vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Bài làm
Đất nước Việt Nam ta là một đất nước thuần nông, chính bởi thể mà đất luôn luôn là tài sản vô giá với người dân Việt. Chính vì đất quan trọng như thế mà người đời xưa cũng đã nói Tấc đất tấc vàng.
Đầu tiên ta phải hiểu như thế nào cho đúng ý của câu tục ngữ “Tấc đất tấc vàng”. “Tấc” chính là một đơn vị đo lường, nếu như theo cách nói, cách tính toán, đo đạc của nhân dân ta ngày xưa để lại. Sử dụng từ “tấc đất” chính là một khái niệm về diện tích lúc này đây cũng lại chuyển sang cách nói tấc vàng. Cả câu cho thấy được sự so sánh một diện tích hạn hẹp của đất lại so ngang bằng với khối lượng cũng như giá trị là “vàng”. “Vàng” chính là một thứ kim loại quý hiếm mà có giá trị. Hàm ý của ông cha ta khi so sánh đất với vàng ý muốn nói đất quý như vàng. Thông qua câu tục ngữ này ta như am hiểu được rằng nhân dân ta ngày xưa đã thật tinh tế khi lấy tấc đất bình thường so sánh với tấc vàng. Ý của cả câu đó chính là lấy cái bình thường để so sánh với cái quý hiếm, tất cả những điều này nhằm để khẳng định một chân lí ngời sáng và đúng đắn đó chính là đất quý như vàng.
Xem thêm: Hãy nhập vai vào người con trong văn bản Cổng trường mở ra để viết một đoạn văn ngắn bày tỏ tình cảm biết ơn đối với mẹ khi đọc văn bản
Vậy, đất đai trồng trọt có giá trị đặc biệt mà ông cha ta lại so sáng tưởng chừng như có sự khập khiễng như thế này. Đất nước ta thuần nông cho nên đất rất quý và cần thiết, người ta cần có đất để làm nhà, ruộng đồng, có đất thì mới làm được nương rẫy để trồng trọt cũng như gieo cấy cây trái, lúa, hoa màu… tất cả mọi thứ từ cái ăn cái mặc cho đến hoa thơm quả ngon ngọt bốn mùa đều do đất mà ra cả. Đất cũng là để phát triển nghề nông phát triển và làm cho bãi lúa nương dân thêm xanh biết.
Giải thích câu tục ngữ Tấc Đất Tấc Vàng
Với người nông dân thì đất tồn tại với mọi người, mọi nhà. Đất cũng chính là một tài sản vô giá của quốc gia. Nếu như chúng ta mà hiểu theo nghĩa rộng thì đất là giang sơn Tố quốc vậy. Hình ảnh trái đất là ngôi nhà chung của nhân loại. Hay nói cách khác thì đất cũng chính là một nguồn sống vô tận của con người, đất không thể thiếu. Hơn nữa ở trong lòng đất hàm chứa nguồn nước và bao khoáng sản quý báu cho nên không sai khi nói đất quý như vàng và đất quý hơn vàng nữa.
Nhưng nếu chỉ để đất ở đó mà ta không cải tạo thì nó cũng chẳng có ích gì cả. Hãy bắt tay vào cải tạo đất trồng hoa màu,… chắc chắn rằng đất sẽ mang đến nguồn lợi về vật chất cho con người. Nếu như con người càng vun xới, chăm sóc đất cẩn thận thì chắc chắn rằng đất lúc đó tấc đất là tấc vàng.
Xem thêm: Chứng minh Bác Hồ sống vô cùng giản dị, thanh bạch
Thông qua câu tục ngữ Tấc đất tấc vàng thì nhân dân ta khuyên nhủ mọi người biết quan tâm bảo vệ, đồng thời cũng phải biết giữ gìn đất và chăm chỉ cải tạo đất để trồng trọt thì đất mới quý.
|
Assignment
Our country, Vietnam, is a purely agricultural country, because of that, land is always an invaluable asset to the Vietnamese people. It is because land is so important that ancient people also said that an inch of land equals an inch of gold.
First, we must understand the correct meaning of the proverb "An inch of land equals an inch of gold". “Inch” is a unit of measurement, if we follow the way of speaking, calculating and measuring left by our people in the past. Using the word "inch of land" is a concept of area that has now also changed to saying golden inch. The whole sentence shows the comparison of a limited area of land with its volume and value as "gold". “Gold” is a rare and valuable metal. The meaning of our ancestors when comparing land to gold was to say that land is as precious as gold. Through this proverb, we can understand that our people in the past were very clever when comparing an ordinary inch of land with an inch of gold. The idea of that whole sentence is to compare the ordinary with the rare, all of this is to affirm a bright and correct truth that land is as precious as gold.
See more: Take on the role of the child in the text The school gate opens to write a short paragraph expressing gratitude to your mother when reading the text
So, arable land has a special value that our ancestors compared seemingly incompetently like this. Our country is purely agricultural, so land is very precious and necessary. People need land to build houses, fields, and with land, they can do upland fields to grow crops as well as cultivate fruit, rice, crops... everything. Everything from food to clothing to delicious flowers and fruits in all four seasons comes from the soil. Land is also used to develop agriculture and make rice paddies greener for farmers.
Explain the proverb One Inch of Land, One Inch of Gold
For farmers, land exists for everyone, every home. Land is also a priceless national asset. If we understand in a broad sense, the land is To Quoc country. The image of the earth as the common home of humanity. In other words, land is also an endless source of human life, indispensable land. Moreover, the ground contains water and precious minerals, so it is not wrong to say that land is as precious as gold and land is more precious than gold.
But if we just leave the land there without improving it, it won't be of any use. Let's start improving the land to grow crops,... be sure that the land will bring material benefits to people. If people cultivate and take care of the land more carefully, it is certain that an inch of land will be an inch of gold.
See more: Proving that Uncle Ho lived an extremely simple and pure life
Through the proverb "An inch of land is an inch of gold", our people advise everyone to care for and protect the land, and at the same time to know how to preserve the land and work hard to improve the land for cultivation, then the land will be precious.
|
Bài làm
Không phải ngẫu nhiên mà trong kho tàng văn học dân gian người ta đặc biệt thích những câu tục ngữ. Bởi câu tục ngữ được coi là chiếc “túi khôn” của nhân loại của người đời xưa để lại cho con cháu. Thông qua các câu tụ ngữ ông cha ta thể hiện vào đó những kinh nghiệm, tư tưởng, triết lý sống làm người, sống phải biết yêu thương, đùm bọc nhau. Một trong những câu tục ngữ thể hiện được điều đó chính là câu tục ngữ Lá Lành Đùm Lá rách.
Người đời xưa cũng đã sử dụng các câu tục ngữ với những hình ảnh gần gũi, giản dị chính vì thế mà câu tục ngữ này dễ dàng tạo nên một ấn tượng riêng trong lòng người đọc. Sự ngắn gọn là thế chỉ có vẻn vẹn 5 từ thôi nhưng câu tục ngữ lại chứa đựng những ba nghĩa chính vô cùng sâu sắc. Nếu như chúng ta xét về nghĩa đen có người bảo ý của câu Lá lành đùm lá rách đơn giản để chỉ một hiện tượng tự nhiên,trên cây sẽ có lá lành và lá rách, kho mưa gió thì các lá như bao bọc cho nhau để hạn chế lá rơi rụng. Lá lành sẽ che cho lá rách. Còn rất nhiều ý kiến cho rằng câu tục ngữ Lá Lành Đùm Lá rách như nói đến trong quá trình gói bánh thì người ta để lá rách ở trong sau đó lấy lá lành ở bên ngoài bao bọc lá. Như thế nhìn chiếc bánh sẽ đẹp hơn, cứng cáp hơn rất nhiều. Nhưng nếu mà chỉ đơn giản dừng lại ở những nét nghĩa đen kia thì câu tục ngữ này làm sao được đánh giá là một câu tục ngữ hay, thể hiện được bài học của ông cha ta gửi gắm.
Xem thêm: Một tấm lòng thương con sâu nặng (Về truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao) – Bình giảng Ngữ Văn 8
Giải thích câu tục ngữ Lá Lành Đùm Lá rách
Nghĩa bóng của câu tục ngữ Lá Lành Đùm Lá rách đã thể hiện tinh thần tương thân tương ái, tinh thần như luôn luôn bao bọc, che chở những con người khó khăn hơn. Và đáng nói hơn đó chính là ngay cả những chiếc lá rách nát, vô cùng xấu xí cũng để cho cuộc sống sẽ giống như một cái cây tươi tốt, sự đâm chồi nảy lộc. Soi vào con người thì phải luôn đùm bọc, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Khi thấy người gặp hoàn cảnh khó khăn hãy giúp họ chứ đừng bỏ mặc làm ngơ. Truyền thống tương thân tương ái này cũng đã được phát động và thu được rất nhiều thành quả.
Hàng năm khi ở miền Trung có lũ thì cùng với sự chung tay của mọi người đã giúp cho đồng bào miền Trung nhanh chóng có thể khắc phục được thiên tai và ổn định cuộc sống của chính mình. Đâu cần nói xa ngay cả anh em trong nhà khi mà một người gặp khó khăn những thành viên còn lại hãy động viên giúp đỡ. Có như thế cuộc sống mới ý nghĩa, mới tốt đẹp hơn.
Với câu tục ngữ vô cùng ý nghĩ sâu sắc ấy thực sự cũng đã dạy cho chúng em – những học sinh đang còn ngồi trên ghế nhà trường có một bài học về cách làm người. Câu tục ngữ con nói về cách ứng xử ở trong xã hội, ở trong cuộc sống này. Thông qua đó em học được rất nhiều điều bổ ích, cứ mỗi người cũng đã tự thấy được bổn phận, thấy được trách nhiệm của mình là phải bao bọc, chở che cho những con người bất hạnh hơn để cùng hạp phúc. Mỗi người hãy luôn luôn biết yêu thương, đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau để cho cuộc sống bớt khổ đau, bớt đói nghèo, bất hạnh. Khi tình thương đậm đà thì chắc chắn rằng mối quan hệ giữa con người trong xã hội sẽ khăng khít hơn.
Xem thêm: Phân tích hình ảnh người nông dân Việt Nam qua nhân vật Lão Hạc của Nam Cao
Lá Lành Đùm Lá rách là một câu tục ngữ ngắn gọn mà chứa đựng một bài học sâu sắc mà ông cha ta gửi gắm cho mỗi người. Hãy mở lòng ra để yêu thương, để giúp đỡ con người để cuộc sống thêm đáng sông hơn bạn nhé!
|
Assignment
It is no coincidence that in the treasury of folk literature, people especially like proverbs. Because the proverb is considered the "wisdom bag" of humanity that ancient people left behind for their descendants. Through proverbs, our ancestors expressed the experiences, thoughts, and philosophies of living as humans, knowing how to love and care for each other. One of the proverbs that shows that is the proverb Healthy Leaves Cover Torn Leaves.
Ancient people also used proverbs with close and simple images, so this proverb easily creates a unique impression in the hearts of readers. Despite its brevity, there are only 5 words, but the proverb contains three main meanings that are extremely profound. If we look at the literal meaning, someone says the meaning of the phrase "Good leaves cover torn leaves" simply refers to a natural phenomenon, on a tree there will be healthy leaves and torn leaves. When exposed to wind and rain, the leaves seem to cover each other. to limit leaf fall. The healthy leaf will cover the torn leaf. There are many opinions that the proverb "Good Leaves Cover Torn Leaves" as mentioned in the process of wrapping cakes, people put torn leaves inside and then use healthy leaves on the outside to cover the leaves. That way the cake will look much more beautiful and sturdy. But if we simply stop at those literal meanings, how can this proverb be considered a good proverb, expressing the lesson our ancestors conveyed?
See more: A heart that deeply loves its children (About Nam Cao's short story Lao Hac) - Commentary on Literature 8
Explain the proverb Healthy Leaves Cover Torn Leaves
The figurative meaning of the proverb Healthy Leaves Protects Torn Leaves shows the spirit of mutual love and affection, the spirit of always embracing and protecting those in more difficult situations. And what's more remarkable is that even the torn, extremely ugly leaves make life like a lush tree, with buds sprouting. Looking at people, we must always protect, love and help each other. When you see people in difficult situations, help them and don't ignore them. This tradition of mutual love has also been launched and has achieved many successes.
Every year when there are floods in the Central region, with everyone's cooperation, people in the Central region can quickly overcome natural disasters and stabilize their lives. There is no need to talk too far, even among family members, when one person is in trouble, the remaining members should encourage and help. Only then will life be more meaningful and better.
With that extremely profound proverb, it really teaches us - students who are still in school - a lesson about how to be human. This proverb talks about how to behave in society, in this life. Through that, I learned a lot of useful things. Each person also saw their duty and responsibility to protect and protect those who are less fortunate to be happy. Each person should always know how to love, care and help each other to make life less suffering, less poverty and unhappiness. When love is strong, it is certain that the relationships between people in society will be closer.
See more: Analyzing the image of Vietnamese farmers through Nam Cao's character Lao Hac
Healthy Leaves Protecting Torn Leaves is a short proverb that contains a profound lesson that our ancestors conveyed to each person. Open your heart to love and help people to make life more worthwhile!
|
Bài làm
Qủa thực công việc học tập là công việc vô cùng quan trọng đôi với cuộc đời mỗi con người. Nếu như chúng ta không học tập, chúng ta sẽ chỉ là người vô dụng mà thôi. Để bàn luận về việc học thì Lê-nin cũng đã có câu “Học, học nữa, học mãi.”
Đầu tiên ta phải hiểu được câu nói của Lê-nin – “Học, học nữa, học mãi” có ý nghĩa gì? Học được hiểu đó chính là quá trình tiếp nhận và lĩnh hội kiến thức, việc học này cũng cần phải được tiến hành thường xuyên và lâu dài chứ không phải là học ngày một ngày hai đượ.
Dễ dàng nhận thấy trong lời nói của Lê-nin cũng đã phân tách ra thành “Học, học nữa, học mãi”. Đọc câu nói này vô cùng ngắn gọn nhưng nó chẳng khác gì một khẩu hiệu hành động sâu sắc ẩn chứa trong đó. “Học” được hiểu là những lời thúc giục con người học tập cũng như để tìm hiểu và lĩnh hội kiến thức của nhân loại. “Học nữa” chính là một cấp độ cao hơn của việc học được hiểu là tiếp tục học tập, học tập thêm nữa. Mỗi con người cũng cần phải duy trì thêm nữa việc học tập. Và cho đến ý cuối mà Lê-nin gửi gắm đó chính là việc “học mãi”, điều này như cũng đã nâng cao hơn nữa. Lê-nin đã tiếp tục phát triển ý đã nói trước đó chính là con người nên mãi học tập, học tập suốt cả cuộc đời này.
Xem thêm: Thành Công là gì? Bản chất của thành công?
Đọc cả câu nói với ba ý trong một câu nói mang tính chất tăng tiến rõ rệt. Với câu nói giống như khẩu hiệu này chẳng những thúc giục chúng ta học tập mà còn khẳng định được tính chất quan trọng cũng thật cần thiết của công việc học này. Việc học tập còn được xem chính là công việc lâu dài, tất cả chúng ta cần học tập mãi mãi. Lý do vì sao phải học tập? Và nguyên do vì sao lại phải “học nữa, học mãi”? Câu trả lời chính là bởi cũng chỉ có con đường học tập mới giúp chúng ta có được tri thức về tự nhiên và cả kiến thức về xã hội. Những kiến thức này như đã giúp cho chúng ta tồn tại được trong thế giới nói chung và xã hội loài người nói riêng. Khi mỗi con người chúng ta mà có được tri thức, chúng ta sẽ nhận thức đúng về những hiện tượng và quy luật tự nhiên, xã hội từ đó cải tạo thiên nhiên, xã hội để cuộc sống của chúng ta tốt hơn, tiện nghi hơn.
Giải thích câu tục ngữ Học, Học Nữa, Học Mãi
Khi mỗi người chúng ta có tri thức sẽ dẫn đến chúng ta sẽ có được việc làm ổn định, đồng thời sẽ có một khoảng thu nhập để nuôi sống bản thân, gia đình và trở nên có ích đối với xã hội chúng ta. Thế nhưng không dừng lại ở đó, chúng ta luôn luôn cần phải coi việc học tập là công việc suốt đời. Mỗi người không nên bằng lòng với những gì mình đã có nhé! Bởi khi ở núi này cao đã có núi khác cao hơn, khi mình giỏi lại có người giỏi hơn cho nên cứ hãy học tập, lĩnh hội kiến thức để tự làm giàu tri thức cho bản thân và nâng cao chất lượng sống của chính mình hơn.
Xem thêm: Cảm nghĩ của em sau khi học văn bản Cổng trường mở ra của Lý Lan
Lý do vì sao lại cần phải học? Chính bởi xã hội luôn luôn biến đổi, xã hội luôn luôn có những phát triển, thế rồi thế giới đang thay đổi từng ngày, từng giờ. Nếu như chúng ta không học tập, không lĩnh hội, không tiếp cận những cái mới thì nhìn mình cũng sẽ rất lạc hậu và không theo kịp được guồng quay của xã hội. Bạn sẽ như bị cô lập chính mình. Chính vì thế mà kiến thức vô cùng quan trong một con người. Hãy học tập thật chăm chỉ, hăng say nhất để lấy kinh nghiệm trong sách vở, nguồn tin bên ngoài. Có như thế ta mới biết được ta ở đâu cũng như để bù đắp những lỗ hổng về kiến thức trong đó.
cuộc đời. Chẳng những vậy, ngay cả khi không còn đi học chúng ta vẫn phải học
Học, học nữa, học mãi của Lê –nin thực sự là một lời khuyên hữu ích cho tất cả mọi người. Nhất là đối với học sinh chúng em – chính những con người đang chập chững bước đi đầu tiên vào cuộc sống, và hơn hết hành trang chúng em mang theo không thể không nói đến câu nói của Lê – nin được.
|
Assignment
Indeed, studying is an extremely important job in every person's life. If we don't study, we will just be useless people. To discuss learning, Lenin also had the saying "Study, study more, study forever."
First, we must understand what Lenin's saying - "Study, study more, study forever" means? Learning is understood as the process of receiving and assimilating knowledge. This learning also needs to be done regularly and long-term, not something that can be learned in a day or two.
It is easy to see that Lenin's words were also divided into "Study, study more, study forever". Reading this extremely brief statement, it is nothing more than a profound action slogan contained within it. “Study” is understood as words that urge people to study as well as to learn and comprehend human knowledge. “Learning more” is a higher level of learning, understood as continuing to study, studying more. Every person also needs to continue learning. And until the last point that Lenin conveyed was "learning forever", this also seems to have improved even more. Lenin continued to develop the previously mentioned idea that people should always study and study throughout their lives.
See more: What is Thanh Cong? The nature of success?
Read the whole sentence with three ideas in a clearly progressive sentence. This slogan-like saying not only urges us to study but also affirms the importance and necessity of this study. Learning is also considered a long-term job, we all need to study forever. Reasons why to study? And the reason why we have to "study more, study forever"? The answer is because only the path of learning can help us gain knowledge about nature and also knowledge about society. This knowledge has helped us survive in the world in general and human society in particular. When each of us has knowledge, we will correctly perceive natural and social phenomena and laws, thereby improving nature and society to make our lives better and more comfortable. than.
Explain the proverb Learn, Learn More, Learn Forever
When each of us has knowledge, it will lead to us having stable jobs and at the same time having an income to support ourselves, our families and become useful to our society. But we don't stop there, we always need to consider learning as a lifelong job. No one should be satisfied with what they have! Because when this mountain is high, there is another mountain that is higher, when you are good, there are people who are better, so just study and acquire knowledge to enrich yourself with knowledge and improve your own quality of life. than.
See more: My feelings after studying the text The school gate opens by Ly Lan
Why is it necessary to study? Because society is always changing, society is always developing, then the world is changing every day, every hour. If we don't learn, don't comprehend, and don't approach new things, we will look very backward and unable to keep up with the pace of society. You will feel like you are isolating yourself. That is why knowledge is extremely important in a person. Study as hard and enthusiastically as possible to gain experience from books and outside sources. Only then can we know where we are as well as fill in the gaps in knowledge there.
life. Not only that, even when we are no longer in school we still have to study
Lenin's study, study more, study forever is truly useful advice for everyone. Especially for us students - the people who are taking their first steps in life, and most of all, the luggage we carry cannot help but mention Lenin's sayings.
|
Bài làm
“Có chí thì nên” là một trong những câu tục ngữ hay trong kho tàng câu tục ngữ – trí khôn của ông cha ta. Câu tục ngữ này khuyên răn mỗi người sống trong cuộc sống cần phải có ý chí thì mới có thể có được thành công. Tuy câu tục ngữ ngắn gọn thế nhưng lại mang được biết bao nhiêu ý nghĩa triết luận cũng như mang được ý nghĩa giáo dục vô cùng sâu sắc.
Thoạt nhìn thấy thôi ta đã thấy được câu tục ngữ “Có chí thì nên” chính là một câu tục ngữ đặc biệt nhất và cũng rất ngắn gọn. Thế nhưng lại hàm chứa trong đó biết bao nhiêu ý nghĩa. “Có chí” ở đây là gì? Chí chính là chí khí, luôn luôn bền bỉ, mạnh mẽ, cương quyết khắc phục mọi trở ngại để có thể hướng đến một mục đích cao đẹp nhất. Cả câu tục ngữ ta hiểu được bài học mà người đời xưa gửi gắm ở đây chính là chỉ cần con người có quyết tâm vươn tới và thực hiện hoài bão, lí tưởng. Đồng thời cũng phải đề ra một mục tiêu đích thực của cuộc đời để đi theo “thì nên” – đạt được thành công trong cuộc sống. Ở trong cuộc đời thì mỗi một con người sinh ra lại có một hoàn cảnh sống, thân phận khác nhau thế nhưng muốn thành công thì nhất định phải có được chí hướng phải có được ý tưởng. Tất cả những điều đó hội tụ thì chúng ta mới có được thành công.
Xem thêm: Phát biểu ý kiến của mình về câu nói: “Vượt qua nỗi sợ hãi là tiền đề cho sự thành công”
Chí còn như muốn nói đến là sự quyết tâm. Thế nhưng mỗi người chúng ta cũng cần phải hiểu được nếu như mà chỉ có quyết tâm thôi không đủ mà chúng ta còn phải có tri thức. Bạn biết không? Qủa không sai chút nào khi người ta nói tri thức là sức mạnh. Nhất là ở trong thời đại phát triển mạnh mẽ của thông tin, sự phát triển của khoa học kĩ thuật thì mỗi người chúng ta còn phải biết trang bị cho mình những kiến thức đầy đủ và hợp lí nhất. Bởi không sai chút nào khi nói rằng tri thức cũng chính là chiếc chìa khóa vàng để cho chúng ta có thể tiếp cận được với sự phát triển kinh tế tri thức hiện nay. Nếu như con người mới chỉ có quyết tâm thôi thì chưa đủ. Hãy thường xuyên học tập để có thể bước đi những bước thật chắc chắn trên con đường thành công của chính mình.
Giải thích câu tục ngữ Có Chí Thì Nên
Chắc hẳn ai ai cũng từng nhớ đến và biết tới nhà bác học cổ Hi Lạp Archimède đã từng nói một câu nói vô cùng nổi tiếng đó chính là “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng bổng trái đất này”. Thực sự với câu nói đó hàm chứa đầy đủ quyết tâm, ý chí cùng với đó là sự hiểu biết và năng lực hành động hợp quy luật và sự chớp thời cơ. So với câu tục ngữ “Có chí thì nên” cũng đã như giúp cho mỗi người chúng ta có thêm động lực, sự cố gắng để có thể hành động đúng đắn nhất trước những quyết định của cuộc đời mình. Thực sự câu tục ngữ vô cùng ngắn gọn nó giống như một lời khuyên, một lời nhắn nhủ khiến cho mỗi người phải suy ngẫm thật chắc chắn, không được nản lòng trong cuộc đời, vững bước đến đích đến thành công.
Xem thêm: Giải thích câu tục ngữ: Ngang như cua
Trong xã hội hiện đại ngày nay khi kinh tế ngày càng phát triển, khoa học công nghệ có những bước tiến đáng kể. Chính vì những điều này mà mỗi chúng ta cũng cần phải có một định hướng, một sự quyết tâm cao độ thì mới có thể phát triển được. Câu tục ngữ “Có chí thì nên” giống như một định hướng, một kim chỉ nam cho mọi hành động của mỗi người. Cho đến nay thì ý nghĩa sâu sắc của câu tục ngữ vẫn còn vẹn nguyên với mỗi người.
|
Assignment
“If there is a will, there is a way” is one of the good proverbs in the treasure trove of proverbs and wisdom of our ancestors. This proverb advises that every person in life needs to have will to be successful. Although the proverb is short, it carries a lot of philosophical meaning as well as extremely profound educational meaning.
At first glance, we can see that the proverb "If there is a will, there is a way" is the most special proverb and also very concise. But it contains so much meaning. What does "having a will" mean here? Willpower is character, always persistent, strong, determined to overcome all obstacles to achieve the most noble goal. Through the proverb, we understand the lesson that the ancients conveyed here: as long as people have the determination to reach out and realize their ambitions and ideals. At the same time, we must also set a true goal in life to follow the "should" - achieving success in life. In life, each person is born with a different living situation and status, but if you want to be successful, you must have ambition and ideas. When all of these things come together, we can have success.
See more: Express your opinion on the saying: "Overcoming fear is the premise for success"
What I want to talk about is determination. But each of us also needs to understand that determination alone is not enough, we must also have knowledge. Do you know? It's not wrong at all when people say knowledge is power. Especially in the era of strong development of information and the development of science and technology, each of us must know how to equip ourselves with the most complete and reasonable knowledge. Because it is not wrong to say that knowledge is also the golden key for us to access the current knowledge-based economic development. If people only have determination, it is not enough. Regularly study so you can take sure steps on your own path to success.
Explain the proverb Where there is a will, there is a way
Surely everyone remembers and knows that the ancient Greek scientist Archimède once said an extremely famous quote: "Give me a fulcrum, and I will lift this earth". Actually, that statement contains full determination and will, along with the understanding and ability to act according to the law and seize opportunities. Compared to the proverb "If there is a will, there is a way", it also helps each of us have more motivation and effort to be able to act correctly when making decisions in our lives. In fact, the proverb is extremely short, it is like an advice, a message that makes each person think firmly, not to be discouraged in life, to steadily step towards the goal of success.
See more: Explanation of the proverb: Straight as a crab
In today's modern society, when the economy is increasingly developing, science and technology have made significant progress. Because of these things, each of us needs to have a strong direction and determination to be able to develop. The proverb "If there is a will, there is a way" is like an orientation, a guideline for every person's actions. Up to now, the profound meaning of the proverb remains intact with each person.
|
Bài làm
Uống nước nhớ nguồn là một trong những câu tục ngữ đã mang được thông điệp gửi gắm của người đi trước đến thế hệ chúng ta phải biết ơn. Bài học giấu trong câu tục ngữ vô cùng ngắn gọn, giản dị này đã khuyên răn được chúng ta bài học giáo dục về nhân cách của con người. Mỗi người hãy luôn luôn trân trọng, biết bơn những người đi trước.
Nếu chúng ta xét theo nghĩa đen thì câu tục ngữ được hiểu như sau: Nói đến “nguồn” ý muốn nói chính là một nơi bất đầu cùa dòng nước. Còn nếu chúng ta mà xét theo nghĩa bóng thì với từ nguồn nó lại là một hình ảnh ẩn dụ chỉ công lao tạo lập nên biết bao nhiêu những thành quả của con người đi trước đã để lâij cho các thế hệ sau. Ý của câu đó chính là sự thừa hưởng những thành quả mà người đi trước, thế hệ trước để lại thì ta phải nhớ lấy, ghi lấy. Ông cha ta cũng thật tài tình biết bao nhiêu khi câu tục ngữ mượn như đã mượn mối quan hệ khăng khít giữa “nguồn” và “nước” sẵn có ở trong tự nhiên để gửi gắm vào đó một triết lý sống. Triết lý sống đó chính khi người ta muốn hưởng thụ một thành quả nào đó thì chúng ta cũng phải nhớ công lao của người đi trước và phải biết báo đáp công lao đó sao cho thật xứng đáng, hợp tình hợp lý. Vì trong cuộc sống chẳng có thành quả nào mà không đánh đổi bằng sự nỗ lực, cố gắng và cả những người luôn bên cạnh giúp đỡ ta.
Xem thêm: Tả cảnh đẹp vùng cao nguyên mà em đã có dịp đến thăm.
Thực sự với triết lí sống “uống nước nhớ nguồn” của người đời xưa để là cho con cháu chúng ta thế hệ bây giờ quả thực hoàn toàn đúng đắn. Ta cứ đặt câu nói đó một cách dễ hiểu như sau, theo kẽ thường thì nếu khi chúng ta được hưởng thụ một thành quả thì rất có thể người ta thường quên đi sự khó nhọc của những người đã làm nên thành quả ấy. Đây là một thực tế có thật và nó cũng thật đáng buồn. Những người lao động khổ cực xưa kia cũng đã phải thốt lên rằng:
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
Giải thích câu tục ngữ Uống Nước Nhớ Nguồn
Để có thể làm ra những hạt gạo vô cùng dẻo thơm, ngon ngọt lúc bấy giờ thì chắc chắn rằng người nông dân phải một nắng hai sương khó nhọc mới có thể tạo ra được hạt gạo đó. Thế nên khi ta được bưng bát cơm đầy những hạt dẻo thơm đó ta cũng phải biết ơn đến người làm ra nó.
Nếu như chúng ta mà mở rộng ra, mọi thành quả mà chúng ta có được hôm nay đều có nguồn gốc từ công sức của bao người mới có được. Và nói một cách gần gũi nhất thì để có được đất nước Việt Nam vẹn toàn lãnh thổ cũng phải trải qua biết mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước. Những người lính đã đánh đổi máu của mình để tô thắm cho màu cờ đỏ và hai tiếng “Tự do”. Mỗi người sinh ra trong cuộc đời cũng là do công sinh thành của cha của mẹ. Và như vậy ta rút ra một điều rằng ở cuộc sống này không có một thành quả nào mà lại không được tạo dựng từ rất nhiều người chứ không phải một người riêng lẻ. Cho nên để có được một cuộc sống như ngày hôm nay ta cũng cần phải biết ơn rất nhiều người đã hi sinh, mệt nhọc để mình được hưởng thành quả. Hãy thể hiện lòng biết ơn với những người đó. Cuộc sống vốn là sự trao nhận, hãy cứ trao yêu thương để nhận lấy yêu thương bạn nhé!
Xem thêm: Phân tích bài Sông núi nước Nam
Câu tục ngữ “Uống nước nhớ nguồn” cũng đã trở thành một triết lí cho những tập tục đẹp đẽ của người Việt Nam. Khi dạy cho con người lòng biết ơn, câu tục ngữ này mang đến một giá trị nhân văn vô cùng đẹp đẽ. Khi mỗi người có được lòng biết ơn khiến cho mỗi con người biết sống thủy chung, ân nghĩa. Chính nhờ lòng biết ơn mà con người sẽ kết nối lại với nhau bởi chính tình người.
Câu tục ngữ Uống nước nhớ nguồn được xem chính là một đạo lí làm người được đúc kết từ bao đời nay. Câu tục ngữ như muốn nhắn nhủ, căn dặn con người nên phấn đấu trở thành con người nghĩa tình.
|
Assignment
When you drink water, remember its source is one of the proverbs that has brought the message of our predecessors to our generation to be grateful for. The lesson hidden in this extremely short and simple proverb teaches us an educational lesson about human personality. Each person should always respect and be grateful to those who have gone before.
If we consider it literally, the proverb is understood as follows: When speaking of "source", we mean the place where the water begins. If we look at it figuratively, from its source it is a metaphorical image that shows how many previous people's efforts to create achievements have left a legacy for future generations. The meaning of that sentence is that we must remember and take note of the achievements left by our predecessors and previous generations. Our ancestors were also very ingenious when the proverb borrowed the close relationship between "source" and "water" available in nature to convey a philosophy of life. The philosophy of life is that when people want to enjoy a certain achievement, we must also remember the merits of our predecessors and must know how to repay that merit in a way that is truly worthy and reasonable. Because in life there is no achievement without effort, effort and the people who are always by our side to help us.
See more: Describe the beautiful scenery of the highlands that you had the opportunity to visit.
In fact, the life philosophy of "drinking water, remember the source" of the ancients for our children and grandchildren of today's generation is completely correct. Let's just put that statement in an easy-to-understand way as follows. Usually, when we enjoy an achievement, it is very likely that people often forget the hardships of those who made that achievement. This is a real reality and it is also sad. The hard workers of the past also had to exclaim:
Someone please bring a bowl full of rice
A flexible aromatic bitter seeds want to share
Explain the proverb When Drinking Water, Remember Its Source
To be able to produce rice grains that were extremely fragrant and delicious at that time, it was certain that farmers had to endure a lot of hard work in order to produce that grain of rice. So when we are given a bowl of rice full of those fragrant seeds, we must also be grateful to the person who made it.
If we expand, all the achievements we have today come from the efforts of many people. And to put it most closely, to have the country of Vietnam with its complete territory, it took thousands of years to build and defend the country. The soldiers exchanged their blood to color the red flag and the two words "Freedom". Each person is born into life because of the contributions of their father and mother. And so we learn that in this life there is no achievement that is not created by many people, not just one person. Therefore, to have a life like today, we also need to be grateful to the many people who have sacrificed and worked hard so that we can enjoy the results. Show gratitude to those people. Life is about giving and receiving, just give love to receive love!
See more: Analysis of the article Rivers and Mountains in the South
The proverb "When drinking water, remember its source" has also become a philosophy for beautiful customs of Vietnamese people. When teaching people gratitude, this proverb brings an extremely beautiful human value. When each person has gratitude, it makes each person know how to live faithfully and gratefully. It is through gratitude that people will connect with each other through human love.
The proverb: When you drink water, remember its source is considered a human principle that has been summarized for many generations. The proverb seems to want to remind and advise people to strive to become loving people.
|
Bài làm
Hình ảnh cây tre là một hình ảnh vô cùng quen thuộc đối với mỗi người con Việt Nam. Cho dù xã hội ngày càng hiện đại đi chăng nữa thì hình ảnh cây tre cũng sẽ không bao giờ phai mờ trong mỗi người dân Việt Nam.
Có lẽ rằng hình ảnh cây tre sẽ còn in đậm mãi trong văn hóa của người Việt. Cây tre cũng đã có từ rất lâu đời và gắn bó với người dân Việt Nam trải qua hàng ngàn năm lịch sử dân tộc Việt. Hình ảnh tre thân thuộc như đã in dấu bao trang lịch sử hào hùng, vẻ vang của dân tộc ta từ xưa cho đến nay. Hình ảnh cây tre đã xuất hiện trong truyền thuyết Thánh Gióng khi xưa đã nhổ tre đánh giặc Ân và bảo vệ quê hương.
Chúng ta sẽ thấy được hình ảnh cây tre như đã xuất hiện ở nhiều nơi dù ở đồng bằng hay miền núi. Cây tre cũng là một trong những loại cây rất dễ sống và không hề kén chọn đất hay thời tiết gì cả. Cây tre có một sức sống vô cùng mãnh liệt mà có thể mọc từng khóm và trở thành lũy tre, bụi tre như để che chở và bao bọc cho dân làng. Ngắm nhìn cây tren mới lúc đầu tre còn nhỏ thì nó cũng mới mọc thì được gọi là tre nón hay cây măng. Cây măng non làmột hình ảnh quen thuộc em thấy nó thường xuất hiện trên các huy hiệu đoàn của học sinh trung học. Ý nghĩa là cây măng non cũng đã biết cố gắng vươn mình khỏi đất cằn, như để nói sự cố gắng của con người. Mẹ em nói cây măng này có thể đem nấu thức ăn cũng rất ngon. Thế rồi cây tre lớn dần lên thì cứ cách từng đốt một cũng đều nhau lắm, tre cứ dong dỏng cao lên và các đốt tre lúc này như bị dài.
Xem thêm: Tả cây dừa, bài văn miêu tả cây dừa ở quê em, nhà em
Tả cây tre lớp 7 hay nhất
Và cứ thế theo thời gian lớn lên cây tre cứ càng già sẽ càng thêm cứng cáp và cây tre như lại bắt đầu mọc ra những nhánh gai, thêm với đó lại có những cành và lá. Hình ảnh lá tre mọc thon dài thon dài như ngón tay của người lớn. Phần lá có màu xanh mơn mởn và quan sát trên chiếc lá em thấy nó có những gân lá song song với nhau. Hình ảnh thân cây tre gầy gộc và lại còn rỗng ở bên trong nhưng cây tre lại ẩn chứa một sức sống bền bỉ như cũng bám sát lấy nhau như sức mạnh đoàn kết cho dân tộc Việt vậy.
Phần rễ tre thuộc họ rễ chùm chắc chắn lắm, những cái rễ tre này cứng lắm như đã giúp cây bám chắc vào đất hút chất dinh dưỡng cần thiết và chống trọi với những tác động xấu bên ngoài của thời tiết.
Hình ảnh cây tre còn có vai trò vô cùng to lớn trong đời sống hàng ngày của người dân Việt Nam. Cây tre còn làm công cụ để phục vụ sản xuất cho bà con nông dân như tạo ra cán cuốc, cán cào, cái chang….Còn trong sinh hoạt cây tre cũng có bóng mát rộng lắm, tán lá như che chắn cái nắng hè oi bức cho các bác nông dân sau mỗi giờ làm vất vả. Ngắm nhìn những chú trâu thung gặm cỏ dưới bóng mát của lũy tre làng mà lòng người thấy khoan khoái hơn.
Xem thêm: Đề thi HSG Tất cả những gì gây xúc động với niềm vui, nỗi buồn, thú say mê, sự đau khổ kết lại và tạo nên thơ
Nếu để chọn lựa một đi vào đời sống người dân Việt Nam cả về vật chất lẫn tinh thần thì không thể không nhắc đến cây tre. Cây tre chính là một biểu tượng vô cùng tự hào của dân tộc ta. Mai sau này lớn lên đi đâu đi chăng nữa thì cây tre cũng mãi là loại cây mà em yêu thích nhất.
|
Assignment
The image of bamboo is an extremely familiar image to every Vietnamese person. Even if society becomes more and more modern, the image of bamboo will never fade in every Vietnamese person.
Perhaps the image of bamboo will forever be imprinted in Vietnamese culture. Bamboo has also been around for a long time and has been closely associated with the Vietnamese people through thousands of years of Vietnamese history. The familiar image of bamboo seems to have imprinted many pages of the heroic and glorious history of our nation from past to present. The image of bamboo appears in the legend of Saint Giong, who in the past uprooted bamboo to fight the An invaders and protect his homeland.
We will see the image of bamboo as it has appeared in many places whether in the plains or mountains. Bamboo is also one of the plants that is very easy to grow and is not picky about soil or weather at all. Bamboo trees have an extremely strong vitality that can grow in clumps and become bamboo ramparts and bamboo bushes as if to protect and surround the villagers. Looking at a new bamboo tree, when it is young at first, it is called bamboo cone or bamboo shoot. Young bamboo shoots are a familiar image that I see often appearing on the union badges of high school students. The meaning is that young bamboo shoots also know how to try to rise from the barren soil, as if to express human efforts. My mother said this bamboo shoot can be used to cook very delicious food. Then as the bamboo tree grew, each node became evenly spaced, the bamboo kept growing taller and the bamboo segments seemed to be elongated.
See more: Describe a coconut tree, an essay describing a coconut tree in my hometown, my house
Describe bamboo best for grade 7
And so, as the bamboo tree grows older, it becomes stronger and stronger, and the bamboo tree begins to grow thorns, in addition to branches and leaves. The image of bamboo leaves grows long and slender like an adult's fingers. The leaf is bright green and looking at the leaf, I see that it has veins parallel to each other. The image of a bamboo tree trunk is thin and hollow inside, but the bamboo tree contains a persistent vitality that seems to cling to each other like the strength of solidarity for the Vietnamese people.
The bamboo roots belong to the bunch root family and are very sturdy. These bamboo roots are very hard as they help the tree firmly cling to the soil to absorb necessary nutrients and resist the negative external effects of the weather.
The image of bamboo also plays a huge role in the daily lives of Vietnamese people. Bamboo trees also make tools to serve farmers' production, such as creating hoe handles, rake handles, changs, etc. In daily life, bamboo trees also provide a lot of shade, their foliage shields the summer sun. sultry for farmers after every hour of hard work. Watching the buffaloes grazing in the shade of the village's bamboo fences makes people feel more relaxed.
See more: HSG exam questions Everything that touches joy, sadness, passion, and suffering combines and creates poetry
If we were to choose one that entered the lives of Vietnamese people both physically and spiritually, we could not help but mention bamboo. Bamboo is an extremely proud symbol of our nation. No matter where I grow up in the future, bamboo will always be my favorite plant.
|
Bài làm
Cứ mỗi khi mùa xuân của đất trời đến thì hàng trăm hoa lại thi nhau khoe sắc thắm. Mùa xuân của phương Bắc sẽ có hoa đào đánh thức còn với mùa xuân ở miền Nam lại nhuốm vàng bởi sắc mai vàng tươi tắn. Ngắm nhìn sắc mai vàng rực rỡ em cảm thấy vô cùng thích thú, cũng chẳng biết từ bao giờ mà em lại thích sắc mai vàng này.
Nhắc đến hoa mai là người ta lại nhắc đến một loài hoa đại diện tiêu biểu cho mùa xuân phương Nam với khí hậu ôn hòa lại còn thật ấm áp. Quan sát sắc vàng của hoa như ánh mặt trời rực rỡ làm thổi bừng lên không khí tết, tất cả như đã là một nét đặc trưng mỗi khi Tết đến xuân về ở miền Nam.
Hoa mai thông thường được tuốt lá giữa tháng 12 âm lịch để giúp cho hoa mai nở vàng vào đúng dịp Tết về. Thế rồi chính những chiếc lá của cây mai già hi sinh để những chiếc lá non mang màu xanh thật đẹp, cứ mơn mởn mạnh mẽ vươn lên tô thêm vẻ đẹp cho đời đất khi vào xuân. Thời tiết khi cũng đã đủ độ, những bông hoa mai vàng lúc này đây cũng bung xòe đầy bất ngờ và thật rực rỡ. Hình ảnh những bông hoa mai cũng có 5 cánh như hoa đào. Nhưng cánh hoa mai trông cứ mỏng như cánh bướm vàng đẹp và có màu vàng tươi mới đem lại may mắn cho một năm mới đến gầy. Phần nhụy hoa dài ra và cũng lại có màu vàng, phần nhụy hoa này cũng thường thu hút ong bướm đến hút mật.
Xem thêm: Tả cảnh một ngày hè
Tả cây hoa mai lớp 7 hay nhất
Quan sát phần lá hoa dài nhọn màu xanh, nhìn cũng hơi giống lá chè nhưng mỏng và nhỏ hơn lá chè một chút. Phần đài hoa mai vàng có một màu ngọc bích nâng đỡ lấy bông hoa mai vàng xinh đẹp nhưng mỏng manh như vậy. Một nụ hoa be bé xinh xinh như đang cố chen vào giữa những bông hoa vàng tươi thật đẹp. Nụ hoa này như cũng chỉ đợi thời điểm thích hợp là bừng nở sao cho đẹp nhất. Bông hoa mai vàng mang được một vẻ đẹp cao quý, trang nhã biết bao nhiêu, ai ai cũng thích sắc hoa gắn với sự may mắn này.
Hình ảnh hoa mai gắn liền với mùa xuân của miền Nam, cứ mỗi khi nhìn thấy sắc hoa lung linh giăng mắc, ngập tràn khắp các con phố. Nhìn sắc hoa mai vàng mỗi người ta biết rằng một mùa xuân nữa lại về đến rồi. Nhìn với sắc hoa mai vàng cùng với cánh én chao nghiêng như báo hiệu một ngày tết đoàn viên. Chính vì thế mà nhìn sắc mai mà trong chính mỗi người cứ cảm thấy vô cùng bồi hồi, xao xuyến và còn mong xuân về. Ngắm nhìn bông hoa mai làm đậm đà hơn hương vị ngày Tết thật đậm đà ở trong mỗi gia đình. Hoa mai vàng còn biểu tượng cho sự giàu sang, phú quý nữa cho nên sắc vàng cũng khiến cho một mùa xuân an khang, thịnh vượng.
Xem thêm: Cảm nghĩ về bà ngoại thân yêu
Cây mai vàng được tay người làm vườn chăm chút thật cẩn thận, uốn thân hoa mai vàng thành những thế rồng uốn lượn. Nhiều người nhìn thế của cây mai cũng đã có thể biết được con mắt thẩm mỹ của gia chủ. Tết đến thì nhà nhà ở miền Nam cứ trang trí thêm vào đó là những câu đối nhỏ, thiệp, lì xì,…nhìn vô cùng nổi bật và làm sáng bừng cả một không gian.
Khi ánh nắng xuân hồng ấm áp len lỏi khắp muôn nơi, ánh nắng cứ chiếu rọi lên từng cành cây, kẽ lá thì những bông hoa mai vàng lại càng thu hút với mỗi người. Em sẽ không bao giờ quên được sắc mai vàng đẹp xinh này.
|
Assignment
Every time spring comes, hundreds of flowers compete to show off their beauty. Spring in the North will awaken with peach blossoms, while spring in the South will be tinged with bright yellow apricot blossoms. Looking at the bright yellow apricot color, I feel extremely excited. I don't know when I started liking this yellow apricot color.
When mentioning apricot flowers, people think of a flower that represents the southern spring with a mild yet warm climate. Observing the yellow color of the flowers like bright sunlight brightens the Tet atmosphere, it all seems to be a characteristic feature every spring in the South.
Apricot flowers are usually plucked in the middle of the 12th lunar month to help them bloom yellow just in time for Tet. Then the leaves of the old apricot tree were sacrificed so that the young leaves would have a beautiful green color, growing strong and growing to add beauty to the earth's life in spring. When the weather is moderate enough, the yellow apricot flowers also bloom unexpectedly and brilliantly. The image of apricot flowers also has 5 petals like peach blossoms. But the apricot flower petals look as thin as beautiful yellow butterfly wings and have a bright yellow color that brings good luck for a new year. The pistil part of the flower is long and yellow. This part of the pistil also often attracts bees and butterflies to suck nectar.
See more: Describe a scene of a summer day
Describe the apricot tree best for grade 7
Observe the long, pointed green flower leaves, which look a bit like tea leaves but are thinner and a bit smaller than tea leaves. The sepals of the yellow apricot flower have a jade color that supports such a beautiful but fragile yellow apricot flower. A small, pretty flower bud seems to be trying to squeeze in between the beautiful bright yellow flowers. This flower bud seems to be just waiting for the right time to bloom in the most beautiful way. The yellow apricot flower has such a noble and elegant beauty, everyone loves this flower color associated with luck.
The image of apricot blossoms is associated with the spring of the South, every time we see the shimmering colors of flowers spreading and filling the streets. Looking at the yellow apricot blossoms, everyone knows that another spring has come. Looking at the yellow apricot blossoms and swaying swallow wings, it seems to signal a reunion of the New Year. That's why looking at the beauty of apricot, each person feels extremely excited, excited and still looking forward to spring. Looking at apricot blossoms enriches the flavor of Tet in every family. Yellow apricot flowers also symbolize wealth and prosperity, so the yellow color also makes for a peaceful and prosperous spring.
See more: Feelings about my beloved grandmother
The yellow apricot tree is carefully cared for by the gardener, bending the yellow apricot flower stem into winding dragons. Many people who look at the appearance of the apricot tree can also know the aesthetic eye of the homeowner. When Tet comes, houses in the South are decorated with small couplets, cards, lucky money, etc., which look extremely outstanding and brighten up the whole space.
When the warm pink spring sunlight creeps everywhere, the sunlight shines on every branch and leaf, the yellow apricot flowers become even more attractive to everyone. I will never forget this beautiful yellow apricot color.
|
Hướng dẫn
"Đòn" trong thành ngữ này ngụ ý là sự đánh đập là việc dùng vũ lực; còn nhẽ (lẽ) là lời lẽ, là dùng lời nói. Trong một số kết cấu đối xứng của thành ngữ tiếng Việt, ta thường gặp cặp từ trái nghĩa "già" – "non" đứng ở hai vế tạo nên thế đối lập cho cấu trúc thành ngữ.
Chẳng hạn "đoán già đoán non", "già trái non hột", "già nhân ngãi non vợ chồng",… trong "già đòn non nhẽ" thế đối lập, hình thành do tương quan bên nhiều bên ít giữa việc dùng vũ lực và dùng lời lẽ để làm một việc gì đó. Cách mà người đời đã làm là phải "già đòn" nghĩa là dùng vũ lực và "non nhẽ" thôi tức là nói năng khuyên giải chỉ vừa vừa. Cái chính là "đòn" nhiều vào. Ví dụ:
"Nó nói trắng trơn chà "già đòn non nhẽ" cứ tẩn tợn, giết tợn là xong mọi việc"
"Đừng có hòng dân thương. Còn lãnh việc quốc gia thì ngàn đời nó còn rủa. Bay muốn sống phải làm cho dân sợ, "già đòn, non nhẽ".
Thế nhưng, có lẽ đó là cách đối xử thích hợp với quyền lực, đã loại ra một bên phần nhận thức, phần trí tuệ của con người. Và trên thực tế đó cũng là phương pháp xử thế gạt bỏ vai trò giáo dục ra một bên. Chúng ta vẫn nghe dân gian hát "lời nói gói vàng" và theo nó là những câu thành ngữ như "lời vàng ngọc", "lời hay lẽ phải"… Sao lại không lựa lời mà nói, dùng lời lẽ mà thuyết phục con người, mà lại cứ một mức "già đòn", như thế! Có cố chấp hay không? Và, dường như có phần tàn nhẫn chăng?
|
Instruct
"Blowing" in this idiom implies that beating is the use of force; but perhaps (perhaps) is words, is the use of words. In some symmetrical structures of Vietnamese idioms, we often encounter the pair of antonyms "old" - "young" standing on both sides, creating an opposing position for the idiomatic structure.
For example, "guess the old, guess the young", "the old, the young, the young", "the old, the young, the young couple",... in "the old and the young", the opposition is formed by the correlation between many and few sides between the use of force. force and use words to do something. The way people have done it is to be "hardcore" which means using force and to be "immature" which is to say just enough words of advice. The main thing is to "blow" a lot. For example:
"He said it plainly, 'old and weak', just be brutal, kill brutally and everything will be done"
"Don't expect people to love you. If you take on national affairs, you will be cursed for generations. If you want to live, you have to make the people afraid, "old and immature".
However, perhaps that is the appropriate way to treat power, leaving aside human awareness and intelligence. And in fact, it is also a method of dealing with the role of education aside. We still hear folk singing "words wrapped in gold" and with it come idioms like "words of gold", "words of good reason"... Why don't you choose your words and use your words to convince your children? people, but still at the same level of "old age", like that! Is there bigotry or not? And, does it seem somewhat cruel?
|
Hướng dẫn
Khi tìm hiểu ý nghĩa thành ngữ đục nước béo cò người ta thường lưu tâm đến một hiện thực dễ dàng quan sát thấy ở các vùng nông thôn. Ta đã biết, cò là một loài vật đêm ngày lặn lội kiếm con ốc, bắt con tôm, con cá trên đồng ruộng. Phải nhọc nhằn lắm, may ra cò mới kiếm được miếng ăn hàng ngày. Thế nhưng, trong các vụ cày bừa, ruộng nước đục ngầu, bùn, lấm làm cho cá tôm ở dưới nước không chịu được phải ngoi mình lên mặt nước. Thế là chẳng vất vả bao công, cứ thế cò chén những con vật xấu số do hoàn cảnh "đục nước" mà phải ngoi mình làm mồi cho nó. Biết lợi dụng vụ cày bừa, với những chân ruộng đục nước, cò có thể kiếm chác, nuôi thân béo mầm. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở sự quan sát này thì chưa làm bộc lộ rõ được cách đánh giá của nhân dân ta đối với kẻ cơ hội lợi dụng hoàn cảnh rối ren nội bộ mà kiếm lợi lộc qua thành ngữ đục nước béo cò!
"Nghĩ đến câu đục nước béo cò
Nên bao nhiêu sự thật sờ sờ
Các xừ cứ tảng lờ như chẳng rõ"
(Thơ Tú Mỡ)
Hẳn là trong quan niệm dân gian còn có một ý tứ gì thâm hậu hơn được tiềm ẩn trong thành ngữ này. Đục nước trong đục nước béo cò không hẳn chỉ phản ánh nhân tố khách quan đưa lại sự rối ren của hoàn cảnh (như do cày bừa) mà còn có thể do bản thân các nhân tố chủ quan gây nên. Cảnh đàn cá tranh ăn, cảnh cá lớn nuốt cá bé, chẳng làm khuấy động môi trường sống của chúng ta là gì. Một điều thú vị hơn là tại sao "đục nước" lại chỉ béo mỗi chú cò và chính cò là biểu hiện của kẻ cơ hội? Có lẽ đối với nhân dân ta, con cò gắn liền với cuộc sống đồng ruộng, ngoài việc tự thân kiếm ăn, cò còn là kẻ cướp công, ăn bớt ăn xén công sức của kẻ khác. Cốc mò cò xơi, cò ăn bớt của cốc, chẳng phải là xuất phát từ cách nhìn nhận đó hay sao? Cho nên cò là biểu trưng cho hạng người cơ hội, và với thành ngữ đục nước béo cò nhân dân ta phê phán hành vi của bọn cơ hội chủ nghĩa.
Xem thêm: Cảm nghĩ về bài thơ "Tiếng gà trưa" lớp 7 hay nhất đầy đủ - Xuân Quỳnh
"Rân nhảy ra đúng lúc, khi lãnh chúa Kỳ Bường là lão Phô đã gục, khi Chính phủ bị người phải vung tiền ra mua, khi tình hình rối loạn dễ đục nước béo cò. Cha hắn sao biết chỗ lắt léo ấy" (Phan Tư- "Gia đình má Bảy")
|
Instruct
When looking for the meaning of the idiom, people often pay attention to a reality that is easily observed in rural areas. We know that the stork is an animal that travels day and night to look for snails, shrimp, and fish in the fields. It takes a lot of hard work, but luckily the stork can earn its daily bread. However, during plowing and harrowing seasons, the water in the fields is turbid, muddy, and muddy, making the fish and shrimp underwater unable to bear it and having to rise to the surface. So without much effort, just like that, the stork eats the unfortunate animals due to "turbid water" circumstances that have to survive as prey for them. Knowing how to take advantage of the plowing and harrowing season, with muddy fields, storks can make money and feed their bodies and sprouts. But if we only stop at this observation, it will not clearly reveal our people's assessment of opportunists who take advantage of the chaotic internal situation to make profits through the idiom of muddy water and fat!
"Think of the saying "The water is cloudy and the stork is fat."
So many tangible truths
You just ignore it as if you don't understand."
(Tu Mo Poetry)
Surely in folk beliefs there is a deeper meaning hidden in this idiom. Cloudy water in clear water is not necessarily only a reflection of objective factors that cause chaos in the situation (such as plowing) but can also be caused by subjective factors themselves. The scene of schools of fish fighting for food, the scene of big fish swallowing small fish, does nothing to disturb our living environment. A more interesting thing is why "muddy water" is only the stork and the stork itself is a sign of an opportunist? Perhaps for our people, the stork is associated with field life. In addition to making a living for itself, the stork is also a robber, stealing and stealing the efforts of others. Isn't that the origin of that perspective? Therefore, the stork is a symbol of opportunistic people, and with the idiom "The stork is full of water", our people criticize the behavior of opportunists.
See more: Thoughts on the best full poem "Chicken Noon" for grade 7 - Xuan Quynh
"Ran jumped out at the right time, when the lord of Ky Buong, old Pho, had fallen, when the Government was being bought by people, when the situation was chaotic, it was easy to get into trouble. How did his father know about that trick" ( Phan Tu - "Bay's mother's family")
|
Hướng dẫn
“Ăn chay niệm phật từ bi. Nói lời thanh lịch, lòng thì tĩnh tâm”, cũng là đức tính cần học. Nhưng không thiếu gì kẻ giả danh làm cho đạo phật bị ô uế. Dựa vào câu thành ngữ này, thời nay, người đời suy diễn rằng người ăn chay niệm phật là người sống thanh tịnh, hiền lành…
Theo sách phật, đời nhà Đường vào thế kỷ thứ VII có ngài Tuệ Viễn quê ở Lư Sơn. Tuệ Viễn thông tuệ kinh pháp nhưng cũng là người thông kinh sử và phụng thờ đức phật.
Thời ấy, loạn lạc binh biến nhiều, cướp giật hoành hành khắp vùng. Làng xã thì không có ranh giới. Tuệ Viễn làm quan giải nghệ về chùa lư Sơn tu hành. Ông nghĩ: con người sinh ra vốn bản chất thiện (nhân chi sơ, tính bản thiện). nhưng không ai dạy bảo ắt thành ác.
Ông đem ý nguyện trình với triều đình tổ chức lại hành chính biên xã, quy khu vực để quản lý. Mỗi vùng giao cho tổng trưởng cai quản.
Một hôm, có người tu hành từ phương nào không biết, đến xin gặp Tuệ Viễn. Tuệ Viễn cho vào và hỏi:
– Người từ nơi nào đến? có việc gì như muốn nói với ta hơn là hành khất?
Người kia thưa:
– Ta từ Lạt ma, chẳng vì ta biết người có tài tổ chức địa hạt để cai quản dân chúng. Nhưng làng nọ, xã kia lập ra lại kỳ thị với nhau, giành giật nhau, cái ác cứ ngày một hành hành. Ta đến đây không phải để xin ăn mà có quyển sách phật muốn chỉ giáo phổ biến cho dân lành để hết nạn nhiễu nhương. Ta biết ông thông kinh phật, nên muốn cùng ông cứu khổ, cứu nạn.
Tuệ Viễn lấy làm vui mừng, mời nhà tu hành kia ở lại giúp đức cho chúng sinh. Hai ông dày công đi kắhp làng tổng trong vùng phổ biến phép niệm phật, hướng dẫn tu tịch, dạy đạo và phát chẩn cho dân làng, quy phục những kẻ ác tà.
Đặc biệt, hai ông bày cho dân chúng cách chế biến ngũ cốc, hoa quả thành thức ăn hàng ngày, khuyên không nên giết hại các con vật. Thấy chế biến gũ cốc để ăn tiện lợi mà thân thể khoẻ mạnh, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn rồi cứ thế làng xã ai ai cũng làm theo. Khi dân chúng ăn chay niệm phật gần như là thói quen, Tuệ Viễn đã ra quy ước như một phép phật cho con người ta siêu thoát, thấy điều phàm tiếu thì hổ thẹn, thấy hành ác thì đau thương. Vì thế, dân chúng học lời nói phải, nguyện đức từ bi của phật pháp mà hành đạo trong cuộc sống.
|
Instruct
“Eat vegetarian and recite the Buddha's name for compassion. Speak elegantly and calm your mind" is also a virtue that needs to be learned. But there is no shortage of impostors who pollute Buddhism. Based on this idiom, nowadays, people infer that vegetarians who recite Buddha's name are people who live a pure, gentle life...
According to Buddhist books, during the Tang Dynasty in the 7th century, there was Tue Vien, a native of Lu Son. Tue Vien understands the Dharma, but is also knowledgeable about the history and worships Buddha.
At that time, there were many mutinies and robberies raging throughout the region. Villages have no boundaries. Tue Vien retired as a mandarin and returned to Lu Son pagoda to practice. He thought: humans are born with a good nature (prime cause, good nature). But if no one teaches you, you will become evil.
He presented his wish to the court to reorganize the commune's border administration and define the area for management. Each region is assigned to the chief to manage.
One day, a monk from an unknown direction came to ask to see Tue Vien. Tue Vien let in and asked:
– Where do people come from? Is there anything you want to tell me more than begging?
The other said:
– I'm from Lama, not because I know someone who has the talent to organize a district to govern the people. But the villages and communes that were established discriminated against each other, fought against each other, and evil continued to spread day by day. I don't come here to beg for food, but I have a book that Buddha wants to teach and disseminate to good people to end all troubles. I know that you are familiar with Buddhist scriptures, so I want to help you save suffering and disaster.
Tue Vien was delighted and invited the monk to stay and help the living beings. The two men diligently went to villages in the area to popularize Buddha's recitation, guide monastic practice, teach religion and give advice to the villagers, subduing the evil people.
In particular, the two men showed people how to process grains and fruits into daily food, and advised them not to kill animals. Seeing how to prepare cereals to eat conveniently and have a healthy body, thousands of thousands, thousands of thousands, and so on, everyone in the village followed suit. When people fasting and reciting Buddha's name is almost a habit, Tue Vien has issued a convention like a Buddha's magic for people to escape. When they see ordinary things, they are ashamed, and when they see evil deeds, they are painful. Therefore, people learn to speak rightly, practice the compassion of Buddha Dharma, and practice the Dharma in life.
|
Hướng dẫn
Tương truyền, ở một phủ chúa nọ, có một quan thái giám dâng cho chúa một con công quý. Con công không những đẹp sặc sỡ mà còn có điệu múa chẳng khác gì kỹ nữ. Từ ngày có con công, chúa quên cả đội kỹ nữ, suốt ngày thả công ra khuê văn để xem công xoè cánh, xoè đuôi, liệng chân, lấy làm mãn nguyện lắm.
Một con vẹt trong vườn thượng uyển ngày ngày nhìn thấy công múa, quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi một điệu chán ngắt, một hôm, vẹt mới bay lại gần công nói:
– Chị công ơi, chị đẹp sặc sỡ là vậy, nhưng tôi thấy chị chỉ có mỗi điệu xoè cánh, xoè đuôi, liệng chân, ngày nào cũng vậy sao hả chị công?
Công mới nghển cổ, vênh mỏ lên mà rằng:
– Tôi ăn nhà chúa, ngủ nhà chúa. Ngày ngày chỉ có viẹc xoè đuôi, xoè cánh ra. Việc chỉ có vậy, chẳng mất công luyện rèn học hành gì mà lại được ăn ngon, còn gì hơn thế nữa.
Vẹt mới nói:
– Thế chị làm mãi vậy, không biết chán à?
Công vẫn dương dương tự đắc:
– Tôi múa cũng quen rồi, cả ngày chỉ có vậy, từ sáng đến tối, có gì mà phải phàn nàn. Cứ xem như các cô kỹ nữ trong phủ cũng vậy, ngày nào cũng múa, hết ngày lại đêm, các cô cóc kêu ca gì đâu.
Phong cách “ăn cơm chúa, múa tối ngày” dành cho những người làm việc quấy quá, không hiệu quả, cốt cho xong việc, giống như:
Ăn nhà chúa, ngủ nhà quan
|
Instruct
Legend has it that in a certain lord's palace, there was a eunuch who offered the lord a precious peacock. The peacock is not only beautiful and colorful, but also dances like a courtesan. From the day the peacock was born, the princess forgot the whole team of prostitutes. All day long, she let the peacocks go out to admire the peacocks to watch the peacocks spread their wings, tails, and legs, and felt very satisfied.
A parrot in the royal garden saw a peacock dancing every day, repeating only the same boring dance. One day, the parrot flew close to the peacock and said:
– Princess, you are so beautiful and colorful, but I see that you only do the wing-spreading, tail-flashing, and leg-flashing dance, is it like that every day, princess?
Cong just craned his neck and cocked his beak and said:
– I eat at the lord's house, sleep at the lord's house. Every day there are only birds spreading their tails and wings. That's all, no need to practice or study and get good food, nothing more.
New parrot said:
– So you keep doing it, don't you get bored?
Cong is still proud and proud:
– I'm used to dancing, that's all I do all day, from morning to night, there's nothing to complain about. Let's just say that the prostitutes in the palace are the same, they dance every day, day and night, and they don't complain at all.
The style of "eating the lord's rice and dancing all day long" is for people who work too hard and are ineffective, just to get the job done, like:
Eat at the lord's house, sleep at the mandarin's house
|
Hướng dẫn
Tương truyền, một hôm, ở biển đông, trời đang trong xanh thì bỗng xuất hiện một cột nước cao. Lúc đầu cột nước cao ấy màu trắng đục, sau chuyển thành màu đen ngòm. Rồi cột nước ấy bỗng cuồn cuộn, làm cả vùng trời rung chuyển. Từ cột nước hung dữ đó, bỗng bày ra một con vật đầu to, hình nó như một con rắn khổng lồ cuồn cuộn trên bầu trời âm u. Nhiều ngư dân trong vùng nhìn nó thoáng bay qua nhận thấy con vật bờm rậm nhưng râu ngắn, mũi giống sư tử, từ biển bay thẳng vào đất liền. Trên đường đi nó cuốn hết thảy những thứ nó muốn. Lúa trên đồng, cá trong sông, thậm chí nó còn cuốn cả gia súc gia cầm, cuốn cả mái gianh, làm cho dân tình hoảng loạn. Con vật đi như gió và ăn hết nhiều tài sản của dân cư trong vùng.
