vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
nhiều tác giả
Lê Hoàn
Lê Đại Hành Hoàng đế Lê Hoàn (980 - 1005)Lê Hoàn sinh năm 941 ở Xuân Lập, Thọ Xuân, Thanh Hoá trong một gia đình nghèo khổ "bố dỡ đó, mẹ xó chùa". Cha là Lê Mịch, mẹ là Đặng Thị Sen đều lần lượt qua đời khi Lê Hoàn còn nhỏ tuổi. Bởi vậy, cũng ngay từ bé, Lê Hoàn phải làm con nuôi cho một vị quan nhỏ, người cùng họ. Lớn lên, Lê Hoàn đi theo Nam Việt vương Đinh Liễn. Dù chỉ là lính thường nhưng trí dũng khác thường tính tình phóng khoáng nên được cha con Đinh Bộ Lĩnh yêu mến. Trong công cuộc đánh dẹp các sứ quân, Lê Hoàn tỏ rõ là người có tài nên được Đinh Bộ Lĩnh giao cho trông coi 2000 binh sĩ. Đến khi dẹp yên các sứ quân, thống nhất đất nước, lập nên cơ nghiệp nhà Đinh, Lê Hoàn được phong chức Thập đạo tướng quân, Điện tiền đô chỉ huy sứ (tỗng chỉ huy quân đội kiêm chỉ huy đội quân cấm vệ) của triều đình Hoa Lư. Lúc này Lê Hoàn vừa tròn 30 tuổi.Tháng 10 năm Kỹ Mão (979), cha con Đinh Tiên Hoàng bị Đỗ Thích giết hại. Đinh Toàn 6 tuổi lên ngôi vua, Lê Hoàn làm nhiếp chính, trong một tình thế đầy khó khăn. Các đại thần Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Phạm Hạp nổi loại nhưng bị Lê Hoàn dẹp tan. Ngô Nhật Khánh, phò mã nhà Đinh, bỏ vào Nam rước vua Cham pa cùng hơn nghìn chiến thuyền toan cướp kinh đô Hoa Lư nhưng bị bão đắm hết. Tháng 7 năm Canh Thìn (980), đại quân Tống theo hai đường thủy, bộ xâm lược Đại Cồ Việt. Lê Hoàn lúc này đã lên ngôi hoàng đế tức Lê Đại Hành vừa triển khai lực lượng sẵn sàng chiến đấu vừa sai sứ đưa thư cầu hòa. Vua Tống đòi Dương Vân Nga và con là Đinh Toàn sang chầu. Tình thế bức bách, Lê Hoàn buộc phải cho quân đánh giặc quyết bảo vệ đất nước. Ông đã tái tạo một Bạch Đằng, sáng tạo một Chi Lăng, thắng lợi lớn trên cả hai mặt thủy bộ, giết được tướng giặc Hầu Nhân Bảo, diệt quá nưả quân Tống, buộc vua Tống phải xuống chiếu lui quân.Đại thắng năm Tân Tị (981) đã mở đầu kỷ nguyên Đại Việt bách thắng bọn phong kiến phương Bắc.Không chậm trễ, Lê Hoàn dốc sức chăm lo xây dựng và bảo vệ đất nước. Bên trong, Lê Hoàn chống cát cứ, xây dụng cơ sở của nền kinh tế. Đối với bên ngoài thì Ông thi hành chính sách ngoại giao mềm dẻo khôn khéo nhưng cương quyết bảo vệ nền độc lập của đất nước. Ông là vị vua nội trị, ngoại giao đều xuất sắc. Chuyện rằng:Năm Canh Dần (990), vua Tống sai Tống Cảo dẫn đầu đoàn sứ mang chiếu thư sang phong cho Lê Hoàn hai chữ "Đặc Tiến". Vốn biết nhà Tống hống hách, ngạo mạn, Lê Hoàn thay đổi cách đón tiếp. Ông sai Đinh Thừa Chính mang chín chiến thuyền và 300 quân sang tận Liên Châu (Quảng Đông, Trung Quốc), để đón sứ rồi bảo vệ đoàn sứ đến Đại cồ Việt. Tháng 10 năm đó, đoàn sứ Tông tới kinh đô Hoa Lư trong cảnh tưng bừng khác lạ: dưới sông, chiến thuyền tinh kỳ san sát; bên các sườn núi, quân lính võ phục chỉnh tề, gươm giáo sánh lòa; trên các cánh đồng, hàng trăm hàng ngàn trâu bò rong ruổi đen đặc, bụi bay mù mịt. Sứ Tống không thể không thấy sự hùng mạnh, giàu mạnh của nước Việt.Theo nghi lễ của Tống triều, khi nhận chiếu thư của "Thiên Triều", vua các nước chư hầu phải "lạy". Nhưng Lê Hoàn lấy cớ ngã ngựa, bị đau chân, không chịu "lạy". Tống Cảo đành chấp nhận.Sau bữa tiệc vui, Lê Hoàn cho người khiêng một con trăn lớn, dài vài trượng đến quán dịch nói với sứ Tống:- Nếu sứ thần ăn được thịt trăn thì vua tôi sẽ cho người làm cỗ để mời.Sứ Tống khiếp đảm từ chối.Lần khác, Lê Hoàn cho dắt tới hai con hổ dữ để sứ thần thưởng ngoạn. Sứ thần lại một phen sợ toát mồ hôi.Trước khi bọn Tống Cảo về nước, Lê Hoàn bảo họ:- Sau này, nếu có quốc thư thì nên giao nhận ngay đầu địa giới, không phiền sứ thần đến đây nữa.Năm Quý Tị, nhà Tống sắc phong cho vua Đại Hành làm Giao Chỉ quận vương rồi năm Đinh Dậu (977) là Nam Bình Vương.Năm Ất Tị (1005) vua Lê Đại Hành mất, thọ 65 tuổi, làm vua được 24 năm
Mục lục
Lê Hoàn
Lê Hoàn
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Minh đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Le Hoan
Le Dai Hanh Emperor Le Hoan (980 - 1005) Le Hoan was born in 941 in Xuan Lap, Tho Xuan, Thanh Hoa in a poor family "father worked there, mother lived in the temple". His father, Le Mich, and mother, Dang Thi Sen, both passed away when Le Hoan was still young. Therefore, from a young age, Le Hoan had to be adopted by a minor mandarin who had the same family name. Growing up, Le Hoan followed Nam Viet King Dinh Lien. Even though he was just an ordinary soldier, he was unusually brave and generous, so he was loved by Dinh Bo Linh and his son. In the process of defeating the warlords, Le Hoan proved to be a talented person, so he was assigned by Dinh Bo Linh to take care of 2,000 soldiers. By the time he had pacified the warlords, unified the country, and established the Dinh dynasty, Le Hoan was promoted to the title of Thap Dao general, Commander of the Dien Do (general commander of the army and commander of the guard army). of the Hoa Lu court. At this time, Le Hoan had just turned 30 years old. In October of the year Ky Mao (979), Dinh Tien Hoang and his father were killed by Do Thich. Dinh Toan was 6 years old when he became king, Le Hoan became regent, in a difficult situation. The great mandarins Dinh Dien, Nguyen Bac, and Pham Hap rebelled but were crushed by Le Hoan. Ngo Nhat Khanh, son-in-law of the Dinh Dynasty, went south to process the Champa king with more than a thousand warships, attempting to rob the capital of Hoa Lu, but were all sunk by a storm. In July of the year Canh Thin (980), the Song army followed two land and water routes to invade Dai Co Viet. Le Hoan had now ascended the throne, that is, Le Dai Hanh, who had deployed his forces ready to fight and sent an envoy to deliver a peace letter. King Song requested Duong Van Nga and his son Dinh Toan to visit. The situation was urgent, Le Hoan was forced to send troops to fight the enemy to protect the country. He recreated a Bach Dang, created a Chi Lang, won great victories on both land and water fronts, killed the enemy general Hau Nhan Bao, destroyed more than half of the Song army, forcing the Song king to retreat. Great victory in the year Tan Ty (981) opened the era of Dai Viet defeating the Northern feudalists. Without delay, Le Hoan devoted all his efforts to building and protecting the country. Inside, Le Hoan fought against sand and built the basis of the economy. To the outside, he implemented a flexible and clever foreign policy but resolutely protected the country's independence. He is an excellent king in domestic politics and diplomacy. The story goes that: In the year of Canh Dan (990), King Song sent Tong Cao to lead an envoy to bring a decree to confer on Le Hoan the two words "Special Tien". Knowing that the Song Dynasty was overbearing and arrogant, Le Hoan changed his way of welcoming them. He sent Dinh Thua Chinh to bring nine warships and 300 troops to Lien Chau (Guangdong, China), to welcome the envoy and then protect the envoy to Dai Co Viet. In October of that year, the Tong envoy arrived at the capital Hoa Lu in a strangely jubilant scene: in the river, warships were crowded together; On the mountain slopes, soldiers in uniform, swords and spears flashing; In the fields, hundreds of thousands of buffaloes and cows roamed darkly, dust flying everywhere. The Song envoys could not help but see the strength and wealth of Vietnam. According to the rituals of the Song Dynasty, when receiving a letter from the "Thien Trieu", the kings of the vassal countries had to "prostrate". But Le Hoan used the excuse of falling off his horse, hurting his leg, and refusing to "prostrate". Tong Cao had no choice but to accept. After the happy party, Le Hoan had someone carry a large python, several meters long, to the restaurant and told the Tong envoy: - If the envoy can eat python meat, my king will have someone make a feast to invite. Envoy Tong was terrified and refused. Another time, Le Hoan brought two fierce tigers for the envoy to enjoy. The envoy was once again scared and sweating. Before the Song Cao group returned to the country, Le Hoan told them: - In the future, if you have a national letter, you should hand it over and receive it right at the edge of the territory, without bothering the envoy to come here anymore. Nam Quy Ty, the Song dynasty ordained King Dai Hanh as Giao Chi district king and then in the year of the Rooster (977) as Nam Binh Vuong. In At Ti (1005), King Le Dai Hanh died, at the age of 65, and had been king for 24 years.
Table of contents
Le Hoan
Le Hoan
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Minh on: December 27, 2003
|
nhiều tác giả
Lê Lợi
Lê Thái Tổ Lê Lợi (1385-1433)Ngày xưa, vào thời Minh thuộc, có một người làng Lam Sơn tỉnh Thanh Hóa, tên Lê Lợi, là một thổ hào ở trên đất Mường, lớn lên gặp nước nhà bị đô hộ, bèn nuôi chí lớn khôi phục giang sơn.Quân nhà Minh nghe tiếng bậc hào kiệt, muốn dụ làm quan, Lê Lợi nói: "Đại trượng phu phải giúp nước lúc gặp nạn, lập nên công lớn, chứ lại chịu đi làm đầy tớ người ngoài ư"? Rồi qui tụ anh hào, mộ quân các nơi quyết giải phóng đất nước khỏi ách thống trị độc ác của Tàu. Đến năm Mậu Tuất (1428) được thanh kiếm thần, Lê Lợi bèn phất cờ khởi nghĩa, xưng hiệu là Bình Định Vương.Trong cuộc kháng chiến với quân nhà Minh, một lần thua trận ở Côi Huyên, binh sĩ tan rã, Lê Lợi một mình tìm đường chạy trốn bị tướng giặc đem quân đuổi theo, cùng đường phải nhảy xuống ruộng, may gặp một ông lão đang cấy mạ, bèn cởi quân phục dấu xuống bùn rồi giả vờ cầm mạ để cấy. Chốc lát quân giặc đuổi đến, thấy người làm ruộng hỏi thăm có thấy ai chạy qua đây không, ông lão mới trỏ tay về phía trước mặt nói: "Lão vừa thấy một tướng chạy về phía kia kìa"! Quân giặc tưởng thật kéo cả đi, Lê Lợi nhân thế thoát khỏi.Lại một nữa, bị quân giặc đuổi gấp quá, phải núp mình ở cánh đồng giáp Mường, giặc sua chó săn sục kiếm, bao vây nhằm chỗ bụi cây Lê Lợi nấp. Quân giặc cầm giáo đâm vào trúng đùi, phải lấy áo lau sạch vết máu, bỗng có một con cáo nhảy ra, đàn chó đuổi theo, nhân đó mà Lê Lợi lại thoát được. Cánh đồng Lê Lợi nấp về sau dân chúng gọi tên là cánh đồng Chó, ở tả ngạn sông Chu gần Bái Thượng ngày nay.Một lần khác bị vây ở núi Chí Linh, nhờ Lê Lai liều mình khoác áo ngự bào, cỡi ngựa ra trận để cho quân giặc tưởng là Bình Định Vương xúm lại bắt, Lê Lợi mới thoát khỏi.Gian truân khốn khổ suốt mười năm trời, Lê Lợi không hề ngã lòng, lại được các tướng tài giúp đỡ và dân chúng khắp nơi một lòng hưởng ứng, nên dần dần chiếm lại xứ sở, đánh đuổi quân giặc ra khỏi bờ cõi, mà lên ngôi vua.Khi đã thành công rồi, một hôm Lê Thái Tổ ngự thuyền rồng chơi trên hồ Tả Vọng bỗng thấy một con rùa nổi lên mặt nước, ngài cầm cây thần kiếm chỉ xuống, rùa đớp lấy rồi lặn mất. Do đó mà hồ này đổi tên là Hồ Hoàn Kiếm.Về tích thả gươm này, một thuyết khác kể lại rằng vua Lê Thái Tổ thắng trận, dời về kinh đô Thăng Long, trong lúc làm lễ tạ Thủy Thần đã dâng kiếm cho ngài đuổi giặc, thanh kiếm bỗng tuốt ra khỏi vỏ bay lên trên không sáng lòa hóa thành một con rồng xanh bay lượn rồi đâm thẳng xuống hồ nhập vào lưn gmột con rùa nổi lên mặt nước. Trong chốc lát con rùa sáng xanh lên như ngọc biếc rồi lặn mất, cùng một lúc hoa sen trên hồ nở ngát hương thơm. Vua Lê bèn đặt cho tên hồ là Hoàn Kiếm (hồ trả gươm) ngày nay còn ở giữa lòng Hà Nội.
Mục lục
Lê Lợi
Lê Lợi
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Hùng đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Le Loi
Le Thai To Le Loi (1385-1433) Once upon a time, during the Ming Dynasty, there was a man from Lam Son village, Thanh Hoa province, named Le Loi, who was a tycoon in Muong land. He grew up and saw his country being colonized. So he had the great ambition to restore the country. The Ming Dynasty army heard the words of a heroic man and wanted to entice him to become an official. Le Loi said: "A great man must help the country in times of trouble and make great contributions, but he will not be willing to become a servant." outsider"? Then gathered heroes and soldiers from everywhere to liberate the country from China's cruel rule. In the year of Mau Tuat (1428), when he received the magic sword, Le Loi raised the flag of insurrection, claiming the title Binh Dinh Vuong. During the resistance war with the Ming Dynasty army, once he lost a battle at Coi Huyen, the soldiers disbanded, and Le Loi alone tried to escape and was chased by the enemy general. At the same time, he had to jump into the field. Luckily, he met an old man who was planting seedlings. He took off his military uniform, hid it in the mud, and pretended to hold the seedlings to plant. Moments later, the enemy army came and saw the farmer asking if he had seen anyone running here. The old man pointed his finger in front of him and said: "I just saw a general running in that direction"! The enemy army thought they were going to pull them all away, but Le Loi managed to escape. Once again, he was chased too quickly by the enemy army, so he had to hide in the fields bordering Muong, the enemy used hunting dogs to search for swords, surrounding the bushes of Le Loi. hide. The enemy soldier took a spear and stabbed him in the thigh. He had to use his shirt to wipe off the blood. Suddenly, a fox jumped out and a pack of dogs chased him. Le Loi was able to escape. The field where Le Loi hid behind the people called the Dog field, on the left bank of the Chu River near Bai Thuong today. Another time he was besieged at Chi Linh mountain, thanks to Le Lai risking his life, putting on his royal robe and riding his horse out. The battle was so that the enemy army thought it was Binh Dinh Vuong to gather and capture him. Only then did Le Loi escape. After ten years of hardship and suffering, Le Loi never lost heart, received help from talented generals and wholehearted people everywhere. responded, so he gradually took back the country, drove the enemy out of the land, and ascended the throne. When he was successful, one day Le Thai To was playing on a dragon boat on Ta Vong Lake and suddenly saw a floating turtle. When he reached the surface of the water, he held the magic sword and pointed it down. The turtle grabbed it and dived away. Therefore, this lake was renamed Hoan Kiem Lake. Regarding this sword release, another theory recounts that King Le Thai To won the battle, moved to the capital Thang Long, while offering thanks to the Water God who offered him the sword. chasing away the enemy, the sword suddenly unsheathed and flew into the air, shining brightly, turning into a flying green dragon and then crashing straight into the lake to enter the back of a turtle floating on the water's surface. In a moment, the turtle glowed green like jade and then disappeared. At the same time, the lotus flowers on the lake bloomed with a fragrant scent. King Le then named the lake Hoan Kiem (sword returning lake) which is still in the heart of Hanoi today.
Table of contents
Le Loi
Le Loi
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Hung on: December 27, 2003
|
nhiều tác giả
Lê Như Hổ
Ngày xưa, vào thời Lê mạt, có Lê Như Hổ làng Tiên Châu, huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên, người cao lớn đẫy đà, nhà nghèo mà hiếu học, ăn thì cực khỏe, mỗi bữa ăn hết một nồi bảy cơm mà chưa no. Học được nửa năm, vì nhà nghèo một nồi năm cơm, thì Như Hổ thường lơ lửng nhác hoạc. Cha vợ mới hỏi cha đẻ Như Hổ: "Trước tôi nghe thấy nói con ông chăm học lắm, sao từ khi hắn đến ở nhà tôi thì lười biếng không chịu học là cớ làm sao"? Ông này nói: "Từ khi cháu ở nhà ông, ông cho ăn uống thế nào"?- Mỗi bữa nồi năm cơm rồi đấy!- Nhà tôi nghèo như thế, mỗi bữa còn phải cho nó ăn nồi bảy cơm. Ông cho nó ăn ít làm vậy, trách nào mà nó chẳng biếng học!Ông cha vợ nghe lời, mới cho ăn hơn khi trước, từ bấy giờ Như Hổ học thêm được vài tiếng lại thôi. Bà mẹ vợ bảo với chồng: "Ông khéo kén được rể quý hóa quá nhỉ! Chỉ được bộ ăn khỏe thì không ai bằng. Dù có gượng mà học thì cũng chẳng làm trò gì được tuồng hay ăn ấy". Cha vợ biết đều bảo: "Nó ăn hơn người, sức nó tất cũng hơn người, can gì mà lo"? Bà mẹ vợ nói: "Có phải sức nó hơn người, tôi có vài mẫu ruộng bỏ cỏ kia kìa, ông thử bảo nó dọn cỏ đi, xem nó có làm được không"?Như Hổ nghe nói như vậy, sáng sớm mai lập tức vác dao phát bờ ra ruộng. Đến chỗ gốc cây đa to, thấy chỗ ấy mát mẻ, mới nằm xuống ngủ. Mẹ vợ thấy rể vác dao ra đồng, đi chợ mua thức ăn về làm cơm cho con rể ăn. Khi về qua ruộng, thấy rể nằm khì ở dưới gốc cây, bà điên tiết, chạy tất tưởi về bảo chồng: "Ông còn bảo thổi cơm nhiều cho nó ăn nữa thôi? Nó nói ra đồng dọn cỏ, thế mà từ sáng đến giờ, vẫn còn nằm ngáy khò khò ở dưới gốc cây, ông ra mà xem".Hai ông bà mới cùng ra đồng. Không dè từ lúc bà mẹ vợ đi về, thì Như Hổ đứng dậy lập tức phát cỏ. Chỉ một lúc dọn sạch quang cả mấy mẫu ruộng. Cá dưới ruộng chạy không kịp, chết nổi lều bều trên mặt nước. Cha mẹ vợ đến nơi, thấy ruộng đã sạch rồi, bấy giờ mới biết tài sức của Như Hổ.Khi lúa chín, mẹ vợ thổi cơm sẵn nồi hai mươi, sai Như Hổ đi gọi thợ gặt. Như Hổ đi một lát trở về nói rằng: "Tôi đã gọi nhưng không ai chịu làm, vậy để tôi ăn xong sẽ giúp mẹ". Nói rồi dọn cơm ra ăn, một mình đánh hết nồi hai mươi cơm. Mẹ vợ lấy làm quái lạ bảo: "Cối xay nào mà chứa được thế, có vỡ bụng ra mất không"? Như Hổ nói: "Mẹ đừng ngại, việc gặt hôm nay con xin làm lấy một mình". Rồi lấy một cây tre to làm đòn càn và đem liềm hái, thừng chạc ra đồng. Vừa được nửa buổi thì gặt xong hai mẫu ruộng, bó làm bốn quảy về. Mẹ vợ từ đấy mới có bụng yêu, mỗi bữa cho ăn thật no nê để mà học.Làng bên cạnh có hội đánh vật, năm nào Như Hổ cũng đến phá giải. Các đô vật ai cũng chịu, không ái dám ganh sức với Như Hổ, vì thế đặt tên chàng là Như Hổ.Đến năm gần 30 tuổi, Như Hổ văn chương lừng lẫy rồi thi đỗ tiến sĩ trong thời Quang Hòa nhà Mạc. Bấy giờ có người cùng đỗ với Như Hổ tên là Nguyễn Thanh, ở huyện Hoàng Hóa tỉnh Thanh, nhân khi nói chuyện đến gia tư mìn, Như Hổ nói bỡn rằng: "Gia tư nhà bác thì đủ cho tôi ăn một tháng là cùng". Nguyễn Thanh nói: "Ông khinh tôi quá làm gì thế, tôi tuy chẳng có gì nhưng cũng đủ cung phụng ông dược ba tháng".- Thôi đừng nói ba tháng, ông thử cho tôi ăn một bữa ra sao.Nguyễn Thanh hẹn ngày mời Như Hổ vào chơi. Đến hôm hẹn, Như Hổ vào nhà Nguyễn Thanh, không ngờ hôm ấy lại đi vắng. Như Hổ bảo với vợ Nguyễn Thanh rằng:- Tôi là bạn với quan Nghè đây, nhân có việc quan qua đây, có hơn ba mươi gia nhân, nhờ phu nhân một bữa cơm.Người vợ sai người nhà làm thịt một con lợn, dọn sáu mâm cơm đem ra. Như Hổ bảo người đầy tớ rằng: "Mày ra gọi chúng nó vào đây". Mãi không thấy một người nào, chỉ có một mình Như Hổ ngồi đánh hết cả sáu mâm cơm. Ăn xong gởi lời cảm tạ rồi đi. Chiều tối Nguyễn Thanh về, vợ kể lại.- Hôm nay có một người nói là quen với ông, nhân việc quan đem nhiều đầy tớ qua, nhờ một bữa cơm, tôi tưởng là thật, làm sáu mâm cỗ té ra chỉ một mình người ấy ngồi ăn, tôi ở trong buồng trông ra, cứ mỗi lần một bát là một miếng, ăn như hùm đơm đó, chỉ một lát hết ba nồi cơm và sáu mâm cỗ, không biết là người hay là quỷ đói.Nguyễn Thanh phàn nàn rằng:- Đấy là người anh em với tôi, trước có hẹn đến chơi, nhỡ ra quên mất, chắc là ông ta lại trách tôi sai hẹn.Bữa khác Nguyễn Thanh nhân việc đi qua làng Tiên Châu, vào chơi nhà Như Hổ. Như Hổ sai người nhà làm thịt hai con lợn béo và thổi bốn mâm xôi dọn ra hai bàn, mỗi bàn một con lợn, hai mâm xôi. Một bàn thết Nguyễn Thanh, còn một mình ngồi riêng một bàn. Nguyễn Thanh ăn hết một góc mâm và một phần tư con lợn. Như Hổ ăn hết sạch cả bàn mình, lại ăn thêm sang một góc xôi thịt ở bàn mời bạn, chỉ còn một nửa để cho người nhà.Nguyễn Thanh thất kinh nói rằng:- Ngày xưa ông Mộ Trạch đã có tiếng là ăn khỏe, mà chỉ hết 18 bát cơm và 12 bát canh là cùng. Nếu ông ấy sinh ra đồng thời với ông thì cũng phải kém ôn ba bậc.Về sau Như Hổ làm đến thượng thư, được phong làm Thiếu bảo Lữ quận công, rồi về trí sĩ, thọ đến 72 tuổi.
Mục lục
Lê Như Hổ
Lê Như Hổ
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Hùng đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Le Nhu Ho
Once upon a time, in the late Le dynasty, there was Le Nhu Ho of Tien Chau village, Tien Lu district, Hung Yen province. He was tall and plump, poor but studious, and he was extremely healthy. Every meal he ate a pot of seven rice. not full yet. After studying for half a year, because his family was poor and had only one pot for five meals, Nhu Ho often wandered around. The new father-in-law asked Nhu Ho's biological father: "I heard before that your son is very studious, why has he been lazy and refused to study since he came to my house?" This man said: "Since I've been at your house, how have you fed me?" - Every meal is five rice! - My family is so poor, we have to feed him seven rice per meal. He fed her so little, no wonder she wasn't lazy to study! Her father-in-law listened and fed her more than before. From then on Nhu Ho studied for a few more hours and then stopped. The mother-in-law told her husband: "You're so skillful in choosing a precious son-in-law! If you only have a healthy diet, no one can match it. Even if you study hard, you won't be able to act or eat well." When his father-in-law knew, he said: "He eats better than others, his strength is also better than others, so why worry"? The mother-in-law said: "Is it possible that his strength is greater than that of a human? I have a few acres of grassed fields over there. Try telling him to clear the grass and see if he can do it"? When Ho heard that, he set up early tomorrow morning. That is, carrying a knife to clear the shore and go to the field. When I got to the foot of the big banyan tree, I saw that the place was cool, so I lay down to sleep. The mother-in-law saw the son-in-law carrying a knife to the field, going to the market to buy food to make rice for the son-in-law to eat. When she returned to the field, she saw her son-in-law lying under a tree. She got angry and ran back to tell her husband: "You still told me to give him a lot of rice to eat? He told me to go to the field to clear the grass, but since morning Now, still lying snoring under the tree, he came out to take a look." The two of them went to the fields together. Unexpectedly, when his mother-in-law left, Nhu Ho stood up and immediately distributed grass. In just one moment, several acres of fields were cleared. The fish in the field couldn't keep up and died floating on the water's surface. When the parents-in-law arrived, they saw that the field was clean. Only then did they know Nhu Ho's talent. When the rice was ripe, his mother-in-law prepared twenty pots of rice and sent Nhu Ho to call the harvesters. Nhu Ho came back after a while and said: "I called but no one was willing to do it, so let me finish eating and help my mother." Having said that, he served the rice and prepared twenty rice pots by himself. The mother-in-law was surprised and said: "What kind of mill could hold that, would it burst its stomach?" As Ho said: "Mom, don't be shy, I will do the harvesting today alone." Then take a big bamboo tree as a pole and bring the sickle and rope to the field. Just halfway through the day, I finished harvesting two acres of field and tied them into four bundles. From then on, my mother-in-law had a loving belly, giving her a full meal at every meal so she could study. The neighboring village had a wrestling festival, and every year Nhu Ho came to break it up. All the wrestlers agreed and did not dare to compete with Nhu Ho, so they named him Nhu Ho. By the time he was nearly 30 years old, Nhu Ho became famous in literature and passed the doctoral exam during the Quang Hoa period of the Mac dynasty. At that time, there was a person who passed the exam with Nhu Ho, named Nguyen Thanh, from Hoang Hoa district, Thanh province. While talking about his house, Nhu Ho jokingly said: "Your house is enough for me to eat for a month. ". Nguyen Thanh said: "Why do you despise me so much? Even though I have nothing, I still have enough to serve you for three months." - Don't say three months, how about giving me a meal? Nguyen Thanh set a date. Invite Nhu Ho to come play. On the appointed day, Nhu Ho entered Nguyen Thanh's house, but did not expect that he would be absent that day. Nhu Ho told Nguyen Thanh's wife: - I am friends with official Nghe. On occasion of the official's visit, there are more than thirty servants, asking you for a meal. The wife ordered her family members to slaughter a pig. Prepare six trays of rice and bring them out. Like the Tiger told the servant: "Go out and call them in here." I didn't see anyone for a long time, only Nhu Ho sat and ate all six trays of rice. After eating, send your thanks and leave. In the evening, when Nguyen Thanh returned, his wife told him. - Today there was a person who said he knew him. Because the mandarin brought many servants over, thanks to a meal, I thought it was true, making six trays of feasts and ending up alone. That person sat down to eat, I was in the room looking out, each bowl was a bite, eating like a lobster, in just one moment three pots of rice and six trays of food were consumed, not knowing if he was a human or a hungry ghost.Nguyen Thanh Complained: - That's my brother. We had an appointment to come visit before, but if we forgot, he would probably blame me for breaking the appointment. Another day, Nguyen Thanh, while passing through Tien Chau village, went to visit Nhu's house. Tiger. Nhu Ho ordered his family to slaughter two fat pigs and blow four raspberries to serve on two tables, one pig and two raspberries on each table. One table was filled with Nguyen Thanh, the other sat alone at a separate table. Nguyen Thanh ate a corner of the tray and a quarter of the pig. Nhu Ho finished his entire table, then ate a corner of sticky rice and meat from the table to invite his friends, leaving only half to give to his family. Nguyen Thanh said in dismay: - In the past, Mr. Mo Trach was famous for eating well. , which only took 18 bowls of rice and 12 bowls of soup. If he had been born at the same time as him, he would have been three grades below him. Later, Nhu Ho became a minister, was appointed Young Master of Lu District, then became a scholar, and lived to be 72 years old.
Table of contents
Le Nhu Ho
Le Nhu Ho
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Hung on: December 27, 2003
|
nhiều tác giả
Lê Quý Đôn
Nhà bác học Lê Quý Đôn
Lê Quý Đôn (1726-1784) nguyên tên là Lê Danh Phương, tự Doãn Hậu, hiệu Quế Đường, sinh ngày 2-8-1726, trong một gia đình khoa bảng; cha là tiến sĩ Lê Trọng Thứ, quê tại làng Diên Hà, trấn Sơn Nam Hạ, nay là thôn Phú Hiếu, xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình. Ngay từ nhỏ ông đã nổi tiếng thông minh, chăm học. Năm 14 tuổi, Lê Quý Đôn theo cha lên học ở kinh đô Thăng Long. Lúc ấy cậu bé 14 tuổi đã học xong toàn bộ sách kinh, sử của Nho gia. 18 tuổi, Lê Quý Đôn thi Hương đỗ Giải nguyên. 27 tuổi đỗ Hội nguyên, rồi đỗ Đình Nguyên Bảng nhãn. Sau khi đã đỗ đạt, Lê Quý Đôn được bổ làm quan và từng giữ nhiều chức vụ quan trọng của triều Lê - Trịnh, như: Hàn lâm thừa chỉ sung Toản tu quốc sử quán (năm 1754), Hàn lâm viện thị giảng (năm 1757), Đốc đồng xứ Kinh Bắc (năm 1764), Thị thư kiêm Tư nghiệp Quốc tử Giám (năm 1767), Tán lý quân vụ, Thị phó đô ngự sử (năm 1768), Công bộ hữu thị lang (năm 1769), Bồi tụng (Phó thủ tướng) (năm 1773), Lại bộ tả thị lang kiêm Tổng tài quốc sử quán (năm 1775), Hiệp trấn tham tán quân cơ Trấn phủ Thuận Hóa (năm 1776), Hiệp trấn Nghệ An (năm 1783), Công bộ thượng thư (năm 1784)...Lê Quý Đôn mất ngày 1-5-1784 tại quê mẹ, làng Nguyên Xá, huyện Duy Tiên (nay thuộc Hà Nam). Thi hài ông được đưa về mai táng ở quê nhà.Trong cuộc đời làm quan của Lê Quý Đôn, có mấy sự kiện sau có ảnh hưởng lớn đối với sự nghiệp trước tác, văn chương của ông. Đó là chuyện đi sứ Trung Quốc năm 1760 - 1762. Tại Yên Kinh (Bắc Kinh), Lê Quý Đôn gặp gỡ các sứ thần Triều Tiên, tiếp xúc với nhiều trí thức nổi tiếng của nhà Thanh, bàn lận với họ những vấn đề sử học, triết học... Học vấn sâu rộng của ông được các học giả Trung Quốc, Triều Tiên rất khâm phục. ở đây, Lê Quý Đôn có dịp đọc nhiều sách mới lạ, kể cả sách của người phương Tây nói về địa lý thế giới, về ngôn ngữ học, thủy văn học... Đó là các đợt Lê Quý Đôn đi công cán ở các vùng Sơn Nam, Tuyên Quang, Lạng Sơn những năm 1772, 1774, làm nhiệm vụ điều tra nỗi khổ của nhân dân cùng tệ tham nhũng, ăn hối lộ của quan lại, khám đạc ruộng đất các vùng ven biển bị địa chủ, cường hào địa phương man khai, trốn thuế... Chính nhờ quá trình đi nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều, biết nhiều việc đời như vậy mà kiến thức Lê Quý Đôn trở nên phong phú vô cùng. Ông viết trong lời tựa sách Kiến văn tiểu lục: "Tôi vốn là người nông cạn, lúc còn bé thích chứa sách, lúc trưởng thành ra làm quan, xem lại sách đã chứa trong tủ, vâng theo lời dạy của cha, lại được giao du nhiều với các bậc hiền sĩ đại phu. Thêm vào đấy phụng mệnh làm việc công, bốn phương rong ruổi: mặt bắc sang sứ Trung Quốc, mặt tây bình định Trấn Ninh, mặt nam trấn thủ Thuận Quảng (Thuận Hóa, Quảng Nam). Đi tới đâu cũng để ý tìm tòi, làm việc gì mắt thấy tai nghe đều dùng bút ghi chép, lại phụ thêm lời bình luận sơ qua, giao cho tiểu đồng đựng vào túi sách".Ngoài đầu óc thông tuệ đặc biệt cộng với vốn sống lịch lãm và một nghị lực làm việc phi thường, phải kể đến thời đại mà Lê Quý Đôn sống. Và ông là đứa con đẻ, là sản phẩm của thời đại ấy kết tinh lại.Lê Quý Đôn sống ở thế kỷ thứ 18 thời kỳ xã hội Việt Nam có nhiều biến động lớn. Trong lòng xã hội Việt Nam đầy mâu thuẫn khi ấy đang nảy sinh những mầm mống mới của thời kỳ kinh tế hàng hóa, thị trường trong nước mở rộng, thủ công nghiệp và thương nghiệp có cơ hội phát triển... Tình hình đó đã tác động mạnh mẽ tới đời sống văn hóa, tư tưởng, khoa học. ở thế kỷ 18, xuất hiện nhiều tên tuổi rực rỡ như Đoàn Thị Điểm, Ngô Thì Sĩ, Nguyễn Gia Thiều, Đặng Trần Côn, Lê Hữu Trác... Đồng thời các tri thức văn hóa, khoa học của dân tộc được tích lũy hàng ngàn năm tới nay đã ở vào giai đoạn súc tích, tiến đến trình độ phải hệ thống, phân loại. Thực tế khách quan này đòi hỏi phải có những bộ óc bách khoa và Lê Quý Đôn với học vấn uyên bác của mình đã trở thành người "tập đại hành" mọi tri thức của thời đại. Có thể nói, toàn bộ những tri thức cao nhất ở thế kỷ thứ 18 đều được bao quát vào trong các tác phẩm của Lê Quý Đôn. Tác phẩm của ông như cái mốc lớn đánh dấu thành tựu văn hóa của cả một thời đại với tất cả những ưu điểm cùng nhược điểm của nó.Tác phẩm của Lê Quý Đôn thống kê có tới 40 bộ, bao gồm hàng trăm quyển, nhưng một số bị thất lạc. Những tác phẩm tiêu biểu của Lê Quý Đôn còn giữ được có thể kể ra như sau:- Quần thư khảo biện, tác phẩm chứa đựng nhiều quan điểm triết học, lịch sử, chính trị được viết trước năm ông 30 tuổi.- Vân đài loại ngữ, Lê Quý Đôn làm xong lúc ông 30 tuổi. Đây là một loại "bách khoa thư", trong đó tập hợp các tri thức về triết học, khoa học, văn học... sắp xếp theo thứ tự: Vũ trụ luận, địa lý, điển lệ, chế độ, văn nghệ, ngôn ngữ, văn tự, sản vật tự nhiên, xã hội... Vân đài loại ngữ là bộ sách đạt tới trình độ phân loại, hệ thống hóa, khái quát hóa khá cao, đánh dấu một bước tiến bộ vượt bậc đối với nền khoa học Việt Nam thời phong kiến.- Đại Việt thông sử, còn gọi Lê triều thông sử, là bộ sử được viết theo thể ký truyện, chép sự việc theo từng loại, từng điều một cách hệ thống, bắt đầu từ Lê Thái Tổ đến Cung Hoàng, bao quát một thời gian hơn 100 năm của triều Lê, trong đó chứa đựng nhiều tài liệu mới mà các bộ sử khác không có, đặc biệt là về cuộc kháng chiến chống Minh.- Kiến văn tiểu lục, là tập bút ký nói về lịch sử và văn hóa Việt Nam từ đời Trần đến đời Lê. Ông còn đề cập tới nhiều lĩnh vực thuộc chế độ các vương triều Lý, Trần, từ thành quách núi sông, đường xá, thuế má, phong tục tập quán, sản vật, mỏ đồng, mỏ bạc và cách khai thác cho tới các lĩnh vực thơ văn, sách vở...- Phủ biên tạp lục, được viết trong thời gian Lê Quý Đôn làm Hiệp trấn Thuận Hóa. Nội dung ghi chép về tình hình xã hội. Đàng Trong từ thế kỷ thứ 18 trở về trước.Công trình biên soạn lớn nhất của Lê Quý Đôn là bộ Toàn Việt thi lục 6 quyển, tuyển chọn 897 bài thơ của 73 tác giả từ thời Lý đến đời Lê Tương Dực (1509 - 1516). Lê Quý Đôn hoàn thành Toàn Việt thi lục năm 1768, dâng lên vua, được thưởng 20 lạng bạc.Về sáng tác văn xuôi, theo Phan Huy Chú, Lê Quý Đôn có Quế Đường văn tập 4 quyển, nhưng sách này đã mất. Về sáng tác thơ, Lê Quý Đôn để lại có Quế Đường thi tập khoảng vài trăm bài làm ở trong nước và trong thời gian đi sứ Trung Quốc.Nhận xét tổng quát về thơ Lê Quý Đôn, Phan Huy Chú viết: "Ông là người học vấn rộng khắp, đặt bút thành văn. Cốt cách thơ trong sáng. Lời văn hồn nhiên..., không cần suy nghĩ mà trôi chảy dồi dào như sông dài biển cả, không chỗ nào không đạt tới, thật là phong cách đại gia".Quan niệm về thơ của Lê Quý Đôn được tổng hợp lại như sau: "Làm thơ có 3 điểm chính: một là tình, hai là cảnh, ba là việc. Tiếng sáo thiên nhiên kêu ở trong lòng mà động vào máy tình; thị giác tiếp xúc với ngoài, cảnh động vào ý, dựa cổ mà chứng kim, chép việc thuật chuyện, thu lãm lấy tinh thần... đại để không ngoài ba điểm ấy".Đây là những tiêu chuẩn về thơ mà Lê Quý Đôn đề ra cho quá trình sáng tác của mình. Đọc thơ Lê Quý Đôn, chúng ta thấy thơ ông thật phong phú đa dạng, sâu sắc về tư tưởng, nghệ thuật và để lại trong lòng ta những xúc động đẹp đẽ, sâu xa:Thành cổ lộng Thành hoang tường đổ đã bốn trăm năm, Dây dưa, dây đậu leo quấn xanh tốt.Sóng biết đã rửa sạch nỗi hận cho vua Trần, Cỏ xanh khó che lấp sự hổ thẹn của Mộc Thạnh. Sau trận mưa bò vàng cầy bật gươm cũ, Dưới trăng chim lạnh kêu bên lầu tàn.Bờ cõi cần gì phải mở rộng mãi Đời Nghiêu Thuấn xưa chỉ có chín châu thôi.
Mục lục
Lê Quý Đôn
Lê Quý Đôn
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2004
|
nhiều tác giả
Lê Quý Đôn
Nhà bác học Lê Quý Đôn
Lê Quý Đôn (1726-1784) nguyên tên là Lê Danh Phương, tự Doãn Hậu, hiệu Quế Đường, sinh ngày 2-8-1726, trong một gia đình khoa bảng; cha là tiến sĩ Lê Trọng Thứ, quê tại làng Diên Hà, trấn Sơn Nam Hạ, nay là thôn Phú Hiếu, xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình. Ngay từ nhỏ ông đã nổi tiếng thông minh, chăm học. Năm 14 tuổi, Lê Quý Đôn theo cha lên học ở kinh đô Thăng Long. Lúc ấy cậu bé 14 tuổi đã học xong toàn bộ sách kinh, sử của Nho gia. 18 tuổi, Lê Quý Đôn thi Hương đỗ Giải nguyên. 27 tuổi đỗ Hội nguyên, rồi đỗ Đình Nguyên Bảng nhãn. Sau khi đã đỗ đạt, Lê Quý Đôn được bổ làm quan và từng giữ nhiều chức vụ quan trọng của triều Lê - Trịnh, như: Hàn lâm thừa chỉ sung Toản tu quốc sử quán (năm 1754), Hàn lâm viện thị giảng (năm 1757), Đốc đồng xứ Kinh Bắc (năm 1764), Thị thư kiêm Tư nghiệp Quốc tử Giám (năm 1767), Tán lý quân vụ, Thị phó đô ngự sử (năm 1768), Công bộ hữu thị lang (năm 1769), Bồi tụng (Phó thủ tướng) (năm 1773), Lại bộ tả thị lang kiêm Tổng tài quốc sử quán (năm 1775), Hiệp trấn tham tán quân cơ Trấn phủ Thuận Hóa (năm 1776), Hiệp trấn Nghệ An (năm 1783), Công bộ thượng thư (năm 1784)...Lê Quý Đôn mất ngày 1-5-1784 tại quê mẹ, làng Nguyên Xá, huyện Duy Tiên (nay thuộc Hà Nam). Thi hài ông được đưa về mai táng ở quê nhà.Trong cuộc đời làm quan của Lê Quý Đôn, có mấy sự kiện sau có ảnh hưởng lớn đối với sự nghiệp trước tác, văn chương của ông. Đó là chuyện đi sứ Trung Quốc năm 1760 - 1762. Tại Yên Kinh (Bắc Kinh), Lê Quý Đôn gặp gỡ các sứ thần Triều Tiên, tiếp xúc với nhiều trí thức nổi tiếng của nhà Thanh, bàn lận với họ những vấn đề sử học, triết học... Học vấn sâu rộng của ông được các học giả Trung Quốc, Triều Tiên rất khâm phục. ở đây, Lê Quý Đôn có dịp đọc nhiều sách mới lạ, kể cả sách của người phương Tây nói về địa lý thế giới, về ngôn ngữ học, thủy văn học... Đó là các đợt Lê Quý Đôn đi công cán ở các vùng Sơn Nam, Tuyên Quang, Lạng Sơn những năm 1772, 1774, làm nhiệm vụ điều tra nỗi khổ của nhân dân cùng tệ tham nhũng, ăn hối lộ của quan lại, khám đạc ruộng đất các vùng ven biển bị địa chủ, cường hào địa phương man khai, trốn thuế... Chính nhờ quá trình đi nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều, biết nhiều việc đời như vậy mà kiến thức Lê Quý Đôn trở nên phong phú vô cùng. Ông viết trong lời tựa sách Kiến văn tiểu lục: "Tôi vốn là người nông cạn, lúc còn bé thích chứa sách, lúc trưởng thành ra làm quan, xem lại sách đã chứa trong tủ, vâng theo lời dạy của cha, lại được giao du nhiều với các bậc hiền sĩ đại phu. Thêm vào đấy phụng mệnh làm việc công, bốn phương rong ruổi: mặt bắc sang sứ Trung Quốc, mặt tây bình định Trấn Ninh, mặt nam trấn thủ Thuận Quảng (Thuận Hóa, Quảng Nam). Đi tới đâu cũng để ý tìm tòi, làm việc gì mắt thấy tai nghe đều dùng bút ghi chép, lại phụ thêm lời bình luận sơ qua, giao cho tiểu đồng đựng vào túi sách".Ngoài đầu óc thông tuệ đặc biệt cộng với vốn sống lịch lãm và một nghị lực làm việc phi thường, phải kể đến thời đại mà Lê Quý Đôn sống. Và ông là đứa con đẻ, là sản phẩm của thời đại ấy kết tinh lại.Lê Quý Đôn sống ở thế kỷ thứ 18 thời kỳ xã hội Việt Nam có nhiều biến động lớn. Trong lòng xã hội Việt Nam đầy mâu thuẫn khi ấy đang nảy sinh những mầm mống mới của thời kỳ kinh tế hàng hóa, thị trường trong nước mở rộng, thủ công nghiệp và thương nghiệp có cơ hội phát triển... Tình hình đó đã tác động mạnh mẽ tới đời sống văn hóa, tư tưởng, khoa học. ở thế kỷ 18, xuất hiện nhiều tên tuổi rực rỡ như Đoàn Thị Điểm, Ngô Thì Sĩ, Nguyễn Gia Thiều, Đặng Trần Côn, Lê Hữu Trác... Đồng thời các tri thức văn hóa, khoa học của dân tộc được tích lũy hàng ngàn năm tới nay đã ở vào giai đoạn súc tích, tiến đến trình độ phải hệ thống, phân loại. Thực tế khách quan này đòi hỏi phải có những bộ óc bách khoa và Lê Quý Đôn với học vấn uyên bác của mình đã trở thành người "tập đại hành" mọi tri thức của thời đại. Có thể nói, toàn bộ những tri thức cao nhất ở thế kỷ thứ 18 đều được bao quát vào trong các tác phẩm của Lê Quý Đôn. Tác phẩm của ông như cái mốc lớn đánh dấu thành tựu văn hóa của cả một thời đại với tất cả những ưu điểm cùng nhược điểm của nó.Tác phẩm của Lê Quý Đôn thống kê có tới 40 bộ, bao gồm hàng trăm quyển, nhưng một số bị thất lạc. Những tác phẩm tiêu biểu của Lê Quý Đôn còn giữ được có thể kể ra như sau:- Quần thư khảo biện, tác phẩm chứa đựng nhiều quan điểm triết học, lịch sử, chính trị được viết trước năm ông 30 tuổi.- Vân đài loại ngữ, Lê Quý Đôn làm xong lúc ông 30 tuổi. Đây là một loại "bách khoa thư", trong đó tập hợp các tri thức về triết học, khoa học, văn học... sắp xếp theo thứ tự: Vũ trụ luận, địa lý, điển lệ, chế độ, văn nghệ, ngôn ngữ, văn tự, sản vật tự nhiên, xã hội... Vân đài loại ngữ là bộ sách đạt tới trình độ phân loại, hệ thống hóa, khái quát hóa khá cao, đánh dấu một bước tiến bộ vượt bậc đối với nền khoa học Việt Nam thời phong kiến.- Đại Việt thông sử, còn gọi Lê triều thông sử, là bộ sử được viết theo thể ký truyện, chép sự việc theo từng loại, từng điều một cách hệ thống, bắt đầu từ Lê Thái Tổ đến Cung Hoàng, bao quát một thời gian hơn 100 năm của triều Lê, trong đó chứa đựng nhiều tài liệu mới mà các bộ sử khác không có, đặc biệt là về cuộc kháng chiến chống Minh.- Kiến văn tiểu lục, là tập bút ký nói về lịch sử và văn hóa Việt Nam từ đời Trần đến đời Lê. Ông còn đề cập tới nhiều lĩnh vực thuộc chế độ các vương triều Lý, Trần, từ thành quách núi sông, đường xá, thuế má, phong tục tập quán, sản vật, mỏ đồng, mỏ bạc và cách khai thác cho tới các lĩnh vực thơ văn, sách vở...- Phủ biên tạp lục, được viết trong thời gian Lê Quý Đôn làm Hiệp trấn Thuận Hóa. Nội dung ghi chép về tình hình xã hội. Đàng Trong từ thế kỷ thứ 18 trở về trước.Công trình biên soạn lớn nhất của Lê Quý Đôn là bộ Toàn Việt thi lục 6 quyển, tuyển chọn 897 bài thơ của 73 tác giả từ thời Lý đến đời Lê Tương Dực (1509 - 1516). Lê Quý Đôn hoàn thành Toàn Việt thi lục năm 1768, dâng lên vua, được thưởng 20 lạng bạc.Về sáng tác văn xuôi, theo Phan Huy Chú, Lê Quý Đôn có Quế Đường văn tập 4 quyển, nhưng sách này đã mất. Về sáng tác thơ, Lê Quý Đôn để lại có Quế Đường thi tập khoảng vài trăm bài làm ở trong nước và trong thời gian đi sứ Trung Quốc.Nhận xét tổng quát về thơ Lê Quý Đôn, Phan Huy Chú viết: "Ông là người học vấn rộng khắp, đặt bút thành văn. Cốt cách thơ trong sáng. Lời văn hồn nhiên..., không cần suy nghĩ mà trôi chảy dồi dào như sông dài biển cả, không chỗ nào không đạt tới, thật là phong cách đại gia".Quan niệm về thơ của Lê Quý Đôn được tổng hợp lại như sau: "Làm thơ có 3 điểm chính: một là tình, hai là cảnh, ba là việc. Tiếng sáo thiên nhiên kêu ở trong lòng mà động vào máy tình; thị giác tiếp xúc với ngoài, cảnh động vào ý, dựa cổ mà chứng kim, chép việc thuật chuyện, thu lãm lấy tinh thần... đại để không ngoài ba điểm ấy".Đây là những tiêu chuẩn về thơ mà Lê Quý Đôn đề ra cho quá trình sáng tác của mình. Đọc thơ Lê Quý Đôn, chúng ta thấy thơ ông thật phong phú đa dạng, sâu sắc về tư tưởng, nghệ thuật và để lại trong lòng ta những xúc động đẹp đẽ, sâu xa:Thành cổ lộng Thành hoang tường đổ đã bốn trăm năm, Dây dưa, dây đậu leo quấn xanh tốt.Sóng biết đã rửa sạch nỗi hận cho vua Trần, Cỏ xanh khó che lấp sự hổ thẹn của Mộc Thạnh. Sau trận mưa bò vàng cầy bật gươm cũ, Dưới trăng chim lạnh kêu bên lầu tàn.Bờ cõi cần gì phải mở rộng mãi Đời Nghiêu Thuấn xưa chỉ có chín châu thôi.
Mục lục
Lê Quý Đôn
Lê Quý Đôn
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2004
|
nhiều tác giả
Lê Văn Hưu
Nhà sử học lỗi lạc
Lê Văn Hưu (1230-1322) người làng Phủ Lý, huyện Đông Sơn, tỉnh Thanh Hóa (nay thuộc xã Triệu Trung, huyện Thiệu Hóa, tỉnh Thanh Hóa).Theo lời các cố lão địa phương thì đất Triệu Trung vốn là trang trại của vị tổ khai sáng dòng họ Lê - quan Trấn quốc bộc xạ Lê Lương thời Đinh Tiên Hoàng, đến nay đã được hơn hai mươi đời. Lê Văn Hưu là ông tổ thứ bảy của dòng họ này. Cuốn Lê thị gia phả hiện còn được bảo tồn, ghi ông sinh năm Canh Dần (1230) là người khôi ngô tuấn tú, tư chất thông minh.Một hôm đi ngang qua lò rèn, thấy người ta đang làm những cái dùi sắt, Lê Văn Hưu muốn xin một cái để làm dùi đóng sách. Bác thợ rèn thấy chú bé mới tí tuổi đầu đã chăm lo việc học hành, bèn ra một vế đối để thử tài:Than trong lò, sắt trong lò, lửa trong lò, thổi phì phò đúc nên dùi vở.Lê Văn Hưu liền đối:Nghiên ở túi, bút ở túi, giấy ở túi, viết lúi húi mà đậu khôi nguyên.Bác thợ rèn ngạc nhiên khen ngợi mãi rồi tặng luôn một cái dùi thật xinh, lại kèm theo ít tiền để mua giấy bút.Năm Đinh Mùi, Lê Văn Hưu đi thi, đỗ Bảng Nhãn. Đây là khoa thi đầu tiên ở Việt Nam có đặt danh hiệu tam khôi (ba người đỗ đầu: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa). Năm ấy, ông vừa tròn 18 tuổi.Sau khi thi đỗ, ông được giữ chức Kiểm pháp quan (chức quan trông coi việc hình luật), rồi Binh bộ Thượng thư, rồi Hàn lâm viện học sĩ kiêm Quốc sử Viện giám tu. Ông cũng là thầy học của thượng tướng Trần Quang Khải, một trong những danh tướng của cuộc kháng chiến chống Nguyên - Mông.Trong thời gian làm việc ở Quốc sử Viện, vào năm 1272, ông đã hoàn thành việc biên soạn Đại Việt sử ký - bộ quốc sử đầu tiên của Việt Nam, ghi lại những sự việc quan trọng chủ yếu trong một thời gian lịch sử dài gần 15 thế kỷ, từ Triệu Vũ đế (tức Triệu Đà 207 - 136 trước Công nguyên) (*) cho tới Lý Chiêu Hoàng (1224 - 1225), tất cả gồm 30 quyển, được Trần Thánh Tông xuống chiếu ban khen.Đại Việt sử ký nay không còn, nhưng vẫn có thể thấy được thấp thoáng bóng dáng bộ quốc sử đầu tiên này trong Đại Việt sử ký toàn thư. Ngô Sĩ Liên, sử thần đời Lê, người khởi đầu việc biên soạn Đại Việt sử ký toàn thư, đã căn cứ vào Đại Việt sử ký của Lê Văn Hưu, tiếp đó là Đại Việt sử ký tục biên của Phan Phu Tiên để biên soạn những phần liên quan. Trong bài tựa Đại Việt sử ký ngoại kỷ toàn thư, Ngô Sĩ Liên viết: "Văn Hưu là người chép sử giỏi đời Trần, Phu Tiên là bậc cổ lão của thánh triều ta, đều vâng chiếu biên soạn lịch sử nước nhà, tìm khắp các tài liệu còn sót lại, tập hợp thành sách để cho người xem đời sau không có gì phải tiếc nữa, thế là được rồi". Tiếp đó, Ngô Sĩ Liên nói rõ, ông đã đem "hai bộ sách của tiên hiền" (tức là Đại Việt sử ký tục biên của Phan Phu Tiên) ra "hiệu chỉnh, biên soạn lại, thêm vào một quyển Ngoại kỷ, thành một số quyển, gọi là Đại Việt sử ký toàn thư". Như vậy, khó có thể phân định được đích xác đâu là nguyên văn Đại Việt sử ký trong bộ quốc sử lớn đời Lê này. Tuy vậy, rất may là trong Đại Việt sử ký toàn thư hiện đang lưu hành vẫn còn có 29 đoạn ghi rõ là lời văn của Lê Văn Hưu với mấy chữ " Lê Văn Hưu viết ". Qua nhưng trích đoạn đó, có thể thấy được phần nào khuynh hướng cũng như sắc thái ngọn bút chép sử của ông. Trân trọng công lao đánh giặc giữ nước của Tổ tiên, ông đã nhận định về cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng với những lời lẽ rất mực hào hùng: " Trưng Trắc Trưng Nhị... hô một tiếng mà các quận Cửu Châu, Nhật Nam, Hợp Phố cùng sáu mươi nhăm thành ở Lĩnh Ngoại đều hưởng ứng, việc dựng nước xưng vương dễ như trở bàn tay...". Đoạn ông ca tụng Ngô Quyền cũng thấm đượm lòng tự hào sâu sắc trước thắng lợi huy hoàng của dân tộc: " Tiền Ngô Vương có thể lấy quân mới họp của nước Việt ta mà đánh tan được trăm vạn quân của Lưu Hoằng Tháo, mở nước xưng vương, làm cho người phương Bắc không dám sang nữa. Có thể nói là một lần nổi giận mà yên được dân, mưu giỏi mà đánh cũng giỏi vậy... ". Quan tâm sâu sắc đến cuộc sống của nhân dân, ông cũng đã nghiêm khắc phê phán những hành vi bạo ngược, trái đạo lý của vua chúa, như đoạn nhận xét về cấm lệnh " không cho con gái nhà quan lấy chồng trước khi dự tuyển vào hậu cung" của Lý Thần Tông (1128 - 1137), chẳng hạn: "Trời sinh ra dân mà đặt vua để chăn dắt, không phải để cung phụng riêng cho vua. Lòng cha mẹ ai chẳng muốn con cái có gia thất; thánh nhân thể lòng ấy còn sợ kẻ sát phu sát phụ không được có nơi có chốn... Thần Tông xuống chiếu cho con gái các quan phải đợi xong việc tuyển người vào cung rồi mới được lấy chồng, thế là để cung phụng riêng cho mình, đâu phải là tấm lòng của người làm cha mẹ dân!".Lê Văn Hưu mất ngày 23 tháng Ba năm Nhâm Tuất (1322), táng ở cánh đồng xứ Mả Giòm (thuộc địa phận xã Thiệu Trung, huyện Thiệu Hóa, tỉnh Thanh Hóa). Hiện nay ở đó vẫn còn phần mộ với tấm bia dựng năm Tự Đức thứ 20 (1867), khắc ghi tiểu sử và một bài minh ca tụng tài đức, sự nghiệp của ông.
Mục lục
Lê Văn Hưu
Lê Văn Hưu
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2004
|
many authors
Le Van Huu
Eminent historian
Le Van Huu (1230-1322) was from Phu Ly village, Dong Son district, Thanh Hoa province (now belongs to Trieu Trung commune, Thieu Hoa district, Thanh Hoa province). According to local elders, Trieu Trung land was originally a farm. The camp of the founder of the Le family - mandarin Tran Quoc Le Luong during Dinh Tien Hoang's reign, has been around for more than twenty generations now. Le Van Huu is the seventh ancestor of this family. The Le Thi genealogy book, which is still preserved, records that he was born in the year of the Tiger (1230) and was a handsome, handsome man with intelligent qualities. One day, passing by the forge, he saw people making iron mallets. Le Van Huu wants to ask for one to use as a bookbinding punch. The blacksmith saw that the little boy was already taking care of his studies, so he came up with a challenge to test his skills: Coal in the furnace, iron in the furnace, fire in the furnace, blowing smoke into a notebook. Le Van Huu immediately For: The research was in the bag, the pen was in the bag, the paper was in the bag, all the writing was done, but the blacksmith was surprised and praised it over and over again, then gave him a beautiful awl, along with some money to buy paper and pen. Year Dinh Mui and Le Van Huu took the exam and passed the Nhan Board. This is the first exam in Vietnam to have the title of three laureates (top three winners: Trang Nguyen, Bang Nhan, Tham Hoa). That year, he had just turned 18 years old. After passing the exam, he held the position of Procurator (an official in charge of criminal law), then Minister of the Ministry of Military Affairs, then the Academy of Scholars and the National History Institute of Bishops. He was also the teacher of Lieutenant General Tran Quang Khai, one of the famous generals of the resistance war against Yuan - Mongols. While working at the National History Institute, in 1272, he completed the compilation of Dai Viet history. Ky Ky - the first national history of Vietnam, recording the main important events in a long historical period of nearly 15 centuries, from Emperor Trieu Vu (ie Trieu Da 207 - 136 BC) (*) until Ly Chieu Hoang (1224 - 1225), a total of 30 volumes, received a commendation from Tran Thanh Tong. Dai Viet historical records no longer exist, but we can still see a glimpse of this first national history. in Complete History of Dai Viet. Ngo Si Lien, historian of the Le Dynasty, who started the compilation of Dai Viet Su Ky Complete Book, based on Le Van Huu's Dai Viet Su Ky, followed by Phan Phu Tien's Dai Viet Su Ky Tien Compilation to compile. Prepare relevant sections. In the article titled Dai Viet's Complete History of Foreign History, Ngo Si Lien wrote: "Van Huu was a good historian of the Tran Dynasty, Phu Tien was an ancient person of our holy dynasty, they all obeyed orders to compile the country's history, looking for All the remaining documents, gathered into a book so that future readers will have nothing to regret, that's it." Next, Ngo Si Lien clearly stated that he brought out "two sets of books written by ancient sages" (i.e. Dai Viet su ky tuc compiled by Phan Phu Tien) and "corrected, re-edited, and added a volume of Foreign Records, into a number of volumes, called Complete History of Dai Viet". Thus, it is difficult to determine exactly what is the original text of Dai Viet historical records in this large national history of the Le dynasty. However, fortunately, in the currently circulating Complete History of Dai Viet, there are still 29 passages clearly recorded as the words of Le Van Huu with the words "Le Van Huu wrote". Through these excerpts, we can partly see the tendency as well as the nuance of his writing. Appreciating his ancestors' merits in fighting the enemy and defending the country, he commented on the uprising of Hai Ba Trung with very heroic words: "Trung Trac Trung Nhi... shouted with one voice and the districts of Cuu Chau, Nhat Nam, Hop Pho and sixty-five cities in Linh Ngoai all responded, building a country and claiming to be king was as easy as turning your hand...". The part where he praised Ngo Quyen was also imbued with a deep sense of pride before the nation's glorious victory: "The King of Former Ngo could use the newly assembled troops of our country to defeat hundreds of thousands of Liu Hoang Thao's troops, opening The country proclaimed itself king, making the Northerners not dare to come again. It can be said that once you get angry, you can calm the people, and if you are good at planning, you are also good at fighting... ". Deeply concerned about the lives of the people, he also severely criticized the tyrannical and unethical behavior of kings, such as the comment on the ban "not allowing mandarins' daughters to marry before attending court". recruited into the harem" by Ly Than Tong (1128 - 1137), for example: "Heaven created the people and placed the king to shepherd them, not to serve the king personally. Every parent does not want their children to have a family ; with that kind of heart, the saint is still afraid that the man who kills his husband and his wife will not have a place... The Gods decreed that the daughters of mandarins must wait until the recruitment of people to enter the palace is finished before they can get married, so it is to serve them. only for yourself, not the heart of a parent!" Le Van Huu died on March 23, Nham Tuat year (1322), buried in the field of Ma Giom (in Thieu Trung commune, Thieu district Hoa, Thanh Hoa province). Currently there is still a grave there with a stele erected in Tu Duc's 20th year (1867), engraved with his biography and a poem praising his virtue and career.
Table of contents
Le Van Huu
Le Van Huu
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thai Nhi posted on: September 24, 2004
|
Khuê Việt Trường
Lên Đỉnh Đồi Nhặt Trái Thông
Phía sau khu nhà tôi ở có một ngọn đồi. Ngọn đồi này có hai ngôi mộ được xây bằng đá xanh. Cách xây dựng chứng tỏ rằng hai ngôi mộ này có lâu lắm rồi. Chẳng ai biết được thân thế của những người đang nằm ở bên dưới như thế nào, mà dẫu có hỏi cũng chẳng ai trả lời được. Mẹ tôi kể với tôi rằng thuở nhỏ mẹ nghe bà ngoại kể lại thì đó là một đôi uyên ương thề thốt như thế nào đó, nhưng cuộc tình của họ không trọn vẹn bởi sự ngăn trở giữa hai gia đình, cho nên họ dắt nhau trốn đi. Cuối cùng đã trầm mình xuống lòng hồ sâu thẳm bên ngọn đồi để không lạc mất nhau. Theo ước nguyện của đôi trai gái đó, người trong xóm đã chôn họ trên ngọn đồi cao để quanh năm họ có thể nhìn thấy thành phố bên dưới. Nhưng chuyện hai ngôi mộ kề nhau lồng trong một chuyện tình không quan trọng bằng vẻ âm u của nó trong đêm. Bởi ban ngày, với biết cơ man nào là thông, có khi sương mù giăng mắc khiến cho không khí của ngọn đồi có cảm giác lạnh lạnh, những người nhát gan chẳng ai dám lên đó một mình. Tất nhiên vào ban đêm thì chẳng ai dám lên đó.Tại sao tôi lại kể dài dòng chuyện hai ngôi mộ trên ngọn đồi? Đơn giản bởi vì ngọn đồi này đã làm cho tôi hiểu rằng tình yêu là một điều khiến cho anh Nguyên đã dám lên đó vào nửa đêm để nhặt những trái thông vừa rụng xuống làm quà tặng cho chị Lệ. Kỳ lạ thật, anh Nguyên là hàng xóm nhà tôi, tánh tình anh ngang tàng và chưa hề thấy anh sợ ai. Anh có tướng người vạm vỡ, nếu chị Lệ đứng bên cạnh anh thì có khi bóng anh che mất chị Lệ. Anh Nguyên làm việc ở nông trường với nhiệm vụ là lái xe tải nặng. Tuy với tướng người lớn con, ăn nói rổn rảng thế kia, nhưng tôi không hiểu tại sao chị Lệ chỉ cần nhíu mày, nhăn mặt một tí là anh Nguyên không dám phản ứng gì nữa.Anh Nguyên chú ý tới chị Lệ lâu rồi. Mỗi khi tìm được một nhành lan đẹp trong rừng, anh giữ gìn chúng thật cẩn thận để đem về tặng cho chị. Vì thế mà trong vườn nhà tôi có rất nhiều hoa lan nở ra những cánh mỏng manh nhiều sắc màu, tỏa hương thơm dìu dịu. Thuở nhỏ, tôi rất ngây thơ khi cho rằng trong tình yêu làm gì có sự khuất phục. Nhưng chỉ nhìn thấy anh Nguyên nâng niu từng giò lan đem về tặng chị Lệ bởi anh biết chị thích. Và câu chuyện nửa đêm, khi trời mưa gió và bóng đêm giăng đầy kèm với những cơn gió lạnh đổ về mà anh Nguyên vẫn lên đồi để nhặt những trái thông rụng xuống đem về cho chị Lệ thì quả thật là chuyện không thể nào ngờ tới.Chị Lệ có một cửa hàng bán các mặt hàng mỹ nghệ Ở khu Hòa Bình. Trong đó, món hàng đơn giản nhất là những quả thông đã qua bàn tay tạo dáng của chị. Bởi bất cứ ai khi đến Đà Lạt cũng đều muốn mang về những món quà kỷ niệm. Gỗ thông khắc chữ cũng là sở thích của nhiều người, nhưng tặng nhau dăm quả thông ở trên ngọn đồi tình nhân thì lại quý hơn nhiều và rất có ý nghĩa. Tôi gọi ngọn đồi sau lưng nhà tôi với tên ngọn đồi tình nhân bởi từ câu chuyện đôi trai gái yêu nhau đã chấp nhận chết cùng ngày để khi bước chân qua thế giới bên kia họ mới thật sự có đôi. Nhưng quả thông trên ngọn đồi tình nhân rất lạ. Nó to trái, những mắt thông bung ra và đặc biệt là trên mắt thông lại có những đốm vàng giống như là được dát vàng. Nhưng chỉ có những trái thông "rụng lén" như theo cách nói của chị Lệ là rụng vào nửa đêm mới giữ hương thơm nếu ta nhặt chúng khi chúng chỉ vừa mới chạm đất. Chị Lệ đã bắt anh Nguyên đi nhặt những trái thông rụng lén như thế với một lời thách thức: "Anh yêu tôi có thật lòng không? Nếu thật lòng thì anh ráng thức đêm lên ngọn đồi tình nhân nhặt những trái thông cho tôi bán". Nếu người khác nói với anh Nguyên như thế chắc anh sẽ phản ứng dữ dội. Nhưng với mệnh lệnh của tình yêu, anh Nguyên cảm thấy đó là niềm vui. Và anh đã bất kể trong đêm có nhìn thấy hai bóng người ngồi dưới những gốc thông kể lể hay không? Nhưng anh đã nhặt cả giỏ thông đầy đem về cho người yêu của mình. Trái tim kiêu kỳ của chị Lệ đã phải mềm đi trước anh chàng vì mình mà lên ngọn đồi cao kia nhặt trái thông.Nhưng chuyện nhặt trái thông chỉ là một phần trong câu chuyện tình yêu giữa anh Nguyên và chị Lệ. Tôi chẳng hiểu tại sao anh Nguyên lại có thể chịu thương chịu khó để chị Lệ được vui. Anh giống như một đấu sĩ giữa trường đời, trong tình trường thì anh trở thành một sinh vật yếu đuối. Anh chẳng từ nan bất cứ một chuyện gì đối với người phụ nữ mà anh yêu thương hết mực. Đôi vai anh chưa hề gánh nước, nhưng những ngày nước máy bị cúp, anh trở thành anh chàng gánh nước giỏi nhất xóm. Gánh nước nặng thế kia nhưng nụ cười của anh thì rạng rỡ. Anh bỏ hút thuốc, ăn mặc đẹp hơn để chị Lệ khỏi chê bai.Trước sự bền bỉ của anh Nguyên, chị Lệ đã gật đầu làm vợ anh. Mẹ tôi nói với chị Lệ: "Có một ông chồng yêu thương mình hết mực là phước lớn, nhưng đừng có hành hạ nó quá". Chị Lệ cười: "Con đâu có hành hạ ảnh, nhưng ảnh chỉ sợ vợ mình khổ." Còn anh Nguyên nói với tôi: "Em còn nhỏ, em chưa biết tình yêu nó làm cho mình ấm áp như thế nào đâu. Anh có được chị Lệ của em là anh đã có cả thế gian này rồi".Thế gian của anh Nguyên là chị Lệ. Chính thế gian của anh đã biến anh thành một con người khác. Để rồi trong đêm chẳng ai dám bước chân lên ngọn đồi tình nhân để hái những trái thông rụng lén thì anh Nguyên lại choàng áo lạnh cùng ngọn đèn pin bước vào giữa thâm u kia mà nhặt trái. Để anh leo lên những tán cây cao hái những giò lan rừng xinh đẹp đem về tặng chị. Bài toán của tình yêu luôn luôn là một ẩn số, nó chẳng giống như phép cộng trừ nhân chia. Khi nhìn thấy trong đôi mắt hai người ánh lên màu hạnh phúc, tôi biết họ sẽ chẳng bao giờ lìa nhau. Và cả anh Nguyên nữa, anh cũng sẽ còn lắng nghe tiếng những cơn gió thổi qua thành phố vào mùa thông đậu trái. Có thể lúc đó anh sẽ nói với chị Lệ: "Thông bắt đầu rụng rồi đó em há. Anh có cần lên đồi nhặt trái không?".Tôi cũng bắt chước anh Nguyên đợi những cơn gió thổi qua thành phố. Rồi tôi lắng nghe từ ngọn đồi kia xem thử có trái thông rụng xuống không? Nhưng tôi chẳng bao giờ nghe được tiếng rơi của trái thông. Duy chỉ có mình anh Nguyên là nghe được. Quả thật trong đôi tai của anh còn có điều bí ẩn của tình yêu. Hết
Mục lục
Lên Đỉnh Đồi Nhặt Trái Thông
Lên Đỉnh Đồi Nhặt Trái Thông
Khuê Việt TrườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 20 tháng 3 năm 2004
|
Khue Viet Truong
Go to the top of the hill to pick up pine cones
Behind my house there is a hill. This hill has two tombs built of green stone. The way they were built proves that these two tombs existed a long time ago. No one knows the status of the people below, and even if they ask, no one can answer. My mother told me that when she was young, she heard from her grandmother that there was a couple who swore to each other, but their love was not complete because of the obstacles between their two families, so they took each other. hide. Finally, we immersed ourselves in the deep lake beside the hill so as not to lose each other. According to the couple's wishes, the neighbors buried them on a high hill so they could see the city below all year round. But the story of two adjacent graves nested in a love story is not as important as its darkness at night. Because during the day, with so many pine trees, sometimes the fog hangs down, making the air of the hill feel cold, and cowardly people do not dare to go up there alone. Of course, at night, no one dares to go up there. Why do I tell the story of the two graves on the hill at length? Simply because this hill made me understand that love is a thing, Mr. Nguyen dared to go up there in the middle of the night to pick up fallen pine cones as a gift for Ms. Le. It's strange, Mr. Nguyen is my neighbor, he has a stubborn personality and I have never seen him afraid of anyone. He has a muscular build. If Ms. Le stood next to him, his shadow would sometimes cover Ms. Le. Mr. Nguyen works on a farm with the task of driving a heavy truck. Even though she looks like an adult and speaks so clearly, I don't understand why Ms. Le just needs to frown and frown a little and Mr. Nguyen doesn't dare to react anymore. Mr. Nguyen has been paying attention to Ms. Le for a long time. . Every time he finds a beautiful orchid in the forest, he preserves it carefully to give it to his sister. That's why in my garden there are many orchids blooming with delicate, colorful petals, radiating a gentle fragrance. When I was young, I was very naive in thinking that there was no submission in love. But I only saw Mr. Nguyen cherishing each orchid spring he brought home to give to Ms. Le because he knew she liked it. And the story in the middle of the night, when it was raining and windy and dark with cold winds blowing, Mr. Nguyen still went up the hill to pick up fallen pine cones to bring back to Ms. Le, it was truly an unbelievable story. Ms. Le has a shop selling handicrafts in the Hoa Binh area. Among them, the simplest items are pine cones that have been shaped by her hands. Because anyone who comes to Da Lat wants to bring back souvenirs. Carved pine wood is also a hobby of many people, but giving each other a few pine cones on the hill of love is much more precious and very meaningful. I call the hill behind my house the name Lover's Hill because from the story of a man and a woman in love who accepted to die on the same day so that when they step into the afterlife they will truly be a couple. But the pine cones on Lover's Hill are very strange. It's big, the eyes are open and especially on the eyes there are yellow spots as if they were plated with gold. But only pine cones that "fall secretly" as Ms. Le puts it, fall in the middle of the night, will retain their fragrance if we pick them up when they just touch the ground. Ms. Le forced Mr. Nguyen to secretly pick up fallen pine cones like that with a challenge: "Do you really love me? If you really do, then try to stay up all night and go up to the hill of love to pick up pine cones for me to sell." ". If someone else said that to Mr. Nguyen, he would definitely react violently. But with the command of love, Mr. Nguyen feels it is joy. And have you seen two silhouettes sitting under the pine trees talking at night? But he picked up a whole basket full of pine trees and brought them home to his lover. Ms. Le's haughty heart had to soften before the guy who went up that high hill to pick pine cones for her. But picking pine cones is only part of the love story between Mr. Nguyen and Ms. Le. I don't understand why Mr. Nguyen can endure pain and suffering to make Ms. Le happy. He is like a fighter in the arena of life, in the arena of love he becomes a weak creature. He wouldn't hesitate to do anything for the woman he loved so much. His shoulders have never carried water, but on days when the tap water was cut off, he became the best water bearer in the neighborhood. The water load is so heavy but his smile is radiant. He quit smoking and dressed better so that Ms. Le would not criticize him. Faced with Mr. Nguyen's persistence, Ms. Le agreed to be his wife. My mother told Ms. Le: "Having a husband who loves you so much is a great blessing, but don't torture him too much." Ms. Le laughed: "I didn't torture him, but he was just afraid that his wife would suffer." And Mr. Nguyen told me: "You're still young, you don't know how warm love makes you. If you have my sister Le, you already have the whole world." My world. Her name is Ms. Le. It was his world that turned him into a different person. Then at night, no one dared to step foot on the hill of love to secretly pick fallen pine cones, so Mr. Nguyen put on a cold coat and a flashlight and walked into the darkness to pick up the fruit. Let me climb up the tall trees to pick beautiful wild orchids to bring home to give to you. The problem of love is always a mystery, it is not like addition, subtraction, multiplication and division. When I saw the happiness in their eyes, I knew they would never be apart. And Mr. Nguyen too, will still listen to the sound of the winds blowing through the city during the pine fruiting season. Maybe at that time he will say to Ms. Le: "The pine trees are starting to fall, right? Do I need to go up the hill to pick up the fruit?". I also imitated Mr. Nguyen and waited for the wind to blow through the city. Then I listened from the other hill to see if pine cones were falling? But I never hear the sound of pinecones falling. Only Nguyen could hear it. Indeed, in his ears there is still the mystery of love. Run out of
Table of contents
Go to the top of the hill to pick up pine cones
Go to the top of the hill to pick up pine cones
Khue Viet TruongWelcome you to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: may4phuong.net Uploaded by friend: mickey on: March 20, 2004
|
Huyền Băng
Lính Lê Dương giựt bánh cam - bánh vòng !
Bây giờ chắc ít ai còn biết đến chiếc bánh cam, bánh vòng mang đầy tính chất mộc mạc của người Việt bình dân. Đó là một lọai bánh làm bằng bột nếp trong có một lớp nhưng đậu xanh, nếu nắn thành hình tròn đè bẹp xuống một chút gọi là bánh cam, nếu làm thành một cái vòng ở giữa tróng thì gọi là bánh vòng, nó được chiên phồng lên rất giòn. Để cho chiếc bánh có màu sắc thu hút, lại thêm vị ngọt đậm đà, người ta thắng nước đường rưới lên trên mặt bánh. Sau giấc ngủ trưa nếu có một hai chiếc bánh cam bánh vòng nhâm nhi uống nước thì thật là tuyệt . Đấy là một trong những món ăn giữa bữa của người lao động. Mẹ tôi, một tiểu thơ khuê các, con một chánh văn phòng của một hảng tàu. Cuộc sống rất thỏai mái, trong nhà luôn có sẳn xe kéo, bước ra đường là chỉ việc leo lên xe kéo có người kéo đi. Bà được đi đây đi đó khắp nơi theo tàu của hảng mà ông ngọai tôi làm việc. Thế nhưng bất hạnh đã đến với gia đình, ông ngọai tôi qua đời vì một cơn bạo bệnh, Bà tôi, buồn bả trước cái chết của ông lại đâm ra nghiện rượu, cứ mỗi sáng là bà phải làm một ly xây chừng rồi mới đi đâu thì đi , cơn nghiện càng ngày càng nặng hơn, kinh tế gia đình càng ngày càng suy sụp. Chiến tranh lại bùng nổ – cuộc chiến 1945 trở nên dử dội, và nhiều người dân thành phố buộc phải bỏ nhà bỏ cửa chạy ngược về miền quê. Lúc đó Pháp lùng bố bắt bớ thật gắt gao, họ dùng những người trùm bao bố để chỉ điểm, những người chỉ điểm này chỉ ai là Việt Minh thì người đó là Việt Minh.. Và dầu có là Việt Minh hay không, nếu chỉ mích lòng họ thì với nhất dương chỉ của họ, cái mạng của người bị chỉ coi như xong rồi. Có lẻ vì quá lo sợ nên mẹ tôi dắt díu bà ngọai và bồng trống mấy đứa em rời thành phố về nhà một người bà con ở Phú Văn nay thuộc tỉnh Bình Dương để trú ngụ cho qua những ngày đen tối ấy. Mẹ tôi kể lúc đó không có xe đi mà chỉ đi bộ , chỗ thì Pháp đóng, chỗ thì Nhật đóng qua chỗ nào cũng nguy hiểm cả. Dì út tôi còn nhỏ phải bỏ vào cái thúng để gánh một đầu, còn đầu kia gánh đồ đạc. Cứ thế mà đi, lúc trên đường, lúc phải xuống ruộng để tránh những cuộc tuần tra của Nhật, hoặc của Pháp, họ ra lệnh ở đâu ở đó. Khi đến trú ngụ tại nhà bà con, mẹ tôi gởi mẹ gởi em ở đó rồi quảy gánh vượt đồng, vượt nguy hiểm buôn bán để kiếm tiền nuôi ngọai, nuôi mấy cậu và mấy dì. Và cũng chính vì sự hy sinh đó của mẹ tôi mà mấy dì mấy cậu ai đều kính nể. Chiến tranh tạm lắng xuống, mẹ tôi lại đưa cả nhà trở lại thành phố. Cuộc sống vẫn còn nhiều vất vả! Để thêm thu nhập cho đủ sống, mẹ tôi sắm một cái rổ, một cái tràng và mua mấy chục cái bánh cam bánh vòng bảo hai cậu của tôi đi bán. Cậu lớn khỏang 14 cậu nhỏ khỏang 10 tuổi một. Hai người bưng rổ bánh cam bánh vòng đi bán trong buổi trưa hè, không biết bán được bao nhiêu cái nhưng khi ngồi nghỉ cậu lớn của tôi nhìn thấy những miếng đường rưới trên chiếc bánh cam qủa thật là ngon, những giọt đường đỏ thẳm chảy xuống như khêu gợi, thế là cậu lớn bảo cậu nhỏ : - “Tao với mày gở mấy miếng đường dư ăn đi, đâu có ai biết”! Cậu nhỏ của tôi ban đầu không dám, nhưng nhìn thì cũng thấy thèm thuồng, thế là gở từ từ những miếng đường dư chung quanh bánh để ăn. Cuộc chiến không dừng lại ở đây, những chiếc bánh cam dần dần mất hết đường trên mặt. Vì càng ăn càng ghiền mà...Đến khi cái bánh cam cuối cùng được gở trọc lóc hai người sựt tỉnh và bắt đầu lo lắng. Cậu nhỏ tôi bảo cậu lớn: - “Làm sao bây giờ anh, ăn như vầy làm sao mà bán được, về nhà chị hai đánh chết” . Sau một lúc suy nghĩ, cậu lớn tôi bảo cậu nhỏ: - Tao với mày ăn hết đi rồi về tới nhà tao tính cho. Thế là hai ông ngồi xuống làm sạch sẽ mâm bánh tàn dư. Trên đường về nhà, cậu lớn dặn cậu nhỏ chừng nào tao bảo chạy là mày chạy nghe không? Và tao nói gì thì mày chỉ gật đầu. Còn độ 200 mét nửa là về tới nhà, cậu lớn tôi bắt đầu hô chạy, thế là cậu nhỏ chạy theo. Họ chạy cấm đầu cấm cổ và lao vào nhà như một cơn giông. Cả hai thở hổn hển, mẹ tôi hỏi: - Hai đứa làm gì mà chạy dử vậy? Bánh trái đâu cả rồi? Cậu lớn tôi nói trong tiếng được tiếng mất vì quá mệt: -“tụi nó chận bắt lấy bánh ăn hết rồi” ; Mẹ tôi hỏi: -“Ai? Ai mà chận hai đứa nhỏ như bây để giựt bánh? C ậu lớn tôi vội vàng đáp : -“Lính Lê dương đó”. Mẹ tôi phì cười : -”Lính Lê dương mà thèm ăn bánh cam đến nổi phải giựt của tụi bây hả”. Mẹ thương mấy cậu vì những ngày chạy giặt thiếu thốn, nhưng mẹ vẫn phạt cậu lớn về tội nói dối, và phạt cậu nhỏ về tội a tòng” Đấy là những chuyện kể về mẹ mà mấy cậu tôi thường kể cho tụi tôi nghe. Và năm ấy cậu khỏang hơn bốn mươi nhưng vẫn quỳ bên gối mẹ tôi để xin lỗi vì làm mẹ tôi giận chuyện gì đó. . . Huyền Băng
Mục lục
Lính Lê Dương giựt bánh cam - bánh vòng !
Lính Lê Dương giựt bánh cam - bánh vòng !
Huyền BăngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Tác giả Huyền Băng: đánh máy Nguồn: vnthuquan - thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 23 tháng 9 năm 2005
|
Huyen Bang
Legionnaires' soldiers snatched orange cakes - donuts!
Nowadays, few people probably know about orange cakes and round cakes that are full of rustic characteristics of ordinary Vietnamese people. It is a type of cake made of glutinous rice flour with a layer of green beans. If shaped into a circle and crushed a bit, it is called orange cake. If made into a ring in the middle, it is called donut. It is fried. puffs up very crispy. To give the cake an attractive color and rich sweetness, sugar water is sprinkled on top of the cake. After a nap, it would be great to have one or two orange cakes and donuts to sip and drink. This is one of the mid-meal dishes of workers. My mother, a young poet, was the daughter of a chief of staff at a shipping company. Life is very comfortable, there is always a rickshaw available in the house, and when you step out on the street, you just have to get on the rickshaw and someone will pull it. She was allowed to travel here and there on the ship of the company where my grandfather worked. But misfortune came to the family, my grandfather passed away from a serious illness. My grandmother, saddened by his death, became addicted to alcohol, every morning she had to have a glass of water before drinking. Wherever he went, the addiction became more and more severe, and the family's economy became more and more depressed. War broke out again – the 1945 war became fierce, and many city residents were forced to leave their homes and flee back to the countryside. At that time, the French searched for him and arrested him harshly. They used men covered in sacks to inform them. These informers pointed out who was Viet Minh, then that person was Viet Minh. And whether they were Viet Minh or not, if they were Viet Minh or not, if they were If you just insult them, with their one positive command, the life of the person being criticized is considered over. Perhaps because she was so scared, my mother grabbed my grandmother and her younger siblings and left the city to go to a relative's house in Phu Van, now in Binh Duong province, to stay through those dark days. My mother told me that at that time there was no car but only walking, some places were occupied by the French, some were occupied by the Japanese, everywhere was dangerous. When my youngest aunt was young, she had to put it in a basket to carry one end and the other end to carry things. Just like that, sometimes on the road, sometimes in the fields to avoid Japanese or French patrols, wherever they ordered. When I came to stay at a relative's house, my mother sent my younger siblings there and then had to brave the fields and overcome dangers of trading to earn money to support my grandmother and my uncles and aunts. And it is because of my mother's sacrifice that everyone respects me. The war temporarily subsided, and my mother brought the whole family back to the city. Life is still hard! To earn enough income to make ends meet, my mother bought a basket, a basket, and dozens of orange cakes and donuts for my two uncles to sell. The older boy is about 14 years old and the younger boy is about 10 years old. Two people carried a basket of orange cakes and donuts to sell on a summer afternoon. I don't know how many they sold, but when I sat down to rest, my older son saw the pieces of sugar sprinkled on the orange cake. They were truly delicious, deep red drops of sugar. flowing down like a seduction, so the older boy told the younger boy: - "You and I will take away the leftover sugar, no one will know"! My little boy didn't dare at first, but looking at it made him crave it, so he slowly removed the remaining sugar pieces from around the cake to eat. The battle did not stop here, the orange cakes gradually lost all the sugar on their sides. Because the more you eat, the more addicted you become... When the last orange cake was stripped bare, the two people woke up and started to worry. My little boy told the big boy: - "What should I do now? How can I sell food like this? Go back to my older sister's house and beat me to death." After a moment of thinking, my older son told my younger son: - You and I should finish eating and then go home and I'll figure it out. So the two men sat down to clean up the leftover cake tray. On the way home, the older boy told the younger boy that whenever I say run, you run, do you hear? And whatever I say, you just nod. About 200 meters away from home, my older brother started shouting to run, so the younger boy followed. They ran headfirst and rushed into the house like a thunderstorm. Both panting, my mother asked: - What are you two doing running so much? Where are the fruit cakes? My older brother said in a loud voice because he was so tired: - "They stopped us from taking the cake and ate it all"; My mother asked: -“Who? Who would stop two kids like this to steal the cake? My older son quickly replied: "That's a Legionary soldier." My mother burst out laughing: "Legionary soldiers are so hungry for orange cake that they have to snatch it from you?" Mom loves the boys because of the lack of laundry days, but she still punishes the older boy for lying, and the younger boy for acquiescing." Those are the stories about my mother that my boys often tell us. And that year he was around forty years old but still knelt beside my mother's knee to apologize for making my mother angry about something. . . Huyen Bang
Table of contents
Legionnaires' soldiers snatched orange cakes - donuts!
Legionnaires' soldiers snatched orange cakes - donuts!
Huyen BangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Author Huyen Bang: typing Source: vnthuquan - Online library Uploaded by friend: Ct.Ly on: September 23, 2005
|
Buck, Pearl S
Lòng cha mẹ
Trận lụt thật là ghê gớm. Nước ngập cả một vùng. Trên mặt nước bao la ấy chỉ còn một mô đất dài và hẹp khô ráo. Nơi đây người tị nạn kéo nhau đến bám víu vào để sống. Mỗi gia đình chiếm một chặng đất. Tất cả đồ đạc chỉ còn một chiếc ghế gỗ, một chiếc bàn thô kệch, một hòm đựng quần áo và một cái chảo úp trên cái lò đất lạnh lẽo ám khói. Những cái chảo ấy đã bị "lạnh lẽo" từ lâu bởi vì người ta không tìm đâu ra một thanh củi khô để nấu nướng. Nước đã cuốn đi tất cả. Những đống đồ đạc trên là tất cả sự nghiệp còn lại của những gia đình nghèo sống trong vùng. Một số lớn đã bị chôn vùi trong lòng nước bạc, cả những đống lúa sắp chín. Người ta đã đổ mồ hôi xuống mùa lúa ấy nhưng thế là hết, không lấy lại được chút gì. Đây là một nhóm người vây quanh những vật dụng mà họ đã cứu được khỏi lụt: một người đàn ông, một người đàn bà và một bầy con. Hình như có sự xích mích âm thầm giữa hai vợ chồng ấy cho nên tất cả đều im lặng khó chịu. Cái gì đã xảy ra ? Người chồng, một tá điền trẻ, tức bực nhìn vợ gã, đôi mắt buồn rầu. Lấy nhau rất sớm, vợ chồng gã đã có được năm đứa con, đứa đầu gần tám tuổi. Nước da đã sạm đen và trông gã khỏe mạnh, lanh lợi, nhưng hôm nay trông gã tiều tụy hốc hác vô cùng. Gã cũng như những nông dân khác mà cuộc đời chỉ có độc một cái vinh dự là có được những đám ruộng cày sâu, những đồng lúa vàng và những hoa lợi tốt. Gã tự hào với những kết quả thâu lượm bằng mồ hôi nước mắt ấy và gã sung sướng tỏ ra cần cù, đảm đang như vậy. Trong cảnh khổ sở cay đắng vì thiên tai địa nạn bây giờ, mặt gã cũng còn giữ đôi nét nghị lực nhưng đôi mắt thật thà của gã đã tràn đầy niềm thất vọng. Vợ gã thỉnh thoảng liếc trộm chồng rồi quay nhìn chỗ khác. Trước kia chị là một thôn nữ đẹp có đôi má tròn mịn. Chân chị đi đất và thân hình cân đối của chị đã gầy đi rất nhiều. Đôi mắt bây giờ đã quầng thâm và mái tóc dài đen của chị đã biến thành màu hung hung, rối tung bởi vì đã lâu ngày không chải. Chị le lưỡi liếm đôi môi khô lạnh. Mấy đứa con quấn quít xung quanh chị làm chị bận rộn luôn luôn. Hai đứa nhỏ nhất không bao giờ rời mẹ. Một đứa nằm gọn trong lòng chị, bám lấy đôi vú như bám vào hai miếng thịt khô, trống rỗng. Dù sao, nguồn sinh lực khô cạn ấy cũng an ủi nó đôi phần vì ta thấy nó bớt rên khóc trong một lúc. Chị còn ẵm trên tay một đứa bé gái độ hai tuổi, ốm yếu. Con bé nằm im, nín lặng, Ba đứa lớn hoạt động hơn, nhưng nếu có đứa nào lảng xa hay bén mảng đến gần bờ nước chị đã kêu chu chéo lên. Chị lo ngại và chỉ muốn chúng đứng gần trong vòng tay của chị. Đêm đến, nỗi lo ngại của chị càng tăng lên. Chị cố thức ngủ để giữ mấy đứa con cạnh mình - Gió rít lên và chung quanh một bể nước bao la mờ mờ rùng rợn. Mỏi mệt quá thiếp đi,khi tỉnh dậy, chị hoảng hốt đưa tay sờ mấy đứa con: "Đây, cả năm đứa đây rồi" "Con Tý đâu ? à ! Đây rồi". Người chồng cựa mình. Chị hỏi: - Làm gì đấy "mình" ? Có chuyện gì thế ? Thỉnh thoảng, người chồng thốt lên lời than oán, nguyền rủa bâng quơ. Chị biết vì sao chồng chị cằn nhằn như vậy. Chị lặng im. Trong đêm tối, thỉnh thoảng chị vùng dậy, đến bên mấy đứa con. Sáng ngày, chị cố gắng tỏ ra hoạt động vui vẻ làm như chị sắp sửa làm nhiều món ăn. Chị múc nước đổ vào một cái bầu, trong đấy có một ít hột gạo. Chị cố nói bằng giọng vui tươi: - ồ ! Còn nhiều bột lắm. Thật thế. Thì ra mình không nghĩ đến, chúng ta có thể ăn được nhiều ngày nữa. Chị chia phần, có ý để phần nhiều cho chồng ăn. Hai đứa lớn càu nhàu. Chị cố dàn xếp cho chúng im lặng. Chị liếc trộm chồng trong khi người chồng nhìn tất cả bằng đôi mắt buồn rầu và không thốt ra lời. Chị để dành cho mình một chén nhỏ và giả bộ hì hục nuốt. Chị không dám ăn hết phần của chị, viện cớ là không đói lắm hay đau bụng, khi chồng chị nhìn đi chỗ khác, chị vội vàng đút cho hai đứa bé. Nhưng chồng chị đã biết. Gã nổi cáu khi thấy chị làm như vậy, gã hét lên: - Tôi không muốn "mình" nhịn đói để chết dù "mình" cứu sống được một đứa con ! Gã tỏ ra bằng lòng khi thấy chị đưa chén lên miệng. Chị nuốt phần còn lại trong chén từ từ làm như chị đã ăn nhiều lắm. Tất cả cử chỉ của vợ đã làm cho gã biết là không còn gì để ăn được nữa và gã đau đớn nhìn bầy con kêu gào đòi ăn thêm... Chúng không im lặng theo lời mẹ chúng mắng nữa và bắt đầu khóc lên ầm ĩ. Tội nghiệp, xưa kia chúng to béo, có gì thiếu cho chúng nó đâu. Chúng nó không hiểu vì sao nước lại ngập cả vùng này và nghĩ rằng cha chúng phải tìm cách cứu vãn tình trạng nguy khốn ấy chứ. Gã đến bờ nước ngồi lặng im, hai tay bịt lấy tai trong khi bầy con khóc náo loạn. Gã nhìn ra vũng nước lụt mênh mông, mặt gã tái đi trông rất thiểu não. Hình như có cái gì đau xót lắm đang cấu xé gã. Chị vợ hoảng sợ khẽ van bầy con: - Nín đi ! Nín đi ! Đừng làm bố giận ! Nín đi ! Mấy đứa nhìn mặt chị sợ sệt nín thinh vì chúng đoán chừng có chuyện gì xảy ra. Sự xích mích âm thầm nhưng đau đớn giữa hai vợ chồng vẫn tiếp diễn. Ngày lại ngày qua, bột gạo trong thùng đã vơi dần nhưng nước lụt và mưa gió vẫn còn ngự trị không giảm chút nào. Rồi mỗi đêm qua, người mẹ vẫn thấp thỏm đếm từng đứa con. Nhưng chị không thể vĩnh viễn thức ngủ được nữa. Một đêm kia chị mệt lả vì đói và thiếp đi khi nào không biết. Hai cánh tay chị rã rời ôm mấy đứa con nhưng chị mê man chẳng biết gì cả khi chồng chị lay nhẹ hai đứa con gái nhỏ trở dậy. Hai đứa ngoan ngoãn theo gã trong bóng tối, đến một quãng xa. Lát sau gã trở về một mình, ngã quỵ xuống nằm dài. Thỉnh thoảng, vài tiếng thở dài của gã nức lên não ruột. Tờ mờ sáng, chị vợ vùng dậy hoảng hốt vì chị vừa biết mình đã ngủ quá mê. Chị run run sờ mấy đứa con. - Hai đứa kia đâu rồi ? Chị la lên và nhìn xuống phía dưới. Chị chạy đến bên chồng vồ lấy gã và hét: - Hai đứa nhỏ đâu rồi ? Gã ngồi chồm hổm trên đất, hai gối ôm lấy đầu nín lặng. Chị quay cuồng mất cả bình tĩnh và khóc òa lên như điên. Chị nắm lấy vai chồng lay mạnh, chu chéo: - Tôi là mẹ chúng ! Trời ơi ! Tôi là mẹ chúng ! Tiếng kêu của chị đánh thức tất cả mọi người chung quanh trên miếng đất tang tóc ấy. Nhưng không có một tiếng đáp lại. Người ta bàn tán với nhau và hình như đã hiểu chuyện xảy ra. Chị vợ gào lên thảm thiết, giọng đứt quãng: - Một người mẹ, không bao giờ... làm một việc như thế... chỉ có những người cha... không biết thương con... mà chỉ tiếc một số gạo để nuôi chúng... Người chồng đang ủ rũ bỗng ngẩng đầu lên nhìn vợ trong ánh sáng mờ mờ và nói qua kẽ răng: - "Mình" tưởng rằng tôi không thương con à ! Gã quay mặt và sau một phút im lặng, gã nói tiếp: - "Chúng sẽ không đói nữa"... Rồi thốt nhiên, nước mắt gã trào ra. Vợ gã nhìn gã nghẹn ngào.
Mục lục
Lòng cha mẹ
Lòng cha mẹ
Buck, Pearl SChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 4 năm 2004
|
Buck, Pearl S
Lòng cha mẹ
Trận lụt thật là ghê gớm. Nước ngập cả một vùng. Trên mặt nước bao la ấy chỉ còn một mô đất dài và hẹp khô ráo. Nơi đây người tị nạn kéo nhau đến bám víu vào để sống. Mỗi gia đình chiếm một chặng đất. Tất cả đồ đạc chỉ còn một chiếc ghế gỗ, một chiếc bàn thô kệch, một hòm đựng quần áo và một cái chảo úp trên cái lò đất lạnh lẽo ám khói. Những cái chảo ấy đã bị "lạnh lẽo" từ lâu bởi vì người ta không tìm đâu ra một thanh củi khô để nấu nướng. Nước đã cuốn đi tất cả. Những đống đồ đạc trên là tất cả sự nghiệp còn lại của những gia đình nghèo sống trong vùng. Một số lớn đã bị chôn vùi trong lòng nước bạc, cả những đống lúa sắp chín. Người ta đã đổ mồ hôi xuống mùa lúa ấy nhưng thế là hết, không lấy lại được chút gì. Đây là một nhóm người vây quanh những vật dụng mà họ đã cứu được khỏi lụt: một người đàn ông, một người đàn bà và một bầy con. Hình như có sự xích mích âm thầm giữa hai vợ chồng ấy cho nên tất cả đều im lặng khó chịu. Cái gì đã xảy ra ? Người chồng, một tá điền trẻ, tức bực nhìn vợ gã, đôi mắt buồn rầu. Lấy nhau rất sớm, vợ chồng gã đã có được năm đứa con, đứa đầu gần tám tuổi. Nước da đã sạm đen và trông gã khỏe mạnh, lanh lợi, nhưng hôm nay trông gã tiều tụy hốc hác vô cùng. Gã cũng như những nông dân khác mà cuộc đời chỉ có độc một cái vinh dự là có được những đám ruộng cày sâu, những đồng lúa vàng và những hoa lợi tốt. Gã tự hào với những kết quả thâu lượm bằng mồ hôi nước mắt ấy và gã sung sướng tỏ ra cần cù, đảm đang như vậy. Trong cảnh khổ sở cay đắng vì thiên tai địa nạn bây giờ, mặt gã cũng còn giữ đôi nét nghị lực nhưng đôi mắt thật thà của gã đã tràn đầy niềm thất vọng. Vợ gã thỉnh thoảng liếc trộm chồng rồi quay nhìn chỗ khác. Trước kia chị là một thôn nữ đẹp có đôi má tròn mịn. Chân chị đi đất và thân hình cân đối của chị đã gầy đi rất nhiều. Đôi mắt bây giờ đã quầng thâm và mái tóc dài đen của chị đã biến thành màu hung hung, rối tung bởi vì đã lâu ngày không chải. Chị le lưỡi liếm đôi môi khô lạnh. Mấy đứa con quấn quít xung quanh chị làm chị bận rộn luôn luôn. Hai đứa nhỏ nhất không bao giờ rời mẹ. Một đứa nằm gọn trong lòng chị, bám lấy đôi vú như bám vào hai miếng thịt khô, trống rỗng. Dù sao, nguồn sinh lực khô cạn ấy cũng an ủi nó đôi phần vì ta thấy nó bớt rên khóc trong một lúc. Chị còn ẵm trên tay một đứa bé gái độ hai tuổi, ốm yếu. Con bé nằm im, nín lặng, Ba đứa lớn hoạt động hơn, nhưng nếu có đứa nào lảng xa hay bén mảng đến gần bờ nước chị đã kêu chu chéo lên. Chị lo ngại và chỉ muốn chúng đứng gần trong vòng tay của chị. Đêm đến, nỗi lo ngại của chị càng tăng lên. Chị cố thức ngủ để giữ mấy đứa con cạnh mình - Gió rít lên và chung quanh một bể nước bao la mờ mờ rùng rợn. Mỏi mệt quá thiếp đi,khi tỉnh dậy, chị hoảng hốt đưa tay sờ mấy đứa con: "Đây, cả năm đứa đây rồi" "Con Tý đâu ? à ! Đây rồi". Người chồng cựa mình. Chị hỏi: - Làm gì đấy "mình" ? Có chuyện gì thế ? Thỉnh thoảng, người chồng thốt lên lời than oán, nguyền rủa bâng quơ. Chị biết vì sao chồng chị cằn nhằn như vậy. Chị lặng im. Trong đêm tối, thỉnh thoảng chị vùng dậy, đến bên mấy đứa con. Sáng ngày, chị cố gắng tỏ ra hoạt động vui vẻ làm như chị sắp sửa làm nhiều món ăn. Chị múc nước đổ vào một cái bầu, trong đấy có một ít hột gạo. Chị cố nói bằng giọng vui tươi: - ồ ! Còn nhiều bột lắm. Thật thế. Thì ra mình không nghĩ đến, chúng ta có thể ăn được nhiều ngày nữa. Chị chia phần, có ý để phần nhiều cho chồng ăn. Hai đứa lớn càu nhàu. Chị cố dàn xếp cho chúng im lặng. Chị liếc trộm chồng trong khi người chồng nhìn tất cả bằng đôi mắt buồn rầu và không thốt ra lời. Chị để dành cho mình một chén nhỏ và giả bộ hì hục nuốt. Chị không dám ăn hết phần của chị, viện cớ là không đói lắm hay đau bụng, khi chồng chị nhìn đi chỗ khác, chị vội vàng đút cho hai đứa bé. Nhưng chồng chị đã biết. Gã nổi cáu khi thấy chị làm như vậy, gã hét lên: - Tôi không muốn "mình" nhịn đói để chết dù "mình" cứu sống được một đứa con ! Gã tỏ ra bằng lòng khi thấy chị đưa chén lên miệng. Chị nuốt phần còn lại trong chén từ từ làm như chị đã ăn nhiều lắm. Tất cả cử chỉ của vợ đã làm cho gã biết là không còn gì để ăn được nữa và gã đau đớn nhìn bầy con kêu gào đòi ăn thêm... Chúng không im lặng theo lời mẹ chúng mắng nữa và bắt đầu khóc lên ầm ĩ. Tội nghiệp, xưa kia chúng to béo, có gì thiếu cho chúng nó đâu. Chúng nó không hiểu vì sao nước lại ngập cả vùng này và nghĩ rằng cha chúng phải tìm cách cứu vãn tình trạng nguy khốn ấy chứ. Gã đến bờ nước ngồi lặng im, hai tay bịt lấy tai trong khi bầy con khóc náo loạn. Gã nhìn ra vũng nước lụt mênh mông, mặt gã tái đi trông rất thiểu não. Hình như có cái gì đau xót lắm đang cấu xé gã. Chị vợ hoảng sợ khẽ van bầy con: - Nín đi ! Nín đi ! Đừng làm bố giận ! Nín đi ! Mấy đứa nhìn mặt chị sợ sệt nín thinh vì chúng đoán chừng có chuyện gì xảy ra. Sự xích mích âm thầm nhưng đau đớn giữa hai vợ chồng vẫn tiếp diễn. Ngày lại ngày qua, bột gạo trong thùng đã vơi dần nhưng nước lụt và mưa gió vẫn còn ngự trị không giảm chút nào. Rồi mỗi đêm qua, người mẹ vẫn thấp thỏm đếm từng đứa con. Nhưng chị không thể vĩnh viễn thức ngủ được nữa. Một đêm kia chị mệt lả vì đói và thiếp đi khi nào không biết. Hai cánh tay chị rã rời ôm mấy đứa con nhưng chị mê man chẳng biết gì cả khi chồng chị lay nhẹ hai đứa con gái nhỏ trở dậy. Hai đứa ngoan ngoãn theo gã trong bóng tối, đến một quãng xa. Lát sau gã trở về một mình, ngã quỵ xuống nằm dài. Thỉnh thoảng, vài tiếng thở dài của gã nức lên não ruột. Tờ mờ sáng, chị vợ vùng dậy hoảng hốt vì chị vừa biết mình đã ngủ quá mê. Chị run run sờ mấy đứa con. - Hai đứa kia đâu rồi ? Chị la lên và nhìn xuống phía dưới. Chị chạy đến bên chồng vồ lấy gã và hét: - Hai đứa nhỏ đâu rồi ? Gã ngồi chồm hổm trên đất, hai gối ôm lấy đầu nín lặng. Chị quay cuồng mất cả bình tĩnh và khóc òa lên như điên. Chị nắm lấy vai chồng lay mạnh, chu chéo: - Tôi là mẹ chúng ! Trời ơi ! Tôi là mẹ chúng ! Tiếng kêu của chị đánh thức tất cả mọi người chung quanh trên miếng đất tang tóc ấy. Nhưng không có một tiếng đáp lại. Người ta bàn tán với nhau và hình như đã hiểu chuyện xảy ra. Chị vợ gào lên thảm thiết, giọng đứt quãng: - Một người mẹ, không bao giờ... làm một việc như thế... chỉ có những người cha... không biết thương con... mà chỉ tiếc một số gạo để nuôi chúng... Người chồng đang ủ rũ bỗng ngẩng đầu lên nhìn vợ trong ánh sáng mờ mờ và nói qua kẽ răng: - "Mình" tưởng rằng tôi không thương con à ! Gã quay mặt và sau một phút im lặng, gã nói tiếp: - "Chúng sẽ không đói nữa"... Rồi thốt nhiên, nước mắt gã trào ra. Vợ gã nhìn gã nghẹn ngào.
Mục lục
Lòng cha mẹ
Lòng cha mẹ
Buck, Pearl SChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 4 năm 2004
|
Nhất Linh
Lòng tử tế
Hai cảnh ngoài phố
Trời vừa mưa xong, đường phố lầy lội. Bên cạnh những cửa hàng đầy tơ lụa màu rực rỡ, Sửu cúi đầu đi thong thả, hai con mắt đỏ ngầu và đầy rử nhìn thẳng ra trước, không để ý đến một vật gì. Trông hình dáng chỉ biết đó là một người nghèo khổ, chứ không hiểu thuộc về hạng nào. Có lẽ người đó đã làm đủ nghề: đi ở, kéo xe... nhưng hiện nay chắc không có nghề gì, vì người bẩn thỉu và ốm yếu quá. Hai con mắt nhìn một cách dại dột, mồm bao giờ cũng há hốc và hai bàn tay lúc nào cũng run run bảo cho ta biết rằng người đó chỉ còn có việc là đi hành khất để chờ ngày vào nhà điên.Một cơn gió thổi mạnh, Sửu vội giơ tay lên giữ lấy cái mũ đội trên đầu, một cái mũ dạ màu xám rộng thênh thang đội úp xuống che gần khuất hai con mắt. Muốn tránh một người quét hè, Sửu đi rẽ xuống đường. Vừa lúc đó một người mặc âu phục rất sang, đầu tóc chải mượt và đôi giầy bóng loáng, đi vội ở trong một hiệu thợ cạo ra, giơ tay vẫy một cái xe cao su. Vì hai bên cùng vội cả, nên người ăn mặc sang trọng và người ăn mặc rách rưới đụng vào nhau một cái thật mạnh. Người vận âu phục kêu lên một tiếng to, dẩy Sửu ra, mắng mấy câu theo lệ thường, rồi toan bước lên xe. Nhưng đến lúc nhìn xuống thấy mũi giầy của mình bị bàn chân đầy bùn của người kia làm bẩn be bét, thì chàng ta không giữ nổi giận được nữa. Chàng giơ thẳng tay bớp tai người nghèo kia một cái, làm cho chiếc mũ dạ tung ra, rơi ngay vào cái xe tay, trên tấm thảm cao su để chân. Chàng cho thế là đủ giận bèn phủi tay, nhấc hai ống quần cho khỏi mất nếp, và ngồi lên giục phu kéo đi. Thấy cái mũ ngay dưới chân, chàng toan hất xuống trả, nhưng không biết nghĩ được một điều gì hay hay, chàng mỉm cười lấy cái mũi giầy còn sạch thọc vào mũ rồi đặt lên cái mũi giầy lấm bùn cọ đi cọ lại như người đánh giầy.Chàng lấy làm khoan khoái, ngắm nghĩa mũi giầy bóng trở lại gần như trước. Nhìn cái mũ dạ dúm dó, bẩn thỉu, chàng hơi hối hận, nhưng vội tặc lưỡi nói một câu để tự an ủi:- Chắc thằng cha mới ăn cắp được của ai... Đáng kiếp!Rồi chàng bảo người kéo xe:- Cho anh cái mũ này.Sửu bị cái tát tai đứng lặng hồi lâu cho khỏi choáng váng, rồi lắc lư cái đầu tìm xem mũ mình rơi đâu. Một người tài xế thương hại bảo:- Mũ rơi vào xe ông ta rồi còn đâu.Sửu nhìn theo cái xe chạy đã xa, không hiểu và lẩm bẩm tự hỏi:- Thầy ấy lấy mũ của tôi?Rồi Sửu lại cắm đầu đi, mắt nhìn thẳng ra trước một cách dại dột, mồm há hốc và hai tay run run... Trong lúc đó thì ở đầu phố một thầy đội xếp thong thả đi lại phía Sửu, cầm cái gậy lỏng lẻo bằng hai ngón tay và nghịch đưa đi đưa lại như một quả lắc đồng hồ. Đó là cử chỉ thông thường của thầy mỗi khi thầy sắp có dịp ra oai. Đứng xa, tuy thầy đội không nhìn rõ, nhưng thầy đã "đoán" ra được hết. Thầy đoán rằng người ăn mặc rất sang kia vào hiệu mua hàng, lúc ra bắt gặp tên này ăn cắp mũ, liền bợp tai giằng lại cái mũ kia rồi tha... Nhưng thầy thì thầy không tha. Thầy không tha không phải vì bổn phận bắt buộc, nhưng thầy muốn tỏ cho mọi người biết rằng mình tinh mắt. Đến lúc nhìn rõ Sửu thì thầy không còn nghi ngờ gì nữa: những điều phỏng đoán của thầy đã hiển nhiên biến thành sự thực, sự thực có một không hai.Sửu thấy thầy đội xếp đến gần mình, theo thói quen, đi khép nép tránh sang một bên. Thầy đội chạy săm lại nắm lấy tay Sửu và nghiến răng bóp thật chặt. Thầy nhìn mặt Sửu thấy đáng ghét một cách lạ lùng và bóp chặt thêm một tí nữa cho bõ ghét.- Về bóp! Hừ, quân bay bạo gan thực, dám giở thói ăn cắp ra trước mắt ông.Sửu hốt hoảng, lúng túng nói:- Thầy ấy lấy mũ của con...Thầy đội trợn mắt, vụt một cái ngang lưng Sửu và nhếch mép cười nhạt:- à, ra thầy ấy ăn cắp mũ của mày. Quân này to gan thật!Cái trí khôn lu mờ của Sửu báo cho Sửu biết rằng phân trần không có lợi. Sửu bèn van lơn:- Con lạy thầy, thầy tha cho con.Thầy đội cười một cách đắc chí:- Tha thế nào được, con ơi!Người tài xế lúc này tiến đến gần nói:- Ông đội tha cho nó, nó oan. Nó dẫm phải giầy ông kia, ông ấy cho nó cái tát cũng đã đáng đời lắm rồi. Nó lại mất thêm cái mũ... cái mũ khổ ấy mà...Một vài người đứng gần đó cũng xin hộ.Nghe mọi người nói, thầy đội lấy làm khó chịu vì mình đoán sai cả và thầy nhìn mặt Sửu càng thấy đáng ghét hơn trước. Thầy lấy ngón tay trỏ hất cằm Sửu lên và nói:- Cái mặt gian chưa. Ngữ này thì thế nào cũng có ngày ông cho tù mọt.Thầy đội quay ra nói với mọi người, vẻ mặt vui tươi để tỏ rằng mình sẵn lòng khoan dung:- Lần này các ông các bà xin hộ thì tôi tha cho nó. Lần sau nó phải liệu mà chừa đi.Bỗng thầy nhìn cái đầu bù tóc của Sửu, nghĩ ngay được một câu để che ngượng:- Cái mũ ấy mà không ăn cắp của ai thì tao cứ đi đằng đầu. Cũng may phúc cho mày khi lấy cái mũ ấy lại không gặp tao... Bây giờ thì cút đi ngay.Nói xong, thầy cầm gậy gõ mạnh vào đốt ngón tay Sửu hai cái. Sửu đau quá, nhưng không dám nhăn mặt, không dám kêu, vì Sửu sợ rằng biết đâu không vì một tiếng kêu mà thầy lại đổi ý kiến không tha nữa.Thấy thầy đội quay lưng đi, Sửu mừng quá...Yên lặng như một cái bóng, Sửu cắm đầu đi, mồm há hốc và hai tay run run, nhưng lần này hai con mắt Sửu không dại dột nữa... lại sáng lên một cách khác thường. Trong lúc mừng, Sửu luôn mồm lẩm bẩm:- Suýt nữa thì vào bóp, may quá, gặp được thầy đội tử tế.Sửu quên cả đau tay, quên cả mất mũ, chỉ nghĩ đến cái mừng được thoát khỏi bóp. Thấy có cái ngõ con, Sửu vội vàng rẽ vào, yên tâm rằng đã đi khuất mắt thầy đội. Sửu cười và nói một mình:- Sao lại gặp được thầy đội tử tế đến thế!Câu ấy vì nhắc đi nhắc lại mãi, dần dần biến ra:- Sao người ta lại tử tế đến thế.Lúc đó cái óc tối tăm của Sửu như có ánh sáng chiếu rọi làm cho Sửu lần đầu tiên trong cuộc đời khốn nạn của mình nhận thấy một cách rõ ràng cái lòng tử tế của người đời!- Suýt nữa thì vào bóp!Nghĩ đến đó, Sửu vô tình quay nhìn lại...Mấy hôm sau, Sửu bị bắt vì không có chỗ ở và nghề nghiệp nhất định. ở nhà pha được ít lâu, thầy thuốc khám nghiệm bảo Sửu có bệnh điên. Thầy thuốc chỉ biết rằng Sửu có bệnh điên là tại cha mẹ trước kia mắc bệnh giang mai. Không ai biết Sửu điên hẳn vì cái bớp tai của người mặc quần áo sang trọng làm cho khối óc đã yếu sẵn bị rung chuyển mạnh quá... hay nói cho đúng, chỉ vì đôi giầy bông bị lấm bùn.Được cái bệnh điên của Sửu rất lành, không hại đến ai. Cả ngày, Sửu lúc nào cũng mỉm cười sung sướng và thỉnh thoảng lại lẩm bẩm nói một mình:- Sao người ta lại tử tế đến thế!Còn như người ta có tử tế như Sửu tưởng hay không thì đó lại là câu chuyện khác.
Nhất Linh
Lòng tử tế
May quá
Nhiêu Tích ra tỉnh chơi, đương ngơ ngác ở một đầu phố thì có một người vận âu phục đi xe đạp phóng thật nhanh đâm sầm ngay phải. Cả Nhiêu Tích và người kia đều ngã lăn ra đường. Người hàng phố xúm lại xem đông.Nhiêu Tích ngồi nhỏm dậy, sờ đùi, sờ vế chỉ thấy hơi đau vài chỗ. Nhưng Nhiêu Tích lo sợ phấp phỏng, thầm hỏi:- Người ta đi xe đạp chắc là phải thạo luật đi đường lắm, nếu họ đụng vào mình thì tất là mình có lỗi. Xe đạp của họ gẫy thì mình bán gia tài đi mà đền.Nhiêu Tích vừa nắn đùi vừa đưa mắt nhìn trộm người kia, dò la ý tứ. Nếu Tích thấy người kia không nói gì, hay nhìn mình mỉm cười thì tất người kia có lỗi; lúc đó Tích sẽ nằm lăn ra đường và kêu thật to rằng què chân không đứng dậy được. Nếu nhỡ xe người kia có gẫy thì mình không phải đền, vì mình đã bị gẫy mất chân.Trong lúc những ý tưởng phức tạp ấy lộn xộn trong đầu Nhiêu Tích, thì những ý tưởng cũng phức tạp như thế lộn xộn trong đầu người vận âu phục. Chàng nhìn Nhiêu Tích ngẫm nghĩ:- Trái thì lẽ cố nhiên mình trái, vì họ đi bên tay phải, mà mình thì quên không bóp chuông. Nhưng nếu giờ ta yên lặng thì lão này biết là ta trái, tất sinh sự...Nghĩ vậy, chàng liền đứng lên, vẻ mặt hầm hầm tiến lại gần Nhiêu Tích, dang thẳng cánh tát cho Nhiêu Tích một cái thật mạnh. Không thấy người kia nói gì, tiện tay chàng tát luôn cái nữa.Thấy vậy Nhiêu Tích biết ngay là mình trái, vội vã đứng lên, quên cả chân đau. Tích quấn lại khăn rồi cúi đầu đi thẳng. Đi được một quãng, Tích quay cổ lại và lấy làm mừng rằng người kia không đuổi theo. Tích lẩm bẩm sung sướng:- May quá, xe thầy ấy lại không gẫy cái gì.Người vận âu phục vẻ mặt hãy còn hầm hầm tức giận. Chàng vừa nhấc xe đạp lên xem xét vừa nói thật to:- Rõ thật nhà quê lên tỉnh. Đi thì nghênh nghênh ngáo ngáo, có hai mắt cũng như không.Tuy ngoài mặt giận dữ, nhưng chàng không khỏi cười thầm với mình. Rút từ tập truyện ngắn Tối tăm,Nxb. Đời nay, Hà Nội, 1936
Mục lục
Hai cảnh ngoài phố
May quá
Lòng tử tế
Nhất LinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nhất Linh
Lòng tử tế
Hai cảnh ngoài phố
Trời vừa mưa xong, đường phố lầy lội. Bên cạnh những cửa hàng đầy tơ lụa màu rực rỡ, Sửu cúi đầu đi thong thả, hai con mắt đỏ ngầu và đầy rử nhìn thẳng ra trước, không để ý đến một vật gì. Trông hình dáng chỉ biết đó là một người nghèo khổ, chứ không hiểu thuộc về hạng nào. Có lẽ người đó đã làm đủ nghề: đi ở, kéo xe... nhưng hiện nay chắc không có nghề gì, vì người bẩn thỉu và ốm yếu quá. Hai con mắt nhìn một cách dại dột, mồm bao giờ cũng há hốc và hai bàn tay lúc nào cũng run run bảo cho ta biết rằng người đó chỉ còn có việc là đi hành khất để chờ ngày vào nhà điên.Một cơn gió thổi mạnh, Sửu vội giơ tay lên giữ lấy cái mũ đội trên đầu, một cái mũ dạ màu xám rộng thênh thang đội úp xuống che gần khuất hai con mắt. Muốn tránh một người quét hè, Sửu đi rẽ xuống đường. Vừa lúc đó một người mặc âu phục rất sang, đầu tóc chải mượt và đôi giầy bóng loáng, đi vội ở trong một hiệu thợ cạo ra, giơ tay vẫy một cái xe cao su. Vì hai bên cùng vội cả, nên người ăn mặc sang trọng và người ăn mặc rách rưới đụng vào nhau một cái thật mạnh. Người vận âu phục kêu lên một tiếng to, dẩy Sửu ra, mắng mấy câu theo lệ thường, rồi toan bước lên xe. Nhưng đến lúc nhìn xuống thấy mũi giầy của mình bị bàn chân đầy bùn của người kia làm bẩn be bét, thì chàng ta không giữ nổi giận được nữa. Chàng giơ thẳng tay bớp tai người nghèo kia một cái, làm cho chiếc mũ dạ tung ra, rơi ngay vào cái xe tay, trên tấm thảm cao su để chân. Chàng cho thế là đủ giận bèn phủi tay, nhấc hai ống quần cho khỏi mất nếp, và ngồi lên giục phu kéo đi. Thấy cái mũ ngay dưới chân, chàng toan hất xuống trả, nhưng không biết nghĩ được một điều gì hay hay, chàng mỉm cười lấy cái mũi giầy còn sạch thọc vào mũ rồi đặt lên cái mũi giầy lấm bùn cọ đi cọ lại như người đánh giầy.Chàng lấy làm khoan khoái, ngắm nghĩa mũi giầy bóng trở lại gần như trước. Nhìn cái mũ dạ dúm dó, bẩn thỉu, chàng hơi hối hận, nhưng vội tặc lưỡi nói một câu để tự an ủi:- Chắc thằng cha mới ăn cắp được của ai... Đáng kiếp!Rồi chàng bảo người kéo xe:- Cho anh cái mũ này.Sửu bị cái tát tai đứng lặng hồi lâu cho khỏi choáng váng, rồi lắc lư cái đầu tìm xem mũ mình rơi đâu. Một người tài xế thương hại bảo:- Mũ rơi vào xe ông ta rồi còn đâu.Sửu nhìn theo cái xe chạy đã xa, không hiểu và lẩm bẩm tự hỏi:- Thầy ấy lấy mũ của tôi?Rồi Sửu lại cắm đầu đi, mắt nhìn thẳng ra trước một cách dại dột, mồm há hốc và hai tay run run... Trong lúc đó thì ở đầu phố một thầy đội xếp thong thả đi lại phía Sửu, cầm cái gậy lỏng lẻo bằng hai ngón tay và nghịch đưa đi đưa lại như một quả lắc đồng hồ. Đó là cử chỉ thông thường của thầy mỗi khi thầy sắp có dịp ra oai. Đứng xa, tuy thầy đội không nhìn rõ, nhưng thầy đã "đoán" ra được hết. Thầy đoán rằng người ăn mặc rất sang kia vào hiệu mua hàng, lúc ra bắt gặp tên này ăn cắp mũ, liền bợp tai giằng lại cái mũ kia rồi tha... Nhưng thầy thì thầy không tha. Thầy không tha không phải vì bổn phận bắt buộc, nhưng thầy muốn tỏ cho mọi người biết rằng mình tinh mắt. Đến lúc nhìn rõ Sửu thì thầy không còn nghi ngờ gì nữa: những điều phỏng đoán của thầy đã hiển nhiên biến thành sự thực, sự thực có một không hai.Sửu thấy thầy đội xếp đến gần mình, theo thói quen, đi khép nép tránh sang một bên. Thầy đội chạy săm lại nắm lấy tay Sửu và nghiến răng bóp thật chặt. Thầy nhìn mặt Sửu thấy đáng ghét một cách lạ lùng và bóp chặt thêm một tí nữa cho bõ ghét.- Về bóp! Hừ, quân bay bạo gan thực, dám giở thói ăn cắp ra trước mắt ông.Sửu hốt hoảng, lúng túng nói:- Thầy ấy lấy mũ của con...Thầy đội trợn mắt, vụt một cái ngang lưng Sửu và nhếch mép cười nhạt:- à, ra thầy ấy ăn cắp mũ của mày. Quân này to gan thật!Cái trí khôn lu mờ của Sửu báo cho Sửu biết rằng phân trần không có lợi. Sửu bèn van lơn:- Con lạy thầy, thầy tha cho con.Thầy đội cười một cách đắc chí:- Tha thế nào được, con ơi!Người tài xế lúc này tiến đến gần nói:- Ông đội tha cho nó, nó oan. Nó dẫm phải giầy ông kia, ông ấy cho nó cái tát cũng đã đáng đời lắm rồi. Nó lại mất thêm cái mũ... cái mũ khổ ấy mà...Một vài người đứng gần đó cũng xin hộ.Nghe mọi người nói, thầy đội lấy làm khó chịu vì mình đoán sai cả và thầy nhìn mặt Sửu càng thấy đáng ghét hơn trước. Thầy lấy ngón tay trỏ hất cằm Sửu lên và nói:- Cái mặt gian chưa. Ngữ này thì thế nào cũng có ngày ông cho tù mọt.Thầy đội quay ra nói với mọi người, vẻ mặt vui tươi để tỏ rằng mình sẵn lòng khoan dung:- Lần này các ông các bà xin hộ thì tôi tha cho nó. Lần sau nó phải liệu mà chừa đi.Bỗng thầy nhìn cái đầu bù tóc của Sửu, nghĩ ngay được một câu để che ngượng:- Cái mũ ấy mà không ăn cắp của ai thì tao cứ đi đằng đầu. Cũng may phúc cho mày khi lấy cái mũ ấy lại không gặp tao... Bây giờ thì cút đi ngay.Nói xong, thầy cầm gậy gõ mạnh vào đốt ngón tay Sửu hai cái. Sửu đau quá, nhưng không dám nhăn mặt, không dám kêu, vì Sửu sợ rằng biết đâu không vì một tiếng kêu mà thầy lại đổi ý kiến không tha nữa.Thấy thầy đội quay lưng đi, Sửu mừng quá...Yên lặng như một cái bóng, Sửu cắm đầu đi, mồm há hốc và hai tay run run, nhưng lần này hai con mắt Sửu không dại dột nữa... lại sáng lên một cách khác thường. Trong lúc mừng, Sửu luôn mồm lẩm bẩm:- Suýt nữa thì vào bóp, may quá, gặp được thầy đội tử tế.Sửu quên cả đau tay, quên cả mất mũ, chỉ nghĩ đến cái mừng được thoát khỏi bóp. Thấy có cái ngõ con, Sửu vội vàng rẽ vào, yên tâm rằng đã đi khuất mắt thầy đội. Sửu cười và nói một mình:- Sao lại gặp được thầy đội tử tế đến thế!Câu ấy vì nhắc đi nhắc lại mãi, dần dần biến ra:- Sao người ta lại tử tế đến thế.Lúc đó cái óc tối tăm của Sửu như có ánh sáng chiếu rọi làm cho Sửu lần đầu tiên trong cuộc đời khốn nạn của mình nhận thấy một cách rõ ràng cái lòng tử tế của người đời!- Suýt nữa thì vào bóp!Nghĩ đến đó, Sửu vô tình quay nhìn lại...Mấy hôm sau, Sửu bị bắt vì không có chỗ ở và nghề nghiệp nhất định. ở nhà pha được ít lâu, thầy thuốc khám nghiệm bảo Sửu có bệnh điên. Thầy thuốc chỉ biết rằng Sửu có bệnh điên là tại cha mẹ trước kia mắc bệnh giang mai. Không ai biết Sửu điên hẳn vì cái bớp tai của người mặc quần áo sang trọng làm cho khối óc đã yếu sẵn bị rung chuyển mạnh quá... hay nói cho đúng, chỉ vì đôi giầy bông bị lấm bùn.Được cái bệnh điên của Sửu rất lành, không hại đến ai. Cả ngày, Sửu lúc nào cũng mỉm cười sung sướng và thỉnh thoảng lại lẩm bẩm nói một mình:- Sao người ta lại tử tế đến thế!Còn như người ta có tử tế như Sửu tưởng hay không thì đó lại là câu chuyện khác.
Nhất Linh
Lòng tử tế
May quá
Nhiêu Tích ra tỉnh chơi, đương ngơ ngác ở một đầu phố thì có một người vận âu phục đi xe đạp phóng thật nhanh đâm sầm ngay phải. Cả Nhiêu Tích và người kia đều ngã lăn ra đường. Người hàng phố xúm lại xem đông.Nhiêu Tích ngồi nhỏm dậy, sờ đùi, sờ vế chỉ thấy hơi đau vài chỗ. Nhưng Nhiêu Tích lo sợ phấp phỏng, thầm hỏi:- Người ta đi xe đạp chắc là phải thạo luật đi đường lắm, nếu họ đụng vào mình thì tất là mình có lỗi. Xe đạp của họ gẫy thì mình bán gia tài đi mà đền.Nhiêu Tích vừa nắn đùi vừa đưa mắt nhìn trộm người kia, dò la ý tứ. Nếu Tích thấy người kia không nói gì, hay nhìn mình mỉm cười thì tất người kia có lỗi; lúc đó Tích sẽ nằm lăn ra đường và kêu thật to rằng què chân không đứng dậy được. Nếu nhỡ xe người kia có gẫy thì mình không phải đền, vì mình đã bị gẫy mất chân.Trong lúc những ý tưởng phức tạp ấy lộn xộn trong đầu Nhiêu Tích, thì những ý tưởng cũng phức tạp như thế lộn xộn trong đầu người vận âu phục. Chàng nhìn Nhiêu Tích ngẫm nghĩ:- Trái thì lẽ cố nhiên mình trái, vì họ đi bên tay phải, mà mình thì quên không bóp chuông. Nhưng nếu giờ ta yên lặng thì lão này biết là ta trái, tất sinh sự...Nghĩ vậy, chàng liền đứng lên, vẻ mặt hầm hầm tiến lại gần Nhiêu Tích, dang thẳng cánh tát cho Nhiêu Tích một cái thật mạnh. Không thấy người kia nói gì, tiện tay chàng tát luôn cái nữa.Thấy vậy Nhiêu Tích biết ngay là mình trái, vội vã đứng lên, quên cả chân đau. Tích quấn lại khăn rồi cúi đầu đi thẳng. Đi được một quãng, Tích quay cổ lại và lấy làm mừng rằng người kia không đuổi theo. Tích lẩm bẩm sung sướng:- May quá, xe thầy ấy lại không gẫy cái gì.Người vận âu phục vẻ mặt hãy còn hầm hầm tức giận. Chàng vừa nhấc xe đạp lên xem xét vừa nói thật to:- Rõ thật nhà quê lên tỉnh. Đi thì nghênh nghênh ngáo ngáo, có hai mắt cũng như không.Tuy ngoài mặt giận dữ, nhưng chàng không khỏi cười thầm với mình. Rút từ tập truyện ngắn Tối tăm,Nxb. Đời nay, Hà Nội, 1936
Mục lục
Hai cảnh ngoài phố
May quá
Lòng tử tế
Nhất LinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Vành Khuyên
Lù của tôi
Lúc nhỏ tôi hiền lắm . Sau 30/4 , lúc ba tôi đã đi học tập , người ta kêu tôi đi sinh hoạt thiếu niên , tôi vì nhát không ra . Sau đó người ta dụ rằng tôi mà càng tích cực , ba tôi càng mau về . Thế là tôi ráng . Sáng sớm nào , khi cái loa phóng thanh của phường vừa bật chào cờ là tôi phóng xuống giường , đánh vội răng , chùi qua cái mặt rồi đi kêu cả xóm ra ngõ tập thể dục như được yêu cầu . Dù tôi hăng say vậy , nhưng bà Tào , tổ trưởng khu phố tôi vẫn dòm tôi thiếu thiện cảm vô cùng dù là ai trong xóm cũng khen là tôi siêng nhất khu phố . Tôi muốn ba tôi về lắm . Tôi sợ ba tôi phải chết trong trại giam như ba của con Lù mà nó khóc cả bao nhiêu là ngày , mặc cho tôi năn nỉ và dụ ngọt nó đi tập thể dục đi cho tôi nhờ , cho ba tôi về ... Tôi vô tâm lắm , ba nó chết mà tôi còn nhắc đến ba tôi và còn đòi nó quên ba nó đi để giúp cho ba tôi mau về . Vậy mà con Lù làm thiệt , nó không ghét tôi , đi tập đều nhất . Sáng nào tôi ngủ quên , con Lù đến ngay nhà , bấm chuông kêu tôi dậy . Lù và tôi thân nhau từ đó . Tôi hơn nó một tuổi , còn anh nó hơn tôi một tuổi . Một hôm nó nhăn nhở " Chị Trâm , anh Long em thích chị " Tôi ra chiều đàng hoàng , " Mày còn nhỏ , nói chọc tao nghe mảy " Nó chống chế " Chị không tin đi hỏi anh em đi " Cho con vàng , con cũng không dám hỏi , tôi tính giận con Lù mà nghĩ thây kệ , nếu nó nói láo thì sẽ lòi ra thôi , mà nó nói thật thì he he mình có người ái mộ thích gần chết ... .... Lù đi vượt biên . Khoảng chục năm sau , qua nhà má nó chơi , má nó cho tôi coi hình đám cưới của nó ở Texas . Lù đẹp quá, nó cười rất tươi , rất con gái , chững chạc , chả bù với cái ngày tôi biết nó , nó phá và hay đi chọc tôi với anh nó cho tôi giận đòi nghỉ chơi nó ra mới thôi chọc . Tôi với anh Lù có qua lại như người yêu một thuở rồi thôi . Ngày tôi mới qua đây , anh Lù liên lạc lại với tôi nhưng chúng tôi không thành . Tôi hụt làm chị dâu của Lù . Một đêm trong mơ Lù mặc áo đen đứng trước tôi , tôi hỏi nó đi đâu , nó nói nó đi ăn đám cưới anh nó , tôi nửa tin nửa ngờ , cũng nhớ anh nó , sáng dậy tôi gọi chúc mừng anh nó thì được báo Lù bị xe đụng trên freeway đã tử nạn . Lù vẫn về trong giấc mơ của tôi thường lắm . Nó vẫn nhí nhảnh như ngày nào . Và khi thức dậy tôi vẫn bàng hoàng vì nhận ra nó chết lâu rồi . Tôi khấn Lù có chuyện gì còn vương vấn nói tôi biết , tôi làm dùm cho . Vậy là từ đó đến nay không còn gặp nó trong mơ nữa ... Lù ơi , chị thương mày lắm . Bình an nha em . Thân tặng em HV với tất cả tấm lòng .
Mục lục
Lù của tôi
Lù của tôi
Vành KhuyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Vành Khuyên Nguồn: vành khuyênĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 18 tháng 3 năm 2005
|
Rings
My pussy
When I was young, I was very gentle. After April 30, when my father went to school, people asked me to go to youth activities, but because I was shy, I couldn't go. Afterwards, people told me that the more active I was, the sooner my father would return. So I tried. Every morning, as soon as the ward's loudspeaker turned on to salute the flag, I jumped out of bed, quickly brushed my teeth, wiped my face, and then went to tell the whole neighborhood to go to the alley to exercise as requested. Even though I was so enthusiastic, Mrs. Tao, the leader of my neighborhood, still looked at me with extreme lack of sympathy even though everyone in the neighborhood complimented me that I was the most diligent in the neighborhood. I really want my dad to come home. I was afraid that my father would die in prison like Lu's father, and he cried for so many days, even though I begged and coaxed him to go exercise for me, to let my father go home... I went in. I'm so sad, his father died but I still mentioned my father and asked him to forget his father to help my father return quickly. But Lu did the right thing, he didn't hate me, he went to practice the most regularly. Every morning when I overslept, Lu came right to my house and rang the bell to wake me up. Lu and I have been close since then. I am one year older than him, and his brother is one year older than me. One day he grinned, "Miss Tram, Mr. Long I like you." I acted politely, "You're still young, you're just teasing me." He protested, "If you don't believe me, go ask your brothers." Give me the gold, my child. I didn't dare to ask. I was angry at Lu but thought, what the heck, if he lied, it would be exposed, but if he told the truth, hehe, I have someone who likes me to death... ... boundary . About ten years later, when I visited her mother's house, she showed me pictures of her wedding in Texas. Lu is so beautiful, she smiles very brightly, very girly, mature, no matter the day I knew her, she was naughty and often teased me and her brother until I got angry and asked her to stop teasing her. Lu and I have been going back and forth like old lovers. The day I first came here, Mr. Lu contacted me again but we failed. I missed being Lu's sister-in-law. One night in my dream, Lu was wearing a black shirt and standing in front of me. I asked him where he was going. He said he was going to his brother's wedding. I half-believed and half-expected it. I also missed him. In the morning, I called him to congratulate him and was told. Lu was hit by a car on the highway and died. Lu still comes back in my dreams often. It's still as playful as ever. And when I woke up, I was still shocked because I realized it had died a long time ago. I pray that if there's anything lingering about Lu, let me know and I'll do it for you. So from then until now I haven't seen it in my dreams anymore... Dear Lu, I love you so much. Be at peace, my dear. Dear HV with all my heart.
Table of contents
My pussy
My pussy
Vanh KhuyenWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Typing: Vanh Khuyen Source: Vanh Khuyen Uploaded by friend: Ct.Ly on: March 18, 2005
|
Nhật Tuấn
Lúc của người...
"Sông có khúc người có lúc"
Vào lúc lặn mặt trời, quăng cái cuốc vào góc sân, ra giếng dội ào ào vài gáo nước trong khi vợ sắp bát đũa lên chiếc mâm gỗ chỏng chơ rau luộc, vài miếngđậu hũ chiên, qua quýt ăn cho xong trời đã tối mịt, vợ bế con lên giường, chồng thả bộ ra mãi ngoải đầu xóm coi ké cải lương trên ti vi, hết chương trình trở vềnhà, cài chốt cửa và chui tọt vào màn, mộtngày sẽ trôi qua như thế nếu như vào lúc đó gã không nghe thấy tiếng còi xe bóp inh ỏi.Không kịp choàng áo ch tấm thân lực lưỡng đẫm mồ hôi, Mười U bổ ra đường, trố mắt nhìn một bà sang trọng, phấn son rực rỡ bước xuống. Cha, chắc sắpphất to lên mới có khách giàu có xinh đẹp dường kia, nội cái vòng ngọc thạch cuốn quanh cần cổ trắng ngần, cái dây chuyền thánh giá chễm chệ ngự trên gòngực tròn xoe thì đến bán cả xóm này đi cũng không tậu nỗi. Theo sau bà phu nhân là một ông dong dỏng, gày gò cứng ngắc trong bộ âu phục toát ra mùinước hoa hảo hạng át cả mùi phân bò đánh đống góc vườn."Việt kiều, Việt kiều thứ thiệt đây rồi...", gã cuống lên, cuốn vội mớ quần áo dơ nằm chỏng chơ trên bàn gỗ, vơ quàng chiếc áo của vợ lau sạch hai chiếc ghếđẩu giữa nhà. "Mời ngồi, mời ngồi...", mùi giàu sang lẫn mùi đàn bà xộc đầy mũi làm gã choáng váng. Gã thoáng nhớ cô vợ suốt ngày ngồi góc chợ, ngườisặc mùi cá ươn, chân tay nứt nẻ vì dầm nước. Sự khác biệt ghê gớm giữa hai con người, hai thái cực khiến gã như bị kim châm vào ruột. Mẹ kiếp, cùng làngười cả sao kẻ sướng người khổ cách biệt nhau đến thế? Gã cúi mặt vờ rót nước tránh cái nhìn tò mò của bà phu nhân. Bà không dấu nổi vẻ vừa ghê tởm vừacảm thương cái nghèo đói đang bày ra khắp bốn xung quanh."Anh tên Mười U phải không?"Gã giật thót:"Sao bà biết?"Người đàn bà cười mỉm như có điều gì vừa phải nén giữ vừa muốn tỏ bày khiến mặt lộ vẻ lúng túng, lấp lửng. Người đàn ông mặc âu phục ngắm nghía chánchê khu vườn, rụt rè bước vào nhà, xổ ra một tràng tiếng Mỹ. Bà cau mày, khó chịu, cắt ngang bằng tiếng mẹ đẻ:"Biết rồi, tôi biết rồi, ông nói một lần thôi..."Rồi bà quay sang Mười Ư."Ông chồng tôi đó. Ông nhà đất phường giới thiệu chúng tôi tới gặp anh..."Vừa lúc đó có tiếng xe máy ngoài cửa và ông nhà đất phường, người nhỏ bé hấp tấp bước vào:"Tôi cứ tưởng cáv vị chưa tới. Đường ngang ngõ tất vậy mà cũng tìm được, chẳng thua gì người trong xóm".Bà phu nhân không trả lời, đẩy chén nước cho ông nhà đất:"Chắc bác mới chuyển về đây?""Đúng thế đấy ạ..."Ông nhà đất phường sốt sắng trả lời rồi quay sang nói khẻ vào tai Mười U rằng đây là ông Việt kiều yêu nước ở Mỹ mới về, rằng ủy ban đã nhất trí giới thiệuxuống tìm mua đất đầu tư xây cất, rằng vườn nhà này đẹp lắm bán được cho người ta thì anh đổi đời...Mười U nghe xong trợn mắt:"Vườn tôi đang trồng rau, bán đi lấy gì sống?"Bà Việt Kiều tỏ ra không nao núng, bà nhìn ra vườn cải, cười tươi:"Hỏi thực anh nghen, một vụ rau trừ hết chi phí anh còn được bao nhiêu?""Cao lắm hai trăm ngàn, gặp dịp rau Đà Lạt về nhiều, bị ép giá không khéo chỉ còn hơn trăm.""Tức là cật lực một ngày anh kiếm chưa được chục ngàn, trong khi đó có honda chạy xe ôm, ngày kiếm ba chục ngàn dễ ợt nhẹ nhàng".Mười U cười ha hả:"Trời ơi, nói nghe phát ham, phân vàng chả có lấy đâu mua xe.""Bán vườn đi, bán vườn thừa tiền mua xe."Mười U lặng cả người như dân xì ke đang "phê", bán vườn chẳng những du tiền mua xe, còn cất được nhà ngói, sắm tivi, tủ lạnh, karaokê nữa chớ. Mà saocon mẻ rành quá vậy, chuyện làm vườn, chuyệt cất nhà chuyện gì mẻ cũng biết rành hơn cả người trong nước nữa chớ. ấy, rành thế mới đáng lo, không khéomẻ đang giương bẫy, lớ ngớ nhào vô là chết, chi bằng cứ tà tà. Gã cất giọng lừ đ:"Chịu thôi, bán được một cục tiền, miệng ăn núi lở, mai kia vợ chồng con cái kéo nhau đi ăn mày".Bà phu nhân lừ mắt nhìn ông nhà đất, ông nầy giãy nảy:"Lo xa dữ vậy cha? Bán vườn lấy tiền kinh doanh, lãi mẹ đẻ lãi con, tiêu sao hết được mà lo. Còn cứ bám lấy đất, đầu đổ xuống đít đâm lên đời nào khá chođược. Bán đi, bán đi, tha hồ nhậu tối ngày..."Như được gãi vào chỗ ngứa, Mười U sáng mắt:"Có lý đấy, nhậu là nhất hạng rồi, nhưng vườn tôi ông bà đây trả được bao nhiêu mà đòi chiều nào cũng nhậu?"Bà Việt kiều vội rút trong ví ra chiếc máy tính nhỏ xíu, bấm lia lịa:"Nghe ông nhà đất nói vườn ông rộng một ngàn năm trăm mét, tôi mua theo giá thị trường hai trăm ngàn một mét thành tiền là 300 triệu quy ra vàng là 60lượng, một chỉ. Trừ thuế má, nghĩa vụ, chuyển nhượng anh còn 55 cây.Ông nhà đất vỗ tay:"Trời ơi, chú Mười thành triệu phú rồi. Năm mươi lăm cây tiêu sao cho hết, còn hơn cản trúng số. Thôi, bán đi cho rồi, tôi làm giấy hai bên ký cái rụp làxong". Bà Việt Kiều vội xua xua tay:"Xong là xong thế nào, còn phải lên quận, thành phố, lại còn nộp thuế trước bạ, với lại tôi là người nước ngoài đâu có được đứng tên, phải nhờ người tronggia đình ở bên này mới được".Ông nhà đất lại trầm trồ:"Trời đất ơi, sao bà rành thủ tục quá vậy. Có khi còn hơn cả tôi nữa kia".Chàng Mười U nghe nói đâm hỏang, con mẹ này rành vậy e nó là dân buôn chính hiệu. Đành rằng năm mươi lăm cây là món tiền khổng lồ, trồng rau cả đờicũng khó để ra được một cây. Vậy nhưng biết đấu mua của mình con mẻ lại bán được cả trăm cây thì sao? Gã hít một hơi thật dài cứ như vừa bị trấn lột mấtbốn mươi lăm cây vậy. Gã giật thót người, lắc đầu quầy quậy:"Chịu thôi, thiệt tôi quá, không bán đâu".Ông Việt kiều từ nãy vẫn nhả khói thuốc thơm, chừng đã sốt ruột lại buông ra một tràng tiếng Mỹ với bà vợ. Bà này lườm chồng một cái rồi quay sang MườiU:"Thôi được rồi, thêm cho anh năm chỉ nữa đấy. Anh không nghe, tôi tìm mua chỗ khác, thiếu gì, vườn ông Bảy Răng, bà Tám Nớ, cụ Ba Tui... còn đẹp gấpmấy..."Ông nhà đất la hoảng:"Trời đất ơi, sao bà rành vùng này quá vậy?"Bà Việt kiều cười khanh khách:"Có ông mới chuyển về không biết đó thôi. Tôi chính quê đây mà. Anh Mười không nhận ra tôi sao? út Em đây mà..."Đến lượt Mười U nhảy đựng, trời đất thánh thần ơi, con mẹ này là út Em ấy ư? Thà chọc mù mắt tôi đi, nhưng mà... thôi đúng rồi, mặt mũi có sửa sang cáchmấy, nhìn kỹ hóa ra vẫn thấy cô gái quanh năm ngày tháng gánh hai cái cần xé đi khắp chợ cùng quê miệng rao to: "ai có bình điện cũ, ống nước, quạt hư,sắt vụn bán ơ....", nào ngờ đánh liều vượt biên một chuyến mà một bước lên bà."Anh Mười còn nhớ cái hồi anh bán cho tôi năm cái vỏ đạn đồng anh lượm được trong vườn không? Trờt đất ơi, kỳ đó mua của anh trăm bán cho vựa đượcngàn rưỡi vừa đúng 3 ký gạo coi như trúng mánh lớn rồi."Bà Việt kiều lại cười dài, say sưa kể chuyện đời xưa, thích thú và hãnh diện về nguồn gốc bình dân của mình. Sau cùng bà vén tay áo lộ ra chiếc đồng hồvàng, coi giờ:"Anh nghĩ kỹ đi, mai mốt tôi trở lại, nói thực, chỗ quen biết tôi mới mua cái giá đó..."Chẳng ngần ngại, Mười U huỵch toẹt ra cái điều cắn rứt gã từ nãy:"Ngày xưa bà mua của tôi năm cái vỏ đạn đồng nó năm trăm bà bán được hai ngàn rưỡi, giờ bà mua của tôi miếng đất có 55 cây, mai kia bà bán được hai batrăm cây thì tôi chết."Bà Việt kiều cười lớn:"Trời ơi, hóa ra anh lo vậy đó. Thôi ể anh tìm coi có ai mua đợc hơn cái giá đó tôi cứ đi bằng đầu".Trước khi kéo chồng ra khỏi nhà, bà mở ví lấy gói thuốc thơm dúi vào tay Mười U, ân cần:"Tôi thành thực khuyên anh bán đi để sửa sang nhà cửa, mua sắm tiện nghi, không bán cho tôi thì bán cho người khác, bán lấy tiền để đổi đời, ăn ở mãi thếnày chịu sao thấu".Chiếc xe bóng loáng đưa ông bà Việt kiều lướt đi rồi, còn để lại một làn khói mù trong đầu Mười U. Gã bước vào nhà chuếch chóng như say rượu. Vợ gã bếcon từ hàng xóm chạy về, đang lúi húi dọn cơm. Lại rau lang luộc, lại đầu cá ươn nấu chuối chỏng chơ trên mâm gỗ sứt sẹo. Vợ gã vừa nấu cơm vừa sởi lởi:"Gớm cái bà Việt kiều đeo dây chuyền thiệt bự, dễ đến cây vàng chứ không ít. Mà sao ngồi lâu quá, nguội hết cả cơm canh người ta."Gã chẳng thèm ngó tới mâm cơm, châm điếu thuốc thơm phì phèo trong một nỗi bồi hồi rất mới. Vợ gã lại liến láu:"Chiều nay ba thằng Ruổi cuốc xong cái đám cuối vườn chưa? Không khéo hết vụ rau này ta chuẩn bị trồng bông bán tết là vừa."Gã lườm vợ một cái, chẳng nói chẳng rằng bước vào buồng trong mở tủ lấy xếp tiền vốn để mua giếng rau nhét vào túi. Rồi khi đi qua sân nhìn thấy cái cuốcdựng góc tường, gã chun mũn, cầm nó lên xoay xoay rồi lên gân tay gã quẳng nó vào bụi cây. Mùi rượu thịt chợt thoảng lên, gã lầm lì bước ra quán.
Mục lục
Lúc của người...
Lúc của người...
Nhật TuấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MinhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nhật Tuấn
Lúc của người...
"Sông có khúc người có lúc"
Vào lúc lặn mặt trời, quăng cái cuốc vào góc sân, ra giếng dội ào ào vài gáo nước trong khi vợ sắp bát đũa lên chiếc mâm gỗ chỏng chơ rau luộc, vài miếngđậu hũ chiên, qua quýt ăn cho xong trời đã tối mịt, vợ bế con lên giường, chồng thả bộ ra mãi ngoải đầu xóm coi ké cải lương trên ti vi, hết chương trình trở vềnhà, cài chốt cửa và chui tọt vào màn, mộtngày sẽ trôi qua như thế nếu như vào lúc đó gã không nghe thấy tiếng còi xe bóp inh ỏi.Không kịp choàng áo ch tấm thân lực lưỡng đẫm mồ hôi, Mười U bổ ra đường, trố mắt nhìn một bà sang trọng, phấn son rực rỡ bước xuống. Cha, chắc sắpphất to lên mới có khách giàu có xinh đẹp dường kia, nội cái vòng ngọc thạch cuốn quanh cần cổ trắng ngần, cái dây chuyền thánh giá chễm chệ ngự trên gòngực tròn xoe thì đến bán cả xóm này đi cũng không tậu nỗi. Theo sau bà phu nhân là một ông dong dỏng, gày gò cứng ngắc trong bộ âu phục toát ra mùinước hoa hảo hạng át cả mùi phân bò đánh đống góc vườn."Việt kiều, Việt kiều thứ thiệt đây rồi...", gã cuống lên, cuốn vội mớ quần áo dơ nằm chỏng chơ trên bàn gỗ, vơ quàng chiếc áo của vợ lau sạch hai chiếc ghếđẩu giữa nhà. "Mời ngồi, mời ngồi...", mùi giàu sang lẫn mùi đàn bà xộc đầy mũi làm gã choáng váng. Gã thoáng nhớ cô vợ suốt ngày ngồi góc chợ, ngườisặc mùi cá ươn, chân tay nứt nẻ vì dầm nước. Sự khác biệt ghê gớm giữa hai con người, hai thái cực khiến gã như bị kim châm vào ruột. Mẹ kiếp, cùng làngười cả sao kẻ sướng người khổ cách biệt nhau đến thế? Gã cúi mặt vờ rót nước tránh cái nhìn tò mò của bà phu nhân. Bà không dấu nổi vẻ vừa ghê tởm vừacảm thương cái nghèo đói đang bày ra khắp bốn xung quanh."Anh tên Mười U phải không?"Gã giật thót:"Sao bà biết?"Người đàn bà cười mỉm như có điều gì vừa phải nén giữ vừa muốn tỏ bày khiến mặt lộ vẻ lúng túng, lấp lửng. Người đàn ông mặc âu phục ngắm nghía chánchê khu vườn, rụt rè bước vào nhà, xổ ra một tràng tiếng Mỹ. Bà cau mày, khó chịu, cắt ngang bằng tiếng mẹ đẻ:"Biết rồi, tôi biết rồi, ông nói một lần thôi..."Rồi bà quay sang Mười Ư."Ông chồng tôi đó. Ông nhà đất phường giới thiệu chúng tôi tới gặp anh..."Vừa lúc đó có tiếng xe máy ngoài cửa và ông nhà đất phường, người nhỏ bé hấp tấp bước vào:"Tôi cứ tưởng cáv vị chưa tới. Đường ngang ngõ tất vậy mà cũng tìm được, chẳng thua gì người trong xóm".Bà phu nhân không trả lời, đẩy chén nước cho ông nhà đất:"Chắc bác mới chuyển về đây?""Đúng thế đấy ạ..."Ông nhà đất phường sốt sắng trả lời rồi quay sang nói khẻ vào tai Mười U rằng đây là ông Việt kiều yêu nước ở Mỹ mới về, rằng ủy ban đã nhất trí giới thiệuxuống tìm mua đất đầu tư xây cất, rằng vườn nhà này đẹp lắm bán được cho người ta thì anh đổi đời...Mười U nghe xong trợn mắt:"Vườn tôi đang trồng rau, bán đi lấy gì sống?"Bà Việt Kiều tỏ ra không nao núng, bà nhìn ra vườn cải, cười tươi:"Hỏi thực anh nghen, một vụ rau trừ hết chi phí anh còn được bao nhiêu?""Cao lắm hai trăm ngàn, gặp dịp rau Đà Lạt về nhiều, bị ép giá không khéo chỉ còn hơn trăm.""Tức là cật lực một ngày anh kiếm chưa được chục ngàn, trong khi đó có honda chạy xe ôm, ngày kiếm ba chục ngàn dễ ợt nhẹ nhàng".Mười U cười ha hả:"Trời ơi, nói nghe phát ham, phân vàng chả có lấy đâu mua xe.""Bán vườn đi, bán vườn thừa tiền mua xe."Mười U lặng cả người như dân xì ke đang "phê", bán vườn chẳng những du tiền mua xe, còn cất được nhà ngói, sắm tivi, tủ lạnh, karaokê nữa chớ. Mà saocon mẻ rành quá vậy, chuyện làm vườn, chuyệt cất nhà chuyện gì mẻ cũng biết rành hơn cả người trong nước nữa chớ. ấy, rành thế mới đáng lo, không khéomẻ đang giương bẫy, lớ ngớ nhào vô là chết, chi bằng cứ tà tà. Gã cất giọng lừ đ:"Chịu thôi, bán được một cục tiền, miệng ăn núi lở, mai kia vợ chồng con cái kéo nhau đi ăn mày".Bà phu nhân lừ mắt nhìn ông nhà đất, ông nầy giãy nảy:"Lo xa dữ vậy cha? Bán vườn lấy tiền kinh doanh, lãi mẹ đẻ lãi con, tiêu sao hết được mà lo. Còn cứ bám lấy đất, đầu đổ xuống đít đâm lên đời nào khá chođược. Bán đi, bán đi, tha hồ nhậu tối ngày..."Như được gãi vào chỗ ngứa, Mười U sáng mắt:"Có lý đấy, nhậu là nhất hạng rồi, nhưng vườn tôi ông bà đây trả được bao nhiêu mà đòi chiều nào cũng nhậu?"Bà Việt kiều vội rút trong ví ra chiếc máy tính nhỏ xíu, bấm lia lịa:"Nghe ông nhà đất nói vườn ông rộng một ngàn năm trăm mét, tôi mua theo giá thị trường hai trăm ngàn một mét thành tiền là 300 triệu quy ra vàng là 60lượng, một chỉ. Trừ thuế má, nghĩa vụ, chuyển nhượng anh còn 55 cây.Ông nhà đất vỗ tay:"Trời ơi, chú Mười thành triệu phú rồi. Năm mươi lăm cây tiêu sao cho hết, còn hơn cản trúng số. Thôi, bán đi cho rồi, tôi làm giấy hai bên ký cái rụp làxong". Bà Việt Kiều vội xua xua tay:"Xong là xong thế nào, còn phải lên quận, thành phố, lại còn nộp thuế trước bạ, với lại tôi là người nước ngoài đâu có được đứng tên, phải nhờ người tronggia đình ở bên này mới được".Ông nhà đất lại trầm trồ:"Trời đất ơi, sao bà rành thủ tục quá vậy. Có khi còn hơn cả tôi nữa kia".Chàng Mười U nghe nói đâm hỏang, con mẹ này rành vậy e nó là dân buôn chính hiệu. Đành rằng năm mươi lăm cây là món tiền khổng lồ, trồng rau cả đờicũng khó để ra được một cây. Vậy nhưng biết đấu mua của mình con mẻ lại bán được cả trăm cây thì sao? Gã hít một hơi thật dài cứ như vừa bị trấn lột mấtbốn mươi lăm cây vậy. Gã giật thót người, lắc đầu quầy quậy:"Chịu thôi, thiệt tôi quá, không bán đâu".Ông Việt kiều từ nãy vẫn nhả khói thuốc thơm, chừng đã sốt ruột lại buông ra một tràng tiếng Mỹ với bà vợ. Bà này lườm chồng một cái rồi quay sang MườiU:"Thôi được rồi, thêm cho anh năm chỉ nữa đấy. Anh không nghe, tôi tìm mua chỗ khác, thiếu gì, vườn ông Bảy Răng, bà Tám Nớ, cụ Ba Tui... còn đẹp gấpmấy..."Ông nhà đất la hoảng:"Trời đất ơi, sao bà rành vùng này quá vậy?"Bà Việt kiều cười khanh khách:"Có ông mới chuyển về không biết đó thôi. Tôi chính quê đây mà. Anh Mười không nhận ra tôi sao? út Em đây mà..."Đến lượt Mười U nhảy đựng, trời đất thánh thần ơi, con mẹ này là út Em ấy ư? Thà chọc mù mắt tôi đi, nhưng mà... thôi đúng rồi, mặt mũi có sửa sang cáchmấy, nhìn kỹ hóa ra vẫn thấy cô gái quanh năm ngày tháng gánh hai cái cần xé đi khắp chợ cùng quê miệng rao to: "ai có bình điện cũ, ống nước, quạt hư,sắt vụn bán ơ....", nào ngờ đánh liều vượt biên một chuyến mà một bước lên bà."Anh Mười còn nhớ cái hồi anh bán cho tôi năm cái vỏ đạn đồng anh lượm được trong vườn không? Trờt đất ơi, kỳ đó mua của anh trăm bán cho vựa đượcngàn rưỡi vừa đúng 3 ký gạo coi như trúng mánh lớn rồi."Bà Việt kiều lại cười dài, say sưa kể chuyện đời xưa, thích thú và hãnh diện về nguồn gốc bình dân của mình. Sau cùng bà vén tay áo lộ ra chiếc đồng hồvàng, coi giờ:"Anh nghĩ kỹ đi, mai mốt tôi trở lại, nói thực, chỗ quen biết tôi mới mua cái giá đó..."Chẳng ngần ngại, Mười U huỵch toẹt ra cái điều cắn rứt gã từ nãy:"Ngày xưa bà mua của tôi năm cái vỏ đạn đồng nó năm trăm bà bán được hai ngàn rưỡi, giờ bà mua của tôi miếng đất có 55 cây, mai kia bà bán được hai batrăm cây thì tôi chết."Bà Việt kiều cười lớn:"Trời ơi, hóa ra anh lo vậy đó. Thôi ể anh tìm coi có ai mua đợc hơn cái giá đó tôi cứ đi bằng đầu".Trước khi kéo chồng ra khỏi nhà, bà mở ví lấy gói thuốc thơm dúi vào tay Mười U, ân cần:"Tôi thành thực khuyên anh bán đi để sửa sang nhà cửa, mua sắm tiện nghi, không bán cho tôi thì bán cho người khác, bán lấy tiền để đổi đời, ăn ở mãi thếnày chịu sao thấu".Chiếc xe bóng loáng đưa ông bà Việt kiều lướt đi rồi, còn để lại một làn khói mù trong đầu Mười U. Gã bước vào nhà chuếch chóng như say rượu. Vợ gã bếcon từ hàng xóm chạy về, đang lúi húi dọn cơm. Lại rau lang luộc, lại đầu cá ươn nấu chuối chỏng chơ trên mâm gỗ sứt sẹo. Vợ gã vừa nấu cơm vừa sởi lởi:"Gớm cái bà Việt kiều đeo dây chuyền thiệt bự, dễ đến cây vàng chứ không ít. Mà sao ngồi lâu quá, nguội hết cả cơm canh người ta."Gã chẳng thèm ngó tới mâm cơm, châm điếu thuốc thơm phì phèo trong một nỗi bồi hồi rất mới. Vợ gã lại liến láu:"Chiều nay ba thằng Ruổi cuốc xong cái đám cuối vườn chưa? Không khéo hết vụ rau này ta chuẩn bị trồng bông bán tết là vừa."Gã lườm vợ một cái, chẳng nói chẳng rằng bước vào buồng trong mở tủ lấy xếp tiền vốn để mua giếng rau nhét vào túi. Rồi khi đi qua sân nhìn thấy cái cuốcdựng góc tường, gã chun mũn, cầm nó lên xoay xoay rồi lên gân tay gã quẳng nó vào bụi cây. Mùi rượu thịt chợt thoảng lên, gã lầm lì bước ra quán.
Mục lục
Lúc của người...
Lúc của người...
Nhật TuấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MinhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
nhiều tác giả
Lý Bí
Lý Nam Đế Lý Bí (544-602)Năm Ất Dậu (265), nhà Tấn đánh bại Ngụy, Thục, Ngô, đất Giao Châu lại htuộc về nhà Tấn. Nhà Tấn lại phong cho họ hàng ra trấn trị các nơi, nhưng các thân vương cứ dấy binh chém giết lẫn nhau, làm cho anh em cốt nhục tương tàn, nước Tấn nhanh chóng suy yếu. Nhân cơ hội ấy, các nước Triệu, nước Tần, nước Yên, nước Lương, nước Hạ, nước Hán v.v...nổi lên chiếm cả vùng phía Bắc sông Trường Giang, nhà Tấn chỉ còn vùng đất ở Đông Nam, phải dời đô về Kiến Nghiệp (Nam Kinh ngày nay) gọi là nhà Đông Tấn.Năm Canh thân (420), Lư Du cướp ngôi nhà Đông Tấn, lập ra nhà Tống ở phía Nam. Nước Trung Quốc phân ra làm Nam Triều và Bắc Triều. Bắc triều có nhà Ngụy, nhà Tề và nhà Chu, nối nhau làm vua. Nam triều có nhà Tống, nhà Tề, nhà Lương và nhà Trần trị vì. Năm Kỷ mùi (479) nhà Tống mất ngôi nhà Tề kế nghiệp, trị vì được 22 năm thì nhà Lương lại cướp ngôi nhà Tề.Nhà Lương sai Tiêu Tư sang làm thứ sử Giao Châu. Cũng như các triều đại phong kiến Trung Quốc thuở trước, các viên quan lại nhà Lương sang cai trị Giao Châu đã áp dụng những biện pháp khắc khe, độc ác khiến dân Giao Châu cực khổ trăm bề , người người đều oán giận. Bởi vậy, năm 542, Lý Bôn đã lãnh đạo dân Giao Châu nổi lên đánh đuổi Tiêu Tư, chiếm giữ thành Long Biên lập nên nhà nước đầu tiên.Lý Bôn còn gọi là Lý Bí quê ở Long Hưng Thái Bình, xuất thân từ một hào trưởng địa phương. Tổ tiên Lý Bí là người Trung Quốc, lánh nạn sang nứơc ta từ cuối thời Tây Hán, khỏang đầu công nguyên. trải qua 07 đời, đến Lý Bí thì dòng họ Lý Bí đã ở Việt Nam hơn 5 thế kỷ. Chính sử Trung Quốc đều coi Lý Bí là "Giao Châu thổ nhân"Lý Bí sinh ngày12 tháng 9 năm Quý Mùi (17-10-503). Ông là con độc nhất trong gia đình. Bố là Lý Tỏan mẹ là Lê Thị Oánh (người Ái Châu Thanh Hóa) từ nhỏ Lý bí đã tỏ rõ là cậu bé thông minh, sớm hiểu biết. Khi Lý Bí 5 tuổi thì cha mất, 7 tuổi mẹ qua đời, Cậu bé bất hạnh phải đến ở với chú ruột. Một hôm có một vị pháp tổ tiền sư đi qua, trông thấy Lý Bí khôi ngô, tuấn tú; liền xin Lý Bí đem về chùa Linh Bảo nuôi dạy. Quả hơn mười năm đèn sách chuyên cần, lại được vị thiền sư gia công chỉ bảo, Lý Bí trở thành người học rộng, hiểu sâu, ít người sánh kịp. Nhờ có tài văn võ kiêm tòan, Lý Bí được tôn lên làm thủ lĩnh địa phương. Có thời kỳ Lý Bí ra làm quan cho nhà Lương, nhận chức giám quân (kiểm soát quân sự) ở Cửu Đức, Đức Châu (Đức Thọ, Hà Tĩnh). Nhưng do bất bình với bọn đô hộ tàn ác, Lý Bí bỏ quan, về quê, chiêu binh mãi mã chống lại chính quyền đô hộ. Tù trưởng ở Chu Diên (Hải Hưng) là Triệu Túc cùng con là Triệu Quang Phục, mến tài đức Lý Bí đã đem quân nhập với đạo quân của ông. Rồi Tinh Thiều, Phạm Tu, và hào kiệt các nỡicung nổi dậy hưởng ứng.Tháng giêng năm Nhâm tuất (542), Lý bí khởi binh tấn công giặc. Không đương nổi sức mạnh của đoàn quân khởi nghĩa, thứ sử Tiêu Tư khiếp sợ không dám chống cự, vội mang của cải, vàng bạc đút lót cho Lý Bí xin được toàn tính mạng, chạy về Trung Quốc. Không đầy 3 tháng, Lý Bí đã chiếm được hầu hết các quận, huyện và thành Long Biên. Được tin Long Biên thất thủ, vua Lượnglâp tức ra lệnh cho quân phản công chiếm lại. Bọ xâm lược vừa kéo sang bị Lý Bí cho quân mai phục đánh tan.Đầu năm Quý dậu (543) vua Lương lại huy động binh mã sang xâm lược một lần nữa. Tướng sx giặc còn khiếp sợ còn dùng dằng chưa dám tiến quân, thì Lý Bí đã chủ động ra quân, đón đánh giặc ở bán đảo Hợp Phố , miền cực bắc Châu Giao. Quân Lương mười phần chết bảy, tám. Tướng địch bị giết gần hết, kẻ sống sót cũng bị vua Lương bắt phải tự tử.Tháng hai năm Giáp Tý (544) Lý Bí tụ xưng là Hòang Đế lấy hiệu là Lý Nam Đế, đặt tên nước là Vạn Xuân (ước muốn xã tắc truyền đến muôn đời), đặt kinh đô ở miền cửa sông Tô Lịch ( Hà Nội) và cho dựng điện Vạn Thọ làm nơi vua quan họp bàn việc nước. Triều đình gồm có hai ban văn võ. Phạm Tu được cử đứng đầu hàng quan võ. Tinh Thiều đứng đầu hàng quan văn, Triệu Túc làm tái phó, Triệu Quang Phục là tướng trẻ có tà cũng được trọng dụng.Lý Nam Đế sai dựng một ngôi chùa lớn ở phường Yên Hoa ( Yên Phụ) lấy tên là chùa Khai Quốc, sau này trỏ thành một trung tâm phật giáo và phật học lớn của nước ta. Chùa Khai Quốc là tiền thân của chùa Trấn Quốc, trên đảo cá vàng (Kim Ngư) ở Hồ Tây (Hà Nội).Việc Lý Bí đặt tên nước là Vạn Xuân, tự xưng là Hoàng Đế, lập một triều đình riêng ngang hàng với nước lớn phương bắc là sự khẳng định chủ quyền độc lập dân tộc, sự bền vững muôn đời của đất trời phương nam.
Mục lục
Lý Bí
Lý Bí
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Minh đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Ly Bi
Ly Nam De Ly Bi (544-602) In the year of At Dau (265), the Tan dynasty defeated Wei, Shu, and Wu, Giao Chau land again belonged to the Tan dynasty. The Jin dynasty again appointed their relatives to govern various places, but the princes kept raising troops to kill each other, causing blood brothers to fall apart, and the Jin state quickly weakened. Taking that opportunity, the Zhao, Qin, Yen, Liang, Xia, Han states, etc. rose up to occupy the entire region north of the Truong Giang River. The Jin dynasty only had land in the Southeast and had to move the capital. returned to Kien Nghiep (present-day Nanjing) called the Eastern Jin Dynasty. In the year of Canh Than (420), Lu Du robbed the Eastern Jin Dynasty and established the Song Dynasty in the South. China is divided into Southern and Northern Dynasties. The Northern Dynasty had the Wei, Qi and Zhou dynasties, who succeeded each other as kings. The Southern Dynasties were ruled by the Song Dynasty, Qi Dynasty, Liang Dynasty and Tran Dynasty. In the year of the Goat (479), the Song dynasty lost the Qi dynasty and succeeded it. After reigning for 22 years, the Liang dynasty took over the Qi dynasty. The Liang dynasty sent Tieu Tu to become the governor of Giao Chau. Like the previous Chinese feudal dynasties, the Luong Dynasty mandarins who came to rule Giao Chau applied harsh and cruel measures that made the people of Giao Chau extremely miserable and resentful. Therefore, in 542, Ly Bon led the Giao Chau people to rise up to expel Tieu Tu, occupy Long Bien citadel to establish the first state. Ly Bon, also known as Ly Bi, was from Long Hung, Thai Binh, and came from a local chief. Ly Bi's ancestors were Chinese and fled to our country at the end of the Western Han Dynasty, around the beginning of the Common Era. After 7 generations, when it comes to Ly Bi, the Ly Bi family has been in Vietnam for more than 5 centuries. Chinese official history considers Ly Bi to be "the people of Giao Chau and the Earth". Ly Bi was born on September 12, the year of Quy Mui (October 17, 503). He is the only child in the family. His father is Ly Toan, his mother is Le Thi Oanh (from Ai Chau, Thanh Hoa). From a young age, Ly Bi was clearly a smart and understanding boy. When Ly Bi was 5 years old, his father passed away. When he was 7 years old, his mother passed away. The unfortunate boy had to go live with his uncle. One day, a dharma ancestor passed by and saw Ly Bi handsome and handsome; He immediately asked Ly Bi to take him to Linh Bao pagoda and raise him. Indeed, after more than ten years of studying diligently, and receiving guidance from a Zen master, Ly Bi became a person of wide learning and deep understanding, few people could compare to him. Thanks to his excellent literary and martial arts talent, Ly Bi was honored as a local leader. There was a period when Ly Bi became a mandarin for the Luong dynasty and received the position of military commander (military controller) in Cuu Duc, Duc Chau (Duc Tho, Ha Tinh). But due to dissatisfaction with the cruel colonialists, Ly Bi left the mandarin, returned to his hometown, and recruited soldiers to fight against the colonial government. The chief of Chu Dien (Hai Hung) was Trieu Tuc and his son Trieu Quang Phuc. They loved the talent and virtue of Ly Bi and brought troops to join his army. Then Tinh Thieu, Pham Tu, and other nobles rose up in response. In January of the year Nham Tuat (542), Ly Bi raised his army to attack the enemy. Unable to withstand the power of the uprising army, the governor Tieu Tu was terrified and did not dare to resist. He quickly brought his wealth, gold and silver as a bribe to Ly Bi asking for his life, and fled back to China. In less than 3 months, Ly Bi captured most of the districts and Long Bien citadel. Hearing that Long Bien had fallen, King Luong immediately ordered his troops to counterattack and recapture it. As soon as the invaders arrived, Ly Bi sent an ambush to defeat them. At the beginning of the year of the Rooster (543), King Luong mobilized his troops and horses to invade again. The enemy general was still terrified and hesitated to advance, but Ly Bi proactively launched troops to meet the enemy on the Hop Pho peninsula, the northernmost region of Chau Giao. Quan Luong died seven or eight times. Most of the enemy generals were killed, and the survivors were also forced by King Luong to commit suicide. In February of the year Giap Ty (544), Ly Bi gathered to declare himself Hoang De, took the title Ly Nam De, and named the country Van Xuan (desire). The society was passed down for generations), placing the capital at the To Lich estuary (Hanoi) and building Van Tho Palace as a place for kings and mandarins to meet to discuss state affairs. The royal court consisted of two literary and martial arts departments. Pham Tu was appointed to lead the martial arts ranks. Tinh Thieu was at the top of the literary mandarin line, Trieu Tuc was his second deputy, Trieu Quang Phuc was a young general who was also highly respected. Emperor Ly Nam ordered the construction of a large pagoda in Yen Hoa ward (Yen Phu) named Khai Quoc pagoda. , later became a major center of Buddhism and Buddhist studies in our country. Khai Quoc Pagoda is the predecessor of Tran Quoc Pagoda, on goldfish island (Kim Ngu) in West Lake (Hanoi). Ly Bi named the country Van Xuan, proclaimed himself Emperor, and established a separate royal court at the same level. With the great countries of the North, it is the affirmation of national sovereignty and independence, the eternal stability of the land and sky of the South.
