vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Hướng dẫn
Trong hành trình của cuộc đời, chúng ta phải bước đi trên những con đường khác nhau. Giữa muôn nẻo con đường, có một con đường thân quen và gần gũi nhất, gắn bó cùng chúng ta trong suốt những tháng năm học trò. Đó là con đường từ nhà đến trường, con đường ấy ngay cả khi nhắm mắt lại tôi vẫn có thể hình dung rõ ràng từng chi tiết.
Trường trung học cơ sở của tôi nằm ngay cạnh mái trường tiểu học nên con đường đến trường này tôi đã quen đi lại hơn 6 năm. Mỗi buổi sáng, chờ ông mặt trời thức dậy, ánh nắng ban mai hồng chan hòa khắp muôn nơi, tôi vui vẻ chuẩn bị cặp sách, khoác lên mình bộ đồng phục sạch sẽ, xinh tươi chào tạm biệt bố mẹ và dắt theo chiếc xe đạp màu xanh, thong thả đạp xe trên con đường đến trường thân thương, quen thuộc.
Tôi sinh sống ở một vùng quê thanh bình, yên ả. Đắm chìm trong không khí buổi sớm làng quê trong lành, đễ chịu, con đường đến trường dường như sinh động hẳn lên. Ánh nắng nhẹ nhàng ôm ấp cả mặt đường, phản chiếu bóng tôi đang đạp xe, bóng cây xanh và cảnh vật trên đường. Con đường đến trường dài quanh co, uốn lượn, mềm mại giống như dải lụa đào màu trắng. Đường được lát đá từ nhiều năm trước, nhưng người dân luôn giữ gìn bảo vệ nên vẫn còn đẹp và mới như ngày mới làm. Hai bên đường là hai hàng phi lao xanh rì rào ẩn hiện những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, nhỏ nhắn xinh xinh. Trên khoảng đất giữa những cây phi lao, người ta trồng dải hoa màu xanh mát. Những chiếc lá cây còn đọng lại vài giọt sương sớm long lanh, lấp lánh như những viên pha lê quý giá. Cây cối giống như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, ánh nắng xuyên qua lá, phản chiếu màu xanh ngọc bích trong veo, ngập tràn sức sống. Cơn gió tinh nghịch chạy qua, lướt qua mặt đường và làm cây lá khẽ rung rinh như vẫy tay chào người đi đường.
Nằm ngay cạnh đường là cánh đồng lúa mênh mông. Lúa đang thì con gái, những giọt sữa trắng thơm ẩn mình trong lớp vỏ trấu còn, hương sữa non thơm dìu dịu, ngọt ngào, là kết tinh của trời đất và đôi bàn tay chăm sóc của người dân quê tôi. Gió lùa qua mặt đường, nhảy nhót xuống đồng lúa xanh, tạo nên những gợn sóng lúa lăn tăn, xô nhau chạy tít tận chân trời. Dưới đồng, thấp thoáng màu áo giản dị của các bác nông dân ra thăm lúa buổi sáng. Bên bờ ruộng, vài chú cò trắng cúi đầu tha thẩn kiếm ăn, nghe thấy tiếng động lạ thì giật mình tung cánh trắng phau, bay vụt lên không trung.
Con đường quanh co đi qua chợ rồi mới thong thả đến mái trường của tôi. Chợ phiên buổi sáng ồn ào và phong phú, tôi nghe tiếng chào mua hỏi giá. Học sinh như tôi thì vừa đi vừa trò chuyện về bài tập về bộ phim yêu thích, ríu rít như bầy chim non. Hòa trong bóng áo trắng tinh khôi là hình ảnh các bà, các mẹ, các chị tay nọ tay kia xách làn đi chợ sáng. Con đường trở nên thật náo nhiệt và rộn rã. Gương mặt ai nấy đều rạng rỡ, vui tươi, hăm hở đón chào ngày mới. Tiếng nói cười râm ran, tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo như tấu lên một bản nhạc du dương đặc biệt của buổi sáng. Tôi cúi người đạp xe nhanh hơn, phía cuối con đường đi học quen thuộc tôi dường như đã trông thấy ngôi trường cổ kính phía xa. Lòng rộn vang niềm vui và háo hức.
Bốn mùa nối nhau trôi qua, mỗi mùa sang, cây bên đường thay lá, cảnh vật thay màu, con đường đến trường cũng thay một chiếc áo mới nhưng vẫn mỉm cười ôm ấp xóm làng, đồng hành cùng tôi tới trường, cùng tôi đến lớp rồi cùng tôi trở về mái nhà nhỏ, giống như người bạn tri âm tri kỷ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, con đường từ nhà đến trường dần trở nên thân thiết vô cùng. Con đường nhỏ bé mà lưu giữ bao cảm xúc của tôi, trở thành một phần của tuổi học trò hồn nhiên và tươi đẹp. Nó nâng niu bước chân tôi, giống như cầu nối kì diệu, nối giữa tổ ấm yêu thương và chân trời tri thức rộng lớn mênh mông. Một con đường nhỏ mà thân thương, ý nghĩa vô cùng.
Trong kí ức của mỗi người, có những cảnh vật đã hằn sâu trong tâm trí mà suốt đời ta không thể nào quên. Con đường đi học là một trong số đó. Ta có thể đi qua nhiều nẻo đường khác nhau, nhưng con đường đi học thì luôn thân thuộc và gần gũi với bất kì người nào.
Không còn là con đường đất đỏ mỗi mùa mưa lầy lội khiến người người đi lại khó khăn, con đường giờ đây đã đổi thay mang trong mình diện mạo mới. Con đường quê giờ đã được trải bê tông phẳng lì thuận tiện cho người đi lại. Con đường đi học đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Hàng sáng, mỗi khi ông mặt trời vén màn mây và tỏa ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, tôi lại cùng đám bạn đi đến trường trên con đường làng quen thuộc. Không khí buổi sáng thật trong lành và mát mẻ. Nắng sớm và gió mát làm tâm hồn tôi thật dễ chịu và thư thái.
Đi trên đường, tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót trên cao, ngắm những bông hoa dại ở ven đường, nhìn thấy những giọt sương còn đọng lại ở cánh hoa hay phiến lá. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mát. Vào buổi sớm, cây cối dường như mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ánh nắng chiếu qua cành cây làm cựa mình sự sống. Những chiếc lá khẽ đu đưa trong gió như muốn vẫy chào chúng tôi. Trên con đường đi học, tôi còn đi qua cánh đồng lúa rộng lớn thẳng cánh cò bay. Lúa đang thì con gái tỏa hương thơm dìu dịu mà ngọt ngào, ngây ngất. Cả cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ màu xanh mướt, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là cả biển lúa ấy nhấp nhô tạo thành muôn ngàn con sóng nhỏ. Tôi bắt gặp vài bác nông dân ra thăm đồng sớm, bên bờ ruộng, con cò trắng đang kiếm ăn bổng sải cánh bay lên. Đằng sau những khu vườn xanh tốt là nếp nhà ngói đỏ nằm im lìm trong nắng mới.
|
Instruct
In life's journey, we have to walk on different paths. Among all the paths, there is one path that is most familiar and closest, sticking with us throughout our student years. That is the road from home to school, that road even when I close my eyes I can still clearly visualize every detail.
My middle school is located right next to the elementary school, so I have been familiar with the route to this school for more than 6 years. Every morning, waiting for the sun to wake up and the pink morning sunlight spreading everywhere, I happily prepare my school bag, put on my clean, pretty uniform, say goodbye to my parents, and take my school bag with me. Blue bicycle, leisurely cycling on the familiar, familiar road to school.
I live in a peaceful, quiet countryside. Immersed in the fresh, pleasant village morning air, the road to school seems more lively. The sunlight gently embraces the entire road surface, reflecting the shadow of me riding my bike, the shadow of the green trees and the scenery on the road. The road to school is long, winding, and soft like a strip of white peach silk. The road was paved many years ago, but people always keep it protected so it is still as beautiful and new as the day it was first built. On both sides of the road are two rows of whispering green casuarinas, with bright red tile-roofed houses, small and beautiful. On the land between the casuarina trees, people grow cool green flowers. The leaves still had a few drops of sparkling morning dew, sparkling like precious crystals. The trees look like they have just woken up from a long sleep. The sunlight shines through the leaves, reflecting a clear jade green color, filled with vitality. The wind playfully ran past, gliding across the road surface and making the leaves of the trees sway slightly as if waving to passersby.
Located right next to the road is a vast rice field. The rice is in its prime, the drops of fragrant white milk hidden in the remaining rice husks, the gentle, sweet scent of colostrum, the crystallization of heaven and earth and the caring hands of the people of my hometown. The wind blew across the road, jumping into the green rice fields, creating ripples of rice, rushing each other to the horizon. In the fields, the simple clothes of farmers out to visit the rice fields can be seen in the morning. On the edge of the field, a few white storks bowed their heads and wandered around looking for food. When they heard a strange noise, they were startled and spread their white wings, flying up into the air.
The winding road went through the market before leisurely reaching the roof of my school. The morning market was noisy and rich, I heard the voices of buyers and sellers asking for prices. Students like me walked and talked about their homework and favorite movies, chirping like a flock of baby birds. Blended in the shadow of pure white clothes are images of grandmothers, mothers, and sisters carrying baskets in one hand and the other to go to the morning market. The road became very bustling and bustling. Everyone's faces were radiant, cheerful, and eager to welcome the new day. The sounds of laughter, the rustling of leaves and the chirping of birds seemed to play a special melodious song of the morning. I bent down and pedaled faster. At the end of the familiar road to school, I seemed to see an ancient school in the distance. Heart filled with joy and excitement.
Four seasons pass one after another, each season comes, the trees on the roadside change leaves, the scenery changes color, the road to school also changes to a new shirt but still smiling and embracing the village, accompanying me to school, accompanying me. go to class and then return to the small house with me, like a close friend.
Time passed quickly, the path from home to school gradually became extremely familiar. A small road that holds many of my emotions, becoming a part of my innocent and beautiful student years. It cherishes my steps, like a magical bridge, connecting a loving home and the vast horizon of knowledge. A small but dear and extremely meaningful road.
In each person's memory, there are scenes that are deeply engraved in our minds that we cannot forget for the rest of our lives. The path to school is one of them. We can go through many different paths, but the path to school is always familiar and close to anyone.
No longer the red dirt road that is muddy every rainy season, making it difficult for people to travel, the road has now changed with a new look. The country road is now paved with flat concrete, making it convenient for people to travel. The path to school has been closely associated with my childhood. Every morning, every morning, when the sun lifts the clouds and shines everywhere, I and my friends go to school on the familiar village road. The morning air is fresh and cool. The morning sun and cool breeze make my soul feel comfortable and relaxed.
Walking on the road, I can hear the birds singing high above, see the wildflowers on the roadside, and see the dew drops remaining on the petals or leaves. On both sides of the road are two rows of cool green trees. In the early morning, the trees seemed to have just woken up from a long sleep, the sunlight shining through the branches stirring up life. The leaves gently swayed in the wind as if waving to us. On the way to school, I also passed through large rice fields straight as the stork flew. When the rice is growing, the girl gives off a gentle yet sweet and ecstatic fragrance. The whole field is like a giant green carpet, with just a breeze passing by, the whole sea of rice undulates, creating thousands of small waves. I caught a few farmers visiting the fields early. On the edge of the field, a white stork was looking for food and suddenly spread its wings and flew up. Behind the lush green gardens is a row of red-tiled houses lying silently in the new sunlight.
|
Hướng dẫn
Tuổi học trò là những kỉ niệm vui buồn đan xen, xuyên suốt những tháng năm còn ngồi trên ghế nhà trường. Tuổi học trò của em cũng có những kỉ niệm như thế. Nhưng mãi sau này, có một kỉ niệm em không thể nào quên.Đó chính là buổi cắm trại em được tham gia khi học lớp 6.
Khi ấy, chúng em chỉ là những cô bé, cậu bé mười một tuổi bỡ ngỡ như con chim non dưới mái nhà trung học mới lạ. Ai nấy đều rụt rè, nhút nhát. Bất ngờ, một buổi cuối tuần gần Tết Trung Thu, cô chủ nhiệm thông báo nhà trường tổ chức cho học sinh khối 6, 7, 8 cắm trại đêm Trung Thu, các anh chị lớp 9 sẽ hướng dẫn, giúp đỡ chúng em. Cả lớp em vừa mừng, vừa lo, dưới sự hướng dẫn cảu cô, chúng em chia nhau vụng về chuẩn bị mọi thứ.
Trước buổi cắm trại một tuần, không khí vui tươi nhẹ nhàng bao trùm cả lớp học.Tiếng chuông báo giờ ra chơi vừa vang lên, chúng em liền tụm lại bàn bạc kế hoạch trang trí trại như thế nào.Hình như mọi người dần thân thiết với nhau hơn.Em được giao nhiệm vụ mang cờ Tổ quốc và ảnh Bác Hồ, hai thứ này ở nhà ông nội đều có, ông đã hứa sẽ cho em mượn.Những bạn còn lại chuẩn bị bạt trải, cọc, cổng trại, giấy dán, ruy băng, đèn nhấp nháy.
Một tuần nhanh chóng qua đi, cả trường bùng nổ trong không khí tưng bừng, náo nhiệt. Giữa sân trường rực rỡ màu sắc và đông đúc học sinh đi lại, lớp em bắt đầu dựng trại. Hai anh lớp 9 được phân công hướng dẫn chúng em. Các anh tỉ mỉ chỉ cho chúng em cách đo, đóng cọc, kéo dây, căng trại và dựng cổng. Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt khiến ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Vậy mà nhìn trại lớp đứng ngay ngắn, xinh xắn như một ngôi nhà thu nhỏ với màu xanh da trời làm chủ đạo, chúng em đều toe toét cười. Các bạn nữ khéo léo xếp bánh kẹo, hoa quả trước ảnh Bác. Tấm biển đề chữ “Chi đoàn 6A” nhấp nháy trên nóc cổng trại cong cong đẹp vô cùng. Dựng trại xong, các thầy cô phụ trách tuyên bố khai mạc buổi cắm trại.Các lớp sẽ thi đấu văn nghệ, các trò chơi và đốt lửa trại, sau đó chấm trại, công bố giả và bế mạc kết thúc.Cô trò chúng em lại vội vàng chuẩn bị trang phục cho đội văn nghệ. Hòa trong hàng trăm học sinh các lớp khác, tiếng hò reo “6A cố lên!” vang vọng khắp sân trường. Lớp em biểu diễn khá ấn tượng, được mọi người ủng hộ nhiệt tình. Hoàn thành phần thi văn nghệ xong, cả lớp phải chia nửa đi tham gia các trò chơi. Một nửa đi thi kéo co, đá cầu, nhảy dây. Một nửa đi thi hái hoa dân chủ. Thỉnh thoảng, nhóm này lại chạy sang sân khu thi của nhóm kia, hò reo cổ vũ. Ai nấy nhìn nhau nở nụ cười rạng rỡ.Chơi đã thấm mệt và giành được nhiều giải thưởng, cả lớp về trại, chia nhau bánh kẹo, hoa quả, nước uống, trò chuyện về những điều thú vị mình bắt gặp.Bồng chốc, chúng em đều cảm thấy giống như một gia đình gắn bó.
Phần mong chờ nhất của buổi cắm trại là đốt lửa trại. Ánh đuốc bừng cháy lên giữa vòng tròn lớp lớp học sinh nắm tay nhau. Chúng em cùng ngân vang khúc hát đốt lửa trải, cùng nhau trải qua Tết Trung Thu đầu tiên ở trung học cơ sở.Sau đó, cả lớp rủ nhau đi mua những chiếc đèn lồng đủ hình thù, nối đuôi nhau đi khắp sân trường.Thời gian trôi qua nhanh quá, buổi cắm trại đã đến hồi kết thúc. Ban giám khảo công bố giải trại. Chiếc trại xinh xinh của lớp em đạt giải Nhì. Khoảnh khắc giải gọi tên lớp 6A, chúng em ôm chầm lấy nhau, nhảy lên vui sướng. Cô chủ nhiệm chuẩn bị những chiếc bánh nướng thơm ngon, chúng em vui vẻ ăn cùng nhau mới thu dọn ra về.
Buổi cắm trại kết thúc mà dư âm của nó vẫn còn đọng lại mãi.Đó không chỉ là buổi cắm trại đầu tiêntrong cuộc đời học sinh của chúng em mà còn là kỉ niệm gắn kết tập thể những con người xa lạ lớp em. Buổi cắm trại ấy là kỉ niệm đẹp đẽ trong năm tháng tuổi học trò của em.
Người ta thường nói tuổi học trò là tuổi hồn nhiên, ngây thơ là độ tuổi đẹp nhất. Khi ấy chúng ta được sống vui vẻ bên bạn bè, thầy cô và có được nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Tuổi học trò của em cũng có những kỉ niệm như thế. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà em luôn bồi hồi mỗi khi nhớ lại, đó là kỉ niệm về buổi cắm trại mà em được tham gia khi học lớp 6.
Mới năm trước thôi, chúng em chỉ là những đứa trẻ vừa rời ra mái trường tiểu học thân yêu, trở thành đàn em nhỏ tuổi nhát dưới mái trường trung học rộng lớn còn nhiều xa lạ và bỡ ngỡ. Vì không qen biết nhau nên đứa nào cũng rụt rè, nhút nhát. Một buổi sáng sinh hoạt trước Tết Trung Thu 1 tuần, cô giáo chủ nhiệm bất ngờ thông báo chúng em sẽ được cắm trại đêm Trung Thu cùng các anh chị khối trên, trừ khối 9 vì cần tập trung ôn thi cấp 3 nên không tham gia, các anh chị khối 9 chỉ biểu diễn văn nghệ. Buổi cắm trại sẽ có giáo viên và phụ huynh cùng tham gia giúp đỡ nhưng để chúng em thêm gần gũi và đoàn kết nên cô chủ nhiệm vẫn để chúng em cùng nhau chuẩn bị.
Ngay sau khi tin cắm trại được thông báo, cả trường dường như náo nhiệt hẳn lên. Lớp em cũng như vậy. Tiếng chuông báo giờ ra chơi vừa vang lên, chúng em liền tụm lại bàn bạc kế hoạch với nhau, cảm giác xa lạ dần biến mất giữa các bạn với nhau. Tiếng cười đùa, tranh cãi làm lớp học rộn rã hẳn lên. Cả lớp dần thân thiết hơn với nhau. Cô chủ nhiệm giúp chúng em liệt kê danh sách những thứ cần chuẩn bị. Ai cũng xung phong nhận làm thứ này thứ kia. Em xung phong mang lá cờ Tổ quốc. Những bạn còn lại chuẩn bị bạt trải, cổng trại, giấy dán, ruy băng, đèn nhấp nháy và các loại phụ kiện linh tinh. Một số khác thì tập văn nghệ để biểu diễn.
Cô giáo và hai bác hội trưởng phụ huyn làm cho chúng em chiếc cổng trại hình mái vòm rất đẹp. Một tuần nhanh chóng qua đi. Tạm gác lại sách vở và bài tập, ngôi trường ngập tràn niềm vui và không khí tưng bừng, náo nhiệt.
Sân trường nhộn nhịp và rực rỡ màu sắc, từng gian trại lần lượt được dựng lên. Phụ huynh và các thầy phụ trách giúp chúng em đóng cọc, kéo dây trại, căng lều và dựng cổng, trang trí họa tiết đèn nhấp nháy. Đến khi gian trại nhỏ nhắn được dựng lên thì ai nấy đều lấm tấm mồ hôi. Gian trại như một ngôi nhà nhỏ, màu xanh da trời lad chính, xinh xắn vô cùng, trên cổng trại để rõ dòng chữ “Chi đoàn 6A”. Các bạn nữ tiếp tục trải thảm bên trong, dựng bàn, treo ảnh Bác Hồ và xếp hoa quả, bánh kẹo lên mâm trong trại.
Đợi tất cả trại dựng xong, sân trường rực rỡ hẳn lên. Thầy bí thư đoàn trường tuyên bố khai mạc buổi cắm trại. Các lớp lần lượt biểu diễn tiết mục văm nghệ lớp mình chuẩn bị, chơi trò chơi và đốt lửa trại, chăm trại rồi bé mạc. Cô trò em lại vội vã chuẩn bị trang phục cho tiết mục văn nghệ của lớp. Trong tiếng reo hò và cổ vũ, lớp em biểu diễn xong bài múa “Chú cuội cung trăng” rồi nhanh chóng kéo nhau tham gia các trò chơi. Một số bạn đi thi kéo co, đá cầu, nhảy dây còm lại thì thi hái hoa dân chủ. Em tham gia đội kéo co, dù không chiến thắng nhưng được cả lớp cổ vũ, em thấy rất vui. Chơi đến khi mệt chúng em quay lại trại, vừa ăn bạn kẹo, hoa quả vừa trò chuyện với nha. Không khí hài hòa như một gia đình.
Ánh mặt trời dần nhuộm đỏ không gian, phần đốt lửa trại mà chúng em mong chờ nhất đã đến. Cây đuốc đỏ rực bùng cháy lên, chúng em quây thành vòng tròn, cùng nắm tay nhau, hát vang ca khúc đốt lửa trại. Sau đó chúng em lại rủ nhau đi mua đèn lồng, đem những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, hình dáng chạy khắp sân trường.
|
Hướng dẫn
Tuổi học trò là những kỉ niệm vui buồn đan xen, xuyên suốt những tháng năm còn ngồi trên ghế nhà trường. Tuổi học trò của em cũng có những kỉ niệm như thế. Nhưng mãi sau này, có một kỉ niệm em không thể nào quên.Đó chính là buổi cắm trại em được tham gia khi học lớp 6.
Khi ấy, chúng em chỉ là những cô bé, cậu bé mười một tuổi bỡ ngỡ như con chim non dưới mái nhà trung học mới lạ. Ai nấy đều rụt rè, nhút nhát. Bất ngờ, một buổi cuối tuần gần Tết Trung Thu, cô chủ nhiệm thông báo nhà trường tổ chức cho học sinh khối 6, 7, 8 cắm trại đêm Trung Thu, các anh chị lớp 9 sẽ hướng dẫn, giúp đỡ chúng em. Cả lớp em vừa mừng, vừa lo, dưới sự hướng dẫn cảu cô, chúng em chia nhau vụng về chuẩn bị mọi thứ.
Trước buổi cắm trại một tuần, không khí vui tươi nhẹ nhàng bao trùm cả lớp học.Tiếng chuông báo giờ ra chơi vừa vang lên, chúng em liền tụm lại bàn bạc kế hoạch trang trí trại như thế nào.Hình như mọi người dần thân thiết với nhau hơn.Em được giao nhiệm vụ mang cờ Tổ quốc và ảnh Bác Hồ, hai thứ này ở nhà ông nội đều có, ông đã hứa sẽ cho em mượn.Những bạn còn lại chuẩn bị bạt trải, cọc, cổng trại, giấy dán, ruy băng, đèn nhấp nháy.
Một tuần nhanh chóng qua đi, cả trường bùng nổ trong không khí tưng bừng, náo nhiệt. Giữa sân trường rực rỡ màu sắc và đông đúc học sinh đi lại, lớp em bắt đầu dựng trại. Hai anh lớp 9 được phân công hướng dẫn chúng em. Các anh tỉ mỉ chỉ cho chúng em cách đo, đóng cọc, kéo dây, căng trại và dựng cổng. Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt khiến ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Vậy mà nhìn trại lớp đứng ngay ngắn, xinh xắn như một ngôi nhà thu nhỏ với màu xanh da trời làm chủ đạo, chúng em đều toe toét cười. Các bạn nữ khéo léo xếp bánh kẹo, hoa quả trước ảnh Bác. Tấm biển đề chữ “Chi đoàn 6A” nhấp nháy trên nóc cổng trại cong cong đẹp vô cùng. Dựng trại xong, các thầy cô phụ trách tuyên bố khai mạc buổi cắm trại.Các lớp sẽ thi đấu văn nghệ, các trò chơi và đốt lửa trại, sau đó chấm trại, công bố giả và bế mạc kết thúc.Cô trò chúng em lại vội vàng chuẩn bị trang phục cho đội văn nghệ. Hòa trong hàng trăm học sinh các lớp khác, tiếng hò reo “6A cố lên!” vang vọng khắp sân trường. Lớp em biểu diễn khá ấn tượng, được mọi người ủng hộ nhiệt tình. Hoàn thành phần thi văn nghệ xong, cả lớp phải chia nửa đi tham gia các trò chơi. Một nửa đi thi kéo co, đá cầu, nhảy dây. Một nửa đi thi hái hoa dân chủ. Thỉnh thoảng, nhóm này lại chạy sang sân khu thi của nhóm kia, hò reo cổ vũ. Ai nấy nhìn nhau nở nụ cười rạng rỡ.Chơi đã thấm mệt và giành được nhiều giải thưởng, cả lớp về trại, chia nhau bánh kẹo, hoa quả, nước uống, trò chuyện về những điều thú vị mình bắt gặp.Bồng chốc, chúng em đều cảm thấy giống như một gia đình gắn bó.
Phần mong chờ nhất của buổi cắm trại là đốt lửa trại. Ánh đuốc bừng cháy lên giữa vòng tròn lớp lớp học sinh nắm tay nhau. Chúng em cùng ngân vang khúc hát đốt lửa trải, cùng nhau trải qua Tết Trung Thu đầu tiên ở trung học cơ sở.Sau đó, cả lớp rủ nhau đi mua những chiếc đèn lồng đủ hình thù, nối đuôi nhau đi khắp sân trường.Thời gian trôi qua nhanh quá, buổi cắm trại đã đến hồi kết thúc. Ban giám khảo công bố giải trại. Chiếc trại xinh xinh của lớp em đạt giải Nhì. Khoảnh khắc giải gọi tên lớp 6A, chúng em ôm chầm lấy nhau, nhảy lên vui sướng. Cô chủ nhiệm chuẩn bị những chiếc bánh nướng thơm ngon, chúng em vui vẻ ăn cùng nhau mới thu dọn ra về.
Buổi cắm trại kết thúc mà dư âm của nó vẫn còn đọng lại mãi.Đó không chỉ là buổi cắm trại đầu tiêntrong cuộc đời học sinh của chúng em mà còn là kỉ niệm gắn kết tập thể những con người xa lạ lớp em. Buổi cắm trại ấy là kỉ niệm đẹp đẽ trong năm tháng tuổi học trò của em.
Người ta thường nói tuổi học trò là tuổi hồn nhiên, ngây thơ là độ tuổi đẹp nhất. Khi ấy chúng ta được sống vui vẻ bên bạn bè, thầy cô và có được nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Tuổi học trò của em cũng có những kỉ niệm như thế. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà em luôn bồi hồi mỗi khi nhớ lại, đó là kỉ niệm về buổi cắm trại mà em được tham gia khi học lớp 6.
Mới năm trước thôi, chúng em chỉ là những đứa trẻ vừa rời ra mái trường tiểu học thân yêu, trở thành đàn em nhỏ tuổi nhát dưới mái trường trung học rộng lớn còn nhiều xa lạ và bỡ ngỡ. Vì không qen biết nhau nên đứa nào cũng rụt rè, nhút nhát. Một buổi sáng sinh hoạt trước Tết Trung Thu 1 tuần, cô giáo chủ nhiệm bất ngờ thông báo chúng em sẽ được cắm trại đêm Trung Thu cùng các anh chị khối trên, trừ khối 9 vì cần tập trung ôn thi cấp 3 nên không tham gia, các anh chị khối 9 chỉ biểu diễn văn nghệ. Buổi cắm trại sẽ có giáo viên và phụ huynh cùng tham gia giúp đỡ nhưng để chúng em thêm gần gũi và đoàn kết nên cô chủ nhiệm vẫn để chúng em cùng nhau chuẩn bị.
Ngay sau khi tin cắm trại được thông báo, cả trường dường như náo nhiệt hẳn lên. Lớp em cũng như vậy. Tiếng chuông báo giờ ra chơi vừa vang lên, chúng em liền tụm lại bàn bạc kế hoạch với nhau, cảm giác xa lạ dần biến mất giữa các bạn với nhau. Tiếng cười đùa, tranh cãi làm lớp học rộn rã hẳn lên. Cả lớp dần thân thiết hơn với nhau. Cô chủ nhiệm giúp chúng em liệt kê danh sách những thứ cần chuẩn bị. Ai cũng xung phong nhận làm thứ này thứ kia. Em xung phong mang lá cờ Tổ quốc. Những bạn còn lại chuẩn bị bạt trải, cổng trại, giấy dán, ruy băng, đèn nhấp nháy và các loại phụ kiện linh tinh. Một số khác thì tập văn nghệ để biểu diễn.
Cô giáo và hai bác hội trưởng phụ huyn làm cho chúng em chiếc cổng trại hình mái vòm rất đẹp. Một tuần nhanh chóng qua đi. Tạm gác lại sách vở và bài tập, ngôi trường ngập tràn niềm vui và không khí tưng bừng, náo nhiệt.
Sân trường nhộn nhịp và rực rỡ màu sắc, từng gian trại lần lượt được dựng lên. Phụ huynh và các thầy phụ trách giúp chúng em đóng cọc, kéo dây trại, căng lều và dựng cổng, trang trí họa tiết đèn nhấp nháy. Đến khi gian trại nhỏ nhắn được dựng lên thì ai nấy đều lấm tấm mồ hôi. Gian trại như một ngôi nhà nhỏ, màu xanh da trời lad chính, xinh xắn vô cùng, trên cổng trại để rõ dòng chữ “Chi đoàn 6A”. Các bạn nữ tiếp tục trải thảm bên trong, dựng bàn, treo ảnh Bác Hồ và xếp hoa quả, bánh kẹo lên mâm trong trại.
Đợi tất cả trại dựng xong, sân trường rực rỡ hẳn lên. Thầy bí thư đoàn trường tuyên bố khai mạc buổi cắm trại. Các lớp lần lượt biểu diễn tiết mục văm nghệ lớp mình chuẩn bị, chơi trò chơi và đốt lửa trại, chăm trại rồi bé mạc. Cô trò em lại vội vã chuẩn bị trang phục cho tiết mục văn nghệ của lớp. Trong tiếng reo hò và cổ vũ, lớp em biểu diễn xong bài múa “Chú cuội cung trăng” rồi nhanh chóng kéo nhau tham gia các trò chơi. Một số bạn đi thi kéo co, đá cầu, nhảy dây còm lại thì thi hái hoa dân chủ. Em tham gia đội kéo co, dù không chiến thắng nhưng được cả lớp cổ vũ, em thấy rất vui. Chơi đến khi mệt chúng em quay lại trại, vừa ăn bạn kẹo, hoa quả vừa trò chuyện với nha. Không khí hài hòa như một gia đình.
Ánh mặt trời dần nhuộm đỏ không gian, phần đốt lửa trại mà chúng em mong chờ nhất đã đến. Cây đuốc đỏ rực bùng cháy lên, chúng em quây thành vòng tròn, cùng nắm tay nhau, hát vang ca khúc đốt lửa trại. Sau đó chúng em lại rủ nhau đi mua đèn lồng, đem những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, hình dáng chạy khắp sân trường.
|
Hướng dẫn
Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều mang giá trị và ảnh hưởng ít nhiều đến chúng ta. Có người ảnh hưởng ít, có người ảnh hưởng nhiều, cũng có người ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ. Trong số rất nhiều người xuất hiện trong cuộc đời của em, bố chính là người ảnh hưởng lớn nhất đến em.
Từ ngày còn bé xíu, bố đã là thần tượng của em. Bố em là một thầy giáo tiểu học bình thường, dạy môn toán học. Dáng người bố cao gầy nhưng bờ vai lại rất vững chắc, là điểm dựa cho mẹ con em. Bố dạy học đã hơn 15 năm, năm nay bố đã 42 tuổi. Khuôn mặt hiền lành, chính trực. Mái đầu lấm tấm hoa râm, tuy không rõ nhưng vẫn có một vài sợi tóc bạc. Đôi tay cầm phấn và bút nhiều đã dần trở nên thô ráp, nhiều vết trai sạn.
Ngày xưa, ông bà không quản ngại khó khăn, quyết tâm nuôi bố ăn học nên bố rất cố gắng và trân trọng công việc hiện tại của mình. Bố là thầy giáo mà tất cả học sinh và thầy cô kính trọng, yêu quý. Bố dạy toán nhưng môn nào bố cũng giỏi, nhiều câu ca dao, tục ngữ em hỏi mẹ mẹ cũng lắc đầu không biết mà bố đều hiểu và giải thích tường tận cho em. Mẹ bảo bố viết văn cũng hay lắm khiến chị em em ngạc nhiên vô cùng. Bố nấu ăn cũng rất ngon, mẹ có thể thoải mái vắng nhà mà không cần lo lắng, bố sẽ lo cơm nước chu đáo cho chúng em.
Có lần em tò mò hỏi bố: “Bố ơi, tại sao bố cái gì cũng giỏi ạ. Con thấy việc nào khó, bố cũng làm được hết. Vậy mà con thì vụng về.” Bố cười và xoa đầu em: “ Không phải, có rất nhiều việc bố cũng không biết làm, ví dụ như việc cấy lúa này, việc may quần áo cho các con. Con có thể vẽ những bức tranh rất đẹp nhưng bố thì không. Ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm của mình, đừng vội nhìn nhận ưu điểm của người khác mà thấy tự ti nha con gái.”
Mỗi ngày bố đều dậy sớm, nhẹ nhành bật đèn để chuẩn bị giáo án hoặc chấm bài cho học sinh. Bố đến trường và trở về vào buổi trưa, chiều muộn. Ăn cơm xong, bố không bao giờ quên giúp em dọn dẹp, hỏi thăm tình hình của cả gia đình trong một ngày, chờ đợi xem hai chị em có bài tập cần giúp đỡ không. Xong xuôi bố mới về lại bàn, miệt mài bên trang giáo án. Thời gian rảnh rỗi bố vẫn sang đánh cờ với bác hàng xóm, chăm xong mấy cây cảnh trước nhà, và thỉnh thoảng nấu những món ăn ngon cho cả nhà. Có những đêm em giật mình tỉnh giấc, nhìn sang phòng bố mẹ vẫn thấy ánh đèn vàng mờ mờ, bố vẫn ngồi trên bàn, tay cầm bút soát trên trang giấy. Em chỉ học có mấy tiếng một ngày, làm bài tập xong đã thấy thật mệt, than thở với chị gái mãi. Vậy mà từ bé em chưa bao giờ nghe thấy bố kêu mệt một lần nào cả. Bố nghe em hỏi vẫn chỉ cười hiền: ‘Nếu chuyện gì than thở cũng giải quyết được thì mọi người ai cũng than thở mất thôI. Cuộc sống ngập tràn tiếng than thở thật đáng sợ đúng không? Bố còn là chỗ dựa của ba mẹ con, bố mà kêu mệt thì mẹ con sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực. Bố chỉ mong mình ảnh hưởng tốt đến các con và mẹ mà thôi.” Câu nói ấy sau này trở thành động lực rất lớn cho em mỗi khi chán nản, mệt mỏi.
Đối với học sinh ở lớp của mình, bố luôn quan tâm và thông cảm. Có học sinh mắc lỗi, bố đều dễ dàng tha thứ và động viên, dùng lời khuyên nhẹ nhàng để thay đổi các bạn ấy. Các anh chị là học trò của bố, ai cũng kích trọng bố. Có những người hàng năm đều nhớ ghé nhà em thăm hỏi và trò chuyện với bố về những khó khăn, những câu chuyện trong cuộc đời của họ. Lúc đầu, em rất tò mò, sao bố có thể khiến nhiều người tin tưởng như vậy. Mẹ giải thích rằng bố sống tình cảm và chân thành, với người chân thành đối đãi, ai cũng tin tưởng và yêu quý.
Em luôn ghi nhớ và làm theo những lời dạy của bố, cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức, sống tích cực hơn. Trước mỗi khó khăn, hình ảnh bố luôn hiện lên tiếp thêm sức mạnh cho em. Được sinh ra và trở thành con gái của bố với em là một niềm hạnh phúc và may mắn. Em sẽ luôn trân trọng và cố gắng từng ngày để không phụ tình yêu thương của bố mẹ.
Trong cuộc sống, chúng ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ những người xung quanh.Và cha tôi chính là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi.
Lúc nhỏ tôi thường mặc cảm về xuất thân của mình, về người cha của tôi. Đám bạn thường xuyên trêu chọc tôi về cái việc mà tôi chẳng thể nào quyết định được, đó là bàn tay bị tật của cha tôi. Chính nguyên nhân đó đã khiến tôi từ một đứa trẻ yêu thương, kính trọng cha mình hết mực thành một người trầm cảm, thụ động. Ngoài giờ học trên lớp, tôi hầu như không ra ngoài, không nói chuyện với ai. Cha tôi chẳng thể nào hiểu được việc gì đang xảy ra với tôi lúc ấy. Để giúp đứa con gái bé bỏng của mình, cha đã luôn cố gắng nói chuyện với tôi, mua cho tôi những thứ đồ chơi mà trẻ con thường thích. Nhưng đáp lại thái độ yêu thương của cha là sự lạnh nhạt và ánh mắt hờn dỗi của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đã vội kết tội cha mình như tôi. Trong đầu óc thơ dại của tôi lúc đó luôn văng vẳng câu nói của đám bạn: “Cha mày làm việc xấu nên tay cha mày mới như vậy, cha mày là người xấu, mày cũng là người xấu”.
Trong một lần làm bài tập làm văn, khi được yêu cầu miêu tả về người cha của mình, tôi đã viết rất hăng say. Nhưng người cha mà tôi miêu tả trong bài văn của mình không phải là người cha hiện tại của tôi mà là một người cha hoàn toàn xa lạ do tôi tưởng tượng nên. Người cha ấy là một người khỏe mạnh với đôi bàn tay cứng cỏi chứ không phải một người với đôi bàn tay bị tật như cha tôi. Bài văn ấy tôi được điểm rất cao và tôi luôn nâng niu nó, xem nó như là một lời động viên, một mẫu người cha lý tưởng của mình.
Một buổi chiều, sau khi từ trường trở về, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cha ở trong phòng mình, trên tay là bài văn được điểm 9 của tôi. Tôi cứ tưởng cha sẽ rất vui vì tôi, vì bài văn đạt điểm cao này.Thế nhưng sự việc lại hoàn toàn không như tôi tưởng tượng.Cha không nói gì, cha bước ra ngoài với vẻ mặt đượm buồn, để lại mình tôi trong phòng với những suy nghĩ khó hiểu. Buổi tối hôm đó, khi mọi người đã đi ngủ, tôi thì vẫn không thể nào ngủ được với những suy nghĩ về thái độ lúc chiều của cha tôi, thì bỗng có tiếng chân khe khẽ bước vào phòng tôi, từ từ tiến đến giường tôi, tôi vội nhắm mắt giả vờ như đã ngủ, nhưng dù thế thì tôi vẫn có thể nhận ra người đó chính là cha.
Cha tôi vẫn thường làm thế, sửa lại chăn cho tôi, đóng lại cánh cửa sổ để tôi không bị lạnh. Dù với đôi tay bị tật, rất khó để làm những việc đó nhưng cha tôi cố gắng làm chúng vì tôi. Nhìn dáng dấp cha tôi lúc đó mà nước mắt tôi rơi từ khi nào không hay, tôi đã cố gắng không khóc ra tiếng nhưng hình như cha vẫn có thể cảm nhận được đứa con gái bé bỏng của ông đang khóc. Lại một lần nữa cha bước đến giường tôi, nhưng lần này không phải để kéo chăn cho tôi mà là lau nước mắt cho tôi.Cha bắt đầu nói.Tiếng của cha rất nhỏ chỉ đủ để tôi và cha có thể nghe thấy, tránh làm mọi người trong nhà thức giấc. “Con khóc vì nhận ra cha không phải là một người xấu phải không con gái?”, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu.
|
Hướng dẫn
Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều mang giá trị và ảnh hưởng ít nhiều đến chúng ta. Có người ảnh hưởng ít, có người ảnh hưởng nhiều, cũng có người ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ. Trong số rất nhiều người xuất hiện trong cuộc đời của em, bố chính là người ảnh hưởng lớn nhất đến em.
Từ ngày còn bé xíu, bố đã là thần tượng của em. Bố em là một thầy giáo tiểu học bình thường, dạy môn toán học. Dáng người bố cao gầy nhưng bờ vai lại rất vững chắc, là điểm dựa cho mẹ con em. Bố dạy học đã hơn 15 năm, năm nay bố đã 42 tuổi. Khuôn mặt hiền lành, chính trực. Mái đầu lấm tấm hoa râm, tuy không rõ nhưng vẫn có một vài sợi tóc bạc. Đôi tay cầm phấn và bút nhiều đã dần trở nên thô ráp, nhiều vết trai sạn.
Ngày xưa, ông bà không quản ngại khó khăn, quyết tâm nuôi bố ăn học nên bố rất cố gắng và trân trọng công việc hiện tại của mình. Bố là thầy giáo mà tất cả học sinh và thầy cô kính trọng, yêu quý. Bố dạy toán nhưng môn nào bố cũng giỏi, nhiều câu ca dao, tục ngữ em hỏi mẹ mẹ cũng lắc đầu không biết mà bố đều hiểu và giải thích tường tận cho em. Mẹ bảo bố viết văn cũng hay lắm khiến chị em em ngạc nhiên vô cùng. Bố nấu ăn cũng rất ngon, mẹ có thể thoải mái vắng nhà mà không cần lo lắng, bố sẽ lo cơm nước chu đáo cho chúng em.
Có lần em tò mò hỏi bố: “Bố ơi, tại sao bố cái gì cũng giỏi ạ. Con thấy việc nào khó, bố cũng làm được hết. Vậy mà con thì vụng về.” Bố cười và xoa đầu em: “ Không phải, có rất nhiều việc bố cũng không biết làm, ví dụ như việc cấy lúa này, việc may quần áo cho các con. Con có thể vẽ những bức tranh rất đẹp nhưng bố thì không. Ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm của mình, đừng vội nhìn nhận ưu điểm của người khác mà thấy tự ti nha con gái.”
Mỗi ngày bố đều dậy sớm, nhẹ nhành bật đèn để chuẩn bị giáo án hoặc chấm bài cho học sinh. Bố đến trường và trở về vào buổi trưa, chiều muộn. Ăn cơm xong, bố không bao giờ quên giúp em dọn dẹp, hỏi thăm tình hình của cả gia đình trong một ngày, chờ đợi xem hai chị em có bài tập cần giúp đỡ không. Xong xuôi bố mới về lại bàn, miệt mài bên trang giáo án. Thời gian rảnh rỗi bố vẫn sang đánh cờ với bác hàng xóm, chăm xong mấy cây cảnh trước nhà, và thỉnh thoảng nấu những món ăn ngon cho cả nhà. Có những đêm em giật mình tỉnh giấc, nhìn sang phòng bố mẹ vẫn thấy ánh đèn vàng mờ mờ, bố vẫn ngồi trên bàn, tay cầm bút soát trên trang giấy. Em chỉ học có mấy tiếng một ngày, làm bài tập xong đã thấy thật mệt, than thở với chị gái mãi. Vậy mà từ bé em chưa bao giờ nghe thấy bố kêu mệt một lần nào cả. Bố nghe em hỏi vẫn chỉ cười hiền: ‘Nếu chuyện gì than thở cũng giải quyết được thì mọi người ai cũng than thở mất thôI. Cuộc sống ngập tràn tiếng than thở thật đáng sợ đúng không? Bố còn là chỗ dựa của ba mẹ con, bố mà kêu mệt thì mẹ con sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực. Bố chỉ mong mình ảnh hưởng tốt đến các con và mẹ mà thôi.” Câu nói ấy sau này trở thành động lực rất lớn cho em mỗi khi chán nản, mệt mỏi.
Đối với học sinh ở lớp của mình, bố luôn quan tâm và thông cảm. Có học sinh mắc lỗi, bố đều dễ dàng tha thứ và động viên, dùng lời khuyên nhẹ nhàng để thay đổi các bạn ấy. Các anh chị là học trò của bố, ai cũng kích trọng bố. Có những người hàng năm đều nhớ ghé nhà em thăm hỏi và trò chuyện với bố về những khó khăn, những câu chuyện trong cuộc đời của họ. Lúc đầu, em rất tò mò, sao bố có thể khiến nhiều người tin tưởng như vậy. Mẹ giải thích rằng bố sống tình cảm và chân thành, với người chân thành đối đãi, ai cũng tin tưởng và yêu quý.
Em luôn ghi nhớ và làm theo những lời dạy của bố, cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức, sống tích cực hơn. Trước mỗi khó khăn, hình ảnh bố luôn hiện lên tiếp thêm sức mạnh cho em. Được sinh ra và trở thành con gái của bố với em là một niềm hạnh phúc và may mắn. Em sẽ luôn trân trọng và cố gắng từng ngày để không phụ tình yêu thương của bố mẹ.
Trong cuộc sống, chúng ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ những người xung quanh.Và cha tôi chính là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi.
Lúc nhỏ tôi thường mặc cảm về xuất thân của mình, về người cha của tôi. Đám bạn thường xuyên trêu chọc tôi về cái việc mà tôi chẳng thể nào quyết định được, đó là bàn tay bị tật của cha tôi. Chính nguyên nhân đó đã khiến tôi từ một đứa trẻ yêu thương, kính trọng cha mình hết mực thành một người trầm cảm, thụ động. Ngoài giờ học trên lớp, tôi hầu như không ra ngoài, không nói chuyện với ai. Cha tôi chẳng thể nào hiểu được việc gì đang xảy ra với tôi lúc ấy. Để giúp đứa con gái bé bỏng của mình, cha đã luôn cố gắng nói chuyện với tôi, mua cho tôi những thứ đồ chơi mà trẻ con thường thích. Nhưng đáp lại thái độ yêu thương của cha là sự lạnh nhạt và ánh mắt hờn dỗi của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đã vội kết tội cha mình như tôi. Trong đầu óc thơ dại của tôi lúc đó luôn văng vẳng câu nói của đám bạn: “Cha mày làm việc xấu nên tay cha mày mới như vậy, cha mày là người xấu, mày cũng là người xấu”.
Trong một lần làm bài tập làm văn, khi được yêu cầu miêu tả về người cha của mình, tôi đã viết rất hăng say. Nhưng người cha mà tôi miêu tả trong bài văn của mình không phải là người cha hiện tại của tôi mà là một người cha hoàn toàn xa lạ do tôi tưởng tượng nên. Người cha ấy là một người khỏe mạnh với đôi bàn tay cứng cỏi chứ không phải một người với đôi bàn tay bị tật như cha tôi. Bài văn ấy tôi được điểm rất cao và tôi luôn nâng niu nó, xem nó như là một lời động viên, một mẫu người cha lý tưởng của mình.
Một buổi chiều, sau khi từ trường trở về, tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cha ở trong phòng mình, trên tay là bài văn được điểm 9 của tôi. Tôi cứ tưởng cha sẽ rất vui vì tôi, vì bài văn đạt điểm cao này.Thế nhưng sự việc lại hoàn toàn không như tôi tưởng tượng.Cha không nói gì, cha bước ra ngoài với vẻ mặt đượm buồn, để lại mình tôi trong phòng với những suy nghĩ khó hiểu. Buổi tối hôm đó, khi mọi người đã đi ngủ, tôi thì vẫn không thể nào ngủ được với những suy nghĩ về thái độ lúc chiều của cha tôi, thì bỗng có tiếng chân khe khẽ bước vào phòng tôi, từ từ tiến đến giường tôi, tôi vội nhắm mắt giả vờ như đã ngủ, nhưng dù thế thì tôi vẫn có thể nhận ra người đó chính là cha.
Cha tôi vẫn thường làm thế, sửa lại chăn cho tôi, đóng lại cánh cửa sổ để tôi không bị lạnh. Dù với đôi tay bị tật, rất khó để làm những việc đó nhưng cha tôi cố gắng làm chúng vì tôi. Nhìn dáng dấp cha tôi lúc đó mà nước mắt tôi rơi từ khi nào không hay, tôi đã cố gắng không khóc ra tiếng nhưng hình như cha vẫn có thể cảm nhận được đứa con gái bé bỏng của ông đang khóc. Lại một lần nữa cha bước đến giường tôi, nhưng lần này không phải để kéo chăn cho tôi mà là lau nước mắt cho tôi.Cha bắt đầu nói.Tiếng của cha rất nhỏ chỉ đủ để tôi và cha có thể nghe thấy, tránh làm mọi người trong nhà thức giấc. “Con khóc vì nhận ra cha không phải là một người xấu phải không con gái?”, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu.
|
Hướng dẫn
Ai đó đã từng nói với em: “Cuộc đời là những chuyến đi, đi để nhìn thấy nhiều hơn và trưởng thành hơn.” Người ta thường tin những điều mình tận mắt nhìn thấy hơn là những điều mình nghe thấy. Mỗi chuyến đi đều mang một ý nghĩa của riêng nó. Chuyến đi mang ý nghĩa lớn nhất đối với em là chuyến tham quan đến ngã ba Đồng Lộc.
Trước khi năm học lớp 6 kết thúc, trường tổ chức cho lớp em một chuyến đi xa. Đó là chuyến tham quan địa danh lịch sử của đất nước, ngã ba Đồng Lộc ở tỉnh Hà Tĩnh. Chuyến đi kéo dài hai ngày một đêm. Đi cùng chúng em có cô giáo chủ nhiệm, hai bác hội trưởng hội phụ huynh và các bác từng chiến đấu ở Hà Tĩnh ngày trước.
Một buổi sáng đầu tháng 4 nắng vàng rực rỡ, đoàn tham quan bắt đầu xuất phát. Chiếc xe chở năm mươi người, với sự háo hức và tò mò của chúng em, sự hoài niệm và nhung nhớ của các bác cựu chiến binh hướng về ngã ba Đồng Lộc anh hùng. Xe bon bon không ngừng nghỉ trên cả chặng đường dài, đi qua gần một nửa chiều dài của mảnh đất hình chữ S thân yêu. Thỉnh thoảng mới dừng lại để nghỉ ngơi, ăn uống.
Đến Hà Tĩnh thì trời đã xẩm tối, đoàn chúng em dừng chân tại một nhà trọ cho khách phương xa cách ngã ba Đồng Lộc 3km. Chúng em tắm rửa, nghỉ ngơi rồi tụ tập lại bên mái hiên nhà trọ, nghe các bác cựu chiến binh kể chuyện, nhưng câu chuyện của năm tháng chiến tranh đau thương khốc liệt. Đó là những lần địch thả bom tàn phá cả vùng quê thanh bình yên ả, là những mất mát, hi sinh của bao người chiến sĩ. Có những chuyện chúng em chưa nghe đến bao giờ. Đặc biệt, bác kể về quá trình kháng chiến kiên cường dũng cảm của 10 cô gái thanh niên xung phong nơi ngã ba Đồng Lộc lịch sử này. Nghe xong, chúng em vừa cảm động vừa nôn nóng muốn đến thăm ngã ba Đồng Lộc thật nhanh.
Buổi gặp gỡ, trò chuyện kết thúc lúc nửa đêm vậy mà sáng hôm sau ai cũng thức dậy sớm, chuẩn bị trang phục nghiêm trang nhất để đến thăm ngã ba Đồng Lộc.
Đến nơi, chúng em gần như choáng ngợp trước khung cảnh nơi đây. Từng đoàn người nối nhau đi, ai cũng ăn mặc trang trọng, lịch sự hướng về những địa điểm khác nhau trong khu di tích ngã ba. Đoàn chúng em xuống xe, hướng về khu yên nghỉ của những nữ thanh niên xung phong. Cô giáo mua những bó hương to, đốt lên và chia cho mỗi bạn 10 nén, chúng em cùng nhau đến viếng và thắp hương tỏ lòng biết ơn những nữ anh hùng đã dũng cảm chiến đấu, kiên cường ngã xuống cho độc lập tự do của Tổ quốc. Nhìn những tấm bia khắc tên, ảnh và tuổi của họ, em thấy lòng mình nao nao xúc động. Họ đều là những cô gái còn rất trẻ.
Ánh nắng vẫn rực rỡ khắp nơi, cả đoàn di chuyển về khu bảo tàng, chưng bày những kỉ vật của các cô thanh niên xung phong thời kháng chiến. Trong những căn phòng thoáng mát, đủ loại đồ dùng, vũ khí chiến tranh được bày trong tủ kính. Trên tường, trong tủ treo đầy đủ bức ảnh của 10 nữ thanh niên xung phong. Những cô thiếu nữ xinh đẹp khoác trên mình tấm áo bà ba, khăn tràm, ảnh thì chắc tay súng ảnh lại dịu dàng đứng bên nhau, nở nụ cười tươi rạng rỡ. Nhìn những bức ảnh ấy, nhiều người đến tham quan đã không kìm được nước mắt, em nghe tiếng mọi người khẽ thì thầm với nhau:
– Mười cô gái, cô nào cũng trẻ, cũng xinh xắn. Vậy mà, mệnh khổ quá.
Chúng em sẽ trở về vào buổi chiều nên chỉ xem hết màn biểu diễn mô hình trong phòng biểu diễn rồi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát. Màn biểu diễn tái hiện lại những ngày đêm kháng chiến của dân tộc cùng lời kể về ngã ba Đồng Lộc, những kì tích và quá trình chiến đấu, hi sinh của mười nữ thanh niên xung phong. Lần đầu tiên, em hình dung được rõ ràng khung cảnh hiểm nguy của những năm đánh Mĩ. Ngã ba Đồng Lộc là con đường huyết mạch nối liền hai miền Nam – Bắc, địch âm mưu phá hủy tuyến đường này để ngăn miền Bắc cứu trợ cho miền Nam, bom vùi dày dưới từng lớp đất. 10 cô gái thanh niên xung phong, tuổi còn rất trẻ, đêm đêm đào hố bom để mở đường cho xe đi qua với khấu hiệu “máu có thể chảy, tim có thể ngừng nhưng mạch máu giao thông không bao giờ tắt”. Nhưng khi trận bom thứ 15 trong ngày dội xuống họ hi sinh, tất cả đều chưa lập gia đình. Xem đến đó, cả căn phòng đã vang lên tiếng khóc nức nở.
Em còn nhìn thấy lá thư của một cô gái được khắc trên bia đá to dựng trước cửa khu trưng bày, lá thư của nữ thanh niên xung phong tuổi mới mười tám đôi mươi gửi về cho mẹ, kể về những ngày kháng chiến của cô, hồn nhiên, lạc quan và vô cùng xúc động.
Qúa trưa, chúng em trở về. Tạm biệt ngã ba Đồng Lộc với chiến tích anh hùng của 10 cô gái đã anh dũng hi sinh, lòng mỗi người đều mang một cảm xúc khác nhau, song tất cả đều là sự khâm phục, xúc động về câu chuyện của những cô gái lịch sử. Chuyến đi ngắn nhưng đã để lại ý nghĩa rất lớn với em, giúp em hiểu hơn về chiến tranh, biết ơn những người đã dùng máu và tính mạng để bảo vệ Tổ quốc hôm nay.
Nhân dịp kỉ niệm giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc, lớp chúng tôi tổ chức đi thăm một số gia đình thương binh liệt sĩ. Chuyến đi này chúng tôi đến thăm mẹ Hoa- người mẹ của hai liệt sĩ: Liệt sĩ Bùi Anh Dũng hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Liệt sĩ Bùi Trọng Nghĩa hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ.
Chúng tôi chuẩn bị một bó hoa thật to và chút bánh trái hoa quả cho mẹ Hoa. Sáng hôm ấy chúng tôi chuẩn bị rất chu đáo để chuyến đi thật ý nghĩa. Nhà mẹ Hoa ở cuối con đường quanh co đất đỏ. Xa xa, ngôi nhà của mẹ trông thật yên bình giản dị. Cổng nhà được làm từ cây hoa giấy, xanh mát, nở hoa thật đẹp. Ngay khi bước vào nơi đây chúng tôi thấy choáng ngợp bởi màu xanh mát của vườn cây ao cá, tiếng chim hót, những bông hoa khoe sắc nở rộ. Không gian nơi đây thật trong lành mát mẻ. Chúng tôi thấy mẹ Hoa đang đứng vẩy chậu nước rửa mặt thừa vào đám hoa vạn thọ, hoa mào gà trồng trước sân.
– Cháo cháu đến thăm già đấy à.
Chúng tôi đồng thanh đáp lại:
-Chúng con chào mẹ ạ.
Mẹ Hoa nhìn chúng tôi mỉm cười. Trông mẹ trẻ ra, và còn minh mẫn linh hoạt lắm. Dường như dòng chảy thời gian dù có trôi qua như thế nào cũng không làm mẹ thay đổi gì nhiều. Mẹ cười thật tươi, những nếp nhăn xô lại vương trên khóe mi nhưng thay vì thể niện sự già nua trông người thật đẹp lão. Chúng tôi chạy về phía mẹ tíu tít chuyện trò. Chúng tôi nhanh nhẹn giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa để lát nữa đón phái đoàn Mặt trận Tổ quốc tỉnh đến thăm. Ngọc lau chùi bàn thờ, đánh sáng các đồ đồng như đỉnh đốt trầm, chân đèn và cắm hoa tươi vào lọ. Trên bàn thờ, ảnh hai liệt sĩ nhìn nó như phấn khích, như tru tư. Minh lau bàn ghế, rửa cốc tách uống nước, quét nhà, quét sân. Trông dáng nó lầm lũi, siêng năng nhưmột cô dâu thứ thiệt. Còn tôi đi nhóm bếp luộc khoai. Mẹ Hoa rửa mấy lá trầu, bửa cau và quan sát chúng tôi làm việc. Trong mắt mẹ, nỗi buồn xưa đã tĩnh lặng như mặt hồ nhưng không phải không ánh lên một chút buồn. Mặt trời lên chừng một con sào thì mọi việc tươm tất, nhà cửa quang đãng, đồ đạc gọn gàng.
Ngày thường, mẹ đã ngăn nắp, hôm nay càng ngăn nắp hơn. Mẹ Hoa gọi chúng tôi lại. Từ chiếc hòm mẹ trân trọng đặt đầu giường, Mẹ Hoa mở hòm lấy ra lá cờ đỏ sao vàng. Chúng tôi treo nó trước cửa. Ngày mai là ngày 30 tháng 4 bất diệt! Chúng tôi mang khoai chín, cam đặt lên bàn thờ và thắp hương. Mẹ Hoa khấn vái lầm rầm điều gì đó, mắt hơi trơn trớt rồi ra bộ phản ngồi nhai trầu. Chúng tôi cố giữ yên lặng cho mẹ khỏi đứt dòng hồi tưởng về người chồng đã quá cố và hai người con đã hi sinh vì Tổ quốc.
Chúng tôi ra vườn vun nốt mây vồng khoai cho mẹ, dọn một đống rác, chọc mây quả ổi, chuyện trò một lát rồi quay vào nhà. Hương tàn, mẹ mang khoai luộc xuông. Mây bà cháu ngồi ăn khoai, uống nước chè tươi. Chúng tôi chuyện trò về bộ phim đang chiếu trên ti vi, cố không đả động đến chuyện mất mát lớn lao của mẹ, nhưng thực ra trong dạ ai cũng có một dòng chảy tâm tưởng hướng về những người đã khuất.
Rời nhà mẹ Hoa, lòng chúng tôi cứ bùi ngùi khôn nguôi. Chúng tôi thống nhất với nhau: còn ở nhà ngày nào thì còn năng đi lại cho mẹ đỡ đơn côi trong tuổi già. Tuổi già vốn đã nặng nhọc, ở hoàn cảnh mẹ càng nặng nhọc hơn:
“Thân côi cút bơ vơ xóm nhỏ
Bởi các con đã bỏ mẹ đi
|
Hướng dẫn
Ai đó đã từng nói với em: “Cuộc đời là những chuyến đi, đi để nhìn thấy nhiều hơn và trưởng thành hơn.” Người ta thường tin những điều mình tận mắt nhìn thấy hơn là những điều mình nghe thấy. Mỗi chuyến đi đều mang một ý nghĩa của riêng nó. Chuyến đi mang ý nghĩa lớn nhất đối với em là chuyến tham quan đến ngã ba Đồng Lộc.
Trước khi năm học lớp 6 kết thúc, trường tổ chức cho lớp em một chuyến đi xa. Đó là chuyến tham quan địa danh lịch sử của đất nước, ngã ba Đồng Lộc ở tỉnh Hà Tĩnh. Chuyến đi kéo dài hai ngày một đêm. Đi cùng chúng em có cô giáo chủ nhiệm, hai bác hội trưởng hội phụ huynh và các bác từng chiến đấu ở Hà Tĩnh ngày trước.
Một buổi sáng đầu tháng 4 nắng vàng rực rỡ, đoàn tham quan bắt đầu xuất phát. Chiếc xe chở năm mươi người, với sự háo hức và tò mò của chúng em, sự hoài niệm và nhung nhớ của các bác cựu chiến binh hướng về ngã ba Đồng Lộc anh hùng. Xe bon bon không ngừng nghỉ trên cả chặng đường dài, đi qua gần một nửa chiều dài của mảnh đất hình chữ S thân yêu. Thỉnh thoảng mới dừng lại để nghỉ ngơi, ăn uống.
Đến Hà Tĩnh thì trời đã xẩm tối, đoàn chúng em dừng chân tại một nhà trọ cho khách phương xa cách ngã ba Đồng Lộc 3km. Chúng em tắm rửa, nghỉ ngơi rồi tụ tập lại bên mái hiên nhà trọ, nghe các bác cựu chiến binh kể chuyện, nhưng câu chuyện của năm tháng chiến tranh đau thương khốc liệt. Đó là những lần địch thả bom tàn phá cả vùng quê thanh bình yên ả, là những mất mát, hi sinh của bao người chiến sĩ. Có những chuyện chúng em chưa nghe đến bao giờ. Đặc biệt, bác kể về quá trình kháng chiến kiên cường dũng cảm của 10 cô gái thanh niên xung phong nơi ngã ba Đồng Lộc lịch sử này. Nghe xong, chúng em vừa cảm động vừa nôn nóng muốn đến thăm ngã ba Đồng Lộc thật nhanh.
Buổi gặp gỡ, trò chuyện kết thúc lúc nửa đêm vậy mà sáng hôm sau ai cũng thức dậy sớm, chuẩn bị trang phục nghiêm trang nhất để đến thăm ngã ba Đồng Lộc.
Đến nơi, chúng em gần như choáng ngợp trước khung cảnh nơi đây. Từng đoàn người nối nhau đi, ai cũng ăn mặc trang trọng, lịch sự hướng về những địa điểm khác nhau trong khu di tích ngã ba. Đoàn chúng em xuống xe, hướng về khu yên nghỉ của những nữ thanh niên xung phong. Cô giáo mua những bó hương to, đốt lên và chia cho mỗi bạn 10 nén, chúng em cùng nhau đến viếng và thắp hương tỏ lòng biết ơn những nữ anh hùng đã dũng cảm chiến đấu, kiên cường ngã xuống cho độc lập tự do của Tổ quốc. Nhìn những tấm bia khắc tên, ảnh và tuổi của họ, em thấy lòng mình nao nao xúc động. Họ đều là những cô gái còn rất trẻ.
Ánh nắng vẫn rực rỡ khắp nơi, cả đoàn di chuyển về khu bảo tàng, chưng bày những kỉ vật của các cô thanh niên xung phong thời kháng chiến. Trong những căn phòng thoáng mát, đủ loại đồ dùng, vũ khí chiến tranh được bày trong tủ kính. Trên tường, trong tủ treo đầy đủ bức ảnh của 10 nữ thanh niên xung phong. Những cô thiếu nữ xinh đẹp khoác trên mình tấm áo bà ba, khăn tràm, ảnh thì chắc tay súng ảnh lại dịu dàng đứng bên nhau, nở nụ cười tươi rạng rỡ. Nhìn những bức ảnh ấy, nhiều người đến tham quan đã không kìm được nước mắt, em nghe tiếng mọi người khẽ thì thầm với nhau:
– Mười cô gái, cô nào cũng trẻ, cũng xinh xắn. Vậy mà, mệnh khổ quá.
Chúng em sẽ trở về vào buổi chiều nên chỉ xem hết màn biểu diễn mô hình trong phòng biểu diễn rồi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát. Màn biểu diễn tái hiện lại những ngày đêm kháng chiến của dân tộc cùng lời kể về ngã ba Đồng Lộc, những kì tích và quá trình chiến đấu, hi sinh của mười nữ thanh niên xung phong. Lần đầu tiên, em hình dung được rõ ràng khung cảnh hiểm nguy của những năm đánh Mĩ. Ngã ba Đồng Lộc là con đường huyết mạch nối liền hai miền Nam – Bắc, địch âm mưu phá hủy tuyến đường này để ngăn miền Bắc cứu trợ cho miền Nam, bom vùi dày dưới từng lớp đất. 10 cô gái thanh niên xung phong, tuổi còn rất trẻ, đêm đêm đào hố bom để mở đường cho xe đi qua với khấu hiệu “máu có thể chảy, tim có thể ngừng nhưng mạch máu giao thông không bao giờ tắt”. Nhưng khi trận bom thứ 15 trong ngày dội xuống họ hi sinh, tất cả đều chưa lập gia đình. Xem đến đó, cả căn phòng đã vang lên tiếng khóc nức nở.
Em còn nhìn thấy lá thư của một cô gái được khắc trên bia đá to dựng trước cửa khu trưng bày, lá thư của nữ thanh niên xung phong tuổi mới mười tám đôi mươi gửi về cho mẹ, kể về những ngày kháng chiến của cô, hồn nhiên, lạc quan và vô cùng xúc động.
Qúa trưa, chúng em trở về. Tạm biệt ngã ba Đồng Lộc với chiến tích anh hùng của 10 cô gái đã anh dũng hi sinh, lòng mỗi người đều mang một cảm xúc khác nhau, song tất cả đều là sự khâm phục, xúc động về câu chuyện của những cô gái lịch sử. Chuyến đi ngắn nhưng đã để lại ý nghĩa rất lớn với em, giúp em hiểu hơn về chiến tranh, biết ơn những người đã dùng máu và tính mạng để bảo vệ Tổ quốc hôm nay.
Nhân dịp kỉ niệm giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc, lớp chúng tôi tổ chức đi thăm một số gia đình thương binh liệt sĩ. Chuyến đi này chúng tôi đến thăm mẹ Hoa- người mẹ của hai liệt sĩ: Liệt sĩ Bùi Anh Dũng hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Liệt sĩ Bùi Trọng Nghĩa hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ.
Chúng tôi chuẩn bị một bó hoa thật to và chút bánh trái hoa quả cho mẹ Hoa. Sáng hôm ấy chúng tôi chuẩn bị rất chu đáo để chuyến đi thật ý nghĩa. Nhà mẹ Hoa ở cuối con đường quanh co đất đỏ. Xa xa, ngôi nhà của mẹ trông thật yên bình giản dị. Cổng nhà được làm từ cây hoa giấy, xanh mát, nở hoa thật đẹp. Ngay khi bước vào nơi đây chúng tôi thấy choáng ngợp bởi màu xanh mát của vườn cây ao cá, tiếng chim hót, những bông hoa khoe sắc nở rộ. Không gian nơi đây thật trong lành mát mẻ. Chúng tôi thấy mẹ Hoa đang đứng vẩy chậu nước rửa mặt thừa vào đám hoa vạn thọ, hoa mào gà trồng trước sân.
– Cháo cháu đến thăm già đấy à.
Chúng tôi đồng thanh đáp lại:
-Chúng con chào mẹ ạ.
Mẹ Hoa nhìn chúng tôi mỉm cười. Trông mẹ trẻ ra, và còn minh mẫn linh hoạt lắm. Dường như dòng chảy thời gian dù có trôi qua như thế nào cũng không làm mẹ thay đổi gì nhiều. Mẹ cười thật tươi, những nếp nhăn xô lại vương trên khóe mi nhưng thay vì thể niện sự già nua trông người thật đẹp lão. Chúng tôi chạy về phía mẹ tíu tít chuyện trò. Chúng tôi nhanh nhẹn giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa để lát nữa đón phái đoàn Mặt trận Tổ quốc tỉnh đến thăm. Ngọc lau chùi bàn thờ, đánh sáng các đồ đồng như đỉnh đốt trầm, chân đèn và cắm hoa tươi vào lọ. Trên bàn thờ, ảnh hai liệt sĩ nhìn nó như phấn khích, như tru tư. Minh lau bàn ghế, rửa cốc tách uống nước, quét nhà, quét sân. Trông dáng nó lầm lũi, siêng năng nhưmột cô dâu thứ thiệt. Còn tôi đi nhóm bếp luộc khoai. Mẹ Hoa rửa mấy lá trầu, bửa cau và quan sát chúng tôi làm việc. Trong mắt mẹ, nỗi buồn xưa đã tĩnh lặng như mặt hồ nhưng không phải không ánh lên một chút buồn. Mặt trời lên chừng một con sào thì mọi việc tươm tất, nhà cửa quang đãng, đồ đạc gọn gàng.
Ngày thường, mẹ đã ngăn nắp, hôm nay càng ngăn nắp hơn. Mẹ Hoa gọi chúng tôi lại. Từ chiếc hòm mẹ trân trọng đặt đầu giường, Mẹ Hoa mở hòm lấy ra lá cờ đỏ sao vàng. Chúng tôi treo nó trước cửa. Ngày mai là ngày 30 tháng 4 bất diệt! Chúng tôi mang khoai chín, cam đặt lên bàn thờ và thắp hương. Mẹ Hoa khấn vái lầm rầm điều gì đó, mắt hơi trơn trớt rồi ra bộ phản ngồi nhai trầu. Chúng tôi cố giữ yên lặng cho mẹ khỏi đứt dòng hồi tưởng về người chồng đã quá cố và hai người con đã hi sinh vì Tổ quốc.
Chúng tôi ra vườn vun nốt mây vồng khoai cho mẹ, dọn một đống rác, chọc mây quả ổi, chuyện trò một lát rồi quay vào nhà. Hương tàn, mẹ mang khoai luộc xuông. Mây bà cháu ngồi ăn khoai, uống nước chè tươi. Chúng tôi chuyện trò về bộ phim đang chiếu trên ti vi, cố không đả động đến chuyện mất mát lớn lao của mẹ, nhưng thực ra trong dạ ai cũng có một dòng chảy tâm tưởng hướng về những người đã khuất.
Rời nhà mẹ Hoa, lòng chúng tôi cứ bùi ngùi khôn nguôi. Chúng tôi thống nhất với nhau: còn ở nhà ngày nào thì còn năng đi lại cho mẹ đỡ đơn côi trong tuổi già. Tuổi già vốn đã nặng nhọc, ở hoàn cảnh mẹ càng nặng nhọc hơn:
“Thân côi cút bơ vơ xóm nhỏ
Bởi các con đã bỏ mẹ đi
|
Hướng dẫn
Cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta những món quà vô cùng quý giá. Gia đình là món quà vô giá, còn bạn bè là một trong những món quà kỳ diệu nhất. Ai cũng có những người bạn tốt. Thật may mắn, tôi cũng vậy. Trong số những người bạn tốt ấy, có một người bạn rất đặc biệt, người bạn đã đồng hành cùng tôi từ khi còn bé xíu – Minh Hòa. Hòa là người bạn nam thân nhất của tôi.
Nhà Hòa ở ngay cạnh nhà tôi, thế nên chúng tôi không chỉ là bạn thân mà còn là hàng xóm. Hòa học cùng với tôi nhưng cậu bạn này lớn hơn tôi 1 tuổi, lý do đi học muộn một năm là hồi bé cậu ấy quá nghịch, lười học nên đến tận 3 tuổi mới đi nhà trẻ, học cùng lớp với tôi từ đó.
Hồi nhỏ, Hòa rất béo, giống như một quả bóng tròn, nhưng trông lại đáng yêu. Vậy mà không hiểu sao Hòa càng lớn càng gầy và cao hơn. Lớp 4 tôi còn tự hào kiêu ngạo cao hơn cậu ấy, vậy mà vừa lên lớp 6 cậu ấy đã cao hơn tôi một cái đầu. Bây giờ Hòa cao khoảng 1 mét bảy, nước da trắng như con gái ngày bé do phơi nắng nhiều mà ngăm đen đi trông rất khỏe mạnh. Điều duy nhất không thay đổi là khuôn mặt tròn xoe của cậu ấy. Hai má vẫn phúng phính, mắt to màu nâu sẫm, lông mày rậm và vầng trán cao. Có lẽ vì thế mà cậu ấy luôn thông minh hơn tôi. Tóc Hòa màu đen, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng. Điều đặc là Hòa có một chiếc răng khểnh, các bạn lớp tôi hay khen Hòa cười lên lộ răng khểnh trông rất có duyên. Sau đó cậu ấy hình như cười nhiều hơn trước.
Dáng người cậu ấy khá cao lớn, hoàn toàn trái ngược với cái tên Minh Hòa. Chúng tôi hay mang vấn đề này ra trêu chọc cậu ấy, tên Minh Hòa nghe giống như tên con gái vậy. Mỗi lần như thế, cậu ấy sẽ nổi cáu đuổi cho lũ chúng tôi chạy khắp lớp. Tuy vẻ ngoài như vậy nhưng Hòa luôn cởi mở và vui tính, hay bắt chuyện cùng mọi người, có khiếu hài hước, nói chuyện cũng rất khéo. Cậu ấy chơi cùng rất nhiều bạn, các lớp trong khối cậu ấy đều có bạn quen.
Trong lớp khối tự nhiên chúng tôi, Hòa là bạn nam hiếm hoi vừa giỏi môn tự nhiên vừa giỏi văn. Cậu ấy viết văn rất hay, nhiều lần cô giáo dạy văn còn khen cậu ấy viết cảm xúc hơn lũ con gái chúng tôi. Chuyện này sau đó tôi cũng hay đem ra trêu chọc Hòa làm cậu ấy ngại đỏ bừng cả mặt. Tôi thầm nghĩ có đứa con trai nào như vậy đâu, hay xấu hổ hơn cả con gái.
Không những học giỏi, Hòa chơi thể thao cũng rất khá. Dáng vẻ cậu ấy đuổi theo bóng trên sân nhìn rất cuốn hút. Hòa còn có một năng khiếu nữa là hát hay. Giọng Hòa trầm trầm, ấm áp. Mỗi lần trường có yêu cầu lớp biểu diễn văn nghệ, chúng tôi đều tích cực đề cử Hòa lên hát. Lúc đầu cậu ấy cũng ngại lắm nhưng vì cô chủ nhiệm cũng động viên nên cậu ấy quen dần, có việc là chủ động tham gia. Hơn nữa, Hòa dù là học sinh giỏi nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, khiêm tốn và tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ, kèm cặp các bạn học yếu hơn mình. Thái độ của cậu ấy khiến mọi người rất nể phục.
Hòa vừa là trò giỏi ở trường vừa là con ngoan ở nhà. Hồi bé cậu ấy nghịch ngợm bao nhiêu thì lớn lên lại ngoan ngoãn bấy nhiều, thỉnh thoảng mới xin phép bố mẹ ra ngoài đá bóng với bạn. Cậu ấy thường ở nhà hoặc chạy sang nhà tôi học chung, giúp tôi cải thiện một số môn chưa tốt. Hòa lễ phép và hiểu chuyện hơn nhiều bạn nam ngang tuổi, biết kính trên nhường dưới, luôn lễ phép chào hỏi người lớn tuổi, đối với em trai cậu ấy luôn nhường nhịn, chăm sóc. Lớp 4 Hòa đã biết nấu cơm rồi. Cậu ấy còn chăm chỉ hơn tôi, biết giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Bố mẹ tôi thường hay khen cậu ấy trước mặt tôi, bảo tôi con gái mà vụng về.
Tuy nhiên việc đó không khiến tôi cau có với Hòa. Chúng tôi chơi với nhau từ lúc còn học mẫu giáo, sau này học tiểu học, lên cấp 2 vẫn học cùng lớp với nhau, đi học về cùng nhau. Cậu ấy là bạn thân của tôi, lại luôn giúp đỡ tôi. Có khi tôi còn coi cậu ấy như anh trai, chuyện ở lớp hay ở nhà thỉnh thoảng vẫn kể cho cậu ấy nghe,dù không đến mức hay buôn chuyện bí mật như với con gái nhưng chúng tôi cũng vô cùng thân thiết.
Cùng nhau đồng hành một thời gian dài, tình bạn của chúng tôi ngày càng bền vững. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có một cậu bạn thân như thế. Dù nhiều lần vẫn trêu chọ nhau nhưng luôn đối xử tốt với nhau. Tôi luôn hi vọng tình bạn này sẽ tốt đẹp.
Trong cuộc sống con người chúng ta luôn có những niềm vui, nỗi buồn, luôn có những khó khăn cần được chia sẻ và giúp đỡ. Chính vì vậy chúng ta cần có những người bạn tốt để giúp ta trong những lúc như vậy. Và em cũng có một người như vậy ngay từ tuổi nhỏ. Cậu ấy tên Dũng.
Dũng là hàng xóm của em. Chúng em chơi với nhau lúc còn bé xíu. Khi ấy cậu mập mạp, trắng trẻo rất đáng yêu. Lớn hơn một chút, chúng em học cùng lớp mẫu giáo, rồi lại cùng nhau vào trường tiểu học. càng ngày chúng em càng thân thiết với nhau hơn. Giờ đây cậu ấy sở hữu một khuôn mặt thanh tú, làn da không còn trắng mịn như con gái giống hồi bé nữa mà ngăm đen khỏe mạnh. Cậu ấy chỉ cao hơn em một chút. Mái tóc cắt ngắn trông rất gọn gàng.
Dũng là một người bạn rất thân thiện, luôn tươi cười, cởi mở với mọi người xung quanh. Học nhóm, chơi thể thao, học rất giỏi môn toán, lúc nào em và Dũng cũng thành một cặp, gắn bó với nhau như hình với bóng. Cứ chiều chiều rảnh rỗi chúng em lại đi đá bóng với nhau. Không chỉ thông minh, nhanh nhẹn, Dũng còn rất biết quan tâm giúp đỡ người khác, nhất là với em. Vì em học kém môn Toán nên Dũng ngày nào cũng sang nhà em làm gia sư bất đắc dĩ. Anh bạn gia sư của em còn là một cây văn nghệ cừ khôi. Cậu ấy rất tích cực tham gia các hoạt động của lớp. Mỗi dịp có lễ hội, nhìn cậu ấy hát trên sân khấu nhà trường, em thấy cậu ấy rất chuyên nghiệp và trong lòng em có cảm giác tự hào khi có được người bạn như Dũng.
|
Instruct
Life always brings us extremely precious gifts. Family is a priceless gift, and friends are one of the most magical gifts. Everyone has good friends. Luckily, me too. Among those good friends, there is a very special friend, the friend who has accompanied me since I was little - Minh Hoa. Hoa is my best male friend.
Hoa's house is right next to mine, so we are not only close friends but also neighbors. Although he studied with me, this friend was 1 year older than me. The reason he went to school a year late was because when he was little, he was too mischievous and lazy to study, so he didn't go to kindergarten until he was 3 years old, and has been in the same class with me ever since.
As a child, Hoa was very fat, like a round ball, but looked adorable. Yet for some reason, as Hoa grew older, she became thinner and taller. In 4th grade, I was proud and arrogant to be taller than him, but as soon as I entered 6th grade, he was a head taller than me. Hoa is now about 1 meter 7 tall, her skin is as white as a girl's when she was a child due to being exposed to the sun so much that she darkens and looks very healthy. The only thing that hasn't changed is his round face. Her cheeks are still plump, her eyes are big and dark brown, her eyebrows are thick and her forehead is high. Maybe that's why he's always smarter than me. Hoa's hair is black and always neatly trimmed. The special thing is that Hoa has a crooked tooth. My classmates often compliment Hoa when she smiles, revealing her crooked teeth, looking very charming. After that he seemed to smile more than before.
His figure is quite tall, completely opposite to the name Minh Hoa. We often tease him about this issue, the name Minh Hoa sounds like a girl's name. Every time that happened, he would get angry and chase us all around the classroom. Despite her appearance, Hoa is always open and funny, often chats with people, has a good sense of humor, and speaks very well. He plays with a lot of friends, all classes in his grade have friends.
In our nature class, Hoa is a rare male student who is both good at nature and literature. He writes very well, many times his literature teacher praised him for writing more emotionally than us girls. Afterwards, I often teased Hoa about this matter, making him blush. I thought to myself that there is no boy like that, more shy than a girl.
Not only is he good at studying, Hoa is also very good at sports. The look of him chasing the ball on the field is very attractive. Hoa also has another talent: singing well. Hoa's voice is deep and warm. Every time the school asks the class to perform, we actively recommend Hoa to sing. At first he was very shy, but because the homeroom teacher also encouraged him, he gradually got used to it and actively participated in it. Furthermore, although Hoa is a good student, he has never shown himself to be arrogant, arrogant, humble and kind, always ready to help and tutor his weaker classmates. His attitude makes everyone admire him.
Hoa is both a good student at school and a good child at home. No matter how mischievous he was as a child, he became more obedient as he grew up, occasionally asking his parents for permission to go out and play soccer with his friends. He often stays at home or comes to my house to study together, helping me improve some subjects that are not good. Hoa is more polite and understanding than many boys of the same age, knows how to respect superiors and subordinates, always politely greets elders, and always gives in and takes care of his younger brother. Grade 4 Hoa already knows how to cook rice. He is even more diligent than me, helping his parents with housework. My parents often compliment him in front of me, telling me I'm clumsy as a girl.
However, that doesn't make me frown at Hoa. We played together since we were in kindergarten, then in elementary school, in middle school, we were still in the same class together, and we came home from school together. He is my best friend and always helps me. Sometimes I even consider him like an older brother, sometimes I tell him about things in class or at home. Even though it's not to the extent of gossiping in secret like girls, we are still extremely close.
Having traveled together for a long time, our friendship has become more and more sustainable. I feel extremely lucky to have such a close friend. Even though we tease each other many times, we always treat each other well. I always hope this friendship will be good.
In human life, we always have joys, sadness, and difficulties that need to be shared and helped. That's why we need good friends to help us in such times. And I also had someone like that from a young age. His name is Dung.
Dung is my neighbor. We played together when we were little. At that time he was chubby, white and very adorable. A little older, we studied in the same kindergarten class, then went to elementary school together. Every day we become closer and closer to each other. Now he has a delicate face, his skin is no longer smooth and white like a girl's like when he was a child, but dark and healthy. He's just a little taller than me. Short cut hair looks very neat.
Dung is a very friendly friend, always smiling and open to everyone around him. Studying in groups, playing sports, being very good at math, Dung and I always became a couple, as close as a shadow. Every free afternoon we go play football together. Not only is he smart and agile, Dung is also very caring and helpful to others, especially his younger brother. Because I'm bad at Math, Dung comes to my house every day to be a reluctant tutor. My tutor friend is also an excellent writer. He very actively participates in class activities. Every time there is a festival, watching him sing on the school stage, I see that he is very professional and in my heart I feel proud to have a friend like Dung.
|
Hướng dẫn
Thế là một mùa hè nữa lại đến! Tôi hân hoan trong niềm vui rạo rực đón chào kì nghỉ hè đầy! Qua đi những tháng ngày học tập vất vả, bỏ qua sách vở một bên tôi trở về bên gia đinh cũng bạn bè đón chào một kì nghỉ hè đầy sôi động. Để thưởng cho sự cố gắng học tập của tôi trong suốt bao ngày qua bố mẹ đã thưởng cho tôi một chuyến chơi biển thật thú vị.
Tôi đã rất háo hức để đón chờ chuyến đi biển này. Ba tôi đã chuẩn bị cho cả nhà tôi một chuyến đi ba ngày hai đêm đến một bãi biển thật thơ mộng. Ngày đầu khi đặt chân đến đây tôi chóng ngợp trước khung cảnh rộng lớn toàn một màu xanh: xanh trời, xanh biển và xanh cây lá hoà quyện vào nhau, tạo nên thế giới thần tiên Tiếng sóng vỗ bờ, tiếng hàng dừa rì rào trong gió tất cả hòa cùng nhau khiến cho tâm hồn tôi thư thái sảng khoái lạ kì. Những căng thẳng mệt mỏi của kì thi như được biển gội rửa sạch. Đứng trước biển tôi thấy bản thân mình nhỏ bé đến lạ kì. Qủa thật biển là một trong những điều kì diệu mà con người được thừa hưởng từ bà mẹ thiên nhiên. Những người yêu thiên nhiên luôn thích đến biển để được hòa mình cùng từng con sóng xô vào bờ cát. Từng đợt, từng đợt sóng trắng nối nhau ào ạt vỗ bờ rồi lại rút ra xa, chẳng khác nào đám trẻ mê mải nô đùa không biết mệt. Mặt trời trên cao toả nắng vàng rực rỡ xuống biển xanh. Hàng ngàn người vui vẻ, ồn ào trên bãi tắm, tận hưởng không khí trong lành và làn nước mát lạnh của đại dương. Những chiếc phao nhiều màu dập dềnh trên sóng biếc. Những đứa bé bì bõm tập bơi, người tắm biển cả bãi biển ồn ão tấp nập. Trên bãi cát vàng những đứa trẻ nô đùa xếp những lâu đài cái, người lớn thì nằm tắm nắng dưới bóng ô bóng dừa tắm nắng,… Xa xa phía chân trời thỉnh thoảng ta trông thấy những cánh buồm của những con thuyền của ngư dân ra ngoài khơi đánh cá.
Suốt cả kì nghỉ tôi ấn tượng nhất với cảnh biển lúc hoàng hôn trên biển. Hoàng hôn trên biên mang một vẻ đẹp nguyên sơ động lòng người.Khi thủy triều bắt đầu lên những cơn sóng táp mạnh vào bờ đem theo hơi gió muối mằn mặn, cũng là lúc hoàng hôn buông dần phai. Mặt trời lặn xuống để nghỉ ngơi sau ngày dài. Lúc này, tôi có thể nhìn rõ được hình ảnh mặt trời. Một vầng hào quang đỏ to tròn như một chiếc mâm đồng khổng lồ. Mặt trời rực lửa đầy quyền lực như một ông vua ngự trị cả bầu trời cao. Dần dần những ánh sáng yếu hơn nhuốm màu lên cả những cảnh vật xung quanh. Nước biển, bờ cát, bầu trời.. tất cả đều nhuốm màu đo đỏ hồng hồng của ánh mặt trời cuối ngày. Mặt biển trở thành mặt cắt ngăn cách bầu trời xa xăm. Mặt trời cứ thế từ từ như chìm xuống biển sâu, để lại không gian những nỗi buồn không tên. Để lại trên trời cao thưa thớt vài ngôi sao sớm. Giờ đây trời dần tối, tiếng sóng biển vỗ mạnh hơn, trên bờ cát xuất hiện những khách du lịch cùng nhau tản bộ hóng gió biển mát lạnh làm sảng khoái con người. Tôi vừa đi trên bãi cát vừa luyến tiếc hoàng hôn, một cảnh đẹp hùng vĩ tráng lệ làm con người ta phải nghiêng mình nể phục thiên nhiên.
Sau những ngày tham quan nơi đây em biết thêm được bao điều mới mẻ và thú vị. Thiên nhiên xung quanh ta quả là đẹp đẽ, hấp dẫn vô cùng! Tạm biệt với biển xanh, cát trắng, lồng lộng làn gió đại dương, tôi thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rưng rưng khó tả.
Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh, một năm học nhanh chóng trôi đi, chúng tôi chính thức bước vào kì nghỉ hè. Trong cái nắng chói chang của mùa hè, các khu vui chơi, nghỉ mát là sự lựa chọn yêu thích của rất nhiều người. Nhưng thật may mắn, tôi không cần phải chen chân ở những chốn đông đúc đó. Nơi tôi sống gần biển, và nơi đây cũng là nơi đẹp nhất mà mỗi mùa hè tôi được chiêm ngưỡng.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nhỏ gần bờ biển của thành phố Nam Định, một vùng biển yên bình, đầy nắng và gió. Cát và cái vị mặn mòi của gió biển đã dần trở nên quen thuộc trong kí ức của tôi.
Không giống như mùa đông lạnh lẽo, đêm dài, ngày mới bừng sáng ở vùng biển quê tôi từ sớm. Không có tiếng gà gáy vang như những miền đồng bằng, sáng sớm, phía Đông, ông mặt trời lặng lẽ nhô lên trên mặt biển, ánh nắng ban mai hồng hồng dần buông xuống khắp không gian, lẳng lặng trôi theo dòng nước biển ra xa xa mãi. Những cơn gió chạy lại từ khơi xa, làm mặt biển gợn sóng to sóng bé, xô đuổi nhau vỗ vào bờ cát trắng. Gió nô đùa với sóng rồi thổi vào đất liền, đánh thức những ngôi nhà ven biển bằng cái vị mặn mà nó mang theo. Trên cao, những chú chim hải âu dang rộng đôi cánh, chao liệng. Tiếng gió, tiếng sóng biển rì rào và tiếng chim hải âu ríu rít khiến cả vùng biển náo động hẳn lên.
Khói bếp từ những ngôi làng bay lên như tấm lụa mỏng, quyện vào nhau trên không trung. Âm thanh từ tất cả ngôi nhà trong vùng cùng vang lên, vùng biển trở vui tươi lạ thường. Một ngày mới lại bắt đầu trên quê tôi. Người lớn lục tục đi làm, trừ những người đánh bắt cá, những người khác đều có công việc trong thị trấn. Trẻ con được nghỉ hè, không đi học, chúng sung sướng í ới gọi nhau đi chơi, nô đùa trên những bờ cát ven biển. Tôi cũng cùng anh trai dạo chơi trên cát. Tôi thích cảm giác để chân trần chạy trên bờ cát trắng, những hạt cát mịn màng, mát rượi nhẹ nhàng chảy trôi qua những kẽ ngón chân, tinh nghịch như những đứa trẻ. Những vỏ sò thấp thoáng trên cát, mỗi vỏ sò đều mang trong mình tuổi thơ của rất nhiều đứa trẻ. Mùa hè, ánh nắng càng về trưa càng trở nên gay gắt. Lúc ấy, chạy trên cát, bạn sẽ thấy bỏng rát đôi chân.
Chiều rồi, biển vẫn trong xanh, gió rì rào thổi, xua tan cái nóng bức của mùa hè, Ngoài người dân quê tôi dạo chơi trên cát, khách phương xa, người trong thị trấn cũng kéo nhau đến đây chơi. Họ tụ tập, chụp ảnh, ngôi nhà thờ Đổ lúc nào cũng đầy người. Đó là một nhà thờ nhỏ, nằm nghiêng nghiêng gần phía bờ, thiết kế phương Tây và màu sơn đã bị thời gian, gió biển làm mờ nhạt của nó khiến nhiều người thích thú. Đây cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng những năm gần đây ở quê tôi.
Nhiều người dân quê tôi vẫn làm nghề đánh cá. Vì ngày hè oi nóng nên công việc đánh bắt cá bắt đầu từ sáng sớm. Người đánh cá nối nhau đẩy thuyền ra khơi, bước chân chắc nịch in rõ trên cát. Họ tạm biệt người nhà, hướng về phía khơi xa, quyết tâm giăng buồm cùng niềm hi vọng một ngày đánh bắt bội thu. Khi hoàng hôn dần buông xuống mặt biển, ánh nắng đỏ rực lại nhuộm kín không gian, đoàn thuyền đánh cá nối đuôi nhau trở về. Thuyền cập bến, khoang thuyền đầy cá, cá lục, cá chim…mang còn phì phò bong bóng xếp lẫn cùng những con tôm tươi roi rói, càng còn búng tanh tách là thành quả của một ngày đánh bắt. Người trên bờ đã chờ từ sớm, họ nhanh chóng chuyển cá tôm lên bờ. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch kịch thúng mủng của người bán, người mua đông vui, náo nhiệt.
Trời vãn chiều, mọi người dần tan, cá tôm được bán một phần, còn lại mang về gia đình để chế biến. Những sọt cá, sọt tôm được thương lái thu mua nằm gọn trên xe hàng, theo tiếng động cơ xa dần về phía các chợ trong thị trấn. Bãi cát trở về trạng thái bình yên, người về hết chỉ còn những con thuyền lặng im gối đầu nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Bóng tối dần bao trùm lấy biển, chờ khi trăng sao lên, mặt biển lấp lánh như tấm thảm nhung đen dập dờn, phản chiếu cả dải ngân hà xinh đẹp.
|
Hướng dẫn
Thế là một mùa hè nữa lại đến! Tôi hân hoan trong niềm vui rạo rực đón chào kì nghỉ hè đầy! Qua đi những tháng ngày học tập vất vả, bỏ qua sách vở một bên tôi trở về bên gia đinh cũng bạn bè đón chào một kì nghỉ hè đầy sôi động. Để thưởng cho sự cố gắng học tập của tôi trong suốt bao ngày qua bố mẹ đã thưởng cho tôi một chuyến chơi biển thật thú vị.
Tôi đã rất háo hức để đón chờ chuyến đi biển này. Ba tôi đã chuẩn bị cho cả nhà tôi một chuyến đi ba ngày hai đêm đến một bãi biển thật thơ mộng. Ngày đầu khi đặt chân đến đây tôi chóng ngợp trước khung cảnh rộng lớn toàn một màu xanh: xanh trời, xanh biển và xanh cây lá hoà quyện vào nhau, tạo nên thế giới thần tiên Tiếng sóng vỗ bờ, tiếng hàng dừa rì rào trong gió tất cả hòa cùng nhau khiến cho tâm hồn tôi thư thái sảng khoái lạ kì. Những căng thẳng mệt mỏi của kì thi như được biển gội rửa sạch. Đứng trước biển tôi thấy bản thân mình nhỏ bé đến lạ kì. Qủa thật biển là một trong những điều kì diệu mà con người được thừa hưởng từ bà mẹ thiên nhiên. Những người yêu thiên nhiên luôn thích đến biển để được hòa mình cùng từng con sóng xô vào bờ cát. Từng đợt, từng đợt sóng trắng nối nhau ào ạt vỗ bờ rồi lại rút ra xa, chẳng khác nào đám trẻ mê mải nô đùa không biết mệt. Mặt trời trên cao toả nắng vàng rực rỡ xuống biển xanh. Hàng ngàn người vui vẻ, ồn ào trên bãi tắm, tận hưởng không khí trong lành và làn nước mát lạnh của đại dương. Những chiếc phao nhiều màu dập dềnh trên sóng biếc. Những đứa bé bì bõm tập bơi, người tắm biển cả bãi biển ồn ão tấp nập. Trên bãi cát vàng những đứa trẻ nô đùa xếp những lâu đài cái, người lớn thì nằm tắm nắng dưới bóng ô bóng dừa tắm nắng,… Xa xa phía chân trời thỉnh thoảng ta trông thấy những cánh buồm của những con thuyền của ngư dân ra ngoài khơi đánh cá.
Suốt cả kì nghỉ tôi ấn tượng nhất với cảnh biển lúc hoàng hôn trên biển. Hoàng hôn trên biên mang một vẻ đẹp nguyên sơ động lòng người.Khi thủy triều bắt đầu lên những cơn sóng táp mạnh vào bờ đem theo hơi gió muối mằn mặn, cũng là lúc hoàng hôn buông dần phai. Mặt trời lặn xuống để nghỉ ngơi sau ngày dài. Lúc này, tôi có thể nhìn rõ được hình ảnh mặt trời. Một vầng hào quang đỏ to tròn như một chiếc mâm đồng khổng lồ. Mặt trời rực lửa đầy quyền lực như một ông vua ngự trị cả bầu trời cao. Dần dần những ánh sáng yếu hơn nhuốm màu lên cả những cảnh vật xung quanh. Nước biển, bờ cát, bầu trời.. tất cả đều nhuốm màu đo đỏ hồng hồng của ánh mặt trời cuối ngày. Mặt biển trở thành mặt cắt ngăn cách bầu trời xa xăm. Mặt trời cứ thế từ từ như chìm xuống biển sâu, để lại không gian những nỗi buồn không tên. Để lại trên trời cao thưa thớt vài ngôi sao sớm. Giờ đây trời dần tối, tiếng sóng biển vỗ mạnh hơn, trên bờ cát xuất hiện những khách du lịch cùng nhau tản bộ hóng gió biển mát lạnh làm sảng khoái con người. Tôi vừa đi trên bãi cát vừa luyến tiếc hoàng hôn, một cảnh đẹp hùng vĩ tráng lệ làm con người ta phải nghiêng mình nể phục thiên nhiên.
Sau những ngày tham quan nơi đây em biết thêm được bao điều mới mẻ và thú vị. Thiên nhiên xung quanh ta quả là đẹp đẽ, hấp dẫn vô cùng! Tạm biệt với biển xanh, cát trắng, lồng lộng làn gió đại dương, tôi thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rưng rưng khó tả.
Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh, một năm học nhanh chóng trôi đi, chúng tôi chính thức bước vào kì nghỉ hè. Trong cái nắng chói chang của mùa hè, các khu vui chơi, nghỉ mát là sự lựa chọn yêu thích của rất nhiều người. Nhưng thật may mắn, tôi không cần phải chen chân ở những chốn đông đúc đó. Nơi tôi sống gần biển, và nơi đây cũng là nơi đẹp nhất mà mỗi mùa hè tôi được chiêm ngưỡng.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nhỏ gần bờ biển của thành phố Nam Định, một vùng biển yên bình, đầy nắng và gió. Cát và cái vị mặn mòi của gió biển đã dần trở nên quen thuộc trong kí ức của tôi.
Không giống như mùa đông lạnh lẽo, đêm dài, ngày mới bừng sáng ở vùng biển quê tôi từ sớm. Không có tiếng gà gáy vang như những miền đồng bằng, sáng sớm, phía Đông, ông mặt trời lặng lẽ nhô lên trên mặt biển, ánh nắng ban mai hồng hồng dần buông xuống khắp không gian, lẳng lặng trôi theo dòng nước biển ra xa xa mãi. Những cơn gió chạy lại từ khơi xa, làm mặt biển gợn sóng to sóng bé, xô đuổi nhau vỗ vào bờ cát trắng. Gió nô đùa với sóng rồi thổi vào đất liền, đánh thức những ngôi nhà ven biển bằng cái vị mặn mà nó mang theo. Trên cao, những chú chim hải âu dang rộng đôi cánh, chao liệng. Tiếng gió, tiếng sóng biển rì rào và tiếng chim hải âu ríu rít khiến cả vùng biển náo động hẳn lên.
Khói bếp từ những ngôi làng bay lên như tấm lụa mỏng, quyện vào nhau trên không trung. Âm thanh từ tất cả ngôi nhà trong vùng cùng vang lên, vùng biển trở vui tươi lạ thường. Một ngày mới lại bắt đầu trên quê tôi. Người lớn lục tục đi làm, trừ những người đánh bắt cá, những người khác đều có công việc trong thị trấn. Trẻ con được nghỉ hè, không đi học, chúng sung sướng í ới gọi nhau đi chơi, nô đùa trên những bờ cát ven biển. Tôi cũng cùng anh trai dạo chơi trên cát. Tôi thích cảm giác để chân trần chạy trên bờ cát trắng, những hạt cát mịn màng, mát rượi nhẹ nhàng chảy trôi qua những kẽ ngón chân, tinh nghịch như những đứa trẻ. Những vỏ sò thấp thoáng trên cát, mỗi vỏ sò đều mang trong mình tuổi thơ của rất nhiều đứa trẻ. Mùa hè, ánh nắng càng về trưa càng trở nên gay gắt. Lúc ấy, chạy trên cát, bạn sẽ thấy bỏng rát đôi chân.
Chiều rồi, biển vẫn trong xanh, gió rì rào thổi, xua tan cái nóng bức của mùa hè, Ngoài người dân quê tôi dạo chơi trên cát, khách phương xa, người trong thị trấn cũng kéo nhau đến đây chơi. Họ tụ tập, chụp ảnh, ngôi nhà thờ Đổ lúc nào cũng đầy người. Đó là một nhà thờ nhỏ, nằm nghiêng nghiêng gần phía bờ, thiết kế phương Tây và màu sơn đã bị thời gian, gió biển làm mờ nhạt của nó khiến nhiều người thích thú. Đây cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng những năm gần đây ở quê tôi.
Nhiều người dân quê tôi vẫn làm nghề đánh cá. Vì ngày hè oi nóng nên công việc đánh bắt cá bắt đầu từ sáng sớm. Người đánh cá nối nhau đẩy thuyền ra khơi, bước chân chắc nịch in rõ trên cát. Họ tạm biệt người nhà, hướng về phía khơi xa, quyết tâm giăng buồm cùng niềm hi vọng một ngày đánh bắt bội thu. Khi hoàng hôn dần buông xuống mặt biển, ánh nắng đỏ rực lại nhuộm kín không gian, đoàn thuyền đánh cá nối đuôi nhau trở về. Thuyền cập bến, khoang thuyền đầy cá, cá lục, cá chim…mang còn phì phò bong bóng xếp lẫn cùng những con tôm tươi roi rói, càng còn búng tanh tách là thành quả của một ngày đánh bắt. Người trên bờ đã chờ từ sớm, họ nhanh chóng chuyển cá tôm lên bờ. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch kịch thúng mủng của người bán, người mua đông vui, náo nhiệt.
Trời vãn chiều, mọi người dần tan, cá tôm được bán một phần, còn lại mang về gia đình để chế biến. Những sọt cá, sọt tôm được thương lái thu mua nằm gọn trên xe hàng, theo tiếng động cơ xa dần về phía các chợ trong thị trấn. Bãi cát trở về trạng thái bình yên, người về hết chỉ còn những con thuyền lặng im gối đầu nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Bóng tối dần bao trùm lấy biển, chờ khi trăng sao lên, mặt biển lấp lánh như tấm thảm nhung đen dập dờn, phản chiếu cả dải ngân hà xinh đẹp.
|
Hướng dẫn
Mùa hạ là mùa thi, mùa chia li, nhưng cũng là mùa của những chuyến đi – những chuyến đi trong thời gian nghỉ hè. Kết thúc năm học đầu tiên tại mái trường trung học, tôi đón chào kỳ nghỉ hè bằng chuyến về thăm quê ngoại ở Yên Bái. Cảnh rừng núi Yên Bái là một cảnh đẹp mà tôi vô cùng ấn tượng trong hai tháng nghỉ hè.
Quê ngoại tôi thuộc tỉnh Yên Bái – một địa phương nổi tiếng bởi núi rừng thơ mộng, hùng vĩ. Tôi cùng chị gái rời xa vùng thị thành ồn áo, nóng nực, lên xe và đi tới nơi không khí bình yên, thoáng mát. Chiếc xe khách lăn bánh, bỏ lại sau lưng cảnh vật thành phố xa hoa và đầy khói bụi, cảnh núi rừng Yên Bái dần dần hiện ra trong tầm mắt tôi.
Từ xa nhìn lại đã thấy những dãy núi san sát, trùng điệp bên nhau. Từng ngọn núi cao thấp khác nhau, nhấp nhô nối tiếp nhau như một đường dích dắc chạy xa mãi tận chân trời. Ánh mặt trời rực rỡ bao phủ khắp muôn nơi. Cây xanh giăng kín núi, chỉ trơ ra một số quả đồi trồng cây non, những cây nhỏ nhỏ, xinh xinh, bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cây cao trông như những đứa trẻ cần được bảo vệ.
Nhà bà ngoại nằm trong làng cách chân núi xa xa. Đứng ở trong nhà nhìn ra nhiều khi chỉ thấy một màu xanh vô tận trong mắt. Con đường trong làng nhỏ và được đổ bê tông từ mấy năm trước, không giống như đường lên núi ngoằn ngoèo đất đỏ sậm. Đường cắt ngang chia nửa hai bên đồi, như một dải lụa, chạy qua những ngôi nhà và dòng suối trong vắt, có thể trông thấy đáy. Nước suối chảy róc rách ngày đêm vang lên âm thanh đặc trưng của núi rừng. Ngày hè, trời trong xanh, không có sương mù giăng núi, đứng xa cũng trông thấy những thác nước từ trên cao đổ xuống ầm ầm, bọt nước tung lên trắng xóa. Dưới chân núi là những đồng cỏ non xanh mướt, đàn trâu đàn bò thong dong gặm cỏ.
Sườn núi ngay trước mặt bao phủ bởi những vườn trè, nương ngô xanh ngắt. Đan xen trong đó có những cánh rừng hoa chuối đỏ tươi như những bông hoa điểm tô chonuis rừng xanh mát. Xa xa kia là những thửa ruộng bậc thang xanh màu lúa mới, ánh nắng hè vượt qua những đồi núi, chiếu xuống mặt nước ruộng long lanh lấp lánh. Thấp thoáng bóng dáng người địa phương thăm lúa, nhổ cỏ.
Không giống như nhiều năm trước, vùng quê này chỉ toàn nhà sàn. Hôm nay, xen giữa những ngôi nhà sàn nhỏ là nhiều làng xóm mới của người từ xuôi lên sinh sống, làm ăn. Nhà sàn qua nhiều năm cũng được xây dựng và làm mới rộng rãi, hiện đại hơn. Thấp thoáng xung quanh đã có những ngôi nhà xây bằng gạch vữa, mái ngói đỏ khang trang. Nhà bà ngoại cũng là nhà ngói đỏ, nhỏ nhỏ xinh xắn.
Sáng sớm, xung quanh đỉnh núi cao, sương mờ nhạt bao phủ, uốn lượn. Ông mặt trời lặng lẽ thức dậy, ánh nắng ban mai dần lan tỏa khắp muôn nơi. Từ những làng bản xung quanh, tiếng gà trống vang lên, cả vùng rừng núi cùng thức dậy, Khói bếp trăng trắng bay lượn trong làng bản, quyện vào nhau trên không trung. Cảnh núi rừng buổi sáng mùa hè bình yên và mát rượi.
Một ngày qua đi, khi hoàng hôn dần buông xuống, đàn trâu, đàn bò lộc cộc kéo về. Tiếng dê kêu be be, tiếng gà chiều và tiếng nói cười của những người đi làm về, tiếng nô đùa của đám trẻ con hòa vào nhau, vui tươi, nhộn nhịp. Các bếp nhà đã lên lửa, hương thơm ngọt ngào của cơm nếp xôi nhẹ nhàng lan tỏa, làm say lòng du khách thập phương và người dân nơi đây. Những con gà rừng được nướng vàng ươm, tỏa hương thơm hấp dẫn trong ánh lửa. Mùi hoa quả từ rừng xa bay về, khiến người ta cảm thấy cuộc sống núi rừng không ồn ào mà nhàn nhã, thoải mái.
Rừng núi nơi đây là một trong rất nhiều cánh rừng, núi đồi trên dải đất hình chữ S thân yêu. Cảnh rừng núi yên bình, trong lành thực sự khiến con người thoải mái, hạnh phúc. Dù chỉ vài lần ghé thăm nhưng khung cảnh nơi đây là khung cảnh đẹp nhất trong thời gian nghỉ hè mà tôi gặp được.
Tây Bắc luôn đẹp và đầy lôi cuốn một cách khó tả. Và nói tới Tây Bắc, có lẽ không nhiều người chưa từng nghe cái tên Mộc Châu, cao nguyên rộng lớn, tuyệt đẹp với những hang động, thác nước, rừng thông, đặc biệt là những đồi chè chạy dài tới cuối chân trời, tới mức chỉ những cánh chim mới biết khi nào con đường xanh ấy dừng lại và thật thú vị làm sao khi kì nghỉ này em được đi tham quan nơi đây.
Qua nhiều thế hệ, ở vào gia cảnh giàu sang hay bần hàn, người Việt vẫn giữ nét văn hóa với chén nước chè mời khách. Thưởng trà cũng trở thành thú chơi tao nhã với những ai thích sự sâu lắng khi được ngồi nhâm nhi hương vị lắng kết của đất trời. Hay như bát nước chè xanh dân dã chứa chan tình làng nghĩa xóm. Chính vì thế cây chè đã đi vào đời sống như thế, ấy vậy mà chẳng phải ai cũng một lần được sống giữa những đồi chè để tận hưởng hết vẻ đẹp của màu xanh đã làm nên thứ nước uống say đắm lòng người. Chè được trồng ở nhiều nơi nhưng phải lên miền trung du mới thấy chè mênh mông, xanh đến mát mắt.
|
Instruct
Summer is the season of exams, the season of separation, but also the season of trips - trips during summer vacation. After finishing my first year at high school, I welcomed the summer vacation with a trip to visit my maternal hometown in Yen Bai. The Yen Bai mountain forest scene is a beautiful scene that I was extremely impressed with during the two months of summer vacation.
My maternal hometown is in Yen Bai province - a locality famous for its poetic and majestic mountains and forests. My sister and I left the noisy, hot city, got in the car and went to a place with peaceful, cool air. The passenger car rolled away, leaving behind the luxurious and dusty cityscape, the Yen Bai mountains and forests gradually appeared in my sight.
Looking back from afar, we can see the mountain ranges close together, overlapping each other. Each mountain has different heights and lows, undulating one after another like a zigzag line running far into the horizon. Bright sunlight covers everywhere. Green trees cover the mountain, leaving only a few hills planted with young trees, small, beautiful trees, covered by layers and layers of tall trees that look like children in need of protection.
Grandmother's house is located in a village far away from the foot of the mountain. Standing inside the house and looking out, many times we only see endless blue in our eyes. The road in the village is small and concreted several years ago, unlike the winding road up the mountain with dark red soil. The road cuts in half on both sides of the hill, like a strip of silk, running past houses and a clear stream, the bottom of which can be seen. The gurgling stream water day and night echoes the typical sounds of the mountains and forests. On a summer day, the sky is clear, there is no fog covering the mountains, from afar you can see the waterfalls pouring down from above, roaring down, white foam splashing up. At the foot of the mountain are lush green grasslands, with herds of buffaloes and cows grazing leisurely.
The mountainside right in front is covered with green bamboo gardens and corn fields. Interwoven in it are forests of bright red banana flowers like flowers adorning the cool green forest. In the distance are green terraced fields the color of new rice, the summer sunlight passes over the hills and mountains, shining down on the sparkling water surface of the fields. There are glimpses of local people visiting rice fields and pulling weeds.
Unlike many years ago, this countryside is filled with only stilt houses. Today, among the small stilt houses are many new villages of people from the lowlands to live and do business. Over the years, stilt houses have been built and renovated to be more spacious and modern. Looming around, there are houses built of brick and mortar with spacious red tile roofs. Grandma's house is also a red tile house, small and lovely.
Early in the morning, around the top of the high mountain, faint mist covers and curls. The sun quietly woke up, the morning sunlight gradually spread everywhere. From the surrounding villages, the sound of roosters rang out, the whole mountainous area woke up, white kitchen smoke hovered in the villages, blending together in the air. Mountain and forest scene in a peaceful and cool summer morning.
One day passed, as dusk gradually fell, herds of buffaloes and cows came back. The bleating of goats, the sound of afternoon chickens, the laughter of people returning from work, and the playing sounds of children mixed together, happily and bustlingly. The kitchens are on fire, the sweet aroma of sticky rice gently spreads, captivating tourists from all over and the people here. The wild chickens are grilled until golden brown, giving off an attractive aroma in the firelight. The smell of fruit drifts in from the distant forest, making people feel that life in the mountains and forests is not noisy but leisurely and comfortable.
The mountains and forests here are one of many forests, mountains and hills on the beloved S-shaped strip of land. The peaceful, fresh mountain scenery really makes people comfortable and happy. Even though I've only visited a few times, the scenery here is the most beautiful scenery I've seen during summer vacation.
The Northwest is always indescribably beautiful and attractive. And speaking of the Northwest, perhaps not many people have never heard the name Moc Chau, a vast, beautiful plateau with caves, waterfalls, pine forests, especially tea hills running to the end of the horizon. to the point that only birds know when that green road stops and how interesting it is that this vacation I get to visit here.
Through many generations, whether in rich or poor families, Vietnamese people still maintain their culture of offering a cup of tea to guests. Enjoying tea has also become an elegant pastime for those who like the depth of sitting and sipping the flavors of heaven and earth. Or like a bowl of rustic green tea filled with neighborly love. That's why the tea tree has come into life like that, yet not everyone can once live among the tea hills to fully enjoy the beauty of the green color that makes this captivating drink. Tea is grown in many places, but you have to go to the midlands to see the immense, green tea that is cool to the eyes.
|
Hướng dẫn
Xuân qua, hè tới, ánh nắng gay gắt bao trùm khắp nơi nơi, nhiều gia đình vội vàng đi nghỉ mát, tạm tránh xa cái nóng như đổ lửa này. Gia đình tôi thì khác, chúng tôi vẫn ở lại quê hương, vui vẻ trải qua những tháng hè. Nếu có ai hỏi tôi: “Thời gian nghỉ hè, bạn có gặp đươc cảnh đẹp nào không?” tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: “Có chứ, đó là cánh đồng lúa quê tôi.”
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc đồng bằng Bắc Bộ, nơi được biết đến là một trong hai vựa lúa lớn nhất cả nước. Có lẽ vì vậy mà ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi đã dành tình cảm đặc biệt cho cánh đồng lúa mênh mông rộng lớn. Cánh đồng lúa quê hương tôi đẹp như một tấm thảm khổng lồ, mỗi mùa vụ qua đi, tấm thảm xinh đẹp ấy lại khoác lên một màu áo mới, thân thương và gần gũi vô cùng.
Mùa hạ đến mang theo đêm ngắn, ngày dài. Không giống như mùa đông đêm dài đằng đẵng, tiếng gà trống vừa cất lên, trời đã dần sáng tỏ. Cả miền quê cựa mình thức giấc. Đằng Đông, ông mặt trời cũng dần nhô lên cao, ánh nắng sớm tinh mơ dìu dịu hòa quyện cùng làn khói bếp màu trắng đục, quanh quẩn những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi. Ánh nắng khẽ vuốt ve, mơn trớn cả quê hương, tràn lan ra tới cánh đồng lúa. Nắng và gió khẽ vỗ về, đánh thức cánh đồng. Lúa mới cấy được một tháng, xanh mơn mở, những giọt sương sớm long lanh còn đọng lại trên lá lúa, lấp lánh dưới ánh mặt trời như những viên pha lê trong suốt, xinh đẹp. Ven các bờ lúa, mấy chú cò trắng phau phau thơ thẩn cúi đầu mổ mổ, chỉ cần nghe tiếng động nhẹ là hoảng hốt bay vù lên cao. Những cơn gió tinh nghịch đuổi nhau làm biển lúa dập dờn như sóng võ, những gợn sóng lúa lăn tăn, nối đuôi nhau chạy tít tận chân trời.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng hè dần trở nên gay gắt và rực rỡ hơn, xuyên qua những làn mây trắng bồng bềnh chiếu sáng cả cánh đồng mênh mông, bát ngát. Chiếc nón đã ngả màu và màu áo của các bác nông dân thoáng ẩn hiện, nhấp nhô giữa cánh đồng, tiếng lội nước bì bõm vang lên mang đến cho cả miền quê vẻ thanh bình, êm ả lạ thường.
Ngày lặng lẽ trôi đi, dù nắng vẫn gay gắt nhưng gió trên đồng vẫn vù vù thổi, đứng cạnh cánh đồng lúa, mọi nóng bức, oi ả của mùa hè dường như tan biến hết. Rồi hoàng hôn dàn buông xuống, nắng bớt gay gắt hơn, ánh nắng chói chang dịu dịu màu đỏ rực, điểm tô lên màu xanh mơn mởn của lúa mới một sắc đỏ óng ánh. Các bác nông dân ra thăm lúa, nhổ cô lục tục ra về, cánh đồng lúa lại chìm vào khoảng không vô tận vốn quen thuộc cuối ngày.
Mặt trời xuống núi đằng Tây, bóng tối bắt đầu kéo quân xâm chiếm cả không gian. Trời xẩm tối dần, ánh điện sáng trưng lần lượt bừng lên trong mỗi nhà. Mọi người đã quây quần bên nhau, chỉ còn cánh đồng hòa mình vào màn đêm, lặng lẽ nuôi nấng những mầm non trong từng cây lúa. Âm thanh của côn trùng vang lên khắp cánh đồng, râm ran xao động. Trăng lên, ánh trăng bàng bạc lại vuốt ve, ôm ấp cánh đồng, đưa đồng lúa vào giấc ngủ yên bình, còn lúa vẫn bám chặt lấy đất và nước, sức sống vẫn chảy trong thân, nuôi dưỡng những tinh hoa của đất trời và con người, để một mai thức dậy đem đến những hạt gạo trắng trong.
Một ngày, cánh đồng lúa mang nhiều sắc thái khác nhau. Một năm nó lại đem về cho vùng quê nhỏ bé này một sắc màu riêng biệt. Một năm hai mùa vụ, mùa xuân và mùa hè chính là mùa gieo mạ, làm đất và cấy trồng. Mạ non mới cấy, xanh mơn mởn trong gió. Thời gian trôi đi, nhờ có nắng mưa của đất trời và tấm lòng của người nông dân, lúa lớn lên rồi kết tinh thành những hạt sữa non, thơm ngon ẩn mình trong lớp vỏ, tiếp tục hấp thụ đủ tinh hoa trở nên săn chắc. Hè bây giờ, lúa còn chưa vào thì con gái. Chịu đủ nắng đủ mưa, vượt qua những cơn bão tháng 7, một ngày kia, cả cánh đồng sẽ bảo nhau cùng chín, dần ngả màu vàng ươm. Cánh đồng lúa khi ấy giống như một tấm thảm màu vàng khổng lồ, rực rỡ và đong đầy ấm no. Hương lúa chín khẽ lan tỏa khắp không gian hứa hẹn một mùa màng bội thu. Đến ngày thu hoạch, cả gia đình cùng nhau ra đồng gặt lúa. Những bông lúa chĩu nặng lấp lánh trong mắt người nông dân. Đem lúa về sân phơi, cả cánh đồng chỉ xòn lại những gốc rạ trơ trọi. Rồi người ta lại bận rộn làm đất, gieo mạ, cấy cày, mùa này nối tiếp mùa kia. Đã thành quy luật, cánh đồng lúa bận rộn quanh năm với con người.
Tôi yêu sao cánh đồng lúa quê mình, không chỉ là điểm tựa của bao gia đình nơi đây mà còn là khung cảnh đẹp nhất của vùng quê đơn sơ, giản dị. Nó dần trở thành biểu tượng quê hương trong trái tim mỗi người con quê tôi, để rồi khi xa quê vẫn bồi hồi, thổn thức:
“Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn.”
“Quê hương em biết bao tươi đẹp
Đồng lúa xanh núi rừng ngàn cây”
Đây là câu hát mà tôi thích nhất. Hè đã về, bố mẹ quyết định cho tôi về thăm quê ngoại. Quê ngoại tôi ở xa nên đây là lần đầu tiên tôi được về thăm. Từ trung du được về đồng bằng, tôi thấy rất nhiều điều mới lạ và tôi thích thú nhất chính là cánh đồng lúa trải rộng tít tắp tới tận chân trời.
Vừa bước xuống xe, tôi đã choáng ngợp trước cánh đồng. Nơi tôi đứng nhìn thẳng ra cánh đồng lúa đang rộ chín. Có lẽ đã bắt đầu vào mùa thu hoạch. Cánh đồng lúa trải một màu vàng óng, nhìn từ xa trông như một tấm thảm khổng lồ. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Hương lúa thoang thoảng lan theo trong gió. Những tia nắng đầu tiên phớt nhẹ đây đó trên các thửa ruộng còn chìm trong màn sương bạc làm cho cả biển lúa xao động tạo thành những làn sóng nhẹ xô đuổi nhau chạy mãi ra xa. Ánh nắng ban mai đã tỏa sáng khắp nơi trên cánh đồng. Ngọn gió thổi rì rào như các cây lúa đang nói chuyện với nhau. Nắng đã lên cao, cánh đồng lúa bây giờ đã ánh lên màu pha vàng tươi sáng. Xa xa, đàn cò trắng bay rập rờn làm tăng thêm vẻ đẹp của đồng quê. Đã đến giờ các cô chú đã bắt đầu vào công việc của mình. Những chiếc nón trắng xen giữa biển lúa vàng trông thật đẹp mắt. Họ đang đưa những chiếc liềm để cắt lúa thật là nhanh. Người các cô chú ướt đẫm mồ hôi. Vừa làm việc, họ vừa ca hát rất vui. Từng khóm lúa ngả nghiêng vì bông lúa vừa dài lại vừa to. Bông lúa trĩu nặng hạt đều tăm tắp, chắc mẩy uốn cong mềm mại, ngả vào nhau thì thầm trò chuyện. Lúa là cây có một lá mầm, rễ chùm. Lá bao quanh thân, có nhiều phiến dài và mỏng. Trong một năm có hai vụ lúa: Vụ chiêm và vụ xuân. Nhìn những hạt lúa mẩy vàng tôi thầm nghĩ: Không biết có bao nhiêu giọt mồ hôi rơi xuống thước đất kia, bao nhiêu trí tuệ của những người nông dân đã tạo nên những hạt thóc mẩy vàng. Tôi chợt nhớ đến câu ca dao:
“Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”
Cây lúa đóng vai trò chính, chủ yếu trong việc cung cấp lương thực cho nhân dân Việt Nam, nó góp phần làm giàu đất nước qua việc xuất khẩu thu ngoại tệ. Ngày nay, Việt Nam được xem là một trong các nước có sản lượng lúa, gạo xuất khẩu thứ hai trên thế giới. Cây lúa không chỉ mang lại đời sống no đủ mà còn trở thành một nét đẹp trong đời sống văn hóa tinh thần của người Việt. Trước đây, cây lúa hạt gạo chỉ đem lại no đủ cho con người, thì ngày nay nó còn có thể làm giàu cho người nông dân và cho cả đất nước nếu chúng ta biết biến nó thành thứ hàng hóa có giá trị.
|
Hướng dẫn
Xuân qua, hè tới, ánh nắng gay gắt bao trùm khắp nơi nơi, nhiều gia đình vội vàng đi nghỉ mát, tạm tránh xa cái nóng như đổ lửa này. Gia đình tôi thì khác, chúng tôi vẫn ở lại quê hương, vui vẻ trải qua những tháng hè. Nếu có ai hỏi tôi: “Thời gian nghỉ hè, bạn có gặp đươc cảnh đẹp nào không?” tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: “Có chứ, đó là cánh đồng lúa quê tôi.”
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc đồng bằng Bắc Bộ, nơi được biết đến là một trong hai vựa lúa lớn nhất cả nước. Có lẽ vì vậy mà ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi đã dành tình cảm đặc biệt cho cánh đồng lúa mênh mông rộng lớn. Cánh đồng lúa quê hương tôi đẹp như một tấm thảm khổng lồ, mỗi mùa vụ qua đi, tấm thảm xinh đẹp ấy lại khoác lên một màu áo mới, thân thương và gần gũi vô cùng.
Mùa hạ đến mang theo đêm ngắn, ngày dài. Không giống như mùa đông đêm dài đằng đẵng, tiếng gà trống vừa cất lên, trời đã dần sáng tỏ. Cả miền quê cựa mình thức giấc. Đằng Đông, ông mặt trời cũng dần nhô lên cao, ánh nắng sớm tinh mơ dìu dịu hòa quyện cùng làn khói bếp màu trắng đục, quanh quẩn những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi. Ánh nắng khẽ vuốt ve, mơn trớn cả quê hương, tràn lan ra tới cánh đồng lúa. Nắng và gió khẽ vỗ về, đánh thức cánh đồng. Lúa mới cấy được một tháng, xanh mơn mở, những giọt sương sớm long lanh còn đọng lại trên lá lúa, lấp lánh dưới ánh mặt trời như những viên pha lê trong suốt, xinh đẹp. Ven các bờ lúa, mấy chú cò trắng phau phau thơ thẩn cúi đầu mổ mổ, chỉ cần nghe tiếng động nhẹ là hoảng hốt bay vù lên cao. Những cơn gió tinh nghịch đuổi nhau làm biển lúa dập dờn như sóng võ, những gợn sóng lúa lăn tăn, nối đuôi nhau chạy tít tận chân trời.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng hè dần trở nên gay gắt và rực rỡ hơn, xuyên qua những làn mây trắng bồng bềnh chiếu sáng cả cánh đồng mênh mông, bát ngát. Chiếc nón đã ngả màu và màu áo của các bác nông dân thoáng ẩn hiện, nhấp nhô giữa cánh đồng, tiếng lội nước bì bõm vang lên mang đến cho cả miền quê vẻ thanh bình, êm ả lạ thường.
Ngày lặng lẽ trôi đi, dù nắng vẫn gay gắt nhưng gió trên đồng vẫn vù vù thổi, đứng cạnh cánh đồng lúa, mọi nóng bức, oi ả của mùa hè dường như tan biến hết. Rồi hoàng hôn dàn buông xuống, nắng bớt gay gắt hơn, ánh nắng chói chang dịu dịu màu đỏ rực, điểm tô lên màu xanh mơn mởn của lúa mới một sắc đỏ óng ánh. Các bác nông dân ra thăm lúa, nhổ cô lục tục ra về, cánh đồng lúa lại chìm vào khoảng không vô tận vốn quen thuộc cuối ngày.
Mặt trời xuống núi đằng Tây, bóng tối bắt đầu kéo quân xâm chiếm cả không gian. Trời xẩm tối dần, ánh điện sáng trưng lần lượt bừng lên trong mỗi nhà. Mọi người đã quây quần bên nhau, chỉ còn cánh đồng hòa mình vào màn đêm, lặng lẽ nuôi nấng những mầm non trong từng cây lúa. Âm thanh của côn trùng vang lên khắp cánh đồng, râm ran xao động. Trăng lên, ánh trăng bàng bạc lại vuốt ve, ôm ấp cánh đồng, đưa đồng lúa vào giấc ngủ yên bình, còn lúa vẫn bám chặt lấy đất và nước, sức sống vẫn chảy trong thân, nuôi dưỡng những tinh hoa của đất trời và con người, để một mai thức dậy đem đến những hạt gạo trắng trong.
Một ngày, cánh đồng lúa mang nhiều sắc thái khác nhau. Một năm nó lại đem về cho vùng quê nhỏ bé này một sắc màu riêng biệt. Một năm hai mùa vụ, mùa xuân và mùa hè chính là mùa gieo mạ, làm đất và cấy trồng. Mạ non mới cấy, xanh mơn mởn trong gió. Thời gian trôi đi, nhờ có nắng mưa của đất trời và tấm lòng của người nông dân, lúa lớn lên rồi kết tinh thành những hạt sữa non, thơm ngon ẩn mình trong lớp vỏ, tiếp tục hấp thụ đủ tinh hoa trở nên săn chắc. Hè bây giờ, lúa còn chưa vào thì con gái. Chịu đủ nắng đủ mưa, vượt qua những cơn bão tháng 7, một ngày kia, cả cánh đồng sẽ bảo nhau cùng chín, dần ngả màu vàng ươm. Cánh đồng lúa khi ấy giống như một tấm thảm màu vàng khổng lồ, rực rỡ và đong đầy ấm no. Hương lúa chín khẽ lan tỏa khắp không gian hứa hẹn một mùa màng bội thu. Đến ngày thu hoạch, cả gia đình cùng nhau ra đồng gặt lúa. Những bông lúa chĩu nặng lấp lánh trong mắt người nông dân. Đem lúa về sân phơi, cả cánh đồng chỉ xòn lại những gốc rạ trơ trọi. Rồi người ta lại bận rộn làm đất, gieo mạ, cấy cày, mùa này nối tiếp mùa kia. Đã thành quy luật, cánh đồng lúa bận rộn quanh năm với con người.
Tôi yêu sao cánh đồng lúa quê mình, không chỉ là điểm tựa của bao gia đình nơi đây mà còn là khung cảnh đẹp nhất của vùng quê đơn sơ, giản dị. Nó dần trở thành biểu tượng quê hương trong trái tim mỗi người con quê tôi, để rồi khi xa quê vẫn bồi hồi, thổn thức:
“Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn.”
“Quê hương em biết bao tươi đẹp
Đồng lúa xanh núi rừng ngàn cây”
Đây là câu hát mà tôi thích nhất. Hè đã về, bố mẹ quyết định cho tôi về thăm quê ngoại. Quê ngoại tôi ở xa nên đây là lần đầu tiên tôi được về thăm. Từ trung du được về đồng bằng, tôi thấy rất nhiều điều mới lạ và tôi thích thú nhất chính là cánh đồng lúa trải rộng tít tắp tới tận chân trời.
Vừa bước xuống xe, tôi đã choáng ngợp trước cánh đồng. Nơi tôi đứng nhìn thẳng ra cánh đồng lúa đang rộ chín. Có lẽ đã bắt đầu vào mùa thu hoạch. Cánh đồng lúa trải một màu vàng óng, nhìn từ xa trông như một tấm thảm khổng lồ. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Hương lúa thoang thoảng lan theo trong gió. Những tia nắng đầu tiên phớt nhẹ đây đó trên các thửa ruộng còn chìm trong màn sương bạc làm cho cả biển lúa xao động tạo thành những làn sóng nhẹ xô đuổi nhau chạy mãi ra xa. Ánh nắng ban mai đã tỏa sáng khắp nơi trên cánh đồng. Ngọn gió thổi rì rào như các cây lúa đang nói chuyện với nhau. Nắng đã lên cao, cánh đồng lúa bây giờ đã ánh lên màu pha vàng tươi sáng. Xa xa, đàn cò trắng bay rập rờn làm tăng thêm vẻ đẹp của đồng quê. Đã đến giờ các cô chú đã bắt đầu vào công việc của mình. Những chiếc nón trắng xen giữa biển lúa vàng trông thật đẹp mắt. Họ đang đưa những chiếc liềm để cắt lúa thật là nhanh. Người các cô chú ướt đẫm mồ hôi. Vừa làm việc, họ vừa ca hát rất vui. Từng khóm lúa ngả nghiêng vì bông lúa vừa dài lại vừa to. Bông lúa trĩu nặng hạt đều tăm tắp, chắc mẩy uốn cong mềm mại, ngả vào nhau thì thầm trò chuyện. Lúa là cây có một lá mầm, rễ chùm. Lá bao quanh thân, có nhiều phiến dài và mỏng. Trong một năm có hai vụ lúa: Vụ chiêm và vụ xuân. Nhìn những hạt lúa mẩy vàng tôi thầm nghĩ: Không biết có bao nhiêu giọt mồ hôi rơi xuống thước đất kia, bao nhiêu trí tuệ của những người nông dân đã tạo nên những hạt thóc mẩy vàng. Tôi chợt nhớ đến câu ca dao:
“Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”
Cây lúa đóng vai trò chính, chủ yếu trong việc cung cấp lương thực cho nhân dân Việt Nam, nó góp phần làm giàu đất nước qua việc xuất khẩu thu ngoại tệ. Ngày nay, Việt Nam được xem là một trong các nước có sản lượng lúa, gạo xuất khẩu thứ hai trên thế giới. Cây lúa không chỉ mang lại đời sống no đủ mà còn trở thành một nét đẹp trong đời sống văn hóa tinh thần của người Việt. Trước đây, cây lúa hạt gạo chỉ đem lại no đủ cho con người, thì ngày nay nó còn có thể làm giàu cho người nông dân và cho cả đất nước nếu chúng ta biết biến nó thành thứ hàng hóa có giá trị.
|
Hướng dẫn
“Bác Hồ, Người là tình yêu thiết tha nhất, trong lòng dân và trong trái tim nhân loại. Cả cuộc đời Bác chăm lo cho dân tộc Việt Nam”
Giai điệu tha thiết gợi nhắc đến tình thương bao la của Bác Hồ – người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc. Câu chuyện về tình yêu thương của Người, giấy bút không thể ghi chép đủ, chỉ có thể khắc sâu trong trái tim con người Việt Nam. Trong rất nhiều câu chuyện về Bác, có một câu chuyện mà nhân dân ta còn nhớ mãi, đặc biệt là bộ đội. Đó là câu chuyện về một đêm không ngủ của Người.
Thực dân Pháp đem chiến tranh đến đất nước ta, gieo rắc bao tội ác và khổ đau. Nhân dân kiên cường đứng lên, kháng chiến trong muôn vàn gian khổ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng. Các đơn vị đều gấp rút chuẩn bị, không dám lơ là, chậm chạp.
Ngay đêm trước khi chiến dịch phát động, Bác bất ngờ đến thăm một đơn vị, cùng các chiến sĩ trò chuyện, động viên và nghỉ lại. Anh em đồng chí có nhiều người mới được gặp Bác lần đầu, ai cũng ngạc nhiên và vui sướng. Mãi đến giờ đi ngủ, đơn vị mới tản ra, chào Bác và về ngủ, chuẩn bị tinh thần ngày mai làm nhiệm vụ. Giữa cánh rừng đại ngàn, mưa rơi làm tiết trời càng về khuya càng lạnh, các chiến sĩ nằm quây quần bên Bác.
Sau một ngày hành quân vất vả, mệt nhọc, cả đơn vị dần chìm vào giấc ngủ, tiếng hisrt thở và tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên. Bác nằm một lát, suy tư không ngủ được bèn ngồi dậy, đến bêm bếp lửa, cảm nhận gió lạnh vẫn lùa vào bèn nhẹ nhàng thêm củi vào bếp. Bác ngồi lặng im, bóng lưng gầy và chiếc áo vải nâu như chìm vào trong đêm tối, chỉ cí vầng trán cao và ánh mắt chất chứa những điều lớn lao phi thường là bừng sáng trong ánh lửa đỏ rực rỡ đang nhảy múa. Bác nhìn những chiến sĩ đang ngủ, những khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi rồi cẩn thận đứng lên, đi đến từng chỗ, chỉnh mảnh chăn bị xê dịch lại cho ngay ngắn.
Xong xuôi đâu đấy, Bác lại quay về bên bếp lửa, ngồi im. Có anh chiến sĩ lần đầu được gặp Bác, vui mừng và xúc động, nghĩ đến Bác ngủ gần cạnh liền trằn trọc, không yên. Anh chiến sĩ lén lút quan sát Bác, thấy Bác vẫn chưa ngủ thì ngạc nhiên hỏi nhỏ:
– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác còn chưa ngủ ạ? Ngoài trời vẫn lạnh lắm, Bác mau vào trong chăn rồi nghỉ ngơi thôi ạ.
Bác quay đầu nhìn anh bạn trẻ, ánh mắt Bác ấm áp và hiền từ như một người cha, gật đầu đáp lại:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai còn đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, Bác hãy còn khỏe lắm. Chú đừng lo lắng.
Nghe Bác trấn an, anh chiến sĩ vâng lời, lại nằm ngay ngắn, hai mắt từ từ nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, anh lo Bác tuổi cao, làm sao chịu được cơn rét rừng khắc nghiệt này, lo Bác ngã bệnh. Anh băn khoăn mãi rồi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Có lẽ lo lắng cho Bác nhiều, anh cứ ngủ rồi tỉnh, đến lần thứ ba, anh đánh mắt sang nhìn bếp lửa, thấy Bác vẫn ngồi lặng im, liền ngồi hẳn dậy. Giọng anh vô cùng hoảng hốt:
– Bác ơi! Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.
Bác lại nhìn anh chiến sĩ luôn lo lắng cho mình, nghĩa đến nhân dân, đến chiến sĩ ở xa, vầng trán cao thấm đượm suy tư, Bác nhẹ nói ra:
– Chú cứ ngủ đi thôi…Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được… Bác chỉ mong cho trời mau sáng.
Tiếng nói nặng trĩu lo âu và đong đầy yêu thương khiến anh chiến sĩ tào dâng xúc động. Anh thức dậy, đến ngồi bên Bác. Bác can ngăn, giục anh đi ngủ mãi, thấy anh kiên quyết liền thôi. Bác trở lại với nỗi lo âu và trăn trở của mình, ánh mắt xa xăm nhìn về đêm tối.
Màn dêm nhanh chóng qua đi, đêm qua là một đêm Bác không ngủ. Những hành động quan tâm và niềm suy tư của Bác, tình yêu thương Bác dành cho dân, cho nước khiến anh chiến sĩ bồi hồi nhớ mãi. Câu chuyện trở thành một trong số những câu chuyện về Người, quân và dân ta càng thấm thía tình yêu của Bác – tình yêu đã vượt qua cả đất trời.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người cha già dân tộc, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, Người đã tìm ra con đường đi mới cho Cách mạng Việt Nam, đưa người dân từng bước tiến lên và chạm vào được ánh sáng của hòa bình. Tuy nhiên, người không chỉ là một người dẫn đường tài ba, xuất chúng mà đối với mỗi người Việt Nam, Bác còn là một người cha, một người Bác thân yêu, luôn quan tâm đến những người dân bằng tất cả tình yêu thương chân thành nhất.
Để đưa Cách mạng Việt Nam thoát ra khỏi bóng đêm nô lệ, sau khi bôn ba khắp năm châu bốn bể trong suốt hai mươi năm ròng rã, Hồ Chí Minh đã tìm ra con đường cứu nước mới có thể đưa cách mạng Việt Nam cập bến thắng lợi. Người trực tiếp về nước lãnh đạo cách mạng, không những vậy, trong những ngày ở chiến khu Việt Bắc, trước sự dáo diết, điên cuồng của Thực dân Pháp, Người đã luôn ở bên, chỉ ra từng đường đi nước bước đúng đắn cho Cách mạng Việt Nam, hình ảnh của Người trong đêm khuya không ngủ suy tính vận nước, thức dậy dùng chăn của mình đắp cho người cháu chiến sĩ khiến cho ai nấy đều vô cùng cảm động về tấm lòng nhân từ, hết lòng vì dân vì nước của Người.
Trong một đêm mùa đông, khi cùng Bác hoạt động ở chiến khu Việt Bác, anh đội viên đã vô cùng xúc động trước những tình cảm yêu thương, chăm sóc của Bác dành cho mình, đồng thời cũng vô cùng đau lòng vì đã khuya Bác vẫn không thôi trăn trở về vận nước, suy tính đường lối, chiến lược sao cho Cách mạng Việt Nam có thể đi đến thắng lợi cuối cùng. Thức dậy vào giữa đêm, anh đội viên vô cùng bất ngờ vì trời đã khuya lắm rồi, vầng trăng cũng đã lên cao, soi sáng vằng vặc trong không gian, nhưng Bác vẫn chưa ngủ, Bác ngồi bên bàn làm việc của mình, khuôn mặt trầm tư, suy nghĩ. Có lẽ đêm nay Bác đã không ngủ.
Bên bếp lửa bập bùng, gương mặt suy tư nghiêm túc, những nếp nhăn trên trán của Người khiến cho anh đội viên vô cùng xúc động, mà trên hết là đau lòng. Vì dù cả ngày lãnh đạo kháng chiến vô cùng mệt mỏi, căng thẳng, ngỡ như đêm về Hồ Chí Minh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Nhưng không, Người không hề chợp mắt, vận nước đang khó khăn, Người không thể yên tâm nên đêm rồi vẫn trầm ngâm suy nghĩ, mong muốn tìm ra con đường đúng đắn nhất cho cách mạng Việt Nam. Anh đội viên xúc động trước tấm lòng cao cả, vĩ đại của Bác dành cho dân tộc, cách mạng Việt Nam, nhưng cũng đau lòng khôn nguôi vì Bác không ngủ.
Ngoài trời bắt đầu mưa lâm thâm. Com mưa rừng trong đêm mang theo cái lạnh buốt giá lanh. Bác cho thêm củi vào lửa, tiếng nổ lách tách, bếp lử hồng rực lên. Rồi Bác nhj nhàng đứng lên đến chố các anh ân cần, khẽ khéo lại chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng sợ các anh thức giấc. Bác yêu thương, lo lắng cho các anh bộ đội như tình cảm của người Cha đối với các con. Chợt, một anh đội viên thức dậy, thấy Bác vẫn chưa ngủ thổn thức cả nỗi lòng anh hỏi nhorL “Bác ơi, sao bây giờ Bác vẫn chưa ngủ, ngoài trời vẫn mưa, Bác có lạnh không?”
Giọng Bác ấm áp, hiền từ nói: “Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai còn đi đánh giặc, chú không phải lo đâu!”.
Anh nhỏ nhẻ: “Vâng ạ, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Được ở bên Bác anh bộ đội cảm nhận tình yêu thương bao lao vô bở bến còn ấm hơn mọi ngọn lửa. Chiến dịch vốn còn dài, còn nhiều gian khổ, khó khăn, đường đi thì hiểm trở, lắm dốc, lắm ụ. Bác không ngủ lấy sức đâu mà đi? Cuộc kháng chiến còn trường kì, vì vậy Bác không thể ngủ được. Gà đã gáy canh ba, rừng khuya sâu thăm thẳm, vắng lặng, vậy mà Bác vẫn chưa ngủ. Thức dây sau lần thứ ba, anh bội viên hốt hoảng giật mình vì Bác vẫn chưa ngủ. Bác vẫn ngồi đó, vẻ mặt đinh ninh, chòm sâu im phăng phắc. Anh đội viên quá lo lắng, nằng nặc mời Bác ngủ: “Mời Bác ngủ Bác ơi, trời sắp sáng rồi”
|
Hướng dẫn
“Bác Hồ, Người là tình yêu thiết tha nhất, trong lòng dân và trong trái tim nhân loại. Cả cuộc đời Bác chăm lo cho dân tộc Việt Nam”
Giai điệu tha thiết gợi nhắc đến tình thương bao la của Bác Hồ – người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc. Câu chuyện về tình yêu thương của Người, giấy bút không thể ghi chép đủ, chỉ có thể khắc sâu trong trái tim con người Việt Nam. Trong rất nhiều câu chuyện về Bác, có một câu chuyện mà nhân dân ta còn nhớ mãi, đặc biệt là bộ đội. Đó là câu chuyện về một đêm không ngủ của Người.
Thực dân Pháp đem chiến tranh đến đất nước ta, gieo rắc bao tội ác và khổ đau. Nhân dân kiên cường đứng lên, kháng chiến trong muôn vàn gian khổ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng. Các đơn vị đều gấp rút chuẩn bị, không dám lơ là, chậm chạp.
Ngay đêm trước khi chiến dịch phát động, Bác bất ngờ đến thăm một đơn vị, cùng các chiến sĩ trò chuyện, động viên và nghỉ lại. Anh em đồng chí có nhiều người mới được gặp Bác lần đầu, ai cũng ngạc nhiên và vui sướng. Mãi đến giờ đi ngủ, đơn vị mới tản ra, chào Bác và về ngủ, chuẩn bị tinh thần ngày mai làm nhiệm vụ. Giữa cánh rừng đại ngàn, mưa rơi làm tiết trời càng về khuya càng lạnh, các chiến sĩ nằm quây quần bên Bác.
Sau một ngày hành quân vất vả, mệt nhọc, cả đơn vị dần chìm vào giấc ngủ, tiếng hisrt thở và tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên. Bác nằm một lát, suy tư không ngủ được bèn ngồi dậy, đến bêm bếp lửa, cảm nhận gió lạnh vẫn lùa vào bèn nhẹ nhàng thêm củi vào bếp. Bác ngồi lặng im, bóng lưng gầy và chiếc áo vải nâu như chìm vào trong đêm tối, chỉ cí vầng trán cao và ánh mắt chất chứa những điều lớn lao phi thường là bừng sáng trong ánh lửa đỏ rực rỡ đang nhảy múa. Bác nhìn những chiến sĩ đang ngủ, những khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi rồi cẩn thận đứng lên, đi đến từng chỗ, chỉnh mảnh chăn bị xê dịch lại cho ngay ngắn.
Xong xuôi đâu đấy, Bác lại quay về bên bếp lửa, ngồi im. Có anh chiến sĩ lần đầu được gặp Bác, vui mừng và xúc động, nghĩ đến Bác ngủ gần cạnh liền trằn trọc, không yên. Anh chiến sĩ lén lút quan sát Bác, thấy Bác vẫn chưa ngủ thì ngạc nhiên hỏi nhỏ:
– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác còn chưa ngủ ạ? Ngoài trời vẫn lạnh lắm, Bác mau vào trong chăn rồi nghỉ ngơi thôi ạ.
Bác quay đầu nhìn anh bạn trẻ, ánh mắt Bác ấm áp và hiền từ như một người cha, gật đầu đáp lại:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai còn đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, Bác hãy còn khỏe lắm. Chú đừng lo lắng.
Nghe Bác trấn an, anh chiến sĩ vâng lời, lại nằm ngay ngắn, hai mắt từ từ nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, anh lo Bác tuổi cao, làm sao chịu được cơn rét rừng khắc nghiệt này, lo Bác ngã bệnh. Anh băn khoăn mãi rồi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Có lẽ lo lắng cho Bác nhiều, anh cứ ngủ rồi tỉnh, đến lần thứ ba, anh đánh mắt sang nhìn bếp lửa, thấy Bác vẫn ngồi lặng im, liền ngồi hẳn dậy. Giọng anh vô cùng hoảng hốt:
– Bác ơi! Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.
Bác lại nhìn anh chiến sĩ luôn lo lắng cho mình, nghĩa đến nhân dân, đến chiến sĩ ở xa, vầng trán cao thấm đượm suy tư, Bác nhẹ nói ra:
– Chú cứ ngủ đi thôi…Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được… Bác chỉ mong cho trời mau sáng.
Tiếng nói nặng trĩu lo âu và đong đầy yêu thương khiến anh chiến sĩ tào dâng xúc động. Anh thức dậy, đến ngồi bên Bác. Bác can ngăn, giục anh đi ngủ mãi, thấy anh kiên quyết liền thôi. Bác trở lại với nỗi lo âu và trăn trở của mình, ánh mắt xa xăm nhìn về đêm tối.
Màn dêm nhanh chóng qua đi, đêm qua là một đêm Bác không ngủ. Những hành động quan tâm và niềm suy tư của Bác, tình yêu thương Bác dành cho dân, cho nước khiến anh chiến sĩ bồi hồi nhớ mãi. Câu chuyện trở thành một trong số những câu chuyện về Người, quân và dân ta càng thấm thía tình yêu của Bác – tình yêu đã vượt qua cả đất trời.
Chủ tịch Hồ Chí Minh là người cha già dân tộc, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, Người đã tìm ra con đường đi mới cho Cách mạng Việt Nam, đưa người dân từng bước tiến lên và chạm vào được ánh sáng của hòa bình. Tuy nhiên, người không chỉ là một người dẫn đường tài ba, xuất chúng mà đối với mỗi người Việt Nam, Bác còn là một người cha, một người Bác thân yêu, luôn quan tâm đến những người dân bằng tất cả tình yêu thương chân thành nhất.
Để đưa Cách mạng Việt Nam thoát ra khỏi bóng đêm nô lệ, sau khi bôn ba khắp năm châu bốn bể trong suốt hai mươi năm ròng rã, Hồ Chí Minh đã tìm ra con đường cứu nước mới có thể đưa cách mạng Việt Nam cập bến thắng lợi. Người trực tiếp về nước lãnh đạo cách mạng, không những vậy, trong những ngày ở chiến khu Việt Bắc, trước sự dáo diết, điên cuồng của Thực dân Pháp, Người đã luôn ở bên, chỉ ra từng đường đi nước bước đúng đắn cho Cách mạng Việt Nam, hình ảnh của Người trong đêm khuya không ngủ suy tính vận nước, thức dậy dùng chăn của mình đắp cho người cháu chiến sĩ khiến cho ai nấy đều vô cùng cảm động về tấm lòng nhân từ, hết lòng vì dân vì nước của Người.
Trong một đêm mùa đông, khi cùng Bác hoạt động ở chiến khu Việt Bác, anh đội viên đã vô cùng xúc động trước những tình cảm yêu thương, chăm sóc của Bác dành cho mình, đồng thời cũng vô cùng đau lòng vì đã khuya Bác vẫn không thôi trăn trở về vận nước, suy tính đường lối, chiến lược sao cho Cách mạng Việt Nam có thể đi đến thắng lợi cuối cùng. Thức dậy vào giữa đêm, anh đội viên vô cùng bất ngờ vì trời đã khuya lắm rồi, vầng trăng cũng đã lên cao, soi sáng vằng vặc trong không gian, nhưng Bác vẫn chưa ngủ, Bác ngồi bên bàn làm việc của mình, khuôn mặt trầm tư, suy nghĩ. Có lẽ đêm nay Bác đã không ngủ.
Bên bếp lửa bập bùng, gương mặt suy tư nghiêm túc, những nếp nhăn trên trán của Người khiến cho anh đội viên vô cùng xúc động, mà trên hết là đau lòng. Vì dù cả ngày lãnh đạo kháng chiến vô cùng mệt mỏi, căng thẳng, ngỡ như đêm về Hồ Chí Minh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Nhưng không, Người không hề chợp mắt, vận nước đang khó khăn, Người không thể yên tâm nên đêm rồi vẫn trầm ngâm suy nghĩ, mong muốn tìm ra con đường đúng đắn nhất cho cách mạng Việt Nam. Anh đội viên xúc động trước tấm lòng cao cả, vĩ đại của Bác dành cho dân tộc, cách mạng Việt Nam, nhưng cũng đau lòng khôn nguôi vì Bác không ngủ.
Ngoài trời bắt đầu mưa lâm thâm. Com mưa rừng trong đêm mang theo cái lạnh buốt giá lanh. Bác cho thêm củi vào lửa, tiếng nổ lách tách, bếp lử hồng rực lên. Rồi Bác nhj nhàng đứng lên đến chố các anh ân cần, khẽ khéo lại chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng sợ các anh thức giấc. Bác yêu thương, lo lắng cho các anh bộ đội như tình cảm của người Cha đối với các con. Chợt, một anh đội viên thức dậy, thấy Bác vẫn chưa ngủ thổn thức cả nỗi lòng anh hỏi nhorL “Bác ơi, sao bây giờ Bác vẫn chưa ngủ, ngoài trời vẫn mưa, Bác có lạnh không?”
Giọng Bác ấm áp, hiền từ nói: “Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai còn đi đánh giặc, chú không phải lo đâu!”.
Anh nhỏ nhẻ: “Vâng ạ, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Được ở bên Bác anh bộ đội cảm nhận tình yêu thương bao lao vô bở bến còn ấm hơn mọi ngọn lửa. Chiến dịch vốn còn dài, còn nhiều gian khổ, khó khăn, đường đi thì hiểm trở, lắm dốc, lắm ụ. Bác không ngủ lấy sức đâu mà đi? Cuộc kháng chiến còn trường kì, vì vậy Bác không thể ngủ được. Gà đã gáy canh ba, rừng khuya sâu thăm thẳm, vắng lặng, vậy mà Bác vẫn chưa ngủ. Thức dây sau lần thứ ba, anh bội viên hốt hoảng giật mình vì Bác vẫn chưa ngủ. Bác vẫn ngồi đó, vẻ mặt đinh ninh, chòm sâu im phăng phắc. Anh đội viên quá lo lắng, nằng nặc mời Bác ngủ: “Mời Bác ngủ Bác ơi, trời sắp sáng rồi”
|
Hướng dẫn
Chiến tranh đã lùi xa vào quá khứ nhưng nỗi đau mà nó còn lưu lại vẫn in sâu trong trái tim những người đang sống. Có rất nhiều câu chuyện trong chiến tranh mỗi lần nhắc lại là một lần người nghe đau đớn xót xa. Có một câu chuyện mà có lẽ người Việt Nam ai cũng biết, đặc biệt là những người lính, câu chuyện về Lượm – một chú bé liên lạc nhỏ tuổi mà dũng cảm.
Năm 1949, thực dân Pháp dáo diết đàn áp cách mạng Việt Nam, mở những cuộc tấn quy mô lớn lên chiến khu Việt Bắc nhằm tiêu diệt Đảng, tiêu diệt chính phủ, kết thúc chiến tranh. Cách mạng Việt Nam lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn nhưng quân và dân ta vẫn đồng sức đồng lòng không lùi bước. Toàn dân kể cả người già, phụ nữ, trẻ em đều tam gia kháng chiến. Một trong những hoạt động quan trọng nhất của Cách mạng lúc bất giờ là liên lạc giữa chiến khu với các địa phương trong cả nước. Người thực hiện công tác ấy phải nhanh nhẹn, thông minh, dũng cảm và tuyệt đối trung thành.
Lượm là một trong những đồng chí liên lạc gan dạ, nhanh trí. Cậu tên thật là Nông Văn Dền, dù mới mười một tuổi nhưng đã xung phong làm liên lạc. Quân địch bớt cảnh giác hơn với chú bé nhỏ tuổi nhưng bản chất ác liệt của chúng vẫn khiến công tác liên lạc nguy hiểm vô cùng. Hành trình liên lạc muôn vàn khó khăn, địch kiểm tra và giám sát trùng trùng nhưng Lượm chưa bao giờ sợ hãi, nụ cười và niềm lạc quan luôn thường trực trên con người em.
Chú bé 11 tuổi, dáng người loắt choắt, nhỏ nhắn, dáng vẻ hồn nhiên. Chiếc ca nô đội lệch, trông rất đáng yêu. Cái đầu nhỏ nghênh nghênh, miệng lúc nào cũng huýt sáo vang, giai điệu vang lên đầy vui vẻ. Bước chân chú bé nhanh nhẹn thoăn thoắt giống như con chim chích nhảy nhót tung tăng trên đường.
Trên đường làm liên lạc, Lượm gặp rất nhiều chiến sĩ, chú bé lễ phép, gặp ai cũng chào hỏi, dáng vẻ hồn nhiên khiến mọi người yêu quý. Nhắc đến Lượm, các đồng chí đều nhớ tới chú bé hoạt bát, khi được hỏi: “Làm liên lạc cháu có thấy vất vả không, có sợ không?” thì chỉ tự hào rằng: “Cháu làm liên lạc không thấy vất vả tí nào, không bằng các chú các anh ngày đêm chiến đấu. Nhiều lúc nguy hiểm, nghĩ đến Cách mạng, đến Bác Hồ thì cháu không sợ nữa. Cháu chỉ sợ địch bắt được thì Cách mạng ngày càng khó khăn thôi.” Ai cũng khâm phục chú bé dũng cảm, thích đồn Mang Cá hơn ở nhà, tuổi nhỏ mà gan dạ, thông minh.
Lượm vui vẻ và lạc quan, nhưng lúc nào cũng giơ tay nghiêm trang: “Chào đồng chí” trước khi chia tay, miệng vẫn cười dễ thương. Trong quá trình hoạt động, chú bé cũng ý thức được nhiệm vụ của mình nên luôn nhanh chóng truyền thư rồi rời đi, bảo vệ bí mật và tránh bị địch nghi ngờ. Tình thế Cách mạng căng thẳng, cao trào, thấy thư “Thượng Khẩn” không thể chậm chễ, Lượm không màng an nguye, vượt qua mưa bom bão đạn, muốn nhanh chóng đưa tin cho cán bộ.
Nhưng viên đạn quân thù đã ghim sâu vào trái tim em – trái tim vẫn hừng hực lửa cháy yêu nước. Khi còn cách căn cứ ta vài bước chân, em ngã xuống, thật đau lòng thay, viên đạn vô tình, khốc liệt đã gim vào người em, Lượm ngã xuống, một dòng máu đỏ tươi, miệng vẫn lấp lánh nụ cười đầy hồn nhiên. Lượm hi sinh.
Sự hi sinh của Lượm đã để lại trong lòng những người còn sống vô vàn tiếc thương. Chú bé nhỏ tuổi đã anh dũng hi sinh cho độc lập tự do của Tổ quốc, em ra đi khi chưa kịp trưởng thành. Để rồi sau này, nhà thơ Tố Hữu vẫn tưởng niệm em, sáng tác bài thơ về chú bé liên lạc – Lượm.
“Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,
Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng…”
Việt Nam ta từ trước đến nay vốn là một đất nước anh hùng, chiến tranh nổ ra thì mọi người dân Việt Nam đều đồng khởi đứng lên đấu tranh, chống lại quân cướp nước. Điều đáng nói là trong dân tộc anh hùng đó, không chỉ có những bậc nam nhi đầu đội trời chân đạp đất làm nên những chiến công vang lừng, mà ngay cả những người phụ nữ, người già, trẻ em cũng đều trở thành những người chiến sĩ quả cảm khi đất nước đứng trước màn đêm nô lệ. Tinh thần chiến đấu toàn dân luôn sục sôi trong trái tim mỗi con người thế trong cuộc chiến, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp những cậu bé xung phong tham gia vào phong trào cứu nước. Một trong những cậu bé anh hùng đó chính là chú bé Lượm.
Đó là vào những năm 1949, khi thực dân Pháp dáo diết đàn áp cách mạng Việt Nam, mở những cuộc tấn quy mô lớn lên chiến khu Việt Bắc nhằm tiêu diệt Đảng, tiêu diệt chính phủ, kết thúc chiến tranh. Cách mạng Việt Nam lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn nhưng những người dân Việt Nam không hề lùi bước mà kiên cường đấu tranh chống Pháp. Một trong những việc quan trọng nhất của cách mạng ngày ấy chính là công tác liên lạc giữa chiến khu với các địa phương trong cả nước. Và người thực hiện những công tác liên lạc đó không chỉ thành thạo đường mà còn phải vô cùng dũng cảm, bởi trên đường đưa tin bất cứ lúc nào cũng có thể bị giặc bắt hay bị đạn lạc của chiến tranh làm cho hi sinh.
Và điều bất ngờ hơn cả là trên mảnh đất của những anh hùng ấy, không chỉ có những người trưởng thành có ý thức chiến đấu chống giặc, mà ngay cả những cậu bé mười hai mười ba tuổi cũng tràn lòng căm thù và tinh thần chống giặc sâu sắc. Cậu bé Lượm là một cậu bé như vậy, dù còn nhỏ tuổi nhưng Lượm đã tình nguyện xung phong làm công tác đưa tin cho cán bộ. Ở độ tuổi của Lượm thì quân giặc cũng mất cảnh giác hơn, nhưng không phải vì vậy mà tránh được những hiểm nguy cận kề của chiến tranh. Hành trình đưa tin của Lượm không phải chỉ trải qua một hai khó khăn, mà đôi khi chỉ một hành động bất cẩn cũng có thể khiến em hi sinh, nhưng ở cậu bé Lượm luôn có tinh thần lạc quan yêu đời, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, kể cả khi em đã hi sinh cho đất nước thì nụ cười ấy cũng chưa bao giờ tắt.
Lượm là một chú bé tầm mười hai, mười ba tuổi, dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu thể hiện ra ngay ở hình dáng bên ngoài của em, đó là một chú bé có vóc dáng nhỏ bé, loắt choắt, đầu đội chiếc mũ ca nô, nhưng sự đáng yêu thể hiện ngay trong cách đội mũ ấy. Bởi Lượm không đội ngay ngắn bao giờ, lúc nào cũng đội lệch, cái đầu thì nghênh nghênh, miệng lúc nào cũng huýt sáo, hát lên những bài hát đầy vui vẻ. Dáng vẻ tươi vui, bước chân nhanh nhẹn khiến cho người nhìn liên tưởng em như những chú chim chích với đôi chân nhảy nhanh thoăn thoắt trên đường.
Trên đường làm công tác liên lạc, Lượm gặp nhiều những người lính, những người bộ đội đang làm nhiệm vụ. Cậu bé rất lễ phép, hễ gặp ai thì cũng chào hỏi nhiệt tình, khi được các chú hỏi han thì cậu bé rất tự hào nói với các chú rằng: Cháu đang làm công tác liên lạc, khi những người lính hỏi cậu bé không sợ à? Thì cậu bé rất khảng khái thể hiện được niềm yêu thích với công việc liên lạc của mình: Thích lắm chú ạ. Và điều khiến cho những người lính khâm phục hơn nữa ở cậu bé này, chính là tinh thần kiên cường, dũng cảm của cậu bé, chú nói ở đồn Mang Cá thích hơn ở nhà. Có lẽ cái “thích” mà cậu bé Lượm nói đến đó chính là cái ý nghĩa cao đẹp của công việc liên lạc mang lại.
|
Hướng dẫn
Chiến tranh đã lùi xa vào quá khứ nhưng nỗi đau mà nó còn lưu lại vẫn in sâu trong trái tim những người đang sống. Có rất nhiều câu chuyện trong chiến tranh mỗi lần nhắc lại là một lần người nghe đau đớn xót xa. Có một câu chuyện mà có lẽ người Việt Nam ai cũng biết, đặc biệt là những người lính, câu chuyện về Lượm – một chú bé liên lạc nhỏ tuổi mà dũng cảm.
Năm 1949, thực dân Pháp dáo diết đàn áp cách mạng Việt Nam, mở những cuộc tấn quy mô lớn lên chiến khu Việt Bắc nhằm tiêu diệt Đảng, tiêu diệt chính phủ, kết thúc chiến tranh. Cách mạng Việt Nam lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn nhưng quân và dân ta vẫn đồng sức đồng lòng không lùi bước. Toàn dân kể cả người già, phụ nữ, trẻ em đều tam gia kháng chiến. Một trong những hoạt động quan trọng nhất của Cách mạng lúc bất giờ là liên lạc giữa chiến khu với các địa phương trong cả nước. Người thực hiện công tác ấy phải nhanh nhẹn, thông minh, dũng cảm và tuyệt đối trung thành.
Lượm là một trong những đồng chí liên lạc gan dạ, nhanh trí. Cậu tên thật là Nông Văn Dền, dù mới mười một tuổi nhưng đã xung phong làm liên lạc. Quân địch bớt cảnh giác hơn với chú bé nhỏ tuổi nhưng bản chất ác liệt của chúng vẫn khiến công tác liên lạc nguy hiểm vô cùng. Hành trình liên lạc muôn vàn khó khăn, địch kiểm tra và giám sát trùng trùng nhưng Lượm chưa bao giờ sợ hãi, nụ cười và niềm lạc quan luôn thường trực trên con người em.
Chú bé 11 tuổi, dáng người loắt choắt, nhỏ nhắn, dáng vẻ hồn nhiên. Chiếc ca nô đội lệch, trông rất đáng yêu. Cái đầu nhỏ nghênh nghênh, miệng lúc nào cũng huýt sáo vang, giai điệu vang lên đầy vui vẻ. Bước chân chú bé nhanh nhẹn thoăn thoắt giống như con chim chích nhảy nhót tung tăng trên đường.
Trên đường làm liên lạc, Lượm gặp rất nhiều chiến sĩ, chú bé lễ phép, gặp ai cũng chào hỏi, dáng vẻ hồn nhiên khiến mọi người yêu quý. Nhắc đến Lượm, các đồng chí đều nhớ tới chú bé hoạt bát, khi được hỏi: “Làm liên lạc cháu có thấy vất vả không, có sợ không?” thì chỉ tự hào rằng: “Cháu làm liên lạc không thấy vất vả tí nào, không bằng các chú các anh ngày đêm chiến đấu. Nhiều lúc nguy hiểm, nghĩ đến Cách mạng, đến Bác Hồ thì cháu không sợ nữa. Cháu chỉ sợ địch bắt được thì Cách mạng ngày càng khó khăn thôi.” Ai cũng khâm phục chú bé dũng cảm, thích đồn Mang Cá hơn ở nhà, tuổi nhỏ mà gan dạ, thông minh.
Lượm vui vẻ và lạc quan, nhưng lúc nào cũng giơ tay nghiêm trang: “Chào đồng chí” trước khi chia tay, miệng vẫn cười dễ thương. Trong quá trình hoạt động, chú bé cũng ý thức được nhiệm vụ của mình nên luôn nhanh chóng truyền thư rồi rời đi, bảo vệ bí mật và tránh bị địch nghi ngờ. Tình thế Cách mạng căng thẳng, cao trào, thấy thư “Thượng Khẩn” không thể chậm chễ, Lượm không màng an nguye, vượt qua mưa bom bão đạn, muốn nhanh chóng đưa tin cho cán bộ.
Nhưng viên đạn quân thù đã ghim sâu vào trái tim em – trái tim vẫn hừng hực lửa cháy yêu nước. Khi còn cách căn cứ ta vài bước chân, em ngã xuống, thật đau lòng thay, viên đạn vô tình, khốc liệt đã gim vào người em, Lượm ngã xuống, một dòng máu đỏ tươi, miệng vẫn lấp lánh nụ cười đầy hồn nhiên. Lượm hi sinh.
Sự hi sinh của Lượm đã để lại trong lòng những người còn sống vô vàn tiếc thương. Chú bé nhỏ tuổi đã anh dũng hi sinh cho độc lập tự do của Tổ quốc, em ra đi khi chưa kịp trưởng thành. Để rồi sau này, nhà thơ Tố Hữu vẫn tưởng niệm em, sáng tác bài thơ về chú bé liên lạc – Lượm.
“Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,
Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng…”
Việt Nam ta từ trước đến nay vốn là một đất nước anh hùng, chiến tranh nổ ra thì mọi người dân Việt Nam đều đồng khởi đứng lên đấu tranh, chống lại quân cướp nước. Điều đáng nói là trong dân tộc anh hùng đó, không chỉ có những bậc nam nhi đầu đội trời chân đạp đất làm nên những chiến công vang lừng, mà ngay cả những người phụ nữ, người già, trẻ em cũng đều trở thành những người chiến sĩ quả cảm khi đất nước đứng trước màn đêm nô lệ. Tinh thần chiến đấu toàn dân luôn sục sôi trong trái tim mỗi con người thế trong cuộc chiến, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp những cậu bé xung phong tham gia vào phong trào cứu nước. Một trong những cậu bé anh hùng đó chính là chú bé Lượm.
Đó là vào những năm 1949, khi thực dân Pháp dáo diết đàn áp cách mạng Việt Nam, mở những cuộc tấn quy mô lớn lên chiến khu Việt Bắc nhằm tiêu diệt Đảng, tiêu diệt chính phủ, kết thúc chiến tranh. Cách mạng Việt Nam lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn nhưng những người dân Việt Nam không hề lùi bước mà kiên cường đấu tranh chống Pháp. Một trong những việc quan trọng nhất của cách mạng ngày ấy chính là công tác liên lạc giữa chiến khu với các địa phương trong cả nước. Và người thực hiện những công tác liên lạc đó không chỉ thành thạo đường mà còn phải vô cùng dũng cảm, bởi trên đường đưa tin bất cứ lúc nào cũng có thể bị giặc bắt hay bị đạn lạc của chiến tranh làm cho hi sinh.
Và điều bất ngờ hơn cả là trên mảnh đất của những anh hùng ấy, không chỉ có những người trưởng thành có ý thức chiến đấu chống giặc, mà ngay cả những cậu bé mười hai mười ba tuổi cũng tràn lòng căm thù và tinh thần chống giặc sâu sắc. Cậu bé Lượm là một cậu bé như vậy, dù còn nhỏ tuổi nhưng Lượm đã tình nguyện xung phong làm công tác đưa tin cho cán bộ. Ở độ tuổi của Lượm thì quân giặc cũng mất cảnh giác hơn, nhưng không phải vì vậy mà tránh được những hiểm nguy cận kề của chiến tranh. Hành trình đưa tin của Lượm không phải chỉ trải qua một hai khó khăn, mà đôi khi chỉ một hành động bất cẩn cũng có thể khiến em hi sinh, nhưng ở cậu bé Lượm luôn có tinh thần lạc quan yêu đời, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, kể cả khi em đã hi sinh cho đất nước thì nụ cười ấy cũng chưa bao giờ tắt.
Lượm là một chú bé tầm mười hai, mười ba tuổi, dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu thể hiện ra ngay ở hình dáng bên ngoài của em, đó là một chú bé có vóc dáng nhỏ bé, loắt choắt, đầu đội chiếc mũ ca nô, nhưng sự đáng yêu thể hiện ngay trong cách đội mũ ấy. Bởi Lượm không đội ngay ngắn bao giờ, lúc nào cũng đội lệch, cái đầu thì nghênh nghênh, miệng lúc nào cũng huýt sáo, hát lên những bài hát đầy vui vẻ. Dáng vẻ tươi vui, bước chân nhanh nhẹn khiến cho người nhìn liên tưởng em như những chú chim chích với đôi chân nhảy nhanh thoăn thoắt trên đường.
Trên đường làm công tác liên lạc, Lượm gặp nhiều những người lính, những người bộ đội đang làm nhiệm vụ. Cậu bé rất lễ phép, hễ gặp ai thì cũng chào hỏi nhiệt tình, khi được các chú hỏi han thì cậu bé rất tự hào nói với các chú rằng: Cháu đang làm công tác liên lạc, khi những người lính hỏi cậu bé không sợ à? Thì cậu bé rất khảng khái thể hiện được niềm yêu thích với công việc liên lạc của mình: Thích lắm chú ạ. Và điều khiến cho những người lính khâm phục hơn nữa ở cậu bé này, chính là tinh thần kiên cường, dũng cảm của cậu bé, chú nói ở đồn Mang Cá thích hơn ở nhà. Có lẽ cái “thích” mà cậu bé Lượm nói đến đó chính là cái ý nghĩa cao đẹp của công việc liên lạc mang lại.
|
Hướng dẫn
Tôi tự hào khi bản thân mình là một người lính. Ở tuổi hai mươi tôi tự hào vì bản thân mình đã góp một phần công sức nhỏ bé của mình để bảo vệ đất nước, bảo vệ quê hương và hơn hết là bảo vệ gia đình của mình. Sống và chiến đấu những tháng ngày khắc khổ gian lao, nguy hiểm chập chùng nhưng với tôi những khó khăn ấy không thể vùi lấp đi ý chí quyết tâm quyết thắng của bản thân mình. Tôi luôn tự nhủ với mình là phải làm theo tấm gương Bác, đi theo con đường của Đảng cố gắng hết mình góp một phần nhỏ bé đánh đuổi quân thù. Và rồi những tháng năm chiến đấu luôn là những tháng năm kỉ niệm khó phai trong lòng tôi, và có lẽ kỉ niệm được gặp Bác, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc luôn là một kỉ niệm khó phai trong suốt cuộc đời người lính.
Ngày ấy là vào mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô… Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi. Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại nơi trú quân và đơn vị của tôi là một trong số đó. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác không ngủ. Ấn tượng với tôi lúc này đó là dáng vẻ của Người. Người ngồi đó, bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng. Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán, tiếng những chú ếch nhái trong đêm vang vọng. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đông lửa và lặng lẽ nhìn Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến, Bác sợ các cháu của Bác lạnh. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác đi rất nhẹ từng bước từng bước kẽ khàng như sợ rằng mình có thể đánh thức phá vỡ giấc ngủ sau của các cháu. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ như một người cha, người mẹ luôn lo lắng cho những đứa con thân yêu của mình. Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:
-Bác ơi, khuya rồi sao Bác không ngủ ạ? Bác ngủ sớm kẻo trời lạnh. – Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn tôi ân cần khuyên nhủ:
-Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai đánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi cái lạnh nơi rừng sâu sẽ khiến Bác ốm mất thôi. Thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi bèn lên tiếng:
-Bác ơi! Xin Bác chợp mắt một chút cho khỏe ạ! Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi: -Cháu đừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng, tránh sao cho khỏi ướt! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho chiến sĩ, dân công, cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc. Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng.
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là bao câu chuyện có thực về lối sống giản dị, thanh bạch và tình yêu thương bao la dành cho đất và người Việt Nam. Đến hôm nay, cuộc chiến đã lùi xa nhưng có một câu chuyện về Người trong kháng chiến mà tôi vẫn luôn nhớ mãi.
Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi chợt nhớ về những ngày còn hành quân gian khổ, cách mạng còn vô vàn khó khăn. Lúc bấy giờ, tôi chỉ là một anh lính mới trong hàng trăm thanh niên xung phong lên đường nhập ngũ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô… Nhận được lệnh từ cấp trên, chúng tôi ráo riết chuẩn bị kĩ càng, quyết tâm phối hợp các chiến trường để giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Cả đoàn anh em vui mừng lắm, ai cũng muốn được trò chuyện với Bác, nghe Bác nói, nhưng đêm khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác phải nghỉ ngơi nên đành chào Bác quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, cả lũ chúng tôi nằm quây quần bên Bác để thêm phần ấm áp.
Lần đầu tiên được gặp Bác nên tôi cứ vui mừng, phấn khởi mãi, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà trằn trọc đến nửa đêm vẫn mơ màng không thể nhắm mắt ngủ. Đồng chí xung quanh đã dần chìm vào giấc ngủ say vì một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và tiếng ngáy vang lên đều đặn. Tôi vẫn mắt lúc nhắm lúc mở, không ngủ yên. Nghĩ đến Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người chứ không dám nhổm dậy.
Thấy hình dáng Bác xa xa tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi, Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác trầm ngâm, ngồi lặng yên bên bếp lửa. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhỏ lại, chỉ nghe tiếng mưa lác đác rơi. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy gầy và mái tóc đã bạc ít nhiều của Bác, tà áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt Bác hiền hòa, ấm áp. Bác nghiêng người ngồi đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực.
Tôi cố gắng lặng yên để quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của Bác. Một lát sau, Bác lại nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ ngủ của từng đồng chí, cúi người vén lại những mảnh chân xê dịch cho ngay ngắn. Nhìn bóng dáng Bác đi qua đi lại, tôi cảm thấy mình như lạc vào giấc mộng, giống như trông thấy cha tôi ngày còn bé, cũng cẩn thận và chu đáo như thế. Tôi do dự rồi nhẹ giọng thốt lên:
– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác chưa ngủ? Mưa ở ngoài còn rơi, Bác nghỉ ngơi đi ạ!
Bác đang vén chăn cho người đồng chí nằm phía gần cửa lều nhất, nghe tiếng tôi bèn quay lại, hình như Bác cũng ngạc nhiên vì tôi vẫn còn thức, ánh mắt Bác trìu mến như ánh mắt cha tôi:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, vả lại Bác vẫn còn khỏe lắm! Chú đừng lo.
Nghe lời Bác, tôi vâng lời nằm ngay ngắn, cố gắng ép hai mắt nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, tôi thầm nghỉ thanh niên như chúng tôi còn trẻ khỏe mà cũng khó lòng chịu được cái rét của núi rừng, Bác đã tuổi cao, làm sao chịu được, tôi lo Bác đổ bệnh. Thời gian vẫn chậm chạp trôi đi, trời dần sáng, tôi cứ băn khoăn rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Lần thứ ba thức dậy, tôi đánh mắt nhìn sang, giật mình nhìn thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư nhìn ngọn lửa hồng.
Tôi gần như bật dậy, giọng nỏi hoảng hốt:
– Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.
Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, Bác vẫn ngồi như thế, vầng trán cao như trĩu nặng suy tư, Bác bảo:
– Chú cứ ngủ đi thôi…Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Bâc chỉ mong cho trời mau sáng. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được…
Tiếng nói lo âu và đầy yêu thương của Bác nhẹ vang lên trong đêm. Tôi chợt thấy xúc động vì tình thương bao la, sâu nặng của Bác. Bác lúc nào cũng trước lo cho dân, cho nước cho anh em, đồng chí rồi sau mới nghĩ đến mình.Giọng Bác vang lên trong đêm lạnh, như tiếng nói thân thương của dân tộc. Tình thương của Bác đã vượt ra cả trời đất mênh mông.
|
Hướng dẫn
Tôi tự hào khi bản thân mình là một người lính. Ở tuổi hai mươi tôi tự hào vì bản thân mình đã góp một phần công sức nhỏ bé của mình để bảo vệ đất nước, bảo vệ quê hương và hơn hết là bảo vệ gia đình của mình. Sống và chiến đấu những tháng ngày khắc khổ gian lao, nguy hiểm chập chùng nhưng với tôi những khó khăn ấy không thể vùi lấp đi ý chí quyết tâm quyết thắng của bản thân mình. Tôi luôn tự nhủ với mình là phải làm theo tấm gương Bác, đi theo con đường của Đảng cố gắng hết mình góp một phần nhỏ bé đánh đuổi quân thù. Và rồi những tháng năm chiến đấu luôn là những tháng năm kỉ niệm khó phai trong lòng tôi, và có lẽ kỉ niệm được gặp Bác, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc luôn là một kỉ niệm khó phai trong suốt cuộc đời người lính.
Ngày ấy là vào mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô… Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi. Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại nơi trú quân và đơn vị của tôi là một trong số đó. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác không ngủ. Ấn tượng với tôi lúc này đó là dáng vẻ của Người. Người ngồi đó, bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng. Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán, tiếng những chú ếch nhái trong đêm vang vọng. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đông lửa và lặng lẽ nhìn Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến, Bác sợ các cháu của Bác lạnh. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác đi rất nhẹ từng bước từng bước kẽ khàng như sợ rằng mình có thể đánh thức phá vỡ giấc ngủ sau của các cháu. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ như một người cha, người mẹ luôn lo lắng cho những đứa con thân yêu của mình. Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:
-Bác ơi, khuya rồi sao Bác không ngủ ạ? Bác ngủ sớm kẻo trời lạnh. – Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn tôi ân cần khuyên nhủ:
-Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai đánh giặc!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi cái lạnh nơi rừng sâu sẽ khiến Bác ốm mất thôi. Thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi bèn lên tiếng:
-Bác ơi! Xin Bác chợp mắt một chút cho khỏe ạ! Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi: -Cháu đừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng, tránh sao cho khỏi ướt! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho chiến sĩ, dân công, cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc. Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng.
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là bao câu chuyện có thực về lối sống giản dị, thanh bạch và tình yêu thương bao la dành cho đất và người Việt Nam. Đến hôm nay, cuộc chiến đã lùi xa nhưng có một câu chuyện về Người trong kháng chiến mà tôi vẫn luôn nhớ mãi.
Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi chợt nhớ về những ngày còn hành quân gian khổ, cách mạng còn vô vàn khó khăn. Lúc bấy giờ, tôi chỉ là một anh lính mới trong hàng trăm thanh niên xung phong lên đường nhập ngũ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô… Nhận được lệnh từ cấp trên, chúng tôi ráo riết chuẩn bị kĩ càng, quyết tâm phối hợp các chiến trường để giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Cả đoàn anh em vui mừng lắm, ai cũng muốn được trò chuyện với Bác, nghe Bác nói, nhưng đêm khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác phải nghỉ ngơi nên đành chào Bác quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, cả lũ chúng tôi nằm quây quần bên Bác để thêm phần ấm áp.
Lần đầu tiên được gặp Bác nên tôi cứ vui mừng, phấn khởi mãi, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà trằn trọc đến nửa đêm vẫn mơ màng không thể nhắm mắt ngủ. Đồng chí xung quanh đã dần chìm vào giấc ngủ say vì một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và tiếng ngáy vang lên đều đặn. Tôi vẫn mắt lúc nhắm lúc mở, không ngủ yên. Nghĩ đến Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người chứ không dám nhổm dậy.
Thấy hình dáng Bác xa xa tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi, Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác trầm ngâm, ngồi lặng yên bên bếp lửa. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhỏ lại, chỉ nghe tiếng mưa lác đác rơi. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy gầy và mái tóc đã bạc ít nhiều của Bác, tà áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt Bác hiền hòa, ấm áp. Bác nghiêng người ngồi đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực.
Tôi cố gắng lặng yên để quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của Bác. Một lát sau, Bác lại nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ ngủ của từng đồng chí, cúi người vén lại những mảnh chân xê dịch cho ngay ngắn. Nhìn bóng dáng Bác đi qua đi lại, tôi cảm thấy mình như lạc vào giấc mộng, giống như trông thấy cha tôi ngày còn bé, cũng cẩn thận và chu đáo như thế. Tôi do dự rồi nhẹ giọng thốt lên:
– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác chưa ngủ? Mưa ở ngoài còn rơi, Bác nghỉ ngơi đi ạ!
Bác đang vén chăn cho người đồng chí nằm phía gần cửa lều nhất, nghe tiếng tôi bèn quay lại, hình như Bác cũng ngạc nhiên vì tôi vẫn còn thức, ánh mắt Bác trìu mến như ánh mắt cha tôi:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, vả lại Bác vẫn còn khỏe lắm! Chú đừng lo.
Nghe lời Bác, tôi vâng lời nằm ngay ngắn, cố gắng ép hai mắt nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, tôi thầm nghỉ thanh niên như chúng tôi còn trẻ khỏe mà cũng khó lòng chịu được cái rét của núi rừng, Bác đã tuổi cao, làm sao chịu được, tôi lo Bác đổ bệnh. Thời gian vẫn chậm chạp trôi đi, trời dần sáng, tôi cứ băn khoăn rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Lần thứ ba thức dậy, tôi đánh mắt nhìn sang, giật mình nhìn thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư nhìn ngọn lửa hồng.
Tôi gần như bật dậy, giọng nỏi hoảng hốt:
– Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.
Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, Bác vẫn ngồi như thế, vầng trán cao như trĩu nặng suy tư, Bác bảo:
– Chú cứ ngủ đi thôi…Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Bâc chỉ mong cho trời mau sáng. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được…
Tiếng nói lo âu và đầy yêu thương của Bác nhẹ vang lên trong đêm. Tôi chợt thấy xúc động vì tình thương bao la, sâu nặng của Bác. Bác lúc nào cũng trước lo cho dân, cho nước cho anh em, đồng chí rồi sau mới nghĩ đến mình.Giọng Bác vang lên trong đêm lạnh, như tiếng nói thân thương của dân tộc. Tình thương của Bác đã vượt ra cả trời đất mênh mông.
|
Hướng dẫn
Chiến tranh là mất mát, là đau thương. Trong khói lửa đạn bom khốc liệt của cuộc chiến, có rất nhiều người đã mãi mãi nằm xuống. Có những người ra đi khi tuổi thanh xuân còn đang dang dở, cũng có những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành. Lượm là một đứa trẻ như thế. Câu chuyện về Lượm – chú bé liên lạc dũng cảm là câu chuyện mà sau này, chúng tôi mãi mãi không thể quên.
Nhớ lại những tháng năm lịch sử ấy, vượt lên những đau thương, cả dân tộc đều chung sức đồng lòng chiến đấu. Thực dân Pháp nhẫn tâm dìm nhân dân ta vào trong bể máu, phẫn nộ dâng cao, phong trào yêu nước cũng ngày cành mạnh mẽ. Lãnh đạo cấp trên truyền xuống công văn, lệnh cho tôi và một số đồng chí khác chuyển từ Huế về Hà Nội hoạt động. Một lần, tôi vô tình đến phố Hàng Bè. Lúc chìm trong dòng người xung quanh, một cậu bé dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhanh nhẹn đến gần tôi. Cậu bé đi xa, tôi đã thấy tronh tay xuất hiện mật khẩu và một bức mật thư. Cách mạng khi ấy còn hoạt động trong bí mật, lẫn tránh con mắt của thực dân, tôi cũng không gọi cậu bé lại hỏi thăm, chỉ cất kĩ lá thư, nhìn theo bóng người nhỏ bé, tung tăng nhảy chân sáo rồi khuất dần sau dòng người tấp nập.
Một thời gian sau đó, trong một buổi họp mặt ở đơn vị, các đồng chí kể tôi mới biết cậu bé tên thật là Nông Văn Dền, mọi người hay gọi là Lượm, đang làm liên lạc cho mặt trận Việt Minh. Tôi gặp Lượm, vẫn mũ ca nô đội lệnh và khuôn mặt trẻ con lanh lợi, thông minh. Lượm thấy tôi thì nhận ra ngay, lẽ phép chào hỏi. Tôi ngồi cạnh Lượm, tò mò hỏi:
– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Lần trước cháu giao thư mà chú không tiện hỏi chuyện.
Lượm cười tươi, nụ cười của cậu bé trẻ tuổi đầy sức sống, làm tôi dường như cũng vui vẻ theo:
– Cháu 11 tuổi rồi chú ạ! Hôm ấy, cháu cũng lo lắng, truyền xong là vội đi luôn, sợ quân địch theo dõi, phát hiện ra. Chẳng may chúng bắt được, Cách mạng ta lại thêm bề khó khăn.
Tôi hơi giật mình nghe câu trả lời của Lượm, thầm khâm phục cậu bé nhỏ tuổi mà suy nghĩ chu đáo, dũng cảm. Sợ địch phát hiện bí mật, Cách mạng bại lộ, nguy hiểm chứ không sợ mình bị bắt, bị tra tấn, thậm chí bị giết. Tôi bèn vỗ vai khích lệ đồng chí liên lạc nhỏ tuổi mà yêu nước, nhanh trí:
– Khá lắm! Vậy cháu đi liên lạc có thấy vất vả không?
Lượm nghịch cây cỏ mào gà trong tay, ánh mắt cậu bé mới 11 tuổi bừng sáng lên:
– Cháu thì không thấy vất vả chú ạ. Đi liên lạc, có lúc nguy hiểm gần kề, máy bay địch, đạn bắn bay vèo vèo trên đầu nhưng vui lắm ạ. Cháu nghĩ đến thắng lợi không xa, nghĩ đến Bác Hồ và các chú ngày đêm chiến đấu thì không thấy vất vả hay sợ hãi nữa. Cháu chỉ mong mình liên lạc được nhanh hơn để giúp Cách mạng sớm ngày thắng lợi, quân ta bớt hi sinh thôi ạ.
Chú cháu tôi cứ ngồi trò chuyện mãi đến khi có đồng chí đến gọi. Lượm lại tiếp tục đi liên lạc, cậu bé đứng dậy, nghiêm trang giơ tay chào tôi: “Chào đồng chí”. Tôi bật cười rồi cũng giơ tay chào lại. Tôi trở về hoạt động bí mật. Cách mạng đang bước vào giai đoạn gấp rút, cao trào và căng thẳng hơn. Nhưng tôi không nghĩ đến, lần đó lại là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lượm.
Một lần lâu sau đó, tôi gặp lại đồng chí từng giới thiệu Lượm với tôi ngày trước, hỏi thăm cậu bé loắt choắt ấy sao rồi. Đồng chí thở dài rồi nói Lượm đã hi sinh, vừa kể lại sự kiện đau xót ấy vừa hoài niệm dáng vẻ của Lượm ngày còn đi liên lạc. Tôi dần tưởng tượng ra hình ảnh chú bé nhanh thoăn thoắt, vừa đi vừa huýt sáo vang. Chú đeo cái túi xinh xinh, bên trong đựng thư thượng khẩn, thư liên lạc của Cách mạng. Con đường đưa thư phải đi qua những cách đồng vắng. Một bên là đồn gác nhỏ của giặc, một bên là căn cứ của Cách mạng chúng ta. Lượm không chút mảy may lo sợ, tung tăng chụp bướm, chuồn chuồn, hồn nhiên che mắt giặc. Chiếc ca lô nhỏ nhấp nhô mãi trên cánh đồng.
Nhưng quân giặc tàn nhẫn nào tha cho chú bé mới mười mấy tuổi, chúng nổ súng, viên đạn xuyên qua trái tim hừng hực ý chí yêu nước kiên cường của Lượm. Lượm ngã xuống cánh đồng ngay khi còn cách căn cứ những bước chân cuối cùng. Dòng máu đỏ tươi cùng đôi mắt nhắm nghiền yên tĩnh của Lượm khiến những chiến sĩ lớn tuổi không nén được xót xa.
Trong khâm phục và nỗi tiếc thương vô hạn trào dâng, tôi bật thốt lên những câu thơ, kể về chú bé liên lạc dũng cảm đã mãi mãi hi sinh cho Tổ quốc.
“Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,
Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng…”
Tôi tự hào khi bản thân mình được khoác trên mình màu áo xanh người lính, được cống hiến hết mình để bảo về tổ quốc thân yêu. Những năm tháng sống chiến đấu ấy luôn là nhũng tháng ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Và có lẽ ám ảnh tôi nhất đến tận bây giờ là kỉ niệm về cậu bé liên lạc- Lượm.
Tôi còn nhớ rõ đó là ngày của những năm năm 1946, thực dân Pháp trở mặt xâm lược nước ta một lần nữa. Hồ Chủ tịch đã thay mặt Chính phủ lâm thời đọc lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, động viên nhân dân quyết hi sinh để bảo vệ chủ quyền độc lập, tự do chúng ta đã phải đổ bao xương máu mới giành lại được. Từ Hà Nội, tôi trở về quê hương, đúng lúc gặp giặc Pháp tấn công vào Huế. Không khí những ngày đó thật sôi sục. Người dân xứ Huế không phân biệt già trẻ, gái trai, đồng lòng đánh giặc, bảo vệ quê hương. Đang rảo bước trên đường, tôi chợt nghe tiếng gọi vô cùng quen thuộc: “Ôi chú Lành! Chú về hồi nào vậy?”. Tôi ngẩng lên nhìn. Một chú bé loắt choắt, da sạm nắng, trên đầu là chiếc mũ ca nô đội lệch, trông mới tinh nghịch làm sao. Cháu cười, phô hàm răng trắng đều, sải bước thật nhanh về phía tôi, hai tay dang rộng, chiếc xắc cốt nhún nhảy trên lưng theo nhịp bước.
Ồ! Lượm! Đứa cháu bé bỏng của tôi! Xa cháu chưa lâu mà tôi thấy cháu khác trước nhiều quá! Cháu chững chạc hẳn lên, trông như một anh bộ đội thực thụ. Tôi xúc động tiến đến ôm chặt Lượm vào lòng, vội vã hỏi thăm về những người thân. Cháu vui vẻ khoe:
– Cháu làm liên lạc. Ở với các chú bộ đội trong đồn Mang Cá, cháu được các chú ấy dạy chữ, dạy hát, dạy bắn súng, dạy cách làm việc… Vui lắm chú à!
Lượm hào hứng kể rồi cười thích thú, mắt sáng ngời, đôi má ứng đỏ như trái bồ quân chín. Tôi cũng vui lây trước niềm vui trẻ thơ, hồn nhiên của Lượm. Cháu giơ tay lên mũ, đứng nghiêm chào tôi: “Thôi, chào đồng chí!” kèm theo nụ cười tinh nghịch. Tôi đứng lặng nhìn theo bóng cháu đang thoăn thoắt nhảy chân sáo trên đường. Tiếng huýt sáo vui vẻ của Lượm vẫn còn văng vẳng bên tai. Tôi rất vui vì Lượm đã trở thành đồng đội của tôi, một đồng đội tí hon.
|
Instruct
War is loss and pain. In the fierce smoke and bombs of the war, many people lay down forever. There are people who leave when their youth is still unfinished, and there are also children who have not yet grown up. Luom is such a child. The story of Luom - the brave liaison boy - is a story that we will never forget.
Remembering those years of history, overcoming the pain, the whole nation joined together to fight. The French colonialists mercilessly drowned our people in a pool of blood, anger rose, and the patriotic movement grew stronger day by day. The superior leaders passed down an official dispatch, ordering me and a number of other comrades to move from Hue to Hanoi to operate. One time, I accidentally went to Hang Be street. As I was immersed in the crowd of people around me, a small boy, seemingly young at first glance, quickly approached me. As the boy went away, I saw a password and a secret letter appear in my hand. At that time, the revolution was still operating in secret, avoiding the eyes of the colonialists. I did not call the boy to ask, I just kept the letter carefully, looking at the small figure, jumping up and down and then disappearing. behind the bustling crowd.
Some time later, during a meeting at the unit, comrades told me that the boy's real name was Nong Van Den, known to everyone as Luom, and was working as a liaison for the Viet Minh front. I met Luom, still wearing a canoe hat and a bright, intelligent child's face. When he saw me, he immediately recognized me and said hello. I sat next to Luom and asked curiously:
– How old are you this year? Last time I delivered a letter but you weren't comfortable asking about it.
Laughing brightly, the young boy's smile was full of vitality, making me seem happy too:
– I'm 11 years old, uncle! That day, I was also worried. After spreading the message, I quickly left, afraid that the enemy would follow and discover me. Unfortunately, they caught us, and our Revolution became even more difficult.
I was a bit startled to hear Luom's answer, secretly admiring the thoughtful and brave young boy. I'm afraid that the enemy will discover the secret, the Revolution will be exposed, and it's dangerous, not that I'll be arrested, tortured, or even killed. I then patted my shoulder and encouraged my young, patriotic, and quick-witted liaison:
– Very good! So do you find it difficult to make contact?
Playing with the cockscomb plant in his hand, the 11-year-old boy's eyes lit up:
– I don't find it difficult, uncle. During communication, there were times when danger was near, enemy planes and bullets were flying overhead, but it was fun. When I think of victory not far away, when I think of Uncle Ho and his brothers fighting day and night, I don't feel hard or afraid anymore. I just hope we can communicate faster to help the Revolution win sooner and our troops sacrifice less.
My uncle and I kept chatting until a comrade came to call. Gathering up to continue making contact, the boy stood up and solemnly raised his hand to greet me: "Hello, comrade." I laughed and then raised my hand to say hello back. I returned to secret operations. The revolution is entering a more urgent, climactic and tense phase. But I didn't think that that time would be the last time I saw Luom.
A long time later, I met the comrade who introduced Luom to me the day before and asked how that little boy was doing. The comrade sighed and said that Luom had sacrificed his life. While recounting that painful event, he reminisced about Luom's appearance when he was still in contact. I gradually imagined the image of a quick little boy, whistling loudly as he walked. He carried a beautiful bag, inside which was an urgent letter and a letter of communication from the Revolution. The mail route had to go through the wilderness. One side is a small guard post of the enemy, the other side is the base of our Revolution. Without the slightest fear, Luong freely caught butterflies and dragonflies, innocently covering the enemy's eyes. The small backpack bobbed forever in the field.
But the cruel enemy soldiers did not spare the boy, who was only a dozen years old. They opened fire, and the bullet pierced Luom's heart, burning with unyielding patriotism. Luom fell into the field just a few steps away from the base. Luom's bright red blood and quiet, closed eyes made the older soldiers unable to contain their sadness.
In admiration and boundless sadness, I burst out in verse, telling about the brave liaison boy who sacrificed his life forever for the Fatherland.
“Little boy,
Beautiful bag,
The legs are agile,
The head welcomes,
The backpack is worn crookedly,
Mouth whistles loudly,
Like a warbler,
Jumping on the golden road…”
I am proud to wear the green shirt of a soldier, to devote myself to protecting my beloved country. Those years of fighting were always the most beautiful days of my life. And perhaps the one that haunts me the most to this day is the memory of the contact boy - Luom.
I still clearly remember that day in 1946, when the French colonialists turned around and invaded our country again. President Ho Chi Minh, on behalf of the Provisional Government, read a call for nationwide resistance, encouraging the people to make sacrifices to protect the independence and freedom we had to shed so much blood to regain. From Hanoi, I returned to my hometown, just in time to encounter the French enemy attacking Hue. The atmosphere in those days was very exciting. The people of Hue did not distinguish between old and young, male and female, united in fighting the enemy and defending their homeland. While walking on the street, I suddenly heard a very familiar call: "Oh Uncle Lanh! When did you come back? I looked up. A small boy with tanned skin and a canoe hat worn askew on his head, looking so mischievous. She smiled, showing off her white teeth, strode quickly towards me, her arms outstretched, her backpack bouncing on her back to the rhythm of her steps.
OH! Gather! My baby grandchild! I haven't been away from you for long but I see that you are so different from before! He has become more mature, looking like a real soldier. I was moved to hug Luom tightly and quickly asked about my relatives. I happily show off:
– I do contact. Staying with the soldiers in Mang Ca station, I was taught how to read, sing, shoot, work... It was so much fun!
Luoi excitedly told the story and then laughed with delight, his eyes shining, his cheeks as red as a ripe pecan fruit. I'm also happy to see Luom's childlike, innocent joy. He raised his hand to his hat, stood at attention and greeted me: "Okay, hello comrade!" accompanied by a mischievous smile. I stood still, looking at my child's silhouette as he quickly hopped on the road. Luom's happy whistle still rang in his ears. I'm very happy that Luom has become my teammate, a tiny teammate.
|
Hướng dẫn
Trong gia đình, có lẽ mẹ là người tôi gần gũi và thân thiết hơn cả cũng bởi vì mỗi ngày, sau giờ cơm tối tôi thường tíu tít kể cho mẹ tôi nghe những gì thú vị xảy ra trong trường.Hôm nay cũng vậy, miệng tôi liến thoắng thuật lại cả câu chuyện trong giờ học hôm nay.
Giờ văn hôm nay là tiết lớp chúng tôi thực hành. Cô giáo đã dặn từ tuần trước là mỗi nhóm sẽ chuẩn bị một tiết mục kịch để biểu diễn trước lớp. Tất cả các nhóm đều chăm chút kĩ càng, diễn xuất tuy không được chuyên nghiệp nhưng đều đạt yêu cầu. Đến nhóm thứ 3, các bạn ấy diễn vở: “Romeo và Juliet”. Chúng tôi đứa nào đứa ấy cũng mong chờ. Vậy mà khi tấm màn được vén lên, cả lũ đồng loạt ngã ngửa khi nàng tiểu thư Juliet xinh đẹp, dịu dàng lại là một chàng trai do Nam –cậu bạn nghịch ngợm nhất lớp diễn.
Romeo và Juliet sóng vai nhau, chúng tôi ở dưới cười nghiêng ngả. Nhìn Juliet e thẹn sau bộ váy công chúa dài đến đầu gối, lộ đôi chân quen đá bóng của Nam, mái tóc vàng rực và khuôn mặt trang điểm vội vã, cô giáo cũng bật cười. Không những thế, Juliet thậm chí còn cao hơn Romeo hẳn một cái đầu, da cũng ngăm hơn. Lời thoại đọc lên lại sai linh tinh, cậu ban cứ nói câu nào là cả lớp lại được một tràng cười.
Vở kịch vất vả mãi cũng kết thúc, khi cả dàn diễn viên cúi chào khán giả, Romeo bất cẩn thế nào mà vấp phải dải dây trang trí. Ngay khi chúng tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ ngã sấp xuống thì Juliet lúc này đã bỏ đi mái tóc giả nhanh tay đỡ được. Cảnh tượng đặc sắc này lại khiến tiếng cười rào rào vang lên. Một số học sinh đi qua phòng học lớp tôi trông thấy cũng đứng lại, cười. Romeo và Juliet lại được một phen ngượng chín mặt.
Sau đó, cô giáo ổn định trật tự, hỏi han sao nhóm lại chọn Juliet là con trai. Nam thay ra bộ váy công chúa, vẫn cái điệu nghịch ngợm thường ngày, cậu ta nói:
– Em chỉ đảm nhận vai trò đạo diễn với cái cây thôi. Thế mà sáng nay, ngay sát giờ diễn, Juliet là bạn Chi lại nghỉ học. Em bất đắc dĩ phải nhận vai diễn này.
Lúc này chúng tôi mới vỡ lẽ, thảo nào Nam lại lúng túng như vậy, lời thoại cơ bản nhất cũng không thuộc. Ngược lại mang đến cho cả lớp tiếng cười thoải mái suốt hai tiết văn dài. Bất ngờ là cô lại cho điểm nhóm Nam cao nhất, cô còn căn dặn sẽ cân nhắc cho tiết mục này vào buổi giao lưu Câu lạc bộ Văn học cuối tuần. Vậy là lũ con gái trong lớp lại được dịp trêu chọc mãi. Cô bạn lớp trưởng còn vạch ra cả kế hoạch để cải thiện tạo hình, dáng điệu, cử chỉ cho Nam sao cho giống với Juliet nhất. Cả buổi học hôm ấy, lớp chúng tôi cứ xôn xao tán gẫu về câu chuyện thú vị, buồn cười. Nhân vật trung tâm là vai diễn bất đắc dĩ của Nam lại chạy vòng vòng để tránh khỏi vòng vây của lũ con trai lẫn con gái. Đến khi đã tan học rồi, một số bạn học lớp khác, các em lớp dưới nhìn thấy Nam còn chào hỏi thân thiện, khen Nam đóng Juliet dễ thương khiến cậu bạn nghịch ngợm đỏ bừng cả mặt.
Tôi vừa kể lại câu chuyện vừa nghĩ tới dáng vẻ khi diễn của Nam, cười sằng sặc. Mẹ mỉm cười nói:
– Cậu ấy đáng yêu đấy chứ. Con trai mà chịu nhận vai diễn nữ là đáng khen lắm!
Tôi cũng gật gù đồng ý. Quả thật, vai diễn đó của Nam không phải hoàn hảo nhất nhưng cậu ấy không những dũng cảm, có trách nhiệm mà cũng rất sáng tạo. Tôi thầm nhủ nếu vở kịch được diễn như lời cô giáo dạy văn nói, nhất định tôi sẽ đến cổ vũ cho bạn nam vô cùng đáng yêu của lớp mình
Mỗi ngày đến trường với em là một ngày vui vì mỗi ngày ở trường, em sẽ gặp được những câu chuyện khác nhau. Có những câu chuyện lí thú, có những câu chuyện cảm động, và cả những câu chuyện buồn. Hôm nay, ở trường em cũng gặp được một câu chuyện mới, một câu chuyện buồn cười.
Em tung tăng đạp xe về nhà, háo hức muốn đem chuyện kể cho bố mẹ nghe nữa. Khi bữa cơm chiều nhanh chóng qua đi, cả nhà em cùng quây quần trong phòng khách nhỏ, vừa xem truyền hình vừa ăn hoa quả, trò chuyện với nhau. Bé Bảo Anh mới đi nhà trẻ cũng rất phấn khích, bô bô kể chuyện ở lớp của mình. Em nhớ ra câu chuyện của mình cũng nói:
– Hôm nay ở trường con cũng gặp một chuyện buồn cười lắm ạ.
Bố mẹ và Bảo Anh đều nhìn qua, Bảo Anh liền thúc giục bắt chị mau kể cho bé nghe. Chuyện là hôm nay trường em tổ chức diễn kịch chủ đề “An toàn giao thông”, chỉ có các anh chị khối 8 khối 9 mới được tham gia, khối 6 và khối 7 chúng em làm khán giả, ngồi xem cổ vũ. Các tiết mục đều độc đáo và rất thú vị, nhưng đến tiết mục của lớp 9C, cả trường gần như bùng nổ tiếng cười.
Lớp 9C diễn vở kịch nội dung là một gia đình có hai vợ chồng và con nhỏ đi xe máy trên đường, người chồng vượt đèn dỏ dẫn đến tai nạn giao thông. Nhưng buồn cười là trên sân khấu dàn dựng, diễn viên đóng vai cây xanh ven đường cứ nhún nhảy, đi tới đi lui. Khi hai vợ chồng đang đi trên đường thì nó đi sang bên trái sân khấu, đứng nhún một lát lại đi sang bên phải. Lúc người chồng vượt đèn đỏ thì cái cây tỏ vẻ không bằng lòng, đứng bên cạnh người đóng vai đèn giao thông đẩy đẩy cái đèn.
Khi tai nạn xảy ra, cái cây lại ở đâu lù lù xuất hiện, khuôn mặt tô màu xanh của diễn viên lúp sau tấm bìa mô hình cây xanh liếc liếc gia đình bị ngã bên đường, lượn qua lượn lại xem xét chiếc xe máy bằng mô hình. Chúng em ai cũng buồn cười nhìn cây xanh lùn lùn đi đi lại lại tỏ rõ đủ loại biểu cảm phong phú. Các thầy cô trong ban giám khảo không nhịn được cũng bật cười.
Ban đầu ai cũng nghĩ là do kịch bản nhưng không phải. Các anh chị lớp 9C đứng ở bên cánh gà cứ liên tục gọi cây xanh trên sân khấu, ý bảo nó diễn đúng kịch bản. Nhưng mà cây xanh ngó lơ, tiếp tục lượn lờ. Mãi cho đến khi gần kết thúc vở kịch, vợ chồng vi phạm luật giao thông kia đã nhận ra lỗi thì cây xanh đột nhiên kêu lên:
– Em có thể xin phép đi vệ sinh rồi quay lại diễn không ạ? Em không thể chịu được nữa rồi.
Nói xong, chỉ chờ thầy cô ngơ ngác gật đầu, cây xanh kia chạy đi như bay hướng về nhà vệ sinh. Lúc này, mọi người mới vỡ lẽ hóa ra là vậy nên cây xanh mới vi phạm kịch bản, không chịu đứng yên một chỗ. Cả trường cười ầm, ngay cả diễn viên trên sân khấu cũng không nén được tiếng cười.
Cây xanh nhanh chóng quay lại, làm như không có việc gì ngoan ngoãn đứng một bên, chúng em càng nhìn càng thấy buồn cười, cứ cười mãi không ngừng. Vở kịch của lớp 9C kết thúc, dù nội dung không mới lạ nhưng nhờ sự cố của diễn viên đóng vai cây xanh mà thú vị hẳn lên, gây được tiếng cười cho mọi người. Học sinh đều tích cực bầu chọn cho tiết mục ấy. Người đóng vai cây xanh còn vừa đi vừa cười toe toét, giơ tay chào kiểu hoa hậu làm cả trường lại cười ồ lên một lần nữa.
Buổi diễn kịch dường như tươi sáng hẳn lên, ai cũng khen diễn viên cây xanh thật hài hước và dễ thương. Sau buổi thi mà mọi người cứ nhắc mãi, vừa tranh nhau kể lại vở kịch vừa cười vang.
Khi em kể xong thì bố mẹ đều bật cười, bố bảo:
|
Instruct
In my family, perhaps my mother is the closest and closest person to me because every day, after dinner, I often tell my mother about interesting things that happen in school. Today too, My mouth quickly narrated the whole story during today's class.
Today's literature class is the class we practice. The teacher told her last week that each group would prepare a drama performance to perform in front of the class. All groups took great care, and although their acting was not professional, they all met the requirements. In the third group, they performed the play: "Romeo and Juliet". We all look forward to it. Yet when the curtain was lifted, everyone fell head over heels when the beautiful, gentle lady Juliet was actually a boy played by Nam - the naughtiest boy in the class.
Romeo and Juliet stood side by side, we were laughing. Looking at Juliet shyly behind her knee-length princess dress, revealing Nam's football-accustomed legs, bright blonde hair and hastily made-up face, the teacher also burst into laughter. Not only that, Juliet is even a head taller than Romeo, and her skin is also darker. The lines were read out wrongly, and every time the classmate said something, the whole class would burst into laughter.
The arduous play finally ended, when the whole cast bowed to the audience, Romeo was careless and tripped over the decorative string. Just when we thought he was going to fall, Juliet, who had already removed her wig, quickly caught him. This unique scene caused laughter to ring out. Some students passing by the classroom I saw also stopped and laughed. Romeo and Juliet felt embarrassed again.
After that, the teacher stabilized order and asked why the group chose Juliet as a boy. Nam changed into a princess dress, still in his usual mischievous tone, he said:
– I only take on the role of director with the tree. But this morning, right before the performance, Chi's friend Juliet skipped school. I reluctantly accepted this role.
Only then did we understand, no wonder Nam was so confused, he didn't know the most basic lines. On the contrary, it brought the whole class comfortable laughter throughout two long periods. Surprisingly, she gave the male group the highest score. She even told her to consider this performance for the weekend's Literary Club exchange. So the girls in class had the opportunity to tease me again and again. The class president also outlined a plan to improve Nam's appearance, posture, and gestures to resemble Juliet. The whole class that day, our class kept chatting about interesting and funny stories. The central character, Nam's reluctant role, runs around to avoid being surrounded by boys and girls. When school was over, some other classmates and juniors saw Nam and greeted him warmly, praising Nam for his cute role as Juliet, making the naughty boy's face turn red.
I told the story while thinking about Nam's acting appearance, laughing loudly. Mother smiled and said:
– He's adorable. It is commendable for a boy to accept a female role!
I also nodded in agreement. Indeed, Nam's role was not the most perfect, but he was not only brave and responsible but also very creative. I thought to myself that if the play was performed as the literature teacher said, I would definitely come and cheer for the extremely adorable boy in my class.
Every day going to school is a happy day for me because every day at school, I will encounter different stories. There are interesting stories, touching stories, and even sad stories. Today, at school I also encountered a new story, a funny story.
I happily cycled home, eager to tell the story to my parents. When dinner quickly passed, my whole family gathered in the small living room, watching TV, eating fruit, and chatting with each other. Baby Bao Anh, who just went to kindergarten, is also very excited and tells stories in his class. I remember my story also said:
– Today at school I also encountered a very funny thing.
Bao Anh's parents and Bao Anh both looked over, Bao Anh immediately urged her sister to tell the baby quickly. The story is that today my school organized a play with the theme "Traffic Safety", only students in grades 8 and 9 were allowed to participate, we in grades 6 and 7 were the audience, watching and cheering. The performances were all unique and very interesting, but when it came to class 9C's performance, the whole school almost burst into laughter.
Class 9C performed a play about a family with a couple and young children riding a motorbike on the road, the husband ran a red light leading to a traffic accident. But what's funny is that on the stage, the actors playing the roadside trees keep dancing and walking back and forth. While the couple was walking on the street, he walked to the left of the stage, stood for a moment, then walked to the right. When the husband ran the red light, the tree seemed dissatisfied and stood next to the person playing the role of traffic light, pushing and pushing the light.
When the accident happened, the tree appeared out of nowhere. The actor's green face was hidden behind a cover of a tree model, glancing at the family that fell on the side of the road, circling back and forth to examine the motorbike. by model. We were all amused looking at the short green trees walking back and forth showing all kinds of rich expressions. The teachers on the jury couldn't help but burst out laughing.
At first everyone thought it was because of the script but it wasn't. The students of class 9C standing backstage kept calling to the tree on stage, telling it to act according to the script. But the trees ignored it and continued to wander. It wasn't until the end of the play that the couple who violated traffic laws realized their mistake when the tree suddenly cried out:
– Can I ask permission to go to the bathroom and then go back to acting? I can't stand it anymore.
Having finished speaking, just waiting for the teacher to nod bewilderedly, the green tree ran away like flying towards the toilet. At this point, everyone realized that this was the reason why the tree violated the script and refused to stand still. The whole school burst into laughter, even the actors on stage could not suppress their laughter.
The green tree quickly turned around and stood obediently to the side as if nothing happened. The more we looked at it, the more funny it became, and we kept laughing non-stop. The play of class 9C ended, although the content was not new, thanks to the incident of the actor playing the tree, it became more interesting, causing laughter for everyone. Students all actively voted for that performance. The person playing the role of the green tree even walked while grinning, raising his hand in a beauty queen salute, making the whole school burst into laughter once again.
The play seemed brighter, everyone praised the green actor for being so funny and cute. After the competition, everyone kept talking about it, competing to retell the play while laughing loudly.
When I finished telling the story, my parents both burst into laughter, my father said:
|
Hướng dẫn
Mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho ta những câu chuyện khác nhau, chuyện vui có, chuyện buồn cũng có. Mỗi ngày, trường học đều để lại cho tôi một câu chuyện. Hôm nay cũng như vậy, chỉ có điều nó không phải câu chuyện hài hước hay vui vẻ ở lớp mà là một câu chuyện cảm động. Tôi chỉ mong được về nhà, chia sẻ cùng bố mẹ như thường ngày.
Căn nhà thân quen ở ngay trước mắt, tôi dắt xe, lễ phép chào hỏi bố mẹ rằng mình đã đi học về. Bữa cơm tối trôi qua yên tĩnh trong ánh chiều muộn, mẹ thấy tôi không nói chuyện nhiều như mọi khi, nhẹ nhàng hỏi:
– Con có chuyện gì buồn hay sao mà lại im lặng thế kia?
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ, tôi liền nhào vào lòng mẹ, vừa khóc vừa mếu máo kể lại câu chuyện cảm động mà tôi gặp ở trường.
Hôm nay trường học bất ngờ tổ chức một buổi ca nhạc do một hội người khuyết tật ở miền Trung biểu diễn với chủ đề về người khuyết tật, đặc biệt là những bệnh nhân bị nhiễm chất độc màu da cam. Buổi biểu diễn bất ngờ mà không hề báo trước.
Chúng tôi kéo nhau xuống sân xếp ghế, đùa nhau bảo rằng không cần học hai tiết, quá tốt. Nhưng khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhìn người dẫn chương trình là một chị gái, khuôn mặt xinh đẹp nhưng dáng người thấp bé như một đứa trẻ con và hai tay thì ngắn ngủn, chúng tôi chợt im lặng. Lần đầu tiên, tôi được gặp những người sinh ra đã không may mắn như họ.
Chị ấy giới thiệu mình tên Ngọc Anh, dù cơ thể khuyết thiếu, chị vẫn tự tin mỉm cười và dẫn chương trình như một MC chuyên nghiệp. Các tiết mục âm nhạc lần lượt được biểu diễn bởi từng người, từng nhóm trong đoàn. Họ đều là những người cơ thể bị khuyết thiếu phần này phần kia, thoạt nhìn xấu xí và rất tội nghiệp. Mỗi bài hát họ biểu diễn đều là những bài hát hướng về cuộc sống, tràn ngập niềm tin và hi vọng, khát khao sống.
Thỉnh thoảng họ sẽ dùng ít phút, gửi lời nhắn đến chúng tôi, kể một câu chuyện về giai đoạn khó khăn mà bản thân đã trải qua, thậm chị sự hắt hủi của gia đình, sự xa lánh của một số thành phần trong xã hội. Nhưng họ không tỏ vẻ thất vọng, chán nản mà mỉm cười nhẹ nhõm, động viên và truyền động lực cho chúng tôi. Tôi vẫn nhớ mãi lời nói của một đứa bé còn nhỏ tuổi hơn tất cả học sinh trường tôi, bị cụt tay và hai mắt thì không nhìn thấy được. Bé hát bài hát “Đứa bé” đầy chân thành và cảm động rồi hướng về hàng nghìn học sinh, nói:
– Em rất ngưỡng mộ các anh chị, dù em không nhìn thấy nhưng em nghĩ các anh chị ở đây chắc hẳn đều hạnh phúc. Các anh chị được đi học này, có bạn bè, thầy cô và có bố mẹ yêu thương nữa. Các anh chị phải trân trọng vì những thứ đó rất quý giá.
Nghe bé nói xong, rất nhiều người đã khóc, thương cậu bé bất hạnh, sinh ra đã không nơi nương tựa, và khóc vì cảm thấy mình thật may mắn. Tôi cũng đã khóc, khóc vì lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được bản thân hạnh phúc như thế nào. Nghĩ lại nhiều lần tỏ ra khó chịu trước sự quan tâm của bố mẹ mà ân hận.
Buổi biểu diễn nhanh chóng đi đến hồi kết thúc, cả đoàn diễn viên không chuyên nghiệp, không hoàn hảo, không có vẻ ngoài hào nhoáng như nghệ sĩ trên ti vi mà mang trong mình nghị lực và sức hút hơn người chào tạm biệt chúng tôi. Họ thiếu hụt nhiều thứ nhưng lại mang đến cho những người vốn đủ đầy hơn chúng tôi những điều quý giá mà chúng tôi không dễ dàng nhận ra. Họ bất hạnh nhưng ngược lại sống có ý chí và hi vọng hơn những người bình thường chúng tôi
Cả hai tiết học sau đó, lớp chúng tôi ai cũng còn vấn vương cảm giác trong buổi biểu diễn, ánh mắt nhiều bạn còn đỏ hoe. Chỉ trong chốc lát, chúng tôi dường như hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nghe hết câu chuyện tôi kể, bố mẹ cũng im lặng một lát, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mẹ vỗ về an ủi, thầm thở dài. Câu chuyện cảm động hôm nay có lẽ sẽ còn theo tôi đến mãi sau này nữa, nhắc nhở tôi sống vươn lên, biết cố gắng và biết trân trọng, “sống như những đóa hoa…”
Trường học là nơi dạy chúng ta biết bao điều thú vị. Tôi có thói quen đó chính là hay kể những chuyện xảy ra ở trên trường cho bố mẹ tôi nghe. Dù không được chứng kiến nhưng qua những lời mà tôi thường kể ba mẹ có thể hình dung ra ở trường tôi đã học hỏi được biết bao điều thú vị đường nào và câu chuyện hôm nay mà tôi kể cho bố mẹ nghe đã làm cho bố mẹ không khỏ xúc động.
Hôm nay tôi kể cho ba mẹ nghe về tiết toán đáng nhớ của tôi. Hoàng là một học sinh cá biệt trong lớp của tôi. Cậu ấy rất nghịch ngợm và ham chơi chính vì thế tình hình học tập của Hoàng lúc nào cũng đứng top cuối của lớp. Mặc thầy cô đã khuyên nhủ kèm cặp như thế nào Hoàng cũng không chịu tiến bộ. Âý vậy mà hôm nay trong tiết toán khi thầy trả bài kiểm tra đọc đến tên Hoàng thầy đã dừng lại. Hoàng được mười điểm toán và đó là điều không thể tin nổi trong mắt thầy và cả lớp. Thầy bước xuống phía Hoàng ngồi nghiêm giọng hỏi cậu ấy:
– Hoàng! Em nói thật với thầy đi, bài kiểm tra này là sao?
Hoàng cầm lấy bài kiểm tra được mười điểm của mình lặng lẽ không nói câu nào. Cậu ấy cứ lặng lẽ cúi mặt xuống tay cầm chắc bài kiểm tra. Thầy nhìn Hoàng nói tiếp:
-Hoàng, thầy hi vọng em sẽ là một câu học trò trung thực cố gắng tiến bộ chứ không phải là đứa trẻ nói dối như thế.
Nói rồi thầy lắc đầu, nhìn Hoàng với ánh mắt thất vọng. Cả lớp tôi cũng nhìn Hoàng trầm lặng. Thỉnh thoảng có vài tiếng xì xào nho nhỏ.
-Hoàng mải chơi học hành chểnh mảng như thế làm sao có thể làm hết bài kiểm tra này được.
-Thật không thể tin được Hoàng lại gian lận như thế.
Cứ thế người nọ bàn tán người ki xì xào. Thầy bước lên bục giảng, cho Hoàng ngồi xuống và tiếp tục bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.
Thế Hoàng không nói gì với thầy hả con- Mẹ tôi hỏi.
Không mẹ ạ- Tôi đáp. Nhưng mẹ biết không, giờ ra chơi hôm nay khi con lên văn phòng để nộp sổ sao đỏ, con đã tình cờ nghe được đoạn trò chuyện giữa Hoàng và thầy. Con tháy Hoàng lấp ló ở cửa tay cầm chắc quyển vở gì đó. Hoàng tiến vào văn phòng xin nói chuyện với thầy. Con thấy Hoàng đưa cho thầy quyển vở và nói:
-Thầy ơi, em không phải đứa học trò như thế! Ba mẹ em li thân, họ đều có cuộc sông riêng mình. Em sống với bà nội. Bà em đang ốm nặng, em thương bà em lắm, bà lúc nào cũng mong em cố gắng chăm chỉ học hảnh. Em đã cố gắng rất nhiều để mang điểm mười về khoe với bà là em đã cố gắng như thế nào. Em đã lại hết tất cả bài tập và ôn thêm nhiều dạng bài tập để cải thiện lực học của mình. Em không hề gian lận.
Hoàng đã bật khóc mẹ ạ. Con thấy thầy vừa mở những trang vở vừa nhìn Hoảng với ánh mắt kinh ngạc. Thầy xoa đầu Hoàng mỉm cười, nói:
|
Instruct
Every day that passes brings us different stories, some happy, some sad. Every day, school leaves me with a story. Today was the same, only it wasn't a funny or fun story in class but a touching story. I just want to go home and share with my parents like usual.
The familiar house was right in front of me. I drove the car and politely greeted my parents that I had returned home from school. Dinner passed quietly in the late afternoon light. Mom saw that I didn't talk as much as usual and gently asked:
– Are you sad or something, why are you so silent?
Hearing my mother's warm voice, I immediately threw myself into her arms, crying and telling the touching story I encountered at school.
Today the school unexpectedly organized a music concert performed by an association of disabled people in the Central region with the theme of disabled people, especially patients infected with Agent Orange. A surprise performance without any warning.
We went down to the yard to arrange chairs, jokingly saying that we didn't need to take two classes, it was so good. But when the performance started, looking at the host who was an older sister, with a beautiful face but a small figure like a child and short arms, we suddenly fell silent. For the first time, I met people who were not born as lucky as them.
She introduced herself as Ngoc Anh. Even though her body was lacking, she still confidently smiled and hosted the show like a professional MC. The musical performances are performed in turn by each person and group in the troupe. They are all people whose bodies are missing this or that part. At first glance, they look ugly and very pitiful. Every song they perform is a song about life, filled with faith, hope, and desire to live.
Sometimes they will take a few minutes to send us a message, telling a story about the difficult times they have gone through, even the rejection of their families, the alienation of some members of society. festival. But they did not look disappointed or discouraged, but smiled with relief, encouraged and motivated us. I still remember the words of a child who was younger than all the students in my school, had an arm amputated and his eyes could not see. The child sang the song "Child" with sincerity and emotion and then turned to thousands of students and said:
– I admire you guys very much. Even though I can't see you, I think you must all be happy here. You can go to school, have friends, teachers and loving parents. You must cherish them because those things are very precious.
After listening to the child's words, many people cried, pitying the unfortunate boy who was born helpless, and cried because they felt so lucky. I also cried, cried because for the first time I truly felt how happy I was. Thinking back many times, I felt uncomfortable with my parents' concern and regretted it.
The show quickly came to an end, the whole group of actors were not professional, not perfect, did not have a flashy appearance like the artists on TV, but had more energy and charisma than people saying goodbye to them. I. They lack many things but give those who are more well-off than us valuable things that we do not easily recognize. They are unhappy but on the contrary, they live with more will and hope than us normal people
During the next two classes, everyone in our class still had lingering feelings about the performance, many of our students' eyes were still red. In just a moment, we seemed to understand a lot of things.
After listening to the story I told, my parents were silent for a moment, gently stroking my hair, my mother patted me and comforted me, silently sighing. Today's touching story will probably stay with me forever, reminding me to strive to live, to strive and to appreciate, "to live like flowers..."
School is a place that teaches us many interesting things. I have a habit of telling my parents what happens at school. Even though I didn't witness it, through the words I often told my parents, I could imagine how many interesting things I learned at school and the story I told them today made my parents happy. Mom couldn't help but feel emotional.
Today I told my parents about my memorable math class. Hoang is a special student in my class. He is very mischievous and playful, which is why Hoang's academic performance is always at the bottom of the class. No matter how much his teachers advised and tutored him, Hoang refused to improve. That's why today in math class, when the teacher returned the test and read Hoang's name, he stopped. Hoang got ten math points and that was unbelievable in the eyes of the teacher and the whole class. The teacher walked down to where Hoang sat and asked him seriously:
- King! Tell me the truth, what is this test?
Hoang took his ten-point test quietly without saying a word. He kept his head down quietly, holding the test firmly in his hand. The teacher looked at Hoang and continued:
-Hoang, I hope you will be an honest student who tries to improve, not a lying child like that.
After saying that, the teacher shook his head and looked at Hoang with disappointed eyes. My whole class also looked at Hoang quietly. Occasionally there were a few small whispers.
- Hoang is so busy studying and neglecting how can he finish this test.
-I can't believe Hoang cheated like that.
Just like that, one person talked and another whispered. The teacher walked up to the podium, sat Hoang down and continued to start today's lecture.
So Hoang didn't say anything to the teacher? My mother asked.
No mom- I replied. But you know, mom, during recess today when I went to the office to submit my red star book, I overheard the conversation between Hoang and the teacher. I saw Hoang looming at the door, holding some notebook. Hoang entered the office and asked to talk to the teacher. I saw Hoang give the teacher a notebook and say:
-Teacher, I'm not that kind of student! My parents are separated, they both have their own lives. I live with my grandmother. My grandmother is seriously ill. I love her very much. She always wants me to study hard. I tried very hard to bring home a score of ten to show her how hard I tried. I have completed all the exercises and reviewed many types of exercises to improve my learning ability. I did not cheat.
Hoang burst into tears, mother. I saw the teacher opening the pages of the notebook while looking at Hoang with surprised eyes. The teacher patted Hoang's head and smiled, saying:
|
Hướng dẫn
Bố mẹ biết không? Ở trường của con thì có rất nhiều chuyện xảy ra và vào các ngày trong tuần. Chuyện vui, chuyện buồn, những chuyện lí thú hay là chuyện giữa học trò và giáo viên, đều có cả. Hôm nay trường con tổ chức văn nghệ rất vui bố mẹ ạ và con ấn tượng nhất là tiết mục của các em nhỏ lớp 6A.
Chiều hôm qua, để muốn xem rõ các tiết mục con đã đi từ rất sớm. Con ngồi ỏ hàng hai thế nên nhìn rõ lắm. Tiết mục của các em lớp 6 được giới thiệu trong tràng pháo tay hoan nghênh nhiệt liệt. Con nghe nói để chuẩn bị cho tiết mục này các em đã chuẩn bị từ tận một tuần trước. Sau khi được bạn dẫn chương trình giới thiệu tiết mục:” Thầy bói xem voi” con thấy từ trong cánh gà các em ấy đẩy ra một chú voi giấy rất là to. Con cũng không biết tại sao các bạn lớp 6 lại tạo được một chú voi trông như thật. Từ đầu, mình, chân đến đuôi đều không sai khác voi thật bao nhiêu. Cái đuôi và tai voi còn phe phẩy được nữa chứ. Bắt đầu tiết mục, chú voi giả được khiêng ra giữa sân khấu khiến khán giả như con ngồi phía dưới đã ồ lên và ai cũng nghĩ sẽ có một tiết mục hay. Tiếp đó, lần lượt năm ông thầy bói tí hon, đầu chít khăn, mặc áo dài đen, đeo kính đen và không quên mang theo cây gậy dò đường trông thật đáng yêu. Năm ông chia ra, mỗi người sờ một bộ phận của voi, sau đó chụm lại bàn tán xem con voi thế nào. Ông sờ vòi thì bảo:
– Voi giống như con đỉa.
Ông sờ ngà liền cãi:
-Không, nó như cái đòn càn!- Vừa nói cái miệng em ấy chúm chím nhìn đáng yêu lắm.
Tiếp đến, ông sờ tai cũng không đồng ý:
-Nó giống cái quạt mo chứ!
Ông sờ chân bình tĩnh hơn: “Các ông nối sai cả, nó giống cái cột đình”.
Người sờ đuôi nãy giờ lắng nghe mới lên tiếng:” Nó giống một cái chổi không hơn không kém.”
Năm ông thầy không ai chịu ai, thế là đánh nhau chạy loạn xạ và chạy luôn vào trong cánh gà. Cả khán đài ôm bụng cười giòn tan. Cuối vở kịch, một em nhỏ trong khán đài cầm mic rút ra bài học từ vở kịch đó chính là không nên đánh giá vẻ ngoài của người khác từ góc nhìn cá nhân, phiến diện mà phải suy xét tất cả để không có cái nhìn nhận sai như năm ông thầy bói mù ấy. Con thấy vở kịch rất ý nghĩa với chúng ta và lí thú.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Tiếng trống tan trường vừa điểm, cả lớp tôi liền ào lên, vừa thu dọn sách vở vừa tạm biệt nhau. Nhưng hôm nay, đứa nào đứa nấy cứ tủm tỉm nhìn cậu bạn tên Hùng cười mãi. Nhớ lại câu chuyện lí thú đầu buổi sáng tôi cũng thấy vui, lòng chợt háo hức muốn nhanh chóng về nhà để kể chuyện này cho bố mẹ
Tôi đạp xe trên con đường làng quen thuộc, vừa đi vừa ngân nga bài hát mình yêu thích. Chẳng mấy chốc cánh cổng trắng thân yêu đã hiện ra trước mắt, mẹ đang chuẩn bị cơm trưa, còn bố thì đang xem chương trình thời sự. Như thường lệ, tôi cất tiếng chào:
– Bố mẹ, con về rồi ạ!
Mẹ ân cần đưa cho tôi một cốc nước mát, bảo đi rửa mặt, đợi một lát là có cơm ăn rồi. Tôi làm theo rồi quay lại phòng khách. Bố nhìn khuôn mặt vui vẻ khác thường của con gái, tò mò hỏi:
– Hôm nay ở trường có chuyện vui hay sao mà con cứ cười cười thế kia.
Tôi như bắt được vàng, gật đầu lia lịa rồi kể lại câu chuyện đầy lí thú ở trường cho bố mẹ nghe. Hôm nay là thứ hai đầu tuần, như thường lệ có tiết mục chào cờ. Trùng hợp là thời khóa biểu hôm nay lại có tiết thể dục ngay sau tiết chào cờ, thế là lớp tôi không ai bảo ai đều tự động mặc đồng phục thể dục trước, cô Vân – cô giáo thể dục rất nghiêm khắc, chúng tôi rất sợ cô phạt.
Vậy mà khi cả lớp vừa xếp hàng ngay ngắn trên sân thể dục, lớp trưởng vừa báo cáo lớp vắng bạn Hùng do bị ốm thì Hùng lù lù xuất hiện. Cậu bạn vốn to cao nhất lớp, mặc nguyên áo đồng phục bình thường, lễ phép xin cô:
– Thưa cô em đến muộn, em bị hỏng xe ạ.
Cô Vân quét mắt nhìn một lượt mới hỏi sao lớp trưởng lại xin nghỉ cho bạn. Lớp tôi nơm nớp lo sợ, bình thường hay bao che cho nhau, thấy Hùng đi muộn một tiết cho rằng cậu nghỉ nên mới nói như thế. Lớp trưởng đang định xin lỗi cô thì Hùng lại nhảy ra:
– Thưa cô, đúng là em bị ốm ạ, đêm qua em sốt đến 42 độ, thập tự nhất sinh, suýt chút nữa là không gặp được các bạn yêu quý, không được học tiết học thể dục vô cùng bổ ích của cô. Nhưng trong cơn nguy kịch em mơ thấy được cùng các bạn chạy nhảy trong tiết thể dục ngày hôm nay nên vượt qua, bảo toàn tính mạng, quả thực là kỳ tích ạ.
Cả lớp tôi kinh ngạc nhìn Hùng nói, hùng hổ như diễn viên phim truyền hình kiếm hiệp, nghe đến chỗ sốt 42 độ đã có đứa cười sặc sụa, cô Vân vốn nghiêm nghị, miêng cũng hơi mỉm cười. Nhưng cô nào tin lời nói nịnh bợ của Hùng, cô lại truy hỏi:
– Vậy sao em lại đi muộn, đồng phục đâu rồi?
– Cô không biết đấy thôi, em khó khăn lắp mới qua nguy hiểm. Mãi mới rời được giường, bố mẹ em can ngăn, nhất quyết không cho em đi học, em kiên quyết lắm bỏ nhà trốn đi nên không kịp thay đồ thể dục ạ. Trên đường đạp xe gấp quá nên xe bị hỏng luôn ạ.
Hùng tiếp tục bịa chuyện không xấu hổ, lúc này thì lớp tôi liền cười ầm lên, cô Vân cũng bật cười. Lần đầu tiên thấy cô cũng dễ gần đến vậy, cô khẽ phẩy tay:
– Bạn Hùng thích học thể dục như vậy, tuy hôm qua mới sốt cao nhưng bây giờ tinh thần tốt. Cả lớp chạy khởi động 1 vòng, riêng Hùng chảy nửa vòng thôi rồi quay về nhảy cóc.
Khuôn mặt hay tươi cười của Hùng nhăn như khỉ ăn gừng xong cũng làm theo. Chúng tôi chạy xong đứng xem Hùng nhảy cóc, mặt đau khổ mà thấy buồn cười, từ đó đến khi tan học cứ trêu chọc cậu ấy mãi.
Tôi kể xong, mẹ ở trong bếp với giọng ra:
|
Instruct
Do you know? At my school, a lot of things happen every day of the week. Happy stories, sad stories, interesting stories or stories between students and teachers, it's all there. Today my school organized a very fun performance, parents, and what impressed me most was the performance of the children of class 6A.
Yesterday afternoon, in order to see the performances clearly, I went very early. I sat in the second row so I could see clearly. The performance of the 6th graders was introduced to warm applause. I heard that to prepare for this performance, the students prepared a week ago. After the host introduced the performance: "The fortune teller sees the elephant", I saw them push out a very large paper elephant from the backstage. I also don't know why 6th graders created a realistic-looking elephant. The head, body, legs and tail are no different from real elephants. The elephant's tail and ears can still flutter. At the beginning of the performance, the fake elephant was carried to the middle of the stage, causing the audience like the one sitting below to roar and everyone thought there would be a good performance. Next, five tiny fortune tellers, with their heads covered in scarves, wearing black ao dai, dark glasses, and not forgetting to carry a walking stick, looked adorable. The five men divided up, each touching a part of the elephant, then gathered together to discuss how the elephant was doing. He touched the faucet and said:
– Elephants are like leeches.
He touched the ivory and immediately argued:
-No, it's like a blow!- As she spoke, her mouth curled up, looking very cute.
Next, he touched his ears but did not agree:
-It looks like a fan!
He touched his leg more calmly: "You guys are connecting it wrong, it looks like a pillar."
The person touching the tail had been listening before speaking: "It looks like a broom, nothing more, nothing less."
None of the five teachers agreed with each other, so they fought and ran wildly and ran backstage. The whole audience hugged their stomachs and burst into laughter. At the end of the play, a child in the audience holding the microphone learned the lesson from the play that one should not judge the appearance of others from a personal, one-sided perspective, but must consider everything so as not to have a negative view. admitting mistakes like those five blind fortune tellers. I find the play very meaningful to us and interesting.
“Tung! Tung! Tung!”
As soon as the school bell rang, my whole class rushed up, packing up their books and saying goodbye to each other. But today, everyone kept smiling and looking at his friend named Hung. Remembering the interesting story from earlier in the morning, I also felt happy, suddenly eager to quickly go home to tell this story to my parents.
I cycled on a familiar village road, humming my favorite song as I walked. Soon the beloved white gate appeared before my eyes, mother was preparing lunch, and father was watching the news program. As usual, I said hello:
– Mom, Dad, I'm home!
Mom kindly gave me a glass of cool water, told me to wash my face, and after a while I would have food to eat. I did so and returned to the living room. Dad looked at his daughter's unusually happy face and asked curiously:
– There was something funny at school today that made you laugh like that.
I seemed to have found gold, nodded vigorously and told my parents an interesting story at school. Today is the first Monday of the week, as usual there is a flag saluting performance. Coincidentally, today's schedule has a physical education class right after the flag-raising class, so without anyone telling me, everyone in my class automatically puts on their physical education uniform first. Ms. Van - the physical education teacher is very strict, we very afraid of being punished.
Yet, just as the whole class lined up neatly on the gymnasium and the class monitor reported that Hung was absent due to illness, Hung appeared. The tallest boy in the class, wearing his normal uniform, politely asked her:
– Miss, I'm late, my car broke down.
Ms. Van glanced around before asking why the class president asked for a break for you. My class was filled with fear, usually covering for each other. When we saw Hung late for a class, we thought he was absent, so we said that. The class monitor was about to apologize to her when Hung jumped out:
– Miss, it's true that I'm sick. Last night I had a fever of 42 degrees. I was on the brink of death. I almost couldn't meet my beloved friends and couldn't take your extremely useful physical education class. But during the critical situation, I dreamed of running and jumping with my friends in physical education class today, so I overcame it and saved my life. It was truly a miracle.
My whole class looked at Hung in surprise as he spoke, as aggressively as an actor in a swordplay TV series. Hearing the fever of 42 degrees, someone burst into laughter. Ms. Van, who was usually serious, also smiled a little. But she didn't believe Hung's flattery, so she asked:
– So why are you late, where are your uniforms?
– You don't know, I just had to overcome the danger with difficulty. Before I could get out of bed, my parents intervened and refused to let me go to school. I was so determined to run away from home that I didn't have time to change into gym clothes. I cycled too fast on the way so my bike broke down.
Hung continued to make up stories without shame, at this point my class burst out laughing, and Ms. Van also laughed. For the first time seeing her so approachable, she gently waved her hand:
– Hung likes physical education so much. Even though he had a high fever yesterday, he is in good spirits now. The whole class ran one warm-up lap, but Hung only ran half a lap and then returned to jumping.
Hung's smiling face wrinkled like a monkey after eating ginger and did the same. After we finished running, we stood and watched Hung leapfrog, his face was sad but found it funny, from then on until after school we kept teasing him.
After I finished, my mother was in the kitchen and said:
|
Hướng dẫn
“Cảnh khuya” là một bài thơ nổi tiếng của Hồ Chí Minh thường được sử dụng để làm đề thi giữa kỳ hoặc cuối kỳ, trong đó đặc sắc hơn cả là hai câu thơ đầu. Mời các em tham khảo bài văn phân tích 2 câu thơ đầu bài Cảnh khuya dưới đây ngay nhé.
Chỉ với hai câu đầu bài thơ “Cảnh khuya”, Bác Hồ đã vẽ lên một khung cảnh thiên nhiên núi rừng hoang sơ vô cùng tĩnh lặng, nhưng đẹp mộng mơ:
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”
Đọc câu thơ đầu tiên, ta thấy được sự tài tình của Bác thông qua lối so sánh độc đáo. “Tiếng suối” được ví von như “tiếng hát xa”, đặc biệt hơn đó là tiếng suối được cảm nhận bằng thính giác, gợi cho ta một cảm giác đó là con suối này rất trong trẻo, tươi mát.
Lối so sánh giữa thiên nhiên (tiếng suối) với con người (qua tiếng hát) tạo một cảm giác gần gũi, tâm hồn của nhà thơ như hòa chung nhịp với cảnh vật núi rừng Tây Bắc. Chúng ta có thể thấy được nét tương đồng với khung cảnh mà Nguyễn Trãi đã vẽ ra trong bài thơ “Bài ca Côn Sơn”:
“Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai”
Tiếng suối được Nguyễn Trãi ví với “tiếng đàn cầm” cũng gần gũi, quen thuộc không kém so với tiếng hát. Tuy nhiên đọc câu thơ của Hồ Chí Minh, dường như, khung cảnh được vẽ ra một cách mộc mạc hơn, nên thơ hơn, hòa quyện với tâm hồn lãng mạn, phong thái ung dung, lạc quan của thi sĩ.
Với câu thơ đầu này, ta cũng cũng có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng của không gian núi rừng, tiếng suối trong vô cùng êm ái nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Trong khi đang mải mê lắng nghe tiếng suối trong văng vẳng từ đằng xa thì Bác bất giác nhận ra vẻ đẹp tuyệt vời từ khung cảnh đêm trăng chiếu xuống mặt đất ngay cạnh mình.
“Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”
Nếu như ở câu trước, Bác vẽ ra khung cảnh núi rừng hoang sơ, mơ hồ bằng âm thanh của tiếng suối thì ở câu thơ này, một “bức tranh thực” được hiện ra rõ nét. Đó là hình ảnh của ánh “trăng” sáng và cây “cổ thụ”, chúng không xuất hiện trong thơ một cách đơn điệu mà được tác giả cảm nhận với vẻ đẹp riêng, “lồng” vào nhau một cách tinh tế, nhẹ nhàng.
Cảnh vật thiên nhiên bỗng trở nên gần gũi, quấn quýt đan xen vào nhau, tạo ra một bức tranh hoàn mỹ, ánh trăng sáng “lồng” vào tán cây cổ thụ để từ đó, cây cổ thụ in hình những bông “hoa” vô hình trên mặt đất. Bức tranh đầy đủ tầng lớp, màu sắc được Bác tô điểm và nhấn nhá theo riêng của Người nhưng đã thể hiện được sự cảm nhận tinh tế của một thi sĩ yêu nước đang trong tâm trạng bộn bề những lo âu nhưng trước cái ảnh đẹp của thiên nhiên vẫn không thể làm ngơ.
Nghệ thuật điệp từ “lồng” trong câu thơ này thể hiện được sự ý đồ của tác giả để thể hiện rõ nét chiều sâu của bức tranh núi rừng nơi Người đang thao thức.
|
Instruct
“Late Night Scene” is a famous poem by Ho Chi Minh often used for midterm or final exams, of which the most outstanding are the first two verses. Please refer to the essay analyzing the first two verses of Late Night Scene below.
With just the first two lines of the poem "Night Night Scene", Uncle Ho painted an extremely quiet, yet beautiful, natural landscape of wild mountains and forests:
“The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon, ancient tree cage, shadow of flower cage"
Reading the first verse, we see Uncle Ho's ingenuity through a unique comparison. "The sound of the stream" is likened to "the sound of singing in the distance", more specifically, it is the sound of the stream that is felt by hearing, giving us the feeling that this stream is very clear and fresh.
The comparison between nature (the sound of streams) and humans (through singing) creates a feeling of closeness, the poet's soul seems to be in harmony with the landscape of the Northwest mountains and forests. We can see the similarity with the scene that Nguyen Trai drew in the poem "The Song of Con Son":
“Con Son stream murmurs
I hear it like the sound of a harp in my ears.”
The sound of the stream is compared by Nguyen Trai to the "sound of the harp", which is no less close and familiar than the sound of singing. However, reading Ho Chi Minh's verse, it seems that the scene is drawn in a more rustic, more poetic way, blending with the poet's romantic soul, leisurely and optimistic demeanor.
With this first verse, we can also feel the silence of the mountain and forest space, the extremely soft sound of the stream gently entering people's hearts.
While he was engrossed in listening to the clear sound of the stream from afar, Uncle suddenly realized the wonderful beauty of the moonlit night scene shining on the ground right next to him.
“Ancient tree moon and flower cage shadow”
If in the previous verse, Uncle Ho painted a vague, pristine mountain and forest scene with the sound of a stream, then in this verse, a "real picture" is clearly shown. That is the image of the bright "moon" light and the "old" tree, they do not appear in the poem in a monotonous way but are perceived by the author with their own beauty, delicately and gently "intertwined" with each other. .
The natural scenery suddenly becomes close, tangerine intertwined, creating a perfect picture, the bright moonlight "internets" into the canopy of the old tree so that from there, the old tree prints the image of "flowers". invisible on the ground. The painting is full of layers and colors, embellished and emphasized by Uncle Ho in his own way, but it shows the delicate feelings of a patriotic poet who is in a chaotic mood of anxiety but in front of a beautiful photo. of nature still cannot be ignored.
The art of the "cage" in this verse shows the author's intention to clearly show the depth of the picture of the mountains and forests where he is restless.
|
Hướng dẫn
Ai cũng có một người bà yêu quý và sau đây là bài cảm nghĩ về bà ngoại thân yêu của tác giả Mời các bạn học sinh và giáo viên theo dõi bên dưới.
Trong cuộc sống của mỗi người luôn có một nơi để ta trở về sau bao vất vả và mệt mỏi, có người gọi đó là nhà, có người gọi đó là mái ấm là gia đình nhưng quan trọng nhất vẫn là ở nơi đó có người mà mình yêu thương, tin tưởng và là nơi để tựa vào. Đối với tôi người đó chính là bà, một người bà đáng kính.
Bà người đã sinh ra mẹ tôi, người dường như cho tôi một phần của cuộc sống. Bà là người luôn đứng về phía tôi, yêu thương và che chở cho tôi. Cho dù tôi có bất cứ lỗi lầm nào, có sai điều gì đi nữa thì đứng trước mặt người khác bà luôn bênh vực tôi không phải là bà không phân định đúng sai mà bà nói rằng cho dù tôi có đúng hay sai thì trước hết bà vẫn phải bênh tôi đã vì tôi là cháu của bà còn việc tôi làm sai về nhà bà sẽ mắng và dạy lại sau. Đúng như lời bà nói, bà bênh tôi nhưng lại chẳng dung túng, bà luôn cho tôi biết đâu là đúng đâu là sai dạy tôi cách sống và cách ứng xử sao cho tốt. Những ngày tháng bên cạnh bà là những ngày làm nũng đòi bà mua cho bằng được cây kẹo mà mình thích, là những lúc bị bắt nạt luôn có bà che chở và bảo vệ, là hôm bà nhờ nhổ tóc sâu sẽ được cho bánh, kẹo để làm thù lao. Vào những ngày lễ tết, rằm trung thu tôi lại chạy đến nhà ngoại vì tôi biết ngoại sẽ lại cho tôi ăn những món thật ngon và lạ mà mẹ chưa bao giờ nấu, bà nấu ăn rất ngon tôi chắc chắn điều đó vì mỗi lần ngoại nấu cơm là chẳng có ai ở nhà ăn cơm mẹ nấu cả, mẹ nói chắc mẹ chưa học hết được bí kíp của ngoại nên nấu chẳng ngon bằng. Thật ra đối với tôi món ngoại nấu sẽ là món ăn ngon nhất trên đời vì ngoại chẳng nấu bằng những hương liệu, gia vị bình thường mà ngoại nấu bằng tình yêu thương, nấu bằng niềm vui và hạnh phúc khi những đứa cháu cứ quấn lấy xin ngoại nấu cho một bữa ăn. Ngoại tôi sống một mình, không phải vì gia đình tôi không sống chung mà vì ngoại bảo thích sống một mình như vậy ngoại thích làm gì thì làm sẽ chẳng phiền đến ai cũng chẳng ai phiền đến ngoại. Tôi biết ngoại chỉ nói vậy thôi chứ thật sự ngoại cũng buồn lắm, tôi biết ngoại sợ làm phiền con cháu sợ con cháu lo cho mình nên mới vậy. Tính ngoại giống một đứa trẻ, tôi nghe mọi người nói khi về già thì tính tình sẽ rất trẻ con ví như tôi đi học xa ngoại sẽ suốt ngày gọi điện thoại bảo ngoại nhớ mong tôi về chuyện cũng sẽ bình thường nếu như ngoại không gọi một ngày gần 50 cuộc điện thoại chỉ để nói một nội dung duy nhất, ngoại cũng hay giận hờn vu vơ và vô cớ nếu như tôi có nấu ăn cho ba mẹ mà chẳng nấu cho ngoại hay khi về nhà ít chịu chơi với ngoại. Khi ở bên ngoại, ngoại như chẳng muốn xa tôi như muốn tôi chỉ được ở bên ngoại thôi vậy và tất cả những điều đó tôi điều nhận ra, nhận ra bà đang cô đơn, nhận ra bà sợ ở một mình, sợ cái vắng vẻ và yên ắng khi về nhà. Ngoại đã lớn tuổi, tóc cũng bạc trắng cả, miệng thì móm mém nhưng ngoại vẫn rất khỏe cho dù ngoại bệnh rất nhiều. Đừng thấy nó mâu thuẫn vì thật ra ngoại rất khỏe vẫn có thể tự buôn bán, tự lo cho bản thân, bưng những đồ nặng ngoại vẫn làm bình thường có vẻ như vì ngoại là nông dân đã quen rồi lại buôn gánh bán bưng cả một đời nên bây giờ ngoại vẫn khỏe như thế, đôi lúc trở trời là ngoại lại bị đau nhứt, cái bệnh xương khớp của những người già. Có khi các khớp của ngoại còn bị xưng phù nhưng ngoại vẫn chịu đựng tự mình mua thuốc tự mình lo âm thầm và lặng lẽ chẳng cho con cháu biết. Tôi thường nghĩ có phải ai khi về già cũng như vậy, sợ mình trở thành gánh nặng cho người khác, sợ mình sẽ vô dụng và chẳng làm được gì không? Nhưng sao họ lại chẳng biết rằng một đời họ đã sống vì con cháu, một đời lo toan và vất vả vậy cho đến cuối cùng, đến lúc về già cũng là lúc họ nên nghỉ ngơi và an dưỡng tuổi già, cuộc sống xô bồ và vất vả đó hãy để lại cho con cháu, những người chịu ơn một cách lớn lao đó sẽ chăm sóc họ như một quy luật của tự nhiên của tình yêu thương và kính trọng.
|
Instruct
Everyone has a beloved grandmother and the following is the author's thoughts about his beloved grandmother. Students and teachers are invited to follow along below.
In everyone's life, there is always a place for us to return to after all the hardships and fatigue. Some people call it home, some people call it family, but the most important thing is that there are people there. that I love, trust and is a place to lean on. For me that person is you, a respected grandmother.
She who gave birth to my mother, who seemed to give me a part of life. She is the one who always stands by my side, loves and protects me. No matter what mistakes I make or what I do wrong, in front of others, she always defends me. It's not that she doesn't know right from wrong, but she says that whether I'm right or wrong, first of all, She still had to defend me because I was her grandchild and if I did something wrong at home, she would scold me and teach me later. Just as she said, she defended me but did not tolerate me. She always told me what was right and what was wrong and taught me how to live and behave well. The days when I was with her were the days when I was naughty and asked her to buy me the candy I liked, the times when I was bullied and she always protected and protected me, the day I asked her to pull out my hair and gave me cake. candy as compensation. On holidays and mid-autumn festivals, I run to my grandmother's house because I know she will feed me delicious and strange dishes that my mother has never cooked. She cooks very well, I'm sure of that because every time When my grandmother cooks, there is no one at home to eat my mother's cooking. My mother says she probably hasn't learned all of my grandmother's secrets yet, so it doesn't cook as well. Actually, for me, my grandmother's cooking will be the most delicious dish in the world because she doesn't cook with ordinary spices and herbs, but cooks with love, cooks with joy and happiness when her grandchildren are always around. asked my grandmother to cook me a meal. My grandmother lives alone, not because my family doesn't live together, but because she says she likes to live alone so she can do whatever she likes and it won't bother anyone and no one will bother her. I know my grandmother just said that, but she's actually very sad. I know she's afraid of bothering her children and grandchildren, afraid that they will worry about her, that's why. My grandmother's personality is like that of a child. I've heard people say that when she gets old, her personality will be very childish. For example, when I go to school far away, my grandmother will call all the time to tell her that she misses me. It'll be normal if she doesn't. I make nearly 50 phone calls a day just to say one thing. My grandmother also gets angry aimlessly and without cause if I cook for my parents but don't cook for her or when I get home I rarely play with her. . When I was with my grandmother, it was as if she didn't want to be far from me, as if she wanted me to just be with her, and I realized all of that, realized she was lonely, realized she was afraid of being alone, afraid of being absent. It's nice and quiet when you get home. Grandma is old, her hair is white, her mouth is toothless, but she is still very healthy even though she is very sick. Don't see it as a contradiction because in fact, my grandmother is very strong and can still do business, take care of herself, and carry heavy things, she still does it normally, it seems like because she is a farmer and is used to doing the heavy lifting. life, so now my grandmother is still so healthy, sometimes when the weather comes, she gets the most pain, the bone and joint disease of the elderly. Sometimes my grandmother's joints were swollen, but she still endured it, buying the medicine herself and taking care of it silently, without letting her children and grandchildren know. I often think, is everyone like that when they get old, afraid of becoming a burden to others, afraid of being useless and not being able to do anything? But why don't they know that a life they have lived for their children and grandchildren, a life of worry and hardship until finally, when they get old, it is time for them to rest and take care of their old age, a busy life? and that hardship should be left to the children and grandchildren, who will be greatly indebted to them and will take care of them as a natural law of love and respect.
|
Hướng dẫn
Cảnh khuya là một bài thơ rất hay và thường được làm đề thi hoặc đề kiểm tra 1 tiết, phổ biến nhất là: Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Cảnh khuya của Hồ Chí Minh. Sau đây mời các em tham khảo bài mẫu của blogvan vừa ngắn gọn vừa hay được sưu tầm và biên soạn.
Trong tất cả những bài thơ của Bác Hồ giai đoạn kháng chiến thì em thích nhất là bài “Cảnh khuya”. Mặc dù bài thơ chỉ vỏn vẹn 4 câu thơ, nhưng đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ở núi rừng Việt Bắc, có rừng cây, có trăng sáng, có tiếng suối, và đặc biệt có một người đang ở đó thao thức không ngủ được vì lo lắng cho sự an nguy của nước nhà.
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”.
Ở hai câu thơ đầu, Bác đã dùng tâm hồn của một người thi sĩ để vẽ nên bức tranh thiên nhiên đẹp hoàn mỹ. Bức tranh núi rừng hiện ra rất sinh động bởi nó có cả tiếng suối, có trăng, có bóng hoa.
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”
“Tiếng suối” được ví von với “tiếng hát xa” gợi cho ta một cảm giác thanh bình. Có lẽ không gian đó yên ắng lắm, mọi người, mọi vật đã chìm vào giấc ngủ, thì Bác mới có thể lắng nghe được tiếng suối từ sau khe núi vọng về. Nhưng dưới ngòi bút và tâm hồn lãng mạn của chủ tịch Hồ Chí Minh, thì nó nghe như tiếng hát, lời hát ngọt ngào, quen thuộc gần gũi như ở quê nhà. Bất chợt Bác nhìn lên bầu trời và nhìn thấy được một cảnh tượng thật đẹp.
Trăng “lồng” cổ thụ, bóng “lồng” hoa
Hình ảnh “trăng” xuất hiện không ít ở trong văn thơ, và ngay trong nhiều sáng tác của Hồ Chủ Tịch thì vẫn đã có bóng dáng của trăng, tuy nhiên ở bài thơ này, trăng hiện lên đẹp biết bao. Ánh trăng sáng luồn qua tầng cây cổ thụ, rồi sau đó chiếu xuống mặt đất trông như những bông hoa. Tâm hồn của Bác thật quá đỗi nên thơ, một hình ảnh mà chúng ta nghĩ rằng nó vô cùng quen thuộc, nhưng dưới ngòi bút của thi sĩ, nó được nâng lên một tầm mới, là vẻ đẹp nghệ thuật.
Vâng, chỉ mới hai câu thơ thôi, nhưng Bác Hồ kính yêu đã vẽ nên một bức tranh thơ mộng hữu tình giữa núi rừng hoang vu của Việt Bắc, điều này vừa cho thấy vẻ đẹp tâm hồn, tinh thần lạc quan yêu đời của Bác, vừa thể hiện được sự tinh tế, những rung cảm tuyệt vời không phải ai cũng có. Điều đáng nói ở đây là Bác đã dùng những từ ngữ giàu hình ảnh cùng lối gieo vần, chữ như đang tự sự, rất giản đơn, ngắn gọn mà súc tích, ai trong chúng ta đọc lên cũng có thể tưởng tượng ra ngay khung cảnh Tây Bắc lúc đó như thế nào.
Tiếp nối những rung cảm về cảnh vật thiên nhiên, Bác nhìn lại sự tồn tại của mình.
“Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”
Không phải một lời biện minh, nhưng hai câu thơ này Bác như đang tự trả lời cho câu hỏi: “Vì sao người chưa ngủ”. Giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ còn văng vẳng tiếng suối, có ánh trăng sáng soi, có bóng cây, có “hoa”, nhưng chỉ khi “người chưa ngủ” mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp đầy huyền bí ở nơi rừng núi như thế này được. Bác bộc bạch: “Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”
Đọc câu thơ lên ai nấy đều cảm phục trước một người con vĩ đại của dân tộc, một người tận tâm, hết mực yêu nước thương dân, trong khi mọi vật, mọi người đã nghỉ ngơi thì Bác vẫn đang phải lo lắng, nghĩ suy để đưa ra giải pháp nào tốt nhất cho quân ta giành thắng lợi, đất nước sớm được độc độc lập, tự do.
Con người chiến sĩ hòa quyện với tâm hồn thi sĩ tạo nên một tác phẩm “bất hủ” mà hầu như ai cũng thuộc lòng từng câu từng chữ.
|
Instruct
Late Night Scene is a very good poem and is often used as an exam or 1-period test, the most popular being: Expressing thoughts about the poem Late Night Scene by Ho Chi Minh. Below we invite you to refer to blogvan's sample articles that are both concise and well collected and compiled.
Of all Uncle Ho's poems during the resistance period, I like the song "Night Scene" the most. Although the poem is only 4 verses, it paints a beautiful picture of nature in the mountains and forests of Viet Bac, with forests, a bright moon, the sound of streams, and especially one person there exercising. I can't sleep because I'm worried about the safety of my country.
“The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country".
In the first two verses, Uncle Ho used the soul of a poet to paint a perfectly beautiful picture of nature. The picture of mountains and forests appears very vividly because it includes the sound of a stream, the moon, and the shadow of flowers.
“The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon, ancient tree cage, shadow of flower cage"
"The sound of the stream" is compared to "the sound of singing in the distance" and evokes a feeling of peace. Perhaps that space was very quiet, everyone and everything had fallen asleep, then Uncle could hear the sound of the stream coming from behind the ravine. But under the pen and romantic soul of President Ho Chi Minh, it sounds like singing, sweet lyrics, familiar and close to home. Suddenly Uncle looked up at the sky and saw a beautiful scene.
The moon "cages" ancient trees, the shadows "cage" flowers
The image of "the moon" appears a lot in poetry, and even in many of President Ho Chi Minh's works, there is still the shadow of the moon, but in this poem, the moon appears so beautiful. Bright moonlight passes through the ancient trees, then shines on the ground like flowers. Uncle Ho's soul is so poetic, an image that we think is extremely familiar, but under the poet's pen, it is raised to a new level, artistic beauty.
Yes, it's only two verses, but our beloved Uncle Ho has painted a poetic and charming picture amidst the wild mountains and forests of Viet Bac, which shows the beauty of his soul and his optimistic spirit of love for life. Uncle, you just show sophistication and great vibes that not everyone has. What is worth mentioning here is that Uncle Ho used words rich in images and rhymes, the words were narrative-like, very simple, short and concise, any of us who read them can immediately imagine the scene. What was the Northwest scene like at that time?
Continuing the vibes of natural scenery, Uncle Ho looked back at his existence.
“The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country"
Not an excuse, but these two verses seem to be answering the question: "Why don't you sleep yet?" In the middle of a quiet night, there is only the sound of the stream, the bright moonlight, the shadows of trees, and "flowers", but only when "people are not sleeping" can they feel the mysterious beauty of the forest. mountains like this. Uncle confided: "I haven't slept because I'm worried about my country"
Reading the poem, everyone was impressed by a great son of the nation, a dedicated person who loved his country and loved his people very much. While everything and everyone was resting, Uncle Ho was still worrying and thinking. thinking to come up with the best solution for our army to win and the country to soon be independent and free.
The warrior's soul blends with the poet's soul to create an "immortal" work that almost everyone knows by heart every sentence and every word.
|
Hướng dẫn
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn ai cũng có những người thầy người cô “thần tượng” đáng kính. Hãy thể hiện tình cảm đó qua một bài cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý, mời các em tham khảo bài văn mẫu của sau đây.
Ai nâng cánh ước mơ cho em?
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ cho chúng em nên người?
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời….
Bài hát quen thuộc văng vẳng những góc trường đã dần đi sâu vào tâm trí em mỗi ngày đến lớp từ thời lên 5, lên 6 và có lẽ nó sẽ không bao giờ mờ đi cho đến suốt quãng đời còn lại. Ai cũng từng cắp sách đến trường, tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất và ở tuổi mộng mơ đó, thầy cô luôn là người dìu dắt chúng em, dạy dỗ chúng em nên người. Em sẽ không bao giờ quên cô Liên – người cô cũng như người mẹ đã yêu thương và nâng bước cho em những ngày đầu bước vào ngưỡng cửa trung học cơ sở.
Ngày đầu tiên đến trường, niềm vui háo hức hiện rõ trên gương mặt của tất cả mọi người. Em còn nhớ như in lần đầu tiên em bắt gặp ánh mắt của cô khi cô đang đứng trên bục sân khấu khai giảng và điều hành buổi lễ chào cờ. Một ánh mắt thật oai phong nhưng cũng rất nghiêm nghị bên cạnh cặp long mi sắc sảo, ấn tượng ban đầu của em ngay từ giây phút đó. Và thật may mắn thay khi lần thứ 2 gặp cô tại lớp học với tin cô Liên sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp 6A. Vậy là hằng ngày hình bóng của cô dần đi vào tâm trí em với một mái tóc suôn mượt dài nửa lưng, sẽ đẹp hơn khi ngắm mái tóc ấy trong buổi sáng tập nghi thức với nắng nhẹ và gió làm tóc cũng bồng bềnh. Một khuôn mặt tròn với đôi mắt sắc sảo, ánh mắt đăm chiêu làm điểm nhấn, gương mặt cô vẫn rạng ngời ở tuổi gần 40. Dáng người cao, cô trông thon thả hơn khi mang trong mình bộ áo dài đồng phục của nhà trường vào mỗi buổi sáng thứ 2. Có lẽ, gương mặt ấy, hình dáng ấy sẽ luôn định hình sẵn trong trong tâm trí em một người cô giáo em yêu quý khi em không còn ngồi trên chiếc ghế của nhà trường nữa.
Cô Liên đã từng là giáo viên tổng phụ trách Đội, ngày khai giảng đó là ngày cuối cùng cô giữ chức vụ này và để giáo viên trẻ khác đảm đương. Thay vào đó, cô đã ngay lập tức trở thành một giáo viên chủ nhiệm mẫu mực và luôn đưa lớp dẫn đầu trong mọi hoạt động tập thể. Em đã rất may mắn khi đã được sinh hoạt trong lớp của cô trong những ngày đầu khó khăn vì phải thích nghi với môi trường học mới. Cô rất cầu toàn, làm việc gì cô cũng muốn nó được thật hoàn hảo và đối với công tác nhiệm cũng vậy, cô rất nghiêm khắc nhưng ở một góc cạnh nào đó trong từng câu nói của cô đều chất chứa những yêu thương và tâm huyết, cô luôn cố gắng răn dạy cho cái tuổi học trò ngỗ nghịch của chúng em không đi sai đường. Cô đã truyền cho em rất nhiều động lực, cho em sự tự tin và kinh nghiệm, dạy chúng em những lẽ sống hay, những gì nên làm, những gì không nên làm vào những buổi sinh hoạt lớp. Đằng sau gương mặt nghiêm nghị ấy luôn là những nụ cười, lời lẽ động viên chúng em khi mùa thi đến.
Đối với riêng em, cô là một người mẹ giúp em ngộ ra những lẽ sống và cũng là người huấn luyện viên đưa em đến vinh quang. Đến bây giờ khi không còn là học sinh của lớp cô chủ nhiệm nữa nhưng em vẫn luôn biết ơn cô đã cho em cơ hội đến gần với đam mê thể thao của mình qua các cuộc thi Hội khỏe Phù Đổng. Cô không chỉ huấn luyện em như 1 giáo viên thể dục đơn thuần, cô còn là người phát hiện và khơi nguồn niềm yêu thích của em với bộ môn đá cầu, em thực sự biết ơn vì điều đó.
|
Instruct
In the life of each of us, we certainly have respectable "idol" teachers. Please express that feeling through an essay about the teacher you love. Please refer to the sample essay below.
Who gives me wings to dream?
As a teacher, I don't care about day and night
Who teaches us to be good people?
As a teacher I will remember for the rest of my life...
The familiar song that echoes in the corners of the school has gradually penetrated deep into my mind every day going to class since I was 5 or 6 years old and perhaps it will never fade for the rest of my life. Everyone has gone to school, school age is the most beautiful time and in that dreamy age, teachers are always the ones who guide us and teach us to be good people. I will never forget Ms. Lien - the aunt and mother who loved and supported me in the first days of entering middle school.