Ngư dân trong vùng lập đàn, mới nhờ một con rùa xuống Long Hải Vương để hỏi tại sao lại cho con vật dữ từ dưới biển lên tàn phá dân lành.
Rùa mang lời ngư dân đi gặp Long Hải Vương.
Long Hải Vương bảo:
– Ngày trước, ngươi kiện ta thì có lý. Trước đây con vật đó là con cá chép thuộc quyền quản lý của Long Hải Vương, nhưng từ khi nó thi đỗ, nó đã hoá thành rồng, bay lên trời. Giờ thì trời quản lý, ngươi lên mà hỏi Thiên Vương.
Rùa về thưa lại với ngư dân. Ngư dân lại nhờ sư tử nhà trời hỏi cho rõ chuyện tại sao rồng lại hại chúng sinh. Sư tử nhà trời lên thiên đình thưa chuyện. Nhà trời bảo:
– Nó cũng giống lân, cùng họ với nhà ngươi, ăn như hùm, kém gì thuồng luồng, trời sinh ra nó thế, thế gian chịu vậy, biết làm sao. Thôi, ngươi về đi, nói với mọi người là khi thấy nó xuất hiện thì liệu mà tránh.
Từ đấy về sau, mỗi khi thấy rồng xuất hiện, là mọi người lại khiếp vía cất giữ lương thực, chằng chống nhà cửa, không dong buồm ra xa, rồi bảo nhau:
Rồng nó cuốn đấy, liệu mà phòng cho mau.
Người ta lấy hình tượng con rồng cuốn hết thảy mọi vật để chỉ sức ăn ghê gớm của nó, mượn cái hùng mạnh của lốc cuốn mà nhân cách như rồng.
Nên có câu:
Ăn như rồng cuốn
|
Instruct
Legend has it that one day, in the East Sea, the sky was clear, when suddenly a tall column of water appeared. At first the high water column was milky white, then turned pitch black. Then that column of water suddenly rolled, making the whole sky tremble. From that ferocious water column, suddenly appeared a large-headed animal, shaped like a giant snake billowing in the gloomy sky. Many fishermen in the area saw it fly by and noticed that the animal had a thick mane but short beard and a nose like a lion, flying straight from the sea to the mainland. On the way it swept away everything it wanted. Rice in the fields, fish in the river, it even swept away livestock and poultry, swept away roofs, causing people to panic. The animal moved like the wind and ate up many properties of residents in the area.
Fishermen in the area formed a group and asked a turtle to go down to Long Hai Vuong to ask why the evil animal had come from the sea to destroy innocent people.
The turtle brought the fisherman's words to meet the Dragon King.
Long Hai Vuong said:
– In the past, it was reasonable for you to sue me. Previously, that animal was a carp under the control of the Dragon Sea King, but since it passed the exam, it turned into a dragon and flew into the sky. Now that heaven is in charge, you should go up and ask the Heavenly King.
The turtle returned to talk to the fishermen. The fishermen asked the heavenly lion to ask clearly why the dragon harmed living beings. The heavenly lion went to heaven to talk. Heaven said:
– It is also like a unicorn, has the same family as yours, eats like a lobster, is no less free-spirited, God created it like that, the world accepts it, what can it do? Well, go home and tell everyone that when you see it appear, you should avoid it.
From then on, every time a dragon appeared, people were terrified, stored food, tied up their houses, did not sail far, and said to each other:
The dragon is rolling, so be careful.
People use the image of a dragon rolling everything to show its terrible eating power, borrowing the power of the whirlwind to have a personality like a dragon.
There should be a sentence:
Eat like a dragon roll
|
Hướng dẫn
Đi ăn mày xin được chút ít lại đánh đổ mất cả ở cầu ao không vớt vát được gì. Thành ngữ này chỉ sự khốn cùng lại gặp đen đủi, không may liên tiếp.
Còn có câu gần nghĩa: Chó cắn áo rách.
Chuyện kể:
Xưa có người nghèo đói đi ăn xin đã lâu, một hôm được nhà giàu nọ bố thí cho một ít gạo.
Ăn mày mừng rỡ mới đem gạo xuống dưới cầu ao vo để nấu cháo. Chẳng may lúc đang vo, gió nổi lên tứ tung, làm lật rá gạo đổ cả xuống cầu ao.
Anh ăn mày khóc lóc thảm thiết, không biết bắt đền ai, bèn làm đơn lên thiên đình kiện thần Gió. Đơn rằng: “Tôi đói khát, mới phải đi ăn mày, nay được nhà giàu cho chút gạo, thế mà thần Gió lại lật cả rá gạo đổ xuống cầu ao. Mong thiên đình soi xét nghĩ đến kẻ khó này”.
Giời chấp nhận đơn, sai quỷ sứ đòi thần Gió lên tra hỏi. Thần Gió khai:
– Vì có người lái buôn, buôn mấy thuyền thóc, gặp phải độ không gió, thuyền không đi được mới làm lễ cầu phong…, cho nên tôi phải đổi gió cho thuyền nó chạy.
Giời nghe rồi quở thần Gió rằng:
– Người làm việc nhà Giời như thế là bất công, bất chính. Kẻ đói, người cùng, thì chẳng thấu tình mà thương đến nó. Đứa giàu có mang lễ vật đến thì tham của tối mắt lại, bất chấp việc gì cũng làm để đến nỗi khốn nạn cho kẻ nghèo.
Đoạn Giời bắt thần Gió bảo người phú thương kia phải giả người ăn mày một bát gạo. Người phú thương chịu đền, không can trách thần gió mà có câu ca rằng:
Ăn mày đánh đổ cầu ao
Vì ngài phong súy(*) nên tao phải đền.
Đã nghèo nhưng lại vụng dại, lật đật nên mới ra nông nỗi ấy. Nhưng như chuyện này thì là tại thần Gió. Như lời Giời phán thì kẻ mạnh làm hại kẻ yếu chỉ vì có lễ vật. Ấy lên đòi hỏi công bằng trong xã hội là việc muôn thuở, nhưng cũng luôn luôn cần bàn.
|
Instruct
Begging and begging for a little, but losing it all at the bridge and pond, nothing can be salvaged. This idiom refers to misery and bad luck, continuous misfortune.
There is also a sentence with similar meaning: Dog bites torn shirt.
Story:
Once upon a time, there was a poor man who had been begging for a long time, and one day a rich man gave him some rice.
The beggar was so happy that he took the rice down to the pond to wash it to cook porridge. Unfortunately, while washing, the wind blew up everywhere, causing the rice basket to fall and fall into the pond.
The beggar cried bitterly, not knowing who to pay, so he filed a petition to heaven to sue the Wind God. The application said: "I was hungry and thirsty, so I had to beg for food. Now the rich family gave me some rice, but the Wind God overturned the entire basket of rice and poured it into the pond. I hope heaven will consider and think of this difficult person."
Gioi accepted the application and sent the devil to summon the Wind god to interrogate him. The Wind God declared:
- Because there was a merchant who was trading a few rice boats, but when there was no wind and the boat couldn't move, he performed a ceremony to pray for blessings..., so I had to change the wind to make the boat run.
Gioi heard it and rebuked the Wind God, saying:
- People who do household chores like that are unjust and unjust. The hungry, the poor, do not understand and pity them. When a rich person brings an offering, his greed for wealth becomes blinded and he does whatever it takes to bring misery to the poor.
Doan Gioi forced the Wind God to tell the rich merchant to pretend to be a beggar with a bowl of rice. The rich businessman refused to blame the wind god. There is a song that says:
Beggars knock down bridges and ponds
Because you are a tyrant(*), I have to pay for it.
Although he was poor, he was also clumsy and busy, which is why he ended up like that. But like this, it's because of the Wind God. As God said, the strong harm the weak just for the sake of offerings. Raising demands for justice in society is an eternal matter, but it also always needs to be discussed.
|
Hướng dẫn
Bán lợi, lợi đây không chỉ cái vật chất mà có cả tinh thần, để mua lấy một sự danh giá. Bây giờ nâng cao hơn một bước là mua danh, trục lợi người ta khái quát thành chữ “chạy”. Cái sự mua danh trục lợi, chạy chức, chạy quyền tồn tại trong xã hội đối với những kẻ phàm phu.
Dưới thời phong kiến, người ta nộp tiền hay lễ vật cho người có chức vị cao để được ngôi thứ, chức vị.
Nghĩa bóng: Ham danh, dùng tiền của để mua danh vị.
Còn có câu gần nghĩa: Mua danh ba vạn; Bán chỗ nằm mua chỗ ngồi; Bán gia tài, mua danh diện; Mua danh bán lợi.
Chuyện kể:
Một nhà địa chủ nọ thấy quan chánh tổng oai lắm, lúc nào cũng áo the khăn xếp, lại còn tay cầm cái ba toong chỉ trỏ, đám sai nhân trong nhà, quan lớn, quan bé trong làng đều răm rắp làm theo những lời phán ngông nghênh của chánh tổng. Ở làng, cứ mỗi năm hai lần, hội đồng làng có tổ chức hương ẩm. Đến dự, chánh tổng rồi các lý trưởng đều được ngồi mâm trên. Còn tên địa chủ tuy giàu có nhưng vẫn phải ngồi ở mâm thứ hạng.
Hắn tức lắm. Một hôm, có người khích hắn:
– Nhà giàu, trâu đàn, ruộng mẫu, kẻ ăn người ở, vậy mà ra làng vẫn phải ngồi chiếu dưới. Tiền bạc nhiều mà sao không mua lấy một cái chức.
Hắn nghe nói phải. Thế là hắn chuẩn bị mấy thẻ vàng, cùng ba vạn bạc rồi đến nhà chánh tổng để mua lấy một chức lý trưởng.
Viên chánh tổng nghe hắn trình bày mới nói:
– Nghe nói nhà người có cô con gái xinh xắn, nết na, đã cùng với ai chưa?
Tên nhà giàu mới nói:
– Ấy, tôi cũng biết ông chánh có người con trai. Nếu được thì xin ông cứ cho người đến dạm ngõ.
Người con trai ông chánh là đứa què quặt, bệnh tật, chỉ biết ăn, không biết làm, nó chẳng đi học nên dốt lắm. Được lời, ông chánh tổng như vớ được vàng, mới vội cho người sang dạm ngõ rồi làm lễ cưới cho con trai. Cưới xong rồi về nhà chánh tổng, cô gái xinh đẹp kia mới vỡ lẽ là mình đã bị lừa. Cha cô đã bán đứng cô cùng với một số tiền vàng để mua cái chức lý trưởng.
Lại nói chuyện tên địa chủ nhà giàu, từ khi có cái chức lý trưởng được ngồi lên chiếu trên của làng, dân làng càng khinh hắn ra mặt, vì hắn đã dốt nát lại thích sang trọng. Một hôm ra làng, tên địa chủ kia khăn xếp áo the, hãnh diện ngồi vào giữa chiếu trên. Người làng thấy thế thì lấy làm khinh lắm, có người bèn làm mấy câu thơ khao làng rằng:
Bán lợi mua lấy cái danh
Tuồng là những kẻ mảnh sành chiếu trên.
Cái chức lý trưởng mà người nhà giàu nọ có được là do phải bán đổi cả con gái và tiền bạc mới có. Vì thế dân làng biết chuyện trên nói rằng: “Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng” là vậy.
———————-
|
Instruct
Selling profit, this profit is not only material but also spiritual, to buy a prestige. Now taking it a step further is buying fame and profit, which people generalize to the word "run". Buying fame and profit, running for position, and running for power exists in society for ordinary people.
During feudal times, people paid money or gifts to people with high positions to gain positions and positions.
Figurative meaning: Desire for fame, using money to buy fame.
There is also a sentence with a similar meaning: Buy fame for thirty thousand; Sell a bed and buy a seat; Sell your fortune, buy your name; Buy fame and sell profit.
Story:
A certain landowner saw that the chief mandarin was very imposing, always wearing a turban, and holding a walking stick in his hand, pointing. The servants in the house, big mandarins, and small mandarins in the village all followed his instructions. arrogant statement of the chief. In the village, twice a year, the village council organizes a festival. When attending, the Chief Minister and the Chief Justices all sat on the upper tray. Even though the landlord is rich, he still has to sit at the table of rank.
He was very angry. One day, someone encouraged him:
– Rich people, herds of buffalo, acres of fields, people eating and living, but when they leave the village they still have to sit on mats. If you have a lot of money, why don't you buy a position?
He heard right. So he prepared a few gold cards and thirty thousand silver and went to the chief's house to buy a chief position.
The chief officer listened to his presentation and said:
– I heard that your family has a pretty, naughty daughter, has she been with anyone yet?
The new rich guy said:
– Yes, I also know that the chief has a son. If possible, please send someone to the alley.
The main man's son is crippled, sick, only knows how to eat, does not know how to work, he does not go to school so he is very ignorant. Having received the benefit, the chief as if he had struck gold, he quickly sent someone to the alley and held the wedding ceremony for his son. After the wedding and returning to the chief's house, the beautiful girl realized that she had been deceived. Her father sold her out along with some gold coins to buy the position of chief.
Speaking of the rich landowner, ever since he had the position of chief and sat on the upper floor of the village, the villagers despised him even more, because he was ignorant and liked luxury. One day when he went to the village, the landlord folded his shirt and proudly sat in the middle of the upper mat. The villagers saw this and felt very contemptuous. Some people wrote a few verses to the village:
Sell profit to buy reputation
Tuong are those who shine on the top.
The position of chief that the rich man got was because he had to sell his daughter and money to get it. So the villagers knew about the above story and said: "Buy fame for thirty thousand, sell fame for three dong." That's it.
———————-
|
Hướng dẫn
Ở đâu làm gì cũng cần tôn trọng luật lệ chung, không thể tự ý, tự quyền bất chấp quy định.
Theo dân gian thì Thổ công là thần coi đất, Hà bá là thần coi sông.
Ý câu này: Nơi nào cũng có người trị nhậm, không được vi phạm quyền làm chủ của họ.
Còn có câu: Nước có vua, làng có lệ.
Chuyện kể:
Một hôm, con quỷ từ trên trời xuống thấy Thổ công thì cai quản một vùng rộng lớn, còn Hà bá chỉ cai quản một vùng nước chạy quanh vùng của Thổ công. Con quỷ mới nảy ra ý đồ định chiếm ngự một phần sông, một phần đất ở vùng này để đắp luỹ xây thành làm thuỷ tổ của quỷ. Nó gặp luôn Thổ công, xin cho được xây thành. Được Thổ công đồng ý, thế là nó xây. Trước khi xây nó không làm lễ tạ nê Hà bá tức lắm. Hà bá bèn phái cho nước chảy vào đất theo mạch nước ngầm. Hễ thành cứ xây được đến đâu, là nước lại xói mòn nên thành lại bị đổ.
Thổ công thấy nước xâm phạm đến địa phận của mình cai quản, giận lắm, bèn nói rằng:
– Ta đây là đất, mà đất thì “Thổ công khắc thuỷ”. Ta há lại để cho nước lấn ta sao?
Rồi Thổ công sai dân sự đến, cứ thấy nước ở đâu là lấy đất chắn ngang, không cho nước chảy lan ra được nữa.
Lúc này ở dưới thuỷ phủ, thần Hà bá thấy nguồn nước của mình bị tắc, lấy làm bực bội, nói rằng:
– À, cái lão này cậy người tại bộ, lấy cái lẽ “Thổ khắc thuỷ” để triệt hại ta. Nhưng ta đây sẵn có thuật “Thuỷ phá thổ”. Đời nào ta lại thua gã.
Nói rồi, Hà bá dần dần dâng cho nước lên cao, đánh vỗ vào đất, là cho đất phải long lở tan ra mà trôi cả xuống nước. Đánh nhau như thế làm cho dân tình kiệt quệ, đất lở, cây cối ngổn ngang, nước sông đục ngầu. Cuối cùng cả hai mệt mỏi, mới nhận ra là con quỷ làm bậy bạ.
Hai thần gặp nhau thoả thuận. Hà bá nói:
– Ta Thần Sông, cai quản sông, kẻ nào xâm phạm sông của ta thì ta khắc trị.
Thổ công cũng nói:
– Ta Thần Đất, kẻ nào xâm phạm đất của ta thì không xong với ta. Ta với ngươi không dính líu gì với nhau, không đánh nhau nữa, mà sinh lở đất, cây cối lụi tàn, lũ lụt ngập nhà! Rồi cả hai cùng nói: “Đất có Thổ công, sông có Hà bá”.
Theo “Ông Thổ công và ông Hà bá” – “Truyện cổ nước Nam” – Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc. NXB Văn học, 2003
—————–
Ở đâu làm gì cũng cần tôn trọng luật lệ chung, không thể tự ý, tự quyền bất chấp quy định.
|
Instruct
Wherever you do, you must respect the general rules, you cannot arbitrarily or independently disregard the regulations.
According to folklore, Tho Cong is the god of the land, Ha Ba is the god of the river.
Meaning of this sentence: Everywhere there are rulers, do not violate their right to rule.
There is also a saying: A country has a king, a village has its rules.
Story:
One day, the demon came down from the sky and saw that the Earth Cong controlled a large area, while Ha Ba only controlled a water area running around the Earth Cong's area. The new devil came up with the idea of taking over a part of the river, a part of the land in this area to build ramparts to serve as the devil's ancestors. It also met Earth Cong, asking for permission to build the citadel. With Earth's consent, it was built. Before building it, there was no thanksgiving ceremony, so Ha Ba was very angry. Ha Ba then sent water to flow into the land through the underground water. No matter how much a city is built, water will erode it and the city will fall again.
When the Earth Duke saw that the country was infringing on the territory under his control, he was very angry and said:
– I am the land, and the land is "Earth works overcome water". Should I let the water overwhelm me?
Then the Earth God sent people to come and wherever they saw water, they used earth to block it, not allowing the water to spread any further.
At this time, in the water palace, the god Ha Ba saw that his water source was clogged, felt frustrated, and said:
– Ah, this old man relies on people from the ministry, using the argument that "Earth overcomes water" to destroy me. But I already have the technique of "Destroying Earth with Water". There's no way I'll lose to him.
Having said that, Ha Ba gradually raised the water up, hit the ground, causing the ground to melt and float into the water. Fighting like that exhausted the people, caused landslides, scattered trees, and turbid river water. In the end, both of them were tired and realized that the demon had done something wrong.
The two gods met and agreed. Ha Ba said:
– I am the River God, in charge of the river. I will punish anyone who violates my river.
The Earth Cong also said:
– I am the Earth God, whoever violates my land is not done with me. You and I have nothing to do with each other, we don't fight anymore, but landslides occur, trees die, and houses are flooded! Then they both said: "The land has Earth, the river has Ha Ba."
According to "Mr. Tho Cong and Mr. Ha Ba" - "Ancient Tales of the South" - On Nhu Nguyen Van Ngoc. Literature Publishing House, 2003
—————–
Wherever you do, you must respect the general rules, you cannot arbitrarily or independently disregard the regulations.
|
Hướng dẫn
Giật gấu vá vai là chỉ việc làm ăn luẩn quẩn cò con, không tạo ra được sự thay đổi lớn, lâu dài mà chỉ có tính chắp vá nhất thời. Chuyện cái vai và cái gấu trên đây là hình ảnh của kẻ khó làm ăn tạm bợ, nhưng cũng có ý chỉ tình cảnh cần giúp đỡ nhau.
Lấy chỗ vải ở gấu áo đem vá vào chỗ ở vai áo bị rách.
Câu này hàm ý chỉ việc xoay xở, chạy vạy, lấy chỗ nọ bù đắp vào chỗ kia để khắc phục tình trạng thiếu thốn túng quẫn.
Còn có câu: Bốc tay sốt, để tay nguội; Vặt đầu cá vá đầu tôm.
Chuyện kể:
Người nọ có mỗi một chiếc áo. Mặc nhiều lâu ngày áo rách ở vai. Chỗ vai áo bị rách hở hoác không thể nào coi được. Thấy cái gấu áo lòng thòng, chẳng mấy tác dụng, cái vai áo bèn bảo cái gấu áo:
– Chị cho tôi mượn một miếng vải ở gấu của chị. Chị để đấy cũng chỉ phí hoài, chẳng làm gì!
Cái gấu áo bảo:
– Sinh ra cái áo thì phải có vai, có gấu. Lấy của tôi bù cho chị thì tôi xin của ai bù cho tôi đây.
Cái gấu mới thuyết phục:
– Chị xem, tôi với chị cùng mẹ đẻ ra, làm cái áo che cho người. Vai tôi bị rách hở hoác, chúng ta lại chẳng xấu hay sao! Hơn nữa, cái phần gấu của chị có mất đi một chút thì mấy ai để ý.
Cái gấu vốn rộng lòng thương người lại nghe cái vai thuyết phục thấy có lý, nghĩ lại thấy mình cũng chỉ là một phần của áo, thôi thì cứ cho cái vai một miếng, nào đã có sao, bèn nói:
– Chị cứ giật lấy một miếng của tôi mà để lên đó, ta đỡ đần nhau được chút nào hay chút ấy, miễn là vai áo chị đỡ hở ra, che kín được cho người là tốt rồi.
Cái vai áo nghe vậy bèn bảo người giật lấy một miếng ở gấu áo rồi vá vào chỗ rách ở vai. Cái vai áo được vá kín, hết hở thịt ra, còn cái gấu thì bị mất một vạt. Tuy vậy, cái áo không bị hở vai lộ liễu như trước nữa.
Người lúc ấy mới bảo:
– Thôi tạm như thế cũng được.
——————-
|
Instruct
Scrambling and patching up is just a vicious business practice that does not create big, long-term change but is only temporary. The story of the shoulder and the bear above is the image of a difficult person doing temporary business, but it also indicates a situation where we need to help each other.
Take the fabric from the hem of the shirt and patch it to the torn shoulder.
This sentence implies the need to manage, run around, make up for it here and there to overcome the situation of poverty.
There is also a saying: Pick up feverish hands, let cool hands; Remove the fish head and prawn head.
Story:
That person has only one shirt. Wearing a shirt for a long time is torn at the shoulders. The shoulder of the shirt was torn and so exposed that it was impossible to see. Seeing that the hem of the shirt was hanging loose and of little use, the shoulder of the shirt said to the hem:
– She let me borrow a piece of cloth from her hem. Just leaving it there is just a waste, doing nothing!
The hem says:
– When a shirt is born, it must have shoulders and hem. If I take what's mine to make up for you, I'll ask someone to make up for it for me.
The new bear is convincing:
– Look, you and I were born from the same mother, making a shirt to cover you. My shoulder is torn open, aren't we ugly? Furthermore, no one would notice if her side was lost a little.
The bear, who was generous in his compassion for others, listened to the shoulder's persuasion and found it reasonable. Thinking about it, he realized that he was just a part of the shirt. Just give the shoulder a piece, but what's the point? Then he said:
– Just take a piece of mine and put it there, we can help each other a little or something, as long as the shoulders of your shirt are less exposed and can cover you, that's fine.
The shoulder of the shirt heard that so he asked someone to take a piece from the hem of the shirt and patch the tear in the shoulder. The shoulder of the shirt was patched, no flesh was exposed, and the hem was missing a flap. However, the shirt is no longer as exposed as before.
The person then said:
– Well, that's fine for now.
——————-
|
Hướng dẫn
Quả thật là cha sinh mẹ dưỡng. Công cha mẹ sinh thành dưỡng dục to lớn như núi, mãi mãi mát trong dồi dào như nước trong nguồn chẳng bao giờ cạn. Con cái phải luôn ghi nhớ điều đó để phụng dưỡng đền ơn cha mẹ. Thế mới là người có hiếu, có nhân đức.
Công: Những việc làm.
Nghĩa: Tình cảm.
Thành ngữ đề cao công lao to lớn của cha, nghĩa tình cao cả của mẹ nuôi dạy con trưởng thành, khôn lớn.
Chuyện kể:
Ngày xưa, có hai vợ chồng nghèo khó nhưng có lòng thương con vô hạn. Ngày ngày người cha vào rừng lấy củi, săn bắn những con thú nhỏ, kiếm mật, còn người mẹ thì trồng trỉa cấy nương đặng nuôi con khôn lớn trưởng thành.
Bỗng một ngày kia, hai đứa con sinh đôi không may bị bệnh nặng. Có người mách bảo rằng chỉ có sữa mẹ mới chữa lành bệnh cho con, mà sữa ấy chỉ từ một loài lá cây trên núi cao kia mới có. Từ ngày hai đứa con sinh bệnh, người mẹ lo lắng nhiều, lại gặp cảnh túng quẫn nên người mẹ ngày một gầy yếu, bầu sữa cho con bú càng cạn kiệt dần. Người chồng thương con bàn với vợ quyết đi tìm lá để có sữa chữa bệnh cho con. Nhìn đỉnh núi cao vút, vợ thương chồng, nhưng đành nén lòng để cho chồng khoác tay nải ra đi. Ngày lại ngày đằng đẵng, người mẹ ở nhà lo lắng, chờ chồng biền biệt chưa về. Thương chồng, thương con, người mẹ vắt kiệt bầu sữa còn lại rồi gửi con cho xóm làng chăm giúp để lên đường tìm chồng. Người mẹ vượt qua bao dốc cao, vực thẳm, rừng rậm, một hôm đến một vùng đất cao bằng phẳng, ở đấy có một hòn đá to, người mẹ mệt quá ngồi tựa vào hòn đá rồi thiếp đi. Bỗng hòn đá rùng rùng rồi như có âm thanh trong núi phát ra: “Mình ơi, chúng ta đã đến nơi có cây thuốc sữa chữa bệnh cho con rồi”. Người vợ hoảng hốt, nhưng rồi nhận ra tiếng vọng đó là của chồng mình. Biết chồng gặp nạn đã hoá thành hòn đá bèn gục đầu vào hòn đá mà khóc. Vì khóc nhiều quá người vợ gục đầu chết cạnh hòn đá. Hòn đá thấm nước mắt của người vợ ngày càng to ra, sừng sững trước trời đất. Còn nước mắt của người vợ thì cứ tuôn chảy mãi hoá thành suối chảy suốt ngày đêm.
Lại nói hai người con, thần Núi, thần Suối động lòng thương xót. Thần Núi, thần Suối biết rõ cha mẹ hai đứa có công, có nghĩa đi tìm thuốc tiên mà chết bên nhau nên đã hoá phép cho hai người con khỏi bệnh.
Lớn lên, hai người con càng khoẻ mạnh. Ngày ngày đi vào rừng, hay xuống biển họ vẫn thấy sừng sững trước mặt mình đỉnh núi và những dòng suối cứ tuôn chảy ngày đêm từ đỉnh núi xuống. Dân làng mới kể cho hai anh em nghe về câu chuyện của cha mẹ họ. Hai anh em thương nhớ cha mẹ mới làm lễ cúng thần Núi, thần Suối và gửi về trời lời biết ơn cha mẹ rằng: “Công cha như núi này, nghĩa mẹ tuôn trào như nước kia. Ngày ngày, chúng con không nguôi thương nhớ, nguyện một lòng đền đáp”. Sau này, dân trong vùng thấy ngọn núi lớn, sừng sững, mới đặt tên cho núi đó là núi Thái Sơn.
Từ chuyện hai anh em, dân vùng ấy truyền câu ca:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
————–
Quả thật là cha sinh mẹ dưỡng. Công cha mẹ sinh thành dưỡng dục to lớn như núi, mãi mãi mát trong dồi dào như nước trong nguồn chẳng bao giờ cạn. Con cái phải luôn ghi nhớ điều đó để phụng dưỡng đền ơn cha mẹ. Thế mới là người có hiếu, có nhân đức.
|
Instruct
Truly, the father gives birth to the mother. The work of parents in giving birth and nurturing is as great as a mountain, forever cool and abundant, like water in a source that never dries up. Children must always remember that to take care of their parents. That's who is filial and virtuous.
Cong: Jobs.
Meaning: Affection.
The idiom emphasizes the great merit of the father and the noble love of the mother in raising her children to maturity.
Story:
Once upon a time, there was a poor couple but they had infinite love for their children. Every day the father goes to the forest to collect firewood, hunt small animals, and collect honey, while the mother grows rice and fields to raise her children to adulthood.
Suddenly one day, the two twins unfortunately became seriously ill. Someone told me that only mother's milk can cure a child's illness, and that milk only comes from a species of leaves on a high mountain. Since the day her two children got sick, the mother worried a lot and was in dire financial straits, so she became increasingly weak and weak, and her breast milk gradually dried up. The husband loved his child and discussed with his wife the decision to find leaves to get milk to cure his child's illness. Looking at the soaring mountain peak, the wife loved her husband, but had to suppress her heart and let him leave with his arms wrapped around her shoulder. Day after day, the mother stayed at home worried, waiting for her husband to disappear and not return. Loving her husband and her child, the mother squeezed out the remaining milk and sent the child to the village to help take care of her so she could find a husband. The mother went through many high slopes, abysses, and dense forests. One day she came to a high, flat land. There was a big rock. The mother was so tired that she sat against the rock and fell asleep. Suddenly the stone trembled and it was as if a sound came from the mountain: "My dear, we have come to the place where there is a medicinal plant that can cure my illness." The wife was startled, but then realized the echo was her husband's. Knowing that her husband was in trouble and had turned into a stone, he put his head on the stone and cried. Because she cried so much, the wife collapsed and died next to the stone. The stone soaked in the wife's tears grew larger and larger, towering before heaven and earth. As for the wife's tears, they kept flowing and turned into streams that flowed day and night.
Speaking of the two children, the Mountain God and the Stream God were moved with pity. The Mountain God and the Stream God knew clearly that their parents had meritorious deeds, meant to find the elixir and die side by side, so they allowed the two children to recover from their illness.
As they grew older, the two children grew stronger and healthier. Every day when they go into the forest or the sea, they still see the mountain top standing before them and the streams flowing day and night from the mountain top. The new villagers told the two brothers about their parents' story. The two brothers missed their parents so they held a ceremony to worship the Mountain God and the Stream God and sent a message of gratitude to their parents: "A father's deeds are like this mountain, a mother's kindness flows like that water. Every day, we never stop loving you and vow to repay you wholeheartedly." Later, people in the area saw the large, towering mountain and named it Thai Son Mountain.
From the story of the two brothers, the people of that area spread the song:
The father as a mountain
Motherhood is like water flowing from a source.
————–
Truly, the father gives birth to the mother. The work of parents in giving birth and nurturing is as great as a mountain, forever cool and abundant, like water in a source that never dries up. Children must always remember that to take care of their parents. That's who is filial and virtuous.
|
Hướng dẫn
Tiên thì ai cũng mơ tưởng tới. Nhưng có hay không và cái giá phải trả để có được tiên mới là cái cần bàn. Ước mơ hão huyền chỉ có ở những người thiếu thực tế. Nhưng theo trí tưởng tượng của người đời thì nàng tiên vẫn là người đẹp nhất, thường sống ở trên trời, bay thướt tha mọi nơi, vì thế truyện cổ tích thường nhắc đến tiên là vậy.
Tiên: Nhân vật tượng trưng trong các truyện thần thoại rất đẹp, có phép màu nhiệm. Tiên có tiên ông, tiên bà, nhưng khi ví với cái đẹp thì thường hay nói đến các cô tiên.
Nghĩa bóng: Vẻ đẹp lý tưởng lộng lẫy của người con gái.
Còn có câu tương tự: Đẹp như Kiều; Đẹp như người trong tranh; Đẹp như Tây Thi; Đẹp như tiên giáng trần; Đẹp nghiêng nước nghiêng thành…
Chuyện kể:
Ở đất Non Bồng, còn gọi là Bồng Lai, một trong ba quả núi ở biển, có hình bầu rượu. Nơi ấy có rất nhiều cô tiên. Mỗi cô đều xinh đẹp một vẻ. Các nàng tiên ngày ngày mặc áo mây trắng ngà, lướt thướt bay đi trẩy hội Long Vương. Nàng nào cũng cầm một bầu đi theo để khi trẩy hội không quên múc đầy bầu nước đem về tưới cho vườn đào xanh tốt.
Hồi ấy, con trai Long Vương đã trưởng thành, chàng có sức khoẻ vượt muôn trùng đại dương, một hôm đi dạo ở Thuỷ cung gần đảo Non Bồng bỗng nhìn thấy mấy cô tiên đang tắm. Các cô tiên cười đùa thoả thích. Con trai Long Vương lòng dạ ngẩn ngơ, mới men theo bờ động đến ngắm. Chàng mải ngắm nghía những người đẹp lỡ đạp vào hòn đá rơi xuống nước. Thấy động, những cô Tiên nhanh chóng thu vén quần áo, xách vội bình nước bay về nơi ở.
Xem thêm: Giải thích câu tục ngữ: Nằm gai nếm mật
Chàng con trai Long Vương trở về ngẩn ngơ. Từ bấy sinh ra tương tư. Vua cha cho đi khắp vùng để tìm cho được người con gái đẹp kết hôn với chàng trai, nhưng người con gái nào đến chàng cũng không ưng thuận.
Chàng cầu khẩn:
– Cha đi tìm nàng tiên về đây cho con. Chẳng có ai đẹp hơn các nàng tiên mà con đã nhìn thấy.
Vua cha nhờ thần Cá Chép bay lên núi Thiên Bồng để dạm hỏi. Đến nơi, thần Cá Chép thấy một bầy tiên lộng lẫy kiều diễm, chẳng biết chọn ai mà dạm hỏi, đành đứng xa mà ngắm. Ngắm mãi, ngắm mãi, thần Cá Chép dần biến thành một hòn núi nhỏ, biệt tăm không trở lại Long Vương.
Chàng trai si tình thấy thần Cá Chép đi mãi không trở về, mới nóng lòng lên mặt nước, đến núi Thiên Bồng để tìm nàng tiên. Lại như lần trước, chàng ngắm mãi rồi tương tư, lâu ngày hoá thân thành một quả núi, rồi không bao giờ trở về Long Vương nữa.
Núi Thiên Bồng trước đây có một quả, giờ thêm thần Cá Chép, lại chàng trai con vua Thuỷ Tề biến thành hai quả núi nhỏ nữa, chụm đầu vào nhau hướng về quả núi lớn, như đang nhìn các nàng tiên kiêu sa kiều diễm. Từ đó núi Thiên Bồng còn gọi là Bồng Lai có ba đỉnh là vậy. Nơi này ngày ngày tháng tháng vẫn có những nàng tiên kiều diễm, lộng lẫy đến tắm. Người ta đồn rằng chẳng có gì đẹp bằng các nàng tiên sa, ai qua đây nếu có nhìn thì chỉ nên nhìn thoảng qua, chớ có đắm đuối, mà hoá thành đá chẳng có ngày trở về.
Xem thêm: Bách phát bách trúng
——————–
Tiên thì ai cũng mơ tưởng tới. Nhưng có hay không và cái giá phải trả để có được tiên mới là cái cần bàn. Ước mơ hão huyền chỉ có ở những người thiếu thực tế. Nhưng theo trí tưởng tượng của người đời thì nàng tiên vẫn là người đẹp nhất, thường sống ở trên trời, bay thướt tha mọi nơi, vì thế truyện cổ tích thường nhắc đến tiên là vậy.
(Theo “Đi tìm điển tích thành ngữ”. NXB Thông Tấn)
|
Instruct
Everyone dreams of fairies. But whether or not it is and the price you have to pay to get it is what needs to be discussed. Illusory dreams only exist in unrealistic people. But according to people's imagination, fairies are still the most beautiful people, often living in the sky, flying gracefully everywhere, that's why fairy tales often mention fairies.
Fairy: Symbolic characters in myths who are very beautiful and have magical powers. Fairies have ancestors and grandmothers, but when compared to beauty, they often talk about fairies.
Figurative meaning: The splendid ideal beauty of a girl.
There is also a similar sentence: Beautiful like Kieu; As beautiful as the person in the painting; Beautiful like Tay Thi; Beautiful like a fairy descending to earth; Beautiful, the water tilts into…
Story:
In Non Bong land, also known as Bong Lai, one of the three mountains in the sea, shaped like a wine gourd. There are many fairies there. Each girl is beautiful in her own way. The fairies wear ivory white rattan clothes every day, gliding gracefully to attend the Dragon King festival. Every girl carries a gourd with her so that when she goes to the festival, she won't forget to fill the gourd with water to water the lush green peach garden.
At that time, the Dragon King's son had grown up, he had the health to overcome countless oceans, one day walking at the Aquarium near Non Bong Island and suddenly saw some fairies bathing. The fairies laughed and joked happily. The Dragon King's son was bewildered, so he followed the cave's edge to look. He was busy admiring the beauties and accidentally stepped on a rock and fell into the water. Seeing the movement, the fairies quickly gathered their clothes, grabbed water bottles and flew back to their residence.
See more: Explanation of the proverb: Lying on thorns tastes honey
The Dragon King's son returned bewildered. From then on, love was born. The king's father sent him all over the region to find a beautiful girl to marry the boy, but he did not accept any girl he came to.
He pleaded:
– Dad went to find the fairy and brought it back to me. There is no one more beautiful than the fairies you have seen.
The king's father asked the Carp god to fly to Thien Bong mountain to ask questions. Arriving there, the Carp God saw a flock of gorgeous and beautiful fairies. He didn't know who to choose to ask, so he had to stand far away and watch. Watching forever, watching forever, the Carp God gradually turned into a small mountain, disappearing and never returning to the Dragon King.
The love-stricken boy saw the Carp god go away and never return, so he couldn't wait to get to the surface and go to Thien Bong mountain to find the fairy. Again like last time, he looked forever and fell in love, for a long time he transformed into a mountain, then never returned to the Dragon King again.
Thien Bong Mountain used to have one fruit, now the Carp God is added, and the son of King Thuy Te turned into two more small mountains, with their heads facing each other towards the big mountain, as if looking at beautiful and beautiful fairies. . Since then, Thien Bong Mountain is also called Bong Lai with three peaks. This place still has beautiful, gorgeous fairies coming to bathe every day. It is rumored that there is nothing as beautiful as the sand fairies. If anyone comes here to see them, they should only take a quick look, not be infatuated with them, as they will turn into stone and never return.
See more: Hundreds of hits, hundreds of wins
——————–
Everyone dreams of fairies. But whether or not it is and the price you have to pay to get it is what needs to be discussed. Illusory dreams only exist in unrealistic people. But according to people's imagination, fairies are still the most beautiful people, often living in the sky, flying gracefully everywhere, that's why fairy tales often mention fairies.
(According to "Finding idioms". Thong Tan Publishing House)
|
Hướng dẫn
Câu truyền miệng “Lòng vả cũng như lòng sung” ám chỉ một điều lòng ta thế nào thì lòng người cũng thế. Ta sao người vậy, chớ vội chê người mà không xét mình.
Vả và sung cây cùng họ với nhau, quả mọc thành chùm. Quả vả to hơn quả sung. Quả sung ăn được. Ruột quả vả và ruột quả sung có côn trùng sống ký sinh.
Nghĩa bóng: Lòng dạ, suy nghĩ, tâm trạng của con người ai cũng như ai, không có gì khác nhau; cùng chung cảnh ngộ thân phận.
Còn có câu: Bụng trâu làm sao bụng bò làm vậy; Chanh khế một lòng, bưởi bòng một dạ; Lòng bầu cũng như ruột bí; Máu bò cũng như tiết dê; Ngài khác gì tằm; Sung cũng như ngái; Mái cũng như mây.
Chuyện kể:
Cây vả và cây sung mọc ở bờ ao. Hai cây làm bạn với nhau che mát cho đám rêu rong, ếch nhai. Một hôm, chả biết thế nào cây sung nói với cây vả:
– Bác vả ơi, lá của bác to như cái tai trâu, mà toàn lông lá phát khiếp. Bác sống ở đây bọn cóc nhái ghét bác vì quả của bác chẳng ai thèm ăn, rụng thối cả bờ ao. Bằng không, bác mọc ra chỗ đồi kia, vừa rộng lại có bao nhiêu đất ăn, chẳng phải tranh nhau tý đất bờ ao làm gì cho khổ.
Cây vả thấy thế bực lắm. Nó bảo:
– Cô sung thật chẳng biết điều. Vả tôi mọc ở đây trước. Ngày xưa tổ tiên cô mọc ở suối trên rừng kia, may mà có con chim ăn quả của cô, bay về đậu lên vả tôi, mới ỉa một bãi xuống, mà mọc thành cô.
Hai cây cãi nhau mãi chẳng ai chịu ai. Có con chim thường bay qua lại đây để mổ quả vả và quả sung nghe thấy vậy, nó cười như hót, rồi bảo rằng:
– Chị vả và chị sung ơi, đừng cãi nhau nữa, các chị không biết đấy thôi chứ tôi mổ quả của các chị tôi biết. Lòng chị vả cũng như lòng chị sung thôi, đều đầy những muỗi, hay gì mà cứ cãi nhau thế.
Cây vả và cây sung lúc ấy mới ngượng ngùng xem lại quả của mình thì thấy ruột quả rỗng giống nhau, lại còn đầy côn trùng sống ký sinh.
——————–
Câu truyền miệng “Lòng vả cũng như lòng sung” ám chỉ một điều lòng ta thế nào thì lòng người cũng thế. Ta sao người vậy, chớ vội chê người mà không xét mình.
Lòng vả cũng như lòng sung
Một trăm con lợn cũng chung một lòng.
(Ca dao)
|
Instruct
The oral saying "A fig heart is like a full heart" refers to the fact that as our heart is, so is the heart of others. Why are we like that? Don't be so quick to criticize others without examining yourself.
Figs and figs are in the same family, and the fruits grow in clusters. Figs are larger than figs. Figs are edible. The intestines of figs and the intestines of figs have parasitic insects.
Figurative meaning: Everyone's hearts, thoughts, and moods are the same as everyone else, there is no difference; sharing the same fate.
There is also a saying: The buffalo's belly does what the cow's belly does; Lemon and star fruit in one heart, grapefruit in the other; The inside of a gourd is like the intestines of a squash; Cow blood is like goat blood; He is no different from a silkworm; Figs are like figs; The roof is like clouds.
Story:
Fig and sycamore trees grow at the edge of the pond. The two trees work together to shade moss and chewing frogs. One day, I don't know how the fig tree said to the fig tree:
– Uncle fig, your leaves are as big as a buffalo's ear, but they're all terribly hairy. When I live here, the toads hate me because no one wants to eat my fruit and it falls and rots all over the pond. Otherwise, if you grow out on that hill, it's wide and has a lot of land to eat, so you won't have to fight for a bit of land by the pond.
The fig tree felt very upset. It says:
– Ms. Sung really doesn't know anything. My fig grew here first. In the past, her ancestors grew in the stream in the forest. Luckily, a bird ate her fruit, flew back and landed on the fig, then defecated in a heap, and grew into her.
The two trees argued forever and no one agreed. A bird that often flies back and forth here to peck at figs and figs heard this. It laughed like a song and said:
– Sister fig and sister fig, stop arguing, you don't know, I pecked your fruit. My heart is just like my heart, it's full of mosquitoes, or whatever, they keep arguing.
The fig tree and the fig tree then shyly looked at their fruit and saw that the inside of the fruit was empty and full of parasitic insects.
——————–
The oral saying "A fig heart is like a full heart" refers to the fact that as our heart is, so is the heart of others. Why are we like that? Don't be so quick to criticize others without examining yourself.
A fig heart is like a happy heart
One hundred pigs are of the same mind.
(Folk)
|
Hướng dẫn
Đất làm ra lúa gạo ngô khoai quý như vàng vậy. Hãy biết tận dụng và trân trọng từng tấc đất…
Tấc: Đơn vị đo lường – Một tấc tương đương với một centimét.
Thành ngữ so sánh đất quý như vàng, ý nói đất đai là vốn quý.
Còn có câu: Một tấc đất, một tấc vàng; Hòn đất hòn vàng.
Chuyện kể:
Ngày xưa, ở một làng nọ có một lão nông cả đời gắn bó với ruộng đồng, ông yêu quý mảnh đất của mình, trồng cây, cày cấy bấy lâu mãn nguyện. Nhờ mảnh đất ấy đời sống ngày một no đủ, nuôi con cái trưởng thành. Tuy vậy, những đứa con ông được hưởng lúa gạo hoa màu từ ruộng vườn do tay ông lao động mà có lại không mấy mặn mà với đất, đôi khi chểnh mảng không thiết làm ruộng. Một ngày kia, ông bị ốm nặng, nhưng nghĩ đến ruộng đất yêu quý, rồi đây không ai cày xới thì lấy làm đau lòng. Hôm ấy, bệnh tình nặng quá, biết mình không qua khỏi, ông đành gọi hai đứa con lại mà rằng:
– Các con nhớ rằng trong đám đất nhà mình có chôn một hũ vàng, sau khi cha mất, các con gia công chịu khó cuốc xới lên tìm kiếm, chắc sẽ giàu to.
– Người cha mất rồi, anh em nhà nọ bảo nhau ra cuốc xới hết đám ruộng này sang đám ruộng khác. Mỗi lần cày xới chả thấy vàng đâu, họ đành bảo nhau trồng cây trên mảnh đất đó. Năm qua tháng lại, cuốc xới đất tơi xốp, lại chăm bón tưới nước đầy đủ nên lúa tốt bời bời, ngô sai bắp, khoai sai củ. Mùa thu hoạch đến, thóc chất đầy nhà, ngô khoai nhiều vô kể, lúc ấy họ mới nghĩ ra rằng người cha quá cố của mình đã nói đúng, họ đã tìm thấy vàng trên mảnh ruộng của mình chính là cuộc sống no đủ mà tấc đất đem lại.
Theo truyện “Người nông dân và những đứa con”
“Truyện cổ nước Nam” – Ôn như Nguyễn Văn Ngọc. NXB Văn học, 2003
—————————–
Câu hàm ý sâu xa của người cha răn dạy là: Đất làm ra lúa gạo ngô khoai quý như vàng vậy. Hãy biết tận dụng và trân trọng từng tấc đất.
Tấc đất tấc vàng – lời người xưa vẫn nguyên giá trị.
Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu.
|
Instruct
The land that produces rice, corn, and potatoes is as precious as gold. Know how to take advantage of and appreciate every inch of land...
Inch: Unit of measurement – One inch is equivalent to one centimeter.
The idiom comparing land as precious as gold means that land is precious capital.
There is also a saying: One inch of land, one inch of gold; The golden land.
Story:
Once upon a time, in a certain village, there was an old farmer who had been attached to the fields all his life. He loved his land, planted trees, and plowed for a long time to his satisfaction. Thanks to that land, life is becoming more and more prosperous, raising children to adulthood. However, his children, who enjoy rice and crops from the fields and gardens he worked for, are not very interested in the land, and sometimes neglect to work in the fields. One day, he became seriously ill, but thinking about his beloved land and no one plowing it made his heart ache. That day, his illness was so serious that he knew he would not survive, so he called his two children together and said:
- Children, remember that in the land of our house, there was a pot of gold buried. After my father passed away, if you worked hard to dig up and search for it, you would definitely be rich.
- After the father passed away, the brothers told each other to go out and plow one field after another. Every time they plowed, they couldn't find any gold, so they told each other to plant trees on that land. Year after year, the hoe loosened the soil, fertilized and watered it well, so the rice was good, the corn had the right corn, and the potatoes had the wrong tubers. The harvest season came, the house was filled with rice, corn and potatoes were countless, then they realized that their late father was right, they found gold in their fields which is a full life. inch of land brings.
According to the story "The Farmer and His Children"
"Ancient Tales of the South" - Wen like Nguyen Van Ngoc. Literature Publishing House, 2003
—————————–
The profound implication of the father's admonition is: The land that produces rice, corn, and potatoes is as precious as gold. Know how to take advantage of and appreciate every inch of land.
An inch of land, an inch of gold - the words of the ancients are still valid.
Hey, don't leave the fields fallow
How many feet underground, yellow feet much.
|
Hướng dẫn
Chuyện với nghĩa đen thì con ngựa tài tình, giúp chủ tìm lại đường về, đó là do khứu giác. Vận dụng vào cuộc sống, dân gian đã nói chệch đi, lại chỉ ra rằng: Quen cái mùi cũ, cái việc cũ mà không dứt ra được, tật nào vẫn chứng ấy, khó hòng mà cải sửa, cứ lao đầu vào. Vận như thế quả thật tài tình.
Ngựa có khứu giác tốt, nhớ đường đã đi qua.
Nghĩa bóng: Chứng nào vẫn tật ấy, không chịu sửa chữa khuyết điểm.
Còn có câu: Tật nào vẫn theo chứng ấy; Hổ chết chẳng hết vằn.
Chuyện kể:
Tương truyền Quản Trọng người nước Tề có nghề nuôi ngựa nuôi voi. Ông hiểu tính nết chúng như thể là nói chuyện được với voi với ngựa. Quản Trọng có một chú ngựa đực, ức nở, lông mượt, dáng phi nước kiệu như gió. Ngày ngày, Quản Trọng thường cưỡi nó đi thuyết giáo thiên hạ. Lần ấy, Quản Trọng tìm đến nhà Thấp Bằng bàn chuyện đánh nước Cô Trúc. Đến nhà Thấp Bằng, Quản Trọng thả ngựa ra vườn cho nó gặm cỏ. Trong khi hai chủ nhân bàn chuyện thì con ngực đực nghe tiếng hí cách đấy không xa của con ngựa cái của Thấp Bằng. Ngựa cái vừa cựa mình vào dóng tàu ngựa, vừa hí. Con ngựa của Quản Trọng cũng hí ra điều chào lại. Con ngựa cái kia gại gại đôi chân sau xuống cỏ để tỏ tình. Thế là chúng làm quen với nhau và trở nên thân thiết.
Mấy hôm sau, khi trở lại nhà rồi con ngựa của Quản Trọng nhớ bạn, nhân lúc được thả thong dong ngoài vườn, nó mới vượt đường xa, tranh thủ đến thăm bạn ngựa cái của nó. Đường cát trắng phau, không có dấu chân đi, mặc dù con ngựa mới chỉ một lần theo chủ, nhưng nó như đã quen thuộc lắm, cứ phăng phăng một lèo tìm đến nơi.
Con ngựa cái của Thấp Bằng thấy bạn ngựa đến thì vui mừng, hí lên mấy tiếng, như có ý hỏi: “Làm sao mà anh biết đường”. Ngựa đực lấy chân cào cào xuống cỏ cũng như muốn trả lời rằng: “Ấy là giống ngựa nhà ta một lần là quen đường cũ”. Gặp bạn, quyến luyến nhưng cũng phải trở về với chủ. Khi nó về đến nơi, biết vậy, Quản Trọng không trách nó mà còn khen nó.
– Quả là mày có tình có nghĩa.
Quản Trọng cùng Thấp Bằng dựng cờ theo Tề Hoàn Công đi đánh nước Cô Trúc. Trận mạc xông pha, hết Nam lại Bắc. Khi đi là mùa Xuân, khi trở về đã chuyển mùa Đông, tuyết rơi xoá hết đường cũ, khiến Quản Trọng và Thấp Bằng không còn nhớ đường về, lang thang nơi rừng sâu tuyết thẳm.
Bỗng Quản Trọng nhớ lại lần ấy, con ngựa của mình tìm đường đến con ngựa cái của Thấp Bằng mới cho rằng chỉ có con ngựa mới tìm được đường, bèn nói với nó:
– Trí nhớ của mày tốt, mày hãy đưa chúng tao về chốn cũ.
Con ngựa như hiểu ý, nó hí lên vài tiếng. Quản Trọng cho thả ngựa ra, con ngựa ung dung thong thả lên đường. Đoàn quân theo sau con ngựa đi vòng qua các khe sâu, rừng thẳm, tuyết dầy tìm được đường về nước. Đoàn người thoát khỏi cảnh lưu lạc, mới nói với Quản Trọng:
– Quả thật, nếu không có ngựa của ngài quen đường cũ, thì chúng ta đâu được như hôm nay.
Theo “Cổ học tinh hoa” Nguyễn Văn Ngọc – NXB Văn học, 2003
———————
|
Instruct
In a literal sense, the horse is ingenious and helps its owner find the way back home, thanks to its sense of smell. Applying to life, people have said it differently, pointing out that: If you get used to the old smell, the old things but can't stop, you still have the same problem, it's hard to change, you just keep diving headfirst into it. Such luck is truly ingenious.
Horses have a good sense of smell and remember the way they have gone.
Figurative meaning: The disease is still the same, refusing to correct the shortcomings.
There is also a saying: Any disability still follows the evidence; A tiger dies without losing its stripes.
Story:
Legend has it that Guan Zhong, from the state of Qi, had a profession of raising horses and raising elephants. He understood their personalities as if he could talk to elephants and horses. Quan Trong has a male horse with a plump chest, smooth hair, and a trotting appearance like the wind. Every day, Quan Trong often rides it to preach to the people. That time, Quan Trong went to Low Bang's house to discuss attacking Co Truc. Arriving at Low Bang's house, Quan Trong let the horse out into the garden to graze. While the two owners were talking, the male tit heard the neighing sound of Low Bang's mare not far away. The mare just stirred into the stall and whinnied. Quan Trong's horse also neighed in greeting. The other mare rubbed her hind legs on the grass to express her love. So they got to know each other and became close.
A few days later, when he returned home, Quan Trong's horse missed his friend. Taking advantage of the time to freely roam in the garden, he traveled far to visit his mare friend. The sandy road was white, with no footprints. Even though the horse had only followed its owner once, it seemed very familiar, and kept walking to find the destination.
Low Bang's mare saw her friend coming and was happy, neighing a few times, as if to ask: "How do you know the way?" The male horse scratched the grass with his foot as if he wanted to answer: "That's our horse breed, once familiar with the old ways." Meeting a friend, being attached but also having to return to the owner. When he arrived, knowing that, Quan Trong did not blame him but even praised him.
– You truly have a meaningful feeling.
Quan Trong and Low Bang raised flags to follow Duke Qi Huan to attack Co Truc. The battle rushed forward, from the South to the North. When they left, it was Spring, when they returned, it was Winter. The falling snow erased the old path, causing Quan Trong and Low Bang to no longer remember the way back, wandering in the deep snowy forest.
Suddenly Quan Trong remembered that time, his horse found its way to Low Bang's mare, then he thought that only the horse could find the way, so he said to it:
– Your memory is good, please take us back to the old place.
The horse seemed to understand and neighed a few times. Quan Trong let the horse go, and the horse leisurely set off on its way. The army followed the horse around deep ravines, deep forests, and thick snow to find their way back to the country. The group escaped from wandering and said to Quan Trong:
– Truly, if it weren't for your horse's familiarity with the old ways, we wouldn't be where we are today.
According to "Elite Archeology" Nguyen Van Ngoc - Literature Publishing House, 2003
———————
|
Hướng dẫn
Chuyện này dựa theo “Biên niên lịch sử”. Tuy vậy, thành ngữ “Ăn lông ở lỗ” giờ đây chỉ dành để nói những người sống theo kiểu hoang dã, sống chui rúc, bẩn thỉu, ăn sống nuốt tươi mất vệ sinh, thiếu sự hiểu biết, thiếu văn hóa.
Chuyện kể:
Cách ngày nay hơn ba triệu năm, loài người bắt đầu xuất hiện và sinh sống ở miền Đông châu Phi. Vốn là nguồn gốc từ loài vượn nên loài người lúc đó còn sinh sống trong tình trạng mông muội. Họ đi thành từng bầy đàn để hái lượm, đào bới củ cây và săn bắn thú vật để sinh sống. Công cụ của họ còn rất thô sơ, chỉ bằng những khúc gỗ và đá được đập mài. Lúc ấy chưa có lửa nên cuộc sống của họ hoang dã. Đêm đến, cả bầy kéo nhau vào hang sâu để ở. Sáng ra bắt được con thú nào họ nuốt sống ăn tươi hết cả lông, da. Một bộ tộc như thế người ta gọi là bầy người nguyên thủy.
Trải qua hàng vạn năm, người nguyên thủy tự cải biến, hoàn thiện và phát triển dần. Công cụ lao động cũng được cải tiến. Việc tìm ra lửa, biết dùng lửa và biết cách làm ra lửa là một phát minh quan trọng làm thay đổi cuộc sống ăn lông ở lỗ.
|
Instruct
This story is based on "Chronicle of History". However, the idiom "Eating feathers in the hole" is now only used to refer to people who live in a wild, underground, dirty, unhygienic, unhygienic, lacking understanding and culture.
Story:
More than three million years ago today, humans began to appear and live in Eastern Africa. Originally originating from apes, humans at that time still lived in a state of confusion. They travel in herds to gather, dig roots and hunt animals for a living. Their tools were very primitive, only made of crushed wood and stone. At that time there was no fire so their life was wild. At night, the whole herd pulled together into a deep cave to stay. In the morning, if they catch any animal, they swallow it alive and eat all its fur and skin. Such a tribe is called a primitive human herd.
Over tens of thousands of years, primitive people transformed, perfected and gradually developed. Labor tools have also been improved. Discovering fire, knowing how to use fire and knowing how to make fire is an important invention that changes the life of living in a hole.
|
Hướng dẫn
Những câu nói trong dân gian như lá thắm, tơ hồng vương vấn hoặc nguyệt lão xe tơ đều lấy trong điển tích ông tơ bà nguyệt…
Lúc tình đến độ, Kim Trọng ướm chuyện trăm năm. Thúy Kiều thỏ thẻ thưa:
Dẫu khi lá thắm chỉ hồng
Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha.
Lá thắm, theo điển tích là thư từ qua lại của đôi lứa trong ngày còn thơ. Nước Sở có thành Tây Độ Quan trấn thủ là Kiều Công Di có ái nữ là Kiều Nga, một giai nhân tuyệt sắc. Bấy giờ, tình hình trộm cướp như rươi dân tình không được an cư lạc nghiệp. Nội thành dành cho người quyền quí; ngoại thành cho thứ dân. Cửa thành luôn được canh phòng nghiêm ngặt, thường dân ra vào bị xét hỏi rất ngặt.
Giai nhân Kiều Loan đã thầm yêu trộm nhớ chàng nho sinh mạt rệp Kim Ngọc. Nhà chàng ở ngoại thành, nghèo rớt mồng tơi. Cậu học trò không dễ gì qua được cổng thành, nói chi đến chuyện lọt được nha môn để gặp gỡ người yêu. Bên này bên kia thành quách mà tưởng như núi non nghìn trùng. Không gặp nhau được, mỗi người chỉ biết nhìn dòng sông thở vắn than dài. Sông kia, mỗi ngày hai lần triều lên xuống, con nước từ ngoại thành đi vào rồi lại chảy ra. Theo triều lên xuống, đôi gái trai đã viết thơ trên lá, thả xuống sông, nhờ dòng nước mà trao đổi tâm tình cho thỏa nhớ thương. Dòng sông đã trở thành dòng lá thắm.
Những câu nói trong dân gian như lá thắm, tơ hồng vương vấn hoặc nguyệt lão xe tơ đều lấy trong điển tích ông tơ bà nguyệt. Theo Thần tiên truyện, thời Nguyên Hòa nhà Đường rất thái bình, có quan đại thần Chung Thôi rất giàu sang, thuộc vào hàng danh gia vọng tộc. Quý tử của Chung Thôi là Chung Hạo thông minh đĩnh ngộ; mới 12 tuổi đã văn hay chữ tốt, quan lại trong triều ai cũng khen; các vị có con gái đều mong muốn kết sui gia với Chung Thôi.
Ngoài thời gian vui thú cùng cầm kỳ thi họa, Chung Hạo cũng thường theo cha đi săn bắn. Một hôm đi săn, mải đuổi theo con thỏ, Chung Hạo lạc vào rừng sâu, quanh co cả ngày không tìm được lối ra. Đêm xuống lạnh giữa rừng hoang, Hạo bắt đầu thấy sợ. Dưới ánh trăng bỗng nghe tiếng suối róc rách, chàng lần đến tìm nước uống. Bên bờ suối, trong hang đá, một bà lão đang ngồi xe chỉ, màu chỉ đỏ thắm. Chung Hạo khẽ bước lại gần, kính cẩn thưa:
– Tiểu nhân đi săn, bị lạc đường. Xin hỏi nơi đây là đâu, sao lão bà lại ngồi một mình xe chỉ đỏ?
– Đây là động tiên. Ta đang ngồi xe duyên cho những đôi tình yêu nhau dưới trần gian. Chỉ này là dây tơ hồng. Ta xe nhiều hay ít thì trai gái cũng theo đó mà thương yêu nhau nhiều hay ít. Ta muốn đôi trai gái nào nên vợ chồng thì ắt chúng sẽ kết duyên, không xa lìa nhau được.
– Vậy thưa lão bà có thể cho tiểu nhân biết sau này sẽ được sánh duyên cùng ai?
Lão bà đưa mắt nhìn vào bên trong động. Ở đó có một ông lão đang cúi gầm trên một cuốn sách dày cộm.
– Kia là ông tơ. Công tử muốn biết thì hỏi ông ấy.
Ông lão hỏi tên tuổi Chung Hạo rồi lật từng trang sách ra tra cứu:
– Sau này công tử sẽ được xe duyên với Tố Lan, con gái một mụ ăn mày ở chợ Đông, gần kinh thành.
Lão ông chưa dứt lời, Chung Hạo đã đùng đùng nổi giận. Đường đường là một quí tử của quan đại thần, tài nghệ, văn hay chữ tốt khó ai bì kịp mà sau này lại kết duyên cùng với con gái mụ ăn mày. Tức tối, chàng quay bước đi, không một lời chào. Ông tơ vẫn chúi đầu trong sổ bộ, bà nguyệt vẫn bình thản xe chỉ hồng.
Chung Hạo chaỵ thục mạng suốt đêm trong rừng sâu. May mắn, sáng sớm mai, gặp được quân lính triều đình đang tỏa đi tìm kiếm. Trở về dinh, sau ngày đó, chàng công tử đâm ra biếng ăn lười nói. Lời tiên tri của ông tơ như cứ lởn vởn trong đầu. Đến một hôm, không kìm được sự thôi thúc, Chung Hạo cùng một gia đồng tìm xuống chợ Đông. Vừa đến đầu chợ, đã gặp ngay một đứa bé gái chừng 9 tuổi mặt mày lem luốc, áo quần rách bươm, dắt theo một bà ăn xin mù lòa. Tên gia đồng dò hỏi thì biết được tên của con bé là Tố Lan. Chung Hạo thất kinh, ù té chạy về dinh, tâm thần hoảng loạn. Không được, không thể nào ta lại chịu khuất phục số mệnh, để làm chồng một con bé ăn mày bẩn thỉu như vậy được. Làm thế nào đây! Suy nghĩ cạn nước, chỉ còn cách là diệt trừ cái mầm định mệnh khắc nghiệt đó đi.
Với rắp tâm sẵn, một buổi sáng Chung Hạo một mình tìm xuống chợ Đông. Anh ta đứng nấp sau một thân cây lớn. Cô bé dắt mẹ đi qua. Chàng ta cầm hòn đá, liệng ngay vào đầu con bé rồì ù chạy. Sau đó, dò hỏi tin tức thì được biết con bé bị thương tích quá nặng, e không sống được; và rồi bà lão mù cũng không còn thấy ăn xin giữa chợ Đông nữa.
Bảy năm sau. Chung Hạo đã nên danh phận. Nghe tin thiên hạ bàn tán ở huyện Trúc Giang có con gái quan Thái úy nổi danh là một giai nhân sắc nước hương trời, tên là Thảo Nương. Vương Tôn công tử gần xa, ngày đêm đến cầu thân, nhưng chưa ai được kén chọn. Chung Hạo tìm đến, thuê một phòng trọ trước phủ đường. Mới một lần tình cờ nhìn thấy Thảo Nương, Chung Hạo chao động cả lòng. Chàng vội quay trở về nhà, xin phụ thân Chung Thân tính đường mai mối. Hai gia đình là môn đăng hộ đối, nên việc kết hôn sớm viên thành. Đôi uyên ương nên vợ chồng yêu nhau mặn nồng.
Một hôm, Chung Hạo âu yếm gội đầu cho Thảo Nương. Thấy vợ mình có một cái thẹo lớn đàng sau gáy, chàng hỏi:
– Vì sao có cái thẹo này?
