vi
stringlengths
846
10.5k
en
stringlengths
799
10.5k
Hướng dẫn Bài làm Em đang đi nhe bay, chợt một cơn gió lạnh và mạnh tạt vào khiến em chới với té xuống! Thì ra đó là một giấc mơ. Tỉnh giấc, nhìn quanh em thấy chiếc chăn đã bị em đạp sang một bên. Ánh đèn bên phòng mẹ còn sáng, em trở dậy nhè nhẹ định sang tắt. Có lẽ mẹ đã quên và ngủ say, sau một ngày làm lụng vất vả, mệt nhọc. Kìa! Thật bất ngờ, chiếc lưng cong cong của mẹ vẫn còn cặm cụi bên bàn máy may với chồng áo cần may gia công. Tình yêu thương mẹ mãnh liệt dâng trào trong lòng em. Mẹ rất hiền, rất dịu dàng, nét nhân từ hiện rõ trên gương mặt trái xoan đã có vài nếp nhăn. Tuổi ngoài bốn mươi của mẹ được mọi người thấy rõ hơn bởi mái tóc bắt đầu có sợi bạc. Đặc biệt, đôi mắt mẹ đen láy của mẹ luôn ánh lên những tia sáng ấm áp. Mẹ không la rầy nhiều nhưng em và các anh chị trong gia đình rất kính sợ. Từ trong sâu thẳm ánh mắt của mẹ, chúng e, nhận và hiểu được những điều mà mẹ muốn các con của mẹ làm và những việc không nên làm. Sự lo lắng của mẹ cho đàn con thật âm thầm. Còn nhớ một lần trong lớp, em xô bạn bị té chảy máy, thầy rất giận và quở trách em trước lớp. Em sợ lắm, tự động lên gặp thầy để xin lỗi, nhưng thật bất nhờ, thầy bảo: « Người mà em cần xin lỗi là mẹ em đấy! ». Thì ra hàng tháng, vào cuối kì tổng kết, dù đã biết điểm qua sổ liên lạc nhưng mẹ vẫn gặp thầy để nắm rõ hơn về tình hình học tập của em. Khi biết vụ việc xảy ra do lỗi của em, mẹ đã tự động đến gặp gia đình bạn để xin lỗi. Em thật sự xúc động và sà vào lòng mẹ: « Sao mẹ không đánh mắng con? ». Mẹ dịu dàng dạy bảo: « Mẹ biết con không cố ý nhưng khi chơi với phải nương tay với bạn nhé! ».
Instruct Assignment I was walking around, suddenly a cold and strong wind blew in, causing me to stumble and fall down! It turned out it was a dream. Waking up, looking around I saw that the blanket had been kicked aside. The light in my mother's room was still on, so I got up and tried to turn it off. Perhaps mother had forgotten and fell asleep, after a hard and tiring day of work. Behold! Unexpectedly, my mother's curved back was still busy at the sewing machine table with a stack of shirts that needed to be sewn. Intense love for my mother welled up in my heart. Mother is very gentle, very gentle, her kindness is clearly visible on her oval face that has a few wrinkles. Her mother's age in her mid-forties was seen more clearly by everyone because her hair began to turn gray. In particular, her mother's black eyes always shine with warm rays of light. My mother didn't scold me much, but I and my siblings in the family were very scared. From the depths of a mother's eyes, we receive and understand what she wants her children to do and what not to do. The mother's concern for her children is silent. I remember one time in class, I pushed my friend and the machine fell down. The teacher was very angry and scolded me in front of the class. I was so scared, I automatically went to see the teacher to apologize, but unexpectedly, the teacher said: "The person you need to apologize to is your mother!" ». It turns out that every month, at the end of the final semester, even though I knew my grades through the contact book, my mother still met with the teacher to better understand my student's learning situation. When she learned that the incident happened due to your fault, your mother automatically went to meet your family to apologize. I was really touched and rushed into my mother's arms: "Why don't you beat and scold me?" ». Mom gently taught: « I know you don't mean it, but when you play, be gentle with your friends! ».
Hướng dẫn Bài làm Đi từ Bắc vào Nam, ta qua bao miền đất nước. Mỗi miền là một bức tranh thiên nhiên. Lạng Sơn với động Tam Thanh, gợi những huyền thoại, sông Kì Cùng hiền hoñ; Bắc Cạn với hồ Ba Bể nên thơ, huyền ảo; Nghệ An với dòng sông Lam uốn khúc quanh co trắng xoá, với non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ, Huế với dòng sông Hương mơ màng, núi Ngự Bình trầm tư soi bóng trên dòng sông, Đồng Nai với những cánh đồng thẳng cánh cò bay, rập rờn sóng lúa, với những con kênh xanh xanh rợp bóng dừa, bóng xoài, bóng nhãn… Bao nhiêu mảnh đất khác nhau là bấy nhiêu bức tranh thiên nhiên diễm lệ. Nhưng có lẽ đẹp hơn cả vẫn là “Đệ nhất kì quan Phong Nha”. Dù chưa một lần đến Phong Nha, ta vẫn phần nào cảm nhận được chắc hẳn đây phải là nơi có một cảnh quan kì lạ vào hấp dẫn vào bậc nhất của Việt Nam, nếu không làm sao có thể được phong là “đệ nhất kì quan”, làm sao có thể được công nhận là di sản thiên nhiên thế giới? Nhưng đó là sự cảm nhận bằng lí trí, bằng khả năng tư duy vốn có của con người. Sự cảm nhận ấy dù sao cũng là những hình ảnh mờ mờ, không rõ nét. Sự cảm nhận về vẻ đẹp của động Phong Nha thực sự trở nên rõ ràng và cụ thể khi ta tiếp xúc với bài văn Động Phong Nha của Trần Hoàng. Ngòi bút thuyết minh, miêu tả chân thực, giản dị, nhưng cũng đầy chất tạo hình, chất thơ của Trần Hoàng đã dẫn dắt người đọc vào thế giới tiên cảnh đầy kì ảo, bí ẩn và lung linh sắc màu của cảnh quan Phong Nha. Theo dòng cảm xúc của Trần Hoàng, ta đến với một miền rừng núi phía tây tỉnh Quảng Bình với nhũng cánh rừng nguyên sinh rộng bạt ngàn, với dòng sông Son nước xanh thẳm, trong vắt, với những xóm làng, nương ngô, bãi mía trù phú. Nằm giữa miền thiên nhiên thơ mộng ấy là động Phong Nha. Đầu tiên ta bước vào Động Khô. Chao ôi, một kiệt tác của thiên nhiên khiên ta sững sờ: những vòm đá vân nhủ và vô số cột đá màu xanh ngọc bích óng ánh. Trần Hoàng chỉ đưa một nét vẽ vào bức tranh đã làm hiện ra một cảnh Phong Nha lóng lánh sắc màu và gợi nhiều cảm xúc. Động Khô thật đẹp và hấp dẫn nhưng không đủ sức níu kéo bước chân du khách dừng lại lâu. Âm thanh rì rầm của dòng sông chảy suốt ngày đêm ở phía dưới 200 mét như một lời mời mọc êm ái đày quyến rũ, kéo bước chân du khách bước vào Động Nước. Chỉ việc đi vào Động Nước bằng thuyền và mang theo đẽn đuốc cũng đã gợi bao tò mò nơi du khách Việt Nam. Phải chăng trong cái hang động sâu thẳm dài hơn 1500m kia có bao điều kì lạ và bí ấn? Quả thực, người đọc thật sự kinh ngạc và thích thú cùng với sự kinh ngạc và thích thú của Trần Hoàng. Dưới ngòi bút của Trần Hoàng, động Phong Nha hiện ra với một vẻ đẹp lộng lẫy, kì ảo; Dưới ánh áng lung linh của đèn đuốc, các khối thạch nhũ hiện lên đủ hình khối, màu sắc. Có khối hình con gà, con cóc, có khối xếp thành đốt trúc dựng đứng trên mặt nước… Lại có khối mang hình mâm xôi, cái khánh, hoặc hình các tiên ông đang ngồi đánh cờ… Bàn tay tài hoa của tạo hoá khéo tạo cho các khối thạch nhũ không chỉ đẹp về đường nét mà còn rất huyền ảo về sắc màu, một sắc màu lóng lánh như kim cương không bút nào lột tả hết. Dây đó, trên vách động còn rủ xuống những nhành phong lan xanh biếc… Có lẽ chưa có một hang động nào đẹp lộng lẫy đến thế, vẻ đẹp vừa có nét hoang sơ bí hiểm, lại vừa rất thanh thoát và giàu chất thơ. Đúng là một thế giới tiên cảnh như nhà văn đã nhận xét. Cùng với hình khối và sắc màu, vẻ đẹp của động Phong Nha còn được tạo nên bởi những âm thanh rất đặc biệt. Một tiếng nước gõ long tong, một tiếng nói trong hang động đều có âm vang riêng, khác nào tiếng đàn, tiếng chuông nơi cảnh chùa, đất Bụt. Thật là kì thú! Vẻ đẹp của động Phong Nha có nét đặc sắc, độc đáo riêng không trộn lẫn với vẻ đẹp của bất cứ hang động, cảnh quan nào. Hơn nữa, “Thế giới tiên cảnh” của Phong Nha lại trải dài tới hơn 1500m. Hơn 1500m với 14 buồng nối nhau bởi một hành lang chính và nhiều hành lang phụ. Ta có cảm giác như lạc vào một cung điện nguy nga lộng lẫy trong các câu chuyện cổ tích. Và thú vị hơn là cung điện ấy lại nằm trên một dòng sông ngầm chảy suốt đêm ngày, bên trên nó là những khối đá vôi với những cánh rừng nguyên sinh. Thế mà theo tác giả hang động phía sâu bên trong (nơi mới chỉ có vài đoàn thám hiểm với các phương tiện cần thiết đặt chân tới), cùng các dòng sông ngầm dưới khối núi đá vôi Kẻ Bàng và khu rừng nguyên sinh 40000 ha vẫn còn là nơi cất giấu bao điều huyền bí thú vị, hấp dẫn mà con người chưa biết hết. Và nếu những bí mật ấy được khám phá thì Phong Nha còn kì ảo và hấp dẫn đến mức nào?
Instruct Assignment Going from North to South, we pass through many parts of the country. Each region is a natural picture. Lang Son with Tam Thanh cave, evoking legends, gentle Ky Cung river; Bac Can with poetic and magical Ba Be Lake; Nghe An with the winding white Lam River, with blue mountains and blue water like a painting, Hue with the dreamy Perfume River, thoughtful Ngu Binh Mountain reflecting on the river, Dong Nai with straight fields Storks flying, rice waves fluttering, with green canals lined with coconut trees, mango trees, longan trees... So many different plots of land are so many beautiful natural paintings. But perhaps the most beautiful is still "The First Wonder of Phong Nha". Even though we have never been to Phong Nha, we still somehow feel that this must be a place with one of the most strange and attractive landscapes in Vietnam, otherwise how could it be considered "the best in history?" "How can it be recognized as a world natural heritage?" But that is a feeling with reason, with the inherent thinking ability of humans. That perception is, after all, a blurry, unclear image. The perception of the beauty of Phong Nha Cave really becomes clear and specific when we come into contact with the essay Phong Nha Cave by Tran Hoang. Tran Hoang's pen explains and describes truthfully, simply, but also full of visual and poetic qualities, leading readers into a magical, mysterious and colorful fairyland world of the Phong Nha landscape. Dental. Following Tran Hoang's emotions, we come to a mountainous region in the west of Quang Binh province with vast primeval forests, with the deep blue and clear Son River, with villages, corn fields, and beaches. rich sugarcane. Located in the middle of that poetic natural region is Phong Nha cave. First we enter Dry Cave. Alas, a masterpiece of nature makes us stunned: jade stone arches and countless iridescent jade green stone pillars. Tran Hoang only put one brushstroke into the painting, revealing a Phong Nha scene sparkling with color and evoking many emotions. Dry Cave is beautiful and attractive but not enough to keep tourists stopping for a long time. The murmuring sound of the river flowing day and night 200 meters below is like a gentle and seductive invitation, drawing visitors into the Water Cave. Just entering Nuoc Cave by boat and carrying a torch arouses a lot of curiosity among Vietnamese tourists. Are there many strange and mysterious things in that deep cave over 1500m long? Indeed, the reader is truly surprised and delighted along with Tran Hoang's amazement and delight. Under the pen of Tran Hoang, Phong Nha cave appears with a splendid, magical beauty; Under the shimmering light of torches, stalactites appear in all shapes and colors. There are blocks shaped like chickens, toads, there are blocks arranged into bamboo poles standing on the water surface... There are also blocks shaped like raspberries, gongs, or images of fairies sitting and playing chess... The talented hands of the creator are skillful. Making the stalactites not only beautiful in outline but also very magical in color, a sparkling diamond-like color that no pen can fully describe. On that string, on the cave wall, blue orchid branches hang down... Perhaps there has never been a cave so gorgeous, its beauty is both wild and mysterious, yet also very elegant and poetic. It is truly a fairy tale world as the writer commented. Along with shapes and colors, the beauty of Phong Nha cave is also created by very special sounds. A sound of water tapping, a voice in a cave all have their own resonance, just like the sound of a guitar or a bell in a pagoda or Buddha's land. It's amazing! The beauty of Phong Nha cave has its own special and unique features that do not mix with the beauty of any other cave or landscape. Furthermore, Phong Nha's "Fairy World" stretches over 1500m. More than 1500m with 14 rooms connected by a main corridor and many side corridors. We feel like we are lost in a magnificent palace in fairy tales. And what's more interesting is that the palace is located on an underground river that flows day and night, above it are limestone blocks with primeval forests. Yet, according to the author, the cave is deep inside (where only a few expeditions with the necessary means have set foot), along with the underground rivers under the Ke Bang limestone massif and the 40,000 hectare primeval forest. It is still a place that hides many interesting and fascinating mysteries that people do not know yet. And if those secrets are discovered, how magical and attractive will Phong Nha still be?
Hướng dẫn Bài làm Cầu Long Biên- chứng nhăn lịch sử là một bài bút kí khá đặc sắc. Từ góc nhìn nhà báo và chất văn bút kí, Thuý Lan đã tạo ra một mạch cảm xúc độc đáo về cây cầu lịch sử. Lần theo các dòng bút là pha nhiều chất hồi kí của Thuý Lan, chúng ta gặp lại chiếc cầu Long Biên như gặp lại một chứng nhân lịch sử. Từ một cây cầu sắt nối đôi bờ sông Hồng, cầu Long Biên đã được nhân hoá thành con người có lí lịch, có lịch sử, có cảm xúc buồn vui… như bao con người khác. Dường như tác giả thổi hồn mình vào vật, để vật cũng thấm đẫm tình người. Cầu Long Biên ra đời là kết quả của cuộc khai thác thuộc địa lần thứ nhất của thực dân Pháp, là thành tựu quan trọng của thời văn. minh cầu sắt. Nhưng sự thai nghén chào đời của cây cầu lịch sử này đã gắn liền với bao mồ hôi, nước mắt và cả bao xương máu của những người dân phu Việt Nam. Người ta còn ghi lại những cảnh ăn ở khổ cực của dân phu và cảnh đối xử tàn nhẫn của những ông chủ người Pháp đã khiến cho hàng nghìn người Việt Nam bị chết trong quá trình làm cầu. Thật là khủng khiếp! Chỉ một vài dòng ngắn ngủi, bài viết đã gợi ra được số phận bi thảm của một dân tộc nô lệ trong một thời kì lịch sử đen tối. Gần nửa thế kỉ tuổi đời ban đầu của mình, cầu Long Biên đã trở thành nhân chứng sống chứng kiến bao đau thương của một dân tộc. Cách mạng tháng Tám thành công, nhưng chiến tranh chưa kết thúc. Cầu Long Biên lại một lần nữa chứng kiến những đêm Hà Nội “đất trời bốc lửa” kiên cường chống Pháp. Những thời khắc lịch sử hào hùng ấy được tác giả gợi lại bằng nỗi nhớ những ngày đầu năm 1947, cái ngày người dân Thủ đô cùng Trung đoàn yêu dấu của mình bí mật ra đi – những ngày vừa bi thương vừa hùng tráng: Những đèm ra đi đất trời bốc lửa Cả đô thành nghi ngút cháy sau lưng Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng Hồn phất phơ mười phương cờ đỏ thắm Rách tả tơi rồi đôi giày vạn dặm Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa… Hoà bình vừa lập lại chưa bao lâu thì một trang sử mới đầy đau thương, oanh liệt, bi hùng lại đến, cầu Long Biên đã chứng kiến những năm tháng cả dân tộc chống Mĩ cứu nước đầy cam go, ác liệt. Ngay một vật vô tri vô giác như cầu Long Biên mà cũng trở thành mục tiêu bắn phá, hứng chịu biết bao nhiêu tấn bom đạn của không lực Hoa Kì. Chiếc cầu rách nát, tả tơi như ứa máu. Đau thương nhưng không gục ngã, cái bản tính ấy của con người Việt Nam đã truyền sang cây cầu, khiến nó cứ sừng sững giữa mênh mông trời nước, bất chấp, bom đạn tàn bạo, khốc liệt của kẻ thù. Đây chính là thời kì bi thương và hào hùng nhất trong lịch sử cầu Long Biên và trong lịch sử dân tộc! Cầu Long Biên đứng đỏ như một chứng nhân sống động, đau thương và anh dũng.. Chiến tranh đã kết thúc. Hoà bình đã lập lại. Một cuộc sống êm đềm, bình dị và đầy ắp niềm vui. Cầu Long Biên vẫn như một chứng nhân lịch sử chứng kiến những thay da đổi thịt của quê hương với bao màu xanh thân thương, Làng mạc trù phú. Thời kì công nghiệp hoá, hiện đại hoá đã có thêm những cây cầu hiện đại hơn sừng sững vượt sông Hồng. Cầu Long Biên đã rút về vị trí khiêm nhường, nhưng giá trị của nó đã từng là nhân chứng sống động, đau thương và anh dũng của Hà Nội, của đất nước và của con người Việt Nam thì mãi mãi tồn tại. Từ việc giới thiệu, khắc hoạ cầu Long Biên với tư cách một chứng nhân lịch sử, Thúy Lan bày tỏ những cảm xúc, tình cảm yêu mến, tự hào và gắn bó với cây cầu lịch sử. Tình cảm ấy thật tha thiết và mãnh liệt. Người đọc thật sự xúc động bởi những cảm xúc sôi nổi trào dâng trong câu văn thấm đậm chất trữ tình. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh chiếc cầu được vẽ trang trọng giữa trang sách với bài thơ… Những câu thơ ấy đã nằm sâu trong trí óc tôi… Mỗi lần có dịp đứng lên cầu Long Biên, tôi lại say mê ngắm nhìn màu xanh bãi mía, nương dâu, bãi ngô, vườn chuối phía Gia Lâm không bao giờ chán mắt. Cái màu xanh cần lao ấy gợi bao yêu thương và yên tĩnh trong tâm hồn. Khi chiều xuống, nhìn về phía Hà Nội, thấy những ánh đèn mọc lèn như sao sa, gợi lên bao quyến rủ và khát khao. Tôi nhớ những ngày đầu năm 1947… “Tôi nhớ những năm tháng chống đế quốc Mĩ oanh liệt và hào hùng… Sự gắn bó với cây cầu sâu sắc đến mức, dường như tác giả cảm nhận được nỗi đau thương của cây cầu, thấy được nó rách nát, tả tơi như ứa máu đau đớn, xót xa khi thấy câu cầu bị đánh hỏng. Tôi chạy ngay lên cầu khi tiếng bom vừa dứt. Những cảnh vệ dầu cầu đã ngăn không cho tôi lên. Nước mắt ứa ra, tôi tưởng như minh đứt từng khúc ruột.
Instruct Assignment Long Bien Bridge - historical wrinkle is a quite unique memoir. From a journalist's perspective and the quality of her writing, Thuy Lan has created a unique emotional circuit about the historic bridge. Following the lines of Thuy Lan's memoir mixed with memoirs, we meet the Long Bien bridge again as if meeting a historical witness. From an iron bridge connecting the two banks of the Red River, Long Bien Bridge has been humanized into a person with a background, history, sad and happy emotions... like many other people. It seems that the author breathes his soul into the object, so that the object is also imbued with human love. Long Bien Bridge was born as a result of the first colonial exploitation of the French colonialists, an important achievement of the literary era. iron bridge. But the birth of this historic bridge was associated with much sweat, tears and blood of the Vietnamese people. People also recorded the miserable living conditions of the peasants and the cruel treatment of the French bosses, which caused thousands of Vietnamese people to die during the bridge construction process. It's terrible! In just a few short lines, the article evokes the tragic fate of a slave nation in a dark period of history. Nearly half a century old in its original life, Long Bien Bridge has become a living witness to the suffering of a nation. The August Revolution was successful, but the war was not over. Long Bien Bridge once again witnessed the nights Hanoi was "on fire" and stubbornly resisted the French. Those heroic historical moments are evoked by the author with nostalgia for the early days of 1947, the day the people of the Capital and their beloved Regiment secretly left - days that were both tragic and majestic: The departures left the earth and sky on fire The whole city is burning behind them. The boys who are not yet white owe their debt to the hero. Their souls are waving crimson flags in ten directions. Their shoes are torn to tatters and thousands of miles away. The dust of the long march fades away the proud clothes... Not long after peace was restored, a new page of history full of pain, glory, and tragedy came. Long Bien Bridge witnessed the difficult and fierce years of the whole nation fighting against America to save the country. Even an inanimate object like Long Bien Bridge became a target for bombardment, suffering countless tons of bombs and bullets from the US Air Force. The bridge was torn and tattered as if bleeding. Painful but not defeated, that nature of the Vietnamese people has been transferred to the bridge, making it stand tall in the vastness of sky and water, regardless of the enemy's brutal and fierce bombs and bullets. This is the most tragic and heroic period in the history of Long Bien Bridge and in the history of the nation! Long Bien Bridge stands red as a living, painful and heroic witness. The war has ended. Peace has been restored. A peaceful, simple and full of joy life. Long Bien Bridge is still a historical witness witnessing the changes of the homeland with its beloved green colors and rich villages. During the period of industrialization and modernization, more modern bridges towered over the Red River. Long Bien Bridge has retreated to a humble position, but its value as a living, painful and heroic witness of Hanoi, the country and the people of Vietnam will forever exist. From introducing and portraying Long Bien Bridge as a historical witness, Thuy Lan expressed her emotions, love, pride and attachment to the historical bridge. That love is so passionate and intense. Readers are truly touched by the vibrant emotions surging in the lyrical sentences. I still vividly remember the image of the bridge solemnly drawn between the page of the book and the poem... Those verses are deeply embedded in my mind... Every time I have the opportunity to stand on Long Bien bridge, I am fascinated to look at the green sugarcane fields, mulberry fields, corn fields, and banana gardens on the Gia Lam side and never tire of my eyes. That working green color evokes so much love and tranquility in the soul. When dusk falls, looking towards Hanoi, you see lights growing like falling stars, evoking so much charm and desire. I remember the early days of 1947... “I remember the glorious and heroic years of fighting against American imperialism… The attachment to the bridge is so deep that the author seems to feel the pain of the bridge, seeing it torn and tattered as if bleeding painful blood, and saddened to see the bridge broken. I immediately ran to the bridge as soon as the bomb sound stopped. The bridge guards prevented me from going up. Tears welled up in my eyes, I felt like my intestines were torn apart.
Hướng dẫn Mỗi chúng ta, ai sinh ra cũng được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Mẹ cha trao cho ta hình hài và nuôi dưỡng ta khôn lớn. Nhưng trong hành trình khôn lớn ấy, không chỉ mẹ cha, có những người khác cũng nuôi dưỡng tâm hồn ta trở nên tốt đẹp. Với em, người đó là bà nội. Bà nội là người vô cùng quan trọng trong tuổi thơ của em. Bà em năm nay đã bước sang tuổi bảy mươi, dáng người bà nhỏ nhắn, gầy gầy nhưng vẫn còn nhanh nhẹn và minh mẫn lắm. Mái tóc bà bạc trắng như cước, lúc nào cũng được vấn gọn gàng trong chiếc khăn màu nâu. Khuôn mặt bị thời gian lấy đi tuổi trẻ, những nếp nhăn đã không còn thẳng hàng, đôi mắt nheo nheo lại dưới hàng lông mày và miệng bà đã móm mém. Tuy vậy, nụ cười hiền hòa và ánh mắt của bà khiến em cảm thấy giống như những bà Tiên trong câu chuyện cổ tích của bà. Bố mẹ em bận bịu làm ăn, ông nội đã qua đời từ khi bố em còn bé xíu, bà nội là người chăm sóc và nuôi nấng em suốt từ ngày em cất tiếng khóc chào đời đến tận bây giờ. Ông nội qua đời sớm để lại bố em và hai bác trai, một tay bà vất vả làm lụng chăm lo, nuôi lớn các con rồi dựng vợ, xây nhà. Vậy mà khi con cái tỏ ý đón bà về phục dưỡng, bà xua tay phản đối. Khi các cháu sinh ra lại lật đật chạy đi chạy lại giữa các nhà, chăm chút cho từng đứa. Bà đua võng ru em những ngày còn chưa biết bò, biết lẫy. Mẹ từng bảo với em, khi em bi bô tập nói, tiếng đầu tiên em gọi là “Bà”. Trong các cháu, em là đứa nhỏ tuổi nhất và do một tay bà chăm bẵm từ nhỏ đến lớn, em thường hay quấn quýt bên bà nên bà rất yêu thương và chiều chuộng. Bà một mình sống trong ngôi nhà nhỏ cạnh nhà em. Ngày trước bố và các bác cứ khuyên ngăn bà về ở chung để con cháu được chăm sóc bà, bà đỡ vất vả. Em nhớ khi ấy bà chỉ bảo rằng: “Tao đi với chúng mày, thì bố chúng mày ở một mình à. Mẹ ở ngay đây thôi, có chuyện, chúng mày vẫn chăm nom được, chẳng vấn đề gì cả.” Từ đó, bố không nhắc lại chuyện này nữa. Mọi người sau đó thường tụ tập tại nhà bà cuối tuần và các dịp lễ, tết, bận mấy cũng không quên. Bà mừng lắm, bà thường bảo với em bà chỉ mong vậy chứ không mong gì hơn nữa. Năm tháng qua đi, gánh nặng cuộc đời đã khiến sức khỏe bà yếu hơn nhưng bà vẫn trồng rau, nuôi gà. Khu vườn nhỏ của bà được bà tỉ mỉ chăm bón, mùa nào cũng có rau xanh, trái ngọt. Đến mùa rau trưởng thành, quả chín bà lại hái rồi đem chia cho từng nhà. Bà chính là một phần của tuổi thơ em. Những câu chuyện cổ tích thần kỳ, những bài học ý nghĩa về lối sống, đạo đức đều được bà mang đến bên em. Bà biết nhiều món bánh, ba miền Bắc Trung Nam, thứ bánh nào ngon bà cũng biết: bánh giò, bánh gio, bánh khúc, bánh bột lọc…Trừ dịp Tết, cúng giỗ, cứ ngày nào trời đổ mưa là bà lại gọi em sang cùng bà làm bánh. Mưa ngoài trời rả rích, hai bà cháu quây quần bên nhau, tự tay làm những món bánh thơm ngon và nghe bà thủ thỉ câu chuyện ngày xưa, những câu chuyện mà bà đã gặp, đã nghe qua trong suốt bao năm tháng cuộc đời. Bà cho em rất nhiều yêu thương và kỉ niệm đẹp, nhiều đến nỗi không thể ghi hết bằng giất bút. Những chuyện vui, chuyện buồn hàng ngày, chuyện gì em cũng kể với bà, bà lắng nghe, vỗ về và nhẹ nhàng khuyên nhủ bằng lời lẽ nhẹ nhàng, dễ hiểu. Có lần, em mắc lỗi, bố vốn nghiêm khắc nên giận dữ định dùng roi đánh em. Bà vội vàng can ngăn, quát bố không được đánh rồi khuyên bảo em, đến khi em nhận ra lỗi của mình bà mới bảo về xin lỗi bố. Tuổi thơ của em là những năm tháng ngọt ngào, hạnh phúc trong tình yêu thương của bố mẹ và bà nội. Bà giống như bà tiên hiền hậu, biết nhiều phép thuật, phù phép cho tuổi thơ của em trọn vẹn hơn, tươi đẹp hơn. Hai tiếng bà ngoại trong tôi là hai từ vô cùng đẹp và thiêng liêng. Cả tuổi ấu thơ của tôi đều gắn liền với những kỉ niệm về bà yêu quý. Những kỉ niệm ấy được bà vun đắp và gieo trồng tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn tôi. Đó là những lời tự tận đáy lòng mà tôi muốn nói với bà – bà tuyệt với nhất trong trái tim tôi. Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con. Nghe mẹ kể lại tôi nhỏ xíu bố mẹ đi làm xa tôi khóc suốt, bà thì cũng có tuổi thế mà ngày nào cũng phải thức để dỗ dành kể chuyện hát ru cho tôi ngủ. Cho tới tận bây giờ cái mùi trầu thơm đượm bà nhai vẫn còn mơn man trong tâm hồn tôi. Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: “Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi” luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: “Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui”. Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém “Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào”. Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi. Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà
Instruct Each of us is born to live in the loving arms of our family. My mother and father gave me my form and raised me. But in that journey of growing up, not only our parents, there are other people who also nurture our souls to become good. For me, that person is my grandmother. My grandmother was a very important person in my childhood. My grandmother has turned seventy this year. Her figure is small and thin, but she is still very agile and alert. Her hair is as white as ice, always neatly wrapped in a brown scarf. Time has taken away her youth from her face, her wrinkles are no longer aligned, her eyes are squinted under her eyebrows and her mouth is toothless. However, her gentle smile and eyes made me feel like the Fairies in her fairy tales. My parents are busy doing business, my grandfather passed away when my father was a baby, my grandmother is the one who took care of and raised me from the day I was born until now. My grandfather passed away early, leaving behind my father and two uncles. She worked hard to take care of and raise the children, then get married and build a house. Yet when her children offered to take her home to recover, she waved her hand in protest. When the children were born, they hurriedly ran back and forth between houses, taking care of each child. She used a hammock to lull me when I could not crawl or roll over. Mom once told me, when I was learning to speak, the first word I called was "Grandma". Among the children, I am the youngest and because my grandmother took care of me from childhood to adulthood, I was often close to her, so she loved and pampered me very much. She lives alone in a small house next to my house. In the past, my father and uncles kept advising me to stop her from living with me so that my children and grandchildren could take care of her and save her from the hardships. I remember at that time she just said: "If I go with you, your father will be alone." Mom is right here, if something happens, you guys can still take care of it, no problem at all." From then on, dad never mentioned this again. Everyone then often gathered at her house on weekends and holidays, no matter how busy they were, they never forgot. She was so happy, she often told her sister that she only wanted that and nothing more. Over the years, the burden of life has made her health weaker, but she still grows vegetables and raises chickens. Her small garden is meticulously nurtured by her, producing green vegetables and sweet fruits every season. When the vegetables mature and the fruits are ripe, she picks them and shares them with each family. She is a part of my childhood. Magical fairy tales and meaningful lessons about lifestyle and morality were all brought to me by my grandmother. She knows many cakes, from the North, Central and South, she knows every delicious cake: banh gio, banh gio, banh khuc, banh loc... Except for Tet, death anniversary offerings, every day it rains she calls. I went to work with my grandmother to make cakes. It was raining outside, the two of them gathered together, made delicious cakes and listened to their grandmother whispering stories of the past, stories that she had met and heard throughout the years of her life. . She gave me so much love and beautiful memories, so many that I can't write them all down with a pen. Every day I tell her happy and sad stories. She listens, comforts and gently advises with gentle, easy-to-understand words. One time, when I made a mistake, my father, who was strict, got angry and tried to hit me with a whip. She quickly intervened, shouted at my father not to hit him, then advised me. Only when I realized my mistake did she tell me to go home and apologize to my father. My childhood was sweet and happy years surrounded by the love of my parents and grandmother. She is like a gentle fairy who knows a lot of magic and spells to make my childhood more complete and beautiful. The two words grandmother in my mind are two extremely beautiful and sacred words. My entire childhood was associated with memories of my beloved grandmother. Those memories were nurtured and planted by her, creating a beautiful corner in my soul. Those are the words from the bottom of my heart that I want to say to her - she is the most wonderful woman in my heart. My grandmother is over seventy years old this year. Her hair is white like the fairies in fairy tales. Her back is very bent. Wrinkled skin with age spots in many places. She sacrificed her entire youth, working hard, staying up late and waking up early to raise my mother and aunts. Her eyes are no longer as sharp as before, but her gaze is still the same as ever: affectionate and kind. His hands were rough and calloused from a lifetime of traveling and struggling to earn food and clothes for his children. Listening to my mother tell me that I was small, my parents worked far away, and I cried all the time. She was also old, but she had to stay up every day to comfort me and tell me lullabies to help me sleep. Until now, the fragrant betel smell of her chewing still caresses my soul. When I was a child, I lived in the arms of my grandmother's boundless love. Every night I fall into a peaceful sleep thanks to the fairy tales she tells. Early in the morning, she called me up to go to school. The call: "Honey, wake up, it's time to go to school" always wakes me up after a long sleep. She took my hand and took me to school. Waiting for the school gate to close completely, she felt secure and left. In the afternoon, still walking quietly, she took me back home. Every time I'm next to her, I feel extremely warm. Once I fell and I lay down for a long time. She pushed her child hastily and said: "You are a hustler and always know how to get up after every fall. Your grandchildren are the same, right? Grandma is very happy if you can be as busy as you are." Hearing her words, I stopped crying and stood up on my own. She smiled crookedly, "You're a good boy, come here and let me brush the dirt off." On late study days, I was so sleepy that I collapsed on the desk and fell asleep. The next morning, when I woke up, I found myself covered in blankets, lying in bed. On the desk, the lights have been turned off, and the books are arranged neatly and neatly. She carried me to bed and rearranged my books for me. She always takes care of the housework. My mother didn't want her to do it, afraid she would be tired, but she didn't listen. I wish I could grow up quickly to help her, but sometimes, I wish time would pass slowly so that I could forever be in her loving arms.
Hướng dẫn Từ xưa ông cha ta đã luôn đề cao tình cảm anh chị em ruột thịt, có câu: “Chị ngã em nâng” cũng là để răn dạy con cháu mình như thế. Và Chi là đứa em gái mà tôi thương nhất trong nhà. Em gái tôi, tròn 6 tuổi. Ở độ tuổi mà em còn mang trong mình những nét hồn nhiên, ngay thơ rất đỗi đáng yêu của một đứa trẻ thơ. Chi mũm mĩm, mập mập trông rất đáng yêu. Đôi mắt trong veo với hàng mi dài là điểm nhấn trên khuôn mặt em, đôi mắt dường như đẫm nước, long lanh khiến cho người đối diện rất có thiện cảm. Cùng với đó là nước da trắng hồng hào cùng đôi má phúng phính khiến em càng ghi điểm trong mắt mọi người. Đó cũng là cội nguồn của cái tên “ Bông tròn” được ra đời. Đôi má ấy luôn khiến mọi người khi gặp bé đều muốn “cắn” yêu một miếng. Bé bé con con, đôi chân lon ton luôn tinh nghịch hiếu động chạy đây đó đi chơi. Hình ảnh một bé gái với mái tóc mềm mại được buộc củ tỏi hai bên đầu luôn in đậm trong tâm trí tôi mỗi khi nhớ về cô em gái Ngọc của mình. Năm nay Chi cũng đã bắt đầu vào học lớp 1. Nhớ những ngày hai chị em cùng học bài, chỉ bài cho em rất vui vẻ. Ngọc tuy bé những rất ham học, những bông hoa điểm mười hay chiếc phiếu bé ngoan luôn được em mang về với niềm hứng khởi trên mặt sau những giờ học trên lớp khiến tôi cũng vui lây. Nét chữ xinh xắn, cùng những lần tập đọc bài của em luôn là những phút giây khiến gia tôi rất vui vẻ. Học hành chăm chỉ là thế nhưng Chi cũng biết phụ ba mẹ dù tuổi còn rất nhỏ. Có những hôm thấy tôi cầm chổi quét nhà, em cũng chạy lại lấy thêm chiếc nữa và tung tẩy hát: “chổi to bà quét sân to, chổi nhỏ bà để dành bé ăn no quét nhà…” khiến ai nhìn cũng thấy vui vẻ trở nên. Đặc biệt em còn rất biết nghe lời, lễ phép, luôn cư xử rất có nề nếp. Thi thoảng chị em có đi chơi, giải khuây, em luôn miệng kể vè những ước mơ muốn đạt khi lớn lên: làm cô giáo hiền, làm bác trồng hoa cho công viên…..thật bình dị mà trong sáng nhường nào. Những giây phút bên Chi luôn là lúc tâm hồn tôi thêm trẻ lại, trong sáng hẳn nhường nào. Chi là cô em gái đáng mến của tôi, cũng là một phần trong kí ức ấu thơ tươi đẹp của tôi. Chỉ mong em luôn khỏe mạnh, ngày một trưởng thành, khôn lớn và mãi mãi là cô em gái yêu quý của chị, của gia đình mình. Có những điều nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa với mỗi chúng ta. Gia đình chính là điều kỳ diệu đó. Gia đình có những người thân yêu nhất. Đối với em, mọi người trong gia đình đều quan trọng và đáng quý. Nhưng có một người rất đặc biệt, đó là em gái Gia Linh của em. Bé giống như một thiên thần nhỏ đáng yêu. Gia Linh chào đời cách đây ba năm, ngày hôm qua là ngày sinh nhật ba tuổi của bé. Được bảo bọc và yêu thương, Gia Huy mũm mĩm, mập mạp như một chiếc bánh bao nhỏ. Da trắng như trứng gà bóc, mềm mềm mịn mịn. Khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt đen trong veo, lấp lánh, mi cong cong, hai má phúng phính. Cái miệng nhỏ chúm chím, mỗi khi cười sẽ hở ra mấy cái răng nhỏ trắng tinh rất đáng yêu. Dáng người bé nhỏ xíu, đôi chân ngắn cũn, mỗi khi bé lon ton chạy đi chạy lại trông cứ như chú lật đật, mọi người trông thấy đều bật cười. Tóc bé đặc biệt đen láy, mềm mại như tơ. Bé đáng yêu, mềm mềm như vậy nên từ bé mọi người đã gọi là Bông. Tuy nhiên, để bé không quên tên thật nên vẫn luôn trò chuyện, gọi bé là Gia Linh. Gia Linh so với những đứa bé bằng tuổi thì thông minh và dường như trưởng thành sớm hơn. Từ khi sinh ra, bé đã rất ngoan và nghe lời, không quấy khóc hàng đêm mà ăn xong thì lăn ra ngủ, ngủ dậy lại ăn, mở đôi mắt long lanh nhìn mọi người rồi lại ngủ. Tháng thứ 9 bé bắt đầu bi bô tập nói, tháng thứ 15 thì chập chững bước đi. Gia Linh không tập bò mà tập đi luôn. Mọi người trong nhà ai cũng kinh ngạc. Đến khi sinh nhật hai tuổi bé đã chạy nhảy vững vàng và nói rõ như trẻ 5 tuổi, thậm chí có những từ bé còn phát âm chuẩn hơn bé trai tiểu học nhà hàng xóm. Bé thích hát, thích học hỏi và rất thích xem những bài hát tiếng anh. Hai tuổi bé đã thuộc Bà ơi bà, Một gia đình nhỏ một hạnh phúc to,… hát được bài Happy Birthday. Mọi người vào chơi ai cũng ngạc nhiên về sự thông minh, đáng yêu của bé. Điều đặc biệt nữa là Gia Linh có trí nhớ rất tốt, có lần bà ngoại và bà nội nói chuyện với nhau, nói đùa rằng mẹ em không ngoan, đánh mẹ nhé. Lúc ấy bé bảo “mẹ ngoan mà” làm hai bà giật mình. Tối về, bé leo lên người mẹ, giơ tay nhỏ kiện cáo “bà bảo mẹ không ngoan” làm cả nhà em bật cười. Bé luôn làm những hành động rất đáng yêu. Mới ba tuổi nhưng rất nghịch ngợm. Con gái nhưng đi học hay bắt nạt bạn nam cùng lớp, nhiều lần mẹ đến đón, cô giáo nói chuyện mà giật mình. Vậy mà mỗi lần mắc lỗi, chưa đợi bị mắng đã xịu mặt “Bông biết lỗi rồi mà. Lần sau Bông không như thế nữa”, thế là thoát tội. Mọi người cũng bó tay với con bé quá thông minh và giỏi nịnh nọt này. Nhà em dần trở thành lãnh địa của bé. Gia Linh đến với gia đình em bất ngờ và như một món quà quý giá. Bé là em út, anh trai và em đều hết mực yêu thương nhường nhịn bé. Dù bé khá nghịch ngợm và hay bày trò, nhưng từ khi có bé, gia đình em thường ngập tràn tiếng cười và ấm áp hơn. Chỉ cần mỗi khi đi học, cảm thấy mệt mỏi nghĩ đến về nhà sẽ được gặp cục bông trắng trẻo, mũm mĩm là em thấy rất hạnh phúc.
Instruct Since ancient times, our ancestors have always emphasized the relationship between siblings. There is a saying: "If you fall, I will lift you up" to teach our children the same. And Chi is the younger sister that I love the most in the family. My younger sister is 6 years old. At my age, I still have the very innocent, poetic features of a child. Chi is chubby and fat, looking very adorable. Her clear eyes with long eyelashes are the highlight of her face. Her eyes seem to be filled with tears and sparkle, making the other person very sympathetic. Along with that, her rosy white skin and chubby cheeks make her score even more points in everyone's eyes. That is also the origin of the name "Round Cotton" being born. Those cheeks always make everyone who meets her want to "take a bite" of her. The baby is small and small, its legs are always mischievous and active, running here and there to play. The image of a little girl with soft hair tied with garlic on both sides of her head is always imprinted in my mind every time I remember my younger sister Ngoc. This year, Chi also started going to grade 1. I remember the days when we both studied together and taught her the lesson very happily. Even though Ngoc is young, she is very eager to learn. She always brings home ten-point flowers or good children's cards with excitement on her face after class, making me happy. Her beautiful handwriting and the times she practices reading are always moments that make my family very happy. Despite studying hard, Chi also knows how to help her parents even though she is still very young. There are days when she sees me holding a broom to sweep the house, she runs back to get another one and sings: "The big broom she sweeps the big yard, the small broom she saves for the baby to eat enough to sweep the house..." makes everyone who sees it feel happy. become. In particular, she is very obedient, polite, and always behaves very well. Sometimes when my sisters go out and entertain themselves, I always talk about the dreams I want to achieve when I grow up: to be a good teacher, to be a flower gardener... how simple and pure it is. The moments with Chi are always when my soul becomes younger and clearer. Chi is my lovely sister, also a part of my beautiful childhood memories. I only hope that you will always be healthy, become more and more mature, grow up and forever be my and our family's beloved younger sister. There are small but extremely meaningful things for each of us. Family is that miracle. Family has the most loved ones. To me, everyone in the family is important and precious. But there is someone very special, that is my sister Gia Linh. The baby is like a lovely little angel. Gia Linh was born three years ago, yesterday was her third birthday. Protected and loved, Gia Huy is chubby and fat like a small dumpling. The skin is as white as a peeled egg, soft and smooth. Round face, clear, sparkling black eyes, curved eyelashes, chubby cheeks. The mouth is small and puckered, and every time it smiles, it reveals a few adorable little white teeth. The baby's body is tiny, his legs are short, every time he runs around he looks like he's in a hurry, everyone who sees him bursts out laughing. The baby's hair is especially black and soft like silk. This baby is so adorable and soft that everyone has called him Bong since he was a baby. However, to keep the baby from forgetting his real name, we always talk to him and call him Gia Linh. Compared to other children of the same age, Gia Linh is intelligent and seems to have matured earlier. Since birth, the baby has been very obedient and obedient, does not cry every night, but falls asleep after eating, wakes up to eat again, opens his sparkling eyes to look at everyone and then sleeps again. At the 9th month, the baby begins to babble and learn to speak, and at the 15th month, the baby begins to walk. Gia Linh doesn't learn to crawl but instead learns to walk. Everyone in the house was surprised. By the time of his second birthday, he was running and jumping steadfastly and speaking clearly like a 5-year-old child. He even pronounced some words better than the neighbor's elementary school boy. Children love to sing, love to learn and love to watch English songs. At the age of two, the child already memorized "Grandma, a small family, a big happiness", and could sing the song Happy Birthday. Everyone who comes to visit is surprised at the baby's intelligence and cuteness. Another special thing is that Gia Linh has a very good memory. One time her grandmother and grandmother talked to each other, joking that my mother was not good, please beat her. At that time, the baby said "Mommy is good", startling the two women. At night, the baby climbed on top of his mother, raised his small hand to accuse her, "she said you weren't good," making the whole family laugh. Babies always do very cute actions. Only three years old but very naughty. When a girl goes to school, she often bullies her male classmates. Many times her mother comes to pick her up and the teacher is startled when she talks to her. Yet every time he made a mistake, he didn't wait to be scolded and his face fell, "Bong knows he made a mistake. Next time, Bong won't be like that anymore", so he escaped the crime. Everyone also gave up on this girl who is so smart and good at flattery. My house gradually becomes my baby's territory. Gia Linh came to my family unexpectedly and as a precious gift. She is the youngest brother, her brother and sister both love her very much. Although the baby is quite naughty and often plays tricks, since having the baby, my family is often filled with laughter and warmer. Just every time I go to school and feel tired thinking about coming home and seeing a white, chubby cotton ball, I feel very happy.
Hướng dẫn Gia đình luôn là tổ ấm là nơi có những người thương yêu luôn quan tâm lo lắng che chở cho chúng ta. Nơi đây không chỉ có ba có mẹ, mà có cả anh chị em, những người luôn sát cánh ủng hộ ta trên đường đời. Tôi có một người chị gái, chị ấy là người mà tôi luôn yêu thương, kính trọng trong gia đình. Chị tôi tên là Hiền, cái tên đã nói lên tất cả về tính tình chị tôi. Chị tôi rất hiền lành lại đảm đang. Mẹ vẫn thường kể lại: Khi biết mẹ mang bầu tôi chị mới lên lớp sáu bằng tôi bây giờ nhưng chị rất đảm đang, việc gì cũng kêu mẹ để con phụ giúp không mệt em con. Đúng như vậy đấy các bạn ạ, mười ba năm được sống cùng bố mẹ và chị, tôi luôn được chị yêu thương và che chở. Tôi nhớ nhất cái dáng cao cao gầy gầy của chị. Nếu tính về cân nặng tôi nặng hơn chị nhưng ngày nào đi học chị cũng đèo tôi trên chiếc xe đạp mini mà ba tặng chị khi thi đỗ vào trường chuyên. Những ngày nắng, mồ hôi bết trên vầng trán thanh tú của chị, thế nhưng nhất định chị không để tôi đi xe một mình. Có lần thương chị, tôi nói muốn tự mình đạp xe đi học vì vốn trường tôi khác hướng trường chị, nhưng chị nào có chịu, đã thế lúc đấy còn mắng tôi bằng cái giọng của bà cụ non, nào là đi một mình rất nguy hiểm, rồi nhỡ có kẻ xấu lừa thì sao. Chị lúc nào cũng cần mẫn như con ong thợ hiền lành, bao nhiêu việc nhà cứ không đi học chị lại phụ mẹ. Bàn tay chị nhỏ bé nhưng nét chữ thì rất đẹp, mười hai năm phổ thông chị luôn là học sinh giỏi toàn diện. Chị là niềm tự hào của ba mẹ, các thầy cô giáo và đặc biệt là của tôi. Khi chị còn đang học cấp ba, ngày nào ở nhà chị cũng cùng tôi học bài, chị học nhanh lắm, cầm cái bút chị cũng hỏi tôi tiếng anh gọi là gì? Câu trả lời của tôi mà đúng thì hôm đó chị sẽ rửa bát cho tôi cả ngày. Học với chị cái gì cũng dễ, chị dạy tôi học công thức toán bằng thơ. Chị sống chan hòa nên bạn bè ai cũng mến, các anh các chị thường kéo đến nhà tôi mỗi chiều thứ bảy để học bài chung. Mỗi hôm như thế tôi lại được thấy chị trong vai trò của một nhóm trưởng lãnh đạo đại tài. Chị của tôi rất khéo léo, với sự sáng tạo của mình bao nhiêu đồ chơi, hộp bút của tôi đều do chị chế tạo ra. Ống đựng bút bằng vỏ hộp kem đánh răng, đèn lồng bằng vỏ hộp bánh… Khi chị chuẩn bị bắt đầu vào lớp 10, chị khoác trên mình bộ áo dài trắng thướt tha, đồng phục của trường chị. Lúc đó, tôi thấy chị đẹp thật. Với tôi chị chính là thiên thần trong giây phút đó. Với đôi mắt to tròn thông minh, tôi vẫn hay trêu chị mắt bồ câu. Chị lúc nào cũng chỉ cười hiền, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Trong nhà ngoài ba mẹ, người mà tôi nghe lời và kính phục nhất vẫn chính là chị. Tôi vẫn hằng ao ước và luôn cố gắng thật ngoan, học thật giỏi để được vào đại học giống chị. Gia đình là điều gì đó rất thiêng liêng và quan trọng. Ngay từ khi mới oe oe cất tiếng khóc chào đời, chúng ta đã được bảo bọc trong vòng tay gia đình. Và những người thân yêu trở thành một phần cuộc sống của chúng ta. Em cũng rất hạnh phúc khi có một gia đình yêu thương, đặc biệt là người chị gái thân thiết – người thân quan trọng đối với em. Chị gái em tên Bình An, đây là tên mà ông nội đặt cho chị, hi vọng chị lớn lên bình an, khỏe mạnh. Sau này em thắc mắc thì mẹ bảo, chị sinh ra khi mẹ mang thai mới được gần 9 tháng nên không khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác. Chị em chào đời trước em 5 năm, năm nay đã trở thành thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp. Chị em thực sự là một cô gái xinh xắn. Chị cao một mét sáu, dáng người hơi gầy, thướt tha. Da chị trắng như trứng gà bóc. Khuôn mặt tròn, hai má phúng phính dễ thương. Đôi mắt chị màu đen láy, hàng mi cong cong và sống mũi cao, miệng chúm chím. Đặc biệt khi chị cười lên sẽ thấy hai má núm đồng tiền cùng chiếc răng khểnh lấp ló. Em rất thích nhéo má của chị mỗi khi chị ấy cười. Sức khỏe của chị qua nhiều năm đã không còn khiến bố mẹ lo lắng nữa, chị khỏe mạnh hơn và người như ngập tràn sức sống. Từ nhỏ chị đã ước mơ trở thành bác sĩ nên luôn cố gắng học tập. Tuy chị em không phải học sinh giỏi nhất lớp nhưng luôn đứng trong danh sách học sinh giỏi, các môn học chị đều giỏi. Bố mẹ em chưa bao giờ lo lắng về việc học của chị. Tuy chị bận học, càng lên lớp cao thì việc học càng nặng, nhưng chị không quên chăm lo cho bài vở của em. Có lần, thấy chị học bài mệt, em không nhờ chị xem giúp bài tập khó như mọi lần mà ngồi suy nghĩ. Nghĩ mãi nghĩ mãi đến khi gần bỏ cuộc thì chị bất ngờ ngó sang, cười cười xoa đầu em rồi giảng cho em nghe. Chị bảo không phải lo lắng, nhưng chị cũng rất vui vì em đã biết quan tâm chị rồi. Không giống như chị em nhà khác hay tranh cãi, chị lúc nào cũng nhường nhịn em, chăm sóc em. Bố mẹ có mua đồ gì chị cũng thoải mái để em thứ em thích. Phần thưởng ở trường ở lớp của chị ngoài đưa cho mẹ còn để mua bánh kẹo, những món quà xinh xinh cho em. Em cảm thấy rất may mắn. Có một kỉ niệm mà em vẫn nhớ mãi. Lúc em học lớp 4, một lần bị mẹ mắng oan chuyện cái bình hoa bị vỡ do con mèo, em giận dỗi bỏ ra nhà văn hóa gần nhà ngồi. Chờ đến khi trời gần tối, bố mẹ vẫn không đi tìm. Từ xa, em chợt nhìn thấy chị còn đeo ba lô, mặc đồng phục, chạy như bay lại. Em tủi thân, bật khóc nức nở. Chị cứ ngồi cạnh vỗ về mãi, sau đó cõng em về nhà.
Instruct Family is always a home, a place where there are loved ones who always care and protect us. Here we have not only our father and mother, but also our brothers and sisters, who are always there to support us on our journey in life. I have an older sister, she is the person I always love and respect in the family. My sister's name is Hien, the name says everything about my sister's personality. My sister is very gentle and responsible. My mother often recounted: When she found out that my mother was pregnant, she was only in sixth grade like me now, but she was very capable, always asking her mother to help her without tiring her younger brother. That's right, my friends, for thirteen years living with my parents and sister, I have always been loved and protected by her. I remember most of her tall, thin figure. In terms of weight, I'm heavier than my sister, but every day she rides me to school on the mini bike that my father gave her when she passed the entrance exam to a specialized school. On sunny days, sweat sticks to her delicate forehead, but she definitely won't let me ride alone. There was a time when I felt sorry for her, I said I wanted to ride my bike to school by myself because my school was different from her school, but she refused, and then scolded me in an old lady's voice, saying it was very strange to go alone. It's dangerous, and what if a bad guy tries to trick you? She is always diligent like a gentle worker bee. She helps her mother with many housework when she doesn't go to school. Her hands are small but her handwriting is very beautiful. During her twelve years of high school, she was always an excellent student. She is the pride of her parents, teachers and especially me. When she was still in high school, every day at home she studied with me. She learned very quickly, holding a pen she would ask me what is called in English? If my answer is correct, she will wash dishes for me all day that day. Learning everything with her is easy, she teaches me math formulas through poetry. She lived a harmonious life, so all her friends liked her. They often came to my house every Saturday afternoon to study together. Every day like that, I see her in the role of a talented leader. My sister is very skillful, with her creativity, many of my toys and pencil cases were made by her. Pen holder made from toothpaste box, lantern made from cake box... When she was about to start 10th grade, she put on a flowing white ao dai, her school's uniform. At that time, I thought she was really beautiful. To me, she was an angel in that moment. With my big, round, intelligent eyes, I often tease my dove-eyed sister. She always smiled gently, revealing her perfectly white teeth. In my family, besides my parents, the person I listen to and admire the most is still my sister. I still dream and always try to be good and study well to go to university like her. Family is something very sacred and important. From the moment we were born, we were protected in the arms of our family. And our loved ones become part of our lives. I am also very happy to have a loving family, especially my close sister - an important relative to me. My sister's name is Binh An, this is the name my grandfather gave her, I hope she grows up safe and healthy. Later when I asked questions, my mother told me that she was born when my mother was nearly 9 months pregnant, so she was not as healthy as other normal children. My sister was born 5 years before me, this year she has become a beautiful 17 year old girl. Sister is really a pretty girl. She is one meter six meters tall, with a slightly slim and graceful figure. Her skin is as white as a peeled egg. Round face, cute chubby cheeks. Her eyes are black, her eyelashes are curved, her nose is high, her mouth is plump. Especially when she smiles, she can see her dimples and buck teeth peeking out. I really like pinching her cheeks every time she smiles. Over the years, her health no longer worries her parents, she is healthier and her body is full of vitality. Since childhood, she dreamed of becoming a doctor, so she always tried to study. Although she is not the best student in the class, she is always on the list of good students, and she is good at all subjects. My parents have never worried about my studies. Even though I'm busy studying, the higher the grade level, the harder my studies become, but I don't forget to take care of my brother's homework. One time, when I saw that my sister was tired from studying, I didn't ask her to help me with the difficult homework as usual, but instead sat and thought. Thinking and thinking until I was about to give up, she suddenly looked over, smiled and patted my head, then lectured me. She said not to worry, but she was also happy that you cared about her. Unlike other sisters who often argue, you always give in to me and take care of me. No matter what my parents buy, I feel free to give you what you like. In addition to giving my mother the reward at school and class, she also buys candy and beautiful gifts for her younger sister. I feel very lucky. There is a memory that I still remember forever. When I was in 4th grade, my mother once scolded me about a flower vase being broken by a cat. I got angry and went to a cultural house near my house to sit. Waited until it was almost dark, but my parents still didn't look for me. From afar, I suddenly saw her still wearing a backpack and uniform, running like flying. I felt sorry for myself and burst into tears. She sat next to me and comforted me, then carried me home.
Hướng dẫn Gia đình – hai tiếng đơn giản ấy thôi mà sao thân thương quá. Gia đình là món quà vô giá, là điều quan trọng nhất đối với em. Em may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, không những có bố mẹ ông bà yêu thương, chở che mà còn có một người anh trai cưng chiều hết mực. Khi em còn bi bô tập nói, anh trai em đã biết đá bóng, chơi cầu lông. Anh ấy hơn em những chín tuổi nên rất yêu thương và chiều chuộng em. Anh trai em được bố mẹ đặt tên là Minh, mang ý nghĩa mong anh ấy trưởng thành thông minh, chính trực. Năm nay anh Minh đã 21 tuổi, hiện đang là sinh viên năm cuối một trường đại học về công nghệ thông tin. Ngày trước, anh trai em rất gầy và nhỏ con, vậy mà lên đại học được một năm, anh ấy chợt trở nên khỏe mạnh và cao lớn hơn rất nhiều. Anh cao khoảng gần một mét tám, em đứng kiễng chân cũng chỉ cao đến ngực anh ấy. Mái tóc anh đen và thường được cắt tỉa gọn gàng lộ ra vầng trán cao thông minh. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, chín chắn, mũi cao và đôi mắt đen láy, nhưng hàm răng trắng lại nhô lên chiếc răng khểnh rất dễ thương. Không giống như nhiều thanh niên cùng tuổi khác, phơi nắng sẽ ngăm ngăm đen mà da anh trai em lúc nào cũng trắng, hồi còn nhỏ mẹ bảo anh ấy nghịch ngợm suốt ngày vẫn không bị đen da, em ghen tị vô cùng. Vì vẻ ngoài của mình, bạn bè hay trêu chọc anh yếu đuổi, nhưng anh Minh rất khỏe mạnh. Anh thẳng thắn và thật thà, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói dối bố mẹ. Hồi bé rất nghịch ngợm, phá phách nhưng vẫn giúp bố mẹ việc nhà, chăm em. Càng lớn anh ấy càng chín chắn và trầm tính hơn, giống như thừa hưởng gen của bố, anh rất ít nói, chỉ là hay thích cười. Mỗi khi cười sẽ lộ ra má núm và răng khểnh. Giống như hi vọng khi bố mẹ đặt tên, anh trai em rất thông minh, trong quá trình học tập thành tích luôn ổn định, chăm ngoan lại tốt bụng nên bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Các bạn cùng lớp em hay kể học sinh độ tuổi như anh em lúc 16 17 tuổi nổi loạn và thường đánh nhau, nhưng em chưa bao giờ thấy anh ấy xô xát với ai. Bố mẹ bận làm việc, em không có chị gái hay bạn bè hàng xóm cùng tuổi nên thường bám lấy anh trai hỏi đủ thứ chuyện trên đời. Dù anh bận học, bận ôn thi vẫn kiên nhẫn giải đáp mười vạn câu hỏi vì sao của em, không hề nổi cáu. Tất cả đồ mẹ mua cho anh đều nhường nhịn em chọn trước, chẳng bao giờ giành với em. Cũng bởi vì thế mà em rất yêu quý anh. Anh em còn nấu ăn rất giỏi, bố mẹ đi vắng đều không lo vì cơm nước anh trai sẽ lo hết. Em thường kể cho bạn trong lớp nghe, đứa nào cũng ngưỡng mộ. Lúc em lên lớp 3 thì anh Minh vào đại học, hôm anh chuẩn bị lên thành phố, em cứ khóc mãi. Anh Minh phải vừa cười vừa dỗ hứa khi nào về sẽ mua búp bê em mới cho đi. Anh trở thành sinh viên nhưng tháng nào cũng đều đặn về nhà, tiền làm thêm lần đầu tiên của anh để mua cho em một con búp bê rất to, xinh đẹp. Anh không chơi bời, tiêu tiền phung phí mà rất tiết kiệm, chẳng bao giờ gọi về nhà xin tiền mẹ. Bố mẹ vì vậy yên tâm và tự hào về anh lắm. Em cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có người anh trai thông minh, ngoan ngoãn và tài giỏi. Anh Minh không chỉ là người anh trai mẫu mực luôn yêu thương, nhường nhịn em mà còn là người em vô cùng ngưỡng mộ, tự hào. Em luôn tự nhủ phải cố gắng phấn đấu học tập và rèn luyện để trưởng thành như anh, xứng đáng với sự yêu thương, tin tưởng của anh trai và bố mẹ. “ Làm anh khó lắm Đâu phải chuyện đùa Với em bé gái Phải người lớn cơ.” Tôi là con út trong một gia đình bốn người. Và nhiễm nhiên tôi có một người anh trai. Anh là người luôn yêu thương và chiều chuộng tôi nhất trong gia đình. Anh trai tôi tên là Khánh, anh hơn tôi năm tuổi, năm nay anh đã học lớp mười một. Anh em có dáng người cao, hơi gầy, nước da bánh mật khỏe khoắn rắn rỏi. Mái tóc đen mượt cắt gọn gàng để lộ cái trán cao, trắng, lộ vẻ thông minh lanh lợi. Nổi bật trên khuôn mặt thanh tú là đôi mắt to đen, kiên định, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy cũng đủ biết anh là người thông minh, quyết đoán. Anh trai tôi có một nụ cười rất đẹp, mỗi khi anh cười, để lộ hàm răng đều trắng muốt, đó là một nụ cười luôn tươi tắn, rạng rỡ, làm sáng bừng cả vầng không gian. Anh trai tôi có tính cách trầm ổn, đôi lúc rất vui tính, là một người dễ gần và dễ mến.
Instruct Family - those two simple words are so dear. Family is a priceless gift, the most important thing to me. I was fortunate to be born and raised in a happy family, not only with loving and protective parents and grandparents, but also with a doting older brother. When I was still learning to speak, my older brother already knew how to play soccer and badminton. He is nine years older than me, so he loves and pampers me very much. My older brother was named Minh by his parents, meaning they hope he grows up smart and upright. This year, Mr. Minh is 21 years old and is currently a final-year student at an information technology university. In the past, my brother was very thin and small, but after a year in college, he suddenly became much healthier and taller. He's about six feet tall, and when I stand on tiptoe, I'm only as tall as his chest. His hair is black and usually neatly trimmed, revealing a high, intelligent forehead. His face is serious and mature, with a high nose and dark eyes, but his white teeth have a cute crooked tooth. Unlike many other young men of the same age, whose skin turns dark when exposed to the sun, my brother's skin is always white. When I was young, my mother told me that he was naughty all day long and still didn't have dark skin. I was extremely jealous. Because of his appearance, his friends often tease him for being weak, but Minh is very healthy. He is straightforward and honest, from childhood to adulthood he has never lied to his parents. When I was a child, I was very naughty and destructive, but I still helped my parents with housework and taking care of my younger siblings. The older he gets, the more mature and quiet he becomes. It's like he inherited his father's genes. He rarely speaks and just likes to laugh. Every time she smiles, her nipples and crooked teeth will be revealed. Just like the hope when my parents named him, my brother is very smart, his academic achievements are always stable, he is diligent and kind, so he is loved by his friends and teachers. My classmates often say that students our age at 16 or 17 are rebellious and often fight, but I have never seen him fight with anyone. My parents are busy working, I don't have an older sister or neighbor of the same age, so I often hang around my brother and ask about everything in the world. Even though he was busy studying or studying for exams, he still patiently answered my hundreds of thousands of why questions without getting angry. All the things my mother bought for me, I let her choose first and never fought with me. That's why I love you so much. The brothers are also very good at cooking. When their parents are away, they don't have to worry because their brother will take care of everything. I often tell it to my friends in class, and everyone admires it. When I was in 3rd grade, Minh went to college. The day he was about to go to the city, I kept crying. Minh had to smile and coax me to promise that when I got home I would buy a doll to give him away. I became a student but came home every month regularly, using my first part-time job money to buy you a very big, beautiful doll. He doesn't play around or spend money lavishly, but is very frugal and never calls home to ask his mother for money. His parents are therefore assured and very proud of him. I feel very happy and happy to have a smart, obedient and talented older brother. Mr. Minh is not only an exemplary brother who always loves and gives in to me, but also someone I deeply admire and am proud of. I always tell myself to strive to study and practice to grow up like you, worthy of the love and trust of my brother and parents. “Being you is very difficult It's not a joke With baby girl Must be an adult.” I am the youngest child in a family of four. And naturally I have an older brother. He is the person who always loves and pampers me the most in the family. My brother's name is Khanh, he is five years older than me, this year he is in eleventh grade. The brothers are tall, slightly skinny, and have strong, strong skin. Neatly cut silky black hair reveals a high, white forehead, revealing an intelligent and agile look. Standing out on his delicate face are his big, dark, determined eyes. Just looking at those eyes is enough to know that he is a smart and decisive person. My brother has a very beautiful smile. Every time he smiles, revealing his white teeth, it is a smile that is always bright and radiant, brightening up the whole space. My brother has a calm personality, is sometimes very funny, and is an easy-going and likable person.
Hướng dẫn Trong gia đình, tôi yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà tôi yêu mến nhất, kính trọng nhất vẫn là ông nội. Bất cứ lúc nào, hình ảnh của ông cũng thật ngọt ngào trong trái tim tôi. Nội tôi nam nay đã ngoài sáu mươi. Khuôn mặt ông vuông vuông chữ điền trông thật hiền từ phúc hậu. Dòng chảy của thời gian đã làm nước da ông sạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi mắt lại đầy những vết chân chim. Trong mắt tôi, mặc ông vẫn còn trẻ trung lắm. Mái tóc nội đã điểm bạc rất nhiều. Có lẽ với tôi, hạnh phúc nhất là được nằm trong lòng ông, tay vuốt ve chòm râu điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt ấm áp, hiền từ của ông. Lúc đó tôi có cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích, như có ông Bụt ở bên với bao phép màu tốt lành và đẹp đẽ. Tôi rất thích nắm tay ông, được thấy hơi ấm nóng từ tay ông truyền sang, thật là khoan khoái. Bố mẹ đi làm suốt ngày, ông với tôi sao mà thân thiết thế. Giọng nói của ông trầm trầm và rất truyền cảm, bởi hồi trẻ ông đã là một cây” kịch nói nghiệp dư nổi tiếng của trung đoàn. Chính vì thế, ông ru hoặc kể chuyện, lũ cháu chúng tôi nghe, chỉ được một lúc là dip cả mắt lại. Ông tôi nhiều con cho nên cũng lắm cháu. Tôi chưa thấy ai yêu và quyến luyến với lũ cháu như ông. Ông thường thẳng thắn bộc bạch: Khi có cháu, lại thấy yêu cháu hơn con rất nhiều!”. Lũ chúng tôi cũng yêu quý và gắn bó với ông lắm. Nhất là tôi, thằng cháu “đích tôn” như ông vẫn trìu mến gọi vậy. Ông tôi thương bà tôi lắm. Thế nên ông vẫn thường phụ bà nấu ăn hay dọn dẹp. Tôi thấy ông tôi nấu ăn còn giỏi hơn cả bà tôi nấu. Đứng cạnh ông, bà tôi trờ nên vụng về, lúng túng. Bà thường tự nhận “Bà của cháu mồ côi sớm nên việc bếp núc, nội trợ đi làm đoảng vị quá!”. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục, luyện vài bài dưỡng sinh là ông lại xách giỏ đi chợ. Ông đâm nghiện những tiếng chào mời, lời kì kèo qua lại của cái chợ nhỏ nằm tại khu chung cư của chúng tôi. Những thứ ông mua đều tươi rói, vừa ngon lại vừa đẹp mắt bởi nhiều màu sắc. Ông nấu nướng ngon lắm, mời các bạn đến nhà tôi mà xem, ông tôi sẽ trổ tài nghệ tuyệt vời của mình để các bạn thưởng thức. Đố có mà chê nổi. Tôi còn quên chưa nói tới sự quan tâm đặc biệt nữa của ông mình về tình hình thời sự trong và ngoài nước. Không có chương trình thời sự nào của Truyền hình, của Đài Tiếng nói Việt Nam, của báo chí nào mà ông bỏ qua. Đã thế ông còn năng trao đổi với bạn bè, không gặp gỡ, không họp hành thì ông lại gọi điện thoại. Có lẽ, điện thoại của ông tôi chỉ để làm hai việc, hỏi thăm con cháu và bàn bạc về thời sự nóng hổi. Khi nói, ông tỏ ra say sưa, nhiệt tình như có bạn mình ở trước mặt vậy. Hầu hết các thông tin về thời sự, tôi được biết qua ông mình. Mĩ đánh I-rắc cũng khiến ông tôi buồn bực, phiền muộn vô cùng, làm cả nhà xót cả ruột. Trong nhà tôi, ông thường coi vườn cây xanh trên tầng thượng là tài sản của mình. Trên đó có bao nhiêu là cây, là hoa. Thứ nào ngoài tên ra cũng đều có lí lịch riêng của nó. Nào là kỉ niệm ngày ở chiến trường về, ngày thăm Điện Biên Phủ, ngày sinh đứa cháu đầu,… Công ông tưới bón, chăm chút, băt sâu, tạo nên vườn cây này. Sinh nhật vừa rồi của tôi, ông tặng một chiếc kèn nhỏ xinh. Tôi tự mày mò và bây giờ đã thổi được bài “Nhạc rừng” mà ông yêu thích. Ỏng tôi tự hào lắm, cứ khoe khắp khu nhà về tài của cháu mình. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chẳng qua ông yêu tôi quá thôi! Tôi yêu quý yà kính mến ông rất nhiều và cũng biết ông yêu lại tôi như vậy. Ông là người hay là ông Bụt, tôi cũng không biết nữa. Mỗi chúng ta, ngay từ khi còn bé xíu đã được sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, đặc biệt là những người thân yêu trong gia đình. Ngoài bố mẹ chở che, mỗi đứa trẻ còn được ông bà yêu quý. Em cũng là một đứa trẻ may mắn như thế. Với em, bên cạnh bố mẹ, ông ngoại cũng là người vô cùng quan trọng. Ông ngoại kính yêu của em đã qua đời tròn một năm. Nhưng tất cả những kỉ niệm về ông em vẫn ghi nhớ mãi. Ông là một cựu chiến binh, nhập ngũ thời nhân dân ta đánh Mĩ, bước ra từ hiện thực cuộc chiến khốc liệt, chiến tranh đã nhẫn tâm tàn phá cơ thể khỏe mạnh của ông. Khi em lên 6 tuổi ông đã bước sang tuổi 70, mẹ bảo hồi mới đi lính ông còn trẻ và dáng người cao lớn, mạnh mẽ lắm. Vậy mà sau chiến tranh, ông gầy đi rất nhiều và lưng thì hơi còng xuống. Tuy không được nhanh nhẹn nhưng bước chân ông vẫn vững chắc, chỉ cần thêm một chiếc gậy chống dưới tay là ông có thể đi cả ngày khắp làng trên xóm dưới, gặp những người bạn của ông. Trong trí nhớ của em, khuôn mặt ông vuông chữ điền chất phác, tuy nhiên hai gò má hơi gầy, đôi mắt đen ấy vậy mà sáng lắm, ông có thể nhận ra từng đứa cháu dù khoảng cách xa mỗi lần các anh chị đến thăm. Mái tóc ông đã bạc trắng như cước, chỉ thấp thoáng vài sợi tóc đen. Ông lúc nào cũng cười hiền từ giống như ông Tiên, ông Bụt trong truyện cổ tích ngày xưa. Tuy vậy, xuất thân từ một chiến sĩ, mẹ bảo ông luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ mẹ và các cậu trong nhà. Mẹ em là con gái duy nhất nhưng ông lúc nào cũng giám sát, yêu cầu, nhiều lúc giống hệt như phép tắc trong quân đội. Các cậu nhờ vậy đều rất chính trực, có ý chí, được mọi người kính trọng, yêu quý. Mãi sau này, khi cháu chắt lần lượt ra đời, ông ngoại dường như bớt nghiêm khắc hơn, chỉ hay ôn tồn giảng giải ý nghĩa sau mỗi câu chuyện, động viên em và các anh chị phải chăm ngoan, cố gắng trở thành người đàng hoàng, liêm khiết và nhân hậu. Ông đặc biệt quan tâm và yêu thương cháu chắt trong nhà. Có đồ gì ngon, hiếm lạ mà bạn bè, đồng chí hay họ hàng xa biếu tặng, ông đều để phần chia cho cháu chắt. Những anh chị lớn rồi thì ông không cho, chỉ cho tiền mỗi khi các anh chị đi học xa về thăm hoặc lấy vợ, sinh con. Còn bánh kẹo, đồ ăn vặt thì cho hết mấy đám nhỏ như em. Mẹ bảo ngày em còn bé xíu, bố mẹ bận làm ăn, ông bà nội mất sớm, một mình ông nội chăm sóc em cả thời gian dài. Vì thế nên lớn hơn, em lúc nào cũng quấn quýt bên ông cả ngày, xem ông tỉ mỉ tỉa cây, theo ông đi đến nhà đồng chí cùng chiến đấu ngày xưa và đòi ông kể những câu chuyện về kháng chiến. Ông ngoại không bao giờ khoe khoang chiến tích của bản thân lúc đánh giặc. Những câu chuyện ông kể chỉ là những kỉ niệm của ông về những người đồng chí, về xóm làng nơi ông hành quân rồi dừng chân nghỉ tạm. Có những người đồng chí còn sống như ông, cũng có những người đã hi sinh. Một lần, ông kể về nữ đồng chí duy nhất trong tiểu đội của ông, ông kể bà ấy gan dạ, dũng cảm, còn trẻ tuổi hơn ông mà giỏi lắm. Nhưng một lần giặc ném bom, bà hi sinh trong lần giải cứu đồng đội ngày ấy. Ông vừa hoài niệm vừa xót xa, em giật mình thấy khóe mắt ông rưng rưng. Mẹ bảo ông kiên cường lắm, vậy mà nhớ về đồng đội, ông đã khóc. Nhờ có ông, em mới hiểu được phần nào những năm tháng kháng chiến gian khổ, những hi sinh, mất mát mà bao nhiêu người đã phải trả giá để đổi lấy độc lập tự do. Ông dạy em cách sống nhân hậu và ghi nhớ công ơn các anh hùng, liệt sĩ, sống sao cho xứng đáng với công ơn của họ.
