khóc nức nở. Cô liền khuyên nhủ và an ủi tôi: “Có công mài sắt có ngày nên kim, em ạ!”. Đó là câu nói của cô mà tôi nhớ mãi. Mà quả thực cũng đúng như vậy. Sau một thòi gian luyện tập, chữ tôi đẹp hẳn lên. Cô có bàn tay nhăn nhăn vì vất vả và tuổi tác. Nhưng cũng chính bàn tay đó cô đã luyện cho tôi những nét chữ đầu đời. Cô có dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, chính vì thế cô hay dạy cho chúng tôi cách đi đứng, ăn mặc, nói năng… Ngày nào cũng vậy, cô vẫn mặc chiếc áo trắng có cổ, tay dài, với cái quần đen. Cô bước đến lớp với vẻ trang nghiêm. Mỗi khi có ai làm gì sai, cô đều ân cần chỉ bảo, dặn dò cho người đó từng bước một cho đến khi đúng mới thôi. Cô luôn đến trường với khuôn mặt rạng rỡ và rám nắng. Lúc đó tôi cứ nhìn theo cô mãi. Cô đã công tác ở trường nhiều năm rồi, nên được mọi ngưòi rất tôn trọng và quý mến. Những giò ra chơi, chúng tôi quây quần bên cô và được nghe cô kê chuyện. Những khi nghe trên truyền hình có đồng bào nghèo hoặc gặp thiên tai, cô là người đầu tiên huy động cả lớp đóng góp, ủng hộ và cô cũng là người ủng hộ nhiều nhất. Những giờ sinh hoạt cuối tuần của lớp, cô thưòng tuyên dương bạn nào học tốt và biết làm việc tốt, đồng thòi cũng nghiêm khắc phê bình những ngưòi mắc lỗi, lười học hay không biết làm việc tốt,… Tôi còn nhớ mãi, một lần bố mẹ tôi đi công tác xa không đón được tôi. Hôm đó tròi lại trở rét, gió mùa đông bắc thổi ù ù, tôi đành núp ở đầu lớp tránh rét. Tôi ngồi co ro, khóc nức nở. Bỗng cô-đến an ủi và đưa tôi về nhà. Cái kỉ niệm này có lẽ suốt đòi tôi không bao giò quên được.
|
Instruct
Describe a teacher you love
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction about the teacher or teachers that you like.
BODY OF ARTICLE
It can be described in the following way:
Through describing the teacher's appearance, events, actions, words, feelings, etc., it will clarify the qualities and virtues that make you admire.
END
State your feelings.
See more Describe a market according to your imagination
I'm here.
REFERENCE ESSAY
THE TEACHER THAT I REMEMBER FOREVER
This year, I'm in sixth grade, but I still can't forget the teacher who taught me when I was in first grade. Her image is forever engraved in my mind.
I still remember the first day of school, I felt strange so I kept crying. When I reached the classroom door, I hugged my mother tightly. But it was she who gently comforted me and took me to class.
Now, I still remember her appearance clearly. Her name is Giap. She has a pregnant face and a coconut-shaped nose. Her gentle eyes always looked at me with a loving expression. Her hair is curly and gray. Her lips always smiled kindly. Every time she smiles, she reveals two rows of shiny white and even teeth. She is a gentle and kind person but very strict at work. One time, when I got a score of 5 in Writing practice, I ran to the sidewalk and cried. She immediately advised and comforted me: "If you work hard, you will get success one day, my dear!". Those are her words that I always remember. But that is indeed true. After a period of practice, my handwriting became more beautiful. She has wrinkled hands from hardship and age. But it was with that hand that she taught me my first handwriting. She has a gentle, flexible gait, which is why she often teaches us how to walk, dress, speak... Every day, she still wears a white shirt with a collar, long sleeves, and black pants. . She walked to class with a solemn look. Every time someone does something wrong, she kindly guides and advises that person step by step until it's right. She always comes to school with a radiant and tanned face. At that time, I kept looking after her. She has worked at the school for many years, so she is respected and loved by everyone. During recess, we gathered around her and listened to her stories. When she hears on television that people are poor or encounter natural disasters, she is the first to mobilize the whole class to contribute and support, and she is also the one who supports the most. During the class's weekend activities, she often praised those who studied well and knew how to work well, and at the same time severely criticized those who made mistakes, were lazy to study or did not know how to work well,... I still remember, One time my parents went on a business trip and couldn't pick me up. That day it became cold again, the northeast monsoon blew loudly, I had to hide at the front of the classroom to avoid the cold. I sat huddled together, sobbing. Suddenly she came to comfort me and take me home. This memory I will probably never forget.
|
Hướng dẫn
Miêu tả hình ảnh cha mẹ hoặc ông bà em
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về ngưòi thân của em (bố, mẹ hoặc ông, bà, anh, chị,…).
THÂN BÀI
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc của em.
Xem thêm Tả một thầy cô giáo mà em quý mến.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Tôi thật hạnh phúc, sung sướng khi được sống trong vòng tay và tình yêu bao la của mẹ. Mẹ là người gần gũi, tin tưởng tôi nhất.
Mẹ tôi cao và hơi mập. Ánh mắt dịu dàng dưới làn tóc xoăn đen âu yếm và mến thương. Nước da trắng, điểm dưới những chấm đồi mồi nhỏ. vầng trán cao, in hằn vào một nếp nhăn thời gian. Nụ cười mẹ tôi tươi tắm, hiền hậu. Tôi thích nhất ánh mắt của mẹ, ánh mắt hiền từ như biết nói, biết động viên, biết vỗ về, an ủi tôi.
Lúc ở nhà, mẹ là người sông tình cảm, đảm đang, tháo vát. Vào những buổi chiều hè nóng bức, mẹ thường nấu chè bưởi cho cả nhà ăn. Chè mẹ nấu có vị thanh, ngọt, mát. Rồi còn những ngày ba đi công tác liên miên, mẹ tôi một mình làm mọi việc, chăm lo cho ba chị em và bà nội. Có lẽ, ngăn nắp, sạch sẽ đã là một thói quen cửa mẹ. Sáng nào mẹ cũng dậy thật sớm để quét ngõ. Bàn làm việc của mẹ bao giờ cũng gọn gàng. Mẹ tôi thường bảo:
Ngoài xã hội, mẹ là người nghiêm túc, tự tin và luôn giữ chữ tín. Mẹ được rất nhiều người kính trọng, yêu mến.
Cho tới tận bây giờ, khi sắp sửa trở thành một học sinh lớp bảy, tôi vẫn nhớ mãi kỉ niệm ngày ấy, hồi tôi học lớp ba. Từ nhỏ, tôi bị sởi, sau khi chữa khỏi, di chứng của nó là bệnh hen phế quản. Năm lên tám, bệnh hen tái phát, lồng ngực tôi thắt lại. Mẹ lo sợ, khuôn mặt tái nhợt đi. Lúc đó, lại là khi bố tôi đi công tác xa, mẹ phải một mình lo cho cả nhà. cả đêm, mẹ thức bên giưòng, lau người, lau trán cho tôi. Mỗi khi tôi rít lên cơn hen, mẹ lại siết chặt tay tôi an ủi:
Khi tôi tỉnh dậy, vừa khẽ cử động, mẹ đã choàng tỉnh giấc. Tôi thấy rõ mắt mẹ thâm quầng và rơm rớm nước. Rồi mẹ cất tiếng hát ngọt ngào ru tôi đi vào giấc ngủ. Cuối cùng, tôi đã tỉnh hẳn sau hai ngày nằm liệt giưòng. Mẹ tôi nói:
|
Instruct
Describe images of your parents or grandparents
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction about your relatives (father, mother or grandfather, grandmother, brother, sister,...).
BODY OF ARTICLE
END
Express your feelings.
See more Describe a teacher you admire.
REFERENCE ESSAY
I am so happy and happy to live in my mother's arms and immense love. My mother is the person closest to me and trusts me the most.
My mother is tall and a bit fat. The gentle eyes under the curly black hair are affectionate and loving. White skin, dotted with small age spots. High forehead, imprinted with a wrinkle of time. My mother's smile is bright and gentle. I like my mother's eyes the most, her kind eyes that seem to know how to speak, how to encourage, how to comfort and comfort me.
When at home, my mother is an emotional, responsible, and resourceful person. On hot summer afternoons, my mother often cooks grapefruit sweet soup for the whole family to eat. The sweet soup my mother makes has a light, sweet and cool taste. Then there were the days when my father was constantly on business trips, and my mother did everything alone, taking care of my three sisters and grandmother. Perhaps being neat and clean is a habit of your mother. Every morning my mother gets up early to sweep the alley. Mom's desk is always neat. My mother often said:
In society, my mother is a serious, confident person and always keeps her word. Mother is respected and loved by many people.
Until now, when I'm about to become a seventh grader, I still remember that day when I was in third grade. Since childhood, I had measles. After being cured, its sequelae were bronchial asthma. When I was eight years old, my asthma relapsed and my chest tightened. Mom was scared, her face turned pale. At that time, my father was away on business, and my mother had to take care of the whole family alone. All night, my mother stayed up next to the bed, wiping my body and forehead. Every time I had an asthma attack, my mother would squeeze my hand to comfort me:
When I woke up, as soon as I moved slightly, my mother woke up. I clearly saw my mother's eyes were dark and teary. Then my mother sang sweetly to lull me to sleep. Finally, I woke up completely after two days in bed. My mother says:
|
Hướng dẫn
Tả một đêm trăng
YÊU CẦU
DÀN Ý
MỞ BÀI
Giói thiệu về đêm trăng.
THÂN BÀI
Tưởng tượng sao để tả cho thật phong phú, hấp dẫn quang cảnh một đêm trăng, Bài làm của mỗi em có thể có những nét riêng, mới lạ khác nhau. Tuy nhiên, cần có những ý chính sau:
+ Khung cảnh thiên nhiên dưới ánh trăng.
+ Các hoạt động của con ngưòi dưới ánh trăng.
KẾT BÀIf
Cảm nghĩ của em về đêm trăng đó.
Xem thêm Bài văn miêu tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Tả một đêm trăng
Vào một đêm trăng rằm, em cùng mẹ đi ngắm trăng quê.
Trời vừa tối, màn đệm như tấm lụa đen phủ kín cả bầu tròi, bóng tối bao trùm lên vạn vật xung quanh. Thỉnh thoảng, có vài làn gió nhẹ, khiến cây lá đung đưa, vấn vương theo cơn gió thoảng. Những chú chim đã bay về tổ ấm thân yêu của mình. Xa xa, những ngôi nhà nhỏ đã lên đèn. Rồi từ phía đông loé ra một tia sáng xoá tan màn đêm yên tĩnh. Càng ngày, ánh sáng càng hiện rõ. Ồ trăng đã lên!
Từ chân trời, nửa mảnh trăng đã hiện ra. Không khí mát mẻ, không gian im lặng quá. cảnh vật, cây cối đứng nghiêm trang. Những chú chim đậu trên cành cây cũng ngước lên bầu trời, tất cả đều chờ trăng lên.
Trăng lên cao, trăng như một chiếc đĩa khổng lồ soi sáng mọi vật xung quanh. Trăng treo lơ lửng trên ngọn cây cao và toả ra khắp nơi một thứ ánh sáng huy hoàng. Ánh sáng ấy luồn qua cành cây, kẽ lá rồi in xuống mặt nước nhà ông bà. Nước ao trở nên long lanh, lung linh lạ kì. Những chú cá trôi, cá chép nhô lên mặt nước tưởng là miếng mồi ngon, liền đớp bóng trăng. Nước gợn sóng, phản chiếu ánh sáng lên không gian. Những chiếc lá non nhờ ánh trăng và những hạt sương của buổi đêm đã cứng cáp và khoẻ khoắn hắn ra. Cảnh thôn quê yên bình quá, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả hò reo, vui sướng ca ngợi trăng.
Đám trẻ con thi nhau ca hát dưới ánh trăng. Chúng em còn rủ nhau nhảy dây, bịt mắt bắt dê dưới ánh trăng vàng rực. Không gian yên tĩnh bỗng trở nên náo động và vuỉ vẻ hẳn.
Càng về khuya, trăng càng lên cao, trăng lơ lửng trên bầu trời đầy sao. Trăng soi lên những cánh đồng xanh mơn mởn, soi sáng những đám cỏ xanh ướt đẫm sương đêm. Trong những khu vưòn, hoa quỳnh, hoa dạ hương, hoa lan… đua nhau khoe sắc khoe hương. Mọi vật như sống động hơn. Thỉnh thoảng, những đám mây cũng nhẹ nhàng lướt qua như vui đùa với trăng khuya.
|
Instruct
Describe a moonlit night
REQUEST
OUTLINE
OPENING
Introduction to the moonlit night.
BODY OF ARTICLE
Imagine how to describe in a rich and attractive way the scene of a moonlit night. Each child's work may have different, unique features. However, the following main points should be noted:
+ Natural scenery under the moonlight.
+ Human activities under the moonlight.
CONCLUSIONf
My thoughts on that moonlit night.
See more Essay describing the person closest and dearest to you here.
REFERENCE ESSAY
Describe a moonlit night
On a full moon night, my mother and I went to see the moon in our hometown.
It was just dark, the curtain was like black silk covering the sky, darkness covered everything around. Occasionally, there are a few gentle breezes, causing the leaves to sway and hang in the breeze. The birds have flown back to their beloved nest. In the distance, small houses have their lights on. Then from the east flashed a ray of light, dispelling the quiet night. As the days go by, the light becomes clearer. Oh the moon has risen!
From the horizon, half a moon appeared. The air is cool, the space is so quiet. scenery, trees standing solemnly. The birds perched on tree branches also looked up at the sky, all waiting for the moon to rise.
The moon rises high, the moon is like a giant disc illuminating everything around. The moon hung high above the treetops and radiated a glorious light everywhere. That light passed through tree branches and leaves and printed on the water surface of my grandparents' house. The pond water becomes strangely sparkling and shimmering. Drifting fish and carp rose to the surface of the water, thinking it was good bait, so they immediately grabbed the moon's shadow. The water ripples, reflecting light into space. The young leaves, thanks to the moonlight and the dew of the night, have become strong and healthy. The countryside is so peaceful, only the sound of insects chirping and happily praising the moon can be heard.
The children competed in singing under the moonlight. We also invited each other to jump rope, blindfolded and catch goats under the bright yellow moonlight. The quiet space suddenly became noisy and cheerful.
The later it gets, the higher the moon rises, the moon floats in the starry sky. The moon shines on the lush green fields, illuminating the green grass wet with night dew. In the gardens, hyacinths, hyacinths, orchids... compete with each other to show off their beauty and fragrance. Everything seems more alive. Occasionally, the clouds gently pass by as if playing with the late moon.
|
Hướng dẫn
Tả quang cảnh buổi sáng ở quê em
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về quang cảnh buổi sáng trên quê hương em.
THÂN BÀI
+ Tả quang cảnh thiên nhiên.
+ Tả cảnh sinh hoạt của con người.
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc.
Xem thêm tả cảnh một đêm trăng tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Kì nghỉ hè đã kết thúc, tôi hân hoan đón chào niềm vui được cắp sách tới trường. Ngày đầu đi học trở lại, tôi đã được thưởng thức một buổi bình minh rực rỡ, tràn trề sức sống của một buổi sáng đầu thu.
Tôi thức dậy lúc tròi còn sốm. Không khí se lạnh. Làn gió buổi sớm thổi nhẹ khẽ lay động những giọt sương còn e ấp trên những cánh hoa. Những chiếc lá non xanh mơn mởn. Phố xá như bồng bềnh trong biển sương sớm.
Tạm biệt mái ấm quen thuộc. Tôi cất bước trên con đưòng dẫn đến trường. Hai bên đường, tán bàng, tán me đan kĩu kịt vào nhau như trò chuyện, ở chân trời phía đằng đông, những tia nắng tinh nghịch trốn mẹ đi chơi rải xuống con đường ánh sáng dịu dàng, rực rỡ, muôn vàn màu sắc. Ánh nắng chan hoà, phố xá như một bức tranh nên thơ mà đẹp lạ.
Ông mặt tròi hiện ra rực rỡ giữa những đám mây trắng, mây hồng, toả hơi ấm áp xuống trần thế. Đưòng phố trở nên nhộn nhịp. Trên con đường lớn chạy dài giữa hai hàng phố xá sầm uất xuất hiện từng dòng xe đạp, ô tô, xe máy. Dường như ai cũng tất bật với công việc của riêng mình. Các hàng quán bên đưòng đã mở, khách ra vào tấp nập. Tiếng rao hàng, tiếng còi xe, tiếng nhạc ven đường hoà quyện vào nhau thành một thứ âm thanh rất lạ.
Từng tốp học sinh tối trường, vui tươi bước đi thoăn thoắt như những chú chim nhỏ. Tiếng trò chuyện, cười nói ríu rít. Thấp thoáng đâu đây, những tà áo dài bay bay trong gió sớm. Đường phố được các chị học sinh cấp ba điểm thêm những đôrn trắng tinh khiết, đáng yêu. Ai ai cũng vui sướng với ngày hội tựu trường. Rảo bưâc trên con đưòng quen thuộc, tôi thấy khoan khoái vô cùng. Ánh nắng vàng rực rỡ đã soi rõ tất cả những khuôn mặt hớn hở. Được ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi, mọi vật như đều mang một. tâm hồn, sắc thái mới. Hàng cây gió đưa rì rào như thì thầm trò chuyện. Phải chăng chúng cũng cảm nhận được niềm vui của các bạn học sinh? Ông mặt trời như đang mỉm cười với cuộc sông sôi động xung quanh, với phố xá tươi đẹp.
|
Instruct
Describe the morning scene in your hometown
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction to the morning scene in my hometown.
BODY OF ARTICLE
+ Describe natural scenery.
+ Describe human activities.
END
State your feelings.
See more descriptions of a moonlit night here.
REFERENCE ESSAY
Summer vacation has ended, I happily welcome the joy of going to school. On the first day back to school, I enjoyed a brilliant sunrise, full of vitality in an early autumn morning.
I woke up while I was still feverish. The air is chilly. The morning breeze gently blew the dew drops still shyly on the flower petals. The young green leaves are lush. The streets seem to float in a sea of morning mist.
Goodbye, familiar home. I walked on the path leading to school. On both sides of the road, the eagle and tamarind trees are closely intertwined as if conversing. On the eastern horizon, rays of sunlight playfully hide from their mothers to play, scattering gentle, brilliant light with countless colors on the road. . The sunlight is shining, the streets are like a poetic and strangely beautiful picture.
The sun's face appears brilliantly among the white and pink clouds, radiating warmth to the world. The street became bustling. On the long main road running between two rows of busy streets, lines of bicycles, cars, and motorbikes appear. It seems everyone is busy with their own work. The streetside shops were open, customers were coming in and out. The sounds of sales pitches, car horns, and roadside music blend together into a very strange sound.
Groups of students entered the school at night, happily walking quickly like little birds. The sound of chatting, laughing and chirping. Somewhere here and there, ao dai flutters in the morning wind. The streets are dotted with lovely, pure white spots by high school students. Everyone is happy with the back-to-school festival. Walking on a familiar path, I feel extremely relaxed. The bright yellow sunlight clearly illuminated all the happy faces. Shined by the beautiful sunlight, everything seems to be one. new soul, new nuance. The trees rustle in the wind as if whispering a conversation. Can they also feel the joy of the students? The sun seemed to be smiling at the surrounding vibrant river and beautiful streets.
|
Hướng dẫn
Tả sân trường trong giờ ra chơi
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về quang cảnh sân trường trong giò ra chơi.
THÂN BÀI
+ Tập thể dục giữa giờ
+ Các trò chơi + Các hoạt động giải trí.
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc của người viết.
Xem thêm Tả quang cảnh một buổi sáng trên quê
hương em tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Giờ học Ngữ văn đang diễn ra sôi nổi, các bạn hăng hái giơ tay phát biểu. Giọng cô giáo nhẹ nhàng giảng từng câu, từng từ như thấm sâu vào lòng chúng em. Bỗng “Tùng… Tùng… Tùng”, trống ra chơi vang lên. Các bạn vẫn im lặng, cô giáo ngừng giảng bài và cho phép chúng em ra chơi. Lúc đó, bạn lớp trưởng mới dám hô nghiêm và cả lớp ùa ra sân.
Bây giờ, sân trường đã rộn rã hẳn lên bởi tiếng cười đùa của mấy trăm bạn học sinh. Một hồi trống dài vang lên, báo hiệu tiết thể dục giữa giờ bắt đầu. Chúng em nhanh nhẹn dàn hàng ngay ngắn, mỗi bạn cách nhau một sải tay. Theo tiếng trông hiệu, từng động tác được thể hiện nhịp nhàng, đều đặn. Những động tác quay phải, quay trái làm cho chúng ém thoải mái hơn sau mấy tiết học căng thẳng. Mấy chú chim trên cành cây cũng đua nhau hót ríu rít như muôn tập cùng chúng em. Tập thể dục xong, các bạn hô khẩu hiệu “khoẻ” vang động cả sân trường.
Sau khi thể dục giữa giờ xong, chúng em còn năm phút để chơi. Mỗi nhóm tìm một góc sân đê chơi các trò như: nhảy dây, ú tim, kéo co, đá cầu,… Dưới gốc cây tùng đã lâu năm, có vài bạn nữ cùng ngồi ôn bài. Góc khác lại có vài bạn nam ngồi trò chuyện và cười rúc rích.
Cả sân trường náo nức hẳn lên với nhũng tiếng cười, nói rộn rã. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, làm tan đi cái nóng mùa hè và cho các trò chơi thêm thú vị. Những chiếc áo màu đỏ, hồng, vàng,… xen kẽ vào những cành lá xanh biếc tô thêm vẻ đẹp cho sân trường.
Cách những gốc cây không xa có một tốp bạn nam cùng chơi đá cầu. Trái cầu nhiều màu sắc được làm bằng nhựa vun vút bay đi bay lại. Những trận cầu gay cấn đến mức có rất nhiều người đến xem và cổ vũ. Tiếng bàn tán xôn xao cùng tiếng nói cười thật vui nhộn, ôn ào nhất là đám kéo co. Mỗi bên có tới hàng chục bạn, người này ôm ngang lưng người kia. Đứng đầu là hai bạn Lan và Hiền. Sau tiếng hô dõng dạc, hai bên cong người xoãi chân ra sức kéo. Bỗng nhiên, Lan buông tay làm các bạn ngã ngửa, nằm chồng lên nhau. Những tràng vỗ tay reo hò không ngớt.
|
Instruct
Describe the school yard during recess
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction to the school yard scene during recess.
BODY OF ARTICLE
+ Exercise in between hours
+ Games + Entertainment activities.
END
State the writer's feelings.
See more Describe the scene of a morning in the countryside
my scent is here.
REFERENCE ESSAY
Literature class is going on in full swing, everyone enthusiastically raised their hands to speak. The teacher's voice gently explained each sentence, each word seemed to penetrate deep into our hearts. Suddenly "Tung... Tung... Tung", the playing drum rang out. The students remained silent, the teacher stopped lecturing and allowed us to go out to play. At that moment, the class president dared to shout and the whole class rushed to the field.
Now, the school yard is bustling with laughter from hundreds of students. A long drum sounded, signaling the start of the gym class. We quickly lined up neatly, each at arm's length apart. Following the signal, each movement is performed rhythmically and regularly. The movements of turning right and left make them feel more comfortable after a few stressful classes. The birds on the tree branches also chirped and chirped as if practicing with us. After exercising, the students shouted the slogan "healthy" throughout the school yard.
After half-time gym, we have five minutes left to play. Each group found a corner of the dike yard to play games such as jumping rope, peek-a-boo, tug-of-war, shuttlecock, etc. Under an old pine tree, a few girls sat and studied together. In another corner, there were a few boys sitting chatting and giggling.
The whole schoolyard was bustling with laughter and bustling talk. A gentle breeze blew away the summer heat and made the games more interesting. Red, pink, yellow shirts... interspersed with green branches and leaves add beauty to the school yard.
Not far from the trees, there was a group of boys playing shuttlecock together. A colorful ball made of plastic soared back and forth. The matches were so intense that many people came to watch and cheer. The chatter and laughter were so funny, the loudest was the tug-of-war crowd. Each side had dozens of friends, each holding the other's waist. Leading the way are Lan and Hien. After the loud shout, both sides bent their bodies and spread their legs to try to pull. Suddenly, Lan let go of her hand, causing her friends to fall backwards, lying on top of each other. The applause and cheers were endless.
|
Hướng dẫn
Tả buổi lễ khai giảng năm học mới
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu buổi lễ khai giảng năm học mới của trường em.
THÂN BÀI
+ Hiệu lệnh tập trung.
+ Chào cờ.
+ Phần nội dung của buổi lễ (các đại biểu đọc diễn văn, phát biểu, ).