Table of contents
Ly Bi
Ly Bi
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Minh on: December 27, 2003
|
nhiều tác giả
Lý Công Uẩn
Lý Thái Tổ Lý Công Uẩn (1010 - 1028)Người khởi dựng triều Lý là Lý Công Uẩn người làng Cổ Pháp (Từ Sơn, Hà Bắc).Công Uẩn sinh năm Giáp Tuất (974), là con nuôi của thiền sư Lý Khánh Văn từ năm ba tuổi và truyền thuyết vẫn cho rằng ông là con của Vạn Hạnh, anh ruột Khánh Văn.Cũng theo truyền thuyết ông thân sinh ra Lý Công Uẩn nhà nghèo đi làm ruộng thêu ở chùa Tiên Sơn (An Phong, Bắc Ninh) phải lòng một tiểu nữ và làm nàng có mang. Nhà chùa thấy thế đuổi đi nơi khác. Hai vợ chồng dẫn nhau đến khu rừng Báng mệt mỏi, dừng lại nghỉ. Chồng khát nước đến chỗ giếng nước giữa rừng uống, chẳng may sẩy chân chết đuối. Vợ chờ lâu không thấy, đến xem thì đất đã đùn lấp giếng. Ngưòi phụ nữ bất hạnh tha khóc một hồi rồi xin vào ngủ nhờ ở chùa ứng Tâm gần đó. Sư trụ trì chùa này đêm trước nằm mơ thấy Long thần báo mộng rằng: "Ngày mai dọn chùa cho sạch để đón hoàng đế đến". Tỉnh dậy, nhà sư sai chú tiểu quét dọn sạch sẽ, túc trực từ sáng tới chiều chỉ thấy một người đàn bà có mang đến chùa xin ngủ nhờ. Được vài tháng sau bỗng có chuyện lạ: Một đêm, khu tam quan của chùa sáng rực lên, hương thơm ngào ngạt lan tỏa. Nhà sư cùng bà hộ chùa ra xem thì thấy người đàn bà ấy đã sinh một con trai, hai bàn tay có bốn chữ son "sơn hà xã tắc". Sau đó, trời bỗng nổi trận mưa to gió lớn, mẹ chú bé chết ngay sau khi sinh con và chú bé được nhà chùa nuôi nấng. Khi 8,9 tuổi nhà sư cho chú bé theo học sư Vạn Hạnh ở chùa Tiên Sơn. Chú bé đó là Lý Công Uẩn.Công Uẩn lớn lên tỏ rõ chí khí lớn khác thường. Ông đến Hoa Lư làm quan cho nhà Tiền Lê đến chức Tả thân vệ điện tiền chỉ huy sứ. Khi vua Thiếu Đế bị giết, ông ôm thây vua khóc. Vua Ngoạ Triều khen là trung, cử ông làm Tư tướng quân chế chỉ huy sứ, thống lĩnh hết quân túc vệ.Theo truyền thuyết, làng Cổ Pháp hồi ấy có cây gạo cổ thụ bị sét đánh tước vỏ ngoài lộ ra mấy câu sấm. Sư Vạn Hạnh xem câu sấm ấy biết điềm nhà Lê đổ nhà Lý sắp lên bèn bảo Lý Công Uẩn rằng:- Mới rồi tôi thấy lời sấm kỳ dị, biết rằng họ Lý cường thịnh, tất dấy cơ nghiệp. Nay xem trong thiên hạ người họ Lý rất nhiều nhưng không ai bằng ông là người khoa từ nhân thứ, được lòng dân chúng mà binh quyền nắm trong tay. Người đứng đầu muôn dân chẳng phải ông thì còn ai?Sợ câu nói ấy tiết lộ, Lý Công Uẩn phải nhờ người đem dấu Vạn Hạnh ở chùa Tiên Sơn.Khi Lê Long Đĩnh mất, Lý Công Uẩn đã ngoài 35 tuổi. Vua kế tục Long Đĩnh còn nhỏ, Lý Công Uẩn chỉ huy quân túc vệ trong chốn cung cấm. Bấy giờ lòng người đã oán giận nhà Tiền Lê nên quan Chi hậu là Đào Cam Mộc cùng các quan trong triều tôn Lý Công Uẩn lên ngôi hoàng đế tức Thái Tổ nhà Lý. Vua Thái Tổ thấy Hoa Lư hẹp liền dời đô về La Thành. Thái Tổ lấy cớ có điềm trông thấy rồng vàng bay lên liền đổi Đại La thành Thăng Long thành (tức Hà Nội bây giờ), đổi Hoa Lư thành phủ Tràng An và Cổ Pháp thành phủ Thiên Đức. Vua Thaí Tổ chỉnh đốn việc cai trị, chia nước ra làm 24 lộ, gọi Hoan Châu và ái Châu là trại.Vốn thông minh bẩm sinh, lại được nhập thân văn hóa một vùng đất văn minh, văn hiến, là con đẻ con nuôi của những vị cao tăng xuất chúng, Lý Công Uẩn thực sự là người con ưu tú của dân tộc. Ông đã cùng triều Lý làm rạng danh nước Đại Việt, viết nên những trang sử oanh liệt dựng nước và giữ nước.Chùa ứng Tâm nơi ông sinh ra bây giờ có tên là chùa Dặn.Ngôi huyệt chỗ giếng nước ở rừng Báng năm xưa, những gò ở xung quanh trông giống như hoa sen nở 8 cánh nên nhà Lý truyền ngôi được 8 đời.Vua Lý Thái Tổ trị vì 19 năm thì mất, thọ 55 tuổi.
Mục lục
Lý Công Uẩn
Lý Công Uẩn
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Minh đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Ly Cong Uan
Ly Thai To Ly Cong Uan (1010 - 1028) The founder of the Ly Dynasty was Ly Cong Uan from Co Phap village (Tu Son, Ha Bac). Cong Uan was born in the year of Giap Tuat (974), the adopted son of Zen master Ly Khanh Van was born at the age of three and legend still holds that he was the son of Van Hanh, Khanh Van's older brother. Also according to legend, his father was born to Ly Cong Uan from a poor family who worked in the embroidery field at Tien Son pagoda (An Phong, Bac Ninh). ) fell in love with a young lady and got her pregnant. The temple saw this and chased him somewhere else. The couple led each other to Bang forest, tired and stopped to rest. The husband was thirsty and went to the well in the forest to drink, but unfortunately he stumbled and drowned. The wife waited for a long time but did not see it. When she came to see, the soil had filled the well. The unfortunate woman cried for a while and then asked to sleep at nearby Ung Tam Pagoda. The abbot of this pagoda had a dream last night that the Dragon God had a dream saying: "Tomorrow, clean the pagoda to welcome the emperor's arrival." Waking up, the monk ordered a young monk to clean and be on duty from morning to afternoon, only to see a woman bring her to the temple to ask for a place to sleep. A few months later, suddenly something strange happened: One night, the three-entrance area of the pagoda lit up, and a sweet fragrance spread. The monk and the temple guardian went out to see and saw that the woman had given birth to a son, with four red characters on both hands, "mountains and rivers". Then, suddenly there was a heavy rain and strong winds. The boy's mother died shortly after giving birth and the boy was raised by the temple. When he was 8 or 9 years old, the monk let the boy study with Master Van Hanh at Tien Son pagoda. That boy was Ly Cong Uan. Growing up, Cong Uan showed unusually great character. He went to Hoa Lu to work as an official for the Early Le Dynasty, to the position of Left guard of the former palace, commander of the envoy. When King Thieu De was killed, he hugged the king's body and cried. King Ngo Trieu praised him as loyal and appointed him as a military commander, commanding all the military guards. According to legend, Co Phap village at that time had an ancient rice tree that was struck by lightning and stripped of its bark, revealing several thunders. . Master Van Hanh saw that prophecy and knew that it was a sign that the Le dynasty was about to fall and the Ly dynasty was about to rise, so he told Ly Cong Uan: - Just now I saw a strange prophecy, knowing that the Ly family is strong and will surely rise to the occasion. Nowadays, there are many people with the Ly family name in the world, but there is no one like him who is merciful, popular with the people, and holds military power in his hands. Who else is the leader of all people? Afraid that those words would be revealed, Ly Cong Uan had to ask someone to mark Van Hanh at Tien Son pagoda. When Le Long Dinh died, Ly Cong Uan was over 35 years old. The successor king Long Dinh was still young, Ly Cong Uan commanded the military guards in the forbidden palace. At that time, people were resentful of the Early Le Dynasty, so the Queen's Mandarin Dao Cam Moc and other court officials honored Ly Cong Uan as Emperor, Thai To of the Ly Dynasty. King Thai To saw that Hoa Lu was narrow and moved the capital to La Thanh. Thai To used the pretext of seeing a golden dragon flying up and changed Dai La to Thang Long citadel (now Hanoi), Hoa Lu to Trang An palace and Co Phap to Thien Duc palace. King Thai To reorganized his governance, divided the country into 24 routes, called Hoan Chau and Ai Chau as camps. He was naturally intelligent, and was culturally incarnated in a civilized and civilized land, and was his son and daughter. Raised by outstanding monks, Ly Cong Uan is truly an outstanding son of the nation. He joined the Ly Dynasty to glorify the country of Dai Viet, writing glorious pages of history to build and defend the country. The Ung Tam Pagoda where he was born is now called Dan Pagoda. The grave was at the well in the Bang forest in the past. , the surrounding mounds look like lotus flowers blooming with 8 petals, so the Ly dynasty passed the throne for 8 generations. King Ly Thai To reigned for 19 years and then died, at the age of 55 years old.
Table of contents
Ly Cong Uan
Ly Cong Uan
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Minh on: December 27, 2003
|
nhiều tác giả
Lý Nhân Tông
Người đặt nền móng xây nền giáo dục đại học Việt Nam
Lý Nhân Tông là một vị vua nhân ái và có tài. Lúc lên ngôi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng được mẹ Ỷ Lan thái hậu là một phụ nữ giỏi trị nước và các đại thần tài giỏi như Thái sư Lý Đạo Thành, Phụ quốc Thái úy Lý Thường Kiệt cùng nhân dân hết lòng ủng hộ. Bởi vậy, dưới triều đại Lý Nhân Tông, nước Đại Việt đã làm nên những chiến công lừng lẫy cả về nội trị lẫn ngoại giao, và ngày càng trở nên hùng mạnh.Lý Nhân Tông có nhiều chính sách nhằm chấn hưng đất nước.Trong lĩnh vực chính trị, ngoài việc định quan chế, chia văn võ làm chín phẩm từ trung ương đến các địa phương, Lý Nhân Tông là vị vua đầu tiên ban hành lệ dân chủ với "Chiếu cầu lời nói thẳng" (tháng 4 Bính Thìn - 1076) nhằm huy động trí tuệ của mọi tầng lớp nhân dân đóng góp vào công cuộc "trị quốc, bình thiên hạ". Và kể từ đấy, các triều đại đã kế thừa một kế sách trị quốc an dân.Về kinh tế, ông là người rất quan tâm đến công việc nhà nông. Việc bảo vệ trâu bò, phương tiện sản xuất của cư dân nông nghiệp Đại Việt, lần đầu được Lý Nhân Tông đưa vào luật pháp. Lý Nhân Tông đã hai lần xuống chiếu ra lệnh cấm giết trộm trâu.Lý Nhân Tông là người đầu tiên khởi xướng việc đắp đê phòng lũ, đã huy động dân "đắp đê ở phường Cơ Xá" (nay là đoạn đê sông Hồng ở gần cầu Long Biên, Hà Nội), năm 1108.Trong việc bảo vệ thiên nhiên, môi trường sinh thái đối với cư dân làm nông nghiệp, tháng giêng năm 1126, ông đã xuống chiếu "Cấm dân chúng mùa xuân không được chặt cây" và việc bảo vệ môi trường thiên nhiên thành pháp lệnh.Nhưng điều lớn lao, đáng kể hơn cả của Lý Nhân Tông, của triều đại ông, là sự mở đầu nghiệp thi cử và nền giáo dục cao cấp của nước nhà.Tiếp tục sự nghiệp mong mỏi của vua cha, người đặt nền móng xây dựng Trường đại học quốc gia vào năm 1070 với việc lập Văn Miếu để biểu dương Nho giáo, thờ Chu Công, Khổng Tử và các vị tiên hiền. Năm, sáu năm sau, Lý Nhân Tông là người đầu tiên khởi xướng và thực hiện chế độ thi cử và giáo dục đại học của Đại Việt để từ đó về sau, ngày càng được các triều đại nối tiếp hoàn thiện.Khoa thi đầu của nền giáo dục cao cấp Việt Nam được mở vào tháng 2 năm ất Mão, hiệu Thái Ninh năm thứ tư (1075), là khoa thi Minh kinh bác học nhằm tuyển chọn người có tài văn học. Khoa này chọn được mười người.Một năm sau, năm Bính Thìn (1076), vua cho lập Quốc Tử Giám ở kế sau Văn Miếu (ban đầu là cho các hoàng tử, sau mở rộng cho những người giỏi trong thiên hạ vào học), và chọn những người giỏi, những nhà khoa bảng cho vào dạy học. Đây là trường đại học đầu tiên của nước nhà.Tháng 2 năm Đinh Tỵ (1077) lại tổ chức "thi lại viên bằng phép viết chữ, phép tính và hình luật", nhằm lựa chọn quan chức cao cấp cho bộ máy nhà nước. Đây là kỳ thi chọn quan lại đầu tiên với nội dung kiến thức tương đối toàn diện: văn, toán, luật pháp (chính trị).Tháng 8 năm Bính Dần (1086) mở khoa thi chọn người có tài văn học trong nước, sung làm việc ở Hàn lâm viện. Khoa thi này Mạc Hiển Tích đỗ đầu, được bổ chức Hàm lâm học sĩ.Là một minh quân, Lý Nhân Tông cũng là một tấm gương khổ luyện, phấn đấu đạt đến độ "học thức cao minh, hiểu sâu đạo lý" (Phan Huy Chú). Chính vì vậy, đánh giá tổng quát về ông, các sử gia từ Lê Văn Hưu, Ngô Sĩ Liên, đến Phan Huy Chú, Lê Quý Đôn... đều cho rằng, ông là "vị vua giỏi", "vị anh quân" của triều Lý.
Mục lục
Lý Nhân Tông
Lý Nhân Tông
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2004
|
many authors
Ly Nhan Tong
He laid the foundation for building Vietnamese higher education
Ly Nhan Tong was a compassionate and talented king. Although she was still young when she ascended the throne, she received the wholehearted support of Queen Mother Y Lan, a woman who was good at governing the country, and talented mandarins such as Grand Master Ly Dao Thanh, Father of the Country Captain Ly Thuong Kiet, and the people. Therefore, under the reign of Ly Nhan Tong, Dai Viet achieved illustrious victories in both domestic politics and diplomacy, and became increasingly powerful. Ly Nhan Tong had many policies to revive the country. In the political field, in addition to defining the official system and dividing literature and martial arts into nine sections from the central to the localities, Ly Nhan Tong was the first king to promulgate democratic rules with the "Edict for Straight Speech" (April). Binh Thin - 1076) aimed at mobilizing the intelligence of all classes of people to contribute to the cause of "ruling the country and bringing peace to the world". And since then, dynasties have inherited a strategy for governing the country and protecting the people. Regarding economics, he was very interested in farming. The protection of cattle, the means of production of Dai Viet's agricultural residents, was first put into law by Ly Nhan Tong. Ly Nhan Tong twice issued an order banning the killing and stealing of buffaloes. Ly Nhan Tong was the first person to initiate the construction of dikes to prevent floods, and mobilized people to "build dikes in Co Xa ward" (now the Red River dike section in near Long Bien Bridge, Hanoi), in 1108. In order to protect nature and the ecological environment for agricultural residents, in January 1126, he decreed "Forbidden people to cut down trees in the spring". " and the protection of the natural environment into ordinances. But the biggest, most significant thing of Ly Nhan Tong, of his dynasty, was the beginning of the country's examination career and high-level education. Continued Continuing the desired career of his father, who laid the foundation for building the National University in 1070 with the establishment of the Temple of Literature to praise Confucianism, worshiping Zhou Cong, Confucius and sages. Five or six years later, Ly Nhan Tong was the first to initiate and implement Dai Viet's examination and university education system, which from then on, was increasingly perfected by successive dynasties. of Vietnam's high education system, opened in February of the Year of the Mao, the fourth year of Thai Ninh (1075), is the Ming Kinh Academic exam department to select people with literary talent. This faculty selected ten people. One year later, in the year of the Dragon (1076), the king ordered the establishment of Quoc Tu Giam next to the Temple of Literature (initially for princes, then expanded to allow talented people in the world to study). ), and select good people and academicians to teach. This is the country's first university. In February of the year Dinh Ty (1077), a "re-examination by writing, calculation and pen law" was held to select high-ranking officials for the state apparatus. . This is the first exam to select mandarins with relatively comprehensive knowledge content: literature, math, law (politics). In August of the year Binh Dan (1086), an exam department was opened to select people with literary talent in the country. Sung works at the Academy. In this exam, Mac Hien Tich ranked first and was appointed Ham Lam scholar. As a wise man, Ly Nhan Tong was also an example of hard work, striving to reach the level of "high knowledge, deep understanding of morality" ( Phan Huy Chu). Therefore, in general assessment of him, historians from Le Van Huu, Ngo Si Lien, to Phan Huy Chu, Le Quy Don... all said that he was a "good king", "a heroic soldier". " of the Ly Dynasty.
Table of contents
Ly Nhan Tong
Ly Nhan Tong
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thai Nhi posted on: September 24, 2004
|
nhiều tác giả
Lý Phụng Hiểu
Ngày xưa, ở làng Băng Sơn, huyện Hồng Hóa, tỉnh Thanh Hóa, có người to lớn vạm vỡ, râu ria rậm rạp, khỏe mạnh phi thường, tên là Lê Phụng Hiểu. Khi hai mươi tuổi, có hai thôn Cổ Bi và Đàm Xá tranh nhau ruộng đất đem dân làng ra đánh nhau, Phụng Hiểu vung cánh tay lên bảo với người làng Cổ Bi rằng: "Chỉ một mình tôi có thể đánh được muôn người".Dân làng mừng lắm, làm rượu để mời Phụng Hiểu ăn uống. Phụng Hiểu uống hết một vò lớn, ăn sạch một nồi ba mươi cơm mới no, bấy giờ mới ra khiêu chiến với người làng Đàm Xá. Khi hai xã giáp chiến, Phụng Hiểu vươn mình lên nhổ một cây to bên vệ đường cầm ngang trong tay, xông vào đánh nhau với dân Đàm Xá. Dân làng này phải bỏ chạy, không ai dám địch, chạy không kịp thì bị thương, đành phải nhường trả ruộng cho làng Cổ Bi.Bấy giờ vua Thái Tổ nhà Lý đang kén người có sức mạnh để sung vào quân túc vệ, nghe tiếng Phụng Hiểu liền cho vời đến phong ngay chức Võ Vệ tướng quân.Đến khi vua Thái Tổ m^ t, Thái Tôn nối ngôi, có ba vị vương là Dực Thánh Vương, Võ Đức Vương và Đông Chính Vương mưu làm phản, đem binh vào Đại Nội để cướp ngôi vua.Phụng Hiểu vâng mệnh vua Thái Tôn đem quân túc vệ ra cửa vung kiếm giết ngay Võ Đức Vương. Quân tam vương thấy vậy, rùng rùng bỏ chạy tìm đường thoát thân, quân túc vệ thừa thế đánh tràn ra, giết quân ba phủ không còn một mống nào, chỉ có hai vị vương kia chạy được thoát. Bình xong cuộc biến, lúc trở vào triều, vua Thái Tôn vỗ vai Phụng Hiểu khen ngợi: "Trẫm xem sử nhà Đường, thấy Uất Trì Kinh Đức cứu nạn cho vua Đường Thái Tôn, tưởng là các bày tôi về sau không còn ai trung dũng được như thế nữa, nay không ngờ có khanh".Rồi phong cho làm Đô Thống tướng quân. Được ít lâu, Phụng Hiểu theo vua Thái Tôn vào đánh Chiêm Thành, làm tiên phong phá tan quân giặc, bắt được vua Chiêm là Chế Vũ. Thành công trở về, vua định thưởng nhiều vàng bạc và phong tước hầu cho Phụng Hiểu, nhưng Phụng Hiểu đều từ chối, xin cho đứng ở trên núi Băng Sơn ném một lưỡi dao ra ngoài, hễ rớt xuống chỗ nào, thì xin đất đến đấy để lập nghiệp.Vua bằng lòng cho, Phụng Hiểu đứng ở trên đỉnh núi, ném vút thanh đao ra ngoài mười dặm, sa xuống cắm vào làng Đa Mỹ, quy vuông tính ra được hơn nghìn mẫu. Tự đấy ruộng thưởng cho công thần gọi là ruộng thác đao (nghĩa là cắm đao) là do sự tích ấy.Phụng Hiểu cho con cháu đến ở, lập thành một làng, sống đến 73 tuổi mới mất. Dân lập đền thờ ông làm Phúc thần, gọi là Lịch Đại Đế Vương miếu.
Mục lục
Lý Phụng Hiểu
Lý Phụng Hiểu
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Hùng đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Ly Phung Hieu
Once upon a time, in Bang Son village, Hong Hoa district, Thanh Hoa province, there was a big, muscular man with a thick beard and extraordinary health, named Le Phung Hieu. When he was twenty years old, two villages, Co Bi and Dam Xa, were fighting over land and bringing the villagers to fight. Phung Hieu waved his arm and told the people of Co Bi village: "I alone can fight thousands of people." The villagers were very happy and made wine to invite Phung Hieu to eat and drink. Phung Hieu drank a large jar and ate a pot of thirty rice before being full, then he went out to challenge the people of Dam Xa village. When the two communes fought, Phung Hieu stretched himself up, pulled up a large tree on the side of the road, held it in his hand, and rushed to fight with the people of Dam Xa. The villagers had to run away, no one dared to fight the enemy. If they couldn't run in time, they would be injured, so they had to give the fields back to Co Bi village. At that time, King Thai To of the Ly Dynasty was looking for people with strength to join the army to protect them. Phung Hieu immediately appointed him to the position of Vo Ve general. When King Thai To and Thai Ton succeeded to the throne, three kings, Duc Thanh Vuong, Vo Duc Vuong and Dong Chinh Vuong, plotted to rebel and bring Soldiers entered the Citadel to usurp the throne. Phung Hieu obeyed King Thai Ton's order and brought the guards to the door, swung his sword, and immediately killed Vo Duc Vuong. Seeing this, the army of the three kings trembled and ran away to find a way to escape. The army of the guards took advantage of the situation and overran the army, killing the army of the three palaces and leaving not a single soul left, only the other two kings were able to escape. After the uprising, when he returned to the court, King Thai Ton patted Phung Hieu's shoulder and praised: "I read the history of the Tang Dynasty and saw that Uat Tri Kinh Duc rescued Duong King Thai Ton. I thought there would be no one left for my servants after that." To be so loyal and courageous, I never expected you to exist." Then he appointed him General of the Army. Not long after, Phung Hieu followed King Thai Ton to attack Champa, acted as a vanguard to destroy the enemy army, and captured Champa King Che Vu. Returning successfully, the king intended to reward Phung Hieu with a lot of gold and silver and give him the title of marquis, but Phung Hieu refused. He asked for permission to stand on Ice Mountain and throw a knife out. If it fell, he would ask for land. came there to settle down. The king agreed, so Phung Hieu stood on the top of the mountain, threw the sword ten miles out, fell down and planted it in Da My village, calculating the square of more than a thousand acres. From then on, the field rewarded for meritorious deeds was called Thac Dao field (meaning knife planting field) because of that legend. Phung Hieu let his children and grandchildren come to live, established a village, and lived until he was 73 years old before passing away. People built a temple to worship him as the God of Fortune, called Lich Dai De Vuong Temple.
Table of contents
Ly Phung Hieu
Ly Phung Hieu
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Hung on: December 27, 2003
|
Nguyễn Xuân Thành
Lý thuyết ủy quyền - tác nghiệp
TÀI CHÍNH PHÁT TRIỂNLý thuyết ủy quyền - tác nghiệpNhững công trình đầu tiên về lý thuyết ủy quyền – tác nghiệp xuất phát từ Berle vàMeans [1932], Jensen và Meckling [1976]. Jensen và Meckling định nghĩa “mối quanhệ ủy quyền – tác nghiệp như là một hợp đồng theo đó một hay nhiều người (ngườichủ) thuê một người khác (người thừa hành) thay mặt họ thực hiện một số dịch vụvà được phép đưa ra những quyết định liên quan”. Thường thì người chủ phải trảthù lao cho người thừa hành để làm công việc đó. Việc giả định rằng có thể thiết kếhợp đồng hoàn chỉnh đã loại bỏ khả năng xảy ra mâu thuẫn giữa người chủ vàngười thừa hành, hay xung đột giữa những người có liên quan trong một tổ chức.Việc loại bỏ giả định này hàm ý rằng người thừa hành không phải lúc nào cũng hànhđộng vì lợi ích cao nhất của người chủ. Do đó, người chủ phải theo dõi người thừahành và phải tốn chi phí theo dõi. Khi biết phải có chi phí này thì người chủ sẽ trừchúng vào khoản tiền công trả cho người thừa hành. Còn người thừa hành thấy khảnăng tiền lương của mình bị giảm đi, anh ta sẽ chấp nhận gánh chịu chi phí ràngbuộc (bonding cost) nhằm đảm bảo với phía chủ rằng anh ta sẽ cố gắng hạn chếnhững hành động có thể gây thiệt hại cho người chủ. Mâu thuẫn về lợi ích cũng tạora những mất mát phụ trội (residual loss) do phúc lợi không được tối đa hóa. Tổngchi phí theo dõi, ràng buộc và mất mát phụ trội được gọi là chi phí ủy quyền – tácnghiệp (agency cost) vì chúng xuất phát từ các mối quan hệ giữa người chủ vàngười thừa hành.Một dạng chi phí ủy quyền – tác nghiệp có nguồn gốc từ mâu thuẫn lợi ích giữa cổđông và các nhà quản lý công ty do sự tách biệt giữa quản lý và sở hữu trong loạihình doanh nghiệp hiện đại. Chi phí này được gọi là chi phí ủy quyền - tác nghiệpcủa vốn cổ phần (agency costs of equity). Khi cổ đông bị giới hạn hoặc mất kiểmsoát đối với người quản lý, thì phía quản lý sẽ có động cơ tham gia vào những hoạtđộng có lợi cho bản thân nhưng có thể phương hại đến quyền lợi của cổ đông. Vídụ, người quản lý có thể sử dụng tài sản của công ty cho việc riêng. Có thể bằngnhiều hình thức như lương bổng hậu hĩnh, phát hành cổ phiếu và định giá chuyểngiao cho chính mình. Jensen [1986] gợi ý rằng vấn đề này nghiêm trọng hơn trongcác doanh nghiệp có ngân lưu vượt quá mức cần thiết để thực hiện tất cả những dựán có hiện giá ròng (NPV) dương. Ông gọi số ngân lưu dôi dư này là ngân lưu tự dovà hậu quả của chi phí ủy quyền - tác nghiệp là chi phí sử tác nghiệp ngân lưu tự do(agency costs of free cash flow).Chi phí ủy quyền - tác nghiệp của vốn cổ phần cũng xuất phát trong tình huống màcác nhà quản lý thường xuyên thực hiện những chiến lược đầu tư khiến công ty pháttriển cao hơn mức tối ưu, hoặc đi vào những lĩnh vực kinh doanh mà công ty khôngcó lợi thế cạnh tranh. Vì làm như vậy nhà quản lý mới có thể tăng quyền hạn củamình bằng cách thâu tóm nhiều nguồn lực hơn, tăng thu nhập do mức lương và tiềnthưởng thường được gắn với doanh số, hay giảm rủi ro mất việc.Một hình thức khác là chí phí tác ủy quyền - nghiệp của nợ (agency costs of debt),phát sinh từ sự mâu thuẫn lợi ích giữa cổ đông và chủ nợ. Trong tình huống vốn cổphần của một công ty có vay nợ là một quyền chọn mua đối với tài sản của công ty,thì cổ đông có thể chiếm hữu tài sản của chủ nợ bằng cách gia tăng rủi ro đầu tư(Jensen and Meckling [1976]). Myers [1977] gợi ý xa hơn là sự hiện diện của nợ cóthể khiến những dự án có NPV dương bị từ chối vì nếu chấp nhận những dự án nàythì rủi ro phá sản sẽ giảm và giá trị sẽ chuyển từ cổ đông sang trái chủ. Do đó, cáctrái chủ có thể yêu cầu mức lãi suất tiên nghiệm (ex ante interests) cao hơn vàcương quyết áp dụng những ràng buộc hạn chế vay vốn như khế ước vay nợ và sửdụng các công cụ giám sát.Có nhiều cơ chế để kiểm soát chi phí ủy quyền - tác nghiệp. Jensen và Meckling[1976] đề nghị sử dụng đòn bẩy nợ. Tăng tỉ suất nợ trên vốn cổ phần sẽ làm giảmsự lệ thuộc vào huy động vốn cổ phần, dẫn đến giảm mâu thuẫn giữa người quản lývà cổ đông. Jensen [1986] lập luận xa hơn rằng vay nợ buộc công ty phải chi tiềnmặt dưới dạng những khoản trả lãi và vốn gốc định trước trong tương lai. Điều nàysẽ ngăn chặn các nhà quản lý sử dụng ngân lưu tự do để đầu tư vào những dự ánNPV âm, và do đó giảm chi phí ủy quyền – tác nghiệp của ngân lưu tự do. Tuynhiên, vay nợ nhiều hơn lại dẫn đến chi phí ủy quyền - tác nghiệp của nợ bao hàmtrong chi phí ràng buộc và chi phí phá sản (bonding costs and costs of bankruptcy).Điều này làm cho việc dùng đòn bẩy nợ như một công cụ kiểm soát chi phí ủy quyền– tác nghiệp bị hạn chế.Hợp đồng khuyến khích, được thiết kế để tập trung nỗ lực của người quản lý vào lợiích của cổ đông, là một cách kiểm soát chi phí ủy quyền – tác nghiệp khác (Jensenvà Meckling [1976], Fama [1980]). Thực tế, phổ biến nhất là hợp đồng khuyến khíchdưới dạng sở hữu cổ phần và quyền chọn cổ phiếu. Rắc rối ở đây là hợp đồngkhuyến khích tạo ra nhiều cơ hội kinh doanh vụ lợi (self-dealing) cho nhà quản lý khinhững điều kiện ràng buộc trong các hợp đồng này tỏ ra lỏng lẻo. Ví dụ, khi cáccông ty không được quản lý tốt, giá cổ phiếu công ty giảm, dẫn đến tác động tiêucực đối với giá trị quyền chọn cổ phiếu. Tuy nhiên, những tác động này có thể đượcngụy trang tạm thời bởi xu hướng gia tăng trên thị trường chứng khoán, và trong mộtsố trường hợp bởi việc công ty mua cổ phiếu của chính mình.Theo Jensen và Ruback [1983], mối đe dọa công ty bị thâu tóm một cách thù nghịch(hostile takeover) cũng có thể có tác dụng như một cơ chế kiểm soát chi phí ủyquyền – tác nghiệp. Thực tế ủng hộ cho nhận định này vì sau khi công ty bị thâutóm, các nhà quản lý thường bị sa thải. Hạn chế của phương pháp này là rất tốnkém và đôi khi còn tạo thêm chi phí ủy quyền – tác nghiệp dưới dạng bên tiếp quảnbỏ giá mua rất cao vì lợi ích của họ.Rozeff [1982] và Easterbrook [1984] cho rằng cổ tức có thể là công cụ giảm chi phíủy quyền – tác nghiệp và có thể lý giải tính thiết thực của chính sách cổ tức. Theohọ, việc trả cổ tức làm tăng khả năng một công ty sẽ phải huy động vốn mới trên thịtrường chứng khoán. Chứng khoán mới được phát hành, hoạt động của công ty sẽđược nhiều thành phần tham gia trên thị trường đánh giá như các ngân hang đầu tư,các cơ quan luật định, và cả những ai cung cấp số vốn mới này.Ngân hàng đầu tư cùng những công ty kiểm toán thường phân tích chi tiết tình hìnhtài chính của công ty trước khi số vốn mới được huy động từ bên ngoài. Các ủy banchứng khoán luôn yêu cầu lưu trữ hồ sơ cáo bạch khi huy động thêm vốn cổ phầnmới. Trong quá trình thực hiện chức năng của mình, các tổ chức này trở thànhnhững công cụ giám sát rất tốt đối với hoạt động của các nhà quản lý. Các nhà đầutư mới cũng quan sát hành vi quản lý trước khi bỏ tiền đầu tư. Do đó, những công tythường xuyên có mặt trên thị trường vốn thì được giám sát kỹ hơn. Kết quả, ngườiquản lý của những công ty này sẽ hành động sốt sắng hơn vì lợi ích của cổ đông vàgiảm chi phí ủy quyền – tác nghiệp bằng những nỗ lực thu được mức giá tốt nhấtcho cổ phiếu huy động vốn mới của công ty.Khi một công ty huy động từ bên trong, tỉ suất đòn bẩy nợ giảm. Rủi ro của công tytheo đó cũng giảm. Từ phần phân tích về chi phí ủy quyền - tác nghiệp của nợ, điềunày có nghĩa là giá trị được chuyển giao từ cổ đông sang chủ nợ. Khả năng nàygiảm đi khi công ty trả nhiều cổ tức và có ít thu nhập giữ lại để huy động vốn nội bộ.Kết quả là cổ tức làm giảm chi phí ủy quyền - tác nghiệp của nợ ngay cả khi khoảntrả cổ tức không đi kèm với việc huy động vốn mới.ReferenceBerle, Adolf, and Gardner Means, “The Modern Corporation and Private Property,” 1932,(Macmillan, New York).Easterbrook, Frank, “Two Agency-Cost Explanations of Dividends,” American EconomicReview, September 1984, 650-659.Fama, Eugene, 1980, “Agency Problems and the Theory of the Firm,” Journal of PoliticalEconomy, April 1980, 288-307.Jensen, Michael, “Agency Cost of Free Cash Flow, Corporate Finance, and Takeovers,”American Economic Review, 1986, 76, 323-329.Jensen, Michael, and R. Ruback, “The Market for Corporate Control: The ScientificEvidence,” Journal of Financial Economics, April 1983, 5-50.Jensen, Michael, and William Meckling, “Theory of the Firm: Managerial Behavior, AgencyCosts and Ownership Structure,” Journal of Financial Economics, 1976, 3, 305-360.Myers, Stewart, “Determinants of Corporate Borrowing,” Journal of Financial Economics,1977, 5, 147-176.Rozeff, Michael , “Growth, Beta and Agency Costs as Determinants of Dividend PayoutRatios,” Journal of Financial Research, Fall 1982, 249-259.
Mục lục
Lý thuyết ủy quyền - tác nghiệp
Lý thuyết ủy quyền - tác nghiệp
Nguyễn Xuân ThànhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thư viện kinh tế quốc giaĐược bạn: Casa đưa lên vào ngày: 1 tháng 9 năm 2004
|
Nguyễn Xuân Thành
Lý thuyết ủy quyền - tác nghiệp
TÀI CHÍNH PHÁT TRIỂNLý thuyết ủy quyền - tác nghiệpNhững công trình đầu tiên về lý thuyết ủy quyền – tác nghiệp xuất phát từ Berle vàMeans [1932], Jensen và Meckling [1976]. Jensen và Meckling định nghĩa “mối quanhệ ủy quyền – tác nghiệp như là một hợp đồng theo đó một hay nhiều người (ngườichủ) thuê một người khác (người thừa hành) thay mặt họ thực hiện một số dịch vụvà được phép đưa ra những quyết định liên quan”. Thường thì người chủ phải trảthù lao cho người thừa hành để làm công việc đó. Việc giả định rằng có thể thiết kếhợp đồng hoàn chỉnh đã loại bỏ khả năng xảy ra mâu thuẫn giữa người chủ vàngười thừa hành, hay xung đột giữa những người có liên quan trong một tổ chức.Việc loại bỏ giả định này hàm ý rằng người thừa hành không phải lúc nào cũng hànhđộng vì lợi ích cao nhất của người chủ. Do đó, người chủ phải theo dõi người thừahành và phải tốn chi phí theo dõi. Khi biết phải có chi phí này thì người chủ sẽ trừchúng vào khoản tiền công trả cho người thừa hành. Còn người thừa hành thấy khảnăng tiền lương của mình bị giảm đi, anh ta sẽ chấp nhận gánh chịu chi phí ràngbuộc (bonding cost) nhằm đảm bảo với phía chủ rằng anh ta sẽ cố gắng hạn chếnhững hành động có thể gây thiệt hại cho người chủ. Mâu thuẫn về lợi ích cũng tạora những mất mát phụ trội (residual loss) do phúc lợi không được tối đa hóa. Tổngchi phí theo dõi, ràng buộc và mất mát phụ trội được gọi là chi phí ủy quyền – tácnghiệp (agency cost) vì chúng xuất phát từ các mối quan hệ giữa người chủ vàngười thừa hành.Một dạng chi phí ủy quyền – tác nghiệp có nguồn gốc từ mâu thuẫn lợi ích giữa cổđông và các nhà quản lý công ty do sự tách biệt giữa quản lý và sở hữu trong loạihình doanh nghiệp hiện đại. Chi phí này được gọi là chi phí ủy quyền - tác nghiệpcủa vốn cổ phần (agency costs of equity). Khi cổ đông bị giới hạn hoặc mất kiểmsoát đối với người quản lý, thì phía quản lý sẽ có động cơ tham gia vào những hoạtđộng có lợi cho bản thân nhưng có thể phương hại đến quyền lợi của cổ đông. Vídụ, người quản lý có thể sử dụng tài sản của công ty cho việc riêng. Có thể bằngnhiều hình thức như lương bổng hậu hĩnh, phát hành cổ phiếu và định giá chuyểngiao cho chính mình. Jensen [1986] gợi ý rằng vấn đề này nghiêm trọng hơn trongcác doanh nghiệp có ngân lưu vượt quá mức cần thiết để thực hiện tất cả những dựán có hiện giá ròng (NPV) dương. Ông gọi số ngân lưu dôi dư này là ngân lưu tự dovà hậu quả của chi phí ủy quyền - tác nghiệp là chi phí sử tác nghiệp ngân lưu tự do(agency costs of free cash flow).Chi phí ủy quyền - tác nghiệp của vốn cổ phần cũng xuất phát trong tình huống màcác nhà quản lý thường xuyên thực hiện những chiến lược đầu tư khiến công ty pháttriển cao hơn mức tối ưu, hoặc đi vào những lĩnh vực kinh doanh mà công ty khôngcó lợi thế cạnh tranh. Vì làm như vậy nhà quản lý mới có thể tăng quyền hạn củamình bằng cách thâu tóm nhiều nguồn lực hơn, tăng thu nhập do mức lương và tiềnthưởng thường được gắn với doanh số, hay giảm rủi ro mất việc.Một hình thức khác là chí phí tác ủy quyền - nghiệp của nợ (agency costs of debt),phát sinh từ sự mâu thuẫn lợi ích giữa cổ đông và chủ nợ. Trong tình huống vốn cổphần của một công ty có vay nợ là một quyền chọn mua đối với tài sản của công ty,thì cổ đông có thể chiếm hữu tài sản của chủ nợ bằng cách gia tăng rủi ro đầu tư(Jensen and Meckling [1976]). Myers [1977] gợi ý xa hơn là sự hiện diện của nợ cóthể khiến những dự án có NPV dương bị từ chối vì nếu chấp nhận những dự án nàythì rủi ro phá sản sẽ giảm và giá trị sẽ chuyển từ cổ đông sang trái chủ. Do đó, cáctrái chủ có thể yêu cầu mức lãi suất tiên nghiệm (ex ante interests) cao hơn vàcương quyết áp dụng những ràng buộc hạn chế vay vốn như khế ước vay nợ và sửdụng các công cụ giám sát.Có nhiều cơ chế để kiểm soát chi phí ủy quyền - tác nghiệp. Jensen và Meckling[1976] đề nghị sử dụng đòn bẩy nợ. Tăng tỉ suất nợ trên vốn cổ phần sẽ làm giảmsự lệ thuộc vào huy động vốn cổ phần, dẫn đến giảm mâu thuẫn giữa người quản lývà cổ đông. Jensen [1986] lập luận xa hơn rằng vay nợ buộc công ty phải chi tiềnmặt dưới dạng những khoản trả lãi và vốn gốc định trước trong tương lai. Điều nàysẽ ngăn chặn các nhà quản lý sử dụng ngân lưu tự do để đầu tư vào những dự ánNPV âm, và do đó giảm chi phí ủy quyền – tác nghiệp của ngân lưu tự do. Tuynhiên, vay nợ nhiều hơn lại dẫn đến chi phí ủy quyền - tác nghiệp của nợ bao hàmtrong chi phí ràng buộc và chi phí phá sản (bonding costs and costs of bankruptcy).Điều này làm cho việc dùng đòn bẩy nợ như một công cụ kiểm soát chi phí ủy quyền– tác nghiệp bị hạn chế.Hợp đồng khuyến khích, được thiết kế để tập trung nỗ lực của người quản lý vào lợiích của cổ đông, là một cách kiểm soát chi phí ủy quyền – tác nghiệp khác (Jensenvà Meckling [1976], Fama [1980]). Thực tế, phổ biến nhất là hợp đồng khuyến khíchdưới dạng sở hữu cổ phần và quyền chọn cổ phiếu. Rắc rối ở đây là hợp đồngkhuyến khích tạo ra nhiều cơ hội kinh doanh vụ lợi (self-dealing) cho nhà quản lý khinhững điều kiện ràng buộc trong các hợp đồng này tỏ ra lỏng lẻo. Ví dụ, khi cáccông ty không được quản lý tốt, giá cổ phiếu công ty giảm, dẫn đến tác động tiêucực đối với giá trị quyền chọn cổ phiếu. Tuy nhiên, những tác động này có thể đượcngụy trang tạm thời bởi xu hướng gia tăng trên thị trường chứng khoán, và trong mộtsố trường hợp bởi việc công ty mua cổ phiếu của chính mình.Theo Jensen và Ruback [1983], mối đe dọa công ty bị thâu tóm một cách thù nghịch(hostile takeover) cũng có thể có tác dụng như một cơ chế kiểm soát chi phí ủyquyền – tác nghiệp. Thực tế ủng hộ cho nhận định này vì sau khi công ty bị thâutóm, các nhà quản lý thường bị sa thải. Hạn chế của phương pháp này là rất tốnkém và đôi khi còn tạo thêm chi phí ủy quyền – tác nghiệp dưới dạng bên tiếp quảnbỏ giá mua rất cao vì lợi ích của họ.Rozeff [1982] và Easterbrook [1984] cho rằng cổ tức có thể là công cụ giảm chi phíủy quyền – tác nghiệp và có thể lý giải tính thiết thực của chính sách cổ tức. Theohọ, việc trả cổ tức làm tăng khả năng một công ty sẽ phải huy động vốn mới trên thịtrường chứng khoán. Chứng khoán mới được phát hành, hoạt động của công ty sẽđược nhiều thành phần tham gia trên thị trường đánh giá như các ngân hang đầu tư,các cơ quan luật định, và cả những ai cung cấp số vốn mới này.Ngân hàng đầu tư cùng những công ty kiểm toán thường phân tích chi tiết tình hìnhtài chính của công ty trước khi số vốn mới được huy động từ bên ngoài. Các ủy banchứng khoán luôn yêu cầu lưu trữ hồ sơ cáo bạch khi huy động thêm vốn cổ phầnmới. Trong quá trình thực hiện chức năng của mình, các tổ chức này trở thànhnhững công cụ giám sát rất tốt đối với hoạt động của các nhà quản lý. Các nhà đầutư mới cũng quan sát hành vi quản lý trước khi bỏ tiền đầu tư. Do đó, những công tythường xuyên có mặt trên thị trường vốn thì được giám sát kỹ hơn. Kết quả, ngườiquản lý của những công ty này sẽ hành động sốt sắng hơn vì lợi ích của cổ đông vàgiảm chi phí ủy quyền – tác nghiệp bằng những nỗ lực thu được mức giá tốt nhấtcho cổ phiếu huy động vốn mới của công ty.Khi một công ty huy động từ bên trong, tỉ suất đòn bẩy nợ giảm. Rủi ro của công tytheo đó cũng giảm. Từ phần phân tích về chi phí ủy quyền - tác nghiệp của nợ, điềunày có nghĩa là giá trị được chuyển giao từ cổ đông sang chủ nợ. Khả năng nàygiảm đi khi công ty trả nhiều cổ tức và có ít thu nhập giữ lại để huy động vốn nội bộ.Kết quả là cổ tức làm giảm chi phí ủy quyền - tác nghiệp của nợ ngay cả khi khoảntrả cổ tức không đi kèm với việc huy động vốn mới.ReferenceBerle, Adolf, and Gardner Means, “The Modern Corporation and Private Property,” 1932,(Macmillan, New York).Easterbrook, Frank, “Two Agency-Cost Explanations of Dividends,” American EconomicReview, September 1984, 650-659.Fama, Eugene, 1980, “Agency Problems and the Theory of the Firm,” Journal of PoliticalEconomy, April 1980, 288-307.Jensen, Michael, “Agency Cost of Free Cash Flow, Corporate Finance, and Takeovers,”American Economic Review, 1986, 76, 323-329.Jensen, Michael, and R. Ruback, “The Market for Corporate Control: The ScientificEvidence,” Journal of Financial Economics, April 1983, 5-50.Jensen, Michael, and William Meckling, “Theory of the Firm: Managerial Behavior, AgencyCosts and Ownership Structure,” Journal of Financial Economics, 1976, 3, 305-360.Myers, Stewart, “Determinants of Corporate Borrowing,” Journal of Financial Economics,1977, 5, 147-176.Rozeff, Michael , “Growth, Beta and Agency Costs as Determinants of Dividend PayoutRatios,” Journal of Financial Research, Fall 1982, 249-259.
Mục lục
Lý thuyết ủy quyền - tác nghiệp
Lý thuyết ủy quyền - tác nghiệp
Nguyễn Xuân ThànhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thư viện kinh tế quốc giaĐược bạn: Casa đưa lên vào ngày: 1 tháng 9 năm 2004
|
Nguyễn Khắc Thuần
Lý Thường Kiệt
LÝ THƯỜNG KIỆT VÀ TRẬN ĐẠI THẮNG Ở NHƯ NGUYỆT NĂM ĐINH TỴ (1077) TRONG TÌNH CẢM CỦA ĐẠI THIỀN SƯ PHÁP BẢO
Lý Thường Kiệt vốn có họ và tên thật là Ngô Tuấn, người làng Bắc Biên, xã Phúc Xá (nay thuộc xã Ngọc Thụy, huyện Gia Lâm, Hà Nội), sau ông dời nhà về định cư phường Thái Hòa (nay thuộc nội thành Hà Nội).Ngô Tuấn tự là Thường Kiệt, sau vì có công, được triều đình ban thưởng rất trọng hậu, lại còn cho lấy theo họ của Hoàng Đế nhà Lý, đương thời liền nhân đó ghép họ được ban với tên tự mà gọi là Lý Thường Kiệt, mãi rồi thành quen, khiến cho không ít hậu sinh quên mất cả họ lẫn tên thật của ông. Ông sinh năm Kỷ Mùi (1019), mất năm Ất Dậu (1105), hưởng thọ 86 tuổi. Trong quân sự, Lý Thường Kiệt là bậc đại danh tướng, là linh hồn của những chiến công lớn nhất lịch sử nươc nhà trong thế kỷ thứ XI ; Trong chính trị, Lý Thường Kiệt là đấng đại danh thần, là chỗ dựa tin cậy và vững chắc của nhà Lý, nhất là dưới thời trị vì của Hoàng Đế Lý Nhân Tông (1072-1127) ; Trong lịch sử văn học, Lý Thường Kiệt là cây đại bút, tác giả của Nam quốc sơn hà - áng hùng thi có giá trị thiêng liêng như bản tuyên ngôn độc lập lần thứ nhất của nước nhà.Trong bộ bách khoa toàn thư đồ sộ của mình là Lịch triều hiến chương loại chí (Nhân vật chí), nhà bác học Phan Huy Chú viết về Lý Thường Kiệt như sau :"Ông là người giàu mưu lược lại rất có biệt tài làm tướng súy, từng làm quan trải thờ đến ba đời Hoàng Đế (gồm Lý Thái Tông : 1028-1254 , Lý Thánh Tông : 1054-1072 và Lý Nhân Tông : 1072-1127 - NKT), phá Tống, bình Chiêm, công lao đức vọng ngày một lớn, được sủng ái, thật xứng là người đứng đầu các bậc công hầu vậy ". Năm 1069, Lý Thường Kiệt được cùng với Hoàng Đế Lý Thánh Tông cầm quân đánh thẳng vào Nam, trừng trị đích đáng hành vi quấy phá của Chiêm Thành và bẻ gãy mưu đồ lợi dụng Chiêm Thành mà nhà Tống đã công phu chuẩn bị từ nhiều năm trước.Năm 1075, Lý Thường Kiệt là người trực tiếp vạch kế hoạch, đồng thời cũng là tướng tổng chỉ huy quân đội Đại Việt, bất ngờ tiến như vũ bão sang Trung Quốc, san bằng ba căn cứ lớn ở Ung Châu, Khâm Châu và Liêm Châu, tiêu diệt một phần tiềm năng quân sự rất quan trọng của nhà Tống.Năm 1077, một lần nữa, Lý Thường Kiệt vừa là người trực tiếp vạch kế hoạch, lại cũng vừa là tướng tổng chỉ huy quân dân Đại Việt trong cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại chống quân Tống xâm lăng.Với trận đại thắng lẫy lừng ở trận quyết chiến chiến lược Như Nguyệt (tháng 3 năm Đinh Tỵ - 1077), tên tuổi của Lý Thường Kiệt đã trở nên bất diệt với lịch sử nước nhà.Dư âm của trận Như Nguyệt vang khắp bốn phương, khiến cho các nhà tu hành Phật Giáo lúc bấy giờ cũng không ngớt lời tán thưởng. Sau trận đại thắng ở Như Nguyệt, Lý Thường Kiệt được bổ làm Tổng Trấn Thanh Hoa (đất này từ thời Thiệu Trị mới vì lệ kỵ húy mà đổi gọi là Thanh Hóa).Bấy giờ có thầy học của Linh Nhân Hoàng Thái Hậu (tức bà Ỷ Lan - thân mẫu của Hoàng Đế Lý Nhân Tông) là Sùng Tín Đại Trưởng Lão từ Thăng Long vào chơi, Lý Thường Kiệt liền nhờ Sùng Tín Đại Trưởng Lão tìm đất để dựng chùa và Sùng Tín Đại Trưởng Lão đã chọn khu đất nằm ở phía Nam núi Ngưỡng Sơn.Đất này xưa thuộc xã Ngọ Xá, huyện Vĩnh Lộc, nay thuộc xã Hà Ngọc, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa.Chính Lý Thường Kiệt là người đã trực tiếp trông coi việc xây cất ngôi chùa này.Sau bốn năm (1085-1089) thì khánh thành, Lý Thường Kiệt đặt cho tên gọi là chùa là Linh Xứng. Từ khi có thêm chùa Linh Xứng , Phật Tử vốn dĩ đã rất nể trọng Lý Thường Kiệt lại càng có phần nể trọng hơn.Thiền Sư Thích Pháp Bảo (tức Giác Tính Hải Chiếu Đại Sư) là người có cơ may được chứng kiến sự kiện khá đặc biệt này.Theo ghi chép của các thư tịch cổ như : Vĩnh Lộc huyện phong thổ chí lược, Ái Châu bi ký, Thanh Hóa tịnh chí, àv.v. thì sau khi Lý Thường Kiệt qua đời, chính Thích Pháp Bảo là người đã có vinh dự được giao việc soạn bài văn bia cho chùa Linh Xứng.Và, Thích Pháp Bảo đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khó khăn này.Khoảng đầu thế kỷ XX, chùa Linh Xứng bị đổ nát hoàn toàn, tuy nhiên, tấm bia trên đó có khắc bài Ngưỡng sơn Linh Xứng tự bi minh (bài minh khắc trên bia để tại chùa Linh Xứng ở Ngưỡng Sơn) do Thích Pháp Bảo soạn thì vẫn còn.Đó thực sự là một trong những tác phẩm văn học sáng giá của thế kỷ thứ XI.Bài này khá dài, vì thế, chúng tôi chỉ xin trích dịch và giới thiệu với bạn đọc vài ba trích đoạn ngắn mà thôi. Thứ nhất là tr1ch đoạn kể về việc xây dựng dựng chùa Linh Xứng : " Thế là cùng nhau phát hết những bụi cỏ rậm, bạt hết những tảng đá to ; Thầy phong thủy thì xét hướng, thợ lành nghề thì vẽ kiểu, các quan thì góp tiền, sĩ dân khắp nơi cũng cùng nhau kéo tới ; Bấy giờ, ai kém sức thì bào hoặc gọt, ai giỏi nghề thì dựng hoặc xây ; Chùa Phật rộng thênh thang nằm ở giữa còn phòng chay rộng rãi thì ở hai bên ; Phía sau chùa có tháp Chiêu An cao chót vót những chín tầng.Chùa mở cửa bốn bên và cửa nào cũng có song tiện, phía trong lại có rèm the.Tiếng gió rung chuông bạc quyện với tiếng chim rừng ; Nắng soi tháp báu, sắc vàng điệp lung linh ; Quanh lan can trồng đầy hoa cỏ , đúng là cảnh thức tỉnh hồn mê, xua tan mọi nỗi niềm tục lụy ". Đoạn thứ hai là những lời ca ngợi công đức của Lý Thường Kiệt, chân thành, thắm thiết và cũng thật là cảm động :"Lúc còn trẻ, Thái Úy (chức của Lý Thường Kiệt - NKT) được chọn vào cấm đình, hầu Thái Tông Hoàng Đế chưa đầu một kỷ (một kỷ là mười năm - NKT) mà tiếng thơm đã nức nở khắp hoàng cung.Đến khi Thánh Tông Hoàng Đế nối ngôi trị nước, Thái Úy lại hết lòng phò tá, là người luôn ra sức siêng năng, thật là nổi bật trong hàng tả hữu, cho nên mới được gia phong hàm Kiểm Hiệu Thái Bảo.Khi nước Phật Thệ (tức Chiêm Thành - NKT) khinh nhờn phép tắc, chẳng chịu vào chầu, vương sư liền rầm rộ tiến đánh.Thái Úy thao lược hơn đời, được vào cấm cung để nhận mưu chước, ước chế quân luật thật nghiêm để đánh quân thù. Hoàn Vương (chỉ vua Chiêm Thành -NKT) hết đường chạy trốn, đành phải tự bó tay mà chịu cắt tai ". "Đầu niên hiệu Thái Ninh (niên hiệu của Hoàng Đế Lý Nhân Tông, dùng từ năm 1072 đến năm 1076 - NKT) đức kim thượng Minh Hiếu Hoàng Đế (chỉ Lý Nhân Tông - NKT) lên ngôi, Thái Úy với tư cách là Y Doãn, Hoắc Quang (hai danh thần của Trung Quốc đời nhà Thương và đời nhà Hán đã có công phò tá Hoàng Đế Trung Quốc lúc còn tuổi ấu thơ, đây chỉ việc Lý Thường Kiệt là Phụ Chính Đại Thần của Lý Nhân Tông - NKT) được Hoàng Thượng giao quyền nhiếp chính và gửi gắm công việc xã tắc.Bỗng chốc, quân biên ải của nhà Tống dòm ngó nước ta, Thái Úy sẵn mưu chước của triều đình, thống lĩnh quân sĩ, tràn sang diệt hết cả ba châu (chỉ Ung Châu, Khâm Châu và Liêm Châu - NKT) và bốn trại (chỉ bốn trại lính lớn của nhà Tống ở Ung Châu là Hoành Sơn, Thái Bình, Vĩnh Bình và Cổ Vạn - NKT)dễ dàng như bẻ cành gỗ mục.Chẳng bao lâu sau, giặc lại ồ ạt kéo đến sông Như Nguyệt, sục sôi quyết chí trả thù cho ba châu, Thái Úy liền cầm quân ra chống trả". "Thái Úy vào trong thì sáng suốt khoan hòa, ra ngòi thì nhân từ giản dị, đổi dời phong tục nào có quản công, việc gì cũng siêng năng, sai bảo dân thì ôn hòa, cho nên, đời được cậy nhò chẳng phải ít". "Thái Úy tuy thân vướng việc đời mà lòng vẫn luôn hướng về Tam Thừa (chỉ Tiểu Thừa, Trung thừa và Đại Thừa, tức là Phật Giáo nói chung - NKT) có lẽ vì Hoàng Thượng và Thái Hậu thực tâm tôn sùng giáo lý nhà Phật chăng ?Cho nên, vâng theo ý chỉ của Hoàng Thượng và Thái Hậu, Thái Úy không ngừng nâng đỡ Phật Giáo . Nhân lúc rảnh việc triều đình, thầy của Thái Hậu là Sùng Tín Đại Trưởng Lão mới từ kinh sư đi vào, mở mang giáo hóa, khơi thông tập tục mới lạ, răn điều ác, trọng việc thiện, khác nào cây cỏ được nhuần thấm trận mưa rào, cho nên, không ai là không vui tươi hớn hở." Kết thúc Ngưỡng Sơn Linh Xứng tự bi minh là phần văn vần khá dài, lời lẽ giản dị mà hùng tráng, vùa tỏ được cái tâm khả kính của người tu hành, lại cùng vừa ngời sáng niềm kiêu hãnh của một thần dân trước sự nghiệp phi thường của bậc vĩ nhân Lý Thường Kiệt. Xin được giới thiệu một trích đoạn ngắn như sau : Việt hữu Lý công, Cổ nhân chuẩn thức. Mục quận ký ninh, Chưởng sư tất khắc. Danh dương hàm hạ, Thanh chấn hà vực. Tông giáo quy sùng, Cảnh phúc thị thực.Nghĩa là : Nước Việt có tướng công người họ Lý, Noi theo đúng thể thức của người xưa. Trị dân thì dân được yên, Xuất quân thì tất thắng. Tên tuổi vang lùng khắp cõi, Tiếng thơm nức bốn phương. Thuận theo và tôn sùng Phật Giáo, Giữ gìn phúc đức quả là đây.Trong thư tịch cổ, hình như viết về danh nhân Lý Thường Kiệt, hiếm thấy tác phẩm nào có lời lẽ cảm động như Ngưỡng Sơn Linh Xứng tự bi minh . Văn bia còn, cái tâm mhời sáng của Thích Pháp Bảo cũng mãi còn với "vạn cổ thử giang sơn" (muôn đời non nước này). NGUYỄN KHẮC THUẦN
Mục lục
Lý Thường Kiệt
Lý Thường Kiệt
Nguyễn Khắc ThuầnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Ct.ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 11 năm 2004
|
Nguyễn Khắc Thuần
Lý Thường Kiệt
LÝ THƯỜNG KIỆT VÀ TRẬN ĐẠI THẮNG Ở NHƯ NGUYỆT NĂM ĐINH TỴ (1077) TRONG TÌNH CẢM CỦA ĐẠI THIỀN SƯ PHÁP BẢO
Lý Thường Kiệt vốn có họ và tên thật là Ngô Tuấn, người làng Bắc Biên, xã Phúc Xá (nay thuộc xã Ngọc Thụy, huyện Gia Lâm, Hà Nội), sau ông dời nhà về định cư phường Thái Hòa (nay thuộc nội thành Hà Nội).Ngô Tuấn tự là Thường Kiệt, sau vì có công, được triều đình ban thưởng rất trọng hậu, lại còn cho lấy theo họ của Hoàng Đế nhà Lý, đương thời liền nhân đó ghép họ được ban với tên tự mà gọi là Lý Thường Kiệt, mãi rồi thành quen, khiến cho không ít hậu sinh quên mất cả họ lẫn tên thật của ông. Ông sinh năm Kỷ Mùi (1019), mất năm Ất Dậu (1105), hưởng thọ 86 tuổi. Trong quân sự, Lý Thường Kiệt là bậc đại danh tướng, là linh hồn của những chiến công lớn nhất lịch sử nươc nhà trong thế kỷ thứ XI ; Trong chính trị, Lý Thường Kiệt là đấng đại danh thần, là chỗ dựa tin cậy và vững chắc của nhà Lý, nhất là dưới thời trị vì của Hoàng Đế Lý Nhân Tông (1072-1127) ; Trong lịch sử văn học, Lý Thường Kiệt là cây đại bút, tác giả của Nam quốc sơn hà - áng hùng thi có giá trị thiêng liêng như bản tuyên ngôn độc lập lần thứ nhất của nước nhà.Trong bộ bách khoa toàn thư đồ sộ của mình là Lịch triều hiến chương loại chí (Nhân vật chí), nhà bác học Phan Huy Chú viết về Lý Thường Kiệt như sau :"Ông là người giàu mưu lược lại rất có biệt tài làm tướng súy, từng làm quan trải thờ đến ba đời Hoàng Đế (gồm Lý Thái Tông : 1028-1254 , Lý Thánh Tông : 1054-1072 và Lý Nhân Tông : 1072-1127 - NKT), phá Tống, bình Chiêm, công lao đức vọng ngày một lớn, được sủng ái, thật xứng là người đứng đầu các bậc công hầu vậy ". Năm 1069, Lý Thường Kiệt được cùng với Hoàng Đế Lý Thánh Tông cầm quân đánh thẳng vào Nam, trừng trị đích đáng hành vi quấy phá của Chiêm Thành và bẻ gãy mưu đồ lợi dụng Chiêm Thành mà nhà Tống đã công phu chuẩn bị từ nhiều năm trước.Năm 1075, Lý Thường Kiệt là người trực tiếp vạch kế hoạch, đồng thời cũng là tướng tổng chỉ huy quân đội Đại Việt, bất ngờ tiến như vũ bão sang Trung Quốc, san bằng ba căn cứ lớn ở Ung Châu, Khâm Châu và Liêm Châu, tiêu diệt một phần tiềm năng quân sự rất quan trọng của nhà Tống.Năm 1077, một lần nữa, Lý Thường Kiệt vừa là người trực tiếp vạch kế hoạch, lại cũng vừa là tướng tổng chỉ huy quân dân Đại Việt trong cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại chống quân Tống xâm lăng.Với trận đại thắng lẫy lừng ở trận quyết chiến chiến lược Như Nguyệt (tháng 3 năm Đinh Tỵ - 1077), tên tuổi của Lý Thường Kiệt đã trở nên bất diệt với lịch sử nước nhà.Dư âm của trận Như Nguyệt vang khắp bốn phương, khiến cho các nhà tu hành Phật Giáo lúc bấy giờ cũng không ngớt lời tán thưởng. Sau trận đại thắng ở Như Nguyệt, Lý Thường Kiệt được bổ làm Tổng Trấn Thanh Hoa (đất này từ thời Thiệu Trị mới vì lệ kỵ húy mà đổi gọi là Thanh Hóa).Bấy giờ có thầy học của Linh Nhân Hoàng Thái Hậu (tức bà Ỷ Lan - thân mẫu của Hoàng Đế Lý Nhân Tông) là Sùng Tín Đại Trưởng Lão từ Thăng Long vào chơi, Lý Thường Kiệt liền nhờ Sùng Tín Đại Trưởng Lão tìm đất để dựng chùa và Sùng Tín Đại Trưởng Lão đã chọn khu đất nằm ở phía Nam núi Ngưỡng Sơn.Đất này xưa thuộc xã Ngọ Xá, huyện Vĩnh Lộc, nay thuộc xã Hà Ngọc, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa.Chính Lý Thường Kiệt là người đã trực tiếp trông coi việc xây cất ngôi chùa này.Sau bốn năm (1085-1089) thì khánh thành, Lý Thường Kiệt đặt cho tên gọi là chùa là Linh Xứng. Từ khi có thêm chùa Linh Xứng , Phật Tử vốn dĩ đã rất nể trọng Lý Thường Kiệt lại càng có phần nể trọng hơn.Thiền Sư Thích Pháp Bảo (tức Giác Tính Hải Chiếu Đại Sư) là người có cơ may được chứng kiến sự kiện khá đặc biệt này.Theo ghi chép của các thư tịch cổ như : Vĩnh Lộc huyện phong thổ chí lược, Ái Châu bi ký, Thanh Hóa tịnh chí, àv.v. thì sau khi Lý Thường Kiệt qua đời, chính Thích Pháp Bảo là người đã có vinh dự được giao việc soạn bài văn bia cho chùa Linh Xứng.Và, Thích Pháp Bảo đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khó khăn này.Khoảng đầu thế kỷ XX, chùa Linh Xứng bị đổ nát hoàn toàn, tuy nhiên, tấm bia trên đó có khắc bài Ngưỡng sơn Linh Xứng tự bi minh (bài minh khắc trên bia để tại chùa Linh Xứng ở Ngưỡng Sơn) do Thích Pháp Bảo soạn thì vẫn còn.Đó thực sự là một trong những tác phẩm văn học sáng giá của thế kỷ thứ XI.Bài này khá dài, vì thế, chúng tôi chỉ xin trích dịch và giới thiệu với bạn đọc vài ba trích đoạn ngắn mà thôi. Thứ nhất là tr1ch đoạn kể về việc xây dựng dựng chùa Linh Xứng : " Thế là cùng nhau phát hết những bụi cỏ rậm, bạt hết những tảng đá to ; Thầy phong thủy thì xét hướng, thợ lành nghề thì vẽ kiểu, các quan thì góp tiền, sĩ dân khắp nơi cũng cùng nhau kéo tới ; Bấy giờ, ai kém sức thì bào hoặc gọt, ai giỏi nghề thì dựng hoặc xây ; Chùa Phật rộng thênh thang nằm ở giữa còn phòng chay rộng rãi thì ở hai bên ; Phía sau chùa có tháp Chiêu An cao chót vót những chín tầng.Chùa mở cửa bốn bên và cửa nào cũng có song tiện, phía trong lại có rèm the.Tiếng gió rung chuông bạc quyện với tiếng chim rừng ; Nắng soi tháp báu, sắc vàng điệp lung linh ; Quanh lan can trồng đầy hoa cỏ , đúng là cảnh thức tỉnh hồn mê, xua tan mọi nỗi niềm tục lụy ". Đoạn thứ hai là những lời ca ngợi công đức của Lý Thường Kiệt, chân thành, thắm thiết và cũng thật là cảm động :"Lúc còn trẻ, Thái Úy (chức của Lý Thường Kiệt - NKT) được chọn vào cấm đình, hầu Thái Tông Hoàng Đế chưa đầu một kỷ (một kỷ là mười năm - NKT) mà tiếng thơm đã nức nở khắp hoàng cung.Đến khi Thánh Tông Hoàng Đế nối ngôi trị nước, Thái Úy lại hết lòng phò tá, là người luôn ra sức siêng năng, thật là nổi bật trong hàng tả hữu, cho nên mới được gia phong hàm Kiểm Hiệu Thái Bảo.Khi nước Phật Thệ (tức Chiêm Thành - NKT) khinh nhờn phép tắc, chẳng chịu vào chầu, vương sư liền rầm rộ tiến đánh.Thái Úy thao lược hơn đời, được vào cấm cung để nhận mưu chước, ước chế quân luật thật nghiêm để đánh quân thù. Hoàn Vương (chỉ vua Chiêm Thành -NKT) hết đường chạy trốn, đành phải tự bó tay mà chịu cắt tai ". "Đầu niên hiệu Thái Ninh (niên hiệu của Hoàng Đế Lý Nhân Tông, dùng từ năm 1072 đến năm 1076 - NKT) đức kim thượng Minh Hiếu Hoàng Đế (chỉ Lý Nhân Tông - NKT) lên ngôi, Thái Úy với tư cách là Y Doãn, Hoắc Quang (hai danh thần của Trung Quốc đời nhà Thương và đời nhà Hán đã có công phò tá Hoàng Đế Trung Quốc lúc còn tuổi ấu thơ, đây chỉ việc Lý Thường Kiệt là Phụ Chính Đại Thần của Lý Nhân Tông - NKT) được Hoàng Thượng giao quyền nhiếp chính và gửi gắm công việc xã tắc.Bỗng chốc, quân biên ải của nhà Tống dòm ngó nước ta, Thái Úy sẵn mưu chước của triều đình, thống lĩnh quân sĩ, tràn sang diệt hết cả ba châu (chỉ Ung Châu, Khâm Châu và Liêm Châu - NKT) và bốn trại (chỉ bốn trại lính lớn của nhà Tống ở Ung Châu là Hoành Sơn, Thái Bình, Vĩnh Bình và Cổ Vạn - NKT)dễ dàng như bẻ cành gỗ mục.Chẳng bao lâu sau, giặc lại ồ ạt kéo đến sông Như Nguyệt, sục sôi quyết chí trả thù cho ba châu, Thái Úy liền cầm quân ra chống trả". "Thái Úy vào trong thì sáng suốt khoan hòa, ra ngòi thì nhân từ giản dị, đổi dời phong tục nào có quản công, việc gì cũng siêng năng, sai bảo dân thì ôn hòa, cho nên, đời được cậy nhò chẳng phải ít". "Thái Úy tuy thân vướng việc đời mà lòng vẫn luôn hướng về Tam Thừa (chỉ Tiểu Thừa, Trung thừa và Đại Thừa, tức là Phật Giáo nói chung - NKT) có lẽ vì Hoàng Thượng và Thái Hậu thực tâm tôn sùng giáo lý nhà Phật chăng ?Cho nên, vâng theo ý chỉ của Hoàng Thượng và Thái Hậu, Thái Úy không ngừng nâng đỡ Phật Giáo . Nhân lúc rảnh việc triều đình, thầy của Thái Hậu là Sùng Tín Đại Trưởng Lão mới từ kinh sư đi vào, mở mang giáo hóa, khơi thông tập tục mới lạ, răn điều ác, trọng việc thiện, khác nào cây cỏ được nhuần thấm trận mưa rào, cho nên, không ai là không vui tươi hớn hở." Kết thúc Ngưỡng Sơn Linh Xứng tự bi minh là phần văn vần khá dài, lời lẽ giản dị mà hùng tráng, vùa tỏ được cái tâm khả kính của người tu hành, lại cùng vừa ngời sáng niềm kiêu hãnh của một thần dân trước sự nghiệp phi thường của bậc vĩ nhân Lý Thường Kiệt. Xin được giới thiệu một trích đoạn ngắn như sau : Việt hữu Lý công, Cổ nhân chuẩn thức. Mục quận ký ninh, Chưởng sư tất khắc. Danh dương hàm hạ, Thanh chấn hà vực. Tông giáo quy sùng, Cảnh phúc thị thực.Nghĩa là : Nước Việt có tướng công người họ Lý, Noi theo đúng thể thức của người xưa. Trị dân thì dân được yên, Xuất quân thì tất thắng. Tên tuổi vang lùng khắp cõi, Tiếng thơm nức bốn phương. Thuận theo và tôn sùng Phật Giáo, Giữ gìn phúc đức quả là đây.Trong thư tịch cổ, hình như viết về danh nhân Lý Thường Kiệt, hiếm thấy tác phẩm nào có lời lẽ cảm động như Ngưỡng Sơn Linh Xứng tự bi minh . Văn bia còn, cái tâm mhời sáng của Thích Pháp Bảo cũng mãi còn với "vạn cổ thử giang sơn" (muôn đời non nước này). NGUYỄN KHẮC THUẦN
Mục lục
Lý Thường Kiệt
Lý Thường Kiệt
Nguyễn Khắc ThuầnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Ct.ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 11 năm 2004
|
nhiều tác giả
Lý Thường Kiệt
Tiểu sử
Ông vốn họ Ngô, tên là Tuấn, người ở làng An Xá, huyện Quảng Đức (Cơ Xá, Gia Lâm - Hà Nội), con của Sùng Tiết Tướng Ngô An Ngữ. Về sau, ông theo gia đình sang ngụ ở phường Thái Hòa (Hà Nội).Bình sinh là người khôi ngô tuấn tú, thông minh, nhanh nhẹn. Người có chí khí, thích nghề võ.Hàng ngày, Ngô Tuấn thường luyện cung kiếm bày trận đồ, đêm chong đèn đọc binh pháp. Ông chóng thành tài và liên tiếp được thăng chức.Năm 20 tuổi, Ngô Tuấn được đưa vào làm hoạn quan trong cung vua, 22 tuổi giữ chức "Hoàng môn chi hậu" trong quân túc vệ... Khi vua Lý Thánh Tông lên ngôi, Ngô Tuấn được rời khỏi những chức vụ trong nội cung và đưa ra giúp việc nhà vua tại triều đình. Ông được phong là Thái bảo, cầm "tiết việt", đi thanh tra các quan ở vùng Thanh - Nghệ.Năm 1069 Thánh Tông đi đánh Champa để yên mặt phía nam. Ông được cử làm tướng tiên phong, lập công lớn, vua phong Phụ quốc Thái úy, tước Khai quốc công và ban cho họ Lý (do đó có tên Lý Thường Kiệt).Lúc bấy giờ ở Trung Hoa, nhà Tống gặp nhiều rối ren, Tể tướng Vương An Thạch đưa ra nhiều cải cách nhưng không có kết quả. Vua tôi nhà Tống mong tìm lối thoát bằng cách xâm lược Đại Việt. Khi nhà Tống chuẩn bị xâm lược nước Việt, lúc hội đàm với các đại thần, ông là người đầu tiên trong lịch sử dân tộc dám đề ra: "Ngồi yên đợi giặc sao bằng đem quân đánh trước để chặn các mũi nhọn của giặc". Đó là cơ sở của chiến lược "Tiên phát chế nhân" (ra tay trước, chế ngự địch). Ông nhìn xa trông rộng, lập lại khối đoàn kết trong triều, đề nghị Linh Nhân Thái hậu cho gọi Lý Đạo Thành về trao chức Thái phó, cùng bàn việc giữ nước. Bên trong giữ yên nội trị chuẩn bị kháng chiến chống ngoại bang.Năm 1075 ông đem 10 vạn quân chia làm hai đạo đánh sang đất nhà Tống. Đạo quân thứ nhất do phó tướng Tôn Đản chỉ huy, gồm quân của các vùng dân tộc do Thân Cảnh Phúc, Vi Thư An, Hoàng Kim Mãn... dẫn đầu, đánh thẳng vào thành Ung Châu (Nam Ninh - Trung Quốc) theo đường bộ. Đạo quân thứ hai do ông trực tiếp chỉ huy, theo đường biển đổ bộ vào Châu Khâm, Châu Liêm (Quảng Đông). Vào đất Tống, ông viết "Phạt Tống lộ bố văn" nói rõ lý do cuộc hành quân của mình là đập tan sự chuẩn bị xâm lược của nhà Tống và giúp nhân dân Hoa Nam thoát khỏi cảnh lầm than do Vương An Thạch cùng triều đình nhà Tống gây ra. Ông cũng ra lệnh cho quân không được động tới "cái kim sợi chỉ" của dân. Nhờ đó, quân ông đi đến đâu, quân Tống bị đánh tan đến đấy. Nhân dân Hoa Nam gọi ông là "cha họ Lý". Quân Việt tiến vào thành Ung Châu và sau một thời gian vây hãm đã hạ được thành. Thấy cuộc hành quân đã đạt kết quả, ông hạ lệnh rút quân về, chuẩn bị chống giặc.Năm 1077, 30 vạn quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy tràn sang Việt Nam ta. Ông cho lập phòng tuyến sông Như Nguyệt (sông Cầu) để chặn giặc rồi cho thủy quân đánh bại giặc ở vùng biển Quảng Ninh. Quân bộ của Quách Quỳ đánh đến sông Như Nguyệt bị chặn đứng. Nhiều trận chiến đấu quyết liệt xảy ra. Giặc Tống không sao vượt được phòng tuyến Như Nguyệt, đành đóng trại chờ viện binh. Đang đêm, Lý Thường Kiệt cho người vào đền thờ Trương Hống, Trương Hát ở phía nam bờ sông Như Nguyệt, giả làm thần đọc vang bài thơ, sau này được coi như "Bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên" của Việt Nam:"Nam quốc sơn hà Nam đế cưTiệt nhiên định phận tại thiên thưNhư hà nghịch lỗ lai xâm phạmNhữ đẳng hành khan thủ bại hư" (Sông núi nước Nam vua Nam ởRành rành định phận tại sách trờiCớ sao lũ giặc sang xâm phạmChúng bay sẽ bị đánh tơi bời). Nhờ thế tinh thần binh sĩ thêm hăng hái.Thời cơ đến, ông tổ chức một trận quyết chiến, vượt sông đánh vào trại của giặc. Hơn một nửa số quân giặc bị tiêu diệt. Tiếp đó, ông cho người sang nghị hòa, mở đường thoát cho giặc: Quách Quỳ đồng ý và vội vã rút quân về. Quân Việt bám sát giặc và chiếm lại những vùng đất đã mất. Sau chiến thắng, Lý Thường Kiệt lo việc nội trị, tu bổ đê điều, đường sá, sửa đổi bộ máy hành chính trong cả nước. Vua Lý nhận ông làm em nuôi và cử ông trông coi châu ái.Những năm cuối đời, ông còn cầm quân đi đánh Lý Giác ở Diễn Châu (1103), dẹp giặc Chiêm quấy nhiễu ở Bố Chính (1104), tổ chức lại bộ máy quân đội, duyệt đổi các đơn vị từ cấm binh đến dân binh.Với công lao hiển hách của mình, Lý Thường Kiệt từng được cả triều đình nhà Lý quý trọng. Ngay lúc ông còn sống, Lý Nhân Tông đã cho làm bài hát để tán dương công trạng. Ông được lịch sử ghi nhận là anh hùng kiệt xuất, một con người hiến dâng cả tâm hồn sức lực cho sự nghiệp độc lập của Tổ quốc ở buổi đầu thời tự chủ. Tài năng quân sự kiệt xuất của ông làm kẻ thù khiếp phục.Theo Lê Quý Đôn, chính sử Tống phải thừa nhận: binh pháp "đánh đâu thắng đấy" của nhà Lý đã được Sái Diên Khánh nhà Tống mô phỏng và được Tống Thần Tông "cho là phải".
Mục lục
Lý Thường Kiệt
Lý Thường Kiệt
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2004
|
many authors
Ly Thuong Kiet
Story
His original family name was Ngo, his name was Tuan, from An Xa village, Quang Duc district (Co Xa, Gia Lam - Hanoi), son of Sung Tiet General Ngo An Ngu. Later, he followed his family to live in Thai Hoa ward (Hanoi). Binh was born to be handsome, intelligent, and agile. A person with strong will and a passion for martial arts. Every day, Ngo Tuan often practices archery and swords, displays military formations, and reads military tactics at night. He quickly became talented and was continuously promoted. At the age of 20, Ngo Tuan was sent to work as a eunuch in the king's palace, and at the age of 22, he held the position of "Queen of the Royal Gate" in the military guard... When King Ly Thanh Tong ascended. throne, Ngo Tuan was relieved of his positions in the inner palace and was asked to assist the king at court. He was given the title Thai Bao, held the "Vietnamese title", and went to inspect the mandarins in the Thanh - Nghe region. In 1069, Thanh Tong went to fight Champa to calm the south. He was appointed as a vanguard general, made great achievements, the king appointed him Thai Lieutenant, the title of Khai Quoc Cong and gave him the Ly family name (hence the name Ly Thuong Kiet). At that time in China, the Song Dynasty was in many troubles. ren, Prime Minister Wang Anshi introduced many reforms but to no avail. The King and I of the Song Dynasty hoped to find a way out by invading Dai Viet. When the Song Dynasty was preparing to invade Vietnam, while holding talks with the great mandarins, he was the first person in the nation's history to dare to propose: "Sitting still and waiting for the enemy, is better than sending troops to attack first to block the enemy's spearheads." ". That is the basis of the strategy "First attack, control the enemy" (strike first, suppress the enemy). He had a far-sighted vision, restored unity in the court, and asked Queen Mother Linh Nhan to call Ly Dao Thanh back and give him the position of Deputy Grandfather, to discuss the matter of defending the country. Inside, he kept internal politics quiet and prepared for a resistance war against foreigners. In 1075, he led 100,000 troops and divided them into two groups to attack the Song Dynasty. The first army commanded by Deputy General Ton Dan, including troops from ethnic regions led by Than Canh Phuc, Vi Thu An, Hoang Kim Man..., attacked directly at Ung Chau citadel (Nan Ninh - China). by road. The second army, directly commanded by him, landed by sea at Chau Kham, Chau Liem (Guangdong). Entering Song land, he wrote "Penalty to Song Lo Bo Wen" clearly stating the reason for his operation was to crush the Song Dynasty's preparations for invasion and help the people of South China escape the misery caused by Vuong An Thach and the dynasty. caused by the Song Dynasty. He also ordered the army not to touch the "needle and thread" of the people. Thanks to that, wherever his army went, the Song army was defeated. The people of South China called him "Father of the Ly family". The Vietnamese army entered Ung Chau citadel and after a period of siege, captured the citadel. Seeing that the operation had achieved results, he ordered the troops to withdraw and prepare to fight the enemy. In 1077, 300,000 Song troops led by Quach Quy flooded into Vietnam. He established the defense line of Nhu Nguyet River (Cau River) to block the enemy and then sent the navy to defeat the enemy in the waters of Quang Ninh. Quach Quy's army attacked the Nhu Nguyet River and was stopped. Many fierce battles occurred. The Song enemy could not overcome the Nhu Nguyet defense line, so they had to camp and wait for reinforcements. At night, Ly Thuong Kiet sent people into the temple of Truong Hong and Truong Hat on the south bank of Nhu Nguyet river, pretending to be a god and reciting the poem, later considered Vietnam's "first declaration of independence": "Southern country, mountains and rivers, Southern empire's destiny is clearly determined in the book of heaven. Like the rebellious and trespassing rivers, they will trespass. The kings of the South and the mountains and rivers of the South are clearly in the book of heaven. Why do the invaders invade? beaten to a pulp). Thanks to that, the soldiers' morale became more enthusiastic. When the opportunity came, he organized a decisive battle, crossed the river to attack the enemy camp. More than half of the enemy army was destroyed. Next, he sent people to negotiate peace, opening a way for the enemy to escape: Quach Quy agreed and hastily withdrew his troops. Vietnamese troops closely followed the enemy and recaptured lost lands. After the victory, Ly Thuong Kiet took care of internal affairs, repairing dykes, roads, and modifying the administrative apparatus throughout the country. King Ly adopted him as his adopted brother and sent him to look after the province. In the last years of his life, he also led troops to fight Ly Giac in Dien Chau (1103), suppressed the Cham invaders in Bo Chinh (1104), and reorganized military apparatus, reviewing and changing units from the banned soldiers to the militia. With his glorious merits, Ly Thuong Kiet was once respected by the entire Ly court. While he was still alive, Ly Nhan Tong wrote a song to praise his merits. He is recognized by history as an outstanding hero, a man who devoted his soul and strength to the cause of independence of the Fatherland in the early days of autonomy. His outstanding military talent awed his enemies. According to Le Quy Don, Song history had to admit: the Ly Dynasty's "win every fight" strategy was imitated by Sai Dien Khanh of the Song Dynasty and adopted by the Song Gods. The tone of "giving is right".
Table of contents
Ly Thuong Kiet
Ly Thuong Kiet
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thai Nhi posted on: September 24, 2004
|
nhiều tác giả
Lý Tử Tấn
Nhà thơ Lý Tử Tấn
Lý Tử Tấn (sau đổi là Nguyễn Tử Tấn) hiệu Chuyết Am, sinh năm 1378, quê ở làng Triều Đông, huyện Thượng Phúc (nay thuộc xã Tân Minh, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây). Ông thi đỗ Thái học sinh năm 1400, cùng khoa với Nguyễn Trãi, dưới triều Hồ Quý Ly, nhưng không ra làm quan.Sau khi Lê Lợi khởi nghĩa chống Minh, Lý Tử Tấn đã theo Lê Lợi và được giao giữ chức Văn cáo, tức là làm nhiệm vụ thảo công văn, giấy tờ, thư tín...Cuộc kháng chiến chống Minh kết thúc thắng lợi, vương triều Lê ra đời, Lý Tử Tấn lại có mặt trong công cuộc xây dựng vương triều mới. Ông làm quan tới chức Nhập nội hành khiển tri tam quán kiêm Nhập thị kinh diên, trải 3 đời vua: Lê Thái Tổ (1428 - 1433), Lê Thái Tông (1434 - 1442), Lê Nhân Tông (1443 - 1459). Lý Tử Tấn mất năm nào chưa rõ. Căn cứ vào bài tựa sách Việt âm thi tập, Lý Tử Tấn viết năm 1459, có thể suy đoán ông mất phải sau năm ấy, tức là ông thọ hơn 80 tuổi.Trong lịch sử văn học Việt Nam, tên tuổi Lý Tử Tấn gắn liền với bài Phú Xương Giang, ông viết để ca ngợi chiến công ngày 3-11-1427 của nghĩa quân Lam Sơn đã tiêu diệt 7 vạn quân Minh và bắt sống mấy trăm tướng lĩnh của giặc tại Xương Giang trong đó có Thôi Tụ, Hoàng Phúc. Qua bài Phú Xương Giang người đọc không chỉ thấy ở Lý Tử Tấn một trái tim yêu nước thiết tha, một tinh thần tự hào dân tộc mà còn có một tư tưởng chính trị sâu sắc khi ông nói về sự thành bại trong việc giữ nước.Theo ông, muốn giữ vững nước, không cốt ở núi sông hiểm yếu, không cốt ở binh hùng tướng mạnh, điều căn bản là phải có con người, có chính nghĩa:Có đức công mới lớnCó người đất mới linhGiữ nước không cốt ở hiểm yếuGiữ dân không cốt ở hùng binh. Sở trường văn học của Lý Tử Tấn là làm phú. Bên cạnh Phú Xương Giang, ông còn có hơn 20 bài phú khác, trong đó Chí Linh sơn phú, Triều tinh phú, Quân chu phú, Hội anh diện phú... là những bài có giá trị cao về nội dung và nghệ thuật, phản ánh tình cảm nồng thắm đối với đất nước, lòng lo nước, thương đời của Lý Tử Tấn. Di sản phú của Lý Tử Tấn để lại được chép trong Hoàng Việt văn tuyển và Quần hiền phú tập.Lý Tử Tấn sáng tác khá nhiều thơ nhưng thất lạc cũng nhiều, hiện chỉ còn hơn 70 bài nằm rải rác ở các sách Việt âm thi tập, Tinh tuyển chư gia luật thi, Toàn Việt thi lục, Hoàng Việt thi tuyển.Lý Tử Tấn làm thơ trên quan điểm thi pháp của mình. Ông từng nói: "Tôi cho rằng phép làm thơ khó lắm thay! Thơ luật chỉ có 56 chữ, thơ tuyệt cú lại chỉ có 28 chữ, mà đủ mọi thể cách. Muốn thơ cổ kính, thanh đạm thì lại gần với thô; muốn đẹp đẽ, phong phú thì lại gần sự lòe loẹt; hào phóng thì dễ buông thả, thật thà thì dễ quê mùa. Cho nên lời ý giản dị đầy đủ, mạch lạc thông suốt, chất phác mà vẫn nhã, mới lạ mà không trúc trắc, trung hậu nhưng không thô kệch, cao siêu mà vẫn ôn hòa, đó là những điều rất khó có thể đạt được" (Tựa sách Việt âm thi tập). Nhận xét về thơ Lý Tử Tấn, Phan Huy Chú viết: "Thơ ông chuộng giản dị, phần nhiều có ý thơ cổ". Đọc thơ Lý Tử Tấn, chúng ta bắt gặp một tâm hồn thanh thản, ung dung, cao khiết, gặp một thiên nhiên trong mát với những hương vị của hoa trái, cua đồng, của trời, nước, nắng gió hiền hòa; tất cả, chỉ có thể tìm thấy trong thế giới tinh thần tĩnh tại á Đông xưa:Nắng hòe êm dịu xế tường vôi,Mềm mại chồi sen quạt gió trời.Sắc lẫn màu thu trời rợn bóng,ánh lồng vẻ núi nước trong ngời.Cua vàng gạch óng vào đăng sớm,Phật thủ da xanh nở múi rồi,Bình sẵn rượu ngon vui cứ uống,Đợi gì giậu cúc nhị vàng phơi. (Đầu thu - Bản dịch Hoàng Việt thi văn tuyển).Là một trí thức yêu nước, một nhà văn hóa, nhà thơ học vấn rộng khắp, Lý Tử Tấn xứng đáng được hậu thế trân trọng ghi nhớ.
Mục lục
Lý Tử Tấn
Lý Tử Tấn
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2004
|
many authors
Ly Tu Tan
Poet Ly Tu Tan
Ly Tu Tan (later changed to Nguyen Tu Tan), nickname Chuyet Am, was born in 1378, from Trieu Dong village, Thuong Phuc district (now Tan Minh commune, Thuong Tin district, Ha Tay province). He passed the Thai student exam in 1400, in the same department as Nguyen Trai, under Ho Quy Ly's reign, but did not become a mandarin. After Le Loi rose up against the Ming, Ly Tu Tan followed Le Loi and was assigned the position of Official Dispatcher. , that is, the task of drafting official dispatches, papers, letters... The resistance war against the Ming ended successfully, the Le dynasty was born, Ly Tu Tan was present in the process of building a new dynasty. He served as an official with the position of Entering Internal Action and Controlling Tam Quan cum Entering Thi Kinh Dien, spanning 3 kings: Le Thai To (1428 - 1433), Le Thai Tong (1434 - 1442), Le Nhan Tong (1443 - 1459). The year Ly Tu Tan died is unknown. Based on the title of the book Viet Am Thi Tap, written by Ly Tu Tan in 1459, it can be inferred that he died after that year, meaning he was over 80 years old. In the history of Vietnamese literature, the name Ly Tu Tan is associated with the article Phu Xuong Giang, he wrote to praise the victory of the Lam Son insurgent army on November 3, 1427, which destroyed 70,000 Ming soldiers and captured several hundred enemy generals in Xuong Giang, including Thoi Tu. , Hoang Phuc. Through the article Phu Xuong Giang, readers not only see in Ly Tu Tan a passionate patriotic heart and a spirit of national pride but also a profound political ideology when he talks about success or failure in defending the country. According to him, to maintain the country, it does not depend on the weak mountains and rivers, nor on the strong soldiers, the basic thing is to have people, to have justice: Only with virtue can we grow, Only with people can the land be spiritual. Maintaining the country does not depend on anything. In danger, keeping the people does not depend on having a strong army. Ly Tu Tan's literary forte is to become rich. Besides Phu Xuong Giang, he also has more than 20 other articles, including Chi Linh Son Phu, Trieu Tinh Phu, Quan Chu Phu, Hoi Anh Dien Phu... are articles of high value in terms of content and art. , reflects Ly Tu Tan's passionate feelings for the country, concern for the country, and love for life. The rich legacy left by Ly Tu Tan is recorded in Hoang Viet Van An and Quan Hien Phu Tap. Ly Tu Tan composed quite a lot of poems but many were lost, currently only more than 70 poems remain scattered in Vietnamese books. practice exam, Tinh selects masters of law exam, Toan Viet exam, Hoang Viet selects exam. Ly Tu Tan writes poetry based on his poetic perspective. He once said: "I think writing poetry is very difficult! Rule poetry only has 56 words, great poetry only has 28 words, but there are all kinds of styles. If you want poetry to be ancient and frugal, you should be close to rough; If you want to be beautiful and rich, you will be close to gaudy; if you want to be generous, you will easily be indulgent, if you want to be honest, you will easily be rustic. Therefore, the ideas are simple, complete, coherent, simple yet still elegant and novel not difficult, loyal but not rude, sublime but still gentle, these are things that are very difficult to achieve" (Title of the book Viet Am Thi tap). Commenting on Ly Tu Tan's poetry, Phan Huy Chu wrote: "His poetry likes simplicity, most of it has ancient poetic ideas." Reading Ly Tu Tan's poetry, we encounter a peaceful, leisurely, noble soul, encountering a cool nature with the flavors of flowers, fruits, crabs, sky, water, gentle wind and sunshine; Everything can only be found in the still spiritual world of ancient East Asia: The gentle sunshine behind the lime wall, Soft lotus buds fanning the sky. The colors and colors of the autumn sky are chilling, the light reflects clear mountains and water. .The yellow and shiny crabs came to post early, The green-skinned Buddha's hands are already blooming, The bottle of delicious wine is ready to drink, Waiting for the hedge of yellow chrysanthemums to dry. (Early autumn - Hoang Viet translation of anthology). As a patriotic intellectual, a writer of culture, and a widely educated poet, Ly Tu Tan deserves to be respectfully remembered by posterity.
Table of contents
Ly Tu Tan
Ly Tu Tan
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thai Nhi posted on: September 24, 2004
|
nhiều tác giả
Lý Ông Trọng
Ngày xưa, cuối đời Hùng Vương, ở huyện Từ Liêm, quận Giao Chỉ, có một người họ Lý, tên Thân, thân hình to lớn, cao hai trượng ba thước, sức mạnh vô cùng. Thân lỡ tay làm chết người, bị tội tử hình, song vua Hùng Vương tiếc người kỳ dị, dũng mãnh nên không nỡ giết. Đến đời Thục An Dương Vương, Tần Thủy Hoàng muốn xua quân sang chiếm Việt Nam, vua Thục bèn đem Lý Thân ra cống hiến. Tần Thủy Hoàng được Lý Thân lấy làm quý lắm, phong cho làm Tư lệnh Hiệu úy mang quân ra đóng giữ ở bờ cõi Lâm Thao. Trông thấy hình thù khổng lồ của Lý Thân, quân sĩ nước Hung Nô khiếp sợ không dám quấy nhiễu. Tần Thủy Hoàng lại phong cho Lý Thân làm Vạn Tín Hầu và cho phép được trở về Nam thăm xứ sở.Mấy năm sau, quân Hung Nô lại quấy rối ở biên thùy, Tần Thủy Hoàng nhớ đến Lý Thân, sai sứ sang vời. Lý Thân không chịu đi làm tôi cho nước ngoài bèn trốn vào rừng. An Dương Vương phải nói dối là Lý Thân chết rồi. Tần Thủy Hoàng đòi lấy xác của Lý Thân. Bất đắc dĩ, Lý Thân phải tự tử, An Dương Vương sai lấy thủy ngân ướp xác Lý Thân rồi mang nộp cho Tần Thủy Hoàng. Thấy Lý Thân đã chết, Tần Thủy Hoàng cho đúc đồng làm tượng đen đem dựng ở cửa thành Tư Mã đất Hàm Dương, gọi là tượng Lý Ông Trọng. Tượng cao lớn hai trượng, thân hình khổng lồ, bụng rất to, trong bụng làm rỗng có thể chứa được nhiều người, hai tay và đầu, cổ có máy cử động, mỗi khi có người nước ngoài đến viếng, thì đã có người ở trong bụng tượng kéo máy cho tượng cử động. Nước Hung Nô lầm tưởng Lý Thân còn sống nên sợ oai mà không dám phạm vào cửa ải.Đến đời Đường, Triệu Xương sang đô hộ đất Giao Châu, nghe tiếng lập đền thờ Lý Thân. Tới khi Cao Biền qua Việt Nam đánh quân Nam Chiếu, cho trùng tu lại ngôi đền và tạc tượng để thờ gọi là đền Lý hiệu úy, ở làng Thị Hiện, huyện Từ Liêm, ngay bên sông Cái, cách phía tây thành Đại La (Hà Nội ngày nay) trên năm mươi dặm.
Mục lục
Lý Ông Trọng
Lý Ông Trọng
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Hùng đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Ly Ong Trong
Once upon a time, at the end of Hung King's reign, in Tu Liem district, Giao Chi district, there was a man named Ly, named Than, with a huge body, two feet three feet tall, and extremely strong. He accidentally killed someone and was sentenced to death, but King Hung Vuong felt sorry for the strange and brave person so he could not bear to kill him. During the reign of Thuc An Duong Vuong, Tan Thuy Hoang wanted to send troops to occupy Vietnam, so King Thuc brought Ly Than to dedicate. Tan Thuy Hoang was highly respected by Ly Than and appointed him as Commander in Chief to bring troops to station at the border of Lam Thao. Seeing Ly Than's giant form, the soldiers of the Hun state were terrified and did not dare to disturb him. Qin Shi Huang again appointed Ly Than as Marquis of Van Tin and allowed him to return to the South to visit the country. A few years later, the Huns again harassed the border, Qin Shi Huang remembered Ly Than and sent an envoy to him. Ly Than refused to work as a servant for a foreign country so he fled into the forest. An Duong Vuong had to lie that Ly Than was dead. Qin Shi Huang demanded Ly Than's body. Reluctantly, Ly Than had to commit suicide. An Duong Vuong ordered mercury to embalm Ly Than's body and then bring it to Tan Thuy Hoang. Seeing that Ly Than was dead, Qin Shi Huang had a bronze statue cast in bronze and erected at the Sima citadel gate in Ham Duong, called the statue of Ly Ong Trong. The statue is two meters tall, has a giant body, a very big belly, the hollow inside can accommodate many people, the arms, head, and neck have moving machines, every time a foreigner comes to visit, there will be someone there. Inside the statue's belly, pull the machine to make the statue move. The Huns mistakenly thought that Ly Than was still alive, so they were afraid of his power and did not dare to enter the gate. During the Tang Dynasty, Trieu Xuong came to colonize Giao Chau and heard the sound of establishing a temple to worship Ly Than. When Cao Bien went to Vietnam to fight the Nam Chieu army, he restored the temple and carved a statue to worship it called the Ly hieu lieutenant temple, in Thi Hien village, Tu Liem district, right next to the Cai river, west of Dai La citadel. (Hanoi today) over fifty miles.
Table of contents
Ly Ong Trong
Ly Ong Trong
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Hung on: December 27, 2003
|
Nguyễn Phúc Vĩnh Quyền
Lũ sớm
Thảo Em đứng bần thần trong bếp. Bữa cơm tối chỉ mới gọi là xong phần cơ bản: nồi cơm vừa ráo. Cô dùng đôi đũa tre to bản đảo một vòng thật đều trước khi đậy kín nắp với miếng lá chuối tươi, chỉnh ngọn lửa than vừa tầm. “Nước lên, nước lên đường cái rồi!” Tiếng bọn trẻ reo hò xuyên qua màn mưa trắng bay vào bếp, khi gần khi xa làm cô rối bời trong bụng nhưng ngọn lửa than liu riu vẫn được bàn tay khéo léo của cô sắp đặt. Ông Phòng thường tấm tắc khen con gái về miếng cơm cháy cuối bữa là vì thế. Thỉnh thoảng nhà cũng có trái thơm, trái chuối của vườn làm món tráng miệng. Nhưng ông Phòng không mấy khi bỏ qua miếng cơm cháy vàng tới, dòn rụm, thơm nức. Một phần nhờ hạt gạo mùa nhưng quan trọng là nghệ thuật cời chỉnh lửa than sau khi nồi cơm ráo nước. “Riêng khoản ni mạ mi thua mi xa”, nhiều lần ông Phòng vừa nhận xét vừa dùng tay vắt cơm cháy thành nắm nhỏ trước khi bỏ vào miệng. Vợ mất đã bốn năm nhưng ông Phòng không nguôi thương nhớ, thường kiếm cớ nhắc nhở. "Nước lên đường cái rồi bà con ơi!" Lần này không còn là tiếng reo hò ham vui của bọn trẻ trông lụt về để được nghỉ học, được đóng bè chuối đi hết vườn này sang vườn khác mà ngày thường là không thể. Nỗi sợ hãi lồng trong tiếng báo động thất thanh. Thảo Em quýnh quáng bắc soong cá kho lên bếp, còn món rau luộc nữa mới xong. Cô biết một bữa cơm tối nóng sốt trước khi nước lụt vào nhà là rất quan trọng. Có tiếng quát tháo ngoài ngõ. Thảo Em nhìn ra, mỉm cười. Ông Phòng nắm tay thằng con trai út lôi tuồn tuột. Hình như hai cha con đã đi trong tư thế như thế từ trường tiểu học. "Bãi học cả tiếng đồng hồ rồi mà mi không chịu về là răng? Vô tới nhà mi biết tay tau!" Mặc lời đe nẹt, mặc thân hình gần như bị bổ nhào về phía trước theo sức kéo của "ông già", cái đầu thằng Thi cứ ngoảnh lại phía sau, nơi bọn trẻ cởi truồng chạy nhông nhông dưới mưa gió đì đùng. Nói dữ dằn là thế nhưng khi đã yên ổn trong nhà, ông Phòng vội dùng khăn lông vò lau đầu tóc và thay áo quần cho thằng út. Nhột, nó ngọ ngoạy cười hi hi. Ông Phòng cũng cười hềnh hệch. Thảo Em dưới bếp bước lên, dúi vào tay em củ khoai vùi tro nóng hổi bóc vỏ sẵn. Thằng nhỏ bẻ một miếng đút vào miệng "ông già" lấy thảo rồi ngoạm miếng lớn, suýt mắc nghẹn. Chua miệng, ông Phòng nốc ngụm chè xanh, khà một tiếng, lập bập điếu Đà Lạt, quay sang Thảo Em: "Coi bộ nước lớn đa con...". Nước lớn sớm hơn mọi năm. Mới chín giờ tối đã vỗ bì bạch vào chân cửa. Điện cúp cái rụp. Mười giờ chảy róc rách thành dòng trong nhà. Cứ thế cao dần. Nửa đêm, Thảo Em phải giúp cha kê giường. Thằng Thi quấn chăn bông ngồi chóc ngóc trên giường như ông vua con. Một giờ sáng lại bì bõm lội nước bạc kê tiếp. Thằng nhỏ lúc này ngủ vùi không biết mình đang được nâng lên tận đà ngang của ngôi nhà. Ông Phòng lầu bầu: "Chưa năm mô hỗn như ri. Chắc trên núi có lũ lớn rồi..." Thảo Em lạnh run trong bộ bà ba ướt sũng: "Nước lên nữa chắc chết quá ba ơi!" Ông Phòng mắng: "Nói bá láp, cố ngủ một tí lấy sức..." Nhưng ông cũng thấy lo, chưa có dấu hiệu mực nước chững lại. Ông mở ô cửa "khu đĩ" trên nóc bức tường đông để có thể nhìn ra bên ngoài...Vô tình cả hai cha con nhận ra họ đang hướng mắt về phía nhà ông Cả Luân, cách đấy chừng năm, sáu chục mét. Làn chớp rạch trời làm lộ rõ ngôi nhà bê tông vững chãi trong mưa lũ. Hàng rào chè tàu, cây cảnh ở giữa đã chìm nghỉm từ lâu khiến Thảo Em thấy khoảng cách hai nhà như xa thêm, như thể hai bờ của một dòng sông lênh láng. Trên tầng hai nhà ông Cả còn sáng ánh đèn bão, cửa ra sân thượng vẫn mở và lố nhố bóng người. Có lẽ bên ấy đang dời chuyển đồ đạc từ tầng trệt lên tầng hai. Thảo Em run lên khi nhận ra đôi vai rộng của Long sau làn mưa dày. Không biết anh ấy có nhìn về phía nhà mình không, liệu có biết mình đang ngồi chồm chỗm sát nóc nhà không? Những câu tự hỏi làm Thảo Em đau thắt trong bụng và lén nhìn sang “ông già” như có lỗi... Hai ông già giận nhau đã hai tháng. Thời gian ấy đủ để hai đứa khổ sở vì chẳng dám vạch hàng rào chạy qua chạy lại lăng xăng như trước. Sáu mươi ngày cắt liên lạc, lối mòn nơi hàng rào chè tàu giữa hai nhà đủ êm để đâm lá non, khép lại. Nhưng cũng có hay của sự ngăn cấm: Thảo Em biết mình yêu Long đến chừng nào... Mà cũng tức cười cho hai "ông già", cô nghĩ. Họ giận nhau như con nít. Nếu tính từ thời còn bé chắc đã giận nhau cả tỷ lần. Nhưng lần này có vẻ ghê gớm. Ông Cả đi Sài Gòn, ông Phong nhờ mua mấy quả sầu riêng cho đỡ nhớ những ngày lang bạt miền Nam. Ông Cả về, mời ông Phong sang nhà vừa chơi cờ tướng vừa lai rai tẩy trần. Ông Phong hỏi sầu riêng đâu. Ông Cả quên mua, vì sầu riêng không nằm trong bộ nhớ của ông, hơn thế ông dị ứng với mùi thơm của loại trái cây đặc sản miền Nam này. Đã không xin lỗi, ông Cả lại đùa, có lẽ vì quá ỷ y vào tình bạn từ thời ở truồng tắm sông: "Đồ nớ nặng lắm nên tui tính cách khác rồi..." "Cách chi ?" "Tui hái trái mít chín tặng anh, anh chịu khó vô cầu tiêu ngồi ăn thì hương vị đậm đà thua chi sầu riêng!" Rầm một phát, bàn cờ gãy đôi. Ông Phong lẳng lặng bỏ về. Ông Cả bần thần ngồi nhìn bạn đi thẳng ra cửa ngõ chớ không băng qua hàng rào theo thói quen. Nhưng ông cố kìm lại bản thân, làm như không thèm quan tâm tới thằng cha "chấp nhất"... "Long ơi, anh quên em rồi phải không?", Thảo Em đau đớn nghĩ. Thảo Em nghĩ thế là chưa tới. Không chỉ Long, mà ông Cả cũng nặng trĩu trong lòng khi nhìn thấy mớn nước lúp xúp sắp vượt qua đầu ô cửa nhà ông Phòng. Họ biết mấy cha con ông Phòng hiện đang ở đâu trong ngôi nhà cấp bốn thấp lè tè ấy. Nhìn ánh mắt len lét nhìn sang nhà Thảo Em và sắc diện trầm trọng của thằng Long ông Cả hiểu hết và ông xót lắm nhưng kiên quyết im lặng. Nước cứ lên dù có chậm hơn. Tiếng mõ, tiếng phèng la từ xa văng vẳng... Ông Cả búng điếu thuốc lá hút dở ra màn mưa, một tiếng "xèo" tắt lịm. Ông đứng bật dậy, ra lệnh hạ thủy chiếc thuyền nhôm gác trên mái hiên. Ông sốt ruột chỉ chờ một tiếng kêu cứu của cha con ông Phòng. Nhưng bên đó im lặng như tờ. "Đ.m cái thằng "chấp nhất"!". Ông Cả chửi thầm trong bóng tối. Rồi ông châm điếu thuốc mới, "Mà mình cũng "chấp nhất" thua chi hắn?". Lúc đó, sau khi hoàn tất vai trò chỉ huy dọn dẹp bảo toàn đồ đạc trong nhà, bà Cả thở phào nhẹ nhõm, bỏ gọn miếng trầu vào miệng, nhai bỏm bẻm cho dịu căng thẳng. Nhưng lập tức bà há miệng muốn rớt miếng trầu ra ngoài khi vô tình nhìn qua phía nhà hàng xóm. Rồi bà hét tướng: "Cha con bây ngồi yên rứa à? Chở gấp mấy cha con chú Phòng qua đây kẻo không kịp!" Như chỉ chờ có thế, ông Cả và thằng Long nhảy vào thuyền, hiệp sức chèo chống trong mưa gió. "Coi chừng nước xoáy!", bà Cả đội mưa, nhô ra hẳn tấm thân bảy chục ký lô ngoài lan can, chỉ huy tầm xa. Tất cả đã yên vị trong lòng chiếc thuyền nhôm chòng chành. Chừng năm sáu chục mét nhưng không dễ gì thu ngắn khoảng cách hai nhà giữa dòng nước lũ. Gió lại trở chiều gian ác. Ông Phòng giật lấy mái chèo trong tay thằng Long, chèo lái. Ông Cả chèo mũi. Long được dịp ngồi sát Thảo Em đang run lẩy bẩy, run đủ thứ chuyện. Cu Thi được quấn trong chăn như con sâu nằm trong kén. Nước mưa quất rào rào vào mặt làm nó choàng tỉnh, hốt hoảng hé mắt nhìn quanh. Rồi nó rúc vào giữa anh Long và chị Thảo. Ông Phòng cười thầm trong bụng: "Cái thằng vô duyên!". Bỗng ông chuyển sang ý nghĩ khác, căng thẳng hơn, mà ông biết ông Cả cũng đang cân nhắc: "Thằng nào sẽ lên tiếng trước?".... Nguyễn Phúc Vĩnh Quyền (Rút trong tập "25 truyện ngắn về Huế")
Mục lục
Lũ sớm
Lũ sớm
Nguyễn Phúc Vĩnh QuyềnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Sao Bang Nguồn: hue.vnn.vnĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 7 năm 2006
|
Nguyễn Phúc Vĩnh Quyền
Lũ sớm
Thảo Em đứng bần thần trong bếp. Bữa cơm tối chỉ mới gọi là xong phần cơ bản: nồi cơm vừa ráo. Cô dùng đôi đũa tre to bản đảo một vòng thật đều trước khi đậy kín nắp với miếng lá chuối tươi, chỉnh ngọn lửa than vừa tầm. “Nước lên, nước lên đường cái rồi!” Tiếng bọn trẻ reo hò xuyên qua màn mưa trắng bay vào bếp, khi gần khi xa làm cô rối bời trong bụng nhưng ngọn lửa than liu riu vẫn được bàn tay khéo léo của cô sắp đặt. Ông Phòng thường tấm tắc khen con gái về miếng cơm cháy cuối bữa là vì thế. Thỉnh thoảng nhà cũng có trái thơm, trái chuối của vườn làm món tráng miệng. Nhưng ông Phòng không mấy khi bỏ qua miếng cơm cháy vàng tới, dòn rụm, thơm nức. Một phần nhờ hạt gạo mùa nhưng quan trọng là nghệ thuật cời chỉnh lửa than sau khi nồi cơm ráo nước. “Riêng khoản ni mạ mi thua mi xa”, nhiều lần ông Phòng vừa nhận xét vừa dùng tay vắt cơm cháy thành nắm nhỏ trước khi bỏ vào miệng. Vợ mất đã bốn năm nhưng ông Phòng không nguôi thương nhớ, thường kiếm cớ nhắc nhở. "Nước lên đường cái rồi bà con ơi!" Lần này không còn là tiếng reo hò ham vui của bọn trẻ trông lụt về để được nghỉ học, được đóng bè chuối đi hết vườn này sang vườn khác mà ngày thường là không thể. Nỗi sợ hãi lồng trong tiếng báo động thất thanh. Thảo Em quýnh quáng bắc soong cá kho lên bếp, còn món rau luộc nữa mới xong. Cô biết một bữa cơm tối nóng sốt trước khi nước lụt vào nhà là rất quan trọng. Có tiếng quát tháo ngoài ngõ. Thảo Em nhìn ra, mỉm cười. Ông Phòng nắm tay thằng con trai út lôi tuồn tuột. Hình như hai cha con đã đi trong tư thế như thế từ trường tiểu học. "Bãi học cả tiếng đồng hồ rồi mà mi không chịu về là răng? Vô tới nhà mi biết tay tau!" Mặc lời đe nẹt, mặc thân hình gần như bị bổ nhào về phía trước theo sức kéo của "ông già", cái đầu thằng Thi cứ ngoảnh lại phía sau, nơi bọn trẻ cởi truồng chạy nhông nhông dưới mưa gió đì đùng. Nói dữ dằn là thế nhưng khi đã yên ổn trong nhà, ông Phòng vội dùng khăn lông vò lau đầu tóc và thay áo quần cho thằng út. Nhột, nó ngọ ngoạy cười hi hi. Ông Phòng cũng cười hềnh hệch. Thảo Em dưới bếp bước lên, dúi vào tay em củ khoai vùi tro nóng hổi bóc vỏ sẵn. Thằng nhỏ bẻ một miếng đút vào miệng "ông già" lấy thảo rồi ngoạm miếng lớn, suýt mắc nghẹn. Chua miệng, ông Phòng nốc ngụm chè xanh, khà một tiếng, lập bập điếu Đà Lạt, quay sang Thảo Em: "Coi bộ nước lớn đa con...". Nước lớn sớm hơn mọi năm. Mới chín giờ tối đã vỗ bì bạch vào chân cửa. Điện cúp cái rụp. Mười giờ chảy róc rách thành dòng trong nhà. Cứ thế cao dần. Nửa đêm, Thảo Em phải giúp cha kê giường. Thằng Thi quấn chăn bông ngồi chóc ngóc trên giường như ông vua con. Một giờ sáng lại bì bõm lội nước bạc kê tiếp. Thằng nhỏ lúc này ngủ vùi không biết mình đang được nâng lên tận đà ngang của ngôi nhà. Ông Phòng lầu bầu: "Chưa năm mô hỗn như ri. Chắc trên núi có lũ lớn rồi..." Thảo Em lạnh run trong bộ bà ba ướt sũng: "Nước lên nữa chắc chết quá ba ơi!" Ông Phòng mắng: "Nói bá láp, cố ngủ một tí lấy sức..." Nhưng ông cũng thấy lo, chưa có dấu hiệu mực nước chững lại. Ông mở ô cửa "khu đĩ" trên nóc bức tường đông để có thể nhìn ra bên ngoài...Vô tình cả hai cha con nhận ra họ đang hướng mắt về phía nhà ông Cả Luân, cách đấy chừng năm, sáu chục mét. Làn chớp rạch trời làm lộ rõ ngôi nhà bê tông vững chãi trong mưa lũ. Hàng rào chè tàu, cây cảnh ở giữa đã chìm nghỉm từ lâu khiến Thảo Em thấy khoảng cách hai nhà như xa thêm, như thể hai bờ của một dòng sông lênh láng. Trên tầng hai nhà ông Cả còn sáng ánh đèn bão, cửa ra sân thượng vẫn mở và lố nhố bóng người. Có lẽ bên ấy đang dời chuyển đồ đạc từ tầng trệt lên tầng hai. Thảo Em run lên khi nhận ra đôi vai rộng của Long sau làn mưa dày. Không biết anh ấy có nhìn về phía nhà mình không, liệu có biết mình đang ngồi chồm chỗm sát nóc nhà không? Những câu tự hỏi làm Thảo Em đau thắt trong bụng và lén nhìn sang “ông già” như có lỗi... Hai ông già giận nhau đã hai tháng. Thời gian ấy đủ để hai đứa khổ sở vì chẳng dám vạch hàng rào chạy qua chạy lại lăng xăng như trước. Sáu mươi ngày cắt liên lạc, lối mòn nơi hàng rào chè tàu giữa hai nhà đủ êm để đâm lá non, khép lại. Nhưng cũng có hay của sự ngăn cấm: Thảo Em biết mình yêu Long đến chừng nào... Mà cũng tức cười cho hai "ông già", cô nghĩ. Họ giận nhau như con nít. Nếu tính từ thời còn bé chắc đã giận nhau cả tỷ lần. Nhưng lần này có vẻ ghê gớm. Ông Cả đi Sài Gòn, ông Phong nhờ mua mấy quả sầu riêng cho đỡ nhớ những ngày lang bạt miền Nam. Ông Cả về, mời ông Phong sang nhà vừa chơi cờ tướng vừa lai rai tẩy trần. Ông Phong hỏi sầu riêng đâu. Ông Cả quên mua, vì sầu riêng không nằm trong bộ nhớ của ông, hơn thế ông dị ứng với mùi thơm của loại trái cây đặc sản miền Nam này. Đã không xin lỗi, ông Cả lại đùa, có lẽ vì quá ỷ y vào tình bạn từ thời ở truồng tắm sông: "Đồ nớ nặng lắm nên tui tính cách khác rồi..." "Cách chi ?" "Tui hái trái mít chín tặng anh, anh chịu khó vô cầu tiêu ngồi ăn thì hương vị đậm đà thua chi sầu riêng!" Rầm một phát, bàn cờ gãy đôi. Ông Phong lẳng lặng bỏ về. Ông Cả bần thần ngồi nhìn bạn đi thẳng ra cửa ngõ chớ không băng qua hàng rào theo thói quen. Nhưng ông cố kìm lại bản thân, làm như không thèm quan tâm tới thằng cha "chấp nhất"... "Long ơi, anh quên em rồi phải không?", Thảo Em đau đớn nghĩ. Thảo Em nghĩ thế là chưa tới. Không chỉ Long, mà ông Cả cũng nặng trĩu trong lòng khi nhìn thấy mớn nước lúp xúp sắp vượt qua đầu ô cửa nhà ông Phòng. Họ biết mấy cha con ông Phòng hiện đang ở đâu trong ngôi nhà cấp bốn thấp lè tè ấy. Nhìn ánh mắt len lét nhìn sang nhà Thảo Em và sắc diện trầm trọng của thằng Long ông Cả hiểu hết và ông xót lắm nhưng kiên quyết im lặng. Nước cứ lên dù có chậm hơn. Tiếng mõ, tiếng phèng la từ xa văng vẳng... Ông Cả búng điếu thuốc lá hút dở ra màn mưa, một tiếng "xèo" tắt lịm. Ông đứng bật dậy, ra lệnh hạ thủy chiếc thuyền nhôm gác trên mái hiên. Ông sốt ruột chỉ chờ một tiếng kêu cứu của cha con ông Phòng. Nhưng bên đó im lặng như tờ. "Đ.m cái thằng "chấp nhất"!". Ông Cả chửi thầm trong bóng tối. Rồi ông châm điếu thuốc mới, "Mà mình cũng "chấp nhất" thua chi hắn?". Lúc đó, sau khi hoàn tất vai trò chỉ huy dọn dẹp bảo toàn đồ đạc trong nhà, bà Cả thở phào nhẹ nhõm, bỏ gọn miếng trầu vào miệng, nhai bỏm bẻm cho dịu căng thẳng. Nhưng lập tức bà há miệng muốn rớt miếng trầu ra ngoài khi vô tình nhìn qua phía nhà hàng xóm. Rồi bà hét tướng: "Cha con bây ngồi yên rứa à? Chở gấp mấy cha con chú Phòng qua đây kẻo không kịp!" Như chỉ chờ có thế, ông Cả và thằng Long nhảy vào thuyền, hiệp sức chèo chống trong mưa gió. "Coi chừng nước xoáy!", bà Cả đội mưa, nhô ra hẳn tấm thân bảy chục ký lô ngoài lan can, chỉ huy tầm xa. Tất cả đã yên vị trong lòng chiếc thuyền nhôm chòng chành. Chừng năm sáu chục mét nhưng không dễ gì thu ngắn khoảng cách hai nhà giữa dòng nước lũ. Gió lại trở chiều gian ác. Ông Phòng giật lấy mái chèo trong tay thằng Long, chèo lái. Ông Cả chèo mũi. Long được dịp ngồi sát Thảo Em đang run lẩy bẩy, run đủ thứ chuyện. Cu Thi được quấn trong chăn như con sâu nằm trong kén. Nước mưa quất rào rào vào mặt làm nó choàng tỉnh, hốt hoảng hé mắt nhìn quanh. Rồi nó rúc vào giữa anh Long và chị Thảo. Ông Phòng cười thầm trong bụng: "Cái thằng vô duyên!". Bỗng ông chuyển sang ý nghĩ khác, căng thẳng hơn, mà ông biết ông Cả cũng đang cân nhắc: "Thằng nào sẽ lên tiếng trước?".... Nguyễn Phúc Vĩnh Quyền (Rút trong tập "25 truyện ngắn về Huế")
Mục lục
Lũ sớm
Lũ sớm
Nguyễn Phúc Vĩnh QuyềnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Sao Bang Nguồn: hue.vnn.vnĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 7 năm 2006
|
Lê Minh Khuê
Lưng chừng trời
Con ạ, đến giờ cha ngủ vẫn mơ thấy ruộng bậc thang!Trời miền núi vùng đá vôi ban ngày mặt trời như chảo lửa đổ xuống lưng. Thằng bé con mười ba tuổi gầy như cây sậy còng lưng vuốt mồ hôi trên mặt. Ngước lên lưng chừng trời. Con đường để nó đi hết cái ruộng bậc thang thứ nhất có 18 nấc. Đi một thôi nữa đến ruộng bậc thang thứ hai. Nghỉ vài phút sau 12 nấc thang nữa, nó nằm soài ra dưới mặt trời đúng ngọ, vuốt mồ hôi lẫn nước mắt rồi gập cái bụng lép như chỉ còn da. Leo tiếp 9 bậc thang nữa. Sau đó bò lên sườn núi. Gần chiều mới đến cái nhóm vài căn nhà gianh vách nứa. Thằng bé - là cha đấy - mở túi thư báo, thở hắt ra vì không còn hơi. Nhưng nhìn thấy ông ấy là cười được. Người đàn ông cao lòng khòng, ăn mặc sạch sẽ, quần áo màu nâu may lụng thụng làm ông ta thật sang trọng, đón tờ báo Nhân Dân, tờ Văn Nghệ, như đón cái gì thật bất ngờ. Vài tháng mới có lá thư từ thành phố, ông ta chưa xem báo vội mà quay qua bảo: Cháo gà nhé!Người đàn ông gọi bà vợ, trông cũng nền nã như người ở phố, bưng cho thằng bé bát cháo gà. Gà ở đây nuôi không phải bán theo kiểu thu mua cho mậu dịch. Thỉnh thoảng có con gà nấu cháo. ở miền núi thời này người ta không khắt khe với nhau như dưới xuôi.Thằng bé đưa thư - là cha đấy - thấy hai ông bà hiền lành sao lại lên lưng chừng trời sống giữa những người miền núi, định hỏi nhưng lại sợ là hỗn, nên cứ im lặng ăn cháo, có lúc lại được ăn xôi - lúc nào bèo lắm thì có củ khoai luộc. Thấy nghề đưa thư cũng chẳng đến nỗi nào. Chỉ khi nào nhắm mắt ngủ mới nghĩ đời mình sao lại cứ cắm cúi lên ruộng bậc thang. Hết đời ư?Khi thằng bé đưa thư sang tuổi 15, ông ta nhìn nó kiểu như nhìn tri kỷ. Ông giữ nó lại vào một đêm con suối dưới kia nước gầm gừ chặn đường về bưu điện. Hai ông bà nhắc tới hai thằng con trai cầm súng đi B dài. Rồi ông hé cho nó, thằng bé đưa thư, tí chút cuộc đời ông. Chả nói gì nhiều. Cứ như ông tự ngẫm ngợi rồi nói với chính ông, người trong cuộc bị đẩy lên sống giữa lưng chừng trời. Thời đó thành phố xanh ngắt vắng hoe, ông là thợ may sống trong hẻm nhỏ. Ông giáo sư đến hàng ông nhờ may cái áo vét theo kiểu Pháp, ông ấy bảo chuộng kiểu này. Ông giáo sư phong cách nho nhã, thông kim bác cổ, nhưng trông buồn lắm. Đến may áo mà cứ ngồi ở ghế nói chuyện Đông Tây. Thợ may như tôi chỉ biết ngồi đạp cái máy may rồi lắng nghe khách nói. Ông ta kể chuyện những hiệu sách ông hay la cà bên bờ sông Xen (Paris - Pháp) giờ đây ông xem như giấc mơ. Vài ngày sau ông giáo sư lấy áo, tôi xem như khách bình thường. Nhưng rồi tôi thấy có mấy người là lạ đến nhà ngó nghiêng. Rồi có cái giấy gọi của "tiểu khu", vận động nhà tôi đi kinh tế mới. Ông giáo sư kia đang thất sủng. Có chuyện rồi. Cả nhà tôi gồng gánh lên đây. Tôi bỏ nghề may. Thấy mình như bị vạ vì cái nghề may, không ham nữa. Vợ chồng phát rẫy trồng cấy. Làm ruộng bậc thang. Sống được vì ở đây có núi có rừng có hồ. Người ta lại ấm áp với nhau không nghi ngại như người dưới kia xô bồ chen lấn.Thằng bé đưa thư - là cha đấy - nghe ông nói thế thì biết thế. Lại cứ mong đến ngày bò ruộng bậc thang đưa tờ Nhân Dân, tờ Văn Nghệ cho ông. Những tờ báo khiến ông có sợi dây nối với dưới xuôi. Đêm mù mịt chỉ có bếp lửa cháy trong góc nhà. Sương giá vùng núi đá vôi làm người ta nhích vào gần lửa... Cha xem ông ta ăn ở xa cách, tĩnh tâm đón nhận hoàn cảnh, lại thấy mình còn chưa đến nỗi nào... Con vẫn nghe đấy chứ. Khi nào cha con mình về quê, dù chả còn ai nhưng để con được biết mùi vị quê nhà.Vùng đó nước ruộng mênh mông nước ăn thiếu. Mọi thứ trong cái ao. Múc nước lên trong cái ang đánh phèn cho trong để ăn. Nước dưới ao tắm giặt, rửa tay chân, vo gạo rửa rau múc lên đánh phèn là ăn được. Cứ thế ăn uống luẩn quẩn mà sống. Đêm nằm nghe cá quẫy ngoài ruộng. Chân mẹ thũng ra vì quanh năm phải băng bó vì nước ăn chân. Cũng vẫn sống được. Cho đến một hôm cả cha cả mẹ đang ở ngoài đồng. Mưa dông. Sét đánh nhoàng vào đám người đang trú dưới đám cây trơ trọi. Chết cả đám, trong đó có cha và mẹ. Họ hàng xa gần bán cái nhà tranh được mấy chục đồng làm lộ phí, đưa thằng bé lên thị trấn miền núi. Một người họ xa làm ở bưu điện huyện nhận thằng bé kèm theo vài chục đồng. Ưu tiên đứa bé mồ côi thay chân ông thương binh vẫn đưa thư ở phía bắc huyện. Thế là đời đưa thư đưa cha lên lưng chừng trời, xuống dưới chân núi, vào bản, vào trại, vào thung lũng xa. Bàn chân trầy trụa. Da xám đen như da trâu. Lưng còng xuống mà không hiểu vì sao lại còng? Vì ruộng bậc thang hay sao? Những năm Mỹ đánh ra Bắc, máy bay ào ào dưới xuôi. ở đây chỉ nghe bom nổ xa xa. Cứ như thế cần mẫn với đời đưa thư. Chiến tranh phía nam - chiến tranh phía bắc. Báo Nhân Dân, báo Văn Nghệ đều đặn đưa lên lưng chừng trời. Khi con ra đời ông bà cho cả một lồng gần chục con gà... Cứ thế con ạ. Cha chưa bao giờ đánh mất một phong thư của ai...*** Có lẽ vì thế mà hai chị em tôi thường ứa nước mắt khi nhìn cha. Người cha nhỏ thó, đen đủi chỉ có đôi mắt là làm chúng tôi không bao giờ nói dối cha. Mắt cha còn tinh. Cái nhìn thẳng, hơi ngước lên. Có lẽ vì hay leo ruộng bậc thang.Cả thị trấn miền núi xao xác vì có bãi vàng. Người ta kiếm tiền như nước chảy. Túi ai cũng đầy ắp. Rồi cơn bão số đề, bão cờ bạc từ dưới xuôi ào lên vét sạch. Người ta giàu rồi nghèo. Lại giàu lên rồi nghèo đi. Hai chị em tôi bảo nhau theo gương cha, cứ ngước lên mà đi... Học đại học ở thành phố, cũng có người rủ rê tôi rẽ ngang rẽ tắt. Nghe nói ở thị trấn con cái nhà ai giàu nhất bây giờ cũng đều nằm thượt vì nghiện. Người ta bắt đầu ghen tị với cha tôi, người đưa thư suốt đời, vì ông có chúng tôi, học hành xong xuôi lại quay về thị trấn... Tôi đến bưu điện thị trấn xin việc. Cha tôi trầm ngâm nhìn tôi: Đưa thư thì thôi con ạ! Xin làm việc khác. Tôi chưa biết sẽ làm việc gì. Nhưng định bụng hôm nào lên trên kia thăm ông bà thợ may. Nghe nói bây giờ họ đã xuống gần hơn - và đã già lắm rồi. Cha tôi bảo vì ông ấy mà cha tôi thấy nghề đưa thư chẳng đến nỗi nào.
Mục lục
Lưng chừng trời
Lưng chừng trời
Lê Minh KhuêChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VnExpressĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Le Minh Khue
Halfway up the sky
Son, even when I sleep, I still dream of terraced fields! The sky in the mountains and limestone regions during the day is like a pan of fire pouring down on my back. The thirteen year old boy, as thin as a reed, hunched over and wiped the sweat from his face. Look up at the sky. The path for it to reach the end of the first terraced field has 18 steps. Just go one more step to the second terraced field. Resting for a few minutes, after 12 more stairs, he lay down in the sun at noon, wiped away the sweat and tears, then folded his stomach as flat as if it were just skin. Climb 9 more stairs. Then crawl up the mountainside. It was late afternoon when we arrived at a group of several houses with bamboo walls. The boy - that's the father - opened the mail bag and exhaled because he had no more breath. But seeing him makes me laugh. The man was tall and stooped, dressed cleanly, with loosely tailored brown clothes that made him look classy, welcoming Nhan Dan newspaper and Van Nghe newspaper as if he was receiving something unexpected. It was a few months before the letter from the city arrived. He didn't read the newspaper yet but turned around and said: Chicken porridge! The man called his wife, who looked as elegant as someone from the street, to bring the boy a bowl of chicken porridge. Chickens raised here are not sold for commercial purposes. Occasionally there is chicken cooked in porridge. In the mountains these days, people are not as strict with each other as they are in the lowlands. The postman boy - his father - saw how the two gentle grandparents came to live among the mountain people. He wanted to ask but was afraid that I was confused, so I just ate porridge in silence, and sometimes I got sticky rice - when it was really bad, I got boiled potatoes. I think being a postman isn't that bad. Only when I close my eyes and go to sleep do I think about why I've spent my life hunched over terraced fields. End of life? When the postman turned 15, he looked at him like he was looking at his soulmate. He kept it there one night when the stream below roared and blocked the way to the post office. The couple mentioned two boys holding guns and going to Long B. Then he told him, the postman, a little bit of his life. Didn't say much. It was as if he pondered and said to himself, the person involved was pushed to live in the middle of the sky. At that time, the city was green and deserted, and he was a tailor who lived in a small alley. The professor came to his shop and asked him to make a jacket in the French style. He said he liked this style. The professor has an elegant and classic style, but looks very sad. When I came to make shirts, I just sat in the chair talking about East and West. Tailors like me only know how to sit on the sewing machine and listen to customers. He told stories about the bookstores he used to hang out on the banks of the Xen River (Paris - France) that he now sees as dreams. A few days later, the professor took the shirt and I treated him like a normal guest. But then I saw some strange people coming to the house to take a look. Then there was a call from the "sub-region", mobilizing my family to join the new economy. That professor is falling out of favor. Something's happened. My whole family is burdened here. I quit sewing. I feel like I'm being punished for my sewing job and I don't want it anymore. The couple cleared the fields and planted crops. Working on terraced fields. We can live here because there are mountains, forests and lakes. People were warm to each other without suspicion like the people down there jostling and jostling. The postman boy - that's dad - heard him say that and knew it. I keep looking forward to the day when cows on terraced fields bring Nhan Dan and Van Nghe newspapers to him. The newspapers made him have a rope connected to the bottom. The night was dark with only the stove burning in the corner of the house. The frost in the limestone mountains makes people move closer to the fire... I watched him live aloof, calmly accept the situation, and realized that he was not that bad... You still hear that. When my father and I return to our hometown, even though there is no one left, let me know the taste of home. That area is full of rice fields and lacking food. Everything in the pond. Scoop water into a pot and beat alum until clear to eat. Water from the pond for bathing, washing hands and feet, rinsing rice and vegetables, scooping it up and stirring with alum is edible. Just eat and drink viciously and live. At night, I lay down and listened to the fish struggling in the fields. My mother's feet were swollen because she had to bandage them all year round because the water ate her feet. Can still live. Until one day both father and mother were in the field. Thunderstorm. Lightning struck the group of people sheltering under the bare trees. All died, including father and mother. Relatives from near and far sold the cottage for a few dozen dong as a fee, and took the boy to the mountain town. A distant relative who worked at the district post office accepted the boy along with a few dozen dong. Priority is given to the orphan child in place of the wounded soldier who still delivers mail in the north of the district. So the postman's life took him halfway up the sky, down to the foot of the mountain, to the village, to the camp, to the far valley. Feet are scratched. Dark gray skin like buffalo skin. Your back is hunched and you don't understand why? Because of terraced fields or what? During the years when America invaded the North, planes were flying down the river. Here I can only hear bombs exploding in the distance. Just like that, be diligent in your life as a postman. Southern war - northern war. Nhan Dan Newspaper and Van Nghe Newspaper are regularly posted to mid-air. When I was born, my grandparents gave me a cage of nearly a dozen chickens... Just like that, my child. Father has never lost an envelope from anyone...*** Maybe that's why my sister and I often shed tears when looking at our father. Our father was small and unlucky and only had eyes that made us never lie to him. Dad's eyes are still sharp. Straight look, slightly raised. Maybe because I often climb terraced fields. The whole mountain town is excited because there is a gold field. People make money like flowing water. Everyone's pockets are full. Then the lottery storm and gambling storm swept up from below and wiped it all out. People are rich and then poor. Get rich and then get poor again. My two sisters and I told each other to follow our father's example, just look up and go... While studying at university in the city, someone also invited me to turn around and take a shortcut. It is said that in this town, the children of the richest families are all suffering from drug addiction. People began to envy my father, who was a postman all his life, because he had us, and after finishing his studies, he returned to town... I went to the town post office to apply for a job. My father looked at me thoughtfully: Just deliver the letter, son! Please do something else. I don't know what I will do yet. But I plan to go up there one day to visit the tailors. It is said that they have come down closer now - and are very old. My father said that because of him, my father found that being a postman was not so bad.
Table of contents
Halfway up the sky
Halfway up the sky
Le Minh KhueWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: VnExpress Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Nguyễn Thị Phương Thảo
Lưu Lạc Bên Đời
Sau 4 năm lặn lội ở vùng huyện xa xôi, tôi được về trường trung tâm tỉnh. Tiết dạy đầu tiên rơi vào lớp 11B. Suốt tiết ấy, có một đôi "hột nhãn" cứ nhìn tôi chăm chú. Khi tôi nhìn lại, lập tức nó biến mất dưới hai hàng mi cong đã bắt đầu có vẻ e ấp của con gái.Sự cố xảy ra ở tuần thứ tư. Lúc kiểm tra bài Nguyễn Du - Truyện Kiều, tôi đặt câu hỏi và chấm vào sở lớp.- Mời em Bảo Trân!Một học sinh đứng lên: "Thưa, cô gọi Trân nào?"Thì ra cách 3 dòng còn có một tên Bảo Trân - Bảo Trân (Công)... Bảo Trân (Trần). "Mời em Bảo Trân họ Công!"Có tiếng con trai tinh nghịch cất lên:- Thẳng chứ không cong cô ơi!Lớp cười rộ. Tôi ghi ngay tên tay "đột quậy" kia vào sổ đầu bài. "Em Trân đâu? Nhanh lên!"Chính là cô bé. Đôi hột nhãn tiến về phía tôi, gò má vẫn còn ửng đỏ. Cô bé trả lời trôi chảy. Tôi yêu cầu em phân tích một câu Kiều. Cô bé đã làm nổi lên nhiều tiếng xuýt xoa từ đám bạn. "Khá quá! Phải chi học sinh nào cũng vậy". Tôi thầm nghĩ.Lớp 11B, có hai Bảo Trân. Công Tằng Tôn Nữ Lê Đình Bảo Trân, là cô bé, và Trần Bảo Trân. Vì cách viết vắn tắt này của Giám thị mà đa số chúng tôi bị hố khi gọi kiểm tra.Cô bé gốc Huế. Giọng nói có lẽ còn ảnh hưởng gia đình nên pha một vài âm trọ trẹ rất dễ thương, cũng thường là đầu đề để chọc phá cho cả lớp.- Trân ơi! Hôm nay "răng" Trân đi bộ?- Trân nì! Hồi nãy có người lại đây hỏi "o" Trân.v.v... Cứ vậy mà hay khóc, hay phụng phịu và cũng dễ phì cười.Nhà tôi ở ngoại ô. Con đường nằm quanh bảy quẹo mà cua quẹo cuối là góc đường có ngôi nhà cuả Trân. Ở đó, tôi đã nhiều lần bắt gặp những "cái đầu húi cua" lảng vảng. Chà! Cô bé lớn rồi, đã thành một nụ hoa giữa vườn hoa con gái!... Vậy đó mà vẫn còn trẻ con. Tôi đã từng bắt gặp em cuống quít khi nghe tiếng chuông của ông bán... càrem, đã từng được em tặng những nụ cười bối rối khi bị bắt gặp làm con nít ăn quà rong. Không hiểu từ lúc nào, tôi gần em hơn...Một lần em mạnh dạn mời tôi ghé nhà. Căn nhà rộng thênh, một góc sân trồng đầy hoa kiểng qúy. Ở đó chỉ có em và người vú già. Hai tuần một lần, em mới gặp ba mẹ và anh chị từ thành phố về. Trên cái bàn nhỏ kê sát cụm quỳnh hoa, em đã đãi tôi món... cà rem(!); sau đó là một chầu nho tươi ướp lạnh. "Cuả mẹ mang về hôm trước", và cuối cùng là rau câu. Trời ạ. Tôi tự nhận là mình cũng tương đối dễ chịu, nhưng thực ra chưa bao giờ tôi đùa quá trớn. Vậy mà lần đó tôi đã phải ôm bụng cười suýt sặc, khi em lễ mễ đưa tôi một cốc coca-cola sủi bọt. "Uống đi cô! Tiêu bụng tốt lắm!" Kèm theo là 1 hộp ... cù là(!). Em đã ngơ ngác nhìn tôi cười, càng ngơ ngác hơn khi tôi hỏi: "Sao em không đưa luôn Ganidan cho cô?", để rồi khi chợt hiểu, em cười còn dữ dội hơn tôi. Rất may là chúng tôi có khoảng hàng rào dày chắn tầm mắt người đi đường. Tôi thú vị khi được biết nhiều điều về em "Cô út là vua ăn cà rem. Tôi hăm mét ông bà cũng không sợ, "Cô út nhắc cô hoài...". Hình như trong cái ốc đảo bình yên này, em là một thiên thần nhỏ bé. Trên bàn học cuả "thiên thần", tôi phát hiện một ghi chép ngồ ngộ.- Ngày... Cô dạy tiết đầu tiên. Trẻ. Giống chị Hai.- Ngày... Cô cắt tóc.- Ngày... Cô gọi trả bài. Lớp "quê" mình. Ứ sợ!- Ngày... Cô mặc áo dài trắng. Y nữ sinh."Ai vậy em?" Cô bé đỏ mặt cười khì, chỉ vào 1 dòng.- Ngày... Cô giảng Nguyễn Du. Thương Nguyễn Du mồ côi, thương cô Kiều muốn khóc.Ông Chiêu Bảy ơi! Cô Kiều ơi! Có người đang khóc thương đây!Cảm ơn! Cảm ơn em! Nghề làm thầy có cần chi nhiều hơn thế...Tôi để ý, em tiếp nhận môn văn dường như từ đôi mắt đến vành tai bé xíu nghiên nghiêng và cả cái khuôn miệng con gái còn vướng nét trẻ thơ. Đặc biệt với văn học sử, nhất là văn học phong kiến tôi không thể tả được nét mặt em. Tôi hiểu rồi. Công Tằng Tôn Nữ... Có phải em đang mơ về thời đại những ông hoàng bà chúa, những cung các đền đài quyền quý đầy nghi lễ? Nơi đó đã ghi dấu những cái tốt đẹp và xấu xa, nhân đức và tội lỗi của các triều vua. Có phải em đang tự hỏi đáp về dòng dõi của mình? Sao thế? Đôi mắt lúc sáng rực, lúc tối sầm, lúc chìm đắm suy tư?...Học kỳ I, Trân là học sinh duy nhất đạt 8,1 môn văn. Vậy mà sang học kỳ II, em học sút đi trông thấy. Buồn hơn, lơ đãng hơn. Nhiều lần tôi đã phải phê bình em tại lớp. Cô bé luôn cúi gầm lúc bị rầy. Đôi khi em ngước lên, tôi thoáng thấy có một giọt nước mắt rơi...Đầu tháng 3, Trân vắng mặt suốt 2 tuần. Sau tôi được biết em lên thành phố cùng gia đình hoàn tất thủ tục xuất cảnh diện HO. Một lần, sau buổi học, em rụt rè đến bên tôi:- Thưa cô...- Gì vậy em?- Cô buồn em lắm phải không? Em...- Đừng em. Cô biết rồi. Bao giờ em đi?- Em cũng chưa biết, nghe nói khoảng hai tháng nữa. Ba bắt em ở nhà. Ba bảo có học cho lắm thì qua đó cũng phải học lại tất cả, vì... chết! Em xin lỗi cô...- Không sao em à!- Thưa cô. Mẹ em cũng vậy, nhưng không cấm em đi học. Mẹ bảo chỉ sợ em luyện sinh ngữ không kịp. Từ nhỏ đến giờ, em chỉ được nghe ba mẹ nhắc về gia thế, dòng dõi. Chẳng ai dạy em cái gì, trừ Vú và Cô. Dòng dõi là gì hở cô? Em đã hiểu thêm nhiều điều mà ba mẹ không bao giờ nhắc tới. Duy chỉ có 1 câu mẹ thường bảo em: "Nếu còn thời Đế vương, con đã là một quận chúa"...Tôi im lặng đặt tay lên vai em. Chợt em ngẩng đầu lên:- Còn bây giờ, quận chúa Việt Nam đang mỗi ngày học làm dân Mỹ..."Ngày... tháng...Cô kính thương, đã 3 tuần em nghỉ học, nhớ cô, nhớ lớp lắm. Ba mẹ đã bán ngôi nhà rồi cô ạ! Tuần tới em về thành phố đợi chuyến bay. Cô ghi lại cho em cái gì đi! Cô ơi, em có cảm giác như mình là một kẻ tạm trú trên chính xứ sở mình. Thế là xong, phải không cô?...""Phải, Trân ơi! Thế là cô mất một khán giả trung thành, liều thuốc trợ lực cô trên bục giảng. Giọt nước mắt nào rơi từ mắt em, mai sau có còn mặn môi em trên đất lạ? Cô nữ sinh Bảo Trân xếp lại chiếc áo dài trắng tinh, bộ đồng phục không có trong những ngôi trường cao ốc Mỹ. Này là xấp thơ của các cậu trai hôm nào em còn cười khúc khích đưa tôi xem. "Cô đừng cười! Cô dạy em phải làm răng?" Tôi đã bật cười vì tiếng "răng" ngộ nghĩnh. "Cô có phải thần tình yêu đâu!". "Ứ! Cô biết cô dạy Trân đi!". Tội nghiệp em tôi! Cô bé con nhà giàu mà hay cô quạnh. "Cô nì! Cái ni cô xem kỹ cho em. Dạ? Có hơi... mên mến thôi. Anh Bảo hiền lắm, lại mồ côi, sinh viên Cao Đẳng Mỹ Thuật. Anh xin hè này được vẽ chân dung em. Vẽ cô nữa em mới chịu. Được không cô? Em có nên viết thư không?"...Trang giấy ngồ ngộ viết về cô còn không em? Em ngừng ở ngày nào? Trong những người chủ mới dọn về sẽ có ai thay thế em đứng đợi bác bán cà rem quen thuộc? Còn cậu con trai mà co chưa biết mặt, Bảo - bức chân dung đợi muà hè sinh viên sẽ lên khung. Muà hè nào để em lần đầu run run ngồi yên, cho một đôi mắt con trai yêu thương ngắm nhìn và lia bàn tay trìu mến trên khung vẽ? "Cô cho em xin lại... Em không trả lời ai cả. Vậy tốt hơn phải không cô? Còn anh Bảo, làm anh ấy buồn thêm tội lắm, chẳng thà..."Ôi! Thế là xong, phải không Bảo Trân!Nguyễn Thị Phương Thảo(Gv. PTTH Nguyễn Đình Chiểu - Bến Tre)
Mục lục
Lưu Lạc Bên Đời
Lưu Lạc Bên Đời
Nguyễn Thị Phương ThảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyễn Thị Phương Thảo
Lưu Lạc Bên Đời
Sau 4 năm lặn lội ở vùng huyện xa xôi, tôi được về trường trung tâm tỉnh. Tiết dạy đầu tiên rơi vào lớp 11B. Suốt tiết ấy, có một đôi "hột nhãn" cứ nhìn tôi chăm chú. Khi tôi nhìn lại, lập tức nó biến mất dưới hai hàng mi cong đã bắt đầu có vẻ e ấp của con gái.Sự cố xảy ra ở tuần thứ tư. Lúc kiểm tra bài Nguyễn Du - Truyện Kiều, tôi đặt câu hỏi và chấm vào sở lớp.- Mời em Bảo Trân!Một học sinh đứng lên: "Thưa, cô gọi Trân nào?"Thì ra cách 3 dòng còn có một tên Bảo Trân - Bảo Trân (Công)... Bảo Trân (Trần). "Mời em Bảo Trân họ Công!"Có tiếng con trai tinh nghịch cất lên:- Thẳng chứ không cong cô ơi!Lớp cười rộ. Tôi ghi ngay tên tay "đột quậy" kia vào sổ đầu bài. "Em Trân đâu? Nhanh lên!"Chính là cô bé. Đôi hột nhãn tiến về phía tôi, gò má vẫn còn ửng đỏ. Cô bé trả lời trôi chảy. Tôi yêu cầu em phân tích một câu Kiều. Cô bé đã làm nổi lên nhiều tiếng xuýt xoa từ đám bạn. "Khá quá! Phải chi học sinh nào cũng vậy". Tôi thầm nghĩ.Lớp 11B, có hai Bảo Trân. Công Tằng Tôn Nữ Lê Đình Bảo Trân, là cô bé, và Trần Bảo Trân. Vì cách viết vắn tắt này của Giám thị mà đa số chúng tôi bị hố khi gọi kiểm tra.Cô bé gốc Huế. Giọng nói có lẽ còn ảnh hưởng gia đình nên pha một vài âm trọ trẹ rất dễ thương, cũng thường là đầu đề để chọc phá cho cả lớp.- Trân ơi! Hôm nay "răng" Trân đi bộ?- Trân nì! Hồi nãy có người lại đây hỏi "o" Trân.v.v... Cứ vậy mà hay khóc, hay phụng phịu và cũng dễ phì cười.Nhà tôi ở ngoại ô. Con đường nằm quanh bảy quẹo mà cua quẹo cuối là góc đường có ngôi nhà cuả Trân. Ở đó, tôi đã nhiều lần bắt gặp những "cái đầu húi cua" lảng vảng. Chà! Cô bé lớn rồi, đã thành một nụ hoa giữa vườn hoa con gái!... Vậy đó mà vẫn còn trẻ con. Tôi đã từng bắt gặp em cuống quít khi nghe tiếng chuông của ông bán... càrem, đã từng được em tặng những nụ cười bối rối khi bị bắt gặp làm con nít ăn quà rong. Không hiểu từ lúc nào, tôi gần em hơn...Một lần em mạnh dạn mời tôi ghé nhà. Căn nhà rộng thênh, một góc sân trồng đầy hoa kiểng qúy. Ở đó chỉ có em và người vú già. Hai tuần một lần, em mới gặp ba mẹ và anh chị từ thành phố về. Trên cái bàn nhỏ kê sát cụm quỳnh hoa, em đã đãi tôi món... cà rem(!); sau đó là một chầu nho tươi ướp lạnh. "Cuả mẹ mang về hôm trước", và cuối cùng là rau câu. Trời ạ. Tôi tự nhận là mình cũng tương đối dễ chịu, nhưng thực ra chưa bao giờ tôi đùa quá trớn. Vậy mà lần đó tôi đã phải ôm bụng cười suýt sặc, khi em lễ mễ đưa tôi một cốc coca-cola sủi bọt. "Uống đi cô! Tiêu bụng tốt lắm!" Kèm theo là 1 hộp ... cù là(!). Em đã ngơ ngác nhìn tôi cười, càng ngơ ngác hơn khi tôi hỏi: "Sao em không đưa luôn Ganidan cho cô?", để rồi khi chợt hiểu, em cười còn dữ dội hơn tôi. Rất may là chúng tôi có khoảng hàng rào dày chắn tầm mắt người đi đường. Tôi thú vị khi được biết nhiều điều về em "Cô út là vua ăn cà rem. Tôi hăm mét ông bà cũng không sợ, "Cô út nhắc cô hoài...". Hình như trong cái ốc đảo bình yên này, em là một thiên thần nhỏ bé. Trên bàn học cuả "thiên thần", tôi phát hiện một ghi chép ngồ ngộ.- Ngày... Cô dạy tiết đầu tiên. Trẻ. Giống chị Hai.- Ngày... Cô cắt tóc.- Ngày... Cô gọi trả bài. Lớp "quê" mình. Ứ sợ!- Ngày... Cô mặc áo dài trắng. Y nữ sinh."Ai vậy em?" Cô bé đỏ mặt cười khì, chỉ vào 1 dòng.- Ngày... Cô giảng Nguyễn Du. Thương Nguyễn Du mồ côi, thương cô Kiều muốn khóc.Ông Chiêu Bảy ơi! Cô Kiều ơi! Có người đang khóc thương đây!Cảm ơn! Cảm ơn em! Nghề làm thầy có cần chi nhiều hơn thế...Tôi để ý, em tiếp nhận môn văn dường như từ đôi mắt đến vành tai bé xíu nghiên nghiêng và cả cái khuôn miệng con gái còn vướng nét trẻ thơ. Đặc biệt với văn học sử, nhất là văn học phong kiến tôi không thể tả được nét mặt em. Tôi hiểu rồi. Công Tằng Tôn Nữ... Có phải em đang mơ về thời đại những ông hoàng bà chúa, những cung các đền đài quyền quý đầy nghi lễ? Nơi đó đã ghi dấu những cái tốt đẹp và xấu xa, nhân đức và tội lỗi của các triều vua. Có phải em đang tự hỏi đáp về dòng dõi của mình? Sao thế? Đôi mắt lúc sáng rực, lúc tối sầm, lúc chìm đắm suy tư?...Học kỳ I, Trân là học sinh duy nhất đạt 8,1 môn văn. Vậy mà sang học kỳ II, em học sút đi trông thấy. Buồn hơn, lơ đãng hơn. Nhiều lần tôi đã phải phê bình em tại lớp. Cô bé luôn cúi gầm lúc bị rầy. Đôi khi em ngước lên, tôi thoáng thấy có một giọt nước mắt rơi...Đầu tháng 3, Trân vắng mặt suốt 2 tuần. Sau tôi được biết em lên thành phố cùng gia đình hoàn tất thủ tục xuất cảnh diện HO. Một lần, sau buổi học, em rụt rè đến bên tôi:- Thưa cô...- Gì vậy em?- Cô buồn em lắm phải không? Em...- Đừng em. Cô biết rồi. Bao giờ em đi?- Em cũng chưa biết, nghe nói khoảng hai tháng nữa. Ba bắt em ở nhà. Ba bảo có học cho lắm thì qua đó cũng phải học lại tất cả, vì... chết! Em xin lỗi cô...- Không sao em à!- Thưa cô. Mẹ em cũng vậy, nhưng không cấm em đi học. Mẹ bảo chỉ sợ em luyện sinh ngữ không kịp. Từ nhỏ đến giờ, em chỉ được nghe ba mẹ nhắc về gia thế, dòng dõi. Chẳng ai dạy em cái gì, trừ Vú và Cô. Dòng dõi là gì hở cô? Em đã hiểu thêm nhiều điều mà ba mẹ không bao giờ nhắc tới. Duy chỉ có 1 câu mẹ thường bảo em: "Nếu còn thời Đế vương, con đã là một quận chúa"...Tôi im lặng đặt tay lên vai em. Chợt em ngẩng đầu lên:- Còn bây giờ, quận chúa Việt Nam đang mỗi ngày học làm dân Mỹ..."Ngày... tháng...Cô kính thương, đã 3 tuần em nghỉ học, nhớ cô, nhớ lớp lắm. Ba mẹ đã bán ngôi nhà rồi cô ạ! Tuần tới em về thành phố đợi chuyến bay. Cô ghi lại cho em cái gì đi! Cô ơi, em có cảm giác như mình là một kẻ tạm trú trên chính xứ sở mình. Thế là xong, phải không cô?...""Phải, Trân ơi! Thế là cô mất một khán giả trung thành, liều thuốc trợ lực cô trên bục giảng. Giọt nước mắt nào rơi từ mắt em, mai sau có còn mặn môi em trên đất lạ? Cô nữ sinh Bảo Trân xếp lại chiếc áo dài trắng tinh, bộ đồng phục không có trong những ngôi trường cao ốc Mỹ. Này là xấp thơ của các cậu trai hôm nào em còn cười khúc khích đưa tôi xem. "Cô đừng cười! Cô dạy em phải làm răng?" Tôi đã bật cười vì tiếng "răng" ngộ nghĩnh. "Cô có phải thần tình yêu đâu!". "Ứ! Cô biết cô dạy Trân đi!". Tội nghiệp em tôi! Cô bé con nhà giàu mà hay cô quạnh. "Cô nì! Cái ni cô xem kỹ cho em. Dạ? Có hơi... mên mến thôi. Anh Bảo hiền lắm, lại mồ côi, sinh viên Cao Đẳng Mỹ Thuật. Anh xin hè này được vẽ chân dung em. Vẽ cô nữa em mới chịu. Được không cô? Em có nên viết thư không?"...Trang giấy ngồ ngộ viết về cô còn không em? Em ngừng ở ngày nào? Trong những người chủ mới dọn về sẽ có ai thay thế em đứng đợi bác bán cà rem quen thuộc? Còn cậu con trai mà co chưa biết mặt, Bảo - bức chân dung đợi muà hè sinh viên sẽ lên khung. Muà hè nào để em lần đầu run run ngồi yên, cho một đôi mắt con trai yêu thương ngắm nhìn và lia bàn tay trìu mến trên khung vẽ? "Cô cho em xin lại... Em không trả lời ai cả. Vậy tốt hơn phải không cô? Còn anh Bảo, làm anh ấy buồn thêm tội lắm, chẳng thà..."Ôi! Thế là xong, phải không Bảo Trân!Nguyễn Thị Phương Thảo(Gv. PTTH Nguyễn Đình Chiểu - Bến Tre)
Mục lục
Lưu Lạc Bên Đời
Lưu Lạc Bên Đời
Nguyễn Thị Phương ThảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
nhiều tác giả
Lưu Quang Vũ
Nhân vật
Lưu Quang Vũ(1943-1988) Lưu Quang Vũ là tên khai sinh. Quê gốc: Quảng Nam. Sinh năm 1948 tại Phú Thọ. Mất năm 1988 trong một tai nạn giao thông trên đường 5.Lưu Quang Vũ làm thơ từ thuở học cấp ba. Rời ghế trường trung học, vào bộ đội anh viết nhiều hơn và bắt đầu đăng báo. Năm 1968, hai mươi bài thơ đầu tay chọn in chung vào tập Hương cây bếp lửa giới thiệu một hồn thơ trong trẻo, đắm đuối mơ mộng và cũng còn nhiều dấu vết của sách vở nhà trường. Đắm đuối là đặc điểm suốt đời thơ Lưu Quang Vũ. Đặc điểm ấy ít thấy ở các nhà thơ khác cùng thời với anh. Hình như từ sau cách mạng tháng 8-1945, thơ chúng ta chuộng sự tỉnh táo với những thi liệu lấy từ thực tế cuộc sống. Vào những năm 60, một vài nhà thơ có uy tín đã kêu lên: thơ cần mê hơn... Lưu Quang Vũ mới đến đã đáp ứng được yêu cầu đó. Tìm ra những yếu tố tạo nên sự mê đắm này chính là tìm được đặc trưng cảm xúc của Lưu Quang Vũ.Anh cảm thụ đời sống không chỉ bằng nhận thức mà bằng cả giác quan. Cảm giác là hạt nhân đầu tiên của cảm hứng Lưu Quang Vũ. Cảm giác gọi những ý thơ tuôn chảy. Đọc thơ anh ít thấy dấu vết của bố cục, cảm hứng liền dòng ào ạt, đầy ắp hình ảnh, ảnh thực và ảnh ảo, hiện thực và tưởng tượng, sách vở và đời sống hòa quyện thúc đẩy nhau trong các câu thơ dồn dập. Anh viết như trong một cơn say, bất chấp sự cực đoan và phi lý trong chi tiết. Thế giới trong thơ anh là thế giới của tưởng tượng. Giàu tưởng tượng nên mới thành đắm đuối. Trong thơ anh có cánh buồm đen của tên cướp bể, có ngọn lửa bập bùng người Âu Lạc múa trên châu thổ sông Hồng còn nguyên nếp phù sa. Có những đoạn thơ anh làm mê lòng ta như cổ tích: Trung Hoa của tuổi thơ/Tiếng ngựa hí đêm khuya/Đoàn xe Chiến Quốc đi trong tuyết/Rũ rượi tóc râu, đao thương sáng quắc/Não bạt thanh la xủng xoẻng/Dữ tợn mà sầu thương.Đắm đuối là bản sắc cảm xúc Lưu Quang Vũ. Nó tạo nên sức lôi cuốn ma quái ở thơ anh và cũng tạo nên lắm vất vả cho đời anh. Lưu Quang Vũ đã trải qua những năm tháng lao đao ngay ở tuổi thanh niên: ra bộ đội, không việc làm, gia đình tan vỡ, con nhỏ, chiến tranh đang ở thời kỳ ác liệt, cuộc sống khó khăn, xã hội xuất hiện nhiều tiêu cực... Tình cảnh đó đã được diễn đạt chân thành bằng một nghệ thuật thơ thuần chín, trong khoảng hai năm 1971, 1972, tập trung trong tập Cuốn sách xếp lầm trang (bản thảo, chưa in trọn vẹn). Nội dung khác với giai đoạn trước vốn trong trẻo và cũng khác với giai đoạn sau, đã thăng bằng. Giai đoạn này tâm hồn anh như già đi trong những cảm xúc tê tái. Đây là thơ được viết ra từ một thúc bách nội tâm, từ cảnh ngộ cá thể của mình. Chúng ta đọc thơ cần có sự cảm thông, đừng máy móc cào bằng, đòi hỏi thơ ai cũng phải có một công dụng tức thì với xã hội. Thơ hay bao giờ cũng có công dụng, nhưng là một công dụng xa, giúp cho sự hình thành nhân cách con người. Nhân cách hình thành từ những chiêm nghiệm. Thơ Lưu Quang Vũ giai đoạn này rất nhiều chiêm nghiệm. Anh nhìn và khái quát việc đời trên cảnh ngộ của anh. Anh thấy cuộc đời lúc đó như cuốn sách xếp lầm trang: chuyện đôi trai gái tự tình lẫn với chuyện chia gia tài, gián điệp lẫn với triết gia và lái bò... Có thể có một chút bi quan quá sớm, nhưng cũng đã thấy một linh cảm trước thời cuộc. Mười bảy năm sau những chủ đề này sẽ trở lại trong kịch Lưu Quang Vũ và làm sôi động sân khấu cả nước. Sức mạnh hiện thực đã thấm vào tâm hồn nhiều mơ mộng ấy. Mùi lá bưởi lá chanh nên thơ và phù phiếm sẽ không bao giờ còn quay lại tô điểm cho cái hiện thực dữ dằn của chiến tranh nữa. Lưu Quang Vũ khai thác chất thơ hoàn toàn khác với giai đoạn đầu cầm bút. Thay vì sự ca ngợi ngọt ngào là sự chất vấn rát bỏng: Những tuổi thơ không có tuổi thơ/Những đôi mắt tráo trơ mà tội nghiệp/Chúng ăn cắp đánh nhau, chửi tục/Lang thang hè đường, tàu điện, quán bia/Những bông hoa chưa nở đã tàn đi/Những cành cây chưa xanh đã cỗi/(...) Sao mọi người có thể dửng dưng/Nhìn em đi trên đường tối/Mọi người đều có tội/Trước tuổi thơ đã chết của em.Anh bộc lộ: Những chữ đẹp xưa giờ đã bỏ tôi rồi. Đối mặt với anh là: Những chữ như đinh nhìn tôi sắc nhọn/ Chữ gầy guộc, chữ bùn lầy cống rãnh... Và anh quyết liệt đổi thay: Những chữ đẹp xưa giờ tôi đuổi đi rồi/ Bao chữ mới đang ầm ầm đập cửa/ Thơ rộng dài cánh lớn hãy bay đi. Giai đoạn này Lưu Quang Vũ có bước tiến dài về nghệ thuật. Tôi cho rằng thời gian này là điểm đỉnh trong đời thơ Lưu Quang Vũ. Sau này anh viết ấm áp hơn nhưng không tài bằng. Cái tài của anh là ở chỗ từ những việc, những vật cụ thể anh làm bật lên được một cảm xúc, một nhận thức, một tâm trạng vốn rất khó nắm bắt. Hạt mưa đen rơi trên ô kính vỡ. Sao hạt mưa có màu đen. Ai biết? Chỉ biết nó gợi tro than, loạn lạc, ly tán...Lưu Quang Vũ thuộc tạng người chỉ tin ở mắt mình, chỉ tin ở lòng mình. Mắt anh thấy và tim anh đau nhói anh đều viết thành thơ. Anh muốn trung thành với tình cảm nguyên sơ của mình. Anh không bận tâm lắm đến sự xác định là cá biệt hay phổ biến, bản chất hay hiện tượng.Cảm hứng dân tộc hình thành sớm và phát triển dần thành cảm hứng mạnh trong Lưu Quang Vũ. Đất nước mang hình chiếc đàn bầu, với những chị hai, những mắt một mí, những cơi trầu, những câu hát giao duyên... bao nhiêu lần trở đi trở lại trong tình trong ý Lưu Quang Vũ, tạo nên nét duyên riêng đắm đuối trong thơ anh. Anh viết rất tạo hình, có lẽ vì anh còn là một họa sĩ: Những con chim lạc mỏ dài/Bay qua vầng trăng lớn.Đặc biệt là sức gợi từ những chi tiết nhỏ đan vào các ý thơ: Cánh rừng sẫm tắm hoàng hôn đỏ rực/Cất tiếng kêu hoang dại dưới đêm nồng.Một chữ nồng đã phả vào đêm cái hơi hướng nhiệt đới còn nguyên sơ làm khung cảnh trở nên phập phồng sự sống.Những bài thơ anh viết ở thập niên 80 như đối nghịch với các bài thời 71, 72. Nhưng thật ra giai đoạn trước kiến tạo cho giai đoạn sau. Sức nặng của câu thơ yêu đời được hình thành từ câu thơ mất mát. Qua mất mát mới biết giá trị của sự có lại: Mùa gió mới có em tôi có lại/Bài hát cũ tôi hát cùng đồng đội/Lại dập dồn như gió khắp rừng khuyaXuân Quỳnh và Lưu Quang VũGiữa lúc anh đang hào hứng viết cả thơ lẫn kịch, năng suất kỳ lạ, dự định táo bạo, thì tai nạn ập đến. 1948-1988. Cuộc đời anh mới 40 năm tuổi đã dừng, sự đóng góp của anh ở thơ, ở kịch đã được đời ghi nhận như một trong các sự kiện nghệ thuật cuối thế kỷ XX.4-1-2002VŨ QUẦN PHƯƠNG
Mục lục
Lưu Quang Vũ
Lưu Quang Vũ
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 9 tháng 11 năm 2004
|
many authors
Luu Quang Vu
Figure
Luu Quang Vu (1943-1988) Luu Quang Vu is his birth name. Hometown: Quang Nam. Born in 1948 in Phu Tho. Died in 1988 in a traffic accident on Route 5. Luu Quang Vu wrote poetry since high school. Leaving high school, joining the army, he wrote more and began publishing in newspapers. In 1968, the first twenty poems were chosen to be printed together in the collection Huong Cay Kien Fire, introducing a clear, passionate and dreamy poetic soul with many traces of school books. Passion is a characteristic of Luu Quang Vu's entire life. That characteristic is rarely seen in other poets of his time. It seems that since the August 1945 revolution, our poetry has favored sobriety with poetic material taken from real life. In the 60s, a few prestigious poets cried out: poetry needs to be more passionate... The newly arrived Luu Quang Vu met that requirement. Finding the factors that create this infatuation is finding Luu Quang Vu's emotional characteristics. He perceives life not only with perception but also with his senses. Feeling is the first nucleus of Luu Quang Vu's inspiration. Feelings call for poetic ideas to flow. When reading his poems, there is little trace of the layout, the inspiration flows in a rush, full of images, real and virtual images, reality and imagination, books and life blending and promoting each other in the concentrated verses. stamping. He wrote as if in a drunken stupor, regardless of the extremes and absurdities of the details. The world in his poetry is the world of imagination. Being rich in imagination makes you passionate. In his poetry, there is the black sail of a sea robber, there is a flickering fire of Au Lac people dancing on the Red River Delta with intact alluvium. There are passages of his poetry that fascinate us like a fairy tale: The China of childhood/The sound of horses neighing late at night/The Warring States convoy traveling in the snow/The hair and beard are flowing, the swords and spears are shining/The brains are clattering/ Fierce but sad. Passionate is Luu Quang Vu's emotional identity. It created a ghostly appeal in his poetry and also created many hardships in his life. Luu Quang Vu went through difficult years as a young man: joining the army, no job, broken family, small children, fierce war, difficult life, poor society. There are many negative things... That situation was sincerely expressed in a mature poetic art, in about two years 1971 and 1972, concentrated in the collection The book on the wrong page (manuscript, not yet fully printed). . The content is different from the previous stage, which was clear, and also different from the later stage, which is balanced. During this period, his soul seemed to grow old in numb emotions. This is poetry written from an inner urge, from my personal situation. We need to read poetry with sympathy, not mechanically, requiring everyone's poetry to have an immediate use for society. Good poetry always has a use, but it is a distant use, helping to form human personality. Personality is formed from contemplations. Luu Quang Vu's poetry during this period was very contemplative. He looks at and summarizes life's events based on his situation. He felt that life at that time was like a book on the wrong pages: stories of lovers mixed with stories of dividing a fortune, spies mixed with philosophers and ox drivers... Maybe a bit of pessimism too early, but still saw a premonition ahead of time. Seventeen years later, these themes will return in Luu Quang Vu's play and excite the country's stage. The power of reality has penetrated into that dreamy soul. The poetic and frivolous smell of grapefruit leaves and lemon leaves will never return to adorn the cruel reality of war. Luu Quang Vu exploited poetry that was completely different from his early stages as a writer. Instead of sweet praise, there is a burning interrogation: Childhoods without childhood/Brazen but pitiful eyes/They steal, fight, curse/Roaming the sidewalks, trains, beer bars /The flowers that haven't bloomed yet have withered/The branches that haven't yet turned green have already withered/(...) How can everyone be indifferent/Watching you walk on the dark street/Everyone is guilty/In front of my dead childhood you. He confided: The beautiful words of the past have left me now. Facing him are: Words like nails that look sharp at me/ Skinny words, muddy words in the sewers... And he drastically changes: I've chased away the beautiful words of the past/ So many new words are roaring knock on the door/ Poetry with wide and long wings, let's fly away. During this period, Luu Quang Vu made great strides in art. I think this time was the peak in Luu Quang Vu's poetic life. Later he wrote more warmly but was not as talented. His talent is that from specific things and objects he brings out an emotion, a perception, a mood that is very difficult to grasp. Black raindrops fall on broken glass. Why are raindrops black? Who knows? Just know that it evokes ashes, chaos, separation... Luu Quang Vu belongs to the type of person who only believes in his eyes, only believes in his heart. What his eyes saw and what his heart ached he wrote into poetry. He wants to be loyal to his primal feelings. He does not care much about identification as particular or common, nature or phenomenon. National inspiration formed early and gradually developed into strong inspiration in Luu Quang Vu. The country is shaped like a monochord, with sisters, single eyelids, betel trees, love songs... many times it returns to love in Luu Quang Vu's mind, creating its own charm. immersed in his poetry. He writes very creatively, perhaps because he is also an artist: Long-beaked stray birds/Flying through the big moon. Especially the evocation of small details woven into the poetic ideas: The dark forest bathed in gold. red kiss/Screaming wildly under the hot night. One word "hot" breathed a pristine tropical scent into the night, making the scene pulsate with life. The poems he wrote in the 80s were like the opposite. with articles 71 and 72. But actually, the previous stage creates the next stage. The weight of the poem of love is formed from the poem of loss. Only through loss do we know the value of gain: In the windy season, I have you again/The old song I sang with my teammates/Again like the wind in the forest at night.Xuan Quynh and Luu Quang VuWhile he was excitedly writing the whole thing. Poetry and drama, strange productivity, bold plans, then disaster strikes. 1948-1988. His life stopped at just 40 years old, his contributions in poetry and drama were recognized by life as one of the artistic events of the late 20th century.4-1-2002VU QUAN PHUONG
Table of contents
Luu Quang Vu
Luu Quang Vu
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thai Nhi posted on: November 9, 2004
|
nhiều tác giả
Lưu Trọng Lư
Đôi dòng tiểu sử
Lưu Trọng Lư là tên thật, sinh ngày 19 tháng 6 năm 1912 tại Cao La Hạ, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình trong một gia đình quan lại xuất thân nho học. Học trường Quốc Học Huế đến năm thứ ba thì bỏ ra Hà Nội học tư, rồi bỏ đi làm thơ, làm báo, viết văn. Chủ trương Ngân Sơn Tùng Thư tại Huế năm 1933-1934. Sau 1954, ông làm vụ trưởng Vụ Sân Khấu Bộ Văn Hóa, và là Tổng thư ký Hội Nghệ Sĩ Sân Khấu Việt Nam. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Tiếng Thu (1939), Người Con Gái Sông Gianh (1966), Từ Đất Này (1971), Hồng Gấm. Tuổi Hai Mươi (kịch thơ, 1973). Mặc dù Lưu là một trong những người cổ động cho Thơ Mới ồn ào nhất, đọc thơ ông, người ta vẫn có cảm tưởng nó chẳng mới bao nhiêu. Thơ Lưu Trọng Lư vẫn là một khúc đàn xưa, giàu tình cảm lẫn nhạc điệu với những rung động chân tình, dễ gây ấn tượng trong người đọc. Nhận xét của Hoài Thanh - Hoài Chân: "... thơ Lư nhiều bài thực không phải là thơ, nghĩa là những công trình nghệ thuật, mà chính là tiếng lòng thổn thức cùng hòa theo tiếng thổn thức của lòng ta".