Hướng dẫn Trong gia đình, tôi yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà tôi yêu mến nhất, kính trọng nhất vẫn là ông nội. Bất cứ lúc nào, hình ảnh của ông cũng thật ngọt ngào trong trái tim tôi. Nội tôi nam nay đã ngoài sáu mươi. Khuôn mặt ông vuông vuông chữ điền trông thật hiền từ phúc hậu. Dòng chảy của thời gian đã làm nước da ông sạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi mắt lại đầy những vết chân chim. Trong mắt tôi, mặc ông vẫn còn trẻ trung lắm. Mái tóc nội đã điểm bạc rất nhiều. Có lẽ với tôi, hạnh phúc nhất là được nằm trong lòng ông, tay vuốt ve chòm râu điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt ấm áp, hiền từ của ông. Lúc đó tôi có cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích, như có ông Bụt ở bên với bao phép màu tốt lành và đẹp đẽ. Tôi rất thích nắm tay ông, được thấy hơi ấm nóng từ tay ông truyền sang, thật là khoan khoái. Bố mẹ đi làm suốt ngày, ông với tôi sao mà thân thiết thế. Giọng nói của ông trầm trầm và rất truyền cảm, bởi hồi trẻ ông đã là một cây” kịch nói nghiệp dư nổi tiếng của trung đoàn. Chính vì thế, ông ru hoặc kể chuyện, lũ cháu chúng tôi nghe, chỉ được một lúc là dip cả mắt lại. Ông tôi nhiều con cho nên cũng lắm cháu. Tôi chưa thấy ai yêu và quyến luyến với lũ cháu như ông. Ông thường thẳng thắn bộc bạch: Khi có cháu, lại thấy yêu cháu hơn con rất nhiều!”. Lũ chúng tôi cũng yêu quý và gắn bó với ông lắm. Nhất là tôi, thằng cháu “đích tôn” như ông vẫn trìu mến gọi vậy. Ông tôi thương bà tôi lắm. Thế nên ông vẫn thường phụ bà nấu ăn hay dọn dẹp. Tôi thấy ông tôi nấu ăn còn giỏi hơn cả bà tôi nấu. Đứng cạnh ông, bà tôi trờ nên vụng về, lúng túng. Bà thường tự nhận “Bà của cháu mồ côi sớm nên việc bếp núc, nội trợ đi làm đoảng vị quá!”. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục, luyện vài bài dưỡng sinh là ông lại xách giỏ đi chợ. Ông đâm nghiện những tiếng chào mời, lời kì kèo qua lại của cái chợ nhỏ nằm tại khu chung cư của chúng tôi. Những thứ ông mua đều tươi rói, vừa ngon lại vừa đẹp mắt bởi nhiều màu sắc. Ông nấu nướng ngon lắm, mời các bạn đến nhà tôi mà xem, ông tôi sẽ trổ tài nghệ tuyệt vời của mình để các bạn thưởng thức. Đố có mà chê nổi. Tôi còn quên chưa nói tới sự quan tâm đặc biệt nữa của ông mình về tình hình thời sự trong và ngoài nước. Không có chương trình thời sự nào của Truyền hình, của Đài Tiếng nói Việt Nam, của báo chí nào mà ông bỏ qua. Đã thế ông còn năng trao đổi với bạn bè, không gặp gỡ, không họp hành thì ông lại gọi điện thoại. Có lẽ, điện thoại của ông tôi chỉ để làm hai việc, hỏi thăm con cháu và bàn bạc về thời sự nóng hổi. Khi nói, ông tỏ ra say sưa, nhiệt tình như có bạn mình ở trước mặt vậy. Hầu hết các thông tin về thời sự, tôi được biết qua ông mình. Mĩ đánh I-rắc cũng khiến ông tôi buồn bực, phiền muộn vô cùng, làm cả nhà xót cả ruột. Trong nhà tôi, ông thường coi vườn cây xanh trên tầng thượng là tài sản của mình. Trên đó có bao nhiêu là cây, là hoa. Thứ nào ngoài tên ra cũng đều có lí lịch riêng của nó. Nào là kỉ niệm ngày ở chiến trường về, ngày thăm Điện Biên Phủ, ngày sinh đứa cháu đầu,… Công ông tưới bón, chăm chút, băt sâu, tạo nên vườn cây này. Sinh nhật vừa rồi của tôi, ông tặng một chiếc kèn nhỏ xinh. Tôi tự mày mò và bây giờ đã thổi được bài “Nhạc rừng” mà ông yêu thích. Ỏng tôi tự hào lắm, cứ khoe khắp khu nhà về tài của cháu mình. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chẳng qua ông yêu tôi quá thôi! Tôi yêu quý yà kính mến ông rất nhiều và cũng biết ông yêu lại tôi như vậy. Ông là người hay là ông Bụt, tôi cũng không biết nữa. Mỗi chúng ta, ngay từ khi còn bé xíu đã được sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, đặc biệt là những người thân yêu trong gia đình. Ngoài bố mẹ chở che, mỗi đứa trẻ còn được ông bà yêu quý. Em cũng là một đứa trẻ may mắn như thế. Với em, bên cạnh bố mẹ, ông ngoại cũng là người vô cùng quan trọng. Ông ngoại kính yêu của em đã qua đời tròn một năm. Nhưng tất cả những kỉ niệm về ông em vẫn ghi nhớ mãi. Ông là một cựu chiến binh, nhập ngũ thời nhân dân ta đánh Mĩ, bước ra từ hiện thực cuộc chiến khốc liệt, chiến tranh đã nhẫn tâm tàn phá cơ thể khỏe mạnh của ông. Khi em lên 6 tuổi ông đã bước sang tuổi 70, mẹ bảo hồi mới đi lính ông còn trẻ và dáng người cao lớn, mạnh mẽ lắm. Vậy mà sau chiến tranh, ông gầy đi rất nhiều và lưng thì hơi còng xuống. Tuy không được nhanh nhẹn nhưng bước chân ông vẫn vững chắc, chỉ cần thêm một chiếc gậy chống dưới tay là ông có thể đi cả ngày khắp làng trên xóm dưới, gặp những người bạn của ông. Trong trí nhớ của em, khuôn mặt ông vuông chữ điền chất phác, tuy nhiên hai gò má hơi gầy, đôi mắt đen ấy vậy mà sáng lắm, ông có thể nhận ra từng đứa cháu dù khoảng cách xa mỗi lần các anh chị đến thăm. Mái tóc ông đã bạc trắng như cước, chỉ thấp thoáng vài sợi tóc đen. Ông lúc nào cũng cười hiền từ giống như ông Tiên, ông Bụt trong truyện cổ tích ngày xưa. Tuy vậy, xuất thân từ một chiến sĩ, mẹ bảo ông luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ mẹ và các cậu trong nhà. Mẹ em là con gái duy nhất nhưng ông lúc nào cũng giám sát, yêu cầu, nhiều lúc giống hệt như phép tắc trong quân đội. Các cậu nhờ vậy đều rất chính trực, có ý chí, được mọi người kính trọng, yêu quý. Mãi sau này, khi cháu chắt lần lượt ra đời, ông ngoại dường như bớt nghiêm khắc hơn, chỉ hay ôn tồn giảng giải ý nghĩa sau mỗi câu chuyện, động viên em và các anh chị phải chăm ngoan, cố gắng trở thành người đàng hoàng, liêm khiết và nhân hậu. Ông đặc biệt quan tâm và yêu thương cháu chắt trong nhà. Có đồ gì ngon, hiếm lạ mà bạn bè, đồng chí hay họ hàng xa biếu tặng, ông đều để phần chia cho cháu chắt. Những anh chị lớn rồi thì ông không cho, chỉ cho tiền mỗi khi các anh chị đi học xa về thăm hoặc lấy vợ, sinh con. Còn bánh kẹo, đồ ăn vặt thì cho hết mấy đám nhỏ như em. Mẹ bảo ngày em còn bé xíu, bố mẹ bận làm ăn, ông bà nội mất sớm, một mình ông nội chăm sóc em cả thời gian dài. Vì thế nên lớn hơn, em lúc nào cũng quấn quýt bên ông cả ngày, xem ông tỉ mỉ tỉa cây, theo ông đi đến nhà đồng chí cùng chiến đấu ngày xưa và đòi ông kể những câu chuyện về kháng chiến. Ông ngoại không bao giờ khoe khoang chiến tích của bản thân lúc đánh giặc. Những câu chuyện ông kể chỉ là những kỉ niệm của ông về những người đồng chí, về xóm làng nơi ông hành quân rồi dừng chân nghỉ tạm. Có những người đồng chí còn sống như ông, cũng có những người đã hi sinh. Một lần, ông kể về nữ đồng chí duy nhất trong tiểu đội của ông, ông kể bà ấy gan dạ, dũng cảm, còn trẻ tuổi hơn ông mà giỏi lắm. Nhưng một lần giặc ném bom, bà hi sinh trong lần giải cứu đồng đội ngày ấy. Ông vừa hoài niệm vừa xót xa, em giật mình thấy khóe mắt ông rưng rưng. Mẹ bảo ông kiên cường lắm, vậy mà nhớ về đồng đội, ông đã khóc. Nhờ có ông, em mới hiểu được phần nào những năm tháng kháng chiến gian khổ, những hi sinh, mất mát mà bao nhiêu người đã phải trả giá để đổi lấy độc lập tự do. Ông dạy em cách sống nhân hậu và ghi nhớ công ơn các anh hùng, liệt sĩ, sống sao cho xứng đáng với công ơn của họ.
Hướng dẫn “Vũ trụ có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất là trái tim người mẹ…” Ai đó đã từng nói với em như thế. Mẹ quả thực là tiếng gọi thiêng liêng nhất, có mẹ quả thực là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Mẹ đối với em mang ý nghĩa vô cùng quan trọng, là món quà lớn nhất của em trong cuộc đời này. Mỗi chúng ta, khi sinh ra đã được bảo bọc trong vòng tay của mẹ. Mẹ vất vả chăm lo cho gia đình em nhiều năm, đến năm nay, mẹ đã bước qua cái tuổi bốn mươi, đi hết gần nửa đời người. Mẹ sinh ra trong một gia đình nông dân nhưng sau này lại trở thành một người công nhân. Cuộc sống vất vả, không an nhàn như nhiều người phụ nữ khác khiến mẹ nhìn có vẻ già hơn so với tuổi thật. Dáng người mẹ gầy gầy, nhìn từ xa nhỏ bé, mong manh nhưng đôi vai gầy lại kiên cường vô cùng. Mẹ có khuôn mặt trái xoan nhỏ, mái tóc đen thường búi gọn gàng sau gáy, sống mũi cao cao thanh tú và đôi mắt hiền từ ấm áp. Có lẽ vì vậy mà dù nhìn vào những nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt của mẹ, em vẫn cảm thấy mẹ vô cùng dịu hiền, dễ gần. Mẹ không bao giờ cười rộ lên mà chỉ hơi mỉm cười, hiền hậu và tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp, dễ chịu. Ngày mới lập gia đình, mẹ và bố đều là nông dân, vừa chăm lo đồng lúa, vừa chăn nuôi gia súc, gia cầm, lo cho chị em em. Sau này, bố đi làm ăn xa, mẹ cũng xin được vào một nhà máy ở địa phương, làm công nhân môi trường, chuyên quét dọn xung quanh sân xưởng của nhà máy. Vì công việc nên đôi tay của mẹ dần nhiều thêm vết chai sạn, thô ráp. Đôi bàn tay ấy vẫn ngày ngày chuẩn bị chu đáo từng bữa cơm cho gia đình em, chăm lo cây cối, vật nuôi trong nhà. Mẹ ra khỏi nhà từ sáng, khi ánh mặt trời bắt đầu bao trùm mọi cảnh vật và trở về vào lúc chập tối. Một tuần cứ lặp đi lặp lại như vậy, thỉnh thoảng mới có ngày nghỉ và tan làm sớm. Tuy bận rộn nhưng mẹ chưa bao giờ quên quan tâm chị em em, mỗi tối mẹ vẫn dành thời gian trò chuyện, hỏi han tình hình học tập của hai đứa, có chỗ nào không hiểu, nếu mẹ giải được mẹ sẽ giúp. Mỗi lần em ốm, mẹ vẫn như thường lệ bao năm qua, cẩn thận nấu cháo, đắp khăn ướt, mua thuốc và túc trực bên cạnh đến đêm khuya, chờ em hạ sốt mới yên tâm. Có những lần học bài đến khuya, em và chị gái đều gục đầu ngủ quên trên bàn học, mẹ dù đi nằm từ sớm vẫn để ý, thấy vậy liền nhẹ nhàng tắt đèn, thu dọn sách vở và buông màn cho chúng em. Nhiều lần, lo chúng em buổi sáng vội vàng quên sách vở, mẹ còn xem kĩ thời khóa biểu, soạn đầy đủ đồ dùng, sách các môn, đặt ngay ngắn trong cặp sách cho chúng em. Nhờ vậy mà chưa lần nào em quên đồ dùng học tập khi đến lớp. Mẹ không chỉ là người mẹ dịu hiền, bao dung mà còn là người vợ mẫu mực, chu đáo. Bố hay đi làm xa nhưng mẹ luôn ân cần gọi điện quan tâm, thỉnh thoảng nhắc nhở bổ giữ gìn sức khỏe, lo lắng mọi việc trong nhà chu toàn, không để bố bận tâm. Mẹ luôn dặn em ngoan ngoãn, cố gắng đừng làm phiền bố kẻo bố phiền lòng, không yên tâm làm việc. Mẹ cố gắng chăm lo cho chị em em đầy đủ, không quá xa hoa nhưng bằng bạn bằng bè. Đối với hàng xóm láng giềng, mẹ là người hiền lành tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ khi mọi người cần. Có lần bà cụ hàng xóm bị bệnh, không có con cái chăm sóc, mẹ không ngại vất vả, ngày nào cũng sang lo cơm nước, giặt giũ như đối với người thân ruột thịt. Nếu lỡ có bận cũng dặn chị em em sang giúp bà. Mọi người xung quanh ai cũng yêu mến mẹ. Mẹ không chỉ chăm sóc, nuôi dưỡng em mà còn dạy em những bài học làm người, sống nhân hậu và không ngừng cố gắng vươn liên, lạc quan, tin tưởng vào tương lai. Mẹ chính là niềm may mắn lớn lao của em. Em sẽ cố gắng phấn đấu trở thành người có ích để không phụ lòng mẹ, nỗ lực đến ngày có thể báo đáp công ơn, chăm sóc cho mẹ. “ Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha.” Trong mỗi chúng ta, đều có một người thân yêu chiếm vị trí quan trọng nơi trái tim, là duy nhất, mãi mãi không thể thay thế đó chính là người mẹ. Người cho ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người chịu bao đớn đau khó nhọc chín tháng mười ngày bao bọc chúng ta bằng tình yêu thương ấm áp. Và chính vì thứ tình cảm thiêng liêng mẫu tử không thể tách rời mà trong mắt tôi mẹ là người vĩ đại nhất. Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trông mẹ tôi vẫn còn rất trẻ lắm. Mẹ không cao lắm, dáng người mẹ nhỏ nhắn, đầy đặn. Thời gian Thời gian trôi qua, những gánh nặng vất vả của cuộc giống làm phai màu tóc mẹ. Đôi vai gầy ấy đã gánh vác biết bao điều để lo toan cho cuộc sống của chị em tôi. Khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, ba đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ.Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp.Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời. Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là thợ may, nên để kiếm thêm thu nhập, mỗi tối mẹ thường nhận thêm công việc sửa chữa quần áo. Từ ánh đèn hắt ra, mẹ tôi ngồi đó, tay đưa chỉ, tiếng bàn đạp từ máy khâu vang lên nhịp nhàng đều đều trong đêm vắng. Nhìn cảnh tượng đó tôi cảng thương mẹ hơn, lòng thầm tự hứa với mẹ, con sẽ trở thành đứa con ngoan trò giỏi để không phụ công ơn của mẹ. Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
Instruct “The universe has many wonders, but the most beautiful wonder is a mother's heart…” Someone once told me that. Mother is truly the most sacred calling, having a mother is truly the greatest happiness. My mother is extremely important to me and is my greatest gift in this life. Each of us, when born, is protected in our mother's arms. Mom worked hard to take care of my family for many years. This year, she turned forty years old, nearly half of her life. Mother was born into a farmer family but later became a worker. Life is hard and not as comfortable as many other women, making her look older than her real age. The mother's figure is thin and thin, looking small and fragile from a distance, but her thin shoulders are extremely resilient. Mom has a small oval face, black hair often tied neatly at the back of her head, a high, delicate nose bridge and warm, gentle eyes. Maybe that's why, even looking at the faint wrinkles in the corners of my mother's eyes, I still feel that she is extremely gentle and approachable. Mom never burst out laughing, but just smiled a little, kindly, and made the other person feel warm and comfortable. When I first got married, my mother and father were both farmers, taking care of the rice fields, raising cattle and poultry, and taking care of my sisters and brothers. Later, my father went to work far away, and my mother also applied to work at a local factory, working as an environmental worker, specializing in cleaning around the factory yard. Because of her work, her hands gradually became more calloused and rough. Those hands still carefully prepare every meal for my family every day, taking care of the plants and pets in the house. Mother left the house in the morning, when the sunlight began to cover every scene, and returned at dusk. The week repeats like that, occasionally having a day off and leaving work early. Even though I'm busy, my mother never forgets to care for my sister and me. Every night she still takes time to chat and ask about their studying situation. If there's anything they don't understand, if she can solve it, she'll help. Every time I got sick, my mother was still as usual for many years, carefully cooking porridge, applying wet towels, buying medicine and staying by my side until late at night, waiting for my fever to subside before I could feel secure. There were times when studying until late at night, my sister and I both fell asleep on the desk. Even though my mother went to bed early, she still noticed. Seeing that, she gently turned off the lights, packed up our books, and put down the curtain for us. Many times, worried that we would forget our books in a hurry in the morning, my mother would carefully review the schedule, prepare all the supplies and books for all subjects, and place them neatly in our school bags. Thanks to that, I have never forgotten my school supplies when going to class. She is not only a gentle and tolerant mother but also an exemplary and thoughtful wife. Dad often works far away, but mom always kindly calls and cares, occasionally reminding him to take care of his health, take care of everything in the house, and not let dad worry. Mom always told me to be obedient and try not to bother dad so that he wouldn't be upset and wouldn't feel secure at work. My mother tried to take care of my sisters and me well, not too lavishly but like friends. To her neighbors, her mother is a kind and gentle person, always willing to help when people need it. There was a time when the old lady next door was sick and had no children to take care of her. Her mother was not afraid of hard work. She came every day to take care of food and laundry as if she were a close relative. If you happen to be busy, tell your sisters to come help her. Everyone around everyone loves her mother. Mom not only takes care of and nurtures me, but also teaches me lessons about being human, being kind, and constantly trying to reach out, be optimistic, and believe in the future. Mom is my great luck. I will try my best to become a useful person so as not to disappoint my mother, and strive until the day I can repay her kindness and take care of her. “Going around the world, no one can compare to my mother Whose life's hardships are heavier than my father? In each of us, there is a loved one who holds an important place in our hearts, unique, forever irreplaceable, and that is our mother. The one who lets us see the sunlight, the one who endures pain and hardship for nine months and ten days and surrounds us with warm love. And because of the inseparable sacred love between mother and child, in my eyes my mother is the greatest person. After so much time, my mother is now over thirty years old, but she still looks very young. Mom is not very tall, her figure is small and plump. Time passed, the hardships of breeding faded the color of her mother's hair. Those thin shoulders have shouldered so many things to take care of my sisters' lives. Mother's oval face always creates closeness and friendliness. Therefore, at work, almost everyone loves their mother. Mother's facial expression is very harmonious. Right from the first time we met, Dad was attracted by Mom's sparkling eyes that seemed to speak. With thick eyebrows, Mom was very personable and strong. Along with that are big, black eyes that seem to contain many confidants, always looking at the cubs with affection and love. Thick, crimson lips always smile brightly, revealing white, even teeth. Can't forget the calloused hands; taught me my first handwriting and guided me on my first step in life. My mother worked hard every morning to take care of me and my small family. Every time she came home from work, even though she was very tired, she still had to cook. Looking at my mother is miserable, but I can only help her with what I can. The image of my mother every time she works is always imprinted in my mind. I remember the most one day, sometime in the evening, my mother told me to go to bed, I just went to bed and pretended to sleep. Because my mother is a seamstress, to earn extra income, she often takes on clothes repair work every night. From the light shining out, my mother sat there, threading her hand, the pedal sound from the sewing machine resounded steadily in the empty night. Looking at that scene, I felt more sorry for my mother. I silently promised my mother that I would become a good child and a good student so as not to disappoint my mother. Thinking about mother is remembering the warm love as vast as the Thai Binh sea. In my head I still hear the poem from that day:
Hướng dẫn “Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trog nguồn chảy ra” Cha mẹ là những người có công ơn sinh thành nuôi dưỡng chúng ta thành nên người. Không giống với mẹ, cha luôn là người sát cánh bên ta, dạy dỗ ta biết bao điều bằng chính sự cứng rắn, trưởng thành nhưng cũng chan chứa tình yêu. Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người bố cao gầy. Trong mắt tôi, dáng hình ấy lúc nào cũng thật to lớn và vững chãi để che chở cho cả gia đình. Làn da bố rám nắng vì phơi nắng dầm sương, trải qua đủ khó khăn, khổ cực vì cuộc mưu sinh vất vả. Khuôn mặt bố vuông chữ điền, toát lên vẻ hiền lành và đôn hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả bầu trời yêu thương bố dành cho các con. Mỗi khi mỉm cười, đôi mắt bố thật đỗi dịu dàng, thể hiện sự trìu mền pha chút nuông chiều. Mái tóc bố không còn đen nữa mà đã lấm tấm bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tôi càng thương bố nhiều hơn vì những gian lao, vất vả bố phải trải qua để nuôi chúng tôi khôn lớn. Tôi thích nhất là những lúc bố cười. Nụ cười ấy mới ấm áp làm sao. Những lúc như thế, tôi tự nhủ phải chăm ngoan hơn nữa để nụ cười ấy có thể xuất hiện nhiều hơn trên đôi môi của bố. Đôi bàn tay bố chai sần, thô ráp nhưng tôi vẫn luôn yêu đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay khó nhọc vì gia đình. Đôi bàn tay hi sinh vì sự bình yên, hạnh phúc của các con. Trong kí ức tuổi thơ của tôi luôn đong đầy những kỉ niệm về bố. Ngày mới lẫm chẫm biết đi, bố dắt tay tôi đi trên con đường làng quen thuộc. Cái bóng liêu xiêu trải dài trên mặt đường trùm lên cái bóng bé nhỏ của tôi. Mỗi khi tôi vấp ngã, bố dịu dàng đỡ tôi dậy, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc khi tôi bật khóc. Bố là người kiệm lời, ít nói nhưng tôi biết tình yêu thương bố dành cho các con lúc nào cũng dạt dào và chan chứa. Bố cùng tôi đến trường trong ngày đầu đi học, dạy tôi làm những phép tính đầu tiên. Những đêm thức khuya học bài, lúc nào bố cũng chờ tôi đi ngủ rồi mới an giấc. Bố luôn yêu thương và chiều chuộng tôi nhưng vẫn nghiêm khắc chỉ bảo mỗi khi tôi mắc lỗi. Bố dạy tôi cách sống, cách làm người, hiểu được những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống, ý nghĩa của sự trung thực, ngay thắng, lòng khoan dung và biết ơn. Cả cuộc đời bố đã vất vả hi sinh vì gia đình, thế nhưng, vẫn có lúc tôi vô tình làm bố buồn, chẳng thể đáp ứng được sự kì vọng của bố. Sau này lớn lên, rồi tôi sẽ phải rời xa vòng tay của bố nhưng tôi tin rằng bố sẽ mãi là người che chở, dõi theo và bảo vệ cho tôi trong suốt cuộc đời. Những bài học của bố sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời, tình yêu của bố sẽ là động lực để tôi tiến lên phía trước. Cây vĩ cầm đã câm lặng từ lâu, con còn nhớ khi chai sạn chiều hôn lên tay cha. Cây vĩ cầm vẫn ngân nga hằng đêm, bay mãi vào một thời ấu thơ là cây vĩ cầm. Trải bao giông bão, bao tháng năm kiếp người vẫn còn với cha cây vĩ cầm”… Lời bài hát vang lên da diết làm em chợt nhớ về hình bóng yêu thương của bố – người cha muôn vàn kính yêu, người nghệ sĩ trong gia đình em. Thấy bóng bố ngồi yên tĩnh bên cây vĩ cầm, câu chuyện về những ngày còn trẻ của bố mà mẹ hay kể lại ùa về. Hơn hai mươi năm trước, bố còn là chàng thanh niên hai mươi tuổi, nhiều ước mơ và hoài bão. Bố từ nhỏ đã kế thừa tình yêu âm nhạc từ bà nội, đặc biệt đam mê với loại hình nghệ thuật này. Khi em ra đời thì bà nội đã mất, mẹ bảo bà hát dân ca hay lắm, bà còn biết kéo đàn nhị nữa. Nhưng bố không thích đàn nhị như bà nội, lúc bố 13 tuổi, hay sang nhà người hàng xóm từ bên nước ngoài về Việt Nam định cư, nghe người ta kéo đàn vĩ cầm – loại nhạc cụ hiếm có ở Việt Nam rồi theo người ta học kéo đàn. Nhiều năm sau đổi mới, người hàng xóm kia quay lại quê hương họ tặng cho bố một cây vĩ cầm màu nâu nho nhỏ. Cứ như vậy, cây vĩ cầm ấy theo bố đến hôm nay đã qua hơn hai mươi năm. Sau này, bố gặp mẹ, bố là chàng trai Hà thành hào hoa, mẹ lại thiếu nữ Sài Gòn sôi nổi, cảm mến chàng thanh niên chơi vĩ cầm giỏi, ít lâu sau thì về chung một nhà. Mẹ bảo sau khi lập gia đình, bố không chơi vĩ cầm thường xuyên như trước nữa, chỉ chăm chú làm ăn lo cho vợ con. Mãi đến khi em lên lớp 2, thấy bố đem cây vĩ cầm đã cũ ra lau chùi, tò mò hỏi mẹ mới biết. Em cứ nghĩ chắc mình sẽ không được nghe bố đàn vĩ cầm. Cho đến năm ngoái, anh trai đi xa về tặng cho bố một cây vĩ cầm màu nâu bóng, được thiết kế tỉ mỉ, đặt trong hộp gỗ. Em vẫn nhớ như in hình ảnh bố khi ấy, khuôn mặt vuông chữ điền chất phác của người đàn ông đã ngoài bốn mươi với nước da hơi ngăm bỗng bừng sáng hẳn lên. Đôi mắt hiền từ thường ngày nheo nheo lại, vết nhăn mờ mờ nơi khóe mắt sau nhiều năm gánh vác gia đình thấp thoáng hiện lên. Bố nở nụ cười tươi, đôi tay gầy gầy khẽ vuốt ve cây đàn rồi nhẹ nhàng đặt nó lên, kẹp giữa bờ vai rộng và cần cổ. Bàn tay bố từ từ đưa qua, kéo nhẹ dây đàn, bản nhạc du dương không biết tên vang lên, dù không được điêu luyện như những nghệ sĩ trên truyền hình nhưng nghe vô cùng ấm áp, xúc động. Hóa ra bố cũng là người nghệ sĩ tài giỏi như vậy. Kéo đàn xong, bố nâng niu cây vĩ cầm, cẩn thận bỏ lại nó vào hộp rồi đem cất đi. Bóng dáng cao gầy, bước chân vững chắc, bình ổn thường ngày nhanh nhẹn hẳn lên. Sau đó, em cũng không được nghe bố kéo đàn vĩ cầm thêm lần nào nữa. Bố trở về với cuộc sống thường ngày, vừa lo làm ăn nhỏ, vừa phụ giúp mẹ chăm lo gia đình. Bố là thần tượng của em từ ngày còn bé, luôn ân cần, dịu dàng, thậm chí nhiều món ăn bố nấu còn ngon hơn cả mẹ. Bố không bao giờ khắt khe trong việc học hành của em, thỉnh thoảng sẽ quan tâm con gái học hành có vất vả không, giúp em giảng giải nhiều bài tập khó. Nhiều lần, trời mưa gió mà vẫn phải đến trường, bố đều bỏ công việc, đưa đón em mới yên tâm.
Instruct "The father as a mountain Mother's meaning is like water flowing from a source." Parents are the people who have the merit of giving birth to us and nurturing us into human beings. Unlike our mother, our father is always by our side, teaching us many things with his toughness, maturity but also full of love. My father is over forty years old this year. Dad's figure is tall and thin. In my eyes, that figure is always so big and sturdy to protect the whole family. His father's skin was tanned from being exposed to the sun and exposed to dew, going through all the hardships and hardships of his hard-earned livelihood. Dad's face was square and square, exuding gentleness and kindness. Dad's eyes were black, in those eyes contained the whole sky of love he had for his children. Every time he smiled, his eyes were so gentle, showing affection mixed with a bit of pampering. Dad's hair is no longer black but has silver spots. Looking at those gray hairs, I love my dad even more because of the hardships he had to go through to raise us. I like it best when dad smiles. How warm that smile is. At times like that, I tell myself to be more obedient so that smile can appear more on my dad's lips. Dad's hands are calloused and rough, but I still love those hands. Hands are hard because of the family. The hands sacrificed for the peace and happiness of the children. My childhood memories are always filled with memories of my father. When I first learned to walk, my father took my hand and walked down the familiar village road. The shaky shadow stretched across the road, covering my small shadow. Every time I tripped, my father gently helped me up, his hands gently stroking my hair as I burst into tears. Dad is a man of few words, but I know that his love for his children is always abundant and overflowing. Dad accompanied me to school on the first day of school, teaching me how to do my first calculations. During the nights when I stayed up late studying, my father always waited for me to go to bed before falling asleep. Dad always loves and pampers me but still gives strict instructions every time I make a mistake. Dad taught me how to live, how to be human, understand the good values ​​in life, the meaning of honesty, integrity, tolerance and gratitude. All my life, my father worked hard and sacrificed for his family, but there were still times when I accidentally made him sad and could not meet his expectations. When I grow up, I will have to leave my father's arms, but I believe that he will always be the one to protect, watch over and protect me throughout my life. Dad's lessons will be my luggage throughout my life, and his love will be the driving force for me to move forward. The violin has been silent for a long time, I still remember when I kissed my father's hand in the afternoon. The violin still hums every night, flying forever into a childhood as a violin. Through many storms, many months and years of life, I still have the violin with my father"... The song's lyrics resonated deeply, making me suddenly remember the loving figure of my father - my beloved father, the artist in my family. Seeing my father sitting quietly next to the violin, the stories about my father's young days that my mother often told came rushing back. More than twenty years ago, Dad was still a twenty-year-old young man with many dreams and ambitions. From a young age, my father inherited his grandmother's love of music, and was especially passionate about this form of art. When I was born, my grandmother passed away. My mother said she sang folk songs very well and she also knew how to play the erhu. But my father didn't like the erhu like his grandmother. When he was 13 years old, he often went to a neighbor's house from abroad to settle in Vietnam, listened to them play the violin - a rare musical instrument in Vietnam, and then followed him. I learned to play the piano. Many years after the reform, the neighbor returned to their hometown and gave Dad a small brown violin. Just like that, that violin has followed my father to this day for more than twenty years. Later, my father met my mother. His father was a flamboyant Hanoi boy, and his mother was a lively Saigon girl. She fell in love with a young man who was good at playing the violin. A short time later, they lived together. Mom said that after getting married, dad didn't play the violin as often as before, he only focused on doing business and taking care of his wife and children. It wasn't until I was in 2nd grade that I saw my dad cleaning the old violin and curiously asked my mom to know. I thought I would never hear my father play the violin. Until last year, his brother came home from a long trip and gave his father a glossy brown violin, meticulously designed, placed in a wooden box. I still vividly remember the image of my father at that time, the simple, square face of a man in his forties with slightly dark skin suddenly brightened. His usually gentle eyes narrowed, faint wrinkles at the corners of his eyes after many years of taking care of the family appeared. Dad smiled brightly, his thin hands gently caressed the guitar and then gently placed it, sandwiching it between his broad shoulder and the neck. Dad's hand slowly reached over, gently pulling the string, a melodious song with an unknown name rang out. Although not as skilled as the artists on television, it sounded extremely warm and touching. It turns out my dad is also such a talented artist. After playing the violin, Dad cherished the violin, carefully put it back in the box and put it away. The figure was tall and thin, with steady, steady steps, much more agile than usual. After that, I never heard my father play the violin again. Dad returned to his daily life, running a small business while helping his mother take care of the family. Dad has been my idol since I was a child, always considerate, gentle, and many of the dishes he cooks are even more delicious than my mom. Dad is never strict about her studies. Sometimes she will care if her studies are having a hard time and help her explain many difficult exercises. Many times, when it was raining and windy but I still had to go to school, my father quit his job and picked me up to feel secure.
Hướng dẫn Mỗi chúng ta, ai sinh ra cũng mang trong mình niềm tự hào dân tộc sâu sắc. Người Việt Nam ngay từ những ngày còn thơ bé đã vô cùng tự hào về giống nòi tổ tiên mình qua lời kể của bà, của mẹ từ truyền thuyết “Con Rồng cháu Tiên”. “Con Rồng cháu Tiên” không chỉ là một truyền thuyết tiêu biểu trong lịch sử Việt Nam mà còn là câu chuyện giải thích nguồn cội cha ông đầy vẻ vang của đất nước ta, là truyền thuyết mà mãi đến muôn đời sau vẫn còn lưu truyền. Truyền thuyết kể lại rằng: Thuở xưa, ở vùng đất Lạc Việt Lạc Việt – bây giờ chính là vùng Bắc Bộ nước ta, có một vị thần tên là Lạc Long Quân, con trai của thần Long Nữ. Thần mình Rồng, sức khỏe phi thường và có nhiều phép lạ. Thần sinh sống dưới thuỷ cung, thỉnh thoảng lên cạn, giúp nhân dân diệt trừ yêu quái như Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh và dạy nhân dân cách trồng trọt, chăn nuôi. Cũng khi ấy, ở vùng núi cao phương Bắc, có một nàng tiên cực kì xinh đẹp, thuộc dòng dõi Thần Nông, tên gọi là Âu Cơ. Nàng thích ngao du đây đó, thích đến những nơi có phong cảnh đẹp. Nghe nói vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lạ, nàng liền tìm đến thăm. Tại đây, Âu Cơ và Lạc Long Quân tình cờ gặp nhau. Hai người yêu nhau rồi nên vợ nên chồng. Họ sống trong cung điện Long Trang. Ít lâu sau, Âu Cơ mang thai. Nhưng thật kì lạ, đến kì sinh nở, nàng lại sinh ra một cái bọc trăm trứng, trăm trứng nở ra trăm người con trai trắng trẻo, hồng hào, khôi ngô tuấn tú. Cả một trăm người con cứ lớn nhanh như thổi, chẳng cần bú mớm mà vẫn lớn nhanh như thổi, khỏe mạnh như thần. Một thời gian sau, Lạc Long Quân vì không quen sống trên cạn và nhớ biển cả nên chàng trở về thuỷ cung, để lại Âu Cơ cùng đàn con trên cạn. Ngày qua ngày, Âu Cơ chờ mãi chờ mãi, nàng sốt ruột trông ngóng chồng với tâm trạng buồn tủi. Cuối cùng, nàng gọi chồng lên mà than thở: – Sao chàng nỡ bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi dạy các con? Lạc Long Quân nghe vậy, đành phải nói với Âu Cơ rằng: – Ta vốn nòi Rồng, quen sống ở miền nước thẳm, nàng là dòng tiên, quen sống ở chốn non cao. Kẻ trên cạn người dưới nước, tính tình tập quán khác nhau, khó lòng nào mà ăn ở cùng nhau một nơi lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chúng ta chia nhau cai quản các phương. Kẻ trên miền núi, người dưới miền biển, khi có việc gì khó khăn thì giúp đỡ nhau, đừng quên lời hẹn.
Instruct Each of us is born with deep national pride. Vietnamese people, right from their childhood days, have been extremely proud of their ancestral race through the stories of their grandmothers and mothers from the legend "The Dragon and the Fairy". “The Dragon and the Fairy” is not only a typical legend in Vietnamese history but also a story that explains the glorious origins of our country, a legend that will still be preserved for generations to come. transmit. Legend has it that: Once upon a time, in the land of Lac Viet Lac Viet - now the Northern region of our country, there was a god named Lac Long Quan, son of the god Dragon Nu. Dragon body, extraordinary health and many miracles. The god lives under the aquarium, occasionally goes to land, helps people eliminate monsters such as Ngu Tinh, Ho Tinh, Moc Tinh and teaches people how to grow crops and raise livestock. At that time, in the high mountains of the North, there was an extremely beautiful fairy, of the Shennong lineage, named Au Co. She likes to travel here and there, likes to go to places with beautiful scenery. Hearing that Lac Viet land had many fragrant flowers and strange grasses, she immediately came to visit. Here, Au Co and Lac Long Quan accidentally met each other. Two people fell in love and became husband and wife. They lived in Long Trang palace. Not long after, Au Co became pregnant. But strangely enough, when it was time to give birth, she gave birth to a sac of a hundred eggs, and a hundred eggs gave birth to a hundred white, rosy, and handsome boys. All one hundred children grew as fast as the wind, without needing to be breastfed, but still grew as fast as the wind, and were as healthy as gods. Some time later, because Lac Long Quan was not used to living on land and missed the sea, he returned to the aquarium, leaving Au Co and her children on land. Day after day, Au Co waited and waited, she impatiently looked forward to her husband with a sad mood. Finally, she called her husband up and lamented: – Why would you leave me alone and not raise my children with me? Hearing that, Lac Long Quan had to say to Au Co: – I am of the Dragon race, accustomed to living in the deep waters, you are of the fairy race, accustomed to living in high mountains. People on land and people in water have different personalities and habits, so it is difficult to live together in the same place for a long time. Now I will take fifty children to the sea, you will take fifty children to the mountain, and we will share the rule in all directions. People in the mountains, people in the sea, when things are difficult, help each other, don't forget the appointment.
Hướng dẫn Có bao giờ bạn nghĩ những thứ xung quanh chúng ta từ đâu mà có chưa? Tại sao các đồ vât lại có tên gọi như thế? Thực ra có rất nhiều lí giải khác nhau. Ví như câu chuyện Mai An Tiêm sau đây đã lí giải nguồn gốc xuất hiện xưa hấu. Chuyện kể rằng, vào thời Vua Hùng Vương thứ 18, có một chàng trai tên là Mai An Tiêm. Mai An Tiêm nhanh nhẹn, tháo vát, lại chăm chỉ nên được nhà vua rất mực yêu mến và còn gả cả con gái nuôi cho chàng nữa. Vua rất yêu quý An Tiêm nên thường ban cho chàng nhiều của ngon vật lạ. Tất thẩy mọi người ai được nhận lộc vua ban đều nâng niu ca tụng, riêng An Tiêm lại bảo rằng: – Của mình làm ra mới quý, còn của biếu là của lo, của cho là của nợ! Chàng vẫn chăm chỉ làm lụng, không hề có ý trông chờ vào bổng lộc vua ban. Tất cả chỉ chờ có thế, bon quan ninh thần bèn đem câu nói của Mai An Tiêm tâu lên nhà vua. Nhà vua vô cùng tức giận và cho rằng chàng là một kẻ kiêu bạc vô ơn. Nhà vua giận lắm: “Đã thế để xem, nếu chỉ trông vào sức mình thì hắn có sống nổi không?”. Ngài sai quân lính bắt giữ Mai An Tiêm rồi đuổi cả gia đình chàng ra đảo hoang. Cả gia đình Mai An Tiêm lênh đênh trên biển hết ngày này đến ngày khác. Cuối cùng, họ cũng cập bến lên một hòn đảo lạ. Vợ Mai An Tiêm khóc lóc kêu lên: – Sao tôi khổ thế này? Biết vậy thì chúng ta không nên làm nhà vua tức giận! – Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta. Chỉ cần có đôi bàn tay này thì chúng ta sẽ không sợ chết đói đâu. – Mai An Tiêm an ủi vợ.
Instruct Have you ever thought about where the things around us come from? Why do objects have such names? Actually there are many different explanations. For example, the following Mai An Tiem story explains its ancient origin. The story goes that, during the reign of the 18th King Hung Vuong, there was a young man named Mai An Tiem. Mai An Tiem was agile, resourceful, and hard-working, so he was loved by the king and even married his adopted daughter to him. The king loved An Tiem very much, so he often gave him many delicious gifts. Everyone who received the king's blessings cherished and praised them, but An Tiem said: - What you make is precious, but what you give is a worry, what you give is a debt! He still worked hard and had no intention of expecting the benefits the king gave him. All that was left to wait was for the security mandarins to bring Mai An Tiem's ​​words to the king. The king was extremely angry and thought he was an arrogant and ungrateful person. The king was very angry: "Let's see if he only relies on his own strength, can he survive?". He ordered soldiers to arrest Mai An Tiem and then chase his whole family to a deserted island. Mai An Tiem's ​​entire family floats at sea day after day. Finally, they landed on a strange island. Mai An Tiem's ​​wife cried and cried: - Why am I so miserable? Knowing that, we shouldn't make the king angry! – God gave birth to me, life and death depend on God and on me. As long as we have these hands, we will not be afraid of starving to death. – Mai An Tiem comforted his wife.
Hướng dẫn Những câu chuyện cổ tích luôn song hành cùng thế hệ tuổi thơ của trẻ nhỏ, nuôi dưỡng ước mơ trẻ thơ. Tôi cũng như bao đứa trẻ khác, rất thích nghe những câu chuyện bà kể. Và như đã thành lệ, đêm nào, trước khi đi ngủ, bà nội cũng kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Câu truyện “cây tre trăm đốt” là câu truyện tôi thích nghe nhất Ngày xưa có một anh chàng cày hiền lành, khoẻ mạnh, đi ở cho một lão nhà giàu. Anh rất chăm chỉ lại thạo việc đồng áng nên lão nhà giàu muôn anh làm lợi thật nhiều cho lão. Một hôm, lão gọi anh đến và ngon ngọt dỗ dành: – Con chịu khó thức khuya dậy sớm làm lụng giúp ta, chớ quản nhọc nhằn. Ba năm nữa, ta sẽ gả con gái cho. Anh trai cày tưởng lão nói thật, cứ thể quần quật I làm giàu cho lão. Ba năm sau, nhờ công sức anh, lão chủ có thêm nhà ngói, sân gạch, tậu thêm được ruộng, được vườn. Tuy nhiên, lão nhà giàu chẳng giữ lời hứa năm xưa. Lão đã ngấm ngầm nhận lời gả con gái cho con trai một nhà giàu khác trong vùng. Một hôm, lão làm ra vẻ thân mật bảo anh Khoai cày: – Con thật có công với gia đình ta. Con đã chịu khó ba năm, trồng cây sắp đến ngày ăn quả. Cơ ngơi nhà ta chỉ còn thiếu cây tre trăm dốt, con gắng lên rừng tìm cho được đem về, ta sẽ gả con gái cho. anh Khoai cày mừng rỡ xách dao lên rừng. Anh không biết ở nhà hai lão nhà giàu đã sắp sẵn cỗ bàn để làm lễ cưới con trai, con gái chúng. Hai lão hí hửng bảo nhau: “Cái thằng ngốc ấy có đi quanh năm suốt tháng cũng đố mà kiếm được cây tre đủ trăm đốt! Thế nào rồi cũng bị rắn cắn, hổ vồ!” Về phần anh Khoai cày, anh hì hụi trèo đèo lội suôi, luồn hết bụi này bờ khác tìm kiếm mà chỉ thấy những cây tre thấp bé bình thường, cây cao nhất cũng chưa được năm chục đốt. Anh buồn quá, ngồi bưng mặt khóc. Nghe tiếng khóc, Bụt hiện lên hỏi: – Làm sao con khóc? anh Khoai cày thưa rõ dầu duôi câu chuyện. Bụt cười và bảo: – Khó gì việc ấy! Con hãy chặt đủ một trăm đốt tre, đem xếp nối với nhau rồi hô: “Khắc nhập, khắc nhập” thì sẽ có ngay cây tre trăm đốt. Nói xong, Bụt biến mất. anh Khoai cày làm đúng lời Bụt bảo, quả nhiên cả trăm dốt tre dính liền nối nhau thành một cây tre đủ trăm dốt. Anh sung sướng nâng lên vai vác về. Song, tre dài quá, vướng bờ vướng bụi, không sao đưa ra khỏi rừng được. Anh lại ngồi xuống khóc, Bụt lại hiện lên hỏi: – Cây tre trăm đốt có rồi, sao con còn khóc? Anh nói tre dài quá không vác về nhà được, Bụt liền bảo: – Con hãy hô: “Khắc xuất, khắc xuất”, những đốt tre ấy sẽ rời ra! Anh làm theo lời Bụt, quả nhiên cây tre rời ra trăm đốt, anh kiếm dây rừng buộc làm hai bó, mừng rỡ gánh về.
Instruct Fairy tales always accompany the childhood generation of children, nurturing children's dreams. I, like many other children, love to listen to the stories she tells. And as is customary, every night, before going to bed, my grandmother tells me fairy tales. The story "the hundred-knot bamboo tree" is the story I like to hear the most Once upon a time, there was a gentle, healthy plowman who lived with a rich old man. He was very hard-working and good at farming, so the rich man wanted him to benefit him a lot. One day, the old man called him over and sweetly coaxed: - You work hard to stay up late and get up early to help me, don't worry about hardship. In three years, I will marry my daughter. The farmer's brother thought he was telling the truth, as if he worked hard to make him rich. Three years later, thanks to his efforts, the old man had a tiled house, a brick yard, and bought more fields and gardens. However, the rich man did not keep his old promise. He secretly agreed to marry his daughter to the son of another rich family in the area. One day, he pretended to be friendly and told Mr. Khoai: – You have truly contributed to my family. I have worked hard for three years, planting trees that are about to bear fruit. The only thing missing from our property is a hundred-inch bamboo tree. Try your best to go to the forest to find it and bring it back, I will give you my daughter in marriage. Plow Khoai happily carried his knife into the forest. He didn't know that at home, two rich men had already prepared a table for their son and daughter's wedding. The two old men happily told each other: "That idiot could travel all year round and still not be able to find a bamboo stick with a hundred segments!" In the end, I will be bitten by a snake or mauled by a tiger! As for Mr. Khoai plowing, he laboriously climbed the pass and waded through the stream, going from one bush to another to search but only found ordinary short bamboo trees, the tallest tree was less than fifty knots. He was so sad, he sat and cried. Hearing the cry, the Buddha appeared and asked: – Why are you crying? Mr. Khoai explained the story clearly. Buddha laughed and said: – It's not difficult! You should cut a hundred bamboo segments, arrange them together and then shout: "Engrave, engrave," then you will immediately have a bamboo tree with a hundred segments. Having finished speaking, the Buddha disappeared. Mr. Khoai plowed and did exactly what the Buddha told him to do. Indeed, hundreds of pieces of bamboo were fused together to form a bamboo tree of hundreds of pieces. He happily lifted it onto his shoulder and carried it back. However, the bamboo was too long, caught in the dust, and could not be taken out of the forest. He sat down to cry again, and the Buddha appeared again and asked: – The bamboo tree with a hundred knots already exists, why are you still crying? He said the bamboo was too long to carry home, and the Buddha immediately said: - Shout: "King out, carving out", those bamboo segments will fall apart! He did as the Buddha said, and sure enough, the bamboo tree came apart with a hundred knots. He found a rope from the forest and tied it into two bundles, happily carrying it home.
Hướng dẫn Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, có rất nhiều câu chuyện cổ tích đặc sắc. Mỗi câu chuyện cổ tích đều dạy cho chúng ta một bài học làm người ý nghĩa. Sọ Dừa chính là câu chuyện cổ tích như thế. Truyện vừa kể về cuộc đời của Sọ Dừa vừa nhắc nhở con người đạo lý sống đúng đắn. Qua lời kể của bà, câu chuyện vẫn luôn in rõ trong tâm trí em. Ngày xưa, ngày xưa có hai vợ chồng nông dân rất nghèo, phải đi ở cho nhà phú ông nọ. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng mãi đến năm mươi tuổi mà vẫn chưa có lấy một mụn con. Một hôm, người vợ vào trong rừng hái củi. Trời nắng to, khát nước quá mà bà chẳng tìm thấy con suối nào. Bỗng nhìn thấy một cái sọ dừa đầy nước mưa bên gốc cây to, bà vội uống cho đỡ khát. Thế rồi, về nhà, bà có thai. Ít lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy cứ tròn lông lốc như quả dừa. Bà buồn quá, định vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo: – Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Thương con, bà để lại nuôi và đặt tên là Sọ Dừa. Lớn rồi Sọ Dừa vẫn như lúc nhỏ, cứ lăn bên chân mẹ, chẵng làm được việc gì. Bà mẹ phiền lòng lắm, than phiền. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ: – Chuyện gì chứ chăn bò con cũng làm được. Mẹ nói với phú ông cho con chăn bò nhé! Nghe con nói, bà đánh liều đến hỏi phú ông. Ban đầu, phú ông ngần ngại vì hình dạng của Sọ Dừa, nhưng nghĩ nuôi ít tốn cơm, công chăn bò cũng ít nên ông đồng ý. Từ đó Sọ Dừa đến ở nhà phú ông. Cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà, đàn bò béo tốt hẳn ra. Phú ông mừng lắm. Ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt, thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn hiền lành, tốt bụng, đối đãi với Sọ Dừa rất tử tế. Một hôm, như thường lệ đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Từ xa, cô bỗng nghe có tiếng sáo véo von. Cô rón rén nấp sau bụi cây và nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Nhưng nghe tiếng động, chàng trai biến mất, chỉ thấy Sọ Dừa nằm đấy. Nhiều lần như thế, cô út biết Sọ Dừa không phải là người trần, dần đem lòng yêu mến, có thức ăn nào ngon đều giấu đem cho chàng. Một hôm, Sọ Dừa về giục mẹ đến hỏi con gái phú ông làm vợ. Bà lão sửng sốt lắm, nhưng thấy con năn nỉ mãi bà cũng chiều lòng. Mẹ Sọ Dừa đến hỏi, phú ông cười mỉa mai: – Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm mang sang đây. Bà lão ra về, nghĩ chắc con mình sẽ từ bỏ ý định, nhưng Sọ Dừa lại nói rằng sẽ có đủ lễ vật. Không ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà trong nhà không những có đầy đủ sính lễ mà còn có cả gia nhân khiêng đồ sính lễ sang nhà phú ông. Phú ông thấy thế hoa cả mắt, gọi ba con gái ra hỏi ý. Hai cô chị chê bai Sọ Dừa xấu xí, chỉ có cô út là cúi đầu tỏ ý bằng lòng. Phú ông đành nhận lễ vật và gả cô gái út cho Sọ Dừa. Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa xấu xí đâu, chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Ai nấy đều sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc nuối vừa ghen tức. Hai vợ chồng sống hạnh phúc, Sọ Dừa còn rất thông minh, ngày đem miệt mài đèn sách và thi đỗ trạng nguyên. Chẳng bao lâu, nhà vua truyền chiếu sai chàng đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà, dặn phải giữ luôn các thứ ấy bên mình để có lúc cần dùng đến. Ganh tị với em, hai cô chị nhân lúc Sọ Dừa vắng nhà, rắp tâm giết hại em để thay làm bà Trạng. Hai cô chị sang nhà chơi, rủ co em chèo thuyền ra biển rồi đẩy em xuống nước. Một con cá kình to nuốt cô út vào bụng. May có con dao bên mình, cô đâm chết cá, xác cá trôi dạt vào bờ một hòn đảo, cô lại lấy dao xẻ bụng cá chui ra ngoài. Cô dùng bàn đá bật lửa, nướng cá sống qua ngày, chờ thuyền đi ngang qua đến cứu. Sống trên đảo ít ngày, hai quả trứng cũng nở thành đôi gà đẹp làm bạn với cô. Sọ Dừa quả thực là câu chuyện cổ tích vô cùng ý nghĩa, nhắc nhở chúng ta “ở hiền gặp lành”, người nhân hậu sẽ được hạnh phúc, kẻ ác sẽ chịu đau khổ. Mỗi chúng ta phải sống nhân hậu, tránh tham lam, ích kỉ mà nhận lại quả báo. Một hôm có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy vang ba lần:
Instruct In the treasury of Vietnamese folk literature, there are many unique fairy tales. Every fairy tale teaches us a meaningful lesson about being human. Coconut Skull is such a fairy tale. The story not only tells about the life of So Dua Skull but also reminds people of the right way to live. Through her words, the story is still clearly imprinted in my mind. Once upon a time, there was a farmer and his wife who were very poor and had to live with a rich man. They are gentle and hardworking, but until they are fifty years old they still have not had a single child. One day, the wife went into the forest to pick firewood. It was a hot day and she was so thirsty that she couldn't find any streams. Suddenly seeing a coconut skull full of rainwater next to a big tree, she quickly drank to quench her thirst. Then, when she got home, she was pregnant. Not long after, the husband passed away. She gave birth to a child without limbs, his body was as round and hairy as a coconut. She was so sad and was about to throw it away when the baby spoke up and said: - Mommy! You are that person! Mom, don't throw away your poor child. Loving her son, she left him to raise and named him So Dua. When he grew up, Coconut Skull was still the same as when he was a child, he kept rolling at his mother's feet, unable to do anything. The mother was very upset and complained. So Dua knew that so he asked his mother: – No matter what, you can herd cows. Mom, tell the rich man to let me tend the cows! Hearing what her son said, she ventured to ask the rich man. At first, the rich man was hesitant because of So Dua's shape, but thinking that raising it would cost less food and raising cows would require less effort, so he agreed. From then on, So Dua came to live at the rich man's house. He herds cows very well. Every day, he rolled behind the cows to the field, and at night he rolled behind the cows back home, and the cows became fatter. The rich man was very happy. On harvest days, the servants went to the fields to do all the work, so the rich man sent his three daughters to take turns bringing rice to So Dua. The two older sisters were haughty and cruel, often spurning Coconut Skull, only the younger sister, who was gentle and kind, treated Coconut Skull very kindly. One day, as usual, it was the youngest girl's turn to bring rice to So Dua. From afar, she suddenly heard the sound of a flute. She gingerly hid behind the bushes and saw a handsome young man sitting on a peach hammock playing the flute for the cows to graze. But hearing the noise, the boy disappeared, only seeing Coconut Skull lying there. Many times like that, the youngest girl knew that So Dua was not a mortal, and gradually fell in love with her, hiding any delicious food for him. One day, So Dua came home and urged his mother to ask the rich man's daughter to be his wife. The old woman was very surprised, but seeing her son beg and plead, she complied. Mother So Dua came to ask, the rich man smiled sarcastically: – If you want to ask my daughter, go home and buy a pot of gold nuggets, ten pieces of peach silk, ten fat pigs, and ten jars of wine to bring here. The old woman left, thinking her son would give up, but So Dua said there would be enough gifts. Unexpectedly, on the appointed day, suddenly the house was not only full of bride gifts but also servants carrying the bride gifts to the rich man's house. The rich man was dizzy when he saw this and called his three daughters to ask for advice. The two older sisters criticized So Dua for being ugly, only the youngest sister bowed her head to show her approval. The rich man had to accept the gift and marry the youngest girl to So Dua. On the wedding day, So Dua arranged a sumptuous feast, with servants running in and out bustlingly. During the bride procession, no one saw the ugly Coconut Skull, only a handsome young man standing next to the youngest daughter. Everyone was shocked and happy, while the two older sisters were both regretful and jealous. The couple lived happily, Coconut Skull was still very smart, studied hard every day and passed the poinsettia exam. Not long after, the king issued an order sending him as an ambassador. Before leaving, he gave his wife a flint, a knife and two eggs, telling her to keep them with her when she needed them. Jealous of her, the two older sisters took advantage of So Dua's absence from home and planned to kill her to replace her as Mrs. Trang. The two older sisters came to the house to visit, invited her to row the boat out to sea and then pushed her into the water. A big orca swallowed the youngest girl into its stomach. Luckily she had a knife with her, she stabbed the fish to death, the fish's body drifted to the shore of an island, she used the knife to cut the fish's belly and get out. She used a stone table to light the fire and grilled fish alive for the day, waiting for a passing boat to come rescue her. Living on the island for a few days, the two eggs also hatched into a pair of beautiful chickens to be her friend. Coconut Skull is truly a very meaningful fairy tale, reminding us that "good people will be good", kind people will be happy, evil people will suffer. Each of us must live kindly, avoid greed and selfishness to receive retribution. One day a boat passed by the island. The rooster saw it and crowed three times:
Hướng dẫn Đời vua Hùng Vương thứ Sáu, giặc ngoại xâm ở phía bắc chỉ muốn sang chiếm nước Nam ta. Bấy giờ ở làng Phù Đổng, tỉnh Bắc Ninh ngày nay, có một người đàn bà đã sáu mươi tuổi. Một hôm bà ra đồng ruộng thấy có một vết chân rất to lớn, bà đặt chân vào thì khi về nhà bà có thai. Bà sinh được một con trai và đặt tên Gióng. Điều kì lạ là không giống như bao đứa trẻ khác “ ba tháng biết nẫy, bảy tháng biết bò”, Gióng nay đã ba tuổi rồi mà không biết nói biết cười, không biết đi, biết nẫy. Rồi bỗng chợt, một ngày nọ ngoài ngõ vang lên tiếng sứ giả rao mõ báo tin nước có ngoại xâm và nhà vua đang cầu hiền tài ra giúp nước. Chợt cậu bé Gióng bật ra tiếng nói, thưa với mẹ: – Mẹ ơi, con muốn gặp sứ giả. Qúa đỗi bất ngờ, nhưng thấy con có nói cười gọi mẹ, bà vui lắm vội chạy ra gọi sứ giả tới. Gặp mặt sứ giả, cậu Gióng ngồi dậy truyền bảo: Ngươi hãy về tâu với đức vua đúc cho một con ngựa sắt, một cây kiếm sắt, một roi sắt và một chiếc nón sắt để Gióng ta đi dẹp giặc. Nhận tin sứ giả tâu lên, vua tức tốc truyền cho làm vật dụng mà Gióng yêu cầu. Rồi sứ giả chuyển đến cho Gióng. Lại nói chuyện cậu bé Gióng. Từ sau ngày gặp sứ giả, Gióng bảo mẹ và dân làng cứ lo cơm, cà cho Gióng ăn no sẽ lớn lên và đánh được giặc. Bà mẹ cùng dân làng cuống cuồng chạy ngược xuôi lo cơm cà phục vụ cậu Gióng. Khi ăn đến mười nong cơm, ba nong cà, mỗi lần ăn xong một nong lại vươn vai và vụt lớn lên như thổi. Vải vóc do dân làng mang đến rất nhiều để may quần áo mà vẫn không đủ. Dân làng đành phải lấy hoa lau buộc thêm vào để che kín thân. Sau một bữa ăn, Gióng vươn vai đứng dậy, thân cao mười thước, hắt hơi mười tiếng rồi nhảy lên ngựa sắt. Ngựa bị bẹp rúm. Sứ giả sợ hãi cho về đúc lại thành ngựa mới, có đủ nội tạng như ngựa thật, chịu được sức nặng của Gióng. Khi mang ngựa sắt đến nơi cũng là lúc có tin cấp báo giặc Ân đang hoành hành cướp bóc ở Trâu Sơn (!). Thánh Gióng liền đội nón sắt, cầm roi sắt, nhảy lên mình ngựa và thét lớn: Ta là Thiên Tướng đây! Rồi giật cương, ngựa chồm lên, hí dài một tiếng và phi như gió, miệng phun lửa bừng bừng, làm cháy xém cây cối, nhà cửa mấy làng bên (tức các làng Phù Chấn, Phù Lưu và Phù Tảo được mang tên là làng Cháy hiện nay). Gióng phi ngựa đến chỗ vua đang đóng quân nhận lệnh rồi hướng phía giặc Ân làm tướng tiên phong, quân sĩ ào ào theo sau. Thấy vậy, dân làng trên đường đội quân Gióng đi qua cũng chạy theo, từ trẻ chăn trâu, người đánh cá đến người đập đất, người chài lưới ven sông,… Hai tướng Dực và Minh của đất Hà Lỗ cũng đưa quân theo Gióng. Xung giữa trận tiền, giặc Ân bị đánh tơi bời, đứa thì bị giết, đứa sụp lạy quy hàng. Đang hăng chiến đấu, roi sắt của Gióng bị gãy, chàng liền quờ tay nhổ những khóm tre làng đầy gai mọc gần đấy quật vào quân giặc. Giặc chết như ngả rạ. Hàng loạt dãy tre làng được Gióng dùng vào đánh giặc. Chỗ rặng tre bị nhổ gần núi Trâu Sơn sau biến thành một dải đầm lớn gọi là đầm Thất Gian. Và những mảnh tre bị gãy ném rải rác khắp chiến trường, từ vùng Quế Dương cho đến Đông Ngàn sau này mọc thành loại tre đặc biệt có màu vàng óng ánh nên gọi là tre đằng ngà. Đánh xong trận ở Trâu Sơn và Hà Lỗ, Gióng cho ngựa phi đến bến Bồ Đề và dừng lại uống nước sông Hồng. Vết chân của ngựa còn để lại hình lồi lõm ở một phiến đá lớn tại làng Phú Viên. Tiếp đó, Gióng lại phi ngựa vượt sông, đi ngược lên hồ Tây, rồi buộc ngựa vào gốc đa bên bờ, nhảy xuống hồ tắm. Nơi này về sau được dân làng Xuân Tảo lập đền thờ cúng. Ăn cơm nắm xong, ngựa đưa Gióng dạo khắp vùng Đông Anh, Kim Anh, Hiệp Hòa. Mỗi nơi ngựa Gióng đi qua đã để lại những cụm ao chuôm mang hình vết chân ngựa. Khi qua Phù Lỗ, đến chân núi Phù Mã, Thánh Gióng bèn cởi áo giáp sắt mắc vào cành đa, thúc ngựa lên đỉnh núi Sóc, để lại nón sắt, roi sắt, nhìn non sông đồng ruộng quanh vùng và hướng về Kẻ Đổng lần cuối, rồi một mình một ngựa bay thẳng lên trời. Hôm đó là ngày mồng chín tháng tư lịch trăng. Hiện nay vẫn còn đền thờ ở làng Phù Ðổng, tục gọi là làng Gióng. Mỗi năm đến tháng tư làng mở hội to lắm. Người ta kể rằng những bụi tre đằng ngà ở huyện Gia Bình vì ngựa phun lửa bị cháy mới ngả màu vàng óng như thế, còn những vết chân ngựa nay thành những hồ ao liên tiếp. Người ta còn nói khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu cháy một làng, cho nên làng đó về sau gọi là Làng Cháy. Sau khi thắng trận, để nhớ ơn người anh hùng, vua Hùng sai lập đền thờ Gióng ở làng quê, phong Gióng làm Phù Đổng Thiên Vương, phong mẹ Gióng là Thánh Mẫu Bảo Vương, cho làng có xóm Ban nơi Gióng sinh ra được đặt tên là làng Phù Đổng. Từ đấy trở đi, người dân quê Phù Đổng của Gióng năm nào cũng mở hội vào ngày Gióng bay về trời, để nhớ lại chiến trận năm xưa và tưởng nhớ công ơn của vị Thánh làng mình. Trong khi đó, người dân hàng trăm làng quanh vùng núi Sóc lại mở hội để tưởng nhớ ngày Gióng sinh ra, cùng nhau nhớ về người anh hùng đã có công giúp dân đánh giặc ngoại xâm, cứu nước. Từ thuở còn thơ bé, ta đã được nghe bao câu chuyện kể của bà, của mẹ về lịch sử hào hùng, về những truyền thuyết ly kỳ. Và có lẽ ai khi ấy cũng mang trong mình niềm tự hào và ngưỡng mộ những vị anh hùng trong truyền thuyết của dân tộc. Thánh Gióng là một vị anh hùng oai phong như thế. Truyền thuyết Thánh Gióng là truyền thuyết vô cùng hấp dẫn kể về người anh hùng này. Truyền thuyết kể lại rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một ngôi làng nọ bên sông Hồng, có hai vợ chồng nông dân, vừa chăm chỉ làm ăn lại có tiếng phúc đức nhưng đến lúc sắp về già mà vẫn chứa có nấy một mụn con. Một ngày kia, bà vợ ra đồng như thường ngày, trông thấy một vết chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà bà liền mang thai, hai vợ chồng vô cùng vui mừng. Nhưng không giống những người khác, chín tháng mười ngày qua đi, bà mang thai mười hai tháng mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô, đặt tên là Gióng. Điều kỳ lạ nữa là Gióng lên ba tuổi vẫn chẳng biết nói, chẳng biết cười, đặt đâu năm đó, hai vợ chồng vừa buồn vừa lo lắng. Cũng năm ấy, giặc Ân đem quân sang xâm lược bờ cõi nước ta, gây nên bao nhiêu tội ác, dân chúng vô cùng lầm than, khổ sở. Xét thấy thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp cả nước tìm người hiền tài cứu nước. Sứ giả đi đến mọi nơi, đi qua cả làng của Gióng. Nghe tiếng rao “Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước”, Gióng đang nằm trên giường bỗng cất tiếng nói đầu tiên: – Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con. Thấy vậy, bà mẹ rất bất ngờ vui mừng, vội đi ra mời sứ giả vào nhà. Gióng yêu cầu sứ giả về tâu với vua, chuẩn bị đầy đủ ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt để cậu đi đánh giặc. Kỳ lạ hơn, sau khi sứ giả trở về, Gióng ăn rất khỏe và lớn nhanh như thổi. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Mẹ cậu nuôi không đủ đành nhờ đến hàng xóm láng giềng. Bà con biết chuyện nên cũng rất phấn khởi, ngày đêm tấp nập nấu cơm, đội cà, may vá cho cậu rất chu đáo. Ai cũng hy vọng Gióng sớm ngày ra giết giặc giúp nước, trừ họa cho dân. Ngày ấy, giặc vừa đến sát chân núi Trâu thì sứ giả cũng kịp mang vũ khí tới. Gióng bèn vươn vai đứng dậy, lập tức trở thành một tráng sỹ, khoác áo giáp, cầm roi sắt, chào mẹ và dân làng rồi nhảy lên ngựa. Cả người cả ngựa lao vun vút ra trận. Trên chiến trường, Gióng tung hoành ngang dọc, tả đột hữu xung, giặc chết dưới tay như ngả rạ. Bỗng gậy sắt gãy, Gióng nhanh như chớp nhổ tre bên đường làm vũ khí mới. Giặc sợ hãi chạy trốn, dẫm đạp lên nhau mà chết. Khi trời đất đã sạch bóng giặc, Gióng phi ngựa bay về núi Sóc, cởi bỏ áo giáp sắt, vái tạ mẹ rồi bay về trời.
Hướng dẫn Đời vua Hùng Vương thứ Sáu, giặc ngoại xâm ở phía bắc chỉ muốn sang chiếm nước Nam ta. Bấy giờ ở làng Phù Đổng, tỉnh Bắc Ninh ngày nay, có một người đàn bà đã sáu mươi tuổi. Một hôm bà ra đồng ruộng thấy có một vết chân rất to lớn, bà đặt chân vào thì khi về nhà bà có thai. Bà sinh được một con trai và đặt tên Gióng. Điều kì lạ là không giống như bao đứa trẻ khác “ ba tháng biết nẫy, bảy tháng biết bò”, Gióng nay đã ba tuổi rồi mà không biết nói biết cười, không biết đi, biết nẫy. Rồi bỗng chợt, một ngày nọ ngoài ngõ vang lên tiếng sứ giả rao mõ báo tin nước có ngoại xâm và nhà vua đang cầu hiền tài ra giúp nước. Chợt cậu bé Gióng bật ra tiếng nói, thưa với mẹ: – Mẹ ơi, con muốn gặp sứ giả. Qúa đỗi bất ngờ, nhưng thấy con có nói cười gọi mẹ, bà vui lắm vội chạy ra gọi sứ giả tới. Gặp mặt sứ giả, cậu Gióng ngồi dậy truyền bảo: Ngươi hãy về tâu với đức vua đúc cho một con ngựa sắt, một cây kiếm sắt, một roi sắt và một chiếc nón sắt để Gióng ta đi dẹp giặc. Nhận tin sứ giả tâu lên, vua tức tốc truyền cho làm vật dụng mà Gióng yêu cầu. Rồi sứ giả chuyển đến cho Gióng. Lại nói chuyện cậu bé Gióng. Từ sau ngày gặp sứ giả, Gióng bảo mẹ và dân làng cứ lo cơm, cà cho Gióng ăn no sẽ lớn lên và đánh được giặc. Bà mẹ cùng dân làng cuống cuồng chạy ngược xuôi lo cơm cà phục vụ cậu Gióng. Khi ăn đến mười nong cơm, ba nong cà, mỗi lần ăn xong một nong lại vươn vai và vụt lớn lên như thổi. Vải vóc do dân làng mang đến rất nhiều để may quần áo mà vẫn không đủ. Dân làng đành phải lấy hoa lau buộc thêm vào để che kín thân. Sau một bữa ăn, Gióng vươn vai đứng dậy, thân cao mười thước, hắt hơi mười tiếng rồi nhảy lên ngựa sắt. Ngựa bị bẹp rúm. Sứ giả sợ hãi cho về đúc lại thành ngựa mới, có đủ nội tạng như ngựa thật, chịu được sức nặng của Gióng. Khi mang ngựa sắt đến nơi cũng là lúc có tin cấp báo giặc Ân đang hoành hành cướp bóc ở Trâu Sơn (!). Thánh Gióng liền đội nón sắt, cầm roi sắt, nhảy lên mình ngựa và thét lớn: Ta là Thiên Tướng đây! Rồi giật cương, ngựa chồm lên, hí dài một tiếng và phi như gió, miệng phun lửa bừng bừng, làm cháy xém cây cối, nhà cửa mấy làng bên (tức các làng Phù Chấn, Phù Lưu và Phù Tảo được mang tên là làng Cháy hiện nay). Gióng phi ngựa đến chỗ vua đang đóng quân nhận lệnh rồi hướng phía giặc Ân làm tướng tiên phong, quân sĩ ào ào theo sau. Thấy vậy, dân làng trên đường đội quân Gióng đi qua cũng chạy theo, từ trẻ chăn trâu, người đánh cá đến người đập đất, người chài lưới ven sông,… Hai tướng Dực và Minh của đất Hà Lỗ cũng đưa quân theo Gióng. Xung giữa trận tiền, giặc Ân bị đánh tơi bời, đứa thì bị giết, đứa sụp lạy quy hàng. Đang hăng chiến đấu, roi sắt của Gióng bị gãy, chàng liền quờ tay nhổ những khóm tre làng đầy gai mọc gần đấy quật vào quân giặc. Giặc chết như ngả rạ. Hàng loạt dãy tre làng được Gióng dùng vào đánh giặc. Chỗ rặng tre bị nhổ gần núi Trâu Sơn sau biến thành một dải đầm lớn gọi là đầm Thất Gian. Và những mảnh tre bị gãy ném rải rác khắp chiến trường, từ vùng Quế Dương cho đến Đông Ngàn sau này mọc thành loại tre đặc biệt có màu vàng óng ánh nên gọi là tre đằng ngà. Đánh xong trận ở Trâu Sơn và Hà Lỗ, Gióng cho ngựa phi đến bến Bồ Đề và dừng lại uống nước sông Hồng. Vết chân của ngựa còn để lại hình lồi lõm ở một phiến đá lớn tại làng Phú Viên. Tiếp đó, Gióng lại phi ngựa vượt sông, đi ngược lên hồ Tây, rồi buộc ngựa vào gốc đa bên bờ, nhảy xuống hồ tắm. Nơi này về sau được dân làng Xuân Tảo lập đền thờ cúng. Ăn cơm nắm xong, ngựa đưa Gióng dạo khắp vùng Đông Anh, Kim Anh, Hiệp Hòa. Mỗi nơi ngựa Gióng đi qua đã để lại những cụm ao chuôm mang hình vết chân ngựa. Khi qua Phù Lỗ, đến chân núi Phù Mã, Thánh Gióng bèn cởi áo giáp sắt mắc vào cành đa, thúc ngựa lên đỉnh núi Sóc, để lại nón sắt, roi sắt, nhìn non sông đồng ruộng quanh vùng và hướng về Kẻ Đổng lần cuối, rồi một mình một ngựa bay thẳng lên trời. Hôm đó là ngày mồng chín tháng tư lịch trăng. Hiện nay vẫn còn đền thờ ở làng Phù Ðổng, tục gọi là làng Gióng. Mỗi năm đến tháng tư làng mở hội to lắm. Người ta kể rằng những bụi tre đằng ngà ở huyện Gia Bình vì ngựa phun lửa bị cháy mới ngả màu vàng óng như thế, còn những vết chân ngựa nay thành những hồ ao liên tiếp. Người ta còn nói khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu cháy một làng, cho nên làng đó về sau gọi là Làng Cháy. Sau khi thắng trận, để nhớ ơn người anh hùng, vua Hùng sai lập đền thờ Gióng ở làng quê, phong Gióng làm Phù Đổng Thiên Vương, phong mẹ Gióng là Thánh Mẫu Bảo Vương, cho làng có xóm Ban nơi Gióng sinh ra được đặt tên là làng Phù Đổng. Từ đấy trở đi, người dân quê Phù Đổng của Gióng năm nào cũng mở hội vào ngày Gióng bay về trời, để nhớ lại chiến trận năm xưa và tưởng nhớ công ơn của vị Thánh làng mình. Trong khi đó, người dân hàng trăm làng quanh vùng núi Sóc lại mở hội để tưởng nhớ ngày Gióng sinh ra, cùng nhau nhớ về người anh hùng đã có công giúp dân đánh giặc ngoại xâm, cứu nước. Từ thuở còn thơ bé, ta đã được nghe bao câu chuyện kể của bà, của mẹ về lịch sử hào hùng, về những truyền thuyết ly kỳ. Và có lẽ ai khi ấy cũng mang trong mình niềm tự hào và ngưỡng mộ những vị anh hùng trong truyền thuyết của dân tộc. Thánh Gióng là một vị anh hùng oai phong như thế. Truyền thuyết Thánh Gióng là truyền thuyết vô cùng hấp dẫn kể về người anh hùng này. Truyền thuyết kể lại rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một ngôi làng nọ bên sông Hồng, có hai vợ chồng nông dân, vừa chăm chỉ làm ăn lại có tiếng phúc đức nhưng đến lúc sắp về già mà vẫn chứa có nấy một mụn con. Một ngày kia, bà vợ ra đồng như thường ngày, trông thấy một vết chân to, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về nhà bà liền mang thai, hai vợ chồng vô cùng vui mừng. Nhưng không giống những người khác, chín tháng mười ngày qua đi, bà mang thai mười hai tháng mới sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô, đặt tên là Gióng. Điều kỳ lạ nữa là Gióng lên ba tuổi vẫn chẳng biết nói, chẳng biết cười, đặt đâu năm đó, hai vợ chồng vừa buồn vừa lo lắng. Cũng năm ấy, giặc Ân đem quân sang xâm lược bờ cõi nước ta, gây nên bao nhiêu tội ác, dân chúng vô cùng lầm than, khổ sở. Xét thấy thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp cả nước tìm người hiền tài cứu nước. Sứ giả đi đến mọi nơi, đi qua cả làng của Gióng. Nghe tiếng rao “Ai có tài, có sức xin hãy ra giúp vua cứu nước”, Gióng đang nằm trên giường bỗng cất tiếng nói đầu tiên: – Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con. Thấy vậy, bà mẹ rất bất ngờ vui mừng, vội đi ra mời sứ giả vào nhà. Gióng yêu cầu sứ giả về tâu với vua, chuẩn bị đầy đủ ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt để cậu đi đánh giặc. Kỳ lạ hơn, sau khi sứ giả trở về, Gióng ăn rất khỏe và lớn nhanh như thổi. Cơm ăn bao nhiêu cũng không no, áo vừa mặc xong đã sứt chỉ. Mẹ cậu nuôi không đủ đành nhờ đến hàng xóm láng giềng. Bà con biết chuyện nên cũng rất phấn khởi, ngày đêm tấp nập nấu cơm, đội cà, may vá cho cậu rất chu đáo. Ai cũng hy vọng Gióng sớm ngày ra giết giặc giúp nước, trừ họa cho dân. Ngày ấy, giặc vừa đến sát chân núi Trâu thì sứ giả cũng kịp mang vũ khí tới. Gióng bèn vươn vai đứng dậy, lập tức trở thành một tráng sỹ, khoác áo giáp, cầm roi sắt, chào mẹ và dân làng rồi nhảy lên ngựa. Cả người cả ngựa lao vun vút ra trận. Trên chiến trường, Gióng tung hoành ngang dọc, tả đột hữu xung, giặc chết dưới tay như ngả rạ. Bỗng gậy sắt gãy, Gióng nhanh như chớp nhổ tre bên đường làm vũ khí mới. Giặc sợ hãi chạy trốn, dẫm đạp lên nhau mà chết. Khi trời đất đã sạch bóng giặc, Gióng phi ngựa bay về núi Sóc, cởi bỏ áo giáp sắt, vái tạ mẹ rồi bay về trời.