– Nguyên, thiếp là con một bà ăn mày mù ở chợ Đông. Lúc nhỏ, một hôm đang dắt mẹ đi ăn xin, không hiểu sao lại có một kẻ xấu cầm đá ném vào đầu thiếp, thương tích nặng, tưởng đã lìa đời. May nhờ bà con tận tình cứu chữa. Và sau đó, may mắn được quan Thái úy có lòng từ tâm, lại hiếm muộn, nên đem hai mẹ con thiếp về nuôi dưỡng. Thiếp được nghĩa phụ dạy dỗ, cho ăn học. Mẹ thiếp qua đời. Thiếp được giúp việc bút nghiên cho nghĩa phụ nơi công đường. Đã rất nhiều đám đến dạm hỏi, nhưng đều bị từ chối. Lạ thay, bên nhà chàng vừa ngỏ, thì dưỡng phụ bằng lòng ngay. Chúng ta đẹp duyên ngày nay chắc là có duyên nợ.
– Không, Thảo Nương nàng ơi. Nếu là định mệnh thì nàng phải là…
– Tố Lan. Tố Lan là tên của thiếp lúc còn bé. Sau khi được đưa về dinh, nghĩa phụ đã xin ý mẹ, đổi tên này.
Thiên Hạo đã tin hẳn duyên giai ngẫu là do thiên định. Chàng say đắm ngắm nhìn cái duyên số Tố Lan của mình và khẽ ngâm:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
|
Instruct
Folk sayings such as crimson leaves, lingering red silk or the old moon spinning silk are all taken from the legends of Mr. and Mrs. Nguyet...
When love reached its peak, Kim Trong dreamed about a hundred years. Thuy Kieu replied softly:
Even when the leaves turn pink
Should it be, it depends on the parents' hearts.
Crimson leaves, according to the legend, are letters between the couple during their childhood days. The country of So had Tay Do citadel guarded by Kieu Cong Di whose daughter was Kieu Nga, a beautiful woman. At that time, there was a situation of thieves and robbers, and people could not live peacefully. The inner city is for noble people; suburbs for common people. The city's gates were always strictly guarded, and civilians entering and leaving were strictly questioned.
Beautiful lady Kieu Loan secretly loves the vile scholar Kim Ngoc. His family is in the suburbs and is extremely poor. It was not easy for the student to get through the city gate, let alone get through the gate to meet his lover. On this side and on the other side, the citadel looks like thousands of mountains. Unable to meet each other, each person could only look at the river and sigh. That river, twice a day, has high and low tides, the water flows in from the suburbs and flows out again. Following the ebb and flow of the tide, the couple wrote poems on leaves and dropped them into the river, using the water to exchange their feelings and longing for each other. The river has become a stream of fallen leaves.
Folk sayings such as crimson leaves, lingering red silk or the old moon spinning silk are all taken from the legend of Mr. and Mrs. Nguyet. According to the Fairy Tale, the Nguyen Hoa period of the Tang Dynasty was very peaceful, with a mandarin named Chung Thoi who was very wealthy and belonged to a famous family. Chung Thoi's son, Chung Hao, is intelligent and intelligent; At just 12 years old, he was already good at writing, and everyone in the court praised him; Everyone who has daughters wants to marry Chung Thoi.
In addition to having fun with chess and drawing, Chung Hao also often follows his father to hunt. One day while hunting, while chasing a rabbit, Chung Hao got lost in the deep forest and wandered around all day, unable to find a way out. The cold night fell in the wild forest, Hao began to feel afraid. Under the moonlight, he suddenly heard the gurgling sound of a stream, so he went to find water to drink. On the bank of the stream, in a cave, an old woman is sitting on a spinning cart, the thread color is crimson. Chung Hao slowly walked closer and respectfully said:
– The villain went hunting and got lost. May I ask where this place is, why is the old lady sitting alone in a red-studded car?
– This is a fairy cave. I am sitting in the car of love for couples on earth. This thread is the red string. If we drive more or less, boys and girls will follow suit and love each other more or less. If I want a couple to become husband and wife, they will definitely be married and will not be able to separate from each other.
– So, old lady, can you tell me who I will be matched with in the future?
The old woman looked inside the cave. There was an old man bent over a thick book.
– That's Mr. Silk. If you want to know, ask him.
The old man asked Chung Hao's name and then flipped through the pages of the book to look up:
– Later, the young master will be married to To Lan, the daughter of a beggar woman in Dong market, near the capital.
Before the old man finished speaking, Chung Hao suddenly became angry. Duong Duong was a noble son of a high-ranking mandarin. His talent in art, writing, and good writing were hard to match, but he later married the beggar's daughter. Angry, he turned and walked away without a word of greeting. The young man still kept his head in the register, and Mrs. Nguyet still calmly drew the pink thread.
Chung Hao struggled for his life all night long in the deep forest. Luckily, early tomorrow morning, we met imperial soldiers spreading out to search. Returning to the palace, after that day, the young man became anorexic and lazy. His prophecy seemed to keep lingering in my head. One day, unable to hold back the urge, Chung Hao and his family went to Dong Market. As soon as I arrived at the market, I immediately met a little girl about 9 years old with dirty face and torn clothes, leading a blind beggar. The family member inquired and found out that the girl's name was To Lan. Chung Hao was startled and ran back to the palace, panicking. No, it's impossible for me to submit to fate and become the husband of such a dirty beggar. What should we do now! Thinking is exhausted, the only way is to eliminate the germ of that harsh fate.
With a plan in mind, one morning Chung Hao went alone to Dong Market. He stood hiding behind a large tree. The little girl led her mother past. He picked up a rock, threw it right at her head and then ran away. Afterwards, when I inquired about the news, I learned that the girl's injuries were too severe and she was afraid she wouldn't survive; And then the blind old woman was no longer seen begging in the Eastern market.
Seven years later. Chung Hao has become famous. Hearing the news that people were talking about Truc Giang district, there was a daughter of a Thai lieutenant who was famous as a beautiful and beautiful woman, named Thao Nuong. Young masters from near and far came to pray day and night, but no one was able to choose. Chung Hao came and rented a room in front of the palace. Just by chance seeing Thao Nuong once, Chung Hao's heart was shaken. He quickly returned home and asked Chung Than's father to find a way to find a match. The two families are compatible, so the marriage was consummated early. The couple should be husband and wife in love with each other passionately.
One day, Chung Hao lovingly washed Thao Nuong's hair. Seeing that his wife had a large scar on the back of her neck, he asked:
– Why is there this scar?
– Nguyen, I am the daughter of a blind beggar woman in Dong market. When I was young, one day while I was taking my mother to beg, for some reason a bad guy picked up a stone and threw it at my head. I was seriously injured and thought I was dead. Luckily, thanks to the dedicated people who saved me. And then, fortunately, the Thai lieutenant was kind-hearted and infertile, so he brought the mother and child home to raise them. I was taught and educated by my father-in-law. My mother passed away. I was able to help write for my father's wife at work. Many people came to ask, but were all refused. Strangely enough, as soon as he opened the door, his adoptive father immediately agreed. We are so beautiful today that we must have a fate.
– No, Thao Nuong. If it's destiny, she must be...
– To Lan. To Lan was my name when I was a child. After being brought back to the palace, his father asked his mother for permission to change his name.
Thien Hao believed that fate was determined by heaven. He passionately looked at To Lan's fate and softly recited:
Heavenly fate and reason can meet each other
Ungainly face puffed incompatibility.
|
Hướng dẫn
Cá chuối: Một loài cá nước ngọt (còn có nơi gọi là cá quả, cá lóc) rất chăm con. Nghĩa bóng: Cha mẹ chịu mọi khó khăn, gian khổ, quên mình vì con cái. Còn có câu: Cá chuối đắm đuối về con.
Chuyện kể:
Có đàn cá rồng rồng[1], sống ở ao. Chúng theo mẹ cá chuối đi kiếm ăn, nhưng vì ao nhỏ, cá lại nhiều nên thức ăn chả có mấy. Đàn rồng rồng đói quá cứ nhao nhao lên mặt nước, mà chả kiếm được gì.
Một hôm, có một con cóc ngồi trên bờ ao, thấy đàn rồng rồng nhịn đói, thương hại mới nói với cá chuối mẹ rằng:
– Ở trên bờ nhiều kiến lắm. Chị mà lên đây thì no cả tháng.
Cá chuối mẹ mới hỏi:
– Ở trên ấy, chị còn nhảy đi kiếm được, chứ như tôi, không chân không tay, bắt thế nào được chúng.
Cóc mới bảo:
– Kiến nó thích cái nhớt của chị lắm! Chị chỉ cần nằm ở trên bờ một lúc là chúng bu đến đầy. Chị tha hồ mà ăn.
Cá chuối nghe có lý, lại nghĩ đến đàn con đang đói được ăn kiến thì chúng lớn biết chừng nào. Nó đành liều thân, quăng mình nhảy lên bờ ao. Nó nằm đó giả chết. Một con kiến thấy mùi cá tanh, chạy đến, rồi hai con, ba con. Chỉ một lúc, đàn kiến báo hiệu cho nhau có một con cá chết nằm trên bờ, nên cả đàn bu lại, vừa dự tiệc tại chỗ vừa tính chuyện đưa mồi vào tổ.
Tuy bị kiến cắn đau, lại thêm lên cạn, da khô tưởng muốn chết, nhưng cá chuối mẹ vẫn nghiến răng chịu đựng. Nó đợi cho đàn kiến bu đầy mới quăng mình nhảy tõm xuống nước. Hàng trăm con kiến nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đàn rồng rồng xúm lại, đớp thoả thích.
Cứ như thế, cá chuối mẹ lâu lâu lại tìm bờ nhảy lên kiếm thức ăn cho con bằng kiểu ấy. Nhưng một hôm, cá chuối mẹ nhảy lên quá xa bờ, nó lại chờ cho đàn kiến bu đến đông, da khô rộp cả, nó bèn vội vàng nhảy xuống. Nhưng lúc ấy, kiệt sức, nó giẫy lung tung. Đến khi tìm được ao thì cá chuối đã chết, nó chìm xuống tận đáy, đến chiều thì nổi lên. Biết chuyện cá chuối mẹ chết, con cóc thương xót mới nói rằng: Chị cá chuối này mới đáng thương làm sao, tận tình với con, đắm đuối vì con mà chết.
Lại nói đàn rồng rồng không thấy mẹ về, chúng bèn chia nhau đi kiếm mồi. Rồi chúng lớn lên, đến kỳ trưởng thành, nở trứng sinh con. Theo kế kiếm ăn của mẹ trước đây, chũng cũng nhảy lên bờ cho kiến bu, rồi cũng có con lại đắm đuối vì con như mẹ chúng, nên chịu chung số phận như mẹ.
————————
Cá chuối nặng lòng vì con cho đến chết. Như truyện trên thì quả là loài vật cũng thấy rõ nghĩa vụ của mình. Chuyện này vừa là sáng kiến kiếm mồi cho con, vừa là cái nghĩa lớn để rồi phải hy sinh vì nghĩa cũng cam lòng.
Theo "Đi tìm điển tích thành ngữ" của Tiêu Hà Minh – NXB Thông Tấn
|
Instruct
Banana fish: A freshwater fish (also known as fruit fish or snakehead fish) that takes great care of its young. Figurative meaning: Parents endure all difficulties and hardships, forgetting themselves for their children. There is also a saying: Banana fish are passionate about their children.
Story:
There is a school of arowana fish[1], living in the pond. They followed their mother banana fish to search for food, but because the pond was small and there were many fish, there was not much food. The dragons were so hungry that they kept rushing to the surface of the water, but couldn't find anything.
One day, a toad sat on the edge of the pond. Seeing the group of starving dragons, she took pity and said to the mother banana fish:
– There are a lot of ants on the shore. If you come here, you will be full for a month.
The new mother banana fish asked:
– Up there, you can still jump to find them, but like me, with no arms or legs, how can I catch them?
New Toad said:
– Ants like your slime very much! She only needed to lie on the shore for a while and they would swarm. You can eat freely.
The banana fish sounds reasonable, but when you think about the hungry cubs eating ants, how big they will be. He risked his life and threw himself onto the pond's edge. It lay there pretending to be dead. One ant smelled fishy fish and ran over, then two, three. Just for a moment, the ants signaled to each other that there was a dead fish lying on the shore, so the whole group gathered together, partying on the spot while planning to bring bait into the nest.
Even though the ant bites were painful, and when she landed on land, her skin became dry and felt like she wanted to die, but the mother banana fish still gritted her teeth and endured it. It waited until the ants were full before throwing itself into the water. Hundreds of ants float on the water surface. The dragons gathered together, biting to their heart's content.
Just like that, the mother banana fish will occasionally find the shore and jump up to find food for her babies in that way. But one day, the mother banana fish jumped too far from the shore, she waited for the ants to swarm, her skin was dry and blistered, so she quickly jumped down. But at that time, exhausted, he struggled wildly. By the time they found the pond, the banana fish was dead, it sank to the bottom, and in the afternoon it surfaced. Knowing about the mother banana fish's death, the toad felt pity and said: How pitiful this banana fish was, devoted to her child, so passionate about her child that she died.
It was said that the dragons didn't see their mother coming home, so they split up to look for food. Then they grow up, reach adulthood, hatch eggs and give birth. Following their mother's previous plan to make a living, they also jumped to the shore to feed the ants, and then there were also children who were as passionate about their children as their mother, so they suffered the same fate as their mother.
————————
Banana fish has a heavy heart for its children until death. Like the story above, animals also clearly see their obligations. This is both an initiative to earn money for the child and a great cause that one must sacrifice for the sake of the cause.
According to "Finding idioms" by Tieu Ha Minh - Thong Tan Publishing House
|
Hướng dẫn
Sự kiện cháy nhà làm cho chuột lộ mặt là một hiện thực làm cho người dễ nhận biết. Cũng từ hiện thực này mà suy ra theo hàm ý của thành ngữ là: Nhân khi có biến cố mới phát hiện ra tung tích của kẻ xấu, kẻ phá hoại, bộc lộ bộ mặt thật của kẻ giả nhân giả nghĩa.
Ngày xưa, khi tạo hóa mới sinh ra loài vật, mèo và chuột thân nhau lắm. Mèo và chuột cùng ở một nhà. Vốn hiền lành lại to xác hơn chuột nên mèo thường nằm co ro ở góc tủ, người cho gì ăn nấy. Còn chuột, vốn tính ranh mãnh, lại nhỏ bằng củ hành, nên cứ chui rúc vào các ngách, luồn lủi vào các đồ đạc lộn xộn. Khi chủ nhà đi vắng, chuột tha hồ quậy phá. Thức ăn dự trữ của người, nó ngang nhiên ngồi giữa đĩa mà ăn. Chán chê, nó còn tha cả vào hang để cho họ nhà chuột thưởng thức. Họ nhà chuột dài răng nhanh nên cứ ngứa răng là chúng gặm nhấm bất cứ thứ gì để cho cùn răng đi. Một hôm, người thấy quần áo bị cắn nát vụn, rờ đến cái tủ thì bị đục khoét thành lỗ. Nhìn quanh, người chẳng thấy gì ngoài con mèo đang vờn cái chổi. Giận quá, người mới xách tai mèo lên quở rằng:
– Chỉ có mày ở nhà. Cá kho, cơm nguội mày xơi hết. Áo quần thì nát tươm. Còn ai vào đây nữa.
Nói đoạn, người liền đánh cho mèo một trận đòn thừa sống thiếu chết.
Mèo tức quá, một hôm thấy lũ chuột ra chơi bèn quát mắng rằng:
– Đồ ăn hại làm càn. Vì bọn ngươi mà ta bị đòn suýt chết.
Chuột nhơn nhơn nói:
– Bác mèo ơi, chỉ vì thân bác to hơn chúng tôi nên không chui luồn được. Người đâu có nhìn thấy lũ chuột nhắt này bao giờ. Mà có thấy thì chúng tôi cũng nhanh chân tẩu thoát, sao mà người bắt được. Bác chịu đòn là phải.
Mèo càng giận vì mỗi lần chuột cắn phá là người lại đem mèo ra đánh. Mèo kêu oan xin người trừng trị lũ chuột nhưng người không tin, còn nói:
– Mày chỉ đổ vấy đổ vá, nào thấy chuột bọ gì đâu.
Thế là lại một trận đòn nữa giáng xuống đầu mèo.
Một hôm, chẳng may người sơ xuất thế nào để bén lửa lên mái gianh. Nhà cháy rừng rực, cháy hết cả đồ đạc. Lũ chuột chui trong hang, trong nghách nóng quá không còn chỗ ẩn nấp liền thục mạng chạy túa ra cả sân. Lúc này, người thấy chuột ra nhiều quá mới cho là mèo nói đúng. Mèo giận chuột bèn nhảy ra vồ lấy một vài con để thanh minh với người. Khi vồ được chuột, mèo ngửi thấy mùi thịt chuột thơm thơm, đang lúc đói bụng, bèn chén luôn một con. Thấy ngon, mèo vồ luôn mấy con chuột khác nữa. Từ đấy về sau, mèo cứ rình chuột để ăn thịt, vừa là để hả cơn giận vừa là được món ăn ngon.
Còn lũ chuột từ đấy thì sợ nhất cháy nhà rồi sợ cả mèo. Còn mèo thì cũng chẳng cần phải đợi cháy nhà nữa mà nó rình chuột ở khắp mọi nơi. Cho đến ngày nay, lũ chuột vẫn bảo nhau:
– Sợ nhất cháy nhà. Nhà mà cháy thì có mà phơi mặt ra chết, mèo nó tha hồ mà xơi.
|
Instruct
The event of a house fire causing rats to reveal themselves is a reality that makes people easily aware of it. Also from this reality, the implication of the idiom is inferred: When an incident occurs, the whereabouts of bad people and saboteurs are discovered, revealing the true face of hypocritical people.
In the past, when nature first created animals, cats and mice were very close. Cat and mouse live in the same house. Being gentle and bigger than mice, cats often lie huddled in the corner of the cupboard, whatever they give them to eat. Mice, naturally mischievous, are as small as onions, so they keep crawling into nooks and crannies and crawling into messy furniture. When the homeowner is away, mice are free to cause trouble. People's food reserves, it blatantly sits in the middle of the plate and eats. Bored, he even took it into the cave for the mouse family to enjoy. Rats grow their teeth quickly, so whenever their teeth are itchy, they gnaw on anything to blunt their teeth. One day, he saw his clothes were torn to pieces, and when he touched the closet, a hole was drilled into it. Looking around, he saw nothing but a cat playing with a broom. So angry, the new person picked up the cat's ears and scolded him:
– You're the only one at home. Braised fish and cold rice, you eat them all. The clothes are tattered. Who was here again.
Having said that, the person immediately beat the cat to death.
The cat was so angry that one day he saw the mice coming out to play and yelled at him:
– Harmful food makes you arrogant. Because of you, I was beaten almost to death.
Human Mouse said:
– Uncle cat, just because your body is bigger than us, you can't get through. People have never seen these mice before. Even if we saw it, we would have quickly escaped, no one would have caught us. You must endure the beating.
The cat gets angrier because every time a mouse bites, people beat the cat. The cat cried out for people to punish the rats, but people didn't believe it and said:
– You're just messing around and patching, you don't see any rats or bugs.
Then another blow fell on the cat's head.
One day, someone accidentally caught fire on the roof. The house was on fire, burning all the furniture. The rats crawled into their burrows, and the alley was so hot that there was no place to hide, so they ran all over the yard. At this time, when people see too many mice, they think the cat is right. The cat was angry with the mice so he jumped out and grabbed a few of them to explain to the person. When he caught the mouse, the cat smelled the fragrant scent of mouse meat. Being hungry, he immediately ate one. Seeing that it was delicious, the cat pounced on several other mice. From then on, cats kept waiting for mice to eat meat, both to relieve their anger and to get delicious food.
As for the rats, from then on, they were most afraid of house fires and also afraid of cats. As for cats, they don't have to wait for the house to burn down anymore, they can wait for mice everywhere. To this day, rats still say to each other:
– Most afraid of house fire. If the house burns down, your face will be exposed to death, and the cat will eat it freely.
|
Hướng dẫn
Thuốc trị bệnh có nhiều vị, tất phải có vị đắng. Vị đắng khó uống hơn vị ngọt, nhưng tan bệnh. Còn vị ngọt đánh lừa cái lưỡi chứ không khỏi bệnh được. Ý nói: Thuốc có vị đắng mới trị lành được bệnh.
Ở vùng nọ, có một lãnh chúa tàn ác, sống xa hoa. Vị lãnh chúa này thường thích ăn của ngọt và nghe những lời xúi bẩy. Một ngày kia, lãnh chúa bị bệnh thập tử nhất sinh, bèn cho tìm thầy lang giỏi nhất vùng đến chữa trị. Thầy lang thận trọng bắt mạch rồi bốc thuốc. Trong đơn thuốc, thầy cho một số vị đặc trị và nói với người nhà lãnh chúa rằng: ”Tôi cắt thuốc đây tuy khó uống một chút, nhưng mà lui bệnh”.
Thuốc sắc lên rồi, bưng đến cho lãnh chúa, lãnh chúa nhấm một ngụm thuốc, bỗng nhăn mặt rồi đổ cả bát thuốc đi mà rằng:
– Người này hại ta, thuốc gì mà đắng thế, giống như thuốc độc vậy.
Rồi hô người bắt thầy giam tống vào ngục.
Người nhà cho tìm thầy thuốc tiếp theo. Biết được tính của lãnh chúa, thầy này cắt thuốc chỉ bốc toàn vị ngọt, vị bổ như: Sâm, quế, cam thảo, táo tầu, nhục, quy… mà tuyệt không dám cho vị đắng. Lãnh chúa uống khen ngọt, cho là thầy lang giỏi. Nhưng uống đến chén thứ mười thì bệnh càng trầm trọng thêm. Bệnh di căn càng uống thuốc bổ càng phát, cho đến chén thứ mười hai thì qua đời.
Lãnh chúa chết, thầy lang cắt vị đắng trước đây được thả khỏi ngục, tiếp tục đi làm nghề.
Một lần, thầy lang được mời vào chữa bệnh cho vua. Yết kiến Hoàng hậu, thầy lang mới tâu rằng:
– Thần được triệu vào cung là nhờ ơn tiên đế nhưng chẳng lấy làm vui.
Hoàng hậu mới hỏi tại sao thì thầy lang thưa tiếp:
– Bệnh tình ở ngọc thể mà ra, thuốc là trị cái gốc, cái gốc không trị được thì thần cũng lại theo bệnh tiên đế mà đi. Nhưng xin được hỏi Hoàng hậu một câu: “Người có ưa nói thật không?”.
Hoàng hậu nhân từ trả lời rằng:
– Tất nhiên, lời nói thật khó nghe nhưng tránh được hiểm họa.
Thầy lang bèn nói:
– Vậy thuốc của thần chữa cho vua cũng như lời nói thật, tất phải có vị đắng, khó uống.
Hoàng hậu cho là thầy lang này có tâm bèn truyền chữa bệnh cho vua. Thuốc được sắc lên cho vua, nhiều vị đắng, vua uống khó nhọc lắm, nhưng đến thang thứ mười hai thì bệnh thuyên giảm, uống thêm vài thang, vua đi lại được.
Khỏi bệnh, nhà vua thưởng cho thầy lang nọ, rồi phong cho chức ngự y. Thầy lang từ chối, chỉ xin cho mình một cái chứng chỉ hành nghề, mong tránh được hiểm họa. Rồi từ đó, thầy lang đã đi khắp nước chữa bệnh cho muôn dân.
|
Instruct
Medicines have many flavors, all must have a bitter taste. The bitter taste is harder to drink than the sweet taste, but it cures illness. The sweetness deceives the tongue but does not cure the disease. Meaning: Only if the medicine tastes bitter can it cure the disease.
In a certain region, there was a cruel lord who lived in luxury. This lord often likes to eat sweet things and listen to seductive words. One day, the lord was seriously ill, so he ordered the best healer in the area to come and treat him. The healer carefully felt his pulse and then dispensed the medicine. In the prescription, the teacher gave some special treatment and told the lord's family: "I took the medicine here, although it is a bit difficult to take, but my illness is cured."
After the decoction was prepared, he brought it to the lord. The lord took a sip of the medicine, suddenly grimaced, then threw the entire bowl of medicine away and said:
– This person harmed me, what medicine is so bitter, like poison.
Then shouted for someone to arrest him and put him in prison.
The family asked to find the next doctor. Knowing the lord's personality, this doctor cut the medicine to only contain sweet and nutritious flavors such as: Ginseng, cinnamon, licorice, jujube, turmeric, quince... but did not dare to give it a bitter taste. The lord drank the sweet compliment and thought he was a good healer. But after drinking the tenth cup, the illness became more serious. The disease spread more and more the more he took the tonic, until he died after the twelfth cup.
The lord died, the former bitter medicine doctor was released from prison and continued to work.
One time, a healer was invited to treat the king. Upon meeting the Queen, the medicine man said:
– I was summoned to the palace thanks to the emperor's favor, but I'm not happy.
The queen asked why and the healer continued:
- Illness originates in the jade body, medicine treats the root, if the root cannot be cured, I will follow the emperor's illness. But I would like to ask the Queen a question: "Do you like to tell the truth?".
The Queen kindly replied:
– Of course, the words are hard to hear, but the danger can be avoided.
The healer then said:
- So my medicine to cure the king is like the truth, it must taste bitter and difficult to drink.
The queen thought that this medicine man was sincere and ordered him to cure the king. The medicine was prepared for the king, it had a bitter taste, it was very difficult for the king to drink it, but by the twelfth dose, his illness had improved. After taking a few more doses, the king could walk again.
After recovering from his illness, the king rewarded the physician and appointed him the position of royal physician. The healer refused, only asking for a practicing certificate, hoping to avoid danger. From then on, the healer went around the country to cure diseases of all people.
|
Hướng dẫn
Tương là loại nước chấm làm bằng đỗ, cà là thức ăn dễ làm đối với nông dân. Người nông dân coi những thức ăn này làm cơ bản trong sinh hoạt. Vì thế, mới có câu: “Thịt cá là hương hoa, tương cà là gia bản”. Ý nói: Cuộc sống, ăn uống thanh đạm, không cao lương mĩ vị, nhưng bền chắc, lâu dài.
Chuyện kể:
Xưa có một người trong nhà kể cũng vào loại bậc khá giàu, nhưng tính kiết kiệm, không hề hao phí đi đâu một tí gì. Chỉ trừ những khi có việc, dám làm con gà, hoặc đĩa cá, còn bữa cơm thường ngày chỉ rót một chút tương, với một đôi quả cà, vừa đủ no thì thôi.
Thiên hạ có người thấy thế cười mà bảo rằng:
– Ta nghĩ người sinh ra trong trời đất, nay mưa mai gió, chẳng lấy gì làm chắc, cho nên lúc ăn, lúc uống cũng nên chớ có nhịn miệng làm chi cho khổ cái thân.
Người kia mắng lại rằng:
– Anh biết một mà chẳng biết mười. Con người ta sống ở đời chẳng phải một chút một ngày gì mà còn lâu dài mãi. Vậy mà cứ lo ăn, không liệu tính việc gì, thì dần dà của hết, người còn. Mình đã chẳng có mà ăn, con cháu mình cũng vì mình mà đói rách khổ sở, lại mang tiếng “đời cha ăn mặn, đời còn khát nước”.
Rồi sau mặc tiếng chê cười, người đó vẫn giữ được thói hà tiện. Nhưng nhà người ấy càng ngày càng sung túc lên, con cháu ai ai cũng thịnh vượng.
Thiên hạ thấy vậy đều khen nhà ấy rằng:
– Tương cà gia bản, ăn chắc mặc bền, cứ như nhà ấy mà học.
|
Instruct
Soy sauce is a dipping sauce made from beans and eggplants that is easy to make for farmers. Farmers consider these foods as basic in daily life. Therefore, there is a saying: "Fish meat is the fragrance of flowers, ketchup is the family tree." Meaning: Life, eating frugally, not delicacies, but durable, long-lasting.
Story:
Once upon a time, there was a person in the family who was considered quite wealthy, but was frugal and didn't waste anything. Except when I have work to do, I dare to make chicken or a plate of fish, but for everyday meals I just pour a little soy sauce, with a couple of eggplants, just enough to fill me up.
Some people saw this and laughed and said:
- I think that people are born in heaven and earth, today there is rain, tomorrow there is wind, nothing can be certain, so when eating and drinking, you should not hold your mouth or do anything to make your body suffer.
The other person scolded back:
– I know one but don't know ten. People live in life not for a little while, but for a long time. Yet, if you keep worrying about eating and not thinking about anything, gradually everything will be gone and you will be left. I have nothing to eat, my children and grandchildren are also hungry and miserable because of me, and have the reputation of "my father's generation ate salty food, but my father's generation is still thirsty".
Then, despite the ridicule, that person still maintains his miserly habits. But that person's family became more and more prosperous, and all of his children and grandchildren were prosperous.
When people saw this, they all praised that house, saying:
– Ketchup from the family, eat well and wear durable clothes, just study like that family.
|
Hướng dẫn
Nghĩa bóng: Ban phát hay sử dụng tiền bạc, đồ vật của người khác để lấy ơn cho mình. Câu gần nghĩa: Lấy xôi làng đãi ăn mày.
Chuyện kể:
Xưa có ông Đa và bà Mít, hai người cùng xóm với nhau và cả hai cùng sính Phật. Nhưng ông Đa thì chăm siêng lễ bái, tuần nào tiết ấy lên chùa đều đặn, còn bà Mít khi thì mải công việc ruộng vườn, khi thì ở nhà khuyên con giữ cháu, vì vậy không mấy khi đi lễ Phật được. Vậy nên, cứ ngày rằm, mồng một, bà Mít gửi tiền gạo cho ông Đa đem đi cúng vái hộ. Lúc đầu, ông Đa còn khấn minh bạch là của bà Mít gửi cúng. Nhưng sau nghĩ rằng “Giời Bụt biết đấy là đâu” nên ông bèn nhận cả là của mình, rồi tiện mồm khấn rằng: “Con có chút vật nhỏ mọn tự mình làm ra, mong Trời Phật phù hộ độ trì, làm phúc cho con”.
Quan Nam Tào, Bắc Đẩu, ông thì cầm nghiên, ông thì cầm bút thấy ông Đa khấn thế nào thì cứ tiện mà biên thế ấy.
Đến khi ông Đa, bà Mít cùng trăm tuổi về cõi Phật, Phật tra sổ thấy bà Mít chỉ cúng có vài ba tuần, còn thì là của ông Đa cả. Phật nghi ngờ, hỏi quỷ thần. Quỷ thần xem sổ rồi điều tra ra tiền gạo của nả là của bà Mít, mà ông Đa nhận là của mình.
Thấy sự dối trá, Phật phê: “Của người phúc ta”, rồi phạt ông Đa hóa kiếp làm cây đa đứng ở đầu ngõ chùa, sinh ra cái lá đa để thí cháo cho chúng sinh. Còn bà Mít thì được hóa thành cây mít ở trong vườn chùa, lá dùng để in oản, gỗ dùng để tạc tượng.
|
Instruct
Figurative meaning: Giving or using other people's money or things to get favors for yourself. Sentence with close meaning: Treat the beggar with sticky rice from the village.
Story:
Once upon a time there was Mr. Da and Mrs. Mit, two people from the same neighborhood and both of them loved Buddha. But Mr. Da diligently worships, regularly going to the temple every week, while Mrs. Mit sometimes is busy working in the fields and garden, sometimes stays at home advising her children to take care of her grandchildren, so she rarely goes to worship Buddha. So, every full moon day and first day, Mrs. Mit sent rice money to Mr. Da to worship on his behalf. At first, Mr. Da also made a clear vow that it was Mrs. Mit's offering. But then he thought, "God knows where it is," so he accepted it as his own, and then took the opportunity to pray: "I have a few small things that I made myself. I hope God and Buddha will bless and bless you." child".
Quan Nam Tao and Bac Dau, some holding a study, some holding a pen, see how Mr. Da prays, so it's convenient to write that way.
When Mr. Da and Mrs. Mit, both a hundred years old, returned to the Buddha's land, Buddha looked up the book and saw that Mrs. Mit had only worshiped for a few weeks, and the rest belonged to Mr. Da. Buddha had doubts and asked ghosts and gods. The devil looked at the book and discovered that the rice money belonged to Mrs. Mit, which Mr. Da claimed was his.
Seeing the lie, Buddha criticized: "It's your blessings", then punished Mr. Da to make a banyan tree stand at the entrance of the pagoda alley, giving birth to banyan leaves to give porridge to sentient beings. As for Mrs. Mit, she was transformed into a jackfruit tree in the temple garden, the leaves were used to print oanhs, and the wood was used to make statues.
|
Hướng dẫn
Thực tế, cây nào hoa ấy là do tạo hóa sinh ra. Nói một cách giản dị là “cây nào hoa ấy”, “chẳng hoa nào giống hoa nào”. Từ đó, suy ra vế hai “mỗi nhà mỗi cảnh”, không mấy ai giống ai.
Chuyện kể:
Trước khi tạo hóa nặn ra con người thì đã có cây cối đủ loại rồi. Nhưng ngặt một nỗi, các loại cây cùng chung một màu hoa làm cho cảnh sắc đâu đâu cũng giống nhau. Hơn nữa, cây to cũng như cây cỏ bé nhỏ mọc ở ven rừng, cánh hoa cũng bằng nhau chằn chặn. Rồi hương hoa cũng vậy, đâu đâu cũng một mùi giống nhau, chẳng có gì là hấp dẫn.
Vì hoa giống nhau nên loài cây không sao phát tán, gây giống sinh trưởng được nên đã nhờ ong, bướm mời Thần Tạo Hóa xem xét giúp.
Thần Tạo Hóa bay xuống trần gian, đi khắp Trái đất, quả thấy đâu đâu cũng chỉ một loài hoa. Vốn đa cảm, Thần Tạo Hóa thấy Trái đất trùng trùng điệp điệp các loại cây nhưng hương sắc thì nhạt nhòa, đơn điệu nên đã triệu các loại cây lớn, bé đến phán:
– Quả thật là cây cối trần gian phong phú. Nhưng cứ thế này thì rồi Trái đất cũng lụi tàn, cây cối chúng mày không phát dục được. Hơn nữa đơn điệu quá, chỉ một màu, chỉ một mùi hương. Ta có sáng kiến thế này: Các ngươi dồn hết hoa của các ngươi lại, ta pha thêm màu sắc, rỏ nước thơm vào rồi tạo hoa cho loài cây các ngươi. Các loại cây trên Trái đất đều nghe theo, gom hết hoa lại đựng cả trời mây mới hết. Thần Tạo Hóa sai các thần linh dưới quyền pha màu rồi đổ nước thơm vào. Sau đó, lệnh cho gió thổi cả trời mây hoa xuống trần thế. Rồi Thần ra lệnh mỗi cây chỉ được lấy một loài hoa. Trần thế đang âm u, bỗng nhiên rực rỡ. Cây cối xòe lá, xòe ngọn ra đón hoa. Thế là cả thế gian bừng lên muôn màu muôn sắc.
Tuy nhiên, do các thần trộn màu không đều nên có cây thì nhần được màu hoa rực rỡ, có cây chỉ nhận được màu nhạt, xanh, đỏ, tím, vàng cũng khác nhau. Do nước thơm vẩy không đều nên có loài hoa thì thơm phảng phất, có loài hoa thì thơm ngây ngất, cũng có loài hoa thì do nước thơm không sạch nên đã chuyển mùi khó chịu. Những cây cao thường chỉ hứng được cánh hoa nhỏ, còn những cánh hoa to và nặng hơn phần nhiều rơi xuống thấp, đậu vào những cây nhỏ hơn dưới mặt đất. Thành thử, những cây dưới thấp thường có hoa to hơn những cây cao.
Thần Tạo Hóa đứng trên mây nhìn xuống, cười:
– “Mỗi cây, mỗi hoa. Muôn trời rực rỡ”. Rồi Thần bay về trời.
|
Instruct
In fact, every tree has flowers that were created by nature. To put it simply, "flowers are different from tree to tree", "no flower is the same". From there, it can be deduced that part two is "every house, every scene", not many people are the same.
Story:
Before nature created humans, there were already all kinds of trees. But unfortunately, all the trees have the same flower color, making the scenery look the same everywhere. Furthermore, big trees and small plants grow on the edge of the forest, and their flower petals are equally dense. The same goes for the scent of flowers, everywhere is the same scent, nothing attractive.
Because the flowers are the same, the plants cannot spread or reproduce, so they asked the Creator to consider helping them.
The Creator God flew down to earth, traveled all over the Earth, and saw the same flower everywhere. Being sentimental, the Creator God saw that the Earth was full of many kinds of trees, but their scents were faint and monotonous, so he summoned all kinds of large and small trees to say:
– Truly rich trees on earth. But if this keeps up, the Earth will wither away, and your trees won't be able to grow. Moreover, it's too monotonous, just one color, just one scent. I have this idea: You put all your flowers together, I add colors, add scented water and create flowers for your plants. All kinds of trees on Earth obeyed, gathering all their flowers to hold the entire sky and clouds. The Creator God ordered the gods under his authority to mix the color and then pour in fragrant water. After that, he commanded the wind to blow the sky, clouds, and flowers down to earth. Then the God ordered each tree to take only one type of flower. The world was gloomy, suddenly bright. Trees spread their leaves and their tops to welcome flowers. Then the whole world lit up with a variety of colors.
However, because the gods do not mix colors evenly, some plants receive bright flower colors, while others only receive light colors, blue, red, purple, and yellow are also different. Because the scented water is not sprinkled evenly, some flowers have a subtle fragrance, some flowers have an ecstatic fragrance, and some flowers have an unpleasant smell because the scented water is not clean. Tall trees usually only catch small petals, while larger and heavier petals mostly fall low, landing on smaller trees on the ground. Therefore, lower plants often have larger flowers than taller plants.
The Creator God stood on the clouds, looked down, and smiled:
– “Every tree, every flower. The sky is brilliant." Then God flew back to heaven.
|
Hướng dẫn
Cắt: Loài chim dữ, cánh có lông cứng và nhọn, bay nhanh, hay đánh loài chim khác. Còn có câu: Nhanh như bay Nhanh như điện Nhanh như sói Nhanh như tên bắn.
Chuyện kể:
Xưa, một con diều và một con chim cắt kết bạn với nhau, rủ nhau đi kiếm ăn. Lúc đầu, hai con kiếm được nhiều mồi lắm. Vì diều thì mắt sắc, trông đâu cũng rõ, mà cắt thì nhanh lẹ, sà xuống cái là phỗng được ngay.
Bởi vậy, các loài gà thấy bóng hai con đâu là lánh trước, thành ra hai con sau này khó kiếm được mồi. Cùng đi với nhau, thấy không có lợi, mới tự bàn chia nhau mỗi con một đường.
Diều đi một lúc, thấy đám gà con, sà xuống bắt ngay được một chú, lấy làm sướng lắm tha về, đợi xem cắt bắt được con gì nữa thì rồi cùng ăn chung cho vui.
Ngờ đâu, cắt chẳng đi bắt mồi, lại lộn về không. Cắt trông thấy diều đứng chờ, lại có con gà con ở bên, bèn thoáng một cái lẻn đến cắp ngay gà mà bay đi. Diều đuổi theo. Hai con đánh nhau dữ dội. Diều tuy to và bạo, nhưng không lại được với cắt, dù nhỏ nhưng nhanh. Diều đành chịu mất gà. Từ đó, diều không làm bạn với cắt nữa.
Giận cắt lắm, muốn trả thù nên diều đi làm bạn với quạ. Hai con hợp sức nhau lại đánh cắt. Diều nói:
– Không đánh nó, có miếng mồi nào nó cướp hết. Chả lẽ diều, quạ chúng ta to khỏe thế này lại thua con cắt bé xíu.
Quạ đồng ý, nói:
– Chả nhẽ khôn như quạ ta đây mà lại chịu thua con cắt nhãi ranh.
Thế rồi, một hôm hai con bắt gặp con cắt đang lượn lờ trên không trung mới hò nhau đánh cắt. Cắt thấy quạ và diều đến bèn như mũi tên lao vút từ trên xuống. Quạ và diều đuổi theo. Cắt lại nghiêng cánh lao ngay, rồi bất thình lình mổ một cái đau điếng vào đầu diều. Xong đâu đấy nó giả chết nằm ngửa giữa không trung. Quạ và diều sà xuống, nó liền đạp vào bụng diều và quạ. Nó cứ thế đánh móc vào lườn, vào đầu làm cho quạ và diều bơ phờ, lông bay tứ tung.
Quạ chịu thua, mệt quá, mới đậu vào cành cao mà kêu diều rằng:
– Nó nhỏ nhưng nhanh lắm. Chúng ta không thể làm gì nó được.
Lúc đó có ngọn gió vừa tới bảo với quạ và diều rằng:
– Ồ chúng bay chẳng hay, người ta chả có câu “nhanh như cắt” là gì. Nó còn nhanh hơn cả gió tao đây.
|
Instruct
Cut: A ferocious bird with stiff, pointed feathers, flying fast, and often hitting other birds. There is also a saying: Fast as flying, Fast as electricity, Fast as a wolf, Fast as an arrow.
Story:
Once upon a time, a kite and a falcon became friends and invited each other to search for food. At first, the two of them found a lot of bait. Because kites have sharp eyes, they can see everywhere clearly, and they can be cut quickly, swooping down and flying right away.
Therefore, when chickens see their silhouettes, they flee first, making it difficult for the latter two to find prey. Going together, seeing that it wasn't beneficial, we decided to split up and go our separate ways.
The kite walked for a while, saw a group of chicks, swooped down and immediately caught one, and was very happy to take it home. Waiting to see what else he caught, then we could eat together for fun.
Unexpectedly, he didn't go out to catch his prey, but returned to zero. Saw the kite waiting, and there was a chick next to it, so he suddenly sneaked up and immediately stole the chicken and flew away. Kite chasing. The two children fought fiercely. Although the kite is big and powerful, it cannot be compared to the kite, although it is small but fast. The kite had to accept losing the chicken. From then on, the kite was no longer friends with the cutter.
Very angry and wanted revenge, so the kite went to be friends with the crow. The two joined forces to fight. Kite says:
– Don't hit him, he'll steal all the bait. Is it possible that our kites and crows are so strong and strong that they would lose to the tiny kestrel?
Crow agreed, saying:
– I'm not as smart as a crow, but I would give in to you brat.
Then, one day, the two of them caught sight of a kestrel hovering in the air and started fighting each other. Seeing the crows and kites coming, they rushed down like arrows from above. Crows and kites chased. Cut back, tilted the wing and rushed, then suddenly gave a painful peck to the kite's head. Once there, it pretended to be dead and lay on its back in mid-air. The crow and kite swooped down, and it immediately kicked the kite and crow in the stomach. It kept hitting the hook in the chest and head, making the crows and kites feel listless and their feathers flying everywhere.
The crow gave in and was so tired that he perched on a high branch and called out to the kite:
– It's small but very fast. We can't do anything about it.
At that time, the wind came and told the crows and kites:
– Oh, they don't fly well, people don't have the saying "as fast as lightning". It's faster than my wind.
|
Hướng dẫn
Do cấu trúc cơ thể, nên cua bò ngang chứ không tiến thẳng như con vật khác. Còn có câu: Ngang như cành bứa. Nghĩa bóng: Rất ngang bướng, nói năng, cư xử khác lẽ thường, khăng khăng không chịu nghe theo người khác.
Chuyện kể:
Ngày xưa, có một cô gái xinh đẹp sống với dì ghẻ. Cô gái nết na, làm đủ mọi việc trong nhà, suốt ngày vất vả. Mụ dì ghẻ có một cô con gái vừa xấu người, vừa xấu nết. Nó đỏng đảnh hết chỗ nói. Lúc nào nó cũng vênh váo, kiêu kỳ, không nghe bất kỳ lời khuyên nào nên chẳng làm được một việc gì. Mẹ nó bảo nó đi lấy tấm cho gà ăn thì nó làm ngược lại, đổ ngô tứ tung ra sân, còn liến thoắng cho rằng: “Gà cồ thì ăn ngô hạt”. Bảo nó đi giặt quần áo thì nó bảo, nó là “cành vàng lá ngọc”, không phải mó tay giặt giũ… Vì vậy, bao nhiêu việc đều đổ lên đầu cô gái con chồng.
Hai cô gái đến tuổi gả chồng. Nhưng bao nhiêu chàng trai đến dạm ngõ đều muốn hỏi cô gái mồ côi, làm cho mụ dì ghẻ tức giận.
Một hôm, thấy cô mồ côi mặc cái váy hoa, mụ dì ghẻ sôi máu, xấn xổ vào cô gái đáng thương:
– Con ranh kia, mày ăn cắp hay gã đàn ông nào cho mày chiếc váy? Đồ lười chảy thây.
Nói rồi mụ dì ghẻ ra đòn, đánh mắng cô gái thậm tệ. Cô gái bị đòn đau mới thưa rằng:
– Mẹ ơi, con chẳng ăn cắp mà cũng chẳng có người đàn ông nào cho con cả. Chiếc váy này của một bà cho con đấy chứ…
– Làm gì có bà già nào tốt bụng thế!
Mụ nghiến răng ken két, bắt cô bé mồ côi khai ra bằng hết.
Cô bé mới kể: Hôm ấy, cô ra sông giặt quần áo, bỗng có bà cụ rách rưới bẩn thỉu đứng bên cạnh cô, xin nước uống. Nước sông đục ngầu nên cô lấy ống nước đem theo cho bà cụ uống. Bà cụ uống xong, liền cho cô gái cái bọc nhỏ, bảo là thưởng cho lòng tốt của cô. Mở ra, cô thấy chiếc váy đẹp. Quay lại không thấy bà già đâu nữa.
Mụ dì ghẻ nghe kể mới nghĩ ngay đến bà tiên. Liền đó, sáng hôm sau mới xui con gái mình ra sông giặt giũ, mong may mắn được gặp tiên. Cứ thế vài lần, một hôm, cô gái đỏng đảnh này bỗng thấy một bà cụ tiều tụy xuất hiện. Bà cụ tới gần bảo:
– Vạt váy của tôi lấm bùn. Cô làm ơn lấy nước gột giúp tôi với.
Cô gái cong môi đáp:
– Cái bà già bẩn thỉu này, hãy đi ra khỏi chỗ này. Thật là ghê tởm, ghê tởm.
Bà già nói:
– Thật đúng là một đứa con gái hư. Con bé này không giống con bé kia.
Nó mới sực nghĩ ra:
– Sao bà biết chị tôi à?
Nó mới định mở miệng xin lỗi thì bà cụ liền bảo:
– Một con người độc ác mà lại ngang ngạnh thì không trở thành cô gái xinh đẹp được. Bà cụ nói xong biến mất. Liền sau đó, cô gái đỏng đảnh cũng biến mất.
Chỗ cô ta vừa đứng xuất hiện một con vật nho nhỏ, mình cõng một tảng đá, chân cẳng tua tủa. Nó chính là con cua do bà tiên trừng phạt cô gái xấu bụng mà biến thành. Cô gái lúc là người thì nganh ngạnh, chẳng nghe lời ai nên khi nó biến thành con cua, nó phải bò ngang, chứ chẳng được đi thẳng. Con cua bò ngang, nên sau này người đời thấy kẻ nào ngang bướng là lại ví ngang như cua là vậy.
|
Instruct
Due to their body structure, crabs crawl sideways rather than straight forward like other animals. There is also a saying: Horizontal like a branch. Figurative meaning: Very stubborn, speaks and behaves differently than usual, insists on not listening to others.
Story:
Once upon a time, there was a beautiful girl who lived with her stepmother. The girl is modest, does everything in the house, and works hard all day. The stepmother has a daughter who is both ugly and evil. It's beyond red-faced. He's always cocky and arrogant, doesn't listen to any advice, so he can't do anything. His mother told him to go get a sheet for the chickens to eat, but he did the opposite, spilling corn all over the yard, and quickly said: "Growing chickens eat corn kernels." Telling her to wash clothes, she said, they are "golden branches and jade leaves", not washing clothes by hand... Therefore, all the work falls on the daughter-in-law's head.
The two girls are of marriageable age. But all the boys who came to the alley wanted to ask the orphan girl, making the stepmother angry.
One day, seeing the orphan wearing a flowered dress, the stepmother's blood boiled and rushed at the poor girl:
– You brat, did you steal it or did the man give you the dress? You lazy bastard.
Having said that, the stepmother lashed out and scolded the girl severely. The girl was severely beaten and said:
– Mom, I didn't steal and no man gave me anything. This dress was given to me by a lady...
– There is no such kind old lady!
She gritted her teeth and forced the orphan girl to tell her everything.
The new girl said: That day, she went to the river to wash clothes, and suddenly a dirty old woman stood next to her, asking for water. The river water was murky, so she took a water pipe and brought it with her for the old woman to drink. After the old woman finished drinking, she immediately gave the girl a small bag, saying she was a reward for her kindness. Opening it, she saw a beautiful dress. When I turned around, I couldn't see the old woman anymore.
When the stepmother heard the story, she immediately thought of the fairy. Immediately after that, the next morning he invited his daughter to go to the river to do laundry, hoping for luck to meet a fairy. Just like that a few times, one day, this cheeky girl suddenly saw a haggard old lady appear. The old lady approached and said:
– The hem of my dress is muddy. Please help me get some detergent.
The girl curled her lips and replied:
– This dirty old woman, get out of here. It's disgusting, disgusting.
The old lady said:
– What a bad girl. This child is not like that child.
It just occurred to me:
– How do you know my sister?
He was about to open his mouth to apologize when the old lady immediately said:
– A cruel and stubborn person cannot become a beautiful girl. The old lady finished speaking and disappeared. Immediately after that, the cheeky girl also disappeared.
Where she had just stood, a small animal appeared, carrying a rock with bristling legs. It is the crab that the fairy turned into when she punished the bad girl. When she was human, she was stubborn and didn't listen to anyone, so when she turned into a crab, she had to crawl sideways, not walk straight. The crab crawls sideways, so later on, when people see stubborn people, they compare them to crabs.
|
Hướng dẫn
Thành ngữ chỉ: Người học giỏi, thông minh, tài hoa. Còn có câu: Chữ tốt văn hay. Ngược với câu: Văn dốt võ nát.
Chuyện kể:
Tương truyền thuở đi học, Cao Bá Quát viết chữ rất xấu nên nhiều bài văn hay đến mấy vẫn bị thầy cho điểm kém.
Một hôm, có bà cụ hàng xóm sang khẩn khoản:
– Gia đình già có việc oan uổng muốn kêu quan, nhờ cậu viết giúp cho lá đơn.
Cao Bá Quát vui vẻ trả lời:
– Tưởng việc gì khó chứ việc ấy cháu xin sẵn lòng.
Lá đơn được thảo ra, lý lẽ rõ ràng. Cao Bá Quát yên trí quan sẽ xét nỗi oan cho bà cụ. Nào ngờ, chữ ông xấu quá, quan đọc không được nên thét lính đuổi bà cụ ra khỏi huyện đường. Về nhà, bà kể lại câu chuyện khiến Cao Bá Quát vô cùng ân hận. Ông biết dù văn hay đến đâu mà chữ không ra chữ cũng chẳng ích gì. Từ đó, ông dốc sức luyện viết chữ sao cho đẹp.
Sáng sáng, ông cầm que vạch lên cột nhà luyện chữ cho cứng cáp. Mỗi buổi tối, ông viết xong mười trang vở mới chịu đi ngủ. Chữ viết đã tiến bộ, ông lại muốn có những cuốn sách chữ viết đẹp làm mẫu để luyện nhiều kiểu chữ khác.
Kiên trì luyện tập suốt mấy năm, chữ ông mỗi ngày một đẹp, Từ đấy, ông nổi danh khắp nước là người văn hay chữ tốt. Sau này, người ta cứ lấy ông ra để răn nhau rồi vận nên thành ngữ: “Văn hay chữ tốt”.
|
Instruct
Idiom: Someone who studies well, is smart, is talented. There is also a saying: Good writing, good writing. Contrast with the sentence: Literature is ignorant and martial arts are poor.
Story:
Legend has it that when he was in school, Cao Ba Quat had very bad handwriting, so no matter how good his essays were, the teacher still gave him poor marks.
One day, an old lady from the neighborhood came to plead:
– An old family has an unjust case and wants to appeal to the authorities. Please help me write the petition.
Cao Ba Quat happily replied:
– I thought it was difficult, but I'm willing to do it.
The petition was drafted, the arguments were clear. Cao Ba Quat assured that the mandarin would judge the old woman's injustice. Unexpectedly, his handwriting was so bad that the mandarin could not read it, so he yelled at the soldiers to chase the old lady out of the district. Returning home, she told the story that made Cao Ba Quat extremely regretful. He knew that no matter how good the writing was, it was of no use if the words were not written. From then on, he devoted himself to practicing writing beautifully.
Every morning, he took a stick and drew it on the pillar of the house to practice writing to make it strong. Every evening, he finished writing ten pages of notebooks before going to bed. Handwriting has improved, he wants to have beautiful handwriting books as models to practice many other handwriting styles.
Practicing persistently for several years, his handwriting became more and more beautiful every day. From then on, he became famous throughout the country as a good writer. Later, people kept using him to admonish each other and then coined the idiom: "Good writing."
|
Hướng dẫn
Thành ngữ chỉ: Học ra rả, học thuộc làu làu nhưng không hiểu cái gì. Còn có câu: Học như vẹt Học như cuốc kêu.
Chuyện kể:
Xưa có một con vẹt được người nuôi, dạy cho nói tiếng người. Con vẹt học được vài ba tiếng, suốt ngày ra rả, lặp đi lặp lại tiếng nói đã bắt chước được, làm huyên náo cả khu vườn.
Con vẹt tỏ vẻ hãnh diện với các loài chim, nó mới lên giọng:
– Từ nay, ta toàn nói bằng tiếng người, chẳng đả động đến tiếng chim nữa.
Loài chim thấy chú vẹt hợm hĩnh mới họp nhau lại bàn cách dạy cho con vẹt một bài học.
Con quạ nói:
– Vẹt học lỏm được tiếng người, nhưng lại tỏ ra thông thái, quên cả ngôn ngữ, âm thanh của loài chim, như thế nó rất ngu!
Con sáo hưởng ứng lời của quạ, nó mới nhảy lên cành cây cao gần nơi chú vẹt ở, nói to lên rằng:
– Chú vẹt à, bác đây cũng giỏi tiếng người, bác sẽ bày thêm cho chú học thật giỏi để nói chuyện thông thạo được với người.
Vẹt vui mừng ra mặt. Sáo bèn dạy:
– Vẹt là tên ngu. Vẹt ngu, vẹt ngu!
Vẹt lặp lại tiếng sáo:
– Vẹt là tên ngu. Vẹt ngu, vẹt ngu!
Vẹt cứ bắt chước lời dạy của sáo, mà lặp lại cho đến thuộc. Cả bầy chim trong vườn được một trận cười thỏa thích.
|
Instruct
Idiom: Study hard, memorize well but don't understand anything. There is also a saying: Learn like a parrot Learn like a hoe.
Story:
Once upon a time, there was a parrot that people raised and taught to speak human language. The parrot learned for a few hours, and throughout the day he chattered and repeated the imitated voice, making a ruckus in the whole garden.
The parrot looked proud of the birds, then it raised its voice:
– From now on, I only speak in human language, not mentioning bird sounds anymore.
When the birds saw the snobby parrot, they gathered together to discuss how to teach the parrot a lesson.
The crow said:
- Parrots overhear human language, but act wise, forgetting the language and sounds of birds, so it's very stupid!
The starling responded to the crow's words. It jumped onto a high tree branch near where the parrot lived and said loudly:
- Parrot, I'm also good at human language. I'll teach you to study well so you can speak fluently with people.
The parrot appeared happy. The flute then taught:
– Parrot is stupid. Stupid parrot, stupid parrot!
Parrot repeats flute sound:
– Parrot is stupid. Stupid parrot, stupid parrot!
The parrot kept imitating the flute's teachings, repeating them until they memorized them. The whole flock of birds in the garden had a good laugh.
|
Hướng dẫn
Nghĩa bóng: Không ăn thua, không tác dụng gì, tốn công vô ích. Còn có câu: Như muỗi đốt chân voi Như muỗi đốt cột đình Muỗi đốt sống trâu.
Chuyện kể:
Xưa trời sinh ra loài muỗi, lúc đầu chũng cũng như ruồi chỉ hút lấy chất uế tạp nơi nọ nơi ki mà sống. Loài muỗi tập trung lại sống đông đúc ở nơi bụi cây. Một hôm, chẳng biết từ đâu có một con voi nghênh ngang đi tới. Con voi to lớn chẳng để ý tới lũ muỗi li ti, vo ve cạnh mình, đuôi nó quật từ bên nọ sang bên kia làm họ hàng nhà muỗi chết không sao kể siết. Loài muỗi mới bàn nhau rằng:
– Thằng này nó hại ta thế này, không lẽ ta cứ chịu để thế được chăng. Song nghĩ lại nó to như vậy, ta không làm gì được thì phải có “Anh hùng tự hữu anh hùng trị” chứ.
Thế là loài muỗi đem đơn đến sư tử để kiện.
Sư tử vốn là chúa sơn lâm thật đấy, nhưng thấy voi to lớn nên sợ không dám đương đầu với voi, bèn mách với trời. Trời bảo:
– Ta sinh ra mỗi loài một phận, tự kìm chế nhau mà sống. Loài muỗi có cái vòi khác nào như mũi kim, sao không bảo nhau mà đốt cho voi sợ.
Sư tử đem lời nhà trời về nói với loài muỗi. Loài muỗi nghĩ ra, con nọ nhìn con kia, quả thấy con nào con nấy có cái vòi như mũi kim châm cả, mới dương dương tự đắc nói rằng:
– Quả là loài muỗi ta có thanh gươm lợi hại, ấy vậy mà giờ đây mới tỏ. Nay thì con voi kia phải đền mạng.
Liền đó, họ nhà muỗi dương dương tự đắc, bay ra nhiều vô kể, bu lấy chân voi, chúng ra sức mà đốt, hòng hút hết máu làm cho voi phải quỵ xuống. Nhưng con voi nọ chẳng thèm để ý đến việc ấy, nó thong dong vít bụi chuối ăn hết lá lại đạp đổ cả cây.
Lũ muỗi đốt vào chân voi, da voi thì dầy mà vòi muỗi thì bé tí thì làm sao đâm vòi vào được. Muỗi già, muỗi bé đều bị gãy vòi, lại thêm đuôi con voi phật đi, phật lại bên này bên kia làm cho họ hàng nhà muỗi chết nhiều vô kể.
Muỗi chết nhiều quá mới lại kiện đến sư tử. Sư tử biết chuyện mới bảo:
– Đồ nhà muỗi chúng mày mà đốt chân voi thì nhằm nhò gì, khác gì chúng mày đốt cột đình. Như tao đây còn phải chịu nó, huống hồ chúng bay, thôi liệu mà lo lấy thân phận mình, từ nay chớ có kiện cáo gì nữa nghe chưa?
|
Instruct
Figurative meaning: No success, no effect, a waste of effort. There is also a saying: Like a mosquito bites an elephant's leg, like a mosquito bites a communal house pillar, a mosquito bites a buffalo's vertebrae.
Story:
In the past, mosquitoes were born. At first, they were just like flies, only sucking in impurities from here and there to live. Mosquitoes gather and live densely in bushes. One day, out of nowhere, an elephant came boldly. The huge elephant paid no attention to the tiny mosquitoes buzzing around him, his tail swishing from side to side, causing unspeakable deaths to the mosquitoes' relatives. The new mosquito species discussed:
– This guy has hurt me like this, I can't just let him do that. But thinking about it being so big, if we can't do anything, there must be "Heroes who rule by themselves".
So the mosquito brought a petition to the lion to sue.
The lion was actually the king of the forest, but seeing that the elephant was so big, he was afraid to confront it, so he told the sky. God said:
– We were born into each species with its own part, restraining each other to live. Mosquitoes have a stinger like a needle, so why don't they tell each other and sting them to scare the elephants?
The lion brought back the words of heaven to speak to the mosquitoes. The mosquitoes thought, looked at the other, and saw that each of them had a stinger-like stinger, so they proudly said:
– It is true that our species of mosquitoes has a powerful sword, but now it is revealed. Now that elephant must pay for his life.
Immediately, the mosquitoes became proud and flew out in countless numbers, clinging to the elephant's legs. They tried to sting them, trying to suck out all the blood, causing the elephant to collapse. But the elephant didn't pay any attention to that, he leisurely tore through the banana bush, ate all the leaves and then knocked down the whole tree.
Mosquitoes bite the elephant's legs. The elephant's skin is thick and the mosquito's trunk is so small that there is no way to penetrate it. Old mosquitoes and small mosquitoes all have their proboscis broken, and the elephant's tail moves from side to side, causing countless mosquito relatives to die.
Too many mosquitoes died before they sued the lions. The lion knew what happened and said:
- If you mosquitoes burn an elephant's leg, it's no different than burning a pillar. Like me, I still have to endure it, let alone you guys, just worry about your own identity, from now on don't make any more lawsuits, you hear?
|
Hướng dẫn
Môi và răng là hai bộ phận của cơ thể, gắn liền với nhau, có liên quan với nhau. Hành động của người này có ảnh hưởng đến người khác. Ý nói anh em tình nghĩa ruột già, nghĩa tình đồng bào một nước nên che chở đùm bọc lấy nhau. Còn có câu: Máu chảy ruột mềm Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ…
Chuyện kể:
Một hôm, hàm răng mắng nhiếc cái môi rằng:
– Ngươi suốt ngày cứ ngậm miệng ăn tiền, nhưng hễ có miếng gì ăn được là ngươi chực sẵn thừa cơ mở miệng ra là đớp trước. Còn ta suốt ngày phải nhai đến mỏi cả hàm.
Cái môi tức giận bảo:
– Ta sinh trước, ta che chở cho mi. Mi sinh sau, chỉ có việc nhai, của ngon vật lạ mi dùng cả, còn tị nỗi gì.
Hàm răng cãi:
– Ta suốt ngày ở trong, bị ngươi che lấp cả, chỉ khi vui cười, ngươi mới mở miệng ra. Thành thử ai người ta biết được răng ta đen hay trắng.
Cái môi giận quá mới bảo:
– Mi có thích ta suốt ngày mở miệng ra cho người ta nhìn thấy mi không? Được, ta sẽ chiều theo ý mi.
Từ đấy, cái môi cứ cong lên, hở ra mà cười suốt ngày.
Mùa đông gió lạnh, cái môi càng cong lên. Nó ngày ngày buôn chuyện với mọi người.
Chỉ chờ có thế, cô gió lợi dụng lúc môi cong lên, hở hoác liền chui vào trong mồm. Hàm răng bị gió rét làm tê buốt cả chân răng. Lúc ấy, nó mới kêu:
– Chị môi ơi, ngậm miệng lại đi. Cứ thế này thì răng tôi lạnh lắm.
|
Instruct
Lips and teeth are two parts of the body, attached to each other and related to each other. One person's actions affect others. It means that brothers have a relationship with their blood relatives, a relationship with fellow countrymen, so they should protect and care for each other. There is also a saying: Blood leaks soft intestines. One horse is sick, the whole ship leaves the grass...
Story:
One day, his teeth scolded his lips and said:
- You keep your mouth shut all day long, but every time there's a bite to eat, you're ready to open your mouth and take the first bite. And I have to chew all day until my jaw is tired.
The angry lips said:
– I was born first, I protected you. When you were born later, all you had to do was chew and eat all kinds of delicious things, so why are you jealous?
Arguing teeth:
– I'm inside all day, covered by you, only when you laugh, you open your mouth. So who knows if our teeth are black or white?
The lips were so angry that they said:
– Do you like me opening my mouth all the time so people can see you? Okay, I will follow your wishes.
From then on, the lips curled up, opened and smiled all day long.
In winter, the cold wind makes the lips curl even more. It gossips with everyone every day.
Just waiting for that, the girl took advantage of the curled and open lips and immediately entered her mouth. The cold wind made the teeth numb to the roots. At that time, it cried:
– Honey, shut your mouth. At this rate, my teeth are cold.
|
Hướng dẫn
Rồng là con vật huyền thoại được dân gian tôn thờ, từ cá chép hóa thành. Trước kia, rồng cùng sinh sống dưới nước với tôm. Hàm ý: Người cao quý đến thăm kẻ thấp hèn. Lời nói nhún nhường của chủ nhà với khách. Còn có câu: Sàn hoang được thấy rồng lượn.
Chuyện kể:
Xưa, con tôm nghe con cá chép có tài, bèn đến làm bạn. Kỳ ấy, Thủy thần mở khoa thi, tôm cũng theo cá chép tấp tểnh đi thi. Tôm biết mình tài mọn nên mưu gian với cá giúp sức. Cá bảo tôm:
– Được rồi, hễ khi nào tôi nhảy lên thì anh ngậm chặt lấy đuôi tôi là tự khắc anh cũng nhảy lên được.
Lúc thi, tôm làm theo lời cá chép dặn. Nhưng chẳng may, Thủy thần xét ra, biết là gian xảo, đạp tôm một cái ngã từ trên xuống, còng cả lưng lại. Chỉ có một mình cá chép là thi đỗ và được liệt vào hàng hóa rồng.