On the first day of school, joy and excitement were evident on everyone's faces. I still clearly remember the first time I met her eyes when she was standing on the opening stage and leading the flag raising ceremony. A very majestic but also very serious look next to sharp eyelashes, my first impression from that moment. And fortunately, the second time I met her in the classroom with the news that Ms. Lien would be the homeroom teacher of class 6A. So every day, her image gradually enters my mind with her smooth, half-back long hair. It will be more beautiful when looking at that hair in the morning of practicing the ritual with the light sunlight and wind making it float. A round face with sharp eyes and thoughtful eyes as the highlight, her face is still radiant at the age of nearly 40. Tall, she looks slimmer when wearing the school uniform ao dai. every Monday morning. Perhaps, that face, that shape will always be shaped in my mind as the teacher I love when I am no longer sitting on the school chair.
Ms. Lien used to be the general teacher in charge of the Team. That first day of school was her last day holding this position and let another young teacher take over. Instead, she immediately became an exemplary homeroom teacher and always led the class in all group activities. I was very lucky to be able to live in your class during the difficult first days because I had to adapt to the new school environment. She is very perfectionist, whatever she does, she wants it to be perfect, and the same goes for her tasks. She is very strict, but at some point, every word she says is filled with love and compassion. She always tries to teach our unruly students not to go down the wrong path. She gave me a lot of motivation, gave me confidence and experience, taught us good living principles, what to do, what not to do during class activities. Behind that serious face are always smiles and words of encouragement for us when exam season comes.
For me, she is a mother who helps me realize the principles of life and is also a coach who leads me to glory. Even now, even though I am no longer a student in my homeroom's class, I am still grateful to her for giving me the opportunity to get closer to my passion for sports through the Phu Dong Health Association competitions. She not only trained me as a simple physical education teacher, she was also the one who discovered and sparked my love for shuttlecock, for which I am truly grateful.
|
Hướng dẫn
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn ai cũng có những người thầy người cô “thần tượng” đáng kính. Hãy thể hiện tình cảm đó qua một bài cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý, mời các em tham khảo bài văn mẫu của sau đây.
Ai nâng cánh ước mơ cho em?
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ cho chúng em nên người?
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời….
Bài hát quen thuộc văng vẳng những góc trường đã dần đi sâu vào tâm trí em mỗi ngày đến lớp từ thời lên 5, lên 6 và có lẽ nó sẽ không bao giờ mờ đi cho đến suốt quãng đời còn lại. Ai cũng từng cắp sách đến trường, tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất và ở tuổi mộng mơ đó, thầy cô luôn là người dìu dắt chúng em, dạy dỗ chúng em nên người. Em sẽ không bao giờ quên cô Liên – người cô cũng như người mẹ đã yêu thương và nâng bước cho em những ngày đầu bước vào ngưỡng cửa trung học cơ sở.
Ngày đầu tiên đến trường, niềm vui háo hức hiện rõ trên gương mặt của tất cả mọi người. Em còn nhớ như in lần đầu tiên em bắt gặp ánh mắt của cô khi cô đang đứng trên bục sân khấu khai giảng và điều hành buổi lễ chào cờ. Một ánh mắt thật oai phong nhưng cũng rất nghiêm nghị bên cạnh cặp long mi sắc sảo, ấn tượng ban đầu của em ngay từ giây phút đó. Và thật may mắn thay khi lần thứ 2 gặp cô tại lớp học với tin cô Liên sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp 6A. Vậy là hằng ngày hình bóng của cô dần đi vào tâm trí em với một mái tóc suôn mượt dài nửa lưng, sẽ đẹp hơn khi ngắm mái tóc ấy trong buổi sáng tập nghi thức với nắng nhẹ và gió làm tóc cũng bồng bềnh. Một khuôn mặt tròn với đôi mắt sắc sảo, ánh mắt đăm chiêu làm điểm nhấn, gương mặt cô vẫn rạng ngời ở tuổi gần 40. Dáng người cao, cô trông thon thả hơn khi mang trong mình bộ áo dài đồng phục của nhà trường vào mỗi buổi sáng thứ 2. Có lẽ, gương mặt ấy, hình dáng ấy sẽ luôn định hình sẵn trong trong tâm trí em một người cô giáo em yêu quý khi em không còn ngồi trên chiếc ghế của nhà trường nữa.
Cô Liên đã từng là giáo viên tổng phụ trách Đội, ngày khai giảng đó là ngày cuối cùng cô giữ chức vụ này và để giáo viên trẻ khác đảm đương. Thay vào đó, cô đã ngay lập tức trở thành một giáo viên chủ nhiệm mẫu mực và luôn đưa lớp dẫn đầu trong mọi hoạt động tập thể. Em đã rất may mắn khi đã được sinh hoạt trong lớp của cô trong những ngày đầu khó khăn vì phải thích nghi với môi trường học mới. Cô rất cầu toàn, làm việc gì cô cũng muốn nó được thật hoàn hảo và đối với công tác nhiệm cũng vậy, cô rất nghiêm khắc nhưng ở một góc cạnh nào đó trong từng câu nói của cô đều chất chứa những yêu thương và tâm huyết, cô luôn cố gắng răn dạy cho cái tuổi học trò ngỗ nghịch của chúng em không đi sai đường. Cô đã truyền cho em rất nhiều động lực, cho em sự tự tin và kinh nghiệm, dạy chúng em những lẽ sống hay, những gì nên làm, những gì không nên làm vào những buổi sinh hoạt lớp. Đằng sau gương mặt nghiêm nghị ấy luôn là những nụ cười, lời lẽ động viên chúng em khi mùa thi đến.
Đối với riêng em, cô là một người mẹ giúp em ngộ ra những lẽ sống và cũng là người huấn luyện viên đưa em đến vinh quang. Đến bây giờ khi không còn là học sinh của lớp cô chủ nhiệm nữa nhưng em vẫn luôn biết ơn cô đã cho em cơ hội đến gần với đam mê thể thao của mình qua các cuộc thi Hội khỏe Phù Đổng. Cô không chỉ huấn luyện em như 1 giáo viên thể dục đơn thuần, cô còn là người phát hiện và khơi nguồn niềm yêu thích của em với bộ môn đá cầu, em thực sự biết ơn vì điều đó.
|
Instruct
In the life of each of us, we certainly have respectable "idol" teachers. Please express that feeling through an essay about the teacher you love. Please refer to the sample essay below.
Who gives me wings to dream?
As a teacher, I don't care about day and night
Who teaches us to be good people?
As a teacher I will remember for the rest of my life...
The familiar song that echoes in the corners of the school has gradually penetrated deep into my mind every day going to class since I was 5 or 6 years old and perhaps it will never fade for the rest of my life. Everyone has gone to school, school age is the most beautiful time and in that dreamy age, teachers are always the ones who guide us and teach us to be good people. I will never forget Ms. Lien - the aunt and mother who loved and supported me in the first days of entering middle school.
On the first day of school, joy and excitement were evident on everyone's faces. I still clearly remember the first time I met her eyes when she was standing on the opening stage and leading the flag raising ceremony. A very majestic but also very serious look next to sharp eyelashes, my first impression from that moment. And fortunately, the second time I met her in the classroom with the news that Ms. Lien would be the homeroom teacher of class 6A. So every day, her image gradually enters my mind with her smooth, half-back long hair. It will be more beautiful when looking at that hair in the morning of practicing the ritual with the light sunlight and wind making it float. A round face with sharp eyes and thoughtful eyes as the highlight, her face is still radiant at the age of nearly 40. Tall, she looks slimmer when wearing the school uniform ao dai. every Monday morning. Perhaps, that face, that shape will always be shaped in my mind as the teacher I love when I am no longer sitting on the school chair.
Ms. Lien used to be the general teacher in charge of the Team. That first day of school was her last day holding this position and let another young teacher take over. Instead, she immediately became an exemplary homeroom teacher and always led the class in all group activities. I was very lucky to be able to live in your class during the difficult first days because I had to adapt to the new school environment. She is very perfectionist, whatever she does, she wants it to be perfect, and the same goes for her tasks. She is very strict, but at some point, every word she says is filled with love and compassion. She always tries to teach our unruly students not to go down the wrong path. She gave me a lot of motivation, gave me confidence and experience, taught us good living principles, what to do, what not to do during class activities. Behind that serious face are always smiles and words of encouragement for us when exam season comes.
For me, she is a mother who helps me realize the principles of life and is also a coach who leads me to glory. Even now, even though I am no longer a student in my homeroom's class, I am still grateful to her for giving me the opportunity to get closer to my passion for sports through the Phu Dong Health Association competitions. She not only trained me as a simple physical education teacher, she was also the one who discovered and sparked my love for shuttlecock, for which I am truly grateful.
|
Hướng dẫn
Cây chuối – Loài cây gần gũi, quen thuộc với làng quê tuy nhiên vẫn rất mới lạ với những ai ở thành phố chưa từng được nhìn thấy. Bài văn biểu cảm về cây chuối sẽ giúp các em bày tỏ cảm xúc về loài cây này.
Cây chuối là một trong những loại cây vô cùng thân thuộc với những gia đình ở vùng thôn quê. Quanh làng, xã em hầu như nhà ai cũng có một vài cây chuối sau vườn.
Chuối dễ sống, ít công chăm bón mà lại mang nhiều lợi ích phục vụ cho cuộc sống chính vì vậy, nó phổ biến cũng là điều dễ hiểu.
Người xưa có câu: “trước cau sau chuối”, cây chuối vì thế xuất hiện nhiều ở sau vườn, chứ chẳng mấy khi thấy nó um tùm trước nhà. Chuối sinh trưởng tốt ở điều kiện khí hậu nhiệt đới như ở nước ta, và tốt nhất là những nơi ven sông hoặc vùng đất ẩm.
Cây chuối mọc từng cây, nhưng nó thường sống thành 3-4 cây san sát nhau. Chuối sở hữu một màu xanh mướt từ lá đến thân, lá xòe bản to che mát một vùng, thân được tạo bởi các bẹ chuối từng lớp từng lớp bao bọc phần lõi non nhỏ ở trong cùng. Còn nhớ hồi nhỏ, em và lũ bạn thường dùng lá chuối để che mưa, trú mưa…
Cây chuối trưởng thành có thể cao từ 2-3 mét tùy loại, rồi nở hoa, người ta thường gọi là bắp chuối, nó có màu tím trông như hình quả bắp nhưng ú hơn nhiều. Từ bắp chuối sẽ trở thành quả chuối, sắp thành từng nải, mỗi buồng có từ 5, 7 thậm chí 10 nải hoặc hơn nữa. Có một điểm đặc biệt về cây chuối đó là loài cây này không có cành, mỗi thân cây, lá và hoa, quả thôi.
Em rất thích ăn chuối, nhất là chuối lùn, quả to ngọt, mềm, rất dễ ăn, nó lại còn bổ dưỡng nữa. Ở quê em, chuối được ăn như một món tráng miệng quen thuộc mà kể cả người già hay trẻ em đều có thể thưởng thức.
Chuối không chỉ có giá trị bởi quả ngon, bổ dưỡng, mà từ chuối có thể tạo nên nhiều dạng thực phẩm khác như chuối sấy (thành snack), chè chuối, kẹo chuối,… Bắp chuối thì có thể chế biến thành gỏi, nấu canh rất ngon, thân chuối thường được sử dụng làm thực phẩm cho lợn. Trong khi đó, lá chuối để gói bánh, món bánh truyền thống bánh chưng bánh giầy cũng được gói từ lá chuối.
Cây chuối mang lợi ích về kinh tế và nó cũng rất hữu ích cho cuộc sống con người. Còn với em, nó còn như một người bạn. Từ nhỏ em và lũ bạn thân đã biết dựng nên ngôi nhà nhỏ lợp đầy lá chuối, cửa nhà treo đầy dây chuối (được cắt nhỏ theo chiều dọc của thân chuối), rất đẹp, đến bây giờ em vẫn còn nhớ. Hồi đó chỉ mong đến giờ tan học để chạy về rúc vào ngôi nhà nhỏ bé mà chính bản thân mình trang trí. Cây chuối vì thế gắn với tuổi thơ, nằm trong ký ức đẹp đẽ của em, mà mỗi khi nhớ về em chỉ ước mình được một lần ngắm nhìn lại ngôi nhà bé xinh bằng lá chuối của ngày đó….
|
Instruct
Banana tree - A tree that is close and familiar to the countryside, but is still very new to those in the city who have never seen it. An expressive essay about banana trees will help children express their feelings about this plant.
Banana tree is one of the trees that is extremely familiar to families in rural areas. Around my village and commune, almost everyone's house has a few banana trees in their backyard.
Bananas are easy to grow, require little care and bring many benefits to life, so it is understandable that they are popular.
There is an old saying: "before the areca, then the banana", banana trees therefore appear a lot in the back of the garden, but you rarely see them luxuriantly in front of the house. Bananas grow well in tropical climates like in our country, and are best in riverside or moist areas.
Banana trees grow individually, but they usually live in 3-4 trees close together. Bananas have a lush green color from leaves to stems. Large, spreading leaves shade an area. The stem is made up of banana sheaths, layer by layer, covering the small inner core. I remember when I was young, my friends and I often used banana leaves to cover ourselves from the rain...
Mature banana trees can be 2-3 meters tall depending on the type, then bloom, people often call them banana ears, they are purple in color and look like corn but are much darker. From banana ears will become bananas, arranged into bunches, each bunch has 5, 7, even 10 bunches or more. There is a special point about the banana tree that is that this tree has no branches, only the trunk, leaves, flowers, and fruit.
I really like eating bananas, especially dwarf bananas, the fruit is big, sweet, soft, very easy to eat, and it's also nutritious. In my hometown, bananas are eaten as a familiar dessert that even the elderly and children can enjoy.
Bananas are not only valuable because they are delicious and nutritious, but from bananas you can create many other types of foods such as dried bananas (as snacks), banana sweet soup, banana candy, etc. Banana ears can be processed into salads, Cooking delicious soup, banana stems are often used as food for pigs. Meanwhile, banana leaves are used to wrap cakes, the traditional cake Banh Chung Banh Giay is also wrapped from banana leaves.
Banana trees bring economic benefits and they are also very useful for human life. As for me, it's like a friend. Since I was young, my best friends and I have known how to build a small house covered with banana leaves, the door of the house hung with banana strings (cut lengthwise from the banana stem), very beautiful, I still remember it to this day. Back then, I just looked forward to the end of school so I could run home and snuggle into the little house that I decorated myself. The banana tree is therefore associated with my childhood, in my beautiful memories, and every time I remember it, I just wish I could look back at the beautiful little house made of banana leaves that day...
|
Tình yêu quê hương đất nước luôn là đề tài đau đáu trong lòng các nhà thơ trong mỗi khắc xa quê. Và “thi tiên” Lí Bạch đã có một “Tĩnh dạ tứ” thật hay để làm giàu, làm đẹp thêm cho thi đề này:
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.
Bài thơ được dịch là “Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh”:
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
Bài thơ thực ra không phải là một áng Đường thi. Lí Bạch viết bài thớ không theo những niêm luật thông thường của thơ Đường luật mà viết phóng túng theo cảm xúc riêng tư của mình. Cuộc đời của Lí Bạch là cuộc đời của một đấng tài hoa mà bạc mệnh. Dẫu tài năng xuất chúng nhưng cuộc đời ông cũng bao phen chìm nổi. Khi sáng tác bài thơ này, ông đang sống trên đất khách quê người với biết bao gian khổ và nỗi nhớ quê hương không bao giờ nguôi ngoai.
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương.
“Trăng” là người bạn của thi nhân muôn đời. Nhắc đến trăng là nhắc đến trăng thanh gió mát bạn bè túi rượu bầu thơ ngâm vịnh. Nhưng nhắc đến trăng còn là nhắc đến mảnh trăng quê hiền hòa, êm dịu và như thế nhắc đên trăng là nhắc đến quê hương. Câu thơ đầu trong bài thơ nhắc đến trăng nhưng không rõ trong bài thơ này, trăng gợi lên điều gì trong lòng tác giả? Chỉ biết rằng, trăng đã đánh thức người trong đêm thanh tĩnh. Thấy trăng rọi sáng ở đầu giường là khi ông đang nằm trên giường trằn trọc không ngủ. Nhân vật trữ tình rất có thể là chưa ngủ, hoặc ngủ rồi nhưng tỉnh dậy và không ngủ được nữa. Trong trạng thái mơ màng ấy mới có cái sự nghi ngờ rất đẹp (trăng sáng mà ngỡ là sương). Như thế dù không trực tiếp tả người, câu thơ vẫn gợi lên được trạng thái và tình cảm của con người. Nằm trên giường mà thao thức không ngủ được, ánh sáng của trăng mà ngỡ mặt đất phủ sương, trời đã sáng nên thức giấc. Ấy ắt là tâm trạng luôn chập chờn, khắc khoải, trăn trở, thao thức của kẻ li hương. Trong tâm hồn ấy luôn có điều gì đau đáu, dày vò. Câu “ngỡ mặt đất phủ sương” vừa trực tiếp tả tâm trạng bâng khuâng, bồi hồi lại vừa gián tiếp tả cử chỉ của người ngồi trên giường đang nhìn vào xa xôi, mông lung, như tìm kiếm một thứ gì đó mà đối với tác giả nó rất gần gũi, thân thương, nhớ đất, nhớ người nhớ cả quê hương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương
|
Love for the homeland is always a painful topic in the hearts of poets every moment they are away from home. And the "poet fairy" Ly Bach had a great "Tinh Da Tu" to enrich and beautify this poem:
Sieve the moonlight
Nghi Thi Thi upper land dew
Cue the beginning of the bright moon
To invest in the homeland.
The poem is translated as "Thoughts in a quiet night":
The head of the bed is illuminated by moonlight
I thought the ground was covered in frost
Raise your head and look at the bright moon
Bow your head and remember your hometown.
The poem is actually not a Tang poem. Ly Bach wrote poems not according to the usual rules of Tang poetry, but wrote liberally according to his own personal feelings. Ly Bach's life is the life of a talented but ill-fated man. Despite his outstanding talent, his life was also full of ups and downs. When he composed this poem, he was living in a foreign land with many hardships and a longing for his homeland that would never go away.
The head of the bed is illuminated by moonlight
I thought the ground was covered in frost.
“Moon” is the poet's friend forever. When we talk about the moon, we think of the moon, the cool breeze, friends, bags of wine, gourds, poems, and poems. But mentioning the moon is also mentioning the gentle, gentle moon of the countryside and thus mentioning the moon is mentioning the homeland. The first line of the poem mentions the moon, but it is unclear in this poem what the moon evokes in the author's heart? Just know that the moon woke people up in the quiet night. Seeing the moon shining at the head of the bed was when he was lying in bed unable to sleep. The lyrical character most likely hasn't slept yet, or has fallen asleep but woke up and can't sleep anymore. In that dreamy state, there is a very beautiful doubt (bright moon but thought it was dew). Thus, even though it does not directly describe a person, the poem still evokes human states and emotions. Lying in bed, unable to sleep, the light of the moon made me think the ground was covered in frost, it was already morning so I woke up. That must be the always wavering, restless, anxious, and restless mood of those who leave their homeland. There is always something painful and tormenting in that soul. The sentence "as if the ground was covered with frost" both directly describes the feeling of wistfulness and restlessness and indirectly describes the gesture of the person sitting on the bed looking into the distance, vaguely, as if searching for something that, for him, The author is very close, dear, misses the land, misses the people, misses the whole homeland.
Raise your head and look at the bright moon
Bow your head and remember your homeland
|
Thiên nhiên giản dị, tươi đẹp miền thôn dã muôn đời nay vẫn là người bạn gắn bó của các thi nhân – dù cho thi nhân ấy có là một nhà vua đi chăng nữa. Trong bài thơ “Buổi chiều đứng phủ Thiên Trường trông ra” tức “Thiên Trường vãn vọng” của nhà vua Trần Nhân Tông, khung cảnh thiên nhiên hiện lên thanh bình yên ả khiến lòng người thấy tĩnh tâm lạ thường.
“Trước xóm sau thôn tựa khói lồng
Bóng chiều man mác có dường không
Mục đồng sáo vẳng trâu về hết
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng”.
Trần Nhân Tông là một vị vua nổi tiếng đời nhà Trần sống ở thế kỉ XIII của dân tộc. Ông là người yêu dân, yêu nước và nổi tiếng khoan hòa, êm ái. Dưới triều đại của mình, ông chẳng những đã đoàn kết được tướng sĩ, nhân dân đánh thắng giặc Mông – Nguyên mà còn xây dựng cho nhân dân đời sống ấm no, yên ổn. Sau khi rời ngai vàng, ông lên núi Yên Tử tĩnh tu và được tôn là tổ sư của thiền phái Trúc Lâm. Tương truyền rằng sau khi lãnh đạo dân ta chống giặc Mông – Nguyên thắng lợi, đất nước trở lại yên bình, nhân dịp thăm quê cũ ở Thiên Trường, vua Trần Nhân Tông đã tức cảnh sinh tình mà viết nên “Thiên Trường vãn vọng”. Bài thơ được viết theo thể thơ Đường luật, thất ngôn tứ tuyệt, âm điệu bài thơ nhẹ nhàng, hài hòa, thanh thoát.
Phủ Thiên Trường, Nam Định vốn là quê cũ của nhà Trần. Đó là một miền quê yên ả, thanh bình. Trong bài thơ, tác giả đã vẽ lên một bức tranh thôn dã vào lúc chiều tà, hoàng hôn đang kéo đến:
“Trước xóm sau thôn tựa khói lồng
Bóng chiều man mác có dường không”
Trong nguyên văn chữ Hán, cụm từ bánvô bán hữu nghĩa là nửa nhưcónửa như không gợi phong cảnh mờ ảo; vừa như có lại như không; vừa thực lại vừa hư. Quang cảnh gợi lên ở đây là làng xóm đang mờ trong sương khói. Thôn xóm, nhà tranh, làng quê nối nhau, san sát, sum vầy phía trước, phía sau, khói phủ nhạt nhòa, mờ tỏ, nửa như có, nửa như không. Khói tỏa ra từ đâu vậy? Phải chăng, đây chính là khói bếp nhà tranh và lớp sương chiều lãng đãng hòa quyện với nhau thành một làn sương – khói trắng mờ, êm dịu bay nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy chỗ tỏ, chỗ mờ, lúc có, lúc không? Tâm hồn người lâng lâng bởi cảnh hay chính lòng người đang lâng lâng, mơ mộng nên nhìn thấy xóm làng thanh bình, êm ả đến? Cảnh tượng trong hai câu thơ đầu trầm lặng làm sào! Cảnh có nét thực nhưng lại có nét ảo. Chính điều này tạo nên sự mơ màng, nên thơ rất độc đáo của câu thơ.
Đến hai câu sau đã có sự xao động trong cảnh vật:
“Mục đồng sáo vẳng trâu về hết
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng”.
Cách nơi nhà vua đứng không xa, mấy chú bé chăn trâu đang lùa trâu về làng, vừa ngồi trên lưng trâu vừa thổi sáo. Tiếng sáo vi vu, văng vẳng, cất lên
làm xao động lòng người. Xa xa, trên cánh đồng lúa, mấy cánh cò trắng đang từng đôi một sà xuồng như muốn tìm mồi hay định nghỉ ngơi! Người, vật, đồng ruộng, màu sắc, âm thanh…, tất cả đã hòa nhập với nhau để vẽ nên bức tranh quê hương thanh bình, êm vắng mà thật có hồn.
|
The simple, beautiful nature of the countryside has always been a close friend of poets - even if that poet is a king. In the poem "In the afternoon, standing at Thien Truong palace looking out" or "Thien Truong's echo" by King Tran Nhan Tong, the natural scenery appears peaceful and quiet, making people's hearts feel strangely calm.
“The village in front and behind the village is like smoke in a cage
The darkness of the afternoon seems so strange
The shepherds and buffaloes all returned home
White storks threw themselves into the fields in pairs."
Tran Nhan Tong was a famous king of the Tran Dynasty who lived in the 13th century. He loved the people, loved the country and was famous for his tolerance and gentleness. During his reign, he not only united the soldiers and people to defeat the Mongol-Nguyen invaders but also built a prosperous and peaceful life for the people. After leaving the throne, he went to Yen Tu mountain to meditate and was revered as the founder of the Truc Lam Zen sect. Legend has it that after leading our people to victory against the Mongol-Nguyen invaders, the country returned to peace. On the occasion of visiting his old hometown in Thien Truong, King Tran Nhan Tong was angry at the situation and wrote "Thien Truong Vows ”. The poem is written in the Tang Dynasty poetic form, with seven words and four verses, and the tone of the poem is gentle, harmonious, and elegant.
Phu Thien Truong, Nam Dinh was the old hometown of the Tran dynasty. It is a quiet, peaceful countryside. In the poem, the author paints a picture of the countryside at dusk and the approaching sunset:
“The village in front and behind the village is like smoke in a cage
Does the afternoon shadow seem so long?
In the original Chinese text, the phrase semi-no, semi-existent means half as if, half as without, suggesting a hazy landscape; both existing and non-existent; both real and false. The scene evoked here is of the village obscured in smog. Hamlets, thatched houses, and countryside are connected, close together, gathered in front and behind, the smoke is faint and clear, half as if it exists, half as if it is not. Where is the smoke coming from? Perhaps, this is the smoke from the cottage kitchen and the mist of the afternoon, mingling together to form a mist - soft, hazy white smoke flying gently, making people feel that some parts are clear, some are blurred, sometimes present, sometimes not. ? Is the human soul elated by the scene or is it the person's heart that is so lightheaded and dreamy that he sees the peaceful, quiet village coming? The scene in the first two verses is so quiet! The scene has real features but virtual features. This is what creates the unique dreaminess and poetry of the poem.
In the following two sentences, there is a disturbance in the scene:
“The shepherds and buffaloes have all returned
White storks threw themselves into the fields in pairs."
Not far from where the king stood, several buffalo herding boys were driving the buffalo back to the village, sitting on the buffalo's back while playing the flute. The sound of the flute wafts, echoes, and sings
stir people's hearts. In the distance, in the rice fields, white storks are sailing in pairs as if looking for prey or planning to rest! People, animals, fields, colors, sounds... all have merged together to paint a picture of a peaceful, quiet, yet soulful homeland.
|
Là người phụ nữ tài hoa mà bạc mệnh sống dưới chế độ phong kiến thời kì suy tàn, mục ruỗng, Hồ Xuân Hương sớm thấu hiểu và đồng cảm với số phận người phụ nữ trong thời đại của mình. Thơ ca của bà một phần lớn đã thể hiện sâu sắc nội dung đó. “Bánh trôi nước” là một bài thơ hay vừa ngợi ca vẻ đẹp của người phụ nữ đồng thời đề cập đến nỗi bất hạnh khổ đau trong cuộc đời họ.
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son”.
Là một bài thơ vịnh vật, mượn hình ảnh bánh viên trôi nước Hồ Xuân Hương muốn nói đến thân phận và phẩm giá của người phụ nữ Việt Nam.
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn”
Hồ Xuân Hương đã diễn tả chiếc bánh trôi nước làm bằng bột nếp trắng tinh, dáng bánh tròn xinh xắn trông thật đẹp mắt. Hai chữ “thân em” nữ sĩ mượn từ ca dao khiến ta nhớ đến những câu hát của người lao động: “Thân em như miếng cau khô…”, “Thân em như giếng giữa đàng…”, “Thân em như tấm lụa đào…”. Qua đó, câu thơ gợi đến vẻ đẹp của tác giả cũng như của người phụ nữ Việt Nam. Bằng hai tính từ “trắng”, “tròn” vẻ đẹp của người phụ nữ càng được miêu tả đậm nét hơn. Nhưng ngược lại, hai tiếng “Thân em” cũng gợi đến
những sóng gió, bất hạnh trong đời người phụ nữ, đó giống như “gió dập sóng dồi”, “hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày”,… Và trong bài thơ này thì đó là:
…”Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn…”.
Trong câu thơ có yếu tố tả thực, khi nấu bánh trôi, viên bánh ban đầu chìm xuống, khi đã chín thì lại nổi lên, ấy là “bảy nổi ba chìm”. Bằng ngòi bút điêu luyện, nữ sĩ Xuân Hương diễn tả cách nấu bánh nhưng ẩn trong đó là nói đến số phận long đong, lận đận “bảy nổi ba chìm” của người phụ nữ đứng trước lễ giáo phong kiến. Không chỉ vậy, ba tiếng “với nước non” còn nâng cao vị thế, tầm vóc của người phụ nữ. Họ phải chịu long đong, vất vả như vậy là vì những công việc sánh ngang tầm non nước cao xa. Trong câu thơ tiếp bà đã sử dụng nghệ thuật tương phản trong hai từ “rắn” và “nát” để nói lên một sự thật: bánh ngon hay dở thì phụ thuộc vào “tay kẻ nặn”, còn số phận của người phụ nữ hạnh phúc hay bất hạnh đều tùy thuộc vào kẻ khác “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”… Đó là những nỗi khổ cực của người phụ nữ, Họ không được quyền quyết định số phận của mình. Trong xã hội ngày xưa, phụ nữ chỉ như là một vật dụng, nếu còn giá trị sử dụng thì họ sẽ được coi trọng; ngược lại họ sẽ bị coi rẻ, coi khinh.
|
As a talented but ill-fated woman living under a feudal regime in a period of decline and corruption, Ho Xuan Huong soon understood and sympathized with the fate of women in her time. Her poetry largely deeply expressed that content. “Water Floating Cake” is a beautiful poem that both praises the beauty of women and also mentions the misfortune and suffering in their lives.
“My body is both white and round
Seven floating sunken with water
The snake is crushed even if it is molded by your own hands
But I still keep my heart."
It is a poetic poem, borrowing the image of rice balls floating in the water of Xuan Huong Lake to talk about the fate and dignity of Vietnamese women.
“Your body is both white and round”
Ho Xuan Huong described the floating cake made of pure white glutinous rice flour, the lovely round shape looks so beautiful. The two words "your body" the female singer borrowed from folk songs remind us of the workers' songs: "My body is like a piece of dried areca nut...", "My body is like a well in the middle of the street...", "My body is like a sheet of silk..." dig…". Thereby, the poem evokes the beauty of the author as well as that of Vietnamese women. With the two adjectives "white" and "round", a woman's beauty is described even more clearly. But on the contrary, the words "Your body" also evoke
The storms and misfortunes in a woman's life are like "the wind blows away the waves", "seeds go to the platform, seeds go to the plowing field",... And in this poem it is:
…"Seven floating sunken with water
Snakes can be crushed even if one's hands can shape them...".
In the poem there is an element of realism, when cooking banh troi, the cake initially sinks, but when cooked, it floats again, that is "seven floats, three sink". With a skillful pen, female artist Xuan Huong describes how to cook cakes, but hidden in it is the long and difficult fate of a woman standing in front of feudal rites. Not only that, the three words "with young water" also enhance the status and stature of women. They have to endure such long and hard work because of jobs that are comparable to the heights of mountains and rivers. In the next verse, she used contrasting art in the words "solid" and "crushed" to express a truth: whether the cake is good or bad depends on the "hands of the one who molds it", and the fate of the woman. Happiness or unhappiness depends on others: "At home, follow the father, when married, follow the husband, the husband follows the children"... Those are the hardships of women. They do not have the right to decide their own fate. In ancient society, women were just like objects. If they still had useful value, they would be respected; On the contrary, they will be despised and despised.
|
Không chỉ là một nhà lãnh đạo tài ba, Bác Hồ còn là một nhà thơ có tấm lòng rộng mở với thiên nhiên. Như bao thi nhân khác, Bác rất yêu trăng và có những bài thơ tuyệt bút về trăng, trong đó có bài thơ “Rằm tháng Giêng”. Bài thơ chẳng những truyền vào tâm hồn người đọc một tấm lòng yêu thiên nhiên vô bờ mà còn gợi niềm cảm phục, trân trọng tấm lòng hết mình vì dân vì nước của Bác Hồ.
“Rằm xuân lồng lộng trăng soi
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân
Giữa dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền”.
Bài thơ ra đời năm 1947 được viết bằng chữ Hán có tên là “Nguyên Tiêu”, trên đây là bản dịch của nhà thơ Xuân Thủy.
Không gian được miêu tả trong bài Rằm tháng riêng là một không gian rộng lớn của trời mây sông nước: “Rằm xuân lồng lộng trăng soi”. Hai từ “lồng lộng” được đảo lên trước để nhận mạnh cái rộng lớn, trong lành của ánh sáng đêm rằm. Bầu trời, mặt nước, dòng sông như nối liền, trải rộng bởi sắc xuân bát ngát. Câu thơ thứ hai, trong nguyên văn chữ Hán Bác viết: “Xuân giang xuân thủy tiếp xuân thiên”. Câu thơ khá đặc biệt trong cách tả: cảnh được tả từ gần đến xa, từ thấp lên cao cùng với sự lặp lại tới ba lần chữ xuân khiến cho câu thơ thất ngôn như tràn ngập ánh xuân tươi, sắc xuân, khí xuân như đượm lên cảnh vật.
Câu thơ thứ ba vô tình nói đến hoàn cảnh ngắm trăng và vị trí ngắm trăng của Bác: “Giữa dòng bàn bạc việc quân”. Vậy ra, Bác đang chơi vời giữa dòng sông để bàn việc quân cơ mật. Nhắc đến đây, ta lại trào lên niềm cảm phục về tấm lòng luôn đau đáu vì dân vì nước của Bác. Chẳng những thế, câu thơ còn gợi những ngạc nhiên về tấm lòng của Bác dành cho thiên nhiên: tại sao vào giờ khắc bận rộn bộn bề việc nước như thế, Bác vẫn dành thời gian cho thiên nhiên cảnh vật?
Câu thơ cuối bài lại gợi thêm một hình ảnh đẹp đẽ, tươi sáng về đêm trăng: “Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền”. Con thuyền cách mạng đã trở thành con thuyền chở trăng, con thuyền chở ánh sáng. Và như thế cũng có nghĩa con thuyền ấy đang đi về miền sáng, miền của thành công. Câu thơ thể hiện, một cảm quan cách mạng tươi sáng và lạc quan vô cùng.
|
Not only is he a talented leader, Uncle Ho is also a poet with an open heart towards nature. Like many other poets, Uncle Ho loved the moon very much and wrote great poems about the moon, including the poem "Full Moon of January". The poem not only instills in the reader a boundless love for nature, but also evokes admiration and respect for Uncle Ho's wholehearted devotion to the people and country.
“On the full moon of spring, the moon shines brightly
Spring river, water and sky color add spring
In the middle of discussing military matters
Late at dawn moon filled the boat".
The poem was written in 1947 in Chinese and is called "Nguyen Tieu", above is the translation by poet Xuan Thuy.
The space described in the article "Full moon of the separate month" is a vast space of sky, clouds, rivers and water: "The full moon of spring is filled with moonlight." The two words "splendid" are reversed to emphasize the vastness and freshness of the light on a full moon night. The sky, water surface, and river seem to be connected, spread out by the immense colors of spring. The second verse, in the original Chinese text, Uncle Ho wrote: "Spring is spring, spring is water, spring is heaven". The poem is quite special in the way it is described: the scene is described from near to far, from low to high with the repetition of the word spring three times, making the wordless poem seem to be filled with fresh spring light, spring colors, and spring air. filled the landscape.
The third verse unintentionally refers to Uncle Ho's moon-watching situation and moon-viewing position: "In the middle of the stream discussing military matters." So, Uncle Ho was playing in the middle of the river discussing confidential military matters. Speaking of this, we are filled with admiration for Uncle Ho's heart that always aches for his people and country. Not only that, the poem also evokes surprises about Uncle Ho's heart for nature: why, at such a busy time with state affairs, Uncle Ho still spends time with nature and landscapes?
The last verse of the poem evokes a beautiful, bright image of a moonlit night: "Late at night, the moon fills the boat." The revolutionary boat has become a boat carrying the moon, a boat carrying light. And that also means that the boat is going to the bright region, the region of success. The poem expresses a bright and extremely optimistic revolutionary feeling.
|
Trong văn bản. “ý nghĩa văn chương”, nhà phê bình Hoài Thanh viết: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có”. Thật vậy, văn chương đưa ta đến những tình huống, những hoàn cảnh, những số phận ta chưa từng gặp trong đời. Qua các nhân vật, các cảm xúc, thái độ, của nhân vật, văn chương gây cho ta những tình cảm, cảm xúc mới mẻ, tạo ra sự đồng cảm giữa bạn đọc và tác giả. Truyện ngắn “Cuộc chia tay của những con búp bê” của tác giả Khánh Hoài làm rung động lòng trắc ẩn của mỗi chúng ta trước số phận những đứa trẻ tội nghiệp có bố mẹ li dị nhau. Không chỉ thế, người đọc còn thấy đồng cảm với tâm trạng, cảm xúc của những đứa trẻ sắp phải lìa xa người thân. Điều đó cũng xảy ra khi ta đọc những bài Ca dao than thân, “Sài Gòn tôi yêu”, “Xa ngắm thác núi Lơ”. Nhờ đó, mỗi chúng ta rút ra cho mình một bài học, gây dựng cho mình một tình cảm đúng đắn đốì với những biểu hiện của cái đẹp, cái tốt cũng như cái xấu, cái ác trong cuộc đời này. Bên cạnh đó, văn chương còn “luyện” những tình cảm ta sẵn có. Từ thuở lọt lòng, ai ai cũng đã có những tình cảm nhất định đối với gia đình, bạn bè, thầy cô, quê hương,… Văn chương, thực hiện nhiệm vụ hình dung sự sống và sáng tạo sự sống, chẳng những phản ánh đầy đủ về những tình cảm ấy mà còn làm đẹp hơn, sâu sắc hơn những hiện thực vốn có tồn tại trong đời sống của con người. Nhờ vậy, chúng ta cảm nhận đủ đầy và sâu sắc hơn những tình cảm của lòng mình. Đọc ca dao về tình cảm gia đình với nhừng hình ảnh như “núi Thái Sơn, nước trong nguồn”, “Anh em như thể chân tay”,… đọc những bài thơ như “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh, những bài ca dao về quê hương đất nước,…. ta thêm yêu, thêm trân trọng hạnh phúc gia đình mình đang có, thêm yêu quê hương đất hước tươi đẹp của mình. Chính những công dụng tuyệt vời đó của văn chương khiến đây trở thành một loại hình nghệ thuật không thể thiếu trong đời sống con người.
|
In text. "Literary meaning", critic Hoai Thanh wrote: "Literature gives us emotions we do not have, and trains emotions we already have". Indeed, literature brings us to situations, circumstances, and destinies we have never encountered in our lives. Through the characters, emotions, and attitudes of the characters, literature gives us new feelings and emotions, creating sympathy between readers and the author. The short story "The Dolls' Farewell" by author Khanh Hoai touches the compassion of each of us before the fate of poor children whose parents are divorced. Not only that, readers also feel sympathy for the mood and emotions of children who are about to be separated from their loved ones. That also happens when we read folk songs of self-pity, "Saigon I love", "From afar, watching Lo mountain waterfall". Thanks to that, each of us learns a lesson for ourselves, building for ourselves the right feelings for the expressions of beauty, good as well as bad, evil in this life. Besides, literature also "practices" our existing emotions. Since childhood, everyone has had certain feelings for family, friends, teachers, homeland, etc. Literature, performing the task of imagining life and creating life, not only reflects fully reflects those feelings but also makes them more beautiful and deeper than the realities that exist in human life. Thanks to that, we feel more fully and deeply the feelings of our hearts. Read folk songs about family love with images like "Thai Son mountain, water in the source", "Brothers are like limbs",... read poems like "The sound of chickens at noon" by Xuan Quynh, songs Dao back to his homeland, country.... We love and appreciate the happiness our family has more, and we love our beautiful homeland more. It is these wonderful uses of literature that make it an indispensable art form in human life.
|
Hình ảnh người phụ nữ được coi là biểu tượng muôn đời của cái đẹp. Nhưng bên cạnh đó, họ phải chịu đựng biết bao khổ đau về cả vật chất lẫn tinh thần, đặc biệt là trong xã hội phong kiến với thói trọng nam khinh nữ. Tâm trạng này của họ được thể hiện rất rõ qua chùm ca dao than thân “Thân em…”
Nói về thân phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội cũ, Nguyễn Du đã có câu:
Thương thay thân phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.
Quả thật, trong xã hội ấy không riêng gì ai mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải chịu khổ đau. Đó là vì xã hội họ sống là xã hội đen tối, bất công với tập tục “trọng nam khinh nữ”, không cho họ quyền làm chủ và quyết định cuộc sống của mình. Cuộc đời họ bất hạnh hay đau khổ đều phụ thuộc vào những người đàn ông. Tâm trạng buồn đau ấy được họ gửi gắm vào những câu ca dao ngọt ngào để giãi bày và chia sẻ cùng mọi người. Vì vậy, đọc những câu ca ấy, ta thấy rõ những cảm xúc, suy nghĩ cũng như những nỗi khổ đau của họ. Đó là những nét đặc sắc trong chùm ca dao “Thân em…”.
Những bài ca dao than thân này được bắt đầu bằng một mô tip truyền thống “Thân em…”.
Thân em như dải lụa đào….
Thân em như cây quế giữa rừng…
Hai tiếng “Thân em…” vang lên nhẹ nhàng, êm ái. Đó là lời tự giới thiệu, tự giãi bày về bản thân của người phụ nữ. Người phụ nữ thể hiện sự tự ý thức về thân phận của mình qua cách nói rất giản dị, khiêm nhường. Dù các bài ca dao đề tài này đều là những tiếng nói chung của người phụ nữ nhưng mỗi bài đều mang những nét đặc sắc riêng.
Thân em như dải lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?
“Dải lụa đào” là mảnh lụa rất đẹp, là biểu tượng cho cái đẹp mỏng manh, bấp bênh. Cuộc đời của họ là cuộc đời trôi nổi, không quyết định được số phận của mình.
Phất pha giữa chợ biết vào tay ai?
Câu hỏi tu từ ngân lên đầy nhức nhối, xót xa. Đó không chỉ là lời than, lời trách móc, nỗi lo sợ mà còn thể hiện sự bế tắc của họ. Đồng thời, đây cũng là lời lên án, tố cáo xã hội bất công. Câu hỏi tu từ ấy là câu hỏi nhức nhối muôn đời của người phụ nữ. Câu ca nêu lên nghịch cảnh trớ trêu, tài, sắc đi đôi vởi bất hạnh càng làm bật lên nỗi khổ đau của họ.
Thân em như giếng giữa đàng.
Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân
Người phụ nữ so sánh thân phận của mình với hình ảnh “giếng giữa đàng” vừa trong lành, mát lạnh để thể hiện vẻ đẹp tinh khiết của mình. Người phụ nữ có nội tâm trong sáng, đẹp đẽ như thế nhưng vẫn phải chịu sự bất hạnh, phải phụ thuộc vào những người đàn ông. Số phận của họ hèn mọn và nhỏ bé biết bao! Câu ca đao trở thành tiếng khóc thầm của người phụ nữ cho số kiếp đau khổ của mình.
Nếu như ở hai bài ca trên, người phụ nữ thể hiện sự tự hào, kiêu hãnh về vẻ đẹp ngoại hình và nội tâm thì trong bài ca này, họ lại coi mình là những vật rất nhỏ bé, vô nghĩa.
Thân em như miếng cau khô
Kẻ thanh tham mỏng, người thô tham dày
Người phụ nữ so sánh mình chỉ như “miếng cau khô”. Họ trở thành một món hàng trao đi đổi lại. Người phụ nữ không chỉ ý thức được tài, sắc của mình mà còn ý thức được thân phận hèn mọn của họ. Đối với họ, dù là “kẻ thanh” hay “người thô” thì đều là những con người tham lam, họ vẫn phải chịu đựng nồi khổ đau. “Mỏng” hay “dày” cũng chỉ là cách nói ẩn dụ về những bất hạnh, trắc trở trong cuộc đời người phụ nữ. Cuộc đời của họ gặp biêt bao truân chuyên. Số phận của họ thật là đáng thương. Câu ca còn là lời lên án xã hội phong kiên với hình ảnh “kẻ thanh”, “người thô” chà đạp lên số phận người phụ nữ, không cho họ định đoạt cuộc đời mình.
Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
Thân em như hạt mưa sa.
Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày.
“Hạt mưa” cũng là, một vật nhỏ bé, rơi vô định. Và số phận người phụ nữ cũng thế, bấp bênh, trôi nổi. Họ dù có xinh đẹp, sắc tài vẹn toàn thì cũng đều chịu thân phận bi kịch, không được tự do hôn nhân, không được chủ động định hướng cuộc đời mình. Lời ca không chỉ là tiếng than mà còn là tiếng nói lên án gay gắt xã hội đen tối bất công, chỉ coi thân phận người phụ nữ là con sâu cái kiến. Qua đây, ta cũng nhận ra khát vọng của người phụ nữ về quyền hạnh phúc. Một khát vọng bé nhỏ nhưng rất đáng trân trọng.
|
The image of a woman is considered an eternal symbol of beauty. But besides that, they have to endure a lot of suffering both physically and mentally, especially in a feudal society with a preference for men and women. This mood of theirs is clearly expressed through a series of folk songs of self-pity "My body..."
Speaking about the unfortunate fate of women in the old society, Nguyen Du said:
Trade instead bondwoman
Word that silver is also a common destiny.
Indeed, in that society, not only everyone but every woman has to suffer. That's because the society they live in is a dark, unjust society with the custom of "respecting men over women", not giving them the right to control and decide their lives. Whether their lives are unhappy or miserable depends on the men. They put that sad mood into sweet folk songs to express and share with everyone. Therefore, reading those verses, we clearly see their emotions, thoughts as well as their suffering. Those are the unique features in the series of folk songs "Your body...".
These self-pity songs begin with the traditional motif "My dear...".
Your body is like a strip of peach silk...
Your body is like a cinnamon tree in the middle of the forest...
The two words "My body..." rang out gently and softly. It is a woman's self-introduction and self-disclosure. The woman shows self-awareness of her status through a very simple, humble way of speaking. Although the folk songs on this topic are all common voices of women, each song has its own unique features.
Your body is like a strip of peach silk
Floating in the middle of the market, who knows whose hands it belongs to?
"Peach silk" is a very beautiful piece of silk, a symbol of fragile and precarious beauty. Their life is a floating life, unable to decide their fate.
Floating in the middle of the market, who knows whose hands it will be in?
The rhetorical question resonated with pain and sorrow. It is not only a complaint, a blame, a fear, but also an expression of their deadlock. At the same time, this is also a condemnation and denunciation of social injustice. That rhetorical question is a woman's eternal burning question. The song highlights the irony of adversity, talent and beauty coupled with misfortune, highlighting their suffering.
I like the well itself between Paradise.
Wise people wash their faces, mortals wash their feet
The woman compares her status to the image of a "well in the middle of the street" that is both fresh and cool to express her pure beauty. A woman with such a pure and beautiful interior still suffers from misfortune and depends on men. How humble and small is their fate! The song becomes the woman's silent cry for her miserable life.
If in the two songs above, women show pride in their physical and inner beauty, in this song, they see themselves as very small and meaningless things.
My body is like a piece of dried areca nut
The pure are greedy for thin things, the rough people are greedy for thick
The woman compared herself to a "dried areca nut". They become a commodity exchanged back and forth. Women are not only aware of their talent and beauty but also aware of their humble status. For them, whether they are "clean people" or "rough people", they are all greedy people, they still have to endure suffering. “Thin” or “thick” are just metaphors for the misfortunes and difficulties in a woman's life. Their lives encounter many hardships. Their fate is truly pitiful. The song is also a condemnation of feudal society with images of "clean people" and "rough people" trampling on women's fate, not allowing them to decide their lives.
My body is like raindrops
Seeds fall into the well, seeds into the flower garden
My body is like falling raindrops.
Seeds go into the cisterns, seeds go to the plowed fields.
“Raindrop” is also a small object, falling aimlessly. And the fate of women is the same, unstable and floating. Even though they are beautiful and talented, they still suffer a tragic fate, are not allowed to freely marry, and are not allowed to proactively direct their lives. The lyrics are not only a lament but also a voice that harshly condemns the dark and unjust society that only considers women's status as ants. Through this, we also realize women's desire for the right to happiness. A small but very respectable aspiration.
|
Truyện cổ tích là một thể loại văn học ra đời khi xã hội có sự phân chia giai cấp. Truyện thường kể về các nhân vật nhỏ bé, thấp kém nhằm lên án gay gắt xã hội phong kiến. Đồng thời họ – người dân lao động còn gửi gắm mơ ước của mình có một xã hội công bằng, con người được sống trong no ấm hạnh phúc. Đó cũng chính là mô tip của hầu hết các truyện cổ tích. Nhất là những truyện Tấm Cám, Sọ Dừa, Chử Đồng Tử, Cây tre trăm đốt.
Truyện cổ tích là những giấc mơ đẹp về một xã hội công bằng. Trong thời phong kiến xưa, người ta luôn coi khinh, chế giễu những người xấu xí, coi trọng đồng tiền mà không thèm quan tâm đến tình yêu đôi lứa; họ sẵn sàng hành hạ, bóc lột tàn bạo sức lao động của người dân… Vì vậy mà những người có địa vị ở dưới cùng xã hội luôn luôn mong ước được công bằng. Nhân vật Sọ Dừa là hình ảnh của những người có hình dạng xấu xí, những người có thân phận nhỏ bé, thua thiệt trong xã hội. Từ bé, khi mới sinh ra thì Sọ Dừa chỉ là một cục thịt không có tay, chân, nhưng Sọ Dừa lại làm được rất nhiều việc, chăn bò rất giỏi cho nhà lão phú ông. Tuy vậy, cậu vẫn luôn bị người khác hắt hủi. Bà mẹ tuy thương con nhưng nhìn nó mà buồn rầu chỉ biết chấp nhận số phận. Song câu chuyện không đừng ở đây, mà người nhân dân xưa đã vẽ lên niềm mong ước của mình trong phần sau. Họ không muốn những người tốt bụng như Sọ Dừa lại phải chịu bất hạnh, nên họ đã mang đến cho Sọ Dừa tất cả những đồ sính lễ mà phú ông yêu cầu để có thể làm đám cưới với một trong ba cô con gái vô cùng xinh đẹp của phú ông. Và cũng chính tác giả dân gian đã thêu dệt nên một người con người con gái út của phú ông, rất hiền lành, tốt bụng và trọng nghĩa, người đã nhận lời với Sọ Dừa. Sau đám cưới, Sọ Dừa không còn đội lốt xấu xí nữa mà nay đã trở thành một chàng công tử rất khôi ngô tuấn tú. Không những thế Sọ Dừa học rất giỏi và chàng thi đỗ Trạng nguyên. Đó chính là một giấc mơ rất đẹp của người nghèo. Nhân vật anh Khoai trong chuyện Cây tre trăm đốt cũng lớn lên trong nghèo hèn, quanh năm phải làm thuê để sống. Lão nhà giàu thì sống trong an nhàn sung sướng khi tìm cách lừa đảo, bóc lột sức lao động của anh. Quả là bất công, thế nhưng hình ảnh ông bụt hiện ra như chính là cán cân công lý đã giúp anh Khoai có thể thực hiện được mơ ước của mình: kết hôn với con gái phú ông, hơn nữa được đối xử công bằng trong xã hội. Qua hai câu chuyện vừa rồi, nhân dân ta đã thể hiện khát vọng về sự công bằng, đồng thời thể hiện sự cam thông với những người nghèo trong xã hội.
|
Fairy tales are a literary genre that was born when society had class division. Stories often tell about small, lowly characters to harshly condemn feudal society. At the same time, they - the working people - also entrust their dream of having a fair society where people can live in prosperity and happiness. That is also the motif of most fairy tales. Especially the stories Tam Cam, So Dua, Chu Dong Tu, Hundred-Negrated Bamboo.
Fairy tales are beautiful dreams about a fair society. In ancient feudal times, people always despised and mocked ugly people, valued money without paying attention to love between couples; They are willing to torture and brutally exploit people's labor... That's why people at the bottom of society always wish for justice. The character Coconut Skull is the image of people with ugly shapes, people with small status, and disadvantages in society. From a young age, when he was born, Coconut Skull was just a lump of meat without arms or legs, but Coconut Skull was able to do a lot of work, herding cows very well for the rich man's family. However, he was always rejected by others. Although the mother loved her child, she looked at him sadly and could only accept his fate. But the story does not end here, but the ancient people drew their wishes in the following section. They didn't want good people like So Dua to suffer misfortune, so they brought So Dua all the bride gifts the rich man asked for so they could marry one of his three daughters. rich man's beauty. And it was also the folk author who woven the story of a rich man's youngest daughter, very gentle, kind and respectful, who accepted the invitation to Coconut Skull. After the wedding, So Dua is no longer ugly but has now become a very handsome and handsome young man. Not only that, So Dua studied very well and he passed the Poinsettia exam. That is a very beautiful dream of the poor. The character Mr. Khoai in the story The Hundred Knot Bamboo Tree also grew up in poverty, having to work as a laborer all year round to survive. The rich man lives in comfort and happiness while trying to scam and exploit his labor. It was unfair, but the image of the Buddha appeared as the balance of justice that helped Mr. Khoai realize his dream: to marry the rich man's daughter, and to be treated fairly in life. society. Through the past two stories, our people have expressed their desire for fairness and at the same time shown their sympathy for the poor in society.
|
“Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”. Cậu nói hàm ý rằng chỉ có sự chăm chỉ, lòng kiên trì mới giúp con người vươn tới thành công. Tục ngữ Việt Nam cũng có câu nhắc đến nguồn gốc của thành công cũng thấm thía và sâu sắc không kém: “Thất bại là mẹ thành công”.
Thành công là mục tiêu chúng ta đạt được mà trước đó ta đã đặt ra trong cuộc sống của mình. Bạn mong muốn năm nay bạn sẽ đạt danh hiệu học sinh giỏi, cuối năm bạn đã đạt được điều đó. Vậy là bạn thành công rồi đấy! Ngược lại, thất bại là khi ta không đạt được mục đích đã đề ra.
Thành công và thất bại, chúng đối lập nhau sâu sắc, tưởng chừng giữa chúng không có mối liên hệ nào. Nhưng kinh nghiệm của dân gian ta đã chỉ ra rằng: Thất bại là mẹ thành công. Nghĩa là giữa hai yếu tố này có mối quan hệ hữu cơ, mật thiết; nói theo cách khác: thất bại là nhân tố tạo ra thành công.
Thật vậy! Trong thực tế, để có được thành công, ai cũng từng trải qua thất bại, không ai giành được những thành công lớn ngay từ đầu. Để có được điểm mười tuyệt đối, chắc hẳn bạn đã làm sai dạng bài đó một vài lần. Trước khi cho
ra đời những con tiện đẹp mắt, người thợ tiện cũng đã nhiều lần bị trầy xước ở tay và tạo ra những con tiện méo mó, sai kích thước. Những bậc vĩ nhân cũng vậy. A. Nô-ben từng làm nổ phòng thí nghiệm vài lần trước khi chế tạo ra được loại thuốc nổ hoàn hảo của mình. Lu-i Patx-tơ cũng đã vài lần thất bại trước khi tìm ra loại vắc-xin phòng bệnh dại. Hay như A. Anh-xtanh, bộ óc vĩ đại nhất thế kỉ XX, thuở nhỏ ông lại bị coi là chậm phát triển do thành tích học tập quá… “bê bết”!,… Nhưng với tất cả mọi người, dù là người thường hay những bậc vĩ nhân, điều quan trọng là sau những thất bại, chúng ta nhìn thẳng vào đó để tìm nguyên nhân và rút ra những bài học quý giá. Những kinh nghiệm ấy vô cùng quý báu, nó là tri thức cho những lần thực hành sau giúp ta thực hành thành công.
|
"On the path to success there are no footprints of lazy people." He implied that only hard work and perseverance can help people achieve success. Vietnamese proverbs also have a saying that mentions the origin of success, which is equally poignant and profound: "Failure is the mother of success."
Success is the goal we achieve that we have previously set in our life. You wished that this year you would achieve the title of excellent student, at the end of the year you achieved it. So you are successful! On the contrary, failure is when we do not achieve our set goals.
Success and failure are deeply opposed to each other, it seems like there is no connection between them. But the experience of our people has shown that: Failure is the mother of success. That means there is an organic and intimate relationship between these two elements; In other words: failure is the factor that creates success.
Indeed! In reality, to achieve success, everyone has experienced failure, no one has achieved great success from the beginning. To get a perfect score of ten, you must have done the wrong form a few times. Before giving
When creating beautiful turning tools, turners have many times scratched their hands and create distorted, wrong-sized turning tools. The same goes for great men. A. Nobel blew up the laboratory several times before creating his perfect explosive. Louis Patxte also failed several times before finding a vaccine to prevent rabies. Or like A. Einstein, the greatest mind of the 20th century, when he was young, he was considered retarded because his academic achievements were too... "sloppy"!,... But for everyone, even Ordinary people or great people, the important thing is that after failures, we look straight at them to find the cause and learn valuable lessons. Those experiences are extremely valuable, they are knowledge for future practice to help us practice successfully.
|
Bộ sách giáo khoa lớp 7 của Nhà xuất bản Giáo dục đã được cải cách là một bộ sách bổ ích, cung cấp cho chúng em nhiều kiến thức cập nhật, hiện đại, bồi dưỡng cho chúng em những tình cảm tốt đẹp, trong sáng. Bộ sách giáo khoa Ngữ văn 7 (gồm tập một và tập hai) là những cuốn sách như vậy.
Trước đây, sách Ngữ văn lớp 7 có được chia làm ba cuốn là Văn học 7, Tiếng Việt 7 và Tập làm văn 7. Giờ đây, ba phân môn đã được gộp lại trong một cuốn với tên gọi là Ngữ văn và được chia thành hai tập. Với tên gọi mới, cuốn sách đã thể hiện phương pháp tích hợp rất tiến bộ trong việc dạy và học. Trong chương trình học, ba phần Văn bản Văn học – Tiếng Việt – Tập làm văn luôn có sự liên hệ, gắn bó với nhau: văn bản dùng làm ngữ liệu cho Tiếng Việt, Tập làm văn; Tiếng Việt, Tập làm văn dùng làm tư liệu đọc hiểu, cảm thụ Văn bản văn học…
Văn bản văn học có nhũng bài thật hay, chúng bồi đắp cho ta những tình cảm đẹp đẽ, gắn bó với gia đình, người thân, quê hương, đất nước. Chẳng hạn như:
Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương
Nhớ ai dãi nắng dầm sương
Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao
Lời thơ giản dị nhưng chứa chan tình nghĩa, gần gũi với người.
Sách còn ngược dòng thời gian giúp người đọc cảm nhận được số phận người dân trong xã hội phong kiến đặc biệt là người phụ nữ. Qua bài “Chinh phụ ngâm khúc” ta hiểu được nỗi lòng của người vợ, ước mong đôi lứa và chán ghét chiến tranh. Qua bài thơ “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương ta cảm được thân phận của người phụ nữ bé mọn phụ thuộc vào gia đình và cả xã hội nhưng vẫn giữ được những nét đẹp trung trinh cao quý:
Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non…
Từ đó, ta biết thông cảm với người phụ nữ hơn. Sách cũng hướng đến những vấn đề thời sự trong xã hội hiện đại. Đó là vấn đề học tập của học sinh trong văn bản “Cổng trường mở ra” của Lí Lan. Đó là vấn đề quyền trẻ em, tình cảm gia đình trong “Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài.
Đọc cuốn sách này, ta còn có rất nhiều kinh nghiệm bổ ích qua việc học hỏi những kinh nghiệm của dân gian: kinh nghiệm về thời tiết, về lao động sản xuất, về con người xã hội:
“Nhiều sao thì nắng, vắng sao thì mưa’’,
“Nhất canh trì, nhị canh viên, tam canh điền”,
|
The reformed Education Publishing House's 7th grade textbook series is a useful set of books, providing us with a lot of updated, modern knowledge, and fostering good, pure emotions. . The Literature 7 textbook series (including volume one and volume two) are such books.
Previously, the Grade 7 Literature book was divided into three books: Literature 7, Vietnamese 7 and Literature Practice 7. Now, the three subjects have been combined into one book called Literature and divided into three books. into two volumes. With the new name, the book demonstrates a very progressive integrated method in teaching and learning. In the curriculum, the three parts of Literary Text - Vietnamese - Writing Practice are always related and intertwined: the text is used as a material for Vietnamese, Practice writing; Vietnamese, Writing practice used as materials for reading comprehension and appreciation of literary texts...
Literary texts have some really good songs, they nourish us with beautiful feelings and attachments to family, relatives, homeland, and country. Such as:
When you leave, you miss your hometown
Remember the vegetable soup memorized bitter bean soup
Remember who is soaking in the sun and dew
Remember who splashed water on the side of the road that day?
The lyrics are simple but filled with love and closeness to people.
The book also goes back in time to help readers feel the fate of people in feudal society, especially women. Through the song "Chinh Phu's Song" we understand the wife's feelings, her desire for a couple and her disgust for war. Through the poem "Water Floating Cake" by Ho Xuan Huong, we feel the fate of a humble woman who depends on her family and society but still retains her noble and virginal beauty:
Her body is both white and round
Seven floating sunken with water…
From then on, we learn to sympathize with women more. The book also addresses current issues in modern society. That is the problem of student learning in the text "The school gate opens" by Ly Lan. That is the issue of children's rights and family affection in "The Dolls' Farewell" by Khanh Hoai.
Reading this book, we also have many useful experiences through learning folk experiences: experiences about the weather, about production labor, and about people and society:
“If there are many stars, it will be sunny, if there are no stars, then it will rain.”
"One canh maintain, two canh garden, three canh field",
|
Trong suốt chiều dài lịch sử dân tộc, lòng yêu nước luôn được nhân dân ta đặt lên hàng đầu. Mảnh đất Việt có được sự tươi đẹp như ngày hôm hay là nhờ các thế hệ ông cha chúng ta đã cần mẫn vun xới bằng tình yêu của mình đối với mảnh đất ấy. Trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thời đại, ông cha ta vẫn giữ trọn lòng mình với đất mẹ kính yêu. Văn học chính là cuốn lịch sử ghi chép, lưu giữ, phản ánh sinh động và cụ thể quá trình dựng nước và giữ nước của ông cha.
Từ văn học dân gian, lòng yêu nước đã được thể hiện rất rõ ràng. Đó là Thánh Gióng vươn mình thành Phù Đổng, đánh đuổi giặc Ân, là Lê Lợi với thanh gươm thần quét sạch quân Minh ra khỏi bờ cõi… Trong chiến trận, người dân sẵn sàng xả thân cho quê hương đất nước, còn khi đất nước thái bình, người dân hăng say sản xuất, ngợi ca vẻ đẹp quê hương:
“Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương
Mịt mù khói toả ngàn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ”.
Hay:
“Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ”
Đến khi văn học viết xuất hiện, cảm hứng yêu nước vẫn là tư tưởng, chủ đề chính trong các sáng tác văn học nghệ thuật cũng như văn học chức năng.
Lòng yêu nước thời kì này thể hiện ở nhiều khía cạnh. Trước hết, đó là lòng tự hào về đất nước khi vừa giành được độc lập. Chúng ta thấy dõng dạc vang lên bài thơ thần của Lí Thường Kiệt khẳng định chủ quyền cho đất nước:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ, lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.”
Và để thể hiện cũng như khẳng định quyền làm chủ thiêng liêng ấy, đúng như dự báo của Lí Thường Kiệt, quân và dân ta đã đánh cho bọn giặc tơi bời:
“Kìa trận Bạch Đằng mà đại thắng
Bởi đại vương coi thế giặc nhàn.”
(Bạch Đằng giang phu)
Cái nhàn ấy không phải dấu hiệu mất cảnh giác mà đó là sự kết hợp tác chiến giữa khả năng thao lược của con người với hình sông thế núi hiểm trở trợ giúp. Một thiên nhiên tươi đẹp nhưng cũng anh hùng:
“Vừa bốn bể trong, vừa bụi lặng
Độ xưa so với độ nay thua.”
(Hạnh Thiên Trường hành cung)
Lòng yêu nước còn là sự căm thù giặc sâu sắc khi tổ quốc lâm nguy. Nêu như sau này Chế Lan Viên nói: “Ôi, tổ quốc ta yêu như máu thịt” thì trước đó Trần Quốc Tuấn đã không khỏi đau đớn, day dứt khi thấy sứ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, cậy quyền cậy thế “uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình. Đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ” đến nỗi phải: “thường tới bữa quên ăn. Nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa…” Nguyễn Trãi cũng đau đớn, chua xót miêu tả đến cùng bản chất độc ác, man rợ của kẻ thù:
“Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ…”
Sự căm thù giặc đến tận xương tuỷ đã tạo nên một sức mạnh vô địch. Đó là tinh thần quyết chiến quyết thắng trong hai chữ “Sát thát”, để rồi “bêu được đầu Hốt Tất Liệt ở Cảo Nhai” trong cuộc phản công chiến lược:
“Chương Dương cướp giáo giặc
Hàm Tử bắt quân thù…”
Tinh thần yêu nước ấy không chỉ thể hiện trong trận mạc mà còn thể hiện trong lẽ sống, trong sáng tác văn chương, trong tư thế của người anh hùng. Chẳng thế mà nhà thơ mù Nguyễn Đình Chiểu vẫn giơ ngòi bút làm vũ khí đánh quân thù:
“Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà.”
Ông cha ta chiến đấu vì tình yêu vô hạn đối với đất nước, bằng lòng căm thù quân giặc và bằng cả một niềm tin mạnh mẽ vào tương lai tươi sáng. Chính bởi niềm tin ấy nên “Nam quốc sơn hà” mới có được giọng đanh thép, Hịch tướng sĩ mới thu hút người nghe. Chính bởi thế nên Trần Quang Khải mới khẳng định:
“Thái bình nên gắng sức
|
Throughout our nation's history, patriotism has always been given top priority by our people. The land of Vietnam is as beautiful as it is today thanks to the generations of our ancestors who diligently cultivated it with their love for that land. Through many years and many eras, our ancestors still keep their hearts devoted to their beloved motherland. Literature is the history that records, preserves, and vividly and specifically reflects the process of building and defending the country of our ancestors.
From folk literature, patriotism has been expressed very clearly. It was Thanh Giong who rose to Phu Dong citadel, fighting off the An invaders, Le Loi with his magic sword wiped out the Ming army from the land... In battle, people were willing to sacrifice their lives for their homeland, and when the land Peaceful country, people enthusiastically produce and praise the beauty of their homeland:
“The wind moves the bamboo branches to the la da
Tran Vu bell ringing, Tho Xuong chicken soup
Fog and smoke radiate thousands of mist
The rhythm of the Yen Thai pestle, the mirror face of Tay Ho".
Or:
“The road to Nghe An is all around
The mountains are green and the water is as clear as a painting."
When written literature appeared, patriotic inspiration was still the main ideology and theme in artistic literary works as well as functional literature.
Patriotism during this period was expressed in many aspects. First of all, it is pride in the country when it has just gained independence. We clearly see Ly Thuong Kiet's magical poem affirming the country's sovereignty:
“Southern country, mountains and rivers, Southern empire
However the natural pasteurized at a department
Like the breach of the hole invasion
Anhydrous acts as being unbeaten damaged craft."
And to express and affirm that sacred mastery, just as Ly Thuong Kiet predicted, our army and people beat the enemy to a pulp:
“Behold the great victory at Bach Dang battle
Because the king considers the enemy to be at leisure."
(Bach Dang's wife)
That leisure is not a sign of losing vigilance, but it is a combat combination between human strategic ability and the help of dangerous mountains and rivers. A beautiful but also heroic nature:
“There are four clear pools and quiet dust
The old level is inferior to the current level."
(Hanh Thien Truong Hanh Palace)
Patriotism is also a deep hatred of the enemy when the country is in danger. If Che Lan Vien later said: "Oh, my fatherland I love like flesh and blood", before that Tran Quoc Tuan could not help but feel pain and torment when he saw enemy envoys walking proudly on the streets, relying on power and authority. curled his tongue and scolded the court. Bullying the lord's father with the body of a goat and a dog" to the point that he had to: "often forget to eat at mealtimes. In the middle of the night, I patted my pillow, my intestines hurt like hell, tears poured down my face..." Nguyen Trai also painfully and bitterly described the cruel and barbaric nature of the enemy:
“Grilling the proles on a cruel fire
Bury the red one down in the tunnel of disaster..."
Hating the enemy to the core has created an invincible strength. That is the spirit of determination to win in the words "Sat That", to then "capture Kublai Khan's head at Gao Nhai" in the strategic counter-attack:
“Chuong Duong stole the enemy's spear
Ham Tu captured the enemy..."
That patriotic spirit is not only shown in battle but also in life, in literary creation, and in the posture of a hero. That's why the blind poet Nguyen Dinh Chieu still raised his pen as a weapon to fight the enemy:
“Carrying so many ships is too much
These guys crashed pen space such evil."
Our ancestors fought out of infinite love for the country, with hatred for the enemy and with a strong belief in a bright future. It is because of that belief that "Nam Quoc Son Ha" has a strong voice and Hich Tuong Si attracts listeners. That's why Tran Quang Khai affirmed:
“Thai peace should strive
|
Mùa xuân là tết trồng cây,
Làm cho đất nước càng ngày càng xuân.
Lời căn dặn của Bác Hồ đã cho ta thấy vai trò quan trọng của việc trồng cây: đó là hành động ích nước, lợi nhà.
Trong bốn mùa của đất nước, mùa xuân có khí hậu âm áp, ôn hoà, có mưa xuân lất phất khiến đất đai tươi tốt, cây cối đâm chồi, nảy lộc xanh tươi. Do đó, mùa xuân là mùa thích hợp cho cây trồng phát triển. Trong lời dặn của mình, Bác viết “Mùa xuân là tết trồng cây” còn mang ý nhắc nhở rằng việc trồng cây không phải việc ngày một, ngày hai mà đó là công việc lâu dài: cả mùa xuân là một dịp tết, tết trồng cây. Trong đời sống tinh thần của người Việt, nhắc đến “Tết” là nhắc đến niềm vui, nhắc đến công việc chung của toàn cộng đồng. Gọi là “Tết trồng cây” để khẳng định rằng công việc trồng cây mang lại lợi ích cho dân tộc, chẳng những thế, viết như vậy còn hàm ý nhắc nhở nhân dân phải xã hội hóa hoạt động đầy ý nghĩa này. Bên cạnh đó, mùa xuân bắt đầu một năm
mới, trồng cây xanh để cổ vũ tinh thần làm việc của mỗi người, sức khỏe của con người, công việc của con người cũng sẽ dồi dào, phát triển như sức sống của cây mới đầu năm.
|
Spring is planting festival,
Make the world more and more beautiful.
Uncle Ho's advice has shown us the important role of planting trees: it is an action that benefits the country and the family.
Among the country's four seasons, spring has a warm, temperate climate, with light spring rain that makes the land lush, trees sprout, and grow green buds. Therefore, spring is the suitable season for plants to grow. In his advice, Uncle Ho wrote "Spring is a tree-planting festival" and also meant to remind that tree-planting is not a one-day or two-day job, but a long-term job: the whole spring is a Tet holiday. plant a tree. In the spiritual life of Vietnamese people, mentioning "Tet" is mentioning joy and the common work of the entire community. Calling it "Tree Planting Tet" affirms that tree planting brings benefits to the nation. Not only that, writing like that also implies reminding people to socialize this meaningful activity. Besides, spring begins a year
new, plant trees to encourage each person's working spirit, human health, and human work will also be abundant and develop like the vitality of a new tree at the beginning of the year.
|
Bài làm
Nhà tôi nằm trong khe núi sâu cạnh Trường Thành cổ. Ở đây dân cư thưa thớt, giao thông bất tiện. Vào mùa hè, những trận mưa to thường khiến con đường duy nhất vào khe núi bị xói lở; đến mùa đông, tuyết trắng phủ đầy lối đi quanh co. Tôi ngồi cạnh của số, ngắm những bông tuyết trắng xóa đang bay trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây, mái nhà, lòng đường. Khắp nơi trắng một màu tuyết. Lòng tôi chợt lo lắng: không biết bức thư thông báo kết quả của cuộc thi viết văn “Tài năng trẻ” có đến kịp không; chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày trao giải rồi!
Ngoài trời, tuyết rơi ngày một nhiều. Thời tiết xấu thế này thì chim chóc, muông thủ còn tìm chỗ trú ẩn huống chi con người. Nghĩ vậy, lòng tôi càng như lửa đốt. Nhưng kìa, thấp thoáng một bóng người đang loạng choạng bước từng bước trên con đường núi ngoằn ngoèo. Người đó đi về phía nhà tôi. Khoảng cách càng gần, bộ đồng phục màu xanh quen thuộc càng hiện rõ. Ô, đó chẳng phải là bác lữ nhân viên bưu chính của xã đó sao? Hôm nay trên cổ bác còn quàng thêm một chiếc khăn len màu trắng.
|
Assignment
My house is located in a deep ravine next to the ancient Truong Citadel. Here the population is sparse and traffic is inconvenient. In summer, heavy rains often cause the only road into the ravine to erode; In winter, white snow covers the winding paths. I sat next to the window, watching the white snowflakes flying in the air and then gently landing on treetops, roofs, and the road. Everywhere is snow white. I was suddenly worried: I didn't know if the letter announcing the results of the "Young Talent" writing contest would arrive on time; Only a few days left until awards day!
Outside, it snowed more and more. In bad weather like this, birds and animals still seek shelter, let alone humans. Thinking like that, my heart burns even more like fire. But there, there was a glimpse of a figure staggering step by step on the winding mountain road. That person walked towards my house. The closer the distance, the more clearly the familiar blue uniform appears. Oh, isn't that the commune's postal worker? Today, he also wears a white wool scarf around his neck.
|
Bài làm
Nước ta là một đất nước có nguồn tài nguyên vô cùng đa dạng và phong phú. Trong đó, tài nguyên rừng và biển là hai nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng trong việc phát triển nền kinh tế đất nước. Chính vì vậy, người xưa thường nói rằng “Rừng vàng biển bạc” để nói lên sự quan trọng của tài nguyên rừng và biển với cuộc sống của con người.
Nước ta là một đất nước có diện tích đồi núi chiếm 3/4 lãnh thổ Việt Nam có nhiều cánh rừng nguyên sinh, rừng đầu nguồn, rừng chàm, rừng đước, những cánh rừng thau chua ngập mặn, những cánh rừng chính là nguồn tài nguyên vô cùng to lớn của dân tộc ta. Nhờ có rừng mà giảm đi sự nóng lên của trái đất, giảm đi biến đôi khi hậu, giúp cho con người phát triển được nhiều ngành nghề nông lâm sản, tạo công ăn việc làm cho người loa động.
Giải thích câu thành ngữ “Rừng vàng biển bạc”
Tại sao nói rừng là vàng? Bởi rừng quý như vàng, tầm quan trọng của rừng vô cùng quan trọng, bởi rừng còn ảnh hưởng tới sự sống của con người chúng ta. Khi không có rừng, không có cây xanh con người không thể nào sống được bởi rừng cung cấp oxy cho chúng ta hít thở, và lấy đi CO2. Nếu thiếu rừng con người thiếu đi lá phổi xanh của chính mình. Nên rừng còn quý hơn cả vàng. Câu nói rừng vàng muốn đề cao tầm quan trọng của những cánh rừng. Việc bảo vệ rừng là vô cùng cần thiết bởi những cánh rừng của nước ta hiện nay đang bị chặt phá bừa bãi. Đặc biệt là nạn lâm tặc khiến cho những cánh rừng của chúng ta bị tàn phá nặng nề. Môi trường sống của con người đang bị ngy hại. Chính vì vậy mỗi chúng ta cần phải ra tay bảo vệ lấy nguồn tài nguyên rừng quý giá của mình.
|
Assignment
Our country is a country with extremely diverse and rich resources. Among them, forest and marine resources are two extremely important resources in developing the country's economy. That's why the ancients often said "The forest is gold and the sea is silver" to express the importance of forest and sea resources to human life.
Our country is a country with a mountainous area accounting for 3/4 of Vietnam's territory, with many primeval forests, watershed forests, indigo forests, mangrove forests, mangrove forests, forests that are the main source of water. the enormous resources of our nation. Thanks to forests, it reduces global warming, reduces climate change, helps people develop many agricultural and forestry industries, and creates jobs for mobile people.
Explanation of the idiom "Golden forest and silver sea"
Why is it said that forests are gold? Because forests are as precious as gold, their importance is extremely important, because forests also affect our human lives. Without forests and trees, humans cannot live because forests provide oxygen for us to breathe and take away CO2. Without forests, people lack their own green lungs. So forests are more precious than gold. The saying "golden forest" wants to highlight the importance of forests. Forest protection is extremely necessary because our country's forests are currently being cut down indiscriminately. In particular, loggers have severely damaged our forests. Human living environment is in danger. That's why each of us needs to protect our precious forest resources.
|
Bài làm
Từ rất nhiều năm nay người dân của chúng ta luôn tự hào bởi truyền thống yêu nước đoàn kết sẻ chia đùm bọc lẫn nhau. Tinh thần cao quý đó được thể hiện qua những câu ca dao tục ngữ được truyền cho con cháu từ đời này tới đời khác thể hiện sự nhân đạo của con người Việt Nam chúng ta. Trong đó câu tục ngữ “Nhiễu điều phủ lấy giá gương” luôn là một bài học đúng đắn để con cháu chúng ta ghi nhớ trong lòng.
Qua câu tục ngữ trên mang tới cho chúng ta một bài học về tình yêu thương đùm bọc vô cùng lớn lao của những người dân trong cùng một quốc gia, dân tộc. Tình cảm đồng bào đó tuy không phải tình ruột thịt nhưng lại có sức mạnh to lớn giúp gắn kết những con người chúng ta lại với nhau. Nhiễu điều phủ lấy giá gương hiểu theo nghĩa thông thương là chiếc nhiễu điều là một tấm vải tơ mịn màng, giúp che phủ bề mặt của một chiếc gương giúp cho giá gương được trong sáng và sáng trong hơn. Giá gương cũng là một vật dụng không thể thiếu trong mỗi gia đình của chúng ta nó được chạm khắc tinh tế điêu luyện để trang hoàng cho gia đình.
Trong hai vật dụng nhiễu điều và giá gương là hai vật dụng riêng biệt nhưng lại có mối quan hệ khăng khít bổ trợ cho nhau. Có giá gương thì nhiễu điều trở nên có ý nghĩa hơn, còn khi được nhiễu điều giúp đỡ che phủ thì giá gương trong suốt và giữ mới được lâu hơn, không bị hư hỏng. “Nhiễu điều” và “giá gương” đã giúp đỡ nhau thể hiện một vẻ đẹp hòa quên của tình yêu thương đùm bọc lẫn nhau của tình yêu thương giữa con người dành cho con người.
Giải thích câu tục ngữ “Nhiễu điều phủ lấy giá gương”
|
Assignment
For many years now, our people have always been proud of the tradition of patriotism, solidarity, sharing and mutual protection. That noble spirit is expressed through folk songs and proverbs passed down to descendants from generation to generation, demonstrating the humanity of our Vietnamese people. The proverb "Noise covers the mirror" is always a good lesson for our children and grandchildren to keep in mind.
The above proverb brings us a lesson about the immense love and care of people in the same country and people. Although that love for our fellow countrymen is not blood love, it has great power to help bind us people together. The veil covering the mirror stand in the common sense is that the veil is a smooth silk cloth that helps cover the surface of a mirror, making the mirror stand clearer and brighter. The mirror shelf is also an indispensable item in each of our families. It is carved delicately and skillfully to decorate the family.
The two items: noise control and mirror stand are two separate items but have a close relationship that complements each other. With a mirror stand, the interference becomes more meaningful, but when covered by the interference, the mirror stand is transparent and stays fresh longer, without being damaged. "Noise" and "mirror shelf" help each other to show the peaceful beauty of mutual love and love between people for people.
Explanation of the proverb "Noise covers the mirror"
|
Bài làm
Đất nước Việt Nam chúng ta từ lâu nay đều có truyền thống làm nghề nông nghiệp phát triển cây lúa nước đã trở thành một truyền thống lâu đời của người dân nước ta. Một nghề truyề thống phát triển từ đời này sang đời khác. Tất cả những nông sản, tài sản của chúng ta đều được hình thành trên đất mà ra. Câu tục ngữ “Tấc đất tấc vàng” nói lên vai trò của đất đai trong cuộc sống của con người.
Tấc đất tấc vàng là gì? Ngày xưa ông bà ta thường dùng đơn vị chính là tấc để do đơn vị trọng lượng cũng như đo diện tích. Tấc đất tấc vàng so sánh đất đai được quý như vàng bạc, bởi chỉ cần con người chúng ta dùng sức lực của mình thì sẽ có nhiều lúa gạo, nông sản, hoa màu thì sẽ mang tới nhiều lợi nhuận kinh tế cho con người chúng ta. Vàng là một loại kim loại quý từ xưa tới nay, vàng luôn được con người trân trọng bởi nó mang lại nhiều lợi ích cho con người chúng ta. Khi so sánh đất với vàng người xưa nhấn mạnh tới con cháu phải biết trân trọng đất đai bởi có đất đai chính là có vàng bạc, có của cải để phát triển kinh tế đưa đất nước chúng ta ngày càng giàu mạnh, tiên tiến sánh ngang với những nước phát triển trên thế giới.
Giải thích câu tục ngữ tấc đất tấc vàng
Câu tục ngữ “Tấc đất tấc vàng” chính là lời khuyên vô cùng chí lý để con người ta biết trân trọng đất đai, không để đất đai bị bỏ hoang bỏ phí, những vùng đất đai bỏ hoang cần phải khai hoang để phục vụ sản xuất tạo ra nhiều của cải nông sản cho con người chúng ta.
|
Assignment
Our country, Vietnam, has long had a tradition of farming, developing wet rice has become a long-standing tradition of our people. A traditional profession that develops from generation to generation. All of our agricultural products and assets are formed on the land. The proverb "An inch of land equals an inch of gold" speaks of the role of land in human life.
What is an inch of land and an inch of gold? In the past, our grandparents often used the unit inch to measure weight and area. In comparison, land is as precious as gold and silver, because as long as we humans use our strength, there will be a lot of rice, agricultural products, and crops, which will bring a lot of economic profits to people. we. Gold is a precious metal from ancient times to the present, gold has always been respected by people because it brings many benefits to us humans. When comparing land with gold, the ancients emphasized that children and grandchildren must know how to respect land because having land means having gold, silver, and wealth to develop the economy, making our country increasingly rich, strong, and more advanced. on par with developed countries in the world.
Explain the proverb "inch of land, inch of gold".
The proverb "An inch of land equals an inch of gold" is extremely sound advice for people to appreciate land, not to let land go to waste. Abandoned lands need to be reclaimed for service. Production creates a lot of agricultural wealth for us people.
|
Bài làm
Trong kho tàng dân gian xưa có nhiều câu nói thể hiện tình cảm tương thân, tương ái của những người cùng trong một cộng đồng, cùng chung một tổ quốc. Trong đó câu nói “Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng” chính là một câu nói mà ông bà ta muốn nhắn nhủ tới thế hệ sau này hãy luôn biết yêu thương và chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau. Bởi khi chúng ta cùng sống chung một tổ quốc một dân tộc chúng ta đã có chung rất nhiều điều thiêng liêng. Dù con người chúng ta không có chúng huyết thống nhưng có chung một nguồn gốc một bờ cõi, một tổ quốc để gọi tên để yêu thương và bảo vệ.
Khi tìm hiểu về câu ca dao, tục ngữ này chúng ta cần chia là hai vế. Trong vế thứ nhất “Nhiễu điều phủ lấy giá gương” chính là chỉ sự bảo bọc của chiếc nhiễu điều bảo vệ cho tấm gương được sạch sẽ, không bị bụi bẩm làm mờ bẩn, luôn được sạch trong, bền đẹp. Giá gương luôn cần có một tấm nhiễu điều bảo vệ cho mình, cũng nhiễu điều chỉ có ý nghĩa khi sử dụng lên giá gương mà thôi. Đó chính là quan hệ tượng trợ bảo vệ lẫn nhau của nhiễu điều và giá gương. Trong vế thứ hai “Người trong một nước phải thương nhau cùng” ở vế này người xưa đã mở rộng vấn đề hơn sang tầm vĩ mô hơn, không chỉ đơn giản chỉ là giữa nhiễu điều và giá gương, mà đã mở rộng sang mối quan hệ giữa con người với con người trong một quốc gia dân tộc. Những con người sống cùng một quốc gia cần phải biết bảo vệ nhau, tương trợ giúp đỡ cho nhau cùng tiến bộ, phát triển, vững mạnh. Như tấm mối quan hệ giữa tấm nhiễu đều và gia gương vậy. Trong câu nói này người xưa muốn chúng ta hãy biết yêu thương nhau, biết phát huy sức mạnh của tình đoàn kết sức mạnh tập thể để có thể tạo nên những thành quả to lớn.
Giải thích câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng”
|
Assignment
In ancient folk treasures, there are many sayings expressing the feelings of solidarity and love between people in the same community and the same homeland. In that sentence, "Noise covers the mirror shelf. People in a country must love each other" is a saying that our grandparents want to remind future generations to always know how to love, share, and help each other. Because when we live together in one country and one people, we have many sacred things in common. Although we humans do not have blood relatives, we have a common origin, a land, a homeland to call by name, to love and protect.
When learning about this folk song and proverb, we need to divide it into two parts. In the first part, "The noise covers the mirror shelf" refers to the protection of the mirror to keep the mirror clean, not obscured by dust, and always clean, clear, and beautiful. The mirror shelf always needs a shield to protect itself, and the mirror shelf only makes sense when used on a mirror shelf. That is the mutual support and protection relationship between interference and mirrors. In the second clause "People in a country must love each other" in this clause the ancients expanded the issue to a more macro level, not simply between interference and mirror price, but expanded to the relationship relationships between people in a nation-state. People living in the same country need to know how to protect each other, support each other and help each other progress, develop and be strong. Like the relationship between a uniform noise plate and a mirror image. In this saying, the ancients want us to know how to love each other, to know how to promote the power of solidarity and collective strength to be able to create great achievements.
Explain the sentence "Noise covers the mirror shelf. People in a country to trade together"
|
Bài làm
Trong thế giới bao la những con người luôn mong muốn tìm được những ánh sáng chỉ đường dẫn lối cho mình phát huy được khả năng của bản thân. Nhưng kiến thức của việc học là mênh mông bao la như trời biển, mỗi chúng ta cần phải có ngọn những ngọn hải đăng riêng cho mình. Và trong biển học tri thức đó sách chính là ngọn đèn sáng bất diệt cho trí tuệ của chúng ta.
Sách là gì? Đó là nguồn tri thức vô tận được các tác giả viết lại, dịch lại, tổng kết lại… để gửi gắm tới mỗi chúng ta. Sách sẽ giúp cho chúng ta có thể mở mang thêm tầm suy nghĩ, bổ sung những kiến thức của mình để có giúp cho con người tìm ra con đường đi tới thành công của chính mình. Mọi kiến thức mọi nền văn minh đều được tích lũy trong những quyển sách. Sách cũng chinh là kho tàng tiềm ẩn rất nhiều tri thức của nhân loại. Nó đươc mệnh danh là túi con con người chúng ta từ hàng triệu năm tích lũy lại. Mọi vật xung quanh chúng ta từ thời tiền sử cho tới những nền văn minh đương đại đều được ghi chép lại trong những quyển sách để con cháu đời sau có thể học tập và tìm hiểu.