Muốn bài văn được phong phú, sinh động, hấp dẫn-, cần phốĩ hợp nhiều giác quan trong quan sát, như: thị giác, thính giác, xúc giác,… ; cần kết hợp giữa quan sát với nhận xét, so sánh, liên tưởng, tưởng tượng,…
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc của em về lễ khai giảng năm học mới.
Xem thêm Tả sân trường trong giờ ra chơi tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Đã hết một mùa hè ve kêu râm ran, một mùa hoa phượng nở, một mùa vui chơi thoả thích, chúng tôi lại bước vào một năm học mới với đầy niềm vui và quyết tâm mới. Hôm nay, chúng tôi lại nô nức đến trường để dự lễ khai giảng năm học mới.
Trên con đường quen thuộc tới trường lòng tôi cứ bồn chồn và hồi hộp một cách kì lạ. Qua ngã ba đường, ngôi trường thân quen hiện ra kia rồi. Dưới gốc cây bàng trước công trường, các bạn tôi đang nói chuyện vui vẻ. Nhìn thấy tôi, họ ùa ra tay bắt mặt mừng hỏi thăm sức khoẻ. Chúng tôi thi nhau kể về ba tháng hè được nghỉ, về những cuộc chơi, về những cuộc gặp gỡ bạn mới hay người thân.
Trong bộ trang phục mới và đẹp, tôi cảm thấy trang trọng, đứng đắn hơn.
Theo dọc hai bên lề đường, mấy cậu học sinh nhỏ kém tuổi tôi, quần áo tươm tất, đùa nghịch với nhau. Cao cao phía cổng trường, một hàng chữ trắng nổi bật lên tấm biển xanh biếc: Trường THCS Quang Trung. Tấm biển thể hiện sự uy nghi, trang trọng của ngôi trường mang tên người anh hùng áo vải bất khuất.
Sau một hồi hàn huyên, tôi cùng các bạn bước vào trường. Sân trường đông đúc, ai ai cũng sạch sẽ, khuôn mặt vui tươi và sáng sủa. Trước mấy hôm, đi qua đây tôi còn thấy ngôi trường vẫn như cũ nhưng đến hôm nay nó đã được sửa sang lại. Những bức tường, hành lang đã được sơn lại. Các bồn cây cũng được lát gạch hoa mới và các khóm hoa đã được cắt tỉa công phu.
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, bỗng có tiếng ai đó rất quen thuộc gọi. Thì ra là cô giáo cũ. cả lớp tíu tít chạy về phía cô, kể cho cô nghe những câu chuyện về đợt nghỉ hè, những buổi đi chơi thú vị, ai ai cũng vui vẻ. Cô giáo tươi cười hướng dẫn chúng tôi xếp vào đội ngũ chuẩn bị cho lễ khai giảng. Sau khi chúng tôi đã chỉnh lại hàng ngũ cho chỉnh tề thì cũng đến lúc lễ khai giảng bắt đầu.
Với nét mặt rạng rỡ, cờ hoa trên tay, chúng tôi tiến vào sân trường trong tiếng trống rộn ràng và thúc giục.
Lễ khai giảng năm học mới bắt đầu. Bạn liên đội trưởng tác phong chững chạc lên lễ đài. Hiệu lệnh của bạn phát ra dõng dạc, oai phong như một người chỉ huy khi xung trận. Hàng trăm đội viên răm rắp làm theo. Tiếng trông chào cờ vang lên trang nghiêm.
Sau khi lễ chào cờ kết thúc, thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn khai giảng và đánh một hồi trông báo hiệu năm học mới bắt đầu. Tiếng trông như thúc giục những đội viên chúng tôi hãy cố gắng quyết tâm gặt hái những thành tích tốt hơn trong năm học mới này.
|
Instruct
Describe the opening ceremony of the new school year
REQUEST
OUTLINE
OPENING
Introducing your school's opening ceremony for the new school year.
BODY OF ARTICLE
+ Concentrated command.
+ Saluting the flag.
+ The content of the ceremony (delegates read speeches, give speeches, etc.).
In order for the essay to be rich, lively, and attractive, it is necessary to coordinate many senses in observation, such as: sight, hearing, touch,...; need to combine observation with comments, comparisons, associations, imagination,...
END
Describe your feelings about the opening ceremony of the new school year.
See more Describing the school yard during recess here.
REFERENCE ESSAY
A summer of chirping cicadas has ended, a season of poinciana flowers blooming, a season of having fun, we have entered a new school year full of joy and new determination. Today, we excitedly went to school again to attend the opening ceremony of the new school year.
On the familiar path to school, I felt strangely restless and nervous. Passing the fork in the road, there appeared the familiar school. Under the almond tree in front of the construction site, my friends were chatting happily. Seeing me, they rushed out to shake my face and ask about my health. We competed to talk about the three months of summer vacation, about the games we played, and the meetings we had with new friends or relatives.
In a new and beautiful outfit, I feel more formal and dignified.
Along both sides of the road, a few young students younger than me, neatly dressed, played with each other. High above the school gate, a line of white letters stands out on a blue sign: Quang Trung Secondary School. The sign shows the majesty and solemnity of the school named after the indomitable hero.
After chatting for a while, my friends and I entered the school. The schoolyard is crowded, everyone is clean, their faces are cheerful and bright. A few days ago, when I passed by here, I saw that the school was still the same, but today it has been renovated. The walls and hallways have been repainted. The plant beds are also paved with new flower tiles and the flower clusters have been meticulously pruned.
While we were talking, suddenly someone very familiar called out. It turned out to be the old teacher. The whole class ran towards her, telling her stories about summer vacation, interesting outings, and everyone having fun. The teacher smiled and guided us to form a team to prepare for the opening ceremony. After we had adjusted our ranks, it was time for the opening ceremony to begin.
With radiant faces and flower flags in our hands, we entered the school yard to the bustling and urging sound of drums.
The opening ceremony of the new school year begins. The team leader walked up to the stage with a mature demeanor. Your command sounds loud and majestic like a commander in battle. Hundreds of team members followed suit. The sound of saluting the flag rang out solemnly.
After the flag-raising ceremony ended, the principal read the opening speech and played a bell to signal the start of the new school year. The sound seemed to urge our team members to strive to achieve better results in this new school year.
|
Hướng dẫn
Tả lớp học trong giờ viết tập làm văn
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về lớp học trong giờ viết bài tập làm văn.
THÂN BÀI
Mỗi ngưòi có thể lựa chọn các chi tiết, sự việc để miêu tả theo cách riêng. Tuy nhiên, vẫn có thể chỉ ra một mô hình chung:
+ Cô giáo đọc đề.
+ Mọi người suy nghĩ, vißt bài,…
+ Nộp bài, sự biểu lộ thái độ của mọi người sau khi nộp bài.
KẾT BÀI
Cảm nghĩ của em về giờ viết bài đó.
Xem thêm Tả lại quang cảnh buổi lễ khai giảng năm
mới của trường em tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Đối vói tôi, ngắm nhìn các bạn làm bài là một điều rất thú vị. Việc quan sát mọi người xung quanh làm việc giúp tôi hiểu họ hơn và thêm yêu những con người của mảnh đất hình chữ S nhỏ bé này. Chúng ta hãy cùng nhau ngắm những người bạn lớp tôi làm bài nhé và để xem các bạn ấy có thật là đáng yêu hay không?
Hôm nay, tiết đầu tiên của lốp tôi là tiết tập làm văn. Trước khi vào lớp, chúng tôi tranh thủ lấy sách ra để xem lại gợi ý về đề bài. Một hồi trống vang lên báo hiệu tiết học bắt đầu. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy nghiêm trang chào cô giáo. Cô cho cả lớp ngồi. Cô giáo chép đề bài lên bảng, mọi ngưòi chăm chú chép đề. Sự lo lắng bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người. Tôi cũng cảm thấy hơi lo bởi đề này phải viết rất dài thì bài mối hoàn chỉnh được. Tôi hướng đôi mắt về phía An, một trong ba người học tốt môn Ngữ văn nhất lớp tôi. An cũng đang chăm chú đọc kĩ đề bài, đôi chân mày của bạn ấy nhíu lại. Cô giáo căn dặn cả lốp:
Mọi người bây giò đã chăm chú viết bài. Lớp học thật là yên lặng, chỉ còn tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giây, tiếng bước chân của cô giáo, tiếng của những chú chim non ngoài lóp học. Viết xong mở bài tôi buông bút cho đỡ mỏi tay. Các bạn vẫn chăm chú viết. Những gương mặt sáng sủa đang trầm ngâm suy nghĩ. Ngắm nhìn mọi người, tôi cảm thấy yêu mến họ biết nhường nào. Ớ lớp này, bao câu chuyện vui buồn được cùng nhau chia sẻ. Thật là hạnh phúc phải không các bạn? Tôi đưa mắt nhìn Bích, một người bạn có hoàn cảnh khó khăn nhưng luôn cố gắng học tập, rèn luyện. Và đây rồi, con mắt tôi đang hướng về Cường, cậu mọt sách của lớp tôi. Khuôn mặt của Cường lúc này có vẻ hơi căng thẳng, đôi tay rắn rỏi của bạn cầm bút thật là nhẹ nhàng. Cưòng đưa cây bút thật nhanh. Có vẻ như Cường đã viết được khá nhiều rồi. Tôi lại cầm bút và tiếp tục công việc của mình. Bài văn của tôi được viết một cách rất cẩn thận. Một cơn gió thoảng qua khiến tôi giật mình. Tôi có cảm giác như đang mơ. Tôi cũng đã viết được gần hai mặt giấy. Lúc này cầm xúc trong tôi đang dâng trào. Tôi viết thật nhanh để theo kịp dòng cảm nghĩ. Cô giáo vẫn lặng lẽ đi quanh lớp, thỉnh thoảng lại cất giọng nhắc:
Tôi rất quý cô, bởi cô luôn có lòng vị tha, sự nhân hậu của một người mẹ. Cô coi chúng tôi như con đẻ của mình, và chúng tôi cũng luôn coi cô là mẹ. Bài văn của tôi cũng sắp đến hồi kết. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng đặc sắc cho phần kết bài của mình. Chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là hết giò, lớp đã có khoảng chục người làm bài xong. Cô em út của lớp, Thuỳ Linh thì đang tăng tốc. Và cuối cùng thì tôi cũng viết xong, tôi vươn vai một cái và thấy rất thoải mái. Tôi đọc lại bài làm của mình. Chỉ còn khoảng mười phút nữa là hết tiết. Hầu hết các bạn đã làm xong và để bài ra đầu bàn. Trong lớp chỉ còn vài ba bạn vẫn loay hoay viết. Tôi cảm thấy rất vui, vì đã hoàn thành tôt bài làm và hiểu thêm về những người bạn học cùng lớp.
Một hồi trống vang lên, báo hiệu giò học đã kết thúc. Tôi đi quanh lớp thu bài làm của các bạn để nộp cho cô giáo, cả lớp đứng nghiêm trang chào cô. Cô mỉm cưòi gật đầu chào lại. Chúng tôi bắt đầu ra chơi.
Vậy là một giờ học đã trôi qua rồi các bạn ạ. Tôi cảm thấy rất vui và thoải mái. Dành một chút thời gian để quan sát các bạn trong lớp, bạn chắc chắn sẽ hiểu và yêu mọi ngưòi hơn đấy.
|
Instruct
Describe the classroom during writing practice
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction to the class during writing exercises.
BODY OF ARTICLE
Each person can choose details and events to describe in their own way. However, it is still possible to point out a general pattern:
+ The teacher reads the question.
+ Everyone thinks, writes,...
+ Submitting the assignment, the expression of everyone's attitude after submitting the assignment.
END
My thoughts about the time of writing that article.
See more Describe the scene of the opening ceremony of the year
My school's new one is here.
REFERENCE ESSAY
For me, watching you do your homework is a very interesting thing. Observing people working around me helps me understand them better and love the people of this small S-shaped land. Let's watch my classmates do their homework together and see if they are really cute or not?
Today, my first class is writing practice. Before going to class, we took the time to take out our books to review the suggestions about the topic. A bell rang signaling the start of class. The teacher entered the classroom, we stood up and solemnly greeted the teacher. She let the whole class sit. The teacher copied the problem on the board, everyone attentively copied the problem. Worry began to appear on everyone's faces. I also feel a bit worried because this topic has to be written for a long time in order for the essay to be complete. I turned my eyes towards An, one of the three people who studied Literature best in my class. An was also attentively reading the question carefully, her eyebrows furrowed. The teacher advised everyone:
Everyone is now writing attentively. The classroom was quiet, with only the sound of the pen rustling on the page, the teacher's footsteps, and the sounds of the young birds outside the classroom. After writing, I opened the article and put down my pen to relieve my hand fatigue. You guys are still writing attentively. Bright faces are deep in thought. Looking at everyone, I feel how much I love them. In this class, many happy and sad stories are shared together. It's so happy, isn't it? I looked at Bich, a friend who was in a difficult situation but always tried to study and practice. And here it is, my eyes are directed towards Cuong, the bookworm in my class. Cuong's face now seems a bit tense, his strong hands holding the pen very gently. Cuong handed the pen quickly. It seems like Cuong has written quite a bit already. I picked up my pen again and continued my work. My essay is written very carefully. A gust of wind startled me. I feel like I'm dreaming. I also wrote nearly two sides of the paper. At this moment, my emotions are overflowing. I write quickly to keep up with my thoughts. The teacher still quietly walked around the classroom, occasionally raising her voice to remind:
I really like you because you always have the altruism and kindness of a mother. She considers us as her own children, and we also always consider her as our mother. My essay is also coming to an end. But I still haven't come up with a unique idea for my conclusion. With only about twenty minutes left until the end of the spring rolls, about a dozen people in the class had finished their homework. The youngest girl in the class, Thuy Linh, is speeding up. And when I finally finished writing, I stretched and felt very comfortable. I reread my work. There are only about ten minutes left until class ends. Most of you have finished and placed your cards at the top of the table. There are only a few students in the class who are still struggling to write. I feel very happy because I completed my assignment and learned more about my classmates.
A drum sounded, signaling the end of class. I went around the classroom collecting my students' work to submit to the teacher. The whole class stood solemnly to greet her. She smiled and nodded back. We started to play.
So an hour of class has passed, guys. I feel very happy and comfortable. Spend some time observing your classmates, you will definitely understand and love everyone more.
|
Hướng dẫn
Miêu tả một trận lũ mà em đã từng thấy
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về trận bão lụt.
THÂN BÀI
Mỗi người với những hiểu biết, những ấn tượng và trải nghiệm có thể lựa chọn các chi tiết, sự việc để tả trận bão lụt theo cách riêng. Tuy nhiên, vẫn có một mô hình chung:
Muốn bài văn được phong phú, sinh động, hấp dẫn, cần kết hợp quan sát với nhận xét, so sánh, liên tưởng, tưởng tượng,…
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc của em về trận bão lụt đó.
Xem thêm Tả lớp học trong giờ viết bài tập làm văn
tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Hằng năm, nước ta vẫn phải chịu ảnh hưởng nặng nề do những cơn bão lụt gây ra. Bão lụt gây nhiều thiệt hại, nó cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng và của cải. Và cho đến nay, đây vẫn là một trong những loại thiên tai gây nhiều hậu quả nhất cho con người. Tháng 7 vừa qua, cơn bão số 2 đã di chuyển từ Phi-líp-pin sang khu vực miền Trung nước ta và gây ra rất nhiều thiệt hại.
Cơn bão đã phá huỷ nhà cửa, ruộng vườn, và hơn thế nữa nó đã cướp đi hàng chục sinh mạng. Hôm ấy, từng cơn gió to khủng khiếp đã tràn vào các tỉnh miền Trung nưốc ta, làm đổ bao nhiêu nhà cửa, cây côi Những cơn mưa bất thình lình ập đến, cùng với nước biển dâng cao, đã dẫn đến lụt lội, ngập úng hàng vạn; héc-ta hoa màu, hàng ngàn ngôi nhà, hàng trăm trường học, trạm y tế và nhiều cơ quan ban ngành khác, cả thành phố Vinh ngập chìm trong lũ bão. Trẻ em không còn trường học, người dân không có nhà ở. Bao nhiêu đứa con mất bố, mất mẹ. Bao nhiêu ngưòi phải sống tạm bợ trên những con thuyền. Đúng là màn trời, chiếu đất. Họ lại một lần nữa trở lại những ngày tháng “chiến tranh” như trước đây khi nước nhà còn bị chia cắt hai miền. Nhưng có một điều khác là giặc phá hoại không phải là bọn thực dân, đế quốc, mà là giặc dông, bão. Đồ đạc, lương thực, nhà cửa, phương tiện đi lại của người dân trong giây lát đã bị lũ cuốn trôi đi hết. Những người dân không có tội tình gì đã bị chết oan dưới sự “hiếu thắng” của thần nước. Thành phố với những ánh đèn hoa lệ trước đây nay đã trở nên tốì tăm suốt mấy chục ngày. Người dân phải nghỉ làm việc trong một thòi gian dài. Việc đi lại cũng hết sức khó khăn, muốn đi lại phải ngồi trên những con thuyền, những mảnh gỗ, những miếng xốp. Nhân dân cả nước đã cùng nhau quyên góp của cải, công sức để giúp họ vượt qua những ngày gian khó. Những thùng lương khô, những hòm mì tôm, kiện quần áo đã được chuyển từ miền Bắc vào, và từ miền Nam ra giúp họ qua cơn đói khát, cô đơn.
|
Instruct
Describe a flood you have seen
REQUEST
OUTLINE
OPENING
Introduction to the storm and flood.
BODY OF ARTICLE
Each person with their own knowledge, impressions and experiences can choose details and events to describe the storm and flood in their own way. However, there is still a general pattern:
If you want your essay to be rich, lively, and attractive, you need to combine observations with comments, comparisons, associations, imagination, etc.
END
Describe your feelings about that storm and flood.
See also Describe the classroom during writing exercise
here.
REFERENCE ESSAY
Every year, our country is still severely affected by storms and floods. Storms and floods cause a lot of damage, claiming countless lives and property. And up to now, this is still one of the types of natural disasters that cause the most consequences for humans. Last July, storm Không. 2 moved from the Philippines to the central region of our country and caused a lot of damage.
The storm destroyed houses, fields and gardens, and moreover, it claimed dozens of lives. That day, terrible winds swept into the central provinces of our country, knocking down many houses and orphaned trees. The sudden rains, along with rising sea levels, led to flooding. tens of thousands of floods; hectares of crops, thousands of houses, hundreds of schools, health stations and many other agencies, the entire city of Vinh was flooded by storms. Children no longer have schools, people have no homes. How many children have lost their father and mother? How many people have to live temporarily on boats? It is truly the curtain of heaven, shining on the earth. They once again returned to the "war" days like before when the country was still divided into two regions. But there is another thing: the saboteurs are not colonialists or imperialists, but storms and typhoons. People's furniture, food, houses, and vehicles were all swept away in an instant by the flood. People who did not commit any crime died unjustly under the "aggressiveness" of the water god. The city with magnificent lights before has now become dark for dozens of days. People have to stop working for a long time. Traveling is also extremely difficult. To travel, you have to sit on boats, pieces of wood, and pieces of foam. People across the country have come together to donate their wealth and efforts to help them overcome difficult days. Boxes of dry food, boxes of instant noodles, and bales of clothes were shipped from the North and from the South to help them overcome hunger, thirst, and loneliness.
|
Hướng dẫn
Miêu tả cơn mưa đầu mùa hạ
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về cơn mưa rào mùa hạ.
THÂN BÀI
Mỗi ngưòi với vốn sông riêng, những ấn tượng, trải nghiệm để cảm nhận bài thơ, lựa chọn các chi tiết, sự việc để tả lại cơn mưa rào đầu hạ theo cách riêng. Tuy nhiên, vẫn có một mô hình chung:
Muốn bài văn được phong phú, sinh động, hấp dẫn cần kết hợp quan sát với nhận xét, so sánh, liên tưởng, tưởng tượng,…
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bài 1
Mỗi mùa hè đến, trên quê hương em lại xuất hiện những cơn mưa rào bất chợt.
Trời đang nắng bỗng tối sầm lại. Từ phía đông, mây đen ùn ùn kéo đến che kín cả bầu trời. Mẹ em vẫn thường nói: “Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy”.
Trong khoảnh khắc ông mặt trời đã biến mất. Phía đông chỉ còn một màu đen kịt. Các tia chớp sáng trắng, lằng nhằng như xé rách bầu trời. Sấm nổ đùng đùng vang tai, nhức óc. Gió thổi ào ào làm bụi tung mù mịt. Tất cả như lạc vào một thế giới lảo đảo, hỗn loạn. Bây giờ, mọi người vội vã tìm chỗ tránh mưa. Trên con đường, tiếng chân ngưòi chạy thình thịch, tiếng xe cộ đi lại khẩn trương. Trong vườn, gà mẹ cục cục gọi đám con. Muốn nghìn cây mía múa gươm. Kiến hành quân đầy đường tìm nơi ẩn nấp. Bầu trời như một cái vung màu chì chụp xuống làng quê em. Bỗng nhiên, trời lặng gió và tối sầm lại. Chỉ một lát sau đã nghe rõ tiếng mưa rơi rào rào. Những hạt mưa to, nhỏ thi nhau rơi. Những hạt mưa trong veo như thuỷ tinh, mát rượi. Mưa rơi lộp độp trên mái nhà, sân phơi. Bây giờ, gió clường như ngừng hẳn, nhường chỗ cho những đợt mưa như trút. Chỉ một loáng, sân nhà em đã ngập nước. Nước mưa sủi bong bóng, trắng xoá. Nước thi nhau chảy xuống cổng rãnh ồ ồ. Cây cối trong vườn được tắm gội trong cơn mưa.
Tiếng mưa rơi nhỏ dần. Mưa đã ngớt. Những đám mây đen dài như con thuồng luồng vụt biến mất, nhường chỗ cho bầu trời thoáng đãng. Ông mặt trồi sau một hồi chơi ú tim lại lim dim đôi mắt ngó xuống con đường. Cây cối hai bên đưòng như được khoác trên mình chiếc áo mới màu xanh nõn ngọc.
Trên cành cây, những chú chim non hót líu lo như đón chào một ngày mối. Tiếng ếch nhái kêu ộp oạp làm thành bản đồng ca nghe thật vui tai. Những tia nắng hiếm hoi chiếu xuống mặt đường thành những đốm sáng lung linh. Mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, những hạt còn đọng lại trên lá rơi lộp bộp, lộp bộp. Mặt đường lúc này còn nhão nhoét bùn đất.
Khí trời mát mẻ, trong lành, dễ chịu. Sau những ngày nắng nóng, cơn mưa đã đem lại sức sống.cho vạn vật, sự sảng khoái cho con ngưòi sau ngày làm việc mệt nhọc.
NHẬN XÉT
Xem thêm Miêu tả một trận lũ lụt khủng khiếp ở quê
mình hoặc xem cảnh đó trên truyền hình tại đây.
Bài 2
Đã ba tháng rồi, bầu tròi không có một hạt mưa. Thòi tiết nắng nóng làm mọi hoạt động của con người bị chậm lại. Ai cũng cảm thấy mệt mỏi và không muốn hoạt động. Em và cả nhà đều mong ước có một cơn mưa rào thì tốt biết mấy. Hình như ông trời đã hiểu được mong muốn của mọi người nên đã gửi xuống một cơn mưa rào đầu hạ.
Bầu trời đang trong xanh, những tia nắng chói chang đang chiếu xuống muôn nơi. Bỗng dưng, không biết từ đâu, những đám mây xám xịt ùn ùn kéo đến làm cho những tia nắng dần dần dịu đi và vụt tắt. Những đám mây như viền lấy chân tròi làm cho bầu trời như có chiếc chảo đen khổng lồ chụp xuống. Những tia chớp xanh lè nổi lên như muốn xé toang cả bầu trời. Những đợt sấm, sét nổ đùng đoàng trên nền trồi bao la. Gió thổi mạnh, cây cối ngả nghiêng, cấc cành cây va vào nhau. Gió cuốn bụi bay mù mịt. Những chiếc lá khô trút khỏi cành. Người đi trên đường vội vã tìm nơi trú mưa. Các cửa hàng vội vã dọn hàng.
Trên trời đã bắt đầu xuất hiện lác đác vài hạt mưa rơi xuống..Sau đó là hàng trăm, hàng nghìn hạt mưa trút xuống như thác. Mưa lộp bộp, lẹt đẹt trên mái nhà và dưới sân. Mưa ào ào từng đợt theo gió. Trên sân, hơi nước bốc lên hầm hập. Gió ngày càng thổi mạnh hơn. Cành cây bị gãy kếu răng rắc. Mưa to quá. Mọi người ngồi trong nhà ngắm mưa rơi và bàn tán, xì xào. Mấy đứa trẻ trong xóm nghịch ngợm cởi trần chạy ra ngoài sân tắm mưa. Còn những người không kịp trú mưa thì ướt sũng nước, vội vã về nhà. Nước mưa chảy ồ ồ vào cống ở hai bên đường.