“Mẹ kính yêu của con. Người ta vẫn bảo, có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Nhưng qua trận ốm vừa rồi, con đã hiểu hơn về lòng mẹ, cảm nhận được đầy đủ nhất tình yêu sâu sắc mẹ dành cho con.. ”. Đó là những dòng tâm sự trong cuốn nhật kí mà tôi gửi đến người mẹ kính yêu. Thay cho lời cảm ơn, tôi muốn nói “con yêu mẹ”. Tôi là đứa trẻ không hay ốm yếu. Do được thừa hưởng sức khoẻ của cha mà tôi chủ quan lắm. Hôm đó đi học, mẹ dặn tôi mang áo mưa theo vì đài đã dự báo. Nhưng vì thấy trời nắng to nên tôi không mang theo nữa. Thế rồi chiều về, mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến, vân vũ khắp bầu trời. Cơn mưa đến thật mau. Mưa. Mưa xối xả. Mưa ào ào như trút nước… Không có áo mưa mà trời cũng sắp tối, tôi để đầu trần ù chạy về nhà. Vế đến nơi tôi ướt như chuột lột. Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng. Đêm hôm đó, tôi bắt đầu bị sốt. Nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Tôi mê man bất tỉnh. Bố mẹ tôi lo lắng, vội vàng tìm cách hạ nhiệt. Nằm trên giường, tôi nghe thấy từng bước chân của mẹ, bóng mẹ chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ ngồi bên tôi, bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên lưng, âu yếm vuốt tóc rồi má tôi. Cái trán nóng bừng được mẹ chườm bằng chiếc khăn lạnh. Chốc chốc, mẹ lại lật khăn rồi đặt nhẹ lên trán. Tôi miên man trong giấc ngủ nhưng dường như vẫn thấy rõ đôi mắt mẹ nhìn tôi. Đôi mắt mẹ nhìn trìu mến, xót thương, long lanh những giọt nước. Từng nhịp thở thổn thức, tôi cảm nhận được sự lo lắng trong lòng mẹ. Mỗi khi tôi trở mình mẹ lại nhè nhẹ vỗ về, kéo chăn lên đắp cho tôi. Thỉnh thoảng, mẹ lại sờ lên trán. Thấy nhiệt độ giảm, mẹ cũng hơi yên lòng….Cứ thế, mẹ ngồi bên tôi suốt đêm, không ngủ. … Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa tự bao giờ. Mấy chú chim chào mào hót líu lo chào đón ngày mới. Những tia nắng đầu tiên lách mình qua khe cửa vào phòng, đến bên giường giúp tôi tỉnh giấc. Vì có mẹ ngồi bên nên tôi vững tâm mà ngủ rất ngon lành. Tôi cựa mình, thấy trong người đã khá hơn hôm qua rất nhiều. Vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là tôi đưa mắt tìm mẹ. Sao không thấy mẹ đâu cả. Tôi vội vàng ngồi dậy. Ôi, mẹ! Người mẹ kính yêu của tôi. Chắc vì đã quá mệt nên mẹ nằm ngủ thiếp đi bên tôi. Lúc này nhìn mẹ, tôi chỉ thấy thật tội nghiệp và thương mẹ biết bao. Mái tóc dài, đen mượt dường như xơ xác. Đôi mắt thâm quầng lại vì thức khuya. Phía đuôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn, dấu hiệu sự tàn phá của thòi gian. Nhất là đôi tay mẹ. Trước đây, đó là một bàn tay mềm mại, trắng trẻo nhưng giờ đây, sự vất vả đã làm cho bàn tay mẹ gầy guộc, thô ráp và có những vết chai. Điều ai cũng thấy này tại sao hôm nay tôi mới để ý. Tôi thật là đứa con vô tâm, bất hiếu. Tôi hiển nhiên nhận tình yêu của mẹ nhưng ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân. Mẹ đã bắt đầu già đi mà tôi không hề hay biết. Và dường như qua một đêm thức trắng càng làm cho mẹ tôi già đi nhiều.
"My beloved mother. People still say that if you raise children, you will know the hearts of your parents. But through the recent illness, I have come to better understand your mother's heart and fully feel the deep love you have for me." Those are the confessions in the diary that I sent to my beloved mother. Instead of thank you, I want to say "I love you mom". I was a child who was not often sick. Because I inherited my father's health, I am very subjective. That day when I went to school, my mother told me to bring a raincoat because the radio had forecast it. But because it was sunny, I didn't bring it anymore. Then in the afternoon, dark clouds came from somewhere, spreading all over the sky. The rain came really quickly. Rain. Torrential rain. The rain was pouring like crazy... Without a raincoat and it was getting dark, I ran home with my head bare. By the time I got there, I was soaking wet. Mom looked at me worriedly. That night, I started having a fever. The temperature rises, the mind is dizzy. I fell unconscious. My parents were worried and quickly tried to find a way to cool down. Lying on the bed, I heard my mother's every step, her shadow running sideways on the wall, suddenly seen, suddenly disappeared. Mom sat next to me, her warm hand gently rubbing my back, lovingly stroking my hair and my cheek. Mom's burning forehead was covered with a cold towel. From time to time, my mother flipped the towel over and placed it gently on her forehead. I was in a deep sleep but I still seemed to clearly see my mother's eyes looking at me. Mother's eyes looked affectionate, pitiful, sparkling with tears. With each sobbing breath, I felt the anxiety in my mother's heart. Every time I turned over, my mother would gently comfort me and pull the blanket up to cover me. Occasionally, my mother would touch my forehead. Seeing the temperature drop, my mother felt a little relieved... Just like that, she sat next to me all night, not sleeping. … The next morning, it stopped raining forever. The crested birds chirped to welcome the new day. The first rays of sunlight crept through the door into the room, reaching the bed, helping me wake up. Because my mother was sitting next to me, I felt confident and slept very well. I stirred and felt much better than yesterday. As soon as I woke up, the first thing I did was look for my mother. Why can't I see my mother anywhere? I quickly sat up. Oh, mother! My beloved mother. Maybe because she was too tired, my mother fell asleep next to me. Looking at my mother now, I just feel so sorry and love her so much. Her long, silky black hair seemed ragged. Eyes dark circles from staying up late. Wrinkles appeared at the corners of the eyes, signs of the ravages of time. Especially mother's hands. Before, it was a soft, white hand, but now, hard work has made her mother's hand skinny, rough, and covered in calluses. Why did I only notice this today? I'm such a heartless and filial child. I obviously accepted my mother's love but was selfish and only thought about myself. Mom had started to age without me even knowing. And it seems that staying up all night makes my mother look even older.
Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình. Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: “Tôi chẳng biết anh thước kẻ, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại bóc ra. Những mảng da của tôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau”. Anh thước kẻ nghe vậy cùng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình: – Ừ, tôi cũng thấy chị hộp bút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đâu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là…
It was late at night, I was lying down reading a story when suddenly I heard a soft voice. I looked around but didn't see anyone. I felt a little guilty because I had locked the door very carefully, but it seemed like there was a thief. But clearly that voice came from the desk. I noticed and discovered that it was a conversation between school supplies friends and thanks to that conversation, I understood the feelings of my silent friends. I have to confess that I am a girl who is not very modest and gentle, but on the contrary, very naughty and untidy. After finishing school, my books and rulers were scattered all over the table. My parents reminded me a lot, but I still couldn't change that attitude until I heard this conversation. The first is the complaint of the pencil holder: "I don't know if the ruler, the pencil, and the books and books are happy or miserable, but I feel like I've been tortured so much! In the past, I was a beautiful, new and white pencil case, but now my face is smeared with ink and my skin is patchy. The owner sees beautiful shapes and sticks them on. When she gets bored, she peels them off. Patches of my skin also gradually peeled off. My spine is now broken into several pieces, it hurts so much." Hearing this, the ruler sympathized with the pencil case and told his story: – Yes, I also see that your pencil case is really big, but I am no different from you. When the owner first bought me home, the lines printed on my numbers were still clear, but after a few days, those numbers were used by the owner and she wrote random things on me. She also used a knife to draw strange shapes on my body. I was also a weapon to fight against the boys who often stole things from the mistress, so my body was broken into several pieces. The owner is really…
Tôi có thể đoán ấn tượng đầu tiên của một ai đó khi lần đầu tiên gặp cha tôi. Thế nào họ cũng cho rằng ông là một người có dáng vẻ nghệ sĩ và trông rất nhàn hạ với gương mặt khá điển trai, đôi mắt sáng và mái tóc đen bồng bềnh. Nhưng tôi chắc rằng bạn sẽ nghĩ khác khi chú ý đến đôi bàn tay to, thô ráp vì chai sạn của cha tôi. Cha có bàn tay theo tôi là rất to. Bàn tay đó sần sùi, cứng và thô. Nó là dấu tích lao động suốt cả cuộc đời của ông: lúc bé làm ruộng giúp ông bà nội, lớn lên lái xe ô tô chở hàng và giờ làm công nhân trong một công ty nhỏ gần nhà. Chính những công việc vô cùng bình dị ấy đã khiến cha tôi có bàn tay đó. Bàn tay đã nuôi dưõng và che chở cho tôi suốt những năm tháng cuộc đời. Cha tôi không phải tuýp người cao to. Ông có thân hình nhỏ nhưng rắn chắc. Nước da hơi ngăm ngăm nhuốm màu thời gian. Cha là một người hiền lành và vui vẻ. Ông thường dành hàng giờ đồng hồ để chơi cùng chị em tôi. Có khi cha làm chú kỵ mã, có lúc lại làm hành khách trên con tàu tý hon của chúng tôi. Rồi rùng mình một cái, cha lại trở thành vị khán giả trung thành cho hai cô ca sĩ nhí thể hiện. Cha là người bạn lớn gắn bó suốt những năm tháng tuổi thơ của chị em tôi. Bởi tính yêu trẻ nhỏ của cha nên nhà tôi lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Lũ trẻ con trong xóm thường coi nhà tôi là điểm tập kết cho mọi trò chơi. Tôi và tụi nó chơi đùa, chạy nhảy và thậm chí còn phá phách trong nhà. Cha chỉ luôn mỉm cười và đôi lúc nhắc nhở khi chúng tôi quá nghịch, ông không bao giờ lớn tiếng hoặc đánh mắng chị em tôi. Cha yêu thương và chiều chuộng chị em tôi như vậy có lẽ một phần vì thương chúng tôi còn quá nhỏ mà đã thiếu thốn tình cảm. Năm tôi tám tuổi, mẹ tôi đột ngột qua đời, để lại cho cha hai đứa con nhỏ. Lúc đó em tôi mới sáu tuổi, còn chưa biết gì. Một nách hai con, cha tôi mang trách nhiệm vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ. Đó là một thời kì khó khăn của gia đình tôi. Em tôi còn nhỏ nên thường hay quấy nhiễu và hành tội cha. Tôi thì lâm vào tình trạng khủng hoảng và luôn có cảm giác cô đơn, bị bỏ rơi và thấy mình thật bất hạnh. Lúc đó chính hơi ấm từ bàn tay xù xì, thô ráp của cha đã vỗ về, động viên, an ủi tôi. Mẹ luôn ở trong trái tim cha và con. Mỗi khi nghe nhịp đập con tim mình, con hãy nhớ rằng mẹ luôn ở bên cạnh con. Hãy nhìn ra thế giới xung quanh con. Con sẽ thấy rằng con vẫn còn rất hạnh phúc với những đau khổ mà người khác phải chịu đựng… Những câu nói đó của cha đã giúp tôi rất nhiều trong khoảng thời gian khó khăn này.
I can guess someone's first impression when meeting my father for the first time. In any case, they thought he was an artistic and leisurely-looking man with a handsome face, bright eyes and flowing black hair. But I'm sure you will think differently when you pay attention to my father's large, rough, calloused hands. Dad has hands that I think are very big. That hand is rough, hard and rough. It is a trace of his entire life's work: when he was a child he worked in the fields to help his grandparents, when he grew up driving a cargo car, and now he is a worker in a small company near his home. It was those extremely simple jobs that made my father have that hand. The hands that have nurtured and protected me throughout the years of my life. My father is not the tall type. He has a small but sturdy body. Slightly dark skin colored by time. Father is a gentle and cheerful person. He often spent hours playing with my sisters and me. Sometimes my father was a horseman, sometimes he was a passenger on our tiny ship. Then, with a shiver, his father became a loyal audience for the two little singers to perform. Dad is a great friend who has been close to my sister and I throughout our childhood years. Because of my father's love of children, my house is always crowded and bustling. The children in the neighborhood often consider my house the gathering place for all games. The kids and I played, ran, jumped and even wreaked havoc in the house. Dad always smiled and sometimes reminded us when we were too naughty. He never raised his voice or scolded my sister and me. Father loved and pampered my sister and me like that, perhaps partly because he felt sorry for us because we were too young and lacked affection. When I was eight years old, my mother suddenly passed away, leaving my father with two small children. At that time, my brother was only six years old and didn't know anything yet. With two children under his arm, my father has the responsibility of being both a father and a mother. It was a difficult time for my family. My younger brother was still young so he often harassed and punished his father. I was in a state of crisis and always felt lonely, abandoned and unhappy. At that time, it was the warmth from my father's rough, rough hands that comforted, encouraged, and comforted me. Mother is always in the hearts of father and child. Every time you hear your heartbeat, remember that mom is always by your side. Look at the world around you. You will see that you are still very happy with the suffering that others have to endure... Those words from dad helped me a lot during this difficult time.
“Bà ơi bà cháu yêu bà lắm Tóc bà trắng, màu trắng như mây Cháu yêu bà, cháu nắm bàn tay Khi cháu vâng lời cháu biết bà vui. “ Mỗi lần nghe tụi trẻ con hàng xóm hát bài này tôi lại không khỏi chạnh lòng khi nhớ về người bà đã khuất của tôi. Hồi còn sống, bà cưng tôi nhất bởi tôi là đứa cháu đầu tiên của bà. Đi đâu bà cũng dắt tôi theo. Tôi dính bà còn hơn cả dính mẹ. Không giống như trong bài hát thiếu nhi quen thuộc, bà nội tôi là một người rất hiện đại. Bà thường được khen là trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Nét trẻ trung của bà hiện ra ngay từ mái tóc ngắn, uốn nhẹ ôm lấy gương mặt tròn, nhỏ nhắn. Tôi đoán, chắc hẳn hồi còn trẻ bà phải là một cô gái rất xinh đẹp, dịu dàng nhưng có cá tính. Ở bà có một nét gì đó rất cuốn hút mà hết thảy mọi người khi tiếp xúc đều nhận ra. Bà là một người vui vẻ và rất hay nói chuyện. Thông thường, ở độ tuổi lục tuần con người ta thường trở nên điềm đạm và trầm mặc. Nhưng bà tôi lại khác hẳn. Bà rất thích trò truyện với các ông, các bà trong hội hưu trí, hay chơi đùa cùng con cháu. Với khả năng giao tiếp và thái độ thân thiện, bà rất được mọi người tán thưởng trong các câu chuyện hàng ngày. Bởi thế không khi nào tôi thấy bà ngớt khách khứa đến chơi. Tôi thích nhất là lúc bà cười. Những lúc đó đôi mắt bà rất sáng và rất có hồn. Đặc biệt khi đó những nếp nhăn trên trán, trên khuôn mặt bà xô lại trông giống như những chiếc cầu vồng. Bé Mưa – em trai tôi – cũng rất thích những nếp nhăn đó. Mỗi khi được bà ôm vào lòng cưng nựng, bé Mưa thường đưa cánh tay nhỏ xíu của em lên mân mê chúng như là một cử chỉ của sự yêu thương. Bà tỏ ra rất thích thú khi biết trên khuôn mặt mình có cầu vồng. Bà vui vì điều đó. Tuy đã ở vào cái tuổi có thể coi là quá nửa đời người nhưng bà vẫn rất khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống. Và có lẽ cũng chỉ ở tuổi này bà mới đang được sống quãng đời đẹp nhất: hưởng những ngày an nhàn bên con bên cháu. Tận hưởng những ngày an nhàn này, bà thoải mái làm những điều mình thích. Mỗi sáng bà cùng với mấy bà hàng xóm ra sân khu tập thể tập dưỡng sinh, tập múa quạt. Bà tập dẻo lắm cơ. Trong tay bà, chiếc quạt lượn theo những vòng tròn mềm mại, trông tựa như những cánh bướm đang ngả mình trong gió. Những động tác bà làm trông như được thể hiện bởi những nghệ sĩ múa chuyên nghiệp mà tôi thường thấy trên tivi. Quả thực, bà tôi vẫn còn dẻo dai lắm. Tập dưỡng sinh chỉ là một trong số những hoạt động mà bà tham gia. Ngoài ra, bà còn tập khiêu vũ, tập văn nghệ cho tổ dân phố… Tôi thường thấy bà hào hứng hẳn lên vào mỗi tối thứ bảy và chủ nhật. Bởi đó là những ngày bà tham gia sinh hoạt trong câu lạc bộ khiêu vũ – của phường. Các bạn không thể tưởng tượng được đâu nhé! Bà nhảy đẹp hết ý luôn! Đặc biệt là điệu Van. Tôi phải nhờ bà tập cho suốt đấy! Hiện đại khi tham gia các hoạt động thể dục thể thao nhưng bà lại mang đầy nét truyền thống trong các hoạt động xã hội. Chính bà là người dạy tôi cách nấu nướng và chăm sóc cho bản thân. Bà thường bảo tôi phải chú ý đến hình thức của mình. Theo bà việc trang điểm là rất quan trọng. Đối với bà trang điểm không phải là tô mày kẻ mắt, trưng diện quần áo trang sức sao cho nổi bật mà chỉ đơn giản là sự chuẩn bị chu đáo cho bản thân trước khi hoà nhập vào các hoạt động xã hội. Chăm sóc cho bản thân cũng chính là cách ta thể hiện sự tôn trọng mình và tôn trọng người khác. Đó là câu bà vẫn thường hay nói với tôi. Đã thành thông lệ, mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi thường được bà xoa lưng và kể cho nghe những câu chuyện cổ tích. Nào là chuyện cô Tấm chui ra từ quả thị, nào là Thạch Sanh bắn đại bàng tinh cứu công chúa, nào là chú Cuội ngồi gốc cây đa… Giọng kể dịu dàng cùng hương hoa nhài thoang thoảng từ người bà đã đưa tôi vào giấc ngủ trong suốt những năm bé thơ. Có lẽ bởi thói quen này nên khi bà không còn, một thời gian dài tôi rất khó ngủ.
“Grandma, I love you so much Her hair is white, white as clouds I love you, I hold your hand When I obey, I know she is happy. “ Every time I hear the neighborhood children sing this song, I can't help but feel sad when I remember my deceased grandmother. When she was alive, she loved me the most because I was her first grandchild. Wherever she goes, she takes me with her. I'm more attached to her than I am to my mother. Unlike in the familiar children's song, my grandmother is a very modern person. She is often praised for being much younger than her age. Her youthful features appear right from her short, gently curled hair framing her small, round face. I guess, when she was young, she must have been a very beautiful girl, gentle but with personality. There is something very attractive about her that everyone she meets recognizes. She is a cheerful person and very chatty. Normally, at the age of sixty, people often become calm and quiet. But my grandmother was different. She loves chatting with the men and women in the retirement association, or playing with her children and grandchildren. With her communication skills and friendly attitude, she is highly appreciated by everyone in everyday stories. That's why I never see her stop having guests come to visit. I like it best when she smiles. At those times, her eyes were very bright and soulful. Especially at that time, the wrinkles on her forehead and face looked like rainbows. Baby Rain - my younger brother - also loves those wrinkles. Whenever she was hugged and pampered by her grandmother, little Rain often raised her tiny arms to caress them as a gesture of love. She seemed very excited to know that there was a rainbow on her face. She was happy about that. Although she is at an age that can be considered more than half her life, she is still very healthy and full of vitality. And perhaps it is only at this age that she is living the best time of her life: enjoying leisurely days with her children and grandchildren. Enjoying these leisurely days, she freely does what she likes. Every morning, she and her neighbors went to the yard of the dormitory to exercise and practice fan dancing. She exercises a lot of flexibility. In her hand, the fan fluttered in soft circles, looking like butterfly wings leaning in the wind. The movements she did looked like they were performed by professional dancers that I often see on TV. Indeed, my grandmother is still very resilient. Exercise is just one of the activities that she participates in. In addition, she also practices dancing and performing arts for the neighborhood group... I often see her getting excited every Saturday and Sunday night. Because those were the days when she participated in the dance club - the ward's. You can't imagine it! She dances so beautifully! Especially the Van dance. I have to ask her to practice all the time! Modern when participating in sports activities, she is full of tradition in social activities. It was she who taught me how to cook and take care of myself. She often told me to pay attention to my appearance. According to her, makeup is very important. For her, makeup is not about applying eyeliner or eyebrows or wearing jewelry to stand out, but simply a way to carefully prepare yourself before participating in social activities. Taking care of ourselves is also the way we show respect for ourselves and others. That's what she often says to me. It has become a custom that every night before going to bed, my grandmother often rubs my back and tells me fairy tales. It's the story of Miss Tam coming out of a fruit, Thach Sanh shooting an eagle to save the princess, Uncle Cuoi sitting under a banyan tree... Her gentle voice and the faint scent of jasmine from my grandmother put me to sleep. sleep throughout childhood years. Perhaps because of this habit, when she was gone, I had a hard time sleeping for a long time.
Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vậy mà giờ… đây…, tôi không cầm được nước mắt. Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán nhỏ che chở cho chúng nó. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời. “Rắc! Rắc!” – một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có một tí thôi mà lũ trẻ đã… đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị nó giằng, nó kéo, nó giật, nó đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười – những điệu cười xem chừng khoái trá lắm! Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ôi! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi tứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình. Rồi ngón tay tôi, những chiếc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ… Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu, mùa hè tôi che chở cho lũ chúng nó khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng nó lại mang đến sự đau đớn, chúng giết dần tôi. Lòng tôi như se lại: “Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng bao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!”. Bỗng đâu lại có một tốp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lặng. – Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò ác độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu không tớ sẽ đi mách các thầy cô đó!
I am a newly grown young almond tree. Before, I was lush and green, with plump and vigorous buds. But now... here..., I can't hold back my tears. A few days ago, teenage boys and girls came to a party or something in my neighborhood. Under this hot sun, I felt sorry for them so I tried to spread out a small canopy to protect them. Suddenly I fell asleep again under the golden sunlight of the old Sun. “Crack! Crack!” – a terrifying noise and a sharp pain jolted me awake. Oh my God! Where are the lush branches and leaves? I had just fallen asleep but the children were... torturing my body. Ouch! One of them hung on my arm. My arm was already not as strong as the ancient eagles. Even so, it was pulled, pulled, pulled, and swung. The feeling of sharp pain continues to torment this miserable body. Then like a noodle, my arm fell down. No matter how hard I tried, I couldn't lift it up. Seeing me miserable and pitiful like this, they still burst out laughing - the laughter seemed very enjoyable! As if they were not satisfied with this cruelty, they used a knife to slash my body. Oh! Ai! With each cut, my body tightened and the pain was endless. My blood gushed out, dyeing part of my body white. Then my fingers, my young green leaves also left me, how could they... I haven't done anything cruel, in the summer I protect them from the sun and wind, in the rainy season I catch them. The raindrops were cold to them and now they bring pain, they are slowly killing me. My heart sank: "Never, never again will I protect these ungrateful children!". Suddenly, another group arrived. In fear, I closed my eyes, preparing for a painful and long death. I was both angry and worried. – You guys stop right now! Don't do that cruel thing anymore. Bang is our friend! If not, I'll go tell the teachers!
Ở nước ta, ai cũng biết rất nhiều những anh hùng đã hy sinh để bảo vệ và giành lại độc lập cho đất nước. Nhưng trong số các anh hùng đó, người mà em và bao các bạn thiếu nhi như em rất thán phục và cần noi gương chính là nhân vật Lượm trong văn bản Lượm của nhà thơ Tố Hữu. Lượm là một cậu bé thanh mảnh, nhỏ nhắn. Cậu có đôi chân thật nhanh nhẹn. Đặc biệt, Lượm luôn đội chiếc mũ ca lô trên đầu, lệch về một phía trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Chú liên lạc này luôn đeo một cái xắc xinh xinh trên vai trông rất ra dáng “cán bộ”. Đó cũng là một cậu bé rất yêu đời. Mồm cậu luôn huýt sáo như những con Chim Chích đang hót vang lưng trời. Tuy công việc của người chiến sĩ nhỏ rất nguy hiểm nhưng cậu rất yêu thích công việc mà mình đã lựa chọn. Lượm rất lạc quan trong khi làm nhiệm vụ. Cậu nhảy nhót trên đường, vừa đi, vừa nhảy, cười tít cả hai mắt. Ngày qua ngày, Lượm như một con chim đang hướng tới Mặt Trời rực rỡ.
In our country, everyone knows many heroes who sacrificed their lives to protect and regain independence for the country. But among those heroes, the one that I and many children like me admire and need to imitate is the character Luom in the text Luom by poet To Huu. Luoi is a slim, small boy. He has really agile feet. In particular, Luom always wears a hat on his head, tilted to one side, looking so funny and adorable. This liaison always wears a pretty bag on his shoulder, looking very "official". He is also a boy who loves life very much. His mouth always whistles like warblers singing loudly in the sky. Although the little soldier's job is very dangerous, he really loves the job he has chosen. Luom is very optimistic while on duty. He danced on the street, walking and jumping, smiling with both eyes. Day after day, Luom is like a bird heading towards the brilliant Sun.
Mỗi người khi sinh ra đều được đất trời ban phát một tài năng. Có người thì hát hay, múa đẹp hoặc giải toán rất nhanh. Tất nhiên, em gái tôi cũng vậy, Kiều Phương vẽ rất đẹp, những bức tranh em vẽ có thể treo ở bất cứ phòng nào mặc dù trông chúng rất ngộ nghĩnh. Con mèo nhà vào tranh, to hơn cả con hổ, cái bát múc cám sứt một miếng cũng trở nên rất đẹp. Ở nhà, tôi toàn gọi nó là Mèo vì khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của Kiều Phương luôn bị bôi bẩn với đủ thứ màu. Cái ngày mà tài năng hội hoạ của em còn chưa được phát hiện, Kiều Phương suốt ngày pha chế thuốc màu bằng những nguyên liệu sẵn có trong nhà. Có lần tôi nhìn thấy em nhào một thứ bột gì đó trông rất ghê! Trời ạ, thì ra nó chế thuốc vẽ. Thảo nào các đít xoong chảo bị cạo trắng cả. Ôi chao! Sao hồi ấy tôi yêu em gái đến thế? Tôi rất thích véo đôi má trắng hồng và bầu bĩnh của Kiều Phương, kéo hai bím tóc tết xinh xinh của nó. Đôi mắt của Phương đen láy như hạt nhãn trông dịu hiền nhưng pha chút tinh nghịch. Chiếc mũi dọc dừa cao cao rất hợp với khuôn mặt của em, ấy thế mà tôi luôn chê mũi nó “tẹt”, khen mũi mình cao có dáng như Tây. Mỗi lần như thế, nó lại cười toe toét khoe hàm răng sún quá nhiều vì ham ăn kẹo và bánh bích quy. Tôi rất thích đôi môi đỏ thắm như tô son, mái tóc đen dài và làn da mịn màng trắng trẻo của Phương. Đặc biệt là cái cổ thanh tú và có ngấn của em. Hồi năm ngoái, tôi đã mua cho nó một chiếc vòng bạc để đánh gió. Giờ nó mà mặc quần áo dân tộc thì chẳng khác gì người Hmông chính hiệu, còn tôi chỉ hợp với bộ quần áo hoàng gia thôi… Những ngón tay thon nhỏ và nõn nà của em mới trắng trẻo làm sao! Tôi luôn ước mơ có đôi bàn tay như vậy để kéo đàn hay hoặc múa đẹp. Kiều Phương thật lộng lẫy trong những bộ váy bố mẹ mua. Trông em thật xinh đẹp chẳng khác gì Bạch Tuyết.
Every person is born with a talent from heaven and earth. Some people sing well, dance beautifully or solve math problems very quickly. Of course, my sister is the same, Kieu Phuong paints very beautifully, the paintings she draws can be hung in any room even though they look very funny. A domestic cat enters the painting, bigger than a tiger, and even a broken bowl of bran becomes very beautiful. At home, I always call it Cat because Kieu Phuong's plump white face is always smeared with all kinds of colors. In the days when her painting talent had not yet been discovered, Kieu Phuong was always mixing paints with ingredients available in the house. One time I saw her kneading some kind of dough that looked really scary! Oh my god, it turns out he makes paint. No wonder the bottoms of the pots and pans were all scraped white. Oh my! Why did I love my sister so much back then? I really like pinching Kieu Phuong's rosy white cheeks and pulling her pretty braids. Phuong's eyes were as black as longan seeds, looking gentle but mixed with a bit of mischief. Her high, vertical nose suits her face very well, yet I always criticize her nose as "flat" and compliment my nose for being tall and Western-shaped. Each time, he would grin and show off his too many toothless teeth because he was so hungry for candy and biscuits. I really like Phuong's red lipstick-like lips, long black hair and smooth white skin. Especially your delicate and chinky neck. Last year, I bought him a silver bracelet to beat the wind. Now, if he wears ethnic clothes, he is no different from a genuine Hmong person, but I only suit royal clothes... How white are her slim and delicate fingers! I always dreamed of having hands like that to play the guitar well or dance beautifully. Kieu Phuong is gorgeous in the dresses her parents bought. You look so beautiful, just like Snow White.
Mấy ngày hôm nay, chẳng hiểu sao trong nhà bé Mây xuất hiện một lũ chuột. Chúng tinh quái phá phách, nghịch ngợm đồ đạc khắp nơi. Mọi người vô cùng bực mình và khó chịu. Phải tốn công lắm, bé Mây mới nghĩ ra một kế. Thế là chiều hôm ấy, một buổi chiều mát mẻ và dễ chịu, Mây rủ mèo con cùng nhau đặt bẫy chuột. Bé chuẩn bị rất cẩn thận và chu đáo: nào cá nướng thơm lừng, chiếc cạm sắt mới tinh, rồi từ từ để cá vào bẫy. Đêm hôm đó, nằm trên giường, cơn gió mùa thu dịu mát lùa vào ô cửa sổ. Bện ngoài trăng sáng vằng vặc, xung quanh là trăm ngàn ngôi sao kỳ diệu đang làm sáng cả bầu trời trông như những ánh nến lung linh huyền ảo, bé Mây nằm và suy nghĩ, tưởng tượng. Chắc hẳn giờ này, lũ chuột kia không kìm nén được sự tham lam đã chui vào bẫy của ta đánh chén món cá rồi đây. Bé Mây tự nhủ và lại thì thầm tâm sự với mèo con. Mèo ta thích chí, tán thành ý tưởng của cô chủ. Nó khẽ rung rung bộ ria mép, gật gù tán thưởng. Thế rồi, bé Mây đã chìm sâu vào giấc ngủ với giấc mơ về một lồng đầy chuột mắc bẫy rồi cô cùng người bạn chí thân, Mèo con, đem chúng ra xét tội. Nhất định bọn phá hoại này phải bị trừng trị thích đáng dù chúng có khóc ròng xin tha!
These past few days, for some reason, a bunch of rats appeared in May's house. They are mischievous and destructive, playing with furniture everywhere. People were extremely upset and upset. It took a lot of effort for May to come up with a plan. So that afternoon, a cool and pleasant afternoon, May invited the kitten to set a mouse trap together. The child prepared very carefully and thoughtfully: fragrant grilled fish, a brand new iron trap, then slowly put the fish into the trap. That night, lying in bed, the cool autumn wind blew in through the window. Surrounded by a bright moon, surrounded by hundreds of thousands of magical stars that light up the sky like shimmering candlelight, baby May lies down and thinks and imagines. Surely by now, those rats, unable to suppress their greed, would have crawled into my trap to eat the fish. Little May thought to herself and whispered to the kitten again. My cat liked it and agreed with her owner's idea. He shook his mustache slightly, nodding appreciatively. Then, little May fell into a deep sleep with a dream about a cage full of trapped rats and she and her best friend, Kitten, brought them to trial. Surely these vandals must be punished appropriately even if they cry and beg for forgiveness!
Trong truyện cổ tích dân gian Việt Nam thường hay có sự xuất hiện của những nhân vật được gọi là ông Tiên (Phật, Bụt). Đó là những nhân vật đại diện cho công bằng trong xã hội. Ông Tiên thường là những vị thần đem lại hạnh phúc cho người nghèo khó, tốt bụng và trừng phạt những kẻ độc ác, xấu xa. Theo trí tưởng tượng của em, Tiên ông là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ, trán cao, da đỏ hồng hào, mắt sáng, miệng tươi, dáng điệu khoan thai. Trang phục ông mặc thường mang màu trắng. Chiếc áo tay dài, đôi hài,… tất cả đều trắng tinh một màu. Ông thường cầm trên tay một chiếc gậy đầu rồng hoặc đơn giản chỉ là thanh trúc vàng óng ả. Bao quanh người ông là một làn khói mỏng mờ ảo và những làn ánh sáng lấp lánh, ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường, giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khốn khổ trong bước đuờng cùng. Mỗi khi ông Tiên hiện ra là một người tốt được giúp đỡ. Khi thì ông giúp cô Tấm có được quần áo đẹp để đi dự dạ hội, khi lại giúp anh Khoai kiếm được cây tre trăm đốt theo lời phú ông… Tiên ông chính là nơi bám víu cuối cùng của những con người chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội cũ. Đau đớn trước số phận của mình, họ thường viện vào thần tiên để thể hiện ước mơ và khát khao hạnh phúc. Tiên ông không chỉ là nhân vật cứu giúp người nghèo mà còn là nhân vật đại diện cho lẽ công bằng, cho quan niệm: “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” của nhân dân ta. Trước những kẻ xấu xa, mưu mô và thủ đoạn ông thường thẳng tay trùng trị: “Tưởng rằng hoá đẹp như tiên Ngờ đâu bỗng nổi ngứa điên, gãi hoài. Khắp mình lông lá mọc dài, Thành tiên chẳng thấy, hoá loài đông sơn… “ Còn đối vói những người hiền lành, tốt bụng thì lại được đền đáp xứng đáng. Có thể là trở nên xinh đẹp, giàu có hay đạt được những ước muốn của mình. “Ta là Phật Tổ Như Lai, Trời sai xuống thử lòng người trần gian, Ai hiền ta sẽ ban ơn, Cho người tích đức tu nhơn nức lòng. “ Để thử lòng người trần gian, ông Tiên thường biến thành những hình dạng khác nhau. Có khi là trong hình dáng một ông lão ăn mày rách rưới, xác xơ; người cùng đường lỡ bước hay người mẹ bồng con đang trong cơn hoạn nạn bơ vơ xin nương nhờ. “Một ông cụ già nua tuổi tác, Râu rườm rà, tóc bạc phất phơ Nói rằng: nhỡ bước sa cơ. Xin ăn một bữa, ngủ nhờ một dêm… ” (Bà Túng) “Hoá ra người mẹ tay bồng con thơ. Gặp cơn hoạn nạn bơ vơ,
In Vietnamese folk tales, there are often the appearance of characters called Tien (Buddha, Buddha). These are characters that represent justice in society. Fairies are often gods who bring happiness to poor and kind people and punish cruel and evil people. According to my imagination, Tien Ong is a handsome old man with white hair and beard, high forehead, rosy red skin, bright eyes, fresh mouth, and leisurely posture. The clothes he wears are usually white. The long-sleeved shirt, the shoes,... all were pure white. He often holds in his hand a dragon-headed stick or simply a shiny golden bamboo stick. Surrounding his body is a thin layer of smoke and sparkling lights. He also possesses an unusually deep voice, a voice that has comforted many miserable people in their last moments. Every time Mr. Tien appears, a good person is being helped. Sometimes he helps Ms. Tam get beautiful clothes to go to the prom, sometimes he helps Khoai find a bamboo tree with a hundred knots according to the rich man's words... His ancestors are the last refuge of people who have suffered many disadvantages. in old society. Pained by their fate, they often turn to fairies to express their dreams and desires for happiness. The fairy is not only a character who helps the poor, but also a character who represents justice and the concept: "Good is rewarded with good, evil is rewarded with evil" of our people. In the face of evil, scheming and trickery people, he often dealt harshly: “I thought I was as beautiful as a fairy Unexpectedly, I suddenly got a crazy itch and scratched it all the time. Hair grows long all over, Become an immortal that cannot be seen, transform into a mountain species..." As for those who are gentle and kind, they will be rewarded. It could be becoming beautiful, rich or achieving your desires. “I am Buddha Tathagata, God sent down to test the hearts of earthly people, I will give grace to those who are kind, Let those who accumulate virtue and cultivate kindness rejoice. “ To test the hearts of earthly people, Mr. Tien often transforms into different shapes. Sometimes in the form of a ragged, ragged old beggar; A person on the road who has missed a step or a mother holding a child in distress is helplessly asking for help. “A very old man, Frilled beard, flowing silver hair Say: if you miss a step, you will fall into trouble. Please eat a meal and sleep for a night..." (Mrs. Tung) “It turned out that the mother was holding her baby in her arms. Faced with helpless trouble,
Đường phố Hà Nội vào giờ cao điểm rất hay bị ùn tắc giao thông. Đặc biệt là vào gần tết, hiện tuợng tắc đường lại càng nhiều hơn. Hôm nay là ngày 29 Tết, em cùng mẹ đi chợ sắm sửa mọi thứ. Trong lúc đó, em đã tình cờ được chứng kiến một chú công an đang làm nhiệm vụ. Chú hướng dẫn từng dòng xe cộ tham gia giao thông, giải quyết hiện tượng ách tắc giúp đường phố thông thoáng, không gây cản trở việc đi lại của người dân trong dịp xuân sang khi ai ai cũng đang rất khẩn trương, vội vã. 29 Tết, một ngày rất gần Tết Nguyên Đán, cái Tết cổ truyền của dân tộc Việt Nam. Không khí Tết đã đến rất gần. Cái lạnh như cắt da cắt thịt, mưa phùn rơi khiến cho những người tham gia giao thông, ai cũng muốn thật nhanh trở về nhà sum họp bên tổ ấm gia đình. Đường Trường Chinh vốn là một con đường thường xuyên xảy ra hiện tượng ách tắc. Gần Tết, số người tham gia giao thông lại càng đông hơn, khiến cho con đường tắc cả một đoạn dài. Em và mẹ phải cố gắng lắm mới nhích lên được một chút. Trời mưa khiến cho con đường trơn và bẩn. Bỗng nhiên em thấy thấp thoáng bóng dáng một chú công an. Chú mặc bộ quần áo công an màu vàng rất đẹp. Bên ngoài khoác một chiếc áo mưa màu xanh. Tay chú cầm một chiếc dùi cui. Đầu chú đội một chiếc mũ công an ngay ngắn. Khuôn mặt chú hơi vuông toát lên vẻ hiền lành. Làn da hơi ngăm đen lộ vẻ rắn rỏi, khoẻ mạnh, trên ngực chú đeo một chiếc biển hiệu đề tên và chức vụ. Khi chú đi ngang qua xe của mẹ con em, em nhìn rõ tên chú Trung uý Nguyễn Trung Thành. Chú đeo một chiếc còi, vừa đi vừa thổi, tay cầm chiếc dùi cui chỉ hướng cho xe đi. Trên đường, các phương tiện tham gia giao thông rất hỗn loạn: xe buýt, xe ô tô con, xe tải nhỏ, xe đạp, xe máy đỗ trên đường rất hỗn độn không thành hàng lối. Một số xe máy thiếu ý thức còn leo lên cả vỉa hè. Trước tình hình đó, chú vừa thổi còi vừa hướng dẫn cho một số chiếc xe máy đi lùi vào phía trong và tiến lên phía trên để lấy chỗ cho chiếc xe ô tô phía sau tiến thẳng lên không lấn sang phần đường ngược chiều. Chú cố gắng chia đường làm hai: một dòng đi lên, một dòng đi xuống. Chú nhanh nhẹn, bình tĩnh, hướng dẫn cho xe đi đúng phần đường qui định. Dòng xe cộ lộn xộn bây giờ đã được phân thành hai luồng giao thông. Luồng đi lên luồng đi xuống không bên nào lấn đường bên nào. Chú nhanh nhẹn chạy lại phía đầu ngã tư, chỗ đèn xanh đèn đỏ rồi ra hiệu cho luồng xe đi lên được phép rẽ phải. Được khoảng mười phút khi luồng ngược chiều đã nhiều xe, chú lại ra hiệu cho luồng xe rẽ phải dừng lại nhường đường cho luồng xe đi thẳng. Cứ thế hai luồng xe thay phiên nhau đi. Em và mẹ cũng tuân thủ rất tốt hiệu lệnh của chú công an. Khoảng một tiếng sau đường đã thông hơn. Em thoáng nhìn thấy khuôn mặt chú khẽ hở một nụ cười. Khi chú cười khẽ để lộ một má lúm đồng tiền phía bên phải trông rất duyên. Bây giờ em mới nhìn kỹ hình dáng chú công an. Với vầng trán cao rộng biểu lộ sự thông minh nhanh nhẹn. Chú có thân hình khá cao và cân đối. Với chiều cao khoảng gần 1,80m, trông chú lại càng thêm oai vệ.
Hanoi streets during rush hour are often congested with traffic. Especially near Tet, traffic jams become more frequent. Today is the 29th day of Tet, my mother and I went to the market to buy everything. Meanwhile, I happened to witness a police officer on duty. He guided each line of vehicles participating in traffic, resolving congestion to help keep the streets clear, not hindering people's travel during the spring season when everyone was in a hurry. 29 Tet, a day very close to Lunar New Year, the traditional Tet of the Vietnamese people. The Tet atmosphere is very close. The biting cold and the falling drizzle make traffic participants want to quickly return home to reunite with their families. Truong Chinh Street is a road where congestion often occurs. Near Tet, the number of people participating in traffic becomes even more crowded, causing the road to be clogged for a long stretch. My mother and I had to try really hard to move up a little. The rain makes the road slippery and dirty. Suddenly I saw the shadow of a police officer. He wore a beautiful yellow police uniform. Outside, he wore a blue raincoat. His hand holds a baton. On his head, he neatly wears a police hat. His slightly square face exudes a gentle look. His slightly dark skin appears strong and healthy, and on his chest he wears a sign with his name and position. When he passed by my mother and I's car, I clearly saw his name, Lieutenant Nguyen Trung Thanh. He wore a whistle and blew it as he walked, holding a baton in his hand to show the direction the car should go. On the road, the vehicles participating in traffic are very chaotic: buses, cars, small trucks, bicycles, and motorbikes are parked on the road in a very chaotic manner without rows. Some motorbikes lack awareness and even climb onto the sidewalk. Faced with that situation, he blew the whistle and instructed some motorbikes to go backwards and forward to make room for the car behind to go straight forward without encroaching on the opposite road. He tried to divide the road into two: one line going up, one line going down. He was agile, calm, and guided the car to the right side of the road. The chaotic flow of traffic has now been divided into two traffic streams. The flow goes up and the flow goes down, neither side encroaches on the other. He quickly ran to the beginning of the intersection, at the green light and the red light, then signaled that the oncoming traffic was allowed to turn right. After about ten minutes, when there were many vehicles in the opposite direction, he signaled the right-turning traffic to stop and make way for the traffic going straight. Just like that, the two traffic flows take turns. My mother and I also obeyed the policeman's orders very well. About an hour later the road was clearer. I glimpsed a slight smile on his face. When he smiled softly, he revealed a dimple on the right cheek, looking very charming. Now I look closely at the police officer's appearance. With a high and wide forehead, it shows intelligence and agility. He has a quite tall and balanced body. With a height of about 1.80m, he looks even more majestic.
Mang bộ trang phục công an dùng để biểu diễn về nhà, Hùng Sún – thằng bạn thân của tôi khoe khắp xóm ngày mai nó được đóng vai chú công an trong hội diễn của trường. Tối, tôi sang chơi thấy cu cậu vẫn lúi húi với bộ quân phục. Nào là ủi, nào là gấp, rồi lại treo, suốt cả tiếng đồng hồ mà không biết chán. Vừa làm lại vừa huyên thuyên đủ chuyện. Mà chuyện nào cũng là các chú công an giỏi thế này, các chú giỏi thế kia. Bởi trong mắt Sún, các chú công an vốn là hình mẫu lí tưởng, là thần tượng lâu nay. Sáng hôm sau, khi tôi còn đang ngái ngủ, tiếng thằng Hùng đã í ới gọi tôi từ đầu ngõ. Mơ màng, tôi kéo lê mình ra mở cửa. Nhìn thấy nó tôi tỉnh cả ngủ. Ngay trước mắt tôi là Hùng Sún như một chiến sĩ công an thực thụ với bộ cánh xanh xanh màu lá cây. Còn trên đầu là chiếc mũ cứng được bọc vải xanh, vành mũ màu nâu bóng, ở giữa là một đường viền lớn bằng vải đỏ. Nổi bật trên đỏ là sợi dây màu vàng được tết khéo léo. Ở chính giữa mũ là một ngôi sao vàng năm cánh ẩn giữa hai nhành lúa hướng thẳng lên trên.
Bringing home the police uniform used for performances, Hung Sun - my close friend - showed off throughout the neighborhood that tomorrow he would play the role of a police officer in the school performance. That evening, I came over to play and saw him still huddled in his military uniform. Ironing, folding, then hanging, for hours without getting bored. While working and chattering about all sorts of things. But in every case, the police officers are this good, the police officers are that good. Because in Sun's eyes, police officers are ideal role models and idols for a long time. The next morning, while I was still sleepy, Hung's voice called to me from the alley. Drowsily, I dragged myself to open the door. Seeing it woke me up from sleep. Right before my eyes was Hung Sun like a real police officer with a green outfit. On his head is a hard hat covered with green fabric, the brim is shiny brown, and in the middle is a large border of red fabric. Standing out on the red is a skillfully braided yellow rope. In the center of the hat is a five-pointed yellow star hidden between two rice branches pointing straight up.
Ngoài ông nội và bố em đã từng tham gia chiến đấu trong thời chiến tranh thì gia đình em có chú Hưng hiện nay cũng đang là bộ đội. Đơn vị chú đóng quân khá xa nhà nên một năm chú chỉ về thăm nhà một, hai lần. Thế nên mỗi khi chú về là cả nhà lại rộn ràng hẳn lên. Hôm qua, được tin chú Hưng về phép, gia đình em ai cũng rất vui. Nhà cửa, sân vườn em đã quét dọn sạch sẽ. Sáng sớm, mẹ em đã luộc một nồi ngô nếp. Mẹ bảo, ai chứ chú Hưng thì khoái nhất món ngô luộc. Đặc biệt là ngô nếp. Sau khi tập bài thể dục dưỡng sinh, ông em hãm một ấm trà xanh rồi ngồi vuốt râu, nở nụ cười rất tươi. Còn bà thì đứng ngồi không yên. Lát lát lại chạy ra ngõ đê ngóng chú. Sáng nay, dường như lũ chim hót hay hơn mọi hôm. Chúng đang tâu một bản nhạc vui tươi như mừng ngày chú Hưng về thăm nhà. Khoảng 8h, khi ông mặt trời đã lên ngang ngọn tre, thì chú Hưng về. Nhìn thấy chú từ xa bà em đã gọi to: “Ông ơi, thằng Hưng về rồi”. Nghe vậy, tất cả mọi người chạy ào ra ngõ, trông ai cũng rất vui vẻ và xúc động. Chú Hưng đặt chiếc ba lô xuống ôm chầm lấy bà: “Thưa bố mẹ, con đã về. Thưa anh chị, em đã về.” Đã 6 tháng nay chú Hưng không về thăm nhà. Nhưng nhìn chú vẫn vậy,không có gì thay đổi, vẫn khuôn mặt hơi vuông, toát lên vẻ hiền lành. Đôi mắt đen to lấp lánh như hai hòn ngọc, vầng trán cao rộng biểu lộ sự thông minh. Có lẽ vì vậy mà chú học toán rất giỏi. Mỗi lần chú về, có bài toán khó nào là em lại nhờ chú giảng hộ: Không hiểu sao bài toán khó là vậy nhưng khi nghe chú giảng em lại thấy nó đơn giản quá. Mỗi khi chú cười lại để lộ chiếc má núm đồng tiền trông rất duyên. Mái tóc được cắt gọn gàng, rất hợp với khuôn mặt chú. Chú có nước da hơi ngăm ngăm đen. Từ hồi đi lính trông chú đen hơn một chút nhưng trông rất khỏe mạnh. Chú Hưng có dáng người khá cao, khoảng gần lm 80. Thân hình chú rất cân đối, với bờ vai vuông rộng, bắp tay chắc khỏe. Chú rất yêu thích thể thao. Dù về nhà nghỉ phép nhưng chú vẫn tập thể dục đều đặn. Buổi sáng chú dậy rất sớm. Khi gà vừa cất những tiếng gáy đầu tiên, chú đã thức dậy. Đầu tiên chú chạy một vòng quanh làng. Sau đó chú tập bài thể dục tay không. Ngày nào cũng đều đặn như vậy. Mỗi lần về phép là chú lại giúp bà em rất nhiều việc. Chú chẻ củi giúp bà. Chỉ một buổi sáng mà chú đã chẻ xong cả đống củi to, xếp gọn gàng trong bếp. Chú giúp bà lợp lại mái bếp, chú cày ruộng, giỡ ngô, trồng khoai… giúp bà. Chú còn giúp ông tát ao, thả thêm cá giống. Khi biết chú Hưng về, họ hàng đến chơi rất đông. Cả hàng xóm và bạn bè của chú cũng đến. Chú kể những chuyện ở quân ngũ. Nhũng chuyện tăng gia của bộ đội, chuyện những chuyến hành quân, chuyện những đêm phải chạy báo động, chuyện những lần đi giúp dân địa phương… Những câu chuyện của chú Hưng rất vui, rất độc đáo lại đặc biệt mà tràn đầy sự nhiệt thành của người chiến sĩ, những câu chuyện rất lính khiến ai nghe cũng thấy hào hứng, thích thú chăm chú lắng nghe. Họ hàng, bà con làng xóm, ai cũng khen ngợi chú Hưng, khen chú ngoan ngoãn, lễ phép, biết kinh trên nhường dưới, biết giúp đỡ người khác. Lần nào về chú cũng tham gia hoạt động đoàn ở làng. Chú giúp đỡ các gia đình neo người, các gia đình thương binh, liệt sĩ. Giúp họ tu sửa lại nhà cửa, giúp họ gặt lúa. Thật xứng đáng là “anh bộ đội Cụ Hồ”. Không chỉ nhanh nhẹn, tháo vát mà chú còn có một giọng hát rất hay. Chú tham gia văn nghệ ở địa phương một cách nhiệt tình. Chú chơi đàn ghi ta rất là giỏi. Em rất thích nghe chú đánh bài: “Cây đàn ghi ta của đại đội ta”, một bài hát tuyệt hay.
In addition to my grandfather and father who fought during the war, my family includes Uncle Hung who is also a soldier. His unit was stationed quite far from home, so he only visited home once or twice a year. So every time he comes home, the whole house becomes bustling. Yesterday, when I heard that Uncle Hung was on leave, everyone in my family was very happy. My house and garden have been swept clean. Early in the morning, my mother boiled a pot of sticky corn. Mom said, who but Uncle Hung likes boiled corn the most. Especially sticky corn. After doing calisthenics, my brother brewed a pot of green tea and sat stroking his beard, smiling brightly. And she couldn't sit still. After a while, he ran to the alley to wait for him. This morning, it seemed like the birds were singing better than usual. They were singing a cheerful song as if celebrating the day Uncle Hung came home to visit. At about 8 o'clock, when the sun had risen above the bamboo tops, Uncle Hung returned. Seeing him from afar, my grandmother called out: "Grandpa, Hung is home." Hearing that, everyone ran into the alley, everyone looked very happy and emotional. Uncle Hung put down his backpack and hugged her: "Dear parents, I'm home." Dear brothers and sisters, I'm back." It's been 6 months since Uncle Hung has come home to visit. But he still looks the same, nothing has changed, his face is still slightly square, exuding a gentle look. Big black eyes sparkle like two pearls, high and wide forehead shows intelligence. Maybe that's why he's so good at math. Every time you come back, if there is a difficult problem, I ask you to explain it to me: I don't understand why the problem is so difficult, but when I listen to you explain it, I see that it is so simple. Every time he smiles, he reveals his coin-shaped cheek, which looks very charming. His hair is neatly cut, very suitable for his face. He has slightly dark skin. Since being in the army, he's looked a little darker but looks very healthy. Mr. Hung is quite tall, about 80 inches tall. His body is very balanced, with broad square shoulders and strong biceps. He loves sports very much. Even though he's home on vacation, he still exercises regularly. In the morning he got up very early. When the rooster crowed for the first time, he woke up. First he ran around the village. Then he did bare-handed exercises. Every day is the same. Every time he comes back on leave, he helps my grandmother with a lot of things. He split firewood to help her. In just one morning, he finished splitting a large pile of firewood and stacked it neatly in the kitchen. He helped her re-roof the kitchen, plowed the fields, lifted corn, planted potatoes... helped her. He also helped him clean the pond and release more fingerlings. When they learned that Uncle Hung was coming back, a large number of relatives came to visit. Even my neighbors and friends came. He told stories about being in the army. Stories of the soldiers' increase, stories of military operations, stories of nights when they had to run alarms, stories of times when they went to help local people... Uncle Hung's stories are very funny, very unique, special and full of fun. The enthusiasm of a soldier, the stories are so soldierly that everyone who hears them feels excited and enjoys listening attentively. Relatives and neighbors all praised Uncle Hung, praising him for being obedient, polite, knowing how to treat others, and knowing how to help others. Every time he returns, he participates in group activities in the village. He helps homeless families, families of war invalids and martyrs. Help them repair their houses, help them harvest rice. Truly worthy of being "Uncle Ho's soldier". Not only is he agile and resourceful, but he also has a very good singing voice. He enthusiastically participated in local arts. He plays the guitar very well. I really like listening to you play the card: "The guitar of our company", a great song.
Từ nhỏ tôi đã ấp ủ trong mình một ước mơ, sau này sẽ thành cô giáo. Ước mơ ấy của tôi bắt nguồn và được nuôi dưỡng từ những giờ học cô giáo say sưa giảng bài. Thứ năm hàng tuần, lớp tôi có hai tiết Văn của cô. Bước vào lớp, dường như cô mang theo vào cả sắc trời thiên nhiên. Cô giáo tôi cao cao, dáng người mảnh dẻ và nước da trắng hồng nên mặc áo dài rất đẹp. Thình thoảng, cô mặc chiếc áo dài tím Huế càng tôn thêm làn da trắng. Những lúc như thế, cả lớp đứng ngây người nhìn cô, trầm trồ mến mộ. Cô dịu dàng mời cả lớp ngồi xuống. Giờ học bắt đầu. Cô nhẹ nhàng viết lên bảng những dòng chữ mềm mại, thẳng hàng. Bàn tay cô lướt nhanh như một hoạ sĩ làm ảo thuật trên tranh vẽ của mình. Chỉ một thoáng, hàng chữ đẹp đẽ hiện ra. Vào bài giảng, chúng tôi thấy dễ chịu bởi giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và truyền cảm của cô. Giọng nói ấy dường như được xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn để chúng tôi cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài văn, bài thơ. Những lời cô giảng chúng tôi như muốn khắc sâu không bao giờ quên. Khuôn mặt cô luôn tươi cười khi giảng giải. Bàn tay cô nhẹ nhàng đưa theo nhịp câu nói. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía học trò chúng tôi, ân cần, dịu dàng và âu yếm. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, tin tưởng với học sinh. Mỗi khi ánh mắt ấy lướt nhanh qua chỗ tôi ngồi, tôi cũng hiểu được sự trìu mến của cô. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiền từ đã thấm vài giọt mồ hôi mà cô vẫn không để ý, tập trung vào bài giảng, vào những đứa học trò yêu của mình. Có chú chim nhỏ đậu trên cửa sổ, sắp bay đi nhưng vì muốn nghe cô giảng bài mà nán lại thêm một lát…
Since childhood, I have cherished a dream that I would become a teacher in the future. That dream of mine originated and was nurtured from the hours my teacher passionately lectured. Every Thursday, my class has two Literature classes from her. Entering the classroom, it seemed she brought with her the color of the natural sky. My teacher is tall, has a slim figure, and has pinkish white skin, so she wears ao dai very beautifully. Occasionally, she wears a Hue purple ao dai, which further accentuates her white skin. At times like that, the whole class stood dumbfounded and looked at her, admiring and admiring her. She gently invited the whole class to sit down. Class time begins. She gently wrote soft, straight lines on the board. Her hands moved quickly like a painter performing magic on his canvas. In just a moment, beautiful lines of text appeared. During the lecture, we felt comfortable with her gentle, warm and inspiring voice. That voice seems to come from the depths of the soul so that we can feel the goodness and beauty of each essay and poem. We wanted to engrave the words she taught and never forget them. Her face is always smiling when explaining. Her hand gently moved to the rhythm of her words. Her eyes looked straight at our students, kind, gentle and loving. Those eyes always show encouragement and trust to students. Every time her eyes quickly glanced over where I sat, I also understood her affection. She lectured so passionately that a few drops of sweat appeared on her small, gentle face, but she still didn't notice, focusing on the lecture and on her beloved students. There was a small bird perched on the window, about to fly away, but because he wanted to listen to her lecture, he stayed a little longer...
Trường tôi rộng lắm với rất nhiều phòng học nhưng lúc nào chúng cũng sạch sẽ, mát mẻ. Đó là nhờ bàn tay chăm chỉ của bác lao công trường tôi. Những đêm hè Khi ve ve Đã ngủ Tôi lắng nghe Trên đường Trần Phú Tiếng chổi tre Xao xác hàng me Khi đọc bài thơ “Tiếng chổi tre” của nhà thơ Tố Hữu, tôi nhắm mắt lại tưởng tượng chị lao công cần mẫn, vất vả. Nhưng khi nhìn thấy bác lao công trường tôi làm việc, hình ảnh ấy rõ nét hơn, cụ thể và sinh động hơn. Bác lao công năm nay đã gần năm mươi tuổi. Tuy vậy, bác vẫn là người phụ nữ khoẻ mạnh và chăm chỉ làm việc. Lúc nào tôi cũng thấy bóng bác đi qua đi lại. Có khi bác ở khu sân trường nhưng có khi đã thấy bác ở vườn cây… nhanh nhẹn lạ lùng. Một hôm về học muộn, tôi thấy bác đang quét dọn các phòng học. Nhìn từ xa, trông bác như một “vệ sĩ” của môi trường. Bác bịt kín mặt chỉ còn thấy đôi mắt. Tay phải cầm cây chổi, tay trái cầm thùng rác, bác đến từng lớp một. Cuối buổi học, lớp nào nhìn cũng như một “chiến trường” với những “chiến tích” của các cô cậu học trò. Bác cúi nhặt tùng tờ giấy, từng cái túi nhỏ vào thùng rác… Rồi cặm cụi, bác quét khắp cả lớp, từng gầm bàn một: Chổi bác đưa đến đâu dường như bao nhiêu bụi bẩn bị quét sạch đến đấy. Chúng sợ hãi chạy trốn nhưng cũng không thể nhanh hơn bàn tay bác. Sàn nhà đã sạch bóng, bác kê lại những dãy bàn ghế cho ngay ngắn như chúng em xếp hàng. Cuối cùng là anh bảng đen. Cuối buổi nhìn anh ấy thật lem luốc. Nhưng được bàn tay dịu dàng của bác lao công lau rửa, anh lại bảnh bao với màu đen láng mịn. Nhìn anh thật kiêu hãnh. Khắp cả gian phòng đã được quét dọn cẩn thận. Bác đưa mắt nhìn một lượt như ngắm lại thành quả của mình. Bàn ghế, bảng đen…cũng nhìn bác lao công như thầm cảm ơn… Cứ thế, hết phòng này đến phòng khác, bóng bác cứ âm thầm, lặng lẽ một mình trên hành lang lớp học dài hun hút… Bác lao công như một anh hùng lăn xả vào các chiến trường mà mỗi lúc bước vào là chiến trận hỗn độn nhưng khi bước ra là cả một thế giới bình yên.
My school is very large with many classrooms but they are always clean and cool. That's thanks to the hard-working hands of my construction site worker. Summer nights When ticking Slept I listen On Tran Phu street The sound of bamboo brooms rustling tamarind trees When reading the poem "The Sound of Bamboo Broom" by poet To Huu, I closed my eyes and imagined the diligent and hard worker. But when I saw the janitor at my construction site working, that image was clearer, more specific and more vivid. The janitor is nearly fifty years old this year. However, she is still a healthy and hard-working woman. I always see your shadow going back and forth. Sometimes he was in the school yard, but sometimes I saw him in the garden... strangely agile. One day, coming home late from school, I saw him cleaning the classrooms. From a distance, he looks like a "bodyguard" of the environment. He covered his face, only his eyes were visible. Holding a broom in his right hand and a trash can in his left hand, he went to each class one by one. At the end of the class, every class looked like a "battlefield" with the "trophies" of the students. He bent down to pick up every piece of paper, every small bag, into the trash... Then diligently, he swept the whole classroom, under each table one by one: Wherever he brought the broom, it seemed like all the dirt was swept away. They were scared and ran away, but they couldn't be faster than my hand. The floor was clean, he arranged the rows of tables and chairs neatly as we lined up. Finally, there is the blackboard guy. At the end of the session, he looked so dirty. But after being cleaned by the gentle hands of the cleaning lady, he looked handsome again with a smooth black color. You look so proud. The entire room has been carefully cleaned. He looked around as if reviewing his achievements. The tables, chairs, blackboard... also looked at the janitor as if silently thanking him... Just like that, from room to room, his shadow kept silently, quietly alone in the long classroom hallway... The janitor was like a Heroes rush into battlefields where every time they enter there is a chaotic battle, but when they step out there is a whole world of peace.
Hướng dẫn “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa” Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Hằng – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Instruct "Remember guys fruit trees There is fame and hope, remembering the teacher in the past." These are verses about teaching, a profession that is always loved and respected. I love my teachers very much, but the one who left the deepest impression on me is Ms. Hang - our homeroom teacher. She has very long, smooth, jet black hair that always smells fragrant. Her eyes are big, round, black, extremely determined but equally gentle. When we achieve high academic results, she always looks at us with affectionate eyes. And every time we made a mistake, her determined eyes were filled with sadness. Her hands are long and slender, always writing emotional sentences to convey lessons to us. She also helps us remember lessons longer with her voice. Her voice is so inspiring, sometimes gentle and warm, sometimes witty and cheerful, making us always focus on the lesson and forget about time. Her personality is gentle and upright, she is always serious about her work. Every day, she is very playful with us, but when it comes to class, she is also very strict. For her, teaching is not only a profession, but also a passion. She always prepares her lectures very carefully, sometimes she even uses short clips of the lessons, helping us absorb the lessons as quickly as possible. Even though she is a teacher, she still studies, it is her hobby. She always stays up until three or four in the morning before going to bed because after preparing lesson plans, she continues to study. “Learning is like a boat going upstream, kids!” Her words penetrated our hearts.
Hướng dẫn Lên lớp 6, em được cô giáo giảng dạy nhiều thể loại truyện khác nhau như: cổ tích, truyền thuyết,…Thể loại truyện nào cũng hay cũng hấp dẫn và để lại ấn tuợng sâu sắc trong em. Một trong những câu truyện truyền thuyết làm em nhớ mãi đó là truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh. Tương truyền rằng vào đời Hùng Vương thứ 18,Vua Hùng có một người con gái tên là Mị Nương. Nàng công chúa này không những đẹp về ngoại hình mà còn rất nết na, thùy mị. Mị Nương đã đến tuổi lấy chồng. Vì yêu thương con nên vua cha đã tổ chức cuộc thi kén rể, mong chọn được một chàng rể xứng đáng với Mị Nương. Có rất nhiều người tài giỏi từ mọi miền đổ về thành Phong Châu để tham gia cuộc thi. Trong số đó, nổi bật hơn cả là Sơn Tinh và Thủy Tinh. Sơn Tinh sống ở núi Tản Viên, cao to lực lượng lưỡng, sức mạnh siêu phàm. Chàng có thể bốc từng dãy núi, chuyển từng quả đồi hay khiến cho những dãy núi quả đồi mọc lên theo điều khiển của chàng. Thủy Tinh đến từ vùng nước sâu thẳm,tài năng cũng không thua kém gì Sơn Tinh, chàng có thể hô mưa, gọi gió.Việc chọn lựa một trong hai chàng trai này không phải là điều dễ dàng đối với vua trong trường hợp này. Sau một hồi bàn bạc với các lạc hầu lạc tướng, vua phán: “ Hai chàng đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Thôi thì ngày mai ai đem sính lễ đến trước, ta sẽ cho cưới con gái ta”. Hai chàng trai tâu hỏi lễ vật bao gồm những gì, vua bảo: “ Lễ vật bao gồm: 100 ván cơm nếp, 200 nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao”.
Instruct In 6th grade, my teacher taught me many different types of stories such as: fairy tales, legends, etc. Every type of story was good, attractive and left a deep impression on me. One of the legends that always reminds me is the legend of Son Tinh and Thuy Tinh. Legend has it that during the reign of the 18th Hung King, King Hung had a daughter named Mi Nuong. This princess is not only beautiful in appearance but also very modest and modest. Mi Nuong has reached the age to get married. Because he loved his son, his father organized a contest to choose a bridegroom, hoping to choose a son-in-law worthy of Mi Nuong. There were many talented people from all over the country coming to Phong Chau city to participate in the competition. Among them, the most prominent are Son Tinh and Thuy Tinh. Son Tinh lives in Tan Vien mountain, is tall and muscular, and has superhuman strength. He can pick up each mountain range, move each hill or make mountain ranges and hills grow according to his control. Thuy Tinh comes from deep water, his talent is not inferior to Son Tinh, he can call rain and wind. Choosing one of these two boys is not easy for the king in this case. . After a long discussion with the noble lords and generals, the king said: "Both of you please me, but I only have one daughter, who should I marry? Well, tomorrow whoever brings the bride price first, I will let my daughter marry me." The two boys asked what the offerings included, and the king said: "The offerings include: 100 rounds of sticky rice, 200 rolls of banh chung, nine elephant tusks, nine spurs of a chicken, and nine red-haired horses."
Hướng dẫn Mở bài: Lên lớp 6, em được cô giáo giảng dạy nhiều thể loại truyện khác nhau như: cổ tích, truyền thuyết,…Thể loại truyện nào cũng hay cũng hấp dẫn và để lại ấn tuợng sâu sắc trong em. Một trong những câu truyện truyền thuyết làm em nhớ mãi đó là truyền thuyết Thánh Gióng. Thân Bài: Tương truyền rằng và đời Hùng Vương thứ sáu ở làng Gióng có đôi vợ chồng chăm chỉ làm ăn và có tiếng là phúc đức. Vì tuổi đã già mà chưa có con nên hai người đều ao ước có một đứa con để một lần làm cha mẹ trước khi nhắm mắt. Nhưng ước muốn của hai ông bà quá đỗi khó khăn để thực hiện vì tuổi hai người đã cao. Một hôm, như thường lệ, bà ra đồng làmthì thấy một vệt chân rất to. Bà nghĩ thầm đây chắc chắn không phải chân người. Bà tò mò liền đưa chân vào ướm thử xem thua kém bao nhiêu. Khi về nhà hai vợ chồng rất đỗi ngạc nhiên và vui mừngkhi biết bà thụ thai. Nhưng thật kì lạ làm sao! Bà mang thai mãi đến 12tháng sau bà mới sinh được một cậu con trai mặt khôi ngô, tuấn tú. Bà đặt tên cho đứa bé là Gióng. Gióng lên ba tuổi mà vẫn không biết nói, biết cười, đặt đâu Gióng nằm đấy.
Instruct Opening: In 6th grade, my teacher taught me many different types of stories such as: fairy tales, legends, etc. Every type of story was good, attractive and left a deep impression on me. One of the legends that always reminds me is the legend of Saint Giong. Body of the article: Legend has it that during the reign of the sixth Hung King in Giong village, there was a couple who worked hard and were famous for their good deeds. Because they are old and have not had children yet, both of them wish to have a child so that they can be parents for once before they die. But their wish was too difficult to fulfill because of their old age. One day, as usual, she went to work in the fields and saw a very large footprint. She thought to herself that this is definitely not a human leg. She was curious and immediately put her foot in to test to see how much she lost. When they returned home, the couple was very surprised and happy to learn that she was pregnant. But how strange it is! It wasn't until 12 months later that she was pregnant and gave birth to a handsome, handsome son. She named the baby Giong. Giong was three years old but still didn't know how to talk or laugh. Wherever Giong lay, he lay there.
Hướng dẫn Mùa hè vừa rồi, gia đình em đã có một chuyến đi nghỉ mát ở biển Nha Trang. Vẻ đẹp của biển nơi đây đã để lại trong em một ấn tượng không thể phai mờ… Em đến Nha Trang là vào buổi sáng sớm. Vừa tới nơi, dõi tầm mắt ra xa, em đã nhìn thấy bãi biển trải dài với bờ cát trắng thơ mộng, màu nước như hòa với màu trời. Cả em và em gái cùng chạy ùa ra biển. Không khí buổi sớm ở biển mới yên tĩnh, trong lành và dễ chịu làm sao, khác hẳn với không khí nhộn nhịp buổi sớm ở Hà Nội. Em còn ngửi thấy mùi nồng mặn trong gió – một hương vị đặc trưng rất biển. Cát ở đây thật mịn và có màu trắng ngà tinh khôi. Em cởi đôi dép đang đi dưới chân để thỏa thích chạy nhảy trên bãi biển. Lại gần bãi tắm, em mới thấy nước biển trong veo, nhìn thấy được cả cát, sỏi cùng những chú cá nhỏ đang bơi gần mép nước. Bầu trời lúc này cũng trong biếc, những đám mây uể oải trôi tựa như còn đang ngái ngủ. Và rồi từ chân trời đằng đông, chợt tỏa ra một thứ ánh sáng màu phơn phớt hồng của những tia nắng mặt trời đầu tiên. Mặt trời như lòng đỏ một quả trứng gà vĩ đại, đang từ từ nhô lên và phô bày hết vẻ đẹp rực rỡ, chiếu những tia sáng đầu tiên xuống biển và làm bãi biển bừng sáng. Em chỉ biết ngây người vì sững sờ khi được chứng kiến cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp trên biển. Sau khi nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài, đến chiều, bố mẹ cho cả hai chị em em ra tắm biển. Lúc này, ánh nắng mặt trời không còn dịu dàng như sáng sớm nữa mà có phần gay gắt, chói chang. Những tia nắng rực rỡ chiếu xuống bãi cát khiến những vỏ sò, vỏ ốc lấp lánh hẳn lên. Bãi cát như được khoác lên mình một chiếc áo vàng rực đầy nổi bật. Nước biển lúc này lạnh hơn buổi sáng rất nhiều, nhưng chỉ đằm mình vào làn nước trong xanh đó một lát thôi, em đã cảm thấy dễ chịu, sảng khóa hơn rất nhiều. Bãi tắm đông đúc quá! Dõi mắt nhìn khắp biển, em thấy những sắc màu tươi vui của những bộ áo tắm nhiều màu, của những chiếc phao bơi và cả những cánh buồm thấp thoáng xa tít. Tắm xong, em và em gái cùng nhau xây một lâu đài cát xinh xinh. Những con sóng dạt dào vỗ vào bờ cát khiến cho lâu đài nhiều lúc nghiêng ngả như sắp đổ. Cảnh chiều trên biển thật là thú vị!
Instruct Last summer, my family had a vacation at Nha Trang beach. The beauty of the sea here has left an indelible impression on me... I arrived in Nha Trang early in the morning. As soon as I arrived, looking into the distance, I saw a long stretch of beach with romantic white sand, the color of the water seemed to blend with the color of the sky. Both I and my sister ran to the sea. The early morning air at the beach is so quiet, fresh and pleasant, completely different from the bustling early morning atmosphere in Hanoi. I can still smell the salty scent in the wind - a very unique scent of the sea. The sand here is smooth and pure ivory white. I took off the sandals I was wearing to freely run and jump on the beach. Coming closer to the beach, I saw clear sea water, I could see the sand, pebbles and small fish swimming near the water's edge. The sky is also clear at this time, the clouds drift lazily as if they are still sleepy. And then from the eastern horizon, suddenly emitted a pink light of the first rays of sunlight. The sun is like the yolk of a great chicken egg, slowly rising and displaying all its brilliant beauty, shining the first rays of light into the sea and making the beach glow. I could only be stunned by amazement when witnessing the beautiful sunrise over the sea. After resting after a long trip, in the afternoon, our parents let both sisters and I go swimming in the beach. At this time, the sunlight is no longer gentle like in the early morning but is somewhat harsh and dazzling. The bright rays of sunlight shine down on the sand, making the seashells and seashells sparkle. The sandy beach seems to be wearing a striking yellow shirt. The sea water at this time is much colder than in the morning, but just immersing myself in that clear blue water for a moment, I feel much more comfortable and refreshed. The beach is so crowded! Looking across the sea, I saw the cheerful colors of multi-colored swimsuits, swimming buoys and sails looming in the distance. After bathing, my sister and I built a beautiful sand castle together. The waves crashed against the sandy shore, causing the castle to sometimes tilt as if it were about to collapse. The afternoon scene at sea is so interesting!
Hướng dẫn Vào mùa đông, em thường rất lười dậy sớm buổi sáng. Nhưng hôm nay có lẽ là một ngoại lệ, vì em chợt muốn dậy thật sớm và đi tập thể dục. Nghĩ như vậy nên ngay từ tối hôm trước, em đã đặt báo thức để dậy lúc 5h30 sáng. Khi chuông báo thức reo, em vùng dậy và chui ra khỏi chăn thật nhanh, nhưng em vẫn kịp cảm nhận một luồng hơi lạnh ập thẳng vào mặt và tay chân khiến người em hơi rụt lại một chút. Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, em liền xỏ chân vào đôi giày thể thao và mặc thêm áo khoác để xuống phố. Trời vẫn còn hơi tối, ánh sáng đã xuất hiện nhưng bóng tối vẫn còn như dùng dằng chưa muốn rút lui. Bầu trời có màu đùng đục như thể một chiếc gương bị mờ bởi bụi bặm và hơi nước. Từng làn gió thổi vi vút, gió như một đứa trẻ tinh nghịch, luồn lách qua khắp mọi hàng cây, kẽ lá, luồn cả vào trong chiếc áo khoác em đang mặc, để lại hơi lạnh tê tê. Bác bàng già ở đầu phố khoác lên mình một chiếc áo màu đỏ, những cánh tay gầy guộc, khẳng khiu như khum khum, co lại trước hơi lạnh của buổi sớm mùa đông.
Instruct In winter, I'm often very lazy to get up early in the morning. But today is probably an exception, because I suddenly want to wake up early and go to the gym. Thinking like that, the night before, I set an alarm to wake up at 5:30 am. When the alarm bell rang, I got up and got out of the blanket quickly, but I still had time to feel a stream of cold air hitting my face and limbs, making me shrink a bit. I quickly brushed my teeth and washed my face, then put on my sneakers and a jacket to go down the street. The sky is still a bit dark, light has appeared but the darkness still seems to hesitate and not want to retreat. The sky was cloudy, like a mirror blurred by dust and steam. Each breeze blew softly, like a mischievous child, weaving through every row of trees and leaves, even into the jacket I was wearing, leaving a tingling cold air. The old eagle at the beginning of the street wore a red shirt, his thin, spindly arms seemed to be cupped, shrinking against the cold of the winter morning.
Hướng dẫn Khi nắng vàng đã dịu, những bông phượng đỏ không còn ngời lên ngọn lửa chói chang loá mắt mà chỉ lập loè như những hòn than đỏ… Khi ngững đợt sóng gió lay lay cây, vừa uốn cong những tàu lá còn trơ trên ngọn gió, thì cũng là lúc trống trường báo hiệu vừa kết thúc hai tiết học. Khu trường phăng phắc im lìm giờ đã túa ra từ các lớp một đàn bướm trắng. Rồi không ai bảo ai thành đội ngũ chỉnh tề để tập thể dục theo nhịp trống. Khi bạn điều khiển buổi tập nghiêm trang hô: “Thể dục!”, chúng em đồng thanh đáp lại “Khoẻ!”. Và sau đó là một đàn ong vỡ tổ, chúng em tảng mác khắp sân trường theo một kế hoạch đã bày định ngay giờ chơi thứ nhất. Xung quanh em là những tiếng ồn ào, náo nhiệt. Sắc trắng của áo và màu đỏ của những chiếc khăn quàng cứ qua lại, biến động trước mắt thật vui nhộn. Dưới gốc bàng, các bạn nữ đang chơi trò nhảy dây. Những bước chân nhảy lên nhảy xuốngđèu đặn theo sợi dây thun quay tròn. Tiếng thình thịch cứ thập thình nghe như có ai đang giã gạo. Nhìn những bạn nữ đôi má đỏ hây hây với những giọt mồ hôi chảy lóng lánh trên trán kéo dài theo đuôi lông mày, em thấy một niềm vui vô tư ánh lenn trong cặp mắt các bạn. Đằng xa, trên khoảng trống đầy bụi đất, mù mịt những bàn chân xê dịch, những tiếng reo hò và cười nói vang trời. Các bạn nam chơi trò: “Mèo đuổi chuột”. Chú chuột cứ thoăn thoắt len lỏi khắp nơi, chú mèo cũng đáo đẻ lao nhanh cố gắng bắt chuột. Mèo chuột cứ đâm sầm vào đám người này rồi đến đám người kia khiến cho cả đám đông cứ co giãn hoài và tiếng cười nói, tiếng la hét cứ cuộn thành từng đợt.