Giải thích nội dung câu nói Sách là ngọn đèn sáng bất diệt với trí tuệ con người
Từ thuở ấu thơ chúng ta đã đọc nhiều câu tuyện cổ tích thần kỳ những quyển sách đưa chúng ta tới thế giới ước mơ, dạy cho chúng ta những điều hay lẽ phải biết phân biệt xấu tốt, biết chăm chỉ, cần cù, kiên trì nhẫn nại thì mới mong có được sự thành công. Sách cũng giúp chúng ta có thể biết trồng trọt, chăn nuôi, kinh doanh, may vá thêu thùa… không có một nghành nghề nào là không có sách riêng của mình. Tuy nhiên trong nguồn tri thức lớn lao vô tận đó, chúng ta cần phải lựa chọn những quyển sách phù hợp với nhu cầu mong muốn của bản thân mình., cũng như biết phân biệt đúng sai bởi không phải quyển sách nào khi in ra cho chúng ta đọc cũng đều là đúng, là hay. Nên mỗi con người cần tự biết lựa chọn sách cho riêng mình.
|
Assignment
In a vast world, people always want to find lights to guide them to develop their own abilities. But the knowledge of learning is as vast as the sky and sea, each of us needs to have our own lighthouse. And in that sea of knowledge, books are the eternal light for our intelligence.
What are books? It is an endless source of knowledge that authors rewrite, retranslate, summarize... to convey to each of us. Books will help us expand our thinking and supplement our knowledge to help people find their own path to success. All knowledge of all civilizations is accumulated in books. Books are also the hidden treasure of a lot of human knowledge. It is known as the bag that we humans have accumulated over millions of years. Everything around us from prehistoric times to contemporary civilizations is recorded in books so that future generations can study and learn.
Explain the content of the saying: Books are eternal bright lights for human intelligence
Since childhood, we have read many magical fairy tales, books that take us to the world of dreams, teach us good things, know how to distinguish between good and bad, know how to work hard, be diligent, and persevere. Only by being patient can you expect success. Books also help us know how to grow crops, raise livestock, do business, sew and embroider... there is no profession that doesn't have its own books. However, in that endless source of knowledge, we need to choose books that suit our own needs and desires, as well as know how to distinguish between right and wrong because not every book is printed. For us to read, it is also correct and good. So each person needs to know how to choose their own books.
|
Hướng dẫn
Kì nghỉ hè vừa qua, tôi đã theo chân mẹ ra đồng để thăm lúa. Tối hôm trước ngày đi, tôi hẹn mẹ đi thất sớm để ngắm cảnh mặt trời mọc trên cánh đồng lũa chín.
Ông mặt trời đang từ từ nhô lên sau lũy tre làng, như rẻ quạt. Cả cánh đồng được bao phủ bởi một lớp sương mờ. Mọi cảnh vật im lìm như vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ say. Những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại trên lá như những viên pha lê lấp lánh. Nhìn từ xa cánh đồng như tấm thảm vàng khổng lồ. Không gian mát mẻ và thật là thoáng đãng. Mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua, các bông lũa nặng trĩu hạt cứ lắc lư cái đầu vào nhau nói chuyện râm ran khắp cánh đồng. Thỉnh thoảng, một vài chú chim nhỏ đang ngon giấc bỗng giật mình bay vút vào trong màn sương. Trong không khí thoang thoảng một mùi của hương lúa chín làm lòng người trở lên thanh thản và bình yên.
Đằng đông, ông mặt trời đã lên cao, rót từng tia nắng hồng xuống vạn vật. Tất cả như đã bừng tỉnh giấc. Cánh đồng giờ đây đã trải dài một màu vàng. Vàng xuộng của những đống rơm được chất thành đống. Vàng óng của những bông lúa chín vàng đang chờ người gặt. Vàng tươi của những ánh nắng mặt trời đang nhảy nhót cùng những bông lúa. Sương đã tan dần. Bầu trời lại trở lên trong xanh. Những đám mây hiền hòa trên trời cao lại lặng lẽ trôi theo chiều gió. Bao quanh cánh đồng là những con đường đầy cỏ và những rặng phi lao rì rào theo gió. Nhũng chú chim sơn ca cứ hót véo von trên bụi cây cao. Xa xa những đàn cò trắng bay rập rờn làm tăng vẻ đẹp cho cánh đồng. Cánh đồng như một bức tranh phong thủy thiên nhiên rực rỡ.
|
Instruct
Last summer vacation, I followed my mother to the fields to visit the rice fields. The night before my departure, I asked my mother to go to bed early to watch the sunrise over a field of ripe driftwood.
The sun is slowly rising behind the village's bamboo fence, like a fan. The whole field was covered with a layer of mist. Every scene was silent as if still in a deep sleep. The night dew drops still linger on the leaves like sparkling crystals. From a distance, the field looks like a giant golden carpet. The space is cool and really airy. Every time a gentle breeze blows, the driftwood flowers loaded with seeds keep shaking their heads together and chatting throughout the field. Occasionally, a few small birds that were sleeping soundly were suddenly startled and flew into the mist. In the air, there is a faint scent of ripe rice, making people feel calm and peaceful.
In the east, the sun has risen high, pouring pink rays of sunlight onto everything. It was as if everyone had woken up. The field is now spreading a yellow color. The yellow leaves of the piles of straw are piled up. The golden color of ripe rice flowers is waiting for the harvester. The bright yellow of the sunlight is dancing with the rice flowers. The fog has gradually dissipated. The sky became blue again. The gentle clouds in the sky drifted quietly with the wind. Surrounding the field are grassy paths and casuarina trees whispering in the wind. The nightingales kept singing on the tall bushes. In the distance, flocks of white storks fly, increasing the beauty of the fields. The field is like a brilliant natural feng shui painting.
|
Hướng dẫn
Trường tôi có trồng nhiều cây, mỗi cây có vẻ đẹp và biểu lộ những nét đẹp riêng.Cây phượng nở hoa đỏ rực báo hiệu mùa hè về. Cây thông, cây phi lao vươn cao thẳng tắp được trang trí thêm những bóng đèn điện để chào đón mùa Noel về. Chậu hoa mai ở ngay cổng trường có sắc hoa vàng rực rỡ chào đón mùa xuân, nhưng em thích cây bàng hơn, Bàng là những cái dù khổng lồ ở sân trường che nắng cho chúng mình nô đùa đặc biệt che cái nắng chang chang vào buổi chào cờ mỗi thứ hai.
Từ cổng vào bạn sẽ thấy hàng cây sao đứng xếp hàng như đội quân tập nghi thức Đội. Những cây Bàng trông như những bà mẹ với dáng đứng thẳng và xòe ra những tán lá xanh mát. Đến gần, nổi bật trước ta là thân cây cao to, những tán lá dày đặc, xanh ngắt che rợp cả một khoảng đất rộng.
Gốc cây to màu nâu xỉn, nhô lên những cái mắt to như gáo dừa. Mấy rễ lớn trồi lên như cái ghế tự nhiên mời gọi chúng tôi ngồi lên đề nghỉ chân.
Thân cây to gần một vòng tay ôm, vỏ màu xám, nham nhám, nhiều vết trầy xước. Trên cao có nhiều cành lớn chìa ngang hoặc chênh chếch tạo thành nhiều tầng tán lá.
Lá bàng mọc từng chùm từng năm chiếc một, lá to bằng bàn tay, hình bầu dục, gân lá giống như khung xương con cá.Tán lá từng tầng từng tầng xếp đều che bóng mát tựa như mái ngói vảy cá.
Mùa thu là từ màu xanh thẫm chuyển sang màu đỏ pha nâu. Khi gió thổi mạnh, những chiếc lá lìa cành chao đảo rơi xuống. Mùa đông lá bàng cong cong như những chiếc bánh đa nướng cháy.
|
Instruct
My school has many trees planted, each tree has its own beauty and expression. The poinciana tree blooms bright red, signaling the return of summer. Tall, straight pine trees and casuarina trees are decorated with electric lights to welcome the coming Christmas season. The pot of apricot blossoms right at the school gate has bright yellow flowers to welcome spring, but I like the almond tree more. The almond trees are giant umbrellas in the school yard that shade us from the sun so we can play, especially from the blazing sun. flag raising every Monday.
From the entrance gate, you will see rows of star trees standing in line like an army practicing the Team ceremony. The Bang trees look like mothers with their upright posture and spreading green foliage. Coming closer, standing out before us is a tall tree trunk, dense, green foliage covering a large area of land.
The tree stump is a big, dull brown color with eyes as big as coconut shells. Large roots emerged like natural chairs, inviting us to sit on them to rest.
The tree trunk is almost as big as an arm's length, the bark is gray, rough, and has many scratches. High above there are many large branches hanging horizontally or at an angle, forming many layers of foliage.
Almond leaves grow in clusters of five at a time, the leaves are as big as a hand, oval in shape, and the veins look like the skeleton of a fish. The foliage layer by layer provides shade like a fish-scale tiled roof.
Autumn is from dark green to red and brown. When the wind blows strongly, the leaves leave the branches and fall. In winter, almond leaves curl like burnt rice cakes.
|
Hướng dẫn
“Em đeo trên vai màu khăn tươi thắm
bao niềm mơ ước khát vọng ngày nay”
Rộn ràng trong câu hát là hình ảnh màu khăn tươi thắm của chiếc khăn quàng đỏ theo bước những học sinh tới trường. Nó là chiếc khăn duy nhất gắn bó lâu dài với học sinh dưới mái trường thân yêu. Chiếc khăn quàng đỏ hình thù thật đặc biệt. Tuy chỉ là một miếng vải hình tam giác cân. Đỉnh góc của nó được gọi là “đuôi”, còn hai cạnh cắt nhọn dài trông rất hợp lý. Nhớ lại hồi học lớp ba, em được kết nạp vào đội và bắt đầu được quàng khăn đỏ trên vai, trong lúc dạy thắt khăn quàng đỏ em thấy rất phấn khởi, hạnh phúc và tự tin. Có vẻ đơn giản nhưng cũng thật khó hiểu quá.Sau rồi em lại thấy rất thành thạo và thấy thích. Chiếc khăn theo thời gian đã gắn bó với em cho tới ngày hôm nay. Khi quàng nó trên vai em thấy niềm hạnh phúc nảy nở vô bờ bến. Em thấy mình biết nhiều hơn, và rất tự hào khi hiểu ý nghĩa của chiếc khăn quàng đỏ đến chừng nào. Tuy rằng em chưa hiểu hết ý nghĩa sâu sắc, nhưng điều cơ bản mà mỗi học sinh chúng em đều biết: Màu đỏ khăn quàng chính là hình tượng, tượng trưng máu đào của các chiến sỹ, những người con đã hy sinh để bảo vệ Tổ quốc Việt nam. Còn gì thiêng liêng hơn thế nữa, khi chúng em, những người học sinh dưới mái trường này được quàng nó trên vai để tỏ lòng biết ơn, tưởng nhớ như câu nói: “Ăn quả nhớ người trồng cây” sâu sắc với lớp cha anh đi trước đã đổ máu hy sinh anh dũng.
|
Instruct
“I wear a bright colored scarf on my shoulder
So many dreams and aspirations today"
Bursting in the song is the image of the bright color of the red scarf following the students' steps to school. It is the only scarf that sticks with students for a long time under the roof of their beloved school. The red scarf has a very special shape. Even though it's just a piece of cloth in the shape of an isosceles triangle. Its angled top is called the “tail”, while the two long pointed edges look very reasonable. I remember when I was in third grade, I was admitted to the team and started wearing a red scarf on my shoulders. While teaching how to tie a red scarf, I felt very excited, happy and confident. It seems simple but it's also very difficult to understand. Afterwards, I feel very proficient and enjoy it. The scarf over time has stuck with me until today. When I put it on my shoulders, I feel boundless happiness blooming. I feel like I know more, and am very proud to understand how much the red scarf means. Although I don't fully understand the profound meaning, the basic thing that each of us students knows: The red scarf is the image, symbolizing the blood of the soldiers and children who sacrificed to protect the world. defend the Vietnamese Fatherland. What could be more sacred than that, when we, the students under this school's roof, can hang it on our shoulders to show gratitude and remembrance like the saying: "When you eat a fruit, remember the person who planted the tree" deeply with our parents. He went first and shed blood and sacrificed heroically.
|
Hướng dẫn
Khung cảnh trường em rất tuyệt vời và kỳ diệu với bao hàng cây xanh thắm: Cây phượng, cây bàng. Với vườn sinh độc đáo, vườn thuốc với bao điều kỳ diệu. Tất cả đều đem đến một điều bổ ích cho học sinh trường em. Nhưng chỉ một loài cây mà em thường hay để ý tới nó nhiều nhất đó là cây bàng.
Bao nhiêu học sinh thường hay gắn bó với cây phượng vĩ bởi nó là cây tượng trưng cho tuổi học trò. Vậy mà tôi, chính tôi cũng không hiểu vì sao? Tự bao lâu mà mình lại gắn bó với cây bàng như vậy.
Vị trí nơi em học là ở trên tầng ba. Đây là điều rất thuận lợi để cho mỗi giờ ra chơi em mới có thể quan sát được khung cảnh toàn trường. Chính vì điều này nên em nhận ra rằng cây bàng thật tội nghiệp. Sự đổi thay của nó khó nhận ra nên nó không được mọi người quan tâm đến nhiều lắm. Nhưng em đã thấy được sự đổi thay tuyệt vời đó. Cây bàng cũng như bao cây cối, thiên nhiên khác, nó cũng thay đổi theo mùa.
Trước hết, bắt đầu từ mùa thu. Đúng theo với quy luật của thời tiết lá bàng cũng đổi màu và rụng đầy gốc xung quanh. Một cây bàng bình thường thì lá cũng khá nhiều không quá là xơ xác. Nhưng khi chỉ một chút gió thu đi qua là những chiếc lá bàng trông to khoẻ chắc nhưng cũng lại mỏng manh quá – tội nghệp lá bàng theo gió hết rồi.
Mùa thu nhanh chóng qua đi. Mụ phù thuỷ mùa đông cũng khẩn trương tới. Càng tội nghiệp hơn cho cây bàng. Vừa mới bị rụng hết lá giờ đây lại bị đóng băng, thì lấy đâu ra một cái chồi non nào dám xuất hiện nữa. Chúng em – những cô học sinh nữ đứng cùng nhau quan sát nhìn cây bàng nghĩ mà tủi thân thay. Bàng trơ trụi, bàng xơ xác. Cây nào may mắn nhất thì đếm được trên đầu ngón tay mấy chiếc lá đã úa vềt vàng. Còn thiếu may mắn thì tìm, tìm mãi một cây bàng cũng chỉ còn là những cành củi khô khốc mà thôi. Nó như những cánh tay gầy của mụ phù thuỷ giơ ra.
|
Instruct
The scenery of my school is very wonderful and magical with rows of deep green trees: Poinciana trees and almond trees. With a unique fertility garden, a medicinal garden with many miracles. All of them bring something useful to the students of my school. But there is only one tree species that I often pay attention to the most: the almond tree.
Many students are often attached to the Poinciana tree because it is a tree that symbolizes student age. But I, myself, don't understand why? How long have I been so attached to the almond tree?
The location where I study is on the third floor. This is very convenient so that during recess, I can observe the whole school scene. Because of this, I realized that the almond tree is pitiful. Its changes are hard to notice, so people don't pay much attention to it. But I have seen that wonderful change. The almond tree, like many other trees and nature, also changes with the seasons.
First of all, starting from autumn. According to the rules of the weather, the almond leaves also change color and fall from the surrounding roots. A normal almond tree has quite a lot of leaves and is not too shabby. But when just a little bit of autumn wind passes by, the almond leaves look big and strong, but they are also too fragile - the sins of the almond leaves are gone with the wind.
Autumn passed quickly. The winter witch also came urgently. Even more pitiful for the almond tree. Having just lost all its leaves, it is now frozen, so where will any young bud dare to appear again? We - female students stood together, looked at the almond tree and felt sorry for ourselves. The bladder is bare, the bladder is ragged. The luckiest tree can count on the fingers of one hand how many leaves have turned yellow. If you're unlucky, if you search and search for an almond tree, all that's left is dry firewood branches. It was like the thin arms of a witch reaching out.
|
Hướng dẫn
Từ ngàn xưa dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống yêu thương giúp đỡ nhau. Lòng yêu thương, tinh thần nhân đạo đó càng ngời sáng trong hoàn cảnh khó khăn, gian khổ truyền thống ấy đã thấm thuần vào máu thịt của con người và nó được đúc kết lại thành những bài học, những câu tục ngữ… mà ông cha ta thường nhắc nhở.
“Lá lành đùm lá rách”
Không phải ngẫu nhiên mà ông cha ta mượn hình ảnh chiếc lá để làm bài học giáo dục cho con người. Câu tục ngữ gợi lên những hình ảnh quen thuộc, gần gũi với những sự bình thường trong cuộc sống.
“Lá lành” là chiếc lá còn nguyên vẹn còn giữ nguyên dáng hình của chiếc lá. “Lá rách” là chiếc lá không còn nguyên vẹn bị sâu khoét. Với một cây xanh um tươi tốt ta nhìn kĩ sẽ thấy những chiếc lá xanh lành lặn đặn đứng trước những chiếc lá bị sâu khoét để che chở bảo vệ và mang lại một màu xanh tốt cho cây. Nếu chiếc là biết đùm bọc che chở cho chiếc lá rách không may mắn, thì lẽ nào ta là người mà không biết giúp đỡ, yêu thương những kẻ hoạn nạn sao? Là người ai cũng muốn có một cuộc sống sung túc, đầy đủ, ấm no. Có người gặp những điều không may nối tiếp những điều không may khác. Trước hoàn cảnh đó cùng là anh em sống trong một đất nước ta phải hết lòng giúp đỡ họ.
|
Instruct
Since ancient times, the Vietnamese people have had a tradition of loving and helping each other. That love and humanitarian spirit shines even brighter in difficult and arduous circumstances. That tradition has penetrated into people's flesh and blood and it has been summarized into lessons and proverbs... that he My father often reminded me.
"Good leaves protect torn leaves"
It is no coincidence that our ancestors borrowed the image of a leaf to make an educational lesson for people. The proverb evokes familiar images, close to the normal things in life.
A “healthy leaf” is an intact leaf that still retains its leaf shape. A "torn leaf" is a leaf that is no longer intact and has been hollowed out by worms. With a lush green tree, if we look closely, we will see healthy green leaves standing in front of the worm-eaten leaves to protect and bring a good green color to the tree. If a leaf knows how to protect an unlucky torn leaf, then are we people who don't know how to help and love those in need? Everyone wants to have a prosperous, full, and prosperous life. Some people experience unfortunate events one after another. Faced with that situation, as brothers living in the same country, we must wholeheartedly help them.
|
Hướng dẫn
Người ta thường nói: Thời gian thấm thoát như thoi đưa, thật vậy, hơn bao giờ hết, vào trong những ngày cuối cùng còn lại của chuỗi thời gian 4 năm học dưới mái trường trung học cơ sở, tôi mới cảm thấy yêu mái trường này hơn bao giờ hết…
Bốn năm, chẳng quá dài mà tất nhiên là cũng không hề ngắn, tôi được lớn dần trong vòng tay bao bọc của thầy cô và bạn bè, nếm trải được nhiều cảm xúc khác nhau, bước khời đầu trải qua những ngã rẽ nhỏ bé trên đường đời.
Tôi chẳng phải là một con người đặc biệt, chính vì vậy cũng như bao người khác, khi bỡ ngỡ đặt chân vào cánh cổng trường cấp 2, một nơi to lớn và với vẻ ngoài vô cùng lạnh lẽo với tôi lúc bấy giờ, đã khiến cho con bé nhút nhát dần dần biết mở lòng, trưởng thành và trở nên hòa đồng hơn. Rồi cũng chính từ nơi này, tôi được giao lưu với nhiều người bạn, nhiều tính cách và cả những nụ cười khác nhau. Tôi trở nên giàu có hơn bất cứ ai, vì tôi có tới hai mái nhà, bốn người mẹ và 34 người anh em trong tập thể 9A này nữa. Nơi đây còn dạy cho tôi biết khóc vì nuối tiếc qua những con điểm kém do luời học, dạy cho tôi biết cười trước những thành công đầu tiên, biết rơi lệ vì hạnh phúc khi nhìn thấy thành quả do chính đôi tay mình làm nên, rồi biết tự đứng dậy khi vấp ngã…
Có không ít lần tôi bị lũ bạn nghịch ngợm trêu trọc, những lúc như thế, tôi chỉ ước mình có thể đi thật xa khỏi cái ngôi trường này, đi thật xa khỏi những đứa nghịch ngợm này. Nhưng thật may, cái điều ước xấu xa đó đã không thành sự thật, vì ít nhất cho tới bây giờ, tôi vẫn được là thành viên của 9A, vẫn được là học sinh của trường THCS Gia Cẩm.
|
Instruct
People often say: Time flies like a shuttle, in fact, more than ever, in the last remaining days of the 4 years of studying at junior high school, I feel in love with home. This school is more than ever…
Four years, not too long but of course not short either, I grew up in the arms of teachers and friends, experienced many different emotions, and took my first steps through small turns. on the road of life.
I am not a special person, that's why like many other people, when I was surprised to set foot in the middle school gate, a big place and with an extremely cold appearance to me at that time, I was shocked. makes the shy child gradually open up, mature and become more sociable. Then, from this place, I interacted with many friends, many different personalities and smiles. I have become richer than anyone else, because I have two homes, four mothers and 34 brothers in this 9A group. This place also taught me how to cry because of regret over poor grades due to poor study habits, taught me how to laugh at my first successes, and how to shed tears of happiness when I see the results I made with my own hands. , then know how to stand up when you fall...
There were many times when I was teased by my naughty friends. At times like that, I just wished I could go far away from this school, far away from these naughty kids. But fortunately, that evil wish did not come true, because at least for now, I can still be a member of 9A, still a student at Gia Cam Secondary School.
|
Hướng dẫn
Tôi trở lại Lao Cai vào một buổi sáng mùa hè trời oi nồng và nắng. Một người bạn ở Thành phố Lao Cai đã đưa tôi về một bản khá xa của thành phố để tránh cái thời tiết khó chịu ở đây. Xe chúng tôi bò chầm chậm trên những con đèo dốc ngoằn nghoèo. Và phải đến quá trưa chúng tôi mới đến bản Pà-Nứa. Nơi đây bốn bề là rừng núi. Không khí thật dịu mát, trong lành. Một đêm ở lại Pà-nứa đã để lại cho tôi một kỷ niệm khó quên. Lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức những món ăn của người dân tộc dao. Thật là thú vị và tận hưởng một đêm yên lành ở nơi miền địa đầu biên giới phía bắc xa xôi.
Sáng hôm sau chúng tôi đi chợ. Tôi háo hức chờ đợi một phiên chợ của các đồng bào người dân tộc. Sáng sớm, khi bầu trời còn mờ hơi sương, người dân ở đây lục tục trở dậy để chuẩn bị đi chợ phiên. Trong thôn bản còn đẫm sương đêm, bếp lửa nhà ai đã bập bùng từ lúc con gà rừng cất tiếng gát te te. Chúng tôi đi bộ vì xe ô tô không thể đến chợ được. Con đường đến chợ là con đường dài ngoằn nghoèo, khúc khủy bên những dòng xuối trong veo chảy róc rách. Người thì đi bộ, người thì đi bằng ngựa. Hai bên đường những cành cây còn đang trĩu nặng những hạt sương long lanh như những hạt ngọc sáng lấp lánh. Giọt sương rơi xuống đẫm ướt vai áo chúng tôi và cảm giác ướt lạnh khắp người. Bước chân ngựa nhịp nhàng, trên lưng là những bó củi được buộc cẩn thận hay những túi măng rừng, mọc nhĩ, nấm hương và cả những chồng vải thổ cẩm được xếp cao ngất ngưởng. Ngựa bước đi nhẫn nại bên những bóng áo váy rực rỡ của người dân xuống chợ.
Đến chợ, chúng tôi như lạc vào một thế giới của sắc màu. Hình ảnh đầu tiên thu hút chúng tôi là các bộ trang phục của người dao, người thái, người nùng, người sán chỉ, người cao lan,…
Ấn tượng nhất vẫn là cách vấn tóc và đội khăn cao chon von trên đầu của các cô gái người dân tộc sán chỉ. Những cô gái dao đỏ thì quấn xà cạp cao, bó chặt lấy đôi chân khỏe khoắn. Điểm làm đẹp nổi bật nhất đó chính là hàng loạt vòng bạc được đeo trên cổ và trên tai. Có người đeo tới 5, 7 chiếc vòng bạc ở cổ. Còn tai thì trĩu nặng bởi những chiếc vòng tai to và nặng bằng bạc trắng sáng lấp lánh.
Dòng người từ khắp các bản đổ về chợ mỗi lúc một đông. Tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới làm xôn xao cả một vùng rừng núi. Chỗ này hàng bún, chỗ kia hàng bánh và cả những mẹt mèm mém còn đang bốc hơi nghi ngút. Mèn mén được coi là đặc sản ẩm thực của người vùng núi phía bắc. Những bát bún được múc ra bát to cho khách chan với nước dùng đang sôi sùng sục trên bếp lửa đỏ rực. Ăn bún ở đây có cái hương vị riêng không giống như ở vùng xuôi. Nếu ai ăn một lần thì chắc phải nhớ mãi. Đông đúc nhất là khu ăn thắng cố. Ai đến chợ hầu như cũng phải ăn một món gì đó. Nhưng sôi động nhất vẫn là lượng người, ngồi quang nồi thắng cố và uống rượu sán lùng hay rượu nếp Bắc Hà- một loại rượu mà chỉ ở Lào Cai mới có. Họ ăn thoải mái và uống cũng thoải mái. Chỉ khi nào say hẳn thì người thân mới dìu họ ra ngựa để trở về. Chúng tôi dừng lại thật lâu bên những sạp hàng bán vải và quần áo thổ cẩm. Đây chính là những sản phẩm làm bằng tay rất khéo léo của các bà, các mẹ, các chị ở vùng này. Những chiếc khăn đủ mầu, những chiếc túi được dệt và thêu thật công phu. Tôi cũng chọn cho mình vài chiếc túi thổ cẩm để về làm quà cho bạn bè. Chợ phiên vùng này mười ngày mới họp một lần. Thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp cả những du khách người nước ngoài. Họ tỏ ra rất thích thú với cảnh tượng nơi đây.
Mặt trời đã lên cao. Chợ thưa người dần. Mọi người thu dọn hàng hóa để về nhà. Trên con đường trở về bản nhiều chàng trai người dân tộc say mềm nằm vắt trên lưng ngựa. Người vợ dắt ngựa thong thả trong nhịp váy đong đưa, đong đưa. Ai trở về cũng đầy ắp hàng hóa như lúc đi. Nào là mắm muối, mì chính, quần áo và cả những món đồ chơi cho con trẻ. Bóng người và ngựa cứ thấp thoáng rồi chìm khuất đi trong cây rừng.
Tôi dời Lao Cai trở về trong lòng đầy ắp cảm xúc về miền đất địa đầu của tổ quốc xa xôi. Nhưng thú vị nhất vẫn là hình ảnh một phiên chợ vùng cao. Phiên chợ ấy đã làm sống động cả một bức tranh núi rừng miền biên cương yêu dấu. Trong đầu tôi bất chợt xuất hiện mấy dòng thơ về hình ảnh những cô gái. Cô gái vùng cao nguyên xuống chợ.
“Váy áo rộn ràng em xuống chợ
|
Instruct
I returned to Lao Cai on a hot and sunny summer morning. A friend in Lao Cai City took me to a quite remote village of the city to avoid the unpleasant weather here. Our car crawled slowly on steep, zigzag passes. And it wasn't until noon that we arrived at Pa-Nua village. This place is surrounded by forests and mountains. The air is cool and fresh. One night stay in Pana left me with an unforgettable memory. It's been a long time since I've enjoyed the dishes of the Dao ethnic people. It was interesting and enjoyed a peaceful night in the remote northern border region.
The next morning we went to the market. I eagerly wait for a market of ethnic minorities. Early in the morning, when the sky was still foggy, people here woke up to prepare to go to the market. In the village, still drenched in night dew, the fire in someone's house has been flickering ever since the wild chicken let out its "gat" sound. We walked because cars could not get to the market. The road to the market is a long, winding road with clear, gurgling streams. Some people walk, some go by horse. On both sides of the road, the tree branches were still heavy with dew drops that glittered like sparkling pearls. Dew drops fell and soaked our shoulders and we felt cold and wet all over our bodies. The horse's footsteps are rhythmic, on its back are carefully tied bundles of firewood or bags of wild bamboo shoots, ear mushrooms, shiitake mushrooms and even towering stacks of brocade fabric. The horse walks patiently next to the bright silhouettes of people going to the market.
Coming to the market, we seemed lost in a world of colors. The first images that attract us are the costumes of the Dao people, Thai people, Nung people, San Chi people, Cao Lan people,...
The most impressive thing is still the way the Tam Chi ethnic girls tie their hair and wear high scarves on their heads. Red knife girls wear high leggings, tight around their strong legs. The most prominent beauty feature is the series of silver bracelets worn on the neck and ears. Some people wear up to 5 or 7 silver necklaces around their necks. Her ears were heavy with large, heavy earrings made of sparkling white silver.
The stream of people from all the villages coming to the market is getting bigger and bigger. The sound of laughter and calling each other made a stir in the entire mountainous area. This place is a vermicelli shop, there is a cake shop, and even some other dishes are still steaming hotly. Men men is considered a culinary specialty of the northern mountainous people. The bowls of vermicelli are scooped into large bowls for guests to pour into the boiling broth over a red fire. Eating vermicelli here has its own flavor unlike in the lowlands. If anyone eats it once, they will remember it forever. The most crowded is the Thang Co dining area. Everyone who comes to the market almost has to eat something. But the most exciting thing is still the number of people, sitting around Thang Co pots and drinking San Lung wine or Bac Ha sticky rice wine - a type of wine that can only be found in Lao Cai. They eat freely and drink freely. Only when they are completely drunk will their relatives help them to the horse to return home. We stopped for a long time next to stalls selling fabrics and brocade clothes. These are very skillfully hand-made products of grandmothers, mothers, and sisters in this area. The colorful scarves and bags are elaborately woven and embroidered. I also chose a few brocade bags for myself to take home as gifts for friends. The market in this area only opens once every ten days. Occasionally we encounter foreign tourists. They seemed very interested in the scene here.
The sun was already high. The market gradually thinned out. Everyone packed up their goods to go home. On the way back to the village, many ethnic boys were lying drunk on horseback. The wife led the horse leisurely with her skirt swinging and swaying. Everyone who returns is as full of goods as when they left. There's fish sauce, MSG, clothes and even toys for children. The silhouettes of people and horses kept flickering and then disappeared into the forest trees.
I moved back to Lao Cai with a heart full of emotions about the remote land of my homeland. But the most interesting is still the image of a highland market. That market brought to life a picture of the mountains and forests of the beloved frontier region. A few lines of poetry about images of girls suddenly appeared in my mind. The girl from the highlands went to the market.
"My clothes are bustling and I go to the market
|
Hướng dẫn
Tri thức, sự hiểu biết của mỗi con người ở đâu mà có. Những người tài giỏi cũng vậy, nhờ đâu mà họ có thể thành tài. Đó chính là do học hỏi trong đời sống xã hội và đặc biệt là qua sách vở. Sách có vai trò vô cùng quan trọng với trí tuệ con người. Chính vì vậy một nhà văn đã nới: “Sách là ngọn đèn sáng bất diệt của con người”. Chúng ta cùng nhau đi giải thích câu nói này.
Chúng ta chác chắn ai cũng đọc sách. Vậy sách là gì? Đối với tôi sách là ngọn đền sáng soi rọi, đưa con người ra khỏi sự tối tăm, không hiểu biết. Sách giúp cho con người khám phá ra điều mới lạ. Sách là nơi chứa đựng trí tuệ con người, sự tinh hoa và tinh túy vô cùng quý giá. Có nhiều quyển sách lưu giữ bao hiểu biết từ xa xưa của tổ tiên ta. Nó có vô số tác dụng khác nữa. Nhà văn nói: “sách là ngọn đèn sáng bất diệt”. Đó là ngọn đèn sáng không bao giờ tắt. lác nào nó cũng phải tỏa sáng rực rỡ lung linh. Vậy câu tục ngữ trên đã khẳng định sách là nguồn sáng bất diệt, là trí tuệ con người. Nó luôn bổ xung cho con người kiến thức. không bao giờ có thể hết được kiến thức vậy nên sách mới là ngọn đèn sáng bất diệt.
Đúng vậy, sách là ngọn đèn soi rọi cho chúng ta. Và nó là bất diệt. Nhưng chúng ta cũng không thể nói mọi quyển sách đều là nguồn sáng bất diệt, trí tuệ của con người mà chỉ có những quyển sách tốt. Sách có những loại còn rất hại cho con người: sách kiếm hiệp,… những quyển sách tốt không phải tự nhiên mà có mỗi quyển sách chứa đựng những suy nghĩ, sự hiểu biết, những kinh nghiệm của con người. Chỉ có những quyển sách quý. Đó là những quyển sách có giá trị thì đúng như lời nói trên. Bởi vì những quyển sách có giá trị mà con người đúc rút trong sản xuất, trong chiến đấu, trong quan hệ xã hội. Sách là thứ vô cùng quý giá. Nó là thứ cần thiết cho mỗi con người. Nó thỏa mãn mọi sự hiểu biết cần thiết cho chúng ta. Ai cũng có những điều tò mò, nếu không được biết nó thì thật khó chịu. Sách có thể giải thích nhiều vấn đề ta tò mò. Nó c 2000 ũng thể hiện nhiều kinh nghiệm của nhân dân, tổ tiên ta ngày xưa.
|
Instruct
Where does each person's knowledge and understanding come from? Talented people are the same, thanks to what they can become talented. That is due to learning in social life and especially through books. Books play an extremely important role in human intelligence. That's why a writer said: "Books are the eternal light of humanity." Let's explain this statement together.
We make sure everyone reads books. So what is a book? For me, books are a light that illuminates, bringing people out of darkness and ignorance. Books help people discover new things. Books are places that contain human intelligence, quintessence and extremely precious essence. There are many books that preserve the ancient knowledge of our ancestors. It has countless other effects as well. The writer said: "books are eternal lights". It is a bright light that never goes out. No matter what, it must shine brightly and shimmeringly. So the above proverb affirms that books are an eternal source of light and human wisdom. It always supplements people's knowledge. You can never run out of knowledge, so books are an eternal light.
That's right, books are lights that illuminate us. And it is eternal. But we cannot say that every book is a source of eternal light and human wisdom, but only good books are. There are books that are very harmful to people: swordplay books,... good books are not natural, but each book contains human thoughts, understanding, and experiences. Only precious books. Those are valuable books, as said above. Because books have value that people draw on in production, in combat, and in social relations. Books are extremely valuable things. It is necessary for every human being. It satisfies all the understanding we need. Everyone has curious things, if you don't know about them, it's very uncomfortable. Books can explain many issues we are curious about. The year 2000 also represents many experiences of our people and ancestors in the past.
|
Hướng dẫn
Tôi sinh ra và lớn lên khi đất nước đã hòa bình độc lập nên tôi chưa lần nào được nhìn thấy hình ảnh của chú bộ đội ngoài đời mà chỉ bắt gặp trên ti vi, đài, báo,… Nhưng vào kỉ nghỉ hè năm vừa rồi, xóm tôi có tổ chức cho các cháu thiếu niên, nhi đồng đến thăm các bác, các chú cựu chiến binh nhân ngày 27-7, khi đó hình ảnh của chí bộ đội mới hiện lên trong tôi thật cụ thể và rõ ràng.
Hôm ấy, bác trưởng khu dẫn chúng tôi đến nhà văn hóa xã gặp các bạc cựu chiến binh. Tuy đã nhiều tuổi và không còn khỏe khoắn nhưng sức sống vẫn cháy bùng trong tâm hồn của các bác thể hiện sự mạnh mẽ của các anh bộ đội cụ Hồ, Chào đón chúng tôi, các bác mặc những bộ quân phục thật đẹp cười rạng rỡ. Được nghe các bác kể những câu chuyện, giúp chúng tôi hiểu hơn về các chú bộ đội. Điều nổi bật, giúp chúng ta có thể nhận ra ở chú bộ đội đó là những bộ quân phục. Mầu bộ quần áo là mầu xanh lục ngay ngắn mà khi các chú mặc lên mình ta cảm thấy cứng cỏi. Trên cầu vai của các chú có đeo quân hàm. Đi đôi với quần áo đó là một đôi giầy vải và chiếc mũ tai bèo cũng mang màu xanh. Những phụ kiện này thể hiện đức tính giản dị, khiêm nhường của người bộ đội. Các bác nói, màu xanh ấy là màu của tuổi trẻ và hy vọng có ngày chiến thắng. Trên đường hành quân, các chú ai cũng có chiếc ba lô to để đựng đồ dùng của mình.
|
Instruct
I was born and raised when the country was peaceful and independent, so I never saw the image of the soldier in real life, but only encountered it on TV, radio, newspapers, etc. But during the summer vacation last year. Then, my neighborhood organized an organization for teenagers and children to visit their uncles and veterans on July 27. At that time, the image of the soldiers appeared in me very specifically and clearly. .
That day, the head of the area took us to the commune's cultural house to meet the veterans. Although they are old and no longer healthy, their vitality still burns in their souls, demonstrating the strength of Uncle Ho's soldiers. Welcoming us, they wore beautiful military uniforms and smiled brightly. brilliant. Listening to them tell stories helps us understand more about the soldiers. The outstanding thing that helps us recognize the soldier is the uniform. The color of the clothes is neat green, but when you wear them, you feel strong. On their shoulders, they have military insignia. Paired with that outfit is a pair of canvas shoes and a blue bucket hat. These accessories demonstrate the simplicity and humility of soldiers. The doctors said that blue is the color of youth and the hope of one day victory. On the march, everyone had a big backpack to carry their belongings.
|
Hướng dẫn
Từ khi cuộc sống nhân loại hình thành, con người đã đúc kết được nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống. Và chúng ta muốn có thể tiếp thu được các kinh nghiệm quý báu đó chỉ có một con đường duy nhất là học. Như chúng ta đã biết bị lãnh tụ vĩ đại của phong trào cách mạng vô sản Nga đã có một lời khuyên cho chúng ta, đó là: “Học, học nữa, học mãi”. Và từ lời khuyên này để ta có thể khẳng định tầm quan trọng của việc học tập đối với mỗi chúng ta.
Với mỗi chúng ta, việc học vừa là quyền lợi vừa là nghĩa vụ. Việc học tạo nên cho ta những giá trị tinh thần và mang lại cho ta những hiệu quả vật chất lớn lao. Mỗi chúng ta, ai ai cũng phải trải qua một quá trình học tập, rèn luyện gian khổ thì ta mới có thể trưởng thành và hoàn thiện bản thân mình. Chúng ta, ai cũng phải học. Từ già đến trẻ, từ lớn đến bé,… tất cả đầu phải học. Việc học của chúng ta không phân biệt tuổi tác và cũng không thể lấy lý do là điều kiện kinh tế khó khăn, hay không thể đi học vì một số lí do nào đó để không phải đi học. Việc học của mỗi người, không ai có thể cấm chúng ta học hỏi vì việc học của chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại. Ví dụ như khi một ai đó cùng một người đứng trước một công việc hay một vấn đề nào đó thì khi đó ai mà có trình độ cao hơn sẽ có cách giải quyết sự việc nhanh và hợp lý. Nếu muốn mọi việc thuận lợi và đạt kết quả tốt thì chỉ có một cách duy nhất đó là học.
|
Instruct
Since the formation of human life, people have gathered many experiences in life. And we want to be able to absorb those valuable experiences, there is only one way to learn. As we all know, the great leader of the Russian proletarian revolutionary movement had an advice for us, which is: "Study, study more, study forever." And from this advice we can affirm the importance of learning for each of us.
For each of us, learning is both a right and an obligation. Learning creates spiritual values for us and brings us great material effects. Each of us must go through an arduous process of learning and training so that we can grow and perfect ourselves. We all have to learn. From old to young, from big to small,... everyone must learn. Our education does not discriminate by age and we cannot use the excuse of difficult economic conditions or not being able to go to school for some reason to avoid having to go to school. Learning is for everyone, no one can stop us from learning because our learning will never stop. For example, when someone with the same person is faced with a job or a problem, then the person with the higher level will have a quick and reasonable way to solve the problem. If you want everything to go smoothly and achieve good results, there is only one way and that is to study.
|
Hướng dẫn
Trên khắp đất nước việt nam thân yêu này có biết bao loài hoa đẹp, quý hiếm, mỗi loài hoa mang lại vẻ đẹp khác nhau: hoa hồng duyên dáng, hoa hệ trắng tinh khiết, hoa lay ơn nhung đen huyền bí… Nhưng có lẽ, đối với tôi, hoa sen vẫn là đẹp nhất. Nó là hình ảnh tượng trưng cho con người Việt Nam, cho người dân lao động lam lũ khổ cực nhưng vẫn thanh cao.
Hoa sen có từ khi nào nhỉ? Chắc hẳn từ rất lâu rồi. Sen không phải là một loài hoa quý hiếm nên bạn có thể bắt gặp những đầm sen rộng lớn bạt ngàn là sen. Khi mới nhú lên, búp sen như bàn tay bé tí hon của em bé chụm lại. Rồi khi hoa nở, cánh hoa xòe rộng, nhị vàng óng tỏa hương thơm ngát cả một vùng.
Những đứa trẻ con rất thích ngắt những cánh hoa đem thả xuống dòng sông mang theo những ước mơ về phía chân trời xa. Thật là thú vị? Hạt sen làm mứt, lá sen gói xôi thơm nức mùi đồng nội. Tâm sen, nhị sen ấy vậy mà làm thành thuốc bổ rất quý.
Thỉnh thoảng, mẹ tôi cũng đem về một bó sen tươi thắm cắm vào bình để ở phòng khách. Sáng sớm, tôi thức dậy thật sớm để ngắm bình hoa sen và tận hưởng cái mùi thơm làm say đắm lòng người. Càng ngắm, tôi càng thấy hoa sen đẹp làm sao. Cánh hoa màu hồng thật riêng biệt mà người ta gọi là “hồng cánh sen”. Tôi cảm nhận thấy ngôi nhà ấm áp hắn lên. Với mỗi ai xa nhà chắc không thể quên được đầm sen của quê hương. Điểm vào bình sen là những chiếc lá xanh rờn với những giọt sương sớm cuối cùng còn sót lại. Tôi say sưa ngắm nhìn những giọt sương long lanh mãi không chán.
“Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
|
Instruct
Throughout this beloved country of Vietnam, there are so many beautiful and rare flowers, each flower brings a different beauty: graceful roses, pure white flowers, mysterious black velvet gladiolus... But there are Perhaps, for me, the lotus is still the most beautiful. It is a symbolic image of the Vietnamese people, of the people who work hard but are still noble.
When did the lotus flower originate? It must have been a long time ago. Lotus is not a rare flower, so you can see vast lotus ponds filled with lotus flowers. When it first emerges, the lotus bud is like a baby's tiny hand bunched together. Then when the flower blooms, the petals spread wide and the golden stamens radiate a fragrant scent to the entire area.
Children love to pick flower petals and drop them into the river, carrying their dreams to the distant horizon. How interesting? Lotus seeds are used to make jam, and lotus leaves are wrapped in sticky rice with the fragrant scent of the field. The lotus heart and lotus petals make a very valuable tonic.
Occasionally, my mother also brings home a bunch of fresh lotus flowers to put in a vase in the living room. Early in the morning, I woke up early to look at the lotus vase and enjoy the captivating fragrance. The more I look, the more I see how beautiful the lotus is. The pink petals are so unique that people call them "pink lotus petals". I felt the house warm up. For anyone who is far from home, they cannot forget the lotus pond of their homeland. Pointed at the lotus vase are green leaves with the last remaining drops of morning dew. I passionately watched the sparkling dew drops forever and never got tired of them.
"In what beautiful dress with lotus
Green leaves, white flowers, and yellow stamens
Yellow stamens, white flowers, green leaves
|
Hướng dẫn
Mùa thu đã về. Cảm giác ngày khai trường lại nao nức, nảy nở trong tâm hồn tôi. Cái cảm xúc bồi hồi về ngày khai trường ra sao vì mọi thứ đều thay đổi. Khi đã lớn rồi không còn có cảm giác về ngày khai trường đầu tiên vì đã quen bạn, quen thầy không phải bỡ ngỡ và lo sợ nữa cái không khí của ngày khai trường như đang ùa vào tâm trí tôi và các bạn học sinh.
Ngày khai trường không chỉ là ngày quan trọng của người học sinh, mà nó cũng báo hiệu một tiết trời mát mẽ của mùa thu đã về. Ai ai cũng háo hức và đặt ra bao dự định và những câu hỏi về ngày khai trường. Chắc là không khí phải nhộn nhịp và đầy tiếng cười hiện lên trên gương mặt của những người học sinh và tôi cũng vậy. Tuy đã lớn nhưng trong tâm trí tôi vẫn mong ước rằng ngày khai trường ngày khai trường sẽ là một ngày tốt đẹp để khởi đầu năm học mới và giúp chúng tôi học giỏi hơn, chăm ngoan hơn và nghe lời thầy cô.
|
Instruct
Autumn has come. The feeling of the first day of school is again exciting and blooming in my soul. The feeling of nostalgia about the first day of school because everything has changed. When I'm older, I no longer have the feeling of the first day of school because I've gotten to know my friends and teachers, and I don't have to be surprised and scared anymore. The atmosphere of the first day of school seems to be rushing into my mind and that of my fellow students.
The first day of school is not only an important day for students, but it also signals the arrival of cool autumn weather. Everyone is excited and has many plans and questions about the first day of school. The atmosphere must have been bustling and filled with laughter on the students' faces and mine too. Even though I'm grown up, in my mind I still wish that the first day of school would be a good day to start a new school year and help us study better, be more obedient, and listen to our teachers.
|
Hướng dẫn
Một sớm mai, tiết trời dịu mát, những chú ve sầu bỗng đi đâu không còn kêu trong những tán lá. Thế là mùa thu đã đến trong sự chờ đợi của tôi.
Thu về, manh theo sắc nắng tuyệt tuyệt vời cùng không khí mát mẻ, tháng đãng. Nắng thu mỏng như sợi chỉ vắt qua kẽ lá, phủ lên vạn vật. Nắng thu không chói chang, gay gắt như nắng mùa hạ; Không hanh khô, vàng vọt như những ngày đông, nắng thu không mong manh thành màu như nắng xuân. Bầu trời thu xanh ngắt, rộng và cao, trên trời còn điểm vài đám mây lững lờ trôi. Gió heo may nhè nhẹ thôi trong không gian hòa với hương thơm ngào ngạt của quả chín. Cây cối đã cởi bỏ chiếc áo xanh và khoác lên mình chiếc áo vàng rực rỡ. Trong góc vườn nhà tôi, khóm cúc vàng còn đọng những giọt sương đêm bỗng tỏa ra một mùi thơm dìu dịu. Sương thu lãng đãng mỏng manh buông mình xuống từng con đường, góc phố lan tỏa không trung. Con sông hồng vừa qua mùa lũ được lúc dềnh dàng và không còn vội vã, hối hả nữa. Có lẽ dòng sông đẹp nhất lúc sang thu, với dáng hình mềm mại, duyên dáng. Nước không còn đỏ ngầu phù sa mà trong xanh như dải lụa.
Thu vừa chạm ngõ cũng là lúc mùa vụ, lúa chín những cánh đồng thẳng cánh cò bay ánh lên sắc vàng thu. Những bông lúa nặng trĩu hạt đến gù cả lưng đang chờ người gặt hái.
Chiều chiều, chăn trâu, thả diều bên sườn đồi tôi nằm dài trên thảm cỏ xanh ngắm những cánh diều no gió, hít căng lồng ngực hương vị của đồng quê, nghe văng vẳng lời ru dịu dàng, âu yếm.
|
Instruct
One morning, the weather was cool, the cicadas suddenly disappeared and stopped chirping in the leaves. So autumn has arrived in my waiting.
Autumn has arrived, bringing with it wonderful sunshine and cool, airy air. The autumn sunlight is as thin as a thread passing through the leaves, covering everything. The autumn sun is not as bright and harsh as the summer sun; It's not dry and yellow like winter days, and the autumn sunlight doesn't fade into color like the spring sunshine. The autumn sky is blue, wide and high, with a few clouds floating lazily in the sky. The gentle breeze in the air mixed with the sweet scent of ripe fruit. The trees have taken off their green shirts and put on bright yellow shirts. In the corner of my garden, a cluster of yellow chrysanthemums still holding dew drops at night suddenly emitted a gentle fragrance. The fragile autumn mist falls on each road and street corner, spreading into the air. The Red River has just passed the flood season and is no longer in a hurry. Perhaps the river is most beautiful in autumn, with a soft, graceful shape. The water is no longer red with silt but as clear as silk.
As soon as autumn hits, it is also the time when the harvest begins, the rice ripens, the fields are straight and the wings of a stork fly, shining with the golden color of autumn. The rice fields are so heavy that their backs are hunched, waiting for the harvesters.
In the afternoon, herding buffaloes and flying kites on the hillside, I lay down on the green grass, watching the wind-filled kites, inhaling the scent of the countryside, listening to the gentle, affectionate lullabies.
|
Hướng dẫn
Chúng ta thường gọi các anh bằng cái tên chung biết bao tin cậy, tự hào: Anh bộ đội! Nếu cần tìm những mẫu mực, những ước mơ, bản lính hành động, tình yêu cao đẹp… hãy đến với các anh!
Những người chiễn sỹ mang theo nghĩa khí của người chiến sỹ Cần Giuộc, hào khí của dân tộc chiến đấu vì độc lập, vì hạnh phúc của nhân dân. Những người chiến sỹ theo tổng khởi nghĩa giành chính quyền cùng dân tộc, khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa!
Thủa ban đầu của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa đầy rẫy những khó khăn: thù trong, giặc ngoài, gia tài cạn kiệt, nhân dân đói kém,… Với thiên tài Hồ Chí Minh sức mạnh đội quân ấy và ý chí toàn dân tộc đã giữ vững đất nước!
Kháng chiến toàn quốc bùng nổ, thực dân pháp xâm lược nước ta, đội quân ấy cảm tử: “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh” bảo vệ thủ đô Hà Nội thân yêu. Đáp lời kêu gọi toàn quốc khánh chiến, họ tạm xa Hà nội lên chiến khu Việt Bắc. Các anh là “Anh vệ quốc quân”! Tất cả theo tiếng gọi của tổ quốc với một ý chí:
“Người ra đi đầu không nghoảng lại
|
Instruct
We often call our brothers by a common name with so much trust and pride: Soldier! If you need to find role models, dreams, soldiers of action, noble love... come to you guys!
The artists carry the spirit of Can Giuoc soldiers, the spirit of the nation fighting for independence and for the happiness of the people. The soldiers who followed the general uprising seized power and the nation, giving birth to the Democratic Republic of Vietnam!
The early days of the Democratic Republic of Vietnam were full of difficulties: internal enemies, external enemies, depleted wealth, hungry people, etc. With the genius of Ho Chi Minh, the strength of that army and the will of the entire people The clan has maintained the country!
The nationwide resistance broke out, the French colonialists invaded our country, that army committed suicide: "determining death for the fatherland" to protect the beloved capital Hanoi. Responding to the national call for war, they temporarily left Hanoi to the Viet Bac war zone. You are the "National Guard"! All follow the call of the fatherland with one will:
“The first person to leave does not look back
|
Hướng dẫn
Mẹ! Một tiếng gọi thiêng liêng đối với mỗi chúng ta, những người đã được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của mẹ. Như Kte Douglas Wiggin đã nói răng: “Trên đời này hầu hết những gì đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng, những anh chị, những chú bác, cô dì và anh em họ, như trên cả thế giới con luôn luôn chỉ có một người mẹ”.
Đúng như vậy, có lẽ tình mẫu tử là món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa đã bạn cho mỗi sinh vật trên trái đất này. Đó chính là sự hy sinh vô bờ bến đối với con cái. Chính vì đó mà những bài văn, bài thơ hay những câu hát mượt mà sâu lắng ca ngợi về người mẹ lần lượt ra đời.
Thật hạnh phúc cho những ai sinh ra trên đời được cất tiếng gọi mẹ. Và cũng thật cảm thông cho những ai không được cất tiếng gọi thiêng liêng đó. Đối với mọi người nói chung và bản thân tôi nói riêng, tôi cảm thấy mình thật là hạnh phúc khi được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của mẹ, người đã hy sinh xuốt đời vì con cái, vì gia đình mà không một lời than trách.
Nhìn lại mình tôi thấy, từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, tôi luôn được sống trong vòng tay và sự yêu thương của mẹ. Tôi đã ngây thơ không nhận ra điều đó. Tuổi thơ của tôi đầy ắp những kỷ niệm về mẹ. Những lần tôi sốt cao, mẹ không ngủ suốt mấy ngày liền, những lần tôi bị ngã mẹ lại ân cần đỡ tôi đứng dậy, làm sao quên được những kỷ niệm đầy ắp sự quan tâm, lo lắng của mẹ tôi.
|
Instruct
Mom! A sacred call for each of us, who were born and raised in our mother's arms. As Kte Douglas Wiggin said: “In this world, most beautiful things appear as two, as three, as dozens or hundreds of things. As many as roses, sunsets, rainbows, brothers and sisters, uncles, aunts and cousins, as in the whole world I always have only one mother.
That's right, perhaps motherhood is the greatest gift that the Creator has given to every creature on this earth. That is an endless sacrifice for children. That's why smooth, profound essays, poems, and songs praising mothers were born one after another.
How happy are those who are born into this world to call their mother. And also very sympathetic to those who do not have that sacred calling. For everyone in general and myself in particular, I feel very happy to have been born and raised in the arms of my mother, who sacrificed her whole life for her children and family without a single person. grievance.
Looking back, I see that from the moment I was born until now, I have always lived in my mother's arms and love. I was naive and didn't realize that. My childhood is full of memories of my mother. The times I had a high fever, my mother didn't sleep for several days. The times I fell, she kindly helped me stand up. How could I forget the memories full of my mother's care and concern?
|
Hướng dẫn
Cuộc sống xung quanh ta luôn tràn ngập màu sắc của hạnh phúc bởi những tình cảm vốn có của con người. Đối với tôi đó chính là tình bạn. “tình bạn” không phải là thứ chỉ trong một sớm một chiều mà ta có được mà là cả một quy trình gắn bố bên nhau trong một thời gian dài với những buồn vui giận hờn những kỉ niệm đẹp bên nhau. Một người bạn tốt là người bạn luôn chấp nhận và giúp đỡ những thiếu sót của ta trong cuộc sống, luôn ở bên cạnh ta ta khi ta cần và đặc biệt luôn tin tưởng ta. Người bạn tốt sẽ cùng ta đương đầu với khó khăn hoạn nạn. bạn sẽ nhân đôi niềm vui của ta khi ta vui. Làm vơi đi nỗi buồn của ta khi ta buồn. một tình bạn đẹp không phải lúc nào cũng ở bên nhau, bao che cho nhau mà đôi lúc cũng có ngững cuộc cãi vã giận hờn. nó không phải làm cho tình bạn của ta bị rạn nứt mà nó càng khăng khít, gắn bó hơn. Tình bạn là tình cảm đẹp nhất thiêng liêng nhất trong tuổi học trò của mỗi con người. tình bạn thật ra rất nong manh nhưng mong manh như vậy thì ta mới cảm nhận được sự chân thành từ tận trái tim mà bạn dành cho ta nếu không thì thật là giả dối (câu này trong conan nè ^^).
Nếu ai không có bạn thì chắc hẳn họ sẽ rất cô đơn. Không ai chơi với họ, không ai nó chuyện và cùng chia sẻ với họ. Họ sẽ cảm thấy tủi thân vô cùng. Khi bạn nắm những hạt cát trong tay, chúng sẽ theo khe hở của tay bạn mà rơi ra. Năm càng chặt thì lại rơi càng nhiều. chỉ có những hạt cát ở trong long bàn tay bạn không bị rơi ra dù bạn có nắm chặt thế nào. Hãy biết trân trọng những hạt cát đó nhé. Đó cũng chính là chân trọng tình ban – những người bạn thật sự của ta.
– Khi bạn vui hãy gọi tôi nhé! Vì tôi sẽ cùng chia sẻ niềm vui với bạn, cùng cười với bạn.
– Khi bạn buồn hãy gọi tối nhé! Tôi không dám chắc sẽ làm bạn hết buồn nhưng tôi sẽ chỉ yên lặng nghe bạn tâm sự, yên lặng nghe bạn khóc.
|
Instruct
The life around us is always filled with the colors of happiness because of inherent human emotions. For me that is friendship. "Friendship" is not something that we get overnight, but is a process that brings us together over a long period of time with sadness, happiness, anger, and beautiful memories together. A good friend is someone who always accepts and helps us with our shortcomings in life, is always by our side when we need it, and especially always trusts us. A good friend will accompany us to face difficulties and tribulations. You will double my joy when I am happy. Relieve our sadness when we are sad. A beautiful friendship is not always being together and protecting each other, but sometimes there are angry arguments. It doesn't cause our friendship to break, but it makes it even closer and closer. Friendship is the most beautiful and sacred feeling in every person's school age. Friendship is actually very fragile, but only when we are so fragile can we feel the sincerity from the heart that you have for us, otherwise it would be fake (this sentence is in conan ^^).
If someone doesn't have friends, they will certainly be very lonely. No one plays with them, no one talks and shares with them. They will feel extremely sorry for themselves. When you hold grains of sand in your hand, they will fall out through the gaps in your hand. The tighter the year, the more falls. There are only grains of sand in the palm of your hand that don't fall out no matter how tightly you hold them. Please appreciate those grains of sand. That is also our sincere love - our true friends.
– When you're happy, call me! Because I will share joy with you, laugh with you.
– When you're sad, call tonight! I'm not sure I will make you stop being sad, but I will just quietly listen to you talk, quietly listen to you cry.
|
Hướng dẫn
Vào một giây phút nào đó trong cuộc sống, ta tìm được một người có thể thay đổi cuộc sống của ta dù chỉ là một phần nhỏ. Đó là một người không chỉ đến bên ta khi ta vui, khi ta thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi ta buồn, lúc lâm nguy, khi thất bại, hay khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn – một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng: “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”.
Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta. Nhưng thực ra họ chỉ mới là những người quen biết. Có thể mời những người này đến nhà, cùng nhau đi chơi, cùng nhau chia sẻ một số thứ. Nhưng không phải ai trong số họ cũng có thể trở thành người chia sẻ cuộc sống cùng với ta.
Bạn, hiểu đơn giản thì đó là người mà ta quen biết. Tuy nhiên không phải bất cứ ai ta quen cũng là bạn của ta. Một khi đã coi ai là bạn tức thì người ấy với ta phải có quan hệ thân thiết, gần gũi ở một mức độ nào đó, là người biết đồng cảm và chia sẻ với ta. Ấy là chưa kể những người bạn thân, những người luôn lắng nghe khi ta có chuyện rắc rối, luôn bên ta khi ta khó khăn và giúp ta vượt qua cơn hoạn nạn. Chỉ có người bạn thân thật sự mới là người ta có thể cùng sẻ chia cuộc sống. Đó là người ta yêu quý, quan tâm và thường xuyên chia sẻ với họ những vui buồn và ngược lại. Đó là một người bạn khiến ta cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh, bởi lẽ ta biết chắc họ quan tâm đến ta, luôn ở bên ta những khi ta gặp khó khăn, buồn phiền. Đó cũng là người ngăn ta mắc sai lầm hoặc giúp ta sửa chữa khi ta phạm lỗi. Đó là người luôn gắn bó và ủng hộ ta. Họ nắm lấy tay ta để tiếp thêm sức mạnh và niềm tin. Họ dõi theo từng bước của ta trên đường đời, ngược lại, ta cũng dõi theo cuộc sống của họ và học hỏi từ đó. Vâng, chỉ có người bạn thân thiết và chân thành đó mới có thể là người “đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Để cuối cùng, sau bao thăng trầm của cuộc sống ta chợt nhận ra rằng ta có rất nhiều người quen nhưng ta không có nhiều bạn – những người bạn thân thật sự.
Khi ta ngã quỵ và thế giới quanh ta dường như quá đen tối, trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng ta lên và làm cho thế giới bỗng sáng lên và lấp đầy những trố 2000 ng rỗng ấy. Người bạn ấy có thể dắt ta qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, nắm lấy tay ta và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Cuộc sống không phải luôn trải hoa hồng, đôi khi ta phải đối mặt với những khó khăn tưởng như không thể vượt qua được, những thất bại tưởng như có thể làm ta gục ngã. Ấy là khi ta hiểu rõ giá trị của tình bạn hơn bao giờ hết. Bên cạnh gia đình, tình yêu, thì tình bạn chân thành là chỗ dựa vững chắc cho mỗi người trong cuộc sống. Người bạn thật sự là người biết khích lệ, động viên ta khi ta đang vươn lên, biết mừng vui khi ta hạnh phúc, biết bật khóc sẻ chia khi ta đau buồn, biết tìm đến ta khi ta cô đơn. Nếu cuộc đời khắc nghiệt khiến ước mơ, niềm tin của ta trong vùng giông bão thì bờ vai của một người bạn luôn là chỗ dựa an toàn cho ta. Những người bạn thật sự sống dựa vào nhau bằng niềm tin mạnh mẽ nhất. Chính niềm tin ấy khiến chúng ta có thể chia sẻ cùng nhau cả những điều tốt đẹp lẫn khó khăn nhất trong đời bằng nụ cười.
Có những người bạn đã đến bên ta, trao cho ta niềm tin, nghị lực, làm chỗ dựa cho ta khi mọi người đã quay lưng lại với ta, khi số phận dường như không mỉm cười với ta.
“Bạn là người đến bên ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Ai cũng mong mình có được một người bạn như vậy trong đời. Vậy ta phải làm gì để có một người bạn như thế? Cách duy nhất để có bạn tốt là chính bản thân mình phải là một người bạn chân thành. Tố Hữu viết rằng:
Lẽ nào vay mà không trả?
Sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình.
Trong bất kì mối quan hệ nào cũng cần đến sự Cho – Nhận. Đặc biệt đối với tình bạn vì đó là một cuộc giao lưu vô vụ lợi của những người bình đẳng, không ai chỉ Cho hoặc chỉ Nhận. Ta hãy đối xử với bạn bè, yêu thương, quan tâm đến họ như chính bản thân mình. Hãy giúp đỡ mà không đòi hỏi trả công vì đến một lúc nào đó ta sẽ nhận lại được sự giúp đỡ của họ trong cuộc sống. Và thường thì nó nhiều hơn những gì ta nghĩ mình có thể nhận được. Hãy san sẻ mà không toan tính, cho đi mà không chờ nhận lại. Hãy trao yêu thương từ đáy lòng chứ không phải vì những âm mưu vụ lợi, để đó là tình cảm của trái tim chứ không phải toan tính của lý trí… Một mối quan hệ lâu dài là những bài học phải học suốt đời. Học cách yêu thương và quan tâm đến người bạn của mình. Học cách tha thứ cho lỗi lầm và giúp họ tránh những sai lầm như vậy. Học cách chấp nhận khuyết điểm của người khác…
Tình bạn đôi khi là những điều giản đơn mà khi cuộc sống bộn bề làm ta quên đi mất. Đôi khi đó chỉ là ánh mắt nhìn động viên, một cái siết tay lúc mềm yếu, hay một bờ vai, một sự yên lặng để lắng nghe tất cả nỗi lòng của bạn bè.
Tình bạn không có khuôn mẫu cũng không có chuẩn mực nhất định để thể hiện. nhưng luôn có những điều nhỏ nhặt, những tình cảm chân thành kết nối những người bạn với nhau.
|
Instruct
At some moment in life, we find someone who can change our lives even if just a little. That is someone who not only comes to us when we are happy, when we are successful, but also someone who does not leave us when we are sad, in danger, when we fail, or when those around us have left us. And we call that a friend – a close friend, a true friend. And I believe: "You are the one who comes to me when everyone has left me."
In life, we meet many people, feel comfortable with them, and introduce them to everyone that they are our friends. But actually they are just acquaintances. You can invite these people to your house, hang out together, share some things together. But not all of them can become people to share life with us.
A friend, simply put, is someone we know. However, not everyone we know is our friend. Once we consider someone a friend, that person must have a close relationship with us to some extent, be someone who can sympathize and share with us. Not to mention close friends, those who always listen when we have trouble, are always by our side when we are in difficulty and help us overcome difficulties. Only true close friends are people with whom we can share life. That is, people love, care about and often share with them the joys and sorrows and vice versa. It is a friend who makes us feel secure when we are with them, because we know for sure that they care about us and are always by our side when we encounter difficulties and sadness. That's also the person who prevents us from making mistakes or helps us correct them when we make mistakes. That person is always attached and supports us. They hold our hands to give us strength and faith. They follow our every step along the way in life, in return, we also follow their lives and learn from it. Yes, only that close and sincere friend can be the one who "comes to me when everyone has left me". In the end, after all the ups and downs of life, we suddenly realize that we have a lot of acquaintances but we don't have many friends - real close friends.
When we collapse and the world around us seems too dark and empty, that friend will lift us up and make the world suddenly brighter and fill those 2,000 empty spaces. That friend can lead us through the difficult moments of life, hold our hand and say that everything will be fine.
Life is not always a bed of roses, sometimes we have to face difficulties that seem insurmountable, failures that seem to make us fall. That's when we understand the value of friendship more clearly than ever. Besides family and love, sincere friendship is a solid support for each person in life. A true friend is someone who knows how to encourage and encourage us when we are rising, who knows how to rejoice when we are happy, who knows how to cry and share when we are sad, and who knows how to come to us when we are lonely. If harsh life puts our dreams and beliefs in a stormy area, a friend's shoulder is always a safe support for us. True friends rely on each other with the strongest faith. It is that belief that makes us able to share both the best and most difficult things in life with each other with a smile.
There are friends who have come to us, given us faith and strength, and been our support when everyone has turned their backs on us, when fate doesn't seem to smile at us.
“You are the one who comes to me when everyone has left me.” Everyone wishes they could have such a friend in their life. So what must we do to have a friend like that? The only way to have good friends is to be a sincere friend yourself. To Huu wrote:
Why borrow and not pay back?
To live is not to give but to receive for yourself.
In any relationship, there is a need for Give and Take. Especially for friendship because it is a selfless exchange of equal people, no one just gives or only receives. Let's treat our friends, love and care for them like ourselves. Let's help without asking for compensation because at some point we will receive their help in life. And often it's more than we think we can get. Share without calculating, give without expecting anything in return. Give love from the bottom of your heart, not because of profit plots, so that it is the feelings of the heart, not the calculations of the mind... A long-term relationship is a lifelong lesson to learn. Learn to love and care for your friend. Learn to forgive mistakes and help them avoid such mistakes. Learn to accept other people's shortcomings...
Friendship is sometimes the simple things that when life gets busy we forget. Sometimes it's just a look of encouragement, a squeeze of a hand when weak, or a shoulder, a silence to listen to all the feelings of a friend.
Friendship has no model or certain standards to express. But there are always the little things, the sincere feelings that connect friends together.
|
Hướng dẫn
Tuổi học trò là tuổi cắp sách đến trường, là tuổi còn chứa nhiều nét thơ ngây và tinh nghịch. Đối với tôi, vào những năm tháng học tập và được rèn luyện ở trường Tiểu học, tôi đã được lớn lên trong sự dạy bảo của các thầy, các cô. Nhưng có lẽ, người đã đem lại những tiếng cười, những tình yêu thương đến với tôi đó chính là cô Lan – cô chủ nhiệm lớp 4 của tôi.
Cô Lan năm nay đã ngoài 40 tuổi nhưng dáng đi của cô vẫn còn nhanh nhẹn và hoạt bát. Cô có mái tóc ngắn đến ngang vai, thường ngày cô vẫn thường búi lên cho gọn. Đôi mắt của cô to và đen láy ẩn dưới cặp lông mày thanh mịn. Giọng nói của cô rất truyền cảm và dịu dàng. Chúng tôi thích nhất là giờ Tập đọc, mặc dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần rồi mà vẫn không thấy cái hay cái đẹp của nó. Thế mà đến lớp nghe cô đọc, giảng bài tôi mới thấy hấp dẫn làm sao? Giọng của cô lúc truyền cảm, lúc thì trầm ấm như tiếng mẹ ru con, lúc thì thánh thót ngân vang như tiếng chim họa mi vào buổi sớm, đưa chúng tôi vào thế giới huyền ảo của ngôn từ. Cô luôn biến các giờ học thành những cái hay, cái đẹp trong cuộc sống.
|
Instruct
Student age is the age of going to school, an age that still contains many innocent and mischievous features. For me, during my years of studying and training in elementary school, I was raised under the guidance of teachers. But perhaps, the person who brought laughter and love to me was Ms. Lan - my 4th grade homeroom teacher.
Ms. Lan is over 40 years old this year but her gait is still agile and agile. She has shoulder-length short hair, which she usually ties up in a neat bun every day. Her eyes are big and dark hidden under her smooth eyebrows. Her voice is very inspiring and gentle. We like the Reading class the most, even though we've read it over and over again many times but still can't see the beauty of it. Yet, when I go to class and listen to her read and lecture, how attractive do I find it? Her voice is sometimes inspiring, sometimes warm like a mother's lullaby, sometimes sweet and resonant like the sound of a nightingale in the morning, taking us into the magical world of words. She always turns classes into good and beautiful things in life.
|
Hướng dẫn
“Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương”
Thật vậy, trong cuộc đời học sinh của mỗi người, ai cũng lưu giữ ở mình một hình ảnh đẹp đẽ, đáng trân trọng về người thầy hoặc người cô mà mình yêu mến. Riêng với em, người để lại nhiều ấn tượng trong lòng nhất chính là cô Đặng Thu Hiền – Giáo viên đã và đang dìu dắt em trong những năm học THCS.
Cô là cô giáo chủ nhiệm và cũng là giáo viên dạy môn Ngữ văn lớp em. Cô Hiền có dáng người cân đối, Cô có nước da trắng, gương mặt thanh thoát và đôi mắt trầm tĩnh lạ kì. Đôi mắt sâu ấy là thứ bộc lộ rõ nhất khi cô làm việc thức khuya. Nó nhiều khi quầng sâu, buồn buồn nhưng nhiều lúc ánh lên một niềm vui khi chúng em học tập tốt. Hình ảnh cô hiện lên trong mắt em thật gần gũi và ấm áp biết bao. (Cảm giác y như cô là mẹ của em vậy!).
Là giáo viên chủ nhiệm, cô quan tâm đến chúng em hết mực. Chính cô đã làm cho chúng em cả những điều mà nhiều học sinh lớp khác không có được. Cô Hiền hay chuyện trò với cán bộ lớp sau mỗi giờ học để nắm bắt tình hình của mỗi học sinh. Cô còn trực tiếp trao đổi với những bạn học sinh cá biệt để dặn dò, động viên các bạn ấy tiến bộ. Vì em không phải là học sinh biết nghe lời nên nhiều lúc cô cũng rất buồn. Em thực sự cảm thấy có lỗi vì điều đó!
Vui nhất là cô đã để chúng em tự do sáng tạo trong giờ sinh hoạt cuối tuần. Trước đó, các bạn cán bộ lớp được cô hướng dẫn tận tình là sẽ phải xây dựng chương trình ra sao, đánh giá nhận xét các cá nhân như thế nào…
|
Instruct
“My mother at school is a loving teacher”
Indeed, in each person's student life, everyone keeps within themselves a beautiful, cherished image of the teacher or aunt they love. As for me, the person who left the most impression in my heart is Ms. Dang Thu Hien - the teacher who has been guiding me during my junior high school years.
She is the homeroom teacher and also the Literature teacher for my class. Ms. Hien has a well-proportioned figure, she has white skin, an elegant face and strangely calm eyes. Those deep eyes are the most obvious thing when she works late at night. It is sometimes deep and sad, but sometimes it shines with joy when we study well. The image of her appearing in my eyes is so close and warm. (It feels like you are my mother!).
As a homeroom teacher, she cares about us very much. It was she who did things for us that many students in other classes could not. Ms. Hien often chats with class staff after each class to grasp each student's situation. She also directly communicates with individual students to advise and encourage them to improve. Because I'm not an obedient student, she sometimes gets very sad. I really feel sorry for that!
The happiest thing is that she let us be creative during our weekend activities. Before that, the class officers received detailed guidance from her on how to build the program, how to evaluate and evaluate individuals...
|
Hướng dẫn
Người ta thường nói: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Đúng vậy, cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu được câu nói ấy. Quả thật khi được sinh ra chúng ta đã nằm trong vòng tay yêu thương ấm áp của mẹ và được bú mớm những dòng sữa trong lành, ngọt mát của mẹ, đặc biệt là tình thương yêu vô bờ bến của mẹ đối với ta. Những lời ru ngọt ngào của mẹ đã khắc sâu vào tâm trí của mỗi chúng ta. Vì thế trong nhà mẹ là người mà tôi quý trọng và thương yêu nhất.
Tôi thương mẹ lắm! Mẹ tôi không xinh như hoa hậu không có làn da trắng mịn màng như bao người khác và một đôi mắt đẹp. Nhưng mẹ tôi có thứ mà nhiều người khác không có, đó là tình yêu thương gia đình hết mực, tấm lòng vị tham và sự cần cù nhẫn nại ít ai bì kịp. Nhà tôi cũng không khá giả là bao nhưng mẹ tôi luôn sắm cho tôi những thứ thật cần thiết để cho tôi không phải thua kém các bạn của mình. Bố tôi luôn bận rộn với công việc nên không có thời gian chăm sóc cho gia đình nên mẹ tôi phải một mình gánh vác.
|
Instruct
People often say: "Mother's meaning is like water flowing from a source." That's right, I didn't understand that statement until now. It is true that when we were born, we lay in our mother's warm, loving arms and drank her fresh, sweet milk, especially her boundless love for us. Mother's sweet lullabies are deeply engraved in each of our minds. Therefore, in my family, my mother is the person I respect and love the most.
I love my mother very much! My mother is not as pretty as a beauty queen, she doesn't have smooth white skin like everyone else and beautiful eyes. But my mother has something that many other people do not have, which is an endless love for family, a greedy heart and a patience and diligence that few can match. My family is not very well off, but my mother always buys me the necessary things so that I don't have to be inferior to my friends. My father is always busy with work so he doesn't have time to take care of the family, so my mother has to take care of it alone.
|
Hướng dẫn
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con”
Câu thơ này vốn đã rất quen thuộc đối với mỗi học sinh chúng ta nhưng nó ẩn chứa một ý nghĩa mà không phải ai cũng thực sự hiểu. Mỗi khi đọc câu thơ này, vô vàn những cảm xúc lại dâng trào trong lòng em. Điều dậy lên trong long trước tiên là Mẹ. Em nghĩ tới mẹ, nghĩ tới công lao to lớn của mẹ – người mà suốt cả cuộc đời vì con phải thức khuya dậy sớm chịu cực chịu khổ, ăn đắng nuốt cay, đi sớm về khuya, buôn tảo bán tần để làm ra miếng cơm manh áo cho con khôn lớn lên người….
Viết về mẹ là chủ đề đã không còn xa lạ nữa, những mỗi lần viết, trong lòng em lại là một dòng cảm xúc khác nhau. Nhân dịp 20/10 ngày phụ nữ Việt Nam này, em xin được viết những dòng cảm xúc từ sâu thẳm trong trái tim mình gửi tới người mẹ kính yêu của em!
Mẹ em không phải là một người có ngoại hình đẹp! Mẹ không đẹp như hoa hậu, không có làn da trắng sứ mịn màng… Nhưng với em mẹ rất đẹp ở tâm hồn, ở cuộc đời nhiều hy sinh lặng lẽ… Ở mẹ có một tình thương bao la đối với gia đình. Đôi mắt mẹ hiền từ lắm. Đôi mắt ấy luôn luôn sáng lên ánh nhìn của một tình thương bao la đối với em. Mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, em thấy được bao nỗi vất vả, tần tảo của mẹ. Những nếp nhăn quanh viền mắt là minh chứng cho điều đó. Rằng mẹ đã yêu thương em và chị gái em như thế nào. Mẹ đã lo lắng cho chúng em ra sao, đã phải vất vả làm lụng như thế nào để chị em em được như ngày hôm nay. Rồi những điều ấy ngày càng thể hiện rõ trên đôi tay mẹ. Đôi bàn tay mẹ nhiều những vết chai sần, đen sạm, bỏng rộp khiến em nhìn cũng phải xót thương… Nhưng chính đôi bàn tay gầy guộc xương xẩu ấy đã nuôi nấng chúng em bao năm nay, để giờ chị vào đại học, em cũng tự hào 8 năm qua vẫn luôn “không đến nỗi tệ”. Người mẹ nào cũng luôn mong con mình được sống mạnh khỏe, vui đến trường và học tập để mau khôn lớn… Mẹ cũng vậy, mẹ đã làm mọi điều để em được hạnh phúc.
|
Instruct
“The stars are awake out there
Not by the mother stayed up for us"
This verse is already very familiar to each of our students, but it contains a hidden meaning that not everyone really understands. Every time I read this poem, countless emotions well up in my heart. The first thing that arose in my heart was Mother. I think of my mother, of her great contributions - the person who, for the sake of her children, had to stay up late, get up early, endure hardships, eat bitter food, go home early and come home late, sell seaweed and sell food to make a living. Food and clothes for my children to grow up...
Writing about my mother is a topic that is no longer strange, but every time I write, I feel a different flow of emotions in my heart. On the occasion of October 20, Vietnamese Women's Day, I would like to write these feelings from the depths of my heart to my beloved mother!
My mother is not a beautiful person! Mom is not as beautiful as a beauty queen, does not have smooth porcelain white skin... But to me, she is very beautiful in her soul, in her life of many quiet sacrifices... She has immense love for her family. Mother's eyes are very gentle. Those eyes always shine with the look of immense love for you. Every time I look deeply into those eyes, I see all of my mother's hardships and hardships. The wrinkles around the eye rims are proof of that. How much my mother loved me and my sister. How much Mom worried about us, how hard she worked to make us who we are today. Then those things became more and more evident in her mother's hands. Mother's hands are full of calluses, dark spots, and blisters, which makes me feel sorry for her... But it's those skinny, bony hands that have raised us for so many years, so that now I'm going to college, my brother. also proud that the past 8 years have always been "not so bad". Every mother always wants her child to live a healthy life, go to school happily, and study to grow up quickly... Mom, too, has done everything to make her child happy.
|
Hướng dẫn
Cháu yêu ngoại lắm ngoại ơi!
Cháu mong ngoại khoẻ, yêu đời tươi vui.
Ngoại như tia nắng mặt trời,
Sẻ chia ánh sáng, chăm đàn cháu con…
Cả thời thơ ấu, em sống gần bên bà ngoại. Được bà chắt chiu nuông chiều, nên hơn ai hết, em kính yêu ngoại vô cùng. Bởi vậy khi cô giáo ra đề Tập làm văn, hễ cứ viết về người Phụ nữ em yêu quí nhất, thì ngoài mẹ ra, bà ngoại sẽ là sự lựa chọn của em. Mỗi năm mỗi cảm nận, suy nghĩ về ngoại mỗi khác song ngoại luôn là suối nguồn tình cảm nuôi em trưởng thành…
Bà ngoại của em, năm nay không còn trẻ nữa rồi, bà đã bước qua cái tuổi 60 với mái tóc điểm bạc. Tuy thế dáng bà vẫn gọn gàng, nhanh nhẹn bởi một phần bà vẫn thường rèn luyện thể dục, chơi thể thao. Bà rất thành thạo môn bóng bàn nên bà vẫn thường tham gia chơi trong Câu lạc bộ phụ lão và thi đấu giao lưu môn bóng bàn ở Phường.
Làn da màu nâu sậm nhưng rắn rỏi ở cái tuổi của bà. Dù giờ cũng đã vài nếp nhăn và những chấm đồi mồi trên hai cổ tay, bàn tay nhưng em biết rằng nước da ấy của bà sạm đi vì mưa, vì nắng; đôi tay ấy của bà sần sì thô ráp vì vất vả, lam lũ; bà hết chăm con lại chăm cháu. Em tự hào và yêu thích làn da và đôi tay ấy biết bao!
Mái tóc của bà đã điểm những sợi bạc – nhiều sợi đã bạc không chỉ vì tuổi tác mà còn bởi nỗi thương con, thương cháu. Mái tóc ấy, luôn được bà búi cao say gáy, gọn gang chứ chẳng như em cứ lòa xòa(theo cách nói của mẹ). Gương mặt bà thì thật hiền hậu, dù cuộc sống muôn vàn vất vả bà vẫn luôn tươi tắn. Đôi mắt thì như biết nói nhất là lúc bà cười. Đôi mắt ấy luônn dành cho em ánh nhìn âu yếm, yêu thương!
Bà thương con gái, thương cháu ngoại nên dù em không ở cùng hang ngày nhưng bà vẫn quan tâm chăm 2000 sóc. Những lần mẹ bận đi công tác xa cả tuần hay nửa tháng; bà thường chạy qua chạy lại; chăm chuyện ăn, chuyện ngủ, chuyện học hành của chị em em. Nhiều khi chuông đồng hồ điểm 10 tiếng, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch và chắc chắn nhiều người bà khác ở độ tuổi ấy đã đi nằm nghỉ từ lâu. Nhưng ngoại thì không thế, từ phòng bên, vẫn có bóng bà ngồi so chỉ đính cho em chiếc cúc áo lúc chiều mải đùa với em bị đứt ra. Bà ngoại vẫn thức!
Ngoại yêu em nhưng ngoại cũng nghiêm lắm! Ngoại thương em học hành vất vả lại hay xa mẹ, xa bố nên noại đã làm nhiều việc để chăm sóc chúng em giúp ông bà nội và để mẹ yên tâm công tác. Nhưng có lần, em bày phòng lộn xộn, ngoại bước vào, lẳng lặng không nói, lẳng lặng xếp đặt lại. Em cũng đang chợt áy náy chưa kịp cất thành lời thì ngoại gọi em lại. Ngoại thẳng thắn, nghiêm nghị nhắc nhở em phải gọn gang, ngăn nắp. Ngoại nói phải rèn luyện cả những cái tưởng như vụn vặt ấy chứ không phải chỉ cốt học cho giỏi văn hóa đâu. Ngoại vẫn thường động viên chị em em rằng: “Cố học cho giỏi, sau này thành đạt, về nuôi ông, nuôi bà nhỉ?!!”. Em hy vọng ngoại thọ lâu để được như vậy lắm. Em biết, nuôi noại đã có các bác, các cậu và cả bố mẹ em nữa nhưng em vẫn luôn nhớ câu nói đó của ngoại như một động lực, cố gắng học thật tốt để báo đáp công ơn nuôi dạy của ông bà, cha mẹ.
|
Instruct
I love you so much, grandma!
I hope my grandmother is healthy, loves life and is happy.
Outwardly like the rays of the sun,
Sharing the light, taking care of our children and grandchildren...
During my childhood, I lived close to my grandmother. Being pampered by my great-grandmother, I love my grandmother more than anyone else. Therefore, when the teacher gives a writing practice test, if you write about the woman you love the most, besides your mother, your grandmother will be your choice. Every year, my feelings and thoughts about my grandmother are different, but my grandmother is always the source of love that has helped me grow up...
My grandmother, this year is no longer young, she has turned 60 years old with gray hair. However, her figure is still neat and agile because she often exercises and plays sports. She is very proficient at table tennis, so she often participates in playing in the Seniors' Club and competes in table tennis exchanges in the Ward.
Her skin is dark brown but firm at her age. Even though there are now a few wrinkles and age spots on her wrists and hands, I know that her skin is darkened by the rain and sun; Her hands were rough and rough due to hardship and hardship; She stopped taking care of her children and took care of her grandchildren. How proud and in love I am of that skin and hands!
Her hair has gray strands - many gray strands not only because of age but also because of her love for her children and grandchildren. Her hair was always tied up in a high bun, neat and tidy, unlike mine, which kept it loose (as my mother said). Her face is so gentle, even though life is full of hardships, she is always cheerful. Her eyes seem to speak, especially when she smiles. Those eyes always give me a loving, loving look!
She loves her daughter and her grandchild, so even though she is not with her every day, she still cares for her 2,000 pets. There are times when my mother is busy and away on business for a whole week or half a month; she often ran back and forth; Take care of your sisters' eating, sleeping, and studying. Many times when the clock strikes 10, the night is quiet and still, and surely many other grandmothers of that age have long gone to bed to rest. But that's not the case with my grandmother. From the next room, there is still the shadow of my grandmother sitting there, pointing at the button on my shirt that broke off while playing with me that afternoon. Grandma is still awake!
Grandma loves you but she is also very strict! Being a foreigner, I had a hard time studying and was often far away from my mother and father, so my grandmother did a lot of work to take care of us, help my grandparents, and let my mother feel secure in her work. But one time, I made a mess of my room, and my grandmother walked in, quietly without speaking, and quietly rearranged it. I was also suddenly feeling guilty and before I could say anything, my grandmother called me back. Grandma frankly and sternly reminded me to be neat and tidy. Grandma said we have to practice even those seemingly trivial things, not just to study to be good at culture. Grandma often encourages me and my sister: "Try to study well, become successful in the future, come back to take care of your grandparents, right?!". I hope my grandmother lives long enough to be like that. I know, my grandmother was raised by my uncles, aunts, and even my parents, but I always remember my grandmother's words as a motivation to try to study well to repay my grandparents and father for raising me. Mom.
|
Hướng dẫn
“Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy Thầy”
Đúng vậy, thầy cô giáo chính là người mở mang kiến thức, tầm mắt của ta chắp cho ta đôi cánh niềm tin tri thức để bay vào tương lai. Với riêng em, em sẽ nhớ mãi và chẳng bao giờ quên cô giáo dạy Văn ở lớp em.
Năm nay cô đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Đôi mắt cô sâu thẳm, luôn nhìn học sinh trìu mến. Mỗi khi chúng em đạt thành tích cao, đôi mắt cô chứa đựng niềm vui. Khi học trò mắc lỗi, đôi mắt ấy ánh lên ánh nhìn buồn bã. Những lúc ấy tôi tự hỏi: “ Tại sao lớp mình lại làm cô buồn chứ?” Cô có nụ cười tươi, khi tôi chán nản bi quan, nụ cười cô như động viên tôi, giúp tôi đứng dậy khích lệ tôi đừng nản chí mà hãy bước lên phía trước. Đôi bàn tay cô xương xương mềm mềm, viết những dòng chữ thật ngay ngắn trên bảng. Giọng nói cô nhẹ nhàng, dễ nghe, luôn đưa chúng tôi chìm vào thế giới văn học đầy màu sắc khám phá cái đẹp, cái hay của mọi vật. Hàng ngày cô đến lớp trong bộ trang phục công sở gọn gàng. Vào những hôm nhà trường tổ chức lễ mít tinh cô thướt tha trong tà áo dài trông cô khác hẳn ngày thường, khiến cho học sinh chúng tôi lúc ấy ngạc nhiên trầm trồ trước nét đẹp dịu dàng của cô biết bao.