Mưa to thật nhưng tạnh cũng rất nhanh. Những đám mây đen tan dần nhường chỗ cho những đám mây trắng. Cây cối hả hê vui mừng vẫy vẫy bàn tay như muôn cám ơn bầu trời. Thời tiết đã đỡ oi hơn. Đường phố sạch bong như được gột rửa. Những hạt mưa còn đọng lại trên cành lá long lanh như hạt kim cương trông thật đẹp. Mọi hoạt động lại trở lại bình thường.
Cơn mưa rào mùa hạ là thế đấy. Cơn mưa thật có ích cho cây cối và con ngưừoi. Cơn mưa đã xua tan đi thời tiết nóng nực, làm cho bầu trời mát mẻ hơn.
NHẬN XÉT
Bài 3
Những cơn mưa rào đầu mùa hạ bao giờ cũng thật quý giá. Thật thú vị biết bao khi đứng ngắm nhìn những trận mưa ràọ ấy. Những lúc như thế, em thường đứng ngắm và từ từ thưởng thức hương vị của mưa rào.
Mấy hôm nay thòi tiết oi bức khó chịu, cây cối khô héo cả. Ai nấy đều uể oải mệt mỏi. Mọi người đều ao ước và chờ đợi một trận mưa rào.
Thế rồi cơn mưa rào mong đợi bấy lâu cũng đã tối. Trời đang nắng chang chang bỗng nhiên tối sầm lại. Từ phía chân trời, mây đen ùn ùn kéo đến. cả không gian như chật lại, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Gió thổi mạnh, cuốn lá ràn rạt trên đường. Cây cối ngả nghiêng như muôn đổ. Tiếng sấm nổ đùng đùng. Những tia chớp nhoang nhoáng xé rạch ngang bầu trời. Tốì hôm qua mối đã từ đâu bay ra nhiều vô kể.
Dường như bầu trời sắp sụp xuống, sấm vẫn nổ ran trời. Gió lúc này đã đỡ mạnh hơn. Từ xa có thể nghe rõ tiếng mưa rơi rào rào. Từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống không đủ ngấm đất khô. Tiếng mưa rơi mau dần. Gió gần như đã ngừng hẳn. Mưa như trút nước xuống. Tiếng mưa rơi trên mái tôn nhà em mỗi lúc một to hơn. Chỉ một lúc, sân nhà em đã đầy nước. Nước mưa sủi bong bóng trắng xoá. Nước thi nhau tuôn xuống công rãnh hai bên đường. Cây cối như được tắm gội sạch sẽ, sáng đẹp hơn. Lũ trẻ con ở ngoài nô đùa, nhảy nhót, tắm dưới mưa. Ngoài phố, lép nhép tiếng chân ngưòi đi lại.
Nửa tiếng sau mưa ngớt dần. Trời bắt đầu sáng lên. Một cơn gió nhẹ thoảng qua cây cối đung đưa long lanh đầy nước. Tiếng mưa rơi nhỏ dần. Bên hiên nhà, nưốc chảy tong tong. Mưa đã tạnh hẳn. Ông mặt trời ló khuôn mặt rạng rỡ chiếu xuống những tia nắng vàng để phơi khô mặt đất. Cây cối như được khoác thêm chiếc áo xanh mát. Vòm trời cao vời vợi, trong xanh như vừa được tắm gội sạch sẽ. Mây trắng nhởn nhơ bay. Tiết trời khô ráo, không khí dịu mát, vạn vật như được hồi sinh. Những chú chim kêu lích chích, rỉa lông rỉa cánh trong tán cây thật dễ mến. Cơn mưa rào đầu mùa hạ cho mọi người một niềm vui khoan khoái. Cơn mưa không chỉ cần thiết cho nhà nông mà còn thể hiện đặc trưng của mùa hè. Em cảm thấy cơn mưa rào làm cho cuộc sổng này thêm tươi đẹp hơn.
NHẬN XÉT
Bài 4
Mùa hè đến trên quê hương em mang theo bao niềm thích thú. Ông mặt trời gửi xuống trần gian những tia nắng vàng rực rỡ. Đâu đây thoang thoảng hương thơm của hoa trái đang ở độ căng dần và chín mọng. Những chú chim hót lảnh lót trên trời cao. Hai bên đưòng, hàng hoa phượng nở đỏ rực. Ve kêu râm ran. Nhưng em thích nhất là khi được hưởng bầu không khí mát mẻ, dễ chịu sau những trận mưa rào đầu mùa.
Vào hè, thòi tiết thay đổi hẳn. Không khí trở nên oi bức hơn và cũng bắt đầu xuất hiện những cơn mưa rào nhiều hơn. Mưa vụt đến và vụt đi. Từ hôm qua, những con mối đã bay ra bay vào ở cửa sổ báo hiệu trời sắp mưa. Đến hôm nay, trời đang nắng chang chang bỗng tối sầm lại. Mây đen kéo đến che lấp ánh sáng mặt tròi. Gió thổi ào ào làm tung những tấm rèm và lay giật các cánh cửa sô khiến chúng mở ra đóng vào rầm rầm. Gió nổi lên xoáy thành từng cơn lốc nhỏ cuốn lá vàng bay ràn rạt trên mặt đường. Nhũng cành cây, ngọn cây nghiêng ngả, vật vã trước cơn gió mạnh. Gà con ríu rít tìm nơi ẩn nấp. Kiến hành quân đầy đường. Xe cộ cũng phóng nhanh hơn, người đi bộ chạy vội vàng.
Lộp bộp, lộp bộp, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mái nhà, mặt đường, hơi nóng bốc lên hầm hập. Gió thổi nhè nhẹ. Những hạt mưa to dần, to dần. Sấm chớp nổi lên ầm ĩ. Gió dường như đã ngừng hẳn để nhường chỗ cho những đợt mưa rào như trút nước. Mặt đất và bầu trời như nối liền với nhau bởi một màn mưa trắng xoá. Dòng nước từ trên cao đổ xuống lấp lánh như bạc. Chỉ một loáng, sân nhà em đã đầy nước. Tròi đất như rách toạc bởi những tia chớp sáng loà, kinh hoàng chuyển động bởi những tiếng sấm đùng đùng. Mưa rơi xuống sủi bong bóng. Cây lá hả hê tắm gội trong mưa, vui thích. Hai bên đường, người trú mưa mỗi lúc một đông. Trên đường chỉ còn mấy chiếc xe tải bật đèn lùi lũi đi trong màn mưa dày đặc.
Nhũng hạt mựa thưa dần, ngớt dầìl rồi tạnh hẳn. Những đám mây đen biến đi đâu mất, giò đã nhường chỗ cho ông mặt tròi. Nước tuôn ồ ồ xuống miệng công hai bên đường. Cây lá vừa tắm mưa xong, giờ được ánh sáng mặt trời lau ráo, trông chúng vừa tươi mát vừa ấm áp. cầu vồng hiện ra bảy sắc lung linh. Trong tán lá, mấy chú chim sâu đang rỉa lông cánh. Chào mào, chích choè huyên náo. Trên dây điện, đàn chim sẻ đang sưởi nắng. Trên đường vẫn còn mấy vũng nước nhỏ. Mỗi khi xe đi qua lại bắn toé lên. Xe cộ và người đi đường đông dần. Mọi người lại trở về nhịp sống ồn ào, tấp nập thường ngày.
|
Hướng dẫn
Miêu tả cơn mưa đầu mùa hạ
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về cơn mưa rào mùa hạ.
THÂN BÀI
Mỗi ngưòi với vốn sông riêng, những ấn tượng, trải nghiệm để cảm nhận bài thơ, lựa chọn các chi tiết, sự việc để tả lại cơn mưa rào đầu hạ theo cách riêng. Tuy nhiên, vẫn có một mô hình chung:
Muốn bài văn được phong phú, sinh động, hấp dẫn cần kết hợp quan sát với nhận xét, so sánh, liên tưởng, tưởng tượng,…
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bài 1
Mỗi mùa hè đến, trên quê hương em lại xuất hiện những cơn mưa rào bất chợt.
Trời đang nắng bỗng tối sầm lại. Từ phía đông, mây đen ùn ùn kéo đến che kín cả bầu trời. Mẹ em vẫn thường nói: “Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy”.
Trong khoảnh khắc ông mặt trời đã biến mất. Phía đông chỉ còn một màu đen kịt. Các tia chớp sáng trắng, lằng nhằng như xé rách bầu trời. Sấm nổ đùng đùng vang tai, nhức óc. Gió thổi ào ào làm bụi tung mù mịt. Tất cả như lạc vào một thế giới lảo đảo, hỗn loạn. Bây giờ, mọi người vội vã tìm chỗ tránh mưa. Trên con đường, tiếng chân ngưòi chạy thình thịch, tiếng xe cộ đi lại khẩn trương. Trong vườn, gà mẹ cục cục gọi đám con. Muốn nghìn cây mía múa gươm. Kiến hành quân đầy đường tìm nơi ẩn nấp. Bầu trời như một cái vung màu chì chụp xuống làng quê em. Bỗng nhiên, trời lặng gió và tối sầm lại. Chỉ một lát sau đã nghe rõ tiếng mưa rơi rào rào. Những hạt mưa to, nhỏ thi nhau rơi. Những hạt mưa trong veo như thuỷ tinh, mát rượi. Mưa rơi lộp độp trên mái nhà, sân phơi. Bây giờ, gió clường như ngừng hẳn, nhường chỗ cho những đợt mưa như trút. Chỉ một loáng, sân nhà em đã ngập nước. Nước mưa sủi bong bóng, trắng xoá. Nước thi nhau chảy xuống cổng rãnh ồ ồ. Cây cối trong vườn được tắm gội trong cơn mưa.
Tiếng mưa rơi nhỏ dần. Mưa đã ngớt. Những đám mây đen dài như con thuồng luồng vụt biến mất, nhường chỗ cho bầu trời thoáng đãng. Ông mặt trồi sau một hồi chơi ú tim lại lim dim đôi mắt ngó xuống con đường. Cây cối hai bên đưòng như được khoác trên mình chiếc áo mới màu xanh nõn ngọc.
Trên cành cây, những chú chim non hót líu lo như đón chào một ngày mối. Tiếng ếch nhái kêu ộp oạp làm thành bản đồng ca nghe thật vui tai. Những tia nắng hiếm hoi chiếu xuống mặt đường thành những đốm sáng lung linh. Mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, những hạt còn đọng lại trên lá rơi lộp bộp, lộp bộp. Mặt đường lúc này còn nhão nhoét bùn đất.
Khí trời mát mẻ, trong lành, dễ chịu. Sau những ngày nắng nóng, cơn mưa đã đem lại sức sống.cho vạn vật, sự sảng khoái cho con ngưòi sau ngày làm việc mệt nhọc.
NHẬN XÉT
Xem thêm Miêu tả một trận lũ lụt khủng khiếp ở quê
mình hoặc xem cảnh đó trên truyền hình tại đây.
Bài 2
Đã ba tháng rồi, bầu tròi không có một hạt mưa. Thòi tiết nắng nóng làm mọi hoạt động của con người bị chậm lại. Ai cũng cảm thấy mệt mỏi và không muốn hoạt động. Em và cả nhà đều mong ước có một cơn mưa rào thì tốt biết mấy. Hình như ông trời đã hiểu được mong muốn của mọi người nên đã gửi xuống một cơn mưa rào đầu hạ.
Bầu trời đang trong xanh, những tia nắng chói chang đang chiếu xuống muôn nơi. Bỗng dưng, không biết từ đâu, những đám mây xám xịt ùn ùn kéo đến làm cho những tia nắng dần dần dịu đi và vụt tắt. Những đám mây như viền lấy chân tròi làm cho bầu trời như có chiếc chảo đen khổng lồ chụp xuống. Những tia chớp xanh lè nổi lên như muốn xé toang cả bầu trời. Những đợt sấm, sét nổ đùng đoàng trên nền trồi bao la. Gió thổi mạnh, cây cối ngả nghiêng, cấc cành cây va vào nhau. Gió cuốn bụi bay mù mịt. Những chiếc lá khô trút khỏi cành. Người đi trên đường vội vã tìm nơi trú mưa. Các cửa hàng vội vã dọn hàng.
Trên trời đã bắt đầu xuất hiện lác đác vài hạt mưa rơi xuống..Sau đó là hàng trăm, hàng nghìn hạt mưa trút xuống như thác. Mưa lộp bộp, lẹt đẹt trên mái nhà và dưới sân. Mưa ào ào từng đợt theo gió. Trên sân, hơi nước bốc lên hầm hập. Gió ngày càng thổi mạnh hơn. Cành cây bị gãy kếu răng rắc. Mưa to quá. Mọi người ngồi trong nhà ngắm mưa rơi và bàn tán, xì xào. Mấy đứa trẻ trong xóm nghịch ngợm cởi trần chạy ra ngoài sân tắm mưa. Còn những người không kịp trú mưa thì ướt sũng nước, vội vã về nhà. Nước mưa chảy ồ ồ vào cống ở hai bên đường.
Mưa to thật nhưng tạnh cũng rất nhanh. Những đám mây đen tan dần nhường chỗ cho những đám mây trắng. Cây cối hả hê vui mừng vẫy vẫy bàn tay như muôn cám ơn bầu trời. Thời tiết đã đỡ oi hơn. Đường phố sạch bong như được gột rửa. Những hạt mưa còn đọng lại trên cành lá long lanh như hạt kim cương trông thật đẹp. Mọi hoạt động lại trở lại bình thường.
Cơn mưa rào mùa hạ là thế đấy. Cơn mưa thật có ích cho cây cối và con ngưừoi. Cơn mưa đã xua tan đi thời tiết nóng nực, làm cho bầu trời mát mẻ hơn.
NHẬN XÉT
Bài 3
Những cơn mưa rào đầu mùa hạ bao giờ cũng thật quý giá. Thật thú vị biết bao khi đứng ngắm nhìn những trận mưa ràọ ấy. Những lúc như thế, em thường đứng ngắm và từ từ thưởng thức hương vị của mưa rào.
Mấy hôm nay thòi tiết oi bức khó chịu, cây cối khô héo cả. Ai nấy đều uể oải mệt mỏi. Mọi người đều ao ước và chờ đợi một trận mưa rào.
Thế rồi cơn mưa rào mong đợi bấy lâu cũng đã tối. Trời đang nắng chang chang bỗng nhiên tối sầm lại. Từ phía chân trời, mây đen ùn ùn kéo đến. cả không gian như chật lại, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Gió thổi mạnh, cuốn lá ràn rạt trên đường. Cây cối ngả nghiêng như muôn đổ. Tiếng sấm nổ đùng đùng. Những tia chớp nhoang nhoáng xé rạch ngang bầu trời. Tốì hôm qua mối đã từ đâu bay ra nhiều vô kể.
Dường như bầu trời sắp sụp xuống, sấm vẫn nổ ran trời. Gió lúc này đã đỡ mạnh hơn. Từ xa có thể nghe rõ tiếng mưa rơi rào rào. Từng hạt mưa nặng trịch rơi xuống không đủ ngấm đất khô. Tiếng mưa rơi mau dần. Gió gần như đã ngừng hẳn. Mưa như trút nước xuống. Tiếng mưa rơi trên mái tôn nhà em mỗi lúc một to hơn. Chỉ một lúc, sân nhà em đã đầy nước. Nước mưa sủi bong bóng trắng xoá. Nước thi nhau tuôn xuống công rãnh hai bên đường. Cây cối như được tắm gội sạch sẽ, sáng đẹp hơn. Lũ trẻ con ở ngoài nô đùa, nhảy nhót, tắm dưới mưa. Ngoài phố, lép nhép tiếng chân ngưòi đi lại.
Nửa tiếng sau mưa ngớt dần. Trời bắt đầu sáng lên. Một cơn gió nhẹ thoảng qua cây cối đung đưa long lanh đầy nước. Tiếng mưa rơi nhỏ dần. Bên hiên nhà, nưốc chảy tong tong. Mưa đã tạnh hẳn. Ông mặt trời ló khuôn mặt rạng rỡ chiếu xuống những tia nắng vàng để phơi khô mặt đất. Cây cối như được khoác thêm chiếc áo xanh mát. Vòm trời cao vời vợi, trong xanh như vừa được tắm gội sạch sẽ. Mây trắng nhởn nhơ bay. Tiết trời khô ráo, không khí dịu mát, vạn vật như được hồi sinh. Những chú chim kêu lích chích, rỉa lông rỉa cánh trong tán cây thật dễ mến. Cơn mưa rào đầu mùa hạ cho mọi người một niềm vui khoan khoái. Cơn mưa không chỉ cần thiết cho nhà nông mà còn thể hiện đặc trưng của mùa hè. Em cảm thấy cơn mưa rào làm cho cuộc sổng này thêm tươi đẹp hơn.
NHẬN XÉT
Bài 4
Mùa hè đến trên quê hương em mang theo bao niềm thích thú. Ông mặt trời gửi xuống trần gian những tia nắng vàng rực rỡ. Đâu đây thoang thoảng hương thơm của hoa trái đang ở độ căng dần và chín mọng. Những chú chim hót lảnh lót trên trời cao. Hai bên đưòng, hàng hoa phượng nở đỏ rực. Ve kêu râm ran. Nhưng em thích nhất là khi được hưởng bầu không khí mát mẻ, dễ chịu sau những trận mưa rào đầu mùa.
Vào hè, thòi tiết thay đổi hẳn. Không khí trở nên oi bức hơn và cũng bắt đầu xuất hiện những cơn mưa rào nhiều hơn. Mưa vụt đến và vụt đi. Từ hôm qua, những con mối đã bay ra bay vào ở cửa sổ báo hiệu trời sắp mưa. Đến hôm nay, trời đang nắng chang chang bỗng tối sầm lại. Mây đen kéo đến che lấp ánh sáng mặt tròi. Gió thổi ào ào làm tung những tấm rèm và lay giật các cánh cửa sô khiến chúng mở ra đóng vào rầm rầm. Gió nổi lên xoáy thành từng cơn lốc nhỏ cuốn lá vàng bay ràn rạt trên mặt đường. Nhũng cành cây, ngọn cây nghiêng ngả, vật vã trước cơn gió mạnh. Gà con ríu rít tìm nơi ẩn nấp. Kiến hành quân đầy đường. Xe cộ cũng phóng nhanh hơn, người đi bộ chạy vội vàng.
Lộp bộp, lộp bộp, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mái nhà, mặt đường, hơi nóng bốc lên hầm hập. Gió thổi nhè nhẹ. Những hạt mưa to dần, to dần. Sấm chớp nổi lên ầm ĩ. Gió dường như đã ngừng hẳn để nhường chỗ cho những đợt mưa rào như trút nước. Mặt đất và bầu trời như nối liền với nhau bởi một màn mưa trắng xoá. Dòng nước từ trên cao đổ xuống lấp lánh như bạc. Chỉ một loáng, sân nhà em đã đầy nước. Tròi đất như rách toạc bởi những tia chớp sáng loà, kinh hoàng chuyển động bởi những tiếng sấm đùng đùng. Mưa rơi xuống sủi bong bóng. Cây lá hả hê tắm gội trong mưa, vui thích. Hai bên đường, người trú mưa mỗi lúc một đông. Trên đường chỉ còn mấy chiếc xe tải bật đèn lùi lũi đi trong màn mưa dày đặc.
Nhũng hạt mựa thưa dần, ngớt dầìl rồi tạnh hẳn. Những đám mây đen biến đi đâu mất, giò đã nhường chỗ cho ông mặt tròi. Nước tuôn ồ ồ xuống miệng công hai bên đường. Cây lá vừa tắm mưa xong, giờ được ánh sáng mặt trời lau ráo, trông chúng vừa tươi mát vừa ấm áp. cầu vồng hiện ra bảy sắc lung linh. Trong tán lá, mấy chú chim sâu đang rỉa lông cánh. Chào mào, chích choè huyên náo. Trên dây điện, đàn chim sẻ đang sưởi nắng. Trên đường vẫn còn mấy vũng nước nhỏ. Mỗi khi xe đi qua lại bắn toé lên. Xe cộ và người đi đường đông dần. Mọi người lại trở về nhịp sống ồn ào, tấp nập thường ngày.
|
Hướng dẫn
Tả cảnh khu phố vào dịp Tết đến xuân về.
YÊU CẦU
DÀI BÀI
MỞ BÀI
Giói thiệu chung về quang cảnh khu phố (hay thôn xóm) em ở khi Tết đến, xuân về.
THÂN BÀI
Mỗi người với vốn sống riêng, những ấn tượng, trải nghiệm và ý đồ viết văn có thể lựa chọn các chi tiết, sự việc để tả theo cách riêng. Tuy nhiên, vẫn có thể có một mô hình chung:
Tả những sự việc, cảnh sinh hoạt khi Tết đến:
+ Nhà nhà đoàn tụ. Người đi công tác, làm việc, học tập ở xa trở về.
+ Mọi người sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ gia dụng, lường thực, thực phẩm, áo quần, hoa quả,… Không khí thật nhộn nhịp.
Muốn bài vân được phong phú, sinh động, hấp dẫn, cần kết hợp giữa quan sát với nhận xét, so sánh, liên tưởng, tưỏng tượng,…
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc.
Xem thêm Miêu tả cơn mưa đầu mùa hà dựa vào bài
thơ Mưa của Trần Đăng Khoa tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Hôm nay, đã là ba mươi Tết. Chỉ còn chưa đầy một ngày nữa, bánh xe thời gian chấm vạch ranh giới cuối cùng của một năm. Khắp phố phường, không khí như sôi nổi hẳn lên.
Mới sáng sớm, mọi người đã ra chợ mua sắm một vài thứ chuẩn bị cho ngày Tết cổ truyền của dân tộc. Trên đường, ai ai cũng mặc những bộ quần áo đủ màu rực rỡ, trông giống như cả một vưòn hoa khổng lồ đang di chuyển. Đâu đâu cũng thấy không khí đón xuân.
Các quầy hàng buôn bán tấp nập. Tiếng cười, tiếng nói râm ran. Phía cuối góc phố, người ta xúm đông lại xem những cành đào, cành mai hay những cây hoa đủ màu sắc, chủng loại và ai cũng trầm trồ không ngớt. Những bông hồng nhung đang nở hoa như muốn phô bày sắc đẹp. Các loài hoa khác như cúc, lay ơn, hướng dương, thược dược,… chen nhau khoe nụ, khoe hoa. Rồi cây đào, hoa phô màu hồng tí xíu như đang chúm chím cười. Tất cả, tất cả như muốn phô sắc với mọi ngưòi về vẻ đẹp đặc biệt của chúng. Quả là một rừng hoa dưới trời xuân.
Những quầy hàng bán đồ tết chật cứng người, vẻ mặt ai cũng vui tươi hào hứng, ở đây bán đủ các thứ hàng, dường như tất cả của ngon vật lạ ỏ trên đời đều tụ hội về đây. Dọc khu phố, có hai chiếc xe bán tranh tết cứ chào mời hết người này đến người kia ở một bãi đất trống, những cô cậu bé diện những bộ quần áo mới cứ chạy lăng xăng bên nồi bánh chưng của gia đình. Ngọn lửa bùng to, ấm áp. Tất cả mọi người đang quây quần bên nồi bánh chưng. Chốc chốc lại khều cho lửa cháy to hơn…
|
Instruct
Describe the neighborhood scene during Tet and spring.
REQUEST
LONG POST
OPENING
General introduction to the scene of the neighborhood (or village) I live in when Tet comes and spring comes.
BODY OF ARTICLE
Each person with their own life history, impressions, experiences and writing intentions can choose details and events to describe in their own way. However, there can still be a general pattern:
Describe the events and scenes of daily life when Tet comes:
+ Family reunion. People who go on business trips, work, or study far away return home.
+ People renovate their houses, buy household appliances, food, clothes, fruits, etc. The atmosphere is bustling.
If you want your essay to be rich, lively, and attractive, you need to combine observation with comments, comparisons, associations, imagination, etc.
END
State your feelings.
See more Describe the first rain of the summer season based on the article
Rain poetry by Tran Dang Khoa here.
REFERENCE ESSAY
Today, it is the thirtieth day of Tet. With less than a day left, the wheel of time marks the final boundary of a year. Throughout the streets, the atmosphere seemed to become more exciting.
Early in the morning, everyone went to the market to buy a few things to prepare for the nation's traditional Tet. On the road, everyone wore brightly colored clothes, looking like a giant moving flower garden. Everywhere you can see the atmosphere of spring.