Mục lục
Lưu Trọng Lư
Lưu Trọng Lư
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Yến VânĐược bạn: đưa lên vào ngày: 5 tháng 10 năm 2004
|
many authors
Luu Trong Lu
A few lines of biography
Luu Trong Lu is his real name, born on June 19, 1912 in Cao La Ha, Bo Trach district, Quang Binh province in a family of mandarins with a Confucian background. Studying at Quoc Hoc Hue School until the third year, he left for Hanoi to study privately, then left to write poetry, journalism, and prose. Ngan Son Tung Thu policy in Hue in 1933-1934. After 1954, he worked as director of the Theater Department of the Ministry of Culture, and as General Secretary of the Vietnam Theater Artists Association. Typical works: the poetry collections Tieng Thu (1939), The Daughter of the River Gianh (1966), From This Land (1971), Hong Gam. The Age of Twenty (poem drama, 1973). Even though Luu is one of the loudest promoters of New Poetry, reading his poetry one still has the impression that it is not very new. Luu Trong Lu's poetry is still an ancient piece, rich in emotion and music with sincere vibrations, easily impressing readers. Comment by Hoai Thanh - Hoai Chan: "... many of Lu's poems are not really poems, that is, works of art, but are the sobbing of our hearts that blend with the sobbing of our hearts."
Table of contents
Luu Trong Lu
Luu Trong Lu
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Yen Van Uploaded by friend: October 5, 2004
|
Nguyễn Lê Chương Hòa
Lương Y Hoàng Đôn Hòa
Cỏ nước Nam xua "tà ma"
Vào năm Nguyên Hòa thứ nhất (1533) thời Dụ Hoàng đế Lê Trang Tông, bệnh dịch tràn lan khắp nơi. Nhiều người bị mọc những đốm đỏ kỳ quái ở bắp chân, toàn thân đau nhức cho đến chết. Những thầy lang bấy giờ không thể đoán được bệnh gì. Gia súc cũng chết hàng loạt. Bấy giờ, để giữ hòa khí với triều đình phong kiến Trung Quốc, nhà Lê vẫn cho các thầy bói, thầy pháp từ Trung Quốc sang hành nghề. Nhân dịp có bệnh dịch xảy ra, các thầy pháp vừa kiếm lợi vừa phao tin rằng, do nước Việt không chịu thuần phục, cống nạp nhiều cho triều đình Trung Quốc nên mới bị bệnh dịch này. Thực ra đây là một dịch bệnh bình thường, chủ yếu vì khí hậu năm đó thay đổi đột ngột. Những người ngã bệnh (ban đầu nhẹ sau nặng dần) do sống ở những nơi có điều kiện vệ sinh kém, cộng với cách chữa bệnh thiếu khoa học của các thầy lang và tâm lý hoang mang khiến cơ thể không chống lại được bệnh tật. Đúng lúc ấy, người ta lan truyền một bài thuốc rất hiệu nghiệm có thể cứu sống người bệnh bằng ngay chính những lá cỏ dại mọc ven nhà mình. Ban đầu nhiều người không tin nhưng thấy bài thuốc quá đơn giản và cũng đã hết cách chữa chạy, nên bàn thử dùng. Nào ngờ, chỉ cần vài bát nước sắc mấy loài cỏ dại mọc đầy ở vườn nhà mình, người ốm đã hồi phục. Bài thuốc lan truyền thật nhanh và bệnh dịch bị đẩy lùi. Dân chúng nhận ra vị đại lương y của mình. Đó là lương y Hoàng Đôn Hòa ở làng Đa Sĩ, Hà Đông. Ông từng thi đậu Giám sinh nhưng từ chối ra làm quan vì muốn dùng "y đạo" của mình để cứu giúp dân chúng. Ông không chỉ tìm ra những phương thuốc mới mà những phương thuốc ấy luôn luôn tuân theo một điều kiện là: thật dễ kiếm, để ai mắc bệnh cũng có thể tự trở thành thầy thuốc của mình. Ông cho rằng, khi mắc bệnh, các bệnh nhân thường lo lắng không kiếm đâu ra thuốc hoặc bi quan về bệnh tình của mình. Những lá cỏ dại thân thuộc mọc ở vườn nhà họ không những có giá trị cứu chữa bệnh tật mà còn có giá trị "cứu chữa" về tâm lý rất cao. Năm 1574, Vua Lê Thế Tông cất quân đánh nhà Mạc, ông được cử làm Điền hộ lục quân (quân y) để chữa bệnh cho quân sĩ. Trong trận chiến với nhà Mạc, những con ngựa thồ lương thực do không chịu nổi chướng khí của vùng rừng Thái Nguyên đã lăn ra ốm hết. Quân sĩ náo loạn, vì mất voi, mất ngựa thì coi như cầm chắc thất bại. Hoàng Đôn Hòa đã tìm ra những bài thuốc hết sức đơn giản để chữa bệnh cho lũ ngựa đó. Do phục tài, phục đức của vị lương y, Vua Thế Tông đã gả Công chúa Phương Anh cho ông. Trở thành Phò mã, Hoàng Đôn Hòa tìm cách rời bỏ cung cấm để dùng y đức của mình cứu giúp nhân gian. Công chúa Phương Anh theo chồng về chốn lều tranh. Bà cùng chồng ra sức tìm kiếm những loại cây thuốc phổ thông và công bố ngay cho mọi người biết. Trong kho của Viện Hán Nôm hiện còn lưu giữ rất nhiều bài thuốc của Hoàng Đôn Hòa. Tiếc rằng ngoài một bản dịch mỏng của NXB Y học in cách đây mấy chục năm, những bài thuốc đó nay vẫn chưa có ai dịch. Nhà nghiên cứu Nguyễn Tá Nhí cho rằng, Hoàng Đôn Hòa là một "Tuệ Tĩnh" thứ hai mà chúng ta đã lãng quên. Hầu như ở tất cả các loại cây cỏ quen thuộc với dân chúng, ông đều tìm ra một vị thuốc đắc dụng như lá chỉ thiên, vỏ dưa chuột chữa phạm phòng; lá huyết dụ chữa bạch đới, lậu...; gỗ vang chữa táo bón,... Đặc biệt, ông còn dạy dân chúng "dưỡng sinh" bằng cách điều hòa hơi thở và tiết dục. Càn Long và Các Các cùng nể phụcGần hai trăm năm sau, thiên hạ mới nhận rõ về vị lương y kỳ tài của mình qua một người học trò của ông. Thời ấy, vua Càn Long nhà Thanh bị mắc một căn bệnh nan y. Thầy thuốc giỏi khắp Trung Hoa được vời về triều nhưng tất cả đều bó tay. Càn Long ra lệnh chém đầu tất cả những thầy thuốc đó thì một vị bốc sư - người chuyên bói mai rùa - can rằng, ông ta xem thiên văn thấy khí lành tụ cả ở phía Nam, ở bên đó chắc có lương y. Càn Long sai người sang nước ta tìm và biết đến danh y Hoàng Đôn Hòa nhưng danh y đã khuất từ lâu. Theo tin báo lại, Càn Long ra lệnh tìm bằng được một học trò của Hoàng Đôn Hòa vị thầy giỏi chắc chắn phải có trò khôn. Sứ thần tìm được lương y Trịnh Đôn Phác, người "thừa kế" những bí quyết trong quyển "Hoạt nhân toát yếu" gồm hơn 300 bài thuốc của Hoàng Đôn Hòa. Trịnh Đôn Phác vào cung nhà Thanh, Càn Long muốn thử tài của ông trước khi chữa bệnh. Những sợi dây tơ bắt mạch không được buộc vào cổ tay Càn Long mà buộc vào một cây cột bên cạnh. Trịnh Đôn Phác xem mạch đoán ra. Ông kêu lên "Nhà vua băng hà rồi". Bọn nịnh thần xúm lại định bắt vị thầy thuốc ngạo mạn, càn rỡ, nhưng Càn Long ngăn lại. Lần này chỉ thăm mạch lại được cột vào cổ tay một cung nữ nhưng không giấu được vị lương y nước Việt. Càn Long tiếp tục thử buộc chỉ vào một vị tướng quân. Trịnh Đôn Phát thăm mạch rồi nói: "Mạch rất cường tráng nhưng tàn bạo. Ta vì mến đức của nhà vua mới nhận lời sang đây thăm bệnh. Nếu không tin ta thì thôi sao nhà vua nỡ làm cho y đạo phải tổn hại như vậy?" Càn Long giật mình vội vàng để cho lương y chữa bệnh. Càn Long là một ông vua thông minh, háo sắc. Nhiều đêm, sau khi đọc cổ thư, bàn chuyện thi ca với vài nhà thơ, Càn Long quyết định không gần gũi các cung tần, vương phi để giữ cho những ý tưởng được cao khiết. Nhưng khi ngọn nến thắp lên để đọc thơ vừa được tắt đi, dục vọng lại nổi lên và Càn Long lại thất bại với chính bản thân mình. Sự dằn vặt này khiến Càn Long thấy tự xấu hổ. Căn bệnh này là một căn bệnh phức tạp chưa từng có danh y nào chỉ ra rõ ràng. Chỉ có Hoàng Đôn Hòa trong tập "Hoạt nhân toát yếu" đã mô tả, phân tích hết sức rõ ràng như sau: Căn bệnh này trước khi điều trị bằng thuốc phải điều trị tâm lý. Theo sách của thầy, lương y đất Việt phán: "Lửa cháy nhỏ thì sẽ cháy mãi. Nếu không dập được lửa thì phải thuận theo lửa". Càn Long bàng hoàng tỉnh ngộ. Quần thần đứng chung quanh không hiểu ra sao. Lương y tránh nói ra căn bệnh xấu hổ của Càn Long. Càn Long tạ ơn và nhờ lương y chữa bệnh cho vị Các Các thứ hai. Vị Các Các này cứ ra ngoài không khí là bị ốm nên quanh năm phải nhốt mình trong phòng. Không ai đoán nổi bệnh gì, thân hình Các Các mỗi ngày một ẻo lả. Đặc biệt Các Các không cho cung nữ chăm sóc mình mà chỉ đòi những hoạn quan trẻ tuổi đứng hầu ở bên cạnh. Trịnh Đôn Phác bắt mạch. Ông nhận ra căn bệnh mà người thầy mình đã mô tả trong sách. Ông phán: "Có Mặt Trời mới có Mặt Trăng. Muốn trăng sáng thì Mặt Trăng phải gần Mặt Trời". Càn Long là một ông vua thông minh, hiểu ngay ra vị lương y bảo nên sớm gả chồng cho Các Các. Lương y được thưởng rất nhiều vàng ngọc và được giữ ở lại làm quan triều đình nhà Thanh nhưng ông từ chối. Ông phải về để giữ lấy "tinh thần" của danh y Hoàng Đôn Hòa. Càn Long làm lễ lớn tế danh y Hoàng Đôn Hòa đất Việt và gửi lễ đền thờ ông một cái chóe, một cái áo thờ bằng gấm tím (áo của các vương hay mặc) và một cây đèn lễ, một đôi hài bằng đồng. Hiện những vật này còn được lưu giữ trong đền thờ của lương y Hoàng Đôn Hòa. Bài học muôn đời: Tự cứu mìnhLương y Hoàng Đôn Hòa có những triết lý về y đạo không chỉ vượt quá những thầy thuốc thời đó mà ngay thời hiện đại này, những triết lý ấy còn rất mới mẻ và thực tiễn. Ông muốn mỗi con người hãy tự cứu mình, tự là thầy thuốc của chính mình trước khi phải tìm đến thầy thuốc thật. Ngoài việc tìm ra thật nhiều vị thuốc đơn giản nhưng hiệu quả, ông còn nhiều cách chữa bệnh khiến bệnh nhân có thể biết cách chữa bệnh của mình khi bị mắc bệnh lại. Thường thường các bệnh nhân ở xa không hề biết mặt ông. Khi họ đến, qua ô cửa là ông có thể nhìn mặt đoán bệnh. Nếu là bệnh nan y, nguy kịch thì ông chữa, còn bệnh bình thường thì ông sẽ ra nói với người bệnh là "lương y" đi vắng lâu ngày. Ông đóng vai một người giúp việc cho lương y có thể chỉ dẫn cho họ về tìm loại thuốc nào để chữa. Một lần, ba bốn người mang đến một người bệnh khó thở, khuôn mặt đã tím lại. Ông nhìn qua cửa biết rằng không đến nỗi nguy kịch nên nói rằng lương y đi vắng. Đám người nhà đi theo khóc nức nở vì họ coi như bệnh nhân chuẩn bị chết. Ông bảo: Vì là người giúp việc của lương y nên được chứng kiến lương y chữa nhiều người có bệnh như thế này. Ông khuyên họ nên dốc ngược người bệnh lên và xoa bóp theo cách chỉ dẫn của ông. Mọi người nghi ngờ cách chữa đó nhưng không còn cách nào khác. Họ dốc ngược bệnh nhân và xoa bóp theo chỉ dẫn. Một lát sau người bệnh trở lại bình thường. Mọi người reo lên vì không ngờ chữa bệnh "dễ thế". Ông dặn dò người bệnh vài điều và bảo lần sau bị lại cứ làm như thế là khỏi. Bằng cách này, ông đã truyền rất nhiều bài thuốc vào nhân gian một cách giản dị nhất, hiệu quả nhất. Bằng cách đó, ông không chỉ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà còn giúp họ khẳng định tính tự lập, tự cường trong mỗi tâm hồn Việt.
Mục lục
Lương Y Hoàng Đôn Hòa
Lương Y Hoàng Đôn Hòa
Nguyễn Lê Chương HòaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Tiêu BoiNgoan Nguồn: VNTQ - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 10 năm 2005
|
Nguyễn Lê Chương Hòa
Lương Y Hoàng Đôn Hòa
Cỏ nước Nam xua "tà ma"
Vào năm Nguyên Hòa thứ nhất (1533) thời Dụ Hoàng đế Lê Trang Tông, bệnh dịch tràn lan khắp nơi. Nhiều người bị mọc những đốm đỏ kỳ quái ở bắp chân, toàn thân đau nhức cho đến chết. Những thầy lang bấy giờ không thể đoán được bệnh gì. Gia súc cũng chết hàng loạt. Bấy giờ, để giữ hòa khí với triều đình phong kiến Trung Quốc, nhà Lê vẫn cho các thầy bói, thầy pháp từ Trung Quốc sang hành nghề. Nhân dịp có bệnh dịch xảy ra, các thầy pháp vừa kiếm lợi vừa phao tin rằng, do nước Việt không chịu thuần phục, cống nạp nhiều cho triều đình Trung Quốc nên mới bị bệnh dịch này. Thực ra đây là một dịch bệnh bình thường, chủ yếu vì khí hậu năm đó thay đổi đột ngột. Những người ngã bệnh (ban đầu nhẹ sau nặng dần) do sống ở những nơi có điều kiện vệ sinh kém, cộng với cách chữa bệnh thiếu khoa học của các thầy lang và tâm lý hoang mang khiến cơ thể không chống lại được bệnh tật. Đúng lúc ấy, người ta lan truyền một bài thuốc rất hiệu nghiệm có thể cứu sống người bệnh bằng ngay chính những lá cỏ dại mọc ven nhà mình. Ban đầu nhiều người không tin nhưng thấy bài thuốc quá đơn giản và cũng đã hết cách chữa chạy, nên bàn thử dùng. Nào ngờ, chỉ cần vài bát nước sắc mấy loài cỏ dại mọc đầy ở vườn nhà mình, người ốm đã hồi phục. Bài thuốc lan truyền thật nhanh và bệnh dịch bị đẩy lùi. Dân chúng nhận ra vị đại lương y của mình. Đó là lương y Hoàng Đôn Hòa ở làng Đa Sĩ, Hà Đông. Ông từng thi đậu Giám sinh nhưng từ chối ra làm quan vì muốn dùng "y đạo" của mình để cứu giúp dân chúng. Ông không chỉ tìm ra những phương thuốc mới mà những phương thuốc ấy luôn luôn tuân theo một điều kiện là: thật dễ kiếm, để ai mắc bệnh cũng có thể tự trở thành thầy thuốc của mình. Ông cho rằng, khi mắc bệnh, các bệnh nhân thường lo lắng không kiếm đâu ra thuốc hoặc bi quan về bệnh tình của mình. Những lá cỏ dại thân thuộc mọc ở vườn nhà họ không những có giá trị cứu chữa bệnh tật mà còn có giá trị "cứu chữa" về tâm lý rất cao. Năm 1574, Vua Lê Thế Tông cất quân đánh nhà Mạc, ông được cử làm Điền hộ lục quân (quân y) để chữa bệnh cho quân sĩ. Trong trận chiến với nhà Mạc, những con ngựa thồ lương thực do không chịu nổi chướng khí của vùng rừng Thái Nguyên đã lăn ra ốm hết. Quân sĩ náo loạn, vì mất voi, mất ngựa thì coi như cầm chắc thất bại. Hoàng Đôn Hòa đã tìm ra những bài thuốc hết sức đơn giản để chữa bệnh cho lũ ngựa đó. Do phục tài, phục đức của vị lương y, Vua Thế Tông đã gả Công chúa Phương Anh cho ông. Trở thành Phò mã, Hoàng Đôn Hòa tìm cách rời bỏ cung cấm để dùng y đức của mình cứu giúp nhân gian. Công chúa Phương Anh theo chồng về chốn lều tranh. Bà cùng chồng ra sức tìm kiếm những loại cây thuốc phổ thông và công bố ngay cho mọi người biết. Trong kho của Viện Hán Nôm hiện còn lưu giữ rất nhiều bài thuốc của Hoàng Đôn Hòa. Tiếc rằng ngoài một bản dịch mỏng của NXB Y học in cách đây mấy chục năm, những bài thuốc đó nay vẫn chưa có ai dịch. Nhà nghiên cứu Nguyễn Tá Nhí cho rằng, Hoàng Đôn Hòa là một "Tuệ Tĩnh" thứ hai mà chúng ta đã lãng quên. Hầu như ở tất cả các loại cây cỏ quen thuộc với dân chúng, ông đều tìm ra một vị thuốc đắc dụng như lá chỉ thiên, vỏ dưa chuột chữa phạm phòng; lá huyết dụ chữa bạch đới, lậu...; gỗ vang chữa táo bón,... Đặc biệt, ông còn dạy dân chúng "dưỡng sinh" bằng cách điều hòa hơi thở và tiết dục. Càn Long và Các Các cùng nể phụcGần hai trăm năm sau, thiên hạ mới nhận rõ về vị lương y kỳ tài của mình qua một người học trò của ông. Thời ấy, vua Càn Long nhà Thanh bị mắc một căn bệnh nan y. Thầy thuốc giỏi khắp Trung Hoa được vời về triều nhưng tất cả đều bó tay. Càn Long ra lệnh chém đầu tất cả những thầy thuốc đó thì một vị bốc sư - người chuyên bói mai rùa - can rằng, ông ta xem thiên văn thấy khí lành tụ cả ở phía Nam, ở bên đó chắc có lương y. Càn Long sai người sang nước ta tìm và biết đến danh y Hoàng Đôn Hòa nhưng danh y đã khuất từ lâu. Theo tin báo lại, Càn Long ra lệnh tìm bằng được một học trò của Hoàng Đôn Hòa vị thầy giỏi chắc chắn phải có trò khôn. Sứ thần tìm được lương y Trịnh Đôn Phác, người "thừa kế" những bí quyết trong quyển "Hoạt nhân toát yếu" gồm hơn 300 bài thuốc của Hoàng Đôn Hòa. Trịnh Đôn Phác vào cung nhà Thanh, Càn Long muốn thử tài của ông trước khi chữa bệnh. Những sợi dây tơ bắt mạch không được buộc vào cổ tay Càn Long mà buộc vào một cây cột bên cạnh. Trịnh Đôn Phác xem mạch đoán ra. Ông kêu lên "Nhà vua băng hà rồi". Bọn nịnh thần xúm lại định bắt vị thầy thuốc ngạo mạn, càn rỡ, nhưng Càn Long ngăn lại. Lần này chỉ thăm mạch lại được cột vào cổ tay một cung nữ nhưng không giấu được vị lương y nước Việt. Càn Long tiếp tục thử buộc chỉ vào một vị tướng quân. Trịnh Đôn Phát thăm mạch rồi nói: "Mạch rất cường tráng nhưng tàn bạo. Ta vì mến đức của nhà vua mới nhận lời sang đây thăm bệnh. Nếu không tin ta thì thôi sao nhà vua nỡ làm cho y đạo phải tổn hại như vậy?" Càn Long giật mình vội vàng để cho lương y chữa bệnh. Càn Long là một ông vua thông minh, háo sắc. Nhiều đêm, sau khi đọc cổ thư, bàn chuyện thi ca với vài nhà thơ, Càn Long quyết định không gần gũi các cung tần, vương phi để giữ cho những ý tưởng được cao khiết. Nhưng khi ngọn nến thắp lên để đọc thơ vừa được tắt đi, dục vọng lại nổi lên và Càn Long lại thất bại với chính bản thân mình. Sự dằn vặt này khiến Càn Long thấy tự xấu hổ. Căn bệnh này là một căn bệnh phức tạp chưa từng có danh y nào chỉ ra rõ ràng. Chỉ có Hoàng Đôn Hòa trong tập "Hoạt nhân toát yếu" đã mô tả, phân tích hết sức rõ ràng như sau: Căn bệnh này trước khi điều trị bằng thuốc phải điều trị tâm lý. Theo sách của thầy, lương y đất Việt phán: "Lửa cháy nhỏ thì sẽ cháy mãi. Nếu không dập được lửa thì phải thuận theo lửa". Càn Long bàng hoàng tỉnh ngộ. Quần thần đứng chung quanh không hiểu ra sao. Lương y tránh nói ra căn bệnh xấu hổ của Càn Long. Càn Long tạ ơn và nhờ lương y chữa bệnh cho vị Các Các thứ hai. Vị Các Các này cứ ra ngoài không khí là bị ốm nên quanh năm phải nhốt mình trong phòng. Không ai đoán nổi bệnh gì, thân hình Các Các mỗi ngày một ẻo lả. Đặc biệt Các Các không cho cung nữ chăm sóc mình mà chỉ đòi những hoạn quan trẻ tuổi đứng hầu ở bên cạnh. Trịnh Đôn Phác bắt mạch. Ông nhận ra căn bệnh mà người thầy mình đã mô tả trong sách. Ông phán: "Có Mặt Trời mới có Mặt Trăng. Muốn trăng sáng thì Mặt Trăng phải gần Mặt Trời". Càn Long là một ông vua thông minh, hiểu ngay ra vị lương y bảo nên sớm gả chồng cho Các Các. Lương y được thưởng rất nhiều vàng ngọc và được giữ ở lại làm quan triều đình nhà Thanh nhưng ông từ chối. Ông phải về để giữ lấy "tinh thần" của danh y Hoàng Đôn Hòa. Càn Long làm lễ lớn tế danh y Hoàng Đôn Hòa đất Việt và gửi lễ đền thờ ông một cái chóe, một cái áo thờ bằng gấm tím (áo của các vương hay mặc) và một cây đèn lễ, một đôi hài bằng đồng. Hiện những vật này còn được lưu giữ trong đền thờ của lương y Hoàng Đôn Hòa. Bài học muôn đời: Tự cứu mìnhLương y Hoàng Đôn Hòa có những triết lý về y đạo không chỉ vượt quá những thầy thuốc thời đó mà ngay thời hiện đại này, những triết lý ấy còn rất mới mẻ và thực tiễn. Ông muốn mỗi con người hãy tự cứu mình, tự là thầy thuốc của chính mình trước khi phải tìm đến thầy thuốc thật. Ngoài việc tìm ra thật nhiều vị thuốc đơn giản nhưng hiệu quả, ông còn nhiều cách chữa bệnh khiến bệnh nhân có thể biết cách chữa bệnh của mình khi bị mắc bệnh lại. Thường thường các bệnh nhân ở xa không hề biết mặt ông. Khi họ đến, qua ô cửa là ông có thể nhìn mặt đoán bệnh. Nếu là bệnh nan y, nguy kịch thì ông chữa, còn bệnh bình thường thì ông sẽ ra nói với người bệnh là "lương y" đi vắng lâu ngày. Ông đóng vai một người giúp việc cho lương y có thể chỉ dẫn cho họ về tìm loại thuốc nào để chữa. Một lần, ba bốn người mang đến một người bệnh khó thở, khuôn mặt đã tím lại. Ông nhìn qua cửa biết rằng không đến nỗi nguy kịch nên nói rằng lương y đi vắng. Đám người nhà đi theo khóc nức nở vì họ coi như bệnh nhân chuẩn bị chết. Ông bảo: Vì là người giúp việc của lương y nên được chứng kiến lương y chữa nhiều người có bệnh như thế này. Ông khuyên họ nên dốc ngược người bệnh lên và xoa bóp theo cách chỉ dẫn của ông. Mọi người nghi ngờ cách chữa đó nhưng không còn cách nào khác. Họ dốc ngược bệnh nhân và xoa bóp theo chỉ dẫn. Một lát sau người bệnh trở lại bình thường. Mọi người reo lên vì không ngờ chữa bệnh "dễ thế". Ông dặn dò người bệnh vài điều và bảo lần sau bị lại cứ làm như thế là khỏi. Bằng cách này, ông đã truyền rất nhiều bài thuốc vào nhân gian một cách giản dị nhất, hiệu quả nhất. Bằng cách đó, ông không chỉ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà còn giúp họ khẳng định tính tự lập, tự cường trong mỗi tâm hồn Việt.
Mục lục
Lương Y Hoàng Đôn Hòa
Lương Y Hoàng Đôn Hòa
Nguyễn Lê Chương HòaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Tiêu BoiNgoan Nguồn: VNTQ - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 10 năm 2005
|
Nguyễn Hữu Hoa
Lưỡng quốc Trạng nguyên Nguyễn Trực
Nguyễn Trực (1417 - 1473) là vị Trạng nguyên đầu tiên trong lịch sử khoa cử Việt Nam. Khi đi sứ Trung Quốc, ông được các sĩ phu ở đây nể phục, xưng tặng là "lưỡng quốc Trạng nguyên". Nguyễn Trực sinh ra trong một gia đình thuộc dòng dõi có học vấn, đỗ đạt cao: Ông nội là tiến sĩ Nguyễn Bính (dưới triều vua Trần Hiến Tông từng giữ chức: "Nho học huấn đạo giáo quan Quốc Tử Giám"), bố đẻ là tiến sĩ Nguyễn Thời Trung làm quan giáo thục Quốc Tử Giám dưới triều vua Lê Thái Tông,... Nguyễn Trực quê làng Bối Khê - Thanh Oai - Hà Tây. Ông sinh ngày 16-5 năm Đinh Dậu (1417), thuở nhỏ đã nổi tiếng là người rất mực thông minh, mẫn tiệp. Lên 8 tuổi đi học, 12 tuổi có khả năng làm thơ văn. Năm Thiệu Bình thứ nhất (1434), ở tuổi 17, Nguyễn Trực tham dự kỳ thi Hương và đỗ đầu (Giải nguyên). Đến năm Nhâm Tuất, niên hiệu Đại Bảo thứ ba (1442), Nguyễn Trực 25 tuổi, tham dự kỳ thi Đình và đỗ Đệ nhất giáp Tiến sĩ Đệ nhất danh (Trạng nguyên). Ông được nhà vua ban sắc "Quốc Tử Giám thi thư" và ban thưởng á Liệt Khanh, đứng đầu trong số 33 vị tiến sĩ cùng khóa. Lần đầu tiên trong lịch sử nước Việt, vua Lê ban mũ áo Trạng nguyên cho người đỗ đạt cao nhất. Hiện nay, tên tuổi của ông vẫn đứng đầu trong các bia tiến sĩ ở Văn Miếu. Sử sách chép rằng: Nguyễn Trực sinh ra trong thời buổi loạn lạc, nhà Hồ cướp ngôi nhà Trần. Cha của Nguyễn Trực lúc đó phải lánh nạn về phía tây ở Tiểu Đông Mộng - thôn Cây Thượng - xã Nghĩa Hương - Quốc Oai - Hà Tây. Tại đây Nguyễn Thời Trung gặp và kết duyên với một phụ nữ tên là Đỗ Thị Chừng, sinh ra Nguyễn Trực ở Am Long Khôi - núi Phật tích thuộc địa phận xã Sài Sơn - Quốc Oai - Hà Tây ngày nay. Thấy ông còn ít tuổi mà đã đăng quang, nên vua Lê Thái Tông ban cho ông yến tiệc của vườn Quỳnh, cưỡi bạch mã đi dạo quanh kinh đô Tràng An,... Ngày 3-5-1442, cha Nguyễn Trực qua đời, ông phải về chịu tang. Năm Giáp Tý niên hiệu Thái Hòa thứ hai (1444), dưới triều vua Lê Nhân Tông, Nguyễn Trực được vua ban chức "Triều nghi đại phu Hàn lâm viện học sĩ Vu kỵ úy". ít lâu sau, ông được vua tuyên triệu về triều ban chức "Hàn lâm viện thị giảng chi thập thị học sĩ ngự tiền học sinh nhị cục tầm ban". Năm ất Sửu niên hiệu Thái Hòa thứ ba (1445) được đổi lại thành "Thiếu trung khanh đại phu Ngự sứ Đài ngự sử thị Đô úy". Nhưng Nguyễn Trực đã dâng biểu từ chối, khiến vua Lê Nhân Tông phải ra sắc dụ tới ba lần ông mới chịu nhận. Ngày 13-3 năm Giáp Tuất (1454), mẹ ông qua đời, ông phải về chịu tang. Trên đường về, các học sĩ của bốn phương đến theo học với ông rất đông. Cũng từ đây, nhiều bậc cự nho, danh sĩ khoa bảng được vua ban áo, mũ đều từng là học trò của Trạng nguyên Nguyễn Trực trong thời gian ông về quê chịu tang mẹ. Năm Đinh Sửu niên hiệu Diệu Linh thứ ba (1457), tháng sáu mãn tang mẹ thì đến tháng tám có sứ nhà Minh là Hoàng Gián tìm gặp. Vua Lê Nhân Tông tuyên triệu ông vào tiền Điện. Nhờ tài thơ văn ứng phó tuyệt vời, ông đã khiến sứ giả nhà Minh vô cùng cảm phục. Sau tập thơ "Lưu biệt" gồm 50 vận làm vẻ vang đất nước, ông được vua cử đi sứ sang Trung Quốc. Sang đó, gặp kỳ thi Đình, Trạng nguyên Nguyễn Trực cùng phó sứ là Trịnh Khiết Tường muốn cho nhà Minh biết tài học vấn của người nước Việt, nên đã đăng ký tham dự kỳ thi đó. Sau kỳ thi năm ấy, Trạng nguyên Nguyễn Trực được người Minh xưng tặng là "Lưỡng quốc Trạng nguyên", phó sứ Trịnh Khiết Tường được đỗ bảng nhãn. Trở về nước, cả hai ông đều được vua phong chức Thượng thư và ban thưởng tám chữ vàng: "Thành công danh Nam Bắc triều biên ngã" (Công danh cả hai nước đều hoàn thành). Nguyễn Trực là người đầu tiên mở ra danh vị Khôi nguyên của nước Việt, văn chương rạng rỡ một thời. Nhắc đến tên tuổi của ông là người ta hình dung tới một nơi kết tụ sự hiểu biết của các triều vua điển văn học thuật ở chốn Hàn lâm. Ông là người có phong cách rất mực khiêm nhường, chan hòa. Ngày nay sử sách còn ghi lại: Vào năm Nhâm Tuất (1442) dưới triều vua Lê Thái Tông, khi ông tham dự kỳ thi Đình, trong đề thi có bảy câu hỏi xoay quanh vấn đề "Luận về phép trị nước của các vương triều". Nguyễn Trực đã khẳng khái trả lời: "Vua sáng tôi hiền thì nước sẽ thịnh, vua không sáng tôi không hiền thì nước sẽ suy vong". Dù lịch sử dân tộc đã trải qua nhiều bước thăng trầm, song tên tuổi của Lưỡng quốc Trạng nguyên Nguyễn Trực mãi mãi là dấu son chói ngời trong lịch sử Việt Nam. Nguyễn Hữu Hoa
Mục lục
Lưỡng quốc Trạng nguyên Nguyễn Trực
Lưỡng quốc Trạng nguyên Nguyễn Trực
Nguyễn Hữu HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vnthuquan.netĐược bạn: conbo đưa lên vào ngày: 8 tháng 9 năm 2006
|
Nguyen Huu Hoa
Binational Poinsettia Nguyen Truc
Nguyen Truc (1417 - 1473) was the first Poinsettia in the history of Vietnamese examinations. When he was on a mission to China, he was admired by the scholars here and was given the title "Poinsettia of the two countries". Nguyen Truc was born into a family of highly educated, highly successful people: his grandfather was Dr. Nguyen Binh (during the reign of King Tran Hien Tong, he held the position: "Confucian Taoist and Teaching Mandarin Quoc Tu Giam"). His biological father, Dr. Nguyen Thoi Trung, was an official in charge of Quoc Tu Giam during the reign of King Le Thai Tong... Nguyen Truc is from Boi Khe village - Thanh Oai - Ha Tay. He was born on May 16, Year of the Rooster (1417), and was famous as a very intelligent and diligent person when he was young. At age 8, he went to school, and at age 12, he was able to write poetry. In the first year of Thieu Binh (1434), at the age of 17, Nguyen Truc participated in the Huong exam and passed first (Prize). In the year of Nham Tuat, the third year of Dai Bao (1442), Nguyen Truc was 25 years old, took the Dinh exam and passed the First Doctorate (Poinsettia). He was awarded the title of "Quoc Tu Examiner" by the king and awarded Liet Khanh, ranking first among 33 doctors of the same class. For the first time in Vietnamese history, King Le bestowed a poinsettia hat to the person with the highest score. Currently, his name still ranks first among the doctoral steles at the Temple of Literature. History books say: Nguyen Truc was born in a time of chaos, when the Ho Dynasty usurped the Tran Dynasty. Nguyen Truc's father at that time had to flee to the west in Tieu Dong Mong - Cay Thuong village - Nghia Huong commune - Quoc Oai - Ha Tay. Here, Nguyen Thoi Trung met and got married to a woman named Do Thi Chung, who was born to Nguyen Truc in Am Long Khoi - Buddhist relic mountain in Sai Son commune - Quoc Oai - Ha Tay today. Seeing that he was still crowned at a young age, King Le Thai Tong gave him a banquet at Quynh garden, riding a white horse around the capital Trang An,... On May 3, 1442, Father Nguyen Truc passed away. , he had to return home to mourn. In the year of Giap Ty, the second year of Thai Hoa (1444), under the reign of King Le Nhan Tong, Nguyen Truc was granted the title of "Trial Officer of the Academy and Academician Vu Cavalry" by the king. Not long after, he was summoned by the king to the court and granted him the position of "Academy's teaching assistant branch of the 10th academician of the royal court and the second department of the student department". In the year of the Ox, the third year of Thai Hoa (1445) was changed to "Young Lieutenant Khanh, Doctor of the Royal Palace, Imperial Palace, Do Lieutenant". But Nguyen Truc refused, causing King Le Nhan Tong to issue an edict three times before he accepted. On March 13, Giap Tuat year (1454), his mother passed away and he had to return home to mourn. On the way home, many scholars from all over came to study with him. Also from here, many famous scholars and scholars who were given robes and hats by the king were students of Nguyen Truc during the time he returned home to mourn his mother. In the year of Dinh Suu, the third year of Dieu Linh (1457), in June, after her mother's funeral, in August, a Ming envoy, Hoang Gian, came to meet her. King Le Nhan Tong summoned him to the Palace. Thanks to his excellent poetic response, he greatly admired the Ming Dynasty envoys. After the collection of poems "Farewell" containing 50 poems that brought glory to the country, he was sent by the king as an ambassador to China. Going there, facing the Dinh exam, Nguyen Truc and his deputy ambassador, Trinh Khiet Tuong, wanted to let the Ming Dynasty know the educational talent of Vietnamese people, so they registered to attend that exam. After that year's exam, Poinsettia Nguyen Truc was proclaimed by the Ming people as "Both National Poinsettia", and deputy envoy Trinh Khiet Tuong was awarded the title. Returning to the country, both men were awarded the title of Minister by the king and awarded with eight golden letters: "Success to the name of the North and South Trieu Bien Fall" (The names of both countries are completed). Nguyen Truc was the first person to inaugurate the title of Khoi Nguyen of Vietnam, a once brilliant writer. Mentioning his name, people imagine a place where the knowledge of the dynasties of academic literature converges in the Academy. He is a person with a very humble and sociable style. Today, history books still record: In the year Nham Tuat (1442) under the reign of King Le Thai Tong, when he participated in the Dinh exam, the exam had seven questions revolving around the issue "Essay on the rule of the kings". tide". Nguyen Truc answered clearly: "If the king is wise and if I am kind, the country will prosper. If the king is not bright, if I am not gentle, the country will decline." Although the nation's history has gone through many ups and downs, the name of Binational Poinsettia Nguyen Truc will forever be a shining mark in Vietnamese history. Nguyen Huu Hoa
Table of contents
Binational Poinsettia Nguyen Truc
Binational Poinsettia Nguyen Truc
Nguyen Huu HoaWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: vnthuquan.net Posted by friend: conbo on: September 8, 2006
|
Lê thị Bạch Nga
Lại một chuyện tình.....
Năm nay tôi ăn Tết một mình. Bên ngoài trời giá lạnh, mùa đông vẫn còn ngự trị vì mới vào tháng hai. Gia đình các con bận tíu tít với những ngày lễ, tết, nào là lễ Giáng Sinh rồi Tết Tây, Tết Ta, thêm họp bạn, party ở sở, ở trường... Đã 35 năm trời qua kể từ ngày rời VN, các con tôi quen theo Mẹ, giữ gìn phong tục mình, xem lễ Tết đầu năm rất quan trọng và thiêng liêng, âu đó cũng là điều đáng mừng... Phải chăng đó là một nét văn hóa được gửi lại, trân trọng gìn giữ và chấp nhận của thế hệ thứ hai trên xứ người. Còn thế hệ thứ ba, các cháu nội ngoại của tôi lại càng mong Tết, nhớ Tết nhiều hơn nữa vì Tết thì được phát bì thơ đỏ lì xì.Mới đó mà đã mười lăm năm qua đi, ngồi hồi tưởng lại quá khứ, tôi bâng khuâng tự hỏi làm sao mà mình có thể sống ngụp lặn triền miên trong đau khổ, hận thù không dứt như thế nhỉ?Tôi đã đau đớn xót xa, tủi hổ, giận hờn, chán chường, tuyệt vọng đến nỗi khuôn mặt trở thành méo mó, đăm chiêu, nhăn nhúm, buồn thảm và thân mình gầy đét như con mắm phơi khô. Chỉ bởi vì tôi không có được cái hạnh phúc của người đàn bà trong cái tuổi chín muồi, giữa khung cảnh gia đình ấm êm, chồng con đầy đủ.Tôi ly dị với người đàn ông, cha của ba đứa con tôi khi ông bỏ gia đình, vợ con, để đi theo một người đàn bà chỉ bằng nửa số tuổi của ông. Lúc đó tôi vừa qua tuổi 45.Đó là một cơn ‘choc’ lớn và tôi bị ‘dépression’ nặng, mặc dù ông ta đã để lại cho tôi và các con đầy đủ tiền bạc.Sau hai năm bệnh hoạn lăn lóc, bò lê bò càng vì buồn khổ tuyệt vọng, công ăn việc làm lở dỡ, cuối cùng tôi gượng dậy được vì quá thương con cái còn trong tuổi dậy thì...Trách nhiệm của một người mẹ không cho phép tôi nhảy xuống sông để thả trôi đời mình theo dòng nước.Tôi cố gắng trở lại đời sống bình thường, lo cho con cái ăn học, trở về làm việc. Thế nhưng trong tôi, nổi hận thủ, nói đúng hơn là nổi hận tình vẫn dâng cao....Tôi bỏ hết tâm lực vào sự trả thù người đàn ông....Tôi tìm mọi cách ngăn cản cha con gặp mặt. Tôi lấy làm thỏa mãn một cách bệnh hoạn khi nhét được vào đầu ngây thơ của các con những lời nhục mạ cha mình. Các con tôi nghe hết vào tai và đôi khi về nói lại với cha chúng nó trong những lần gặp gỡ.Người chồng cũ của tôi nghe hết, nhận hết mà không phản ứng lại một lời. Ông ta ngậm câm, âm thầm như một bãi đất hoang và như thế tôi lại càng thù hận thêm. Những lời lẽ nhục mạ cay đắng càng lúc càng nặng nề hơn.Nhưng vết hằn quan trọng nhất đối với cuộc đời tôi là từ đó tôi nhìn đàn ông với một con mắt khinh bỉ lẫn sợ hãi, ghê tởm. Trong vòng bạn bè cũng vậy mà trong công việc ở sở làm cũng vậy, tôi xa lánh đàn ông và trở thành cô đơn, khép kín, mang nỗi hận thù trong tim với hình ảnh duy nhất của người chồng cũ. Rồi thời gian qua đi, các con trưởng thành, học hành nên người, tạo lập gia đình hạnh phúc lứa đôi. Tôi cũng đã già đi và đến lúc này trở thành bà nội bà ngoại của bốn đứa cháu ngây thơ xinh đẹp. Chồng tôi cũng đã có hai con với người vợ mới và hình như giao tình giữa các con tôi và gia đình mới của cha nó khá tốt đẹp.Đời sống của tôi trở thành nhẹ nhàng hơn. Ngoài giờ làm việc, tôi đến thăm các con, các cháu , và ít khi nhắc nhở đến người xưa. Các con cũng biết nổi đau của mẹ nên tránh đề cập đến chuyện gia đình ngày trước.Cuộc sống êm êm cứ thế trôi qua. Những ngày rảnh rỗi không đi làm, không thăm cháu thì tôi ghé chùa làm công quả, gặp các bạn già, tụng kinh niệm Phật, nghe quí thầy giảng Pháp, tham dự những khóa tu thọ bát quan trai và ngồi thiền.Với cái tuổi gần sáu mươi lăm, cuộc đời tôi kể như đã an bài. Vài năm tới tôi nghỉ hưu, ngày tháng thênh thang trước mặt...độ rày tôi bắt đầu trở lại hành thiền chăm chỉ hơn. Những lúc trầm tư suy nghĩ về cuộc sống và những thay đổi của cuộc đời. Tôi có một ý niệm rõ ràng hơn về sự hư ảo mong manh của đời sống, ví dụ như bước đường đi từ sanh qua tử, có nhiều việc không muốn mà vẫn xảy đến, có những điều không mong mà vẫn biến mất rời xa, ví dụ như tôi đây, từ một cô gái ngây thơ, đầy mộng mơ và nhựa sống, nhiều lý tưởng, tôi biến thành một người đàn bà khác, trở thành người vợ người mẹ, tôi đã sống qua những ngày vui vẻ hạnh phúc, rồi bổng thoắt , hạnh phúc biến mất, đùng đùng rã tan, như sét đánh ngang trời. Tôi trở thành một người đàn bà sống dở chết dở vì tình. Tôi hận người đàn ông đã tàn nhẩn bỏ rơi tôi và các con sau nhiều năm hương lửa mặn nồng.Mối hận thù dễ sợ này tôi đội lên đầu, vác lên vai, chất đầy trong tim và lầm lủi cô đơn bước đi trên con đường đời hơn cả chục năm nay. Những năm cuối cùng sau này nhờ thâm cứu Phật pháp, nghe giảng Pháp, tôi bình tâm suy nghĩ chính chắn hơn và thấy ra sự hư ảo của cuộc đời mình và nhiều cuộc đời khác quanh mình, lòng tôi cũng nguội lạnh, phai bớt thù hận theo thời gian, như miệng núi lửa tắt ngúm trong lòng đất. Nghĩ lại ngày xưa như nhớ lại một giấc mơ, một ác mộng gồm nhiều sóng gió, đau thương và sợ hãi.Noel vừa qua, các con tôi đánh tiếng ao ước rằng tôi sẽ đến dự bữa tiệc do các con tổ chức, có mặt đông đủ gia đình mới của Ba.Vết thương lòng vừa khép miệng chưa kịp đâm da non thì lại bị mở tung ra. Lòng tự ái bị tổn thương, tôi lại nổi giận không kém ngày xưa, cái ngày xưa của mười lăm năm cũ...Những lời giận hờn cay đắng phun ra như từ miệng núi lửa.‘’Các con có thể chọn lựa, có ba thì không có mẹ, hoặc ngược lại, có mẹ thì chẳng có cha’’Thì ra, mười lăm năm đã trôi qua, tôi vẫn chưa chống trả được với ngọn lửa thù hận, với nổi ám ảnh của một lần đổ vỡ xa xưa.Các con bây giờ đã thành nhân, các cháu nội ngoại của tôi lớn lên như chồi non, như nụ hoa , trong tình yêu thương gia đình.Trong lòng tôi, tình thương của người mẹ vẫn tiềm tàng tuôn chảy miên man, như một dòng suối bất tuyệt.Tôi biết tôi thương các con và các con cũng thương tôi lắm. Từ mười lăm năm nay các con vẫn kề cận bên tôi trong những ngày lễ Tết, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và được an ủi trong tình yêu thương của con cái.Lẽ tất nhiên, muốn tránh nghĩ về quá khứ đau buồn, tôi không muốn gặp lại người đàn ông một thời đã cho tôi tuổi xuân đầy ngọt ngào và hạnh phúc mà cũng là người đã phá bỏ hết, quay lưng ra đi. Tôi cũng không muốn trút hết giận hờn còn lại của mười lăm năm khốn khổ lên các con, các cháu với những lời lẽ cay đắng hận thù.Những ngày học Phật đã dạy cho tôi bài học ‘’Hận thù diệt hận thù, đời này không thể có Tình thương giải hận thù, là chân lý ngàn thu ’’Bằng chứng là các con tôi vẫn thương quí mẹ dù rằng mẹ chúng luôn miệng nói lời thù hận và chúng cũng vẫn thương cha dù đã nghe đầy tai những lời nhục mạ, nói xấu, thất vọng về người cha của chúng.Tình thương là một cái gì thường hằng, thiêng liêng , dịu ngọt, và có khả năng đem lại niềm ao ước kéo cha và mẹ, như hai kẻ thù, đến gần lại nhau.Chỉ còn mươi ngày nữa là qua năm mới. Tôi gởi email cho các con.‘’Tết VN năm nay, các con sẽ tụ họp ba gia đình, và mời gia đình Ba với các em chúng con về ăn Tết, đón giao thừa với nhau. Nhớ đem các cháu đi chùa và thăm ông ngoại thờ ở chùa, để chúng biết hương vị Tết VN trong truyền thống gia đình mình. Đừng quên mấy bao lì xì đỏ mẹ gửi cho các cháu.Còn mẹ ư? Mẹ sẽ theo các bạn qua California ăn Tết bảy ngày với phái đoàn ‘ Hành hương thập bát tự ‘, thăm mười tám ngôi chùa ở Mỹ Quốc, các con đừng lo mẹ buồn.Vậy năm nay mẹ ăn Tết một mình, không có các con bên cạnh như mọi năm, nhưng mẹ vui, vui vì đã hiểu được lòng của các con.Hôn các con và các cháu. Bonne année! ‘’Tôi bấm ‘send’ và thở ra một hơi dài….Vậy là vui rồi. Lòng tôi cảm thấy an tịnh, nhẹ nhàng như vừa trút bỏ được một gánh nặng.Ôi, gánh nặng mười lăm năm trường nay đã buông xuống, giờ đây, một nữa mái đầu đã bạc, tuổi đời sắp sửa cổ lai hy. Chờ thêm mười lăm năm nữa, lúc mà tóc bạc trắng phau, có gặp lại cố tri, biết đâu sẽ vui hơn!Hết.lê thị bạch nga
Mục lục
Lại một chuyện tình.....
Lại một chuyện tình.....
Lê thị Bạch NgaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Áo Vàng Nguồn: Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 3 năm 2010
|
Lê thị Bạch Nga
Lại một chuyện tình.....
Năm nay tôi ăn Tết một mình. Bên ngoài trời giá lạnh, mùa đông vẫn còn ngự trị vì mới vào tháng hai. Gia đình các con bận tíu tít với những ngày lễ, tết, nào là lễ Giáng Sinh rồi Tết Tây, Tết Ta, thêm họp bạn, party ở sở, ở trường... Đã 35 năm trời qua kể từ ngày rời VN, các con tôi quen theo Mẹ, giữ gìn phong tục mình, xem lễ Tết đầu năm rất quan trọng và thiêng liêng, âu đó cũng là điều đáng mừng... Phải chăng đó là một nét văn hóa được gửi lại, trân trọng gìn giữ và chấp nhận của thế hệ thứ hai trên xứ người. Còn thế hệ thứ ba, các cháu nội ngoại của tôi lại càng mong Tết, nhớ Tết nhiều hơn nữa vì Tết thì được phát bì thơ đỏ lì xì.Mới đó mà đã mười lăm năm qua đi, ngồi hồi tưởng lại quá khứ, tôi bâng khuâng tự hỏi làm sao mà mình có thể sống ngụp lặn triền miên trong đau khổ, hận thù không dứt như thế nhỉ?Tôi đã đau đớn xót xa, tủi hổ, giận hờn, chán chường, tuyệt vọng đến nỗi khuôn mặt trở thành méo mó, đăm chiêu, nhăn nhúm, buồn thảm và thân mình gầy đét như con mắm phơi khô. Chỉ bởi vì tôi không có được cái hạnh phúc của người đàn bà trong cái tuổi chín muồi, giữa khung cảnh gia đình ấm êm, chồng con đầy đủ.Tôi ly dị với người đàn ông, cha của ba đứa con tôi khi ông bỏ gia đình, vợ con, để đi theo một người đàn bà chỉ bằng nửa số tuổi của ông. Lúc đó tôi vừa qua tuổi 45.Đó là một cơn ‘choc’ lớn và tôi bị ‘dépression’ nặng, mặc dù ông ta đã để lại cho tôi và các con đầy đủ tiền bạc.Sau hai năm bệnh hoạn lăn lóc, bò lê bò càng vì buồn khổ tuyệt vọng, công ăn việc làm lở dỡ, cuối cùng tôi gượng dậy được vì quá thương con cái còn trong tuổi dậy thì...Trách nhiệm của một người mẹ không cho phép tôi nhảy xuống sông để thả trôi đời mình theo dòng nước.Tôi cố gắng trở lại đời sống bình thường, lo cho con cái ăn học, trở về làm việc. Thế nhưng trong tôi, nổi hận thủ, nói đúng hơn là nổi hận tình vẫn dâng cao....Tôi bỏ hết tâm lực vào sự trả thù người đàn ông....Tôi tìm mọi cách ngăn cản cha con gặp mặt. Tôi lấy làm thỏa mãn một cách bệnh hoạn khi nhét được vào đầu ngây thơ của các con những lời nhục mạ cha mình. Các con tôi nghe hết vào tai và đôi khi về nói lại với cha chúng nó trong những lần gặp gỡ.Người chồng cũ của tôi nghe hết, nhận hết mà không phản ứng lại một lời. Ông ta ngậm câm, âm thầm như một bãi đất hoang và như thế tôi lại càng thù hận thêm. Những lời lẽ nhục mạ cay đắng càng lúc càng nặng nề hơn.Nhưng vết hằn quan trọng nhất đối với cuộc đời tôi là từ đó tôi nhìn đàn ông với một con mắt khinh bỉ lẫn sợ hãi, ghê tởm. Trong vòng bạn bè cũng vậy mà trong công việc ở sở làm cũng vậy, tôi xa lánh đàn ông và trở thành cô đơn, khép kín, mang nỗi hận thù trong tim với hình ảnh duy nhất của người chồng cũ. Rồi thời gian qua đi, các con trưởng thành, học hành nên người, tạo lập gia đình hạnh phúc lứa đôi. Tôi cũng đã già đi và đến lúc này trở thành bà nội bà ngoại của bốn đứa cháu ngây thơ xinh đẹp. Chồng tôi cũng đã có hai con với người vợ mới và hình như giao tình giữa các con tôi và gia đình mới của cha nó khá tốt đẹp.Đời sống của tôi trở thành nhẹ nhàng hơn. Ngoài giờ làm việc, tôi đến thăm các con, các cháu , và ít khi nhắc nhở đến người xưa. Các con cũng biết nổi đau của mẹ nên tránh đề cập đến chuyện gia đình ngày trước.Cuộc sống êm êm cứ thế trôi qua. Những ngày rảnh rỗi không đi làm, không thăm cháu thì tôi ghé chùa làm công quả, gặp các bạn già, tụng kinh niệm Phật, nghe quí thầy giảng Pháp, tham dự những khóa tu thọ bát quan trai và ngồi thiền.Với cái tuổi gần sáu mươi lăm, cuộc đời tôi kể như đã an bài. Vài năm tới tôi nghỉ hưu, ngày tháng thênh thang trước mặt...độ rày tôi bắt đầu trở lại hành thiền chăm chỉ hơn. Những lúc trầm tư suy nghĩ về cuộc sống và những thay đổi của cuộc đời. Tôi có một ý niệm rõ ràng hơn về sự hư ảo mong manh của đời sống, ví dụ như bước đường đi từ sanh qua tử, có nhiều việc không muốn mà vẫn xảy đến, có những điều không mong mà vẫn biến mất rời xa, ví dụ như tôi đây, từ một cô gái ngây thơ, đầy mộng mơ và nhựa sống, nhiều lý tưởng, tôi biến thành một người đàn bà khác, trở thành người vợ người mẹ, tôi đã sống qua những ngày vui vẻ hạnh phúc, rồi bổng thoắt , hạnh phúc biến mất, đùng đùng rã tan, như sét đánh ngang trời. Tôi trở thành một người đàn bà sống dở chết dở vì tình. Tôi hận người đàn ông đã tàn nhẩn bỏ rơi tôi và các con sau nhiều năm hương lửa mặn nồng.Mối hận thù dễ sợ này tôi đội lên đầu, vác lên vai, chất đầy trong tim và lầm lủi cô đơn bước đi trên con đường đời hơn cả chục năm nay. Những năm cuối cùng sau này nhờ thâm cứu Phật pháp, nghe giảng Pháp, tôi bình tâm suy nghĩ chính chắn hơn và thấy ra sự hư ảo của cuộc đời mình và nhiều cuộc đời khác quanh mình, lòng tôi cũng nguội lạnh, phai bớt thù hận theo thời gian, như miệng núi lửa tắt ngúm trong lòng đất. Nghĩ lại ngày xưa như nhớ lại một giấc mơ, một ác mộng gồm nhiều sóng gió, đau thương và sợ hãi.Noel vừa qua, các con tôi đánh tiếng ao ước rằng tôi sẽ đến dự bữa tiệc do các con tổ chức, có mặt đông đủ gia đình mới của Ba.Vết thương lòng vừa khép miệng chưa kịp đâm da non thì lại bị mở tung ra. Lòng tự ái bị tổn thương, tôi lại nổi giận không kém ngày xưa, cái ngày xưa của mười lăm năm cũ...Những lời giận hờn cay đắng phun ra như từ miệng núi lửa.‘’Các con có thể chọn lựa, có ba thì không có mẹ, hoặc ngược lại, có mẹ thì chẳng có cha’’Thì ra, mười lăm năm đã trôi qua, tôi vẫn chưa chống trả được với ngọn lửa thù hận, với nổi ám ảnh của một lần đổ vỡ xa xưa.Các con bây giờ đã thành nhân, các cháu nội ngoại của tôi lớn lên như chồi non, như nụ hoa , trong tình yêu thương gia đình.Trong lòng tôi, tình thương của người mẹ vẫn tiềm tàng tuôn chảy miên man, như một dòng suối bất tuyệt.Tôi biết tôi thương các con và các con cũng thương tôi lắm. Từ mười lăm năm nay các con vẫn kề cận bên tôi trong những ngày lễ Tết, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và được an ủi trong tình yêu thương của con cái.Lẽ tất nhiên, muốn tránh nghĩ về quá khứ đau buồn, tôi không muốn gặp lại người đàn ông một thời đã cho tôi tuổi xuân đầy ngọt ngào và hạnh phúc mà cũng là người đã phá bỏ hết, quay lưng ra đi. Tôi cũng không muốn trút hết giận hờn còn lại của mười lăm năm khốn khổ lên các con, các cháu với những lời lẽ cay đắng hận thù.Những ngày học Phật đã dạy cho tôi bài học ‘’Hận thù diệt hận thù, đời này không thể có Tình thương giải hận thù, là chân lý ngàn thu ’’Bằng chứng là các con tôi vẫn thương quí mẹ dù rằng mẹ chúng luôn miệng nói lời thù hận và chúng cũng vẫn thương cha dù đã nghe đầy tai những lời nhục mạ, nói xấu, thất vọng về người cha của chúng.Tình thương là một cái gì thường hằng, thiêng liêng , dịu ngọt, và có khả năng đem lại niềm ao ước kéo cha và mẹ, như hai kẻ thù, đến gần lại nhau.Chỉ còn mươi ngày nữa là qua năm mới. Tôi gởi email cho các con.‘’Tết VN năm nay, các con sẽ tụ họp ba gia đình, và mời gia đình Ba với các em chúng con về ăn Tết, đón giao thừa với nhau. Nhớ đem các cháu đi chùa và thăm ông ngoại thờ ở chùa, để chúng biết hương vị Tết VN trong truyền thống gia đình mình. Đừng quên mấy bao lì xì đỏ mẹ gửi cho các cháu.Còn mẹ ư? Mẹ sẽ theo các bạn qua California ăn Tết bảy ngày với phái đoàn ‘ Hành hương thập bát tự ‘, thăm mười tám ngôi chùa ở Mỹ Quốc, các con đừng lo mẹ buồn.Vậy năm nay mẹ ăn Tết một mình, không có các con bên cạnh như mọi năm, nhưng mẹ vui, vui vì đã hiểu được lòng của các con.Hôn các con và các cháu. Bonne année! ‘’Tôi bấm ‘send’ và thở ra một hơi dài….Vậy là vui rồi. Lòng tôi cảm thấy an tịnh, nhẹ nhàng như vừa trút bỏ được một gánh nặng.Ôi, gánh nặng mười lăm năm trường nay đã buông xuống, giờ đây, một nữa mái đầu đã bạc, tuổi đời sắp sửa cổ lai hy. Chờ thêm mười lăm năm nữa, lúc mà tóc bạc trắng phau, có gặp lại cố tri, biết đâu sẽ vui hơn!Hết.lê thị bạch nga
Mục lục
Lại một chuyện tình.....
Lại một chuyện tình.....
Lê thị Bạch NgaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Áo Vàng Nguồn: Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 3 năm 2010
|
Jaciris ( V Đ T T)
Lại Một Mảnh Đời
Đặt đôi bàn tay bầm tím lên chiếc gương đối diện, nhìn xuyên qua những ngón tay gân guốc với một màu sơn đen tuyền trên những móng tay, nó thấy gương mặt mình. Chao ôi, cái nét đẹp ngoan hiền ngày nào sao đã biến mất. Lông mày đen, nhìn sắc sảo bởi những nét chì vuốt hình vuốt dáng, kế bên là một vết sẹo dài. Lông mi dài cong vút bởi nhờ một chút mascara trên đôi mắt vô hồn. Làn da trắng không một nét hồng hào do chephủ bởi một lớp phấn điểm trang nhưng đâu đó vẫn thấy những vết trầy trụa nát kia. Và đó, đôi môi mộng đỏ giờ đã sơn lên bởi một màu thâm thẩm đen bầm. Nó khẽ cười; nó biết nó không còn như ngày xưa. Chạm vào từng vết trầy trên người rồi vào vết khâu dài trên đầu nơi không có mái tóc đen mượt mà của nó ngày xưa, nó khóc. ... Từ cái ngày mà ba mẹ nó li thân, từ cái ngày mà chuyện tình nó dang dở, và cũng từ cái ngày mà cuộc đời nó bị đảo ngược, nó đã thay đổi. "Tao cần gì phải lo nữa. Có lo cũng bằng thừa. Thà suốt ngày tao đi chơi này kia vậy cho khoẻ thân. Hai ông bà cũng có để ý gì tao đâu mà tao phải sợ," nó thường nói với đám bạn nó. Nó chỉ nói sự thật thôi. Nó đi vũ trường, đi hộp đêm, đi đâu cho tới mấy giờ sáng về ba mẹ nó cũng chẳng quan tâm. Nó có lấy mấy trăm đô đi chơi ba mẹ nó đôi lúc càng mừng để khỏi thấy mặt nó. Hồi trước, nó tự hỏi không biết nó đã làm sai việc gì mà sao ba mẹ thẫn thờ với nó quá, từ hồi còn bé tí cơ. Nhưng riết như quen dần, nó mặc kệ. Giờ, ba mẹ nó lại li thân, như tạt vào mặt nó một ly nước lạnh, nó nổi loạn. Gia đình nó giàu sang, nhà cao cửa rộng, mọi thứ nó có đều giúp nó "tìm cách sống mới" một cách dễ dàng hơn. "Thằng đó tao dẹp lâu rồi. Dù gì nó cũng đâu xứng với tao," đó là lời nói cửa miệng khi bất cứ ai hỏi về người ấy. Nói thì nói vậy thôi, chứ nó biết nó thương cái người ấy biết chừng nào. Tình yêu đầu tiên mà, người yêu đầu tiên mà... Chỉ tội sao 1 tháng thân mật, người ấy ra đi và bên cạnh còn có một cô gái khác. Nó buồn lắm chứ nhưng giờ nó làm gì được đây. Ban đầu, nó còn cố an ủi là ngày nào đó người ấy sẽ trở về với nó, là chuyện gì xảy ra cũng có nguyên do riêng. Nhưng giờ, nó muốn trả thù. Nó cặp với những người con trai nào thương nó, đày đoạ người ta rồi đùng đùng chia tay đi với người khác. Ai cũng biết tiếng nó vậy mà chẳng hiểu tại sao, người lại theo người rơi vào cạm bẫy của nó. Có lẽ là nhờ cái sắc đẹp trời cho cho nó. ... Bật ngọn lửa châm vào điếu thuốc, nó phì phà nghĩ mông lung. Mới nhận được giấy tờ từ quan toà bảo rằng nó đã "được" ra riêng và không cần đến sự quan tâm của ba mẹ nữa. Đúng, ba mẹ nó đã từ nó. Khẽ tựa đầu vào vai của "người yêu" kế bên, nó nghe tiếng ai hỏi, "Mày đi không? Vụ đua này mà thắng chắc cũng gần triệu bạc đó." Nó gật gật cái đầu đồng ý đại khi mà cã cái não của nó phủ đầy với khói thuốc heroin. Đám bạn nó vác cái thân nó ra ngồi sau xe bạn trai, chuẩn bị cho cuộc đua. Nó ậm ừ rồi hú lên điên dại khi xe khởi đông. Giây phút sau, nó vươn tay vào không trung khi chiếc xe mô tô vút đi. Nó cười cười mê mang rồi ôm chầm lấy bạn trai nó. Tới một cua quẹo, nó đột ngột buôn tay và... té xuống đường. Sáng, thấy mình trong bệnh viện, không có ai kế bên. nó lết tới chiếc gương để thấy chính mình rồi trang điểm. Khóc, nó khóc được 2 giây thì lại quệt mắt đứng dậy, đi tới bên túi đồ tìm 1 điếu thuốc. Không thấy, nó tức điên cuồng, quay qua tìm chiếc phone để gọi cho đám bạn. Không ai bắt máy, nó chợt hiểu: ai mà cần nó khi mà giờ nó đã không còn gì. Không tiền bạc, không nhà cửa, chỉ còn có cái mạng xác xơ này. ... Tiếng nhạc pop vang vọng trong nghĩa trang lạnh lẽo, một đám người tụ tập quanh một nấm mộ nhỏ. Đám thanh niên trai tráng thì đứng cười cười nói nói. Đám con gái thì lấy gương soi mặt. Một người đàn ông đang nói chuyện trên phone còn một người đàn bà thì vui đùa với người yêu mới. Không một giọt nước mắt từ đám người. Ai cũng mong chờ cho ông giám mục nào đó kết thúc bài cầu nguyện nhanh chóng để còn đi làm chuyện riêng của mình. Họ đến chỉ để tạo nên cái đạo đức giả của chính mình thôi. Nhìn trên bia mộ, tên nó đó với 20 tuổi đời. Jaciris VĐTT
Mục lục
Lại Một Mảnh Đời
Lại Một Mảnh Đời
Jaciris ( V Đ T T)Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: benxuaĐược bạn: Ct.ly đưa lên vào ngày: 19 tháng 11 năm 2004
|
Jaciris (V D T T)
Another Piece of Life
Placing his bruised hands on the mirror opposite, looking through the sinewy fingers with jet black paint on the nails, he saw his face. Alas, the once gentle beauty has disappeared. His eyebrows are black, sharp looking with claw-shaped pencil strokes, next to a long scar. Long curled eyelashes thanks to a little mascara on lifeless eyes. The white skin was not rosy due to being covered by a layer of makeup, but the scratches were still visible somewhere. And there, the red lips were now painted with a dark, dark color. He smiled softly; he knows it's not like it used to be. Touching every scratch on his body and then the long stitches on his head where his smooth black hair was no longer there, he cried. ... From the day his parents separated, from the day his love story ended, and also from the day his life was turned upside down, he changed. "I don't need to worry anymore. It's useless to worry. I'd rather go out all day and stay healthy. You two don't pay any attention to me so I don't have to be afraid," he often said to his friends. . It just tells the truth. He went to discos, nightclubs, wherever until several o'clock in the morning, and his parents didn't care. When he took a few hundred dollars to go out, his parents were sometimes even more happy to avoid seeing his face. Before, he wondered what he had done wrong that made his parents so indifferent to him, since he was little. But as soon as he got used to it, he ignored it. Now, his parents are separated again, like throwing a glass of cold water in his face, he rebels. His family is rich, his house is tall and spacious, everything he has helps him "find a new way to live" more easily. "I got rid of that guy a long time ago. In any case, he's not worthy of me," is a mouthful when anyone asks about that person. Just saying that, but he knows how much he loves that person. First love, first lover... It's just a shame that after 1 month of being intimate, that person left and there was another girl next to him. It's very sad but what can he do now? At first, he tried to console himself that one day that person would return to him, that everything that happened had its own reason. But now, it wants revenge. She dated boys who loved her, tormented them and then suddenly broke up with other people. Everyone knows its language but without understanding why, people follow others and fall into its trap. Perhaps it's thanks to its god-given beauty. ... Lighting a cigarette, he puffed and thought vaguely. Just received papers from the judge saying that he has been "released" and no longer needs his parents' attention. Yes, his parents disowned him. Gently resting his head on the shoulder of his "lover" next to him, he heard someone ask, "Are you going? If you win this race, it will probably cost nearly a million dollars." It nodded its head in general agreement while its brain was filled with heroin smoke. Her friends carried her body to the back of her boyfriend's car, preparing for the race. It hummed and then howled wildly when the car started. The next moment, it stretched its arms into the air as the motorbike sped away. She laughed hysterically and hugged her boyfriend. Coming around a corner, he suddenly let go and... fell onto the road. In the morning, I found myself in the hospital, with no one next to me. he crawled to the mirror to see himself and then put on makeup. Crying, he cried for 2 seconds then wiped his eyes and stood up, went to his bag to find a cigarette. When he couldn't find it, he got mad and turned to look for his phone to call his friends. No one picked up the phone, he suddenly understood: who needed him when he now had nothing left. No money, no home, just this miserable life. ... Pop music echoed in the cold cemetery, a group of people gathered around a small grave. The young men stood there laughing and talking. The girls used mirrors to look at their faces. A man is talking on the phone and a woman is having fun with her new lover. Not a single tear from the crowd. Everyone expected a certain bishop to finish the prayer quickly so he could go about his own business. They only come to create their own hypocrisy. Looking at the tombstone, it has that name and is 20 years old. Jaciris VDTT
Table of contents
Another Piece of Life
Another Piece of Life
Jaciris (V D T T)Welcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: benxua Uploaded by: Ct.ly on: November 19, 2004
|
Nguyễn Ngọc Tư
Lại những diêu bông
Trong lá đơn được trình bày ở kỳ họp giữa năm, chị gởi tới đôi bờ lời xin lỗi cho sự bỏ cuộc ra đi, cho sự dang dở và buông xuôi này. Lá đơn được trình bày bởi một người đồng nghiệp khác, vì hôm đó chị vẫn còn trong kỳ nghỉ phép, xem truyền hình trực tiếp, chị thẹn thò nghĩ, nếu có mặt mình sẽ nhận được bó hoa và những tràng vỗ tay chào từ biệt, nhưng đến hai điều nhỏ nhoi đó mình cũng không đáng được nhận. Chị thường ví mình là một cây cầu dang dở, nên chưa nối được nhà nước với dân, chị vẫn muốn có thêm thời gian để xây, cố gắng làm được nhịp nào hay nhịp ấy, nhưng giờ thì chị buộc phải chấp nhận một sự thật, cây cầu đó sẽ không bao giờ hoàn thành nhịp cuối cùng. Xấu hổ và bẽ bàng, chị đi. Đi và chưa kịp một lần cùng với chị em bạn gái tíu tít với nhau chuyện quần quần áo áo, son son phấn phấn giữa giờ giải lao. Cũng chưa lần nào xán lại tán gẫu với các anh về trận bóng đá tối qua, cuộc nhậu tối qua… Chị tự rời ra bởi câu hỏi, ủa mình ở đây làm chi? Để thêm một gương mặt, để góp một bàn tay đưa cao cao? Câu hỏi đó vẳng đi vẳng lại, vào mỗi kỳ họp. Chị ngồi ở nghị trường và cố gắng tránh né ống kính của mấy anh truyền hình. Chị tê dại trong nỗi sợ bà con ở cái vùng Đồng Trũng xa xôi sẽ nhận con Hà Há Ha, người đại diện của họ, người gánh vác cái gánh tâm tư trĩu nặng của họ rõ ràng đang ngồi đó, mà ngóng hoài không thấy nó nói giùm vụ những dòng kinh không có cầu bắc qua báo hại trẻ con tới trường phải qua những chiếc đò đầy, nó không nói giùm họ về những khúc xóm bị bỏ quên không đường, không điện, nó không nhắc giùm vụ trạm y tế đang xuống cấp, sắp sập đến nơi rồi… Những chuyện này chẳng phải họ đã vượt mươi cây số đường đi tới cuộc gặp cử tri, để nói chị hay, nhưng giờ thì chị ngồi đây, trong nghị trường này, nếu không sột soạt lật tới lui tài liệu, dò coi người trên bục đọc tới đâu rồi, không hý hoáy sửa mấy lỗi chính tả trong văn bản… thì chị là bức tượng, không hơn. Chỉ câu hỏi là lồng lộng thổi dọc thổi ngang, làm ngã nghiêng những ảo tưởng, những giá trị. Nó ngợp trong chị khi họp tổ thảo luận chuyện này nọ, bỗng dưng người ta nói, vụ này cấp ủy hôm trước nhất trí rồi, thôi khỏi bàn chi. Xin ý kiến thông qua một nghị quyết, người ta nói cái này chỉ nên đề nghị chỉnh sửa câu cú, chấm phẩy thôi, chớ thay đổi cả nội dung, thì kẹt. Những lúc như vậy, chị thấy mình trong veo, tay này sờ tay kia mà không cảm giác. Nhưng bản tin tối trên truyền hình vẫn rành rạnh gương mặt chị trong nghị trường, hôm đó. Chị nhìn ti vi và hình dung cảnh bà con Đồng Trũng cũng đang xem chương trình thời sự trong lúc ăn bữa cơm chiều trễ tràng sau một ngày đồng áng, họ thấy chị, họ kỳ vọng những thua thiệt, khúc mắt, ấm ức của dân xứ mình sẽ vọng tới ‘ở trên’, sẽ theo chị vượt qua cánh cỗng thâm nghiêm của công quyền, một cánh cỗng mà không phải ai và cái gì cũng dễ dàng qua lại. Và họ lại đội mưa đội nắng đi tới cuộc hẹn hò, với mong mỏi chị mang về những tin vui, những lời hứa hẹn. Có điều để đợi, để hy vọng còn hơn không. Và chị lại ngượng ngịu ngồi đối mặt với họ, nhìn những gương mặt khắc khổ, những bàn tay chai sạn xương xẩu khô queo, những vai áo bạc sờn lam lũ, những đôi chân bùn đóng vảy… Nhìn và chua chát nghĩ, họ như những người đi tìm lá diêu bông, ngơ ngác tin yêu và mơ mộng. Nhưng chị đã phụ họ trước cả ngày thứ nhất, trước cuộc gặp gỡ đầu
Mục lục
Lại những diêu bông
Lại những diêu bông
Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 8 tháng 6 năm 2009
|
Nguyen Ngoc Tu
Again, the flowers
In the petition presented at the mid-year meeting, she sent both sides apologies for giving up, for this unfinished business and giving up. The application was presented by another colleague, because that day she was still on vacation, watching live television, she thought shyly, if she were present she would receive a bouquet of flowers and applause from everyone. special, but even those two little things I don't deserve. She often compares herself to an unfinished bridge, so it has not yet connected the state with the people. She still wants more time to build, trying to build a certain span, but now she is forced to accept a situation. Indeed, that bridge will never complete its final span. Ashamed and humiliated, she left. I went and not even once had time to spend time with my girlfriends talking about clothes, makeup, and makeup during break time. I've never once stopped to chat with my brothers about last night's football match, last night's drinking... She pushed herself away by asking, why am I here? To add a face, to contribute a raised hand? That question echoes again and again, at every meeting. She sat in the parliament and tried to avoid the television cameras. She was paralyzed by the fear that her relatives in the distant Valley would accept her child. Ha Ha Ha, their representative, the one who shouldered the heavy burden of their thoughts, was clearly sitting there, waiting for nothing. It doesn't tell them about the canals that don't have bridges over them, causing harm to children who have to cross full boats to go to school. It doesn't tell them about the forgotten hamlets with no roads or electricity. It doesn't tell them about the medical station. The economy is deteriorating, it's about to collapse... It's not like they traveled ten kilometers to meet voters to tell me, but now I'm sitting here, in this parliament, if it doesn't happen. Flipping documents back and forth, checking to see where the person on the podium is reading, not bothering to correct the spelling errors in the document... then she is a statue, nothing more. Just a question that blows vertically and horizontally, tilting illusions and values. It overwhelmed her when there was a group meeting to discuss this and that matter, and suddenly people said, this matter was agreed upon by the Party Committee the other day, so there's no need to discuss it. Asking for approval to pass a resolution, people say this should only be proposed to edit sentences and semicolons, not change the content as well, then it will be stuck. At times like that, she felt clear, one hand touching the other without feeling. But the evening news on television still clearly showed her face in the parliament that day. She looked at the TV and imagined the Dong Trung people also watching news programs while eating a late dinner after a day in the fields. They saw her, they expected her losses, sorrows, and resentments. The people of our country will look up 'above', will follow her through the solemn gate of public authority, a gate that not everyone or everything can easily pass through. And they braved the rain and the sun to go to the date, hoping she would bring back good news and promises. Something to wait for, something to hope for is better than nothing. And she awkwardly sat facing them, looking at the austere faces, the calloused and dry hands, the faded shoulders of silver shirts, the scabbed mud feet... Looking and thinking bitterly, they like people looking for daffodil leaves, bewildered in love and dreaming. But she helped them even before the first day, before their first meeting
Table of contents
Again, the flowers
Again, the flowers
Nguyen Ngoc TuWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thanh Van posted on: June 8, 2009
|
T.vấn
Lại … quê người, quê nhà
ôi thuở tang bồng tay trắng vỗ cạn chén cùng ta nhớ cố hương ( Ngọc Phi )
Chúng ta ra đi đã chẳng mang theo bên mình cố hương đó hay sao ?
Câu hỏi, đồng thời cũng là một biểu tỏ của những nỗi lòng xa xứ. Đã nhiều lần tôi có dịp tản mạn về hai khái niệm quê nhà, quê người. Thực ra, hai nhưng là một. Hai nơi mà là một nẻo. Và hơn bao giờ hết trong lịch sử cận đại 50 năm trở lại đây, với cái kết thúc bi kịch của cuộc chiến 30 năm và sự ra đi của hàng triệu người Việt Nam trên toàn thế giới, quê nhà quê người đã là đề tài được nói đến nhiều nhất. Vậy thì nếu tôi có trở đi trở lại với nỗi lòng quê nhà quê người thì cũng là một điều dễ hiểu. Có biết bao điều nói hôm nay xong, ngày mai lại có những tâm tư khác , như buộc chúng ta phải nhìn lại , phán đoán lại, và tất nhiên, với thật nhiều trăn trở, về mối quan hệ giữa quê nhà và quê người trong thân phận những kẻ lưu vong, cả lưu vong tự nguyện lẫn bắt buộc. Đã nhiều lần , trong những giấc mơ, tôi mơ thấy mình lại nằm trong những trại cải tạo, không biết đến một ngày về. Rồi tôi lại mơ thấy mình được thả ra, đi lang thang trên những đường phố cũ của Sài Gòn, những đường phố mà trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, tôi đã nhiều đêm cùng bạn bè đi lang thang như những con vạc ăn đêm, đã nhiều buổi chiều đứng chờ người con gái chưa một lần nói yêu tôi ra khỏi cổng trường áo dài trắng tung bay theo từng bước chân ngập ngừng của em, từng bước chân run rẩy của tôi. Và những đường phố mà tôi và bạn bè xuống đường tung hô đả đảo, thứ thời trang làm dáng chết người của một tuổi trẻ thiếu vắng những thần tượng. Với tôi – và rất nhiều bạn bè tôi nữa – quá khứ đó là quê nhà. Và vì chúng tôi không thể vất bỏ quá khứ , cho nên quê nhà vẫn là một phần không thể tách rời của cuộc sống lưu vong. Vả lại, dù là những kẻ thất phu, nhưng chỉ phút giây nào thôi tấm lòng không còn nặng với quê hương đất nước, thì giây phút ấy, kẻ thất phu tội nghiệp đã tự đặt mình ở bên lề dòng sống của những người mang cùng một dòng máu. Và anh ta sẽ là kẻ vong thân. Mặt khác, chúng tôi cũng còn cuộc sống hiện tại trước mắt nơi quê người để cụ thể hóa một sự sinh tồn. Nói cách khác, chúng tôi phải đặt hai chân thật vững chắc trên mảnh đất quê người, trước khi để cho tấm lòng mình hòa vào dòng chảy đất nước. Tôi gọi đó là những hệ lụy của một đời lưu vong. Chúng ta lưu vong, xa lìa quê hương vì trên đất nước của mình, chúng ta không được quyền nặng lòng với quê hương. Cuộc ra đi này – bắt buộc hay tự nguyện – là cuộc ra đi của những kẻ thất phu còn muốn được một chút gì hữu trách trước vận nước hưng vong. Chính vì lẽ đó, kẻ thất phu sống đời lưu vong với muôn vàn những hệ lụy, nhưng không bao giờ là kẻ vong thân. Vì khi ra đi, anh ta đã theo mang bên mình cố hương. Tiếc thay, có người đã không bao giờ hiểu được điều này, đã tìm cách tráo đổi hai khái niệm quê nhà quê người – tuy hai nhưng là một - , để trách móc, chê bai chúng ta. Những người này, có kẻ là chính trị gia, có kẻ là người làm văn hóa. Những tâm hồn chật hẹp không nhìn thấy trong thực tại lưu vong có hình bóng quê hương mà người ra đi đã mang theo bên mình từ ngày cất bước lên đường. Xin ai đó đừng bao giờ kêu gọi chúng tôi hãy quên đi quá khứ, vì quên đi quá khứ, có nghĩa là chúng tôi tự cắt đứt mình trong dòng chảy quê hương, có nghĩa là biến cuộc lưu vong đầy những ý nghĩa – dù còn nhiều những trăn trở – thành những đời vong thân sống cheo leo bên bờ vực thẳm, với một bên là thực tại quê người, còn bên kia là cội nguồn quê nhà. Từ đó – bằng một cách ngụy biện – đặt những thân phận lưu vong trước một nạn đề : quê nhà hay quê người ? vong thân hay cội nguồn ?Đối diện với Phút sự thật, chúng tôi không có câu khẳng định nào khác hơn , là chỉ khi nào người cuối cùng của thế hệ chúng tôi nằm xuống vĩnh viễn, khi ấy những oan nghiệt của cuộc chiến 30 năm mới được coi là tiền kiếp. Thật dễ dàng để khuyên người khác hãy quên đi nỗi đau mà mình chưa bao giờ nếm phải. Đã nhiều lần tôi mơ những giấc mơ thấy mình trở lại quê nhà, đi trên những con đường quen thuộc cũ, đến những quán xá quen thuộc, nơi ngày xưa chúng tôi – những người bạn , những người tình – thường chọn làm nơi gặp gỡ bất chợt. Tôi có gặp lại được mấy người bạn đã bỏ mình vì cuộc chiến trong cái tuổi còn rất trẻ, chưa một lần được nếm vị ngọt của cuộc đời. Khuôn mặt của các bạn tôi, sau bao nhiêu năm, vẫn hệt như ngày nào họ nhắm mắt nằm xuống. Khiến có lúc soi bóng mình trong gương, tôi tự hỏi : tôi và họ – những người bạn đã chết – ai là kẻ may mắn ? Tôi không thể trả lời được cho câu hỏi của chính mình. Đôi lúc,cũng trên những nẻo đường xưa ấy, tôi thoáng thấy bóng cô gái thật trẻ, áo dài trắng tha thướt, tay cắp chiếc cặp da đen, ngập ngừng nhìn tôi như muốn hỏi một điều gì đó. Hình như chúng tôi có quen nhau thì phải ? nhưng mà lâu lắm rồi phải không em ? Ngày ấy, tôi ra đi không biết ngày về. Còn em, cuộc sống như con thú dữ nuốt trửng em vào trong cõi bụi bậm ta bà. Và chúng ta xa nhau… Tất nhiên, không ai cứ mãi bị ám ảnh bởi một quá khứ đau buồn. Mà dù có thế đi chăng nữa, chúng ta vẫn cứ phải sống. Cuộc sống, ở bất cứ nơi đâu, quê nhà hay quê người, cũng đều có quy luật riêng của nó. Chúng ta ai cũng cần phải ăn, ngủ , thở trước khi làm những công việc khác. Để tồn tại, chúng ta phải chấp nhận, làm quen và sống với những quy luật mà cuộc sống – một cách rất lạnh lùng – buộc mọi người phải tuân theo. Nhưng như thế không có nghĩa là chúng ta không còn là người mà trước đây chúng ta đã từng là, khi còn ở quê nhà. Thời gian gần đây, có một người đã từng nhiều năm góp mặt với những hoạt động văn hóa của miền Nam trước 75, sau 75, ông chọn ở lại và tìm được một chỗ ngồi trên chiếu hạng nhì trong cùng một lãnh vực. Mới đây, ông được người thân bảo lãnh sang Mỹ và ông đã quyết định ra đi. Trả lời một cuộc phỏng vấn, ông nói đại ý rằng dù sống tại Mỹ một vài năm hay suốt phần đời còn lại, ông cũng sẽ không bao giờ hội nhập được với nước Mỹ. Rằng ông là một nhà văn và không bao giờ là một nhà văn lưu vong, mà chỉ là một nhà văn Việt Nam sinh sống tại Mỹ do hoàn cảnh gia đình. Do thế, ông đã và sẽ là một nhà văn Việt Nam mà thôi. Tôi lại nhớ đến một người già 73 tuổi mà tôi đã đề cập đến cũng trên trang viết này. Một người, sau 75, bỏ nước ra đi và sinh sống tại Mỹ suốt từ ngày ấy, và mới đây, ông về quê nhà ăn Tết lần đầu. Và người kia, sau 75, ở lại trong nước và chỉ mới ra đi định cư xứ người một hai năm trở lại đây. Cả hai đều có đôi chút tiếng tăm trong giới của mình. Cả hai đều được giới truyền thông phỏng vấn về sự trở về ( ở một người ) và sự ra đi ( ở người kia ). Và cả hai, dù tuổi đời vốn kinh qua từng trải, vẫn không nhìn ra – hay không muốn nhìn ra – sự khác biệt về bản chất giữa một cuộc sống lưu vong và sự vong thân. Một người vừa mới về đến quê hương được đôi ngày, và một người vừa mới chân ướt chân ráo đến Mỹ được đôi năm , đã vội lên tiếng khẳng định mình vẫn mãi mãi là người Việt Nam và phẩm bình những đồng bào của mình có cùng chung số phận. Như tôi đã đau xót chiêm nghiệm . Chúng ta hình như đang sống trong một thời đại , với một số người mà, bất cứ giá trị tinh thần vật chất nào, cũng đều được xem là món hàng để trao đổi, mặc cả, bán rao. Kể cả nỗi đau khổ của con người. Kể cả chút tấc lòng cố quốc tha hương, đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời ( Nguyễn Du ).Thế nên, tôi vốn chưa bao giờ tin vào những lời dối trá của một người làm chính trị, bây giờ, tôi lại phải đặt dấu chấm hỏi về sự thành thật của một người làm văn hóa. T.Vấn
Mục lục
Lại … quê người, quê nhà
Lại … quê người, quê nhà
T.vấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Silverbullet Nguồn: SilverbulletĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 10 năm 2006
|
T.vấn
Lại … quê người, quê nhà
ôi thuở tang bồng tay trắng vỗ cạn chén cùng ta nhớ cố hương ( Ngọc Phi )
Chúng ta ra đi đã chẳng mang theo bên mình cố hương đó hay sao ?
Câu hỏi, đồng thời cũng là một biểu tỏ của những nỗi lòng xa xứ. Đã nhiều lần tôi có dịp tản mạn về hai khái niệm quê nhà, quê người. Thực ra, hai nhưng là một. Hai nơi mà là một nẻo. Và hơn bao giờ hết trong lịch sử cận đại 50 năm trở lại đây, với cái kết thúc bi kịch của cuộc chiến 30 năm và sự ra đi của hàng triệu người Việt Nam trên toàn thế giới, quê nhà quê người đã là đề tài được nói đến nhiều nhất. Vậy thì nếu tôi có trở đi trở lại với nỗi lòng quê nhà quê người thì cũng là một điều dễ hiểu. Có biết bao điều nói hôm nay xong, ngày mai lại có những tâm tư khác , như buộc chúng ta phải nhìn lại , phán đoán lại, và tất nhiên, với thật nhiều trăn trở, về mối quan hệ giữa quê nhà và quê người trong thân phận những kẻ lưu vong, cả lưu vong tự nguyện lẫn bắt buộc. Đã nhiều lần , trong những giấc mơ, tôi mơ thấy mình lại nằm trong những trại cải tạo, không biết đến một ngày về. Rồi tôi lại mơ thấy mình được thả ra, đi lang thang trên những đường phố cũ của Sài Gòn, những đường phố mà trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, tôi đã nhiều đêm cùng bạn bè đi lang thang như những con vạc ăn đêm, đã nhiều buổi chiều đứng chờ người con gái chưa một lần nói yêu tôi ra khỏi cổng trường áo dài trắng tung bay theo từng bước chân ngập ngừng của em, từng bước chân run rẩy của tôi. Và những đường phố mà tôi và bạn bè xuống đường tung hô đả đảo, thứ thời trang làm dáng chết người của một tuổi trẻ thiếu vắng những thần tượng. Với tôi – và rất nhiều bạn bè tôi nữa – quá khứ đó là quê nhà. Và vì chúng tôi không thể vất bỏ quá khứ , cho nên quê nhà vẫn là một phần không thể tách rời của cuộc sống lưu vong. Vả lại, dù là những kẻ thất phu, nhưng chỉ phút giây nào thôi tấm lòng không còn nặng với quê hương đất nước, thì giây phút ấy, kẻ thất phu tội nghiệp đã tự đặt mình ở bên lề dòng sống của những người mang cùng một dòng máu. Và anh ta sẽ là kẻ vong thân. Mặt khác, chúng tôi cũng còn cuộc sống hiện tại trước mắt nơi quê người để cụ thể hóa một sự sinh tồn. Nói cách khác, chúng tôi phải đặt hai chân thật vững chắc trên mảnh đất quê người, trước khi để cho tấm lòng mình hòa vào dòng chảy đất nước. Tôi gọi đó là những hệ lụy của một đời lưu vong. Chúng ta lưu vong, xa lìa quê hương vì trên đất nước của mình, chúng ta không được quyền nặng lòng với quê hương. Cuộc ra đi này – bắt buộc hay tự nguyện – là cuộc ra đi của những kẻ thất phu còn muốn được một chút gì hữu trách trước vận nước hưng vong. Chính vì lẽ đó, kẻ thất phu sống đời lưu vong với muôn vàn những hệ lụy, nhưng không bao giờ là kẻ vong thân. Vì khi ra đi, anh ta đã theo mang bên mình cố hương. Tiếc thay, có người đã không bao giờ hiểu được điều này, đã tìm cách tráo đổi hai khái niệm quê nhà quê người – tuy hai nhưng là một - , để trách móc, chê bai chúng ta. Những người này, có kẻ là chính trị gia, có kẻ là người làm văn hóa. Những tâm hồn chật hẹp không nhìn thấy trong thực tại lưu vong có hình bóng quê hương mà người ra đi đã mang theo bên mình từ ngày cất bước lên đường. Xin ai đó đừng bao giờ kêu gọi chúng tôi hãy quên đi quá khứ, vì quên đi quá khứ, có nghĩa là chúng tôi tự cắt đứt mình trong dòng chảy quê hương, có nghĩa là biến cuộc lưu vong đầy những ý nghĩa – dù còn nhiều những trăn trở – thành những đời vong thân sống cheo leo bên bờ vực thẳm, với một bên là thực tại quê người, còn bên kia là cội nguồn quê nhà. Từ đó – bằng một cách ngụy biện – đặt những thân phận lưu vong trước một nạn đề : quê nhà hay quê người ? vong thân hay cội nguồn ?Đối diện với Phút sự thật, chúng tôi không có câu khẳng định nào khác hơn , là chỉ khi nào người cuối cùng của thế hệ chúng tôi nằm xuống vĩnh viễn, khi ấy những oan nghiệt của cuộc chiến 30 năm mới được coi là tiền kiếp. Thật dễ dàng để khuyên người khác hãy quên đi nỗi đau mà mình chưa bao giờ nếm phải. Đã nhiều lần tôi mơ những giấc mơ thấy mình trở lại quê nhà, đi trên những con đường quen thuộc cũ, đến những quán xá quen thuộc, nơi ngày xưa chúng tôi – những người bạn , những người tình – thường chọn làm nơi gặp gỡ bất chợt. Tôi có gặp lại được mấy người bạn đã bỏ mình vì cuộc chiến trong cái tuổi còn rất trẻ, chưa một lần được nếm vị ngọt của cuộc đời. Khuôn mặt của các bạn tôi, sau bao nhiêu năm, vẫn hệt như ngày nào họ nhắm mắt nằm xuống. Khiến có lúc soi bóng mình trong gương, tôi tự hỏi : tôi và họ – những người bạn đã chết – ai là kẻ may mắn ? Tôi không thể trả lời được cho câu hỏi của chính mình. Đôi lúc,cũng trên những nẻo đường xưa ấy, tôi thoáng thấy bóng cô gái thật trẻ, áo dài trắng tha thướt, tay cắp chiếc cặp da đen, ngập ngừng nhìn tôi như muốn hỏi một điều gì đó. Hình như chúng tôi có quen nhau thì phải ? nhưng mà lâu lắm rồi phải không em ? Ngày ấy, tôi ra đi không biết ngày về. Còn em, cuộc sống như con thú dữ nuốt trửng em vào trong cõi bụi bậm ta bà. Và chúng ta xa nhau… Tất nhiên, không ai cứ mãi bị ám ảnh bởi một quá khứ đau buồn. Mà dù có thế đi chăng nữa, chúng ta vẫn cứ phải sống. Cuộc sống, ở bất cứ nơi đâu, quê nhà hay quê người, cũng đều có quy luật riêng của nó. Chúng ta ai cũng cần phải ăn, ngủ , thở trước khi làm những công việc khác. Để tồn tại, chúng ta phải chấp nhận, làm quen và sống với những quy luật mà cuộc sống – một cách rất lạnh lùng – buộc mọi người phải tuân theo. Nhưng như thế không có nghĩa là chúng ta không còn là người mà trước đây chúng ta đã từng là, khi còn ở quê nhà. Thời gian gần đây, có một người đã từng nhiều năm góp mặt với những hoạt động văn hóa của miền Nam trước 75, sau 75, ông chọn ở lại và tìm được một chỗ ngồi trên chiếu hạng nhì trong cùng một lãnh vực. Mới đây, ông được người thân bảo lãnh sang Mỹ và ông đã quyết định ra đi. Trả lời một cuộc phỏng vấn, ông nói đại ý rằng dù sống tại Mỹ một vài năm hay suốt phần đời còn lại, ông cũng sẽ không bao giờ hội nhập được với nước Mỹ. Rằng ông là một nhà văn và không bao giờ là một nhà văn lưu vong, mà chỉ là một nhà văn Việt Nam sinh sống tại Mỹ do hoàn cảnh gia đình. Do thế, ông đã và sẽ là một nhà văn Việt Nam mà thôi. Tôi lại nhớ đến một người già 73 tuổi mà tôi đã đề cập đến cũng trên trang viết này. Một người, sau 75, bỏ nước ra đi và sinh sống tại Mỹ suốt từ ngày ấy, và mới đây, ông về quê nhà ăn Tết lần đầu. Và người kia, sau 75, ở lại trong nước và chỉ mới ra đi định cư xứ người một hai năm trở lại đây. Cả hai đều có đôi chút tiếng tăm trong giới của mình. Cả hai đều được giới truyền thông phỏng vấn về sự trở về ( ở một người ) và sự ra đi ( ở người kia ). Và cả hai, dù tuổi đời vốn kinh qua từng trải, vẫn không nhìn ra – hay không muốn nhìn ra – sự khác biệt về bản chất giữa một cuộc sống lưu vong và sự vong thân. Một người vừa mới về đến quê hương được đôi ngày, và một người vừa mới chân ướt chân ráo đến Mỹ được đôi năm , đã vội lên tiếng khẳng định mình vẫn mãi mãi là người Việt Nam và phẩm bình những đồng bào của mình có cùng chung số phận. Như tôi đã đau xót chiêm nghiệm . Chúng ta hình như đang sống trong một thời đại , với một số người mà, bất cứ giá trị tinh thần vật chất nào, cũng đều được xem là món hàng để trao đổi, mặc cả, bán rao. Kể cả nỗi đau khổ của con người. Kể cả chút tấc lòng cố quốc tha hương, đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời ( Nguyễn Du ).Thế nên, tôi vốn chưa bao giờ tin vào những lời dối trá của một người làm chính trị, bây giờ, tôi lại phải đặt dấu chấm hỏi về sự thành thật của một người làm văn hóa. T.Vấn
Mục lục
Lại … quê người, quê nhà
Lại … quê người, quê nhà
T.vấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Silverbullet Nguồn: SilverbulletĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 10 năm 2006
|
Thích Nhật Từ
Lạy Bà Chúa Sam Phù Hộ
Đến mùa vía Bà Núi Sam,Châu Đốc, hàng ngàn người lũ lượt kéo nhau về lạy Bà, cầu mua may, bán đắc, làm ăn thịnh đạt và sinh con theo ý muốn. Nhiều người còn cầu Bà phù hộ cho được tai qua nạn khỏi, thăng quan tiến chức. Và còn nhiều điều van xin, cầu nguyện thầm kín khác nữa. Trong số những đoàn người đến viếng điền Bà có một vị Phật tử trẻ tuổi, vốn tin nguyên lý duyên khởi và không tin vào quyền lực ban phước, giáng hoạ của thần thánh của các tôn giáo khác.
Vừa bước đến cổng đền, năm bảy em trai bán vé số xúm quanh anh. Một đứa trong nhóm mời rao:
-- Anh ơi, mua vé số đi. Bà ở đây linh lắm: cầu gì được nấy.
-- "Vé số của em linh hơn anh ạ. Sáng nay em đã lạy Bà và cầu cho người mua trúng số độc đắc. Mua giùm em đi!” Một đứa khác xen vào.
-- "Anh ơi,” một đứa khác ngắt lời, “Hãy mua của em. Cả mùa vía Bà năm nay, em ăn chay. Ngày nào cũng lạy Bà phù hộ. Người mua vé số của em đã trở thành triệu phú nhiều lắm.” Bé phân bua.
Anh Phật tử thương lũ trẻ con nghèo kho,ù mua đều của mỗi em một tờ vé số, rồi từ tốn nói:
-- Như vậy, các em phải là những người trở thành triệu phú trước tiên chứ!?
Bọn trẻ suy nghĩ hồi lâu, rồi liếc nhìn nhau ngơ ngác . . . cho đến lúc anh phật tử mất dạng từ phía chân đồi.
Mục lục
Lạy Bà Chúa Sam Phù Hộ
Lạy Bà Chúa Sam Phù Hộ
Thích Nhật TừChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: BuddhismtodayĐược bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 17 tháng 7 năm 2004
|
Thich Nhat Tu
Blessed Lady Sam Sam
During the season of worshiping Ba Nui Sam, Chau Doc, thousands of people flock to worship her, praying for good luck, good sales, prosperous business and having children as desired. Many people also pray to her for blessings so they can overcome disasters and get promoted. And there are many other secret requests and prayers. Among the group of people who came to visit her estate was a young Buddhist who believed in the principle of dependent origination and did not believe in the power of blessings and curses from the gods of other religions.
As soon as he walked to the temple gate, five or seven boys selling lottery tickets gathered around him. One of the group members announced:
-- Honey, buy a lottery ticket. She is very spiritual here: whatever you ask for, you get.
-- "My lottery ticket is more valuable than yours. This morning I bowed to the Lady and prayed for the buyer to win the jackpot. Buy it for me!" Another child intervened.
-- "Brother," another kid interrupted, "Buy it from me. I've been a vegetarian all day during this year's Mother's Day season. Every day I pray to her for blessings. The person who bought my lottery ticket has become a millionaire." very much.” The baby commented.
The Buddhist took pity on the poor children, bought a lottery ticket for each child, and then slowly said:
-- So, you guys must be the first to become millionaires!?
The children thought for a long time, then glanced at each other in bewilderment. . . until the Buddhist disappeared from the foot of the hill.
Table of contents
Blessed Lady Sam Sam
Blessed Lady Sam Sam
Thich Nhat TuWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Buddhismtoday Uploaded by: TSAH on: July 17, 2004
|
Nguyễn Phương Thảo
Lất phất mưa
Nó đẩy xe vào nhà, thay đồ, ăn cơm, vừa nghĩ đến anh. Gần đây nó nghĩ đến anh nhiều. Nó thấy điều đó có vẻ không phải chút nào khi nó đã có Minh bên cạnh. Nhưng nó tự bào chữa cho mình rằng, nó đã chính thức với Minh khi nào đâu. Nó vẫn đang chọn lựa mà, và nó, đứng núi này trông núi nọ, lúc nào cũng mong mỏi có ai đó hay hơn Minh, tốt hơn Minh, yêu nó hơn MinhAnh đẹp. Anh không yêu nó hơn Minh, anh lúc nào cũng ỡm ờ, lúc vồn vã nhiệt tình, lúc lạnh tanh. Nó thấy mình không thộc tuýp chung thủy, rồi lại tự bào chữa rằng mấy đứa con gái ở tuổi nó vẫn hay như vậy, rằng rồi chẳng mấy chốc nó cũng phải khăn gói theo chồng, vậy tại sao không lả lướt trong khi đang còn tuổi trẻ, còn dịp như lúc này đâyNó luôn luôn có những lý do nghe ra cũng khá xuôi tai cho những việc nó làm. Chẳng hạn khi nó ngủ say, ánh sáng hay tiếng ồn cũng chẳng làm nó trằn trọc, ai cũng bảo nó vô tâm không hay nghĩ ngợi, và như thế là tốt. Song nó hiểu cái từ" vô tâm " không mang hàm ý khen ngợi nó lắm. Nó lập tức tự bào chữa mà không thèm nói ra miệng rằng là thần kinh của nó vững đấy chứ: Đằng nào thì người ta cũng phải ngủ lấy sức, vậy tại sao không tìm cách thích nghi hoàn cảnh không mấy thuận lợi đấy để ngủ cho ngon vào. Đối với nó chưa bao giờ chưa bao giờ có chuyện :" tôi buồn chẳng biết vì sao tôi buồn" dù rằng ngoài mặt nó tỏ ra buồn vô cớ, nó vẫn tự hiểu rằng nguyên nhân đâu đó là vì anh, hôm qua trước mặt nó phớt tỉnh rủ chị Thanh đi ăn trưa, hoặc về sếp mới rầy rà nó về một bức fax sai vài lỗiRồi khi lũ bạn nó biết chuyện nó hay tơ tưởng đến anh, chúng la rầm vào mũi nó rằng, con này "háo sắc" quá trời ạ. Nó có hơi nghĩ ngợi rằng hình như nó cũng như vậy thật. Nhưng ngay lập tức nó tự bảo mình rằng người ta ai mà chẳng thích cái đẹp, chẳng hướng tới cái chân thiện mỹ. Ai cũng thích nhìn mấy cô hoa hậu mượt mà, xinh xắn, tại sao nó lại không được quyền thích những người con trai đẹp chứ. Rõ ràng đấy thôi: con trai luôn thích có bạn gái đẹp& ngược lại. Nếu nó thấy một anh nào chở một cô bạn gái tàng tàng, và cô nào sánh vai một người bạn trai lôi thôi, nó kết luận ngay là vì họ chẳng may không có cơ hội hoặc điều kiện để làm khác điSáng thứ bảy , anh la cà đến bàn làm việc của nó, gương mặt giống anh chàng người mẫu trong catalogue Thái Lan, nhìn nó với cặp mắt nhà phê bình, rồi huýt sáo một tiếng, bảo: mặc đồ dễ thương quá, màu này làm da em sáng lên, chắc anh chết quá. Nó dẩu môi ra vẻ không tin dù trong bụng rất hài lòng về lời khen đó. Rồi thì hầu như cùng một lúc, anh chià ra bản viết tay lằng ngoằng ngọt ngào nhờ nó đánh giùm. Nó biết anh sẽ vào phòng sếp bàn luận về kế hoạch này, rồi sau đó trình sếp ngay một bản thảo sạch đẹp rõ ràng do nó đánh hộ. Nó không từ chối nhưng cảm thấy hình như nó là một phương tiện để anh đạt mục đích. Trưa anh rủ nó đi ăn cơm, cả phòng chọc ghẹo, ghép đôi. Anh nháy mắt với họ:" Chân thành cử tạ" các huynh đã vun vén cho em út" rồi quay sang nó, anh ra vẻ nghiêm túc:" Ai cũng bàn vô cho tụi mình chỉ còn chờ muội đồng ý nữa thôi." Suốt bữa ăn anh cứ cười nói một mãi một câu" Muội cho huynh xin một cơ hội đi muội" Nước chảy đá mòn Tối thứ bảy, Minh gọi điện thoại cho nó nói ngày mai Minh phải đưa mẹ về thăm bà. Minh hẹn tuần sau. Nó vui vẻ đồng ý ngay. Bỏ máy xuống đi lục số điện thoại của anh, hồi trưa anh rủ nó nếu rảnh ngày mai đi Đầm SenNó rủ thêm hai đứa bạn gái. Anh rủ thêm mấy người bạn trai. Anh chở nó đi, về. Anh và nó cùng đi một con thiên nga, đạp vịt. Anh ngồi cạnh sau nó trên cái tàu vượt thác lao xuống ướt mèm. Buổi tối vui vẻ quá, sôi động quá, nó thích những chủ nhật của nó luôn như vậy. Những buổi đi chơi cùng Minh luôn là điệp khúc, thoạt tiên là đi dạo quanh thành phố một vòng, đi ăn linh tinh gì đó, rồi vào quán Văn Khoa uống nước. Minh không bao giờ nghĩ đến chuyện phải thay đổi điệp khúc đó, sự thay đổi có chăng chỉ là khi thì Văn Khoa, khi thì Dương Cầm, khi thì Nhạc Sĩ. Minh chưa bao giờ làm nó bất ngờ. Nó luôn biết trước Minh sắp làm gì. Với Minh, nó luôn có cảm giác yên tâm. Minh của nó, giống trong câu chuyện nào đó nó đã đọc qua, cam chịu như bến đợi, chờ và tin rằngcon thuyền nhỏ sau khi trôi qua bao ghềnh thác nhọc nhằn sẽ quay về bến đò xưaCó một dôi lần, Minh rủ nó cùng đi dự sinh nhật mấy bạn nào đó của Minh, nó không đi lần nào vì phải đi học, ăn tối với sếpvv...vàv.v... Toàn là những lý do chính đáng cả. Song lần này, khi Minh lại rủ, và trước khi nó lại định đưa ra một lý do từ chối, nhìn vào mắt minh , nó cảm thấy như có điều gì đó không ổn. Hình như Minh đã biết rằng nó chưa muốn chính thức được coi là của Minh. Nó vẫn còn cân nhắc giữa Minh và ai đó. Minh không nài nỉ như những lần trước, và nó thấy sẽ rất lố bịch nếu còn cố gắng đưa ra một lý do nào nữa. Minh lại đi không có nóNó vào văn phòng hơi trễ. Chúi mũi vào đống giấy tờ ngập lụt trên bàn, nó loáng thoáng nghe giọng anh nho nhỏ vui vẻ từ góc phòng nói với ai đó qua điện thoại" Trưa nay, nha. Thôi mà muội, cho huynh xin một cơ hội đi!. Nó thở dài, chợt thấy công việc sao mà nhiều đến vậy, làm sao nó đánh kịp mớ bản thảo của anh đây. Rồi nó lại nhớ đến Minh, tối qua gọi điện đến nhà nó đã xướng lộn tên cô bạn cùng lớp" rất tốt với Minh" cô bạn đã nhắn máy chúc Minh hạnh phúc trong ngày Valentine khi Minh đang ở bên nó trong quán Văn Khoa. Cái bến đợi của nó hình như không còn một lòng cam chịu nữa, có nghĩa là con thuyền phải nên mau quay về. Khi anh bỏ điện thoại xuống, lại bàn nó hỏi về bản đánh máy của anh, nhân tiện hỏi nó tối nay có rảnh không, nó lắc đầu Rồi khi lớp quản trị của nó ra sớm hơn mọi ngày, nó phóng xe qua trường Minh. Từ xa, nó thấy Minh dắt hộ cho một tóc dài, và đi song song cùng người ấy. Nó không gọi Minh. Nó thấy dường như mình nhìn thấy một cảnh không rõ, không thực, hẳn là cái máy vi tính ở công ty đã làm cho nó cận thị mất rồi. Nhưng nó biết chắc đó là Minh của nó, không ai khác. Có con thuyền nào đó đang rẽ nước vào bến. Lần này đối với nó, thật khó tìm ra một lý do chính đáng để tự biện minh cho mìnhMưa lất phất bay, mặt nó nhoà nước mắt và bụi mưa. Dường như nó đã sai lầmNguyễn Phương Thảo
Mục lục
Lất phất mưa
Lất phất mưa
Nguyễn Phương ThảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyen Phuong Thao
Light rain
He pushed the cart into the house, changed clothes, ate, and thought of him. Lately it's been thinking about you a lot. It didn't seem right at all when it had Minh by its side. But he defended himself by saying that when did he make it official with Minh? He is still choosing, and he, standing on this mountain looking at that mountain, always wishes for someone better than Minh, better than Minh, loves him more than Minh. He is beautiful. I don't love it more than Minh, he's always lazy, sometimes enthusiastic, sometimes cold. She feels like she's not the faithful type, then excuses herself by saying that girls her age are like that, that she will soon have to follow her husband, so why not flirt while she's still alive? When you're young, there's an opportunity like this. He always has reasons that sound pretty good for what he does. For example, when it sleeps soundly, neither light nor noise makes it restless. Everyone says it's indifferent and doesn't think much, and that's good. But he understands that the word "heartless" does not carry much praise for him. He immediately defended himself without even saying it out loud, saying that his nerves were stable: After all, people have to sleep to regain their strength, so why not find a way to adapt to that unfavorable situation to sleep? Add deliciousness. For him, there has never been a story: "I'm sad and don't know why I'm sad" even though on the outside he appeared sad for no reason, he still understood that the reason was somewhere because of you, yesterday in front of him. He casually invited Ms. Thanh to lunch, or when his boss scolded him about a fax with a few errors. Then when his friends found out that he often fantasized about him, they yelled at him that this girl was "excited". "Oh my god. He thought a little that it seemed like it was really like that. But immediately it told itself that people do not like beauty, do not aim for the true, good and beautiful. Everyone likes to see smooth, pretty beauty queens, why shouldn't they have the right to like beautiful men? It's obvious: guys always like to have beautiful girlfriends& opposite. If he sees a guy carrying around a lurking girlfriend, and the girl walking alongside a slovenly boyfriend, he immediately concludes that it's because they unfortunately don't have the opportunity or conditions to do otherwise. Saturday morning, he wandered over to his desk, his face looked like a model in a Thai catalog, looked at him with the eyes of a critic, then whistled loudly, saying: this outfit is so cute, this color makes your skin bright. up, you're probably dead. He pursed his lips in disbelief even though inside he was very pleased with that compliment. Then, almost at the same time, he scratched out his sweet, messy handwriting and asked her to type it for him. He knew he would go into his boss's room to discuss this plan, then immediately present his boss with a clean, clear draft that he had typed for him. It did not refuse but felt like it was a means to achieve his goal. At noon, he invited her to dinner, and the whole room teased and paired them up. He winked at them: "Sincerely lift weights" you guys have nurtured for the youngest brother" then turned to him, he looked serious: "Everyone has discussed it, we're just waiting for you to agree." Throughout the meal, he kept smiling and saying the same thing over and over again: "Give me a chance, sister." Water flows and rocks wear away. Saturday night, Minh called him and said tomorrow he had to take his mother home to visit Minh's grandmother for a week After that, I happily agreed. Put down the phone and look up my phone number. If I'm free tomorrow, I'll invite two more girlfriends to take me go, go back. He and he went on a swan ride together. He sat next to him on the wet boat. The evening was so fun, so exciting, he loved his Sundays Going out with Minh is always the same thing, at first it's walking around the city, going out to eat something, then going to Van Khoa's for a drink, never thinking about changing That chorus, the only change is that sometimes it's Van Khoa, sometimes it's Duong Cam, sometimes it's Musician. Minh has never surprised him. He always knows in advance what Minh is about to do. With Minh, it always feels secure. His Minh, like in some story he had read, was as resigned as the waiting port, waiting and believing that the small boat after going through many difficult rapids and waterfalls would return to the old wharf. A few times, Minh invited him along. Going to some of Minh's friends' birthdays, he never went because he had to go to school, have dinner with his boss, etc... and etc... All legitimate reasons. But this time, when Minh asked again, and before he was about to give a reason to refuse, looking into Minh's eyes, he felt like something was wrong. It seems that Minh already knows that he does not want to officially be considered Minh's. It's still weighing between Minh and someone else. Minh didn't insist like he did before, and he felt it would be ridiculous to try to give another reason. Minh left without him. He entered the office a bit late. Burying his nose into the pile of papers flooding the table, he vaguely heard his cheerful little voice from the corner of the room talking to someone on the phone, "This afternoon, okay. Come on, please, give me a chance!" He sighed, suddenly realizing how much work he had, how could he keep up with his manuscripts? Then he remembered Minh. Last night when he called his house, he called his classmate's name wrong "Good to Minh" her friend texted Minh to wish him happiness on Valentine's Day when Minh was with him in the Van Khoa shop. His waiting station seemed to no longer have a sense of resignation, which meant the boat had to hurry. When he put down the phone and went back to the table, he asked about his typing, and by the way asked if he was free tonight, he shook his head. Then when his administration class came out earlier than usual, he drove away. Passing by Minh school, from afar, he saw Minh holding a long hair for him, and walking side by side with that person. He felt like he saw an unclear, unreal scene, it must have been a computer Being at the company has made him nearsighted. But he knew for sure that it was his Minh, no one else. There is a boat moving into the wharf. This time, it was difficult for him to find a legitimate reason to justify himself. The rain was drizzling, his face was smeared with tears and rain dust. It seems it was wrongNguyen Phuong Thao
Table of contents
Light rain
Light rain
Nguyen Phuong ThaoWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Hoàng Yến
Lấy Chồng Xa Xứ
(Viết trong ngày hấp hối của Hương Giang).
Theo chân Khải và Tạo tôi bước vào phòng 175 của Bệnh viện X.Trước mắt tôi là một cô gái trẻ. Cô nằm thiêm thiếp. Tôi để mặc cho nước mắt tuôn tràn. Hương Giang đó sao? Cô bạn rất thân của tôi hồi Tiểu học. Ðẹp thuỳ mị, dịu dàng. Mái tóc dài nửa lưng, che làn má mịn. Bây giờ gầy tọp, xanh xao… Qua Mỹ mười lăm năm tôi mới nghe tin bạn.Thư cho tôi hồi tháng sáu năm 2004, Hương Giang viết: Sàigòn ngày 24 tháng 6 năm 2004. Vân Khanh nhớ, Nhờ gặp lại Tường Loan ở cư xá Tự Do hôm Chúa Nhật mà Giang có được địa chỉ của bạn. Mừng quá! Gởi thư liền! Hương Giang muốn báo cho Vân Khanh một tin vui. Tháng mười nầy Giang sẽ theo chồng đi Mỹ sau đám cưới. Biết ai không? Anh Tòan đó. Kể cũng lạ thiệt. Hồi đó mình rất ghét anh ấy. Người gì mà kỳ khôi. Giờ tan trường nào cũng làm cái đuôi của bọn con gái rất kiên nhẫn. Sau năm 75, cả nhà anh vượt biên. Ðùng một cái biến mất khỏi cư xá Bắc Hải. Thành ra đường về Ngã Ba Ông Tạ vắng chi lạ Khanh à. Giang buồn mấy tháng. Thì ra “ phải lòng” hồi nào không hay. Vân Khanh biết không Giang tốt nghiệp Ðại Học xong là đi làm liền. Bà cô của Giang có một khách sạn nằm trên đường Gia Long- gần bùng binh Ngã Sáu - Sàgòn đấy. Thế rồi mới năm ngoái thôi Giang gặp lại anh Toàn trong lần anh làm Việt Kiều hồi hương. Anh trọ lại khách sạn hai tuần để đi một vòng Sàigòn và ngoại ô cho thoả lòng mong nhớ. Anh gần bốn mươi tuổi nhưng trông trẻ lắm. Anh Toàn kể hết cho Giang nghe về gia cảnh của anh. Qua Mỹ năm 75. Năm 90 anh lập gia đình. Có một cô con gái. Giang có xem ảnh. Xinh xắn và rất giống anh. Năm 98 thì hai người ly dị nhau. Theo lời anh kể: Có những bất đồng và tổn thương không còn hoà đồng và hàn gắn được. Anh ngỏ lời cầu hôn. Giang lừng khừng mãi. Không phải vì Giang chê anh lớn tuổi. Cũng không phải vì anh đã có một đời vợ. Nhưng Giang nghe kể rằng: cuộc sống ở Mỹ không giống Việt Nam. Một xứ sở của văn minh và cơ hội. Dễ kiếm tiền nhưng khó tìm được tình thương. Giang sợ cảnh lấy chồng xa xứ. Nói dại: Lỡ mình có bị ngược đãi không ai binh vực, ủi an. Lỡ mình ốm đau không người thân rõ khổ. Anh Toàn hiểu ra những suy tư của Giang và hứa: Em đừng lo. Anh đã một lần dang dở. Anh biết trân quí hạnh phúc gia đình mà. Chỉ sợ qua Mỹ năm ba năm, mọi sự ổn định rồi em nằng nặc đòi chia tay với anh như cô vợ cũ chắc anh chết. Giang cảm động quá Vân Khanh à. Thật lòng, Giang không muốn bỏ Mẹ Giang ở lại. Bố của Giang vượt biên từ năm 82 và có vợ khác rồi. Mẹ Giang đau khổ, già nua, nghèo thiếu. Giang mới đi làm, chưa giúp mẹ bao nhiêu ngày lại lấy chồng xa xứ… Mà thôi! Biết đâu khi làm việc ở quê người Giang có điều kiện lo cho Mẹ hơn. Phải vậy không Vân Khanh? Anh Toàn hiện sống một mình ở thành phố Mobile, tiểu bang Alabama. Giang nghe nói Bố của Giang cũng ở đó. Nhưng mà anh Toàn bảo có những tiểu bang trên nước Mỹ rộng lớn hơn cả nước Việt Nam. Thành phố Sàigòn tuy vậy mà nếu không chịu tìm nhau chưa chắc ai đã gặp ai. Huống chi… Qua Mỹ, Giang sẽ liên lạc với Vân Khanh liền. Chúc sức khoẻ và tạm biệt bạn.Bạn cũ,Hương Giang.* * *Các bác sĩ và y tá tại bệnh viện X rất mừng khi nghe nói tôi là bạn thân của Hương Giang.Theo chồng về Mỹ được một năm. Hương Giang đã ở bệnh viện chín tháng. Chín tháng qua không có sự chăm sóc của Toàn.Cô y tá kể : - Có một người đàn ông trung niên hay mang hoa và quà đến thăm Giang. Chúng tôi được ông cho biết là bạn. Cô ấy bị ung thư máu. Lúc còn tỉnh nguyện vọng của cô là được trở về Việt Nam, chết tại quê nhà. Người chồng của cô bỏ đi luôn sau khi có kết quả xét nghiệm. Chúng tôi không liên lạc được.Tôi nhìn bạn. Thương biết chừng nào! Bệnh viện X đã tận tình cứu giúp Giang nhưng không thể. Phương cách sau cùng đầy lòng nhân ái của các” Từ Mẫu” tại đây là sẵn sàng đem Mẹ của Hương Giang sang để đón xác con về. Rất tiếc thời gian tìm kiếm bà thật khó. Tuần qua, một bác sĩ người Việt duy nhất của bệnh viện đã thất vọng kêu lên:- Bà ấy có trả lời điện thoại nhưng không nói tiếng giống tôi. Tôi không hiểu. Khải nhận số phone và gọi ngay. Tiếng bà mẹ của Hương Giang ở đầu dây thảng thốt và nức nở. Chúng tôi chợt hiểu ra. Tiếng nói của cô Bác sĩ diễn tả là cách phát âm của người Huế. Còn cô là người miền Nam, lại nói giỏi tiếng Mỹ hơn tiếng Việt vì rời Việt Nam từ khi còn rất bé. Trong phòng bệnh, tất cả chúng tôi thấy nhẹ lòng hơn. Trong vòng một tuần lễ thôi mẹ của Giang sẽ sang đây. Ngoài hành lang có bóng người đàn ông trung niên bước vội. Tôi tưởng anh Toàn. Nhưng không! Bố của Giang. Ông ra hiệu cho tôi ra ngoài và thì thầm: - Ðừng nói với ai Bác là bố của Hương Giang. Bác thương con Bác lắm. Nhưng công khai nhìn con lúc nầy Bác không thể. Hãy tha thứ cho Bác.Tôi nhìn mái tóc muối tiêu khuất dần cuối hành lang vắng, lòng quá ngậm ngùi. Ôi! Hương Giang ! Cô bạn thân của tôi. Có thể nào những ưu tư khi lấy chồng xa xứ của Giang bây giờ lại là sự thật? Mẹ của Hương Giang thật đáng thương. Tuổi già cô độc: Không chồng, không con.Tôi tự hỏi tôi phải làm gì đây cho một cảnh trạng quá bi thương của người bạn cũ? Hương Giang ơi! Ngày nào bạn ra đi theo gió nội mây ngàn Khanh chỉ mong một điều: Nơi cõi vĩnh hằng bạn chấm dứt mọi khổ đau về hạnh phúc phù du của lần lấy chồng xa xứ. Hoàng Yến
Mục lục
Lấy Chồng Xa Xứ
Lấy Chồng Xa Xứ
Hoàng YếnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: giao mùaĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 1 tháng 11 năm 2005
|
Canary
Marrying a Husband Far Away
(Written on Huong Giang's dying day).
Following Khai and Tao, I entered room 175 of Hospital X. In front of me was a young girl. She lay asleep. I let the tears flow. Is that Huong Giang? My very close friend in elementary school. Beautiful and gentle. Her hair is half-length, covering her smooth cheeks. Now I'm skinny and pale... I've been in the US for fifteen years before I heard about you. In a letter to me in June 2004, Huong Giang wrote: Saigon June 24, 2004. Van Khanh remembers, Thanks to seeing Tuong Loan again in Tu Do dormitory on Sunday that Giang got your address. So happy! Send mail now! Huong Giang wants to tell Van Khanh good news. This October, Giang will follow her husband to America after the wedding. Do you know who? That's Mr. Toan. It's strange to say. Back then I really hated him. What a strange person. Every time after school, the girls' tails are very patient. After 1975, his whole family fled the border. Suddenly disappeared from the Bac Hai residence. It's strange that the road to Ong Ta Junction is deserted, Khanh. Giang was sad for several months. It turns out I "fell in love" without realizing it. Did Van Khanh know that Giang graduated from university and immediately went to work? Giang's aunt has a hotel located on Gia Long street - near Nga Sau - Saigon roundabout. Then just last year, Giang met Mr. Toan again when he returned home as a Viet Kieu. He stayed at the hotel for two weeks to travel around Saigon and the suburbs to satisfy his longing. He is nearly forty years old but looks very young. Mr. Toan told Giang all about his family background. Came to America in 75. In 90 he got married. Has a daughter. Giang saw the photos. Pretty and very similar to you. In 1998, the two divorced. According to his words: There are disagreements and hurts that can no longer be reconciled and healed. He proposed marriage. Giang hesitated forever. It's not because Giang criticized him for being old. It's not because he already has a wife. But Giang heard that life in America is not like Vietnam. A land of civilization and opportunity. Easy to make money but difficult to find love. Giang is afraid of getting married far away from home. Foolish talk: If you are mistreated, no one will defend you or comfort you. If you get sick, no one around you will know your suffering. Mr. Toan understood Giang's thoughts and promised: Don't worry. He was once unfinished. You know how to cherish family happiness. I'm just afraid that if I go to America for five or three years, everything will stabilize and then you insist on breaking up with me like my ex-wife, and I'll probably die. Giang is so touched, Van Khanh. Honestly, Giang did not want to leave Mother Giang behind. Giang's father fled the border in 1982 and has another wife. Giang's mother was suffering, old, and poor. Giang just started working, hasn't helped her mother for many days, and got married far away from home... Oh no! Who knows, maybe when working in his hometown, Giang will be able to take care of his mother more. Is that so, Van Khanh? Mr. Toan currently lives alone in Mobile, Alabama. Giang heard that Giang's father was also there. But Toan said there are states in the US that are larger than Vietnam. However, in Saigon city, if we don't look for each other, we're not sure who will meet anyone. What's more... Once in America, Giang will contact Van Khanh immediately. Wishing you good health and goodbye. Old friend, Huong Giang.* * *The doctors and nurses at hospital Huong Giang was in the hospital for nine months. The past nine months have not had Toan's care. The nurse said: - There is a middle-aged man who often brings flowers and gifts to visit Giang. We were told by him that we were friends. She has leukemia. When she was awake, her wish was to return to Vietnam and die in her homeland. Her husband left immediately after getting the test results. We can't communicate. I look at you. How much I love you! Hospital X tried its best to help Giang but could not. The last and compassionate way of the "Tu Mothers" here was to be ready to bring Huong Giang's mother to pick up her child's body. Unfortunately, finding her was difficult. Last week, the hospital's only Vietnamese doctor cried out in frustration: - She answered the phone but didn't speak the same language as me. I do not understand. Khai received the phone number and called immediately. Huong Giang's mother's voice on the end of the line was startled and sobbing. We suddenly understood. The voice the Doctor describes is the pronunciation of Hue people. She is from the South and speaks better American than Vietnamese because she left Vietnam when she was very young. In the hospital room, we all felt lighter. Within a week, Giang's mother will come here. In the hallway, there was a shadow of a middle-aged man walking quickly. I thought it was Mr. Toan. But not! Giang's father. He signaled me to go out and whispered: - Don't tell anyone that you are Huong Giang's father. I love my son very much. But I can't openly look at you right now. Please forgive Uncle. I looked at the gray hair disappearing at the end of the empty hallway, feeling so sad. Oh! Huong Giang! My best friend. Could it be that Giang's worries about getting married far away from home are true now? Huong Giang's mother is so pitiful. Lonely old age: No husband, no children. I wonder what I should do for the tragic situation of my old friend? Oh Huong Giang! Every day you leave, following the wind and clouds, Khanh only hopes for one thing: In eternity, you will end all suffering and the fleeting happiness of getting married far away from home. Canary
Table of contents
Marrying a Husband Far Away
Marrying a Husband Far Away
Hoang YenWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: transfer season Posted by friend: Ct.Ly on: November 1, 2005
|
Thích Nhật Từ
Lắc đầu và gật đầu
Sau hai mươi năm bế quan tỏa cảng, chính phủ Việt Nam bắt đầu cấp hộ chiếu cho phép các tu sĩ Phật giáo đi du học vào những năm đầu thập niên 90 của thế kỷ 20. Người có phước được viện trợ tốt thì đi Pháp, đi Nhật, người kém hơn thì đi Trung Quốc và người ít nguồn viện trợ hơn nữa thì đi Ấn Độ, xứ sở đã khai sanh ra ánh đạo vàng Giác Ngộ. Trong số hơn 25 vị đi Ấn Độ vào năm 1994, có một vị tu sĩ trẻ tuổi, năng động và hiếu học.Ngày đầu tiên ra chợ mua nhu yếu phẩm, thầy gọi một chiếc xe richshaw đạp, [1] hơi giống với chiếc xe kéo ở các tỉnh miền Tây Nam bộ Việt Nam. -- "Từ đây đi ra chợ Camp bao nhiêu tiền?" thầy hỏi vị đạp xe.-- "Đếch ru-pe," tức "mười đồng rupee", [2] anh đạp xe trả lời.-- "Át ru-pe," tức "tám đồng được không?" thầy mặc cả, vì thầy biết rằng giá chính thức chỉ có năm đồng rupee thôi.Anh đạp xe lắc đầu năm bảy cái. Thầy bỏ đi vì nghĩ anh không chịu giá tám đồng.-- "Come, come" tức "lại đây, lại đây!" anh đạp xe gọi vói theo thầy.Nghe anh gọi, thầy hỏi lại cho chắc:-- "Tám đồng hả!" "tám đồng nghe!" thầy nói thêm.Anh đạp xe lại lắc đầu lia lịa. Thầy thầm nghĩ anh dạp xe thật khó hiểu nên quay lưng đi nhanh. Anh đạp xe lại gọi vói theo.-- "Bét-thô" lên xe!" anh đạp xe mời thầy.-- "Tám đồng phải không?" thầy lại hỏi.Anh đạp xe lại lắc đầu vài cái. Thầy bỏ đi thẳng một nước mà không ngó ngoái lại, mặc cho anh đạp xe mời gọi nhiều lần, "bét-thô, bét-thô" mời [thầy] lên xe, mời [thầy] lên xe. Một tuần lễ sau đó, thầy bắt đầu học tiếng Hindi và văn hóa Ấn Độ, thầy mới hiểu ra rằng "lắc đầu" là dấu hiệu biểu tỏ "sự đồng ý" của người Ấn, mà người Việt Nam thường thể hiện bằng cái "gật đầu," và "bét-thô" là "mời ngồi [lên xe]" mà thầy cứ tưởng anh nói tiếng Việt theo giọng đớt: "[trả giá] bết thế."[1] Có hai loại Richshaw, loại Richshaw đạp và loại Richshaw máy. Đây là 2 phương tiện giao thông tương đối rẻ và phổ biến ở Ấn Độ.[2] Rupee là đơn vị tiền tệ của Ấn Độ. Giá một đồng Rupee vào năm 1994 tương đương 330 đồng Việt Nam, và khoảng 36 đổng Rupee mới bằng một đồng đô la Mỹ.
Mục lục
Lắc đầu và gật đầu
Lắc đầu và gật đầu
Thích Nhật TừChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: BuddhismtodayĐược bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 6 tháng 2 năm 2004
|
Thich Nhat Tu
Shake your head and nod
After twenty years of seclusion, the Vietnamese government began issuing passports allowing Buddhist monks to study abroad in the early 90s of the 20th century. Those who were fortunate enough to receive good aid went to France. , go to Japan, those with less wealth go to China and those with less aid go to India, the land that gave birth to the golden light of Enlightenment. Among the more than 25 monks who went to India in 1994, there was a young, active and studious monk. The first day he went to the market to buy necessities, he called a Richshaw bicycle, [1] a bit like a bicycle. rickshaw in the southwestern provinces of Vietnam. -- "How much does it cost to go to Camp market from here?" the teacher asked the cyclist.-- "Dent rupees," meaning "ten rupees," [2] the cyclist replied.-- "Ace of rupees," meaning "eight coins okay?" The teacher bargained, because he knew that the official price was only five rupees. He cycled and shook his head several times. The teacher left because he thought he wouldn't accept the price of eight dong.-- "Come, come" means "come here, come here!" He rode his bike and called after the teacher. Hearing his call, the teacher asked again to be sure:-- "Eight coins?" "Eight coins!" the teacher added. He cycled again and shook his head repeatedly. The teacher thought to himself that the way he was driving was confusing, so he turned around and left quickly. He rode his bike and called after him.-- "Bet-tho" get on the bike!" he rode his bike and invited the teacher.-- "Eight coins, right?" the teacher asked again. He rode his bike again and shook his head a few times. The teacher left. straight without looking back, even though he rode his bike and called many times, "bet-tho, bt-tho" invited [the teacher] to get on the bike, invited [the teacher] to get on the bike. A week later, the teacher caught me When I first started learning Hindi and Indian culture, I realized that "shaking my head" is a sign of "agreement" among Indians, which Vietnamese people often express with "nodding," and "beh". -rough" means "please sit [in the car]" but the teacher thought he was speaking Vietnamese in a dumb accent: "[paying] such a bad price."[1] There are two types of Richshaws, the pedal Richshaw and the mechanical Richshaw. Here are two relatively cheap and popular means of transportation in India.[2] Rupee is the currency of India. The price of one Rupee in 1994 was equivalent to 330 Vietnamese Dong, and about 36 Rupees. one US dollar.
Table of contents
Shake your head and nod
Shake your head and nod
Thich Nhat TuWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Buddhismtoday Uploaded by: TSAH on: February 6, 2004
|
Hương Nguyên
Lẽ Nào
Tôi là con bé dưới quê lên tỉnh bước chân vào giảng đường đại học, nên vô cùng lo lắng trước cuộc sống nhộn nhịp của đô thị. Tôi có quá ít bạn, nhà nghèo nên chẳng ai thèm chơi với tôi. Có đứa bảo: Dân quê mùa chúng bây quan tâm làm gì. Những lúc ấy tôi thấy tủi thân và giấu vội giọt nước mắt nóng hổi. Mùa thi, tôi cắm đầu vào bài vở, đối với tôi thì học phần chỉ là giai đoạn thử sức, tôi yên tâm làm bài với hết khả năng. Còn “tụi nó” vẫn đua đòi, lêu lổng – tới giờ thì chúng nó “vồ cập” lấy bài, tôi tức quá không thể chịu nổi, nhưng vì một thân một mình đành “ngậm đắng nuốt cay”…. Năm hai lớp tôi có một thành viên mới, nhỏ Lan từ Thanh Hóa chuyển vào. Lúc nào chúng nó cũng kéo nhỏ Lan vào quán và “móc” tiền của nhỏ bằng nhiều cách: nào là khao bạn mới, nào là để kết chặt tình thân. Nhiều lúc Lan òa khóc bởi những cuộc chơi đó. Nhỏ nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: - Tao không làm thế thì suốt đời giống mày thôi. Nghe nhỏ nói tôi cảm thấy sóng mũi mình cay cay. Tôi chua chát nghĩ tới mình…. Chẳng lẽ tình bạn thời nay chỉ xây dựng được trên những đống tiền vô tri sao. Lẽ nào lại thế! Hương Nguyên
Mục lục
Lẽ Nào
Lẽ Nào
Hương NguyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Huong Nguyen
Maybe
I am a girl from the countryside who came to the province to enter university, so I am extremely worried about the bustling life of the city. I have too few friends and my family is poor so no one wants to play with me. Someone said: Why do we rural people care? At those times, I felt sorry for myself and quickly hid my hot tears. During exam season, I immersed myself in my homework. For me, studying was just a testing phase, I felt secure in doing the exam to the best of my ability. And "them" are still racing and loitering - now they are "grabbing" for the cards, I'm so angry I can't stand it, but because I'm alone I have to "bear the bitterness"…. In the second year, my class had a new member, Lan, who transferred in from Thanh Hoa. They always dragged Lan into the shop and "robbed" her of money in many ways: to make new friends, or to strengthen relationships. Many times Lan burst into tears because of those games. She said in choking sobs: - If I don't do that, I'll just be like you for the rest of my life. Listening to her, I felt my nose sting. I thought bitterly of myself…. Is it true that today's friendships can only be built on meaningless piles of money? How could that be! Huong Nguyen
Table of contents
Maybe
Maybe
Huong NguyenWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Kim Lê
Lễ hóa vàng của nàng Apsara
Trần Tồn nheo nheo mắt, cặp môi dày trễ xuống, ghé tai giám đốc nhà hát hỏi trống không: Cô gái kia tên gì?- Giám đốc nhà hát giấu đi nụ cươi đểu: Dạ…thưa sếp, cô ta tên là Lan ạ. Trên sân khấu, Lan đang múa điệu Apsara. Thân mình nàng uyển chuyển đẹp như bức tượng cổ. Vũ điệu quyến rũ đến mê hoặc. Trần Tồn đờ đẫn như mất hồn. Hội diễn sân khấu thành phố, Trần Tồn được mời với tư cách đại diện cơ quan chủ quản. Những tiết mục tiếp theo quá nhạt nhẽo, hình bóng Lan đã trùm lấp tâm trí hắn. Trầsn Tồn oải người ra ghế, bụng phưỡn ra. Hắn năm nay đã ngót năm mươi, hưởng bao nhiêu “của ngon vật lạ” trên đời, do hắn tìm kiếm cũng có, do cấp dưới cung phụng cũng nhiều. Nhưng tất cả, tất cả chỉ đáng xách dép cho nàng Apsara bằng xương bằng thịt đang hiện hữu trước mắt hắn. Trần Tồn thò lưỡi liếm cặp môi dày da trâu, nuốt nước bọt đánh ực, xong nghiêng người sát vào tai giám đốc: Hôm nào rảnh, thiết kế chương trình cho mình gặp cô ta !- Giám đốc nhà hát kín đáo lau nước bọt bắn trên má, hấp háy đôi mắt cận lòi: Thưa sếp. Lan đã có người yêu…sắp cưới! Trần Tồn mặt hơi thuỗn ra: Thế à…! Rồi tiếp - Chuyện đó có ảnh hưởng chi..? Không hiểu nói với tay giám đốc hay là nói với chính hắn. * Lan tỉnh dậy, đầu váng vất. Chợt thấy mình không mảnh vải che thân, kéo vội mảnh chăn che người. Góc phòng,Trần Tồn đang ngồi ghế hút thuốc, mặt mũi phởn phơ. Nàng chợt hiểu ra tất cả… Bữa tiệc tại khách sạn Z. Giám đốc nhà hát, nàng và hắn. Rượu được rót tràn ly hoà tan những lời chúc tụng ngọt ngào…Cặp mắt của hắn sờ soạng khắp cơ thể nàng. Tay giám đốc lủi đi như một bóng ma. Rượu lại được rót tràn ly…tràn ly, không có những lời chúc tụng… chỉ còn lại tiếng ủn ỉn nhồn nhột bên tai nàng … * Tiếng chim lợn kêu quéc…quéc. Lan choàng tỉnh, ngó đồng hồ, đã gần hai giờ đêm. Trần Tồn nằm cạnh thở phì phò, hai tảng thịt ở má xị xuống, cái mặt bèn bẹt, cặp môi dày da trâu đùn bọt hai bên mép. Người này là chồng mình ư ? Hệt một cơn ác mộng ! Nàng nhắm nghiền mắt lại… “Để đạt được mục đích, anh không từ một thủ đoạn nào. Đó là phương châm sống của anh !” Ngay lần đầu cưỡng chiếm thể xác nàng, hắn đã đặt camera quay từ đầu tới cuối. “Lan sẽ là vợ anh ! Nếu từ chối, hậu quả ra sao chắc Lan biết rồi đấy !? Làm vợ anh, Lan sẽ như một bà hoàng, sẽ ăn trên ngồi trốc, sống trên đầu trên cổ thiên hạ. Lan sẽ được như vậy, xứng đáng được như vậy!” Trần Tồn đã có vợ con. Thằng con bốn tuổi bị bệnh “đao”,leo ban công tầng ba ngã lộn cổ xuống đất, chết. Từ đó vợ hắn bị thần kinh dở điên dở dại phải cho sang Trâu Quỳ. Từ khi làm vợ Trần Tồn, hắn bắt Lan nghỉ việc ở nhà hát “Em không phải làm trò cho lũ đàn ông xem !” Thời gian đầu, thỉnh thoảng hắn cùng Lan đi dự những cuộc chiêu đãi tiệc tùng. Hắn hãnh diện lắm. Có lần Lan bảo “Lão sếp của anh, nhìn em cứ như ma đói !” Từ đó hắn không cho vợ đi nữa. Ở nhà không phải làm gì. Công việc đã có ôsin. Lan tha thẩn buồn đến phát nẫu. Nàng ăn trắng mặc trơn, tiền của không thiếu, nhưng vẫn thấy buồn chán. Nỗi buồn chán ủ trong lòng lên men thiu thối. Vinh, chồng chưa cưới của nàng, hàng ngày vẫn lượn lờ ngoài cổng, réo tên hắn ra mà chửi.Trần Tồn sai đệ tử đánh Vinh một trận thừa sống thiếu chết. Toà biệt thự năm tầng như một nấm mồ chôn sống nàng. Hay là “hồng nhan bạc phận”. Lão thày bói dưới Mơ bảo “ Con gái tên các loài hoa, đa số long đong về đường chồng con !” Lan như con cá bị dính câu. Kẻ đi câu quá sành sỏi, thả thính bắt mồi bằng lưỡi câu chùm. Lấy nhau gần hai năm Lan mới có bầu. Niềm an ủi duy nhất nàng trông ở đứa con. Mang thai mười tháng tám ngày nàng mới sinh nở. Bà đỡ thông báo: Con trai, khoẻ, ba cân rưỡi, nhưng…Tiếng “nhưng” bỏ lửng làm nàng thảng thốt … Lan lóng ngóng mở tấm chăn. Trời…! Con nàng mặt nhăn nhúm, hai mắt thao láo giống bố, mũi và mồm dính liền nhau ,tru lên như mõm chó. Lan bàng hoàng ngất xỉu, Trần Tồn đứng bên mặt xám ngoét. “Trăm cái Phúc nhà vợ, không bằng một cái Nợ nhà chồng”. Âu cũng là số phận !? Thằng bé khoẻ mạnh không đau yếu gì, ăn như thần trùng. Khi con nàng được bốn tháng tuổi, hôm đấy, Lan ở trong phòng tắm, ôsin pha sữa trong bếp. Con chó Tây, to như một con bê đã chồm lên giường, lè lưỡi liếm láp cái mồm dính liền mũi tru lên như mõm chó của thằng bé . Ôsin kêu ầm lên, Lan sấp ngửa chạy ra , con chó ngoặm lấy thằng bé như ngoặm một con mồi, tha xuống cầu thang. Thằng bé khóc thét. Lan cuống quýt vớ lấy cái chổi đuổi theo, con chó gầm ghè nhìn Lan, mắt nó long lên phát ra những tia lửa, đến chân cầu thang nó mới chịu nhả thằng bé ra. Con nàng nhầy nhụa máu, mặt mũi tím bầm. Lan thúc ôsin gọi xe cấp cứu. Trên đường đến bệnh viện con nàng đã tắt thở. Khi Trần Tồn biết chuyện, đã xích con béc giê ở dưới sân, lấy thanh kiếm Tàu chém băm bổ con chó. Con béc giê gầm lên lồng lộn ngoặm lấy thanh kiếm. Trần Tồn hồng hộc chạy vào nhà, xách can rượu trắng thửa ở Lệ Mật để ngâm ngũ xà , tưới vào con chó, châm lửa đốt. Con béc giê vùng vẫy kêu ông ổng, nó giẫy giụa trong quầng lửa lem lém, rượu được tưới liên tục, con chó rít lên ăng ẳng, hai mắt trợn trừng. Lan giằng can rượu trong tay chồng…Đôi mắt Trần Tồn đỏ ngầu, con ngươi vàng đục long lên dưới ánh lửa. Từ khi con chết, Trần Tồn đi tối ngày, có khi hai, ba ngày mới mò về nhà, sặc mùi bia rượu. Quăng tấm thân phì nộn xuống giường mê man đến sáng. Hôm nào hứng lên thì vầy vò nàng, hùng hục như một thằng điên. Đầu năm đi Yên Tử, sư cụ chủ trì nhìn hắn bảo: “Thí chủ nghiệp chướng còn nặng lắm. Phần âm đức tổ tiên mỏng, chưa được hoá giải, vẫn còn oan kết . Thí chủ nên tích đức hơn tích của! Làm việc thiện nhiều, người nhận là ân nhân của người cho! Sau này thí chủ viên tịch phải hoá, có thế mới đắc giải được”. Trần Tồn cười khẩy. Hắn vô thần ! Hắn cười khẩy lần nữa. “Trên trời không có Thần. Dưới đất không có Thánh. Chỉ có chúng ta làm ra thần thánh !”. Ta tạo ra thần thánh thì thần thánh phải nghe lời ta, chịu sự sắp đặt của ta .Hà cớ gì ta phải chịu chi phối bởi những cái không tưởng hão huyền. Thời gian lê lết trôi. Lan như một cái xác không hồn, hễ thức thì không sao, cứ ngủ là mộng mị. Hình ảnh đứa con nhầy nhụa máu bị con chó tha đi. Rồi đống lửa cháy phập phừng như ma chơi, con chó mắt trợn trừng chết đen thui, nhấp nhoáng mặt chồng nàng bèn bẹt, con ngươi màu vàng đục long lên dưới ánh lửa…, chập chờn bóng người vợ điên của Trần Tồn đầu tóc rũ rượi…Lan rú lên , thần kinh hoảng loạn. * Trần Tồn quăng chiếc cặp xuống ghế. Sau bữa tiệc chiêu đãi hắn say mèm, cứ để nguyên quần áo ngã vật xuống giường, không còn biết trời đất gì nữa. Lan tha thẩn đi vào trong phòng. Cái mặt bèn bẹt, cặp môi dày xám ngoét sùi bọt, tiếng gáy gừ…gừ như loài chó. Lan lấy chiếc xích chó, cột chân hắn vào thành giường. Nàng ngồi xuống ghế, mở chiếc cặp. Một phong bì dầy rơi xuống, trong là một xếp tiền đô. Lan vơ nắm tiền lên nhìn…,đưa lên mũi ngửi, mặt nàng nhăn lại: Bẩn quá…! Tiền bẩn quá…!- Lan đến bên giường, tung nắm tiền rải khắp người Trần Tồn, mồm lảm nhảm: Đẹp quá…! Đẹp quá..!- Những đồng tiền loang lổ, cặp môi xám ngoét ,tiếng gáy gừ…gừ …Hình ảnh con chó chết và ngọn lửa hiện trong đầu nàng. Lan xuống dưới nhà, xách can rượu trắng vẫn còn non nửa. Nàng mở nút tưới đẫm vào người hắn. Trần Tồn tỉnh dậy, thấy người ướt đẫm sặc mùi rượu, xung quanh cơ man toàn tiền là tiền. Hắn chồm lên, vướng xích ở chân ngã vật xuống, hắn gầm lên: Con điên…! Con điên…! Có mở xích ra không…! Lan cười ré lên, vung tay theo vũ điệu Apsara nhặt lấy bao diêm ở bàn, xoè lửa… Ngọn lửa bén cháy lem lém. Trần Tồn giẫy giẫy rít lên: Con điên…! Tao sẽ…sẽ giết mày…! Giết…cứu với…cứu…cứu…Hắn líu lưỡi lại ư ử. Lan lùi ra cửa phòng, sằng sặc cười, mồm lẩm bẩm: Đẹp quá…! Lửa cháy đẹp quá…! Xe cứu hoả rú còi inh ỏi. Mọi người xô nhau đứng xem. Lính cứu hoả phá cổng xông vào, thấy Lan ngồi thu lu ở chân cầu thang. Hai lính cứu hoả khiêng ra một người đàn ông cháy nham nhở, chân vẫn còn sợi xích lòng thòng. Một bà hàng xóm thắc mắc: Sao hắn lại bị xích chân? Anh chàng bên cạnh ra điều hiểu biết: Thằng cha nghiện ma tuý. Xích chân mình, tự cai ! * Sáng hôm sau, tờ nhật báo của thành phố đăng tin. “Vào hồi 19 giờ 30 ngày 13 tháng 3…Ngôi biệt thự ở số 4 đường Nguyễn văn X. bị hoả hoạn. Ngọn lửa bắt nguồn từ phòng ngủ tầng hai. Cảnh sát P.C.C.C đã kịp thời dập tắt ngọn lửa. Theo điều tra ban đầu, nguyên nhân gây cháy là do chập đường dây điện. Chủ nhân ngôi nhà là ông Trần Tồn được đưa đi cấp cứu, nhưng bị bỏng nặng đã bị chết.” KIM LÊ
Mục lục
Lễ hóa vàng của nàng Apsara
Lễ hóa vàng của nàng Apsara
Kim LêChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 18 tháng 2 năm 2009
|
Kim Lê
Lễ hóa vàng của nàng Apsara
Trần Tồn nheo nheo mắt, cặp môi dày trễ xuống, ghé tai giám đốc nhà hát hỏi trống không: Cô gái kia tên gì?- Giám đốc nhà hát giấu đi nụ cươi đểu: Dạ…thưa sếp, cô ta tên là Lan ạ. Trên sân khấu, Lan đang múa điệu Apsara. Thân mình nàng uyển chuyển đẹp như bức tượng cổ. Vũ điệu quyến rũ đến mê hoặc. Trần Tồn đờ đẫn như mất hồn. Hội diễn sân khấu thành phố, Trần Tồn được mời với tư cách đại diện cơ quan chủ quản. Những tiết mục tiếp theo quá nhạt nhẽo, hình bóng Lan đã trùm lấp tâm trí hắn. Trầsn Tồn oải người ra ghế, bụng phưỡn ra. Hắn năm nay đã ngót năm mươi, hưởng bao nhiêu “của ngon vật lạ” trên đời, do hắn tìm kiếm cũng có, do cấp dưới cung phụng cũng nhiều. Nhưng tất cả, tất cả chỉ đáng xách dép cho nàng Apsara bằng xương bằng thịt đang hiện hữu trước mắt hắn. Trần Tồn thò lưỡi liếm cặp môi dày da trâu, nuốt nước bọt đánh ực, xong nghiêng người sát vào tai giám đốc: Hôm nào rảnh, thiết kế chương trình cho mình gặp cô ta !- Giám đốc nhà hát kín đáo lau nước bọt bắn trên má, hấp háy đôi mắt cận lòi: Thưa sếp. Lan đã có người yêu…sắp cưới! Trần Tồn mặt hơi thuỗn ra: Thế à…! Rồi tiếp - Chuyện đó có ảnh hưởng chi..? Không hiểu nói với tay giám đốc hay là nói với chính hắn. * Lan tỉnh dậy, đầu váng vất. Chợt thấy mình không mảnh vải che thân, kéo vội mảnh chăn che người. Góc phòng,Trần Tồn đang ngồi ghế hút thuốc, mặt mũi phởn phơ. Nàng chợt hiểu ra tất cả… Bữa tiệc tại khách sạn Z. Giám đốc nhà hát, nàng và hắn. Rượu được rót tràn ly hoà tan những lời chúc tụng ngọt ngào…Cặp mắt của hắn sờ soạng khắp cơ thể nàng. Tay giám đốc lủi đi như một bóng ma. Rượu lại được rót tràn ly…tràn ly, không có những lời chúc tụng… chỉ còn lại tiếng ủn ỉn nhồn nhột bên tai nàng … * Tiếng chim lợn kêu quéc…quéc. Lan choàng tỉnh, ngó đồng hồ, đã gần hai giờ đêm. Trần Tồn nằm cạnh thở phì phò, hai tảng thịt ở má xị xuống, cái mặt bèn bẹt, cặp môi dày da trâu đùn bọt hai bên mép. Người này là chồng mình ư ? Hệt một cơn ác mộng ! Nàng nhắm nghiền mắt lại… “Để đạt được mục đích, anh không từ một thủ đoạn nào. Đó là phương châm sống của anh !” Ngay lần đầu cưỡng chiếm thể xác nàng, hắn đã đặt camera quay từ đầu tới cuối. “Lan sẽ là vợ anh ! Nếu từ chối, hậu quả ra sao chắc Lan biết rồi đấy !? Làm vợ anh, Lan sẽ như một bà hoàng, sẽ ăn trên ngồi trốc, sống trên đầu trên cổ thiên hạ. Lan sẽ được như vậy, xứng đáng được như vậy!” Trần Tồn đã có vợ con. Thằng con bốn tuổi bị bệnh “đao”,leo ban công tầng ba ngã lộn cổ xuống đất, chết. Từ đó vợ hắn bị thần kinh dở điên dở dại phải cho sang Trâu Quỳ. Từ khi làm vợ Trần Tồn, hắn bắt Lan nghỉ việc ở nhà hát “Em không phải làm trò cho lũ đàn ông xem !” Thời gian đầu, thỉnh thoảng hắn cùng Lan đi dự những cuộc chiêu đãi tiệc tùng. Hắn hãnh diện lắm. Có lần Lan bảo “Lão sếp của anh, nhìn em cứ như ma đói !” Từ đó hắn không cho vợ đi nữa. Ở nhà không phải làm gì. Công việc đã có ôsin. Lan tha thẩn buồn đến phát nẫu. Nàng ăn trắng mặc trơn, tiền của không thiếu, nhưng vẫn thấy buồn chán. Nỗi buồn chán ủ trong lòng lên men thiu thối. Vinh, chồng chưa cưới của nàng, hàng ngày vẫn lượn lờ ngoài cổng, réo tên hắn ra mà chửi.Trần Tồn sai đệ tử đánh Vinh một trận thừa sống thiếu chết. Toà biệt thự năm tầng như một nấm mồ chôn sống nàng. Hay là “hồng nhan bạc phận”. Lão thày bói dưới Mơ bảo “ Con gái tên các loài hoa, đa số long đong về đường chồng con !” Lan như con cá bị dính câu. Kẻ đi câu quá sành sỏi, thả thính bắt mồi bằng lưỡi câu chùm. Lấy nhau gần hai năm Lan mới có bầu. Niềm an ủi duy nhất nàng trông ở đứa con. Mang thai mười tháng tám ngày nàng mới sinh nở. Bà đỡ thông báo: Con trai, khoẻ, ba cân rưỡi, nhưng…Tiếng “nhưng” bỏ lửng làm nàng thảng thốt … Lan lóng ngóng mở tấm chăn. Trời…! Con nàng mặt nhăn nhúm, hai mắt thao láo giống bố, mũi và mồm dính liền nhau ,tru lên như mõm chó. Lan bàng hoàng ngất xỉu, Trần Tồn đứng bên mặt xám ngoét. “Trăm cái Phúc nhà vợ, không bằng một cái Nợ nhà chồng”. Âu cũng là số phận !? Thằng bé khoẻ mạnh không đau yếu gì, ăn như thần trùng. Khi con nàng được bốn tháng tuổi, hôm đấy, Lan ở trong phòng tắm, ôsin pha sữa trong bếp. Con chó Tây, to như một con bê đã chồm lên giường, lè lưỡi liếm láp cái mồm dính liền mũi tru lên như mõm chó của thằng bé . Ôsin kêu ầm lên, Lan sấp ngửa chạy ra , con chó ngoặm lấy thằng bé như ngoặm một con mồi, tha xuống cầu thang. Thằng bé khóc thét. Lan cuống quýt vớ lấy cái chổi đuổi theo, con chó gầm ghè nhìn Lan, mắt nó long lên phát ra những tia lửa, đến chân cầu thang nó mới chịu nhả thằng bé ra. Con nàng nhầy nhụa máu, mặt mũi tím bầm. Lan thúc ôsin gọi xe cấp cứu. Trên đường đến bệnh viện con nàng đã tắt thở. Khi Trần Tồn biết chuyện, đã xích con béc giê ở dưới sân, lấy thanh kiếm Tàu chém băm bổ con chó. Con béc giê gầm lên lồng lộn ngoặm lấy thanh kiếm. Trần Tồn hồng hộc chạy vào nhà, xách can rượu trắng thửa ở Lệ Mật để ngâm ngũ xà , tưới vào con chó, châm lửa đốt. Con béc giê vùng vẫy kêu ông ổng, nó giẫy giụa trong quầng lửa lem lém, rượu được tưới liên tục, con chó rít lên ăng ẳng, hai mắt trợn trừng. Lan giằng can rượu trong tay chồng…Đôi mắt Trần Tồn đỏ ngầu, con ngươi vàng đục long lên dưới ánh lửa. Từ khi con chết, Trần Tồn đi tối ngày, có khi hai, ba ngày mới mò về nhà, sặc mùi bia rượu. Quăng tấm thân phì nộn xuống giường mê man đến sáng. Hôm nào hứng lên thì vầy vò nàng, hùng hục như một thằng điên. Đầu năm đi Yên Tử, sư cụ chủ trì nhìn hắn bảo: “Thí chủ nghiệp chướng còn nặng lắm. Phần âm đức tổ tiên mỏng, chưa được hoá giải, vẫn còn oan kết . Thí chủ nên tích đức hơn tích của! Làm việc thiện nhiều, người nhận là ân nhân của người cho! Sau này thí chủ viên tịch phải hoá, có thế mới đắc giải được”. Trần Tồn cười khẩy. Hắn vô thần ! Hắn cười khẩy lần nữa. “Trên trời không có Thần. Dưới đất không có Thánh. Chỉ có chúng ta làm ra thần thánh !”. Ta tạo ra thần thánh thì thần thánh phải nghe lời ta, chịu sự sắp đặt của ta .Hà cớ gì ta phải chịu chi phối bởi những cái không tưởng hão huyền. Thời gian lê lết trôi. Lan như một cái xác không hồn, hễ thức thì không sao, cứ ngủ là mộng mị. Hình ảnh đứa con nhầy nhụa máu bị con chó tha đi. Rồi đống lửa cháy phập phừng như ma chơi, con chó mắt trợn trừng chết đen thui, nhấp nhoáng mặt chồng nàng bèn bẹt, con ngươi màu vàng đục long lên dưới ánh lửa…, chập chờn bóng người vợ điên của Trần Tồn đầu tóc rũ rượi…Lan rú lên , thần kinh hoảng loạn. * Trần Tồn quăng chiếc cặp xuống ghế. Sau bữa tiệc chiêu đãi hắn say mèm, cứ để nguyên quần áo ngã vật xuống giường, không còn biết trời đất gì nữa. Lan tha thẩn đi vào trong phòng. Cái mặt bèn bẹt, cặp môi dày xám ngoét sùi bọt, tiếng gáy gừ…gừ như loài chó. Lan lấy chiếc xích chó, cột chân hắn vào thành giường. Nàng ngồi xuống ghế, mở chiếc cặp. Một phong bì dầy rơi xuống, trong là một xếp tiền đô. Lan vơ nắm tiền lên nhìn…,đưa lên mũi ngửi, mặt nàng nhăn lại: Bẩn quá…! Tiền bẩn quá…!- Lan đến bên giường, tung nắm tiền rải khắp người Trần Tồn, mồm lảm nhảm: Đẹp quá…! Đẹp quá..!- Những đồng tiền loang lổ, cặp môi xám ngoét ,tiếng gáy gừ…gừ …Hình ảnh con chó chết và ngọn lửa hiện trong đầu nàng. Lan xuống dưới nhà, xách can rượu trắng vẫn còn non nửa. Nàng mở nút tưới đẫm vào người hắn. Trần Tồn tỉnh dậy, thấy người ướt đẫm sặc mùi rượu, xung quanh cơ man toàn tiền là tiền. Hắn chồm lên, vướng xích ở chân ngã vật xuống, hắn gầm lên: Con điên…! Con điên…! Có mở xích ra không…! Lan cười ré lên, vung tay theo vũ điệu Apsara nhặt lấy bao diêm ở bàn, xoè lửa… Ngọn lửa bén cháy lem lém. Trần Tồn giẫy giẫy rít lên: Con điên…! Tao sẽ…sẽ giết mày…! Giết…cứu với…cứu…cứu…Hắn líu lưỡi lại ư ử. Lan lùi ra cửa phòng, sằng sặc cười, mồm lẩm bẩm: Đẹp quá…! Lửa cháy đẹp quá…! Xe cứu hoả rú còi inh ỏi. Mọi người xô nhau đứng xem. Lính cứu hoả phá cổng xông vào, thấy Lan ngồi thu lu ở chân cầu thang. Hai lính cứu hoả khiêng ra một người đàn ông cháy nham nhở, chân vẫn còn sợi xích lòng thòng. Một bà hàng xóm thắc mắc: Sao hắn lại bị xích chân? Anh chàng bên cạnh ra điều hiểu biết: Thằng cha nghiện ma tuý. Xích chân mình, tự cai ! * Sáng hôm sau, tờ nhật báo của thành phố đăng tin. “Vào hồi 19 giờ 30 ngày 13 tháng 3…Ngôi biệt thự ở số 4 đường Nguyễn văn X. bị hoả hoạn. Ngọn lửa bắt nguồn từ phòng ngủ tầng hai. Cảnh sát P.C.C.C đã kịp thời dập tắt ngọn lửa. Theo điều tra ban đầu, nguyên nhân gây cháy là do chập đường dây điện. Chủ nhân ngôi nhà là ông Trần Tồn được đưa đi cấp cứu, nhưng bị bỏng nặng đã bị chết.” KIM LÊ
Mục lục
Lễ hóa vàng của nàng Apsara
Lễ hóa vàng của nàng Apsara
Kim LêChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 18 tháng 2 năm 2009
|
Hàn Lệ Nhân
Lịch sử : Bài học áp chót
Dạo sau này, từ khi ông ngoại qua đời, Mẹ là người dạy mình học tiếng Việt, tất nhiên trình độ cao hơn chút, thường là về lịch sử Việt Nam. Tình thiệt mà nói, ai sao không biết chứ riêng mình, học sử Việt, không hứng thú chút nào, chiến tranh rồi chiến tranh rồi chiến tranh từ đầu chí cuối. Hào hùng thì hào hùng thật đấy, trong khoảnh khắc nào đó, nhưng cái giá quá đắt ; làm như chiến tranh là sở trường duy nhất trời phú cho dân tộc ta... Do đó, sáng chủ nhật này, mình vui lắm vì là buổi học áp chót về sử Việt do Mẹ dạy, như thường lệ, dưới hình thức đọc cho mình viết như viết chính tả (dictée/dictation) trong trường lớp. Mình có thắc mắc với Mẹ : Sao lại là bài học áp chót ? Mẹ bảo vì lịch sử là vô tận nhưng từ ngày mai và những ngày tháng tới, Bê (tên chơi trong gia đình của Vọng) phải ý thức học lấy một mình ; sau hôm nay coi như Mẹ đã làm tròn lời ký thác của ông ngoại. [...] « Ngày 19-08-1945, ĐCSVN dưới sự lãnh đạo của ông Hồ Chí Minh đã cướp được chính quyền. Rồi tuyên ngôn độc lập ngày 02-09-1945, tức ngày Quốc Khánh của CS Hà Nội. Thế nhưng, với tư cách một nước thuộc phe đồng minh thắng trận trong Thế Chiến thứ 2 và được sự tiếp tay của liên quân Anh-Ấn, Pháp đã trở lại Việt Nam, đẩy chính quyền CSVN ra khỏi Sàigòn. Ngày 17-04-1946, CSVN và Pháp gặp nhau trong hội nghị Đà Lạt, nhưng cuộc hội đã tan rã ngay trong buổi đầu. Năm tháng sau ( 09-1945 ) hai bên lại cố gắng điều đình trong hội nghị Fontainebleau. Hội nghị lần nầy cũng suýt tan vỡ thì vào nửa đêm 14 rạng ngày 15 tháng 9, ông Hồ Chí Minh và bộ trưởng thuộc địa Pháp, Marius Moutet đã ký một thoả ước ( Modus Vivendi ) điều đình cho Pháp kiểm soát Nam Kỳ, để đổi lại Pháp phải công nhận hình thức Độc Lập của Bắc Việt. Nhưng chỉ ba tháng sau, Pháp gây sự, đánh phá Hải Phòng và Hà Nội, Việt Minh phải hạ lệnh toàn dân kháng chiến ngày 19-12-1946 … Chín năm toàn dân kháng chiến đưa tới hiệp định Genève ngày 20-07-1954, chia đôi đất nước Việt Nam : Từ vĩ tuyến 17 trở lên là nước VNDCCH do Liên Sô và Trung Cộng lèo lái. Từ vĩ tuyến 17 trở xuống là nước VNCH do Hoa Kỳ làm đạo diễn, mở màn cho vở thảm kịch tương tàn Nam Bắc, kéo dài 21 năm ( 1954 – 1975 ). Nước Việt Nam lại được gom về một mối, hết hoạ ngoại xâm ... Lịch sử gọi là Đại Thắng Mùa Xuân hay Việt Nam thắng Đế Quốc Mỹ, cũng có người gọi là Đại Nạn Mùa Xuân, tùy theo lập trường và góc độ nhìn của mỗi người.Chấm hết.» Nghe Mẹ đọc hai chữ "chấm hết" mình vui sướng quá, buông bút nhảy dựng lên ... nước mắt lưng tròng, trong đầu hiện ra câu ông ngoại thường nghêu ngao " khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười " rồi đột ngột hỏi mẹ : - Thế tại sao gia tộc mình và hàng mấy triệu người Việt lại phải phiêu dạt đến tận xứ lạnh này và khắp nơi trên thế giới ? - À ... Chuyện dài và phức tạp lắm, mai kia Bê trưởng thành tự dưng Bê sẽ hiểu khi chịu khó lục coi phim ảnh Boat People và tìm đọc lịch sử VN trong tủ sách của ông ngoại và trên Internet. Ngay bây giờ Bê thử nhắc lại cho mẹ nghe huyền sử Thánh Gióng coi nào ... - Thánh Gióng là gì hả mẹ ? - Là châu chấu ... - ... A ha ... châu chấu đá xe, chuyện ông Phù Đổng ... mà sao vậy mẹ ? - - Chậc ... thì Bê cứ trả lời đi đã. Vọng nũng nịu dạ một tiếng rồi trả bài :"Đời Hùng Vương thứ VI, có đám giặc gọi là giặc Ân, hung mạnh lắm, không ai đánh nổi. Vua mới sai sứ đi rao trong nước để tìm người tài giỏi ra đánh giặc giúp nước. Bấy giờ ở làng Phù Đổng, có đứa trẻ xin đánh giặc giúp vua. Sứ giả về tâu vua, vua lấy làm lạ, cho đòi vào chầu. Đứa trẻ ấy xin đúc cho một con ngựa, và cái roi bằng sắt. Khi ngựa và roi đúc xong, thì đứa trẻ ấy vươn vai một cái, tự nhiên người cao lớn lên một trượng, rồi nhảy lên ngựa cầm roi đi đánh giặc. Phá được giặc Ân rồi, người ấy đi đến núi Sóc Sơn thì biến mất. Vua nhớ ơn, truyền lập đền thờ ở làng Phù Đổng, về sau phong làm Phù Đổng thiên vương." (*) - Giỏi, Bê mẹ giỏi ! Rồi sao nữa ? - Sao là sao hở Mẹ ... a ha ... rồi toàn thể dân tộc Việt Nam ghi khắc công ơn, một lòng phụng thờ đời đời kiếp kiếp ... Mà sao hả mẹ ? A ha ... Bê hiểu rồi. David et Goliath ! C est ça hein, maman ! Ờ ... ờ ... Bê xin lỗi Mẹ ... Có phải Mẹ muốn so sánh Thánh Gióng bé xíu đuổi giặc Ân khổng lồ chạy có cờ với nước VNDCCH tí hon đá văng Đại Đế Quốc Hoa Kỳ ra khỏi đất nước ta ?- Đúng vậy. Bê Mẹ khá lắm ...- ... nhưng Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của Bê : Đuổi Mỹ rồi, Bắc Nam thành một nhà rồi, sao mấy triệu người Việt lại phải chạy tán loạn ra khắp thế giới ? Như sinh thời ông ngoại thường ngâm : " Đớn đau hai chữ quê mình, Chiến tranh xum họp, hoà bình nát tan "... rồi 30 năm qua, đất nước mình vẫn lụi đụi ... ờ ... không hẳn vậy ... sắp giàu mạnh ... theo báo đài ... - Vì có chút khác biệt trong sự so sánh ... - ... khác biệt thế nào hở Mẹ ? - ... Thánh Gióng thời xưa dẹp xong giặc Ân thì biến mất, còn Thánh Gióng thời nay ... là hậu Hán Sở tranh hùng ! - Nghĩa là sao hở Mẹ ? Hàn Lệ Nhân(*) Theo Quốc Sử lớp tư của Phạm Văn Trọng & Huỳnh Văn Đồ trong bộ Quốc Sử do Bà cố Vi Khuê Trần Trinh Thuận gửi tặng để ông ngoại dạy mẹ Thúy Nguyện, đề ngày 19/09/1978)
Mục lục
Lịch sử : Bài học áp chót
Lịch sử : Bài học áp chót
Hàn Lệ NhânChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Hàn Lệ Nhân Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: TTL đưa lên vào ngày: 21 tháng 3 năm 2006
|
Han Le Nhan
History: The penultimate lesson
Lately, since my grandfather passed away, my mother was the one who taught me Vietnamese, of course at a slightly higher level, usually about Vietnamese history. To be honest, who doesn't know, but I, studying Vietnamese history, am not interested at all, war and war and war from beginning to end. Heroism is indeed heroic, in a certain moment, but the price is too high; As if war is the only talent given to our people... Therefore, this Sunday morning, I am very happy because it is the penultimate lesson on Vietnamese history taught by Mother, as usual, in the form of reading. Let me write like dictation (dictation) in school. I have a question for Mom: Why is it the penultimate lesson? Mom said that because history is endless, but from tomorrow and the days to come, Be (Vong's family name) must be conscious of learning on her own; After today, it will be considered that Mother has fulfilled her grandfather's promise. [...] « On August 19, 1945, the Communist Party of Vietnam under the leadership of Mr. Ho Chi Minh seized power. Then the declaration of independence was announced on September 2, 1945, which was the National Day of the Hanoi Communist Party. However, as an allied country that won World War II and with the support of the British-Indian coalition, France returned to Vietnam, pushing the Vietnamese Communist government out of Saigon. On April 17, 1946, the Vietnamese Communists and France met at the Da Lat conference, but the meeting broke up right at the beginning. Five months later (September 1945) the two sides tried to negotiate again at the Fontainebleau conference. This conference almost broke up when, at midnight on September 14 and 15, Mr. Ho Chi Minh and the French colonial minister, Marius Moutet, signed an agreement (Modus Vivendi) to negotiate for France to control Cochinchina. In return, France must recognize North Vietnam's form of Independence. But just three months later, France caused trouble and attacked Hai Phong and Hanoi. The Viet Minh had to order all-people resistance on December 19, 1946... Nine years of all-people resistance led to the Geneva Agreement on July 20. 1954, Vietnam was divided in two: From the 17th parallel upwards was the Democratic Republic of Vietnam controlled by the Soviet Union and China. From the 17th parallel down is the Republic of Vietnam directed by the United States, opening the tragedy of the North-South conflict, lasting 21 years (1954 - 1975). The country of Vietnam was brought together again, the disaster of foreign invasion was over... History calls it the Great Spring Victory or Vietnam's victory over the American Empire, some also call it the Great Spring Tribulation, depending on the stance and angle. Everyone's perspective. End of story.» Hearing my mother read the words "end" I was so happy, I put down my pen and jumped up... tears welled up in my eyes, in my head came the phrase my grandfather used to say "when I'm happy I want to cry, when I'm sad I laugh" and then suddenly asked his mother: - So why did our family and millions of Vietnamese people have to wander to this cold land and all over the world? - Ah... It's a long and complicated story. Someday when you grow up, you'll suddenly understand when you take the trouble to watch the movie Boat People and read Vietnamese history in your grandfather's bookshelf and on the Internet. Right now, let's try to repeat to mom the legendary story of Thanh Giong... - What is Thanh Giong, Mom? - It's a grasshopper... - ... Aha... a grasshopper kicked the car, about Mr. Phu Dong... what's wrong, Mom? - - Well... Be just answer it first. Vong Nang cooed for a moment and then answered: "During the reign of the 6th Hung King, there was a group of enemies called the An enemy, very powerful, no one could defeat them. The king sent an envoy to advertise in the country to find talented people to fight the enemy. At that time, in Phu Dong village, there was a child who asked to fight the enemy to help the king. The king was surprised and asked the child to give him a horse and an iron whip When the horse and whip were cast, the child stretched, suddenly grew a foot tall, then jumped on the horse and took the whip to fight the An enemy. Then he went to Soc Son mountain disappeared. The king was grateful, ordered a temple to be built in Phu Dong village, and later appointed him Phu Dong Thien Vuong. (*) - Good, good calf! And then ? - What's the matter, Mother... aha... and then the entire Vietnamese people will remember your gratitude, wholeheartedly worship you forever and ever... But what's wrong, Mom? Aha... I understand. David and Goliath ! C est ça hein, maman ! Uh... well... I'm sorry Mom... Do you want to compare the little Saint Giong chasing away the giant An enemy and running with a flag to the tiny Democratic Republic of Vietnam that kicked the Great American Empire out of our country? ?- That's right. Mother Calf is very good ...- ... but Mom still hasn't answered Be's question: After chasing America, North and South have become one family, why do millions of Vietnamese people have to flee all over the world? As when he was alive, his grandfather often recited: "The pain of the two words of our homeland, War gathers, peace is shattered"... then 30 years later, our country is still in ruins... well... not really. ... going to be rich and strong... according to the media... - Because there is a little difference in the comparison... - ... how is it different, Mom? - ... Thanh Giong in ancient times, after defeating the An invaders, disappeared, and Thanh Giong today... is the heroic successor of Han So! - What does that mean, Mom? Han Le Nhan(*) According to Quoc History fourth grade of Pham Van Trong & Huynh Van Do in the National History set given by his great-grandmother Vi Khue Tran Trinh Thuan for his grandfather to teach his mother Thuy Nguyen, dated September 19, 1978)
Table of contents
History: The penultimate lesson
History: The penultimate lesson
Han Le NhanWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Han Le Nhan Source: VNthuquan - Online Library Uploaded by friend: TTL on: March 21, 2006
|
Khuyết Danh
Lọ Nước Thần
Ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi chưa có vợ , sống bằng nghề làm ruộng . Một ngày nọ anh xách búa lên rừng đốn củi . Trong khi đang lúi húi chặt cây , anh trông thấy một con quạ tha một con chim sẻ tới đậu trên một phiến đá ở gần chỗ mình đang làm việc . Nhìn thấy thế , anh bỗng động lòng thương con chim bé bỏng sắp sửa lọt vào miệng loài ác điểu . Anh bèn nhặt hòn đá ném con quạ . Quạ giật mình bỏ mồi vỗ cánh bay lên . Tức mình vì hỏng ăn , quạ chửi rủa om sòm . Anh nhặt đá ném thêm và mắng : - "Ðồ chim dữ ! Hãy cút ngay !" . Quạ hậm hực bay đi , miệng còn đe dọa sẽ báo thù . Anh chàng chạy lại nhặt con chim sẻ đang thoi thóp , cố tìm cách ấp ủ cho nó sống lại . Quả nhiên , chỉ chừng giập bã trầu, con chim sẻ đã hồi tỉnh và bay được. Nó cảm ơn anh và bảo anh ngồi chờ đạ nó đưa biếu một vật . Một lát sau , con chim đã bay trở lại miệng ngậm một cái lọ bé đặt xuống bên cạnh và nói - "Ðây là lọ nước thần có phép làm cho người già thì trẻ lại , vật nhỏ thì lớn thêm , trần gian không ai có" . Nói rồi nó vỗ cánh bay đi . Anh ngồi tần ngần mở nút ra xem thì thấy đầy một lọ nước mùi thơm ngào ngạt . Anh nghĩ bụng : - Những thứ này chỉ để cho các bà quan làm đỏm , có đâu để hạng chúng ta dùng" . Rồi anh đậy nút lọ lại cẩn thận , khi gánh củi về , treo lọ trên kèo nhà . Và rồi thời gian trôi qua , vì bận công việc làm ăn , anh cũng quên đi , không nghĩ tới cái lọ ấy nữa . Ít năm sau đó , chật vật mãi anh chàng mới cưới được vợ . Vợ anh cũng con nhà nông , quanh năm chân lấm tay bùn , nên đen đủi , xấu xí . Nhưng hai vợ chồng thì rất thương yêu nhau .Một hôm chồng đi cày vắng , vợ ở nhà quét dọn khắp nơi . Thấy một cái lọ con treo trên kèo nhà , chị bàn bắt ghế lấy xuống mở nút ra xem . Khi ngửi thấy mùi thơm , chị ta đồ là dầu thơm gội đầu . Lát sau , chị nấu nước tắm gội rồi tiện tay đổ lọ nước ra bôi khắp tóc tai mình mẩy . Không ngờ sau khi bôi xong chị ta tự nhiên trở nên xinh đẹp trắng trẻo , nhan sắc mỹ miều ít ai sánh kịp . Nước thần trôi xuống mấy luống hành bên cạnh giếng , khiến cho những cây hành cũng tự nhiên lớn phổng lên một cách lạ thường : củ to như bình vôi , dọc dài bằng đòn gánh .Khi người chồng đi cày về nhìn mặt vợ thì ngẩn cả người cứ tưởng là tiên sa xuống cõi trần , nếu không có tiếng nói thì cơ hồ anh không nhận ra là vợ mình . Nghe vợ nhắc đến lọ nước thơm , anh mới sực nhớ tới chuyện báo đền của con chim sẻ ba năm về trước . Nỗi mừng biết lấy chi cân , anh ngắm vợ mãi không chán mắt , rồi kể lại câu chuyện cũ cho vợ nghe .Từ đấy anh cứ quấn quít lấy vợ không rời . Công việc đồng áng vì thế cũng mười phần bê trễ . Nhưng cứ ở nhà mãi thì đói mất nên anh đành phải đi làm . Ðể khỏi nhớ vợ , anh thuê thợ vẽ hình vợ . Mỗi khi ra đồng làm việc , anh lại treo bức tranh ở bờ ruộng để nhìấy anh thỏa .Một hôm anh đang cày ruộng , bức tranh được treo lên một cái cọc cắm ở trên bờ . Vừa cày được mươi luống , tự nhiên con quạ năm xưa ở đâu sà xuống quắp lấy bức tranh mang đi . Anh chàng ở bên kia bờ thấy vậy , bàn hò hét đuổi theo nhưng không kịp nữa . Quạ đã cất cánh bay cao và bay đi rất xa , chỉ một loáng đã mất hút . Báo thù việc anh ném đá giành mồi của nó ngày xưa , quạ mang bức tranh vào đến tận kinh đô , thả xuống ở sân rồng . Bọn lính thị vệ thấy sự lạ lùng , bàn nhặt lên đem trình vua . Cầm lấy bức tranh truyền thần vua ngắm nghía mãi không chán mắt , bụng bảo dạ : "Trong ba cung sáu viện của ta đã có nhiều người đẹp , nhưng chưa có người nào đẹp bằng người đàn bà trong tranh này . Hẳn là trời sai con quạ đến mách cho ta đây !".Lập tức vua ra lệnh cho một quan đại thần và một trăm thị vệ phải tìm cho được người đàn bà vẽ trong tranh mang về . Quan đại thần cho người về các địa phương sục sạo khắp hang cùng ngõ hẻm . Ðể việc tìm tòi có hiệu quả , chúng bày ra trò mở hội ở các vùng chúng đến để cho mọi người đổ về xem . Mỗi lần thấy dân tập hợp đông đúc , chúng đưa bức tranh ra giả tảng nói là tình cờ bắt được , người nào mất thì đến mà nhận .Một hôm , chúng tới vùng quê hai vợ chồng anh chàng có lọ nước thần và cũng bày trò mở hội ba đêm ngày . Quả nhiên anh chàng sa vào mưu gian . Khi nhìn thấy bức tranh anh không đắn đo gì cả , lật đật bước tới để nhận . Nhưng anh không ngờ bọn lính chộp lấy anh như chộp con mồi . Chúng theo ngay anh về nhà và chúng tìm thấy ngay người đàn bà trong tranh. Mừng quá chúng vội đưa kiệu rước về kinh đô , mặc kệ cho người chồng vật mình than khóc .Sau khi bị bắt vào cung , người đàn bà không cười không nói , áo đẹp không mặc , đầu không chải và không cho một ai đến gần . Ðem được người đẹp về cung , nhà vua hết sức mừng rỡ , nhưng cũng hết sức buồn phiền vì mọi thứ dỗ dành , dọa nạt đều không thể làm cho người ngọc nở một nụ cười . Vua bàn hạ lệnh cho rao trong dân chúng hễ ai có cách gì làm cho nàng cười nói lên được , thì sẽ ban thưởng cho quan cao lộc hậu . Nghe tin này , có nhiều người , từ những vai hề nổi tiếng , những ông trạng cười cho đến các bậc lương y , các pháp sư phù thủy v.v... đua nhau trẩy kinh hy vọng dùng tài phép làm cho người đàn bà phải buột miệng nói cười để mong ân thưởng . Nhưng dù đã giở đủ mọi trò , đều vô hiệu .Lại nói chuyện anh chồng từ khi vợ bị quan quân bắt đi thì không còn thiết làm ăn gì nữa . Khi nghe tin loan báo ai làm cho người đẹp trong cung nói cười được thì vua sẽ ban thưởng , anh biết là vợ mình đang ở cung vua , bàn quyết vào kinh tìm vợ . Trước khi đi, anh nhổ mấy củ hành ở cạnh giếng buộc làm một gánh , quảy theo . Ðến kinh đô , anh quảy gánh của mình đi lại trước cửa hoàng cung rao to lên những câu :Dọc bằng đòn gánhCủ bằng bình vôiAi mua hành tôiThì thương tôi với ! Tiếng rao của anh vọng vào cung mỗi lúc một lớn . Nét mặt của vợ anh tự nhiên cũng mỗi lúc mỗi tươi. Cuối cùng , nàng quay lại bảo thị nữ :- Hãy gọi người hàng hành vào cho ta !Khi nhìn thấy mặt chồng , vợ anh cười lên một tiếng . Thấy người đàn bà lần đầu tiên cười nói , vua sung sướng như mở cờ trong bụng ; lại thấy những cây hành to lớn lạ thường thì lấy làm kinh ngạc . Vua ngỡ là nhờ những cây hành kỳ lạ này mà người đẹp nói cười . Vua liền nẩy ra nghĩ muốn tự mình cải trang gánh hành để làm vui lòng người đẹp . ra š nghĩ chồng :- Hãy đặt gánh hành lại đó và cởi áo ra mau !Vua cởi áo long bào vứt cho anh và mặc áo của anh vào . Vua còn bắt anh bày cho mình học thuộc câu rao , rổi quảy gánh qua lại trước mặt người đàn bà , cất tiếng rao mới học được . Thấy vậy, vợ anh hàng hành cười nghặt nghẽo . Vua thích thú lại càng làm già . Nhưng đột nhiên người đàn bà bảo thị nữ thả đàn chó ra . Chó thấy vua ngỡ là người lạ liền nhảy xổ tới cắn chết . Người đàn bà vội bảo chồng :- Mình hãy mau mau trèo lên ngai vàng đi ! Anh chồng lật đật trèo lên ngai vàng giữa lúc trăm quan và cung nữ rập đầu bái mạng . Từ đó anh làm vua và ở với vợ trọn đời.