Instruct When the golden sunlight has softened, the red poinciana flowers no longer shine with dazzling fire but only flicker like red coals... When the wind and waves shake the trees, bending the leaves that are still bare in the wind. , is also the time when the school is empty, signaling the end of two classes. The once silent school building now has a flock of white butterflies pouring out from the classrooms. Then no one told anyone to form a neat team to exercise to the beat of the drum. When the leader of the exercise session solemnly shouted: "Exercise!", we responded in unison "Khoo!". And then a swarm of bees broke out, and we scattered marks all over the school yard according to a plan that had been set up right at the first playtime. Around me are noisy and bustling sounds. The white color of the shirt and the red color of the scarves go back and forth, changing before your eyes, making it fun. Under the eagle tree, the girls are playing jump rope. The footsteps jumped up and down steadily following the spinning rubber band. The pounding sound continued, sounding like someone was pounding rice. Looking at the girls with red cheeks and sparkling drops of sweat flowing down their foreheads along their eyebrows, I saw a carefree joy shining in their eyes. In the distance, in the dusty clearing, there were feet moving, cheers and laughter echoing in the sky. The boys played the game: "Cat chases mouse". The mouse kept sneaking everywhere, the cat also rushed quickly trying to catch the mouse. The cat and mouse kept crashing into this group of people and then the other group of people, causing the whole crowd to keep expanding and the laughter and screams kept rolling into waves.
Hướng dẫn Chắc mỗi người trong chúng ta đều có một người thầy giáo, cô giáo để yêu quý, kính phục. Tôi cũng vậy, người cô giáo đã và đang để lại trong tôi nhiều sự yêu mến và kính phục nhất là cô giáo chủ nhiệm, không ai khác đó chính là cô giáo Thanh Hà-cô giáo chủ nhiệm lớp tôi. Cô đến với chúng tôi thật dịu dàng, ân cần từ đầu năm lớp 6. Tôi vẫn nhớ như in dáng vể của cô khi bước lớp, giọng nói ấm áp: “Cô sẽ là chủ nhiệm lớp chúng ta” đã làm cho chúng tôi cảm thấy ấm lòng và đỡ xa lạ trong môi trường mới mẻ này. Cô Hà là cô giáo chủ nhiệm một cô giáo vất vả hơn các cô giáo khác. Đối với chúng tôi cô là người mẹ hiền thứ hai của mình, cô luôn lo lắng, quan tâm đến những đứa con- những đứa học trò bé bỏng của mình. Chẳng phải chúng tôi sinh tuổi hổ (chúa sơn lâm) hay không mà đứa nào đứa nấy cũng nghịch ngợm mất trật tự kinh khủng. Có vẻ như đứa nào cũng muốn khẳng định tiếng gầm dũng mãnh của mình nên nói chuyện như chợ vỡ làm cô phải nhức đầu vì kỉ luật của lớp. Cô cũng gần 50 tuổi rồi – ở độ tuổi này cũng đâu còn khỏe mạnh gì nữa, vậy mà ngày nào cũng như ngày nào cô cũng đều lên lớp dù có tiết hay không có tiết để theo dõi tình hình của lớp. Để rồi khi lớp có bạn đi học muộn, có bạn chưa học bài hay bị ghi sổ đầu bài thì cô rất là lo lắng, cô lo lắng vì một phần là ảnh hưởng đến thi đua của lớp nhưng quan trọng hơn cả là ảnh hưởng đến sếp loại hạnh kiểm cuối năm của các bạn. Cô lo lắng, cô buồn, và có lúc cô giận cô mắng cả lớp làm tôi thấy sợ nhưng rồi lại thấy thương cô nhiều hơn. Nhiều bạn bảo cô khó tính và ghê gớm, cô rất nghiêm khắc với học sinh nhưng các bạn đâu biết những lúc đó cô buồn như thế nào! Các bạn cứ tưởng chỉ ảnh hưởng đến thi đua của lớp nhưng cáo ai biết rằng đằng sau đó là cô đang xấu hổ như thế nào khi lớp mình chủ nhiệm bị các cô giáo khác phê bình. Có lần cô nói với cả lớp tôi cũng thấy xấu hổ thay cô.
Instruct Surely each of us has a teacher we love and admire. Me too, the teacher who has left me with the most love and admiration is the homeroom teacher, none other than teacher Thanh Ha - the homeroom teacher of my class. She came to us so gently and considerately from the beginning of 6th grade. I still clearly remember her appearance as she walked into class, her warm voice: "You will be our class president" that made us feel warm and less strange in this new environment. Ms. Ha is the homeroom teacher, a teacher who works harder than other teachers. To us, she is our second gentle mother, she is always worried and concerned about her children - her little students. Whether we were born in the year of the tiger (the king of the forest) or not, we were all incredibly naughty and disorderly. It seemed like everyone wanted to assert their mighty roar, so they talked like crazy, giving her a headache because of class discipline. She is almost 50 years old - at this age she is no longer healthy, yet she goes to class every day, whether she has class or no class, to monitor the class situation. Then when a classmate comes to class late, someone hasn't studied or gets written off early, she gets very worried. She worries partly because it affects the class's competition, but most importantly, it affects the class. Tell your boss about your behavior at the end of the year. She was worried, she was sad, and sometimes she was angry and scolded the whole class, making me scared but then I felt more sorry for her. Many of you said she was difficult and terrible, she was very strict with students but you didn't know how sad she was at those times! You guys thought it only affected class competition, but no one knew that behind that was how embarrassed she was when the class she was in charge of was criticized by other teachers. One time she told the whole class that I was embarrassed for her.
Hướng dẫn Em vừa lên cấp hai còn bao nhiêu bỡ ngỡ. Thế nhưng, mới gặp cô giáo hôm nhà trường tập trung học sinh lớp 6, em đã thích học lớp cô rồi. Cô bước vào lớp giới thiệu cô tên là Hùng. Gương mặt hiền hòa và giọng nói dịu dàng của cô. Cô có đôi mắt đen luôn ánh lên vẻ dịu dàng. Khuôn mặt trái xoan và làn da trắng mịn. Sống mũi cao, môi hình trái tim không tô son mà vẫn đỏ hồng. Khi cô cười, một lúm đồng tiền hiện bên má trái rất có duyên. Cô đã ngoài 30 tuổi, vóc người dong dỏng cao. Dạy ở trường THCS Gia Cẩm. Mỗi buổi lên lớp cô đều mặc những bộ quán áo giản dị. Đôi bàn tay của cô như búp măng non. Đám học sinh chúng em được cô nâng niu, chỉ dẫn từng li từng tí. Buổi sáng, trước khi vào học cô đến rất sớm giúp các bạn trực nhật. Cô dạy chúng em cách tính, … Giờ học, giọng cô trầm ấm dạy chúng em tìm số nguyên tố, hợp số,… Còn một số bạn chưa hiểu cô nhẹ nhàng và kiên nhẫn giảng giải cho các bạn vào giờ ra chơi hoặc vài phút trước khi tan học. Cô thương yêu chúng em như những đứa con nhưng cũng rất nghiêm khắc. Điều mà chúng em đứa nào cũng thích là cô rất công bằng, không thiên vị ai khi cho điểm cũng như khen, chê kịp thời. Lời cô giảng ngắn gọn, dễ hiểu và dễ nhớ. Cô dạy chúng em rất tận tình. Các thầy cô dự giờ đều khen lớp em học đều và có ý thức.
Instruct I just entered middle school and still have a lot of confusion. However, when I first met the teacher the day the school gathered 6th grade students, I already liked studying in her class. She entered the classroom and introduced her name as Hung. Her gentle face and gentle voice. She has black eyes that always shine with gentleness. Oval face and smooth white skin. High nose bridge, heart-shaped lips without lipstick but still pink. When she smiles, a dimple appears on her left cheek, very charming. She is over 30 years old, with a tall and slim figure. Teaches at Gia Cam Secondary School. Every class, she wears simple clothes. Her hands are like young bamboo shoots. We students are cared for and guided by her every step of the way. In the morning, before going to school, she comes very early to help her classmates on duty. She taught us how to calculate,... During class, her warm voice taught us how to find prime numbers, composite numbers, etc. For some of the students who didn't understand, she gently and patiently explained to them during recess or a few days ago. minutes before school ends. She loves us like children but is also very strict. What we all like is that she is very fair, does not favor anyone when giving points as well as praises and criticizes promptly. Her words are concise, easy to understand and remember. She taught us very enthusiastically. The teachers who attended the class all praised my class for studying regularly and consciously.
Hướng dẫn Màn đêm đã buông xuống từ lâu. Tôi ngồi nghe bà kể chuyện Tháng Gióng đến khuya mới đi ngủ. Câu chuyện Thánh Gióng đã đi vào giấc mơ của tôi. Khung cảnh mây trời bồng bềnh, huyền ảo hiện ra. Bỗng từ đây, có một người oai hùng, vạm vỡ, ăn mặc giống người xưa. Nghĩ đây là Thánh Gióng – người mình cần tìm nên tôi bắt đầu cuộc trò chuyện luôn. Mở đầu cuộc trò chuyện bao giờ cũng là lời chào của tôi dành cho Thánh Gióng. Cuộc sống ở giới thiên đình dường như đã làm Gióng thay đổi rất nhiều. Còn ở dưới trần gian, cuộc sống của nhân dân cũng đã khá hơn rất nhiều. Lời nói của tôi đã thu hút được sự chú ý của Thánh Gióng. Tôi kế: “Cuộc sống trần gian đã khác xưa rất nhiều, Gióng ạ! Những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát. Tòa siêu thị cao tầng đầy đủ những tiện nghi phục vụ cho gia đình. Nhà máy, công sở xuất hiện trên khắp thành phố. Đường phố thuận tiện cho giao thông. Đô thị văn minh. Trẻ em được cắp sách đến trường học điều hay, lẽ phải. Những khu vui chơi, giải trí lành mạnh hiện lên. Tất cả dường như chỉ xuất hiện trong nháy mắt. Gióng tiếp lời: – Xã hội bây giờ thay đổi nhiều quá. Đô thị văn minh, lành mạnh. Nhưng bên cạnh đó vẫn còn một số băn khoăn về cuộc sống bây giờ. Những dòng sông bị đào lấp để xây dựng công trình văn hóa. Tai nạn giao thông thì xảy ra liên tục. Một năm không biết bao nhiêu người phải thiệt mạng. Nguồn điện bị tiêu hao nhiều do người dân không tiết kiệm. Dòng nước sạch thì ô nhiễm. Những tai hại của cuộc sống vẫn dình dập ta bên cạnh sự đi lên không ngừng của đất nước. Bây giờ, tôi sẽ quay lại để hỏi về chiến thắng vang dội của Gióng năm xưa. Cho tôi hỏi thật nhé. – Làm thế nào mà Gióng đánh tan được một đội quân hùng mạnh của giặc Ân? – Không phải một mình tôi đánh tan giặc Ân đâu mà là lòng quật khởi, sự đoàn kết chống giặc của nhân dân ta. Trước sức mạnh của toàn dân, giặc Ân phải lui về nước đấy chứ. – Gióng kể giọng vui mừng. Tôi hỏi tiếp: – Đánh giặc xong, sao Gióng không ở lại nhận chức mà lại bay về trời? – Tôi đánh giặc Ân chỉ vì thương và cảm động trước việc làm muốn đuổi giặc Ân ra khỏi đất nước của muôn dân chứ không vì quyền lợi, danh lộc. – Vậy Gióng có thể mách tôi “bí kíp” để trở thành Thánh Gióng của thế kỷ XXI không?
Instruct Night has long fallen. I sat and listened to her tell stories about Month Giong until late at night before going to bed. The story of Saint Giong has entered my dreams. A magical, floating cloud scene appears. Suddenly from here, there was a majestic, muscular man, dressed like an ancient person. Thinking that this was Thanh Giong - the person I was looking for, I immediately started the conversation. The beginning of the conversation is always my greeting to Thanh Giong. Life in heaven seems to have changed Giong a lot. On earth, people's lives have also become much better. My words attracted Thanh Giong's attention. I said: "Life on earth is very different from before, Giong! High-rise buildings are growing close together. High-rise supermarket building with full amenities to serve the family. Factories and offices appear all over the city. The street is convenient for traffic. Civilized city. Children go to school to learn good things and common sense. Healthy entertainment and recreation areas appear. It all seems to appear in the blink of an eye. Giong continued: – Society has changed so much now. Civilized and healthy urban area. But besides that, there are still some concerns about life now. Rivers were dug up to build cultural works. Traffic accidents happen continuously. One year, we don't know how many people die. Electricity is consumed a lot because people do not save money. Clean water is polluted. The harms of life still haunt us alongside the country's constant progress. Now, I will return to ask about Giong's resounding victory in the past. Let me ask honestly. – How did Giong defeat a powerful army of the An enemy? – It was not me alone who defeated the An enemy, but the resiliency and solidarity of our people against the enemy. Faced with the power of the entire people, the An enemy had to retreat to the country. – Giong said in a happy voice. I asked again: – After fighting the enemy, why didn't Giong stay and accept his position instead of flying back to heaven? – I fought the An enemy only because I loved and was moved by the people's desire to expel the An enemy from the country, not for rights or fame. – So can Giong tell me the "secret" to becoming Saint Giong of the 21st century?
Hướng dẫn Các bạn ạ! Có lẽ bây giờ đã quá muộn khi tôi còn nói về chuyện tuổi thơ. Dù muộn nhưng tôi vẫn muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện xảy ra giữa tôi và chị Hạnh. Khi đó tôi mới học hết lớp 2 nghĩa là cách đây đã 6 năm. Hôm ấy, chẳng hiểu sao trời lại mưa to thế, bầu trời xám xịt, không có lấy một chút hy vọng nào là trì sẽ tạnh trong một tiếng nữa, đã gần năm rưỡi rồi mà bố tôi vẫn chưa đón. Mặc cho cô giáo khuyên nhủ tôi bỏ về. Trên đường về, qua cửa hành điện tử, chợt tôi nhìn thấy trên ti vi đang chiếu bộ phim mà tôi thích, tôi đứng lại để xem. Mải mê xem tôi chẳng để ý thời đã tối từ bao giờ, tôi liền dảo bước về nhà, vì trời đã sầm tối mà tôi vẫn chưa thuộc đường về. Ôi trời! hình như tôi đã bị lạc, tôi hoảng sợ run run bước về phía trước mong sao sẽ gặp được người quen. Đen đủi làm sao! Càng bước tôi lại chẳng gặp được ai mà khung cảnh thì càng trở nên lạ lùng. Thấy vậy tôi lại càng sợ, đứng bên một cái cột đèn tôi run rẩy rồi òa khóc. Một giọng nói vang lên khiến tôi định thần lại. – Trời ạ! Phương Anh sao lại ở đây? Đó là chị Hạnh người hàng xóm cạnh nhà tôi, người mà tôi rất ghét. Chắc chị ấy đang trên đường đi học thêm về. Tôi vừa khóc vừa trả lời. – Em … em bị lạc!
Instruct Hey guys! Maybe it's too late now for me to talk about childhood. Even though it's late, I still want to tell you the story that happened between me and Ms. Hanh. At that time, I had just finished 2nd grade, which was 6 years ago. That day, I don't understand why it rained so heavily, the sky was gray, there was not the slightest hope that the rain would stop in an hour, it was almost five-thirty and my father still hadn't picked me up. Even though the teacher advised me to leave. On the way home, passing through an electronics store, I suddenly saw a movie I liked playing on TV, so I stopped to watch. I was so engrossed in watching that I didn't notice when it got dark. I immediately walked home, because it was already dark and I still didn't know the way home. Oh my God! It seemed like I was lost. I panicked and trembled as I walked forward, hoping to meet someone I knew. How unlucky! The more I walked, the more I met no one and the more strange the scene became. Seeing that, I became even more scared. Standing next to a lamppost, I trembled and burst into tears. A voice rang out, causing me to regain my composure. - Oh man! Why is Phuong Anh here? That's Ms. Hanh, my next-door neighbor, whom I hate very much. She's probably on her way home from extra classes. I answered while crying. – I... I'm lost!
Hướng dẫn Em năm nay đã học lớp 6, đã chia tay ngôi trường Tiểu học gần được nửa năm. Ngôi trường Tiểu học là nơi đã gắn bó với em trong suốt thời tuổi thơ đẹp đẽ. Ở nơi đó, em đã được học rất nhiều thầy cô giáo nhưng cô giáo đã dạy em ngày lớp Một luôn để lại trong em những cảm xúc sâu lắng nhất. Bởi thế mà đã qua nhiều năm rồi nhưng em luôn ghi nhớ những hình ảnh đẹp đẽ, xúc động về cô. Cô Hường là cô giáo đã dạy em ngày lớp Một. Cô vừa là chủ nhiệm vừa đồng thời là cô dạy hai môn chính Toán và Tiếng Việt. Với cách dạy rất hay của cô mà những giờ học Tiếng Việt bao giờ cũng là giờ học mà em thích nhất. Cô Hường có dáng người thon thả, khuôn mặt trái xoan rất ưa nhìn nhưng ấn tượng nhất ở cô là ánh mắt và giọng nói. Em vẫn nhớ cái nhìn đầy dịu dàng, ấm áp và bao dung khi ấy của cô. Khi cô giảng bài hay khi cô hướng dẫn chúng em hoạt động tập thể cũng vậy. Chúng em thì ngô ngê, vụng dại chưa quen nề nếp – nhiều bạn còn rất hay làm nũng như ở mẫu giáo nhưng cô giáo của em chưa bao giờ cáu bẳn. Ánh mắt cô vẫn nhẹ nhàng như vừa khẽ nhắc nhở vừa như vỗ về. Nhớ một lần vì em lúng túng tháo lắp bút, mực dây đổ ra sách vở, em sợ quá khóc toáng lên. Cô vội vàng đến bên, cô nghiêm sắc mặt nhắc em không được tháo nghịch bút trong giờ nhưng đồng thời cô nhanh tay dọn sách vở và bế em đứng dậy rời khỏi bàn. Cô dẫn em ra chậu nước ngoài hành lang rồi cô vừa rửa tay cho em vừa dỗ dành em cho nín. Giọng nói ấy ấm áp, bao dung vô cùng. Hàng ngày, cô thường đến lớp rất sớm. Cô hhoir han, nhắc nhở chúng em từ chuyện ăn sáng, chuyện làm bài tập đến chuyện trực nhật giữa vệ sinh chung. Trong giờ học, tiếng cô giảng bài sao mà êm ái, ngọt ngào. Bởi thế mà em rất thích những giờ Tiếng Việt để được nghe cô đọc thơ. Cô vừa giảng bài vừa nhắc nhở chúng em học bài. Từng cử chỉ, việc làm của cô đều thể hiện sự quan tâm, tận tình, yêu thương học trò. Cô dạy chúng em cách cầm bút, cách tập viết, cách tập làm toán, cách tập đọc và cả cách ngồi đúng tư thế. Cô uốn nắn cho chúng em từng li từng tí, giúp chúng em mỗi ngày một thêm tiến bộ. Cô đến bên từng bạn, nhắc để quyển vở sao cho thẳng để viết chữ cho đẹp, nhắc ngồi sao cho đúng tư thế để không bị cận hay bị gù. Nhớ ngày đầu đi học, em cầm bút còn vụng về chứ chưa nói viết là viết đẹp, viết nhanh. Cô từng cầm tay em, hướng dẫn em đưa nét bút sao cho tròn nét chữ, rồi sao cho có nét thanh nét đậm khác nhau… Dần dần, dưới sự chỉ bảo của cô, em và các bạn đã thành thạo dần.
Instruct I'm in 6th grade this year, and have been away from elementary school for nearly half a year. Primary school is the place that has stuck with me throughout my beautiful childhood. There, I learned from many teachers, but the teacher who taught me in first grade always left me with the deepest emotions. That's why many years have passed, but I always remember the beautiful and touching images of her. Ms. Huong is the teacher who taught me in first grade. She is both the homeroom teacher and also teaches the two main subjects Math and Vietnamese. With her very good teaching style, Vietnamese lessons are always my favorite lessons. Ms. Huong has a slim figure and a very good-looking oval face, but the most impressive things about her are her eyes and voice. I still remember her gentle, warm and tolerant look at that time. It's the same when she lectures or when she guides us in group activities. We are naive, clumsy and not used to discipline - many of us are still very spoiled like in kindergarten, but my teacher has never been irritable. Her eyes were still gentle, as if gently reminding and comforting. I remember one time because I was awkwardly disassembling a pen, the ink spilled all over my books, I was so scared that I cried. She quickly came over, with a stern face, she reminded him not to take his pen off and play with it during class, but at the same time, she quickly cleared away his books and picked him up to leave the table. She led me to the water basin in the hallway, then she washed my hands while comforting me. That voice was warm and extremely tolerant. Every day, she often comes to class very early. Miss Han reminded us about breakfast, homework, and daily cleaning duties. During class, her voice is so soft and sweet when lecturing. That's why I really like Vietnamese classes to listen to her read poetry. She lectured and reminded us to study. Her every gesture and action shows her care, dedication, and love for her students. She taught us how to hold a pen, how to write, how to do math, how to read, and how to sit with the correct posture. She corrects us little by little, helping us make more progress every day. She came to each friend, reminded them to keep their notebooks straight so they could write beautifully, and reminded them to sit in the correct posture so they wouldn't be short-sighted or hunchbacked. I remember the first day of school, I was still clumsy holding a pen, not to mention writing beautifully and quickly. She used to hold my hand and guide me to make the strokes round, then to have different strokes, thick and thin... Gradually, under her guidance, my friends and I became proficient.
Hướng dẫn “Những ngôi sao thức ngoài kia Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con” Câu thơ này vốn đã rất quen thuộc đối với mỗi học sinh chúng ta nhưng nó ẩn chứa một ý nghĩa mà không phải ai cũng thực sự hiểu. Mỗi khi đọc câu thơ này, vô vàn những cảm xúc lại dâng trào trong lòng em. Điều dậy lên trong long trước tiên là Mẹ. Em nghĩ tới mẹ, nghĩ tới công lao to lớn của mẹ – người mà suốt cả cuộc đời vì con phải thức khuya dậy sớm chịu cực chịu khổ, ăn đắng nuốt cay, đi sớm về khuya, buôn tảo bán tần để làm ra miếng cơm manh áo cho con khôn lớn lên người…. Viết về mẹ là chủ đề đã không còn xa lạ nữa, những mỗi lần viết, trong lòng em lại là một dòng cảm xúc khác nhau. Nhân dịp 20/10 ngày phụ nữ Việt Nam này, em xin được viết những dòng cảm xúc từ sâu thẳm trong trái tim mình gửi tới người mẹ kính yêu của em! Mẹ em không phải là một người có ngoại hình đẹp! Mẹ không đẹp như hoa hậu, không có làn da trắng sứ mịn màng… Nhưng với em mẹ rất đẹp ở tâm hồn, ở cuộc đời nhiều hy sinh lặng lẽ… Ở mẹ có một tình thương bao la đối với gia đình. Đôi mắt mẹ hiền từ lắm. Đôi mắt ấy luôn luôn sáng lên ánh nhìn của một tình thương bao la đối với em. Mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, em thấy được bao nỗi vất vả, tần tảo của mẹ. Những nếp nhăn quanh viền mắt là minh chứng cho điều đó. Rằng mẹ đã yêu thương em và chị gái em như thế nào. Mẹ đã lo lắng cho chúng em ra sao, đã phải vất vả làm lụng như thế nào để chị em em được như ngày hôm nay. Rồi những điều ấy ngày càng thể hiện rõ trên đôi tay mẹ. Đôi bàn tay mẹ nhiều những vết chai sần, đen sạm, bỏng rộp khiến em nhìn cũng phải xót thương… Nhưng chính đôi bàn tay gầy guộc xương xẩu ấy đã nuôi nấng chúng em bao năm nay, để giờ chị vào đại học, em cũng tự hào 8 năm qua vẫn luôn “không đến nỗi tệ”. Người mẹ nào cũng luôn mong con mình được sống mạnh khỏe, vui đến trường và học tập để mau khôn lớn… Mẹ cũng vậy, mẹ đã làm mọi điều để em được hạnh phúc.
Instruct “The stars are awake out there Not by the mother stayed up for us" This verse is already very familiar to each of our students, but it contains a hidden meaning that not everyone really understands. Every time I read this poem, countless emotions well up in my heart. The first thing that arose in my heart was Mother. I think of my mother, of her great contributions - the person who, for the sake of her children, had to stay up late, get up early, endure hardships, eat bitter food, go home early and come home late, sell seaweed and sell food to make a living. Food and clothes for my children to grow up... Writing about my mother is a topic that is no longer strange, but every time I write, I feel a different flow of emotions in my heart. On the occasion of October 20, Vietnamese Women's Day, I would like to write these feelings from the depths of my heart to my beloved mother! My mother is not a beautiful person! Mom is not as beautiful as a beauty queen, does not have smooth porcelain white skin... But to me, she is very beautiful in her soul, in her life of many quiet sacrifices... She has immense love for her family. Mother's eyes are very gentle. Those eyes always shine with the look of immense love for you. Every time I look deeply into those eyes, I see all of my mother's hardships and hardships. The wrinkles around the eye rims are proof of that. How much my mother loved me and my sister. How much Mom worried about us, how hard she worked to make us who we are today. Then those things became more and more evident in her mother's hands. Mother's hands are full of calluses, dark spots, and blisters, which makes me feel sorry for her... But it's those skinny, bony hands that have raised us for so many years, so that now I'm going to college, my brother. also proud that the past 8 years have always been "not so bad". Every mother always wants her child to live a healthy life, go to school happily, and study to grow up quickly... Mom, too, has done everything to make her child happy.
Hướng dẫn Mỗi người đều có một người mẹ và một cảm xúc dành cho mẹ. Đối với tôi mẹ là chỗ dựa của tình yêu của mẹ đối với tôi. Sau đây các bạn hãy lắng nghe câu chuyện của mẹ tôi. Nhớ ngày xưa khi còn bé, mẹ ôm ấp tôi những lúc trời lạnh. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói trầm ấm. Đôi mắt mẹ yêu thương nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen láy làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong chăn cùng mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ yên, ngủ say để sáng mai còn đi học sớm, không bị thiếu ngủ…. Có những điều không cần phải nói ra, tuy tôi còn nhỏ, tôi cũng có thể cảm nhận được! Những lần tôi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để săn sóc tôi. Sáng dậy, đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi thế nào. Những hôm đó, trông mẹ xanh xao quá. Nhiều hôm tôi đã tranh giành với em nên đã làm mẹ buồn lòng, hôm nào tôi làm bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ sớm để ngày mai đi học. Còn những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ luôn nói với tôi: Con cố găng ngoan ngoãn, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh chính mẹ…
Instruct Everyone has a mother and feelings for her. For me, my mother is the support of her love for me. Next, please listen to my mother's story. I remember when I was a child, my mother hugged me when it was cold. My mother told me thrilling, fascinating fairy tales in a warm voice. My mother's loving eyes looked at me affectionately. Her dark eyes make her very smart. Even when I crawled under the blanket with my mother, I felt her warm, gentle breath. Mom wants me to sleep peacefully, sleep soundly so I can go to school early tomorrow morning and not be sleep deprived.... There are things that don't need to be said, even though I'm young, I can still feel it! When I was sick, my mother stayed up all night to take care of me. In the morning, my mother's eyes were sunken due to lack of sleep. I understand how worried my mother is about me. Those days, my mother looked so pale. Many days I fought with my sister, which made my mother sad. Every day I did my homework late, she always reminded me, worried, and urged me to go to bed early to go to school tomorrow. When I got bad grades, my mother never scolded me. Mom was patient, explaining it to me little by little until I understood. Mom always told me: Try to be obedient, don't let me lose patience. When a mother hits her child, she hits herself...
Hướng dẫn “… Mẹ già như chuối chin cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi, mồ côi khổ lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo…” mỗi khi nghe câu hát ây lòng con lại. Nó khiến con nghĩ tới mẹ, nghĩ tới công ơn sâu nặng của mẹ. Mẹ là người suốt cả cuộc đời vì con thức khuya dậy sớm chịu đựng khổ cực tạo ra miếng cơm manh áo cho con lớn khôn. Hôm nay nhân ngày 20/10, con xin được viết những dòng cảm xúc từ sâu trong trái tim con gửi tới người mẹ kính yêu của con. Mẹ à! Con thật hạnh phúc khi có mẹ. Mẹ là người dành trọn tình yêu thương chăm sóc cho con từ miếng cơm cho đến giấc ngủ… Mẹ là tất cả với con. Mười ba năm sau, mẹ nuôi con khôn lớn nhưng tới tận bây giờ con vẫn chưa thể làm gì được để báo hiếu mẹ. Giờ đây, con chỉ biết viết những dòng cảm xúc trong lòng của con gửi tới mẹ. Đây chính là những dòng tâm sự sâu kín từ trái tim con. Mười ba năm lớn lên là mười ba năm mẹ chăm sóc cho con, mỗi năm mẹ già đi một tuổi là them nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ. Là thêm những vết trai sạn trên đôi bàn tay vất vả sớm hôm, là them nhiều nỗi lo trong lòng, nhiều đắng cay trong cuộc đời. Để chở về cho con những trái ngọt bình yên với những ấm áp an lành. Còn mẹ không được hạnh phúc như những người phụ nữ khác. Khi sinh con ra chưa được bao lâu thì bố đã không còn bên mẹ nữa. Đó là mất mát lớn của gia đình – là nỗi đau tình thần với mẹ. Nhưng mẹ đã mạnh mẽ đứng dạy nuôi hai chị em con khôn lớn trưởng thành.
Instruct "... A mother is as old as a ripe banana tree. The wind shakes her and her child falls and she becomes an orphan. It's so hard to be an orphan. If you're hungry, hungry, thirsty, and thirsty, who will take care of you..." Every time I hear this song, my heart aches. It makes me think of my mother, of her profound gratitude. Mother is the person who spends her whole life staying up late and waking up early to endure hardships to create food and clothes for her children to grow up. Today, on October 20, I would like to write these feelings from deep in my heart to my beloved mother. Mom! I am so happy to have a mother. Mother is the one who devotes all her love and care to her child from food to sleep... She is everything to her child. Thirteen years later, my mother raised me, but until now I still haven't been able to do anything to repay my mother. Now, I only know how to write the feelings in my heart to my mother. These are the deepest confessions from my heart. Thirteen years of growing up are thirteen years of mother taking care of her child. Every year a mother grows older, there are more wrinkles on her face. There are more scars on the hands that have worked hard in the morning, there are more worries in the heart, more bitterness in life. To bring home sweet fruits of peace and warmth of peace. And my mother is not as happy as other women. Not long after the child was born, the father was no longer with the mother. It was a great loss for the family - emotional pain for the mother. But my mother was strong enough to raise my two sisters and children to adulthood.
Hướng dẫn “Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” Nếu như công cha được ví như núi Thái Sơn cao ngất trời, chắn phong ba bão táp che chở cho con thì lòng mẹ dạt dào, chảy mãi chảy vĩnh hằng như nước trong nguồn. Mẹ tôi cũng như vậy, luôn yêu thương, che chở cho tôi. Là bến đỗ cuối cùng của tất cả những người con. Mẹ dong dỏng cao, da trắng, mái tóc hạt dẻ lượn sóng bồng bềnh, chảy dài xuống quá vai. Hàm răng trắng đều, mẹ đẹp nhất là những lúc mẹ nở một nụ cười, hàm răng đều tăm tắp, trắng ngà lộ ra, trông thật duyên dáng làm sao! Nghe mự kể lúc nhỏ, lúc tôi chỉ là một sinh linh nhỏ bé mới sinh ra trên đời này. Mẹ luôn mong tôi sẽ thành một người con ngoan, học giỏi. Nhưng có những lúc tôi đã làm cho ẹ thất vọng những lúc tôi thất bại. Nhưng khi đó mẹ vẫn nở một nụ cười an ủi, động viên đầy ấm áp với tôi. Đó cũng là động lực giúp tôi tiến bộ hơn và có lẽ đối với tôi không gì hạnh phúc hơn lúc nhìn thấy mẹ nở một nụ cười đầy tự hafocho tôi. Nụ cười của mẹ như lò sưởi ấm trái tim, nếu thiếu đi nụ cười ấm áp của mẹ tôi như thiếu thứ gì đó không thể bù đắp nổi. Tôi luôn cảm nhận được tình cảm của mẹ dành cho tôi thật lớn lao. Dù mẹ không phải là một giáo viên dạy giỏi. Nhưng mẹ luôn là một tấm gương để chị em chúng tôi noi theo. Tôi còn nhớ một lần mẹ hỏi: “ Con biết bộ phận nào trên cơ thể quan trọng nhất không?” tôi nghĩ hồi lâu rồi trả lời mẹ: “ Là bàn tay phải không mẹ?”. Vì bàn tay tần tảo chai sờn của mẹ đã làm nên tất cả, bao bọc che trở cho tôi. Mẹ nói: “ Có thể con nói có lí nhưng đó chưa phải là đáp án đúngcon ạ”. Tôi trầm ngâm suy nghĩ rồi lại nói: “Đó là đôi mắt phải không mẹ?”. Mẹ tôi vẫn lắc đầu nói “ Không”. Mãi cho đến một ngày, tôi cùng mẹ đến dự đám tang bố bạn mẹ. Ở đó, những người con lòng đau như cắt khóc thảm thiết bên linh cữu người cha. Mọi người thương cảm chia sẻ nhưng buồn đau với những người con trong cơn mất mát. Trên đường về mẹ nói: – Con à, đôi vai chính là phần quan trọng nhất của con người bởi đó là nơi con người có thể tựa vào để khóc mỗi khi buồn, mỗi khi bị tổn thương hay gặp bất hạnh trong cuộc sống. Sau này lớn lên tôi mới hiểu hết được ý nghĩa của câu nói đó. Ở bên mẹ tôi đã học được rất nhiều điều. Mẹ tôi là thế đấy! Tôi luôn tự hào vì có một người mẹ tuyệt vời. Nếu một ngày nào đó, cuộc sống của tôi thiếu vắng mẹ thì sao nhỉ? Nó sẽ thật vô nghĩa. Vì tôi vẫn luôn là đứa trẻ cần mẹ chở che. Mẹ là bóng cao luôn dõi theo mỗi bước đi của tôi để chỉ đường mỗi khi tôi lạc lối.
Instruct "The father as a mountain Motherhood is like water flowing from a source." If the father's work is likened to the sky-high Thai Son mountain, blocking the wind and storms to protect the child, then the mother's heart is overflowing, flowing eternally like water in a source. My mother is the same, always loves and protects me. It is the final destination of all children. My mother is tall, has white skin, and has wavy chestnut hair that flows down past her shoulders. Mom's most beautiful teeth are when she smiles, her even, ivory white teeth are exposed, how charming they look! Listen to me talk about when I was little, when I was just a small creature just born into this world. My mother always hoped that I would become a good child and study well. But there were times when I disappointed her, times when I failed. But at that time, my mother still gave me a warm smile of comfort and encouragement. That is also the motivation that helps me improve and perhaps there is nothing happier for me than seeing my mother give me a smile full of self-esteem. Mom's smile is like a furnace that warms the heart. Without her warm smile, I feel like I'm missing something that cannot be compensated for. I always feel my mother's love for me is great. Even though my mother is not a good teacher. But mother is always an example for us sisters to follow. I still remember one time my mother asked: "Do you know which part of the body is the most important?" I thought for a while and then answered my mother: "It's the hand, right?". Because my mother's hard-working, calloused hands did everything, protecting me. Mom said: "Maybe what you say makes sense, but that's not the right answer." I pondered and then said: "Those are the eyes, aren't they, Mom?". My mother still shook her head and said "No". Until one day, my mother and I attended her friend's father's funeral. There, the heartbroken children cried bitterly next to their father's coffin. Everyone sympathizes and shares sadness with the children in their loss. On the way home mom said: – Son, the shoulders are the most important part of a person because they are the place where a person can lean on to cry when they are sad, whenever they are hurt or encounter misfortune in life. Only later when I grew up did I fully understand the meaning of that statement. Being with my mother I learned many things. That's my mother! I am always proud to have a wonderful mother. What if one day, my life would be without my mother? It would be meaningless. Because I have always been a child who needs my mother to protect me. Mom is a tall shadow who always watches over my every step to show me the way when I get lost.
Hướng dẫn Trong gia đình, mẹ là người em yêu quý nhất, mẹ luôn dành cho chúng em những gì tốt đẹp nhất có thể. Mẹ là tia nắng mỗi buổi sớm mai. Mẹ là cơn gió đầu mùa nhè nhẹ. Mẹ là dòng suối hiền tắm mát lòng con mỗi ngày. Tình thương mà mẹ giành cho hai chị em em là vô bờ bến. Với phong cách nhẹ nhàng và giản dị nên trông mẹ trẻ hơn nhiều so với tuổi 35 hiện nay của mẹ. Mẹ có khuôn mặt tròn, mái tóc đen mượt được cắt tỉa gọn gàng càng làm cho mẹ tăng thêm sự trẻ trung và cuốn hút. Đôi mắt mẹ dịu dàng đến khó tả, thấm đượm sự bao dung và trìu mến. Đôi mắt ấy ánh lên sự tươi vui khi chúng em hái được những bông hoa điểm 10 nhưng lại thật ưu tư và buồn bã khi chúng em mắc lỗi. Người ta thường nói: “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”. Đúng như vậy, khi nhìn vào đôi mắt mẹ em mới thấu hiểu được biết bao nỗi khó khăn, bộn bề của cuộc sống thời hiện đại mà mẹ đã phải trải qua. Không những chỉ 9 tháng 10 ngày mẹ mang nặng đẻ đau để sinh ra hai chị em em mà còn bao nhiêu vất vả mẹ phải vượt qua để nuôi chúng em khôn lớn mỗi ngày.
Instruct In my family, my mother is the person I love the most, she always gives us the best things possible. Mother is a ray of sunshine every morning. Mother is the gentle breeze of the first season. Mother is a gentle stream that cools my heart every day. The love that my mother has for my two sisters is boundless. With a gentle and simple style, mother looks much younger than her current age of 35. Mom has a round face and neatly trimmed silky black hair, making her more youthful and attractive. Mother's eyes are indescribably gentle, imbued with tolerance and affection. Those eyes sparkled with joy when we picked flowers with a score of 10, but were very worried and sad when we made mistakes. People often say: "The eyes are the windows of the soul." That's right, when I look into my mother's eyes, I can understand how many difficulties and chaos of modern life she has had to go through. Not only did mother have to endure 9 months and 10 days of heavy labor to give birth to two sisters, but also how many hardships did she have to overcome to raise us every day.
Hướng dẫn “Gió mùa thu mẹ ru con ngủ Năm canh chày thức cả năm canh” Cứ mỗi lần nghe thấy hai câu ca dao này vang lên là tôi lại nghĩ đến người mẹ đã sinh thành, nuôi nấng, dạy bảo tôi. Có lẽ, thật bất hạnh cho những người nào không có mẹ, bởi mẹ đã dành cả đời cho chúng chúng ta mà không hề toan tính một điều gì cả. Và mẹ tôi cũng là một người như vậy. Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, tôi đã được âu yếm, che chở của bố mẹ. Vậy mà thời gian trôi nhanh quá, mẹ đã bước qua tuôi bốn mươi rồi. Trên khuôn mặt mẹ bây giờ đã dần xuất hiện những nếp nhăn rồi. Có thể với ai đó mẹ không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng với tôi thì mẹ luôn là người tuyệt nhất. Mẹ có nước da ngăm đen, đôi bàn tay mẹ hơi thô ráp. Đó cũng là vì mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi gia đình. Tuy vậy nhưng đôi bàn tay ấy cũng đã cho tôi những giấc ngủ yên, những bữa ăn ngon. Trong con mắt của một người con, tôi chưa bao giờ tự đạt câu hỏi cho mình “Tại sao mẹ lại chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì tôi?” Mẹ là một người rất tốt, nhưng có lúc tôi lại nghĩ mẹ thất ác với tôi. Đã có biết bao nhiêu lần mẹ mắng tôi, tôi đã phải khóc. Tôi khóc không phải là vì hối hận mà chỉ vì uất ức, cay đắng. Rồi đến một lần, tôi đã quên không làm bài tập ở lớp và cô giáo bảo tôi về viết bản kiểm điểm rồi xin chữ ký của gia đình. Lúc đó, tôi cảm thấy rất lo lắng, nếu bố mẹ biết thì sẽ đánh tôi mất. Thế là tôi mới nghĩ ra một cách giả chữ ký của mẹ. Ngày mai cũng đến, tôi lên nộp bản kiểm điểm cho cô giáo, nhìn vẻ mặt cô tôi biết là cô đã đoán ra. Tan học, về nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi ở ghế và mẹ nói: “Sao con lại dấu mẹ là bị viết bản kiểm điểm.” Cứ nghĩ là sẽ bị một cái tát đau điếng. Nhưng không, mẹ chỉ lặng người, mặt tái xanh rồi đi vào phòng. Tôi bây giờ mới thấy thực sự có lỗi với mẹ, tôi chạy vội lên tầng, khóa chặt cửa phòng. Tôi lại khóc, khóc nhiều lắm, tôi muốn xuống để xin lội mẹ nhưng lại sợ xuống thì mẹ sẽ mắng. Sáng sớm hôm sau, vẫn tiếng gọi quen thuộc như mọi khi, tôi xuống nhà đã thấy trên bàn được chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Mẹ tôi nói: “Con xuống rồi à, lại đây ăn sáng rồi đi học đi con!” Tôi không đáp lại mà chỉ ngồi xuống rồi ăn. Trong lúc đó, tôi đã lấy hết can đảm để xin lỗimẹ, tôi nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ vì đã dấu chuyện phải viết bản kiểm điểm. Mẹ tha lỗi cho con mẹ nhé!” Mẹ đáp lại: “Không sao đâu con, mẹ sẽ tha lỗi cho con nhưng lần sau con không được tái phạm nữa nhé.” Thế là hai mẹ con tôi lại trò chuyện vui vẻ như xưa. Mẹ tôi là người như vậy đấy, luôn nhân hậu và vị tha với mọi người xung quanh. Mẹ tôi rất chăm chỉ, việc gì trong nhà mẹ cũng làm hết. Mẹ cho tôi tất cả nhưng tôi lại chưa báo đáp được gì cho mẹ. C 2000 ả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói được với mẹ. Lúc này, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng:“ Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ,cần mẹ biết bao. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc với con, con sẽ không giân dỗi nữa mà sẽ chỉ cúi đầu nhận lỗi với mẹ thôi.”
Instruct “Autumn wind, mother lulls me to sleep Five watches, pestle, stay awake all five watches" Every time I hear these two folk songs, I think of the mother who gave birth, raised, and taught me. Perhaps, it is unfortunate for those who do not have a mother, because she has spent her whole life with us without planning anything. And my mother is also such a person. Since I was born and cried my first time, I have been loved and protected by my parents. Yet time passes so quickly, my mother has already turned forty. Wrinkles have gradually appeared on my mother's face. Maybe to someone, mother is not the most beautiful person, but to me, she is always the best. Mom has dark skin and her hands are a bit rough. That's also because mothers have to work hard to support the family. However, those hands also gave me peaceful sleeps and delicious meals. In the eyes of a child, I have never asked myself the question "Why did my mother accept to sacrifice unconditionally for me?" Mom is a very good person, but sometimes I think she is mean to me. There were so many times my mother scolded me, I had to cry. I cry not because of regret but just because of frustration and bitterness. Then one time, I forgot to do my homework in class and the teacher told me to go home and write a review and ask my family for signatures. At that time, I felt very worried that if my parents knew they would beat me. So I thought of a way to fake my mother's signature. Tomorrow came, I went up to submit my review to the teacher. Looking at her face, I knew she had guessed it. After school, when I came home, I saw my mother sitting in the chair and she said: "Why did you hide it from me that you would be written up for a review?" I thought I would get a painful slap. But no, mother just remained silent, her face turned pale and went into the room. I now felt really sorry for my mother, I rushed upstairs and locked the door to my room. I cried again, cried a lot, I wanted to go down to ask my mother for help, but I was afraid that if I went down, she would scold me. Early the next morning, with the same familiar call as always, I went downstairs and saw a lot of food prepared on the table. My mother said: "You're down, come here, have breakfast and then go to school!" I didn't respond but just sat down and ate. During that time, I mustered up the courage to apologize to my mother. I said: "Mom, I'm sorry for hiding the fact that I had to write a review. Mom, please forgive me!” Mom replied: "It's okay, I'll forgive you, but next time don't do it again." So my mother and I talked happily again like before. My mother is like that, always kind and forgiving to everyone around her. My mother is very hard-working, she does everything in the house. Mom gave me everything but I haven't been able to repay her anything. In 2000, I still couldn't say words of love to my mother. At this moment, I just want to tell my mother: "Mom, now that I'm older, I see how much I love you and need you." When you make a mistake, I will be strict with you. You will no longer be angry, but will only bow your head and admit your mistake to me."
Hướng dẫn “Đi khắp thế gian không ai sánh bằng Mẹ Gian khổ cuộc đời ai gánh nặng hơn Cha” Mẹ – một từ giản dị mà sao thiêng liêng, yêu thương đến lạ lùng. Cảm ơn Ông Trời đã đem đến cho em một mái ấm gia đình. Đặc biệt hơn cả, Ông đã cho em một người mẹ hiền, để mẹ chăm sóc cho em thật chu đáo. Mẹ đã nuôi dưỡng em từ khi em mới sinh ra cho đến bây giờ. Dáng người mẹ dong dỏng cao. Khuôn mặt trái xoan phúc hậu. Mái tóc mẹ đen nhánh, óng mượt mà em luôn thầm mơ ước. Đôi mắt sáng với đôi lông mày cong cong. Đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy ánh lên vẻ cương nghị nhưng cũng rất đầm ấm. Đó là lúc mẹ âu yếm nhìn em, mẹ chăm em, ánh mắt ấy tràn đầy tình yêu thương. Đôi bàn tay mẹ thô ráp, gầy guộc chú không trắng trẻo, mịn nàng như bao người khác. Mẹ bảo, ai cũng chê tay mẹ xấu. Nhưng lúc đó mẹ chỉ cười… Em biết, đôi bàn tay mẹ thô ráp vì em. Bàn tay ấy đã nấu những bữa cơm ngon cho gia đình. Bàn tay ấy quạt mát, vuốt ve mỗi lúc em ngủ. Bàn tay ấy chai sạn vì giặt giũ và làm bao việc trong gia đình… Em rất yêu đôi bàn tay ấy của mẹ. Bao lần em ốm, đôi bàn tay ấy đã nắm chặt tay em, động viên em giúp em dạn dĩ hơn, mạnh mẽ hơn. Đôi bàn tay ấy đã uốn nắn cho em từ cách cẩm thìa, cầm đũa, đưa bút, tập lái xe đạp… Để đến hôm nay, em tự tin đến trường, hòa nhập với bạn bè, tự hào là con gái mẹ! Mẹ cũng là cô giáo. Sáng sáng, mẹ đi làm, trưa về lại lo cơm nước rồi lại vội vã tới trường cho kịp giờ lên lớp buổi chiều. Tối về mệt nhưng mẹ vẫn cố gắng bảo ban em học bài. Có bài toán chưa tìm ra đáp số hay một bài văn chưa làm được, mẹ kiên nhẫn giảng giải đến bao giời em hiểu mới thôi. Nhiều lúc gặp chuyện không vui, em thường ngồi khóc. Mẹ đến bên em, an ủi em và lau đi những giọt nước mắt của em. Dường như mẹ đem đến ánh sáng và hi vọng cho em. Dường như mẹ là nguồn động lực rất lớn giúp em v 2000 ượt qua mọi khó khăn, vất vả trong cuộc sống. Dường như mẹ là vầng hào quang soi sáng con đường em đi. Dường như mẹ là niềm tin giúp em vững chắc trên đường đời.
Instruct “Going around the world, no one can compare to Mother Who carries the burden of life's hardships more than the Father? Mother - a simple word yet surprisingly sacred and loving. Thank God for giving me a warm home. Most especially, he gave me a kind mother, so that she could take good care of me. My mother has raised me since I was born until now. The mother's figure is tall and slim. Kind oval face. My mother's hair is jet black and shiny, which I have always secretly dreamed of. Bright eyes with arched eyebrows. Especially the eyes. Those eyes sparkled with determination but were also very warm. That was when my mother looked at me lovingly, she took care of me, her eyes were full of love. His mother's hands were rough and thin, not as white and smooth as other people's. Mom said, everyone criticizes my hands for being ugly. But at that time, my mother just laughed... I know, her hands were rough because of me. That hand cooked delicious meals for the family. That hand cools and caresses me every time I sleep. Those hands are calloused from doing laundry and doing many household chores... I really love those hands of my mother. No matter how many times I was sick, those hands held me tightly, encouraging me to help me become bolder and stronger. Those hands have taught me how to hold a spoon, hold chopsticks, give a pen, learn to ride a bicycle... So that today, I confidently go to school, integrate with friends, and am proud to be my mother's daughter! Mom is also a teacher. In the morning, my mother goes to work, comes back at noon, takes care of food, and then rushes to school to be on time for afternoon classes. At night, I was tired but my mother still tried to tell my classmates to study. If there's a math problem I haven't found the answer to yet or an essay I haven't been able to complete, my mother patiently explains until I understand. Many times when something unpleasant happens, I often sit and cry. Mom came to me, comforted me and wiped away my tears. It seems like my mother brings light and hope to me. It seems that my mother is a great source of motivation to help me overcome all difficulties and hardships in life. It seems like my mother is a halo that illuminates my path. It seems that my mother is the belief that helps me stay steady on my life's path.
Hướng dẫn “Lòng mẹ bao la như biền Thái Bình dạt dào” Câu hát đó cứ ngân nga trong lòng em mỗi khi nhớ tới mẹ. Người mẹ vất vả, nhọc nhằn một nắng hai sương lo cho chúng em. Mẹ là người em yêu quý nhất trên đời. Khi mọi vật đã về đêm, em ngồi bên cửa sổ và những dòng suy nghĩ miên man lại chạy qua em. Mẹ em năm nay đã bốn mươi hai tuổi rồi nhưng trông còn rất trẻ. Dáng người mẹ dong dỏng cao, nước da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan. Mái tóc của mẹ đen mượt, óng truốt, buông xuống ngang lưng, có cài chiếc cặp sáng loáng đằng sau gáy. Trên mái tóc mẹ có vài cái tóc trắng. Mái tóc mẹ bạc theo thời gian. Có lẽ, mẹ đã lo lắng quá nhiều cho em, lo lắng cho công việc và mẹ có cả ngàn nỗi lo lắng. Đôi mắt của mẹ mở to dưới cặp lông mày là liễu. Đôi mắt mẹ sâu thẳm, chứa đựng một chút khắc khổ nhưng nó cũng thật trìu mến. Phía đuôi mắt, sau bao nhiêu năm tháng vất vả đã hằn lên những vết chân chim. Mỗi khi em đạt điểm cao, đôi mắt mẹ chứa đựng niềm vui. Khi em mắc lỗi, đôi mắt ấy ánh lên cái nhìn buồn bã. Những lúc ấy, em tự hỏi: “Tại sao mình lại làm mẹ buồn chứ”. Mẹ có nụ cười tươi. Khi em chán nản, bi quan, nụ cười của mẹ như động viên em, giúp em đứng dậy, khích lệ em đừng nản chí mà hãy cứ bước lên phía trước. Nếu ai hỏi em yêu nhất điểm gì ở mẹ thì em sẽ không ngần ngại trả lời đó là bàn tay mẹ. Bàn tay mẹ không đẹp, nó thô ráp, gầy guộc và có những vết chai như ghi lại nỗi vất vả của mẹ. Thời gian và sự vất vả đã làm cho bàn tay trắng, mềm mại ngày nào trở nên thô ráp, gầy guộc. Chính bàn tay ấy đã nuôi em khôn lớn, quạt cho em những trưa hè mất điện, những đêm đông trời trở rét, bàn tay ấy ôm ấp em sưởi ấm. Mẹ em là giáo viên dạy văn. Tối nào cũng vậy, mẹ đều kèm em học, giúp em hoàn thành bài tập. Mẹ luôn động viên em: “Con cố gắng chăm chỉ học hành để sau này trở thành người có ích cho xã hội, cống hiến cho xã hội thật nhiều nhé”. Buổi sáng, mẹ dạy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Những công việc ở trường tuy rất bận rộn nhưng mẹ vẫn luôn nghĩ đến gia đình. Bận rộn là thế nhưng chưa một lần em nghe thấy mẹ than thơ, kêu ca. Biết mẹ vất vả như vậy nên em đều khen mẹ nấu thật ngon, giúp mẹ những việc nhà mình làm được hay thỉnh thoảng vào bếp nữa. Chắc mẹ vui lắm khi thấy con gái mình trưởng thành như vậy. Với học sinh, mẹ tận tụy hướng dẫn, chi bảo những bài khó. Nhiều anh chị ra trường trở thành người giỏi giang nhờ công lao của mẹ. Mẹ rất tốt với mọi người nên ai cũng quý mến mẹ. Không bao giờ mẹ đánh chúng em khi mắc lỗi. những lần như thế mẹ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhắc nhở chúng em. Nhiều khi, sự im lặng buồn bã đã 2000 là hình phạt rất nặng nề cho chúng em rồi. Nhớ làm sao, không thể quên được tình yêu thương của mẹ dành cho em. Những khi em ốm, mẹ thức trắng đêm để lo cho em. Lúc thì mẹ lấy khăn lạnh chườm trán, lúc thì nấu bát cháo, pha cốc sữa. Em còn nhớ, một lần em bị ốm, mẹ đã thức cả đêm đẻ chăm sóc cho em. Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy em thấy mẹ đanh ngồi trên ghế và gục đầu lên giường ngủ. Mái tóc của mẹ trở nên xơ xác, bơ phờ. Đôi mắt của mẹ thâm cuồng, trũng sâu. Còn khuôn mặt của mẹ toát lên vẻ mệt mỏi và trông thật hốc hác. Lúc ấy, em cảm thấy rất thương mẹ. Sau lần ấy, mẹ gầy hẳn đi vì nhiều ngày không ngủ, không dám chợp mắt vì sợ em sốt cao. Em chợt nghĩ, cái con bé hay ốm yếu từ nhỏ này đã lấy đi của mẹ bao đêm không ngon giấc, lấy đi biết bao sự mệt nhọc, vất vả. Đợi đến bao giờ em mới có thể trả lại cho mẹ những điều ấy đây. Hồi nhỏ em đã làm mẹ đau đớn. Vốn gầy gò, lười ăn nên mẹ phải rất vất vả mới đút được cho em mấy thìa cơm, nuôi em lớn đến thế này. Những khi em ăn cơm. Mẹ con em phải chạy mấy vòng quanh sân. Vì hôm đó trời vừa mưa xong, sân lại trơn, mẹ đã bị ngã và gẫy chân. Lúc ây, em còn nhỏ, chả biết mẹ đau như thế nào, cũng chả giúp gì được, kể cả nói một câu “mẹ khỏe nhanh nhé”. Đến tuổi đi học mẫu giáo, thấy các bạn, thầy cô giáo xa lạ, em chạy đến bên mẹ, ôm chặt lấy mẹ khóc vì sợ. An ủi, dỗ dành, động viên mãi, cuối cùng mẹ cũng giúp em hòa nhập môi trường mới. Em tự tin đến trường mỗi ngày rồi để lại sau lưng nụ cười tươi biết bao của mẹ.
Instruct "A mother's heart is as vast as the vast Pacific Ocean" That song keeps humming in my heart every time I think of my mother. The mother worked hard and worked hard to take care of us. Mom is the person I love the most in the world. When everything was night, I sat by the window and endless thoughts ran through me. My mother is forty-two years old this year but looks very young. The mother's body is tall and slender, her skin is pink and white, and her face is oval. Her mother's hair is silky black and shiny, falling down her back, with a shiny briefcase on the back of her neck. There are a few white hairs in my mother's hair. Mother's hair turns gray over time. Perhaps, my mother worried too much about me, worried about work and she had thousands of worries. Mother's eyes opened wide under willow eyebrows. Mother's eyes are deep, containing a bit of austerity but they are also very affectionate. At the corners of the eyes, after many years of hard work, crow's feet have appeared. Every time I get a high score, my mother's eyes contain joy. When I make a mistake, her eyes sparkle with sadness. At those times, I asked myself: "Why do I make my mother sad?" Mom has a bright smile. When I am depressed or pessimistic, my mother's smile seems to encourage me, help me stand up, and encourage me not to be discouraged but to keep moving forward. If anyone asks me what I love most about my mother, I will not hesitate to answer that it is her hands. Mother's hand is not beautiful, it is rough, thin and has calluses that seem to record her mother's hardships. Time and hardship have made white, soft hands become rough and skinny. It was that hand that raised me, fanned me on summer afternoons without power, cold winter nights, that hand hugged me to keep me warm. My mother is a literature teacher. Every night, my mother tutors me in studying and helps me complete my homework. My mother always encouraged me: "Try to study hard so that in the future you can become a useful person for society and contribute a lot to society." In the morning, my mother taught me early to prepare breakfast for the whole family. Even though school work is very busy, my mother always thinks about her family. Even though she's so busy, I've never heard my mother complain or complain. Knowing that my mother is having such a hard time, I always praise her for cooking well, helping her with the housework, or occasionally going to the kitchen. She must be very happy to see her daughter grow up like that. With students, mother devotedly guides and advises on difficult lessons. Many brothers and sisters graduated from school and became talented people thanks to their mothers' efforts. Mom is very kind to everyone so everyone loves her. Mom never beat us when we made mistakes. At times like that, my mother gently advised and reminded us. Many times, the sad silence of 2000 is a very heavy punishment for us. How I remember, I cannot forget my mother's love for me. When I was sick, my mother stayed up all night to take care of me. Sometimes my mother used a cold towel to compress her forehead, sometimes she cooked a bowl of porridge or a cup of milk. I still remember, one time I was sick, my mother stayed up all night to take care of me. The next morning, when I woke up, I saw my mother sitting in a chair with her head resting on the bed. Mother's hair became stringy and listless. Mother's eyes were dark and sunken. Her mother's face looked tired and haggard. At that time, I felt very sorry for my mother. After that time, my mother became very skinny because she did not sleep for many days and did not dare to take a nap for fear of my child's high fever. I suddenly thought that this little girl, who was often sick from a young age, had taken away her mother's many sleepless nights, and taken away so much fatigue and hardship. When will I be able to return these things to my mother? When I was little, I hurt my mother. Because she was skinny and lazy to eat, her mother had to work very hard to feed her a few spoonfuls of rice and raise her to this size. When I eat rice. My mother and I had to run several laps around the yard. Because it had just rained that day and the yard was slippery, my mother fell and broke her leg. At that time, I was still young, I didn't know how much pain my mother was in, and I couldn't do anything to help, not even say "get well soon, mom". When she was about to go to kindergarten, when she saw strange friends and teachers, she ran to her mother, hugged her tightly and cried out of fear. Comforting, comforting, and encouraging me, my mother finally helped me integrate into the new environment. I confidently go to school every day and leave behind my mother's bright smile.
Hướng dẫn Năm học vừa quan, vì trong lớp nhiều bạn đạt được danh hiệu học sinh giỏi nên lớp em tổ chức đi nghỉ mát ở Cửa Lò bốn ngày. Từ sáng đến chiều tối, em cùng các bạn đi tắm biển, thăm quê Bác, ngồi trên ca nô lướt sóng đến thăm đảo. Năm học vừa quan, vì trong lớp nhiều bạn đạt được danh hiệu học sinh giỏi nên lớp em tổ chức đi nghỉ mát ở Cửa Lò bốn ngày. Từ sáng đến chiều tối, em cùng các bạn đi tắm biển, thăm quê Bác, ngồi trên ca nô lướt sóng đến thăm đảo. Cuộc du ngoạn đó thật thú vị và vui vẻ. Đến tối, mọi người đã ngủ say còn em lại thổn thức nhớ mẹ. Mẹ hiền từ và yêu em nhất nhà. Mỗi lần như vậy, một kỷ niệm mà em không bao giờ quên lại hiện lên ký ức của em. Lần đó, ba em đi công tác xa nhà nên ngày nào mẹ cũng đến trường đón em sau giờ tan học. Hôm đó vào buổi trưa thứ sáu, bỗng trời đổ mưa to và kéo dài đến hơn hai tiếng đồng hồ. Từ công ty, mẹ vội vàng đi xe máy đến trường đón em. Thấy em đang đứng đợi ở phòng bảo vệ, mẹ vội vàng cởi chiếc áo mưa đang mặc trên người rồi đưa cho em. “Con mặc vào đi cho khỏi ướt, mẹ có sức khỏe hơn con nên chịu lạnh cũng không sao cả. Với lại trời cũng có vẻ sắp tạnh rồi đó”. Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên miệng cống. Trên đường, không mấy xe cộ và người qua lại. Trên các hiên nhà, những người trú mưa đứng chen chúc nhau. Mẹ vẫn một mình lái xe trong mưa. Em rất thương mẹ nhưng không biết làm thế nào cả. Về đến nhà, mẹ vội đi ngay vào phòng tắm thay quần áo rồi lại vào bếp nấu cơm ngay. Em cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, em thấy mẹ có vẻ mệt mỏi, ăn không ngon miệng. Em mới bảo mẹ là: – “Mẹ cố gắng ăn hết bát cơm này đi nhé, nó sẽ đỡ mệt hơn đấy ạ!” Nhưng mẹ lại bảo: – “Chắc không sao đâu con! Chỉ là mẹ hơi mệt trong người chút thôi!” Mẹ uống viên thuốc cảm và chiều đó mẹ vẫn đi làm như bình thường. Đêm đó mẹ lên cơn sốt cao, em không biết làm thế nào nên chạy sang nhờ bác Lan hàng xóm sang đưa mẹ tới bệnh viện. Bác sỹ khám xong rồi đưa cho bác Lan tờ bệnh án. Trong đó ghi là mẹ bị viêm phổi cấp do bị nhiễm lạnh. Em đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa đốt. Môi mẹ khô se, hơi thở mệt nhọi, khó khăn. Em thương mẹ em lắm, nhìn mẹ như vậy, hai hàng nước mắt em cứ thế trào ra, em không giấu được cảm xúc đó. Bác Lan lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Bác và em cùng với cô y tá trực suốt đêm bên mẹ. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc hạ sốt. Em ngủ gục lúc nào không hay, đến sáng, bác Lan gọi em dậy. Bác bảo mẹ cũng đỡ nhiều rồi nhưng vẫn còn hơi mệt nên để mẹ nghỉ ngơi một chút. Thế là hai bác cháu đi mua đồ ăn sáng về cho mẹ. Khi về thì mẹ đã tỉnh rồi, mẹ gọi em lại ra hiệu mở cửa sổ cho thoáng. Những tia nắng sớm rọi vào sáng cả căn phòng. Nét mặt mẹ tươi lên hẳn. Ăn xong mẹ uống một viên thuốc nữa rồi em về cùng bác Lan để học bài cho ngày thứ hai để tối có thể tranh thủ thời gian vào viện với mẹ. Lần đó, mẹ em nằm viện phải hơn một tuần mới về nhà, nên ngày ngày bác Lan lại đến trường đón em rồi đưa em vào viện luôn. Hôm đó mẹ đã khỏe lên một chút nên bác sỹ bảo mẹ nên đi dạo cho thoải mái. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc bàng tâm sự to nhỏ. Mẹ khuyên rằng: – “Đừng vì mẹ bị bệnh mà không để tâm đến việc học con nhé! Ngày mai mẹ sẽ về với con”. Em ngồi vào lòng và ngả đầu vào mẹ như ngày còn thơ bé vậy. Hôm về nhà thấy nhà thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ mẹ vui lòng lắm. Mẹ khen em: – “Con gái mẹ gỏi lắm! Mẹ yêu con rất nhiều!” Em nghĩ mình như vậy là chưa giỏi vì những việc em làm chưa bằng những khó nhọc trong cuộc đời của mẹ đã vất vả để em có một ngày như hôm nay. Em mong rằng sau này sẽ trở thành một người phụ nữ hiền lành, đảm đang như mẹ vậy. Từ đó, em cố gắng học hành thật chăm chỉ để có thể đền đáp phần nào công ơn chăm sóc và dạy dỗ em nên người của mẹ. Mẹ ơi! Đúng nhơ lời bài hát:
Instruct The school year was just over, because many of my classmates achieved the title of excellent students, so my class organized a four-day vacation in Cua Lo. From morning to evening, I and my friends went to the beach, visited Uncle Ho's hometown, sat on a canoe and surfed to visit the island. The school year was just over, because many of my classmates achieved the title of excellent students, so my class organized a four-day vacation in Cua Lo. From morning to evening, I and my friends went to the beach, visited Uncle Ho's hometown, sat on a canoe and surfed to visit the island. That trip was interesting and fun. At night, everyone was asleep and I sobbed, missing my mother. Mom is kind and loves me the most in the family. Every time, a memory that I will never forget comes to my mind. At that time, my father was away from home on business, so every day my mother came to pick me up after school. That day, at noon on Friday, it suddenly rained heavily and lasted for more than two hours. From the company, my mother hurriedly rode her motorbike to school to pick me up. Seeing her waiting in the security room, her mother quickly took off the raincoat she was wearing and gave it to her. “Put it on so you don't get wet. Mom is stronger than you, so it's okay to endure the cold. Besides, the weather looks like it's about to clear up." The rain is still heavy, water is overflowing over the manhole. On the road, there are not many vehicles and people passing by. On the porches, people sheltering from the rain stood crowded together. Mom was still driving alone in the rain. I love my mother very much but I don't know what to do. When I got home, my mother quickly went to the bathroom to change clothes and then went to the kitchen to cook rice. I also gave my mother a helping hand. At mealtime, I saw that my mother seemed tired and had no appetite. I just told my mother: – “Mom, try to finish this bowl of rice, it will make you feel less tired!” But mother said: – “It's probably okay, kid! It's just that I'm a little tired, that's all!” Mom took cold medicine and that afternoon she still went to work as usual. That night my mother had a high fever. I didn't know what to do so I ran to ask neighbor Lan to take my mother to the hospital. The doctor finished the examination and gave Dr. Lan the medical record. It states that the mother has acute pneumonia due to a cold. I put my hand on my mother's forehead, her forehead was as hot as fire. Mom's lips are dry, her breathing is tired and difficult. I love my mother very much, looking at her like that, tears flowed out of my eyes, I couldn't hide that feeling. Uncle Lan took a cold towel and placed it on her mother's forehead. Uncle and I, along with the nurse, stayed by my mother's side all night. Mom was given several injections of fever-reducing medicine. I fell asleep without realizing it, and in the morning, Uncle Lan woke me up. He said Mom was feeling much better, but she was still a bit tired, so he let her rest a bit. So we went to buy breakfast for our mother. When I got home, my mother was already awake. She called me over and signaled me to open the window for fresh air. The morning rays of sunlight illuminated the whole room. Mom's face brightened up. After eating, my mother took another pill and then I went home with Uncle Lan to study for the second day so that I could take advantage of the time to go to the hospital with my mother in the evening. That time, my mother was in the hospital and had to return home for more than a week, so every day Uncle Lan came to school to pick me up and take me to the hospital. That day, my mother got a little better, so the doctor told her to take a comfortable walk. Mother and daughter sat on a stone bench under an almond tree, talking loudly and quietly. Mom advised: – “Don't pay attention to your studies because your mother is sick! Tomorrow I will come back to you." I sat on my mother's lap and leaned my head on her like when I was a child. The day I returned home, my mother was very pleased to see that the house was neat and clean. Mom complimented me: – “My daughter is very cool! I love you so much!" I think I'm not that good because what I do is not as good as the hardships in my mother's life that have worked so hard for me to have a day like today. I hope that in the future I will become a gentle and responsible woman like my mother. From then on, I tried to study hard to be able to repay some of my mother's gratitude for taking care of me and teaching me to be a good person. Mommy! Just remember the lyrics:
Bài làm Ngôi nhà của em được bố tự thiết kế và xây khi em vừa tròn ba tuổi. Kể từ đấy đến nay ngôi nhà đã trở thành chiếc nôi ấm áp nuôi em khôn lớn nên người. Đã có lần bố em có ý định chuyển nhà ra thị trấn nhưng rồi sau khi bố lấy biểu quyết thì chẳng ai đồng ý cả thế là bố lại thôi. Và người sung sướng nhất là em bởi căn nhà đã cho em cuộc sống hạnh phúc và chứa đựng bao kỉ niệm. Ngôi nhà em không bề thế như những biệt thự ở thị trấn mà nó chỉ là ngôi nhà hai tầng được quét một lớp sơn màu hồng. Trong nhà, bố em chia ra các phòng. Phòng đầu tiên là phòng khách, nhờ bàn tay khéo léo của mẹ mà trông nó lúc nào cũng sạch sẽ và đẹp mắt. Bộ sa lông màu gụ bóng lón đặt trước chiếc tủ cũng đồng màu, ở đó luôn có một lọ hoa tươi. Phía trong là phòng ngủ của bố mẹ em, và phòng sau cùng là chỗ nấu ăn và bàn ăn cơm. Đi qua chiếc cầu thang bằng gỗ uốn lượn là lên đến tảng hai, trên đó bố em chia làm hai phòng. Một trong số đó là phòng ngủ của em. Căn phòng của em là bừa bộn nhất. Mẹ thường la mắng em về tội luộm thuộm. Những lúc như thế em cũng cố gắng chạy đi dọn dẹp nhưng chỉ được một lát em lại bày ra. Trên tầng hai còn có một phòng đọc sách, ở đó có rất nhiều sách, nhiều thứ là lạ mà mỗi chuyến đi công tác bố lại mua về. Những lúc chán các trò chơi của mình em lại sang khám phá căn phòng đẩy bí ẩn đó. Phía trước phòng em còn có một ban công nhỏ. Buổi tối mùa hè ngồi hỏng mát thì thật là tuyệt. Em nhớ có hôm trăng sáng cả nhà em ra ngồi ngắm trăng, khung cảnh nông thôn thật bình yên. Muốn được hít thở không khí trong lành nên bố em mở rất nhiều cửa số, đặc biệt là trên tầng hai, bố mở những cánh của hướng ra ngoài cánh đồng. Phía đằng trước nhà em là một chiếc sân gạch đỏ, sạch bong, và ở đó còn có một hàng cau. Đến mùa hoa cau chỉ cần vào đầu ngõ là em đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Tiếp đến là một vườn rau, ở đó mẹ trống mỗi mùa một loại, nên lúc nào nhà cũng có rau ăn. Mỗi chiều đi học về là em lại vác chiếc thùng ra tưới rau. Quanh nhà em còn có một dòng suối nhỏ nước trong vắt. Buổi sớm khi vừa tỉnh giấc em đã nghe dòng suối róc rách chảy qua nghe như một bản nhạc, còn vào những trưa hè em thường trốn mẹ đi dọc theo con suối bắt cá cờ, cá rô. Có một điều thật đặc biệt là muốn vào được nhà em phải,đi qua một cây cầu nhỏ. Cây cầu này đã có từ thời ông nội em nhưng ngày đó nó chỉ đơn giản là mấy cây tre bắc lên tạm bợ, và do vậy, nó thường trôi mất khi mùa lũ về. Còn mấy năm gần đây, bố em đã xây thành chiếc cầu xi măng vững chắc, nó có thể đứng vững được trong mưa bão.
Assignment My father designed and built my house himself when I was just three years old. Since then, the house has become a warm cradle that has raised me to adulthood. There was a time when my father intended to move house to town, but after he took the vote, no one agreed, so he stopped. And the happiest person is me because the house has given me a happy life and contains many memories. My house is not as grand as the villas in town, but it is just a two-story house painted with a layer of pink paint. In the house, my father divided the rooms into rooms. The first room is the living room, thanks to mother's skillful hands, it always looks clean and beautiful. The shiny mahogany sofa is placed in front of the same-colored cabinet, where there is always a vase of fresh flowers. Inside is my parents' bedroom, and the last room is the cooking area and dining table. Go through the winding wooden stairs to reach the second platform, on which my father divided into two rooms. One of them is my bedroom. My room is the messiest. Mom often scolds me for being sloppy. At times like that, I try to run and clean up, but it only takes a moment for me to display it again. On the second floor there is also a reading room, there are many books, many strange things that dad buys every business trip. When I'm bored with my games, I go explore that mysterious push room. In front of my room there is also a small balcony. It's great to sit in the cool summer evening. I remember one day when the moon was bright, my whole family went out to watch the moon, the countryside scene was so peaceful. Wanting to breathe fresh air, my father opened a lot of windows, especially on the second floor, he opened the windows facing the field. In front of my house is a clean, red brick yard, and there is also a row of areca trees. When the areca flower season comes, just entering the alley will smell a sweet scent. Next is a vegetable garden, where my mother has one type for each season, so the house always has vegetables to eat. Every afternoon when I come home from school, I carry the bucket to water the vegetables. Around my house there is also a small stream with clear water. In the early morning, when I woke up, I could hear the gurgling stream flowing like music, and on summer afternoons, I often hid from my mother and went along the stream to catch sailfish and perch. There is a very special thing: to get to my house, I have to cross a small bridge. This bridge has existed since my grandfather's time, but at that time it was simply a few temporary bamboo poles, and so it often disappeared when the flood season came. In recent years, my father has built a solid cement bridge that can stand in storms.
Gợi ý Đà Lạt – thành phố mộng mơ của thơ ca, nhạc họa – em đã nghe nhắc đến nhiều nhưng mãi mùa hè vừa rồi em mới có dịp đến cùng đoàn cơ quan của bố. Chuyến đi để lại trong em nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Xe lên đến đỉnh đèo, thành phố Đà Lạt hiện ra quanh co nhiều dốc, ẩn hiện trước mắt là những mái nhà ngói đỏ, những tòa nhà cao tầng sau những vòm lá xanh. Buổi chiều hôm đó vì đi đường xa thấm mêt, cả đoàn nghỉ lại một đêm ở khách sạn, chuẩn bị chu đáo cho buổi tham quan ngày hôm sau. Hôm sau, lúc trời còn mờ sương, xe đưa đoàn đi xung quanh khu rừng Đồi Cù, men theo bờ hồ Xuân Hương. Mặt hồ bàng bạc, lăn tăn gợn sóng. Trên bãi cõ, vài chú ngựa trắng ung dung gặm cỏ quanh hồ. Thấy đông người, các chú ngước cặp mắt ngây thơ lên nhìn. Cái nhìn chăm chú như muốn hỏi xem khách từ nơi nào đến vậy! Em nhanh nhảu nhờ bố chụp cho mấy kiểu ảnh với các chú ngựa bạch hiếm có. Tiếp đó là đến thác Cam Li. Dòng nước đổ xuống, bọt tung trắng xóa. Các hòn đá rêu xanh như làm duyên thêm cho dòng chảy. Gần đấy là vườn hoa. Nơi đây qui tụ đủ các loài hoa quí hiếm, đặc sắc. Hoa cúc, hoa hồng hé mở dưới ánh nắng ban mai thật đẹp! Ở đây, không ai kiềm lòng được nữa, tất cả mọi người “Ổ” lên thích thú và vội vàng giơ máy ảnh lên. Cả đoàn tíu tít tập trung chụp một tấm ảnh tập thể kỉ niệm. Có bác còn mải ngắm cảnh mà không nghe tiếng mọi người gọi. Đôi mắt cứ như nhìn về nơi nào. Bố em bảo: “Bác ấy là kĩ sư kiêm thi sĩ đấy!”. Một ngày trôi qua thật nhanh chóng. Hôm sau đoàn tiếp tục tham quan thác Đa-tan-la. Thác này nổi tiếng dốc cao. Em leo núi không quen thành thử hai chân mỏi nhừ, nhưng bù lại được ngắm cảnh đẹp hiếm thấy. Thác từ trên cao đổ mạnh xuống vách đá thẳng đứng, bọt nước trắng xóa, bắn vào mặt em mát rượi.
Suggest Da Lat - the dreamy city of poetry, music and art - I've heard about a lot, but it wasn't until last summer that I had the opportunity to come with my father's office group. The trip left me with many memorable memories. The car reached the top of the pass, Da Lat city appeared with many winding slopes, hidden in front of the eyes were red tiled roofs and high-rise buildings behind green leaf canopy. That afternoon, because of the long journey, the whole group stayed one night at the hotel, carefully preparing for the next day's tour. The next day, while it was still foggy, the car took the group around Doi Cu forest, along the shore of Xuan Huong Lake. The lake's surface is silver and rippled. On the beach, a few white horses leisurely graze around the lake. Seeing the crowd, the uncles looked up with their innocent eyes. The attentive look seemed to ask where the guest came from! I quickly asked my dad to take some photos with the rare white horses. Next is Cam Li waterfall. The stream of water poured down, creating white foam. The green moss rocks seem to add charm to the flow. Nearby is a flower garden. This place gathers all kinds of rare and unique flowers. Chrysanthemums and roses opening in the morning sunlight are so beautiful! Here, no one could hold back any longer, everyone was excited and quickly raised their cameras. The whole group gathered to take a commemorative group photo. Some people were so busy admiring the scenery that they didn't hear people calling. The eyes seemed to be looking somewhere. My father said: "He is an engineer and a poet!". The day passed so quickly. The next day, the group continued to visit Datan-la waterfall. This waterfall is famous for its steep slopes. I'm not used to climbing mountains so my legs are tired, but in return I get to see rare beautiful scenery. The waterfall from above falls strongly down the vertical cliff, white water foam, splashing coolly on my face.