The stalls are bustling with business. Laughter and chatter. At the end of the street corner, people gathered to see peach branches, apricot branches or flower trees of all colors and types and everyone was in constant admiration. The velvet roses are blooming as if wanting to show off their beauty. Other flowers such as daisies, gladiolus, sunflowers, dahlias, etc. jostle with each other to show off their buds and flowers. Then the peach tree and its tiny pink flowers seemed to be smiling. All, all seem to want to show off their special beauty to everyone. It is truly a forest of flowers under the spring sky.
The stalls selling Tet goods are packed with people, everyone's faces are cheerful and excited. All kinds of goods are sold here, it seems like all the delicious and strange things in the world are gathered here. Along the neighborhood, there are two carts selling Tet paintings that keep calling one after another in an empty lot, boys and girls wearing new clothes keep running around next to the family's banh chung pot. The fire was big and warm. Everyone is gathering around the pot of banh chung. Every once in a while, he stirs the fire to get bigger...
|
Hướng dẫn
Tả cảnh gia đình em trong dịp đón năm mới.
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về cảnh gia đình em đón Tết.
THÂN BÀI
Mỗi ngươi tuỳ khả năng và ý thích mà lựa chọn, miêu tả cảnh gia đình trong dịp đón năm mới. Tuy nhiên, có thể tập trung tả các việc:
+ Mua sắm lương thực, thực phẩm, đồ dùng cho ngày Tết.
+ Dọn dẹp nhà cửa.
+ Trang hoàng các phòng ở, bày bàn thờ.
+ Đi chợ hoa.
+ Buổi tối mọi người quây quần bên nồi bánh chưng…
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ.
Xem thêm Tả lại cảnh khu phố hay thôn xóm, bản
làng vào dịp Tết đến xuân về tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Những cành cây khẳng khiu đã nhú những mầm non, lộc biếc sau một mùa đông khắc nghiệt. Trên bầu trời trong xanh, từng đàn chim én đang bay về sau thòi gian đi tránh rét. Tất cả đã báo hiệu mùa xuân về. Mùa xuân là mùa của hoa lá đua nhau khoe sắc, là mùa của sự sống dồi dào và còn là mùa của sự sum họp, đoàn tụ trong gia đình.
Cũng như các gia đình khác, trong những ngày chuẩn bị cho dịp Tết Nguyên đán, gia đình em đông vui hơn, ấm áp hơn khi anh trai em đi học xa đã về, mẹ cũng đã được nghỉ, cả gia đình mỗi người một việc chuẩn bị thật chu đáo cho ngày Tết. Mẹ em thật đảm đang với những công việc nội trợ, bếp núc. Mẹ mua sắm thật đầy đủ, tươm tất. Nào là gà, thịt lợn, nào là rau, khoai tây, mắm muối,… để chuẩn bị cho những bữa ăn trong ngày Tết. Bên cạnh đó, mẹ còn chuẩn bị mứt, bánh kẹo, ô mai, nước ngọt,… Sự khéo léo của mẹ được thể hiện ở những món ăn. Những bông hoa được mẹ cắt, tỉa từ những củ cà rốt, su hào, cà chua thật sinh động. Tất cả những món ăn mẹ đều cố gắng làm thật hấp dẫn để mang lại sự ngon miệng cho cả gia đình. Trên nhà, bố em đang chăm chút cho mâm ngũ quả và bàn thờ tổ tiên. Công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng đòi hỏi sự khéo léo và con mắt tinh tế. Tất cả những chuối xanh, bưởi vàng, táo, hồng, cam,., dưới bàn tay tài hoa của bố đã trở thành một mâm ngũ quả thật nổi bật, chúng đan xen vào nhau làm tôn màu sắc đặc trưng của từng loại quả. Với sự khéo léo của đôi tay, bố trang trí cành đào thật đẹp, những bông hoa đào đang khoe sắc thắm trở nên lung linh hơn bởi những bóng điện nhấp nháy. Có lẽ, sự khéo léo của bố mẹ đã ảnh hưởng đến anh trai em. Anh trang trí cho cây quất thật đẹp mắt. Những chùm quả quất vàng tươi nổi bật trên nền xanh của đám lá.
Và phòng khách của gia đình em lúc này thật lộng lẫy khiến cho em có cảm giác thật mới lạ nhưng lại rất quen thuộc.
Vì nhỏ nhất nhà nên em được cả gia đình quan tâm, chiều chuộng nhưng không vì thế mà em không giúp được mọi người. Lúc thì em giúp mẹ lau bàn ghế, lấy bát, đũa, lúc thì chuyển giúp bố các loại hoa quả còn thiếu. Em không thấy mệt mà ngược lại em còn cảm thấy rất vui vì đã giúp được gia đình dù đó chỉ là những việc rất nhỏ.
Buổi tối, khi mọi việc chuẩn bị cho ngày Tết cũng đã tươm tất, cả gia đình em quây quần bên nồi bánh chưng. Những câu,chuyện vui được mọi ngưòi kể làm cho không khí trong gia đình càng trở nên ấm cúng, xua tan hêt những giá lạnh của những ngày cuối năm.
|
Instruct
Describe your family's scene during the New Year celebration.
REQUEST
OUTLINE
OPENING
General introduction to the scene of my family celebrating Tet.
BODY OF ARTICLE
Each person, depending on their ability and preferences, chooses and depicts family scenes during the New Year celebration. However, we can focus on describing the following:
+ Shopping for food, groceries, and supplies for Tet.
+ Clean the house.
+ Decorate the rooms and display the altar.
+ Go to the flower market.
+ In the evening, everyone gathered around the pot of banh chung...
END
State your thoughts.
See more Describe the scene of a neighborhood or hamlet
village on Tet holiday until spring comes here.
REFERENCE ESSAY
The spindly tree branches have sprouted young, buds after a harsh winter. In the clear blue sky, flocks of swallows are flying back after being away from the cold. Everything signals the return of spring. Spring is the season of flowers and leaves blooming, the season of abundant life and also the season of family reunion.
Like other families, during the days of preparation for the Lunar New Year, my family became more crowded and warmer when my brother returned from school away, my mother also had a day off, and the whole family was alone. Thorough preparation for Tet. My mother is very good at housework and cooking. Mom shopped completely and neatly. Chicken, pork, vegetables, potatoes, fish sauce, etc. to prepare for Tet meals. Besides, mother also prepares jam, candies, apricot fruit, soft drinks, etc. Mother's ingenuity is shown in the dishes. The flowers cut and trimmed by my mother from carrots, kohlrabi, and tomatoes are so vivid. All the dishes my mother tries to make are attractive to bring deliciousness to the whole family. At home, my father is taking care of the five-fruit tray and the ancestral altar. The job seems simple but requires ingenuity and a delicate eye. All the green bananas, yellow grapefruits, apples, persimmons, oranges, etc., under Dad's talented hands, have become a truly outstanding tray of five fruits, interwoven together to enhance the characteristic color of each fruit. . With the skill of his hands, Dad decorated the peach branches beautifully, the blooming peach blossoms became more sparkling by the flashing electric bulbs. Perhaps, my parents' ingenuity influenced my brother. He decorated the kumquat tree beautifully. Clusters of bright yellow kumquats stand out against the green background of the leaves.
And my family's living room right now is so gorgeous that it makes me feel so new yet so familiar.
Because I am the youngest in the family, I am cared for and pampered by the whole family, but that doesn't mean I can't help everyone. Sometimes I help my mother clean the tables and chairs, get bowls and chopsticks, and sometimes help my father deliver the missing fruits. I don't feel tired, but on the contrary, I feel very happy because I was able to help my family even if it was just a very small thing.
In the evening, when everything was prepared for Tet, my whole family gathered around the pot of banh chung. The funny sentences and stories told by everyone make the atmosphere in the family even warmer, dispelling all the coldness of the last days of the year.
|
Hướng dẫn
Tả hình ảnh cây đào hoặc cây mai ngày tết
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về cây đào hoặc cây mai.
THÂN BÀI
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ.
Xem thêm Tả cảnh gia đình em trong dịp đón năm
mới tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
CÂY MAI VÀNG
Tết đến xuân về trăm hoa đua nở. Dường như hoa mọc ở trăm miền. Đâu đâu cũng rực rỡ các loài hoa. Nhưng loài hoa thường gắn với mùa xuân ở quê em là hoa mai vàng.
Cây mai trong vưòn nhà được bố em trồng cách đây mấy năm rồi. Rễ mai to bằng cổ tay em, trồi lên mặt đất với hình thù kì lạ. Thân cây không mọc khẳng khiu như hoa hồng, hoa huệ,… Dáng mai nhìn từ xa như thác nước đổ. Thân cây quanh năm được bao phủ bởi những chiếc lá xanh non. Đến tháng mười một, hố em tuốt hết lá. Lúc đó thân cây chỉ còn lại trơ trụi những cành. Rồi đến một ngày, những cái chồi xanh mơn mởn nhú lên, mọc chen nhau.
Ngày qua ngày, những nụ hoa tròn xinh như hạt đậu bắt đầu hé nỏ để lộ năm cánh màu vàng tươi. Hoa đậu trên cành như muôn ngàn con bướm thắm. Ai nhìn thấy cũng trầm trồ khen đẹp. Cánh hoa mai thật mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, cánh hoa có thể rơi lả tả xuống gốc cây. Có cánh hoa như con chim liệng chao mấy vòng. Có cánh hoa rơi như ngập ngừng luyến tiếc một điều gì… Từ đâu, các cô bướm cậu ong bay về vòng quanh hoa làm cả khu vườn rộn rã hẳn lên.
Hoa mai chẳng bao giờ chịu mọc đơn độc mà mọc thành chùm, thành đoá. Buổi sáng sớm, hoa mai đua nhau vươn mình đón ánh mặt trồi. Đêm đến, những cành hoa khẽ rủ xuống tựa vào nhau để ngủ.
Xuân về, Tết đến, hàng chục loài hoa đẹp, lạ từ khắp nơi đổ về. Nhưng vối gia đình em, hoa mai vẫn đẹp hơn tất cả các loài hoa khác, bởi nó có một vẻ đẹp thật thắm tươi, ấm áp,.,.
|
Instruct
Describe the image of a peach or apricot tree on Tet holiday
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Introduction to peach or apricot trees.
BODY OF ARTICLE
END
State your thoughts.
See more Describe the scene of your family during the New Year celebration
new here.
REFERENCE ESSAY
YELLOW APRICOT TREE
When spring comes, hundreds of flowers bloom. It seems like flowers grow in hundreds of regions. Everywhere are brilliant flowers. But the flower often associated with spring in my hometown is yellow apricot blossom.
The apricot tree in the garden was planted by my father several years ago. The apricot roots are as big as my wrist, emerging from the ground in a strange shape. The tree trunk does not grow spindly like roses, lilies, etc. The shape of the apricot from a distance looks like a cascading waterfall. The tree trunk is covered with young green leaves all year round. By November, my pit has stripped all the leaves. At that time, the tree trunk was left with only bare branches. Then one day, green shoots sprouted and grew together.
Day after day, the round, bean-like flower buds begin to open, revealing five bright yellow petals. Flowers perch on branches like thousands of butterflies. Everyone who sees it admires its beauty. Apricot flower petals are so fragile, with just a breeze, the petals can fall to the base of the tree. There are flower petals that flutter around like a bird. There were flower petals falling as if hesitantly regretting something... From somewhere, butterflies and bees flew back around the flowers, making the whole garden bustle.
Apricot flowers never grow alone but grow in bunches and flowers. Early in the morning, apricot flowers are racing to reach out to catch the rising sun. At night, the flower branches gently droop and lean against each other to sleep.
Spring comes, Tet comes, dozens of beautiful and strange flowers come from all over. But for my family, apricot blossoms are still more beautiful than all other flowers, because they have a truly fresh, warm, and beautiful beauty.
|
Hướng dẫn
kể chuyện mười năm sau em quay lại trường
YÊU CẨU
DÀN BÀ!
MỞ BÀI
Giới thiệu về hoàn cảnh mười năm sau em trở lại thăm trường cũ.
THÂN BÀI
+ Con đường đến trường có thay đổi gì không?
+ Trường lớp được xây dựng lại như thế nào?
+ Bàn ghế có còn giữ nguyên như hồi em học hay không?
+ Sân trường và cây cối so với hồi em học thì thay đổi như thế nào?,…
KẾT BÀI
Cảm xúc của em sau khi thăm lại trường cũ?
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bải 1
Thời gian qua thật nhanh, thấm thoát đã mười năm trôi qua. Bây giờ tôi là một sinh viên, tôi trở về thăm lại mái trường trung học cơ sở thân yêu.
Con đường dẫn tôi đến trường đằ có một sự thay đổi kì lạ, khiến tôi không thể nhận ra được nữa. Đường được trải nhựa phẳng lì, khác xa con đường đầy sỏi đá, ổ gà ngày nào. Thấp thoáng mái trường hiện ra trong sương sớm. cổng trường ngày xưa nước sơn phai màu vì mưa nắng, nay đã được sơn lại. Bước vào sân trường tôi thấy cả một rừng cây cổ thụ. Cây phượng do lớp tôi trồng nay cũng đã lớn ơi là lớn. Chao ôi! Nó lớn nhanh thật đấy, thân cây to lớn, tán lá trải rộng như muôn che kín cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn quang cảnh trường. Dãy nhà có lớp 6B của tôi nay đã được xây dựng lại, đẹp và khang trang hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, nền lát đá hoa, trong phòng có quạt trần, có đèn điện. Từ xa, tôi đã nghe thấy giọng nói âu yếm và quen thuộc trong lớp 6B vọng ra. Tôi tiến lại gần hơn, những cô cậu học sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn vào thấy một dáng người gầy và dong dỏng cao, mái tóc dài xoã ngang vai, tôi nhận ra là cô Nga, cô đã từng chủ nhiệm năm tôi học lớp sáu. Tôi đứng nghe cô giảng bài và nhớ lại cái cảm giác được nghe cô dạy học. Tôi không bao giò quên được những bài học mà cô đã dạy.
Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Cố Nga cho cả lớp nghỉ rồi cô thu dọn sách vở và ra khỏi lớp. Tôi liền bước đến bên cô và chào:
Cô nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền, trong ánh mắt ấy có sự ngỡ ngàng. Cô nhìn tôi một lúc rồi nói:
Tôi reo lên:
Tôi rất mừng vì cô đã nhận ra tôi, một đứa học sinh ngang bướng và nghịch ngợm thuở nào. Tôi còn nhớ, có lần tôi đã làm cho lớp không xếp thứ nhất toàn trường chỉ vì tôi đi học muộn. Nhưng hôm đó, cô đã không trách mắng tôi, cô chỉ khuyên: “Lần sau em cố gắng đi học sớm, đừng để cả lớp vì em mà bị ảnh hưởng”.
Khi nói chuyện với cô tôi nhận ra trên khuôn mặt cô đã có nhiều nếp nhăn và tóc cô đã điểm bạc.
Bỗng, một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã hết, cô phải vào lớp dạy học, nhưng cô trò vẫn lưu luyến mãi không muốn rời nhau.
Tạm biệt mái trường trung học thân yêu, nơi đã để lại trong tôi bao kỉ niệm vui buồn và là nơi đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hi vọng. Dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi nhố về ngôi trường thân yêu của tôi. Xin chào nhé mái trường thân yêu!
NHẬN XÉT
Xem thêm Tả cây đào hoặc câu mai vào dịp Tết tại
đây.
Bài 2
Vừa bảo vệ xong khoá luận tốt nghiệp, tôi trở về quê hương Yên Bái — nơi tôi sinh ra và lớn lên. Đang cùng gia đình quây quần, đoàn tụ bên mâm cơm ấm cúng thì tôi nhận được giấy mời tới dự Lễ kỉ niệm 50 năm thành lập Trường THCS Lê Hồng Phong, ngôi trường cấp 2 thân yêu của tôi. Điều đó làm tôi hồi hộp suốt đêm không ngủ. Cái cảm giác đó cứ theo tôi như buổi đầu đi học.
Trong tà áo dài, tôi đạp xe trên con đường tối trường quen thuộc. Kia rồi, trường tôi đó. Tấm biển màu xanh năm nào nhỏ bé, giản đơn nay được kẻ chữ to, rõ và phun màu rất đẹp: Trường THCS Lê Hồng Phong. Bước vào trường, cảnh quan thay đổi rất nhiều khiến tôi không khỏi bỡ ngỡ. Mới mười năm mà trường, lớp đã bề thế, khang trang hơn. Dãy nhà hai tầng cũ kĩ giờ là khu nhà bôn tầng có lớp học sạch sẽ, ngăn nắp, bảng xanh chống loá. Những ô cửa sổ thoáng, rộng làm cho lớp học tràn ngập ánh sáng tự nhiên và khí tròi. Những bộ bàn ghế chuyên dụng cHo học sinh được làm bằng gỗ ván ép, những trang thiết bị, phòng thí nghiệm hiện đại. Thòi chúng tôi đi học, vì kinh tế khó khăn nên điều này chỉ nằm trong mơ ước.
Sân trường xưa nền đất nay được trải bê tông nhẵn nhụi, hàng cây xanh xanh toả bóng phủ kín cả sân trường. Vài tia nắng khôn khéo lọt qua kẽ lá in bóng xuống sân làm nên nhũng chùm “hoa nắng” tinh nghịch. Mùi hoa sữa thoang thoảng đâu đây làm cho không gian đầy thơ mộng gợi về kí ức xa xưa.
Tôi bâng khuâng dạo quanh sân trường với sự bỡ ngỡ để rồi cố tìm cho mình một lốì cũ, một khoảng trời xưa. Đây, chính đây là nơi tôi vẫn gọi là góc tâm sự để thả hồn sau mỗi buổi học. ôi! Bác phượng già đấy ư? Bác đang vẫy những cành lá như mời gọi tôi, những mắt lá như đang nhìn tôi trìu mến. Cảnh vật đổi thay nhiều nhưng riêng bác vẫn nguyên vẹn trong tâm trí tôi. Chính bác đã chứng kiến biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thần tiên. Bác vẫn còn nhớ cháu Huyền học lớp 6B chứ, cô bé hay lặng buồn mỗi khi bị điểm kém, rồi để những giọt nước mắt lăn dài trên má mỗi khi bị bạn bè chê trách. Chỉ một mình bác biết mà thôi. Niềm vui của Huyền cũng không giấu bác bao giờ, những lời thầy cô khen ngợi, sự khâm phục của bạn bè và những tiếng cười trong trẻo của tuổi học trò đều gửi gắm bác cả.
Đang mơ mộng lạc vào quá khứ, thì tiếng trống trường vang lên, tiếng trống vẫn như năm xưa: hào hùng tươi trẻ. Ôi! Kìa các thầy cô đã dạy lốp tôi khi xưa. Thầy chủ nhiệm, cô dạy văn, cô dạy tiếng Anh,… Các thầy cô đều đã già hơn, mái tóc pha sương. Các thầy cô đã chờ bao chuyến đò qua sông, dìu dắt bao thế hệ học trò ở mái trường THCS này.
Tôi lặng người đi vì cảm xúc trào dâng khi cô giáo dạy Văn hỏi:
Tôi run lên vì hạnh phúc. Tôi không thể nào quên được cô, người có khuôn mặt dịu hiền, miệng cười rất duyên và đặc biệt là giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm. Ôi! Cô vẫn còn nhớ em ư? Đứa học trò làm văn dài lê thê miên man theo cảm xúc. Tôi sà vào lòng cô, mặc dù đã lốn nhưng khi bên cô tôi như trở về ấu thơ với sự yêu thương và che chở từ người mẹ thứ hai này. Cô cười, nụ cứòi dịu dàng như xưa:
Tôi nắm tay cô nghẹn ngào:
Cô trò tôi vui mừng khôn xiết cùng ôn lại kỉ niệm xưa. Cô hỏi han về tình hình học tập của một số bạn cũ.
|
Instruct
Tell the story about ten years later when you return to school
LOVE CRANES
MEN!
OPENING
Introducing the situation ten years later, I returned to visit my old school.
BODY OF ARTICLE
+ Has the route to school changed?
+ How are schools and classrooms rebuilt?
+ Are the tables and chairs still the same as when I studied?
+ How have the schoolyard and trees changed compared to when I was studying?,…
END
How do you feel after visiting your old school?
REFERENCE ESSAY
Lesson 1
Time passes so quickly, ten years have passed. Now that I am a student, I return to visit my beloved middle school.
The path leading me to school had a strange change, making it unrecognizable to me. The road is paved and smooth, different from the gravel and potholed road of the past. The school roof appeared in the morning mist. The old school gate's paint had faded due to rain and sun, but now it has been repainted. Entering the school yard, I saw a forest of ancient trees. The phoenix tree planted by my class is now very big. Alas! It grows really fast, the tree's trunk is huge, its foliage spreads out as if it were covering a corner of the school yard. I sat under the tree and looked at the school scene. My row of houses with class 6B has now been rebuilt, much more beautiful and spacious. The house has glass doors, marble floors, ceiling fans, and electric lights. From afar, I heard a loving and familiar voice from class 6B. I moved closer, the students sitting next to the window looked at me with surprised eyes. I stood next to the window and looked in. I saw a tall, thin figure with long hair flowing to her shoulders. I recognized her as Ms. Nga, who had been homeroom when I was in sixth grade. I stood listening to her lecture and remembered the feeling of listening to her teach. I will never forget the lessons she taught.
A drum sounded signaling that recess time had arrived. Co Nga dismissed the whole class, then she packed up her books and left the classroom. I immediately walked up to her and greeted:
She looked at me with gentle eyes, with surprise in her eyes. She looked at me for a moment then said:
I shouted:
I'm so glad that she recognized me, a stubborn and mischievous student from back then. I still remember, there was a time when my class did not rank first in the whole school just because I was late to school. But that day, she didn't scold me, she just advised: "Next time, try to go to school early, don't let the whole class be affected because of you."
When talking to her, I realized that her face had many wrinkles and her hair was gray.
Suddenly, a drum sounded signaling that recess was over and she had to go to class to teach, but they still lingered and didn't want to leave each other.
Goodbye to my beloved high school, the place that has left me with many happy and sad memories and the place that has given wings to my dreams and hopes. Whether it's ten years or how many years from now, I will always remember my beloved school. Hello, dear school!
COMMENT
See more about peach trees or apricot trees during Tet here
This.
Lesson 2
Having just defended my graduation thesis, I returned to my hometown of Yen Bai - where I was born and raised. While gathering with my family and reuniting over a cozy tray of rice, I received an invitation to attend the 50th Anniversary of the establishment of Le Hong Phong Secondary School, my beloved secondary school. That kept me nervous all night without sleep. That feeling stuck with me like the first day of school.
In my ao dai, I cycled on the familiar dark road. There it is, my school. The blue sign, which was once small and simple, now has large, clear letters and beautiful color spray: Le Hong Phong Secondary School. Entering the school, the landscape changed so much that I was surprised. It's only been ten years, but the school and classes have become more impressive and spacious. The old two-story building is now a four-story building with clean, tidy classrooms and anti-glare green boards. Wide, airy windows fill the classroom with natural light and fresh air. Specialized tables and chairs for students are made of plywood, with modern equipment and laboratories. When we were in school, because of economic difficulties, this was only a dream.
The old schoolyard's ground floor is now covered with smooth concrete, and rows of green trees cover the entire schoolyard with shade. A few rays of sunlight cleverly filtered through the leaves, casting shadows on the yard, creating mischievous bunches of "sunflowers". The faint scent of milk flowers here and there makes the space poetic and reminiscent of ancient memories.
I absent-mindedly walked around the school yard with confusion and then tried to find an old way, an old space. This, this is the place I call the confiding corner to relax after each class. Oh! Is that the old phoenix? He was waving the leaf branches as if inviting me, the leaf eyes seemed to be looking at me affectionately. The scenery has changed a lot, but you are still intact in my mind. You yourself have witnessed so many happy and sad memories of the age of the gods. Do you still remember Huyen in class 6B? She used to be quietly sad every time she got a bad grade, then let tears roll down her cheeks every time she was criticized by her friends. Only you alone know. Huyen's joy was never hidden from me, the praise from her teachers, the admiration of her friends and the clear laughter of her students were all sent to her.
While dreaming and lost in the past, the sound of the school drum rang out, the sound of the drum was still the same as in the past: heroic and youthful. Oh! Look at the teachers who taught me in the past. The homeroom teacher, literature teacher, English teacher, etc. The teachers are all older, with misty hair. Teachers have waited for many ferry trips across the river, guiding many generations of students at this middle school.