Mục lục
Lọ Nước Thần
Lọ Nước Thần
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: 4VNĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 9 tháng 9 năm 2005
|
Khuyết Danh
Lọ Nước Thần
Ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi chưa có vợ , sống bằng nghề làm ruộng . Một ngày nọ anh xách búa lên rừng đốn củi . Trong khi đang lúi húi chặt cây , anh trông thấy một con quạ tha một con chim sẻ tới đậu trên một phiến đá ở gần chỗ mình đang làm việc . Nhìn thấy thế , anh bỗng động lòng thương con chim bé bỏng sắp sửa lọt vào miệng loài ác điểu . Anh bèn nhặt hòn đá ném con quạ . Quạ giật mình bỏ mồi vỗ cánh bay lên . Tức mình vì hỏng ăn , quạ chửi rủa om sòm . Anh nhặt đá ném thêm và mắng : - "Ðồ chim dữ ! Hãy cút ngay !" . Quạ hậm hực bay đi , miệng còn đe dọa sẽ báo thù . Anh chàng chạy lại nhặt con chim sẻ đang thoi thóp , cố tìm cách ấp ủ cho nó sống lại . Quả nhiên , chỉ chừng giập bã trầu, con chim sẻ đã hồi tỉnh và bay được. Nó cảm ơn anh và bảo anh ngồi chờ đạ nó đưa biếu một vật . Một lát sau , con chim đã bay trở lại miệng ngậm một cái lọ bé đặt xuống bên cạnh và nói - "Ðây là lọ nước thần có phép làm cho người già thì trẻ lại , vật nhỏ thì lớn thêm , trần gian không ai có" . Nói rồi nó vỗ cánh bay đi . Anh ngồi tần ngần mở nút ra xem thì thấy đầy một lọ nước mùi thơm ngào ngạt . Anh nghĩ bụng : - Những thứ này chỉ để cho các bà quan làm đỏm , có đâu để hạng chúng ta dùng" . Rồi anh đậy nút lọ lại cẩn thận , khi gánh củi về , treo lọ trên kèo nhà . Và rồi thời gian trôi qua , vì bận công việc làm ăn , anh cũng quên đi , không nghĩ tới cái lọ ấy nữa . Ít năm sau đó , chật vật mãi anh chàng mới cưới được vợ . Vợ anh cũng con nhà nông , quanh năm chân lấm tay bùn , nên đen đủi , xấu xí . Nhưng hai vợ chồng thì rất thương yêu nhau .Một hôm chồng đi cày vắng , vợ ở nhà quét dọn khắp nơi . Thấy một cái lọ con treo trên kèo nhà , chị bàn bắt ghế lấy xuống mở nút ra xem . Khi ngửi thấy mùi thơm , chị ta đồ là dầu thơm gội đầu . Lát sau , chị nấu nước tắm gội rồi tiện tay đổ lọ nước ra bôi khắp tóc tai mình mẩy . Không ngờ sau khi bôi xong chị ta tự nhiên trở nên xinh đẹp trắng trẻo , nhan sắc mỹ miều ít ai sánh kịp . Nước thần trôi xuống mấy luống hành bên cạnh giếng , khiến cho những cây hành cũng tự nhiên lớn phổng lên một cách lạ thường : củ to như bình vôi , dọc dài bằng đòn gánh .Khi người chồng đi cày về nhìn mặt vợ thì ngẩn cả người cứ tưởng là tiên sa xuống cõi trần , nếu không có tiếng nói thì cơ hồ anh không nhận ra là vợ mình . Nghe vợ nhắc đến lọ nước thơm , anh mới sực nhớ tới chuyện báo đền của con chim sẻ ba năm về trước . Nỗi mừng biết lấy chi cân , anh ngắm vợ mãi không chán mắt , rồi kể lại câu chuyện cũ cho vợ nghe .Từ đấy anh cứ quấn quít lấy vợ không rời . Công việc đồng áng vì thế cũng mười phần bê trễ . Nhưng cứ ở nhà mãi thì đói mất nên anh đành phải đi làm . Ðể khỏi nhớ vợ , anh thuê thợ vẽ hình vợ . Mỗi khi ra đồng làm việc , anh lại treo bức tranh ở bờ ruộng để nhìấy anh thỏa .Một hôm anh đang cày ruộng , bức tranh được treo lên một cái cọc cắm ở trên bờ . Vừa cày được mươi luống , tự nhiên con quạ năm xưa ở đâu sà xuống quắp lấy bức tranh mang đi . Anh chàng ở bên kia bờ thấy vậy , bàn hò hét đuổi theo nhưng không kịp nữa . Quạ đã cất cánh bay cao và bay đi rất xa , chỉ một loáng đã mất hút . Báo thù việc anh ném đá giành mồi của nó ngày xưa , quạ mang bức tranh vào đến tận kinh đô , thả xuống ở sân rồng . Bọn lính thị vệ thấy sự lạ lùng , bàn nhặt lên đem trình vua . Cầm lấy bức tranh truyền thần vua ngắm nghía mãi không chán mắt , bụng bảo dạ : "Trong ba cung sáu viện của ta đã có nhiều người đẹp , nhưng chưa có người nào đẹp bằng người đàn bà trong tranh này . Hẳn là trời sai con quạ đến mách cho ta đây !".Lập tức vua ra lệnh cho một quan đại thần và một trăm thị vệ phải tìm cho được người đàn bà vẽ trong tranh mang về . Quan đại thần cho người về các địa phương sục sạo khắp hang cùng ngõ hẻm . Ðể việc tìm tòi có hiệu quả , chúng bày ra trò mở hội ở các vùng chúng đến để cho mọi người đổ về xem . Mỗi lần thấy dân tập hợp đông đúc , chúng đưa bức tranh ra giả tảng nói là tình cờ bắt được , người nào mất thì đến mà nhận .Một hôm , chúng tới vùng quê hai vợ chồng anh chàng có lọ nước thần và cũng bày trò mở hội ba đêm ngày . Quả nhiên anh chàng sa vào mưu gian . Khi nhìn thấy bức tranh anh không đắn đo gì cả , lật đật bước tới để nhận . Nhưng anh không ngờ bọn lính chộp lấy anh như chộp con mồi . Chúng theo ngay anh về nhà và chúng tìm thấy ngay người đàn bà trong tranh. Mừng quá chúng vội đưa kiệu rước về kinh đô , mặc kệ cho người chồng vật mình than khóc .Sau khi bị bắt vào cung , người đàn bà không cười không nói , áo đẹp không mặc , đầu không chải và không cho một ai đến gần . Ðem được người đẹp về cung , nhà vua hết sức mừng rỡ , nhưng cũng hết sức buồn phiền vì mọi thứ dỗ dành , dọa nạt đều không thể làm cho người ngọc nở một nụ cười . Vua bàn hạ lệnh cho rao trong dân chúng hễ ai có cách gì làm cho nàng cười nói lên được , thì sẽ ban thưởng cho quan cao lộc hậu . Nghe tin này , có nhiều người , từ những vai hề nổi tiếng , những ông trạng cười cho đến các bậc lương y , các pháp sư phù thủy v.v... đua nhau trẩy kinh hy vọng dùng tài phép làm cho người đàn bà phải buột miệng nói cười để mong ân thưởng . Nhưng dù đã giở đủ mọi trò , đều vô hiệu .Lại nói chuyện anh chồng từ khi vợ bị quan quân bắt đi thì không còn thiết làm ăn gì nữa . Khi nghe tin loan báo ai làm cho người đẹp trong cung nói cười được thì vua sẽ ban thưởng , anh biết là vợ mình đang ở cung vua , bàn quyết vào kinh tìm vợ . Trước khi đi, anh nhổ mấy củ hành ở cạnh giếng buộc làm một gánh , quảy theo . Ðến kinh đô , anh quảy gánh của mình đi lại trước cửa hoàng cung rao to lên những câu :Dọc bằng đòn gánhCủ bằng bình vôiAi mua hành tôiThì thương tôi với ! Tiếng rao của anh vọng vào cung mỗi lúc một lớn . Nét mặt của vợ anh tự nhiên cũng mỗi lúc mỗi tươi. Cuối cùng , nàng quay lại bảo thị nữ :- Hãy gọi người hàng hành vào cho ta !Khi nhìn thấy mặt chồng , vợ anh cười lên một tiếng . Thấy người đàn bà lần đầu tiên cười nói , vua sung sướng như mở cờ trong bụng ; lại thấy những cây hành to lớn lạ thường thì lấy làm kinh ngạc . Vua ngỡ là nhờ những cây hành kỳ lạ này mà người đẹp nói cười . Vua liền nẩy ra nghĩ muốn tự mình cải trang gánh hành để làm vui lòng người đẹp . ra š nghĩ chồng :- Hãy đặt gánh hành lại đó và cởi áo ra mau !Vua cởi áo long bào vứt cho anh và mặc áo của anh vào . Vua còn bắt anh bày cho mình học thuộc câu rao , rổi quảy gánh qua lại trước mặt người đàn bà , cất tiếng rao mới học được . Thấy vậy, vợ anh hàng hành cười nghặt nghẽo . Vua thích thú lại càng làm già . Nhưng đột nhiên người đàn bà bảo thị nữ thả đàn chó ra . Chó thấy vua ngỡ là người lạ liền nhảy xổ tới cắn chết . Người đàn bà vội bảo chồng :- Mình hãy mau mau trèo lên ngai vàng đi ! Anh chồng lật đật trèo lên ngai vàng giữa lúc trăm quan và cung nữ rập đầu bái mạng . Từ đó anh làm vua và ở với vợ trọn đời.
Mục lục
Lọ Nước Thần
Lọ Nước Thần
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: 4VNĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 9 tháng 9 năm 2005
|
Ái Khanh
Lối Thoát
(07/14/00 ) Mực văng vô giấy khó chùi Vào vòng chồng vợ đui cùi (cũng) phải theo (Ca dao) Suốt một tháng dài, chờ ngày đến bác sĩ chuyên môn để nhận kết quả về bịnh trạng của Duy. Hôm nay đến đây lại ngồi chờ ở phòng khách gần cả giờ đồng hồ, Duy và Đoan mới được cô y tá xinh đẹp mời vào phòng mạch bác sĩ, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng mạch sau khi xem xét lại lần cuối, bác sĩ xác nhận Duy hoàn toàn không còn khả năng trong việc gối chăn. Nghe qua Đoan ngồi sững như trời trồng cho đến lúc tiếng nấc như uất nghẹn của chồng, nàng như sực tỉnh, quay lại nhìn Duy. Thấy nước mắt chàng chảy dài nàng lay tay chồng: - Thôi mình về đi anh! Vị bác sĩ nhìn theo nửa như thương hại, nửa như áy náy... Im lặng trong xe thật lâu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Đoan đột ngột lên tiếng: - Anh đừng lo buồn quá như vậy. Em nghĩ rồi dần dần khoa học sẽ tìm được thuốc thôi! Như bị khơi trúng vết thương, Duy hét lên: - Em biết khỉ gì mà nói. Anh đã thử bao nhiêu thầy, uống bao nhiêu thuốc hơn cả năm nay chứ có phải mới mẻ gì đâu? Tự dưng bị chồng nạt nộ, Đoan chỉ biết úp mặt vào tay để khóc, nhưng tiếng khóc của nàng chẳng xoa dịu được chồng, chỉ làm Duy khó chịu hơn lên, chàng tống mạnh ga, xe rồ lên chồm tới suýt đụng chiếc xe phía trước. Duy thắng gấp. Chiếc xe nghiến nát mặt đường tạo nên tiếng rít rợn người, Đoan ôm lấy ngực hét lên: - Bộ anh điên rồi hả? - Hừ! Điên đã may! Câu trả lời của chồng khiến Đoan dâng lên một cảm giác thương xót nàng dịu dàng bảo: - Thôi, anh tắp vào lề đi. Để em lái cho! Như thấy sự vô lý của mình, Duy dịu lại: - Để anh lái được rồi, cũng sắp tới nhà! Và Duy giảm tốc độ cho xe chạy từ từ như không có gì xẩy ra. Đến nhà, Duy chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ vào phòng khách lấy chai rượu mạnh rót đầy cốc rồi nốc ừng ực, hết ly nầy chàng rót sang ly khác nốc tiếp. Đoan tức giận đến sát bên chồng giật mạnh ly rượu dằn xuống bàn: - Anh làm gì vậy? Nếu anh không bình tĩnh lại thì đừng trách em. Trong một phút bất ngờ nàng đã vụng về ngôn ngữ, chữ "đừng trách em" vừa dứt thì tự ái của Duy cũng... vừa đến nồng độ, chàng cười lên như điên dại: - Em dọa anh đó à? Em định làm gì chứ? Bất quá em đi với người khác chứ gì? Lời của Duy như một bàn tay vô hình bóp nghiến tim Đoan, nàng ngồi phịch xuống ghế mặc cho nước mắt tuôn rơi. Bên kia bàn, Duy cứ rót tiếp ly nầy qua ly khác. Nhìn chai rượu vơi dần nhưng Đoan chán nản không còn muốn tranh cãi với chồng. Mãi đến lúc Duy lảo đảo, bước chân nghiêng ngả đến bên Đoan nàng mới hoảng hốt đứng dậy: - Anh say quá rồi! Thôi vào phòng nghỉ đi. Duy đưa tay chỉ chỉ vào mặt Đoan: - Em dọa anh phải không? Phải mà, giờ anh đâu còn gì để giữ em đâu? Em muốn bỏ anh phải không? Phải không? Đoan khổ sở vịn chồng dìu chàng đến chiếc sofa: - Anh say quá rồi. Ráng ngủ một tí đi! Duy loạng choạng bước từng bước rồi ngã xoài ra chiếc sofa nằm thở dốc. Bỗng "ụa"! Chàng nhoài người ra khỏi ghế, bao nhiêu thức ăn, thức uống tuôn ra lênh láng giữa nền nhà. Mùi tanh, chua bay ra, rồi tiếng ụa khan, rồi khò khè của Duy khiến Đoan không còn giữ được sự kiên nhẫn, tay bụm mũi, miệng, tay chới với vịn vào bất cứ vật gì quanh mình cho khỏi ngã, vai nàng rung lên theo tiếng nấc, rồi Thục Đoan chụp vội xâu chìa khóa và cái ví ở bàn, nàng tuôn ra khỏi nhà, lên xe rồ ga, phóng đi... Nàng không cần biết đi đâu, miễn ra khỏi nhà... Dừng lại bên bờ hồ nàng từ từ bước đến chiếc ghế đá, gió chiều mơn man thổi, nàng lấy lại bình tĩnh, úp mặt vào tay khóc nghẹn từng cơn... Bóng đêm hoàn toàn bao phủ, thỉnh thoảng có người tò mò nhìn, Đoan cố lấy lại bình thản, ôn lại chuyện đã qua rồi thầm nhủ: - Có lẽ mình đi thế này là không phải. Hơn lúc nào hết Duy đang cần mình và nàng hấp tấp ra về. Bước vào nhà, đưa tay bật đèn, thấy Duy đang nằm mở mắt thao láo. Chưa kịp lên tiếng Duy đã hỏi: - Nãy giờ em đi đâu vậy? Nàng chối quanh: - Em đói bụng quá định mua "to go" cái gì về ăn nhưng thôi, chờ anh dậy rồi đi luôn. Duy chống tay ngồi dậy, đưa tay vỗ vỗ vào trán: - Ồ, anh bậy quá. Rồi chàng nhìn xuống nền nhà: - Em để đó anh dọn cho đáng tội của anh. Đoan mỉm cười, vào phòng tắm nhúng khăn mặt đem ra cho chồng. Nàng bảo: - Anh lau mặt cho tỉnh đi, để đó em dọn cho. Rồi nàng xắn tay áo, xuống bếp lấy dụng cụ lên quét dọn. Nhìn vợ vừa làm vừa ụa, Duy hối hận đến kéo tay nàng đứng dậy: - Em để đó cho anh! Nhưng rồi cả hai cùng lau chùi, quét dọn chưa đầy mười lăm phút nhà cửa đã tươm tất, Đoan bảo: - Để em đi thay bộ đồ khác rồi vợ chồng mình đi ăn cơm Tàu. Duy hưởng ứng: - Giờ em muốn ăn... gan trời anh cũng chịu! Nàng vui mừng khi thấy Duy vui vẻ trở lại. Cuộc đời cứ lặng lẽ trôi qua, ước mơ có một đứa con gái để thủ thỉ tuổi già đã hoàn toàn đi vào tuyệt vọng. Thỉnh thoảng cùng chồng ra biển đổi gió, nhìn những đứa bé gái lủm đủm trong bộ đồ tắm Đoan ngẩn ngơ và thầm oán trách tại sao tạo hóa quá khắt khe với vợ chồng nàng. Đoan bắt đầu sợ hoàng hôn, sợ bóng tối... Đêm đêm nằm bơ vơ trên chiếc giường rộng thênh thang Đoan muốn sang buồng bên cạnh lay gọi chồng dậy để chia sẻ nỗi cô đơn với mình vì kể từ khi bác sĩ tuyên bố bịnh tình, Duy đâm ra mặc cảm chàng đề nghị ngủ riêng cho Đoan dễ ngủ. Đoan thì hiền lành và luôn chiều theo ý chồng. Nhưng rồi cuối cùng bản tính nhút nhát nàng âm thầm chịu đựng. Có một đêm nàng khoác áo choàng ra ngoài hiên ngồi nhìn trăng sao, lệ rơi vì xót xa cho thân phận. Bất chợt, Duy mở cửa bước ra ngạc nhiên: - Sao em ngồi đây? Nàng lúng túng đưa tay quệt nước mắt: - Dạ tại khó ngủ quá em ra đây hóng gió một tí vậy mà! Duy im lặng một lúc rồi thở dài. Nâng mặt vợ lên chàng hỏi: - Em khóc phải không? Đoan hai tay quàng ôm ngang lưng chồng, khóc nức nở. Duy gỡ tay vợ ra, kéo nàng đứng dậy: - Em! Mình vào nhà đi, anh muốn nói chuyện dứt khoát với em một lần, thấy em khổ thế này anh không chịu nổi! Vào nhà, Duy toan bật đèn, Đoan đưa tay cản lại: - Em muốn nói chuyện trong bóng tối lờ mờ này, anh đừng bật đèn lên! Chiều ý nàng, Duy ngồi xuống sofa kéo vợ sát bên mình rồi nhỏ nhẹ: - Thục Đoan! Hãy nghe anh nói đây! Mỗi lần nghe chồng gọi tên mình thay tiếng "em" nàng hiểu chồng muốn nói chuyện gì quan trọng hay trong sự hồi hộp. - Em ạ, anh biết anh không còn làm được bổn phận của một người chồng, nếu tình trạng này kéo dài mãi sẽ làm luống tuổi xuân của em đi, hôm nay anh muốn nói rõ lòng anh là anh muốn cho em tự do quyết định cuộc đời em, anh... Đoan giận dữ, đứng bật dậy, bật đèn lên và thuận tay tát mạnh mặt chồng rồi hằn học: - Có nghĩa là anh muốn vợ chồng mình chấm dứt phải không? Anh không còn yêu em nữa phải không? Duy kéo vợ ngồi xuống ôm ghì lấy nàng vùi mặt vào tóc vợ rồi nói: - Thục Đoan, em hãy bình tĩnh lại nghe anh nói tại sao anh lại muốn xa em chứ? Em cũng từng biết anh yêu thương em thế nào, nhưng yêu em, giữ em lại thế này, không đem được hạnh phúc cho em là anh ích kỷ là... Đoan đưa tay bịt miệng Duy lại: - Thôi, em không muốn nghe anh nói gì nữa cả. Em sẽ không bao giờ xa anh, không bao giờ bỏ anh, anh nghe chưa? Nói xong, nàng úp mặt vào ngực chồng khóc ngất. Duy vỗ nhè nhẹ lên lưng vợ thở dài: - Nếu em đã cương quyết như vậy thì anh... cám ơn em. Tuy nhiên, có một điều anh trân trọng hứa với tất cả danh dự nếu một ngày nào em muốn ra đi, anh sẵn sàng để cho em tự do... Nâng mặt vợ, Duy hôn lên gò má đầm đìa nước mắt của nàng. Sự cô đơn, tâm sự không lối thoát ấy Đoan dần dần cố gắng khắc phục bằng cách tìm quên qua sách báo, vào những buổi chiều dạo quanh bờ hồ và nhất là nàng ghi tên tham gia những công tác từ thiện giúp đỡ những người già yếu, đến nhà giúp họ những việc mà họ không làm được và nàng thích thú nhất là đến viện mồ côi để chăm sóc lo lắng cho các trẻ em không người thân thích. Nhìn chúng tung tăng nô đùa vui sướng bên những món quà do nàng đem đến nàng cảm thấy sung sướng hãnh diện với lòng mình đã thoát qua được những cam go nhất của cuộc đời...
Mục lục
Lối Thoát
Lối Thoát
Ái KhanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mít ĐặcĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Ái Khanh
Lối Thoát
(07/14/00 ) Mực văng vô giấy khó chùi Vào vòng chồng vợ đui cùi (cũng) phải theo (Ca dao) Suốt một tháng dài, chờ ngày đến bác sĩ chuyên môn để nhận kết quả về bịnh trạng của Duy. Hôm nay đến đây lại ngồi chờ ở phòng khách gần cả giờ đồng hồ, Duy và Đoan mới được cô y tá xinh đẹp mời vào phòng mạch bác sĩ, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng mạch sau khi xem xét lại lần cuối, bác sĩ xác nhận Duy hoàn toàn không còn khả năng trong việc gối chăn. Nghe qua Đoan ngồi sững như trời trồng cho đến lúc tiếng nấc như uất nghẹn của chồng, nàng như sực tỉnh, quay lại nhìn Duy. Thấy nước mắt chàng chảy dài nàng lay tay chồng: - Thôi mình về đi anh! Vị bác sĩ nhìn theo nửa như thương hại, nửa như áy náy... Im lặng trong xe thật lâu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Đoan đột ngột lên tiếng: - Anh đừng lo buồn quá như vậy. Em nghĩ rồi dần dần khoa học sẽ tìm được thuốc thôi! Như bị khơi trúng vết thương, Duy hét lên: - Em biết khỉ gì mà nói. Anh đã thử bao nhiêu thầy, uống bao nhiêu thuốc hơn cả năm nay chứ có phải mới mẻ gì đâu? Tự dưng bị chồng nạt nộ, Đoan chỉ biết úp mặt vào tay để khóc, nhưng tiếng khóc của nàng chẳng xoa dịu được chồng, chỉ làm Duy khó chịu hơn lên, chàng tống mạnh ga, xe rồ lên chồm tới suýt đụng chiếc xe phía trước. Duy thắng gấp. Chiếc xe nghiến nát mặt đường tạo nên tiếng rít rợn người, Đoan ôm lấy ngực hét lên: - Bộ anh điên rồi hả? - Hừ! Điên đã may! Câu trả lời của chồng khiến Đoan dâng lên một cảm giác thương xót nàng dịu dàng bảo: - Thôi, anh tắp vào lề đi. Để em lái cho! Như thấy sự vô lý của mình, Duy dịu lại: - Để anh lái được rồi, cũng sắp tới nhà! Và Duy giảm tốc độ cho xe chạy từ từ như không có gì xẩy ra. Đến nhà, Duy chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ vào phòng khách lấy chai rượu mạnh rót đầy cốc rồi nốc ừng ực, hết ly nầy chàng rót sang ly khác nốc tiếp. Đoan tức giận đến sát bên chồng giật mạnh ly rượu dằn xuống bàn: - Anh làm gì vậy? Nếu anh không bình tĩnh lại thì đừng trách em. Trong một phút bất ngờ nàng đã vụng về ngôn ngữ, chữ "đừng trách em" vừa dứt thì tự ái của Duy cũng... vừa đến nồng độ, chàng cười lên như điên dại: - Em dọa anh đó à? Em định làm gì chứ? Bất quá em đi với người khác chứ gì? Lời của Duy như một bàn tay vô hình bóp nghiến tim Đoan, nàng ngồi phịch xuống ghế mặc cho nước mắt tuôn rơi. Bên kia bàn, Duy cứ rót tiếp ly nầy qua ly khác. Nhìn chai rượu vơi dần nhưng Đoan chán nản không còn muốn tranh cãi với chồng. Mãi đến lúc Duy lảo đảo, bước chân nghiêng ngả đến bên Đoan nàng mới hoảng hốt đứng dậy: - Anh say quá rồi! Thôi vào phòng nghỉ đi. Duy đưa tay chỉ chỉ vào mặt Đoan: - Em dọa anh phải không? Phải mà, giờ anh đâu còn gì để giữ em đâu? Em muốn bỏ anh phải không? Phải không? Đoan khổ sở vịn chồng dìu chàng đến chiếc sofa: - Anh say quá rồi. Ráng ngủ một tí đi! Duy loạng choạng bước từng bước rồi ngã xoài ra chiếc sofa nằm thở dốc. Bỗng "ụa"! Chàng nhoài người ra khỏi ghế, bao nhiêu thức ăn, thức uống tuôn ra lênh láng giữa nền nhà. Mùi tanh, chua bay ra, rồi tiếng ụa khan, rồi khò khè của Duy khiến Đoan không còn giữ được sự kiên nhẫn, tay bụm mũi, miệng, tay chới với vịn vào bất cứ vật gì quanh mình cho khỏi ngã, vai nàng rung lên theo tiếng nấc, rồi Thục Đoan chụp vội xâu chìa khóa và cái ví ở bàn, nàng tuôn ra khỏi nhà, lên xe rồ ga, phóng đi... Nàng không cần biết đi đâu, miễn ra khỏi nhà... Dừng lại bên bờ hồ nàng từ từ bước đến chiếc ghế đá, gió chiều mơn man thổi, nàng lấy lại bình tĩnh, úp mặt vào tay khóc nghẹn từng cơn... Bóng đêm hoàn toàn bao phủ, thỉnh thoảng có người tò mò nhìn, Đoan cố lấy lại bình thản, ôn lại chuyện đã qua rồi thầm nhủ: - Có lẽ mình đi thế này là không phải. Hơn lúc nào hết Duy đang cần mình và nàng hấp tấp ra về. Bước vào nhà, đưa tay bật đèn, thấy Duy đang nằm mở mắt thao láo. Chưa kịp lên tiếng Duy đã hỏi: - Nãy giờ em đi đâu vậy? Nàng chối quanh: - Em đói bụng quá định mua "to go" cái gì về ăn nhưng thôi, chờ anh dậy rồi đi luôn. Duy chống tay ngồi dậy, đưa tay vỗ vỗ vào trán: - Ồ, anh bậy quá. Rồi chàng nhìn xuống nền nhà: - Em để đó anh dọn cho đáng tội của anh. Đoan mỉm cười, vào phòng tắm nhúng khăn mặt đem ra cho chồng. Nàng bảo: - Anh lau mặt cho tỉnh đi, để đó em dọn cho. Rồi nàng xắn tay áo, xuống bếp lấy dụng cụ lên quét dọn. Nhìn vợ vừa làm vừa ụa, Duy hối hận đến kéo tay nàng đứng dậy: - Em để đó cho anh! Nhưng rồi cả hai cùng lau chùi, quét dọn chưa đầy mười lăm phút nhà cửa đã tươm tất, Đoan bảo: - Để em đi thay bộ đồ khác rồi vợ chồng mình đi ăn cơm Tàu. Duy hưởng ứng: - Giờ em muốn ăn... gan trời anh cũng chịu! Nàng vui mừng khi thấy Duy vui vẻ trở lại. Cuộc đời cứ lặng lẽ trôi qua, ước mơ có một đứa con gái để thủ thỉ tuổi già đã hoàn toàn đi vào tuyệt vọng. Thỉnh thoảng cùng chồng ra biển đổi gió, nhìn những đứa bé gái lủm đủm trong bộ đồ tắm Đoan ngẩn ngơ và thầm oán trách tại sao tạo hóa quá khắt khe với vợ chồng nàng. Đoan bắt đầu sợ hoàng hôn, sợ bóng tối... Đêm đêm nằm bơ vơ trên chiếc giường rộng thênh thang Đoan muốn sang buồng bên cạnh lay gọi chồng dậy để chia sẻ nỗi cô đơn với mình vì kể từ khi bác sĩ tuyên bố bịnh tình, Duy đâm ra mặc cảm chàng đề nghị ngủ riêng cho Đoan dễ ngủ. Đoan thì hiền lành và luôn chiều theo ý chồng. Nhưng rồi cuối cùng bản tính nhút nhát nàng âm thầm chịu đựng. Có một đêm nàng khoác áo choàng ra ngoài hiên ngồi nhìn trăng sao, lệ rơi vì xót xa cho thân phận. Bất chợt, Duy mở cửa bước ra ngạc nhiên: - Sao em ngồi đây? Nàng lúng túng đưa tay quệt nước mắt: - Dạ tại khó ngủ quá em ra đây hóng gió một tí vậy mà! Duy im lặng một lúc rồi thở dài. Nâng mặt vợ lên chàng hỏi: - Em khóc phải không? Đoan hai tay quàng ôm ngang lưng chồng, khóc nức nở. Duy gỡ tay vợ ra, kéo nàng đứng dậy: - Em! Mình vào nhà đi, anh muốn nói chuyện dứt khoát với em một lần, thấy em khổ thế này anh không chịu nổi! Vào nhà, Duy toan bật đèn, Đoan đưa tay cản lại: - Em muốn nói chuyện trong bóng tối lờ mờ này, anh đừng bật đèn lên! Chiều ý nàng, Duy ngồi xuống sofa kéo vợ sát bên mình rồi nhỏ nhẹ: - Thục Đoan! Hãy nghe anh nói đây! Mỗi lần nghe chồng gọi tên mình thay tiếng "em" nàng hiểu chồng muốn nói chuyện gì quan trọng hay trong sự hồi hộp. - Em ạ, anh biết anh không còn làm được bổn phận của một người chồng, nếu tình trạng này kéo dài mãi sẽ làm luống tuổi xuân của em đi, hôm nay anh muốn nói rõ lòng anh là anh muốn cho em tự do quyết định cuộc đời em, anh... Đoan giận dữ, đứng bật dậy, bật đèn lên và thuận tay tát mạnh mặt chồng rồi hằn học: - Có nghĩa là anh muốn vợ chồng mình chấm dứt phải không? Anh không còn yêu em nữa phải không? Duy kéo vợ ngồi xuống ôm ghì lấy nàng vùi mặt vào tóc vợ rồi nói: - Thục Đoan, em hãy bình tĩnh lại nghe anh nói tại sao anh lại muốn xa em chứ? Em cũng từng biết anh yêu thương em thế nào, nhưng yêu em, giữ em lại thế này, không đem được hạnh phúc cho em là anh ích kỷ là... Đoan đưa tay bịt miệng Duy lại: - Thôi, em không muốn nghe anh nói gì nữa cả. Em sẽ không bao giờ xa anh, không bao giờ bỏ anh, anh nghe chưa? Nói xong, nàng úp mặt vào ngực chồng khóc ngất. Duy vỗ nhè nhẹ lên lưng vợ thở dài: - Nếu em đã cương quyết như vậy thì anh... cám ơn em. Tuy nhiên, có một điều anh trân trọng hứa với tất cả danh dự nếu một ngày nào em muốn ra đi, anh sẵn sàng để cho em tự do... Nâng mặt vợ, Duy hôn lên gò má đầm đìa nước mắt của nàng. Sự cô đơn, tâm sự không lối thoát ấy Đoan dần dần cố gắng khắc phục bằng cách tìm quên qua sách báo, vào những buổi chiều dạo quanh bờ hồ và nhất là nàng ghi tên tham gia những công tác từ thiện giúp đỡ những người già yếu, đến nhà giúp họ những việc mà họ không làm được và nàng thích thú nhất là đến viện mồ côi để chăm sóc lo lắng cho các trẻ em không người thân thích. Nhìn chúng tung tăng nô đùa vui sướng bên những món quà do nàng đem đến nàng cảm thấy sung sướng hãnh diện với lòng mình đã thoát qua được những cam go nhất của cuộc đời...
Mục lục
Lối Thoát
Lối Thoát
Ái KhanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mít ĐặcĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Ngọc Tú
Lồng đèn đỏ bay cao
Ngày thứ một trăm linh năm trôi đi, Nhàn đếm từng tích tắc trôi qua sao nhọc nhằn đến thế. Hơn ba tháng trời trong trại tạm giam không hiểu Phong sẽ ra sao? Nhàn nhớ anh tưởng chừng như không thể chịu nổi. Cô tin anh không thể là kẻ buôn cái chết trắng như những gì mà người ta nói. Đó là niềm tin từ sâu thẳm trong trái tim Nhàn, bởi Nhàn luôn đặt niềm tin vững chắc ở nơi anh. Còn nhớ ngày đó khi Nhàn chỉ là một bé mười tuổi không cha không mẹ, được gia đình Phong đưa về giúp việc. Ánh mắt Nhàn khi đó tròn xoe ngây ngô nhìn những cậu ấm, cô chiêu đang hạnh phúc trong vòng tay của cha mẹ. Nghĩ đến mình - đứa trẻ chẳng biết cha mẹ mình là ai, mười năm trời trong trại trẻ mồ côi. Với thân phận là người giúp việc, Nhàn biết những việc mà mình phải làm và giới hạn của nó, nhưng sao Nhàn thấy buồn đến thế mỗi lần bắt gặp ánh mắt của ông bà chủ, rồi hai cô con gái ông bà chủ cũng đồng trang lứa với Nhàn. Họ nhìn Nhàn như thể Nhàn là kẻ hạ đẳng. Mười tuổi đầu, Nhàn đã thực sự hiểu về điều đó khi cuộc đời đã khiến Nhàn phải tự lập từ rất sớm. Và cuối cùng chỉ có ánh mắt của Phong - cậu con trai độc nhất của ông bà chủ là khác hoàn toàn. Anh luôn trìu mến với Nhàn như thể Nhàn là một đứa em gái, giống như hai đứa em gái của anh. Phong đã dạy cho Nhàn cách để giải tỏa nỗi buồn đó là khi tự tay làm ra những chiếc đèn lồng đỏ rồi thả lên trời. Mỗi một chiếc đèn lồng tượng trưng cho một ước mơ, một niềm tin vào tương lai. Mười năm sống trong gia đình Phong là mười năm Nhàn ấp ủ biết bao ước mơ. Có vô số đèn lồng đỏ đã được làm và Nhàn đã thả lên trời để những ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực, theo như lời Phong nói. Và chẳng biết từ bao giờ tình yêu đôi lứa đã thực sự đến với hai người, khi Nhàn mười tám tuổi. Nhàn đã run lên khi nghe những lời yêu thương của Phong. Không phải vì Nhàn không tin Phong mà bởi Nhàn đang lo sợ ông bà, bố mẹ và hai cô em gái của anh. Một con bé giúp việc lại dám trèo cao, muốn yêu cả cậu chủ. Chỉ nghĩ đến đấy thôi đã khiến Nhàn không đủ tự tin để nói chuyện cùng Phong. Nhưng Nhàn đâu thể lảng tránh mãi thế được, khi tình yêu giữa họ là tình yêu tự nguyện, tình yêu trong sáng. Nhàn đã bước qua cái rào cản mà cô tưởng chừng khó có thể nào vượt qua. Nhàn cố gắng hoàn thiện bản thân mình, cô tự đọc sách, tự học và nhanh chóng lấy được tấm bằng bổ túc văn hóa. Khỏi phải nói, Nhàn đã vui biết bao nhiêu khi nhận tấm bằng đó. Nhưng cũng chẳng vui được bao lâu, chuyện tình cảm của họ cũng bị mọi người trong gia đình Phong phát hiện. Một tháng sau đó, Phong lên đường đi du học mà không một lời tạm biệt. Mãi sau này Nhàn mới biết được sự thật, để Nhàn có chỗ nương thân, Phong đã đồng ý đi học tiếp, nếu không Nhàn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia đình Phong. Những ngày tháng sau đó không có Phong trống trải đến nhường nào, Nhàn chỉ còn biết làm những chiếc đèn lồng để giết thời gian, hy vọng và hy vọng. Chẳng có một chút tin tức nào, một năm rồi hai năm sau đó nghe đâu Phong đã có bạn gái bên trời tây. Nhàn chẳng trách anh mà chỉ trách cho thân phận cô quá khác biệt mà thôi. Rồi gia đình Phong cũng tìm cho Nhàn một ý trung nhân, một người đàn ông thành phố đã qua một đời vợ. Nhàn chẳng cần tìm hiểu trước sau, vội vàng đồng ý mặc kệ số phận như một sự phó thác cho cuộc đời. Tình yêu trong Nhàn đã hết, cuộc sống đối với cô đâu còn điều gì thú vị. Phong đã đi xa, đi xa mãi mãi, vậy thì với thân phận của một con ở thì việc một người đàn ông thành phố đã qua một đời vợ ngó ngàng đến là tốt lắm rồi. Nhàn lên xe hoa theo người ta về nhà. Từ đây cuộc đời Nhàn bước sang một trang mới khổ đến cùng cực. Những trận đòn cứ trút xuống tới tấp thân thể còm nhom của cô, cái thai mới được bốn tuần tuổi cũng không thể nào giữ nổi. Nhàn đã khóc gào lên như thể trời xanh cũng thấu. Ông ta thật đúng không phải là chồng của Nhàn, khi tối ngày say xỉn và càng không xứng là một người cha, khi chính hòn máu của mình cũng bị ông ta gián tiếp hại chết. Đã có những lúc Nhàn tưởng như không thể sống tiếp được, nhưng chính những chiếc đèn lồng đã khiến Nhàn có thêm nghị lực, niềm tin vào cuộc sống. Ý chí trong lòng Nhàn chưa bao giờ mạnh đến thế: “Cô cần phải sống, cần phải vượt qua cửa ải này”. Và Phong lại xuất hiện đúng vào lúc lão chồng vũ phu đang hành hạ Nhàn. Phong đã giúp Nhàn thoát khỏi người chồng vũ phu bằng cách chi một khoản tiền cho hắn ta. Với cương vị một tổng giám đốc, giờ Phong đã có thể tự tin để có thể giúp Nhàn. Dù vẫn còn yêu Nhàn, nhưng anh không thể nào bỏ mặc người con gái mà bố mẹ anh đã dạm ngõ. Đã đến lúc Nhàn phải rời khỏi nơi này, để Phong không phải khó khăn lựa chọn giữa hai người con gái. Nhưng cũng chính trong thời gian này Phong lại bị bắt, cảnh sát khám được trên chiếc xe chở hàng của công ty anh có chứa một lượng lớn hêroin và thuốc lắc. Chỉ chưa đầy một tháng trong trại tạm giam, Phong đã chẳng còn thứ gì, người yêu không, tiền tài danh vọng cũng không. Nhàn đã không thể làm ngơ, bởi giờ đây chính cô là nguồn động viên duy nhất đối với gia đình Phong. Nhàn không thể tin nổi, một người tốt như Phong đến một con kiến cũng không muốn dẫm lên, thì lại làm sao có thể buôn bán cái chết trắng. Người ta cứ đồn ầm rằng, Phong trở về nước để gây dựng lên một đầu mối tiêu thụ trong nước. Mọi thành viên trong gia đình Phong tưởng như rơi xuống vực thẳm khi chỉ trong nháy mắt cậu con trai, niềm tự hào của cả dòng họ lại vướng vào lưới pháp luật. Một mình Nhàn đã chạy hết chỗ này chỗ kia, chỗ những người bạn thân của Phong, những người có thể minh oan cho anh. Chưa khi nào Nhàn lại thấy mình sống có ích như thế, vừa trở thành nguồn động viên an ủi duy nhất cho những người trước kia đã nhìn Nhàn bằng con mắt coi thường, vừa chăm sóc cho cả đại gia đình Phong trước sóng gió quá lớn của cuộc đời. Thế mới biết tình yêu của Nhàn lớn đến thế nào. Cô muốn chờ, đợi bằng kỳ được ngày Phong được giải oan, dù ngày ấy có xa đến thế nào bằng một niềm tin mãnh liệt. Rồi thì Phong cũng được giải oan sau tám tháng điều tra, một kẻ trong công ty đã rắp tâm muốn chiếm lấy cái ghế tổng giám đốc chi nhánh tại Việt Nam của anh. Hắn đã sa lưới pháp luật vì mưu đồ xấu. Đúng là trời xanh có mắt, niềm tin của Nhàn đã không lầm. Trong nước mắt sung sướng, Nhàn đã có mặt trước cửa trại tạm giam cùng vô số những đèn lồng đỏ tượng trưng cho tám tháng chờ đợi. Lần đầu tiên họ được ôm nhau, tưởng như trời đất đang hòa quyện làm một. Đèn lồng đỏ đang thắp sáng những ước mơ, ước mơ của hạnh phúc. Để những ai yêu nhau như Phong và Nhàn được sống bên nhau mãi mãi. Ngọc Tú
Mục lục
Lồng đèn đỏ bay cao
Lồng đèn đỏ bay cao
Ngọc TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 7 tháng 1 năm 2009
|
Ngọc Tú
Lồng đèn đỏ bay cao
Ngày thứ một trăm linh năm trôi đi, Nhàn đếm từng tích tắc trôi qua sao nhọc nhằn đến thế. Hơn ba tháng trời trong trại tạm giam không hiểu Phong sẽ ra sao? Nhàn nhớ anh tưởng chừng như không thể chịu nổi. Cô tin anh không thể là kẻ buôn cái chết trắng như những gì mà người ta nói. Đó là niềm tin từ sâu thẳm trong trái tim Nhàn, bởi Nhàn luôn đặt niềm tin vững chắc ở nơi anh. Còn nhớ ngày đó khi Nhàn chỉ là một bé mười tuổi không cha không mẹ, được gia đình Phong đưa về giúp việc. Ánh mắt Nhàn khi đó tròn xoe ngây ngô nhìn những cậu ấm, cô chiêu đang hạnh phúc trong vòng tay của cha mẹ. Nghĩ đến mình - đứa trẻ chẳng biết cha mẹ mình là ai, mười năm trời trong trại trẻ mồ côi. Với thân phận là người giúp việc, Nhàn biết những việc mà mình phải làm và giới hạn của nó, nhưng sao Nhàn thấy buồn đến thế mỗi lần bắt gặp ánh mắt của ông bà chủ, rồi hai cô con gái ông bà chủ cũng đồng trang lứa với Nhàn. Họ nhìn Nhàn như thể Nhàn là kẻ hạ đẳng. Mười tuổi đầu, Nhàn đã thực sự hiểu về điều đó khi cuộc đời đã khiến Nhàn phải tự lập từ rất sớm. Và cuối cùng chỉ có ánh mắt của Phong - cậu con trai độc nhất của ông bà chủ là khác hoàn toàn. Anh luôn trìu mến với Nhàn như thể Nhàn là một đứa em gái, giống như hai đứa em gái của anh. Phong đã dạy cho Nhàn cách để giải tỏa nỗi buồn đó là khi tự tay làm ra những chiếc đèn lồng đỏ rồi thả lên trời. Mỗi một chiếc đèn lồng tượng trưng cho một ước mơ, một niềm tin vào tương lai. Mười năm sống trong gia đình Phong là mười năm Nhàn ấp ủ biết bao ước mơ. Có vô số đèn lồng đỏ đã được làm và Nhàn đã thả lên trời để những ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực, theo như lời Phong nói. Và chẳng biết từ bao giờ tình yêu đôi lứa đã thực sự đến với hai người, khi Nhàn mười tám tuổi. Nhàn đã run lên khi nghe những lời yêu thương của Phong. Không phải vì Nhàn không tin Phong mà bởi Nhàn đang lo sợ ông bà, bố mẹ và hai cô em gái của anh. Một con bé giúp việc lại dám trèo cao, muốn yêu cả cậu chủ. Chỉ nghĩ đến đấy thôi đã khiến Nhàn không đủ tự tin để nói chuyện cùng Phong. Nhưng Nhàn đâu thể lảng tránh mãi thế được, khi tình yêu giữa họ là tình yêu tự nguyện, tình yêu trong sáng. Nhàn đã bước qua cái rào cản mà cô tưởng chừng khó có thể nào vượt qua. Nhàn cố gắng hoàn thiện bản thân mình, cô tự đọc sách, tự học và nhanh chóng lấy được tấm bằng bổ túc văn hóa. Khỏi phải nói, Nhàn đã vui biết bao nhiêu khi nhận tấm bằng đó. Nhưng cũng chẳng vui được bao lâu, chuyện tình cảm của họ cũng bị mọi người trong gia đình Phong phát hiện. Một tháng sau đó, Phong lên đường đi du học mà không một lời tạm biệt. Mãi sau này Nhàn mới biết được sự thật, để Nhàn có chỗ nương thân, Phong đã đồng ý đi học tiếp, nếu không Nhàn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia đình Phong. Những ngày tháng sau đó không có Phong trống trải đến nhường nào, Nhàn chỉ còn biết làm những chiếc đèn lồng để giết thời gian, hy vọng và hy vọng. Chẳng có một chút tin tức nào, một năm rồi hai năm sau đó nghe đâu Phong đã có bạn gái bên trời tây. Nhàn chẳng trách anh mà chỉ trách cho thân phận cô quá khác biệt mà thôi. Rồi gia đình Phong cũng tìm cho Nhàn một ý trung nhân, một người đàn ông thành phố đã qua một đời vợ. Nhàn chẳng cần tìm hiểu trước sau, vội vàng đồng ý mặc kệ số phận như một sự phó thác cho cuộc đời. Tình yêu trong Nhàn đã hết, cuộc sống đối với cô đâu còn điều gì thú vị. Phong đã đi xa, đi xa mãi mãi, vậy thì với thân phận của một con ở thì việc một người đàn ông thành phố đã qua một đời vợ ngó ngàng đến là tốt lắm rồi. Nhàn lên xe hoa theo người ta về nhà. Từ đây cuộc đời Nhàn bước sang một trang mới khổ đến cùng cực. Những trận đòn cứ trút xuống tới tấp thân thể còm nhom của cô, cái thai mới được bốn tuần tuổi cũng không thể nào giữ nổi. Nhàn đã khóc gào lên như thể trời xanh cũng thấu. Ông ta thật đúng không phải là chồng của Nhàn, khi tối ngày say xỉn và càng không xứng là một người cha, khi chính hòn máu của mình cũng bị ông ta gián tiếp hại chết. Đã có những lúc Nhàn tưởng như không thể sống tiếp được, nhưng chính những chiếc đèn lồng đã khiến Nhàn có thêm nghị lực, niềm tin vào cuộc sống. Ý chí trong lòng Nhàn chưa bao giờ mạnh đến thế: “Cô cần phải sống, cần phải vượt qua cửa ải này”. Và Phong lại xuất hiện đúng vào lúc lão chồng vũ phu đang hành hạ Nhàn. Phong đã giúp Nhàn thoát khỏi người chồng vũ phu bằng cách chi một khoản tiền cho hắn ta. Với cương vị một tổng giám đốc, giờ Phong đã có thể tự tin để có thể giúp Nhàn. Dù vẫn còn yêu Nhàn, nhưng anh không thể nào bỏ mặc người con gái mà bố mẹ anh đã dạm ngõ. Đã đến lúc Nhàn phải rời khỏi nơi này, để Phong không phải khó khăn lựa chọn giữa hai người con gái. Nhưng cũng chính trong thời gian này Phong lại bị bắt, cảnh sát khám được trên chiếc xe chở hàng của công ty anh có chứa một lượng lớn hêroin và thuốc lắc. Chỉ chưa đầy một tháng trong trại tạm giam, Phong đã chẳng còn thứ gì, người yêu không, tiền tài danh vọng cũng không. Nhàn đã không thể làm ngơ, bởi giờ đây chính cô là nguồn động viên duy nhất đối với gia đình Phong. Nhàn không thể tin nổi, một người tốt như Phong đến một con kiến cũng không muốn dẫm lên, thì lại làm sao có thể buôn bán cái chết trắng. Người ta cứ đồn ầm rằng, Phong trở về nước để gây dựng lên một đầu mối tiêu thụ trong nước. Mọi thành viên trong gia đình Phong tưởng như rơi xuống vực thẳm khi chỉ trong nháy mắt cậu con trai, niềm tự hào của cả dòng họ lại vướng vào lưới pháp luật. Một mình Nhàn đã chạy hết chỗ này chỗ kia, chỗ những người bạn thân của Phong, những người có thể minh oan cho anh. Chưa khi nào Nhàn lại thấy mình sống có ích như thế, vừa trở thành nguồn động viên an ủi duy nhất cho những người trước kia đã nhìn Nhàn bằng con mắt coi thường, vừa chăm sóc cho cả đại gia đình Phong trước sóng gió quá lớn của cuộc đời. Thế mới biết tình yêu của Nhàn lớn đến thế nào. Cô muốn chờ, đợi bằng kỳ được ngày Phong được giải oan, dù ngày ấy có xa đến thế nào bằng một niềm tin mãnh liệt. Rồi thì Phong cũng được giải oan sau tám tháng điều tra, một kẻ trong công ty đã rắp tâm muốn chiếm lấy cái ghế tổng giám đốc chi nhánh tại Việt Nam của anh. Hắn đã sa lưới pháp luật vì mưu đồ xấu. Đúng là trời xanh có mắt, niềm tin của Nhàn đã không lầm. Trong nước mắt sung sướng, Nhàn đã có mặt trước cửa trại tạm giam cùng vô số những đèn lồng đỏ tượng trưng cho tám tháng chờ đợi. Lần đầu tiên họ được ôm nhau, tưởng như trời đất đang hòa quyện làm một. Đèn lồng đỏ đang thắp sáng những ước mơ, ước mơ của hạnh phúc. Để những ai yêu nhau như Phong và Nhàn được sống bên nhau mãi mãi. Ngọc Tú
Mục lục
Lồng đèn đỏ bay cao
Lồng đèn đỏ bay cao
Ngọc TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 7 tháng 1 năm 2009
|
Slawomir Mrozek
Lỗ thủng trên cầu
Dịch giả: Lê Bá Thự
C
ó một con sông, hai bên bờ là hai thị trấn. Hai thị trấn này thông thương với nhau bởi một con đường có chiếc cầu bắc qua sông. Một bữa nọ, trên chiếc cầu này xuất hiện lỗ thủng. Cần phải bịt ngay lỗ thủng đó, chuyện này thì dân hai thị trấn đều nhất trí. Tuy nhiên, lại nảy sinh điều tranh cãi, bên nào sẽ phải làm việc này. Bởi lẽ thị trấn nào cũng cho mình là quan trọng hơn thị trấn kia. Thị trấn bên hữu ngạn lập luận rằng con đường này làm ra là để đi tới thị trấn của họ, cho nên thị trấn bên tả ngạn phải đi mà bịt lỗ thủng lại, bởi chính họ rất cần chuyện đó. Thị trấn bên tả ngạn cho rằng, họ là mục tiêu của mỗi chuyến xe, vì vậy việc chữa cầu nằm trong lợi ích của thị trấn bên hữu ngạn. Cuộc tranh cãi kéo dài, cho nên lỗ thủng trên cầu cũng kéo dài. Mà lỗ thủng càng kéo dài thì dân hai thị trấn lại càng ghét nhau. Có lần một cụ già người địa phương ngã xuống lỗ thủng và bị gẫy chân. Dân hai thị trấn liền hỏi cụ, cụ đi từ hữu ngạn sang tả ngạn, hay là từ tả ngạn sang hữu ngạn, chính điều này sẽ quyết định thị trấn nào phải chịu trách nhiệm về tai nạn xẩy ra. Nhưng cụ già không nhớ nổi, bởi tối hôm đó cụ say. Sau đó một thời gian, một chiếc xe ngựa rơi vào lỗ thủng và bị gãy trục. Bởi ông khách trên xe định đi qua cả hai thị trấn, cho nên không có chuyện đi từ thị trấn nọ qua thị trấn kia và ngược lại, vì lẽ đó dân hai thị trấn đều bình chân như vại trước vụ tai nạn. Ông hành khách bực mình xuống xe, rồi hỏi, tại sao không ai chịu vá lỗ thủng này lại, và khi biết được nguyên do ông ta bèn tuyên bố: - Tôi xin mua lỗ thủng này. Ai là chủ nhân của lỗ thủng này đây ? Cả hai thị trấn đều nhận đây là lỗ thủng của mình. - Hoặc của bên này, hoặc của bên kia. Bên nào có lỗ thủng này thì phải chứng minh. - Làm thế nào để chứng minh cơ chứ ? - cả hai bên đều hỏi. - Rất đơn giản. Chỉ bên có lỗ thủng mới được quyền sửa chữa. Tôi sẽ mua của người chữa cầu. Dân hai thị trấn lao vào chữa cầu, ông khách đi xe hút xì gà, người đánh xe thay trục xe. Chả mấy chốc họ chữa xong cầu, sau đó mỗi bên đều tuyên bố lỗ thủng là của mình. - Lỗ thủng nào mới được cơ chứ? - ông hành khách ra bộ ngạc nhiên. - Tôi chẳng thấy có lỗ thủng nào ở đây cả. Từ lâu tôi cố tìm xem có lỗ thủng nào không để mua, tôi sẵn sàng trả một khoản tiền lớn, nhưng các người có lỗ thủng nào để bán đâu. Các người toan đùa cợt với tôi hay sao hả - và ông ta lên xe rồi đi thẳng. Còn hai thị trấn lại hoà thuận với nhau như xưa. Bây giờ dân hai bên bờ rủ nhau ra phục trên cầu, hễ thấy có khách đi xe ngựa qua cầu là họ chặn lại và đánh cho một trận. Lê Bá Thự dịch
Mục lục
Lỗ thủng trên cầu
Lỗ thủng trên cầu
Slawomir MrozekChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: HuyTran Nguồn: HuyTran VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 11 tháng 11 năm 2006
|
Slawomir Mrozek
Hole in the bridge
Translator: Le Ba Thu
C
There is a river, on both banks are two towns. These two towns communicate with each other by a road with a bridge across the river. One day, a hole appeared on this bridge. It is necessary to immediately close that hole, the people of both towns agree on this. However, a controversy arose as to which side would have to do this. Because each town considers itself more important than the other. The town on the right bank argued that this road was made to go to their town, so the town on the left bank had to go and plug the hole, because they really needed it. The town on the left bank believes that they are the target of every vehicle, so repairing the bridge is in the interests of the town on the right bank. The argument lasted, so the hole in the bridge also lasted. And the longer the hole lasts, the more the people of the two towns hate each other. One time an old local man fell into the hole and broke his leg. The people of the two towns immediately asked him whether he was going from the right bank to the left bank, or from the left bank to the right bank. This will determine which town is responsible for the accident that occurred. But the old man couldn't remember, because he was drunk that night. Some time later, a carriage fell into a hole and broke its axle. Because the passenger in the car intended to go through both towns, there was no way to go from one town to the other and vice versa, so the people of both towns were as calm as before the accident. The annoyed passenger got off the bus, then asked why no one was willing to patch this hole, and when he found out the reason, he declared: - I would like to buy this hole. Who is the owner of this hole? Both towns recognized this as their breach. - Either from this side, or from that side. Whichever side has this hole must prove it. - How to prove it? - both sides asked. - Very simple. Only the party with the hole is entitled to repair it. I will buy from the bridge healer. People from both towns rushed to repair the bridge, the passenger smoked a cigar, and the coachman replaced the axle. They soon finished repairing the bridge, after which each side claimed the hole as their own. - Which hole is the right one? - The passenger looked surprised. - I don't see any holes here. I've been trying to find out if there are any holes to buy for a long time. I'm willing to pay a large sum of money, but you guys don't have any holes to sell. Are you guys trying to make fun of me or something - and he got in the car and went straight. And the two towns are in harmony with each other as before. Now people on both sides of the river gather together to wait on the bridge. Whenever they see a passenger riding a horse-drawn carriage across the bridge, they stop and fight. Translated by Le Ba Thu
Table of contents
Hole in the bridge
Hole in the bridge
Slawomir MrozekWelcome to read the first books from the book project for mobile devicesSource: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: HuyTran Source: HuyTran VNthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: November 11, 2006
|
Nam Hương
Lỗi Hẹn với Tigôn
Lan nghe nguời ta nói mấy nhà giàu có hay trồng Tigôn như một loài hoa trang sức cho cánh cổng sang trọng nhà mình . Còn ở nhà quê như Lan thì nhà nào cũng trồng một dậu mồng tơi hay hàng dâm bụt để làm hàng rào và chống bụi mà thôi . Nhưng từ khi đọc được bài thơ " Hai sắc hoa Tigôn " tự dưng Lan yêu hoa Tigôn lạ kì . Và tất nhiên Lan cũng muốn có một giàn hoa như vậy để mơ mộng , để yêu và được thương yêu ...Thế là từ đó đi đâu chơi , Lan cũng hay để ý vào mấy giàn hoa trước ngõ , mỗi khi đi ngang qua , xem là hoa gì ?, có lần Lan đã tìm và bắt gặp được và đã rón rén lại bứt trộm vài cọng hoa đem về nhà trồng ngay trước ngõ nhà mình . Cứ từng cành một , Lan cắm nó xuống đất rồi tưới nước lên , nhưng sao cả đám hoa héo rũ , Lan ứa nước mắt vì buồn .- Cô bé ơi ! Bên kia nhà hàng xóm , môt cái đầu đinh xuất hiện .- Bé muốn trồng phải bứng cả gốc hoặc dùng ít hạt để gieo thì mới lên được cây , chứ bó hoa của bé chỉ có nước treo lên hoặc cắm vào bình mà thôi .- Chi vậy ? - Lan giựt mình và ngơ ngác .- Để để nó khô làm lại làm hoa nghệ thuật chứ chi ?- Rồi cái đầu đinh đó cứ thế mà cười như chọc tức . Lan giận dỗi bỏ vào nhà . Người đâu mà thấy nghét !Vậy mà khoảng 1 tháng mấy sau , từ cái hàng rào ngăn cách hai nhà , tren hàng dây leo mỏng mảnh bỗng rung rinh những nụ hoa trăng trắng hồng hồng chúm chím như môi con gái dậy thì , khi phát hiện ra điều kỳ diệu này , Lan bỗng reo lên thích thú :- Ôi ! Hoa Tigôn !- Ừa , đẹp hông ? vài hôm nữa hoa nở ra còn đẹp nhiều hơn nữa ...Lại cái đầu đinh hôm nọ ! Lan vẫn còn nhớ đến chuyện hôm nào , trong lòng vẫn chưa hết tức nên bỏ vào nhà . Tiếng nói quen thuộc nọ lại với theo :-Thích không ? mai mốt đây trồng cho nó leo đầy hàng rào nhà nhỏ luôn chịu không ?Lan nghe nói thích lắm nhưng giả vờ không nghe chân vẫn bước thẳng .Nghe má nói cái đầu đinh đó đang học đâu trên thành phố ,tên Hoàng , cháu của bà hai bên cạnh hàng xóm của Lan . Má nói Hoàng về quê để nghỉ hè , má thấy thằng đó cũng hiền và dể thương , nó về đây chơi vẫn chưa có bạn nên tối ngày cứ cặm cụi sau vườn trồng hoa Tigôn , sao con trai lại thích hoa như thế , thấy cũng lạ cơ chứ ?Từ hôm đó , Lan mới để ý thấy cái hàng rào cứ xanh um lên từng ngày . Rồi một buổi sáng bổng những nụ hoa trắng hồng đó nở đầy ra những bông hoa có hình " như tim vỡ " nhìn thích ơi là thích , làm Lan cứ mơ mộng đến bài thơ ...Đặc biệt là mỗi lần Lan nhìn sang là cái đầu đinh bên ấy cú lấp la lấp ló . Lại còn cười thật tươi nữa chứ ! mà khi hắn cười nhìn cũng không thấy nghét chi mấy mà còn ngược lại Buổi chiều, đã trở thành thói quen , cứ mỗi lần gội đầu với chanh xong là Lan hay ra trước nhà vừa hong tóc và ngắm hoa Tigôn .Hương chanh cứ thế hoà vào mùi hoa Tigôn nghe thoang thoảng bâng khuâng...Thấm thoat mà cũng qua mấy tháng hè , nghe nói ngày mai Hoàng sẽ về lại thành phố . Năm nay Lan cũng lên đại học ,Lan cũng nôn nao được lên thành phố để học .Buổi sáng trước khi lên xe về thành phố , Hoàng cũng sang thưa ba má Lan , và một phong thư nhờ họ chuyển dùm cho Lan . Tay Lan cầm mà tim hơi hồp hợp và rộn ràng chi lạ , Lan bóc phong thư trong là một nhành hoa Tigôn đã ép khô và một lá thư :-" Lan ơi ! từ ngày mai giàn hoa Tigôn là của Lan đó . Nhớ chăm sóc đừng để nó úa tàn nhé . Rồi Hoàng sẽ trở lại thăm Lan mình cùng nhau ngắm Tigôn và được nghe lại mùi hương chanh quen thuộc ,Lan ráng học rồi lên thành phố vào đại học cùng Hoàng nha . Tạm biệt cô bé hàng xóm dễ thương - Hoàng ""Lan thi đậu trung học và cũng khăn gói đi thành phố vào đại học, đúng như mơ ước của Lan .Thời gian đầu mới lên , Lan nhớ nhà và giàn hoa không thể tả . Không biết má ở nhà có chăm sóc giàn hoa Tigôn dùm Lan không ? Nhiều lần đạp xe đi học Lan mong gặp được cái đầu đinh quen thuộc trong những đám người qua lại đông đúc này , nhiều lần về thăm nhà Lan muốn hỏi thăm bà Hai địa chỉ của Hoàng đang ở , nhưng vì ngại rồi thôi .Năm học thứ hai , Lan muốn đi làm thêm , phần là giúp gia đình khỏi gửi tiền học phí cho Lan , phần để hiểu thêm thế giới bên ngoài .Sau nhiều ngày tìm việc thì Lan được đứa bạn giới thiệu làm trong quán bán Cà phê của nhà nó ! Lan cũng đỡ lo vì có nó là người quen nơi thành phố lạ này ! Thế là Lan đi làm, vậy cũng đỡ đần được phần nào cho ba má , công việc chỉ là bưng bê rồi tính tiền . Được Má nhỏ bạn thấy Lan siêng năng nên cũng mến , lúc đầu Lan cũng hơi ngượng ngùng vì sợ người ta nhận ra mình là sinh viên, nhưng mấy đứa bạn , đứa nào cũng đi làm thêm nên Lan cũng thấy tự tin hơn .Một hôm nọ , Lan đang loay hoay lau chùi sàn nhà , quay tới quay lui , bên cạnh là thùng nước thì bỗng nghe :- Á , thôi chết rồi , ướt hết rồi ! - Tiếng một người con gái rít lên .- Có sao không em ? Ai mà để thùng nước bất nhơn vậy nè trời ?- Đang lúi cúi lau , Lan hoảng hốt:- Em xin lỗi ...Để em lấy khăn lau cho chị nhé .- Thôi khỏi đi - Tiếng người con trai gạt đi - Cô mới làm ở đây hả ?Ngước lên nhìn người con trai , chưa kịp trả lời thì Lan giật thót người : Hoàng ! cái đầu đinh của giàn hoa Tigôn đây sao ? Mái đầu đinh hôm nào bây giờ được nhuộm hoe vàng với chất keo láng bóng .Hoàng và cả cô bạn gái cùng đi rất mô đen đến suýt nữa Lan không nhận ra .Hình như Hoàng cũng đang lúng túng vì nhận ra ...- Lan phải không ? sao Lan lại ở đây ?- Lan ...Lan mới vôl làm ...Lan xin lỗi chuyện lúc nãy . Lan thật vô ý .Thôi không sao đâu . Tôi đi đây ,Lan mạnh khoẻ nhé !!!Lời hỏi thăm thật khách sáo . Hoàng khoác tay người con gái kéo đi vào phía trong của quán .Lan đứng sững nghe những lời nói xa lạ của hai người rớt lại phía sau .- Con nhỏ đó là ai mà anh nhìn dữ vậy ?- À , người quen lúc về dưới quê ...Lan cuối xuống tiếp tục lau mà mắt sao cay cay . Hoàng đó sao ? người mà Lan chờ đợi và tìm kím đó sao ? Lan lại không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này . Rõ ràng là Hoàng rất xa cách , không còn là mái đầu đinh quen thuộc lấp ló sau giàn hoa Tigôn năm nào .Lan thấy tội cho mình , cũng tại Lan quá mơ mộng và đa cảm làm chi , coi nặng và nghi sâu những lời hứa qua loa của Hoàng gởi lại ...Hoa Tigôn của Hoàng tặng phải đâu là một lời hẹn ước ? Vả lại hoa nở rồi hoa sẽ úa tàn mà ...Tự dưng Lan thấy mủi lòng và chợt hiểu tại sao người ta lại ví hoa Tigôn nở giống như tim vỡ ...Bỗng dưng Lan thấy tội nghiệp cho giàn Tigôn ở quê nhà . Nó cứ mãi chờ mong vô vọng một người quay trở lại ...Chắc cũng đang héo rũ vì chờ đợi !!! NH 03/2005
Mục lục
Lỗi Hẹn với Tigôn
Lỗi Hẹn với Tigôn
Nam HươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vietfunĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 3 năm 2005
|
Nam Huong
Error Appointment with Tigon
Lan heard people say that rich families often grow Tigon as a decorative flower for their luxurious gates. In a country house like Lan, every house grows a row of Malabar spinach or hibiscus to make a fence and prevent dust. But since reading the poem "Two colors of Tigon flowers", Lan suddenly and strangely fell in love with Tigon flowers. And of course Lan also wanted a flower trellis like that to dream about, to love and be loved... So from then on, wherever she went, Lan often noticed the flower trellises in front of the alley, every time she passed by. , what kind of flower is it?, Lan once searched and found it and gingerly plucked a few flower stems to bring home and plant them right in front of her alley. One by one, Lan stuck it in the ground and watered it, but why did all the flowers wither, Lan shed tears of sadness? - Oh little girl! On the other side of the neighbor's house, a nail head appeared. - If you want to plant, you have to uproot it or use a few seeds to sow to get to the tree, but your bouquet only has water to hang up or put in a vase. - For what ? - Lan was startled and bewildered. - Let it dry and make it again as art flowers, right? - Then that spiked head just laughed like it was annoying. Lan angrily left the house. People don't feel stuffy! Yet about a month later, from the fence separating the two houses, on the thin rows of vines, suddenly fluttering white, pink and pink flower buds, like the lips of a pubescent girl, when they grow up. When this miracle appeared, Lan suddenly exclaimed with excitement: - Oh! Tigon flower!- Oh, isn't it beautiful? In a few days, the flowers will bloom and will be even more beautiful...That same spike from the other day! Lan still remembers what happened that day, but her anger was still not over so she left the house. The familiar voice called out again: -Do you like it? Someday, I'll plant it so it can climb all over the fence of the small house, will you? The second lady is next to Lan's neighbor. Mom said Hoang went back to his hometown for summer vacation. She found that he was also gentle and cute. He came here to play and still had no friends, so he worked hard every day in the back garden planting Tigon flowers. Why does a boy like flowers like that? I wonder. Isn't that strange? From that day on, Lan noticed that the fence kept getting greener every day. Then one morning, those pink and white flower buds bloomed into flowers shaped like "broken hearts" and they looked so good, making Lan keep daydreaming about the poem...Especially every time Lan looked over, she was amazed. The spiked head on that side is glimmering. Even smiling brightly! But when he smiles, she doesn't feel stuffy at all, just the opposite. In the afternoon, it has become a habit, every time she washes her hair with lemon, Lan often goes to the front of the house to dry her hair and admire the Tigon flowers. The lemon scent continues like that. Blending in with the faint scent of Tigon flowers... The summer months have passed slowly, I heard that Hoang will return to the city tomorrow. This year, Lan also went to university. Lan was also eager to go to the city to study. In the morning, before getting on the bus to return to the city, Hoang also went to meet Lan's parents, and asked them to deliver an envelope for Lan. Lan's hand held it, but her heart felt strangely strange and excited. Lan opened the envelope and inside was a dried branch of Tigon flowers and a letter: - "Oh Lan! From tomorrow the Tigon flower trellis is Lan's. Remember to take care of it." Please don't let it wither. Then Hoang will come back to visit Lan and we will look at Tigon and smell the familiar lemon scent again. Lan will try to study and then go to the city to go to college with Hoang. Goodbye, girl next door cute - Hoang ""Lan passed the high school exam and also packed her bags to go to college, just like Lan's dream. When she first came up, Lan missed home and the flower garden indescribably. She didn't know her mother was home Do you take care of the Tigon flower trellis for Lan? Many times, when she rides her bike to school, Lan hopes to see a familiar head in these crowded crowds of people passing by. Many times when she visits Lan's house, she wants to ask Mrs. Hai for Hoang's address. living, but because she was shy, she stopped. In her second year of school, Lan wanted to work part-time, partly to help her family avoid sending Lan tuition money, partly to understand more about the outside world. After many days of looking for a job, Lan got a job. My friend introduced me to work in his family's coffee shop! Lan is also less worried because she is a familiar person in this strange city! So Lan went to work, which also helped her parents a bit, the job was just to carry food and bill money. Little Mom's friend saw that Lan was diligent so she liked her. At first, Lan was a little shy because she was afraid people would recognize her as a student, but her friends all worked part-time jobs, so Lan felt more confident. One The other day, Lan was struggling to clean the floor, turning back and forth, next to a bucket of water, when she suddenly heard: - Ah, I'm dead, it's all wet! - A girl's voice hissed. - Are you okay? Who left the water tank so careless? - While bending down to wipe, Lan panicked: - I'm sorry...Let me get a towel to wipe you down. - Forget it - The boy's voice waved away - Ms. Are you new here? Looking up at the boy, before she could answer, Lan was startled: Hoang! Is this the nail head of the Tigon flower trellis? His once spiked hair is now dyed blonde with a glossy glue. Hoang and his girlfriend walked together so black that Lan almost didn't recognize it. It seems Hoang is also confused because he realized...- Lan, right? Why is Lan here? - Lan...Lan just got off work...Lan apologizes for what happened earlier. Lan is so careless. It's okay. I'm going, Lan is in good health!!! Your greetings are very polite. Hoang took the girl's hand and pulled her inside the shop. Lan stood still, listening to the unfamiliar words of the two people left behind. - Who is that girl that you're looking at so fiercely? - Ah, someone you knew when you left. Down in the countryside... Lan bent down to continue wiping, but her eyes were stinging. Is that Hoang? Is that the person Lan is waiting and looking for? Lan did not expect to meet each other in such circumstances. It was clear that Hoang was very distant, no longer the familiar spiked head peeking out from behind the Tigon flower trellis. Lan felt sorry for herself, because Lan was too dreamy and sentimental, taking seriously and doubting her words. Hoang's superficial promise to send back...Is the Tigon flower that Hoang gave him a promise? Besides, flowers bloom and then wither... Lan suddenly felt sorry and suddenly understood why people compare the blooming Tigon flower to a broken heart... Suddenly Lan felt sorry for the Tigon arbor in her hometown. . It keeps waiting in vain for someone to return... It must be withering from waiting!!! NH 03/2005
Table of contents
Error Appointment with Tigon
Error Appointment with Tigon
Nam HuongWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: vietfun Posted by friend: Ct.Ly on: March 7, 2005
|
Nguyễn nhật Ánh
Lỗi Tại Ai?
Đánh máy: Nguyễn Ngọc Thanh Nghi
Một hôm, hai vợ chồng tôi đọc trong sách thấy người ta nói rằng nguyên nhân đưa đến những bất hòa trong gia đình thường do tính tự ái mà ra. Có nghĩa là mỗi khi trong nhà có sự cố gì xảy ra, cả chồng lẫn vợ thường đổ lỗi cho nhau. Ai cũng khư khư muốn giành phần tốt về mình và nằng nặc đòi nhường phần xấu, phần khuyết điểm cho người kia. Chính vì thiếu sự bao dung và thông cảm lẫn nhau như vậy, nhiều cặp vợ chồng đã đi đến cãi vã to tiếng, xích mích nghiêm trọng và cuối cùng giao kèo sống chung bị đổ vỡ một cách đáng tiếc. Cuốn sách nói trúng phóc. Nghiệm lại những lục đục trong gia đình mình thời gian gần đây, hai vợ chồng thấy quả đúng y như vậy. Chung qui cũng tại tính tự ái mà ra. Nhưng đó là lúc chưa đọc cuốn sách này kia, còn bây giờ hai đứa tôi đều cảm thấy thấm thía trước lời hay lẽ phải trong cuốn sách, hẳn cuộc sống nó phải tốt đẹp hơn chứ! Thế là hai vợ chồng tôi quyết định từ nay về sau, trước bất cứ vấn đề gì, trách nhiệm hàng đầu của mỗi chúng tôi là phải bằng bất cứ giá nào khám phá cho được những khía cạnh tốt đẹp của đối phương đồng thời ngược lại, luôn luôn tự giác nhận lỗi về phần mình. Sống ở đời, ai mà không có lỗi. Vấn đề là ta phải thành khẩn nhìn nhận. Ôi! Thế là từ nay xin chia tay những cơn xô xát, những lần hục hặc! Buồn ơi, vĩnh biệt nhé! Những thói xấu như các ngươi sẽ không còn đất sống trong nhà ta nữa đâu! Sáng hôm sau, đang ăn cơm, tôi nhai phải một hạt sạn đánh “cốp” một cái. Hai hàm răng rung rinh, muốn rớt ra ngoài. Theo thói quen, tôi đặt bát xuống bàn, liếc nhìn vợ. Nhưng lời cằn nhằn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bất giác tôi chợt nhớ đến điều giao ước hôm qua. Thế là gương mặt đang sa sầm bỗng tươi lên hơn hớn. Và thay vì một lời nặng nhẹ, tôi đã nói một câu dễ thương hết biết, xứng đáng đưa vào tự điển bách khoa những lời vàng ngọc dành cho cuộc sống lứa đôi: - Cái này là lỗi tại anh. Anh nhai mạnh quá! Nếu nhai từ tốn thì anh đã lừa được hạt sạn ra rồi. Xin lỗi đã làm phiền em! Vợ tôi cười duyên dáng: - Không! Anh có lỗi gì đâu! Lỗi là do em không chịu nhặt sạn trước khi vo gạo... Tôi cướp lời: - Nếu vậy thì đích thị là lỗi tại anh rồi! Bởi vì chính anh đi mua gạo. Ðáng lẽ anh phải chọn gạo kỹ hơn! Vợ tôi nhất quyết không chịu thua: - Ðúng ra hôm đó em phải cùng đi mua với anh, nhưng em đã không đi. Lỗi là tại em thôi! Tới đây thì tôi không dám tranh giành với vợ nữa vì sắp đến giờ đi làm rồi, đành phải nhường phần lỗi cho cô ta. Tiếc thật! Nhưng tới khi thay đồ đi làm tôi phát hiện ra toàn bộ quần áo của mình đã bị gùi một đống trong ngăn tủ, cái nào cái nấy nhăn nheo như một mớ giẻ rách. Tôi tím mặt lại: - Này, này, như thế này thì ai mà... – Nhưng trong tích tắc tôi kịp hạ giọng – Ai mà không biết là lỗi tại anh! Ðáng lẽ anh phải chừa một bộ đồ sạch để đi làm chứ! Ai bảo mặc dơ hết thì bây giờ... ráng mà chịu! Thấy tôi tự lên án mình ghê quá, vợ tôi tỏ ý không bằng lòng: - Không phải lỗi tại anh đâu! Lẽ ra tối hôm qua em phải ủi đồ... Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tại anh! Tại anh! Ðúng ra anh phải nhắc em! - Tại em! Tối hôm qua anh có nhắc nhưng em quên... Tôi liếc đồng hồ và hiểu ra lúc này lỗi tại ai cũng không quan trọng bằng việc tới cơ quan cho đúng giờ. Tôi tròng vội bộ đồ bèo nhèo, rúm ró vào người và phóng ra khỏi nhà, bụng cứ tức sôi lên. Công việc bề bộn ở cơ quan giúp tôi quên bẵng những bực bội ban sáng. Nhưng đến trưa thì mọi chuyện lại đâu vào đấy ngay. Tôi về nhà, bụng đói meo, thấy củi lửa lạnh tanh còn vợ tôi thì nằm tréo chân trên giường đọc sách, người tôi cứ muốn run lên. Tuy nhiên, tôi vẫn nhắc vợ bằng lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể có được trong lúc này: - Em thân yêu, em chưa nấu cơm à? Vợ tôi mở tròn đôi mắt: - Ôi trưa rồi kia à? Chết thật! Em quên béng đi mất! Rồi cô ta chép miệng: - Cái này là lỗi ở em cả thôi! Câu trả lời của vợ nhắc tôi nhớ đến nhiệm vụ hàng đầu của mình. Ngay lập tức tôi lục lọi trong óc cố tìm xem cái phần sai trái của mình nằm ở đâu trước vấn đề này. Chà, gay thật! Nhưng không sao, đợi cho một chút... À, à, có đây rồi, có ngay đây: - Em không có lỗi gì hết! – Tôi hùng hồn - Lỗi hoàn toàn là do anh! Ðáng lẽ anh phải để đồng hồ ở nhà cho em coi giờ... Vợ tôi khoát tay: - Anh nói vậy chưa phải lẽ! Quả là lỗi tại em! Ðúng ra thì em phải chạy qua nhà hàng xóm để hỏi giờ chứ! Tôi gân cổ cãi: - Em còn bận nằm đọc sách mà chạy qua nhà hàng xóm sao được! Lẽ ra an phải dặn nhà bên cạnh hễ đúng mười một giờ trưa là qua kêu em nấu cơm, nhưng mà anh quên khuấy đi mất. Anh đúng là một người chồng vô trách nhiệm. Chính anh mới là người có lỗi. Sau khi đấu tranh quyết liệt để giành phần lỗi về mình, tôi loay hoay đi nhóm bếp, còn vợ tôi thì vo gạo. Trước đây, trong những tình huống như vậy, chiến tranh đã bùng nổ từ đời kiếp nào rồi. Nhưng hôm nay mọi sự trôi qua một cách tốt đẹp, đầy lòng nhân ái. Tuyệt thật! Nhưng chưa hết, buổi chiều mới thật là tuyệt. Tôi đi phố về thì thấy giấy bay đầy nhà như bươm bướm. Tôi nhặt một tờ lên xem và đột nhiên thấy mắt mờ đi, còn tim thì thót lại như muốn xỉu tại chổ. Thì ra đó là những cuốn sách quý nhất của tôi, những cuốn sách tôi đã bọc gáy da cẩn thận và nâng niu, gìn giữ bao lâu nay. Tôi đã cất nó trong tủ kiến đàng hoàng, không hiểu sao nó lại tót ra đây và biến dạng thảm hại như thế này. Tôi ôm đầu và rơi phịch xuống ghế, miệng thốt lên đầy hãi hùng: - Trời ơi là trời! Ai đã giết tôi như thế này? Ngay lúc đó, vợ tôi xuất hiện với câu nói đi trước: - Lỗi là tại em! Lỗi tại em! Tôi chồm ngay dậy: - Lỗi tại ai thì để tính sau! Bây giờ em hãy cho anh biết tại sao những cuốn sách của anh lại ra nông nỗi này! Tôi tưởng vợ tôi sẽ giải thích với thái độ áy náy và ngượng ngập. Nhưng không, cô ta nói bằng một giọng thoải mái, tự tin bởi vì cô ta biết rằng mình sẽ công khai và nhiệt tình nhận lỗi: - À hồi chiều thằng bé nhà hàng xóm qua chơi. Nó cứ chỉ tay vào tủ đòi mấy cuốn sách của anh. Thế là em lấy ra đưa cho nó chơi. Dè đâu nó xé rách bươm như thế này. Lỗi này là do em cả thôi! Tôi bóp mạnh hai tay vào thái dương cho đầu bớt nhức. Phải một lúc sau tôi mới nói được, giọng thều thào: - Không phải tại em đâu! Lỗi là do anh không chịu đến tiệm làm đồ sắt. - Tới đó làm gì? - Vợ tôi trố mắt. - Ðể đóng gáy sắt cho mấy cuốn sách chứ để làm gì! Thật đúng là mọi sự đều do anh! Ai đời sách mà lại đóng gáy da bao giờ! - Không phải đâu! - Vợ tôi tặc lưỡi - Nếu hồi chiều em không đưa sách cho thằng bé... - Em nói sai rồi! Nếu anh không mua sách thì làm gì có chuyện! Rõ là lỗi của anh rồi! - Em đã nói không phải do anh mà! Nếu lúc thằng bé đòi... - Không! Trăm lần không phải lỗi nơi em! Tất cả là tại anh đây này! - Cuối cùng tôi gào lên - Nếu anh không lấy phải em thì đâu đến nỗi! - Không phải đâu! Lỗi là do... – Ðang đà ăn nói nhỏ nhẹ, chợt nhận ra ý tứ trong lời lẽ của tôi, vợ tôi nhảy dựng lên và trong nháy mắt biến thành một con người khác – Hả? Anh vừa nói cái gì? Anh dám nói với tôi bằng cái giọng đó hả? Này, tôi bảo cho anh hay... Vừa gầm lên, vợ tôi vừa tiến về phía tôi với dấu hiệu của một cơn bão cấp mười. Trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc đó, tôi phóng vù ra đường, không để cho vợ kịp túm tóc. Thật là nản! Cô ta đã gây cho tôi biết bao điều khổ sở rồi, tôi chỉ còn mỗi một niềm vui cỏn con là được nhận lỗi về mình, thế mà cô ta cũng đang tâm giành lấy nốt. Ðã vậy thì làm sao tránh khỏi bất hòa cho được. Quỷ tha ma bắt hết mọi thứ đi, nhận lỗi với chả nhận lỗi! Có lẽ muốn sống êm đẹp tốt nhất là cố gắng đừng làm những điều tồi tệ để rồi sau đó phải mất công xác định xem lỗi tại ai! -1985- Nguyễn Nhật Ánh
Mục lục
Lỗi Tại Ai?
Lỗi Tại Ai?
Nguyễn nhật ÁnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyễn nhật Ánh
Lỗi Tại Ai?
Đánh máy: Nguyễn Ngọc Thanh Nghi
Một hôm, hai vợ chồng tôi đọc trong sách thấy người ta nói rằng nguyên nhân đưa đến những bất hòa trong gia đình thường do tính tự ái mà ra. Có nghĩa là mỗi khi trong nhà có sự cố gì xảy ra, cả chồng lẫn vợ thường đổ lỗi cho nhau. Ai cũng khư khư muốn giành phần tốt về mình và nằng nặc đòi nhường phần xấu, phần khuyết điểm cho người kia. Chính vì thiếu sự bao dung và thông cảm lẫn nhau như vậy, nhiều cặp vợ chồng đã đi đến cãi vã to tiếng, xích mích nghiêm trọng và cuối cùng giao kèo sống chung bị đổ vỡ một cách đáng tiếc. Cuốn sách nói trúng phóc. Nghiệm lại những lục đục trong gia đình mình thời gian gần đây, hai vợ chồng thấy quả đúng y như vậy. Chung qui cũng tại tính tự ái mà ra. Nhưng đó là lúc chưa đọc cuốn sách này kia, còn bây giờ hai đứa tôi đều cảm thấy thấm thía trước lời hay lẽ phải trong cuốn sách, hẳn cuộc sống nó phải tốt đẹp hơn chứ! Thế là hai vợ chồng tôi quyết định từ nay về sau, trước bất cứ vấn đề gì, trách nhiệm hàng đầu của mỗi chúng tôi là phải bằng bất cứ giá nào khám phá cho được những khía cạnh tốt đẹp của đối phương đồng thời ngược lại, luôn luôn tự giác nhận lỗi về phần mình. Sống ở đời, ai mà không có lỗi. Vấn đề là ta phải thành khẩn nhìn nhận. Ôi! Thế là từ nay xin chia tay những cơn xô xát, những lần hục hặc! Buồn ơi, vĩnh biệt nhé! Những thói xấu như các ngươi sẽ không còn đất sống trong nhà ta nữa đâu! Sáng hôm sau, đang ăn cơm, tôi nhai phải một hạt sạn đánh “cốp” một cái. Hai hàm răng rung rinh, muốn rớt ra ngoài. Theo thói quen, tôi đặt bát xuống bàn, liếc nhìn vợ. Nhưng lời cằn nhằn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bất giác tôi chợt nhớ đến điều giao ước hôm qua. Thế là gương mặt đang sa sầm bỗng tươi lên hơn hớn. Và thay vì một lời nặng nhẹ, tôi đã nói một câu dễ thương hết biết, xứng đáng đưa vào tự điển bách khoa những lời vàng ngọc dành cho cuộc sống lứa đôi: - Cái này là lỗi tại anh. Anh nhai mạnh quá! Nếu nhai từ tốn thì anh đã lừa được hạt sạn ra rồi. Xin lỗi đã làm phiền em! Vợ tôi cười duyên dáng: - Không! Anh có lỗi gì đâu! Lỗi là do em không chịu nhặt sạn trước khi vo gạo... Tôi cướp lời: - Nếu vậy thì đích thị là lỗi tại anh rồi! Bởi vì chính anh đi mua gạo. Ðáng lẽ anh phải chọn gạo kỹ hơn! Vợ tôi nhất quyết không chịu thua: - Ðúng ra hôm đó em phải cùng đi mua với anh, nhưng em đã không đi. Lỗi là tại em thôi! Tới đây thì tôi không dám tranh giành với vợ nữa vì sắp đến giờ đi làm rồi, đành phải nhường phần lỗi cho cô ta. Tiếc thật! Nhưng tới khi thay đồ đi làm tôi phát hiện ra toàn bộ quần áo của mình đã bị gùi một đống trong ngăn tủ, cái nào cái nấy nhăn nheo như một mớ giẻ rách. Tôi tím mặt lại: - Này, này, như thế này thì ai mà... – Nhưng trong tích tắc tôi kịp hạ giọng – Ai mà không biết là lỗi tại anh! Ðáng lẽ anh phải chừa một bộ đồ sạch để đi làm chứ! Ai bảo mặc dơ hết thì bây giờ... ráng mà chịu! Thấy tôi tự lên án mình ghê quá, vợ tôi tỏ ý không bằng lòng: - Không phải lỗi tại anh đâu! Lẽ ra tối hôm qua em phải ủi đồ... Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tại anh! Tại anh! Ðúng ra anh phải nhắc em! - Tại em! Tối hôm qua anh có nhắc nhưng em quên... Tôi liếc đồng hồ và hiểu ra lúc này lỗi tại ai cũng không quan trọng bằng việc tới cơ quan cho đúng giờ. Tôi tròng vội bộ đồ bèo nhèo, rúm ró vào người và phóng ra khỏi nhà, bụng cứ tức sôi lên. Công việc bề bộn ở cơ quan giúp tôi quên bẵng những bực bội ban sáng. Nhưng đến trưa thì mọi chuyện lại đâu vào đấy ngay. Tôi về nhà, bụng đói meo, thấy củi lửa lạnh tanh còn vợ tôi thì nằm tréo chân trên giường đọc sách, người tôi cứ muốn run lên. Tuy nhiên, tôi vẫn nhắc vợ bằng lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể có được trong lúc này: - Em thân yêu, em chưa nấu cơm à? Vợ tôi mở tròn đôi mắt: - Ôi trưa rồi kia à? Chết thật! Em quên béng đi mất! Rồi cô ta chép miệng: - Cái này là lỗi ở em cả thôi! Câu trả lời của vợ nhắc tôi nhớ đến nhiệm vụ hàng đầu của mình. Ngay lập tức tôi lục lọi trong óc cố tìm xem cái phần sai trái của mình nằm ở đâu trước vấn đề này. Chà, gay thật! Nhưng không sao, đợi cho một chút... À, à, có đây rồi, có ngay đây: - Em không có lỗi gì hết! – Tôi hùng hồn - Lỗi hoàn toàn là do anh! Ðáng lẽ anh phải để đồng hồ ở nhà cho em coi giờ... Vợ tôi khoát tay: - Anh nói vậy chưa phải lẽ! Quả là lỗi tại em! Ðúng ra thì em phải chạy qua nhà hàng xóm để hỏi giờ chứ! Tôi gân cổ cãi: - Em còn bận nằm đọc sách mà chạy qua nhà hàng xóm sao được! Lẽ ra an phải dặn nhà bên cạnh hễ đúng mười một giờ trưa là qua kêu em nấu cơm, nhưng mà anh quên khuấy đi mất. Anh đúng là một người chồng vô trách nhiệm. Chính anh mới là người có lỗi. Sau khi đấu tranh quyết liệt để giành phần lỗi về mình, tôi loay hoay đi nhóm bếp, còn vợ tôi thì vo gạo. Trước đây, trong những tình huống như vậy, chiến tranh đã bùng nổ từ đời kiếp nào rồi. Nhưng hôm nay mọi sự trôi qua một cách tốt đẹp, đầy lòng nhân ái. Tuyệt thật! Nhưng chưa hết, buổi chiều mới thật là tuyệt. Tôi đi phố về thì thấy giấy bay đầy nhà như bươm bướm. Tôi nhặt một tờ lên xem và đột nhiên thấy mắt mờ đi, còn tim thì thót lại như muốn xỉu tại chổ. Thì ra đó là những cuốn sách quý nhất của tôi, những cuốn sách tôi đã bọc gáy da cẩn thận và nâng niu, gìn giữ bao lâu nay. Tôi đã cất nó trong tủ kiến đàng hoàng, không hiểu sao nó lại tót ra đây và biến dạng thảm hại như thế này. Tôi ôm đầu và rơi phịch xuống ghế, miệng thốt lên đầy hãi hùng: - Trời ơi là trời! Ai đã giết tôi như thế này? Ngay lúc đó, vợ tôi xuất hiện với câu nói đi trước: - Lỗi là tại em! Lỗi tại em! Tôi chồm ngay dậy: - Lỗi tại ai thì để tính sau! Bây giờ em hãy cho anh biết tại sao những cuốn sách của anh lại ra nông nỗi này! Tôi tưởng vợ tôi sẽ giải thích với thái độ áy náy và ngượng ngập. Nhưng không, cô ta nói bằng một giọng thoải mái, tự tin bởi vì cô ta biết rằng mình sẽ công khai và nhiệt tình nhận lỗi: - À hồi chiều thằng bé nhà hàng xóm qua chơi. Nó cứ chỉ tay vào tủ đòi mấy cuốn sách của anh. Thế là em lấy ra đưa cho nó chơi. Dè đâu nó xé rách bươm như thế này. Lỗi này là do em cả thôi! Tôi bóp mạnh hai tay vào thái dương cho đầu bớt nhức. Phải một lúc sau tôi mới nói được, giọng thều thào: - Không phải tại em đâu! Lỗi là do anh không chịu đến tiệm làm đồ sắt. - Tới đó làm gì? - Vợ tôi trố mắt. - Ðể đóng gáy sắt cho mấy cuốn sách chứ để làm gì! Thật đúng là mọi sự đều do anh! Ai đời sách mà lại đóng gáy da bao giờ! - Không phải đâu! - Vợ tôi tặc lưỡi - Nếu hồi chiều em không đưa sách cho thằng bé... - Em nói sai rồi! Nếu anh không mua sách thì làm gì có chuyện! Rõ là lỗi của anh rồi! - Em đã nói không phải do anh mà! Nếu lúc thằng bé đòi... - Không! Trăm lần không phải lỗi nơi em! Tất cả là tại anh đây này! - Cuối cùng tôi gào lên - Nếu anh không lấy phải em thì đâu đến nỗi! - Không phải đâu! Lỗi là do... – Ðang đà ăn nói nhỏ nhẹ, chợt nhận ra ý tứ trong lời lẽ của tôi, vợ tôi nhảy dựng lên và trong nháy mắt biến thành một con người khác – Hả? Anh vừa nói cái gì? Anh dám nói với tôi bằng cái giọng đó hả? Này, tôi bảo cho anh hay... Vừa gầm lên, vợ tôi vừa tiến về phía tôi với dấu hiệu của một cơn bão cấp mười. Trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc đó, tôi phóng vù ra đường, không để cho vợ kịp túm tóc. Thật là nản! Cô ta đã gây cho tôi biết bao điều khổ sở rồi, tôi chỉ còn mỗi một niềm vui cỏn con là được nhận lỗi về mình, thế mà cô ta cũng đang tâm giành lấy nốt. Ðã vậy thì làm sao tránh khỏi bất hòa cho được. Quỷ tha ma bắt hết mọi thứ đi, nhận lỗi với chả nhận lỗi! Có lẽ muốn sống êm đẹp tốt nhất là cố gắng đừng làm những điều tồi tệ để rồi sau đó phải mất công xác định xem lỗi tại ai! -1985- Nguyễn Nhật Ánh
Mục lục
Lỗi Tại Ai?
Lỗi Tại Ai?
Nguyễn nhật ÁnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Trương Thái Du
Lỗi văn hóa
1. Vũ trụ hình như quyện lại, không rõ thu nhỏ hay loang ra, nhưng nhất thể. Đen đen, đùng đục, nhầy đặc và vô biên. Lạnh tanh.Trong cái khối gần giống như định nghĩa gốc về “Đạo” của triết học cổ điển Á Đông ấy, có lẽ ý thức đang tự phân chia. Ban đầu nó hỗn độn tựa một góc chợ. Sau rốt còn lại vài giọng chủ xướng. - Tất nhiên nhà ngươi giàu. Nứt đố đổ vách. Nhìn vượng khí khuôn mặt rất dễ biết.- Cái sai lầm của văn minh nông nghiệp ở chỗ đánh đồng nghèo khó với đức độ.- Không giấu nổi ta đâu. Quyền hành sinh ra tài lộc.- Quyền nghĩa gốc là quả cân, hành đôi khi có thể hiểu là cán cân. Quyền hành nghĩa cổ là làm việc mà biết cân nhắc.- Thì đấy. Kẻ cầm cân nảy mực mới có thể thiên vị, tư túi, nhũng lạm…Những trao đổi làm mọi thứ loãng dần ra. Không khí dễ thở hơn. Có tí hơi ấm.- Rốt lại cũng vì chữ “lợi” – Tiếng thở hắt ra.- “Lợi” đẻ ra ranh ma, gian dối? - Ở những xã hội chưa toàn khai, sự cạnh tranh thấp khiến người ta thực thà, tín cẩn.- Quá trình “văn hóa” lại “quá độ” bằng cách sinh nở những giá trị phản nhân văn?- Hiển nhiên rồi. Mọi thứ đều cần đạt ngưỡng. Đến mức nào đó sẽ có chuyển hóa. Để đến chữ tín, phải đi qua giai đoạn bất tín. Học chỉ thấy tín. Hành sẽ lộ ra bất tín. Song, bất hành cũng như thất học.- Những kẻ bế tắc thường vồ vập những giá trị ảo, thổi phồng lên, gào thét mọi người cảnh tỉnh. Đơn giản đó chỉ là những kẻ không nắm qui luật vận động. - Ngụy biện!- Lạc quan chứ.- Nhưng ngươi là ai.- Ta chính là ngươi!Vô thanh. Bắt đầu nóng nực.2.- Người tốt, trước tiên là tốt với chính mình. Kẻ yêu được người mà không yêu chính mình và những gì thiết thân quanh mình, thực ra là đang chế biến món lừa nêm gia vị hành xác.- Nếu tự ta nghĩ mình thanh liêm, mọi người cũng nghĩ như vậy?- Cần có bằng chứng. Hay nói cách khác cần tự xây dựng niềm tin cho mọi người.- Ta có phải quan tòa đâu.- Trong án đình của một xã hội lý tưởng, không có quan tòa. Nếu bị cáo không chứng minh được mình vô tội, không dẫn ra được bằng chứng vô tội, hắn phải tự giác nhận trừng phạt.- …….Màn hình máy tính trở nên khá tối. Câu biện bạch nối tiếp không thể nhập vào hộp thoại. Chiếc đồng hồ cát tượng trưng đứng đơ ra. Máy treo. Tái khởi động. Cảnh báo hiển hiện: “Lỗi hệ thống”. Câu này luôn là bùa chú cuối cùng của cái thằng vi tính vẫn vỗ ngực thông tuệ. Lý do thật chung chung, hàm hồ và vô phương chẩn đoán. Trực quan đơn giản đến trống rỗng: Con bệnh vật chất nghiễm nhiên hết bệnh, hết lây nhiễm nếu được địa táng hoặc hỏa táng. Nóng bức quá. Đặc quánh và dồn nén như sắp bùng nổ. Cơn đau nhức nhói, giàu khoái cảm và khẩn cấp như vượt cạn. 3. Ngài quan chức giật mình tỉnh giấc. Ông đã có một giấc mơ khá lạ lùng. Thực tình buổi trưa rất yên tĩnh. Tiếng máy lạnh rì rì nho nhỏ. Trang nhà tờ báo điện tử ngài định đọc, vẫn thỉnh thoảng tự động cập nhật. Hàng tít to nhất mời mọc độc giả: “Điều tra dẫm chân tại chỗ vì thiếu bằng chứng”.Nếu có một thứ có thể thay thế nguyên nhân “Lỗi hệ thống” kia, chắc chắn phải là “Lỗi văn hóa”. Ngài mỉm cười ý nhị với suy nghĩ táo bạo của mình: Nó thực tế hơn, sâu sắc hơn nhưng hoàn toàn bao quát đến nỗi thành ra mù mờ, khó hiểu. Nó quá to tát và dàn trải để không thể hóa cải, ít ra là trong thế hệ của những người như ngài.Thảo Điền,Tháng 8.2006
Mục lục
Lỗi văn hóa
Lỗi văn hóa
Trương Thái DuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 3 năm 2008
|
Truong Thai Du
Cultural error
1. The universe seems to be intertwined, not sure if it is shrinking or expanding, but it is unified. Black, opaque, thick and boundless. Cold. In that mass that is similar to the original definition of "Tao" of classical Asian philosophy, perhaps consciousness is dividing itself. At first it was as chaotic as a market corner. In the end, there were a few main voices left. - Of course your family is rich. Cracked walls. It's easy to know by looking at the prosperous face. - The mistake of agricultural civilization is that it equates poverty with virtue. - You can't hide it from me. Power creates wealth. - Power's original meaning is weight, action can sometimes be understood as balance. Authority in the ancient sense is to do things with consideration. - That's it. Only those who hold the balance can show favoritism, personal gain, corruption... Exchanges gradually dilute everything. The air is easier to breathe. There's a bit of warmth. - Ultimately, it's because of the word "loi" - The sound of exhaling. - "Loi" gives birth to mischief and deceit? - In undeveloped societies, low competition makes people honest and trustworthy. - Is the "cultural" process "transitional" by giving birth to anti-human values? - Obviously. Everything needs to meet a threshold. At some point there will be transformation. To reach faith, one must go through the stage of disbelief. Learning only sees credit. Actions will reveal unbelief. However, inaction is the same as being uneducated. - Deadlocked people often grab virtual values, exaggerate them, and scream at everyone to wake up. These are simply people who do not understand the rules of motion. - Sophist! - Optimistic. - But who are you? - I am you! Voiceless. Starting to get hot. 2.- Good people are first good to themselves. The person who loves someone but does not love himself and what is close to him is actually preparing a donkey dish seasoned with torture. - If I think I am honest, will everyone else think the same? - It is necessary. proof. In other words, we need to build people's trust. - I am not a judge. - In an ideal society, there is no judge. If the defendant cannot prove his innocence or cannot provide evidence of his innocence, he must voluntarily accept punishment.- …….The computer screen became quite dark. Serial arguments cannot be entered into the dialog box. The symbolic hourglass stood still. Hanging machine. Restart. Warning appears: “System error”. This sentence is always the last spell of the intelligent computer guy. The reason is very general, vague and impossible to diagnose. The intuition is simple to the point of being empty: A physically sick person will automatically be cured of illness and infection if they are buried or cremated. It's so hot. Thick and compressed, as if about to explode. The pain is sharp, rich in pleasure and as urgent as labor. 3. The official woke up startled. He had a rather strange dream. It's actually very quiet at noon. The air conditioner hummed softly. The home page of the electronic newspaper you intend to read is still automatically updated from time to time. The biggest headline invites readers: "Investigation stagnates due to lack of evidence". If there is one thing that can replace the cause of "System error", it must definitely be "Cultural error". He smiled delicately at his bold thought: It is more realistic, more profound, but so completely comprehensive that it becomes obscure and difficult to understand. It is too big and widespread to be impossible to change, at least in the generation of people like you. Thao Dien, August 2006
Table of contents
Cultural error
Cultural error
Truong Thai DuWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author / VNthuquan - Online Library Posted by: Ct.Ly on: March 13, 2008
|
Gai Xương Rồng
Lớp Phó
Ðó là thằng con trai cao nhòng nhòng như cây tre, mắt to “đại tướng” và có chiếc răng khểnh không chê vào đâu được. Thằng con trai này mới gia nhập vào vương quốc của tôi từ buổi sáng hôm qua. Người chi lạ kỳ, lễ gia nhập chẳng có cái gì gọi là... mỗi một câu giới thiệu cộc lốc ngang như cua: - Tôi là Quang Khánh, thành viên mới của vương quốc ta và các quan muốn nhét tôi ngồi chỗ nào thì nhét. Hết nói nổi, hắn ta cứ làm như mình là vua quan gì không bằng, đã vậy khi nói xong hắn còn nhe răng ra cười làm cho các nữ nhi của vương quốc đều chết lịm với chiếc răng khểnh ấy và tim tôi cũng hẫng đi một nhịp rồi mới co bóp bình thường... Quái lạ, tại sao vậy nhỉ, nụ cười của hắn có sức quyến rũ vậy sao? Hay hắn là phù thủy giả dạng? Chịu, chỉ nghe Trang lẩm bẩm: “Cũng khá đấy anh bạn ạ!”, còn Huyền thì thầm: “May mà trái tim tao đúc bằng kim cương, nếu không thì nó tan mất tiêu rồi, hú vía!” Ở trên kia hắn vẫn đứng như phỗng, mắt tròn vo nhìn thần dân của tôi đang mơ màng chết lịm mà chẳng hiểu lý do tại sao, chỉ có Phương - anh chàng lớp phó lao động - là tỉnh táo nhất. Anh ta reo ầm lên như bắt được vàng... ngoài chợ vậy: - Vâng! Xin mời bạn, thích ngồi ở đâu thì ngồi, thế là bọn mày râu tụi mình đã chẵn chục. Ha ha... Ra vậy đấy, chả là trước kia bọn con gái luôn chọc bọn “đóng thùng” là quá ít, chỉ bằng số lẻ của bọn con gái mà thôi, tưởng đùa chơi ai ngờ bọn đó vẫn nhớ và hôm nay có cơ hội lên mặt với bọn áo dài. Tôi vênh mặt trả đũa: - Nhưng chục mười hai cơ bạn ạ, đừng mơ sớm nhé! Và ngay lập tức, cái miệng tôi và hai mươi tám cái miệng của bọn con gái đều tròn vo khi nghe tên lính mới trả đũa: - Họ bán cá mới tính chục mười hai bạn ạ! Tính lém lĩnh trong tôi bỗng trỗi dậy, ráng cười thật tươi, tôi nói: - Vậy hả bạn? Thế mà tôi không biết đấy. Ủa, thế bạn đi mua cá thường lắm hả? Cả lớp cười lăn khi thấy vẻ mặt hả hê của tôi và gương mặt đỏ như gất chín của hắn; và cả lớp còn bị lên ruột vì hắn gật đầu trả lời tỉnh queo: - Tôi đi chợ hoài à! Lý lịch trích... dọc của hắn được bổ sung thêm: thích đi chợ và khoái mua cá. Mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng vì cười rồi cuối cùng hắn cũng chọn được chỗ ngồi thích hợp cho thân hình... tốn vải của mình là ngồi ở góc lớp. Hắn cười toe không có vẻ gì phàn nàn về chỗ ngồi tối tăm mù mịt ấy. Và thật bất ngờ, từ tiết đầu tiên hắn làm cho cả lớp phải kinh ngạc, hắn học “siêu” tất cả các môn, từ Toán, Lý cho đến Sử, Ðịa, nhưng oái oăm thay môn Văn lại là môn cực hình đối với hắn, trong khi cả lớp rất khá môn này. Giờ Văn chúng tôi tiếp thu bài giảng cứ như là ăn một ly chè hoặc một ly kem ba màu, còn hắn mặt mày nhăn nhó như là đang uống thuốc... diệt chuột, ngó thấy thảm luôn. Trang cười: - Ông trời có mắt hay sao ấy! Còn Phương thì vỗ vai hắn ra vẻ thông cảm: - Ráng lên mày, khéo mày ế... người yêu đấy! Thu Hà lớp phó học tập chuyển sang trường khác học, và thế là cái ghế lớp phó học tập nghiễm nhiên rớt cái tỏm vào tay hắn vì chẳng có ai xứng đáng hơn. Cả lớp cười ra nước mắt khi nghe hắn nói lúc nhậm chức: - Em hứa sẽ học giỏi à mà khá thôi môn Văn để thầy cô và các bạn vui lòng! Anh chàng Phương thích chí cười khanh khách và tiện tay vò đầu hắn khiến cho mớ tóc rối bòng bong như cái tổ quạ, càng làm cho cả lớp cười sặc sụa, hơn cả khi xem phim hề Sáclô nữa. Với chiều cao “lý tưởng” ấy, hắn làm được nhiều việc ra phết. Bọn con gái quét mạng nhện là hắn sẵn sàng cống hiến chiều cao để phục vụ lợi ích chung, và chính hắn đem về cho lớp chiếc huy chương vàng môn chạy 1.500 mét, hắn phóng đi ào ào khiến đối thủ chạy theo muốn đứt hơi nhưng chẳng thể làm gì nổi hắn. Lúc nghỉ mệt, tôi đem ly nước cam ra mời, hắn cười hì rồi hỏi chuyện tỉnh queo, như chẳng biết mệt là gì: - Lớp trưởng ấy tên gì nhỉ? - Lính mới mà không biết tên lớp trưởng sao? Họ tên là Ðậu Quyên! - Ðậu Quyên? Sao không đặt là Ðỗ Quyên? - Ðỗ hay đậu gì chả vậy, muốn biết rõ thì hỏi ba má tôi á. Cả lớp úa ra vây kín lấy hắn, đứa nào cũng săm soi chiếc huy chương vàng hắn mới nhận được rồi kéo nhau đi ăn chè. Phương hùng hồn tuyên bố: - Từ bữa có mày tụi tao đỡ bị bắt nạt hơn đấy! Huyền đốp lại ngay: - Chớ hai mươi chín đứa con gái biết làm gì hơn? Nói vậy mà không biết dị! Phương nhe răng cười hì hì xí xóa rồi tấn công tới tấp vô ly chè vô tội. Cả bọn tấn công ào ào như vũ bão, chẳng thèm để giành thời gian nghĩ rằng hậu quả của những ly chè này có thể sẽ dẫn cả bọn đi thẳng đến bệnh viện hoặc... bác sĩ tư. May mà chị bán chè có nụ cười xinh như mộng đã đứng cạnh đấy canh chừng, chớ không sẵn đà bọn tôi đã ăn luôn ly, muỗng, bàn, ghế. Hú vía, và cho đến bây giờ mỗi khi nghe ai nhắc đến chữ chè (dù vô tình hay cố ý) là tôi cứ run cầm cập như người bị sốt rét và bỏ cơm liền... bữa rữa vì quá sợ. Mà hình như đứa nào cũng vậy, đến nỗi chị bán chè sắp nẩy ra ý định dẹp tiệm vì ế kia mà! (Không tin bạn cứ hỏi... tôi thì rõ!) Giờ Văn, mặt đứa nào cũng tươi hơn hớn, mặt của anh chàng lớp phó có khá hơn rồi thì phải. Cô vào lớp, với nụ cười trên môi nhưng không phải là nụ cười của mọi ngày (!?)... Vừa đặt túi xách xuống bàn, cô đã nói luôn: - Giờ này cô trả bài cho các em thay vì học bài mới, cô sợ giữ xấp bài này lại trong nhà e sáng mai con trai cô phải mua vật liệu xây nhà sớm quá! - Sao vậy cô? - Răng rứa cô? Cô vuốt vuốt mái tóc cố giấu nụ cười: - Rồi các em sẽ biết. Như thường lệ, cô nhận xét về chất lượng của bài kiểm tra và đọc mẫu những bài cao điểm hay những đoạn văn hay của bài nào đó. Cuối cùng cô bật mí! - Có một em trong lớp ta đã làm một bước nhảy vọt khá cao, từ vũng trâu đằm của Việt Nam sang vùng đầm lầy của châu Phi. Các em nghe nhé! Cả lớp cười sặc cụa ngả nghiêng theo từng lời cô đọc. Chúa ơi, chẳng có bài văn nào có thể hay hơn thế nữa, hình ảnh hình tượng được hình dung qua đôi mắt của người cận rất... rất nặng. Cả lớp biến thành cái chợ trời thật nhanh chóng với 101 kiểu cười, ha ha, há há, nhất là tiếng cười rùng rợn của Phương... “... Tổ quốc ta đẹp như một bông hồng sau cơn bão, vì đẹp nên bướm ong sẽ đến vây quanh. Nếu có thể em xin được làm một cành gai để bao bọc, chở che cho bông hồng khỏi bị sự... ve vãng của bướm ong...” Cô lập lại trật tự lớp rồi nói: - Câu văn rất sinh động phải không các em, nhưng đẹp như bông hồng sau cơn bão thì còn phải... xem lại đã, cô chưa thể quyết định được. Có một gương mặt chuyển từ tái xanh sang đỏ hồng, anh chàng cứ vò mãi mái tóc của mình cho dù những sợi tóc đang kêu cứu thảm thiết. Nhiều con mắt dồn hết xuống cuối lớp nhưng chẳng ai nói một lời chế giễu chê bai, hết thảy đều thông cảm vì biết rằng anh chàng đang cố gắng vươn lên để thực hiện lời hứa của mình. Phương lên tiếng: - Thôi đọc bài mới đi cô ơi, em buồn ngủ quá! ... Và hôm nay cả lớp đã có mặt tại quán kem mới khai trương, bài kiểm tra Văn của lớp phó đã đạt tới con số tám tròn trịa đỏ chói, và tất nhiên bữa kem này do lớp phó tài trợ, ăn mừng mà lị! Ấn ly kem mát lạnh vào tay tôi, lớp phó nheo mắt cười: - Mời Ðỗ Quyên, không phải “Ðậu” đâu nghen! Những tia nắng cuối ngày len qua tán dừa chiếu vào chỗ chúng tôi, ly kem không còn là ba màu nữa mà đã thành nhiều màu sắc trộn lẫn. Phương gào lên: - Tổ quốc ta đẹp như một bông hồng trong trận mưa phùn rồi, nào nâng ly! Và có lẽ chẳng bao giờ tôi lại ngán những ly kem hấp dẫn đến thế này! Gai Xương Rồng
Mục lục
Lớp Phó
Lớp Phó
Gai Xương RồngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Gai Xương Rồng
Lớp Phó
Ðó là thằng con trai cao nhòng nhòng như cây tre, mắt to “đại tướng” và có chiếc răng khểnh không chê vào đâu được. Thằng con trai này mới gia nhập vào vương quốc của tôi từ buổi sáng hôm qua. Người chi lạ kỳ, lễ gia nhập chẳng có cái gì gọi là... mỗi một câu giới thiệu cộc lốc ngang như cua: - Tôi là Quang Khánh, thành viên mới của vương quốc ta và các quan muốn nhét tôi ngồi chỗ nào thì nhét. Hết nói nổi, hắn ta cứ làm như mình là vua quan gì không bằng, đã vậy khi nói xong hắn còn nhe răng ra cười làm cho các nữ nhi của vương quốc đều chết lịm với chiếc răng khểnh ấy và tim tôi cũng hẫng đi một nhịp rồi mới co bóp bình thường... Quái lạ, tại sao vậy nhỉ, nụ cười của hắn có sức quyến rũ vậy sao? Hay hắn là phù thủy giả dạng? Chịu, chỉ nghe Trang lẩm bẩm: “Cũng khá đấy anh bạn ạ!”, còn Huyền thì thầm: “May mà trái tim tao đúc bằng kim cương, nếu không thì nó tan mất tiêu rồi, hú vía!” Ở trên kia hắn vẫn đứng như phỗng, mắt tròn vo nhìn thần dân của tôi đang mơ màng chết lịm mà chẳng hiểu lý do tại sao, chỉ có Phương - anh chàng lớp phó lao động - là tỉnh táo nhất. Anh ta reo ầm lên như bắt được vàng... ngoài chợ vậy: - Vâng! Xin mời bạn, thích ngồi ở đâu thì ngồi, thế là bọn mày râu tụi mình đã chẵn chục. Ha ha... Ra vậy đấy, chả là trước kia bọn con gái luôn chọc bọn “đóng thùng” là quá ít, chỉ bằng số lẻ của bọn con gái mà thôi, tưởng đùa chơi ai ngờ bọn đó vẫn nhớ và hôm nay có cơ hội lên mặt với bọn áo dài. Tôi vênh mặt trả đũa: - Nhưng chục mười hai cơ bạn ạ, đừng mơ sớm nhé! Và ngay lập tức, cái miệng tôi và hai mươi tám cái miệng của bọn con gái đều tròn vo khi nghe tên lính mới trả đũa: - Họ bán cá mới tính chục mười hai bạn ạ! Tính lém lĩnh trong tôi bỗng trỗi dậy, ráng cười thật tươi, tôi nói: - Vậy hả bạn? Thế mà tôi không biết đấy. Ủa, thế bạn đi mua cá thường lắm hả? Cả lớp cười lăn khi thấy vẻ mặt hả hê của tôi và gương mặt đỏ như gất chín của hắn; và cả lớp còn bị lên ruột vì hắn gật đầu trả lời tỉnh queo: - Tôi đi chợ hoài à! Lý lịch trích... dọc của hắn được bổ sung thêm: thích đi chợ và khoái mua cá. Mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng vì cười rồi cuối cùng hắn cũng chọn được chỗ ngồi thích hợp cho thân hình... tốn vải của mình là ngồi ở góc lớp. Hắn cười toe không có vẻ gì phàn nàn về chỗ ngồi tối tăm mù mịt ấy. Và thật bất ngờ, từ tiết đầu tiên hắn làm cho cả lớp phải kinh ngạc, hắn học “siêu” tất cả các môn, từ Toán, Lý cho đến Sử, Ðịa, nhưng oái oăm thay môn Văn lại là môn cực hình đối với hắn, trong khi cả lớp rất khá môn này. Giờ Văn chúng tôi tiếp thu bài giảng cứ như là ăn một ly chè hoặc một ly kem ba màu, còn hắn mặt mày nhăn nhó như là đang uống thuốc... diệt chuột, ngó thấy thảm luôn. Trang cười: - Ông trời có mắt hay sao ấy! Còn Phương thì vỗ vai hắn ra vẻ thông cảm: - Ráng lên mày, khéo mày ế... người yêu đấy! Thu Hà lớp phó học tập chuyển sang trường khác học, và thế là cái ghế lớp phó học tập nghiễm nhiên rớt cái tỏm vào tay hắn vì chẳng có ai xứng đáng hơn. Cả lớp cười ra nước mắt khi nghe hắn nói lúc nhậm chức: - Em hứa sẽ học giỏi à mà khá thôi môn Văn để thầy cô và các bạn vui lòng! Anh chàng Phương thích chí cười khanh khách và tiện tay vò đầu hắn khiến cho mớ tóc rối bòng bong như cái tổ quạ, càng làm cho cả lớp cười sặc sụa, hơn cả khi xem phim hề Sáclô nữa. Với chiều cao “lý tưởng” ấy, hắn làm được nhiều việc ra phết. Bọn con gái quét mạng nhện là hắn sẵn sàng cống hiến chiều cao để phục vụ lợi ích chung, và chính hắn đem về cho lớp chiếc huy chương vàng môn chạy 1.500 mét, hắn phóng đi ào ào khiến đối thủ chạy theo muốn đứt hơi nhưng chẳng thể làm gì nổi hắn. Lúc nghỉ mệt, tôi đem ly nước cam ra mời, hắn cười hì rồi hỏi chuyện tỉnh queo, như chẳng biết mệt là gì: - Lớp trưởng ấy tên gì nhỉ? - Lính mới mà không biết tên lớp trưởng sao? Họ tên là Ðậu Quyên! - Ðậu Quyên? Sao không đặt là Ðỗ Quyên? - Ðỗ hay đậu gì chả vậy, muốn biết rõ thì hỏi ba má tôi á. Cả lớp úa ra vây kín lấy hắn, đứa nào cũng săm soi chiếc huy chương vàng hắn mới nhận được rồi kéo nhau đi ăn chè. Phương hùng hồn tuyên bố: - Từ bữa có mày tụi tao đỡ bị bắt nạt hơn đấy! Huyền đốp lại ngay: - Chớ hai mươi chín đứa con gái biết làm gì hơn? Nói vậy mà không biết dị! Phương nhe răng cười hì hì xí xóa rồi tấn công tới tấp vô ly chè vô tội. Cả bọn tấn công ào ào như vũ bão, chẳng thèm để giành thời gian nghĩ rằng hậu quả của những ly chè này có thể sẽ dẫn cả bọn đi thẳng đến bệnh viện hoặc... bác sĩ tư. May mà chị bán chè có nụ cười xinh như mộng đã đứng cạnh đấy canh chừng, chớ không sẵn đà bọn tôi đã ăn luôn ly, muỗng, bàn, ghế. Hú vía, và cho đến bây giờ mỗi khi nghe ai nhắc đến chữ chè (dù vô tình hay cố ý) là tôi cứ run cầm cập như người bị sốt rét và bỏ cơm liền... bữa rữa vì quá sợ. Mà hình như đứa nào cũng vậy, đến nỗi chị bán chè sắp nẩy ra ý định dẹp tiệm vì ế kia mà! (Không tin bạn cứ hỏi... tôi thì rõ!) Giờ Văn, mặt đứa nào cũng tươi hơn hớn, mặt của anh chàng lớp phó có khá hơn rồi thì phải. Cô vào lớp, với nụ cười trên môi nhưng không phải là nụ cười của mọi ngày (!?)... Vừa đặt túi xách xuống bàn, cô đã nói luôn: - Giờ này cô trả bài cho các em thay vì học bài mới, cô sợ giữ xấp bài này lại trong nhà e sáng mai con trai cô phải mua vật liệu xây nhà sớm quá! - Sao vậy cô? - Răng rứa cô? Cô vuốt vuốt mái tóc cố giấu nụ cười: - Rồi các em sẽ biết. Như thường lệ, cô nhận xét về chất lượng của bài kiểm tra và đọc mẫu những bài cao điểm hay những đoạn văn hay của bài nào đó. Cuối cùng cô bật mí! - Có một em trong lớp ta đã làm một bước nhảy vọt khá cao, từ vũng trâu đằm của Việt Nam sang vùng đầm lầy của châu Phi. Các em nghe nhé! Cả lớp cười sặc cụa ngả nghiêng theo từng lời cô đọc. Chúa ơi, chẳng có bài văn nào có thể hay hơn thế nữa, hình ảnh hình tượng được hình dung qua đôi mắt của người cận rất... rất nặng. Cả lớp biến thành cái chợ trời thật nhanh chóng với 101 kiểu cười, ha ha, há há, nhất là tiếng cười rùng rợn của Phương... “... Tổ quốc ta đẹp như một bông hồng sau cơn bão, vì đẹp nên bướm ong sẽ đến vây quanh. Nếu có thể em xin được làm một cành gai để bao bọc, chở che cho bông hồng khỏi bị sự... ve vãng của bướm ong...” Cô lập lại trật tự lớp rồi nói: - Câu văn rất sinh động phải không các em, nhưng đẹp như bông hồng sau cơn bão thì còn phải... xem lại đã, cô chưa thể quyết định được. Có một gương mặt chuyển từ tái xanh sang đỏ hồng, anh chàng cứ vò mãi mái tóc của mình cho dù những sợi tóc đang kêu cứu thảm thiết. Nhiều con mắt dồn hết xuống cuối lớp nhưng chẳng ai nói một lời chế giễu chê bai, hết thảy đều thông cảm vì biết rằng anh chàng đang cố gắng vươn lên để thực hiện lời hứa của mình. Phương lên tiếng: - Thôi đọc bài mới đi cô ơi, em buồn ngủ quá! ... Và hôm nay cả lớp đã có mặt tại quán kem mới khai trương, bài kiểm tra Văn của lớp phó đã đạt tới con số tám tròn trịa đỏ chói, và tất nhiên bữa kem này do lớp phó tài trợ, ăn mừng mà lị! Ấn ly kem mát lạnh vào tay tôi, lớp phó nheo mắt cười: - Mời Ðỗ Quyên, không phải “Ðậu” đâu nghen! Những tia nắng cuối ngày len qua tán dừa chiếu vào chỗ chúng tôi, ly kem không còn là ba màu nữa mà đã thành nhiều màu sắc trộn lẫn. Phương gào lên: - Tổ quốc ta đẹp như một bông hồng trong trận mưa phùn rồi, nào nâng ly! Và có lẽ chẳng bao giờ tôi lại ngán những ly kem hấp dẫn đến thế này! Gai Xương Rồng
Mục lục
Lớp Phó
Lớp Phó
Gai Xương RồngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyễn Ngọc Tư
Lời cho má
Bây giờ không biết đã mấy mùa tôm rồi tôi trở thành một đứa - con - hàng - xóm. Bao lâu rồi con không còn lẽo đẽo theo gót má để chia chút dãi dầu, hả má ơi? Bao lâu rồi má không còn dịp để dạy con hiểu được ý nghĩa của giọt mồ hôi rơi xuống… Má tôi là nông dân, suốt quãng thời gian cầm bút, mỗi khi tôi viết về người nông dân tôi lại nghĩ tới má. Trong tôi hiện lên đôi bàn chân ngắn, bè ra vững chãi, những cái móng chân khắng phèn, dày, đầy xơ. Một khuôn mặt sạm đen nữa đêm thao thức, nghe gió về lo lúa đang trổ ngoài đồng bị lem lép hạt. Một mái tóc bạc trắng, những sợi tóc sâu loăn quăn mọc trên đỉnh đầu, đám con cháu hăm he nhổ hoài mà chưa có ngày nào má thảnh thơi. Một dáng người chắc đậm tong tả đội rau đi chợ trong sương sớm. Một đôi tay cục mịch với những đốt xương thô mà sàng gạo như múa trong trưa vắng. Một bóng người sương khói ngồi tan nồi đất, cái mùi cám khét ngọt, nghe nỗi nhớ quê dậy động trong lòng. Không có gì khác đâu, cũng như mọi bà má quê khác, má tôi cũng hiền lành, tháo vát, giỏi giang... má tôi cũng có những đứa con không bao giờ nhớ tuổi má, không bao giờ nhớ thời thanh xuân của má. Nhưng má không buồn, chỉ buồn khi tôi về, ngồi than bên bậc cửa, làm cái nghề viết văn cô độc, cực khổ quá má ơi, má tôi lặng lẽ buồn hiu. Buồn vì không hiểu văn chương, không thể dìu dắt, nâng đỡ tôi trên con đường nhọc nhằn đó, nhưng má không hay rằng má giúp tôi nhiều lắm. Bảy tuổi, má dạy tôi trồng rau, tưới rẫy. Tôi lon ton đi chặt cây, kiếm sậy về cho má làm giàn cho dưa leo, mướp, đậu rồng. Những buổi chiều còn nắng, má xới đất, lên giồng, tôi lấy dao phay băm cho đất tơi ra để kịp lúc ba đi làm về gieo hạt cải. Ba má quẩy tưới thùng to, tôi nơ thùng nhỏ, nước sánh ra ướt đầm đìa. Tôi biết chổng mông ngồi rửa rau cần, ngò gai ở cầu ao cho má bó từng lọn nhỏ, tay tôi mới bợt bạt một chút má đã xót xa, kẽ tay má đầy những mảng nước ăn, đau nhức tới từng đốt xương sao má không than hả má. Nửa khuya ra chợ, tôi xách cái giỏ nhỏ chỉ đựng ghế ngồi với mấy cái bao trãi để bày hàng, má đội thúng ngò, má cứ hỏi có lạnh lắm hôn con, gió bấc thì cứ hiu hắt cắt da, nước từ cái thúng đội đầu cứ nhỏ long tong xuống đôi vai má. Khi đó tôi không hề biết hỏi, má ơi má có lạnh không, mà, chỉ câu nói của tôi, má ấm lòng biết chừng nào. Năm tôi mười tuổi, cả xóm rủ nhau làm nấm mèo. Má cũng cố làm thêm lúc nông nhàn để tăng thu nhập.. Sau mỗi buổi học, mấy anh em tôi với má bơi xuồng đi hàng năm ba cây số mua so đũa. Anh tôi đốn, róc cành xong, hai má con tôi vác xuống xuồng, sợ phía tôi nặng, má gánh tới nữa thân cây, tôi chỉ te tái vịn hờ một đầu còn lại mà tưởng mình mạnh giỏi, cái cây bự chảng vầy sao mà vác nhẹ hẩng nhẹ hơ. Đường về nhà phải qua con đập, thường là quăng cây lên để kéo xuồng qua, những lúc mưa nhiều, đập xã, nước từ trong kinh tràn ra như thác, nước cứ lăm lăm nhấn chìm chiếc xuồng khẳm lừ tìm cách đi ngược vào. Má chống chỏi đằng lái, tôi nhảy ào xuống nước nắm mũi xuống kéo đi, qua đập, ướt như con chuột, má khen tôi giỏi mà sao nước mắt má rươm rướm vậy. Làm nấm mèo cực nhất là lúc vô mùa, phải cưa cây thành khúc, đóng lổ, vô meo… cũng không lâu nhưng đủ để vai má tôi cấn hằn những cái rảnh sâu sần như vỏ cây so đũa, đủ để mấy đầu ngón tay ám mủ và bàn tay cầm búa chai rộp lên… Coi lại, hồi nào tới giờ, nhà tôi làm nghề gì cũng cực thấu trời thấu đất, làm gì cũng nặng nhọc, cũng có thể đong mồ hôi bằng khạp, bằng lu. Mà, dù có làm gì thì má tôi cũng là người gánh chịu nhọc nhằn hơn hết thảy, ba tôi chỉ hụ hợ chút việc mỗi khi tan sở, má không buồn, má nói, ổng đi làm cách mạng mà. Tôi mười bảy tuổi, thôi học, theo má bán gạo, cám. Ngày nào má cũng bơi một hai xuồng gạo từ máy chà chở len lỏi theo dòng kinh dày những cây cầu khỉ để mang gạo bán tận nhà người ta. Tôi ngồi đằng mũi, qua cầu cao thì lấy trớn đẩy cho xuồng đi nhanh, cầu thấp lè tè không quá mũi xuồng, không đi được tôi giở cầu cho má bơi. Tôi học từ má, rằng gạo Một Bụi dài, thon, óng ả, gạo Tiên Lùn hạt ngắn, đục như nếp, bầu bĩnh, gạo Nàng Gáo tròn vo, cụt lủn, no căng… Gạo càng trong càng cứng, khô cơm, gạo đục, có ngòi là cơm mềm cơm dẻo… Lăn lóc với bụi cám, tôi nghiện luôn cái mùi thơm nồng nàn đó. Má nói rằng, mùi gạo đầu mùa khác mùi gạo cuối mùa, mùi gạo trắng khác với mùi gạo lức, và cho tới bây giờ, mỗi khi bưng chén cơm, tôi lại nhớ cái vị béo ngầy ngậy, ngọt ngào tinh khiết của gạo sống. Bán gạo cũng có cái cực trần ai khoai củ của nghề bán gạo nhưng má tôi gắn bó với nghề rất lâu, chắc vì nó gần gủi với hạt lúa, cánh đồng, nơi cả đời nông dân má tôi dầm dãi. Tôi còn nhớ như in những mùa hạn, nước dưới kinh rút, chiếc xuồng không còn không thể chống trên lòng lạch cạn teo, má nghĩ ra cách tải gạo, cám bằng xe đạp (Ôi ! cái thuở sao nghèo quá là nghèo). Bao gạo để dài theo sườn xe, má ngồi yên sau chồm hai tay cầm lái, xoạt chân ra phía trước để đạp. Má con tôi suốt ngày dưới nắng cồng cồng đạp xe trên con đường lởm chởm đá. Sau này, tôi còn có thể một tay vịn bao gạo đặt ở yên sau, chân đạp cuống cuồng, tay kia cố kềm giữ tay lái đang lắc lia lắc lịa, cái bánh xe trước lúc nào cũng muốn chỏng lên trời. Ai khen tôi giỏi lòng má tôi cũng đau, vì đã để tôi dang dỡ con đường học tập. Lúc đó tôi chưa biết nói, "chừng nào nhà mình khá giả rồi con đi học lại, má lo gì", chỉ một câu thôi sẽ an ủi lòng má biết bao nhiêu. Những câu đáng nói thì vì vô tâm, khờ dại nên không nói, những câu không đáng nói thì cũng vì vô tâm, dại khờ nên đã nói rồi, không lấy lại được. Vẫn còn những ngày dài phía trước, mai tôi sẽ về thưa với má, dù tôi nói câu này dù hơi trễ tràng nhưng có còn hơn không, rằng chưa có bao giờ má dạy tôi viết văn, nhưng những gì tôi viết ra đều mang hơi thở cuộc sống mà má trao tặng. Bây giờ không biết là đã mấy mùa tôm rồi má với ba tôi xa nhà cất cái chòi giữa đồng vắng xoay xở, vật lộn với con tôm trên những cái đầm chang chang nắng. Cũng từng ấy thời gian, ngày hai buổi sáng, chiều tôi quanh quẩn bên bàn giấy, sớm uống cà phê tối ngồi quán nhậu. Những con chữ bỏ đi xa, những câu văn trốn bặt. Mai mốt đây viết tặng má còn không xứng thì viết cho ai nữa bây giờ.
Mục lục
Lời cho má
Lời cho má
Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Văn Nghệ Sông Cửu LongĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2006
|
Nguyen Ngoc Tu
Words for mom
Now I don't know how many shrimp seasons have passed and I have become a neighbor's son. How long has it been since I stopped following you around to share some drool, Mom? How long has it been since I had the opportunity to teach my child to understand the meaning of a drop of sweat... My mother is a farmer, all the time I was writing, every time I wrote about farmers I thought of her. In my mind, I see a pair of short, sturdy feet, with thick, fibrous toenails. A dark face lies awake in the middle of the night, listening to the wind, worrying about the rice growing in the field and losing its seeds. A head of white hair, deep curls growing on the top of the head, the children and grandchildren eagerly pulled out, but there was never a day when the mother could relax. A sturdy figure carrying vegetables to the market in the morning dew. A pair of clunky hands with rough bones sifting rice as if dancing in the middle of a deserted afternoon. A foggy figure sat in a clay pot, smelling the sweet smell of burnt bran, hearing the nostalgia stir in my heart. There's nothing different, like all other country mothers, my mother is also gentle, resourceful, talented... my mother also has children who never remember her age, never remember their youth. mother. But she wasn't sad, she was only sad when I came home, sitting on the doorstep lamenting, doing the lonely writing job, it was so miserable, Mom, my mother was quietly sad. Sad because I didn't understand literature and couldn't guide and support me on that difficult path, but my mother didn't know that she helped me a lot. When I was seven years old, my mother taught me how to grow vegetables and water the fields. I trotted out to cut down trees and find reeds for my mother to make trellises for cucumbers, luffa, and dragon beans. On sunny afternoons, my mother plowed the soil and raised the furrows. I used a machete to loosen the soil so that my father could sow mustard seeds when he came home from work. My parents used the big bucket to water, I used the small bucket, the water came out and was soaked. I know how to sit with my butt up and wash celery and cilantro at the pond bridge for my mother to tie up in small curls. My hand just touched her a little and she was already in pain. Her fingers were full of juices, every bone aching. No complaints, Mom. At midnight, I went to the market, I carried a small basket containing only chairs and a few bags to display the goods, my mother was wearing a basket of cilantro, she kept asking if it was too cold to kiss my child, the north wind kept cutting my skin, water from the basket. The crown kept dripping down onto her cheeks. At that time, I didn't know to ask, Mom, are you cold, but just my words warmed your heart. When I was ten years old, the whole neighborhood got together to make cat mushrooms. Mom also tries to work part-time during her free time in the fields to increase her income. After each class, my brothers and I, my mom and I, canoe to go three kilometers every year to buy chopsticks. After my brother cut down and stripped the branches, my mother and I carried them down to the boat, afraid that my side would be heavy, my mother was carrying half the tree trunk, I just barely held on to the other end, thinking that I was strong, how big was the tree? but carry it lightly and carry it lightly. On the way home, we have to go through the dam, usually we have to throw a tree up to pull the canoe across. When it rains a lot, at the commune dam, water overflows from the canal like a waterfall, the water keeps sinking the canoe trying to find a way to go back in. . My mother struggled to steer the steering wheel. I jumped into the water, grabbed my nose and pulled it over the dam, wet as a mouse. She praised me for being good, but why were tears in her eyes? The hardest part of making black fungus is during the off-season, when you have to saw trees into pieces, make holes, fill them... it doesn't take long, but it's enough for my cheeks and shoulders to have deep, rough grooves like the bark of a tree, enough for the tips of my fingers. There was pus and the hand holding the hammer was blistered... Looking back, up until now, whatever job my family did was extremely difficult, everything we did was hard, we could measure our sweat with a jar or a jar. Well, no matter what I do, my mother is the one who endures the hardship more than anyone else. My father only does a little work every time he gets off work. She is not sad, she says, he went to work for the revolution. I was seventeen years old, dropped out of school, and followed my mother to sell rice and bran. Every day, my mother would swim one or two rice canoes from the dredging machine along the thick canals and monkey bridges to bring rice to sell right to people's homes. I sat on the bow, crossed the high bridge and used the pedal to push the boat to go fast. The bridge was low and not over the bow of the boat. If I couldn't go, I lifted the bridge so my mother could swim. I learned from my mother that Mot Bui rice is long, slim, shiny, Tien Lun rice is short grain, opaque like sticky rice, plump, Nang Gao rice is round, short, full... The clearer the rice, the harder it is, the drier the rice. Opaque rice, with a stinger means soft rice, sticky rice... Rolling with bran dust, I'm addicted to that passionate aroma. My mother said that the smell of rice at the beginning of the season is different from the smell of rice at the end of the season, the smell of white rice is different from the smell of brown rice, and to this day, every time I pick up a bowl of rice, I remember the greasy, sweet, pure taste of rice. living. Selling rice also has the extremes of selling rice, but my mother has been attached to the profession for a long time, probably because it is close to the rice grains and fields, where my mother has spent her whole life as a farmer. I still vividly remember the drought seasons, the water under the canal receded, the canoe could no longer support itself on the dry creek bed, my mother figured out how to load rice and bran by bicycle (Oh! how poor those times were). The bag of rice was placed along the side of the car, my mother sat still with her hands on the steering wheel, her legs stretched forward to pedal. My mother and I spent all day under the hot sun cycling on the jagged and rocky road. Later, I could still hold the bag of rice on the back seat with one hand, pedal frantically, with the other hand trying to hold the steering wheel which was shaking wildly, the front wheel always wanted to point up into the sky. My mother's heart hurts when anyone compliments me on how good I am, because she left me hanging on my path to study. At that time, I didn't know how to say, "As long as our family is well off and I'll go back to school, you won't have to worry." Just one sentence would comfort my mother so much. Sentences worth saying are not said because of indifference and foolishness. Sentences that are not worth saying are said because of indifference and foolishness and cannot be taken back. There are still long days ahead, tomorrow I will go home to tell my mother, even though I say this a bit late, it is better than nothing, that my mother never taught me to write, but everything I write has meaning. the breath of life that my mother gave me. Now I don't know how many shrimp seasons have passed since my mother and father left home to build a hut in the middle of the wilderness to manage and struggle with shrimp on the sunny lagoons. For the same amount of time, every morning and afternoon I hung around my desk, drinking coffee in the morning and sitting at a bar in the evening. The words go far away, the sentences disappear. Someday, if I write to my mother, if I don't deserve it, then who else should I write to?
Table of contents
Words for mom
Words for mom
Nguyen Ngoc TuWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Mekong River Arts Uploaded by friend: Ct.Ly on: July 3, 2006
|
Đoàn Thạch Biền
Lời Cho Một Nốt Mi
Đánh máy: Phương Nhi
Tôi không biết một tí gì về âm nhạc và hội họa nhưng tôi rất say mê hai môn nghệ thuật này. Cái gì mình không biết rõ, mình rất dễ say mê đắm đuối, giống như yêu một người vậy. Một anh bạn nhạc sĩ đọc xong truyện này đã cười nói: Cậu không viết về nốt mi, cậu viết về nốt mì. Nhẹ và thấp như một tiếng thở dài. * * *- Anh sẽ mặc bộ veston màu gì trong ngày cưới của chúng ta ? Nghe Mai hỏi, Trịnh uống vội một ngụm cà phê cho thấm giọng rồi trả lời: - Anh đi thuê mà, gặp bộ nào mặc vừa thì mướn. Mai lắc đầu: - Thuê thì thuê, nhưng em thích anh mặc bộ veston màu kem có những đường sọc màu trắng trông sang hơn. Trịnh bật cười: - Tướng anh dù mặc áo dát vàng, trông cũng vẫn cù lần. Vả lại, một bộ veston như em đòi hỏi, dễ gì tìm thấy ở những tiệm cho thuê đồ cưới . Còn em, em sẽ mặc áo cưới màu hồng. - Màu hồng ư ? - Áo màu hồng hợp với bó hoa Maguerite trắng em cầm trên tay . Trịnh hít một hơi thuốc dài rồi thở ra: - Tùy em, mọi chuyện sẽ do em quyết định. Mai khuấy lanh canh ly đá chanh rồi sôi nổi nói: - Em quyết định phải không? Vậy anh hãy sáng tác một bản nhạc cho ngày cưới của chúng ta . Trịnh trợn mắt: - Sáng tác làm gì nữa . Anh sẽ đàn cho em hát bản The Wedding đã nổi tiếng khắp thế giới . - Không, em muốn có một bản nhạc ngày cưới riêng của chúng ta do anh sáng tác. - Dù rất dở? - Cũng được. Nhưng của riêng chúng ta . Anh nhớ sáng tác nghe . Còn ba tháng nữa mà. Đám cưới của chúng ta sẽ tổ chức sau tết một tháng. Từ hiên quán cà phê, Trịnh ngó mung xuống mặt sông Sài Gòn. Nước đen thẫm, lấp loáng ánh đèn từ trên bờ hắt xuống. Trịnh nói: - Anh biết viết gì bây giờ? - Về hạnh phúc của chúng ta . Trịnh quay qua nhìn thẳng vào đôi mắt đen, to của Mai . Anh khẽ hỏi: - Nó có khác gì với mọi người ? Mai cười, ngả đầu vào vai anh. - Nó rất khác vì nó của riêng chúng ta . * * *Những ngày gần Noel, trời Đà Lạt thật lạnh. Lạnh đến nỗi người ta khó mà khóc được, như thể nước mắt đã đóng thành băng ngay trong tuyến nước mắt. Đấy là lý do khiến đôi mắt Mai ráo hoảnh khi nghe người đàn ông hỏi: - Còn một tuần nữa, đám cưới của chúng ta sẽ tổ chức tại đây . Em sẽ mặc áo cưới màu gì? - Tùy anh quyết định. - Em hãy mặc áo cưới màu trắng tay ôm bó hoa hồng nhung đỏ. Còn anh, anh sẽ mặc bộ veston màu kem có những sọc trắng trông rất sang. Bộ veston đó anh mang ở Mỹ về. "Mình biết anh ấy rất căm giận. Nhưng biết giải thích làm sao bây giờ? Vì hoàn cảnh gia đình, vì lý do bất khả kháng, vì... chẳng có lý do nào hợp lý khi giải thích sự phản bội . Mình chỉ mong anh ấy tha thứ cho mình. Chỉ mong anh ấy sẽ nhanh chóng quên mình như mình đã quên..." Mai khẽ lắc đầu . Người đàn ông vuốt tóc Mai, hỏi: - Em không đồng ý à? - Em đã nói tùy anh quyết định mà. - Good! Anh sẽ thuê một ban nhạc chơi bài The Wedding nổi tiếng thế giới . Đám cưới chúng ta sẽ quay vidéo, để khi chúng ta qua bên đó chiếu cho gia đình, bạn bè của anh xem, mọi người sẽ thấy nó sang trọng không thua gì những đám cưới của người Việt tổ chức ngay tại Mỹ. "Anh ấy đã hứa sẽ làm quà cho ngày cưới của mình một bản nhạc do anh ấy sáng tác. Mình sẽ không hát bản nhạc ấy trong ngày cưới cho mọi người nghe . Mình sẽ thầm hát trong trí tưởng tượng mỗi đêm cho mình và cho anh ấy nghe ..." - Em có thích bản nhạc quốc tế The Wedding không? Mai ứa nước mắt nói: - Thích. Em rất thích. - Very good. Nhưng tại sao em khóc? - Trời quá lạnh đã làm em chảy nước mắt. - Khách sạn này tệ thật, không có máy sưởi ấm. Qua bên đó dù ngoài trời tuyết đang rơi, ở trong phòng có máy sưởi vẫn ấm như thường. Hạnh phúc mà thiếu lò sưởi cũng dễ bị đóng băng lắm phải không em? Người đàn ông bật cười thích thú với câu nói khôi hài của mình. Mai lập lại như người mất hồn: - Vâng, lò sưởi cũng dễ bị đóng băng lắm. * * *Trong căn phòng nóng nực, Trịnh cởi trần ngồi đàn lại bản nhạc "Ngày cưới" do anh mới sáng tác. Phần nhạc đã xong, phần lời cũng gần xong. Chỉ còn một chữ cuối cho nốt mi. Tôi yêu Mai. Tôi yêu... em, tôi yêu... nàng. Tôi yêu... người. Trịnh phân vân không biết chọn chữ nào. Đã bao giờ bạn thấy một người đàn ông hôn một người đàn ông chưa ? Thật buồn cười phải không? Vậy mà Trịnh đã ứa nước mắt khi anh hôn... anh trong tấm gương treo trước bàn. Rồi anh cúi xuống viết dưới nốt mi tròn như giọt lệ chữ: Tôi.
Mục lục
Lời Cho Một Nốt Mi
Lời Cho Một Nốt Mi
Đoàn Thạch BiềnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Doan Thach Bien
Words for a Note
Typing: Phuong Nhi
I don't know anything about music and painting, but I am very passionate about these two arts. What I don't know well, I can easily fall in love with, just like falling in love with someone. A musician friend, after reading this story, laughed and said: You don't write about mi notes, you write about noodle notes. Light and low like a sigh. * * *- What color suit will you wear on our wedding day? Hearing Mai's question, Trinh quickly took a sip of coffee to absorb his voice and replied: - I rented it, if I saw an outfit that fit, I rented it. Mai shook her head: - If you rent, you rent, but I like you to wear a cream-colored suit with white stripes to look more luxurious. Trinh laughed: - Even though your general is wearing a gold-plated shirt, he still looks handsome. Besides, a suit like you require is not easy to find at wedding rental shops. As for me, I will wear a pink wedding dress. - Pink? - The pink shirt matches the bouquet of white Maguerite flowers I hold in my hand. Trinh took a long breath of cigarette and then exhaled: - It's up to you, everything will be decided by you. Mai stirred her glass of lemon ice and said enthusiastically: - You decided, right? So please compose a song for our wedding day. Trinh rolled his eyes: - What's the point of composing? I will play for you the famous song The Wedding around the world. - No, I want to have our own wedding song composed by you. - Although it's very bad? - That's OK. But our own. I miss composing. There are three months left. Our wedding will be held a month after Tet. From the cafe's porch, Trinh looked down at the Saigon River. The water is dark, sparkling with light from the shore. Trinh said: - What do you know to write now? - About our happiness. Trinh turned around and looked straight into Mai's big, black eyes. He asked softly: - Is it any different from everyone else? Mai smiled, leaning her head on his shoulder. - It's very different because it's our own. * * *The days near Christmas, the weather in Da Lat is very cold. It's so cold that it's hard to cry, as if tears have frozen into ice right in the tear ducts. That's why Mai's eyes were dry when she heard the man ask: - In one week, our wedding will be held here. What color wedding dress will you wear? - It's up to you to decide. - Wear a white wedding dress and hold a bouquet of red velvet roses. As for you, you will wear a cream colored suit with white stripes that looks very classy. That suit he brought back from America. "I know he is very angry. But how can I explain? Because of family circumstances, because of force majeure, because... there is no reasonable reason to explain the betrayal. I I just hope he forgives me. I just hope he quickly forgets me like I forgot..." Mai shook her head slightly. The man stroked Mai's hair and asked: - Don't you agree? - I said it's up to you to decide. - Good! He will hire a band to play the world famous song The Wedding. We will videotape our wedding, so that when we go over there to show it to your family and friends, everyone will see that it is as luxurious as Vietnamese weddings held right in America. "He promised to give me a song he composed as a gift on my wedding day. I won't sing that song on my wedding day for everyone to hear. I will sing silently in my imagination every night for myself and let him listen..." - Do you like the international song The Wedding? Mai said with tears in her eyes: - Like it. I really like it. - Very good. But why are you crying? - It's so cold it makes my eyes water. - This hotel is really bad, there is no heating. Even though it was snowing outside, the room with the heater was still warm as usual. Being happy without a heater can easily freeze, right? The man laughed with delight at his humorous statement. Mai repeated like a lost soul: - Yes, the fireplace can freeze very easily. * * *In the hot room, Trinh sat shirtless and played the song "Wedding Day" that he had just composed. The music is finished, the lyrics are almost done. There's only one last letter left for the note mi. I love Mai. I love... you, I love... you. I love you. Trinh wondered which word to choose. Have you ever seen a man kiss another man? It's funny, isn't it? Yet Trinh had tears in her eyes when he kissed... him in the mirror hanging in front of the table. Then he bent down and wrote under his round eyelashes the words: Me.
Table of contents
Words for a Note
Words for a Note
Doan Thach BienWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White Shirt Times Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Nhị Tường
Lời Chúc Ban Mai
Tặng bác xích lô vẫn thường chở tôi
Trời mưa tầm tã, tôi bước xuống tàu vào lúc 4 giờ sáng. Mấy anh xích lô cứ theo chèo kéo kèo nài: Về đâu anh, về đâu, về đâu?.... Tôi rẽ vào quán cà phê cạnh đấy, gọi một ly cà phê cho tỉnh người. , giờ này mà đến kêu cửa nhà người quen thật không tiện. Đám hành khách cũng dần dần tản hết , một bác xích lô , chừng như đến muộn không tìm được khách cũng gác xe, vào quán gọi một ly cà phê như tôi. Nhìn dáng vẻ xộc xệch của tôi, chắc bác cũng đoán ra tôi mới vừa xuống tàu, bác gợi chuyện:_ Anh mới xuống tàu phải không?Cũng không đợi tôi trả lời , bác lại tiếp tục nói như nói với chính mình_ Thời tiết lúc này sao mà khắc nghiệt quá, khi thì nắng chang chang, khi thì mưa tầm tã, thật là khổ. Nhà ở gần đây , nghe tàu về kéo còi mà dậy không muốn nổi.Hôm qua đang đi nắng , lại bất thần gặp cơn mưa giờ mình mẩy mỏi nhừ, mà không dậy đi làm thì chỉ có cách soong nhỏ bỏ soong lớn nấu thôi.Lát nữa anh có vào thành phố không ? Nghe bác hỏi lần nữa tôi gật đầu và nhìn kỹ bác, trông ngoài 50 tuổi , vóc dáng cao lớn nhưng hơi gầy và khắc khổ. Tôi đáp :_ Lát nữa tôi mới đi, bây giờ trời mưa mà vẫn còn sớm quá._ Thầy về đâu để tôi chở?Tôi ngạc nhiên hỏi:_ Sao bác biết tôi là thầy giáo?Bác cười, cái cười hồn hậu như một đứa trẻ nít thắng cuộc trong một trò chơi đoán xem vật gì giấu trong hộp ._ Quen miệng thôi, tôi làm cái nghề đạp xích lô này 20 năm rồi , 20 năm chở các lượt hành khách tôi thường đoán xem mình đang chở ai và nhiều lúc đoán không sai chút nào . Tôi nhìn bàn tay thầy trông chỉ cầm nổi viên phấn , tập giáo án, vai hơi lệch sang một bên chứng tỏ thầy thường viết bảng , thậm chí làm nghề giáo cũng khá lâu rồi phải không? Bác xích lô đã đoán không sai, tôi đi dạy đã 17 năm rồi và chỉ quen đứng trên bục giảng, dạy hết tiết rồi về, ít khi tôi ngồi xuống bàn giáo viên, và tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài nghề đi dạy. Vợ tôi vẫn bảo rằng tôi chỉ dài lưng tốn vải... mà thôi. Bác xích lô lại tiếp tục:_ Tôi rất trọng những người có chữ nghĩa, nói thầy đừng giận chứ đôi lúc chở họ đi, họ kèo nài từng đồng đó thầy à , nhưng cũng phải thôi , họ làm ra đồng tiền không đễ dàng , nên chi tiêu phải cân nhắc, chứ còn có những người sang trọng, uống bia rượu vừa uống vừa đổ mà khi đi xe thì trả từng xu từng hào.thì mới đáng trách...Tôi cười:_ Bác nói thế chứ cũng tùy người, nhưng mà nếu các bác không thách quá cao thì họ cũng chằng trả từng đồng làm gì.Bác xích lô cũng cười theo :_ Tôi nói là nói vậy ... à mà thầy về đâu để tôi nói giá xem thử có cao không :_ Lát nữa tôi sẽ về đường Nguyễn Biểu bác ạ. _ Thế thì tôi xin thầy mười hai đồng vậyTôi trêu bác:_ Tôi không biết là có nên trả bác mười đồng không . À hết mưa mà trời cũng sáng rồi , đi lúc này là vừa.Tôi đứng dậy xách hành lý và bước lên chiếc xe của bác, chiếc xe cũng đã cũ kỹ chưa được tân trang như những chiếc xích lô riêng của khách sạn. Vừa đi tôi gợi chuyện bác: _ Hai mươi năm đạp xích lô cũng là quá lâu rồi bác nhỉ? sao bác không chuyển sang nghề nào khác đỡ vất vả hơn ?Bác xích lô cười buồn buồn đáp:_ Tôi cũng đã nhiều lần muốn đổi nghề, chí ít cũng cố gắng sắm một chiếc xích lô máy để đỡ nhọc nhằn hơn nhưng cái số tôi nó mạt lắm thầy à.Hồi trước , tôi đi lính, trung sĩ không quân đó thầy, lúc giải phóng vì còn ông bà già nên tôi đã đẩy vợ tôi lên máy bay trước , định bụng về lo cho ổng bả xong rồi cũng bay theo , nhưng cuối cùng thì kẹt ở lại. Học tập cải tạo xong thì ông bà già cũng mất , vợ thì cũng không có tin tức gì. Tôi cũng lần về tận Châu Đốc , quê vợ tôi ở đó mà, cũng không có tin tức gì. Rốt cuộc người thân chẳng còn ai , đôi lúc chẳng thiết sống nữa. Lây lất qua ngày bằng cách thuê chiếc xích lô đi kiếm ăn. Năm 80, gặp vợ sau của tôi, cổ bán trái cây ngoài chợ, tôi chở riết đâm quen, rồi thương nhau. Vợ tôi đẻ 3 đứa con trai . Đứa lớn học lớp 10 trường chuyên đó thầy , đứa kề học lớp 7, cũng khá như thằng anh nó, một buổi đi học , một buổi bán vé số kiếm tiền học thêm, tôi cũng mừng cho phần số mình cũng không đến nỗi nào. Tôi cũng chẳng mơ ước gì cao sang, không ngờ ông trời cũng ích kỷ lắm. Thằng con lớn của tôi bữa đó đi bán vé số , băng qua đường bị xe tung , rồi liệt nửa người nằm bệnh viện mấy tháng , dành dụm bao nhiêu cũng theo đó mà bay thế mà nó cũng không qua khỏi. Nói tới đây, bác im lặng, tôi cũng không dám hỏi gì thêm, im lặng một lúc lâu rồi bác cũng tiếp tục:_ Vậy mà đã hết đâu thầy , sau cái chết thằng lớn, bà vợ tôi bỗng ngơ ngẩn như người mất hồn , lúc nào cũng tiếc thương thằng con ngoan ngoãn của mình, không chịu ăn uống gì, bây giờ thì nằm bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán là suy tim độ 3. Thằng con thứ bây giờ cũng bỏ học luôn để đi bán vé số ngày hai buổi phụ tôi thuốc thang cho mẹ nó . Thầy nghĩ xem , bây giờ tôi có muốn đổi nghề khác thì chờ đến kiếp sau...Tôi không biết nói một câu gì để an ủi bác, vì biết có nói cũng là thừa, tôi đã trưởng thành trong một mái ấm gia đình, đến khi lấy vợ, có con cưộc đời vẫn thật bằng phẳng, tôi chợt ân hận vì đã có lúc tỏ ra keo kiệt bủn xỉn đối với một số người mà biết đâu họ cũng có cảnh đời như bác xích lô này. Vậy mà đôi lúc chỉ có một nỗi khổ tâm nhỏ tôi đã thầm oán trách cuộc đời. Tôi cứ miên man suy nghĩ đến khi bác xích lô ngừng lại và nói :_ Tới nơi rồi thầy à, thầy đến nhà số mấy?_ Bác cứ cho tôi xuống đây. Tôi bước xuống xe, gởi tiền xe cho bác xong tôi muốn nói một câu chào gì đó, nhưng tôi biết có chúc bác may mắn cũng là vô nghĩa, tôi chìa tay ra trước sự ngạc nhiên của bác, tôi chìa tay vì muốn được chia sẻ với bác những bất hạnh của một đời người.
Mục lục
Lời Chúc Ban Mai
Lời Chúc Ban Mai
Nhị TườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 2 năm 2008
|
Nhi Tuong
Good Morning Wishes
Give it to the cyclo driver who often drives me
It was pouring rain, I stepped off the train at 4 am. The cyclo drivers kept following me, arguing: Where are you going, where are you going, where are you going?... I turned into a nearby coffee shop and ordered a cup of coffee to wake myself up. , it's really inconvenient to call on someone's door at this hour. The group of passengers gradually dispersed. A cyclo driver, seemingly arriving late and unable to find passengers, also parked his bike and went into the shop to order a cup of coffee like me. Looking at my disheveled appearance, he probably guessed that I had just gotten off the train. He started talking:_ Did you just get off the train? Without waiting for me to answer, he continued talking as if talking to himself_ Weather It's so harsh right now, sometimes it's sunny, sometimes it's pouring rain, it's really miserable. I live near here. I hear the train coming in and blow its whistle, but I don't want to wake up. Yesterday I was walking in the sun and suddenly encountered the rain. Now I'm tired. If I don't get up to go to work, the only way is to cook the small casserole in the big casserole. .Are you going to the city later? Hearing him ask again, I nodded and looked closely at him. He looked to be over 50 years old, tall but a bit thin and austere. I replied:_ I'll leave later, it's still raining and it's still too early._ Where are you going so I can take you? I asked in surprise:_ How do you know I'm a teacher? He smiled, a kind smile like A child won in a game of guessing what was hidden in the box._ I'm familiar with it, I've been doing this cyclo riding job for 20 years. After 20 years of carrying passengers, I often guess who I'm driving. and many times the guess is not wrong at all. I looked at the teacher's hand, which looked like it could only hold a piece of chalk and a lesson plan. His shoulders were slightly tilted to one side, showing that he often wrote on the board. He had even been a teacher for quite a long time, right? The cyclo driver guessed right. I have been teaching for 17 years and am only used to standing on the podium, teaching after class and then going home. I rarely sit down at the teacher's desk, and I don't know what to do besides teaching. My wife still says that I only waste fabric... that's all. The cyclo driver continued:_ I really respect people who are well-mannered, don't be angry, but sometimes when I take them on a ride, they bargain for every penny, teacher, but that's okay, it's not easy for them to make money. , so you have to consider spending, but there are also luxurious people who drink beer and wine while drinking and pouring but when traveling, they pay every penny. That's to blame... I laughed:_ You say that, but it's not true. It depends on the person, but if you don't challenge too high, they won't pay every penny. The cyclo driver also laughed:_ That's what I said... by the way, where do you go so I can tell you the price and see if it's worth it? Is it high :_ I will return to Nguyen Bieu street later. _ Then I'll ask you for twelve dong. I teased you:_ I don't know if I should give you ten dong or not. Well, the rain has stopped and the sky is bright, now is the right time to go. I stood up, picked up my luggage and got into my uncle's car, which was as old and unrenovated as the hotel's private cyclos. As I walked, I asked him: _ Twenty years of riding a cyclo is a long time, right? Why don't you switch to another job that's less difficult? The cyclo driver smiled sadly and replied:_ I've wanted to change jobs many times, at least tried to buy a mechanical cyclo to make it less tiring, but the fate I'm really bad, teacher. In the past, I was in the army, an air force sergeant. When liberated, because my grandparents were old, I pushed my wife onto the plane first, intending to go home and take care of him and then take care of her. followed, but eventually got stuck behind. After re-education, my old grandparents passed away, and there was no news from my wife. I also went all the way back to Chau Doc, where my wife is from, and there was no news. In the end, there is no one left for relatives, sometimes there is no desire to live anymore. Get through the day by renting a cyclo to look for food. In the 1980s, I met my then-wife, who sold fruit at the market. I followed her closely, got to know each other, and then fell in love. My wife gave birth to 3 sons. The oldest child is in 10th grade at a specialized school, the next one is in 7th grade, just as well as his brother, one day going to school, one day selling lottery tickets to earn money for extra tuition, I'm also happy that my fate is not too bad. . I didn't dream of anything noble, I didn't expect God to be so selfish. My oldest son that day went to sell lottery tickets, was hit by a car while crossing the street, then he was paralyzed and had to stay in the hospital for several months. No matter how much he had saved, he did not survive. Having said this, he was silent, I didn't dare to ask anything more, he was silent for a long time and then he continued:_ But it's all over, teacher. After the death of my eldest son, my wife suddenly felt as if she had passed away. soul, always pitying his obedient son, refusing to eat or drink anything, now he is in the hospital, the doctor diagnosed him with stage 3 heart failure. His second son has also dropped out of school to work as a ticket seller. Twice a day I help her mother take medicine. Think about it, if I want to change my career now, I'll have to wait until my next life... I don't know what to say to comfort you, because I know it would be redundant to say anything, I grew up in a warm family home. , when I got married and had children, life was still very flat. I suddenly regretted being stingy towards some people who might have had the same life situation as this cyclo driver. Yet sometimes there is just a small suffering that I secretly blame life for. I kept thinking until the cyclo driver stopped and said:_ I'm there, teacher, what number are you going to?_ Just let me down here. I got out of the car, sent the fare to my uncle, and wanted to say hello, but I knew that wishing him luck was meaningless. I held out my hand to his surprise. I held out my hand because I wanted to win. Share with me the misfortunes of a human life.
Table of contents
Good Morning Wishes
Good Morning Wishes
Nhi TuongWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: VNTQ.net member posted on: February 19, 2008
|
Nguyễn Mai
Lời Cuối Cho...
Gia sư – Trò, vậy là cuối cùng em cũng phải tự mình dứt bỏ tiếng gọi thân thương đó. Tình yêu Gia sư – Trò rồi đây sẽ chỉ là dĩ vãng – một dĩ vãng buồn, không bình yên. Em không đủ can đảm hay em quá yếu đuối để đối mặt với ngăn cản của gia đình?! Dù sao đi nữa em vẫn phải mất anh – mất đi tình yêu của mình. Tình yêu ơi! Em biết mình quá yếu đuối và ngu ngơ nên không thể bảo vệ được tình yêu này. Em đã từng bất chấp tất cả để đi theo tiếng gọi trái tim, em đã từng dứt bỏ lời thề với người anh trai yêu quí để có được những giây phút hạnh phúc, bình yên bên tình yêu của anh. Em đã từng yêu, từng tin và hy vọng rồi một ngày mọi người sẽ hiểu cho Tình Yêu chúng ta. Nhưng người lớn có lý lẽ riêng của họ và em không cam lòng chối bỏ tất cả những gì gần gũi, quí trọng bên em. Đó là cuộc sống của em cũng như anh không thể thiếu trong trái tim em. Hãy cố hiểu em một lần thôi, Tình Yêu nhé! Em đang đứng trước sự lựa chọn và em không thể quên đi những tức giận, những ánh mắt buồn bã của gia đình để bên anh. Em không muốn mọi người phải buồn lòng vì em, càng không thể một lần nữa phải đứng trước bàn thờ tổ tiên để thề rằng sẽ quên anh dù lòng biết rất rõ rằng không dễ như vậy. Sự dứt khoát của em đã không còn ý nghĩa, nước mắt cũng không thể giúp được gì cho chúng ta. Em chỉ còn biết ngậm ngùi nhủ lòng hãy cố quên anh. Rồi đây em sẽ phải vui, sẽ phải cười, phải xem như không có chuyện gì xảy ra. Em sẽ phải phớt lờ khi đi qua anh, dù trong lòng muốn lắm một câu nói, một nụ cười anh dành cho em. Rồi sẽ phải nói thế nào đây khi bạn bè hỏi về anh? Sẽ chối bỏ hay lảng tránh đây khi nhìn những kỷ niệm, những con đường đã qua? Ai đó nói:”Kỷ niệm không là gì khi thời gian mờ xoá”. Liệu rồi thời gian có đủ làm em quên đi vết thương lòng đầu tiên?!… Chiều nay, trước dòng sông lặng gió, trước con nước lững lờ thì thầm lời yêu thương, em xin được lần cuối khóc cho một Tình Yêu, một lần cuối thôi để rồi em phải tự mình đặt dấu chấm kết thúc cho Tình Yêu đầu tiên – niềm đau đầu tiên của đời em. Em biết chúng ta đã trả giá qúa nhiều để có được nhau, để có đượ chạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng đó là những ngày tháng bình yên nhất trong cuộc đời em, từng đó đủ để em vững bước đi tiếp dù từ đây trên con đường em đi sẽ không có bước chân anh. Tất cả rồi sẽ qua, nước mắt rồi sẽ khô đi. Chúng ta cần phải đi, rồi ngày mai sẽ trả lại cho ta những gì ta đã mất. Dù thế nào đi chăng nữa em vẫn rất biết ơn anh đã cho em hiểu thế nào là Tình Yêu, là khổ đau, hạnh phúc. Đối diện với đáy sâu lòng mình em vẫn muốn nói một lời cuối: Em mãi yêu anh. Thôi, bình yên nhé Tình đầu! Nguyễn Mai
Mục lục
Lời Cuối Cho...
Lời Cuối Cho...
Nguyễn MaiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyen mai
Final Words For...