Gợi ý Năm học vừa qua, chúng tôi đã có một chuyên đi khó quên đến núi Cốc. Núi Cốc gần trường nên cô giáo tổ chức cho cả lớp đạp xe đi theo đường nhựa, đến đường đất thì sẽ phải men theo đường dòng sông cầu biếc xanh. Con đường đất đỏ một bên là những quả đồi đầy hoa dại hồng, trắng, tím, vàng. Nếu như dòng sông quạt mát cho chúng tôi thì những đồi sim mua là nơi chúng tôi nghỉ chân để thấm sâu hương cỏ và hơi mát của dòng sông. Chúng tôi bỏ xe đạp, thi nhau chạy lên đồi hoa. Chợt nhìn xuống chân, tôi bắt gặp những bông hoa mua đất hồng hồng be bé. Dưới chân chúng tôi có những bông hoa mua bị dẫm rách làn cánh mỏng. Tôi hái một bông hoa tươi và nhìn thấy những cánh hoa run run. Mỗi chúng tôi chỉ cũng hái được một bó to những cành hoa sim thật hồng nhạt và những chiếc nụ xinh xinh. Tôi đi dọc theo triền đồi lốm đốm những cụm hoa và được phủ bởi tấm thảm guột xanh bóng. Nhìn xuống dưới kia, ánh mắt tôi tỏa ra một vùng rộng lớn, trời nước, núi đồi, cỏ dại… Xa xa, vài ngôi nhà nép mình xát đồi như tìm một chỗ dựa giữa cảnh hoang sơ tự nhiên này. Và lúc này, có những hình ảnh hiện lên dồn dập trong tâm trí tôi. Một hàng tre, một căn nhà gỗ sàn gạch và vẳng tiếng cười đùa trong trẻo. Trước mắt tôi, bà đang cười dưới ánh mắt hiền từ muôn thuở của những người bà hết lòng yêu thương cháu. Mắt tôi lim dim. Có phải cảnh nơi đây đã làm tôi hồi tưởng lại cảnh làng quê, khi tôi về chơi nhà bà suốt những tháng hè năm lớp 6. Cũng có những nắng trưa, tôi theo chú đi hái sim chín mãi trong ngàn xa, mặc trời nắng gắt… Rồi những chiều, tôi cùng các em ra ngắm dòng sông Lam êm đềm và những cánh cò thấp thoáng trên bãi phù sa giữa dòng sông. Những cảnh ấy lướt nhanh trong tôi để tiếp đến cảnh một buổi trưa đầu mùa hè, tôi ngồi vắt vẻo trên một cành đại đọc sách. Ở cây bên kia, Hà cũng đang hát câu gì đó. Trên bầu trời, mây trắng trào ra rồi được gió phân phát đi khắp nơi.
Suggest Last school year, we had an unforgettable trip to Coc Mountain. Coc Mountain is near the school, so the teacher organized the whole class to ride their bicycles along the asphalt road. On the dirt road, they had to follow the blue bridge river. On one side of the red dirt road are hills filled with pink, white, purple, and yellow wildflowers. If the river cools us, the myrtle hills are where we rest to absorb the scent of grass and the coolness of the river. We abandoned our bicycles and raced up the flower hill. Suddenly looking down at my feet, I saw tiny pink flowers. Under our feet there were flowers that had been stepped on and their thin petals were torn. I picked a fresh flower and saw the petals trembling. Each of us could only pick a large bunch of pale pink rose myrtle branches and pretty buds. I walked along the hillside dotted with flower clusters and covered with a glossy green carpet. Looking down there, my eyes radiated a vast area of ​​sky, water, mountains, hills, weeds... In the distance, a few houses were nestled against the hills as if looking for a support in this wild and natural landscape. And right now, there are images flashing in my mind. A row of bamboo, a wooden house with tile floors and the sound of clear laughter. Before my eyes, she was smiling under the eternally kind eyes of the people she loved her grandchildren with all her heart. My eyes are half-closed. Did the scene here make me reminisce about the village scene, when I went to visit my grandmother's house during the summer months of 6th grade. There were also sunny afternoons, when I followed my uncle to pick ripe myrtle thousands of miles away, despite the sunshine. harsh... Then in the afternoons, my children and I went out to watch the peaceful Lam River and the storks looming on the alluvial ground in the middle of the river. Those scenes quickly flashed through me until one afternoon in early summer, I sat perched on a branch reading a book. On the other side of the tree, Ha is also singing something. In the sky, white clouds appeared and were distributed everywhere by the wind.
Gợi ý + Thời gian: Chủ nhật. + Sự kiện: Hai lớp tổ chức đấu bóng. + Giải thích: Để làm thư giãn tâm hồn sau một tuần học căng thẳng. 1. Chuẩn bị cuộc đấu: + Thành lập danh sách cầu thủ. + Hai đội thay quần áo và hùng dũng ra sân. + Nhận ra hai màu áo khác nhau. + Thủ thành đang kiểm nghiệm tài năng của mình trước những cú thực tập của bạn mình. 2. Khán giả chứng kiến: + Vị trí: Theo chiều dọc của sân banh. + Các cổ động viên có lá cờ nhỏ viết tên lớp mình. + Rất nhiều các bạn khác cùng trường tham gia chứng kiến cuộc đọ tài. 3. Tường thuật diễn biến của trận đấu: + Tổ trọng tài. + Hai thầy giáo chủ nhiệm như hai huấn luyện viên chỉ bảo các đội trưởng của đội bóng. + Tiếng còi trọng tài. + Các pha bóng, màu áo xen lẫn, cầu môn bị đe dọa… + Miêu tả chi tiết một đợt tấn công của đội bạn, cảm giác của em là rất hồi hộp lo khung thành thủng lưới. + Trận phản công của đội banh áo đỏ lớp em, kết thúc là bàn thắng. + Miêu tả niềm vui chiến thắng. – Của đội bóng. – Của cổ động viên. – Món quà tặng cho người ghi bàn: chai nước ngọt. + Miêu tả bàn gỡ hòa về cuối hiệp hai của đội bạn. + Các đội trưởng bắt tay nhau. + Mọi người đều phấn khởi và vui vẻ.
Suggest + Time: Sunday. + Event: Two classes organized a soccer match. + Explanation: To relax the soul after a stressful week of studying. 1. Prepare for the match: + Establish a player list. + The two teams change clothes and bravely take the field. + Recognize two different shirt colors. + The goalkeeper is testing his talent against his friend's practice shots. 2. The audience witnesses: + Location: Along the length of the football field. + The fans have small flags with their class names written on them. + Many other students from the same school joined in to witness the competition. 3. Reporting the progress of the match: + Referee team. + The two homeroom teachers are like two coaches instructing the team captains. + Referee whistle. + Ball plays, mixed shirt colors, goal threats... + Describe in detail an attack by your team. Your feeling is that you are very nervous and worried about conceding a goal. + The counterattack of my class's red shirt team ended in a goal. + Describe the joy of victory. – Of the team. – From fans. – Gift for the scorer: bottle of soft drink. + Describe your team's equalizer at the end of the second half. + The captains shake hands. + Everyone was excited and happy.
Gợi ý Xác định thời gian: không gian và công việc tiến hành. + Bắt đầu từ chiều sớm cho đến đêm. + Dựng trại để đón đêm văn nghệ mừng ngày sinh nhật Đoàn. 1. Chiều xuống: + Cảnh mặt trời khuất sau rặng cây. – Mảnh trăng cuối tháng lơ lửng treo. + Không khí: + Hội trường chật ních người. + Áo quần màu sắc sặc sỡ. + Mùi hoa thơm ngát. + Tấm màn nhung còn che kín. 2. Bắt đầu biểu diễn: + Thầy Hòa giới thiệu chương trình. – Thầy nở nụ cười rạng rỡ. + Tiết mục thứ nhất: – Nhừng trò hóa trang. – Lần lượt các lớp ra trình diễn. – Đáng lưu ý là việc đóng vai thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh của các anh chị lớp trên. 3. Những tiết mục đơn ca: + Những bài dân ca trữ tình: – Giọng hát mượt mà. + Cảm giác của em: say mê và xúc động. – Quần áo hóa trang là áo tứ thân, khăn mỏ quạ. + Phần sau dành cho nhạc nước ngoài: Các bạn ở lớp Anh văn ca những bài có sức cuốn hút. 4. Sự kiện bất ngờ: + Điện cúp. + Ánh lửa trại bập bùng. Sinh hoạt chuyển đổi nhưng cũng rất vui. + Những trò chơi và tiếng hát vẫn tiếp tục ở các trại. + Thức suốt đêm vui và trời chuyển về sáng. + Thiếp đi và mang những dư âm ngọt ngào của đêm vui vào trong giấc ngủ. Buổi tối thứ năm tuần trước, tôi được mẹ dẫn tới Nhà Văn hóa thị xã để xem các bạn nhỏ ở trường tôi đọc thơ, ngâm thơ và kể chuyện. Chưa bảy giờ mà cả phòng đã đông nghẹt những người là người, phải vất vả lắm mẹ tôi mới được bạn nhỏ lễ phép nhường cho một ghế ở trong góc phải. Tôi ngồi ghé với mẹ nhưng vẫn thấy rộng rãi ấm cúng và thích thú. Xung quanh những hàng ghế đã đầy ắp người. Những bạn nhỏ ở tuổi tôi đến từ lúc nào trông thật đông vui. Bạn nào cũng ăn diện thật sặc sỡ và đẹp mắt. Các bạn trai đều mặc áo trắng, quần sẫm màu và bỏ áo trong quần. Các bạn gái thường mặc váy và trên mái tóc những nơ xanh, nơ đỏ với đủ các loại bướm nhiều màu. Trên cổ các bạn đỏ chói chiếc khăn quàng thắm. Ai cũng chăm chú hồi hộp đưa mắt hướng về sân khấu đang bị một tấm màn nhung đỏ che lấp. Âm thanh ồn ào náo nhiệt như ong vỡ tổ dần dần lắng xuống khi tiếng loa thông báo chỉ còn một ít phút nữa thì khai mạc. Màn từ từ kéo ra, ánh điện sáng trưng trên sân khấu. Những dòng chữ son đỏ chói loang loáng trên tấm phong màu xanh dịu. Âm nhạc trỗi lên. Và sau đó chị giới thiệu chương trình đẹp như một cô tiên giáng trần với chiếc áo dài đỏ rực thêu hình những bông hoa lấp lánh kim tuyến ra chào mọi người. Chị cất giọng thật thanh thoát nhẹ nhàng giới thiệu thứ tự những tiết mục tham gia. Lần lượt các tiết mục được ra trình diễn. Nếu không có lời giới thiệu tên và lớp của các bạn thì tôi không biết được người đang đứng trên sân khấu là ai. Dưới những luồng ánh sáng luôn thay màu rực rỡ, với những bộ quần áo đẹp nhất mà các bạn mặc, và không khí như thực như mơ của âm nhạc… tôi không hình dung nổi các bạn tôi ở chung trường, chung lớp lại đẹp đến mức vậy và đặc biệt là lại tài đến như vậy. Bạn Hà mở đầu bằng tiết mục ngâm bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt. Giọng trầm bổng ngọt ngào đưa tôi về với nội tôi. Ôi ước gì nội cũng có mặt ở đây. Có lẽ tôi sẽ nhoài người sang hôn nội và ôm riết nội trong bàn tay bé bỏng của mình. Chắc không cần nói nội cũng hiểu được lòng kính trọng, niềm yêu thương phần nào sự ăn năn, ân hận của tôi với những lỗi lầm với nội. Bạn Hà đang nói giùm tôi tình cảm “thương bà biết mấy” của cháu bà đó, nội à… Rồi bạn Trang lên kể cho chúng tôi nghe câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ. Câu chuyện đã được cô giáo giảng rồi mà nghe kể lại chúng tôi không giảm một chút hứng thú nào. Chúng tôi hồi hộp theo dõi từng chi tiết. Khi thì niềm vui, lúc thì nỗi buồn, khi thì niềm kinh hãi. Điều kỳ lạ là chỉ bằng giọng nói của mình mà Trang đã làm cho tôi thấy bạn cứ luôn đổi khác các vai trên sân khấu. Khi bạn cúi chào mọi người, tôi còn dụi mắt để xem mình có nhầm không. Ủa, mà mới đây tôi còn thấy một người già, một cô bé và rõ ràng cả con sói xám nữa cơ… Thế mà tất cả chỉ mình bạn Trang thôi. Bạn không thay đổi y phục mà chỉ thay giọng nói. Kỳ lạ quá hà! Ấn tượng sâu sắc nhất là lúc Quỳnh Như, lớp trưởng lớp tôi, một bạn học giỏi văn nhất trường lên đọc và ngâm thơ Lượm của Tố Hữu. Bạn lên sân khấu với dáng điệu rụt rè bẽn lẽn. Mới ra chào mọi người mà tôi đã thây bạn lúng túng ghê. Mây sợi tóc may chưa chi đã dính bết vào trán rồi… Hôm nay bạn “diện” thật đẹp. Chiếc váy xanh khoe đôi chân thon thả với bít tất màu hồng và đôi giày trắng. Chiếc áo trắng tinh vạ khăn quàng đỏ ngay ngắn trên vai, cả một chú bướm vàng bằng vải to tướng cũng bệ vệ nằm yên trên đỉnh đầu. Quỳnh Như bắt đầu ngâm thơ, giọng hơi run: Chú bé loắt choắt Cái xắc xinh xinh Cáo chân thoăn thoắt Dáng vẻ nhút nhát ban đầu đã mất. Bạn thật tự tin. Vừa đọc cô bé vừa nhảy ngó nghiêng trên sân khấu. Dáng đi của bạn thật nhanh nhẹn mà hồn nhiên. Thật là một con chim chích “Nhảy trên đường vàng”. Giọng đọc truyền cảm và vui tươi. Các từ láy được nhấn mạnh theo mỗi bước chân sáo và cái nghiêng người đu đưa của Quỳnh Như. Rồi bạn dừng lại như đang gặp người nào. Sau đó là giọng kể thật hồn nhiên của một lời tâm sự. bạn vừa cười vừa kể như thể có một người chú ở trước mặt. Cháu đi liên lạc Vui lắm chú à… Thoắt chốc, giọng của bạn đã chuyển sang lối nói mới. Không một ai buồn cười khi bạn nghiêm mặt mà đĩnh đạc rắn rỏi: “Thôi, chào đồng chí”… Quỳnh Như nghiêng người lại, giơ tay ra chào nhưng ánh mắt lại đượm vẻ tinh nghịch. Và bây giờ, giọng của Quỳnh Như trầm hẳn xuống. Tiếng nhạc ngừng hẳn. Sân khấu như thu nhỏ lại bởi một vòng ánh sáng nhạt bao quanh người biểu diễn. Cô bé vui tươi giờ đây u buồn và giọng đọc thơ trầm lắng đau xót. Bạn ấy đang diễn tả cái chết của Lượm: Bỗng lòe chớp lửa Thôi rồi Lượm ơi Chú đồng chí nhỏ Một dòng máu tươi Vẻ hốt hoảng, bàng hoàng hiện lên trên mặt Quỳnh Như. Giọng ngâm của bạn như có tiếng nức nở nghẹn ngào. Dưới ánh sáng dịu của đèn tôi thấy đôi mắt của Như long lanh ngấn nước. Cả phòng im phắt như đang tưởng niệm cái chết của Lượm. Nghe đâu đây tiếng sụt sùi của vài bạn gái đa cảm. Nhìn lên mẹ, tôi thấy người cùng ngồi bất động như một pho tượng. Tự dưng, mắt tôi cay cay… Quỳnh Như đang siết chặt bàn tay, ánh mắt rừng rực lửa hận như nói cùng người chết. Cháu nằm trên lúa Tay nắm chặt bông…. Và giọng bạn bỗng dài ra: Lượm ơi, còn không? Thật kỳ diệu, trong lúc tâm hồn mọi người đang bị đè nặng đến ngạt thở thì hình ảnh của Lượm lại vui tươi hồn nhiên xuất hiện. Nhạc lại trỗi dậy. Ánh sáng lại rực rỡ và Quỳnh Như lại nhảy chân sáo với cái đầu nghiêng nghiêng bím tóc. Ôi Lượm đâu chết, Lượm đã được tái sinh: Chú bé loắt choắt Cái xác xinh xinh… Giọng đọc tuy không to hơn, không vui hơn như đoạn đầu, nó không buồn mà thật đằm thắm, rắn rỏi. Tình cảm chú với Lượm quả là đã được cô học trò lớp sáu dành cho thật trọn vẹn với tất cả hồn mình.
Gợi ý Xác định thời gian: không gian và công việc tiến hành. + Bắt đầu từ chiều sớm cho đến đêm. + Dựng trại để đón đêm văn nghệ mừng ngày sinh nhật Đoàn. 1. Chiều xuống: + Cảnh mặt trời khuất sau rặng cây. – Mảnh trăng cuối tháng lơ lửng treo. + Không khí: + Hội trường chật ních người. + Áo quần màu sắc sặc sỡ. + Mùi hoa thơm ngát. + Tấm màn nhung còn che kín. 2. Bắt đầu biểu diễn: + Thầy Hòa giới thiệu chương trình. – Thầy nở nụ cười rạng rỡ. + Tiết mục thứ nhất: – Nhừng trò hóa trang. – Lần lượt các lớp ra trình diễn. – Đáng lưu ý là việc đóng vai thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh của các anh chị lớp trên. 3. Những tiết mục đơn ca: + Những bài dân ca trữ tình: – Giọng hát mượt mà. + Cảm giác của em: say mê và xúc động. – Quần áo hóa trang là áo tứ thân, khăn mỏ quạ. + Phần sau dành cho nhạc nước ngoài: Các bạn ở lớp Anh văn ca những bài có sức cuốn hút. 4. Sự kiện bất ngờ: + Điện cúp. + Ánh lửa trại bập bùng. Sinh hoạt chuyển đổi nhưng cũng rất vui. + Những trò chơi và tiếng hát vẫn tiếp tục ở các trại. + Thức suốt đêm vui và trời chuyển về sáng. + Thiếp đi và mang những dư âm ngọt ngào của đêm vui vào trong giấc ngủ. Buổi tối thứ năm tuần trước, tôi được mẹ dẫn tới Nhà Văn hóa thị xã để xem các bạn nhỏ ở trường tôi đọc thơ, ngâm thơ và kể chuyện. Chưa bảy giờ mà cả phòng đã đông nghẹt những người là người, phải vất vả lắm mẹ tôi mới được bạn nhỏ lễ phép nhường cho một ghế ở trong góc phải. Tôi ngồi ghé với mẹ nhưng vẫn thấy rộng rãi ấm cúng và thích thú. Xung quanh những hàng ghế đã đầy ắp người. Những bạn nhỏ ở tuổi tôi đến từ lúc nào trông thật đông vui. Bạn nào cũng ăn diện thật sặc sỡ và đẹp mắt. Các bạn trai đều mặc áo trắng, quần sẫm màu và bỏ áo trong quần. Các bạn gái thường mặc váy và trên mái tóc những nơ xanh, nơ đỏ với đủ các loại bướm nhiều màu. Trên cổ các bạn đỏ chói chiếc khăn quàng thắm. Ai cũng chăm chú hồi hộp đưa mắt hướng về sân khấu đang bị một tấm màn nhung đỏ che lấp. Âm thanh ồn ào náo nhiệt như ong vỡ tổ dần dần lắng xuống khi tiếng loa thông báo chỉ còn một ít phút nữa thì khai mạc. Màn từ từ kéo ra, ánh điện sáng trưng trên sân khấu. Những dòng chữ son đỏ chói loang loáng trên tấm phong màu xanh dịu. Âm nhạc trỗi lên. Và sau đó chị giới thiệu chương trình đẹp như một cô tiên giáng trần với chiếc áo dài đỏ rực thêu hình những bông hoa lấp lánh kim tuyến ra chào mọi người. Chị cất giọng thật thanh thoát nhẹ nhàng giới thiệu thứ tự những tiết mục tham gia. Lần lượt các tiết mục được ra trình diễn. Nếu không có lời giới thiệu tên và lớp của các bạn thì tôi không biết được người đang đứng trên sân khấu là ai. Dưới những luồng ánh sáng luôn thay màu rực rỡ, với những bộ quần áo đẹp nhất mà các bạn mặc, và không khí như thực như mơ của âm nhạc… tôi không hình dung nổi các bạn tôi ở chung trường, chung lớp lại đẹp đến mức vậy và đặc biệt là lại tài đến như vậy. Bạn Hà mở đầu bằng tiết mục ngâm bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt. Giọng trầm bổng ngọt ngào đưa tôi về với nội tôi. Ôi ước gì nội cũng có mặt ở đây. Có lẽ tôi sẽ nhoài người sang hôn nội và ôm riết nội trong bàn tay bé bỏng của mình. Chắc không cần nói nội cũng hiểu được lòng kính trọng, niềm yêu thương phần nào sự ăn năn, ân hận của tôi với những lỗi lầm với nội. Bạn Hà đang nói giùm tôi tình cảm “thương bà biết mấy” của cháu bà đó, nội à… Rồi bạn Trang lên kể cho chúng tôi nghe câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ. Câu chuyện đã được cô giáo giảng rồi mà nghe kể lại chúng tôi không giảm một chút hứng thú nào. Chúng tôi hồi hộp theo dõi từng chi tiết. Khi thì niềm vui, lúc thì nỗi buồn, khi thì niềm kinh hãi. Điều kỳ lạ là chỉ bằng giọng nói của mình mà Trang đã làm cho tôi thấy bạn cứ luôn đổi khác các vai trên sân khấu. Khi bạn cúi chào mọi người, tôi còn dụi mắt để xem mình có nhầm không. Ủa, mà mới đây tôi còn thấy một người già, một cô bé và rõ ràng cả con sói xám nữa cơ… Thế mà tất cả chỉ mình bạn Trang thôi. Bạn không thay đổi y phục mà chỉ thay giọng nói. Kỳ lạ quá hà! Ấn tượng sâu sắc nhất là lúc Quỳnh Như, lớp trưởng lớp tôi, một bạn học giỏi văn nhất trường lên đọc và ngâm thơ Lượm của Tố Hữu. Bạn lên sân khấu với dáng điệu rụt rè bẽn lẽn. Mới ra chào mọi người mà tôi đã thây bạn lúng túng ghê. Mây sợi tóc may chưa chi đã dính bết vào trán rồi… Hôm nay bạn “diện” thật đẹp. Chiếc váy xanh khoe đôi chân thon thả với bít tất màu hồng và đôi giày trắng. Chiếc áo trắng tinh vạ khăn quàng đỏ ngay ngắn trên vai, cả một chú bướm vàng bằng vải to tướng cũng bệ vệ nằm yên trên đỉnh đầu. Quỳnh Như bắt đầu ngâm thơ, giọng hơi run: Chú bé loắt choắt Cái xắc xinh xinh Cáo chân thoăn thoắt Dáng vẻ nhút nhát ban đầu đã mất. Bạn thật tự tin. Vừa đọc cô bé vừa nhảy ngó nghiêng trên sân khấu. Dáng đi của bạn thật nhanh nhẹn mà hồn nhiên. Thật là một con chim chích “Nhảy trên đường vàng”. Giọng đọc truyền cảm và vui tươi. Các từ láy được nhấn mạnh theo mỗi bước chân sáo và cái nghiêng người đu đưa của Quỳnh Như. Rồi bạn dừng lại như đang gặp người nào. Sau đó là giọng kể thật hồn nhiên của một lời tâm sự. bạn vừa cười vừa kể như thể có một người chú ở trước mặt. Cháu đi liên lạc Vui lắm chú à… Thoắt chốc, giọng của bạn đã chuyển sang lối nói mới. Không một ai buồn cười khi bạn nghiêm mặt mà đĩnh đạc rắn rỏi: “Thôi, chào đồng chí”… Quỳnh Như nghiêng người lại, giơ tay ra chào nhưng ánh mắt lại đượm vẻ tinh nghịch. Và bây giờ, giọng của Quỳnh Như trầm hẳn xuống. Tiếng nhạc ngừng hẳn. Sân khấu như thu nhỏ lại bởi một vòng ánh sáng nhạt bao quanh người biểu diễn. Cô bé vui tươi giờ đây u buồn và giọng đọc thơ trầm lắng đau xót. Bạn ấy đang diễn tả cái chết của Lượm: Bỗng lòe chớp lửa Thôi rồi Lượm ơi Chú đồng chí nhỏ Một dòng máu tươi Vẻ hốt hoảng, bàng hoàng hiện lên trên mặt Quỳnh Như. Giọng ngâm của bạn như có tiếng nức nở nghẹn ngào. Dưới ánh sáng dịu của đèn tôi thấy đôi mắt của Như long lanh ngấn nước. Cả phòng im phắt như đang tưởng niệm cái chết của Lượm. Nghe đâu đây tiếng sụt sùi của vài bạn gái đa cảm. Nhìn lên mẹ, tôi thấy người cùng ngồi bất động như một pho tượng. Tự dưng, mắt tôi cay cay… Quỳnh Như đang siết chặt bàn tay, ánh mắt rừng rực lửa hận như nói cùng người chết. Cháu nằm trên lúa Tay nắm chặt bông…. Và giọng bạn bỗng dài ra: Lượm ơi, còn không? Thật kỳ diệu, trong lúc tâm hồn mọi người đang bị đè nặng đến ngạt thở thì hình ảnh của Lượm lại vui tươi hồn nhiên xuất hiện. Nhạc lại trỗi dậy. Ánh sáng lại rực rỡ và Quỳnh Như lại nhảy chân sáo với cái đầu nghiêng nghiêng bím tóc. Ôi Lượm đâu chết, Lượm đã được tái sinh: Chú bé loắt choắt Cái xác xinh xinh… Giọng đọc tuy không to hơn, không vui hơn như đoạn đầu, nó không buồn mà thật đằm thắm, rắn rỏi. Tình cảm chú với Lượm quả là đã được cô học trò lớp sáu dành cho thật trọn vẹn với tất cả hồn mình.
Gợi ý Giới thiệu quang cảnh trước buổi lễ. Nói lên cảm xúc của bản thân. Kể theo thứ tự diễn biến của buổi lễ. Có thể nêu những suy nghĩ cảm xúc. Sự thể hiện cụ thể đáng chú ý ở một số người tham gia (các bạn, thầy cô giáo, các vị đại biểu). Nêu cảm tưởng cá nhân. Hôm nay là ngày 20-11, em cùng các bạn bước trên con đường thân quen tràn ngập ánh nắng rực rỡ, lòng vui phơi phới. Những chú chim sâu lao xao trên cành cây như chia vui cùng chúng em. Em bước vào cổng sân trường đã tràn ngập cờ và hoa. Khắp nơi vang lên tiếng cười nói của các bạn học sinh. Ai cũng mặc áo trắng, quần xanh thật đẹp. Trông xa màu xanh và trắng đan xen vào nhau như những, cánh bướm rập rờn. Phía trên cột cờ là dòng chữ “Lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam”, nổi bật trên nền phông xanh thẳm. Dưới khán đài là dãy ghế nơi các thầy cô giáo ngồi. Những bông hoa tươi đẹp nhất được cắm vào bình để trên bàn đại biểu. Trong không khí náo nhiệt ấy, bỗng tiếng trống trường vang lên “Tùng!… Tùng!… Tùng…”. Thầy hiệu trưởng, người cha già của cả trường với mái tóc đã điểm bạc vì năm tháng, dáng người xương xương bước lên lễ đài, giọng nói đầm ấm của thầy cất lên: “Các em ạ! Các em biết không? Để được một bài học hay cho các em, các thầy cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, nhiều khi phải thức thâu đêm để có một giáo án tốt. Những ngày mưa giông, gió rét, đường sá lầy lội, có thầy cô ở rất xa nhưng vẫn đến trường đúng giờ. Các thầy cô làm thế là vì các em. Ai cũng muốn các em học thật giỏi, chăm ngoan để trở thành người có ích cho Tổ quốc. Vì vậy các em phải chăm học, ngoan ngoãn”. Lời nói của thầy hiệu trưởng vừa dứt, một tràng pháo tay nổi lên. Chúng em ai cũng tự nhủ lòng cố gắng chăm ngoan để khỏi phụ lòng mong mỏi của các thầy cô. Cuối cùng thầy Dũng đọc danh sách những bạn đạt thành tích tốt trong đợt thi đua lập thành tích chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Em rất sung sướng vì trong danh sách ấy có tên em. Một bạn ngồi bên cạnh em reo to: – Khánh ơi! Có tên bạn đấy, sướng nhé!
Suggest Introducing the scene before the ceremony. Speak up about your own feelings. Tell in order the events of the ceremony. Can state thoughts and feelings. The specific performance is notable in some participants (you, teachers, delegates). State your personal feelings. Today is November 20, my friends and I walked on a familiar road filled with bright sunlight, our hearts filled with joy. The birds and insects fluttered on the tree branches as if sharing joy with us. When I entered the school yard gate, it was filled with flags and flowers. The laughter of students rang out everywhere. Everyone wore beautiful white shirts and blue pants. From a distance, blue and white are intertwined like fluttering butterfly wings. Above the flagpole are the words "Vietnamese Teachers' Day Celebration", standing out against the deep blue background. Under the stands are rows of chairs where teachers sit. The most beautiful flowers are arranged in a vase on the delegate's table. In that bustling atmosphere, suddenly the sound of the drum rang out, "Tung!... Tung!... Tung...". The principal, the old father of the whole school with gray hair due to years, a bony figure stepped onto the stage, his warm voice said: "Children! Do you know? To have a good lesson for the children, teachers have to put in a lot of effort, sometimes staying up all night to come up with a good lesson plan. On rainy days, cold winds, muddy roads, some teachers live far away but still come to school on time. Teachers do this for the children. Everyone wants them to study well and be obedient to become useful people for the country. Therefore, you must study hard and be obedient." As soon as the principal's words ended, a round of applause arose. We all told ourselves to try our best to be obedient so as not to disappoint our teachers' expectations. Finally, Mr. Dung read the list of those who achieved good results in the achievement competition to celebrate Vietnamese Teachers' Day. I'm very happy because my name is on that list. A friend sitting next to me shouted loudly: – Khanh! There's your name, be happy!
Gợi ý Khi các em đã vào đúng chỗ của lớp mình, chị liên đội trưởng mời các vị đại biểu và các thầy cô giáo cùng toàn thể trường đứng lên làm lễ chào cờ. Cả sân trường im phăng phắc, những tiếng xì xào cuối cùng cũng lặng hẳn. Tiếng chị liên đội trưởng dõng dạc vang lên: – Nghiêm! Chào cờ… chào! Tất cả các vị đại biểu, các thầy cô giáo và các học sinh ngẩng cao đầu, chăm chú hướng lên lá cờ Tổ quốc. Toàn liên đội hát vang bài Quốc ca hùng tráng. Những trang sử oanh liệt của dân tộc dường như sống lại. Bài Đội ca liên tiếp sau đó cũng đã sôi nổi như khí thế của lớp lớp đội viên hôm nay đang nối tiếp cha anh xây dựng nước nhà. Sau phần nghi lễ, chương trình lễ khai giảng tiếp tục trong không khí nghiêm túc. Tất cả các thầy cô giáo cùng các học sinh của trường hết sức vui mừng được đón đồng chí Phan Thế Duệ đến dự. Các đồng chí của Phòng Giáo dục, ủy ban Nhân dân, các bậc phụ huynh, các thầy cô giáo cùng tất cả các học sinh của trường cũng đến dự đông đủ. Sau phần giới thiệu đại biểu, phút sinh hoạt truyền thống bắt đầu. Cô Lan Hương giới thiệu cô Liên hiệu phó lên đọc thư Bác Hồ gửi cho học sinh nhân ngày khai trường. Em như thấy Bác hiện ra trước mắt với nụ cười hiền hậu trên môi và ánh mắt dịu hiền đang trìu mến nhìn chúng em. Chúng em ghi lòng tạc dạ lời Bác dạy trong thư: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai các cường quộc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các cháu”. Nghe cô hiệu phó đọc thư mà em thầm tự nhủ: mình phải cố gắng nhiều hơn nữa để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu Bác Hồ kính yêu. Cô Liên đọc thư xong, cô hiệu trưởng lên phát biểu, cô biểu dương những thành tích học tập trong năm học 1995 – 1996, cô khen ngợi những học sinh có thành tích xuất sắc trong năm. Sau khi phát biểu xong, cô đánh một hồi trống khai trường thật dài. Tiếng trống mở ra một năm học mới đầy khó khăn và cũng đầy ước mơ, hy vọng. Những quả bóng bay xanh đỏ tím vàng rực rỡ của chúng em bay lên bầu trời trong xanh.
Suggest When the children were in their correct seats, the team leader invited the delegates, teachers and the entire school to stand up and celebrate the flag. The whole schoolyard was silent, the whispers finally stopped. The captain's voice rang out loudly: – Strictly! Salute the flag... hello! All delegates, teachers and students raised their heads high and attentively looked up at the National flag. The entire team sang the majestic National Anthem. The glorious pages of the nation's history seem to come back to life. The consecutive Team Songs that followed were as exciting as the spirit of the class of team members today who are following in their father's footsteps to build the country. After the ceremony, the opening ceremony program continued in a serious atmosphere. All the teachers and students of the school were extremely happy to welcome comrade Phan The Due to attend. Comrades from the Department of Education, the People's Committee, parents, teachers and all students of the school also attended. After the introduction of delegates, the traditional activities began. Ms. Lan Huong introduced Ms. Lien, vice principal, to read Uncle Ho's letter to students on the opening day of school. I felt like I saw Uncle Ho appearing before my eyes with a gentle smile on his lips and gentle eyes looking at us affectionately. We take to heart Uncle Ho's teachings in his letter: "Whether the Vietnamese mountains and rivers will become glorious or not, whether the Vietnamese people will be able to compete with the great powers of the five continents or not, depends largely on public education." your practice". Listening to the vice principal read the letter, I silently told myself: I must try harder to become a good child, a good student, my beloved Uncle Ho. After Ms. Lien read the letter, the principal spoke, she praised the academic achievements in the 1995 - 1996 school year, she praised the students with excellent achievements during the year. After finishing her speech, she beat a long opening drum. The sound of drums opens a new school year full of difficulties and also full of dreams and hopes. Our brilliant blue, red, purple, and yellow balloons flew into the clear blue sky.
Gợi ý Giới thiệu hoàn cảnh câu chuyện. + Diễn biến của câu chuyện. + Những việc làm sai trái của em. + Sự hối hận của em. + Cảm xúc sâu lắng của em. Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào Lòng mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào Thật vậy, không có gì cao quí, thiêng liêng bằng tình yêu của mẹ. Dù là bể rộng non cao cũng khó sánh bằng tấm lòng mênh mông mà sâu thẳm ấy. Thế mà hôm chủ nhật vừa qua em đã phạm sai lầm, làm mẹ vô cùng buồn bã. Qua sự việc đó, em càng thêm yêu quí mẹ hơn. Hôm ấy, một ngày ấm áp, trong lành, em cùng mấy bạn bên hàng xóm rủ nhau chơi chọi đá. Cả bọn chia làm hai phe. Em hăng máu chọi “tới tấp”. Chợt “cốp”, hòn đá văng trúng thằng Hoàng. Nó khóc thét lên vì đau đớn. Em hoảng sợ, hèn nhát chạy về nhà. Chiều hôm đó, em đang học bài thì mẹ gọi vào, với giọng bực tức. Em run bắn lên vì có lẽ mẹ đã biết chuyện. Đúng vậy, mẹ la em một trận nhớ đời. Em tức lắm, em cảm thấy mẹ không còn thương em nữa. Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, em lẻn đi chơi đến khuya mới về (chơi cũng chẳng có gì hấp dẫn, thú vị, nhưng em muốn mẹ phải lo lắng và ăn năn với việc mình làm). Em đứng nép bên cửa sổ rụt rè không dám vào. Qua khe cửa, em thấy mẹ mình đang ngồi vá áo, nét mặt thoáng buồn. Thỉnh thoảng mẹ lại nhìn ra ngoài xem em đã về chưa. Chợt em thấy trên khuôn mặt gầy gò của mẹ nhòa nước mắt. Mẹ đã khóc, khóc vì quá thương em hay vì lo lắng? Không! Điều đó chỉ là một lí do nhỏ mà thôi: mẹ khóc vì con mình không biết vâng lời cha mẹ. Em cảm thấy mình đã làm một điều gì sai trái. Mẹ có ghét bỏ gì mình đâu, mẹ đánh là để giáo dục, giúp đỡ mình nên người cũng như câu tục ngữ: “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Xung quanh em chỉ là màn đêm mù mịt, tiếng côn trùng nỉ non như lời trách móc, giận hờn.
Suggest Introduce the situation of the story. + Development of the story. + My wrong doings. + My regrets. + My deep feelings. A mother's heart is as vast as the Pacific Ocean A mother's heart is as passionate as a sweet, gentle stream Indeed, there is nothing more noble and sacred than a mother's love. Even if the lake is wide and high, it is difficult to compare with that vast and deep heart. But last Sunday I made a mistake, making my mother extremely sad. Through that incident, I love my mother even more. That day, a warm, fresh day, I and some friends from the neighborhood invited each other to play rock fighting. The group divided into two factions. I fought enthusiastically "to the hilt". Suddenly, "pop", the stone flew and hit Hoang. It cried out in pain. I panicked and cowardly ran home. That afternoon, I was studying when my mother called me in, with an angry voice. I was shaking because maybe my mother knew about it. That's right, my mother yelled at me a time I'll remember forever. I'm so angry, I feel like my mom doesn't love me anymore. That night, after finishing dinner, I sneaked out to play until late and then came back (playing was not exciting or interesting, but I wanted my mother to worry and repent for what I did). I stood by the window timidly, not daring to enter. Through the door, I saw my mother mending her shirt, her face slightly sad. Every now and then my mother would look outside to see if I was home yet. Suddenly I saw tears on my mother's skinny face. Did mom cry? Did she cry because she loved you so much or because she was worried? Are not! That's just a small reason: mothers cry because their children don't know how to obey their parents. I feel like I did something wrong. My mother didn't hate me, she beat me to educate and help me become a better person, just like the proverb: "Love until you're beaten, hate until you're sweet." All around me was the dark night, the sounds of insects whispering like blame and anger.
Gợi ý Buổi thu hoạch tôm đã để lại trong tôi những ấn tượng khó quên. + Hoạt động của chiếc máy bơm nước. + Mưc nước bắt đầu cạn dần, cạn dần. + Tiếng máy im, nước đã cạn dần. Một số người lội xuống mương để bắt tôm. Một mùa thu hoạch đã mang lại niềm vui, một sức sống mới của ấm no và hạnh phúc. Quên sao được, hình ảnh những con tôm càng xanh, tôm hùm, tôm thẻ… ấn tượng để lại trong tôi thật khó phai vào một buổi thu hoạch tôm ở nông trường hôm đó. Tiếng máy bơm nổ xinh xịch vang lên như cố xua đuổi không khí lành mạnh lúc sáng sớm. Thì ra là một chiếc máy bơm nước, đang cố hút từng đợt nước trong mương thả ra ngoài ruộng. Thân nó dài đễnh ra, miệng há tròn hút nước mạnh mẽ tạo thành những vực xoáy tròn quanh miệng. Một ống khóe bên dưới phun nước ra ào ào trắng xóa. Mực nước trong mương bắt đầu cạn dần, cạn dần… Kìa! Thấp thoáng ở những lùm cây, ô nước, ở những bụi rậm và hai bên mương… vài con tôm đó đây nổi lên búng lách tách. Nước đã rút gần cạn, tiếng máy bơm đã im bặt. Nó há cái miệng to tròn như đòi tiền thưởng công làm việc. Nước đã cạn, những người lội xuống mương bắt đầu “bắt” tôm. Ôi! Không biết cơ man nào là tôm, chúng xô đẩy, nhảy dựng lên, đưa ra những cặp càng dài nhọn. Cuộc truy quét “tôm” diễn ra khá nhanh chóng. Những chú tôm lần lượt được mời vào thùng. Cả nhà tôm đều lo sợ. Chị tôm càng xanh búng lách tách rồi chui vào lùm ôrô, ông tôm hùm to tướng đang luông cuống với “thân hình đồ sộ” của mình, biết trốn vào đâu? Anh tôm thẻ nhảy cẳng lên rồi lặn mất. Lũ tép mòng hoảng hốt, quăng mình lên mép mương… Người ta bắt từng con tôm, bỏ nhẹ nhàng vào thùng. Nhưng cô cậu chưa hết hoảng sợ. Sau khi “triệu hồi tất cả” vào, chúng vẫn còn run rẩy lẩn trốn. Nhưng vài cô cậu bướng bỉnh giơ cặp càng chắc búng mạnh và nhảy rộ lên.
Suggest The shrimp harvest left unforgettable impressions on me. + Operation of the water pump. + The water level begins to dry up gradually. + The sound of the machine is silent, the water has gradually dried up. Some people wade into the ditch to catch shrimp. A harvest season has brought joy, a new vitality of prosperity and happiness. How could I forget, the images of giant freshwater prawns, lobsters, white shrimp... left an indelible impression on me during a shrimp harvest at the farm that day. The beautiful sound of the pump exploding sounded as if trying to chase away the healthy air in the early morning. It turned out to be a water pump, trying to suck up the water in the ditch and release it into the field. Its body is long and its mouth is wide open, sucking in water vigorously, creating circular vortexes around its mouth. A chimney below spurted white water. The water level in the ditch began to gradually dry up... Behold! Looming in the bushes, the waterholes, in the bushes and on both sides of the ditch... a few shrimp here and there emerged and clicked. The water has almost drained away, the sound of the pump has gone silent. It opened its big, round mouth as if asking for a reward for its work. The water has dried up, people wading into the ditch begin to "catch" shrimp. Oh! I don't know which shrimp are there, they push, jump up, and show their long, pointed claws. The raid on "shrimp" took place quite quickly. The shrimps were invited into the box one by one. The whole shrimp family was scared. The giant crayfish clicked and crawled into the arbor grove. The giant lobster was frantic with his "huge body", where could he hide? The white shrimp jumped up and dived away. The shrimps panicked and threw themselves onto the edge of the ditch... People catch each shrimp and put it gently into the barrel. But he wasn't scared yet. After "summoning everyone", they were still trembling and hiding. But a few girls and boys stubbornly held up their school bags, flicked them vigorously and jumped up.
Gợi ý Giới thiệu việc bà nội lên chơi – mẹ làm cơm “chiêu đãi” bà. 1. Sự chuẩn bị của bố mẹ và các anh chị em trong nhà để làm cơm đón bà: – Đi chợ. – Lau nhà cửa. – Nấu ăn. Bố: Chuẩn bị xe đón bà. 2. Trong bữa ăn: – Các món ăn (tả một vài món cụ thể, chi tiết, màu sắc, hương vị…) – Cả nhà chăm sóc, gắp thức ăn mời bà. – Bà hỏi chuyện cả nhà: công việc của bố mẹ, học hành của các cháu. – Bố mẹ hỏi thâm tình hình quê nhà. Mọi người nhắc lại các kỉ niệm, bà con xưa. – Niềm vui của tất cả mọi người trong gia đình. – Tâm trạng của em. Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà. Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi “dạ” liền và hí hửng đi theo. Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng chợ, mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm: – Chẳng biết có thiếu gì không nhỉ? Ừ, mà xem. Mẹ cầm giấy ghi thực đơn rồi quay sang nhìn tôi nói: Con gái đứng đây trông nhé, mẹ quay lại mua mấy bó hành. Mẹ lách dòng người chen vào. Lát sau, mẹ quay ra với nụ cười tươi rói trên môi. Hai mẹ con tôi vội vã về. Tôi và mẹ bước vào cổng, con Mích từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi rối rít. Bố tôi lúi húi lau xe. Chắc là bố chuẩn bị đón bà. Tôi thầm nghĩ. Hai mẹ con bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên, tôi giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Ngày thường tôi làm nhàn vậy mà hôm nay lại quýnh lên, chẳng biết có phải vì hồi hộp không. Mẹ thì luôn mồm nhắc tôi, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi hít lấy hít để. Sao hôm nay mẹ tôi nấu cơm lắm món ngon đến thế! Khi mẹ cất tiếng nói mãn nguyện nhìn mâm cơm cũng là lúc con Mích mừng rỡ chạy ra cửa. Tôi sung sướng cùng hai em ùa ra chào bà: – Bà, hoan hô bà đã lên! Bà ôm tôi vào lòng, cốc nhẹ lên trán: – Bố cô, sao lớn nhanh thế! Mẹ tôi vội vã chào bà rồi chuẩn bị nước cho bà tắm. Bà tắm xong vào nhà. Cả gia đình tôi quây quần bên mâm cơm bốc khói nghi ngút. Bé Việt và Thúy lau nhau nhắc ghế cho bà và bố mẹ, chỉ mỗi tôi là chúng nó không nhắc. Tôi nguýt dài một cái. Việt len lén nhìn tôi cười khì. Mâm cơm mẹ tôi làm thật thịnh soạn. Giữa mâm mẹ không quên để một bát cà muối. Đó là món bà tôi thích lắm. Bố cầm đũa lên so. Vừa chia đũa, bố vừa nói: – Con mừng là mẹ đã lên thăm chúng con. Các cháu vui lắm đấy mẹ ạ. Chúng con cũng vui, lâu quá mới được gặp mẹ mà. Bà cười, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Dường như bà đang vui lắm thì phải. Bà ngắm khắp lượt mọi người, nhìn bằng ánh mắt âu yếm. Tôi gắp cho bà một quả cà thật to. Thúy trêu tôi: “Mời gì không mời đi mời cà”. Tôi chông chế: “Tại bà thích cà”. Bà cười móm mém xoa đầu tôi. Mẹ nhìn bà cười và nói: – Mẹ nếm thử các món con nấu xem nào. Món nào mẹ cùng phải nếm đấy nhé. Bà gật đầu: – Ừ! Ừ! Từ từ chứ, nhiều món thế này cơ mà. Mẹ ăn sao hết! Căn nhà tôi bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Trong tiếng cười tôi nhận thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Hết thảy ai cũng gắp thức ăn chúc bà. Bà cứ cười nói: – Từ từ thôi chứ, để mẹ còn ăn hết đã, gắp thức ăn cho mẹ nhiều thế! Bố hỏi bà: – Mẹ ơi, năm nay mùa tốt chứ ạ? – Còn phải nói. Tốt nhất vùng đấy con ạ! – Bà nói rồi quay sang ba chúng tôi: – “Mấy cây ổi chín lắm chờ mãi chẳng ai về. Nhớ mọi năm ba đứa bé tí, thế mà bây giờ đã lớn vổng lên rồi. Mẹ nó mát tay đấy”.
Suggest Introducing grandmother coming to visit - mother making dinner to "entertain" her. 1. Preparations of parents and siblings in the house to prepare dinner to welcome her: - Go to market. – Clean the house. - Cook. Dad: Prepare the car to pick you up. 2. During meals: – Dishes (describe some specific dishes, details, colors, flavors...) – The whole family took care of her and brought her food. – She asked about the whole family: the parents' work, the children's studies. – My parents asked me about the situation back home. Everyone recalled old memories and relatives. – Joy for everyone in the family. – My mood. Today, my grandmother came to visit. My mother quit her job and stayed home to make dinner for her. It was early in the morning and my mother had prepared her bag and bag to go to the market. Mom invited me to go with her. I immediately said yes and happily followed. Going to the market, I followed my mother. The market is so early in the morning but why is it so crowded? In the market there are all kinds of groceries and all colors. Mom bought it quickly to leave. Outside the market gate, mother breathed a sigh of relief and muttered: – I wonder if there's anything missing? Yes, let's see. Mom took the paper with the menu written on it, then turned to look at me and said: Girl, stay here and watch, I'll go back and buy some bunches of onions. Mom pushed through the flow of people. A moment later, my mother turned around with a bright smile on her lips. My mother and I hurried home. My mother and I entered the gate, and Mich ran out of the house, wagging her tail. My father worked hard to clean the car. Dad must be preparing to pick her up. I thought to myself. Mother and daughter immediately got to work. First, I helped my mother pick vegetables and wash rice. Usually I have a leisurely time, but today I'm nervous, I don't know if it's because of nervousness or not. Mom kept reminding me, her hands kept moving. The scent is suffocating. I took a deep breath. Why did my mother cook so many delicious dishes today! When mother spoke up and looked at the tray of rice with satisfaction, Mich happily ran out the door. I happily rushed out with my two sisters to greet her: – Madam, cheers for your arrival! She hugged me, gently cupped my forehead: – Your father, why are you growing up so fast! My mother hurriedly greeted her and prepared water for her to bathe in. After taking a shower, she went into the house. My whole family gathered around a steaming tray of rice. Little Viet and Thuy wiped each other's chairs and reminded their grandmother and parents, but they were the only ones who didn't remind me. I let out a long sigh. Viet secretly looked at me and chuckled. The tray of rice my mother made was very sumptuous. In the middle of the tray, my mother did not forget to put a bowl of salted eggplant. That's my grandmother's favorite dish. Dad picked up his chopsticks to compare. While sharing the chopsticks, Dad said: – I'm glad mom came to visit us. The children are very happy, mother. We're happy too, it's been so long since we last saw you. She smiled, her eyes sparkling. It seems like she is very happy. She looked around at everyone, looking with loving eyes. I gave her a very large eggplant. Thuy teased me: "If you don't invite me, invite me." I protested: "Because you like coffee." She smiled and patted my head. Mom looked at her and smiled and said: – Mom, let's taste the dishes you cook. Which dish must you taste together? She nodded: - YES! YES! Wait a minute, there are so many dishes like this. Mom can't eat anything! My house suddenly became unusually cozy. Amidst the laughter, I noticed joy sparkling in everyone's eyes. Everyone picked up food to wish her. She kept smiling and said: – Slow down, let mom finish eating, pick up so much food for mom! Dad asked her: – Mom, is this a good season? - Have to say. The best in the area, baby! – She said then turned to the three of us: – “The guava trees are very ripe and have been waiting forever for anyone to come home. I remember all those years when my three children were so small, but now they have grown up so much. Mom, that's cool."
Gợi ý Chọn nhân vật để gặp gỡ và chọn hoàn cảnh để gặp. – Câu chuyện giữa em và các nhân vật trong cuộc gặp gỡ ấy. – Tưởng tượng tự do nhưng vẫn lấy cơ sở từ đặc điểm của tính cách nhân vật, đảm bảo sự hợp lí nhất quán về chủ đề và cốt truyện. – Tạo ra được không khí cổ tích. – Em suy nghĩ khái quát về vấn đề đưa ra. – Em mong muốn gì sau cuộc gặp gỡ. “Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi…” Em thường được bước vào trong giấc mơ trong lời kể dịu dàng của bà, của mẹ. Rồi chẳng biết tự bao giờ em đã yêu cô Tấm, anh Khoai… Trăng đêm nay sáng quá, gió nhè nhẹ thổi, nằm bên cạnh bà, em thiu thiu ngủ… Nàng Tấm hiện về xinh đẹp hiền từ. Em như không tin vào mắt mình. Nàng Tấm mà em mơ ước được gặp bấy lâu nay đang ngồi nhặt thóc ngoài hiên. “Từng ấy thóc thế kia thì nhặt đến bao giờ mới xong!” Em thầm nghĩ. Bước lại gần, em khẽ chào chị, trong lòng vẫn còn thắc mắc: – Em chào chị, chị Tấm ơi, chị đang nhặt thóc phải không? Nước mắt tràn trề, chị quay lại: – Chào em, em đến tự bao giờ thế? Chị buồn lắm vì không được đi xem hội. Từ bé đến giờ chị chưa lần nào được đi cả! – Chị đừng khóc nữa, chị phải nhặt thóc đúng không? Em sẽ giúp chị! Em ngồi xuống cùng nhặt thóc với chị. “Mẹ con cô Cám đáng ghét quá”. Em nghĩ thầm. Quả thực giờ đây em mới thấy sự độc ác của mẹ con Cám. Em an ủi chị Tấm: – Hai chị em cùng nhặt thóc với nhau, cùng vui đấy chứ phải không chị? Chị Tấm vẫn khóc, hình như tất cả sự uất ức đang trào dâng trong chị. Vừa lúc đó, một đám mây hồng xuất hiện, ông Bụt bước xuống trong ánh hào quang. Em vừa vui, vừa cảm thấy ngỡ ngàng. Chị Tấm cũng vậy, chị lau nước mắt ngạc nhiên. “Con chào cụ!”, em cũng lí nhí: “Con chào cụ ạ!”. Ông Bụt mỉm cười hiền từ. Ông gọi một đàn chim sẻ xuống nhặt thóc giúp chị Tấm, chỉ trong chốc lát thóc được nhặt xong, chị Tấm được đi xem hội. Em cảm thấy vui lây, thầm nhủ: “Chị Tấm ơi! Em cầu mong cho chị luôn gặp những điều tốt lành nhất”. Chị Tấm bỗng quay lại: – Em bé ơi, chị đi đây, tạm biệt nhé! Đến một lúc nào đó chị lại về thăm em, cám ơn em đã đến thăm chị! Em nghĩ miên man, đến lúc ngẩng lên không thấy ai nữa, chỉ có lũ chim non đang ríu rít. Em tạm biệt ngôi nhà, ra giếng thăm cá bống rồi lại tiếp tục đi. Không xa lắm, một khu rừng rậm rạp đã hiện ra trước mắt em. Kì lạ quá! Không biết là nơi nào! Em nhìn chung quanh chỉ thấy tre nứa chen chúc nhau. Bỗng nhiên “Hu! Hu!… Trời ơi là trời”, tiếng khóc của ai đó nghe tội nghiệp quá!… biết đâu, biết đâu… lại là của anh Khoai? “Mấy cây tre đang ở đây cơ mà…” Em thốt lên: – Ô! Đúng rồi, anh Khoai đây rồi! Anh ấy đang lo lắng vì anh chưa tìm thấy cây tre trăm đốt. Em bước lại gần trò chuyện cùng anh Khoai. Anh vừa khóc vừa kể lại chuyện cho em nghe: – Anh mến cô út từ lâu lắm rồi, cô ấy thật hiền lành dễ thương. Cô ấy hay giúp đỡ mọi người lắm. Nếu gặp em chắc chắn em sẽ yêu quí cô ấy ngay thôi. – Em tin là thế, nhưng anh đừng khóc nữa, rồi anh sẽ tìm thấy cây tre thôi. Anh Khoai vẫn buồn và cố mỉm cười với em: “Cảm ơn em, bây giờ anh phải đi thôi”. Anh lầm lũi bước đi, gánh một gánh đốt tre. Bất giác nước mắt em trào ra, thương anh Khoai quá. Nhưng em cũng biết rằng chắc chắn anh sẽ được giúp đỡ, những người hiền lành luôn gặp điều kì diệu mà! Gió mát ùa đến, thổi tóc em bay bay… lau nước mắt, em đi theo con đường mòn trong rừng. Xung quanh em, chim chóc hót ríu rít, hoa thơm ngát, nhắm mắt lại, em mơ ước: “Giờ mình chỉ muốn gặp vợ chồng anh Sọ Dừa thôi! Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì?” Mở mắt ra chợt “bịch”, em vấp phải cái cột tre đau điếng. Đúng như ước mơ, vợ chồng anh Sọ Dừa kia rồi, đang mải mê cuốc vườn. Anh chị ngẩng lên: – Cơn gió nào đưa em đến đây vậy cô bé? Anh vẫn đưa cuốc đều đặn, nghe phầm phập vào đất. Em mỉm cười: ” Ở đây thích quá nhỉ!”. Chị Ba ngưng tay khẽ hỏi: “Em ăn bánh nhé? Sau đó ở đây chơi cho vui được không?” Em trả lời: – Ước gì em cứ được ở đây mãi, nhưng chắc chắn là không được đâu. Miếng bánh thơm ngọt như tan ra trong miệng em, vợ chồng anh Sọ Dừa hạnh phúc quá. Đúng là phải tìm hiểu thì mới biết được con người họ, không nên “nhìn mặt mà bắt hình dong”. Anh Sọ Dừa hiền lành thì dĩ nhiên được hóa thành anh thanh niên vạm vỡ, khỏe mạnh như ngày hôm nay thôi, chẳng có gì lạ cả.
Suggest Choose a character to meet and choose a situation to meet. – The story between me and the characters in that meeting. – Free imagination but still based on the character's personality characteristics, ensuring consistent reasonableness in theme and plot. – Create a fairy tale atmosphere. – I think generally about the problem raised. – What do you want after the meeting? “Once upon a time, a long time ago…” I often enter my dreams in the gentle words of my grandmother and mother. Then I don't know when I fell in love with Ms. Tam and Mr. Khoai... The moon is so bright tonight, the wind blows gently, lying next to her, I doze off... Miss Tam appears beautiful and gentle. I couldn't believe my eyes. Miss Tam, whom I have dreamed of meeting for so long, is sitting on the porch picking rice. “How long will it take to pick up all that rice?” I thought to myself. Stepping closer, I softly greeted her, still wondering: – Hello, Ms. Tam, are you picking rice? Tears overflowing, she turned back: – Hello, when did you come? She was very sad because she couldn't go to the festival. Since I was little, I have never been able to go! – Don't cry anymore, you have to pick up rice, right? I will help you! I sat down and picked rice with her. "Miss Cam and her mother are so hateful." I thought to myself. Indeed, now I see the cruelty of Cam and her mother. I comforted Ms. Tam: – Two sisters picking rice together, it's fun, isn't it? Ms. Tam was still crying, it seemed like all the frustration was welling up inside her. Just then, a pink cloud appeared, and Mr. Buddha walked down in a halo of light. I was both happy and surprised. Ms. Tam was the same, she wiped away tears of surprise. “Hello, uncle!”, I also mumbled: “Hello, uncle!”. Mr. Buddha smiled gently. He called a flock of sparrows down to pick up rice for Ms. Tam. In just a few moments, the rice was picked up and Ms. Tam was able to go see the festival. I felt happy and thought to myself: "Miss Tam! I wish you always have the best things." Ms. Tam suddenly turned back: – Baby, I'm going, goodbye! Someday I'll come back to visit you again, thank you for visiting me! I thought endlessly, and when I looked up I didn't see anyone else, only the chirping birds. I said goodbye to the house, went to the well to visit the gobies and then continued walking. Not far away, a dense forest appeared before my eyes. So strange! Don't know where! I looked around and saw only bamboo crowded together. Suddenly “Hu! Hu!... Oh my God", someone's cry sounds so pitiful!... who knows, who knows... it could be Mr. Khoai's? “The bamboo trees are here…” She exclaimed: - UMBRELLA! That's right, Mr. Khoai is here! He is worried because he hasn't found the hundred-knot bamboo yet. I walked closer to chat with Mr. Khoai. He cried while telling me the story: – I have loved my youngest sister for a long time, she is so gentle and cute. She often helps people. If I meet her, I will definitely love her right away. – I believe so, but don't cry anymore, you will find the bamboo tree. Mr. Khoai was still sad and tried to smile at me: "Thank you, I have to go now." He walked slowly, carrying a burden of burning bamboo. Suddenly tears welled up in my eyes, I love Khoai so much. But I also know that you will definitely get help, gentle people always encounter miracles! The cool wind rushed in, blowing my hair away... wiping away my tears, I followed the path in the forest. Around me, birds were chirping and flowers were fragrant. Closing my eyes, I dreamed: "Now I just want to meet Mr. So Dua and his wife! I wonder what he is doing now?” When I opened my eyes, I suddenly tripped on a bamboo pole, causing pain. Just like his dream, Mr. So Dua and his wife are there, engrossed in hoeing the garden. Brothers and sisters looked up: – What wind brought you here, little girl? He still moved the hoe steadily, hearing it hit the ground. She smiled: "It's so nice here!". Ms. Ba stopped and asked softly: "Can I eat cake?" After that, can we have fun here?" I replied: – I wish I could stay here forever, but I definitely can't. The sweet and fragrant cake seemed to melt in my mouth. So Dua and his wife were so happy. It's true that you have to get to know them to know who they are, you shouldn't "look at their face and get an idea". Of course, the gentle Coconut Skull was transformed into the muscular, healthy young man he is today, nothing strange at all.
Gợi ý a) Mở bài: Cuộc gặp gỡ với Lang Liêu. Tình huống xảy ra cuộc gặp gỡ. b) Thân bài: Cuộc trò chuyện giữa người xưa và người nay. – Câu hỏi của Lang Liêu và trả lời của em. – Câu hỏi của em và trả lời của Lang Liêu. c) Kết bài: Cuộc chia tay và cảm nghĩ của em. a) Mở bài: Cuộc gặp gỡ với Lang Liêu – Em đang thức nấu bánh hôm 29 Tết, vừa chợp mắt. – Một chàng trẻ tuổi đến trước mặt và tự xưng là Lang Liêu. – Em nhận ra Lang Liêu sáng tạo bánh chưng, bánh giầy, xiết bao mừng rỡ. b) Thân bài: Cuộc trò chuyện của người xưa và người nay: – Em hỏi Lang Liêu có việc gì mà đến đây? Trả lời. – Lang Liêu hỏi người nay còn thích bánh chưng bánh giầy không?Trả lời. – Em hỏi về công phu sáng tạo và tâm trạng của Lang Liêu lúc đó. Lang Liêu tâm sự. – Em bày tỏ lòng yêu mến chàng. c) Kết bài: Em được đánh thức, giấc mơ tan. Cảm nghĩ của em về bánh chưng ngày Tết và công lao sáng tạo của người xưa. Tết năm nào nhà em cũng gói và nấu bánh chưng. Dù bận rộn đến đâu, nhà em cũng không đổi thay lệ đó, bởi nó đem lại một không khí bận rộn, rộn ràng rất là Tết. Năm ấy, vào đêm 29 tháng chạp, em cùng mấy đứa bạn thức canh nồi bánh chưng. Đêm đã khuya, mọi người đã ngủ cả. Mọi nhân vật cùng đều im lặng, chỉ còn nghe thấy nồi bánh chưng sôi đều, củi cháy đượm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lép bép. Em nhìn bếp lửa đỏ hồng, những đốm sao từ đó bay lên.
Suggest a) Introduction: Meeting with Lang Lieu. Situation in which the meeting occurred. b) Body of the article: A conversation between people of the past and people of today. – Lang Lieu's question and my answer. – My question and Lang Lieu's answer. c) Conclusion: The farewell and my feelings. a) Introduction: Meeting with Lang Lieu – I was awake cooking cakes on the 29th of Tet, just fell asleep. – A young man came forward and called himself Lang Lieu. – I realized that Lang Lieu created Banh Chung and Banh Giay, and was so happy. b) Body of the article: A conversation between the past and present: – I asked Lang Lieu why he came here? Reply. – Lang Lieu asked this person if he still liked banh chung and banh giay? Answer. – I asked about Lang Lieu's creativity and mood at that time. Lang Lieu confided. – I expressed my love for him. c) Conclusion: I was awakened, the dream ended. My thoughts on Tet banh chung and the creative efforts of the ancients. Every year during Tet, my family wraps and cooks banh chung. No matter how busy it is, my family does not change that routine, because it brings a busy, bustling atmosphere that is very Tet. That year, on the night of December 29, my friends and I stayed up to watch the pot of banh chung. It was late at night, everyone was asleep. All the characters were silent, the only thing left to hear was the pot of banh chung boiling, the firewood burning, and the occasional crackling sound. I looked at the red fire of the stove, stars flying from it.
Gợi ý Tự giới thiệu nhân vật ở ngôi thứ nhất – ngôi “tôi”. Nói rõ vài nét vẻ quê hương, gia cảnh như trong truyện kể. Kể lại câu chuyện đánh cá của ông lão ở ngôi thứ nhất, giữ đúng cốt truyện và tình tiết, xen kẽ miêu tả và phát biểu suy nghĩ một cách hợp lí. Rút ra bài học, viết tiếp ngắn gọn diễn biến sau khi truyện kể đã kết thúc. Nếu là ông lão đảnh cả trong truyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng”, em sẽ kể lại chuyện xảy ra với mình như thế nào? Vợ chồng tôi sinh sống ngay trên bờ biển. Suốt ngày tôi đi đánh cá còn bà lão ở nhà kéo sợi. Cuộc sống của chúng tôi tuy nghèo nhưng hạnh phúc. Tôi chẳng ước ao gì hơn khi gần cuối đời được sống thanh thản. Song sự đời đâu chiều theo ý muốn của con người dù con người đã cam chịu. Có một chuyện xảy ra khiến cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó tôi ra biển đánh cá, vợ tôi ở nhà kéo sợi như thường lệ. Tôi thả lưới lần đầu tiên chỉ thấy rong biển, lần thứ hai trong lưới chỉ có một con cá vàng. Tôi định bắt con cá thì… lạ chưa, cá cất tiếng kêu vang: – Ông lão ơi! Ông sinh phúc thả tôi xuống biển, tôi sẽ đền ơn ông, ông muốn gì cũng được! Tôi rất ngạc nhiên, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay tôi chưa bao giờ thấy một con cá nào biết nói như vậy, song tôi vẫn thả nó xuống sông và nói: – Trời phù hộ cho ngươi, ngươi trở về biển khơi mà vùng vẫy. Ta không đòi gì cả, ta cũng chẳng cần gì! Về nhà tôi đem chuyện đó kể cho vợ tôi nghe, không ngờ bà lão mắng: – Đồ ngốc, sao không bắt con cá vàng đền cái gì? Đòi một cái máng cho lợn ăn không được à? Cái máng nhà ta gần vỡ rồi! Tôi nghĩ cũng phải, liền đi ra biển, biển gợn sóng êm ả. Tôi cất tiếng gọi, cá vàng bơi lên hỏi: – Ông lão ơi, ông cần gì thế? Tôi chào và nói: – Vợ tôi muốn một cái máng mới, cái máng nhà tôi đã sứt mẻ cả rồi. Cá trả lời: “Ông lão cứ về đi, đừng băn khoăn gì cả. Tôi sẽ giúp ông, ông sẽ có một cái máng mới”. Tôi về đến nhà, vợ tôi đã có cái máng mới thật, nhưng vừa trông thấy mặt tôi mụ đã quát to: Đồ ngu, đòi một cái máng thật à? Một cái máng thì thấm vào đâu, đi tìm con cá đòi một cái nhà. Thế rồi mụ càu nhàu, té tát mãi, không chịu được tôi đành đi ra biển. Biển xanh đã nổi sóng. Tôi cất tiếng gọi cá, cá bơi lên hỏi: – Ông lão ơi! Ông cần gì thế? Tôi cúi đầu và nói: – Cá ơi, giúp tôi với! Mụ vợ mắng tôi nhiều hơn, chẳng để tôi yên chút nào. Mụ đòi một tòa nhà đẹp. Cá vàng đáp ngay: – Ông lão đừng bàn khoăn quá! Cứ về đi! ông sẽ có một cái nhà to và đẹp. Trở về nhà, tôi đã thấy mụ vợ ngồi chễm chệ trong căn nhà mới như lời hứa của cá vàng. Nhưng cũng ngay lập tức, mụ nổi giận lôi đình bắt tôi quay trở lại đòi cho mụ được làm nhất phẩm phu nhân. “Mụ thì làm sao có thể thành nhất phẩm phu nhân được kia chứ” Tôi thầm nghĩ. Nhưng vốn đã quen chịu đựng, tôi vẫn đi ra biển. Không ngờ theo yêu cầu của tôi, cá vàng đã làm cho mụ được như ý. Khổ nỗi tôi bị đuổi ra khỏi tòa dinh thự trở thành người quét chuồng ngựa cho vợ từ ngày mụ chán làm nhất phẩm phu nhân mà đòi tôi xin cá bằng được cho mụ làm Nừ hoàng. Được ít tuần làm Nữ hoàng thấy chán, mụ lại gọi tôi đến và bảo: – Mày đi tìm con cá vàng và bảo nó là tao không muốn làm Nữ hoàng nữa, tao muôn làm Long Vương ngự trên biển, để bắt con cá vàng hầu hạ theo ý muốn của tao! Lúc này tôi đã ở vào thế không dám trái ý. Tôi đành lủi thủi đi ra bờ biển. Một cơn giông tố kinh khủng kéo đến, mặt biển nổi sóng ầm ầm. Tôi run run gọi con cá vàng. Con cá bơi lên hỏi: – Ông lão có việc gì thế? Ông lão cần gì? Tôi cúi đầu chào con cá và nói: – Cá ơi giúp tôi với! Thương tôi với. Tôi sống làm sao được với mụ vợ quái ác này! Bây giờ mụ ấy không muốn là Nữ hoàng nữa, mụ ấy muốn làm Long Vương để bắt cá vàng phải hầu hạ làm theo ý muốn của mụ. Vừa nghe nói cá vàng lặng lẽ lặn mất tăm. Tôi chờ mãi vẫn chẳng thấy cá vàng trở lại. Đợi mãi, đợi mãi, tôi đành phải quay về trong lòng vồ cùng lo lắng khi nghĩ đến sự giận dữ còn đáng sợ hơn bão biển của vợ. Nhưng lạ chưa, về đến nơi, tất cả lâu đài nguy nga tôi đã cầu đều biến mất. Trước mắt tôi là túp lều tranh nát khi xưa và mụ vợ đang ngồi quay sợi bên cái máng lợn ăn sứt mẻ.
Suggest Introduce yourself in the first person - the "I" person. Clearly state some features of the homeland and family background as in the story. Retell the old man's fishing story in the first person, keeping the plot and details correct, alternating descriptions and expressing thoughts appropriately. Draw the lesson, briefly continue writing what happened after the story ended. If you were the old man in the story "The Old Fisherman and the Goldfish", how would you tell what happened to you? My husband and I live right on the beach. I went fishing all day while the old woman stayed at home spinning yarn. Our life is poor but happy. I wish for nothing more than to live peacefully at the end of my life. But life does not conform to human wishes even though people have resigned themselves to it. Something happened that I still remember to this day. That day I went to sea to fish, my wife stayed at home spinning yarn as usual. The first time I cast the net, I only saw seaweed. The second time, there was only one goldfish in the net. I was about to catch the fish when... strangely enough, the fish let out a loud cry: – Old man! You are happy to let me into the sea, I will repay you, you can have whatever you want! I was very surprised, since the time I was born until now, I have never seen a fish that could talk like that, but I still dropped it into the river and said: – God bless you, you return to the sea and struggle. I don't ask for anything, I don't need anything! When I got home, I told the story to my wife. Unexpectedly, the old woman scolded me: – You idiot, why don't you catch the goldfish to pay for something? Can't you ask for a trough to feed the pigs? Our trough is almost broken! I thought it was right, so I went to the beach, the sea rippled smoothly. I called out, the goldfish swam up and asked: – Old man, what do you need? I greeted and said: – My wife wants a new trough, my trough is completely chipped. Fish replied: "Old man, just go home, don't worry about anything." I will help you, you will have a new trough." When I got home, my wife had a new trough, but as soon as she saw my face she shouted loudly: You idiot, do you really want a trough? A trough won't absorb anything, go find a fish that wants a house. Then she grumbled and slapped her until she couldn't stand it so I went to the beach. The blue sea was churning. I called out to the fish, and the fish swam up and asked: – Old man! What do you need? I bowed my head and said: – Fish, help me! The wife scolded me more, not leaving me alone at all. She asked for a beautiful building. The goldfish replied immediately: - Don't worry too much, old man! Just go home! You will have a big and beautiful house. Returning home, I saw my wife sitting in her new house like a goldfish promised. But immediately, she got angry and forced me to come back and demand that she be made a first-class lady. “How can she become a first-class lady?” I thought to myself. But I was used to enduring it, so I still went to the beach. Unexpectedly, at my request, the goldfish did what she wanted. Unfortunately, I was kicked out of the mansion and became the one who cleaned the stables for my wife since the day she got tired of being a first-class lady and asked me to bet on her to be the Queen. After a few weeks of being Queen, she felt bored, so she called me again and said: – Go find the goldfish and tell it I don't want to be Queen anymore, I want to be the Dragon King on the sea, to catch the goldfish to serve my wishes! At this point, I was in a position where I did not dare to disobey. I had to wander to the beach. A terrible storm came, the sea surface roared with waves. I trembled and called the goldfish. The fish swam up and asked: – What's the matter with the old man? What does the old man need? I bowed to the fish and said: – Fish, help me! Love me. How can I live with this evil wife! Now she doesn't want to be the Queen anymore, she wants to be the Dragon King to make the goldfish serve her wishes. Just heard that the goldfish quietly disappeared. I waited forever and still didn't see the goldfish return. Waiting forever, waiting forever, I had to return to my heart filled with anxiety when thinking about my wife's anger that was scarier than a storm at sea. But strangely enough, when I got there, all the magnificent castles I had prayed for had disappeared. Before my eyes is the old ruined thatched hut and the wife is sitting spinning next to the chipped pig trough.