I was speechless because of the overwhelming emotions when the literature teacher asked:
I trembled with happiness. I can never forget her, the person with a gentle face, a very charming smile and especially a gentle, inspiring voice. Oh! Do you still miss me? The student wrote long, endless prose based on his emotions. I fell into her arms. Even though I was old, when I was with her I felt like I was returning to my childhood with the love and protection from this second mother. She smiled, her smile as gentle as before:
I held her hand and choked:
My friends and I were overjoyed and reminisced about old memories. She asked about the study situation of some old friends.
|
Hướng dẫn
Kể về một lần em biến thành con vật Tập làm văn 6
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Nguyên nhân khiến em phải biến thành con vật.
THÂN BÀI
Bài văn cần đảm bảo được các ý sau:
+ Em sống ở đâu, như thế nào?
+ Quan hệ với các con vật khác ra sao?
+ Cảm xúc của em về cuộc sống đó?
KẾT BÀI
Cảm nghĩ của em sau khi trở lại làm người.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bài 1
BA NGÀY ĐÁNG NHỚ
Trời ơi! Đó là một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã lười biếng nên lĩnh trứng ngỗng, đã vậy còn cãi mẹ. Mẹ rất phiền lòng và đã khóc.
Đêm ấy, tôi chợt tỉnh giấc thì thấy mình biến thành một chú chó con. Tôi kêu lên: “Mẹ ơi!” nhưng chỉ thành những tiếng “gâu, gâu” vô nghĩa. Tôi buồn bã bỏ nhà ra đi, lang thang. Ngoài những tiếng “gâu gâu, ăng ẳng”, tôi không thể nói gì thêm. Mệt quá tôi lả đi.
Tôi bừng tỉnh giấc và thấy mình nằm trong một cái ổ rơm xinh xinh. Bên cạnh là một chút sữa đựng trong bát nhựa. Nhìn xung quanh, tôi thấy trong căn phòng có cô bé đang ngồi ôn bài. Thấy tôi tỉnh giấc, cô bé mỉm cười chạy lại bế tôi. Cho dù rất được cô bé thương yêu nhưng tôi vẫn nhớ nhà da diết. Ban đêm, khi bóng tối bao trùm cả thành phố, tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn. Tôi nhớ lại những giây phút mẹ âu yếm ôm tôi trong cái se lạnh của gió thu. Những đêm lạnh giá, mẹ đem chăn ấm cho tôi. Mẹ an ủi tôi những lúc tôi buồn. Tôi thèm ăn những món ăn mẹ nấu, thèm được thấy nụ cười của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, là người mẹ, là ngưòi bạn, là cô giáo.
Bình minh lên, những tia nắng tinh nghịch gọi tôi đón chào ngày mới. Tôi gặp những chú chó cũng đáng yêu như tôi và cùng chơi đùa với chúng. Một chiếc xe máy chạy qua phá tan cái yên tĩnh của góc phố nhỏ. Hoá ra là hai tên chuyên bắt chó ban đêm. Chúng đi chậm lại rồi bất chợt vung lưới ra. Những con chó kia đã rơi vào bẫy. Chúng kêu la thảm thiết. Chỉ còn mình tôi, tôi cố vùng chạy mãi, chạy mãi… Tôi dừng lại trước một bức tường. Một người đàn bà đứng dó. Tôi ngẩng lên. ôi! Mẹ tôi!
Tôi muốn kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ yêu quý!” nhưng vẫn chỉ là những tiếng “gâu gâu”. Tôi thấy bố mẹ đang cuống cuồng tìm tôi, những dòng nước mắt nhạt nhoà tuôn trào. Có lẽ bố mẹ đã lo lắng kiếm tìm suốt ba ngày nên khuôn mặt hốc hác xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Dòng nước mắt của tôi nhỏ xuống chân mẹ. Mẹ cúi xuống ngạc nhiên ôm tôi vào lòng. Bỗng bên cạnh tôi, một bà Tiên hiện ra. Bà nói nhỏ với tôi:
Tôi lại biến thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Những dòng nước mắt của mẹ làm tim tôi đau nhói. Mẹ! Mẹ ơi! Con yêu mẹ!
NHẬN XÉT
Xem thêm Kể lại chuyện 10 năm sau em về thăm mái
trường em đang học hiện nay tại đây.
Bài 2
Thế là tôi thoát khỏi cái móng vuốt sắc nhọn của ông Miu mập kia. Suýt nữa thì tôi đã bị ông ấy xơi đi rồi. Thật tội nghiệp cho bản thân tôi vì một lỗi lầm là hay kiêu ngạo và phá phách mọi người. Có lẽ tính nghịch ngợm của tôi đã lọt vào tai ông Bụt nên tôi đã bị trừng phạt là biến thành chú chuột với thòi gian là ba ngày.
Từ một cô bé xinh đẹp tôi biến thành một con chuột xấu xí và bẩn thỉu. Nằm trong hang, bóng tối bao trùm nhìn chẳng thấy vật gì, tôi run lên vì buốt giá. Tôi nghĩ lại và ân hận về những việc mình đã làm, chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để trở lại thành người. Tôi từ từ bỏ ra ngoài, nhìn xung quanh không có vật gì, tôi bò nhanh hơn cho đến một bụi tre hình như có tiếng kêu “chút chít” của các bạn chuột đâu đây. Tôi đến gần và cùng làm quen vối các bạn, các bạn ấy ngõ ngàng nhìn tôi. Tôi kể về thân thế của mình cho các bạn nghe và các bạn cũng tự giới thiệu vổi tôi. Như vậy, tôi đã kết bạn với chúng, rủ nhau cùng đi kiếm ăn. Đi được một đoạn dài bỗng dưng có một con mèo từ đâu lao tới làm chúng tôi hốt hoảng chạy tứ tung, các bạn ấy chạy về hưống nào tôi cũng không biết vì tôi đã lọt vào một cái cống to. Dưới đó nước thì đen kịt, bọt nổi cũng chuyển thành màu đen với một mùi hôi khó chịu, tôi bám vào một thanh sắt nhỏ, nhưng biết làm sao bây giờ vì tôi đã thành một con chuột rồi. Tôi tìm đưòng thoát ra ngoài và trở về hang. Nằm trong hang suốt ngày, bụng đói cồn cào mà chẳng dám đi ra ngoài. Một ngày cũng trôi qua và màn đêm đã buông xuống, tôi vội vàng bò ra khỏi hang để tìm thức ăn. Đêm nay bình an vô sự. Khi bụng đã no căng, tôi chạy một mạch về hang và ngủ cho đến sáng. Bỗng có tiếng chó sủa và chân nó cứ cào bối mãi hang của tôi. Tôi sửng sốt và biết có người định bắt tôi. Hơảng quá, tôi bò thật nhanh ra cổng. Không còn cách nào, tôi nhảy vọt ra. Tôi đã nhớ ra ngày hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi phải làm chuột. Sung sướng quá, tôi cứ mong đến tối đê tôi trở lại thành người. Và, điều đó đã trở thành sự thật. Ông Bụt hiện ra với phép nhiệm màu đã biến tôi trỏ lại thành một cô bé ngày nào. Lời Bụt dặn vẫn còn vang mãi bên tai tôi.
|
Instruct
Tell about a time you turned into an animal Practice writing 6
REQUEST
OUTLINE
OPENING
The reason why I had to turn into an animal.
BODY OF ARTICLE
The essay should ensure the following ideas:
+ Where do you live and how?
+ How do you relate to other animals?
+ What are your feelings about that life?
END
My feelings after returning to being human.
REFERENCE ESSAY
Lesson 1
THREE MEMORABLE DAYS
Oh my God! It was the most memorable memory in my life. I was lazy so I took goose eggs, but I still argued with my mother. Mother was very upset and cried.
That night, I suddenly woke up and found myself transformed into a puppy. I cried out: “Mom!” but only into meaningless "woof, woof" sounds. I sadly left home and wandered. Besides the sounds of "woof, yelp", I couldn't say anything more. I'm so tired I faint.
I suddenly woke up and found myself lying in a beautiful straw nest. Next to it is a little milk in a plastic bowl. Looking around, I saw a little girl in the room studying. Seeing me awake, the little girl smiled and ran to pick me up. Even though she loved me very much, I still missed home very much. At night, when darkness covers the whole city, I feel cold and lonely. I remember the moments when my mother lovingly hugged me in the cold autumn wind. On cold nights, my mother brought me a warm blanket. Mom comforts me when I'm sad. I crave the food my mother cooks and see her smile. For me, my mother is everything, a mother, a friend, a teacher.
At dawn, the rays of sunlight playfully call me to welcome a new day. I meet dogs that are just as adorable as me and play with them. A motorbike passed by, breaking the quiet of the small street corner. It turned out to be two guys who specialized in catching dogs at night. They slowed down and suddenly swung out their nets. Those dogs fell into the trap. They screamed miserably. I was alone, I tried to run and run and run... I stopped in front of a wall. A woman stood there. I looked up. Oh! My mother!
I wanted to cry out: “Mom! Mom! Beloved mother!" but it's still just the sound of "woof woof". I saw my parents frantically looking for me, pale tears flowing. Perhaps his parents had been anxiously searching for three days, so his face was pale and haggard, his eyes were dark. My tears dripped down to my mother's feet. Mom bent down in surprise and hugged me. Suddenly next to me, a Fairy appeared. She whispered to me:
I turned into a pretty girl again. Mother happily hugged and kissed me. My mother's tears made my heart ache. Mom! Mommy! I love Mom!
COMMENT
See more Tell the story about 10 years later when you came back to visit your mother
The school I'm currently studying is here.
Lesson 2
So I escaped the sharp claws of that fat Mr. Miu. I almost got eaten by him. I feel sorry for myself because of my mistake of being arrogant and destroying people. Perhaps my mischievousness caught Buddha's ear, so I was punished by turning into a mouse for three days.
From a beautiful little girl I turned into an ugly and dirty mouse. Lying in the cave, covered in darkness and unable to see anything, I shivered from the cold. I thought back and regretted what I had done, hoping that time would pass quickly so I could become human again. I slowly went out, looked around and saw that there was nothing, I crawled faster until I reached a bamboo bush that seemed to have the "squeaking" sound of mice somewhere. I approached and got to know my friends, they looked at me in amazement. I told you about my background and you also introduced yourself to me. Thus, I made friends with them and invited them to go looking for food together. After walking a long distance, suddenly a cat came from nowhere, causing us to panic and run everywhere. I didn't know where they ran because I fell into a large sewer. Down there the water was pitch black, the floating foam also turned black with an unpleasant smell. I clung to a small iron bar, but what could I do now because I had become a rat. I found a way out and returned to the cave. Lying in the cave all day, hungry but not daring to go out. A day passed and night fell. I quickly crawled out of the cave to find food. Tonight is safe and sound. When my stomach was full, I ran all the way back to the cave and slept until morning. Suddenly there was a dog barking and its feet kept scratching my cave. I was stunned and knew someone was planning to arrest me. So scared, I crawled quickly to the gate. There was no other way, I jumped out. I remembered that today is the last day I have to be a mouse. I was so happy, I kept looking forward to the evening when I would turn back into a human. And, it came true. The Buddha appeared miraculously and transformed me back into the little girl I once was. The Buddha's words still echo in my ears.
|
Hướng dẫn
Kể một câu chuyện tưởng tượng về ba nhân vật
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về ba nhân vật: Chim Chích, Hoa Sen và Mặt Tròi.
THÂN BÀI
Mỗi người tuỳ theo sự hiểu biết và thích thú mà lựa chọn sự việc, câu chuyện để kể. Có thể kết cấu theo hai cách:
+ Sự việc thứ nhất.
+ Sự việc thứ hai.
+ Sự việc cuối cùng.
Qua các sự việc, hành động thuật kể cần mà khắc hoạ đặc điểm nhân vật và thể hiện chủ đề văn bản.
+ Mở đầu câu chuyện.
+ Diễn biến của câu chuyện.
+ Kết thúc câu chuyện.
Dù kể theo cách nào thì điều quan trọng vẫn là qua các sự việc, hành động thuật kể cần khắc hoạ được đặc tính của nhân vật và thể hiện chủ đề văn bản.
KẾT BÀI
Ý nghĩa của câu chuyện.
Xem thêm Tưởng tượng em bị phạt biến thành con
vật trong 3 ngày và kể lại ba ngày đó em gặp những
sự việc gì tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Ngày xửa ngày xưa, bấy giờ con ngưòi mới chỉ biết làm ruộng thôi, có ba ngưòi bạn: Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Tròi. Tuy mỗi người sống ở một nơi: đứa trên trời, đứa dưới nước, đứa trên mặt đất nhưng chúng lại rất gắn bó. Không ai biết chúng kết bạn với nhau từ bao giờ và chắc cũng chẳng ai biết khi nào Chim Chích, Mặt Tròi, Hoa Sen sẽ không còn là bạn của nhau nữa. Nhưng khi đọc xong câu chuyện này chắc bạn sẽ hiểu: Họ mãi mãi là bạn của nhau.
Chứ gà trống vươn cổ gảy rõ to, đánh thức mọi người. Mặt Trời thức dậy đầu tiên. Nó bay đến muôn nơi, trải nắng vàng trên mặt đất. Những sợi nắng vươn trên cành cây, hoa lá, sưởi ấm sân nhà. Mọi người bừng tỉnh giấc và ra đồng làm việc. Mùa gặt sắp đến. Ai ai cũng chăm chỉ với mong muốn vụ gặt bội thu. Mặt Trời toả nắng rực rỡ làm cánh đồng thêm trĩu nặng bông. Nhưng hôm nay nó thấy thiếu vắng một thứ gì đó trong công việc lao động hăng say này. À! Đúng rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cậu Chim Chích đâu. Mọi khi vào giờ này, cậu ta đã nhảy nhót ca hát, sà xuống giúp các bác nông dân bắt sâu. Vậy mà hôm nay chả thấy tăm tích đâu cả. Lạ thật, lạ thật. Mặt tròi liền bay ngay đến ao sen. Thấy Hoa Sen Hồng đang đùa nghịch cùng với đám Hoa Súng, Mặt Trời gọi ;
Sen Hồng ngơ ngác bảo:
Sen Hồng bảo:
Mặt Trời liền bay ngay đến khu rừng — nơi ở của Chim Chích. Đến nơi, Mặt Tròi gọi:
Chim Chích ở trong nhà nói vọng ra:
Mặt Tròi giận lắm, bỏ đi. Chim Chích nằm trong nhà buồn bực bảo:
Chim Chích buồn lắm! Hôm trước nó nghe mọi ngưòi trong rừng bàn tán xôn xao. Họ bảo rằng Chim Chích chơi với Sen Hồng và Mặt Tròi chả hợp tí nào. Mặt Trời bay lượn trên bầu trời cao, toả nắng rực rỡ xuống đất, ai cũng tôn thờ. Chả thế mà con người gọi là Thần Mặt Trời. Còn Sen Hồng là loài hoa cao quý, được bày trong những ngày lễ trọng đại. Ai mà chả thích Hoa Sen, vì nó vừa thơm, vừa tươi sắc. Thế mà, hai đứa đấy lại chơi với thằng Chim Chích bé tí ti. Người thì phủ lông nâu, chân cẳng nhỏ như que tăm, sống trong cái tổ lăm toàn bằng rơm rạ. Thật là chẳng biết chọn bạn mà chơi. Nói xong, họ cưòi vang cả khu rừng.
Chim Chích nghe thế tủi thân lắm. Suốt buổi tối hôm qua, nó đã nằm nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đi, nghĩ lại, nó cũng thấy hai người bạn của mình thật cao quý, rực rỡ, đẹp đẽ biết bao còn nó thì thật nhỏ bé, kém cỏi. Đúng thật là chẳng hợp chút nào. Mình chơi với họ mình vừa thấy hổ thẹn cho bản thân, còn họ lại xấu hổ khi có người bạn như thế. Nó nghĩ vậy và bay ngay đến chỗ Sen Hồng và Mặt Trời. Chim Chích vừa đáp xuống thì đã thấy Mặt Tròi và Sen Hồng gọi í ới:
Trên những lá sen xanh mát đựng đầy những hạt thóc vàng. Mặt Trời thì thầm vào tai Chim Chích:
Hoa Sen cười âu yếm bảo Chim Chích:
Chim Chích ngỡ ngàng, không ngờ trong mắt bạn bè nó lại được coi trọng như vậy. Lúc này, nó không còn muốn nói cho các bạn những điều nó đã nghĩ trong buổi tối hôm qua. Chim Chích rụt rè:
Mặt Tròi cười bảo:
|
Instruct
Tell an imaginary story about three characters
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Introducing three characters: Warbler, Lotus and Sun Face.
BODY OF ARTICLE
Each person, depending on their understanding and interest, chooses the events and stories to tell. Can be structured in two ways:
+ The first incident.
+ The second incident.
+ Final event.
Through events and narrative actions, it is necessary to portray character characteristics and express the text's theme.
+ Start the story.
+ Development of the story.
+ End of story.
No matter how it is told, the important thing is that through the events and narrative actions, it is necessary to portray the character's characteristics and express the text's theme.
END
Meaning of the story.
See more Imagine being punished and turning into a child
things for 3 days and recount the things you encountered during those three days
What's going on here?
REFERENCE ESSAY
Once upon a time, when people only knew how to farm, there were three friends: Warbler, Lotus, Sun Face. Although each person lives in one place: one in the sky, one in the water, one on the ground, they are very attached. No one knows when they became friends with each other and probably no one knows when Warbler, Sunface, and Lotus will no longer be friends. But after reading this story, you will surely understand: They will always be friends.
The rooster stretched its neck and plucked loudly, waking everyone up. The Sun wakes up first. It flies everywhere, spreading golden sunlight on the ground. Rays of sunlight reach across tree branches, flowers, and leaves, warming the yard. Everyone woke up and went to work in the fields. The harvest is coming. Everyone works hard with the hope of a good harvest. The Sun shines brightly, making the fields more laden with cotton. But today he felt that something was missing in this enthusiastic work. Ah! Right. Chim Chich has not been seen since morning. Always at this time, he was dancing and singing, swooping down to help the farmers catch worms. But today there is no sign of it anywhere. Strange, really strange. The sun immediately flew to the lotus pond. Seeing the Pink Lotus playing with the Water Lily, the Sun called out;
Sen Hong bewilderedly said:
Sen Hong said:
The Sun immediately flew to the forest — the Warbler's home. When we arrived, Sun Face called:
The Warbler inside the house called out:
Troi Face was very angry and left. The Warbler lay in the house sadly and said:
Chim Chich is so sad! The other day he heard everyone in the forest talking loudly. They said that Warblers playing with Sen Hong and Sun Face is not compatible at all. The Sun hovers high in the sky, shining brightly on the ground, everyone worships it. That's why people call him the Sun God. The Red Lotus is a noble flower, displayed during important holidays. Who doesn't like the Lotus flower, because it is both fragrant and bright. However, those two kids were playing with the tiny Chim Chich. People are covered with brown hair, have legs as small as toothpicks, and live in a nest made entirely of straw. I really don't know how to choose friends to play with. Having finished speaking, they shouted loudly throughout the forest.
Chim Chich felt so sorry for himself when he heard that. All night yesterday, he lay down and thought a lot. Thinking about it, thinking back, he also saw how noble, brilliant, and beautiful his two friends were while he was so small and incompetent. It's true, it doesn't fit at all. When I hang out with them, I feel ashamed of myself, and they feel ashamed to have a friend like that. It thought so and immediately flew to the Red Lotus and the Sun. As soon as the Warbler landed, he saw Sun Face and Red Lotus calling out:
The cool green lotus leaves are filled with golden rice grains. The Sun whispered into the Warbler's ear:
Hoa Sen smiled lovingly and told Chim Chich:
Chich was surprised, he didn't expect that in the eyes of his friends he would be held in such high regard. At this point, he no longer wants to tell you what he was thinking last night. Timid Warbler:
Smiley Face said:
|
Hướng dẫn
Tưởng tượng giấc mơ gặp Thánh Gióng
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về giấc mơ được gặp Thánh Gióng.
THÂN BÀI
Mỗi người có thể tưỏng tượng ra những tình huống khác nhau về việc được gặp Thánh Gióng. Tuy nhiên phải đảm bảo được các ý sau:
Điều quan trọng là qua thuật kể, khắc hoạ được đặc điểm của nhân vật và làm nổi rõ ý nghĩa của truyện.
KẾT BÀI
Qua giấc mơ này, em có cảm nghĩ gì?
Xem thêm Kể một câu chuyện tưởng tượng về ba
nhân vật: Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Trời tại đây
BÀI VĂN THAM KHẢO
Buổi tối hôm qua, như thường lệ, em chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Cô giáo dạy Ngữ văn dặn là phải đọc văn bản trước, phân tích và trả lòi câu hỏi của bài học Thánh Gióng. Khi đi ngủ, em vẫn suy nghĩ về từng chi tiết của bài văn. Em thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng một tiếng nói rất lạ vang lên:
Em mở mắt, chợt thấy một chàng trai trẻ to lớn, mặc bộ quần áo được làm bằng sắt, nhìn em mỉm cười. Em chưa kịp hỏi gì thì chàng đó đã tự giới thiệu:
Em chớp mắt rồi hỏi:
Thấy em còn nhớ, chàng tươi cười đáp:
Em lấy làm lạ, thời vua Hùng cách đây đã mấy nghìn năm, sao Thánh Gióng còn sống mà đến đây được nhỉ?
Em chưa suy nghĩ xong, thì chàng trai đã bảo:
Em bối rối quá! Đích thị là Thánh Gióng thòi vua Hùng thứ sáu rồi. Em liền nói:
Em nói:
Tráng sĩ nói:
Em thấy Thánh Gióng tỏ ra cởi mở, dễ gần nên đánh bạo hỏi thêm:
Thánh Gióng bình tĩnh trả lời:
“Đúng thật!” – em thầm nghĩ. Em đang định hỏi thêm câu nữa, thì bỗng có ai nói to:
Em giật mình thức giấc. Thì ra, chỉ là một giấc mơ, giấc mơ thật thú vị.
|
Instruct
Imagine your dream of meeting Saint Giong
REQUEST
OUTLINE
OPENING
Introduction to the dream of meeting Saint Giong.
BODY OF ARTICLE
Each person can imagine different situations about meeting Thanh Giong. However, the following points must be ensured:
The important thing is to portray the character's characteristics and highlight the meaning of the story through storytelling.
END
Through this dream, what do you feel?
See more Tell an imaginary story about dad
Characters: Warbler, Lotus, Sun here
REFERENCE ESSAY
Last night, as usual, I prepared lessons for the next day. The Literature teacher told me to read the text first, analyze and answer the questions of Thanh Giong's lesson. When I go to sleep, I still think about every detail of the essay. I fell asleep without knowing it.
Suddenly a very strange voice rang out:
I opened my eyes and suddenly saw a large young man, wearing clothes made of iron, looking at me and smiling. Before I could ask anything, the guy introduced himself:
I blinked and asked:
Seeing that she still remembered, he smiled and replied:
I'm surprised, the Hung King's time was thousands of years ago, how could Thanh Giong still be alive and come here?
Before I finished thinking, the guy said:
I'm so confused! It was definitely Thanh Giong during the reign of the sixth Hung King. I immediately said:
You say:
The knight said:
I saw that Thanh Giong seemed open and approachable, so I ventured to ask:
Thanh Giong calmly replied:
"True!" – I thought to myself. I was about to ask another question, when suddenly someone said loudly:
I woke up startled. It turns out, it was just a dream, a very interesting dream.
|
Hướng dẫn
Cuộc đọ sức giữa Sơn Tinh Thủy Tinh
YÊU CẦU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu nhân vật và câu chuyện.
THÂN BÀI
Kể về câu chuyện hai vị thần Sơn Tinh và Thuỷ Tinh tranh giành một nàng công chúa, cuộc chiến được sử dụng các phương tiện hiện đại.
KẾT BÀI
Có thể nêu cảm nghĩ của nhân vật Sơn Tinh.
Xem thêm Hãy tưởng tượng gặp Thánh Gióng và hỏi
ngài bí quyết bí quyết để trở thành một tráng sĩ tại
đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Chuyện xưa kể rằng: Hùng Vương thứ mười tám sinh được một cô con gái người đẹp như hoa, tính nết hiền dịu tên là Mị Nương. Nàng được vua cha yêu thương hết mực. Khi Mị Nương đã đến tuổi trưởng thành, Hùng Vương có ý kén chọn cho con gái một người chồng thật xứng đáng.
Tin Hùng Vương muôn kén phò mã đã lan truyền khắp nơi trong thiên hạ. Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn. Chàng thứ nhất người vùng núi Tản Viên, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, sức khoẻ phi thường, tên là Sơn Tinh. Sơn Tinh có tài lạ: vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bão, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Chàng thứ hai sống ở miền biển, hình dạng cổ quái, tên là Thuỷ Tinh, cũng có phép lạ: gọi gió gió đến, hô mưa, mưa về. Cả hai đều xứng đáng làm rể vua Hùng. Điều đó làm cho nhà vua không biết chọn ai. Cuối cùng, Hùng Vương phán rằng:
Hai thần cùng tâu:
Vua Hùng nói:
Hôm sau, từ tờ mờ sáng Sơn Tinh đã đem đầy đủ lễ vật đến, và được rước Mị Nương về núi.