Tutor – Student, so I finally had to let go of that loving calling. The love between Tutor and Student will eventually be a thing of the past - a sad, not peaceful past. Am I not brave enough or am I too weak to face my family's obstacles?! No matter what, I still have to lose you - lose my love. Oh my love! I know I'm too weak and stupid to protect this love. I once defied everything to follow my heart, I once broke my vow with my beloved brother to have happy, peaceful moments with his love. I used to love, believe and hope that one day everyone would understand our Love. But adults have their own reasons and I am not willing to give up everything that is close and precious to me. That is my life and you are indispensable in my heart. Please try to understand me just once, Love! I am facing a choice and I cannot forget the anger and sad eyes of my family to be with you. I don't want everyone to be sad because of me, and I can't stand having to stand in front of my ancestors' altar again to swear that I will forget you even though I know very well that it won't be that easy. Your determination is no longer meaningful, and tears cannot help us. I can only sadly tell myself to try to forget you. Then I will have to be happy, I will have to laugh, I will have to pretend that nothing happened. I will have to ignore you when I pass by you, even though in my heart I really want a word or a smile from you. Then what should I say when friends ask about me? Will I deny or avoid this when looking at memories and past paths? Someone said: "Memories are nothing when time fades away." Will time be enough to make me forget my first heartache?!... This afternoon, in front of the calm river, in front of the water slowly whispering words of love, I would like to cry for the last time for a Love, a love. Just one last time and then I have to personally put an end to First Love - the first pain of my life. I know we paid too much to have each other, to have short-lived happiness. But those were the most peaceful days of my life, those were enough for me to steadily move forward even though from now on my path will not have your footsteps. Everything will pass, tears will dry. We need to go, and tomorrow will give us back what we lost. No matter what, I'm still very grateful to you for making me understand what Love, suffering, and happiness are. Facing the depths of my heart, I still want to say one last word: I will always love you. Well, rest in peace, First Love! Nguyen mai
Table of contents
Final Words For...
Final Words For...
Nguyen MaiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Thái San
Lời cảm ơn khi đưa đến nghĩa trang
Cùng đám đông khi đưa tiễn ông về nơi an nghỉ. Ca sỹ nói:-Tôi nói ông ấy tử tế nên nay tiễn đưa người tử tế đến nơi an nghỉ. Ông còn nói tiếp:-Trong lòng tôi mơ ước chính phủ mình có nhiều người tử tế hơn. Nói xong ông quay qua nhìn đám đông chỗ bao người ngồi, nhiều người đàn bà miền nam vùng đồng bằng sông Cửu long cũng đến từ sớm để tiễn đưa ông, “người tử tế”. Một danh từ đám đông tặng hay gán cho cũng vậy.Đây là cả một sự ý thức hệ lớn lao làm cho biết bao người dân cùng bào tộc yêu mến mang hàm ý đây tính chất Việt tộc.Trên báo vài ngày sau cũng có viết. Và chính ông xuất ngôn này cũng nói rõ:-Tôi mong những người trong chính phủ có nhiều người tử tế như vậy. Trong ý đó vậy không tử tế là sao, thử đặt vài câu trái ngược mà luận bàn thử, hay còn dùng chữ trong quốc hội là phản biện thử, nếu kẻ có học, dù chỉ khoảng trung học đệ nhị cấp mà thôi, nắm chặt được vài cách đơn giản nhất là nghị luận. Thì trái với tử tế là mất dậy, hay còn nói nặng hơn nữa.Không lẽ lại là những người mất dậy sao, mà lại trong hàng ngũ những người cầm quyền, đầy lòng yêu nước, có tâm huyết, cần và đã quyết liệt chữ chủ quyền, nhưng không có chữ nhân quyền, mà có những tính cách thô thiển, đơn giản vậy sao. Những tư tưởng không mấy lành mạnh chợt ào vào tâm tư, đủ để suy nghĩ về sự sống của toàn dân Việt những thể kỷ sau, dù mai đây ta, tôi chẳng còn hiện diện trên thế gian.Ngay đúng lúc chú du kích. Nói cho đúng cái mấy thằng ăn tàn hớt việc, xin việc mới đúng, đến tận từng nhà đưa tôi ký nhận văn bản gia đình văn hóa, nhìn thấy bản mặt thằng cô hồn, mất dậy, lừa đảo, càng tăng thêm ý nghĩ không mấy thuần khiết về nhà nước, làm tôi hoảng sợ, vì văn hóa là cái gì, và ai văn hóa trong gia đình văn hóa, nếu là văn hóa phải như thế nào, và sống ra sao mới là gia đình văn hóa.Tôi suy nghĩ chúng kiếm cớ xài tiền dân chúng đây.Những câu hỏi mang nhiều cốt lõi sự việc không mấy văn hóa, càng làm tôi suy nghĩ mông lung, những điều không muốn kể ra nên cũng thinh lặng luôn. Trên màn hình tivi đang diễn tả cơn lụt đến cả thước, người đi lặn hụp dưới đường ngay tại thủ đô văn vật mà duy chỉ một khu bơm hút nước.Ta thử hỏi vậy bao nhiêu năm tiền xây dựng đê, kè ngăn nước đâu, và công trình tự hào thay đổi cống chảy xưa có từ đời pháp thuộc nay biến thành cống hư, và để rồi lặng thinh, sự lặng thinh đáng sợ, chưa nói đến đã có dự báo thời tiết học và bao học vị tiến sỹ nữa mới chết, đến đâu và dùng để sử dụng vào việc gì, tiền làm gì hết nhiều tiền thế, và chỉ có duy nhất một khu chạy máy hút nước. Vẳng bài vè:-Hà nội mùa này có mấy cơn mưa..Khu phố thành sông muôn năm cho chúng lội..hoa sữa thôi rơi khi bên hiên những ngày tan lớp...đường cổ ngư xưa lặn lội lúc ta về…...hà nội ngày này..dù mưa hay nắng…. Những câu ca biến thành câu vè độc địa chẳng thể nào thoát ra khỏi cái đầu mê muội cho chính bản thân nhẹ nhõm được lúc nào.Chúng tôi theo con đường mòn khác của khu phố không ngập lụt, vừa đi vừa nghĩ về lời cám ơn của người đưa tang, nghĩ mà cũng hay thật. Cho đến chính ngày hôm nay nhà cầm quyền sợ báo chí vô cùng, nên dần dà biến thành, mất cả nhân quyền, quyền tự do làm người, tự do báo chí, và mọi điều kiện khác. Tôi nghĩ rồi cũng đến lúc nhân dân, con người lại phải đòi hỏi mất thôi, thế tất nhiên là xuống đường chống đối, đòi hỏi, từ bất bạo động cho đến bạo động.v..v…Và mọi sự xẩy ra đúng như ý nghĩ đơn giản, thô thiển của tôi, và hầu như mọi sự cũng đã chín mùi và chỉ là chưa đạt mục đích gì vì chính những cái độc tài của độc quyền, giữ ghế.Cái bản chất tôi không muốn dính dáng đến chính trị, tôn giáo, nhưng rồi vào thế chẳng đặng đừng, từ bao sự giải quyết lúng túng cho đến đối xử nhau như vô học, vân vân và vân vân…Đau khổ này nối tiếp khác quẩn quanh như sợi tơ nhện khó chịu, khó khổ cho mọi người, mọi giới, khổ đói càng tăng thêm. Trong tâm luôn căng thẳng về câu chuyện kể như đùa.Thiệt hết chỗ nói.Chiều đến về đến nhà vô tình mở thùng đá dự trữ thấy chứng tỏ riêng mình vẫn còn hơn nhiều người, nào vài miếng thịt heo, vài cây rau cải, vài quả trứng gà và một hai hột vịt. Cảm thấy đời mình còn dễ chịu hơn nhiều người.Tôi lắng nghe ông nói:-Trên truyền hình khi bị chất vấn, dù chỉ là màn trình diễn cũng quá lúng túng, thiếu kiến thức, thiếu căn bản, kể cả chữa ngập nước trong ngay thủ đô, cho đến bán lúa gạo để cứu đói nhân dân và nhất là chưa biết phát triển bán hàng trong nội địa, trong lúc nhà nông đã làm ra lúa, nay làm mái che giữ gìn gạo ngay giữa đồng để chờ khất nợ.Chưa biết bao giờ người nông dân thoát khỏi bị cảnh nhà nước “cấy lúa trên lưng người nông dân”.Tôi cúi đầu đi trong vũng bùn lại mới ngập tràn về đồng, về thành phố Sài gòn, nhiều năm văn vật. Kể cả từ khi biến đổi tên thành phố mang tên lãnh tụ, hoặc cố ý cho người mang tên đền tội. Luôn nghĩ đến lại mỗi buổi tối, nào cũng vậy, phải nhai lại như loài ăn cỏ, những câu chuyện sờm bờm của các màn trình diễn vào các kênh truyền hình tiếp tay cho bao màn cảnh trước cho đẹp, cho có lý, gần như xin lại sự an ủi, cảm thông trong dân chúng, thật loại mặt dầy, không còn gì để mà nói nữa.Bao nhiêu chuyện, việc mà toàn những bọn ăn hại trên đầu trên cổ, làm khổ thêm dân chúng.Ngày hôm nay tôi mang như một truyền thông chính đáng của một con người bị o ép, dồn dập. Nói với đám đông rằng:-Dù gì còn sống thì còn phải phấn đấu cho đến hết hơi thở. Để làm gì? Để đời sau con cháu được thừa hưởng tránh khỏi tiếng xú vạn niên.Để rồi chiều về đến nhà nhìn vào nồi cơm ngon nhưng đã bị ngả mầu vì người nhà mua gạo vừa ngon, nở, cũ tuy nhiên điểm trong nồi bao mầu khác vì gạo mọt, ngả mầu, ỉu, đã bị nở mà nhăn nhở với chính bản thân, bên tai vẫn vẳng tiếng tivi về đường Nguyễn lương Bằng chưa đâu vào đâu. Nghĩa là vẫn còn trên giấy chưa biết làm ăn ra sao nữa.Ai chết mặc ai, tiền thầy cứ bỏ túi.Tôi chợt nhớ đế câu chuyện trên sân cầu lông. Một hội viên mới đề nghị:-Bầu người trông coi sân, thấy ai không đóng tiền mà đến chơi thì nói khéo cho họ đừng đến. Tôi lấy làm lạ. Tôi nghĩ và biến thành câu trả lời:-Tốt thôi bầu coi sân là tốt.Không lịch sự, mà chính bản thân cũng xưa kia đến chẳng đóng xây dựng sân lúc đó ai xử lý tình huống đó. Tôi nói:-Các ông con nít quá, lại kiếm cớ lấn chiếm sân, quyền, nữa sao, nhà người họ cho xây dựng sân là quá tốt, còn định tiếm quyền rồi chiếm đất nữa sao? Đúng ra ông chủ đất cũng chẳng tốt lành chi khi cho người làm sân cầu lông cũng nhiều dụng ý.-Che khuất phần nào khu công nghiệp của con gái, bởi vậy khi treo bảng hội cầu lông người cao tuổi họ bắt bỏ xuống ngay.Vừa mang ấm trà kẻ nhọ miệng đã nói:-Không mang cái đít ra.-Cái đĩa lót chứ ai nói thô thiển vậy.Vừa ngồi xuống thì cũng người ấy nói:-Chỗ đâu mà ngồi đấy.-Vừa giữ ghế vừa bợ ư?.-Thì phải mang đủ lệ bộ.-Để làm gì mấy thứ đó, vất đi còn hay hơn có chúng.Không lẽ đây là lời kết, nên cho qua đi.Tự lẩm bẩm:-Khó mà sửa chữa sai được cả bọn này, khó, tuy vậy phải bền bỉ, trì chí.Chán quá tôi quay qua nhìn kẻ mới đến sân và bắt đầu vào cuộc đánh vài ván thì về cho khỏe cái thân khổ tội.Mà để lắng nghe những tiếng ngao ngán của dân tộc, từ gạo, điện, cho đến dự bái thời tiết, và bao việc chẳng đâu ra đâu.
thái san
Mục lục
Lời cảm ơn khi đưa đến nghĩa trang
Lời cảm ơn khi đưa đến nghĩa trang
Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 29 tháng 11 năm 2008
|
Thái San
Lời cảm ơn khi đưa đến nghĩa trang
Cùng đám đông khi đưa tiễn ông về nơi an nghỉ. Ca sỹ nói:-Tôi nói ông ấy tử tế nên nay tiễn đưa người tử tế đến nơi an nghỉ. Ông còn nói tiếp:-Trong lòng tôi mơ ước chính phủ mình có nhiều người tử tế hơn. Nói xong ông quay qua nhìn đám đông chỗ bao người ngồi, nhiều người đàn bà miền nam vùng đồng bằng sông Cửu long cũng đến từ sớm để tiễn đưa ông, “người tử tế”. Một danh từ đám đông tặng hay gán cho cũng vậy.Đây là cả một sự ý thức hệ lớn lao làm cho biết bao người dân cùng bào tộc yêu mến mang hàm ý đây tính chất Việt tộc.Trên báo vài ngày sau cũng có viết. Và chính ông xuất ngôn này cũng nói rõ:-Tôi mong những người trong chính phủ có nhiều người tử tế như vậy. Trong ý đó vậy không tử tế là sao, thử đặt vài câu trái ngược mà luận bàn thử, hay còn dùng chữ trong quốc hội là phản biện thử, nếu kẻ có học, dù chỉ khoảng trung học đệ nhị cấp mà thôi, nắm chặt được vài cách đơn giản nhất là nghị luận. Thì trái với tử tế là mất dậy, hay còn nói nặng hơn nữa.Không lẽ lại là những người mất dậy sao, mà lại trong hàng ngũ những người cầm quyền, đầy lòng yêu nước, có tâm huyết, cần và đã quyết liệt chữ chủ quyền, nhưng không có chữ nhân quyền, mà có những tính cách thô thiển, đơn giản vậy sao. Những tư tưởng không mấy lành mạnh chợt ào vào tâm tư, đủ để suy nghĩ về sự sống của toàn dân Việt những thể kỷ sau, dù mai đây ta, tôi chẳng còn hiện diện trên thế gian.Ngay đúng lúc chú du kích. Nói cho đúng cái mấy thằng ăn tàn hớt việc, xin việc mới đúng, đến tận từng nhà đưa tôi ký nhận văn bản gia đình văn hóa, nhìn thấy bản mặt thằng cô hồn, mất dậy, lừa đảo, càng tăng thêm ý nghĩ không mấy thuần khiết về nhà nước, làm tôi hoảng sợ, vì văn hóa là cái gì, và ai văn hóa trong gia đình văn hóa, nếu là văn hóa phải như thế nào, và sống ra sao mới là gia đình văn hóa.Tôi suy nghĩ chúng kiếm cớ xài tiền dân chúng đây.Những câu hỏi mang nhiều cốt lõi sự việc không mấy văn hóa, càng làm tôi suy nghĩ mông lung, những điều không muốn kể ra nên cũng thinh lặng luôn. Trên màn hình tivi đang diễn tả cơn lụt đến cả thước, người đi lặn hụp dưới đường ngay tại thủ đô văn vật mà duy chỉ một khu bơm hút nước.Ta thử hỏi vậy bao nhiêu năm tiền xây dựng đê, kè ngăn nước đâu, và công trình tự hào thay đổi cống chảy xưa có từ đời pháp thuộc nay biến thành cống hư, và để rồi lặng thinh, sự lặng thinh đáng sợ, chưa nói đến đã có dự báo thời tiết học và bao học vị tiến sỹ nữa mới chết, đến đâu và dùng để sử dụng vào việc gì, tiền làm gì hết nhiều tiền thế, và chỉ có duy nhất một khu chạy máy hút nước. Vẳng bài vè:-Hà nội mùa này có mấy cơn mưa..Khu phố thành sông muôn năm cho chúng lội..hoa sữa thôi rơi khi bên hiên những ngày tan lớp...đường cổ ngư xưa lặn lội lúc ta về…...hà nội ngày này..dù mưa hay nắng…. Những câu ca biến thành câu vè độc địa chẳng thể nào thoát ra khỏi cái đầu mê muội cho chính bản thân nhẹ nhõm được lúc nào.Chúng tôi theo con đường mòn khác của khu phố không ngập lụt, vừa đi vừa nghĩ về lời cám ơn của người đưa tang, nghĩ mà cũng hay thật. Cho đến chính ngày hôm nay nhà cầm quyền sợ báo chí vô cùng, nên dần dà biến thành, mất cả nhân quyền, quyền tự do làm người, tự do báo chí, và mọi điều kiện khác. Tôi nghĩ rồi cũng đến lúc nhân dân, con người lại phải đòi hỏi mất thôi, thế tất nhiên là xuống đường chống đối, đòi hỏi, từ bất bạo động cho đến bạo động.v..v…Và mọi sự xẩy ra đúng như ý nghĩ đơn giản, thô thiển của tôi, và hầu như mọi sự cũng đã chín mùi và chỉ là chưa đạt mục đích gì vì chính những cái độc tài của độc quyền, giữ ghế.Cái bản chất tôi không muốn dính dáng đến chính trị, tôn giáo, nhưng rồi vào thế chẳng đặng đừng, từ bao sự giải quyết lúng túng cho đến đối xử nhau như vô học, vân vân và vân vân…Đau khổ này nối tiếp khác quẩn quanh như sợi tơ nhện khó chịu, khó khổ cho mọi người, mọi giới, khổ đói càng tăng thêm. Trong tâm luôn căng thẳng về câu chuyện kể như đùa.Thiệt hết chỗ nói.Chiều đến về đến nhà vô tình mở thùng đá dự trữ thấy chứng tỏ riêng mình vẫn còn hơn nhiều người, nào vài miếng thịt heo, vài cây rau cải, vài quả trứng gà và một hai hột vịt. Cảm thấy đời mình còn dễ chịu hơn nhiều người.Tôi lắng nghe ông nói:-Trên truyền hình khi bị chất vấn, dù chỉ là màn trình diễn cũng quá lúng túng, thiếu kiến thức, thiếu căn bản, kể cả chữa ngập nước trong ngay thủ đô, cho đến bán lúa gạo để cứu đói nhân dân và nhất là chưa biết phát triển bán hàng trong nội địa, trong lúc nhà nông đã làm ra lúa, nay làm mái che giữ gìn gạo ngay giữa đồng để chờ khất nợ.Chưa biết bao giờ người nông dân thoát khỏi bị cảnh nhà nước “cấy lúa trên lưng người nông dân”.Tôi cúi đầu đi trong vũng bùn lại mới ngập tràn về đồng, về thành phố Sài gòn, nhiều năm văn vật. Kể cả từ khi biến đổi tên thành phố mang tên lãnh tụ, hoặc cố ý cho người mang tên đền tội. Luôn nghĩ đến lại mỗi buổi tối, nào cũng vậy, phải nhai lại như loài ăn cỏ, những câu chuyện sờm bờm của các màn trình diễn vào các kênh truyền hình tiếp tay cho bao màn cảnh trước cho đẹp, cho có lý, gần như xin lại sự an ủi, cảm thông trong dân chúng, thật loại mặt dầy, không còn gì để mà nói nữa.Bao nhiêu chuyện, việc mà toàn những bọn ăn hại trên đầu trên cổ, làm khổ thêm dân chúng.Ngày hôm nay tôi mang như một truyền thông chính đáng của một con người bị o ép, dồn dập. Nói với đám đông rằng:-Dù gì còn sống thì còn phải phấn đấu cho đến hết hơi thở. Để làm gì? Để đời sau con cháu được thừa hưởng tránh khỏi tiếng xú vạn niên.Để rồi chiều về đến nhà nhìn vào nồi cơm ngon nhưng đã bị ngả mầu vì người nhà mua gạo vừa ngon, nở, cũ tuy nhiên điểm trong nồi bao mầu khác vì gạo mọt, ngả mầu, ỉu, đã bị nở mà nhăn nhở với chính bản thân, bên tai vẫn vẳng tiếng tivi về đường Nguyễn lương Bằng chưa đâu vào đâu. Nghĩa là vẫn còn trên giấy chưa biết làm ăn ra sao nữa.Ai chết mặc ai, tiền thầy cứ bỏ túi.Tôi chợt nhớ đế câu chuyện trên sân cầu lông. Một hội viên mới đề nghị:-Bầu người trông coi sân, thấy ai không đóng tiền mà đến chơi thì nói khéo cho họ đừng đến. Tôi lấy làm lạ. Tôi nghĩ và biến thành câu trả lời:-Tốt thôi bầu coi sân là tốt.Không lịch sự, mà chính bản thân cũng xưa kia đến chẳng đóng xây dựng sân lúc đó ai xử lý tình huống đó. Tôi nói:-Các ông con nít quá, lại kiếm cớ lấn chiếm sân, quyền, nữa sao, nhà người họ cho xây dựng sân là quá tốt, còn định tiếm quyền rồi chiếm đất nữa sao? Đúng ra ông chủ đất cũng chẳng tốt lành chi khi cho người làm sân cầu lông cũng nhiều dụng ý.-Che khuất phần nào khu công nghiệp của con gái, bởi vậy khi treo bảng hội cầu lông người cao tuổi họ bắt bỏ xuống ngay.Vừa mang ấm trà kẻ nhọ miệng đã nói:-Không mang cái đít ra.-Cái đĩa lót chứ ai nói thô thiển vậy.Vừa ngồi xuống thì cũng người ấy nói:-Chỗ đâu mà ngồi đấy.-Vừa giữ ghế vừa bợ ư?.-Thì phải mang đủ lệ bộ.-Để làm gì mấy thứ đó, vất đi còn hay hơn có chúng.Không lẽ đây là lời kết, nên cho qua đi.Tự lẩm bẩm:-Khó mà sửa chữa sai được cả bọn này, khó, tuy vậy phải bền bỉ, trì chí.Chán quá tôi quay qua nhìn kẻ mới đến sân và bắt đầu vào cuộc đánh vài ván thì về cho khỏe cái thân khổ tội.Mà để lắng nghe những tiếng ngao ngán của dân tộc, từ gạo, điện, cho đến dự bái thời tiết, và bao việc chẳng đâu ra đâu.
thái san
Mục lục
Lời cảm ơn khi đưa đến nghĩa trang
Lời cảm ơn khi đưa đến nghĩa trang
Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 29 tháng 11 năm 2008
|
Trần Băng Thu
Lời Của Gió
Một người bạn đã nhờ tổng đài gửi đến Như bài hát “Lời của gió” với lời nhắn: “Cuộc sống không chỉ có công việc đâu Như ạ!” “Em có nghe thấy gió nói gì không…”- Em buông máy, thẫn thờ đến bên cửa sổ. Gió ngoài kia đang lướt qua cành mimosa lấp lánh ánh bạc trong quầng sáng mờ ảo của trăng thượng tuần. Tại sao lại là bài hát này “Anh đã thương nhớ gửi vào trong gió” Em đã ra đi. Tận cùng cao nguyên đầy gió. Thả trôi nỗi buồn bồng bềnh theo sương lãng đãng, tan trong thông rừng ngút ngàn, cuốn xuống tận vực sâu thăm thẳm. Em đã lao vào công việc, cố quên tất cả. Quên những buổi hẹn hò, quên những lần hờn dỗi, quên giọng hát thật ấm với những khúc nhạc chỉ riêng dành cho em: “ Gió hãy nói rằng tôi mong có em”. Em đã cố quên. Và tối nay, tiếng phone reo với lời trách móc. Chắc là của mấy anh chàng ở văn phòng sáng này cố kéo em tham dự buổi chiêu đãi của công ty bạn. Em đã từ chối lấy lý do còn bản báo cáo ngày mai phải nộp. “Cuộc sống không chỉ có công việc”. Nhưng em còn có thể làm gì khi chỉ một chạm nhẹ mỏng manh cũng đủ kéo quá khứ về với hiện tại! Giờ này anh đang vui với hạnh phúc mới. Em không có quyền nghĩ đến. Em dặn lòng mình bao nhiêu lần rồi nhỉ? Chính em chứ không ai khác đã quay lưng với hạnh phúc của mình. Khi tất cả đã rời xa em mới cảm nhận, mới thấm thía sự mất mát. Em đã quá kiêu hãnh, quá tự tin. Còn anh có lẽ đã đến mức cuối cùng của sự kiên nhẫn! “Có một chiều chủ nhật buồn tênh Anh không đến để một người trông ngóng Những viên sỏi tưởng rơi vào vô vọng Khuấy động thinh không, sóng sánh lòng người Đừng ngạc nhiên khi hôm sau em đón anh vẫn với nụ cười Và nghe em nói những lời không thật…” Em đã che đậy những cảm xúc của mình đằng sau những trò tếu táo, sau cái vẻ kiêu hãnh. Em cố giấu sự yếu đuối dưới vỏ ngoài gai góc. Như con nhím xù lông chỉ vì đó là vũ khí duy nhất của mình. Lẽ nào anh chẳng nhận ra? Em đã mãi vui với trò tung hứng, thách đố sự kiên nhẫn của anh. Vẫn chưa quá muộn nếu như em dẹp bỏ tự ái khi anh đến gặp em lần cuối. Em tự tin biết bao chờ anh quay lại. Nhưng anh đã ra đi. Tìm một nơi bình yên thật sự. Mọi người bảo trái tim em lạnh lùng vô cảm. Bạn bè trách em đã để mất anh. Nhưng có ai biết em đã ngỡ ngàng, hụt hẫng thế nào. Chuyển công tác lên đây, em muốn có thời gian nhìn lại chính mình. Không hẹn hò, không gặp gỡ bởi em còn cảm thấy chông chênh. Rồi mọi chuyện sẽ qua đi như một giấc mơ. P. ơi, không phải bây giờ mà từ lâu rồi em đã nhận ra trái tim em mỏng manh biết mấy. Trần Băng Thu
Mục lục
Lời Của Gió
Lời Của Gió
Trần Băng ThuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Tran Bang Thu
Word of the wind
A friend asked the switchboard to send Nhu the song "Words of the Wind" with the message: "Life is not just about work, Nhu!" “Did you hear what the wind said…” - I hung up the phone and absentmindedly walked to the window. The wind outside is passing through the mimosa branches, sparkling silver in the dim halo of the first moon. Why is this song "I miss you and send it into the wind" You are gone. At the end of the windy plateau. Let your sadness float away in the mist, dissolve in the immense pine forest, and roll down into the deep abyss. I threw myself into work, trying to forget everything. Forget the dates, forget the times of sulking, forget the warm voice singing songs just for you: "Wind, please say I want you". I tried to forget. And tonight, the phone rang with a scolding. Probably from the guys at the office this morning trying to get me to attend your company's reception. I refused with the excuse that the report had to be submitted tomorrow. “Life is not just about work.” But what can you do when just a gentle touch is enough to bring the past back to the present! Now he is happy with new happiness. I have no right to think about it. How many times have I told myself? It was you and no one else who turned your back on your happiness. Only when everything was gone did I feel and understand the loss. I was too proud, too confident. And you may have reached the end of your patience! "There was a sad Sunday afternoon. I didn't come for anyone to wait. The pebbles seemed to fall in vain. Stirring the air, making waves in people's hearts. Don't be surprised when the next day you pick me up with the same smile and listen to what I say." untrue words..." I hid my emotions behind jokes, behind a proud look. I tried to hide my weakness under a thorny exterior. Like a hedgehog fluffing its feathers just because it's its only weapon. Why don't you realize? You have always had fun juggling and challenging my patience. It's not too late if you put aside your pride when I come to see you for the last time. How confidently am I waiting for you to come back. But he's gone. Find a truly peaceful place. People say my heart is cold and emotionless. My friends blame me for losing you. But no one knows how surprised and disappointed I was. Moving here for work, I want to have time to look back at myself. No dates, no meetings because I still feel unsteady. Then everything will pass like a dream. Oh P., not now, but a long time ago I realized how fragile my heart is. Tran Bang Thu
Table of contents
Word of the wind
Word of the wind
Tran Bang ThuWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Lý Lạc Long
Lời Của Tim
Em yêu ... Hình như đã lâu , anh đã quên mất là đã đến và ở nơi này lúc nào nữa. Đời sống cứ lặng lẽ trôi qua như con nước xuôi dòng theo một nhánh sông để đến một nơi vô định nào đó theo định mệnh sắp đặt . Em và anh, cũng như những con nước xuôi dòng theo những nhánh sông riêng rẽ dẫn về biển . Trên hành trình ra biển, những nhánh sông có thể gặp nhau, họp thành một nhánh , hoặc chỉ gặp ở một điểm nào đó rồi sẽ theo hướng riêng, về biển . Ước mong của anh, mình sẽ là những con nước của cùng một nhánh sông định mệnh, để được cùng một hướng, chung hành trình về biển khơi .Cuộc sống bận rộn, vội vã ở xứ người, đã làm con người chạy theo những qui trình đã định như những cái máy. Ngày tháng trôi qua, tình cảm dường như cũng lạnh lùng theo thời tiết nơi này, những cảm xúc, rung động ... với ngoại cảnh không biết từ lúc nào đã biến mất. Sống vì phải sống và làm vì phải làm, vì bổn phận, vì thói quen ... những mơ ước, mộng mơ xa vời của tuổi hoa niên môt thời như đã đi dần vào quên lãng. Tập trung và vùi đầu vào việc học, việc làm để tìm vui, để quên những muộn phiền khác của đời sống . Anh ngỡ trái tim mình đã chai đá, khô khan và cằn cỗi như cây mùa đông trụi lá . Những ngày qua, em chợt đến, như nắng ấm mùa xuân bất chợt về ngang, làm cây khô chuyển mình như muốn đâm chồi kết nụ giữa mùa đông, và nhựa sống bỗng căng đầy. Những giấc mơ hoang, êm ái , nồng ấm đã từng bước trở lại làm đêm thêm dài với những nhớ nhung, ước mơ. Những đêm trăn trở, thả hồn đi hoang và hình như anh đã bắt đầu tìm lại và nếm được hương vị ngọt ngào của cuộc sống. Khô khan, lạnh lùng , chán nản , bi quan ... dường như đã nhường bước và trái tim bỗng đập lại những nhịp tưởng chừng như đã quên lãng và mất từ lâu . Buổi sáng hôm nay, nơi anh ở, tuyết cũng rơi nhiều và những luồng gió từ cực bắc về thổi ngang, lạnh buốt da như những mùa đông đã qua . Nhưng mùa đông năm này dường như khác với những mùa đông trước, hòa quyện trong luồng gió lạnh như có hơi thở ấm áp của em, và những cánh hoa tuyết như trắng hơn, mịn màng hơn lơi lả bay lượn đùa với gió đông . Mùa đông chợt reo vui và anh chợt thấy cần một ánh mắt thân thương, một bàn tay để những ngón tay tìm nhau truyền hơi ấm và gìn giữ lại những tin yêu đã một thời vuột mất . Anh đang mơ .... Có lẽ ! Và "trái tim sắt đá" đang trở thành mềm nhão, mong manh như tuyết, sẽ tan thành nước thấm vào lòng đất cho cây trổ mầm, hoa ươm nụ đón chào mùa xuân . Một giấc mơ hoang? Cũng được, sẽ không hối tiếc, sẽ không ân hận . Cám ơn em đã mang nắng xuân về làm ấm lại mùa đông . Anh. PS: "Em là sóng, nhưng xin đừng như sóng Đã xô vào, xin chớ ngược ra khơi "(Đỗ Trung Quân)
Mục lục
Lời Của Tim
Lời Của Tim
Lý Lạc LongChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 2 năm 2006
|
Ly Lac Long
Heart's Words
Darling... It seems like it's been so long, I've forgotten when I came and was in this place. Life passes quietly like water flowing down a river to some unknown place according to fate. You and I are like water flowing down separate rivers leading to the sea. On the journey to the sea, river branches can meet each other, form a branch, or just meet at a certain point and then follow their own direction, towards the sea. My wish is that we will be the waters of the same river branch of destiny, to be in the same direction, on the same journey to the sea. The busy, hurried life in a foreign country has made people run after the same things. prescribed processes are like machines. As the days passed, the feelings seemed to grow colder according to the weather here, the emotions, vibrations... with the external environment had disappeared from time to time. Live because you have to live and work because you have to do it, because of duty, because of habit... the distant dreams and dreams of youth once seemed to have gradually faded into oblivion. Concentrate and bury your head in studying and working to find fun, to forget other troubles of life. He thought his heart was stone, dry and barren like a leafless winter tree. In the past few days, you suddenly came, like the warm spring sunshine suddenly passing by, making the dry tree transform as if it wanted to bud in the middle of winter, and suddenly full of life. The wild, soft, warm dreams have gradually returned, making the night longer with nostalgia and dreams. The nights were spent wondering and letting his mind go wild and it seemed he had begun to rediscover and taste the sweet taste of life. Dryness, coldness, depression, pessimism... seem to have given way and the heart suddenly beats again with rhythms that seemed to have been forgotten and lost for a long time. This morning, where he lived, there was a lot of snow falling and the wind blowing from the north pole was as cold as in past winters. But this year's winter seems different from previous winters, blending in the cold wind as if it had your warm breath, and the snow petals seem whiter and smoother, fluttering and playing with the winter wind. Winter suddenly cheered and he suddenly felt the need for a loving look, a hand to find each other's fingers to spread warmth and preserve the love that had once slipped away. I'm dreaming.... Maybe! And the "iron heart" is becoming soft and fragile like snow, melting into water and seeping into the ground for plants to sprout and flowers to bud to welcome spring. A wild dream? It's okay, I won't regret it, I won't regret it. Thank you for bringing spring sunshine to warm winter. Older brother. PS: "You are a wave, but please don't be like the wave that has rushed in, please don't go back out to sea" (Do Trung Quan)
Table of contents
Heart's Words
Heart's Words
Ly Lac LongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Ct.Ly posted on: February 13, 2006
|
Minh Thao
Lời hứa thời gian
Tôi và anh quen nhau trong một ngày thật tình cờ. Cách đây 4 năm về trước, tôi là sinh viên năm thứ nhất của một trường Đại học (được gọi là danh tiếng của Việt Nam và tôi tự hào về điều đó), cũng như bao cô gái thôn nữ khác, chân ướt chân ráo lên thành phố nơi phố xá đông người, nhà cao tầng mọc lên chin chít, các tấm biển quảng cáo của hai bên đường phố với đủ sắc màu thu hút sự chú ý của tôi, khiến lần nào ra phố, trên con đường tới giảng đường, tôi đều hếch mắt nhìn. Mọi cảnh vật, con người với tôi hoàn toàn lạ lẫm. Những ngày đầu tiên sống trong Ký túc xá – khu vườn địa đàng, khu vườn tình nhân mà sinh viên anh chị khóa trên thường nói tới, tôi “sợ” tất cả đến nỗi không dám đưa ánh mắt của mình nhòm ngó vào họ mỗi khi đi qua. Và cảm giác sợ sệt khi tôi không dám bước chân đến căng-tin mua đồ ăn cho mỗi bữa. Tôi thấy mình lạc lõng vô cùng. Tôi đấu tranh với chính con người tôi. Phải bước qua sự ngỡ ngàng ấy, coi như là sự “bình thường” của môi trường sống mới. Tôi phải thích ứng với nó, không tôi sẽ bị đào thải. Vì tôi sống trong một xã hội, với những mối quan hệ chứ không phải ngoài đảo hoang, chỉ mình tôi. Bắt đầu, tôi nghĩ đến việc giao tiếp với các bạn trong lớp học, với môi trường bên ngoài. Tôi tham gia vào các họat động xã hội của tổ chức chi Đoàn, Hội của Lớp để sự giao tiếp, vui vẻ - con người thực của tôi có “đất” phát huy tác dụng. Tôi kiếm tiền để trang trải thêm cho cuộc sống sinh viên nơi thị thành: đi làm gia sư. Thế rồi, tôi quen anh…Một chiều mùa thu, rả rích mưa ngâu. Trên con đường đến nhà dạy cho một học sinh tại phố Trần Quý Cáp, buổi dạy đầu tiên. Xe đạp của tôi rẽ phải, bất ngờ đâm sầm vào cái gì đó và đổ kềnh ra đường. Chính tôi ngú ngớ cũng không hiểu tại vì sao lại như vậy. Văng vẳng bên tai tôi có tiếng nói cho quá nhiều chanh của mấy cô bên đường: giời ơi, đường người ta xuôi chiều, lại đi “đấu đầu” vào xe ô tô, sầy sước thì đền mệt…Tôi hoang mang loạng quạng đứng dậy tìm kính, túi sách và đau quá, thì… một người đàn ông trạc gần 30 tuổi, vận bộ đồ công sở com-plê, cà- vạt đứng trước mặt tôi, giọng trầm ấm: Xin lỗi, em có đau không? Tôi giúp gì được cho em không? Tôi có thể đưa em đến bệnh viện hoặc một phòng khám gần đây nhất để khám và mua thuốc cho em. Tôi nghĩ rằng em bị đau đấy.Không kịp suy nghĩ, tôi phản ứng, mặt vênh lên: Xí, xe ô tô của ông đâm sầm vào xe tôi, tôi không bắt đền gì đâu. Tôi không sao cả, không thấy đau đớn. Tốt nhất, làm ơn tránh ra cho tôi đi. Nói đoạn, tôi lên xe và định phóng đi cho kịp giờ dạy thì tiếng anh ta gọi lại, đáng ghét: Em quay lại đi, đây là đường… một chiều mà! Tôi ngơ ngác trước câu nói gợi ý ấy. Định thần nhìn lại, ngại thật và vù xe đến chỗ dạy. Tôi muộn giờ 15 phút.19h30 phút, tại phòng 207 KTX.- Xin cho hỏi, có cô gái tên Lê Trang, Khoa… ở phòng này không bạn? Sau câu hỏi đó của vị khách, các bạn phòng tôi ngơ ngác, giọng cái “Huế cải lương” vừa ra mở cửa, kêu to: Oái, vị khách… đẹp giai quá chúng mày ơi…và cả hội cười ré lên. Còn tôi giật thót tim. Giọng cái Sim lanh lảnh kiểu “chan chát” như đồi hoa sim đằng trước nhà nó mà nó thường tự hào, nói: Phòng này nhiều em Lê Trang lắm, em là Lê Trang “hoa sim”, kia là “Lê Trang hoa tím”, và kia là “Lê Trang mận chín…” đủ cả, vậy xin hỏi gặp Lê Trang nào, thưa.. quý… anh? Và cả phòng lại rộ lên cười. Giọng vị khách bình thản: Dạ, quý cô vui lòng cho gặp “Lê Trang quản lý”! Chị Huyền – trưởng phòng (học trên chúng tôi 2 lớp) mỉm cười bước ra: “Lê Trang quản lý” đang nằm trên… lầu (ý nói giường tầng- sinh viên chúng tôi thường gọi như vậy cho oai), mời anh vào! Theo sau bước chân vị khách lạ, giọng cái Sim vẫn lanh lảnh: Cái Lê Trang… tốt số thế, quen được ông đẹp giai thế này. Ối, nhiều quà thế này, cái Trang đang đau, làm sao ăn được, thôi thì để bọn tao ăn… hộ vậy. Nói đoạn, nó cầm lấy bịch bánh trái của vị khách đưa và ném cho từng đứa trong phòng.Giọng vị khách điềm đạm, trầm ấm nghe quen thuộc: Chào em, Lê Trang! Hy vọng tôi đến thăm không làm phiền em! Mặt tôi đỏ bừng. Tôi ngồi dậy, dựa lưng vào tường và nói với vị khách đến thăm là chân tôi bị đau, không chèo xuống tiếp được. Vị khách tiếp tục: Xin em đừng bận lòng, tôi nghĩ rằng em đã bị đau nên mang thuốc đến đưa em và trả lại em chiếc thẻ sinh viên em đánh rơi chiều nay… Cuộc va chạm xe và gặp gỡ tình cờ như trong cổ tích hôm ấy là “bà mai” dẫn chúng tôi đến với nhau… Anh tên Hải, làm cho Ngân hàng Vietcombank, chịu trách nhiệm lĩnh vực Dự án - Đầu tư. Công việc khiến anh thường xuyên phải xa Hà Nội và xa tôi. Anh vẫn thường nói với tôi: Cảm ơn vì sự tình cờ này mà tôi tìm được em. Còn tôi tuy chưa nhận lời yêu nhưng tôi hiểu rằng anh chính là nơi tôi thuộc vềTừ khi quen và biết anh, tôi thấy mình “lớn” lên trong từng suy nghĩ. Khi đề cập đên một vấn đề tôi không còn nhìn nhận giản đơn, một chiều như trước. Tôi thường hỏi anh bài tập hóc búa trên lớp thầy giao về nhà. Từ những phạm trù “hàm lâm” như Triết học kim cổ Đông, Tây đến “món ăn” khô khan: Pháp luật. Anh luôn gợi mở hướng tìm lời giải và tự tôi trả lời. Anh say sưa nói về các phạm trù cho tôi nghe, có dẫn chứng cụ thể, anh nói: “Triết rất hay, nó cho ta một cái nhìn biện chứng, biện chứng là sao? Đó là xem xét, nhìn nhận, tư duy một sự vật hiện tượng nào đó trong một quan hệ hoàn chỉnh, có sự tác động qua lại có đầu, có cuối. Như vậy em sẽ có một phương pháp luận biện chứng” Kết quả, môn Triết học tôi đạt điểm 9, chúng bạn trong lớp nói tôi “bị hâm, có vấn đề”. Đứa bạn thân nói tôi có trái tim bằng đá và giọng nói “đanh thép” kể từ khi quen “hắn”. Nó nói, nó sợ khi nghe tôi nói vì nghe giọng như một “bà tướng hài hước” và phía bên kia phải “thực thi ngay”. Tôi không hiểu được. Anh và tôi có cùng sở thích là nghe nhạc Trịnh, trữ tình và cách mạng. Anh thường hát cho tôi nghe, khi rảnh. Còn về “Gu” nền “nghệ thuật thứ bảy” anh không thích điện ảnh của nước nào cụ thể, bộ phim nào hay thì anh thích. Anh thích gọi tôi là “Cherie” là Jane. Đáp lại, tôi thích gọi anh là ông Rô-chex-tơ (Rochester) nhân vật tôi yêu thích trong tác phẩm văn học Anh: Jane Eyre Mùa hè năm ấy.Anh nói sẽ phải xa tôi, có thể là rất lâu, có thể nhanh nhưng nếu em nói rằng em muốn tôi ở lại, tôi sẽ thực thi mệnh lệnh của em! Tôi cười, nói “anh Hâm”.Ngày khai trường cho niên học thứ 2 bậc Đại học cũng là lúc anh xa tôi. Anh đi thật! Anh “bay” đi tận trời Âu xa xôi: Đan Mạch. Lúc này tôi mới hiểu rằng anh không trêu tôi như tôi vẫn nghĩ. Và lúc này, tôi mới nhận ra rằng, anh không bao giờ đùa, trêu tôi. Anh yêu tôi theo cách của anh - có lần anh nói với tôi như vậy và tôi vẫn sung sướng từng ngày, từng giờ cảm nhận điều ấy…Nhận được điện thoại của anh gọi từ Cophenhaghen, Đan Mạch cùng những dòng e-mail, tôi nghẹt thở, tưởng mình như tan vỡ. Không kìm nén được lòng mình khi anh vẫn gọi “Jane dấu yêu” như ngày nào, tôi khóc nức nở bên máy điện thoại. Tôi thấy mình vừa mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá mà trước kia tôi không biết nâng niu… Ra trường tôi làm việc tại một Viện Nghiên cứu, tính chât công việc làm tôi cứng cỏi và khắc nghiệt hơn với mối quan hệ và với chính mình. Đi trên con đường vào thu lất phất mưa bay, cũng nơi, trên con đường quen thuộc ngày xưa tôi và anh gặp nhau, ngày xưa, đã lâu rồi... Văng vẳng đâu đây vẫn lời nói thân thương ấy “Bây giờ, tôi không có thời gian chăm sóc em. Nhưng 3 năm nữa, tôi sẽ về bên em, khi em ra trường…” Thời gian không ngừng trôi, kéo theo các mùa xuân, hạ, thu, đông, cuốn đi “lời hứa thời gian” để bước chân ai vội vã lao về phía trước, kiếm tìm… Minh Thao
Mục lục
Lời hứa thời gian
Lời hứa thời gian
Minh ThaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / vnthuquanĐược bạn: mrs đưa lên vào ngày: 20 tháng 1 năm 2008
|
Minh Thao
Lời hứa thời gian
Tôi và anh quen nhau trong một ngày thật tình cờ. Cách đây 4 năm về trước, tôi là sinh viên năm thứ nhất của một trường Đại học (được gọi là danh tiếng của Việt Nam và tôi tự hào về điều đó), cũng như bao cô gái thôn nữ khác, chân ướt chân ráo lên thành phố nơi phố xá đông người, nhà cao tầng mọc lên chin chít, các tấm biển quảng cáo của hai bên đường phố với đủ sắc màu thu hút sự chú ý của tôi, khiến lần nào ra phố, trên con đường tới giảng đường, tôi đều hếch mắt nhìn. Mọi cảnh vật, con người với tôi hoàn toàn lạ lẫm. Những ngày đầu tiên sống trong Ký túc xá – khu vườn địa đàng, khu vườn tình nhân mà sinh viên anh chị khóa trên thường nói tới, tôi “sợ” tất cả đến nỗi không dám đưa ánh mắt của mình nhòm ngó vào họ mỗi khi đi qua. Và cảm giác sợ sệt khi tôi không dám bước chân đến căng-tin mua đồ ăn cho mỗi bữa. Tôi thấy mình lạc lõng vô cùng. Tôi đấu tranh với chính con người tôi. Phải bước qua sự ngỡ ngàng ấy, coi như là sự “bình thường” của môi trường sống mới. Tôi phải thích ứng với nó, không tôi sẽ bị đào thải. Vì tôi sống trong một xã hội, với những mối quan hệ chứ không phải ngoài đảo hoang, chỉ mình tôi. Bắt đầu, tôi nghĩ đến việc giao tiếp với các bạn trong lớp học, với môi trường bên ngoài. Tôi tham gia vào các họat động xã hội của tổ chức chi Đoàn, Hội của Lớp để sự giao tiếp, vui vẻ - con người thực của tôi có “đất” phát huy tác dụng. Tôi kiếm tiền để trang trải thêm cho cuộc sống sinh viên nơi thị thành: đi làm gia sư. Thế rồi, tôi quen anh…Một chiều mùa thu, rả rích mưa ngâu. Trên con đường đến nhà dạy cho một học sinh tại phố Trần Quý Cáp, buổi dạy đầu tiên. Xe đạp của tôi rẽ phải, bất ngờ đâm sầm vào cái gì đó và đổ kềnh ra đường. Chính tôi ngú ngớ cũng không hiểu tại vì sao lại như vậy. Văng vẳng bên tai tôi có tiếng nói cho quá nhiều chanh của mấy cô bên đường: giời ơi, đường người ta xuôi chiều, lại đi “đấu đầu” vào xe ô tô, sầy sước thì đền mệt…Tôi hoang mang loạng quạng đứng dậy tìm kính, túi sách và đau quá, thì… một người đàn ông trạc gần 30 tuổi, vận bộ đồ công sở com-plê, cà- vạt đứng trước mặt tôi, giọng trầm ấm: Xin lỗi, em có đau không? Tôi giúp gì được cho em không? Tôi có thể đưa em đến bệnh viện hoặc một phòng khám gần đây nhất để khám và mua thuốc cho em. Tôi nghĩ rằng em bị đau đấy.Không kịp suy nghĩ, tôi phản ứng, mặt vênh lên: Xí, xe ô tô của ông đâm sầm vào xe tôi, tôi không bắt đền gì đâu. Tôi không sao cả, không thấy đau đớn. Tốt nhất, làm ơn tránh ra cho tôi đi. Nói đoạn, tôi lên xe và định phóng đi cho kịp giờ dạy thì tiếng anh ta gọi lại, đáng ghét: Em quay lại đi, đây là đường… một chiều mà! Tôi ngơ ngác trước câu nói gợi ý ấy. Định thần nhìn lại, ngại thật và vù xe đến chỗ dạy. Tôi muộn giờ 15 phút.19h30 phút, tại phòng 207 KTX.- Xin cho hỏi, có cô gái tên Lê Trang, Khoa… ở phòng này không bạn? Sau câu hỏi đó của vị khách, các bạn phòng tôi ngơ ngác, giọng cái “Huế cải lương” vừa ra mở cửa, kêu to: Oái, vị khách… đẹp giai quá chúng mày ơi…và cả hội cười ré lên. Còn tôi giật thót tim. Giọng cái Sim lanh lảnh kiểu “chan chát” như đồi hoa sim đằng trước nhà nó mà nó thường tự hào, nói: Phòng này nhiều em Lê Trang lắm, em là Lê Trang “hoa sim”, kia là “Lê Trang hoa tím”, và kia là “Lê Trang mận chín…” đủ cả, vậy xin hỏi gặp Lê Trang nào, thưa.. quý… anh? Và cả phòng lại rộ lên cười. Giọng vị khách bình thản: Dạ, quý cô vui lòng cho gặp “Lê Trang quản lý”! Chị Huyền – trưởng phòng (học trên chúng tôi 2 lớp) mỉm cười bước ra: “Lê Trang quản lý” đang nằm trên… lầu (ý nói giường tầng- sinh viên chúng tôi thường gọi như vậy cho oai), mời anh vào! Theo sau bước chân vị khách lạ, giọng cái Sim vẫn lanh lảnh: Cái Lê Trang… tốt số thế, quen được ông đẹp giai thế này. Ối, nhiều quà thế này, cái Trang đang đau, làm sao ăn được, thôi thì để bọn tao ăn… hộ vậy. Nói đoạn, nó cầm lấy bịch bánh trái của vị khách đưa và ném cho từng đứa trong phòng.Giọng vị khách điềm đạm, trầm ấm nghe quen thuộc: Chào em, Lê Trang! Hy vọng tôi đến thăm không làm phiền em! Mặt tôi đỏ bừng. Tôi ngồi dậy, dựa lưng vào tường và nói với vị khách đến thăm là chân tôi bị đau, không chèo xuống tiếp được. Vị khách tiếp tục: Xin em đừng bận lòng, tôi nghĩ rằng em đã bị đau nên mang thuốc đến đưa em và trả lại em chiếc thẻ sinh viên em đánh rơi chiều nay… Cuộc va chạm xe và gặp gỡ tình cờ như trong cổ tích hôm ấy là “bà mai” dẫn chúng tôi đến với nhau… Anh tên Hải, làm cho Ngân hàng Vietcombank, chịu trách nhiệm lĩnh vực Dự án - Đầu tư. Công việc khiến anh thường xuyên phải xa Hà Nội và xa tôi. Anh vẫn thường nói với tôi: Cảm ơn vì sự tình cờ này mà tôi tìm được em. Còn tôi tuy chưa nhận lời yêu nhưng tôi hiểu rằng anh chính là nơi tôi thuộc vềTừ khi quen và biết anh, tôi thấy mình “lớn” lên trong từng suy nghĩ. Khi đề cập đên một vấn đề tôi không còn nhìn nhận giản đơn, một chiều như trước. Tôi thường hỏi anh bài tập hóc búa trên lớp thầy giao về nhà. Từ những phạm trù “hàm lâm” như Triết học kim cổ Đông, Tây đến “món ăn” khô khan: Pháp luật. Anh luôn gợi mở hướng tìm lời giải và tự tôi trả lời. Anh say sưa nói về các phạm trù cho tôi nghe, có dẫn chứng cụ thể, anh nói: “Triết rất hay, nó cho ta một cái nhìn biện chứng, biện chứng là sao? Đó là xem xét, nhìn nhận, tư duy một sự vật hiện tượng nào đó trong một quan hệ hoàn chỉnh, có sự tác động qua lại có đầu, có cuối. Như vậy em sẽ có một phương pháp luận biện chứng” Kết quả, môn Triết học tôi đạt điểm 9, chúng bạn trong lớp nói tôi “bị hâm, có vấn đề”. Đứa bạn thân nói tôi có trái tim bằng đá và giọng nói “đanh thép” kể từ khi quen “hắn”. Nó nói, nó sợ khi nghe tôi nói vì nghe giọng như một “bà tướng hài hước” và phía bên kia phải “thực thi ngay”. Tôi không hiểu được. Anh và tôi có cùng sở thích là nghe nhạc Trịnh, trữ tình và cách mạng. Anh thường hát cho tôi nghe, khi rảnh. Còn về “Gu” nền “nghệ thuật thứ bảy” anh không thích điện ảnh của nước nào cụ thể, bộ phim nào hay thì anh thích. Anh thích gọi tôi là “Cherie” là Jane. Đáp lại, tôi thích gọi anh là ông Rô-chex-tơ (Rochester) nhân vật tôi yêu thích trong tác phẩm văn học Anh: Jane Eyre Mùa hè năm ấy.Anh nói sẽ phải xa tôi, có thể là rất lâu, có thể nhanh nhưng nếu em nói rằng em muốn tôi ở lại, tôi sẽ thực thi mệnh lệnh của em! Tôi cười, nói “anh Hâm”.Ngày khai trường cho niên học thứ 2 bậc Đại học cũng là lúc anh xa tôi. Anh đi thật! Anh “bay” đi tận trời Âu xa xôi: Đan Mạch. Lúc này tôi mới hiểu rằng anh không trêu tôi như tôi vẫn nghĩ. Và lúc này, tôi mới nhận ra rằng, anh không bao giờ đùa, trêu tôi. Anh yêu tôi theo cách của anh - có lần anh nói với tôi như vậy và tôi vẫn sung sướng từng ngày, từng giờ cảm nhận điều ấy…Nhận được điện thoại của anh gọi từ Cophenhaghen, Đan Mạch cùng những dòng e-mail, tôi nghẹt thở, tưởng mình như tan vỡ. Không kìm nén được lòng mình khi anh vẫn gọi “Jane dấu yêu” như ngày nào, tôi khóc nức nở bên máy điện thoại. Tôi thấy mình vừa mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá mà trước kia tôi không biết nâng niu… Ra trường tôi làm việc tại một Viện Nghiên cứu, tính chât công việc làm tôi cứng cỏi và khắc nghiệt hơn với mối quan hệ và với chính mình. Đi trên con đường vào thu lất phất mưa bay, cũng nơi, trên con đường quen thuộc ngày xưa tôi và anh gặp nhau, ngày xưa, đã lâu rồi... Văng vẳng đâu đây vẫn lời nói thân thương ấy “Bây giờ, tôi không có thời gian chăm sóc em. Nhưng 3 năm nữa, tôi sẽ về bên em, khi em ra trường…” Thời gian không ngừng trôi, kéo theo các mùa xuân, hạ, thu, đông, cuốn đi “lời hứa thời gian” để bước chân ai vội vã lao về phía trước, kiếm tìm… Minh Thao
Mục lục
Lời hứa thời gian
Lời hứa thời gian
Minh ThaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / vnthuquanĐược bạn: mrs đưa lên vào ngày: 20 tháng 1 năm 2008
|
Hồ Chí Minh
Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến
Hỡi đồng bào toàn quốc!Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta đã nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta lần nữa! Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ. Hỡi đồng bào! Chúng ta phải đứng lên! Bất kỳ đàn ông, đàn bà, bất kỳ người già, người trẻ, không chia tôn giáo, đảng phái, dân tộc. Hễ là người Việt Nam thì phải đứng lên đánh thực dân Pháp để cứu Tổ quốc. Ai có súng dùng súng. Ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc. Ai cũng phải ra sức chống thực dân Pháp cứu nước. Hỡi anh em binh sĩ, tự vệ, dân quân! Giờ cứu nước đã đến. Ta phải hy sinh đến giọt máu cuối cùng, để giữ gìn đất nước. Dù phải gian lao kháng chiến, nhưng với một lòng kiên quyết hy sinh, thắng lợi nhất định về dân tộc ta! Việt Nam độc lập và thống nhất muôn năm! Kháng chiến thắng lợi muôn năm! Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 1946Hồ Chí Minh
Mục lục
Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến
Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến
Hồ Chí MinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Bút tích lưu tại Bảo tàng Cách mạng Việt NamĐược bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 4 tháng 11 năm 2004
|
Ho Chi Minh
A call for nationwide resistance
Dear compatriots, we want peace, we have made concessions. But the more we compromise, the more the French colonialists encroach, because they are determined to rob our country again! Are not! We would rather sacrifice everything than lose our country and not be slaves. Hey fellow citizens! We must stand up! Any man, any woman, any old person, any young person, regardless of religion, party, or ethnicity. As long as you are Vietnamese, you must stand up to fight the French colonialists to save the Fatherland. Who has a gun gunpoint. Those who have a sword use a sword, but those who don't have a sword use a hoe, spade, or stick. Everyone must try their best to fight against the French colonialists to save the country. Brethren soldiers, self-defense, the militia! Time has come to save the country. We must sacrifice to the last drop of blood to preserve our country. Even though we have to fight hard in resistance, with a resolute heart of sacrifice, victory is certain for our nation! Long live Vietnam's independence and unity! resistance war victory Viva! Hanoi, December 19, 1946Ho Chi Minh
Table of contents
A call for nationwide resistance
A call for nationwide resistance
Ho Chi MinhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Autographs kept at the Vietnam Revolution Museum Uploaded by friend: Thai Nhi on: November 4, 2004
|
Nguyễn Ngọc Tư
Lời Nhắn
Hỏi thế này có khi không phải, nhưng anh có nghe lòng xao động khi nghe tôi nhắc tới X không, anh có thân thuộc như đấy là quê hương, là nhà của mình không, có cảm giác người dân ở đó hiền hậu bao dung giống hệt như người cha người mẹ, cô em gái nhỏ… của mình không ? Tôi hỏi vậy, là vì, nếu như anh đã từng ở trong vùng căn cứ đó suốt một thời chiến tranh, đã từng được người dân hy sinh mạng sống để che chỡ cho mình, nếu anh nghe thân thuộc từng cái tên nghe giản dị như Thị Tường, Giáp Nước, Rau Dừa, Phú Mỹ, Đất Cháy, Vịnh Dừa… rất có thể anh là người chị tôi quen. Tôi không nhớ chị tên gì, ờ là Duyên, Diệu, Xuyến, Nương, hay Bé Ba, Bé Bảy… Tôi không hỏi chị đã bao nhiêu tuổi, chị nói chị có cháu ngoại rồi mà cái cười tươi rói, nét mặt hiền hậu, trong trẻo, ngời ngời. Tóc chị dài, bới gọn trong bao lưới, ở đó, nó thầm lặng bạc theo ngày tháng. Chị ưa mặc áo bà ba màu nâu, có cái đã bạc màu, có cái được vá khéo dăm ba chỗ. Quê chị nghèo, gần ba mươi năm sau giải phóng, quê vẫn còn những cây cầu khỉ, những con đường đất, lầy lội, đứt đoạn mỗi lúc mưa về. Ngoài vườn, cây trái xác xơ, những đầm nước phơi mình chang chang trong nắng đỏ. Nhà còn chừng ba ký gạo, chị hối con dâu nấu cơm, rồi lấy tay lưới ra kinh giăng bắt cá phi kho mắm đãi khách Cà Mau. Chị nói nghe hai tiếng Cà Mau sao nghe thương quá chừng, nghe gần xịt một bên lòng như xuống xuồng chống vài ba sào sẽ tới. Là vì ở Cà Mau chị có rất nhiều người quen, cái tánh chị rất kỳ, đất nào có người quen ở, dầu chưa tới cũng nghe thương. Anh Hai ở Tỉnh uỷ nè, anh Bảy ở Uỷ ban, thêm một anh Hai nữa ở tỉnh đội, anh Mười ở công an… Còn nhiều người nữa, người mất, người còn… Trước giải phóng anh nào cũng có ở nhà chị đôi ba tháng, ăn cơm nguội với ghẹm muối, ngủ hầm, thấy thương thì thôi đi. Chị nói với giọng trìu mến, như người mẹ nói về đứa con gái út đi học xa nhà, như cô em nhắc tới người chị lấy chồng xứ khác. Rồi chợt chị day qua tôi hỏi, em ở Cà Mau mà, chắc là biết mấy ảnh hả. Tôi cười, thiệt khó trả lời, người chị quen là ai trong số những hình ảnh quen thuộc trên tivi, trên mặt báo, quen thuộc đến từng nốt ruồi, từng chấm tàng nhang, từng vết sẹo trên khuôn mặt mà mỗi cái tên tôi vẫn nghe xa lạ quá chừng. Câu chuyện xoay quay những người vắng mặt rộn ràng bên mâm cơm lỡ bữa. Chị biểu sắp nhỏ đem chai rượu ra, chị cười, em uống thêm ly nầy, chị gởi cho anh Hai, ly này chị gởi anh Bảy, anh Chín, anh Mười. Ờ, ly nầy chế gởi cho anh Hai Tỉnh uỷ nghen, hồi đó ảnh có về thăm một lần, hồi ba má chế còn sống lận, mười một năm rồi. Quỷ thần ơi, bữa đó vui thấu trời luôn. Má chế nhậu cà xình cà xang nhắc chuyện xưa mắc cười lắm, má nói thằng Hai hồi đó sợ phải lòng con gái Giáp Nước nên ăn rau răm thấy mồ tổ luôn. Chế khờ lắm, chế hỏi, ảnh ăn rau răm làm chi, má chế cười ngất, để bớt muốn vợ. Chế nghĩ, hèn chi, hồi đó mình thương thầm ảnh muốn chết mà ảnh không thương lại. Nhắc lại, chị cười, rạng rỡ như thể ngày vui cũ với người xưa vẫn còn trước mắt. - Mà, lâu lắm rồi, ảnh không về Giáp Nước, làm lãnh đạo, chắc là mắc công chuyện dữ lắm. mấy chế bên Vịnh Dừa, Xóm Huế gặp nhau nhắc hoài, nhớ mấy ảnh quá hà, nói chừng nào rảnh lên Cà Mau thăm mấy ảnh một bữa. Em về nhớ nhắn cho tụi chế gởi lời thăm mấy ảnh khoẻ nghen, nói với mấy ảnh, tụi này không lên thì thôi, lên rồi ở chơi hai ba bữa mới dìa. Tôi thương chị muốn rơi nước mắt, chị bao nhiêu tuổi, bốn mươi, năm mươi hay sáu, bảy mươi, sao tấm lòng chị chấc phác, hồn hậu đến trong ngần ? Chị Tâm, Hường, Pha, Chi, Hiền hay Bé Năm, Bé Chín ơi…, biết người còn nhớ chị như chị nhớ người, biết người xưa còn thích nhắc chuyện xưa? Nếu nhớ, hẳn chị và anh đã từng gặp lại nhau, ít nhất một đôi lần, dù hoàn cảnh có trẹo ngoe, ví dụ như lúc anh ghé ngang nhà đúng lúc chị mắc đi đám giỗ bà nội chồng, ví dụ như mình chờ ở cửa này, người ra bằng cửa khác, như mình đứng ở dưới đường, trông hoài mà không biết người đã đi qua, trên chiếc ô tô sang trọng, được bọc bằng tấm kính sẫm màu. Nên tôi nhận lời nhắn mà bần thần. Tôi không thường đi hội họp, không chơi tennis vào mỗi sáng chiều, không thường họp mặt để uống rượu Tây, sao gặp được các anh mà chuyển lời. Không được mấy dịp đó, hỏng lẽ xông vô cơ quan người ta chỉ đế nói, chị ấy nhắn như vầy nè. Mà, nói thiệt chưa chắc mấy anh bảo vệ cho vô, lý do gì mà lãng òm. Tôi uống với chị thêm chút rượu nữa rồi về. Chị bơi xuồng đưa tôi qua kinh, sợ tôi say rồi không đi cầu khỉ được. Nước đang ròng, chị vo quần nhảy xuống, lội ọp ẹp, đẩy mũi xuồng rướn lên bãi. Tôi bảo, thưa chị em về. Chị cười, Ờ, em về Cà Mau khoẻ nghen. Mà, cho chị gởi lời nhắn mấy ảnh, có rảnh về cứ chơi, để mai đây tụi chị già rồi, theo ông theo bà mất đất. Nói vậy chứ… nghèo quá hà… tụi chị tới mấy ảnh… cũng khó. Có lần mấy chị em đi chợ, ghé chỗ anh Hai, mà không gặp được. Tôi hỏi tại sao, chị thoáng nghẹn ngào nhưng rất nhanh, nhanh như một cái chớp mắt, chị lại cười, tại bữa đó nắng dữ quá. Tôi đi được một đỗi đường thì nghe bụng cồn lên chạo chực. Tôi quỳ bên đường nôn mà nước mắt ràn rụa, những ly rượu chị gởi… thôi rồi… Chỉ lời nhắn tôi vẫn giữ trong lòng, lời nhắn bình dị, nhỏ nhoi như hạt cát mà đau rát dạ con trai. Tôi xin mạn phép gởi câu chuyện của chị lên trang giấy. Nếu anh đọc được mấy dòng này, rồi tự dưng nghe kỷ niệm của miền đất cũ dâng lên đầy mắt, rất có thể anh là người quen của chị. Anh ạ, chị nhắn như vầy…
Mục lục
Lời Nhắn
Lời Nhắn
Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 18 tháng 5 năm 2004
|
Nguyen Ngoc Tu
Message
Asking like this may not be the right thing to do, but do you feel your heart flutter when you hear me mention Exactly like my father, my mother, my little sister...? I ask that because, if you have been in that base area during a war, have had people sacrifice their lives to protect you, if you are familiar with each of the simple-sounding names. like Thi Tuong, Giap Nuoc, Rau Dua, Phu My, Dat Chay, Vinh Dua... most likely he is the person my sister knows. I don't remember her name, it's Duyen, Dieu, Xuyen, Nuong, or Be Ba, Be Bay... I didn't ask how old she was, she said she had grandchildren, but she had a bright smile and a kind face. , clear, bright. Her hair is long, neatly tied up in a mesh bag, there, it silently turns gray as the days pass. She likes to wear brown Ba Ba shirts, some are faded, some are cleverly patched in a few places. Her hometown is poor, nearly thirty years after liberation, the countryside still has monkey bridges, dirt roads, muddy, broken every time it rains. Outside the garden, the fruit trees are scraggly and the lagoons are exposed to the red sunlight. There were about three kilograms of rice left in the house, so she urged her daughter-in-law to cook rice, then used her hand to use a net to catch fish and braise it with fish sauce to serve to Ca Mau guests. She said that when she heard the two words Ca Mau, she felt so sorry for herself. When she heard it, she almost felt like she was getting into a canoe and propped up a few miles to get there. That's because in Ca Mau, she has a lot of acquaintances. Her personality is very strange. Any land where someone she knows lives, even if she hasn't been there yet, still feels sorry for her. Mr. Hai is in the Provincial Party Committee, Mr. Bay is in the Committee, another Mr. Hai is in the Provincial Army, Mr. Muoi is in the police... There are many more people, some are dead, some are still alive... Before liberation, every brother was at his twin sister's house. three months, eat cold rice with salted crabs, sleep in a cellar, if you feel bad then stop. She spoke with an affectionate voice, like a mother talking about her youngest daughter going to school far away from home, like a younger sister talking about her sister who married a husband from another country. Then suddenly she turned to me and asked, I live in Ca Mau, so you probably know some of the photos. I smiled, it was difficult to answer, who was the person she knew among the familiar images on TV, in the newspaper, familiar down to every mole, every freckle, every scar on her face and every name? still sounds so strange. The story revolves around the absent people bustling around the tray of missed meals. She said she was about to bring out the bottle of wine, she smiled, you drink this one more glass, I'll send it to Mr. Hai, this glass I'll send to you Bay, Mr. Chin, Mr. Ten. Oh, I sent this cup to Mr. Hai, Provincial Party Committee. He came back to visit once, when my parents were still alive, eleven years ago. Hell, that day was so much fun. My mom used to drink coffee and bring up old stories, which was very funny. She said that Hai at that time was afraid of falling in love with Giap Nuoc's daughter, so when he ate laksa leaves, he saw his ancestors' graves. I was so stupid, I asked him why he was eating Vietnamese coriander, my mother laughed so hard that he wanted his wife less. I thought, no wonder, back then I secretly loved him and wanted to die but he didn't love me back. Again, she smiled, radiant as if the old happy days with the old people were still ahead of her. - Well, it's been a long time since he's been back to Giap Nuoc. As a leader, he must have been in a lot of trouble. The friends in Coconut Bay and Xom Hue always remind each other, miss the photos so much, say when they have free time, they will go to Ca Mau to visit them. When you get home, remember to text us to say hello to them and tell them that if they don't come up then it's okay, come up and stay for two or three days before leaving. I love you so much that I want to cry, how old are you, forty, fifty, sixty, seventy, why is your heart so naive and kind? Ms. Tam, Huong, Pha, Chi, Hien or Be Nam, Be Chin..., do you know that people still miss you like I miss you, know that old people still like to talk about old stories? If you remember, you and I must have met each other again, at least a couple of times, even though the circumstances were complicated, for example, when you stopped by the house at the same time I was stuck attending the death anniversary of my husband's grandmother, for example, we waited. At this door, people leave through another door, like I'm standing on the street, looking forever without knowing who has passed, in a luxury car, covered with dark glass. So I received the message in a daze. I don't often go to meetings, don't play tennis every morning and afternoon, and don't often meet to drink Western wine. How can I meet you guys and pass on your words? I didn't get those opportunities, so why would I barge into someone's office just to say something? She sent me a message like this. But, to be honest, I'm not sure the security guards let me in, what's the reason for being so lazy? I drank some more wine with her and then left. She rowed a canoe to take me across the canal, afraid that I would get drunk and not be able to go to the monkey bridge. The water was low, so she rolled her pants and jumped down, wading creakingly, pushing the bow of the boat up onto the beach. I said, ladies, come home. She smiled, Oh, you returned to Ca Mau well. Well, send me a message with some photos. If you have time, just come back and play. Tomorrow we will all be old and follow you and you will lose our land. Having said that... it's so poor... it's difficult for us to take photos... One time, the sisters went to the market and stopped by Mr. Hai's place, but couldn't find him. I asked why, she briefly choked up but very quickly, as fast as the blink of an eye, she smiled again, because the sun was so fierce that day. I had walked a while when I felt my stomach growl. I knelt on the side of the road vomiting with tears streaming down my face, the glasses of wine she sent... that's it... Just the message I still keep in my heart, a simple message, as small as a grain of sand, but it hurts my son's heart. I would like to take the liberty of posting her story on paper. If you read these lines and suddenly hear memories of the old land filling your eyes, you are most likely an acquaintance of hers. Honey, I texted like this...
Table of contents
Message
Message
Nguyen Ngoc TuWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: mickey posted on: May 18, 2004
|
Guy de Maupassant
Lời nói của tình yêu
Dịch giả: Vũ Bình Định
Con gà trống to lớn yêu quý của em. Anh không viết thư cho em và cũng đã lâu lắm anh không đến với em. Lâu lắm rồi em chẳng được trông thấy anh. Có phải anh đã hết yêu em? Tại sao lại thế? Em có lỗi gì nào? Hãy nói cho em biết đi, tình yêu của em! Em thì em yêu anh rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều! Em muốn lúc nào cũng luôn có anh bên cạnh, muốn ngày nào cũng được ôm hôn anh, muốn gọi anh bằng tất cả những cái tên trìu mến chợt nảy ra trong óc em, ôi trái tim của em, con mèo yêu quí của em. Em tôn thờ anh, em tôn thờ anh, em tôn thờ anh, ôi con gà trống đẹp đẽ của em. Con gà mái nhỏ của anh, SOPHIE Cô bạn gái thân mến của anh, Chắc chắn em sẽ không hiểu một chút gì đâu tất cả những điều anh sắp nói với em đây. Nhưng không sao. Nếu tình cờ bức thư này của anh lọt vào tay một người đàn bà khác, có lẽ nó cũng sẽ bổ ích cho người ấy. Nếu hồi đó em điếc và câm, chắc là anh vẫn yêu em rất lâu, rất lâu. Nhưng khốn nỗi em lại nói – có vậy thôi. Một nhà thơ từng viết: “Chẳng bao giờ em đến với anh vào những giờ phút hiếm hoi. Khi chỉ một cây đàn thôi thiển anh cũng làm nó vang lên được những âm thanh kỳ diệu. Và làm ca lên giấc mơ của anh trong trái tim em”. Trong tình yêu, em thấy đó, người ta luôn làm cho các giấc mơ ngân lên tiếng hát. Nhưng để các giấc mơ ca hát, người ta không được ngắt lời chúng. Cho nên khi ta nói giữa hai nụ hôn, là ta đã làm đứt quãng giấc mơ cuồng nhiệt của ta, dù đó là những lời tuyệt đẹp. Em không hiểu gì cả phải không? Càng tốt. Anh viết tiếp nhé. Em chắc chắn là một trong những phụ nữ xinh đẹp nhất, một trong những phụ nữ đáng tôn thờ nhất anh từng gặp. Trên trái đất này có đôi mắt nào chứa đựng nhiều mộng mơ, nhiều hứa hẹn mới lạ, nhiều vô tận tình yêu hơn mắt em? Anh không tin là có. Và khi miệng em mỉm cười với cặp môi mọng để lộ ra hàm răng trắng bong, anh tưởng như từ khuôn miệng xinh xắn ấy sắp vang ra một tiếng nhạc du dương khó tả, một cái gì đó ngọt ngào đến mức huyền hoặc, những âm thanh êm dịu đến mức làm người ta phải thổn thức. Vậy mà lúc ấy em gọi anh một cách bình thản “Con thỏ to lớn yêu quí của em”. Đột nhiên anh thấy hình như anh vào trong đầu em, trông thấy hoạt động của tâm hồn em, tâm hồn bé bỏng của em, một phụ nữ bé bỏng xinh đẹp, xinh đẹp thật, nhưng…cái đó khiến anh ngượng nghịu, ngượng nghịu lắm. Giá mà anh không trông thấy thì hơn. Em vẫn không hiểu gì hết phải không? Anh chắc là thế. Em có nhớ lần đầu tiên em đến nhà anh không? Em bước vào bất thình lình, với mùi hương violette thoang thoảng từ váy áo em, hai chúng ta nhìn nhau hồi lâu không nói một lời rồi ôm chầm lấy nhau như hai kẻ điên rồ…rồi…rồi cho đến tận ngày hôm sau chúng ta vẫn không nói gì cả. Nhưng, khi rời nhau ra, bàn tay chúng ta run rẩy và mắt chúng ta nói với nhau những điều, những điều…không thể diễn tả bằng bất cứ thứ ngôn ngữ nào. Ít nhất anh cũng nghĩ vậy. Và rất khẽ, khi chia tay nhau, em thì thầm: “Tạm biệt anh!” – Đó là tất cả những gì em nói, và sẽ không bao giờ em tưởng tượng được em đã bít kín cả giấc mơ, cả những gì tuyệt diệu anh vừa lờ mờ thấy, cả những gì anh cho là anh đoán biết được trong ý nghĩ của em. Em thấy đấy, cô em bé bỏng tội nghiệp của anh, đối với những người đàn ông không ngu đần, lại tinh tế một chút, ở mức cao hơn bình thường một chút, tình yêu là một thức phức tạp đến nỗi chỉ một chuyện chẳng là gì cả cũng có thể làm hỏng nó. Phụ nữ các em, các em không bao giờ nhận thấy sự nực cười của một vài điều khi các em đang yêu, và các em không để ý tới nét kỳ cục của các biểu hiện. Tại sao một lời đúng đắn ở miệng một người đàn bà bé nhỏ tóc nâu nghe lại hết sức giả dối và khôi hài ở miệng một người đàn bà to lớn tóc vàng? Tại sao cử chỉ dịu dàng mơn trớn của người phụ nữ này lại chẳng thích hợp chút nào nếu là của một người phụ nữ khác? Tại sao một vài vuốt ve thú vị của cô gái này lại sẽ gây cảm giác khó chịu nếu là của cô khác? Tại sao? Tại vì, trong tất cả mọi chuyện, nhưng nhất là trong tình yêu, cần có một sự hòa hợp tuyệt vời, một sự ăn khớp tuyệt đối của cử chỉ, giọng nói, lời lẽ, cách biểu lộ dịu dàng, với con người đang hành động, với lứa tuổi người đó, với độ lớn của thân hình người đó, với màu tóc và diện mạo, vẻ đẹp của người đó. Một người đàn bà ba mươi lăm tuổi, tuổi của những đam mê lớn lao mãnh liệt, mà vẫn còn giữ lại dù chỉ một chút xíu cái màu mè mơn trớn của tình yêu tuổi hai mươi, mà không hiểu rằng cần biểu lộ mình theo một cách khác, nhìn một cách khác, ôm hôn một cách khác, không hiểu rằng mình phải là một Didon chứ không còn là một Juliette nữa, thì nếu có mười người yêu thể nào cũng làm chín người chán ngấy, cho dù họ hoàn toàn không hiểu tại sao họ chán. Em có hiểu không? – Không – Anh rất hy vọng như thế. Kể từ hôm em mở cái robinet những lời lẽ âu yếm, tất cả đã kết thúc với anh, cô em thân mến ạ. Đôi lần chúng ta ôm hôn nhau suốt năm phút, một nụ hôn dài vô tận, say đắm, một trong những nụ hôn làm cho đôi mắt nhắm lại như là chúng có thể thất thoát ra mất qua cái nhìn, như là để giữ lại chúng trọn vẹn hơn trong tâm hồn tối sẫm mà chúng đang khuấy đảo. Rồi, khi chúng ta rời cặp môi ra khỏi nhau, em vừa nói với anh vừa cười một tiếng trong trẻo: “Tuyệt quá, con chó to lớn của em!”. Lúc ấy, anh chỉ muốn tát cho em một cái. Bởi vì em đã lần lượt gọi anh bằng tất cả những cái tên của các con vật và các thứ rau quả mà có lẽ em tìm thấy ở cuốn Sách dạy nấu cho thị dân, cuốn Nghệ thuật làm vườn và cuốn Khảo luận về lịch sử tự nhiên dùng cho các lớp sơ học. Nhưng cái đó vẫn chưa là gì. Sự vuốt ve yêu đương bao giờ cũng khó coi thế nào ấy, và thô thiển thế nào ấy, và còn hơn cả thế nữa, khi ta nghĩ đến nó. Nhà thơ Musset từng nói: Tôi còn nhớ những cơn co thắt khủng khiếp ấy Những cái hôn câm lặng, những bắp thịt khát khao ấy Cái sinh vật mải mê, nhợt nhạt, nghiến răng kèn kẹt ấy Nếu chúng không thần thánh, những cái ấy thật ghê sợ, hoặc lố bịch!...Ôi! Em bé bỏng tội nghiệp của anh, cái anh hề tài ba nào, cái vị thần tai ác nào lại gợi cho em những lời…hủy diệt ấy? Anh đã sưu tập lại những lời ấy, nhưng vì tình yêu đối với em, anh sẽ không nói ra. Và rồi quả thực là em làm rất nhiều điều không đúng nơi, không đúng lúc, em còn tìm được cách buông mấy tiếng “Em yêu anh!” đầy hứng khởi trong một số tình huống kỳ lạ đến mức anh phải cố nén cái ý muốn mãnh liệt là được cười phá lên. Có những thời điểm mà ba tiếng “Em yêu anh!” đó không thích hợp đến nỗi trở nên gần như là bất lịch sự, em cần biết như vậy. Nhưng em không hiểu anh đâu. Nhiều người phụ nữ cũng không hiểu anh chút nào, họ coi anh là ngốc! Nhưng anh không cần. Những người đói ăn ngấu ăn nghiến, nhưng những người tinh tế đều dễ bị ghê và trong nhiều trường hợp chỉ cần một chút thôi họ cũng đã cảm thấy ghê tởm không sao cưỡng lại được. Tình yêu nhiều khi cũng giống như món ăn vậy. Điều anh không hiểu được là một số phụ nữ biết rất rõ sức quyến rũ ghê gớm của đôi tất bằng lụa thêu mỏng, vẻ đẹp tuyệt diệu của các sắc thái,, sức mê hoặc của những dải đăng ten quý ẩn sâu trong các đồ lót, cái vị khêu gợi của sự xa hoa ngấm ngầm, của những thứ quần áo trong cầu kỳ, tất cả những gì tinh tế của vẻ duyên dáng phụ nữ, lại không bao giờ hiểu sự kinh tởm đến lợm giọng do những lời không thích hợp hoặc âu yếm một cách ngớ ngẩn gây nên. Một lời tàn nhẫn cũng có khi làm nên điều kỳ diệu, nó quất vào da thịt, nó làm cho trái tim nhảy dựng lên. Những lời ấy được phép trong giờ phút chiến đấu. Lời của Cambronne1 chẳng tuyệt vời lắm sao? Nhưng cũng phải biết im lặng và trong một số lúc, cũng nên tránh những câu theo kiểu Paul de Kock2. Và anh ôm hôn em một cách cuồng nhiệt, với điều kiện em không nói gì cả RENÉ Chú thích1. Cambronne (1770-1842) Tường Pháp, khi bị địch bao vây ở Waterloo đã đáp lại bằng một từ đơn giản gồm 5 chữ cái, được gọi là “lời của Cambronne” 2. Paul de Kock (1794-1871) – tiểu thuyết gia người Pháp, sinh ở Paris
Mục lục
Lời nói của tình yêu
Lời nói của tình yêu
Guy de MaupassantChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: banhsukem Nguồn: banhsukemĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009
|
Guy de Maupassant
Lời nói của tình yêu
Dịch giả: Vũ Bình Định
Con gà trống to lớn yêu quý của em. Anh không viết thư cho em và cũng đã lâu lắm anh không đến với em. Lâu lắm rồi em chẳng được trông thấy anh. Có phải anh đã hết yêu em? Tại sao lại thế? Em có lỗi gì nào? Hãy nói cho em biết đi, tình yêu của em! Em thì em yêu anh rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều! Em muốn lúc nào cũng luôn có anh bên cạnh, muốn ngày nào cũng được ôm hôn anh, muốn gọi anh bằng tất cả những cái tên trìu mến chợt nảy ra trong óc em, ôi trái tim của em, con mèo yêu quí của em. Em tôn thờ anh, em tôn thờ anh, em tôn thờ anh, ôi con gà trống đẹp đẽ của em. Con gà mái nhỏ của anh, SOPHIE Cô bạn gái thân mến của anh, Chắc chắn em sẽ không hiểu một chút gì đâu tất cả những điều anh sắp nói với em đây. Nhưng không sao. Nếu tình cờ bức thư này của anh lọt vào tay một người đàn bà khác, có lẽ nó cũng sẽ bổ ích cho người ấy. Nếu hồi đó em điếc và câm, chắc là anh vẫn yêu em rất lâu, rất lâu. Nhưng khốn nỗi em lại nói – có vậy thôi. Một nhà thơ từng viết: “Chẳng bao giờ em đến với anh vào những giờ phút hiếm hoi. Khi chỉ một cây đàn thôi thiển anh cũng làm nó vang lên được những âm thanh kỳ diệu. Và làm ca lên giấc mơ của anh trong trái tim em”. Trong tình yêu, em thấy đó, người ta luôn làm cho các giấc mơ ngân lên tiếng hát. Nhưng để các giấc mơ ca hát, người ta không được ngắt lời chúng. Cho nên khi ta nói giữa hai nụ hôn, là ta đã làm đứt quãng giấc mơ cuồng nhiệt của ta, dù đó là những lời tuyệt đẹp. Em không hiểu gì cả phải không? Càng tốt. Anh viết tiếp nhé. Em chắc chắn là một trong những phụ nữ xinh đẹp nhất, một trong những phụ nữ đáng tôn thờ nhất anh từng gặp. Trên trái đất này có đôi mắt nào chứa đựng nhiều mộng mơ, nhiều hứa hẹn mới lạ, nhiều vô tận tình yêu hơn mắt em? Anh không tin là có. Và khi miệng em mỉm cười với cặp môi mọng để lộ ra hàm răng trắng bong, anh tưởng như từ khuôn miệng xinh xắn ấy sắp vang ra một tiếng nhạc du dương khó tả, một cái gì đó ngọt ngào đến mức huyền hoặc, những âm thanh êm dịu đến mức làm người ta phải thổn thức. Vậy mà lúc ấy em gọi anh một cách bình thản “Con thỏ to lớn yêu quí của em”. Đột nhiên anh thấy hình như anh vào trong đầu em, trông thấy hoạt động của tâm hồn em, tâm hồn bé bỏng của em, một phụ nữ bé bỏng xinh đẹp, xinh đẹp thật, nhưng…cái đó khiến anh ngượng nghịu, ngượng nghịu lắm. Giá mà anh không trông thấy thì hơn. Em vẫn không hiểu gì hết phải không? Anh chắc là thế. Em có nhớ lần đầu tiên em đến nhà anh không? Em bước vào bất thình lình, với mùi hương violette thoang thoảng từ váy áo em, hai chúng ta nhìn nhau hồi lâu không nói một lời rồi ôm chầm lấy nhau như hai kẻ điên rồ…rồi…rồi cho đến tận ngày hôm sau chúng ta vẫn không nói gì cả. Nhưng, khi rời nhau ra, bàn tay chúng ta run rẩy và mắt chúng ta nói với nhau những điều, những điều…không thể diễn tả bằng bất cứ thứ ngôn ngữ nào. Ít nhất anh cũng nghĩ vậy. Và rất khẽ, khi chia tay nhau, em thì thầm: “Tạm biệt anh!” – Đó là tất cả những gì em nói, và sẽ không bao giờ em tưởng tượng được em đã bít kín cả giấc mơ, cả những gì tuyệt diệu anh vừa lờ mờ thấy, cả những gì anh cho là anh đoán biết được trong ý nghĩ của em. Em thấy đấy, cô em bé bỏng tội nghiệp của anh, đối với những người đàn ông không ngu đần, lại tinh tế một chút, ở mức cao hơn bình thường một chút, tình yêu là một thức phức tạp đến nỗi chỉ một chuyện chẳng là gì cả cũng có thể làm hỏng nó. Phụ nữ các em, các em không bao giờ nhận thấy sự nực cười của một vài điều khi các em đang yêu, và các em không để ý tới nét kỳ cục của các biểu hiện. Tại sao một lời đúng đắn ở miệng một người đàn bà bé nhỏ tóc nâu nghe lại hết sức giả dối và khôi hài ở miệng một người đàn bà to lớn tóc vàng? Tại sao cử chỉ dịu dàng mơn trớn của người phụ nữ này lại chẳng thích hợp chút nào nếu là của một người phụ nữ khác? Tại sao một vài vuốt ve thú vị của cô gái này lại sẽ gây cảm giác khó chịu nếu là của cô khác? Tại sao? Tại vì, trong tất cả mọi chuyện, nhưng nhất là trong tình yêu, cần có một sự hòa hợp tuyệt vời, một sự ăn khớp tuyệt đối của cử chỉ, giọng nói, lời lẽ, cách biểu lộ dịu dàng, với con người đang hành động, với lứa tuổi người đó, với độ lớn của thân hình người đó, với màu tóc và diện mạo, vẻ đẹp của người đó. Một người đàn bà ba mươi lăm tuổi, tuổi của những đam mê lớn lao mãnh liệt, mà vẫn còn giữ lại dù chỉ một chút xíu cái màu mè mơn trớn của tình yêu tuổi hai mươi, mà không hiểu rằng cần biểu lộ mình theo một cách khác, nhìn một cách khác, ôm hôn một cách khác, không hiểu rằng mình phải là một Didon chứ không còn là một Juliette nữa, thì nếu có mười người yêu thể nào cũng làm chín người chán ngấy, cho dù họ hoàn toàn không hiểu tại sao họ chán. Em có hiểu không? – Không – Anh rất hy vọng như thế. Kể từ hôm em mở cái robinet những lời lẽ âu yếm, tất cả đã kết thúc với anh, cô em thân mến ạ. Đôi lần chúng ta ôm hôn nhau suốt năm phút, một nụ hôn dài vô tận, say đắm, một trong những nụ hôn làm cho đôi mắt nhắm lại như là chúng có thể thất thoát ra mất qua cái nhìn, như là để giữ lại chúng trọn vẹn hơn trong tâm hồn tối sẫm mà chúng đang khuấy đảo. Rồi, khi chúng ta rời cặp môi ra khỏi nhau, em vừa nói với anh vừa cười một tiếng trong trẻo: “Tuyệt quá, con chó to lớn của em!”. Lúc ấy, anh chỉ muốn tát cho em một cái. Bởi vì em đã lần lượt gọi anh bằng tất cả những cái tên của các con vật và các thứ rau quả mà có lẽ em tìm thấy ở cuốn Sách dạy nấu cho thị dân, cuốn Nghệ thuật làm vườn và cuốn Khảo luận về lịch sử tự nhiên dùng cho các lớp sơ học. Nhưng cái đó vẫn chưa là gì. Sự vuốt ve yêu đương bao giờ cũng khó coi thế nào ấy, và thô thiển thế nào ấy, và còn hơn cả thế nữa, khi ta nghĩ đến nó. Nhà thơ Musset từng nói: Tôi còn nhớ những cơn co thắt khủng khiếp ấy Những cái hôn câm lặng, những bắp thịt khát khao ấy Cái sinh vật mải mê, nhợt nhạt, nghiến răng kèn kẹt ấy Nếu chúng không thần thánh, những cái ấy thật ghê sợ, hoặc lố bịch!...Ôi! Em bé bỏng tội nghiệp của anh, cái anh hề tài ba nào, cái vị thần tai ác nào lại gợi cho em những lời…hủy diệt ấy? Anh đã sưu tập lại những lời ấy, nhưng vì tình yêu đối với em, anh sẽ không nói ra. Và rồi quả thực là em làm rất nhiều điều không đúng nơi, không đúng lúc, em còn tìm được cách buông mấy tiếng “Em yêu anh!” đầy hứng khởi trong một số tình huống kỳ lạ đến mức anh phải cố nén cái ý muốn mãnh liệt là được cười phá lên. Có những thời điểm mà ba tiếng “Em yêu anh!” đó không thích hợp đến nỗi trở nên gần như là bất lịch sự, em cần biết như vậy. Nhưng em không hiểu anh đâu. Nhiều người phụ nữ cũng không hiểu anh chút nào, họ coi anh là ngốc! Nhưng anh không cần. Những người đói ăn ngấu ăn nghiến, nhưng những người tinh tế đều dễ bị ghê và trong nhiều trường hợp chỉ cần một chút thôi họ cũng đã cảm thấy ghê tởm không sao cưỡng lại được. Tình yêu nhiều khi cũng giống như món ăn vậy. Điều anh không hiểu được là một số phụ nữ biết rất rõ sức quyến rũ ghê gớm của đôi tất bằng lụa thêu mỏng, vẻ đẹp tuyệt diệu của các sắc thái,, sức mê hoặc của những dải đăng ten quý ẩn sâu trong các đồ lót, cái vị khêu gợi của sự xa hoa ngấm ngầm, của những thứ quần áo trong cầu kỳ, tất cả những gì tinh tế của vẻ duyên dáng phụ nữ, lại không bao giờ hiểu sự kinh tởm đến lợm giọng do những lời không thích hợp hoặc âu yếm một cách ngớ ngẩn gây nên. Một lời tàn nhẫn cũng có khi làm nên điều kỳ diệu, nó quất vào da thịt, nó làm cho trái tim nhảy dựng lên. Những lời ấy được phép trong giờ phút chiến đấu. Lời của Cambronne1 chẳng tuyệt vời lắm sao? Nhưng cũng phải biết im lặng và trong một số lúc, cũng nên tránh những câu theo kiểu Paul de Kock2. Và anh ôm hôn em một cách cuồng nhiệt, với điều kiện em không nói gì cả RENÉ Chú thích1. Cambronne (1770-1842) Tường Pháp, khi bị địch bao vây ở Waterloo đã đáp lại bằng một từ đơn giản gồm 5 chữ cái, được gọi là “lời của Cambronne” 2. Paul de Kock (1794-1871) – tiểu thuyết gia người Pháp, sinh ở Paris
Mục lục
Lời nói của tình yêu
Lời nói của tình yêu
Guy de MaupassantChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: banhsukem Nguồn: banhsukemĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009
|
Khuyết Danh
Lời nói muộn màng
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong 1 đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ.... - Chán thật đấy, Linh nói. Ước em có 1 người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui... - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản Cả hai im lặng một lúc lâu - Này! Em có 1 ý kiến, hãy chơi 1 trò chơi đi! Linh nói - Trò chơi gì cơ??? - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao?? - .....Đ..được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả. Việt trả lời - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào?? - Em nghĩ sao về 1 bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem 1 bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu... - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu.Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ. Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh...... Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung 1 cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau.Ngày thứ sáu, cả hai leo lên 1 ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước.... Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó.. Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có 1 bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai:"các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà.Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có 1 ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm 1h23 - Em khát quá, Linh nói.- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào?? - Mua cho em 1 chai nước khoáng đi.1h45 Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh: - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có 1 người bị oto đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em.Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến 1 chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ.11h51 trưa Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra. - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của anh ấy. Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có 1 cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc.Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là 1 cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài 1 trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em 1 điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh. anh yêu em!!! 11h58 Việt à... Linh bật khóc....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng ko..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh... Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
Mục lục
Lời nói muộn màng
Lời nói muộn màng
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Trường Phi Bảo Nguồn: InternetĐược bạn: Tố Tâm đưa lên vào ngày: 19 tháng 4 năm 2006
|
Noname
Late words
Viet and Linh sat on a park bench, on a starless night......Both of them did nothing. besides looking up and watching the lonely stars in the sky, while all their friends are having fun with their other half, on a cool weekend.... - So boring, Linh speak. I wish you had a boyfriend to share your happy and sad times with... - I think they are the only lonely people in this world, we never date, other than wandering around all day in the park looking at the stars....Viet replied boredly. Both were silent for a long time - Hey! I have an idea, let's play a game! Linh said - What game??? - Uhmm, it's simple, I'll be your boyfriend for 100 days, and I'll be your girlfriend for 100 days...what do you think?? - .....Okay...anyway, I don't have any plans for the next few months. Viet replied - Hehe, it sounds like you're expecting something, so today will be our first date...So where do you want to go?? - What do you think about a movie! My friend said he just went to see a very good movie with his girlfriend, let's go see it and see how good this guy's art is... - What are you waiting for, let's go, okay? The day is almost over. Linh and Viet went to the movies....the first date was nothing special. because they were both still shy.... Of course, they jumped from best friends to lovers after just 5 minutes and a few random words. The second day they went to see a concert together... Viet bought Linh a very pretty teddy bear...... The third day Linh invited Viet to go shopping with some friends, they both ate from the same teddy bear. ice cream, and Linh's friend couldn't help but be surprised....it all happened so fast...the first time they hugged each other.On Friday, the two climbed a hill and watched the sun set...When the sun set. Night fell, the moonlight covered the hill, Viet told Linh to lie down and look at the stars, because today there were many stars... A shooting star flew by... Linh made a wish.... On the 25th day, they left. playing a thrilling game, unfortunately while scared, Linh mistakenly grabbed someone and screamed.....when they discovered it, they both burst out laughing and apologized to some "lucky" uncle.. Day 67, just after going out to eat, I passed by a house that Linh's friend said last time had a very good fortune teller... Linh invited Viet to come in and take a look... She said to both of them: "You guys." Please preserve and cherish the happy moments you have"....then suddenly a tear rolled down her cheek. On the 84th day, the two went to the beach....they shared their first kiss. under the hot sun. On the 99th day, Viet said he just wanted a simple day...Viet passed Linh around, went to the park, sat on the stone bench that they usually sit on when wandering around watching the moon and stars... .It was already past 12:00 at 1:23 a.m. - I'm so thirsty, Linh said. - Please wait here, I'll go buy something to drink...What do you like?? - Buy me a bottle of mineral water. At 1:45 Linh has been waiting for Viet for more than 20 minutes, Viet hasn't come back yet......... Someone ran to Linh: - Hey, I was outside just now. There was a person who was hit by a car while passing by the street. If I'm not mistaken, that was my friend. Linh ran after the strange guy to an ambulance...Linh saw Viet's face bloody, holding a gun in his hand. a bottle of mineral water....Linh got in the car and went to the hospital with Viet......Linh sat outside the emergency room for more than 5 hours. 11:51 am The doctor wearing white glasses walked out. - I'm sorry, but we did our best. We found a letter in his pocket. The doctor gave the letter to Linh and took her to visit Viet, because more than anyone else, he knew this would be the last time Linh would see Viet. Viet looked very weak but there was something peaceful on his face... Linh took the letter out and read it. Linh, so our 100 days are over. I'm so happy to have you by my side these past few days, and what you've done has brought happiness to my life. I realize that you are a very cute girl, even though I have told myself many times not to think about anything else but a game. 100 days of happiness are almost over, but I still want to tell you one thing... I want to be your boyfriend forever, I want you to always be by my side. give you happy days. Sacred. I love you!!! 11:58 Viet... Linh burst into tears... Do you know what I wished for when I saw a shooting star? I pray that I can be with you forever, I know 100 days have passed, but. ..but I can't leave you..I love you...come back to me...I love you...The clock showed 12pm....Viet's heart stopped beating....and It's the 100th day...!
Table of contents
Late words
Late words
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for following the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Collected: Truong Phi Bao Source: Internet Uploaded by friend: To Tam on: April 19, 2006
|
Diệp Sương
Lời Ru Của Biển
Tôi ngồi trên triền núi thả hồn... “treo lơ lửng trên mây xanh” (Út Thảo nhà tôi thường chọc tôi như vậy). Chà! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái như vậy. Ngày nghỉ hè đầu tiên đã giúp cho tinh thần tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau một năm đèn sách trên giảng đường đại học. Dưới kia là biển, sóng to dội vào chân núi ầm ào. Hiện nay biển động nên bãi tắm vắng teo. Càng hay! Tôi thầm nghĩ, một mình một thế giới... Xa xa một chấm nhỏ ẩn hiện. Có lẽ đó là cánh buồm? Quái, biển động mà thuyền cũng ra khơi sao? Bổng nhiên một bóng người nhỏ bé... ngang nhiên áp đảo tầm nhìn của tôi. Cánh buồm mất hút và tất nhiên là tôi phải quan sát... vật cản của mình với tâm trạng hơi tức tức. Nhất định tôi phải cho... vật cản này một “bài ca không quên” mới được. Nói là làm. Tôi tức tốc đi đến mục tiêu. Vừa tới nơi tôi đã lấy giọng... hùng hổ (cốt để áp đảo trái tim đang nhảy điệu Lambada của mình vì tôi đã nhận ra vật cản là một “yểu điệu thục nữ”). - Ê, nhóc! Bộ hết chổ đứng hay sao mà lại đứng cản mũi người ta vậy? Không có động tĩnh gì, chỉ có sóng biển ào ào. Vật cản vẫn đứng bất động nhìn ra xa. Tức mình, tôi hét to hơn: - Có nghe không vậy? Ðiếc hả? Vật cản từ từ quay lại. Trời! Suýt nữa sóng cuốn tim tôi. Chúa ơi! Khuôn mặt em mới hiền dịu làm sao, đôi mắt mở to đen láy và buồn mênh mang. Bộ váy đầm màu tím, chân trần trên cát, bím tóc “sừng trâu” buộc nơ tím ngúng nguẩy, lúc lắc... Ðó là chân dung của em. Tự nhiên tôi trở nên lúng túng trước vẻ thánh thiện đó. - Tôi... tôi... ý tôi muốn nói là nhóc đã che khuất cánh buồm của tôi khi tôi dang theo dõi nó từ triền núi. Tức thì bím tóc hất lên một cách bướng bỉnh, khuôn mặt bỗng chốc lanh lẹ, thách thức: - Chỗ này đâu phải của anh mà tôi không có quyền đứng? Tôi lầm? Lẽ nào chân dung của em thay đổi nhanh như vậy? Thế mà khuôn mặt của em lại cuốn hút tôi. Tôi cố mềm mỏng: - Nhưng... nhóc đã che tầm nhìn của tôi. Cánh buồm... - Sao anh không tìm chỗ khác mà coi? Lạ kỳ! Bộ anh khùng hả? Biển động như vậy làm gì có thuyền mà có buồm? - Vậy chớ đó là chi? - Cột mốc. - Là chi vậy? Cô bé tròn mắt nhìn tôi: - Anh không biết gì về biển à? - Không, tôi rất ghét biển, tôi thích núi. - Khùng! - Cô bé bỏ đi, không nói gì hơn. Tôi chạy theo: - Sao nhóc gọi tôi khùng? - Khùng! - Nhóc... - Tôi không phải tên nhóc. - ... Tên gì vậy? - Biển. - Giởn không? Cô bé khựng lại, quay nhìn tôi như thể vừa gặp vật thể lạ từ hành tinh khác. Tôi vội nói: - Tôi tin em nhưng tôi không thích biển. À, chúng ta có thể làm bạn được không? - Thôi được rồi, tôi đã có bạn nhưng thêm anh cũng không sao. “Thêm một người bạn là bớt một kẻ thù”. - Nhóc nói hay quá! - Tôi hớn hở. - Ðã bảo tôi không phải tên nhóc. Kỳ cục. - Xin lỗi, tôi gọi em là Tím được không? Cái trán dồ bướng bỉnh khẽ nhăn lại một chút rồi gật đầu: - Tím? Thôi được, cũng không sao. Còn anh? - Sơn. - Là núi? Vì thế anh thích núi? Tôi lại rất ghét núi. - Tôi cũng không thích biển chút nào. Còn gì thú hơn là ngồi trên núi phóng tầm nhìn của mình ra mọi nơi. - Cũng chẳng còn gì tuyệt hơn là nghe tiếng sóng biển rì rào, êm ái như lời ru của mẹ. Làm sao có thể không thích khi được biển ôm ấp vỗ về và tỏa lên mình từng con sóng - Em bướng bĩnh cãi lại. - Sóng biển lúc nào cũng ầm ầm mà Tím ví như lời ru của mẹ? Lảng nhách... - Chứ sao. Tại anh không thích nên anh không nghe được biển ru... - Ngồi trên núi tôi có thể nhìn thấy biển của em. - Ở đây tôi cũng nhìn được núi, không những thế, biển còn ăn mòn cả núi. Anh nhìn chân núi kia kìa... Tôi và em, cả hai ra sức tìm dẫn chứng để biện minh cho sở thích của mình. Cuối cùng tôi đành lắc đầu. Chịu! Không thể nào cãi được với em. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cãi với em như vậy, và chúng tôi quen nhau như thế đấy. * Tôi đi lang thang. Không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào tôi lại đi ra biển. Bãi tắm đông nghẹt người, tôi đi vơ vẫn trên cát. Một màu tím đập vào mắt tôi. Ðúng là em rồi. Tôi chạy tới: - Tím, em đi tắm biển hả? - Hôm nay anh không lên núi à? Hay là anh cũng ớn núi rồi? - Xì, còn lâu! Núi mãi mãi là niềm say mê của tôi. Nhưng hôm nay tôi thích thay đổi. - Và... anh lại thêm một sở thích nữa, biển? - Cô bé nháy mắt tinh nghịch. - Ồ, không! Anh yêu Biển chớ không thích biển - Tôi chỉ vào em và nhấn mạnh chữ biển đầu tiên. Cô bé đùng đùng bỏ đi, không nói thêm một lời nào nữa. Chúa ơi! áo tím giận rồi... Tôi vội chạy theo: - Xin lỗi, xin lỗi Biển nha! Anh chỉ đùa thôi mà. Ðừng giận nha. - Xì... ai thèm giận anh. Em bước ra xa hơn, đầu lắc lư đôi bím tóc màu tím. Biết em không hay giận lâu, tôi ngồi lại trên bãi cát nhìn em đùa giỡn với sóng biển và chợt ước mơ một lần nào đó sẽ thuyết phục được em lên núi... Ðồ khùng! Tôi tự mắng mình vì tôi tin không đời nào em chấp nhận. Thời gian cứ trôi. Tôi và em dần dần thân thiết, nhưng cứ mỗi lần gặp nhau là y như rằng “chiến sự” xảy ra và lần nào tôi cũng là người thua cuộc. Có điều, lần nào gặp, tôi cũng thấy em mang trên mình toàn màu tím, tím đến nhức nhối... Em bướng bỉnh một cách đáng yêu nhưng có lúc lại hiền dịu như một con nai nhỏ, hay khóc và hay hờn mát. Tôi hài lòng và đôi lúc còn cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc khi có em bên cạnh. Một lần ra biển, thấy em ngồi bất động, mắt dõi xa xăm, tôi đến gần mà em không hề hay biết. - Ù... oà! - Tôi hù em rồi cười to. Em quay lại cười mà như mếu, mắt em ngấn nước. Tôi vội im bặt và cảm thấy tiếng cười của mình quá ư lạc lỏng. - Nghe anh hỏi nè, tại sao em thích màu tím vậy? - Ðó là màu hy vọng của em - Ðôi mắt em buồn quá khiến tôi hốt hoảng. - Ðừng buồn, anh không muốn làm em buồn đâu. - Em đâu có buồn, em hy vọng... - Em hy vọng gì vậy? - Một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu quý nhau và yêu quý con cái. Tôi dè dặt: - Em không có? Cô bé lắc đầu. Và tôi hiểu, em không hạnh phúc trong gia đình, bố mẹ em không yêu nhau, họ sống với nhau vì nợ chứ không phải vì tình. Em chỉ hạnh phúc khi đứng trước biển, nghe biển ru... - Anh biết không, em muốn mình tan ra trong biển. Em muốn biển mãi mãi ôm ấp em... Tôi vội bịt miệng em lại: - Ðừng nói gở, xui lắm. - Thật mà, anh không tin sao? Tôi bàng hoàng. Thực tế phũ phàng quá. Không muốn cho em phải có thời gian nghĩ đến những điều buồn, tôi bày trò: - Em nghe chuyện không, anh kể cho nghe. - Có, anh kể đi. - Ngày xưa, xưa lắm có hai người yêu nhau... - Thôi, em không nghe chuyện này đâu. - Sao vậy? - Chuyện tình yêu buồn lắm. - Ðó là sự tích biển và núi đó. - Vậy hả? Rồi sao anh? - Em đã vui thấy rõ. Tôi yên tâm kể tiếp: - ... Họ yêu nhau nhưng không được lấy nhau vì chàng trai thì nghèo mà cô gái lại là con nhà quý tộc. Gia đình cô gái đã tìm mọi cách ngăn cản và đã bí mật đưa chàng trai đi thật xa, giam chàng ở đó. Vì nhớ người yêu nên chàng trai đã nhịn ăn uống và lâu ngày hóa thành đá. Dân làng biết chuyện đã đắp mộ “nổi” cho chàng, thành trái núi cao như vậy đó. - Còn cô gái thì sao, anh? - Cô gái sau một thời gian cũng biết chuyện và trốn nhà đi tìm chàng trai. Cô cứ đi, đi mãi, đến một ngày gặp trái núi kia thì cô đã kiệt sức, cô ôm lấy chân núi và khóc, nước mắt cô cứ chảy mãi, chảy mãi, vô tận. Cho đến khi thân cô không còn gì cả, thì nước mắt cô đã biến thành biển lớn, ngày đêm dội sóng vào vách núi như muốn ôm lấy chàng trai... - Tội quá ha, anh? - Vậy đó em à, không nên buồn vì còn có người bất hạnh hơn mình. - Tại sao anh lại ghét biển? - Có lẽ vì.. ba anh bị biển cuốn đi. - Em muốn lên núi. - Em nói thật? - Tôi không tin vào tai mình nữa. - Vâng, nhưng không phải hôm nay, một ngày nào đó. Tôi tin em nói thật và tôi hy vọng. * Bây giờ thì ước mơ của em đã thành hiện thực. Biển đã mãi mãi ôm ấp em. Em ra đi, ra đi mãi mãi. Tôi vẫn không tin rằng đó là sự thật. Trái tim tôi đau nhói. Em vẫn chưa được một lần lên núi. Chưa một lần có hạnh phúc trong gia đình. Mẹ em kể lại, bữa đó ba mẹ em cãi nhau, vì không chịu nỗi, em đã chạy ra biển, biển động dữ dội. Ba em giật mình chạy theo nhưng tất cả đã quá muộn... Tôi nghe môi mình mặn đắng. Giờ đây trong lòng biển có hai người thân của tôi: ba tôi và em. Lần đầu tiên tôi cảm thấy được tiếng sóng biển, ngọt ngào và da diết quá. Em đã mang đến cho tôi tình yêu với biển. Biển hôm nay dịu dàng, êm dịu quá. Lẽ nào ước mơ của em là hiện thực. Biển sẽ mãi mãi ru em, Tím ạ! Biển ơi! Diệp Sương
Mục lục
Lời Ru Của Biển
Lời Ru Của Biển
Diệp SươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Diệp Sương
Lời Ru Của Biển
Tôi ngồi trên triền núi thả hồn... “treo lơ lửng trên mây xanh” (Út Thảo nhà tôi thường chọc tôi như vậy). Chà! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái như vậy. Ngày nghỉ hè đầu tiên đã giúp cho tinh thần tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau một năm đèn sách trên giảng đường đại học. Dưới kia là biển, sóng to dội vào chân núi ầm ào. Hiện nay biển động nên bãi tắm vắng teo. Càng hay! Tôi thầm nghĩ, một mình một thế giới... Xa xa một chấm nhỏ ẩn hiện. Có lẽ đó là cánh buồm? Quái, biển động mà thuyền cũng ra khơi sao? Bổng nhiên một bóng người nhỏ bé... ngang nhiên áp đảo tầm nhìn của tôi. Cánh buồm mất hút và tất nhiên là tôi phải quan sát... vật cản của mình với tâm trạng hơi tức tức. Nhất định tôi phải cho... vật cản này một “bài ca không quên” mới được. Nói là làm. Tôi tức tốc đi đến mục tiêu. Vừa tới nơi tôi đã lấy giọng... hùng hổ (cốt để áp đảo trái tim đang nhảy điệu Lambada của mình vì tôi đã nhận ra vật cản là một “yểu điệu thục nữ”). - Ê, nhóc! Bộ hết chổ đứng hay sao mà lại đứng cản mũi người ta vậy? Không có động tĩnh gì, chỉ có sóng biển ào ào. Vật cản vẫn đứng bất động nhìn ra xa. Tức mình, tôi hét to hơn: - Có nghe không vậy? Ðiếc hả? Vật cản từ từ quay lại. Trời! Suýt nữa sóng cuốn tim tôi. Chúa ơi! Khuôn mặt em mới hiền dịu làm sao, đôi mắt mở to đen láy và buồn mênh mang. Bộ váy đầm màu tím, chân trần trên cát, bím tóc “sừng trâu” buộc nơ tím ngúng nguẩy, lúc lắc... Ðó là chân dung của em. Tự nhiên tôi trở nên lúng túng trước vẻ thánh thiện đó. - Tôi... tôi... ý tôi muốn nói là nhóc đã che khuất cánh buồm của tôi khi tôi dang theo dõi nó từ triền núi. Tức thì bím tóc hất lên một cách bướng bỉnh, khuôn mặt bỗng chốc lanh lẹ, thách thức: - Chỗ này đâu phải của anh mà tôi không có quyền đứng? Tôi lầm? Lẽ nào chân dung của em thay đổi nhanh như vậy? Thế mà khuôn mặt của em lại cuốn hút tôi. Tôi cố mềm mỏng: - Nhưng... nhóc đã che tầm nhìn của tôi. Cánh buồm... - Sao anh không tìm chỗ khác mà coi? Lạ kỳ! Bộ anh khùng hả? Biển động như vậy làm gì có thuyền mà có buồm? - Vậy chớ đó là chi? - Cột mốc. - Là chi vậy? Cô bé tròn mắt nhìn tôi: - Anh không biết gì về biển à? - Không, tôi rất ghét biển, tôi thích núi. - Khùng! - Cô bé bỏ đi, không nói gì hơn. Tôi chạy theo: - Sao nhóc gọi tôi khùng? - Khùng! - Nhóc... - Tôi không phải tên nhóc. - ... Tên gì vậy? - Biển. - Giởn không? Cô bé khựng lại, quay nhìn tôi như thể vừa gặp vật thể lạ từ hành tinh khác. Tôi vội nói: - Tôi tin em nhưng tôi không thích biển. À, chúng ta có thể làm bạn được không? - Thôi được rồi, tôi đã có bạn nhưng thêm anh cũng không sao. “Thêm một người bạn là bớt một kẻ thù”. - Nhóc nói hay quá! - Tôi hớn hở. - Ðã bảo tôi không phải tên nhóc. Kỳ cục. - Xin lỗi, tôi gọi em là Tím được không? Cái trán dồ bướng bỉnh khẽ nhăn lại một chút rồi gật đầu: - Tím? Thôi được, cũng không sao. Còn anh? - Sơn. - Là núi? Vì thế anh thích núi? Tôi lại rất ghét núi. - Tôi cũng không thích biển chút nào. Còn gì thú hơn là ngồi trên núi phóng tầm nhìn của mình ra mọi nơi. - Cũng chẳng còn gì tuyệt hơn là nghe tiếng sóng biển rì rào, êm ái như lời ru của mẹ. Làm sao có thể không thích khi được biển ôm ấp vỗ về và tỏa lên mình từng con sóng - Em bướng bĩnh cãi lại. - Sóng biển lúc nào cũng ầm ầm mà Tím ví như lời ru của mẹ? Lảng nhách... - Chứ sao. Tại anh không thích nên anh không nghe được biển ru... - Ngồi trên núi tôi có thể nhìn thấy biển của em. - Ở đây tôi cũng nhìn được núi, không những thế, biển còn ăn mòn cả núi. Anh nhìn chân núi kia kìa... Tôi và em, cả hai ra sức tìm dẫn chứng để biện minh cho sở thích của mình. Cuối cùng tôi đành lắc đầu. Chịu! Không thể nào cãi được với em. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cãi với em như vậy, và chúng tôi quen nhau như thế đấy. * Tôi đi lang thang. Không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào tôi lại đi ra biển. Bãi tắm đông nghẹt người, tôi đi vơ vẫn trên cát. Một màu tím đập vào mắt tôi. Ðúng là em rồi. Tôi chạy tới: - Tím, em đi tắm biển hả? - Hôm nay anh không lên núi à? Hay là anh cũng ớn núi rồi? - Xì, còn lâu! Núi mãi mãi là niềm say mê của tôi. Nhưng hôm nay tôi thích thay đổi. - Và... anh lại thêm một sở thích nữa, biển? - Cô bé nháy mắt tinh nghịch. - Ồ, không! Anh yêu Biển chớ không thích biển - Tôi chỉ vào em và nhấn mạnh chữ biển đầu tiên. Cô bé đùng đùng bỏ đi, không nói thêm một lời nào nữa. Chúa ơi! áo tím giận rồi... Tôi vội chạy theo: - Xin lỗi, xin lỗi Biển nha! Anh chỉ đùa thôi mà. Ðừng giận nha. - Xì... ai thèm giận anh. Em bước ra xa hơn, đầu lắc lư đôi bím tóc màu tím. Biết em không hay giận lâu, tôi ngồi lại trên bãi cát nhìn em đùa giỡn với sóng biển và chợt ước mơ một lần nào đó sẽ thuyết phục được em lên núi... Ðồ khùng! Tôi tự mắng mình vì tôi tin không đời nào em chấp nhận. Thời gian cứ trôi. Tôi và em dần dần thân thiết, nhưng cứ mỗi lần gặp nhau là y như rằng “chiến sự” xảy ra và lần nào tôi cũng là người thua cuộc. Có điều, lần nào gặp, tôi cũng thấy em mang trên mình toàn màu tím, tím đến nhức nhối... Em bướng bỉnh một cách đáng yêu nhưng có lúc lại hiền dịu như một con nai nhỏ, hay khóc và hay hờn mát. Tôi hài lòng và đôi lúc còn cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc khi có em bên cạnh. Một lần ra biển, thấy em ngồi bất động, mắt dõi xa xăm, tôi đến gần mà em không hề hay biết. - Ù... oà! - Tôi hù em rồi cười to. Em quay lại cười mà như mếu, mắt em ngấn nước. Tôi vội im bặt và cảm thấy tiếng cười của mình quá ư lạc lỏng. - Nghe anh hỏi nè, tại sao em thích màu tím vậy? - Ðó là màu hy vọng của em - Ðôi mắt em buồn quá khiến tôi hốt hoảng. - Ðừng buồn, anh không muốn làm em buồn đâu. - Em đâu có buồn, em hy vọng... - Em hy vọng gì vậy? - Một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu quý nhau và yêu quý con cái. Tôi dè dặt: - Em không có? Cô bé lắc đầu. Và tôi hiểu, em không hạnh phúc trong gia đình, bố mẹ em không yêu nhau, họ sống với nhau vì nợ chứ không phải vì tình. Em chỉ hạnh phúc khi đứng trước biển, nghe biển ru... - Anh biết không, em muốn mình tan ra trong biển. Em muốn biển mãi mãi ôm ấp em... Tôi vội bịt miệng em lại: - Ðừng nói gở, xui lắm. - Thật mà, anh không tin sao? Tôi bàng hoàng. Thực tế phũ phàng quá. Không muốn cho em phải có thời gian nghĩ đến những điều buồn, tôi bày trò: - Em nghe chuyện không, anh kể cho nghe. - Có, anh kể đi. - Ngày xưa, xưa lắm có hai người yêu nhau... - Thôi, em không nghe chuyện này đâu. - Sao vậy? - Chuyện tình yêu buồn lắm. - Ðó là sự tích biển và núi đó. - Vậy hả? Rồi sao anh? - Em đã vui thấy rõ. Tôi yên tâm kể tiếp: - ... Họ yêu nhau nhưng không được lấy nhau vì chàng trai thì nghèo mà cô gái lại là con nhà quý tộc. Gia đình cô gái đã tìm mọi cách ngăn cản và đã bí mật đưa chàng trai đi thật xa, giam chàng ở đó. Vì nhớ người yêu nên chàng trai đã nhịn ăn uống và lâu ngày hóa thành đá. Dân làng biết chuyện đã đắp mộ “nổi” cho chàng, thành trái núi cao như vậy đó. - Còn cô gái thì sao, anh? - Cô gái sau một thời gian cũng biết chuyện và trốn nhà đi tìm chàng trai. Cô cứ đi, đi mãi, đến một ngày gặp trái núi kia thì cô đã kiệt sức, cô ôm lấy chân núi và khóc, nước mắt cô cứ chảy mãi, chảy mãi, vô tận. Cho đến khi thân cô không còn gì cả, thì nước mắt cô đã biến thành biển lớn, ngày đêm dội sóng vào vách núi như muốn ôm lấy chàng trai... - Tội quá ha, anh? - Vậy đó em à, không nên buồn vì còn có người bất hạnh hơn mình. - Tại sao anh lại ghét biển? - Có lẽ vì.. ba anh bị biển cuốn đi. - Em muốn lên núi. - Em nói thật? - Tôi không tin vào tai mình nữa. - Vâng, nhưng không phải hôm nay, một ngày nào đó. Tôi tin em nói thật và tôi hy vọng. * Bây giờ thì ước mơ của em đã thành hiện thực. Biển đã mãi mãi ôm ấp em. Em ra đi, ra đi mãi mãi. Tôi vẫn không tin rằng đó là sự thật. Trái tim tôi đau nhói. Em vẫn chưa được một lần lên núi. Chưa một lần có hạnh phúc trong gia đình. Mẹ em kể lại, bữa đó ba mẹ em cãi nhau, vì không chịu nỗi, em đã chạy ra biển, biển động dữ dội. Ba em giật mình chạy theo nhưng tất cả đã quá muộn... Tôi nghe môi mình mặn đắng. Giờ đây trong lòng biển có hai người thân của tôi: ba tôi và em. Lần đầu tiên tôi cảm thấy được tiếng sóng biển, ngọt ngào và da diết quá. Em đã mang đến cho tôi tình yêu với biển. Biển hôm nay dịu dàng, êm dịu quá. Lẽ nào ước mơ của em là hiện thực. Biển sẽ mãi mãi ru em, Tím ạ! Biển ơi! Diệp Sương
Mục lục
Lời Ru Của Biển
Lời Ru Của Biển
Diệp SươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Thạch Thảo Buồn
Lời Ru Của Biển
Tôi ngồi trên triền núi thả hồn... “treo lơ lửng trên mây xanh” (Út Thảo nhà tôi thường chọc tôi như vậy). Chà! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái như vậy. Ngày nghỉ hè đầu tiên đã giúp cho tinh thần tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau một năm đèn sách trên giảng đường đại học. Dưới kia là biển, sóng to dội vào chân núi ầm ào. Hiện nay biển động nên bãi tắm vắng teo. Càng hay! Tôi thầm nghĩ, một mình một thế giới... Xa xa một chấm nhỏ ẩn hiện. Có lẽ đó là cánh buồm? Quái, biển động mà thuyền cũng ra khơi sao? Bổng nhiên một bóng người nhỏ bé... ngang nhiên áp đảo tầm nhìn của tôi. Cánh buồm mất hút và tất nhiên là tôi phải quan sát... vật cản của mình với tâm trạng hơi tức tức. Nhất định tôi phải cho... vật cản này một “bài ca không quên” mới được. Nói là làm. Tôi tức tốc đi đến mục tiêu. Vừa tới nơi tôi đã lấy giọng... hùng hổ (cốt để áp đảo trái tim đang nhảy điệu Lambada của mình vì tôi đã nhận ra vật cản là một “yểu điệu thục nữ”). - Ê, nhóc! Bộ hết chổ đứng hay sao mà lại đứng cản mũi người ta vậy? Không có động tĩnh gì, chỉ có sóng biển ào ào. Vật cản vẫn đứng bất động nhìn ra xa. Tức mình, tôi hét to hơn: - Có nghe không vậy? Ðiếc hả? Vật cản từ từ quay lại. Trời! Suýt nữa sóng cuốn tim tôi. Chúa ơi! Khuôn mặt em mới hiền dịu làm sao, đôi mắt mở to đen láy và buồn mênh mang. Bộ váy đầm màu tím, chân trần trên cát, bím tóc “sừng trâu” buộc nơ tím ngúng nguẩy, lúc lắc... Ðó là chân dung của em. Tự nhiên tôi trở nên lúng túng trước vẻ thánh thiện đó. - Tôi... tôi... ý tôi muốn nói là nhóc đã che khuất cánh buồm của tôi khi tôi dang theo dõi nó từ triền núi. Tức thì bím tóc hất lên một cách bướng bỉnh, khuôn mặt bỗng chốc lanh lẹ, thách thức: - Chỗ này đâu phải của anh mà tôi không có quyền đứng? Tôi lầm? Lẽ nào chân dung của em thay đổi nhanh như vậy? Thế mà khuôn mặt của em lại cuốn hút tôi. Tôi cố mềm mỏng: - Nhưng... nhóc đã che tầm nhìn của tôi. Cánh buồm... - Sao anh không tìm chỗ khác mà coi? Lạ kỳ! Bộ anh khùng hả? Biển động như vậy làm gì có thuyền mà có buồm? - Vậy chớ đó là chi? - Cột mốc. - Là chi vậy? Cô bé tròn mắt nhìn tôi: - Anh không biết gì về biển à? - Không, tôi rất ghét biển, tôi thích núi. - Khùng! - Cô bé bỏ đi, không nói gì hơn. Tôi chạy theo: - Sao nhóc gọi tôi khùng? - Khùng! - Nhóc... - Tôi không phải tên nhóc. - ... Tên gì vậy? - Biển. - Giởn không? Cô bé khựng lại, quay nhìn tôi như thể vừa gặp vật thể lạ từ hành tinh khác. Tôi vội nói: - Tôi tin em nhưng tôi không thích biển. À, chúng ta có thể làm bạn được không? - Thôi được rồi, tôi đã có bạn nhưng thêm anh cũng không sao. “Thêm một người bạn là bớt một kẻ thù”. - Nhóc nói hay quá! - Tôi hớn hở. - Ðã bảo tôi không phải tên nhóc. Kỳ cục. - Xin lỗi, tôi gọi em là Tím được không? Cái trán dồ bướng bỉnh khẽ nhăn lại một chút rồi gật đầu: - Tím? Thôi được, cũng không sao. Còn anh? - Sơn. - Là núi? Vì thế anh thích núi? Tôi lại rất ghét núi. - Tôi cũng không thích biển chút nào. Còn gì thú hơn là ngồi trên núi phóng tầm nhìn của mình ra mọi nơi. - Cũng chẳng còn gì tuyệt hơn là nghe tiếng sóng biển rì rào, êm ái như lời ru của mẹ. Làm sao có thể không thích khi được biển ôm ấp vỗ về và tỏa lên mình từng con sóng - Em bướng bĩnh cãi lại. - Sóng biển lúc nào cũng ầm ầm mà Tím ví như lời ru của mẹ? Lảng nhách... - Chứ sao. Tại anh không thích nên anh không nghe được biển ru... - Ngồi trên núi tôi có thể nhìn thấy biển của em. - Ở đây tôi cũng nhìn được núi, không những thế, biển còn ăn mòn cả núi. Anh nhìn chân núi kia kìa... Tôi và em, cả hai ra sức tìm dẫn chứng để biện minh cho sở thích của mình. Cuối cùng tôi đành lắc đầu. Chịu! Không thể nào cãi được với em. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cãi với em như vậy, và chúng tôi quen nhau như thế đấy. * * *Tôi đi lang thang. Không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào tôi lại đi ra biển. Bãi tắm đông nghẹt người, tôi đi vơ vẫn trên cát. Một màu tím đập vào mắt tôi. Ðúng là em rồi. Tôi chạy tới: - Tím, em đi tắm biển hả? - Hôm nay anh không lên núi à? Hay là anh cũng ớn núi rồi? - Xì, còn lâu! Núi mãi mãi là niềm say mê của tôi. Nhưng hôm nay tôi thích thay đổi. - Và... anh lại thêm một sở thích nữa, biển? - Cô bé nháy mắt tinh nghịch. - Ồ, không! Anh yêu Biển chớ không thích biển - Tôi chỉ vào em và nhấn mạnh chữ biển đầu tiên. Cô bé đùng đùng bỏ đi, không nói thêm một lời nào nữa. Chúa ơi! áo tím giận rồi... Tôi vội chạy theo: - Xin lỗi, xin lỗi Biển nha! Anh chỉ đùa thôi mà. Ðừng giận nha. - Xì... ai thèm giận anh. Em bước ra xa hơn, đầu lắc lư đôi bím tóc màu tím. Biết em không hay giận lâu, tôi ngồi lại trên bãi cát nhìn em đùa giỡn với sóng biển và chợt ước mơ một lần nào đó sẽ thuyết phục được em lên núi... Ðồ khùng! Tôi tự mắng mình vì tôi tin không đời nào em chấp nhận. Thời gian cứ trôi. Tôi và em dần dần thân thiết, nhưng cứ mỗi lần gặp nhau là y như rằng “chiến sự” xảy ra và lần nào tôi cũng là người thua cuộc. Có điều, lần nào gặp, tôi cũng thấy em mang trên mình toàn màu tím, tím đến nhức nhối... Em bướng bỉnh một cách đáng yêu nhưng có lúc lại hiền dịu như một con nai nhỏ, hay khóc và hay hờn mát. Tôi hài lòng và đôi lúc còn cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc khi có em bên cạnh. Một lần ra biển, thấy em ngồi bất động, mắt dõi xa xăm, tôi đến gần mà em không hề hay biết. - Ù... oà! - Tôi hù em rồi cười to. Em quay lại cười mà như mếu, mắt em ngấn nước. Tôi vội im bặt và cảm thấy tiếng cười của mình quá ư lạc lỏng. - Nghe anh hỏi nè, tại sao em thích màu tím vậy? - Ðó là màu hy vọng của em - Ðôi mắt em buồn quá khiến tôi hốt hoảng. - Ðừng buồn, anh không muốn làm em buồn đâu. - Em đâu có buồn, em hy vọng... - Em hy vọng gì vậy? - Một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu quý nhau và yêu quý con cái. Tôi dè dặt: - Em không có? Cô bé lắc đầu. Và tôi hiểu, em không hạnh phúc trong gia đình, bố mẹ em không yêu nhau, họ sống với nhau vì nợ chứ không phải vì tình. Em chỉ hạnh phúc khi đứng trước biển, nghe biển ru... - Anh biết không, em muốn mình tan ra trong biển. Em muốn biển mãi mãi ôm ấp em... Tôi vội bịt miệng em lại: - Ðừng nói gở, xui lắm. - Thật mà, anh không tin sao? Tôi bàng hoàng. Thực tế phũ phàng quá. Không muốn cho em phải có thời gian nghĩ đến những điều buồn, tôi bày trò: - Em nghe chuyện không, anh kể cho nghe. - Có, anh kể đi. - Ngày xưa, xưa lắm có hai người yêu nhau... - Thôi, em không nghe chuyện này đâu. - Sao vậy? - Chuyện tình yêu buồn lắm. - Ðó là sự tích biển và núi đó. - Vậy hả? Rồi sao anh? - Em đã vui thấy rõ. Tôi yên tâm kể tiếp: - ... Họ yêu nhau nhưng không được lấy nhau vì chàng trai thì nghèo mà cô gái lại là con nhà quý tộc. Gia đình cô gái đã tìm mọi cách ngăn cản và đã bí mật đưa chàng trai đi thật xa, giam chàng ở đó. Vì nhớ người yêu nên chàng trai đã nhịn ăn uống và lâu ngày hóa thành đá. Dân làng biết chuyện đã đắp mộ “nổi” cho chàng, thành trái núi cao như vậy đó. - Còn cô gái thì sao, anh? - Cô gái sau một thời gian cũng biết chuyện và trốn nhà đi tìm chàng trai. Cô cứ đi, đi mãi, đến một ngày gặp trái núi kia thì cô đã kiệt sức, cô ôm lấy chân núi và khóc, nước mắt cô cứ chảy mãi, chảy mãi, vô tận. Cho đến khi thân cô không còn gì cả, thì nước mắt cô đã biến thành biển lớn, ngày đêm dội sóng vào vách núi như muốn ôm lấy chàng trai... - Tội quá ha, anh? - Vậy đó em à, không nên buồn vì còn có người bất hạnh hơn mình. - Tại sao anh lại ghét biển? - Có lẽ vì.. ba anh bị biển cuốn đi. - Em muốn lên núi. - Em nói thật? - Tôi không tin vào tai mình nữa. - Vâng, nhưng không phải hôm nay, một ngày nào đó. Tôi tin em nói thật và tôi hy vọng. * * *Bây giờ thì ước mơ của em đã thành hiện thực. Biển đã mãi mãi ôm ấp em. Em ra đi, ra đi mãi mãi. Tôi vẫn không tin rằng đó là sự thật. Trái tim tôi đau nhói. Em vẫn chưa được một lần lên núi. Chưa một lần có hạnh phúc trong gia đình. Mẹ em kể lại, bữa đó ba mẹ em cãi nhau, vì không chịu nỗi, em đã chạy ra biển, biển động dữ dội. Ba em giật mình chạy theo nhưng tất cả đã quá muộn... Tôi nghe môi mình mặn đắng. Giờ đây trong lòng biển có hai người thân của tôi: ba tôi và em. Lần đầu tiên tôi cảm thấy được tiếng sóng biển, ngọt ngào và da diết quá. Em đã mang đến cho tôi tình yêu với biển. Biển hôm nay dịu dàng, êm dịu quá. Lẽ nào ước mơ của em là hiện thực. Biển sẽ mãi mãi ru em, Tím ạ! Biển ơi!
Mục lục
Lời Ru Của Biển
Lời Ru Của Biển
Thạch Thảo BuồnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Khung Trời TímĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 20 tháng 8 năm 2005
|
Thạch Thảo Buồn
Lời Ru Của Biển
Tôi ngồi trên triền núi thả hồn... “treo lơ lửng trên mây xanh” (Út Thảo nhà tôi thường chọc tôi như vậy). Chà! Chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm hồn thoải mái như vậy. Ngày nghỉ hè đầu tiên đã giúp cho tinh thần tôi nhẹ nhõm đi nhiều sau một năm đèn sách trên giảng đường đại học. Dưới kia là biển, sóng to dội vào chân núi ầm ào. Hiện nay biển động nên bãi tắm vắng teo. Càng hay! Tôi thầm nghĩ, một mình một thế giới... Xa xa một chấm nhỏ ẩn hiện. Có lẽ đó là cánh buồm? Quái, biển động mà thuyền cũng ra khơi sao? Bổng nhiên một bóng người nhỏ bé... ngang nhiên áp đảo tầm nhìn của tôi. Cánh buồm mất hút và tất nhiên là tôi phải quan sát... vật cản của mình với tâm trạng hơi tức tức. Nhất định tôi phải cho... vật cản này một “bài ca không quên” mới được. Nói là làm. Tôi tức tốc đi đến mục tiêu. Vừa tới nơi tôi đã lấy giọng... hùng hổ (cốt để áp đảo trái tim đang nhảy điệu Lambada của mình vì tôi đã nhận ra vật cản là một “yểu điệu thục nữ”). - Ê, nhóc! Bộ hết chổ đứng hay sao mà lại đứng cản mũi người ta vậy? Không có động tĩnh gì, chỉ có sóng biển ào ào. Vật cản vẫn đứng bất động nhìn ra xa. Tức mình, tôi hét to hơn: - Có nghe không vậy? Ðiếc hả? Vật cản từ từ quay lại. Trời! Suýt nữa sóng cuốn tim tôi. Chúa ơi! Khuôn mặt em mới hiền dịu làm sao, đôi mắt mở to đen láy và buồn mênh mang. Bộ váy đầm màu tím, chân trần trên cát, bím tóc “sừng trâu” buộc nơ tím ngúng nguẩy, lúc lắc... Ðó là chân dung của em. Tự nhiên tôi trở nên lúng túng trước vẻ thánh thiện đó. - Tôi... tôi... ý tôi muốn nói là nhóc đã che khuất cánh buồm của tôi khi tôi dang theo dõi nó từ triền núi. Tức thì bím tóc hất lên một cách bướng bỉnh, khuôn mặt bỗng chốc lanh lẹ, thách thức: - Chỗ này đâu phải của anh mà tôi không có quyền đứng? Tôi lầm? Lẽ nào chân dung của em thay đổi nhanh như vậy? Thế mà khuôn mặt của em lại cuốn hút tôi. Tôi cố mềm mỏng: - Nhưng... nhóc đã che tầm nhìn của tôi. Cánh buồm... - Sao anh không tìm chỗ khác mà coi? Lạ kỳ! Bộ anh khùng hả? Biển động như vậy làm gì có thuyền mà có buồm? - Vậy chớ đó là chi? - Cột mốc. - Là chi vậy? Cô bé tròn mắt nhìn tôi: - Anh không biết gì về biển à? - Không, tôi rất ghét biển, tôi thích núi. - Khùng! - Cô bé bỏ đi, không nói gì hơn. Tôi chạy theo: - Sao nhóc gọi tôi khùng? - Khùng! - Nhóc... - Tôi không phải tên nhóc. - ... Tên gì vậy? - Biển. - Giởn không? Cô bé khựng lại, quay nhìn tôi như thể vừa gặp vật thể lạ từ hành tinh khác. Tôi vội nói: - Tôi tin em nhưng tôi không thích biển. À, chúng ta có thể làm bạn được không? - Thôi được rồi, tôi đã có bạn nhưng thêm anh cũng không sao. “Thêm một người bạn là bớt một kẻ thù”. - Nhóc nói hay quá! - Tôi hớn hở. - Ðã bảo tôi không phải tên nhóc. Kỳ cục. - Xin lỗi, tôi gọi em là Tím được không? Cái trán dồ bướng bỉnh khẽ nhăn lại một chút rồi gật đầu: - Tím? Thôi được, cũng không sao. Còn anh? - Sơn. - Là núi? Vì thế anh thích núi? Tôi lại rất ghét núi. - Tôi cũng không thích biển chút nào. Còn gì thú hơn là ngồi trên núi phóng tầm nhìn của mình ra mọi nơi. - Cũng chẳng còn gì tuyệt hơn là nghe tiếng sóng biển rì rào, êm ái như lời ru của mẹ. Làm sao có thể không thích khi được biển ôm ấp vỗ về và tỏa lên mình từng con sóng - Em bướng bĩnh cãi lại. - Sóng biển lúc nào cũng ầm ầm mà Tím ví như lời ru của mẹ? Lảng nhách... - Chứ sao. Tại anh không thích nên anh không nghe được biển ru... - Ngồi trên núi tôi có thể nhìn thấy biển của em. - Ở đây tôi cũng nhìn được núi, không những thế, biển còn ăn mòn cả núi. Anh nhìn chân núi kia kìa... Tôi và em, cả hai ra sức tìm dẫn chứng để biện minh cho sở thích của mình. Cuối cùng tôi đành lắc đầu. Chịu! Không thể nào cãi được với em. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cãi với em như vậy, và chúng tôi quen nhau như thế đấy. * * *Tôi đi lang thang. Không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào tôi lại đi ra biển. Bãi tắm đông nghẹt người, tôi đi vơ vẫn trên cát. Một màu tím đập vào mắt tôi. Ðúng là em rồi. Tôi chạy tới: - Tím, em đi tắm biển hả? - Hôm nay anh không lên núi à? Hay là anh cũng ớn núi rồi? - Xì, còn lâu! Núi mãi mãi là niềm say mê của tôi. Nhưng hôm nay tôi thích thay đổi. - Và... anh lại thêm một sở thích nữa, biển? - Cô bé nháy mắt tinh nghịch. - Ồ, không! Anh yêu Biển chớ không thích biển - Tôi chỉ vào em và nhấn mạnh chữ biển đầu tiên. Cô bé đùng đùng bỏ đi, không nói thêm một lời nào nữa. Chúa ơi! áo tím giận rồi... Tôi vội chạy theo: - Xin lỗi, xin lỗi Biển nha! Anh chỉ đùa thôi mà. Ðừng giận nha. - Xì... ai thèm giận anh. Em bước ra xa hơn, đầu lắc lư đôi bím tóc màu tím. Biết em không hay giận lâu, tôi ngồi lại trên bãi cát nhìn em đùa giỡn với sóng biển và chợt ước mơ một lần nào đó sẽ thuyết phục được em lên núi... Ðồ khùng! Tôi tự mắng mình vì tôi tin không đời nào em chấp nhận. Thời gian cứ trôi. Tôi và em dần dần thân thiết, nhưng cứ mỗi lần gặp nhau là y như rằng “chiến sự” xảy ra và lần nào tôi cũng là người thua cuộc. Có điều, lần nào gặp, tôi cũng thấy em mang trên mình toàn màu tím, tím đến nhức nhối... Em bướng bỉnh một cách đáng yêu nhưng có lúc lại hiền dịu như một con nai nhỏ, hay khóc và hay hờn mát. Tôi hài lòng và đôi lúc còn cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc khi có em bên cạnh. Một lần ra biển, thấy em ngồi bất động, mắt dõi xa xăm, tôi đến gần mà em không hề hay biết. - Ù... oà! - Tôi hù em rồi cười to. Em quay lại cười mà như mếu, mắt em ngấn nước. Tôi vội im bặt và cảm thấy tiếng cười của mình quá ư lạc lỏng. - Nghe anh hỏi nè, tại sao em thích màu tím vậy? - Ðó là màu hy vọng của em - Ðôi mắt em buồn quá khiến tôi hốt hoảng. - Ðừng buồn, anh không muốn làm em buồn đâu. - Em đâu có buồn, em hy vọng... - Em hy vọng gì vậy? - Một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu quý nhau và yêu quý con cái. Tôi dè dặt: - Em không có? Cô bé lắc đầu. Và tôi hiểu, em không hạnh phúc trong gia đình, bố mẹ em không yêu nhau, họ sống với nhau vì nợ chứ không phải vì tình. Em chỉ hạnh phúc khi đứng trước biển, nghe biển ru... - Anh biết không, em muốn mình tan ra trong biển. Em muốn biển mãi mãi ôm ấp em... Tôi vội bịt miệng em lại: - Ðừng nói gở, xui lắm. - Thật mà, anh không tin sao? Tôi bàng hoàng. Thực tế phũ phàng quá. Không muốn cho em phải có thời gian nghĩ đến những điều buồn, tôi bày trò: - Em nghe chuyện không, anh kể cho nghe. - Có, anh kể đi. - Ngày xưa, xưa lắm có hai người yêu nhau... - Thôi, em không nghe chuyện này đâu. - Sao vậy? - Chuyện tình yêu buồn lắm. - Ðó là sự tích biển và núi đó. - Vậy hả? Rồi sao anh? - Em đã vui thấy rõ. Tôi yên tâm kể tiếp: - ... Họ yêu nhau nhưng không được lấy nhau vì chàng trai thì nghèo mà cô gái lại là con nhà quý tộc. Gia đình cô gái đã tìm mọi cách ngăn cản và đã bí mật đưa chàng trai đi thật xa, giam chàng ở đó. Vì nhớ người yêu nên chàng trai đã nhịn ăn uống và lâu ngày hóa thành đá. Dân làng biết chuyện đã đắp mộ “nổi” cho chàng, thành trái núi cao như vậy đó. - Còn cô gái thì sao, anh? - Cô gái sau một thời gian cũng biết chuyện và trốn nhà đi tìm chàng trai. Cô cứ đi, đi mãi, đến một ngày gặp trái núi kia thì cô đã kiệt sức, cô ôm lấy chân núi và khóc, nước mắt cô cứ chảy mãi, chảy mãi, vô tận. Cho đến khi thân cô không còn gì cả, thì nước mắt cô đã biến thành biển lớn, ngày đêm dội sóng vào vách núi như muốn ôm lấy chàng trai... - Tội quá ha, anh? - Vậy đó em à, không nên buồn vì còn có người bất hạnh hơn mình. - Tại sao anh lại ghét biển? - Có lẽ vì.. ba anh bị biển cuốn đi. - Em muốn lên núi. - Em nói thật? - Tôi không tin vào tai mình nữa. - Vâng, nhưng không phải hôm nay, một ngày nào đó. Tôi tin em nói thật và tôi hy vọng. * * *Bây giờ thì ước mơ của em đã thành hiện thực. Biển đã mãi mãi ôm ấp em. Em ra đi, ra đi mãi mãi. Tôi vẫn không tin rằng đó là sự thật. Trái tim tôi đau nhói. Em vẫn chưa được một lần lên núi. Chưa một lần có hạnh phúc trong gia đình. Mẹ em kể lại, bữa đó ba mẹ em cãi nhau, vì không chịu nỗi, em đã chạy ra biển, biển động dữ dội. Ba em giật mình chạy theo nhưng tất cả đã quá muộn... Tôi nghe môi mình mặn đắng. Giờ đây trong lòng biển có hai người thân của tôi: ba tôi và em. Lần đầu tiên tôi cảm thấy được tiếng sóng biển, ngọt ngào và da diết quá. Em đã mang đến cho tôi tình yêu với biển. Biển hôm nay dịu dàng, êm dịu quá. Lẽ nào ước mơ của em là hiện thực. Biển sẽ mãi mãi ru em, Tím ạ! Biển ơi!
Mục lục
Lời Ru Của Biển
Lời Ru Của Biển
Thạch Thảo BuồnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Khung Trời TímĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 20 tháng 8 năm 2005
|
Đinh Nga
Lời Thề Của Roméo
Cô đứng tần ngần trước những bậc thang ẩm ướt, nó dốc đứng như một đường hầm dẫn đến một nơi thật tối tăm. Lên được hai bậc, cô thấy khổ sở quá. Tại sao cô lại lâm vào tình cảnh khốn nạn này. Đã mười bậc thang, tay cô vịn vào bức tường loang lổ cho vững bước chân. Mười hai bậc, cô phải nín thở vì cái mùi khai khai xộc thẳng vào mũi, trong khi buồng phổi sắp nổ tung vì hết hơi. Bậc thang cuối cùng dẫn tới một hành lang tờ mờ ánh đèn. Phía dưới cầu thang, ánh sáng cuối ngày còn rực rỡ lắm. Tiếng xe cộ ùn nhau buổi tan tầm nghe thật thanh thản. Những con người lướt qua khoảng trống cái cầu thang chật hẹp dẫn lên khu chung cư xập xệ này như một góc nhìn cô độc. Thêm một bước thứ 14, rồi 15... Lạ thay, khi gần đến nơi khủng khiếp ấy, bước chân của cô cũng dứt khoát hơn. Cô nhấn chuông căn phòng có cánh cửa gỗ sơn xanh. Ngay lập tức cửa mở và đứng trước mặt cô là một người đàn bà mỡ màng. Bà ta hất hàm bảo cô: “Vào đi, sao đến muộn thế! Nhanh nhanh cho tôi còn về". Căn phòng sực mùi ê-te. Cô nằm dài xuống giường, nhìn tấm lưng như tấm phản của người đàn bà đang khom xuống bàn, tiếng kim loại va vào nhau chói lói. Cô từ từ nhắm mắt. .......... “Đạo diễn, tôi không thể tập trung được! Anh ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích. Và khi ôm tôi, bàn tay anh ta sờ soạng một cách thô bạo. Và tôi không thể chịu nổi cái mùi thuốc lá rẻ tiền của anh ta khi cúi sát xuống mặt tôi...”. “Nhưng đó là một chàng Roméo tốt nhất mà tôi có lúc này...”. “Tôi biết đây là vở diễn quan trọng, nhưng tôi không thể diễn tốt nhất trong tình cảnh này...”. “Tôi hiểu, chúng ta có thể sẽ tìm được một Roméo khác, chứ Juliette thì không!". “Sao ông không thử nghĩ đến Quân Hải, anh ấy có một vóc dựng thật đẹp và giọng nói thì sang sảng...”. “Tôi sẽ xem xét lại!!!”. ............. “Em đã nói với ông ta chưa?". “Em đã nói với ông ấy rằng, Juliette đã chọn anh chàng Roméo này, và chỉ có anh ta mới có thể khơi gợi những tình cảm từ sâu thẳm trái tim cô...". “Anh cảm ơn em, anh sẽ không làm em thất vọng. Chúng ta sẽ là một Roméo và Juliette tân thời của sân khấu, là biểu tượng mới của nhà hát này...". "Em nghĩ là anh nên tập trung hơn, phải lột tả hết sự hào hoa lãng tử và cũng say đắm thiết tha của Roméo trong đêm chàng tỏ tình... Nào, chúng ta hãy thử lại lần nữa nhé...". “Juliette nàng ơi, ta thề có ánh trăng kia làm chứng". “Roméo chàng ơi, trăng kia cũng có khi mờ khi tỏ, em sợ tình mình cũng thay đổi như trăng...”. “Ôi... anh yêu em quá đi mất...”. “Đừng anh...!" "Anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu đến chết đi được...”. ............. "Cô làm sao vậy? Đây là lần thứ hai cô ngất xỉu trong khi tập?". “Có lẽ tôi lo lắng quá...". “Còn hơn một tháng nữa, cứ như thế này tôi e sẽ không kịp". “Tôi sẽ cố!". “Mặt xanh xao, ói mửa, ngất xỉu... Cô có thai à?”. “Không đâu!!! Làm sao lại có thể chứ?". “Nhìn cô xem, tôi e rằng chỉ một tháng nữa cô sẽ không mặc nổi chiếc áo đầám của nàng Juliette...”. ........... “Có thể em sẽ phải bỏ vai?". “Tại sao vậy cưng?". “Đạo diễn cho rằng em đã có thai, và em cũng đã đi khám rồi...". “Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Em biết rồi đó, nếu em bỏ vai thì anh cũng tiêu tan cơ hội lần đầu tiên được sắm vai chính của một vở diễn lớn...". “Nhưng, em không thể mang thai mà đóng vai Juliette được...". “Em cũng biết là nếu không có em, ông ta không bao giờ nhượng bộ cho anh thử vai...". “Anh xin lỗi, anh biết Juliette cũng 1à vai diễn lớn của em, em đã chờ đợi và dồn nhiều tâm huyết cho nó... Chúng ta không thể bỏ lỡ...”. ......... “Cô tỉnh rồi à? Ngồi dậy, uống miếng nước rồi về nhà nghỉ ngơi. Xong xuôi rồi. Sức khỏe cô không tốt lắm đâu. Đừng cử động mạnh đấy”. "Cảm ơn!". Lại những bậc cầu thang dốc đứng và ẩm ướt. Cô lê từng bước, cứ mỗi bước chân là toàn thân rúng động, đau buốt. Năm ngón tay cô xòe ra như muốn bấu chặt vào bức tường vôi vữa nhám nhịt. Một bậc, hai bậc... Điện thoại chợt reo vang. Cô đứng lại, lần mở túi xách. “Em à? Em có đến đó không? Xong chưa vậy?”. Đầu óc cô quay cuồng... “Cạch, cạch, cạch...”. Cái điện thoại nảy tưng tưng theo từng bậc thang. Phía dưới cầu thang không còn ánh nắng rực rỡ cuối ngày. Nhưng lạ thay, nó sáng bừng thứ ánh sáng mê muội. Cô thấy mình như đang chấp chới tan vào quầng sáng ấy...”. ........... “Nghe đâu cô ta đi phá thai!”. “Tôi còn nghe nói, cô ta đến mấy phòng khám chui, chết ngay trên bàn mổ". “Mấy con mụ lang băm ấy, hại cả đời người ta!". “Thế mà báo chí đưa tin, cô ta bị tai nạn giao thông cơ đấáy!”. "Để giữ thể diện mà, người như thế mà được chọn vào vai Juliette!”. “Cái thằng sở khanh kia mới đốn mạt!”. “Cùng một thứ mèo mả gà đồng hết bà ơi”. “Trước đây tôi cũng mê cô ta lắm, không ngờ đến nước này”. “Có tài có sắc là thế mà, chậc...!". .............. Họ đang nói về ai kia? Sao cô nghe rõ mồn một thế này? Mà đây là đâu? Cô không thấy gì hết cả. Ánh sáng rực rỡ kia cũng đã chìm tắt, chỉ còn đám sương mù lạnh buốt. Cô đang trôi đi, trôi đi như vô định... Có ai đó đang gọi cô. Có phải anh không, Hải? Tiếng gọi như tiếng vang vọng của khán phòng rộng thênh đêm ấy. Bóng tối và sàn gỗ mát lạnh. Vòng tay ghì siết của người đàn ông. Tiếng nói ấy thật dịu ngọt như mật rót vào tai... “Anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu em đến chết đi được...”. Cô thấy mình như bay bổng lên mãi. Tiếng thì thầm đầy khao khát của người đàn ông ấy lại vang lên. Đám sương mù lạnh giá vây quanh cô như tản mác... Cô đang đứng giữa khán phòng rộng thênh quen thuộc. Quen đến từng dãy ghế ngồi, quen đến từng nếp của tấm màn nhung đỏ thẫm đang buông mình nằm lặng lẽ trong bóng tối. Cô lướt nhẹ trên sân khấu rộng thênh. Tai cô nghe tiếng nhạc êm dịu. Bản tango. Cô là Juliette. Một tiểu thư thơ ngây và trong trắng. Khán phòng bừng lên tiếng vỗ tay... Cô cúi chào duyên dáng và lùi vào sau cánh gà. Và cô nhìn thấy họ. Đôi trai gái đang quấn riết vào nhau trong hơi thở dồn dập. “Anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu em đến chết đi được". Cô sững người bưng mặt khóc. Nước mắt của cô rơi đến đâu, sương mù lại kết đọng đến đó. Lạnh giá quá, nhưng lại quấn quýt như che chở cho cô thoát khỏi những gian trá lọc lừa của thế gian. Cô đứng sững trong đám sương mù và lắng nghe. Tiếng nhạc lại vang lên. Tiếng khán giả lục tục kéo vào khán phòng. Tiếng ghế ngồi bật lên, bật xuống. Rồi tiếng vỗ tay. Những thanh âm ấy đã từng là một phần cuộc sống của cô. Và cuối cùng là tiếng của anh ta. “Juliette nàng ơi...!". Không có Juliette là cô, ông đạo diễn vẫn mau chóng tìm được một Juliette khác. Và anh ta cũng nhanh chân không kém. Cô còn ở lại làm gì. Cô lướt qua một đôi trai gái đang dựa sát vào nhau. “Thằng cha sắm vai Roméo này đóng vai Đông Gioăng coi bộ hợp hơn!”, “Juliette nhìn không hiền dịu như Thúy Tiên", "Nhắc làm gì người đã chết rồi, ghê quá anh”, “Ừ, mình về thôi, Roméo thề thốt mà mắt cứ láo liêng thế thì có ma nó mới tin!”. Thế mà cô tin. Khổ thân mình chưa. Cô quay lưng. Đi thôi, vướng bận làm gì lời thề đầu môi chót lưỡi ấy. Giã từ sân khấu. Giã từ cuộc đời. Cô không là Juliette. Cũng không còn là nữ diễn viên Thúy Tiên lầm lỡ. Cô tan vào quầng sáng lung linh đang mở ra như chào đón...
Mục lục
Lời Thề Của Roméo
Lời Thề Của Roméo
Đinh NgaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: PNCNĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 22 tháng 4 năm 2005
|
Đinh Nga
Lời Thề Của Roméo
Cô đứng tần ngần trước những bậc thang ẩm ướt, nó dốc đứng như một đường hầm dẫn đến một nơi thật tối tăm. Lên được hai bậc, cô thấy khổ sở quá. Tại sao cô lại lâm vào tình cảnh khốn nạn này. Đã mười bậc thang, tay cô vịn vào bức tường loang lổ cho vững bước chân. Mười hai bậc, cô phải nín thở vì cái mùi khai khai xộc thẳng vào mũi, trong khi buồng phổi sắp nổ tung vì hết hơi. Bậc thang cuối cùng dẫn tới một hành lang tờ mờ ánh đèn. Phía dưới cầu thang, ánh sáng cuối ngày còn rực rỡ lắm. Tiếng xe cộ ùn nhau buổi tan tầm nghe thật thanh thản. Những con người lướt qua khoảng trống cái cầu thang chật hẹp dẫn lên khu chung cư xập xệ này như một góc nhìn cô độc. Thêm một bước thứ 14, rồi 15... Lạ thay, khi gần đến nơi khủng khiếp ấy, bước chân của cô cũng dứt khoát hơn. Cô nhấn chuông căn phòng có cánh cửa gỗ sơn xanh. Ngay lập tức cửa mở và đứng trước mặt cô là một người đàn bà mỡ màng. Bà ta hất hàm bảo cô: “Vào đi, sao đến muộn thế! Nhanh nhanh cho tôi còn về". Căn phòng sực mùi ê-te. Cô nằm dài xuống giường, nhìn tấm lưng như tấm phản của người đàn bà đang khom xuống bàn, tiếng kim loại va vào nhau chói lói. Cô từ từ nhắm mắt. .......... “Đạo diễn, tôi không thể tập trung được! Anh ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích. Và khi ôm tôi, bàn tay anh ta sờ soạng một cách thô bạo. Và tôi không thể chịu nổi cái mùi thuốc lá rẻ tiền của anh ta khi cúi sát xuống mặt tôi...”. “Nhưng đó là một chàng Roméo tốt nhất mà tôi có lúc này...”. “Tôi biết đây là vở diễn quan trọng, nhưng tôi không thể diễn tốt nhất trong tình cảnh này...”. “Tôi hiểu, chúng ta có thể sẽ tìm được một Roméo khác, chứ Juliette thì không!". “Sao ông không thử nghĩ đến Quân Hải, anh ấy có một vóc dựng thật đẹp và giọng nói thì sang sảng...”. “Tôi sẽ xem xét lại!!!”. ............. “Em đã nói với ông ta chưa?". “Em đã nói với ông ấy rằng, Juliette đã chọn anh chàng Roméo này, và chỉ có anh ta mới có thể khơi gợi những tình cảm từ sâu thẳm trái tim cô...". “Anh cảm ơn em, anh sẽ không làm em thất vọng. Chúng ta sẽ là một Roméo và Juliette tân thời của sân khấu, là biểu tượng mới của nhà hát này...". "Em nghĩ là anh nên tập trung hơn, phải lột tả hết sự hào hoa lãng tử và cũng say đắm thiết tha của Roméo trong đêm chàng tỏ tình... Nào, chúng ta hãy thử lại lần nữa nhé...". “Juliette nàng ơi, ta thề có ánh trăng kia làm chứng". “Roméo chàng ơi, trăng kia cũng có khi mờ khi tỏ, em sợ tình mình cũng thay đổi như trăng...”. “Ôi... anh yêu em quá đi mất...”. “Đừng anh...!" "Anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu đến chết đi được...”. ............. "Cô làm sao vậy? Đây là lần thứ hai cô ngất xỉu trong khi tập?". “Có lẽ tôi lo lắng quá...". “Còn hơn một tháng nữa, cứ như thế này tôi e sẽ không kịp". “Tôi sẽ cố!". “Mặt xanh xao, ói mửa, ngất xỉu... Cô có thai à?”. “Không đâu!!! Làm sao lại có thể chứ?". “Nhìn cô xem, tôi e rằng chỉ một tháng nữa cô sẽ không mặc nổi chiếc áo đầám của nàng Juliette...”. ........... “Có thể em sẽ phải bỏ vai?". “Tại sao vậy cưng?". “Đạo diễn cho rằng em đã có thai, và em cũng đã đi khám rồi...". “Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Em biết rồi đó, nếu em bỏ vai thì anh cũng tiêu tan cơ hội lần đầu tiên được sắm vai chính của một vở diễn lớn...". “Nhưng, em không thể mang thai mà đóng vai Juliette được...". “Em cũng biết là nếu không có em, ông ta không bao giờ nhượng bộ cho anh thử vai...". “Anh xin lỗi, anh biết Juliette cũng 1à vai diễn lớn của em, em đã chờ đợi và dồn nhiều tâm huyết cho nó... Chúng ta không thể bỏ lỡ...”. ......... “Cô tỉnh rồi à? Ngồi dậy, uống miếng nước rồi về nhà nghỉ ngơi. Xong xuôi rồi. Sức khỏe cô không tốt lắm đâu. Đừng cử động mạnh đấy”. "Cảm ơn!". Lại những bậc cầu thang dốc đứng và ẩm ướt. Cô lê từng bước, cứ mỗi bước chân là toàn thân rúng động, đau buốt. Năm ngón tay cô xòe ra như muốn bấu chặt vào bức tường vôi vữa nhám nhịt. Một bậc, hai bậc... Điện thoại chợt reo vang. Cô đứng lại, lần mở túi xách. “Em à? Em có đến đó không? Xong chưa vậy?”. Đầu óc cô quay cuồng... “Cạch, cạch, cạch...”. Cái điện thoại nảy tưng tưng theo từng bậc thang. Phía dưới cầu thang không còn ánh nắng rực rỡ cuối ngày. Nhưng lạ thay, nó sáng bừng thứ ánh sáng mê muội. Cô thấy mình như đang chấp chới tan vào quầng sáng ấy...”. ........... “Nghe đâu cô ta đi phá thai!”. “Tôi còn nghe nói, cô ta đến mấy phòng khám chui, chết ngay trên bàn mổ". “Mấy con mụ lang băm ấy, hại cả đời người ta!". “Thế mà báo chí đưa tin, cô ta bị tai nạn giao thông cơ đấáy!”. "Để giữ thể diện mà, người như thế mà được chọn vào vai Juliette!”. “Cái thằng sở khanh kia mới đốn mạt!”. “Cùng một thứ mèo mả gà đồng hết bà ơi”. “Trước đây tôi cũng mê cô ta lắm, không ngờ đến nước này”. “Có tài có sắc là thế mà, chậc...!". .............. Họ đang nói về ai kia? Sao cô nghe rõ mồn một thế này? Mà đây là đâu? Cô không thấy gì hết cả. Ánh sáng rực rỡ kia cũng đã chìm tắt, chỉ còn đám sương mù lạnh buốt. Cô đang trôi đi, trôi đi như vô định... Có ai đó đang gọi cô. Có phải anh không, Hải? Tiếng gọi như tiếng vang vọng của khán phòng rộng thênh đêm ấy. Bóng tối và sàn gỗ mát lạnh. Vòng tay ghì siết của người đàn ông. Tiếng nói ấy thật dịu ngọt như mật rót vào tai... “Anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu em đến chết đi được...”. Cô thấy mình như bay bổng lên mãi. Tiếng thì thầm đầy khao khát của người đàn ông ấy lại vang lên. Đám sương mù lạnh giá vây quanh cô như tản mác... Cô đang đứng giữa khán phòng rộng thênh quen thuộc. Quen đến từng dãy ghế ngồi, quen đến từng nếp của tấm màn nhung đỏ thẫm đang buông mình nằm lặng lẽ trong bóng tối. Cô lướt nhẹ trên sân khấu rộng thênh. Tai cô nghe tiếng nhạc êm dịu. Bản tango. Cô là Juliette. Một tiểu thư thơ ngây và trong trắng. Khán phòng bừng lên tiếng vỗ tay... Cô cúi chào duyên dáng và lùi vào sau cánh gà. Và cô nhìn thấy họ. Đôi trai gái đang quấn riết vào nhau trong hơi thở dồn dập. “Anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu em đến chết đi được". Cô sững người bưng mặt khóc. Nước mắt của cô rơi đến đâu, sương mù lại kết đọng đến đó. Lạnh giá quá, nhưng lại quấn quýt như che chở cho cô thoát khỏi những gian trá lọc lừa của thế gian. Cô đứng sững trong đám sương mù và lắng nghe. Tiếng nhạc lại vang lên. Tiếng khán giả lục tục kéo vào khán phòng. Tiếng ghế ngồi bật lên, bật xuống. Rồi tiếng vỗ tay. Những thanh âm ấy đã từng là một phần cuộc sống của cô. Và cuối cùng là tiếng của anh ta. “Juliette nàng ơi...!". Không có Juliette là cô, ông đạo diễn vẫn mau chóng tìm được một Juliette khác. Và anh ta cũng nhanh chân không kém. Cô còn ở lại làm gì. Cô lướt qua một đôi trai gái đang dựa sát vào nhau. “Thằng cha sắm vai Roméo này đóng vai Đông Gioăng coi bộ hợp hơn!”, “Juliette nhìn không hiền dịu như Thúy Tiên", "Nhắc làm gì người đã chết rồi, ghê quá anh”, “Ừ, mình về thôi, Roméo thề thốt mà mắt cứ láo liêng thế thì có ma nó mới tin!”. Thế mà cô tin. Khổ thân mình chưa. Cô quay lưng. Đi thôi, vướng bận làm gì lời thề đầu môi chót lưỡi ấy. Giã từ sân khấu. Giã từ cuộc đời. Cô không là Juliette. Cũng không còn là nữ diễn viên Thúy Tiên lầm lỡ. Cô tan vào quầng sáng lung linh đang mở ra như chào đón...
Mục lục
Lời Thề Của Roméo
Lời Thề Của Roméo
Đinh NgaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: PNCNĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 22 tháng 4 năm 2005
|
Hoài Vi
Lời Tình Viết Vội
Tháng Tư, Sao mưa u hoài và cứ đổ xuống, từng cơn ướt lạnh. Mỗi ngày qua đi trong nhạt nhoà. Nhạt nhoà niềm thương nhớ và nỗi buồn cứ muốn ngậm nhấm, rồi lại có đôi khi ước có thể quên mau, chuyện một Quê Hương, một tình yêu, tình Người.. mà tôi quá thiết tha.
Đường freeway hôm nay, dài hun hút, như cơn mưa cả ngày vẫn chưa dứt. Xe chạy qua phố buồn, có nhiều những cao ốc nguy nga, tráng lệ, cửa hàng sang trọng, đường xá đẹp vui.. nhưng, sao tôi chỉ thấy có những giàn bí bầu giăng ngang, trái xanh bông vàng nở tươi, thòng xuống giàn tre. Mái tranh nghèo, đong đưa nhịp võng, tiếng ai ù ơ ru con ngủ giấc ngoan hiền. Bóng dáng con trâu gặm cỏ đầu làng, đàn trẻ thơ trên đê vui chơi thả diều, chiếc gáo dừa bên lu và ngụm nước mưa mát ngọt, từng giọt nhỏ vào hồn tôi.. Ồ, thì ra là những giọt mưa đang tạt vào cửa kiếng xe, mở nửa, chảy xuống môi khô.. tôi vẫn còn đang ở nơi Xứ người, xa xôi.. Quê Hương ơi!
"Chiều chiều ra đứng ngõ sau Trông về Quê Mẹ, ruột đau chín chiều" (ca dao)
Tháng Tư, Mưa tầm tả như hôm nào hai đứa chia tay. Anh đang ở đâu trong đất trời rộng? Lời hứa sẽ đưa một người về lại Quê xưa, bây giờ Anh còn nhớ chăng? Đã qua bao tháng Tư sinh nhật rồi, tôi vẫn ngồi đây, đợi chờ, nhớ thương, hụt hẩn. Tình chẳng một phút giây nào nguôi quên, dù chưa một lần được tay cầm, môi hôn. Yêu nhau khi cùng ngồi đọc chung những trang Sử Việt thăng trầm buồn vui, ngạo nghễ. Lời thì thầm tình yêu, mỗi đêm, để hai hồn buồn quyện lấy nhau, thật chặt, hoà với tiếng mưa rơi tích tách xuống thềm nhà, vẫn là..
"Quê hương ơi! Bóng đa ôm đàn em bé Nắng trưa im lìm trong lá Những con trâu lành trên đồi Nằm mộng gì? Chờ nghe tôi thổi khúc sáo chơi vơi.. Quê hương ơi! Tóc sương mẹ già yêu dấu Tiếng ru nỗi niềm thơ ấu Cánh tay êm tựa mái đầu Ôi bóng hình, từ bao lâu còn ghi mãi sắc mầu!" (Tình Hoài Hương, Phạm Duy)
Tiếng hát đó, bây giờ về đâu? Tôi vẫn sống trên nát tan mình, tháng ngày, còn xa khuất Quê Hương và mất Anh. Chỉ một lần nói thôi, "Anh yêu Em", cũng đủ ru tôi một đời, say nồng hạnh phúc, buồn. Thôi, không còn có Anh nữa, để đưa tôi về.. đường về Quê Hương, chỉ mình tôi bước. Đời chia muôn nhánh rồi, và ta đã lạc mất nhau. Nhưng tôi tin rằng, tình Quê Hương không bao giờ chia cách trong đôi trái tim ta, khi nhớ thương nhau, đứt ruột, ta vẫn có thể tìm về nơi đó, khóc cười ngu ngơ. Hôm nay,
"Anh ơi! Cho dù Anh trở về Quê Hương, hoặc còn tha phương xin Anh còn giữ vẹn câu thề, dù gió mưa về vẫn một lòng yêu mến Quê.. Ngày mai ta xa nhau rồi, nhưng tin trong đời Anh sẽ còn gặp tôi, Quê cũ mừng vui.." (Xin Anh Giữ Trọn Tình Quê, Duy Khánh)
Tôi sẽ về và đợi Anh, nơi dòng sông Quê Nội, bên những nhánh Lục Bình tim tím trôi bềnh bồng trên sông nước.. như đời mình, như cuộc tình.
"Chờ ai, cho đôi môi khô, cho tình héo úa Chờ ai, bàn tay nào run, bàn chân mòn mỏi Chờ đến bao giờ, đến bao giờ, được trông thấy nhau Bao năm rồi đôi mắt già nua, trắng phau mái đầu, còn thương nhớ nhau." (Mãi Chờ Ai, Huỳnh Nhật Tân)
Tháng Tư, Mưa buồn nhỏ giọt long lanh. Như đôi mắt Em, một lần nhìn tôi, nơi cửa chợ đông người, để từ đó, đời tôi có thêm những mưa giông đổ vào lòng, rét lạnh, xót xa. Tôi muốn ôm Em, thật chặt, muốn ru Em ngủ, hết một kiếp người, trên bình yên hạnh phúc, mà cả Em và Tôi đều thèm khát, ước ao. Em bé Việt Nam ơi! Tôi và Em cùng chung thân phận. Mồ côi Tình Người và thiếu mất một mái ấm gia đình để về. Mỗi ngày, Em lê lết qua từng con đường, phố chợ, tìm xin một miếng cơm lót dạ, một nơi nương náu qua đêm, khi cơn mưa đổ vội. Còn tôi, nơi Xứ Người, bao năm, tôi "lang thang giữa đời quạnh hiu quá, đâu cũng sống nhưng không đâu là nhà.." (Anh Bằng)
Nhớ thương và thèm lắm Em ơi, (cũng như Em đó) một nơi gọi là "nhà", để về. Tối rồi, tôi đứng dưới mưa, nghĩ về Em..
"Trong đêm một bàn chân bước Bé xíu lang thang trên đường Ánh mắt buồn mệt nhoài của Em Em rất buồn vì Em không biết đi, đi về đâu? Cuộc sống mưu sinh chỉ làm Em qua cơn đói từng ngày Vì Em không Cha, vì Em đã mất Mẹ Thương đau vẫn là đau thương. Em mơ một vì sao sáng Dẫn lối Em trên đường đời Dẫu biết rằng chỉ là giấc mơ Đã lâu rồi Em đã không... không có Tình Thương. Nhìn thấy ai ai cũng đều vui bên Mẹ Cha Giọt lệ Em tuôn rơi hoà tan với nỗi buồn Bước đi trong chiều mưa Hãy lau khô cuộc đời Em Bằng Tình Thương lòng nhân ái của con người Và hãy lau khô giọt nước mắt trong lòng Em Bằng tất cả trái tim con người Việt Nam. "
(Đứa Bé, Minh Khang)
Tôi nhớ Em lắm. Vâng, tôi sẽ về, tìm Em và lau khô những dòng nước mắt của Em. Lau khô cả vết thương rỉ máu của tôi nữa. Tôi và Em sẽ nương náu nhau, mà sống, mà thương yêu, cuộc đời này, Quê Hương của mình, bằng tất cả trái tim con người Việt Nam.
Em chờ tôi nhé, mai này tôi về. Và cơn mưa đêm nay, cũng sẽ ráo tạnh. Vì tôi hằng cầu xin, đã lâu lắm rồi..
"Đời cũng cần những ngày mưa, nhưng.. Thượng Đế ơi, đời con mưa quá nữa, Dột nát lắm rồi, Người ban nắng cho thôi" (Nguyễn Chí Thiện)
Tháng Tư, Chẳng lẽ, tháng Tư chỉ có những ngày mưa u hoài, rơi mãi chẳng ngừng thôi sao? Không, sẽ có tháng Tư, nắng thật vàng tươi, ấm áp, rực rở cả một Tình Người Yêu Thương. Đó là Tháng Tư ta về lại Quê Cha Đất Tổ.
"Có ai về tới đàng trong Nhắn người xa Xứ liệu trông đường về Mãi danh lợi, bỏ Quê Quán Tổ Đất nước Người, dù Có như Không" (ca dao)
Ngày mưa tháng Tư, trên đường công tác hôm nay.
Hoài Vi
Mục lục
Lời Tình Viết Vội
Lời Tình Viết Vội
Hoài ViChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 22 tháng 4 năm 2010
|
Hoai Vi
Love Words Written In A Hurry
April, Why does the rain keep pouring down, cold wet waves. Each day passes in a blur. Faded with longing and sadness, I just want to suck it up, and then sometimes I wish I could quickly forget, about a Homeland, a love, a love of people... that I am so passionate about.
The freeway today is long, like the rain hasn't stopped all day. The car drives through the sad street, there are many magnificent buildings, luxury shops, beautiful and cheerful roads... but, why do I only see trellises of gourds strung horizontally, green fruits with yellow flowers blooming brightly, hanging down? down the bamboo trellis. The poor thatched roof, swinging hammock rhythm, the humming sound lulls the children to a good night's sleep. The silhouette of a buffalo grazing in the village, a group of children on the dike having fun flying kites, a coconut shell next to a jar and a sip of cool, sweet rainwater, each drop dripping into my soul.. Oh, it turns out it's raindrops pouring in. The car window, half open, running down my dry lips.. I'm still in a foreign land, far away.. My Homeland!
"In the afternoon, I stand in the back alley, looking back at my mother's homeland, my stomach aches for nine afternoons" (folk song)
April, It was pouring rain like the day we broke up. Where are you in the wide world? The promise to bring someone back to their old hometown, do you still remember? Many April birthdays have passed, I'm still sitting here, waiting, missing, and disappointed. Love never ceases for a moment, even though it has never been held by the hand or kissed by the lips. We fell in love when we sat together and read the pages of Vietnamese history, ups and downs, joys, sorrows, and arrogance. The whisper of love, every night, letting two sad souls entwine, tightly, mixed with the sound of rain falling on the steps, is still...