Tôm đành phận trở về chốn cũ. Ngày qua tháng lại, cá đã hóa rồng nhưng vẫn nhớ tình cũ nghĩa xưa. Một hôm, nó hạ cố xuống nhà tôm chơi.
Được rồng đến chơi nhà, tôm lấy làm vinh hạnh lắm, bèn bày tiệc rượu chè vui thú. Hứng lên, tôm ngâm một bài thơ rằng:
Rồng một bến mà tôm một bến
Đã từ lâu tôm thấy rồng đến
Mừng vui khôn kể bạn đến nhà
Trước sau gì ta vẫn là ta.
Tôm thú vị về bài thơ, ngâm đi ngâm lại rồi bắt rồng họa lại. Rồng từ tốn nói rằng lâu nay bận làm mưa, làm gió nên ít có điều kiện thăm nhau mà cũng chẳng nghiền văn chương mấy. Rồi rồng cũng đồng ý:
– Thôi thì bác đã bảo, tôi nào dám chối từ, xin đọc để bác nghe, đừng chê rồng này là được – Rồi rồng đọc:
Rồng ở trời cao, tôm ở bến
Vì tình nghĩa cũ rồng vẫn đến
Danh danh lợi lợi chuyện bán mua
Gắn bó rồng tôm giữ tình xưa.
Tôm sướng lắm cứ vểnh râu lên. Lúc này, rồng mới cáo từ. Tôm tiếc cuộc hàn huyên mới tíu tít lên rằng:
– Xin bác hãy lưu lại. Mấy khi rồng đến nhà tôm. Mấy khi tôm được gặp rồng.
|
Instruct
Dragon is a legendary animal worshiped by people, transformed from a carp. In the past, dragons lived in the water with shrimp. Meaning: Noble people visit lowly people. The host's humble words to the guests. There is also a saying: On the wild floor, you can see dragons flying.
Story:
Once upon a time, a shrimp heard that a carp was talented, so he came to be his friend. That time, the Water God opened the exam department, and shrimp also followed the carp to take the exam. Tom knew he was incompetent, so he conspired with the fish to help him. Fish protects shrimp:
– Okay, whenever I jump up, you hold my tail tightly and you can automatically jump up too.
During the exam, the shrimp followed the carp's instructions. But unfortunately, Thuy Than realized it was cunning and kicked the shrimp down from above, bending his back. Only carp passed the exam and was listed as a dragon commodity.
Tom had no choice but to return to his old place. Day by day, the fish has turned into a dragon but still remembers the old love and meaning. One day, he condescended to go to the shrimp house to play.
Having the dragon come to visit his house, Tom felt very honored, so he held a party with alcohol and fun. Getting excited, Tom recited a poem:
The dragon has one berth and the shrimp has another berth
It's been a long time since I saw the dragon coming
I'm so happy to have you come home
Before or after, we are still us.
Tom was interested in the poem, recited it again and again, then asked the dragon to redraw it. Dragon slowly said that he had been busy making rain and wind for a long time, so he rarely had the opportunity to visit each other and did not study literature much. Then the dragon also agreed:
- Well, you said it, I don't dare to refuse, please read it so you can listen, don't criticize this dragon - Then the dragon read:
Dragons are high in the sky, shrimps are at the dock
Because of the old love, the dragon still comes
Fame and fortune are a matter of selling and buying
Sticking together with dragon and shrimp, keeping the old love.
The shrimp was so happy that it kept raising its whiskers. At this time, the dragon said goodbye. Tom regretted the conversation and suddenly said:
– Please save it. Sometimes the dragon comes to the shrimp house. Rarely do shrimps meet dragons.
|
Hướng dẫn
Nghĩa là kế tục chức tước, địa vị, cha trước con sau nối tiếp từ đời này sang đời khác. Đây là một tục lệ của chế độ quân chủ chuyên chế. Thời phong kiến, không chỉ ở nước ta mà ở nhiều nước trên thế giới đều có hiện tượng này. Câu thành ngữ này chỉ rõ cha làm vua, làm quan sẽ truyền ngôi, truyền chức vị lại cho con. Còn có câu: “Con nối cha truyền Phụ truyền tử kế”.
Chuyện kể:
Đã thành truyền thống, nên khi vua Gia Long mất, Hoàng tử Đảm nối ngôi. Hoàng tử Đảm đăng quang, đặt niên hiệu là Minh Mạng (1820). Để phân biệt dòng chính, dòng thứ, giữ kỷ cương trong hoàng tộc và đảm bảo trật tự trong hoàng gia, Minh Mạng đã làm một bài “Đế hệ thi” và bài “Phiên hệ thi”.
“Đế hệ thi” gồm những chữ đầu đề sẽ đặt tên con, cháu, chắt… thuộc dòng chính theo trực hệ của Minh Mạng:
Miên, Hồng, Ưng, Bửu, Vĩnh
Bảo, Quý, Định, Long, Trường
Hiền, Năng, Kham, Kế, Thuật
Thế, Thoại, Quốc, Gia, Xương.
Như thế, các con trai của Minh Mạng đều có tên bắt đầu bằng chữ Miên: Miên Thẩm, Miên Trinh…
Các cháu nội của Minh Mạng đều bắt đầu bằng chữ Hồng: Hồng Bảo, Hồng Nhậm…
Các chắt trai bắt đầu bằng chữ Ưng: Ưng Lịch, Ưng Đặng…
Cứ thế mà tiếp tục cho đến chữ hai mươi.
“Phiên hệ thi” thì dành tặng cho những anh em ruột của mình (cùng con vua Gia Long). Chẳng hạn bài “Phiên hệ thi” mà vua Minh Mạng làm tặng cho Đinh Viễn quận vương (con thứ sáu của vua Gia Long):
Tịnh, Hoài, Chiêm, Viễn, Ái
Cảnh, Ngưỡng, Mẫu, Thanh, Kha
Nghiễm, Khác, Do, Trung, Đạt
Liêu, Trung, Tập, Cát, Đa.
Từng thế hệ con cháu của Đinh Viễn quân vương cũng theo đó mà đặt tên cho mình.
Vua Minh Mạng làm mười bài “Phiên hệ thi” để tặng mười gia đình anh em ruột của mình. Đây là ước vọng khao khát ngai vàng được bảo đảm “truyền tử lưu tôn” của gia tộc nhà vua ít nhất hai mươi đời. (1)
Cha truyền con nối là luật lệ thời phong kiến. Truyện trên chỉ là đại diện một triều đại phong kiến Việt Nam. Thực tình lệ này có cả ở các nước phương Tây, Trung Quốc và hiện nay nước Nhật vẫn duy trì. Câu ca dao:
Con vua thì lại làm vua
Con sãi ở chùa lại quét lá đa
chính là phê phán tục lệ cha truyền con nối.
Bây giờ dân chủ, dân cử, ai có tài có đức thì được tín nhiệm, được tôn vinh lên lãnh đạo đất nước. Tuy nhiên, quan niệm “một người làm quan, cả họ được nhờ” vẫn ăn sâu vào đầu óc nhiều người. Chính vì thế mới sinh ra tư tưởng cục bộ mất đoàn kết.
Về khía cạnh nào đó, thành ngữ này còn mang một nghĩa mới, nghĩa tích cực. Đó là những truyền thống tốt đẹp của gia đình, xã hội luôn được nhiều thế hệ lưu truyền, gìn giữ.
|
Instruct
It means succession of titles and positions, from father to son, from generation to generation. This is a custom of the absolute monarchy. During feudal times, not only in our country but in many countries around the world this phenomenon existed. This idiom clearly shows that if a father becomes a king or an official, he will pass the throne and position to his son. There is also the saying: "Son from father to father, son to son".
Story:
It became a tradition, so when King Gia Long died, Prince Dam succeeded the throne. Prince Dam was crowned and named Minh Mang (1820). To distinguish between the main and secondary lineages, maintain discipline in the royal family and ensure order in the royal family, Minh Mang wrote an article "The Emperor system exam" and an article "Phien system exam".
"Empire" includes the first words that will name children, grandchildren, great-grandchildren... of the main line following Minh Mang's direct line:
Mien, Hong, Ung, Buu, Vinh
Bao, Quy, Dinh, Long, Truong
Hien, Power, Kham, Ke, Thuat
The, Thoai, Quoc, Gia, Xuong.
Thus, Minh Mang's sons all have names starting with the word Mien: Mien Tham, Mien Trinh...
Minh Mang's grandchildren all start with the letter Hong: Hong Bao, Hong Nham...
Great-grandsons starting with the letter Ung: Ung Lich, Ung Dang...
Continue like that until word twenty.
The "exam session" is dedicated to his siblings (and King Gia Long's son). For example, the song "Phien System Exam" that King Minh Mang gave to King Dinh Vien (sixth son of King Gia Long):
Pure, Hoai, Chiem, Far, Ai
Scene, Threshold, Model, Thanh, Kha
Nghiem, Other, Do, Trung, Dat
Lieu, Trung, Tap, Cat, Da.
Each generation of King Dinh Vien's descendants also named themselves accordingly.
King Minh Mang wrote ten "Exam Sessions" to give to his ten siblings' families. This is the king's family's desire for the throne to be guaranteed for at least twenty generations. (first)
Hereditary succession was a feudal law. The above story is only representative of a Vietnamese feudal dynasty. In fact, this practice is still maintained in Western countries, China and Japan today. Verse:
The king's son becomes the king
The monk at the temple swept banyan leaves again
is to criticize the hereditary tradition.
Nowadays, there is democracy and people's election. Those who are talented and virtuous are trusted and honored to lead the country. However, the notion that "one person is an official, the whole family benefits" is still deeply rooted in many people's minds. That's why local disunity is born.
In some respects, this idiom also has a new, positive meaning. These are good traditions of family and society that have always been passed down and preserved by many generations.
|
Hướng dẫn
Nước là chất lỏng nên chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp là quy luật tự nhiên. Nghĩa bóng câu này chỉ của cải, lợi lộc cứ dễ dàng rơi vào tay kẻ giàu có, đã giàu lại càng thêm giàu. Còn có câu: Của cải vào cả nhà giàu.
Chuyện kể:
Một hôm, thần nước đến lò giời để kiện thần mây. Thần nước tâu:
– Thưa! Cái anh thần mây thật chẳng công bằng chút nào, lấp nắng của lò giời làm cho hạ giới chỗ được nắng, chỗ thì râm.
Lò giời gọi thần mây lại quở:
– Mi thật thiếu công bằng, sao cứ che lấp nắng của hạ giới.
Thần mây giận bảo:
– Đấy là vì gió thổi, tôi lang thang trên không trung, gió mạnh thì bay nhanh, gió nhẹ thì bay chậm. Thần mưa cưỡi lên tôi che lấp cả nắng, vậy lại còn kiện tôi là cớ sao!
Lò giời giải thích:
– Chẳng qua Thần mưa muốn công bằng, nơi nào cũng có nắng, giống như nó muốn nơi nào cũng có nước vậy.
Thần mây tức giận bảo:
– Vậy muốn công bằng, cứ thử xem.
Thế là Thần mây sà xuống thấp, làm cho Thần nước tích tụ lại, nặng dần rồi rơi xuống thành nước rơi xuống hạ giới. Thần nước cứ chảy tràn khắp nơi, từ chỗ cao xuống chỗ thấp, cố lấp đầy các chỗ thiếu nước, mong rằng mặt đất nơi nơi đều có nước cho công bằng, thành thử nước từ đấy cứ chảy về chỗ trũng, còn chỗ đất cao thì khô ráo, cần nước lại chẳng thấy đâu. (1)
Chỗ cao thì thường thiếu nước, không có nước. Chỗ trũng thường thì có nước hoặc nhiều nước. Vậy mà nước lại cứ chảy vào chỗ trũng. Hiện tượng tự nhiên thì không lấy gì làm lạ, nhưng lạ là ở xã hội, có kẻ đã giàu rồi thì thường cứ giàu mãi. Đã giàu có lại hay được lộc, được biếu xén, như thế đâu có công bằng. Thần mưa muốn công bằng nhưng Thần mưa là chất lỏng nên cứ theo quy luật lại chảy vào chỗ trũng, vậy thì lại đẩy sự phân cấp giàu nghèo càng cao.
|
Instruct
Water is a liquid so it flows from high places to low places as a natural law. Figuratively, this sentence means that wealth and profits easily fall into the hands of the rich, and the rich become even richer. There is also a saying: Wealth goes to even the rich.
Story:
One day, the water god came to the temple to sue the cloud god. The water god said:
– Yes! The cloud god is really not fair at all, blocking the sunshine from the sky, making some places sunny and some shady on the lower world.
The furnace called the cloud god and rebuked him:
– You are so unfair, why do you keep blocking the sunshine of the lower world?
The angry cloud god said:
– That's because the wind blows, I wander in the air, strong winds fly fast, light winds fly slowly. The rain god rode on me and blocked out the sun, so why is he still suing me!
The furnace explains:
– It's just that the Rain God wants fairness and sunshine everywhere, just like he wants water everywhere.
The cloud god said angrily:
– So if you want to be fair, just try it.
So the Cloud God swooped low, causing the Water God to accumulate, become heavier and then fall into water and fall to the lower world. The water god keeps flowing everywhere, from high places to low places, trying to fill the areas lacking water, hoping that the ground everywhere has water to be fair, so the water from there keeps flowing to the low areas, leaving the land. It's dry at high altitude, but it needs water but can't find it anywhere. (first)
High places often lack water or have no water. Low places usually have water or a lot of water. Yet the water keeps flowing into the hollow. This natural phenomenon is not surprising, but it is strange that in society, some people who are already rich often stay rich forever. Even if you are rich, you often receive fortunes and gifts, that is not fair. The Rain God wants fairness, but the Rain God is a liquid, so according to the rules, it flows into the valley, thus pushing the rich-poor hierarchy even higher.
|
Hướng dẫn
Ý nói: Của đem cho tặng, không đáng là bao nhưng tình cảm thì chân thành, nặng nghĩa tình. Còn có câu: Của một đồng, công một nén.
Chuyện kể:
Theo Kinh A xà, ngày xưa, lâu lắm rồi, có một ông vua Ấn Độ, nhân một ngày lễ, mời Phật vào cung làm lễ. Hôm ấy, vua cho đốt bao nhiêu là đèn dầu trong cung Phật ngự, suốt dọc hành lang dẫn từ cung vua đến cung Phật ở. Một bà cụ nghèo khó ở vùng ấy cũng muốn dâng lên Phật ngọn đèn dầu, song bà chẳng còn đồng tiền nào. Bà đi ăn xin một ngày ròng khắp kinh đô, tối về được hai đồng. Bà dùng cả hai đồng, tất tả ra phố mua dầu, đốt một đĩa đèn dâng lên lễ Phật, bà khấn: “Nếu đời sau con được thành đạo, thì xin ngọn đèn này sáng suốt đêm không tắt”.
Sáng hôm sau, khi một nhà sư lên cung Phật tắt đèn, thì thấy mọi ngọn đèn của vua đã tắt từ bao giờ, riêng ngọn đèn dầu của bà cụ ăn xin vẫn sáng rực, không làm cách nào tắt được. Nhà sư thấy chuyện lạ, nên thưa với Đức Phật. Người bảo: “Bà cụ tâm thành tu nhân tích đức, kiếp sau sẽ thành Phật Như Lai”.
Vua nghe chuyện, hỏi một quan trong triều tại sao vua cúng nhiều đèn như sao sa vậy mà chẳng được như bà lão kia chỉ dâng lên một đĩa đèn. Quan đáp: “Bởi vì bà ta của ít lòng nhiều. Bà dâng lên một đĩa đèn nhưng tấm lòng của bà thánh kính bao la”. (1)
Chẳng chỉ Phật, nhiều người bây giờ cũng có tâm đức, giúp được người không kể ơn, không đòi của nả, nhưng nặng tình nặng nghĩa, của ít lòng nhiều, với tấm lòng thành thì dù ít đấy nhưng nghĩa cao:
Của ít Phật chẳng trách đâu
Miễn giàu tấm lòng tu đức, tích tâm.
Tuy nhiên, có lúc nào đó, có người nào đó còn nặng về của cải vật chất. Như thế gọi là biếu xén, đút lót, hối lộ. Thế mới có chuyện khôi hài: “Đồng tiền là Tiên, là Phật”… hay “Nén bạc đâm toạc tờ giấy” là vậy.
|
Instruct
Meaning: The things given as gifts are not worth much, but the feelings are sincere and heavy with love. There is also a saying: For one coin, for one talent.
Story:
According to the Ajatasha Sutra, once upon a time, a long time ago, there was an Indian king who, on a holiday, invited Buddha into the palace to hold a ceremony. That day, the king had many oil lamps burned in the Buddha's palace, along the corridor leading from the king's palace to the Buddha's residence. A poor old woman in that area also wanted to offer an oil lamp to Buddha, but she had no money left. She went begging for a whole day all over the capital, returning home with two coins at night. She used both coins, rushed to the street to buy oil, lit a lamp to offer to Buddha, and prayed: "If in my next life I can attain enlightenment, please let this lamp shine all night without going out."
The next morning, when a monk went to the Buddha's palace to turn off the lights, he saw that all the king's lamps had gone out, but the old beggar's oil lamp was still burning brightly, there was no way to turn it off. The monk saw something strange, so he told the Buddha. He said: "The old woman sincerely cultivates and accumulates virtue, and in her next life she will become a Buddha Tathagata."
The king heard the story and asked a mandarin in the court why he offered so many lamps like falling stars but did not get the same result as the old woman who only offered one plate of lamps. The official replied: “Because she has a little and a lot of heart. She offered a plate of lamps, but her heart was filled with immense reverence." (first)
Not only Buddha, many people today also have a virtuous mind, helping others without counting gratitude, without asking for anything, but with great love and gratitude, with a little, a lot, with a sincere heart, no matter how little, the meaning is high:
Buddha doesn't blame you for being so little
As long as you are rich in the heart of cultivating virtue and concentration.
However, at some point, there is someone who is still heavy on material wealth. This is called giving, bribery, bribery. That's why there are funny stories: "Money is a Fairy, a Buddha"... or "A silver coin breaks a piece of paper".
|
Hướng dẫn
Sở Khanh, một nhân vật trong truyện Kiều của Nguyễn Du. Nghĩa bóng: kẻ phản trắc, lừa lọc, đĩ bợm, bạc tình.
Chuyện kể:
Thúy Kiều bị bán vào lầu Ngưng Bích của Tú Bà. Ở lầu xanh, nàng cô đơn, tủi phận, nhớ nhà, nhớ quê. Bỗng một hôm, có một chàng trai, dáng vẻ thư sinh, tên là Sở Khanh, nhìn nàng ra vẻ xót xa. Sở Khanh đánh tiếng muốn cứu Kiều ra khỏi chốn lầm than. Một buổi, Sở Khanh gửi giấy cho Kiều, hẹn tối trời sẽ đến đón nàng đi trốn. Đúng giờ hẹn, Sở Khanh đến. Nó khoe nó có “ngựa trung phong”, có kẻ hầu người hạ. Tuy có hơi hồ nghi về những lời tán huênh hoang của Sở Khanh nhưng Kiều vẫn liều nhắm mắt đưa chân, nàng bước xuống lầu rồi lên ngựa theo Sở Khanh. Rừng khuya sương lạnh, nàng xót thương tấm tâm lưu lạc. Đến một địa điểm tiếng gà gáy, tiếng người lao xao, nhà trước, nhà sau, Kiều không thấy bóng Sở Khanh đâu. Nó “đã rẽ cương lối nào”. Nàng ngơ ngác hoảng sợ thì bất thần Tú Bà dẫn một đoàn người ập đến lôi nàng về nhà. Mụ đánh đập Thúy Kiều tơi bời. Từ ngày ấy, Kiều bước chân vào quãng đời kỹ nữ.
Về sau, người con gái cùng số phận với Kiều là Mã Kiều báo cho nàng biết: Tú Bà xưa nay vẫn thuê Sở Khanh đánh lừa các cô gái. Sở Khanh là “kẻ bạc tình nổi tiếng lầu xanh, một tay chôn biết bao cành phù dung”. Biết chuyện nó đánh lừa Thúy Kiều, cả xóm lầu xanh nguyền rủa nó là “kẻ bất lương”, “vô lương”, “mặt mo”. Từ hình tượng nhân vật ấy mà có thành ngữ “đồ Sở Khanh” là vậy. (1)
Sở Khanh được vận vào đời sống, gắn cho những kẻ dáng vẻ hào hoa, nói năng lịch thiệp nhưng chuyên đi lừa phỉnh, dụ dỗ lợi dụng, phản bội các cô gái. Những kẻ như vậy chỉ “tốt mã” nhưng “rẻ cùi” cần phải tìm ra “bộ mặt thật” của chúng để trừng trị, lên án.
|
Instruct
So Khanh, a character in the story Kieu by Nguyen Du. Figurative meaning: traitor, cheater, whore, ungrateful.
Story:
Thuy Kieu was sold into Ngung Bich building of Tu Ba. In the green building, she was lonely, miserable, homesick, and missed her hometown. Suddenly one day, there was a young man, with a scholarly appearance, named So Khanh, looking at her with sadness. So Khanh announced that he wanted to save Kieu from her misery. One day, So Khanh sent a letter to Kieu, promising to come pick her up at night to escape. Right on time, So Khanh arrived. He boasts that he has a "mid-range horse", with servants and servants. Although a bit skeptical about So Khanh's boastful words, Kieu still took the risk and walked down the stairs and got on the horse to follow So Khanh. The forest was cold and foggy at night. She felt sorry for her wandering heart. Arriving at a place with the sound of roosters crowing and people rushing around, from the front house, the back house, Kieu could not see So Khanh's shadow. It "has turned its way". She was bewildered and frightened when suddenly Tu Ba led a group of people to drag her home. She beat Thuy Kieu severely. From that day, Kieu stepped into the life of a prostitute.
Later, a girl with the same fate as Kieu, Ma Kieu, informed her: Tu Ba had always hired So Khanh to deceive the girls. So Khanh is "a famous ungrateful man who buried countless ephemeral branches with one hand". Knowing that she deceived Thuy Kieu, the whole neighborhood cursed her as a "dishonest person", "dishonorable", "moody". From the image of that character comes the idiom "Sho Khanh". (first)
So Khanh is transported into life, associated with people who look pompous, speak politely but specialize in deceiving, seducing, taking advantage of, and betraying girls. Such people who are only "good" but "cheap" need to find their "true face" to punish and condemn.
|
Hướng dẫn
Thành ngữ chỉ: Người thiếu trung thực, điêu toa, lật lọng. Còn có câu: Lắt léo như miệng lưỡi.
Chuyện kể:
Cái lưỡi và cái mồm sinh ra cùng một ngày nên chúng hay đỡ lời cho nhau, nhưng cũng hay đổ lỗi cho nhau mỗi khi bị người quở trách.
Một hôm, một học giả nọ có khách đến chơi. Học giả nọ mới hỏi cái mồm:
– Bạn ta từ xa đến, thiết đãi gì cho phải đạo?
Cái mồm nhanh nhảu đáp:
– Cứ mua món lưỡi lợn về thiết đãi khách là sang trọng nhất.
Trong bữa ăn, khách thấy chỉ rặt một món lưỡi, mới mạnh dạn hỏi chủ. Lúc ấy, cái mồm mới máy cái lưỡi đích danh trả lời. Nó lên tiếng rằng:
– Thưa ông, không có gì ngon lành hơn món lưỡi. Lưỡi là chìa khóa của sự hiểu biết, nhờ có lưỡi mà ông có thể thuyết giáo được điều hay lẽ phải. Lưỡi tô vẽ lên cái đẹp, biến cái không thành có, cái xấu thành tốt. Món lưỡi giúp tình bạn hai ông thêm bền chặt. Lưỡi thật muôn năm. Vậy chẳng có gì hơn cái lưỡi cả.
Chuyện bữa cơm thiết đãi khách hôm ấy rồi cũng qua đi. Người ta chơi bời ăn ở với nhau thế nào rồi cũng có va chạm. Người học giả và người khách nọ một ngày kia có điều xích mích. Chả lẽ để cái xích mích nhỏ nhặt mà sinh ra bất hòa, người khách nọ nghĩ đến việc bạn tiếp mình bằng món lưỡi lợn ngày nào bèn mời người học giả kia đến chơi. Người nhà nọ cũng không quên mua lưỡi lợn để thiết học giả, tỏ tình thân ái. Vào bữa, người nhà mới thổ lộ:
– Hôm nay, tôi lại tiếp ông toàn bằng lưỡi lợn, một thứ ngon nhất trên đời, ông thấy thế nào?
Lúc đó, cái mồm lại máy cái lưỡi, đứng ra liến láu:
– Thưa ông, lưỡi là thứ dở nhất trên đời. Nó là đầu mối của sự chia rẽ. Nó là biểu hiện của sự sai lầm, mọi sự đặt điều vu khống. Cũng do cái lưỡi mà sinh ra bất hòa. Lưỡi thật muôn năm!
Lúc ấy, cả hai người cùng đồng thanh thốt lên: “Đồ lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”. Thế nào mi cũng nói hay cả.
Rồi hai ông gật gù với nhau: “Nó là cái lưỡi giọng gì mà nó nói chả hay. Thôi, muốn nói xuôi nói ngược thế nào mặc nó, ta cứ nâng cốc, muôn năm!”
Người ta nói uốn ba tấc lưỡi, nhưng chính là cái mồm nói, xem ra như thế thì cái lưỡi bị oan ức. Như dân gian lấy cái lưỡi không xương để chỉ sự lươn lẹo mới hay làm sao. Nó chính là điển hình chi những điều xấu xa, dối trá nói xuôi, nói ngược.
Lưỡi vò độc quá đít ong
Vui lòng tan hợp, dứt theo nghĩa nhân (1)
|
Instruct
Idiom: People who are dishonest, dishonest, deceitful. There is also a saying: As clever as the tongue.
Story:
The tongue and mouth were born on the same day, so they often support each other, but they also blame each other when they are scolded.
One day, a certain scholar had a visitor. The scholar then asked:
– My friend has come from far away, what kind of treat should I give him?
The quick mouth replied:
– Just buy pork tongue to treat guests as the most luxurious dish.
During the meal, the guests saw only one tongue dish, so they boldly asked the host. At that moment, the mouth moved and the tongue answered. It stated:
– Sir, there is nothing more delicious than tongue. The tongue is the key to understanding, thanks to the tongue he can preach what is right. The tongue paints beauty, turns nothing into something, bad into good. The tongue dish helps the two men's friendship grow stronger. Long live the tongue. So there is nothing more than the tongue.
The story of the dinner that was given to guests that day has also passed. No matter how much people hang out and live together, there will be conflicts. One day the scholar and the guest had a quarrel. Could it be that a small quarrel could create discord? The guest thought of his friend serving him pork tongue every day so he invited the scholar over. That family member also didn't forget to buy a pig's tongue to serve the scholar and show their affection. At dinner, the family member confided:
– Today, I served you with pork tongue, the most delicious thing in the world, how do you feel?
At that time, his mouth moved his tongue and he stood up and said:
– Sir, the tongue is the worst thing in the world. It is a focal point of division. It is an expression of error, every slander. It is also because of the tongue that discord arises. Long live the tongue!
At that time, both of them exclaimed in unison: "You have a boneless tongue with many twists and turns." Either way, you say it well.
Then the two men nodded to each other: "What kind of tongue is it that speaks so poorly?" Well, whatever you want to say, let it be said, let me raise my glass, long live!”
People say that the tongue is curled three inches, but it is the mouth that speaks, it seems like that means the tongue is unjustly wronged. Just like how people use a boneless tongue to show how cool it is to be crooked. It is a typical example of evil things, lies told forward and backward.
Tongues are poisonous to bees
Please dissolve and separate according to cause (1)
|
Hướng dẫn
Hàm ý chỉ sự chia lìa, tan vỡ, sau đó lại được hàn gắn, đoàn tụ. Câu này thường vận để nói đến tình duyên vợ chồng.
Chuyện kể:
Từ Đức Ngôn yêu công chúa Nhạc Xương, em gái Trần Hậu Chủ. Gặp buổi nước Trần suy loạn, Từ Đức Ngôn nói với công chúa nên có vật gì làm tin để sau này tìm được nhau, rồi lấy gương đập vỡ làm hai mảnh, mỗi người giữ một nửa, hẹn sang năm vào ngày rằm tháng giêng đem bán ở Kinh Đô. Nước Trần bị diệt, công chúa phải vào hầu hạ nhà Dương Tố. Đúng hẹn, Từ Đức Ngôn tìm vào chợ Kinh Đô, thấy một người hầu gái đem bán mảnh gương vỡ. Từ Đức Ngôn lấy nửa gương của mình ra khớp lại thì thấy vừa vặn, mới đề bài thơ gửi lại. Công chúa nhận được thơ khóc lóc thảm thiết. Dương Tố biết chuyện mới lấy làm mủi lòng, độ lượng, bèn mời Trần Đức Ngôn đến và giao trả công chúa, cho hai người đoàn tụ. Người đời từ đó có câu rằng “Gương vỡ lại lành” là chuyện của Từ Đức Ngôn và Nhạc Xương mà ra. (1)
Gương vỡ lại lành như chuyện trên thì không mấy khó, vì có người động lòng trắc ẩn mà đem nối lại tình duyên cho họ. Còn gương vỡ mà không lành thì nhiều. Điều đó khiến mọi người đáng suy nghĩ lắm:
Bây giờ gương vỡ lại lành
Khuôn thiêng lừa lọc đã đành có nơi (2)
Còn như kẻ mê tín thấy gương vỡ thì cho là điềm không lành. Điều đó nói lên không ai muốn cảnh gia đình ly tán, đổ vỡ, lục đục.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
|
Instruct
The implication is separation, brokenness, then healing and reunion. This sentence is often used to refer to marital relationships.
Story:
Tu Duc Ngon loved Princess Nhac Xuong, Tran Hau Chu's younger sister. During the time when the Tran Dynasty was in turmoil, Tu Duc Ngon told the princess to have something as a pledge so that they could find each other in the future, then took a mirror and broke it into two pieces, each person kept half, making an appointment next year on the full moon day of the first lunar month. sold in Kinh Do. The Tran Kingdom was destroyed, and the princess had to serve the Duong To family. On schedule, Tu Duc Ngon went to Kinh Do market and saw a maid selling broken mirrors. Tu Duc Ngon took out half of his mirror and matched it and found it fit, so he sent the poem back. The princess who received the poem cried bitterly. When Duong To learned about this, he felt sorry and forgiving, so he invited Tran Duc Ngon to come and return the princess, allowing the two to reunite. Since then, people have had the saying that "A broken mirror makes it whole again" which is the story of Tu Duc Ngon and Nhac Xuong. (first)
It is not difficult for a broken mirror to heal like the above story, because there are people who feel compassion and restore their relationship. There are many broken mirrors that don't heal. That makes people think a lot:
Now the broken mirror is healed again
The sacred mold of deceit has no place (2)
If superstitious people see a broken mirror, they think it is a bad omen. That means no one wants to see their family separated, broken, and chaotic.
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
|
Hướng dẫn
Ếch nhái ở giai đoạn mới sinh trưởng, sống dưới nước, thở bằng mang và có đuôi. Nòng nọc là cóc mới nở từ trứng ra, sống thành đàn ở đám ruộng, ao. Đến kỳ hạn, nó đứt đuôi nhảy lên bờ sống trên cạn. Còn có câu: Nòng nọc đứt đuôi, chính là giống cóc. Ý của câu này là: Rõ ràng dứt khoát, việc nào ra việc ấy, cái nào ra cái ấy.
Chuyện kể:
Ở một đám đầm nọ, cá trê mẹ vừa nở ra một đàn con, nó quanh quẩn quanh đàn, phòng kẻ khác đớp con nó. Cũng cạnh đó có con cóc, mấy hôm trước cũng đẻ một dây nhiều trứng lắm. Đẻ xong, cóc đi đớp mồi, thản nhiên, ít ngó ngàng đến trứng của mình. Đến kỳ trứng cóc nở, nòng nọc cóc giống hệt nòng nọc cá trê trườn xuống, hòa vào với nhau. Trê mẹ cho rằng mình có một đàn con đông đúc mà con nào cũng đen nhánh, đuôi chúng ve vẩy bơi đi bơi lại, lấy làm sung sướng lắm.
Một hôm, cóc về lại chỗ mình đã đẻ trứng, ngó xuống đầm, thấy cơ man nào là nòng nọc. Nó cũng chẳng thèm để ý xem đâu là con mình cả. Trê mẹ ở dưới nước thấy thế ngớp mồm lên trêu rằng:
– Chị chẳng có lộc nên như “người độc không con”. Chị phải chịu ở vậy thôi. Tôi đây có phúc nên trời cho con đầy đàn đầy đống. Thôi chị ra chỗ khác, chứ ngồi đây chị đớp con tôi bao giờ không biết.
Cóc cười:
– Ừ thì nhà chị có phúc. Nhưng chị nhớ rằng, trong đàn có cả con tôi nữa đấy. Rồi đấy chị xem.
Rồi ngày qua ngày, đàn nòng nọc đều lớn cả lên. Nòng nọc thuộc loài cóc đến kỳ đến hạn tự mà đứt cái đuôi sát đến đít. Cứ thế nó nhảy lên bờ. Cóc mẹ ngồi trên bờ chờ cho đàn con nhảy hết lên nó mới nói với trê mẹ rằng: “Đấy chị xem, đứt đuôi con nòng nọc thì nó là con tôi cả”.
Nói xong, cóc dẫn đàn con đi tìm nơi ở mới. Số nòng nọc còn lại không đứt đuôi được là loài cá trê, cá trê mẹ ngậm ngùi nhìn lại đàn con trước kia đông đúc vậy mà nay còn thưa thớt mới kêu lên trời rằng: “Trời cho đứt đuôi con nòng nọc thì nó thành cóc hết, con lấy đâu nòi giống để tồn tại hả Trời”. Rồi tức quá, nó đập đầu vào cầu ao, thành thử bây giờ đầu nó mới bị bẹp như vậy.(1)
“Đứt đuôi con nòng nọc” là câu người đời hay vận dụng để nhắc nhở mọi người bàn bạc, giải quyết vấn đề gì phải cho dứt nọc, đâu ra đấy. Nó cũng thể hiện, cách làm việc khoa học, rõ ràng. Thực tế, trong xã hội việc lôi nhôi lai rai, rải mành mành, việc nọ sọ việc kia, chẳng bao giờ dứt điểm đã xảy ra quá nhiều, thậm chí những người thừa hành còn cố tình làm ra vậy để kiếm lợi. Vì thế, việc cải cách hành chính là rất cần thiết.
|
Instruct
Frogs are in their early stages of growth, live underwater, breathe through gills and have tails. Tadpoles are toads that have just hatched from eggs and live in groups in fields and ponds. When the time comes, it breaks off its tail and jumps to the shore to live on land. There is also a saying: A tadpole with its tail cut off is like a toad. The meaning of this sentence is: Clearly and unequivocally, what happens is what happens, what happens is what happens.
Story:
In a certain lagoon, a mother catfish has just hatched a group of babies. She hangs around the group to prevent others from biting her babies. Also next to it was a toad, a few days ago it also laid a lot of eggs. After giving birth, the toad goes to grab the prey, calmly, paying little attention to its eggs. When the toad eggs hatch, the toad tadpoles, identical to the catfish tadpoles, slither down and blend together. The mother cat thought she had a large group of children, all of them jet black, their tails wagging and swimming back and forth, very happy.
One day, the toad returned to the place where he laid his eggs, looked down into the lagoon, and saw countless tadpoles. He also doesn't care about which one is his child. The mother cat in the water saw this and opened her mouth to tease:
– She has no fortune, so she is like "a single person without children". You just have to endure it. I am so blessed that God has given me lots of children. Please go somewhere else, instead of sitting here, you will bite my child without even knowing it.
Toad laughed:
– Yes, your family is blessed. But remember, in the group there is also my child. Then you see.
Then day after day, the tadpoles all grew up. When the tadpoles of the toad species reach maturity, they cut off their tails close to their anus. Just like that it jumped to shore. The mother toad sat on the shore and waited for her cubs to jump up, then she said to her mother: "See, if the tadpole's tail is cut off, it is my child."
Having finished speaking, the toad led his cubs to find a new place to live. The remaining tadpoles whose tails cannot be cut off are catfish. The mother catfish sadly looked back at her previously numerous but now sparse group of children, then cried out to the sky: "God, if the tadpole's tail is cut off, it will become Toads, where do I get my lineage to survive, God? Then he got so angry that he hit his head on the bridge of the pond, so now his head is flattened like that.(1)
“Break the tadpole's tail” is a phrase that people often use to remind people to discuss and solve any problem so that the tadpoles are cut off and done. It also demonstrates a clear, scientific way of working. In fact, in society, there are too many things that happen all the time, spreading blinds and curtains, one thing after another, that never ends, and even those who execute it deliberately do it to make a profit. Therefore, administrative reform is very necessary.
|
Hướng dẫn
Con chim bị lìa cánh được chắp lại, cây cành bị gẫy lại liền. Ý nói: Đôi trai gái gắn bó với nhau, tình nghĩa vợ chồng khăng khít. Còn có câu: “Chim liền cánh, cây liền cành” gần nghĩa với “gương vỡ lại lành”.
Chuyện kể:
Hà Thị là người nhan sắc nết na, Hàn Bằng là chồng rất yêu nàng. Hai người sống với nhau hạnh phúc. Tống Khang Vương thấy Hà Thị đẹp mê hồn liền bắt về làm vợ rồi bỏ tù Hàn Bằng. Uất ức, Hàn Bằng tự sát còn Hà Thị lao từ lầu cao xuống tự tử.
Khang Vương chôn hai xác gần nhau. Qua một đêm, từ hai ngôi mộ có hai cây tử quy mọc lên, rễ chạm nhau ở dưới, cành chạm nhau ở trên. Thấy cây xòa cành sang nhau, Tống Khang Vương cho chặt cành đi, nhưng càng chặt thì cành càng vươn ra, quấn vào nhau.
Cũng từ hôm đó có đôi chim uyên ương đến đậu trên cành tử quy, tiếng hót thảm thiết. Tống Khang cho rình bắt chim. Thấy chim đẹp, liền cho chặt đôi cánh để chim không bay rồi cho đậu lên cành cây làm cảnh. Nhưng cánh chim chả mấy chốc lại mọc lông rồi đôi uyên ương vỗ cánh, bay lên cao hót tiếng hót thống thiết: “Liền cánh – liền cành”. Hai cây tử quy sau này cứ sát liền bên nhau mà lớn lên, che rợp cả một khoảng trời, không ai còn dám chặt cành của nó nữa. Còn đôi chim uyên ương trở thành hai đám mây trắng bay khắp bầu trời (1)
Dù có bị người khác chia lìa tình cảm, nhưng tình vợ chồng thủy chung vẫn chiến thắng. Cái quan trọng vẫn là không bị cám dỗ, mua chuộc và không chịu khuất phục bởi hoàn cảnh đen tối.
Thiếp xin về kiếp sau này
Như chim liền cánh như cây liền cành.
“Chắp cánh liền cành” còn là mơ ước được gần gũi, chia sẻ, là biểu hiện của sự trọn vẹn, toại nguyện tình cảm trong cuộc sống.
|
Instruct
The bird's wings were cut off and they were put back together, and the broken branches were put back together. Meaning: The couple is attached to each other, their love between husband and wife is tight. There is also the saying: "Birds with wings, trees with branches" is close in meaning to "a broken mirror is made whole again".
Story:
Ha Thi is a beautiful woman, Han Bang is her husband who loves her very much. The two lived together happily. Tong Khang Vuong saw that Ha Thi was ravishingly beautiful, so he took her to be his wife and imprisoned Han Bang. Out of frustration, Han Bang committed suicide while Ha Thi rushed down from a high building to commit suicide.
Khang Vuong buried the two bodies close together. Overnight, from the two graves, two purple trees grew, their roots touching each other below, their branches touching each other above. Seeing the tree spreading its branches to each other, Tong Khang Vuong ordered the branches to be cut, but the more he cut them, the more the branches stretched out and entangled each other.
Also from that day, a pair of lovebirds came and sat on the branch of the purple turtle, singing pitifully. Tong Khang ordered a spy to catch birds. Seeing a beautiful bird, he immediately cut off its wings to prevent it from flying and then perched it on a tree branch as an ornamental. But the bird's wings soon grew feathers, then the couple flapped their wings, flying high and singing a mournful song: "One wing - one branch." The two purple trees later grew up next to each other, covering the entire sky, no one dared to cut their branches anymore. And the lovebirds became two white clouds flying across the sky (1)
Even if someone else separates them emotionally, the faithful love between husband and wife still wins. The important thing is still not to be tempted, bribed and not to succumb to dark circumstances.
I would like to return to my next life
Like a bird with its wings, like a tree with its branches.
"Spending wings together" is also the dream of being close and sharing, an expression of completeness and emotional satisfaction in life.
|
Hướng dẫn
Nằm trên gai nhọn, nếm mật đắng để tự đầy ải thân mình nhằm nuôi chí phục thù. Ý nói chịu đựng mọi gian khổ để mưu việc lớn. Còn có câu: Nấm mật nằm gai Ăn sương nằm gió Nằm sương gối đất Gối đất nằm gai Dãi gió dầm mưa cũng hàm chỉ ý trên.
Chuyện kể:
Chiến tranh giữa nước Việt và nước Ngô kéo dài. Trận đánh cuối cùng ở Cối Kê thật khủng khiếp. Quân nước Việt đại bại; quân nước Ngô xung trận chém giết quân nước Việt dã man. Vua nước Việt là Câu Tiễn phải mở cửa thành xin hàng quân Ngô. Vua nước Ngô là Phù Sai cho bắt vua Câu Tiễn cùng Hoàng hậu và tướng Phạm Lãi mang về đất Ngô theo hầu Câu Tiễn. Ba người tù hàng ngày phải cắt cỏ cho ngựa, quét dọn chuồng ngựa. Phạm Lãi nhiều lúc khóc âm thầm, cho rằng vì mình sức hèn, đức kém nên vua Câu Tiễn và Hoàng hậu mới nhục nhã thế này. Song vua Câu Tiễn nghĩ khác, ông cam chịu mọi khổ nhục để nuôi chí báo thù.
Vua Phù Sai thử lòng vua Câu Tiễn. Một hôm, bắt vua Câu Tiễn nếm phân của mình. Vua Câu Tiễn làm theo mà không chút phân tâm. Vua Ngô cho rằng vua Câu Tiễn đã y phục. Ba năm sau, Ngô Phù Sai trả tự do cho Câu Tiễn. Ba người về nước, chiêu hiền đãi sĩ, mưa tính việc báo thù cho đất nước. Mùa cày ruộng, vua đi cày với dân. Mùa gặt lúa, vua đi gặt với dân. Còn Hoàng hậu thì chăn tằm dệt vải. Câu Tiễn sống thật kham khổ để nuôi chí lớn, lạnh không đắp chăn, nóng vẫn nằm bên bếp lửa. Một lần, Phạm Lãi đến gần chỗ vua thường nằm phát hiện ra, dưới chỗ vua nằm là một lượt gai, phía trên treo lủng lẳng một túi mật, thỉnh thoảng vua lại nhấm một giọt. Thấy lạ, Phạm Lãi bèn hỏi:
– Muôn tâu, sao lại như thế này?
Câu Tiễn thong thả trả lời:
– Tự hành, đó cũng là nuôi chí. Ta làm như vậy là để nhớ những cay đắng, tủi nhục từ trận Cối Kê thảm hại năm xưa.
Ít lâu sau, nước mạnh, dân giàu, Phạm Lãi giúp mưu kế để vua Câu Tiễn dàn trận đánh nước Ngô. Nước Ngô suy yếu lại rơi vào tay Câu Tiễn (1)
Lịch sử đấu tranh chống xâm lược, bao gương “ngậm thù lớn”, “nuôi chí bền” mà làm nên chiến thắng. “Nếm mật nằm gai há phải một hai sớm tối” (Cáo Bình Ngô) cho đến thời đại ngày nay đánh đuổi giặc Pháp, giặc Mỹ vẫn là bài học nuôi chí bền nằm gai nếm mật để chiến thắng kẻ thù. Ngoại trừ phục thù mang tính cá nhân, còn nằm gai nếm mật vẫn là đức tính chịu hy sinh, gian khổ truyền từ đời cha ông. Tuy nhiên, nên hiểu “nằm gai nếm mật” với nghĩa rộng hơn, không chỉ bó khuôn trong nghĩa đen của truyện này.
|
Instruct
Lying on sharp thorns, tasting bitter bile to fill himself with revenge. It means enduring all hardships to achieve great things. There is also the saying: Honey mushrooms lie on thorns, Eat dew, lie on the wind, Lie on dew, on the ground, On the ground, lie on thorns, Drowning in the wind and soaking in the rain, also implies the above meaning.
Story:
The war between Viet and Ngo lasted long. The final battle at Coi Ke was terrible. The Vietnamese army was defeated; The Ngo army went into battle and brutally killed the Viet army. The King of Viet, Cau Tien, had to open the city gate and ask for surrender to the Ngo army. The king of Wu, Phu Sai, captured King Goujian, the Queen and general Pham Lai and brought them back to Wu to serve Goujian. The three prisoners had to cut grass for horses and clean the stables every day. Pham Loi often cried silently, thinking that because of his cowardice and poor virtue, King Cau Tien and the Queen were humiliated like this. But King Goujian thought differently, he endured all suffering and humiliation to nourish his will for revenge.
King Phu Sai tested King Goujian's heart. One day, King Goujian was forced to taste his own excrement. King Goujian followed suit without any distraction. King Ngo thought that King Goujian had already dressed. Three years later, Ngo Phu Sai released Cau Tien. The three returned to the country, entertained the sages, and planned to avenge the country. During plowing season, the king went plowing with the people. During the rice harvest, the king went to harvest with the people. The Queen herds silkworms and weaves cloth. Cau Tien lived a miserable life to raise his ambition. When he was cold, he didn't cover himself with a blanket, but when he was hot, he still lay next to the fire. One time, Pham Lai came close to where the king usually lay and discovered that under the king's bed was a row of thorns, above which hung a gallbladder, from time to time the king would sip a drop. Feeling strange, Pham Lai asked:
– Sir, why is it like this?
Cau Tien leisurely replied:
– Self-promotion, that is also raising ambition. We do so to remember the bitterness and humiliation from the disastrous Coi Ke battle of the past.
Not long after, the country was strong and the people were rich. Pham Loi helped plan for King Cau Tien to arrange a battle against the Ngo country. The weakened State of Wu fell into the hands of Goujian (1)
The history of the struggle against invasion is full of examples of "holding great enemies" and "nurturing perseverance" to achieve victory. "It takes only one morning or two to taste honey while lying on thorns" (Binh Ngo Fox) to this day and age, chasing away the French and American invaders is still a lesson in cultivating perseverance and lying on thorns to taste honey to defeat the enemy. Except for personal revenge, lying in thorns and tasting honey is still the virtue of sacrifice and hardship passed down from our ancestors. However, "lying on thorns and tasting honey" should be understood in a broader sense, not just limited to the literal meaning of this story.
|
Hướng dẫn
Khẳng định đầu con quạ nào cũng đen. Đen ở đây là ý xấu xa. Thành ngữ ví von cùng một giuộc, cùng bản chất xấu xa như nhau cả. Còn có câu: Giống quạ đen đầu. Đen như quạ.
Chuyện kể:
Xưa, quạ và công là đôi bạn thân. Màu lông của chúng đều xám xịt như rúc ở bùn lên. Một hôm, quạ bảo công:
– Đằng kia có người thợ vẽ, ta ăn trộm một ít về sửa lại bộ cánh cho đẹp.
Rồi hai con rủ nhau ăn trộm được thỏi mực tàu, một gói thuốc xanh và gói kim nhũ.
Quạ đem công ra vẽ. Nó dùng màu xanh tô vào cổ, vào mình cho công. Tô đến đâu rắc kim nhũ đến đấy. Đến cái đuôi, công xòe ra cho quạ vẽ nhưng vì màu xanh đã cạn nên chỉ vẽ được vành tròn rồi rắc nhũ lên.
Đến lượt công vẽ cho quạ thì bỗng có tiếng lợn kêu eng éc ở đằng xa. Quạ chắc mẩm sẽ được bộ lòng lợn. Càng nghĩ càng thèm, nó không tự chủ được nữa bèn giục công rối rít.
– Thôi chị vẽ cho tôi nhanh lên, kẻo lỡ hết bữa cỗ ngon.
Công vẫn đủng đỉnh:
– Cô cứ từ từ, phải có bộ cánh đẹp thì đi dự tiệc mới ra dáng chứ.
Tiếng lợn kêu càng dồn dập, quạ càng sốt ruột, nó giục:
– Chị công ơi, chị đổ cả màu đen lên mình tôi cho mau đi!
Công chưa kịp nghe ra thì quạ liền nhảy vào chậu thuốc vẽ rồi cứ thế chúi đầu xuống chậu thuốc mực tàu. Công bực quá, cầm chậu thuốc đổ cả lên đầu đó.
Thành thử bây giờ chả con quạ nào không đen đầu (1)
Tham lam, háu ăn và hấp tấp đến như quạ thì chẳng còn coi nghệ thuật là gì. Những người cùng hội cùng thuyền thì giống nhau, vì thế, phải chọn bạn mà chơi, kẻo người đời cho rằng “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, bởi:
“Quạ nào mà đầu chẳng đen
Quạ đâu lại dám mon men với cò” (2)
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
|
Instruct
It is confirmed that every crow's head is black. Black here means evil. Idioms that compare the same thing, have the same evil nature. There is also a saying: Like a black-headed crow. Black as crow.
Story:
In the past, crows and peacocks were best friends. Their fur color is all gray as if they were huddled in mud. One day, the crow told the peacock:
- There is a painter over there, I stole some to fix the outfit to make it beautiful.
Then the two of them got together and stole a stick of Chinese squid, a packet of green medicine and a packet of metallic gold.
The crow brought out the work to draw. It uses blue paint to paint its neck and body for merit. Wherever you bowl, sprinkle gold glitter. At the tail, the peacock spread it out for the crow to paint, but because the blue color had dried up, he could only draw a circle and then sprinkle glitter on it.
It was the peacock's turn to draw for the crow when suddenly there was a pig squealing in the distance. The crow is sure to get the pig's intestines. The more he thought about it, the more he craved it. He couldn't control himself anymore so he urged him to work hard.
– Well, hurry up and draw for me, otherwise you'll miss the delicious meal.
Cong is still strong:
– Just take it slow, you have to have a beautiful outfit to look good when going to the party.
The pig's screeching became more intense, the crow became more impatient, it urged:
– Princess, you should quickly pour black on me!
Before the peacock could hear it, the crow immediately jumped into the paint pot and then lowered his head into the Chinese ink pot. Cong was so angry, he picked up a pot of medicine and poured it all over his head.
So now there is no crow without a black head (1)
Greed, gluttony and hasty like a crow no longer consider art. People who are in the same boat are the same, so you have to choose friends to play with, lest people think that "an ox is like an ox, a horse is like a horse", because:
“No crow has a black head
Crows don't dare to flirt with storks" (2)
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
|
Hướng dẫn
Giải nghĩa: Khi yêu thì cái gì cũng đẹp, cũng hay, thậm chí là khi có lỗi cũng cho là tốt. Khi ghét thì ghét đến chân tơ kẽ tóc, người ta có tốt cũng cho là xấu. Vì vậy còn có câu: “Khi yêu thì củ ấu cũng tròn, khi ghét thì bồ hòn cũng méo”. Sự yêu ghét làm cho người ta mất cả cái đúng đắn, đối xử thiên lệch, thiếu khách quan, đến mức “Chanh cũng khen ngọt mà hồng chê chua”.
Chuyện kể:
Phép nước Vệ, ai tự ý lấy xe của vua thì phải tội chặt chân. Di Tử Hà là cận thần của vua. Mẹ Tử Hà ốm nặng. Đêm khuya có người gọi, Tử Hà vội vàng lấy xe và ngựa của vua ra đi. Vua khen: “Có hiếu thật! Vì hết lòng với mẹ mà quên cả tội chặt chân”.
Lại một lần, Tử Hà theo vua đi ngự tại vườn, đang ăn quả đào thấy ngọt, còn một nửa đưa cho vua ăn, vua nói: “Yêu ta thật! Của đang ngon miệng mà biết để nhường ta”.
Về sau, vua không có lòng yêu Di Tử Hà như trước nữa. Một hôm, Tử Hà phạm lỗi, vua giận nói rằng:
“Di Tử Hà trước dám ngỗ ngược lấy xe của ta đi, rồi lại một lần cho ta ăn quả đào thừa, thực là trọng tội”. Nói xong, đem Tử Hà ra hành quyết.
Ôi! Di Tử Hà ăn ở trước sau vẫn vậy thôi. Vậy mà trước yêu, sau ghét mà nên tội. (1)
Từ truyện trên rút ra cái thực trong đời: Sự yêu ghét của người ta đổi thay nhanh chóng cũng chỉ do quan niệm nhận thức mà thành. Giống như vua nước Vệ, cũng là sự ấy nhưng lúc yêu thì tốt cả mà lúc ghét thì xấu cả, nên đời mới có câu:
Yêu ai thì nói quá ưa
Ghét ai nói thiếu nói thừa như không
Suy từ đấy ra, người làm cha mẹ dân mà quan niệm, nhận thức thay đổi, ích kỷ thì khổ cho dân lắm thay.
|
Instruct
Explanation: When in love, everything is beautiful and good, even when there is a mistake, it is considered good. When you hate, you hate to the core of your hair. Even if it's good, people think it's bad. Therefore, there is also a saying: "When you love, the water chestnut is round; when you hate, the soapberry is also distorted." Love and hate make people lose their integrity, treat them biasedly, and lack objectivity, to the point that "Lemons are called sweet, but pinks are sour."
Story:
According to Wei's law, anyone who arbitrarily takes the king's carriage is guilty of having his leg cut off. Di Tu Ha is a courtier of the king. Tu Ha's mother is seriously ill. Late at night, someone called, Tu Ha quickly took the king's carriage and horse and left. The king praised: "Really filial! Because of his devotion to his mother, he even forgot the crime of cutting off his feet."
Once again, Tu Ha followed the king to stay in the garden. While eating a peach, he found it sweet. The remaining half was given to the king to eat. The king said: "You really love me!" The food is delicious, but you know how to give it to me."
Later, the king no longer loved Di Tu Ha as before. One day, Tu Ha made a mistake, the king angrily said:
"First Di Tu Ha dared to disobediently take my car, and then once again let me eat leftover peaches, which is truly a serious crime." Having finished speaking, he brought Tu Ha to be executed.
Oh! Di Tu Ha's food before and after is still the same. Yet, first love, then hate, leading to sin. (first)
From the story above, we can draw out the truth in life: People's likes and dislikes change rapidly only because of cognitive concepts. Like the king of Wei, it's the same thing, but when you love it's good and when you hate it's bad, so there's a saying in life:
If you love someone, say you love them too much
I hate people who say too little and say too much
Thinking from that, if you are a parent, if your ideas and perceptions change and are selfish, it will be very miserable for the people.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ này hàm ý chỉ kẻ hành động ngu ngốc, không có chủ kiến, luôn bị động nên hay thay đổi theo ý kiến người khác, cuối cùng chẳng đạt được kết quả gì. Còn có câu: Đồ ba phải Mười rằm cũng ư, mười tư cũng gật.
Chuyện kể:
Một người ngồi trên đường đẽo cày. Có người đi qua, trông thấy khuyên:
– Ồ, cái tay cày to quá, khó cầm. Anh nên đẽo cho nó nhỏ hơn có được không?
Anh thợ đẽo cày nghe theo, đẽo cái tay cày nhỏ đi.
Một lát, một người khác đi qua lại bảo:
– Ồ, cái ách cày to quá, kho vác. Anh nên đẽo nó nhỏ đi chút nữa. Anh thợ cày nghe theo lại đẽo nhỏ đi. Lát sau, một người qua đường nhìn thấy bảo:
– Ồ, cái lưỡi cày to quá, khó bẩy được đất lên.
Anh thợ cày làm theo, đẽo nhỏ đi. Người thứ tư qua đường lại bảo:
– Ồ, cái bàn cày phải nghiêng hẳn về một bên thì lật đất mới dễ.
Anh ta lại làm theo. Cứ thế, người nào góp ý anh cũng đẽo lại, cuối cùng cái cày chỉ còn bằng cái đũa. (1)
Thời nay không ai đi đẽo cày kiểu đó, nhưng cũng còn nhiều người có quyền thì giao việc cho thư ký, trợ lý làm. Đến khi đó thì chủ kiến không còn nữa mà là ý của trợ lý, thư ký. Hơn nữa, có người thiếu tính chủ động, quyết đoán trong công việc nên ai nói cũng gật, cũng cho là phải. Vậy có khác gì đẽo cày giữa đường.
|
Instruct
This idiom implies a person who acts stupidly, has no opinion, is always passive, so he often changes according to other people's opinions, and in the end does not achieve any results. There is also a saying: The third one must be ten, the full moon is okay, the fourth one is also yes.
Story:
A person sat on the road plowing. Someone passed by and advised:
– Oh, the plow handle is too big, difficult to hold. Should I make it smaller?
The plow carver obeyed and carved a small plow handle.
After a while, another person passed by and said:
– Oh, the plowing yoke is so big and heavy. You should make it a little smaller. The plowman obeyed and cut it into smaller pieces. A moment later, a passerby saw and said:
– Oh, the plow blade is so big, it's hard to lift the soil.
The plowman followed suit and cut it smaller. The fourth person passing by said:
– Oh, the plow must be tilted to one side to turn the soil easily.
He did it again. Just like that, everyone who gave him suggestions would reshape it, and in the end the plow was only the size of a chopstick. (first)
Nowadays no one plows like that, but there are still many people with authority who assign the work to secretaries and assistants. At that point, the opinion is no longer the opinion of the assistant or secretary. Furthermore, some people lack initiative and decisiveness in their work, so everyone who says it nods and thinks it's right. So it's no different than plowing in the middle of the road.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ám chỉ cảnh sống bó buộc, tù túng, mất tự do.
Chuyện kể:
Ngày xưa, có một nhà giàu nọ rất chơi thích chơi chim cảnh. Người nhà giàu thường nhốt chim sáo trong lồng treo trước cửa nhà để mua vui. Rồi một ngày, người nọ lại bắt được một con cá vàng, bèn thả vào chậu đặt cạnh lồng chim để làm cảnh. Ngày ngày, người chủ đem thức ăn đến cho chim và cá, cốt để thưởng thức tiếng hót của chim, dạy chim nói tiếng người và xem cá lượn lờ tung tăng trong chậu.
Một hôm, người chủ đi vắng, con cá nói với con chim rằng:
– Chị còn sung sướng nỗi gì mà còn nhảy nhót liên hồi, lại còn líu la líu lô. Chị có biết chị đang ở đâu?
Thấy con cá cùng cảnh ngộ bắt chuyện, con sáo mới giãi bày:
– Tôi thấy chị cứ lượn lờ bơi quanh cái chậu, còn nhởn nhơ nỗi gì, tôi thấy ấm ức cho chị lắm thay. Còn tôi, trước đây, sống ở trời đất bao la rộng bằng ngàn, bằng vạn chiếc lồng. Vườn là rừng, sông suối chỗ nào tôi cũng biết. Tôi muốn bay, muốn đậu, mặc sức, rồi líu lô suốt ngày trên vách đá cùng họ hàng chim muông. Giờ đây bị nhốt trong lồng, muốn đạp mà ra, tôi có hót là hót cho đỡ nhớ rừng, nhớ đàn, chứ nào có sung sướng gì.
Lúc ấy cá mới nói:
– Tôi và chị cùng chịu chung số phận. Tôi sống ở sông. Sông nước mênh mông, họ hàng nhà cá chúng tôi từng đàn lượn tung tăng, đến ngày con nước trẩy hội đông vui. Tôi nhớ sông, nhớ đàn mà quẫy quanh nơi thành chậu, để mà vươn ra chứ đâu có nhởn nhơ nỗi gì.
Một con mèo suốt ngày rình bên chậu nước và chiếc lồng, chỉ chờ thời cơ cá nhảy ra khỏi chậu là ngoạm lấy, rồi tìm cách thò tay vào lồng mà tóm ngọn con chim, nghe thấy chúng than thở với nhau, đành góp lời vào:
– Khổ thân cho chúng mày. Cá chậu chim lồng. Số phận đã run rủi vậy, con than vãn nỗi gì.
Cảnh đời không gì khổ hơn, nguy hiểm hơn cảnh “cá chậu chim lồng”, đã bị nhốt ở nơi chật hẹp lại bị đối xử không ra gì, số phận không biết đâu mà lường, sống chết không biết đâu mà tránh.
Ai ơi cá chậu chim lồng
Một ngày bằng cả năm gông ngồi tù
Ấy nên ngay cả con chim, con cá cũng muốn tự do, huống hồ là con người.
|
Instruct
The idiom refers to a life of constraint, bondage, and loss of freedom.
Story:
Once upon a time, there was a rich man who loved to play with ornamental birds. Rich people often keep starlings in cages hanging in front of their houses for fun. Then one day, someone caught a goldfish and put it in a pot next to the bird cage as an ornament. Every day, the owner brings food to the birds and fish, just to enjoy the birds' songs, teach the birds to speak human language and watch the fish roam around in the pot.
One day, the owner was away, and the fish said to the bird:
– Why are you still so happy that you keep jumping up and down and chirping? Do you know where you are?
Seeing the fish in the same situation and starting a conversation, the starling confided:
– I saw her just wandering around the basin, still thinking about nothing, I felt very sad for her. As for me, before, I lived in heaven and earth as vast as thousands or thousands of cages. The garden is the forest, I know where the rivers and streams are. I want to fly, land, let go, and chirp all day on the cliff with my bird relatives. Now that I'm locked in a cage and want to kick it out, I can only sing to remember the forest and the guitar, but I'm not happy.
Then the fish said:
– My sister and I share the same fate. I live in the river. The river is vast, our fishing family flocks around, and on the day of the river, there is a large gathering. I miss the river, I miss the guitar that swings around the edge of the pot, so that I can reach out without worrying about anything.
A cat lurked around the water bowl and cage all day long, just waiting for the opportunity for the fish to jump out of the basin to grab it, then tried to reach into the cage and grab the top of the bird. He heard them complaining to each other, so he had to contribute. enter:
– Woe to you guys. Fish pots and bird cages. Fate is so shaky, why are you complaining?
There is nothing more miserable and dangerous in life than the situation of "fish in pots and birds in cages", being locked up in a cramped place and being treated like nothing, fate is unpredictable, life and death are unknown and there is no way to avoid it.
Hey, fish in pots and birds in cages
One day is worth five years in prison
That's why even birds and fish want freedom, let alone humans.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ muốn nhắc nhở con người ta không nên đánh đồng tất cả cùng loại, tất cả giống nhau vì mỗi người mỗi vẻ, mỗi việc mỗi khác.
Chuyện kể:
Xưa cái bàn tay sinh ra đã như bây giờ, cả năm ngón có ngón ngắn ngón dài.
Nhưng năm ngón tay thì cho thế là không công bằng nên cứ ấm ức, tị nạnh cãi cọ nhau mỗi ngày. Vì chúng không đoàn kết nên chẳng làm được việc gì, hễ bảo cầm cái gì là các ngón cứ rũ ra, chẳng bèn chụm lại.
Bàn tay giận lắm mới mắng chúng:
– Chúng mày là anh em, cớ ao tị nạnh cãi cọ nhau?
Chúng nói:
– Người ăn ở không đều, có năm anh em cùng sinh ra cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm thế mà lại có đứa to, đứa nhỏ, đứa ngắn, đứa dài.
Bàn tay đem nỗi thắc mắc của chúng nói với người. Người không biết giải thích sao mới hỏi thần Tạo Hóa. Thần Tạo Hóa nói với người rằng:
– Xưa kia, thần Sinh Mệnh trình ta vậy, nên nó vậy, chứ ta cũng chưa tìm hiểu tỉ mỉ nó như như thế nào! Rồi thần Tạo Hóa bảo với người:
– Thôi được, nếu chúng muốn bằng nhau, thì bằng.
Thế rồi từ đó các ngón tay lại bằng nhau chằn chặn.
Từ ngày các ngón tay bằng nhau, cái bàn tay cứ trùng trục ra trông đến buồn cười. Khổ một nỗi là khi chúng bằng nhau rồi thì chả đứa nào chịu kém đứa nào, thành thử cứ ỳ ra, chẳng làm được việc, cầm cái gì rơi cái đấy.
Người thấy bất tiện quá mới mắng các ngón rằng:
– Chúng mày tị hiềm sinh chuyện. Tạo hóa sinh ra như thế là có quy luật chứ đâu theo ý riêng của chúng mày.