Tôi không thể quên được đầu năm lớp 6, cô Mai dạy văn lớp tôi. Nhà trường điều chỉnh chuyên môn cho nên cô Hương bắt đầu dạy văn lớp tôi. Tính cô Mai hiền dịu nên tôi rất thích học môn văn do cô ấy dạy. Còn cô Hương thì nghiêm khắc, hay quát tôi vì tôi thường xuyên mất trật tự, không chú ý vào bài giảng. Có một hôm cô Hương gọi tôi lên bảng kiểm tra bài cũ, tôi không học gì nên cứ đứng trân trân như trời trồng. Thế là cô “ tặng” tôi con điểm số 2 và kèm theo một cuộc gọi điện thoại thông báo tới bố mẹ tôi. Kết quả là tôi đã bị “ giáo huấn” một buổi. Sau lần ấy, tôi trả đũa cô bằng cách đổ mực lên ghế giáo viên, như thường lệ cô bước vào lớp với chiếc áo màu đỏ, quần màu trắng. Cô bắt đầu ngồi xuống và kiểm tra bài cũ, sau đó cô đứng dậy viết bảng vào bài mới. Thấy dưới lớp cười khúc khích, cô hỏi và chúng tôi đều đồng thanh trả lời: “ Quần cô dính mực ạ!” Cô không nói gì và tiếp tục giảng bài. Về đến nhà tôi vui lắm, nhưng tôi chợt thấy mình ích kỷ quá. Nghĩ các bạn nói chiếc quần đó là do chị gái của cô tặng nhân dịp sinh nhật, thế mà tôi đã làm bẩn nó. Thế là tôi đạp xe đến nhà cô giáo để xin lỗi. Cô không mắng tôi mà dịu dàng nói với tôi: “ Thôi không sao, cô đã giặt chiếc quần đó rồi. Cô biết em vẫn chưa quen với cách dạy của cô nên ba buổi một tuần sau này em đến nhà cô, cô sẽ giúp em học tốt hơn.”
|
Instruct
“If you want to cross, cross the Kieu bridge
If you want your child to be literate, you must love the Teacher."
That's right, teachers are the ones who open up knowledge, our vision gives us wings of knowledge and faith to fly into the future. As for me, I will always remember and never forget the Literature teacher in my class.
This year she is over thirty years old. Her eyes are deep, always looking at her students affectionately. Every time we achieved high results, her eyes filled with joy. When a student makes a mistake, his eyes sparkle with sadness. At those times I asked myself: "Why does my class make you sad?" She had a bright smile. When I was depressed and pessimistic, her smile seemed to encourage me, helping me stand up and encouraging me not to be discouraged but to step forward. Her hands were soft and bone-soft, writing neat letters on the board. Her voice is gentle and easy to hear, always taking us into the colorful literary world of discovering the beauty and goodness of everything. Every day she comes to class in a neat office outfit. On the days when the school held a rally, she was graceful in her ao dai and looked completely different from usual, making us students at that time surprised and admired her gentle beauty.
I can't forget at the beginning of 6th grade, Ms. Mai taught literature in my class. The school adjusted its expertise so Ms. Huong started teaching literature in my class. Ms. Mai has a gentle personality, so I really like studying literature taught by her. As for Ms. Huong, she was strict and often yelled at me because I was often disorderly and not paying attention to the lecture. One day, Ms. Huong called me to the board to check my old lessons. I didn't study anything so I just stood there frozen. So she "gave" me score number 2 and included a phone call to notify my parents. As a result, I was "educated" for a session. After that time, I retaliated against her by pouring ink on the teacher's chair. As usual, she entered the classroom wearing a red shirt and white pants. She started sitting down and checking the old lesson, then she stood up and wrote the new lesson on the board. Seeing the class giggling, she asked and we all answered in unison: "Your pants are stained with ink!" She said nothing and continued lecturing. I was very happy when I got home, but I suddenly realized how selfish I was. I thought you guys said those pants were given to me by my sister for her birthday, but I got them dirty. So I rode my bike to the teacher's house to apologize. She didn't scold me but gently told me: "It's okay, I already washed those pants." I know you're still not used to my teaching style, so when you come to my house three times a week from now on, I'll help you study better."
|
Hướng dẫn
Ai cũng có một người để yêu thương, tôi cũng vậy. Và nếu như có ai hỏi tôi rằng ai là người tôi yêu thương nhất thì tôi sẽ chẳng ngần ngại mà đáp rằng: Tôi yêu bà ngoại tôi! Xin bạn đừng hỏi tại sao tôi lại yêu bà ngoại nhất mà không phải yêu người mẹ đã sinh thành ra tôi và nuôi tôi khôn lớn, đơn giản vì tôi chắc chắn rằng chẳng ai hiểu được tận cùng nghĩa của từ ” yêu thương “. Tôi nói yêu bà ngoại tôi chỉ vì khi ở bên bà tôi luôn cảm nhận được những niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ bến và từ chính điều đó tôi hiểu ra rằng bà là người tôi yêu nhất, tôi biết rằng bà trong lòng tôi là người bà, người phụ nữ đẹp nhất, hoàn hảo nhất mà tôi từng được biết và vì thế mà tôi luôn yêu thương và kính trọng bà. Mỗi khi nghĩ hoặc kể với ai về bà là lòng tôi lại tràn ngập cảm giác nhớ nhung.
Bà ngoại tôi năm nay chắc cũng đã ngoài tám mươi tuổi rồi, tôi nói là chắc vì trong cả gia đình họ hàng tôi chẳng ai biết rõ số tuổi của bà kể cả các cụ tôi, điều duy nhất tôi biết là bà gần bằng tuổi ông ngoại mà ông ngoại năm nay cũng đã tám lăm tuổi rồi. Mỗi ngày nhìn bóng dáng gầy gì, già yếu của bà là tôi lại cảm thấy vô cùng thương bà. Một tay bà nuôi nấng năm người con khôn lớn, thài đạt cậy mà ngày sinh của bà cả năm người đều chỉ nhớ áng chừng. Chẳng bù cho tôi năm nào đến ngày sinh nhật cũng được bà nhớ, bà cho quà.
Tôi không thể nói hết tình yêu và lòng kính trọng của tôi với bà, bởi chính tôi cũng không thể cân đo, đong đếm tình yêu tôi dành cho bà lớn đến thế nào. Ngày bà còn trẻ, ông thì đi bộ đội tận miền Nam, mọi việc trong nhà đều một tay bà gánh vác từ việc chăm nom nhà cửa, chăm sóc các con nhỏ và cả hiếu thảo với ông bà cố. Vất vả như vậy nhưng bà vẫn làm tròn chữ hiếu, dạy dỗ mẹ tôi, bác, bá và cả các chú đều khỏe mạnh, ngoan ngoãn và được học hành đến nơi đến chốn. Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã vô cùng ngưỡng mộ và yêu thương bản tính quật cường, đầy nghị lực của bà.
Vì chồng vì con mà bao nhiêu sức lực và tuổi trẻ bà đều vắt kiệt mà chưa bao giờ than thở điều gì với các con. Tấm lòng người làm bà, làm mẹ của bà cao cả, bà muốn các con mình có cuộc sống tốt nhất chứ không muốn các con phải lo nghĩ về mình. Không những thế, khi những đứa cháu đứa chắt chào đời bà hi sinh luôn cả sức lực già yếu để cho các con các cháu an tâm đi làm. Và tôi cũng là một trong những đứa được b&agra 2000 ve; bón thìa bột đầu tiên, mặc cho bộ quần áo đầu tiên và bà con nắm tay tôi dạy cho tôi những bước đi những tiếng nói bập bẹ đầu đời nữa. Suốt quãng thời gian khôn lớn và trưởng thành tôi phải cảm ơn bà vì đã xây dựng cho tôi một tuổi thơ êm đềm và đầy ắp tình yêu thương vô bờ bến của bà.
|
Instruct
Everyone has someone to love, me too. And if someone asks me who I love the most, I will not hesitate to answer: I love my grandmother! Please don't ask why I love my grandmother the most and not the mother who gave birth to me and raised me, simply because I am sure that no one understands the ultimate meaning of the word "love". I say I love my grandmother just because when I'm with her I always feel boundless joy and happiness and from that I understand that she is the person I love the most, I know that she is in my heart. She is the most beautiful, perfect woman I have ever known and that is why I always love and respect her. Every time I think or tell anyone about her, my heart is filled with a feeling of longing.
My grandmother is probably over eighty years old this year. I say probably because in my entire family, no one knows her age, including my grandparents. The only thing I know is that she is almost the same age. My grandfather is already eighty-five years old this year. Every day when I look at her thin, old figure, I feel extremely sorry for her. She single-handedly raised five children to grow up to be successful adults, but all five of them only vaguely remembered the date of her birth. It doesn't make up for me that every year on my birthday she remembers me and gives me gifts.
I cannot express all my love and respect for her, because I myself cannot weigh or measure how great my love is for her. When she was young, her grandfather was in the army in the South. She shouldered everything in the house from taking care of the house, taking care of the children, and being filial to her great-grandparents. Even though it was so hard, she still fulfilled her filial piety and taught my mother, aunt, uncle, and uncles to be healthy, obedient, and well-educated. Just thinking about it makes me deeply admire and love her tenacious and energetic nature.
Because of her husband and children, she exhausted all her strength and youth and never complained about anything to her children. Her heart as a grandmother and mother is noble, she wants her children to have the best life and does not want them to have to worry about herself. Not only that, when her grandchildren and great-grandchildren were born, she sacrificed her old strength so that her children could feel secure in going to work. And I'm also one of the kids who got b&agra 2000 ticks; giving me my first spoonful of flour, putting on my first set of clothes and my relatives holding my hand to teach me my first steps and my first babbling words. All the time I was growing up and growing up, I had to thank her for building me a peaceful childhood filled with her boundless love.
|
Hướng dẫn
Tôi đã được sinh ra, được che chở trong vòng tay của mẹ tôi. Có lẽ điều đó là điều hạnh phúc nhất đối với tôi vì tôi đã được mẹ tôi đưa tôi đến với thế giới này. Tôi chính là một thiên thần, một thiên thần trong lòng mẹ tôi.
Lớn lên trong sự che chở, yêu thương của mẹ tôi. Tôi từng là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, rất nghịch ngợm. Ngày còn bé, tôi quấy mẹ tôi và khóc rất nhiều. Mẹ tôi đã phải dỗ dành tôi và tôi cứ chìm vào giấc ngủ theo những lời dỗ dành của mẹ. Cứ qua ngày, lại đến bữa bột của tôi. Từng miếng, từng miếng, mẹ thổi cho đỡ nóng và bón cho tôi ăn. Với các tính nghịch ngợm và bướng bỉnh của tôi thì mẹ tôi đã mất rất nhiều thời gian dành cho bữa bột của tôi. Qua từng bữa bột, tôi lớn lên dần. Mẹ tôi đã không phải bón cho tôi ăn nữa mà tôi đã có thể tự giác xúc ăn. Đã có nhiều lần do nô đùa quá nhiều nên tôi đã bị ốm. Không rời mắt tôi, không ngừng quan tâm, lo lắng cho tôi là mẹ. Trong lòng tôi lúc này chỉ muốn mạnh mẽ lên để đánh tan bệnh tật thì mẹ tôi không phải lo lắng cho tôi nữa.
Cuối cùng cũng đến ngày đi học, ngày mà tôi không được quấn quít bên mẹ nữa. Tôi bỗng có cảm giác sợ và không muốn đến trường, tôi đã khóc nhiều vì phải xa mẹ, không được ở cạnh mẹ nhiều như thời gian trước nữa. Và tôi đã gặp được những người bạn cùng trang lứa với tôi. Năm tháng trôi qua, cảm giác xa mẹ, nhớ mẹ tôi dần cũng quen. Có lẽ tôi đã hòa mình vào với những người bạn mà tôi gặp ở trường, những người bạn mà tôi đã có nhiều phút giây vui vẻ với họ. Mẹ tôi hàng ngày đưa tôi đi và đón tôi về. Thời gian nõng nẽo mẹ tôi, tôi cũng dần không nõng nẽo nữa.
Khi tôi lên sáu, đó là thời gian tôi bắt đầu phải học để trở thành người. không còn là một đứa trẻ suất ngày nhõng nhẽo, bướng bỉnh bên mẹ nữa. Mẹ tôi đã chuẩn bị cho tôi đầy đủ sách vở. Lúc này, tôi có cảm giác đã trưởng thành hơn. Mẹ tôi khuyên tôi nên học nhiều, dạy cho tôi những điều phải trái, dạy cho tôi cách ứng xử. Giờ đây, có lẽ tôi đã là người trưởng thành thật rồi không phải là một đứa trẻ con nữa. Có những lúc tôi lơ là việc học và mẹ tôi đã mắng tôi, quát tôi. Nhưng đến tận bây giờ tôi mới hiểu, mẹ đang quan tâm tôi. Việc học của tôi cũng trở nên tốt hơn nhờ có mẹ thúc dục và khuyên bảo. Thật sự nếu không có mẹ tôi chắc sẽ chẳng bao giờ trưởng thành được.
Không ai hiểu tôi bằng mẹ tôi, sở thích, món ăn và trang phục đều là mẹ tôi chọn cho tôi. Những món đồ chơi và món ăn mẹ mua cho tôi rất nhiều. Những bộ quần áo mà mẹ mua cho tôi thật sự tôi rất thích. Tài nấu ăn của mẹ tôi thì tôi không phải chê. Khẩu vị của tôi rất vừa với món ăn mà mẹ tôi nấu. Tôi chẳng phải lo việc ăn mặc, ăn uống chỉ 2000 cần chú tâm vào việc học.
Tôi vẫn nhớ, vào một buổi tốt. Tôi đòi mẹ tôi mua cho tôi một món đồ chơi rất đẹp và nó rất nhiều tiền. Mẹ tôi nói sẽ không mua cho tôi và mẹ tôi đã dạy cho tôi một bài học, bài học tiết kiệm. Mẹ tôi bảo còn rất nhiều người khó khăn, đang rất vất vả kiếm từng đồng tiền để nuôi con của họ ăn học giống như mẹ tôi đang nuôi tôi. Từ đó tôi hiểu ra để kiếm được đồng tiền không hề dễ. Tôi đã học được tính cách tiết kiệm mà mẹ tôi dạy cho tôi.
Đã có lúc tôi làm mẹ buồn vì tính bướng bỉnh của tôi. Lúc đó, tôi thấy mình thật sự rất đánh trách. Nhưng cũng chính vì thế mà tôi đã quyết tâm ngoan ngoãn, không nghịch ngợm nữa. Lúc này, tôi đã trở thành người lớn thật rồi.
Người mẹ của tôi đã già ần theo tháng năm, già dần theo nỗi quan tâm, lo lắng dành cho tôi. Tôi thấy tôi đang lấy đi tuổi của mẹ. Đó là điều tôi không mong muốn chút nào. Công lao nuôi dạy tôi, mông tôi khôn lớn nên người của mẹ thì nhiều vô kể, không thể nào nói hết được. Tình yêu mẹ dành cho tôi từ lúc tôi chào đời đến tận bây giờ là mãi mãi. Tôi thật hạnh phúc khi mình là một thiên thần của mẹ.
Trên khuôn mặt của mẹ giờ đây đã có nhiều nếp nhăn. Những nếp nhăn này như những năm tháng mà mẹ dành hết cho tôi. Mẹ không nói, tôi cũng biết, mẹ chỉ muốn thiên thần của mẹ của mẹ có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc và trở thành người tốt. Điều tôi mong muốn nhất bây gờ chính là mong cho mẹ tôi có một sức khỏe thật tốt, một cuộc sống hạnh phúc với tôi. Mong mẹ có thể sống thật lâu, thật lâu để tôi có thể có thật nhiều thời gian bên mẹ hơn. Tôi đã nhìn thấy cảnh khi ông tôi mất, mẹ khóc rất nhiều. Tôi không muốn cảnh đó diễn ra với tôi sớm. Tôi muốn bù đắp công ơn mẹ nuôi dạy tôi. Có lẽ công lao của mẹ chẳng bao giờ tôi bù đắp hết nhưng tôi sẽ cố gắng để mẹ có thể tự hào về tôi. Tôi sẽ bớt nghịch ngợm, bướng bỉnh, sẽ cố gắng học để cho mẹ thấy công lao mẹ tôi dạy tôi là không hề uổng phí.
Nếu tôi có thể, tôi sẽ ước mình là một lá chắn, chiếc lá chắn mà có thể ngăn cả mọi bệnh tật đến với mẹ tôi. Công sức nuôi dạy tôi, tôi đã lấy đi rất nhiều từ mẹ. Tôi mong mẹ tôi sẽ mãi mãi khỏe mạnh, cười thật tười khi nhìn thấy thiên thần của mẹ.
Đối với tôi, trong lòng tôi đã khắc sâu công lao của mẹ. Chẳng bao giờ,tình yêu thương của mẹ dành cho tôi là phai mờ, là tan biến. Những năm tháng mà mẹ dành thời gian cho tôi đã in sâu trong tâm trí tôi mất rồi. Hình ảnh mẹ tôi cười cũng đã chìm sâu vào trong lòng của tôi. Nó như là một nguồn sức mạnh để tôi có thể tiếp tục sống.
|
Instruct
I was born, protected in my mother's arms. Perhaps that is the happiest thing for me because my mother brought me into this world. I am an angel, an angel in my mother's heart.
Growing up under the protection and love of my mother. I used to be a very stubborn, very naughty child. When I was a child, I fussed over my mother and cried a lot. My mother had to comfort me and I kept falling asleep following her comforting words. Every day, it's my meal. Each piece, each piece, my mother blew to relieve the heat and fed me. With my mischievous and stubborn personality, my mother spent a lot of time preparing my meals. Through each meal, I gradually grew. My mother no longer had to feed me and I could eat voluntarily. There were many times when I played too much and got sick. Never taking your eyes off me, constantly caring and worrying about me is my mother. In my heart right now I just want to be strong to beat the disease so my mother doesn't have to worry about me anymore.
Finally, it's school day, the day I can no longer be with my mother. I suddenly felt scared and didn't want to go to school. I cried a lot because I had to leave my mother and couldn't be with her as much as before. And I met friends my own age. As the years passed, I gradually got used to the feeling of being away from my mother and missing her. Perhaps I mingled with the friends I met at school, friends with whom I had many happy moments. My mother takes me to and picks me up every day. While pampering my mother, I gradually stopped being pampered.
When I was six years old, it was time for me to start learning to be human. I'm no longer a whiny, stubborn child with my mother anymore. My mother prepared all the books for me. At this moment, I feel more mature. My mother advised me to study a lot, taught me right from wrong, taught me how to behave. Now, perhaps I am a real adult and not a child anymore. There were times when I neglected my studies and my mother scolded me and yelled at me. But only now do I understand that my mother cares about me. My studies also became better thanks to my mother's encouragement and advice. Honestly, without my mother, I would never have grown up.
No one understands me like my mother, my hobbies, foods and outfits are all chosen for me. My mother bought me a lot of toys and dishes. I really like the clothes my mother bought for me. I don't criticize my mother's cooking skills. My taste is very compatible with the food my mother cooks. I don't have to worry about clothes or food, only 2000 need to focus on studying.
I still remember, on a good day. I asked my mother to buy me a very nice toy and it was a lot of money. My mother said she wouldn't buy it for me and she taught me a lesson, the lesson of saving. My mother said there are many people in difficulty, struggling to earn every penny to feed their children, just like my mother is raising me. From then on I realized that making money is not easy. I learned the frugality my mother taught me.
There were times when I made my mother sad because of my stubbornness. At that time, I felt really guilty. But that's why I decided to be obedient and not mischievous anymore. At this point, I have become a real adult.
My mother has grown older over the years, growing older with her care and concern for me. I feel like I'm taking away my mother's age. That's something I don't want at all. Her contributions to raising me and my butt growing up are countless, it is impossible to describe them all. My mother's love for me from the moment I was born until now is forever. I am so happy that I am my mother's angel.
Mom's face now has many wrinkles. These wrinkles are like the years my mother spent with me. She didn't say anything, I also knew, she just wanted her mother's angel to have a good, happy life and become a good person. What I want most now is for my mother to have good health and a happy life with me. I hope my mother can live a long, long life so I can have more time with her. I saw the scene when my grandfather passed away, my mother cried a lot. I don't want that scene to happen to me anytime soon. I want to repay my mother for raising me. Perhaps I can never fully compensate for my mother's efforts, but I will try to make her proud of me. I will be less naughty and stubborn, and will try to learn to show my mother that the effort my mother taught me was not in vain.
If I could, I would wish to be a shield, a shield that could prevent all diseases from coming to my mother. I took a lot of effort from raising me from my mother. I hope my mother will always be healthy and smile brightly when she sees her angel.
As for me, my mother's merits are engraved in my heart. My mother's love for me will never fade or disappear. The years that my mother spent time with me are imprinted in my mind. The image of my mother smiling has also sunk deep into my heart. It is like a source of strength for me to continue living.
|
Hướng dẫn
Mỗi chúng ta đều có cha mẹ. Tình yêu thương da diết, công ơn đấng sinh thành mà cha mẹ dành cho ta là vô bờ bến, không gì có thể so sánh được tình mẫu tử thiêng liêng đó. Nhưng với tôi, tình mẹ là ngọn nguồn của mọi hạnh phúc, là một cái gì đó rất cao cả. Bất kể là ở chỗ nào hay gặp khó khăn gì, người quan tâm đến chúng ta nhất đó chính là mẹ. Mẹ luôn yêu thương, che chở cho ta, là bến đỗ của mỗi con người.
Mỗi chúng ta đều có cha mẹ. Tình yêu thương da diết, công ơn đấng sinh thành mà cha mẹ dành cho ta là vô bờ bến, không gì có thể so sánh được tình mẫu tử thiêng liêng đó. Nhưng với tôi, tình mẹ là ngọn nguồn của mọi hạnh phúc, là một cái gì đó rất cao cả. Bất kể là ở chỗ nào hay gặp khó khăn gì, người quan tâm đến chúng ta nhất đó chính là mẹ. Mẹ luôn yêu thương, che chở cho ta, là bến đỗ của mỗi con người.
Mẹ tôi đẹp lắm! Với dáng người mảnh mai, thon thả đã làm cho mẹ trở nên xinh đẹp hơn. Khuôn mặt hình trái xoan với nước da trắng hồng. Mẹ có mái tóc hạt dẻ, óng mượt, luôn được mẹ buộc gọn gàng mỗi khi đi ra đường. Đôi mắt mẹ hiền từ khi nhìn tôi. Ẩn chứa trong đôi mắt đó là sự chăm chút, tình thương yêu mà mẹ dành cho tôi. Đôi mắt đã có những vết chân chim do thời gian và sự vất vả lo toan cho gia đình. Đôi mắt ấy lúc vui lúc buồn tôi đều biết hết. Lúc vui là khi tôi được điểm cao, đôi mắt ấy sang rực lên như đang muốn nhắn nhủ tôi lần sau phải cố gắng. Lúc buồn khi tôi làm việc gì sai, mắc lỗi với mẹ, đôi mắt ấy lại trùng xuồng buồn rầu. Đôi môi đỏ hồng, mũi dọc dừa cao cao làm tăng thêm vẻ đẹp yêu kiều của mẹ. Hàm răng trắng đều, mẹ đẹp nhất là khi mẹ nở một nụ cười tươi, trông thật duyên dáng làm sao! Giọng của mẹ ngọt ngào, đầy truyền cảm. Đôi bàn tay của mẹ đã chai sạn đi vì mưa nắng, phải làm trăm công nghìn việc để nuôi nâng chúng tôi và trao đầy sự ấm áp, vòng tay chở che yêu thương của mẹ dành cho tôi. Tất cả đều thấm đậm những giọt mồ hôi, công sức của mẹ.
Tính tình mẹ tôi thùy mị, nết na. Lúc nào cũng vui vẻ, hòa nhã với bạn bè, mọi người xung quang nên ai cũng yêu quý mẹ. Vào những buổi sáng, mẹ là người dậy sớm nhất nhà và nấu ăn cho cả gia đình. Tối đến, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để dạy tôi học bài. Có những bài nào sai, mẹ không mắng tôi mà chỉ bảo cho tôi cách làm đúng. Mẹ là ngọn lửa thắp sang tâm hồn tôi, là người chỉ bảo, khuyên răn, thắp sang cho con đường đời của tôi. Những lời mẹ dạy tôi là những kiến thức, là những bài học quý giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Có một lần tôi bị ốm, mẹ là người chăm lo, mua thuốc thang mong tôi chóng khỏi bệnh. Hôm đó là vào một buổi chiều đông lạnh đến thấu sương. Vừa đi học về, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, mẹ liền bảo tôi lên phòng nghỉ. Thì ra, tôi bị trúng gió độc. Từ hôm đó, tôi phải nằm trên giường đắp chăn và uống những viên thuốc đắng ngắt. Tôi cảm thấy rất buồn vì không được chạy nhảy, vui chơi như các bạn nhưng không sao vì tôi đã có mẹ luôn ở bên và chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Sáng nào cũng vậy, mẹ gọi tôi dậy, đút cho tôi từng thìa cháo, cho tôi uống thuốc. Mẹ kiê 2000 ;n nhẫn, chờ đợi khi tôi uống từng viên thuốc. Tất cả mọi thứ đã làm cho tôi thấy yêu mẹ biết nhường nào, tôi cảm nhận tình yêu thương của mẹ dành cho tôi thật to lớn, thiêng liêng.
Trong suốt cuộc đời của mỗi người, mẹ là người đã phải hy sinh rất nhiều để mang đến cho chúng ta những điều tốt đẹp và cao quý nhất. Mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, mẹ chăm sóc cho ta mỗi khi ốm đau, mẹ luôn gần gũi chia sẻ bất kể chuyện vui hay chuyện buồn, mẹ là người luôn dõi theo ta từng bước trong cuộc đời… Đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc nhất. Mẹ đã hi sinh cho chúng ta mà không hề đắn đo hay tính toán. Mẹ quả là một người mẹ tuyệt vời…! Tình yêu thương mà mẹ dành chi ta là vô bờ bến. Nhờ mẹ, chúng ta mới được sống trong đùm bọc, yêu thương. Mẹ là bến đỗ bình yên nhất trong tâm hồn chúng ta. Mẹ là người luôn dành thời gian nhất cho ta, mẹ luôn lắng nghe, chỉ bảo mỗi khi ta gặp khó khăn, vấp ngã trên đường đời. Được sống trong tình thương yêu của mẹ là điều tuyệt vời, ý nghĩa nhất. Đây là một món quà vô giá mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta. Mẹ thật cao cả, bao la biết nhường nào, mẹ luôn dạt dào tình thương dành cho con mình. Có lẽ, người mẹ nào cũng vậy hết, họ chỉ biết hy sinh cho gia đình, con cái mà không hề suy nghĩ đến bản thân. Chúng ta phải biết trân trọng tình yêu thương đó. Trước những hi sinh, vất vả của mẹ, chúng ta cần phải học cách yêu thương và hiếu thảo với mẹ. Để đáp lại tình thương yêu, sự tiên tưởng của mẹ dành cho mình, chúng ta phải cố gắng học tập thật giỏi để không phụ công lao nuôi dưỡng của mẹ. Chúng ta phải cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc ấy từ chính cuộc sống rồi từ đó ta biết trân trọng, nâng niu, giữ gìn hạnh phúc gia đình.
|
Instruct
Each of us has parents. The deep love and gratitude our parents have for us is boundless, nothing can compare to that sacred motherly love. But to me, mother's love is the source of all happiness, something very noble. No matter where we are or what difficulties we encounter, the person who cares for us the most is our mother. Mother always loves and protects us, and is every person's destination.
Each of us has parents. The deep love and gratitude our parents have for us is boundless, nothing can compare to that sacred motherly love. But to me, mother's love is the source of all happiness, something very noble. No matter where we are or what difficulties we encounter, the person who cares for us the most is our mother. Mother always loves and protects us, and is every person's destination.
My mother is very beautiful! With a slim, slender figure, the mother has become more beautiful. Oval face with pinkish white skin. Mom has chestnut, shiny hair, which she always ties neatly every time she goes out. My mother's eyes were kind when looking at me. Hidden in those eyes is the care and love that my mother has for me. His eyes have crow's feet due to time and the hardship of taking care of his family. I know everything about those eyes, happy or sad. When I was happy, when I got a high score, those eyes lit up as if trying to remind me to try harder next time. When I'm sad, when I do something wrong or make a mistake with my mother, her eyes turn sad. Pink red lips and a tall nose add to her mother's graceful beauty. Mom's teeth are evenly white, she is most beautiful when she smiles brightly, how charming she looks! Mother's voice is sweet and inspiring. My mother's hands were calloused from the rain and sun, she had to do hundreds of thousands of jobs to raise us and give me her warm, protective embrace of love. Everything is soaked in the mother's sweat and efforts.
My mother's personality is modest and modest. Always happy and gentle with friends and people around her, so everyone loves her. In the mornings, mother is the one who gets up the earliest in the house and cooks for the whole family. At night, my mother usually spends about thirty minutes teaching me to study. If there were mistakes, my mother didn't scold me but showed me the correct way to do them. Mother is the fire that lights my soul, the one who guides, advises, and lights my life's path. The words my mother taught me are knowledge and valuable lessons that I will never forget.
One time I was sick, my mother was the one who took care of me and bought me medicine, hoping I would recover quickly. That day was a freezing cold afternoon. As soon as I got home from school, I felt a bit dizzy, so my mother immediately told me to go to my room to rest. It turns out, I was hit by poisonous wind. From that day on, I had to lie in bed with a blanket and take bitter pills. I feel very sad because I can't run, jump, and play like my friends, but it's okay because I have my mother who is always by my side and takes care of me every little bit. Every morning, my mother wakes me up, feeds me spoonfuls of porridge, and gives me medicine. Mother Kieu 2000 ;n patiently, waiting as I took each pill. Everything has made me feel how much I love my mother. I feel that her love for me is so great and sacred.
Throughout each person's life, mothers are the ones who have had to sacrifice a lot to bring us the best and most noble things. Mother carries a heavy burden of childbirth for nine months and ten days, she takes care of us every time we are sick, she is always close to share regardless of happy or sad stories, she is the one who always follows us every step of our life... That is The most sacred and profound motherly love. She sacrificed for us without hesitation or calculation. You are such a wonderful mother…! The love a mother has for us is boundless. Thanks to our mothers, we can live in care and love. Mother is the most peaceful haven in our souls. Mother is the person who always spends the most time with us, she always listens and advises us every time we encounter difficulties or stumble on our life's path. Living in the love of a mother is the most wonderful and meaningful thing. This is a priceless gift that nature has given us. How noble and immense a mother is, she always has an abundance of love for her children. Perhaps all mothers are like that, they only know how to sacrifice for their family and children without thinking about themselves. We must know how to appreciate that love. Faced with our mothers' sacrifices and hardships, we need to learn how to love and be filial to our mothers. To respond to our mother's love and anticipation for us, we must try our best to study well so as not to disappoint our mother's efforts in nurturing us. We must feel that profound, sacred motherly love from life itself, then from there we can appreciate, cherish, and preserve family happiness.
|
Hướng dẫn
Tục ngữ, ca dao chính là kết tinh của những triết lí sống sâu sắc, là đạo lí muôn đời của một dân tộc. Theo thời gian, những câu ca ấy sẽ dần trở thành bài học sâu sắc, đầy thấm thía để lại cho thế hệ sau. Có những câu tục ngữ dạy chúng ta phải sống sao cho đúng với nhân cách một con người, lại có câu ca dao khuyên chúng ta sống đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau nhưng khi hoạn nạn, khó khăn. Trong đó, có những câu nói răn dạy ta phải biết yêu thương, dù không cùng huyết thống nhưng chung một nguồn gốc thể hiện tinh thần “tương thân tương ái ”, “lá lành đùm lá rách”, tiêu biểu là câu:
“ Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”
Dưới hình thứ của một câu thơ lục bát giản dị, tác giả dân gian đã khắc họa lên một hình ảnh giản dị,gửi gắm một bài học sâu sắc về đạo lí làm người tới thế hệ sau. Trước hết, ta phải hiểu về câu tục ngữ. “ Bầu ” và “bí” ở đây là hai loại rau ăn quả được trồng nơi rẻo đất góc vườn, tuy khác giống nhưng chung một giàn. Vì cùng được trồng chung một mảnh đất, bắc chung giàn tre nên càng gần gũi, thân thiết tựa như hai anh em. Bầu có thân mềm, bí cũng có thân mềm. Vậy nên, bầu phải tựa vào bí mới sống được, bí cũng vậy. Gian đổ thì bí không sống được, bầu cũng vạ lây. Bầu và bí gắn liền với nhau như thể tay chân, cùng chung số phận cho nên bầu và bí không thể ghét bỏ nhau. Bầu không vì bí xấu, bí cũng chớ vì hoa của bầu màu trắng không duyên mà xa lánh nhau. Vì sao vậy? Vì bầu và bí chung một điều kiện và hoàn cảnh sống. Những ngày mưa, bầu và bí cùng tắm chung dưới làn nước mát mẻ ngọt lành. Những ngày hạn hán, bí héo, bầu cũng quắt queo. Nếu chẳng may gặp cơn gió bão, thân bí giập, quả bí rụng, có lẽ nào bầu một mình tươi tốt như xưa.Bầu và bí cùng được trồng trên một mảnh đất, dù trù phú hay bạc màu, cùng do một tay người chăm bón.
Tuy nhiên, ta kể chuyện bầu bí không có nghĩa chỉ đơn thuần là nói chuyện cây cỏ. Ngay cả con người cũng vậy, chúng ta đều chung điều kiện sống, hoàn cảnh sống.Trong cuộc sống, mỗi cá thể đơn lẻ đều có sự liên kết với nhau Chúng ta có quê hương là có đồng hương, có sự gắn kết. Vậy nên, ta phải biết yêu thương con người.
Trong cuộc sống, có ai dám khẳng định rằng từ khi sinh ra tới bây giờ không cần bất kì sự giúp đỡ của ai. Trên thực tế, không ai có thể sống đơn lẻ. Trong gia đình, ta có cha mẹ là những người luôn đồng hành cùng ta. Trong trường học, thầy cô, bạn bè sát cánh bên ta.Mở rộng hơn là xã hội, ta có những người đồng nghiệp.Vì vậy, trong bất khì hoàn cảnh nào,ta phải biết nhường nhịn, thương yêu lẫn nhau để tạo nên một khối đoàn kết vững chắc.Có đoàn kết thì mới có sức mạnh.
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam có rất nhiều ca dao tục ngữ cũng khuyên ta phải yêu thương con người như câu:
“ Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”
|
Instruct
Proverbs and folk songs are the crystallization of profound philosophies of life, the eternal morality of a nation. Over time, those songs will gradually become profound and poignant lessons left to the next generation. There are proverbs that teach us to live as human beings, and there are folk songs that advise us to live in solidarity and support each other in times of trouble and difficulty. Among them, there are sayings that teach us to love, even though we are not related by blood, but share the same origin, expressing the spirit of "mutual love" and "good leaves cover torn leaves", typically:
" Oh get elected trade secrets together
Although other varieties but share a rig"
In the form of a simple six-eight verse, the folk author has portrayed a simple image, conveying a profound lesson about human morality to the next generation. First of all, we must understand the proverb. "Gourd" and "squash" here are two types of vegetables grown in the corner of the garden. Although they are different varieties, they share the same trellis. Because they were planted on the same piece of land and built on the same bamboo trellis, they were even closer and closer, like two brothers. Gourds have soft stems, squash also have soft stems. Therefore, gourds must rely on pumpkins to survive, and pumpkins are the same. If it's spilled, the squash won't survive, and the gourd will also be infected. Gourds and squashes are tied together like limbs, sharing the same fate, so gourds and squashes cannot hate each other. The gourd does not alienate each other because the pumpkin is ugly, nor does the pumpkin because the white flower of the gourd is unattractive. Why? Because gourds and pumpkins share the same living conditions and circumstances. On rainy days, gourds and pumpkins bathe together in the cool, sweet water. On days of drought, pumpkins wilt and gourds also shrivel. If unfortunately there is a windstorm, the pumpkin stem is bruised, the pumpkin falls, can the gourd alone be as lush as before. The gourd and the pumpkin are grown on the same piece of land, whether rich or infertile, by the same person. fertilization.
However, telling stories about gourds does not mean simply talking about plants. Even humans are the same, we all share the same living conditions and living circumstances. In life, every single individual is connected to each other. If we have a homeland, we have compatriots, and we have a connection. Therefore, we must know how to love people.
In life, no one dares to affirm that from birth until now, they have not needed anyone's help. In fact, no one can live alone. In our family, we have parents who always accompany us. In school, teachers and friends stand side by side with us. In wider society, we have colleagues. Therefore, in any situation, we must know how to yield and love each other to create so there is a solid unity. Only with unity can there be strength.
In the treasury of Vietnamese folk literature, there are many folk songs and proverbs that also advise us to love people, such as:
" Government interference that takes the mirror
People in a country to trade together"
|
Bài làm
Có thể nói chiến thắng Việt Bắc, Thu – Đông ác liệt năm 1947 cũng đã khắc tạc vào lịch sử một mốc son chói lọi của quân cũng như dân ta. Trong giai đoạn chiến dịch còn diễn ra vô cùng ác liệt đó thì tấm lòng yêu thiên nhiên, đất nước của Bác vẫn thật tha thiết. Bài thơ ‘Cảnh khuya” là một trong những tác phẩm nói về điều này.
Bài thơ “Cảnh khuya” được sáng tác ra như để tả cảnh suối rừng Việt Bắc vào một đêm trăng đẹp và thêm với đó là một nỗi lòng thao thức của Người. Người đọc có thể cảm nhận thấy được khi đến với hai câu thơ đầu tiên, nhà thơ như vẽ ra trước mắt người đọc đó là hình ảnh của một bức tranh cảnh khuya trong sáng, vô cùng lung linh huyền ảo. Một bức tranh nên thơ, nên họa, nên nhạc nữa. Đồng thời bức tranh núi rừng Việt Bắc như cũng lại hiện lên trên bức tranh đó là hình ảnh người thi sĩ với tâm hồn thanh cao, dường như Bác đang sống hoà đồng giữa thiên nhiên sống chan hoà của chiến khu Việt Bắc. Quả thật đúng như vậy, hình ảnh núi rừng Việt Bắc có tiếng suối chảy êm đềm giống như một bản nhạc của con người từ xa vọng lại qua câu:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Bác như thật tinh tế và tài tình biết bao nhiêu khi đã có một cách liên tưởng, so sánh vô cùng ấn tượng và độc đáo. Chính với nét vẽ tinh tế như gọi tả được cảnh núi rừng Việt Bắc cũng mang đến sức sống cũng như hơi ấm của con người. Với câu thơ thứ hai thì Bác đã sử dụng chữ “lồng” rất đắt.
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Phát biểu cảm nghĩ bài Cảnh Khuya
Câu thơ này đọc lên khiến cho người đọc cũng cảm nhận thấy được vầng trăng, cổ thụ và cả hoa cũng được nhân hóa thành con người giúp cho sự vật cũng trở nên vô cùng sinh động và ấm áp lạ thường biết bao nhiêu. Câu thơ thật tài tình khi chỉ cần với những nét vẽ chấm phá nhưng đã gợi lên cái hồn của tạo vật. Với tầng cao là ánh trăng, tầng trung chính là cổ thụ và ở dưới chính là tầng bóng hoa. Thêm với đó câu thơ lại còn gợi lên được sự đan xen hài hòa giữa ánh sáng và bóng tối tạo nên được một bức tranh vô cùng cân xứng lại còn đẹp nữa. Sử dụng ngôn ngữ có sắc thái cổ điển và lại có tính cổ điển nữa, tất cả tạo ra một khung cảnh cảnh khuya Việt Bắc thơ mộng, không chỉ cảnh đẹp mà còn mang được cả tình nữa.
Tiếp đến chính là hai câu thơ cuối cùng cũng mang được rất nhiều vẻ đẹp, tâm tình cho cả bài thơ:
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
Chỉ với hai câu thơ cuối này thôi mà đã có thể khơi dậy lên cho chúng ta biết bao nhiêu cảm xúc. Bài thơ dường như cũng đã diễn tả được sâu sắc tâm tình của chính người thi sĩ – chiến sĩ luôn tận trung, tận hiếu với quê hương, với đất nước. Người đọc có thể nhận thấy được với câu thơ thứ 3 đã giúp cho bài thơ như có điểm nhấn. Nó chẳng khác gì một cái bản lề vừa khái quát lên được khung cảnh thiên nhiên Việt Bắc ở hai câu thơ đầu đồng thời cũng lại gợi mở ra được tâm trạng của người thi nhân.
|
Assignment
It can be said that the fierce victory of Viet Bac and Autumn-Winter in 1947 was also engraved in history as a brilliant milestone for our army and people. During that extremely fierce campaign period, Uncle Ho's love for nature and his country was still very passionate. The poem 'Night Scene' is one of the works that talks about this.
The poem "Late Night Scene" was composed to describe the scene of the Viet Bac forest stream on a beautiful moonlit night, along with his restless heart. The reader can feel that when coming to the first two verses, the poet seems to paint before the reader the image of a clear, extremely shimmering and magical late-night scene. A picture so poetic, so painterly, so musical. At the same time, the picture of the mountains and forests of Viet Bac also appears on the picture, which is the image of a poet with a noble soul. Uncle Ho seems to be living in harmony amidst the harmonious living nature of the Viet Bac war zone. Indeed, the image of Viet Bac mountains and forests has the sound of a gently flowing stream, like a human song from afar echoing through the sentence:
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
You seem so sophisticated and ingenious to have such an extremely impressive and unique way of relating and comparing. It is the delicate brushstrokes that describe the Viet Bac mountains and forests that also bring vitality and human warmth. With the second verse, Uncle Ho used the word "dong" very expensively.
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
Express your thoughts on Late Night Scene
Reading this poem makes the reader feel that the moon, ancient trees, and even flowers are transformed into people, making things extremely lively and warm. The poem is so ingenious that with just a few strokes it evokes the soul of creation. The upper layer is the moonlight, the middle layer is the ancient tree and the lower layer is the flower shade. In addition, the poem also evokes the harmonious interweaving of light and darkness, creating an extremely symmetrical and beautiful picture. Using language with classic nuances and classical qualities, it all creates a poetic late night scene in Viet Bac, not only beautiful but also emotional.
Next are the last two verses that also bring a lot of beauty and emotion to the entire poem:
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country
Just these last two verses can evoke so many emotions in us. The poem also seems to deeply express the feelings of the poet - the soldier who is always loyal and filial to his homeland and country. Readers can see that the third verse helps the poem have a highlight. It is like a hinge that summarizes the natural scenery of Viet Bac in the first two verses and also evokes the poet's mood.
|
Bài làm
Bạn đọc yêu thơ thì không thể không biết đến tác giả Nguyễn Khuyến, được coi là một nhà thơ của làng cảnh Việt Nam. Bên cạnh đó thì thơ của ông rất hay phản ánh những mối tình cảm bạn bè, tình làng nghĩa xóm,…Nổi bật trong đó không thể không nhắc đến bài thơ “Bạn đến chơi nhà” của ông. Thông qua bài thơ tác giả như muốn nói lên một tình bạn bè trong sáng, đơn sơ mà không cần về vật chất. Bởi ông biết rằng tình cảm trong lúc khó khăn sẽ luôn luôn bền chặt.
Ngay từ khi mở đầu bài thơ nhà thơ nói về hoàn cảnh người bạn đến chơi nhà. Thông qua đó cũng chính là một người bạn xa mà cũng đã lâu không gặp thế nhưng vẫn nhớ đến nhau và mong đến thăm nhà thơ. Bài thơ ở đây cũng lại bộc lộ được sự trân trọng, yêu quý nhau.
Đã bấy lâu nay bác tới nhà
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa
Độc giả cảm nhận thấy được cũng chỉ với cụm từ “đã bấy lâu” mà Nguyễn Khuyến sử dụng ý muốn nói đó là một khoảng thời gian đã quá lâu rồi mà người bạn kia mới có thời gian để đến thăm Nguyễn Khuyến. Tất cả điều này đã cho thấy được đây quả thực là một tình bạn đáng trân trọng. Một vị khách quý đến như thế thì chắc chắn sẽ phải có mâm cao cỗ đầy nhưng không, những câu thơ sau tác giả đã chỉ ra bao nhiêu khó khăn nên không có được những món ngon tiếp đãi bạn hiền.
Phát biểu cảm nghĩ về bài Bạn Đến Chơi Nhà
Bạn không quản đường xá xa xôi mà đến nhà nhưng những người trẻ trong nhà thì đã đi vắng hết, đã vậy chợ thì xa nhà quá. Từ lý do này dẫn đến việc không thể có được một bữa cơm nhiều đồ ăn với người bằng hữu được. Không chỉ dừng lại ở đó thì chính nhà thơ Nguyễn Khuyến như đã nói đến một loạt những thứ có sẵn trong gia đình, thế nhưng khổ nỗi không có một thứ nào có thể ăn được thông qua đoạn thơ:
Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Với đoạn thơ trên Nguyễn Khuyến bắt đầu nói những món có thể tiếp đãi bạn bằng cây nhà lá vườn. Nhưng dù đơn sơ, giản dị là cậy thì cũng không có thể tiếp đãi bạn. Trong nhà thì có ao nhưng khổ nỗi ao sâu thì sâu, nước cả không thể nào mà kéo cá được. Ngoài vườn cũng có nhưng lại rào thưa quá nên không thể đuổi mà bắt gà được. Có bao nhiêu cây cải, cây cà nhưng lại vẫn ở trạng thái phát triển còn nhỏ nên chưa thể ăn được. Cây bầu thì vừa mới rụng rốn, giàn mướp hãy còn đương hoa. Tất cả điều này cho thấy được mọi thứ thức ăn muốn tiếp đã bạn cũng đang ở trong dạng tiềm tàng và không thể nào ăn được. Thông qua đây thì tác giả cũng đã bộc bạch được sự nghèo khó của mình. Đoạn thơ kể ra những khó khăn đó như một cách để nói về hoàn cảnh và mong bạn có thể thông cảm cho mình. Đến ngay cả khi miếng trầu là đầu câu chuyện thì ở đây cũng không có với câu thơ:
Đầu trò tiếp khách, trầu không có
Bác đến chơi đây ta với ta.
|
Assignment
Readers who love poetry cannot help but know author Nguyen Khuyen, considered a poet of Vietnamese landscapes. Besides, his poems often reflect the feelings of friends, neighbors, etc. Notable among them is his poem "Friends come to visit". Through the poem, the author seems to want to express a pure and simple friendship without the need for material things. Because he knows that love in difficult times will always be strong.
Right from the beginning of the poem, the poet talks about the situation of his friend coming to visit his house. Through it is also a distant friend who has not seen each other for a long time but still remembers each other and hopes to visit the poet. The poem here also reveals respect and love for each other.
It's been a long time since you came home
When children are away, the market is far away
Readers can feel that just with the phrase "a long time ago" Nguyen Khuyen used to mean that it had been a long time since that friend had time to visit Nguyen Khuyen. All of this shows that this is truly a cherished friendship. Such a distinguished guest would certainly have a full tray of feasts, but no, in the following verses the author points out how many difficulties there were that prevented him from having delicious dishes to entertain his friend.
Express your thoughts about the song You Come to Play At Home
You don't care how far the road is to get to your house, but the young people in the house are all gone, and the market is too far from home. This reason leads to the inability to have a meal with lots of food with friends. Not only that, the poet Nguyen Khuyen himself mentioned a series of things available in the family, but unfortunately there is not a single thing that can be eaten through the poem:
The pond is deep and the water is clear, so you can fish wisely
Large garden fence sparse, hard chase chickens
Cabbage plants are budding, eggplants are just budding
Newly elected cord, melon or flowers
With the above poem, Nguyen Khuyen begins to talk about homegrown dishes that can entertain you. But even if it is simple and simple, it cannot entertain you. There is a pond in the house, but unfortunately the pond is so deep that the water is so deep that it is impossible to attract fish. There is one outside in the garden, but the fence is too sparse so it's impossible to chase and catch chickens. There are many mustard and eggplant plants, but they are still in a small state of development so they cannot be eaten. The gourd tree has just lost its umbilicus, and the luffa trellis is still in flower. All this shows that all the food you want to eat is in a latent state and cannot be eaten. Through this, the author also expressed his poverty. The poem describes those difficulties as a way to talk about the situation and hope you can sympathize with me. Even if the betel piece is the beginning of the story, it is not here with the verse:
At the beginning of the reception, there was no betel
Uncle came here to play with me.
|
Bài làm
“Qua đèo Ngang” là một trong những bài thơ đặc sắc, nó đã khiến cho tên tuổi của Bà Huyện Thanh Quan có một vị thế xứng đáng trên văn đàn văn học Việt Nam. Ra đời vào thời điểm Bà Huyện Thanh Quan đi qua đèo ngang – một con đèo có phong cảnh hữu tình. Giọng thơ như buồn man mác, nỗi buồn như cứ len lỏi sâu vào trong lòng người. Thêm với đó là một sự bộc lộ tâm trạng vô cùng cô đơn của nữ thi sĩ cùng với sự tiếc nuốc về thế sự đất nước lúc bấy giờ.
Độc giả thấy được Bà Huyện Thanh Quan sáng tạo nhưng vẫn có nét truyền thống, điều này được thể hiện thông qua việc, bài thơ được viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật có kết cấu đề thực luận kết nghiêm ngặt. Với phần mở đầu tứ thơ với hai câu đề vô cùng độc đáo:
Bước đến đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.
Chỉ với hai câu thơ đầu tiên thôi mà tác giả cũng đã khai mở toàn bộ không gian, khai mở ra cả một thời gian khi sáng tác bài thơ. Chỉ với hai câu thơ đề với lối thơ rất tự nhiên, lối thơ không hề bị gò ép trong khuôn khổ chung của thời ấy. Người đọc có thể cảm nhận thấy được ở trong cảnh hoàng hôn “bóng xế tà” đó thì người nữ thi sĩ bước đến mang trong mình những cảm xúc khó tả. Đó là một cảm xúc vô cùng say đắm trong không gian rộng lớn sâu thẳm của đèo cao, thêm với đó chính là một khoảng thời gian mênh mông của trời chiều. Có thể thấy được ở trong thơ ca trung đại có bóng xế tà luôn cứ khơi gọi cho mỗi một con người có một chút gì đó lưu luyến về một khoảng thời gian của một ngày đã qua đi. Vào thời khắc bóng xế tà cũng đã khơi gợi một nét chấm phá để có thể làm nổi bật một nét chấm phá để có thể làm nổi bật của một ngày đã qua.
Thiên nhiên ở đèo ngang khi có hoàng hôn buông xuống hình ảnh cỏ cây chen đá, lá chen hoa này gợi lên một sức sống vô cùng tiềm ẩn của thiên nhiên. Tác giả sử dụng phép nhân hóa để thổi vào thiên nhiên có một sức sống thật mãnh liệt, luôn mạnh mẽ vươn lên ngay cả khi bóng chiều đổ xuống. Chính từ chính từng nhành hoa nhỏ bé kia như đang chen lên những tảng đá lớn thế rồi chính giữa một không gian ấy, thêm với đó là một cảnh vật mang một nét đẹp lạ lùng
Khi đứng từ gần đến xa, tác giả cũng đã thật tài tình như lại đưa mắt ra phía dưới đèo, con người xuất hiện thông qua câu:
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà
Hình ảnh bức tranh thiên nhiên luôn luôn chỉ thêm đẹp khi có sự xuất hiện của con người. Thêm với đó chính là một biện pháp đảo ngữ các từ láy gợi tả như “lom khom” hay các từ “lác đác” và các chỉ được nhà thơ dùng trong bài đó là từ “vài” , “mấy”. Tất cả những điều này dường như đã làm không gian chở nên hiu hắt, thêm với đó thì hình ảnh con người thì quá đỗi nhỏ bé so với hình ảnh thiên nhiên hùng vĩ chiều hôm. Khi đứng dưới chân núi, có vài chú tiều phu đốn củi lại còn có vài mái nhà thưa thớt quanh quanh. Hình ảnh không gian bao chùm lên toàn bộ cảnh vật là sự hiu quạnh đến tái tê.
Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Qua Đèo Ngang
Thêm với hai câu luận đó chính là nỗi buồn của thi sĩ trước cảnh giang sơn đất nước đang ngày một lụi tàn đó là câu:
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.
Thêm với đó chính riếng kêu của con quốc hay chính là tiếng lòng nữ sĩ. Lấy tích điển tích xưa về vua Thục vì mất nước mà lại hóa thành con cuốc chỉ biết kêu lên những tiếng kêu đau thương. Những tiếng cuốc như cứ khắc khoải khi bóng chiều buông. Tất cả những xúc cảm của thi sĩ khéo bộc lộ một cách trực tiếp bằng hai câu luận. Sử dụng nghệ thuật chơi chữ đồng âm vô cùng độc đáo kết hợp với biện pháp nhân hóa đau lòng, mỏi miệng để có thể cùng chuyển đổi cảm giác từ nỗi lòng thành tiếng thương. Thế rồi cũng lại tạo ấn tượng mạnh đã cho ta thấy bức tranh ấy không chỉ là cảnh vật mà còn là bức tranh tâm trạng đầy màu sắc đầy cung bậc cảm xúc của Bà Huyện Thanh Quan với tình yêu thương nước nhà thật sâu sắc.
Sử dụng với kết cấu đầu cuối tương ứng, người đọc có thể đưa ra hai câu kết khép lại những tâm trạng của thi nhân vô cùng độc đáo.
Dừng chân đứng lại: trời, non, nước
Một mảnh tình riêng ta với ta.
|
Assignment
"Through Ngang Pass" is one of the unique poems, it has made the name of Ba Huyen Thanh Quan have a worthy position in Vietnamese literature. Born at the time Ba Huyen Thanh Quan passed through horizontal pass - a pass with charming scenery. The tone of the poem seems sad, the sadness seems to penetrate deep into people's hearts. Additionally, there is an expression of the female poet's extremely lonely mood along with her regret about the country's situation at that time.
Readers can see that Ba Huyen Thanh Quan is creative but still traditional. This is shown through the fact that the poem is written in the seven-word, eight-syllable Tang Luat style with a strict structure of introduction and conclusion. With the opening of the four poems with two extremely unique sentences:
Stepping to Ngang Pass, the shadow is fading
Chen stone plants, leaves flowers chen.
With just the first two verses, the author has opened up an entire space, opening up an entire period of time when composing the poem. With only two verses, it has a very natural poetic style, the poetic style is not constrained by the common framework of that time. The reader can feel that in that "sunset" sunset scene, the female poet walks in with indescribable emotions. It was an extremely passionate feeling in the vast, deep space of the high pass, plus a vast amount of time in the afternoon sky. It can be seen that in medieval poetry, there is a shadow of sunset that always evokes a feeling of nostalgia for each person about a period of time that has passed. At the moment of sunset, it also evokes a touch that can highlight a touch that can highlight the day that has passed.
Nature at the horizontal pass, when sunset falls, this image of grass and trees intermingling with rocks and leaves intermingling with flowers evokes an extremely hidden vitality of nature. The author uses personification to give nature a strong vitality, always rising strongly even when the dusk falls. It is from each small flower branch that seems to be pressing against large rocks that in the middle of that space, in addition to that, is a scene with a strange beauty.
When standing from near to far, the author is also very skillful, like looking down the pass, people appear through the sentence:
Crouching under the mountain to make a few trees
Few sporadic riverside home market
Images of natural paintings always become more beautiful when people appear. In addition to that, there is a method of inverting descriptive words such as "lom khom" or "scattered" words and the indicators used by the poet in that poem are the words "few", "few". All of these things seem to have made the space gloomy, in addition, the image of people is too small compared to the majestic image of nature that afternoon. When standing at the foot of the mountain, there were a few woodcutters cutting firewood and there were also a few sparse roofs around. The image of space that covers the entire scene is a desolation that is numbing.
Express your thoughts about the poem Qua Deo Ngang
In addition to those two sentences, the poet's sadness at the scene of the country's fading landscape is the sentence:
Missing the country is painful for the country's children
Trade the mouth so adhered fatigue.
In addition, it is the cry of the nation or the voice of the woman's heart. Take the old legend about King Thuc, who lost his country and turned into a hoe that could only make painful cries. The sounds of hoes seemed restless as the dusk fell. All the poet's emotions are skillfully expressed directly in two sentences. Using the extremely unique art of homophonic word play combined with the method of personifying heartache and mouth fatigue to be able to transform the feeling from heartbreak into love. Then again, it made a strong impression, showing us that the picture is not only a scene but also a colorful mood picture full of emotions of Mrs. Thanh Quan District with a deep love for her country.
Using the corresponding terminal structure, the reader can come up with two ending sentences that wrap up the poet's moods in a very unique way.
Stop and stand: sky, mountains, water
A piece of me with my own situation.
|
Bài làm
Xuân Quỳnh nổi danh là một nữ sĩ xuất sắc trong thơ ca hiện đại Việt Nam. Đọc thơ Xuân Quỳnh người đọc có thể nhận thấy được thơ bà luôn miêu tả những sự việc thật bình dị, gần gũi có trong đời sống thường nhật của gia đình. Thi phẩm “Tiếng gà trưa” cũng là một đặc trưng tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Xuân Quỳnh.
Hoàn cảnh sáng tác bài thơ “Tiếng gà trưa” đó chính là khi cả nước đang đứng lên để chống đế quốc Mĩ xâm lược. Bao trùm bài thơ có lẽ chính là lòng yêu quê hương, đất nước đồng thời là một sự cổ vũ tinh thần của những người lính cầm súng. Người đọc có thể cảm nhận thấy được “Tiếng gà trưa” được Xuân Quỳnh điệp lại bốn lần ở đầu mỗi khổ thơ. Cứ mỗi lần cất lên em như cảm nhận thấy được hình ảnh của câu thơ ấy gợi một hình ảnh, thêm với đó là một kỷ niệm tuổi thơ vô cùng sâu sắc của nhân vật trữ tình – người chiến sĩ đang hành quân. Thêm với đó thì “Tiếng gà trưa” giống như dòng nhạc chủ âm nó như vừa kết nối các đoạn thơ, đồng thời cũng điểm nhịp cho từng cung bậc cảm xúc thật đáng suy ngẫm về bài thơ theo ba đoạn thơ. Nội dung của các đoạn lần lượt sẽ là: Tiếng gà cất lên trên đường hành quân, tiếng gà như cất lên gọi về tuổi thơ, tiếng gà như đã giục giã tinh thần chiến đấu cho người chiến sĩ.
Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Với đoạn thơ trên độc giả cũng nhận thấy được hình ảnh của người chiến sĩ chống Mĩ cứu nước – đó là hình ảnh của đoàn quân ra tiền tuyến, trong đó có nhà thơ Xuân Quỳnh đã khéo kể một sự việc bình thường mà thú vị. Trong lúc hành quân thì người chiến sĩ lại bỗng được nghe một tiếng gà gáy như đang nhảy ổ vang lên. Chỉ với tiếng gà nhảy ổ vang lên “Cục, cục tác, cục ta”. Chỉ với câu thơ như đang ghi âm tiếng gà kêu nghe rất đỗi thân thương, gần gũi. Không chỉ thế thì điệp từ nghe nối nhau cũng đã lại được nhắc lại ba lần như thực sự chính những dư ba kì diệu của tiếng gà người đọc cũng có thể cảm nhận thấy được hình ảnh của tiếng gà làm xao động, đồng thời đã làm dịu bớt cái nắng trưa gay gắt. Tiếng gà như đã xua tan những mệt mỏi nơi người chiến sĩ và đồng thời lại đánh thức những kì niệm xa xưa. Tất cả điều này cũng đã gợi về tuổi thơ đồng thời đưa người chiến sĩ được sống lại những năm tháng hồn nhiên, tươi đẹp nhất của đời người. Thêm vào đó thì bài thơ “Tiếng gà trưa” lúc này đây đã được ra đời trong những ngày cả nước chống Mĩ vô cùng sôi động và quyết liệt. Người đọc có thể nhận thấy đượcc ngay ở đoạn mở đầu này kể về một sự việc đời thường, một sự thơ mộng, tất cả như đã góp phần làm dịu bớt không khí căng thẳng của chiến tranh. Tiếng gà như cũng đã mở ra một không gian cũng như một thời gian thanh bình thật sâu lắng giúp cho những người lính có một khoảng thời gian yên tĩnh trong cõi lòng để lắng sâu suy cám. Ngay sau tiếng gà nhảy ổ ở hiện tại thì đến với đoạn hai thì tiếng gà lại gợi về những kỷ niệm tuổi thơ:
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái tơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng.
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng:
– Gà đẻ mà mậy nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp
Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Tiếng Gà Trưa
Thông qua đoạn thơ này thì người chiến sĩ đã kể lại những năm tháng tuổi thơ vô cùng dịu nhẹ. Và câu chuyện xoay quanh tiếng gà nhảy ổ cũng thật đẹp, hình ảnh người bà cũng xuất hiện trong kỷ niệm của người cháu. Bà luôn chăm non đàn gà, nuôi đàn gà cho nhanh lớn để:
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới
Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt…
Bài thơ khi càng về cuối, thì dường như biết bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ càng da diết cảm dộng hơn rất nhiều. Chỉ thông qua những dòng thơ êm nhẹ, những dòng thơ như cứ thánh thót như những nốt nhạc trong veo. Thêm với đó thì hình ảnh người bà Việt Nam hiện lên đẹp như một bà tiên. Người bà như đã dành tất cả sức lực và tình thương yêu cho đứa cháu nhỏ của mình. Hình ảnh của người bà rất đỗi tần tảo, chắt chiu chăm sóc, đồng thời luôn được nâng đỡ từng quả trứng, từng chú gà con, bà cũng cẩn thận và như chắt chiu, cũng đã lại nâng đỡ những ước mơ hạnh phúc đơn sơ, một sự nhỏ bé của đứa cháu yêu. Khi đứa cháu được mặc bộ quần áo mới do công lao nuôi gà của bà thì đứa cháu thật hạnh phúc biết bao nhiêu.
Với đoạn thơ thì hình ảnh cũng như tâm trạng người thiếu niên – những chiến sĩ chống Mỹ thuở ấu thơ đã được nữ sĩ Xuân Quỳnh được khắc hoạ chân thực. Kỷ niệm thơ ấu như mang bản chất nông dân, bản sắc Việt Nam thông qua đây ta nhận thấy được tất cả như thật là đáng trân trọng. Thực sự đó cũng chính là những con người giản dị, bình dân. Người chiến sĩ cũng được lớn lên trong tình thương yêu, lớn lên trong sự nâng đỡ của quê hương và của những người ruột thịt. Qủa thật để có thể được hưởng hạnh phúc ấy thì chính họ như đã thực sự cảm động và mãi nhớ ơn quê hương, nhớ về ông bà, cha mẹ. Cũng chính riêng với nữ sĩ Xuân Quỳnh, có lẽ chính mối tình sâu nặng và sự ân nghĩa nhất là tình bà cháu đã mang đến cho người đọc biết bao nhiêu tình cảm. Chắc chắn nếu như chúng ta không nhớ thương, không biết ơn bà thì chúng ta làm sao mà có thể viết được những câu thơ, đồng thời như để ghi lại được những kỉ niệm đẹp như thế. Không thể phủ nhận được thơ với đời, hiện tại và quá khứ dường như cứ đan xen, dường như cũng đã cứ gắn bó hài hoà, tự nhiên, hồn nhiên và cũng thật trong veo như nắng trưa và gió mát ngày hè vậy. Thêm với đó thì chính từ tiếng gà lúc này đây cũng đã khơi gợi lại tuổi thơ của người chiến sĩ. Bỗng nhiên thì tiếng gà trưa bỗng lại trở thành một tiếng nói của quê hương và của cả những con người ruột thịt nữa.
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ
|
Assignment
Xuan Quynh is famous as an outstanding female artist in modern Vietnamese poetry. Reading Xuan Quynh's poetry, readers can see that her poetry always describes simple, close events in the family's daily life. The poem "The Sound of Chicken at Lunch" is also a typical feature of Xuan Quynh's artistic style.
The circumstances in which the poem "The Noon Chicken Sound" was composed was when the whole country was standing up to fight against the American imperialist invasion. Covering the poem is probably the love for one's homeland and country, and at the same time a encouragement for the spirit of soldiers holding guns. Readers can feel the "Noon Chicken Sound" repeated by Xuan Quynh four times at the beginning of each stanza. Every time it is sung, I feel like the image of that verse evokes an image, along with an extremely profound childhood memory of the lyrical character - the soldier on the march. In addition, "The Noon Chicken Sound" is like the tonal music, it seems to connect the verses, and at the same time set the rhythm for each emotional level, making it worth pondering about the poem in three stanzas. The content of the paragraphs will be: The sound of chickens on the march, the sound of chickens seems to call back to childhood, the sound of chickens seems to urge the fighting spirit of the soldiers.
On a long march
Stop by the small hamlet
The sound of a chicken jumping into the nest
“Cluck… cluck cluck cluck me”
Listen to the stirrings of the noon sun
Feeling less tired feet
Calling back to childhood
With the above poem, readers can also see the image of the soldier who fought against America to save the country - it is the image of the army going to the front line, in which poet Xuan Quynh skillfully told a normal but interesting incident. . While marching, the soldier suddenly heard a rooster crowing as if it were jumping from its nest. With just the sound of a chicken jumping from the nest, "Cluck, cluck, cluck". Just with the verse, it's like recording the sound of a chicken chirping, which sounds very dear and close. Not only that, but the consecutive words are also repeated three times, as if it were actually the magical echoes of the chicken sound, the reader can also feel the image of the stirring sound of the chicken, and at the same time, soothe the harsh midday sun. The sound of the rooster seemed to dispel the soldiers' fatigue and at the same time awaken old memories. All of this also evokes childhood and brings the soldier back to the most innocent and beautiful years of his life. In addition, the poem "Chicken Noon" was born during the days when the whole country was extremely vibrant and fiercely anti-American. Readers can immediately see that this opening paragraph is about a daily event, a poetic story, all of which seem to have contributed to easing the tense atmosphere of war. The sound of the rooster seemed to open up a space as well as a time of profound peace, helping the soldiers have a quiet time in their hearts to deepen their contemplation. Right after the sound of the chicken jumping into the nest in the present, in the second paragraph, the sound of the chicken evokes childhood memories:
Noon chicken sound
Pink straw nest with eggs
Hey pullet
The flowers have white spots all over
Hey golden hen
The fur is as shiny as the sun.
Noon chicken sound
There was a voice of her still scolding:
– The hens are laying but they look at them
Then later on, you'll be gone!
I'll go get a mirror
The foolish heart is worried
Noon chicken sound
Her hand cupped the eggs
Spend each fruit carefully
Let the hen incubate
Express your thoughts about the poem Chicken Noon
Through this poem, the soldier recounted his extremely gentle childhood years. And the story revolving around the sound of chickens jumping into the nest is also beautiful, the image of the grandmother also appears in the grandchildren's memories. She always takes care of the chickens and raises them to grow quickly to:
To sell chickens at the end of the year
I got new clothes
Oh those skinny pants
Long wide tube sweeps the ground
Bamboo blouse
As I passed by, I heard rustling…
As the poem gets closer to the end, it seems that the many childhood memories become more and more touching. Only through the gentle lines of poetry, the lines of poetry seem as sacred as the clear notes of music. In addition, the image of a Vietnamese grandmother appears as beautiful as a fairy. The grandmother seemed to have devoted all her energy and love to her little grandchild. The image of a grandmother who is very diligent and thoughtful, and at the same time always supports each egg and each chick. She is also careful and like a great-grandchild, and also supports the simple dreams of happiness. littleness, a smallness of a beloved grandchild. When the grandchild gets to wear new clothes thanks to her efforts in raising chickens, the grandchild is so happy.
With the poem, the image as well as the mood of the teenagers - anti-American soldiers in their childhood - were realistically portrayed by female artist Xuan Quynh. Childhood memories carry the nature of farmers and Vietnamese identity. Through this, we can see that everything is real and worthy of respect. Actually, these are also simple, ordinary people. The soldier is also raised in love, grows up with the support of his homeland and relatives. Indeed, to be able to enjoy that happiness, they themselves are truly touched and forever grateful to their homeland, to their grandparents and parents. Also specifically for female artist Xuan Quynh, perhaps it is the deep love and gratitude, especially the love between grandmother and grandchild, that brings so much love to readers. Surely if we don't miss and appreciate her, how can we write poetry and at the same time record such beautiful memories? It is undeniable that poetry and life, the present and the past seem to be intertwined, seem to be harmoniously linked, natural, innocent and as clear as the noon sun and cool breeze on a summer day. In addition, the sound of the chicken at this time also evokes the soldier's childhood. Suddenly, the sound of the noon chicken suddenly became a voice of the homeland and of relatives as well.
I fight today
For love of Fatherland
Because the village is familiar
Grandma, it's also because of you
Because of the clucking sound of chickens
The pink nest of childhood
|
Bài làm
Bà chúa thơ Nôm – Hồ Xuân Hương là một nhà thơ nổi tiếng của nước ta vào cuối thế kỉ XVIII, đầu thế kỉ XIX. Sinh ra trong giai đoạn chế độ phong kiến bộc lộ mặt trái đầy xấu xa, tiêu cực. Hồ Xuân Hương là một người giàu tâm huyết với con người và cuộc đời, Hồ Xuân Hương đã gửi gắm vào thơ biết bao nhiêu suy tư, bao nhiêu trăn trở trước thực tại của xã hội bà đang sống. Bài thơ “Bánh trôi nước” cũng chính là một bài thơ đặc sắc của Hồ Xuân Hương vì đã phản ánh được thân phận đau khổ, luôn phụ thuộc của người phụ nữ và ngợi ca phẩm chất cao quý của họ.
Độc giả cũng đã biết được hình ảnh bánh trôi là thứ bánh quen thuộc, một thứ bánh vô cùng dân giã của vùng đồng bằng Bắc Bộ. Nguyên liệu để làm chiếc bánh này chính là gạo nếp xay nhuyễn thành bột, lọc cho mịn sau đó lại để thật ráo rồi bẻ thành từng miếng nhỏ. Người ta thường nặn tròn cỡ quả cà pháo, nhân làm bằng đường đen có màu nâu đỏ cắt thành hạt lựu. Khi ta cho bánh vào nồi nước sôi, luộc chín, rồi vớt ra nhúng sơ vào nước lạnh rồi xếp vào đĩa. Bánh trôi là bánh ăn lạnh cho nên luôn dẻo thơm và ngọt.
Lấy hình ảnh bánh trôi ra để nói về thanah phận nổi trôi của người phụ nữ:
Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Hình ảnh chiếc bánh trôi vừa trắng, vừa tròn trông nó cũng thật đẹp đẽ, đáng yêu nhưng đằng sau những chi tiết rất thực ấy lại mới là điều Hồ Xuân Hương muốn nói. Chính là người phụ nữ và thân phận họ trong xã hội thời bấy giờ. Có thể nói được xưa nay, phụ nữ được coi là phái đẹp, người phụ nữ cũng chính là tinh hoa của Tạo hóa. Bởi vậy, khi ngắm nhìn chiếc bánh trôi nước xinh xắn, ta dễ dàng liên tưởng đến vẻ đẹp trong trắng của người con gái đang xuân thì xinh đẹp nhất.
Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Bánh Trôi Nước
Hồ Xuân Hương đã ví thân phận người phụ nữ cũng giống như chiếc bánh trôi bao lần chìm nổi gợi lên một xã hội trọng nam khinh nữ đầy bất công. Thêm với đó là lễ giáo phong kiến đã mạnh tay tước đoạt quyền tự do, buộc họ phải sống lệ thuộc vào người khác. Nhưng quy tắc như: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử như đã cột chặt người phụ nữ trong những lễ giáo. Không dường lại ở đó thì các thế lực đem tối luôn luôn đẩy mình vào trong nghịch cảnh. Hình ảnh người phụ nữ trong thơ Xuân Hương cũng cùng chịu chung số phận với người phụ nữ trong thơ Nguyễn Du đã quy kết ra:
Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung
Người phụ nữ dường như không được làm chủ số phận của mình. Ví hình ảnh người phụ nữ nào có khác chi chiếc bánh trôi có ngon hay dở là do tay kẻ làm ra nó thông qua câu:
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Thế nhưng có thể nhận thấy được chính điều đáng nói lại là chuyện khác, chuyện tấm lòng son. Hình ảnh nhân bánh trôi làm bằng đường đen cắt hạt lựu. Khi mà chiếc bánh chín, lớp vở bằng bột nếp có màu trắng trong, thế rồi nhìn thấy rõ màu của nhân. Tác giả như đã kín đáo khẳng định rằng dù có bị chà đạp, vùi dập, dù rằng chính cuộc đời có ba chìm bảy nổi đến đâu chăng nữa thì người phụ nữ vẫn vẫn luôn cứ giữ nguyên vẹn phẩm giá cao quý của mình. Thông qua đây ta nhaajnn thấy được chính với cách nói khiêm nhường mà chứa đựng một ý chí kiên định biết bao nhiêu của tác giả gửi gắm vào. Đó là một sự tố cáo, lên án ngầm xã hội phong kiến bất công, bạo tàn lúc bấy giờ:
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
|
Assignment
The queen of Nom poetry - Ho Xuan Huong was a famous poet of our country in the late 18th and early 19th centuries. Born during the period of feudalism revealed an evil and negative side. Ho Xuan Huong is a person rich in enthusiasm for people and life. Ho Xuan Huong has put into her poetry many thoughts and concerns about the reality of the society in which she lives. The poem "Water Floating Cake" is also a unique poem by Ho Xuan Huong because it reflects the miserable, dependent fate of women and praises their noble qualities.
Readers also know the image of banh troi as a familiar cake, an extremely popular cake of the Northern Delta region. The ingredients to make this cake are glutinous rice, ground into powder, filtered until smooth, then drained thoroughly and broken into small pieces. People often shape it to the size of an eggplant, and the filling is made of reddish-brown brown sugar and cut into dice. When we put the cake in a pot of boiling water, boil it, then take it out, dip it in cold water and put it on a plate. Banh troi is a cake eaten cold so it is always fragrant and sweet.
Take the image of floating cake to talk about the floating fate of women:
Her body is both white and round
Seven floating sunken with water
The image of a white and round cake looks so beautiful and lovely, but behind those very real details is what Ho Xuan Huong wants to say. It is women and their status in society at that time. It can be said that since ancient times, women have been considered beautiful women, and women are also the essence of the Creator. Therefore, when looking at the lovely floating cake, we easily think of the pure beauty of the most beautiful girl in spring.
Express your thoughts about the poem Banh Troi Nuoc
Ho Xuan Huong compared the fate of women to a floating cake that sinks and floats many times, suggesting a society that favors men and is full of injustice. In addition, feudal rites strongly deprived them of freedom, forcing them to live dependently on others. But the rules such as: At home, obey the father, when married, follow the husband, and the husband obeys the son, as if it were tied to the woman in the rituals. Otherwise, dark forces always push us into adversity. The image of a woman in Xuan Huong's poetry also suffers the same fate as the woman in Nguyen Du's poetry.
Woman pain rather division
Word that silver is also a common destiny
Women do not seem to be in control of their fate. For example, the image of a woman is no different than whether a banh troi is good or bad depends on the hand of the person who made it through the sentence:
The snake is crushed even if it is molded by your own hands
However, it can be seen that the very thing worth talking about is another story, a story of a good heart. Image of dumpling cake filling made with diced black sugar. When the cake is cooked, the layer of glutinous rice flour is clear white, then the color of the filling can be clearly seen. The author discreetly affirms that no matter how much she is trampled on, crushed, no matter how ups and downs life itself has, a woman still always maintains her noble dignity intact. Through this, we can see that the author's humble way of speaking contains so much steadfast will. It was an implicit denunciation and condemnation of the unjust and brutal feudal society at that time:
The snake is crushed even if it is molded by your own hands
|
Bài làm
Hồ Chí Minh – vị lãnh tụ vị đại, đồng thời là nghệ sĩ để lại những áng văn bài thơ bất hủ của Người luôn được mọi người ưa thích. Bác có tài viết văn làm thơ là để giải phóng cảm xúc, đồng thời như đã ghi lại những khoảnh khắc đã trải qua trong cuộc đời. Hình ảnh thơ Người đẹp và trong sáng như chính con người của Người. Thi phẩm đặc sắc “Cảnh khuya” cũng đã được sáng tác trong thời điểm cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta. Bài thơ tái hiện lại một cảnh thiên nhiên núi rừng Việt Bắc thơ mộng, đẹp đẽ hiện ra và nỗi niềm trăn trở của người về việc nước việc dân.
Độc giả hoàn toàn có thể thấy được chính giữa hoàn cảnh chiến tranh diễn ra ác liệt, khi đó bom đạn không ngớt nhưng Bác vẫn luôn giữ vững tư thế ung dung, lạc quan và luôn lo lắng cho dân, cho nước. Và đó cũng chính là quan điểm sống tích cực của người suốt những năm tháng kháng chiến. Thi phẩm “Cảnh khuya” được lấy cảm hứng từ một đêm thanh lặng chính giữa rừng hoang vu và cảnh thiên nhiên hữu tình nữa.
Bài thơ “Cảnh khuya” cũng chỉ vẻn vẹn có 4 câu, với những nét vẽ nhẹ nhàng, một sự tinh tế đã kéo người đọc lạc bước vào khung cảnh nên thơ và chất chứa biết bao nhiêu lạ kì. Người đọc có thể nhận thấy được trong mỗi câu thơ là một vẻ đẹp riêng, tất cả như cũng đã lại đan cài vào nhau tạo nên một bức tranh vưà đẹp vừa trầm ngâm suy tư thật hay và cũng thật sống động biết bao:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Chỉ với hai câu thơ đầu thôi mà Người cũng đã vẽ lên hình ảnh của một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp và trong lành khi ở giữa núi rừng mênh mông. Người đọc có thể cảm nhận thấy được ở đó có một phép so sánh độc đáo, thú vị và đầy ấn tượng. Bác Hồ cũng thật tinh tế và yêu thiên nhiên lắm nên mới có thể ví ‘tiếng suối” chảy róc rách giống như “tiếng hát xa”. Bác đã lấy gần để tả xa, lấy tiếng ruối reo giữa núi rừng, tiếng suối như cứ vang vọng lại, trong trẻo như tiếng hát của ai đó vọng lại từ nơi xa thật đẹp biết bao nhiêu. Lúc này đây thì không gian của buổi tối thanh tịnh, vắng lặng dường như bị thức tỉnh bởi tiếng suối ngân vang và cứ réo rắt ấy.
Phát biểu cảm nghĩ về bài Cảnh Khuya
Có thể thấy được chính với hình ảnh “trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa” ở hai câu thơ thứ hai đó cũng được xem là một hình ảnh đẹp, đầy chất thơ. Hình ảnh ánh trăng dường như tràn ra, ánh trăng nhanh chóng bao trùm lấy khu rừng, lấy muôn hoa lá cành. Thêm với đó thì vẻ đẹp của đêm trăng khiến cho cả không gian như bừng sáng lên đầy thi vị. Người đọc có thể nhận thấy được điệp từ “lồng” diễn đạt được sự quấn quýt, tất cả như cứ đan cài lấy nhau của trăng, của hoa, và lá cây cổ thụ.
Để viết ra được câu thơ này thì chắc chắn cũng phải thật tinh tế, thật thi vị mới có thể thấy được vẻ đẹp của ánh trăng. Ánh trăng như rọi xuống mọi cảnh vật vào ban đêm đẹp đến như thế. Bác hiện lên giống như một họa sĩ vẽ lên bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, thơ mộng, huyền ảo, một bức tranh như cứ quấn quýt giữa rừng núi hoang vu. Thêm vào đó ta nhận thấy được nhịp thơ đều đều, giọng thơ vang vang khiến người đọc chìm vào một thế giới như thật thanh tịnh biết bao.
Cho đến hai câu thơ cuối mới xuất hiện nhân vật trữ tình đầy niềm lo lắng:
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
Hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp hiện lên một con người như chưa ngủ. Phải chăng đó là chính cảnh khuya như vẽ hay đó chỉ là con người điểm xuyết cho bức tranh thiên nhiên như tươi đẹp kia một nốt trầm. Đến câu thơ cuối ta nhận được câu trả lời vì sao mà người chưa ngủ mặc dù đã khuya.
|
Assignment
Ho Chi Minh - a great leader and an artist who left behind his immortal poems that are always loved by everyone. Uncle Ho has the talent to write poetry to release emotions and at the same time record the moments he has experienced in life. The poetic image of her is as beautiful and pure as her own person. The unique poem "Night Scene" was also composed during the resistance war against the French by our army and people. The poem recreates a poetic and beautiful natural scene of the mountains and forests of Viet Bac and the people's concerns about the affairs of the country and the people.
Readers can completely see that in the midst of a fierce war, when bombs and bullets did not stop, Uncle Ho still maintained a leisurely and optimistic posture and always worried about the people and the country. And that was also his positive outlook on life during the years of resistance. The poem "Late Scene" was inspired by a quiet night in the middle of a desolate forest and a charming natural scene.
The poem "Late Night Scene" has only 4 sentences, with gentle strokes, a delicacy that draws the reader into a poetic scene filled with so many strange things. Readers can see that in each verse there is a unique beauty, all of which seem to be intertwined together to create a picture that is both beautiful and thoughtful, and also very vivid:
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
With just the first two verses, he painted an image of a beautiful and pure picture of nature in the middle of vast mountains and forests. Readers can feel that there is a unique, interesting and impressive comparison there. Uncle Ho was also very delicate and loved nature so much that he could compare the "sound of a gurgling stream" to "the sound of singing in the distance". He used the near to describe the far, using the sound of the stream in the middle of the mountains and forests, the sound of the stream seemed to echo again and again, as clear as someone's singing coming from far away, how beautiful it was. At this moment, the space of the peaceful, quiet evening seemed to be awakened by the sound of the stream echoing and gurgling.
Express your thoughts about the song Late Night Scene
It can be seen that the image of "ancient moon cage and flower cage shadow" in the second two verses is also considered a beautiful, poetic image. The image of moonlight seems to overflow, the moonlight quickly covers the forest, taking in all the flowers and leaves. In addition, the beauty of the moonlit night makes the whole space seem bright and poetic. Readers can see that the word "cage" expresses the entanglement of the moon, flowers, and leaves of ancient trees.
To write this poem, one must be very delicate and poetic to be able to see the beauty of moonlight. The moonlight seems to shine down on every scene at night so beautifully. He appears like a painter painting a beautiful, poetic, magical picture of nature, a picture that seems to be entwined in the middle of the wild mountains and forests. In addition, we can see how evenly the rhythm of the poem and the resonant poetic voice immerse the reader in a truly pure world.
It's not until the last two verses that a lyrical character full of anxiety appears:
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country
Images of beautiful nature appear on a person who seems not to be sleeping. Is it the night scene itself that seems like a painting or is it just people adding a dark note to that beautiful picture of nature? In the last verse, we get the answer as to why you haven't slept even though it's late.
|
Bài làm
Một trong những bài thơ Bác Hồ – vị lãnh tụ của dân tộc Việt Nam trong thời kì kháng chiến chống Pháp không thể không nhắc đến bài thơ “Cảnh khuya”. Đây là một trong những bài thơ khiến em vô cùng xúc động và hiểu thêm được về Bác. Bác Hồ không chỉ là người yêu thiên nhiên, mà Bác lại có được một tâm hồn nghệ sĩ và luôn luôn lo lắng cho vận mệnh đất nước.
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Chỉ với hai câu thơ đầu thì cảnh thiên nhiên bỗng trở nên gần gũi, cảnh thiên nhiên cũng thật thân thiết với con người hơn chính là nhờ biện pháp so sánh tài tình và độc đáo của Bác:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Câu thơ đã gợi lên được một âm thanh vô cùng trong trẻo, một sự du dương đến lạ của tiếng suối xa. Miêu tả tiếng suối mà Bác đã làm nổi bật cảnh tĩnh lặng, sâu lắng trong đêm khuya. Thêm với đó chính là ánh trăng làm cho cảnh vật thơ mộng soi chiếu xuống núi rừng:
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Hình ảnh ánh trăng chiếu lên vòm cổ thụ, còn như lồng vào đó ánh sáng mát dịu của mình. Ánh trăng lúc này đây dường như cũng đã lại rọi qua kẽ lá in xuống mặt đất để có thể tạo thành muôn vàn đốm sáng lung linh như hoa rừng buổi đêm thật rực rỡ. Ngắm nhìn những bông goa sáng của ánh trăng lồng vào hoa trên mặt đất đang mở cánh uống sương đêm. Cảnh mà Bác miêu tả dường như cứ vừa thực nhưng lại vừa ảo, mà phần đa lại nghiêng về ảo nhiều hơn nữa. Ánh trăng sáng, cây cổ thụ thêm với đó là bóng hoa và hoa trên mặt đất tuy có ở ba tầng bậc khác nhau mà như gắn bó, dường như cứ đan xen vào nhau, tôn vẻ đẹp của nhau. Người đọc có thể cảm nhận thấy được một sự gắn bó ấy dường như cũng chính là từ “lồng” như đã có tác dụng nối trăng với cổ thụ và lại còn nối bóng cổ thụ với hoa nữa.
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Cảnh Khuya
Chỉ khi đọc đến câu thơ thứ 3 thôi thì ai ai cũng có thể đoán được Bác chưa ngủ vì cảnh đẹp thiên nhiên ở đây. Thế nhưng đọc đến câu cuối ta mới ngỡ ngàng nhận ra Người chưa ngủ còn vì một lý do khác nữa.
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
|
Assignment
One of the poems of Uncle Ho - the leader of the Vietnamese people during the resistance war against the French cannot fail to mention the poem "Night Scene". This is one of the poems that touched me deeply and helped me understand more about Uncle Ho. Uncle Ho was not only a lover of nature, but he also had an artistic soul and always worried about the fate of the country.
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
With just the first two verses, the natural scene suddenly becomes closer, the natural scene is also more intimate with humans thanks to Uncle Ho's ingenious and unique comparison method:
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
The poem evokes an extremely clear sound, a strange melodiousness of the sound of a distant stream. Describing the sound of the stream that Uncle Ho highlighted the quiet, deep scene in the dead of night. In addition, the moonlight makes the poetic scene shine down on the mountains and forests:
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
The image of moonlight shining on the arch of the ancient tree seemed to embed its own cool light. The moonlight now seems to have shined through the leaves again onto the ground, creating countless shimmering spots like brilliant forest flowers at night. Admire the moonlight's bright goa flowers interwoven with the flowers on the ground opening their petals to drink the night dew. The scene that Uncle Ho describes seems to be both real and virtual, but most of it leans more toward the virtual. The bright moonlight, the ancient tree, and the shadow of the flower and the flower on the ground, although there are three different levels, seem to be intertwined, seemingly intertwined, enhancing each other's beauty. Readers can feel a connection that seems to be the same word "cage" as having the effect of connecting the moon with the ancient tree and also connecting the shadow of the ancient tree with the flower.
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Express your thoughts about the poem Late Night Scene
Only when reading the third verse can everyone guess that Uncle Ho hasn't slept yet because of the beautiful natural scenery here. But when we read the last sentence, we were surprised to realize that He was not sleeping for another reason.
Not sleep, worrying that country
|
Bài làm
Khi nói về gia đình tôi nhớ ngay đến câu nói nổi tiếng của Goethe đó là “Dù là vua chúa hay dân cày kể nào tìm thấy được sự an bình trong gia đình là người sung sướng nhất”. Thông qua câu nói này ta nhận thấy được rằng gia đình luôn luôn là nơi chất chứa biết bao nhiêu tình thương yêu và là bến đỗ yên bình, an toàn nhất trong lòng của mỗi người.