"My homeland! The banyan shade holds the children. The midday sun is silent in the leaves. The healthy buffaloes on the hills. What are you dreaming about? Waiting to hear me play the flute.. My homeland! Dear old mother's misty hair. A lullaby. The joy of childhood An arm as soft as a head Oh shadow, from how long ago the color was still recorded! (Love Hoai Huong, Pham Duy)
That singing, where is it now? I still live on my own brokenness, day by day, still far from my Homeland and my Brother. Just saying "I love you" once is enough to lull me for a lifetime, filled with happiness and sadness. Well, I don't have you anymore, to take me home.. the way back to Homeland, I'm the only one walking. Life has divided into many branches, and we have lost each other. But I believe that the love of the Homeland is never separated in our hearts. When we miss each other and are heartbroken, we can still go back to that place, cry and laugh foolishly. Today,
"Dear brother! Even if you return to your Homeland, or are still far away, please keep your oath intact, despite the wind and rain, you will still love your Homeland. Tomorrow we will be apart, but I believe that in this life I will still be there. Seeing me, the old hometown is happy.." (Please Keep Your Love for the Homeland, Duy Khanh)
I will come back and wait for you, at the Que Noi River, next to the purple-heart Luc Binh branches floating on the river... like my life, like love.
"Waiting for someone, for dry lips, for withered love. Waiting for someone, whose hands are shaking, whose feet are weary. Waiting until when, when will we see each other? It's been so many years. Old eyes, white hair. , still miss each other." (Forever Waiting For Someone, Huynh Nhat Tan)
April, Sad rain dripping with glitter. Like your eyes, one time looking at me, in a crowded market, from then on, my life has had more thunderstorms pouring into my heart, cold and painful. I want to hug you, tightly, I want to lull you to sleep, to end a lifetime, in peace and happiness, that both You and I crave and desire. Vietnamese baby! You and I share the same fate. Orphaned by Love and lacking a warm home to return to. Every day, I trudged through every street and market, looking for a morsel of food and a place to stay for the night when the rain poured down. As for me, in the Land of People, for many years, I "wandered in a lonely life, I lived everywhere but nowhere was my home..." (Mr. Bang)
I miss and crave so much my dear, (like you) a place called "home", to return to. Last night, I stood in the rain, thinking about you..
"In the night a Tiny foot wandered on the street. My sad and tired eyes. I was very sad because I didn't know where to go. Making a living only made me go through hunger every day. Because I had no Father. Because I lost my mother, pain is still pain. I dream of a bright star guiding me on the path of life Even though I know it's just a dream. It's been a long time since I've seen anyone are happy with Mother and Father The tears I shed dissolve with sadness Walking in the rainy afternoon Wipe my life dry with love and human kindness And dry the tears in my heart With all my heart Vietnamese people. "
(Baby, Minh Khang)
I miss you so much. Yes, I will come back, find you and dry your tears. Dry even my bleeding wound. You and I will rely on each other, live, and love this life, our Homeland, with all our Vietnamese hearts.
Please wait for me, I'll be back tomorrow. And the rain tonight will also stop. Because I've been praying for a long time...
"Life also needs rainy days, but... God, my life is so rainy, it's so dilapidated, please give me sunshine" (Nguyen Chi Thien)
April, Is it possible that April only has days when it rains endlessly, falling endlessly? No, there will be April, the sunshine will be bright yellow, warm, glowing with love. It was April when we returned to our Fatherland.
"Is there anyone who can return home? Send a message to someone far away. Will you look for the way back? Always be famous and profitable, leave your ancestral homeland, your country, even if it exists or not" (folk song)
Rainy day in April, on the way to work today.
Hoai Vi
Table of contents
Love Words Written In A Hurry
Love Words Written In A Hurry
Hoai ViWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author / VNthuquan - Online Library Posted by friend: Thanh Van on: April 22, 2010
|
Hoài Điệp Hạ Phương
LỜI TỪ TIM
Ba mất sớm - Mẹ tôi đã vừa một lúc làm cả hai công việc: Cha và Mẹ, để chăm sóc, dạy bảo, kiếm tiền lo cho một đàn con ba đứa, mà lúc ấy - tôi - đứa con đầu lòng lớn nhất chỉ mới mười mấy tuổi ! Lúc thúc theo Mẹ ngày hai buổi ra chợ buôn bán, đúng ra là chỉ để ngồi đó trông hàng khi Mẹ lăng xăng tới lui thu tiền, nhờ vậy mà tôi đã có dư thời gian nhìn nhiều mảnh đời trôi qua trước mặt và gom cả vui buồn của thiên hạ vào lòng... Lẽ ra tôi phải chai lì, vô cảm mới đúng! Nhưng không, lòng tôi ngày càng chùng xuống theo những gì tôi bắt gặp, vì ngày qua ngày điều rót vào tim tôi nhiều hơn tất cả... chính là những giọt nước mắt của con người! Vâng, ở cái chỗ ngồi nho nhỏ ấy, tôi đã thấy bằng đôi mắt mình những nỗi đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc của mỗi mảnh đời riêng mang... Tôi từng kinh hoàng trước sự lọc lừa, tàn bạo, khi chứng kiến một người đến thăm bạn mình với nụ cười hớn hở, tay bắt mặt mừng, nhưng chỉ một cái quay đi thì lưỡi dao đã cắm sâu xuyên qua da thịt. Một nụ cười trên môi chưa khép lại, ánh mắt đã dại đi và một thân hình đổ xuống trong khi một đôi mắt khác long lên giận dữ với cái mím môi đến tím bầm, bật máu nhìn dòng máu đỏ của bạn mình chảy tràn trên đất. Vẫn cái chỗ ngồi ấy, tôi bắt gặp nét dễ thương dưới tàng cây ở góc phố khuất sau ngôi trường trung học: Một chiếc bóng ai đó chờ đợi ai. Những nụ cười, ánh mắt, cái nắm tay, choàng vai rụt rè, bỡ ngỡ... rồi thì "đưa em về dưới mưa"... Một ngày, cũng dưới cội cây già kia, tôi thấy anh đơn độc, dừng lại đợi chờ như ngày nào và khi tất cả tà áo nữ sinh không còn trên phố, anh mới lên xe, rồ máy chạy đi để lại khoảng bụi mù phía sau và rồi tôi không còn thấy anh, nhưng cội cây già đã có chiếc bóng khác đứng chờ... lại những ánh mắt nhìn nhau ngập ngừng, lại những cái bắt tay rụt rè... Tôi cầu mong lần này họ sẽ dìu nhau cùng đi, cùng về lâu hơn những lần trước. Từ đó, tôi chọn niềm vui cho mình mỗi buổi sáng khi thức dậy, để dù trong ngày có điều bất hạnh nào đó xảy ra trước mặt tôi sẽ bớt bi thương... và Nụ Cười Của Mẹ tôi đã gắn liền với cuộc sống diệu kỳ của tôi suốt hai mươi mấy năm nay... nhưng bây giờ đây tôi đang lo lắng, bởi mẹ tôi cao tuổi rồi và đã thông tim đến ba lần!!! Tôi thường tự hỏi: Những người bạn của tôi sẽ chọn điều gì, có giống tôi không? Dĩ nhiên niềm vui mỗi người không ai giống ai. Người có gia đình sẽ trả lời khác với người độc thân, cũng như người còn đầy đủ cha mẹ, anh em sẽ trả lời không giống với người mất đi cha mẹ, mất đi những người thân của mình... nhưng nếu như còn có thể, tôi lại muốn nói với các bạn tôi rằng "Này bạn, hãy vui đi trong vòng tay thương yêu của cha mẹ mình bạn nhé vì đó mới chính là tình yêu vĩnh cửu, chuyện tình cảm lứa đôi chỉ là thứ yếu..." Như tôi bây giờ, đã và vẫn đang hối hận mỗi khi nhớ lại ba tôi. Những ngày ông còn sống, tôi quá nhỏ để có thể cảm nhận hết tình thương ba tôi dành cho đứa con gái đầu lòng. Tôi chỉ biết trách hờn ba lúc bị ông từ chối sự yêu cầu nào đó mà thôi. Như lần ba mua cho tôi chiếc xe đạp thay vì xe gắn máy để đi học sau một thời gian dài bắt tôi đi bộ đến trường. Tôi giận ba lắm! Tính luôn hai bận đi, về, trường xa cả cây số chứ có ít đâu. Nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa đi xe honda tới trường, tôi thèm vô cùng. Tụi nó không cần ngày nào cũng đổ mồ hôi ướt áo khi vào lớp! Còn nhớ lần vì ao ước quá, tôi đã rình rình dắt đại chiếc PC của dì Năm gởi ở nhà tôi mà chạy đi học. Dĩ nhiên, ba má đã đến tận trường kiếm rồi đem xe về và cuối ngày hôm đó, tôi bị ba mẹ rầy một trận nên thân, cũng may là không bị trận đòn nào, tuy nhiên lúc ấy tôi vẫn giận ba lắm. Nhưng bây giờ, khi nhìn đôi chân rắn chắc của mình và sức khỏe còn khá tốt ở độ tuổi này, tôi lại thầm cám ơn ba đã bắt tôi tập thể dục cho đôi chân bằng cách cuốc bộ tới trường và ì ạch với chiếc xe đạp cà tàng suốt thời niên thiếu đó. Giờ đây, khi hiểu được tình thương người cha dành cho tôi. Khi hiểu được lý do vì sao ba tôi từ chối tôi như vậy, thì mọi việc đã muộn màng. Điều tôi chỉ còn có thể làm là đứng trước di ảnh ông mà lâm râm câu xin lỗi với lòng hối hận vô biên vì ngày xưa ngỗ nghịch, không lo học hành, không nghe lời ba tôi dạy bảo. Với ba đã là như vậy, thì với mẹ, làm sao tôi không biết mình đã làm cho bà buồn đến bao nhiêu. Tôi nhỏ, tôi làm khổ mẹ tôi theo kiểu con nít. Tôi lớn, tôi làm mẹ tôi khổ theo cái lớn của mình. Không tính những chuyện nhỏ nhặt, chỉ nói về tình yêu của tôi, cũng làm Mẹ và hai em rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Mẹ và hai em tôi đã âm thầm chia xẻ: Tôi vui, họ vui. Tôi buồn, họ buồn! Tôi ngây ngô dệt mộng, đau khổ, thương tiếc cho mối tình mà giờ này, tôi có thể nói là không đáng để tôi phải phí cả một thời gian dài không thể gượng dậy được, khi người ta bỏ tôi, đi với người con gái khác. Tôi khóc lóc từng ngày, tôi nổi loạn với chính tôi, khiến cả gia đình phiền muộn theo cái vui buồn bất thường như thời tiết của tôi đến mệt mỏi. Vậy đó, mà bao nhiêu năm rồi, tôi lại ngần ngại khi muốn ôm Mẹ vào lòng, nói xin lỗi với bà và bảo rằng "con yêu mẹ lắm". Không biết cái gì đã ghìm tôi lại như vậy. Có lẽ tôi mắc cỡ với chính bản thân, khi cho tới bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn còn làm mẹ không vui. Những ngày cuối năm, tôi muốn mượn nơi đây để nói cùng mẹ tôi: Xin mẹ tha thứ cho con! Con rất là yêu mẹ ! Với các em tôi: "Chị xin lỗi cho những điều chị đã làm sai khiến các em buồn lòng. Hôm nay, các em đều đã có gia đình. Chị muốn nói với các em một điều mà bản thân chị đã từng trải qua: Hãy nắm giữ hạnh phúc khi ta có nó trong tay. Hãy chăm lo cho nhau hết lòng. Để ngày nào, có vì lý do gì mà xa nhau, mình sẽ không ân hận, nuối tiếc, bởi đã làm hết sức. Chúc các em hạnh phúc! Với những người bạn thân, sơ, của tôi đang đau khổ vì tình yêu, xin được riêng tặng lời ai đó đã nói: "Chung thủy thì tốt, nhưng mỗi ngày nhịp đập trái tim của bạn đưa đi một lượng máu mới - bạn hít thở một bầu không khí mới - Gặp thêm những người bạn mới - nhiều điều lo toan mới... thì không lý gì giữ mãi trong tim cuộc tình đã chết - đã vĩnh viễn rời xa bạn, để tự đau khổ và làm buồn lây cả những người chung quanh. Tâm hồn, trái tim, như cái ngăn tủ. Cất giữ hoài những đồ cũ, vô giá trị sẽ bị đầy, làm sao nhận thêm gì khác nữa". Ừ, có lẽ! Một ngăn tủ giữ hoài những món đồ xấu xí, không lấy ra, làm sao có thể đưa vào cất giữ những cái tốt đẹp ta vừa bắt gặp? Nói thì vậy! Riêng tôi, trong ngăn tủ vẫn còn cất nhiều đồ cũ lắm! HĐHP12-2005
Mục lục
LỜI TỪ TIM
LỜI TỪ TIM
Hoài Điệp Hạ PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: HĐHP Nguồn: HĐHPĐược bạn: TTL đưa lên vào ngày: 21 tháng 3 năm 2006
|
Hoài Điệp Hạ Phương
LỜI TỪ TIM
Ba mất sớm - Mẹ tôi đã vừa một lúc làm cả hai công việc: Cha và Mẹ, để chăm sóc, dạy bảo, kiếm tiền lo cho một đàn con ba đứa, mà lúc ấy - tôi - đứa con đầu lòng lớn nhất chỉ mới mười mấy tuổi ! Lúc thúc theo Mẹ ngày hai buổi ra chợ buôn bán, đúng ra là chỉ để ngồi đó trông hàng khi Mẹ lăng xăng tới lui thu tiền, nhờ vậy mà tôi đã có dư thời gian nhìn nhiều mảnh đời trôi qua trước mặt và gom cả vui buồn của thiên hạ vào lòng... Lẽ ra tôi phải chai lì, vô cảm mới đúng! Nhưng không, lòng tôi ngày càng chùng xuống theo những gì tôi bắt gặp, vì ngày qua ngày điều rót vào tim tôi nhiều hơn tất cả... chính là những giọt nước mắt của con người! Vâng, ở cái chỗ ngồi nho nhỏ ấy, tôi đã thấy bằng đôi mắt mình những nỗi đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc của mỗi mảnh đời riêng mang... Tôi từng kinh hoàng trước sự lọc lừa, tàn bạo, khi chứng kiến một người đến thăm bạn mình với nụ cười hớn hở, tay bắt mặt mừng, nhưng chỉ một cái quay đi thì lưỡi dao đã cắm sâu xuyên qua da thịt. Một nụ cười trên môi chưa khép lại, ánh mắt đã dại đi và một thân hình đổ xuống trong khi một đôi mắt khác long lên giận dữ với cái mím môi đến tím bầm, bật máu nhìn dòng máu đỏ của bạn mình chảy tràn trên đất. Vẫn cái chỗ ngồi ấy, tôi bắt gặp nét dễ thương dưới tàng cây ở góc phố khuất sau ngôi trường trung học: Một chiếc bóng ai đó chờ đợi ai. Những nụ cười, ánh mắt, cái nắm tay, choàng vai rụt rè, bỡ ngỡ... rồi thì "đưa em về dưới mưa"... Một ngày, cũng dưới cội cây già kia, tôi thấy anh đơn độc, dừng lại đợi chờ như ngày nào và khi tất cả tà áo nữ sinh không còn trên phố, anh mới lên xe, rồ máy chạy đi để lại khoảng bụi mù phía sau và rồi tôi không còn thấy anh, nhưng cội cây già đã có chiếc bóng khác đứng chờ... lại những ánh mắt nhìn nhau ngập ngừng, lại những cái bắt tay rụt rè... Tôi cầu mong lần này họ sẽ dìu nhau cùng đi, cùng về lâu hơn những lần trước. Từ đó, tôi chọn niềm vui cho mình mỗi buổi sáng khi thức dậy, để dù trong ngày có điều bất hạnh nào đó xảy ra trước mặt tôi sẽ bớt bi thương... và Nụ Cười Của Mẹ tôi đã gắn liền với cuộc sống diệu kỳ của tôi suốt hai mươi mấy năm nay... nhưng bây giờ đây tôi đang lo lắng, bởi mẹ tôi cao tuổi rồi và đã thông tim đến ba lần!!! Tôi thường tự hỏi: Những người bạn của tôi sẽ chọn điều gì, có giống tôi không? Dĩ nhiên niềm vui mỗi người không ai giống ai. Người có gia đình sẽ trả lời khác với người độc thân, cũng như người còn đầy đủ cha mẹ, anh em sẽ trả lời không giống với người mất đi cha mẹ, mất đi những người thân của mình... nhưng nếu như còn có thể, tôi lại muốn nói với các bạn tôi rằng "Này bạn, hãy vui đi trong vòng tay thương yêu của cha mẹ mình bạn nhé vì đó mới chính là tình yêu vĩnh cửu, chuyện tình cảm lứa đôi chỉ là thứ yếu..." Như tôi bây giờ, đã và vẫn đang hối hận mỗi khi nhớ lại ba tôi. Những ngày ông còn sống, tôi quá nhỏ để có thể cảm nhận hết tình thương ba tôi dành cho đứa con gái đầu lòng. Tôi chỉ biết trách hờn ba lúc bị ông từ chối sự yêu cầu nào đó mà thôi. Như lần ba mua cho tôi chiếc xe đạp thay vì xe gắn máy để đi học sau một thời gian dài bắt tôi đi bộ đến trường. Tôi giận ba lắm! Tính luôn hai bận đi, về, trường xa cả cây số chứ có ít đâu. Nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa đi xe honda tới trường, tôi thèm vô cùng. Tụi nó không cần ngày nào cũng đổ mồ hôi ướt áo khi vào lớp! Còn nhớ lần vì ao ước quá, tôi đã rình rình dắt đại chiếc PC của dì Năm gởi ở nhà tôi mà chạy đi học. Dĩ nhiên, ba má đã đến tận trường kiếm rồi đem xe về và cuối ngày hôm đó, tôi bị ba mẹ rầy một trận nên thân, cũng may là không bị trận đòn nào, tuy nhiên lúc ấy tôi vẫn giận ba lắm. Nhưng bây giờ, khi nhìn đôi chân rắn chắc của mình và sức khỏe còn khá tốt ở độ tuổi này, tôi lại thầm cám ơn ba đã bắt tôi tập thể dục cho đôi chân bằng cách cuốc bộ tới trường và ì ạch với chiếc xe đạp cà tàng suốt thời niên thiếu đó. Giờ đây, khi hiểu được tình thương người cha dành cho tôi. Khi hiểu được lý do vì sao ba tôi từ chối tôi như vậy, thì mọi việc đã muộn màng. Điều tôi chỉ còn có thể làm là đứng trước di ảnh ông mà lâm râm câu xin lỗi với lòng hối hận vô biên vì ngày xưa ngỗ nghịch, không lo học hành, không nghe lời ba tôi dạy bảo. Với ba đã là như vậy, thì với mẹ, làm sao tôi không biết mình đã làm cho bà buồn đến bao nhiêu. Tôi nhỏ, tôi làm khổ mẹ tôi theo kiểu con nít. Tôi lớn, tôi làm mẹ tôi khổ theo cái lớn của mình. Không tính những chuyện nhỏ nhặt, chỉ nói về tình yêu của tôi, cũng làm Mẹ và hai em rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Mẹ và hai em tôi đã âm thầm chia xẻ: Tôi vui, họ vui. Tôi buồn, họ buồn! Tôi ngây ngô dệt mộng, đau khổ, thương tiếc cho mối tình mà giờ này, tôi có thể nói là không đáng để tôi phải phí cả một thời gian dài không thể gượng dậy được, khi người ta bỏ tôi, đi với người con gái khác. Tôi khóc lóc từng ngày, tôi nổi loạn với chính tôi, khiến cả gia đình phiền muộn theo cái vui buồn bất thường như thời tiết của tôi đến mệt mỏi. Vậy đó, mà bao nhiêu năm rồi, tôi lại ngần ngại khi muốn ôm Mẹ vào lòng, nói xin lỗi với bà và bảo rằng "con yêu mẹ lắm". Không biết cái gì đã ghìm tôi lại như vậy. Có lẽ tôi mắc cỡ với chính bản thân, khi cho tới bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn còn làm mẹ không vui. Những ngày cuối năm, tôi muốn mượn nơi đây để nói cùng mẹ tôi: Xin mẹ tha thứ cho con! Con rất là yêu mẹ ! Với các em tôi: "Chị xin lỗi cho những điều chị đã làm sai khiến các em buồn lòng. Hôm nay, các em đều đã có gia đình. Chị muốn nói với các em một điều mà bản thân chị đã từng trải qua: Hãy nắm giữ hạnh phúc khi ta có nó trong tay. Hãy chăm lo cho nhau hết lòng. Để ngày nào, có vì lý do gì mà xa nhau, mình sẽ không ân hận, nuối tiếc, bởi đã làm hết sức. Chúc các em hạnh phúc! Với những người bạn thân, sơ, của tôi đang đau khổ vì tình yêu, xin được riêng tặng lời ai đó đã nói: "Chung thủy thì tốt, nhưng mỗi ngày nhịp đập trái tim của bạn đưa đi một lượng máu mới - bạn hít thở một bầu không khí mới - Gặp thêm những người bạn mới - nhiều điều lo toan mới... thì không lý gì giữ mãi trong tim cuộc tình đã chết - đã vĩnh viễn rời xa bạn, để tự đau khổ và làm buồn lây cả những người chung quanh. Tâm hồn, trái tim, như cái ngăn tủ. Cất giữ hoài những đồ cũ, vô giá trị sẽ bị đầy, làm sao nhận thêm gì khác nữa". Ừ, có lẽ! Một ngăn tủ giữ hoài những món đồ xấu xí, không lấy ra, làm sao có thể đưa vào cất giữ những cái tốt đẹp ta vừa bắt gặp? Nói thì vậy! Riêng tôi, trong ngăn tủ vẫn còn cất nhiều đồ cũ lắm! HĐHP12-2005
Mục lục
LỜI TỪ TIM
LỜI TỪ TIM
Hoài Điệp Hạ PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: HĐHP Nguồn: HĐHPĐược bạn: TTL đưa lên vào ngày: 21 tháng 3 năm 2006
|
Thụy Anh
Lời yêu trôi nổi trên bầu trời
Tôi lập một cái blog, đúng vào ngày nhận lời yêu. Ban đầu là để ghi lại những chuyện yêu đương, hờn giận với người yêu. Sau này, tôi viết đủ thứ linh tinh, xả stress trên blast, kể lể những chuyện gặp trong ngày, hài hước một chút để “câu comment”.Blog là ngôi nhà nhỏ của tôi trên mạng, dù là ảo, dù đôi lúc nó cũng bắt đầu khiến tôi thấy nhàm chán, thì như một thói quen, mỗi sáng đến cơ quan, tôi lại mở cửa vào “nhà”.Vậy mà hôm nay tôi lại quên mất mật khẩu để mở blog ấy. Một chuyện thật khó có thể xảy ra vì mật khẩu tôi đặt bằng một câu chàng nói với tôi ngày đầu tiên yêu nhau. Vậy mà không hiểu sao, sau một đêm mộng mị, một đêm mưa to gió lớn, tỉnh giấc, đôi mắt tôi như đôi mắt người khác. Tôi nhìn cái bàn phím cũ đã mòn mờ cả chữ, chịu không biết ngón tay phải đặt vào đâu!Tôi bắt đầu lo lắng, thử nhập vào mật khẩu tất cả những gì chàng hay nói khi chúng tôi bên nhau, cả những lúc nồng nàn nhất. Vẫn không được. Đi đi lại lại nát cả sàn nhà mà vẫn không lóe lên ý tưởng nào. Buồn bực quá. Giờ này mọi hôm là tôi đã viết được một cái entry thật hay rồi đấy, để trưa chàng đọc mà tủm tỉm cười... Nhất là bây giờ, chàng đang đi công tác tận miền Nam. Phải làm sao đây?Cực chẳng đã, tôi bấm máy cho chàng.- Sao? Quên mật khẩu à em? Câu đầu tiên anh nói á? Là gì nhỉ? Hì hì, em chơi khó anh quá… Thế yahoo nó không “nhắc vở” cho à? Hừm… Để anh nghĩ xem… Hay là…. “Em đẹp lắm”?- Không phải, câu đó anh nói ngay khi mới gặp em, nịnh đầm lắm, chứ có đợi đến khi yêu đương đâu!- Vậy thì “Trái tim anh mãi mãi là của em”?- Phù, sến quá! Cũng không phải, em thử rồi…- Hay là “Anh thề sẽ làm xe ôm cho em mãi?”- Hi hi, câu này hay đấy, nhưng mà không phải câu đó…- Hay mà em không lấy làm mật khẩu, lại lấy cái gì làm cả hai đều chẳng nhớ ra… Thôi, đến giờ anh vào họp rồi. Mà em chưa đi làm à? À hôm nay nghỉ hả? Ừ. Tối lên chat gặp em nhé. À mà cũng có thể không gặp được, vì tối anh bận đi với các sếp tiếp chuyên gia Ý. Thôi tính sau, anh đi đã. Vội lắm!Bận lắm! Vội lắm! Những từ này mới quen thuộc làm sao. Lẽ ra tôi phải lấy chúng làm mật khẩu mới đúng!Thẫn thờ trở lại bàn máy tính, tự nhiên tôi cảm thấy một nỗi thất vọng kỳ lạ bóp nghẹt lấy tim. Tôi không cố nhớ mật khẩu nữa, hì hục lập một cái blog mới. Chọn avatar... chọn theme… Những câu nói dí dỏm giới thiệu về mình… màu sắc.. Tất cả, tất cả chợt như trống rỗng, chẳng gợi được cho tôi nỗi niềm âu yếm nào giống như cái ngày đầu tôi lập cái blog cũ ấy.Nản quá, tôi delete bằng hết những gì vừa làm. Tôi ra mở cửa sổ. Lập tức, một luồng khí trong vắt sau cơn mưa ùa vào nhà… Bầu trời phía trên kia rất sáng, tuy có đôi chút chật chội vì những song sắt, mái tôn của dãy nhà tập thể ngổn ngang chĩa lên.Bất chợt, tôi nghĩ, có thể cái blog bị bỏ quên kia của tôi đang lơ lửng trên đó, trên bầu trời sáng không có vệt ướt ấy… Nó liên tục phát ra tín hiệu yêu đương. Nó trôi nổi trên bầu trời… Có ai nghe được nó không? Liệu có bao giờ một ai đó đưa tay ra để tóm lấy nó từ một khung cửa sổ nhỏ hẹp nào không?Một tiếng sấm khô khốc ở đâu đó vang lên. Trời trong mà có sấm, không hiểu là điềm gì… Thốt nhiên, mắt tôi như sáng ra, trong đầu lóe lên một câu giản dị, một câu đơn giản lắm. Nhưng nó vang lên trong tôi không hề quen thuộc, đến nỗi tôi nghi ngờ không hiểu mình có từng nghe được câu đó hay không. Đó là:Anh Yêu EmPhải rồi, Anh Yêu Em! Mật khẩu đã mất của tôi! Làm sao tôi có thể quên được chứ?!!! Tôi lạ lẫm chạm tay vào các phím chữ, đọc thầm lời yêu đã quên.Đã rất lâu rồi, có thể ngay từ sau hôm nói câu đó lần đầu tiên, chàng không một lần dùng tới nó nữa.Cho nên, lời yêu ấy vẫn trôi nổi trên bầu trời…q Tháng 1/2007Thụy Anh
Mục lục
Lời yêu trôi nổi trên bầu trời
Lời yêu trôi nổi trên bầu trời
Thụy AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: tienphong OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 10 tháng 4 năm 2009
|
Thuy Anh
Words of love float in the sky
I started a blog, right on the day I accepted my love. Initially, it was to record love stories and anger with lovers. Later, I wrote all kinds of random things, relieved stress on blast, told stories that happened during the day, and used a little humor to "comment". The blog is my little home online, even if it's virtual, even though sometimes It also started to make me feel bored. As a habit, every morning when I go to work, I open the door to "home". But today I forgot the password to open that blog. Something very unlikely to happen because the password I set was a sentence he told me on the first day we fell in love. Yet somehow, after a dreamy night, a night of heavy rain and wind, when I woke up, my eyes were like someone else's eyes. I looked at the old keyboard with all the letters faded, not knowing where to put my fingers! I started to worry, tried entering the password of everything he used to say when we were together, even when we were passionate. most miserable. Still can't. I walked back and forth, tearing up the floor, but still no idea came up. So sad. Every day at this time, I have written a really good entry, for him to read at noon and smile... Especially now, he is on a business trip to the South. What should I do? I can't help but call him. - Why? Forgot your password? The first thing you said? What is it? Hehe, you're making it too difficult for me... So Yahoo won't "remind you"? Hmm… Let me think… Or…. “You are very beautiful”?- No, I said that sentence right when I first met you, very flattering, not waiting until we fell in love!- So “My heart is forever yours”?- Phew, so romantic! That's not true, I tried it...- Or "I swear I'll be your motorbike taxi forever?"- Hi hi, this is a good sentence, but it's not that sentence...- It's good that I didn't use it as a password, again Neither of them could remember what they took... Well, it's time for me to go to the meeting. But you haven't gone to work yet? Are you off today? YES. Come chat and see me tonight. Well, maybe we won't be able to meet, because that evening I'm busy with my bosses meeting Italian experts. Think about it later, I'll go first. Very hurry! Very busy! Hurry! How familiar these words are. I should have used them as my password! Dumbfoundedly returning to the computer desk, I suddenly felt a strange disappointment squeezing my heart. I stopped trying to remember my password and started a new blog. Choose an avatar... choose a theme... Witty sayings to introduce yourself... colors... Everything, everything suddenly seemed empty, not evoking any feelings of affection in me like the day I first created the website. That old blog. So frustrated, I deleted everything I just did. I went to open the window. Immediately, a stream of clear air after the rain rushed into the house... The sky above was very bright, although a bit cramped because of the iron bars and corrugated iron roofs of the row of messy dormitories pointing up. Suddenly, I thinking, maybe my forgotten blog is floating up there, in that bright sky without wet streaks... It continuously emits love signals. It floats in the sky… Can anyone hear it? Would someone ever reach out to grab it from a small, narrow window? A dry thunder sounded somewhere. The sky is clear but there is thunder, I don't understand what the sign is... Suddenly, my eyes seemed to light up, a simple sentence flashed in my head, a very simple sentence. But it rang so unfamiliar to me that I doubted whether I had ever heard it before. That is: I Love You Yes, I Love You! My lost password! How could I forget?!!! I strangely touched the keys, silently reading the forgotten words of love. It had been a long time, maybe even since the day he said those words for the first time, he had never used them again. So, those words of love. still floating in the sky...q January 2007Thuy Anh
Table of contents
Words of love float in the sky
Words of love float in the sky
Thuy AnhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: tienphong Online Posted by friend: Thanh Van on: April 10, 2009
|
Linh Bảo
Lỡ Duyên
Tại sao cô Sâu Chiếu không bằng lòng kết hôn với cậu Trùn, và tại sao cậu Trùn không chịu cưới cô Chiếu, chim Họa Mi biết rất rõ ràng. Một hôm chim Họa Mi vui chuyện kể lại như sau: “ Ngày xưa, dưới một tảng đá kia có một cô sâu Chiếu rất xinh đẹp. Cô nổi tiếng thích làm dáng nhất trong vùng. Cô thường giải trí bằng cách ngắm nghía những bản chân nhỏ của mình không bao giờ chán mắt. Cô có đúng 1000 bàn chân, nên cô bắt đầu ngắm từ tảng sáng, mãi cho đến hoàng hôn ngày hôm sau mới xong cuộc “ triển lãm” chân nàỵ Nếu có người lỡ vô ý đạp nhằm một trong những bàn chân của cô, cô sẽ giận dỗi cuốn mình lại thật chặt và nằm vạ hàng nửa ngày chẳng thèm nói năng gì với ai cả. Cách nhà cô không xa, có một cậu Trùn rất siêng năng cần mẫn. Cậu đào đất suốt ngày và xây rất nhiều đường hầm phức tạp ăn thông với nhaụ Cậu sống bình yên, thanh nhàn và rất mãn nguyện trong tòa lâu đài đồ sộ chính tay cậu kiến trúc. Suốt ngày cậu Trùn sống và làm việc dưới đất nên thân hình rất bóng, dài và mềm mạị Cậu nổi tiếng là đẹp trai và giàu có nhất vùng, vì thế nên làng trong xóm ngoài, những cô Trùn chưa chồng đôi khi vẫn mượn cớ trời nắng, tạt vào nhà cậu xin hớp nước, nghỉ chân một lúc, cốt để gặp cậu tán chuyện vớ vẩn, mong cậu chú ý đến mình, nhưng cậu vẫn chưa hề yêu aị Một hôm, sau một cơn mưa, cậu lên mặt đất hóng mát, tình cờ đi ngang qua nhà cô Chiếụ Cậu vừa gặp cô liền cảm thấy yêu cô ngay, và cô Chiếu cũng thế, cô thấy hình như linh hồn đã bị cậu Trùn thu hút mất. Cả hai cùng bị “ tiếng sét của tình yêu “ đánh ngay một lúc. Ngay hôm ấy, cậu Trùn đi tìm bà Dế Mèn nhờ bà làm mối giùm. Bà Dế Mèn rất sốt sắng, lập tức đến nhà cha mẹ cô Chiếu làm quen. Bà tán rất khéo, nào là cậu Trùn đẹp trai, thông minh, siêng năng, thật thà, trung hậu, Câu Trùn có một tấm thân mềm mại khỏe mạnh, có một sức làm việc bền bỉ kiên nhẫn, có những tòa lâu đài đồ sộ mênh mông v.v... Cha mẹ cô Chiếu nghe thế vui mừng bằng lòng gả cô ngay lập tức. Khi tất cả họ hàng Trùn biết tin cậu Trùn sắp cưới cô Chiếu đều vặn mình than thở và tỏ lòng thương hại cậu Trùn. Một số bạn thân của cậu bảo: - Thế thì chỉ có nước chết! Các anh thử nghĩ xem, cô Chiếu có những 1000 bàn chân. Anh Trùn rồi đây làm việc suốt đời cũng trả không xong những món nợ giầy của cô ta! - Cô Chiếu đã nổi tiếng làm dáng nhất vùng, cô ta suốt ngày chẳng chịu làm gì ngoài việc ngắm chân, đi đóng giầy mới, nghĩ các kiểu giầy xuân, hạ, thu, đông. Mỗi năm chắc cô ta phải thay đến mấy lượt giầỵ Cứ tính in ít thôi, chỉ 500 đôi giầy thường, 500 đôi đi chơi phố dạo mát, 500 đôi đi mưa, và 500 đôi giầy da rắn để đi dự tiệc là cậu Trùn nhà ta đủ phá sản! Về phần các bạn của cô Chiếu cũng phản đối không kém. Một cô nói: - Cậu Trùn thì có gì đáng cho chị yêu chứ! Người ngợm gì mà từ đầu đến đuôi chỉ một bàn chân cũng không có. Thật là một con quái vật! Một cô khác thêm: - Cứ tưởng tượng phải cắt may và giặt áo quần cho một con người vừa dài thườn thượt vừa xấu xí như cậu ấy thì chẳng thà chết đi cho xong! Thât là phí cả công trang điểm! Những cô khác cũng kinh ngạc: - Tội nghiệp cô Chiếu, từ nay cô ấy sẽ chẳng bao giờ được nghỉ ngơi nữa! Cô sẽ phải lau quét nhà cửa và giặt áo quần cho Trùn suốt ngàỵ Các chị phải biết rằng giống Trùn sống dưới đất bẩn thỉu lắm nhé. Mỗi ngày phải thay đến 10 lần áo là ít: - Bộ thế gian hết sâu Chiếu hay sao mà lại đi yêu giống Trùn! Cô Chiếu rất yêu cậu Trùn nên nghe các bạn nói thế thì khổ tâm vô cùng, và cô cũng không thể không do dự suy nghĩ. Trong lúc cậu Trùn đang ra sức xây dựng một căn nhà mới đẹp đẽ rộng rãi để làm lễ cưới, thì cô Chiếu đắn đo lo đến cuộc sống và trách nhiệm của cô sẽ phải gánh việc mai saụ Cô tưởng tượng sau này cô sẽ may những cái áo dài thườn thượt cho chồng, lại còn suốt ngày phải giặt, là, những bộ quần áo bẩn chàng thay rạ Cô nghĩ đến cô phải lo săn sóc trong nhà, làm cho gia đình được ngăn nắp sạch sẽ và thoáng khí, vì cô không quen ở dưới đất. Suốt ngày cô sẽ phải làm quần quật, lau chùi, quét dọn những tòa nhà vĩ đại, đồ sộ dọc ngang của cậu Trùn đã xây, đang xây và còn xây thêm nữa . . . Chao ơi, thế thì bỏ công trang điểm thực! . . . Còn gì là cuộc đời nữa! Cô sẽ biến thành một tên nô lệ bẩn thỉu, suốt đời bị nhốt dươí hầm, không còn được thấy ánh mặt trời, không còn được thở làn không khí trong sạch, thanh khiết, không còn tự do ca hát vui đùa, và nhất là không còn thong thả rảnh rang để ngắm nghía 1000 bàn chân xinh xắn của mình nữa! Cô Chiếu nằm dưới hang trong kẹt đá ngẫm nghỉ suốt một ngày một đêm. Cuối cùng cô nhất định từ hôn, mặc dầu lòng cô rất yêu cậu Trùn. Khi cô Chiếu vừa quyết định xong chưa kịp tuyên bố, thì có kẻ đã mách trước với cậu Trùn. Cậu Trùn nghe tin cố Chiếu xinh đẹp không bằng lòng kết hôn với mình, ban đầu cậu rất đau khổ. Cậu thâ t vọng tưởng chừng như có thể chết ngay được. Cậu quằn quại dưới đất,nước mắt chảy ướt cả một gian phòng cậu đang xâỵ Nếu không cưới được cô Chiếu thì nhà to cửa lớn đối với cậu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Cậu còn xây dựng làm gì và để cho ai ở chứ! Cậu như người mất hồn, không còn thiết tha đến làm việc hay ăn uống đến mấy ngàỵ Trong lúc nằm lịm đi trong đau thương, cậu suy nghĩ và dần dần nhớ đến những lời các bạn đã nói về cô Chiếụ Cậu nghĩ thầm: Thật ra thì mình chỉ có một cái xác nhà không chứ làm gì có tiền để mua cho cô ấy hàng nghìn đôi giầy kia chứ! Mình trần thân trụi như mình mà dám cưới cô ấy thì cũng . . . mạo hiểm thực! Chiếm được một người không khó, cái khó là làm sao giữ được tâm hồn người ấy, làm sao cho người ấy yêu mình trung thành và vĩnh viễn. . . cậu thấy ngay một sự thật phủ phàng là cậu không đủ điều kiện để làm chồng một cô Chiếu xinh đẹp và xa hoa! Cậu tưởng tượng nếu cô Chiếu bằng lòng lấy cậu thì cuộc sống mai đây sẽ như thế nàọ Sự sung sướng được sống chung với người yêu có bù được cái khổ của người yêu đem đến không. Người đàn bà sẽ gây hạnh phúc cho cậu hay làm khổ cậụ Một kẻ nghèo nàn như cậu liệu sắm được bao nhiêu đôi giầy cho vợ! . . . Nghĩ đến đấy, cậu tỉnh hẳn người, và thử làm một bài tính giá tiền 500 đôi giầy thường. Chỉ mới tính tiền giầy đi thường thôi cậu đã phát hoảng lên, cuộn tròn cả người lạị Lúc cậu tính đến số tiền 500 đôi giầy da rắn để cô Chiếu đi dự tiệc, cậu gần chết ngất đị Cậu vặn người kêu lên: - “ Trời đất ơi! Hàng nghìn đô giầy thì chỗ đâu mà để! Lại còn lúc cô Chiếu mang 500 đôi guốc đi lại trong nhà làm việc thì gian nhà sẽ như thế nàỏ” Cậu điếc tai lên mà chết. Cậu đã quen sống yên tĩnh, làm việc một cách âm thầm dưới đất, cậu không chịu được một tiếng động ầm ỹ nào . . . Lại còn những chủ tiệm giầy suốt ngày ra vào tấp nập, nào là đo chân, thử giầy, mang giầy đến, đòi tiền giầy v. v. . . và nếu cô Chiếu có bà con hay bè bạn đến chơi nữa thì ôi thôi! Hàng mấy nghìn đôi giầy, guốc kéo lẹt xẹt, lóc cóc, lách cách vang dội ầm ỹ, lâu đài của cậu sẽ giống như một cái chợ cá tôm . . .Mới nghĩ đến đây cậu đã thấy mình là một người đáng thương nất trên đời! Nhưng may mà cậu chưa cưới cô Chiếu về làm vợ! Cậu sực nhớ ra mình vẫn còn được quyền sống yên tĩnh như mọi bạn Trùn khác, cậu thở dài một cái, nhẹ hẳn ngườị Sung sướng như vừa trải qua một cơn ác mộng, cậu vội vàng viết thư cho cô Chiếu một bức thư từ hôn. Cuộc hôn nhân của hai người thế là tan vỡ! Cả hai lạï tiếp tục sốngtheo sở thích của mình. Cậu Trùn vẫn ở trong tòa lâu đài mênh mông, vẫn yêu âm thầm, vẫn cô độc. Cô Chiếu vẫn an nhàn sống duới hang đá lạnh lẽo, ngày ngày ngắm những bàn chân bé nhỏ xinh xắn của mình để giải trí. Thỉnh thoảng nhớ đến cậu Trùn, cô không biết nên mừng hay tiếc cho mối tình dở dang. . . Thực ra cậu Trùn không hiểu rằng mặt dầu cô Chiếu có đến hàng ngàn bàn chân, nhưng cô chỉ đi chân không, chẳng bao giờ phải cần đến giầy cả. Và cô Chiếu cũng không hề biết rằng tuy cậu Trùn làm việc suốt ngày dưới đất, cậu chỉ mặc độc một bộ áo quần và suốt đời không hề bẩn. Cũng như những người nông nổi nhẹ dạ chỉ nhắm mắt tin theo những lời phê bình vô tội vạ của kẻ khác, họ đã để lỡ mất hạnh phúc suốt đời của mình, nhưng vẫn không biết đã mất mát những gì để mà tiếc thương!
Mục lục
Lỡ Duyên
Lỡ Duyên
Linh BảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 3 năm 2004
|
Linh Bảo
Lỡ Duyên
Tại sao cô Sâu Chiếu không bằng lòng kết hôn với cậu Trùn, và tại sao cậu Trùn không chịu cưới cô Chiếu, chim Họa Mi biết rất rõ ràng. Một hôm chim Họa Mi vui chuyện kể lại như sau: “ Ngày xưa, dưới một tảng đá kia có một cô sâu Chiếu rất xinh đẹp. Cô nổi tiếng thích làm dáng nhất trong vùng. Cô thường giải trí bằng cách ngắm nghía những bản chân nhỏ của mình không bao giờ chán mắt. Cô có đúng 1000 bàn chân, nên cô bắt đầu ngắm từ tảng sáng, mãi cho đến hoàng hôn ngày hôm sau mới xong cuộc “ triển lãm” chân nàỵ Nếu có người lỡ vô ý đạp nhằm một trong những bàn chân của cô, cô sẽ giận dỗi cuốn mình lại thật chặt và nằm vạ hàng nửa ngày chẳng thèm nói năng gì với ai cả. Cách nhà cô không xa, có một cậu Trùn rất siêng năng cần mẫn. Cậu đào đất suốt ngày và xây rất nhiều đường hầm phức tạp ăn thông với nhaụ Cậu sống bình yên, thanh nhàn và rất mãn nguyện trong tòa lâu đài đồ sộ chính tay cậu kiến trúc. Suốt ngày cậu Trùn sống và làm việc dưới đất nên thân hình rất bóng, dài và mềm mạị Cậu nổi tiếng là đẹp trai và giàu có nhất vùng, vì thế nên làng trong xóm ngoài, những cô Trùn chưa chồng đôi khi vẫn mượn cớ trời nắng, tạt vào nhà cậu xin hớp nước, nghỉ chân một lúc, cốt để gặp cậu tán chuyện vớ vẩn, mong cậu chú ý đến mình, nhưng cậu vẫn chưa hề yêu aị Một hôm, sau một cơn mưa, cậu lên mặt đất hóng mát, tình cờ đi ngang qua nhà cô Chiếụ Cậu vừa gặp cô liền cảm thấy yêu cô ngay, và cô Chiếu cũng thế, cô thấy hình như linh hồn đã bị cậu Trùn thu hút mất. Cả hai cùng bị “ tiếng sét của tình yêu “ đánh ngay một lúc. Ngay hôm ấy, cậu Trùn đi tìm bà Dế Mèn nhờ bà làm mối giùm. Bà Dế Mèn rất sốt sắng, lập tức đến nhà cha mẹ cô Chiếu làm quen. Bà tán rất khéo, nào là cậu Trùn đẹp trai, thông minh, siêng năng, thật thà, trung hậu, Câu Trùn có một tấm thân mềm mại khỏe mạnh, có một sức làm việc bền bỉ kiên nhẫn, có những tòa lâu đài đồ sộ mênh mông v.v... Cha mẹ cô Chiếu nghe thế vui mừng bằng lòng gả cô ngay lập tức. Khi tất cả họ hàng Trùn biết tin cậu Trùn sắp cưới cô Chiếu đều vặn mình than thở và tỏ lòng thương hại cậu Trùn. Một số bạn thân của cậu bảo: - Thế thì chỉ có nước chết! Các anh thử nghĩ xem, cô Chiếu có những 1000 bàn chân. Anh Trùn rồi đây làm việc suốt đời cũng trả không xong những món nợ giầy của cô ta! - Cô Chiếu đã nổi tiếng làm dáng nhất vùng, cô ta suốt ngày chẳng chịu làm gì ngoài việc ngắm chân, đi đóng giầy mới, nghĩ các kiểu giầy xuân, hạ, thu, đông. Mỗi năm chắc cô ta phải thay đến mấy lượt giầỵ Cứ tính in ít thôi, chỉ 500 đôi giầy thường, 500 đôi đi chơi phố dạo mát, 500 đôi đi mưa, và 500 đôi giầy da rắn để đi dự tiệc là cậu Trùn nhà ta đủ phá sản! Về phần các bạn của cô Chiếu cũng phản đối không kém. Một cô nói: - Cậu Trùn thì có gì đáng cho chị yêu chứ! Người ngợm gì mà từ đầu đến đuôi chỉ một bàn chân cũng không có. Thật là một con quái vật! Một cô khác thêm: - Cứ tưởng tượng phải cắt may và giặt áo quần cho một con người vừa dài thườn thượt vừa xấu xí như cậu ấy thì chẳng thà chết đi cho xong! Thât là phí cả công trang điểm! Những cô khác cũng kinh ngạc: - Tội nghiệp cô Chiếu, từ nay cô ấy sẽ chẳng bao giờ được nghỉ ngơi nữa! Cô sẽ phải lau quét nhà cửa và giặt áo quần cho Trùn suốt ngàỵ Các chị phải biết rằng giống Trùn sống dưới đất bẩn thỉu lắm nhé. Mỗi ngày phải thay đến 10 lần áo là ít: - Bộ thế gian hết sâu Chiếu hay sao mà lại đi yêu giống Trùn! Cô Chiếu rất yêu cậu Trùn nên nghe các bạn nói thế thì khổ tâm vô cùng, và cô cũng không thể không do dự suy nghĩ. Trong lúc cậu Trùn đang ra sức xây dựng một căn nhà mới đẹp đẽ rộng rãi để làm lễ cưới, thì cô Chiếu đắn đo lo đến cuộc sống và trách nhiệm của cô sẽ phải gánh việc mai saụ Cô tưởng tượng sau này cô sẽ may những cái áo dài thườn thượt cho chồng, lại còn suốt ngày phải giặt, là, những bộ quần áo bẩn chàng thay rạ Cô nghĩ đến cô phải lo săn sóc trong nhà, làm cho gia đình được ngăn nắp sạch sẽ và thoáng khí, vì cô không quen ở dưới đất. Suốt ngày cô sẽ phải làm quần quật, lau chùi, quét dọn những tòa nhà vĩ đại, đồ sộ dọc ngang của cậu Trùn đã xây, đang xây và còn xây thêm nữa . . . Chao ơi, thế thì bỏ công trang điểm thực! . . . Còn gì là cuộc đời nữa! Cô sẽ biến thành một tên nô lệ bẩn thỉu, suốt đời bị nhốt dươí hầm, không còn được thấy ánh mặt trời, không còn được thở làn không khí trong sạch, thanh khiết, không còn tự do ca hát vui đùa, và nhất là không còn thong thả rảnh rang để ngắm nghía 1000 bàn chân xinh xắn của mình nữa! Cô Chiếu nằm dưới hang trong kẹt đá ngẫm nghỉ suốt một ngày một đêm. Cuối cùng cô nhất định từ hôn, mặc dầu lòng cô rất yêu cậu Trùn. Khi cô Chiếu vừa quyết định xong chưa kịp tuyên bố, thì có kẻ đã mách trước với cậu Trùn. Cậu Trùn nghe tin cố Chiếu xinh đẹp không bằng lòng kết hôn với mình, ban đầu cậu rất đau khổ. Cậu thâ t vọng tưởng chừng như có thể chết ngay được. Cậu quằn quại dưới đất,nước mắt chảy ướt cả một gian phòng cậu đang xâỵ Nếu không cưới được cô Chiếu thì nhà to cửa lớn đối với cậu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Cậu còn xây dựng làm gì và để cho ai ở chứ! Cậu như người mất hồn, không còn thiết tha đến làm việc hay ăn uống đến mấy ngàỵ Trong lúc nằm lịm đi trong đau thương, cậu suy nghĩ và dần dần nhớ đến những lời các bạn đã nói về cô Chiếụ Cậu nghĩ thầm: Thật ra thì mình chỉ có một cái xác nhà không chứ làm gì có tiền để mua cho cô ấy hàng nghìn đôi giầy kia chứ! Mình trần thân trụi như mình mà dám cưới cô ấy thì cũng . . . mạo hiểm thực! Chiếm được một người không khó, cái khó là làm sao giữ được tâm hồn người ấy, làm sao cho người ấy yêu mình trung thành và vĩnh viễn. . . cậu thấy ngay một sự thật phủ phàng là cậu không đủ điều kiện để làm chồng một cô Chiếu xinh đẹp và xa hoa! Cậu tưởng tượng nếu cô Chiếu bằng lòng lấy cậu thì cuộc sống mai đây sẽ như thế nàọ Sự sung sướng được sống chung với người yêu có bù được cái khổ của người yêu đem đến không. Người đàn bà sẽ gây hạnh phúc cho cậu hay làm khổ cậụ Một kẻ nghèo nàn như cậu liệu sắm được bao nhiêu đôi giầy cho vợ! . . . Nghĩ đến đấy, cậu tỉnh hẳn người, và thử làm một bài tính giá tiền 500 đôi giầy thường. Chỉ mới tính tiền giầy đi thường thôi cậu đã phát hoảng lên, cuộn tròn cả người lạị Lúc cậu tính đến số tiền 500 đôi giầy da rắn để cô Chiếu đi dự tiệc, cậu gần chết ngất đị Cậu vặn người kêu lên: - “ Trời đất ơi! Hàng nghìn đô giầy thì chỗ đâu mà để! Lại còn lúc cô Chiếu mang 500 đôi guốc đi lại trong nhà làm việc thì gian nhà sẽ như thế nàỏ” Cậu điếc tai lên mà chết. Cậu đã quen sống yên tĩnh, làm việc một cách âm thầm dưới đất, cậu không chịu được một tiếng động ầm ỹ nào . . . Lại còn những chủ tiệm giầy suốt ngày ra vào tấp nập, nào là đo chân, thử giầy, mang giầy đến, đòi tiền giầy v. v. . . và nếu cô Chiếu có bà con hay bè bạn đến chơi nữa thì ôi thôi! Hàng mấy nghìn đôi giầy, guốc kéo lẹt xẹt, lóc cóc, lách cách vang dội ầm ỹ, lâu đài của cậu sẽ giống như một cái chợ cá tôm . . .Mới nghĩ đến đây cậu đã thấy mình là một người đáng thương nất trên đời! Nhưng may mà cậu chưa cưới cô Chiếu về làm vợ! Cậu sực nhớ ra mình vẫn còn được quyền sống yên tĩnh như mọi bạn Trùn khác, cậu thở dài một cái, nhẹ hẳn ngườị Sung sướng như vừa trải qua một cơn ác mộng, cậu vội vàng viết thư cho cô Chiếu một bức thư từ hôn. Cuộc hôn nhân của hai người thế là tan vỡ! Cả hai lạï tiếp tục sốngtheo sở thích của mình. Cậu Trùn vẫn ở trong tòa lâu đài mênh mông, vẫn yêu âm thầm, vẫn cô độc. Cô Chiếu vẫn an nhàn sống duới hang đá lạnh lẽo, ngày ngày ngắm những bàn chân bé nhỏ xinh xắn của mình để giải trí. Thỉnh thoảng nhớ đến cậu Trùn, cô không biết nên mừng hay tiếc cho mối tình dở dang. . . Thực ra cậu Trùn không hiểu rằng mặt dầu cô Chiếu có đến hàng ngàn bàn chân, nhưng cô chỉ đi chân không, chẳng bao giờ phải cần đến giầy cả. Và cô Chiếu cũng không hề biết rằng tuy cậu Trùn làm việc suốt ngày dưới đất, cậu chỉ mặc độc một bộ áo quần và suốt đời không hề bẩn. Cũng như những người nông nổi nhẹ dạ chỉ nhắm mắt tin theo những lời phê bình vô tội vạ của kẻ khác, họ đã để lỡ mất hạnh phúc suốt đời của mình, nhưng vẫn không biết đã mất mát những gì để mà tiếc thương!
Mục lục
Lỡ Duyên
Lỡ Duyên
Linh BảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 3 năm 2004
|
Khuyết Danh
LỠ MỐI TÌNH ĐẦU
Đêm đông giá lạnh, tuyết trắng xóa phủ đầy mặt đất. Rụt đầu trong chiếc áo khoác cổ lông, Vu Tùng lặng lẽ bước vào rạp chiếu phim. Tối nay, rạp chiếu bộ phim Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài. Bộ phim mà Vu Tùng háo hức đón xem. Trong rạp chỉ vỏn vẹn có bốn người, một đôi nam, nữ đang chụm đầu vào nhau rì rầm to nhỏ, có vẻ như họ chọn nơi này để tâm sự nhiều hơn là đến đây xem phim. Phim đang đến chỗ gay cấn nhất thì họ bỏ về. Trong rạp chỉ còn lại A Mĩ ngồi hàng ghế trước và Vu Tùng ngồi hàng ghế sau. Hai người đang lặng đi vì nỗi đớn đau của hai nhân vật trong phim. Khi đèn trong rạp bật sáng, màn bạc không còn lưu lại gì nữa, vậy mà A Mĩ và Vu Tùng vẫn ngồi đấy nghĩ ngợi, mãi cho tới lúc nhân viên làm vệ sinh của rạp nhắc khẽ, họ mới giật mình đứng dậy ra về. Bên ngoài, tuyết vẫn không ngừng rơi. Hai người bần thần đứng nhìn những bông tuyết bay lượn trong không gian. Bỗng ánh mắt của họ gặp nhau. A Mĩ đột ngột hỏi Vu Tùng: - Anh đang khóc hay sao đấy? - Vu Tùng gật đầu rồi hai người nhìn nhau bật cười. Đây là tình tiết đầu tiên của một chuyện tình ngoài đời mà tôi đang kể. Chắc là do tình sử Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài đã làm Vu Tùng xúc động cho nên suốt đêm đó, Vu Tùng như chìm trong tình thơ ý họa. Trong tuyết rơi, gió thổi, ngọn đèn đường ngả màu vàng vỏ quýt chín thơm thơm, âm ấm, Vu Tùng lần đầu tiên cùng với một người con gái thả bộ trên đường phố. Họ chầm chậm bước đi như sợ hết mất đường. Hết con đường này còn có con đường nào nữa không? A Mĩ thỏ thẻ hỏi Vu Tùng: - Hình như anh rất thích đi dạo trên đường phố có phải không? Vu Tùng đáp: - Đúng! Bởi vì đi dạo trên đường phố làm cho con người ta vô cùng thanh thản. A Mĩ chợt hỏi: - Nhưng trông anh như là có điều gì ưu tư lắm! Vu Tùng nói: - Ưu tư chính là một dạng cảm giác dễ chịu. A Mĩ mỉm cười, nói: - Anh lạ thật đấy! Vu Tùng nói: - Tôi tiễn cô về nhà nhé! A Mĩ nói: - Vâng! Anh đưa em về nhà nhé! Hai người dù có bước chậm đến bao nhiêu thì cuối cùng ngôi nhà A Mĩ cũng đã hiện ra trước mắt. Vu Tùng nghĩ giấc mộng đẹp đêm nay với anh chắc là kết thúc và anh cất lời chào “Hẹn gặp lại”. Ngay lúc đó, A Mĩ bảo anh xòe bàn tay ra. Vu Tùng chìa tay cho A Mĩ. A Mĩ vội ghi vào lòng bàn tay Vu Tùng một dãy sáu chữ số và dặn anh: - Anh nhớ gọi điện thoại cho em! A Mĩ bỗng đổi cách xưng hô khiến cho Vu Tùng rất bồi hồi. Anh gật đầu và đứng lặng nhìn theo A Mĩ. Mãi tới lúc đèn tầng ba bật sáng, A Mĩ nhoài người ra ngoài cửa sổ vẫy tay, Vu Tùng mới trở gót ra về. Vu Tùng nhớ A Mĩ quay quắt. Mấy lần anh nhấc điện thoại và ấn sáu số nhưng chẳng hiểu vì sao, anh lại vội dập máy. Những khi buồn chán, cô đơn, Vu Tùng lại đi dạo phố. Tuy không có chủ định nhưng chẳng hiểu sao điểm dừng của anh lại là nơi căn nhà đêm ấy. Anh ngước lên nhìn ô cửa sổ tầng ba nhưng ở đó cứ tối đen như mực. Cứ như thế, hai tuần lễ trôi qua, Vu Tùng lại đi đến rạp chiếu phim. Khi đến rạp, anh bỗng thấy A Mĩ đang đứng như chờ ai. Gặp anh, cô nói giọng đầy trách móc: - Anh quên em rồi sao? Vu Tùng lắc đầu hỏi: - Cô đang đứng đợi ai? A Mĩ đáp: - Em đợi anh! A Mĩ đã ba lần tới đây, mỗi lần đều mua hai tấm vé và mong ngóng Vu Tùng trở lại nhưng đều không thấy. Vu Tùng nghe A Mĩ kể thế, anh thốt lên: - Cho anh xin lỗi. Anh có lỗi với em nhiều lắm! Mối tình đầu đến với Vu Tùng tự nhiên, đơn sơ là vậy mà nó cứ khiến cho anh lúng túng, rụt rè. A Mĩ hỏi: Anh đã có bạn gái chưa? Vu Tùng càng trở nên lúng túng. Cô nói: - Em thích cái rụt rè, lúng túng của anh. Anh cũng giống như Lương Sơn Bá “ngốc nghếch” mà lại thật đáng yêu. Nghe A Mĩ tâm tình, Vu Tùng thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho anh một nàng Chúc Anh Đài, người con gái mà anh thầm mong ước. Từ đó, họ thường xuyên cùng nhau đi xem phim và lần nào, Vu Tùng cũng đưa A Mĩ về đến nhà. Thế rồi đêm ấy, một đêm trọng đại đối với Vu Tùng. Khi anh sắp nói lời “Hẹn gặp lại” thì A Mĩ tự nhiên gọi mỗi tên “Tùng” rồi ôm ghì lấy anh và thổn thức: - Hôn Mĩ đi anh! Thế là họ trao cho nhau những nụ hôn cháy bỏng. A Mĩ sung sướng như đứa trẻ chạy lên tầng ba, bật đèn và nhoài người ra ngoài cửa sổ vẫy tay gọi to: “Anh Tùng”. Lúc này Vu Tùng mới như tỉnh giấc mơ, đó là một bước ngoặt trong đời anh. Nhưng khi A Mĩ ngỏ lời muốn đến chơi nhà Vu Tùng thì Vu Tùng chối từ và anh cũng không nói rõ nguyên nhân vì sao lại như vậy. A Mĩ rất giận Vu Tùng. Từ đó, mỗi lần chia tay, cô không còn nhoài người ra ngoài cửa sổ và gọi tên anh nữa. Vu Tùng nghĩ mình là một người nghèo, nhà nào có ra hồn nhà, dù anh có phấn đấu cả đời thì anh vẫn chỉ là một người nghèo khổ. A Mĩ càng yêu thương anh bao nhiêu thì anh càng lo lắng bấy nhiêu. Anh nghĩ: “Liệu tình yêu của anh và A Mĩ có kết cục bi thảm như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài không?!”. Giữa lúc Vu Tùng đang rơi vào tình trạng đứng giữa ngã ba đường thì bạn bè rủ anh cùng đi Tây Tạng tìm đường đổi đời. Ngày chia tay với A Mĩ, anh vẫn không đủ dũng cảm thổ lộ nỗi lòng mình với cô. Anh định bụng sau này trở về, anh sẽ nói rõ cho A Mĩ hiểu tất cả sự việc. A Mĩ tặng anh một chiếc túi nhỏ xinh xinh và nói sẽ có lúc anh cần đến nó. Vu Tùng cảm thấy rất mãn nguyện khi có kỉ vật này. Anh hứa sẽ giữ gìn nó trinh nguyên không hề mở nắp. Từ Tây Tạng trở về, Vu Tùng tự nhủ: “Nhất định mình sẽ đốn ngã cây tình yêu mà mình và A Mĩ đã vun xới bấy lâu nay”. Anh gọi điện thoại cho A Mĩ đúng có một lần và nói với A Mĩ: “Tôi không còn yêu cô nữa!” Rồi cúp máy. Tuy thế, Vu Tùng cũng rất đau đớn. Anh tới rạp chiếu phim. Nhân viên ở đây kể rằng: “Mỗi lần đến đây, cô ấy đều mua hai chiếc vé rồi đứng đợi ngoài thềm cho đến lúc chuông reo mới bước vào rạp. Phim hết, cô ấy vẫn ngồi tư lự. Đêm nào cũng vậy, mãi đến khi nhân viên của rạp đến nhắc nhở, cô ấy mới ra về”. Tôi đau lòng nhìn Vu Tùng và nói: - Khuya rồi. Về đi thôi! Vu Tùng ngồi trên xe lăn, hai tay cứ mải miết mân mê cái túi nhỏ xinh xinh chưa hề mở nắp. Trên đường từ Tây Tạng về, không may, Vu Tùng bị tai nạn giao thông. Thấy tôi có vẻ buồn, Vu Tùng bảo tôi: “Cậu không phải băn khoăn gì cả. Cho dù không mù, què đi nữa thì mình cũng vẫn chia tay với A Mĩ. Lý do thật đơn giản là mình nghèo!”. Tôi nói nhỏ: “Vu Tùng ơi! Không ngờ cậu lại là một thằng cố chấp đến thế! Cậu đã không hiểu hoặc cố tình không hiểu một cô gái có trái tim như A Mĩ rồi…!”.
Mục lục
LỠ MỐI TÌNH ĐẦU
LỠ MỐI TÌNH ĐẦU
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Lucquaipsnt Nguồn: VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 12 năm 2005
|
Noname
LOST FIRST LOVE
The winter night was cold, white snow covered the ground. Tucking his head into his fur collar jacket, Vu Tung quietly entered the cinema. Tonight, the theater is showing the movie Luong Son Ba - Chuc Anh Dai. The movie that Vu Tung is eager to watch. There were only four people in the theater, a couple of men and women with their heads together, whispering loudly. It seemed like they chose this place to confide more than to come here to watch a movie. The movie was reaching its most dramatic point when they left. In the theater, only A My sat in the front row and Vu Tung sat in the back row. The two of them are silent because of the pain of the two characters in the movie. When the lights in the theater turned on, nothing remained on the silver screen, but A My and Vu Tung still sat there thinking, until the theater's cleaning staff gently reminded them, they suddenly stood up and left. about. Outside, the snow continued to fall. The two people stood in a daze, looking at the snowflakes flying in space. Suddenly their eyes met. A My suddenly asked Vu Tung: - Are you crying or something? - Vu Tung nodded and the two looked at each other and laughed. This is the first episode of a real-life love story that I am telling. It was probably because the love story of Luong Son Ba - Chuc Anh Dai touched Vu Tung, so all that night, Vu Tung seemed to be immersed in love and poetry. In the falling snow, the blowing wind, the street lamps turning yellow, fragrant ripe tangerine peel, warm, Vu Tung walked on the street for the first time with a girl. They walked slowly as if they were afraid they would lose their way. After this road, is there another road? A My gently asked Vu Tung: - It seems like you really like walking on the street, right? Vu Tung replied: - Yes! Because walking on the street makes people extremely peaceful. A My suddenly asked: - But you look like you have something very worried! Vu Tung said: - Worry is a pleasant feeling. A My smiled and said: - You're so strange! Vu Tung said: - I'll send you home! A My said: - Yes! Please take me home! No matter how slowly the two walked, A My's house eventually appeared before their eyes. Vu Tung thought that tonight's beautiful dream for him was probably over and he said "See you again". At that moment, A My told him to open his hands. Vu Tung extended his hand to A My. A My quickly wrote down a series of six digits on Vu Tung's palm and told him: - Remember to call me! A My suddenly changed the way she addressed herself, making Vu Tung very nervous. He nodded and stood silently looking after A My. It wasn't until the light on the third floor turned on, A My leaned out the window and waved, that Vu Tung turned around and left. Vu Tung misses A My so much. Several times he picked up the phone and pressed six numbers, but for some reason, he quickly hung up. When he is bored and lonely, Vu Tung goes for a walk. Although it was not his intention, for some reason his stopping point was at the house that night. He looked up at the third floor window but it was pitch black there. Just like that, two weeks passed, Vu Tung went to the cinema again. When he arrived at the theater, he suddenly saw A My standing as if waiting for someone. Meeting him, she said in a reproachful tone: - Have you forgotten me? Vu Tung shook his head and asked: - Who are you waiting for? A My replied: - I'm waiting for you! A My has come here three times, each time buying two tickets and looking forward to Vu Tung's return, but they never came. When Vu Tung heard A My say that, he exclaimed: - I'm sorry. I'm so sorry to you! First love came naturally and simply to Vu Tung, but it still made him confused and timid. A My asked: Do you have a girlfriend? Vu Tung became even more confused. She said: - I like your timidity and awkwardness. He is like Luong Son Ba, "stupid" but so adorable. Hearing A My's feelings, Vu Tung silently thanked God for giving him Chuc Anh Dai, the girl he secretly wished for. Since then, they often go to the movies together and every time, Vu Tung brings A My home. Then that night, a big night for Vu Tung. When he was about to say "See you again", A My suddenly called him "Tung" then hugged him and sobbed: - Kiss My! So they gave each other passionate kisses. A My was as happy as a child, running up to the third floor, turning on the light and leaning out the window, waving and calling out: "Brother Tung". At this moment, Vu Tung seemed to wake up from a dream. It was a turning point in his life. But when A My asked to come visit Vu Tung's house, Vu Tung refused and he did not clearly explain the reason why. A My is very angry with Vu Tung. From then on, every time they broke up, she no longer leaned out the window and called his name. Vu Tung thinks he is a poor person, no family has the soul of a family, even if he strives all his life, he is still just a poor person. The more A My loves him, the more he worries. He thought: "Will my love with A My have a tragic end like Luong Son Ba - Chuc Anh Dai?!". While Vu Tung was at a crossroads, his friends invited him to go to Tibet to find a way to change his life. The day he broke up with A My, he still didn't have the courage to confess his feelings to her. When I return home, I will explain everything clearly to A My. A My gave him a pretty little bag and said he would need it sometime. Vu Tung feels very satisfied to have this souvenir. He promised to keep it intact and never open it. Returning from Tibet, Vu Tung told himself: "I will definitely cut down the tree of love that A My and I have cultivated for so long." He called A My exactly once and told A My: "I don't love you anymore!" Then hung up. However, Vu Tung was also very painful. He went to the cinema. The employee here said: "Every time she comes here, she buys two tickets and waits outside until the bell rings before entering the theater. The movie ended, she still sat thoughtfully. Every night, it wasn't until the theater staff came to remind her that she left." I sadly looked at Vu Tung and said: - It's late. Let's go home! Vu Tung sat in a wheelchair, his hands busy fondling the cute little bag that had never been opened. On the way back from Tibet, unfortunately, Vu Tung had a traffic accident. Seeing that I looked sad, Vu Tung told me: "You don't have to worry about anything. Even if I wasn't blind or crippled, I would still break up with A My. The reason is simple: I'm poor! I whispered: “Vu Tung! I didn't expect you to be such a stubborn guy! You didn't understand or intentionally didn't understand a girl with a heart like A My...!".
Table of contents
LOST FIRST LOVE
LOST FIRST LOVE
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected: Lucquaipsnt Source: VNTQ Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 7, 2005
|
Trần Lệ Thường
Lục bình trôi
Bình về. Mẹ vẫn ngồi bên bàn viết như lúc Bình đi, đầu hơi cúi xuống bên những trang giấy đầy kín chữ. Có đêm, gần hai giờ sáng, giật mình thức giấc muốn uống nước Bình thấy mẹ vẫn con người bên bàn viết như lúc đầu hôm, dáng gầy và lưng hơi cong. Bình đem nước cho mẹ. Mẹ mỉm cười, nụ cười đã có vẻ mệt mỏi. Còn ba thì quát lên khi nửa đêm bước ra khỏi phòng ngủ lụng thụng trong bộ Pyjama kẻ sọc màu xanh với chiếc bụng to đàng trước. “Viết cái gì mà cứ viết hoài. Hơn hai mươi năm rồi, lập đi lập lại những chuyện cũ rích”. Cũ à? Bình không hề thấy cũ. Bởi lẽ những câu chuyện của mẹ đã xảy ra vào lúc Bình chưa chào đời, vào thời mẹ Bình còn là một thiếu nữ mười bảy tuổi, quàng tiểu liên trên vai, nép người chạy dưới hàng dừa ven sông. Cô gái thường vòi vĩnh anh Tư Thanh kéo những bè lục bình màu tím nhạt. Cho nên người ta thì là Ngọc Lan, là Cúc, là Lài, là Dạ Lý Hương, còn Bình lại là Lục Bình. Nguyễn Thị Lục Bình! Mộc mạc và đơn giản làm sao. “Nhưng con của mẹ vẫn rực rỡ như hoa hồng nhung buổi sáng”. Mẹ khen Bình song không phải vì lời khen của mẹ mà Bình tự mãn. Bình vui vì hoa lục bình là kỷ niệm của cả hai người cho dù bây giờ, hơn hai mươi năm, sau những tháng ngày gian khổ ấy ba và mẹ không còn hoà hợp nữa.” Viết một bài được bao nhiêu tiền, tôi trả cho. Đừng có ngồi viết nữa”. Ba đi làm về, thay bộ đồ thể thao đi đánh tenis, ba bực dọc gắt gỏng, mai mỉa khi thấy mẹ đang đọc lại những trang bản thảo. “Đi làm cả ngày đã mệt rồi về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tội gì cứ đầy ải đầu óc suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. người lúc nào cũng như ở trên mây”. Ba nói thì Bình thấy hơi quá đáng nhưng Bình cũng phải nhìn nhận mẹ như một người ở tận đâu, xa, xa lắm, bị lạc đến trần gian. Lúc nào mẹ cũng như bâng khuâng ray rứt, trăn trở kiếm tìm trong cuộc sống hiện tại một điều gì đó mà mẹ đã đánh mất trong dĩ vãng. Có phải là quê ngoại có con nước khi lớn khi ròng? Có phải là bác Mười, chú Bảy, má Sáu, cô Tư… Những nhân vật luôn lảng vảng trong các câu chuyện của mẹ? Hết thảy đối với Bình đều lạ lẫm như con đường mới mở. Ngoại mất rồi không ai còn muốn về nơi đó nữa dù dòng sông vẫn còn đó, con nước thì sáng chiều vẫn lên xuống. quê nội thì còn xa hơn nữa. Ở tận cùng đất nước. Nghe mẹ nói thì Bình có được về năm lên ba tuổi. Ba bận, lúc nào ba cũng bận. Tết ba không về được, đám giỗ ba cũng không được về. Hôm rồi chú Út lên chơi ba đi thành phố họp cả tuần lễ, bỏ mặc ở nhà mẹ loay hoay mua quà và thuốc uống cho bà nội. “Anh Tư mỗi ngày một khác”. Nghe chú Út nhận xét mẹ chỉ cười buồn. Ba vẫn thường chê mẹ lỗi thời lạc hậu. “Cái thời em còn mặc quần vải đen với chiếc áo bà ba sờn vai đến cơ quan gõ máy đánh chữ lọc cọc đó, qua rồi!” “Phải! đã qua nhưng không có nghĩa là người ta phải đánh mất quá khứ. Cái gì cũng có giá trị của nó trong một khoảng thời gian nhất định”. Mỗi khi hai người tranh luận ba thường là người bỏ đi. Không biết có phải vì mẹ nói đúng? Có lần ba có ý định nuôi một con chó ngoại nhưng mẹ và Bình quyết liệt phản đối. Về chuyện này mẹ và Bình có quan điểm giống như nhau. Không phải Bình ngại thêm việc cho mình, mua chó phải tốn một khoản tiền không nhỏ và mỗi ngày phải mất vài lạng thịt bò cho nó ăn. Ba cứ hăng hái chạy theo mốt thời thượng như chiếc bụng của ba đang tích cực cạnh tranh với đồng nghiệp. “Nếu không có chỗ tiêu tiền thì để khoản tiền đó cho tôi mang vào trung tâm bảo trợ xã hội”. Giằng co cả tháng thì ba thôi không nghĩ đến chuyện nuôi chó nữa. Phải chi với chuyện viết lách của mẹ ba cũng nhượng bộ thì hay biết mấy. “Bà muốn ám chỉ ai? Cái tay giám đốc tiêu cực trong chuyện của bà đó. Tôi đâu có thèm đọc truyện của bà nhưng người ta dí vào mặt tôi bắt tôi phải đọc. Liệu hồn…”. Ba về khuya say rượu, hùng hổ gây sự với mẹ. Ba ném tung bản thảo lên, những tờ giấy bay như bươm bướm rồi rơi xuống dưới chân ba. Như chỉ chờ có vậy, ba giẫm lên không thương tiếc kèm theo những lời rủa xả: “Cái nhà này đâu có sống bằng những đồng bạc nhuận bút của bà… Dẹp hết! Bà phải chấm dứt… Bà sẽ lôi tôi lên giấy, bà sẽ bán tôi…” “Anh tư Thanh!” Mẹ quát to trong khi hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt. Ba hơi khựng người lại như vừa nhận ra mẹ gọi ai đó quen quen. Còn Bình, cùng lúc với hình ảnh tư Thanh vào sanh ra tử, sống chết không màng vụt như khói thuốc tan vào khoảng không mờ mịt. Lần đó, Bình ngồi lượm những tờ bản thảo cho mẹ mà rưng rưng khóc. Đêm thật lạnh! Trong nhà hầu như không ai muốn thở. Ba ngã vật xuống giường ngủ say như chết, mẹ lại ngồi bên bàn nhưng không viết và không cả bật đèn. Trong bóng tối, thỉnh thoảng Bình nghe có tiếng thở dài. Bình về phòng riêng, úp mặt xuống gối. Rồi bỗng dưng mẹ chợt nhận ra chẳng biết từ lúc nào ba không còn to tiếng, cáu gắt nữa. Ba chỉ gườm gườm, chỉ hầm hừ khi đi qua mẹ. “Ba con lúc này thật dễ chịu”. Mẹ cười vui vẻ nói với Bình. Con Bình không thể vui được. Mẹ không biết từ lúc nào ba thôi không gây gổ nữa nhưng Bình thì biết. Từ buổi tối Bình bắt gặp ba chở một cô gái tóc ngắn, mặc áo hở vai, vòng tay qua bụng ba thật chặt. Cô ta có lẽ chỉ lớn hơn Bình vài tuổi. Sáng hôm sau, Bình sửa soạn đi học, ba xách chiếc cặp đen ra đến cửa vụt quay lại. “Con thích thứ gì nói ba mua?” “ Con chẳng thích gì cả!” Bình nghe giọng mình nhạt nhẽo khô khốc. “Chuyện tối qua…” Ba nói rất nhỏ có lẽ vì sợ mẹ ở trong phòng nghe thấy. “Ba yên tâm, con sẽ không nói gì với mẹ”. Bình nhìn ba như nhìn kẻ lở đường xin bát nước. Ba chắc lưỡi phân bua. “Chặc! Không có gì đâu! Không có gì! Hôm nào có dịp ba với con sẽ nói chuyện nhiều hơn…”. Bình trở nên buồn bã. Mười tám tuổi! Bình cảm thấy không còn vô tư nữa. Năm nay là năm cuối của Bình ở bậc trung học. Mẹ đã có ý định sang năm đưa Bình lên thành phố vào Đại học. Mẹ sẽ sống sao đây khi ngôi nhà chỉ còn lại mẹ và ba? Đôi lần Bình cũng hỏi tại sao Bình im lặng, không nói gì với mẹ. Bình không biết, Bình không thể trả lời mình. Có đêm, Bình mơ thấy hai mẹ con đứng ở ven bờ trông theo bè lục bình đang trôi giữa dòng sông, trên đó có mấy bông tim tím. Mẹ và Bình đứng trong bóng hoàng hôn đến khi bè lục bình mất hút cuối dòng sông. Tiếc ngẩn ngơ, Bình bật khóc nức nở. Choàng tỉnh, nước mắt còn đầy trên má. Bình nghe tiếng ngáy đều đều của ba từ phòng bên vọng sang lẫn trong tiếng đồng hồ tích tắc. Bình yên tâm hơn khi nghe tiếng mẹ hắt hơi. Có lẽ đêm trở lạnh mà vì mải mê viết mẹ quên không mặc áo ấm… Bình đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên kia bàn. Mẹ quay nhìn Bình rồi buông viết xuống vươn vai. “Con đi chơi về sớm vậy?” “Con đến nhà nhỏ Thuỷ lấy quyển sách. Tụi con chuẩn bị thi kỳ hai rồi đó mẹ”. Mẹ đưa tay vỗ trán. “Ồ! Mẹ quên mất! Đã thi kỳ hai rồi à? Có lẽ mẹ phải nghỉ viết một thời gian để chăm sóc sức khỏe cho con học thi. Con bớt làm việc nhà đi để có thời gian học. Để mẹ làm cho”. “Không sao! Mẹ đừng lo con biết thu xếp mà”. “À! Nhà mình còn trứng gà không con?” “Con mới mua hôm qua”. “Ờ! Mẹ muốn nấu chè trứng cho con ăn tối, thức khuya xót ruột lắm”. Mẹ xếp những tờ giấy ngay ngắn rồi đứng lên. “Ba con cũng thích ăn chè trứng. Tối nay hai mẹ con mình cùng đợi ba về ăn”. “Con không tiếp mẹ đâu nghen!” Bình nói với theo khi mẹ đi vào trong. Bình nghe mẹ nói câu gì không rõ. Lòng buồn rười rượi khi thấy mẹ hớn hở đi làm bếp. Hồi chiều, ba gọi điện thoại về nhà bảo không về vì có khách. Chiều nay không đi đánh tennis, Bình biết ba đi đâu. Có lẽ tối nay mẹ và Bình sẽ cùng ngồi bên nồi chè trứng đến gần sáng. Bình cầm lấy tờ bản thảo mẹ đặt trên cùng đang viết dở dang. “Anh cầm cây tre dài cố chồm tới trước để kéo bè lục bình đang trôi trên sông. Cô gái đứng bên cạnh luôn miệng thúc hối khiến tay chân anh càng thêm lóng ngóng. Nước dưới sông hình như chảy xiết thêm, bè lục bình trôi ra xa hơn nữa. Anh cứ rướn người, rướn người thêm chút nữa, chút nữa. Rồi anh rơi ùm xuống nước. Cô gái đưa tay bưng miệng cười quên khuấy bè lục bình đã theo dòng nước trôi đi mất”.
Mục lục
Lục bình trôi
Lục bình trôi
Trần Lệ ThườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Ldlvinhquang Nguồn: vannghesongcuulongĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 3 năm 2008
|
Trần Lệ Thường
Lục bình trôi
Bình về. Mẹ vẫn ngồi bên bàn viết như lúc Bình đi, đầu hơi cúi xuống bên những trang giấy đầy kín chữ. Có đêm, gần hai giờ sáng, giật mình thức giấc muốn uống nước Bình thấy mẹ vẫn con người bên bàn viết như lúc đầu hôm, dáng gầy và lưng hơi cong. Bình đem nước cho mẹ. Mẹ mỉm cười, nụ cười đã có vẻ mệt mỏi. Còn ba thì quát lên khi nửa đêm bước ra khỏi phòng ngủ lụng thụng trong bộ Pyjama kẻ sọc màu xanh với chiếc bụng to đàng trước. “Viết cái gì mà cứ viết hoài. Hơn hai mươi năm rồi, lập đi lập lại những chuyện cũ rích”. Cũ à? Bình không hề thấy cũ. Bởi lẽ những câu chuyện của mẹ đã xảy ra vào lúc Bình chưa chào đời, vào thời mẹ Bình còn là một thiếu nữ mười bảy tuổi, quàng tiểu liên trên vai, nép người chạy dưới hàng dừa ven sông. Cô gái thường vòi vĩnh anh Tư Thanh kéo những bè lục bình màu tím nhạt. Cho nên người ta thì là Ngọc Lan, là Cúc, là Lài, là Dạ Lý Hương, còn Bình lại là Lục Bình. Nguyễn Thị Lục Bình! Mộc mạc và đơn giản làm sao. “Nhưng con của mẹ vẫn rực rỡ như hoa hồng nhung buổi sáng”. Mẹ khen Bình song không phải vì lời khen của mẹ mà Bình tự mãn. Bình vui vì hoa lục bình là kỷ niệm của cả hai người cho dù bây giờ, hơn hai mươi năm, sau những tháng ngày gian khổ ấy ba và mẹ không còn hoà hợp nữa.” Viết một bài được bao nhiêu tiền, tôi trả cho. Đừng có ngồi viết nữa”. Ba đi làm về, thay bộ đồ thể thao đi đánh tenis, ba bực dọc gắt gỏng, mai mỉa khi thấy mẹ đang đọc lại những trang bản thảo. “Đi làm cả ngày đã mệt rồi về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tội gì cứ đầy ải đầu óc suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. người lúc nào cũng như ở trên mây”. Ba nói thì Bình thấy hơi quá đáng nhưng Bình cũng phải nhìn nhận mẹ như một người ở tận đâu, xa, xa lắm, bị lạc đến trần gian. Lúc nào mẹ cũng như bâng khuâng ray rứt, trăn trở kiếm tìm trong cuộc sống hiện tại một điều gì đó mà mẹ đã đánh mất trong dĩ vãng. Có phải là quê ngoại có con nước khi lớn khi ròng? Có phải là bác Mười, chú Bảy, má Sáu, cô Tư… Những nhân vật luôn lảng vảng trong các câu chuyện của mẹ? Hết thảy đối với Bình đều lạ lẫm như con đường mới mở. Ngoại mất rồi không ai còn muốn về nơi đó nữa dù dòng sông vẫn còn đó, con nước thì sáng chiều vẫn lên xuống. quê nội thì còn xa hơn nữa. Ở tận cùng đất nước. Nghe mẹ nói thì Bình có được về năm lên ba tuổi. Ba bận, lúc nào ba cũng bận. Tết ba không về được, đám giỗ ba cũng không được về. Hôm rồi chú Út lên chơi ba đi thành phố họp cả tuần lễ, bỏ mặc ở nhà mẹ loay hoay mua quà và thuốc uống cho bà nội. “Anh Tư mỗi ngày một khác”. Nghe chú Út nhận xét mẹ chỉ cười buồn. Ba vẫn thường chê mẹ lỗi thời lạc hậu. “Cái thời em còn mặc quần vải đen với chiếc áo bà ba sờn vai đến cơ quan gõ máy đánh chữ lọc cọc đó, qua rồi!” “Phải! đã qua nhưng không có nghĩa là người ta phải đánh mất quá khứ. Cái gì cũng có giá trị của nó trong một khoảng thời gian nhất định”. Mỗi khi hai người tranh luận ba thường là người bỏ đi. Không biết có phải vì mẹ nói đúng? Có lần ba có ý định nuôi một con chó ngoại nhưng mẹ và Bình quyết liệt phản đối. Về chuyện này mẹ và Bình có quan điểm giống như nhau. Không phải Bình ngại thêm việc cho mình, mua chó phải tốn một khoản tiền không nhỏ và mỗi ngày phải mất vài lạng thịt bò cho nó ăn. Ba cứ hăng hái chạy theo mốt thời thượng như chiếc bụng của ba đang tích cực cạnh tranh với đồng nghiệp. “Nếu không có chỗ tiêu tiền thì để khoản tiền đó cho tôi mang vào trung tâm bảo trợ xã hội”. Giằng co cả tháng thì ba thôi không nghĩ đến chuyện nuôi chó nữa. Phải chi với chuyện viết lách của mẹ ba cũng nhượng bộ thì hay biết mấy. “Bà muốn ám chỉ ai? Cái tay giám đốc tiêu cực trong chuyện của bà đó. Tôi đâu có thèm đọc truyện của bà nhưng người ta dí vào mặt tôi bắt tôi phải đọc. Liệu hồn…”. Ba về khuya say rượu, hùng hổ gây sự với mẹ. Ba ném tung bản thảo lên, những tờ giấy bay như bươm bướm rồi rơi xuống dưới chân ba. Như chỉ chờ có vậy, ba giẫm lên không thương tiếc kèm theo những lời rủa xả: “Cái nhà này đâu có sống bằng những đồng bạc nhuận bút của bà… Dẹp hết! Bà phải chấm dứt… Bà sẽ lôi tôi lên giấy, bà sẽ bán tôi…” “Anh tư Thanh!” Mẹ quát to trong khi hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt. Ba hơi khựng người lại như vừa nhận ra mẹ gọi ai đó quen quen. Còn Bình, cùng lúc với hình ảnh tư Thanh vào sanh ra tử, sống chết không màng vụt như khói thuốc tan vào khoảng không mờ mịt. Lần đó, Bình ngồi lượm những tờ bản thảo cho mẹ mà rưng rưng khóc. Đêm thật lạnh! Trong nhà hầu như không ai muốn thở. Ba ngã vật xuống giường ngủ say như chết, mẹ lại ngồi bên bàn nhưng không viết và không cả bật đèn. Trong bóng tối, thỉnh thoảng Bình nghe có tiếng thở dài. Bình về phòng riêng, úp mặt xuống gối. Rồi bỗng dưng mẹ chợt nhận ra chẳng biết từ lúc nào ba không còn to tiếng, cáu gắt nữa. Ba chỉ gườm gườm, chỉ hầm hừ khi đi qua mẹ. “Ba con lúc này thật dễ chịu”. Mẹ cười vui vẻ nói với Bình. Con Bình không thể vui được. Mẹ không biết từ lúc nào ba thôi không gây gổ nữa nhưng Bình thì biết. Từ buổi tối Bình bắt gặp ba chở một cô gái tóc ngắn, mặc áo hở vai, vòng tay qua bụng ba thật chặt. Cô ta có lẽ chỉ lớn hơn Bình vài tuổi. Sáng hôm sau, Bình sửa soạn đi học, ba xách chiếc cặp đen ra đến cửa vụt quay lại. “Con thích thứ gì nói ba mua?” “ Con chẳng thích gì cả!” Bình nghe giọng mình nhạt nhẽo khô khốc. “Chuyện tối qua…” Ba nói rất nhỏ có lẽ vì sợ mẹ ở trong phòng nghe thấy. “Ba yên tâm, con sẽ không nói gì với mẹ”. Bình nhìn ba như nhìn kẻ lở đường xin bát nước. Ba chắc lưỡi phân bua. “Chặc! Không có gì đâu! Không có gì! Hôm nào có dịp ba với con sẽ nói chuyện nhiều hơn…”. Bình trở nên buồn bã. Mười tám tuổi! Bình cảm thấy không còn vô tư nữa. Năm nay là năm cuối của Bình ở bậc trung học. Mẹ đã có ý định sang năm đưa Bình lên thành phố vào Đại học. Mẹ sẽ sống sao đây khi ngôi nhà chỉ còn lại mẹ và ba? Đôi lần Bình cũng hỏi tại sao Bình im lặng, không nói gì với mẹ. Bình không biết, Bình không thể trả lời mình. Có đêm, Bình mơ thấy hai mẹ con đứng ở ven bờ trông theo bè lục bình đang trôi giữa dòng sông, trên đó có mấy bông tim tím. Mẹ và Bình đứng trong bóng hoàng hôn đến khi bè lục bình mất hút cuối dòng sông. Tiếc ngẩn ngơ, Bình bật khóc nức nở. Choàng tỉnh, nước mắt còn đầy trên má. Bình nghe tiếng ngáy đều đều của ba từ phòng bên vọng sang lẫn trong tiếng đồng hồ tích tắc. Bình yên tâm hơn khi nghe tiếng mẹ hắt hơi. Có lẽ đêm trở lạnh mà vì mải mê viết mẹ quên không mặc áo ấm… Bình đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên kia bàn. Mẹ quay nhìn Bình rồi buông viết xuống vươn vai. “Con đi chơi về sớm vậy?” “Con đến nhà nhỏ Thuỷ lấy quyển sách. Tụi con chuẩn bị thi kỳ hai rồi đó mẹ”. Mẹ đưa tay vỗ trán. “Ồ! Mẹ quên mất! Đã thi kỳ hai rồi à? Có lẽ mẹ phải nghỉ viết một thời gian để chăm sóc sức khỏe cho con học thi. Con bớt làm việc nhà đi để có thời gian học. Để mẹ làm cho”. “Không sao! Mẹ đừng lo con biết thu xếp mà”. “À! Nhà mình còn trứng gà không con?” “Con mới mua hôm qua”. “Ờ! Mẹ muốn nấu chè trứng cho con ăn tối, thức khuya xót ruột lắm”. Mẹ xếp những tờ giấy ngay ngắn rồi đứng lên. “Ba con cũng thích ăn chè trứng. Tối nay hai mẹ con mình cùng đợi ba về ăn”. “Con không tiếp mẹ đâu nghen!” Bình nói với theo khi mẹ đi vào trong. Bình nghe mẹ nói câu gì không rõ. Lòng buồn rười rượi khi thấy mẹ hớn hở đi làm bếp. Hồi chiều, ba gọi điện thoại về nhà bảo không về vì có khách. Chiều nay không đi đánh tennis, Bình biết ba đi đâu. Có lẽ tối nay mẹ và Bình sẽ cùng ngồi bên nồi chè trứng đến gần sáng. Bình cầm lấy tờ bản thảo mẹ đặt trên cùng đang viết dở dang. “Anh cầm cây tre dài cố chồm tới trước để kéo bè lục bình đang trôi trên sông. Cô gái đứng bên cạnh luôn miệng thúc hối khiến tay chân anh càng thêm lóng ngóng. Nước dưới sông hình như chảy xiết thêm, bè lục bình trôi ra xa hơn nữa. Anh cứ rướn người, rướn người thêm chút nữa, chút nữa. Rồi anh rơi ùm xuống nước. Cô gái đưa tay bưng miệng cười quên khuấy bè lục bình đã theo dòng nước trôi đi mất”.
Mục lục
Lục bình trôi
Lục bình trôi
Trần Lệ ThườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Ldlvinhquang Nguồn: vannghesongcuulongĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 3 năm 2008
|
Không rõ
Lựa chọn bảo mật mới cho mạng doanh nghiệp Việt Nam
Những giải pháp bảo mật mang tính tổng thể dành cho doanh nghiệp vừa và nhỏ, hiệu quả hơn với chi phí thấp hơn, vừa được hãng Juniper chính thức giới thiệu tại Việt Nam. Nguy cơ bảo mật đang gia tăng Hiện tại, thị trường bảo mật Việt Nam bắt đầu phát triển do nhu cầu ứng dụng công nghệ mạng của các doanh nghiệp, tổ chức đang gia tăng. Các nhu cầu như e-mail, lập website, video meeting, sử dụng điện thoại VoIP, truy cập và làm việc từ xa... ngày càng trở nên phổ biến, trở thành những phương tiện giao dịch và kinh doanh thiết yếu. Tuy nhiên, đó cũng là lúc các nguy cơ tiềm ẩn về bảo mật mạng trở nên thường trực hơn, và hệ thống luôn có thể trở thành nạn nhân của các loại virus, những cuộc tấn công xâm nhập của hacker để ăn cắp dữ liệu, tài khoản...Việc đầu tư một hệ thống bảo mật đồ sộ tương đương như của các nhà cung cấp dịch vụ Internet hoặc các tập đoàn lớn sẽ là điều không thể với các doanh nghiệp vừa và nhỏ, vốn có ngân sách hạn chế. Các hình thức bảo mật thông thường như phần mềm chống virus, tường lửa... đang ngày càng dễ bị qua mặt bởi những hình thức tấn công tinh vi mới.Để khắc phục thực trạng này, Juniper đã đưa ra một mô hình giải pháp phù hợp với điều kiện ngân sách của các doanh nghiệp vừa và nhỏ tại Việt Nam, có mô hình tương tự như các hệ thống bảo mật của các nhà cung cấp dịch vụ, nhưng ở quy mô nhỏ hơn.Giải pháp truy cập bảo mật từ xa SSL VPNTruy cập từ xa là một trong những yêu cầu chính của mạng doanh nghiệp, vì nó cho phép các nhân viên có thể làm việc từ bất cứ nơi nào có kết nối Internet. Tuy nhiên, việc kết nối từ có thể tạo ra những nguy cơ bảo mật nghiêm trọng. Chẳng hạn, với kiểu tấn công quay đầu "U-turn" mới, một hacker tên Joe có thể xâm nhập qua hệ thống IPSEC VPN của hãng Acme để lấy trộm mọi e-mail theo kịch bản như sau:1. Joe tự tạo một chương trình Trojan riêng, sử dụng hình thức xâm nhập và lấy email phổ biến, nhưng được nguỵ trang để các phần mềm diệt virus thông dụng không phát hiện được. Joe giấu kèm Trojan này vào một e-mail được thiết kế với tiêu đề hấp dẫn, để Trojan có thể kích hoạt ngay khi e-mail được mở ra. Sau đó, Joe gửi e-mail đó tới hòm thư AOL của một nhân viên hãng Acme có tên Jane. 2. Jane kiểm tra e-mail AOL bằng máy tính xách tay (laptop) và mở bức thư vì có tiêu đề quá hẫp dẫn, đây cũng là laptop cô sử dụng để kết nối vào hệ thống IPSEC của Acme. Trojan đã nhiễm vào laptop của Jane ngay lập tức sẽ đi theo đường này để xâm nhập vào mạng doanh nghiệp của Acme. Vì trojan sử dụng địa chỉ IP của Jane, nên hệ thống firewall của Acme coi đó là một truy cập MAPI hợp lệ, và không hề ngăn chặn. 3. Khi Jane ngắt kết nối, con trojan đã xâm nhập thành công vào máy chủ của Acme và ăn cắp mọi email để gửi về cho hacker Joe.Để ngăn chặn kiểu tấn công này, Juniper đã đưa ra giới thiệu giải pháp Secure Acess SSL VPN (truy cập bảo mật qua mạng riêng ảo, dùng giao thức lớp socket bảo mật), cho phép mạng doanh nghiệp thực hiện truy cập bảo mật từ xa, với các mức quản lý ở cấp ứng dụng. Sản phẩm NetScreen Remote Acces 500 của Juniper là giải pháp SSL VPN thừa hưởng nền tảng giải pháp hoàn thiện, với thiết kế dành riêng cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ.Đặc điểm của việc quản lý từ lớp mạng ứng dụng của SSL VPN là xác định riêng từng ứng dụng xem truy cập nào là hợp lệ hay không. Chẳng hạn, cùng là cổng 80 trên máy chủ, nhưng nếu truy cập từ trình duyệt Internet Explorer thì được chấp nhận, còn các ứng dụng khác thì không cho phép. Không phải mọi trao đổi MAPI đều là hợp lệ, nếu xuất phát từ ứng dụng Outlook thì cho phép, còn từ các ứng dụng khác (trong ví dụ trên là truy cập của trojan vào máy chủ) thì bị chặn lại.Ngoài ra SSL VPN còn cung cấp khả năng quản trị máy trạm Zero client administration, tự động cài các phần mềm cần thiết lên máy trạm qua ActiveX và Java của trình duyệt, hay xác định tình trạng bảo mật và nâng cấp chống virus của một máy tính trước khi cho phép kết nối vào máy chủ. SSL VPN cũng cho phép quét một máy trạm để phát các chương trình ăn cắp dữ liệu hoặc xâm nhập như Key logger (chặn bắt tín hiệu nhập từ bàn phím để ăn cắp mật khẩu), Malware, Spyware (phần mềm do thám hoạt động truy cập của người sử dụng để phá hoại)... Như ở ví dụ trên, SSL VPN sẽ dễ dàng phát hiện và ngăn chặn trojan truy cập qua giao thức MAPI khi không phải là ứng dụng Outlook.JUNOS - Giải pháp ISP, chi phí doanh nghiệpJuniper cũng đã giới thiệu giải pháp nền tảng hạ tầng hệ thống vững chắc với các model router và hệ điều hành mạng JUNOS của mình. Phần mềm này có đặc tính tuỳ biến để đáp ứng các nhu cầu sử dụng khác nhau, từ các nhà cung cấp dịch vụ lớn tới những doanh nghiệp nhỏ.Khi các nhà cung cấp dịch vụ chuyển từ cùng cấp các kết nối mạng IP sang các giải pháp đảm bảo và nhiều khả năng hơn, họ cần có những hệ điều hành có chứa các tính năng Intranet, các dịch vụ và khả năng bảo mật. Phần mềm thiết bị mạng JUNOS của Juniper không chỉ cung cấp một hệ điều hành cực mạnh và ổn định, mà còn có rất nhiều bộ công cụ dịch vụ IP phong phú. Thông qua khả năng bảo mật và ổn định tốt nhất, phần mềm JUNOS đảm bảo một nền tảng IP có thể dự đoán trước và hoạt động hiệu quả. Với tác động ổn định và khả năng sẵn có của hệ thống mạng, khách hàng có thể trao đổi giữa các bộ phận hệ thống một cách rất linh hoạt, tạo ra các môi trường ứng dụng riêng biệt, hoặc triển khai các dịch vụ IP tạo ra doanh thu.Khả năng tuỳ biến - JUNOS có thể sử dụng một thiết kế phần mềm linh động, cung cấp khả năng "đàn hồi" đặc biệt và đảm bảo các tính năng mới như IPv6 có thể được tích hợp dễ dàng. Chuyên môn về Routing - Kinh nghiệm chuyên môn đặc biệt về routing của Juniper Networks IP mang lại một giao thức định tuyến được củng cố vững chắc. Hợp chuẩn - JUNOS tuân theo các chuẩn công nghiệp về routing, MPLS, và các cơ chế sẵn có như Protocol Graceful Restart để tăng cường độ ổn định và giảm phức tạp khi vận hành cho khách hàng. Bảo mật - JUNOS kết hợp việc xử lý gói tin thông minh với hiệu suất xử lý cao để cung cấp cho khách hàng một bộ công cụ bảo mật IP hiệu quả. Phong phú về dịch vụ - bất kể là một thuê bao cá nhân, doanh nghiệp, hay nhà cung cấp dịch vụ, các danh mục dịch vụ IP của JUNOS cũng cho phép khách hàng triển khai các dịch vụ mạng đảm bảo tới bất kỳ nhóm người dùng cuối nào. Kiểm soát và chính sách - Nền tảng Juniper Networks SDX và NMC cho phép khách hàng sử dụng và kiểm soát các khả năng rất mạnh của JUNOS; Ngoài ra, giao diện Juniper Networks JUNOScript XML cũng đơn giản hoá và tăng tốc độ tích hợp OSS với cấu trúc phần mềm Modular.Là sản phẩm đã được chứng tỏ về hiệu quả trong các mạng IP lớn nhất thế giới, hệ điều hành JUNOS sẽ giúp các khách hàng chuyển đổi nền tảng hạ tầng mạng IP của họ sang một mạng Infranet – một con đường giúp nhà cung cấp dịch vụ gặt hái được thành công về lợi nhuận.
Mục lục
Lựa chọn bảo mật mới cho mạng doanh nghiệp Việt Nam
Lựa chọn bảo mật mới cho mạng doanh nghiệp Việt Nam
Không rõChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Theo VietnamNetĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 12 năm 2004
|
Không rõ
Lựa chọn bảo mật mới cho mạng doanh nghiệp Việt Nam
Những giải pháp bảo mật mang tính tổng thể dành cho doanh nghiệp vừa và nhỏ, hiệu quả hơn với chi phí thấp hơn, vừa được hãng Juniper chính thức giới thiệu tại Việt Nam. Nguy cơ bảo mật đang gia tăng Hiện tại, thị trường bảo mật Việt Nam bắt đầu phát triển do nhu cầu ứng dụng công nghệ mạng của các doanh nghiệp, tổ chức đang gia tăng. Các nhu cầu như e-mail, lập website, video meeting, sử dụng điện thoại VoIP, truy cập và làm việc từ xa... ngày càng trở nên phổ biến, trở thành những phương tiện giao dịch và kinh doanh thiết yếu. Tuy nhiên, đó cũng là lúc các nguy cơ tiềm ẩn về bảo mật mạng trở nên thường trực hơn, và hệ thống luôn có thể trở thành nạn nhân của các loại virus, những cuộc tấn công xâm nhập của hacker để ăn cắp dữ liệu, tài khoản...Việc đầu tư một hệ thống bảo mật đồ sộ tương đương như của các nhà cung cấp dịch vụ Internet hoặc các tập đoàn lớn sẽ là điều không thể với các doanh nghiệp vừa và nhỏ, vốn có ngân sách hạn chế. Các hình thức bảo mật thông thường như phần mềm chống virus, tường lửa... đang ngày càng dễ bị qua mặt bởi những hình thức tấn công tinh vi mới.Để khắc phục thực trạng này, Juniper đã đưa ra một mô hình giải pháp phù hợp với điều kiện ngân sách của các doanh nghiệp vừa và nhỏ tại Việt Nam, có mô hình tương tự như các hệ thống bảo mật của các nhà cung cấp dịch vụ, nhưng ở quy mô nhỏ hơn.Giải pháp truy cập bảo mật từ xa SSL VPNTruy cập từ xa là một trong những yêu cầu chính của mạng doanh nghiệp, vì nó cho phép các nhân viên có thể làm việc từ bất cứ nơi nào có kết nối Internet. Tuy nhiên, việc kết nối từ có thể tạo ra những nguy cơ bảo mật nghiêm trọng. Chẳng hạn, với kiểu tấn công quay đầu "U-turn" mới, một hacker tên Joe có thể xâm nhập qua hệ thống IPSEC VPN của hãng Acme để lấy trộm mọi e-mail theo kịch bản như sau:1. Joe tự tạo một chương trình Trojan riêng, sử dụng hình thức xâm nhập và lấy email phổ biến, nhưng được nguỵ trang để các phần mềm diệt virus thông dụng không phát hiện được. Joe giấu kèm Trojan này vào một e-mail được thiết kế với tiêu đề hấp dẫn, để Trojan có thể kích hoạt ngay khi e-mail được mở ra. Sau đó, Joe gửi e-mail đó tới hòm thư AOL của một nhân viên hãng Acme có tên Jane. 2. Jane kiểm tra e-mail AOL bằng máy tính xách tay (laptop) và mở bức thư vì có tiêu đề quá hẫp dẫn, đây cũng là laptop cô sử dụng để kết nối vào hệ thống IPSEC của Acme. Trojan đã nhiễm vào laptop của Jane ngay lập tức sẽ đi theo đường này để xâm nhập vào mạng doanh nghiệp của Acme. Vì trojan sử dụng địa chỉ IP của Jane, nên hệ thống firewall của Acme coi đó là một truy cập MAPI hợp lệ, và không hề ngăn chặn. 3. Khi Jane ngắt kết nối, con trojan đã xâm nhập thành công vào máy chủ của Acme và ăn cắp mọi email để gửi về cho hacker Joe.Để ngăn chặn kiểu tấn công này, Juniper đã đưa ra giới thiệu giải pháp Secure Acess SSL VPN (truy cập bảo mật qua mạng riêng ảo, dùng giao thức lớp socket bảo mật), cho phép mạng doanh nghiệp thực hiện truy cập bảo mật từ xa, với các mức quản lý ở cấp ứng dụng. Sản phẩm NetScreen Remote Acces 500 của Juniper là giải pháp SSL VPN thừa hưởng nền tảng giải pháp hoàn thiện, với thiết kế dành riêng cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ.Đặc điểm của việc quản lý từ lớp mạng ứng dụng của SSL VPN là xác định riêng từng ứng dụng xem truy cập nào là hợp lệ hay không. Chẳng hạn, cùng là cổng 80 trên máy chủ, nhưng nếu truy cập từ trình duyệt Internet Explorer thì được chấp nhận, còn các ứng dụng khác thì không cho phép. Không phải mọi trao đổi MAPI đều là hợp lệ, nếu xuất phát từ ứng dụng Outlook thì cho phép, còn từ các ứng dụng khác (trong ví dụ trên là truy cập của trojan vào máy chủ) thì bị chặn lại.Ngoài ra SSL VPN còn cung cấp khả năng quản trị máy trạm Zero client administration, tự động cài các phần mềm cần thiết lên máy trạm qua ActiveX và Java của trình duyệt, hay xác định tình trạng bảo mật và nâng cấp chống virus của một máy tính trước khi cho phép kết nối vào máy chủ. SSL VPN cũng cho phép quét một máy trạm để phát các chương trình ăn cắp dữ liệu hoặc xâm nhập như Key logger (chặn bắt tín hiệu nhập từ bàn phím để ăn cắp mật khẩu), Malware, Spyware (phần mềm do thám hoạt động truy cập của người sử dụng để phá hoại)... Như ở ví dụ trên, SSL VPN sẽ dễ dàng phát hiện và ngăn chặn trojan truy cập qua giao thức MAPI khi không phải là ứng dụng Outlook.JUNOS - Giải pháp ISP, chi phí doanh nghiệpJuniper cũng đã giới thiệu giải pháp nền tảng hạ tầng hệ thống vững chắc với các model router và hệ điều hành mạng JUNOS của mình. Phần mềm này có đặc tính tuỳ biến để đáp ứng các nhu cầu sử dụng khác nhau, từ các nhà cung cấp dịch vụ lớn tới những doanh nghiệp nhỏ.Khi các nhà cung cấp dịch vụ chuyển từ cùng cấp các kết nối mạng IP sang các giải pháp đảm bảo và nhiều khả năng hơn, họ cần có những hệ điều hành có chứa các tính năng Intranet, các dịch vụ và khả năng bảo mật. Phần mềm thiết bị mạng JUNOS của Juniper không chỉ cung cấp một hệ điều hành cực mạnh và ổn định, mà còn có rất nhiều bộ công cụ dịch vụ IP phong phú. Thông qua khả năng bảo mật và ổn định tốt nhất, phần mềm JUNOS đảm bảo một nền tảng IP có thể dự đoán trước và hoạt động hiệu quả. Với tác động ổn định và khả năng sẵn có của hệ thống mạng, khách hàng có thể trao đổi giữa các bộ phận hệ thống một cách rất linh hoạt, tạo ra các môi trường ứng dụng riêng biệt, hoặc triển khai các dịch vụ IP tạo ra doanh thu.Khả năng tuỳ biến - JUNOS có thể sử dụng một thiết kế phần mềm linh động, cung cấp khả năng "đàn hồi" đặc biệt và đảm bảo các tính năng mới như IPv6 có thể được tích hợp dễ dàng. Chuyên môn về Routing - Kinh nghiệm chuyên môn đặc biệt về routing của Juniper Networks IP mang lại một giao thức định tuyến được củng cố vững chắc. Hợp chuẩn - JUNOS tuân theo các chuẩn công nghiệp về routing, MPLS, và các cơ chế sẵn có như Protocol Graceful Restart để tăng cường độ ổn định và giảm phức tạp khi vận hành cho khách hàng. Bảo mật - JUNOS kết hợp việc xử lý gói tin thông minh với hiệu suất xử lý cao để cung cấp cho khách hàng một bộ công cụ bảo mật IP hiệu quả. Phong phú về dịch vụ - bất kể là một thuê bao cá nhân, doanh nghiệp, hay nhà cung cấp dịch vụ, các danh mục dịch vụ IP của JUNOS cũng cho phép khách hàng triển khai các dịch vụ mạng đảm bảo tới bất kỳ nhóm người dùng cuối nào. Kiểm soát và chính sách - Nền tảng Juniper Networks SDX và NMC cho phép khách hàng sử dụng và kiểm soát các khả năng rất mạnh của JUNOS; Ngoài ra, giao diện Juniper Networks JUNOScript XML cũng đơn giản hoá và tăng tốc độ tích hợp OSS với cấu trúc phần mềm Modular.Là sản phẩm đã được chứng tỏ về hiệu quả trong các mạng IP lớn nhất thế giới, hệ điều hành JUNOS sẽ giúp các khách hàng chuyển đổi nền tảng hạ tầng mạng IP của họ sang một mạng Infranet – một con đường giúp nhà cung cấp dịch vụ gặt hái được thành công về lợi nhuận.
Mục lục
Lựa chọn bảo mật mới cho mạng doanh nghiệp Việt Nam
Lựa chọn bảo mật mới cho mạng doanh nghiệp Việt Nam
Không rõChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Theo VietnamNetĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 12 năm 2004
|
Vũ Trọng Phụng
Lựa Gió Thay Chiều, Đáng Khen Thay Báo Phong Hoá
Tác giả ký dưới bút danh: Thiên Hư
Nửa năm trước đây, phóng trào khiêu vũ mới bồng bột thì P.H. không dám có một thái độ rõ rệt; đối với nhẩy đầm không khen, không chê. Báo tên Phong hóa, chả nhẽ lại đi khen nhẩy đầm. Mà nếu chê nhẩy đầm thì còn lấy ai làm độc giả. Thành thử cứ lờ mờ như thế, ông Nguyễn Tường Tam đã chẳng mếch lòng phái cựu mà vẫn được lòng phái tân.Nhưng nay, xem ra đa số quốc dân đã chán khiêu vũ rồi. Phái tán dương nhẩy đầm hình như đã kém cánh. Thế là P.H. bắt đầu công kích nhẩy đầm, vào hùa với cái phái mạnh hơn. Trên bờ giòng nước ngược, Tú Mỡ dẩu hai mảnh môi sứt ra hát đổng:
Hay hồn ở xóm "đăng xinh"Hồn còn động cỡn rập rình cùng ai?
Rồi trong mục "Từ nhỏ đến nhớn", ông Tứ Ly cũng kéo cánh với L.T.T.V mà hỏi báo Hải Phòng : Sao lại đăng quảng cáo cho những nhà khiêu vũ là những ổ vi trùng bệnh hoa liễu?
Nói chứ, ông Nguyễn Tường Tam thế mà hóm ra phết ! Nhưng hiện nay ông đương lo một điều. Ông cầu trời khấn phật rằng ai giữ P.H. cũ sẽ đem... đốt đi hết !
Vì ông Tam lo độc giả ngộ tình cờ đọc lại những bài mà P.H. riễu ông Hoàng Hữu Huy (Đông Pháp) về tội công kích: nhẩy đầm là khiêu dâm, thì độc giả sẽ thấy rõ rằng P.H. là một tờ báo trẻ con và mâu thuẫn, chỉ dựa theo dư luận người đọc để... làm tiền.
Ấy thế (2)
Hải Phòng tuần báo,11.9.1934.-----------------------------------(1) Trang 5 Hải Phòng tuần báo ra 11.9.1934 co 3 tiểu phẩm bàn chuyện trong làng báo làng văng đương thời; bài đầu Người làm việc và sự bài bác ký Hạnh Sơn, chắc của tác giả khác, hai bài sau ký Thiên Hư, chắc chắn của Vũ Trọng Phụng.
(2) Tứ Ly: một bút danh khác của Thạch LamLãng Nhân: bút danh của Phùng Tất Đắc (sinh 1907)L.T.T.V: Lục tỉnh tân văn, tờ báo xuất bản ở Sài Gòn.(Chú thích của Lại Nguyên Ân)
Mục lục
Lựa Gió Thay Chiều, Đáng Khen Thay Báo Phong Hoá
Lựa Gió Thay Chiều, Đáng Khen Thay Báo Phong Hoá
Vũ Trọng PhụngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: lang_thang Nguồn: Thanh ĐaĐược bạn: mọt sách đưa lên vào ngày: 24 tháng 1 năm 2004
|
Vu Trong Phung
Choosing the Wind to Change the Evening, Worthy of Praise Instead of the Weathered Newspaper
The author signed under the pen name: Thien Hu
Half a year ago, the dance movement was in its infancy when P.H. do not dare to have a clear attitude; For dancing in the lagoon, there is no praise or criticism. Report Phong Hoa's name, why would he praise her for dancing? But if you criticize me for dancing, who else will you consider as readers? Therefore, by remaining vague like that, Mr. Nguyen Tuong Tam did not offend the old faction but still won the favor of the new faction. But now, it seems that the majority of the country is tired of dancing. The praising and dancing faction seems to have lost its wings. So P.H. began to attack and jump around, joining in with the stronger faction. On the banks of the upstream, Tu Mo held out two pieces of his split lip and sang:
Or the soul in the "beautiful post" neighborhood Is the soul still moving and lurking with whom?
Then in the section "From childhood to adulthood", Mr. Tu Ly also joined forces with L.T.T.V to ask the Hai Phong newspaper: Why do they advertise for dance houses that are hotbeds of venereal disease germs?
Having said that, Mr. Nguyen Tuong Tam is so funny! But now he is worried about one thing. He prayed to God that whoever kept P.H. The old ones will be... burned away!
Because Mr. Tam is worried that readers will accidentally re-read the articles that P.H. reprimand Mr. Hoang Huu Huy (Dong Phap) on charges of assault: dancing is pornographic, readers will clearly see that P.H. is a childish and contradictory newspaper that only relies on readers' public opinion to... make money.
Yet (2)
Hai Phong weekly newspaper, September 11, 1934.-----------------------------------(1) Page 5 Hai The weekly newspaper published on September 11, 1934 had 3 skits discussing stories in the contemporary newspaper industry; The first article The Worker and the Refutation is signed Hanh Son, probably by another author, the next two articles are signed Thien Hu, probably by Vu Trong Phung.
(2) Tu Ly: another pen name of Thach Lam Lang Nhan: pen name of Phung Tat Dac (born 1907) L.T.T.V: Luc Tinh Tan Van, newspaper published in Saigon. (Note by Lai Nguyen An)
Table of contents
Choosing the Wind to Change the Evening, Worthy of Praise Instead of the Weathered Newspaper
Choosing the Wind to Change the Evening, Worthy of Praise Instead of the Weathered Newspaper
Vu Trong PhungWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Typing: lang_thang Source: Thanh Da Uploaded by friend: bookworm on: January 24, 2004
|
Nguyên Đỗ
Lực Phản Kháng
Có thể nói rằng đôi khi lực phản kháng vô hình vô ảnh, không có thể nhìn, nghe, sờ, ngửi thấy được. Nhưng chúng ta có thể cảm thấy được. Chúng ta kinh nghiệm lực phản kháng như một lực trường phản xạ. Nó đẩy ra. Tiêu cực. Làm nản chí. Mục đích chính là xua đuổi, làm chia trí và cản trở chúng ta làm công việc của chúng ta là hoàn tất một bài thơ, chấm dứt một câu chuyện, hoàn thành một bức tranh theo đúng nguyện vọng của mình. Lực phản kháng là kẻ thù của người viết, của người làm thơ nói riêng, và cũng là kẻ thù của những người làm văn học nghệ thuật cũng như làm công tác khoa học, đời sống hằng này nói một cách tổng quát. Sự khác biệt của người làm văn học nghệ thuật và đời sống khoa học hằng ngày là tích cách cá nhân của văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ... Thế giới của họ là thế giới riêng tư, đôi khi rất đơn độc và lực phản kháng có thể từ bên ngoài, từ người thân, vợ chồng, con cái với những lời khen chê dễ khiến người làm văn học nghệ thuật nản lòng. Nhà văn, nhà thơ, nhà hội hoạ, hay nhạc sĩ là những người rất nhạy cảm. Tính nhạy cảm của họ là chià khoá bộc bạch tâm hồn của con người và tác phẩm của họ làm chúng ta cảm nhận những đau khổ, vui sướng, thù hận, yêu thương một cách mãnh liệt hơn. Nhưng tính nhạy cảm đó có thể thành con dao hai lưỡi, thay vì thành dụng cụ để diễn tả cảm xúc chính mình hay của con người, nó có thể trở thành lực phản kháng ngăn cản người làm văn học nghệ thuật tiếp tục sứ mạng của mình. Người nghệ sĩ chân chính phải vượt qua kẻ thù nội tâm đó! Không để cho tính nhạy cảm của mình cản trở công việc của mình. Không để cho sự khước bỏ của người khác làm nản chí vì mỗi tác phẩm của người làm văn học nghệ thuật là một sản phẩm riêng tư, phản ảnh tâm hồn của người nghệ sỹ hay phản ảnh một thời cuộc, ước mơ chung của con người. Ông Theodore Geisel là nhà viết và minh hoạ truyện trẻ em nổi danh trên thế giới dưới tên Dr. Seuss. Ban đầu bao nhiêu nhà xuất bản từ chối không chịu in những truyện bị xem là vớ vẩn và tranh vẽ kỳ cục cho đến khi một nhà xuất bản in liều một chuyến được quần chúng ủng hộ nhiệt liệt và những bức thư từ chối trở thành chuyện quá khứ. Gần 50 tác phẩm trẻ em của Dr. Seuss bán chạy như nước từ thế hệ này sang thế hệ khác và năm 1984, Dr. Seuss đã được trao tặng Giải Thưởng Pulitzer đặc biệt vì ông đã vượt qua được lực phản kháng của các nhà xuất bản ban đầu cũng như những thất vọng của bản thân mình. Sự tự nghi ngờ có thể là bạn đồng minh của người làm văn học nghệ thuật, nó là dấu mức đo lường ước vọng của người nghệ sỹ. Nó phản ảnh ước mơ, lòng ham muốn thực hiện hoài bão của nghệ sỹ. Nếu bạn thường hỏi chính mình hay bạn bè rằng bạn có phải thực sự là một nhà văn, nhà thơ, một nghệ sỹ chân chính không, thì chắc chắn bạn đang hoặc sẽ thành một nghệ sỹ. Quá tự tin, phách lối nghĩ mình đã đạt tới đỉnh cao của văn học nghệ thuật rồi là dấu hiệu của những nghệ sỹ giả, những người làm văn học nghệ thuật chân chính là những người dò dẫm, luôn luôn cố gắng vượt qua tầm hạn hiện tại của mình, sẵn sàng đón nghe phê bình chỉ trích để làm tác phẩm của mình thêm hoàn hảo. Cầu chúc quí vị vượt qua các lực phản kháng bên ngoài và bên trong để đóng góp với đời. Lực phản kháng là kẻ thù nội tại nhưng như Đức Dalai Lama có nói: "Kẻ thù là một ông thầy tốt." Vượt qua được lực phải kháng nội, ngoại là bước đầu trong việc hoàn thành các tác phẩm tương lai. Nguyên Đỗ
Mục lục
Lực Phản Kháng
Lực Phản Kháng
Nguyên ĐỗChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Nguyên Đỗ Nguồn: Nguyên ĐỗĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2005
|
Nguyen Do
Reaction Force
It can be said that sometimes the resistance force is invisible, cannot be seen, heard, touched, or smelled. But we can feel it. We experience the reactive force as a reflected force field. It pushes out. Negative. Discouraging. The main purpose is to drive away, distract and prevent us from doing our job of completing a poem, ending a story, completing a painting according to our wishes. The force of resistance is the enemy of writers and poets in particular, and is also the enemy of those who do literature and art as well as scientific work and everyday life in general. The difference between people who work in literature and art and everyday scientific life is the personal characteristics of writers, poets, musicians, painters... Their world is a private world, sometimes very private. loneliness and resistance can come from outside, from relatives, spouses, children with compliments and criticism that can easily discourage people who work in literature and art. Writers, poets, artists, and musicians are very sensitive people. Their sensitivity is the key to revealing the human soul and their works make us feel pain, joy, hatred, and love more intensely. But that sensitivity can become a double-edged sword, instead of being a tool to express one's own or human emotions, it can become a resistance force that prevents literary and artistic workers from continuing their mission. mine. A true artist must overcome that inner enemy! Don't let your sensitivity get in the way of your work. Don't let the rejection of others discourage you because each work of a literary and artistic artist is a private product, reflecting the artist's soul or reflecting a time, a common dream of the child. People. Mr. Theodore Geisel is a world-famous children's story writer and illustrator under the name Dr. Seuss. At first, many publishers refused to print stories that were considered nonsense and strange drawings until one publisher took a risk and received enthusiastic support from the public and the rejection letters became a phenomenon. past story. Nearly 50 children's works by Dr. Seuss sold like wildfire from generation to generation and in 1984, Dr. Seuss was awarded a special Pulitzer Prize because he overcame the resistance of his early publishers as well as his own disappointments. Self-doubt can be an ally of literary and artistic people, it is a benchmark to measure the artist's aspirations. It reflects the artist's dream and desire to realize his ambitions. If you often ask yourself or your friends whether you are really a writer, a poet, or an artist, then you definitely are or will be an artist. Being too confident and arrogantly thinking that you have already reached the pinnacle of literature and art is a sign of fake artists. Genuine literary and artistic people are groping people, always trying to surpass their level. within my current deadline, ready to listen to criticism to make my work more perfect. Wishing you to overcome external and internal resistance forces to contribute to life. Resistance is the internal enemy, but as His Holiness the Dalai Lama said: "The enemy is a good teacher." Overcoming the force of internal and external resistance is the first step in completing future works. Nguyen Do
Table of contents
Reaction Force
Reaction Force
Nguyen DoWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Nguyen Do Source: Nguyen Do Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 15, 2005
|
Khuyết Danh
Ma nhập
Jessica Tâm Giao đang cùng gia đình ăn sáng, bỗng chuông điện thoại trong nhà nàng reo vang. Cuộc điện đàm ngắn ngủi chưa đầy một phút, nàng đã hoảng hốt buông máy xuống bằng một dáng điệu thẫn thờ lẫn kinh ngạc tột độ. Bỏ ngang bữa ăn sáng, Jessica Tâm Giao hối hả đi vào trong phòng riêng. Chưa đầy ba phút sau, Tâm Giao trở ra với xâu chìa khóa xe trên tay như sắp sửa phải đi đến nơi nào một cách vội vã khiến cho thân mẫu của nàng phải lên tiếng: - Chuyện gì vậy con? Vừa bước tới thềm cửa, nàng trả lời mẹ bằng một giọng nói đứt quãng trong khi bàn tay run run đặt lên cái nắm cửa: - Nhỏ Julianne Tuyết Phương đã chết! Xác của nó đã đưa về nhà quàn hồi sáng sớm naỵ Con phải đến đó ngay lập tức! Tội nghiệp quá mẹ Ơi! Nghe tin chẳng lành, mẹ nàng sửng sốt đến muốn sụm cả đôi chân, không kịp hỏi thêm con điều gì, đưa nhanh tay vịn lấy cái tựa ghế gần đó cho khỏi ngã, trong khi Tâm Giao đi như bay như biến ra chiếc xe của nàng đậu trên drive-way ở sân nhà. Những người còn lại, không ai giữ được bình tĩnh để tiếp tục bữa ăn sáng thường lệ cuối tuần. Nắng đã lên cao, bầu trời xanh trong vắt, đó đây điểm lưa thưa dăm ba cụm mây trắng xóa của những ngày bắt đầu một mùa hè hứa hẹn nhiều oi ức. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Tâm Giao đã có mặt tại nhà quàn giữa bầu không khí tĩnh lặng u buồn, đèn nến khói nhang nghi ngút trước một cỗ quan tài nằm lặng lẽ chơ vơ dọc theo sát vách tường với những tràng hoa phúng điếu đầy màu sắc, trong khi hầu hết mọi người thuộc gia đình thân tộc của Julianne Tuyết Phương đã có mặt đầy đủ. Đôi mắt mọi người đỏ hoe còn đọng đầy ngấn lệ. Kể cả Đoàn Hùng, vị hôn phu của Tuyết Phương cũng đã được cấp báo, phải bỏ ngang việc trong sở làm. Nhìn dáng điệu thiểu não khổ sở, quần áo xốc xếch với cái nút thắt cà vạt trên cổ áo sơ mi có những lằn sọc đen thưa của Đoàn Hùng trễ xuống, Tâm Giao cũng đoán biết được nội tâm của người thanh niên đang ấp yêu nhiều mộng đẹp tương lai này sầu khổ đến độ nào trước di ảnh của người tình vừa quá cố.
Mục lục
Ma nhập
Ma nhập
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.mssthuan Nguồn: Theo VietsunĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 20 tháng 11 năm 2006
|
Noname
Ghost entry
Jessica Tam Giao was having breakfast with her family when suddenly the phone in her house rang. The phone call was short, less than a minute, and she panicked and put down the phone in a dazed and extremely surprised manner. Skipping breakfast, Jessica Tam Giao hurriedly went into her private room. Less than three minutes later, Tam Giao came back out with a string of car keys in hand as if she was about to go somewhere in a hurry, causing her mother to speak up: - What's going on? As soon as she reached the doorstep, she answered her mother in a broken voice while her trembling hand placed on the doorknob: - Little Julianne Tuyet Phuong is dead! His body was taken to the funeral home early this morning. You have to go there immediately! Poor mother Oh! Hearing the bad news, her mother was so shocked that her legs almost collapsed. She didn't have time to ask her daughter anything more. She quickly reached out and grabbed the nearby chair back to keep from falling, while Tam Giao walked away as if flying towards the car. Hers was parked on the driveway in her yard. Of the remaining people, no one could keep calm to continue their usual weekend breakfast. The sun was high in the sky, the sky was clear blue, here and there were a few sparse clusters of white clouds from the beginning of a summer that promised to be full of memories. Less than half an hour later, Tam Giao was at the funeral home in a quiet and sad atmosphere, candles and incense smoke billowing in front of a coffin lying quietly along the wall with flower garlands. colorful condolences, while most people from Julianne Tuyet Phuong's immediate family were present. Everyone's eyes were red and filled with tears. Even Doan Hung, Tuyet Phuong's fiance, was also notified and had to quit his job at work. Looking at Doan Hung's miserable and miserable appearance, his clothes in disarray and the tie knot hanging down on his shirt collar with thin black stripes, Tam Giao also guessed the inner feelings of the young man in love. These many beautiful dreams of the future are so painful in front of the image of their deceased lover.
Table of contents
Ghost entry
Ghost entry
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy.mssthuan Source: According to Vietsun Uploaded by friend: Ct.Ly on: November 20, 2006
|
Tam Tang
Ma đói
Note: Viết theo lời kể của một sỹ quan chiến tranh chính trị(CTCT) thuộc sư đoàn 23BB, đồn trú tại thị xã BMT tỉnh Đắc Lắc . Bài này cũng được gợi hứng do lời reply của Tha Hương về bọn ma đói về quấy phá một trại cải tạo tại Bầu Lâm, Xuân lộc! Tam Tang
Tôi tốt nghiệp trường Sỹ Quan CTCT Đà Lạt vào đầu mùa Thu 73 với cấp bậc Thiếu Úy! Được cử về đại đội 23 CTCT thuộc sư đoàn 23 BB. Trang trại của đại đội nằm sau lưng Tiểu Khu Đắc Lắc và kế bên một nghĩa trang Quân Đội! Bên kia đường, đối diện với nghĩa trang là một xóm nhà dân thuộc khu Trần Hưng Đạo! Trại tôi gồm có 3 dãy nhà dài dùng làm văn phòng và kho chứa các tài liệu! Chúng tạo hình chữ U với đáy dựa về hướng nghĩa trang! Ở dãy nhà này có một gian được ngăn làm hai buồng cho các sỹ quan độc thân ở hoặc sỹ quan trực ngủ qua đêm! Cuối dãy là một nhà bếp nhỏ dùng để phục vụ cho các sỹ quan và hạ sỹ quan độc thân của đại đội! Tôi là sỹ quan độc thân duy nhất trong đơn vị nên chiếm một căn phòng cho mình. Cơm nước đã có nhà bếp lo; quần áo thì cuối tuần đưa ra tiệm giặt ủi thế là xong! Cuối tuần tôi hay lang thang ra phố uống cà fê, rồi ghé vào rạp Thăng Long xem chiếu bóng! Thành phố Ban Mê Thuột (BMT) nhỏ lắm, đi vòng vòng chừng nửa tiếng là lại về chổ khởi hành rồi! Có năm rạp hát cả thảy, nhưng tôi thích xem ở rạp Thăng Long vì ở đó chiếu phim của Mỹ hay Pháp, còn các rạp khác chỉ toàn phim kiếm hiệp Hồng Kông mà tôi chúa ghét! Thỉnh thoảng có ngày nghỉ, tôi thường đến ngồi dầm tại quán cà fê "Mây Hồng" bên hông trường trung học Tổng Hợp BMT để ngắm các tà áo dài xanh của các cô nữ sinh sau giờ tan trường! Tuy BMT và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố gần giống như nhau, cũng bé như nhau, có sương mù, có gió lành lạnh! Tôi thấy bài hát của Phạm Duy về em gái Pleiku má đỏ môi hồng cũng có thể áp dụng cho cái xứ "Buồn Muôn Thủa" này! Mấy ngày đầu mới về đơn vị, tôi phải lo các thủ tục giấy tờ, lo dọn dẹp chổ ăn chổ ngủ, rồi lại phải nhậu mấy chầu với các sỹ quan đàn anh trong đơn vị ! Tôi mệt nhoài người nên đêm về ngủ như chết! Tuần sau mọi việc đã đâu vào đấy rồi thì những sự việc lạ bắt đầu xảy ra, gây cho tôi sự chú ý! Vào nửa đêm 30, trời tối đen! Gió thổi thì thào mang theo cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẻ hở của vách ván vào tận trong phòng! Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh! Bổng tai tôi nghe tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn cùng với tiếng gió phía sau dãy nhà! Tôi tự nghĩ sao ai lại đánh chửi nhau vào giờ này kìa! Tôi hiếu kỳ mở cửa bước ra xem! Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe đó đây! Tôi bước tới vọng gác trước cổng hỏi người lính canh: _ Anh có nghe thấy gì không? _ Không! Không có gì xảy ra cả ! Tôi trở về phòng tự trấn an, có lẽ mình tưởng tượng ra mà thôi! Rồi như các chàng thanh niên trẻ khác tôi lăn ra ngủ say cho tới tiếng kẻng báo thức nổi lên với lăn xuống giường chuẩn bị cho một ngày làm việc mới! Đêm sau, tiếng con cú mèo (có nơi gọi là chim heo) kêu éc éc trong nghĩa trang sau nhà làm tôi thức giấc! Và tôi lại nghe tiếng hò hét, tiếng chửi nhau, rồi tiếng đánh nhau vang dội sau nhà ! Tôi lần xuống giường, ghé mắt vào kẻ hở trên vách nhìn về hướng nghĩa địa, chẳng có ai cả ! Tiếng động cũng im bặt ! Chỉ có một con cú mèo đậu trên đỉnh của cái tháp "Tổ Quốc Ghi Ơn", và mấy con đom đóm bay vờn vờn trên các ngọn cỏ bông lau mọc ven rào của nghĩa trang! Tôi không nghĩ là mình nghe lầm hay tưởng tượng ra! Lần này là lần thứ hai tôi nghe mà! Tôi đợi một lát nhưng chẳng có gì xảy ra nữa! Trở về giường tôi trằn trọc nghĩ về điều này và tự nhủ là nhất định phải tìm hiểu sự việc này! Sáng hôm sau tôi hỏi một sỹ quan trong đại đội về việc này, anh ta hơi biến sắc nhưng cố đổi giọng nói: _ Làm gì có chuyện đó! Xong anh ta quay qua chuyện khác! Điều đó chỉ làm cho tôi thêm nghi ngờ mà thôi! Tôi hỏi một vài người lính họ cũng ởm ờ và lảng qua chuyện khác! Hình như mọi người cố tránh nói về sự kiện này! Không thỏa mãn với bạn đồng ngũ, tôi quyết mang chuyện này đi hỏi những người dân quanh đây! Cuối tuần đó khi mang quần áo bỏ giặt ủi, tôi bắt chuyện với bà chủ tiệm. Bà ta chừng khoảng 40, người Quảng nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiểu hết các điều bà nói! Khi nghe tôi hỏi về sự việc tôi trải qua hai đêm liền, bà ta trầm giọng trả lời: _ Ông mới vềnên không biết thôi, chứ ở đây ai cũng rành về mấy con ma ở chổ trại ông ở hết trơn! Mấy ông lính cũng biết rành hết chứ! Có lẽ mấy ổng không muốn ông hoang mang hay sợ nên họ giấu ông đó!! _ Xin thím kể cho tôi nghe đi! Tôi không sợ đâu! _ Được rồi nếu ông không sợ thì tui kể đầu đuôi cho ông nghe! "Chuyện này bắt nguồn từ năm 68 lận! Đêm 30 Tết năm đó VC đánh vào thị xã BMT, chúng tổng tấn công vào hầu hết các căn cứ quân sự và hành chánh trong thị xã! Từ phi trường Phụng Dực đến bộ chỉ huy trung đoàn 45 tại cây số 5, cả đến bộ chỉ huy sư đoàn 23, luôn cả tiểu khu Đắc Lắc lẫn Tòa Hành Chánh tỉnh, và cả kho đạn Mai Hắc Đế nữa! Tuy hầu hết lính đã đi phép Tết, những người còn lại vẫn chiến đấu rất dũng cảm! Họ đẩy lùi mọi cuộc xung phong của VC vào các căn cứ của họ! Vài tuần sau khi tàn cuộc chiến, bọn VC để lại mấy ngàn xác chết quanh vòng rào các căn cứ quân sự! Xác chết sình thúi rất ghê tởm! Lính công binh phải dùng xe ủi để đào các hố lớn làm mồ chôn tập thể cho các xác chết này! Tui biết vài chổ như một ở Trung Tâm Tình Thương, một ở trại Mai Hắc Đế, và một chổ ở cạnh bên nghĩa trang quân đội! Tui không biết mấy ông lớn nghĩ sao mà lại cho cất trại lính ngay trên cái mồ tập thể đó! Tui nói cái trại của ông đó, ông Thiếu Úy à! Từ khi có ngôi mộ tập thể đó dân chúng sống dọc theo nghĩa địa bắt đầu bị quấy phá! Lúc đầu thì họ chưa biết gì hết! Thỉnh thoảng đêm đến có vài người ăn mặc rách rưới gỏ cửa xin cơm ăn, nhưng riết rồi người ta nghi ngờ vì toàn là người lạ mặt nói đặc tiếng Bắc không thôi! Họ nghi là ma nên không mở cửa cho ăn nữa! Nhưng rồi bọn ma đói đó làm tới! Không cho thì chúng quậy! Nhà nào còn cơm nước thừa qua đêm đều bị quậy thiu vữa hết! Bà con sợ mấy con ma này nên kẻ thì xin bùa về treo trước cửa, người thì lấy nước phép về rẩy khắp nhà trước khi đi ngủ! Bọn ma càng ngày càng lộng hành! Chúng kéo nhau nhát những người đi chơi khuya về! Riết rồi chẳng ai dám đi ngang nghĩa địa vào ban đêm nữa! Bà con mời thày cúng về nhờ mấy người lính chôn trong nghĩa trang quân đội gíup họ xua đi bọn ma đói kia! Từ đó bà con không còn bị phá nữa, nhưng những người nhẹ vía sống gần đó vẫn thường nghe tiếng la hét đánh nhau vào những đêm tối trời! Có lẽ hồn của các anh lính chận đánh bọn ma đói mò đi kiếm ăn! Một vài người trong trại ông cũng nghe tiếng la ó đó mà! Đó là lý do mà không có ai chịu ở trong trại của ông hết, họ sợ nên mướn nhà riêng để ở hết trơn!" Tôi về trại đem chuyện này nói lại với anh nhà bếp, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: _ Chuyện này có thiệt đó Thiếu Úy ạ ! Ông mới về nên chúng tôi không dám nói sợ Ông hoang mang! Ngay cuối tuần đó tôi đi mướn một căn nhà nhỏ ở sau Ty Ngân Khố thuộc khu Trần Hưng Đạo, nhà cũng gần trại của tôi! Từ đó tôi chỉ ở lại trại vào những đêm trực mà thôi! Tuy thế âm thanh của những tiếng reo hò đó vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay!!!! Hết
Mục lục
Ma đói
Ma đói
Tam TangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 2 tháng 7 năm 2004
|
Tam Tang
Ma đói
Note: Viết theo lời kể của một sỹ quan chiến tranh chính trị(CTCT) thuộc sư đoàn 23BB, đồn trú tại thị xã BMT tỉnh Đắc Lắc . Bài này cũng được gợi hứng do lời reply của Tha Hương về bọn ma đói về quấy phá một trại cải tạo tại Bầu Lâm, Xuân lộc! Tam Tang
Tôi tốt nghiệp trường Sỹ Quan CTCT Đà Lạt vào đầu mùa Thu 73 với cấp bậc Thiếu Úy! Được cử về đại đội 23 CTCT thuộc sư đoàn 23 BB. Trang trại của đại đội nằm sau lưng Tiểu Khu Đắc Lắc và kế bên một nghĩa trang Quân Đội! Bên kia đường, đối diện với nghĩa trang là một xóm nhà dân thuộc khu Trần Hưng Đạo! Trại tôi gồm có 3 dãy nhà dài dùng làm văn phòng và kho chứa các tài liệu! Chúng tạo hình chữ U với đáy dựa về hướng nghĩa trang! Ở dãy nhà này có một gian được ngăn làm hai buồng cho các sỹ quan độc thân ở hoặc sỹ quan trực ngủ qua đêm! Cuối dãy là một nhà bếp nhỏ dùng để phục vụ cho các sỹ quan và hạ sỹ quan độc thân của đại đội! Tôi là sỹ quan độc thân duy nhất trong đơn vị nên chiếm một căn phòng cho mình. Cơm nước đã có nhà bếp lo; quần áo thì cuối tuần đưa ra tiệm giặt ủi thế là xong! Cuối tuần tôi hay lang thang ra phố uống cà fê, rồi ghé vào rạp Thăng Long xem chiếu bóng! Thành phố Ban Mê Thuột (BMT) nhỏ lắm, đi vòng vòng chừng nửa tiếng là lại về chổ khởi hành rồi! Có năm rạp hát cả thảy, nhưng tôi thích xem ở rạp Thăng Long vì ở đó chiếu phim của Mỹ hay Pháp, còn các rạp khác chỉ toàn phim kiếm hiệp Hồng Kông mà tôi chúa ghét! Thỉnh thoảng có ngày nghỉ, tôi thường đến ngồi dầm tại quán cà fê "Mây Hồng" bên hông trường trung học Tổng Hợp BMT để ngắm các tà áo dài xanh của các cô nữ sinh sau giờ tan trường! Tuy BMT và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố gần giống như nhau, cũng bé như nhau, có sương mù, có gió lành lạnh! Tôi thấy bài hát của Phạm Duy về em gái Pleiku má đỏ môi hồng cũng có thể áp dụng cho cái xứ "Buồn Muôn Thủa" này! Mấy ngày đầu mới về đơn vị, tôi phải lo các thủ tục giấy tờ, lo dọn dẹp chổ ăn chổ ngủ, rồi lại phải nhậu mấy chầu với các sỹ quan đàn anh trong đơn vị ! Tôi mệt nhoài người nên đêm về ngủ như chết! Tuần sau mọi việc đã đâu vào đấy rồi thì những sự việc lạ bắt đầu xảy ra, gây cho tôi sự chú ý! Vào nửa đêm 30, trời tối đen! Gió thổi thì thào mang theo cái lạnh cao nguyên xuyên qua các kẻ hở của vách ván vào tận trong phòng! Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh! Bổng tai tôi nghe tiếng reo hò, tiếng đánh nhau hòa lẫn cùng với tiếng gió phía sau dãy nhà! Tôi tự nghĩ sao ai lại đánh chửi nhau vào giờ này kìa! Tôi hiếu kỳ mở cửa bước ra xem! Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập lòe đó đây! Tôi bước tới vọng gác trước cổng hỏi người lính canh: _ Anh có nghe thấy gì không? _ Không! Không có gì xảy ra cả ! Tôi trở về phòng tự trấn an, có lẽ mình tưởng tượng ra mà thôi! Rồi như các chàng thanh niên trẻ khác tôi lăn ra ngủ say cho tới tiếng kẻng báo thức nổi lên với lăn xuống giường chuẩn bị cho một ngày làm việc mới! Đêm sau, tiếng con cú mèo (có nơi gọi là chim heo) kêu éc éc trong nghĩa trang sau nhà làm tôi thức giấc! Và tôi lại nghe tiếng hò hét, tiếng chửi nhau, rồi tiếng đánh nhau vang dội sau nhà ! Tôi lần xuống giường, ghé mắt vào kẻ hở trên vách nhìn về hướng nghĩa địa, chẳng có ai cả ! Tiếng động cũng im bặt ! Chỉ có một con cú mèo đậu trên đỉnh của cái tháp "Tổ Quốc Ghi Ơn", và mấy con đom đóm bay vờn vờn trên các ngọn cỏ bông lau mọc ven rào của nghĩa trang! Tôi không nghĩ là mình nghe lầm hay tưởng tượng ra! Lần này là lần thứ hai tôi nghe mà! Tôi đợi một lát nhưng chẳng có gì xảy ra nữa! Trở về giường tôi trằn trọc nghĩ về điều này và tự nhủ là nhất định phải tìm hiểu sự việc này! Sáng hôm sau tôi hỏi một sỹ quan trong đại đội về việc này, anh ta hơi biến sắc nhưng cố đổi giọng nói: _ Làm gì có chuyện đó! Xong anh ta quay qua chuyện khác! Điều đó chỉ làm cho tôi thêm nghi ngờ mà thôi! Tôi hỏi một vài người lính họ cũng ởm ờ và lảng qua chuyện khác! Hình như mọi người cố tránh nói về sự kiện này! Không thỏa mãn với bạn đồng ngũ, tôi quyết mang chuyện này đi hỏi những người dân quanh đây! Cuối tuần đó khi mang quần áo bỏ giặt ủi, tôi bắt chuyện với bà chủ tiệm. Bà ta chừng khoảng 40, người Quảng nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiểu hết các điều bà nói! Khi nghe tôi hỏi về sự việc tôi trải qua hai đêm liền, bà ta trầm giọng trả lời: _ Ông mới vềnên không biết thôi, chứ ở đây ai cũng rành về mấy con ma ở chổ trại ông ở hết trơn! Mấy ông lính cũng biết rành hết chứ! Có lẽ mấy ổng không muốn ông hoang mang hay sợ nên họ giấu ông đó!! _ Xin thím kể cho tôi nghe đi! Tôi không sợ đâu! _ Được rồi nếu ông không sợ thì tui kể đầu đuôi cho ông nghe! "Chuyện này bắt nguồn từ năm 68 lận! Đêm 30 Tết năm đó VC đánh vào thị xã BMT, chúng tổng tấn công vào hầu hết các căn cứ quân sự và hành chánh trong thị xã! Từ phi trường Phụng Dực đến bộ chỉ huy trung đoàn 45 tại cây số 5, cả đến bộ chỉ huy sư đoàn 23, luôn cả tiểu khu Đắc Lắc lẫn Tòa Hành Chánh tỉnh, và cả kho đạn Mai Hắc Đế nữa! Tuy hầu hết lính đã đi phép Tết, những người còn lại vẫn chiến đấu rất dũng cảm! Họ đẩy lùi mọi cuộc xung phong của VC vào các căn cứ của họ! Vài tuần sau khi tàn cuộc chiến, bọn VC để lại mấy ngàn xác chết quanh vòng rào các căn cứ quân sự! Xác chết sình thúi rất ghê tởm! Lính công binh phải dùng xe ủi để đào các hố lớn làm mồ chôn tập thể cho các xác chết này! Tui biết vài chổ như một ở Trung Tâm Tình Thương, một ở trại Mai Hắc Đế, và một chổ ở cạnh bên nghĩa trang quân đội! Tui không biết mấy ông lớn nghĩ sao mà lại cho cất trại lính ngay trên cái mồ tập thể đó! Tui nói cái trại của ông đó, ông Thiếu Úy à! Từ khi có ngôi mộ tập thể đó dân chúng sống dọc theo nghĩa địa bắt đầu bị quấy phá! Lúc đầu thì họ chưa biết gì hết! Thỉnh thoảng đêm đến có vài người ăn mặc rách rưới gỏ cửa xin cơm ăn, nhưng riết rồi người ta nghi ngờ vì toàn là người lạ mặt nói đặc tiếng Bắc không thôi! Họ nghi là ma nên không mở cửa cho ăn nữa! Nhưng rồi bọn ma đói đó làm tới! Không cho thì chúng quậy! Nhà nào còn cơm nước thừa qua đêm đều bị quậy thiu vữa hết! Bà con sợ mấy con ma này nên kẻ thì xin bùa về treo trước cửa, người thì lấy nước phép về rẩy khắp nhà trước khi đi ngủ! Bọn ma càng ngày càng lộng hành! Chúng kéo nhau nhát những người đi chơi khuya về! Riết rồi chẳng ai dám đi ngang nghĩa địa vào ban đêm nữa! Bà con mời thày cúng về nhờ mấy người lính chôn trong nghĩa trang quân đội gíup họ xua đi bọn ma đói kia! Từ đó bà con không còn bị phá nữa, nhưng những người nhẹ vía sống gần đó vẫn thường nghe tiếng la hét đánh nhau vào những đêm tối trời! Có lẽ hồn của các anh lính chận đánh bọn ma đói mò đi kiếm ăn! Một vài người trong trại ông cũng nghe tiếng la ó đó mà! Đó là lý do mà không có ai chịu ở trong trại của ông hết, họ sợ nên mướn nhà riêng để ở hết trơn!" Tôi về trại đem chuyện này nói lại với anh nhà bếp, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: _ Chuyện này có thiệt đó Thiếu Úy ạ ! Ông mới về nên chúng tôi không dám nói sợ Ông hoang mang! Ngay cuối tuần đó tôi đi mướn một căn nhà nhỏ ở sau Ty Ngân Khố thuộc khu Trần Hưng Đạo, nhà cũng gần trại của tôi! Từ đó tôi chỉ ở lại trại vào những đêm trực mà thôi! Tuy thế âm thanh của những tiếng reo hò đó vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay!!!! Hết
Mục lục
Ma đói
Ma đói
Tam TangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 2 tháng 7 năm 2004
|
Đoàn Thạch Biền
Mai 15
Năm ấy chúng tôi cùng học chung lớp 9. Mai giỏi văn, còn tôi giỏi đá banh bàn. Mai đã đứng nhất trường trong một kỳ thi văn có cả anh chị lớp 10, 11, 12 tham dự. Còn tôi, cũng đứng nhất trường trong các cuộc thi đá banh bàn với các anh lớp trên. Chúng tôi thân nhau không phải vì hai người đều "nhất". (Hai người nhất như hai đường tàu chạy song song biết đến bao giờ mới gặp nhau). Chúng tôi thân nhau vì gặp gỡ thường xuyên. Mỗi ngày ngoài 4 giờ học chung trong lớp, tôi thường gặp Mai ở nhà của bạn ấy. Nhà Mai có cho thuê những bàn đá banh "ngon" nhất phố. Ðấy là lý do khiến tôi thường đến nhà Mai. Một buổi chiều, không có đồng xu dính túi, tôi vẫn đến nhà Mai. Một phần vì "ghiền" xem đá banh bàn, một phần nghĩ sẽ "câu độ" em nào dại dột mời tôi thi đấu. Mai ngồi ở trước chiếc bàn có để hộp đựng giơ tông ở trước mặt. Tóc Mai kết thành hai bím, cột nơ màu tím nhạt. Mai đang cúi đầu lẩm bẩm học bài. Trong phòng vắng người. Bốn bàn đá banh chưa có khách đến chơi. Tôi đến nắm một cây sắt có gắn hình những cầu thủ bằng gỗ, giựt manh. Mai ngẩng đầu nhìn : - Trịnh không ở nhà ôn bài ? Sáng mai thi rồi ! Tôi giật một cây sắt cho cầu thủ đá một trái banh tưởng tượng rồi trả lời. - Sáng mai thi, tối học cũng kịp. - Trịnh học kiểu đó coi chừng ở lại lớp. - Không lên lớp năm này sang năm lên, học cũng từng ấy bài. Có thiếu bài nào đâu mà lo ! - Trịnh đừng nói bướng. Ở lại một năm rồi sẽ ân hận. Vừa lúc đó có một anh học lớp 12 cùng trường với tôi bước vào. Anh đến bên Mai nói nhỏ gì đó và Mai hét lên : - Tôi không quen anh. Anh đi đi cho tôi học. Anh học sinh đỏ mặt nói : - Cô bé chăm chỉ quá nhỉ. Nhưng anh đến đá banh bàn được chứ ? Rồi anh lấy tay ngoắc ngoắc tôi. - Em đá với anh một bàn cho vui. - Không anh em gì cả. Ðá đồng chịu không ? - Cậu khá lắm. Ðá một chầu cà phê đá, chịu không ? - Không. Ai thua người đó ra khỏi quán. Anh học sinh cười : - Anh cũng đang mong vậy. Tôi đến lấy một đồng giơ tông thảy vào hộp đựng banh, giựt mạnh. Chín trái banh gỗ lăn ra. Tôi đặt một trái ở vòng tròn đỏ giữa mặt bàn màu xanh và bắt đầu giao bóng. Chúng tôi thi đấu rất căng thẳng. Không ai còn để ý đến Mai. Kết quả 3-6. Dĩ nhiên phần thắng nghiêng về tôi. Anh học sinh lững thững bước ra khỏi quán. Tôi đến chỗ Mai ngồi khẽ nói : - Cho tôi thiếu một đồng giơ tông. - Mai tặng Trịnh đó. Mai chỉ sợ Trịnh thua và hắn sẽ ở lại đây. Ðợi Mai pha đá chanh uống nghe. - Thôi cám ơn. Tôi về để Mai học thi. - Nhớ thứ năm đến dự sinh nhật Mai. Buổi tối tôi đang ngồi ôn bài, bác tôi đến chơi. Ông vỗ đầu tôi khen chăm học và hỏi : - Lớn lên cháu muốn làm gì ? Tôi phân vân vì câu hỏi đột ngột. Ba tôi nhắc khéo : - Con muốn làm bác sĩ hay kỹ sư ? Rồi mẹ tôi nhắc khéo : - Hay con muốn làm giáo sư ? Tôi buột miệng đáp : - Con muốn làm chủ tiệm cho thuê đá banh bàn và có bạn Mai ngồi bán giơ tông. Ba tôi thở dài, má tôi thở dài và bác tôi cũng thở dài : - Hoài bão của cháu bé nhỏ và tầm thường quá. Ðời cháu rồi sẽ khổ. Ðến ngày sinh nhật Mai, mấy đứa bạn trong lớp đều lo mua quà tặng. Ðứa mua cây viết máy, đứa mua hộp bánh bích qui, đứa mua tấm ván thông có khắc hình cây nến... Tôi chẳng biết mua tặng Mai quà gì đặc biệt. Tôi nhớ đã học lén một quyển tiểu thuyết của chị Hai trong đó tả đôi trai gái đã tặng nhau trái trim của họ (chứ không phải của người khác). Tôi cũng muốn tặng Mai trái tim của tôi. Nhưng nếu tặng Mái trái tim của tôi thì làm sao tôi còn sống được ? Tôi đem thắc mắc ấy hỏi chị Hai. Chị cú đầu tôi đau điếng và nói : - Mày ngu lắm. Ðấy là người ta nói theo nghĩa bóng. Chứ ai ngu gì tặng người khác trái tim thật của mình. Tôi không đủ thông minh để hiểu nghĩa bóng. Tôi chỉ hiểu nghĩa đen. Vì vậy tôi đã giết con gà mái tơ của tôi, lấy trái tim gà luộc chín bỏ vào hộp gói giấy bóng đỏ, đem đến tặng Mai. Trong buổi tiệc sinh nhật vui vẻ đó, khi mở hộp quà của tôi. Mai đã hét to lên. Không biết bạn ấy quá sung sướng hay sợ hãi. Riêng tôi phải chạy ra khỏi nhà vì hai lỗ tai bị lùng bùng nhức buốt. Cuối năm học, Mai thi đậu lên lớp 10. Tôi thi rớt vì hai lỗ tai lùng bùng đã nghe sai những lời thầy dạy. Con gái 15 đúng là khôn hơn con trai cùng tuổi. Ở lại lớp một năm, tôi đã phải ân hận. Tôi không đuổi kịp Mai trên đường học vấn cũng như trên đường đời. Bạn ấy luôn luôn đi trước tôi một năm. Bây giờ tôi đã hai lần tuổi 15. Bác tôi đã chết. Tôi không thể gặp ông để cùng góp tiếng thở dài. - Hoài bão cháu nhỏ bé vậy mà cháu chỉ thực hiện được một nửa. Nếu ngày xưa cháu nuôi hoài bão lớn và chỉ thực hiện được một phần trăm thì đỡ khổ vô cùng. Vâng hiện nay tôi đã là chủ tiệm cho thuê một bàn đá banh để cải thiện đời sống. Nhưng người ngồi bàn giơ tông không phải là Mai mà là chính tôi sau những giờ làm việc ở xí nghiệp. Nếu bạn có thắc mắc hỏi : "Mai 15, bây giờ ở đâu?". Tôi xin thưa : Mai mãi mãi sống trong trái tim (gà) của tôi.
Mục lục
Mai 15
Mai 15
Đoàn Thạch BiềnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: QuanHaiĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Doan Thach Bien
Mai 15
That year we were in 9th grade together. Mai was good at literature, and I was good at table football. Mai ranked first in her school in a literature exam attended by students in grades 10, 11, and 12. As for me, I also ranked first in the school in table football competitions with my upperclassmen. We are close not because we are both "the best". (Two people are like two trains running parallel, who knows when they will meet). We are close because we meet often. Every day, in addition to 4 hours of studying together in class, I often meet Mai at her house. Mai's house rents out the "best" soccer tables on the street. That's the reason why I often go to Mai's house. One afternoon, without any money, I still went to Mai's house. Partly because I'm "addicted" to watching table football, partly because I think I'll "catch" any girl who foolishly invites me to play. Mai sat in front of the table with a cardboard box in front of her. Mai's hair is tied into two braids with a light purple bow. Mai is bowing her head and mumbling, studying. There was no one in the room. The four soccer tables have no visitors yet. I grabbed an iron rod with wooden pictures of football players and pulled it. Mai raised her head to look: - Trinh isn't at home studying? Exam tomorrow morning! I pulled an iron rod for the player to kick an imaginary ball and then answered. - Exam tomorrow morning, I'll have time to study in the evening. - Trinh studies like that so be careful not to stay in class. - If you don't go to class this year, you'll learn the same lessons next year. Don't worry if there are any missing songs! - Trinh, don't be stubborn. Stay for a year and you will regret it. Just then, a guy in grade 12 at the same school as me walked in. He came to Mai and whispered something and Mai shouted: - I don't know you. You go and let me study. The student blushed and said: - She's so hardworking. But can you come play table football? Then he waved his hand at me. - I'll kick you a table for fun. - No brothers at all. Do you agree? - You are very good. Have a round of iced coffee, will you? - Are not. Whoever loses gets out of the shop. The student smiled: - I'm hoping so too. I went and took a cardboard coin, threw it into the ball box, and yanked it hard. Nine wooden balls rolled out. I placed a ball in the red circle in the middle of the blue table and started serving. We played very intensely. No one pays attention to Mai anymore. Results 3-6. Of course the victory is in my favor. The student slowly walked out of the shop. I went to where Mai was sitting and quietly said: - Give me one copper coin. - Mai gave it to Trinh. Mai is just afraid that Trinh will lose and he will stay here. Wait for Mai to make lemon ice and drink. - Well, thank you. I came back so Mai could study for the exam. - Remember to come to Mai's birthday on Thursday. In the evening, I was studying and my uncle came to visit. He patted my head and praised me for studying hard and asked: - What do you want to be when you grow up? I was confused by the sudden question. My father cleverly reminded me: - Do you want to be a doctor or an engineer? Then my mother cleverly reminded me: - Or do you want to be a professor? I blurted out and replied: - I want to be the owner of a table football rental shop and have a friend named Mai selling playing cards. My father sighed, my mother sighed and my uncle also sighed: - Your ambitions are so small and insignificant. Your life will be miserable. On Mai's birthday, her classmates were all worried about buying gifts. One bought a fountain pen, one bought a box of biscuits, one bought a pine board with a candle engraved on it... I didn't know what special gift to buy Mai. I remember secretly studying a novel by Ms. Hai in which a couple described giving each other their virginity (not someone else's). I also want to give Mai my heart. But if I give you my heart, how can I still live? I asked that question to Ms. Hai. She punched my head in pain and said: - You're so stupid. That's what people say figuratively. No one would be foolish enough to give someone else their true heart. I'm not smart enough to understand the figurative meaning. I just take it literally. So I killed my pullet, took the boiled chicken heart and put it in a red cellophane box, and gave it to Mai. During that happy birthday party, when opening my gift box. Mai shouted loudly. I don't know if she's too happy or scared. As for me, I had to run out of the house because my ears were burning and painful. At the end of the school year, Mai passed the 10th grade exam. I failed the exam because my deaf ears misheard the teacher's words. 15 year old girls are indeed smarter than boys of the same age. Staying in class for one year, I regretted it. I can't catch up with Mai either in education or in life. She is always one year ahead of me. Now I am twice the age of 15. My uncle is dead. I can't meet him to share a sigh. - Your ambition is so small but you can only fulfill half of it. If in the past I had had big ambitions and only achieved one percent of them, it would have saved me a lot of suffering. Yes, I am now the owner of a shop that rents out a soccer table to improve my life. But the person sitting at the table holding up the cardboard was not Mai but myself after working hours at the factory. If you have questions, ask: "Tomorrow 15, where are you now?". I would like to say: Mai will forever live in my (chicken) heart.
Table of contents
Mai 15
Mai 15
Doan Thach BienWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: QuanHai Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Ca Dao
Mai Hắc Đế
Mai Hắc Đế (722)Khơi Nguồn Khởi Nghĩa Đường LâmSau khi Lý Phật Tử xin thần phục nhà Tùy ở Trung Hoa để chịu ách Bắc thuộc lần thứ ba, đất nước Giao Châu lệ thuộc vào nhà Tùy (589-617) vào năm 603. Khi Đường Thái Tông lập nên triều đại nhà Đường (618-907), trong thì dùng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng; ngoài thì dùng Lý Tính, Lý Tích để thu tóm bốn phương vào một mối.Vào đầu thế kỷ thứ VIII, sau thời gian Võ Tắc Thiên giữ ngôi Nữ Vương, lấy quốc hiệu là Chu, Lý Long Cơ lập lại vương triều nhà Đường, đưa thân phụ lên ngôi Hoàng Đế là Đường Duệ Tông, vài năm sau ngôi báu được nhường cho Lý Long Cơ là Đường Huyền Tông, thời Trung Đường.Đời Đường Huyền Tông (713-756), nền văn học nghệ thuật của Trung Hoa được đánh dấu thời kỳ cực thịnh, thi ca thời Sơ Đường (618-713) và Thịnh Đường (713-776) rất lẫy lừng bởi những nhân tài xuất hiện như Vương Xương Linh, Vương Duy, Thôi Hiệu, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Trương Kế... để lại biết bao áng thơ trác tuyệt cho hậu thế, tạo niềm hãnh diện trong văn học với ánh hào quang trên văn đàn quốc tế.Thế nhưng, từ Đường Thái Tông đến Đường Huyền Tông vẫn áp dụng con đường bành trướng của các triều đại cũ, cố mở rộng chính sách chinh phục từ Tây Vực đến Triều Tiên sang phía Nam bờ cõi, duy trì chính sách cai trị bằng vũ lực vì vậy quan lại ở biên cương có cơ hội trấn lột .Năm Kỷ Mão (679) Giao Châu đổi thành An Nam Đô Hộ Phủ, đóng đô ở Giao Châu, thay đổi khu vực, chia ra 12 châu và 59 huyện. Nước ta gọi là An Nam khởi nguồn từ đó.Trong 12 châu đó gồm: Giao Châu, Lục Châu, Phúc Lộc Châu, Phong Châu, Thang Châu, Trường Châu, Chi Châu, Võ Nga Châu, Võ An Châu, Ái Châu, Hoan Châu và Diễn Châu. Vì vậy, danh xưng điạ danh Giao Châu kể từ đó gồm 8 huyện chung quanh khu vực Hà Nội ngày nay.Đất nước An Nam trong thời gian đó luôn luôn bị loạn lạc giữa nội tình và ngoại xâm. Có nhiều cuộc nổi dậy để chống lại ách thống trị của nhà Đường, trong đó có Mai Thúc Loan, huyện Thiên Lộc, Hoan Châu (nay thuộc Thạch Hà, Hà Tĩnh). Quê hương của Mai Thúc Loan nổi tiếng với quả vải, người dân phải thu hoạch rất nhiều rồi chọn lọc ra loại tuyệt hảo để cống phẩm cho quan chức hưởng thụ và mang về dâng cho triều đình. Nạn cống triều với quả vải, còn gọi là lệ chi được gọi là “cống lệ chi” làm cho dân tình điêu linh, khốn khổ.Sống trong cảnh lầm than đó, dòng họ Mai đã cam chịu từ đời nầy sang đời khác trong mảnh đất được gọi là gò họ Mai. Thế rồi, người đàn bà bất hạnh với cảnh đói rách phải đi làm thuê quần quật để lo cho miếng cơm manh áo, mang lấy bào thai, đẻ ra dứa con đen thui, đặt họ mẹ tên là Thúc Loan ở làng Ngọc Trừng.Theo sách Thiên Nam Ngữ Lục thì nguời đàn bà nghèo khó nầy đến xem nấu muối, bị một làn khói muối ngũ sắc bao lấy mình rồi mang thai. Tuy đen đủi, xấu xí nhưng Mai Thúc Loan thông minh, lanh lợi, có sức khỏe lạ thường và vô cùng gan dạ. Là người con chí hiếu, Mai Thúc Loan phụ giúp cho thân mẫu làm lụng, vào rừng kiếm củi. Thế rồi, cuộc đời bất hạnh lại ập đến cho cuộc đời cậu bé khi thân mẫu bị cọp vồ chết để cam phận trong cảnh đời mồ côi.Mai Thúc Loan sớm sống cuộc đời tự lập, đi làm thuê cho gia đình làm lò đúc đồng, được thời gian rồi không chịu cảnh bị ức hiếp của bọn quan lại, hào phú nên theo phường săn bắn cho thỏa nguyện với cuộc sống.Nhờ có sức khỏe và nhanh nhẹn nên Mai Thúc Loan trở thành tay đô vật và giỏi cung tên, được dân địa phương bầu làm thủ lĩnh. Người thợ săn Mai Thúc Loan có mồi thủ truyền kiếp với thù dữ nên bất chấp hiểm nguy, nghe nơi nào có bóng dáng thú dữ lai vãng liền tìm đến để diệt trừ. Tính gan da, can cường đó đã tạo niềm tin với mọi người nên khi có giặc Chà Dà và Côn Lôn cướp bóc, dân làng tôn Mai Thúc Loan lãnh nhiệm vai trò “Đầu Phu” để chống trả với giặc cướp.Rồi mùa vải lại đến, quan quân nhà Đường bắt dân chúng phải thu hoạch và cống nạp, Mai Thúc Loan lãnh trách nhiệm cầm đầu nhóm dân phu, băng rừng lội suối để mang cống phẩm về châu, huyện.Hận thù trước ách thống trị đó, Mai Thúc Loan liền hô hào dân chúng nổi dậy, năm Nhâm Tuất (722), năm Khai Nguyên thứ mười đời Đường Huyền Tông ở Trung Hoa, cuộc phất cờ khởi nghĩa của Mai Thúc Loan được thành công khi chiếm được Hoan Châu, lập căn cứ cho công cuộc nổi dậy chống Bắc phương.Mai Thúc Loan chọn căn cứ Hùng Sơn, Đại Sơn đề xây hào,đắp lũy và xây thành Vạn An, tự xưng là Hoàng đế và được mệnh danh là Mai Hắc Đế. "Đường đi cống vải từ đây dứt Dân nước đời đời hưởng phúc chung".Cuộc khởi binh của Mai Thúc Loan được tiến hành chớp nhoáng nhờ sự hưởng ứng của dân làng, nghĩa binh từ vùng nầy lan rộng sang làng khác, có được đạo quân đông đảo , tuy chưa được huấn luyện thuần thục nhưng cũng áp đảo được quân giặc.Để tạo uy thế mạnh mẽ, Mai Hắc Đế cho sứ giả vượt đèo Ngang vào Nam, qua Vụ Ôn sang Tâây, liên kết với Chân Lạp và Lâm Ấp để chống cự với quan quân nhà Đường; và được sự hỗ trợ của hai nước láng giềng nầy.Mai Hắc Đế chiếm được phủ thành Tổng Bình (Hà Nội), quan Đô Hộ Quang Sở Khách hoảng sợ phải tháo chạy về nước xin cầu viện binh. Nhà Đường phái quan Nội Thị là Dương Tư Húc cùng Quang Sở Khách dem đại quân trở lại xung trận với Mai Hắc Đế.Trước vũ lực hùng mạnh quả quân Bắc phương, Mai Hắc Đế khó chống cự nổi nên rút vào vùng núi Hùng Sơn, còn gọi là Rú Đụn, bên bờ sông Lam, cầm cự được thời gian ngắn, lâm bệnh nặng rồi mất.Ngày nay ở núi Vệ Sơn, Nghệ Tĩnh còn có vết tích di tích thành cũ của Mai Hắc Đế và còn đền thờ ở Nam Đàn, Nghệ Tĩnh.Tuy cuộc nổi dậy để khôi phục lại giang sơn đất nước chỉ trong thời gian rất ngắn nhưng đã nói lên ý chí quật cường của con người bất khuất trước ách thống trị của bạo lực. Người dân nhớ ơn Mai Hắc Đế , lập đền, ghi lại ánh thơ: “Hùng cứ Hoan Châu đất một vùngVạn An thành lũy khói hương xôngBốn phương Mai Đế lừng uy đứcTrăm trận Lý Đường phục võ công...”. Trong Đại Nam Quốc Sử Diễn Ca đã ghi lại hình ảnh của Mai Hắc Đế: “Quan Đường lắm kẻ tham tài,Bình dân hàm oán, trong ngoài họp mưu.Mai Thúc Loan ở Hoan ChâuQuân ba mươi vạn ruổi vào ải xa.Hiệu cờ Hắc Đế mở ra,Cũng toan quét dẹp sơn hà một phương.Đường sai Tư Húc tiếp sang,Hợp cùng Sở Khách, hai đàng giáp công,Vận đời còn chửa hanh thông,Nước non để giận anh hùng nghìn thuLam thủy trăng in tăm ngạc lặn Hùng Sơn gió lặng khói lang không..."”. Mai Hắc Đế mất đi, An Nam chìm đắm lại trong thời kỳ Bắc thuộc. Và, trong thời gian sau đó, triều chính nhà Đường rơi vào tình trạng bất an bởi Đường Huyền Tông say mê Dương Quý Phi, An Lộc Sơn làm chức Tiết Độ Sứ kiêm cả khu vực Bình Lư, Phạm Dương và Hà Đông (nay là Sơn Tây) để rồi làm cuộc tạo phản năm 755, Đường Huyền Tông phải bỏ ngôi vua, lánh nạn ở đất Ba Thục. Mai Thúc Loan khởi nghĩa với địa lợi, nhân hòa nhưng chưa gặp thiên thời, nếu đúng vào giai đoạn tranh quyền ở Trung Hoa thì công cuộc quang phục quê hương sẽ được lâu dài. Gần bảy mươi năm sau, mới có ngọn cờ khời nghĩa được tiếp nối với hình ảnh Phùng Hưng.