Các ngón tay thấy sai mới im thin thít.
Rồi người lại lên thần Tạo Hóa xin được cho các ngón tay to bé, dài ngắn như trước. Thần Tạo Hóa vốn là người am hiểu sự đời mới lại chấp nhận cho năm ngón tay của bàn tay ngắn dài, to, bé như xưa.
Người mới bảo bàn tay xòe ra, thấy các ngón lại dài ngắn khác nhau, mới phân tích cho chúng rõ về cái phận của mình:
– Chúng mày là anh em trong một bàn tay, nhưng mỗi đứa có một chức phận, mỗi đứa có một cái tên. Bây giờ nghe tao nói đây: Ngón to lùn là ngón Cái. Nó là anh, nó hỗ trợ các em để cầm, để nắm, hễ bóc cái gì thì bảo nó, tôn nó là anh cả. Ngón kế, dài thon hơn là anh hai. Khi chúng mày cụp xuống, nó ngỏng lên chỉ đường gọi là ngón Trỏ. Ngòn dài nhất có nhiệm vụ động viên phong trào, hô hoán bốn đứa kia cùng làm, ấy là ngón Giữa. Còn ngón thứ tư có dáng hình đẹp, vừa phải làm công việc như các anh, các em, còn phải làm duyên làm dáng cho cả bàn, ta đặt tên là ngón Đeo Nhẫn. Cuối cùng là đứa bé nhất, nhưng không có nó không thành bàn tay, đặt tên nó là ngón Út.
Từ bấy giờ, năm ngón tay không còn thay đổi nữa, chúng đều thấy thân phận của mình, mỗi khi bàn tay làm gì chúng đều răm rắp làm theo.
Trong xã hội, phận người ta cũng đã được định đoạt như các ngón tay, như là một sự sắp đặt của tạo hóa. Vậy nên cái sự suy bì thiệt hơn như các ngón tay hẳn là không nên. Bàn tay phải có ngón ngắn ngón dài, giống như người ta phải có người thế nọ, người thế kia.
Sự đời cũng giống người ta
Bàn tay năm ngón suy ra sự đời.
|
Instruct
The proverb wants to remind people not to equate all things with the same type, all the same because each person has a different look and each thing is different.
Story:
In the past, the hand was born like it is now, with all five fingers having short fingers and long fingers.
But with five fingers, they think it's unfair, so they keep getting angry and arguing with each other every day. Because they're not united, they can't do anything. Whenever they're told to hold something, their fingers just shake out and don't come together.
The hand was so angry that it scolded them:
– We are brothers, why do we quarrel with each other?
They say:
- People live unevenly, there are five brothers born at the same time, on the same day, in the same month, in the same year, but there are big children, small children, short children, and long children.
Hands bring their concerns to people. People who don't know how to explain ask the Creator God. The Creator God told people:
– Once upon a time, the God of Life told me so, so it is like that, but I have not yet learned in detail how it is! Then the Creator God told him:
– Okay, if they want to be equal, then they are equal.
Then from then on, the fingers joined together to block each other.
Since the day the fingers were equal, the hand kept overlapping, looking funny. The sad thing is that when they are equal, no one will be inferior to the other, so they just stay still, unable to do anything, whatever they pick up will fall away.
The person found it so inconvenient that he scolded his fingers and said:
– You guys are jealous and cause trouble. Nature is born like that with rules, not according to your own wishes.
When the fingers felt wrong, they became silent.
Then he went to the Creator God and asked for his fingers to be big and small, long and short like before. The Creator God, who is knowledgeable about the new life, allowed the five fingers of his hand to be short, long, big, and small like before.
The new person told them to open their hands and saw that the fingers were different lengths and short, so they clearly analyzed their fate:
– You are brothers in arms, but each of you has a role, each of you has a name. Now listen to me: The big and short finger is the Thumb. He is the older brother, he helps the children to hold, to grasp, and when they peel something, tell him and respect him as the eldest brother. The next finger, longer and slimmer, is the second brother. When the eyebrows are lowered, it raises up to show the way, called the index finger. The longest finger is responsible for encouraging the movement and calling on the other four to do the same, which is the middle finger. As for the fourth finger, it has a beautiful shape, has to do the same job as the brothers and sisters, and also has to grace the whole table, we name it the Ring finger. Last is the smallest child, but without it the hand would not be possible, so name it Little Finger.
From then on, the five fingers no longer changed, they all saw their own identity, every time the hand did something they followed it.
In society, people's fates are determined like fingers, as an arrangement of nature. Therefore, the indifference of the fingers is definitely not advisable. The right hand has short fingers and long fingers, just like people have to have someone like that and someone like that.
Life is just like people
The five-fingered hand deduces life's events.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói may mắn gặp được nơi sung sướng, đầy đủ một cách tình cờ, ngẫu nhiên, ví như chuột lọt được vào chĩnh đựng gạo, tha hồ mà ăn không phải khổ công tìm kiếm hàng ngày.
Chuyện kể:
Đời xưa, chuột vốn là giống linh thiêng ở trời, trời giao cho chìa khóa giữ kho lúa. Lợi dụng quyền hành, chuột thường đến kho, mở khóa rả rích ăn bao nhiêu là thóc, trấu còn lại vương khắp kho.
Trời biết, lấy làm giận, bèn đuổi chuột xuống hạ giới. Nó khấn trời từ nay không dám ăn thóc nữa. Trời cứ tưởng nó ngứa răng, hạt thóc lại có trấu, nó mới cắn, còn cái khác thì nó không ăn, nên thương tình cho nó giữ chĩnh gạo của trần gian. Khi được giao việc, chuột sướng quá, vắt chân chữ ngũ giữa chĩnh gạo mà rung đùi. Cái thói ăn tham một mình không đành, nó còn rủ cả đàn, cả lũ đến ăn vô kể. Vì gạo không có trấu, nên chúng ăn không để lại dấu tích, lúc đầu người không phát hiện ra, chỉ khi cạn kiệt dần mới biết. Người tức giận tâu lên vua Bếp. Vua Bếp bắt chuột lên trả trời và tâu rằng:
– Từ khi Ngọc Hoàng cử thằng chuột đến canh chĩnh gạo cho người, dân ngày càng đói kém đi, bếp nổi lửa ít. Tại thằng chuột này cả. Nó ăn vụng gạo dữ lắm, cứ đà này thì dân chết đói hết.
Chuột cãi:
– Trước đây bảo tôi ăn vụng thóc, tôi chịu vì có trấu làm dấu tích. Giờ bảo tôi ăn vụng gạo, lấy bằng chứng đâu?
Vua Bếp và trời không có bằng chứng bỏ tù nên đành thả nó về trần gian, nhưng cho con mèo xuống để canh gác. Từ bấy, nó cũng không được giữ chìa khóa chĩnh gạo nữa và lại sợ mèo, nên nó không được ăn gạo thỏa thuê như trước đây mà chỉ rình khi vắng người, vắng mèo, ra ăn trộm vài ba hạt thóc lúa, ngô, khoai mà thôi.
Tuy vậy nó vẫn chờ dịp để lại được giao giữ chìa khóa chĩnh gạo của người.(1)
Chuột sa chĩnh gạo ở đây là nói người. Chuyện chuột sa chĩnh gạo đâu mà chẳng có. Nhưng điều may đến với một số người dốt nát, lười biếng do dựng nhau lên, do xếp đặt, cứ ngồi đó mà hưởng lộc, sống chết mặc bay, dân tình đói kém thì khác chi loài chuột bọ gặm nhấm.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
|
Instruct
The proverb means to be lucky enough to find a place of happiness and abundance by chance or by chance, like a mouse finding its way into a rice bowl and freely eating it without having to work hard to find it every day.
Story:
In ancient times, rats were a sacred species in heaven, and heaven gave them the key to keep the rice warehouse. Taking advantage of their authority, rats often came to the warehouse, opened the lock, and quickly ate the remaining rice and chaff scattered throughout the warehouse.
God knew, he was angry, so he chased the mouse down to the lower world. He prayed to God that from now on he would not dare to eat rice anymore. God thought it had itchy teeth, the grain of rice had husks, it bit it, but it didn't eat anything else, so mercifully let it keep the rice bowl of the world. When assigned a job, the mouse was so happy that he crossed his legs in the middle of a bowl of rice and shook his thighs. The greedy habit of eating alone cannot be tolerated, he also invites the whole group, everyone to come and eat countless times. Because the rice has no husk, they eat it without leaving a trace. At first people do not notice it, only when it dries up do they know. The angry man reported to the Kitchen King. The Kitchen King caught the mouse and returned it to heaven and said:
- Since the Jade Emperor sent the rat to cook rice for the people, the people have become more and more hungry, and the stoves have little fire. It's all because of this rat. It eats rice so badly that at this rate all the people will starve to death.
Mouse argued:
– Previously, I was told to eat rice in vain, but I accepted it because there was rice husk as a mark. Now you tell me I stole rice, where's the proof?
The Kitchen King and Heaven had no evidence of imprisonment, so they had to release it back to earth, but sent the cat down to guard it. From then on, he was no longer allowed to keep the key to the rice bowl and was afraid of cats, so he could not eat rice freely like before but only lurked when there were no people or no cats, coming out to steal a few grains of rice, corn, etc. only potatoes.
However, it still waits for the opportunity to be entrusted with the key to the person's rice bowl.(1)
The rat who ate rice here is talking about people. There is no such thing as a mouse eating rice. But luck comes to some ignorant, lazy people because they built each other up, because of arrangements, they just sit there and enjoy their fortune, live and die, people who are hungry and hungry are no different from rats and insects.
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
Chuyện kể:
Hàng giậu không biết có từ bao giờ, cứ sừng sững đứng bao lấy khu vườn. Nó hãnh diện ca ngợi đôi tay khéo léo của người vì đã cắm chặt nó xuống đất, lại lấy lạt buộc chúng vào với nhau nên tin rằng chẳng bao giờ bị đổ.
Cạnh giậu có cây bìm bìm mấy lần cố ngóc cái đầu để rồi bám vào bờ giậu, hòng dựa vào đó mà leo cao một chút mong hưởng chút ít ánh nắng trời. Nhưng mỗi lần như thế, hàng giậu lại tỏ ra bực bội, không muốn cho bìm bìm phủ kín cả hàng giậu nhà mình. Vì vậy nó mách người, nó bảo:
– Bìm bìm nó sắp lấn át hàng giậu của chúng tôi. Nếu chúng tôi đổ thì chó gà vào phá hết rau.
Người nghe nó nói thế cho là phải mới phạt bìm bìm không leo lên hàng giậu nữa. Nhiều lần như thế, bìm bìm tức lắm.
Rồi thời vụ cũng qua đi, người ta thu hoạch hết rau trong vườn, không còn ngó ngàng gì đến hàng giậu. Hàng giậu đứng đấy chịu nắng khô nỏ, giờ lại bị nước mưa làm mục hết chân. Một đêm, mưa to gió lớn đùng đùng, hàng giậu bỗng xiêu vẹo. Nó nghiêng ngả xuống gần cây bìm bìm. Vụ khô hanh qua đi, giờ được nước, bìm bìm phởn phơ hẳn lên, nó thấy hàng giậu nghiêng xuống mới bám vào. Lúc đầu còn một vài dây, sau thì mấy dây khác cũng hùa nhau bám vào, làm cái giậu bị nặng quá nghiêng hẳn xuống. Cả họ nhà bìm bìm lúc đấy được đà mới nói với hàng giậu:
– Xưa giậu hắt hủi họ bìm bìm nhà ta, lúc ta cần thì chẳng cho nương tựa, giờ giậu nhà ngươi đổ kêu người nào có thấy ai. Không là hàng giậu ngăn chó, ngăn gà thì cứ để họ nhà ta leo lên, dẫu sao cũng còn có ích.
|
Instruct
The idiom means taking advantage of people experiencing bad luck or difficulties or tribulations to dominate and overwhelm them.
Story:
The fence does not know when it existed, but it still stands tall and surrounds the garden. It proudly praised the skillful hands of the person who planted it firmly in the ground, and then tied them together so it believed it would never fall.
Next to the hedge, there is a morning glory plant that tried to raise its head several times and then clung to the edge of the hedge, hoping to lean on it and climb a little higher to enjoy a little bit of sunlight. But every time that happens, the hedge becomes frustrated, not wanting to let morning glory cover their entire hedge. So he told people, he said:
– Convolvulus is about to overwhelm our hedge. If we dump it, dogs and chickens will come in and destroy all the vegetables.
The person who heard him say that thought he had to punish the morning glory to stop climbing the fence. Many times like that, Convolvulus was very angry.
Then the season passed, people harvested all the vegetables in the garden, and no longer paid any attention to the hedges. The hedge stood there, exposed to the dry sun, but now it's completely rotted by the rain. One night, there was heavy rain and strong winds, and the fence suddenly collapsed. It tilted down near the morning glory tree. The dry season has passed, now that there is water, the Convolvulus becomes more excited, it sees the hedge tilting down and clings to it. At first there were a few wires, but later the other wires clung together, causing the heavy hedge to tilt down. At that time, the whole family of Convolvulus gained momentum and said to the hedge:
– In the past, you shunned our family, and when we needed you, you didn't let us rely on you. Now your hedge has fallen and calls for no one to see. If it's not a fence to keep out dogs or chickens, then let our family climb up, it's still useful anyway.
|
Hướng dẫn
Ý nghĩa của câu thành ngữ nói về thái độ bàng quang, tiêu cực, gác bỏ ngoài tai mọi sự đời, trốn tránh đấu tranh.
Chuyện kể:
Xưa có hai vợ chồng con chiền chiện làm tổ ở tai ông sư. Vốn tâm niệm không sát sinh nên ông sư cứ để cho chiền chiện sống ở đó. Được ít lâu chiền chiện đẻ ra một chiền chiện con.
Một hôm, chiền chiện mẹ bay đi kiếm ăn. Lúc trở về qua hồ sen, chiền chiện ngỡ trong hoa sen có sâu bọ, bèn bay vào kiếm thức ăn thì bấy giờ trời đã tối, cánh hoa sen cụp lại, chiền chiện không sao ra được, phải nương náu trong hoa.
Đêm ấy, chiền chiện bố ở tổ một mình, bị con cào cào nó đánh chiếm tổ, vô tình thế nào cào cào đè gẫy mất chân chiền chiện con.
Sáng ra, hoa sen nở, chiền chiện mẹ bay về tổ. Chiền chiện bố vừa giận, vừa ghen, quát tháo mắng ầm cả lên rằng:
– Con kia! Đêm qua mày ăn nằm với ai, để ở nhà cào cào nó vào nó phá, nó làm gẫy chân con…
Chiền chiện mẹ nghe nói vội nhảy ra đứng ở vành tai ông sư om sòm chửi cào cào rằng:
– Mày làm thế nào cho chân con bà lành lại thì làm. Nếu mày để cho chồng bà đánh mắng bà thì mày chết với bà.
Cào cào bay lại đậu lên vành tai bên kia ông sư mà mắng lại rằng:
– Mày nấu cơm không lành, canh không ngọt cho chồng mày, nó đánh mắng mày chứ việc gì đến tao.
Rồi hai con hăng lên, đánh nhau toán loạn, chửi rủa nhau đến cùng, làm ông sư đinh tai nhức óc, không sao chịu được.
Có người đến bảo ông sư rằng:
– Nhà chùa không nỡ vứt cái tổ chim đi thì chụp cái mũ lên đầu, chúng cứ cãi nhau nữa cũng chẳng hề gì.
Ông sư nghe nói phải mới nhờ bà vãi đan cho một cái mũ len có cái diềm rộng.
Bà vãi đan xong cái mũ này làm ngơ được mọi điều trong thiên hạ thì gọi nó là mũ ni.
Thế rồi mỗi lần vợ chồng chiền chiện và cào cào cãi nhau, ông sư nọ lại lấy cái mũ ra đội vào, cẩn thận che kín cả hai tai và sau gáy lại, rồi a di đà Phật, “mũ ni che tai, mũ ni che tai”.
Cũng vì không bỏ tổ chim, cứ để nó làm tổ tai mình nên chẳng bao lâu nhà sư ấy đắc đạo. (1)
Cái sự cãi nhau mà lại ở ngay tai người khác mà người ấy vẫn làm ngơ được chẳng qua là nhờ cái mũ ni che tai. Thế mới hay, thờ ơ bàng quan lại được thăng chức là điều thật vô lý. Cái thói như thế, người đời còn gọi là “dĩ hòa vi quý”.
|
Instruct
The meaning of the idiom talks about an indifferent, negative attitude, ignoring everything in life, avoiding struggle.
Story:
Once upon a time there was a lark and his wife who built a nest in the monk's ear. Originally, he had a mind not to kill, so the monk just let the larks live there. After a while, the lark gave birth to a baby lark.
One day, the mother lark flew away to look for food. When returning through the lotus pond, the lark thought there were insects in the lotus flower, so he flew in to look for food. By then it was dark, the lotus petals were closed, the lark could not get out, and had to take refuge in the flower.
That night, the father lark was alone in the nest. A locust attacked the nest. The locust accidentally crushed and broke the baby lark's leg.
In the morning, the lotus blooms and the mother lark flies back to her nest. The father lark was both angry and jealous, shouting and scolding loudly:
– That one! Who did you sleep with last night? Leave it at home and scratch it. It broke my leg...
The mother lark heard this and quickly jumped out, stood in the monk's ear, and loudly cursed:
– Do whatever you want to help her child's leg heal. If you let her husband beat and scold her, you will die with her.
The locusts flew and landed on the monk's other ear and scolded him:
– You don't cook rice well, the soup isn't sweet for your husband, he beats and scolds you, it doesn't matter to me.
Then the two children got excited, fought wildly, cursed each other until the end, making the monk's ears hurt, he couldn't stand it.
Someone came and told the monk:
- If the temple couldn't bear to throw away the bird's nest, it would put a hat on its head, it wouldn't matter if they kept arguing.
The monk heard that he had asked her to knit a wool hat with a wide fringe.
After she finished knitting this hat, she could ignore everything in the world and call it a nun's hat.
Then every time the skylark and his wife quarreled, the monk took out his hat and put it on, carefully covering both ears and the back of his neck, then Amitabha Buddha said, "The nun's hat covers the ears, the hat cover your ears".
Because he did not abandon the bird's nest and let it make a nest in his ear, the monk soon attained enlightenment. (first)
The argument is right in someone else's ear but that person can still ignore it just because the hat covers their ears. That's great, being indifferent and being promoted is absurd. Such a habit is also called "harmony and nobleness".
|
Hướng dẫn
Cái họa cái phúc ở đời khó lường được, may thành rủi, rủi thành may.
Theo Hoài Nam Tử, xưa ở gần biên ải, có ông lão là Thượng Tái Ông, có con ngựa quý tự nhiên biến mất.
Hàng xóm người đến chia buồn, ông lão vẫn tươi cười nói: “Mất ngựa chưa chắc đã là họa mà biết đâu còn là phúc”.
Quả nhiên ít lâu sau, con ngựa ở đâu về dẫn theo một con ngựa đẹp khác. Thấy ngựa lại dắt thêm ngựa về, mọi người đén chúc mừng. Riêng ông lão chẳng tỏ ra vui vẻ gì mà còn nói: “Biết đâu, chẳng phải là cái họa mang đến nhà ta”.
Con trai ông thích chí vì có ngựa đẹp nên mải mê leo trèo phi ngựa suốt ngày để đến một hôm ngã ngựa mà gẫy chân.
Mọi người thấy vậy đến chia buồn cùng ông, nhưng ông lại điềm nhiên nói: “Biết đâu lại là cái phúc”.
Mà cũng nghiệm vậy, thời đó quân Phiên tràn vào toàn thể trai tráng trong làng trong tổng đều phải xông pha trận mạc. Riêng con trai ông, vì bị gẫy chân nên người ta không bắt lính. Nhiều người đi lính chết nơi trận mạc nhưng cậu con trai Tái Ông vẫn ung dung ở nhà cưỡi ngựa.
Nhiều người biết chuyện nhà Tái Ông mới nói với nhau: “Thật là phúc họa khó lường”. (1)
Phúc họa khó lường được minh họa theo truyện trên là giả định, nếu có tai họa xảy ra thì người ta thường dành những lời an ủi, động viên để giảm bớt buồn phiền, đau khổ cho những kẻ đó, chứ không ai nỡ lòng nào mong cho kẻ đó chuốc thêm họa nữa vào thân. Phúc, họa xoay vần khó biết. Vậy nên gặp phúc thì cũng đừng cho là phúc mãi, gặp họa cũng đừng bi quan cho là “họa vô đơn chí”.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
|
Instruct
The misfortunes and blessings in life are unpredictable, luck turns into misfortune, misfortune turns into luck.
According to Hoai Nam Tu, in the past, near the border, there was an old man named Thuong Tai Ong, whose precious horse suddenly disappeared.
Neighbors came to offer condolences, but the old man still smiled and said: "Losing a horse is not necessarily a disaster, but it may still be a blessing."
Sure enough, a little while later, the horse returned from somewhere, bringing with it another beautiful horse. Seeing the horse bringing another horse back, everyone came to congratulate him. The old man did not show any joy and said: "Who knows, maybe it won't be a disaster brought to our house."
His son was so excited about having a beautiful horse that he was engrossed in climbing and riding all day until one day he fell off the horse and broke his leg.
Everyone saw this and came to offer their condolences to him, but he calmly said: "Who knows, it might be a blessing."
But also, at that time, the Phien army invaded the village and all the young men in the village had to go into battle. As for his son, because he had a broken leg, he was not drafted into the army. Many soldiers died in battle, but Tai Ong's son still leisurely stayed at home and rode horses.
Many people who know the story of Tai Ong's family say to each other: "What an unpredictable blessing." (first)
The unpredictable misfortune illustrated in the above story is hypothetical. If a disaster occurs, people often give words of comfort and encouragement to reduce the sadness and suffering of those people, but no one has the heart to do so. Who would want that person to bring more harm to themselves? Happiness and misfortune are difficult to know. So, when you encounter happiness, don't think it's always a blessing. When you encounter disaster, don't be pessimistic and think it's "a disaster without a single goal".
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ người vô tâm vô tính, bộp chộp, không giấu ai điều gì.
Chuyện kể:
Thuở ấy, ở Thiên đình, các quả đào cứ đến độ chín đều được biến thành cô tiên bay ra nô đùa thỏa thích trong vườn.
Một hôm Thái thượng Lão quân trông coi vườn đào gặp một cô tiên tay xách làn xinh xắn, bay lả lướt trong vườn mà thấy lòng mình rạo rực, bèn lại gần bắt chuyện. Vì say đắm cảnh sắc lại thêm những lời tình tứ nên cả hai quên hết những điều luật Thiên đình. Thái thượng Lão quân thì kể cho nàng tiên nghe bao chuyện về Pháp đình, còn nàng tiên thì cũng chẳng giấu giếm gì những điều ong bướm trong vườn đào.
Họ cứ thế đùa chơi, lả lơi nồng thắm, cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới sực nhớ ra. Thái thượng Lão quân thì vội lui về dinh thự của mình, còn nàng tiên thì chỉ trong chốc lát nhập vào quả đào thắm.
Nhớ buổi hàn huyên hôm qua, nên sớm hôm sau, nàng tiên lại từ quả đào bay ra. Lòng dạ xốn xang nên nàng tiên không sao giấu kín được nỗi niềm bèn tụ tập các nàng tiên lại rồi thao thao kể về chuyện pháp đình đến chuyện ong bướm mà hai người đã kể cho nhau nghe suốt một buổi.
Một miệng đâu đã kín, thế mà ở vườn hôm đó có chín mười miệng, nên chuyện ấy lan đi nhanh chóng. Ngọc Hoàng hay tin, cho rằng Thái thượng Lão quân để lộ thiên cơ chỉ vì ong bướm lả lơi, nên ra lệnh truất chức vụ trông coi vườn đào của Lão quân, cho đi coi chuồng ngựa. Còn nàng tiên nọ chuyện cứ oang oang, gặp đâu nói đấy nên Ngọc Hoàng phán rằng:
– Ngươi không giữ khuôn phép nhà trời, ruột để ngoài ra, thiếu chín chắn. Từ nay ngươi không được làm quả đào trong vườn nhà trời nữa. Cho ngươi xuống hạ giới nhập vào thứ cây quả hợp với lòng dạ của ngươi.
Nói đoạn, cây đào và quả đào nọ tự nhiên biến mất. Sau này, ở hạ giới, thấy xuất hiện một cây có trái, nhưng hột lại bám ở phía ngoài. Đồn rằng đó là cây đào nọ mà Ngọc Hoàng bắt phạt xuống trần gian. Người ta bảo hột nó để ngoài da, mới đặt tên cho nó là cây đào lộn hột. Ngày nay, nhiều vùng gọi nó là cây điều.
Đặc điểm của quả đào lộn hột là hột nằm bên ngoài, lộ ra. Có thể vì thế mà dân gian liên tưởng ví hột như ruột vậy.
Truyện trên kể về cô tiên lữ từ quả đào mà ra, nhưng chính là nói người. Phần nhiều “ruột để ngoài ra” thường được gán cho người phụ nữ, nên có câu:
Đàn ông nông nổi giếng khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu.
|
Instruct
The idiom refers to a person who is heartless, quick-tempered, and doesn't hide anything from anyone.
Story:
At that time, in Heaven, peaches turned into fairies as they ripened, flying out to frolic freely in the garden.
One day, the Old Man in charge of the peach garden met a beautiful fairy with a basket in her hand, flying gracefully in the garden. He felt his heart flutter, so he approached and started a conversation. Because they were so infatuated with the scenery and the romantic words, they both forgot all the laws of Heaven. His Majesty Laojun told the fairy many stories about the Court, and the fairy did not hide anything from the butterflies in the peach garden.
They kept playing and flirting passionately until dusk fell before they suddenly remembered. The old man quickly retreated to his mansion, and the fairy in just a moment entered the fragrant peach.
Remembering yesterday's conversation, the next morning, the fairy flew out of the peach again. Her heart was fluttering, so the fairy could not hide her feelings, so she gathered the fairies together and talked about the court and the bees and butterflies that the two of them had told each other all day.
One mouth is not enough, but in the garden that day there were nine or ten mouths, so the story spread quickly. When the Jade Emperor heard the news, he thought that Lao Quan's Supreme Majesty had revealed the heavenly secret just because he was being flirtatious, so he ordered him to be removed from his position as caretaker of the peach garden and sent to look at the stables. As for the fairy, she kept talking loudly, wherever she saw it, so the Jade Emperor said:
– You do not keep the rules of heaven, your intestines are left out, lacking maturity. From now on you can no longer be a peach in heaven's garden. Let you go down to earth and enter the fruit tree that suits your heart.
Saying this, the peach tree and the peach suddenly disappeared. Later, in the lower world, a tree appeared with fruit, but the seeds were stuck on the outside. Rumor has it that it was a peach tree that the Jade Emperor captured and brought down to earth. People told it to leave its seeds outside the skin, so they named it the peach tree with seeds. Today, many regions call it the cashew tree.
The characteristic of pitted peaches is that the pits are on the outside, exposed. Maybe that's why people think of seeds as intestines.
The above story is about a fairy who came from a peach, but it's about a human. Most of the "intestines left outside" are often attributed to women, so there is a saying:
Men are shallow and shallow
Women are as profound as a betel container.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói về việc khi người ta mất của dễ nghi ngờ lung tung, thường ngờ vực cho kẻ này, người nọ.
Chuyện kể:
Có người thợ mộc, một hôm bị mất cái bào. Từ hôm bị mất bào, anh ta chẳng biết xoay sở ra sao. Có một thằng bé hôm ấy đi ngang qua đấy. Lệ thường thằng bé vẫn lễ độ chào anh ta, thế mà hôm ấy chẳng biết sao, mặt thằng bé tỉnh bơ đi ngang qua. Anh thợ mộc thấy bộ dạng thằng bé thế thì ngờ ngay rằng: “Chắc chắn là thằng bé này”. Nghĩ bụng, anh ta hộc tốc chạy theo thằng bé đòi lại bào.
Nhưng chạy được một quãng thì thằng bé mất hút. Anh ta lại gặp ngay một người đàn ông. Người này vui vẻ chào anh ta. Anh ta chào lại nhưng trong lòng lại sinh nghi: “Quái cái lão này, chẳng bù cho mấy hôm trước, mặt cứ tỉnh bơ, hẳn có sự khuất tất gì đây nên mới giả bộ thân thiện thế”.
Anh thợ mộc nghi thì nghi nhưng vì chẳng có chứng cớ gì mà vặn người đàn ông kia nên đành lủi thủi quay về. Vừa về đến nơi, có một người làng đến xin anh ta một mẩu gỗ nói là để kê bàn. Vốn cái bào thì cần phải có cái nêm, vì vậy anh thợ mộc nghĩ ngay: “Chắc xin mẩu gỗ để nêm bào đây”. Người làng chọn trong đống gỗ vụn không có mẩu gỗ nào ưng ý nên thôi. Anh thợ mộc lại nghĩ: “Chắc nó sợ lộ, đích thị là thằng này lấy trộm bào của mình”.
Đang nghĩ kế rình bắt quả tang người làng kia thì bỗng hắn nhìn thấy một ông già cầm tấm gỗ ván đã được bào nhẵn đi ngang qua. Chẳng đắn đo suy nghĩ, anh ta nghi ngay: “Vết bào kia còn mới, chắc ông già kia ăn trộm bào của mình”. Thế là anh ta lại chuyển hướng rình bắt ông già nọ.
Buổi chiều, vợ anh thợ mộc bới từ đống mùn cưa thì thấy cái bào bị vùi trong đó. Hỏi ra lúc quét dọn, mẹ vợ anh ta mắt kém dồn cả đống mùn cưa, phôi bào cùng cái bào vào đấy. Vợ anh ta thấy anh ta mừng vì tìm được bào bèn nói:
– Từ sáng đến giờ, anh ngờ đến chín người trộm bào, còn tôi đây nữa sao anh không ngờ nốt cho nó chẵn mười.
|
Instruct
The idiom talks about how when people lose their possessions, they easily become suspicious, often suspicious of this person or that person.
Story:
There was a carpenter who lost his plane one day. Since the day he lost his clothes, he didn't know what to do. There was a boy passing by that day. Usually the boy still politely greeted him, but that day, somehow, the boy passed by with a blank face. The carpenter saw the boy's appearance and immediately thought: "It must be this boy." Thinking to himself, he quickly ran after the boy and asked for his shirt back.
But after running for a while, the boy disappeared. He immediately met a man again. This person greeted him cheerfully. He greeted back, but doubts arose in his heart: "Damn this old man, he can't make up for the past few days, his face is still blank, there must be something wrong with him that's why he pretends to be so friendly."
The carpenter had his doubts, but because he had no evidence to turn the other man around, he had to sneak back. As soon as he arrived, a villager came and asked him for a piece of wood, saying it was for a table. Originally, a planer needed a wedge, so the carpenter immediately thought: "Maybe I'll ask for a piece of wood to use as a wedge." The villagers couldn't find any satisfactory pieces of wood in the pile of scrap wood, so they gave up. The carpenter thought: "Maybe he's afraid of being exposed, it's definitely this guy who stole my plan."
While thinking of a plan to catch the villager in the act, he suddenly saw an old man walking by with a smooth planed wooden board. Without thinking twice, he immediately suspected: "That shave is still new, that old man must have stolen my shaver." So he turned to stalk the old man again.
In the afternoon, the carpenter's wife dug from a pile of sawdust and found a plane buried in it. When he was cleaning, his mother-in-law with poor eyesight put a pile of sawdust, shavings, and planers in there. His wife saw that he was happy to have found his robe and said:
– From morning until now, you expected nine people to steal clothes, and here I am, why didn't you expect it to be ten?
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ sự gan góc, lì lợm, dám đương đầu với thế lực lớn hơn. Người nào không biết sợ hiểm nguy ta ví người đó có gan, gan như cóc tía.
Chuyện kể:
Có một con cóc tía bé nhỏ ở một vùng nọ, rất tức vì thấy cọp chuyên ỷ thế bắt nạt các con thú hiền lành. Một hôm gặp cọp, cóc tía nói:
– Con cọp kia, mày có biết tao là ai không? Tránh ra cho tao đi không tao xé xác bây giờ.
Cọp nhìn hình thù bé nhỏ, xấu xí của cóc tía bèn hỏi:
– Mày là ai mà dám hỗn xược với chúa sơn lâm ta thế hả.
Cóc tía nói:
– Mày không biết tao à? Tao là Cậu ông Trời đây. Đừng có lôi thôi. Cút đi!
Cọp tức quá, hét to:
– Đồ oắt con, mày hãy thi tài với ta, xem ai hơn nào.
Cọp đòi thi nhảy, cóc bảo:
– Được, tao chấp mày đứng trước, tau đứng sau, cả hai cùng nhảy.
Cọp đứng trước. Khi nhảy bao giờ cũng quật đuôi mấy cái để lấy đà. Cóc bèn ngậm chặt vào đuôi cọp, khi cọp quật đuôi, cóc văng xa. Cọp nhẩy đến đã thấy cóc ở phía trước, xa hơn mình thì phục và sợ lắm.
Nó bèn bỏ chạy, giữa đường gặp khỉ. Thấy cọp có vẻ sợ, khỉ bèn hỏi:
– Có việc gì mà ông chạy dữ vậy?
– Mày không biết ư? Ở đằng kia có con cóc xấu xí nhưng đáng sợ lắm, ta phải trốn nó đấy.
Khỉ nhăn răng cười bảo:
– Ôi thằng cóc tía thì có gì mà đáng sợ. Ông cứ đưa tôi đến gặp nó, tôi sẽ bóp nát nó cho ông xem.
Cọp buộc khỉ vào lưng rồi đến chỗ cóc. Thấy khỉ ngồi lên lưng cọp, cóc tía hét:
– À, thằng khỉ kia, mày làm gì mà chậm chạp thế. Mày bảo trả nợ tao hai con cọp, sao bây giờ mới dẫn có một con đến, làm sao tao ăn đủ no.
Cọp nhận thấy ở miệng cóc tía còn một dúm lông của mình, ngỡ là cóc vừa ăn thịt một con cọp khác thật, liền quay đầu chạy thục mạng. Khỉ va đầu vào cây chết từ lúc nào không hay. Khi dừng lại, cọp thấy khỉ nhe răng ra, nó tức quá quát:
– Đồ khỉ, mày lừa tao, còn nhăn răng ra mà cười hả. Rồi quăng khỉ đi thật xa và từ đó hễ gặp cóc tía đâu là cọp trốn biệt. (1)
Cóc tía trốn được cọp vì biết dùng trí lừa được cọp, để cho hả giận. Vậy là có kẻ thông minh như con khỉ, mạnh mẽ như con cọp lại thua trí một kẻ sức lực yếu và nhỏ. Vậy cái sự mưu trí mới đáng là kính nể.
|
Instruct
The idiom indicates courage, stubbornness, and daring to confront greater forces. Someone who is not afraid of danger is likened to someone who has courage, as brave as a purple toad.
Story:
There was a small purple toad in a certain area. He was very angry because he saw tigers always relying on their power to bully gentle animals. One day, meeting a tiger, the purple toad said:
– That tiger, do you know who I am? Get away from me or I'll tear you apart right now.
The tiger looked at the small, ugly shape of the purple toad and asked:
– Who are you to dare to be so rude to the lord of the forest?
Purple Toad said:
– You don't know me? I am God's Boy. Don't be messy. Get out!
Tiger was so angry, he shouted loudly:
– You brat, compete with me to see who is better.
Tiger asked for a dancing competition, toad said:
- Okay, I'll let you stand in front, I'll stand in the back, both of you can dance together.
Tiger stands in front. When jumping, always flick your tail a few times to gain momentum. The toad then latched onto the tiger's tail. When the tiger swung its tail, the toad flew away. The tiger jumped up and saw the toad in front of him, farther away, so he was amazed and scared.
It ran away and met a monkey on the way. Seeing that the tiger seemed afraid, the monkey asked:
– What makes you run so hard?
– You don't know? Over there there is an ugly but scary toad, we have to hide from it.
Monkey grinned and said:
– Oh, purple toad, there's nothing scary about it. Just bring me to see it, I'll crush it for you to see.
The tiger tied the monkey to his back and then went to the toad. Seeing the monkey sitting on the tiger's back, the purple toad shouted:
– Ah, you monkey, why are you so slow? You told me to repay my debt with two tigers, why are you only bringing one now? How can I eat enough?
The tiger noticed that there was still a clump of his fur in the purple toad's mouth. He thought the toad had just eaten another tiger, so he turned around and ran for his life. Monkey bumped his head into a dead tree without realizing it. When he stopped, the tiger saw the monkey baring his teeth, he was so angry that he shouted:
– You monkey, you lied to me, you still grinned and grinned. Then he threw the monkey far away and from then on, whenever he saw a purple toad, the tiger would hide. (first)
The purple toad was able to escape the tiger because he knew how to use his intelligence to trick the tiger, to relieve his anger. So there is someone as smart as a monkey, as strong as a tiger, but is inferior to someone who is weak and small in strength. So the ingenuity is worthy of respect.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ nói đến sự nhiều được ví như cát sông Hằng Hà. Nhiều vô kể không đếm xuể.
Chuyện kể:
Có ba chú tiểu. một hôm rãnh rỗi việc chùa, ngồi chơi ở bờ sông mới đố nhau.
Chú tiểu nhỏ đố trước:
– Trên đời này trừ sao trời ra thì cái gì là nhiều nhất?
Chú tiểu nhỡ mới đáp:
– Cây rừng là nhiều nhất.
– Không phải, không phải! – Chú tiểu nhớn lên tiếng – Cây sao nhiều bằng lá. Mỗi cây bao nhiêu lá, đệ biết không?
Thấy chú tiểu lớn lý lẽ vậy, chú tiểu nhỡ đành chịu. Chú tiểu nhỏ bèn cự lại:
– Chưa nhiều, chưa nhiều. Mưa mới là nhiều nhất. Huynh có đếm được hạt mưa không?
Lúc ấy, sư cụ đi qua, thấy ba chú tiểu tranh cãi, cũng góp vào câu chuyện:
– Ba con nói đều có lý cả. Cây rừng, lá rừng, hạt mưa đều là những thứ không đếm được. Nhưng theo ta những thứ đó chưa phải là nhiều mà thuyết pháp mói nhiều kia.
Chú tiểu lớn hỏi lại sư cụ:
– Thế nhiều là bao nhiêu, thưa thầy.
– Không thể đếm được. Kinh kinh, quyển quyển. Thuyết pháp là lẽ đời, mà lẽ đời thì ai đếm được. Nhiều, nhiều lắm! Nhiều như cát sông Hằng, Các con thấy không, ngôi chùa ta ngự trên núi, nhìn xuống sông Hằng bao la, chảy qua biết bao vùng rộng lớn, hai bờ có biết bao nhiêu là cát. Các con có đếm được cát sông Hằng không?. Vậy thuyết pháp cũng nhiều như cất sông Hằng đấy các con ạ!
Cả ba chú tiểu nghe sư cụ giảng như thế thì nhìn xuống dòng sông Hằng mênh mông rồi cùng ồ lên một tiếng: Quả là Hằng hà sa số!
|
Instruct
The proverb referring to abundance is likened to the sands of the Ganges River. Too many to count.
Story:
There are three novice monks. One day, when they had free time from temple work, they sat and played on the riverbank to challenge each other.
The little monk first asked:
– In this world, besides the stars, what is the most abundant thing?
The young monk replied:
– Forest trees are the most abundant.
– No, it's not! – The young man spoke up – There are as many trees as there are leaves. Do you know how many leaves each tree has?
Seeing that the older monk was so reasonable, the younger monk couldn't help but accept it. The little monk then protested:
– Not much, not much. It's raining the most. Can you count raindrops?
At that time, the monk passed by and saw three young monks arguing, and also contributed to the story:
– Everything your father said makes sense. Forest trees, forest leaves, raindrops are all uncountable things. But in my opinion, those things are not much, but the Dharma teachings are just a lot.
The elder monk asked his master again:
– How much is that, teacher?
- Uncountable. Sutras, vol. Preaching the Dharma is a matter of life, but no one can count the meaning of life. Many, many! As much as the sand of the Ganges River, you see, my temple sits on a mountain, overlooking the vast Ganges River, flowing through so many vast areas, with so much sand on both banks. Can you count the sand of the Ganges River? So preaching the Dharma is as much as distilling the Ganges River, my children!
All three young monks heard the master preach like that, looked down at the vast Ganges River and exclaimed in unison: What a fateful Ganges River!
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói về việc làm ăn lớt phớt, chiếu lệ qua loa cho xong chuyện, không sâu sắc, kỹ càng.
Chuyện kể:
Có cô chuồn chuồn nước sinh ra trên mặt nước, sống ở đó hai năm rồi mà vẫn chẳng hơn gì loài bọ gậy gọng vó. Chuồn chuồn buồn lắm. Đến năm thứ ba, đôi cánh mỏng trong suốt của nó mới bắt đầu mọc ra. Chuồn chuồn lấy làm sung sướng lắm, mới nói với con gọng vó:
– Ta có đuôi dài, lại có đôi cánh đẹp. Ta chẳng thèm sống ở dưới ao tù này nữa. Ngày mai ta tạm biệt gọng vó, ta dành cả cho anh cái ao.
Gọng vó nói:
– Chị sống ở ao lâu ngày, chớ có quên nơi mình sinh ra. Mai chị bay đi, chắc cuộc đời làm chuồn chuồn của chị cũng chỉ vài ba tháng nữa. Đời ngắn ngủi, vậy chị cố mà về thăm chúng tôi.
Vào một buổi sáng đẹp trời, cô chuồn chuồn từ dưới ao bắt đầu cất cánh bay lên. Nó cứ bay lượn mãi trên cao, rồi sà vào vườn cây. Đôi cánh mỏng và nhẹ của nó lướt đi, đem theo thân hình nó với hai con mắt to và cái đuôi dài cũng nhẹ làm sao. Nó cứ bay, bay mãi, du lịch khắp đó đây. Nó vừa bay, vừa ăn thịt con mồi, hễ thấy con muỗi, con ruồi nào lảng vảng là nó há cái hàm ra mà đớp lấy.
Rồi cô chuồn chuồn cũng đến kỳ sinh nở. Trong cuộc hành trình vô định đó, chỉ có đến lúc này nó mới nhớ đến xứ sở của mình, nơi nó đã sinh ra. Nghĩ vậy, nó bèn chao mình xuống mặt nước, trong chốc lát lẹo cái đuôi xuống, đẻ ra bao nhiêu là trứng.
Có một con bọ nước thấy chuồn chuồn cứ chớp nhoáng như vậy, mới bảo:
– Chị đúng là người chẳng có tổ có tông. Đập nước như vậy thì có tích sự gì. Bằng không chị xuống đây, ao rộng, chị tha hồ mà tắm có thoải mái hơn không?
Chuồn chuồn mới nói:
– Tôi nhớ nước nhưng sà xuống đấy thì ướt hết cánh, làm sao bay được. Mặt nước vốn là nơi tôi sinh ra, bây giờ đến kỳ, tôi đẻ nhờ trên mặt nước vài quả trứng. chị trông giùm tôi với.
Nói rồi, nó lại chao xuống, chớp nhoáng, nhúng phần đít xuống mặt nước đẻ đến khi hết trứng.
|
Instruct
The idiom means doing business lightly, perfunctorily to get things done, not profound or thorough.
Story:
There is a water dragonfly that was born on the surface of the water, has lived there for two years and is still no better than a stingless insect. Dragonflies are very sad. By the third year, its thin, transparent wings begin to grow. The dragonfly was so happy that he said to the dragonfly:
– I have a long tail and beautiful wings. I don't want to live in this pond anymore. Tomorrow we say goodbye to the hooves, I dedicate the pond to you.
Gong Vo said:
– You've lived in the pond for a long time, don't forget where you were born. Tomorrow she flies away, her life as a dragonfly will probably only last a few more months. Life is short, so come visit us.
One beautiful morning, a dragonfly began to take off from the pond. It kept flying high above, then swooped into the garden. Its thin and light wings glided, carrying with it its body with two big eyes and a long, light tail. It keeps flying, flying, traveling everywhere. It flies and eats its prey. Whenever it sees a mosquito or fly wandering around, it opens its jaws and catches it.
Then the dragonfly also gave birth. During that unknown journey, only now did he remember his country, the place where he was born. Thinking so, it dived into the water, briefly pulled its tail down, and laid many eggs.
A water beetle saw the dragonfly blinking like that and said:
– You are truly a person with no ancestors. There is no use in damming water like that. Otherwise, if you come down here, the pond is large, so you can bathe freely, wouldn't it be more comfortable?
New Dragonfly said:
– I miss the water, but when I swoop down there, my wings get wet, so I can't fly. The water is where I was born, now it's time, I lay a few eggs on the water. Please look after me.
Having said that, it swoops down again, quickly dipping its bottom into the water to lay until all the eggs are gone.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ngụ ý nói về một việc làm khó khăn, không thể thực hiện được cố che giấu một việc lộ liễu.
Chuyện kể:
Có một thầy cúng đã dốt nhưng hay huênh hoang, bảo thủ. Từ bé đến lớn thầy rất ít ra khỏi nhà, vì thế rặt những gì nhà thầy có là thầy coi như thiên hạ cũng chỉ có thứ ấy. Nhà thầy có nuôi một con mèo và một con ngỗng ăn cỏ. Vậy nên thầy nghĩ thiên hạ chỉ có hai giống ấy.
Một hôm, người ta đồn có con voi từ rừng về phá làng. Chuyện đến tai thầy. Thầy hỏi người nhà:
– Nó có mấy chân?
Người nhà bảo:
– Nó có bốn chân.
Vậy là thầy chắc nhẩm, nó to lắm cũng thì cũng chỉ bằng con mèo là cùng.
Thầy mới hỏi lại:
– Thế nó ăn gì?
Người nhà bảo:
– Nó ăn cỏ.
Thầy nói luôn:
– Vậy có gì to tát đâu mà làm ầm cả lên thế. Chắc bằng con ngỗng là cùng.
Con voi về làng, phá nhà, quật chết người, thầy mới hung hăng gọi người nhà ra bảo.
– Việc ấy cứ để ta. Mang cho ta cái thúng ra đây!
Tưởng thầy có phép thần chú gì để đuổi voi nên người nhà đi lấy thúng cho thầy, rồi hỏi:
– Thầy làm phép gì ạ?
Thầy huênh hoang đáp:
– Ta úp nó lại, lấy đá đè lên, nó có mà chạy đằng giời.
Rõ ràng là thầy cúng ở truyện trên chưa cầm thúng úp vào con voi, nhưng ai cũng biết rằng cái thúng thì bé mà con voi thì quá lớn, quá khổ thì úp sao đặng. Cái sự vô lý đến nực cười. Nếu có dùng cái thúng úp lên con voi thì phần được che phủ chẳng thấm tháp gì với phần không được che, tức là cái nhỏ không thể che lấp được cái lớn, muốn che giấu không thể che được, vẫn lộ ra.
Dễ gì lấy thúng úp voi
|
Instruct
The idiom refers to a difficult, impossible task trying to hide an obvious one.
Story:
There was a shaman who was ignorant but often boastful and conservative. From childhood to adulthood, I rarely left the house, so what my family had was what I considered the world to have. The teacher's family has a cat and a grass-eating goose. So I think the world only has those two varieties.
One day, it was rumored that an elephant came from the forest to destroy the village. The story reached the teacher's ears. The teacher asked the family:
– How many legs does it have?
Family members said:
– It has four legs.
So I'm sure, no matter how big it is, it's only as big as a cat.
The teacher asked again:
– So what does it eat?
Family members said:
– It eats grass.
The teacher always said:
– So it's not such a big deal to make such a fuss about. Probably as big as a goose.
The elephant came back to the village, destroyed the house, and beat people to death. The teacher then aggressively called the family to tell him.
– Leave that to me. Bring me the basket!
Thinking that the teacher had some magic spell to chase away the elephants, the family went to get a basket for the teacher and asked:
– What magic do you do?
The teacher proudly replied:
– I turned it over, put a rock on it, and it ran away.
Obviously, the shaman in the above story did not hold a basket to face the elephant, but everyone knows that the basket is small and the elephant is too big and too big, so how can it be face down? The absurdity is laughable. If you use a basket to cover the elephant, the covered part is nothing compared to the uncovered part, that is, the small cannot cover the big, if you want to hide it, you cannot cover it, it will still be exposed.
It's not easy to use a basket to face an elephant
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ việc xúi bẩy, kích động cả hai bên kiện cáo nhau.
Chuyện kể:
Một hôm, hai người hàng xóm xích mích nhau chỉ vì việc giáp ranh nhà đất. Người nào cũng cho mình phải nên hễ trông thấy nhau là cãi nhau. Khi họ đang trong cơn giận thì một ông quan mới cho người nhà mình đến lân la hỏi chuyện một người, rồi húi vào:
– Ông cứ làm đơn kiện lên quan, gì chứ nhà ấy sai là cái chắc. Kiểu này thì nó mất nhà chứ chẳng chơi.
Người này nghe theo mới làm đơn kiện, hy vọng phần thắng thuộc về mình. Ông ta đến quan nhờ phân xét, không quên sắm mấy thứ lễ vật đáng giá biếu quan.
Quan bảo: “Việc như thế mà trước đây không trình quan, ngươi cứ để đấy ta xét”. Người đâm đơn đi kiện ra về, hy vọng vào món quà biếu quan, quan sẽ nghĩ đến rồi xử cho thắng cuộc.
Hôm sau, người nhà quan lại đến nhà người bị kiện nói:
– Này, có đơn người ta kiện ông, ông mau đến quan để trình bày trước đi, nhớ mang theo cái gì để làm quan vừa lòng. Quái sao họ đã sai lại còn đâm đơn đi kiện là sao.
Người bị kiện liền lên quan kêu oan và không quên mua sắm chút lễ vật. Quan lại bảo: “Cứ để đấy ta xem xét”.
Mấy ngày sau, không thấy động tĩnh gì, người đâm đơn kiện lại làm cái lễ nữa lên quan, mong quan phán xét.
Quan nhìn lễ vật bảo: “Việc ngươi kiện là phải, nhưng việc phân xử đâu chỉ có ta với mi”. Về nhà, người đâm đơn kiện mới gọi người hàng xóm kia ra mắng chửi. Người bị kiện tức quá lại làm cái lễ lên quan. Quan gật đầu nói:
– Nó đã sai lại còn chửi càn. Thôi ngươi cứ về đi việc này đâu chỉ có ta và ngươi.
Cứ hết ngày này qua tháng khác, kẻ đi kiện, người bị kiện chốc chốc lại lên bẩm quan nhờ xử kiện. Cứ động một tý lại sắm lễ vật lên quan, thành thử ai cũng tưởng nắm phần thắng về mình.
Rồi đến một hôm, nghe tin quan được bổ lên làm quan to hơn, hai người lại lên quan, gặp nhau ở đấy. Quan xoa tay bảo:
– Ta được bổ đi rồi, nhường lại cho quan khác thay ta giải quyết tiếp việc của các ngươi.
Nhìn cảnh nhà đã bán sạch để làm lễ nót tay cho quan, lại mất bao thời giờ đi kiện cáo kêu oan, hai người cùng thốt lên: “Đồ xui nguyên giục bị”.
Kẻ nguyên đơn và bị đơn đều đi đến khuynh gia bại sản, đã thế lại còn mâu thuẫn hiểu lầm nhau, ấy là do có kẻ “xui nguyên giục bị”. Những kẻ làm việc “đòn xóc hai đầu” ấy luôn gây mâu thuẫn, làm mất đoàn kết giữa người này với người khác.
|
Instruct
The idiom refers to inciting and inciting both sides to sue each other.
Story:
One day, two neighbors quarreled over a property border. Everyone thinks they are right, so whenever they see each other, they argue. When they were angry, a mandarin sent his family to ask about a person, then shouted:
– Just file a complaint with the mandarin, that's for sure if the house is wrong. This way, he will lose his house instead of playing.
This person followed suit and filed a lawsuit, hoping to win. He came to the mandarin for consideration and did not forget to buy some valuable gifts for the mandarin.
The official said: "If something like that has not been reported to the official before, just leave it there and I will consider it." The person who filed the lawsuit went home, hoping that with the gift given to the mandarin, the mandarin would think about it and win the case.
The next day, the mandarin's family came to the defendant's house and said:
– Hey, there's a lawsuit filed against you. Come to the mandarin to present it first. Remember to bring something to satisfy the mandarin. Hell, why did they make a mistake and even file a lawsuit?
The defendant immediately went to the mandarin to complain and did not forget to buy some gifts. The mandarin said: "Just leave it there and we'll consider it."
A few days later, when there was no movement, the person who filed the lawsuit made another ceremony to the mandarin, hoping for a judgement.
The mandarin looked at the gift and said: "Your lawsuit is right, but the arbitration is not just between you and me." When he got home, the person who filed the lawsuit called the other neighbor out and scolded him. The defendant was so angry that he held a ceremony to ascend to the mandarin. Quan nodded and said:
– He was wrong and even cursed. Come on, go home, this isn't just you and me.
Day after day, those who sue and those who are sued occasionally come to the court to ask for a lawsuit. Every time they move, they buy gifts for the mandarin, so everyone thinks they have the victory.
Then one day, hearing the news that the mandarin had been promoted to a bigger mandarin position, the two of them were promoted again and met each other there. Quan rubbed his hands and said:
– I have been assigned to leave, leaving it to another official to take care of your affairs on my behalf.
Looking at the scene where the entire house was sold to pay tribute to the mandarin, and how much time was wasted in suing and claiming injustice, the two of them exclaimed: "You're the victim of bad luck."
The plaintiff and the defendant both ended up going bankrupt, and even had conflicts and misunderstandings with each other, it was because someone was "incited by bad luck". Those who do "two-headed blows" always cause conflicts and disunity between one person and another.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ có ý ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa.
Chuyện kể:
Ngày xưa, có hai người học trò một tên là Lưu Cải, một tên là Lễ Châu. Họ cùng nhau đèn sách mấy năm liền nên tình cảm như anh em ruột thịt.
Sắp đến kỳ thi, Lễ Châu bị ốm.Tưởng bệnh tình khó qua khỏi, Lễ Châu bèn nói với Lưu Cải:
– Tôi nay chắc không sống được. Ngôi nhà và mảnh vườn này của cha mẹ tôi để lại, anh hãy bán nó đi, một phần lấy tiền đi thi, bõ công đèn sách mấy năm qua, một phần để làm ma cho tôi. Anh đỗ đạt kỳ này là tôi mãn nguyện lắm rồi.
Lưu Cải thương bạn khóc nức nở. Theo lời bạn, Lưu Cải bán mảnh vườn lấy tiền vừa để lo thuốc thang cho bạn, vừa thêm vào việc lều chõng của mình. Rồi kỳ thi năm ấy, nhờ có tiền đi thi nên Lưu Cải đã đỗ, rồi được bổ làm quan. Thời gian trôi đi, nhờ thuốc thang chữa trị, lại thấy bạn mình thi đỗ thì thấy làm vui nên bệnh của Lễ Châu lui dần, rồi một ngày kia bệnh tình khỏi hẳn.
Nhớ đến bạn năm nào cùng chung đèn sách, Lễ Châu nghĩ đến tình xưa, nghĩa cũ đặng tìm đến bạn cũ nhờ đỡ đần để có dịp chờ ngày thi tiếp. Từ ngày làm quan, Lưu Cải tính tình thay đổi, lạnh nhạt với bạn cũ. Sợ bạn mình nhờ vả, liên lụy nên Lưu Cải tìm cách trốn tránh, rồi sinh lòng hại bạn. Nhưng Lễ Châu không hề biết bụng dạ của bạn đã thay đổi nên chẳng chút nghi ngờ. Một ngày kia, trời đã tối, tìm gặp được Lưu Cải, Lễ Châu theo bạn vào nhà. Thời ấy, người ta đào hào xung quanh nhà để chống trộm. Muốn vào nhà phải qua một chiếc cầu, dưới đó là hào sâu có cắm chông và rắn rết. Lưu Cải đi trước, lợi dụng lúc tối trời, vừa bước sang bên này ván cầu, anh ta bèn rắp tâm rút cái ván để cho Lễ Châu lăn xuống hào mà chết. Nghe tiếng rút ván Lễ Châu hiểu ngay sự tình nên đã kịp dừng chân. Tưởng bạn đã rơi xuống hào sâu chết rồi, Lưu Cải mới lỉnh vào vườn trong.
Lễ Châu trở về nhà, buồn rầu vì tình bạn tráo trở. Lưu Cải làm quan được mấy năm thì bỗng nhiên một hôm bị sét đánh chết. Hôm đưa ma bạn về, Lễ Châu mới kể chuyện cũ cho thầy dạy mình nghe. Thày dạy mới bảo:
– Đó là kẻ “qua cầu rút ván”, người như thế khó qua khỏi được trời quở trách. Chết bất đắc kỷ tử là phải lắm rồi.
Trước thì được người giúp đỡ, khi thành công, thành danh rồi thì lại bội ơn, khinh bạc người, rồi tìm cách hại người, những kẻ như thế, xưa nay, đời nào cũng có. Nên dân gian mới có câu:
Khi chưa, tình nghĩa trăm đàng
Được thì rút ván, phũ phàng làm ngơ.
|
Instruct
The idiom refers to ungrateful and ungrateful people.
Story:
Once upon a time, there were two students, one named Luu Cai, the other named Le Chau. They have been reading together for several years, so their relationship is like that of siblings.
When the exam was coming up, Le Chau fell ill. Thinking that his illness would be difficult to overcome, Le Chau said to Liu Cai:
– I probably won't be able to live now. This house and garden were left by my parents, please sell it, partly to get money for exams, worth the hard work of the past few years, partly to be a ghost for me. If you pass this exam, I'm very satisfied.
Liu Cai felt sorry for his friend and cried. According to his friend, Luu Cai sold the garden to get money to take care of his friend's medicine and also take care of his tent. Then that year's exam, thanks to having money to take the exam, Liu Cai passed and was appointed as an official. As time passed, thanks to medicine and treatment, seeing his friend pass the exam made him happy, so Le Chau's illness gradually receded, and then one day his illness was completely cured.
Remembering her friends from years of studying together, Le Chau thought of her old love and old meaning and sought out her old friend for help so she could wait for the next exam day. Since becoming a mandarin, Liu Cai's personality has changed and he has been cold towards his old friends. Afraid that his friend would ask for help and get involved, Luu Cai tried to avoid it, then felt bad for him. But Le Chau didn't know that your stomach had changed, so he didn't have any doubts. One day, it was already dark, when he found Luu Cai, Le Chau followed his friend into the house. At that time, people dug trenches around houses to prevent theft. To enter the house, you have to cross a bridge, underneath which is a deep moat with spikes and snakes. Luu Cai went first, taking advantage of the darkness. As soon as he stepped to this side of the bridge, he deliberately pulled out the plank to let Le Chau roll into the ditch and die. Hearing the sound of withdrawal, Le Chau immediately understood what was happening so he promptly stopped. Thinking his friend had fallen into the ditch and died, Liu Cai sneaked into the inner garden.
Le Chau returned home, saddened by his dishonest friendship. Liu Cai worked as an official for a few years when suddenly one day he was struck by lightning and died. The day he brought his friend's ghost home, Le Chau told his teacher an old story. The new teacher said:
- That is the person who "crosses the bridge and escapes", such a person will hardly be able to escape being scolded by heaven. It's a good thing to die suddenly.
Before, people helped me, but when I became successful and famous, I betrayed people, despised people, and then tried to harm people. People like that have always existed in every generation. That's why people have a saying:
When not, the gratitude is endless
If so, then withdraw and ignore it.
|
Hướng dẫn
Câu này hàm ý chỉ cảnh vợ chồng xa cách, biệt ly.
Chuyện kể:
Ở một khu rừng nọ có một cái suối trong. Các nàng tiên trên trời thường đến suối tắm vui đùa thỏa thích, người ta gọi là Suối Tiên. Khi tắm, các nàng đều chút bộ cánh trên bờ, xuống bơi lội đùa giỡn cho thỏa thích. Một hôm có chàng đốn củi mải mê ngắm nhìn.
Bỗng có ba cánh trắng để trên bờ, chàng ta bèn lấy trộm một bộ rồi nấp vào bụi cây.
Tắm xong, ba nàng tiên lên bờ. Hai nàng nhận được bộ cánh của mình bay vụt lên trời. Còn một nàng mất cánh đang ngơ ngác thì anh chàng đốn củi bước ra.
Nàng tiên cầu khẩn:
– Hỡi chàng trai, hãy vui lòng trả cho ta đôi cánh để ta về trời.
Chàng trai tươi cười trả lời:
– Nàng đã thuộc về ta, nàng hãy theo ta về làm vợ.
Kẻ xin, người giữ, nhùng nhằng mãi cho đến xế chiều, nàng tiên đành lòng theo chàng trai về nhà. Từ đó nàng tiên trở thành vợ người đốn củi. Họ sinh hạ được một người con trai. Một hôm, chàng đốn củi có việc phải đi xa. Chàng dặn vợ:
– Mẹ con nàng ở nhà, có ăn thì ăn đụn lúa vàng, rồi sang đụn lúa gié, chớ ăn đụn lúa giệ, có tổ ong vò vẽ, đốt cả mẹ lẫn con.
Nhưng người vợ ở nhà không làm theo người chồng dặn. Sau khi ăn hết đụn lúa vàng, nàng chuyển sang đụn lúa giệ. Không thấy có tổ ong vò vẽ nàng sinh nghi. Tìm tòi một lúc nàng nhận ra bộ cánh của mình chồng giấu trong cót thóc.
Được cánh, nàng tiên nóng lòng về thăm cha mẹ. Nhưng vì thương con nên nấn na chưa chịu về. Sắp đến ngày chồng về, một buổi nàng bèn làm thật nhiều bánh và dặn con:
“Con ở nhà, hễ khi nào đói bụng thì lấy bánh ra mà ăn, đợi cha về con nhé!”.
Đoạn gài lên áo con một chiếc lược và bảo:
– Con ở nhà nhớ giữ chiếc lược cho cha.
Rồi nàng bay bổng lên không trung về trời.
Người chồng về thấy chiếc lược trên áo con thì đoán ngay ra nông nỗi. Hai cha con buồn rười rượi, côi cút ngóng trông.
Một hôm, chàng bế con ra suối tiên, nấp vào chỗ kín. Trưa hôm sau một bà tiên già từ trên trời cầm lọ xuống lấy nước. Chàng tiến lại gần và cầu khẩn:
– Hỡi bà tiên. Bà hãy thương cha con tôi. Ba năm trước đây có nàng tiên xuống tắm chốn này, nàng đã làm vợ tôi và sinh hạ với tôi thàng bé này. Nay nàng đột ngột trở về trời để lại niềm thương nhớ cho hai cha con chúng tôi.
Bà tiên cầm lọ nước giơ lên như làm phép rồi nói:
– Nàng tiên đó là Ả Chức. Ả Chức hàng ngày dệt vải nhưng luôn nhớ chồng, nhớ con. Được, ta sẽ giúp ngươi.
Nói đoạn bà tiên múc lọ nước bay lên trời. Chiều hôm đó, có hai người nhà trời đem túi nhà trời đưa cho cha con người đốn củi bay vút lên chín tầng mây. Đến canh khuya, hai cha con được vào cõi lộng lẫy. Trước mặt họ, nàng Ả Chức xuất hiện vẫn đẹp như xưa. Vợ chồng, mẹ con gặp nhau mừng mừng, tủi tủi.
Sau khi biết rõ tình cảnh của họ, Ngọc Hoàng thương tình bèn cho cha con người đốn củi ở lại hà trời, giao cho chàng chăn trâu. Sau này người ta gọi chàng là chàng Ngưu, gọi chệch là chàng Ngâu. Hàng ngày, Ngưu thả trâu ăn cỏ bên này bờ sông Ngân Hà, còn nàng Chức dệt vải bên bờ sông kia. Mỗi năm Ngọc Hoàng chỉ cho họ gặp nhau một lần vào ngày mồng 7 tháng 7 âm lịch. Còn đàn quạ thì ngày đó phải đội đá bắc cầu qua sông cho vợ chồng họ gặp nhau. Cầu ấy gọi là cầu Ô Thước.
Từ đó, cứ đến mồng 7 tháng 7 thì trời khác thường. Mưa ào ào rồi lại tạnh ngay, người ta gọi là mưa ngâu. Mưa ngâu thất thường, rỉ rả suốt ngày. Người ta đồn rằng đó là những giọt nước mắt của hai vợ chồng họ được gặp gỡ nhau trong một ngày, rồi lại ly biệt cho đến năm sau.