Thuỷ Tinh đến sau, không lấy được vợ, thần đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo hòng cướp Mị Nương. Thuỷ Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước sông lên cuồn cuộn để đánh Sơn Tinh. Sơn Tinh chiến đấu kiên cường. Cuối’ cùng, Thuỷ Tinh kiệt sức thua trận, ôm mốì hận tình.
Từ đó trở đi, hằng năm cứ vào tháng bảy, tháng tám, Thuỷ Tinh lại dâng nước đánh Sơn Tinh. Chàng điên cuồng báo thù, mây đen che kín bầu tròi, nước dâng mấp mé mặt đê. Sơn Tinh vẫn bình tĩnh chống trả bằng mọi lực lượng và phương tiện hiện đại. Ngồi trên chiếc trực thăng bay là là mặt sông, Sơn Tinh dùng ông nhòm quan sát, phát hiện những chỗ Thuỷ Tinh tập trung nhiều quân để tấn công phá vỡ thân đê. Chàng dùng máy bộ đàm chỉ huy. Chàng điều động hàng chục chiếc cần cẩu, hàng trăm sà lan có sức chứa hàng ngàn tấn đất đá đến vá đê. Trên sông, hàng chục chiếc xe lội nước dàn hàng ngang, rà lưới sát đáy sông để bắt sông quân của Thuỷ Tinh. Thuỷ Tinh đã trổ hết tài, nhưng con đê vẫn đứng sừng sững như bức tường không gì phá nổi. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời. Cuối cùng Thuỷ Tinh hao binh, tổn tướng, kiệt sức đành rút quân về.
|
Instruct
The duel between Son Tinh Thuy Tinh
REQUEST
OUTLINE
OPENING
Introduce characters and story.
BODY OF ARTICLE
Tells the story of two gods Son Tinh and Thuy Tinh fighting over a princess, the battle using modern means.
END
You can state the feelings of the character Son Tinh.
See more Imagine meeting Saint Giong and asking
he knows the secret to becoming a warrior
This.
REFERENCE ESSAY
The old story says: The eighteenth King Hung gave birth to a daughter as beautiful as a flower, with a gentle personality named Mi Nuong. She was deeply loved by her father, the king. When Mi Nuong reached adulthood, Hung Vuong decided to choose a worthy husband for his daughter.
The news that Hung Vuong wanted a concubine had spread everywhere in the world. One day, two guys came to propose. The first guy is from the Tan Vien mountain area, has a handsome face and extraordinary health, his name is Son Tinh. Son Tinh has a strange talent: waving his hand to the east, storms rise to the east, waving his hand to the west, mountains and hills rise to the west. The second guy lives in the coastal area, has a strange appearance, his name is Thuy Tinh, and also has miracles: calling the wind and wind, calling for rain, and bringing rain. Both are worthy of being King Hung's son-in-law. That made the king not know who to choose. Finally, Hung Vuong said:
The two gods said together:
King Hung said:
The next day, early in the morning, Son Tinh brought all the gifts and brought Mi Nuong back to the mountain.
Thuy Tinh came later and could not get a wife, so he became angry and led his army to chase after her, trying to rob Mi Nuong. Thuy Tinh called for rain, called for wind, raising the river's water to rush against Son Tinh. Son Tinh fought tenaciously. In the end, Thuy Tinh was exhausted and lost the battle, holding on to his hatred.
From then on, every year in July and August, Thuy Tinh raised water to attack Son Tinh. He was crazy about revenge, dark clouds covered the sky, water rose to the edge of the dike surface. Son Tinh still calmly fought back with all modern forces and means. Sitting on a helicopter flying over the river surface, Son Tinh used binoculars to observe and discover places where Thuy Tinh had gathered many troops to attack and break the dike body. He used the radio to command. He dispatched dozens of cranes and hundreds of barges capable of holding thousands of tons of rock and soil to patch the dike. On the river, dozens of amphibious vehicles lined up, trawling the river bottom to capture Thuy Tinh's army. Thuy Tinh has shown his full potential, but the dike still stands tall like an unbreakable wall. The two sides fought for several months. In the end, Thuy Tinh was exhausted, exhausted, and had to retreat.
|
Hướng dẫn
Kể lại câu truyện Sơn Tinh Thủy Tinh trong vai Sơn Tinh
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Sơn Tinh tự giới thiệu.
THÂN BÀI
+ Hai thần cùng đến cầu hôn.
+ Vua cho hai thần thi tài nhưng không tìm được ngưòi thắng cuộc.
+ Nhà vua yêu cầu sính lễ cầu hôn. Sơn Tinh đã mang đủ lễ vật đến trước và được rước Mị Nương về.
+ Cơn giận và sự trả thù của Thuỷ Tinh gây nên lụt lội. Nhưng rốt cuộc bao giờ Sơn Tinh cũng chiến thắng
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ của Sơn Tinh.
BÀI VẢN THAM KHẢO
Bài 1
Tôi gắt:
Tôi bèn vội vã, tạm dừng hôn lễ và mang một đội binh mã tinh nhuệ, thiện chiến đi theo.
Thực ra, tôi đâu có lén lút cưới Mị Nương mà đường đường chính chính đấy chứ. Khi vua Hùng thứ mười tám – cha Mỵ Lương ra thông báo kén rể, vua cha muôn kén cho Mị Nương một phò mã xứng đáng, các chàng trai tứ xứ đổ về cầu hôn, nhưng trong đó chỉ có tôi và Thuỷ Tinh là lọt vào “mắt xanh” của ngài. Thuỷ Tinh cưỡi rồng, da đen xám, đầy mùi tanh, lên giọng nói về những chiến công đã đạt được. Hắn trổ tài: gọi gió, hô mưa,… có vẻ khoe khoang lắm. Còn tôi cưỡi hổ, áo da báo, mũ lông trĩ khiến ngài ưng ý. Tội trổ chút tài nghệ biến núi mọc trùng trùng, làm cho cánh đồng phì nhiêu xuất hiện. Ngài gật gù ưng ý, nhưng tôi thấy nét bối rối trên mặt ngài. Một lát, ngài ôn tồn phán:
Tôi nhanh nhẹn phi hổ về tìm lễ vật, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng… Sốm hôm sau tôi mang đủ lễ vật đến, hi vọng sẽ thành công. Và điều mong ước ấy đã là sự thật. Vua Hùng rơm rớm nước mắt dặn dò tôi và cho đón Mị Nương về làm vợ.
Khi đến cửa thành tôi thấy Thuỷ Tinh có vẻ tức giận. Hắn lầm bầm thần chú, tức thì dông tố kéo đến. Cây cối ngả nghiêng, gió ào ào, mưa như lấy nước từ biển trút hết xuống. Nước lũ cuồn cuộn, tình thế rất cam go. Tôi bình tĩnh bốc núi, ròi đồi, ném xuống nưốc. Quân Thuỷ Tinh bị hao hụt. Nhưng một lúc sau; một đội quân cứu viện của hắn xuất hiện, chúng nhe nanh, giơ vuốt tiến về đội binh mã của tôi. Nhưng rất may, quân tôi né được đòn đánh quyết định của chúng và làm chúng tổn thất nặng nề. Thuỷ Tinh hét lên:
Trận chiến thư hùng kéo dài đến ba tháng liền. Nhớ cú đòn “tuý quyền vô địch” mà tôi đã cho hắn thua cuộc. Nhưng Thuỷ Tinh vẫn nguyền: Ta sẽ trả thù!…
Tôi quay về, tiếp tục hôn lễ với Mỵ Lương.
Nhưng tôi vẫn hết sức lo lắng, vì thù sâu oán nặng Thuỷ Tinh sẽ trở lại báo thù bất cứ lúc nào? Tôi sẽ cùng vợ giúp nhân dân đắp đê, làm thuỷ lợi,… để ngăn không cho hắn làm hại dân lành.
NHẬN XÉT
+ Văn bản được kết cấu mới hẳn: chuyện mở đầu bằng sự việc Sơn Tinh chỉ huy cuộc chiến đánh Thuỷ Tinh, sau đó mới quay về kể chuyện vua Hùng kén rể và cuối cùng là những suy nghĩ, cảm xúc của Sơn Tinh.
+ Văn bản được bổ sung nhiều đoạn biểu cảm nói về suy nghĩ, cảm xúc, đánh giá của Sơn Tinh.
Những đổi mới về kết cấu, ngôi kể và lời kể giúp cho văn bản sinh động, hấp dẫn hơn.
+ Lời văn khá trong sáng, tự nhiên.
+ Còn một số lỗi chính tả: Mỵ Lương — Mị Nương, …
+ Sử dụng một số từ ngữ còn khiên cường (vua cha muốn kén Mị Nương một phò mã, phải sửa là vua cha muốn kén cho Mị Nương một người chồng,…).
Xem thêm Tưởng tượng cuộc đọ sức Sơn Tinh và
Thủy Tinh trong điều kiện ngày nay tại đây.
Bài 2
Ta là Sơn Tinh, vị thần núi của nưốc Văn Lang và là chồng của Mị Nương – con gái yêu của vua Hùng Vương thứ mười tám. Hôm nay, lại sắp đến ngày Thuỷ Tinh dâng nước lên đánh ta hòng cướp Mị Nương. Cứ vào những ngày này, ta lại nhớ hồi ta cung Mị Nương thành hôn.
Hồi ấy, vua Hùng Vương thứ mười tám có một ngưòi con gái tên là MỊ Nương. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, tính tình lại nết na, nên ai cũng yêu mến. Và khi MỊ.Nương đến tuổi lấy chồng thì vua cha đã quyết định chọn cho nàng một người chồng thật xứng đáng. Cái tin đó được truyền đi khắp nước Văn Lang làm cho bao nhiêu chàng trai hi vọng, mừng thầm.
Cuối cùng tin đó cũng đến tai ta, người đàn ông vẫn còn trẻ và độc thân — ta lúc đó rất trẻ, khoẻ và có thể nói là đẹp trai. Ta liền sửa soạn mọi thứ và tức tốc lên đựờng. Nhờ con hổ trắng của mình mà ta đã đên kinh thành Phong Châu một cách nhanh chóng. Đến hoàng cung, ta nghe đồn đại đã có rất nhiều người đến cầu hôn, nhưng nhà vua chưa đồng ý gả MỊ Nương cho ai cả. Lúc đầu, ta cũng hơi lo. Nhưng một lúc sau thì ta thấy tự tin hơn. Khi cùng Thuỷ Tinh vào trong cung điện của nhà vua ta đã thật ngạc nhiên. Ô Mị Nương! Nàng như một bông mai tuyệt trần, đúng như lời đồn đại. Ta càng vui hơn khi tin rằng sẽ cưới được Mị Nương. Khi đến phần trổ tài, ta cũng- muốn khoe mình có nhiều phép lạ. Ta chỉ tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Còn Thuỷ Tinh thì hô mưa, mùa tới, gọi gió, gió về. Ta và hắn trổ tài mãi mà vẫn không phân thắng bại. Vua Hùng đã phải bàn bạc với các quần thần. Cuối cùng, vua quyết định:
Hai ta cùng nói:
Vua Hùng phán:
Nghe vậy, ta liền vội vã về chuẩn bị lễ vật. Sáng sớm hôm sau, ta đã mang đủ sính lễ đến trưốc và được rước MỊ Nương về. Vừa đi được một lúc-thì ta thấy mây gió ở đâu kéo đến đầy trời, rồi sấm chớp đùng đùng, mưa tuôn sối sả, nước lũ đổ về cuồn cuộn. Hoá ra Thuỷ Tinh giận dữ dâng nước đánh ta hòng cướp lại Mị Nương. Nhưng ta không chịu thua. Nước của hắn dâng lên bao nhiêu ta dâng núi đồi lên bấy nhiêu. Các quả đồi được ta lắp thành một con đê ngăn nước. Các binh tôm, tướng cá của hắn cũng bị quân ta tóm sống không biết bao nhiêu mà kể. Chúng ta đánh nhau ròng rã mấy tháng trời. Cuối cùng, Thuỷ Tinh kiệt sức đành rút quân về.
|
Instruct
Retelling the story of Son Tinh Thuy Tinh as Son Tinh
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Son Tinh introduced himself.
BODY OF ARTICLE
+ Two gods came together to propose.
+ The king let two gods compete but could not find a winner.
+ The king requested a bride price to propose marriage. Son Tinh brought all the gifts first and was able to pick up Mi Nuong.
+ Thuy Tinh's anger and revenge caused floods. But in the end, Son Tinh always wins
END
Describe Son Tinh's feelings.
REFERENCE ARTICLES
Lesson 1
I snapped:
I hurriedly stopped the wedding and brought a team of elite, battle-hardened soldiers and horses with me.
Actually, I didn't secretly marry Mi Nuong in an honest way. When the eighteenth Hung King - My Luong's father announced his choice of a son-in-law, his father wanted to choose a worthy concubine for Mi Nuong. Boys from all over flocked to propose, but among them only Thuy Tinh and I were accepted. into his "blue eyes". Thuy Tinh rode a dragon, his skin was black and gray, full of fishy smell, speaking loudly about the victories he had achieved. He shows off his talents: calling the wind, calling rain,... seems to be very boastful. As for me, I ride a tiger, have a leopard-skin coat, and a pheasant-fur hat that pleases you. Sin shows a little talent to make mountains grow, making fertile fields appear. He nodded in agreement, but I saw confusion on his face. After a moment, he calmly said:
I quickly galloped back to find the offerings, my heart filled with joy... The next day I brought all the offerings, hoping to be successful. And that wish came true. King Hung, with tears in his eyes, advised me and allowed Mi Nuong to be his wife.
When I arrived at the city gate, I saw Thuy Tinh looking angry. He muttered a spell, and suddenly a storm came. The trees tilted, the wind rushed, and the rain poured down like water from the sea. The flood waters are rolling, the situation is very difficult. I calmly picked up mountains and hills and threw them into the water. The Thuy Tinh army was lost. But a moment later; An army of his reinforcements appeared, baring their fangs and claws towards my army and horses. But fortunately, my troops avoided their decisive attack and caused them heavy losses. Thuy Tinh shouted:
The epic battle lasted for three months straight. Remember the "championship shot" that I gave him to lose. But Thuy Tinh still cursed: I will take revenge!…
I returned and continued the wedding with My Luong.
But I'm still very worried, because Thuy Tinh will come back to take revenge at any time because of the deep resentment. My wife and I will help people build dikes, do irrigation, etc. to prevent him from harming good people.
COMMENT
+ The text has a completely new structure: the story opens with the incident of Son Tinh commanding the battle against Thuy Tinh, then returns to tell the story of King Hung picking a son-in-law and finally the thoughts and feelings of Son Tinh.
+ The text is supplemented with many expressive passages talking about Son Tinh's thoughts, feelings, and assessments.
Innovations in structure, narrator, and narration help make the text more lively and attractive.
+ The writing is quite clear and natural.
+ There are some spelling errors: My Luong — Mi Nuong, ...
+ Use some words that are still strong (the father king wanted to choose Mi Nuong a concubine, it must be corrected that the father king wanted to choose Mi Nuong a husband,...).
See more Imagine the duel between Son Tinh and
Mercury in today's conditions here.
Lesson 2
I am Son Tinh, the mountain god of Van Lang country and the husband of Mi Nuong - the beloved daughter of the eighteenth King Hung Vuong. Today, the day is coming when Thuy Tinh will raise water to attack us in an attempt to rob Mi Nuong. On these days, I remember when I got married in Mi Nuong's palace.
At that time, King Hung Vuong the eighteenth had a daughter named MI Nuong. She is incredibly beautiful and has a gentle personality, so everyone loves her. And when MI.Nương reached the age to get married, her father decided to choose a worthy husband for her. That news was spread throughout Van Lang country, making many boys hopeful and secretly happy.
The news finally reached my ears, the man was still young and single — I was very young, strong, and one could say handsome. I immediately prepared everything and immediately set out. Thanks to my white tiger, I quickly reached Phong Chau capital. Arriving at the royal palace, I heard rumors that many people had come to propose, but the king had not agreed to marry MI Nuong to anyone. At first, I was a bit worried. But after a while we feel more confident. When I and Thuy Tinh entered the king's palace, I was surprised. Oh Mi Nuong! She is like a heavenly apricot flower, just like the rumors say. I am even happier when I believe that I will marry Mi Nuong. When it comes to showing off my talents, I also want to show off that I have many miracles. We point to the east, to the east there are dunes, to the west, to the west rise mountains and hills. As for Thuy Tinh, she calls for rain, the coming season, calls for wind, and the wind returns. He and I continued to show off our talents but still could not decide whether to win or lose. King Hung had to discuss with his officials. Finally, the king decided:
We both say:
King Hung said:
Hearing that, I rushed home to prepare offerings. Early the next morning, I brought all the bride price in advance and was able to pick up MI Nuong. Just after walking for a while, we saw clouds and wind filling the sky, then thunder and lightning, pouring rain, and floodwaters pouring in. It turned out that Thuy Tinh was angry and raised water to attack me, trying to take back Mi Nuong. But we do not give up. The more his water rises, the more I raise the mountains and hills. The hills were built into a dike to prevent water. Countless soldiers and fish generals of his were also captured alive by our troops. We fought for several months. Finally, Thuy Tinh was exhausted and had to withdraw his troops.
|
Hướng dẫn
Kể về buổi phát động Cuộc thi viết thư UPU
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về buổi lễ phát động Cuộc thi viết thư quốc tế UPU ở trường. Hằng năm, trường em đều tổ chức lễ phát động cuộc thi này.
THÂN BÀI
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ về buổi lễ.
Xem thêm Trong vai Sơn Tinh, hãy kể lại truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Năm nào cũng vậy, cứ đến đầu tháng 12, trường em lại tô chức lễ phát động Cuộc thi viết thư quốc tế UPU. Năm nay, trường em tô chức phát động cuộc thi lần thứ 36.
Hôm đó là một buổi sáng thứ hai đẹp trời, em bước vào cổng trường và thật bỡ ngỡ: sao hôm nay trưòng mình lại đông vui, tấp nập thế này. Thật ngạc nhiên, xung quanh em bao nhiêu là cờ hoa, có cả bóng bay nữa. Một khẩu hiệu lớn căng trước cửa văn phòng nhà trường: Lễ phát động Cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 36. Em vui lắm, vì em biết ngày hôm nay chính là ngày mà em đã mong đợi. Em muốn được thử sức về môn Ngữ văn, về trí tưởng tượng của mình. Em vội chạy vào lớp cất cặp rồi mang ghế ra xếp hàng. Vừa lúc bác bảo vệ đánh ba hồi trống, chúng em đứng nghiêm trang làm theo mệnh lệnh của chị liên đội trưởng. Đầu tiên, chung em chào mừng các đại biểu tham dự. Khi đại biểu ngồi xuống, cô Yến, Tổng phụ trách, mới lên giới thiệu từng người một, có cả các cô Hiệu trưởng đã về hưu đến tham dự, rồi chúng em ngồi xuống chỗ của mình. Em vô cùng hồi hộp không biết đề thi lần này sẽ như thế nào. Khai mạc buổi lễ là màn biểu diễn văn nghệ của các bạn trong đội văn nghệ của nhà trường. Các bạn hát, múa làm cho không khí buổi lễ thêm trang trọng và sôi nổi hơn. Sau màn biểu diễn văn nghệ, chúng em đứng nghiêm trang làm lễ chào cò, mắt hướng về lá cò Tổ quốc. Kết thúc lễ chào cờ, cô Yến lên giới thiệu chương trình của buổi lễ. Sau đó là phần chúng em mong đợi nhất, bác Nguyễn Văn Lợi, Trưởng Phòng Giáo dục và Đào tạo thành phố, lên phát động cuộc thi và thông báo đề thi lần thứ 36: “Hãy tưởng tượng bạn là một động vật hoang dã, chỗ ở của bạn đang bị đe doạ, bạn hãy viết thư gửi con người xem họ có thể giúp gì cho bạn được không”.
Nhà trường cử một đại biểu của một chi đội lên phát biểu cảm tưởng và hứa sẽ tham gia cuộc thi thật tôt để không phụ lòng mong mỏi của mọi người. Cuối cùng, cô Tổng phụ trách lên nói lời kết thúc buổi lễ, cô chúc chúng em sẽ làm bài thật tốt.
Mặc dù đã kết thúc buổi lễ, nhưng em vẫn rất náo nức và phấn khởi. Em hứa sẽ tập trung tưởng tượng, suy nghĩ để làm bài thật hay, để mang giải cao về cho trường, cho bố mẹ.
NHẬN XÉT
KỂ CHUYÊN TƯỞNG TƯƠNG
|
Instruct
Tell about the launching of the UPU Letter Writing Contest
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Introduction to the launching ceremony of the UPU International Letter Writing Competition at school. Every year, my school holds a launching ceremony for this contest.
BODY OF ARTICLE
END
Express your thoughts about the ceremony.
See more As Son Tinh, retell the story Son Tinh, Thuy Tinh here.
REFERENCE ESSAY
Every year, at the beginning of December, my school holds a launching ceremony for the UPU International Letter Writing Contest. This year, my school organized the 36th competition.
It was a beautiful Monday morning. I walked into the school gate and was surprised: why is our school so crowded and bustling today? It's surprising how many flags, flowers, and balloons surround me. A big slogan hung in front of the school office: Launching ceremony of the 36th UPU International Letter Writing Contest. I was very happy, because I knew today was the day I had been waiting for. I want to test my skills in Literature and my imagination. I quickly ran into the classroom to put my bag away and then brought my chair out to line up. Just as the security guard beat the drum three times, we stood solemnly and followed the captain's orders. First, we welcome the participating delegates. When the delegates sat down, Ms. Yen, the General Manager, came up to introduce each person one by one, including the retired Principals who attended, then we sat down in our seats. I'm extremely nervous and don't know what the exam will be like this time. The opening ceremony was a musical performance by students in the school's performance team. You sing and dance, making the ceremony atmosphere more solemn and exciting. After the musical performance, we stood solemnly to greet the stork, our eyes facing the Fatherland's stork leaf. At the end of the flag raising ceremony, Ms. Yen introduced the program of the ceremony. Next was the part we were most looking forward to, Mr. Nguyen Van Loi, Head of the City Department of Education and Training, launched the contest and announced the 36th exam question: "Imagine you are a wild animal." , your residence is being threatened, please write to humans to see if they can help you."
The school sent a representative from a branch to express his feelings and promise to participate in the contest well to not disappoint everyone's expectations. Finally, the General in charge spoke up to end the ceremony, wishing us all good work.
Even though the ceremony had ended, I was still very excited and excited. I promise to focus on my imagination and thinking to do really well, to bring high prizes to the school and my parents.
COMMENT
TALK ABOUT SIMILAR THOUGHTS
|
Hướng dẫn
Kể về một loại cây em yêu
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về loài cây em yêu (cây gì, ở đâu, vì sao em yêu thích loài cây đó).
THÂN BÀI
Tuỳ kinh nghiệm, vốn sống, cảm xúc của mỗi cá nhân mà lựa chọn đối tượng để kể. Tuy nhiên, bài văn cần thể hiện được các ý sau:
Nếu xây dựng được tình huống truyện độc đáo thì văn bản kể càng thành công.
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ về loài cây em yêu.
Xem thêm Tập làm văn 6: Kể về buổi lễ phát động cuộc thi viết thư quốc tế UPU tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bài 1
Từ ngày còn bé, tôi hay chạy theo ông chăm sóc các cây trong vươn. Những cây con, cây nào cũng đẹp, lá xanh mơn mởn. Nhưng tôi thích nhất cây mít. Bây giờ cây mít đã rất lớn. Trên cái thân cây xù xì, mọc ra những quả to đầy gai. Khi bổ ra, mùi thơm lựng ; bên trong cái vỏ xấu xí là những múi ngon, ngọt, vàng tươi. Nó cũng giông như con người, xấu hay tốt không phụ thuộc vào hình thức bên ngoài — bên ngoài xấu nhưng bên trong là tấm lòng đáng quý hơn vàng. Cây mít với tôi còn quý vì nó gắn liền với bao nhiêu là kỉ niệm bạn bè, cảm động, thân thương ngày thơ ấu.
Bọn trẻ con chúng tôi chơi thân với nhau hơn khi ở bên cây mít. Bọn chúng tôi ít cãi cọ hơn, ít buồn hơn, vì khi giận nhau hoặc buồn bọn chúng lại ra nói chuyện vối mít. Muôn xin lỗi ai, chúng tôi nhặt những chiếc lá vàng viết những lời xin lỗi rồi gửi cho nhau. Cây mít là một thành viên quan trọng trong xóm nhỏ của chúng tôi. Chúng tôi kể chuyện, kể Ịiiềm vui và nỗi buồn với mít. Nhưng có một điểu khiến tôi gắn bó vói cây mít hơn, đó là nó đã giúp tôi kết thân với một người bạn.