Qủa không hề sai chút nào khi nói rằng tình cảm gia đình như những tia sáng diệu kì của cuộc đời. Chính hình ảnh của tia sáng ấy sẽ sưởi ấm cho tâm hồn mỗi người. Và ngay cả bản thân tôi cũng thật hạnh phúc khi có được một gia đình trọn vẹn đầy ấp những tiếng cười và tình yêu thương biết bao nhiêu. Tôi thật may mắn vì điều đó, gia đình của tôi bao gồm có 5 người đó là bố, mẹ, tôi và hai em. Trong gia đình ai cũng yêu thương nhau, giúp đỡ quan tâm lẫn nhau. Nếu như bố là một người khá trầm tĩnh và nghiêm khắc thì mẹ lại là một người nhẹ nhàng, tinh tế luôn luôn bên tôi và che chở cho tôi. Mẹ luôn là người quan tâm, lo lắng cho tôi từ những việc nhỏ nhặt hàng ngày. Hai em nhỏ thì luôn lẽ phép nghe lời và yêu thương tôi.
Ở trong mái ấm gia đình hạnh phúc tôi cảm thấy chẳng còn gì tuyệt vời hơn điều đó. Chị em tôi lớn lên trong vòng tay ấm ấp của mẹ, đó là những câu hát, lời ru ngọt ngào như nhanh chóng đưa chị em tôi vào giấc ngủ. Trong ngày hè nắng nóng cánh tay mẹ mang gió về cho chúng tôi được ngủ ngon còn mẹ thì nhễ nhại mồ hôi. Bố đi làm vất vả nhưng không bao giờ kêu than một lời. Chỉ cần nhìn thấy gia đình thuận hòa là mọi vất vả trong lòng bố như tan biến hết. Tôi yêu bố mẹ tôi rất nhiêu, dường như tình yêu đó không bao giờ có thể đem ra cân đo, đong, đếm được.
Suy nghĩ của em về tình cảm gia đình
Ai đó đã nói rằng cho “Dù nơi đó có tồi tàn đi chẳng nữa nhưng không có nơi nào có thể so sánh bằng gia đình”. Thực sự với tiếng gọi thân thuộc – gia đình như mang đến cho mỗi người một cảm xúc thật thiêng liêng biết bao nhiêu. Cứ nghĩ về gia đình là biết bao nhiêu cảm xúc trỗi dậy trong lòng tôi. Và tôi cảm nhận được không có gia đình quả thực đó là một điều vô cùng bất hạnh vì lúc đó không chỉ là khó khăn, thiếu thốn về vật chất mà đời sống tinh thần còn có bao nhiêu điều không được chia sẻ. Bởi nhà chính là nơi bão dừng sau cánh cửa, gia đình là nơi tình cảm luôn luôn sâu nặng nhất nâng đỡ cho chúng ta vượt qua mọi khó khăn cũng như thử thách.
Đối với tôi thì gia đình là nơi vung đắp những tâm hồn. Và nếu như cứ có một gia đình êm ấm thì mỗi người hãy giữ chặt nhé!
|
Assignment
When talking about family, I immediately remember Goethe's famous quote: "Whether it's a king or a peasant, whoever finds peace in the family is the happiest." Through this saying, we realize that family is always a place filled with so much love and is the most peaceful and safe haven in each person's heart.
It is not wrong at all to say that family love is like the magical rays of life. The very image of that ray of light will warm everyone's soul. And even I myself am so happy to have a complete family full of laughter and so much love. I am very lucky because of that, my family consists of 5 people: dad, mom, me and two younger siblings. In the family, everyone loves each other, helps and cares for each other. If my father is a quiet and strict person, my mother is a gentle and delicate person who is always by my side and protects me. My mother is always the one who cares for me and worries about the little things every day. The two younger children are always obedient and love me.
Being in a happy family home makes me feel like there is nothing more wonderful than that. My sister and I grew up in our mother's warm arms. Those sweet songs and lullabies quickly put my sister and I to sleep. On a hot summer day, my mother's arms brought the wind so we could sleep well while she was sweating profusely. Dad worked hard but never complained. Just seeing the family in harmony makes all the hardships in my father's heart disappear. I love my parents so much, it seems that love can never be weighed, measured, or counted.
My thoughts on family love
Someone said, "No matter how shabby that place is, there is no place that can compare to home." Truly with a familiar call - family seems to bring to each person a truly sacred feeling. Whenever I think about my family, so many emotions arise in my heart. And I feel that not having a family is truly an extremely unfortunate thing because at that time there were not only difficulties and material deprivation, but also many things in spiritual life that were not shared. Because home is where the storm stops behind the door, family is where the love is always the deepest and supports us to overcome all difficulties and challenges.
For me, family is the place where souls are nurtured. And if you want to have a warm family, everyone should hold on tight!
|
Bài làm
Thời gian là tuyến tính, hè đi thì thu về. Có lẽ lũ trẻ chúng em mong mùa thu nhất trong năm vì mùa thu có tiết trời mát mẻ và có cả lễ hội trung thu dành cho chúng em nữa. Khi những bông hoa sữa đã bắt đầu hé nở, những trái bưởi đã chín tiếng trống sư tử như vang vọng thúc giục một đêm trang trung thu sắp đến. Với em được ngắm nhìn đêm trăng trung thu thì điều đó quả thực hạnh phúc.
Khi đêm rằm tháng 8 đã đến thì ngay từ buổi chiều hôm ấy, cả nhà em lúc đó cũng đã tràn ngập không khí đón Tết Trung thu. Không khí trung thu còn lan rộng ra cả xóm nữa. Mẹ em lúc đó lại lụi cụi nấu nướng xôi chè và không quên mua cả bánh kẹo cũng như hái những quả bưởi to căng mọng vào để bổ ra bày mâm cỗ trung thu cho tụ trẻ con chúng em. Bố cũng đang quét lại sân nhà và trang trí thêm vào cái đèn lồng trông cứ như đón Tết Nguyễn Đán vậy. Em thấy thế cũng phụ giúp mẹ dọn nhà sao cho thật sạch. Đang dọn các bạn đã tíu tít gọi em đi xem lồng đèn và chuẩn bị cho buổi tối hôm nay đi rước đèn ông sao. Mẹ em cũng thật tâm lý khi đã mua cho em một chiếc đèn lồng ông sao để gọn trên bàn học rồi. Tất cả chúng em ai ai cũng háo hức đón chờ đêm trung thu đến xóm, đến làng.
Cuối cùng thì ông mặt trời mệt mỏi lặn xuống sau những dãy núi phía tây thì cũng là thời khắc bắt đầu của đêm ngự trị, nhưng đêm hôm nay khác hẳn mọi khi bởi đó là một đêm Trung thu. Ngắm nhìn màn đêm nhẹ nhàng phủ xuống khắp xóm làng em, nếu như là những ngày mưa hay những ngày thường thì xóm em như bị bao vây bởi bóng đếm. Còn hôm nay thì ánh trăng sáng trong vằng vặc hơn rất nhiều. Có lẽ rằm trung thu là trăng to nhất, tròn nhất và sáng nhất nữa. Những cơn gió như cứ khẽ lay động tàu lá chuối, bụi tre và khiến cho lòng người cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu nữa. Nhìn ánh trăng cứ chan hòa hắt những ánh sáng vàng huyền diệu xuống hiên nhà. Cảnh vật như đẹp hơn vì ánh sáng của ánh trăng đan cài sáng soi và rơi trên mặt đất.
Cảm nghĩ về đêm trăng trung thu
Ngắm ánh trăng trong đếm trung thu em lại nghĩ đến câu truyện chú cuộc và chị Hằng nữa. Nhìn ông trăng sáng như có một cây đa rất to ở trên đó và hình ảnh chú Cuội đang cho trâu ăn cỏ. Ở dưới ai ai cũng chơi trung thu còn chú Cuộc chỉ vì nói dối mà phải lên cung trăng ngồi. Đang mải nhìn ánh trăng em thấy bỗng có tiếng trống thình thình từ ngay ở phía khu sinh hoạt văn hóa của làng em. Lúc đó em nhanh chóng vội vàng dắt em gái em chạy về phía đó. Lúc đó em thích lắm nhìn thấy cả một đoàn múa lân đang biểu diễn giữa bãi đất trống trông thật vui, ai nấy đều hồ hởi lắm. Em có cảm nhận thấy được hình như cả làng đều đổ xô ra đây. Tất cả mọi người đứng chen chúc nhau để xem những anh chịn múa lên thật đẹp.
Đêm trăng trung thu không những sáng mà lại còn có âm thanh của tiếng trống sôi động. Ngắm hình ảnh con lân múa những động tác thật uyển chuyển đặc biệt em thấy buồn cười nhất chính là hình ảnh Mẹ Mọi cầm cái quạt làm hài cho mọi người cười. Còn ông Địa lại cầm chiếc quạt giấy quạt phành phạnh cầm cái gậy chống đi qua đi lại. Khi đó có những tiếng reo hò, cổ vũ không ngớt khiến cho cả đội lân múa càng vui hơn. Khi đó trẻ con còn mở tròn đôi mắt khi đến màn trình diễn thổi lửa. Đúng là kỳ lân phun lửa, người múa lân ngậm dầu rồi lấy ngọn đuốc thổi mạnh dầu khiến nó thành một đám lửa lứa. Chúng em vỗ tay cổ vũ thật thích thú. Khi đó trên tay ai cũng có một chiếc đèn ông sao, đèn cá chép, để đi rước đèn. Khi đi một vòng làng theo đội lân thì chúng em tập trung về nhà phá cỗ ăn hoa quả, bánh kẹo và bánh trung thu – hương vị của ngày tết trung thu.
|
Assignment
Time is linear, summer passes and autumn returns. Perhaps we children look forward to autumn the most of the year because autumn has cool weather and there is also a Mid-Autumn Festival for us. When the milk flowers have begun to bloom and the grapefruits have ripened, the sound of the lion drum seems to echo, urging the coming of the Mid-Autumn Festival. For me, watching the mid-autumn moon night is truly happy.
When the full moon night of August arrived, right from that afternoon, my whole family was filled with the atmosphere of celebrating the Mid-Autumn Festival. The Mid-Autumn Festival atmosphere spreads to the whole neighborhood. At that time, my mother worked hard to cook sticky rice and sweet soup and did not forget to buy candies as well as pick big plump grapefruits to cut into the Mid-Autumn Festival tray for us children. Dad is also re-sweeping the yard and adding decorations to the lantern to look like it's celebrating Nguyen Dan. Seeing that, I also help my mother clean the house. While cleaning, my friends were calling me to see the lanterns and prepare for this evening to go pick up star lanterns. My mother was also very thoughtful when she bought me a star lantern to keep on my desk. All of us are eagerly waiting for the Mid-Autumn Festival to come to our neighbors and villages.
Finally, the tired sun sets behind the western mountains, which is also the beginning of the reigning night, but this night is different from usual because it is a Mid-Autumn Festival night. Watching the night gently cover my village, if it is a rainy day or a normal day, my village seems to be surrounded by shadows. Today, the moonlight is much brighter and clearer. Perhaps the full moon is the biggest, roundest and brightest moon. The winds seem to gently stir the banana leaves and bamboo bushes, making people feel extremely comfortable. Looking at the moonlight pouring magical golden light onto the porch. The scene seems more beautiful because the light of the moonlight shines and falls on the ground.
Thoughts about the mid-autumn moon night
Watching the moonlight during the Mid-Autumn Festival, I think of the story of Uncle Cui and Ms. Hang. Looking at the bright moon as if there was a very large banyan tree up there and the image of Uncle Cuoi feeding the buffalo. Everyone below was playing Mid-Autumn Festival, but Uncle Cuoc had to sit on the moon just because he lied. While looking at the moonlight, I suddenly heard the sound of drums coming from right in the cultural area of my village. At that time, I quickly took my sister and ran towards it. At that time, I really liked seeing a group of lion dancers performing in the middle of an empty lot, looking so happy, everyone was very excited. I feel like the whole village is rushing here. Everyone stood crowded together to watch the sisters dance beautifully.
The mid-autumn moon night is not only bright but also has the sound of vibrant drums. Looking at the image of the unicorn dancing with graceful movements, the thing I find most funny is the image of Mother Mary holding a fan to make everyone laugh. As for Mr. Dia, he was holding a paper fan and walking back and forth with a cane. At that time, there were endless cheers and cheers, making the whole lion dance team even happier. At that time, children still opened their eyes wide when it came to the fire blowing performance. It was true that the unicorn breathed fire. The lion dancer sucked in the oil and then used a torch to blow the oil strongly, causing it to become a mass of fire. We clapped and cheered happily. At that time, everyone had a star lantern or carp lantern in their hand to carry the lantern procession. When we went around the village with the lion team, we gathered at home to feast on fruits, candies and moon cakes - the flavors of the Mid-Autumn Festival.
|
Bài làm
Mỗi một người học sinh trong chúng ta thì hình ảnh của mái trường luôn chiếm một vị trí đặc biệt. Mái trường chính là nơi lưu giữ biết bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ký ức về thầy cô ân cần dạy cho ta những bài học thật hay. Cứ nhắc đến mái trường là trong em có bao nhiêu ký ức ùa về thật rõ ràng biết bao nhiêu.
Không sai chút nào khi nói hình ảnh mái trường là nơi cho ta kiến thức, nâng đỡ từng bước chân của mỗi người học sinh để đưa chúng ta tiến đến tương lai. Nơi ấy như cứ lặng đọng rất nhiều tình cảm của thầy cô của bạn bè. Có ai từng nhớ khoảnh khắc lo sợ khi ngày đầu tiên mẹ dắt tay đến ngôi trường này? Khi đó thực sự đối với ta ngôi trường giống như một thế giới mới lạ, một thế giới vô cùng bí ẩn và rộng lớn khiến cho ta lo sợ. Rồi dù muốn dù không khi đó ta phải rời tay mẹ để có thể bước qua cổng trường mà lòng mỗi người chúng ta lại cứ tràn đầy băn khoăn và bỡ ngỡ nữa.
Ngôi trường cứ càng gắn bó lại càng có nhiều kỷ niệm đẹp đẽ khiến mỗi người không thể nào quên được. Em yêu ngôi trường THCS Nam Hà của em lắm, em cũng nhanh chóng hòa nhập với môi trường ấy khi mà nhận được sự dìu dắt của các thầy cô. Thêm với đó em còn có rất nhiều tình cảm chân thành của những người bạn mới dành cho em khiến em thêm yêu thêm quý môi trường học tập này. Không thể phủ nhận được trường học mang đến cho ta biết bao điều thú vị và bất ngờ. Ở dưới mái trường này em cũng được học những bài học vỡ lòng, những phép toán thật khó đầu tiên dường như mới chỉ là ngày hôm qua chứ không hề xa chút nào. Em bước thật chậm từng bước, từng bước một để có thể cảm nhận được sự thân quen của mái trường. Mái trường đã dạy cho em những kiến thức bổ ích để khi ra đời em có thêm kỹ năng ứng nhân xử thế cũng như làm việc có hiệu quả hơn.
Cảm nghĩ về mái trường em yêu quý
Ở mái trường thân yêu của em có những người thầy cô thật tâm huyết với nghề. Thầy cô giáo giống như người lái đò tận tụy không quản khó khăn vất vả đã chèo lái còn đưa chúng em cập bến chân trời tri thức. Em biết được để có một bài giảng hay và bổ ích thì thầy cô cũng đã phải mất bao nhiêu đêm thao thức soạn bài. Thầy cô luôn gần gũi, động viên và an ủi học sinh, định hướng cho chúng em và sẵn sàng chỉ ra như điều sai trái chúng em làm để từ đó chúng em biết mà không tái phạm nữa.
Với em thì hình ảnh mái trường còn chất chứa biết bao kỉ niệm tươi đẹp về bạn bè cũng như những người đã gắn bó, những người cũng đã đồng hành cùng ta trong suốt thời ấu thơ. Vẫn còn đó những người bạn bè cùng ta chia sẻ những sở thích, đồng thời cũng lại giúp đỡ ta trong học tập. Cứ có những chuyện buồn hay buồn, ta kể cho bạn nghe khi đó em cảm nhận thấy được nỗi buồn vơi đi một nửa, niềm vui lại như nhân đôi và em thấy cuộc sống như ý nghĩa hơn. Trong những giờ ra chơi tất cả chúng em như cũng lại cùng bạn vui đùa dưới gốc phượng già đồng thời như tỏa bóng râm mát cho chúng em chơi các trò chơi quen thuộc: bắn bi, đá bóng, nhảy dây hay cả chơi chuyền… Em nhận thấy được bạn bè bỗng trở thành chỗ dựa vững chắc về tinh thần cho ta, giúp cho em bước đi qua những khó khăn thử thách.
|
Assignment
For each of us students, the image of the school always occupies a special place. The school roof is where so many memories are kept, so many memories of thoughtful teachers teaching us good lessons. Every time I mention school, so many memories come back to me so clearly.
It is not wrong to say that the image of a school roof is a place that gives us knowledge and supports each step of each student to lead us to the future. That place seemed to hold a lot of feelings from teachers and friends. Does anyone ever remember the moment of fear when the first day their mother took them by the hand to this school? At that time, school really seemed like a new world to me, an extremely mysterious and vast world that made me afraid. Then whether we wanted to or not, we had to leave our mother's hand to be able to walk through the school gate, but each of us was filled with anxiety and confusion.
The closer we are to the school, the more beautiful memories we will have that everyone will never forget. I love my Nam Ha Secondary School very much. I quickly adapted to that environment when I received the guidance of the teachers. In addition, I also have a lot of sincere affection from my new friends, making me love this learning environment even more. It is undeniable that school brings us many interesting and surprising things. At this school, I also learned the first elementary lessons, the first difficult math operations seem like it was only yesterday and not far away at all. I walked slowly, step by step, so that I could feel the familiarity of the school. The school has taught me useful knowledge so that when I am born, I will have more interpersonal skills and work more effectively.
Feelings about my beloved school
At my beloved school, there are teachers who are truly dedicated to their profession. Teachers are like dedicated boatmen who, regardless of difficulties and hardships, steer us and bring us to the horizon of knowledge. I know that in order to have a good and useful lecture, teachers have to spend many sleepless nights preparing lessons. Teachers are always close, encourage and comfort students, guide us and are ready to point out what we do wrong so that we can know and not do it again.
For me, the image of the school also contains many beautiful memories of friends as well as those who have been close to us, those who have also accompanied us throughout our childhood. There are still friends who share our interests and at the same time help us study. Whenever there are sad or sad stories, I tell them to you, then I feel that the sadness is halved, the joy is doubled and I feel that life is more meaningful. During recess, we all like to play with our friends under the old phoenix tree and at the same time provide cool shade for us to play familiar games: shooting marbles, soccer, jumping rope or even playing volleyball... I realize that friends suddenly become a strong spiritual support for me, helping me go through difficulties and challenges.
|
Bài làm
Mẹ! đó chính là tiếng gọi đầu tiên lúc rời nôi khi con còn thơ bé. Định nghĩa với mẹ với con thật là khó nhưng chắc chắn rằng với con me là con đò rẽ nước, xuôi ngược dòng đời, mẹ cũng chính là người phụ nữ chở gánh nặng qua bao ghềnh thác để mong cho con yêu được nên người, trở thành người tốt trong cuộc đời này. Và trong cuộc sống của con nụ cười của mẹ chính là món quà vô cùng vô giá giúp cho con có nghị lực hơn, tin yêu vào cuộc sống hơn.
Mẹ biết không? Cho dì con biết con là gánh nặng của đời mẹ vì từ khi có con trên đời mẹ như phải vất vả lam lũ hơn thế nhưng sao môi kia không ngừng nở nụ cười? Thực sự chính nụ cười ấy đối với con thì nó là một món quà vô giá, nụ cười của mẹ dường như cũng đã tiếp cho tôi thêm niềm tin, sức mạnh và nghị lực để vươn lên trong sống có biết bao nhiêu khó khăn, mệt mỏi.
Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ
Ngay từ thuở còn thơ, em cũng đã nhận ra được nụ cười của mẹ thật đẹp, nó còn đẹp hơn ngàn lần tia nắng hiếm hoi của muầ đông lạnh giá. Nụ cười của mẹ cứ tràn đầy tình cảm thật chân thật. Mẹ biết không? Đó cũng chính là nụ cười đẹp nhất giúp con có thể vững vàng hơn trong cuộc sống và con mong muốn sẽ được giữ mãi nụ cười của mẹ trong lòng và không bao giờ muốn nụ cười đó tắt đi. Cuộc sống vốn khó khăn là vậy nhưng nụ cười của mẹ đã xóa nhòa đi tất cả, on thật hạnh phúc khi được ngắm nhìn nụ cười đó.
Mẹ biết không? Có ai đó bảo với con rằng: Nụ cười làm con người ta được cuộc gần nhau hơn thì con cũng nghĩ câu đó thật đúng. Thực sự chính nụ cười ấy đã giúp cho con có thể thấu hiểu hết tình thương con vô bờ bến của mẹ – đó chính là một tình cảm mà không gì có thể mua được. Em nhận thấy được chính nụ cười ấy là cả một vũ trụ bao la, một chân trời lớn mà chính con cũng không khám phá hết được. Nhưng con biết được chắc chắn rằng nó là sức mạnh dìu tôi đứng dậy mỗi khi vấp ngã, đồng thời cũng lại là một niềm tin, là lẽ sống của đời tôi.
|
Assignment
Mom! That was the first call when I left my crib when I was a baby. Defining a mother to her child is difficult, but it is certain that for a mother, a mother is a boat moving through the water, moving upstream and downstream in life, a mother is also a woman carrying a burden through many rapids and waterfalls to hope for her beloved child to become a good person. Become a good person in this life. And in my life, my mother's smile is an extremely priceless gift that helps me have more energy and believe in life more.
Mom, do you know? Let your aunt know that you are a burden in my life because since I had you in my life, I have had to work harder than ever, but why does my lips not stop smiling? Actually, that smile is a priceless gift to my child. My mother's smile also seems to have given me more faith, strength and determination to rise up in life with so many difficulties. tired.
Feelings about mother's smile
Right from childhood, I realized that my mother's smile was beautiful, a thousand times more beautiful than the rare rays of sunlight in the cold winter. Mom's smile is filled with genuine affection. Mom, do you know? That is also the most beautiful smile that helps me be more steadfast in life and I hope to keep your smile forever in my heart and never want that smile to fade away. Life is so difficult, but my mother's smile erases everything. I'm so happy to see that smile.
Mom, do you know? Someone told me: Smiling brings people closer together, I also think that statement is true. Actually, it was that smile that helped me fully understand my mother's boundless love for me - it is a feeling that nothing can buy. I realize that that smile is a vast universe, a big horizon that even I cannot fully explore. But I know for sure that it is the strength that helps me stand up every time I fall, and at the same time it is a belief, the reason for my life.
|
Bài làm
Tiết trời như ấm áp hơn, trên cành cây khẳng khiu qua một mùa đông lạnh giá bỗng lại đâm chồi non hồi sinh trở lại. Đặc biệt trong vườn cây hoa đào đã nở ra sau một năm dài im lìm và mùa xuân đã về.
Sắc hoa đào thắm hơn báo hiệu mùa xuân của đất trời đã về đem lại cảnh vật tươi mới tràn đầy sức sống về trên quê hương. Mùa xuân như thật tươi đẹp và mùa xuân như đã đem lại bao nhiêu niềm vui cũng như sự rộn ràng khi xuân đến. Xuân về khiến cho lòng mỗi người có biết bao nhiêu cảm xúc thật đẹp như cứ gợi nhớ về những điều tốt đẹp nhất. Chẳng còn cái lạnh giá của mùa đông, cũng không còn sự đìu hiu cô quạnh mà cảnh vật như đã được thay áo mới thêm rực rỡ. Cây cối đâm chồi nảy lộc xanh mơn mởn, trăm hoa thì đua nở chị gió nhanh chóng mang hương hoa đi khắp khu vườn khiến cho không gian không chỉ đẹp mà còn ngát hương thơm nữa.
Thông thường mùa xuân thường bắt đầu từ những đóa pháo hoa đêm giao thừa. Khoảng thời gian giao thừa đó được coi là một thời điểm giao thoa giữa năm cũ và năm mới. Ai ai cũng phải ngước nhìn những tràn pháo hoa như cứ sáng lung linh và lại có đủ sắc màu bay lên không gian của màn đêm rồi lại nổ tung ra như những ngôi sao bé nhỏ. Các ngôi sao bé nhỏ này cứ nhảy nhót tung tăng vui đùa rơi xuống giống như hình của một bông hoa đẹp. Khoảnh khắc đó thật đẹp, thật thiêng liêng và khi đó mọi người cầu khẩn chúc nhau những điều tốt đẹp nhất. Mùa xuân chính thức về. Buổi sáng hôm mùng 1 Tết Nguyên Đán thì mặt trời của mùa xuân như đã bắt đầu chiếu những tia nắng yếu ớt nhưng lại đầy ấm áp của mình xuống để làm sương mù tan ra. Chỉ một lúc sau khi sương tan thì bầu trời lúc này đây đã cao và xanh hơn chứ không còn u ám như tiết trời đông hiu hắt nữa.
Cảm nghĩ về mùa xuân
Trên bầu trời lúc này cũng đã xuất hiện hình ảnh của những cánh én chao liệng trên bầu trời cùng với điệu nhạc du dương của mùa xuân về. Không sai chút nào khi nói mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm mà khi ấy thì cuộc sống như tràn trề nhựa sống nhất. Có lẽ răng mùa đông đã nhanh chóng trốn tránh để nhường chỗ cho nàng xuân xinh đẹp về với đất trời nhưng chưa kịp đi hết mà mùa xuân vẫn còn cảm giác se se lạnh một chút nhưng không lạnh buốt như mùa đông. Không khí như ấm lên để cho vạn vậy thay da đổi thịt và có sức sống mạnh mẽ hơn.
|
Assignment
The weather seems to be warmer, and on the spindly tree branches that have endured a cold winter, new buds suddenly sprout again. Especially in the garden, the peach blossom trees have bloomed after a long year of silence and spring has come.
The richer color of peach blossoms signals that spring has come, bringing fresh scenery full of vitality to the homeland. Spring seems so beautiful and spring seems to bring so much joy and excitement when spring comes. Spring brings so many beautiful emotions to everyone's heart, as if reminding them of the best things. There is no longer the coldness of winter, no longer the loneliness and loneliness, but the landscape seems to have been given a new, more brilliant look. Trees sprouted green buds, hundreds of flowers bloomed, and the wind quickly carried the scent of flowers throughout the garden, making the space not only beautiful but also fragrant.
Usually spring starts with New Year's Eve fireworks. That New Year's Eve period is considered a time of intersection between the old year and the new year. Everyone had to look up at the fireworks that seemed to sparkle and have all kinds of colors, flying into the space of the night and then exploding like small stars. These little stars keep jumping around and having fun falling down like the shape of a beautiful flower. That moment was so beautiful, so sacred and everyone prayed and wished each other the best. Spring has officially arrived. On the morning of the first day of the Lunar New Year, the spring sun seemed to have begun to shine its weak but warm rays down to melt the fog. Just a moment after the fog cleared, the sky was now higher and bluer, no longer gloomy like the dreary winter weather.
Feelings about spring
In the sky at this time there also appeared the image of swallows flying in the sky along with the melodious music of spring. It's not wrong to say spring is the most beautiful season of the year, when life seems full of life. Perhaps winter has quickly escaped to make room for the beautiful spring to return to heaven and earth, but before it's gone, spring still feels a bit chilly but not as cold as winter. The air seems to be warming up, allowing things to change their skin and have stronger vitality.
|
Bài làm
Bài thơ Cảnh Khuya được Bác Hồ sáng tác vào năm 1947 – thời kì đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp trường kì, với biết bao nhiêu gian khổ mà oanh liệt của dân tộc ta. Khi ở trong hoàn cảnh thiếu thốn trăm bề như thế rồi có cả biết bao nhiêu thử thách ác liệt tưởng chừng như khó có thể vượt qua được nhưng hình ảnh người lính cách mạng vẫn cứ ung dung. Bác Hồ cũng đã dành cho mình biết bao nhiêu giây phút thanh thản để có thể thưởng thức cái đẹp của thiên nhiên. Với người lính thì hình ảnh thiên nhiên như đã trở thành một nguồn động viên vô cùng to lớn đối với người nghệ sĩ – chiến sĩ.
Bác Hồ giống như một người họa sĩ tài ba, chỉ vài nét bút đơn sơ, chấm phá thôi là Bác cũng đã vẽ ra trước mắt chúng ta một vẻ đẹp lạ kì của một đêm trăng rừng vô cùng lung linh, huyền ảo.
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Ở trong cái đêm khuya thanh vắng, màn đêm bao phủ đó thì dường như tất cả các âm thanh khác đều lặng chìm đi để làm nổi bật lên tiếng suối róc rách. Đâu đây thì tiếng suối như cứ văng vẳng như một tiếng hát trong trẻo, nhịp điệu vô cùng du dương. Chính tiếng suối làm cho không gian của rừng già vốn tĩnh lặng lại càng thêm tĩnh lặng hơn vì lúc đó ta có thể nghe rõ được tiếng nước chảy. Sử dụng nhịp thơ ¾ được ngắt ở từ trong sau đó là nốt lặng nó gợi liên tưởng cho chúng ta thấy được nó giống như thời gian suy ngẫm, một thời gian liên tưởng để rồi đi đến hình ảnh so sánh thật đẹp biết bao nhiêu:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Hình ảnh ánh trăng bao phủ lên mặt đất, ánh trăng bao trùm lên tán cây cổ thụ. Khi ánh sáng của ánh trăng chiếu vào cành lá, ánh trăng như cứ lấp lánh ánh sáng huyền ảo. Thêm với đó là hình ảnh bóng trăng và bóng cây quấn quýt như cứ lồng vào cây cổ thụ rồi hắt xuống mặt đất giống như những khóm hoa rừng.
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa
Cảm nghĩ về bài Cảnh Khuya
Bác Hồ tả ra được một khung cảnh thiên nhiên có xa, có gần. Xa xa chính là tiếng suối còn gần là hình ảnh bóng trăng, bóng cây cứ như đan xem hòa quyện với nhau lung linh sắc màu. Bức tranh ban đêm người ta luôn liên tưởng màu sắc của nó có màu trắng và đen nhưng với bài “Cảnh khuya” Bác Hồ miêu tả đó là màu trắng bạc của ánh trăng nữa. Dưới gam màu tưởng chừng lạnh lẽo của cảnh khuya lại ẩn chứa có một sức sống âm thầm, một sự rạo rực của thiên nhiên. Tất cả như đã hòa với âm thanh của tiếng suối rừng chảy róc rách, đã thế lại còn có ánh trăng rời rợi, có bóng cổ thụ, bóng hoa… Ta nhận thấy được tất cả như đã giao hòa nhịp nhàng, thế rồi như lại tạo nên tinh điệu êm đềm, dẫn dắt hồn người vào cả cõi mộng nữa.
Người đọc sẽ nhận thấy rõ ràng ở trong câu thơ đầu đó là cảnh đẹp đêm trăng ở nơi rừng sâu thì với hai câu sau chính là tâm trạng của Bác Hồ khi đứng trước thời cuộc.
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.
Khi đứng trước vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên, Bác Hồ như đã sung sướng thốt lên lời ca ngợi hình ảnh cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ. Có thể thấy được chính cái hồn của tạo vật lúc này đây đã tác động mạnh đến trái tim nghệ sĩ vô cùng nhạy cảm của Bác và đồng thời cũng chính là nguyên nhân khiến cho người chưa ngủ. Và Bác ngủ làm sao được trước đêm lành trăng đẹp như đêm nay đây cơ chứ? Việc Bác cứ thao thức không ngủ được đó chính là một hệ quả tất yếu của nỗi trăn trở, luôn luôn xao xuyến không nguôi trong tâm hồn Bác trước cái đẹp của thiên nhiên. Câu cuối như đã trả lời cho sự mâu thuẫn ở câu trên, giải thích vì sao Bác lại chưa ngủ đó là do Bác còn lo nỗi nước nhà. Cũng thật đúng, một con người luôn lo cho nhân dân, cho đất nước thì nhiệm vụ vô cùng nặng nề của một lãnh tụ cách mạng đang mà hai vai gánh vác việc sơn hà.
|
Assignment
The poem Late Night was composed by Uncle Ho in 1947 - the beginning of the long resistance war against the French colonialists, with so many hardships and glory of our nation. While in such a situation of extreme deprivation and with so many fierce challenges that seemed difficult to overcome, the image of a revolutionary soldier still remained leisurely. Uncle Ho also gave me countless peaceful moments to enjoy the beauty of nature. For soldiers, the image of nature seems to have become a huge source of encouragement for the artist - soldier.
Uncle Ho is like a talented artist, with just a few simple strokes and dots, he has painted before our eyes the strange beauty of an extremely shimmering, magical forest moonlight night.
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
In that quiet, dark night, all other sounds seemed to fade away to highlight the gurgling sound of the stream. Somewhere here and there, the sound of the stream seems to echo like a clear song, with an extremely melodious rhythm. The sound of the stream makes the space of the old forest even quieter because at that time we can clearly hear the sound of flowing water. Using a 3/4 poetic rhythm, interrupted by the inner word followed by a silent note, it evokes thoughts that show us how it is like a time of reflection, a time of association and then coming to a beautiful comparison image. :
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
The image of moonlight covering the ground, moonlight covering the canopy of ancient trees. When the light of the moon shines on the branches and leaves, the moonlight seems to sparkle with magical light. Added to that is the image of the shadow of the moon and the shadow of a tangerine tree entwined as if entwined with an old tree and then falling to the ground like clusters of forest flowers.
The moon cages ancient trees, the shadows of flower cages
Thoughts on the song Late Night Scene
Uncle Ho described a natural landscape that is both far and near. In the distance is the sound of the stream, and close by is the image of the moon shadow and tree shadow as if woven together, shimmering with color. At night, people always associate its colors with white and black, but with the song "Night Scene" Uncle Ho describes it as the silvery white of moonlight. Under the seemingly cold colors of the late night scene, there is hidden a silent vitality, a vibrancy of nature. Everything seems to have merged with the sound of the gurgling forest stream, there is also the moonlight, the shadow of ancient trees, the shadow of flowers... We can see that everything seems to have harmonized smoothly, then like creates a peaceful melody, leading people's souls into dreamland.
Readers will clearly see that in the first verse it is the beautiful scene of the moonlit night in the deep forest, while in the following two verses it is Uncle Ho's mood when facing the times.
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country.
When standing before the magical beauty of nature, Uncle Ho seemed to happily exclaim in praise of the image of a late night scene as if it were a picture of a person not yet sleeping. It can be seen that it was the soul of the creature at this time that had a strong impact on Uncle Ho's extremely sensitive artist's heart and at the same time was also the reason why he could not sleep. And how can you sleep before a beautiful moonlit night like tonight? The fact that Uncle Ho kept awake and could not sleep was an inevitable consequence of the constant anxiety and restlessness in his soul before the beauty of nature. The last sentence seems to answer the contradiction in the above sentence, explaining why Uncle Ho has not slept yet, it is because he is still worried about his country. It is also true that a person who always cares for the people and the country has an extremely heavy task for a revolutionary leader who is shouldering the responsibility of both mountains and rivers.
|
Bài làm
Trong mỗi chúng ta để có thể chuẩn bị hành trang tốt nhất để bước vào cuộc đời thì không thể không nhắc đến công lao của thầy cô. Mỗi học sinh chúng ta luôn phải biết ơn người thầy, người cô đã truyền cho học sinh kiến thức thật bổ ích. Với em thì người cô đã để lại cho em nhiều ấn tượng nhất chính là cô Dịu.
Khi lên lớp 6, mọi thứ với em như thật mới mẻ, từ ngôi trường mới, bạn bè mới và thầy cô mới. Có những lúc em thật chán chường vì không quen thân ai trong lớp và cảm giác mới lạ, lo sợ cứ ở trong lòng em. Nhưng mọi lo lắng đó trong em như biến mất đi bởi cô giáo chủ nhiệm – cô Dịu bước vào lớp với nụ cười vô cùng thân thiện. Chính cô đã xóa nhòa ranh giới về một ngôi trường mới này trong em và khoảng cách bạn bè. Cô dạy em biết bao nhiêu điều hay lẽ phải và cả lớp em đều yêu quý nhau. Cô Dịu có vóc dáng thanh mảnh, cô cũng rất cao, cô là một người giáo viên trẻ và nhiệt huyết nữa. Khuôn mặt của cô Dịu có hình trái xoan ưa nhìn lắm. Cái mũi cao, miệng cười rất duyên và đôi mắt sáng, hiền từ khi dạy chúng em học lớp chúng em đoàn kết hơn, thân thiết hơn rất nhiều. Cô chủ nhiệm lớp chúng em đến năm nay – lớp 7 thì tình cảm của chúng em dành cho cô rất lớn. Chúng em ai ai cũng yêu quý cô Dịu.
Những bài học cô dạy cho chúng em không chỉ là kiến thức chung chung mà đó là cả một đạo lý, cách đối nhân xử thế. Cô nói với chúng em: Học văn chính là học cách làm người. Từ các tác phẩm, từ số phận nhân vật đã cho chúng ta hiểu được hoàn cảnh lúc bấy giờ và đồng thời rút ra kinh nghiệm cho chính mình. Khi cô Dịu cười chúng em thấy cô vô cùng duyên dáng và thật đẹp nữa. Ngắm nhìn cô bước đi trên bục giảng thì tà áo dài tím lại phấp phới bay trông thật nữ tính và dịu dàng biết bao nhiêu. Cô là người truyền lửa cho chúng em, truyền chô chúng em rất nhiều tri thức, những điều hay lẽ phải để học sinh chúng em có thêm hành trang để bước vào cuộc sống cho dù khó khăn, trở ngại.
Cảm nghĩ về thầy cô
Ở trường, tuy là một giáo viên trẻ nhưng cô Dịu lại luôn được đánh giá là một giáo viên giỏi, nhiệt huyết và vô cùng tâm huyết với nghề nữa. Học sinh ai ai đã từng học cô thì đều yêu quý cô. Cô Dịu là một giáo viên vô cùng thương yêu học sinh và luôn luôn giúp đỡ học sinh của mình tiến bộ nhất. Em còn nhớ khi cô vào nhận lớp có nhiều bạn học sinh cá biệt, không chịu học hành cho nên kết quả không được cao. Các giáo viên bộ môn đều phản ánh rất gay gắt, thế nhưng bằng tình yêu thương, tâm huyết và mến học sinh của mình cô Dịu đã giúp tập thể lớp đi lên. Nhưng học sinh cá biệt các bạn đã bắt đầu ý thức hơn trong học tập. Và kết quả là khi tổng kết năm học lớp 6 lớp em vươn lên là một thể tiên tiến và có thứ vị cao trong khối lớp 6 của toàn trường. Đến năm lớp 7 cô như chỉ đạo sát sao hơn cùng với đó là sự khoa học, cần mẫn của cô đã đưa ra cho chúng em nhiều phương pháp học vô cùng hiệu quả nữa. Cô ân cần và biết được lực học của các bạn trong lớp, có những bạn học tốt môn nào, kém môn nào cô đều biết. Khi đó cô chỉ ra điểm mạnh yếu, phân chúng em học nhóm với nhau. Cô Dịu giỏi lắm, cô chia nhóm cũng vô cùng hợp lý, những bạn giỏi toán sẽ kèm các bạn trong nhóm. Sau đó cô lại phân chia nhóm ra khi đã học thật tốt rồi. Cứ luân phiên như thế chúng em học được tốt khá đều các môn học.
|
Assignment
In order for each of us to be able to best prepare for life, we cannot help but mention the contributions of our teachers. Each of us students must always be grateful to teachers and aunts who have given students useful knowledge. For me, the person who left the most impression on me was Ms. Diu.
When I entered 6th grade, everything seemed new to me, from a new school, new friends and new teachers. There were times when I was really bored because I didn't know anyone in class and the feeling of newness and fear remained in my heart. But all my worries seemed to disappear when the homeroom teacher - Ms. Diu entered the classroom with an extremely friendly smile. It was she who blurred the boundaries of this new school for me and the gap between friends. She taught me so many good things and my whole class loved each other. Ms. Diu has a slim figure, she is also very tall, she is a young and enthusiastic teacher. Ms. Diu's face has a very good-looking oval shape. With a high nose, a very charming smile and bright, kind eyes, when teaching children in class, we are much more united and closer. The homeroom teacher of our class this year - 7th grade, our love for her is very great. We all love Ms. Diu.
The lessons she teaches us are not just general knowledge but also a morality and a way of treating people. She told us: Learning literature is learning how to be human. From the works, from the characters' fates, we can understand the situation at that time and at the same time draw our own experiences. When Ms. Diu smiles, we see that she is extremely charming and beautiful. Watching her walk on the podium, the purple ao dai fluttered and looked so feminine and gentle. She is the one who inspires us, imparts to us a lot of knowledge and good things so that we students have more tools to enter life despite difficulties and obstacles.
Feelings about teachers
At school, although she is a young teacher, Ms. Diu is always considered a good teacher, enthusiastic and extremely dedicated to her profession. Students who have studied with her all love her. Ms. Diu is a teacher who loves her students very much and always helps her students make the best progress. I still remember when she joined the class, there were many special students who refused to study, so their results were not high. The subject teachers all responded very harshly, but with her love, enthusiasm and affection for her students, Ms. Diu helped the class improve. But individual students have begun to be more aware of their studies. And as a result, at the end of the 6th grade year, my class emerged as an advanced group and had a high position in the 6th grade group of the entire school. In 7th grade, she seemed to direct us more closely, and with her science and diligence, she gave us many extremely effective learning methods. She is considerate and knows the learning abilities of her classmates. She knows which subjects are good and which subjects she is bad at. At that time, she pointed out our strengths and weaknesses and assigned us to study in groups. Ms. Diu is very good, she divides the group into very reasonable groups, those who are good at math will tutor others in the group. Then she divided the groups again when they had learned well. Taking turns like that, we learn all subjects quite well.
|
Bài làm
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ của chúng ta không thể nào có thể thiếu đi tình bạn. Bởi nếu coi cuộc sống là một bức tranh muôn sắc mà mỗi người là một mảnh ghép thì tình bạn sẽ là một thứ keo gắn kết chúng ta lại với nhau để tạo ra một xã hội đoàn kết hơn. Hay nói một cách khác thì tình bạn giúp cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn, tốt đẹp hơn rất nhiều.
Trong cuộc sống thì một tình bạn đôi khi tình cờ và đến bất ngờ mà chính bạn cũng không nhận ra được, tình bạn đó có thể là cùng trong một lớp, hoặc thậm chí là những ở cùng trong khóa học, bạn quen qua mạng Internet…Và định nghĩa về tình bạn thì đó là sự tương đồng, sự hợp nhau về sở thích, đam mê, hay một phương diện nào đó. Sự tương đồng càng lớn thì tình bạn càng thân thiết hơn. Bạn bè sẽ là người luôn chia sẻ biết yêu thương và che chở lẫn nhau. Bạn bè sẽ cùng nhau tâm sự để cả hai như hiểu về nhau hơn nữa.
Cảm nghĩ về tình bạn
Ở trong cuộc sống này sẽ giúp chúng ta gặp gỡ và kết bạn với nhiều người. Nhưng ta phải hiểu đượcc rằng đó có thể những người bạn đến rồi đi nhưng trong ta họ dường như cứ vẫn tồn tại như một kỉ niệm. Lúc đó cũng chỉ còn lại những người bạn thân thật giản dị thể hiện qua cách xưng hô thân thiện, hay còn đó chính là cách đối xử với nhau nhưng họ chẳng bao giờ quên được bạn bè mỗi khi đứng trước khó khăn. Không sai chút nào khi có ai đó nói rằng bạn chính là người ở lại trong khi mọi người bỏ bạn đi. Người bạn thân luôn luôn giúp cho mỗi người có một cuộc sống ý nghĩa hơn, tốt đẹp hơn rất nhiều.
Không chỉ thể mà một tình bạn đẹp lại có thể giúp vượt qua khó khăn của cuộc sống. Có những lúc buồn và lúc rối trí hay những lúc thất bại thì đừng lo lắng vì người bạn thân của bạn sẽ đến nắm lấy bàn tay của bạn và bên bạn. Họ không hứa sẽ giúp cho bạn nhưng họ sẽ lắng nghe, luôn bên bạn để cùng bạn vượt qua khó khăn nhất. Chắc chắn tất cả mọi thứ đều sẽ tốt đẹp nhất khi bạn có một người bạn bên cạnh chính vì thế hãy nâng niu khi bạn có một người bạn tốt như thế nhé.
|
Assignment
Our colorful lives cannot be without friendship. Because if we consider life as a colorful picture of which each person is a piece, friendship will be the glue that binds us together to create a more united society. Or to put it another way, friendship makes life more meaningful and much better.
In life, a friendship is sometimes accidental and unexpected that you don't even realize. That friendship can be in the same class, or even in the same course, or you know each other online. Internet...And the definition of friendship is similarity, compatibility in interests, passions, or some other aspect. The greater the similarity, the closer the friendship. Friends will be people who always share, love and protect each other. Friends will confide in each other so that both of you can understand each other better.
Feelings about friendship
Being in this life will help us meet and make friends with many people. But we must understand that friends may come and go, but in us they still seem to exist as a memory. At that time, there were only simple close friends left, expressed through friendly address, or that is the way they treated each other, but they never forgot their friends when faced with difficulties. It's not wrong for someone to say that you are the one who stays when everyone else leaves you. A close friend always helps each person have a more meaningful and much better life.
Not only that, but a beautiful friendship can help overcome life's difficulties. There are times when you are sad, confused or times of failure, don't worry because your best friend will come to hold your hand and be by your side. They don't promise to help you, but they will listen and always be by your side to help you overcome the most difficult times. Surely everything will be best when you have a friend by your side, so cherish it when you have such a good friend.
|
Bài làm
Trong gia đình em thì người em yêu quý nhất chính là người bà của em. Bà luôn yêu thương và dạy em những điều hay lẽ phải, giúp em nhận ra khuyết điểm cũng như sửa sai nữa. Bà thực sự là một người bà tuyệt vời đối với em.
Bà của em năm nay cũng đã gần 60 tuổi. Nhìn bà em có cái dáng cao cao người thanh thanh, mái tóc của bà trông cũng đã bạc nhiều lắm. Bà luôn là người ân cần chăm sóc cho em những giấc ngủ. Ở trong gia đình em thì sáng nào bà cũng dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, có nhiều hôm bà nấu cơm rang hôm thì xôi có hôm là phở. Bà nấu ăn rất ngon và em thích được ăn các món bà nấu lắm.
Bà ngoại được biết đến là một người rất nghiêm khắc. Bà luôn luôn nhắc nhở em phải đi học và ăn ngủ đúng giờ, và sắp xếp thời gian khoa học, giờ nào làm việc ấy thì mới có hiệu quả được. Tuy bà không mắng khi em làm sai mà ân cần chỉ cho em những nỗi sai phạm giúp em có thể sửa chữa được. Bà luôn căn dặn em phải học thật tốt để vui lòng bố mẹ cũng như có kiến thức để sống trong cuộc sống có bao nhiêu vất vả và lo toan này. Em cảm ơn bà rất nhiều vì bà chính là người thân yêu của em.
Cảm nghĩ về bà của em
Em nhớ những lúc em được điểm kém bà cũng buồn lắm và cũng không quên nhắc nhở em phải luôn cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm làm việc. Bố mẹ em đi lao động ở nước ngoài cho nên em ở với bà, cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em thấy thật hạnh phúc khi em nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, tất cả những điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc biết bao. Em nhớ có nững buổi chiều cuối tuần, được nghỉ học thì em lại giúp bà công việc gia đình như dọn dẹp nhà cửa, em còn rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà nữa. Cứ khi tối đến hai bà cháu lại cùng xem phim, khi đi ngủ bà còn hát ru và kể cho em những câu chuyện cổ tích thật ý nghĩa nữa. Bà còn kể về những năm tháng chiến tranh xưa kia nữa em càng thêm hiểu biết hơn về lịch sử, văn hóa của dân tộc ta.
|
Assignment
In my family, the person I love the most is my grandmother. She always loves and teaches me good things, helps me recognize my shortcomings and correct my mistakes. She is truly a wonderful grandmother to me.
My grandmother is also nearly 60 years old this year. Looking at my grandmother, she has a tall, elegant figure, and her hair also looks a lot gray. She is always the one who kindly takes care of my sleep. In my family, every morning my grandmother teaches me to prepare breakfast early. Some days she cooks fried rice, some days it's sticky rice, some days it's pho. She cooks very well and I love eating the dishes she cooks.
Grandma is known to be a very strict person. She always reminds me to go to school, eat and sleep on time, and arrange my time scientifically, so that when I do it, it will be effective. Although she did not scold me when I did something wrong, she kindly showed me my mistakes so I could correct them. She always told me to study well to please my parents as well as have the knowledge to live in this life with so many hardships and worries. I thank you very much because you are my loved one.
Feelings about my grandmother
I remember when I got bad grades, she was very sad and did not forget to remind me to always try to study so that my parents who live far away can feel secure at work. My parents work abroad so I live with my grandmother. Although my life lacks my parents' affection, in return I feel very happy when I receive my grandmother's love and care, everything. Those things make me feel extremely happy. I remember on weekend afternoons, when I had a break from school, I would help my grandmother with household chores like cleaning the house, washing dishes and pulling out her hair. Every night, we watch movies together, and when we go to bed, she sings lullabies and tells me meaningful fairy tales. She also talked about the old war years, making me understand more about the history and culture of our people.
|
Bài làm
Không một ai có thể phủ nhận được tình cha con luôn là thứ tình cảm âm thầm, một thứ tình cảm vô cùng lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và da diết. Sẽ chẳng có ngôn từ nào có thể diễn tả được tình yêu thương vô bờ bến của bố em với con cái. Em thực sự rất yêu quý bố của em.
Bố chính là người mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và nhiều yêu thương như thế này nữa. Hình ảnh của bố như đã gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình lớn, bố như đã gánh hết ước mơ của những đứa con thơ đang tuổi ăn tuổi học. Tất cả những điều mà bố làm cho con thì con thực sự biết ơn.
Cả cuộc đời của bố luôn nhọc nhằn, vất vả bố phải tần tảo sớm hôm vì miếng cơm manh áo của gia đình vì hơn hết trong gia đình người đàn ông chính là trụ cột của gia đình, là điểm tựa của những đứa con thơ đang trông ngóng trông từng ngày.
Cảm nghĩ về bố của em
Mẹ thì âm thầm tần tảo sớm hôm thì trong nhà bố lại là người trụ cột, gánh trên vai sức nặng gia đình hơn, bố chính là người gánh vác hất tất cả các chuyện trong gia đình. Không quá chút nào khi so sánh hình ảnh bố giống cây đại thụ chống những cơn bão nổi dậy trong gia đình. Qủa thực nếu như không có ý chí, nghị lực và tình yêu phi thường thì bố thì gia đình không còn là gia đình.
Khác với mẹ tình thương yêu được thể hiện rõ ràng hơn hình ảnh người bố trong gia đình. Không phải ngẫu nhiên mà người ta lại so sánh công cha với hình ảnh núi Thái Sơn vì người cha luôn luôn gánh vác trách nhiệm to lớn, trụ cột trong gia đình.
|
Assignment
No one can deny that father-son love is always a silent love, a very quiet but strong and passionate love. No words can describe my father's boundless love for his children. I really love my dad.
Dad is the one who gives me a full, happy and loving life like this. The image of his father seemed to carry a large family on his thin shoulders, he seemed to carry all the dreams of his school-age children. I am truly grateful for all the things my dad does for me.
Dad's whole life has always been hard and difficult. He has to work hard day and night for the family's bread and butter because above all in the family, the man is the breadwinner of the family, the fulcrum of the children. looking forward every day.
Feelings about my father
Mom silently worked hard every day, but dad was the breadwinner in the house, carrying the weight of the family, dad was the one who shouldered all the family matters. It is not an exaggeration to compare the image of a father to a giant tree that resists the storms of rebellion in the family. Indeed, without extraordinary will, energy and love, the family would no longer be a family.
Unlike the mother, love is expressed more clearly in the image of the father in the family. It is no coincidence that people compare their father's achievements with the image of Thai Son Mountain because the father always shouldered great responsibility and was the breadwinner in the family.
|
Bài làm
Trong cuộc đời có biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trắc trở và khi đó mỗi con người như phải gồng mình lên để có thể vượt qua được tất cả. Nhưng điều đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi ta còn có một bàn tay ấm của mẹ. Con thấy mình thật hạnh phúc khi có được một người mẹ rất mực yêu thương, quan tâm và chăm sóc con.
Mẹ chính là người đã có công sinh thành ra ta và luôn yêu thương vô điều kiện. Có mẹ con luôn cảm thấy mình thật hạnh phúc và mẹ luôn dang rộng đôi tay để che chở cho con. Mẹ luôn hi sinh để cho con những điều tốt đẹp nhất và chính những điều đó khiến cho con luôn ghi lòng tạc dạ và con luôn yêu mẹ rất nhiều.
Chắc chắn rằng sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử thiêng liêng, chẳng phải vô cớ mà người ta lại ví tình mẹ bao la giống như biển Thái Bình cả. Thực sự tình cảm mẹ dành cho con từ khi mẹ mang thai cho đến khi con được sinh ra, hiện hữu trong cuộc đời này luôn ấm áp và lớn dần lên. Mẹ cũng là người đã nuôi dạy con lên người.
Cảm nghĩ về mẹ
Mẹ biết không? Con vốn là cô bé rất là bướng bỉnh và nghịch ngợm, chính vì thế khiến mẹ rất vất vả. Do tính chất công việc của bố hay phải đi làm xa nhà, có những đêm tối con quấy, con ốm mẹ đã không quản ngại mệt mỏi mà thức cả đêm bế con. Con cảm nhận được nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi vì mệt quá. Khi con chỉ cần hom sổ mũi thôi là mẹ cũng ân cần thuốc thang nhưng con thấy mẹ ốm thì mẹ chẳng quan tâm, lo lắng gì cả.
Từ khi sinh con ra mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình nữa. Con biết mẹ cũng không còn những buổi găp bạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Cứ hễ đi đâu mẹ cũng đưa con đi cùng vì luôn quan tâm lo lắng cho con, con hạnh phúc khi con là con của mẹ. Mẹ thật ân cần, mỗi buổi tối con lại được nghe mẹ hát ru, tay thì phe phẩy chiếc quạt mang cơn gió mát đến cho con ngủ say trong những ngày hà nắng nóng. Ở mẹ con được nghe cả một thế giới chuyện cổ tích thật hay và sống động. Thông qua mỗi câu truyện cổ tích mẹ như gửi gắm vào đó biết bao nhiêu tình thương yêu cũng như là bài học làm người. Trong con hình ảnh cô Tấm hiền lành, nàng Lọ Lem chịu thương chịu khó sẽ được hưởng hạnh phúc viên mãn nhất. Hay bài học không biết nghe lời của cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của con và con tự hứa phải là một người con hiếu thảo, là một công dân thật tốt. Con luôn thầm cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa con vào giấc ngủ ngon, những lời mẹ dạy con sẽ giúp cho con nhận thức về giá trị của cuộc sống cũng như nuôi dưỡng tâm hồn của con lên người.
|
Assignment
In life there are so many difficulties, so many obstacles and at that time each person seems to have to brace themselves to be able to overcome them all. But that will be a lot easier when we still have a mother's warm hand. I feel very happy to have a mother who loves, cares and takes care of me.
Mother is the one who gave birth to us and always loves us unconditionally. Having a mother always makes me feel happy and she always opens her arms to protect me. Mom always sacrifices to give me the best things and those things make me always remember her and I always love her very much.
Surely there will be no words that can fully describe the immensity of sacred motherly love. It is not without reason that people compare the vastness of motherly love to the Pacific Ocean. In fact, the love a mother has for her child from the time she is pregnant until the day she is born, existing in this life, is always warm and growing. Mother is also the person who raised her child.
Feelings about mother
Mom, do you know? You are a very stubborn and mischievous girl, that's why it makes it very difficult for your mother. Due to the nature of my father's job, he often had to work far from home. There were nights when the child was fussy and sick, and the mother did not care about being tired and stayed up all night to carry the child. I felt my mother's face turn pale because she was so tired. When I just needed a runny nose, my mother always took care of me with medicine, but when I saw my mother sick, she didn't care or worry at all.
Since giving birth, my mother seems to have no time for herself anymore. I know mom no longer has meetings with friends that are always time for the two of us. Everywhere I go, my mother takes me with her because she always cares for me, and I am happy that I am her child. Mom is so considerate, every evening I listen to her sing a lullaby, waving a fan to bring cool breeze to help me sleep soundly on hot days. At my mother's house, I heard a whole world of beautiful and lively fairy tales. Through each fairy tale, my mother seemed to convey so much love as well as lessons in being human. In the image of gentle Miss Tam, Cinderella who loves and works hard will enjoy the fullest happiness. Or the lesson of not knowing how to listen to Little Red Riding Hood is still imprinted in my mind and I promise myself to be a filial child and a good citizen. I am always grateful for the stories you told me that put me to sleep, the words you taught me will help me realize the value of life as well as nourish my soul.
|
Bài làm
Hồ Chí Minh – một vị lãnh tụ đánh kính của dân tộc Việt Nam. Trong suốt quá trình buôn ba hoạt động ở nước ngoài thì Bác đã về nước để trực tiếp lãnh đạo cuộc cách mạng giải phóng dân tộc. Có thể thấy trong Bác luôn có hoài bão cứu nước đã làm cho Người luôn nghĩ về đất nước. Thi phẩm “Tức cảnh Pác Bó” cũng phần nào cho thấy cuộc sống đầy gian khổ của Bác Hồ ở trong thời kì ở hang Pác Bó. Bài thơ thể hiện được một tâm trạng vô cùng thoải mái, lạc quan của Người khi đứng giữa cuộc sống thiên nhiên cho dù khó khăn.
Ngay từ phần mở đầu bài thơ là phong cảnh núi rừng, là nơi hoạt động của người cộng sản đã được miêu tả:
Sáng ra bờ suối, tối vào hang
Người đọc có thể nhận thấy được câu thơ có hai vế sóng đôi đã làm toát lên một cuộc sống nhịp nhàng, nề nếp của con người: sáng ra, tối vào. Nơi vào lại là hang trong núi, một nơi ở sao mà chật chội lạ lùng đến vậy. Bác sống trong cuộc sống trong hang đá khó khăn, có bao nhiêu gian khổ biết nhường nào đi chăng nữa thế nhưng ta luôn bắt gặp một tâm hồn khoáng đạt, một tâm hồn đa cảm. Bác Hồ ở giữa núi rừng tuy khó khăn nhưng Bác vẫn cứ lạc quan của mình.
Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng
Bác Hồ cũng nhanh chóng thích nghi với cuộc sống thiếu thốn một cách tự nhiên, Bác dường như cũng không mảy may cảm thấy mình vất vả mà ngược lại Bác cảm thấy rất vui mừng và hồ hởi. Có thể thấy được rằng vui nhất vì sau bao nhiêu năm xa đất nước thì nay Bác cũng đã được trở về sống với đất nước thân yêu. Bác Hồ luôn luôn tin rằng, thời cơ giành độc lập hoàn toàn đang tới.
Phân tích bài thơ Tức Cảnh Pác Bó
Chính niềm vui ấy đã làm cho Bác say mê làm việc, giúp cho Bác như thật say mê trong bước đường hoạt động và lãnh đạo kháng chiến.
Bàn đá chông chênh, dịch sử Đảng
Hình ảnh bàn đá cũng chính là hình tượng trung tâm của bài thơ. Một cuộc sống giữa núi rừng thật gian khổ, có biết bao nhiêu điều vất vả, thiếu thốn. Thêm với đó chính là nơi làm việc cũng không lấy gì thoải mái cả, lý do chính bởi vì hình ảnh bàn đá chông chênh. Còn với Bác thì vẫn cứ đường hoàng và say mê với công việc của chính mình, chẳng quan tâm đến vật chất xung quanh. Sử dụng từ láy vô cùng đắt “Chông chênh” đã thể hiện một sự tạm bợ, nghèo về vật chất. Khi Bác sống giữa cảnh thiên nhiên và làm việc giữa đất trời thật thoáng đạt thì Bác luôn thấy vui vẻ và hạnh phúc với công việc của mình. Trên chiếc bàn đá nhiên tạo kia thì Bác đang miệt mài tìm râ được đường lối cách mạng cho cả dân tộc Việt Nam ta.
Thực sự trong những tháng ngày đấu tranh, ở núi rừng Việt Bắc, ở hang Pác Bó thì chính cuộc sống thật kham khổ về vật chất nhưng qua giọng điệu, thông qua từ ngữ, thông qua hình ảnh thơ và cách nói của Người. Tất cả khiến cho người đọc nhận thấy một niềm vui, một sự lạc quan.
Cuộc đời cách mạng thật là sang
|
Assignment
Ho Chi Minh - a respected leader of the Vietnamese people. During his overseas activities, Uncle Ho returned home to directly lead the national liberation revolution. It can be seen that Uncle Ho always had the ambition to save the country, which made him always think about the country. The poem "Pac Bo Scene" also partly shows Uncle Ho's arduous life during his time in Pac Bo cave. The poem shows an extremely comfortable and optimistic mood of the person standing in the midst of natural life despite difficulties.
Right from the beginning of the poem, the mountain and forest landscape, where communists operate, is described:
In the morning go to the stream, in the evening go to the cave
Readers can see that the poem has two parallel clauses that exude a rhythmic, orderly human life: in the morning, in the evening. The entrance is a cave in the mountain, a strangely cramped place to live. Uncle lived a difficult life in a cave, no matter how many hardships there were, but we always encountered a generous soul, a sentimental soul. Even though it was difficult for Uncle Ho in the middle of the mountains and forests, he was still optimistic.
Cement sheath vegetable porridge is ready
Uncle Ho also quickly adapted to a life of deprivation in a natural way. He did not seem to feel at all that he was struggling, but on the contrary, he felt very happy and excited. It can be seen that he is most happy because after many years away from his country, Uncle Ho has now returned to live in his beloved country. Uncle Ho always believed that the time for complete independence was coming.
Analysis of the poem Tuc Canh Pac Bo
It was that joy that made Uncle Ho passionate about his work, helping him become truly passionate in his activities and leadership of the resistance.
An unsteady stone table, translating the Party's history
The image of the stone table is also the central image of the poem. A life in the mountains and forests is arduous, with so many hardships and deprivations. In addition to that, the workplace is not comfortable at all, the main reason is because of the image of unsteady stone tables. As for Uncle Ho, he was still dignified and passionate about his own work, not caring about the material things around him. Using the extremely expensive word "Unsteady" shows a temporary, material poverty. When Uncle Ho lived in the midst of nature and worked in the open sky, he always felt cheerful and happy with his work. On that natural stone table, Uncle Ho was diligently searching for a revolutionary path for the entire Vietnamese people.
Indeed, during the days of struggle, in the mountains and forests of Viet Bac, in Pac Bo cave, life itself was miserable in material terms, but through his tone, through his words, through his poetic images and way of speaking. All make the reader feel a sense of joy and optimism.
Life truly is revolutionary to
|
Bài làm
Từ xưa đến nay thì hình ảnh trăng được biết đến chính là một người bạn tâm tình của văn nghệ sĩ. Hồ Chính Minh cũng luôn dành tình cảm ưu ái của mình đến vầng trăng của tự nhiên cho nên khối lượng tác phẩm của Người luôn có bóng dáng của ánh trăng. Một trong số những tác phẩm hay và đặc sắc của Người khi viết về trăng không thể không nhắc đến bài thơ “Ngắm trăng”.
Thi phẩm độc đáo, trữ tình “Ngắm trăng” ra đời trong một hoàn cảnh đặc biệt đó chính là khi Bác đang bị cầm tù, tay bị xích chân bị cùm, thân thể bị đọa đầy,…thật thảm thương thế nhưng vượt lên hết tất cả những khó khăn, hiện thực đau khổ đó mà Người đã ngắm nhìn ánh trăng như một cách thanh thản và thưởng thức một đêm trăng sáng trong:
Ngục trung vô tửu diệc vô hoa
Đối thử lương tiêu nại nhược hà?
Với câu thơ mở đầu tả thực cảnh lao tù khắc nghiệt biết bao nhiêu khi không rượu cũng không hoa. Thực tế thì ở trong tù làm gì có rượu và hoa là những thứ vốn để tạo thi hứng cho tâm hồn thi sĩ cơ chứ? Và chuyện xưa nay uống rượu, thưởng hoa ngắm trăng là chuyện thường tình. Thế nhưng trớ trêu thay ở trong hoàn cảnh lao tù này thì chính cái không rượu như đã xếp chồng lên cái không hoa. Với hoàn cảnh hiện thực như xám ngắt, như thật lạnh lẽo cũng đã phủ định tất cả.
Tưởng khi hoàn cảnh khó khăn thế thì con người ta như sẽ bị chi phối và chán chường, thế nhưng ở trong huyết mạch Bác, trong trái tim yêu đời bao la của Người cảm hứng thi ca dường như cứ vẫn dạt dào, nồng đượm. Tất cả điều này dường như đã khiến cho Người phải thốt lên rằng:
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ
Phân tích bài thơ Ngắm Trăng
Hình ảnh ánh trăng thanh khiết vời vợi kia như thúc giục, ánh trăng cũng giống như mời gọi thi nhân hãy ra giữa chốn tự do mà giao hòa, ra để mà chia sẻ. Thực tế lại quá đỗi nghiệt ngã, trói buộc con người khi con người bị giam hãm cho nên chính việc thưởng ngoạn đôi khi lại chỉ thu gọn lại ở trong một cử chỉ nhẹ nhàng, âm thầm nhưng lại thật lặng lẽ biết bao nhiêu:
Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt
Nguyệt tòng song khích khán thi gia
Hình ảnh Bác Hồ như cũng cứ lặng lẽ, say mê ngắm ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Ở đây hình ảnh bốn bức tường giam chật hẹp không ngăn được cảm xúc mênh mông, Bác Hồ dường như đã lại thả hồn theo ánh trăng và gửi gắm vào đó khát vọng tự do khôn cùng của mình. Thi thoảng đâu đây lời thì thầm tâm sự của người tù nhân. Chính những sự giãi bày tấm chân thành ở trong sâu thẳm hồn người như đã được ánh trăng cảm động và chia sẻ. Với ánh trăng cứ lung linh bỗng chốc lại thật sống động và linh hoạt hơn, tự chủ động nhòm khe cửa để có thể ngắm nhà thơ. Khi Bác đứng trước sự hiện diện của trăng đẹp, thế rồi chính cái hiện thực tối tăm u ám của nhà tù lúc này đây như bị xóa nhòe hết mà chỉ nhường chỗ cho một mối giao hòa thật thiêng liêng.
Khi Hồ Chí Minh hướng vào ánh trăng sáng trong đêm lao ngục cũng như bao lần khác và trong hoàn cảnh sống gian nan và đầy khắc nghiệt thì Người luôn hướng tới cái đẹp của cuộc dời.
|
Assignment
From ancient times until now, the image of the moon has been known as a confidant of writers and artists. Ho Chinh Minh also always had his affection for the moon of nature, so the volume of his works always had the shadow of the moonlight. One of his best and unique works when writing about the moon cannot help but mention the poem "Watching the Moon".
The unique, lyrical poem "Watching the Moon" was born in a special situation when Uncle Ho was imprisoned, his hands were chained, his legs were shackled, his body was tortured,... it was tragic but overcoming it. After all those difficulties and painful realities, he looked at the moonlight peacefully and enjoyed a clear moonlit night:
In prison, there are no drinks, no herons, no flowers
What is the problem with salary?
The opening verse describes how harsh the prison situation is without alcohol or flowers. In fact, in prison, there is no wine and flowers that are meant to inspire the poet's soul? And in the past, drinking wine, enjoying flowers and watching the moon was a common thing. But ironically, in this prison situation, the absence of alcohol seems to be stacked on top of the absence of flowers. With the gray and cold reality of the situation, it negates everything.
It is thought that when circumstances are so difficult, people seem to be dominated and depressed, but in Uncle Ho's veins, in his immense loving heart, poetic inspiration seems to still be abundant and passionate. . All this seemed to make Him exclaim:
The beautiful scene tonight is hard to ignore
Analyze the poem Watching the Moon
The image of that wonderfully pure moonlight seems to urge, the moonlight also seems to invite poets to come out to a place of freedom to mingle, to come out to share. Reality is so harsh, binding people when they are imprisoned, so the enjoyment itself is sometimes reduced to a gentle, silent gesture, but how quiet it is:
People look towards the two fronts to see the bright moon
Nguyet encouraged the poet's audience
The image of Uncle Ho seemed to be quietly, passionately watching the bright moonlight outside the window. Here, the image of four narrow prison walls cannot block the immense emotions. Uncle Ho seems to have once again let his soul follow the moonlight and put into it his endless desire for freedom. Occasionally here and there a prisoner's whisper of confidence. It is the expressions of sincerity deep within the human soul that seem to have been touched and shared by the moonlight. With the shimmering moonlight, it suddenly became more lively and flexible, proactively peeking through the door to be able to see the poet. When Uncle Ho stood in the presence of the beautiful moon, then the dark and gloomy reality of the prison at this time seemed to be completely erased, only making room for a truly sacred harmony.
When Ho Chi Minh looked towards the bright moonlight on the night of prison as well as many other times and in difficult and harsh life circumstances, he always looked towards the beauty of life.
|
Bài làm
Trong mỗi chúng ta – những cô cậu học sinh còn cắp sách đến trường thì hình ảnh người thầy, người cô luôn là một hình ảnh thân thương thuộc nhất với chúng ta. Em cũng thế, thầy cô quả thực là người cha, người mẹ thứ hai của em vậy.
Hai tiếng thầy Cô là hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh mới có thể hiểu được sức nặng ý nghĩa của nó. Thầy cô cũng chính là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời kiến thức và chắp cánh ước mơ của riêng mình. Tất cả mọi người cũng cứ vẫn thường nói thầy cô chính là người lái đò cho học sinh chúng em. Sau khi một năm học kết thúc thì đây cũng là chuyến đò cập bến. Có lẽ rằng chính trong chuyến đò đó cũng đã có biết bao điều thú vị. Hình ảnh thầy cô luôn dạy cho chúng em biết rằng chính ngay trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, có biết bao nhiêu thử thách thế rồi cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Chính nhờ thầy, nhờ cô giáo đã không quản ngại bỏ công sức của mình ra luôn luôn tận tình điều khiển, cũng như chèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua được tất cả những khó khăn và thử thách. Và mong muốn cho chuyến đó cập bến trong niềm vui, chúng em đạt được những ước mơ, mong muốn của mình. Còn lại thầy cô sẽ rất vui khi nhận thấy chúng em đã trưởng thành và thành đạt nữa. Tất cả những điều thầy cô làm cho học sinh thực sự thiêng liêng và cao quý. Bài giáo án cô thầy vẫn cặm cụi ngày đêm soạn bài cho chúng em có được một bài học thật bổ ích.
Cảm nhận về thầy cô
Thời học sinh chính là một khoảng thời gian đẹp nhất, đó là một thời của tuổi mộng mơ, của biết bao những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi ở đó có một sự ngỗ nghịch của thời học sinh. Hình ảnh thầy cô cũng được là những người thay đổi cuộc đời chúng em, như uốn nắn chúng em từng chút một, từng chút một ở trên con đường học vấn và lĩnh hội kiến thức. Thế rồi từ khi chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để có thể tập làm quen với trường lớp hơn. Và em nhớ cũng chính tại đó, thầy cô giáo cũng đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, dạy cho em biết cách cư xử cho phải phép, ứng nhân xử thế phù hợp nhất. Cứ thế lớn lên thì từng ngày một chúng em cũng lại bước lên các bậc cao hơn của các nấc thang kiến thức. Thầy cô giáo cũng là người luôn tận tâm để theo dõi chúng em. Em nhớ mãi từ một bài toán đơn giản mà mãi không giải được thì thầy cô ân cần hướng dẫn, từng ngày em lại giải được nhiều bài khó hơn nữa. Người giáo viên cũng chính là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, đồng thời cũng cho chúng em một tương lai tươi đẹp hơn nữa.
|
Assignment
In each of us - students who are still going to school, the image of teachers and aunts is always the most dear image to us. Me too, teachers are truly my second father and mother.
The two words teacher are two sacred words whose meaning can only be understood by only students. Teachers are also the people who lead us on the path of knowledge and make our own dreams come true. Everyone always says that teachers are the boatmen for us students. After the school year ends, this is also the time the boat arrives. Perhaps there were many interesting things on that ferry trip. The image of teachers always teaches us that even in life there are many difficulties, there are so many challenges, and there are also countless joys and surprises. Thanks to the teacher, who did not hesitate to put in her efforts and always enthusiastically control and steer that boat, we were able to overcome all the difficulties and challenges. And we hope that that trip will land in joy and we will achieve our dreams and desires. The teachers will be very happy to see that we have grown up and become successful. Everything teachers do for students is truly sacred and noble. The teacher still works hard day and night to prepare lessons so that we can have a very useful lesson.
Feelings about teachers
Student time is the most beautiful time, it is a time of dreaming, of so many ideas that come and go, there is a waywardness of student life. The image of teachers can also be people who change our lives, like shaping us little by little on the path of learning and acquiring knowledge. Then, when we were still babbling and learning to speak, we were taken to kindergarten so we could get more familiar with school. And I remember that right there, teachers also taught us what politeness is, taught us how to behave properly, and how to behave in the most appropriate way. As we grow older, day by day we move up the ladder of knowledge. Teachers are also dedicated to monitoring us. I always remember that from a simple math problem that I couldn't solve, my teachers kindly guided me, and every day I was able to solve more and more difficult problems. Teachers are also the people who quietly bring us to the pinnacle of knowledge, and at the same time give us an even more beautiful future.
|
Bài làm
Bạn biết không? Lời nói được xem là một phương tiện để có thể giao tiếp đồng thời lời nói cũng là thước đo của những chuẩn mực đạo đức trong xã hội. Chính vì thế mà việc sử dụng lời ăn tiếng nói hằng ngày của con người như đã trở thành một vấn đề quan tâm hàng đầu của xã hội. Từ xa xưa thì ông cha ta đã khẳng định ý nghĩa và giá trị của lời nói thông qua câu tục ngữ “lời nói gói vàng”.
Đầu tiên ta phải hiểu được câu nói “lời nói gói vàng” có nghĩa là gì? Lời nói được hiểu chính là một chuỗi âm thanh phát ra có ý nghĩa trọn vẹn, lời nói để nhằm truyền đạt thông tin cũng như tình cảm hoặc yêu cầu của mình đối với những người xung quanh mình. Với từ “Gói” chính là động từ chỉ hành động bao kín vật gì đó trong túi vải, giấy,… đây chính là danh từ chỉ đơn vị chứa đựng. Còn “Vàng” chính là thứ kim loại quý giá nhất trong đời sống thường ngày của nhân dân. Với câu nói có thể hiểu theo hai cách hiểu như sau: Một gói vàng thường là có giá trị và rất quý thì lời nói thốt ra cũng thế. Lời nói nói ra nó đáng quý còn hơn vàng bạc. Khi mà đáng quý như thế thì việc nói năng, sử dụng ngôn ngữ cũng như hành động gói vàng, phải hết sức cẩn thận và phải cân nhắc.
Giải thích câu tục ngữ Lời Nói Gói Vàng
Lời nói chính là một phương tiện dễ dàng nhất, phương tiện nhanh chóng nhất để con người giao tiếp. Lời nói dùng để truyền đạt nguyện vọng, tình cảm, lời nói như đã giúp con người tư duy và tổ chức xã hội, đồng thời chiếm lĩnh thế giới. Chính lời nói cũng tác động đến người nghe hai mặt đó là mặt tích cực và tiêu cực. Trong đời sống có những lời nói như đã khiến người nghe hài lòng, tất cả như đã tạo mối quan hệ tốt, thế rồi đã đem đến những tình cảm đẹp. Trong cuộc sống có những lời nói khiến người khác thất vọng, khiến cho họ buồn phiền có khi ảnh hưởng đến cả tương lai của họ. Bạn phải biết rằng khi mà lời nói thốt ra không thể rút lại được nữa, đã có rất nhiều người hối hận vì lời nói thiếu suy nghĩ của mình. Chính vì thế nên hãy thật cẩn trọng khi nói ra lời nói.
|
Assignment
Do you know? Speech is considered a means of communication and is also a measure of moral standards in society. That is why people's daily use of speech has become a top concern for society. Since ancient times, our ancestors have affirmed the meaning and value of words through the proverb "words are wrapped in gold".
First we must understand what the saying "words wrapped in gold" means? Speech is understood as a sequence of sounds emitted with a complete meaning, speech intended to convey information as well as one's feelings or requests to those around one. The word "Package" is a verb that refers to the action of covering something in a cloth bag, paper bag, etc. This is a noun that refers to the containing unit. "Gold" is the most valuable metal in people's daily lives. The saying can be understood in two ways as follows: A package of gold is often valuable and precious, so are the words uttered. Spoken words are more precious than gold or silver. When you are so precious, you must be very careful and considerate when speaking and using language as well as the actions of wrapping gold.
Explanation of the proverb Words of a Golden Package
Speech is the easiest and fastest means for people to communicate. Words are used to convey aspirations and feelings, and words have helped people think and organize society, while taking over the world. The words themselves also affect the listener in two ways: positive and negative. In life, there are words that seem to make the listener satisfied, all seem to create good relationships, and then bring beautiful feelings. In life, there are words that disappoint others, make them sad, sometimes affecting their future. You must know that when words cannot be taken back, many people regret their thoughtless words. That's why you should be very careful when speaking.
|
Bài làm
Không biết từ bao giờ thì hình ảnh của cây chuối cùng với hình ảnh của lũy tre làng, bông lúa đã trở thành quen thuộc với nhà nông. Cây chuối như gắn bó với đời sống của người dân Việt thật tha thiết.
Cây chuối là một loại cây gần gũi, giản dị và nó mọc thật xanh tốt không cần phải chăm sóc nhiều mà chuối vẫn cứ xanh tốt lắm. Chúng ta đi đâu về những vùng làng quê Viêt Nam thì đều bắt gặp hình ảnh cây chuối. Loại chuối thuộc loại thân mềm, trên đó lại có những tán lá xanh mướt như để tỏa ra che rợp từ vườn tược đến núi đồi. Bố em nói cây chuối là loại cây dễ tính thôi, lý do chính bởi cây chuối này luôn luôn phù hợp với nhiều loại đất. Thêm với đó là cây chuối hợp với khí hậu của nhiều châu lục đồng thời cây chuối lại rất ưa nước, dễ trồng đồng thời lại còn phát triển nhanh và cho sản lượng cao nữa. Dựa vào đặc tính của cây chuối mà hầu như người ta vẫn trồng cây chuối ở bên bờ cao.
Cây chuối như gần gũi với đời sống nhân dân như thế cho nên nó đã từng bước đi sâu vào văn hóa của con người Việt Nam. Không những thế ta còn bắt gặp được hình ảnh cây chuối này xuất hiện ở trong thi ca nhạc họa nữa.
Xem thêm: Tập làm văn lớp 3: Tuần 16: Miêu tả cảnh ở nông thôn hoặc thành phố mà em được biết
Ngày nay thì cây chuối có rất nhiều loại chuối ngon mà ta có thể kể ra như các loại chuối già, chuối xiêm hay các loại chuối sứ, chuối cơm, chuối sáp, chuối mật, chuối tiêu,… những loại chuối này cũng được ưa chuộng không kém. Giống chuối khi xanh có thể lấy để chế biến ra rất nhiều món ăn ngon, còn khi chín lại cho rất nhiều chất dinh dưỡng hoặc có thể làm ra các món vô cùng ngon như kem chuối,… Thực sự khi được ăn những món ăn tuy đc làm từ 1 loại trái cây dễ tìm và còn dễ kiếm giá thành rẻ nữa. Đây là một loại quả khi xuất khẩu ra nước ngoài rất ưa chuộng cho nên đời sống của người nông dân cũng ngày một cải thiện hơn.
Biểu cảm về cây chuối trong vườn
Nếu xét về công dụng của cây chuối thì hầu như cây chuối đã cống hiến tất cả cho con người. Thân cây chuối người ta bay thái và băm ra để cho lợn ăn. Phần lá dùng để gói bánh, khi khô có thể đun nấu. Phần gốc, củ chuối có thể chế biến món ăn. Qủa chuối thì cung cấp các dưỡng chất cần thiết cho con người nhất.
Cây chuối có tàu lá vươn thật cao, thỉnh thoảng có làn gió thổi qua khiến nó cứ phát qua phất lại mà lá te tua ra giống như những chiếc răng lược thật đẹp. Hoa chuối ra hoa không khác gì một búp sen mọc ngược xuống phía dưới và cứ thế từng ngày búp sen đó bóc tách ra nở thành những nải chuối. Những nải chuối này được xếp so le nhau tạo thành một buồng chuối sai trĩu quả ai ai nhìn cũng thích
Xem thêm: Tưởng Tượng Và Kể Về Mẹ Em Sau 40 Năm Nữa
Hình ảnh cây chuối như cứ in đậm trong tâm trí của mỗi người dân. Thực sự loại cây dân dã này đã góp phần vô cùng quan trọng vào đời sống của người Việt Nam ta tự bao đời nay.
|
Assignment
I don't know when the image of the banana tree, along with the image of the village's bamboo and rice fields, became familiar to farmers. Banana trees seem to be closely attached to the lives of Vietnamese people.
The banana tree is a familiar, simple plant and it grows very green without needing much care, but the banana tree is still very green. Wherever we go in the countryside of Vietnam, we always see images of banana trees. Bananas are soft-stemmed, with lush green leaves that spread out to cover the garden and the mountains. My dad says banana trees are easy-going plants, the main reason is because they are always suitable for many types of soil. In addition, banana trees are suitable for the climate of many continents, and banana trees love water, are easy to grow, and grow quickly and produce high yields. Based on the characteristics of banana trees, people almost always plant banana trees on high banks.
The banana tree is so close to people's lives that it has gradually penetrated deeply into the culture of the Vietnamese people. Not only that, we can also see the image of this banana tree appearing in poetry, music, and art.
See more: Grade 3 writing practice: Week 16: Describe scenes in the countryside or city that you know
Nowadays, banana trees have many delicious bananas that we can mention such as old bananas, Siamese bananas or ceramic bananas, rice bananas, wax bananas, honey bananas, pepper bananas,... these types of bananas are also suitable. equally popular. When green, bananas can be used to prepare many delicious dishes, but when ripe, they provide a lot of nutrients or can be used to make extremely delicious dishes such as banana ice cream, etc. It's really good to eat these dishes. Although it is made from a type of fruit that is easy to find and also cheap. This is a very popular fruit when exported abroad, so farmers' lives are also improving day by day.
Expression of banana tree in the garden
If we consider the uses of the banana tree, it has devoted almost everything to humans. Banana tree trunks are sliced and chopped to feed pigs. The leaves are used to wrap cakes. When dry, they can be cooked. The banana root and tuber can be used to prepare dishes. Bananas provide the most essential nutrients for humans.
The banana tree has leaves that reach very high, and sometimes the wind blows through it, causing it to wave back and forth, the leaves spreading out like beautiful comb teeth. The flowering banana flower is no different from a lotus bud growing upside down and every day that lotus bud peels off and blooms into bunches of bananas. These bunches of bananas are arranged staggered together to create a bunch of bananas laden with fruit that everyone will like when they see them
See more: Imagining and Talking About Your Mother After 40 Years
The image of a banana tree seems to be imprinted in every person's mind. In fact, this rustic plant has made an extremely important contribution to the lives of Vietnamese people for many generations.
|
Bài làm
Hẳn trong cuộc đời này chắc chắn ai cũng đã từng có thời cắp sách đến trường để học những kiến thức bổ ích từ khoa học tự nhiên đến khoa học xã hội. Và quan trọng hơn là học lễ nghĩa, học các đối nhân xử thế nữa. Bởi vì thế mà hình ảnh về mái trường thân yêu cùng hình ảnh bạn bè, thầy cô cũng sẽ luôn thân thuộc với các em. Em rất thích hình ảnh mái trường thân yêu của em – Ngôi trường Trung Học Phổ thông Ngô Quyền.
Với em thì ngôi trường còn chính là ngôi nhà thứ 2 của em, đó cũng chính là nơi ươm những ước mơ, đồng thời cũng chính nơi để lại biết bao nhiêu là kỷ niệm vui lẫn kỷ niệm buồn của thời áo trắng của em. Thực sự ngôi trường cũng chính là nơi chất chứa một thời để nhớ một thời để thương.
Ngôi trường này khi em mới bước thì mọi thứ dường như mới xung quanh em nhiều lắm. Ở lớp học mới, bạn bè, thầy cô của em chuyện gì cũng mới, đã làm cho bản thân mình cảm thấy dường như vô cùng lúng túng, rụt rè bối rối biết bao nhiêu. Thế rồi chính trong đầu suy nghĩ, em cảm đoán rằng chắ mình sẽ được gặp bạn bè mới các bạn ở đây sẽ nhìn mình với một ánh mắt khác lạ, một sự không thiện cảm. Nhưng ngược lại với suy nghĩ đó thì bước vào ngôi trường này em thấy được các bạn ở đây rất hồn nhiên. Không chỉ thế đâu mà các bạn còn giúp đỡ em trong lúc hoạn nạn nhất. Các bạn đến bỏi thăm, tâm sự để trò chuyện với em trong một khoảng thờ gian
Xem thêm: Tả lại quyển sách mà em yêu thích – Tập làm văn 8
Khi được học dưới mái trường này thì khi ngồi trong lớp, những giờ ra chơi nhìn sân trường thấy các bạn lúc này đây cũng lại đang đùa vui rất đỗi hồn nhiên và sáng trong như màu áo trắng tinh khôi nhất. Em thấy được các bạn nam thì đá cầu, đuổi bắt hay chơi những trò chơi dân gian cũng thật vui vẻ biết bao nhiêu. Em vẫn nhớ dưới những gốc phượng già đằng xa kia luôn luôn có một nhóm nữ sinh nào đang tụm năm tụm bảy như đang bàn tán chuyện của ngày qua, ngày mai… và cũng chính ở ngôi trường này nữa.
Biểu cảm về mái trường
Ngôi trường ẩn chứa biết bao nhiêu kỷ niệm thân thương và ở ngôi trường đó có những người bạn tốt và cả hình ảnh của thầy cô nữa. Có lẽ rằng ở dưới ngôi trường này thì người thầy đã để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất chính là thầy chủ nhiệm lớp em. Thầy chủ nhiệm luôn luôn chăm lo cho học sinh hết mực, chính thầy là người giúp cho chúng em học có cảm giác hòa đồng biết bao. Trong giờ của thầy dạy thì không bao giờ có sự phân biệt giữa học sinh giỏi và học sinh yếu mà thầy luôn giúp đỡ tất cả các bạn. Với bạn yếu thầy kèm cặp, với bạn giỏi thầy đa dạng cách giải cho các bạn. Thầy luôn tạo hứng thú thích học trong giờ học. Chính vì thế chúng em luôn yêu quý thầy. Thầy dạy chúng em phải thật chăm ngoan, ngoan ngoãn và lễ phép, có như thế thầy mới vui được.
Xem thêm: Tìm các luận cứ phù hợp để triển khai luận điểm sau thành bài văn nghị luận: "Cận thị học đường đang là mối lo ngại lớn của các bậc phụ huynh và các...