Từ chuyện trên mà nên thành ngữ “Như vợ chồng Ngâu” để nói cảnh vợ chồng biệt ly. Dân gian cũng mượn cái quy luật của khí hậu thời tiết tháng bẩy mà thêu dệt cảnh nước mắt đặt cho nó cái cái tên mưa ngâu thần thoại, thật hợp với cảnh sụt sùi ly biệt của đôi vợ chồng yêu thương nhau mà khó khăn trắc trở. Có lẽ vì thế mà dân gian vẫn kiêng cưới hỏi vào tháng bảy là thế.
|
Instruct
This sentence implies a scene of separation and separation between husband and wife.
Story:
In a certain forest there is a clear stream. The fairies in the sky often come to the stream to bathe and have fun, people call it Fairy Stream. When bathing, the girls all dressed up on the shore and went down to swim and play to their heart's content. One day, a guy chopping wood was engrossed in watching.
Suddenly there were three white wings left on the shore, so he stole one set and hid in the bushes.
After bathing, the three fairies went ashore. The two girls received their wings and flew up into the sky. As for the girl who had lost her wings and was bewildered, the woodcutter guy came out.
The fairy prayed:
– Boy, please give me my wings so I can return to heaven.
The smiling boy replied:
– You already belong to me, please follow me to be my wife.
The one who asked, the one who kept, argued endlessly until late afternoon, when the fairy reluctantly followed the boy home. From then on the fairy became the woodcutter's wife. They gave birth to a son. One day, the woodcutter had to go far away. He told his wife:
– The mother and her child were at home. If they wanted to eat, they would eat the yellow rice dunes, then go to the green rice dunes. Don't eat the green rice dunes. There is a hornet's nest that will sting both mother and child.
But the wife at home did not follow her husband's instructions. After eating all the yellow rice dunes, she moved on to the green rice dunes. Not seeing any hornet's nest, she became suspicious. After searching for a while, she realized that her husband's outfit was hidden in a rice straw.
Having gained wings, the fairy couldn't wait to visit her parents. But because she loved her child, she refused to go home. When her husband's return was approaching, one day she made a lot of cakes and told her children:
"You stay at home, whenever you're hungry, take out the cake and eat it, wait until dad comes home!"
Then he put a comb on his shirt and said:
– Remember to keep the comb for dad at home.
Then she soared into the air and returned to heaven.
The husband came home and saw the comb on his son's shirt and immediately guessed what was wrong. Father and son were both sad and lonely, looking forward.
One day, he carried his child to the fairy stream and hid in a hidden place. The next day at noon, an old fairy came down from the sky to get water. He approached and pleaded:
– Hey fairy. Please love my father and me. Three years ago, a fairy came down to bathe in this place. She became my wife and gave birth to this baby. Now she suddenly returned to heaven, leaving behind memories for both of us.
The fairy held up the bottle of water as if casting magic and said:
– That fairy is A Chuc. Mrs. Chuc weaves cloth every day but always misses her husband and children. Okay, I will help you.
Saying that, the fairy scooped a jar of water and flew into the sky. That afternoon, two people from heaven brought their heavenly bags to the woodcutter father and son and soared to cloud nine. At midnight, father and son entered the splendid realm. In front of them, A Chuc appeared, still as beautiful as before. Husband and wife, mother and child meet each other in joy and sadness.
After learning about their situation, the Jade Emperor took pity on him and allowed the woodcutter father and son to stay in the galaxy and entrust him to herd the buffalo. Later, people called him Mr. Nguu, while others called him Mr. Ngau. Every day, Niu lets buffaloes graze on one side of the Milky Way River, while Chuc weaves cloth on the other side of the river. Each year the Jade Emperor only lets them meet once on the 7th day of the 7th lunar month. As for the crows, that day they had to carry stones to bridge the river so that husband and wife could meet. That bridge is called O Thuoc bridge.
Since then, every July 7th, the weather has been unusual. It rains heavily and then stops immediately, people call it heavy rain. It rains erratically and drips all day long. It is rumored that those were the tears of the couple who met each other for one day, then separated again until the next year.
From the above story comes the idiom "Like Ngu and his wife" to refer to the scene of husband and wife separating. Folk also borrowed the rules of the July weather to embellish the scene of tears, giving it the mythical name of rain, very suitable for the sobbing scene of separation of a couple who loved each other but faced difficulties. return. Maybe that's why people still abstain from getting married in July.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ hàm ý chê trách kẻ tham lam sẽ gặp điều xấu, hám lợi, dễ bị lừa, bị hại.
Chuyện kể:
Hai anh em nhà kia, cha mẹ mất đi để lại một gia tài và một cây khế. Người anh tham lam nhận hết nhà cửa, vườn tược cho mình, chỉ để lại cho người em cây khế. Một buổi sáng, có con chim lạ đến đậu bên cây khế và mổ quả ăn khế. Người em than phiền đuổi chim đi, con chim vừa ăn khế vừa trả lời rằng: “Ăn một quả nhả cục vàng, may túi ba gang đem ra mà đựng”. Người em nghe vậy may túi ba gang để chờ chim. Sáng hôm sau, chim lại lại đến, nó bảo người em ngồi bám chặt lên mình nó rồi bay đi thật xa, đến hòn đảo từ từ hạ xuống một cái hang rồi bảo người em chui vào mà nhặt vàng. Người em vào hang thấy rất nhiều vàng bạc và châu báu, vội lấy một túi nhỏ mang ra khỏi hang. Chim lạ chờ sẵn đưa người em về nhà. Có vàng bạc, châu báu người em trở lên giàu có nhất vùng. Một hôm người anh lân la sang nhà hỏi dò em. Người em thật thà kể lại câu chuyện con chim lạ về ăn khế. Lòng tham trỗi dậy, người anh tìm cách chiếm lấy cây khế về cho mình rồi ngày ngày chờ chim đến. Rồi một ngày kia con chim lạ lại đến. Người anh cũng than phiền rồi đuổi chim đi. Chim lạ lại nói: “Ăn một quả nhả cục vàng, may túi ba gang đem đi mà đựng” rồi hẹn sáng hôm sau lên đường. Người anh sung sướng chắc mẩm phen này giàu to, bèn may cái túi thật to để sẵn ở gốc khế chờ chim. Sáng hôm sau chim đến và cũng như người em, chim chở người anh đến hòn đảo có hang giấu vàng. Vừa đến hang, người anh hoa cả mắt, rồi vơ thật nhiều vàng vào một cái túi, khi chất đã đầy túi nhưng lòng tham khôn cùng, người anh tiếp tục vơ vàng vào cái túi tiếp theo, sau đó lần lượt chuyển từng túi ra cửa hang. Đã đến lúc mặt trời sắp lặn, com chim lạ đợi mãi, người anh chuyển hai túi vàng lên mình chim rồi giục chim bay nhanh về nhà. Chim cất cánh được một lúc, khi ra đến giữa biển khơi, nặng quá chim mới bảo người anh bỏ bớt vàng đi nhưng người anh không nghe. Bay được một đoạn nữa thì chim mỏi cánh, không chịu đựng được đành hất cả người anh và hai túi vàng xuống biển. Người anh bơi lóp ngóp dưới biển vẫn kêu “vàng của tôi đâu, vàng của tôi đâu”, lúc sau thì chìm hẳn. (1)
Tham lam tới mức mù quáng không tính toán được gì, bất chấp tất cả là chuyện của người anh trong truyện. Nay thiên hạ nhiều kẻ tham lam hiểm hóc, lừa lọc thì không hại dân sao được. Tham lam đi liền với với tham nhũng thì mưu mô lắm lắm, đã thế lại đi liền với xa hoa đồi trụy. Than ôi “ Điều tham thực như vong, nhân tham tài như tử” cái lẽ xưa nay ở đời là vậy.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
|
Instruct
The idiom implies blaming greedy people for having bad things happen to them, being greedy for profit, and being easily deceived and harmed.
Story:
The other two brothers lost their parents, leaving behind a fortune and a star fruit tree. The greedy older brother took all the house and garden for himself, leaving only the star fruit tree for his younger brother. One morning, a strange bird landed next to the star fruit tree and pecked at the fruit to eat the star fruit. The younger brother complained and chased the bird away. The bird, while eating a star fruit, replied: "Eat one fruit and spit out a golden nugget, sew a three-cast bag and put it in a bag." The younger brother heard that and made a three-cast bag to wait for the bird. The next morning, the bird came again, it told the younger brother to sit tightly on it and then flew far away, to the island, slowly lowered into a cave and told the younger brother to get in and pick up the gold. The younger brother entered the cave and saw a lot of gold, silver and jewels. He quickly took a small bag and brought it out of the cave. Strange birds were waiting to take the younger brother home. Having gold, silver, and jewels, the younger brother became the richest in the region. One day my brother came to my house to ask about me. The younger brother honestly told the story of the strange bird coming to eat star fruit. Greed arose, the older brother tried to take the star fruit tree for himself and waited every day for the bird to come. Then one day a strange bird came again. The older brother also complained and chased the bird away. The strange bird said: "Eat one fruit and release a gold nugget, sew a three-gang bag to carry" and promised to leave the next morning. This happy brother was sure that he would be very rich, so he sewed a big bag and left it at the base of the star fruit to wait for the birds. The next morning the bird arrived and like the younger brother, the bird carried the older brother to the island with the cave where the gold was hidden. As soon as he arrived at the cave, his eyes were dizzy, then he scooped up a lot of gold into one bag. When the bag was full, but his greed was endless, he continued to scoop gold into the next bag, then transferred each bag in turn. out the cave entrance. It was time for the sun to set, and the strange bird waited forever. The brother placed two bags of gold on the bird's body and urged the bird to quickly fly home. The bird took off for a while, and when it reached the middle of the ocean, it was too heavy so the bird told his brother to put away some of the gold, but he didn't listen. After flying a little further, the bird's wings got tired and he couldn't bear it so he threw his body and two bags of gold into the sea. The brother swam in the sea, still calling out "where is my gold, where is my gold", then he sank completely. (first)
Greedy to the point of being blind and unable to calculate anything, despite everything being the brother's business in the story. Nowadays, there are many greedy, dangerous and deceitful people in the world, so how can they not harm the people? Greed goes hand in hand with corruption, it's very cunning, and it goes hand in hand with depraved luxury. Alas, "The greed for food is like death, the greed for wealth is like death" has always been like this in life.
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ hàm ý chỉ kẻ không biết người, biết mình, chỉ biết chê người chứ không biết mình cũng có tật như người.
Chuyện kể:
Cá chép sau khi hóa rồng mới trở về vùng sông nọ tổ chức một cuộc thi sắc đẹp cho muôn loài sống dưới nước nhân vào kỳ vũ cốc. Ban tổ chức sau khi đánh giá sơ khảo, cuối cùng thì cũng tuyển chọn được con lươn và con chạch vào một cặp, con trai và con cá thờn bơn vào một cặp. Cả hai cặp thi này đều có thân hình hơi giống nhau.
Đối với cặp lươn, chạch, ban tổ chức xét đi xét lại các tiêu chí thì cái gì cũng một chín một mười, nên cuối cùng ra tuyên bó kẻ nào có thân ngắn hơn thì sẽ là kẻ trúng tuyển. Chạch sướng quá vọt lên khỏi bùn. Con lươn tuy thế không chịu bèn lươn lẹo cãi: “Con chạch mới là giống dài người, tôi đâu có đuôi, chạch nó có vây đuôi, sao tôi lại dài hơn nó được”. Hai con từ bấy cãi nhau một hồi, khiến ban tổ chức phải cầm thước đo, lươn mới chịu. Chấm đến cặp thờn bơn và trai, so đi tính lại hai con mình cũng mỏng. Con thì miệng há ra, con thì ti hí cái mồm, chẳng con nào chịu kém con nào, ban tổ chức mới tính chuyện con nào mồm miệng cân đối thì cho thắng cuộc. Lúc ấy chị thờn bơn mới nói: “Miệng tôi là cân đối nhất. Cái trai kia, mồm nó lệch hẳn một bên sao đẹp được”. Con trai và con thờn bơn lại lên diễn đàn cãi nhau, không con nào chịu con nào khiến ban tổ chức đau đầu phân định. Lúc đó cá chép vốn có kinh nghiệm phân giải mới tuyên bố: “Lươn ngắn sao chê chạch dài, thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm”. Thôi giải tán!
|
Instruct
The idiom implies that people who do not know others or themselves, only know how to criticize others but do not know that they have the same disabilities as others.
Story:
After the carp turned into a dragon, it returned to that river area to organize a beauty contest for all species living in the water on the occasion of the Vu Ngu Nguoi festival. After preliminary evaluation, the organizers finally selected the eel and loach into a pair, and the mussel and flounder into a pair. Both of these contestants have somewhat similar bodies.
For the pair of eels and loaches, the organizers reviewed and re-examined the criteria and everything was one-nine-one-ten, so in the end it was announced that the person with the shorter body would be the winner. Loach was so happy that he jumped out of the mud. However, the eel refused, so he argued: "The loach is the one with the long body, I don't have a tail, the loach has a tail fin, how can I be longer than it?" The two animals argued for a while, forcing the organizers to use a ruler to measure the eel. Even down to the pair of girls and boys, comparing them, my two children are still thin. Some have their mouths open, some have their mouths small, no one will be inferior to the other, the organizers will decide which one has a balanced mouth to win. At that moment, she said, "My mouth is the most balanced." That guy, his mouth is off to one side, how can he be handsome? The son and daughter went to the forum to argue again, neither of them agreed with the other, causing the organizers a headache to decide. At that time, the carp, which had experience in decomposition, declared: "How can a short eel be criticized for a long loach? A crooked-mouthed fish will criticize a crooked-mouthed eel." Stop disbanding!
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói đến kẻ tinh ranh càng lâu ngày càng thêm tinh khôn ranh mãnh.
Chuyện kể:
Xưa có con muỗi và con dơi, hai con có việc bất bình đi thưa kiện nhau.
Muỗi thì muốn mèo làm thầy kiện, dơi thì cầu chuột làm thầy cãi. Thầy kiện và thầy cãi vốn không ưa nhau lại chẳng biết tranh tụng ra sao nên cậy thế, thầy kiện mèo mới tiện mồm xơi thịt quách thầy cãi chuột. Dơi không còn thầy cãi, dơi thua kiện bèn tính cách báo thù muỗi.
Muỗi sợ không dám bay ra ban ngày nên cứ đợi nhá nhem tối bay ra. Dơi cũng đợi có thế, kéo đàn kéo lũ ra đớp cho thật nhiều muỗi mới hả giận.
Vì thương nhớ thầy kiện chuột nên dơi cứ tâm niệm mình là chuột, thế rồi lột xác bộ mặt của chuột vào mình để trả thù loài muỗi. Vì thế bộ mặt dơi bây giờ mới chẳng khác gì mặt chuột.
Còn nói về con mèo, càng ngày nó càng ăn chuột dữ lắm, không những thế lại còn dở chứng ăn vụng. Không có ai ngăn cản nó càng làm dữ, lâu ngày trở thành mèo già hoang. Thấy nó đã trở thành mèo già hoang, lang bạt kỳ hồ, nên trời ấn chỉ bắt nó thành loài cáo.
Ai ngờ nó thành cáo rồi thì càng ranh ma quỉ quyệt hơn, không chỉ vồ chuột, nó còn rình bắt trộm gà vịt của người.
Từ đấy dân gian truyền tụng nhau “mèo già hóa cáo” là vậy. (1)
Thực ra mèo không phải là cáo. Truyện trên nói mèo càng già thì càng ranh mãnh quỉ quyệt. Nói cáo nhưng lại thành ra con người. Người chuyên lừa đảo, sống ranh ma quỉ quyệt thì người ta ví như loài cáo vậy./.
|
Instruct
The idiom refers to a cunning person who becomes more cunning and cunning as time goes by.
Story:
Once upon a time there were mosquitoes and bats. The two of them had a grievance and sued each other.
Mosquitoes want cats to be their lawyers, bats want mice to be their lawyers. The lawyer and the lawyer don't like each other and don't know how to litigate, so taking advantage of that, the lawyer and the cat can eat the meat of the lawyer and the mouse. Bats no longer have a teacher to argue with, the bat lost the lawsuit and decided to take revenge on the mosquitoes.
Mosquitoes are afraid to fly out during the day, so they wait until dusk to fly out. Bats also wait for that, flocking out to bite as many mosquitoes as possible before releasing their anger.
Because he missed the teacher suing the mouse, the bat kept thinking that he was a mouse, then took on the mouse's appearance and took revenge on the mosquitoes. That's why the bat's face is now no different from the mouse's face.
As for the cat, it eats mice more and more every day, and not only that, it also has a bad eating habit. There was no one to stop it and it became even more ferocious, eventually becoming an old feral cat. Seeing that it had become a wild old cat, wandering around strangely, God made it a fox.
Who would have thought that once it became a fox, it would become even more devious and cunning. Not only would it pounce on mice, it would also stalk people's chickens and ducks.
Since then, people have said that "an old cat turns into a fox". (first)
Actually cats are not foxes. The above story says that the older the cat, the more cunning and cunning it becomes. Says a fox but turns out to be human. People who specialize in fraud and live cunningly and cunningly are likened to foxes./.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói một nghề mà giỏi thì thành đạt, một nghề mà chắc chắn thì sống, đừng có hời hợt, nghề gì cũng biết nhưng không chuyên một nghề gì thì sẽ đổ vỡ không thành.
Chuyện kể:
Ở một làng nọ, có một người muốn làm giàu, chuyên học đòi, ai mách gì cũng nghe theo.
Một hôm, nghe người ta đồn ở làng Ứng Thủy có nghề làm gầu kiếm ra tiền. Anh ta bèn cất công sang Ứng Thủy để học. Ba năm sau thành nghề, anh làm được gầu rồi thì năm ấy lại mưa đều, nước dư nước dật, ruộng đồng tốt tươi, chẳng ai cần đến gầu để chống hạn cả. Có người bảo: “Mưa nhiều, thì sẽ úng. Ở làng Vạc có nghề làm guồng chống úng, anh sang đó mà học”. Anh ta nghe người ta mách lại sang làng Vạc học nghề làm guồng. Nhưng năm ấy thời tiết lại khô hạn, có nước đâu mà cần guồng chống úng. Thấy trời nắng anh ta lại quyết tâm lên đường học nghề làm nón. Lần này chắc mẩm sẽ thành. Nhưng chẳng tính toán gì, lúc anh ta học được nghề làm nón thì thiên hạ chẳng mấy ai dùng nón nữa. Người ta sử dụng mũ nỉ, mũ lưới, vừa tiện vừa gọn. Chẳng bán được hàng, chẳng ra nghề ngỗng gì, anh ta ngửa mặt lên trời than:
– Trời ơi, tôi già mất rồi. Một đống nghề như tôi mà vẫn chết đói ư!
Người ta làm nghề gì cũng muốn thành đạt, nghề tinh xảo mà phát triển. Muốn được như vậy phải tu chí đến nghề, ta gọi là “chuyên”. Vậy nên có câu “Nhất nghệ tinh” là làm một nghề cho tinh thông còn hơn chín mười nghề hời hợt, chẳng nghề gì tinh thông cả. Câu thành ngữ hàm ý ca ngợi những người biết say sưa theo đuổi nghề nghiệp của mình để đem lại cuộc sống đẹp. Đồng thời hàm ý chê bai, phê phán những người thiếu kiên trì không có được nghề nào tinh thông cả.
Dân gian có câu: “Một nghề cho chín còn hơn chín nghề”.
Còn “Một nghề thì sống, đống nghề thì chết”, như anh chàng truyện trên là vậy.
|
Instruct
The idiom says that if you are good at a profession, you will be successful, if you are sure about a profession, you will live. Don't be superficial, you know every profession, but if you don't specialize in any profession, you will fail.
Story:
In a certain village, there was a person who wanted to get rich, specialized in studying, and listened to whatever he told him.
One day, I heard a rumor that Ung Thuy village had a job making buckets to make money. He then went to Ung Thuy to study. Three years later, after becoming a professional, he was able to make buckets and that year it rained regularly, there was abundant water, the fields were lush, no one needed buckets to fight drought. Some people say: "If it rains too much, it will be waterlogged. In Vac village, there is a profession of making anti-flooding reels, so I went there to learn." He heard people telling him to go to Vac village to learn the craft of making reels. But that year the weather was dry, there was no water, so we needed an anti-flooding reel. Seeing the sunny weather, he was determined to set out to learn the craft of making hats. This time it will definitely work. But there was no calculation, when he learned the craft of making hats, not many people used hats anymore. People use felt hats and mesh hats, which are both convenient and compact. Unable to sell goods, unable to get a job, he raised his face to the sky and lamented:
– Oh my god, I'm getting old. With a bunch of jobs like mine, I'm still starving!
People in whatever profession they do want to be successful and develop a sophisticated profession. If you want to be like that, you must practice your passion for the profession, which we call "specialization". That's why there is a saying, "The best skill" is to master one profession rather than nine or ten superficial professions, with no mastery at all. The idiom implies praising those who passionately pursue their careers to bring about a beautiful life. At the same time, it implies disparaging and criticizing those who lack perseverance and cannot master any profession.
There is a popular saying: "One job for nine is better than nine jobs".
As for "One job will make you live, many jobs will make you die", like the guy in the story above said.
|
Hướng dẫn
Lừa cũng có ích như ngựa, người ta dùng để chở hàng hoặc cưỡi. Đặc điểm của lừa là khi trên lưng không thồ hàng hoặc thồ quá nhẹ thì quất thế nào cũng cứ ỳ ra. Thành thử người ta phải chất lên lưng lừa hàng nặng hoặc cưỡi lên thì lừa ta mới chịu cất bước. Từ đặc điểm trên, người ta suy ra với nghĩa bóng ám chỉ người nào đó không chịu nghe lời nói nhẹ nhàng, chỉ khi nặng lời hoặc dùng roi vọt, vũ lực mới nghe theo.
Chuyện kể:
Có một người tiều phu nuôi một con lừa, hằng ngày vào rừng kiếm củi. Nhưng mỗi lần đi hái củi, người tiều phu phu này lại phải đào đất cho vào bao để khoác lên lưng con lừa. Người hàng xóm thấy lạ bèn hỏi:
– Sao bác lại chở đất vào rừng.
Người chủ con lừa phàn nàn:
– Tôi đâu muốn, chỉ tại con lừa nó chẳng chịu đi cho, khi chưa khoác lên nó cái gì.
Người tiều phu đi kiếm củi, có hôm được nhiều, có hôm được ít. Một hôm được ít củi quá, mà trời đã tối, người tiều phu chất củi lên lưng lừa nhưng nhẹ quá, lừa cứ ì ra, chẳng chịu đi cho. Lúc ấy người hàng xóm đi qua liền nói:
-Thì bác cứ chất thêm ít đất nữa lên, xem nó có chịu đi không!
Quả nhiên khi thêm đất, con lừa bắt đầu nhúc nhích theo bác tiều phu chở củi về nhà.
Từ lần ấy, khi nào có ít củi, bác tiều phu lại chất thêm cho lừa ít đất. Càng nặng thì lừa của bác tiều phu càng nhọc nhằn hăng hái men theo đường núi mà về nhà. Cứ như vậy, thành ra đất bác tiều phu mang đi thì rồi lừa lại mang đất về cùng với củi, chẳng mất đi tí gì.
|
Instruct
Donkeys are just as useful as horses, they are used for carrying goods or for riding. The characteristic of donkeys is that if they don't have a load on their back or if the load is too light, they will stay still no matter what. So people had to load the donkey with heavy loads or ride it before the donkey would start walking. From the above characteristics, people deduce that the figurative meaning means that someone does not listen to gentle words, only when using harsh words or using whips or force will they listen.
Story:
There was a woodcutter who raised a donkey and went into the forest every day to collect firewood. But every time he went to collect firewood, this woodcutter had to dig up dirt and put it in a bag to put on his donkey's back. The neighbor found it strange and asked:
– Why do you carry soil into the forest?
The donkey's owner complained:
– I don't want it, it's just that the donkey won't let me go without putting anything on it.
The woodcutter goes looking for firewood, some days he gets a lot, some days he gets a little. One day, there was too little firewood, but it was already dark. The woodcutter loaded the firewood onto the donkey's back, but it was too light, and the donkey just remained sluggish and refused to move. At that time, a neighbor passed by and said:
-Then just add a little more soil and see if it will move!
Sure enough, when the land was added, the donkey began to move as it followed the woodcutter carrying firewood home.
From that time on, whenever he had some firewood, the woodcutter would add some land to the donkey. The heavier the woodcutter's donkey became, the harder it worked and enthusiastically followed the mountain road home. Just like that, the woodcutter took away the land and then the donkey brought it back along with the firewood, without losing anything.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ kẻ không biết lo liệu đề phòng trước, để việc hỏng rồi mới ứng cứu, lo liệu phòng thân. Cũng hàm ý chỉ kẻ dốt nát.
Chuyện kể:
Nhà kia tích cóp mua được con bò đẹp, ưng lắm, chăm bẵm suốt ngày. Tối đến, chủ nhà dắt bò buộc vào gốc tre cạnh nhà. Thằng trộm mấy lần rình, đợi khi cả nhà ngủ say, nó tháo dây thừng dắt bò đi mất. Sáng ra ngủ dậy không thấy bò đâu, nhà kia tức lắm. Người hàng xóm sang chơi thấy vậy bảo:
– Chẳng là bác không có chuồng để ngăn kẻ trộm, chứ buộc vào gốc tre thì nó dắt mất là phải.
Nhà kia nghe ra cho là phải, bèn đi mua cột cây về dựng giữa vườn một cái chuồng bò. Vừa làm anh ta vừa nói:
– Phen này thì thằng trộm kia đó mà dắt được bò của ông đi.
Người hàng xóm sang, cả cười:
– Bác mất bò rồi thì làm chuồng làm gì cho phí công, phí của.
Người mất bò lúc ấy mới mới ngớ ra mình làm gì còn bò nữa mà làm chuồng, đành lại dỡ xuống. (1)
Chuyện như bịa nhưng vẫn có trong cuộc sống. Ở đời nhiều người vẫn chẳng phòng xa, khi hỏng việc, cháy nhà, vỡ nợ, sụt cầu hoặc mất của rồi mới có ý đề phòng cẩn thận, lúc ấy, mọi sự đã trỏ nên quá muộn. Chả trách dân gian mới có câu “Cháy nhà mới đi tìm nước”, “Mất bò mới lo làm chuồng” là vậy.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh – NXB Thông tấn
|
Instruct
The idiom refers to people who do not know how to take precautions first, let things go wrong before responding, and taking care of themselves. Also implies an ignorant person.
Story:
The other family saved up to buy a beautiful cow, they liked it very much, and took care of it all day long. At night, the homeowner leads the cow and ties it to a bamboo tree next to the house. The thief lurked several times, waited until the whole family fell asleep, then untied the rope and led the cow away. When I woke up in the morning, I didn't see any cows, so the other family was very angry. The neighbor who came to visit saw this and said:
– It's not that I don't have a cage to prevent thieves, but if I tie it to a bamboo tree, it will take me away.
The other family heard it and thought it was right, so they went and bought tree poles and built a cowshed in the middle of the garden. As he did so, he said:
– This time, that thief will be able to take your cow away.
The neighbor came over and laughed:
– If you lose your cow, why build a barn? It's a waste of time and money.
The person who lost the cow then realized that he had no more cows to build a barn, so he had to take them down again. (first)
The story seems to be made up but still exists in life. In life, many people still do not take precautions. Only when things go wrong, their house burns down, they go bankrupt, their demand declines, or they lose their property do they take precautions. At that time, everything will be too late. No wonder people have the saying "When the house is on fire, you have to look for water", "If you lose a cow, you have to build a barn".
According to Looking for idioms by Tieu Ha Minh - News Publishing House
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói bất cứ chuyện gì đã đến người thứ hai biết thì khó giữ được bí mật.
Chuyện kể:
Có một ông quan, một hôm, vợ quan đi vắng mới tí tóe với người hầu gái. Người hầu gái sợ quan bà nên chạy xuống bếp, chẳng may làm đổ chậu nước. Quan vừa đến đấy, quần áo lại lụng thụng, dẫm phải vũng nước nên ngã chỏng vó ra giữa bếp. Anh người làm không nhịn được mới cười chí chết. Quan ngượng quá gọi anh người làm đến dọa:
– Mày phải kín tiếng, không được nói chuyện này cho ai nghe chưa? Nếu không chết cả nhà mày đấy.
Anh người làm dạ dạ, vâng vâng. Khi hết buổi làm, anh ta về nhà nhưng nghĩ mãi đến chuyện vừa xảy ra thì cứ thế mà cười không sao nhịn được. Vợ anh ta mới hỏi, anh ta trả lời:
– Chuyện buồn cười lắm, không thể kể được.
Thấy sự lạ, vợ càng sinh nghi mới hỏi vặn anh ta mãi, sau anh ta đành kể đầu đuôi, rồi nói:
– Chuyện kín chỉ mình mình biết không được hở ra.
Câu chuyện tưởng đến đấy là dừng. Ai ngờ quan bà biết chuyện mới rày la quan ông. Quan ông cho là thằng làm mách lẻo nên tức lắm, mới gọi đến quở phạt.
Bị quở phạt, anh người làm mới gọi vợ ra trách:
– Mình rõ tệ. Câu chuyện kín đáo tôi đã nói với mình, dặn mình đừng có nói cho ai nghe. Quan bà biết chuyện là tại mình.
Anh người làm rày la vợ. Vợ chạy sang nhà Dần, đùng đùng trách cái Dần rằng:
– Cái nhà chị Dần này thật đáng trách. Tôi kể cho chị nghe, đã dặn đừng nói ai biết cơ mà. Thế mà chị tung tin ra, có chết không cơ chứ.
Dần bực lắm, mới te te chạy sang nhà Sửu mắng té tát:
– Tôi đã bảo rằng chuyện ấy không được nói cho ai hay, chỉ mình chị biết thôi. Thế mà chị cứ bô bô kể cho mọi người biết, thế là thế nào?
Trong khi người nọ tra vấn người kia rằng chẳng giữ kín chuyện, làm phiền đến nhau, mất cả chữ tín, thì anh người làm bị quan khảo cho mấy khảo rồi mắng rằng:
– Đã bảo rồi, một miệng thì kín, chín miệng thì hở. Mày kể với vợ mày, chắc vợ mày không có mồm? Bà biết chuyện tao là tại mồm vợ mày mà ra. Từ nay về sau, ông cấm mày không được vào trong bếp.
|
Instruct
The idiom means that anything that is known to a second person is difficult to keep a secret.
Story:
There was a mandarin. One day, the mandarin's wife was away and had a quarrel with the maid. The maid was afraid of the mandarin so she ran to the kitchen, accidentally knocking over a pot of water. As soon as the mandarin got there, his clothes were loose. He stepped on a puddle and fell down in the middle of the kitchen. The worker couldn't help but laugh until he died. The mandarin was so embarrassed that he called the servant to threaten him:
– You have to be quiet and don't tell anyone about this, okay? If you don't, your whole family will die.
You're a good guy, yes yes. When work ended, he went home, but thinking about what had just happened, he couldn't help but laugh. When his wife asked him, he replied:
– The story is so funny, I can't tell it.
Seeing the strange thing, his wife became even more suspicious so she questioned him again and again. Then he had to tell the whole story, then said:
- Secrets that only I know should not be revealed.
The story seemed to stop there. Who would have thought it was you who knew what had just happened. The mandarin thought it was a snitch, so he was so angry that he called in to reprimand him.
Being reprimanded, the new employee called his wife to blame:
– I'm clearly bad. I told myself a secret story, telling myself not to tell anyone. Quan Ba knew it was her fault.
The guy who did this yelled at his wife. His wife ran to Dan's house and suddenly blamed Dan, saying:
– This Mrs. Dan's house is really deplorable. I told her, I told her not to tell anyone. But if you spread the news, will you die?
Gradually got very upset, so he ran over to Suu's house and scolded him:
– I told you not to tell anyone about it, only you know. But you keep telling everyone, what's going on?
While one person questioned the other about not keeping things a secret, causing trouble to each other, and losing trust, the servant was interrogated a few times and then scolded:
– I told you, one mouth is closed, nine mouths are open. You tell your wife, maybe your wife doesn't have a mouth? She knows what happened to me came from your wife's mouth. From now on, I forbid you from entering the kitchen.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói về việc phân phát không đều, kẻ được người không, nơi ít nơi nhiều.
Chuyện kể:
Một năm, trời làm hạn hán, đâu đâu ruộng vườn cững nứt nẻ, hồ ao cạn kiệt, dân tình khổ sở.
Ở vùng nọ có chàng Trần Công quyết đi hỏi trời để bắt thần mưa tìm cho ra nhẽ. Trên đường đi, chàng giúp giải thoát cho một con vượn bị mắc bẫy. Vượn tạ ơn cho chàng một cây gậy thần. Nhờ gậy thần chàng tìm đến được chỗ thần mưa. Gặp thần mưa, chàng vung gậy lên, thần mưa sợ hãi nói:
– Người có việc gì mà định đánh cả người nhà trời vậy?
Chàng đáp:
– Ở hạ giới đã mấy năm nay, trời làm hạn hán, khắp nơi không có một giọt nước nào, dân tình điêu đứng. Ta lên hỏi tội thần, mau mau làm cho mưa xuống.
– Ta là thần mưa thật, nhưng nhiệm vụ này ta đã trao cho con ta. Nó đi ăn tiệc ở Thiên Cung chưa về kịp, đã mấy ngày nay ta cũng nóng ruột lắm. Thôi chàng đã lên đây ta mời chàng giúp cho con ta vậy.
Chàng Trần Công chưa hiểu gì thì thần mưa nói:
– Kia là bầu nước, bên cạnh là một nhành lá. Chàng trèo lên lưng con sư tử kia, nhúng cành lá vào bầu nước. Sư tử sẽ đưa chàng đến những miền chàng muốn, rồi cứ thế chàng vẩy nước xuống, nơi ấy sẽ có mưa.
Trần Công làm theo lời thần mưa. Nhìn xuống đã thấy một trời mù mịt. Chàng đoán là nơi ấy mưa to lắm. Mong muốn cho trần gian nước ngập đầy đồng, hết cảnh hạn hán nên Trần Công ra sức vẩy. Mệt quá chàng thiếp đi trên lưng sư tử. Khi tỉnh dậy thì sư tử đã đi hết một vòng hạ giới. Nơi sư tử đi qua lúc chàng thiếp đi, do không vẩy được nước thần, thành thử nơi ấy vẫn chưa có mưa. Khi sư tử cùng chàng bay tới vùng Hạ Hòa, chàng thấy vùng này nắng hạn đã lâu mà bầu nước thì còn nước bèn đổ tất cả nước còn lại trong bầu xuống vùng Hạ Hòa. Xong việc khi trở về hạ giới, Trần Công giật mình vì vùng Hạ Hòa nước ngập mênh mông. Ngập lụt đã làm cho dân tình điêu đứng. Chàng buồn rầu trở lại quê mình thì thấy ruộng đồng vẫn khô hạn nứt nẻ. Bấy giờ chàng mới vỡ lẽ ra rằng tại mình làm mưa không khắp.(1)
Có lẽ từ câu chuyện trên mà có thành ngữ trên. Nhưng quan trọng là từ truyện trên người ta vận dụng để nói việc khác, đó là việc xử sự không công bằng trong xã hội.
Trên thực tế thì mưa không thể rải khắp cùng lúc được nên người đời mới có câu chống chế: “Mưa làm sao khắp được”. Nhưng nói mưa là nói sự công bằng trong xã hội, đó là sự cần bàn.
|
Instruct
The idiom talks about uneven distribution, some get it, some don't, some get a little, some get a lot.
Story:
One year, the weather caused a drought, everywhere the fields and gardens were cracked, the lakes and ponds dried up, and people suffered.
In a certain area, there was a guy named Tran Cong who decided to ask the sky to catch the rain god to find out the truth. On the way, he helped free an ape trapped in a trap. The ape thanked him for giving him a magic stick. Thanks to the magic stick, he was able to find the place of the rain god. Meeting the rain god, he waved his stick and the rain god said in fear:
– What business do you have that you intend to beat even the people of heaven?
He replied:
– In the lower world for several years now, the sky has caused a drought, everywhere there is not a drop of water, people are devastated. I'll ask the god of sin, quickly make it rain.
– I am truly the god of rain, but I have given this task to my child. He went to a party at Thien Cung and hasn't returned in time. I've been very impatient for the past few days. Well, since you're here, I invite you to help my child.
Tran Cong did not understand anything when the rain god said:
– There is a water gourd, next to it is a leaf branch. He climbed on the lion's back and dipped the branches and leaves into the water gourd. The lion will take him to the areas he wants, then sprinkle water on it and it will rain there.
Tran Cong did as the rain god said. Looking down, I saw a dark sky. He guessed it was raining heavily there. Wishing for the world to be flooded with water and to end the drought, Tran Cong tried his best to shake it. So tired he fell asleep on the lion's back. When he woke up, the lion had gone all the way around the world. The place where the lion passed by when he fell asleep was unable to sprinkle magical water, so there was no rain there yet. When the lion flew with him to the Ha Hoa area, he saw that this area had been in drought for a long time but the water gourd still had water left, so he poured all the remaining water in the gourd into the Ha Hoa area. After finishing his work, when he returned to the lower world, Tran Cong was startled because the Ha Hoa area was flooded with immense water. Flooding has left people devastated. He sadly returned to his hometown and saw that the fields were still dry and cracked. Only then did he realize that it was because he was causing the rain not to fall everywhere.(1)
Perhaps from the above story comes the above idiom. But the important thing is that people use the above story to talk about other things, which is unfair treatment in society.
In reality, rain cannot be spread all over at the same time, so people have a saying: "Rain can't be everywhere." But talking about rain means talking about fairness in society, that is something that needs to be discussed.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ nói đến việc làm uổng công, vô ích, làm cho người khác hưởng
Chuyện kể:
Con cò và con cốc chơi với nhau. Con cò thì thì lanh lợi, hay bắt nạt con cốc nhưng nó lại lười biếng, co chân ngủ suốt ngày. Con cốc thì hiền lành thật thà. Một hôm, con cò nói với con cốc:
– Cốc ơi, mày có cái mỏ dài, lại mò cá giỏi. Mày chịu khó ra ruộng bờ sông kia, mỗi buổi mò lấy vài con chúng ta cùng ăn.
Cốc hiền lành, nhưng phàn nàn nói lại:
– Chị cũng là giống cò chuyên bắt tôm cá, vậy tôi với chị cùng đi, càng được nhiều.
Con cò mới tán tỉnh rằng:
– Hai người cùng đi, ai trông nhà, lỡ có con rắn hay con quạ cắp mất trứng thì khốn.
Cốc thật thà đi mò, nhưng được con cá tép nào nó tiện mỏ xốc luôn vào ruột. Lúc về chỉ quắp được mỗi con cá nhỏ mang về cho cò. Nhiều lần như thế, cò liền nghĩ ra một mẹo bắt cốc mò được con cá nào cũng phải mang về hết cho mình, liền nịnh cốc:
– Cốc à, ta có cái vòng xinh xắn, chị sếu mới tặng cho, ta thấy cốc thật thà hiền lành, ta tặng lại cốc. Lại đây, ta đeo vào cổ cho nào.
Cốc thấy cái vòng cổ đẹp thì thích quá. Nó giục cò đeo vào cổ cho mình. Nhưng cái vòng nhỏ làm cho cò phải hết sức mới cho vòng lọt xuống cổ cốc được. Vòng đeo vào cổ rồi, cốc lấy làm mãn nguyện lắm, bèn nhanh nhảu ra ruộng bắt cá. Nhưng mỗi lần mò được con cá, nó định nuốt vào bụng thì lại cứ nghẽn ở cổ vì cái vòng ở ngoài thắt chẹn lại, nó đành quắp về cho cò. Cứ thế, cứ thế, mỗi lần nó thèm con cá nhưng không sao nuốt cho được lại thật thà đem dâng cò. Cò ăn cá no bụng mới nói:
– Mày không ăn được con to thì có con tép tôm nào nho nhỏ có nuốt lấy mà sống.
Con vạc đứng trên cây cao chứng kiến cảnh ấy mới nghển cổ ca rằng:
– Cốc mò cò xơi. Cốc mò cò xơi! (1)
Cái phép ăn chặn của cò thật tài tình. Kẻ làm ra của cải chẳng được hưởng mà kẻ ngồi chơi bắt kẻ khác mang thức ăn cho mình. Thật là bất công. Thời nay, cái chuyện “cốc mò cò xơi” chẳng lấy gì là lạ. Những ông chủ cò khoác vào cổ kẻ làm công những cái ách có khác gì cái vòng đeo cổ cốc. Có thể từ chuyện trên mà có thành ngữ: “Cốc mò cò xơi”.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh,
NXB Thông tấn
|
Instruct
The idiom refers to work in vain, useless, done for others to enjoy
Story:
The stork and the cormorant play together. The stork is clever and often bullies the cormorant, but it is lazy and sleeps all day with its legs curled up. The cormorant is gentle and honest. One day, the stork said to the cormorant:
– Coc, you have a long beak and are good at finding fish. You take the trouble to go to the fields by the river, every day find a few fish and we can eat them together.
Coc was gentle, but complained and said again:
– You are also a stork that specializes in catching shrimp and fish, so if you and I go together, we will get more.
The new stork flirted and said:
– If you two go together, who will look after the house? What if a snake or crow steals the eggs?
Coc honestly went searching, but whenever he found a small fish, his beak pushed it into his intestines. When he returned, he could only pick up a small fish to bring back to the stork. Many times like that, the stork immediately came up with a trick to catch the coc and bring all the fish back to him, so he flattered the coke:
– Coc, I have a lovely bracelet that the crane lady just gave it to me. I found that Coc was honest and gentle, so I gave it back to her. Come here, let me put it around your neck.
Coc saw a beautiful necklace and liked it very much. He urged the stork to put it around his neck. But the small ring makes the trigger have to work hard to get the ring down the neck of the cup. After wearing the necklace around his neck, he felt very satisfied, so he quickly went to the fields to catch fish. But every time it finds a fish and tries to swallow it, it keeps getting stuck in its neck because the ring on the outside constricts it, so it has to pull it back to the trigger. Just like that, every time he craved a fish but couldn't swallow it, he honestly offered it to the stork. The stork ate the fish until his stomach was full and said:
– If you can't eat the big ones, then there are small shrimps that you can swallow and live.
The cauldron stood on a tall tree and witnessed this scene before craning its neck and singing:
– Cup and cup. Take a chance! (first)
The stork's way of blocking is truly ingenious. Those who create wealth do not enjoy it, but those who sit around forcing others to bring them food. It's unfair. Nowadays, the story of "one-two punch" is not strange. The owners put yokes around their employees' necks that were no different from cup necklaces. It is possible that from the above story comes the idiom: "One shot at a time".
According to Finding Idioms by Tieu Ha Minh,
News Publishing House
|
Hướng dẫn
Thành ngữ chỉ những người mối lái trong việc dựng vợ gả chồng, xe duyên cho đôi lứa.
Chuyện kể:
Tương truyền Vi Cố, đời nhà Đường, bên Trung Quốc, một hôm gặp một bà già chột mắt ẵm đứa bé đi qua chợ. Một người không rõ ở đâu đến bảo: “Đứa bé sau này sẽ là vợ anh”.
Giận quá, Vi Cố cho đầy tớ đi giết đứa bé. Người đầy tớ lùng sục, rồi lén đâm đứa bé, sau đó bỏ trốn.
Mười bốn năm sau, Vi Cố lấy vợ. Vợ Vi Cố là Vương Thái, con quan Thái Sử Trương Châu. Cô gái có dung nhan đẹp, giữa lông mày có đính điểm một bông hoa vàng. Gạn hỏi vợ mới bảo:
– Thuở còn bé, một bà vú họ Trần bế vào chợ bị cuồng tặc đâm dao. Vi Cố bèn gạn hỏi:
– Người vú đó có phải bị chột một con mắt không?
Vợ Vi Cố trả lời:
– Đúng thế.
Chuyện cũ nhắc lại khiến Vi Cố ngày đêm lo nghĩ khôn nguôi.
Một đêm trăng sáng, Vi Cố mơ thấy có con hạc ở đâu bay đến, mời Vi Cố ngồi lên lưng rồi bay lên trời. Đến cung trăng, Vi Cố thấy một ông già quắc thước, râu trắng như cước và một bà lão ngồi trên hai bậc đá. Vi Cố đánh bạo hỏi ông cụ:
– Dám hỏi hai cụ làm gì ở đây và tên họ là gì?
Cụ già điềm tĩnh đáp:
– Ta là lão Tơ, còn kia là Nguyệt lão. Chúng ta chỉ có một việc là xe duyên.
Vi Cố lại hỏi tiếp:
– Hai cụ xe duyên thế nào?
Cụ già đáp:
– Cứ đợi đấy sẽ biết!
Một lúc sau, có đôi trai gái từ đâu tới. Lão Tơ lấy ra một sợi tơ hồng trong một cái giỏ buộc hai cổ chân của đôi nam nữ lại với nhau. Đoạn Nguyệt lão vẩy lên tóc của hai người một thứ nước tiên, rồi hai người ra đi. Cứ thế, chốc chốc lại có một đôi trai gái đến để được buộc tơ hồng vào cổ chân rồi lại được vẩy lên tóc một thứ nước thơm. Lúc vãn việc cụ già nói với Vi Cố:
– Họ đã thành vợ thành chồng rồi đấy.
Tỉnh giấc, nghĩ cái duyên của mình với người con gái ngày xưa mà mình cố ý lén cho người đâm chết, chính lại là vợ mình, mới cho rằng “tình duyên là do trời xe nên”. Đó cũng là nhân là nghĩa, những đôi trai gái mà Vi Cố đã gặp trên cung trăng cũng là duyên phận. Nghĩ mình, Vi Cố mới hết sức lập ra người mối lái, giống như ông Tơ, bà Nguyệt trên trời để se duyên kết chỉ cho các đôi trai gái, và cũng đặt tên cho người mối lái xe duyên là ông Tơ, bà Nguyệt. Ông Tơ, bà Nguyệt ở dưới trần gian do Vi Cố lập ra dùng chỉ hồng buộc cổ tay cho các đôi trai gái hoặc dùng cau trầu đặt lễ để bắt mối se duyên.
Vi Cố hết sức mãn nguyện và cảm ơn hạc trời đa đưa ông lên tận ông Tơ, bà Nguyệt để học cách xe duyên.
Trải qua nhiều đời, ông Tơ, bà Nguyệt hay còn gọi là ông mối, bà mối vẫn còn lưu truyền. (1)
Mối lái với nhân duyên là chuyện gắn bó với nhau. Nét văn hóa đẹp lưu giữ muôn đời và được thêu dệt từ những sợi tơ hồng và ánh trăng, với nước thơm. Đó là tình yêu lung linh bền chặt. Tuy nhiên trong thực tế, càng ngày trai gái càng có nhu cầu tự mình tìm và lựa chọn, quyết định người bạn đời của mình nên vai trò ông Tơ, bà Nguyệt ít được nói đến. Thậm chí, khi xe duyên, nếu không xuất phát từ tình yêu thì cũng thật trớ trêu.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh,
|
Instruct
Idiom referring to matchmakers in arranging marriages and marriages and arranging marriages for couples.
Story:
Legend has it that Wei Gu, during the Tang Dynasty, in China, one day met a one-eyed old woman carrying a baby through the market. An unknown person came and said: "The baby will later be your wife."
Angry, Vi Co sent his servants to kill the baby. The servant searched, then secretly stabbed the baby, then fled.
Fourteen years later, Vi Co got married. Vi Co's wife was Vuong Thai, daughter of the Thai historian Truong Chau. The girl has a beautiful face, with a yellow flower attached between her eyebrows. Gan asked his wife and said:
– When I was a child, a nanny named Tran carried me into the market and was stabbed by a crazy robber. Vi Co then asked:
– Does that nanny have one eye?
Vi Co's wife replied:
- Yes.
The repetition of old stories made Vi Co worry day and night endlessly.
One moonlit night, Vi Co dreamed of a crane flying from somewhere, inviting Vi Co to sit on its back and then fly into the sky. Arriving at the moon palace, Vi Co saw an old man with a white beard and an old woman sitting on two stone steps. Vi Co boldly asked the old man:
– Dare I ask what you two are doing here and what are their names?
The old man calmly replied:
– I am old To, and that is old Nguyet. We only have one thing to do, which is fate.
Vi Co asked again:
– How are the two drivers?
The old man replied:
– Just wait and you will know!
A while later, a couple came from somewhere. Old To took out a red thread from a basket and tied the ankles of the man and woman together. Elder Doan Nguyet sprinkled some fairy water on their hair, then the two left. Just like that, every now and then a couple would come to have red string tied to their ankles and then have a fragrant water sprinkled on their hair. While finishing work, the old man said to Vi Co:
– They have become husband and wife.
Waking up, thinking about my relationship with the girl in the past that I secretly stabbed to death, who happened to be my wife, I thought that "love is made by heaven". That is also cause and meaning, the couples that Vi Co met on the moon were also fate. Thinking of himself, Vi Co tried his best to create a matchmaker, like Mr. To and Mrs. Nguyet in the sky, to arrange karmic matches for couples, and also named the matchmaker as Mr. To and Mrs. Nguyet. . On earth, Mr. To and Mrs. Nguyet, established by Vi Co, used pink thread to tie the wrists of couples or used betel and betel leaves to make offerings to attract love.
Vi Co was extremely satisfied and thanked the heavens for taking him to Mr. To and Mrs. Nguyet to learn how to create love.
Over many generations, Mr. To and Mrs. Nguyet, also known as matchmakers and matchmakers, are still handed down. (first)
Relationship and fate are intertwined. Beautiful culture preserved forever and woven from red silk threads and moonlight, with fragrant water. That is a sparkling, lasting love. However, in reality, more and more men and women need to find and choose and decide their life partner, so the roles of Mr. To and Mrs. Nguyet are rarely talked about. Even when it comes to love, if it doesn't come from love, it's ironic.
According to Finding Idioms by Tieu Ha Minh,
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ ý nói về việc lo liệu cho mình chẳng xong lại còn ôm đồm, cáng đáng cho người khác.
Chuyện kể:
Một con cốc xuống ao mò cá bắt được con ốc. Ốc hổi cốc:
– Trời lạnh thế này mà anh cũng dám tắm à?
Cốc khoác loác rằng:
– Ta quản chi giá lạnh, mưa nắng, khi ta dẹp cánh lại thì ta lội khắp sông hồ. Khi ta giương cánh lên thì bay được mấy tầng cao.
Ốc nói:
– Nhà tôi ở dưới nước quen rồi. Còn anh, tôi chỉ lo anh xuống đây không khéo thì nó mọc rêu ra đầy đầu đấy.
Chuyện giữa ốc và cốc kéo dài làm cho cốc phải ở dưới nước lâu quá thành ra mỏi cánh. Cốc liền dọa ốc:
– Này ốc, mày phải cõng cái cọc dựng lên để cho ta đậu, không ta nuốt mày vào bụng.
Ốc chậm dãi van nài cốc rằng:
– Thân tôi đã thế này, anh thấy đấy, tôi mang nổi mình đã khổ lắm rồi. Vậy mà rêu còn bám đầy vào, bắt tôi phải cõng cả rêu. Bây giờ lại mang cả cọc và rêu cho ông đậu, tôi làm sao nổi. Thôi được, tôi cố mang cái cọc rêu này, ông cứ đậu vào cho đỡ mỏi cánh.
Nói rồi, con ốc cố gắng hết sức cõng cái cọc để cho cốc đậu, nhưng cọc rêu nặng quá, không chịu nổi, nó bèn ngậm miệng lại, rồi chìm xuống nước. Còn con cốc mỏi cánh phải bay lên bờ đậu. (1)
Chuyện hàm ý nhắc nhở người đời đừng làm gì vượt quá khả năng của mình. Bản thân ốc phải vác cái vỏ to hơn người nó nên đã vất vả khó nhọc lắm rồi thế mà còn phải đèo bòng thêm cái cọc rêu nữa, thử hỏi vác sao nổi. Câu thành ngữ này có ý chê bai những kẻ không hiểu được sức mình, không tự lo được cho mình lại còn ôm đồm, gánh vác cho người khác chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh,
NXB Thông tấn
|
Instruct
The idiom talks about not being able to take care of yourself but also taking care of others.
Story:
A cormorant went into the pond to look for fish and caught a snail. Coc steamed snail:
– In this cold weather, you still dare to take a bath?
Coc boasted that:
– I don't care about the cold, the rain or the sun. When I fold my wings, I wade all over the rivers and lakes. When we spread our wings, we can fly several floors high.
Oc said:
– My house is underwater. I'm used to it. As for you, I'm just worried that if you don't come down here carefully, moss will grow all over your head.
The relationship between the snail and the coke lasted so long that the coke had to stay underwater for too long, causing its wings to become tired. Coc immediately threatened the snail:
– Hey snail, you have to carry the stake up for me to perch on, otherwise I'll swallow you into my stomach.
The snail slowly begged the cup, saying:
– My body is already like this, you see, I'm already miserable enough to carry myself. Yet moss still clings to it, forcing me to carry the moss on my back. Now I have to bring stakes and moss for him to perch on, how can I stand it? Okay, I'll try to carry this moss stake, you can just park it there so your wings won't get tired.
Having said that, the snail tried its best to carry the stake to let the cup land, but the moss stake was too heavy and could not bear it, so it closed its mouth and sank into the water. The cormorant's tired wings had to fly to the shore and land. (first)
The story implies reminding people not to do anything beyond their capabilities. The snail itself has to carry a shell larger than its body, so it's already very hard work, but it also has to carry a moss stake, wondering how it can carry it. This proverb is intended to criticize those who do not understand their own strength, cannot take care of themselves, and still take on and shoulder burdens for others, just making fun of the world.
According to Finding Idioms by Tieu Ha Minh,
News Publishing House
|
Hướng dẫn
Thành ngữ này ý chê người viết chữ xấu, nguệch ngoạc, thiếu nét, chẳng có hàng lối.
Chuyện kể:
Một đêm cậu ấm học bài rả rích. Con bò nghe tiếng bảo con gà:
– Thằng này nó đi thì thì mày chết trước. Nó thi đỗ thì tao chết sau. Mầy biết sao không?
Gà ra chừng không hiểu, bò liền giải thích:
– Khi nó đi thi thì chắc ông chủ sẽ giết mày làm lễ cáo tổ. Còn như nó thi đỗ thì chắc tao sống sao được, nó khao cả làng.
Con gà bèn nói:
– Mày ngủ mày biết đâu đấy. Chớ tao thức, tao biết cả. Này nhé. Nó học cũng chỉ như mày, mà nó viết cũng chỉ như tao, chắc nó không dám vác lều chõng đi thi đâu mà sợ.
Bò hỏi:
– Học như tao, viết như mày là thế nào?
Gà đáp:
– Học dốt như mày thì ai chả biết. Còn viết như tao, thì mày cứ xem tao bới như thế nào thì nó viết như thế! (1)
Xưa và nay người ta đều có luận điểm: nét chữ nết người. Quả là chữ đẹp dễ đọc, dễ mến, đánh giá được phần nào tính chăm chỉ, cẩn thận, siêng năng. Vậy nên giáo dục nước nhà mới có phong trào “vở sạch chữ đẹp”. Tuy nhiên giới trẻ ngày nay lại chuyên chú tâm đến công nghệ chứ ít chú tâm đến luyện chữ rèn người. Vậy nên học sinh rèn viết chữ đẹp là việc cần làm.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh,
|
Instruct
This idiom means to criticize someone who writes poorly, scribbled, lacks strokes, and has no lines.
Story:
One night he studied hard. The cow heard the chicken saying:
– If this guy leaves, you will die first. If he passes the exam, I will die later. Do you know what?
The chicken didn't seem to understand, so the cow immediately explained:
– When he takes the exam, the boss will probably kill you as a farewell ceremony. If he passes the exam, how can I survive? He wants the whole village.
The chicken then said:
– You don't know if you sleep. Don't wake up, I know everything. Hey there. He studies just like you, and he writes just like me. He probably wouldn't dare carry a tent or cot to take the exam because he'd be scared.
Cow asked:
– What does it mean to study like me and write like you?
Chicken replied:
– No one knows how to study as poorly as you. If you write like me, just watch how I write and it will write like that! (first)
People in the past and present have the same argument: handwriting is a person's personality. It's a beautiful word that's easy to read and likeable, and reflects some of your hard work, carefulness, and diligence. That's why the country's education has the movement "clean notebooks and beautiful handwriting". However, today's youth are more focused on technology and less focused on practicing writing and shaping people. Therefore, it is necessary for students to practice beautiful handwriting.
According to Finding Idioms by Tieu Ha Minh,
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ việc gặp may mắn, đang lúc nguy ngập lại có chỗ bám víu, thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng.
Chuyện kể:
Xưa có tên nhà giàu, keo kiệt đến bẩn thỉu. Một hôm có người làng bên mời hắn sang ăn liên tục, lúc về biếu hắn một bị khoai ngon. Hắn khoác bị khoai xuống thuyền sang sông xem chừng hí hửng lắm.
Người lái đò mới hỏi:
– Bác khoác bị gì mà nặng thế? Bác cứ để xuống sạp thuyền cho đỡ mỏi.
Tên nhà giàu ích kỷ, sợ lúc lên bờ quên bị khoai nên chống chế:
– Thôi cảm ơn bác, tôi đã khoác nó vào cổ rồi, tháo ra buộc vào ngại lắm.
Thuyền đến gần bờ bỗng chòng chành do có sóng lớn ập đến. Người lái đò quen với sông nước nên chẳng có cơ sự gì, nhưng còn tên nhà giàu kia bị lộn cổ xuống sông, chới với một lúc. Rất may ở gần đấy có một cái cọc tre của người cắm đăng, hắn mới quờ quạng bám vào được. Người lái đò biết cái cọc cắm ở đấy lâu ngày đã mục, lại thêm cái bị khoai nặng, nên kêu to:
– Bác thả cái bị ra.
Tên nhà giàu lúc ấy mới hoảng hồn, tháo cái bị đeo ở cổ ra. Cái bị khoai chìm xuống, tên nhà giàu nhìn theo tiếc rẻ.
Người lái đò vội bơi thuyền đến vớt tên nhà giàu lên, đoạn mới nói:
– Số ông còn may đấy! Chết đuối vớ được cọc.
Lúc đã hoàn hồn, tên nhà giàu mới mở miệng nói:
– Nhưng bị khoai của tôi…Tiếc thật!
Giữa lúc nguy ngập, khó khăn tưởng như không còn lối thoát mà có “cứu tinh”, nhờ đó mà thoát hiểm, đó là gặp may mắn, giống như “chết đuối vớ được cọc” vậy.
|
Instruct
The idiom refers to having luck, having a place to cling to in times of danger, and escaping a desperate situation.
Story:
Once upon a time, there was a rich man who was stingy and dirty. One day, someone from a neighboring village invited him over to eat continuously, and when he returned, he gave him a bag of delicious potatoes. He put on his potato bag and got on the boat across the river, looking very excited.
The new ferryman asked:
– What are you wearing that's so heavy? Just put it on the boat stall to relieve fatigue.
The rich man was selfish, afraid that when he got ashore he would forget his potatoes, so he protested:
– Well, thank you, I've already put it around my neck, it's awkward to take it off and tie it on.
The boat approached the shore and suddenly staggered due to a large wave coming. The boatman was familiar with the river so there was no problem, but the rich man fell upside down into the river and drifted for a while. Fortunately, there was a bamboo pole nearby that belonged to the person who set up the lantern, so he could barely hold on to it. The boatman knew that the stake that had been there for a long time had rotted, and that the pile was heavy, so he shouted loudly:
– Please release the bag.
The rich man then panicked and took off the necklace around his neck. The thing that was sunk by the potato, the rich man looked at it regretfully.
The ferryman quickly rowed the boat to pick up the rich man, then said:
– Your luck is still lucky! Drowning can reach the stake.
When he had recovered, the rich man opened his mouth and said:
– But it's my potatoes... What a pity!
In the midst of danger and difficulty, it seems like there is no way out, but there is a "savior", thanks to which you can escape danger, that is luck, like "drowning and reaching for a stake".
|
Hướng dẫn
Con quạ còn được gọi là ác. Gửi trứng cho ác tức là gửi trứng cho quạ, mà trứng là món ăn quạ thèm khát. Câu thành ngữ ở đây hàm ý nói kẻ khờ dại, thật thà tin tưởng cậy nhờ vào kẻ bất lương, gửi gắm niềm tin vào, tình cảm cảu mình vào kẻ ác mà không biết.
Chuyện kể:
Ở trên cây cao có tổ ác là. Chim ác là mẹ vừa đẻ ra một loạt trứng. Nó mừng, nó ấp mong nở thành con. Ấp trứng đã mấy ngày rồi, ác là đói quá định bụng đi kiếm gì lót dạ để mà có sức ấp tiếp. Nhưng định bay đi lại thôi, sợ ở nhà mấy con rắn nó xơi mất trứng. Đang băn khoăn thì có một con quạ bay tới gần chỗ đó. Chim ác là nghĩ “quạ nó tuy to nhưng cùng loài chim, có thể gửi nó trông hộ trứng, nếu nó ấp cho thì càng tốt”. Chim ác là bèn nhờ:
– Chị quạ ơi, tôi ấp mấy ngày nay rồi cũng cần phải có cái gì vào bụng. Chị trông giúp tôi đàn con sắp nở. Sau này đàn con tôi ra nhiều, loài chim chúng ta cùng hưởng chung cảnh vui thú thiên nhiên.
Chim ác là có đâu biết rằng, quạ đang rắp tâm rình ổ trứng của nó. Trúng ý đồ, quạ như cởi lòng:
– Em ơi, em cứ đi kiếm mồi, lâu cũng được. Chị sẽ thay em ấp trứng cho em. Em chẳng phải lo gì cả. Chị vốn khỏe mạnh, lại chẳng sợ kẻ khác. Đứa nào dám lấy trứng của em. Chim ác là nghe lời ngon ngọt bay đi kiếm mồi, lòng những mong mau chóng chóng về ấp trứng. Chỉ chờ có thế, ác là bay đi được một quãng đường quạ ta ung dung chén hết trứng trong ổ trứng ác là chỉ để lại phần vỏ trứng.
Chim ác là về thấy vậy, khóc lóc thảm thiết, vật lộn trên cây, mồm kêu “sao nó ác thế, ác ác là”. Nó kêu mãi, như thế người ta mới đặt cho nó là con chim ác là chửi rủa con quạ để nhắc tới việc con quạ ăn sạch trứng của nó. Rồi loài chim cũng vỡ lẽ, con quạ chính là kẻ ác, đừng bao giờ gửi trứng cho ác.
Ở đời quá nhiều người hiền lành, cả tin. Song cũng không thiếu kẻ lợi dụng lòng tin đó để làm điều ác. Kẻ đó là kẻ bất lương. Chuyện trên cũng cho ta lời khuyên và bài học cảnh giác. Câu “gửi trứng cho ác” thường được vận dụng để răn nhau trong cuộc sống sinh hoạt thời nay.
|
Instruct
The crow is also called evil. Sending eggs to evil means sending eggs to crows, and eggs are the food crows crave. The idiom here implies that a foolish person honestly trusts and relies on a dishonest person, placing his trust and feelings in an evil person without knowing it.
Story:
High in a tree there is a nest of magpies. A mother magpie has just laid a series of eggs. It is happy, it hopes to hatch into a child. It's been a few days since I incubated the eggs, and the devil is so hungry that he decided to go get something to eat so he can continue incubating. But I plan to fly around because I'm afraid the snakes at home will eat the eggs. While wondering, a crow flew near that place. The magpie thought, "Even though the crow is big, it's the same bird. You can send it to watch over the eggs. It would be even better if it incubates them for you." The magpie then asked:
– Dear crow, I have been incubating for a few days now and need to have something in my stomach. She helps me look after the cubs that are about to hatch. Later, my children had many children, and we birds enjoyed the same natural joys.
Little does the magpie know that the crow is planning to stalk its nest of eggs. Having realized his intentions, the crow seemed to open his heart:
– Honey, just go look for food, it will take a long time. I will incubate your eggs for you. I don't have to worry about anything. She is healthy and not afraid of others. Who dares to take my eggs? The magpie listened to the sweet words and flew away to look for food, hoping to quickly return to hatch its eggs. Just wait for that, the magpie can fly away for a distance and the crow leisurely eats all the eggs in the magpie's nest, leaving only the egg shells.
The magpie saw this, cried bitterly, struggled on the tree, crying "Why is it so evil, so evil?" It kept calling, so people named it the magpie cursing the crow to refer to the crow eating all its eggs. Then the birds also realized that the crow is the evil one, never send eggs to the evil one.
In life, there are too many gentle and gullible people. But there is no shortage of people who take advantage of that trust to do evil. That person is dishonest. The above story also gives us advice and lessons of caution. The phrase "sending eggs to evil" is often used to warn each other in modern life.