Gợi ý Đây cũng là một đề làm văn kể chuyện tưởng tượng. Nhưng ở đây câu chuyện nhân vật, sự việc đã có sẵn, điều mà đề yêu cầu là học sinh tưởng tượng mình là người kể chuyện hơn nữa, thay mặt một nhân vật trong truyện kể, cụ thể là ông lão đánh cá, một nạn nhân của bà vợ tham lam. Muốn kể chuyện này theo ngôi thứ nhất của ông lão đánh cá thì trước hết em hãy tập đặt mình vào vai ông lão, tập nhìn theo mắt ông lão, thể hiện những tình cảm khổ sở của ông lão. Nhìn theo mắt ông lão, em vẫn có hai cách kể. Một là kể theo trình tự của truyện từ đầu đến cuối, hai là kể theo kết cục, rồi hồi tưởng lại kể từ đầu. Kể theo lời ông lão thì phải đưa ra những nhận xét từ phía ông lão, nói ra những lời khổ tâm, bất đắc dĩ của ông. a) Mở bài: Ông lão đánh cá (“tôi”) tự giới thiệu về nghề nghiệp và gia đình mình. b) Thân bài: Chuyện con cá vàng và các điều ước. c) Kết bài: “Tôi” tự nhận xét hành động của mình sau khi trở về với cái máng lợn nát. a) Mở bài: – Tôi tự giới thiệu về nghề nghiệp mình. – Tự giới thiệu về gia đình mình. – Kể chuyện một lần đi, kéo lưới bắt được con cá vàng và được điều ước, nhưng bỏ qua. b) Thân bài – Tôi bị vợ mắng và ra biển gặp cá xin cái máng mới. – Tôi bị mắng và ra biển gặp cá xin được nhà mới. – Tôi bi mắng và ra biển xin cho vợ làm bà lớn nhất phẩm phu nhân. – Tôi bị vợ mắng và ra biển gặp cá xin cho vợ được làm Nữ hoàng. – Tội bị mắng và ra biển xin cho mụ làm Long Vương. – Tôi trở về và trở lại cảnh nghèo với cái máng nát. c) Kết bài: “Tôi” nghĩ về sự đời tham thì thâm, về việc hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi làm nghề đánh cá ở ven biển này đã lâu, nhưng cuộc sống nghèo lắm. Cho đến nay đã già mà gia tài chỉ là ngôi nhà nát, đồ dùng cũ kĩ. Một hôm tôi ra biển đánh cá, kéo lưới mãi mà không được gì. Lần đầu được ít bùn, rác, lần thứ hai được ít rong biển, lần thứ ba được con cá vàng nhỏ bé, nó xin tha mạng và hứa muốn gì nó sẽ cho. Tôi bảo: trời phù hộ cho ngươi, ra bể mà vẫy vùng, rồi thả con cá xuống biển. Tôi về nhà kể lại chuyện đó cho mụ vợ tôi, thì mụ lồng lên, chửi mắng tôi thậm tệ: “Sao ngu thế, sao lại không xin gì, ít ra thì cũng xin một cái máng mới, không thấy cái máng cho lợn ăn nhà ta đã nát rồi sao?” Bực mình, tôi đi ra biển, gọi cá vàng lên xin một cái máng lợn. Cá hứa cho và bơi đi. Tôi về nhà thì thấy cái máng mới. Tưởng mụ vợ vui mừng, ai ngờ mụ thấy tôi thì chửi liền: “Ông vẫn ngu quá, đã xin được thì xin luôn cái nhà mới cho rộng rãi, tội gì chui rúc mãi vào cái nhà nát này! Đi mau, đi mà xin nhà”. Tôi lại cặm cụi ra biển, gọi cá vàng lên và nói nguyện vọng của mụ vợ tôi. Cá vàng bảo tôi hãy yên tâm, rồi lặn mất. Tôi vừa về đến nhà thì một ngôi nhà mới, cao, rộng, đã thay thế ngôi nhà rách nát. Mụ vợ đang ngồi bên cửa sổ, thấy tôi vào, lại mắng oang oang: “Sao ngu hoài vậy? Chỉ xin nhà thôi à? Phải xin cho tôi được làm nhất phẩm phu nhân, tôi chán làm mụ nông dân quèn này lâu rồi. Đi mau!”. Tôi lại lóc cóc đi ra biển, gọi cá vàng lên và bảo nó ý muốn của mụ vợ tôi. Cá vàng an ủi tôi: “Đừng băn khoăn quá. Hãy về đi!” Tôi về nhà thì quả nhiên mụ vợ tôi đã thành phu nhân đệ nhất, nhà cửa nguy nga, kẻ hầu người hạ tấp nập, mụ già liền quát tháo: “Lão kia chỉ xin cho ta làm phu nhân thôi à? Ta muốn làm Nữ hoàng kia! Đi mà bảo con cá, không thì ta đánh lão chết”. Tôi hoảng quá, làm Nữ hoàng có phải chuyện đùa đâu? Nhưng chẳng biết làm sao, đành lại đi ra biển. Tôi gọi con cá và bảo nó ý muốn của mụ vợ tôi. Cá bảo tôi đừng hoảng sợ, cứ về đi rồi đâu sẽ vào đấy. Tôi trở về thì vợ tôi đã thành Nữ hoàng. Tôi chào nhưng mụ không nhìn mặt. Được ít lâu, mụ cho người gọi tôi, bảo tội đi tìm cá vàng và đòi được làm Long Vương để được luôn luôn sai bảo cá vàng. Tôi sợ quá, chưa biết làm sao, thì mụ đã sai lính đưa tôi ra biển. Tôi nói với cá ý muốn của mụ vợ, thì cá chẳng nói gì, lặn mất. Tôi chờ hồi lâu rồi trở về. Trước mặt tôi với gian nhà cũ kĩ với cái máng lợn nát. Mụ vợ tôi
Suggest This is also a topic for writing imaginary stories. But here, the story of the characters and events is already available, what the topic requires is for students to imagine themselves as more of a storyteller, on behalf of a character in the story, specifically the old fisherman, a victim of a greedy wife. If you want to tell this story in the first person of the old fisherman, you should first practice putting yourself in the old man's role, practice looking in the old man's eyes, and expressing the old man's miserable feelings. Looking at the old man's eyes, I still have two ways to tell the story. One is to tell the story in order from beginning to end, the other is to tell it according to the ending, then recall from the beginning. According to the old man's words, comments from the old man's side must be given, saying his painful and reluctant words. a) Introduction: The old fisherman (“I”) introduces himself about his profession and family. b) Body of the article: The story of the goldfish and wishes. c) Conclusion: "I" self-evaluate my actions after returning to the broken pig trough. a) Introduction: – I introduce myself about my profession. – Introduce yourself about your family. – Tell me a story about once, pulling the net to catch a goldfish and getting your wish, but ignoring it. b) Body of the article – I was scolded by my wife and went to the beach to meet fish asking for a new trough. – I was scolded and went to the sea to meet a fish and asked for a new home. – I was scolded and went to the beach to ask for my wife to be my eldest wife. – I was scolded by my wife and went to the sea to meet fish and asked for my wife to be Queen. – I was scolded and went to the sea to ask her to be the Dragon King. – I returned and returned to poverty with a broken trough. c) Conclusion: "I" think about the deep greed in life, about my thoughtless actions. I have been fishing on this coast for a long time, but my life is very poor. Even now that I'm old, my only assets are a broken house and old furniture. One day I went out to sea to fish and pulled the net over and over but got nothing. The first time he got some mud and trash, the second time he got some seaweed, the third time he got a little goldfish, he asked for his life and promised he would give it whatever he wanted. I said: God bless you, go to the tank and splash, then release the fish into the sea. I went home and told the story to my wife, and she yelled at me and scolded me severely: "Why are you so stupid? Why don't you ask for anything? At least ask for a new trough. I don't see a trough for pigs." Is my house ruined?" Annoyed, I went to the sea and called the goldfish to ask for a pig trough. The fish promised to give and swam away. When I got home I saw the new trough. I thought my wife was happy, but when she saw me, she immediately cursed: "You're still so stupid. If you can ask for it, then ask for a new, spacious house. Why do you keep living in this ruined house?" Go quickly, go and ask for a house." I went to the sea again, called the goldfish and told my wife my wish. The goldfish told me to rest assured, then dived away. As soon as I got home, a new house, tall and wide, had replaced the torn house. The wife was sitting by the window, saw me come in, and scolded loudly: "Why are you so stupid? Just asking for a house? Please let me be the first lady. I'm tired of being this lowly farmer for a long time. Hurry up!". I trotted out to the sea again, called the goldfish up and told it my wife's wishes. Goldfish comforted me: “Don't worry too much. Come home!” When I returned home, my wife had indeed become the first wife, the house was magnificent, the servants were busy, the old woman immediately shouted: "That old man just asked to let me be his wife?" I want to be that Queen! Go tell the fish, otherwise I'll beat him to death." I'm so scared, is being Queen a joke? But I didn't know what to do, so I went to the beach again. I called the fish and told it my wife's wishes. The fish told me not to panic, just go home and you'll get there somewhere. When I returned, my wife had become Queen. I greeted her but she didn't look at me. After a while, she sent someone to call me, told me to go look for goldfish and asked to be the Dragon King so that I could always command the goldfish. I was so scared and didn't know what to do, so she ordered soldiers to take me to the sea. I told the fish what my wife wanted, but the fish said nothing and disappeared. I waited for a long time and then returned. In front of me was an old house with a broken pig trough. My wife
Gợi ý + Thanh gươm thần của Đức Long Quân tự giới thiệu. + Giới thiệu chuyện về Lê Lợi và Hồ Gươm. + Kể về tình hình nước ta khi bị giặc Minh giày xéo và cuộc khởi nghĩa của Lê Lợi. + Chuyện Đức Long Quân và việc ngài phái gươm thần đi giúp nghĩa quân. + Chuyện lưỡi gươm thần hiện mình ba lần trong lưới của Lê Thận và chàng đã nhận được gươm. + Chuyện vỏ gươm hiện mình trong rừng và Lê Lợi nhận được. + (Gươm thần) bộc bạch về ý nghĩa của việc tự chia làm hai phần, hiện lên ở hai nơi. + Chuyện lưỡi gươm và vỏ gươm gặp nhau ở nhà Lê Thận. + Chuyện gươm thần giúp Lê Lợi và nghĩa quân đánh đuổi giặc Minh xâm lược. + Đất nước sạch bóng quân thù, gươm thần được vua yêu quý, trân trọng, luôn mang bên mình. + Chuyện vua đi dạo trên hồ Lục Thủy, Rùa Vàng nổi lên xin lại gươm thần; gươm thần cảm nhận được “thần khí” từ Rùa Vàng nên khi tay vua vừa rời khỏi gươm, gươm thần đã bay về phía Rùa Vàng, cả hai lặn xuống và trở về Thủy cung.
Suggest + Duc Long Quan's magic sword introduces itself. + Introducing the story of Le Loi and Hoan Kiem Lake. + Tells about the situation of our country when it was trampled by the Minh enemy and Le Loi's uprising. + The story of Duc Long Quan and how he sent the magic sword to help the insurgents. + The story of the magic sword appeared three times in Le Than's net and he received the sword. + The story of the sword sheath appearing in the forest and Le Loi receiving it. + (Magic Sword) confides about the meaning of dividing itself into two parts, appearing in two places. + The story of the sword blade and the sword sheath meeting at Le Than's house. + The story of the magic sword helping Le Loi and his insurgents repel the Ming invaders. + The country is clear of enemies, the magic sword is loved, respected, and always carried by the king. + The story of the king walking on Luc Thuy lake, the Golden Turtle emerged to ask for his magic sword back; The magic sword felt the "spirit" from the Golden Turtle, so as soon as the king's hand left the sword, the magic sword flew towards the Golden Turtle, both dived and returned to the Aquarium.
Gợi ý + Rùa Vàng – vị tướng dưới trướng của Đức Long Quân tự giới thiệu. + Giới thiệu chuyện về Lê Lợi và Hồ Gươm. + Kể về tình hình nước ta khi bị giặc Minh giày xéo và cuộc khởi nghĩa của Lê Lợi. + Chuyện Đức Long Quân và việc ngài phái Rùa Vàng đem gươm thần đi giúp nghĩa quân. + Chuyện lưỡi gươm thần hiện mình ba lần trong lưới của Lê Thận và chàng đã nhận được gươm. + Chuyện vỏ gươm hiện mình trong rừng và Lê Lợi nhận được. + Rùa Vàng tiết lộ ý nghĩa của việc chia gươm làm hai phần, hiện lên ở hai nơi. + Chuyện lưỡi gươm và vỏ gươm gặp nhau ở nhà Lê Thận. + Chuyện gươm thần giúp Lê Lợi và nghĩa quân đánh đuổi giặc Minh xâm lược. + Đất nước sạch bóng quân thù, gươm thần được vua yêu quý, trân trọng, luôn mang bên mình. + Chuyện vua đi dạo trên hồ Lục Thủy, Rùa Vàng nổi lên xin lại gươm thần; gươm thần cảm nhận được “thần khí” từ Rùa Vàng nên khi tay vua vừa rời khỏi gươm, gươm thần đã bay về phía Rùa Vàng, cả hai lặn xuống và trở về Thủy cung.
Suggest + Golden Turtle - a general under Duc Long Quan's command introduced himself. + Introducing the story of Le Loi and Hoan Kiem Lake. + Tells about the situation of our country when it was trampled by the Minh enemy and Le Loi's uprising. + The story of Duc Long Quan and how he sent the Golden Turtle to bring the magic sword to help the insurgents. + The story of the magic sword appeared three times in Le Than's net and he received the sword. + The story of the sword sheath appearing in the forest and Le Loi receiving it. + The Golden Turtle reveals the meaning of dividing the sword into two parts, appearing in two places. + The story of the sword blade and the sword sheath meeting at Le Than's house. + The story of the magic sword helping Le Loi and his insurgents repel the Ming invaders. + The country is clear of enemies, the magic sword is loved, respected, and always carried by the king. + The story of the king walking on Luc Thuy lake, the Golden Turtle emerged to ask for his magic sword back; The magic sword felt the "spirit" from the Golden Turtle, so as soon as the king's hand left the sword, the magic sword flew towards the Golden Turtle, both dived and returned to the Aquarium.
Gợi ý DÀN BÀI + Lí Thông tự giới thiệu về mình (trước đây là người nhưng hiện giờ đang là một con bọ hung xấu xí). + Gợi ra nguyên nhân dẫn đến bi kịch của mình. + Lí Thông gặp Thạch Sanh, những toan tính của Lí Thông và việc hai người kết nghĩa, lời thề của Lí Thông. + Chuyện Thạch Sanh ở nhà Lí Thông: dốc sức làm việc cho mẹ con Lí Thông. + Chuyện con chăn tinh trong vùng và những mưu toan của Lí Thông dẫn đến hành động lừa Thạch Sanh đi canh miếu. + Chuyện Lí Thông và mẹ đang ngủ thì Thạch Sanh về gọi cửa – tâm trạng sợ sệt hốt hoảng tưởng hồn Thạch Sanh về đòi mạng chuyển sang những toan tính rất nhanh khi biết Thạch Sanh đã giết chết chằn tinh dẫn đến hành động lừa Thạch Sanh bỏ đi. + Chuyện Lí Thông đem đầu mãng xà đi lãnh thưởng, được hưởng vinh hoa phú quý; những suy nghĩ của Lí Thông về Thạch Sanh (ngu ngốc). + Chuyện công chúa bị đại bàng bắt đi, Lí Thông phải tìm công chúa, tâm trạng và suy nghĩ của Lí Thông dẫn đến kế tìm Thạch Sanh. + Chuyện Thạch Sanh tìm và cứu được công chúa; Lí Thông lấp cửa hang hãm hại Thạch Sanh cướp công cứu công chúa rồi được lãnh thưởng; công chúa bị câm. + Nhận được tin Thạch Sanh bị bắt giam vì tội ăn trộm vàng bạc, Lí Thông vừa kinh ngạc (vì Thạch Sanh còn sống) vừa vui mừng (vì Thạch Sanh bị khép vào trọng tội). + Chuyện Thạch Sanh được tiếng đàn minh oan, công chúa nói được; Lí Thông bị trừng phạt đúng như lời thề năm xưa.
Suggest OUTLINE + Ly Thong introduces himself (formerly a human but now an ugly scarab). + Suggest the cause of your tragedy. + Ly Thong meets Thach Sanh, Ly Thong's plans and the two people's alliance, Ly Thong's oath. + Thach Sanh's story at Ly Thong's house: working hard for Ly Thong and her mother. + The story of the elf shepherd in the area and Ly Thong's plans led to the act of tricking Thach Sanh into guarding the temple. + The story of Ly Thong and his mother being asleep when Thach Sanh came and called on the door - the state of fear and panic, thinking that Thach Sanh's soul was coming to claim his life, quickly turned to calculations when he learned that Thach Sanh had killed the ogre, leading to the act of deceiving Thach. Sanh left. + The story of Ly Thong bringing the python's head to receive a reward and enjoying honor and wealth; Ly Thong's thoughts about Thach Sanh (stupid). + The story of the princess being taken away by an eagle, Ly Thong had to find the princess, Ly Thong's mood and thoughts led to the plan to find Thach Sanh. + The story of Thach Sanh finding and saving the princess; Ly Thong blocked the cave entrance, harmed Thach Sanh, took the credit for rescuing the princess and received a reward; The princess is mute. + Receiving the news that Thach Sanh was arrested for stealing gold and silver, Ly Thong was both surprised (because Thach Sanh was still alive) and happy (because Thach Sanh was charged with a felony). + The story of Thach Sanh was vindicated by the sound of the piano, the princess could speak; Ly Thong was punished as he had sworn in the past.
Gợi ý Hồi em học lớp hai, một hôm giờ thủ công cô giáo thông báo: – Mỗi em tự làm lấy một cái gối con lau bảng, để nộp chấm điểm và để sử dụng cho lớp suốt năm học. Em lo sợ quá, vì việc khéo tay này phải có sự chỉ bảo của mẹ mới mong có được cái gối con xinh xắn mà… em thì không còn mẹ, không có luôn những mảnh vải hoa màu sặc sỡ. Đã mấy lần em định nói với ba nhờ ba giúp, nhưng nhìn bàn tay ba cứng ngắt đầy vết chai (vì ba làm công nhân vác nước đá mà) nên lại thôi. Tay ba như vậy thì sao khéo léo được. May mắn em lượm được một chiếc mũ len của em bé. Em tự tay may bốn góc lại, rồi đi nhặt mấy trái gòn khô đập vỡ lấy ruột dồn vào đấy. Dù em đã cố gắng hết sức, cái gối con của em làm vẫn không đẹp tí nào. Giờ nộp gốì chấm điểm, em xâu hổ và tủi thân úp mặt xuống bàn mà khóc, vì quanh em tiếng cười nhạo của các bạn… không cười sao được bởi cái gối con của em, nó xấu xí làm sao, khi nằm bên cạnh những cái gốì con có màu sắc rực rỡ. Có cái còn riền ren trắng, ren xanh, được may máy cẩn thận. Cô giáo cầm cái gối của em đưa lên, các bạn lại cười lớn. Cô giáo nghiêm khắc nói: – Các em không nên cười bạn, đây mới đúng là cái gối tự tay mình làm ra, còn đây là những chiếc gối của mẹ các em may. Chiếc gối của em Ánh xứng đáng được điểm mười. Cả lớp im bặt. Cô giáo đi xuống vuốt tóc em: – Nín đi em, có gì đâu mà khóc, em giỏi lắm.
Suggest When I was in second grade, one day during craft class the teacher announced: – Each child makes their own blackboard cleaning pillow, to submit for grading and to use in class throughout the school year. I'm so scared, because this skillful job requires my mother's guidance to have a lovely baby pillow... I don't have my mother anymore, I don't have colorful floral fabrics. Several times I wanted to tell my dad to ask for help, but seeing his hands were stiff and covered in calluses (because he worked as a worker carrying ice), I decided against it. How can a threesome be skillful like that? Luckily I picked up a baby's wool hat. I sewed up the four corners myself, then picked up some dry cotton balls, broke them, and put the insides in there. Even though I tried my best, the pillow my child made was still not beautiful at all. Now when I had to hand in my pillow for grading, I felt ashamed and humiliated, face down on the table and cried, because all around me was the laughter of my friends... how could I not laugh because of my baby pillow, how ugly it was, lying next to it? The baby pillows are brightly colored. Some still have white lace or blue lace, carefully sewn by machine. The teacher held up my pillow and the students laughed loudly. The teacher said sternly: - You shouldn't laugh at your friends, this is the pillow that you made with your own hands, and these are the pillows that your mother sewed. Anh's pillow deserves a score of ten. The whole class fell silent. The teacher came down and stroked my hair: – Shut up, there's nothing to cry about, you're very good.
Gợi ý Tôi đã được học và tiếp xúc với rất nhiều cô. Nhưng tôi không thể nào quên được cô Nguyệt đã dạy tôi hồi còn học cấp I mà tôi từng có lỗi. Tôi còn nhớ, giờ học Tập Đọc. Cô giáo đang viết trên bảng, nét chừ rung rung, không thẳng hàng, lớp tôi xì xào, đưa mắt nhìn nhau. Tôi thấy khó chịu trong lòng nên đứng lên nói: – “Thưa cô! Chữ cô viết khó đọc quá ạ!” Dường như cô Nguyệt đứng lặng người. Đôi mắt cô chớp chớp, mặt cô đỏ bừng rưng rưng nước mắt. Phải mất mấy phút mới học được nên hôm nay về muộn. Trước khi nghỉ cô Nguyệt nhỏ nhẹ nói: – “Cô xin lỗi các em vì dạy quá giờ. Còn chữ viết thì… cô sẽ cố gắng trình bày đẹp hơn.” Hôm đó, đến phiên tôi và Hoàng trực nên phải đến lớp sớm hơn mọi người. Thấy Hoàng thấp thoáng ngoài lớp, tôi khẽ bước đến bên cậu ấy và nhìn vào. Trời! C…ô… đang mải mê nắn nót chữ viết. Thảo nào, mấy hôm nay cô viết chữ khác hẳn đi. Cô ấy đang viết bỗng viên phấn trên tay cô rơi xuống, cô ngồi thụp xuống đất, mặt cô ấy có vẻ đau đớn lắm. Cô dùng tay trái nắm bóp tay phải. Hình như rất đau, cô lấy tay lau nước mắt. Bỗng tôi và Hoàng chạy vào ôm lấy tay cô, và hỏi: – “Cô ơi! Cô làm sao thế! Cô có sao không! Không sao đâu các em ạ, một lát sẽ khỏi. Thỉnh thoảng cô lại bị đau tấy lên khi trời se lạnh. Cô nói: Tôi thấy hối hận vì tôi đã hiểu lầm cô. Tôi rớm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: – “Cô ơi! Cô tha cho em nhé, em có lỗi với cô! Cô đứng dậy, quàng tay lên vai tôi và Hoàng, cô nhìn với vẻ trìu mến:
Suggest I have learned and interacted with many teachers. But I can't forget Ms. Nguyet taught me when I was in elementary school that I made a mistake. I still remember, Reading class. The teacher was writing on the board, her strokes were shaky and not aligned. My class whispered and looked at each other. I felt uncomfortable in my heart so I stood up and said: - "Dear teacher! Your handwriting is so hard to read!” It seemed that Ms. Nguyet stood still. Her eyes blinked, her face was red and teary. It takes a few minutes to learn, so I'm late today. Before retiring, Ms. Nguyet softly said: – “I apologize to you for teaching overtime. As for the writing... I'll try to present it better.” That day, it was Hoang and I's turn to be on duty so we had to come to class earlier than everyone else. Seeing Hoang looming outside the classroom, I slowly walked over to him and looked in. God! She... is engrossed in perfecting her handwriting. No wonder, these days you write words differently. She was writing and suddenly the chalk in her hand fell off, she sat down on the ground, her face looked very painful. She used her left hand to hold her right hand. It seemed very painful, she used her hand to wipe her tears. Suddenly Hoang and I ran in, hugged her arms, and asked: – “Miss! What's wrong with you! Are you okay? It's okay guys, it will be gone in a while. Sometimes she gets pain when the weather is cold. She said: I feel sorry because I misunderstood you. I had tears in my eyes, my voice choked up: – “Miss! Please forgive me, I'm sorry! She stood up, put her arms around Hoang and I's shoulders, and looked affectionately:
Gợi ý Em không thể nào quên được, vào mùa hè năm ngoái, ba mẹ đã dẫn em về thăm quê nội. Hôm ấy, vào lúc tám giờ sáng, cả nhà em đã lên xuồng để về quê nội. Trên đường đi, em nhìn được bao quát toàn cảnh. Những con mương nhỏ chằng chịt ngang dọc. Hai bên bờ cây trái xum xuê trĩu quả. Sau khoảng nửa giờ là đến nhà nội em. Ông bà nội đã được báo trước nên chú Chín đã đứng trước bờ sông chờ sẵn. Chú Chín nhẹ nhàng dẹp đám cỏ hai bên, kéo xuồng lại và buộc xuồng vào cọc cho ba mẹ và em bước lên. Ông bà nội từ trong nhà bước ra và âu yếm dẫn em và ba mẹ vào trong nhà. Khi tất cả vừa ngồi xuống, bà hỏi dồn dập: – Các con đi đường có mệt không? Sáng có ăn gì chưa? Cháu ở nhà có ngoan không? Cả nhà vẫn khỏe chứ? Em nói: – Tất cả đều khỏe, không mệt và cả nhà cháu đều ăn sáng cả rồi. Chú Chín sau khi đã đem đồ vào nhà rồi dẫn em ra sau nhà để cất đồ đạc và rửa mặt. Sau khi đã rửa mặt, chú Chín dẫn em đi xem vườn cây cùa ông nội trồng. Sau ba năm không về quê nội mọi thứ đều khác hẳn. Trước mắt em là một thiên nhiên đẹp tuyệt vời với muôn vàn màu sắc mát mẻ, tinh khôi. Trước kia, chỗ ấy chỉ có vài cây mà thôi, vậy chỉ sau ba năm, nơi ấy là một vườn chôm chôm rộng lớn. Chúng gây ấn tượng thật mát mẻ, ngọt ngào. Bao nhiêu là trái chôm chôm chín ẩn mình trong những tán lá cây xanh rì. Những trái chôm chôm đỏ ốỉ trĩu cành. Nhìn từ xa, những trái chôm chôm kết bạn với nhau thành từng chùm và những cái gai mềm mại chuyển sang dần màu đen cứ tỏa ra như một bông pháo chưa kịp nổ hết mình. Cành cao, cành thấp đều oằn những trái. Chú Chín hái cho em vài chùm chôm chôm chín để mời cả nhà em ăn.
Suggest I can't forget, last summer, my parents took me to visit my hometown. That day, at eight o'clock in the morning, my whole family got on the boat to go back to my hometown. On the way, I got a panoramic view of the whole scene. Small ditches are crisscrossed horizontally and vertically. On both sides of the bank are luxuriant fruit trees. After about half an hour we arrived at my grandmother's house. My grandparents had been warned in advance, so Uncle Chin stood in front of the riverbank and waited. Uncle Chin gently cleared the grass on both sides, pulled the boat back and tied the boat to the pole for my parents and me to step on. My grandparents came out of the house and lovingly led me and my parents into the house. When everyone sat down, she asked urgently: – Are you tired from the journey? Have you eaten anything for breakfast yet? Are you good at home? Is everyone still healthy? You say: – Everyone is healthy, not tired and the whole family has had breakfast. After Uncle Chin brought the things into the house, he took me to the back of the house to put the things away and wash my face. After washing my face, Uncle Chin took me to see the garden grown by my grandfather. After three years of not returning to my hometown, everything was different. Before my eyes is a wonderfully beautiful nature with countless cool, pure colors. Previously, there were only a few trees in that place, so after only three years, that place was a large rambutan garden. They make a cool, sweet impression. There are so many ripe rambutan fruits hidden in the green foliage. The red rambutan fruits hang heavy on the branches. Seen from a distance, the rambutan fruits form clusters and the soft thorns gradually turn black, spreading out like a firework that has not yet fully exploded. High branches and low branches all have buckling fruits. Uncle Chin picked me a few bunches of ripe rambutans to invite my whole family to eat.
Gợi ý Em rất yêu mẹ, không chỉ vì mẹ là người đã sinh ra và vất vả nuôi nấng em, mà còn vì mẹ đã kể cho em biết bao kỷ niệm êm đẹp. Từ khi em còn bé chưa đi học, tối nào em cũng nằm nghe mẹ kể chuyện đời xưa. Giọng mẹ nhỏ, đều đều, thủ thỉ bên tai em bao điều thật kỳ lạ, cho đến khi cho em vào giấc ngủ say. Mẹ em dáng người gầy, nhưng khỏe khoắn. Trên vầng trán mẹ bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn vì bao đêm dài lo lắng cho em. Khi em còn học mẫu giáo, hôm ấy lớp vừa tan học thì trời cũng bắt đầu đổ mưa to. Em đứng trước hiên lớp, nhìn những giọt mưa làm sủi bong bóng đầy sân trường, lòng buồn rầu vì nghĩ không biết đến bao giờ cơn mưa mới ngớt. Trái với chờ đợi của em, cơn mưa càng mỗi lúc một to. Những cây lá trên sân đẫm nước. Bỗng em nhìn thấy ở chỗ rẽ từ đầu đường vào trường một người khoác áo mưa đi tới. Người ấy bước đi từng bước ngắn, chậm rãi, nước trên đường ngập lên tận mắt cá. Mưa tầm tã trải như suối trên chiếc áo vải nhựa. Gió thổi chênh chết khiến người ấy đi xiêu xiêu như ngã về một phía. Cái dáng người gầy ấy, không thể là ai khác ngoài mẹ em. Khi mẹ em bước vào dưới mái hiên, nước từ người mẹ chảy xuống thềm thành một vũng lớn. Mẹ nói: – Mẹ mang áo mưa cho con đây. Thôi mẹ con mình về. Lúc ấy em thương mẹ quá. Hai mẹ con lội lép nhép trong mưa. Em chỉ lo mẹ ngã nhưng mẹ thì lại như muốn đưa vai cho em tựa. Khi về đến nhà mẹ khuấy cho em ly sữa nóng uống cho đỡ lạnh. Lúc đó mẹ hỏi: – Ở trường trời mưa con có lạnh và sợ không? Em nói: – Rất sợ vì những tiếng rầm lớn của bầu trời đang mưa, nhưng mẹ đã đến và đưa con về nhà. Ngày em vào lớp một, mẹ chuẩn bị quần áo mới, cặp sách mới, mọi thứ đâu đó đã sẵn sàng, khiến em cảm nhận được sự quan trọng của ngày khai trường. Mẹ tin là em sẽ không bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học. Mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi. Mẹ tin vào sự chuẩn bị rất chu đáo của em trước ngày khai trường. Mẹ kể ngày mẹ còn nhỏ, ngày khai trường chính là ngày đầu tiên học trò lớp một đến trường gặp thầy cô mới, bạn bè mới cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai trường đầu năm ấy rất sâu đậm. Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường. Ngày khai trường vào lớp một của em, mẹ đưa em tới trường, cầm tay em dắt qua cánh cổng, rồi bảo em: “Con hãy mạnh dạn lên, ngôi trường này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra”.
Suggest I love my mother very much, not only because she was the one who gave birth and worked hard to raise me, but also because she has told me so many beautiful memories. Since I was a child before going to school, every night I would lie down and listen to my mother tell old stories. My mother's voice was small and steady, whispering strange things in my ear until I fell into a deep sleep. My mother is thin, but healthy. Wrinkles began to appear on my mother's forehead because of many long nights of worrying about her younger brother. When I was in kindergarten, as soon as class ended, it started to rain heavily. I stood in front of the classroom porch, looking at the raindrops making bubbles fill the school yard, feeling sad because I didn't know when the rain would stop. Contrary to my expectations, the rain became increasingly heavier. The leaves on the yard were soaked with water. Suddenly I saw at the turn from the beginning of the street to the school a person wearing a raincoat coming. The person walked slowly and with short steps, the water on the road was up to his ankles. The pouring rain spread like a stream on the plastic shirt. The wind blew violently, causing the person to walk unsteadily as if falling to one side. That skinny figure couldn't be anyone else but my mother. When her mother stepped under the porch, water flowed from her body onto the porch into a large puddle. Mom said: – Mom brought me a raincoat. Okay, mom and I are going home. At that time, I loved my mother so much. Mother and child waded in the rain. I was just worried that my mother would fall, but she seemed to want to give me her shoulder to lean on. When I got home, my mother gave me a glass of hot milk to drink to relieve the cold. Then my mother asked: – Are you cold and scared when it rains at school? You say: – I was very scared because of the loud noises of the raining sky, but my mother came and took me home. The day I entered first grade, my mother prepared new clothes, a new school bag, everything was ready somewhere, making me feel the importance of the first day of school. Mom believes that you will not be surprised on the first day of school. I believe my child is grown up. Mom believes in my very thoughtful preparation before the first day of school. Mom said that when she was young, the first day of school was the first day first graders went to school to meet new teachers and new friends, so her impression of the opening day at the beginning of the year was very deep. Mom still remembers the excitement and nervousness when she and her grandmother walked near the school. On the first day of school for my first grade, my mother took me to school, held my hand and led me through the gate, then told me: "Be brave, this school is yours, step through the school gate and a magical world will open."
Gợi ý Đây là để bài kể chuyện đời thường, người thật, việc thật. Kể một kỉ niệm với thầy giáo (hay cô giáo) của em thì không phải lả chuyện tưởng tượng rồi. Kỉ niệm là những việc đã xảy ra làm ta nhớ mãi. Đó có thể là việc tốt mà thầy, cô đã làm cho em, hoặc lầm lỡ mà em đã vấp phải, nhưng là những việc cho em nhận ra tình thầy nghĩa trường, làm em không quên, nâng đỡ em tiến tới, phấn đấu để tốt hơn trong đời. Kỉ niệm với thầy (hay cô) cũng cần giúp cho mọi người hiểu được con người, nhân cách của thầy, cô. Để làm được bài này, các em có thể chọn ngay kỉ niệm sâu sắc nhất với thầy, cô mà em có được. Hoặc cố men theo các loại kỉ niệm sau đây để tìm kiếm, lựa chọn: – Kỉ niệm về một bài giảng sâu sắc, hé mở cho em một chân trời học vấn, gây cho em hứng thú sâu sắc khoa học, nghệ thuật hay lịch sử, địa lí… Có những bài văn, bài thơ em đọc mãi mà chưa hiểu, được thầy giảng giải đặc biệt sâu sắc, làm cho em xúc động và khắc sâu không bao giờ quên. – Kỉ niệm về một lần tham quan cùng thầy, cô tới một di tích, danh lam thắng cảnh. Thầy, cô tỏ ra sâu sắc, uyên bác giảng giải cho em thêm yêu phong cảnh, di tích nước nhà… – Kỉ niệm về một lần em đau ốm, hoặc gặp chuyện trắc trở, học tập khó khăn, được thầy, cô giúp đỡ, đã vượt qua thử thách. – Kỉ niệm về một lần lầm lỡ, em xúc phạm thầy, cô được bao dung tha thứ, làm em mãi mãi biết ơn. – Kỉ niệm một lần em bị nghi ngờ hay xử lý oan. Cô giáo, thầy giáo đã tích cực tìm hiểu bảo vệ em, nâng đỡ em. Như vậy kỉ niệm nhiều loại, nhưng nhìn chung, để trở thành kỉ niệm, thường em hoặc bạn bè, người thân phải rơi vào tình huống khó khăn, rồi được thầy, cô vô tư, tìm cách giúp đỡ có hiệu quả, khiếm em cảm động, suy nghĩ, nhớ mãi. Giả định rằng em là một cậu bé nghịch ngợm, hay làm ngược lại lời khuyên của mọi người, do vậy đã mấy lần vi phạm kỉ luật, bị thầy phê bình nêu tên. Một lần đi lao động trồng cây trên một bãi ven sông, thầy qui định không được ra sông sâu. Em rủ bạn ra tắm nơi ấy, suýt chết đuối nếu không có thầy kịp thời bơi ra cứu thì không biết em sẽ ra sao. Sau lần ấy em hiểu tấm lòng thầy, biết ơn thầy và quyết tâm tu dưỡng. Giới thiệu một kỉ niệm với thầy (cô) và ý nghĩa của nó đối với bản thân em. – Tự giới thiệu về mình và quan hệ với thầy. – Tình huống xảy ra sự việc đã trở thành kỉ niệm. – Diễn biến sự việc. Ý nghĩ của em về sự việc xảy ra. Giới thiệu kỉ niệm với thầy chủ nhiệm lớp 5. Ý nghĩa của nó: giúp em hiểu mình, hiểu thầy. Tự giới thiệu về mình và quan hệ với thầy. + Em học lớp 5, học sinh nghịch ngợm. + Thầy chủ nhiệm theo dõi em, em tỏ ý không thích thầy. Tình huống xảy ra sự việc: + Lớp em đi trồng cây trên một bãi ven sông. + Nội qui cấm ra tắm giữa sông. Em rủ bạn ra tắm giữa sông và bị cuốn trôi. Thầy cứu: + Các bạn hô hoán. + Thầy bơi ra cứu. + Em được cứu nhưng thầy bị ốm. – Em nhận ra sự nghịch ngợm của mình. – Em hiểu thầy, kính trọng thầy. – Em nhớ mãi tinh thần dũng cảm, yêu thương trò của thầy. Em có một kỉ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm của em hồi lớp 5. Em không bao giờ quên kỉ niệm ấy, nó nhắc em tình thầy nghĩa bạn, những tình cảm tốt đẹp đẽ của tuổi thơ. Hồi ấy em là một học sinh nghịch ngợm, ít vâng lời thầy. Chẳng hạn, giờ ra chơi, em đem vở bạn này bỏ vào cặp bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ ở trường, em giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo trong trường (dạo ấy nhà nước chưa cấm pháo) thì trong cặp em vào mấy tháng Tết lúc nào cũng có đủ các loại pháo. Thỉnh thoáng em ném vào chỗ bất ngờ, làm mọi người giật mình. Vì những việc ấy mà thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Thanh thường gặp em, nhắc em, thậm chí phê bình, nêu tên em, gặp cả bố mẹ em để lưu ý. Em cảm thấy như thầy thành kiến với em, luôn để mắt tới em, khiến em không thoải mái. Nhưng một lần lớp em được phân công đi trồng cây ở bãi ven sông xa thành phố, nơi có dòng sông sâu chảy xiết. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp: Chỉ được xuống bến rửa chân tay, chứ không được bơi lội, giữa dòng nguy hiểm. Hôm ấy, trồng cây buổi sáng xong, em xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước trôi, em sinh ra tò mò. Trời lại nóng. Em nghĩ tắm ven bờ chắc không sao, phải thử một cái mới được. Trưa ấy, khi mọi người nằm, ngồi dưới mấy gốc cây nghỉ ngơi, em lặng lẽ rủ một bạn ra bờ sông. Bạn ấy không dám. Em bảo: “Sợ à? Nhìn tớ đây!”. Rồi bị kích thích bởi sự hăng hái của chính mình, em bắt đầu cởi áo xuống nước. Lúc đầu ở ven bờ nước không chảy xiết, không sao. Nhưng lòng sông dốc. Em bất ngờ trượt chân và lập tức bị cuốn ra xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn em vội kêu to: “Có người chết đuối! Có người chết đuối!”. Còn em, mới bơi được một lúc đã thấy đuối sức, vừa hoảng sợ, vừa chới với, cảm thấy mình chìm dần… Sau đó, các bạn em kể lại. Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới. Chung quanh vắng ngắt không có đò giang gì, chỉ thấy em đang chới với giữa dòng nước. Thầy vội vàng lao ra, bơi về phía em. Thầy khéo léo túm tóc em rồi dìu vào. Nước trôi nhanh quá. Phải cách bến mấy trăm mét mới đưa em vào bờ được. Thầy nhanh chóng dốc ngược em cho nước thoát ra rồi làm hô hấp cho em thở đều. Mọi người lúc ấy xúm đến và đưa em lên bờ. Mọi người nói. May là thầy Thanh là một người thích thể thao, biết bơi lội. Nếu không thì việc làm vô kỉ luật ấy của em đã gây ra hậu quả to lớn.
Suggest This is to tell real life stories, real people, real things. Telling a memory to your teacher (or teacher) is not a fantasy. Memories are things that happened that we remember forever. These could be good deeds that teachers have done for me, or mistakes that I have made, but they are things that help me realize the love of teachers, make me not forget, and support me to move forward and strive. to be better in life. Memories with teachers (or teachers) also need to help everyone understand the person and personality of the teacher or teacher. To do this lesson, you can choose the most profound memory you have with your teacher. Or try following the following types of memories to search and choose: – Memories of a profound lecture, revealing to me an educational horizon, causing me a deep interest in science, art, history, geography... There are articles and poems that I read over and over again. I didn't understand, but the teacher explained it in a very profound way, making me emotional and deeply engraved to never forget. – Memories of a visit with a teacher to a relic or scenic spot. The teachers were profound and erudite, explaining to me more about the country's landscape and monuments... – Memories of a time when I was sick, or encountered difficulties, had difficulty studying, received help from a teacher, and overcame the challenge. – The memory of a mistake, when I offended the teacher, and she was tolerantly forgiven, makes me forever grateful. – Remember a time when you were suspected or treated unfairly. Teachers and teachers actively tried to protect and support me. So there are many types of memories, but in general, to become memories, often children or friends or relatives have to fall into difficult situations, and then the teacher, impartially, finds ways to help effectively. I was moved, thought, and remembered forever. It was assumed that he was a naughty boy who often did the opposite of everyone's advice, so he violated discipline several times and was criticized by the teacher. Once when I went to work planting trees on a riverside beach, the teacher prescribed not to go deep into the river. I invited my friend to go take a bath there. I almost drowned. If the teacher hadn't swum to save me in time, I don't know what would have happened to me. After that time, I understood the teacher's heart, was grateful to him and determined to cultivate. Introduce a memory to the teacher and its meaning to yourself. – Introduce yourself and relate to the teacher. – The situation in which the incident occurred has become a memory. – Development of events. My thoughts on what happened. Introducing the memory to the 5th grade homeroom teacher. Its meaning: helps you understand yourself and the teacher. Introduce yourself and relate to the teacher. + I'm in 5th grade, a naughty student. + The homeroom teacher followed me and I expressed my dislike for him. Situation where the incident occurred: + My class went to plant trees on a riverside beach. + Rules prohibit bathing in the middle of the river. I invited my friend to bathe in the river and was swept away. Rescuer: + You shouted. + The teacher swam to the rescue. + I was saved, but the teacher was sick. – I realized my mischief. – I understand you, I respect you. – I will always remember your courageous spirit and love for your students. I have a profound memory with Mr. Thanh, my homeroom teacher in 5th grade. I will never forget that memory, it reminds me of the teacher's love and friendship, the good feelings of childhood. At that time, I was a naughty student who rarely obeyed the teacher. For example, at recess, I put this friend's notebook in the other friend's bag. While going to see a performance at school, I hid a teacher's sandals. The school banned fireworks in school (at that time the state had not yet banned fireworks), so in the Tet months, there were always all kinds of firecrackers in my school bag. Sometimes I throw it in unexpected places, startling everyone. Because of these things, my class teacher, Mr. Thanh, often meets me, reminds me, even criticizes me, names me, and even meets my parents to pay attention. I feel like the teacher is prejudiced against me, always keeping an eye on me, making me uncomfortable. But one time my class was assigned to plant trees on a riverbank far from the city, where there was a deep, fast-flowing river. The homeroom teacher reminded the class: You can only go to the wharf to wash your hands and feet, not swim, it's dangerous in the middle of the stream. That day, after planting the trees in the morning, I went down to the wharf to wash my hands and feet. Looking at the flowing water, I was born curious. It's hot again. I think bathing along the shore is probably okay, I have to try it. That afternoon, when everyone was lying and sitting under the trees to rest, I quietly invited a friend to go to the riverbank. She didn't dare. I said: “Are you afraid? Look at me!”. Then, stimulated by her own enthusiasm, she began to take off her shirt and get into the water. At first, the water wasn't flowing fast at the shore, so it was okay. But the river bed is steep. I suddenly slipped and was immediately swept away, the more I struggled, the farther I got from shore. My friend quickly shouted: "Someone drowned!" Someone drowned!”. As for me, after only swimming for a while, I felt exhausted, scared, lost, and felt like I was sinking... Later, my friends told me. When he heard the cry, Mr. Thanh quickly ran over. The surroundings were deserted, there were no boats, I could only see her floating in the middle of the water. The teacher quickly rushed out and swam towards me. The teacher skillfully grabbed my hair and guided me inside. The water flows too fast. I had to be a few hundred meters from the wharf to get me to shore. The teacher quickly turned the child upside down to let the water drain out and then resuscitated the child so that he could breathe evenly. Everyone then gathered and brought me to shore. Everyone said. Fortunately, Mr. Thanh is a person who likes sports and knows how to swim. Otherwise, my undisciplined actions would have caused huge consequences.
Gợi ý “Chẳng phải liu điu cũng giống nhà…” Nhắc đến bài thơ “Rắn đầu biếng học” chắc hẳn ai cũng nhớ ngay đến Lê Quý Đôn – nhà bác học tài danh nổi tiếng thông minh, lém lỉnh từ nhỏ. Không chỉ vậy, Lê Quý Đôn còn có trí nhớ rất phi thường. Thuở hàn vi, có lần Lê Quý Đôn không mang đủ tiền trả cho nhà hàng mà ông ăn nghỉ trên đường đi. ông phải ghi vào sổ nợ của người ta. Nhân vì tò mò, Lê Quý Đôn liếc qua họ tên và những khoản nợ của những khách ăn chịu chưa trả tiền. Ít lâu sau, có việc đi qua đường ấy, Lê Quý Đôn ghé lại nhà hàng cũ để nghỉ chân và trả tiền thì thấy quán hàng cũ đã cháy trụi. Bấy giờ chủ quán đang ngồi trong túp lều mới dựng tạm bên cạnh, trông thấy Lê Quý Đôn liền mếu máo nói: “Cậu ơi! Nhà cửa cháy sạch rồi. Cả quyển sổ nợ cậu xem mấy hôm trước cũng không còn nữa, bây giờ tôi biết căn cứ vào đâu mà đòi nợ?”. Lê Quý Đôn mỉm cười bảo chủ quán lấy giấy bút ra. Trước đôi mắt kinh ngạc của vị chủ quán, ông ghi lại đầy đủ, không sót một ai, tên họ của những người ăn chịu cùng các khoản tiền nợ. Nhờ thế, chủ quán cứ theo danh sách mà thu đủ số tiền nợ. Không lâu sau đó, Lê Quý Đôn đỗ Bảng nhãn. Ông cùng một số tân khoa khác được một người tên là Lê Hữu Kiều mời về chơi nhà mình. Đầu làng có một cái cầu đá đẹp nổi tiếng, cạnh cầu có tấm bia khắc bài thơ thất ngôn bát cú. Đi qua cầu, ai cũng có ý đi chầm chậm để kịp nhìn bài thơ trên bia đá. Chủ nhà thấy vậy chỉ tủm tỉm cười. Đến khi vào nhà, trong bữa tiệc vui vẻ, Lê Hữu Kiều nói về chiếc cầu đá và hỏi các chàng tân khoa xem có ai nhớ được bài thơ trên tấm bia không. Cũng có vài người nhớ được nhưng cũng chỉ nhớ lõm bõm được một hai câu đầu và câu kết. Riêng chàng bảng nhãn Lê Quý Đôn thì đọc lại đầy đủ cả bài thơ không sót một chữ nào. Cả bàn tiệc từ chủ đến khách ai cũng phải thán phục cái trí nhớ hết sức kì diệu của Lê Quý Đôn. Sau đó, vị chủ nhà hóm hỉnh đã quyết định gả con gái cho chàng bảng nhãn họ Lê. Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ, thì ra đây không phải là trò đánh đố chữ thông thường, mà chính là một cách thử tài để kén rể của ông.
Suggest “Isn't Liu Diu the same as a house…” Referring to the poem "The lazy-headed snake" surely everyone immediately remembers Le Quy Don - a famous scientist who was famous for his intelligence and cunning since childhood. Not only that, Le Quy Don also has a very extraordinary memory. When he was young, there was a time when Le Quy Don did not bring enough money to pay for the restaurant where he ate and stayed on the way. he must record it in people's debt books. Out of curiosity, Le Quy Don glanced at the full names and debts of the unpaid customers. Not long after, while passing by that street, Le Quy Don stopped by the old restaurant to rest and pay, only to find that the old restaurant had burned down. At that time, the shop owner was sitting in a newly built temporary hut next to him. When he saw Le Quy Don, he immediately cried and said: "Dude! The house has burned down. Even the debt book you saw a few days ago is no longer there, now I know on what basis to collect the debt? Le Quy Don smiled and told the shop owner to take out a pen and paper. Before the innkeeper's astonished eyes, he recorded all the names of the borrowers and the debts, without missing a single person. Thanks to that, the shop owner follows the list to collect the full amount of debt. Not long after that, Le Quy Don passed the exam. He and a number of other new graduates were invited by a man named Le Huu Kieu to visit his house. At the beginning of the village there is a famous beautiful stone bridge, next to the bridge there is a stele engraved with a seven-word poem. When crossing the bridge, everyone intends to walk slowly so they can see the poem on the stone stele. Seeing that, the homeowner just smiled. When entering the house, during the happy party, Le Huu Kieu talked about the stone bridge and asked the graduates if anyone remembered the poem on the stele. There are a few people who can remember, but they can only barely remember the first or last sentence or two. As for the guy named Le Quy Don, he reread the entire poem without missing a single word. Everyone at the banquet table, from host to guest, had to admire Le Quy Don's magical memory. After that, the witty landlord decided to marry his daughter to a guy with the last name Le. Only then did everyone realize that this was not an ordinary word game, but a way to test his talent in choosing a bridegroom.
Gợi ý Trong cuộc đời hoạt động cách mạng của mình, Bác Hồ phải trải nhiều khó khăn, gian khổ; trong đó có cả sự truy lùng, do thám, kiểm soát ngặt nghèo của kẻ thù. Nhưng nhờ có sự đùm bọc, yêu thương, kính trọng của đồng bào và đặc biệt là sự tài tình trong phán đoán tình hình, phản ứng nhanh nhạy trước mọi hoàn cảnh của mình mà Người thường thoát nạn. Chuyện kể rằng năm 1942, một lần trên đường Bác Hồ về Pác Bó, đường đi có nhiều trạm gác của địch kiểm soát ráo riết. Làm thế nào để đưa Bác Hồ về Pác Bó một cách an toàn? Khi người dẫn đường dân tộc Nùng – ông Pù Sấn, rất lo lắng, chưa biết làm sao thì Bác Hồ bày cách “đóng kịch” nhằm qua mắt kẻ địch. Bác đóng giả làm thầy mo, Pù Sấn ( đóng vai người đi đón thầy mo về cúng cho mẹ vợ mình đang ốm. Bác cháu hóa trang rất khéo từ quần áo, đầu tóc,… đến những vật dụng mang theo. Sau một quãng đường dài không gặp trở ngại gì, Pù Sấn vô cùng sung sướng tưởng như quên mất vai đóng. Thấy vậy, Bác nhẹ nhàng nhắc: “Chú đang làm việc đón thầy mo đấy nhé!”. Đến trạm gác, một tên lính ra hỏi: – Đi đâu? Pù Sấn đáp: – Đi đón thầy mo về cúng cho mẹ vợ tôi ốm mà. Tên lính quát: – Thật không? – Thật mà! Bọn lính lục soát đồ đạc mang theo thấy có mấy tập sách cúng, mấy xấp bùa,… Đúng là đồ lễ của thầy mo. Đang chuẩn bị được đi thì bất ngờ một tên khác lại hỏi: – Về đâu? – Còn về đâu, về nhà mẹ vợ tôi mà. Tên lính đó nói: “Vợ tôi cũng đang ốm, phải nhờ ông về cúng thôi”. Lúc này từ chối thì khó, mà ghé vào thì chậm hết công việc, lại rất dễ bị lộ. Pù Sấn nhanh trí nói: – Hầy à! Ông này nghễnh ngãng lắm, không biết chữa nhiều bệnh đâu, chỉ biết chữa bệnh phong thấp thôi. Nhưng tên lính dõng vẫn cương quyết bắt đi về nhà hắn. Bác quay lại giả bộ ngu ngơ hỏi: “Hả?” Pù Sấn tiếp: – Đấy! Có hiểu gì đâu! Mẹ tôi kêu mãi thì đành phải đón thôi. Đón về tốn gà, tốn rượu lắm, lại chả được việc gì! Dáng điệu ông cụ khù khờ, lơ ngơ khiến đám lính trong đồn lắc đầu, chúng cũng nói thêm: “Ông này không ăn thua đâu!”. Cuối cùng tên lính mới cho đi. Thế là thoát.
Suggest During his revolutionary life, Uncle Ho had to go through many difficulties and hardships; including the pursuit, reconnaissance, and strict control of the enemy. But thanks to the care, love, respect of his compatriots and especially his ingenuity in judging the situation and responding quickly to all circumstances, he often escaped. The story goes that in 1942, once on Uncle Ho's way to Pac Bo, the road was heavily controlled by many enemy guard posts. How to safely bring Uncle Ho to Pac Bo? When the Nung ethnic guide, Mr. Pu San, was very worried and didn't know what to do, Uncle Ho showed a way to "act a show" to deceive the enemy. He pretended to be a shaman, Pu San (played the role of the person who picked up the shaman to make offerings to his sick mother-in-law. He disguised himself very skillfully from clothes, hair,... to the items he brought. After a long journey without any problems, Pu San was so happy that he almost forgot his role. Seeing that, Uncle gently reminded: "I'm working to welcome the witch doctor!". At the guard station, a soldier came out and asked: - Where to go? Pu San replied: – Went to pick up the shaman to pray for my sick mother-in-law. The soldier shouted: - Really? - It's real! The soldiers searched the belongings they brought with them and found a few books of offerings, a few bundles of amulets, etc. These were indeed offerings from a shaman. While preparing to leave, suddenly another guy asked: - Go where? – Where else to go, to my mother-in-law's house. That soldier said: "My wife is also sick, I have to ask you to come take care of her." At this time, it is difficult to refuse, but stopping in will slow down the work and be easily exposed. Pu San quickly said: – Hey! This man is very hard of hearing and doesn't know how to cure many diseases, he only knows how to cure rheumatism. But the strong soldier was still determined to take him back to his house. Uncle turned around and pretended to be stupid and asked: "Huh?" Pu San continued: – There! There's nothing to understand! My mother kept calling so I had to pick her up. Picking them up costs a lot of chicken, a lot of wine, and doesn't accomplish anything! The old man's silly, absent-minded appearance made the soldiers in the station shake their heads, and they also added: "This guy won't win!". Finally the new soldier let him go. That's the exit.
Gợi ý a. Nhân vật của truyện – Em Lượm. – “Tôi”, người mà Lượm gọi là chú. – Người đưa tin về Lượm. Trong các nhân vật trên, chỉ có Lượm là nhân vật cần được kể ra. Còn “tôi” và người đưa tin chỉ là người kể chuyện về em Lượm. Như vậy, muôn kể chuyện này, em hãy đóng vai người chú và người đưa tin mà kể về Lượm. b. Sự việc trong truyện Bài thơ giới thiệu cho ta biết về em Lượm qua hai sự việc: – Cuộc gặp gỡ với Lượm ở Huế. – Lượm đi liên lạc và bị hy sinh. Em hãy tưởng tượng, hình dung hai sự việc ấy. c. Cách xưng hô: Đây là thay mặt người chú để kể chuyện về em Lượm thì em phải gọi Lượm là emy hoặc cháu. Không thể gọi Lượm là bạn hay anh được. a) Mở bài: Giới thiệu khái quát về Lượm. b) Thân bài: Kể về hai sự việc: – Cuộc gặp Lượm tại Huế. – Cuộc gặp người quen, nghe kể việc hy sinh của Lượm. c) Kết bài: Lòng thương tiếc và ý nghĩ về cái chết của em. a) Mở bài: Giới thiệu về em Lượm. – Trong kháng chiến, nhiều thiếu nhi đã tham gia và hy sinh anh dũng. – Lượm là một trường hợp rất đáng thương và cảm phục. b) Thân bài: – Cuộc gặp Lượm tại Huế + Giới thiệu cuộc gặp + Miêu tả chân dung Lượm. + Trò chuyện với Lượm. + Chia tay. – Trường hợp hy sinh của Lượm + Giới thiệu người chứng kiến ra kể. + Lượm nhận nhiệm vụ liên lạc. + Lượm hi sinh, cảnh tượng hi sinh. c) Kết bài: – Lòng thương tiếc. – Ý nghĩ của em về cái chết của Lượm. Trong cuộc kháng chiến anh dũng của dân tộc ta chống quân xâm lược, tôi đã biết nhiều trường hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm tôi rất xúc động. Ngày ấy, khi giặc Pháp đánh đến Huế, thì tôi vừa ở Hà Nội về, tình cờ gặp cháu Lượm. Đó là chú bé nhỏ loắt choắt, đeo cái xắc bé xíu. Đặc biệt chú thích đội nghiêng chiếc mũ calô trên đầu, vừa huýt sáo, vừa nhảy chân sáo, nom hệt như một chú chim chích trên đường những buổi sớm mai. Tôi hỏi: – Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan kháng chiến, có nhớ nhà không? Cháu cười rạng rỡ, hai mắt híp lại, hai má đỏ hồng như trái bồ quân, nói: – Ở đồn Mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở nhà nhiều! Tôi từ biệt cháu, lại lên đường ra Bắc, còn cháu lại trở về Mang Cá. Từ đó công việc liên miên tôi không còn dịp nào trở về Huế nữa. Một hôm, tôi gặp một người quen từ Huế ra công tác. Trong giờ nghỉ, người ấy nói: – Cháu Lượm hi sinh rồi, anh biết không? – Sao? Lượm hi sinh rồi sao, trong trường hợp nào? Tôi hấp tấp hỏi đôi mắt như nhòa đi. Người quen ấy kể: – Cháu Lượm vẫn làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn phải đưa đi gấp. Đường đi băng qua đồn địch, rất nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn: – Phải cẩn thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu phải coi chừng mới được. Cháu mỉm cười, bừng đỏ đôi má bồ quân. – Nguy hiểm cháu cũng không sợ, việc cần thì phải đi.
Suggest a. Characters of the story – Em Luom. – “I”, the person Luom calls uncle. – The messenger about Luom. Of the above characters, only Luom needs to be mentioned. "I" and the messenger are just the ones telling the story about Luom. So, if you want to tell this story, you should play the role of uncle and messenger and tell about Luom. b. Events in the story The poem introduces us to Lu through two incidents: – Meeting with Luom in Hue. – Gathered to make contact and was sacrificed. Imagine and visualize those two things. c. How to address: This is on behalf of the uncle to tell the story about Luom, so you must call Luom as emy or nephew. You can't call Luom your friend or brother. a) Introduction: General introduction about Luom. b) Body of the article: Tells about two events: – Luom meeting in Hue. – Meeting an acquaintance, hearing about Luom's sacrifice. c) Conclusion: Grief and thoughts about your death. a) Introduction: Introducing Luom. – During the resistance war, many children participated and sacrificed heroically. – Luoi is a very pitiful and admirable case. b) Body of the article: – Luom meeting in Hue + Introduce the meeting + Describe Luom's portrait. + Chat with Luom. + Farewell. – The case of Luom's sacrifice + Introduce the witnesses. + Collect contact tasks. + Gathering sacrifices, the scene of sacrifices. c) Conclusion: - The mercy. – My thoughts on Luom's death. During our nation's heroic resistance against the invaders, I have known many cases of sacrifice. Among them, the sacrifices of the children touched me very much. That day, when the French invaded Hue, I had just returned from Hanoi and coincidentally met Luom. That's a tiny little guy, wearing a tiny bag. In particular, he liked to wear his hat tilted on his head, whistling and hopping around, looking just like a warbler on the road in the early mornings. I ask: – You work as a liaison for the resistance agency, do you miss home? She smiled brightly, her eyes narrowed, her cheeks as red as pecans, and said: – It's fun at Mang Ca station, much happier than at home! I said goodbye to him and left for the North again, and he returned to Mang Ca. Since then, due to constant work, I have never had a chance to return to Hue. One day, I met an acquaintance who came from Hue to work. During the break, he said: – Luom has sacrificed his life, do you know? - Star? Gathering sacrificed himself, under what circumstances? I asked hastily, my eyes blurred. That acquaintance said: – Luom still works as a liaison for our agency. One day there was an urgent dispatch that had to be sent urgently. The road passes through enemy posts, which is very dangerous. We advise: – Be careful, the road is very dangerous, you have to be careful when passing through the station. I smiled, my cheeks turning red. - I'm not afraid of danger, I have to go if it's necessary.
Gợi ý Xin chào các em. Các em có biết tôi là ai không. Nếu không thì anh xin được phép tự giới thiệu: anh là thần núi Tản Viên. Được bạn bè và người thân gọi là Sơn Tinh. Chúng ta xưng hô anh em có được không? Để cho thân thiết hơn đấy mà. Mục đích hôm nay anh đến đây là để tái hiện lại sự việc anh đi cầu hôn chị Mị Nương. Chắc các em cũng biết lâu nay anh quen sống ở rừng sâu, núi cao hiểm trở. Quanh năm chỉ có cây cối, hoa lá, đá, suối và thác làm bạn. Hôm đó đẹp trời nên anh đi cưỡi ngựa bắn cung. Thế là tình cờ nghe được cuộc đôi thoại của hai bác tiều phu đang đốt củi bên gốc đa già. Họ nói: – Ở thành Phong Châu, vua Hùng Vương thứ mười tám muốn kén chồng cho con là Mị Nương nên đã treo bảng báo tin cho mọi người gần xa được biết. Nghe nói cô công chúa ây xinh đẹp như hoa nở giữa xuân vậy. Nghe vậy anh liền phi ngựa đến kinh thành ngay. Một là yết kiến vua, hai là cầu hôn nàng Mị Nương và anh được vua cho truyền vào gặp mặt. Cùng lúc đó lại xuất hiện một chàng râu ria quăn xanh rì. Tự xưng là con của Long Vương dưới biển. Mệnh danh là thần nước tên gọi là Thủy Tinh. Khoác lác nói to: – Tâu bệ hạ hôm nay thần đến đây chỉ vì mục đích là cầu hôn nàng Mị Nương. Mong bệ hạ chấp thuận. Anh phản đối, liền tâu: – Tâu bệ hạ không thể chấp nhận yêu cầu của chàng ta vì thần đến trước và ngỏ ý trước hơn chàng ấy. Các em biết không anh và chàng ta cãi vã quá trời làm cho nhà vua phân vân khó xử vô cùng. Cuối cùng vua phán, bảo anh và chàng trai kia về nhà lo đủ sính lễ mới tới cầu hôn. Vua nhấn mạnh sính lễ gồm: – Một trăm ván cơm nếp, hai trăm thẹp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Ai đem đến trước thì được rước dâu. Vua phán xong anh lập tức lên ngựa phi thẳng về núi để lo đồ sính lễ. Vì nhừng thứ ấy vốn có ở chỗ anh sinh sống nên anh tìm rất mau. Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng là anh lập tức đem sính lễ đến cầu hôn ngay. Vua đồng ý và anh được phép rước dâu về núi. Nhưng ngờ đâu, đi khoảng nửa đường thì anh bị quân của Thủy Tinh đuổi theo. Hắn khăng khăng bảo anh giao trả Mị Nương. Anh không đồng ý, hắn liền hô mưa gọi gió, dâng nước cao sóng lớn để đánh anh. Anh liền chống trả quyết liệt, băng cách đọc câu thần chú: – Hời các tảng đá lớn, hỡi những người bạn của ta hãy đến đây để chống lại kẻ thù.
Suggest Hello children. Do you know who I am? If not, please allow me to introduce myself: I am the god of Tan Vien mountain. Known by friends and relatives as Son Tinh. Can we call ourselves brothers? To make it more intimate. The purpose of coming here today is to re-enact the incident where he proposed to Mi Nuong. Surely you all know that I have long been accustomed to living in deep forests and high, dangerous mountains. All year round there are only trees, flowers, rocks, streams and waterfalls for friends. It was a beautiful day, so he went horseback riding and archery. So I overheard a conversation between two woodcutters burning firewood next to an old banyan tree. They say: - In Phong Chau citadel, King Hung Vuong the eighteenth wanted to choose a husband for his daughter Mi Nuong, so he hung up a sign to let everyone near and far know. I heard that this princess is as beautiful as a flower blooming in spring. Hearing that, he immediately rode his horse to the capital. One was to meet the king, the other was to propose to Mi Nuong and he was told by the king to go in and meet. At the same time, a guy with a curly green beard appeared. Claims to be the son of the Dragon King under the sea. Known as the water god called Thuy Tinh. Brag and say out loud: – Your Majesty, I came here today only for the purpose of proposing to Mi Nuong. I hope your Majesty approves. He objected, immediately saying: - Your Majesty cannot accept his request because I came first and proposed more than him. You know, he and I argued so much that it made the king extremely confused and confused. Finally, the king spoke and told him and the other guy to go home and take care of the bride price before coming to propose. The king emphasized that the bride price includes: – One hundred rounds of sticky rice, two hundred squares of banh chung, an elephant with nine tusks, a chicken with nine spurs, and a horse with nine red feathers. Whoever brings it first gets to pick up the bride. After the king finished speaking, he immediately got on his horse and rode straight back to the mountain to take care of the bride price. Because these things existed where he lived, he quickly searched for them. The next day, as soon as it was dawn, he immediately brought the bride price to propose. The king agreed and he was allowed to take his bride back to the mountain. But unexpectedly, about halfway there, he was chased by Thuy Tinh's army. He insisted that he return Mi Nuong. When he did not agree, he immediately called for wind and rain, raising high water and big waves to beat him. He immediately fought back fiercely, reciting the spell: – Hey big rocks, my friends, come here to fight the enemy.
Gợi ý Ngày xưa, có hai vợ chồng một lão nông nghèo đi ở cho nhà một phú ông. Họ hiền lành, chăm chỉ nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà chưa có lấy một mụn con. Một hôm, người vợ vào rừng lấy củi. Trời nắng to, khát nước quá, thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, bà bèn bưng lên uống. Thế rồi, về nhà, bà có mang. Ít lâu sau, người chồng mất. Bà sinh ra một đứa con không có chân tay, mình mẩy cứ tròn lông lốc như một quả dừa. Bà buồn, toan vứt nó đi thì đứa bé lên tiếng bảo. – Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Bà lão thương tình để lại nuôi rồi đặt tên cho cậu là Sọ Dừa. Lớn lên, Sọ Dừa vẫn thế, cứ lăn lông lốc chẳng làm được việc gì. Bà mẹ lấy làm phiền lòng lắm. Sọ Dừa biết vậy bèn xin mẹ đến chăn bò cho nhà phú ông. Nghe nói đến Sọ Dừa, phú ông ngần ngại. Nhưng nghĩ: nuôi nó thì ít tốn cơm, công sá lại chẳng đáng là bao, phú ông đồng ý. Chẳng ngờ cậu chăn bò rất giỏi. Ngày ngày, cậu lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà. Cả đàn bò, con nào con nấy cứ no căng. Phú ông lấy làm mừng lắm! Vào ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho Sọ Dừa. Trong những lần như thế, hai cô chị kiêu kì, ác nghiệt thường hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em vốn tính thương người là đối đãi với Sọ Dừa tử tế. Một hôm đến phiên cô út mang cơm cho Sọ Dừa. Mới đến chân núi, cô bỗng nghe thấy tiếng sáo véo von. Rón rén bước lên cô nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào thổi sáo cho đàn bò gặm cỏ. Thế nhưng vừa mới đứng lên, tất cả đã biến mất tăm, chỉ thấy Sọ Dừa nằm lăn lóc ở đấy. Nhiều lần như vậy, cô út biết Sọ Dừa không phải người thường, bèn đem lòng yêu quý. Đến cuối mùa ở thuê, Sọ Dừa về nhà giục mẹ đến hỏi con gái phú ông về làm vợ. Bà lão thấy vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt, nhưng thấy con năn nỉ mãi, bà cũng chiều lòng. Thấy mẹ Sọ Dừa mang cau đến dạm, phú ông cười mỉa mai: – Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây. Bà lão đành ra về, nghĩ là phải thôi hẳn việc lấy vợ cho con. Chẳng ngờ, đúng ngày hẹn, bỗng dưng trong nhà có đầy đủ mọi sính lễ, lại có ca gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà của phú ông. Phú ông hoa cả mắt lúng túng gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị bĩu môi chê bai Sọ Dừa xấu xí rồi ngúng nguẩy đi vào, chỉ có cô út là cúi đầu e lệ tỏ ý bằng lòng. Trong ngày cưới, Sọ Dừa cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, chẳng ai thấy Sọ Dừa trọc lốc, xấu xí đâu chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú đứng bên cô út. Mọi người thấy vậy đều cảm thấy sửng sốt và mừng rỡ, còn hai cô chị thì vừa tiếc lại vừa ghen tức. Từ ngày ấy, hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất hạnh phúc. Không những thế, Sọ Dừa còn tỏ ra rất thông minh. Chàng ngày đêm miệt mài đèn sách và quả nhiên năm ấy, Sọ Dừa đỗ trạng nguyên. Thế nhưng cũng lại chẳng bao lâu sau, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi, chàng đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà nói là để hộ thân. Ganh tị với cô em, hai cô chị sinh lòng ghen ghét rắp tâm hại em để thay làm bà trạng. Nhân quan trạng đi vắng, hai chị sang rủ cô út chèo thuyền ra biển rồi cứ thế lừa đẩy cô em xuống nước. Cô út bị cá kình nuốt chửng, nhưng may có con dao mà thoát chết. Cô dạt vào một hòn đảo, lây dao khoét bụng cá chui ra, đánh đá lấy lửa nướng thịt cá ăn. Sống được ít ngày trên đảo, cặp gà cũng kịp nở thành một đôi gà đẹp để làm bạn cùng cô út. Một hôm có chiếc thuyền đi qua đảo, con gà trống nhìn thấy bèn gáy to: Ò… ó… o
Suggest Once upon a time, there was a poor old farmer and his wife who lived in a rich man's house. They are gentle and hardworking, but they are over fifty years old and have not had a single child. One day, the wife went into the forest to get firewood. It was a sunny day and she was so thirsty. She saw a coconut skull at the base of a big tree full of rainwater, so she picked it up to drink. Then, when she returned home, she was pregnant. Not long after, the husband passed away. She gave birth to a child without limbs, his body was as round and hairy as a coconut. She was sad and was about to throw it away when the baby spoke up. - Mommy! You are that person! Mom, don't throw away your poor child. The old woman took pity on him and gave him the name So Dua. Growing up, Coconut Skull was still the same, running around unable to do anything. The mother was very upset. So Dua knew that so he asked his mother to come and herd the cows for the rich man's family. Hearing about So Dua, the rich man hesitated. But thinking: raising it would cost less food and the labor would not be worth much, the rich man agreed. Unexpectedly, he is very good at herding cows. Every day, he rolled behind the cows to the fields, and at night he rolled behind the cows back home. The whole herd of cows was full and full. The rich man was very happy! On harvest day, the servants went to the fields to do all the work, so the rich man sent his three daughters to take turns bringing rice to So Dua. During times like that, the two haughty and cruel older sisters often spurned Coconut Skull, only the younger sister, who was compassionate towards others, treated Coconut Skull kindly. One day it was the youngest girl's turn to bring rice to So Dua. Just arriving at the foot of the mountain, she suddenly heard the sound of a flute. Stepping up gingerly, she saw a handsome young man sitting on a peach hammock playing the flute for the cows to graze. But as soon as he stood up, everything disappeared, only seeing Coconut Skull lying there. Many times like this, the youngest girl knew that So Dua was not an ordinary person, so she fell in love with him. At the end of the rental season, So Dua returned home and urged his mother to ask the rich man's daughter to become his wife. The old woman was extremely surprised when she saw this, but seeing her child beg and plead, she complied. Seeing So Dua's mother bring areca nuts to dinner, the rich man smiled sarcastically: - If you want to ask my daughter, go home and buy a pot of gold nuggets, ten pieces of peach silk, ten fat pigs, and ten jars of wine and bring them here. The old woman had to leave, thinking that she had to completely stop getting her children married. Unexpectedly, on the appointed day, suddenly the house was filled with all the bride gifts, and a servant from downstairs ran up to carry the gifts to the rich man's house. The rich man was dizzy and confused, calling his three daughters to ask for advice. The two older sisters pouted and criticized So Dua for being ugly and then wiggled their way in. Only the youngest sister bowed her head shyly to show her consent. On the wedding day, So Dua arranged a sumptuous feast, with servants running in and out bustlingly. During the procession of the bride, no one saw So Dua bald or ugly, only a handsome and handsome boy standing next to the youngest girl. Everyone who saw this felt shocked and happy, while the two older sisters felt both regretful and jealous. From that day on, So Dua and his wife lived together very happily. Not only that, Coconut Skull also appears to be very intelligent. Day and night he diligently lit a book and sure enough, that year, So Dua planted a poinsettia. However, not long after, So Dua was sent as an ambassador by the king. Before leaving, he gave his wife a flint, a knife and two eggs, saying they were for protection. Jealous of their younger sister, the two older sisters became jealous and planned to harm her so that she could be her mistress. While the mandarin was away, the two sisters invited the youngest girl to row the boat out to sea and then tricked the younger girl into pushing her into the water. The youngest girl was swallowed by an orca swallowed, but luckily he had a knife and escaped death. She washed up on an island, used a knife to cut out the fish's belly, beat rocks and used fire to grill the fish's meat and eat it. After living for a few days on the island, the pair of chickens hatched into a beautiful pair of chickens to be friends with the youngest girl. One day a boat passed by the island. The rooster saw it and crowed loudly: O… o… o
Gợi ý Sau khi cứu vợ mình ra khỏi con cá kinh khổng lồ, Sọ Dừa đã đãi tiệc ăn mừng linh đình nhưng lại giấu vợ mình không cho ra. Hai cô chị mừng thầm trong lòng chắc là nghĩ một trong hai người sẽ làm bà trạng. Họ thi nhau khóc lóc kể lể về việc cô em út của mình làm ra vẻ họ rất thương tiếc đứa em gái của mình. Sọ Dừa không nói một lời nào làm ra vẻ mình không hề biết. Tiệc xong, ai nấy đều về, Sọ Dừa gọi vợ của mình ra. Hai người chị thấy em mình ra hoảng hốt và còn xấu hố nữa, và họ lén ra về lúc nào không biết. Khi nhìn lại thì Sọ Dừa không thấy hai chị liền qua nhà cha của mình hỏi: – Cha ơi, cha có thấy hai chị của con không? Người cha trả lời: – Cha cũng định qua nhà con để kiếm hai người chị. Con hỏi thế thì cha cũng không biết. Và thế là họ bắt đầu chia nhau ra tìm, tìm hoài tìm mãi không thấy. Ngày nào họ cũng tìm hoài tìm mãi. Sọ Dừa còn hỏi thăm các quan trọng thần coi có thấy họ không. Tìm hoài không thấy thấm thoắt rồi một năm, hai năm trôi qua mà họ không hề tìm được hai người chị của minh. Cô con gái út cứ lo cho hai chị mình mãi mà sinh ra bệnh này bệnh kia. Nhưng rồi một hôm nọ cô con gái út bàn với Sọ Dừa rằng: – Chàng ơi, ngày mai thiếp muốn lên chùa thắp hương để cầu thần linh trên trời soi đường chỉ lối cho mình tìm ra hai người chị. Hai vợ chồng ta cùng đi. Hai vợ chồng vừa thắp nhang xong bước ra khỏi cổng, thấy hai người rất giống chị của mình liền chạy theo hỏi thì họ liền bỏ đi. Hai người liền chạy theo: – Hai chị đừng bỏ đi em biết là hai chị rồi cớ sao bỏ đi thế. Chị cả trả lời: Bọn chị không muốn nhìn lại em và Sọ Dừa bởi vì đã làm nhiều chuyện sai lầm đối với em và cả Sọ Dừa. Hai chị hối hận không muốn về nhà nữa. Người em bảo: Hai chị là chị của em dù có làm chuyện gì không đúng đi nữa hai chị vẫn là hai người chị em yêu và em tôn trọng. Hai người chị nghe thế liền rưng rưng nước mắt. Sọ Dừa bảo: – Thế này nhé hai chị về cùng hai vợ chồng em được không? Chị hai trả lời: – Không, không… không được. Sọ Dừa hỏi vì sao? Người chị trả lời: – Bởi vì hai chị về đó sẽ bị người trong làng cười và không nhận làm người cùng xóm thì còn khổ hơn thà hai chị chịu cực chứ không bao giờ về. Sọ Dừa bảo: – Hai chị cứ về không sao đâu. Nếu hai chị biết nhận lỗi thì dù có nặng đi nữa họ cũng sẽ tha thứ bỏ đi tất cả để chị làm một người tốt có ích cho xã hội. Hai người chị cứ đắn đo suy nghĩ mãi và rồi họ có quyết định. – Thế thì nghe lời em vậy, ừ thôi hai chị về. Thế là họ đã có những cuộc sống thú vị đầy tình thương của người dân trong làng. Câu chuyện kết thúc thật là hay và còn dạy cho ta một bài học đích đáng và còn dạy bảo rằng làm người sống phải tốt bụng và hiền lành không nên có những ý nghĩ hại người. ————————————- Ngày xửa ngày xưa, có một đôi vợ chồng già chưa có con. Ngày kia, sau khi người vợ uống nước trong một sọ dừa đã mang bầu ít lâu sau sinh ra một cục thịt đỏ hỏn bà vợ đặt tên nó là Sọ Dừa. Chồng chết, người vợ một mình nuôi Sọ Dừa khôn lớn. Một hôm, bà than thở với Sọ Dừa rằng: “Con người ta tuổi này đã đi làm thêm giúp ích cho gia đình, còn mày thì chỉ biết lăn long lóc ở nhà”. Nghe vậy Sọ Dừa xin đi chăn trâu cho phú ông trong làng. Từ ngày Sọ Dừa vào chăn trâu cho phú ông đàn trâu béo lên thấy rõ. Ngày nắng cũng như ngày mưa đàn trâu đều được ăn no, phú ông rất hài lòng về Sọ Dừa. Phú ông có ba cô con gái. Hai cô đầu đều đanh đá, điêu ngoa. Chỉ có cô út là tốt bụng, giúp đỡ người nghèo. Đến tháng gặt lúa, gia nhân trong nhà đều ra đồng nên ba cô con gái của phú ông thay nhau đưa cơm cho Sọ Dừa. Một ngày, đến lượt cô út đem cơm cho Sọ Dừa. Đi gần đến cô nghe có tiếng sáo, rình xem cô thấy một chàng trai đang ngồi thổi sáo. Nghe động chàng trai liền biến thành Sọ Dừa. Từ đó cô đem lòng yêu Sọ Dừa. Ngày nọ, Sọ Dừa xin hỏi cưới con gái phú ông. Phú ông tỏ vẻ khinh bỉ đòi lễ vật quý hiếm. Chẳng ngờ hôm sau Sọ Dừa đem lễ vật đến đủ cả. Phú ông đành hỏi ý ba cô con gái xem có ai đồng ý lấy Sọ Dừa không. Hai cô chị thì chua ngoa, nhếch môi khinh bỉ, còn cô em thì gật đầu bẽn lẽn tỏ ý ưng thuận. Ngày tể chức lễ cưới, mọi người chẳng thấy Sọ Dừa đâu mà chỉ thấy một chàng trai tuấn tú bước ra cùng cô dâu, thì ra chàng trai tuấn tú đó là Sọ Dừa đã bỏ lốt vật. Sau lễ cưới Sọ Dừa ra sức học tập và đã đỗ Trạng nguyên. Một lần, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi Sọ Dừa đưa cho vợ một con dao, hai hòn đá lửa và hai quả trứng dặn đem theo bên mình phòng khi có chuyện. Sọ Dừa đi rồi ở nhà hai cô chị rủ em mình đi chơi thuyền cốt là để hãm hại em nhằm thay em chức bà Trạng. Đi chơi chán họ quay về khi đến bờ hai cô chị nhảy lên trước nắm mái chèo rồi đẩy em ra xa. Thuyền của cô em bơi xa giữa dòng nước rồi bị một con cá kình lớn nuốt mất. Nhờ dao đem theo sẵn trong người, cô em vạch bụng cá chui ra. Leo lên bờ, lấy dao xẻ thịt cá đem phơi cất để ăn dần, hai hòn đá lửa chờ khi trời tối đem ra sưởi sống cầm chừng chờ có thuyền đi qua thì gọi. Theo thời gian, hai quả trứng của cô nở thành hai con gà: một trống, một mái. Ngày kia đôi gà cất tiếng gáy. – Có phải thuyền quan Trạng rước cô tôi về!…
Suggest After saving his wife from a giant fish, So Dua held a lavish party but hid it from his wife. The two sisters were secretly happy, probably thinking that one of them would be the grandmother. They cried and talked about their youngest sister, acting like they really missed her. Coconut Skull didn't say a word, pretending he didn't know. After the party, everyone went home. So Dua called his wife out. The two older sisters saw their younger brother looking scared and even embarrassed, so they sneaked out without knowing it. When he looked back, So Dua didn't see the two sisters, so he went to his father's house and asked: – Dad, have you seen my two sisters? The father replied: – I also plan to go to your house to look for my two sisters. If you ask me that, I don't know. And so they began to split up and search, searching and searching but couldn't find it. Every day they searched and searched. Coconut Skull also asked the important officials if they had seen them. They searched and searched but could not find anything, then a year, two years passed and they could not find their two sisters. The youngest daughter kept worrying about her two older sisters, causing this illness and that illness. But then one day the youngest daughter discussed with So Dua: – Dear, tomorrow I want to go to the temple to burn incense and pray to the gods in heaven to show me the way to find my two sisters. My husband and I went together. The couple had just finished lighting the incense and walked out of the gate. They saw two people who looked very similar to their sisters and immediately ran after them to ask questions. They immediately left. The two immediately ran after: – Don't leave, you two, I know it's you two, why did you leave? The eldest sister replied: We don't want to look back at you and So Dua because we have done many wrong things to you and So Dua. The two sisters regretted not wanting to go home anymore. The younger brother said: You two are my sisters, no matter what you do wrong, you are still the two sisters I love and I respect. The two sisters heard that and immediately burst into tears. Coconut Skull says: – Like this, can you two go home with me and my husband? The second sister replied: – No, no... no way. Coconut Skull asked why? The sister replied: – Because when you go back there, people in the village will laugh at you and if you don't accept them as people in the same neighborhood, it will be even more miserable than if you two would suffer hardship and never return. Coconut Skull says: – You two, it's okay to go home. If you two know how to admit your mistakes, no matter how serious they are, they will forgive you and let you be a good person useful to society. The two sisters kept pondering and thinking and then they made a decision. – Then listen to what I say, okay, you two go home. So they had interesting lives full of love from the people in the village. The story ends really well and also teaches us a valid lesson and also teaches us that to be a living person we must be kind and gentle and not have thoughts of harming others. ————————————- Once upon a time, there was an old couple who had no children. One day, after his wife drank the water from a coconut skull, she became pregnant and shortly after gave birth to a lump of red flesh, which she named Coconut Skull. The husband died, and the wife raised So Dua alone to grow. One day, she complained to So Dua: "People at my age already work part-time jobs to help the family, but you only know how to stay at home." Hearing this, So Dua asked to go herd buffaloes for the rich man in the village. From the day So Dua went to herd the buffaloes for the rich man, the herd of buffaloes became visibly fatter. On sunny days as well as rainy days, the buffaloes were well fed, and the rich man was very satisfied with So Dua. The rich man has three daughters. The first two girls are both sharp and exaggerating. Only the youngest girl is kind and helps the poor. During the rice harvest month, the family's servants all went to the fields, so the rich man's three daughters took turns bringing rice to So Dua. One day, it was the youngest girl's turn to bring rice to So Dua. Walking closer, she heard the sound of a flute. Looking around, she saw a young man sitting and playing the flute. Hearing this, the young man immediately transformed into So Dua. From then on, she fell in love with So Dua. One day, So Dua asked to marry the rich man's daughter. The rich man looked disdainful and asked for a rare gift. Unexpectedly, the next day So Dua brought all the gifts. The rich man had to ask his three daughters to see if any of them agreed to marry So Dua. The two older sisters were sour, curling their lips in contempt, while the younger sister nodded shyly to show her agreement. On the day of the wedding ceremony, everyone did not see So Dua anywhere but only saw a handsome young man walking out with the bride. It turned out that handsome young man was So Dua who had abandoned his animal disguise. After the wedding, So Dua studied hard and passed the exam. One time, So Dua was sent by the king as an ambassador. Before leaving, So Dua gave his wife a knife, two flints and two eggs and told him to take them with him in case something happened. So Dua left and stayed at home. The two older sisters invited her sister to go boating with the intention of harming her so she could replace her as Mrs. Trang. When they got tired of going out, they returned. When they reached the shore, the two older sisters jumped forward, grabbed the oar, and pushed the younger sister away. Her sister's boat swam far in the middle of the water and was swallowed by a large orca. Using the knife she had with her, she opened the fish's belly and got out. Climb ashore, use a knife to cut fish meat and dry it, store it to eat later, wait for two flint stones to warm up when it gets dark and wait for a boat to pass by then call. Over time, her two eggs hatched into two chickens: one male, one female. One day a pair of chickens crowed. – Is it the Trang officer's boat that brought my aunt home!…
Gợi ý Mỗi dịp Tết đên, xuân về, trên bàn thờ tổ tiên, bên cạnh mâm ngũ quả, cành đào, cành mai còn có bánh chưng bánh giầy cũng được bày lên một cách trang trọng. Nhà tôi cũng thế thì dù bận rộn đến đâu cũng không đổi thay lệ ấy. Nhờ thế năm rồi, vào đêm ba mươi tháng chạp, tôi cùng gia đình thức cạnh nồi bánh chưng chờ đón giao thừa, đêm càng khuya mọi vật đều chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy nồi bánh sôi đều, củi cháy đượm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ nhỏ lép bép. Tôi ngồi nhìn bếp lửa hồng,và thiếp đi, thả hồn theo những đóm sao từ đó bay lên. Bỗng một tiếng nói dõng dạc của Vua Hùng phán: – Cha biết mình gần đất xa trời. Cha muốn truyền ngôi cho một người trong mỗi chúng con. Các con hãy làm cỗ để cúng tổ tiên. Ai làm được món ăn quý vừa ý ta thì sẽ được ta chọn. Nghe vua cha phán truyền như thế, các hoàng tử kia thi nhau cho người đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn quý, nào là sơn hào hải vị, nem công, chả phượng chỉ để mong được làm vua. Họ đâu biết rằng có một thứ rất quen thuộc và nuôi sống họ hàng ngày chính là hạt gạo, có lẽ họ coi cái đó là sự bình thường vô dụng. Tôi đang lo sợ không biết làm món gì để cúng Tiên Vương vì trong nhà hiện giờ chỉ có lúa, gạo, khoai, sắn. Thì được Thần tiên mách bảo: – Hãy lấy gạo làm bánh mà tế lễ. Tôi thấy lời thần thật đúng, ai cũng có thể làm ra lúa gạo, miễn là cần cù chịu khó, các thứ của ngon vật lạ kia ăn mãi rồi cũng chán, còn lúa gạo thì dùng được mãi. Vua Hùng là người yêu nước thương dân, yêu ruộng lúa đồng khoai nên hiểu sâu sắc ý nghĩa của hạt gạo. Bánh hình vuông tượng trưng cho đất, có cây cỏ muôn thú, bánh hình tròn tượng trưng cho trời. Đó là hai loại bánh chưng và bánh giày bày tỏ được lòng hiếu thảo của con cháu kính trọng tổ tiên. Và vua Hùng trân trọng tuyên bố Lang Liêu được giải nhất và được truyền ngôi. Tôi định tạ ơn vua cha thì bỗng có tiếng gọi: – Thêm nước vào nồi bánh đi kẻo cạn hết rồi.