Lần ấy, có một người bạn mới, gia đình bạn vừa đến thuê nhà ở gần cái ao mà bọn tôi hay thả những chiếc lá ghi nỗi buồn của mình. Hôm ấy, buồn quá, tôi ngồi dưới gốc cây và ghi:
Vài hôm sau, tôi thấy có mảnh giấy:
Và hôm sau, tôi gặp được ngưòi bạn đó. Bạn ấy rất dễ thương, dễ gần. Nhờ bạn ấy, tôi và bọn trẻ con trong xóm đã trở thành một nhóm nhỏ. Chúng tôi lại chơi trò gửi thư cho nhau bằng lá mít. Ai có nỗi buồn, niềm vui, sự xích mích, lại ghi vào lá mít rồi thả xuống ao, chò đợi và nhận được tín hiệu đáp lại. Và điều mà tôi nhớ nhất, đó là dưới gốc cây mít, bọn trẻ con đã tổ chức một lễ cưới cho tôi và Hoà. Hôm đó, Hoà mặc một bộ quần áo chỉnh tề, còn tôi thì mặc chiếc váy trắng. Đồ ăn là một nửa quả mít, và một ít bánh kẹo. Kỉ niệm vui nhất là khi bọn trẻ con cùng reo hò, khi bọn tôi chuẩn bị cầm tay nhau ngồi dưới gốc mít, thì… bạn Hoà chạy mất. Khi đó tôi cứ tưởng là bạn ấy biết xấu hổ, nhưng khi nghe mẹ bạn ấy kể thì hoá ra bạn ấy chạy về để.,, đi vệ sinh…
Tôi rất yêu cây mít nhà tôi. Và bây giờ, cây mít nhà tôi còn được tôi thầm đặt cho cái tên là: CÂY – KỈ – NIỆM…
NHẬN XÉT
Bài 2
Trong mỗi chúng ta, chắc hẩn người nào cũng có một loài cây mà mình yêu quý. Có người thích cây đào, cây mai, cũng có người lại thích cây bàng, cây phượng, những loài cây gắn liền với tuổi học trò ngây thơ, hồn nhiên và mái trường với biết bao kỉ niệm buồn, vui thòi thơ ấu. Còn riêng tôi, tôi yêu cây tre Việt Nam, yêu sự bình dị, chân chất của tre. Mỗi khi về quê ngoại, đi qua luỹ tre làng, lòng tội lại trào dâng cảm xúc — một cảm xúc khó tả, chính những lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra một điều: không một loài cây nào có thê sánh được bằng tre trong trái tim tôi.
Tôi yêu tre vì lòng can đảm, vì sự bất khuất, quật cường của tre. Trong những năm kháng chiến chông giặc ngoại xâm, tre đã cùng nhân dân đứng dậy tranh đấu, vượt qua những phút giây hiểm nghèo nhất để rồi giành chiến thắng. Tôi cũng yêu tre bởi tre là một loại cây ngoan cường, không bao giò chịu khuất phục trước hoàn cảnh, dù có khó khăn, hiểm nghèo đến mấy chăng nữa, tre già măng vẫn mọc, đó là truyền thông từ ngàn đòi nay của tre. Mỗi khi một lớp tre già bị chặt xuống thì một thế hệ mới lại mọc lên! Tre cứ mọc, cứ xanh tươi mãi mãi, từ thế hệ này qua thế hệ khác. Tre sẽ không bao giờ tàn lụi, sẽ mãi trường tồn với năm tháng, với thời gian. Tre có một sức sông mãnh liệt, khó có loài cây nào sánh kịp. Dù ở bất cứ nơi đâu, trong môi trường nào, dù là nơi khô cằn đá sỏi hay đất đai bạc màu, thiếu chất dinh dưỡng, tre vẫn sinh sôi, phát triển.
Đối với tôi, không còn gì hạnh phúc, sung sướng hơn khi được ngồi dưới bóng tre xanh mát rượi vào một ngày trưa hè oi ả, được nghe bà kể những câu chuyện về cuộc sống của tre. Tre là nguồn cảm hứng bất tận, đổi với các nhà thơ, nhà văn. Nhà văn Thép Mới đã từng viết: tre giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Thật vậy, xưa kia người dân đã biết trồng tre thành luỹ làng — một bức tường thành kiến cố”, vững chắc. Những vật dụng bé nhỏ, đơn sơ mà trang nhã đều được làm từ tre. Chính vì vậy, cây tre đã gắn bó máu thịt với người dân Việt Nam ; đã trở thành người bạn thân thiết, không thể thiếu được trong cuộc sống của họ. Tre ôm ấp, bảo vệ con người, ngăn cản bước tiến của quân thù. Con người cũng rất yêu quý, trân trọng tre, luôn dành cho tre những tình cảm ưu ái nhất. Từ ngàn đòi nay, tre vẫn giữ mốì quan hệ thắm thiết nghĩa tình với người dân. Từ khi sinh ra, tre đã mang trong mình những đức tính giống con người. Tre luôn sát cánh cùng người dân, chiến đấu, bảo vệ Tổ quốc. Dưới bóng tre xanh mát, những câu ca dao, dân ca đã được lưu truyền đến tận ngày nay. Đó là một kho tàng văn hoá vô cùng quý giá và đáng trân trọng.
Cây tre vĩ đại sẽ mãi là biểu tượng cho đất nước Việt Nam, cho những đức tính quý báu của người dân Việt Nam. Dù có đi xa nơi đâu, đi đến phương trời nào, tôi vẫn nhớ về làng quê thân yêu, về luỹ tre xanh với bao kỉ niệm: Tre xanh xanh tự bao giờ — chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh.
NHẬN XÉT
Bài 3
Mỗi lần được về quê là mỗi lần tôi lại được ngắm, được thưỏng thức vẻ đẹp mộc mạc mà tràn đầy sức sống của cây tre Việt Nam.
Sáng sớm, tôi chạy ra đầu làng. Ôi chao! Sương ướt đẫm những luỹ tre mượt mà. Ông mặt trời đang từ từ nhô lên, chiếu những tia nắng đầu tiên lên mọi cảnh vật.
Thoạt nhìn, tre giông như bao loài cây bình thường khác. Nhưng chứa đựng trong sự bình thường đó là tất cả những gì cao quý nhất, thiêng liêng nhất trên cõi đời này — sức mạnh toàn dân tộc nằm ở đây. Vì vậy, tôi luôn dành cho loài tre những tình cảm sâu sắc nhất từ trong trái tim mình. Bao giờ tôi cũng tự hỏi: “Tre có từ thuở nào?”. Qua lời kể của bà thì chúng đã có từ lâu lắm rồi, đã sinh sông bao đời nay trên đất Việt. Từ thuở xa xưa, trong những câu chuyện cổ tích đã thấp thoáng bóng tre xanh.
Các bạn ạ! Cuộc đời của loài tre tưởng chừng mãi bình lặng và âm thầm trôi qua nhưng đâu phải vậy. Ngay từ thuở các vua Hùng dựng nước, tre đã cùng Thánh Gióng đánh tan giặc Ân. Rồi đến thời kì cả nước ta phải đứng dậy chiến đấu với bọn đế quốc, thực dân tàn ác, họ hàng nhà tre cũng phải gánh chịu những trận bom đạn tưởng như không thể vượt qua được. Nhưng tre vẫn kiên cường, thuỷ chung bám đất, vẫn cùng nhân dân quyết giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Mọi người đã dùng tre làm thành hàng rào chông lại sắt thép của quân thù. Lũ cướp nước dẫu có vũ khí tối tân như máy bay, xe tăng, đại bác… cuối cùng vẫn phải cúi đầu khuất phục, tháo chạy trước gậy tầm vông, trước cây tre Việt Nam anh dũng, kiên cường.
Thời gian trôi qua, bom đạn cũng im dần, đất nước sạch bóng quân thù. Thánh Gióng một mình một ngựa bay thẳng về tròi. Những người nông dân lại về với ruộng vườn và cây tre — dũng sĩ lại quay về với luỹ tre quen thuộc ngàn đời. Mạch sống tiếp tục được sinh sôi, nảy nở.
Từ lâu, cây tre đã trở thành biểu tượng cho con ngưòi Việt Nam — bất khuất, kiên cưòng, không bao giờ chịu bó tay trước mọi khó khăn, gian khổ của cuộc đời. Thật vậy, dù cho ở đất sỏi, đất vôi bạc màu loài tre vẫn cứ xanh tươi: Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù. Thường ngày chăm chỉ làm việc thì đất có nghèo đến mấy, mỡ màu ít đến mấy thì chắt dồn lâu cũng sẽ.hoá nhiều. Tre yêu nắng, yêu trời xanh, không khi nào chịu khuất mình trong bóng râm mà luôn cố vươn cao tìm ánh sáng. Đặc biệt, chúng luôn đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau để tạo nên thành luỹ vững chãi, đủ sức chông chọi với mưa to, gió lớn, chẳng may thân gãy cành rơi, vẫn nguyên cái gốc, từng đòi con cháu nhà tre lại được sinh ra, lớn lên. Cứ như thế, khi mọc ra đều nhọn như chông mà lại mang dáng thẳng, thân tròn cao mãi. Tôi yêu chúng cũng là vì thế. Năm tháng qua đi, tre già măng mọc. Đó chính là quy luật của loài tre từ bao đời nay.
Còn bây giờ, tre vẫn cùng con ngưòi gắn bó trong lao động, sản xuất, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Nhất là đốì với bà con nông dân, như nhà văn Thép Mới đã từng nói: “Từ cái cuốc, cái xẻng… đến cái thúng, cái mủng, chẳng có thứ nào là không cần đến tre. Ngay cả khi mới lọt lòng mẹ ra đời, nằm trên cái nôi tre hay trến cái võng tre là con người đã quen hơi, bén tiếng với cây tre rồi”. Và từ đây, trên con đưòng đi tới, tre xanh vẫn là người bạn đồng hành thuỷ chung của dân tộc, vẫn là bóng mát, vẫn mang khúc nhạc tâm tình cùng tiếng sáo diều tre cao vút mãi.
|
Hướng dẫn
Kể về một loại cây em yêu
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về loài cây em yêu (cây gì, ở đâu, vì sao em yêu thích loài cây đó).
THÂN BÀI
Tuỳ kinh nghiệm, vốn sống, cảm xúc của mỗi cá nhân mà lựa chọn đối tượng để kể. Tuy nhiên, bài văn cần thể hiện được các ý sau:
Nếu xây dựng được tình huống truyện độc đáo thì văn bản kể càng thành công.
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ về loài cây em yêu.
Xem thêm Tập làm văn 6: Kể về buổi lễ phát động cuộc thi viết thư quốc tế UPU tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bài 1
Từ ngày còn bé, tôi hay chạy theo ông chăm sóc các cây trong vươn. Những cây con, cây nào cũng đẹp, lá xanh mơn mởn. Nhưng tôi thích nhất cây mít. Bây giờ cây mít đã rất lớn. Trên cái thân cây xù xì, mọc ra những quả to đầy gai. Khi bổ ra, mùi thơm lựng ; bên trong cái vỏ xấu xí là những múi ngon, ngọt, vàng tươi. Nó cũng giông như con người, xấu hay tốt không phụ thuộc vào hình thức bên ngoài — bên ngoài xấu nhưng bên trong là tấm lòng đáng quý hơn vàng. Cây mít với tôi còn quý vì nó gắn liền với bao nhiêu là kỉ niệm bạn bè, cảm động, thân thương ngày thơ ấu.
Bọn trẻ con chúng tôi chơi thân với nhau hơn khi ở bên cây mít. Bọn chúng tôi ít cãi cọ hơn, ít buồn hơn, vì khi giận nhau hoặc buồn bọn chúng lại ra nói chuyện vối mít. Muôn xin lỗi ai, chúng tôi nhặt những chiếc lá vàng viết những lời xin lỗi rồi gửi cho nhau. Cây mít là một thành viên quan trọng trong xóm nhỏ của chúng tôi. Chúng tôi kể chuyện, kể Ịiiềm vui và nỗi buồn với mít. Nhưng có một điểu khiến tôi gắn bó vói cây mít hơn, đó là nó đã giúp tôi kết thân với một người bạn.
Lần ấy, có một người bạn mới, gia đình bạn vừa đến thuê nhà ở gần cái ao mà bọn tôi hay thả những chiếc lá ghi nỗi buồn của mình. Hôm ấy, buồn quá, tôi ngồi dưới gốc cây và ghi:
Vài hôm sau, tôi thấy có mảnh giấy:
Và hôm sau, tôi gặp được ngưòi bạn đó. Bạn ấy rất dễ thương, dễ gần. Nhờ bạn ấy, tôi và bọn trẻ con trong xóm đã trở thành một nhóm nhỏ. Chúng tôi lại chơi trò gửi thư cho nhau bằng lá mít. Ai có nỗi buồn, niềm vui, sự xích mích, lại ghi vào lá mít rồi thả xuống ao, chò đợi và nhận được tín hiệu đáp lại. Và điều mà tôi nhớ nhất, đó là dưới gốc cây mít, bọn trẻ con đã tổ chức một lễ cưới cho tôi và Hoà. Hôm đó, Hoà mặc một bộ quần áo chỉnh tề, còn tôi thì mặc chiếc váy trắng. Đồ ăn là một nửa quả mít, và một ít bánh kẹo. Kỉ niệm vui nhất là khi bọn trẻ con cùng reo hò, khi bọn tôi chuẩn bị cầm tay nhau ngồi dưới gốc mít, thì… bạn Hoà chạy mất. Khi đó tôi cứ tưởng là bạn ấy biết xấu hổ, nhưng khi nghe mẹ bạn ấy kể thì hoá ra bạn ấy chạy về để.,, đi vệ sinh…
Tôi rất yêu cây mít nhà tôi. Và bây giờ, cây mít nhà tôi còn được tôi thầm đặt cho cái tên là: CÂY – KỈ – NIỆM…
NHẬN XÉT
Bài 2
Trong mỗi chúng ta, chắc hẩn người nào cũng có một loài cây mà mình yêu quý. Có người thích cây đào, cây mai, cũng có người lại thích cây bàng, cây phượng, những loài cây gắn liền với tuổi học trò ngây thơ, hồn nhiên và mái trường với biết bao kỉ niệm buồn, vui thòi thơ ấu. Còn riêng tôi, tôi yêu cây tre Việt Nam, yêu sự bình dị, chân chất của tre. Mỗi khi về quê ngoại, đi qua luỹ tre làng, lòng tội lại trào dâng cảm xúc — một cảm xúc khó tả, chính những lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra một điều: không một loài cây nào có thê sánh được bằng tre trong trái tim tôi.
Tôi yêu tre vì lòng can đảm, vì sự bất khuất, quật cường của tre. Trong những năm kháng chiến chông giặc ngoại xâm, tre đã cùng nhân dân đứng dậy tranh đấu, vượt qua những phút giây hiểm nghèo nhất để rồi giành chiến thắng. Tôi cũng yêu tre bởi tre là một loại cây ngoan cường, không bao giò chịu khuất phục trước hoàn cảnh, dù có khó khăn, hiểm nghèo đến mấy chăng nữa, tre già măng vẫn mọc, đó là truyền thông từ ngàn đòi nay của tre. Mỗi khi một lớp tre già bị chặt xuống thì một thế hệ mới lại mọc lên! Tre cứ mọc, cứ xanh tươi mãi mãi, từ thế hệ này qua thế hệ khác. Tre sẽ không bao giờ tàn lụi, sẽ mãi trường tồn với năm tháng, với thời gian. Tre có một sức sông mãnh liệt, khó có loài cây nào sánh kịp. Dù ở bất cứ nơi đâu, trong môi trường nào, dù là nơi khô cằn đá sỏi hay đất đai bạc màu, thiếu chất dinh dưỡng, tre vẫn sinh sôi, phát triển.
Đối với tôi, không còn gì hạnh phúc, sung sướng hơn khi được ngồi dưới bóng tre xanh mát rượi vào một ngày trưa hè oi ả, được nghe bà kể những câu chuyện về cuộc sống của tre. Tre là nguồn cảm hứng bất tận, đổi với các nhà thơ, nhà văn. Nhà văn Thép Mới đã từng viết: tre giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Thật vậy, xưa kia người dân đã biết trồng tre thành luỹ làng — một bức tường thành kiến cố”, vững chắc. Những vật dụng bé nhỏ, đơn sơ mà trang nhã đều được làm từ tre. Chính vì vậy, cây tre đã gắn bó máu thịt với người dân Việt Nam ; đã trở thành người bạn thân thiết, không thể thiếu được trong cuộc sống của họ. Tre ôm ấp, bảo vệ con người, ngăn cản bước tiến của quân thù. Con người cũng rất yêu quý, trân trọng tre, luôn dành cho tre những tình cảm ưu ái nhất. Từ ngàn đòi nay, tre vẫn giữ mốì quan hệ thắm thiết nghĩa tình với người dân. Từ khi sinh ra, tre đã mang trong mình những đức tính giống con người. Tre luôn sát cánh cùng người dân, chiến đấu, bảo vệ Tổ quốc. Dưới bóng tre xanh mát, những câu ca dao, dân ca đã được lưu truyền đến tận ngày nay. Đó là một kho tàng văn hoá vô cùng quý giá và đáng trân trọng.
Cây tre vĩ đại sẽ mãi là biểu tượng cho đất nước Việt Nam, cho những đức tính quý báu của người dân Việt Nam. Dù có đi xa nơi đâu, đi đến phương trời nào, tôi vẫn nhớ về làng quê thân yêu, về luỹ tre xanh với bao kỉ niệm: Tre xanh xanh tự bao giờ — chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh.
NHẬN XÉT
Bài 3
Mỗi lần được về quê là mỗi lần tôi lại được ngắm, được thưỏng thức vẻ đẹp mộc mạc mà tràn đầy sức sống của cây tre Việt Nam.
Sáng sớm, tôi chạy ra đầu làng. Ôi chao! Sương ướt đẫm những luỹ tre mượt mà. Ông mặt trời đang từ từ nhô lên, chiếu những tia nắng đầu tiên lên mọi cảnh vật.
Thoạt nhìn, tre giông như bao loài cây bình thường khác. Nhưng chứa đựng trong sự bình thường đó là tất cả những gì cao quý nhất, thiêng liêng nhất trên cõi đời này — sức mạnh toàn dân tộc nằm ở đây. Vì vậy, tôi luôn dành cho loài tre những tình cảm sâu sắc nhất từ trong trái tim mình. Bao giờ tôi cũng tự hỏi: “Tre có từ thuở nào?”. Qua lời kể của bà thì chúng đã có từ lâu lắm rồi, đã sinh sông bao đời nay trên đất Việt. Từ thuở xa xưa, trong những câu chuyện cổ tích đã thấp thoáng bóng tre xanh.
Các bạn ạ! Cuộc đời của loài tre tưởng chừng mãi bình lặng và âm thầm trôi qua nhưng đâu phải vậy. Ngay từ thuở các vua Hùng dựng nước, tre đã cùng Thánh Gióng đánh tan giặc Ân. Rồi đến thời kì cả nước ta phải đứng dậy chiến đấu với bọn đế quốc, thực dân tàn ác, họ hàng nhà tre cũng phải gánh chịu những trận bom đạn tưởng như không thể vượt qua được. Nhưng tre vẫn kiên cường, thuỷ chung bám đất, vẫn cùng nhân dân quyết giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Mọi người đã dùng tre làm thành hàng rào chông lại sắt thép của quân thù. Lũ cướp nước dẫu có vũ khí tối tân như máy bay, xe tăng, đại bác… cuối cùng vẫn phải cúi đầu khuất phục, tháo chạy trước gậy tầm vông, trước cây tre Việt Nam anh dũng, kiên cường.
Thời gian trôi qua, bom đạn cũng im dần, đất nước sạch bóng quân thù. Thánh Gióng một mình một ngựa bay thẳng về tròi. Những người nông dân lại về với ruộng vườn và cây tre — dũng sĩ lại quay về với luỹ tre quen thuộc ngàn đời. Mạch sống tiếp tục được sinh sôi, nảy nở.
Từ lâu, cây tre đã trở thành biểu tượng cho con ngưòi Việt Nam — bất khuất, kiên cưòng, không bao giờ chịu bó tay trước mọi khó khăn, gian khổ của cuộc đời. Thật vậy, dù cho ở đất sỏi, đất vôi bạc màu loài tre vẫn cứ xanh tươi: Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù. Thường ngày chăm chỉ làm việc thì đất có nghèo đến mấy, mỡ màu ít đến mấy thì chắt dồn lâu cũng sẽ.hoá nhiều. Tre yêu nắng, yêu trời xanh, không khi nào chịu khuất mình trong bóng râm mà luôn cố vươn cao tìm ánh sáng. Đặc biệt, chúng luôn đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau để tạo nên thành luỹ vững chãi, đủ sức chông chọi với mưa to, gió lớn, chẳng may thân gãy cành rơi, vẫn nguyên cái gốc, từng đòi con cháu nhà tre lại được sinh ra, lớn lên. Cứ như thế, khi mọc ra đều nhọn như chông mà lại mang dáng thẳng, thân tròn cao mãi. Tôi yêu chúng cũng là vì thế. Năm tháng qua đi, tre già măng mọc. Đó chính là quy luật của loài tre từ bao đời nay.
Còn bây giờ, tre vẫn cùng con ngưòi gắn bó trong lao động, sản xuất, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Nhất là đốì với bà con nông dân, như nhà văn Thép Mới đã từng nói: “Từ cái cuốc, cái xẻng… đến cái thúng, cái mủng, chẳng có thứ nào là không cần đến tre. Ngay cả khi mới lọt lòng mẹ ra đời, nằm trên cái nôi tre hay trến cái võng tre là con người đã quen hơi, bén tiếng với cây tre rồi”. Và từ đây, trên con đưòng đi tới, tre xanh vẫn là người bạn đồng hành thuỷ chung của dân tộc, vẫn là bóng mát, vẫn mang khúc nhạc tâm tình cùng tiếng sáo diều tre cao vút mãi.
|
Hướng dẫn
kể câu chuyện lần đầu em được đi chơi xa
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về chuyến đi xa đầu tiên của em và lí do em được bố mẹ cho đi chơi (Ví dụ: Vì đạt được danh hiệu học sinh giỏi nên em được bố thưởng cho một chuyến đi chơi xa, đi nghỉ mát ở vịnh Hạ Long).
THÂN BÀI
Lần đầu được đi chơi xa với mỗi người một khác. Điều quan trọng là em biết lựa chọn sự việc, hành động có ý nghĩa để kể lại. Có thể kể theo trình tự sau:
Tất cả các việc kể lại phải tập trung làm sáng tỏ một chủ đề nào đó và khắc hoạ được đặc điểm, tính cách của nhân vật được kể theo ý đồ của người kể chuyện.
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ (ấn tượng về chuyến đi thật sâu đậm ; tự hứa cố gắng học để năm tới lại được bố cho đi chơi).
Xem thêm tập làm văn 6: Kể về loài cây mà em yêu.
BÀI VẢN THAM KHẢO
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên được cái ngày ấy. Đó là lần đầu tiên tôi được đi chơi xa. Tôi không còn nhớ nó diễn ra cách đây bao lâu rồi nhưng những hình ảnh và kỉ niệm về nó thì vẫn khắc sâu trong tim tôi cho đến tận bây giờ. Năm đó, nhân dịp tôi được là học sinh giỏi nên bố tôi thưởng cho một chuyến đi nghỉ mát tại Hạ Long.