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ vợ chồng chung thủy, sống chết bên nhau, luôn luôn cùng nhau.
Chuyện kể:
Ngày xưa, ở một vùng biển Đông, có hai vợ chồng người đánh cá nghèo. Một hôm chồng ra khơi thả lưới thì bão lớn nổi lên, nhấn chìm cả thuyền đánh cá.
Tin dữ về làng. Người vợ ở nhà, lòng đau như cắt, rồi nàng bỏ nhà ra đi hy vọng tìm thấy chồng.
Người vợ cứ đi, đi mãi, men theo bờ biển đến một hòn núi lớn, rồi mệt quá ngủ thiếp ở dưới một gốc cây.
Đang ngủ thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ đứng trước mặt mình. Ông lão nói:
– Ta là thần cây. Thấy nhà ngươi chân tình ta rất thương. Vậy ta báo tin cho nhà người biết là chồng ngươi còn sống, hiện ở ngoài hải đảo.
Nói rồi ông cụ trao cho người đàn bà viên ngọc và bảo:
– Ngươi hãy ngậm ngọc này thì tự nhiên sẽ bay qua biển đến đảo sẽ được gặp chồng. Nhưng nhớ là phải nhắm mắt, ngậm miệng kẻo rơi viên ngọc mà nguy đó.
Ông cụ nói xong biến mất. Người đàn bà ngậm ngọc nhắm mắt bay đi. Đến khi chân chạm đất nàng nở mắt ra thì thấy đã đứng ở bãi cát. Trông thấy chồng, nàng mừng quá. Hai vợ chồng hàn huyên hồi lâu rồi tính chuyện quay về làng.
Người chồng ôm ngang lưng vợ để vợ bay qua biển cả. Người vợ sung sướng không thể nói hết. Vì thế người vợ quên mất lời dặn của thần cây. Người vợ mở miệng, hỏi han chồng. Đột nhiên viên ngọc văng ra. Người vợ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cả hai sa xuống biển. Rồi sau đó họa hóa thành đôi sam.
Ngày nay, những con sam thường đi cặp đôi lúc nào con đực cũng ôm lấy con cái, giống như đôi vợ chồng bay từ hòn đảo nọ qua biển trời để trở về nhà.(1)
Đôi sam đã trở thành câu vận cho những đôi vợ chồng chung thủy quấn quýt, không thể rời nhau. Cái đức học được là tình chồng vợ cao cả vậy. Từ đặc điểm của đôi sam mà có truyện trên, sau trở thành thành ngữ.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh,
|
Instruct
The idiom refers to a faithful husband and wife, living and dying together, always together.
Story:
Once upon a time, in the East Sea, there lived a poor fisherman and his wife. One day her husband went out to sea to cast nets when a big storm arose, sinking the fishing boat.
Bad news about the village. The wife stayed at home, her heart was broken, then she left home hoping to find her husband.
The wife kept walking and walking, along the coast to a large mountain, then was so tired that she fell asleep under a tree.
While sleeping, I saw an old man with gray hair standing in front of me. The old man said:
– I am the tree god. Seeing your family's sincerity, I feel very sorry for you. So I will inform your family that your husband is still alive and currently on the island.
Then the old man gave the woman the pearl and said:
- If you hold this jade in your mouth, you will naturally fly across the sea to the island and meet your husband. But remember to close your eyes and mouth to avoid losing the pearl and causing danger.
The old man finished speaking and disappeared. The woman closed her eyes and flew away. When her feet touched the ground, her eyes opened and she saw that she was standing on the sand. Seeing her husband, she was so happy. The couple chatted for a long time and then planned to return to the village.
The husband hugged his wife's waist and let her fly over the sea. The wife was so happy that she couldn't say it all. So the wife forgot the tree spirit's instructions. The wife opened her mouth and asked her husband. Suddenly the pearl flew out. The wife only had time to scream and then they both fell into the sea. Then the painting turned into a pair of sam.
Nowadays, horseshoe crabs often travel in pairs, the male always holding the female, like a couple flying from an island across the sea and sky to return home.(1)
Couples have become a symbol of good fortune for couples who are faithful and inseparable from each other. The virtue learned is the noble love between husband and wife. From the characteristics of the couple, the above story later became an idiom.
According to Finding Idioms by Tieu Ha Minh,
|
Hướng dẫn
Câu thành ngữ chỉ của cải vật chất không bao giờ hết, hết lại có, vơi lại đầy.
Niêu là một loại nồi nhỏ được làm bằng đất nung để nấu cơm, kho cá.
Thạch Sanh là nhân vật trong truyện cổ tích, hiền lành khỏe mạnh có công giết đại bàng cứu công chúa. Niêu cơm Thạch Sanh biến hóa, ăn không bao giờ hết.
Chuyện kể:
Sau khi chém được chằn tinh, giết đại bàng cứu công chúa, Thạch Sanh được nhà vua làm lễ cưới gả công chúa Quỳnh Nga cho. Lễ cưới của họ tưng bừng nhất kinh kỳ. Thấy vậy, hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa khước từ lấy làm tức giận. Họ hội binh lính 18 nước kéo sang đánh. Thạch Sanh xin nhà vua đừng động binh. Chàng một mình cầm cây đàn ra trước quân giặc. Tiếng đàn của chàng vừa cất lên thì quân sĩ 18 nước bủn rủn tay chân, không còn nghĩ gì tới chuyện đánh nhau nữa. Cuối cùng các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thết đãi những kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh, quân sĩ thấy Thạch Sanh chỉ cho dọn ra vẻn vẹn có một niêu cơm tí xíu thì bĩu môi không muốn cầm đũa. Biết ý, Thạch Sanh đố họ ăn hết được niêu cơm và hứa sẽ trọng thưởng cho những ai ăn hết. Quân sĩ mười tám nước ăn mãi, ăn mãi nhưng niêu cơm bé xíu cứ hết lại đầy. Cảm phục và sợ hãi chúng cúi đầu lạy tạ vợ chồng Thạch Sanh rồi kéo nhau về nước.(1)
Niêu cơm bé xíu nhưng chính là tượng trưng cho uy quyền, cho sự thần thông biến hóa để được sự giàu có thịnh vượng, cho thỏa mãn ước mơ ở đời. Vận câu thành ngữ này vào cuộc sống mang nhiều ý nghĩa.
Theo Đi tìm điển tích thành ngữ của Tiêu Hà Minh,
|
Instruct
The idiom refers to material wealth that never runs out, when it runs out, it comes back, when it runs out, it fills up again.
A pot is a small pot made of terracotta for cooking rice and braising fish.
Thach Sanh is a character in a fairy tale, gentle and healthy, who is credited with killing the eagle and saving the princess. Thach Sanh rice pot has changed and can never be eaten.
Story:
After cutting down the ogre and killing the eagle to save the princess, Thach Sanh was given a wedding ceremony by the king to Princess Quynh Nga. Their wedding ceremony was the most joyful of all periods. Seeing this, the princes of the vassal countries who had previously been rejected by the princess became angry. They gathered soldiers from 18 countries to fight. Thach Sanh asked the king not to mobilize troops. He alone held the guitar in front of the enemy army. As soon as the sound of his guitar started, the soldiers of 18 countries became weak and no longer thought about fighting. Finally, the princes had to take off their armor and surrender. Thach Sanh ordered a meal to entertain the losers. When tens of thousands of generals and soldiers saw that Thach Sanh only served a tiny pot of rice, they pouted and did not want to hold chopsticks. Knowing what he meant, Thach Sanh challenged them to finish the pot of rice and promised to reward those who finished. Soldiers from eighteen countries ate and ate and ate, but the tiny pot of rice kept filling up. Admired and afraid, they bowed their heads to thank Thach Sanh and his wife and then returned home.(1)
The rice pot is tiny, but it symbolizes authority, the magical power of transformation to achieve wealth and prosperity, and to satisfy dreams in life. Applying this idiom to life has many meanings.
According to Finding Idioms by Tieu Ha Minh,
|
Hướng dẫn
Thí dụ: “Nguyễn Ánh đã cõng rắn cắn gà nhà, nên giặc Pháp đã có điều kiện xâm lược nước ta” (Tạp chí văn học 4-1974).
Ý nghĩa thành ngữ cõng rắn cắn gà nhà được hình thành nhờ tính biểu trưng của các từ ngữ tạo nên nó. Trong thành ngữ này, rắn biểu trưng cho kẻ xấu, độc ác hại người, và hiểu rộng ra là kẻ thù, là bọn giặc. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi trong ý thức của nhân dân ta, rắn bao giờ cũng được liên hệ với cái độc ác, nham hiểm. Rắn đổ nọc cho lươn, rắn đến nhà không đánh thành quái là thế. Còn, gà là vật nuôi quen thuộc, là đối tượng cần được chăm sóc, bảo vệ chu đáo. Trong nhận thức dân gian, gà hay được biểu trưng cho tình anh em ruột thịt: “khôn ngoan đối đáp người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau” (Ca dao). Khi từ gà kết họp với từ nhà, tạo thành tổ hợp gà nhà, thì ý nghĩa đó càng thể hiện rõ. Một khi những người anh em thân thiết mà lại làm hại lẫn nhau, thì người đời sẽ chê trách là ''gà nhà bới bếp nhà”. Cho nên khi nói, rắn cắn gà nhà, thì ý nghĩa nổi bật lên đầu tiên là kẻ ác làm hại những người thân thích của mình. Cái lí thú của thành ngữ này còn ở từ cõng với nghĩa khom lưng đưa rước kẻ khác. Và, trớ trêu thay, hành động cõng ở đây lại là cõng rắn, đưa rước kẻ độc ác, kẻ nguy hiểm về làm hại những đối tượng đáng lẽ mình phải có bổn phận chăm sóc, bảo vệ! Sự kết hợp ý nghĩa biểu trưng của các từ, các thành tố riêng lẻ đã dem lại cho thành ngữ cõng rắn cắn gà nhà ý nghĩa chung hàm chỉ hành động đem kẻ ác, kẻ nham hiểm đến làm hại người thân của mình, và hiểu rộng ra, đó là hành động phản bội đồng bào, đưa giặc vào giày xéo Tổ quốc thân yêu của mình. Đó là hành động tội lỗi đáng muôn đời nguyền rủa:
“Cõng rắn cắn gà nhà
Nghìn thu tội với sơn hà còn đeo”
|
Instruct
For example: "Nguyen Anh carried a snake to bite the chickens, so the French enemy had the conditions to invade our country" (Literary magazine, April 1974).
The meaning of the idiom "carrying a snake and biting a chicken" is formed thanks to the symbolism of the words that make it up. In this idiom, snakes symbolize bad people, cruel people, and are generally understood as enemies and invaders. That is easy to understand, because in the consciousness of our people, snakes are always associated with evil and sinister things. Snakes pour venom into eels, snakes come to the house without fighting and become monsters. Chickens are familiar pets and need to be carefully cared for and protected. In folk perception, chickens often symbolize brotherly love: "wisely respond to outsiders, chickens of the same mother should not always fight each other" (Folk song). When the word chicken is combined with the word house, forming the combination chicken house, that meaning becomes even clearer. When close brothers harm each other, people will criticize them as "house chickens digging in the kitchen". So when it is said that a snake bites a chicken, the first meaning that stands out is that the evil person harms his relatives. The interesting thing about this idiom is that the word piggyback means to stoop to pick up someone else. And, ironically, the act of piggybacking here is carrying a snake, carrying cruel and dangerous people to harm the objects we should have the duty to care for and protect! The combination of the symbolic meanings of the words and individual elements has given the idiom "carrying a snake to bite a chicken" the general meaning of the act of bringing evil or sinister people to harm one's loved ones, and Broadly understood, it is an act of betraying one's compatriots, bringing the enemy to trample on one's beloved Fatherland. That is a sinful act worthy of eternal damnation:
“Carrying a snake bites a domestic chicken
Thousands of sins are still being worn by mountains and rivers."
|
Hướng dẫn
Cũng như nhiều thành ngữ khác trong tiếng Việt, thành ngữ dở dở ương ương được hình thành bằng ghép láy hai từ dở và ương đi liền nhau.
Nếu chấp nhận rằng có một sự chuyển nghĩa từ dở trong khế dở (khế không ra ngọt mà cũng không ra chua) đến dở trong dở người từ ương trong ổi ương đến ương trong ương gàn, ương ngạnh v.v… thì cũng có thể chấp nhận có hai cách giải thích của thành ngữ dở dở ương ương.
Với nghĩa gốc, dở là ở trạng thái chưa xong, chưa kết thúc; còn ương biểu thị cái trạng thái của trái cây gần chín, cái trạng thái chưa chín hẳn, nhưng cũng chẳng còn xanh nữa! Có thể nói dở và ương đều có một nét nghĩa chung là ở trạng thái, chưa kết thúc của quá trình, ở trạng thái nửa vời, không ra thế nọ mà cũng chẳng ra thế kia. Từ đó, với nghĩa bóng, nghĩa rộng, thành ngữ dở dở ương ương thường được dùng để biểu thị tính cách của những người khôn chẳng ra khôn mà dại chẳng ra dại. Dĩ nhiên cái tính cách, phẩm chất này lại thường thể hiện ở cách nói năng, cách ứng xử, thí dụ:
“Ấy cũng chỉ vì trên đầu có hai thứ tóc nên mới ăn nói dở dở ương ương như thế”. (Tạp chí văn nghệ quân đội 1-1967).
|
Instruct
Like many other idioms in Vietnamese, the idiom "crap" is formed by combining the two words "crap" and "crap" next to each other.
If we accept that there is a transition in meaning from bad in bad star fruit (starfruit is neither sweet nor sour) to bad in bad, from bad in guava to bad in stubborn, stubborn, etc., then we can also accept There are two possible explanations for the idiom unfinished.
With the original meaning, unfinished means unfinished, unfinished; "Yang" represents the state of the fruit that is nearly ripe, the state that is not yet fully ripe, but is no longer green! It can be said that bad and bad both have a common meaning which is to be in a state, not yet finished in the process, in a half-way state, neither like that nor like that. Since then, with a figurative and broad meaning, the idiom half-hearted is often used to express the characteristics of people who are wise but neither wise nor foolish. Of course, this personality and quality is often expressed in the way of speaking and behaving, for example:
"It's just because there are two types of hair on my head that I speak so badly." (Military arts magazine, January 1967).
|
Hướng dẫn
Voi thường được tượng trưng cho cái gì to lớn khác thường, có tính chất khổng lồ. Trong nhiều ngữ cảnh khác, voi cũng mang ý nghĩa đó: voi nan, (bệnh) chân voi, lấy thúng úp voi, châu chấu đá voi, đầu voi đuôi chuột… Tiên thì thường dùng để biểu hiện cái gì tuyệt mỹ, tuyệt hảo đến mức lí tưởng: đẹp như tiên, sướng như tiên, có phép tiên, thuốc tiên, v.v… Tuy vậy nếu hiểu voi là tiên trong thành ngữ này theo ý nghĩa nói trên thì lại không thỏa đáng. Bởi vì có được số lượng (hoặc khối lượng) lớn nhất rồi, vẫn có quyền đòi hỏi chất lượng cao nhất, mà như thế đâu có phải là tham lam? Đạt được khối lượng thật lớn, lại còn muốn có được chất lượng thật cao nữa, ai dám bảo đó là “được voi đòi tiên”! Vậy thì phải hiểu voi và tiên ở đây là thế nào cho ổn?
Phần lớn thành ngữ và tục ngữ được mọi người chúng ta hiểu giống nhau về ý nghĩa toàn cục. Còn ý nghĩa của từng yêu tố, từng từ được dùng trong đó thì lại có thể hiểu theo những cách khác nhau. Có thể giải thích các yếu tố đó theo khuynh hướng đồng đại, nhưng trong nhiều trường hợp, chỉ có thể giải thích bằng con đường đi vào từ nguyên hoặc tìm vào các phương ngữ. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì thành ngữ, tục ngữ thường được tạo ra từ khá lâu và thường gắn với một xuất xứ cụ thể, mặc dầu khó mà xác định được chắc chắn.
|
Instruct
Elephants often symbolize something unusually large and gigantic. In many other contexts, elephants also have the same meaning: elephant's spokes, elephant's feet, using a basket to cover an elephant, grasshopper kicking an elephant, elephant's head and mouse tail... Fairies often use it to express something beautiful and wonderful. perfect to the ideal level: beautiful like a fairy, happy like a fairy, magical, elixir, etc. However, if one understands an elephant as a fairy in this idiom in the above sense, it is not satisfactory. Because having the largest quantity (or volume), you still have the right to demand the highest quality, but isn't that greed? Achieving a very large volume and also wanting to have very high quality, who dares to say that is "winning the elephant and demanding the fairy"! So we need to understand what elephants and fairies are here properly?
Most idioms and proverbs are understood by everyone in the same general sense. The meaning of each element and each word used in it can be understood in different ways. It is possible to explain those elements according to synchronic trends, but in many cases, it can only be explained by looking into etymology or looking into dialects. This is understandable, because idioms and proverbs are often created a long time ago and are often associated with a specific origin, although it is difficult to determine with certainty.
|
Hướng dẫn
Trong tiếng Việt, “kép” và “đơn là hai từ trái nghĩa, “kép” là “đôi, hai, cặp”, trái với “đơn” là “một”. Với các ý nghĩa đó, người Việt gọi cái áo có hai lần vải là áo kép, chiếc lá cây gồm hai lá chét gọi là lá kép, cửa sổ hai lớp gọi là cửa sổ kép, bị thiệt thòi nhiều bề gọi là thiệt đơn thiệt kép, mưa gió giãi giề gọi là gió kép mưa đơn, v.v. “Kép” và “đơn” trong câu tục ngữ “giàu làm kép, hẹp làm đơn” chính là nằm trong tương quan ngữ nghĩa ấy.
Trong văn chương Việt Nam, chúng ta thường biết đến nhiều câu đối rất hay của cụ Tam nguyên Yên Đổ, trong đó câu đối mà Nguyễn Khuyến cho người cô đầu ở Hà Nam để thờ mẹ cô, cũng vốn là cô đầu, nhân ngày giỗ:
“Giàu làm kép, hẹp làm đơn, tống táng cho yên hồn phách mẹ. Cá kể đầu, rau kể mớ, tình tang thêm tủi phận đàn con”.
Trong câu đối này, Nguyễn Khuyến đã hóm hỉnh mà lồng câu tục ngữ “giàu làm kép, hẹp làm đơn” vào để an ủi người cô đầu, làm mát dạ người “nơi chín suối”. Câu tục ngữ dùng trong vế đối này hàm chỉ mức độ to nhỏ của việc làm giỗ: nhà giàu có khả năng kinh tế thì làm cỗ to (kép), còn nhà nghèo, eo hẹp kinh tế thì làm cỗ nhỏ (đơn), tùy theo gia cảnh. Câu tục ngữ trên, ngẫm cho kĩ nhiều khi được hiểu với nghĩa rộng còn là cách thể hiện niềm tự hào kín đáo của một người biết lo liệu, thu xếp cho cuộc sống phù hợp hoàn cảnh riêng của mình:
|
Instruct
In Vietnamese, "dual" and "single" are two antonyms, "dual" is "pair, two, pair", as opposed to "single" is "one". With these meanings, Vietnamese people call a shirt with two layers of fabric a double shirt, a tree leaf with two leaflets called a double leaf, a double-layered window called a double window, and a person who is disadvantaged in many ways is called a single leaf. Double damage, heavy wind and rain are called double wind, single rain, etc. "Dual" and "single" in the proverb "rich becomes double, narrow becomes single" are in that semantic relationship.
In Vietnamese literature, we often know many beautiful couplets of Mr. Tam Nguyen Yen Do, including the couplet that Nguyen Khuyen gave to his first aunt in Ha Nam to worship her mother, who was also a first aunt, on the occasion of Vietnamese literature. death anniversary:
“Rich is double, narrow is single, let the mother's soul rest in peace. The fish counts the head, the vegetable counts the tail, the mourning adds to the sadness of the children."
In this couplet, Nguyen Khuyen humorously inserted the proverb "richness makes double, narrowness makes single" to comfort the old woman, cool her heart "where there are nine springs". The proverb used in this parallel refers to the scale of death anniversary ceremonies: rich people with economic ability make large (double) ceremonies, while poor people with limited finances make small (single) ceremonies. depending on family situation. The above proverb, if you think about it carefully, is often understood in a broader sense and is also a way to express the secret pride of a person who knows how to manage and arrange life to suit his or her own circumstances:
|
Hướng dẫn
Với thành ngữ này, nói chung, người ta chỉ còn “vướng”, không hiểu chữ quai có nghĩa gì? Trong cách giải nghĩa còn nhiều ý kiến khác nhau.
Nhiều người xem thành ngữ há miệng mắc quai vốn được bắt nguồn từ việc quan sát vật hoặc con vật xung quanh, sau đó mới dùng vật để ví với người. Theo hướng này, từ quai có hai cách lý giải khác nhau. Thứ nhất, quai được xem là các loại dây buộc ở miệng một số đồ dùng như giỏ, gùi… Vì sát cạnh miệng lại dây rợ lòng thòng nữa nên khi mở nắp, mở miệng các vật này thì để bị mắc quai. Sự lòng thòng của quai có thể có tính biểu trưng về bản thân sự khuyết điểm, sự mắc mớ, ràng buộc. Thứ hai, quai được xem là từ rút gọn của từ quai thiếc hay hàm thiếc ở miệng con ngựa. Mỗi khi ngựa định mở miệng thì bị quai thiếc ghì chặt thêm, siết lại mạnh hơn. Quả thật, cách hiểu như trên cũng có những cơ sở nhất định. Tuy nhiên, để thuyết phục hơn bắt buộc người giải thích phải có thêm cứ liệu và cách biện minh chắc chắn hơn nữa.
|
Instruct
With this idiom, in general, people are just stuck, not understanding what the word quai means? There are many different opinions in interpretation.
Many people consider the idiom "open your mouth to catch a loop" as originating from observing objects or animals around you, then using the object to compare it to a person. In this direction, the word quai has two different explanations. Firstly, straps are considered strings tied to the mouths of some utensils such as baskets, baskets, etc. Because next to the mouth, there are strings hanging around, so when opening the lid or mouth of these objects, the straps get caught. The looseness of the handle can be symbolic of the shortcomings, entanglements, and constraints themselves. Second, quai is considered a shortened word for tin quai or tin bit in the horse's mouth. Every time the horse tried to open its mouth, the tin strap tightened and tightened. Indeed, the above understanding also has certain foundations. However, to be more convincing, the explainer must have more evidence and a more solid justification.
|
Hướng dẫn
Chúng ta biết rằng, trong truyện Kiều, sau hai lần gặp gỡ, chàng Kim đã sinh lòng tương tư nàng Kiều đến mức “Phòng văn hơi giá như đồng, trúc se ngọn thỏ tơ chùng phím loan”, chểnh mảng cả việc đèn sách và vội “xăm xăm đè nẻo Lam Kiều lần sang”. Thế nhưng nhà họ Vương:
“Thâm nghiêm kín cổng cao tường
Cạn dòng lá thắm, dứt đường chim xanh”…
Ở đây, đại thi hào Nguyễn Du đã đưa thành ngữ kín cổng cao tường vào câu thơ rất tài hoa, gián tiếp miêu tả tâm trạng của chàng nho sinh đang tương tư người đẹp, có gì đó như là nỗi thất vọng trước một sự ngăn cách khó lòng vượt qua nổi? Kín cổng cao tường nghĩa là gì vậy? Chung quanh thành ngữ này, có hai ý kiến khác nhau. Có người cho rằng câu thành ngữ trên phải là kín cống mới đúng, bởi vì nó đăng đối với cạn dòng lá thắm ở câu dưới: cống có kín thì “lá thắm” mới “cạn dòng” không chảy ra được! Và như vậy, câu thơ miêu tả được đúng tâm trạng tương tư của chàng Kim sau buổi gặp Thuý Kiều (Hoàng Tiến. Người giáo viên nhân dân số 16-1989).
Ý kiến thứ hai cho rằng, đính chính thành ngữ trên như vậy là đã làm thay cụ Nguyễn Du một cách tuỳ tiện. Bởi lẽ, nếu cho rằng “kín cống” mới đăng đối với “cạn dòng lá thắm”, thì “cao tường” làm sao đăng đối với “dứt đường chim xanh” ở câu dưới được, phải là “cao giàm” hoặc là “dày lưới” chứ, làm sao tường cao ngăn nổi “chim xanh”? (Nguyễn Văn Lưu. Trâu chẳng về chuồng, Văn nghệ số 22-1989). Ý kiến của Nguyễn Văn Lưu xem ra có sức thuyết phục và gần với chân lý hơn. Thực ra, sự đăng đối trong hai câu thơ của cụ Nguyễn Du vừa dẫn ở trên, là về ý chứ không phải về chữ: Thành ngữ “kín cổng cao tường” ở câu trên đã được minh hoạ, cụ thể hoá bằng hai điển tích “lá thắm” và “chim xanh” ở câu dưới. Theo “Từ điển truyện Kiều” của Đào Duy Anh, kín cổng cao tường nghĩa là “cái cổng đóng kín, cái tường xây cao, người ngoài không vào, cũng không thể nhìn thấy gì” (trang 237). Ở đây kín cổng cao tường là sự miêu tả dinh cơ nhà họ Vương đã làm Kim Trọng phải dừng bước trong phút tương tư, cao hứng đi tìm “bóng giai nhân”.Trong cách nói của dân gian, kín cổng cao tường là hình ảnh tiêu biểu cho dinh cơ của các gia đình giàu sang quyền quý xưa nay: “Cái cơ ngơi kín cổng cao tường của nhà lý Ngưỡng lại bỏ trống hoang”. (Nguyễn Kiên. “Năm tôi mười ba tuổi”).
|
Instruct
We know that, in the story of Kieu, after two meetings, Mr. Kim fell in love with Kieu to the point that "The office room is as expensive as copper, the bamboo is like a rabbit's silk, and the keys are loose", even neglecting the book lights. and hastily "tattooed to overcome Lam Kieu's path next time". But the Vuong family:
“The gates are tightly sealed and the walls are high
End the stream of bright leaves, end the path of blue birds...
Here, the great poet Nguyen Du has put the idiom "closed gates and high walls" into a very talented poem, indirectly describing the mood of a Confucian student who is in love with a beautiful woman, something like disappointment at a disappointment. Is the barrier difficult to overcome? What does closed gates and high walls mean? Around this idiom, there are two different opinions. Some people believe that the above idiom must be a closed drain to be correct, because it refers to the dry flow of dark leaves in the sentence below: if the drain is closed, then the "dark leaves" will "run dry" and not be able to flow out! And so, the poem accurately describes Kim's romantic mood after meeting Thuy Kieu (Hoang Tien. People's Teacher Không. 16-1989).
The second opinion is that correcting the above idiom like that is arbitrarily replacing Mr. Nguyen Du. Because, if we think that "tight culvert" is posted for "dry leafy stream", then how can "high wall" be posted for "stop the blue bird's path" in the sentence below, it must be "cao tam" or "Thick mesh", how can high walls prevent "blue birds"? (Nguyen Van Luu. The buffalo does not return to the barn, Literature Không. 22-1989). Nguyen Van Luu's opinion seems more convincing and closer to the truth. In fact, the parallelism in the two verses of Mr. Nguyen Du's poem just cited above is about ideas, not about words: The idiom "closed gates and high walls" in the above sentence has been illustrated and concretized by two examples. the words "dark leaves" and "blue birds" in the sentence below. According to "Dictionary of Kieu stories" by Dao Duy Anh, closed gate and high wall means "the gate is closed, the wall is built high, outsiders cannot enter, nor can they see anything" (page 237). Here, closed gates and high walls is a description of the Vuong family's mansion, which made Kim Trong stop in a moment of longing, excitedly looking for "the shadow of a beautiful woman". In folk parlance, closed gates and high walls is a picture. A typical photo of the mansions of wealthy and noble families in the past: "The closed, high-walled mansion of Ly Nguong's house is deserted." (Nguyen Kien. “When I was thirteen years old”).
|
Hướng dẫn
Trong cuộc rượu đãi khách, trước tiên chủ nhà thường rót chén mời khách uống. Chén rượu từ tay người chủ rót để mời khách ấy gọi là chén thù. Uống xong, khách lại tự tay rót chén rượu nâng lên mời chủ để đáp lại tấm lòng thân tình, nồng thắm của người chủ dành cho mình. Chén rượu do khách rót nâng lên mời chủ ấy là chén tạc. Dân gian đã chớp lấy một chi tiết nhỏ trong cuộc tạc thù giao tiếp nhau để biểu trưng cho toàn cuộc vui với không khí thân mật, cởi mở giữa chủ và khách, giữa những người dự tiệc với nhau.
“Vợ chồng chén tạc chén thù
Bắt nàng đứng chực trì hồ hai nơi”
(“Truyện Kiều” – Nguyễn Du)
Ý nghĩa của thành ngữ chén tạc chén thù thường chỉ hạn hẹp ở sự hàm chỉ việc tiếp rượu trong cuộc ăn uống vui vẻ, thân mật. Tuy nhiên, đôi lúc người Việt cũng mở rộng giới hạn này ra. Theo đó, chén tạc chén thù được dùng để chỉ sự ăn uống nhậu nhẹt nói chung, nay người này mời, mai người kia tiếp đãi lại cho tương xứng. Và, rộng hơn thế nữa, thành ngữ chén tạc chén thù còn nói lên lối sống cánh hẩu, thích bè cánh, có đi có lại giữa những con người tham lam, vụ lợi.
Điều đáng chú ý là thành ngữ chén tạc chén thù vốn là kết quả của sự tương hợp hai danh ngữ (chén tạc + chén thù) nhưng trong hoạt động ngôn ngữ thì thành ngữ này lại thường hành chức với tư cách là vị ngữ.
|
Instruct
When entertaining guests, the host first often pours a cup for the guests to drink. The cup of wine poured from the owner's hand to serve the guest is called the cup of revenge. After drinking, the guest personally pours a cup of wine and raises it to the host to respond to the host's warm and friendly heart for him. The cup of wine that a guest pours and raises to the owner is a carved cup. Folks have taken advantage of a small detail in the mutual communication to symbolize the whole party with an intimate, open atmosphere between the host and guests, and between the partygoers.
“Husband and wife are bitter and hate each other
Forced her to stand and maintain the pond in two places."
(“The Tale of Kieu” – Nguyen Du)
The meaning of the idiom is often limited to the connotation of serving wine during a happy, intimate meal. However, sometimes Vietnamese people also expand this limit. Accordingly, carved bowls and bowls are used to refer to eating, drinking, and drinking in general: one person invites one day, and another person entertains him or her tomorrow accordingly. And, more broadly than that, the idiom of bitterness and hatred also speaks of a way of living together, liking factions, and reciprocity among greedy and self-seeking people.
What is worth noting is that the idiom "cup carved, cup enemy" is the result of the compatibility of two nouns (cup carved + bowl enemy), but in linguistic activities, this idiom often functions as a predicate.
|
Hướng dẫn
Chuyện kể rằng:
Ngày xưa, thời Xuân Thu Chiến Quốc, dưới trướng của Sở Công Vương có hai người bắn súng lừng danh thiên hạ. Một người tên là Phan Đáng, còn người kia tên là Dưỡng Do Cơ.
Có một lần, trong lúc tập luyện, Phan Đáng bắn ba phát tên đều trúng vào hồng tâm, lấy làm đắc ý lắm. Lúc ấy, Dưỡng Do Cơ cũng ở đó, tỏ vẻ không thán phục, bảo rằng: “Bắn trúng hồng tâm có gì là đặc biệt. Cách xa một trăm bước, mũi tên của tôi có thể xuyên qua bất kỳ chiếc lá nào của cây dương liễu”. Nói rồi, Dưỡng Do Cơ giương cung. Quả nhiên, mũi tên xuyên qua chiếc lá dương liễu trên cành cây um tùm.
Nhưng Phan Đáng vẫn không chịu, liền chọn lấy ba lá liễu ở ba chỗ khác nhau, đánh dấu và thách Dưỡng Do Cơ bắn trúng. Dưỡng Do Cơ chỉ nhìn qua, rồi lùi vào vị trí để bắn. Thế rồi, cả ba mũi tên như có mắt, lần lượt xuyên qua ba chiếc lá trước sự kinh ngạc của mọi người.
Về sau, trong cuốn sử ký của nhà viết sử nổi tiếng Tư Mã Thiên, có đoạn viết: “Nước Sở có một người tên là Dưỡng Do Cơ, là một người bắn tên rất kỳ tài, cách xa trăm bước mà “bách phát bách trúng”.
Dưỡng Do Cơ chỉ bắn cả thảy có bốn phát tên trong cuộc thi tài ấy, mà sao Tư Mã Thiên lại viết là “bách phát bách trúng?” Thì ra, “bách” (nghĩa là một trăm) không được dùng để chỉ số lượng cụ thể và xác định. Một nhà thiện xạ được ca ngợi là “bách phát bách trúng” không nhất thiết phải giương cung đến một trăm lần. “Bách” ở đây được dùng với nghĩa biểu trưng là “nhiều, rất nhiều”, còn kết cấu “bách… bách…” biểu thị sự đối xứng truyệt đối như là “bao nhiêu… thì… bấy nhiêu”.
|
Instruct
Once upon a time:
Once upon a time, during the Spring and Autumn and Warring States period, under the command of So Cong Vuong, there were two famous shooters in the world. One person's name is Phan Dang, and the other's name is Duong Do Co.
One time, during practice, Phan Dang shot three arrows, all hitting the bull's eye. He was very proud. At that time, Duong Do Co was also there, looking unimpressed, saying: "There's nothing special about hitting the bull's eye." From a hundred paces away, my arrow could pierce any leaf of a willow tree.” Having said that, Duong Do Co raised his bow. Sure enough, the arrow pierced the willow leaf on the luxuriant tree branch.
But Phan Dang still refused, so he chose three willow leaves in three different places, marked them and challenged Duong Do Co to shoot them. Duong Do Co just looked over, then retreated into position to shoot. Then, all three arrows, as if they had eyes, pierced three leaves one after another to everyone's surprise.
Later, in the history book of the famous historian Sima Qian, there was a passage written: "In the country of Chu there was a man named Duong Do Co, who was a very talented arrow shooter, able to shoot arrows from a hundred paces away. cypress hit".
Duong Do Co only shot a total of four arrows in that competition, so why did Sima Qian write "hundred shots, hundred hits?" It turns out that "hundreds" (meaning one hundred) is not used to refer to a specific and definite quantity. A marksman who is praised as "a hundred shots and a hundred hits" does not necessarily have to draw his bow a hundred times. "Hundreds" here is used with the symbolic meaning of "many, very many", while the structure "hundreds... cypress..." represents absolute symmetry such as "how many... is... that much".
|
Hướng dẫn
Trong thành ngữ nổi bật tên tuổi hai nhân vật tiêu biểu của đạo Nho: Khổng (Khổng Tử) và Trình (Trình Tử). Khổng Tử là người học rộng, tài cao, vốn là người nhà Chu nước Lỗ (551 trước công nguyên). Khổng Tử soạn lại Lục Kinh, Kinh Thi, phê bình Kinh dịch, dịch Kinh lễ, Kinh nhạc làm Kinh Xuân – Thu và Lục nghệ. Đạo của Khổng Tử dạy gồm 8 tôn chỉ: hiếu, dễ, trung, thứ, tu, tề, trị, bình. Học trò của Khổng Tử rất nhiều. Về sau, chính họ đã chép những lời dạy của thầy mình thành Luận ngữ. Còn Trình Tử, tức là Trình Điều, một danh nho thời Tống thì cũng không hiếm người theo học. Như vậy, nói đến cửa Khổng sân Trình là nói đến hai bậc thầy nổi tiếng trong mối quan hệ với học trò của họ. Thầy và trò là tiêu biểu cho nhà trường, do đó thành ngữ cửa Khổng sân Trình dễ dàng được hiểu là trường học, nơi dạy đạo Nho thuở trước. Thành ngữ cửa Khổng sân Trình còn có biến thể là sân Trình cửa Khổng.
Ngoài ra, trong văn học cổ còn dùng các từ ngữ như sân Trình, cửa Trình, cửa Tuyết, sân Tuyết với ý nghĩa tương tự như cửa Khổng sân Trình. Các dạng thức này được hình thành từ điển tích được ghi lại trong Chu Tử ngữ học. Số là, có hai học trò là Du Tạc và Dương Thời đến nhà Trình Tử ra mắt thầy. Đến nơi thì thầy đang nhắm mắt ngẫm nghĩ. Họ không dám cắt dòng suy nghĩ của thầy, cứ như vậy đứng lặng yên. Mãi đến khi thầy Trình mở mắt thì tuyết đã rơi ở chỗ hai cậu học trò đứng dày đến một thước. Do tích này mà các từ ngữ sân Trình, cửa Trình, sân Tuyết, cửa Tuyết chẳng những biểu hiện nơi học tập đạo Nho mà còn thêm nét nghĩa hàm chỉ ý chí quyết tâm cầu học của những người có chí tiến thủ theo con đường đèn sách thuở trước:
“Thông minh sẵn có tư trời
|
Instruct
In the idiom, the names of two typical figures of Confucianism stand out: Khong (Confucius) and Trinh (Trinh Tu). Confucius was a well-educated and talented man, originally from the Zhou Dynasty of Lu (551 BC). Confucius rewrote the Six Classics, the Book of Poetry, criticized the Book of Changes, translated the Classic of Rites, and the Classic of Music into the Spring and Autumn Classics and the Six Arts. Confucius' teachings include eight principles: filial piety, kindness, loyalty, forgiveness, cultivation, discipline, rule, and peace. Confucius's students were many. Later, they themselves copied their teacher's teachings into Analects. As for Trinh Tu, also known as Trinh Dieu, a famous scholar of the Song Dynasty, it was not uncommon for people to study. Thus, talking about Confucius's Gate and Trinh is talking about two famous masters in their relationship with their students. Teachers and students represent the school, so the idiom "Confucian gate" is easily understood as a school, a place where Confucianism was taught in the past. The idiom "Confucius's door, Trinh's yard" also has a variant called "Confucian's door, Trinh's yard".
In addition, in ancient literature, words such as Trinh yard, Trinh gate, Tuyet gate, Tuyet yard are also used with the same meaning as Confucius gate and Trinh yard. These forms are formed from the dictionaries recorded in Zhouzi Linguistics. Fortunately, two students, Du Tac and Duong Thoi, came to Trinh Tu's house to meet their teacher. When he got there, the teacher was closing his eyes and thinking. They did not dare to interrupt the teacher's thoughts, so they stood silently. By the time Mr. Trinh opened his eyes, snow had fallen one meter thick where the two students stood. Because of this, the words Trinh yard, Trinh gate, Tuyet yard, Tuyet gate not only represent a place to learn Confucianism but also have additional meanings that indicate the determination to learn of those who have the will to progress along the path. old book lamps:
“Intelligence comes from heaven
|
Hướng dẫn
Về cách làm tương, trong dân gian có câu: “xôi giặt ba ngày, đậu liền rang, chín tương hai muối ngọt như đàng”. Nghĩa là để cơm nếp mốc ủ ba ngày, rồi rang đậu tương bỏ ngâm, sao cho ba lần nổi ba lần chìm, sau đó mới cho muối theo tỉ lệ muối hai tương chín. Làm đúng theo quy cách như vậy, thì tương sẽ ngọt như đàng (đường). Trong quy trình này, hạt đậu tương phải chịu sự chìm nổi theo thời gian, thành ra khi tương có thể ăn được thì hạt đậu tương cũng nát. Hèn gì trong lời ăn tiếng nói của nhân dân xuất hiện thành ngữ nát như tương hay nát như tương bần (bần: Bần yên Nhân, nơi làm tương ngon nổi tiếng thuộc Hưng Yên ngày nay). Trước hết, nát như tương được dùng để chỉ sự nát vụn, nát nhừ của vật thể.
Với việc miêu tả trực quan trạng thái nát nhừ, bể vụn của vật thể, thành ngữ nát như tương có nghĩa gần giống như thành ngữ nát như cám. Tuy nhiên, nát như tương còn có ý nghĩa trừu tượng hơn. Trong đời sống ngôn ngữ hàng ngày, thành ngữ này thường dùng để biểu thị sự hư hỏng, đổ nát của một tổ chức, một thể chế…
Thành ngữ nát như tương, trong nhiều trường hợp còn được dùng để chỉ một trạng thái tinh thần: đau đớn ưu phiền đến mức độ cao:
“Đào trên mây, hạnh giữa trời
Nghĩ cho nát dạ người như tương”
(Nguyễn Huy Tự. “Hoa tiên”)
Ở phương diện này, đôi khi chúng ta thấy thành ngữ nát như tươm được dùng thay thế nát như tương:
“Mảnh riêng còn nát như tươm
Càng ngơ ngẩn bóng càng năn nỉ tình”
Cái đớn đau dày vò tâm can đến mức độ cao mà thành ngữ nát như tương biểu thị còn có thể được lặp lại trong các thành ngữ nát gan nát ruột (nát ruột nát gan) héo gan héo ruột (héo ruột héo gan).v.v…
Trong tiếng Việt, nát như tương còn thấy xuất hiện với chức năng biểu thị chất lượng kém, trình độ tồi của một số sản phẩm trí tuệ: văn nát như tương, lý sự nát như tương:
“Đến điều lí sự nát như tương
|
Instruct
Regarding how to make soy sauce, there is a folk saying: "wash sticky rice for three days, roast the beans immediately, cook the soy sauce and add salt as sweet as sugar." That means letting moldy sticky rice brew for three days, then roasting soybeans and soaking them so that they float three times and sink three times, then add salt according to the ratio of salt to cooked soybeans. If done according to such specifications, the sauce will be as sweet as sugar (sugar). In this process, the soybean seeds are subjected to sinking and floating over time, so when the soybeans can be eaten, the soybeans will also be crushed. No wonder, in the people's speech, the idiom "corrupted like soy sauce" or "corrupted like soy sauce" appears in the people's speech (ban: Ban yen Nhan, a famous place to make delicious soy sauce in today's Hung Yen). First of all, crushed is used to refer to the crumbling and crushing of an object.
With a visual description of the crushed and broken state of an object, the idiom "crumble" means almost the same as the idiom "crumble". However, crushed like soy sauce has a more abstract meaning. In everyday language, this idiom is often used to express the damage and ruin of an organization or institution...
The idiom is broken like soot, in many cases it is also used to refer to a mental state: pain and sadness to a high degree:
“Peach in the clouds, almonds in the sky
Thinking about it will break your heart like soy sauce."
(Nguyen Huy Tu. “Flower Fairy”)
In this aspect, we sometimes see the idiom used instead of crumbly:
“The individual piece is still in tatters
The more confused you are, the more you beg for love."
The pain that torments the heart to such a high degree that the idiom "ruin like soy sauce" represents can also be repeated in the idioms "heart-broken" (heart-broken), liver-wilt, liver-wilt (gut-wilt, liver-wilt). etc…
In Vietnamese, broken like soy sauce also appears with the function of denoting the poor quality and poor level of some intellectual products: broken literature like soy sauce, broken logic like soy sauce:
“When it comes to dealing with things, it's like soot
|
Hướng dẫn
Tiếng Việt còn có Thành ngữ: Vừa đánh trống vừa ăn cướp hay: Vừa đánh trống vừa la làng.
Trong cuộc sống chẳng thiếu gì kẻ xấu, ma lanh, gian xảo. Có kẻ đã ăn cướp của người khác rồi lại còn lu loa lên như thể mình bị mất của, để đổ vấy cho kẻ khác là phạm nhân. Thêm nữa, có kẻ làm trò cướp giật, bị đuổi bắt lại khôn khéo nhập đám đuổi bắt, thậm chí còn đóng cả vai người đánh trống ngũ liên, hô hoán đuổi bắt cướp. Cứ như thế, trong cuộc sống, trong văn học dân gian đã xảy ra bao nhiêu chuyện phiền nhiễu oái oăm, chướng tai gai mắt. Người mất của đôi khi bị oan uổng, bị đánh đập tàn nhẫn, bị trừng trị nhầm. Rõ là tiền mất tật mang. Trái lại kẻ ăn cướp do ma lanh mà đã kiếm chác được của cải lại còn được cảm thông, an ủi, thậm chí đôi khi được tiếng là có công bắt cướp. Những thủ đoạn gian xảo đó được gọi bằng cái tên đích thực là vừa ăn cướp vừa la làng hay vừa đánh trống vừa ăn cướp. Do ra đời gắn liền với những vụ việc có thật trong cuộc sống như thế, các thành ngữ này trước hết được dùng để chỉ những thủ đoạn của bọn ăn cướp, vừa cướp của lại vừa vu oan cho người bị mất là kẻ ăn cướp hoặc vừa ăn cướp lại còn tham gia đuổi cướp tỏ ra là kẻ có công. Tuy nhiên, trong quá trình sử dụng, thành ngữ vừa ăn cướp vừa la làng, vừa đánh trống vừa ăn cướp được sử dụng với nghĩa khái quát hơn hàm chỉ những hành vi cố ý làm việc ác lại còn lớn tiếng vu cáo kẻ khác, làm ra vẻ như mình là nạn nhân. Đó là hành vi đổi trắng thay đen, đánh lừa dư luận.
|
Instruct
Vietnamese also has the Idiom: Beating the drum while stealing or: Beating the drum while shouting at the village.
In life, there is no shortage of bad, cunning, and cunning people. There are people who have robbed others and then make a fuss about it as if they lost something, to blame others for being criminals. In addition, there were those who acted as robbers, but when they were being chased, they cleverly joined the chase, even playing the role of playing the five-string drum, calling out to chase the robbers. Just like that, in life, in folk literature, there have been many disturbing and annoying things that have happened. People who have lost property are sometimes unjustly beaten, brutally beaten, and wrongly punished. Obviously, money is lost. On the contrary, robbers who are clever enough to gain wealth are sympathized with, comforted, and sometimes even known for being instrumental in catching robbers. Those cunning tricks are called by the true name of robbing and shouting at the same time or playing drums and robbing at the same time. Because they were born in connection with real-life incidents like that, these idioms are first used to refer to the tricks of robbers, both robbing and slandering the lost person as a robber. Or while stealing and also participating in chasing robbers, it shows that you are a person of merit. However, in the process of use, the idioms "robbing and shouting at the village" or "beating drums and robbing" are used with a more general meaning, implying acts of intentionally doing evil and loudly slandering others. , acting like he was the victim. That is an act of changing white to black, misleading public opinion.
|
Hướng dẫn
Đối với chúng ta, quýt và cam là hai giống cây ăn quả rất được ưa thích, thường trồng trong vuờn. Hai giống cây này cùng họ hàng, rất gần gũi nhau, có thể lai giống lẫn nhau. Quýt lai cam và cam lai quýt là chuyện bình thường.
Vậy thì quýt làm cam chịu vốn có nghĩa ra sao khi xét về nguồn gốc?
Một số người làm vườn giải thích rằng: cam và quýt tuy cùng họ với nhau thật, nhưng nếu trồng chung trong một vườn thì cam sẽ kém ngon, còn quýt sẽ to quả hơn, và vị của nó cũng đã khác đi rồi. Vì thế, muốn có cam hay quýt thuần chủng, giữ được hương vị riêng thì phải trồng tách biệt, mỗi loại cây một nơi. Trong một vườn, đã trồng cam thì thôi trồng quýt, mà đã trồng quýt thì thôi trồng cam. Cam mà “làm”, thì quýt phải “chịu”, và ngược lại. Với cách hiểu nghĩa gốc của câu tục ngữ như vậy, thì cam và quýt ở đây là những loài cây trồng, đối tượng của người làm vườn, còn làm hay chịu là hành động của nguời làm vườn ấy!
Nhưng cũng còn một cách hiểu khác.
Ai đã đọc truyện Trạng Lợn, hẳn còn nhớ một câu chuyện nhỏ sau đây: Chuyện kể rằng Trạng được người đời đồn đại là có tài bói toán siêu hạng. Một hôm công chúa bị mất đôi vòng ngọc quý do nước ngoài đem cống vua ta. Cả triều đình xôn xao, mất ăn mất ngủ. Viên quan coi việc an ninh lập tức cho lính triệu ngay Trạng Lợn vào triều và trao cho việc truy tìm thủ phạm. Trạng biết là khó gỡ, nhưng không dám chối từ, bèn tìm cách hoãn binh, xin cho được mười lăm ngày để suy tính. Nằm trên một căn gác cao tĩnh mịch, Trạng nghĩ quanh quẩn đã được bảy ngày mà vẫn chẳng tìm ra được diệu kế gì, bụng lấy làm lo lắm. Nếu không hiến được kế tìm ra thủ phạm thì có thể mất đầu! Nghĩ quẩn quá, Trạng đập tay xuống chiếu mà than rằng: “Hừ, rõ thực quýt làm cam chịu”. Không ngờ, trong vụ ấy thằng Quýt thông đồng với thằng Cam ăn trộm vòng ngọc của công chúa. Hai tên trộm vì quá lo lắng đã đến rình dưới căn gác để nghe trộm xem động tĩnh thế nào. Khi nghe thấy Trạng phán như vậy, chúng hoảng hốt, vội ra đầu thú để mong được giảm nhẹ tội. Thế là Trạng không chỉ thoát tội, mà còn lập được công to nhờ có sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa từ cam và từ quýt trong lời than của Trạng với tên riêng của hai thằng kẻ trộm! Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy lại nên chuyện và có thể chấp nhận được vì nó có cơ sở trong cuộc sống. Ta đã chẳng từng gặp những cái tên rất dân dã, như anh Mít, anh Xoài, anh Nghêu, anh Ốc, thị Hến, cô Thơm, thằng Cò, cái Hĩm… đó sao!
Và như thế thì câu quýt làm cam chịu ban đầu cũng chỉ biểu thị một tình huống cụ thể tương tự như chuyện thằng Quýt làm cái việc ăn trộm vòng ngọc mà thằng Cam thì phải chịu tội. Về sau, do tính điển hình của sự việc và cảnh huống mà câu này trở thành tục ngữ với nghĩa khái quát hơn, ứng với mọi cảnh huống tương tự: Người này làm, còn người kia phải chịu hậu quả.
Dĩ nhiên, ngay cách lý giải vừa nêu cũng chỉ là một giả thuyết.
|
Instruct
For us, tangerines and oranges are two very popular fruit trees, often grown in gardens. These two varieties are related, very close to each other, and can crossbreed with each other. Tangerine hybrids with oranges and orange hybrids with tangerines are normal.
So what does tangerine do with resignation mean in terms of origin?
Some gardeners explain that although oranges and tangerines are actually related, if grown together in the same garden, oranges will be less delicious, while tangerines will have larger fruits, and their taste will also be different. Therefore, if you want to have purebred oranges or tangerines that retain their own flavor, you must plant them separately, with each type of tree in one place. In a garden, if you plant oranges, stop growing tangerines; if you plant tangerines, stop growing oranges. If oranges "do", tangerines have to "suffer", and vice versa. With such an understanding of the original meaning of the proverb, oranges and tangerines here are plants, the object of the gardener, and to do or to endure is the action of that gardener!
But there is also another way to understand.
Anyone who has read the story of Trang Lon, probably remembers the following little story: The story says that Trang is rumored to have excellent fortune-telling skills. One day the princess lost a pair of precious jade bracelets because foreign countries brought tribute to our king. The whole court was in turmoil, losing sleep and eating. The security officer immediately ordered soldiers to summon Trang Lon to court and assigned him to search for the culprit. Trang knew it would be difficult to remove, but did not dare to refuse, so he tried to delay the army, asking for fifteen days to think about it. Lying in a quiet high attic, Trang thought about it for seven days and still couldn't find any magic tricks, and she was very worried. If you don't come up with a plan to find the culprit, you could lose your head! Thinking too hard, Trang slammed his hand on the mat and complained: "Huh, I really feel resigned." Unexpectedly, in that case, Quyet colluded with Cam to steal the princess's pearl necklace. The two thieves were so worried that they lurked in the attic to eavesdrop to see what was going on. When they heard the judge's verdict, they panicked and quickly surrendered in hopes of having their crimes reduced. So Trang not only escaped the crime, but also achieved great success thanks to the coincidence between the words orange and tangerine in Trang's complaint with the names of the two thieves! That coincidence is okay and acceptable because it has a basis in life. Have we never met very simple names, like Mr. Mit, Mr. Xoai, Mr. Ngheu, Mr. Oc, Thi Hen, Miss Thom, Mr. Co, Mr. Ham... that's it!
And so, the original sentence "tangerine do is resigned" only represents a specific situation similar to the story of Quyet stealing the jade necklace and Cam having to take the blame. Later, due to the typicality of events and situations, this sentence became a proverb with a more general meaning, corresponding to all similar situations: This person does, and the other person has to suffer the consequences.
Of course, even the explanation just mentioned is just a hypothesis.
|
Hướng dẫn
Theo các tài liệu khoa học về sinh vật thì đười ươi, vượn người và con người là ba dòng họ cùng một thủy tổ là vượn rừng rậm, có tên khoa học là Dryopithecus. Đười ươi là một loài khỉ lớn lông màu nâu rất dài, mặt râu ria xồm xoàm, không có đuôi hình dạng gần giống người, con đực có thể cao tới 1,8m, con cái nhỏ hơn. Đười ươi là một trong bốn loài khỉ dạng người hiếm và rất quý trên thế giới, hiện nay còn nhiều ở các đảo Boocnêô và Xumatra của lnđônêxia. Ở rừng rậm nước ta, thời xa xưa cũng có đười ươi. Đười ươi có đôi cánh tay rất khỏe, nó thường dùng tay để kiếm ăn. Đười ươi là một loài khỉ độc, nó có thể bắt và ăn thịt người, nếu không đề phòng cẩn thận. Khi bắt được con mồi, đười ươi thường sung sướng ngửa mặt lên trời cười một cách hả hê tít cả mắt và chờ cho đến khi mặt trời lặn nó mới ăn thịt con mồi. Nắm được điểm yếu đó khi đi rừng người ta thường phòng đười ươi bằng cách xỏ tay vào hai ống tre để ngộ nhỡ đười ươi có bắt được thì người ta rút tay ra mà chạy thoát, con đười ươi ngu ngốc thì cứ giữ hai cái ống đó và ngửa mặt lên trời cười cho đến tối.
|
Instruct
According to scientific documents on biology, orangutans, apes and humans are three families with the same ancestor, the jungle ape, whose scientific name is Dryopithecus. The orangutan is a large ape with very long brown hair, a shaggy face and whiskers, no tail and an almost human-like shape. Males can be up to 1.8m tall, females are smaller. Orangutans are one of four rare and precious humanoid monkey species in the world, currently abundant in the islands of Borneo and Sumatra of Indonesia. In the jungles of our country, there were also orangutans in ancient times. Orangutans have very strong arms, they often use their hands to find food. The orangutan is a poisonous monkey, it can catch and eat humans, if not careful precautions are taken. When they catch their prey, orangutans often happily look up to the sky, smile happily, and wait until the sun goes down to eat their prey. Understanding that weakness, when going to the forest, people often guard against orangutans by putting their hands in two bamboo tubes so that if the orangutan catches them, they can pull their hands out and run away. If the orangutan is stupid, he can just keep two. that tube and looked up to the sky and laughed until evening.
|
Hướng dẫn
“Chàng về đồng không mông quạnh, gió lạnh sương sa
Em ở nhà lụy lâm, lâm lụy nước mắt sa theo chàng”.
(Dân ca Bình Trị Thiên)
Nếu chỉ dừng lại ở việc tìm ý nghĩa đương đại, ý nghĩa chung của thành ngữ, thì rõ ràng đây là một thành ngữ đơn giản, không có điều gì cần phải bàn. Nhưng thực ra thành ngữ đồng không mông quạnh lại chính là một thành ngữ phức tạp đối với những ai muốn hiểu rõ từng chữ, từng từ cấu tạo nên thành ngữ này. Cho đến nay, cách hiểu ý nghĩa của một vài từ trong thành ngữ vẫn còn là điều “thách đố” chúng ta. Xét về mặt chữ nghĩa, các từ đồng, mông được bàn đến nhiều và có ý kiến trái ngược nhau.
Từ cách nhìn đồng đại, các từ đồng và không đều được coi là dễ hiểu, không cần phải lý giải gì thêm. Nhưng từ mông và từ quạnh thì nên hiểu thế nào? “Từ điển Hán – Việt” của Đào Duy Anh giải thích mông nghĩa là “tối tăm” còn quạnh là “vắng vẻ”. Ở các từ điển khác kết cấu mông quạnh được giải thích nghĩa là “rộng rãi và vắng vẻ”. Dù giải thích tách riêng thành hai yêu tố mông, quạnh hay thành một cấu kết mông quạnh, thì ý nghĩa của chúng vẫn được nhận diện phù hợp với ý nghĩa chung của toàn thành ngữ. Theo cách hiểu này thì đồng là một danh từ và ba yếu tố không, mông, quạnh được xem là các tính từ bổ nghĩa cho danh từ trung tâm có chức năng lột tả cảnh rộng rãi, tối tăm, vắng vẻ mà thành ngữ đồng không mông quạnh hàm chỉ. Song khi khảo sát loại thành ngữ có bốn yếu tố, chúng ta chưa gặp một dạng thức nào có cấu tạo gồm một trung tâm và ba yếu tố phụ làm định ngữ như cách giải thích ở trên. Tính cá biệt và phi hệ thống này đã khiến chúng ta phải tìm một cách lí giải khác.
Nhìn chung, đồng không mông quạnh được xem là một thành ngữ đối ứng, trong đó đồng đối với mông, không ứng với quạnh. Các từ không, quạnh, đối ứng với nhau là hiển nhiên và hợp quy tắc. Vấn đề chủ yếu là ở cặp đồng và mông. Xung quanh cặp từ này cũng có lắm cách hiểu khác nhau. Có thể thấy ít nhất là có những cách hiểu sau đây:
1. Trong tiếng Việt có các từ mông và đồng có nghĩa gần nhau và đều chỉ trẻ nhỏ. Đó là nghĩa trong các từ nhi đồng, đồng dao, mông học, mông huấn. Cách Ií giải này thỏa mãn được sự đối ứng và tương hợp về nghĩa của cặp từ mông đồng trong thành ngữ đồng không mông quạnh vì theo quan niệm dân gian, trẻ con gắn liền với cảnh đầm ấm, yên vui, nếu đến một nơi nào đó mà vắng vẻ, trống thiếu trẻ con thì người ta cũng cảm nhận thấy sự trống vắng và buồn tẻ. Điều này khá gần gũi với ý nghĩa chung của thành ngữ đồng không mông quạnh hiện đang được dùng trong tiếng Việt. Nhưng rất tiếc là ý nghĩa chung của thành ngữ đang xét lại thiên nói về không gian hơn là nói về quan hệ giữa nguời với người, cho nên, cần xem xét lại cách luận giải này.
2. Theo cuốn Từ điển từ nguyên tiếng Hán, có một từ mông chỉ một loài cỏ. Với nghĩa này, mông có thế đối ứng và tương hợp được với đồng (cánh đồng). Quả là đồng và cỏ gắn liền với nhau và có thể đối ứng, tương hợp về nghĩa như đồng khô cỏ úa hay đồng khô cỏ cháy. Song điều khó giải thích là ở chỗ, nếu mông là từ chỉ cây cỏ thì ít khả năng kết hợp được với quạnh. Do đó, sẽ hoàn toàn có lý khi người ta nghi ngờ tính đúng đắn của cách giải thích này.
|
Instruct
“He returned to the empty field, cold wind and mist
I'm stuck at home, in tears following you."
(Binh Tri Thien folk songs)
If we just stop at finding the contemporary meaning, the general meaning of the idiom, it is clear that this is a simple idiom, there is nothing that needs to be discussed. But in fact, the idiom "emptiness" is a complex idiom for those who want to understand each word and each word that makes up this idiom. Up to now, understanding the meaning of some words in idioms still "challenges" us. In terms of meaning, the words dong and butt are discussed a lot and have conflicting opinions.
From a synchronic perspective, the words uniform and irregular are considered easy to understand and do not need any further explanation. But how should the words butt and the word lonely be understood? Dao Duy Anh's "Sino-Vietnamese Dictionary" explains that mong means "dark" and lonely means "deserted". In other dictionaries, the word desolate is explained to mean "spacious and deserted". Whether explained separately into two separate, empty elements or into a single, empty combination, their meanings can still be identified in accordance with the general meaning of the entire idiom. According to this understanding, copper is a noun and the three elements empty, empty, and desolate are considered adjectives that modify the central noun with the function of describing the spacious, dark, and deserted scene that the idiom copper not vague and vague. However, when examining the type of idioms with four elements, we have not yet encountered a form with a structure consisting of a center and three secondary elements as determiners as explained above. This individuality and non-systematic nature has caused us to find another explanation.
In general, field is empty and lonely is considered a corresponding idiom, in which field corresponds to space and space corresponds to loneliness. The words empty, empty, and corresponding to each other are obvious and conform to the rules. The problem is mainly in the dong and buttocks. There are many different understandings around this pair of words. It can be seen that there are at least the following interpretations:
1. In Vietnamese, there are words butt and dong that have similar meanings and both refer to children. That is the meaning in the words children, rhymes, lessons, and training. This explanation satisfies the correspondence and compatibility of the meaning of the pair of words buttong in the idiom "mongong" but not lonely because according to folk beliefs, children are associated with a warm and peaceful scene, if they come to a place. Where there is a deserted place, without children, people will feel the emptiness and boredom. This is quite close to the general meaning of the idiom currently used in Vietnamese. But unfortunately, the general meaning of the idiom under consideration is more about space than about the relationship between people, so this interpretation needs to be reconsidered.
2. According to the Chinese Etymology Dictionary, there is a word butt that refers to a species of grass. With this meaning, butt can correspond and be compatible with dong (field). It is true that fields and grass are closely related to each other and can be compatible in meaning, such as dry fields with withered grass or dry fields with burnt grass. But the difficult thing to explain is that if butt is a word for grass, it is less likely to be combined with lonely. Therefore, it is entirely reasonable for people to doubt the correctness of this explanation.
|
Đến với thủ đô Hà Nội, người ta không chỉ bâng khuâng với lòng hiếu khách, sự lịch thiệp của con người tại mảnh đất hà thành mà còn bởi những danh thắng tuyệt đẹp. Hồ Gươm là một địa danh lừng tiếng như thế. Nơi đây nó ghi dấu những sự kiện lịch sử hào hùng của dân tộc và trở thành niềm tự hào của người dân Việt Nam. Tên hồ Gươm hay hồ Hoàn Kiếm gắn liền với truyền thuyết lịch sử- đó là minh chứng cho bề dày truyền thống dựng nước, giữ nước của dân tộc. Hồ nước xanh trong in bóng những rặng liễu đôi bờ. Trong lòng hồ Gươm, sinh vật phong phú tung tăng bơi lội tạo nhịp sống không ngừng. Dòng nước còn ánh chiếu sự trang nghiêm của kiến trúc cổ xưa là đền Tháp Bút, cây cầu Thê Húc màu son cong cong như con tôm dẫn vào đền Ngọc Sơn, chúng tạo thành cụm di tích văn hóa độc đáo. Sau đây là những bài văn mẫu hay nhất các bạn có thể tham khảo trước những băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Nhà thơ Trần Đăng Khoa từng nói:
Lời thơ khiến ta không thể nào quên danh thắng hồ Gươm lừng danh của cố đô Hà Nội. Nơi đây ghi dấu chiều dày lịch sử của dân tộc.
Đến với Hà Nội, du khách bốn phương không khỏi ngỡ ngàng khi chứng kiến màu nước xanh ảo huyền của hồ Gươm. Nhìn từ xa, hồ như viên ngọc thạch quý giá của tạo hóa ban tặng cho người dân hà thành. Sắc nước không phải màu xanh lờ lờ như nước sông Lô, sông Gấm mà nó ánh lên màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp. Màu sắc ấy sinh động hơn khi phản chiếu sắc xanh của cây cối đôi bờ. Những rặng liễu điệu đà như những người thiếu nữ duyên dáng, tình tự khẽ buông áng tóc dài, soi bóng xuống lòng sông yên lặng. Mặt hồ khỏa rộng chỉ gợi song lăn tăn khi có làn gió nhẹ. Còn gì thú vị hơn, chiêm ngưỡng từng đàn cá vàng tung tăng bơi lội trong làn nước xanh trong, mát lành ấy. Hồ Gươm trầm mặc giữa những cụm di tích lịch sử cùng với Tháp Bút, Nghiên Mực. Cây cầu đỏ chót Thê Húc cong cong như con tôm dẫn vào đền Ngọc Sơn đậm tô vẻ đẹp cổ kính, xa xôi của cảnh vật. Nét thanh lịch của con người tại mảnh đất hà thành cũng được mặt hồ ánh chiếu, cuộc sống bình yên giữa những xô bồ cuộc đời.