Suggest Every time Tet comes and spring comes, on the ancestral altar, next to the tray of five fruits, peach branches, and apricot branches, banh chung and banh giay are also solemnly displayed. My family is the same, no matter how busy it is, that routine doesn't change. Thanks to that last year, on the night of the thirtieth of December, my family and I stayed up next to the pot of banh chung waiting for New Year's Eve. As the night progressed, everything fell silent, the only thing we could hear was the pot of banh chung boiling and the firewood burning. Occasionally a small explosion sounded. I sat looking at the red fire, and fell asleep, letting my soul follow the stars rising from there. Suddenly, King Hung's loud voice said: – Father knows that he is close to earth and far from heaven. I want to pass the throne to one of each of you. Please make a feast to worship your ancestors. Whoever can make a precious dish that pleases me will be my choice. Hearing what their father had said, the other princes competed to send people everywhere to look for precious foods, such as seafood dishes, spring rolls, and phoenix spring rolls, just to hope to become king. They do not know that there is a very familiar thing that sustains them every day, which is a grain of rice. Perhaps they consider it a useless normality. I'm scared and don't know what to make to worship the Immortal King because I only have rice, potatoes, and cassava in the house right now. Then the Gods told me: – Use rice to make cakes and sacrifice. I feel that God's words are true, anyone can make rice, as long as they are diligent and hard-working. Those strange and delicious things will get boring after eating them, but rice can be used forever. King Hung is a patriot who loves the people and rice fields, so he deeply understands the meaning of rice grains. The square cake symbolizes the earth, with plants and animals, and the round cake symbolizes the sky. These are two types of banh chung and banh day that express the filial piety of descendants and respect for their ancestors. And King Hung respectfully announced that Lang Lieu won first prize and was given the throne. I was about to thank my father when suddenly a voice called out: – Add water to the cake pot before it runs out.
Gợi ý Trong chương trình văn học lớp 6, chúng tôi được học một câu truyện cổ tích Trung Quốc. Câu chuyện kể về chú bé tên là Mã Lương có tài vẽ rất đẹp. Cùng với cây bút thần chú đã giúp dân làng xây dựng cuộc sống Mã Lương thích vẽ và vẽ rất đẹp nhưng lại mồ côi cha mẹ từ sớm. Cuộc sống vất vả, thiếu thốn nên không có tiền mua giấy và bút vẽ. Những lúc rảnh rỗi, em lại lấy que vẽ xuồng đất, vẽ trên đá. Thậm chí, em vẽ kín cả những bức tường ở nhà. Càng ngày em vẽ càng đẹp, trông giống như thật. Em khao khát có được một chiếc bút lông. Một đêm em nằm mơ thấy có một vị tiên hiện ra, tặng cho em cây bút. Tỉnh dậy em thấy trên tay mình đang nắm chặt cây bút tiên ông cho. Em vui lắm. Có bút, em vẽ ngay một con chim. Bức vẽ vừa hoàn thành, chim cất cánh bay lên từ trang giấy. Mã Lương biết là mình có bút thần. Ngay lập tức, em vẽ ra đồ vật cần thiết giúp mọi người trong làng. Việc em có bút thần bay đến tai một tên địa chủ, hắn lập tức cho người bắt em. Hắn dỗ dành em, bảo em vẽ những thứ hắn yêu cầu. Nhưng em nhất định không chịu vẽ. Tức giận, hắn nhốt em vào chuồng ngựa, không cho ăn. Hắn nghĩ em đã chết đói. Nhưng Mã Lương đã vẽ ra lò sưởi, vẽ bánh nướng để ăn và cả cái thang để trốn. Tên địa chủ cho người xông vào định giết em, cướp lấy cây bút thần nhưng Mã Lương đã trốn mất, chỉ còn chiếc thang và bức tường đổ vỡ. Địa chủ leo lên thang đuổi theo Mã Lương. Qua được ba bậc, hắn ngã nhào, chiếc thang biến mất. Hắn cho đầy tớ đuổi theo. Mã Lương ngồi trên ngựa, vẽ cung tên bắn trúng họng tên địa chủ, hắn ngã nhào xuống đất. Dừng chân ở một thị trấn, Mã Lương vẽ tranh bán để kiếm sống. Vì sơ ý em để lộ cây bút thần. Tên vua tham lam, tàn ác bắt Mã Lương vẽ theo ý hắn. Mã Lương cũng không chịu, em thậm chí còn chơi khăm nhà vua. Thay vì vẽ rồng, vẽ phượng, Mã Lương vẽ con cóc ghẻ, con gà trụi lông. Vua tức giận cướp lấy cây bút thần nhưng hắn vẽ núi vàng thì thành ra núi đá, vè thỏi vàng thì thành ra con mãng xà toan nuốt chửng cả vua.
Suggest In the 6th grade literature program, we learned a Chinese fairy tale. The story is about a boy named Ma Luong who has a very beautiful drawing talent. Along with the magic pen that helped the villagers build their lives, Ma Luong loved to draw and drew very well, but he lost his parents at an early age. Life was hard and lacking, so there was no money to buy paper and brushes. In my free time, I use a stick to draw dirt boats and paint on rocks. I even painted all the walls at home. Every day I draw more and more beautifully, it looks more like the real thing. I long to have a brush pen. One night I dreamed that a fairy appeared and gave me a pen. When I woke up, I saw my hand holding tightly the pen my grandfather gave me. I'm very happy. With a pen, I immediately drew a bird. As soon as the drawing was completed, the bird took flight from the page. Ma Luong knew he had a magic pen. Immediately, I drew necessary objects to help everyone in the village. The fact that I had a magic pen reached the ears of a landlord, and he immediately sent someone to arrest me. He coaxed me, telling me to draw what he asked. But I definitely refuse to draw. Angry, he locked her in the stable and did not give her food. He thought I was starving to death. But Ma Luong drew a fireplace, pies to eat, and a ladder to hide. The landlord sent someone in to try to kill her and steal the magic pen, but Ma Luong had already escaped, leaving only the ladder and the broken wall. The landlord climbed the ladder to chase after Ma Luong. After passing three steps, he fell and the ladder disappeared. He sent his servants after him. Ma Luong sat on the horse, drew his bow and arrow, hit the landlord's throat, and he fell to the ground. Stopping in a town, Ma Luong painted and sold paintings to make a living. Because I accidentally revealed the magic pen. The greedy, cruel king forced Ma Luong to paint according to his wishes. Ma Liang also refused, he even pranked the king. Instead of drawing dragons and phoenixes, Ma Luong drew scabby toads and featherless chickens. The king was angry and took the magic pen, but he drew a mountain of gold and it turned into a mountain of stone. When he drew a gold bar, it turned into a python that tried to swallow the king whole.
Gợi ý Hà, năm nay ta đã 60 tuổi, sống ở làng cả đời chưa bao giờ ta thấy hãnh diện về làng mình đến vậy! Cũng bởi làng đã sinh ra cho đất nước một vị quan Trạng thần đồng thông minh tài trí. Cách đây chừng mấy tháng, có một vị quan, mình mặc áo gấm đỏ, cưỡi con ngựa trắng rất đẹp đi qua làng. Lúc ngang thửa ruộng của hai cha con quan Trạng bây giờ – lúc đó còn là một cậu bé vô danh – liền dừng ngựa hỏi về số đường cày con trâu cày được trong một ngày. Trong khi ông bố đứng ngẩn người, không trả lời được thì cậu bé đang đứng bên cha nhanh chóng hỏi vặn lại về số bước mà ngựa của vị quan kia đi được trong một ngày làm cho quan phải thua cuộc. Nghe cậu bé trả lời xong, không hiểu vì kinh ngạc hay vì mừng rỡ mà vị quan kia há hốc mồm, trợn tròn mắt. Suy nghĩ giây lát, quan bèn hỏi han tên tuổi, địa chỉ làng xã quê quán của hai cha con rồi phi ngựa đi luôn. Mãi về sau mọi người mới hay vị quan lúc đó chính là sứ giả vua sai đi khắp nơi tìm người tài cho đất nước. Nay gặp cậu bé của làng ta thông minh, sắc sảo hơn người, đoán biết là nhân tài nên về bẩm báo lại với vua. Tuy đã nghe thuật lại rất kĩ về cuộc đối đáp đó nhưng nhà vua vẫn còn chưa tin lắm vì cậu bé còn quá nhỏ. Nếu là ta chắc cũng chẳng tin ngay. Thế là vua quyết định thử tài. Độ dăm hôm sau, làng ta được vua ban cho ba thúng gạo nếp với ba con trâu đực, ra lệnh phải nuôi làm sao cho ba con trâu ấy đẻ thành chín con, hẹn năm sau phải đem nộp đủ, nếu không thì cả làng phải tội. Làng ta như gặp phải hoạ lớn. Các cuộc họp lớn nhỏ lần lượt diễn ra nhưng mãi vẫn chưa tìm ra cách giải quyết tốt đẹp, hợp lí. Bởi vì ai cũng biết, trâu đực thì làm sao mà đẻ được! Không hiểu nhà vua có ý gì? Có người còn bi quan, nói hay Ngài có ý bắt cả làng phải chết! Thế rồi chuyện đến tai chú bé con trai người thợ cày. Chú liền bảo với cha: – Chả mấy khi được lộc vua ban, cha cứ thưa với làng giết thịt hai con trâu và đồ hai thúng xôi nếp để mọi người ăn một bữa cho sướng miệng. Còn một con trâu và một thúng gạo, ta sẽ xin làng làm phí tổn cho cha con ta trẩy kinh lo liệu việc đó. Người cha lo sợ nên không đồng tình với con. Nhưng thấy chú bé cứ nằng nặc bảo thế cũng đành tin và vội ra đình trình bày câu chuyện với dân làng. Các bác thử nghĩ xem liệu làng có tin không? Đương nhiên mọi người vẫn còn ngờ vực. Dù cậu bé rất nhanh ý, làng đã biết tiếng, nhưng việc lớn thế này, làm sao giao cho cậu ta được? Cuối cùng, chuyện cũng xong khi hai cha con viết giấy cam đoan. Thế rồi, trâu được ngả ra đánh chén. Sau đó, hai cha con khăn gói lên kinh thành. Nhờ tài trí thông minh của mình, cậu bé đã tìm cách lẻn vào sân rồng, lừa cho vua tự nói ra sự vô lí trong yêu cầu của mình. Nhờ vậy mà đã giúp cả làng ta thoát tội lại được một bữa đánh chén no say. Đã biết tài trí cậu bé nhưng vua vẫn muôn thử lần nữa. Lần này vua bắt cậu làm một mâm cỗ chỉ bằng một con chim sẻ. Cậu cũng đáo để không kém khi yêu cầu nhà vua mài cho mình con dao thịt chim chỉ bằng một cái kim may. Đến lần này thì vua và triều thần thực sự thán phục tài trí cậu. Nhà vua ban thưởng cho hai cha con rất hậu. Lúc bấy giờ, có nước làng giềng luôn nhăm nhe xâm lược bờ cõi nước ta. Để dò xem bên mình có nhân tài không, họ sai sứ đưa sang một cái vỏ ốc vặn rất dài, rỗng hai đầu, đố làm sao xâu một sợi chỉ mảnh xuyên qua đường ruột ốc. Vua quan trong triều bấy giờ không ai biết làm thế nào giải được câu đố oái oăm. Các đại thần vò đầu bứt tai mãi cũng chẳng được. Bao nhiêu quan Trạng, nhà thông thái được triệu vào cung đều lắc đầu bó tay. Cuối cùng triều đình mời sứ thần ra ở công quán để có thời gian đi hỏi ý kiến cậu bé của làng tôi. Khi viên quan mang dụ chỉ của nhà vua đến, cậu đang chơi sau nhà. Nghe nói việc xâu chỉ vào vỏ ốc, cậu chỉ hát lên một câu: Tang tình tang! Tính tình tang Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng Bên thời lấy giấy mà bưng Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang Tang tình tang… rồi bảo cứ theo cách ấy mà làm. Viên quan vui sướng, vội vàng trở về tâu vua. Vua và các quan trong triều nghe nói mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên con kiến càng đă xâu được sợi chỉ xuyên qua đường ruột ốc trước con mắt thán phục của sứ giả nước láng giềng.
Suggest Ha, I'm 60 years old this year. Having lived in the village all my life, I've never felt so proud of my village! Also because the village gave birth to an intelligent and talented mandarin for the country. A few months ago, there was a mandarin, wearing a red brocade shirt, riding a beautiful white horse through the village. When passing by the field of the father and son of the present mandarin Trang - who was still an unknown boy at that time - he stopped his horse and asked about the number of plowing roads the buffalo could plow in a day. While the father stood dumbfounded, unable to answer, the boy standing next to his father quickly asked back about the number of steps the other mandarin's horse could take in a day, causing the mandarin to lose. After hearing the boy's answer, he didn't know whether it was because of surprise or joy, but the mandarin's mouth opened wide and his eyes widened. Thinking for a moment, the mandarin asked about the names and addresses of the father and son's village and hometown, then rode away. Only later did people learn that the mandarin at that time was the king's messenger sent everywhere to find talented people for the country. Now I met a boy from our village who was smarter and sharper than others. I guessed that he was a talented person, so I went back to report to the king. Even though he had heard a very detailed account of that conversation, the king still did not believe it because the boy was still too young. If it were me, I probably wouldn't believe it right away. So the king decided to test his skills. A few days later, our village was given three baskets of sticky rice and three male buffaloes by the king. He ordered us to raise them so that the three buffaloes could give birth to nine children. We promised to pay the full amount next year, otherwise the whole village would die. must be guilty. Our village seems to have encountered a great disaster. Large and small meetings took place one after another, but a good and reasonable solution was still not found. Because everyone knows, how can a male buffalo give birth? I don't understand what the king means? Some people were still pessimistic, saying that He intended to force the whole village to die! Then the story reached the ears of the plowman's son. He immediately told his father: - Rarely did he receive the king's fortune, so he told the village to slaughter two buffaloes and prepare two baskets of sticky rice so that everyone could eat a satisfying meal. As for a buffalo and a basket of rice, I will ask the village to cover the expenses so my father and I can travel to take care of it. The father was afraid so he did not agree with his son. But seeing the boy keep insisting, he had no choice but to believe it and quickly went to the communal house to present the story to the villagers. Think about it, will the village believe it? Of course people are still skeptical. Even though the boy was very quick-witted and well known in the village, how could such a big task be entrusted to him? Finally, the matter ended when father and son wrote a commitment letter. Then, the buffalo reclined to eat. After that, father and son packed their bags and went to the capital. Thanks to his intelligence, the boy found a way to sneak into the dragon's yard, tricking the king into revealing the absurdity of his request. Thanks to that, we helped our whole village escape their crime and have a full meal. Knowing the boy's intelligence, the king still wanted to try again. This time the king forced him to make a feast using only a sparrow. He was equally thoughtful when he asked the king to sharpen his bird knife using just a sewing needle. This time, the king and his court truly admired his intelligence. The king rewarded father and son very generously. At that time, there were neighboring countries that were always trying to invade our country's borders. To find out if they had talented people, they sent an envoy to bring a very long screw shell, hollow at both ends, to figure out how to thread a thin thread through the snail's intestines. None of the kings and officials in the court at that time knew how to solve the mysterious riddle. The ministers scratched their heads and struggled to no avail. Many mandarins and wise men who were summoned to the palace all shook their heads and gave up. Finally, the court invited the envoy to the official residence to have time to consult with the boy from my village. When the official brought the king's edict, he was playing behind the house. Hearing about threading thread into snail shells, he only sang one sentence: Mourning love, mourning! Mourning personality Catch the ant and tie it around the waist Meanwhile, take the paper and carry it At the time of applying grease, the ants welcomed the new arrival Mourning love, mourning… then told me to do it that way. The official was happy and hurried back to report to the king. The king and the mandarins in the court heard that they were as happy as opening a flag in their hearts. Sure enough, the ant was able to thread the thread through the snail's intestines before the admiring eyes of the neighboring country's envoy.
Gợi ý Tôi vốn làm nghề thầy bói đã lâu nhưng chưa có tiếng tăm gì mấy nên không đắt khách cho lắm. Cùng đồng môn với tôi là bốn anh thầy bói cũng mù như tôi. Một cái chợ nhỏ mà có tới năm ông thầy bói nên đã ế lại càng ế. Hôm ấy, nhân buổi ế hàng, chúng tôi họp lại nói chuyện gẫu với nhau. Thấy tôi phàn nàn không biết hình thù con voi nó như thế nào, các thầy cũng nhao nhao có ý kiến. Đang thảo luận rôm rả, bỗng nghe có người nói có voi đi qua. Năm ông thầy bói chúng tôi chung tiền biếu người quản tượng, xin cho voi đứng lại để cùng xem. Sốt ruột tôi và năm ông chỉ chờ người quản tượng đồng ý là xông vào lấy tay sờ mong tưởng tượng cho được hình dáng của con voi. Trong khi tôi đang hí hoáy sờ, nắn thì đã nghe ông thầy bói thôn Đoài lên tiếng: – Chao ôi! Tưởng con voi thế nào! Hoá ra nó sun sun như con đỉa. Tôi chưa kịp ý kiến, ông thầy thôn Đông vội cãi: – Ông nhầm rồi! Nó chần chẫn như cái đòn càn chứ. Ông thầy thôn Hạ to mồm nói át ngay: – Ai bảo thế! Nó bè bè như cái quạt thóc. Sao sai được. – Nhầm! Nhầm hết! Nó như cái cột đình – Thầy thôn Thượng quát to. Nghe mấy ông phát ngôn linh tinh, tôi cáu quá, giơ gậy lên hua hua:
Suggest I've been a fortune teller for a long time, but I'm not very famous yet, so I don't get many customers. Along with me were four fortune tellers who were also blind like me. A small market with up to five fortune tellers makes it even more miserable. That day, on the occasion of the sale, we gathered to chat with each other. Seeing me complaining about not knowing what an elephant looks like, the teachers also had their opinions. During a heated discussion, someone suddenly heard someone say an elephant was passing by. Five of us fortune tellers pooled money to give to the mahout, asking the elephant to stop and watch together. Impatiently, the five men and I were just waiting for the mahout to agree so we rushed in and touched the elephant with our hands, hoping to imagine the shape of the elephant. While I was happily touching and kneading, I heard the fortune teller of Doai village speak: – Oh my! Imagine what an elephant is like! Turns out it's as hot as a leech. Before I could comment, the teacher from Dong village quickly argued: – You are wrong! It hesitates like a blow. The Ha village teacher spoke loudly and immediately said: - Who's say that! It stumpy like paddy fan. How could it be wrong? - Wrong! Totally wrong! It's like a communal house pillar - the teacher of Thuong village shouted loudly. Listening to some guys talking nonsense, I got so angry, I raised my stick and hua hua:
Gợi ý Tuần trước, tôi đi qua ngã ba đầu phố, thấy một cửa hàng bán cá treo một tấm biển lớn: “ở đây có bán cá tươi”. Thấy có “cá tươi”, tôi vui mừng bước vào định mua một ít. Đang chờ người bán hàng gói cá thì tôi nghe thấy một người khách cười nói: – Nhà ông này có bán cá ươn hay sao mà biển phải đề là “cá tươi”?! Không hiểu có phải chủ hàng nghe thấy câu nói ấy hay không mà hôm sau, đi qua, tôi đã thấy chữ “tươi” bị bỏ mất. Biển hiệu chỉ còn: “Ở đây có bán cá”! Tôi thấy rất thú vị bèn lân la đến gần quầy hàng định bụng hỏi chuyện ông chủ. Lúc ấy, có người đi qua lại bảo: – Chẳng bán cá ở đây thì bán ở đâu! Người chủ lập tức hạ biển, bớt chữ. Thế là cái biển chỉ còn ba chữ: “Có bán cá”. Tôi định góp ý với ông chủ nhưng thấy tình hình ấy thì không nén được cười thầm trong bụng. Được rồi! Cứ chờ xem số phận cái biển sẽ ra sao! Ít ngày sau tôi lại qua đó. Thật kinh ngạc! Cái biển chỉ còn một chữ: “Cá”. Nghe người qua đường kể thì hoá ra, có một người khách đến mua hàng, ông ta nói với chủ hàng rằng: – Bày cá ra chẳng để bán thì để làm gì mà còn phải viết “có bán”! Vậy là ông chủ lại hạ biển, bớt chữ! Tôi bật cười, cố tình nói một câu rõ to để trêu đùa ông chủ quán ba phải này: – Chưa đến đầu phố đã ngửi thấy mùi tanh, đến gần thì thấy cá. Vậy phải để biển làm gì! Nói rồi, tôi chờ phản ứng của ông chủ quán. Quả nhiên, lựa lúc vắng khách, ông ta cho hạ cái biển xuống rồi cất nó đi luôn!
Suggest Last week, I passed the intersection at the beginning of the street and saw a fish store with a large sign: "Fresh fish is sold here". Seeing that there was "fresh fish", I happily went in to buy some. While waiting for the seller to wrap the fish, I heard a customer laugh and say: – Does this guy sell rotten fish or something, but the sign has to say "fresh fish"?! I don't know if the owner heard that statement or not, but the next day, when I passed by, I saw that the word "fresh" was missing. The sign only says: "Fish is sold here"! I found it very interesting so I wandered closer to the counter intending to ask the owner about it. At that time, someone passing by said: – If you don't sell fish here, where can you sell it? The owner immediately lowered the sign and removed the words. So the sign had only three words: "Fish for sale". I intended to give my boss some advice, but seeing that situation, I couldn't help but chuckle inside. Alright! Just wait and see what the fate of the sea will be! A few days later I went there again. Amazing! The sign only has one word left: "Fish". Listening to passersby, it turned out that there was a customer who came to buy goods, he said to the shop owner: - What's the point of displaying fish for sale if you have to write "for sale"! So the boss lowered the sign again and cut out the words! I burst out laughing, deliberately speaking loudly to tease the bar owner: – Before reaching the end of the street, I smelled a fishy smell. When I got closer, I saw fish. So what should we let the sea do? Having said that, I waited for the shop owner's reaction. Sure enough, choosing a time when there were no customers, he took down the sign and put it away!
Gợi ý Các cụ ta có câu: “Bán anh em xa, mua láng giềng gần”. Nhưng tôi xin thề là có tặng thêm vàng bạc, châu báu thế nào tôi cũng không thể bầu bạn chứ đừng nói đến chuyện “mua” anh hàng xóm nhà tôi! Anh ta chẳng những là một anh chàng kì quặc mà còn trẻ con đến lố bịch, nhất là cái tính hay khoe của. Hôm ấy, tôi đi chặt tre để làm đôi quang gánh. Trời vừa sáng, tôi mang dao ra rặng tre đầu làng. Vừa đến nơi đã thấy anh hàng xóm đứng ngó nghiêng ở ngã ba cạnh bờ ao. Anh ta mặc một chiếc áo mới màu nâu sậm. Chà! Lại sắp khoe rồi đây! Để tránh rắc rối, tôi phải đi đường vòng để tránh gặp. Hì hụi chặt tre rồi pha, vót…, trời đã đứng bóng mà thỉnh thoảng ngó sang, tôi vẫn thấy anh ta đứng đó ngó nghiêng. “Đen cho anh ta rồi – Tôi thầm nghĩ – Có lẽ sáng này không ai đi đâu ra khỏi làng”. Mãi đến chiều mới thấy một người hớt hải chạy đến. Anh ta hỏi anh hàng xóm của tôi: Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua không? Tôi suýt bật cười! Trời ơi, lại thêm một anh khoe của nữa! May sao tôi nén được để chờ nghe câu trả lời của người háng xóm. Anh hàng xóm của tôi trả lời rành rọt từng tiếng một: Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con lợn nào chạy qua đây cả!
Suggest Our elders have a saying: "Sell far away brothers, buy near neighbors." But I swear that no matter how much gold, silver, or jewels I give you, I can't keep you company, let alone "buy" my neighbor! He is not only a strange guy but also ridiculously childish, especially with his tendency to show off. That day, I went to cut bamboo to make a pair of bamboo baskets. As soon as it was dawn, I took the knife to the bamboo grove at the beginning of the village. As soon as I arrived, I saw my neighbor standing at the intersection next to the pond. He was wearing a new dark brown shirt. Rub! I'm about to show off again! To avoid trouble, I had to take a detour to avoid encountering one. He was busy chopping bamboo, blending it, whittling it..., the sky was already dark and sometimes when I looked over, I still saw him standing there looking around. "It's black for him - I thought to myself - Maybe no one will go out of the village this morning." It wasn't until afternoon that I saw someone rushing towards me. He asked my neighbor: Did you see my wedding pig running by? I almost burst out laughing! Oh my god, another guy showing off his wealth! Luckily I was able to hold back and wait to hear the neighbor's answer. My neighbor answered clearly, word for word: Since I wore this new shirt, I haven't seen any pigs running past here!
Gợi ý Ngày xưa có hai vợ chồng làm ăn chăm chỉ lại tốt bụng nhưng không con. Ngọc Hoàng thương tình bèn sai thái tử xuống đầu thai. Thế nhưng qua đến mấy năm, bà vợ mới sinh một cậu con trai. Khi ấy người chồng đã lâm bệnh chết trước rồi. Khi cậu vừa khôn lớn thì mẹ lại theo cha, cậu đành thui thủi sống dưới gốc cây cùng chiếc búa người cha để lại. Người đời đặt tên cho cậu là Thạch Sanh. Chàng sống cô đơn nghèo khó nên Ngọc Hoàng thương tình bèn sai người xuống dạy cho chàng các môn võ nghệ và phép thần thông. Một hôm, thấy chàng trai khoẻ mạnh ắt là được việc, gã Lý Thông bán rượu bèn dỗ Thạch Sanh đến nhà ở cùng và giúp việc. Chàng bèn vui vẻ nhận lời. Bấy giờ trong vùng có con chằn tinh có nhiều phép lạ lại thích ăn thịt người. Quan quân đều chịu bó tay nên đành chấp nhận mỗi năm nộp cho yêu quái một mạng người. Năm ấy đến lượt Lý Thông nộp mạng, mẹ con hắn bèn nghĩ kế lừa Thạch Sanh đi canh miếu chằn tinh. Thạch Sanh đồng ý. Đến miếu thần không ngờ chàng gặp phải chằn tinh. Cuộc chiến ác liệt vô cùng nhưng kết thúc, Thạch Sanh đã dùng búa chém chết con quái vật. Lý Thông biết chuyện một lần nữa lại lừa gạt Thạch Sanh để mang đầu chằn tinh đi lĩnh thưởng trong lúc đó Thạch Sanh lại trở về gốc đa. Chẳng may một ngày kia, ngay trong hội kén rể, công chúa bị một con đại bàng lớn bay đến quắp đi. Ngang qua gốc đa, Thạch Sanh nghe lời kêu cứu bèn giương cung bắn gãy một bên cánh đại bàng. Nhưng đại bàng vẫn quắp công chúa lẩn vào hang sâu. Thạch Sanh lần theo vết máu đến cửa hang nhưng chưa nghĩ ra cách cứu người bị hại. Trong lúc đó, Lý Thông được vua sai đi tìm công chúa. Thế là một lần nữa Lý Thông dụ được Thạch Sanh xuống ổ đại bàng cứu được công chúa lên. Thạch Sanh chém chết yêu tinh đại bàng nhưng Lý Thông gian ác đã cho quân chịt lại cửa hang. Cũng may trong lúc cùng đường Thạch Sanh lại cứu được con vua Thủy Tề bị đại bàng nhốt trong cũi sắt. Chàng được giải cứu và lại còn được vua Thuỷ Tề tặng cho một cây đàn thần. Thế nhưng sau đó hồn của đại bàng và chằn tinh vì uất ức đã ăn cắp í vàng ở cung vua đến giấu ở gốc đa. Thế là chàng Thạch Sanh bị bắt vào tù. Ở trong tù chàng đem đàn ra gảy không ngờ lại chữa được bệnh câm của công chúa. Công chúa bèn tâu rõ sự tình. Thế là Thạch Sanh được làm phò mã. Lý Thông dù được tha về quê để làm ăn lương thiện nhưng vì gây nhiều tội ác nên giữa đường bị thần sét đánh chết tươi.
Suggest Once upon a time, there was a couple who worked hard and were kind but had no children. The Jade Emperor felt pity and sent the crown prince down to reincarnate. But after a few years, the wife gave birth to a son. At that time, her husband had already fallen ill and died. When he had just grown up, his mother left with his father, and he had to live under a tree with the hammer his father left behind. People named him Thach Sanh. He lived alone and poor, so the Jade Emperor took pity on him and sent someone to teach him martial arts and magical powers. One day, seeing that the young man was healthy and could do a good job, the wine seller Ly Thong coaxed Thach Sanh to come live with him and help. He happily accepted. At that time, in the area there was an ogre that had many miracles and liked to eat human flesh. The officials were helpless so they had to accept giving one human life to the monsters every year. That year, when it was Ly Thong's turn to surrender, his mother and son thought of a plan to trick Thach Sanh into guarding the temple of the ogres. Thach Sanh agreed. Arriving at the temple, he unexpectedly encountered a demon. The battle was extremely fierce, but at the end, Thach Sanh used a hammer to kill the monster. Ly Thong knew the story and once again deceived Thach Sanh to bring the ogre's head to receive the reward, while Thach Sanh returned to the banyan tree. Unfortunately one day, right in the bridegroom gathering, the princess was snatched away by a large eagle. Passing by the banyan tree, Thach Sanh heard the call for help, so he raised his bow and shot off one of the eagle's wings. But the eagle still grabbed the princess and hid her in a deep cave. Thach Sanh followed the blood trail to the cave entrance but could not think of a way to save the victim. Meanwhile, Ly Thong was sent by the king to find the princess. So once again, Ly Thong lured Thach Sanh down to the eagle's nest and rescued the princess. Thach Sanh killed the eagle goblin, but the evil Ly Thong ordered his troops to block the cave entrance. Fortunately, at the same time, Thach Sanh saved King Thuy Te's son who was locked in an iron cage by an eagle. He was rescued and was also given a magic instrument by King Thuy Te. But then the spirits of the eagle and the ogre, out of resentment, stole the gold from the king's palace and hid it at the banyan tree. So Thach Sanh was arrested and imprisoned. While in prison, he played the instrument and unexpectedly cured the princess' muteness. The princess then explained the situation clearly. So Thach Sanh was made his son-in-law. Although Ly Thong was released to return to his hometown to do honest business, because he committed many crimes, he was struck by lightning and died in the middle of the road.
Gợi ý Tôi là thầy Mạnh Tử. Mẹ của tôi là một người mẹ tuyệt vời. Tôi xin kể lại cho các bạn nghe câu chuyện mẹ đã dạy dỗ tôi học khi tôi còn bé. Lớn lên, tôi thành người như ngày hôm nay là nhờ công dạy dỗ của mẹ tôi. Thuở nhỏ, nhà tôi ở gần nghĩa địa, hàng ngày tôi thấy người ta đào, chôn, lăn khóc. Vì còn nhỏ, nhìn thấy cảnh đó hay hay, tôi về nhà cũng bắt chước người ta. Tôi cũng đào, chôn, lăn và khóc. Mẹ nhìn thấy tôi như vậy, chẳng nói gì mà chuyển nhà tôi đến nơi ở mới. Lần này, nhà tôi ở gần một cái chợ. Tôi hay ra chợ chơi, thấy cảnh người ta buôn bán điên đảo thậm chí còn lấy làm thích thú. Về nhà, tôi cũng bắt chước nô nghịch cách buôn bán điên đảo nhưng mẹ tôi không vui. Mẹ lại chuyển nhà đi nơi khác. Nhà mới của tôi ở gần trường học. Nơi đây, tôi thấy lũ trẻ đua nhau học tập, lễ phép với thầy giáo, về nhà, tôi cũng bắt chước học tập theo lũ trẻ. Mẹ nhìn thấy tôi như vậy, mẹ vui lắm. Một hôm, tôi nhìn thấy hàng xóm giết lợn. Tò mò, tôi đem hỏi mẹ. Mẹ nhìn tôi cười và nói “Để cho con ăn đấy”. Tôi vui mừng reo lên: “Hay quá! sắp có thịt lợn ăn rồi”. Tôi thấy mẹ thoáng chau mày. Lúc sau, mẹ mang thịt lợn về cho tôi ăn. Tôi thấy, mọi lời nói và việc làm của mẹ đều đi đôi với nhau.
Suggest I am Master Mencius. My mother is a wonderful mother. Let me tell you the story of how my mother taught me when I was a child. Growing up, I became the person I am today thanks to my mother's teachings. When I was young, my house was near a cemetery, every day I saw people digging, burying, and crying. Since I was young, when I saw that interesting scene, I went home and imitated them. I also dug, buried, rolled and cried. Mom saw me like that, didn't say anything and moved me to a new place. This time, my house is near a market. I often go to the market and see people trading crazy and even enjoy it. When I got home, I also imitated the crazy way of doing business, but my mother was not happy. Mom moved to another place again. My new house is near the school. Here, I saw children competing to study and being polite to teachers. When I got home, I also imitated the children in their studies. Mom saw me like that, she was very happy. One day, I saw my neighbor killing pigs. Curious, I asked my mother. Mom looked at me and smiled and said, "Let me feed you." I happily shouted: “Great! There will be pork to eat soon." I saw my mother frown slightly. Later, my mother brought home pork for me to eat. I see that all my mother's words and actions go together.
Gợi ý Hoàn cảnh xảy ra sự việc: + Thời gian: Sau Tết, buổi sớm mai lạnh. + Không gian: ở một ngôi trường vừa thức dậy. D. Mọi người trong lớp đang kể chuyện vui ngày tết. E. Bảng đen cũng lên tiếng ngỏ lời tâm sự. F. Bảng kể lại những công ích của mình cho các bạn học sinh và tủi thân thấy mình bị hành hạ. + Bảng bị rạch chằng chịt bởi những vết dao sắc. + Bảng không được treo chắc chắn nên bị rớt và bị gãy góc. + Bảng bị banh đá vào mặt nên bị mất một mảng sơn. G. Bảnh đen khuyên nhủ chân tình: + Yêu cầu treo mình chắc chắn. + Yêu cầu phải biết tôn trọng mình, phải bảo vệ mình để nó giúp ích cho các bạn học sinh. + Mong các bạn nhỏ học hành tốt để không phụ lòng thầy cô và của nó. + Nhắc nhở những học sinh còn quậy phá và ngủ gật. + Chúc tết đầu năm. + Trống đánh vào lớp. + Bạn Mai thay lớp cảm ơn Bảng Đen. + Cô giáo vào lớp, buổi học bắt đầu. Sau Tết, những buổi sớm mai thường se lạnh. Ngôi trường cấp một nhỏ nhắn còn ẩn hiện trong màn sương mỏng lửng lơ. Tuy mùa đông đã cởi chiếc áo xanh của mình để đón rước nàng xuân, thế mà ngôi trường vẫn còn như ngủ rất kỹ trong khí trời có gió heo may… Rồi ông mặt trời ló dạng. Nắng rải vàng sân trường, nắng như những lớp bụi óng len lỏi vào trong lớp học. Nắng rực rỡ và chiếu sáng các khuôn mặt đầy sức xuân của lớp tôi. Ngôi trường đã thức dậy. Tụ tập tại lớp là các bạn nhỏ lớp 1A chúng tôi. Ai cũng hăng hái kể chuyện ngày xuân trong dịp nghỉ Tết vừa qua. Bé Mai với bím tóc mềm hoe hoe vàng, ngúng nguẩy đôi bướm trên đầu trông thật dễ thương. Bạn ấy khoe: “Năm nay, mẹ tôi đưa tôi xuống thuyền, dắt tôi về với ngoại nè, ở quê ngoại lạ lắm nghe, có dừa nước, có cây bần mà quả của nó chắc là ăn ngon lắm!” Nam là một cậu bé lí lắc nhất lớp tôi cướp lời: “Tớ cũng về quê nội của tớ chứ bộ. Ở đó cũng có bần, tớ đã ăn nó rồi, chát ơi là chát, đâu ngon lành gì! Nghe nói ăn nhiều là chết vì ngộ độc đấy!…”. Bỗng có tiếng nói từ bức tường trước mặt: “Các bạn ơi, cho tôi tâm sự vài lời cùng các bạn với!”. Tất cả chúng tôi ngơ ngác, mọi người đều đưa cặp mắt nhìn lên tấm bảng đen và quay lại nhìn nhau. “Ai vậy kìa…” – Mai lúng túng. “Chẳng lẽ bảng lại nói được sao” – Nam im thin thít rồi nghi ngờ hỏi. “Đúng đấy, chính tôi là Bảng Đen đang nói với các bạn đấy! Các bạn có cho tôi được nói đôi lời đầu năm mới không?”. Mai chau mày: “Nhưng mà Bảng ơi, “tâm sự” là cái gì, tôi không hiểu!”. Ừ nhỉ, sao lại không nói chuyện như tụi mình mà lại “tâm sự”? “tâm sự” nghĩa là bạn định bày trò chơi cho chúng tôi phải không hở Bảng? – Nam cũng thắc mắc như Mai. Không đâu, tâm sự nghĩa là chúng mình trò chuyện thân mật với nhau đấy mà! À, vậy thì Bảng cứ nói chuyện với chúng tôi đi. Đầu năm nghe Bảng nói chuyện chắc cũng thú vị lắm đây! Nam lên tiếng. Bảng Đen chậm rãi tiếp lời: “Chắc có lẽ từ khi bước vào lớp học này, cho đến hôm nay, đã bao lần các bạn theo bàn tay cô giáo nhìn thấy những chữ viết và những con số. Nhưng đã có bạn nào nghĩ và chú ý đến tôi chưa? Tôi không tự khoe mình đâu nhưng cũng thật là tủi thân khi thấy mình làm việc có ích cho mọi người mà lại bị mọi người hất hủi và hành hạ. Ủa, đã có ai đốì xử tệ với Bảng Đen thế hở bạn? Mai lên tiếng cắt ngang lời Bảng Đen. Bạn hãy nhìn lên mặt bên phải của tôi thì rõ. Bạn có thấy những vết dao rạch chằng chịt với việc khắc những chữ a, b, c xiêu xọ không thể xóa được trên mặt tôi đấy không? Và phía bên trái, bạn không thấy một mảng sơn của tôi đã bị bong ra do một quả banh các bạn đá trong lớp đập vào đó sao? Bạn hãy nhìn góc dưới của tôi đi, nó bị vênh ra và gãy mép, đó là do các bạn treo tôi trên hai sợi dây thép nhỏ xíu cho nên một lần các bạn níu lấy tôi để quét mạng nhện và tôi rớt xuống mới ra cơ sự đó… Bảng ơi, bạn trách chúng tôi nhiều quá đấy, đầu năm như vậy là chúng tôi không hên tí nào. Sao bạn không trách người nào đã kẻ trên mặt bạn cơ man là những ô vuông? Nam trách Bảng. Bảng giải thích: Ồ, vậy là bạn đã nghĩ sai cho người ta rồi. Nếu không có những ô vuông đó thì các bạn khó lòng mà tập viết cho đúng dòng, đúng ô ở trong tập. Nó cần thiết hơn là bạn tưởng… Đấy, có những đường rạch nó cần thiết và có những đường rạch nó nguy hại như thế đó. Nam cúi đầu xấu hổ. Hình như thủ phạm của những chữ cái được khắc vào Bảng là do chính bạn ấy thiếu suy nghĩ mà có. Bảng Đen bỗng chuyển lời nhỏ nhẹ: – Các bạn ơi, tôi nói để các bạn biết những sai lầm của mình mà sửa, chứ tôi đâu có trách móc nặng lời đâu. Tôi hy vọng là tôi sẽ được buộc chặt hơn, chứ cứ đứng thế này tôi e sợ một ngày nào mình lại bị đổ đánh rầm như dạo nọ… Các bạn ạ, lớp học này đón các bận từ trường mẫu giáo lên đây đầu tiên chính là tôi. Và cũng chính tôi giúp các bạn tròn miệng tập nói chữ wO” lần đầu tiên. Các bạn còn nhớ cái ngày cô giáo viết nắn nót trong ô vuông chữ “O” khá to và sau đó cả cô trò cùng đọc. Rồi cô bảo các bạn theo đúng mẫu trên mặt tôi mà viết vào trong tập. Từ đó đến nay, bao nhiêu bài học đã qua đi, bao nhiêu lần mặt tôi được viết và được bôi xóa. Tôi hy vọng các bạn sè không phụ lòng cô giáo và nếu bạn nào còn biết cảm ơn tôi thì ráng mà học hành cho giỏi. Tôi cũng khuyên các bạn đừng có nghịch phá, đừng nói chuyện riêng và đừng ngủ gục ở trong lớp. Ở trên tường này mỗi lúc nhìn thấy vậy, tôi buồn quá và hôm nay mới có dịp được tâm sự với các bạn đấy! Một năm mới nữa đã đến. Các bạn thêm một tuổi thì tôi chúc các bạn cũng thêm nhiều kiến thức và thêm nhiều việc tốt…
Suggest Circumstances of the incident: + Time: After Tet, the morning is cold. + Space: in a school that just woke up. D. Everyone in the class is telling funny stories about Tet. E. The blackboard also spoke up to confide. F. The board recounted his public service to the students and felt sorry for himself when he saw that he was being tortured. + The board was riddled with sharp knife cuts. + The board was not hung securely so it fell and broke the corner. + The board was kicked in the face by a ball, so a piece of paint was lost. G. Black gives sincere advice: + Ask to hang yourself securely. + Requires you to respect yourself and protect yourself so that it can help the students. + Hope the children study well so as not to disappoint their teachers and children. + Remind students who are still disruptive and falling asleep. + Happy New Year. + The drum beats in the classroom. + Mai thanked the Blackboard on behalf of the class. + The teacher enters the classroom and the lesson begins. After Tet, the mornings are often chilly. The small primary school is still hidden in the thin mist. Although winter has taken off its blue shirt to welcome spring, the school still seems to be sleeping soundly in the windy air... Then the sun appeared. The sun spreads gold across the schoolyard, the sun is like layers of shiny dust creeping into the classroom. The sun was bright and illuminated the youthful faces of my class. The school has woken up. Gathering in the classroom are our class 1A children. Everyone enthusiastically told stories about spring days during the recent Tet holiday. Baby Mai with her soft blonde pigtails, wiggling a pair of butterflies on her head, looks so cute. She boasted: "This year, my mother took me on the boat and took me back to my grandmother. It's very strange in my grandmother's hometown. There are water coconuts and cork trees whose fruit must be delicious!" Nam was the smartest boy in the class and I interrupted: "I'm also going back to my paternal hometown." There's also cork there, I've eaten it, it's acrid, it's not delicious! I heard that if you eat too much you will die of poisoning!...". Suddenly there was a voice from the wall in front: "Guys, let me confide a few words with you!". We were all bewildered, everyone looked up at the blackboard and back at each other. “Who is that…” – Mai was confused. "Could it be that the board can speak?" - Nam remained silent and then asked doubtfully. “That's right, I'm Blackboard talking to you! Can you please let me say a few words at the beginning of the new year? Mai frowned: "But Bang, what is "confiding"? I don't understand!". Yeah, why don't we talk like we do and "confide"? “confide” means you intend to show us a game, right Bang? – Nam also wondered like Mai. No, confiding means we talk intimately to each other! Ah, then Bang just talk to us. Hearing Board talk at the beginning of the year must be very interesting! Nam spoke up. Blackboard slowly continued: "Perhaps since entering this classroom, until today, how many times have you followed the teacher's hand and seen the letters and numbers? But has anyone thought and paid attention to me? I'm not boasting about myself, but I feel really sorry to see that I'm doing useful things for everyone but being rejected and abused by everyone. Wow, has anyone treated Blackboard so badly? Mai spoke up, interrupting Blackboard's words. Please look at my right face to see clearly. Do you see the intricate knife cuts and indelible carvings of the letters a, b, and c on my face? And on the left, don't you see a piece of my paint that was peeled off because a ball my friends kicked in class hit it? Look at my bottom corner, it's warped and the edges are broken, that's because you hung me on two tiny steel wires, so one time you grabbed me to sweep away the spider web and I fell down. That incident… Bang, you blame us too much, we are not lucky at the beginning of the year like this. Why don't you blame the person who drew so many squares on your face? Nam blamed Bang. Explanation panel: Oh, so you gave that person the wrong idea. Without those squares, it would be difficult for you to practice writing on the right lines and in the right boxes in your notebook. It is more necessary than you think... See, there are lines that are necessary and there are lines that are dangerous like that. Nam bowed his head in shame. It seems that the culprit of the letters engraved on the Board was his own thoughtlessness. Blackboard suddenly spoke softly: – Guys, I'm telling you so you can know your mistakes and correct them, but I'm not blaming you harshly. I hope that I will be tied tighter, but if I keep standing like this, I'm afraid that one day I will fall and crash like I did... Everyone, this class welcomes the first students from kindergarten to come here. is me. And it's also me who helps you practice saying the word "wO" for the first time. Do you still remember the day when the teacher wrote neatly in a rather large "O" square and then all the students read it together. Then she told you to follow the pattern on my face and write it in your notebook. Since then, so many lessons have passed, so many times my face has been written and erased. I hope you won't disappoint your teacher and if you still know how to thank me, try your best to study well. I also advise you not to be disruptive, not to talk in private and not to fall asleep in class. Every time I see this on this wall, I feel so sad and today I have the opportunity to confide in you! Another new year has come. As you become one year older, I wish you more knowledge and more good deeds...
Gợi ý Nhân vật Giọt Nước tự giới thiệu: Được sinh ra từ biển cả. + Cuộc đời gắn với những cuộc phiêu lưu. D. Khi còn ở trong biển: + Tôi tung tăng đi đó đây. + Tôi đùa giỡn với mọi vật. E. Lúc thành hơi: + Tôi chu du khắp nơi và ngắm bao nhiêu cảnh sắc. F. Lúc thành giọt nước rơi theo mưa: + Tôi xuống dòng sông nhỏ. + Thực hiện nhiệm vụ: Kỳ cọ cho những đứa bé ở biển. + Được mang về nhà nấu pha trà và lại bay hơi. G. Chu du theo mây: + Đi chán, mỏi mệt tôi nặng nề đến công trường thủy điện sông Đà. + Thành mưa rơi xuống dòng sông và cùng các bạn chạy máy thủy diện. H. Xuôi dòng sông: + Ngắm nhìn cảnh đẹp trên sông. + Ra gặp lại mẹ biển của mình. Lại muốn phiêu lưu để ngắm cảnh và làm việc có ích cho đời. Cuộc đời giọt nước là những cuộc phiêu lưu kỳ thú. Em hãy kể lại những cuộc phiêu lưu ấy. Tôi vốn được sinh ra từ biển cả. Cuộc đời tôi gắn liền với nhừng cuộc phiêu lưu thật dễ thương và kỳ thú. Mẹ tôi, người có nước da xanh lơ màu trời, luôn vỗ về, âu yếm tôi. Ngày ngày, tôi theo mẹ đi khắp đó đây, lúc thì nhảy lăn tăn nô đùa với những chị rong biển dịu dàng, lúc thì trò chuyện với các chàng san hô tráng trẻo… Thế rồi một hôm, tôi cảm thấy nóng bức và trong chốc lát, ông Mặt trời đã hút tôi lên cao. Tôi được gió đưa đi khắp nơi, từ những rặng núi cao đến cánh đồng lúa chín như tấm thảm vàng. Nhưng hoàng hôn đã buông xuống, mọi vật quanh tôi chìm dần trong giấc ngủ, tôi thấy nhớ mẹ, nhớ nhà và, ôi chao! Lạnh quá! Đang co ro chợt tôi bị rơi xuống một dòng sông nho nhỏ và hiền hòa. Ngày ngày tôi cùng các bạn có nhiệm vụ rất quan trọng: Làm vệ sinh cho mọi người sau giờ lao động. Các bà mẹ thường nhờ tôi kỳ cọ cho các cô các cậu bé nghịch bẩn. Vào một buổi chiều nọ, tôi được bác nông dân mang về nhà, cho vào ấm và đun lên. Lúc đầu, tôi cảm thấy khoan khoái, dễ chịu vô cùng. Nhưng một lúc sau, tôi cảm thấy nóng bức quá mà bác nông dân nọ lại chẳng chịu ngừng tay. Những tiếng rên của tôi tuy nhỏ nhưng bác vẫn nghe: “e…e…e… nóng quá”, rồi đến lúc tôi rên to hơn: “ục…ục…ục… đừng đun nữa!”, không chịu đươc, tôi đành buồn rầu bảo: “rè…rè…rè… vĩnh biệt” và thoát ra ngoài qua ống vòi. Sáng hôm sau, tôi nhập vào họ hàng li ti nhà tôi và kết thành một đám mây bay bồng bềnh trên nền trời xanh ngắt, ơ trên ấy thật sung sướng. Chúng tôi luôn thấy mát mẻ và dễ chịu. Cứ rong ruổi hoài với những ngọn gió lang thang, chúng tôi lúc thì kết lại với nhau thành những tảng lớn, lúc thì phân tán thành những đám mây nhỏ. Có bạn thì muốn lại gần mặt trời, có bạn thì muốn lên cao, bạn thì muốn xuống thấp để nhìn cho rõ cảnh vật kỳ thú của núi đồi sông nước dưới kia… Một hôm tôi đang cùng bạn bè mình bay đến bàn bạc với đám mây mỡ gà ở phía chân trời. Bay mãi bay mãi mà đám mây kia vẫn cứ xa tít tắp. Mỏi mệt, nặng trĩu nỗi buồn, chúng tôi như muốn đứt hơi, đứng lơ lửng giữa tầng không. Thì bỗng nhiên bao nhiêu là mây dồn lại phía chúng tôi. Gió cứ vậy xua chúng tôi chạy đến chóng mặt ra phía Bắc. Rồi gió ngừng thổi. Cả bầu trời xám lại. Mặt trời chạy trốn từ lúc nào. Nhìn xuống phía dưới tôi thấy một dòng sông loáng nước. Và một cái đập chắn khổng lồ. Một cảnh tượng kỳ lạ, mới mẻ và thật hùng vĩ. Càng sa xuống thấp, tôi càng ngạc nhiên vì có những cột thép to lớn với những cánh tay rắn rỏi kéo căng những sợi dây điện to lớn. Tiếng thác đổ, tiếng chạy ì ì của một cái máy nào rất lớn. Tôi biết ngay đây là sông Đà và kia là nhà máy thủy điện Hòa Bình. Thế rồi trời nổi cơn mưa. Theo các bạn tôi lao nhanh xuống đất. Thật may mắn, tôi rơi ngay vào mặt nước sông Đà. Tôi chạy rất nhanh tới cái đập nước sừng sững trước mặt. Và chưa kịp suy nghĩ và ngắm cảnh tôi chạy như bay đến một dòng nước xiết. Thật là chóng mặt đến kinh khủng. Tôi thấy như có ai hút lấy tôi với một mãnh lực ghê gớm. Tôi hụt hẫng và cùng các bạn lao nhanh về phía ngọn thác đang đổ xuống ầm ầm phía xa. Chỉ nháy mắt tôi đã lao vào một vật gì thật cứng và tôi nghe rất rõ tiếng máy nhà máy điện đang chạy. Cuốn tôi phăng phăng xuống phía hạ lưu, dòng nước đã bắt đầu được hiền hòa hơn. Chúng tôi thong thả chảy dọc đê sông Hồng để được ngắm những bãi bắp non, những màu xanh trên những cù lao màu mỡ phù sa… Chúng tôi vẫn không quên những thích thú khi nhảy ào vào máy phát điện…
Suggest The character Water Drop introduces himself: Born from the sea. + Life is filled with adventures. D. While still in the sea: + I wander here and there. + I play with everything. E. When vaporized: + I traveled everywhere and saw many sights. F. When it becomes a drop of water falling with the rain: + I went down to the small river. + Perform the task: Clean the children at the beach. + Take it home, cook it for tea and evaporate again. G. Traveling with the clouds: + Bored and tired, I walked heavily to the Da River hydroelectric construction site. + The rain fell into the river and together with his friends ran the hydraulic machine. H. Down the river: + Enjoy the beautiful scenery on the river. + Come meet your sea mother again. I want to go on an adventure to see the scenery and do useful things for life. The life of a drop of water is an exciting adventure. Tell me about those adventures. I was born from the sea. My life is associated with many cute and exciting adventures. My mother, who has sky-blue skin, always comforts and caresses me. Every day, I followed my mother everywhere, sometimes jumping and playing with the gentle seaweed girls, sometimes chatting with the handsome corals... Then one day, I felt hot and in an instant, Mr. Sun sucked me up. I was carried everywhere by the wind, from high mountains to ripe rice fields like a golden carpet. But dusk had fallen, everything around me was slowly falling asleep, I missed my mother, missed home and, oh my! So cold! While cowering, I suddenly fell into a small and gentle river. Every day, my friends and I have a very important task: Cleaning for everyone after working hours. Mothers often ask me to scrub their dirty little girls and boys. One afternoon, the farmer brought me home, put it in the kettle and boiled it. At first, I felt extremely refreshed and comfortable. But after a while, I felt too hot and the farmer didn't stop. My moans were small, but he still heard: "e...e...e... it's so hot", then it was time for me to moan louder: "ugh...ugh...ugh... don't boil anymore!", I couldn't stand it anymore, I had to give up. sadly said: "cheep...cheep...cheep...goodbye" and escaped through the hose. The next morning, I joined my tiny family and formed a cloud floating in the blue sky. I was so happy up there. We always feel cool and comfortable. As we roamed endlessly with the wandering winds, we sometimes clumped together into large blocks, sometimes dispersed into small clouds. Some people want to get close to the sun, some people want to go up high, some people want to go down low to see clearly the amazing scenery of the mountains, hills, rivers, and water below... One day, I was flying with my friends to discuss with them. Chicken fat clouds on the horizon. Flying and flying but that cloud is still far away. Tired and heavy with sadness, we seemed to be out of breath, standing suspended in mid-air. Then suddenly many clouds gathered towards us. The wind kept driving us dizzily to the North. Then the wind stopped blowing. The whole sky turned gray. Since when did the sun run away? Looking down I saw a river glistening with water. And a giant dam. A strange, new and majestic scene. The lower I fell, the more surprised I was because there were huge steel columns with strong arms stretching huge electric wires. The sound of a waterfall and the sluggish running sound of a very loud machine. I immediately knew this was the Da River and that was the Hoa Binh hydroelectric plant. Then it started raining. Following my friends, I quickly rushed to the ground. Luckily, I fell right into the water of the Da River. I ran very quickly to the dam standing in front of me. And before I had time to think or admire the scenery, I ran as fast as I could toward a fast-flowing stream. It was incredibly dizzying. I felt like someone was sucking me with a terrible force. I was disappointed and rushed with my friends towards the waterfall that was falling loudly in the distance. In just a blink of an eye I crashed into something really hard and I could clearly hear the sound of the power plant running. Carrying me downstream, the water began to become gentler. We leisurely flowed along the Red River dyke to see the young corn fields, the green colors on the fertile alluvial islands... We still did not forget the excitement of jumping into the generator...
Gợi ý Bác Ghế ơi! Em đang đóng nốt cánh cửa cuối cùng, chợt có một giọng khàn khàn cất lên từ cuối phòng học. Em dừng lại lắng nghe. Bác Ghế ơi! Bác còn thức hay ngủ rồi đó? Giọng nói đó lại vang lên. Một giọng nói ngái ngủ trả lời: Tôi đây! Có chuyện gì thế hả Bàn? Bác Bàn nhìn ra xa, ngẫm nghĩ, rồi bằng một giọng buồn buồn bắt đầu kể: Như bác đã biết đấy. Tôi với bác cùng ra đời một lúc lại họ hàng với nhau. Dạo ấy… giọng bác Bàn trầm xuống. Học sinh trường này không có bàn ghế ngồi học. Các cô cậu phải ngồi chật chội hoặc phải ngồi dưới đất mà học. Nhờ sự quan tâm của phường, họ đã đóng ra chúng ta và đặt vào phòng học này đây. Nói tới đây, bác Bàn dừng lại. Ghế giục: Bác cứ kể đi, tôi nghe đây mà! Bác Bàn cất giọng kể tiếp: Lúc mới vào tôi và bác đều sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới. A! Cái thầy gì ấy nhỉ?… Thầy ấy luôn dặn dò các cô, các cậu học sinh giữ gìn chúng ta, không được xô đẩy, khắc tên và giây mực trên thân thể chúng ta. Tôi thấy các cô, cậu học sinh cứ vâng vâng dạ dạ tôi tưởng – nào ngờ… mới hôm qua đây, cái cậu Hùng hỗn láo trèo lên mặt tôi, giẫm thình thịch, làm gãy cả chân tôi. Thế có khổ không chứ. Bác Ghế lắc đầu nói: Thế thì có khác gì tôi. Cái cậu gì ấy nhỉ? Cái cậu mà bác mới nói ấy mà. À, ừm à! Cậu Hùng! Cũng chiều hôm qua thôi, cậu lấy tôi dùng làm “vũ khí” để chơi đánh nhau. Bác biết không? Tôi đau quá, vùng vẫy mãi nhưng không thoát được, cậu ấy càng ghì chặt tôi hơn. Bỗng “xoàng” một tiếng, tôi choáng váng cả đầu óc, thét lên rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đau ê ẩm. Một chiếc xương chân của tôi bị gãy ra. Tôi cố lê về đây đây, bác ạ! Bác Bàn buồn rầu: Vết thương của tôi nặng quá, tôi sợ mình không qua khỏi… Bác Ghế vội vàng: Ấy, ấy, bác đừng nghĩ đến chuyện đó, tôi sợ lắm. Tôi và bác phải thoát ra khỏi chốn này – bác Bàn thét lên. Tôi không đi với bác được đâu. Bàn ôm mặt rầu rĩ: Sao tôi không chết đi cho rồi. Ghế vội an ủi bạn: Thôi bác đừng khóc nữa. Bác khóc thế có lợi gì đâu? Nhiệm vụ của chúng ta phải ra sức phục vụ cho các cô, các cậu học sinh cơ mà!
Suggest Uncle Chair! I was closing the last door when suddenly a hoarse voice spoke from the back of the classroom. I stopped to listen. Uncle Chair! Are you still awake or asleep? That voice rang out again. A sleepy voice replied: I'm here! What's the matter, Ban? Uncle Ban looked into the distance, thought, then in a sad voice began to tell: As you know. My uncle and I were born at the same time and are related to each other. At that time... Uncle Ban's voice was low. Students at this school do not have desks and chairs to study. Students have to sit cramped or sit on the ground to study. Thanks to the attention of the ward, they built us and placed them in this classroom. Saying this, Uncle Ban stopped. Urgent chair: Just tell me, I'm listening! Uncle Ban raised his voice and continued: When we first entered, my uncle and I were both clean and fragrant with the smell of new wood. Ah! What kind of teacher is that?... He always tells the girls and students to take care of us, not to push us, or to engrave names and ink on our bodies. I saw the girls and students just obeying and obeying, I thought - who would have thought... just yesterday, that impudent Hung climbed on top of me, stomped on me, and broke my leg. Is that suffering? Uncle Chair shook his head and said: So it's no different than me. What is that guy? The guy you just talked about. Ah, um ah! Mr. Hung! Just yesterday afternoon, you used me as a "weapon" to fight. Do you know? I was in so much pain, I struggled but couldn't escape, he held me even tighter. Suddenly, with a loud sound, I was dizzy, screamed and fainted. When I woke up, I found myself in severe pain. A bone in my leg was broken. I'm trying to drag myself back here, uncle! Uncle Ban was sad: My injury is so severe, I'm afraid I won't survive... Uncle Chair quickly: Hey, hey, don't think about that, I'm scared. You and I have to get out of this place - Uncle Ban screamed. I can't go with you. Table hugged his face sadly: Why don't I just die? The chair quickly comforts you: Please don't cry anymore. What's the use in crying like that? Our mission is to do our best to serve the girls and students!
Gợi ý Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, là nơi để con người nhìn nhận cuộc sống. Sẽ ra sao nếu con người không có đôi mắt? Có lẽ đó là điều không may mắn nhất của cuộc đời. Làm một đôi mắt đã là hạnh phúc nhưng được là đôi mắt của cậu học trò chăm ngoan thì với tôi không còn gì trọn vẹn hơn nữa. Từ khi cất tiếng khóc chào đời ai cũng khen cậu bé có đôi mắt sao mà đẹp và sáng thế. Đôi mắt tròn, lúc nào cũng mở to đen láy, dường như nhìn vào đôi mắt ấy soi sáng được tất cả. Những lời khen ấy càng khiến tôi hãnh diện hơn. Càng lớn cậu bé càng khôi ngô và điểm sáng nhất trên khuôn mặt vẫn là đôi mắt toát lên vẻ thông minh. Rồi cậu bé cũng đến tuổi đi học. Cậu trở thành cậu học trò chăm ngoan, được thầy cô bạn bè yêu quý. Cha mẹ cậu vô cùng tự hào. Còn tôi hạnh phúc vì lúc nào củng được chăm sóc rất chu đáo. Những bài học về giữ gìn sức khỏe, nhất là đôi mắt mà cậu học được ở trường đã mang về nhà và chăm sóc tôi một cách khoa học. Sáng nào cậu cũng dùng khăn sạch lau rửa đôi mắt. Suốt ngày, dù ở trường học hay ngoài đường cậu cũng luôn cẩn thận không để bụi bẩn làm đau tôi. Không bao giờ cậu dùng tay dụi mắt hay làm thứ gi rơi vào tôi. Khi học bài hay ngồi xem ti vi, vui chơi giải trí cậu chủ bao giờ cũng chú ý khoảng cách tốt nhất cho tôi. Tối đến, sau khi rửa tôi sạch sẽ bằng dòng nước mát lành, cậu chủ còn giúp tôi sảng khoái hơn sau một ngày mệt nhọc bằng thuốc tra mắt. Lúc nào tôi cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối. Không chỉ được cậu chủ chăm sóc về sức khỏe, tôi còn được sống trong thế giới tinh thần tuyệt vời. Hàng ngày tôi được nhìn, được học biết bao điều thú vị. Nhờ cậu chủ chăm học nên tôi được đọc rất nhiều cuốn sách hay, có thêm nhiều tri thức. Những cuốn sách của cậu rất hợp với lứa tuổi, lúc nào cũng được cậu nâng niu. Những chùm điểm tốt hôm nào tôi cũng được chiêm ngưỡng. Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn, trìu mến của thầy cô, bố mẹ tôi thấy hạnh phúc thay cho cậu chủ. Đặc biệt, vào mỗi buổi sáng và buổi tối tôi được cùng cậu chủ ngắm cảnh vật xung quanh. Cảnh đẹp, khí hậu trong lành thật tốt cho chúng tôi. Những lúc đó, tôi mơ màng nhắm lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Thật thú vị. Nhất là những đêm trăng rằm, tôi được thỏa thuê ngắm chị Hằng xinh đẹp. Trăng rằm lung linh và kì ảo lắm….Cuộc sống còn rất ý nghĩa bởi tôi là phương tiện giúp cậu chủ truyền tải nhiều cảm xúc. Thường tôi được nhận những ánh mắt yêu thương, ấm áp nên lúc nào nom tôi cũng dịu dàng, dễ chịu, ai cũng muốn ngắm nhìn. Chẳng khi nào thấy cậu chủ cau mặt hay giận dữ khiến tôi trở nên xấu xí cả. Trong mắt mọi người tôi đẹp hoàn hảo.
Suggest The eyes are the windows to the human soul, a place for people to perceive life. What if humans didn't have eyes? Perhaps that is the most unlucky thing in life. Being a pair of eyes is happiness, but being the eyes of a good student is nothing more fulfilling to me. Since he was born, everyone has complimented him on how beautiful and bright his eyes are. Round eyes, always wide open, black, it seems like looking into those eyes can illuminate everything. Those compliments make me even more proud. The older he gets, the more handsome he becomes, and the brightest spot on his face is still his eyes that exude intelligence. Then the boy also reached school age. He became a diligent student, loved by his teachers and friends. His parents were extremely proud. And I'm happy because I'm always well taken care of. The lessons he learned about maintaining health, especially the eyes, at school he brought home and took care of me scientifically. Every morning he used a clean towel to wipe his eyes. All day long, whether at school or on the street, he is always careful not to let dirt hurt me. He never used his hand to rub his eyes or let anything fall on me. When studying or watching TV or having fun, the boss always pays attention to the best distance for me. At night, after washing me clean with cool water, the master also helped me feel more refreshed after a tiring day with eye drops. I always feel absolutely safe. Not only did my boss take care of my health, I also lived in a wonderful spiritual world. Every day I see and learn so many interesting things. Thanks to my boss who studied hard, I was able to read many good books and gain more knowledge. His books are very age-appropriate and are always cherished by him. The beams of good points I admire every day. Receiving the admiring eyes of my friends and the affection of my teachers, my parents felt happy for the master. In particular, every morning and evening I get to admire the surrounding scenery with my master. The beautiful scenery and fresh climate are good for us. At those times, I dreamily closed my eyes and felt the breath of nature. Interesting. Especially on full moon nights, I can enjoy looking at the beautiful Hang. The full moon is so shimmering and magical... Life is also very meaningful because I am the means to help the master convey many emotions. I often receive loving, warm eyes, so I always look gentle and pleasant, and everyone wants to look at me. Never seeing the master frown or get angry makes me look ugly. In everyone's eyes, I am perfectly beautiful.
Gợi ý Tính tôi rất cẩu thả nên tôi thường xuyên bị bố mẹ mắng vì tội góc học tập không gọn gàng, ngăn nắp; đã thế lại hay làm hỏng, làm mất sách vở và đồ dùng học tập. Mỗi khi thấy tôi chui vào gầm giường, gầm bàn để tìm đồ dùng học tập là đứa em trai tôi lại trêu: “Chị phải đăng tin tìm trẻ lạc thôi!”. Một đêm, tôi tỉnh giấc và nghe có tiếng nói chuyện rì rầm. Tôi như không tin vào tai mình, dường như chúng đang bàn tán về tôi. Tôi nhắm mắt, nằm im không cựa mình và dỏng tai lên nghe. Đầu tiên là tiếng nói rất nhỏ, giọng đầy than thở: “Cô chủ chẳng bao giờ biết thương xót tôi. Lúc mới được mua về, tôi đẹp vô cùng. Bộ quần áo màu xanh ngọc của tôi lúc nào cũng bóng lộn và lộng lầy. Ngòi bút tôi màu trắng, sáng loáng. Vậy mà chẳng được bao lâu, lớp quần áo của tôi bị bong ra nham nhở, trông sần sùi và xấu xí. Cô chủ viết chẳng nhẹ nhàng gì cả, cứ nghiến răng mà viết, khiến tôi lúc nào cũng bị vằn xuống, đau nhức hết cả người. Đã thế, từ khi mua về, cô chủ chẳng bao giờ chịu tắm rửa, lau chùi cho tôi, mực thì đóng két lại ở đầu bút. Tôi buồn quá. Tôi nghĩ, chắc hẳn đây là lời than thồ của chiếc bút máy. cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi là một giọng nói khác. Dù sao cậu vẫn còn sướng hơn tôi. Cậu còn được có chủ dùng thường xuyên, còn được cô ấy để ý, chứ như thân bút chì tôi, cô chủ vứt linh tinh khắp nơi. Đấy là chưa kể mỗi lần làm rơi, ngòi bút bị gãy khiến tôi đau vô cùng, thân bút chì tôi phục vụ cô chủ hết mình mà cô chủ chẳng biết đến. Tôi có bị rơi ở đâu, cô chủ cũng chẳng thèm quan tâm”. Bút chì vừa lên tiếng thì đến lượt thước kẻ: “Tôi mới là người khổ nhất. Lúc mới mua, tôi cũng bóng lộn. Chẳng được bao lâu, tôi bị sứt mẻ nham nhở hết. Đây các bạn nhìn xem, mình tôi đầy thương tích. Đã thế, cô chủ còn khắc lên mình tôi đủ thứ hình khiến người tôi lúc nào cũng đau ê ẩm. Không chỉ có vậy, cô chủ còn dùng tôi làm vũ khí để đánh nhau. Trong một lần đùa nghịch tôi đã bị gãy mất một phần. Ôi! Chẳng biết lúc nào cô chú sẽ vứt tôi vào thùng rác”.
Suggest My personality is very careless, so I am often scolded by my parents for not having a neat and tidy study corner; replaced or damaged or lost books and school supplies. Every time he sees me crawling under the bed or table to look for school supplies, my younger brother teases me: "You have to post a message to find lost children!" One night, I woke up and heard whispers. I couldn't believe my ears, it seemed like they were talking about me. I closed my eyes, lay still without moving, and strained my ears to listen. First was a very small voice, full of lament: “Mistress never knows how to pity me. When I first bought it, I was extremely beautiful. My turquoise clothes are always shiny and messy. My pen nib is white and shiny. But not long after, my clothes fell off, looking rough and ugly. The owner didn't write lightly at all, she kept gritting her teeth as she wrote, making me always have bruises and pain all over my body. Furthermore, since I bought it, the owner has never bathed or cleaned me, and the ink is sealed at the top of the pen. I'm so sad. I thought, this must be the fountain pen's lament. Interrupting my thoughts was another voice. Anyway, you're still happier than me. You still have an owner who uses you often and gets her attention, but like my pencil stem, the owner throws it everywhere. Not to mention that every time I dropped it, the nib of the pen broke, causing me immense pain. The body of my pencil served the owner with all my might, without the owner even knowing. No matter where I fall, the owner doesn't care." As soon as the pencil spoke, it was the ruler's turn: "I'm the one suffering the most. When I first bought it, it was shiny. Not long after, I was completely chipped and broken. Look here, I'm covered in injuries. In addition, the owner also carved all kinds of images on my body that made my body ache all the time. Not only that, Mistress also used me as a weapon to fight. While playing around, I broke part of it. Oh! I don't know when you will throw me in the trash."