Còn hai hôm nữa mới đi mà tôi đã háo hức không ngủ được. Trước hôm đi, mẹ tôi đã chuẩn bị bao nhiêu là đồ, nào là quần áo, nào ô, nào mũ, đồ ăn,… đầy đủ cả. Đúng sáu giờ ba mươi phút, chiếc xe ô tô xinh xắn đã đỗ ở cửa nhà chúng tôi. Bố mẹ tôi mang đồ ra xe, sau đó tôi chỉ việc yên tâm ngồi trên xe để ngắm nhìn cảnh đẹp. Bầu trời trên kia mặc dù tôi đã nhìn nó đến hàng trăm, hàng nghìn lần nhưng chưa bao giò tôi ngắm nó kĩ đến thế. Bầu trời hôm đó dường như xanh hơn, trong hơn, những mảnh mây xanh trôi bồng bềnh như những con tàu cập bến. Không hiểu là vì tôi quả vui hay là vì bầu trời đẹp thật mà tôi cứ ngắm nhìn không biết chán. Mải nhìn bầu trời quá mà tôi ngủ thiếp đi lúc nào không.biết. Khi mẹ tôi gọi dậy thì chúng tôi đã đến Hạ Long rồi. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa, một con đường to đẹp ở giữa, hai bên là những ngôi nhà mọc lên san sát đang tràn ngập biển người, tiếng nói, tiếng hò reo inh ỏi đến nhức óc. Phải đến gần một giờ gia đình tôi mới qua nổi biển ngưòi đó. Bố tôi đã thuê một nhà nghỉ ở gần biển. Từ trên ban công nhìn xuống, tôi thấy một bãi biển rộng lớn mênh mông. Xa xa, ngoài khơi có những con tàu đánh cá trông như những con kiến đang bò trên đại dương bao la. Không nén nổi xúc động, tôi đã hỏi mẹ:
Mẹ tôi trả lòi:
Chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi bố dẫn cả nhà đi ăn. Đồ ăn ở đây phải nói là ngon có hạng: nào cá, cua, tôm, mực,… Toàn những món đặc trưng của biển. Mặc dù ở nhà, tôi đã ăn nhiều lần nhưng tôi vẫn thấy món ăn ỏ đây ngon hơn rất nhiều. Thú vị nhất là lúc tôi được đi tắm biển. Biển trong xanh thỉnh thoảng có những đợt sóng vỗ mạnh vào bò. Còn nước biển thì mặn chát và mát rượi. Cát ở biển thì trắng mịn màng. Vì không biết bơi nên tôi chỉ quanh quẩn ở gần bò nghịch nước và xây những lâu đài bằng cát. Bố tôi thì chụp ảnh cho cả nhà.
Sáng hôm sau, mẹ tôi gọi dậy sớm để ngắm cảnh bình minh, cảnh bình binh ở đây rất đẹp. Ông mặt trời nhô hẳn lên cao trông như một quả cầu lửa khổng lồ in bóng xuông mặt biển trong xanh, không một gợn sóng, cả nhà tôi cùng nhau đi dạo trên bờ biển để tận hưởng không khí trong lành và mát mẻ của buổi sớm mai. Sáng hôm đó, bố mẹ đưa tôi đi thăm đảo Khỉ. Tôi được ngắm nhìn vẻ đẹp củà hòn Trống Mái và các động trong đảo Khỉ. Những hòn đá trong động có đủ màu sắc, được tạo nên bởi những bóng đèn pha lê, xanh, đỏ, vàng,… Thăm đảo Khỉ xong, chúng tôi về nhà nghỉ. Vậy là đã kết thúc hai ngày đi chơi biển thú vị. Mẹ tôi lại phải chuẩn bị đồ đạc để ra về. Thanh toán tiền phòng xong chúng tôi bắt đầu xuất phát. Tuy còn hơi tiếc nuối, nhưng tôi vẫn thấy vui vì được đi chơi xa thế này. cảm nhận được vẻ buồn phiền của tôi, bố tôi hứa, nếu năm sau phấn đấu trở thành học sinh giỏi bố sẽ iại cho đi chơi nữa. Tôi lại thấy vui vẻ vô cùng. Chiếc xe cần mẫn lao đi nhưng hình ảnh về Hạ Long thơ mộng vẫn hiện lên trong trí óc tôi. Tôi thầm tự hứa với bản thân, sang năm sẽ cố gắng học tập tốt để lại được đi chơi như thế này nữa.
|
Instruct
Tell the story of the first time you went on a trip
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Introduce your first long trip and the reason why your parents let you go out (For example: Because you achieved the title of excellent student, your father rewarded you with a long trip and a vacation in Ha Bay). Long).
BODY OF ARTICLE
The first time going away with each person is different. The important thing is that you know how to choose meaningful events and actions to narrate. It can be told in the following order:
All retellings must focus on clarifying a certain topic and portraying the characteristics and personality of the character being told according to the storyteller's intentions.
END
Express your feelings (the impression of the trip is very deep; promise yourself to try your best to study so that your father will let you go out again next year).
See also essay writing exercise 6: Tell about the plant you love.
REFERENCE ARTICLES
Until now, I still can't forget that day. It was the first time I went away. I don't remember how long ago it happened, but the images and memories of it are still engraved in my heart until now. That year, on the occasion of being a good student, my father rewarded me with a vacation in Ha Long.
There are still two days left until I leave but I'm so excited I can't sleep. Before leaving, my mother prepared a lot of things, including clothes, umbrellas, hats, food,... everything. At exactly six-thirty, a lovely car parked at our door. My parents brought the things to the car, then I just sat peacefully in the car to admire the beautiful scenery. Although I have looked at the sky up there hundreds, thousands of times, I have never looked at it so closely. The sky that day seemed bluer and clearer, blue clouds floating like ships docking. I don't know if it's because I'm really happy or because the sky is really beautiful, but I can't stop looking at it. I was so busy looking at the sky that I fell asleep without knowing it. When my mother woke me up, we had already arrived in Ha Long. I couldn't believe my eyes anymore, there was a big beautiful road in the middle, on both sides were houses growing close together, filled with a sea of people, voices, and cheers so loud that it hurt my brain. It took nearly an hour for my family to cross that sea of people. My father rented a motel near the sea. Looking down from the balcony, I saw a vast, vast beach. Far away, offshore, there are fishing boats that look like ants crawling on the vast ocean. Unable to contain my emotions, I asked my mother:
My mother replied:
We rested for a while then dad took the whole family out to eat. The food here must be extremely delicious: fish, crab, shrimp, squid,... All typical dishes of the sea. Even though I've eaten here many times at home, I still find the food here to be much more delicious. The most interesting thing is when I go swimming at the beach. The clear blue sea occasionally has strong waves crashing against the cows. Sea water is salty and cool. The sand at the beach is white and smooth. Because I couldn't swim, I just hung around, crawling in the water and building sand castles. My dad took pictures for the whole family.
The next morning, my mother woke me up early to watch the sunrise, the sunrise here was very beautiful. The sun rose high, looking like a giant ball of fire, reflecting on the clear blue sea without a single ripple. My whole family walked together on the beach to enjoy the fresh and cool air of the morning. tomorrow. That morning, my parents took me to visit Monkey Island. I got to see the beauty of Trong Mai island and the caves on Monkey Island. The rocks in the cave have all kinds of colors, created by crystal lights, blue, red, yellow, etc. After visiting Monkey Island, we went back to the motel. So ended two exciting days out on the beach. My mother had to prepare her things to leave. After paying for the room, we started to leave. Although I still feel a bit regretful, I still feel happy to be able to go out this far. Feeling my sadness, my father promised that if he strives to become a good student next year, he will let me go out again. I felt extremely happy again. The car drove diligently away, but the image of romantic Ha Long still appeared in my mind. I silently promised myself that next year I will try to study well so I can go out like this again.
|
Hướng dẫn
Kể về một lần em mắc lỗi
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về lần em mắc lỗi và lí do em chọn để kể lại.
THÂN BÀI
Những lần mắc lỗi ở mỗi người chắc rất khác nhau. Điều quan trọng là biêt lựa chọn sự việc, hành động có ý nghĩa để kể lại. Có thể kể theo hai cách:
+ Lỗi gì? Xảy ra ở đâu? Khi nào?…
+ Diễn biến của lỗi lầm ấy.
+ Nhận ra lỗi lầm, quyết tâm sửa chữa.
Tất cả các việc kể lại phải tập trung làm sáng tỏ một chủ đề nào đó và khắc hoạ được đặc điểm, tính cách của nhân vật. Ví dụ như ở bài 1 dưới đây: Vì giờ trước “tôi” vừa bị kiểm tra (nhân vật xưng “tôi” — người kể trong chuyện) nên “tôi” không chuẩn bị bài. Đến lớp thầy cô kiểm tra “tôi” bị điểm kém ; tôi lo sợ giấu mẹ ; đang ăn cơm mẹ nghe điện thoại biết và hỏi, nhưng vẫn giấu ; mẹ bỏ đũa bát vào phòng làm việc ngồi ; “tôi” ân hận…
+ Mở đầu câu chuyện.
+ Diễn biến câu chuyện.
+ Kết thúc câu chuyện.
Ví dụ như ở bài 2 dưới đây: “Tôi” (nhân vật ngưòi kể chuyện) vì nghịch ngợm mà mắc lỗi. Giờ kiểm tra làm xong bài, nghĩ ra trò viết lời giải dán vào lưng thầy giáo để cho các bạn chép ; các bạn được dịp thể hiện hết những mánh khoé láu lỉnh của tuổi học trò để chép bài ; nhưng không kịp phi tang ; thầy giáo biết và khiển trách, tôi ân hận, xin lỗi thầy giáo.
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ (lỗi lầm không thể tha thứ ; hứa sẽ không mắc lỗi nữa).
Xem thêm Bài kể câu chuyện lần đầu em được đi chơi xa tại đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bài 1
Dù câu chuyện đã xảy ra khá lâu rồi nhưng em vẫn còn ân hận mãi. Đó là lần đầu tiên em mắc lỗi. Hình ảnh buồn bã của mẹ khi đó vẫn còn in đậm trong em.
Hôm đó, bầu trời trong xanh mát mẻ. Trên đưòng đến trường, em vui vẻ nghĩ: “Hôm qua, cô đã kiểm tra bài mình rồi nên chắc chắn hôm nay cô sẽ không kiểm tra nữa, mình chẳng phải học bài”. Vừa nghĩ, em vừa chạy nhanh đến trưòng cho kịp giờ. Vậy mà không ngơ hôm đó em lại bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ. Mang điểm không về nhà, em không biết mẹ sẽ xử sự ra sao. Vối lại đây là lần đầu tiên em bị điểm kém. Quá lo sợ, em quyết định giấu mẹ điểm kém này. Khi về nhà, em làm như không có chuyện gì xảy ra. Trong bữa cơm, hai mẹ con đang nói chuyện vui vẽ, bỗng chuông điện thoại vang lên. Hình như có chuyện quan trọng hay sao mà em cảm thấy khuôn mặt mẹ trở nên buồn bã. Nói chuyện điện thoại xong, mẹ trở lại bàn. Mẹ khẽ hỏi em:
Em giật mình, chẳng lẽ mẹ đã biết chuyện. Giọng run run nhưng em vẫn lắc đầu:
Mẹ vẫn nhìn em, ánh mắt mẹ như xuyên vào lòng em. Mẹ không nói câu gì. Chắc mẹ đã biết em bị điểm kém rồi. Mẹ lặng lẽ bỏ đũa xuống và nói:
Rồi mẹ đi vào phòng làm việc. Qua cánh cửa hé mở, em nhìn thấy mẹ ngồi gục đầu xuống bàn, mái tóc ngắn loà xoà che hết khuôn mặt mẹ, nhưng em biết mẹ đang khóc. Hai bàn tay khô ráp của mẹ thường vuốt nhẹ má em còn bây giờ đang nắm chặt lấy nhau, run run.
Lúc đó, em đã cảm thấy thật hối hận. Khẽ đẩy cửa bước vào, em đến bên và khẽ gọi: “Mẹ!”. Mẹ vội lau nưốc mắt, ngước lên nhìn em. Đôi mắt mẹ đỏ hoe, cuối chân mày đã có nhiều nếp nhăn xuất hiện. Em bỗng thấy thương mẹ quá. Em ngập ngừng nói, nước mắt chảy dài:
Mẹ dịu dàng nói:
Rồi mẹ ôm em vào lòng. Em khẽ nói:
Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã mấy năm rồi. Mỗi lần nghĩ lại, em cảm thấy yêu mến mẹ vô cùng. Em hứa sẽ học hành chăm chỉ để mẹ không bao giờ phải phiền lòng, để những nếp nhăn ở khoé mắt mẹ không nhiều thêm nữa. Bởi vì em rất yêu mẹ, yêu nụ cười hiền từ của mẹ.
NHẬN XÉT
Bài 2
Đã hai năm trôi qua, nhưng tôi nhớ mãi lần mắc lỗi khi tôi học lớp năm của thầy Nam. Đó là lần mắc lỗi lớn nhất của tôi từ khi cắp sách đền trường. Hôm đó, thầy vào lớp và nói với chúng tôi:
Rồi thầy viết đề lên bảng. Bài kiểm tra không khó khăn lắm đối với tôi vì tôi học cũng khá môn này. Trong chốc lát, tôi đã hoàn thành bài kiểm tra trong khi các bạn trong lớp vẫn đang cắm cúi làm. Thầy luôn đi lại trong lớp từ lúc viết đề xong nên không đứa nào dám cóp bài. Tôi liền nghĩ ra là viêt bài giải của mình vào một tờ giấy rồi dán lên sau lưng thầy để cho các bạn trong lớp chép, Khi thầy đi qua, tôi nhanh chóng và nhẹ nhàng dán.tờ giấy đó lên lưng thầy. Các bạn trong lớp vẫn làm bài và thầy giáo không biết gì. Bỗng cả lớp xôn xao nhỏ rồi chép lấy chép để bài giải. Nhưng khổ nỗi, thầy Nam cứ đi đi lại lại nên khó mà có thể chép nổi. Dù vậy, có những đứa nghĩ ra cách hỏi ‘thầy vài câu hỏi cho thầy đứng lâu lâu một chút để những đứa khác chép rồi mình sẽ cóp lại từ chúng. Còn có đứa ngồi bàn đầu, nó giả vò lục lọi ngăn bàn lấy sách ra chép để thầy tới gần nó. Lúc đó, thừa thòi gian cho nó chép bài. Nhìn bọn bạn trong lớp làm đủ trò để chép bài giải đó, tôi thấy buồn cười quá… Cuối cùng, giờ làm bài cũng đã hết. Bài làm của từng đứa được thầy thu nhanh chóng. Giờ ra chơi bọn bạn lớp tôi luôn nhắc tới việc tờ giấy ghi bài giải đó khiến tôi bất chợt nhớ ra rằng: tôi chưa lấy lại nó. Trông vào lớp, thầy Nam vào lớp với vẻ mặt buồn rầu nhưng tôi còn thấy sự tức giận trên khuôn mặt thầy. Thầy hỏi cả lóp:
Can đảm lắm tôi mới dám đứng dậy tự nhận lỗi của mình. Tới đây, tôi mới thực sự nhận ra việc làm của mình là sai trái. Chính vì tôi làm như vậy đã khiến cả lớp dựa dẫm, không có sự tự tin khi làm bài kiểm tra. Điều đó cũng như tôi đã hại các bạn mình. Đáng ra, tôi sẽ phải chịu hình phạt đích đáng nhưng thầy Nam đã tha lỗi cho tôi và nói:
|
Instruct
Tell me about a time you made a mistake
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Introduce a time you made a mistake and why you chose to tell it.
BODY OF ARTICLE
Each person's mistakes are probably very different. The important thing is to know how to choose meaningful events and actions to narrate. It can be told in two ways:
+ What error? Where does it happen? When?…
+ The evolution of that mistake.
+ Recognizing mistakes, determined to correct them.
All retellings must focus on clarifying a certain topic and portraying the character's characteristics and personality. For example, in lesson 1 below: Because "I" was tested just now (the character says "I" - the narrator in the story), "I" did not prepare the lesson. When I went to class, the teacher tested "I" got a bad score; I was afraid to hide it from my mother; While eating, my mother heard the phone call and asked, but still hid it; Mom put her chopsticks and bowls into the office and sat down; “I” regret…
+ Start the story.
+ Story progression.
+ End of story.
For example, in lesson 2 below: "I" (the narrator) made a mistake because of being naughty. After finishing the test, I thought of writing the solution and sticking it on the teacher's back for you to copy; You have the opportunity to show off all the cunning tricks of school age to copy notes; but there was no time to get rid of the evidence; The teacher knew and reprimanded me. I regretted it and apologized to the teacher.
END
State your feelings (mistakes cannot be forgiven; promise not to make mistakes again).
See more This article tells the story of the first time I went on a trip here.
REFERENCE ESSAY
Lesson 1
Even though the story happened a long time ago, I still regret it forever. That was the first time I made a mistake. The sad image of my mother at that time is still imprinted in my mind.
That day, the sky was clear and cool. On the way to school, I happily thought: "Yesterday, she already checked my lesson, so she definitely won't test again today, I don't have to study." While thinking, I ran quickly to school to be on time. But without realizing it, that day I was called to the board to check my old lessons. Bringing a zero score home, I don't know how my mother will react. Besides, this is the first time I got a bad score. Too scared, I decided to hide this bad score from my mother. When I got home, I acted like nothing happened. During dinner, mother and daughter were chatting happily when suddenly the phone rang. It seemed like something important was happening, but I felt my mother's face become sad. After talking on the phone, mom returned to the table. Mom asked me softly:
I was startled, perhaps my mother knew about it. My voice trembled but I still shook my head:
Mom was still looking at me, her eyes seemed to penetrate my heart. Mom didn't say anything. Mom probably already knew I had bad grades. Mom quietly put down her chopsticks and said:
Then mother went into the office. Through the slightly opened door, I saw my mother sitting with her head down on the table, her short hair covering her face, but I knew she was crying. My mother's dry, dry hands that often gently caress my cheeks are now holding each other tightly, trembling.
At that time, I felt really regretful. Gently pushing the door open, I came to her side and softly called out: "Mom!". Mom quickly wiped her tears and looked up at me. Her mother's eyes were red, and many wrinkles appeared at the end of her eyebrows. I suddenly felt so sorry for my mother. I said hesitantly, tears streaming down:
Mom gently said:
Then my mother hugged me. I said softly:
Time passes so quickly, it's been so many years. Every time I think back, I feel extremely fond of my mother. I promise to study hard so that my mother never has to worry, so that the wrinkles in the corners of her eyes don't get any more. Because I love my mother very much, love her gentle smile.
COMMENT
Lesson 2
Two years have passed, but I always remember the mistake I made when I was in teacher Nam's fifth grade. That was my biggest mistake since I started school. That day, the teacher came into class and told us:
Then the teacher wrote the question on the board. The test was not very difficult for me because I studied this subject quite well. In a moment, I finished the test while my classmates were still busy working. The teacher was always walking around in the classroom from the moment he finished writing the questions, so no one dared to copy. I immediately thought of writing my solution on a piece of paper and then sticking it on the teacher's back for the rest of the class to copy. When the teacher passed by, I quickly and gently stuck that piece of paper on his back. The classmates still did their homework and the teacher didn't know anything. Suddenly the whole class made a small stir and started copying and copying to solve the problem. But unfortunately, Teacher Nam kept going back and forth so it was difficult to copy. However, there are some kids who think of a way to ask 'the teacher a few questions and let him stand for a while so that the other kids can copy them and then I can copy them back from them. There was also the kid sitting at the front desk, he pretended to rummage through the desk drawer to take out a book to copy so the teacher could come closer to him. At that time, there was plenty of time for him to copy the lesson. Looking at my classmates doing all kinds of tricks to copy that solution, I felt so funny... Finally, homework time was over. Each child's work was collected quickly by the teacher. During recess, my classmates always mentioned that paper with the solution, which made me suddenly remember: I hadn't gotten it back yet. Looking at the classroom, Mr. Nam entered the classroom with a sad expression but I could still see anger on his face. The teacher asked the class:
It took me a lot of courage to stand up and admit my mistakes. At this point, I truly realized what I was doing was wrong. Because I did that, the whole class relied on me and didn't have confidence when taking the test. That's like I harmed my friends. I should have received a proper punishment, but Mr. Nam forgave me and said:
|
Hướng dẫn
Kể về tối thứ bảy trong gia đình nhà em
YÊU CẨU
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu về buổi tối thứ bảy mà em chọn để kể lại.
THÂN BÀI
Mỗi người tuỳ vốn sông mà có những sự việc để kể lại. Điều quan trọng là lựa chọn được một chuỗi các sự việc, hành động có ý nghía trong gia đình để kể. Có thể kể theo trình tự xảy ra của các sự việc:
Qua chuỗi sự việc đó phải làm nổi bật không khí, tính chất, ý nghĩa của buổi tối cuối tuần trong gia đình.
KẾT BÀI
Nêu cảm nghĩ của bản thân (buổi tối trong gia đình thật là vui vẻ, đầm ấm ; em mong muốn có nhiều buổi tôi như thế này ; ấn tượng này sẽ theo em suốt đời,…).
Xem thêm Tập làm văn kể về một lần em mắc lỗi tại
đây.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Bố em Ịàm việc trong một cơ quan rất bận nên bố thường xuyên đi công tác xa nhà. Thường thì bố vắng nhà cả tháng trời. Nhưng tối thứ bảy này bố sẽ về nên cả nhà em rất phấn khởi.
Ngày hôm đó, mẹ em đi chợ mua rất nhiều thức ăn để đãi bố một bữa thật ngon. Vôn là một phụ nữ khéo tay nên mẹ em nấu ăn rất tuyệt. Còn,em chỉ biết chạy lăng xăng giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Gần sáu rưỡi chiều, vẫn chưa thấy bố về nên em và bé Thuỷ ra đứng đợi ở cổng. Bé.Thuỷ nói:
Em ậm ừ trả lòi rằng bố sẽ về nhanh thôi nhưng thật ra em còn sốt ruột hơn nó. Chò lâu quá, hai chị em đang định quay vào thì bỗng nghe tiếng gọi:
Chúng em vội chạy lại ôm chầm lấy bố rồi mời bố vào nhà. Bữa cơm đó thật ấm cúng. Bố cứ khen mẹ nấu ăn ngon mãi làm má mẹ đỏ bừng lên, em và cái Thuỷ tủm tỉm cười. Ăn uống xong, em rửa bát cùng mẹ. Thuỷ chạy vào bếp và nói:
À, hoá ra cô nàng muốn thể hiện trước mặt bố là mình biết làm việc nhà đây mà. Hai chị em rửa bát xong thì ra uống nước với bố mẹ. Lúc này bố mới hỏi:
Em cười tươi đang định trả lời bố thì Thuỷ vội khoe trước:
Bố hơi nhíu mày:
Em ngập ngừng nói:
Bố lại khẽ nói:
Rồi bô” bỗng vui vẻ cười. Bô” lấy mấy chiếc túi bô” mang về trong đợt đi công tác này ra.
Đầu tiên, bố đưa cho mẹ một bộ phấn son kèm lời chúc: “Chúc em luôn vui vẻ và xinh đẹp”, cả nhà vui vẻ vỗ tay tán thưởng. Bố tình cảm quá cơ. Tiếp đó, bố tặng em một cái đồng hồ báo thức hình con gấu rất xinh, lại tặng cái Thuỷ một bộ váy màu hồng có đính hoa. Ai cũng cười hớn hở. cả nhà lại vui vẻ. Không khí gia đình thật đầm ấm biết bao.
|
Instruct
Tell me about Saturday nights in your family
LOVE CRANES
OUTLINE
OPENING
Introduce the Saturday night that you chose to recount.
BODY OF ARTICLE
Each person, depending on their background, has stories to tell. The important thing is to choose a series of meaningful events and actions in the family to tell. It can be told in the order of events:
Through that series of events, the atmosphere, nature, and meaning of a family weekend evening must be highlighted.
END
State your feelings (the family evening was really fun and warm; I hope to have many evenings like this; this impression will stay with me for the rest of my life,...).
See more Essay writing about a time you made a mistake
This.
REFERENCE ESSAY
My father works in a very busy agency, so he often goes on business trips away from home. Usually, dad is away from home for whole months. But this Saturday night, my dad will come home, so my whole family is very excited.
That day, my mother went to the market to buy a lot of food to treat my father to a delicious meal. Volt is a skillful woman, so her mother cooks very well. As for me, I only know how to run around helping my mother pick vegetables and wash rice. It was almost six thirty in the afternoon, and my father still hadn't come home, so Thuy and I went to wait at the gate. Be.Thuy said:
I hummed and replied that my dad would be home soon, but in reality I was even more impatient than he was. After waiting for too long, the two sisters were about to go back in when they suddenly heard a voice calling:
We quickly ran to hug dad and invited him into the house. That meal was so cozy. Dad kept praising my mother for her delicious cooking, making her cheeks turn red, me and Thuy smiling. After eating, I washed the dishes with my mother. Thuy ran into the kitchen and said:
Well, it turns out she wanted to show off to her father that she knew how to do housework. After the two sisters finished washing the dishes, they went out to drink with their parents. At this point, dad asked:
She smiled brightly and was about to answer her father when Thuy quickly showed off:
Dad frowned slightly:
I hesitantly said:
Dad said softly:
Then "potty" suddenly laughed happily. Potty "get some potty bags" to bring back from this business trip.
First, dad gave mom a set of lipstick with the wish: "Wish you always be happy and beautiful", the whole family happily applauded. Dad is so affectionate. Next, my dad gave me a very pretty bear-shaped alarm clock, and gave Thuy a pink dress with flowers attached. Everyone laughed happily. the whole family was happy again. The family atmosphere is so warm.
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.