Nhớ về ngôi trường ngoài nhớ về quang cảnh, nhớ thầy cô thì bạn bè cũng là một điều mà em nhớ về ngôi trường này. Em nhớ cả những giờ ra chơi lũ bạn thân lại tụ năm tụm bày chơi những trò chơi quen thuộc dưới mái trường THCS Ngô Quyền thân thương này.
Hình ảnh mái trường luôn luôn mang lại cho em những kỷ niệm đẹp, những hồi ức không bao giờ có thể xóa nhòa được. Em yêu lắm mái trường em đang theo học.
|
Assignment
Surely in this life, everyone has had a time when they went to school to learn useful knowledge from natural sciences to social sciences. And more importantly, learn manners and how to treat people. Because of that, the image of your beloved school, friends and teachers will always be familiar to you. I really like the image of my beloved school - Ngo Quyen High School.
For me, school is also my second home, it is also the place where dreams are nurtured, and at the same time it is also the place that leaves behind so many happy and sad memories of my white shirt days. In fact, school is also a place that holds a time to remember and a time to love.
When I first entered this school, everything seemed new around me. In the new classroom, everything is new to my friends and teachers, making me feel extremely confused, timid and confused. Then, thinking in my head, I guessed that I would meet new friends and the friends here would look at me with a strange look, an unsympathetic look. But contrary to that thought, when I entered this school, I saw that the students here are very innocent. Not only that, but you also helped me in my most difficult time. You come to visit, confide in me and talk to me for a while
See more: Describe your favorite book - Writing practice 8
While studying under this school, when sitting in class, during recess, looking at the school yard, I saw that my friends were playing and having fun as innocently and brightly as the purest white shirt. I see how much fun it is for boys to play shuttlecock, tag, or play traditional games. I still remember under those old poinciana trees in the distance, there was always a group of girls huddled together as if they were discussing the stories of yesterday, tomorrow... and it was also at this school.
Expression about the school roof
The school holds so many dear memories and there are good friends and images of teachers at that school. Perhaps at this school, the teacher who left the biggest impression on me was my class's homeroom teacher. The homeroom teacher always takes great care of the students, he is the one who helps us learn to feel so sociable. During the teacher's hours, there is never a distinction between good students and weak students, but he always helps everyone. For weak students, the teacher will tutor you. For good students, the teacher will give you a variety of solutions. The teacher always creates interest in learning during class. That's why we always love you. He taught us to be very attentive, obedient and polite, only then could he be happy.
See more: Find suitable arguments to develop the following thesis into an argumentative essay: "School myopia is a major concern for parents and teachers...
Remembering the school, besides remembering the scenery, teachers, and friends is also something I miss about this school. I remember during recess when my close friends gathered together to play familiar games under the roof of this beloved Ngo Quyen Secondary School.
The image of the school always brings me beautiful memories, memories that can never be erased. I love the school I'm studying very much.
|
Bài làm
Sống ở làng quê nghèo thì từ lâu hình tượng cây dừa là một trong những loại quả em vô cùng ưa thích. Cây dừa chính là một loại cây mang được hình ảnh quê hương Bến Tre quê em.
Em rất thích về quê ngoại – Bến Tre để được ngắm hình ảnh trái dừa thật quen thuộc. Ở quê ngoại được mệnh danh là xứ xở của loại cây này. Dừa ở đây không chỉ có những hàng dừa mà là rừng dừa. Ngắm nhìn hình ảnh dừa xanh bạt ngàn em thích lắm, thỉnh thoảng cơn gió thổi qua khiến những tàu lá dừa đua đưa và phát ra tiếng kêu như cứ xào xạc thật vui tai. Tàu lá dừa giống như một chiếc lược khổng lồ được chị gió thổi khiến lá cứ đẩy qua đẩy lại chải vào mây xanh đang lững lờ trôi. Tất cả mọi thứ như đều thật yên bình biết bao nhiêu. Chẳng biết từ bao giờ mà em đã yêu cái dáng đứng của cây dừa và có cả những cái ngẩng đầu đầy thách thức của mùa mưa giông và bão tố nữa. Cây dừa như cũng cứ sừng sững trước phong ba cuộc đời mà vẫn xanh tốt quanh năm.
Trên ngọn dừa cũng đã ra những quả dừa. Đứng ở dưới nhìn lên em thấy những quả dừa giống như những hũ rượu ngàn năm vậy. Trong các quả dừa đó có nước dừa cũng ngon ngọt, nghĩ thôi mà em cũng đã thích lắm rồi. Nhìn xuống dưới đất em như lại càng thích thú hơn nữa bởi bộ rễ của dừa. Bộ rễ dừa này có những cái chắc như nổi lên trên mặt đất hệt như những con giun vậy. Rễ của cây dừa là loại rễ chùm chắc chắn, tất cả bộ rễ của cây lúc đó mọc tua tủa ra để có thể bám vào sâu trong đất để giữa cho cây dừa thật vững chãi và chị được gió sương của đất trời này.
Xem thêm: Trong buổi giao lưu với các thủ khoa xuất sắc của các trường đại học, học viện tại Hà Nội, giáo sư Ngô Bảo Châu đã chia sẻ: ''Tôi luôn tin rằng, trong...
Văn biểu cảm về cây dừa quê em lớp 7
Quê em thì dừa chính là nguồn lợi lớn nhất giúp người dân thoát nghèo, dừa cũng giúp cho mỗi người dân quê em có cuộc sống đầy đủ hơn vì thế mà hình ảnh cây dừa càng trở nên đẹp nhất, gần gũi nhất.
Ai đã từng được thử vị ngọt của nước dừa vừa ngọt vừa thanh thì không thể nào quên được. Nhất là những ngày nắng nóng được uống cốc nước dừa thanh mát, ngọt lịm thì thích lắm. Ngắm nhìn phần thân dừa già người ta thường lấy để làm cầu ao, bắc ngay qua sông để đi. Lá dừa dài lắm, các bà, các mẹ đã lấy lá dừa này mà làm thành chiếc chổi quét nhà.
Nghe ngoại nói thì cây dừa đối với người dân quê chính là một miền thơ mộng. Khi đứng dưới gốc dừa mát rượi trong lòng em cũng cảm thấy vố cùng thoải mái nhất, cùng bạn bè chơi các trò chơi quen thuộc đó là những trò chơi trốn tìm, chơi nhảy dây, chơi nhà chòi nữa. Có nhiều khi chúng lại thích thú cuộn những chiếc lá dừa thành kèn rồi thổi tí te vui tai mặc cho người lớn mắng. Thực sự em rất yêu dừa như yêu những đứa bạn thân cùng xóm nữa. Cây dừa như minh chứng cho một kỷ niệm tuổi thơ thật khó phai mờ.
Hình ảnh cây dừa với cái dáng như cứ soi bóng nước thật đẹp, thật trong vắt kia dường như cứ mãi mãi in sâu trong lòng em. Em sẽ học thật tốt để mai sau này có thể xây dựng quê hương, giới thiệu quảng bá hình ảnh cây dừa quê đi muôn nơi.
|
Assignment
Living in a poor village, the coconut tree has long been one of my favorite fruits. The coconut tree is a tree that carries the image of my hometown, Ben Tre.
I really like going back to my grandmother's hometown - Ben Tre to see the familiar image of coconuts. In my mother's hometown, it is known as the land of this plant. The coconut trees here are not just rows of coconut trees but coconut forests. I really like looking at the image of vast green coconut trees. Sometimes the wind blows, causing the coconut leaves to sway and make a rustling sound, which is really fun. The coconut leaf train is like a giant comb blown by the wind, causing the leaves to push back and forth, brushing against the drifting blue clouds. Everything seemed so peaceful. I don't know when I fell in love with the standing posture of the coconut tree and the challenging heads up of the rainy and stormy season. The coconut tree seems to stand tall in the face of life's storms and remains green all year round.
Coconuts have also appeared on the top of the coconut tree. Standing below, looking up, I saw coconuts that looked like thousand-year-old wine jars. There is coconut water in those coconuts, which is also delicious, just thinking about it makes me like it a lot. Looking down at the ground, I was even more interested in the coconut roots. This coconut root system has strong roots that seem to float above the ground like worms. The roots of the coconut tree are sturdy roots, all the roots of the tree grow out to be able to cling deep into the soil to keep the coconut tree strong and protected from the wind and dew of this heaven and earth.
See more: During an exchange with excellent valedictorians of universities and academies in Hanoi, professor Ngo Bao Chau shared: ''I always believe that, in...
Expressive essay about the coconut tree in my hometown for grade 7
In my hometown, coconut is the biggest source of benefit to help people escape poverty. Coconut also helps each person in my hometown have a fuller life, so the image of the coconut tree becomes the most beautiful and familiar.
Anyone who has ever tried the sweetness of coconut water, which is both sweet and delicate, will never forget it. Especially on hot days, I love drinking a cool, sweet cup of coconut water. Look at the old coconut trunks that people often use to make pond bridges, right across the river to walk. Coconut leaves are very long, mothers and grandmothers used these coconut leaves to make brooms to sweep the house.
Listening to my grandmother, coconut trees are a poetic place for rural people. When I stand under the cool coconut tree, I feel most comfortable, playing familiar games with friends such as hide and seek, jumping rope, and playing hut. Many times, they enjoy rolling coconut leaves into trumpets and then blowing loudly despite being scolded by adults. I really love coconuts as much as I love my close friends in the same neighborhood. The coconut tree is a testament to an unforgettable childhood memory.
The image of the coconut tree with its beautiful, clear reflection on the water seems to be forever imprinted in my heart. I will study well so that in the future I can build my homeland and introduce and promote the image of coconut trees everywhere.
|
Bài làm
Có lẽ những vần thơ, lời ru của nhà thơ Tố Hữu đã len lỏi vào trong tâm trí mỗi chúng ta;
Con ong làm mật yêu hoa
Con cá bơi yêu nước con chim ca yêu trời
Con người muốn sống con ơi
Phải yêu đồng chí yêu người anh em
Lời ru dường như cứ chắt chiu những lời khuyên nhủ con ở trong cuộc sống này, thực sự cũng không ai có thể sống một mình được mà con người cũng phải có bạn bè anh em thì mới làm nên cuộc sống thật tươi đẹp, cuộc sống muôn màu. Mỗi một người trong chúng ta luôn luôn phải có được tiếng nói riêng và đồng thời cũng phải tìm ra những tâm hồn đồng điệu – tình bạn. Tình bạn trong cuộc sống cũng vô cùng quan trọng, bởi tình bạn cũng chính là một người tri âm tri kỉ nâng đỡ ta giúp đỡ ta, luôn luôn dìu dắt ta trong cuộc sống muôn vàn những khó khăn chông gai trắc trở biết bao nhiêu.
Ta nhận thấy được cuộc sống là muôn vàn những khó khăn và với biết bao nhiêu trắc trở, cuộc sống là thế không ai có thể biết điều gì đang chờ đợi ta trước mắt ta cả chính vì thế ta cần phải cố gắng. Ta nhận thấy được ở đây có muôn vàn những nẻo đường trong thế giới này. Cuộc đời lại có những nẻo đường trải đầy hoa hồng nhung lụa và tận nơi phía cuối con đường là ánh hào quang rực rỡ. Nhìn thẳng vào thực tế ta nhận thấy được có những con đường như không hề bằng phẳng một chút nào cả nhưng chúng ta hãy tự làm chủ mình, cố gắng bước qua bởi xung quanh bạn còn có người thân và cả bạn bè nữa.
Xem thêm: Giải thích nghĩa của các thành ngữ: Con rồng cháu tiên
Cuộc đời con người không giống như một câu chuyện, một cuốn sách vì câu chuyện và cuốn sách đó có thể lật đọc trang cuối cùng thì đã biết được cái kết. Còn với đời người ta phải đi thứ tự trước sau thì mới biết được cuối cùng mình ra sao cho nên mọi thứ có thể thay đổi khi bạn thay đổi và quan trọng hơn rằng bạn có thể đứng vững được tinh thần để chiến thắng hay không. Hãy có cho mình những người bạn để khi vấp ngã ta thêm cam đảm, vấp ngã ta có thể đứng lên được.
Biểu cảm về tình bạn trong cuộc sống
Đầu tiên ta phải hiểu được thế nào là tình bạn. Tình bạn được hiểu vô cùng đơn giản là từ hai người trở lên. Bạn chính là một người luôn sát cánh cùng với ta luôn luôn chia sẻ những vui buồn cùng ta để cho cuộc sống ngày càng ý nghĩa hơn, đáng trân trọng gơn. Bạn chính là bờ vai để ta dựa vào khi yếu lòng, còn là một là cánh tay dang rộng khi ta sai lầm và biết sửa chữa sai lầm đó. Thêm với đó chính là lời khuyên nhủ khi ta sai trái, đồng thời cũng là một người kề cận chia sẻ niềm vui, thành công nữa. Không sai chút nào khi ta nói bạn còn chính là người bạn luôn cận kề bên ta để cho ta có thể cảm nhận được cuộc sống này vẫn còn biết bao ý nghĩa nữa.
Xem thêm: Bình luận câu tục ngữ: Học ăn, học nói, học gói, học mở
Bạn biết không? Tình bạn thực sự cũng chỉ có được ở những trái tim đồng điệu và thành thật không hề có một chút giả dối và vụ lợi. Ngay chính trong cuộc sống này ta có rất nhiều người bạn khác nhau và them nữa đó chính là ở mỗi người bạn ấy ta lại học được biêt bao nhiêu điều mà không tưởng ở lớp ở trường không ai hướng dẫn mình cả. Muốn cho tình bạn bền lâu thì chắc chắn rằng chính bạn cũng cần phải cho đi, đừng chỉ nhận của riêng mình. Bạn hãy đối xử thật tốt với người bạn của mình nhé! Tình bạn không phân biệt tuổi tác, địa vị dù sang giàu hãy nghèo khó thì chúng ta hãy tạo dựng thật tốt về sự sẻ chia, yêu thương và quý mến lẫn nhau.
Tình bạn là một thứ tình cảm vô cùng quý báu biết bao nhiêu mà có người cả đời đi tìm một tình bạn chân chính, tìm kiếm một tình bạn đúng nghĩa nhưng không bao giờ họ có thể tìm ra được nếu chính họ không chân thành. Trong xã hội với biết bao nhiêu sự thay đổi về nhận thức, thay đổi về mọi mặt con người sống vụ lợi khiến cho tìm ra một tình bạn đẹp, thực sự cũng vô cùng khó khăn. Tình bạn cũng bắt đầu từ hai phía chứ không thể nào bền chặt được nếu không chân thành và bắt nguồn từ nhiều phía với nhau.
Xem thêm: Cảm nghĩ về dòng sông quê em
Trong cuộc đời có rất nhiều khó khăn cũng như thử thách nhưng nếu ta có được một người bạn chân thành, một người bạn tốt thì hãy biết trân trọng tình bạn đó. Khi đó bạn sẽ thấy cuộc sống của bạn ý nghĩa hơn rất nhiều.
|
Assignment
Perhaps the poems and lullabies of poet To Huu have crept into each of our minds;
Bees that make honey love flowers
Fish swim and love the water, birds sing and love the sky
People want to live, my child
We must love our comrades and our brothers
The lullaby seems to be condensed with advice for children in this life. Actually, no one can live alone, but people must have friends and brothers to make a beautiful life. colorful life. Each of us must always have our own voice and at the same time find like-minded souls - friendship. Friendship in life is also extremely important, because friendship is also a confidant who supports us and helps us, always guiding us through life's countless difficulties and hardships. .
We realize that life is full of difficulties and with so many obstacles, life is like that, no one can know what is waiting for us in front of us, that's why we need to try. We realize here that there are countless paths in this world. Life has roads filled with velvet roses and at the end of the road is a brilliant halo of light. Looking straight at reality, we realize that there are roads that are not flat at all, but we should be in control of ourselves and try to walk through them because there are relatives and friends around us.
See more: Explanation of the meaning of the idioms: Dragon's grandson
Human life is not like a story, a book because of the story and that book can be turned to read the last page to know the ending. As for life, one must go in order before one can know how one will end up, so everything can change when you change and more importantly, can you stand firm in the spirit to win or not? . Let's have friends so that when we fall, we will have more courage, and when we fall, we can stand up.
Expression of friendship in life
First we must understand what friendship is. Friendship is understood very simply as two or more people. You are someone who is always by our side, always sharing our joys and sorrows to make life more meaningful and more appreciable. You are the shoulder we lean on when we are weak, and the arm we extend when we make mistakes and know how to correct them. In addition to that, it is advice when we are wrong, and also a person close to us to share joy and success. It's not wrong at all when we say that you are the friend who is always by our side so that we can feel how much meaning this life still has.
See more: Comment on the proverb: Learn to eat, learn to speak, learn to package, learn to open
Do you know? True friendship can only be found in hearts that are in sync and are sincere without the slightest bit of deception or self-interest. Right in this life, we have many different friends and what's more, from each of those friends we learn so many things that we never thought we would have in class at school without anyone guiding us. If you want your friendship to last long, you definitely need to give, not just receive for yourself. Please treat your friend well! Friendship regardless of age or status, whether rich or poor, let's create a good relationship of sharing, love and appreciation for each other.
Friendship is such an extremely precious feeling that some people spend their whole lives looking for a true friendship, looking for a true friendship, but they can never find it if they are not sincere. . In a society with so many changes in awareness and changes in all aspects of people's self-interested lives, finding a true, beautiful friendship is extremely difficult. Friendship also starts from two sides and cannot be strong if it is not sincere and originates from many sides.
See more: Feelings about my hometown river
In life there are many difficulties and challenges, but if we have a sincere friend, a good friend, we should cherish that friendship. Then you will find your life much more meaningful.
|
Bài làm
Khi nàng xuân e ấp cũng đã bước đi sau 3 tháng đánh thức đất trời bừng tỉnh và đẹp một vẻ đẹp như đắm say lòng người. Mùa hè đã bắt đầu len lỏi đến theo bước thời gian và đến dần trên tán cây phượng. Sắc đỏ của cây phượng như càng thẫm, càng đậm hơn khi hè đến gần. Cây phượng cũng chính là loài cây đẹp nhất trên sân trường em cứ mỗi độ hè sang.
Khi mùa hè đến hẳn bạn học sinh nào cũng luôn mong chờ điều này bởi khi đó chúng em sẽ bắt đầu một kỳ nghỉ dài ngày bên gia đình. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc rằng học sinh chúng em phải rời xa bạn bè, thầy cô và mái trường này một khoảng thời gian. Còn sẽ là một mùa hè vô cùng buồn cho anh chị học sinh cuối cấp. Bởi khi đó học sinh cuối cấp phải rời ra ngôi trường này để đến với một ngôi trường hoàn toàn mới, bạn bè mới cho nên sắc phượng cứ vương vấn mãi chẳng thôi. Hoa phượng càng thẫm đỏ lại như báo hiệu được mùa hè đang sắp đến gần và những điều thú vị khác đang đợi chúng em.
Ngắm nhìn cây phượng từ đằng xa cây phượng cứ sừng sững trông giống y như một chiếc ô khổng lồ. Mà chiếc ô đó lạ lắm nhé! Khi vào đầu hè thì chiếc ô này có màu xanh thẫm thật mát mẻ, nhưng chỉ vài tuần sau đó ta đã nhìn thấy trên chiếc ô đó đã lốm đốm những chùm hoa đỏ. Rồi độ tháng 5 đến chiếc ô này lại như chuyển thành chiếc ô đỏ rực rỡ giữa đất trời và làm nổi bật lên cả sân trường em. Thêm với đó em nghe thấy cả những tiếng kêu quen thuộc của ve sầu. Tiếng ve sầu như đã bắt đầu bản giao hưởng sôi động của mùa hè. Tất cả mọi thứ dường như cũng đã hòa quyện vào nhau để tạo ra một mùa hè vừa mang hương sắc của hoa phượng lại còn có cả âm thanh tiếng vê kêu.
Xem thêm: Em hãy nêu nội dung văn bản cuộc chia tay của những con búp bê
Văn biểu cảm về cây phượng trên sân trường
Hè đến gần, cây phượng như khoác lên mình một chiếc váy đỏ thật tráng lệ ai ai nhìn cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp thu hút của nó. Hình ảnh nhữnggốc phượng to sần sùi vì bao năm tháng cây phượng đã dãi dầu mưa nắng. Ngắm xuống phần rễ cây ngoằn ngoèo, bộ rễ này như bò trên mặt đất giống hệt như những con rắn đang vui đùa và cùng nhau mừng lắm mùa hè đến vì trông cây cũng thật nổi bật. Ngắm nhìn cây hoa phượng đỏ em cảm nhận thấy được nó có một màu xanh trông thật đẹp, nổi bật hơn rất nhiều so với những cây cho bóng mát trên sân trường. Từ cành cây đâm ra bao nhiêu cành nhò cũng như lá cây. Mỗi phần ngọn của tán lá lại ra một chùm hoa trông vô cùng nổi bật và cũng thật kiêu sa biết bao nhiêu. Thích nhất chính là nụ hoa trông vô cùng đẹp, nó chẳng khác gì những viên ngọc xanh trông thật đẹp. Và ngày ngày qua đi viên ngọc đó bỗng nở ra cánh đỏ khiến cả không gian, cảnh vật phải ngạc nhiên vì vẻ nổi bật của nó. Ngắm nhìn hoa phượng nở từng chùm, mà trên chùm hoa đó nỏ một màu trông vô cùng nổi bật, mang một vẻ đẹp lộng lẫy nhất của ngày hè đáng nhớ.
Mải nhìn đóa hoa nổi bật kia nên sân trường và em cũng cảm nhận được sự lộng lẫy của nó nhưng thấy cánh hoa này cũng thật hiền dịu, mỏng manh quá đỗi. Chỉ cần một cơn gió thổi qua khiến cho cánh phượng rơi rụng xuống sân trường. Người ta còn gọi hoa phượng chính là loài hoa của học trò. Hoa phượng sôi nổi, thắm đỏ là thế những nó lại nhanh qua đi. Khi hoa phượng đỏ rực giống như những đám lửa lung linh dưới nắng hè. Nếu quan sát ta nhận thấy được ở giữa năm cánh hoa chính là phần nhụy hoa. Trông những nhụy hoa này trông cũng chẳng khác gì cô tiên áo vàng như đang tỏa nhát hương thơm ngát như đang lan tỏa ra khắp cả sân trường em.
Xem thêm: Phân tích giá trị nhân đạo trong bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá (Mao Ốc vị thu phong sở phá ca) của Đỗ Phủ
Em nhớ rằng cứ mỗi buổi ra chơi, học sinh chúng em cũng đã lại tụ nhau ngồi dưới gốc phượng để tâm tình. Khi có bạn mặt rạng rỡ để khoe với các bạn những điểm mười đỏ chói. Em nhận thấy được thì chẳng còn gì thích hơn được ngồi dưới gốc phượng, lúc này như đang tận hưởng cái cảm giác mát mẻ, dễ chịu giữa trưa hè. Khi nghe những tiếng ve đang râm ran để có thể rạo rực như tan biến những cái mệt mỏi, bao sự căng thẳng sau giờ học. Thế rồi ở trong không khí nhộn nhịp, nàng phượng vẫn lặng lẽ để có thể đứng nhìn chúng em vui chơi, đùa giỡn, em bỗng nhận thấy được ánh mắt em như rộn rã hẳn lên và như vẫy tay trong nắng mới. Lá phượng là loại lá kép trông chẳng khác gì lông chim thật đẹp biết bao nhiêu.
Cây phượng sẽ mãi là loại cây vô cùng thân thiết với tuổi học trò chúng em. Em cũng như các bạn cùng trang lứa cũng sẽ không bao giờ quên được sắc thắm của cây phượng thân yêu này. Em sẽ yêu cũng như chăm sóc cho cây phượng thêm xanh tốt hơn nữa, mai sau có đến học ở một ngôi trường mới nào đi chăng nữa thì hình ảnh cây phượng này vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí em.
|
Assignment
When the shy spring girl also walked away after 3 months of awakening, the earth and sky were awakened and beautiful with a beauty that captivated people's hearts. Summer has begun to creep in with time and gradually come to the canopy of the phoenix tree. The red color of the phoenix tree seems to be darker and darker as summer approaches. The phoenix tree is also the most beautiful tree on my school yard every summer.
When summer comes, every student always looks forward to this because then we will start a long vacation with our family. That also means that we students have to leave our friends, teachers and this school for a while. It will be an extremely sad summer for senior students. Because at that time, senior students had to leave this school to go to a completely new school and make new friends, the phoenix color lingered forever. Royal poinciana flowers turn redder and redder, signaling that summer is approaching and other interesting things are waiting for us.
Looking at the phoenix tree from afar, the phoenix tree stands tall and looks like a giant umbrella. That umbrella is very strange! At the beginning of summer, this umbrella has a cool dark green color, but just a few weeks later we see that the umbrella is speckled with clusters of red flowers. Then when May comes, this umbrella seems to turn into a brilliant red umbrella between heaven and earth and highlights the whole school yard. In addition, I heard the familiar sounds of cicadas. The sound of cicadas seems to have begun the vibrant symphony of summer. Everything seems to have blended together to create a summer that brings both the scent of poinciana flowers and the sound of trumpets.
See more: Please state the content of the text about the dolls' farewell
Expressive essay about the phoenix tree in the school yard
As summer approaches, the phoenix tree puts on a magnificent red dress, everyone who sees it must admire its attractive beauty. Images of large and rough phoenix roots because for many years the phoenix tree has been exposed to rain and sun. Looking down at the zigzag roots of the tree, these roots seem to be crawling on the ground like snakes playing and together we are very happy that summer is coming because the tree also looks outstanding. Looking at the red poinciana tree, I feel that it has a beautiful green color, much more prominent than the shade trees on the school grounds. From the tree branches grow many small branches as well as leaves. Each tip of the foliage produces a cluster of flowers that look extremely striking and very elegant. What I like the most is that the flower buds look extremely beautiful, they are no different from beautiful green gems. And as the days passed, that pearl suddenly bloomed with red petals, surprising the whole space and landscape with its outstanding appearance. Admire the poinciana flowers blooming in bunches, with one color on that bunch of flowers that looks extremely striking, bringing the most splendid beauty of a memorable summer day.
I was so busy looking at that outstanding flower that the school yard and I also felt its splendor, but found that this flower petal was also so gentle and fragile. Just a gust of wind causes phoenix wings to fall to the schoolyard. People also call Royal poinciana the student's flower. Poinciana flowers are vibrant and red, but they quickly pass away. When the poinciana flowers are red, they look like shimmering fires in the summer sun. If we observe, we can see that in the middle of the five petals is the pistil. These flower pistils look no different than the yellow-clothed fairy, as if she were emitting a fragrant scent that seemed to be spreading throughout my school yard.
See more: Analysis of humanitarian values in the poem The Song of Thatched Houses Destroyed by the Wind (Mao Oc Vi Thu Phong So Pha Ca) by Du Fu
I remember that every recess, we students would gather together to sit under the phoenix tree to talk. When I have friends, my face beams to show off my bright red ten points. I realized that there is nothing I like more than sitting under the phoenix tree, right now I feel like I am enjoying the cool, pleasant feeling in the middle of summer noon. When you hear the buzzing sounds of cicadas, you can feel the excitement of all the fatigue and stress after school disappearing. Then in the bustling atmosphere, the phoenix girl remained quiet so she could stand and watch us play and play, I suddenly noticed that her eyes seemed to be excited and she waved her hands in the new sunlight. Royal poinciana leaves are compound leaves that look like bird feathers, so beautiful.
The phoenix tree will forever be a tree that is extremely close to our students. I and my peers will never forget the beauty of this beloved phoenix tree. I will love and care for the phoenix tree to be even greener. No matter if I go to a new school in the future, the image of this phoenix tree will still be intact in my mind.
|
Bài làm
Em rất yêu thiên nhiên quanh mình vì em biết được rằng thiên nhiên có vị trí vô cùng đặc biệt và quan trọng với con người. Trong thế giới loài cây cũng có rất nhiều loại cây khác nhau, nhưng nói riêng về loài cây cho bóng mát em thích nhất chính là cây bàng trên sân trường em.
Cây bàng vốn là loại cây vô cùng gần gũi với học sinh chúng em. Không biết có phải mặc định hay không chứ nói đến các cây cho bóng mát ở sân trường thì người ta không bao giờ quên được hình ảnh của cây bàng. Khi đứng từ xa nhìn lại em thấy được cây bàng to lớn lắm, nó chẳng khác gì một cái ô khổng lồ có màu xanh và che ánh nắng cho chúng em. Chúng em cũng được học qua về cây bàng và em biết được cây bàng là một loại cây thân gỗ vô cùng cứng chắc lắm. Nhìn phần thân cây bàng quanh năm có một màu thân xám và ở đó có những cục u bướu thật to cứ nổi lên. Chỉ cần nhìn phần thân cây như thế này thôi là ta có thể đoán biết được cây bàng này cũng đã cao tuối lắm rồi. Thân cây cũng to lắm phải ôm vòng tay mới đủ được hết. Còn nhìn từ thân cây ấy lên chừng 2 mét từ mặt đất trở lên thì các cành như đã phân thành cành lớn chắc khoẻ biết bao nhiêu. Em thấy được cũng chính từ những cành ấy lại phân thành các cành nhỏ để rồi trên đó lại mọc lên rất nhiều chiếc lá. Hình ảnh lá bàng cũng thật lạ, nó không nhỏ nhắn như các chiếc lá khác mà lá bàng to như một chiếc quạt nan của bà em. Cứ mỗi khi trời nắng nóng, ngồi dưới gốc bàng chúng em lại nhặt chiếc lá vừa rơi rụng để quạt. Những chiếc lá trên cao thì mọc tầng tầng lớp lớp để tạo ra một vòm trời trông vô cùng xanh mát. Và cây bàng lại đặc biệt dễ trồng nữa. Ngay cả không không mấy ai chăm sóc cho cây bàng vẫn cứ xanh tốt để cho chúng em có bóng mát.
Xem thêm: Bài thơ Ông đồ cho thấy nỗi lòng và tâm trạng của tác giả. Hãy làm sáng tỏ điều đó
Cây bàng thật khác với những cây còn lại, đó là với bốn mùa xuân hạ thu đông, bàng cũng giống như một người con gái biết làm duyện làm dáng vào mỗi mùa. Cứ mỗi mùa thì cây bàng lại khoác trên mình có cái dáng vẻ khác nhau tạo nên những khác biệt vô cùng phong phú riêng của giống cây. Khi mùa xuân đến cũng chính là mùa của sự sống, đồng thời cũng là mùa của sinh sôi nảy nở vậy. Cây bàng cũng giống như bao loài cây khác thì nó luôn luôn cực mình khỏi sự sống như tuôn chảy ra. Em nhìn có những chồi bé bé nảy mầm ra trông vô cùng thích mắt. Mới đầu nó mới nhu nhú lên trông còn xanh mướt mà bây giờ đây như cũng đã xanh thẫm những chiếc lá to.
Biểu cảm về cây bàng trên sân trường em
Cây bàng khi mùa hè về thì trên cành cây có những tiếng ve lại bắt đầu râm ran trong vòm lá mới đẹp làm sao. Thế rồi em nhận thấy lá bàng lúc này đây như cũng cứ đang thành từng lớp để có thể tạo ra một khoảng trời trông thật xanh mát. Thêm vào đó là những chùm hoa bàng trắng muốt cũng đã ẩn hiện trên tán lá, chẳng mấy thì đã kết thành quả. Qủa bàng trông như chiếc khuy lục thật đẹp.
Mùa thu về lá của cây bàng đỏ nhìn khác lạ so với những cây khác. Nhìn nó nổi bật nhất trong sân trường em khi thu về. Chẳng bao lâu thì mùa đông đến, cây bàng thật đáng thương biết bao nhiêu. Khi đông đến mang theo cái lạnh lẽo, cái buồn bã của mùa lá rơi rụng và tất cả các cành lúc này đây như đã trơ trọi. Nhìn ánh chiều hiu hắn trên cây bàng ta lại càng nhận thấy được cây bàng của mùa xuân lại càng thêm buồn và mang được bao nhiêu cảm xúc. Cứ như thế đến mùa xuân cây bàng lại đâm chồi nảy lộc, mùa hè xanh tươi, mùa thu vàng lá cho đến mùa đông rơi rụng. Cây bàng cứ sừng sững và mang lại bóng mát cho chúng em vui đùa nơi mái trường thân thuộc này.
Xem thêm: Viết thư kể cho bạn về công ơn cha mẹ qua câu ca dao – Tập làm văn 4
Hình ảnh của cây bàng luôn đẹp với nét riêng của nó. Qủa thực em cũng rất yêu cây bàng bởi điều ấy. Cây bàng không hề kiêu sa như cây hồng, không chót vót như cây dừa, cũng không đỏ rực như phượng thắm mà bằng nét đẹp bình dị của chính nó.
|
Assignment
I love the nature around me very much because I know that nature has a very special and important position for humans. In the world of trees, there are many different types of trees, but in particular, my favorite shade tree is the almond tree in my school yard.
The almond tree is a tree that is extremely close to us students. I don't know if it's a default or not, but when it comes to shade trees in the school yard, people will never forget the image of the almond tree. When I stood from afar and looked back, I saw that the almond tree was very large. It was like a giant green umbrella, blocking the sunlight for us. We also learned about the almond tree and I learned that the almond tree is an extremely sturdy tree. Looking at the trunk of the almond tree all year round, it has a gray color and there are huge lumps that keep emerging. Just by looking at the trunk like this, we can guess that this almond tree is very old. The tree trunk is so big that you have to hug it in your arms to fit it all. Looking from the trunk of that tree about 2 meters above the ground, the branches seem to have divided into large, strong branches. I can see that from those same branches, they divide into small branches and then many leaves grow on them. The image of the almond leaf is also very strange, it is not as small as other leaves but the almond leaf is as big as my grandmother's bamboo fan. Every time it's hot and sunny, we sit under the almond tree and pick up leaves that have just fallen to fan. The leaves above grow layer after layer to create a sky that looks extremely green. And the almond tree is especially easy to grow. Even though no one cares for the almond tree, it still stays green and gives us shade.
See more: The poem Mr. Do shows the author's feelings and mood. Let's clear that up
The almond tree is really different from the other trees, that is, with four seasons: spring, summer, fall, and winter, the almond tree is like a girl who knows how to dress and look beautiful in each season. Every season, the almond tree takes on a different appearance, creating extremely rich differences within the tree variety. When spring comes, it is also the season of life, and also the season of proliferation. The almond tree, like many other trees, is always exhausted from life as it flows out. I saw the little buds sprouting out, looking extremely pleasing to the eye. At first it just sprouted and looked green, but now it seems to have dark green leaves.
Expression of the almond tree on my school yard
When summer comes to the almond tree, the sounds of cicadas begin to buzz in the canopy of the leaves, how beautiful it is. Then I noticed that the almond leaves at this time seemed to be forming layers to create a very cool green sky. In addition, clusters of pure white flowers have also appeared on the foliage, and soon they will bear fruit. The eagle looks like a beautiful green button.
In autumn, the leaves of the red almond tree look different from other trees. Look at it most prominently in my school yard when autumn comes. Winter will soon come, how pitiful the almond tree is. When winter comes, it brings with it the coldness and sadness of falling leaves and all the branches now seem to be bare. Looking at the lonely afternoon light on the almond tree, we realize even more how sad the almond tree of spring is and how many emotions it carries. Just like that, in the spring the almond tree sprouts again, in the summer it's green, in the fall the leaves turn yellow until in the winter they fall off. The almond tree still stands tall and provides shade for us to play in this familiar school building.
See more: Write a letter telling your friend about your gratitude to your parents through a folk song - Writing practice 4
The image of the almond tree is always beautiful with its own characteristics. Indeed, I also love the almond tree very much because of that. The almond tree is not as majestic as the persimmon tree, not as towering as the coconut tree, nor as bright red as the phoenix, but with its own simple beauty.
|
Bài làm
Chắc chắn rằng ở trong cuộc đời của một học sinh thì sẽ có một người thầy, một người cô giáo mà mình luôn quý mến, kính trọng nhất. Em cũng thế, em thấy mình thật may mắn biết bao nhiêu khi em cũng đã được học cô Lan.
Cô giáo Lan chính là người thầy đã mang lại cho chúng tôi những kỷ niệm trong những năm tháng học sinh. Em nhớ như in cái ngày đâu tiên khi bước vào lớp thôi thì cô cũng đã gây được bao nhiêu ấn tượng với lớp em. Nhìn cô Lan thật xinh đẹp, dáng cô hơi gầy cộng thêm cặp kính nghiêm nghị. Thế nhưng lúc cô cười hay trong những giờ sinh hoạt cô lại luôn tươi cười với học sinh. Ở đằng sau đó là một ánh mắt vô cùng hiền từ, cô Lan luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến thân thương nhất chính bởi thế mà đến tiết học của cô chúng em rất thích.
Cô Lan là giáo viên dạy văn. Môn văn là một trong những môn em không hề thích, phải đọc những tác phẩm dài, rồi lại phải hiểu, phân tích tác phẩm thật khó khăn. Thậm chí em cảm nhận thấy nó thật nhàm chán và cứ học lại còn buồn ngủ nữ. Nhưng khi học cô Lan em thay đổi được ý nghĩ về việc học bộ môn này. Em đã biết cảm thụ tác phẩm và còn biết được cách đánh giá sự việc cũng như giúp cho em có thêm được những cảm nhận vô cùng hay về tình cảm xã hội. Em học môn văn như thích thú hơn, học khá lên trông thấy.
Xem thêm: Kể lại một việc tốt em đã làm để góp phần bảo vệ môi trường lớp 3
Hay vào giờ sinh hoạt trước đây thì nó luôn luôn là một điều cả lớp em không ai mong muốn vì thông thường cô chủ nhiệm sẽ tổng kết lại những điều chúng em làm sai. Nhưng khi cô Lan chủ nhiệm thì giờ sinh hoạt trở thành một giờ sinh hoạt thoải mái nhất. Cô tạo một không khí thoải mái để cho chúng em đoàn kết hơn, điểm danh xem có những điều gì chưa đạt được để khắc phục. Và thế là ở trong giờ đây cô Lan cũng sẽ giúp chúng tôi có định hướng hơn trong học tập, đồng thời cô cũng lại có phương pháp như thế nào để học tốt hơn nữa. Có rất nhiều lúc em như trộm nghĩ giá như môn Văn em học được cô Lan dạy miết thì chẳng còn gì bằng. Các bài học của cô dạy cho em không chỉ là kiến thức thôi mà bài học mang được cả cách học làm người. Ở cô Lan em cảm nhận được cô không chỉ là một người giáo viên giỏi chuyên môn, tận tâm với công việc mà đồng thời cũng lại còn như là một người mẹ đối với tất cả chúng em.
Biểu cảm về thầy cô
Ở cô Lan em học được rất nhiều điều học hay và bổ ích. Ở trong lớp khi các bạn có xích mích cô thường hỏi nguyên do và giải thích cho các bạn, tháo gỡ những hiểu lầm đó một cách tốt nhất. Có lẽ chính vì cách giải quyết vô cùng khôn khéo của cô cũng đã giúp cho lớp chúng em đoàn kết hơn, yêu thương nhau hơn. Cứ mỗi bài giảng của cô đó cũng chính là một bài học quý giá đối với chúng em. Tất cả những kiến thức của cô Lan cung cấp cho chúng em không chỉ là kiến thức trong sách vở mà còn cả cách sống, đó còn là cách đối nhân xử thế với cuộc đời này.
Xem thêm: Đoạn văn cảm nhận về ngày khai trường
Thời gian trôi thật nhanh, khi chúng em cũng đã lớn nhưng mỗi lần về thăm cô Lan thì chúng tôi đều về thăm thầy và ôn lại kỷ niệm cũ. Thực sự cô chính là tấm gương của mỗi học sinh chúng em noi theo.
|
Assignment
Surely, in a student's life, there will be a teacher that he or she always loves and respects the most. Me too, I feel how lucky I am that I also learned from Ms. Lan.
Teacher Lan is the teacher who brought us memories of our student years. I remember vividly the first day when I walked into class and she made such an impression on my class. Ms. Lan looks so beautiful, her figure is a bit skinny and she has serious glasses. However, when she smiles or during activities, she always smiles at the students. Behind that is an extremely gentle look. Ms. Lan always looks at us with the most affectionate eyes, which is why we really enjoy her lessons.
Ms. Lan is a literature teacher. Literature is one of the subjects I don't like, having to read long works, then having to understand and analyze the works is very difficult. I even find it boring and I feel sleepy every time I study. But when I studied with Ms. Lan, I changed my mind about studying this subject. I have learned to appreciate the work and also know how to evaluate things as well as help me gain extremely good feelings about social emotions. I'm more interested in studying literature and I'm noticeably better at studying.
See more: Tell me about a good thing you did to help protect the environment in grade 3
Or in previous activities, it was always something that no one in my class wanted because usually the homeroom teacher would summarize what we did wrong. But when Ms. Lan is in charge of homeroom, living time becomes the most comfortable living hour. She created a comfortable atmosphere for us to be more united, taking attendance to see if there were any things that had not been achieved so we could fix them. And so now, Ms. Lan will also help us have more direction in studying, and at the same time she will also have methods to study better. There are many times when I secretly think that if only the Literature subject I learned was taught by Ms. Lan, there would be nothing better. The lessons she teaches me are not just knowledge, but also how to learn to be a human being. In Ms. Lan, I feel that she is not only a good teacher, dedicated to her work, but also like a mother to all of us.
Expressions about teachers
From Ms. Lan, I learned a lot of interesting and useful things. In class, when students have conflicts, she often asks the reason and explains them to them, resolving those misunderstandings in the best possible way. Perhaps it was because of her extremely clever solution that helped our class become more united and love each other more. Every lecture she gives is a valuable lesson for us. All of the knowledge that Ms. Lan provides to us is not only knowledge in books but also a way of life, it is also a way of dealing with people in this life.
See more: Essay about the opening day of school
Time passes so quickly, when we have grown up, but every time we visit Ms. Lan, we always visit him and review old memories. Truly, she is the example for every student we follow.
|
Bài làm
Nếu được chọn trên đời này điều gì là đẹp nhất? Thì chắc chắn rằng đó là tình mẫu tủ. Tình mẫu tử luôn giúp cho mỗi chúng ta có nghị lực vươn lên trong cuộc sống, yêu cuộc sống hơn. Mẹ là một người vô cùng vĩ đại, chỉ cần nụ cười của mẹ nở trên môi là đã khiến cho người con cảm thấy ấm lòng. Với con cũng thế, nụ cười của mẹ chính là hình ảnh thân thương nhất khiến cho con có thêm động lực, nghị lực hơn để vượt qua tất cả khó khăn trong cuộc sống.
Ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi em cảm thấy hạnh phúc và ấm áp lạ thường. Người mẹ cũng chính là tất cả những gì giàu có, là những gì phong phú và thiêng liêng nhất của thế giới. Có ai đó đã nói rằng cuộc sống vốn khó khăn, vốn khắc nghiệt, có biết bao nhiêu cạm bẫy giăng mắc con người chúng ta và vì thế mà Chúa đã sinh ra mẹ. Mẹ là người phụ nữ tảo tần luôn lo cho con cái hết lòng mà không mong ngày báo đáp. Những đứa con dù lớn thế nào đi chăng nữa thì đối với người mẹ vẫn cứ là một đứa trẻ, người mẹ vẫn cứ chăm chút, vẫn cứ lo lắng cho đứa con yêu của mình từng tý một. Con có lớn như thế nào thì con vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn cứ theo con.
Xem thêm: Nghị luận xã hội về cách sống
Ngày bé khi được mẹ bế bồng, mẹ ngân nga những câu hát ru để cho đứa con nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cái thuở lọt lòng, lúc đó ta cảm nhận thấy sự thơ ngây trong chiếc nôi, thế rồi cũng thêm với cả lời ru đến khi ta đã trưởng thành. Khi lớn lên con gặp biết bao va vấp với cuộc đời nhiều sóng gió ngoài kia. Thực sự lúc đó người con có nản lòng nhưng khi được về với gia đình, được về với vòng tay yêu thương của mẹ thì con cảm thấy thật bình yên. Trong cuộc đời của mỗi người thì luôn luôn có những hạnh phúc riêng, thêm vào đó có những cách cảm nhận khác nhau về hạnh phúc. Thế nhưng có lẽ hạnh phúc vừa bình dị mà cũng vừa thiêng liêng biết bao nhiêu khi được ở cạnh bên mẹ, được mẹ yêu thương.
Biểu cảm về nụ cười của mẹ
Cứ mỗi khi mẹ cười, em như nhận thấy được chính từ ánh mắt đến mọi cử chỉ dường như cũng luôn luôn vui tươi và rạng ngời hơn gấp bội phần. Hình ảnh nụ cười của mẹ em nhìn nó thật giống như tia nắng mai ấm áp xua tan đi những buồn phiền, xua tan đi biết bao nhiêu lo âu và khó khăn trong cuộc đời. Nụ cười của mẹ như chứa đựng cả một tình thương bao la vô bờ bến. Đối với em nụ cười của mẹ chính là một món quà thật đặt biệt, khi mẹ vui lòng, nụ cười như tiếp cho em thêm sức mạnh. Nụ cười làm sáng cả không gian và tiếp thêm sức mạnh cho em. Khi mẹ cười nhìn mẹ thật đẹp, trên đôi môi không còn căng mọng như thời trẻ thế nhưng em vẫn thấy được một sự ấm áp, tươi mới đến lạ. Nụ cười của mẹ dạy cho em thêm mạnh mẽ hơn để đối diện với cuộc sống biết bao nhiêu khó khăn. Đó là món quà vô giá em không bao giờ có thể quên được.
Xem thêm: Bàn về học vấn, ngạn ngữ Hi Lạp có câu: Học vấn có những chùm rễ đắng cay nhưng hoa quả lại ngọt ngào. Em hiểu ý kiến trên như thế nào? Hãy nói rõ...
Em biết được rằng mỗi một người phụ nữ đều đẹp môt vẻ đẹp riêng, mỗi người lại như đều có những nét kiêu sa. Nụ cười của mẹ khiến cho con người như thật rạng ngời khó tả, với riêng em thì hình ảnh mẹ khi nở nụ cười luôn đẹp nhất. Em sẽ học tập thật tốt để làm mẹ vui lòng và luôn nhìn thấy được nụ cười trên môi mẹ.
|
Assignment
If you could choose in this world, what would be the most beautiful thing? Then it's definitely motherly love. Motherhood always helps each of us have the strength to rise up in life and love life more. Mother is an extremely great person, just her smile on her lips makes her child feel warm. For me too, my mother's smile is the dearest image that gives me more motivation and energy to overcome all difficulties in life.
Looking at the radiant smile on your lips makes me feel incredibly happy and warm. The mother is also all that is rich, the richest and most sacred thing in the world. Someone has said that life is inherently difficult, inherently harsh, there are so many traps that trap us humans and that is why God created mother. Mother is a devoted woman who always takes care of her children wholeheartedly without expecting anything in return. No matter how old the children are, to the mother they are still children, the mother still cares and worries about her beloved child every little bit. No matter how old you become, you are still my child. Throughout your life, my heart will always follow you.
See more: Social commentary on how to live
When I was a baby, when my mother held me, my mother hummed lullabies to help the child quickly fall asleep. When we were born, at that time we felt the innocence in the cradle, then also added lullabies until we became adults. When I grew up, I encountered many obstacles in the turbulent life out there. Actually, at that time the child was discouraged, but when he returned to his family, to his mother's loving arms, he felt truly at peace. In each person's life, there is always their own happiness, in addition, there are different ways of feeling happiness. But perhaps happiness is both simple and sacred when being next to your mother and being loved by her.
Expression of mother's smile
Every time my mother smiles, I feel like her eyes and every gesture always seem to be much happier and brighter. The image of my mother's smile looks like a warm ray of sunshine that dispels sadness, dispels many worries and difficulties in life. A mother's smile seems to contain boundless love. For me, my mother's smile is a very special gift. When she is happy, her smile seems to give me more strength. A smile brightens the whole space and gives me strength. When my mother smiles, she looks so beautiful. Her lips are no longer as plump as when she was young, but I can still see a strange warmth and freshness. My mother's smile teaches me to be stronger to face many difficulties in life. That is a priceless gift I can never forget.
See more: Talking about education, there is a Greek proverb: Education has bitter roots but its fruits are sweet. How do you understand the above opinion? Let's be clear...
I learned that every woman is beautiful in her own way, and each person seems to have her own beautiful features. Mother's smile makes people seem so real and indescribably radiant. For me, the image of my mother smiling is always the most beautiful. I will study well to make my mother happy and always see a smile on her face.
|
Bài làm
Trong tất cả các mùa thì em thích nhất chính là mùa xuân. Mùa xuân với tia nắng thật ấm áp xuyên chiếu không gian khiến cho không khí mùa xuân thêm dễ chịu chứ không còn lạnh lẽo như mùa đông vừa mới qua.
Cứ khi đông qua là xuân tới. Thế rồi khi từng đàn chim én chao lượn trên bầu trời xanh cao này dường như lại còn mang thông điệp báo hiệu mùa Xuân đang về. Lạ lắm nhé! Mùa xuân không giống như mùa đông lạnh giá, cũng chẳng giống như mùa hè chói chang ánh nắng. Mùa xuân lại còn khác hẳn với mùa thu buồn với những chiếc lá vàng rơi. Màu người ta nhận thấy được mùa xuân mang tới cho chúng ta một không khí ấm áp, một không khí vô cùng dịu hiền. Chính với cái thời điểm kỳ diệu của mùa xuân của đất trời dường như còn khiến tâm hồn người ta bừng lên sự sống mới. Và có thể nói được hình ảnh mùa xuân của đất trời khi đang đến hệt như một nàng công chúa xinh đẹp mà tạo hóa ban cho loài người chúng ta. Mùa xuân đến như đã tô điểm cho cảnh đẹp mùa xuân và đó cũng chính là những loài hoa sặc sỡ và còn đặc biệt hơn thì chúng ta cũng không thể thiếu là cành mai, bông đào. Mùa xuân cũng lại trở thành biểu tượng đặc sắc nhất trong các mùa của đất trời.
Xem thêm: Soạn bài lớp 7: Chơi chữ
Khi xuân về, trên nền trời xuất hiện hình ảnh chim muôn cũng từ khắp nơi bay về hưởng sắc cảnh mùa xuân. Thêm với đó mùa xuân còn chính là một mùa hội tụ sau một thời kỳ trú đông dài. Có ai đó đã nói rằng: Mùa xuân còn là mùa của sự sinh sôi. Mùa xuân như đã lại đem tới sức sống mới cho vạn vật ở trong đó cũng có cả mỗi con người chúng ta. Thực sự chính với hơi ấm của mùa xuân lan tỏa khắp nơi, đồng thời lại còn len qua từng chiếc lá, cành cây và len ra khỏi những ngọn cỏ. Em như cảm nhận được hơi xuân lướt nhẹ nhàng qua từng con phố, hơi xuân như cứ bay trên những con đường mà nhanh chóng hòa vào dòng người hối hả một cách chậm rãi. Bước đi của mùa xuân cứ chậm rãi để len lỏi thật sâu, thật kỹ vào không gian cảnh vật và hơn nữa là để người người cảm nhận được mùa Xuân đang về. Em cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của mùa xuân lan tỏa khắp nơi nới và vạn vật như bừng sức sống khi mùa xuân về.
Biểu cảm về mùa xuân
Mùa Xuân về thì cây cối đã bị đánh thức sau giấc ngủ đông dài và giật mình mọc ra những chồi non xanh mơn mởn. Cây đào cả một năm trông cứ khẳng khiu buồn rũ nay lại nảy lộc và ra hoa trông thật đẹp. Mùa xuân được biết đến là một mùa sinh sôi biểu hiện nhất ở cây cối. Ai ai cũng sẽ thấy được ở trong làn mưa xuân nhè nhẹ, những cơn mưa thật cứ lất phất bay hệt như bàn tay mềm mại đang âu yếm vuốt ve những mầm non mới nhú. Chẳng mấy chốc thì những mầm non đó nhanh lớn và đón ánh nắng đầu năm trông thật tươi đẹp. Xuân về thì khắp nơi nơi lại được phủ một lớp màu vô cùng đặc biệt nhất đó chính là màu xanh của chồi non, màu đỏ, biếc hồng của hoa. Khóm hoa cúc vàng cũng đã lại nở rộ, thêm với đó là sắc mai vàng nếu như là Tết của miền Nam. Ở miền Bắc thì nổi bật hơn cả chính là màu hồn của hoa đào. Nơi nơi rộn ràng tiếng cười nói của mọi người, từ miền núi đến đồng bằng. Mùa xuân về trên Tây Bắc sẽ đẹp vẻ đẹp của những đóa hoa mơ trắng ngần thật đẹp. Mùa xuân đến nhưu gõ cửa từng nhà, mang yêu thương và hạnh phúc đến cho họ.
Xem thêm: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ
Mùa xuân chính là mùa của sự sống, đoàn viên, hạnh phúc và là mùa của những điều tốt đẹp nhất. Em luôn luôn yêu thương mùa xuân của đất trời và mùa xuân về khiến em vui và háo hức lắm.
|
Assignment
Of all the seasons, I like spring the most. Spring has warm rays of sunlight shining through the space, making the spring atmosphere more pleasant and not as cold as the winter that just passed.
Every time winter passes, spring comes. Then, when each flock of swallows hovers in the high blue sky, it seems to carry a message signaling that Spring is coming. It's so strange! Spring is not like cold winter, nor like bright summer. Spring is completely different from the sad autumn with falling yellow leaves. The color people perceive as spring brings us a warm atmosphere, an extremely gentle atmosphere. It is the magical time of spring in heaven and earth that seems to make people's souls glow with new life. And it can be said that the image of the spring of heaven and earth is coming just like a beautiful princess that the Creator gave to us humans. The coming of spring seems to beautify the spring beauty and that is also the colorful flowers and even more special, we cannot lack the apricot branches and peach blossoms. Spring has also become the most unique symbol of the seasons of heaven and earth.
See more: Prepare lessons for grade 7: Playing with words
When spring comes, images of birds flying from everywhere appear in the sky to enjoy the spring scenery. In addition, spring is also a gathering season after a long winter period. Someone has said: Spring is also the season of fertility. Spring seems to have brought new life to everything, including each of us. It's really the warmth of spring that spreads everywhere, and at the same time also creeps through every leaf, branch, and wool out of the blades of grass. I feel like I can feel the spring breeze gently passing through each street, the spring breeze seems to fly on the streets and quickly blend into the hustle and bustle of people slowly. The steps of spring are slow to penetrate deeply and thoroughly into the space of the landscape and, moreover, to let people feel that Spring is coming. I can also feel the warmth of spring spreading everywhere and everything seems to come alive when spring comes.
Expression of spring
When Spring comes, the trees are awakened from a long winter sleep and suddenly sprout green shoots. The peach tree looked so skinny and sad all year, but now it's sprouting and blooming, looking so beautiful. Spring is known as a season of growth that is most evident in plants. Everyone will see that in the gentle spring rain, the real rains keep fluttering like soft hands lovingly caressing the newly sprouted shoots. Soon, those seedlings quickly grew and welcomed the first sunlight of the year, looking beautiful. When spring comes, everywhere is covered with a layer of extremely special colors: the green of the buds, the red and pink of the flowers. The yellow chrysanthemums have also bloomed again, along with the yellow apricot color as if it were Tet in the South. In the North, the most prominent thing is the soulful color of peach blossoms. Everywhere is bustling with the laughter of people, from the mountains to the plains. Spring in the Northwest will be beautiful with the beauty of beautiful white apricot flowers. Spring comes knocking on every door, bringing love and happiness to them.
See more: Telling about a memorable memory
Spring is the season of life, reunion, happiness and the best things. I always love spring and the coming of spring makes me very happy and excited.
|
Bài làm
Hình ảnh cây tre đã từ lâu đã trở thành biểu tượng của dân tộc Việt Nam ta. Không phải ngẫu nhiên cây tre lại được người Việt Nam ưu ái đến thế, căn nguyên chính là cây tre có những phẩm chất đáng quý như con người vậy. Hình ảnh làng quê Việt Nam cũng luôn luôn gắn với hình ảnh lũy tre đầu làng.
Cây tre có chính xác từ bao giờ cũng không ai biết nữa, thế nhưng từ thời Hùng Vương thứ Sáu lúc này đây dường như cũng đã đi vào truyền thuyết lịch sử chống giặc cứu nước. Hình ảnh cây tre tượng trưng cho người quân tử cũng lại thân hình gầy guộc thẳng đứng, một hình ảnh cây tre dường như cứ cao vút, bất khuất vươn lên bầu trời xanh trong kia. Cây tre có hình ảnh lá thì mong manh, manh áo cọc bao bọc ở ngoài thì để dành cho măng, tất cả những điều này giống như người mẹ hiền âu yếm, một người mẹ như đang hi sinh cho đứa con yêu bé bỏng là cây măng của mình. Cho dù có gầy guộc nhưng hình ảnh tre vẫn biết sống chung biết kết nên luỹ nên thành. Thông qua với sự đoàn kết, bao bọc này của cây tre như đã thể hiện được một sức mạnh gì tàn phá nổi. Nếu quan sát những cây con thì nhọn hoắt đã thế lại còn đâm thẳng trông vô cùng tự tin như lại vươn lên đầy sức sống. Cây tre như sự tiếp sức cho thế hệ đi trước. Hình ảnh của cây tre kiên như thật gan góc bền bỉ vững chãi ở trong mọi môi trường sống cho dù khô hạn, cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu tre thế nhưng cũng xanh tươi mượt mà. Hình ảnh cây tre mộc mạc, nhũn nhặn trông vô cùng cứng cáp dẻo dai, cây tre như thật thanh cao chí khí như người. Có thể nói chính hình ảnh của cây tre này như hoá thân cho con người.
Xem thêm: Tả người bạn thân của em
Cũng từ lâu thì hình ảnh cây tre đã trở thành người bạn thân của con người. Nhất là khi lọt lòng những đứa trẻ như lại được nằm trong chiếc nôi tre. Thế rồi khi lớn lên con người ta lại gắn bó với tre qua các trò chơi quen thuộc như tán hưng, ống thụt, làm diều hay cây tre như còn làm lồng đèn trung thu… Thế rồi khi trưởng thành lao động dưới bóng tre ở những đêm trăng đẹp đã được đi vào câu ca dao
Đêm trăng thanh anh mới hỏi nàng
Tre non đủ lá đan sàng được chăng?
Biểu cảm về cây tre
Con người khi đến khi lấy vợ gả chồng thì lúc này cũng đã lại cùng dựng mái nhà tranh có kèo cột tre, giường tre….Cây tre như là một hiện diện trong đời sống con người Việt Nam từ ăn, ở, làm việc hay ở trong phong tục, những tập quán, dựng nhà dựng cửa… Thông qua những điều này thì cây tre từ lúc sinh ra cho đến lúc mất đi thì hình ảnh cây tre với con người sống chết có nhau chung thuỷ và vô cùng phong thủy. Khi đứng ở dưới bóng tre, ta lại thấy thấp thoáng mái đình chùa cổ kính nơi làng quê. Điều này như đã thể hiện được đây chính là một nền văn hoá nông nghiệp, thêm vào đó chính là những nhọc nhằn phải xay, giã đều phải có cây tre. Người ta dùng tre để chẻ lạt gói bánh chưng khi xuân về, lạt tre như có tác dụng khít chặt như những mối tình quê ở ngay cái thuở ban đầu nỉ non dưới bóng tre xanh thật đẹp. Hình ảnh cây tre trong niềm vui trẻ thơ, cây tre ở như ở trong chút khoan khoái của tuổi già và nó lại như khăng khít ràng buộc như định sẵn như tơ duyên vậy.
Xem thêm: Soạn bài Ôn tập phần tiếng Việt(tiếp theo) lớp 7 đầy đủ hay nhất
Hình ảnh cây tre cũng tạo nên cảm hứng sáng tác trong nhiều tác phẩm thơ ca nhạc họa. Cây tre xuất hiện trong những câu hát, câu thơ như xâu chuỗi tâm hồn dân tộc Việt Nam. Ta nhận thấy được hình ảnh bóng tre trùm mát rượi cả một vùng. Những người nông dân đi làm đồng về mệt lại lại ngồi dưới gốc tre nghỉ ngơi và tận hưởng bầu không khí mát mẻ quanh năm. Vào những buổi trưa hè lộng gió được ngồi dưới bóng tre, nha cái xào xạc của lá tre mới thích làm sao.
Hình ảnh cây tre còn cho thấy tre bất khuất, can trường với khí tiết ngay thẳng của chính mình. Cây tre không quản ngại khó khăn mà xung phong vào xe tăng đại bác. Hình ảnh cây tre luôn cố giữ làng giữ nước và cố gắng giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín cho dân làng. Cây tre đã hi sinh để bảo vệ con người, trong kháng chiến tre còn đồng chí của ta và cùng nhân dân ta đánh giặc. Cây tre sẽ luôn luôn mãi là một hình ảnh đẹp cho sự trung hiếu, sự bền bỉ, sức dẻo dai và dáng đứng thẳng không chịu khuất phục dưới mọi kẻ thù.
Xã hội hiện đại hơn, tốc độ đô thị hóa ngày càng đẩy mạnh và thật khó có thể tìm kiếm được hình ảnh của cây tre. Thế nhưng mỗi người Việt lại luôn nhắc nhớ nhau rằng cây tre mãi mãi vẫn tồn tại trong tâm trí người dân chúng ta và không bao giờ phai mờ.
|
Assignment
The image of bamboo has long become a symbol of our Vietnamese people. It is no coincidence that bamboo is so favored by Vietnamese people, the main reason is that bamboo has valuable qualities like humans. The image of Vietnamese villages is also always associated with the image of bamboo poles at the top of the village.
No one knows exactly how long bamboo has existed, but since the time of the Sixth Hung King, it seems to have entered the historical legend of fighting against invaders to save the country. The image of a bamboo tree symbolizing a gentleman also has a skinny, upright body, an image of a bamboo tree that seems to keep soaring, indomitably reaching up to the clear blue sky. The bamboo tree has the image of fragile leaves, the fragile outer covering is reserved for shoots, all of this is like a gentle and loving mother, a mother who seems to be sacrificing herself for her little beloved child. my bamboo shoot. Even though it is skinny, the image of bamboo still knows how to live together and build relationships. Through this solidarity and envelopment of bamboo, it seems to have demonstrated a destructive power. If you look at the saplings, they are sharp and pointy but also shoot straight, looking extremely confident as if they are full of vitality again. Bamboo is like a support for the previous generation. The image of a bamboo tree is truly resilient, resilient and steadfast in all living environments, even when dry, even though the soil is gravel and lime soil, the color of the bamboo is faded, but it is still green and smooth. The image of a rustic, humble bamboo tree looks extremely sturdy and supple. The bamboo tree seems to be as noble and noble as a person. It can be said that the image of this bamboo tree is like an incarnation of humans.
See more: Describe your best friend
For a long time, the image of bamboo has become man's best friend. Especially when the babies are born, they feel like they are lying in a bamboo cradle again. Then, when people grow up, they become attached to bamboo through familiar games such as canopy hanging, bamboo tubes, making kites or bamboo trees like making mid-autumn lanterns... Then when they grow up, they work under the shade of bamboo in the countryside. Beautiful moonlit nights have been included in folk songs
On a clear moonlit night, he asked her
Can young bamboo have enough leaves for weaving?
Expression about bamboo
When people get married, they also build thatched roofs with bamboo poles and bamboo beds... Bamboo is a presence in Vietnamese people's lives, from eating, living, and working. Or in the customs, habits, building a house, building a door... Through these things, the bamboo tree from birth to death, the image of bamboo and people living and dying together is faithful and extremely sacred. Water. When standing under the bamboo shade, we see a glimpse of the ancient pagoda roof in the village. This seems to show that this is an agricultural culture, in addition to the hardships of grinding and pounding, all of which require bamboo. People use bamboo to slice and wrap banh chung when spring comes. Bamboo slices have a tight effect like the countryside love relationships in the early days felt under the beautiful shade of green bamboo. The image of the bamboo tree in the joy of childhood, the bamboo tree in the joy of old age and it seems to be tightly bound as if predetermined like a thread of fate.
See more: Prepare the best complete Vietnamese review lesson (continued) for grade 7
The image of bamboo also creates inspiration in many works of poetry, music and art. Bamboo appears in songs and poems as if stringing together the soul of the Vietnamese people. We can see the image of bamboo shade covering the entire area coolly. Farmers who come home from working in the fields are tired and sit under bamboo trees to rest and enjoy the cool atmosphere all year round. On windy summer afternoons, it's wonderful to sit under the bamboo shade and enjoy the rustling of bamboo leaves.
The image of bamboo also shows that bamboo is indomitable and courageous with its own integrity. The bamboo tree was not afraid of difficulties and volunteered to attack the tank and cannon. The image of bamboo always tries to keep the village water and tries to keep the thatched roofs, keeping the rice fields ripe for the villagers. Bamboo sacrificed itself to protect people. During the resistance war, bamboo was still our comrade and our people fighting the enemy. Bamboo will always be a beautiful image of filial piety, perseverance, endurance and an upright posture that refuses to yield to all enemies.
Society is more modern, the pace of urbanization is accelerating and it is difficult to find images of bamboo trees. However, every Vietnamese always reminds each other that bamboo will forever exist in the minds of our people and will never fade away.
|
Bài làm
Ở trên sân trường em có rất nhiều loại cây cho bóng mát khiến cho sân trường em trông vô cùng đẹp và mát mẻ nữa. Mỗi một loài cây cho bóng mát thì loài cây nào cũng mang được vẻ đặc trưng cũng như vẻ đẹp riêng của nó. Thế nhưng với tuổi học trò chúng em thì cây phượng mới là loại cây đẹp, gần gũi nhất với thời học sinh chúng em.
Ngắm nhìn cây phượng mùa hè mới đẹp làm sao. Phượng như đẹp một vẻ đẹp riêng biệt không phải cây nào cũng làm được điều này. Nếu như mùa xuân đến sứ giả của mùa xuân chính là hoa đào nở rộ còn với mùa hè thì sắc thắm đỏ của hoa phượng lại nở rộ ra mới đẹp làm sao. Ở trên sân trường này ngắm nhìn hàng cây em cũng không biết cây phượng này có từ bao giờ nữa mà em chỉ biết được khi em bước vào ngôi trường này thì cây phượng đã to cổ thụ rồi. Tán lá phượng như cứ đu đừa cùng cơn giá và thỉnh thoảng những chiếc lá phượng rơi rụng đi tạo ra một cơn mưa lá vàng nho nhỏ mới nên thơ biết bao nhiêu.
Cây phượng ở trên sân trường cũng đã già đi rất nhiều. Nhìn ở phần thân của cây phượng em nhận thấy có những mấu mắt lồi lên như muốn nói cây đã lâu năm lắm rồi. Cây phượng này đẹp nhất chính chính là mỗi mùa hè đến, mùa hè đến như mang cho cây phượng một chiếc áo bông đỏ rực thật đẹp biết bao nhiêu. Phượng nở đỏ rực một góc trời nổi bất nhất, kiêu sa nhất trong hàng cây ở trong sân trường. Cô giáo của em vẫn thường bảo rằng hoa phượng chính là loài hoa tượng trưng cho tuổi học trò đầy sôi nổi và đẹp đẽ nhất. Nhìn hình ảnh cây phượng này trông thật đẹp, thật râm mát. Phần gốc phượng như xù xì đã thế lại có rất nhiều con mắt nổi lên ở thân cây. Lá của cây phượng thật giống lá me nhưng mảnh hơn lá của cây me. Đã thế lá phượng lại là lá kép lông chim. Nhìn lá phượng em có cảm giác nó giống như bộ lông vũ của con chim vậy. Thật đẹp!
Xem thêm: Giải thích câu tục ngữ: Có công mài sắt có ngày nên kim
Biểu cảm về cây phượng
Nhất là ở phần dưới gốc cây, có những cái rễ rất to nho lên khỏi mặt đất giống như những con rắn như cứ im im nằm ngủ một giấc vô cùng ngon lành chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh nó. Thêm với đó em biết được cây phượng này nhờ bộ rễ của nó cũng đã cắm sâu xuống mặt đất và hút chất dinh dưỡng nuôi cho cây phượng nhanh lớn. Cây phượng như gắn bó với tuổi thơ chúng em mà chúng em không thể nào có thể quên được. Nhớ những khi sân trường đầy nắng nóng chỉ cần được ngồi dưới gốc phượng này em cũng cảm nhận được có một sự thoải mái và vui tươi biết bao. Bao nhiêu mỏi mệt mà nắng nóng mùa hè ập đến như đã bị tán lá phượng xua tan đi tất cả. Em nhớ nhất đó chính là cứ mỗi khi có làn gió thổi qua, tán phượng lúc này đây dường như cứ rung rung lên âm thanh rất thích thú. Thêm với đó là cái ánh nắng xuyên qua những tán lá, đồng thời như soi rọi vào khung cửa sổ lớp em.
Em không bao giờ quên được những sáng thứ hai đầu tuần, lúc này đây thì trường em tổ chức chào cờ. Trong buổi chào cờ mà ngước mắt lên nhìn lá cờ bay phấp phới trên bầu trời bao la thật đẹp và chúng em tự nhủ mình cần phải học thật tốt hơn vì sự hi sinh của thế hệ đi trước. Màu lá cờ cũng giống trên sắc đỏ của sắc hoa phượng đang vẫy chào chúng em. Lúc đó chúng em lại nhặt những cánh hoa phượng rơi rụng để rồi ép vào một góc trang vở để có thể trở thành những kỷ niệm của tuổi thơ em.
Xem thêm: Cảm nghĩ về mùa xuân trên quê hương
Hình ảnh cây phượng trên sân trường thân thương này cũng chính là người bạn của em. Qủa thực chính em cũng đã có rất nhiều kỉ niệm đối với loại cây này. Và cho mai sau em có rời xa mái trường và đến học ở một ngôi trường mới thì hình ảnh cây phượng già này em không bao giờ quên được.
|
Assignment
In the school yard, there are many types of shade trees, making the school yard look extremely beautiful and cool. Each species of tree that provides shade has its own unique characteristics and beauty. However, for our students, the phoenix tree is the most beautiful and closest tree to our student days.
See how beautiful the phoenix tree is in summer. The phoenix has a unique beauty, not every tree can do this. If spring comes, the messenger of spring is the blooming peach blossom, and in summer, how beautiful is the crimson color of the poinciana flower in full bloom. Looking at the rows of trees on this school grounds, I don't know how long this phoenix tree has existed, but I only know that when I entered this school, the phoenix tree was already big and ancient. The foliage of the phoenix leaves seems to sway with the frost and occasionally the leaves fall off, creating a small rain of yellow leaves, which is so poetic.
The phoenix tree in the school yard has also aged a lot. Looking at the trunk of the phoenix tree, I noticed that there were bulging eyes as if to say that the tree was very old. This phoenix tree is most beautiful when every summer comes, summer comes like giving the phoenix tree a beautiful red cotton shirt. The phoenix blooms bright red in a corner of the sky, standing out among the trees in the school yard. My teacher often says that poinciana is the flower that symbolizes the most vibrant and beautiful student years. Looking at the image of this phoenix tree, it looks so beautiful and shady. The roots of the phoenix are rough and have many eyes emerging from the trunk. The leaves of the phoenix tree resemble tamarind leaves but are thinner than the leaves of the tamarind tree. Moreover, phoenix leaves are feathered compound leaves. Looking at the phoenix leaves, I feel like they are like the feathers of a bird. So beautiful!
See more: Explanation of the proverb: If you work hard, you will make money
Expression about the phoenix tree
Especially at the bottom of the tree, there are very large roots sticking out of the ground like snakes, as if lying silently sleeping peacefully, not paying attention to everything around them. In addition, I know that this phoenix tree has roots that are deeply embedded in the ground and absorb nutrients to help the phoenix tree grow quickly. The phoenix tree seems to be attached to our childhood that we cannot forget. I remember when the school yard was hot and sunny, just sitting under this phoenix tree made me feel so comfortable and joyful. All the fatigue that the summer heat brought upon me seemed to have been dispelled by the phoenix leaves. What I remember most is that every time the wind blew, the phoenix canopy at this time seemed to keep vibrating and making a very exciting sound. In addition, the sunlight penetrates through the leaves, and at the same time seems to shine into my classroom's window.
I will never forget the first Monday mornings of the week, at this time my school held a flag raising ceremony. During the flag raising ceremony, we looked up to see the flag fluttering in the vast sky. It was so beautiful and we told ourselves that we need to learn better because of the sacrifices of the previous generation. The flag's color is similar to the red color of the poinciana flower waving to us. At that time, we picked up the fallen Royal Poinciana flower petals and pressed them into a corner of the notebook so that they could become memories of our childhood.
See more: Feelings about spring in the homeland
The image of this beloved phoenix tree on the schoolyard is also my friend. Indeed, I myself have many memories of this plant. And if in the future I leave school and go to a new school, I will never forget the image of this old poinciana tree.
|
Bài làm
Sống trong cuộc đời này có biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách dễ khiến con người ta gục ngã, yếu mềm. Và những lúc như vậy ta thường tìm về với gia đình với người mẹ thân yêu. Nhắc nhớ đến mẹ trong lòng em lại dấy lên biết bao nhiêu cảm xúc khó tả.
Những ngày nhỏ chúng ta đã được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào của mẹ. Khi nghe tiếng ru đó có ai lại không được chìm vào giấc ngủ cơ chứ. Thế rồi ở trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả đã xua hết cơn nắng nóng đó đi. Mẹ luôn lo lắng cho con từng bữa ăn, giấc ngủ thật ngon. Và em hiểu được rằng trong cuộc đời này sẽ chẳng có ai yêu con bằng mẹ nữa. Mẹ sẽ luôn bên cạnh, dõi theo và thương yêu con. Em cũng vậy, đối với em thì mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng chính là người mà em vô cùng yêu thương và luôn luôn mang ơn nhất trên đời này. Với em thì mẹ chính là một người phụ nữ đẹp nhất, đâu cứ phải có nước da trắng ngần, khuôn mặt tròn phúc hâu và đôi mắt như long lanh là đẹp. Mẹ em có khuôn mặt gầy gò, hai bên má như còn bị rám nắng. Trong khóe mắt mẹ cười còn nổi rõ những vết chân chim thể hiện rõ dấu hiệu của thời gian. Cái mũi thẳng, đôi môi khô nhưng luôn luôn hé miệng cười. Và chỉ cần thế thôi là em cảm nhận thấy mẹ thật đẹp với em rồi.
Xem thêm: Soạn bài Thực hành các phép tu từ: phép điệp và phép đối lớp 10
Biểu cảm về mẹ của em
Đôi tay mẹ chai sạn, những vết chai sạn như đãn in hằn trên đôi tay của mẹ. Nắm lấy đôi bàn tay gầy mà thô đó em thương mẹ vô cùng. Mẹ em là người phụ nữ đã 42 tuổi rồi. Mẹ em vô cùng nhanh nhẹn và tháo vác. Công việc của mẹ hàng ngày rất vất vả, mẹ chăm sóc vườn cây cũng như việc đồng áng mẹ lo thật nhanh rồi đến phiên chợ mẹ lại hái rau mang đi bán. Mẹ cứ bận từ sáng đến tối, chẳng bao giờ hết việc. Ấy vậy mà mẹ vẫn lo chu đáo việc nhà cửa, dọn dẹp, nấu thức ăn và giặt quần áo nữa. Bố em làm thợ xây cũng khá vất vả, cứ hôm nào bố được nghỉ là bố lại phụ mẹ làm các công việc nhà. Hoàn cảnh gia đình em không dư gì thế nhưng ai ai cũng yêu thương nhau. Có những lúc em mệt mỏi, áp lực vì học tập em chỉ cần ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt mái tóc của em thì mọi ý nghĩ mệt mỏi lúc này đây dường như tan biến hết. Thực sự lúc đó em có cảm giác như cứ thật lâng lâng, xao xuyến khó tả biết bao nhiêu. Trong em nhận thấy được một tình yêu thương ấm áp đến lạ lỳ từ mẹ. Em cảm nhận được em yêu mẹ và mẹ yêu em rất nhiều. Lúc nào mẹ cũng chỉ lo cho con, cho chồng mẹ chính là người xây tổ ấm cho cả gia đình.
Xem thêm: Viết đoạn văn từ 6 – 8 câu, nêu cảm nghĩ của em về cô lao công
Mẹ đã dạy cho con biết yêu thương con người, yêu thương cuộc đời và là người sống phải có trách nhiệm, có lòng tự trọng cũng như là một người có nhân phẩm. Cứ mỗi lần em mắc lỗi là lúc đó mẹ đã chỉ cho em những sai trái của bản thân. Mẹ nghiêm luôn luôn khắc nhắc nhở khi em sai, chỉ ra lỗi sai cho em. Khi nhận ra được lỗi lầm của mình thì lúc đó em chỉ biết cúi đầu nhận lời và tự nhủ bản thân mình phải cố gắng không bao giờ làm sao nữa. Đặc biệt hơn sẽ không làm chô mẹ buồn nữa. Nhiều khi con yếu lòng, có mẹ ở bên tâm sự con cảm thấy mọi chuyện thật đơn giản biết bao nhiêu. Có mẹ cuộc sống của con thật yên bình và hạnh phúc hơn.
Mẹ luôn luôn là người hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ than vãn một chút bào, chẳng bao giờ đòi trả công. Với em thì mẹ cũng chính là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất và là người phụ nữ vĩ đại nhất. Em nhận thấy rằng trong suốt đời này có ai bằng mẹ đâu cũng chẳng ai yêu thương con như mẹ. Em cứ nghĩa như vậy thì càng thương mẹ nhiều hơn.
Trong cuộc sống thì tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất. Tình mẫu tử là một thứ tình cảm như đã nuôi dưỡng cho chúng ta lên người. Hãy yêu thương mẹ bạn nhé! Vì mẹ xứng đáng.
|
Assignment
Living in this life there are so many difficulties and challenges that easily make people fall and become weak. And at times like these, we often return to our family and our beloved mother. Remembering my mother brings up so many indescribable emotions.
When we were little, we heard our mother's sweet, melancholy lullaby. When hearing that lullaby, who can't fall asleep? Then, in the cool breeze, my mother's hand fanning me every hot summer afternoon drove away all that heat. Mom always worries about every meal and good sleep for her child. And I understand that in this life no one will love me as much as my mother. Mom will always be by your side, watching over and loving you. Me too, for me, my mother is the person who cares about me the most and is also the person I love very much and am always most grateful to in this world. To me, my mother is the most beautiful woman, she doesn't have to have white skin, a round face and sparkling eyes to be beautiful. My mother has a thin face, her cheeks seem to be still tanned. In the corner of her smiling mother's eyes, crow's feet clearly show signs of time. Straight nose, dry lips but always smiling. And just like that, I feel like my mother is beautiful to me.
See more: Prepare lessons Practicing rhetorical devices: alliteration and parallelism grade 10
Expression about my mother
Mother's hands are calloused, calluses are imprinted on her hands. Holding those thin but rough hands, I love my mother very much. My mother is a 42 year old woman. My mother is extremely agile and resourceful. Mom's daily work is very hard, she takes care of the garden as well as the fields, she takes care of it quickly and then at the market, she picks vegetables to sell. Mom is busy from morning to night, never running out of work. Yet my mother still takes care of the house, cleaning, cooking food and washing clothes. My father works quite hard as a construction worker. Every day he has a day off, he helps my mother with the housework. My family's situation is poor, but everyone loves each other. There are times when I'm tired and stressed from studying. I just need to sit next to my mother, her hand lovingly stroking my hair, and all the thoughts of being tired at this moment seem to disappear. Actually, at that time, I felt like I was so lightheaded and excited that it was hard to describe. Inside I feel a strangely warm love from my mother. I feel that I love my mother and she loves me very much. Mothers always only worry about their children and her husband, who is the one who builds a home for the whole family.
See more: Write a paragraph of 6-8 sentences, stating your feelings about the cleaning lady
Mom taught me to love people, love life and to be responsible, have self-respect as well as be a person with dignity. Every time I made a mistake, my mother showed me my mistakes. Mom always strictly reminds me when I'm wrong and points out my mistakes. When I realized my mistake, I could only bow my head and accept and tell myself to try never to do anything again. More specifically, it won't make mom sad anymore. Many times when I feel weak, having my mother by my side to confide in me makes me feel how simple everything is. With my mother, my life is more peaceful and happier.
Mom is always the one who sacrifices so much for her children, but she never complains a bit, never asks for compensation. To me, my mother is also the most wonderful mother, the noblest and the greatest woman. I realize that in this whole life, no one can love my child like my mother. If I think like that, I love my mother even more.
In life, motherly love is the most sacred feeling. Motherly love is a feeling that seems to have nurtured us. Please love your mother! Because mom deserves it.
|
Bài làm
Dải đất hình S xinh đẹp được tạo hóa ưu ái ban tặng cho quang cảnh thiên nhiên vô cùng quý giá. Và người Việt vẫn luôn tự hào về đất nước mình cho nên ông cha ta cũng có một câu nói là "rừng vàng biển bạc". Thế nhưng nhiều người không hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này nên gây ra nhiều tranh cãi.
Ý của câu nói “Rừng vàng biển bạc” ta phải hiểu như thế nào? Rừng được xem chính là nguồn tài nguyên vô cùng phong phú. Rừng lại còn tiềm ẩn kho báu vô tận và lúc nào cũng có thể sẳn sàng phục vụ tốt nhất cho đời sống con người. Có lẽ chính vì rừng mang có lợi ít cho con người cho nên việc bảo vệ rừng chính là để bảo vệ cuộc sống của chúng ta. Rừng được xem là kho vàng xanh của con người. Bên cạnh đó thì biển cũng được coi là tài sản quý giá của con người. Biển cung cấp cá tôm, nguồn lợi thủy hải sản phong phú. Còn vàng và bạc chính là kim loại vô cùng quý hiếm có giá trị. So sánh rừng, biển như bạc như vàng ý muốn nói rừng và biển rất quý giá và có tầm quan trọng với con người.
Đi sâu vào tìm hiểu câu nói “Rừng vàng biển bạc” ta cũng cần phải hiểu đúng ý nghĩa của câu nói này. Nói riêng về sự quý giá của rừng, hàng ngày của con người sẽ nhìn thấy được giá trị vô cùng quý báu của rừng. Và ở rừng cũng đã cung cấp cho chúng ta các loại gỗ quý có thể kể ra như gỗ tạp dùng làm vật dụng, làm củi đốt, chất liệu gỗ quí thì làm vật liệu xây dựng để có thể đóng tủ bàn ghế. Đồng thời thì rừng cung cấp nguyên liệu, dược liệu quý cho con người nữa. Trên rừng có rất nhiều loại thảo dược quý báu có tác dụng chữa trị nhiều bệnh cho con người. Ngắm nhìn những cánh rừng già, những cánh rừng nguyên sinh ấy còn là nơi sinh sống của các loài động vật vô cùng quý hiểm như báo, nai, hươu, voi,…là những loại động vật được ghi trên sách đỏ. Không chỉ thể rừng còn bảo vệ cuộc sống cho con người nữa. Cung cấp khí oxi và đồng thời giảm thiểu tình trạng ô nhiễm bầu không khí. Rừng đầu nguồn còn có tác dụng ngăn lũ lụt, sạt lở đất,…Nhờ có rừng mà khí hậu nước ta mới được ôn hòa và cho cảnh quan thiên nhiên vô cùng đẹp đẽ, giảm thiểu hiệu ứng nhà kính, bụi bẩn,… từ tất cả những điều này khiến cho rừng luôn đóng vai trò quan trọng trong đời sống con người.
Xem thêm: Biểu cảm 2 khổ thơ cuối bài Tiếng gà trưa: "Tiếng gà trưa/ Mang bao nhiêu hạnh phúc/ ... /Vì tiếng gà cục tác/ Ổ trứng hồng tuổi thơ"
Giải thích câu tục ngữ Rừng Vàng Biển Bạc
Nói về biển thì biển cũng rất quan trọng, biển được ví quý như bạc. Biển cung cấp nguồn lợi thủy hải sản còn là đường vận chuyển hàng hóa lớn cho con người. Có biển cũng chính là một sự ưu đãi của thiên nhiên đối với con người. Khi nói đất nước ta “rừng vàng biển bạc” thì chúng ta phải hiểu ý rằng không phải vì mẹ thiên nhiên ban tặng cho chúng ta rừng và biển quý như thế mà chúng ta lại khai thác bừa bãi. Chúng ta có quyền tự hào về đất nước, về quê hương nhưng cần phải khai thác thật hợp lý. Chính vì quý như vậy cho nên cần phải bảo vệ, giữ gìn. Trong mỗi chúng ta hãy giữ gìn và bảo vệ môi trường sống của chính mình.
Quả thật, rừng và biển vô cùng quý đối với đời sống con người. Hãy ý thức và trách nhiệm hơn với nguồn tài nguyên thiên nhiên của đất nước. Hãy hiểu chính xác về lời dạy của ông cha ta để lại – Rừng Vàng biển bạc.
|
Assignment
The beautiful S-shaped strip of land is blessed by the Creator with extremely precious natural scenery. And Vietnamese people are always proud of their country, so our ancestors also had a saying: "golden forest, silver sea". However, many people do not fully understand the meaning of this statement, so it causes a lot of controversy.
How should we understand the meaning of the saying "Golden forest and silver sea"? Forests are considered an extremely rich resource. Forests also contain endless treasures and can always be ready to best serve human life. Perhaps because forests bring little benefit to humans, protecting forests is to protect our lives. Forests are considered the green gold storehouse of humans. Besides, the sea is also considered a valuable asset of humans. The sea provides fish, shrimp, and rich aquatic resources. Gold and silver are extremely rare and valuable metals. Comparing forests and seas to silver and gold means that forests and seas are very precious and important to humans.
Going deeper into understanding the saying "Forests of gold and seas of silver" we also need to understand the true meaning of this saying. Speaking specifically about the preciousness of forests, every day people will see the extremely precious value of forests. And the forest also provides us with precious woods such as miscellaneous wood used for making utensils, firewood, precious wood used as construction materials to make cabinets, tables and chairs. At the same time, forests provide valuable raw materials and medicinal herbs for humans. There are many precious herbs in the forest that can treat many human diseases. Admire the old forests, those primeval forests are also home to extremely precious animals such as leopards, deer, deer, elephants,... which are animals recorded in the red book. Not only does the forest also protect human life. Provide oxygen and at the same time reduce air pollution. Watershed forests also have the effect of preventing floods, landslides, etc. Thanks to forests, our country's climate is moderate and gives us extremely beautiful natural landscapes, minimizing the greenhouse effect, dust, etc. From all of this, forests always play an important role in human life.
See more: Expression in the last 2 stanzas of the poem The Sound of Chickens at Lunch: "The sound of chickens at noon/ Brings so much happiness/ ... /Because of the sound of chickens clucking/ The pink nest of childhood eggs"
Explain the proverb Golden Forest and Silver Sea
Talking about the sea, the sea is also very important, the sea is considered as precious as silver. The sea provides aquatic resources and is also a major transport route for people. Having the sea is also a gift of nature to humans. When we say that our country is "golden forests and silver seas", we must understand that it is not because Mother Nature has given us such precious forests and seas that we exploit them indiscriminately. We have the right to be proud of our country and our homeland, but we need to exploit it properly. Because it is so precious, it needs to be protected and preserved. Each of us should preserve and protect our own living environment.
Indeed, forests and seas are extremely precious to human life. Be more aware and responsible with the country's natural resources. Let's understand exactly the teachings left by our ancestors - Golden Forest and Silver Sea.
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.