Gợi ý (Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh) + Trong vườn rộng bao la. + Có bông hoa trắng tỏa hương. Nó là Dạ Lý Hương. (Phát triển câu chuyện). Dạ Lý Hương khoe sắc và thật dễ thương. Ong Bướm đến với nó. Một chú Bướm thắc mắc sao hoa luôn tỏa hương ngào ngạt? Vì sinh ra Hoa đã như vậy như còn một lý do nữa là Hoa rất mến cô học trò nhỏ bởi vì cô hay lấy hoa ép vào tập vở. + Lúc nào Dạ Lý Hương cũng tỏa hương. + Ai cũng yêu mùi hương của chị ấy. Trong khu vườn trường rộng lớn bao la có biết bao loài hoa đang khoe sắc thắm chỉ độc nhất có một bông hoa trắng đang tỏa ngát hương. Hoa thật bé, dường như nó chỉ bằng một chiếc cúc áo với màu trắng muốt như tuyết, đó là cái màu mà tuổi học trò chúng em hay nhắc đến. Hoa nhỏ ấy có tên là “Dạ Lý Hương”. Cái tên ấy, thật dễ thương làm sao ấy. Với cái mùi hương thật ngọt ngào. Dạ Lý Hương đã mời gọi biết bao chú bướm đủ màu sắc làm các chú bướm ấy phải thốt lên: Ô, chị Dạ Lý Hương, tại sao chị luôn luôn tỏa hương ngào ngạt thế? Dạ Lý Hương chỉ biết tươi cười:
Suggest (Introducing characters and situations) + In the vast garden. + Has a fragrant white flower. It is Da Ly Huong. (Story development). Da Ly Huong shows off her beauty and is so cute. Bees and Butterflies come to it. A Butterfly wondered why flowers always smell so sweet? Because Hoa was born like that, there is another reason: Hoa loves her little student very much because she often presses flowers into her notebooks. + Da Ly Huong always radiates fragrance. + Everyone loves her scent. In the vast school garden, there are so many flowers blooming, only one white flower is fragrant. The flower is so small, it seems to be just the size of a button and is as white as snow, which is the color that our students often talk about. That little flower is called "Da Ly Huong". That name, how cute. With a really sweet scent. Da Ly Huong invited so many colorful butterflies, making them exclaim: Oh, Da Ly Huong, why do you always smell so sweet? Da Ly Huong could only smile:
Gợi ý Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh. + Trong khu vườn rậm. + Bướm nhởn nhơ trên những bông hoa. + Bướm nhìn thấy Ong đang mải mê hút mật. Phát triển câu chuyện: – Bướm thắc mắc với Ong tại sao cứ bận rộn mà không thảnh thơi như Bướm? – Ong đáp vội vàng cho rằng lao động là cần thiết. Rồi có ngày Bướm phải hiểu điều đó. – Bướm cho rằng ở đời có cánh bay là để nhởn nhơ. Làm việc chỉ mệt mỏi. Chi bằng mang quần áo đẹp đi chơi. – Ong cho Bướm biết con người ca ngợi và phê phán Bướm. – Bướm cho xã hội loài Ong là xã hội gò bó. Cuộc sống như vậy rất chán. + Trong trò chuyện, Ong vẫn hăng hái làm công việc hút mật. + Khi đã đầy mật, nó không bàn cãi mà bay về tổ. Trong khu rừng cây rậm rạp, um tùm có một chú Bướm vàng với những chấm đen trên cánh đang xập xòe nhởn nhơ dạo chơi. Bướm bay qua những cành cây với một vài bông hoa đang nở rộ đón chào. Bỗng Bướm phát hiện một chú Ong mật đang mải mê hút mật trên một bông hoa mà Bướm vừa đến. Bướm bay tới, buông lời thỏ thẻ: – Chào Ong mật, đến hôm nay tôi mới gặp lại bạn. Ô, lúc nào bạn cũng cần cù hút mật. Tại sao bạn không đi du ngoạn, vui chơi như tôi? Trời cho ta đôi cánh để bay lượn tung tăng kia mà! Chúng ta thật diễm phúc, suốt đời chỉ biết du ngoạn mà thôi, phải không Ong? – Ô, bạn nói sao? Suốt đời bạn chỉ biết du ngoạn thôi à! Không thể đơn giản như thế đâu, cũng có đến một lúc nào đó bạn nên làm việc như tôi đây này, Bướm ạ! Vẫn cái giọng thỏ thẻ ấy vang lên: – Trời cho ta đôi cánh, còn con người ở đời lại được đôi chân. Cánh chẳng để bay nhởn nhơ, chân chẳng để rong chơi thì để làm gì? Bạn chẳng biết gì cả, suốt ngày lo làm lụng, thật là mệt nhọc. Còn tôi chỉ biết bay khắp nơi, bay dập dìu qua những rừng cây trái ngọt, những vườn hoa màu sắc rực rỡ suốt cả bốn mùa. Xuân đến, loài bướm chúng tôi được khoác lên những bộ trang phục mới để dạo chơi, thật là hạnh phúc! Ong vốn ít nói nhưng nghe cái giọng chua loét ấy của Bướm, bèn cất tiếng: – Bướm có biết con người nói gì về chúng ta không? Bướm suốt ngày chỉ biết rong chơi, còn loài Ong chúng tôi bay đây đó để tìm mật giúp con người chữa bệnh và đem lại cuộc sông con người nhiều điều tốt đẹp. Bướm nghe thế, vội tranh cãi:
Suggest Introduce characters and situations. + In the dense garden. + Butterflies hovering on the flowers. + The butterfly saw the Bee engrossed in sucking honey. Story development: – The Butterfly wondered to the Bee why he was always busy and not relaxed like the Butterfly? – Ong replied hastily that labor was necessary. One day, Butterfly must understand that. – Butterflies think that in life, having wings to fly is to be free. Working is just tiring. Just bring nice clothes to go out. – The Bee tells the Butterfly that humans praise and criticize the Butterfly. – For butterflies, the bee society is a restrictive society. Such a life is very boring. + During the conversation, Ong still enthusiastically worked on collecting honey. + When it was full of honey, it flew back to its nest without arguing. In the dense, luxuriant forest, there is a yellow butterfly with black dots on its wings, wandering around. Butterflies flitted through the tree branches with a few blooming flowers welcoming them. Suddenly, the Butterfly discovered a Honeybee engrossed in sucking nectar from a flower that the Butterfly had just come to. The butterfly flew over and whispered: – Hello Honeybee, I didn't see you until today. Oh, you always diligently suck honey. Why don't you go on a trip and have fun like me? God gave us wings to fly freely! We are so lucky, we only know how to travel all our lives, right Ong? – Oh, what do you say? All your life you only know how to travel! It can't be that simple, there comes a time when you should work like me, Butterfly! The same chirpy voice rang out: – God gave us wings, but people in this world have legs. What is the use of wings not allowed to fly, feet not allowed to roam? You don't know anything, you work all day long, it's tiring. As for me, I only know how to fly everywhere, flying through forests of sweet fruit trees and colorful flower gardens throughout all four seasons. Spring comes, we butterflies get to wear new outfits to roam around, what a happiness! Bees usually don't talk much, but when they heard Butterfly's sour voice, they spoke up: – Do butterflies know what people say about us? Butterflies only know how to roam around all day, while we bees fly here and there to find honey to help people cure diseases and bring many good things to people's lives. Butterfly heard that and quickly argued:
Gợi ý “Xoảng!” – Chiếc lọ hoa rơi khỏi tay tôi, vỡ tan. Bố hoảng hốt chạy vào: “Có chuyện gì vậy con?”. Mặt tôi tái mét, chả là cái bình này bố tôi quý lắm. Đang không biết nói sao thì con Miu đi qua tôi đổ ngay cho nó làm vỡ. Thế là con mèo nhỏ không được ăn cơm tối, ánh mắt nó như trách tôi: “Cô chủ! Sao lại đổ lỗi cho Miu?”. Nhưng tôi lơ đi, về giường ngủ. Đột nhiên, một thứ ánh sáng kỳ ảo xuất hiện, một ông lão có bộ râu trắng dài, cầm cây gậy lóng lánh bước tới: “Con đã làm một điều sai trái! Con sẽ phải biến thành cá vàng trong ba ngày” – Nói rồi ông vung gậy biến mất. Tôi lo lắng nhìn lại, tay, chân vẫn còn đủ cả, vậy là tôi yên chí di ngủ vì nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh giấc, tôi đã thấy mọi người ngồi ăn sáng, kể cả con Miu cũng đã được phần cá riêng. Tôi vừa chạy ra vừa nói: “Bố kỳ quá! Sao không gọi con dậy?”. “Binh!” – Tôi xoa đầu khi đập vào tấm kính trong, đau quá! Ai lại để kính ở đây? Tôi chột dạ nhìn lại. Ồ, không! Tôi đang ở trong cái bình thủy tinh nhỏ, có cả rong nữa. “Chẳng lẽ cụ già ấy nói đúng?” – Tôi tự hỏi rồi nhìn lại. Trời ơi, cả người tôi phủ một lớp vảy vàng óng với những vây mỏng. Ôi! Tôi còn đang sống được ở trong nước nữa. Bỗng một con quái vật xuất hiện với cái mặt to lớn khủng khiếp, mắt xanh và cái lưỡi đỏ lòm… Tôi đứng như trời trồng đợi chết. “Miu! Không được trêu cá vàng!” – Tiếng em tôi – nó bế con quái vật ấy đi rồi. Hóa ra con quái vật đó là Miu, thường nó hiền vậy mà cũng có lúc trông dữ tợn quá. Tôi vội hét lên: “Thu ơi! Thu à! Giúp chị với! Giúp chị thoát khỏi đây với!”. Hỏng rồi, nó không nghe thấy tiếng tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng quá! Tôi còn phải đi học, tôi còn bạn bè, thầy cô, hôm nay tôi đã hẹn tụi bạn đến sinh nhật tôi rồi mà! Đến mọi người trong nhà cũng còn không nhận thấy sự biến mất của tôi, giống như tôi đã nổ tung như bong bóng xà phòng vậy… Rồi cả một ngày đằng đẵng trôi qua: không học, không chơi, không làm gì cả. Cả một ngày chỉ được mấy hạt thức ăn cho cá hồng hồng trông như thuốc chuột, chẳng dám ăn. Và một nỗi sợ hãi bám lấy tôi, ánh mắt của con Miu nhìn tôi như căm giận, tôi cố lơ đi. Ngày thứ hai, không có gì, tôi vẫn không ăn, không uống mặc dù bụng đã đói meo và vẫn là đôi mắt đáng sợ của Miu con đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi có cảm giác nó sắp vồ lấy tôi nhưng còn e sợ điều gì đó… Và ngày thứ ba, ngày cuối cùng tôi phải là cá vàng đã tới, tôi cảm giác như thời gian trôi thật chậm và tôi muốn giục nó phải nhanh lên, nhanh nữa lên để tôi có thể biến lại thành người. Hôm nay là chủ nhật, bố mẹ và em tôi sẽ đi chơi công viên, tôi cũng muốn lắm nhưng tôi biết rằng có la lên thì cũng chẳng được gì nên đành cắn răng chịu vậy. “Rầm” – Cánh cửa vừa đóng vào, con Miu lao ngay đến chỗ tôi, qua mặt kính trông nó to hơn, dữ tợn hơn, mắt nó nhe những chiếc răng nhọn hoắt ra và để lộ một cổ họng đỏ lòm. “Méo!” – Một tiếng kêu chát chúa, nó giơ móng vuốt lên… “Không! Tao là chủ mày cơ mà! Nhận ra đi! Đừng đụng vào tao! Á! Á!” – Tôi hét lên. “Bốp!” Cái bình vỡ tan, tôi rơi ra: “Khó thở quá! Khó thở quá! Ai giúp tôi với!”. Tôi nhận ra cái chậu nước trước mặt: “Phải đến được đó! Mình chưa muốn chết khi chưa biến thành người đâu!”. Tôi cố giãy giụa, đến rồi nhưng cái chậu cao quá làm sao đây. Bỗng cái chậu nghiêng về phía tôi, không còn thời gian suy nghĩ tôi nhảy lên, ráng lấy hết sức nhảy vào chậu nước: “Tõm”. Con Miu lao về phía tôi. “Cạch” – Cửa mở ra, tiếp theo là cái giọng the thé của em tôi: “Đang vui thì mưa!”. Con Miu biến mất từ lúc nào. May quá! Cảm ơn trời! Đêm đã buông. Tôi cảm thấy thật hồi hộp làm sao. Bụt hiện lên gõ xuống đất ba cái, tôi lớn lên làm người. “Cảm ơn Bụt! Cảm ơn cô Chậu nhé! Tôi đi đây!”. “Trang ơi! Dậy! Con” – Tôi mở mắt và thấy mẹ đang ngồi bên cạnh. “Tối qua con cứ nói lung tung, làm mẹ lo quá!” – Mẹ nói. Hóa ra chuyện đêm qua chỉ là giấy mơ thôi sao? Tôi chạy vội ra bếp, ôm lấy Miu: “Miu ơi! Xin lỗi! Chị sẽ không bao giờ làm vậy nữa đâu!”. ——————————– Tôi là chú gà trống. Các bạn biết vì sao tôi biến thành chú gà trống không? Rất dễ hiểu. Các bạn nghe tôi kể sẽ rõ: Ngày đó, tôi có nghỉ học nhiều tiết để đi chơi. Cô giáo thấy tôi vắng nhiều ngày nên đến nhà tôi thông báo với cha mẹ. Cha mẹ tôi xin lỗi cô và nói sẽ khuyên tôi đi học đầy đủ. Lúc đó tôi nói với cha mẹ rằng: “Chuyện của con, cha mẹ đừng có xía vào”. Nói xong tôi vào phòng, tôi nghĩ lại những ngày vui nhộn khi đi chơi. Nhưng tôi bỗng giật mình vì có ai gọi tôi. Tôi bật dậy thì thấy cô Tiên Xanh đang đứng với vẻ mặt buồn rầu. Tôi hỏi: “A! Cô Tiên Xanh, cô đến để làm gì thế?”. Cô Tiên nói: Ta đến để trừng phạt con, vì con hỗn láo với cha mẹ, ta sẽ biến con thành con gà trong một tuần lễ, nếu con biết sửa đổi thì con sẽ mau chóng biến thành người. Tức thì, tôi thấy người mình như nhỏ lại, tôi đưa tay lên thì tay tôi biến thành cánh gà và người tôi nữa. Tôi ngẩng đầu thì cô Tiên đã biến mất. Từ đấy tôi trở thành chú gà trống. Hằng ngày, tôi chỉ đứng một chỗ, người ta cho tôi thóc, tôi cũng không ngó đến. Nhưng rồi một hôm, tôi đói lả ra, nhìn mấy hột thóc mà thèm bèn ăn luôn. Thế là cứ sáng sáng, tôi lại nhảy lên cây rơm để gáy, từ đó tôi quên bẵng chuyện tôi là gà. Tôi ăn liền mấy tháng nên trông tôi mập mạp hẳn lên.
Suggest “Shock!” – The flower vase fell from my hand and broke. Dad ran in in panic: "What's going on?". My face turned pale, this vase is very precious to my father. While I didn't know what to say, Miu passed by and I immediately blamed her for breaking it. So the little cat was not allowed to eat dinner, its eyes seemed to blame me: "Miss! Why blame Miu? But I ignored it and went back to bed. Suddenly, a magical light appeared, an old man with a long white beard, holding a sparkling stick walked forward: "You did something wrong! You will have to turn into a goldfish for three days" - Then he waved his stick and disappeared. I looked back worriedly, my arms and legs were still intact, so I calmly went to sleep thinking it was just a dream. The next morning, when I woke up, I saw everyone sitting down to eat breakfast, even Miu had her own share of fish. I ran out and said: "Dad, it's so strange! Why don't you wake me up?" “Binh!” – I rubbed my head when I hit the clear glass, it hurt so much! Who would leave glasses here? I hesitantly looked back. Oh no! I'm in a small glass jar, there's seaweed too. “Could it be that the old man was right?” – I asked myself and looked back. Oh my god, my whole body is covered with golden scales and thin fins. Oh! I can still live in the country. Suddenly a monster appeared with a huge, terrible face, blue eyes and a red tongue... I stood still, waiting to die. “Miu! Don't tease goldfish!” – My brother's voice – he carried that monster away. It turns out that monster is Miu, usually gentle but sometimes looks too fierce. I quickly shouted: “Autumn! Thu! Help me! Help me get out of here!”. It's broken, it can't hear me. I feel so desperate! I still have to go to school, I still have friends and teachers, I already invited them to my birthday today! Even everyone in the house didn't even notice my disappearance, like I had burst like a soap bubble... Then a whole long day passed: no studying, no playing, no doing anything. All day, I only got a few grains of food for my red snapper that looked like rat poison, and I didn't dare eat them. And a fear clung to me, Miu's eyes looked at me with anger, I tried to ignore it. The second day, nothing, I still didn't eat or drink even though I was hungry and Miu's scary eyes were still staring at me. I feel like it's about to pounce on me but I'm still afraid of something... And the third day, the last day I had to be a goldfish, came. I felt like time was passing so slowly and I wanted to urge it to hurry up, faster so I could turn back into a human. Today is Sunday, my parents and younger brother are going to the park. I also want to but I know that if I scream, it won't do anything, so I have to grit my teeth and endure it. "Bang" - As soon as the door closed, Miu rushed towards me. Through the glass she looked bigger and fiercer, her eyes bared sharp teeth and revealed a red throat. “Meow!” – With a shrill cry, it raised its claws... “No! I'm your boss! Realize it! Don't touch me! ASIAN! ASIAN!" – I shouted. “Pop!” The vase broke and I fell out: "It's so hard to breathe!" It's so hard to breathe! Someone help me please!". I noticed the water basin in front of me: “We have to get there! I don't want to die without turning into a human!" I tried to struggle, but the pot was too high, what should I do? Suddenly the basin tilted towards me. I had no time to think so I jumped up and tried my best to jump into the basin of water: "Plop". Miu rushed towards me. "Clack" - The door opened, followed by my sister's high-pitched voice: "It rained while I was having fun!". When did Miu disappear? Lucky! Thank goodness! Night has fallen. I feel so nervous. The Buddha appeared and knocked on the ground three times, and I grew up to be a human. “Thank you Buddha! Thank you Ms. Chau! I'm going!". "Hey Trang! Get up! Son” – I opened my eyes and saw my mother sitting next to me. “You kept talking nonsense last night, it made me so worried!” – Mom said. So what happened last night was just a dream? I rushed to the kitchen and hugged Miu: "Hey Miu! Sorry! I will never do that again!”. ——————————– I am a rooster. Do you know why I turned into a rooster? It is easy to understand. When you listen to me, you will understand: That day, I missed many classes to go out. The teacher saw that I was absent for many days so she came to my house to inform my parents. My parents apologized to her and said they would advise me to go to school fully. At that time, I told my parents: "Don't interfere in my matter." After saying that, I went into my room and thought back to those fun days when we went out. But I was suddenly startled because someone called me. I jumped up and saw the Blue Fairy standing with a sad look on her face. I asked: “Ah! Blue Fairy, what did you come for? Miss Tien said: I came to punish you, because you were rude to your parents, I will turn you into a chicken for a week. If you know how to change, you will quickly turn into a human. Immediately, I felt like my body had become smaller. I raised my hand and my hand turned into a chicken wing and my body too. I looked up and Miss Tien had disappeared. From then on I became a rooster. Every day, I just stand in one place, people give me rice, but I don't even look at it. But then one day, I was so hungry that I looked at the grains of rice and wanted to eat them. So every morning, I jumped on the straw to crow, and from then on I forgot that I was a chicken. I ate for several months straight so I looked fatter.
Gợi ý Sơn Tinh đang dự cuộc họp nghe báo cáo về những hậu quả cũng như thiệt hại do cơn lũ gây ra thì có tin cấp báo: “Báo cáo Sơn thần, một phần của đoạn đê xung yếu ngăn nước tràn vào thành phố đã bị vỡ, đề nghị ngài về ngay ạ”. Thế là cơn lũ lại tràn về, dòng nước của Thủy Tinh. Sự quyết tâm gây lũ lụt của Thủy Tinh và ý chí quyết không đế lũ lụt gây thiệt hại cho nhân dân của Sơn Tinh lại tạo nên trận chiến. Qua mấy ngàn năm phát triển, ngày nay họ đọ sức với nhau bằng máy xúc, máy ủi, xi măng cốt thép, máy bay trực thăng, điện thoại di động… Sơn Tinh nghe tin vội điều máy bay trực thăng về nơi xảy ra sự cố. Ngồi trên máy bay nhìn đoạn đê xung yếu bị vỡ, mọi vật cứ nổi lềnh bềnh trên nước khiến ngài đau lòng. Và giừa dòng nước kia Thủy Tinh đang chỉ huy dâng nước lên phá vỡ hoàn toàn đoạn đê, Sơn Tinh cho máy bay hạ xuống. Sơn Tinh dùng điện thoại di động gọi cho chỉ huy hạm đội phụ trách việc cứu trợ đồng bào. Sơn Tinh nói: – Hạm đội một nghe rõ trả lời, anh đã cứu hết được nhân dân ở những nơi cơn lũ đang đi qua chưa? Vị chỉ huy trưởng lúng túng: – Dạ thưa, cơn lũ mạnh quá xuồng của chúng thần không tiếp cận được, chúng thần đang cố hết sức có thể. Vẻ mặt lo âu trên khuôn mặt Sơn Tinh lộ rõ. Thủy Tinh đang đứng trên xe lội nước để ra giữa dòng lũ chiến đấu với Sơn Tinh. Đứng giữa dòng lũ, Thủy Tinh tự đắc nói: Sơn Tinh kia, lần này thì ngươi sẽ phải nhận lấy thất bại. Với đội quân hùng hậu của ta, ta sẽ làm cho tất cả nơi đây chìm trong bể nước và ta sẽ có được Mị Nương. Lời nói của Thủy Tinh không làm giảm đi ý chí của Sơn Tinh. Sơn Tinh cho điều các máy xúc, máy ủi tới đem theo những bao tải cát để ngăn chặn dòng lũ. Hàng nghìn bao tải cát đã được đem tới. Hàng ngàn người đang xếp từng bao tải cát để hàn lại đoạn đê bị vỡ. Nhưng không ngờ, tưởng rằng dòng lũ đã được ngăn chặn lại bị Thủy Tinh dồn hết nội lực tấn công vào đoạn đê xung yếu nhất. Có lẽ những bao tải cát kia chưa phải là một trở ngại quá khó khăn đối với Thủy Tinh; đoạn đê lại bị vỡ. Những tiếng cười đắc chí vang lên từ phía quân của Thủy Tinh cùng với tiếng nước ồ ồ đổ vào vùng dân cư ở phía trong đê. Đồ đạc, những dụng cụ gia đình đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Mấy xác gà, chó trôi xuôi. Trời đã quá trưa nhưng Sơn Tinh vẫn không nuốt nổi một hạt cơm. Sự khổ cực khôn đốn của nhân dân và nét mặt ngạo nghễ của thần nước như từng lưỡi dao đâm vào tim gan chàng. Có điện báo từ nơi cứu hộ đồng bào: – Thưa ngài, chúng thần đã dùng xuồng, ca nô cứu được nhiều người nhưng vẫn còn có người bị mắc kẹt trên nóc nhà, họ đang bị đói. Nghe thấy vậy, Sơn Tinh liền điều một máy bay phản lực đem theo lương thực, thuốc men tới để cứu đói và cũng ngăn chặn nguồn bệnh phát sinh.
Suggest Son Tinh was attending a meeting to hear reports about the consequences and damage caused by the flood when there was urgent news: "Report Son Than, a part of the vital dyke preventing water from overflowing into the city has broken." , I ask you to return immediately." Then the flood came again, the water of Thuy Tinh. Thuy Tinh's determination to cause floods and Son Tinh's determination not to let floods cause damage to the people created the battle. After thousands of years of development, today they compete against each other with excavators, bulldozers, reinforced cement, helicopters, mobile phones... Son Tinh heard the news and quickly sent a helicopter to the place where the incident occurred. Sitting on the plane and looking at a vital dike broken and everything floating in the water made him heartbroken. And in the middle of that stream, Thuy Tinh was commanding the water to rise and completely break the dike, Son Tinh let the plane land. Son Tinh used his cell phone to call the fleet commander in charge of rescuing his compatriots. Son Tinh says: – Fleet One clearly heard the answer, have you saved all the people in the places where the flood is passing? The commander was confused: – Yes sir, the flood is too strong for us to reach, we are trying the best we can. The worried expression on Son Tinh's face was clearly visible. Thuy Tinh is standing on an amphibious vehicle to go out into the middle of the flood to fight Son Tinh. Standing in the middle of the flood, Thuy Tinh proudly said: Son Tinh, this time you will have to accept defeat. With my mighty army, I will make all of this place submerged in water and I will have Mi Nuong. Thuy Tinh's words did not weaken Son Tinh's will. Son Tinh sent excavators and bulldozers to bring sandbags to stop the flood. Thousands of sandbags were brought in. Thousands of people are lining up sandbags to mend the broken dike. But unexpectedly, thinking that the flood had been stopped, Thuy Tinh concentrated all his internal strength to attack the most crucial part of the dike. Perhaps those sandbags are not too difficult an obstacle for Thuy Tinh; The dike broke again. Delighted laughter rang out from Thuy Tinh's army along with the sound of water rushing into the residential area inside the dike. Furniture and household appliances are floating on the water. A few chicken and dog carcasses floated downstream. It was past noon but Son Tinh still couldn't swallow a grain of rice. The harsh suffering of the people and the arrogant face of the water god were like knives piercing his heart and liver. There was a telegram from the place where compatriots were rescued: – Sir, we used boats and canoes to save many people, but there are still people trapped on the roofs of houses, they are hungry. Hearing that, Son Tinh immediately dispatched a jet to bring food and medicine to relieve hunger and also prevent the disease from arising.
Gợi ý Loài vật trong các câu chuyện đời xưa đều nói chuyện được với người. Chúng có những tiếng nói riêng qua ánh mắt, hành động, em hiểu được phần nào những lời ấy. Buổi trưa hè nóng bức oi ả, những cơn gió nhẹ thổi qua chỉ làm những chiếc lá lao xao, chứ không thể làm dịu lại được cái nóng đó. Em đang ngồi đọc báo, thì một chú mèo mướp lao về phía em, dáng không bình thường. Đằng sau có tiếng “Gừ gừ” và đôi mắt long lên của chú chó nhà bên như muốn nói: – Hãy coi chừng đấy! Bấy giờ chú mèo đã nằm gọn trong lòng em. Tiếng kêu MeoỊ Meo! Meo! kéo dài như nói lên tiếng: Đau quá! Đau quá! Em vội vuốt ve bộ lông như muốn hỏi: – Mày bị làm sao thế? Chú mèo nghoảnh đầu lại, nó liếm liếm vào chân sau. À! Thì ra nó bị thương. Em lấy tay xoa lên chỗ đau của nó: – Làm sao mà mày bị thế hả? Nó nheo mắt lại và cúi xuống như muốn nói: – Tại em, chọc “ông” chó nên bị ông cắn vào chân. Em vuốt nó lần nữa như muốn hỏi thêm: – Mày thường hay giỡn như vậy lắm phải không? Chú mèo ngước lên, mở to đôi mắt như muốn nói: – Không, em không ưa giỡn với chó đâu. Có lúc, ổng vồ lấy như muốn ăn thịt em. Nhìn chú mèo nheo nheo đôi mắt, nó đã bị trầy ở chân, em thấy thương nó làm sao. Thừa lúc chú mèo tựa vào người em. – Từ nay, mày đừng đùa nghịch như vậy nữa. Meo! Nó kêu lên một tiếng và ngước mắt lên nhìn em. Đôi mắt tròn xoe long lanh như hai hòn bi vui mừng nói: – Em sẽ không giỡn như thế này nữa đâu.
Suggest Animals in ancient stories can talk to people. They have their own voices through their eyes and actions, I can understand some of those words. On a hot, sweltering summer afternoon, the gentle breeze blowing through only made the leaves rustle, but could not cool down the heat. I was sitting reading the newspaper, when a tabby cat rushed towards me, with an unusual appearance. Behind him there was a "Grumble" sound and the dog next door's eyes lit up as if to say: – Be careful! At that time, the cat was lying in my lap. Meow Meow! Cat! prolonged as if to say: It hurts so much! That's hurt! She quickly stroked her fur as if to ask: – What's wrong with you? The cat turned its head and licked its hind legs. Ah! It turned out he was injured. I used my hand to rub its sore spot: – How did you get like that? It narrowed its eyes and bent down as if to say: – Because of me, I teased the dog so he bit me on the leg. I stroked it again as if to ask more: – You often joke like that, right? The cat looked up, eyes wide open as if to say: – No, I don't like playing with dogs. At one point, he grabbed me as if he wanted to eat me. Looking at the cat with squinted eyes, it had a scratch on its leg, I felt sorry for it. Taking advantage of the moment the cat leaned against me. – From now on, don't play around like that anymore. Cat! It let out a cry and raised its eyes to look at me. Her round eyes sparkled like two marbles happily saying: – I won't joke like this anymore.
Gợi ý Vầng trăng quê dịu dàng lấp ló sau lũy tre làng. Nó phóng khoáng ban phát cho đất trời một màu vàng rực rờ, lung linh và tinh khiết nhất của mình. Để rồi nguồn sáng dịu ngọt ấy còn vương mãi trong buổi tối thứ bảy – một buổi tối giản dị, đầm ấm không khí gia đình. Ánh sáng của trăng, ánh sáng của ngọn đèn nê – ông đan xen, quyện hòa lẫn nhau càng làm rạng rỡ thêm bao khuôn mặt của những người thân trong gia đình. Tối thứ bảy thường là tối đông vui nhất trong gia đình sau một tuần lễ làm việc mệt nhọc. Chỉ có tối thứ bảy, mọi người mới có đủ thời gian để nhìn lại công việc tuần qua, để quây quần bên nhau, trò chuyện trong sự rảnh rang không vướng bận. Thứ bảy tuần này mọi người đều thấy như vui hơn. Ai nấy đều ánh lên cái nhìn hạnh phúc, mà có lẽ, vui mừng sung sướng nhất là bé Diệp. Bởi tuần này bé đạt được 5 điểm 10 và luôn được cô giáo khen. Hôm nay bé bỗng ngoan ngoãn lạ, ai sai gì cũng đi, cũng làm. Chẳng còn vẻ mặt bướng bỉnh hay cãi chị nữa. Thấy bé ngoan vậy, chẳng ai nỡ sai gì, mọi người đều nhìn bé với một ánh mắt trìu mến. Niềm vui của bé bây giờ đã trở thành niềm vui của cả gia đình. Một cơn gió bất chợt thoảng qua, mang theo cái lành lạnh của không khí đêm, bưng chén trà nóng trên tay, bỗng thấy ấm áp lạ. Mình vẫn còn thua em, những điểm 10 đối với mình thật khó khăn, phải cố gắng thôi, thua em thì xấu quá. Bất chợt bé Cún (tên thường gọi ở nhà của Diệp) từ nãy giờ ngồi im trong lòng mẹ mới cất tiếng hỏi: Mẹ ơi! Thế Cún làm gì nào? Ô! Bây giờ Cún hát một bài cho bà, bố mẹ và hai chị nghe đi! Mẹ âu yếm trả lời. Rất tự nhiên, Cún đứng dậy, bắt đầu cái giọng “vịt đực”: “Con cò bé bé, nó đậu cành tre…”. Ôi! Thật là… cả nhà buồn cười nhưng phải cố nén vì sợ bé xấu hổ lại “nhè” thì tội. Hát xong, bé lại múa, mấy điệu múa “học lỏm” trong chương trình “bông hoa nhỏ”. Múa mà tay bé cứ ngượng nghịu, có lúc cứng dơ như que củi. Khi hết, bé muốn mọi người khen nên cứ lặp đi lặp lại bài hát “con cò bé bé…”. Đến bây giờ tất cả mọi người không nhịn được cười, vừa vỗ tay vừa cười rất to. Hình như đến bây giờ bé mới bắt đầu hiểu ra, ngượng quá nó gục đầu vào lòng mẹ nũng nịu: “ứ…ừ…”.
Suggest The gentle countryside moon peeks out from behind the village bamboo. It freely bestows upon heaven and earth its brightest, most sparkling and purest golden color. And that sweet light still lingered on Saturday night - a simple evening, warm with a family atmosphere. The light of the moon and the light of the neon lamp intertwine and blend together, making the faces of family members even brighter. Saturday night is usually the most crowded night in the family after a tiring week of work. Only on Saturday night does everyone have enough time to look back at the past week's work, to gather together, and chat in freedom without trouble. This Saturday everyone feels happier. Everyone had a happy look on their face, but perhaps the happiest child was baby Diep. Because this week the child achieved 5 points out of 10 and was always praised by the teacher. Today the baby suddenly became strangely obedient, doing whatever was wrong. No more stubborn or arguing faces. Seeing that the baby was so good, no one could bear to do anything wrong, everyone looked at the baby with affectionate eyes. The baby's joy has now become the joy of the whole family. A sudden breeze blew by, bringing with it the coolness of the night air. Holding a cup of hot tea in my hand, I suddenly felt strangely warm. I'm still losing to her, 10 points are really difficult for me, I have to try, losing to her is so bad. Suddenly little Cun (Diep's common name at home) who had been sitting quietly in his mother's lap, asked: Mommy! So what do you do? UMBRELLA! Now Can sing a song for grandma, parents and two sisters! Mother replied lovingly. Very naturally, Puppy stood up and started his "male duck" voice: "Little stork, it perched on a bamboo branch...". Oh! It's really funny... the whole family had to try to suppress it because they were afraid the baby would be embarrassed and "mumble" and it would be a sin. After singing, the child danced again, some "overheard" dances in the "little flower" program. While dancing, her hands were always awkward, sometimes they were as hard and dirty as sticks. When it's over, the baby wants everyone to praise him, so he keeps repeating the song "little stork..." over and over again. By now everyone couldn't help but laugh, clapping and laughing loudly. It seems that the baby is only now starting to understand. He was so embarrassed that he put his head on his mother's lap and cooed: "uh...yeah...".
Gợi ý Là một học sinh nam nhút nhát, tôi chúa ghét những đứa con gái đanh đá, lắm mồm. Thế mà Thượng đế nỡ thực hiện lời nguyền ấy khi ngài ân cần trao cho tôi con Hồng “chà và” (vì nó y hệt nhân vật Hồng “chà và” lớn trong chuyện Hoa hồng xứ khác của Nguyễn Nhật Ánh). Cô giáo xếp cho nó ngồi cạnh tôi để tôi “kèm cặp” nó cho nó khỏi nói chuyện riêng. Lạy Chúa! Một con người như nó (đanh đá, chanh chua) thế mà nhiều lúc nó lại có một tấm lòng nhân hậu, vì bạn bè đến thế. Có lúc nó đã làm tôi phải đau khổ đến “gầy gò” suốt bao tháng trời, rồi cũng chính nó đến với tôi, giúp đỡ tôi hết lòng khi tôi gặp khó khăn. Đúng là “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba con Hồng”. Nó mới đến lớp có mấy bữa mà đã thâu tóm được toàn bộ “đội quân con gái” hùng mạnh. Rồi nó hãnh diện lên ngôi ra tay trị bọn con trai “yếu đuối” chúng tôi. Nó là một thằng con trai thì đúng hơn. Ngồi trong lớp, nó luôn luôn chòng ghẹo tôi, tìm mọi cách để gây chiến với tôi (vì tôi là thằng béo và lùn nhất lớn). Có lần tôi đứng dậy phát biểu ý kiến, nó bỏ hòn đá vào ghế chỗ tôi ngồi. Lúc tôi ngồi xuống thì… Chưa hết, nó còn hằm hè tôi không được mách thầy. Tôi chỉ còn nước nhăn nhó cho qua chuyện. Tôi đã luôn nghĩ không tốt về nó nếu như không có chuyện xảy ra… Một lần tôi ốm khá nặng, phải nghỉ học nằm bẹp ở nhà. Chiều hôm đó, thật lạ lùng, nó đến thăm tôi và mang theo một túi quà. Lúc này trông nó hiền ơi là hiền: – Cậu cố ăn cho khỏe để mà đi học, bài vở tớ chép hộ cậu, đừng ngại. Tôi trố mắt nhìn nó như đang nhìn người ngoài trái đất. Sao hôm nay nó dễ thương đến vậy? Bây giờ thì nhất định nó không phải là “con trai” nữa. Những ngày sau đó, nó liên tục đến thăm tôi, nó kể chuyện lớp học, bạn bè cho tôi nghe, rồi cười tinh nghịch: – Cậu mới ốm có vài ngày mà lùn hẳn đi, từ ba phân nay chỉ còn hai. Đột nhiên nó nghiêm mặt: – Thôi đùa thế đủ rồi, ta lấy sách ra học nhé! Cậu cố gắng, có gì không hiểu cứ hỏi tớ. Nói là làm, nó nhanh nhẹn lấy sách giảng cho tôi, đầu tiên là môn toán (đang ốm mà nó bắt tôi phải tính toán). Nó ra lệnh cho tôi như cô giáo vậy. Nó hỏi bài, tôi trả lời. Tuy mệt nhưng tôi vẫn cố gắng để khỏi phụ lòng nhiệt tình của nó. Nó cười tươi hài lòng vì cậu “học trò” ngoan ngoãn. Nhìn nó, bất giác tôi cũng bật cười. – Bây giờ đến môn Địa – nó nhắc và cứ lăm lăm cái thước. – Môn này khó quá, tớ không học được đâu. Nó dịu giọng: – Khó mới phải học, phải học thôi Thắng ạ. Tôi đành lòng chịu sự chỉ dẫn của Hồng vậy. Bố Hồng dạy Địa lý nên nó giỏi môn này ghê. Tên nước, tên sông nó nhớ như in. Tôi nghe nó giảng mà chỉ biết lắc đầu, lè lưỡi. Thấy tôi mơ màng, nó bực tức: – Cậu nhắc lại xem tớ vừa nói gì nào? Tôi giật thót tim (như kẻ ăn vụng bị mẹ bắt được vậy): – Ơ… Ơ Thái Bình Dương là đại dương lớn nhất còn Bắc Băng Dương là đại dương nhỏ nhất. – Lần sau cậu chú ý hơn nhé! Mặt nó giãn ra cho đến lúc về. Nó đi rồi mà giọng nói nhiệt tình, đôi mắt nghịch ngợm, vừa dịu dàng còn đọng mãi trong tôi. Hồng “chà và” ơi, thôi tao chả ghét mày nữa đâu. Hai tuần sau tôi đi học được. Nhờ Hồng mà tôi theo kịp bạn bè, thầy giáo không phải phụ đạo thêm. Một hôm tôi đánh bạo hỏi nó: – Vì sao mà cậu tốt với tớ quá vậy? – Vì cậu là bạn của tớ, Thắng ạ.
Suggest As a shy male student, I hate harsh, talkative girls. Yet, God had the heart to fulfill that curse when he graciously gave me the "cha and" Hong (because it was exactly like the big "cha and" Hong character in the story Roses from Another Land by Nguyen Nhat Anh). The teacher sat him next to me so I could "chat" him so he wouldn't talk in private. Oh my god! A person like him (sharp, sour), yet he often has such a kind heart, for his friends. There was a time when it made me suffer until I was "skinny" for many months, then it also came to me and helped me wholeheartedly when I encountered difficulties. It is true that "first is a ghost, second is a ghost, third is a Hong". She has only been in class for a few days and has already captured the entire powerful "army of girls". Then he proudly took the throne and took action against us "weak" boys. It's more like a boy. Sitting in class, he always teased me, trying to find ways to fight with me (because I was the fattest and shortest kid in school). One time when I stood up to express my opinion, he put a rock in the chair where I sat. When I sat down... And yet, he even insulted me for not telling the teacher. I could only grimace and let it go. I always thought badly about it if nothing happened… One time I was quite sick and had to stay home from school. That afternoon, strangely enough, he came to visit me and brought a bag of gifts. Right now it looks so gentle: – You try to eat healthy so you can go to school, I'll copy your homework for you, don't be shy. I stared at it like I was looking at an extraterrestrial. Why is it so cute today? Now he is definitely not a "boy" anymore. In the following days, he continuously visited me, he told me stories about his class and friends, and then smiled mischievously: – You've only been sick for a few days and you've become shorter, from three centimeters to only two. Suddenly he looked serious: – Okay, enough joking, let's get out our books and study! Try your best, if you don't understand anything just ask me. Said and done, he quickly took out books to teach me, first was math (I was sick but he forced me to calculate). It orders me like a teacher. It asked questions, I answered. Even though I was tired, I still tried my best not to disappoint his enthusiasm. He smiled happily because his "student" was obedient. Looking at it, I suddenly burst out laughing. - Now comes Geography - he reminded and kept pointing at the ruler. – This subject is too difficult, I can't learn it. It calms down: – It's hard to learn, you have to learn, Thang. I was willing to accept Hong's instructions. Hong's father teaches Geography so he is very good at this subject. The name of the country and the river is clearly remembered. I listened to him lecture but could only shake my head and stick out my tongue. Seeing me daydreaming, it got angry: – Can you repeat what I just said? My heart jumped (like a sneak caught by his mother): – Er... Oh the Pacific Ocean is the largest ocean and the Arctic Ocean is the smallest ocean. – Next time, pay more attention! His face relaxed until it was time to return. It's gone, but the enthusiastic voice and mischievous and gentle eyes still linger in my mind. Hong "cha and" oh, I don't hate you anymore. Two weeks later I went to school. Thanks to Hong, I can keep up with my friends and my teachers don't have to provide extra tutoring. One day I ventured to ask him: – Why are you so nice to me? – Because you are my friend, Thang.
Gợi ý (Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh): + Quá nửa đêm mà lũ cò con vẫn còn rục rịch chưa ngủ. + Cò mẹ biết con đói nó đi kiếm mồi. Phát triển câu chuyện: – Chị cò đã kiếm ăn quần quật suốt ngày, tối mịt mới có mấy con tép nhỏ. Con chị đói còn làm chị đau khổ. – Chị ngủ thiếp đi vì mệt và thức giấc khi con mình không ngủ. Chị nhớ đến cái ao nhỏ mà mình bỏ quên. Ở đó rất nguy hiểm, chị đã suýt chết. Nhưng đêm khuya, vả lại thương con chị quyết định đi tìm mồi. – Chị đậu vào cành tre và sa mình xuống nước. Tâm trí chị cò chỉ nhớ lại hình ảnh những đứa con thân yêu còn đói khát. Đã quá nửa đêm mà mấy chú cò con vẫn không ngủ được. Chôc chốc chúng lại rục rịch cựa quậy trong tổ… Cò mẹ biết chúng đang đói. Lòng chị đau như cắt. Suốt cả ngày chị gắng hết sức nhưng vẫn không kiếm được miếng nào đáng kể. Mãi đến tối mịt, chị mới mò được vài ba con tép tí ti còn sót lại trên thửa ruộng gần đây. Con chị đói, nhưng chính chị còn đói hơn. Ở chân trời trăng đã lên, ánh trăng trải mờ xuống cánh đồng. Chị cò nằm yên bất động, dường như sự mệt mỏi và cái đói đã khiến chị không đủ sức cựa quậy… và chị thiếp đi lúc nào không biết. Tiếng gà trong xóm vọng ra văng vẳng làm cò mẹ giật mình. Trời sắp sáng, chị nhìn mấy đứa con tội nghiệp, chúng hãy còn say sưa, có lẽ hồi hôm này chúng không ngủ được. Bỗng dưng chị thương chúng quá, thương hơn bao giờ hết; trong trí cò mẹ hiện ra một cái ao nhỏ đầy tôm tép cách tổ không xa, mà hôm qua chị không dám đến vì ở đó có người. Từ hôm bị viên đạn xuyên qua cánh chị không dám liều lĩnh đến gần người, nhỡ… Nhưng thôi, liều một chuyến xem sao. Cò mẹ nhìn các con… linh tính báo cho chị biết trước có thể lần này là lần cuối cùng chị trông thấy các con. Cò mẹ bay lướt đi không một tiếng động. Chị đáp mình đậu xuống một cành tre thấp là là mặt ao. Mắt chị cố soi thật rõ làn nước… Gió thổi, cành tre cứ đung đưa như võng. Bỗng có tiếng gì như cả đoàn người đi lại. Cò mẹ hốt hoảng. Cò mẹ cất cánh lên… nhưng không kịp nữa chị đã rơi khỏi ngọn tre và nằm gọn trong lòng nước lạnh. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần… Thoảng trong tâm trí chị hình ảnh các con đang mỏi mòn chờ mẹ về. ————————— Cơn mưa từ trưa đến tận giờ vẫn chưa dứt. Bầu trời nặng mây xám xịt, mọng như nước. Cánh đồng nước tràn mênh mông, trắng mờ mờ qua màn ; mưa dăng dăng. Tiếng ếch nhái kêu não ruột. Cò mẹ đậu trên cành tre nhìn i cái tổ xơ xác, buồn rầu. Mấy chú cò con run rẩy, ngước cái cổ gầy guộc nhìn mẹ, kêu gào: – Mẹ ơi, con đói quá. – Mẹ ơi, sao mẹ không đi kiếm cá về đi mẹ. Cò mẹ nhìn con rồi ngúc ngoắc cái cổ dài. Nước mưa thấm ướt cả lông, trông chị còm cõi, xơ xác làm sao. Nghe con kêu, chị như đứt cả ruột. Tội nghiệp, đang sức lớn mà sáng đến giờ chỉ có mấy con tép ranh, giọng chúng đã khản đặc rồi. Chị dỗ dành: – Thôi ngoan đi con, chút nữa rồi mẹ kiếm cá về cho con ăn. Lũ cò nhao nhao: – Nhanh đi mẹ, con đói lắm. – Bắt thật nhiều nghe mẹ. Cò mẹ dặn con: – Con ngủ đi. Một chút nữa tha hồ ăn. Cò mẹ do dự mãi. Từ hôm chồng chị bị trúng đạn, đến nay chị chưa dám trở về chỗ cũ. Nghĩ đến cái chết của chồng, chị cảm thấy bàng hoàng. Có anh, chị đỡ vất vả hơn. Bao giờ anh cũng lo kiếm ăn cho con.
Suggest (Introducing characters and situations): + It was past midnight but the little storks were still moving and not sleeping. + The mother stork knows her baby is hungry so she goes looking for food. Story development: – The stork worked hard all day to find food, and only found a few small shrimps at night. Her child's hunger also made her suffer. – She fell asleep because she was tired and woke up when her child did not sleep. She remembered the small pond she forgot. It was very dangerous there, she almost died. But late at night, and loving her child, she decided to go looking for prey. – She landed on a bamboo branch and fell into the water. The stork's mind only recalls images of her beloved children still hungry and thirsty. It was past midnight but the little storks still couldn't sleep. From time to time they stir in the nest... Mother stork knows they are hungry. Her heart hurt like hell. All day long she tried her best but still could not earn any significant piece. It wasn't until late at night that she found a few tiny shrimp left in a nearby field. Her children were hungry, but she herself was even hungrier. On the horizon the moon has risen, moonlight spreading dimly over the fields. The stork lay still and motionless, as if fatigue and hunger had left her unable to move... and without knowing it, she fell asleep. The sound of chickens in the neighborhood startled the mother stork. It was almost dawn, she looked at her poor children, they were still intoxicated, maybe they couldn't sleep today. Suddenly she loved them so much, more than ever; In the mother stork's mind, a small pond full of shrimp appeared not far from the nest, but yesterday she did not dare to go because there were people there. Since the day the bullet pierced her wing, she didn't dare to risk getting close to him, in case... But let's take a risk and see what happens. The mother stork looked at her children... her intuition told her that this might be the last time she saw her children. The mother stork flew away without a sound. She landed on a low bamboo branch that was the surface of the pond. Her eyes tried to clearly see the water... The wind blew, the bamboo branches swayed like a hammock. Suddenly there was a sound like a group of people walking. Mother stork panicked. The mother stork took off... but before long she fell off the bamboo top and landed in the cold water. The sound of footsteps gets closer and closer... Suddenly in her mind, the image of her children is tiredly waiting for their mother to come home. ————————— The rain from noon until now has not stopped. The sky was heavy with gray clouds, as plump as water. The water field is vast, white and translucent through the curtain; heavy rain. The sound of frogs croaking loudly. The mother stork perched on a bamboo branch, looking at the ragged, sad nest. The little storks trembled, raised their thin necks to look at their mother, and screamed: – Mom, I'm so hungry. – Mom, why don't you go find fish and come home? The mother stork looked at her baby and then wiggled her long neck. The rainwater soaked her hair, making her look frail and shabby. Hearing her child cry, she felt like her stomach was broken. Poor thing, even though they are so strong, there are only a few small shrimp by this morning, their voices are already hoarse. She comforted: – Be good, my child, I'll get some fish for you to eat later. The storks chattered: – Hurry up mom, I'm very hungry. – Catch a lot, Mom. Mother stork told her child: – Go to sleep. A little more and enjoy eating. Mother stork hesitated forever. Since the day her husband was shot, she has not dared to return to her old place. Thinking about her husband's death, she felt shocked. Having a brother or sister is less difficult. He always worries about finding food for his children.
Gợi ý (Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh) + Ở nhà ngoại, mưa bay. + Nhớ nhà, nhớ mẹ. + Nhớ kỉ niệm về mẹ. (Phát triển câu chuyện) Tôi là một đứa trẻ ốm yếu và được mẹ nuông chiều. Chiều đi học bị mưa. Mẹ tôi vội đón, che mưa cho tôi về mẹ bị ướt. Về nhà mẹ săn sóc tôi nhưng tôi vẫn bị bệnh. Tôi ương bướng không đáp lại tình thương của mẹ. Mẹ rất buồn. Tôi ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy tôi đă khỏe ra và đói bụng ăn rất ngon nồi cháo mẹ nấu tối qua mà tôi từ chối. Mẹ không có nhà, mẹ bị bệnh nặng và đi nhà thương. Tôi vào thăm mẹ và rất hối hận. Tôi phải về ngoại bởi nhà không có ai. + Nhớ mẹ, tôi khóc. + Tồi thầm hứa với mẹ sẽ ngoan hơn và mong mẹ sớm về với tôi. Ngồi một mình trong phòng vắng ở nhà ngoại, nhìn ngoài trời mưa cứ bay bay, lòng tôi trào dâng một nỗi nhớ nhà. Sao mà cứ nao nao trống vắng vô cùng. Nhìn những sợi mưa giăng giăng trong không gian. Tôi thấy bóng mẹ tôi như con cò lướt thướt đi kiếm mồi cho con. Ký ức trở về từ một cơn mưa. Tôi là một đứa trẻ mảnh khảnh và ốm yếu. Cứ trái nắng trái gió một chút là nằm yên trên giường, đầu nóng hầm hập. “Giang bệnh” là cái tên mà tụi ở lớp đặt cho tôi. Cho nên, dường như không lúc nào tôi thiếu vắng bàn tay chăm nom của mẹ. Cả nhà chiều chuộng tôi rất mực, và tất nhiên mẹ là người cưng tôi nhất, chăm sóc tôi nhất. Một buổi chiều mẹ tôi đun nước nóng kỳ cọ tấm thân ốm nhom của tôi. Mỗi buổi tối mẹ dỗ nựng tôi khi tôi phụng phịu từ chối ly sữa “bắt buộc” trước khi lên giường ngủ… Tôi cứ nghĩ rằng hình như mẹ tôi luôn luôn bên cạnh, buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối… Có lẽ đêm nào mẹ cũng thức giấc để ém mùng, sửa gối cho tôi. Chả là tôi ưa hay “quậy phá” trong giấc ngủ… Hôm đó, buổi chiều đi học thì trời đang chuyển giông. Mẹ lúi cúi rửa chén dưới bếp nói với tôi hãy mang áo mưa đi. Tôi vâng dạ nhưng đã chạy ra khỏi nhà mà chẳng vâng lời mẹ. Cơn mưa đã đổ ầm ào từ tiết học thứ tư và cho đến lúc tan trường vẫn chưa có dấu hiệu nào chấm dứt. Đói bụng quá, tôi quyết định chạy về nhà trong khi tôi đã thấy gai gai ớn lạnh. Vừa chạy được một đoạn tôi đã gặp mẹ đang xăng xái đến trường. Mẹ gọi tôi dừng lại, vội vàng choàng lên tôi chiếc áo mưa mẹ mặc. Mẹ đang bán hàng ngoài chợ nhưng đã dẹp hàng để chạy đến “cứu trợ” cho tôi, tôi mặc áo mưa rất thản nhiên và không chút ngập ngừng. Mẹ tôi trong phút chốc đã ướt lướt thướt và chúng tôi cầm tay nhau đi nhanh về nhà. Chưa kịp thay đồ, mẹ chạy vào buồng lấy quần áo của tôi, bắt tôi thay gấp, bắt tôi lên giường nằm. Mẹ đắp mền cho tôi, xoa dầu nóng khắp người tôi rồi sau đó người mới lo cho bản thân mình. Bữa cơm chiều muộn màng hôm đó thật buồn. Ba tôi đi công tác xa, chỉ có hai mẹ con tôi và mẹ. Tôi đã rên hừ hừ ở trong mùng. Tôi nhìn lên bàn ăn, mẹ trệu trạo nhai từng hạt cơm và mắt cứ như dán vào tôi. Mẹ ăn một chén lấy lệ rồi lại để một bàn tay của người lên trán tôi. Tôi đã cảm nhận không sai. Bàn tay mẹ không mát rượi như ngày nào mà nóng bỏng như lửa. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, bắt tôi uống thuốc rồi sửa gối ngay ngắn. Mẹ khuyên tôi hãy ngủ để mẹ tôi nấu cháo cho tôi ăn. Tôi vùng vằng và oà lên khóc. Khi tôi được lay dậy cũng là lúc đêm về khuya. Mẹ ngồi đó trong ánh đòn dầu lửa trông cứ nhạt nhờ, mờ ảo. Mẹ nài nỉ tôi ăn cháo. Mùi thơm cháo thật dễ chịu, nhưng sao mà miệng tôi đắng ngắt, tôi chẳng muốn ăn tí nào. Bao nhiêu lần muỗng cháo của mẹ đến môi tôi, tôi đều quay mặt từ chối. Mẹ cứ kiên nhẫn thuyết phục rằng đây là chén cháo ngon. Mẹ nấu bằng gạo Nàng Loan và hầm với thịt gà… Thật là chán khi mẹ không chịu buông tha. Tôi khóc rống lên… “Không… không… con không ăn đâu. Nếu ngon thì mẹ ăn đi. Mẹ đừng có ác với con như thế!”. Mẹ cười: “ừ thì cả mẹ con mình cùng ăn vậy. Mẹ ăn trước nhé”. Mẹ húp muỗng cháo cái soạt muốn tôi nghe thấy, tôi lại ngoảnh mặt khi muỗng ấy đến môi mình. Mẹ ngồi yên không động đậy, tay cầm chén cháo trong tay mà ngơ ngác và bối rối. Lại nài nỉ, lại từ chối. Lần cuối tôi đã vung tay vô ý và chiếc chén trên tay mẹ rơi xuống sàn nhà vỡ choang. Cháo bốc khói và lênh láng trên mặt đất. Tôi kéo mền co người lại, mặc mẹ muốn làm gì thì làm. Mẹ ngồi im như vậy rất lâu. Tôi lén vén mền thấy hai gò má của mẹ chảy hai dòng nước mắt. Vậy mà tôi vẫn lì và ngủ thiếp từ lúc nào. Sáng hôm sau, tôi đã đỡ. Tôi gọi mọi người cho tôi ăn. Cô tôi đưa lên cho tôi một tô cháo nóng hổi và thơm lừng. Những miếng thịt gà trắng trông đến là ngon. Tôi húp lấy húp để muốn bỏng cả mồm. Khi cô tôi đi múc tô thứ hai thì tôi ngờ ngợ: “ủa mẹ giận mình hay đã đi chợ?”. Tôi hỏi cô tôi, thì cô nói nhỏ, giọng buồn buồn: “Mẹ con bị cảm nặng, sốt rất cao đã đưa đi bệnh viện rồi!”. – “Mẹ ơi! Mẹ ơi…” Tôi kêu rống lên rất thảm thiết. Tôi đập đùng đùng ở trên giường “Ôi… mẹ ơi!…”. Tôi như tuyệt vọng trong niềm hối hận vô biên. Tại sao tôi lại quá ngây thơ khi mẹ choàng áo mưa cho tôi mà tôi đành để cho mẹ ướt? Tại sao tôi cũng không biết rằng mẹ đã sụt sịt cả tuần nay nhưng cũng không bỏ qua gian hàng để kiếm cơm gạo cho gia đình? Và trời ơi, tại sao tôi không biết khi người buông đũa trong bữa cơm, cũng như lúc người mớm cho tôi từng muỗng cháo cũng là lúc cơn bệnh đã hành hạ? Ôi, tại sao tôi lại thờ ơ với bàn tay nóng hầm hập của mẹ, làm sao tôi lại thờ ơ với dòng nước mắt bất lực của mẹ… Chiều hôm đó, cô đưa tôi vào bệnh viện gặp mẹ. Mẹ nhỏ bé nằm ngập giữa màu trắng của khăn trải giường và của những cái gối cao. Chính vì thế mà cái nếp nhăn của mẹ xanh xao, phờ phạc càng nổi rõ hơn. Mẹ tôi đang mê man bất tỉnh. Cánh tay mẹ đầy những dây ống. Mẹ đang được truyền nước biển. Tôi không cầm lòng được. Nước mắt rơi lã chã và tôi ngồi xuống chiếc ghế góc phòng khóc nấc lên. Các bác sĩ yêu cầu cô tôi dẫn tôi về.. Căn phòng nhà tôi khi vắng mẹ sao mà trống trải và lạnh quá. Cô tôi an ủi tôi nhiều mà sao lòng tôi chẳng phút nguôi ngoai. Tối hôm ấy khi chợp mắt tôi lại thấy khuôn mặt mệt mỏi của mẹ xanh lợt, cặp môi tươi son là thế đã chuyển sang màu tím bầm… Ôi mẹ ơi, đêm nay lạnh lắm không hở mẹ?
Suggest (Introducing characters and situations) + At my grandmother's house, it was raining. + Missing home, missing mother. + Remember memories of your mother. (Story development) I was a sickly child and was pampered by my mother. It rained when I went to school in the afternoon. My mother quickly picked me up and covered me from the rain so she could get wet. When I returned home, my mother took care of me, but I was still sick. I stubbornly did not respond to my mother's love. Mom is very sad. I fell asleep. This morning I woke up feeling better and hungry. I ate the delicious pot of porridge my mother cooked last night, which I refused. Mom was not at home, she was seriously ill and went to the hospital. I went to visit my mother and felt very regretful. I had to go back to my grandmother because there was no one at home. + I miss my mother, I cry. + I silently promised my mother that I would be better and hoped that she would come back to me soon. Sitting alone in a deserted room at my grandmother's house, looking at the pouring rain outside, I felt a surge of homesickness. Why do you feel so empty? Look at the strands of rain hanging in space. I saw my mother's shadow like a stork gliding leisurely in search of food for her children. Memories return from a rain. I was a slim and sickly child. Just a little bit of sunshine and wind, I lay still in bed, my head was hot. “Sickness” is the name my classmates gave me. Therefore, it seems that I am never without my mother's caring hands. The whole family pampered me very much, and of course my mother was the one who loved me the most and took care of me the most. One afternoon my mother boiled hot water to scrub my skinny body. Every evening my mother comforts me when I poutingly refuse the "required" glass of milk before going to bed... I keep thinking that it seems like my mother is always by my side, morning, noon, afternoon, evening... Maybe every night my mother wakes up to cover the mosquito net and fix my pillow. It's not like I like to "make trouble" in my sleep... That day, when I went to school in the afternoon, it was stormy. Mom bent down to wash dishes in the kitchen and told me to bring a raincoat. I obeyed but ran out of the house without obeying my mother. The rain has been pouring down since the fourth period and until the end of school there is still no sign of stopping. So hungry, I decided to run home while I felt chills. Just after running a short distance, I met my mother rushing to school. Mom called me to stop and quickly covered me with the raincoat she was wearing. My mother was selling goods at the market but had to put down her goods to run to "rescue" me. I wore a raincoat very calmly and without hesitation. My mother was soaking wet in an instant and we held hands and quickly walked home. Before I could change my clothes, my mother ran into the room to get my clothes, forced me to change quickly, and forced me to go to bed. Mom covered me with a blanket, rubbed hot oil all over my body, and then took care of herself. The late dinner that day was very sad. My father was away on business, it was just me and my mother. I was groaning under the mosquito net. I looked at the dining table, my mother was eagerly chewing each grain of rice and her eyes were glued to me. Mom ate a bowl of tea and then placed her hand on my forehead. I felt right. Mom's hand was not as cool as before, but hot like fire. Mom helped me sit up, made me take medicine and then straightened my pillow. My mother advised me to sleep so she could cook porridge for me to eat. I struggled and burst into tears. When I was woken up, it was late at night. Mom sat there in the kerosene light, looking pale and hazy. Mom begged me to eat porridge. The porridge smell is so pleasant, but somehow my mouth is bitter, I don't want to eat at all. No matter how many times my mother's spoon of porridge reached my lips, I turned away and refused. Mom kept patiently convincing me that this was a delicious bowl of porridge. Mom cooks with Nang Loan rice and stews with chicken... It's so boring when she refuses to let go. I cried loudly… “No… no… I won't eat. If it's delicious, eat it. Mom, don't be mean to me like that!" Mom smiled: "Yes, we both eat together. Mom, please eat first." Mom slurped her porridge spoon, wanting me to hear it. I turned away when the spoon reached my lips. Mother sat still without moving, holding a bowl of porridge in her hand, bewildered and confused. Begged again, refused again. The last time I swung my hand unintentionally and the cup in my mother's hand fell to the floor and broke. The porridge was steaming and floating on the ground. I pulled the blanket and curled up, letting my mother do whatever she wanted. Mom sat silently like that for a long time. I secretly lifted the blanket and saw two streams of tears flowing from my mother's cheeks. Yet I was still stubborn and fell asleep at some point. The next morning, I was better. I called everyone to feed me. My aunt brought me a bowl of hot and fragrant porridge. The white chicken pieces look delicious. I took a sip and tried to burn my mouth. When my aunt went to scoop the second bowl, I wondered: "Is mom mad at me or did she go to the market?" I asked my aunt, and she said softly, with a sad voice: "My mother has a bad cold and a very high fever and has been taken to the hospital!". - "Mommy! Mom..." I cried out pitifully. I banged loudly on the bed, "Oh... mom!...". I felt hopeless in boundless regret. Why was I so naive when my mother put a raincoat on me and I let her get wet? Why didn't I know that my mother had been sniffling all week but didn't miss the stall to get food for the family? And oh my god, why didn't I know that when you put down your chopsticks during a meal, as well as when you fed me spoonfuls of porridge, that was also the time when the illness took hold? Oh, why am I indifferent to my mother's hot hands, how am I indifferent to her helpless tears... That afternoon, she took me to the hospital to meet my mother. The little mother lay submerged in the white of the bed sheets and high pillows. That's why my mother's pale, haggard wrinkles are even more prominent. My mother is unconscious. Mom's arms were full of tubes. Mom is being given intravenous fluids. I can't hold back. Tears fell and I sat down on the chair in the corner of the room and cried. The doctors asked my aunt to take me home.. My room feels so empty and cold when my mother is away. My aunt comforted me a lot, but my heart never calmed down. That night, when I fell asleep, I saw my mother's tired face turning pale, her bright lips turning purple... Oh mom, isn't it very cold tonight?
Gợi ý (Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh) + Tôi được chuyển về ngôi trường mới. + Giờ vào lớp đầu tiên bạn lớp trưởng đã ổn định chỗ ngồi cạnh bạn và làm cho tôi hòa nhập được với lớp. (Phát triển câu chuyện). Tôi nhìn thấy bạn rất đẹp, dễ thương và lí lắc. Bạn nhanh nhẹn tháo vát và tỏ ra thông minh. Thời gian và việc ngồi gần nhau đã cho chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Những giờ ra chơi. Bạn trưởng lớp bày ra đủ thứ trò vui nhộn. Bạn chọc ghẹo và lôi cuốn cả những người ít hoạt động vào các trò chơi. Trong giờ học, bạn rất nghiêm túc nghe giảng và ghi chép. Không “giúp đỡ” bạn bằng việc cho xem bài. Nghiêm khắc phê bình những bạn lười học. Không tiếc công sức, luôn thay cô giáo cùng chúng tôi giải bày tập khó. Văn nghệ rất giỏi. Quan tâm đến bạn bè (ngay giữa đêm đến giải bài tập cùng bạn mình xong mới về). Tháo vát trong các buổi liên hoan + Chia tay nhau chúng tôi cùng khóc. + Lớp trưởng tặng tôi quà kỉ niệm. + Tôi không nhớ đến một món quà nào cho bạn. Tôi ân hận. Đang học được nửa học kì I học của lớp 6 thì tôi phải theo mẹ ra sống với bà dì ở một thị trấn nhỏ. Mọi thủ tục chuyển trường được làm xong thế là tôi phải học ở một ngôi trường mới. Thầy cô mới, bạn bè mới, điều này rất bất ngờ đốí với tôi. Ngày đầu đến trường, đợi thầy giám thị viết giấy vào lớp cũng là lúc chuông reo, báo hiệu giờ vào học. Tôi được thầy đưa vào lớp 6A do cô Loan chủ nhiệm. Hình như cả lớp biết hôm nay tôi vào học nên chúng nó cứ ngoi đầu lên để nhìn tôi như nhìn một vật lạ lắm không bằng. Tôi được biết hôm nay cô Loan không đến lớp nên bạn lớp trưởng tên là Minh ra dẫn tôi vào. Nghe đến tên Minh tôi cứ ngỡ là con trai nên hơi run. Nhưng không, lớp trưởng của tôi lại là một cô nhỏ rất dễ thương với dáng người cân đối, mái tóc hơi dài được cô nàng cột lên cao bằng cái nơ hồng rất đẹp, khuôn mặt tròn, cặp mắt đen lóng lánh tinh nghịch và nhất là cái miệng nhỏ xíu luôn luôn nở nụ cười có duyên kèm theo hai cái hố trũng ở má. Chỉ thoáng nhìn thôi mà tôi biết ngay cô ta lí lắc có tầm cỡ ở lớp. Thấy tôi bước vào cả lớp cười ồ lên làm cho tôi ngượng đến chín người. May mà nhỏ lớp trưởng nhanh chóng xếp tôi ngồi vào chỗ gần nó ở bàn cuối lớp không thì chắc tôi phải độn thổ vì mắc cỡ. Đã thế, bọn bạn còn kêu lên “Bữa nay nhỏ Minh có bạn mới nên nó xù mình rồi!”. Lại một trận cười nữa nổ ra chọc ghẹo tôi. Tức quá tôi chẳng làm gì được nên cứ ngồi thừ ra “phớt tỉnh Ănglê”. Thấy vậy nhỏ Minh lên tiếng can thiệp: – Mấy bạn kỳ cục quá đi, thấy người ta mới đến mà cứ chọc hoài vậy? Coi chừng tôi à nhen! Tôi lấy làm sung sướng vì có người bảo vệ cho mình và thầm nghĩ chắc nhỏ này là lớp trưởng có uy tín lắm nên tụi bạn bè nghe nó nói thì hết dám cười nữa. Những giờ học đến và đi rất nhanh. Tôi được biết nhỏ lớp trưởng này ngoài sự hòa đồng, vui nhộn còn là bạn học rất giỏi, rất thông minh và luôn luôn đứng đầu lớp không ai có thể vượt qua được. Rồi thời gian trôi qua rất mau. Tôi bây giờ không còn là cô bé nhút nhát như trước mà lúc nào cũng có mặt trong các cuộc vui của lớp. Nhỏ Minh và tôi gắn bó với nhau thành đôi bạn thân thiết. Những giờ ra chơi, tụi con gái chúng tôi không thể nào thiếu Minh. Nhỏ nhảy dây giỏi, và bày ra đủ thứ trò chơi vui nhộn hài hước. Buồn cười nhất là những hôm chơi trò “bịt mắt bắt dê”, nhỏ cứ húc hết đứa này đến đứa nọ, ôm chầm lấy cái Mai vốn là người trầm tư, ít nói và “ù lì” nhất lớp. Mai và Minh ngã trên thảm cỏ với những chuỗi cười ré lên khi bị chọc cù lét, trong lúc “chú dê” sổng chuồng cứ đứng đực ra mà chẳng có ai bắt. Vào trong giờ học. Minh lại là một con người khác. Tôi rất ít khi thấy bạn đùa chọc hay nói chuyện với ai. Thầy cô giảng bài. Minh hí húi ghi chép cần mẫn. Nhìn bạn theo dõi bài y như bị thôi miên, tôi thầm nghĩ: “hèn chi mà nhỏ học giỏi”. Có đôi lúc lớp nổi lên tiếng ồn ào, Minh quay sang bạn đang nói chuyện và chỉ cần một cái nháy mắt cảnh báo của bạn là cả lớp lại yên lặng ngay. Gần gũi nhau nhưng Minh không bao giờ “chiều chuộng” tôi trong học tập. Tôi cứ ấm ức hoài và đã khóc với nó khi có một lần kiểm tra toán, tôi bí làm không ra liếc vội sang bài của Minh thì Minh đã nhìn tôi và trách móc và lấy giấy che bài không cho tôi coi. Tôi đã thề là không chơi với nhỏ “ích kỷ và kiêu căng” ấy nữa khi nhận được bài kiểm tra toán 2 điểm. Bạn Mai cũng đã khóc ròng khi giờ sinh hoạt lớp bị Minh nghiêm khắc phê phán việc lười học để bị điểm 1 khi cô giáo kiểm tra bài môn sử. Nói chung ai ở trong lớp học cũng có những “xung đột” nho nhỏ với Minh, nhưng khi hiểu nhau, chúng tôi đều không giận gì bạn ấy. Lớp chúng tôi thanh toán dần những điểm xấu có lẽ nhờ sự nghiêm khắc và nhờ sự nhiệt tâm của Minh trong những buổi chiều học thêm. Minh chững chạc làm “cô giáo” và giảng những bài tập khó cho chúng tôi. Nhất là gần đến đợt thi học kì bạn ấy đã cùng chúng tôi soạn đề cương ôn tập rất chu đáo. Có những đêm đi học Anh văn vào buổi tối trở về bạn còn ghé vào tôi, lo lắng hỏi tôi bài tập làm văn đã làm kịp để nộp ngày mai chưa? Chúng tôi làm dàn bài xong, bạn mới vui vẻ chào cả nhà tôi ra về. Minh không chỉ là một học sinh giỏi mà còn là một “cây văn nghệ của trường”, là niềm hạnh phúc và tự hào cho lớp tôi mỗi dịp có tổ chức hội diễn. Chúng tôi luôn nhận được phần thưởng, kẹo bánh của nhà trường nhờ những tiết mục xuất sắc mà giọng đơn ca của Minh là một đóng góp đáng kể. Khi “ăn liên hoan” các bạn bình phẩm giọng ca của Minh, kẻ thì nói có ấm cúng, kẻ cho là ngọt ngào, kẻ thì nói Minh ca cao vút, người thì cho là nó trầm lắng dư ba… Chỉ những lúc ấy “cô lớp trưởng” mới thật sự tội nghiệp. Nhỏ ngồi một góc, má đỏ hồng, mắt long lanh nhìn xuống và thật là bẽn lẽn. Trông Minh đẹp và dễ thương một cách kì lạ. Một mùa phượng nữa lại đến. Màu hoa học trò ấy một lần đưa tôi đến một cuộc chia ly. Tôi lại về trường cũ. Chúng tôi lại chia tay nhau thật là bịn rịn và buồn. Nhỏ Minh là chủ tiệc buổi tổng kết cuối năm, bạn lăng
Suggest (Introducing characters and situations) + I was transferred to a new school. + Now entering the first class, the class president has settled down to sit next to you and helped me integrate into the class. (Story development). I see you are very beautiful, cute and smart. You are agile and resourceful and appear intelligent. Time and sitting close together allowed us to become close friends. Playtime. The class leader pulled out all kinds of funny tricks. You tease and engage even the less active in games. During class, you listen very seriously to lectures and take notes. Not "helping" you by showing you the lesson. Seriously criticize those who are lazy to study. He spared no effort, always replacing the teacher with us to explain difficult exercises. The art is very good. Pay attention to your friends (come home in the middle of the night to do homework with your friends). Be resourceful at parties + We cried together when we said goodbye. + The class president gave me a souvenir. + I don't remember a gift for you. I regret. Halfway through the first semester of 6th grade, I had to follow my mother to live with my aunt in a small town. All transfer procedures were completed and I had to study at a new school. New teachers, new friends, this was very surprising to me. On the first day of school, waiting for the supervisor to write a note to class is when the bell rings, signaling the start of class. My teacher took me to class 6A, headed by Ms. Loan. It seemed like the whole class knew I was coming to class today, so they kept raising their heads to look at me like they were looking at something strange. I learned that Ms. Loan didn't come to class today, so the class president named Minh came to lead me in. Hearing the name Minh, I thought it was a boy so I trembled a bit. But no, my class president is a very cute little girl with a well-proportioned figure, slightly long hair tied up high with a beautiful pink bow, round face, mischievous and sparkling black eyes. especially the tiny mouth that always has a charming smile with two sunken holes in the cheeks. Just by looking at her, I immediately knew she was of class caliber. Seeing me enter, the whole class burst into laughter, making me feel embarrassed. Luckily, the class monitor quickly placed me in a seat near her at the back of the class table, otherwise I would have had to apparate out of embarrassment. Moreover, our friends also exclaimed, "Little Minh has a new friend today, so he's upset!". Another round of laughter erupted, teasing me. I was so angry that I couldn't do anything, so I just sat there, "playing English". Seeing this, little Minh spoke up to intervene: – You guys are so weird, you just keep teasing me when you see someone new? Watch out for me! I was happy to have someone to protect me and thought to myself that this girl must be a very prestigious class president, so when my friends heard what she said, they didn't dare to laugh anymore. Classes come and go very quickly. I know that this class president, in addition to being sociable and funny, is also a very good student, very smart and always tops the class, no one can surpass him. Then time passed very quickly. I am no longer the shy girl I used to be, but am always present in class activities. Little Minh and I became close friends. During recess, we girls cannot be without Minh. She is good at jumping rope, and plays all kinds of fun and humorous games. The funniest thing was the days when playing the game "blindfolded and catching a goat", she kept knocking one child after another, hugging Mai who was the most thoughtful, quiet and "stubborn" person in the class. Mai and Minh fell on the grass with screams of laughter as they were tickled, while the escaped "goat" just stood there without anyone catching him. Come in during class. Minh is a different person. I rarely see you joking or talking to anyone. Teachers give lessons. Minh diligently took notes. Looking at my friend following the lesson as if hypnotized, I thought to myself: "No wonder she's such a good student." There were times when the class became noisy. Minh turned to his friend who was talking and just a warning wink from his friend made the whole class quiet again. Although we were close, Minh never "pampered" me in my studies. I was always angry and cried with him when there was a math test. I couldn't help but glance at Minh's paper, but Minh looked at me and blamed me and covered the paper with paper to prevent me from seeing it. I swore not to play with that "selfish and arrogant" girl anymore when I received a 2-point math test. Mai also cried when Minh harshly criticized her for being lazy to study and getting a 1 when the teacher tested her history lesson. In general, everyone in the class has small "conflicts" with Minh, but when we understand each other, we are not angry at him. Our class gradually cleared up bad points, perhaps thanks to Minh's rigor and enthusiasm during the afternoons of extra classes. Minh matured as a "teacher" and taught us difficult exercises. Especially near the semester exams, he worked with us to prepare a very thoughtful review outline. There were nights when I returned from studying English in the evening and you would stop by me, worriedly asking me if I had finished my writing assignment in time to submit it tomorrow? After we completed the outline, he happily greeted my family and left. Minh is not only a good student but also an "artist of the school", a source of happiness and pride for my class every time a performance is held. We always receive rewards and candies from the school thanks to our excellent performances, and Minh's solo voice is a significant contribution. When "having a party" friends comment on Minh's singing voice, some say it's warm, some say it's sweet, some say Minh's singing is high pitched, some say it's quiet and treble... Only at those times "Class monitor" is truly pitiful. She sat in a corner, her cheeks were red, her eyes were sparkling and she looked down, looking very shy. Minh looks strangely beautiful and cute. Another phoenix season has come. The color of that student's flower once brought me to a separation. I returned to my old school again. We broke up again, very upset and sad. Nho Minh is the host of the year-end review party