Mục lục
Mai Hắc Đế
Mai Hắc Đế
Ca DaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vanhoavietnamĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 1 năm 2005
|
Ca Dao
Mai Hắc Đế
Mai Hắc Đế (722)Khơi Nguồn Khởi Nghĩa Đường LâmSau khi Lý Phật Tử xin thần phục nhà Tùy ở Trung Hoa để chịu ách Bắc thuộc lần thứ ba, đất nước Giao Châu lệ thuộc vào nhà Tùy (589-617) vào năm 603. Khi Đường Thái Tông lập nên triều đại nhà Đường (618-907), trong thì dùng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng; ngoài thì dùng Lý Tính, Lý Tích để thu tóm bốn phương vào một mối.Vào đầu thế kỷ thứ VIII, sau thời gian Võ Tắc Thiên giữ ngôi Nữ Vương, lấy quốc hiệu là Chu, Lý Long Cơ lập lại vương triều nhà Đường, đưa thân phụ lên ngôi Hoàng Đế là Đường Duệ Tông, vài năm sau ngôi báu được nhường cho Lý Long Cơ là Đường Huyền Tông, thời Trung Đường.Đời Đường Huyền Tông (713-756), nền văn học nghệ thuật của Trung Hoa được đánh dấu thời kỳ cực thịnh, thi ca thời Sơ Đường (618-713) và Thịnh Đường (713-776) rất lẫy lừng bởi những nhân tài xuất hiện như Vương Xương Linh, Vương Duy, Thôi Hiệu, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Trương Kế... để lại biết bao áng thơ trác tuyệt cho hậu thế, tạo niềm hãnh diện trong văn học với ánh hào quang trên văn đàn quốc tế.Thế nhưng, từ Đường Thái Tông đến Đường Huyền Tông vẫn áp dụng con đường bành trướng của các triều đại cũ, cố mở rộng chính sách chinh phục từ Tây Vực đến Triều Tiên sang phía Nam bờ cõi, duy trì chính sách cai trị bằng vũ lực vì vậy quan lại ở biên cương có cơ hội trấn lột .Năm Kỷ Mão (679) Giao Châu đổi thành An Nam Đô Hộ Phủ, đóng đô ở Giao Châu, thay đổi khu vực, chia ra 12 châu và 59 huyện. Nước ta gọi là An Nam khởi nguồn từ đó.Trong 12 châu đó gồm: Giao Châu, Lục Châu, Phúc Lộc Châu, Phong Châu, Thang Châu, Trường Châu, Chi Châu, Võ Nga Châu, Võ An Châu, Ái Châu, Hoan Châu và Diễn Châu. Vì vậy, danh xưng điạ danh Giao Châu kể từ đó gồm 8 huyện chung quanh khu vực Hà Nội ngày nay.Đất nước An Nam trong thời gian đó luôn luôn bị loạn lạc giữa nội tình và ngoại xâm. Có nhiều cuộc nổi dậy để chống lại ách thống trị của nhà Đường, trong đó có Mai Thúc Loan, huyện Thiên Lộc, Hoan Châu (nay thuộc Thạch Hà, Hà Tĩnh). Quê hương của Mai Thúc Loan nổi tiếng với quả vải, người dân phải thu hoạch rất nhiều rồi chọn lọc ra loại tuyệt hảo để cống phẩm cho quan chức hưởng thụ và mang về dâng cho triều đình. Nạn cống triều với quả vải, còn gọi là lệ chi được gọi là “cống lệ chi” làm cho dân tình điêu linh, khốn khổ.Sống trong cảnh lầm than đó, dòng họ Mai đã cam chịu từ đời nầy sang đời khác trong mảnh đất được gọi là gò họ Mai. Thế rồi, người đàn bà bất hạnh với cảnh đói rách phải đi làm thuê quần quật để lo cho miếng cơm manh áo, mang lấy bào thai, đẻ ra dứa con đen thui, đặt họ mẹ tên là Thúc Loan ở làng Ngọc Trừng.Theo sách Thiên Nam Ngữ Lục thì nguời đàn bà nghèo khó nầy đến xem nấu muối, bị một làn khói muối ngũ sắc bao lấy mình rồi mang thai. Tuy đen đủi, xấu xí nhưng Mai Thúc Loan thông minh, lanh lợi, có sức khỏe lạ thường và vô cùng gan dạ. Là người con chí hiếu, Mai Thúc Loan phụ giúp cho thân mẫu làm lụng, vào rừng kiếm củi. Thế rồi, cuộc đời bất hạnh lại ập đến cho cuộc đời cậu bé khi thân mẫu bị cọp vồ chết để cam phận trong cảnh đời mồ côi.Mai Thúc Loan sớm sống cuộc đời tự lập, đi làm thuê cho gia đình làm lò đúc đồng, được thời gian rồi không chịu cảnh bị ức hiếp của bọn quan lại, hào phú nên theo phường săn bắn cho thỏa nguyện với cuộc sống.Nhờ có sức khỏe và nhanh nhẹn nên Mai Thúc Loan trở thành tay đô vật và giỏi cung tên, được dân địa phương bầu làm thủ lĩnh. Người thợ săn Mai Thúc Loan có mồi thủ truyền kiếp với thù dữ nên bất chấp hiểm nguy, nghe nơi nào có bóng dáng thú dữ lai vãng liền tìm đến để diệt trừ. Tính gan da, can cường đó đã tạo niềm tin với mọi người nên khi có giặc Chà Dà và Côn Lôn cướp bóc, dân làng tôn Mai Thúc Loan lãnh nhiệm vai trò “Đầu Phu” để chống trả với giặc cướp.Rồi mùa vải lại đến, quan quân nhà Đường bắt dân chúng phải thu hoạch và cống nạp, Mai Thúc Loan lãnh trách nhiệm cầm đầu nhóm dân phu, băng rừng lội suối để mang cống phẩm về châu, huyện.Hận thù trước ách thống trị đó, Mai Thúc Loan liền hô hào dân chúng nổi dậy, năm Nhâm Tuất (722), năm Khai Nguyên thứ mười đời Đường Huyền Tông ở Trung Hoa, cuộc phất cờ khởi nghĩa của Mai Thúc Loan được thành công khi chiếm được Hoan Châu, lập căn cứ cho công cuộc nổi dậy chống Bắc phương.Mai Thúc Loan chọn căn cứ Hùng Sơn, Đại Sơn đề xây hào,đắp lũy và xây thành Vạn An, tự xưng là Hoàng đế và được mệnh danh là Mai Hắc Đế. "Đường đi cống vải từ đây dứt Dân nước đời đời hưởng phúc chung".Cuộc khởi binh của Mai Thúc Loan được tiến hành chớp nhoáng nhờ sự hưởng ứng của dân làng, nghĩa binh từ vùng nầy lan rộng sang làng khác, có được đạo quân đông đảo , tuy chưa được huấn luyện thuần thục nhưng cũng áp đảo được quân giặc.Để tạo uy thế mạnh mẽ, Mai Hắc Đế cho sứ giả vượt đèo Ngang vào Nam, qua Vụ Ôn sang Tâây, liên kết với Chân Lạp và Lâm Ấp để chống cự với quan quân nhà Đường; và được sự hỗ trợ của hai nước láng giềng nầy.Mai Hắc Đế chiếm được phủ thành Tổng Bình (Hà Nội), quan Đô Hộ Quang Sở Khách hoảng sợ phải tháo chạy về nước xin cầu viện binh. Nhà Đường phái quan Nội Thị là Dương Tư Húc cùng Quang Sở Khách dem đại quân trở lại xung trận với Mai Hắc Đế.Trước vũ lực hùng mạnh quả quân Bắc phương, Mai Hắc Đế khó chống cự nổi nên rút vào vùng núi Hùng Sơn, còn gọi là Rú Đụn, bên bờ sông Lam, cầm cự được thời gian ngắn, lâm bệnh nặng rồi mất.Ngày nay ở núi Vệ Sơn, Nghệ Tĩnh còn có vết tích di tích thành cũ của Mai Hắc Đế và còn đền thờ ở Nam Đàn, Nghệ Tĩnh.Tuy cuộc nổi dậy để khôi phục lại giang sơn đất nước chỉ trong thời gian rất ngắn nhưng đã nói lên ý chí quật cường của con người bất khuất trước ách thống trị của bạo lực. Người dân nhớ ơn Mai Hắc Đế , lập đền, ghi lại ánh thơ: “Hùng cứ Hoan Châu đất một vùngVạn An thành lũy khói hương xôngBốn phương Mai Đế lừng uy đứcTrăm trận Lý Đường phục võ công...”. Trong Đại Nam Quốc Sử Diễn Ca đã ghi lại hình ảnh của Mai Hắc Đế: “Quan Đường lắm kẻ tham tài,Bình dân hàm oán, trong ngoài họp mưu.Mai Thúc Loan ở Hoan ChâuQuân ba mươi vạn ruổi vào ải xa.Hiệu cờ Hắc Đế mở ra,Cũng toan quét dẹp sơn hà một phương.Đường sai Tư Húc tiếp sang,Hợp cùng Sở Khách, hai đàng giáp công,Vận đời còn chửa hanh thông,Nước non để giận anh hùng nghìn thuLam thủy trăng in tăm ngạc lặn Hùng Sơn gió lặng khói lang không..."”. Mai Hắc Đế mất đi, An Nam chìm đắm lại trong thời kỳ Bắc thuộc. Và, trong thời gian sau đó, triều chính nhà Đường rơi vào tình trạng bất an bởi Đường Huyền Tông say mê Dương Quý Phi, An Lộc Sơn làm chức Tiết Độ Sứ kiêm cả khu vực Bình Lư, Phạm Dương và Hà Đông (nay là Sơn Tây) để rồi làm cuộc tạo phản năm 755, Đường Huyền Tông phải bỏ ngôi vua, lánh nạn ở đất Ba Thục. Mai Thúc Loan khởi nghĩa với địa lợi, nhân hòa nhưng chưa gặp thiên thời, nếu đúng vào giai đoạn tranh quyền ở Trung Hoa thì công cuộc quang phục quê hương sẽ được lâu dài. Gần bảy mươi năm sau, mới có ngọn cờ khời nghĩa được tiếp nối với hình ảnh Phùng Hưng.
Mục lục
Mai Hắc Đế
Mai Hắc Đế
Ca DaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vanhoavietnamĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 1 năm 2005
|
nhiều tác giả
Mai Thúc Loan
Mai Hắc Đế Mai Thúc Loan Năm Nhâm Tuất (722) đời vua Huyền Tông nhà Đường, ở Hoan Châu nổ ra cuộc khởi nghĩa của Mai Thúc Loan. Mai Thúc Loan quê ở Mai Phụ, Thạch Hà, Hà Tĩnh). Không ai còn nhớ năm sinh ngày mất của ông. Chỉ biết rằng, thuở nhỏ nhà Mai Thúc Loan nghèo lắm, mẹ phải đi làm mướn cho nhà giàu và kiếm củi nuôi con. Đã thế, cậu bé lại chịu tiếng xấu là con không cha và nước da đen xạm xấu xí. Nhưng Mai Thúc Loan cũng sớm bộc lộ thiên tư thông minh, sáng ý kỳ lạ và có sức khỏe tuyệt vời.Lớn lên, Mai Thúc Loan phải làm lụng, lo toan giúp mẹ đủ việc. Chú bé hết đi làm mướn cho bọn hào phú lại theo mẹ vào rừng kiếm củi. Rồi một tai nạn khủng khiếp xảy ra giữa buổi hai mẹ con đi kiếm củi trong rừng sâu. Khi nghe tiếng kêu thét của mẹ, kịp đến thì mẹ đã chết gục bên vũng máu cạnh một con hổ lớn đang gầm gừ, quần đảo cán xé man rợ. Hờn căm ngút trời, Mai Thúc Loan xông vào đánh nhau với mãnh thú, buộc con vật đang say mồi, hung tợn phải bỏ chạy. Từ đó, Mai Thúc Loan sống cuộc đời mồ côi, cày thuê ở mướn cho các hộ trong làng. Nhà nghèo, Mai Thúc Loan không được học hành mà chỉ học lõm để biết chữ, hiểu nghĩa sách.Lớn lên, Mai Thúc Loan là một chàng trai có sức khỏe phi thường. Thúc Loan là đô vật lừng danh, từng ăn giải cạn ở nhiều nơi (Không ai dám vào thi đấu)Theo phường săn học hỏi rồi trở thành thợ săn lành nghề, nhiều lần Thúc Loan giết được chúa sơn lâm khiến dân trong vùng khâm phục. Vì vậy, mọi người suy tôn Mai Thúc Loan làm chức "Đầu phu", thủ lĩnh quân sự địa phương của làng.Châu Loan ngày ấy hay luôn bị giặc Chà Và (Giava), Côn Lôn (Mã Lai) cướp phá, nhất là ách đo hộ tàn bạo của nhà Đường, làm cho nhân dân vô cùng cực khổ. Đặc biệt, nạn cống " quả lệ chi" (quả vải) là một gánh nặng khôn cùng đối với nhân dân Hoan Châu. Nguyên do,ở Trường An, vua Đường có một nàng ái phi, thường gọi là Dương Quý Phi nhan sắc tuyệt vời mà tính tình cũng thật thất thường. Dương Quý Phi thích ăn quả lệ chi xinh xắn, chỉ ở An Nam mới có.Mùa vải năm Nhâm ngọ (722), Mai Thúc Loan cùng đoàn phu phải gánh vải đi nộp cống. Đòan người gánh vải đầm đìa mồ hôi mà vẫn lê từng bước chân trên đường. Gần trưa, Mai Thúc Loan cho mọi người nghỉ chân ở bên rừng. Cái khát cháy cổ hành hạ đoàn phu. Một dân phu có tuổi bứtlấy một quả vải ăn cho đỡ khát. Quả vải chưa kịp đưa lên miễngđa bị một tên lính Đường đi áp tải xông tới, vung cán mã tấu đánh vào đầu. Khi tên lính Đường lần nữa định đánh ông già, thì hắn đã bị đánh chết tươi. Sự việc xảy ra nhanh như chớp. Bọn giặc cậy có binh khí hò hét vung đao, kiếm xông vào Mai Thúc Loan. Nhưng những người dân phu theo lệnh Mai Thúc Loan, đã rút đòn gánh chống lại. Lũ giặc không địch nỗi đòan dân phu đều phải đền tội. đánh tan lũ giặc Đường trong một cơn phẫn nộ, Mai Thúc Loan lập tức thổi bùng khí thế vụ bạo động thành một cuộc dấy nghĩa.Vị thủ lĩnh trẻ được tôn thành vị anh hùng, đã hiệu triệu trăm họhưởng ứng nghĩa lớn va chọn Rú Đụn, còn gọi là Hùng Sơn làm căn cứ. Không để cho giặc rảnh tay, Mai Thúc Loan quyết định ra quân trước, đánh thẳng vào Châu trị (nơi đặt bộ máy của một châu) mở rộng địa bàn Hoan Châu cho cuộc khởi nghĩa. Mai Thúc Loan đã phát hịch kể tội giặc Đường và kêu gọi mọi người Việt đứng lên gìn giữ non sông. Từ căn cứ Hùng Sơn, Mai Thúc Loan mở rộng địa bàn, xây thành Vạn An với quy mô của một kinh thành. Từ đây, tìm cách liên kết với các thủ lĩnh và nhân dân các miền núi, với Champa để có thêm lực lượng chống quân Đường. Trước khi tiến đánh phủ đô hộ, ngòai Giao Châu, Mai Thúc Loan được quân dân tôn phong lên ngôi Hòang đế gọi là Mai Hắc Đế (vua đen họ Mai). Và, chỉ trong một trận ác chiến, Mai Thúc Loan đã chiếm được phủ thành Tống Bình (Hà Nội) , đuổi tên trùm đô hộ Quách Sở Khách tháo chạy về nước, lấy lại giang sơn. Đất nước ta được giải phóng nhân dân khắp nơi nô nức theo Mai Hắc Đế, lực lượng nghĩa quân tới hàng chục vạn người.Nhưng lúc này nhà Đường còn mạnh. Vua Đường huy động10 vạn quân ồ ạt theo đường hiểm đánh ập vào thành Vạn An. Không đương nổi đội quân xâm lược hung hãn, Mai Hắc Đế phải rút vào rừng, sau bị ốm rồi mất. Nghĩa quân tan vỡ. Quân Đường tàn sát nhân dân ta vô cùng dã man, xác người chết đắp thành gò cao. Tội ác tầy trời này của giặc chỉ làm tăng thêm làng căm thù của nhân dân nước Việt.Nhân dân nhớ ơn Mai Hắc Đế, lập đền thờ, đề thơ ca tụng người anh hùng:Hùng cứ Hoan Châu đất một vùngVạn An thành lũy khói hương xôngBốn phương Mai Đế lừng uy đứcTrăm trận Lý Đường phục võ công......Đường đi cống vải từ đây đứtDân nước đời đời hưởng phúc chung.
Mục lục
Mai Thúc Loan
Mai Thúc Loan
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Minh đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Mai Thuc Loan
Mai Hac De Mai Thuc Loan In the year Nham Tuat (722) in the reign of King Huyen Tong of the Tang Dynasty, in Hoan Chau, Mai Thuc Loan's uprising broke out. Mai Thuc Loan is from Mai Phu, Thach Ha, Ha Tinh). No one remembers the year of his birth and death. All I know is that when she was young, Mai Thuc Loan's family was very poor, her mother had to work for a rich family and collect firewood to feed her children. Moreover, the boy had a bad reputation as a fatherless child and with dark, ugly skin. But Mai Thuc Loan also soon revealed her intelligence, strange ideas and excellent health. Growing up, Mai Thuc Loan had to work hard and help her mother with all the work. The boy stopped working for the rich and followed his mother into the forest to collect firewood. Then a terrible accident happened while mother and son were looking for firewood in the deep forest. When I heard my mother's screams, when I arrived, my mother was dead in a pool of blood next to a large growling tiger, savagely tearing the island apart. Angered to the sky, Mai Thuc Loan rushed into battle with the fierce beast, forcing the ferocious, drunk animal to run away. From then on, Mai Thuc Loan lived an orphan's life, working as a hired laborer for households in the village. From a poor family, Mai Thuc Loan did not receive an education, but only learned to read and understand the meaning of books. Growing up, Mai Thuc Loan was a young man with extraordinary health. Thuc Loan is a famous wrestler, having won prizes in many places (No one dared to compete). Following the hunting guild, he learned and became a skilled hunter. Many times, Thuc Loan killed the king of the forest, making the people in the area admire him. dress. Therefore, everyone worshiped Mai Thuc Loan as the "Headman", the local military leader of the village. Chau Loan in those days was often looted by the Cha Va (Giava) and Kun Lon (Malay) invaders, especially was the brutal rule of the Tang Dynasty, making the people extremely miserable. In particular, the tribute of "qua le chi" (lychee fruit) is an immense burden for the people of Hoan Chau. The reason is that in Truong An, King Duong had a concubine, often called Duong Quy Phi, who had a wonderful beauty but also a very erratic personality. Duong Quy Phi liked to eat beautiful lychi fruits, which were only found in An Nam. During the lychee season in the year of Nham Ngo (722), Mai Thuc Loan and her husband had to carry lychees to pay tribute. The group of people carrying cloth were sweating profusely but still dragging their feet on the road. Near noon, Mai Thuc Loan let everyone rest in the forest. The burning thirst tormented the husband and wife. An old farmer picked a lychee and ate it to quench his thirst. Before the lychee could be put on the sword, a Duong soldier escorting him rushed in, swung a machete handle and hit him in the head. When the Tang soldier tried to hit the old man again, he was beaten to death. It happened lightning fast. The enemy, relying on their weapons, shouted and waved their swords and knives to attack Mai Thuc Loan. But the villagers, following Mai Thuc Loan's orders, withdrew their burdens and resisted. The enemy was no match for the people, and they all had to pay for their crimes. Defeating the Tang invaders in a fit of anger, Mai Thuc Loan immediately ignited the violent atmosphere into an uprising. The young leader was revered as a hero, summoning hundreds of families to respond to the great cause and choose him. Ru Dun, also known as Hung Son, is the base. Not giving the enemy a free hand, Mai Thuc Loan decided to attack first, directly attacking Chau Tri (where the apparatus of a continent was located) to expand the Hoan Chau area for the uprising. Mai Thuc Loan was furious about the crimes of the Tang invaders and called on all Vietnamese people to stand up and protect the country. From Hung Son base, Mai Thuc Loan expanded the area, building Van An citadel with the scale of a capital city. From here, find ways to connect with the leaders and people of the mountainous areas, with Champa to have more forces to fight the Tang army. Before attacking the colonial government, outside Giao Chau, Mai Thuc Loan was crowned Emperor by the army and people as Mai Hac De (black king of the Mai family). And, in just one fierce battle, Mai Thuc Loan captured Tong Binh citadel (Hanoi), chased the colonial boss Quach So Khach back to the country, and took back the country. Our country was liberated, people everywhere enthusiastically followed Mai Hac De, the insurgent force reached tens of thousands of people. But at this time the Tang Dynasty was still strong. The King of Duong mobilized 100,000 troops to rush along a dangerous path to attack Van An citadel. Unable to cope with the fierce invading army, Mai Hac De had to retreat into the forest, then fell ill and died. The insurgent army was broken. The Tang army brutally massacred our people, the dead bodies were piled up into high mounds. This heinous crime by the enemy only increased the hatred of the Vietnamese people. The people were grateful to Mai Hac De, built temples, and wrote poems praising the hero: Hung keeps Hoan Chau, lands one region, Van An citadel. The smoke of incense in all four directions The Mai Emperor is famous for his virtue, Hundreds of battles in Ly Duong's martial arts... The road to the tribute is cut off from here. The people of the country will enjoy common happiness forever.
Table of contents
Mai Thuc Loan
Mai Thuc Loan
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Minh on: December 27, 2003
|
Thế Lữ
Mau trí khôn
Lại chuyện anh Tập.Mà nói chuyện anh Tập tức là nói chuyện ô tô.Bởi vì cái ô tô rất xấu của người rất tốt kia là một vật anh ta dùng để đi đường, nhưng cũng là một kho chuyện vui nữa.Nếu độc giả kém trí nhớ thì tôi lại xin mô tả nó ra đây trong ba câu ngắn:1. Nó là chiếc xe cũ và hơi bẹp.2. Chạy thì chiếm giải quán quân về sự chậm.3. Dọc đường, chết đi sống lại luôn.Nhưng không hề gì, bạn tôi không quan tâm đến những nét xấu này lắm. Đối với chiếc xe rẻ tiền ấy, anh ta có đôi mắt của một người si tình. Nghĩa là đôi mắt của một người không bao giờ chịu nhận rằng cái mũi của tình nhân hơi to một chút.Anh ta vẫn bảo:- Phải, có lẽ nó xoàng, nó cũ, nhưng nó cũng là xe ô tô.Chả còn ai cãi vã lại được với câu nói chí lý ấy. Và chả còn ai không công nhận với Tập rằng: ngồi trên chiếc xe ô tô khổ, nhưng cũng là ngồi ô tô.Cho nên một buổi chiều kia, hồi ấy anh mới chữa và sơn lại vỏ ngoài chiếc xe, anh trịnh trọng đến bảo tôi:- Lê Ta ơi, tôi mới thay bộ cánh cho xe, muốn mời anh đi khao với tôi một bữa."Đi khao" nghĩa là đi diện ô tô với anh.Tôi tuy hoảng sợ nhưng cũng phải nhận lời, vì tôi vốn nể bạn.Ra tới xe, tôi mới biết rằng muốn cho cuộc khao long trọng hơn, anh mời cả tình nhân của anh đi nữa.** *Xe lúc đầu vẫn chạy (nói là vẫn đi mới đúng) theo cái bước thong thả của nó.Qua nhà thương Phủ Doãn, qua Cửa Nam, rẽ ra ga, rồi ngót nửa giờ sau, chúng tôi đã ở trên đường Cống Vọng.Lúc ấy, xe mới bắt đầu giở quẻ(vì bạn tôi muốn khoe tài cầm lái của mình), đi xiêu đi vẹo như một bác quá chén. Còn tôi với người tình nhân của bạn thì luôn luôn ngả về phía trước, ngả về bên trái, ngả về bên phải, ý như để đáp lễ những cây cối, ruộng nương ở hai bên đường. Lúc nào chạy ngăn ngắn hơn thì chúng tôi cứ nhảy chồm chồm ở chỗ ngồi, như người cho ngựa đi nước kiệu.Qua nhà thương Cống Vọng, đường tuy thẳng, nhưng nhiều xe bò đi lại và gặp những chiếc xe ô tô hàng nó làm cho Tập lúng túng như người bí nước cờ.Chúng tôi thấy vậy, giục anh quay xe về, nhưng anh nhất định không nghe:- Cảnh đẹp như thế này mà về thì thực là vô lý.Nhưng cái lý của anh không phải vì ưa cảnh đẹp, mà chính là vì cái tài cầm lái của anh nó chửa cho anh quay được xe ở quãng đường khó khăn này. Vả lại, Tập là người giàu lòng tự ái xưa nay, anh không muốn thú thực sự kém cỏi của anh sớm đến thế.Xe lồng lên chạy một cách oanh liệt đến nỗi suýt nữa đưa cả ba người xuống ruộng; rồi lại từ từ tiến lên. Anh kéo "vi tét" ấn chân "ga", nhưng xe vẫn cứ thong thả bước. Tôi đang thương hại bạn vất vả, thì đằng sau tiếng còi của một chiếc xe rất sang réo ầm lên.Tập ngó lại một cách khinh nhờn, rồi cứ giữa đường cho xe đi, không chịu tránh sang bên cạnh. Anh nói to để át tiếng máy chạy:- Đã khỏe giục thì ta om cho một lúc xem sao.Tôi quay lại nhìn, rồi bảo bạn:- Xe người Pháp, anh Tập ạ.Tập hách dịch:- Người Pháp hay người gì cũng đợi đấy đã.Trong lúc ấy thì tay vặn, chân đạp, xe vẫn chạy chậm mà vẫn không tránh được sang một bên.Người Pháp ở sau chúng tôi lúc đó có vẻ tức giận vô cùng, nói lên những tiếng nghe không được vui tai, nhưng hình như Tập không thèm nghe thấy. Anh vẫn thản nhiên, yên lặng, rồi thấy những lời của người Pháp hơi quá đáng, anh cũng quay lại quát:- Khi đằng trước có những xe bò nó đi từng lũ thế kia thì tránh làm sao!Người Pháp quát lại liền:- Không tránh được à? Thế thì về học cầm lái đi ít lâu nữa đã!Tập giận tái mét mặt:- Này anh đừng có xược! Anh đừng có láo!- à, mi muốn ta dạy cho mi làm sốp phơ phải không? Đồ oắt con!Tập hết sức quát thật to:- Cái mồm của mi im ngay!Rồi, không biết làm thế nào, anh khiến cái xe băng lên nhanh một cách bất ngờ. Nhưng chỉ được độ hơn một trăm thước, rồi đứng lại.Câu dữ dội Tập ném ra lúc nãy, người Pháp ở xe sau chừng đã nghe thấy. Cái mặt hầm hầm của y tiến gần đến bảo cho chúng tôi biết sẽ có sự kịch liệt xảy ra.Tập hẳn cũng biết vậy.Anh ta, mặt vẫn tái mét, thong thả đứng lên, thong thả bước xuống, thì cái xe người Pháp cũng vừa tới nơi.Thực là cái phút hồi hộp vô cùng!Tôi hỏi Tập:- Nguy, hắn thế nào cũng sinh sự, mà sinh sự thì...- Sinh sự thì...Anh ta nói thế rồi tiến đến trước mặt người Pháp, vừa chững chạc hỏi:- La boxe, monsieur! (Thưa ông, ta đấu võ nào)Câu nói có sức làm cho người kia ngạc nhiên nhìn Tập từ đầu đến chân:- Thế nào? Anh định nói gì?- Tôi nói rằng ta đánh nhau một trận.Rồi không để người kia đáp lại, Tập tiếp luôn:- Vì xe tôi làm vướng xe ông, ông chửi tôi, tôi chửi ông. Ta phải chữa lại điều đó.Dứt lời, anh Tập cởi áo ngoài ném cho tôi giữ và để lộ cái thân hình lép kẹp ở trong lần áo sơ mi. Lúc quay lại thấy người kia đứng im, anh lấy thứ giọng văn hoa và dõng dạc như một nhà quý phái thách đấu gươm mà bảo người Pháp:- Thưa ông, tôi xin đón tiếp.Thì người Pháp (một thiếu tá lực lưỡng trẻ trai) gật đầu một cái:- Nếu vậy được. Nào ta ra đây.Tôi đã tưởng rằng Tập có ngón võ gì anh mới học được và giấu tôi, nên mới có cái vẻ phi thường như thế. Không ngờ anh vừa quơ tay một cái đã bị một quả tống bắn anh ra ba thước, lổm ngổm bò trên mặt đường. Sấn lại, nhận một quả nữa vào đầu, tránh được một quả thứ hai, trả lại được một quả búng ruồi, rồi lại bị một tống nữa vào ngực.- Xin ông cho tôi ba phút nghỉ.Người Pháp ưng thuận. Tập thở, cài lại cúc áo, vuốt tóc ngồi xuống bờ cỏ. Một lát anh đứng dậy, vừa chực đấm người Pháp thì một quá tống trời giáng làm anh quay đi ba vòng.Hiệp thứ hai này cũng như hiệp đầu, bạn tôi "nhận" rất nhiều, mà "cho" rất ít.Tôi đứng ngoài cũng thấy tối cả mắt. Muốn cứu bạn nhưng luật tranh đấu bắt mình chỉ được là khách quan. Chưa biết số mệnh Tập ra sao thì bỗng anh ta giữ má nhẩy lùi ra ngoài nói to:- Hãy gượm.Người Pháp cũng ngừng lại thì Tập hổn hển nói:- Thưa ông, hai bên không được ngang sức. Vậy tôi xin chịu thua.Rồi cũng chững chạc như khi anh tiến lên lúc đầu, bạn tôi về xe lấy áo mặc.Xem ra thì Tập không bị thương mấy chút. Anh để cho cái xe người Pháp đi (người này lúc ấy đã hả giận), mới quay lại bảo chúng tôi:- Bây giờ thì ta quay về.** *Việc lôi thôi ấy Tập làm như người quên ngay. Mấy hôm sau tôi gặp anh, anh cũng không muốn nhắc tới. Nhưng tôi không chịu được, hỏi đi hỏi lại mãi, anh mới trả lời:- Anh không hiểu gì cả?- Mà sao hiểu được! Tại sao xe nó muốn lên, anh lại không tránh?Tập cười xòa:- Nào có tránh được cho cam. Lúc ấy xe bò đi chặt đường, mà tay lái tôi có vững lắm đâu. Cái xe lại như không chịu theo ý tôi. Tôi đã tưởng đến truyện Lưu Bị với con ngựa Đích Lư và đã thầm bảo nó rằng: "Đích Lư, Đích Lư, thiên hạ nói không sai, mi thực là đồ phản chủ".- ừ, đã thế, sao anh còn trêu tức người Pháp làm gì?- Tại nó bóp còi nhắng lên... Mình thì không biết tránh lối nào. Chửi nhau chơi rồi muốn đánh nhau thì đánh.Tôi nói:- Đánh nhau thì lợi gì cho anh, thế mà anh còn dám thách già! Tôi tưởng anh biết võ.- Không thách nó, nó cũng giã mình trước. Anh không nhớ lúc ấy nó hầm hầm đuổi theo xe tôi đấy ư? Vậy, tôi làm thế chỉ là để lấy cớ đấu võ để khỏi thiệt cho mình. Cũng là đánh nhau nhưng muốn cho nó đánh ít hay nhiều là tùy ở mình cả. Vả lại (chỗ này Tập vừa nói vừa nháy mắt) như thế thì không phải chạy trốn như một kẻ hèn nhát, mất tiếng với tình nhân!1939Rút từ Tuyển tập Thế Lữ,Nxb Văn học, 1983.
Mục lục
Mau trí khôn
Mau trí khôn
Thế LữChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: QuangAnhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Thế Lữ
Mau trí khôn
Lại chuyện anh Tập.Mà nói chuyện anh Tập tức là nói chuyện ô tô.Bởi vì cái ô tô rất xấu của người rất tốt kia là một vật anh ta dùng để đi đường, nhưng cũng là một kho chuyện vui nữa.Nếu độc giả kém trí nhớ thì tôi lại xin mô tả nó ra đây trong ba câu ngắn:1. Nó là chiếc xe cũ và hơi bẹp.2. Chạy thì chiếm giải quán quân về sự chậm.3. Dọc đường, chết đi sống lại luôn.Nhưng không hề gì, bạn tôi không quan tâm đến những nét xấu này lắm. Đối với chiếc xe rẻ tiền ấy, anh ta có đôi mắt của một người si tình. Nghĩa là đôi mắt của một người không bao giờ chịu nhận rằng cái mũi của tình nhân hơi to một chút.Anh ta vẫn bảo:- Phải, có lẽ nó xoàng, nó cũ, nhưng nó cũng là xe ô tô.Chả còn ai cãi vã lại được với câu nói chí lý ấy. Và chả còn ai không công nhận với Tập rằng: ngồi trên chiếc xe ô tô khổ, nhưng cũng là ngồi ô tô.Cho nên một buổi chiều kia, hồi ấy anh mới chữa và sơn lại vỏ ngoài chiếc xe, anh trịnh trọng đến bảo tôi:- Lê Ta ơi, tôi mới thay bộ cánh cho xe, muốn mời anh đi khao với tôi một bữa."Đi khao" nghĩa là đi diện ô tô với anh.Tôi tuy hoảng sợ nhưng cũng phải nhận lời, vì tôi vốn nể bạn.Ra tới xe, tôi mới biết rằng muốn cho cuộc khao long trọng hơn, anh mời cả tình nhân của anh đi nữa.** *Xe lúc đầu vẫn chạy (nói là vẫn đi mới đúng) theo cái bước thong thả của nó.Qua nhà thương Phủ Doãn, qua Cửa Nam, rẽ ra ga, rồi ngót nửa giờ sau, chúng tôi đã ở trên đường Cống Vọng.Lúc ấy, xe mới bắt đầu giở quẻ(vì bạn tôi muốn khoe tài cầm lái của mình), đi xiêu đi vẹo như một bác quá chén. Còn tôi với người tình nhân của bạn thì luôn luôn ngả về phía trước, ngả về bên trái, ngả về bên phải, ý như để đáp lễ những cây cối, ruộng nương ở hai bên đường. Lúc nào chạy ngăn ngắn hơn thì chúng tôi cứ nhảy chồm chồm ở chỗ ngồi, như người cho ngựa đi nước kiệu.Qua nhà thương Cống Vọng, đường tuy thẳng, nhưng nhiều xe bò đi lại và gặp những chiếc xe ô tô hàng nó làm cho Tập lúng túng như người bí nước cờ.Chúng tôi thấy vậy, giục anh quay xe về, nhưng anh nhất định không nghe:- Cảnh đẹp như thế này mà về thì thực là vô lý.Nhưng cái lý của anh không phải vì ưa cảnh đẹp, mà chính là vì cái tài cầm lái của anh nó chửa cho anh quay được xe ở quãng đường khó khăn này. Vả lại, Tập là người giàu lòng tự ái xưa nay, anh không muốn thú thực sự kém cỏi của anh sớm đến thế.Xe lồng lên chạy một cách oanh liệt đến nỗi suýt nữa đưa cả ba người xuống ruộng; rồi lại từ từ tiến lên. Anh kéo "vi tét" ấn chân "ga", nhưng xe vẫn cứ thong thả bước. Tôi đang thương hại bạn vất vả, thì đằng sau tiếng còi của một chiếc xe rất sang réo ầm lên.Tập ngó lại một cách khinh nhờn, rồi cứ giữa đường cho xe đi, không chịu tránh sang bên cạnh. Anh nói to để át tiếng máy chạy:- Đã khỏe giục thì ta om cho một lúc xem sao.Tôi quay lại nhìn, rồi bảo bạn:- Xe người Pháp, anh Tập ạ.Tập hách dịch:- Người Pháp hay người gì cũng đợi đấy đã.Trong lúc ấy thì tay vặn, chân đạp, xe vẫn chạy chậm mà vẫn không tránh được sang một bên.Người Pháp ở sau chúng tôi lúc đó có vẻ tức giận vô cùng, nói lên những tiếng nghe không được vui tai, nhưng hình như Tập không thèm nghe thấy. Anh vẫn thản nhiên, yên lặng, rồi thấy những lời của người Pháp hơi quá đáng, anh cũng quay lại quát:- Khi đằng trước có những xe bò nó đi từng lũ thế kia thì tránh làm sao!Người Pháp quát lại liền:- Không tránh được à? Thế thì về học cầm lái đi ít lâu nữa đã!Tập giận tái mét mặt:- Này anh đừng có xược! Anh đừng có láo!- à, mi muốn ta dạy cho mi làm sốp phơ phải không? Đồ oắt con!Tập hết sức quát thật to:- Cái mồm của mi im ngay!Rồi, không biết làm thế nào, anh khiến cái xe băng lên nhanh một cách bất ngờ. Nhưng chỉ được độ hơn một trăm thước, rồi đứng lại.Câu dữ dội Tập ném ra lúc nãy, người Pháp ở xe sau chừng đã nghe thấy. Cái mặt hầm hầm của y tiến gần đến bảo cho chúng tôi biết sẽ có sự kịch liệt xảy ra.Tập hẳn cũng biết vậy.Anh ta, mặt vẫn tái mét, thong thả đứng lên, thong thả bước xuống, thì cái xe người Pháp cũng vừa tới nơi.Thực là cái phút hồi hộp vô cùng!Tôi hỏi Tập:- Nguy, hắn thế nào cũng sinh sự, mà sinh sự thì...- Sinh sự thì...Anh ta nói thế rồi tiến đến trước mặt người Pháp, vừa chững chạc hỏi:- La boxe, monsieur! (Thưa ông, ta đấu võ nào)Câu nói có sức làm cho người kia ngạc nhiên nhìn Tập từ đầu đến chân:- Thế nào? Anh định nói gì?- Tôi nói rằng ta đánh nhau một trận.Rồi không để người kia đáp lại, Tập tiếp luôn:- Vì xe tôi làm vướng xe ông, ông chửi tôi, tôi chửi ông. Ta phải chữa lại điều đó.Dứt lời, anh Tập cởi áo ngoài ném cho tôi giữ và để lộ cái thân hình lép kẹp ở trong lần áo sơ mi. Lúc quay lại thấy người kia đứng im, anh lấy thứ giọng văn hoa và dõng dạc như một nhà quý phái thách đấu gươm mà bảo người Pháp:- Thưa ông, tôi xin đón tiếp.Thì người Pháp (một thiếu tá lực lưỡng trẻ trai) gật đầu một cái:- Nếu vậy được. Nào ta ra đây.Tôi đã tưởng rằng Tập có ngón võ gì anh mới học được và giấu tôi, nên mới có cái vẻ phi thường như thế. Không ngờ anh vừa quơ tay một cái đã bị một quả tống bắn anh ra ba thước, lổm ngổm bò trên mặt đường. Sấn lại, nhận một quả nữa vào đầu, tránh được một quả thứ hai, trả lại được một quả búng ruồi, rồi lại bị một tống nữa vào ngực.- Xin ông cho tôi ba phút nghỉ.Người Pháp ưng thuận. Tập thở, cài lại cúc áo, vuốt tóc ngồi xuống bờ cỏ. Một lát anh đứng dậy, vừa chực đấm người Pháp thì một quá tống trời giáng làm anh quay đi ba vòng.Hiệp thứ hai này cũng như hiệp đầu, bạn tôi "nhận" rất nhiều, mà "cho" rất ít.Tôi đứng ngoài cũng thấy tối cả mắt. Muốn cứu bạn nhưng luật tranh đấu bắt mình chỉ được là khách quan. Chưa biết số mệnh Tập ra sao thì bỗng anh ta giữ má nhẩy lùi ra ngoài nói to:- Hãy gượm.Người Pháp cũng ngừng lại thì Tập hổn hển nói:- Thưa ông, hai bên không được ngang sức. Vậy tôi xin chịu thua.Rồi cũng chững chạc như khi anh tiến lên lúc đầu, bạn tôi về xe lấy áo mặc.Xem ra thì Tập không bị thương mấy chút. Anh để cho cái xe người Pháp đi (người này lúc ấy đã hả giận), mới quay lại bảo chúng tôi:- Bây giờ thì ta quay về.** *Việc lôi thôi ấy Tập làm như người quên ngay. Mấy hôm sau tôi gặp anh, anh cũng không muốn nhắc tới. Nhưng tôi không chịu được, hỏi đi hỏi lại mãi, anh mới trả lời:- Anh không hiểu gì cả?- Mà sao hiểu được! Tại sao xe nó muốn lên, anh lại không tránh?Tập cười xòa:- Nào có tránh được cho cam. Lúc ấy xe bò đi chặt đường, mà tay lái tôi có vững lắm đâu. Cái xe lại như không chịu theo ý tôi. Tôi đã tưởng đến truyện Lưu Bị với con ngựa Đích Lư và đã thầm bảo nó rằng: "Đích Lư, Đích Lư, thiên hạ nói không sai, mi thực là đồ phản chủ".- ừ, đã thế, sao anh còn trêu tức người Pháp làm gì?- Tại nó bóp còi nhắng lên... Mình thì không biết tránh lối nào. Chửi nhau chơi rồi muốn đánh nhau thì đánh.Tôi nói:- Đánh nhau thì lợi gì cho anh, thế mà anh còn dám thách già! Tôi tưởng anh biết võ.- Không thách nó, nó cũng giã mình trước. Anh không nhớ lúc ấy nó hầm hầm đuổi theo xe tôi đấy ư? Vậy, tôi làm thế chỉ là để lấy cớ đấu võ để khỏi thiệt cho mình. Cũng là đánh nhau nhưng muốn cho nó đánh ít hay nhiều là tùy ở mình cả. Vả lại (chỗ này Tập vừa nói vừa nháy mắt) như thế thì không phải chạy trốn như một kẻ hèn nhát, mất tiếng với tình nhân!1939Rút từ Tuyển tập Thế Lữ,Nxb Văn học, 1983.
Mục lục
Mau trí khôn
Mau trí khôn
Thế LữChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: QuangAnhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Lê Huy
May mà có em đời còn dễ thương
(Một chút nhớ về Phố Núi) "May mà có em đời còn dễ thương!" – Ôi…! Lời ca nghe sao mộc mạc mà lại thiết tha quá, chân tình quá…! Dễ chừng lâu -- lâu lắm, anh đã nghe nhiều và cũng đã nghêu ngao nhiều vài câu rời rạc trong bản nhạc “Còn một chút gì để nhớ”. Nghêu ngao vài câu cho đỡ buồn ấy mà! Mà nếu có muốn nghêu ngao cho hết bài thì anh cũng chả có tài nào nhớ hết vì bộ nhớ anh nó thường hay đi … nghĩ hè lắm. Bù lại, trời thương cho anh nhớ dai nhớ dẳng có mỗi một câu này thôi: “May mà có em đời còn dễ thương!”.Nhớ thời chinh chiến, gót chinh nhân anh cứ vụt đến vụt đi vội vội vàng vàng với Phố Núi nên Phố Núi ấy đã không kịp ban cho anh một chút gì để nhớ. Có nhớ chăng là nhớ cái triền miên nắng bụi mưa bùn, đỏ cả giày xô áo trận, đỏ cả tóc cả râu. Có nhớ chăng là nhớ cái mùi chiến tranh khét lẹt thuốc súng phủ trùm Phố Núi bé nhỏ tội nghiệp kia, cùng với chết chóc chia lìa luôn rình rập từng lúc từng nơi. Ờ …! Mà nào chỉ riêng Phố Núi phải hứng chịu tai ương đó thôi, cả cái Phố Biển của em và anh cũng phải hứng chịu, cả chiều dài chiều ngang của Đất Mẹ cũng phải hứng chịu tai ương đó suốt mấy chục năm trời. Ôi …! Thật tội nghiệp cho Đất Mẹ của chúng mình quá …! Lần nào từ vùng lửa đạn trở về Phố anh dường như vẫn thấy mình lạc lỏng và xa lạ. Không biết từ bao giờ anh đã quen nhấm nháp cái hương vị cà phê nóng đặc quánh với một chút đường, đắng ơi là đắng! Có lẽ anh muốn xem nó có đắng có đau như những ngọn roi đời quất tới tấp xuống phận anh từ khi anh rời giảng đường rời phố thị không. Anh ngồi ngắm cảnh ngắm người ở khu Diệp Kính từ một quán cà phê trên đường Hoàng Diệu mà hầu như những lần về phố này anh đều ghé vào đây, nên khá quen thuộc. Quán nhỏ thôi nhưng ấm cúng và nhạc thì hay không chê được vào đâu được. Làm sao quên được giọng hát cao vút và khỏe khoắn của Plei Ba Ngoi – như tiếng hót của một loài chim quý hiếm ở núi rừng tây nguyên này. Mỗi lần nàng cất tiếng hát là tất cả những tiếng động những xôn xao quanh nàng tự nhiên lắng xuống, không gian như chết lịm trong thế giới nàng. . . . Ai về sau dãy núi Kim Bôi nhắn rằng tim tôi chưa phai mờ hình dung một chiếc thắt lưng xanh một chiếc khăn màu trắng trăng một chiếc vòng sáng lóng lánh với nụ cười nàng quá xinh . . .Anh chợt chép miệng tinh nghịch: “May mà có Plei rừng còn dễ thương!”.. . . Nàng ơi, tôi đã rút tơ lòng, dệt mấy cung yêu thương gởi lòng trong trắng của mấy bông hoa rừng Đời đời không tàn với khúc nhạc lòng tôi . . .Anh thầm cám ơn Plei đã nói giùm anh cái tâm sự bàng bạc mà thân thiết này – cái tâm sự với núi rừng xơ xác, với buôn làng tan hoang mà anh đã đi qua, cùng với những con người suốt đời quấn xà rong đóng khố mang gùi, âm thầm chịu đựng lầm lũi với kiếp sống mà ánh sáng chỉ là ngọn lửa rừng, khi thì bập bùng khi thì lập lòe trong bóng đêm triền miên hoang dã. * * * Một em bé đánh giày trạc mười tuổi mời anh: - Chú …! Đánh giày nghe chú …! Cháu đánh giày cho chú nghen …!- Khô … ô …ng …! Chú sắp đi xa rồi! – Anh nhỏ nhẹ từ chối. - Giúp cháu mà chú …! – Thằng bé khẩn khoản. Anh chợt nhớ tới đứa em út của mình, cũng trạc tuổi này, nhưng có cái may mắn là đang được đi học. Anh cười hiền hòa: - Thôi được, ngồi đây chơi với chú đi! - Hổng được đâu chú! Cháu phải đi kiếm tiền mờ! Giọng anh trìu mến hơn: - Ngồi chơi với chú đi, chút nữa cháu sẽ có tiền.Có lẽ thấy “ông lính” này tóc tai râu ria xồm xoàm, sùm sụp cái mũ rừng trên đầu – “bụi lắm” – mà sao hiền quá, thắng bé khẽ “dạ!”. Anh đẩy ghế cho nó ngồi. - Cháu uống gì đây, cà phê nghen! Có hút thuốc không?- Dạ hông …! Ba má biểu cháu chỉ được uống sữa thôi! Cháu không được hút thuốc. - Ừ …! Thì uống sữa! – Anh ân cần. Anh hỏi chuyện, thằng bé nói: - Ba cháu chết trận ở Đức Cơ hơn năm rồi. - Uả, dzậy hả, chú cũng dzừa ở trỏng ra đây. Còn má cháu? - Má cháu bán xôi ở Chợ Lớn Lê Văn Duyệt. - Thế nhà cháu ở đâu? - Nhà cháu ở trên đài phát thanh một chút, mà bị pháo kích sập rồi, má cháu bị đứt một bàn chân -- giọng nó lạc đi -- Các bác hàng xóm che giùm cho má cháu một cái nhà tole nhỏ.Anh sững sờ, ngậm gùi … Chỉ giữ lại một ít tiền, anh dúi phần lương còn lại cuối tháng vào tay thằng bé. Nó mở to đôi mắt kinh ngạc: - Cháu không dám! - Chú “bù” cho cháu đấy, cầm đi cho chú dzui. - Mà chú đi lính đâu có tiền nhiều. - Không sao, ngày mai chú lãnh lương rồi. Cầm chặt xấp tiền trong tay, thằng bé lí nhí cám ơn anh rồi xách hộp đồ nghề bước đi. Được một quãng, nó quay đầu nhìn lại, anh vẫy tay chào nó. Nhìn theo thằng bé, anh lại chợt nhớ tới đứa em út của mình, cũng trạc tuổi này, nhưng có cái may mắn là đang được đi học. Anh tự hỏi còn bao nhiêu thằng bé như thế này nữa nhỉ!? Một câu hỏi không thể nào có câu trả lời. * * * Anh rời quán cũng là lúc “đàn bướm trắng” từ cổng trường trung học Minh Đức -- trên đường Lê Lợi, bên kia công viên Diệp Kính -- bay túa ra, rộn ràng nhộn nhịp trắng cả một góc phố. Anh nghe lòng mình xôn xao, cái xôn xao trở lại sau chừng hai tháng bỏ phố lên rừng. áo ai trắng quá chiều nay lòng ta mơ mấy sông dài núi cao sông ơi có mấy nhánh sầu núi ơi có mấy rừng đau cho vừa(lhd) Anh chợt nhớ, à …, “đàn bướm trắng” tức là các em gái hậu phương đây rồi. Anh lại nghe lòng mình phấn chấn và, với một chút “ngông” anh hòa mình vào “đàn bướm” ấy mà thấy mình phơi phới yêu đời. Nhưng, ô kìa …, lạ quá, các em gái hậu phương lại dần dần tránh né lánh xa anh. Và, anh chợt hiểu ra …! Thảo nào, các em gái ấy chỉ đi uỷ lạo chiến sĩ ở các hậu trạm, hậu cứ hoặc bộ chỉ huy mà thôi, chứ đâu có đến tận tiền đồn là nơi mà anh cùng đồng đội ngày đêm gườm tay súng. Nên mỗi khi nghe tin “các em gái hậu phương đi ủy lạo chiến sĩ” là nhóm tiền đồn vụt phá lên cười, cười sặc sụa như chưa bao giờ được cười; lại vừa cười vừa … thọc lét vào nách mình nữa chứ! “Ậ … y …! Phải thông cảm chứ, tiền đồn là chỗ hòn tên mũi đạn mà . . .!”.Nhưng dù sao, ít nhất là vào lúc này, anh cũng đã cảm thấy lòng mình xôn xao, phấn chấn và phơi phới yêu đời. Vì … “May mà có em đời còn dễ thương!”.* * * Đó là một vài chuyện tủn mủn của mấy mươi năm trước đây, anh nhớ hoài, không thể nào quên được. Lê Huy (Los Angeles)
Mục lục
May mà có em đời còn dễ thương
May mà có em đời còn dễ thương
Lê HuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Lê Huy Nguồn: Được bạn: TTL đưa lên vào ngày: 3 tháng 4 năm 2006
|
Le Huy
Luckily I have you and my life is still cute
(A little memory of Mountain City) "Luckily I have a cute sister in my life!" - Oh…! The lyrics sound so simple yet so passionate, so sincere...! It's been a long time - a long time ago, he's listened to it a lot and also recited a few fragmentary lines in the song "There's a little bit left to remember". Just say a few words to relieve the sadness! But even if he wanted to recite the whole song, he wouldn't be able to remember it all because his memory often wanders... thinking too much. In return, God has mercy on me and I remember and remember only this one sentence: "Fortunately, I have you, my life is still cute!". Remembering the time of war, the heel of my conqueror kept coming and going quickly with Pho. Because of the Mountain, the Mountain City didn't have time to give him anything to remember. Do you remember the constant sun, dust, rain, and mud, the red shoes and battle shirts, the red hair and beard? Do you remember the burning smell of war and gunpowder covering that poor little Mountain Town, along with the death and separation always lurking at every moment and every place? Uh…! But not only Mountain City had to suffer that disaster, the whole Beach City of you and I also had to suffer, the entire length and breadth of Mother Earth also had to suffer that disaster for decades. Oh …! What a pity for our Mother Earth...! Every time he returns from the area of fire to Pho, he still seems to feel lost and strange. I don't know when he got used to sipping the flavor of thick hot coffee with a little sugar, so bitter! Maybe he wanted to see if it was as bitter or painful as the whips of life that had been beating down on him since he left the classroom and left the city. He sat and admired the people-watching scene in the Diep Kinh area from a cafe on Hoang Dieu street that he stopped at almost every time he returned to this street, so he was quite familiar with it. The shop is small but cozy and the music is impeccably good. How can we forget Plei Ba Ngoi's high-pitched and strong voice - like the song of a rare bird in the mountains and forests of the Central Highlands. Every time she sang, all the noises and disturbances around her naturally subsided, and the space seemed to die in her world. . . . Whoever returned to the Kim Boi mountain range told me that my heart had not yet faded from the image of a blue belt, a moon-white scarf, a sparkling bracelet, and her beautiful smile. . .He suddenly smacked his lips playfully: "Luckily, Plei forest is still cute!"... . . My dear, I have drawn the threads of my heart, woven the bows of love to send the pure heart of a few forest flowers Forever and ever with the music of my heart. . .He silently thanked Plei for telling him this precious yet intimate confide - the confidence about the desolate mountains and forests, the ruined villages he had passed through, and the people who wore sarongs all their lives. wearing a loincloth and carrying a basket, silently enduring a life where the light is only a forest fire, sometimes flickering, sometimes flickering in the wild, endless darkness. * * * A shoe shine boy about ten years old invited him: - Uncle...! Please shine your shoes...! I'll shine your shoes for you...!- Không... oh...ng...! You are about to go far! – He softly refused. - Help me, uncle...! – The boy pleaded. He suddenly remembered his youngest brother, who was about the same age, but was lucky enough to be in school. He smiled gently: - Okay, sit here and play with me! - No way, uncle! I have to go make money! His voice was more affectionate: - Sit and play with me, you'll have money in a little while. Maybe you see this "soldier" has shaggy hair and beard, and the jungle hat on his head - "very dusty" - but why? So gentle, the baby softly said "yes!". He pushed the chair for her to sit. - What should I drink? Coffee! Do you smoke? - Không...! My parents told me to only drink milk! I am not allowed to smoke. - YES …! Then drink milk! – You are considerate. When he asked about it, the boy said: - My father died in Duc Co more than a year ago. - Wow, you're awake, you're still here. What about your mother? - My mother sells sticky rice at Cho Lon Le Van Duyet. - So where is your house? - My house was a little above the radio station, but it was destroyed by shelling, my mother's foot was broken - her voice was lost - The neighbors sheltered my mother with a small corrugated iron house. He was stunned. Touching, holding on... Only keeping a little money, he put the remaining salary at the end of the month into the boy's hand. He opened his eyes wide in surprise: - I don't dare! - I'll "compensate" for you, take it for me. - But you don't have much money in the army. - It's okay, I'll get paid tomorrow. Holding the stack of money tightly in his hand, the boy mumbled a thank you, then picked up his toolbox and walked away. After a while, it turned its head to look back and he waved goodbye to it. Looking at the boy, he suddenly remembered his youngest brother, who was also about the same age, but was lucky enough to be in school. I wonder how many more kids like this are left!? A question that cannot be answered. * * * He left the shop at the same time that "flock of white butterflies" flew out from the gate of Minh Duc High School - on Le Loi Street, across Diep Kinh Park - making a bustling white street corner. He heard his heart stir, the stir returned after about two months of leaving the city for the forest. Whose shirt is so white? This afternoon my heart dreams of long rivers, high mountains, rivers, there are many melancholy branches, mountains, there are a few painful forests (lhd) I suddenly remember, ah..., "white butterflies" means the girls behind the scenes here it is. He felt his heart excited again and, with a little "wildness", he immersed himself in that "flock of butterflies" and found himself exuberant and in love with life. But, oh look..., strangely enough, the girls behind him gradually avoided him. And, he suddenly understood...! No wonder, those girls only went to comfort soldiers at rear stations, rear bases or command posts, but did not go to the outpost, where he and his teammates watched over gunmen day and night. So every time they heard the news that "the girls at the rear went to comfort the soldiers", the outpost group suddenly burst out laughing, laughing as if they had never laughed before; laughing and... tickling my armpits! “Ah… y…! You have to understand, the outpost is where the arrows and bullets are. . .!” But anyway, at least at this moment, he felt excited, excited and filled with love for life. Because... "Fortunately, I have you in my life who is still cute!".* * * Those are some trivial things from decades ago, I still remember them, I can't forget them. Le Huy (Los Angeles)
Table of contents
Luckily, I have you and my life is still cute
Luckily, I have you and my life is still cute
Le HuyWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Le Huy Source: Uploaded by friend: TTL on: April 3, 2006
|
Nguyễn An Nhiên
Me Tôi
Me tôi rất đặc biệt. Bà không giống bất cứ hình ảnh người mẹ Việt Nam nào trong thơ văn mà tôi từng được đọc qua. Me không “gầy ốm, còng lưng” đã đành, me cũng không “chịu thương, chịu khó, tất cả dành cho con” hay “lấy con cái làm mục đích của cuộc đời mình” như phần lớn những đặc điểm được tôn vinh của “người mẹ Việt Nam.”Me tôi thích cãi tay đôi với con cái như với bạn bè, và khi đuối lý nói không lại thì tức tối la, “khỉ mốc,” rồi xòa ra cười khi anh Thanh tôi vờ hoảng hốt, “chao ôi, tới mà nghe nữ cử nhân văn chương Hán Việt ăn nói tề.” Ngày còn trẻ me dạy Việt Văn, lại thêm ra trường bằng Hán Nôm nên chúng tôi gọi me là “nữ cử nhân văn chương Hán Việt.” Me rất yêu thích danh hiệu này và lấy làm hãnh diện khi được con cái gọi như vậy, dù cả khi chọc ghẹo.Me không chiều chuộng con cái lắm, trừ khi đứa nào bị bệnh. Mọi việc đều dựa trên nguyên tắc “công bằng,” trong nhà mọi người lớn nhỏ đều được chia phần đều nhau, từ đứa nhỏ nhất cho đến me, và sau đó thì đừng hòng đem “tình mẫu tử” ra lung lạc.Nấu ăn không phải là điểm mạnh của me tôi, và bà không hề cố gắng che giấu việc mình không thích thú bếp núc lắm. Me có một vài món tủ rất ngon, nhưng bà làm bếp tùy hứng, và chỉ nấu ngon khi có hứng mà thôi. Làm con gái và con dâu me đều may mắn vì bà không dùng khả năng nấu ăn để đánh giá một phụ nữ. Me tuyên bố, “học văn hóa mới khó, nấu ăn dễ ẹt. Nếu me có thể làm một vài món, thì ai cũng có thể vào bếp cả. Đừng lo.” Nhờ me mà tất cả chúng tôi đều rất dễ chịu trong việc ăn uống, mặc dù đứa nào cũng biết thưởng thức món ngon. Các anh tôi ai cũng biết ít nhất một hai món “phòng thân” để sử dụng khi “nữ cử nhân văn chương” bận rộn việc xã hội.Nói ra thì thấy mình bất hiếu, nhưng tôi sợ nhất khi phải đi với me ra chỗ công cộng, vì me nói rất to, và nói tiếng Việt tỉnh bơ như đang ở nhà vậy. Mỗi lần đi shopping là y như rằng hằng chục cặp mắt dán vào chúng tôi, tôi thì đỏ mặt kéo kép tay ra hiệu me nói nhỏ lại, nhưng bà thì tỉnh bơ. Mỗi khi xem phim ngoài rạp cũng vậy, me liên tục la “chao ôi, dễ sợ quá” hay “tội nghiệp ghê chưa” và giật thót mình trên ghế y như sự kiện ấy đang xảy ra với me chứ không phải trong phim. Tôi luôn phải ngồi thụp xuống, co hai chân lên ghế giấu mình, mặc dù trong rạp tối om mà cứ có cảm tưởng cả mấy chục người xung quanh đang nhìn hai me con.Me tôi “khác người” như vậy nhưng không có mặt me gia đình tôi như mất cả linh hồn. Bạn bè tôi đứa nào đến nhà rồi cũng thích me vì bà luôn vui vẻ và đùa với tụi nó như bạn ngang hàng. Đó là những đứa me thích kìa, đứa nào xui xẻo làm mất lòng bà là mặt bà lạnh tanh như nước đá, ư hử chiếu lệ và quay lưng như người ta không hiện diện trước mắt. Những ngày giỗ chạp, lễ tết, ba luôn nghiêm trang đứng đầu bàn nói vài câu với gia đình, cầu nguyện cho sự an lành và khuyên bảo các con vài lời. Me đứng bên cạnh, hơi lùi ra sau một chút, hai tay chắp trước bụng nghiêm trang nhưng mặt thì quay ngang dọc xem thức ăn có thiếu món gì không, có đứa nào quay phim chụp hình hay chưa, và có khi mắt mũi nháy nhó khi ba nói những câu “quá đàng hoàng”. Tất cả những cảnh ấy hiện lên video rõ mồn một và cả nhà không nhịn được cười, ngay cả ba cũng chỉ hiền lành “hì hì” vì biết rõ không thể bắt me đứng yên dù chỉ một phút.Vào lễ Noel, lúc nửa đêm cả đại gia đình tụ họp bên cây thông xanh mở quà Giáng Sinh. Phong tục này mỗi năm một kéo dài hơn vì thành viên trong nhà ngày càng đông hơn. Mọi người hớn hở mở quà, còn những đứa nhỏ háo hức đợi đến lúc cuối, khi đống giấy bao và hộp quà được dồn lại một núi cao, chúng theo chân bà “quậy” nhảy lên nhảy xuống cho núi rác ấy dẹp lép để dễ dàng bỏ vào recycle bin cho nhân viên đổ rác lấy vào ngày hôm sau. Sau đó cả bà cả cháu chạy vòng vòng rượt đuổi vô tư cho đến khi mệt lử mới thôi. Ngày Tết cổ truyền Việt Nam, các anh chị luôn cố gắng về nhà vào đêm mồng 1 Tết, ăn uống rồi đánh bài suốt đêm. Me có cách đánh bài rất khủng khiếp, hễ thắng thì thôi, nhưng thua là chồng tiền gấp đôi để gỡ vốn, thua bao nhiêu bàn là chồng gấp đôi bấy nhiêu lần. Mặt bà lầm lì như đang ở sòng bài chuyên nghiệp làm không ai nhịn được cười. Chúng tôi đánh bài thì ít nhưng quậy phá và kể chuyện cười thì nhiều, dĩ nhiên me đóng một vai trò không nhỏ trong các mục đó.Ngày còn nhỏ chúng tôi có lúc than phiền với nhau sao me mình không giống những bà mẹ khác, những bà mẹ của bạn bè mà khi đến nhà chơi chúng tôi luôn được quan tâm chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ, những bà mẹ mà con cái chỉ về trễ một tiếng là cuống lên đi tìm, những bà mẹ luôn biết từng việc nhỏ con cái đã làm trong một ngày qua. Đến khi trưởng thành chúng tôi thấy mừng vì me có khả năng từ tìm niềm vui của mình trong những công việc yêu thích. Chúng tôi từng đứa lập gia đình, ra riêng, đi học đi làm xa, để lại ba me đằng sau lưng. Nếu từ trước đến bây giờ không có những công việc riêng ngoài con cái, e rằng me tôi sẽ như nhiều bà mẹ khác, bị xốc vì cảm giác bị bỏ rơi. Qui luật tự nhiên làm tụi trẻ hăm hở lên đường theo đuổi lý tưởng của mình. Chúng tôi biết me nhớ mình, nhưng chưa bao giờ phải cảm thấy “có lỗi” vì mình có những sở thích riêng và mục đích sống khác hẳn mọi người. Cuối tuần hoặc ngày lễ cả gia đình tụ họp ăn uống, cười đùa rồi lại ra về trả lại không gian thoải mái cho “ông bà” làm vườn, viết lách, vẽ vời.Tôi thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ đặc biệt như me. Nguyễn An Nhiên
Mục lục
Me Tôi
Me Tôi
Nguyễn An NhiênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vietnoĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 9 tháng 7 năm 2007
|
Nguyen An Nhien
Me Me
My mother is very special. She is unlike any image of a Vietnamese mother in poetry that I have ever read. I'm not "thin and hunched over", that's for sure, I'm also not "loving, hard-working, everything for my children" or "taking my children as the purpose of my life" like most of the honored characteristics. of a "Vietnamese mother." My mother likes to argue with her children like she would with her friends, and when she feels unreasonable and says no, she angrily yells, "monkey," and then bursts out laughing when my brother Thanh pretends to be panicked. , “Wow, come and hear the female bachelor of Sino-Vietnamese literature speak so well.” When I was young, my mother taught Vietnamese literature, and graduated with a degree in Han Nom, so we called her "female bachelor of Sino-Vietnamese literature." Mom loves this title very much and is proud to be called that by her children, even when teasing her. She doesn't spoil her children very much, unless one of them is sick. Everything is based on the principle of "fairness." In the house, everyone, big and small, gets an equal share, from the youngest child to the mother, and after that, don't let "motherly love" get in the way. Eating is not my mother's strong point, and she makes no effort to hide the fact that she doesn't really enjoy cooking. Me has a few delicious dishes, but she cooks on a whim, and only cooks well when she's in the mood. Being a daughter and daughter-in-law, I'm both lucky because I don't use cooking ability to judge a woman. Me declared, “learning new culture is difficult, cooking is easy. If I can make a few dishes, then anyone can get into the kitchen. Don't worry." Thanks to tamarind, we are all very comfortable eating, even though we all know how to enjoy delicious food. All of my brothers know at least one or two "protective" items to use when the "female bachelor of arts" is busy with social activities. Saying it out loud makes me feel unfilial, but I'm most afraid of going out with my mother. in public places, because she speaks very loudly, and speaks Vietnamese calmly as if she were at home. Every time we go shopping, it's like dozens of pairs of eyes are glued to us. I blush and pull my hands to signal my mom to keep it down, but she stays calm. Every time I watch a movie in the theater, my mom constantly screams "oh my god, it's so scary" or "how pitiful" and startles in her chair like that event is happening to me and not in the movie. I always had to sit down, curl my legs up on the chair to hide myself, even though it was dark in the theater, I felt like dozens of people around were looking at me and my daughter. My mother was "different" like that, but she wasn't present. My family and I felt like we had lost our souls. Every one of my friends who comes to my house likes me because she is always cheerful and jokes with them like an equal. Those are the kids my mother likes. If anyone is unlucky enough to offend her, her face will be as cold as ice, she will hum perfunctorily and turn her back as if they are not present in front of her eyes. On death anniversaries and holidays, Dad always solemnly stood at the head of the table and said a few words to the family, prayed for the well-being and gave a few words of advice to his children. My mother stood next to me, slightly back, her hands clasped solemnly in front of her stomach but her face turned sideways to see if there was anything missing in the food, if anyone was filming or taking pictures, and sometimes her eyes and nose blinked. I remember when my dad said things that were "too polite". All of these scenes appeared on the video clearly and the whole family couldn't help but laugh, even dad just meekly said "hi heh" because he knew he couldn't force me to stand still for even a minute. On Christmas, at midnight At night, the whole family gathered next to the green pine tree to open Christmas gifts. This custom lasts longer each year because the family members become more and more numerous. Everyone happily opened gifts, and the children eagerly waited until the end, when the pile of wrapping paper and gift boxes were piled up on a high mountain. They followed her and "stirred" up and down to make the mountain of trash flatten out. Easily put in the recycle bin for trash staff to pick up the next day. After that, both grandmother and grandchildren ran around chasing around carefree until they were exhausted. On Vietnamese traditional Tet, you always try to go home on the first night of the New Year, eat, drink, and play cards all night. Me has a very terrible way of playing cards. Whenever I win, it's okay, but when I lose, I have to double the amount of money to get rid of my capital, and the number of times I lose, the stack doubles that many times. Her face was taciturn as if she were at a professional casino, making no one stop laughing. We played a little card game, but we messed around and told a lot of jokes. Of course, my mother played a big role in those things. When we were kids, we sometimes complained to each other about why our mother wasn't like other mothers. , mothers of friends who, when they come to visit us, are always taken care of from food to sleep, mothers whose children only come home an hour late and then rush to find them, mothers who always know every detail. little things the children did in the past day. As adults, we feel happy because my mother has the ability to find her joy in the things she loves. We each got married, moved out on our own, went to school and worked far away, leaving our parents behind. If she hadn't had her own work outside of her children until now, I'm afraid my mother would be like many other mothers, shocked by the feeling of being abandoned. Natural law makes children eager to set out to pursue their ideals. We know our mom misses us, but we never have to feel "guilty" because we have our own interests and life goals that are different from everyone else. On weekends or holidays, the whole family gathers to eat, laugh, and then go home to give the "grandparents" a comfortable space to garden, write, and draw. I feel very lucky to have a mother. special like me. Nguyen An Nhien
Table of contents
Me Me
Me Me
Nguyen An NhienWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: vietno Uploaded by friend: NHDT on: July 9, 2007
|
Hà Thương
Miền Không Thể Xóa
Em tự hỏi mình rằng: "Liệu có bao giờ anh biết hối hận không nhỉ? Liệu có một lúc nào anh chợt nuối tiếc khi ta mất nhau?… "Đúng, chúng mình đã mất nhau ở lúc không hề đánh mất, lúc mà em ngỡ như đó chính là cái nền vững chắc cho mai sau. Em đã khóc, đã quằn quại trong nỗi buồn vô tận, em giãy giụa để thoát khỏi nỗi buồn, nhưng tất cả chỉ như con thú bị nhốt trong lồng sắt, không thay đổi được gì – không thể thoát ra …, đôi lúc em thấy mình như bị quẫn trí, không cảm nhận được gì cả. Bạn bè kẻ bảo em quên anh, người bảo hãy “lao vào” hỏi cho ra nhẽ – song cả hai điều đó em đều không làm nổi. Quên anh ư? Ừ … thì em cũng như bao người thôi, đã yêu thì yêu hết lòng. Chỉ có điều em lại không dám hết mình vì tình yêu! Có thể trong em – bản chất thành cố hữu, em yêu anh đấy, yêu hơn tất cả nhưng em không thể lao ra giành giật anh – em không thể và không muốn van xin một thứ gì hết. Tình yêu lại càng không thể. Em chưa có mối tình thứ hai, em chưa đi qua anh, song em hiểu cái gì thuộc về lẽ đúng, cái gì mình nên làm! Kỷ niệm giữa chúng mình quá nhiều – bao giờ xóa hết? Lấy gì để xóa? Ngồi nghe thầy giảng – khi liên hệ đến chuyện đời thường. Thầy bảo: "Tình yêu chỉ đến duy một lần!”. Em khóc! Đúng, vì sau anh, em có yêu nổi ai đâu? Mặc dù …. Xa nhau rồi …, sự sẻ chia, đồng cảm nơi em đã thành thừa thãi, anh không cần đến nữa, em biết anh bận rộn nhiều … nhưng không hiểu sao em lại cứ chờ, cứ hy vọng có một lá thư anh gửi, cùng lời xin lỗi và nối lại mối tình đầu … Em sẽ tha thứ, sẽ bỏ qua tất cả, em sẽ mãi mãi bên anh … Em hay nhớ anh, nhớ một dáng hình thân thuộc cùng bộ quân phục giản dị mà đẹp đến mê hồn. Ra đường khi bắt gặp một màu áo ngang qua, em lại nhói lòng, vừa ao ước gặp anh, có anh –lại vừa giận anh, giận ghê gớm, nếu không muốn nói là …, những lúc ấy trở về em hay khóc. Tự trách mình rồi lại trách anh. Trách mình yêu anh quá nhiều. Trách anh đã không thật lòng yêu em. Để rỗi chỉ vì một câu nói đùa: "Em chưa bao giờ yêu anh!”. Thế mà anh bỏ đi cùng lời chia tay để lại trên trang giấy. Cứ tưởng anh đùa – hoá ra là thật. Em chỉ nói đùa sao anh không nhận ra? Ðiều đó cấm kỵ và không được đùa ư? Anh nói với em một lời để đừng thêm một lần thế nữa, em sẽ nghe. Anh yêu em? Yêu thế sao? Thử hỏi đó là tình yêu thật sự chưa? … Em buồn nhiều! Ngày trước em luôn phản bác câu của miệng người đời: "Tình yêu đầu tiên không bao giờ tới đích – chỉ là kỷ niệm trẻ thơ …”. Em đã quyết lái con thuyền tình yêu của em đi đến cuối bờ, thế mà giờ, em cũng phải buôn tay trôi xuôi theo lối mòn ấy. Em không đủ sức cưỡng lại, vì lòng tự trọng, vì danh dự? Hay chỉ vì … vì em đã hiểu … Anh lừa dối em, lừa dối mối tình đầu của một cô sơn nữ! Mất nhau rồi, còn biết trách ai đây? Trách mình hay trách anh? Hay trách sợi tơ trời mỏng mảnh, trách kỷ niệm hay sự phủ phàng??? Mất nhau rồi – thôi thì đành vậy! Muốn hay không cũng phải đối mặt với thực tại mà. Muốn tha thứ tất cả, nhưng anh không cần nữa sự tha thứ! Vậy thì em sẽ tự tha thứ cho mình vì tội: “Yêu anh nhiều quá!”. Hy vọng vào thời gian … Mọi cái đã đến, đã xảy ra, rồi mọi cái lại cũng trôi qua. Anh bình an nhé – đừng nghĩ em sẽ trách móc. Không! Em giận anh nhưng cũng luôn yêu anh, em chưa bao giờ quên anh cả. Anh không có lỗi đâu, chỉ tình yêu có lỗi thôi. Vị ngọt của tình đầu dẫu xen cả đắng chát, nhưng chẳng bao giờ em xóa hết, chẳng bao giờ em quên nổi! Có bao giờ anh nuối tiếc? có bao giờ anh hối hận và sẽ trở về với em không??? Hà Thương
Mục lục
Miền Không Thể Xóa
Miền Không Thể Xóa
Hà ThươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Ha Thuong
Domain Cannot Be Deleted
I asked myself: "Will you ever regret? Will there ever be a moment when you suddenly regret when we lost each other?... "Yes, we lost each other at a time when we didn't lose each other, at a time when we lost each other. I thought that was a solid foundation for the future. I cried, writhed in endless sadness, I struggled to escape the sadness, but everything was just like an animal locked in an iron cage, nothing could change - I couldn't escape..., sometimes I I felt distraught, unable to feel anything. Some of my friends told me to forget you, some told me to "rush in" and ask questions - but I couldn't do both of those things. Forgot you? Yes... I'm just like everyone else, when I love, I love with all my heart. It's just that I don't dare to give my all for love! Maybe in me - the inherent nature, I love you, more than anything but I can't rush out to win you - I can't and don't want to beg for anything. Love is even more impossible. I haven't had a second love yet, I haven't been with you yet, but I understand what's right, what I should do! There are so many memories between us – when will they all be erased? What to delete? Sit and listen to the teacher lecture - when it comes to everyday things. The teacher said: "Love only comes once!" I cried! Yes, because after you, I can't love anyone else? Even though... we're apart..., my sharing and sympathy have become redundant. Oh well, you don't need to come anymore, I know you're very busy... but I don't know why I keep waiting, hoping for a letter from you, with an apology and rekindling our first love... I will forgive, I will forget everything, I will always be with you... I often miss you, miss a familiar figure with a simple yet enchanting military uniform, when I see a shirt passing by on the street, I feel a pang heart, longing to see you, to have you - but also angry at you, terribly angry, if not..., at those times I often cry myself and then blame myself for loving you too much . Blame me for not truly loving you. Just because of a joke: "I never loved you!". Yet he left with his farewell words left on a page. I thought he was joking - turns out it was true. I was just joking, why didn't you realize? Is that taboo and not a joke? Tell me something to stop this from happening again, and I will listen. I love you? Love like that? Wonder if that is real love? … I'm so sad! In the past, I always refuted people's words: "First love never reaches its destination - just a childhood memory..." I was determined to steer my love boat to the end of the shore, but now , I also have to let go down that path. I don't have the strength to resist, because of my pride, because of my honor? Or just because... because I understand... You deceived me, my first love Mountain girl! We've lost each other, who can we blame? Blame the thin thread of heaven, blame the memories or the denials? We've lost each other - that's it I also have to face reality. I want to forgive everything, but I don't need forgiveness anymore! Then I will forgive myself for my sin: "Love you so much!". Everything has happened, everything has passed. Be at peace - don't think I will blame you. I'm angry with you but I've always loved you. I've never forgotten you There are no mistakes, only love is at fault. The sweetness of first love is mixed with bitterness, but I will never erase it all, I will never forget it! Have you ever regretted? Will you ever regret and come back to me??? Ha Thuong
Table of contents
Domain Cannot Be Deleted
Domain Cannot Be Deleted
Ha ThuongWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Giang Vương
Miền Ký Ức
Hiền lơ mơ rồi bật dậy khỏi giường, mắt nhắm mắt mở chạy xuống cầu thang: "Chị Vinh ơi! Chị Vinh....". Hiền gọi giật giọng. Nhà cửa im phăng phắc. Mới sáng ra mà mọi người đã đi đâu hết cả? Hiền vùng vằng đi về phía tiếng chuông cổng đang rung lên từng hồi: "Ai gọi gì sớm thế?"- Hiền gắt gỏng giật tung cánh cửa. " Dạ... xin lỗi... cho... xin cánh diều...". Hiền giương cặp mắt sưng vù vì tối qua thức khuya về phía gã con trai quần đùi, áo may ô, đen trùi trũi ấp úng nói giọng Sài Gòn đặc sệt: "Diều nào?" - Hiền hất hàm hỏi trỏn lỏn. "Dạ... diều... móc trên đó" -Gã trai vừa nói vừa rụt rè chỉ lên ban công tầng trên. Theo tay gã chỉ, Hiền thấy một cánh diều hình con bướm vàng rộm đang đậu trên giàn hoa Trang Đài. "Chờ đấy!" Hiền nói trống không và chẳng thèm nhìn gã, uể oải đi lên tầng trên. Hiền gỡ con diều đem xuống dúi vào tay gã rồi đóng sầm cửa lại, miệng làu bàu: "Mới sáng ra đã... To như cái thùng rồi mà còn chơi diều, đúng là đồ dở hơi!”. Mắt nhắm mắt mở, Hiền đi về phòng ngủ và đổ uỳnh ra giường. Hiền buồn ngủ kinh khủng vì tối qua thức khuya để ôn thi tới ba giờ sáng.Két... ke… e .... ét. Rầm! Mắt nổ đom đóm, đầu xe của Hiền đâm sầm vào gốc cây vì có cái gì đó thúc mạnh vào phía sau xe. Tà áo dài vướng vào bánh xe kéo Hiền ngã dài xuống đường, đau điếng. “Tại sao lại cứ phải mặc áo dài vào ngày đầu tuần cơ chứ?". Hiền bực tức nhìn hai gấu quần cuốn vào xích xe dầu mỡ bám đen nhẻm. "Xin lỗi... vì đã đâm vào... Có sao không?". Hiền quay ngoắt lại nơi phát ra tiếng nói. Tiếng hỏi im bặt, gã trai đen nhẻm giọng Sài Gòn hôm trước đang lúng túng. Lại là gã ta. Hiền đứng phắt dậy gào vào mặt gã: "Còn không sao hả? Tại sao cứ ám quẻ người ta mãi thế?", "Dạ... xin lỗi. Vì đường đông quá... Nhưng...”. Miệng rối rít xin lỗi, tay gã e dè chỉ vào Hiền. "Đông. Đông cái gì? Xe không có phanh hả?...". Hiền vừa gào vừa sấn xổ về phía gã trai. Gã ta cứ lùi, mắt tròn xoe, miệng ú ớ, tay thì chỉ vào thắt lưng Hiền. Thấy hành động lạ, Hiền ngạc nhiên ngó xuống người mình thì... ôi thôi! Tà áo dài đằng sau rách tới tận... Trời ạ!. Hiền như quả bóng xì hơi, lùi rúm vào gốc cây, mặt xanh lét, nhìn xung quanh thấy nêm chặt người. Mãi sau Hiền mới lắp bắp được một câu: “Giúp tôi với...”. Gã trai đang đứng đực ra nãy giờ, vội gật đầu rồi cuống quýt dựng xe Hiền lên. “Đưa tôi về nhà được không?”- Giọng Hiền thều thào. Giọng gã lại cuống quýt gật đầu: “Được… vì nhà tôi cũng gần đó” rồi chợt đứng đực ra ấp úng “Nhưng xe... của tôi không có chỗ chở đằng sau, chỉ có cái gióng đằng trước thôi...”. "Cũng được! Lên xe và nhắm mắt vào đi" - Giọng Hiền lại kẻ cả. Gã trai một tay dắt xe đạp của Hiền, chân giữ thăng bằng, mắt nhắm tịt. Hiền nhìn trước, nhìn sau rồi leo vọt lên gióng xe đua của gã. Lưng Hiền được ngực gã che kín, hai ống quần rách nham nhở Hiền xắn lên, tà áo đằng trước Hiền để lên tay lái gã... Thế là ổn. OK. Đi thôi!. Hiền nói, gã trai chới với một chút rồi thả đều những vòng xe. Chẳng ai biết Hiền vừa bị gặp tai nạn.Tháng Tư rồi! 5h sáng, nắng đã đổ tràn trên mái phủ Tây Hồ. Mặt trời chưa lên hết mà chân trời đã xanh ngăn ngắt. Hiền mở cửa sổ nhìn sang nhà gã "hai lúa" và thổi một hồi còi. Sau tiếng còi của Hiền, gã ngó cái mặt đen nhẻm và cái đầu rối bù ra khỏi cửa, giơ tay nẩy tách một cái. OK! Hai phút sau cả Hiền và gã đã có mặt ở dưới cổng "Một... hai...". Hiền gào lên và phóng vít về phía trước. Hiền và gã lao vun vút trong ngõ nhỏ lòa xòa những cây cỏ hiếm hoi. 500 m... 50 m... Đây rồi “cánh đồng cỏ" nhỏ xíu như cái mặt bàn giữa thành phố của Hiền và gã hiện ra. Hiền lăn ra cỏ thở phì phì. Hôm nay gã chạy chậm hơn Hiền phải đến mười bước chân. Hiền cứ nằm như thế, một chân gác lên vai gã, mắt lim dim nhìn bầu trời trong vắt. Hết mệt, Hiền vùng dậy cởi giầy rồi nhẩy tung tăng trong đám cỏ bé tý như con cào cào. Chân Hiền đá roàn roạt trên cỏ. Hiền thích mê cái cảm giác mát lạnh của sương sớm ngấm vào hai bàn chân trần. Những lúc như thế, Hiền thường thấy gã ngồi im lặng, mắt hướng về phía chân trời xa thẳm.... Hiền hỏi gã nhìn gì? Gã không quay lại nhìn Hiền mà trả lời "Con gái mà dữ như bà chằn thế không tốt đâu! Sửa đi, kẻo con trai nó oải lắm”. Nghe gã nói, Hiền cười to, cảm tưởng tiếng cười của Hiền phải vọng đến tận đền Ngọc Sơn. Đúng là gã "hai lúa", chẳng biết gì cả. Con gái thời nay phải cá tính chứ - Hiền nghĩ thầm. Thực ra, Hiền cứ gọi gã là "hai lúa" chứ chẳng hiểu hai từ ấy là thế nào, chỉ biết có lần thấy Hiền chê trích ai đó "nhà quê" quá, gã bảo: "Có lẽ nói hai lúa nghe dễ thương hơn". Hiền hiểu có thể từ "hai lúa" trong Nam giống từ "nhà quê" ngoài Bắc, nên mỗi lần thấy gã "nhà quê" Hiền lại gọi là "hai lúa".Đầu tháng Năm, mặt trời bắt đầu tỏa sức nóng xuống mặt đường. Buổi trưa, gã vẫn đợi Hiền trước cổng trường sau giờ tan học. Hôm nay cũng vậy gã và Hiền "đua xe" về tới tận cổng nhà. Thật là lạ, gã cao hơn, khỏe mạnh hơn vậy mà trong việc thi thố với Hiền bao giờ gã cũng thua. Chỉ có duy nhất một việc học là Hiền phục gã sát đất. “Hôm nay tui mời Hiền đi uống nước dừa Hồ Tây ghen!”- gã đề nghị. Hiền hỉnh cái mũi hếch làm kiêu: "Không khát". "Thôi mà, khát đi. Tui năn nỉ đó”. Hiền tròn xoe đôi mắt diễu cợt nhưng vẫn rẽ theo gã vào lối nhỏ rợp bóng cây cơm nguội. Xoay tròn cốc nước trên tay, gã ngập ngừng: "Từ mai buổi sáng tui không chạy thi, buổi chiều tui không thả diều cùng Hiền được nữa. Tui phải ôn thi, sắp tốt nghiệp rồi! Tốt nghiệp song, tui sẽ vô trỏng. Nhưng mùa này tui yên tâm bởi má tui không đau nhiều... Nhà có hai má con côi cút. Tui thương má lắm. Ba tui bỏ má con tui theo người ta mang theo nhỏ Thúy cỡ tuổi Hiền đó. Nhỏ hay khóc lắm, nhưng người ta bảo: Con gái hay khóc là sướng vì con trai sợ nước mắt, còn hay cười như Hiền là khổ đó!". Nghe vậy Hiền cười hẩy mũi và chẳng thèm hỏi gã là tại sao? Im lặng một lúc, gã tiếp: “Năm thứ ba rồi, Hiền nên chú trọng những môn chuyên ngành hơn. Bộ môn vi tính Hiền yếu lắm đó, chỉ giỏi chát chít thôi! Mà Hiền đừng mặc những chiếc quần nhiều túi nữa, nó che mất sự dịu dàng của Hiền". "Cái gì? Đã nói xong chưa? Mai đây chạy một mình!". Không để gã nói hết, Hiền quát tướng lên và bỏ đi: Gã là cái thá gì mà lên lớp Hiền chứ? Ừ thì cứ cho là gã lớn tuổi hơn, học giỏi hơn, nhưng gã cũng chỉ là gã "hai lúa". Bực bội, Hiền lao xe vun vút trên đường để lại đằng sau tiếng gã xa dần: Hiền nè, đợi đã...Lại tháng Năm, những con đường lại đỏ rực hoa phượng vĩ. Bãi cỏ tinh sương một mình Hiền ngồi nhìn về xa xăm. Đã hai mùa hè rồi, Hiền đã ra trường và đã đi làm cho một công ty nước ngoài. Công việc hối hả, lương cao, Hiền chẳng còn tý thời gian nào để tung tăng như con cào cào nữa. Cuộc sống mở ra những khắc nghiệt khiến Hiền nhớ những lời khuyên của gã. Sáng nay, Hiền dạy sớm, bãi cỏ này lâu rồi Hiền không đến, cái lần uống nước dừa ở Hồ Tây Hiền bỏ về ấy cũng là lần cuối cùng giữa Hiền và gã... Đúng như gã nói, gã đã đóng cửa học tối ngày. Hiền chạy một mình được vài lần thì nản nhưng cũng chẳng cần tìm gã. Rồi một buổi sáng, Hiền mở thùng thư trước cổng, một phong giấy màu hồng hiện ra chú bướm bằng cánh phượng đỏ rực với dòng chữ xiêu vẹo: "Hẹn gặp lại mùa hè nhé!" của gã. Buổi tối, Hiền trèo lên trước khuôn cửa phòng gã cũ rích đóng im ỉm. Chủ nhà bảo gã đã tốt nghiệp và trở về Sài Gòn rồi. Trở xuống, Hiền bỗng thấy thẫn thờ nhớ gã. Càng ngày, nỗi nhớ ấy càng quay quắt. Hiền đã từng mong một chuyến công tác Sài Gòn, rồi lại tự cười mình là ngớ ngẩn. Nhưng vẫn không khỏi nhớ gã… Ngày nào Hiền cũng xem dự báo thời tiết trên tivi và dỏng tai nghe "khu vực thành phố Hồ chí Minh không mưa...", Hiền lại thấy ấm lòng. Phía chân trời trong veo kia, gã ở nơi nào phía ấy? Hiền không biết tại sao mình lại nhớ gã, chỉ biết rằng gã đã chỉ cho Hiền bãi cỏ này và những buổi ngắm bình minh cùng gã. Hiền thấy mình lớn hơn và yêu mọi người hơn. Hiền không còn mặc những chiếc quần nhiều túi, không còn nói năng cộc lốc, ngang tàng như con trai nữa. Hiền đã "siêu" môn vi tính. Bây giờ tóc Hiền đã dài và Hiền đã biết khóc. Tất cả là nhờ gã. Nhưng bây giờ, Hiền cũng chưa biết tên thật của gã ngoài cái tên "hai lúa" Hiền thường gọi. Không biết trong tờ giấy gã viết, gã đã gọi Hiền là mùa hè hay hẹn gặp lại Hiền vào mùa hè? Hiền không biết, nhưng Hiền vẫn đợi. Hiền sẽ ngồi đây và đợi một tia nắng từ Sài Gòn mang tới./.Hà Nội 5/2002
Mục lục
Miền Ký Ức
Miền Ký Ức
Giang VươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VOV.NEWĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 21 tháng 9 năm 2005
|
Giang Vương
Miền Ký Ức
Hiền lơ mơ rồi bật dậy khỏi giường, mắt nhắm mắt mở chạy xuống cầu thang: "Chị Vinh ơi! Chị Vinh....". Hiền gọi giật giọng. Nhà cửa im phăng phắc. Mới sáng ra mà mọi người đã đi đâu hết cả? Hiền vùng vằng đi về phía tiếng chuông cổng đang rung lên từng hồi: "Ai gọi gì sớm thế?"- Hiền gắt gỏng giật tung cánh cửa. " Dạ... xin lỗi... cho... xin cánh diều...". Hiền giương cặp mắt sưng vù vì tối qua thức khuya về phía gã con trai quần đùi, áo may ô, đen trùi trũi ấp úng nói giọng Sài Gòn đặc sệt: "Diều nào?" - Hiền hất hàm hỏi trỏn lỏn. "Dạ... diều... móc trên đó" -Gã trai vừa nói vừa rụt rè chỉ lên ban công tầng trên. Theo tay gã chỉ, Hiền thấy một cánh diều hình con bướm vàng rộm đang đậu trên giàn hoa Trang Đài. "Chờ đấy!" Hiền nói trống không và chẳng thèm nhìn gã, uể oải đi lên tầng trên. Hiền gỡ con diều đem xuống dúi vào tay gã rồi đóng sầm cửa lại, miệng làu bàu: "Mới sáng ra đã... To như cái thùng rồi mà còn chơi diều, đúng là đồ dở hơi!”. Mắt nhắm mắt mở, Hiền đi về phòng ngủ và đổ uỳnh ra giường. Hiền buồn ngủ kinh khủng vì tối qua thức khuya để ôn thi tới ba giờ sáng.Két... ke… e .... ét. Rầm! Mắt nổ đom đóm, đầu xe của Hiền đâm sầm vào gốc cây vì có cái gì đó thúc mạnh vào phía sau xe. Tà áo dài vướng vào bánh xe kéo Hiền ngã dài xuống đường, đau điếng. “Tại sao lại cứ phải mặc áo dài vào ngày đầu tuần cơ chứ?". Hiền bực tức nhìn hai gấu quần cuốn vào xích xe dầu mỡ bám đen nhẻm. "Xin lỗi... vì đã đâm vào... Có sao không?". Hiền quay ngoắt lại nơi phát ra tiếng nói. Tiếng hỏi im bặt, gã trai đen nhẻm giọng Sài Gòn hôm trước đang lúng túng. Lại là gã ta. Hiền đứng phắt dậy gào vào mặt gã: "Còn không sao hả? Tại sao cứ ám quẻ người ta mãi thế?", "Dạ... xin lỗi. Vì đường đông quá... Nhưng...”. Miệng rối rít xin lỗi, tay gã e dè chỉ vào Hiền. "Đông. Đông cái gì? Xe không có phanh hả?...". Hiền vừa gào vừa sấn xổ về phía gã trai. Gã ta cứ lùi, mắt tròn xoe, miệng ú ớ, tay thì chỉ vào thắt lưng Hiền. Thấy hành động lạ, Hiền ngạc nhiên ngó xuống người mình thì... ôi thôi! Tà áo dài đằng sau rách tới tận... Trời ạ!. Hiền như quả bóng xì hơi, lùi rúm vào gốc cây, mặt xanh lét, nhìn xung quanh thấy nêm chặt người. Mãi sau Hiền mới lắp bắp được một câu: “Giúp tôi với...”. Gã trai đang đứng đực ra nãy giờ, vội gật đầu rồi cuống quýt dựng xe Hiền lên. “Đưa tôi về nhà được không?”- Giọng Hiền thều thào. Giọng gã lại cuống quýt gật đầu: “Được… vì nhà tôi cũng gần đó” rồi chợt đứng đực ra ấp úng “Nhưng xe... của tôi không có chỗ chở đằng sau, chỉ có cái gióng đằng trước thôi...”. "Cũng được! Lên xe và nhắm mắt vào đi" - Giọng Hiền lại kẻ cả. Gã trai một tay dắt xe đạp của Hiền, chân giữ thăng bằng, mắt nhắm tịt. Hiền nhìn trước, nhìn sau rồi leo vọt lên gióng xe đua của gã. Lưng Hiền được ngực gã che kín, hai ống quần rách nham nhở Hiền xắn lên, tà áo đằng trước Hiền để lên tay lái gã... Thế là ổn. OK. Đi thôi!. Hiền nói, gã trai chới với một chút rồi thả đều những vòng xe. Chẳng ai biết Hiền vừa bị gặp tai nạn.Tháng Tư rồi! 5h sáng, nắng đã đổ tràn trên mái phủ Tây Hồ. Mặt trời chưa lên hết mà chân trời đã xanh ngăn ngắt. Hiền mở cửa sổ nhìn sang nhà gã "hai lúa" và thổi một hồi còi. Sau tiếng còi của Hiền, gã ngó cái mặt đen nhẻm và cái đầu rối bù ra khỏi cửa, giơ tay nẩy tách một cái. OK! Hai phút sau cả Hiền và gã đã có mặt ở dưới cổng "Một... hai...". Hiền gào lên và phóng vít về phía trước. Hiền và gã lao vun vút trong ngõ nhỏ lòa xòa những cây cỏ hiếm hoi. 500 m... 50 m... Đây rồi “cánh đồng cỏ" nhỏ xíu như cái mặt bàn giữa thành phố của Hiền và gã hiện ra. Hiền lăn ra cỏ thở phì phì. Hôm nay gã chạy chậm hơn Hiền phải đến mười bước chân. Hiền cứ nằm như thế, một chân gác lên vai gã, mắt lim dim nhìn bầu trời trong vắt. Hết mệt, Hiền vùng dậy cởi giầy rồi nhẩy tung tăng trong đám cỏ bé tý như con cào cào. Chân Hiền đá roàn roạt trên cỏ. Hiền thích mê cái cảm giác mát lạnh của sương sớm ngấm vào hai bàn chân trần. Những lúc như thế, Hiền thường thấy gã ngồi im lặng, mắt hướng về phía chân trời xa thẳm.... Hiền hỏi gã nhìn gì? Gã không quay lại nhìn Hiền mà trả lời "Con gái mà dữ như bà chằn thế không tốt đâu! Sửa đi, kẻo con trai nó oải lắm”. Nghe gã nói, Hiền cười to, cảm tưởng tiếng cười của Hiền phải vọng đến tận đền Ngọc Sơn. Đúng là gã "hai lúa", chẳng biết gì cả. Con gái thời nay phải cá tính chứ - Hiền nghĩ thầm. Thực ra, Hiền cứ gọi gã là "hai lúa" chứ chẳng hiểu hai từ ấy là thế nào, chỉ biết có lần thấy Hiền chê trích ai đó "nhà quê" quá, gã bảo: "Có lẽ nói hai lúa nghe dễ thương hơn". Hiền hiểu có thể từ "hai lúa" trong Nam giống từ "nhà quê" ngoài Bắc, nên mỗi lần thấy gã "nhà quê" Hiền lại gọi là "hai lúa".Đầu tháng Năm, mặt trời bắt đầu tỏa sức nóng xuống mặt đường. Buổi trưa, gã vẫn đợi Hiền trước cổng trường sau giờ tan học. Hôm nay cũng vậy gã và Hiền "đua xe" về tới tận cổng nhà. Thật là lạ, gã cao hơn, khỏe mạnh hơn vậy mà trong việc thi thố với Hiền bao giờ gã cũng thua. Chỉ có duy nhất một việc học là Hiền phục gã sát đất. “Hôm nay tui mời Hiền đi uống nước dừa Hồ Tây ghen!”- gã đề nghị. Hiền hỉnh cái mũi hếch làm kiêu: "Không khát". "Thôi mà, khát đi. Tui năn nỉ đó”. Hiền tròn xoe đôi mắt diễu cợt nhưng vẫn rẽ theo gã vào lối nhỏ rợp bóng cây cơm nguội. Xoay tròn cốc nước trên tay, gã ngập ngừng: "Từ mai buổi sáng tui không chạy thi, buổi chiều tui không thả diều cùng Hiền được nữa. Tui phải ôn thi, sắp tốt nghiệp rồi! Tốt nghiệp song, tui sẽ vô trỏng. Nhưng mùa này tui yên tâm bởi má tui không đau nhiều... Nhà có hai má con côi cút. Tui thương má lắm. Ba tui bỏ má con tui theo người ta mang theo nhỏ Thúy cỡ tuổi Hiền đó. Nhỏ hay khóc lắm, nhưng người ta bảo: Con gái hay khóc là sướng vì con trai sợ nước mắt, còn hay cười như Hiền là khổ đó!". Nghe vậy Hiền cười hẩy mũi và chẳng thèm hỏi gã là tại sao? Im lặng một lúc, gã tiếp: “Năm thứ ba rồi, Hiền nên chú trọng những môn chuyên ngành hơn. Bộ môn vi tính Hiền yếu lắm đó, chỉ giỏi chát chít thôi! Mà Hiền đừng mặc những chiếc quần nhiều túi nữa, nó che mất sự dịu dàng của Hiền". "Cái gì? Đã nói xong chưa? Mai đây chạy một mình!". Không để gã nói hết, Hiền quát tướng lên và bỏ đi: Gã là cái thá gì mà lên lớp Hiền chứ? Ừ thì cứ cho là gã lớn tuổi hơn, học giỏi hơn, nhưng gã cũng chỉ là gã "hai lúa". Bực bội, Hiền lao xe vun vút trên đường để lại đằng sau tiếng gã xa dần: Hiền nè, đợi đã...Lại tháng Năm, những con đường lại đỏ rực hoa phượng vĩ. Bãi cỏ tinh sương một mình Hiền ngồi nhìn về xa xăm. Đã hai mùa hè rồi, Hiền đã ra trường và đã đi làm cho một công ty nước ngoài. Công việc hối hả, lương cao, Hiền chẳng còn tý thời gian nào để tung tăng như con cào cào nữa. Cuộc sống mở ra những khắc nghiệt khiến Hiền nhớ những lời khuyên của gã. Sáng nay, Hiền dạy sớm, bãi cỏ này lâu rồi Hiền không đến, cái lần uống nước dừa ở Hồ Tây Hiền bỏ về ấy cũng là lần cuối cùng giữa Hiền và gã... Đúng như gã nói, gã đã đóng cửa học tối ngày. Hiền chạy một mình được vài lần thì nản nhưng cũng chẳng cần tìm gã. Rồi một buổi sáng, Hiền mở thùng thư trước cổng, một phong giấy màu hồng hiện ra chú bướm bằng cánh phượng đỏ rực với dòng chữ xiêu vẹo: "Hẹn gặp lại mùa hè nhé!" của gã. Buổi tối, Hiền trèo lên trước khuôn cửa phòng gã cũ rích đóng im ỉm. Chủ nhà bảo gã đã tốt nghiệp và trở về Sài Gòn rồi. Trở xuống, Hiền bỗng thấy thẫn thờ nhớ gã. Càng ngày, nỗi nhớ ấy càng quay quắt. Hiền đã từng mong một chuyến công tác Sài Gòn, rồi lại tự cười mình là ngớ ngẩn. Nhưng vẫn không khỏi nhớ gã… Ngày nào Hiền cũng xem dự báo thời tiết trên tivi và dỏng tai nghe "khu vực thành phố Hồ chí Minh không mưa...", Hiền lại thấy ấm lòng. Phía chân trời trong veo kia, gã ở nơi nào phía ấy? Hiền không biết tại sao mình lại nhớ gã, chỉ biết rằng gã đã chỉ cho Hiền bãi cỏ này và những buổi ngắm bình minh cùng gã. Hiền thấy mình lớn hơn và yêu mọi người hơn. Hiền không còn mặc những chiếc quần nhiều túi, không còn nói năng cộc lốc, ngang tàng như con trai nữa. Hiền đã "siêu" môn vi tính. Bây giờ tóc Hiền đã dài và Hiền đã biết khóc. Tất cả là nhờ gã. Nhưng bây giờ, Hiền cũng chưa biết tên thật của gã ngoài cái tên "hai lúa" Hiền thường gọi. Không biết trong tờ giấy gã viết, gã đã gọi Hiền là mùa hè hay hẹn gặp lại Hiền vào mùa hè? Hiền không biết, nhưng Hiền vẫn đợi. Hiền sẽ ngồi đây và đợi một tia nắng từ Sài Gòn mang tới./.Hà Nội 5/2002
Mục lục
Miền Ký Ức
Miền Ký Ức
Giang VươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VOV.NEWĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 21 tháng 9 năm 2005
|
Sơn Nam
Miễu Bà Chúa Xứ
Miễu Bà Chúa Xứ, Đìa Gừa, Gò Mả Lạn... phải qua một chòm cây cổ thụ, những vùng lau sậy hoang vu ấy rồi mới đến nhà ông Tư Đạt. Trời đã quá chạng vạng. Ánh nắng thoi thóp, đỏ khè, trong giây phút trở sang màu tím bầm. Muỗi dậy ổ, kêu vo ve khắp gần xa. Loài ếch nhái, côn trùng bắt đầu lên tiếng, chào mừng bóng tối đang tràn ngập qua nhanh chóng. Cô đơn làm sao, căn nhà giữa đồng này! Gió thổi lành lạnh. Tôi rùng mình: - Thưa ông, cháu về. Ông Tư Đạt cười ngất: - A ha! Đứa cháu này sợ ma. Nãy giờ tôi quên. Vô đây, đốt thêm ngọn đèn nữa. Phải rồi, đèn lu quá! Sợ ma sao? Ở đây chơi mà! Tôi trả lời, ấp úng: - Dạ, cũng hơi sợ. Thiên hạ nói ở Đìa Gừa, ở Gò Mả Lạn này... Ông Tư nói nhanh: - Có ma hả? Hơi đâu mà tin. Họ nói ma buông xuống lòng thòng từ cánh tay, từ bàn chưn, cái đầu rồi ráp lại. Họ nói ma ở truồng bỏ tóc xõa, đứng trên ngọn cỏ mà múa. Mình hú, nó hú trả lời. Mình chạy, nó rượt theo. Nhưng tôi nhứt quyết xứ này không có loại đó. Xứ này, cháu biết không, là xứ của ma... Tôi trầm ngâm suy nghĩ: Tại sao ông Tư Đạt nhìn nhận có ma rồi bảo rằng không có? Chớ ma ở gò mả này thuộc về loại nào? Dầu sao vẻ mặt trầm tĩnh, can đảm của ông cũng làm cho tôi được yên tâm chút ít: - Thiên hạ đồn đãi nhiều. Cháu phải sợ theo. Ông Tư khều ngọn đèn rồi vào trong đem ra một chai rượu đế: - Uống đi cháu. Thủng thỉnh tôi nói qua chuyện khác vui hơn... Đồn đãi là một chuyện. Nhưng sự thật lại khác. Cái gì được người ta lập đi lập lại nhiều lần bằng câu hát đưa em? Vậy mà có người không hiểu rõ. Thí dụ như: Một mai thiếp có xa chàng Đôi bông thiếp trả, đôi vàng thiếp xin.Tại sao đôi bông thiếp trả, đôi vàng lại xin? Không lẽ người đàn bà nước mình mang thói tham lam? Sự thiệt nó có tích như vầy: đôi bông là vật cha mẹ chồng cho nàng dâu hồi đám nói; đôi vàng là của riêng mà hai vợ chồng trẻ nhờ dành dụm sắm được lúc sau. Nàng dâu than vãn bà mẹ chồng khắc nghiệt, sẵn sàng “trả đôi bông” lại cho mẹ chồng. Nhưng nàng vẫn thương chồng - “xin giữ đôi vàng” - nài nỉ chồng cất nhà ở riêng để thoát ách. Câu hát đó cao siêu lắm! Hồi xưa, khách qua đường hễ nghe câu hát đó thì hiểu được tánh tình của bà mẹ chồng trong nhà như thế nào. Bởi vậy người hát phải biết hát, người nghe phải biết nghe. Cái chuyện ma ở Gò Mả Lạn này cũng như câu hát đó. Lâu ngày, thiên hạ không hiểu, họ nói xàm, làm mất phẩm giá người đời xưa rồi đâm ra sợ sệt vô lý. Chung quanh này có ma thiệt... - Ghê quá vậy ông! - Phải! Đó là hồn oan. Mình phải thấy rõ họ, mình phải thương họ. Thường bữa, họ tới lui, muốn làm quen với mình nữa. “Sự tử như sự sanh, sự vong như sự tồn” mà... Non 80 năm về trước, hồi đó ở tại Gò Mả Lạn này xóm nhà đông đúc hơn bây giờ. Họ sống về nghề ruộng rẫy, giăng câu, bắt rắn. Giặc Tây đến, chúng đóng binh ở ngoài huyện Kiên Giang. Binh sĩ của ông Nguyễn Trung Trực lén kéo về Châu Thành để công kích. Dân chúng nghe tiếng súng, nửa mừng nửa sợ. Tới một đêm đó, nhiều loạt súng nổ chát chúa ngay đầu xóm, tại Đìa Gừa. Không ai dám bước khỏi nhà. Họ đoán rằng có người bị giết và tiếng súng sát nhơn nọ là của Tây. Sáng hôm sau, vài người bạo dạn ra dò xét. Họ kéo mấy cái thây người dưới đìa lên, chôn cất kỹ lưỡng gần bờ thềm. Từ đó, đêm nào đêm nấy giống nhau. Cứ quá nửa đêm dân chúng phải cắn răng, nuốt lệ mà nghe súng nổ. Khi thì nghe tiếng rên rú, khi thì nghe tiếng chim bay. Nước dưới đìa lần lần đen ngầu, hôi tanh. Cỏ bên bờ ngày một cao vì dân làng không còn ai lui tới để gánh nước như trước. Trong khi đó, con đường từ thềm đìa ra lộ cái trở nên mòn lẵn vì dấu chân của bọn đao phủ Tây tà và của những nghĩa quân, dân lương vô tội từ nơi xa lạ dẫn tới. Dân làng quá đỗi hiền lương, hằng đêm, họ thức để chờ nghe tiếng súng đầu tiên nổ ngoài bờ giếng. Rồi họ cúi đầu lầm thầm đọc kinh vãng sanh, cầu nguyện cho người quá cố. Trưa đó ngày mùng bảy tháng Chạp, bất thường giặc kéo nhau đến bờ Đìa Gừa. Chúng dừng lại nhìn xuống Đìa Gừa, đếm mấy gò mả xung quanh. Nào ai dám hó hé! Chập sau, chúng rút lui. Một thằng bé chăn trâu được may mắn núp ở gần bờ đìa khi nãy. Nó về xóm thuật lại: - Tui thấy ông Tây này cười, ông kia la hét, ông Tây nọ gật đầu. Mấy ổng dòm vô xóm mình... Điềm lành, điềm dữ hay là không có điềm gì hết? Không ai đoán trúng cả. Vì đó là điềm dữ, nhưng dữ quá mức tưởng tượng của họ. Đêm ấy cả xóm đều bị bao vây. Nhờ ngủ ngoài chuồng trâu, đứa bé chạy thoát được. Nó qua xóm kế bên cầu cứu trong khi súng nổ liên hồi, lửa bốc cháy. Đầu canh năm, tiếng súng vẫn còn thưa thớt. Mặt trời gần mọc, chừng đó dân làng kế bên mới dám đi qua cứu giúp. Người chết quá nhiều. Người còn sống quá ít. Làm sao mà chôn? Ban đầu còn bó thây bằng chiếu, mỗi hầm chôn một người. Sau cùng, cứ chôn chung một hầm, đủ già trẻ bé lớn. Khiêng nhiều chuyến quá sanh ra mệt mỏi! Họ không đặt xác chết lên tấm ván để khiêng. Họ khiêng bằng võng, đặt hai xác chết trên một võng, người trở đầu phía trước, người trở đầu phía sau. - Đúng vậy! Hồi đó hai người nằm một võng, theo kiểu con nít ngủ trưa như bây giờ thiên hạ đưa con. Đêm về khuya, chai rượu cạn dần. Đứa bé chăn trâu thuở trước là ông Tư Đạt ở Gò Mả Lạn buổi này, nói tiếp: - Lâu quá rồi! Thiên hạ chết oan! Cả xóm chết giống nhau. Không một người khóc, không một miếng khăn tang. Cả tháng sau, quạ còn bay đen trời như tàn nhà cháy... Tôi không sợ ma, nhờ đó mà ít gặp ma. Vậy mà không hiểu can cớ gì buổi trưa đó tôi gặp họ. - Ban ngày hả ông? Ông Tư Đạt nói: - Chánh hiệu là... ban ngày. Đi gặt về, dọc đường tôi ghé lại bờ Đìa Gừa. Thấy nước trong quá, tôi nhảy xuống tắm rồi ngắt một cọng bông súng, nhai vô miệng cho mát. Tôi nhớ rõ: cọng bông súng dài lắm. Nhai một hồi, bỗng nhiên thấy một ông già hiện ra, đâu mặt với tôi, miệng ổng thì nhai đầu kia của cọng bông súng. Sợ quá, tôi nhả ra nhưng không được. Hàm răng của tôi cứng lại rồi... đánh bùa cạp. Sau rốt, ông già nọ nhai lần cọng bông súng đến gần mặt tôi, hai mặt đụng nhau, sát rạt, lạnh ngắt. Ông già nọ hỏi tôi: - Cái thằng Đạt chăn trâu! Nhớ ta đây không? - Ông là ai? - Bà con mà! Mấy chục năm nay, mày làm ăn thế nào? - Dạ nghèo quá! - Vậy thì thằng Đạt mày còn sống tới bây giờ cũng không sung sướng gì hơn mấy người chết yểu cả xóm hồi đó. Nhớ không Đạt? Bà con chết đêm mùng bảy tháng Chạp. Phải cúng kiến chớ! Có thịt ăn thịt. Có muối ăn muối. Rồi cất nhà cho bà con mày ở. Nhớ thắp nhang. Ông Tư Đạt nói tiếp câu chuyện: - Đêm đó, về nhà tôi ngủ không yên. Sau rốt, tôi kêu gọi bà con lối xóm cất một cái miễu. Hương chức hội tề hỏi tại sao cất miễu mà không xin phép; tôi trả lời đó là miễu thờ Bà Chúa Xứ, nào dám nói sự thật, sợ mình bị buộc vô tội làm quốc sự. Bởi vậy cháu hiểu vì đâu mà tôi giữ nhang khói ở miễu này, vì sao ở sát Gò Mả Lạn mà tôi không sợ ma. Ba bốn mươi năm nay, ruộng nương thất bát, có một lần bỏ xứ mà đi nhưng buồn bực quá, tôi trở về nền nhà cũ. Tôi nghĩ: mình ở đây nghèo, nhưng mà vui. Nhiều đêm, tôi nằm nói thơ Vân Tiên một mình mà không đỡ buồn. Tôi đứng nhìn trời đất đồng ruộng đỡ buồn. Tối thui vậy mà vui quá! Cháu ra đây coi thử... Ông Tư Đạt bước ra cửa, đưa tay làm dấu hiệu bảo tôi đi theo. Đồng ruộng mơ hồ. Trăng non chưa hé. Đám lau sậy mịt mùng chạy dài như bước tường thành, nối liền Gò Mả Lạn qua Đìa Gừa, tiếp đến miễu Bà Chúa Xứ ở đằng xa. Ông lẩm bẩm: - Không riêng gì ở Gò Mả, ở Đìa Gừa... Rải rác đầy ruộng nương, hồi đó ở đâu cũng có mả, có xương người. Kìa! Cháu nhìn thấy không? Sao trên trời xẹt xuống một đốm... hai đốm. Rồi đất ruộng rung rinh, lúa mới cấy đều như sóng dậy ngoài biển. Cháu thấy không? Tôi lạnh người. Gió thổi hiu hiu. Phải chăng oan hồn thuở trước đang về đây? Họ trở thành cát bụi, đang thu mình vào rễ lúa để vươn lên mặt đất, đòi đơm bông kết trái. Hay là họ buồn rầu khi nhìn cậu bé chăn trâu còn sống sót thuở trước giờ đây sống hẩm hiu. Từng vệt sao rơi, phải chăng đó là niềm tin tưởng soi sáng quyển sử trường cửu của đất nước, một quyển sử không có số trương mà mỗi luống cày là một tờ giấy bao la, mỗi bụi lúa là một nét chữ không nhòa, muôn năm linh động? Ông Tư Đạt vỗ vai, bảo với tôi: - Bây giờ cháu thấy ma chưa? Không thấy thì ráng đứng hoài cho tới chừng nào thấy rõ. Ông ở đây mấy chục năm rồi mà chưa biết đủ mặt người. Bởi vậy đêm nào ông cũng thức, cũng nhìn... SƠN NAM
Mục lục
Miễu Bà Chúa Xứ
Miễu Bà Chúa Xứ
Sơn NamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MGPĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 6 tháng 7 năm 2009
|
Sơn Nam
Miễu Bà Chúa Xứ
Miễu Bà Chúa Xứ, Đìa Gừa, Gò Mả Lạn... phải qua một chòm cây cổ thụ, những vùng lau sậy hoang vu ấy rồi mới đến nhà ông Tư Đạt. Trời đã quá chạng vạng. Ánh nắng thoi thóp, đỏ khè, trong giây phút trở sang màu tím bầm. Muỗi dậy ổ, kêu vo ve khắp gần xa. Loài ếch nhái, côn trùng bắt đầu lên tiếng, chào mừng bóng tối đang tràn ngập qua nhanh chóng. Cô đơn làm sao, căn nhà giữa đồng này! Gió thổi lành lạnh. Tôi rùng mình: - Thưa ông, cháu về. Ông Tư Đạt cười ngất: - A ha! Đứa cháu này sợ ma. Nãy giờ tôi quên. Vô đây, đốt thêm ngọn đèn nữa. Phải rồi, đèn lu quá! Sợ ma sao? Ở đây chơi mà! Tôi trả lời, ấp úng: - Dạ, cũng hơi sợ. Thiên hạ nói ở Đìa Gừa, ở Gò Mả Lạn này... Ông Tư nói nhanh: - Có ma hả? Hơi đâu mà tin. Họ nói ma buông xuống lòng thòng từ cánh tay, từ bàn chưn, cái đầu rồi ráp lại. Họ nói ma ở truồng bỏ tóc xõa, đứng trên ngọn cỏ mà múa. Mình hú, nó hú trả lời. Mình chạy, nó rượt theo. Nhưng tôi nhứt quyết xứ này không có loại đó. Xứ này, cháu biết không, là xứ của ma... Tôi trầm ngâm suy nghĩ: Tại sao ông Tư Đạt nhìn nhận có ma rồi bảo rằng không có? Chớ ma ở gò mả này thuộc về loại nào? Dầu sao vẻ mặt trầm tĩnh, can đảm của ông cũng làm cho tôi được yên tâm chút ít: - Thiên hạ đồn đãi nhiều. Cháu phải sợ theo. Ông Tư khều ngọn đèn rồi vào trong đem ra một chai rượu đế: - Uống đi cháu. Thủng thỉnh tôi nói qua chuyện khác vui hơn... Đồn đãi là một chuyện. Nhưng sự thật lại khác. Cái gì được người ta lập đi lập lại nhiều lần bằng câu hát đưa em? Vậy mà có người không hiểu rõ. Thí dụ như: Một mai thiếp có xa chàng Đôi bông thiếp trả, đôi vàng thiếp xin.Tại sao đôi bông thiếp trả, đôi vàng lại xin? Không lẽ người đàn bà nước mình mang thói tham lam? Sự thiệt nó có tích như vầy: đôi bông là vật cha mẹ chồng cho nàng dâu hồi đám nói; đôi vàng là của riêng mà hai vợ chồng trẻ nhờ dành dụm sắm được lúc sau. Nàng dâu than vãn bà mẹ chồng khắc nghiệt, sẵn sàng “trả đôi bông” lại cho mẹ chồng. Nhưng nàng vẫn thương chồng - “xin giữ đôi vàng” - nài nỉ chồng cất nhà ở riêng để thoát ách. Câu hát đó cao siêu lắm! Hồi xưa, khách qua đường hễ nghe câu hát đó thì hiểu được tánh tình của bà mẹ chồng trong nhà như thế nào. Bởi vậy người hát phải biết hát, người nghe phải biết nghe. Cái chuyện ma ở Gò Mả Lạn này cũng như câu hát đó. Lâu ngày, thiên hạ không hiểu, họ nói xàm, làm mất phẩm giá người đời xưa rồi đâm ra sợ sệt vô lý. Chung quanh này có ma thiệt... - Ghê quá vậy ông! - Phải! Đó là hồn oan. Mình phải thấy rõ họ, mình phải thương họ. Thường bữa, họ tới lui, muốn làm quen với mình nữa. “Sự tử như sự sanh, sự vong như sự tồn” mà... Non 80 năm về trước, hồi đó ở tại Gò Mả Lạn này xóm nhà đông đúc hơn bây giờ. Họ sống về nghề ruộng rẫy, giăng câu, bắt rắn. Giặc Tây đến, chúng đóng binh ở ngoài huyện Kiên Giang. Binh sĩ của ông Nguyễn Trung Trực lén kéo về Châu Thành để công kích. Dân chúng nghe tiếng súng, nửa mừng nửa sợ. Tới một đêm đó, nhiều loạt súng nổ chát chúa ngay đầu xóm, tại Đìa Gừa. Không ai dám bước khỏi nhà. Họ đoán rằng có người bị giết và tiếng súng sát nhơn nọ là của Tây. Sáng hôm sau, vài người bạo dạn ra dò xét. Họ kéo mấy cái thây người dưới đìa lên, chôn cất kỹ lưỡng gần bờ thềm. Từ đó, đêm nào đêm nấy giống nhau. Cứ quá nửa đêm dân chúng phải cắn răng, nuốt lệ mà nghe súng nổ. Khi thì nghe tiếng rên rú, khi thì nghe tiếng chim bay. Nước dưới đìa lần lần đen ngầu, hôi tanh. Cỏ bên bờ ngày một cao vì dân làng không còn ai lui tới để gánh nước như trước. Trong khi đó, con đường từ thềm đìa ra lộ cái trở nên mòn lẵn vì dấu chân của bọn đao phủ Tây tà và của những nghĩa quân, dân lương vô tội từ nơi xa lạ dẫn tới. Dân làng quá đỗi hiền lương, hằng đêm, họ thức để chờ nghe tiếng súng đầu tiên nổ ngoài bờ giếng. Rồi họ cúi đầu lầm thầm đọc kinh vãng sanh, cầu nguyện cho người quá cố. Trưa đó ngày mùng bảy tháng Chạp, bất thường giặc kéo nhau đến bờ Đìa Gừa. Chúng dừng lại nhìn xuống Đìa Gừa, đếm mấy gò mả xung quanh. Nào ai dám hó hé! Chập sau, chúng rút lui. Một thằng bé chăn trâu được may mắn núp ở gần bờ đìa khi nãy. Nó về xóm thuật lại: - Tui thấy ông Tây này cười, ông kia la hét, ông Tây nọ gật đầu. Mấy ổng dòm vô xóm mình... Điềm lành, điềm dữ hay là không có điềm gì hết? Không ai đoán trúng cả. Vì đó là điềm dữ, nhưng dữ quá mức tưởng tượng của họ. Đêm ấy cả xóm đều bị bao vây. Nhờ ngủ ngoài chuồng trâu, đứa bé chạy thoát được. Nó qua xóm kế bên cầu cứu trong khi súng nổ liên hồi, lửa bốc cháy. Đầu canh năm, tiếng súng vẫn còn thưa thớt. Mặt trời gần mọc, chừng đó dân làng kế bên mới dám đi qua cứu giúp. Người chết quá nhiều. Người còn sống quá ít. Làm sao mà chôn? Ban đầu còn bó thây bằng chiếu, mỗi hầm chôn một người. Sau cùng, cứ chôn chung một hầm, đủ già trẻ bé lớn. Khiêng nhiều chuyến quá sanh ra mệt mỏi! Họ không đặt xác chết lên tấm ván để khiêng. Họ khiêng bằng võng, đặt hai xác chết trên một võng, người trở đầu phía trước, người trở đầu phía sau. - Đúng vậy! Hồi đó hai người nằm một võng, theo kiểu con nít ngủ trưa như bây giờ thiên hạ đưa con. Đêm về khuya, chai rượu cạn dần. Đứa bé chăn trâu thuở trước là ông Tư Đạt ở Gò Mả Lạn buổi này, nói tiếp: - Lâu quá rồi! Thiên hạ chết oan! Cả xóm chết giống nhau. Không một người khóc, không một miếng khăn tang. Cả tháng sau, quạ còn bay đen trời như tàn nhà cháy... Tôi không sợ ma, nhờ đó mà ít gặp ma. Vậy mà không hiểu can cớ gì buổi trưa đó tôi gặp họ. - Ban ngày hả ông? Ông Tư Đạt nói: - Chánh hiệu là... ban ngày. Đi gặt về, dọc đường tôi ghé lại bờ Đìa Gừa. Thấy nước trong quá, tôi nhảy xuống tắm rồi ngắt một cọng bông súng, nhai vô miệng cho mát. Tôi nhớ rõ: cọng bông súng dài lắm. Nhai một hồi, bỗng nhiên thấy một ông già hiện ra, đâu mặt với tôi, miệng ổng thì nhai đầu kia của cọng bông súng. Sợ quá, tôi nhả ra nhưng không được. Hàm răng của tôi cứng lại rồi... đánh bùa cạp. Sau rốt, ông già nọ nhai lần cọng bông súng đến gần mặt tôi, hai mặt đụng nhau, sát rạt, lạnh ngắt. Ông già nọ hỏi tôi: - Cái thằng Đạt chăn trâu! Nhớ ta đây không? - Ông là ai? - Bà con mà! Mấy chục năm nay, mày làm ăn thế nào? - Dạ nghèo quá! - Vậy thì thằng Đạt mày còn sống tới bây giờ cũng không sung sướng gì hơn mấy người chết yểu cả xóm hồi đó. Nhớ không Đạt? Bà con chết đêm mùng bảy tháng Chạp. Phải cúng kiến chớ! Có thịt ăn thịt. Có muối ăn muối. Rồi cất nhà cho bà con mày ở. Nhớ thắp nhang. Ông Tư Đạt nói tiếp câu chuyện: - Đêm đó, về nhà tôi ngủ không yên. Sau rốt, tôi kêu gọi bà con lối xóm cất một cái miễu. Hương chức hội tề hỏi tại sao cất miễu mà không xin phép; tôi trả lời đó là miễu thờ Bà Chúa Xứ, nào dám nói sự thật, sợ mình bị buộc vô tội làm quốc sự. Bởi vậy cháu hiểu vì đâu mà tôi giữ nhang khói ở miễu này, vì sao ở sát Gò Mả Lạn mà tôi không sợ ma. Ba bốn mươi năm nay, ruộng nương thất bát, có một lần bỏ xứ mà đi nhưng buồn bực quá, tôi trở về nền nhà cũ. Tôi nghĩ: mình ở đây nghèo, nhưng mà vui. Nhiều đêm, tôi nằm nói thơ Vân Tiên một mình mà không đỡ buồn. Tôi đứng nhìn trời đất đồng ruộng đỡ buồn. Tối thui vậy mà vui quá! Cháu ra đây coi thử... Ông Tư Đạt bước ra cửa, đưa tay làm dấu hiệu bảo tôi đi theo. Đồng ruộng mơ hồ. Trăng non chưa hé. Đám lau sậy mịt mùng chạy dài như bước tường thành, nối liền Gò Mả Lạn qua Đìa Gừa, tiếp đến miễu Bà Chúa Xứ ở đằng xa. Ông lẩm bẩm: - Không riêng gì ở Gò Mả, ở Đìa Gừa... Rải rác đầy ruộng nương, hồi đó ở đâu cũng có mả, có xương người. Kìa! Cháu nhìn thấy không? Sao trên trời xẹt xuống một đốm... hai đốm. Rồi đất ruộng rung rinh, lúa mới cấy đều như sóng dậy ngoài biển. Cháu thấy không? Tôi lạnh người. Gió thổi hiu hiu. Phải chăng oan hồn thuở trước đang về đây? Họ trở thành cát bụi, đang thu mình vào rễ lúa để vươn lên mặt đất, đòi đơm bông kết trái. Hay là họ buồn rầu khi nhìn cậu bé chăn trâu còn sống sót thuở trước giờ đây sống hẩm hiu. Từng vệt sao rơi, phải chăng đó là niềm tin tưởng soi sáng quyển sử trường cửu của đất nước, một quyển sử không có số trương mà mỗi luống cày là một tờ giấy bao la, mỗi bụi lúa là một nét chữ không nhòa, muôn năm linh động? Ông Tư Đạt vỗ vai, bảo với tôi: - Bây giờ cháu thấy ma chưa? Không thấy thì ráng đứng hoài cho tới chừng nào thấy rõ. Ông ở đây mấy chục năm rồi mà chưa biết đủ mặt người. Bởi vậy đêm nào ông cũng thức, cũng nhìn... SƠN NAM
Mục lục
Miễu Bà Chúa Xứ
Miễu Bà Chúa Xứ
Sơn NamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MGPĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 6 tháng 7 năm 2009
|
Đặng Mai Phương
Mong Manh
Cuối cùng thì Duy cũng đến chia tay tôi với một câu nói giản dị: "Vậy là đã qua, chúc Mai tốt đẹp và đừng hỏi vì sao bởi chính mình cũng đang hướng tới điều ấy". Tôi không cười, chỉ nghe trong lòng đau nhức, một cảm giác lạ lắm. Duy đi ngay, không để tôi nhìn thẳng vào mắt một lần. Duy giản dị và xa cách biết bao! Tôi u ám nghĩ: "Còn gì đâu, thật buồn khi mọi thứ đã không phải là của mình". Và khóc. Mong manh quá! Xem lại tập thư của Duy - những mảnh giấy viết trong hc bàn - khoảnh khắc ấy trọn vẹn quá cho dù Duy là kẻ đầu tiên dám nói với tôi rằng: "Mai kiêu kỳ và độc đoán nhất!". Mảnh trời xanh và những đám mây, con đường và hàng cây... ký ức không chỉ cho tôi, cho Duy mà cho cả những ai đang trú ngụ ở cái lớp K2 thanh bình này. Không thể trách Duy vi vàng, càng không thể không tiếc nuối, nhưng ám ảnh quá... Thật ngốc nghếch khi bỏ qua Tuấn, qua Hải để đến với Duy. Trọn vẹn đến thế ư? Duy bình thường, chững chạc và tự tin. Duy không dùng "những lời có cánh", không chải chuốt và chẳng bao giờ lừa dối. Hàng ngày Duy đứng ngẩn người ở ban công để nhìn tôi và Hằng - cô bạn cùng lớp đạp xe sóng đôi giờ tan học. Tôi biết nhưng vẫn khoái nghe Hằng nói: "Hắn có vẻ lãng mạn quá, mày bình thường với tao nhưng có vẻ thần tượng với hắn!". Tôi mỉm cười sung sướng thầm cảm ơn Hằng vì những lời không mấy nhã nhặn. Và hắn trở thành Duy của tôi. Một Duy chẳng bao giờ dám nói thật lòng mình dù tôi biết rằng lòng hắn đang dông bão. Hằng phán: "Thật khổ sở cho hắn quá!". Còn tôi thì cười thầm, tôi kiêu kỳ và thích làm tội làm tình người khác. Duy chật vật vì hai từ "em gái" do tôi yêu cầu - nhưng có phải lòng Duy muốn thế đâu, tại Duy nghiêm chỉnh quá. Duy là niềm ao ước của nhiều đứa con gái trong K2 yên ả này. Điều đó thì tôi biết và chẳng có gì lạ bởi Duy người lớn và tự tin đến hoàn hảo. Và tôi kiêu hãnh hơn khi ý thức được rằng mình đã chiếm một chỗ quan trọng trong quả tim bốn ngăn của Duy. So với nhiều đứa con gái khác, Duy đã nhìn tôi với tầt cả sự say mê và thán phục. Duy chẳng ngại đợi tôi hàng giờ trước cổng giảng đường những lúc tôi ngủ muộn và rất nhiều lần Duy phải làm lành vì những giận hờn đỏng đảnh của tôi. Hằng bảo: "Mày hay thay đổi"? Điều đó thì rõ như ban ngày, nhưng Duy chẳng bao giờ công nhận đìều ấy. Duy nhẹ nhàng thôi nhưng tin tưởng lắm, Duy lặng lẽ làm tất cả làm những gì có thể. Một lần Duy cuống lên khì tôi không cười lần nào trong suốt buổi học: - Mai giận mình đấy à? Sao buồn thế? Tôi lắc đầu cười cười, rằng chẳng sao cả, vì tôi thích thế. Vậy mà cả ngày hôm đó Duy không rời tôi nửa bước, cũng chẳng dám nắm tay tôi một lần. Duy chỉ loay hoay với những ước muốn quái đản của tôi và đầy lo lắng. "Mày chán Duy thật sao?". Hằng hỏi khi mấy ngày sau đó không thấy tôi nói chuyện với Duy. Tôi lắc đầu: "Thì từ trước đến giờ tao có bao giờ - thích - Duy - quá - đâu". Hằng nháy mắt đầy ngụ ý: "Thế mà có đấy, con người - dễ - thay - đổi ạ". Tôi chơi với bọn Tuấn, Hải còn thân thiết quá mức tưởng tượng về một tình bạn đẹp mà tôi hằng mơ ước. Duy buồn - điều đó thì không thể phủ nhận được. Nhưng Duy đối xử với tôi vẫn như một - người - bạn. Tôi bảo Hằng: "Không vui vì Duy không tức!". Hằng ghét tôi, nó dường như muốn xa lánh. Cũng vậy thôi, những kẻ như Duy, như Hằng thật khó hiểu. Bọn Tuấn, Hải quý tôi nhưng chưa đứa nào đối xử nhẹ nhàng và kiên nhẫn với tôi như Duy. Còn tôi, đã tô vẽ quá nhiều cho Duy. Duy dị dạng và méo mó... Nhưng cho đến mãi sau này thì tôi hiểu: "Mình ích kỷ và độc đoán, Duy vẫn thế". Duy về học một mình trong khi tôi và bọn Tuấn, Hải lúc nào cũng vui vẻ cười đùa bên nhau. Duy không biết thái độ của Duy làm tôi phát điên lên vì những lý do không rõ rệt. Giờ học triết, tôi viết cho Duy một mảnh giấy: "Duy nghĩ Mai thế nào? Mong được nói chuyện với Duy". Duy không trả lời. Lúc về đứng đợi tôi ở cổng Duy bảo: "Mai có thể về cùng với Duy một lần, được không?". Duy thật khổ sở, tôi gật đầu: "Cũng được, để Mai bảo Tuấn, Hải về trước!". Duy cho xe chạy song song, im lặng và nhẫn nại. Tôi lên tiếng: - Mai không nghĩ sẽ là không khí buồn tẻ này! - Đúng thế! - Duy gật đầu xác nhận - nhưng mình sắp nói đây: Mai kiêu kỳ và tàn nhẫn lắm... ! Tôi cười, dù biết Duy đang cố tình nhấn mạnh ở từ nào, Duy không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi - cái nhìn thẳm sâu và nhức nhối. Chúng tôi cứ đi bên, nặng nề và êm như thế cho đến lúc cửa ngõ nhà tôi hiện ra. Duy về và không tạm biệt tôi. Có lần Hải bảo tôi thế này: "Duy có bạn gái mới - một cô bạn xinh và cao. Cả hai rất hay đi với nhau". Tuấn gật đầu xác nhận. Tôi cười chua xót, thầm thương cho tình cảm của tôi và Duy. Bọn Tuấn, Hải nhìn tôi chằm chằm và dò xét đến nỗi tôi phải thốt lên: "Tốt quá! Nhưng các cậu đừng nhìn mình như thế!". Vậy mà cả buổi học hôm ấy tôi không thể nhét nổi một chữ nào vào đầu. "Duy đến thế ư? Duy đã thay đổi? Chóng vánh quá!". Tan học, tôi tìm Hằng, nó nghi ngờ "Cậu còn muốn gì?" Tôi khiên nhẫn: "Thế này, mình biết Duy... cậu ấy có nói gì không...?" Hằng lắc đầu, tôi bỗng thấy hụt hẫng, chơi vơi... Sự thật tôi không nghĩ Duy lại là con người dễ thay đổi như thế. Nhiều lần thấy bóng Duy và cô bạn gái vụt qua, tôi không ngoảnh lại nhưng vẫn thấy xót xa ở trong lòng. Tuấn và Hải khẳng định: "Cậu vẫn quý mến Duy đấy, thật mà..." - "Không, mình và Duy không bao giờ có một tình cảm nào quá lớn cả. Thật đấy, chỉ hơi tiếc nuối một tí thôi...". Những ngày sau đó, Duy không bao giờ nói gì với tôi ngoài nụ cười chan hòa. Tôi thăng bằng trước mắt Duy dù biết rằng mình đang chao đảo và thất vọng ghê gớm. Và bây giờ Duy đã đến, Duy nói gì nhỉ? Chúc tốt đẹp ư? Nghe hoàn thiện quá. Bọn Tuấn, Hải để cho tôi ngồi một mình trước lúc trả lời câu hỏi của tôi: "Mình tệ lắm phải không?" - "Không, Mai rất tuyệt, ít ra là với bọn mình". Tôi không nói gì hơn, chỉ nghe sâu thẳm một nỗi buồn nông nổi. Có thể từ đây sẽ khác phải không Duy? Ðặng Mai Phương
Mục lục
Mong Manh
Mong Manh
Đặng Mai PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Dang Mai Phuong
Fragile
Finally, Duy came to say goodbye to me with a simple sentence: "So it's over, wish Mai well and don't ask why because I'm also aiming for that." I didn't laugh, I just felt pain in my heart, a very strange feeling. Duy left immediately, not letting me look him in the eye once. How simple and distant Duy is! I thought gloomily: "Nothing else, it's sad that everything is not mine." And cry. So fragile! Looking back at Duy's collection of letters - the pieces of paper written in the classroom desk - that moment was so complete even though Duy was the first person who dared to tell me: "Mai is the most arrogant and domineering!". The blue sky and the clouds, the road and the trees... memories not only for me and Duy but also for everyone residing in this peaceful K2 classroom. I can't blame Duy for being yellow, I can't help but regret it, but it's so haunting... It was stupid to ignore Tuan, go to Hai to get to Duy. Is it that complete? Duy is normal, mature and confident. Duy does not use "wingy words", does not groom and never deceives. Every day Duy stands dumbfounded on the balcony to look at me and Hang - my classmate who rides a tandem bike after school. I know but I still enjoy hearing Hang say: "He seems so romantic, you're normal to me but you seem like an idol to him!". I smiled happily and silently thanked Hang for her not-so-gentle words. And he became my Duy. Mot Duy never dares to tell his truth even though I know that his heart is stormy. Hang said: "It's so miserable for him!". As for me, I chuckled, I'm arrogant and like to make love to others. Duy struggled because of the two words "sister" that I requested - but it's not like Duy's crush wanted that, because Duy was too serious. Duy is the wish of many girls in this peaceful K2. I know that and it's not surprising because Duy is mature and perfectly confident. And I am more proud when I realize that I have occupied an important place in Duy's four-chambered heart. Compared to many other girls, Duy looked at me with passion and admiration. Duy did not hesitate to wait for me for hours in front of the lecture hall gate when I slept late and many times Duy had to make up for my arrogant anger. Hang said: "You change often"? That was as clear as day, but Duy never acknowledged it. Duy is gentle but very confident, Duy quietly does everything he can. One time, Duy got flustered when I didn't smile once during the entire lesson: - Are you angry at me, Mai? Why so sad? I shook my head and smiled, saying it was okay, because I liked it. Yet that whole day Duy did not leave my side, nor did he dare to hold my hand once. Only struggling with my strange wishes and full of anxiety. "Are you really bored with Duy?". Hang asked when she didn't see me talking to Duy a few days later. I shook my head: "I've never liked Duy so much before." Hang winked meaningfully: "But yes, people - easily - change - change." I played with Tuan and Hai and were so close that I imagined the beautiful friendship I had always dreamed of. Duy is sad - that cannot be denied. But Duy still treats me like a friend. I told Hang: "I'm not happy because Duy is not angry!". Hang hates me, it seems like she wants to stay away from me. It's the same, people like Duy and Hang are hard to understand. Tuan and Hai like me, but no one has ever treated me as gently and patiently as Duy. As for me, I painted too much for Duy. Duy was deformed and distorted... But until much later, I understood: "I'm selfish and domineering, Duy is still the same". Duy returned to study alone while Tuan and Hai and I were always laughing and joking together. Duy didn't know Duy's attitude made me crazy for unclear reasons. During philosophy class, I wrote Duy a note: "How do you think Mai is? Looking forward to talking to Duy." Duy did not answer. When I returned, he stood waiting for me at the gate. Duy said, "Tomorrow, you can come home with Duy once, okay?". Duy was miserable, I nodded: "Okay, let Mai tell Tuan and Hai to go home first!". Duy let the car run parallel, quietly and patiently. I spoke up: - Mai didn't think it would be this boring atmosphere! - Yes! - Duy nodded in confirmation - but I'm about to say: Mai is very arrogant and cruel...! I smiled, even though I knew which word Duy was deliberately emphasizing, Duy didn't say anything more, just looked at me - a deep and painful look. We kept walking side by side, heavy and quiet like that until my house's gateway appeared. Duy came home and didn't say goodbye to me. Hai once told me this: "Only has a new girlfriend - a pretty and tall girl. The two hang out together a lot." Tuan nodded in confirmation. I smiled bitterly, secretly pitying Duy and me's feelings. Tuan and Hai looked at me so intently that I had to say: "That's great! But don't look at me like that!". Yet that whole class day I couldn't get a single word into my head. "Is Duy like that? Duy has changed? So quickly!". After school, I looked for Hang. She was suspicious, "What else do you want?" I said patiently: "So, I know Duy... did he say anything...?" Hang shook her head, I suddenly felt disappointed and lost... In truth, I didn't think Duy was such a changeable person. Many times I saw Duy and his girlfriend passing by, I didn't look back but I still felt pain in my heart. Tuan and Hai affirmed: "You still love Duy, really..." - "No, Duy and I never had a big feeling. Really, just a little regretful. ..". In the days that followed, Duy never said anything to me other than smiling warmly. I balanced before Duy's eyes even though I knew I was wobbling and terribly disappointed. And now Duy has arrived, what did Duy say? Good wishes? Sounds so complete. Tuan and Hai let me sit alone before answering my question: "Am I really that bad?" - "No, Mai is great, at least for us." I didn't say anything more, just heard a deep, superficial sadness. Maybe from now on it will be different, right Duy? Dang Mai Phuong
Table of contents
Fragile
Fragile
Dang Mai PhuongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Tuyết Nhung
Mong Manh Tình Đầu
Ðạp xe lòng vòng, rốt cuộc em lại quay về chốn cũ, ngồi lại một chỗ ngồi – cái nơi quen thuộc mà cả anh và em thường đến vào những chiều thứ bảy. Cảnh vật đều như xưa chỉ khác một điều là bên em không có anh như ngày nào, anh ra đi để lại cho em biết bao kỷ niệm... kỷ niệm nhạt nhòa... Có nhiều lúc em tự hỏi “Quá khứ” là gì? Phải chăng là những gì thuộc về ngày hôm qua, nhưng em lại sợ phải đối diện với nó – em không muốn chúng thi nhau xâu xé trái tim em. Em còn nhớ, ngày ấy em đã dặn lòng mình không được yêu bất cứ một ai khi còn đi học. Năm đầu tiên trôi qua êm đềm, nhưng sang năm mười một bỗng anh từ đâu chuyển đến lại rơi ngay vào lớp 11A2 này. Từ đó “trái tim sắt đá” của em bắt đầu biết rung động trước anh. Rồi trong một lần tình cờ anh giúp em gắn lại sên xe chúng ta trở thành đôi bạn thân, thời gian trôi qua chúng ta đã vượt qua giới hạn tình bạn để đến một tình yêu, em đã đón nhận tình yêu của anh một cách trân trọng - nhiệt tình và xem như là kho báu của đời mình! Thấm thoát mà cả hai đều tốt nghiệp PTTH, rồi cùng thi vào Ðại học. Nhưng em không may mắn như anh - đậu Ðại học Ngoại ngữ với số điểm khá cao đủ để cả hai cùng “nở mũi”. Lần đó anh vui lắm, anh đưa em đi chơi khắp nơi và lần đầu tiên anh hát cho em nghe những bài tình ca nồng thắm nhất, em không ngờ được đó là lần cuối cùng chúng ta bên nhau. Từ khi vào Ðại học, anh càng lúc càng thay đổi lạ lùng. Anh không còn đến trường với chiếc xe đạp cọc cạch mà ngày nào sóng đôi bên em, anh thường hay nói: “Học sinh đi xe đạp lãng mạn hơn”, thay vào đó bây giờ là một chiếc Suzuki mới “cáo” – model mới đang được nhiều bạn trẻ ưa thích! Em như cảm nhận được một điều anh đang dần xa em, và điều ấy đã đến vào một ngày em không mong đợi... Hai cô bạn thân đến chơi chẳng biết vô tình hay cố ý đã để lộ “Hôm qua tao gặp B kè một con nhỏ model dữ lắm”. Thấy em buồn nó lại an ủi “B tệ lắm, mày không đáng buồn vì hắn đâu!” Em giả vờ thờ ơ “Tao chả buồn!” Nhưng có ai biết thật ra em đã cố cắn chặt đôi môi để khỏi bật lên tiếng nấc, để nghe cõi lòng mình – tê tái – nát tan... Chúng ta chia tay nhau từ đó, dẫu biết rằng thời gian là phương thuốc nhiệm màu để người ta quên nhau, nhưng để quên anh – quên mối tình đầu thì thời gian không là gì cả. Một buổi chiều sắp xếp lại tủ sách - một nhành Ti-gôn rơi ra từ một quyển sổ - Nhành hoa ngày nào biết em yêu thích anh đã hái tặng em. Em đem nó ép vào quyển sổ cất kỹ trong tủ như cất giấu ẩn số của đời mình, thời gian trôi qua em vô tình quên đi nó như anh đã dần quên em. Thế mà giờ đây bất ngờ trông thấy nó - kỷ niệm ngày nào như thác đổ tràn về - em lại nhớ đến anh - một mối tình mang hình tim vỡ... Nhành hoa ngày xưa giờ đây không còn tươi tắn nữa. Nó đã khô héo và đang bước bào giai đoạn mục rữa, mà cũng phải thôi! Lòng người còn thay đổi huống hồ gì nó chỉ là một nhành hoa vô tri, vô giác. Giờ ngồi đây viết những dòng này không biết anh có đọc và có hiểu hay chăng? Có một con bé đã dại khờ yêu anh - vẫn mãi yêu anh dù anh đã tình nguyện bước ra khỏi cuộc đời nó một cách nhiệt tình... Tuyết Nhung
Mục lục
Mong Manh Tình Đầu
Mong Manh Tình Đầu
Tuyết NhungChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Tuyet Nhung
Fragile First Love
Cycling around, I finally returned to the old place, sitting at the same seat - the familiar place that both you and I often go to on Saturday afternoons. The scenery is the same as before, the only difference is that I don't have you by my side like before, you're gone leaving me with so many memories... faded memories... There are many times I wonder "The past" What is that? Is it something that belongs to yesterday, but I'm afraid to face it - I don't want them to compete with each other to tear my heart apart. I still remember, that day I told myself not to love anyone while I was in school. The first year passed smoothly, but in the eleventh year, he suddenly transferred from somewhere and fell right into this class 11A2. From then on, my "stone heart" began to vibrate before you. Then, by chance, you helped me reattach the car chain and we became close friends. As time passed, we surpassed the limits of friendship to reach love. I accepted your love honestly. Cherish - enthusiastically and consider it the treasure of your life! Suddenly, they both graduated from high school and then took the university entrance exam. But I'm not as lucky as you - I passed the Foreign Language University with a score quite high enough for both of us to "bloom". That time you were so happy, you took me out everywhere and for the first time you sang me the most passionate love songs, I didn't expect that would be the last time we would be together. Since entering university, he has changed more and more strangely. I no longer go to school with the old bicycle that used to accompany me every day, I often say: "Students ride bicycles more romantic", instead now I have a new "fox" Suzuki - model is currently popular with many young people! I feel like you're gradually drifting away from me, and it came on a day I didn't expect... Two close friends came over, not knowing whether they accidentally or intentionally revealed, "Yesterday I met B." I'm very jealous of a model girl." Seeing her sad, he comforted her, "B is so bad, you're not sad because of him!" I pretended to be indifferent, "I'm not sad!" But who knows, I actually tried to bite my lips to keep from sobbing, to hear my heart - numb - broken... We broke up from there, even though we knew that time is the cure. It's magical for people to forget each other, but to forget you - to forget your first love, time is nothing. One afternoon, rearranging the bookshelf - a branch of Tigon fell from a notebook - The flower branch that I knew you loved the day I picked it and gave it to you. I pressed it into a notebook and kept it carefully in the closet as if hiding the secrets of my life. As time passed, I accidentally forgot about it like you gradually forgot about me. But now I suddenly see it - memories of that day come flooding back like a waterfall - I remember you again - a love in the shape of a broken heart... The flowers of the past are no longer fresh. It has withered and is entering the stage of decay, but that's okay! People's hearts can still change, not to mention it is just an inanimate, inanimate flower branch. Now sitting here writing these lines, I wonder if you will read and understand them? There is a girl who foolishly loved him - still loves him even though he enthusiastically volunteered to step out of her life... Tuyet Nhung
Table of contents
Fragile First Love
Fragile First Love
Tuyet NhungWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Thái Duy
Mua địa ngục
Bính làm nghề vẽ. Vợ anh, Hồng, làm nghề gõ đầu trẻ. Họ có hai con gái sàn sàn nhau, đều xinh đẹp và lễ phép. Đây là đang nói thời họ còn nghèo. Cả nhà có cái xe đạp cọc cạch phải nhường Bính "chạy" mối làm ăn. Hồi đó kiếm tiền khó lắm. Thiết kế nhãn các loại hàng giả là công việc của Bính. Hồng đi dạy học cách 10km bằng xe buýt, trưa tranh thủ đan rồi chiều về dán nhãn thuê cho cửa hàng tiêu thụ nước giải khát giả, đúng những cái nhãn mà chồng chị vẽ. Đêm về họ quây quần bên bữa cơm đạm bạc, nghe nhờ tiếng ti-vi hàng xóm. Khi hai cô con gái ngủ ngon lành, vợ lau nhà, dọn đồ, chồng trực bên vòi để hứng nước. Rồi cả hai vợ chồng hì hục giặt giũ. Nghèo nên vất vả. Nhưng cũng có cái vui. Một món quà nhỏ cho con hay vợ chồng kỷ niệm nhau, thật sự quý giá bởi nó là biểu hiện của tình yêu thương, là sự chắt chiu công sức. Thi thoảng xúng xính, chiều chiều Bính cho con ra phố ăn kem và đón mẹ đi làm về. Mọi thứ đều có vận hạn, muốn cưỡng lại chẳng được, kể cả bỗng dưng, vào thời cải cách, nghề của Bính và Hồng đâm ra có giá. Có giá vì nó sang mà lại hái ra tiền. Các biệt thự mọc lên như nấm, cần trang trí nội thất, các cuộc triển lãm; ngành in ấn xuất bản, rồi cả vàng mã, tiền âm phủ đều rất cần họa sĩ trang trí. Và quả là thu nhập còn nhanh hơn cả vẽ thẳng những đồng tiền. Hồng cũng lao vào dạy thêm, viết báo, làm công trình nghiên cứu, đều cho thu nhập những món khiến chị ngỡ ngàng. Người ta bảo "nghèo thì lâu, giàu thì chóng" cấm có sai. Tiền vào từ 2, 3 cửa, tiêu hằng ngày trở thành chẳng thấm tháp gì. Họ quyết định nâng gia đình mình lên mức trung lưu của thành phố. Thoạt đầu là chiếc JVC 14 inch bò từ cửa hiệu về. Nửa tháng đầu, Bính chỉ có mỗi việc là bấm bấm, tắt tắt chiếc điều khiển từ xa. Bọn trẻ con dán mắt vào màn hình, quên cả học. Ít lâu sau, Hồng đi làm về chở thẳng chiếc Sony hai cửa, có "vớt" để đêm nghe nhạc không phải lật mặt băng. Bính thấy vậy cũng bí mật nhờ "cửu vạn" khênh từ hàng điện lạnh chiếc Saratôp ba chấm. Từ nay về sau không phải đi mua đá nữa. Đã có tủ lạnh thì cũng phải có hôm ăn "đồ nguội". Cái mốt quý phái hiện thời là ăn đồ nguội. Công việc nấu nướng chểnh mảng dần. Rồi rất tự nhiên, không có đồ nguội thì vợ chồng con cái vẫn thích bê từ tiệm về, đỡ mất thời gian. Các tiện nghi đầy dần lên. Nhưng kỳ lạ, càng nhiều tiện nghi càng thấy thiếu. Quen xem ti-vi không thể thiếu cái đầu video, có những thứ đó, phải sắm ngay chiếc tủ tường, rồi nệm, rồi bàn ghế, quần áo, váy vóc, nồi cơm điện, máy giặt, điện thoại… Thứ gì cũng cần ngang nhau. Cơn say đồ vật khiến cả nhà không lúc nào yên. Cuối cùng họ cũng có tất. Và đây là đang kể về thời họ giàu có. Buổi sáng, chả có việc gì, còn nửa tiếng nữa thì đi làm họ mới dậy. Mọi thứ trút ra đó, mỗi người tìm một nơi ăn sáng thích hợp để điểm tâm. Buổi trưa hai tiểu thư đi trường về, trước hết hãy bật băng xem, nghe, loạn xị ngậu rồi lục tủ lạnh xơi đồ ăn nấu sẵn. Buổi tối, khác thời trước, Bính còn la cà quán bia. Hồng chưa vội về nhà mà sà vào các cửa hiệu sắm váy và đồ nữ trang. Sau đó, thế nào cũng xơi tạm một thứ gì bổ béo. Tối mịt Bính trở về (tất nhiên bằng xe máy) bụng đã lưng lửng, Hồng cũng "ngang dạ", còn hai cô con gái thì không phải ăn cơm càng tốt. Đã chẳng thiết ăn thì cũng chẳng ai muốn mó tay vào các việc vặt. Có máy hút bụi nhưng nếu Bính không sờ vào thì nó cũng ngập trong bụi luôn. Có máy giặt nhưng quần áo vẫn chất đống. Tủ lạnh hôi rình vì để thức ăn mà không lau rửa. Đã thế có khi hàng tuần chẳng được cùng nhau ăn một bữa cơm. Cái tình cứ lạt, cứ lạnh, cứ xa dần vì giữa họ có quá nhiều đồ vật. Một buổi chiều, Bính đi làm về thấy hai cô con gái đang ngồi xem phim "tình cảm", cấu chí nhau cười rinh rích. Sàn nhà ngập lên toàn giấy vụn, bụi và vỏ đồ hộp; mở tủ lạnh ra thì mùi hôi của thức ăn thiu sực lên; một đống quần áo bẩn với cả chậu bát đĩa mấy ngày không rửa như đang chờ anh. Bếp nước lạnh tanh. Vô cùng chán ngán, Bính ngồi phịch xuống giường và bỗng thét lên vì chiếc trâm cài đầu của vợ cắm vào đít. Đúng lúc ấy Hồng ào vào đóng ngay cửa lại thử váy và giày để tối kịp đi học nhảy. Điên tiết Bính gầm lên: - Giàu mà thế này thì thà cứ nghèo còn hơn. Thật là mua địa ngục về nhà.
Mục lục
Mua địa ngục
Mua địa ngục
Thái DuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Sao bang Nguồn: Báo Quân đội nhân dânĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 7 năm 2006
|
Thai Duy
Buy hell
Binh works as a painter. His wife, Hong, works as a head knocker. They have two daughters, both beautiful and polite. This is talking about when they were poor. The whole family had a broken bicycle and had to let Binh "run" the business. Back then it was very difficult to make money. Designing labels for counterfeit goods is Binh's job. Hong goes to school 10km away by bus, knits in the afternoon, then comes home in the afternoon and prints labels for a store that sells fake soft drinks, exactly the labels her husband drew. At night, they gathered around a meager meal, listening to the sound of the neighbor's TV. When the two daughters sleep soundly, the wife cleans the house and puts things away, and the husband stands by the faucet to collect water. Then both husband and wife worked hard to do laundry. Being poor makes it difficult. But there is also fun. A small gift for a child or a husband and wife to celebrate each other is truly precious because it is an expression of love and effort. Occasionally dressed up, in the afternoon, Binh would let his children go out to eat ice cream and pick up his mother from work. Everything has a limit, you can't resist it, even suddenly, during the reform period, Binh and Hong's profession became valuable. It's valuable because it's luxurious and makes money. Villas are springing up like mushrooms, needing interior decoration and exhibitions; The printing and publishing industry, as well as votive papers and underworld coins, all need decorative artists. And indeed the income is faster than drawing straight coins. Hong also threw herself into tutoring, writing articles, and doing research projects, all of which brought in income that surprised her. People say "being poor lasts a long time, getting rich quickly" is not wrong. Money comes in from 2 or 3 doors, spending every day becomes nothing. They decided to raise their family to the city's middle class level. At first it was a 14-inch JVC that crawled home from the store. In the first half of the month, all Binh had to do was click on and off the remote control. The children were glued to the screen, forgetting to study. Not long after, Hong went straight home from work and brought a Sony two-door, which was "salvaged" so he wouldn't have to turn over the tape to listen to music at night. Binh saw that and secretly asked "nine thousand" to carry the three-dot Saratov from the refrigeration line. From now on, you won't have to buy stones anymore. Even if you have a refrigerator, you still have to eat "cold food" some days. The current aristocratic fashion is to eat cold food. Cooking work gradually becomes neglected. Then very naturally, if there is no cold food, the husband and children still like to bring it home from the store, saving time. Amenities are gradually filling up. But strangely, the more amenities you have, the less you feel. If you're used to watching TV, you can't do without a video player. With those things, you have to immediately buy a wall cabinet, then a mattress, then tables and chairs, clothes, dresses, rice cookers, washing machines, phones... Anything goes. need equally. The drunkenness of things makes the whole family never feel at peace. They finally have socks. And this is talking about when they were rich. In the morning, there was nothing to do, they only had to wake up after half an hour before going to work. Everything was poured out there, each person found a suitable place to have breakfast. At noon, when the two young ladies return from school, they first turn on the tape, watch it, listen to it, and then rummage through the refrigerator to eat pre-cooked food. In the evening, unlike before, Binh also hung out at beer bars. Hong was not in a hurry to go home but went to shops to shop for dresses and jewelry. After that, just eat something fatty. Late at night, Binh returned (by motorbike, of course) with a full stomach, Hong was also "aggressive", and the two daughters didn't have to eat as much as possible. If you don't want to eat, no one wants to get involved in chores. There is a vacuum cleaner, but if Binh doesn't touch it, it will always be covered in dust. There is a washing machine but clothes are still piled up. The refrigerator smells bad because food is left without cleaning. Even so, sometimes we don't get to eat a meal together for weeks. The love keeps getting colder, colder, and more distant because there are too many things between them. One afternoon, Binh came home from work and saw his two daughters watching a "romantic" movie, arguing with each other and laughing. The floor was covered in shredded paper, dust, and canned food; When I opened the refrigerator, the foul smell of rotten food arose; A pile of dirty clothes and a whole basin of dishes that hadn't been washed for several days seemed to be waiting for him. Kitchen water is cold. Extremely bored, Binh sat down on the bed and suddenly screamed because his wife's hairpin was stuck in his ass. At that moment, Hong rushed in, closed the door, and tried on dresses and shoes so she could go to dance class in time. Angry, Binh roared: - If you're rich like this, it's better to stay poor. What a hell to buy home.
Table of contents
Buy hell
Buy hell
Thai DuyWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Typing: Sao bang Source: People's Army Newspaper Uploaded by friend: Ct.Ly on: July 7, 2006
|
Khánh Vy
Muộn
Khánh Vy
Chiếc taxi lao nhanh trong màn mưa. Thắng ngồi trong xe mắt đăm chiêu suy nghĩ, hai tay ôm chiếc cặp da đã ngả sang màu vàng sỉn, sờn cũ. Chỉ còn hơn 30 phút nữa, máy bay sẽ cất cánh. Ông tài xế hỏi Thắng một vài câu bâng quơ, mong giảm bớt sự sốt ruột của người khách. Giờ đây, trong Thắng chỉ còn lại sự nuối tiếc, day dứt... Thắng muốn níu kéo thời gian, không gian và quá khứ quay ngược lại, để được trở về thuở đầu tiên... ...Năm 1985, Thắng là một trong mười sinh viên giỏi nhất được Nhà nước cử đi học nước ngoài. Thắng và Sinh cùng đi Ba Lan. Các bạn còn lại học ở Tiệp, Hunggari và Bungari. Ngày lên đường cả đoàn bịn rịn, quyến luyến chia tay với người thân, gia đình. Riêng Thắng khác với các bạn, anh tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ, không một chút buồn bã, lưu luyến. Ngược lại Thắng còn động viên, dặn dò bố mẹ đang rơm rớm nước mắt vì sắp xa đứa con trai út thương yêu. Thắng như một người anh cả của toàn đoàn. Anh an ủi các bạn, nhất là đối với Sinh - người bạn sẽ cùng Thắng sống và học chung một mái trường nơi đất khách quê người. Ai cũng thầm cảm phục Thắng, thật cứng cỏi, nam tính và tin rằng về sau anh sẽ là một người đàn ông rất thành công. Máy bay xa dần, mang theo hi vọng, niềm tin của những người ở lại cùng sự hồi hộp, lo lắng của người đi xa. Những năm tháng học tập ở Ba Lan, đã giúp Thắng trưởng thành hơn, già dặn hơn. Với khả năng tiếp thu giao dịch khá tốt tiếng Ba Lan, Thắng kiếm được việc làm trong một công ty xuất nhập khẩu của người Việt với mức lương hậu hĩnh. Thắng yêu một cô bạn người Ba Lan cùng trường. Cô ta không xinh đẹp lắm, nhưng yêu Thắng có lẽ vì Thắng là người duy nhất có thể chăm lo toàn bộ cho cô trong những tháng ngày học ở thủ đô. Một gia đình người Ba Lan ở Warszawa, nhanh chóng nhận Thắng làm con nuôi từ những phi vụ nhập khẩu hàng may mặc có lợi cho gia đình họ. Thắng nhanh nhẹn, thông minh, và càng tinh xảo hơn qua những vụ buôn bán, làm ăn ấy.Cuộc sống thương trường đã dần dần biến Thắng thành một con người bon chen, vụ lợi. Rồi từ sự va chạm, tiếp xúc làm ăn với những người bản xứ, sự quan hệ hàng ngày với cô bạn tình mắt xanh, tóc vàng, không hiểu từ lúc nàoThắng đã từ từ bước ra khỏi bản chất cội nguồn con người Việt Nam của mình. Thắng cố tạo cho mình một phong cách sống “tổng hợp” lai căng Âu - Á. Sau khi ra trường,Thắng càng thành đạt hơn và rất kịp thời tạo được cho mình một chỗ đứng trong giới kinh doanh thời ấy. Với số vốn không nhỏ trong tài khoản, căn nhà to 4 phòng, đầy đủ tiện nghi nằm ngay trung tâm, cộng với cái thẻ định cư, là những thành quả Thắng đã tích lũy được trong thời gian học tập ở mái trường Đại học cũng như ở trường đời. Còn về Sinh, những ngày đầu tiên sống xa quê hương, xa gia đình thân thương của mình, Sinh chỉ cảm nhận được nỗi cô đơn, lẻ loi vây quanh mình. Và tất nhiên người bạn đồng hương không ai khác là Thắng, trở thành nơi dựa dẫm tốt nhất, chí ít cũng về mặt tinh thần trong thời gian đầu xa quê. Và Thắng cũng tỏ ra là một người anh tận tình với Sinh. Học cùng một lớp, ở cùng một phòng, nhưng Sinh và Thắng là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Thắng càng mạnh dạn, xông xáo bao nhiêu thì Sinh càng từ tốn, ít nói bấy nhiêu. Trong mọi lĩnh vực Thắng luôn là người nổi bật so với Sinh. Các sinh hoạt, tổ chức trong lớp, trong trường, Thắng bao giờ cũng là một thành viên tích cực. Trái lại Sinh luôn là người hay tránh né những đám đông, và nếu phải có mặt trong những buổi hội họp, party Sinh chỉ là “một con rùa chỉ biết ẩn mình trong cái mai to”- Thắng thường nói như thế với Sinh. Mỗi lần có dịp đi đâu, Thắng thường kéo Sinh đi cùng. Có lẽ vì Thắng muốn giúp Sinh chữa được cái bệnh nhát như thỏ, đồng thời Thắng như được tăng thêm cái tài ăn nói của mình khi có Sinh bên cạnh. Với Sinh cuộc sống là lao động và học tập, không thể hiện ở chén rượu, cốc chè, ở những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, ở những lúc bên mình có hàng loạt các cô gái tóc vàng nói cười nhả nhớt. Sau khi ra trường với tấm bằng loại ưu, Sinh ở lại làm việc tại một công ty của Ba Lan với sự động viên của gia đình và người yêu từ Sài Gòn. Thời gian vẫn bình lặng trôi đều đặn, nó dường như chẳng quan tâm đến những gì xung quanh, nó vờ vẫn như không biết rằng chính nó là nguyên nhân làm thay đổi mọi thứ. Nó là bạn thân của sự hủy hoại. Không chừa một ai, nó dần biến đổi tất cả. "Sông có khúc, người có lúc" Thắng cũng không ngoại lệ. Thắng đã Thua trong cuộc đua với thời gian. Thắng đã bại trận khi thương trường Ba Lan đi vào quy củ, kiểu làm ăn "chụp giật" đã không còn chỗ đứng... Sau gần 20 năm, giờ đây nhìn lại Thắng không còn là một chàng trai hào hoa, phong nhã, giỏi tài ăn nói như ngày nào mà thay vào đấy là hình ảnh một ông già bệnh hoạn, cằn cỗi. Nói ông già có thể hơi quá so với cái tuổi gần 40. Nhưng thật sự khi nhìn vào Thắng, ai cũng có một ý nghĩ chung - vừa thương, vừa giận.Thương vì nhìn Thắng quá tiều tụy, mái tóc đã bạc đi quá nhiều, thân thể khô cằn, nước da tái xanh nổi đầy mụn nhọt, bụng to quá mức bình thường... Tất cả những triệu chứng ấy là do căn bệnh gan quái ác phá hủy con người Thắng. Thắng đã trở thành kẻ nghiện rượu nặng trong những năm tháng “Tây hóa”, ma men đã ngấm vào máu huyết Thắng từ những suối bia Zywiec đổ xuống liên miên ăn mừng "trúng quả", những buổi "ngọai giao" làm việc bằng Vodka với hải quan, thuế vụ và cả những đêm dài với Whisky tràn ly, đau đớn vì đổ bể những phi vụ hàng hoá... Còn giận là khi mỗi lúc Thắng ngà ngà say, không ai có thể chịu được bản tính gàn dở, ương ngạnh của kẻ nghiện ngập.Không chịu đựng nổi và cũng không hy vọng kiếm chác gì nữa, cô người tình mắt xanh bé nhỏ của Thắng đã bỏ đi theo người khác, Thắng ngày càng chán chường, mù quáng lao vào men say, cứ thế Thắng trượt sâu vào vũng lầy tối tăm. Những người quen biết đều động viên và giúp đỡ Thắng, nhưng Thắng hoàn toàn quay lưng với tất cả những gì mọi người làm cho anh. Thắng quay lưng để lừa dối vào chính lòng tin của họ. Dần dần không ai còn dám tiếp xúc với Thắng. Ngay cả Sinh, Sinh cố gắng làm mọi cách kéo Thắng trở lại ngày xưa. Có lần, không hiểu thực sự hay vờ vĩnh, để đáp lại lòng tốt của bạn, Thắng hứa chuyển về một thành phố khác cùng với số tiền không nhỏ Sinh cho Thắng mượn với mục đích giúp Thắng làm lại từ đầu. Nhưng con người Thắng từ lúc nào đã biến thành một kẻ nhu nhược, hèn yếu và dối trá. Số tiền đó đã dần tan vào những vại bia, chén rượu, vào nỗi sầu vô vọng để rồi đến một ngày... ...Mưa vẫn rơi và hình như nặng hạt hơn. Một vài xe ôtô đậu rải rác trước thềm tòa nhà lớn ở sân bay Chopin - Warszawa. Thắng trả tiền taxi, rồi vội vàng đội nhanh chiếc mũ lưỡi trai vào đầu nhằm che bớt gương mặt mà bao nhiêu chủ nợ đang ráo riết tìm kiếm. Kéo gấp cái vali nhỏ cũ kỹ để vài bộ quần áo và một số đồ dùng cá nhân, Thắng đi như chạy đến quầy kiểm tra hộ chiếu. Làm xong thủ tục, bước vào phòng cách li, chân Thắng như níu lại, đưa ánh mắt nhìn buồn bã ra hướng cửa, Thắng dường như đang cảm nhận được vị mặn trên môi...Warszawa - Ba Lan 2004K.V
Mục lục
Muộn
Muộn
Khánh VyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: NguoivienxuĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 6 năm 2005
|
Khánh Vy
Muộn
Khánh Vy
Chiếc taxi lao nhanh trong màn mưa. Thắng ngồi trong xe mắt đăm chiêu suy nghĩ, hai tay ôm chiếc cặp da đã ngả sang màu vàng sỉn, sờn cũ. Chỉ còn hơn 30 phút nữa, máy bay sẽ cất cánh. Ông tài xế hỏi Thắng một vài câu bâng quơ, mong giảm bớt sự sốt ruột của người khách. Giờ đây, trong Thắng chỉ còn lại sự nuối tiếc, day dứt... Thắng muốn níu kéo thời gian, không gian và quá khứ quay ngược lại, để được trở về thuở đầu tiên... ...Năm 1985, Thắng là một trong mười sinh viên giỏi nhất được Nhà nước cử đi học nước ngoài. Thắng và Sinh cùng đi Ba Lan. Các bạn còn lại học ở Tiệp, Hunggari và Bungari. Ngày lên đường cả đoàn bịn rịn, quyến luyến chia tay với người thân, gia đình. Riêng Thắng khác với các bạn, anh tỏ ra cứng rắn mạnh mẽ, không một chút buồn bã, lưu luyến. Ngược lại Thắng còn động viên, dặn dò bố mẹ đang rơm rớm nước mắt vì sắp xa đứa con trai út thương yêu. Thắng như một người anh cả của toàn đoàn. Anh an ủi các bạn, nhất là đối với Sinh - người bạn sẽ cùng Thắng sống và học chung một mái trường nơi đất khách quê người. Ai cũng thầm cảm phục Thắng, thật cứng cỏi, nam tính và tin rằng về sau anh sẽ là một người đàn ông rất thành công. Máy bay xa dần, mang theo hi vọng, niềm tin của những người ở lại cùng sự hồi hộp, lo lắng của người đi xa. Những năm tháng học tập ở Ba Lan, đã giúp Thắng trưởng thành hơn, già dặn hơn. Với khả năng tiếp thu giao dịch khá tốt tiếng Ba Lan, Thắng kiếm được việc làm trong một công ty xuất nhập khẩu của người Việt với mức lương hậu hĩnh. Thắng yêu một cô bạn người Ba Lan cùng trường. Cô ta không xinh đẹp lắm, nhưng yêu Thắng có lẽ vì Thắng là người duy nhất có thể chăm lo toàn bộ cho cô trong những tháng ngày học ở thủ đô. Một gia đình người Ba Lan ở Warszawa, nhanh chóng nhận Thắng làm con nuôi từ những phi vụ nhập khẩu hàng may mặc có lợi cho gia đình họ. Thắng nhanh nhẹn, thông minh, và càng tinh xảo hơn qua những vụ buôn bán, làm ăn ấy.Cuộc sống thương trường đã dần dần biến Thắng thành một con người bon chen, vụ lợi. Rồi từ sự va chạm, tiếp xúc làm ăn với những người bản xứ, sự quan hệ hàng ngày với cô bạn tình mắt xanh, tóc vàng, không hiểu từ lúc nàoThắng đã từ từ bước ra khỏi bản chất cội nguồn con người Việt Nam của mình. Thắng cố tạo cho mình một phong cách sống “tổng hợp” lai căng Âu - Á. Sau khi ra trường,Thắng càng thành đạt hơn và rất kịp thời tạo được cho mình một chỗ đứng trong giới kinh doanh thời ấy. Với số vốn không nhỏ trong tài khoản, căn nhà to 4 phòng, đầy đủ tiện nghi nằm ngay trung tâm, cộng với cái thẻ định cư, là những thành quả Thắng đã tích lũy được trong thời gian học tập ở mái trường Đại học cũng như ở trường đời. Còn về Sinh, những ngày đầu tiên sống xa quê hương, xa gia đình thân thương của mình, Sinh chỉ cảm nhận được nỗi cô đơn, lẻ loi vây quanh mình. Và tất nhiên người bạn đồng hương không ai khác là Thắng, trở thành nơi dựa dẫm tốt nhất, chí ít cũng về mặt tinh thần trong thời gian đầu xa quê. Và Thắng cũng tỏ ra là một người anh tận tình với Sinh. Học cùng một lớp, ở cùng một phòng, nhưng Sinh và Thắng là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Thắng càng mạnh dạn, xông xáo bao nhiêu thì Sinh càng từ tốn, ít nói bấy nhiêu. Trong mọi lĩnh vực Thắng luôn là người nổi bật so với Sinh. Các sinh hoạt, tổ chức trong lớp, trong trường, Thắng bao giờ cũng là một thành viên tích cực. Trái lại Sinh luôn là người hay tránh né những đám đông, và nếu phải có mặt trong những buổi hội họp, party Sinh chỉ là “một con rùa chỉ biết ẩn mình trong cái mai to”- Thắng thường nói như thế với Sinh. Mỗi lần có dịp đi đâu, Thắng thường kéo Sinh đi cùng. Có lẽ vì Thắng muốn giúp Sinh chữa được cái bệnh nhát như thỏ, đồng thời Thắng như được tăng thêm cái tài ăn nói của mình khi có Sinh bên cạnh. Với Sinh cuộc sống là lao động và học tập, không thể hiện ở chén rượu, cốc chè, ở những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, ở những lúc bên mình có hàng loạt các cô gái tóc vàng nói cười nhả nhớt. Sau khi ra trường với tấm bằng loại ưu, Sinh ở lại làm việc tại một công ty của Ba Lan với sự động viên của gia đình và người yêu từ Sài Gòn. Thời gian vẫn bình lặng trôi đều đặn, nó dường như chẳng quan tâm đến những gì xung quanh, nó vờ vẫn như không biết rằng chính nó là nguyên nhân làm thay đổi mọi thứ. Nó là bạn thân của sự hủy hoại. Không chừa một ai, nó dần biến đổi tất cả. "Sông có khúc, người có lúc" Thắng cũng không ngoại lệ. Thắng đã Thua trong cuộc đua với thời gian. Thắng đã bại trận khi thương trường Ba Lan đi vào quy củ, kiểu làm ăn "chụp giật" đã không còn chỗ đứng... Sau gần 20 năm, giờ đây nhìn lại Thắng không còn là một chàng trai hào hoa, phong nhã, giỏi tài ăn nói như ngày nào mà thay vào đấy là hình ảnh một ông già bệnh hoạn, cằn cỗi. Nói ông già có thể hơi quá so với cái tuổi gần 40. Nhưng thật sự khi nhìn vào Thắng, ai cũng có một ý nghĩ chung - vừa thương, vừa giận.Thương vì nhìn Thắng quá tiều tụy, mái tóc đã bạc đi quá nhiều, thân thể khô cằn, nước da tái xanh nổi đầy mụn nhọt, bụng to quá mức bình thường... Tất cả những triệu chứng ấy là do căn bệnh gan quái ác phá hủy con người Thắng. Thắng đã trở thành kẻ nghiện rượu nặng trong những năm tháng “Tây hóa”, ma men đã ngấm vào máu huyết Thắng từ những suối bia Zywiec đổ xuống liên miên ăn mừng "trúng quả", những buổi "ngọai giao" làm việc bằng Vodka với hải quan, thuế vụ và cả những đêm dài với Whisky tràn ly, đau đớn vì đổ bể những phi vụ hàng hoá... Còn giận là khi mỗi lúc Thắng ngà ngà say, không ai có thể chịu được bản tính gàn dở, ương ngạnh của kẻ nghiện ngập.Không chịu đựng nổi và cũng không hy vọng kiếm chác gì nữa, cô người tình mắt xanh bé nhỏ của Thắng đã bỏ đi theo người khác, Thắng ngày càng chán chường, mù quáng lao vào men say, cứ thế Thắng trượt sâu vào vũng lầy tối tăm. Những người quen biết đều động viên và giúp đỡ Thắng, nhưng Thắng hoàn toàn quay lưng với tất cả những gì mọi người làm cho anh. Thắng quay lưng để lừa dối vào chính lòng tin của họ. Dần dần không ai còn dám tiếp xúc với Thắng. Ngay cả Sinh, Sinh cố gắng làm mọi cách kéo Thắng trở lại ngày xưa. Có lần, không hiểu thực sự hay vờ vĩnh, để đáp lại lòng tốt của bạn, Thắng hứa chuyển về một thành phố khác cùng với số tiền không nhỏ Sinh cho Thắng mượn với mục đích giúp Thắng làm lại từ đầu. Nhưng con người Thắng từ lúc nào đã biến thành một kẻ nhu nhược, hèn yếu và dối trá. Số tiền đó đã dần tan vào những vại bia, chén rượu, vào nỗi sầu vô vọng để rồi đến một ngày... ...Mưa vẫn rơi và hình như nặng hạt hơn. Một vài xe ôtô đậu rải rác trước thềm tòa nhà lớn ở sân bay Chopin - Warszawa. Thắng trả tiền taxi, rồi vội vàng đội nhanh chiếc mũ lưỡi trai vào đầu nhằm che bớt gương mặt mà bao nhiêu chủ nợ đang ráo riết tìm kiếm. Kéo gấp cái vali nhỏ cũ kỹ để vài bộ quần áo và một số đồ dùng cá nhân, Thắng đi như chạy đến quầy kiểm tra hộ chiếu. Làm xong thủ tục, bước vào phòng cách li, chân Thắng như níu lại, đưa ánh mắt nhìn buồn bã ra hướng cửa, Thắng dường như đang cảm nhận được vị mặn trên môi...Warszawa - Ba Lan 2004K.V
Mục lục
Muộn
Muộn
Khánh VyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: NguoivienxuĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 6 năm 2005
|
Mai Anh
Màn khiêu vũ của trái tim
“1, 2, 3...” tiếng thầy giáo đều đều đập nhịp. Cả lớp say sưa nhảy theo điệu nhạc, riêng Linh say sưa... đạp vào chân thằng Tùng. Chính thằng Tùng là người rủ rê nó đi học nhảy cổ điển với lý lẽ “mình mà loè trước mặt bọn trong lớp đảm bảo quý-sờ-tộc như chuyện nhà Mộc”. Ấy vậy mà bây giờ, chính thằng Tùng là người hối hận nhất quả đất khi “phủi phui cái mồm tao lỡ mời mày đi nhảy”. Nó rít qua kẽ răng: - Xin mày đừng mang “khúc giò lụa” của mày mà nện vào cái ống đồng yêu quý của tao nữa. Liếc nhìn thầy thật nhanh, xoay đủ một vòng theo nó là cực điệu nghệ ở nhịp 8, Linh cười toe: - Mày phải nói là “xin Linh đừng mang đôi chân ngà ngọc của mình làm khổ ống đồng của Tùng nữa” thì tao tha cho. Hai đứa mải cãi nhau chí choé không để ý có một cái đầu vừa thò vào rồi lại... thụt ra ở ngoài cửa. Mãi mới có một giọng rụt rè: - Anh chị cho em hỏi? Tùng quay ra và ngay lập tức nó thấy thời gian dường như đông cứng lại. (Đấy là sau này nó tả với con Linh thế, chứ bấy giờ đầu óc nó choáng váng, làm gì biết văn với chả hoa). Tùng cảm giác mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn hai khuôn mặt: Một là rất đờ đẫn của nó, và hai là cực ngơ ngác của Nhóc. Thấy thằng bạn đột nhiên á khẩu, Linh nhanh nhảu: - Em hỏi gì thế? - Dạ, em muốn gặp anh Mạnh ạ! Một giây đủ để Tùng bừng tỉnh. Nó tỉnh bơ: - Thì anh là... Mạnh đây. Có chuyện gì không em? Trước vẻ mặt mừng húm của Nhóc vì tìm thấy “anh Mạnh”, Tùng quay sang làm nốt bổn phận của “một người đàn ông văn minh nhất hành tinh” khi nói với con Linh một câu vô cùng... tình bạn: - Linh ra ngoài kia lấy hộ mình cái ghế cho em ấy được không? ***- Nhóc là sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên thần và... quỷ sứ. Tùng thở dài đánh sượt vào mặt con Linh rồi lại chống tay lên cằm theo đúng phong cách “cô bé ngồi bên cửa sổ”. Nhóc học lớp 10, là học sinh của mẹ nó. Tùng biết Nhóc trong một lần “đen đủi hơn cái máy ủi”. Số là hôm đó Tùng đang ngon giấc vào một buổi trưa đẹp giời thì nghe thấy tiếng gọi nhau ời ời ngoài cửa phòng nó. Tiếp đó, cánh cửa bật mở tung như sức mạnh của một cái bếp ga vừa nổ và một đứa con gái hùng dũng bước vào sau khi tuyên bố một câu xanh rờn với bọn bạn gái đang ngấp nghé ngoài cửa: - Vào đi bọn mày, mình học ở phòng này mà! “A...aaa!” – Tùng gào lên như thể mình là... một nạn nhân thứ thiệt và tiếp sau đó đứa con gái cũng gào theo hết công suất. Tùng cuống cuồng chui mình vào chăn để giấu đi cái tư thế “khiếm nhã” quần đùi áo... không có thì chẳng may ngã lộn cổ xuống đất, cùng lúc đó đứa con gái cũng bổ nhào ra cửa. - Đó chính là Nhóc! Tùng kết luận với Linh. ***Té ra, lớp của Nhóc sắp phải thi “đôi nhảy đẹp toàn trường” và địa chỉ lí tưởng để bồi dưỡng cho các bé không ai khác chính là ông Mạnh - ông anh trai tài hoa của nó. Hôm qua mẹ nó đã cho Nhóc địa chỉ lớp học nhảy của anh Mạnh, trong đó có nó và con Linh đang ra sức vừa học vừa phá hoại. Sau một năm trời ngồi... ngó qua khe cửa mỗi lúc Nhóc tới học thêm nhà nó, tới hôm qua Tùng mới được “đàng hoàng” ngồi nói chuyện với Nhóc. Cảm giác sung sướng đó không kéo dài được bao lâu vì cái Linh đã lôi nó về với thực tại một cách phũ phàng khi đập bốp tờ giấy hẹn của Nhóc vào mặt nó. Một tuần – chỉ một tuần nữa thôi, nó phải đến lớp của Nhóc để dạy dỗ sao cho bọn “chíp hôi” đó có thể nhảy thông thạo. Tùng thừ người ngơ ngẩn, nó nhớ đến câu nhận xét của anh Mạnh về nó và con Linh rằng “Khiêu vũ là một môn nghệ thuật và bọn mày được sinh ra để chứng tỏ rằng không phải ai cũng là một người nghệ sĩ”. Hừm! Giờ nó đã trót nhận mình là anh Mạnh thì không thể rút lui và lòi cái đuôi cáo ra với Nhóc được. Nó búng tay quyết định, chộp lấy cái điện thoại và phone cho ông anh: - Anh qua đây quẳng chìa khoá phòng tập cho em. Em và cái Linh sẽ ở đây đến tối mới về. *** - “1, 2, 3...” tiếng giáo viên trong... đĩa dạy nhảy hào hứng. Riêng Linh chẳng thấy hồ hởi tẹo nào. Nó đang ngồi nghe discman và mặc xác thằng Tùng vật lộn với cái gọi là “cố gắng chiến thắng trong tình iu”. Thảm cảnh vặn xoắn chân tay mình mẩy với thằng bạn thân làm nó ớn đến tận cổ. Nhưng cái phone bị giật phắt khỏi tai nó: - Bà làm ơn bỏ cái thái độ vô trách nhiệm ấy đi – thằng Tùng gắt, lôi con bạn xuống sàn để giúp đỡ nó thực tập một cách “sống động chứ không phải là... ôm không khí”. *** Cứ thế, đúng 7h tối là Tùng lao xe rầm rập qua nhà Linh để khủng bố nó đi tập với mình bằng được. Răng nghiến trèo trẹo vì người luôn đau ê ẩm mà thằng Tùng vẫn bừng bừng quyết tâm khiến cái Linh đành phải công nhận thằng bạn hâm một cách... hoành tráng. Sau 6 ngày khổ luyện và cố gắng nhất trong quãng đời 17 năm hiện diện trên đời thì đến tối hôm nay, trước hôm ra mắt lớp Nhóc, Tùng ngồi bệt xuống đất, mặt mày trắng xác và thú nhận: “Ngày mai tao không thể nhảy nhót gì được nữa”. Linh biết tỏng thằng này đang ca-mơ-run khủng khiếp và không thể không ái ngại. *** Giờ G. Nó đến lớp Nhóc (tất nhiên), dạy nhảy nhót cho cái bọn lớp Nhóc (tất nhiên) với một nỗ lực phi thường là không-nhìn-vào-mắt-Nhóc. Tập thì phải thi, thi thì ai cũng muốn đoạt giải, mà đã đoạt giải thì ai chả muốn giải nhất. Cái chân lí ấy cấm có sai và ngày hôm nay Tùng đang ngồi trong cánh gà lẩm nhẩm cái chân lí ấy đến trẹo mồm. Lớp Nhóc đang thi ngoài kia. Tùng và Linh không thể ngờ rằng “thành quả” của mình đang xoay xở ổn đến mức ấy! Tùng hỉ hả nhìn “học trò” biểu diễn mà lòng không ngớt tự hào về... tài năng của hai đứa nó. Nó mang cái tâm trạng tơn tơn sung sướng ấy cho đến khi thông báo kết quả. Nín thở! Run đến rụng tim! Cả bọn lớp Nhóc cũng im phắc! Giải nhất! “Aaaaa…aa” tất cả gào lên, bọn chúng kéo nhau lên nhận giải ầm ầm, lôi tuột cả Tùng và Linh lên sân khấu. Nhóc đĩnh đạc bước lên micro. Nhóc nói những gì Tùng không nghe rõ nhưng nó chỉ nghe rõ câu cuối cùng “Chúng em xin gửi lời cảm ơn chân thành tới anh Tùng và chị Linh – người đã huấn luyện cho bọn em có được giải thưởng ngày hôm nay”. “Anh Tùng?” Tùng thì thào sửng sốt, vậy là Nhóc đã biết nó là “anh Tùng” từ lâu rồi, ôi, lại một nỗ lực phi thường nữa để nó giữ mình khỏi té xỉu. Ra đến nhà để xe mà tâm trạng của nó đang lộn tùng phèo như bị ngoáy nước đường. Bỗng có ai nói tên nó một cách nhỏ nhẹ đằng sau lưng, nó quay lại và đơ luôn như một cái tượng gỗ: đó là Nhóc. Nhóc đưa ra một bó hoa to đùng và rụt rè đặt vào tay nó với một câu nói được coi là minh chứng xác thực cho từ lí nhí: “Em tặng anh!” rồi chạy vụt đi. Tất cả diễn ra nhanh lắm, nhanh đến nỗi Nhóc đi rồi mà Tùng vẫn đứng im như hoá đá. Linh tủm tỉm đi ra, ngó vào bó hoa rồi nhón tay bốc một mảnh giấy nhỏ. Giọng con bạn ngân nga: “Cho em làm học trò lâu dài của anh nhé, anh Tùng!” Tùng như sực tỉnh, nó ngẩng lên nhìn theo bóng Nhóc và trước khi biến mất trong dòng người trên đường nó dám thề rằng Nhóc vừa quay đầu lại và mỉm cười với nó - Một nụ cười lấp lánh.