Hồ từng có nhiều tên gọi, người dân gọi nó là hồ Lục Thủy bởi dòng nước xanh quanh năm. Nhưng người ta biết đến nhiều hơn với tên gọi hồ Gươm, hồ Hoàn Kiếm vì nó gắn liền với truyền thuyết ngàn đời của đất nước ta. Nơi đây là minh chứng ngàn đời chiến thắng lịch sử của người anh hùng áo vải Lê Lợi đánh đuổi giặc Minh ngang tàn. Cụ Rùa vàng mặc dù không sống vĩnh cửu cùng thời gian nhưng ngài còn sống mãi trong lòng người dân Việt Nam với dấu son lịch sử, song hành với sự tích vua Lê Lợi trả gươm thần cho rùa vàng. Bởi là chứng nhân lịch sử nên dù nằm khiêm tốn trong một quận cùng với khu phố cổ chật hẹp nhưng nó vẫn gắn bó với đời sống tâm tư của bao người. Nó vẫn hiên ngang trải qua bao thăng trầm của nước nhà, biểu tượng cho khát khao hòa bình và tinh thần văn võ của dân tộc. Hồ Gươm lặng yên gìn giữ bao dấu tích lịch sử cổ xưa, quý báu.
Mỗi người dân đất Việt dù đi đâu về đâu cũng luôn mong ngóng, luyến lưu những danh thắng của quốc gia. Có lẽ hồ Gươm luôn là địa chỉ đáng nhớ lưu giữ trong lòng người dân mảnh đất Hà thành.
Nước Việt Nam ta tự hào với nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng như Vịnh Hạ Long kì vĩ, chùa Thiên Mụ cổ kính hay Hội An thơ mộng. Mảnh đất Thăng Long – Hà Nội là nơi hội tụ của biết bao di tích lịch sử, cảnh đẹp làm say đắm lòng người. Nhưng gần gũi, thân thương với em nhất chính là Hồ Gươm – viên ngọc xanh long lanh giữa lòng thành phố.
|
Coming to the capital Hanoi, people are not only amazed by the hospitality and courtesy of the people in Hanoi but also by the beautiful landscapes. Sword Lake is such a famous place. Here it marks heroic historical events of the nation and becomes the pride of the Vietnamese people. The name Hoan Kiem Lake or Hoan Kiem Lake is associated with historical legends - it is a testament to the nation's rich tradition of building and defending the country. The clear blue lake reflects the silhouettes of willow trees on both banks. In the heart of Hoan Kiem Lake, diverse creatures swim freely, creating a constant rhythm of life. The water stream still reflects the solemnity of the ancient architecture of Thap But temple and the shrimp-colored The Huc bridge leading to Ngoc Son temple, forming a unique cluster of cultural relics. Below are the best sample essays that you can refer to in advance of your concerns about this topic. Wish you all the best in your studies!
Poet Tran Dang Khoa once said:
The poem makes it impossible for us to forget the famous Hoan Kiem Lake landscape of the ancient capital of Hanoi. This place marks the rich history of the nation.
Coming to Hanoi, tourists from all over cannot help but be surprised when witnessing the magical blue water color of Hoan Kiem Lake. Seen from a distance, the lake looks like a precious jade given by nature to the people of Hanoi. The color of the water is not pale green like the Lo and Gam rivers, but it shines with a beautiful jade green. The color is more vivid when reflecting the green of the trees on the banks. The elegant willow trees are like graceful, graceful young women gently letting down their long hair, reflecting on the quiet riverbed. The wide lake surface only ripples when there is a light breeze. There's nothing more interesting than admiring schools of goldfish swimming freely in that cool, clear blue water. Hoan Kiem Lake is quiet among clusters of historical relics along with Pen Tower and Ink Stone. The red bridge The Huc curves like a shrimp leading to Ngoc Son temple, highlighting the ancient and remote beauty of the landscape. The elegance of the people in Hanoi is also reflected by the lake surface, a peaceful life amidst the hustle and bustle of life.
The lake used to have many names, people called it Luc Thuy Lake because of its green water all year round. But people know it better by the name Hoan Kiem Lake or Hoan Kiem Lake because it is associated with thousands of generations of legends of our country. This place is the eternal proof of the historic victory of the cloth-shirted hero Le Loi who chased away the ruthless Ming invaders. Although the Golden Turtle did not live eternally at the same time, he still lives forever in the hearts of the Vietnamese people with a historical mark, parallel to the legend of King Le Loi returning the magic sword to the golden turtle. Because it is a witness of history, even though it is modestly located in a district with a narrow old town, it is still attached to the lives and thoughts of many people. It still stands tall through many ups and downs of the country, symbolizing the nation's desire for peace and martial arts spirit. Sword Lake quietly preserves many ancient and precious historical traces.
Every Vietnamese person, no matter where they go, always looks forward to and lingers on the country's scenic spots. Perhaps Hoan Kiem Lake is always a memorable address kept in the hearts of the people of Hanoi.
Vietnam is proud of many famous landscapes such as the majestic Ha Long Bay, the ancient Thien Mu Pagoda or the poetic Hoi An. The land of Thang Long - Hanoi is the convergence of many historical relics and beautiful scenery that captivates people's hearts. But the closest and dearest to me is Sword Lake - a sparkling green pearl in the heart of the city.
|
Suốt quãng thời gian đi học, ngoài thầy cô giáo thì những quyển sách giáo khoa cũng đóng góp một phần không nhỏ giúp chúng ta hiểu bài hơn. Những quyển sách giáo khoa khá quen thuộc gần gũi với chúng ta. Các bạn đã bao giờ muốn miêu tả giới thiệu cho mọi người cùng biết về chúng chưa? Trong chương trình Ngữ văn lớp 5, các bạn cũng sẽ có cơ hội được miêu tả những quyển sách mà chính chúng ta đang học và đề bài miêu tả quyển sách giáo khẩ Tiếng Việt lớp 5 tập 1 cũng là một trong số đó. Để tả quyển sách ấy, trước tiên, các bạn hãy tả khái quát về hình dáng, kích cỡ, màu sắc, độ dày,… của sách, sau đó có thể tả kĩ bìa sách như thế nào, ý nghĩa của hình vẽ trong bìa sách và tả sơ lược về các bài học trong sách giáo khoa. Dưới đây là hai bài văn tham khảo để các bạn có thể làm bài tốt hơn. Chúc các bạn thành công!
Sách là kho tàng tri thức vô cùng rộng lớn của muôn loài, có lợi ích vô cùng quan trọng đối với con người. Năm học lớp năm, em được bố mẹ mua cho bộ sách giáo khoa mới tinh. Trong bộ sách ấy, có rất nhiều quyển sách của các môn học mới với những màu sắc khác nhau, nhưng để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là quyển sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 1.
Quyển sách có màu tím nhạt, hình chữ nhật, dày hơn một phân với 184 trang, có chiều dài 24cm và chiều rộng 17cm. Gáy sách vuông vắn, các trang sách được đóng cẩn thận, chắc chắn. Sách mới nên có mùi thơm của giấy và mực in. Trên đầu bìa là dòng chữ nhỏ màu đen “ Bộ giáo dục và đào tạo”, thấp hơn một chút là tên sách “ Tiếng Việt” được in màu vàng rực cùng số “5” xanh thẫm to nổi bật trên nền tím, gọn gàng trong khung trắng, ngay dưới là hai chữ “Tập một” được in tách ra. Bìa sách cứng bóng với bức tranh rực rỡ sắc màu. Ở bức tranh ấy là hình ảnh năm bạn học sinh với nhiều trang phục khác nhau đang ngồi học bài, trong đó có hai bạn học sinh vùng dân tộc, có một bạn nam với nụ cười rạng rỡ đang giơ cao quyển sách, dường như khung cảnh đang là vào một giờ học sôi nổi, sách bạn nào bạn nấy đều đang mở, các bạn đều đang nở nụ cười tươi rói, không khí học tập của các bạn thật vui vẻ, nó khiến cho em cũng như muốn hòa nhập vào cùng các bạn. Phía dưới cùng trang bìa là dòng chữ “ Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam” được in bằng màu trắng kèm theo biểu tượng của Nhà xuất bản Giáo dục. Mặt sau cuốn sách bìa màu trắng, có dán tem của Nhà xuất bản Giáo dục, có mã số, mã vạch cùng biểu tượng 50 năm Nhà xuất bản Giáo dục và hình ảnh ngôi sao bạch kim chất lượng quốc tế. Giá tiền được in ở bên phải cuối bìa cuốn sách. Lớp năm, chúng em được tiếp cận với nhiều kiến thức mới mẻ, nội dung của sách giáo khoa năm nay rất phong phú và bổ ích. Sách bắt đầu từ tuần một đến hết tuần mười tám, với các chủ điểm để chúng em học tập như Việt Nam – Tổ quốc em, Cánh chim hòa bình, Con người với thiên nhiên, Giữ lấy màu xanh, Vì hạnh phúc con người. Mở trang sách đầu tiên, em vô cùng ngạc nhiên và thú vị, sau trang lót bìa là bức tranh gồm nhiều hình ảnh: lá cờ đỏ sao vàng, Bác Hồ kính yêu và các em thiếu niên nhiều dân tộc khác nhau. Nhìn vào mục lục, được trình bày một cách khoa học, em biết được, sách cũng chia ra những mục khác nhau như tập đọc, luyện từ và câu, tập làm văn, kể chuyện,…để chúng em rèn luyện những kỹ năng khi làm bài tập. Em rất thích phần tập đọc được lựa chọn trong sách, chỉ mới đọc một số bài, nhưng em đã cảm thấy vô cùng hấp dẫn vì những văn bản được chọn lựa. Phần kể chuyện tuy đã từng được làm quen ở các lớp học trước, nhưng mỗi bức tranh nhỏ minh họa trong mỗi câu chuyện cũng gợi cho em sự tưởng tượng phong phú về các nhân vật trong tranh. Từng trang sách là giấy in trắng xóa, thơm nức mùi giấy mới cùng những bức tranh minh họa rực rỡ màu sắc, chữ in ngay ngắn, rõ nét giúp chúng em hứng thú và không cảm thấy nhàm chán khi học. Quyển sách giáo khoa giúp chúng em thêm hiểu biết về cuộc sống xung quanh, cung cấp cho chúng em những tri thức sâu sắc, những kỹ năng cần thiết.
Em rất yêu thích quyển sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 1. Em sẽ luôn trân trọng và nâng niu quyển sách ấy. Quyển sách sẽ là người bạn rất có ích giúp đỡ em trong năm học tới. Vậy nên, sau khi học xong, em hứa sẽ giữ gìn quyển sách cẩn thận.
Mỗi độ gần thu sang, khi không khí trẻ em chuẩn bị cắp sách tới trường náo nức, mẹ em lại dẫn em đi mua sách vở bà đồ dùng học tập. Trong các quyển sách giáo khoa lớp Năm ấy, em thích và ấn tượng nhất là quyển sách giáo khoa Tiếng Việt lớp Năm tập một.
Khi vừa cầm quyển sách trên tay, em đã thấy thật thú vị. Bìa quyển sách là bìa cứng. Quyển sách dài hơn một gang tay em, chiều rộng tầm mười bảy xen- ti- mét, chiều dài tầm hai mươi bốn cen- ti- mét. Khi sờ tay vào bìa, em thấy có cảm giác rất mát. Bìa sách có nền màu xanh, nổi bật trên tấm bìa ấy là dòng chữ Tiếng Việt lớp 5 được in đậm. Sách đo nhà xuất bản là bộ giáo dục và đào tạo phát hành.
Bìa quyển sách thật là đẹp và bắt mắt. Trên tấm bìa có in hình các bạn trẻ Việt Nam từ mọi miền Tổ quốc, từ mọi miền dân tộc cùng ngồi trên thảm có xanh mướt để chia sẻ, tìm hiểu về con người và dân tộc Việt. Đồng lúa xanh non mơn mởn với các cô, các chú nông dân đang làm ruộng là biểu tượng cho một dân tộc với nền nông nghiệp phát triển. Dòng sông hiền hòa chảy, quanh năm man phù sa vào tưới tắm cho ruộng đồng, vườn tược của quê hương, xóm làng thêm xanh tươi. Những thôn xóm với các ngôi nhà chen chúc êm đềm, bình yên sau rặng tre già. Xa xa kia là vô số tàu lớn đang bỏ lại những thác khoan. Bức tranh thật yên bình biết bao với những cánh chim hải âu bay. Còn bìa sách của quyển sách có màu trắng, nổi bật lên logo màu bạch kim. Gáy sách có cùng màu với bìa sách, ở chính giữa là tên sách và ở hai đầu được viền đậm.
|
During our time in school, in addition to teachers, textbooks also contribute a large part to helping us understand lessons better. The textbooks are quite familiar and close to us. Have you ever wanted to describe and introduce them to everyone? In the 5th grade Literature program, you will also have the opportunity to describe the books that we are studying and the topic describing the Vietnamese textbook for grade 5, volume 1 is also one of them. To describe the book, first, you should briefly describe the shape, size, color, thickness, etc. of the book, then describe in detail the cover of the book and the meaning of the drawings in the book. book cover and brief description of the lessons in the textbook. Below are two reference essays so you can do better. Good luck!
Books are an extremely vast treasure of knowledge for all species, and have extremely important benefits for humans. When I was in fifth grade, my parents bought me a brand new set of textbooks. In that set of books, there are many books of new subjects with different colors, but the one that left the deepest impression on me is the Vietnamese textbook for grade 5, volume 1.
The book is light purple, rectangular, over an inch thick with 184 pages, 24cm long and 17cm wide. The spine of the book is square and the pages are carefully and securely bound. New books should have the scent of paper and ink. On the top of the cover is the small black text "Ministry of Education and Training", a little lower is the book title "Vietnamese" printed in bright yellow with a large dark blue number "5" that stands out on a neat, purple background. In the white frame, right below, the two words "Episode One" are printed separately. Glossy hardcover with colorful pictures. In that picture is the image of five students with many different costumes sitting and studying, including two students from ethnic minority areas, and a male student with a bright smile holding a book high, seemingly The scene is an exciting class time, everyone's books are open, everyone is smiling brightly, the learning atmosphere is so fun, it makes me want to integrate. come in with you guys. At the bottom of the cover are the words "Vietnam Educational Publishing House" printed in white with the Education Publishing House logo. The back of the book has a white cover, stamped with the Education Publishing House's stamp, has a code, a barcode, the 50-year Education Publishing House symbol and an image of an international quality platinum star. Prices are printed at the bottom right of the book cover. In fifth grade, we have access to a lot of new knowledge. The content of this year's textbook is very rich and useful. The book starts from week one to the end of week eighteen, with topics for us to study such as Vietnam - My Fatherland, Bird of Peace, People with Nature, Keeping Green, For Human Happiness . When I opened the first page of the book, I was extremely surprised and excited. Behind the cover page was a picture of many images: a red flag with a yellow star, beloved Uncle Ho and teenagers of many different ethnicities. Looking at the table of contents, which is presented scientifically, I know that the book is also divided into different sections such as reading, practicing words and sentences, practicing writing, telling stories,... so we can practice these skills. when doing homework. I really like the reading section selected in the book. I've only read a few articles, but I already feel extremely intrigued by the selected texts. Although the storytelling part has been familiarized with me in previous classes, each small picture illustrated in each story also evokes a rich imagination for me about the characters in the picture. Each page of the book is printed on white paper, fragrant with the smell of new paper, along with colorful illustrations, neat and clear printing, helping us to be interested and not feel bored when studying. The textbook helps us understand more about the life around us, providing us with profound knowledge and necessary skills.
I really love the Vietnamese textbook grade 5, volume 1. I will always respect and cherish that book. This book will be a very useful friend to help you in the coming school year. So, after finishing studying, I promise to keep the book carefully.
Every autumn, when the atmosphere of children getting ready to go to school is exciting, my mother takes me to buy books and school supplies. Among the fifth grade textbooks, I liked and was most impressed by the fifth grade Vietnamese textbook, volume one.
As soon as I held the book in my hand, I found it very interesting. The cover of the book is hardcover. The book is longer than an arm span, about seventeen centimeters wide, and twenty-four centimeters long. When I touched the cover, I felt a very cool feeling. The cover of the book has a blue background, prominent on the cover is the Vietnamese words grade 5 printed in bold. The book is published by the Ministry of Education and Training.
The cover of the book is really beautiful and eye-catching. On the cover is printed a picture of Vietnamese young people from all parts of the country, from all ethnic regions sitting on a green carpet to share and learn about the people and people of Vietnam. Lush green rice fields with farmers working in the fields are a symbol of a nation with developed agriculture. The river flows gently, all year round, irrigating the fields and gardens of the homeland and villages. The hamlets with houses crowded together are calm and peaceful behind old bamboo trees. In the distance, countless large ships are leaving behind drilling waterfalls. How peaceful the picture is with flying seagulls. The book's cover is white, highlighting the platinum logo. The spine of the book is the same color as the cover, in the middle is the book title and at both ends are bold borders.
|
Mảnh đất đồng bằng Bắc Bộ được con sông Hồng đỏ nặng phù sa bồi đắp tự ngàn năm. Con sông cứ tự nhiên gắn liền với cảm hứng nghệ thuật và chẳng thể tách rời cuộc sống lam lũ còn bao nhọc nhằn của người nông dân. Trong chương trình ngữ văn lớp 5, có dạng bài miêu tả sông Hồng, các bạn cần chú ý khắc họa hình ảnh con sông khi nhìn toàn cảnh, nước sông đỏ đậm, lưu tốc thay đổi, cảnh vật đôi bờ với những bãi mía, nương dâu xanh tốt được dòng nước ngọt lành kia tưới tắm. Sông còn song hành với kỉ niệm tuổi thơ của lũ trẻ đi tắm sông. Sông góp sức mình làm cuộc sống người dân no đủ hơn với những mẻ cá nặng. Hình ảnh dòng sông quen thuộc lưu lại bao cảm xúc khó quên của thời ấu thơ. Sau đây là những bài văn mẫu hay nhất các bạn có thể tham khảo trước những băn khoăn về đề bài này. Chúc các bạn học tập thật tốt!
Những lời thơ “ Tràng giang” của nhà thơ Huy Cận gợi nhắc hình ảnh dòng sông Hồng với điệu chảy chầm chậm. Con sông đã gắn liền với đời sống người dân Việt Nam.
Thượng lưu dòng sông bắt nguồn từ miền đất Trung Hoa xa xôi, tự lâu nó đã song hành với nền văn hóa lúa nước của dân tộc. Tên con sông do màu nước luôn đỏ nặng phù sa mà được gọi là sông Hồng. Lòng sông rộng và sâu, ngày ngày thuyền bè đi lại tấp nập trên dòng nước để trao đổi mua bán. Cả con sông lúc nào cũng nhộn nhịp. Con sông nhẫn nại ngày ngày đem nguồn nước phì nhiêu, màu mỡ tưới tắm vùng đồng bằng châu thổ rộng lớn. Nhìn từ xa, dòng sông uốn lượn mềm mại như tấm lụa điều quý giá, khẽ vắt qua những cánh đồng lúa, ôm ấp nhũng lũy tre, xóm làng. Từ bao đời, sông phản chiếu chiều sâu văn hóa của từng vùng đất mà nó đi qua. Từng con sóng gợn lăn tăn xô nhau tới tận chân trời. Sông Hồng vào mỗi buổi chiều trầm ngâm ngắm nhìn bầu trời sâu vời vợi với những cánh chim nhỏ xinh chao liệng trên bầu trời. Dọc đôi bờ con sông, bao bãi mía nương dâu cứ xanh tốt một màu tới ngút ngàn, lúc nào cây lá cũng xanh mượt mà bởi nguồn nước tưới tiêu dồi dào. Mỗi sớm mai, khi làn sương còn lảng vảng trên mặt sông, nghe như vang vọng tiếng mái chèo gõ vào mạn thuyền của người dân chài. Dưới dòng nước mát lành này, có biết bao loài cá nước ngọt đang tung tăng bơi lội tạo nên nhịp sống sinh động không bao giờ ngơi nghỉ của con sông. Sông Hồng bao dung nuôi dưỡng, ấp ủ những ước mơ tuổi thơ.
Dòng sông như một con người vậy. Đôi khi trầm lặng ánh chiếu sự bình yên của xóm làng với nhịp nước lặng lờ trôi. Có khi vào mùa nước lũ, sông gồng mình lên với những sóng nước cuồn cuộn. Nước đục ngầu như da mặt ai lúc cáu gắt, bẳn tính. Con đê lúc này cũng phải chống lưng ngăn những cuộn nước dữ dội. Sông Hồng thay đổi tính cách đến khó lường nhưng đi đâu xa người dân quê em vẫn nhớ về người cố hương hay trái gió trở giời ấy. Nhớ những lúc sông hiền hòa, chảy êm đềm, nhớ những trưa hè, sông dang rộng vòng tay ôm những đứa con bé bỏng vào lòng. Dòng nước vẫn nhẹ trôi mang màu vĩnh cửu của thời gian, nguồn nước ngọt ngào nuôi lớn mảnh kí ức tuổi thơ em.
Sông Hồng mang vẻ đẹp bình dị như chính người nông dân Việt Nam. Dù đi đâu về đâu, hình ảnh dòng sông thân thương còn sống mãi trong tâm trí em.
Tế Hanh đã từng nhớ con sông Trà Bồng quê hương như thế. Và em cũng rất tự hào về khúc sông chảy qua quê hương em – một đoạn sông thuộc sông Hồng.
Em được biết sông Hồng là một con sông lớn của nước ta, có lưu vực chảy qua các tỉnh thành. Hệ thống sông Hồng tạo nên phần lớn diện tích đồng bằng Bắc Bộ, góp phần tạo nên một trong hai vựa lúa lớn của đất nước. Hệ thống sông Hồng bồi đắp nên phần trung tâm và phần phía Nam đồng bằng Bắc Bộ. Em nghe các bác nói rằng sông có tên là sông Hồng bởi sông mang tới một lượng phù sa rất lớn bồi đắp cho ruộng đồng, bờ bãi.
Khúc sông chảy qua quê hương em khá rộng, phù sa màu mỡ. Nước sông không trong xanh mà đỏ lựng bởi phù sa. Mỗi sáng sớm khi bình minh hay hoàng hôn vừa tắt, mặt sông lấp lánh như dát vàng dát bạc. Những ngày gió nhẹ, mặt sông sóng từng đợt gợn lăn tăn. Những ngày gió lớn, sóng cuộn trào, xô đẩy như một người đang trong cơn giận dữ. Những cánh chim từng đàn từng đàn lũ lượt bay trên mặt sông. Những thuyền đánh bắt cá vừa ra khơi trong niềm tin một mẻ cá bội thu. Những đò đầy ngày đêm chở khác qua sông. Hai bên bờ sông là những vườn cải, cánh đồng, ruộng ngô xanh mướt. Em thích thích mỗi chiều bình yên, lang thang ở bờ sông, phóng tầm mắt ra xa, đón nhận một sự bình yên lạ lùng từ khung cảnh biển.
|
The land of the Northern Delta has been deposited by the Red River with heavy alluvium for thousands of years. The river is naturally associated with artistic inspiration and cannot be separated from the hard-working life of farmers. In the 5th grade literature program, there is an article describing the Red River. You need to pay attention to portraying the image of the river in panoramic view, the river's water is dark red, the speed changes, the scenery on both banks with sugarcane fields. , lush green mulberry fields are watered by that fresh water stream. The river also goes hand in hand with childhood memories of children bathing in the river. The river contributes its efforts to make people's lives more prosperous with heavy catches of fish. The familiar image of the river retains many unforgettable emotions of childhood. Below are the best sample essays that you can refer to in advance of your concerns about this topic. Wish you all the best in your studies!
The words of the poem "Trang Giang" by poet Huy Can remind of the image of the Red River with its slow flow. The river is closely associated with the lives of Vietnamese people.
The upper reaches of the river originate from the distant land of China. It has long gone hand in hand with the wet rice culture of the nation. The river's name is due to its water color, which is always red and heavy with silt, so it is called the Red River. The river bed is wide and deep, and boats travel busily on the water every day to trade and sell. The whole river is always bustling. The river patiently brings fertile water every day to irrigate the vast delta. Seen from a distance, the river curves as softly as precious cashew silk, gently passing through rice fields, embracing bamboo fences and villages. For many generations, rivers have reflected the cultural depth of each land it passes through. Each ripple ripples towards the horizon. Every afternoon, Red River contemplates the deep sky with beautiful little birds flying in the sky. Along the banks of the river, many fields of sugarcane and mulberry fields are endlessly green, with leaves always green and smooth due to abundant irrigation water. Every morning, when the mist still lingers on the river surface, it seems to echo the sound of oars tapping on the side of the fishermen's boats. Under this cool water, there are countless species of freshwater fish swimming freely, creating a never-ending, lively rhythm of life of the river. Red River tolerantly nurtures and cherishes childhood dreams.
The river is like a person. Sometimes quietly, the light reflects the peace of the village with the rhythm of the water flowing quietly. Sometimes during the flood season, the river swells with rolling waves. The water is murky like someone's face when angry and irritable. The dyke now also had to support its back to prevent the fierce waves of water. Red River's personality changes unpredictably, but no matter how far away I go, the people of my hometown still remember the old people who often go back and forth. Remember the times when the river was gentle and flowed smoothly, remember the summer afternoons, the river opened its arms wide and hugged its little children. The water still flows gently, carrying the eternal color of time, the sweet water source nourishes my childhood memories.
The Red River has a simple beauty like the Vietnamese farmers themselves. No matter where I go, the image of my beloved river will live forever in my mind.
Te Hanh once missed his hometown Tra Bong river like that. And I am also very proud of the river flowing through my hometown - a section of the Red River.
I know that the Red River is a large river in our country, with a basin flowing through provinces and cities. The Red River system makes up most of the Northern Delta area, contributing to one of the country's two major rice granaries. The Red River system builds up the central and southern parts of the Northern Delta. I heard you guys say that the river is called the Red River because it brings a huge amount of silt to the fields and banks.
The river flowing through my hometown is quite wide and has fertile alluvium. The river water is not clear green but red due to silt. Every early morning, when dawn or dusk falls, the river surface sparkles like gold and silver. On days when the wind is light, the river surface ripples. On days when the wind is strong, the waves roll and push like a person in anger. Birds flew in flocks over the river surface in flocks. The fishing boats have just set sail in the hope of a bumper catch of fish. Boats are full day and night carrying passengers across the river. On both sides of the river are green mustard gardens, fields, and corn fields. I like every peaceful afternoon, wandering along the riverbank, looking out into the distance, receiving a strange peace from the sea scenery.
|
Cuộc sống thêm tươi đẹp khi nó được phủ đầy những hàng cây xanh. Công viên là nơi tập trung nhiều cây xanh nhất của thành phố, nơi được ví như một lá phổi xanh giúp cho cuộc sống nơi đô thị bộn bề thêm phần dễ chịu. Nhất là khi trời mới sáng sớm thì công viên lại càng mang một không khí trong sạch đến vô cùng.
Bài viết dưới đây miêu tả cảnh công viên vào buổi sáng sớm. Để làm được bài văn miêu tả này, các em phải tập trung lột tả được không khí trong lành đúng nghĩa của một buổi sớm trong một không gian xanh. Điều đó phụ thuộc vào những hàng cây, khóm hoa, thậm chí là thảm cỏ nơi công viên. Có thể đan xen vào khung cảnh thiên nhiên ấy hình ảnh con người đang làm việc cho bài viết một thêm sống động hơn.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghỉ Tết Nguyên Đán. Trong tiết trời vào xuân man mác, em khoan khoái hít thở không khí trong làng buổi sớm rồi chạy ra công viên gần nhà để tập thể dục. Đừng trước công viên tĩnh lặng sớm mai, lòng em bỗng dâng lên một niềm xao xuyến lạ kì.
Trời còn tờ mờ tối nên công viên trở nên tĩnh lặng hơn thường ngày. Những bóng cây đen xòa xuống đường, in lên nền đất một bóng đen huyền ảo. Cây đèn đường gần đấy vẫn tỏa ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá rồi in lên nền đất những hình thù kì dị. Em đi bộ dọc quanh hồ nước. Sớm xuân, trên mặt hồ yên ả đôi khi lại xao động bởi vài giọt sương đêm còn vương trên cành liễu, trĩu nặng rồi vô tình rơi xuống làm dao động cả mặt nước đang tĩnh lặng. Hàng liễu như còn đang mơ màng trong giấc ngủ yên bình. Làn sương mờ ảo giăng mắc trên mặt hồ khiến nó mang một vẻ đẹp huyền ảo như trong một cõi tiên. Gần xa đâu đây nghe tiếng ếch nhái còn kêu vang một vùng. Không khí xuân dường như mới chỉ chớm trên đầu ngọn cây mà chưa thể len lỏi vào cảnh công viên lúc này.
Những cây xà cừ to lớn đã bắt đầu giật mình tỉnh dậy, vươn cánh tay rì rào trong gió sớm. Hương hoa thoang thoảng đâu đây. Những khóm hồng nhung trong khu đất vẫn còn ngậm sương đêm nom lấp lánh như những viên ngọc quý. Khóm cúc đã bắt đầu bung nở, đang dần phô diễn những cánh hoa mềm mại đầy duyên dáng trước ánh sáng ban mai đang len lỏi. Ngay cả thảm cỏ cũng vẫn còn ướt đẫm sương đêm.
Nắng nhẹ đã lên làm lấp lánh những giọt sương còn đang vương trên cành lá. Đâu đây văng vẳng tiếng chim hót líu lo như gọi tất cả thức dậy. Hàng liễu đã chải mái tóc xanh mướt vươn vai trong nắng sớm. Những bông hoa trước còn ngậm đẫm sương đêm giờ đây đang bung tỏa hương sắc dưới ánh nắng ban mai đang vẫy gọi. Những cô bướm đã dắt nhau dập dìu trong nắng sớm. Từng chú ong chăm chỉ đã đến từng nụ hoa để bắt đầu một ngày làm việc bận rộn cho mình. Em khoan khoái ngắm nhìn những sự biến đổi của trời đất khi tiết trời chuẩn bị sang xuân. Không khí thật dễ chịu, không phải là cái ngột ngạt thường thấy của một đô thị tấp nập nữa, mà là một không khí trong vắt như thanh lọc tâm hồn. Có lẽ vì vậy mà rất nhiều người đến đây để tìm kiếm phút thư giãn cho chính bản thân mình.
Những gánh hàng rong đã lác đác đi trên con đường nơi công viên. Từng tốp các cụ già cùng nhau tập dưỡng sinh, đôi bàn tay uyển chuyển đi theo từng động tác. Những người lớn đã bắt đầu chạy bộ và tập thể dục, vươn vai hít thở không khí trong lành của mùa xuân đang tràn về. Ánh nắng ban mai đã xua đi cái không khí ảm đạm và lạnh lẽo lúc trước, để lại sự ấm áp tràn qua từng ngọn cây thảm cỏ. Công viên vốn đã thanh bình nay lại càng trở nên đẹp hơn đến lạ.
Nắng đã lên cao. Mọi người đã tấp nập cùng nhau dạo quanh công viên buổi sáng. Em nhìn lại cảnh công viên lần nữa rồi nhanh chóng trở về nhà cùng bố mẹ chuẩn bị cho một cái Tết đang đến rất gần.
Sống nơi thành phố đông đúc, điều em mong đợi nhất là được đắm chìm trong vẻ đẹp buổi sáng ở công viên. Mọi sự sống như hồi sinh vào khoảnh khắc này.
Mỗi sáng thức dậy, em cùng chị ra công viên tập thể dục. Đó là một thói quen, nhưng với em công viên mỗi sớm đều mang sức sống kì diệu. Khi những ánh nắng đầu tiên của ngày mới ánh lên, mơn man những chồi lá, lúc ấy cả công viên còn lảng vảng màn sương sớm. Tia nắng mỏng manh làm hạt sương trên cánh lá long lanh như hàng ngàn viên pha lê quý giá. Không khí khoáng đãng, trong lành với ngọn gió nhẹ luồn qua các nhành cây. Nơi đây chính là lá phổi xanh của thành phố em. Từng cành lá xum xuê của những bóng cây cổ thụ: phượng vĩ, bạch đàn… đang cố gắng dang rộng đôi tay để nạp thêm nhựa sống. Mấy ai biết rằng, cây cối ở công viên luôn cố gắng thanh lọc bầu không khí để trả lại cho môi trường lượng oxi mát lành. Chú sâu béo tròn còn cuộn mình trong chiếc lá. Em thấy thoang thoảng đâu đây hương dìu dịu của trái chín. Con đường sạch sẽ không thấy bóng dáng của rác thải, từng chiếc thùng rác đứng ngay ngắn dưới các gốc cây. Những mầm lá vẫn vươn ra mỡ màng, xanh mơn mởn như chứa đầy hi vọng, chúng đang rung rinh theo làn gió nhẹ, trông mới thích mắt làm sao.
|
Life is more beautiful when it is covered with rows of green trees. The park is the place with the most green trees in the city, which is considered a green lung to help make life in the busy urban area more pleasant. Especially when it's early in the morning, the park has an incredibly clean air.
The article below describes the park scene in the early morning. To write this descriptive essay, you must focus on portraying the true fresh air of a morning in a green space. That depends on the rows of trees, flowers, and even the grass in the park. The image of people working can be interwoven into that natural scene to make the article more vivid.
Today is the first day of the Lunar New Year holiday. In the cool spring weather, I comfortably breathed the early morning air in the village and then ran to the park near my house to exercise. Standing in front of the quiet park early in the morning, my heart suddenly felt a strange excitement.
It was still dark so the park became quieter than usual. The shadows of black trees spread down the road, leaving a mysterious shadow on the ground. The nearby street lamp still radiates light through the leaves and prints strange shapes on the ground. I walked along the lake. In early spring, the calm surface of the lake is sometimes disturbed by a few drops of night dew still lingering on the willow branches, heavy and then accidentally falling, shaking the still surface of the water. The willows seem to be still dreaming in a peaceful sleep. The mist hanging over the surface of the lake gives it a magical beauty like in a fairyland. Near and far, I heard the sound of frogs still chirping in a certain area. The spring air seems to have just begun to appear on the treetops but has not yet penetrated into the park scene at this time.
The huge nacre trees have begun to wake up, stretching out their arms to whisper in the morning wind. The scent of flowers wafts here and there. The rose bushes in the land are still covered in dew at night and look sparkling like precious gems. The daisies have begun to bloom, gradually displaying their soft, graceful petals in the creeping morning light. Even the grass was still wet with night dew.
The gentle sunlight has risen, sparkling the dew drops still lingering on the branches and leaves. Somewhere, the chirping sound of birds echoed as if calling everyone to wake up. The willows have combed the green hair and stretched out in the morning sunlight. The flowers that were previously still soaked in night dew are now bursting with fragrance under the beckoning morning sunlight. The butterflies were fluttering together in the morning sunlight. Each hardworking bee has come to each flower bud to start a busy working day for themselves. I enjoy watching the changes in heaven and earth as the weather prepares for spring. The air is so pleasant, not the usual stuffiness of a bustling city, but a clear air that purifies the soul. Maybe that's why so many people come here to find a moment of relaxation for themselves.
Street vendors were scattered on the road in the park. Groups of elderly people exercise together, their flexible hands following each movement. Adults have begun jogging and exercising, stretching and breathing in the fresh air of spring. The morning sunlight has blown away the gloomy and cold atmosphere from before, leaving warmth flowing through each treetop and grass. The already peaceful park has now become even more strangely beautiful.
The sun has risen. Everyone was busy walking around the park in the morning. I looked back at the park again and then quickly returned home with my parents to prepare for the approaching Tet.
Living in a crowded city, what I look forward to most is being immersed in the morning beauty of the park. All life seems to revive at this moment.
Every morning when I wake up, my sister and I go to the park to exercise. It's a habit, but for me, every morning the park brings magical vitality. When the first sunlight of the new day shines, caressing the leaf buds, at that time the whole park is still covered with morning mist. The thin rays of sunlight make the dew on the leaves sparkle like thousands of precious crystals. The air is clear and fresh with a gentle breeze passing through the tree branches. This place is the green lung of my city. Each luxuriant branch and leaf of the ancient trees: poinciana, eucalyptus... are trying to spread their arms to add more life. Few people know that trees in parks always try to purify the atmosphere to return cool oxygen to the environment. The plump caterpillar was still curled up in the leaf. I feel the gentle scent of ripe fruit here and there. The road is clean with no sign of trash, each trash can stands neatly under the trees. The leaf sprouts are still growing fat and green, as if filled with hope. They are shaking in the light breeze, looking so pleasing to the eye.
|
Những khu vườn từ lâu đã mang lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích, đặc biệt là những vườn rau xanh do nhà trồng. Và chúng ta sẽ bắt gặp dạng về tả vườn rau trong chương trình lớp 5. Ở dạng này, chúng ta cần giới thiệu cả thời điểm miêu tả, khái quát về những loại rau có trong vườn và một số đặc điểm của chúng. Dưới đây là một số bài văn mẫu tả vườn rau để các bạn tham khảo và tìm ra hướng làm tốt nhất. Chúc các bạn hoàn thành tốt bài tập.
Mỗi chúng ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành đều có những sở thích, cách thư giãn riêng. Có bạn chọn nghe nhạc, xem phim; dạo phố hay những chuyến du lịch dài ngày. Còn tôi, một cô gái nông thôn lại có tình yêu da diết với vườn ra sau nhà. Ngắm nhìn nó, chăm sóc nó cho tôi cảm giác dễ chịu, thư giãn như được thả hồn mình hòa vào gió. Đặc biệt, mỗi sớm mai, khu vườn có vẻ đẹp lạ kì.
Đó sẽ là ngày chủ nhật tuyệt vời mà tôi mong đợi. Không ngủ nướng, tôi thức dậy đón bình minh, ngắm nhìn quang cảnh yên tĩnh buổi sớm. Tôi bước ra vườn rau khi ông mặt trời còn đang ngái ngủ, vườn sau còn đang biếng lười vùi mình trong màn sương mỏngvà tận hưởng không khí trong lành, cái mùi ngai ngái thân thuộc của cỏ cây. Những tia nắng ban mai dịu nhẹ như sợi tơ vàng rải xuống nhân gian, đánh thức vạn vật bừng tỉnh. Không còn vẻ huyền ảo mơ hồ, cả khu vườn xanh mướt còn đọng lại những giọt sương mai. Ánh mặt trời vô tình mà hữu ý chiếu soi, khiến chúng lấp lánh, long lanh như những viên pha lê quí giá. Tất cả đề đã sẵn sàng đón chào một ngày mới.
Đó là một khu vườn nhỏ hình chữ nhật rộng chừng mười mét vuông. Thảm thực vật xanh tươi ấy như biểu tượng của sức sống đang căng tràn. Không phải là những cây bóng mát cao sừng sững, cũng không phải là sự lộng lẫy kiêu sa của những đóa hoa, mà tôi yêu vườn rau chính bởi sự giản dị, thanh nhã mà yên bình của nó.
Tuy với diện tích có chút khiêm nhường nhưng khu vườn không vì thế mà tỏ ra kém cạnh. Ở đó rất phong phú các loại rau củ. Nó được bài trí rất khoa học, chia ra thành từng luống một, vừa tạo lối đi lại phân biệt được các loại. Ngay đây là địa bàn của các loại rau thơm: nào tía tô trên xanh dưới tím mọc thành từng khóm đua nhau vươn lên. Kia là thì là với dáng yểu điệu, mái tóc dài buông theo gió. Còn có cả mùi tàu, mùi ta, húng chó… Vốn tên “rau thơm”, nơi đây toát ra hương thơm đặc trưng của từng loài, cùng quyện lại chính là sự khẳng định “tên tuổi của gia tộc”. Kia nữa, đó là luống ra dền đỏ. Rau ít có loại nào khác màu xanh, nhưng có một giống đền lại có lá mang sắc đỏ. Rau dền ăn ngọn, luộc lên kèm rau muống thì chính là món ăn hảo hạng ngày hè. Rau luộc chấm nước cáy, nước giầm sấu tạo độ chua mát, ăn khõ cưỡng. Bên cạnh mẹ tôi còn trồng vài cây ớt, cây chanh làm khu vườn càng thêm nhộn nhịp. Hương chanh thơm mát, những trái ớt đỏ chói cũng góp phần không nhỏ vào bữa cơm gia đình. Ớt là thứ không thể thiếu với bố tôi trong mỗi bữa ăn, còn chanh thì vô cùng nhiều tác dụng, từ lá cho đến quả: vắt nước, làm gia vị, thịt gà lại khể thiếu lá chanh. Còn phía sát tường kia mẹ tôi lập hẳn dàn cho mùng tơi leo chèo. Nó quốn quít quanh các thân gỗ, bờ dường, như người em út tinh nghịch trong đại gia đình.
Có được vườn rau như ngày hôm nay, đều là do mẹ tôi một tay vun trồng, chăm sóc. Mẹ luôn tỉ mỉ, cầm mẫn tưới nước, bón phân, bắt sâu để bườn rau luôn xanh tốt. Tôi cũng rất muốn chung tay với mẹ, nhưng tôi lại chỉ có ngày chủ nhật. Vì vậy, thoát ra khỏi dòng suy tư, tôi bắt đầu công việc của người thợ làm vườn: thật say mê, hứng thú. Mặt trờ vẫn tỏa nắng, ánh nắng mỗi lúc một đậm hơn như đang cùng tôi cháy lên niềm đam mê bình dị.
Vườn rau, nơi mà ít ai chú ý, vườn rau buổi sớm cũng ít ai nhìn ra vẻ đẹp. Nhưng dẫu gì trong mắt tôi, nó chính là biểu tượng của mái ấm tình thương, là nơi bình yên chờ tôi trở về. Vườn rau không chỉ đẹp, nó còn có rất nhiều tác dụng thiết thực, và chăm sóc nó cũng là cách cải thiện tâm trạng. Các bạn hãy thử xem.
Một buổi chiều cuối tuần tôi mới có cơ hội ra vườn rau sau nhà để giúp mẹ hái rau chuẩn bị cho bữa tối. Lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội để ngắm nhìn vườn rau lâu ngày không để ý.
Nhà tôi dành một khu đất bên nhà để trồng trọt những loại rau thường ngày và các loại cây trồng khác. Trong ánh nắng đỏ cam cuối ngày của một buổi chiều mùa hạ, màu xanh của những chiếc lá, những cây vẫn ánh lên đầy sức sống. Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận của mẹ tôi, những cây trồng vẫn rất tươi tốt và khỏe mạnh.
Khu vườn được chia làm hai bên được chia bởi một con đường đất nhỏ có đặt những viên gạch làm lối đi. Phía bên này, mẹ tôi để trồng những loại rau ăn thường nhật để có thể tự đảm bảo an toàn cho gia đình. Những loại rau được thay đổi và luân canh theo mùa. Vào mùa thu này, mẹ chọn trồng cây rau muống, tiếp đến là những cây rau đay. Bên hàng rào là những cành đỗ xanh, những sợi cây mướp đang tinh nghịch leo trèo mà không sợ ngã. Những chiếc lá tươi xanh còn lấp lánh những hạt nước mẹ tôi vừa tưới nước như mọi ngày. Một vài con sâu xấu xa đang có ý định phá hoại những chiếc lá ấy bằng những chiếc lỗ xấu xí, nham nhở đã bị mẹ tôi phát hiện và bắt ngay. Những con sâu ấy sẽ bị trừng phạt, thành món đồ ăn ngon của những chú gà con xinh xắn.
Phía bên này vườn bố tôi đặc biệt lát nền bê tông để là nơi đặt những cây cảnh, cây hoa mà ông yêu thích. Nếu ở bên kia chủ yếu là màu xanh mướt của lá tô điểm thêm màu vàng của hoa mướp thì ở bên đây lại rất rực rỡ sắc màu. Có màu đỏ, màu xanh, màu trắng của những bông hoa hồng lai giống vất vả lắm bố tôi mới có thể xin được. Những chậu cây lớn là nơi ngự trị của cây lan ý hay còn gọi là cây bạch môn vì những bông hoa như cánh buồm màu trắng của nó, cây vạn niên thanh lâu năm. Phía bên trên là nơi sinh sống của những loài cây trong những chiếc cậu cảnh nhỏ xinh như cây dây nhện, cây thần vệ nữ và cả những cây sam thái um tùm.
|
Gardens have long brought us many benefits, especially home-grown vegetable gardens. And we will encounter the description of a vegetable garden in the 5th grade program. In this form, we need to introduce the description and overview of the vegetables in the garden and some of their characteristics. Below are some sample essays describing vegetable gardens for you to refer to and find the best direction. Hope you complete your assignment well.
Each of us is born, grows up and matures with our own preferences and ways of relaxing. Some people choose to listen to music or watch movies; walking around or going on long trips. As for me, a rural girl, I have a deep love for the garden behind the house. Looking at it and taking care of it gives me a pleasant, relaxing feeling like letting my soul blend into the wind. In particular, every morning, the garden has a strange beauty.
It will be the wonderful Sunday I look forward to. Without oversleeping, I woke up to greet the sunrise, admiring the quiet scene of the early morning. I walked out to the vegetable garden when the sun was still sleepy, the back garden was still lazily buried in a thin mist and enjoyed the fresh air and the familiar smell of grass and trees. The gentle rays of morning sunlight are like golden threads scattered across the world, awakening all things. No longer mysterious and vague, the entire green garden still has drops of morning dew. The sunlight unintentionally but intentionally shines, making them sparkle and sparkle like precious crystals. All are ready to welcome a new day.
It is a small rectangular garden about ten square meters wide. That lush green vegetation is a symbol of overflowing vitality. It's not the towering shade trees, nor the gorgeous splendor of the flowers, but I love the vegetable garden precisely because of its simplicity, elegance and peace.
Although the area is a bit modest, the garden does not appear inferior because of that. There are many types of vegetables there. It is arranged very scientifically, divided into rows, creating paths and distinguishing between different types. Right here is the area of herbs: perilla on top is green on the bottom and purple on the bottom grows in clumps of each other growing up. That is dill with graceful figure, long hair flowing in the wind. There is also the smell of Chinese, Chinese, dog basil... Originally named "herb", this place exudes the unique fragrance of each species, together it is the affirmation of the "family name". There, too, is a bed of red amaranth. There are few other types of vegetables that are green, but there is one variety that has red leaves. Eaten tops of amaranth, boiled with water spinach, is a scrumptious summer dish. Boiled vegetables dipped in fish sauce and crocodile juice create a cool, sour taste that is irresistible. Next to my mother, I also planted a few chili and lemon trees to make the garden even more bustling. The fragrant lemon scent and bright red peppers also contribute significantly to family meals. Chili is indispensable for my father in every meal, and lemon has many uses, from leaves to fruit: squeezing juice, making spices, and chicken is lacking lemon leaves. On the other side of the wall, my mother set up a platform for the young mosquitoes to climb and row. It curls around trees and banks, like the mischievous youngest brother in a large family.
The vegetable garden I have today was all planted and cared for by my mother. Mother is always meticulous and diligent in watering, fertilizing, and catching worms so that the vegetable garden is always green. I also really want to join hands with my mother, but I only have Sunday. So, coming out of my thoughts, I began the work of a gardener: it was passionate and exciting. The sun still shines, the sunlight becomes darker and darker as if burning a simple passion with me.
Vegetable garden, a place that few people pay attention to, vegetable garden in the morning, few people see the beauty. But no matter what, in my eyes, it is a symbol of a loving home, a peaceful place waiting for me to return. A vegetable garden is not only beautiful, it also has many practical effects, and taking care of it is also a way to improve your mood. Please try it.
One weekend afternoon I had the opportunity to go to the vegetable garden behind my house to help my mother pick vegetables to prepare for dinner. It's been a long time since I had the opportunity to look at the vegetable garden that I hadn't noticed for a long time.
My family reserves a plot of land next to the house to grow everyday vegetables and other crops. In the orange-red sunlight at the end of a summer afternoon, the green of the leaves and trees still shines with vitality. Thanks to my mother's meticulous and careful care, the plants are still very lush and healthy.
The garden is divided into two sides divided by a small dirt road with bricks placed as a path. On this side, my mother grows vegetables for daily consumption so that she can ensure the safety of her family. Vegetables are changed and rotated according to the season. This fall, my mother chose to plant water spinach, followed by jute plants. Next to the fence are green bean branches and luffa plants that are playfully climbing without fear of falling. The fresh green leaves still glistened with drops of water that my mother had just watered like every day. A few evil worms intending to destroy those leaves with ugly, jagged holes were discovered and immediately caught by my mother. Those worms will be punished and become delicious food for the lovely chicks.
On this side of the garden, my father specially paved the concrete floor to be a place to place his favorite ornamental plants and flowers. While on the other side it's mainly the green color of the leaves and the yellow of the luffa flowers, then here it's very colorful. There are red, blue, and white hybrid roses that my father had to work hard to get. Large potted plants are the home of the peace lily, also known as the white plant because of its white sail-like flowers, and the perennial perennial plant. Above is the habitat of plants in beautiful little ornamental containers such as spider plants, Venus plants and even luxuriant Thai spruce trees.
|
Mỗi giờ, mỗi phút chúng ta đã gặp gỡ, nói chuyện với biết bao nhiêu người. Có những người thỉnh thoảng, hiếm khi mới gặp. Có những người ta gặp thường xuyên, hằng ngày. Những người ấy thường gây được ấn tượng và tình cảm với chúng ta. Trong chương trình Ngữ Văn, các bạn sẽ gặp đề bài văn miêu tả một người mà em thường gặp. Trước khi chúng ta bắt đầu làm bài, cần phải lập dàn ý trước phải không? Dàn ý sẽ là cái sườn, là bộ xương hình thành nên bài viết. Kết cấu một bài viết cũng có ba phần: mở bài, thân bài, kết bài. Trong thân bài chú ý triển khai thành các ý nhỏ dựa theo câu hỏi: Người em thường gặp là ai? Em thường gặp người ấy ở đâu, tại sao thường gặp? Người đó trông như thế nào? Có điểm gì ở họ mà em thấy ấn tượng? Tình cảm của em với người đó như thế nào? Trả lời lần lượt theo những câu hỏi, kết hợp với những kí ức, kỉ niệm chân thực của mình để tạo nên bài viết hấp dẫn cho mình nhé! Chúc các bạn học tập tốt!
1. Mở bài
-Giới thiệu người em thường gặp: Ngoài những người thân trong gia đình và các thầy cô, bạn bè trong lớp, còn một người em thường gặp làm em ấn tượng và rất yêu mến. Đó chính là ông Hai gần nhà em
2. Thân bài
a) Ngoại hình:
– Ông năm nay đã ngoài 70 tuổi nhưng trông không hề già và khó tính chút nào. Ông là một cựu chiến binh thời chống Mĩ.
– Ông có dáng người cao, gầy hay vận bộ quần áo màu đơn giản, nhất là màu xanh lục khi ở nhà.
– Tóc ông không còn nhiều, những sợi còn lại đều đã bạc trắng vì những năm tháng chiến đấu hết mình vì Tổ quốc. Nước da đen sạm đi vì dầm mưa dãi nắng. Gương mặt ông nhăn nheo, đầy vết chân chim. Mỗi khi ông cười, những vết nhăn lại xô lại, càng rõ rệt.
-Đặc biệt, ông có một vết sẹo trên mặt: một vết sẹo ngày phía bên phải trán. Những ngày trở trời, nó lại nhức nhói. Nhưng nó cũng không làm cho chúng em sợ hãi, nó càng làm cho ông đẹp hơn. Vì nó cho thấy ông đã anh dũng chiến đấu, cống hiến hết mình vì mọi người, vì đất nước như thế nào.
b) Tính cách:
– Ông có sự nghiêm túc và quy củ của một người chiến sĩ cụ Hồ. Ông thức dậy và sinh hoạt luôn đúng giờ. Những kỉ vật thời kháng chiến: từ ống bi uống nước, chiếc áo, mũ cối, … đều được ông cất giữ như báu vật.
-Ông cũng rất vui tính và hiền lành. Lũ trẻ con đều thích chơi với ông, vì ông có rất nhiều đồ ngày xưa và cả những câu chuyện thời chiến hấp dẫn chúng tôi.
c) Tình cảm của em với người đó
– Ngày nào cũng sang nhà để trò chuyện và chơi với ông. Vì các con ông đều đi làm ở thành phố nên ông ở nhà một mình, chắc sẽ rất buồn.
-Ông kể chuyện em nghe, ông dạy em về lịch sử và cả những bài học về cuộc sống: biết “uống nước nhớ nguồn”, biết hi sinh mình vì mọi người, vì nhiệm vụ lớn lao của đất nước. Ở với ông em thấy rất vui và thoải mái, em còn được học thêm nhiều thứ khác.
– Những lúc em mắc lỗi, làm sai, em đều đến năn nỉ ông. Có lời nói của ông, bố mẹ lại dịu đi phần nào, và em lại được tha lỗi.
|
Every hour, every minute we meet and talk to so many people. There are people you only meet occasionally, rarely. There are people we meet regularly, every day. Those people often make an impression and affection on us. In the Literature program, you will encounter an essay topic describing a person you often meet. Before we start working, we need to make an outline first, right? The outline will be the framework, the skeleton that forms the article. The structure of an article also has three parts: introduction, body, and conclusion. In the body of the essay, pay attention to developing small ideas based on the question: Who is the person you often meet? Where do you often meet that person, why do you often meet him? What does that person look like? What is something about them that you find impressive? How are your feelings for that person? Answer the questions one by one, combined with your true memories and memories to create an attractive article for yourself! Hope you learn well!
1. Open the lesson
-Introduce someone you often meet: In addition to family members, teachers, and friends in class, there is a person you often meet who impresses and loves you very much. That's Mr. Hai near my house
2. Body of the article
a) Appearance:
– He is over 70 years old this year but doesn't look old or grumpy at all. He is a veteran of the anti-American era.
– He has a tall, thin figure and often wears simple colored clothes, especially green when at home.
– He doesn't have much hair left, the remaining strands are all white from the years of fighting hard for the Fatherland. His skin was dark from being exposed to the rain and sun. His face was wrinkled and full of crow's feet. Every time he smiled, the wrinkles tightened and became more obvious.
-In particular, he has a scar on his face: a scar on the right side of his forehead. As the days go by, it aches again. But it doesn't make us scared, it makes him even more beautiful. Because it shows how heroically he fought and devoted himself for everyone and for the country.
b) Personality:
– He has the seriousness and discipline of a soldier of Uncle Ho. He wakes up and does his activities always on time. Memorabilia from the resistance war period: from a drinking tube, a shirt, a helmet,... were all kept by him as treasures.
-He is also very funny and gentle. The children all liked to play with him, because he had a lot of old things and wartime stories that fascinated us.
c) My feelings for that person
– Every day I go to his house to talk and play with him. Because his children all work in the city, he is home alone and must be very sad.
-He told me stories, he taught me about history and life lessons: knowing how to "drink water, remember its source", knowing how to sacrifice yourself for everyone, for the great mission of the country. Staying with him I feel very happy and comfortable, I also learn many other things.
– Every time I make a mistake or do something wrong, I always come and beg him. With his words, my parents calmed down somewhat, and I was forgiven again.
|
“Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong bể nước ngoi lên lặn xuống cá vàng múa tung tăng…”.
Mỗi khi lời bát hát đầy thú vị và ngộ nghĩnh ấy vang lên là trong tâm trí em lại hiện lên hình ảnh chú cá vàng nhỏ xinh đang bơi tung tăng trong bể nước. Chắc hẳn là nhà ai cũng đều chọn mua một chú cá vàng để làm cảnh cho bể cá nhà mình. Đây là loài cá khá nhỏ mà nhanh nhẹn, bơi rất đẹp mà lại rất dễ nuôi. Vì thế nó chẳng còn xa lạ với nhiều người nữa, trở thành người bạn thân thiết với nhiều bạn nhỏ. Trong chương trình ngữ văn lớp 5, chúng ta sẽ bắt gặp đề bài miêu tả con cá vàng trong hồ nước. Đề bài này không khó nhưng đòi hỏi các bạn đảm bảo đủ các ý chính nhưnguồn gốc, đặc điểm và hình ảnh con cá khi bơi. Khi miêu tả cũng cần kết hợp với các phương thức khác như tự sự, biểu cảm… cùng các biện pháp so sánh, nhân hóa…. Sau đây là hai bài văn mẫu như những gợi ý để các bạn tham khảo. Chúc các bạn thành công!
Nhà em nuôi rất nhiều các con vật như mèo, chó, gà… Những loài vật ấy không chỉ đem lại nhiều lợi ích mà còn trở thành người bạn thân thiết của mọi người. Bên cạnh đó, trong bể cá bố em cũng nuôi rất nhiều các loài cá đẹp, lấp lánh dưới ánh đèn song em vẫn thích và yêu quý con cá vàng. Hình ảnh chú cá vàng nhỏ bé bơi tung tăng giữa hồ nước luôn để lại trong em những ấn tượng khó phai.
Đây là chú cá vàng mà mẹ em mua mấy tháng trước. So với những con cá khác thì chú bé hơn chúng rất nhiều. Thế mà trong bể nước, tuy là em út mà chú cá lúc nào cũng bơi lội tung tăng, khám phá mọi ngóc ngách như một đứa trẻ hiếu động.
Mỗi sớm thức dậy thăm chú cá, em đã thấy chú cùng các chị em gia đình tụ tập thành đàn, bơi tung tăng trong bể. Một không khí em cảm thấy rất vui và nào nhiệt. Như đúng tên gọi của chú thì toàn thân chú khoác lên mình bộ vây màu vàng óng nhưng riêng cái đuôi thì ngả sang màu cam nhạt. Cái đuôi xòa ra như chiếc quạt, di chuyển đầy mềm mại và khéo léo đến mức em ngỡ đó là tay lái đầy kinh nghiệm. Chiếc đua ấy lái con cá theo những khúc quanh gấp hay vẽ lên trên nước những đường bơi thẳng tắp. Những chiếc vẩy màu vàng, đan chồng lên lên như những mái nhà lợp ngói đỏ tươi. Thỉnh thoảng màu vây ấy lại lấp lánh dưới bóng đèn đủ mọi sắc màu. Hai bên thân chú cá cũng có rất nhiều những chiếc vây nhỏ như những vật trang sức làm thân hình trở nên đẹp và mềm mại hơn. Vừa bơi chú cá lại vừa thở, một loạt những bọt khí nổi lên như những bong bóng trông rất thích mắt.
Cá vàng cũng thuộc họ cá chép nên chúng cũng có gương mặt gần giống với cá chép. Đôi mắt tròn xoe, màu đen lúc nào cũng mở và còn lồi ra trông mới đáng yêu làm sao. Đôi mắt ấy lúc nào cũng mở tròn xoe để ngắm nhìn xung quanh. Dường như chúc cứ thức như thế, chẳng bao giờ ngủ cả. Mỗi khi em rắc thức ăn xuống là chú cá vàng không biết từ đâu đến, ngoi lên nhanh nhất để đớp mồi. Cái miệng nhỏ xinh mà hai bên có hai chiếc ria cố há thật to để ăn được nhiều nhất. Khi cái bụng no thì chú cũng nhẹ nhàng bơi đi, thả mình giữa dòng nước như đang thư giãn vậy.
Em rất thích và yêu quý chú cá vàng nhỏ trong bể nước. Vì thế mà em luôn tự nhủ sẽ chăm sóc thật tốt để chú cá luôn khỏe mạnh và bơi lội tung tăng
“Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong bể nước, ngoi lên, lặn xuống, cá vàng múa tung tăng…” Em vẫn thường vu vơ hát bài hát ấy khi cho cá ăn. Em rất thích chú cá vàng bố mới mua tháng trước.
Là loại cá cảnh nuôi trong nhà nên cá vàng không lớn lắm. Chú chỉ to chừng bàn tay trẻ em. Vì thuộc họ cá chép nên cá vàng mang những đặc điểm hình dáng khá giống một chú cá chép thường nhưng cá vàng đẹp hơn rất nhiều. Chú khoác lên mình bộ áo vàng tươi lấp lánh với những vảy óng như dát vàng dát bạc. Khi có ánh sáng chiếu vào, tấm áo ấy như được đính thêm pha lê tỏa sắc nhìn thích mắt lắm. Cái đuôi của cá vàng to bản, mềm mại như tấm lụa. Cái đuôi lúc nào cũng ngoe nguẩy quẫy nước. Cũng với đuôi là bánh lái, những chiếc vây nhỏ xinh trên thân mình cá vàng cũng là những phương tiện giúp cá bơi tốt hơn. Đôi mắt cá vàng hơi lồi ra rất ngộ nghĩnh. Cái miệng nhỏ xinh lúc ngậm chặt trong nước, lúc há ra đớp đớp tạo thành những bọt sóng nhỏ li ti trong bể nước.
Chú cá vàng được bố em nuôi trong một bể nước có lắp hệ thống bình khí đều đặn. Trong hồ cá vàng được làm bạn với những rặng san hô nhân tạo nhỏ xinh, những đá nhỏ xinh xắn và rong rêu xanh mướt. Đó là nhà của cá mà cá không bao giờ thấy cô đơn. Em rất thích cảm giác được cho cá ăn. Mỗi khi thả thức ăn xuống, cá vàng ta nhanh nhảu bơi tới, đớp đớp rất khoái chí.
|
"Two beautiful fins, goldfish swimming in the water tank rising and diving, goldfish dancing around...".
Every time those interesting and funny lyrics ring out, the image of a beautiful little goldfish swimming in the water tank appears in my mind. Surely everyone chooses to buy a goldfish as an ornament for their aquarium. This fish is quite small but agile, swims beautifully and is very easy to raise. Therefore, it is no longer a stranger to many people and has become a close friend to many children. In the 5th grade literature program, we will encounter a topic describing a goldfish in a lake. This topic is not difficult but requires you to ensure you have all the main ideas such as the origin, characteristics and image of a fish swimming. When describing, it is also necessary to combine with other methods such as narrative, expression... along with measures of comparison, personification... Below are two sample essays as suggestions for your reference. Good luck!
My family raises a lot of animals such as cats, dogs, chickens... Those animals not only bring many benefits but also become close friends of everyone. Besides, in the aquarium my father also raises many beautiful fish, sparkling under the lights, but I still like and love the goldfish. The image of a tiny goldfish swimming freely in the middle of a lake always leaves me with unforgettable impressions.
This is the goldfish that my mother bought a few months ago. Compared to other fish, he is much smaller than them. Yet in the water tank, even though he is the youngest, the fish always swims freely, exploring every corner like an active child.
Every morning when I wake up to visit the fish, I see him and his family members gathered in groups, swimming around in the tank. An atmosphere that I feel is very happy and warm. As its name suggests, its entire body is covered in golden fins, but its tail is pale orange. The tail spread out like a fan, moving so smoothly and skillfully that I thought it was an experienced driver. That race car drives the fish along sharp turns or draws straight swimming lines in the water. The yellow scales overlap like bright red tiled roofs. Sometimes that fin color sparkles under colorful lights. On both sides of the fish's body there are many small fins like jewelry, making the body more beautiful and soft. As the fish swims and breathes, a series of air bubbles emerge like bubbles that look very pleasing to the eye.
Goldfish also belong to the carp family, so they also have faces similar to carp. Her round, black eyes are always open and bulging, looking so adorable. Those eyes are always open to look around. It seems like I just stay awake like that and never sleep. Every time I sprinkle food down, the goldfish comes from nowhere and rises up the fastest to bite the bait. The beautiful little mouth with two whiskers on both sides tries to open as wide as possible to eat as much as possible. When his stomach was full, he gently swam away, floating in the water as if relaxing.
I really like and love the little goldfish in the water tank. That's why I always tell myself to take good care of the fish so that it stays healthy and swims freely
"Two beautiful fins, goldfish swimming in the water tank, rising, diving, goldfish dancing around..." I often idly sing that song when feeding the fish. I really like the goldfish my dad just bought last month.
As an indoor ornamental fish, goldfish are not very large. He is only about the size of a child's hand. Because it belongs to the carp family, goldfish have similar physical characteristics as a common carp, but goldfish are much more beautiful. He wore a sparkling bright yellow shirt with shiny scales like gold and silver. When light shines on it, that shirt seems to be studded with crystals that shine and look very pleasing to the eye. The goldfish's tail is big and soft like silk. The tail is always wagging and splashing in the water. Also with the tail as a rudder, the beautiful small fins on the goldfish's body are also means to help the fish swim better. The goldfish's slightly bulging eyes are very funny. The beautiful little mouth sometimes closes tightly in the water, sometimes opens and snaps, creating tiny bubbles in the water tank.
The goldfish was raised by my father in a water tank with a regular air tank system installed. In the aquarium, goldfish are friends with beautiful small artificial coral reefs, lovely small rocks and green moss. It is the fish's home and the fish never feel lonely. I really like the feeling of feeding fish. Every time we drop food, our goldfish quickly swims to it and bites happily.
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.