Mục lục
Màn khiêu vũ của trái tim
Màn khiêu vũ của trái tim
Mai AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Theo Hoa Học TròĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 8 năm 2007
|
Mai Anh
Màn khiêu vũ của trái tim
“1, 2, 3...” tiếng thầy giáo đều đều đập nhịp. Cả lớp say sưa nhảy theo điệu nhạc, riêng Linh say sưa... đạp vào chân thằng Tùng. Chính thằng Tùng là người rủ rê nó đi học nhảy cổ điển với lý lẽ “mình mà loè trước mặt bọn trong lớp đảm bảo quý-sờ-tộc như chuyện nhà Mộc”. Ấy vậy mà bây giờ, chính thằng Tùng là người hối hận nhất quả đất khi “phủi phui cái mồm tao lỡ mời mày đi nhảy”. Nó rít qua kẽ răng: - Xin mày đừng mang “khúc giò lụa” của mày mà nện vào cái ống đồng yêu quý của tao nữa. Liếc nhìn thầy thật nhanh, xoay đủ một vòng theo nó là cực điệu nghệ ở nhịp 8, Linh cười toe: - Mày phải nói là “xin Linh đừng mang đôi chân ngà ngọc của mình làm khổ ống đồng của Tùng nữa” thì tao tha cho. Hai đứa mải cãi nhau chí choé không để ý có một cái đầu vừa thò vào rồi lại... thụt ra ở ngoài cửa. Mãi mới có một giọng rụt rè: - Anh chị cho em hỏi? Tùng quay ra và ngay lập tức nó thấy thời gian dường như đông cứng lại. (Đấy là sau này nó tả với con Linh thế, chứ bấy giờ đầu óc nó choáng váng, làm gì biết văn với chả hoa). Tùng cảm giác mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn hai khuôn mặt: Một là rất đờ đẫn của nó, và hai là cực ngơ ngác của Nhóc. Thấy thằng bạn đột nhiên á khẩu, Linh nhanh nhảu: - Em hỏi gì thế? - Dạ, em muốn gặp anh Mạnh ạ! Một giây đủ để Tùng bừng tỉnh. Nó tỉnh bơ: - Thì anh là... Mạnh đây. Có chuyện gì không em? Trước vẻ mặt mừng húm của Nhóc vì tìm thấy “anh Mạnh”, Tùng quay sang làm nốt bổn phận của “một người đàn ông văn minh nhất hành tinh” khi nói với con Linh một câu vô cùng... tình bạn: - Linh ra ngoài kia lấy hộ mình cái ghế cho em ấy được không? ***- Nhóc là sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên thần và... quỷ sứ. Tùng thở dài đánh sượt vào mặt con Linh rồi lại chống tay lên cằm theo đúng phong cách “cô bé ngồi bên cửa sổ”. Nhóc học lớp 10, là học sinh của mẹ nó. Tùng biết Nhóc trong một lần “đen đủi hơn cái máy ủi”. Số là hôm đó Tùng đang ngon giấc vào một buổi trưa đẹp giời thì nghe thấy tiếng gọi nhau ời ời ngoài cửa phòng nó. Tiếp đó, cánh cửa bật mở tung như sức mạnh của một cái bếp ga vừa nổ và một đứa con gái hùng dũng bước vào sau khi tuyên bố một câu xanh rờn với bọn bạn gái đang ngấp nghé ngoài cửa: - Vào đi bọn mày, mình học ở phòng này mà! “A...aaa!” – Tùng gào lên như thể mình là... một nạn nhân thứ thiệt và tiếp sau đó đứa con gái cũng gào theo hết công suất. Tùng cuống cuồng chui mình vào chăn để giấu đi cái tư thế “khiếm nhã” quần đùi áo... không có thì chẳng may ngã lộn cổ xuống đất, cùng lúc đó đứa con gái cũng bổ nhào ra cửa. - Đó chính là Nhóc! Tùng kết luận với Linh. ***Té ra, lớp của Nhóc sắp phải thi “đôi nhảy đẹp toàn trường” và địa chỉ lí tưởng để bồi dưỡng cho các bé không ai khác chính là ông Mạnh - ông anh trai tài hoa của nó. Hôm qua mẹ nó đã cho Nhóc địa chỉ lớp học nhảy của anh Mạnh, trong đó có nó và con Linh đang ra sức vừa học vừa phá hoại. Sau một năm trời ngồi... ngó qua khe cửa mỗi lúc Nhóc tới học thêm nhà nó, tới hôm qua Tùng mới được “đàng hoàng” ngồi nói chuyện với Nhóc. Cảm giác sung sướng đó không kéo dài được bao lâu vì cái Linh đã lôi nó về với thực tại một cách phũ phàng khi đập bốp tờ giấy hẹn của Nhóc vào mặt nó. Một tuần – chỉ một tuần nữa thôi, nó phải đến lớp của Nhóc để dạy dỗ sao cho bọn “chíp hôi” đó có thể nhảy thông thạo. Tùng thừ người ngơ ngẩn, nó nhớ đến câu nhận xét của anh Mạnh về nó và con Linh rằng “Khiêu vũ là một môn nghệ thuật và bọn mày được sinh ra để chứng tỏ rằng không phải ai cũng là một người nghệ sĩ”. Hừm! Giờ nó đã trót nhận mình là anh Mạnh thì không thể rút lui và lòi cái đuôi cáo ra với Nhóc được. Nó búng tay quyết định, chộp lấy cái điện thoại và phone cho ông anh: - Anh qua đây quẳng chìa khoá phòng tập cho em. Em và cái Linh sẽ ở đây đến tối mới về. *** - “1, 2, 3...” tiếng giáo viên trong... đĩa dạy nhảy hào hứng. Riêng Linh chẳng thấy hồ hởi tẹo nào. Nó đang ngồi nghe discman và mặc xác thằng Tùng vật lộn với cái gọi là “cố gắng chiến thắng trong tình iu”. Thảm cảnh vặn xoắn chân tay mình mẩy với thằng bạn thân làm nó ớn đến tận cổ. Nhưng cái phone bị giật phắt khỏi tai nó: - Bà làm ơn bỏ cái thái độ vô trách nhiệm ấy đi – thằng Tùng gắt, lôi con bạn xuống sàn để giúp đỡ nó thực tập một cách “sống động chứ không phải là... ôm không khí”. *** Cứ thế, đúng 7h tối là Tùng lao xe rầm rập qua nhà Linh để khủng bố nó đi tập với mình bằng được. Răng nghiến trèo trẹo vì người luôn đau ê ẩm mà thằng Tùng vẫn bừng bừng quyết tâm khiến cái Linh đành phải công nhận thằng bạn hâm một cách... hoành tráng. Sau 6 ngày khổ luyện và cố gắng nhất trong quãng đời 17 năm hiện diện trên đời thì đến tối hôm nay, trước hôm ra mắt lớp Nhóc, Tùng ngồi bệt xuống đất, mặt mày trắng xác và thú nhận: “Ngày mai tao không thể nhảy nhót gì được nữa”. Linh biết tỏng thằng này đang ca-mơ-run khủng khiếp và không thể không ái ngại. *** Giờ G. Nó đến lớp Nhóc (tất nhiên), dạy nhảy nhót cho cái bọn lớp Nhóc (tất nhiên) với một nỗ lực phi thường là không-nhìn-vào-mắt-Nhóc. Tập thì phải thi, thi thì ai cũng muốn đoạt giải, mà đã đoạt giải thì ai chả muốn giải nhất. Cái chân lí ấy cấm có sai và ngày hôm nay Tùng đang ngồi trong cánh gà lẩm nhẩm cái chân lí ấy đến trẹo mồm. Lớp Nhóc đang thi ngoài kia. Tùng và Linh không thể ngờ rằng “thành quả” của mình đang xoay xở ổn đến mức ấy! Tùng hỉ hả nhìn “học trò” biểu diễn mà lòng không ngớt tự hào về... tài năng của hai đứa nó. Nó mang cái tâm trạng tơn tơn sung sướng ấy cho đến khi thông báo kết quả. Nín thở! Run đến rụng tim! Cả bọn lớp Nhóc cũng im phắc! Giải nhất! “Aaaaa…aa” tất cả gào lên, bọn chúng kéo nhau lên nhận giải ầm ầm, lôi tuột cả Tùng và Linh lên sân khấu. Nhóc đĩnh đạc bước lên micro. Nhóc nói những gì Tùng không nghe rõ nhưng nó chỉ nghe rõ câu cuối cùng “Chúng em xin gửi lời cảm ơn chân thành tới anh Tùng và chị Linh – người đã huấn luyện cho bọn em có được giải thưởng ngày hôm nay”. “Anh Tùng?” Tùng thì thào sửng sốt, vậy là Nhóc đã biết nó là “anh Tùng” từ lâu rồi, ôi, lại một nỗ lực phi thường nữa để nó giữ mình khỏi té xỉu. Ra đến nhà để xe mà tâm trạng của nó đang lộn tùng phèo như bị ngoáy nước đường. Bỗng có ai nói tên nó một cách nhỏ nhẹ đằng sau lưng, nó quay lại và đơ luôn như một cái tượng gỗ: đó là Nhóc. Nhóc đưa ra một bó hoa to đùng và rụt rè đặt vào tay nó với một câu nói được coi là minh chứng xác thực cho từ lí nhí: “Em tặng anh!” rồi chạy vụt đi. Tất cả diễn ra nhanh lắm, nhanh đến nỗi Nhóc đi rồi mà Tùng vẫn đứng im như hoá đá. Linh tủm tỉm đi ra, ngó vào bó hoa rồi nhón tay bốc một mảnh giấy nhỏ. Giọng con bạn ngân nga: “Cho em làm học trò lâu dài của anh nhé, anh Tùng!” Tùng như sực tỉnh, nó ngẩng lên nhìn theo bóng Nhóc và trước khi biến mất trong dòng người trên đường nó dám thề rằng Nhóc vừa quay đầu lại và mỉm cười với nó - Một nụ cười lấp lánh.
Mục lục
Màn khiêu vũ của trái tim
Màn khiêu vũ của trái tim
Mai AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Theo Hoa Học TròĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 8 năm 2007
|
Mầu Hoa Khế
Màu Hoa Sim
Đứng giữa khu đồi cách xa thị trấn chừng vài trăm cây số , hai đứa nhỏ nhìn sửng một màu hoa tím chạy dài xa tít tắp .Mầu hoa như một tấm lụa mềm mại chen lẫn những cành lá mầu xanh đậm , những trái sim chín no nứt nặng trĩu cành . Thằng Du đeo trên lưng cái gùi đan tre của người Thượng , thằng nhỏ chạy vù đến hai tay hái lia lịa những nhánh cây đầy quả sim chín , rồi cứ thế mà bỏ đầy vào cái gùi tre trên lưng . Còn con Như , đúng là con gái nó cứ đứng mãi nhìn những bông hoa , có đưa tay ngắt thì cũng chỉ là những đóa hoa rồi cầm không hết trên đôi tay vụng về bé nhỏ của nó , bây giờ c con bé mới nhớ ra mục đích đến đây để hái trái sim . Thằng Du chỉ hơn nó có 2 tuổi nhưng ra vẻ người lớn , sau khi đã hái trái sim đầy gùi , nó đến bên con Như giúp con bé hái trái , rồi cột hoa lại thành một bó gọn gàng . Hai đứa tìm một bóng cây trước mặt có một con suối nhỏ chảy róc rách ,dòng nước nhẹ nhàng theo tu8ng` cơn gió thổi đưa những chiếc lá vàng khô lững lờ trôi đi như mấy chiếc đò lướt đẩy trên dòng sông . Thằng Du mang một ít trái sim xuống vũng nước rửa sạch sẽ , nó hái một chiếc lá môn rừng to làm thành cái mâm để đựng trái sim . Con Như mới lên 8 tuổi nhà hai đứa gần nhau trong xóm nên hai đứa chơi rất thân .Hôm nay nhầm mùa hè tụi nó được nghỉ học nên rũ nhau đi lên đồi sim để hái trái , chổ này hẻo lánh rất xa thôn làng . Nhưng hể có thằng Du là con Như không biết sợ chuyện gì cả , còn thằng Du mới mười tuổi nhưng thân thể thì to con , nước da đen dòn cặp mắt sáng quắc như mắt con mèo ban đêm , đố mà ai dám ăn hiếp bắt nạt nó .Nhìn nơi nó toát ra một sự gan lì bướng bỉnh , không hiểu sao nó lại thích chơi với con Như , con bé nhát gan hay khóc , mặt mày trắng hồng da đẹp như tấm giấy quyến của mạ thằng Du vấn thuốc cẩm lệ , cặp mắt to tròn nhưng sao thằng Du cứ thấy như con bé sắp khóc . Có lẽ vì cặp mắt buồn đó mà thằng Du cứ thấy trong lòng xót xa rồi thương con nhỏ lúc nào cũng không biết , chỉ thấy lúc nào con nhỏ vắng bóng là thằng Du cứ như người mất hồn , rồi cứ lẩn quẩn nơi hàng dậu mồng tơi đứng trông sao cho mau thấy con nhỏ , dầu con bé chỉ ra nơi cái giếng nhỏ trước sân để múc nước rửa chân . Trong lúc con Như ngồi ăn trái sim thì thằng Du đi ngắt thêm mấy nhánh hoa tím , khéo tay kết thành một cài vòng thật đẹp mang cài lên đầu của con Như . Con Như cứ ngây thơ ngồi ăn làm lấm cả cái miệng xinh xinh của nó , khi nhe miệng cười hai cái răng cửa mới vừa mọc lên to như răng con thỏ trông rất ngộ nghĩnh . Thằng Du cứ thế mà ngồi ngắm con bé cho đến khi bóng chiều sắp xuống núi thì hai đứa mới dắt tay nhau ra khỏi cái dãy đồi để ra về . Mười năm sau ... tình cảm của tuổi ấu thơ âm thầm trở thành tình yêu đó là một điều mà bất cứ ai nhìn thấy cũng đoán biết , họ còn nghỉ tương lai tụi nó sẽ lấy nhau , sẽ trở thành một cặp vợ chồng đẹp nhất của thị xã . Mà thật vậy thằng Du đã trở thành người thanh niên với tuổi 20 chững chạc , khoẻ mạnh , là một người đàn ông duy nhất trong gia đình thường giúp mạ làm vườn làm rẫy , bởi thằng Du mất cha từ thuở vừa lọt lòng . Còn con Như , con nhà đài các gia thế giàu có mấy đời nên được cưng yêu như một nàng tiểu thư , dáng điệu mảnh khảnh mong manh như một hạt sương ban mai rất dễ vỡ . Sự lo sợ của hai đứa phải xa nhau một ngày nào đó bỗng trở thành sự thật , gia đình con Như quyết định rời bỏ quê nhà để ra đi lập nghiệp . Trước ngày xa nhau hai đứa đưa nhau lên lại đồi sim , đó là nơi hẹn hò thơ mộng đã nhiều năm trôi qua . Con Như khóc nhiều lắm , khóc ướt hết vai áo của thằng Du . Kỷ niệm của mối tình là chiếc áo đầy nước mắt của người mình yêu thằng Du luôn cất giữ bên mình và một cánh hoa sim tím được ép khô trong cuốn nhật ký của con Như . Kỷ niệm sẽ muôn đời không hề phai tàn với nụ hôn từ biệt trên môi nhau giữa màu chiều hoàng hôn bên đồi hoa sim màu tím chạy dài biền biệt . Hình bóng Như và màu tím hoa sim đã theo Du khi anh với đời chiến binh rày đây mai đó .Đất nước chưa yên nên tình yêu đành để im trong trái tim chưa có hẹn ngày quay về . Còn Như , cái nhan sắc như sương khói mộng mị lêu trai đó đã dội đập cuồng bão vào đôi mắt của một người đàn ông đầy quyền uy của một đất nước hùng mạnh bên kia đại dương đang thờ chủ nghĩa độc thân bỗng bị lay động . Ông ta đã tìm đủ mọi cách để có cho bằng được người con gái mà lần đầu tiên gặp gỡ đã như một tiếng sét giáng xuống cuộc đời vốn lạnh lùng khô khốc của ông .Định mệnh thêm một lần nữa đẩy xa Như đi qua đến tận chân trời của một đất nước khác một chũng tộc khác . Như phải nhờ thế lực của người đàn ông đó giúp đưa gia đình ra đi an toàn trong những ngày tàn cuộc chiến tranh . Trong mớ hành trang vội vã cuốn nhật ký tình yêu được Như ôm giữ như một báu vật ,cuốn nhật ký cùng mối tình của Du theo Như cho đến tận bây giờ . Người đàn bà trung niên ngồi bên hiên nhà để che bớt cơn nắng hè dội xuống mặc dù mặt trời chỉ mới vừa lên , trước sân cỏ bày bán những thứ lỉnh kỉnh không dùng tới đã nhiều năm . Ở xứ này cứ tới mùa hè là nhà này nối tiếp nhà kia , đôi khi họ cùng chung nhau một khu nơi họ ở thường mở cánh cửa nơi garage vào hai ngày cuối tuần để vừa bán vừa cho, vừa tìm cho mình một chút niềm vui khi nhìn những người khách từ trên những chiếc xe đẹp có , cũ có đi đến để mua những món đồ mà cảm thấy cần thiết hoặc tò mò tìm ra được những điều thú vị trên những món đồ xưa ,mà họ nghỉ đó là những kỷ niệm của những nơi chủ nhân đã đi qua với cảm nghỉ "cũ người mới ta" . Chiếc nón rộng vành , che khuất đôi mắt nhưng cái miệng cười rất xinh của bà luôn cười với những giá cả khách hỏi mua . Hình như bà chưa trả lời "no " bao giờ , bà tên là Joan , người đàn bà goá chồng gần hai mươi năm và cứ ở như vậy trong căn nhà trồng đầy hoa màu tím .Chồng chết khi còn rất trẻ , không con cái vẫn sống yên lặng với một sự hy vọng chỉ biết cầu xin cùng thượng đế .Nếu như ai có hỏi " sao không đi bước nữa ? " thì bà chỉ mỉm cười thật bí ẩn rồi bảo " để chờ một người " ... Và như một cuốn phim tình yêu với những đoạn kết đầy nhân tính .Qua vành nón đan bằng lưới bà nhìn thấy một người đàn ông đang khập khểnh với một cái chân giả , nơi đôi mắt có vẻ mệt mỏi với tia nhìn buồn bã không nhìn gì ở những đồ bày biện trên bãi cỏ . Người đàn ông đứng nhìn sửng trước những đám hoa màu tím đủ loại đan nhau che phủ trên mái nhà trãi xuống bờ rào , rồi từng khóm, từng khóm tất cả là một màu tim chen lẫn với nền màu lá xanh . Cũng may là căn nhà sơn màu trắng nên sự u tịch trầm lắng của những bông hoa tím như đã được reo lên trong nắng mai . Ông cũng vừa đưa mắt lướt nhìn qua người đàn bà trong chiếc váy đầm màu tím trang nhã đang ngồi gọn trên chiếc ghế mây , ông chợt khựng lại trái tim đập mạnh trong lòng ngực vừa đúng lúc người đàn bà hốt hoảng đứng bật dậy , chiếc nón vô tình rơi xuống lộ rõ gương mặt của bà . Hai người cứ thế đứng nhìn nhau .Thời gian như ngừng lại , mọi tiếng động im lặng , trong đôi mắt bà sửng sốt rồi nhoà nhoẹt nước mắt , trên gương mặt ông nét phong sương vẫn còn in hằn ,những đường gân ở hai mang tai nổi to lên , miệng ông mở ra thốt lên nghẹn ngào ... Như ... ...Bà bỗng nhìn thấy lại cả một màu hoa sim tím chạy dài xa tít tắp và tiếng của Du gọi vang vọng cả một không gian mênh mông ... Mầu Hoa Khế Apr 19.2010
Mục lục
Màu Hoa Sim
Màu Hoa Sim
Mầu Hoa KhếChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 22 tháng 4 năm 2010
|
Mầu Hoa Khế
Màu Hoa Sim
Đứng giữa khu đồi cách xa thị trấn chừng vài trăm cây số , hai đứa nhỏ nhìn sửng một màu hoa tím chạy dài xa tít tắp .Mầu hoa như một tấm lụa mềm mại chen lẫn những cành lá mầu xanh đậm , những trái sim chín no nứt nặng trĩu cành . Thằng Du đeo trên lưng cái gùi đan tre của người Thượng , thằng nhỏ chạy vù đến hai tay hái lia lịa những nhánh cây đầy quả sim chín , rồi cứ thế mà bỏ đầy vào cái gùi tre trên lưng . Còn con Như , đúng là con gái nó cứ đứng mãi nhìn những bông hoa , có đưa tay ngắt thì cũng chỉ là những đóa hoa rồi cầm không hết trên đôi tay vụng về bé nhỏ của nó , bây giờ c con bé mới nhớ ra mục đích đến đây để hái trái sim . Thằng Du chỉ hơn nó có 2 tuổi nhưng ra vẻ người lớn , sau khi đã hái trái sim đầy gùi , nó đến bên con Như giúp con bé hái trái , rồi cột hoa lại thành một bó gọn gàng . Hai đứa tìm một bóng cây trước mặt có một con suối nhỏ chảy róc rách ,dòng nước nhẹ nhàng theo tu8ng` cơn gió thổi đưa những chiếc lá vàng khô lững lờ trôi đi như mấy chiếc đò lướt đẩy trên dòng sông . Thằng Du mang một ít trái sim xuống vũng nước rửa sạch sẽ , nó hái một chiếc lá môn rừng to làm thành cái mâm để đựng trái sim . Con Như mới lên 8 tuổi nhà hai đứa gần nhau trong xóm nên hai đứa chơi rất thân .Hôm nay nhầm mùa hè tụi nó được nghỉ học nên rũ nhau đi lên đồi sim để hái trái , chổ này hẻo lánh rất xa thôn làng . Nhưng hể có thằng Du là con Như không biết sợ chuyện gì cả , còn thằng Du mới mười tuổi nhưng thân thể thì to con , nước da đen dòn cặp mắt sáng quắc như mắt con mèo ban đêm , đố mà ai dám ăn hiếp bắt nạt nó .Nhìn nơi nó toát ra một sự gan lì bướng bỉnh , không hiểu sao nó lại thích chơi với con Như , con bé nhát gan hay khóc , mặt mày trắng hồng da đẹp như tấm giấy quyến của mạ thằng Du vấn thuốc cẩm lệ , cặp mắt to tròn nhưng sao thằng Du cứ thấy như con bé sắp khóc . Có lẽ vì cặp mắt buồn đó mà thằng Du cứ thấy trong lòng xót xa rồi thương con nhỏ lúc nào cũng không biết , chỉ thấy lúc nào con nhỏ vắng bóng là thằng Du cứ như người mất hồn , rồi cứ lẩn quẩn nơi hàng dậu mồng tơi đứng trông sao cho mau thấy con nhỏ , dầu con bé chỉ ra nơi cái giếng nhỏ trước sân để múc nước rửa chân . Trong lúc con Như ngồi ăn trái sim thì thằng Du đi ngắt thêm mấy nhánh hoa tím , khéo tay kết thành một cài vòng thật đẹp mang cài lên đầu của con Như . Con Như cứ ngây thơ ngồi ăn làm lấm cả cái miệng xinh xinh của nó , khi nhe miệng cười hai cái răng cửa mới vừa mọc lên to như răng con thỏ trông rất ngộ nghĩnh . Thằng Du cứ thế mà ngồi ngắm con bé cho đến khi bóng chiều sắp xuống núi thì hai đứa mới dắt tay nhau ra khỏi cái dãy đồi để ra về . Mười năm sau ... tình cảm của tuổi ấu thơ âm thầm trở thành tình yêu đó là một điều mà bất cứ ai nhìn thấy cũng đoán biết , họ còn nghỉ tương lai tụi nó sẽ lấy nhau , sẽ trở thành một cặp vợ chồng đẹp nhất của thị xã . Mà thật vậy thằng Du đã trở thành người thanh niên với tuổi 20 chững chạc , khoẻ mạnh , là một người đàn ông duy nhất trong gia đình thường giúp mạ làm vườn làm rẫy , bởi thằng Du mất cha từ thuở vừa lọt lòng . Còn con Như , con nhà đài các gia thế giàu có mấy đời nên được cưng yêu như một nàng tiểu thư , dáng điệu mảnh khảnh mong manh như một hạt sương ban mai rất dễ vỡ . Sự lo sợ của hai đứa phải xa nhau một ngày nào đó bỗng trở thành sự thật , gia đình con Như quyết định rời bỏ quê nhà để ra đi lập nghiệp . Trước ngày xa nhau hai đứa đưa nhau lên lại đồi sim , đó là nơi hẹn hò thơ mộng đã nhiều năm trôi qua . Con Như khóc nhiều lắm , khóc ướt hết vai áo của thằng Du . Kỷ niệm của mối tình là chiếc áo đầy nước mắt của người mình yêu thằng Du luôn cất giữ bên mình và một cánh hoa sim tím được ép khô trong cuốn nhật ký của con Như . Kỷ niệm sẽ muôn đời không hề phai tàn với nụ hôn từ biệt trên môi nhau giữa màu chiều hoàng hôn bên đồi hoa sim màu tím chạy dài biền biệt . Hình bóng Như và màu tím hoa sim đã theo Du khi anh với đời chiến binh rày đây mai đó .Đất nước chưa yên nên tình yêu đành để im trong trái tim chưa có hẹn ngày quay về . Còn Như , cái nhan sắc như sương khói mộng mị lêu trai đó đã dội đập cuồng bão vào đôi mắt của một người đàn ông đầy quyền uy của một đất nước hùng mạnh bên kia đại dương đang thờ chủ nghĩa độc thân bỗng bị lay động . Ông ta đã tìm đủ mọi cách để có cho bằng được người con gái mà lần đầu tiên gặp gỡ đã như một tiếng sét giáng xuống cuộc đời vốn lạnh lùng khô khốc của ông .Định mệnh thêm một lần nữa đẩy xa Như đi qua đến tận chân trời của một đất nước khác một chũng tộc khác . Như phải nhờ thế lực của người đàn ông đó giúp đưa gia đình ra đi an toàn trong những ngày tàn cuộc chiến tranh . Trong mớ hành trang vội vã cuốn nhật ký tình yêu được Như ôm giữ như một báu vật ,cuốn nhật ký cùng mối tình của Du theo Như cho đến tận bây giờ . Người đàn bà trung niên ngồi bên hiên nhà để che bớt cơn nắng hè dội xuống mặc dù mặt trời chỉ mới vừa lên , trước sân cỏ bày bán những thứ lỉnh kỉnh không dùng tới đã nhiều năm . Ở xứ này cứ tới mùa hè là nhà này nối tiếp nhà kia , đôi khi họ cùng chung nhau một khu nơi họ ở thường mở cánh cửa nơi garage vào hai ngày cuối tuần để vừa bán vừa cho, vừa tìm cho mình một chút niềm vui khi nhìn những người khách từ trên những chiếc xe đẹp có , cũ có đi đến để mua những món đồ mà cảm thấy cần thiết hoặc tò mò tìm ra được những điều thú vị trên những món đồ xưa ,mà họ nghỉ đó là những kỷ niệm của những nơi chủ nhân đã đi qua với cảm nghỉ "cũ người mới ta" . Chiếc nón rộng vành , che khuất đôi mắt nhưng cái miệng cười rất xinh của bà luôn cười với những giá cả khách hỏi mua . Hình như bà chưa trả lời "no " bao giờ , bà tên là Joan , người đàn bà goá chồng gần hai mươi năm và cứ ở như vậy trong căn nhà trồng đầy hoa màu tím .Chồng chết khi còn rất trẻ , không con cái vẫn sống yên lặng với một sự hy vọng chỉ biết cầu xin cùng thượng đế .Nếu như ai có hỏi " sao không đi bước nữa ? " thì bà chỉ mỉm cười thật bí ẩn rồi bảo " để chờ một người " ... Và như một cuốn phim tình yêu với những đoạn kết đầy nhân tính .Qua vành nón đan bằng lưới bà nhìn thấy một người đàn ông đang khập khểnh với một cái chân giả , nơi đôi mắt có vẻ mệt mỏi với tia nhìn buồn bã không nhìn gì ở những đồ bày biện trên bãi cỏ . Người đàn ông đứng nhìn sửng trước những đám hoa màu tím đủ loại đan nhau che phủ trên mái nhà trãi xuống bờ rào , rồi từng khóm, từng khóm tất cả là một màu tim chen lẫn với nền màu lá xanh . Cũng may là căn nhà sơn màu trắng nên sự u tịch trầm lắng của những bông hoa tím như đã được reo lên trong nắng mai . Ông cũng vừa đưa mắt lướt nhìn qua người đàn bà trong chiếc váy đầm màu tím trang nhã đang ngồi gọn trên chiếc ghế mây , ông chợt khựng lại trái tim đập mạnh trong lòng ngực vừa đúng lúc người đàn bà hốt hoảng đứng bật dậy , chiếc nón vô tình rơi xuống lộ rõ gương mặt của bà . Hai người cứ thế đứng nhìn nhau .Thời gian như ngừng lại , mọi tiếng động im lặng , trong đôi mắt bà sửng sốt rồi nhoà nhoẹt nước mắt , trên gương mặt ông nét phong sương vẫn còn in hằn ,những đường gân ở hai mang tai nổi to lên , miệng ông mở ra thốt lên nghẹn ngào ... Như ... ...Bà bỗng nhìn thấy lại cả một màu hoa sim tím chạy dài xa tít tắp và tiếng của Du gọi vang vọng cả một không gian mênh mông ... Mầu Hoa Khế Apr 19.2010
Mục lục
Màu Hoa Sim
Màu Hoa Sim
Mầu Hoa KhếChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 22 tháng 4 năm 2010
|
Dương Lệ
Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt
Con mèo này là của cậu ấy tặng tôi tết Dương lịch năm ngoái. Lông nó vàng óng như tơ. Hai mắt tròn xoe, long lanh như hai hòn bi đen ươn ướt. Mới về nhà tôi, nó còn bé xíu, chưa mở mắt, nằm ngoan trong cái giỏ mây, cái giỏ mà vì có chú mèo nên tôi mới phải mua.
Loài mèo lớn thật là nhanh. Chỉ một tháng sau, nó đã cứng cáp, chạy nhảy khắp nhà. Đến mùa thu thì tôi không tài nào nhận ra nó nữa. Màu lông mèo chìm trong nền vàng của ngày sang thu và một sớm tỉnh dậy, tôi không thể ngủ tiếp được vì tiếng “meo” của cái màu vàng ấy. Tết Dương lịch năm nay, nó tròn một tuổi. Con mèo to hơn trước rất nhiều. Cậu bạn tặng tôi con mèo đã sang Anh du học. Cũng đã tròn một năm cậu ấy vắng nhà. Nhưng năm nay, cậu ấy hứa là sẽ về. Đêm sát ngày cuối cùng của năm, tôi kéo chăn bông lên cho ấm rồi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Ngoài cửa, loang loáng ánh điện trong màn đêm yên tĩnh. Con mèo vẫn chưa buồn ngủ, nằm nghịch đôi dép của tôi, đẩy đi khắp phòng. Tôi xỏ chân vào dép định cất lên giá để cho nó khỏi nghịch thì cậu ấy nhắn tin cho tôi. Cậu ấy bảo tôi lên mạng. Tôi mở máy tính ra, vào nick, thấy nick cậu ấy đang sáng. Chúng tôi nói chuyện suốt đêm. Gần sáng, tôi mới đi ngủ. Ở trên mạng, cậu ấy chúc tôi một năm thật vui vẻ và bảo là chưa chắc ngày cuối năm đã về đến nhà tôi được, vì cậu ấy còn phải xuống dưới huyện thăm ba mẹ và lâu lâu rồi ông bà cậu mới lên chơi. Tôi trả lời là không sao, nhưng kì thực lòng cũng thấy hơi buồn một chút. 9h sáng hôm sau, tôi mới tỉnh giấc. Bố mẹ đã đi làm. Tôi ăn uống rồi cho mèo ăn. Tôi định nhốt nó ở nhà rồi mới đi chợ. Nhưng con mèo cứ quấn lấy chân tôi, kêu ầm lên. Tôi đành nhốt nó vào trong lồng sắt. Nó lại càng kêu gào thảm thiết. Tôi phải mang theo đi chợ cùng. Tôi dắt mèo đi chợ như người ta dắt chú chó cưng với cái dây đeo ở cổ. Chú mèo có vẻ thích chí lắm. Nó cứ lon ton dưới chân tôi. Đến chỗ đông người, tôi ôm nó vào lòng vì sợ nó đi lạc hoặc là kẻ nào đó lợi dụng lúc tôi sơ ý bắt mất con mèo. Chợ ngày cuối năm thật nhộn nhịp. Có vẻ như chú mèo cũng hiểu được điều đó. Nó nằm trong vòng tay tôi, cứ ngước cổ lên ngơ ngác nhìn những cây pháo bông, chiếc đèn đỏ như hoa ớt hay bao nhiêu là dây trang trí lấp la lấp lánh... Thỉnh thoảng, chú mèo lại kêu “meo, meo”. Một em nhỏ theo mẹ đi chợ, một tay cầm cây kem đang mút dở, tay kia chỉ con mèo đang nằm trong vòng tay tôi: “Mẹ ơi, con mèo kìa!”. Người mẹ bảo: “Ừ. Con mèo của chị đấy. Con phải ngoan, rồi mẹ sẽ mua cho con một con mèo, được không?”. Đứa bé cười với mẹ, ngoảnh lại vẫy vẫy con mèo của tôi rồi mới chịu đi. Tôi đến trước hàng bán thiệp mừng. Tôi chỉ vào một chiếc thiếp nhỏ rất xinh với những cành hồng trang trí: - Cô ơi, chiếc thiệp này bao nhiêu tiền ạ? Cô bán hàng bảo: - 5 nghìn cháu ạ. - Thế à cô? Vậy cô bán cho cháu. Tôi cầm tấm thiệp trên tay, tự nhủ mình sẽ viết vài dòng thật hay để đề tặng. Đi chợ vào ngày cuối năm, suýt nữa thì tôi quên nhiệm vụ chính. Tôi bước ra hàng bán đồ ăn. Không để ý thì tôi đã suýt nữa va vào mấy người đang tay xách nách mang về quê. Mọi người mang bao nhiêu là quà về cho gia đình. Có tiếng điện thoại của một chị nói rất to: “Con đang về đây mẹ à. Vâng, con sẽ đi xe cẩn thận. Bố mẹ nhớ chờ con về nha”. Tôi trở về qua hàng gà. Sau đó là hàng thịt vịt nướng. Hôm nay ngày cuối năm Dương lịch mà, có rất đông khách ăn. Người đàn bà bán hàng, tay nhẫy dầu mỡ, cái bụng to bự, vẫy tôi lại. Tôi thấy xộc lên toàn mùi thịt nướng. Người đàn bà đó hỏi: - Này, bán cho bác con mèo đi. - Cháu không bán được. - Tại sao không bán được? - Đây là món quà một người bạn cùng trường tặng cháu. Tại sao cháu phải bán chứ? - Ơ... Này... Tôi bế chú mèo về nhà, lại cho nó ăn trước khi nấu cơm. Mẹ tôi bảo buổi chiều ở siêu thị có đợt mua hàng rút thăm trúng thưởng dịp cuối năm. Chiều hôm đó, trời đã se lạnh. Gió thổi từng đợt thốc lên mũi. Tôi khoác thêm áo ấm rồi ra siêu thị. Trước cửa nơi đây đang có ca nhạc. Tôi đứng cổ vũ trong tiếng nhạc ầm ầm sau đó mới vào bên trong mua hàng. Tôi nhận được phiếu mua, hồi hộp chờ đợi lúc rút thăm vào cuối giờ chiều. Nhưng cứ giải nhất, giải nhì, giải ba rồi giải khuyến khích trôi qua mà vẫn không thấy mã số của tôi. Tôi đành buồn bã trở về nhà. Gần tối, tôi ăn cơm sớm. Có điện thoại của Nga “cận” và Lan “còi” gọi rủ tôi ra bờ hồ chơi. Mẹ nhắc tôi quàng khăn cho đỡ lạnh. Tôi vâng lời mẹ, rồi cùng hai đứa bạn thân phóng xe đi. Bờ hồ tấp nập người qua lại, còn nhộn nhịp hơn ban ngày. Từng đôi trai gái dắt tay nhau trên đường. Trên tay họ mang những quả bóng hồng hình trái tim, bên trong lồng vào một trái tim nhỏ hơn khoảng một nửa, quả bóng khác với thường ngày vì mang dòng chữ “HAPPY NEW YEAR!”. Tôi thấy hơi chạnh lòng. Hơn 9h, tôi thấy mệt nên muốn về. Tôi bước vào nhà, bế chú mèo trên tay. Chú ta cứ đòi xuống. Tôi đặt chú mèo xuống thảm cỏ ngoài sân, cạnh vườn hoa. Bỗng nó chạy biến đi đâu mất. Chỉ một thoáng đã không thấy đâu. Tôi hoảng quá, tìm con mèo khắp sân, chạy cả vào nhà tìm mà vẫn không thấy. Niềm vui của tôi đã vơi đi mất nửa, nếu như tối nay không thấy nó. Tôi chạy ra sau vườn hoa, sắp khóc đến nơi rồi. Chợt con mèo ở đâu xuất hiện. Tôi mừng quá, ôm chặt nó vào lòng. Con mèo kêu “meo, meo”, lấy chân cào vào tóc tôi. Đau quá, tôi mới thả nó xuống đất một cách cẩn thận. Dưới đất hình như có một bông hoa hồng bọc trong giấy bóng trắng rất đẹp. Tôi ngạc nhiên lắm. Ở đâu ra vậy? - Miu Miu lấy đâu ra bông hoa này thế? – Tôi nhìn con mèo. Tôi ngoảnh nhìn vườn hoa nhà tôi, không trồng một cây hồng nào. Chỉ là mấy cây mười giờ, vài cụm thuỷ tiên và những bông mâm xôi tim tím ram ráp. Kì lạ thật đấy! Tôi mỉm cười, xoa xoa bộ lông mềm mại và vàng óng của chú mèo. “Chắc là lại lấy về của ai chứ gì?”. Tôi ôm con mèo, ngồi trên xích đu trước nhà. Đêm dần buông. Sương nhiều hơn trong ánh sáng đèn, phủ mờ cả màu tím của hoa mâm xôi trước mặt. Tôi bước vào nhà, chuẩn bị đi ngủ. Nửa tiếng sau, tôi vẫn không thể nào ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Di động của tôi đang sáng lên, rung liên tục trên mặt bàn. Tôi lấy lên nghe máy. Là của người mà tôi vẫn mong. - Cậu ra ngoài cửa đi. Mình đang đứng bên ngoài - Tiếng cậu ấy nói rất nhẹ. Tôi ngồi trên chiếc xích đu. Cậu ấy ngồi ở xích đu bên cạnh. - Sao cậu lại tới thế? Mình tưởng cậu trưa mai mới sang đây – Tôi không giấu nổi sự vui mừng. - Hôm qua, chat với cậu xong, mình ra máy bay về luôn. 7h tối nay, mình mới về đến nhà. Mình ở nhà được một tiếng là đi xe xuống đây. Vì mình sợ không gặp được cậu thời khắc cuối năm này. - Cậu ấy nói. - Thế ông bà cậu có lên không? – Tôi hỏi. - Có. Nhưng ông bà còn ở lâu mà. Mai mình sẽ ở nhà chơi cả ngày với ông bà. - Vậy à? Cậu nghỉ có được lâu không? - Ừ. Cũng khá dài đấy. Khoảng hai tuần gì đó. Này, trông cậu vẫn xinh như xưa nhỉ. Tôi đập vào vai cậu ấy: “Cậu chỉ trêu mình thôi”. Cậu ấy cười, bảo. “Mình nói thật mà. Thôi, đừng có đánh nữa”. Tôi tự nhiên đỏ mặt. Một khoảng im lặng. - Con mèo dạo này lớn lắm – Tôi bảo. - Mình thấy rồi. Tôi hỏi: - Sao cậu biết? - Thế lúc nãy nó không mang hoa tặng cậu à? - Sao? ... Mình đã nghĩ là không phải tự nhiên có bông hoa hồng ấy mà. Cậu ấy cười. - Cậu vẫn giữ con mèo thật sự làm mình ngạc nhiên lắm đấy. À, mình có món quà tặng cho cậu. Cậu ấy mở một chiếc túi nhỏ, lấy ra chiếc vòng đeo vào tay tôi. - Cảm ơn cậu. Nó đẹp quá! – Tôi thốt lên. Tôi cũng lấy chiếc thiếp mà tôi vừa viết lúc chiều ra đưa cho cậu ấy. - Mình tặng cậu này. Chúc cậu năm mới vui nhiều hơn năm cũ. Đợi một lúc, cậu ấy bảo: - Bị mình giữ như thế này - cậu ấy chỉ chiếc vòng - cậu không được bỏ ra đâu đấy. Dù ở đâu thì mình cũng luôn mong cậu được hạnh phúc. Không chỉ ngày cuối năm này, mà cả những ngày cuối những năm về sau nữa. Một khoảng sáng vụt ngang trời. Hình như có nơi nào đó đang đốt pháo hoa. Cậu ấy nhìn tôi, cười. Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt.
Mục lục
Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt
Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt
Dương LệChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 7 tháng 1 năm 2010
|
Dương Lệ
Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt
Con mèo này là của cậu ấy tặng tôi tết Dương lịch năm ngoái. Lông nó vàng óng như tơ. Hai mắt tròn xoe, long lanh như hai hòn bi đen ươn ướt. Mới về nhà tôi, nó còn bé xíu, chưa mở mắt, nằm ngoan trong cái giỏ mây, cái giỏ mà vì có chú mèo nên tôi mới phải mua.
Loài mèo lớn thật là nhanh. Chỉ một tháng sau, nó đã cứng cáp, chạy nhảy khắp nhà. Đến mùa thu thì tôi không tài nào nhận ra nó nữa. Màu lông mèo chìm trong nền vàng của ngày sang thu và một sớm tỉnh dậy, tôi không thể ngủ tiếp được vì tiếng “meo” của cái màu vàng ấy. Tết Dương lịch năm nay, nó tròn một tuổi. Con mèo to hơn trước rất nhiều. Cậu bạn tặng tôi con mèo đã sang Anh du học. Cũng đã tròn một năm cậu ấy vắng nhà. Nhưng năm nay, cậu ấy hứa là sẽ về. Đêm sát ngày cuối cùng của năm, tôi kéo chăn bông lên cho ấm rồi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Ngoài cửa, loang loáng ánh điện trong màn đêm yên tĩnh. Con mèo vẫn chưa buồn ngủ, nằm nghịch đôi dép của tôi, đẩy đi khắp phòng. Tôi xỏ chân vào dép định cất lên giá để cho nó khỏi nghịch thì cậu ấy nhắn tin cho tôi. Cậu ấy bảo tôi lên mạng. Tôi mở máy tính ra, vào nick, thấy nick cậu ấy đang sáng. Chúng tôi nói chuyện suốt đêm. Gần sáng, tôi mới đi ngủ. Ở trên mạng, cậu ấy chúc tôi một năm thật vui vẻ và bảo là chưa chắc ngày cuối năm đã về đến nhà tôi được, vì cậu ấy còn phải xuống dưới huyện thăm ba mẹ và lâu lâu rồi ông bà cậu mới lên chơi. Tôi trả lời là không sao, nhưng kì thực lòng cũng thấy hơi buồn một chút. 9h sáng hôm sau, tôi mới tỉnh giấc. Bố mẹ đã đi làm. Tôi ăn uống rồi cho mèo ăn. Tôi định nhốt nó ở nhà rồi mới đi chợ. Nhưng con mèo cứ quấn lấy chân tôi, kêu ầm lên. Tôi đành nhốt nó vào trong lồng sắt. Nó lại càng kêu gào thảm thiết. Tôi phải mang theo đi chợ cùng. Tôi dắt mèo đi chợ như người ta dắt chú chó cưng với cái dây đeo ở cổ. Chú mèo có vẻ thích chí lắm. Nó cứ lon ton dưới chân tôi. Đến chỗ đông người, tôi ôm nó vào lòng vì sợ nó đi lạc hoặc là kẻ nào đó lợi dụng lúc tôi sơ ý bắt mất con mèo. Chợ ngày cuối năm thật nhộn nhịp. Có vẻ như chú mèo cũng hiểu được điều đó. Nó nằm trong vòng tay tôi, cứ ngước cổ lên ngơ ngác nhìn những cây pháo bông, chiếc đèn đỏ như hoa ớt hay bao nhiêu là dây trang trí lấp la lấp lánh... Thỉnh thoảng, chú mèo lại kêu “meo, meo”. Một em nhỏ theo mẹ đi chợ, một tay cầm cây kem đang mút dở, tay kia chỉ con mèo đang nằm trong vòng tay tôi: “Mẹ ơi, con mèo kìa!”. Người mẹ bảo: “Ừ. Con mèo của chị đấy. Con phải ngoan, rồi mẹ sẽ mua cho con một con mèo, được không?”. Đứa bé cười với mẹ, ngoảnh lại vẫy vẫy con mèo của tôi rồi mới chịu đi. Tôi đến trước hàng bán thiệp mừng. Tôi chỉ vào một chiếc thiếp nhỏ rất xinh với những cành hồng trang trí: - Cô ơi, chiếc thiệp này bao nhiêu tiền ạ? Cô bán hàng bảo: - 5 nghìn cháu ạ. - Thế à cô? Vậy cô bán cho cháu. Tôi cầm tấm thiệp trên tay, tự nhủ mình sẽ viết vài dòng thật hay để đề tặng. Đi chợ vào ngày cuối năm, suýt nữa thì tôi quên nhiệm vụ chính. Tôi bước ra hàng bán đồ ăn. Không để ý thì tôi đã suýt nữa va vào mấy người đang tay xách nách mang về quê. Mọi người mang bao nhiêu là quà về cho gia đình. Có tiếng điện thoại của một chị nói rất to: “Con đang về đây mẹ à. Vâng, con sẽ đi xe cẩn thận. Bố mẹ nhớ chờ con về nha”. Tôi trở về qua hàng gà. Sau đó là hàng thịt vịt nướng. Hôm nay ngày cuối năm Dương lịch mà, có rất đông khách ăn. Người đàn bà bán hàng, tay nhẫy dầu mỡ, cái bụng to bự, vẫy tôi lại. Tôi thấy xộc lên toàn mùi thịt nướng. Người đàn bà đó hỏi: - Này, bán cho bác con mèo đi. - Cháu không bán được. - Tại sao không bán được? - Đây là món quà một người bạn cùng trường tặng cháu. Tại sao cháu phải bán chứ? - Ơ... Này... Tôi bế chú mèo về nhà, lại cho nó ăn trước khi nấu cơm. Mẹ tôi bảo buổi chiều ở siêu thị có đợt mua hàng rút thăm trúng thưởng dịp cuối năm. Chiều hôm đó, trời đã se lạnh. Gió thổi từng đợt thốc lên mũi. Tôi khoác thêm áo ấm rồi ra siêu thị. Trước cửa nơi đây đang có ca nhạc. Tôi đứng cổ vũ trong tiếng nhạc ầm ầm sau đó mới vào bên trong mua hàng. Tôi nhận được phiếu mua, hồi hộp chờ đợi lúc rút thăm vào cuối giờ chiều. Nhưng cứ giải nhất, giải nhì, giải ba rồi giải khuyến khích trôi qua mà vẫn không thấy mã số của tôi. Tôi đành buồn bã trở về nhà. Gần tối, tôi ăn cơm sớm. Có điện thoại của Nga “cận” và Lan “còi” gọi rủ tôi ra bờ hồ chơi. Mẹ nhắc tôi quàng khăn cho đỡ lạnh. Tôi vâng lời mẹ, rồi cùng hai đứa bạn thân phóng xe đi. Bờ hồ tấp nập người qua lại, còn nhộn nhịp hơn ban ngày. Từng đôi trai gái dắt tay nhau trên đường. Trên tay họ mang những quả bóng hồng hình trái tim, bên trong lồng vào một trái tim nhỏ hơn khoảng một nửa, quả bóng khác với thường ngày vì mang dòng chữ “HAPPY NEW YEAR!”. Tôi thấy hơi chạnh lòng. Hơn 9h, tôi thấy mệt nên muốn về. Tôi bước vào nhà, bế chú mèo trên tay. Chú ta cứ đòi xuống. Tôi đặt chú mèo xuống thảm cỏ ngoài sân, cạnh vườn hoa. Bỗng nó chạy biến đi đâu mất. Chỉ một thoáng đã không thấy đâu. Tôi hoảng quá, tìm con mèo khắp sân, chạy cả vào nhà tìm mà vẫn không thấy. Niềm vui của tôi đã vơi đi mất nửa, nếu như tối nay không thấy nó. Tôi chạy ra sau vườn hoa, sắp khóc đến nơi rồi. Chợt con mèo ở đâu xuất hiện. Tôi mừng quá, ôm chặt nó vào lòng. Con mèo kêu “meo, meo”, lấy chân cào vào tóc tôi. Đau quá, tôi mới thả nó xuống đất một cách cẩn thận. Dưới đất hình như có một bông hoa hồng bọc trong giấy bóng trắng rất đẹp. Tôi ngạc nhiên lắm. Ở đâu ra vậy? - Miu Miu lấy đâu ra bông hoa này thế? – Tôi nhìn con mèo. Tôi ngoảnh nhìn vườn hoa nhà tôi, không trồng một cây hồng nào. Chỉ là mấy cây mười giờ, vài cụm thuỷ tiên và những bông mâm xôi tim tím ram ráp. Kì lạ thật đấy! Tôi mỉm cười, xoa xoa bộ lông mềm mại và vàng óng của chú mèo. “Chắc là lại lấy về của ai chứ gì?”. Tôi ôm con mèo, ngồi trên xích đu trước nhà. Đêm dần buông. Sương nhiều hơn trong ánh sáng đèn, phủ mờ cả màu tím của hoa mâm xôi trước mặt. Tôi bước vào nhà, chuẩn bị đi ngủ. Nửa tiếng sau, tôi vẫn không thể nào ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Di động của tôi đang sáng lên, rung liên tục trên mặt bàn. Tôi lấy lên nghe máy. Là của người mà tôi vẫn mong. - Cậu ra ngoài cửa đi. Mình đang đứng bên ngoài - Tiếng cậu ấy nói rất nhẹ. Tôi ngồi trên chiếc xích đu. Cậu ấy ngồi ở xích đu bên cạnh. - Sao cậu lại tới thế? Mình tưởng cậu trưa mai mới sang đây – Tôi không giấu nổi sự vui mừng. - Hôm qua, chat với cậu xong, mình ra máy bay về luôn. 7h tối nay, mình mới về đến nhà. Mình ở nhà được một tiếng là đi xe xuống đây. Vì mình sợ không gặp được cậu thời khắc cuối năm này. - Cậu ấy nói. - Thế ông bà cậu có lên không? – Tôi hỏi. - Có. Nhưng ông bà còn ở lâu mà. Mai mình sẽ ở nhà chơi cả ngày với ông bà. - Vậy à? Cậu nghỉ có được lâu không? - Ừ. Cũng khá dài đấy. Khoảng hai tuần gì đó. Này, trông cậu vẫn xinh như xưa nhỉ. Tôi đập vào vai cậu ấy: “Cậu chỉ trêu mình thôi”. Cậu ấy cười, bảo. “Mình nói thật mà. Thôi, đừng có đánh nữa”. Tôi tự nhiên đỏ mặt. Một khoảng im lặng. - Con mèo dạo này lớn lắm – Tôi bảo. - Mình thấy rồi. Tôi hỏi: - Sao cậu biết? - Thế lúc nãy nó không mang hoa tặng cậu à? - Sao? ... Mình đã nghĩ là không phải tự nhiên có bông hoa hồng ấy mà. Cậu ấy cười. - Cậu vẫn giữ con mèo thật sự làm mình ngạc nhiên lắm đấy. À, mình có món quà tặng cho cậu. Cậu ấy mở một chiếc túi nhỏ, lấy ra chiếc vòng đeo vào tay tôi. - Cảm ơn cậu. Nó đẹp quá! – Tôi thốt lên. Tôi cũng lấy chiếc thiếp mà tôi vừa viết lúc chiều ra đưa cho cậu ấy. - Mình tặng cậu này. Chúc cậu năm mới vui nhiều hơn năm cũ. Đợi một lúc, cậu ấy bảo: - Bị mình giữ như thế này - cậu ấy chỉ chiếc vòng - cậu không được bỏ ra đâu đấy. Dù ở đâu thì mình cũng luôn mong cậu được hạnh phúc. Không chỉ ngày cuối năm này, mà cả những ngày cuối những năm về sau nữa. Một khoảng sáng vụt ngang trời. Hình như có nơi nào đó đang đốt pháo hoa. Cậu ấy nhìn tôi, cười. Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt.
Mục lục
Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt
Màu pháo hoa vẫn long lanh trong mắt
Dương LệChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 7 tháng 1 năm 2010
|
Viên Nhật
Màu thời gian
Người ta nói: Thời gian như nước qua cầu; Thời gian đi không bao giờ trở lại. Như tiếng tíc tắc của chiếc kim đồng hồ, tất cả đều dùng động từ để chỉ sự hoạt động của thời gian.
Nhưng với tôi, thời gian là một tính từ chỉ màu sắc. Với màu sắc, thời gian không ở lại, nhưng dấu thời gian còn mãi trong mắt ta nhìn, trong lòng ta nghĩ.
Và do đó, màu thời gian luôn luôn thay đổi. Thời gian có màu hồng, khi bình minh thức dậy. Mặt trời như một đầu dấu hỏi đỏ cháy lòng về những gì ta có thể làm được và những gì ta không thể làm được.
Thời gian có màu xanh, vì ta luôn khuyến khích mình hy vọng. Thời gian có màu đỏ, vì nắng lên, vì tuổi trẻ nồng nhiệt, đầy đam mê và khát vọng vươn tới một ước mơ. Thời gian có màu vàng, màu tươi đẹp, quyến rũ của phù phiếm, của vấp ngã và của dối lừa.
Thời gian có màu xám, màu của u ám, của ngờ vực, khi sự đa nghi đã tìm được chỗ nấp trong trái tim ta. Chỉ đến khi ta kịp nhận ra mình quá đa nghi thì cũng đã muộn rồi. Mắt ta đã quen với màu xám, trước khi ta biết mình nhìn qua màu xám.
Thời gian có màu bạc, vì màu tóc cha, tóc mẹ, in dấu tháng năm. Thời gian có màu tím, vì nỗi nhớ mong có thể là sinh ly, tử biệt, luôn làm đau lòng kẻ ở, người đi.
Thời gian có màu đen, màu của mất mát, màu của đêm tối, khi ta tuyệt vọng, không thể tự cứu hay tìm ra phương hướng để đi về phía bình minh. Nếu lúc nào đó, ta thấy màu thời gian quá đen tối, đừng nản lòng, hãy cố chờ trong trạng thái nghỉ ngơi để tái tạo lực hoạt động mới. Bởi vì đêm qua, ngày sẽ tới, khổ tận thì cam lai. Nếu lúc đó, ta mòn mỏi, dù cam lai, cũng không có sức mà đi, nếu cần thiết, làm sao có thể chạy thật nhanh về phía mặt trời, đúng không?
Mục lục
Màu thời gian
Màu thời gian
Viên NhậtChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Viên nhật Nguồn: Tác giả / VNthuquan.netĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 18 tháng 2 năm 2008
|
Vien Nhat
Color of time
People say: Time is like water crossing a bridge; Time gone never comes back. Like the ticking sound of a clock, all use verbs to indicate the operation of time.
But to me, time is an adjective that refers to color. With color, time does not stay, but the mark of time remains forever in our eyes, in our hearts.
And therefore, the color of time is always changing. Time is rosy, when dawn wakes up. The sun is like a burning red question mark about what we can do and what we cannot do.
Time is green, because we always encourage ourselves to hope. Time is red, because of the rising sun, because of passionate youth, full of passion and desire to reach a dream. Time is yellow, the beautiful, seductive color of vanity, of stumbling and of deception.
Time is gray, the color of gloom and doubt, when doubt has found a place to hide in our hearts. By the time we realize we're too suspicious, it's already too late. Our eyes get used to the color gray, before we know we see through gray.
Time is silver, because the color of father's hair and mother's hair, imprinted with the months and years. Time is purple, because longing can mean separation, death, and always hurts the hearts of those who stay and those who leave.
Time is black, the color of loss, the color of dark night, when we are desperate, unable to save ourselves or find a direction to go towards the dawn. If at any time, we feel that the color of time is too dark, do not be discouraged, try to wait in a state of rest to regenerate new active force. Because the night has passed, the day will come, and suffering will end and it will be doomed. If at that time, we are exhausted, even if we are tired, we don't have the strength to go, if necessary, how can we run quickly towards the sun, right?
Table of contents
Color of time
Color of time
Vien NhatWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Vien Nhat Source: Author / VNthuquan.net Uploaded by friend: VNTQ.net member on: February 18, 2019 2008
|
Lê Xuân Hoa
Màu Trắng Thời Gian
Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê
Bố đứng trước tôi. Lặng lẽ. Đôi mắt ông chứa đựng những cái nhìn mệt mỏi. Tôi đưa tay đỡ chiếc vali cho bố. Tấm vé tốc hành tàu Thống Nhất nhàu nát rơi xuống nền đá hoa. - Cô ấy đi rồi! – Ông thốt lên giọng khó nhọc. Bố tựa hẳn vào bờ vai nhỏ nhắn của tôi bước vào nhà. Cố gắng lắm tôi mới kìm được một đống những câu hỏi đang nhảy múa trong đầu. - Bố đến muộn à? - Không. - Thế sao bố không đi cùng cô ấy. Ông mỉm cười héo mắt nhìn tôi: - Bố không thể! Tôi nắm chặt tay bố, cố tìm những an ủi, nhằm xoa dịu nỗi đau trong lòng ông. Đỡ bố ngồi xuống chiếc ghế tựa, tôi đứng cạnh ông. Thoáng sững sờ! Người đàn ông với khuôn mặt hằn những dấu vết đè nặng của tháng năm này là bố tôi đấy ư? Một người đàn ông nhỏ bé trong sự nhẫn nhục câm nín. Tôi lờ mờ cảm nhận hình như bố đã khác xa thật rồi với hình ảnh người đàn ông mà tôi hằng ngưỡng mộ. Ngoài khung cửa sổ, giọt nắng hanh hao cuối chiều tàn tạ lê mình trên xác lá bàng đỏ sẫm. Thời gian! Con người nào có ai chống chọi nổi với thời gian! Suốt hai chục năm qua, tôi đã lớn lên trong nhữ ước mơ mỏng mảnh của riêng mình. Dường như con người luôn thèm khát có được sự hoàn hảo trong cài khập khiễng của cuộc sống. Ông trời công bằng nên ban phát đồng đều sự khổ đau và hạnh phúc xuống trần thế. Tấm giấy mời cho xuất phim buổi tối nằm co ro trên mặt bàn. “Mẹ đi xem phim cùng bố nhé. Dễ phải chục năm rồi bố mẹ không đi xem phim ấy . Con nhớ ngày xưa mỗi lần cơ quan mẹ chiêu đãi xem chiếu bóng là bố lại lúi húi bơm xe. Mẹ phải nấu cơm từ sớm. Buổi tối bố mặc quân phục chở hai mè con mình ngồi sau oách ơi là oách…”. “Tối nay tôi phải đi lấy tiền”. “Thôi mà mẹ, con mua vé rồi.”. “Thôi? Thì lấy gì mà đổ vào mồm. Đem vé sang hàng xóm mà cho. Hết bao nhiêu tiền tôi trả”. Tôi cúi mặt lặng im. Bố thở dài bước vào căn phòng riêng. Tiếng hát từ đĩa com-pắc vọng ra “Sông Lô…sóng dài kháng chiến…”. Mẹ nhăn mặt: “Có gì thì nói thẳng ra. Thói ở đâu cứ vặn nhạc to điếc cả tai”. Trăng 16 huyền ảo lung linh lơ lửng trên nề trời đen thẳm, hương dạ lan thoang thoảng. Tôi đút tay vào túi áo. Bố đứng đối diện với tôi, ở giữa, khoảng không gian bỗng nhiên chùng lại. - Con biết chuyện này lâu chưa? - … - Con biết những gì? - Có lẽ là tất cả. Con hiểu cô ấy vừa là mối tình đầu của bố, vừa là bạn chiến đấu của bố khi xưa. Con biết cô ấy đã bị chồng ruồng bỏ từ 7 năm nay vì không có khả năng sinh con sau lần Mỹ rải bom hóa học ở Trường Sơn. - Con không trách bố? Giọng ông thoảng nhẹ. Nhẹ đến nỗi lẫn cả vào trong gió. - Khi một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời tức là tạo hóa đã trao cho chúng quyền được sống. Nhưng người ta không thể sống nếu không có hạnh phúc. Mà hạnh phúc thì chỉ đơn giản là một cuộc sống đúng với ý nghĩa của nó – một cuộc sống đúng như người ta mong muốn. Vậy thì chúng ta, giữa những con người với nhau hãy hy sinh một chút quyền lợi của mình để đem đến cho đồng loại của mình quyền được sống thoải mái. - Tức là con muốn bố đi cùng cô ấy? - Bố có quyền được lựa chọn. Vả lại bố và mẹ cũng ly thân 8 năm nay rồi. Tôi quay mặt đi. Bàn tay ấm nóng của bố đặt nhẹ lên vai “ Cảm ơn con!”. Tiếng sỏi lạo xạo. Bước chân của bố vang lên đơn độc, xa dần rồi chìm lẫn vào đêm. Tôi ngồi bệt xuống sân. Òa khóc! Trăng vẫn treo lơ lửng trên đầu. Một nửa cuộc đời bố, bố khoác trên người bộ quân phục người lính hết ra bắc vào nam lại đánh đông dẹp tây. Ông bà nội chỉ có duy nhất một cậu con trai nên đã thu xếp cho bố lấy mẹ trong đợt nghỉ phép. Cả hai gặp nhau, rồi yêu nhau rồi cưới nhau chỉ vỏn vẹn trong một tuần. Chiến tranh mà. Ngày ấy mọi thứ sao mà lại quá giản đơn đến thế. Một năm sau tôi được sinh ra giữa tiếng đạn bom của thời kỳ kháng chiến, Rồi tôi lớn lên dọc theo sự vất vả, cơ cực của mẹ. Khi tôi 5 tuổi thì hòa bình lặp lại, giải phóng Sài Gòn, bố trở về lành lặn như một phép tiên cùng chiếc ba lô nhăn nhúm bạc mầu đựng những tháng ngày vinh quang vượt Trường Sơn chống Mỹ. Bố đánh giặc giỏi nhưng ngoài súng ống trận mạc thì công việc nào ông làm cũng vụng về. Cuộc sống khó khăn. Mẹ giã từ bảng đen, giã từ nghề dạy học xin về hưu non, tất bật ngược xuôi chèo chống cho cả gia đình. Kinh tế dần dần ổn định vị trí của bổ trong nhà cũng dần dần mờ nhạt đi. Và từ lúc nào chẳng rõ, ông bỗng trở thành chiếc bóng lặng lẽ giữa nhịp sống quay cuồng của thời đại. Thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp trong mắt ông bừng lên tia sáng của niềm vui, của hy vọng mỗi khi ông có dịp gặp lại bạn chiến đấu rồi cùng ngồi bên chén rượu, củ lạc khề khà ôn chuyện “cái thời đánh Mỹ”. Sau mỗi lần như thế, tôi thèm khát vô cùng được nối liền những niềm vui nho nhỏ ấy của ông thành tia sáng dài bất tận. Tôi thèm khát được nhìn thấy ông lại sống với hình ảnh con người thật của ông: nhanh nhẹn, năng nổ, hoạt bát và trẻ trung. Tôi đã quá quen với suy nghĩ bố là một chú bộ đội Cụ Hồ hiên ngang dũng cảm, con người từ ranh giới giữa sự sống, cái chết trở về mà những người như thế sẽ bất diệt với thời gian. Tôi chậm rãi vuốt nhẹ chồng áo sơ mi đã được là cẩn thận rồi cất vào ngăn tủ. - Bố đã đến sân ga trước giờ tàu chạy 15 phút - giọng bố vang lên đều đặn, không cảm xúc - Bố nhìn thấy cô ấy nhỏ bé, xa lạ trước sự tấp nập, náo nhiệt. Bố đã đứng rất lâu trong phòng đợi, cái nơi chỉ cách cô ấy cái tấm kính trong suốt. Chỉ cần nhích lên một chút, chìa tấm vé cho người kiểm soát là bố có thể lên tàu, bình an ngồi cạnh cô ấy trong suốt chặng đường còn lại. Rồi bố và cô ấy sẽ đến một vùng đất mới, sẽ có một căn nhà nho nhỏ nhưng ấm cúng và giản dị. Đấy cũng là ước mơ của bố đấy thôi. Nhưng không hiểu sao đôi chân của bố không cử động nổi. Có một cái gì đấy ngăn bố lại… Và bố chỉ còn biết nhìn theo cô ấy bước lên tàu, rồi tuyệt vọng chứng kiến đoàn tàu từ từ chuyển bánh. - Ly rượu sóng sánh. Màu đỏ ối khúc xạ lên thành ly như đang dạo một vũ điệu không tên. Tôi mỉm cười hờ hững: - Thật thảm thương cho ước mơ của hai bố con mình. Chúng đều bị gãy cánh trên con đường bay đến sự thật. - Bố hiểu con nghĩ gì nhưng bố không thể. Khi người ta đã đi qua hai phần ba cuộc đời như bố, người ta rất ngại sự thay đổi dù rằng nó đem đến kết quả tốt hơn. Tâm lý người già mà con. Người ta đã quá mệt mỏi nên muốn được nghỉ ngơi và tránh sự xáo trộn…Bây giờ bố chỉ cần sự thanh thản. - Bố đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để nắm lấy hạnh phúc. - Bố còn có con. Hơn nữa… mẹ con, suy cho cùng bà ấy cũng nào có lỗi gì đâu. ... Đèn trong nhà vụt sáng. Mẹ vứt chiếc túi xách tay xuống đi-văng: - Ô hay! Sao hai bố con nhà ông cứ ung dung ngồi nhà thản nhiên như người dưng. Ngoài cửa hàng thì bận trăm công nghìn việc… - Mẹ! - Nào phải tôi kiếm tiền cho bản thân tôi đâu: cả đời cứ làm đầy tớ không công hầu hạ chồng con. Bố đứng lên, ly rượu trong tay chỉ còn phân nửa. Thoáng lướt qua trên môi ông nụ cười lặng lẽ. Tôi bước ra ngoài sân. Sương giăng mờ. Thấp thoáng ngọn đèn vàng vọt trên ban công. Con người luôn mày mò trong khối sương mờ ảo ấy để tìm cho mình một con đường đi đến đích. Người thì may mắn tìm ra người thì không. Có người thì không. Có người cuối đời mới biết bấy lâu nay đã mắc ở trong ngõ cụt. Muốn quay trở ra nhưng rồi lại không thể. Người ta không nỡ vứt bỏ những thứ vô ích đã gắn bó với mình. Tôi hít thật sâu vào lồng ngực thứ sương khói ẩm ướt. Hơi lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Tôi chợt nhận ra có lẽ tất cả đã quá muộn mất rồi. Thời gian đã pha mảng trắng lên mái đầu của bố, ban tặng cho ông những trách nhiện sự an phận và những mối ràng buộc linh tinh khác. Và bây thì tôi hiểu. Phải, cài màu trắng quái quỉ của thời gian đã vĩnh viễn đem đi những gì là năng nổ, hoạt bát của bố. Tôi chợt cay đắng nhận ra rằng không một ai có thể nằm ngoài qui luật vận động của thời gian. “Vâng! Bố đã già thật rồi!”.
Mục lục
Màu Trắng Thời Gian
Màu Trắng Thời Gian
Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Lê Xuân Hoa
Màu Trắng Thời Gian
Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê
Bố đứng trước tôi. Lặng lẽ. Đôi mắt ông chứa đựng những cái nhìn mệt mỏi. Tôi đưa tay đỡ chiếc vali cho bố. Tấm vé tốc hành tàu Thống Nhất nhàu nát rơi xuống nền đá hoa. - Cô ấy đi rồi! – Ông thốt lên giọng khó nhọc. Bố tựa hẳn vào bờ vai nhỏ nhắn của tôi bước vào nhà. Cố gắng lắm tôi mới kìm được một đống những câu hỏi đang nhảy múa trong đầu. - Bố đến muộn à? - Không. - Thế sao bố không đi cùng cô ấy. Ông mỉm cười héo mắt nhìn tôi: - Bố không thể! Tôi nắm chặt tay bố, cố tìm những an ủi, nhằm xoa dịu nỗi đau trong lòng ông. Đỡ bố ngồi xuống chiếc ghế tựa, tôi đứng cạnh ông. Thoáng sững sờ! Người đàn ông với khuôn mặt hằn những dấu vết đè nặng của tháng năm này là bố tôi đấy ư? Một người đàn ông nhỏ bé trong sự nhẫn nhục câm nín. Tôi lờ mờ cảm nhận hình như bố đã khác xa thật rồi với hình ảnh người đàn ông mà tôi hằng ngưỡng mộ. Ngoài khung cửa sổ, giọt nắng hanh hao cuối chiều tàn tạ lê mình trên xác lá bàng đỏ sẫm. Thời gian! Con người nào có ai chống chọi nổi với thời gian! Suốt hai chục năm qua, tôi đã lớn lên trong nhữ ước mơ mỏng mảnh của riêng mình. Dường như con người luôn thèm khát có được sự hoàn hảo trong cài khập khiễng của cuộc sống. Ông trời công bằng nên ban phát đồng đều sự khổ đau và hạnh phúc xuống trần thế. Tấm giấy mời cho xuất phim buổi tối nằm co ro trên mặt bàn. “Mẹ đi xem phim cùng bố nhé. Dễ phải chục năm rồi bố mẹ không đi xem phim ấy . Con nhớ ngày xưa mỗi lần cơ quan mẹ chiêu đãi xem chiếu bóng là bố lại lúi húi bơm xe. Mẹ phải nấu cơm từ sớm. Buổi tối bố mặc quân phục chở hai mè con mình ngồi sau oách ơi là oách…”. “Tối nay tôi phải đi lấy tiền”. “Thôi mà mẹ, con mua vé rồi.”. “Thôi? Thì lấy gì mà đổ vào mồm. Đem vé sang hàng xóm mà cho. Hết bao nhiêu tiền tôi trả”. Tôi cúi mặt lặng im. Bố thở dài bước vào căn phòng riêng. Tiếng hát từ đĩa com-pắc vọng ra “Sông Lô…sóng dài kháng chiến…”. Mẹ nhăn mặt: “Có gì thì nói thẳng ra. Thói ở đâu cứ vặn nhạc to điếc cả tai”. Trăng 16 huyền ảo lung linh lơ lửng trên nề trời đen thẳm, hương dạ lan thoang thoảng. Tôi đút tay vào túi áo. Bố đứng đối diện với tôi, ở giữa, khoảng không gian bỗng nhiên chùng lại. - Con biết chuyện này lâu chưa? - … - Con biết những gì? - Có lẽ là tất cả. Con hiểu cô ấy vừa là mối tình đầu của bố, vừa là bạn chiến đấu của bố khi xưa. Con biết cô ấy đã bị chồng ruồng bỏ từ 7 năm nay vì không có khả năng sinh con sau lần Mỹ rải bom hóa học ở Trường Sơn. - Con không trách bố? Giọng ông thoảng nhẹ. Nhẹ đến nỗi lẫn cả vào trong gió. - Khi một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời tức là tạo hóa đã trao cho chúng quyền được sống. Nhưng người ta không thể sống nếu không có hạnh phúc. Mà hạnh phúc thì chỉ đơn giản là một cuộc sống đúng với ý nghĩa của nó – một cuộc sống đúng như người ta mong muốn. Vậy thì chúng ta, giữa những con người với nhau hãy hy sinh một chút quyền lợi của mình để đem đến cho đồng loại của mình quyền được sống thoải mái. - Tức là con muốn bố đi cùng cô ấy? - Bố có quyền được lựa chọn. Vả lại bố và mẹ cũng ly thân 8 năm nay rồi. Tôi quay mặt đi. Bàn tay ấm nóng của bố đặt nhẹ lên vai “ Cảm ơn con!”. Tiếng sỏi lạo xạo. Bước chân của bố vang lên đơn độc, xa dần rồi chìm lẫn vào đêm. Tôi ngồi bệt xuống sân. Òa khóc! Trăng vẫn treo lơ lửng trên đầu. Một nửa cuộc đời bố, bố khoác trên người bộ quân phục người lính hết ra bắc vào nam lại đánh đông dẹp tây. Ông bà nội chỉ có duy nhất một cậu con trai nên đã thu xếp cho bố lấy mẹ trong đợt nghỉ phép. Cả hai gặp nhau, rồi yêu nhau rồi cưới nhau chỉ vỏn vẹn trong một tuần. Chiến tranh mà. Ngày ấy mọi thứ sao mà lại quá giản đơn đến thế. Một năm sau tôi được sinh ra giữa tiếng đạn bom của thời kỳ kháng chiến, Rồi tôi lớn lên dọc theo sự vất vả, cơ cực của mẹ. Khi tôi 5 tuổi thì hòa bình lặp lại, giải phóng Sài Gòn, bố trở về lành lặn như một phép tiên cùng chiếc ba lô nhăn nhúm bạc mầu đựng những tháng ngày vinh quang vượt Trường Sơn chống Mỹ. Bố đánh giặc giỏi nhưng ngoài súng ống trận mạc thì công việc nào ông làm cũng vụng về. Cuộc sống khó khăn. Mẹ giã từ bảng đen, giã từ nghề dạy học xin về hưu non, tất bật ngược xuôi chèo chống cho cả gia đình. Kinh tế dần dần ổn định vị trí của bổ trong nhà cũng dần dần mờ nhạt đi. Và từ lúc nào chẳng rõ, ông bỗng trở thành chiếc bóng lặng lẽ giữa nhịp sống quay cuồng của thời đại. Thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp trong mắt ông bừng lên tia sáng của niềm vui, của hy vọng mỗi khi ông có dịp gặp lại bạn chiến đấu rồi cùng ngồi bên chén rượu, củ lạc khề khà ôn chuyện “cái thời đánh Mỹ”. Sau mỗi lần như thế, tôi thèm khát vô cùng được nối liền những niềm vui nho nhỏ ấy của ông thành tia sáng dài bất tận. Tôi thèm khát được nhìn thấy ông lại sống với hình ảnh con người thật của ông: nhanh nhẹn, năng nổ, hoạt bát và trẻ trung. Tôi đã quá quen với suy nghĩ bố là một chú bộ đội Cụ Hồ hiên ngang dũng cảm, con người từ ranh giới giữa sự sống, cái chết trở về mà những người như thế sẽ bất diệt với thời gian. Tôi chậm rãi vuốt nhẹ chồng áo sơ mi đã được là cẩn thận rồi cất vào ngăn tủ. - Bố đã đến sân ga trước giờ tàu chạy 15 phút - giọng bố vang lên đều đặn, không cảm xúc - Bố nhìn thấy cô ấy nhỏ bé, xa lạ trước sự tấp nập, náo nhiệt. Bố đã đứng rất lâu trong phòng đợi, cái nơi chỉ cách cô ấy cái tấm kính trong suốt. Chỉ cần nhích lên một chút, chìa tấm vé cho người kiểm soát là bố có thể lên tàu, bình an ngồi cạnh cô ấy trong suốt chặng đường còn lại. Rồi bố và cô ấy sẽ đến một vùng đất mới, sẽ có một căn nhà nho nhỏ nhưng ấm cúng và giản dị. Đấy cũng là ước mơ của bố đấy thôi. Nhưng không hiểu sao đôi chân của bố không cử động nổi. Có một cái gì đấy ngăn bố lại… Và bố chỉ còn biết nhìn theo cô ấy bước lên tàu, rồi tuyệt vọng chứng kiến đoàn tàu từ từ chuyển bánh. - Ly rượu sóng sánh. Màu đỏ ối khúc xạ lên thành ly như đang dạo một vũ điệu không tên. Tôi mỉm cười hờ hững: - Thật thảm thương cho ước mơ của hai bố con mình. Chúng đều bị gãy cánh trên con đường bay đến sự thật. - Bố hiểu con nghĩ gì nhưng bố không thể. Khi người ta đã đi qua hai phần ba cuộc đời như bố, người ta rất ngại sự thay đổi dù rằng nó đem đến kết quả tốt hơn. Tâm lý người già mà con. Người ta đã quá mệt mỏi nên muốn được nghỉ ngơi và tránh sự xáo trộn…Bây giờ bố chỉ cần sự thanh thản. - Bố đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để nắm lấy hạnh phúc. - Bố còn có con. Hơn nữa… mẹ con, suy cho cùng bà ấy cũng nào có lỗi gì đâu. ... Đèn trong nhà vụt sáng. Mẹ vứt chiếc túi xách tay xuống đi-văng: - Ô hay! Sao hai bố con nhà ông cứ ung dung ngồi nhà thản nhiên như người dưng. Ngoài cửa hàng thì bận trăm công nghìn việc… - Mẹ! - Nào phải tôi kiếm tiền cho bản thân tôi đâu: cả đời cứ làm đầy tớ không công hầu hạ chồng con. Bố đứng lên, ly rượu trong tay chỉ còn phân nửa. Thoáng lướt qua trên môi ông nụ cười lặng lẽ. Tôi bước ra ngoài sân. Sương giăng mờ. Thấp thoáng ngọn đèn vàng vọt trên ban công. Con người luôn mày mò trong khối sương mờ ảo ấy để tìm cho mình một con đường đi đến đích. Người thì may mắn tìm ra người thì không. Có người thì không. Có người cuối đời mới biết bấy lâu nay đã mắc ở trong ngõ cụt. Muốn quay trở ra nhưng rồi lại không thể. Người ta không nỡ vứt bỏ những thứ vô ích đã gắn bó với mình. Tôi hít thật sâu vào lồng ngực thứ sương khói ẩm ướt. Hơi lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Tôi chợt nhận ra có lẽ tất cả đã quá muộn mất rồi. Thời gian đã pha mảng trắng lên mái đầu của bố, ban tặng cho ông những trách nhiện sự an phận và những mối ràng buộc linh tinh khác. Và bây thì tôi hiểu. Phải, cài màu trắng quái quỉ của thời gian đã vĩnh viễn đem đi những gì là năng nổ, hoạt bát của bố. Tôi chợt cay đắng nhận ra rằng không một ai có thể nằm ngoài qui luật vận động của thời gian. “Vâng! Bố đã già thật rồi!”.
Mục lục
Màu Trắng Thời Gian
Màu Trắng Thời Gian
Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Mưa Hạ
Màu Tím Của Em
Em từng ước mơ có căn phòng riêng để em tô lên bức tường vôi ấy màu hoa cà phơn phớt tím. Theo phong thủy màu tím tượng trưng cho sự nhộn nhịp và đam mê, nhưng với em màu tím không chỉ dừng ở đó, màu tím với em nhẹ nhàng và lãng mạng, lãng mạn như tâm tính hay mơ của em về những chiều mưa bay dìu dịu, về những vì sao giữa đêm khuya lấp lánh như nói như cười. Và ước mơ đó đã thành sự thật, em có được căn phòng riêng cho mình, để sau những ngày dài mệt mỏi em đi về, mở toang cánh cửa, buông người xuống chăn nệm ấm êm, đưa mắt nhìn chầm chậm khắp căn phòng màu tím làm tâm tình em bình thản lạ lùng. Đó có thật sự là nguyên nhân chính để em yêu và thiết tha màu tím hay vì một lý do nào khác, là Anh? Em còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên gặp em, anh khen áo em màu tím sao đẹp quá, chiếc nơ tóc màu tím nhí nhảnh lắc lư đuôi gà sao đẹp quá...và từ đó mỗi ngày trên bàn làm việc em đều có một lọ hoa màu tím...Em hạnh phúc. Thế mà rồi... Chiều nay mở toang cửa phòng em buông người như bao chiều khác cũng trên nệm trên chăn cũng trong căn phòng được sơn bởi màu tim tím ấy, nhưng là cả một nỗi chán chường anh ạ ! Nhắm mắt cố xua đuổi hình ảnh cô nhân viên trẻ trong bộ trang phục cũng màu tím như em ngày xưa khi lần đầu đối diện anh. Em vụt dậy mở toang cánh cửa, không ùa vào như bao lần trước mà chạy xa...em chạy xa cái màu tím đã mang em đến bên anh và cũng đã cướp anh trên tay em. Và hình như không chỉ em mới là nạn nhân của màu tím ấy, tình yêu là gì? có phải như "Chiến Tranh" của Đoàn Thị Lam Luyến "Em đã đoạt anh từ tay người đàn bà kia Giống như người đàn bà kia đoạt anh từ tay người đàn bà khác Bỗng chốc anh trở thành tư bản Trong tay những kẻ chỉ yêu tiền...." Em hăm hở đi mua sơn trắng về sơn lại căn phòng, như muốn xóa đi tất cả dấu vết yêu thương của màu tím mà em từng ấp iu mơ ước...Cánh cửa phòng lại mở toang với thùng sơn trên tay...em không ngăn được mình, lại chạy nhanh về phía cuối phòng buông mình nát nhàu xuống chăn nệm kia. Em lại đưa mắt nhìn, như nhìn lần cuối, như sắp đưa tiễn những ngày dấu yêu có anh vào dĩ vảng, như sắp vĩnh biệt một khung trời em đã vẽ lên màu hạnh phúc. Chợt vỡ òa xuống tấm chăn màu tím...lại màu tím anh ạ, tứ phía bốn bề vây quanh em đều là màu tím. Em chợt đặt môi hôn lên con gấu bông cũng màu tim tím hoa cà ấy và thốt rất khẽ khàng. Không ! màu tím của em vô tội. Màu tím chỉ là bậc thang cho anh bước qua những vườn hoa đang mùa xuân thắm. Anh không phải yêu màu tím, với anh tất cả các màu đều như nhau cả chỉ có "thời gian" là biến hóa. Điều đó lại một lần nữa được chứng minh bởi Đoàn Thị Lam Luyến :
"Em đã đón anh về Nhưng chắc gì giữ anh được lâu hơn Rồi sẽ có một người đàn bà khác Anh vốn yếu mềm và biếng nhác Miếng mồi của chiến tranh man rợ diệu kỳ Em sửng sốt nghĩ đến một ngày anh lại bỏ ra đi... " Em chưa kịp sửng sốt nghĩ đến một ngày thì anh đã lại bỏ ra đi...Nhưng em khẳng định màu tím của em là vô tội, nhấc vội bình sơn em hất tung ra ngoài cửa sổ như hất tung cả những; "Ghen như sôi và giận như điên Người đàn bà với trái chín trên tay vừa bị rớt xuống đất Ghen như sôi và yêu như điên Người đàn bà với ước mơ đang thành sự thật Anh, dễ thương như cây và hiền lành như đất Trong tay những kẻ chẳng yêu vườn! " Ngày mai, ngày mai anh ạ ! Có thể anh sẽ đi qua các màu, màu hồng của dịu dàng lãng mạn, màu đỏ của mạnh mẽ, màu cam của sức mạnh, màu nâu của thất vọng, hay màu đen của bí mật nhưng xin anh đừng dừng lại nơi màu tím của em. Vì màu tím là màu của thủy chung. Anh không xứng đáng. Khép cửa sổ, để màu trắng lạnh lẽo lại phía sau chiến tranh tình ái, bên nệm bên chăn bên màu tím của căn phòng nhẹ nhàng và thanh thản. Em mơ hồ tìm đọc những câu thơ mà ngày xưa em cho là kiêu kỳ lẩn khuất đằng sau cái tự ái " Anh tin ư? Anh tin em vì anh mà đánh mất. Chính bản thân mình? Anh cao giá. Đừng mơ !"...Vâng anh, có thể ngày mai em sẽ chanh chua như Nhã Trân đã kiêu kỳ dấu cái tự ái đằng sau những câu thơ chua ngoa ấy có như thế mới bước tiếp được giữa những chiến trường tình ái. Em nhắm mắt mơ hồ đưa hồn dừng chân trên hoang mạc mênh mông, hoang mạc chỉ có gió, cát, em, một nửa, và màu tím thủy chung.
Mục lục
Màu Tím Của Em
Màu Tím Của Em
Mưa HạChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Xuân Vy Nguồn: Xuân VyĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 28 tháng 3 năm 2005
|
Summer Rain
My Purple Color
I used to dream of having my own room so I could paint that lime wall a pale purple mauve color. According to feng shui, purple symbolizes bustle and passion, but for me purple doesn't stop there, purple to me is gentle and romantic, as romantic as my temperament and dreams of rainy afternoons. gently, about the stars in the middle of the night sparkling as if talking and laughing. And that dream came true, I had my own room, so after long tiring days I would come home, open the door, lay down on the soft warm blanket, and slowly look around the room. Purple makes my mood strangely calm. Is that really the main reason why you love and cherish the color purple or is it some other reason, is it you? I still remember very clearly the first day I met you, you complimented me on how beautiful my purple shirt was, how pretty my purple hair bow swaying my ponytail was... and from then on every day I had it on my desk. a vase of purple flowers...I'm happy. But then... This afternoon, I opened the door to my room and laid down like every other afternoon on the mattress and blanket in the same room painted in that purple color, but it was a whole lot of boredom! Close your eyes and try to banish the image of the young employee in the same purple outfit as you did when you first faced him. I suddenly stood up and opened the door, not rushing in like before but running away... I ran away from the purple that brought me to you and also stole you from my arms. And it seems that I'm not the only victim of that purple color, what is love? Is it like Doan Thi Lam Luyen's "War" "You took me from that woman's hands. Just like that woman took me from another woman's hands. Suddenly I became a capitalist In the hands of those who only love." money......" I eagerly went to buy white paint to repaint the room, as if wanting to erase all traces of the purple love that I had so fondly dreamed of...The door to the room opened wide again with the box. Paint on my hand... I couldn't stop myself, so I ran quickly to the end of the room and threw myself crumpled onto the mattress. I looked again, as if looking for the last time, as if about to send the beloved days with you into the past, as if about to say goodbye to a sky I had painted with the color of happiness. Suddenly bursting into the purple blanket...it's purple again, all around me are purple. She suddenly put her lips to kiss the same purple teddy bear and whispered very softly. Are not ! Your purple color is innocent. Purple is just a step for him to step through the flower gardens in spring. I don't love purple, to me all colors are the same, only "time" changes. That is once again proven by Doan Thi Lam Luyen:
"I took you home But surely I can't keep you any longer. There will be another woman. You are inherently weak and lazy. The bait of a wonderful, barbaric war. I'm shocked to think that one day you'll leave again." ... " Before I could even think about it in shock, one day you would leave again... But I affirmed that my purple color was innocent. I quickly picked up the paint pot and threw it out the window as if it were all thrown away. these; Jealous like boiling and angry like crazy The woman with the ripe fruit in her hand that just fell to the ground Jealous like boiling and loving like crazy The woman with her dream coming true You, cute like a tree and gentle like the ground In the hands of those who do not love the garden! "Tomorrow, tomorrow! Maybe you will go through the colors, pink of romantic tenderness, red of strong, orange of strength, brown of disappointment, or black of secret but please don't stop at purple. mine. Because purple is the color of fidelity. You do not deserve. Closing the window, leaving the cold white behind the love war, the mattress side, the blanket side, the purple side of the room is gentle and serene. I vaguely read the verses that in the past I thought were arrogance lurking behind self-love: "Do you believe? You believe I lost it because of you. Myself? You are precious. Don't dream!" ...Yes, maybe tomorrow I will be bitter like Nha Tran, who haughtily hid her self-love behind those sour verses, only then can she move forward in the battlefields of love. I closed my eyes and vaguely let my soul stop in the vast desert, a desert with only wind, sand, half of me, and the color of faithful purple.
Table of contents
My Purple Color
My Purple Color
Summer RainWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Xuan Vy Source: Xuan Vy Uploaded by friend: Ct.Ly on: March 28, 2005
|
Võ Hồng
Màu áo nâu sòng
Ông bạn rót thêm tách trà đẩy về phía tôi: - Mời thêm tách nữa, trà này coi vậy mà uống được. Im lặng chợt ông ngước mặt nhìn tôi: - À! Chợt nhớ ra. Hôm Phật Đản cách nay mười năm, tôi lên chùa Long Sơn dự lễ. Lễ đường chật ních người. Các giáo phẩm, các đạo hữu, các khuôn hội, các thầy trò trường Bồ Đề, chuông trống vang rền, ai nấy quỳ xuống. Mà sao tôi thấy ông lẽ loi đứng chắp hai tay mắt hướng nhìn tượng Phật? Câu hỏi gợi lên bất ngờ, một niềm xúc động trào dâng, tôi nghẹn ngào không biết trả lời thế nào. Trí nhớ vun vút chạy lui về quá khứ. …Năm 1954, Hiệp định Genèver, tôi đưa vợ con từ vùng kháng chiến Phú Yên về Đà Lạt quê vợ. Năm 1956, vợ tôi yếu tim, xuống Sài Gòn chữa bệnh. Bác Sĩ Massias khuyên đổi khí hậu, chọn một miền có gió biển hiền hòa như Nha Trang. Đang lúng túng thì có tin Thượng Tọa Trí Nghiêm, Tổng giám thị trường Trung học Bồ Đề Nha Trang nhắn ra gắp vì trường sắp xếp cho năm học mới. Tôi chưa quen Thượng Tọa (TT), chưa diện kiến một lần nào. Có lẽ TT biết tôi vì hồi đó TT trụ trì ở một chùa gần làng tôi. Nhằm thời chiến tranh, cuộc sống đơn giản nghèo khó, lại nhằm tỉnh Phú Yên nhỏ hẹp, hiền hòa nên chắc là tôi được TT lưu ý dành cho cảm tình. Nhưng khi niên khóa mới bắt đầu thì TT được giáo hội điều ra tỉnh hội Thừa Thiên; ông Lê Bá Chẩn, Phó Tỉnh trưởng Khánh Hòa thay ông làm Tổng Giám thị trưởng. Dạy được một năm thì vợ tôi trở bệnh, từ trần. Bác Sĩ De Moisnat, Giám đốc phòng khám bệnh dành riêng cho Pháp kiều ở Nha Trang buồn rầu bảo tôi trong lần khám bệnh chót: "Dẫu ở Paris hay Washington thì cũng đành chịu thua"… Tôi một mình dạy học nuôi con. Cần mẫn và khiêm tốn. Thời kháng chiến tôi làm Hiệu Trưởng một trường Trung học khá lớn, nhưng ở đây tôi chỉ dạy lớp 6, lớp 7. Học sinh một số lớn là con em miệt nhà quê Diên Khánh xuống học nên tính tình dễ thương. Có một số chú điệu cạo trọc đầu còn chừa một miếng tóc giống hình miếng tranh lợp nhà. Y như hồi nhỏ ở nhà quê, lũ con trai chúng tôi đều được trang điểm kiểu đó. …Tháng năm nhẫn nại trôi. Cứ mỗi đầu năm học, tôi hồi hộp không biết năm nay nhà trường có phân phối số giờ dạy đủ cho tôi nuôi con tôi hay không. Ban quản trị nhà trường là một tập thể đông người. Thật khó mà giữ nguyên số giờ được phân phối, vì số giờ có thể thay tôi rất đông. Con, cháu, dâu, rễ… của những vị có chức sắc ở Ban quản trị, ở các khuôn nội… mấy chục thầy cô giáo có tiếng ở hai trường công lập Võ Tánh và Huyền Trân. Tôi ở thế yếu rõ ràng. Đã vậy gia đình vợ tôi lại là Công Giáo ở Đà Lạt mà nhiều người biết. Chưa hết. Khi vợ tôi mất, thằng con trai lên 9 tuổi tôi cho học ở trường Giu-sê Nghĩa Thục. Y như một thách thức! Trong khi thực tế chỉ đáng thương. Chẳng là mẹ nó bị bệnh, nó lúc thúc chơi cạnh mẹ. Học hết lớp Một đâu ba tháng. Học lớp Hai chừng bốn tháng. Đến khi mẹ chết, nhìn số tuổi phải học lớp ba. Chỉ có trường Giu-sê Nghĩa Thục là ở gần nha, chớ học trường khác, ai đưa đón? Nhà trường có lệ phải thi nhập học. Đề luận văn, ra: "Tả cảnh ngày Tết nơi nhà trò bằng cách trả lời những câu hỏi sau đây: 1. Ngày Tết nhà trò có tổ chức gì để tưởng nhớ tổ tiên ông bà? 2. Trong bữa cỗ ngày Tết, trò thấy có gì?.." Hồi giờ đã có học làm luận văn, toán gì đâu, nên hôm sau người thầy giáo phụ trách lớp (nguyên là học trò cũ của tôi thời chiến tranh) ghé lại tôi: - Thầy ơi, chớ thằng Hào nó làm luận cái kiểu gì như vầy, thầy? - Nó làm sao? - Nó ghi: Bài làm Câu số 1: Cúng. Câu số 2: Xào, gỏi dưa leo, thịt lụi, canh. Tôi bậc cười, nói nhỏ: - Thôi, em liệu bào chế sao cho nó đậu cái đã. Rồi "qua" lo dạy nó sau. Những cảnh khổ, tôi nhẫn nại chịu đựng trong im lặng. Không ngờ có người biết, trong đó có Hòa Thượng Trí Thủ, Hòa Thượng đang là Giám đốc Phật học viện và tôi chưa có dịp gặp. Vậy mà một hôm có người mách nhỏ với tôi:- Những khó khăn của anh, Hòa Thượng Trí Thủ biết hết. Chuyện vợ anh là Công Giáo, chuyện con anh học trường Công Giáo, chuyện có một số Phật tử muốn chiếm chỗ dạy của anh. Nên Hòa Thượng có dặn Thượng Tọa Đổng Minh hãy lưu ý coi trường Bồ Đề có chia giờ dạy đủ cho anh nuôi con hay không. Tôi nghe mà xúc động rưng rưng. Bên cạnh Hòa Thượng Trí Thủ, Trí Nghiêm, tôi còn được quen với Hòa Thượng Chí Tín trụ trì chùa Long Sơn nằm sát cạnh trường Bồ Đề. Đứng bên gốc cây xứ hoa vàng nhìn xuống sân trường, nhìn đám học sinh ngây thơ nhảy giỡn, hay nhìn đoàn nữ sinh cầm tay nhau chầm chậm bước trên lối đi, nhìn các thầy cô giáo nghiêm trang nề nếp… tôi nghĩ rằng thầy trò chúng tôi đã ghi những nét dễ thương nơi tâm hồn Hòa Thượng. Rồi còn Thích Phước Sơn, Thích Minh Tuệ… Hiệu Trưởng của trường; rồi Thích…Thích… nhiều lắm, kể sao cho đủ, kể sao cho hết. Và vậy là bao nhiêu khổ đau của cuộc đời tôi như được xoa dịu, tâm hồn tôi như được an ủi… … Tôi chợt giật mình nhìn sang ông bạn, nhớ là mình đã lơ đãng quên trã lời câu hỏi của ông. Tôi nhẹ mĩm cười – dấu hiệu nhận lỗi – và chầm chậm nói – cũng dấu hiệu nhận lỗi: - Tôi quỳ lạy khi cầu xin ơn phước. Chẳng hạn xin cho một người bị bệnh, một người thân bị nạn, một người lương thiện bị tai họa. Qùy lại một mình. Tôi chấp tay hướng mắt nhìn tượng Phật để tập trung suy nghĩ về chân lý giải thoát và biểu tỏ lòng sùng kính. Ở vào vị thế của tôi và trường hợp hôm nay… à thôi, ông bạn nghĩ một chút, ắt hiểu. Hết
Mục lục
Màu áo nâu sòng
Màu áo nâu sòng
Võ HồngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 6 tháng 6 năm 2004
|
Vo Hong
Shirt color is brown
My friend poured another cup of tea and pushed it towards me: - Please have another cup, this tea is drinkable. Silently, he suddenly looked up at me: - Ah! Suddenly remembered. On Buddha's Birthday ten years ago, I went to Long Son Pagoda to attend the ceremony. The ceremony hall was packed with people. The clergy, the Dharma friends, the congregations, the teachers and students of Bo De school, the bells and drums rang loudly, everyone knelt down. But why do I see you standing alone with your hands clasped and your eyes looking at the Buddha statue? The question evoked surprise, a surge of emotion, I choked up and didn't know how to answer. Memory rushes back to the past. …In 1954, under the Geneva Accords, I brought my wife and children from the resistance zone of Phu Yen to my wife's hometown of Da Lat. In 1956, my wife had a weak heart and went to Saigon for medical treatment. Dr. Massias advises changing the climate, choosing a region with gentle sea breezes like Nha Trang. While confused, there was news that Venerable Tri Nghiem, General Superintendent of Bo De Nha Trang High School, sent a message to pick up the matter because the school was making arrangements for the new school year. I don't know the Venerable (TT) yet, and have never met him once. Perhaps he knew me because at that time he lived at a temple near my village. During the war, life was simple and poor, and Phu Yen province was small and gentle, so I probably received the President's attention and affection. But when the new school year began, the TT was appointed by the church to Thua Thien province; Mr. Le Ba Chan, Deputy Governor of Khanh Hoa Province, replaced him as Chief General Superintendent. After teaching for a year, my wife became ill and passed away. Doctor De Moisnat, Director of a clinic dedicated to French expatriates in Nha Trang, sadly told me during my last medical examination: "Even if I were in Paris or Washington, I would have to give up"... I teach and raise my children alone. Diligent and humble. During the resistance war, I worked as Principal of a fairly large high school, but here I only taught grades 6 and 7. A large number of the students were children from the Dien Khanh countryside who came to study, so they had a sweet personality. Some monks shave their heads and leave a piece of hair that resembles a thatch. Just like when we were kids in the countryside, all of us boys wore makeup that way. …The years passed patiently. At the beginning of every school year, I am nervous about whether this year the school will allocate enough teaching hours for me to raise my child. The school board of directors is a large group of people. It's difficult to keep the same allotted hours, because there are so many hours that can be substituted for me. Children, grandchildren, daughters-in-law, roots... of dignitaries in the Board of Directors, in the paternal schools... dozens of famous teachers at two public schools Vo Tanh and Huyen Tran. I was clearly in a weak position. Furthermore, my wife's family is Catholic in Da Lat, which many people know. That's not all. When my wife passed away, my son was 9 years old and I sent him to study at Giuse Nghia Thuc school. Just like a challenge! While in reality it's just pitiful. It's not that his mother is sick, he plays next to her every time. It took three months to finish first grade. Studying in second grade for about four months. When my mother died, looking at my age, I had to be in third grade. Only Joseph Nghia Thuc school is nearby, don't go to other schools, who will pick you up? The school has a requirement to take an entrance exam. Thesis topic: "Describe the Tet scene at your house by answering the following questions: 1. What is the Tet celebration in your house to commemorate your ancestors? 2. During the Tet feast, What do you see?..." Back then, I hadn't studied thesis writing or math, so the next day the teacher in charge of the class (who was a former student of mine during the war) stopped by me: - Teacher, What kind of essay does Hao make like this, teacher? - What's wrong? - It says: Assignment Question number 1: Offering. Question number 2: Stir-fry, cucumber salad, meat, soup. I laughed and whispered: - Well, I'll prepare it so that it beans first. Then "go" and worry about teaching it later. I endured the suffering patiently in silence. Unexpectedly, someone knew, including Venerable Tri Thu, the Venerable Master is the Director of the Buddhist Academy and I have not had the opportunity to meet him. Yet one day someone whispered to me: - Venerable Tri Thu knows all about your difficulties. The story of his wife being Catholic, the story of his child going to a Catholic school, the story of some Buddhists wanting to take his teaching position. So the Venerable Master told Venerable Dong Minh to pay attention to see if Bo De School divided teaching hours enough for him to raise his children. I heard it and was moved to tears. Besides Venerable Tri Thu and Tri Nghiem, I also became acquainted with Venerable Chi Tin, the abbot of Long Son pagoda located next to Bo De school. Standing by the tree of the land of yellow flowers, looking down at the schoolyard, looking at the innocent students jumping around, or looking at the group of girls holding hands together slowly walking down the path, looking at the solemn and disciplined teachers... I think that he Our students recorded the lovely features of the Venerable's soul. Then there is Thich Phuoc Son, Thich Minh Tue... Principal of the school; then Like... Like... so much, tell me enough, tell me everything. And so all the sufferings of my life seemed to be eased, my soul seemed to be comforted... ... I suddenly looked at my friend in surprise, remembering that I had absentmindedly forgotten to answer his question. I smiled softly - a sign of admitting my mistake - and slowly said - also a sign of admitting my mistake: - I knelt down to ask for blessings. For example, ask for a sick person, a loved one in distress, or a good person suffering from disaster. Kneel down alone. I clasped my hands and looked at the Buddha statue to focus on the truth of liberation and express my devotion. In my position and today's situation... oh well, think for a moment, you'll understand. Run out of
Table of contents
Shirt color is brown
Shirt color is brown
Vo HongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: mickey posted on: June 6, 2004
|
Lục Diệp
Màu đỏ của máu
Ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một cây cổ thụ ngàn năm sống nhờ vào linh khí của trời đất. Bộ rễ của cái cây đó bám sâu trong lòng đất, cứ mỗi khi sương sớm thấm vào những nhánh rễ to, chúng lại ẩm ướt và sáng bóng lạ thường. Rồi khi nắng lên, khi mặt trời rải đều những tia nắng màu vàng bao bọc khắp các nhánh rễ, chúng lại khô đi và phình to ra thêm nữa. Năm tháng qua đi, cho đến một ngày kia, nhánh rễ chính của cây cổ thụ giờ đã to đủ để chứa trong nó cả một chú bê con. Tối đó, trời bỗng nổi giông lớn chưa từng thấy. Từ trên bầu trời xám xịt, mưa trút xuống như những ngọn thác. Sấm sét gào lên dữ dội, xé rách màn đêm. Nước ào xuống xối xả trên mặt đất, những vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện, lan dài ra mãi. Cây cối rậm rạp tất thảy oằn mình xuống, gồng mình gánh chịu từng đợt mưa trong tiếng sét. Nhánh rễ chính của cây cổ thụ chợt nứt ra. Và từ trong đó, một con quỷ sứ nhảy ra. Con quỷ sứ như vừa mới ngủ dậy, nó nhìn dáo dát, ngó nghiêng khắp nơi. Trông nó có vẻ đáng sợ nhưng không quá xấu xí như người ta thường liên tưởng đến loài quỹ dữ truyền kiếp. Con quỷ sứ có chiều cao bằng một nửa con người; tay, chân dài với những cái móng nhọn hoắc màu xám ngoét như màu lông của nó. Con quỷ sứ có hai cái răng nanh dài và sáng bóng màu ngà, cùng với hàm răng lởm chởm nhọn hoắc và cái mũi khoằm xuống. Nó đi hai chân như con người, và đầu óc nó cũng mụ mị như một đứa trẻ mới sinh. Hai tai nó dài như hai tai của một con thỏ. Lưỡi nó thè ra dài như lưỡi của loài chó Becgie. Mắt nó thao láo như ánh mắt những con cú kiếm ăn trong đêm, và tinh tường như loài diều hâu trên cao tìm gà con dưới đất. Mưa gió, dông bão gần như đã tạnh hẳn. Con quỷ sứ đứng giữa rừng già lặng ngắt, nó hoang mang khi thấy nó chỉ có một mình. Vậy là nó bắt đầu ăn trái cây để sống qua ngày và học leo trèo như những chú khỉ. Cuộc sống của con quỷ sứ trải qua những ngày tháng vui vẻ, êm đềm nhất trong cuộc đời nó. Chính nó cũng lầm tưởng rằng nó cũng là một con vật bình thường như những con vật khác trong rừng. Và mỗi ngày, nó trèo lên những ngọn cây cao nhất, nhìn ra thật xa, về phía buôn làng. Con quỷ sứ tò mò nhìn những sinh vật đi đi, lại lại phía dưới ấy. Và nó thích thú với hiểu biết mới mẻ của mình: Họ là con người. Mà con người thì không phải con vật, con người không phải con vật, vì con người trông không giống con vật. Chứ tại sao gọi là con người, thì nó lại không biết. Mùa đông chẳng mấy chốc lại đến. Một tốp thợ săn rủ nhau vào rừng săn cọp. Họ cần có áo da thú để che cái lạnh, phụ nữ và trẻ em cũng cần những tấm chăn êm ái có thể có thể giữ ấm. Thế là một ngày đẹp trời nọ, 10 người thợ săn khăn áo chỉnh tề, lăm lăm vũ khí lên rừng vào buổi sớm tinh mơ. Khi tiến sâu vào rừng, tốp thợ săn dừng lại. Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cây cổ thụ. Trước đây họ đã nhìn thấy nó, nhưng hôm nay nó quả thật đã khác rất nhiều. Cành lá sum xuê hơn, rậm rạp hơn, tán cây rộng đến nỗi ôm cả một khoảng trời xanh trong trên kia. Thân cây to quá, họ tự nhủ ít nhất cũng phải 5 người ôm mới xuể. Còn rể cây thì ôi thôi, tốp thợ săn nhìn thấy cơ mang nào là rễ cây, những nhánh rễ to và chắc chắn trông giống như những con trăn khổng lồ vươn mình về các phía, bò chi chít và bám sâu vào trong lòng đất mẹ. Và kìa, họ đã nhìn thấy một con vật mà họ không biết phải gọi là gì. Đó chính là con quỷ sứ của chúng ta. Con quỷ sứ còn đang say ngủ trong nhánh rễ to nhất – nơi mà từ đó nó được sinh ra. Nó nằm ngủ trong tư thế giống như một con cọp háu đói đang ẩn nấp đợi chờ cơ hội phóng ào ra, chộp lấy con mồi. Mắt con quỷ sứ nhắm nghiền nhưng trông đáng sợ cũng giống như đôi mắt của loài cá sấu vùng đầm lầy đang ngủ say. Răng nanh nó nhô ra, cái lưỡi nó cũng thè ra giữa hai hàm răng. Cái lưỡi mới dài làm sao, trên đó bê bết một màu đỏ lè như máu. Bộ lông màu xám của nó cũng lốm đốm những vệt màu đỏ thẫm. Tốp thợ săn sợ hãi lùi lại phía sau, họ lắp đạn vào súng và tra những cây tên nhọn vào cung. Tiếng lách cách vang dậy, nhỏ thôi nhưng cũng đủ đánh thức con quỷ sứ. Con quỷ sứ nghe động, nó giựt mình vùng dậy. Trên người nó, một màu đỏ như máu loang loáng những vệt chảy dài, nhỏ từng giọt xuống đất. Tốp thợ săn không kiên nhẫn được nữa, họ hấp tấp bắn liên hồi vào con quỷ sứ làm nó chạy sâu vào rừng. Họ la lên và đuổi theo con quỷ sứ. Con quỷ sứ mải miết chạy. Nó chạy trong sự hoảng loạn đến tột cùng. Nó không biết vì sao nó phải chạy trốn. Nó run rẩy.. Con quỷ sứ chạy thật nhanh về phía có một mảng dây leo đầy những thứ trái bên ngoài có màu trắng, trên đỉnh có một màu hồng phấn nhạt. Nó khỵu chân xuống, và khẩn khoản nhìn tốp thợ săn giờ đã lần lượt có mặt đông đủ. Rồi con quỷ sứ đột ngột trèo lên giàn dây leo, hái một mớ trái lạ và trèo ngược trở xuống. Với bộ óc bé tẹo và non nớt của nó, con quỷ sứ không biết tại sao nó bị đuổi bắt. Nó muốn mời những sinh vật gọi là con người này ăn thứ trái cây mà nó thích nhất, biết đâu họ sẽ tha cho nó. Vì vậy nó giơ hai tay lên, hướng về phía tốp thợ săn. Nhưng kìa, họ không hiểu nó. Họ không hiểu nó, không cố hiểu nó, và cũng không muốn hiểu nó. Những con người này nhất mực cho rằng chính họ đã trông thấy con quỷ sứ xấu xa, ăn thịt người. Rằng chính họ đã thấy con quỷ sứ say ngủ trên vũng máu. Và giờ đây, nó đang bỏ chạy, họ sắp bắt được nó, họ sẽ bắt nó phải trả giá. Một loạt đạn nữa vang lên.. Con quỷ sứ bỏ chạy và tốp thợ săn đuổi theo nó ráo riết. Một cuộc rượt đuổi giữa tốp thợ săn đầy căm hận và con quỷ sứ đầy sợ hãi lại tiếp diễn. Dưới ánh trăng sáng bị khuyết mất một nửa, những khuôn mặt méo mó, mệt mỏi hiện ra lần lượt. Những cái bóng cứ chực đổ ập lên nhau dưới mặt đất. ĐOÀNG!!... Con quỷ sứ bị thương, máu tứa ra trên cánh tay nó làm ướt đỏ cả một mảng lông màu xám. Có tiếng reo hò vang dậy, tiếng vỗ tay, và tiếng gọi nhau “đuổi theo nhanh lên!”. Tốp thợ săn không định dừng lại, họ tiếp tục tấn công con quỷ sứ bằng những phát đạn bắn ra như xé gió. ĐOÀNG!!... Cũng cánh tay lúc nãy, con quỷ sứ bị trúng thêm một phát đạn nữa. Máu nó phựt ra.. Con quỷ sứ chạy ngược về phía cây cổ thụ. Nó chạy nhanh đến nỗi tốp thợ săn bọ rớt lại phía sau. Giờ thì con quỷ sứ dừng lại. Nó ngồi im lặng trong cái rễ cây. Nó ngắm nhìn mọi thứ dưới sự tàn phá của con người. Dưới mặt đất mà nó đi qua, vô số chim chóc chết vì đạn lạc, cây cỏ bị dẫm lên và nhuốm máu. Đây đó sự căm thù có cả trong không khí. Hương rừng hôm nay trộn lẫn với mùi máu tươi của những con thú.. và cả của nó nữa. Thứ màu đỏ tươi có vị tanh tưởi mà trước giờ nó chưa từng nếm thử. Nó cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Trong lòng bàn tay nó, thứ trái cây mà nó hái lúc nãy đã bị nó bóp chặt đến nỗi bể nát tất cả. Một chất lỏng có vị ngọt và thơm ướt đẫm tay nó, đó là thứ chất lỏng có màu đỏ như máu mà người ta tưởng là máu thật. Con quỷ sứ tự hỏi tại sao con người lại đáng sợ đến như thế. Nó gào lên “GRR….!!” Trong sự hoang mang chưa từng có. Nó gào lên thảm thiết. “Nó ở đằng này…!” Tốp thợ săn đã tìm đến. Con quỷ sứ bắt đầu giận dữ. Chính lúc đó bản năng sinh tồn của nó trỗi dậy. Con quỷ sứ tức giận. Nó không chạy trốn nữa mà giương những cái móng sắc nhọn ra, nhảy bổ vào người thợ săn gần nhất và cào nát mặt ông ta trước cả khi tất cả họ kịp nhận ra điều gì. Con quỷ sứ tru lên một tràng uất hận “GRR!!...” vang dậy cả núi rừng. Nó ẩn nấp và điên cuồng tấn công bất cứ con người nào nó nhìn thấy. Và nó đã thực sự tấn công tốp thợ săn. Một cuộc chiến giữa những người thợ săn can trường và một con quỷ sứ với bản năng sinh tồn diễn ra trong màu đỏ tung tóe của máu tươi. Con quỷ sứ cào rách mặt những người thợ săn bị nó vồ được, và quẳng những cái xác trở lại cho bọn họ. Trời sáng. Dân làng tỏa đi tìm những người thợ săn. Đã không còn ai sống xót.. Và con quỷ sứ cũng vậy. Nhưng nó không chết như những người thợ săn. Nó chết trong cái rễ cây thân yêu của mình, trên tay còn nắm chặt thứ trái màu trắng hồng nó rất thích. Con quỷ sứ đã chết sau một giấc ngủ rất dài.
Mục lục
Màu đỏ của máu
Màu đỏ của máu
Lục DiệpChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Luc Diệp Nguồn: Vnthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 5 tháng 9 năm 2005
|
Lục Diệp
Màu đỏ của máu
Ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một cây cổ thụ ngàn năm sống nhờ vào linh khí của trời đất. Bộ rễ của cái cây đó bám sâu trong lòng đất, cứ mỗi khi sương sớm thấm vào những nhánh rễ to, chúng lại ẩm ướt và sáng bóng lạ thường. Rồi khi nắng lên, khi mặt trời rải đều những tia nắng màu vàng bao bọc khắp các nhánh rễ, chúng lại khô đi và phình to ra thêm nữa. Năm tháng qua đi, cho đến một ngày kia, nhánh rễ chính của cây cổ thụ giờ đã to đủ để chứa trong nó cả một chú bê con. Tối đó, trời bỗng nổi giông lớn chưa từng thấy. Từ trên bầu trời xám xịt, mưa trút xuống như những ngọn thác. Sấm sét gào lên dữ dội, xé rách màn đêm. Nước ào xuống xối xả trên mặt đất, những vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện, lan dài ra mãi. Cây cối rậm rạp tất thảy oằn mình xuống, gồng mình gánh chịu từng đợt mưa trong tiếng sét. Nhánh rễ chính của cây cổ thụ chợt nứt ra. Và từ trong đó, một con quỷ sứ nhảy ra. Con quỷ sứ như vừa mới ngủ dậy, nó nhìn dáo dát, ngó nghiêng khắp nơi. Trông nó có vẻ đáng sợ nhưng không quá xấu xí như người ta thường liên tưởng đến loài quỹ dữ truyền kiếp. Con quỷ sứ có chiều cao bằng một nửa con người; tay, chân dài với những cái móng nhọn hoắc màu xám ngoét như màu lông của nó. Con quỷ sứ có hai cái răng nanh dài và sáng bóng màu ngà, cùng với hàm răng lởm chởm nhọn hoắc và cái mũi khoằm xuống. Nó đi hai chân như con người, và đầu óc nó cũng mụ mị như một đứa trẻ mới sinh. Hai tai nó dài như hai tai của một con thỏ. Lưỡi nó thè ra dài như lưỡi của loài chó Becgie. Mắt nó thao láo như ánh mắt những con cú kiếm ăn trong đêm, và tinh tường như loài diều hâu trên cao tìm gà con dưới đất. Mưa gió, dông bão gần như đã tạnh hẳn. Con quỷ sứ đứng giữa rừng già lặng ngắt, nó hoang mang khi thấy nó chỉ có một mình. Vậy là nó bắt đầu ăn trái cây để sống qua ngày và học leo trèo như những chú khỉ. Cuộc sống của con quỷ sứ trải qua những ngày tháng vui vẻ, êm đềm nhất trong cuộc đời nó. Chính nó cũng lầm tưởng rằng nó cũng là một con vật bình thường như những con vật khác trong rừng. Và mỗi ngày, nó trèo lên những ngọn cây cao nhất, nhìn ra thật xa, về phía buôn làng. Con quỷ sứ tò mò nhìn những sinh vật đi đi, lại lại phía dưới ấy. Và nó thích thú với hiểu biết mới mẻ của mình: Họ là con người. Mà con người thì không phải con vật, con người không phải con vật, vì con người trông không giống con vật. Chứ tại sao gọi là con người, thì nó lại không biết. Mùa đông chẳng mấy chốc lại đến. Một tốp thợ săn rủ nhau vào rừng săn cọp. Họ cần có áo da thú để che cái lạnh, phụ nữ và trẻ em cũng cần những tấm chăn êm ái có thể có thể giữ ấm. Thế là một ngày đẹp trời nọ, 10 người thợ săn khăn áo chỉnh tề, lăm lăm vũ khí lên rừng vào buổi sớm tinh mơ. Khi tiến sâu vào rừng, tốp thợ săn dừng lại. Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cây cổ thụ. Trước đây họ đã nhìn thấy nó, nhưng hôm nay nó quả thật đã khác rất nhiều. Cành lá sum xuê hơn, rậm rạp hơn, tán cây rộng đến nỗi ôm cả một khoảng trời xanh trong trên kia. Thân cây to quá, họ tự nhủ ít nhất cũng phải 5 người ôm mới xuể. Còn rể cây thì ôi thôi, tốp thợ săn nhìn thấy cơ mang nào là rễ cây, những nhánh rễ to và chắc chắn trông giống như những con trăn khổng lồ vươn mình về các phía, bò chi chít và bám sâu vào trong lòng đất mẹ. Và kìa, họ đã nhìn thấy một con vật mà họ không biết phải gọi là gì. Đó chính là con quỷ sứ của chúng ta. Con quỷ sứ còn đang say ngủ trong nhánh rễ to nhất – nơi mà từ đó nó được sinh ra. Nó nằm ngủ trong tư thế giống như một con cọp háu đói đang ẩn nấp đợi chờ cơ hội phóng ào ra, chộp lấy con mồi. Mắt con quỷ sứ nhắm nghiền nhưng trông đáng sợ cũng giống như đôi mắt của loài cá sấu vùng đầm lầy đang ngủ say. Răng nanh nó nhô ra, cái lưỡi nó cũng thè ra giữa hai hàm răng. Cái lưỡi mới dài làm sao, trên đó bê bết một màu đỏ lè như máu. Bộ lông màu xám của nó cũng lốm đốm những vệt màu đỏ thẫm. Tốp thợ săn sợ hãi lùi lại phía sau, họ lắp đạn vào súng và tra những cây tên nhọn vào cung. Tiếng lách cách vang dậy, nhỏ thôi nhưng cũng đủ đánh thức con quỷ sứ. Con quỷ sứ nghe động, nó giựt mình vùng dậy. Trên người nó, một màu đỏ như máu loang loáng những vệt chảy dài, nhỏ từng giọt xuống đất. Tốp thợ săn không kiên nhẫn được nữa, họ hấp tấp bắn liên hồi vào con quỷ sứ làm nó chạy sâu vào rừng. Họ la lên và đuổi theo con quỷ sứ. Con quỷ sứ mải miết chạy. Nó chạy trong sự hoảng loạn đến tột cùng. Nó không biết vì sao nó phải chạy trốn. Nó run rẩy.. Con quỷ sứ chạy thật nhanh về phía có một mảng dây leo đầy những thứ trái bên ngoài có màu trắng, trên đỉnh có một màu hồng phấn nhạt. Nó khỵu chân xuống, và khẩn khoản nhìn tốp thợ săn giờ đã lần lượt có mặt đông đủ. Rồi con quỷ sứ đột ngột trèo lên giàn dây leo, hái một mớ trái lạ và trèo ngược trở xuống. Với bộ óc bé tẹo và non nớt của nó, con quỷ sứ không biết tại sao nó bị đuổi bắt. Nó muốn mời những sinh vật gọi là con người này ăn thứ trái cây mà nó thích nhất, biết đâu họ sẽ tha cho nó. Vì vậy nó giơ hai tay lên, hướng về phía tốp thợ săn. Nhưng kìa, họ không hiểu nó. Họ không hiểu nó, không cố hiểu nó, và cũng không muốn hiểu nó. Những con người này nhất mực cho rằng chính họ đã trông thấy con quỷ sứ xấu xa, ăn thịt người. Rằng chính họ đã thấy con quỷ sứ say ngủ trên vũng máu. Và giờ đây, nó đang bỏ chạy, họ sắp bắt được nó, họ sẽ bắt nó phải trả giá. Một loạt đạn nữa vang lên.. Con quỷ sứ bỏ chạy và tốp thợ săn đuổi theo nó ráo riết. Một cuộc rượt đuổi giữa tốp thợ săn đầy căm hận và con quỷ sứ đầy sợ hãi lại tiếp diễn. Dưới ánh trăng sáng bị khuyết mất một nửa, những khuôn mặt méo mó, mệt mỏi hiện ra lần lượt. Những cái bóng cứ chực đổ ập lên nhau dưới mặt đất. ĐOÀNG!!... Con quỷ sứ bị thương, máu tứa ra trên cánh tay nó làm ướt đỏ cả một mảng lông màu xám. Có tiếng reo hò vang dậy, tiếng vỗ tay, và tiếng gọi nhau “đuổi theo nhanh lên!”. Tốp thợ săn không định dừng lại, họ tiếp tục tấn công con quỷ sứ bằng những phát đạn bắn ra như xé gió. ĐOÀNG!!... Cũng cánh tay lúc nãy, con quỷ sứ bị trúng thêm một phát đạn nữa. Máu nó phựt ra.. Con quỷ sứ chạy ngược về phía cây cổ thụ. Nó chạy nhanh đến nỗi tốp thợ săn bọ rớt lại phía sau. Giờ thì con quỷ sứ dừng lại. Nó ngồi im lặng trong cái rễ cây. Nó ngắm nhìn mọi thứ dưới sự tàn phá của con người. Dưới mặt đất mà nó đi qua, vô số chim chóc chết vì đạn lạc, cây cỏ bị dẫm lên và nhuốm máu. Đây đó sự căm thù có cả trong không khí. Hương rừng hôm nay trộn lẫn với mùi máu tươi của những con thú.. và cả của nó nữa. Thứ màu đỏ tươi có vị tanh tưởi mà trước giờ nó chưa từng nếm thử. Nó cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Trong lòng bàn tay nó, thứ trái cây mà nó hái lúc nãy đã bị nó bóp chặt đến nỗi bể nát tất cả. Một chất lỏng có vị ngọt và thơm ướt đẫm tay nó, đó là thứ chất lỏng có màu đỏ như máu mà người ta tưởng là máu thật. Con quỷ sứ tự hỏi tại sao con người lại đáng sợ đến như thế. Nó gào lên “GRR….!!” Trong sự hoang mang chưa từng có. Nó gào lên thảm thiết. “Nó ở đằng này…!” Tốp thợ săn đã tìm đến. Con quỷ sứ bắt đầu giận dữ. Chính lúc đó bản năng sinh tồn của nó trỗi dậy. Con quỷ sứ tức giận. Nó không chạy trốn nữa mà giương những cái móng sắc nhọn ra, nhảy bổ vào người thợ săn gần nhất và cào nát mặt ông ta trước cả khi tất cả họ kịp nhận ra điều gì. Con quỷ sứ tru lên một tràng uất hận “GRR!!...” vang dậy cả núi rừng. Nó ẩn nấp và điên cuồng tấn công bất cứ con người nào nó nhìn thấy. Và nó đã thực sự tấn công tốp thợ săn. Một cuộc chiến giữa những người thợ săn can trường và một con quỷ sứ với bản năng sinh tồn diễn ra trong màu đỏ tung tóe của máu tươi. Con quỷ sứ cào rách mặt những người thợ săn bị nó vồ được, và quẳng những cái xác trở lại cho bọn họ. Trời sáng. Dân làng tỏa đi tìm những người thợ săn. Đã không còn ai sống xót.. Và con quỷ sứ cũng vậy. Nhưng nó không chết như những người thợ săn. Nó chết trong cái rễ cây thân yêu của mình, trên tay còn nắm chặt thứ trái màu trắng hồng nó rất thích. Con quỷ sứ đã chết sau một giấc ngủ rất dài.
Mục lục
Màu đỏ của máu
Màu đỏ của máu
Lục DiệpChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Luc Diệp Nguồn: Vnthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 5 tháng 9 năm 2005
|
Lý Thành Dũng
Má đã cô đơn biết chừng nào!
Giải nhì (trong số 1.199 bài dự thi ) trong cuộc thi viết ngắn “Mẹ tôi”
do Báo Tuổi Trẻ tổ chức (từ tháng 12-2003 đến tháng 7-2004)
Tôi bần thần nhìn hàng khói nghi ngút đang lan tỏa, vẫn là mùi hương trầm quen thuộc xưa nay má hay thắp trên bàn thờ. Nhưng lần này thì khác, tôi đang thắp nén nhang tiễn đưa má. Tiếng gõ mõ tụng kinh đều đều của vị sư vừa quen vừa lạ.
Hồi còn sống má thường tụng kinh mỗi tối. Trước kia má không mấy tin, nhưng từ sau khi bị tai biến mạch máu não, má như đã về gần thế giới bên kia hơn. Má ngồi hàng giờ trước bàn thờ, lau chùi mấy tấm ảnh cũ, sắp xếp lại bình hoa... Tôi đâu có ngờ má soạn chỗ cho mình sớm thế. Cảnh thì còn đây mà người đâu chẳng thấy!
Trên bàn, vỉ Alaxan đang uống dở còn vài viên, chai dầu nóng chưa đậy nắp lại chắc là má vừa mới xức. Ngón tay trỏ của má vẫn còn băng chưa lành. Mới sáng má còn tươi cười mở cổng cho tôi đi làm, chiều về má đã chết trên giường, thanh thản như đang nằm ngủ, cái tivi trắng đen vẫn phát chương trình cải lương mà má thích. Nhà có tivi màu nhưng má chẳng bao giờ dùng đến, chỉ xài mỗi cái tivi cũ này thôi.
Khi đi làm có đồng ra đồng vô, không để thua kém những gia đình hàng xóm, tôi cũng mua một cái tivi màu mới cáu. Nghĩ tiếc cái tivi cũ còn tốt, má mang để dưới bếp. Lúc đầu má cũng thích cái tivi mới, nhất là khi xem Tây du ký, cảnh bảy con yêu nhền nhện mang bảy sắc áo khác nhau xanh đỏ tím vàng rực rỡ. Má cùng xem với con cháu, khen cảnh này hay, cảnh kia đẹp.
Nhưng không như ngày xưa chương trình truyền hình chỉ có một kênh duy nhất, tối tối cả nhà quây quần cùng nhau xem. Nay tôi thì thích đá banh mà thằng cu Tí cũng không chịu thua, lúc nào cũng giành coi phim hoạt hình. Đi thì thôi, cứ về đến nhà là cha con lại cãi nhau. Những lúc như thế tôi thường quát bảo con đi học để tôi coi thời sự khiến thằng nhỏ cứ thút thít khóc. Thế là má lại vỗ về cháu nội, bảo xuống bếp coi tivi đen trắng với má.
Có hôm thằng cu Tí nghịch, giấu cái remote khiến tôi cáu đánh cho một trận. Má vừa can con trai, vừa dỗ cháu nội. Tôi không thích má chiều cháu quá, sợ hư. Nhưng tôi cũng chẳng bao giờ la con khi nó yêu sách này nọ với má.
Cũng chỉ là những chuyện cỏn con như thế, tôi không biết được một ngày 24 giờ má tôi làm gì, sống ra sao? Tôi cũng không bao giờ nghe má than van về những căn bệnh của người già luôn hành hạ má. Nhìn những viên thuốc uống dở còn lại trên bàn, tôi ứa nước mắt. Không biết má tôi đã khám bệnh ở đâu, ai đưa đi hay là má xem quảng cáo rồi tự mua thuốc uống?
Trước đây tôi cũng không để ý rằng càng ngày má tôi càng trở nên lỗi thời trong chính căn nhà của mình. Má không dám đụng vào bếp gas vì sợ nổ. Má cũng rất ớn dàn máy hát với bao nhiêu là dây điện nút xanh, nút đỏ. Chỉ có mỗi cái tivi cũ là chịu phép má, khi mất hình, má vỗ mạnh vào nó là hình lại có ngay mà chẳng sợ hư hao gì. Càng nhìn cái tivi cũ, hình đã nhòe, tiếng không còn rõ, tôi càng thấy thương má.
Nhà có bao nhiêu đồ đạc tiện nghi hiện đại nhưng má chỉ xài toàn đồ cũ. Vậy mà bao nhiêu lần tôi cau có bảo má mở nhỏ tivi để khỏi ảnh hưởng đến chương trình của tôi. Những hôm tôi đi làm về muộn, má cặm cụi cả ngày bên bếp dầu cũ để cả nhà vẫn có cơm canh nóng sốt, vậy mà tôi chẳng đụng đũa đến, bảo ăn ở cơ quan rồi.
Giờ tôi mới nhận ra má tôi cô đơn biết chừng nào trong những năm qua dù đang sống bên con cháu.
LÝ THÀNH DŨNG
Mục lục
Má đã cô đơn biết chừng nào!
Má đã cô đơn biết chừng nào!
Lý Thành DũngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2006
|
Ly Thanh Dung
How lonely my mother was!
Second prize (out of 1,199 entries) in the short writing contest "My mother"
Organized by Tuoi Tre Newspaper (from December 2003 to July 2004)
I was stunned as I looked at the spreading smoke, still the familiar scent of incense that my mother used to light on the altar. But this time it's different, I'm lighting incense to say goodbye to my mother. The monk's steady drumming and chanting is both familiar and strange.
When I was still alive, my mother used to chant prayers every night. Before, my mother didn't believe much, but since her stroke, she seemed to be closer to the other world. Mom sat for hours in front of the altar, cleaning old photos, rearranging flower vases... I didn't expect her to prepare a place for me so early. The scene is still here but no one can see it!
On the table, a half-filled blister pack of Alaxan still had a few pills left, and a bottle of hot oil that had not been closed was probably just anointed by my mother. Her index finger still has a bandage that hasn't healed yet. In the morning, my mother still smiled and opened the gate for me to go to work. In the afternoon, she died in bed, as peaceful as sleeping, the black and white TV still playing the Cai Luong program that she liked. The house has a color TV but my mother never uses it, she only uses this old TV.
When I went to work and had money to go to the fields, not to be outdone by the neighboring families, I also bought a brand new color TV. Thinking about the good old TV, my mother put it in the kitchen. At first, my mother also liked the new TV, especially when watching Journey to the West, the scene of seven spider monsters wearing seven different colors of bright blue, red, purple, yellow, and yellow. Mom watched with her children and grandchildren, praising this scene as good, that scene as beautiful.
But unlike in the past, when television programs only had one channel, the whole family gathered together to watch them at night. Nowadays, I like playing soccer, but Ti doesn't give up and always watches cartoons. It's okay to leave, but every time I come home, father and son argue again. At times like that, I often yell at my son to go to school so I can watch the news, making him sob and cry. So my mother patted my grandson again and told him to go to the kitchen to watch black and white TV with him.
One day, Ti was naughty and hid the remote, making me angry and beat him up. The mother both comforted her son and comforted her grandson. I don't like my mother pampering me too much, I'm afraid it will spoil me. But I never scold my child when he demands this or that from his mother.
It's just little things like that, I don't know what my mother does and how she lives 24 hours a day? I also never heard my mother complain about the diseases of the elderly that always torment her. Looking at the half-taken pills left on the table, I shed tears. I don't know where my mother saw the doctor, who took her there, or did she see an advertisement and buy the medicine herself?
Before, I didn't notice that my mother was becoming more and more outdated in her own house. Mom didn't dare touch the gas stove for fear of an explosion. Mom is also very fond of the stereo system with so many blue and red button wires. Only the old TV was under my mother's permission. When the picture was lost, she would tap it hard and the picture would come back immediately without fear of any damage. The more I look at the old TV, the picture is blurry and the sound is no longer clear, the more I feel sorry for my mother.
The house has many modern amenities, but my mother only uses old furniture. Yet, how many times have I frowned and told my mother to turn down the TV so it wouldn't affect my program? On the days when I came home late from work, my mother worked hard all day at the old oil stove so that the whole family could still have hot rice and soup, but I didn't even touch chopsticks, saying I ate at the office.
Now I realize how lonely my mother has been over the years even though she lives with her children and grandchildren.
LY THANH DUNG
Table of contents
How lonely my mother was!
How lonely my mother was!
Ly Thanh DungWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Ct.Ly posted on: July 3, 2006
|
Không rõ
Máy tính và các loại…WARE
Nhân sự kiện Ngày Tự do phần mềm thường niên đầu tiên vừa được tổ chức tại Đại học Bách khoa Hà Nội (28-8). Vậy phần mềm tự do là gì và máy tính có bao nhiêu loại ware... là vấn đề mà bạn đọc sẽ biết trong bài viết dưới đây. Về khía cạnh thương mại, phần mềm là loại hàng hóa đặc biệt, kết tinh rất cao hàm lượng chất xám của con người trong sản phẩm. Lại có thể dễ nhân bản và phân phối. Nhưng khác với những sản phẩm vật chất thông thường ở góc độ bản quyền và thương mại.Đã xuất hiện nhiều khái niệm mới xung quanh vấn đề này mà sự cấu thành của các khái niệm đó không chỉ là yếu tố pháp lý, kinh tế mà nó còn có cả các yếu tố về quan điểm văn hóa và đạo đức nữa.FirmwareCó người gọi là phần sụn hay sự mềm dẻo hóa phần cứng. Thực chất Firmware là phần mềm nhớ trong bộ nhớ chỉ đọc (ROM-Read Only Memory) chứa các thủ tục khởi động, lệnh vào/ra ở mức thấp. Nó mềm dẻo hóa phần cứng do linh hoạt, dễ sửa đổi và thông quá đó làm tăng tốc phần cứng. Điển hình là những Firmware của hãng Lite on giúp tăng tốc độ của ổ đĩa CD-RW, nó có thể nâng tốc độ từ 48x16x48x lên thành 52x24x52x.Ổ đĩa cứng cũng vậy, firmware có vai trò nhất định. Chẳng hạn nếu chúng ta dùng ổ đĩa cứng của hãng Seagate, Model ST340015A thì Firmware Revision là 3.01 và sự hỗ trợ tiếp theo của Seagate sẽ là 3.02… Về khía cạnh thương mại, Firmware là một phần mềm miễn phí. Nhưng thực chất bạn đã trả phí khi bỏ tiền mua phần cứng. Firmware có thể do chính hãng sản xuất thiết bị phần cứng viết hoặc thuê hãng thứ ba viết để hỗ trợ khách hàng và xét cho cùng thì đó cũng là một chiêu câu khách. FreewareCó nghĩa là “Phần mềm miễn phí”, người sử dụng không phải trả tiền khi dùng nó. Tuy nhiên freeeware lại có những giới hạn sau đây:+ Dung lượng không lớn, chức năng không nhiều và tác giả không có trách nhiệm bảo hành cho người dùng (lỡ bị ảnh hưởng gì đến các chương trình khác trong máy thì ráng chịu! Miễn phí mà).+ Người sử dụng freeware thấy hay thì có quyền sao chép cho người khác sử dụng như mình. Nhưng, tất nhiên là không được lấy tiền (vì tác giả phần mềm có lấy tiền đâu!). + Không được sử dụng cho mục đích thương mại. Thậm chí có tác giả yêu cầu không được sử dụng cho bộ máy công quyền hay mục đích quân sự (không đọc kỹ phần thỏa thuận bản quyền trước khi cài đặt, có ngày bị kiện ra tòa đấy. Đừng tưởng bở với Freeware)+ Tác giả vẫn giữ bản quyền (copyright)+ Freeware thì miễn phí nhưng không nhất thiết phải là mã nguồn mở, có những trường hợp tác giả quy định người dùng không được dịch ngược mã nguồn hoặc làm thay đổi sản phẩm đã hoàn chỉnh. Chính vì vậy freeware khác với khái niệm free software. Và đã có ý kiến nên dùng thuật ngữ Gratisware nhưng thuật ngữ này không được phổ biến.Khái niệm Freeware được Andrew Fluegelman đặt ra, ban đầu như là một thương hiệu (Trademak) cho phần mềm PC-Talk do ông viết hồi năm 1982, sau đó thương hiệu này bị bỏ và freeware trở thành một danh từ chung. Chúng ta còn có Abandonware (abandon-bỏ rơi) đó là những phần mềm hết “đát”, không còn bán trên thị trường nữa. Thực sự chỉ có một số phần mềm dạng này khi người giữ bản quyền chính thức tuyên bố với bàn dân thiên hạ.SharewareLà phần mềm miễn phí trong một số điều kiện. Shareware sẽ đưa ra một số yêu cầu mà bạn phải tuân theo nếu muốn sử dụng lâu dài, ổn định. Shareware bao gồm: + Donatewate: (donate-tặng) tác giả chỉ cần người dùng trả tiền “tùy lòng hảo tâm” cho tác giả hoặc cho một tổ chức thứ ba nào đó, thường là một tổ chức từ thiện. Nếu tặng cho tổ chức từ thiện thuật ngữ sẽ là Careware hoặc Charityware.+ Postcardware: Tác giả chỉ cần người dùng gởi thư phản hồi về sản phẩm, hoặc gởi bưu thiếp, bưu ảnh để giúp tác giả có bộ sưu tập về các thành phố, các cảnh đẹp trên toàn thế giới.+ Adware: Sử dụng miễn phí nhưng phải chịu khó đọc quảng cáo trong giao diện của chương trình hoặc một đoạn quảng cáo khi bắt đầu chạy chương trình. Tuy nhiên, gần đây Adware dễ bị đánh đồng với Spyware.Cả ba loại Donateware, Postcardware và Adware rõ ràng là không tốn phí khi sử dụng với đầy đủ tính năng của phần mềm. Vì vậy, vẫn có thể coi là Freeware.Vậy Shareware thực thụ? Là các phần mềm bị hạn chế tính năng sử dụng hoặc giới hạn thời gian hoặc số lần dùng. Loại hạn chế này có tên gọi là Cripleware. Bạn phải trả tiền thì mới có bản đầy đủ tính năng (full version). Thực chất đó là những bản dùng thử với mục đích “câu khách”, là một cách quảng bá sản phẩm. Điều tất yếu đi kèm trong thế giới kỹ thuật số là các Shareware nhanh chóng trở thành nạn nhân của Crack. Ở Việt Nam ta hai công ty Lạc Việt và Ban Mai là điển hình của nạn Crack đến nỗi không còn hứng thú phát triển những phầm mềm vô cùng hữu dụng. Rất dí dỏm khi một số Shareware vẫn có thể cho người dùng tiếp tục làm việc với nó dù đã hết thời hạn dùng thử, nhưng liên tục đưa ra lời nhắc nhở người dùng phải đăng ký và trả tiền, được gọi là Nagware (nag-mè nheo, càu nhàu!!!). Nếu không nhầm thì WinZip và WinRar là Nagware thứ thiệt.Thuật ngữ Shareware được Bob Wallace sử dụng lần đầu tiên năm 1980 với phần mềm PC-Write, một chương trình xử lý văn bản.Free Software và Open SourceRichard Stallmann, người đi tiên phong trong việc chống lại sự sở hữu phần mềm “làm của riêng” đã đưa khái niệm này ra trong dự án GNU hồi năm 1984. Theo Richard Stallmann một Free software phải đem đến cho người sử dụng các quyền tự do sau đây:+ Quyền tự do 0: Tự do chạy chương trình vì bất kỳ lý do gì.+ Quyền tự do 1: Tự do nghiên cứu chương trình làm việc như thế nào, được phép sửa đổi cho phù hợp với nhu cầu của người dùng cụ thể. Mã nguồn mở là điều kiện tiên quyết cho quyền tự do này+ Quyền tự do 2: Tự do phân phối các bản sao để giúp đỡ những người khác có nhu cầu.+ Quyền tự do 3: Tự do cải tiến chương trình và đưa sự cải tiến này ra cho cộng đồng cùng hưởng lợi. Đương nhiên, mã nguồn mở là điều kiện tiên quyết. Stallmann và những người ủng hộ đã dùng Free software để đối lập với proprietary software (phần mềm sở hữu riêng). Phần mềm sở hữu riêng cấm đoán người khác chỉnh sửa và phân phối lại, nó là tài sản và là bí mật riêng của cá nhân, công ty, tổ chức.Tuy nhiên Free software không nhất thiết phải là Freeware, nghĩa là không nhất thiết phải miễn phí. Stallmann nhắc đi nhắc lại ”free” trong từ “free software” không phải là không tốn tiền mà là có tự do (“free as in free speech not as in free bear”), đặc biệt là quyền được thay đổi và đóng góp cho cộng đồng qua việc có thể nắm được mã nguồn của chương trình. Vì vậy, tính chất mã nguồn mở của chúng (open source) là khác biệt rất quan trọng với phần mềm đóng (close source), cho dù phần mềm đóng có miễn phí hay không.Tất nhiên, phần mềm mã nguồn mở luôn rẻ hơn phần mềm đóng vì việc chỉnh sửa sẽ ít tốn công sức hơn việc tạo mới từ đầu. Một khía cạnh khác của mã nguồn mở là tính an ninh trong sử dụng. Phần mềm mã nguồn mở mà điển hình là Linux với các bản phân phối thương mại như Red Hat là một ví dụ chứng minh cho tư tưởng free software và tính khả thi của tư tưởng này.Đáng buồn là ở nước ta, khi nghĩ đến …WARE thì đại đa số người dùng đồng nghĩa hóa nó với “xài chùa”. Phần mềm tự do, cụ thể là những phần mềm mã nguồn mở là lối thoát hầu như duy nhất cho một đất nước đang phát triển. Là đối trọng đáng kể cho những phần mềm thương mại của các đại gia phải biết điều (Microsoft đã phải hạ giá bán, phải công bố một số mã nguồn trước áp lực của free software).Tuy nhiên, việc xây dựng các phần mềm mã nguồn mở ở Việt Nam đến nay khó có thể gọi là “thành công tốt đẹp”. Đã có bao nhiêu khoa tin học, công nghệ thông tin của các trường đại học đưa mã nguồn mở vào nghiên cứu, giảng dạy? Trong khi đó, rõ ràng tư tưởng phần mềm tự do là rất tiến bộ, rất phù hợp với xu hướng phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa ở nước ta.
Mục lục
Máy tính và các loại…WARE
Máy tính và các loại…WARE
Không rõChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Theo TTOĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 12 năm 2004
|
Không rõ
Máy tính và các loại…WARE
Nhân sự kiện Ngày Tự do phần mềm thường niên đầu tiên vừa được tổ chức tại Đại học Bách khoa Hà Nội (28-8). Vậy phần mềm tự do là gì và máy tính có bao nhiêu loại ware... là vấn đề mà bạn đọc sẽ biết trong bài viết dưới đây. Về khía cạnh thương mại, phần mềm là loại hàng hóa đặc biệt, kết tinh rất cao hàm lượng chất xám của con người trong sản phẩm. Lại có thể dễ nhân bản và phân phối. Nhưng khác với những sản phẩm vật chất thông thường ở góc độ bản quyền và thương mại.Đã xuất hiện nhiều khái niệm mới xung quanh vấn đề này mà sự cấu thành của các khái niệm đó không chỉ là yếu tố pháp lý, kinh tế mà nó còn có cả các yếu tố về quan điểm văn hóa và đạo đức nữa.FirmwareCó người gọi là phần sụn hay sự mềm dẻo hóa phần cứng. Thực chất Firmware là phần mềm nhớ trong bộ nhớ chỉ đọc (ROM-Read Only Memory) chứa các thủ tục khởi động, lệnh vào/ra ở mức thấp. Nó mềm dẻo hóa phần cứng do linh hoạt, dễ sửa đổi và thông quá đó làm tăng tốc phần cứng. Điển hình là những Firmware của hãng Lite on giúp tăng tốc độ của ổ đĩa CD-RW, nó có thể nâng tốc độ từ 48x16x48x lên thành 52x24x52x.Ổ đĩa cứng cũng vậy, firmware có vai trò nhất định. Chẳng hạn nếu chúng ta dùng ổ đĩa cứng của hãng Seagate, Model ST340015A thì Firmware Revision là 3.01 và sự hỗ trợ tiếp theo của Seagate sẽ là 3.02… Về khía cạnh thương mại, Firmware là một phần mềm miễn phí. Nhưng thực chất bạn đã trả phí khi bỏ tiền mua phần cứng. Firmware có thể do chính hãng sản xuất thiết bị phần cứng viết hoặc thuê hãng thứ ba viết để hỗ trợ khách hàng và xét cho cùng thì đó cũng là một chiêu câu khách. FreewareCó nghĩa là “Phần mềm miễn phí”, người sử dụng không phải trả tiền khi dùng nó. Tuy nhiên freeeware lại có những giới hạn sau đây:+ Dung lượng không lớn, chức năng không nhiều và tác giả không có trách nhiệm bảo hành cho người dùng (lỡ bị ảnh hưởng gì đến các chương trình khác trong máy thì ráng chịu! Miễn phí mà).+ Người sử dụng freeware thấy hay thì có quyền sao chép cho người khác sử dụng như mình. Nhưng, tất nhiên là không được lấy tiền (vì tác giả phần mềm có lấy tiền đâu!). + Không được sử dụng cho mục đích thương mại. Thậm chí có tác giả yêu cầu không được sử dụng cho bộ máy công quyền hay mục đích quân sự (không đọc kỹ phần thỏa thuận bản quyền trước khi cài đặt, có ngày bị kiện ra tòa đấy. Đừng tưởng bở với Freeware)+ Tác giả vẫn giữ bản quyền (copyright)+ Freeware thì miễn phí nhưng không nhất thiết phải là mã nguồn mở, có những trường hợp tác giả quy định người dùng không được dịch ngược mã nguồn hoặc làm thay đổi sản phẩm đã hoàn chỉnh. Chính vì vậy freeware khác với khái niệm free software. Và đã có ý kiến nên dùng thuật ngữ Gratisware nhưng thuật ngữ này không được phổ biến.Khái niệm Freeware được Andrew Fluegelman đặt ra, ban đầu như là một thương hiệu (Trademak) cho phần mềm PC-Talk do ông viết hồi năm 1982, sau đó thương hiệu này bị bỏ và freeware trở thành một danh từ chung. Chúng ta còn có Abandonware (abandon-bỏ rơi) đó là những phần mềm hết “đát”, không còn bán trên thị trường nữa. Thực sự chỉ có một số phần mềm dạng này khi người giữ bản quyền chính thức tuyên bố với bàn dân thiên hạ.SharewareLà phần mềm miễn phí trong một số điều kiện. Shareware sẽ đưa ra một số yêu cầu mà bạn phải tuân theo nếu muốn sử dụng lâu dài, ổn định. Shareware bao gồm: + Donatewate: (donate-tặng) tác giả chỉ cần người dùng trả tiền “tùy lòng hảo tâm” cho tác giả hoặc cho một tổ chức thứ ba nào đó, thường là một tổ chức từ thiện. Nếu tặng cho tổ chức từ thiện thuật ngữ sẽ là Careware hoặc Charityware.+ Postcardware: Tác giả chỉ cần người dùng gởi thư phản hồi về sản phẩm, hoặc gởi bưu thiếp, bưu ảnh để giúp tác giả có bộ sưu tập về các thành phố, các cảnh đẹp trên toàn thế giới.+ Adware: Sử dụng miễn phí nhưng phải chịu khó đọc quảng cáo trong giao diện của chương trình hoặc một đoạn quảng cáo khi bắt đầu chạy chương trình. Tuy nhiên, gần đây Adware dễ bị đánh đồng với Spyware.Cả ba loại Donateware, Postcardware và Adware rõ ràng là không tốn phí khi sử dụng với đầy đủ tính năng của phần mềm. Vì vậy, vẫn có thể coi là Freeware.Vậy Shareware thực thụ? Là các phần mềm bị hạn chế tính năng sử dụng hoặc giới hạn thời gian hoặc số lần dùng. Loại hạn chế này có tên gọi là Cripleware. Bạn phải trả tiền thì mới có bản đầy đủ tính năng (full version). Thực chất đó là những bản dùng thử với mục đích “câu khách”, là một cách quảng bá sản phẩm. Điều tất yếu đi kèm trong thế giới kỹ thuật số là các Shareware nhanh chóng trở thành nạn nhân của Crack. Ở Việt Nam ta hai công ty Lạc Việt và Ban Mai là điển hình của nạn Crack đến nỗi không còn hứng thú phát triển những phầm mềm vô cùng hữu dụng. Rất dí dỏm khi một số Shareware vẫn có thể cho người dùng tiếp tục làm việc với nó dù đã hết thời hạn dùng thử, nhưng liên tục đưa ra lời nhắc nhở người dùng phải đăng ký và trả tiền, được gọi là Nagware (nag-mè nheo, càu nhàu!!!). Nếu không nhầm thì WinZip và WinRar là Nagware thứ thiệt.Thuật ngữ Shareware được Bob Wallace sử dụng lần đầu tiên năm 1980 với phần mềm PC-Write, một chương trình xử lý văn bản.Free Software và Open SourceRichard Stallmann, người đi tiên phong trong việc chống lại sự sở hữu phần mềm “làm của riêng” đã đưa khái niệm này ra trong dự án GNU hồi năm 1984. Theo Richard Stallmann một Free software phải đem đến cho người sử dụng các quyền tự do sau đây:+ Quyền tự do 0: Tự do chạy chương trình vì bất kỳ lý do gì.+ Quyền tự do 1: Tự do nghiên cứu chương trình làm việc như thế nào, được phép sửa đổi cho phù hợp với nhu cầu của người dùng cụ thể. Mã nguồn mở là điều kiện tiên quyết cho quyền tự do này+ Quyền tự do 2: Tự do phân phối các bản sao để giúp đỡ những người khác có nhu cầu.+ Quyền tự do 3: Tự do cải tiến chương trình và đưa sự cải tiến này ra cho cộng đồng cùng hưởng lợi. Đương nhiên, mã nguồn mở là điều kiện tiên quyết. Stallmann và những người ủng hộ đã dùng Free software để đối lập với proprietary software (phần mềm sở hữu riêng). Phần mềm sở hữu riêng cấm đoán người khác chỉnh sửa và phân phối lại, nó là tài sản và là bí mật riêng của cá nhân, công ty, tổ chức.Tuy nhiên Free software không nhất thiết phải là Freeware, nghĩa là không nhất thiết phải miễn phí. Stallmann nhắc đi nhắc lại ”free” trong từ “free software” không phải là không tốn tiền mà là có tự do (“free as in free speech not as in free bear”), đặc biệt là quyền được thay đổi và đóng góp cho cộng đồng qua việc có thể nắm được mã nguồn của chương trình. Vì vậy, tính chất mã nguồn mở của chúng (open source) là khác biệt rất quan trọng với phần mềm đóng (close source), cho dù phần mềm đóng có miễn phí hay không.Tất nhiên, phần mềm mã nguồn mở luôn rẻ hơn phần mềm đóng vì việc chỉnh sửa sẽ ít tốn công sức hơn việc tạo mới từ đầu. Một khía cạnh khác của mã nguồn mở là tính an ninh trong sử dụng. Phần mềm mã nguồn mở mà điển hình là Linux với các bản phân phối thương mại như Red Hat là một ví dụ chứng minh cho tư tưởng free software và tính khả thi của tư tưởng này.Đáng buồn là ở nước ta, khi nghĩ đến …WARE thì đại đa số người dùng đồng nghĩa hóa nó với “xài chùa”. Phần mềm tự do, cụ thể là những phần mềm mã nguồn mở là lối thoát hầu như duy nhất cho một đất nước đang phát triển. Là đối trọng đáng kể cho những phần mềm thương mại của các đại gia phải biết điều (Microsoft đã phải hạ giá bán, phải công bố một số mã nguồn trước áp lực của free software).Tuy nhiên, việc xây dựng các phần mềm mã nguồn mở ở Việt Nam đến nay khó có thể gọi là “thành công tốt đẹp”. Đã có bao nhiêu khoa tin học, công nghệ thông tin của các trường đại học đưa mã nguồn mở vào nghiên cứu, giảng dạy? Trong khi đó, rõ ràng tư tưởng phần mềm tự do là rất tiến bộ, rất phù hợp với xu hướng phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa ở nước ta.
Mục lục
Máy tính và các loại…WARE
Máy tính và các loại…WARE
Không rõChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Theo TTOĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 12 năm 2004
|
Stephen Lord
Máy ép nho
Quý vị không cần phải là người Pháp mới thưởng thức được rượu chát đỏ đúng điệu” - Charles Jousselin de Gruse thường bảo những vị khách nước ngoài như vậy mỗi khi ông chiêu đãi họ tại Paris. Ông thường cười lớn bổ sung: “Nhưng quý vị nhất thiết phải là người Pháp thì mới nhận biết được rượu”.Sau quãng đời phục vụ trong đoàn ngoại giao Pháp, Bá tước De Gruse sống với vợ trong một căn nhà phố khang trang trên Bến Voltaire. Ông là người dễ mến, dĩ nhiên là có học thức, rất xứng đáng với danh tiếng là vị chủ nhà hào phóng, có tài kể chuyện dí dỏm.Thực khách tối nay toàn là người Âu. Chai chát đỏ Bordeaux đầu tiên được mang ra đãi kèm với món thịt bê. De Gruse nhấc cốc của mình lên và kê vào cái mũi tròn trĩnh, sành rượu. Một lát sau ông ngẩng nhìn với đôi mắt ươn ướt.“Một thứ Bordeaux ngon chính hiệu” - ông nói giọng nồng nhiệt - “Một thứ rượu chát trên hết mọi rượu chát”.Bốn vị khách giơ cốc lên trước ánh đèn và săm soi cái chất lỏng đỏ như máu. Họ đều đồng ý rằng nó là thứ rượu chát ngon nhất mà bây giờ họ mới được nếm.* * *Bữa tiệc đã chuyển sang món thịt rừng dọn ra cùng một thứ chát đỏ nặng hơn.Khi rượu này được rót ra, De Gruse hỏi: “Quý vị có thể tưởng tượng được không, nhiều người chẳng biết tí gì về thứ rượu chát mà họ dọn ra uống?”.“Thế à?” - trong số các thực khách, một nhà chính trị người Đức lên tiếng.“Riêng tôi, trước khi khui một chai, tôi muốn biết trong chai là cái gì”.“Nhưng bằng cách nào? Làm sao ai cũng có thể biết chắc được?”.“Tôi thích lùng sục quanh các vườn nho. Hãy đến một chỗ ở Bordeaux là nơi tôi thường ghé. Tôi biết rành cái người trồng nho tại đó. Đấy là cách để biết quý vị đang uống gì”.De Gruse nói tiếp: “Tay này luôn luôn cho quý vị nghe tích chuyện ẩn sau những thứ rượu chát của y. Một trong số đó là câu chuyện ly kỳ nhất mà tôi có dịp nghe. Hôm ấy chúng tôi đang nếm thử rượu trong xưởng của y, và chúng tôi đi tới một thùng ton-nô khiến cho hắn chau mày. Hắn hỏi tôi có đồng ý với hắn rằng Bordeaux đỏ là rượu chát ngon nhất thế giới không. Dĩ nhiên tôi tán đồng. Thế rồi hắn thốt ra những lời lạ lùng hết sức.“Mắt đẫm lệ, hắn nói: ‘Trong thùng này là mẻ rượu ngon nhất trần gian. Nhưng nó ra đời ở cách xa cái xứ sở người ta trồng nho”.De Gruse nghiêng người về phía trước, nhấp thêm hớp rượu, rồi chấm nhẹ góc khăn ăn lên miệng. Đây là chuyện ông kể.* * *Hai mươi mốt tuổi, Pierre – đó là cái tên ông đặt cho người trồng nho – được cha gởi qua Madagascar sống với chú anh một thời gian. Trong vòng hai tuần anh đã đem lòng yêu một cô gái địa phương tên là Faniry, theo thổ ngữ Malagasy ở Madagascar có nghĩa là “khát vọng”. Quý vị không thể trách anh chàng được. Ở tuổi mười bảy nàng đẹp mê hồn. Dưới ánh mặt trời Madagascar da nàng óng ả như vàng. Suối tóc đen dài ngang eo, buông thẳng xuống ôm hai bên má, vóc dáng cao ráo, đôi mắt sâu thẳm. Đích thực là tiếng sét ái tình đối với cả hai. Nội trong năm tháng họ đã cưới nhau. Faniry không có gia đình, nhưng cha mẹ Pierre đã từ Pháp sang dự lễ, dẫu rằng họ chẳng hề chấp thuận đám cưới này, và trong ba năm đôi lứa trẻ trung đã sống rất hạnh phúc trên hòn đảo Madagascar. Thế rồi, một ngày kia, điện tín từ Pháp đánh sang. Cha mẹ Pierre và cậu em độc nhất của anh đều bỏ mạng trong một vụ đụng xe. Pierre đáp chuyến bay sớm nhất trở về nhà thọ tang và coi sóc vườn nho cha anh để lại.Hai tuần sau Faniry về theo. Pierre suy sụp vì sầu não, nhưng có Faniry anh đã ổn định lại cuộc sống để trông coi vườn nho. Gia đình anh, và những ngày nhàn nhã biếng lười dưới ánh mặt trời nhiệt đới vĩnh viễn không còn nữa. Nhưng anh đã có cuộc hôn nhân rất hạnh phúc, và sung túc phong lưu. Anh suy ra, cuộc sống ở Bordeaux có lẽ sẽ chẳng quá tệ.Nhưng anh lầm. Chóng vánh đã thấy rõ Faniry ghen tuông. Ở Madagascar nàng không có đối thủ. Ở Pháp nàng ghen với mọi người. Ghen với những chị giúp việc. Với cô thư ký. Thậm chí với cả những thiếu nữ nhà quê hái nho hay cười khúc khích khi nghe giọng nói ngộ nghĩnh của nàng. Nàng tin chắc Pierre đã lần lượt ăn nằm với từng cô trong số ấy.Nàng khởi đầu những lời bóng gió, đơn giản, vụng về mà Pierre hầu như không nhận ra. Rồi nàng thử cáo buộc huỵch toẹt lúc hai người ở riêng trong phòng ngủ. Khi anh phủ nhận, nàng dùng tới những lời nhục mạ dữ dội ngay trong nhà bếp, tại xưởng rượu, trên đồn điền. Nàng tiên Pierre cưới được ở Madagascar đã hóa ra ả đàn bà chua ngoa đanh đá, mù quáng vì ghen tuông. Anh làm gì nói gì cũng chẳng ăn thua. Thường thì nàng khước từ mở miệng một tuần hay lâu hơn, và cuối cùng, khi nàng lên tiếng thì chỉ để mà gào thét, lăng mạ nhiều hơn nữa hoặc thề thốt rủa sả sẽ lìa bỏ anh. Sang mùa nho thứ ba hiển nhiên ai cũng thấy họ ghê tởm lẫn nhau.Một tối thứ sáu, Pierre xuống xưởng rượu, làm việc với cái máy ép nho mới mua chạy bằng điện. Anh có một mình. Những người hái nho đã ra về. Thình lình cửa mở ra và Faniry bước vào, son phấn lòe loẹt. Nàng đi thẳng tới chỗ Pierre, quàng đôi tay ôm cổ anh, và áp sát thân thể vào người anh. Dẫu rằng nước ép nho xông hơi nồng nặc anh vẫn ngửi được là nàng đã uống rượu.“Mình ơi,” nàng thở dài, “chúng mình làm gì nhé?”.Anh muốn nàng ghê gớm, nhưng tất cả những lời lẽ xúc phạm và những trận cãi vã mất mặt mất mày đã trỗi dậy đầy ứ trong anh. Anh xô nàng ra.“Nhưng, mình ơi, em sắp có con”.“Đừng lố bịch. Đi ngủ đi! Cô say rồi. Và chùi sạch lớp màu mè ấy đi. Nó làm cô trông như một con điếm.”Nét mặt Faniry tối sầm, và nàng lao vào anh với những lời cáo buộc mới: Anh chẳng hề quan tâm tới nàng. Anh chỉ nghĩ tới xác thịt. Anh bị ám ảnh chuyện ăn nằm. Ám ảnh những con đàn bà da trắng. Nhưng lũ đàn bà ở Pháp, cái đám đàn bà da trắng ấy, bọn chúng là đĩ điếm, chúng nó mời mọc anh. Nàng vồ lấy con dao treo trên tường và vung vào người anh. Nàng khóc lóc, nhưng anh phải dùng hết sức mới không bị dao cắt cổ. Cuối cùng anh xô nàng ra, và nàng té nhào vô chiếc máy ép nho. Pierre đứng yên, thở nặng nhọc, khi trục quay chiếc máy quấn lấy tóc nàng và cuốn nàng vào. Nàng gào thét, vùng vẫy thoát thân. Trục quay chậm rãi ngoạm vai nàng và nàng lại thét lên. Rồi nàng ngất đi, do đau đớn hay do hơi rượu anh cũng không biết chắc. Anh quay mắt sang chỗ khác cho tới khi một âm thanh ghê rợn bảo cho anh hay là việc đã xong. Rồi anh giơ cao cánh tay để ngắt dòng điện.* * *Rõ ràng mấy người khách rùng mình và De Gruse ngưng câu chuyện.“Thôi, tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết tại bàn ăn” - ông nói, “Pierre đút hết phần còn lại của cái xác vào máy ép và dọn dẹp sạch sẽ. Rồi anh trở lên nhà, tắm rửa, ăn cơm, và đi ngủ. Hôm sau, anh bảo mọi người rằng Faniry cuối cùng đã bỏ anh trở về Madagascar. Chẳng ai ngạc nhiên”.Ông lại ngưng kể. Mấy người khách ngồi bất động, mắt họ hướng vào ông.“Dĩ nhiên”, ông tiếp tục, “Năm sáu lăm là một năm thất bát đối với chát đỏ Bordeaux. Ngoại trừ rượu của Pierre. Nó là sự dị kỳ. Nó chiếm hết giải thưởng này tới giải thưởng khác, mà không ai biết được vì sao”.Vợ ông đại tướng hắng giọng.Bà nói: “Nhưng, tất nhiên ông chẳng nếm chứ?”.“Phải, tôi chẳng nếm thử, mặc dù Pierre cứ bảo đảm với tôi rằng vợ anh đã giúp cho thứ rượu chát ấy một mùi thơm không gì sánh nổi”.Đại tướng hỏi: “Và anh đã chẳng... ờ... chẳng mua tí nào chứ?”.“Làm sao từ khước được? Có phải ngày nào cũng tìm ra một thứ hàng độc như thế đâu”.Một nỗi im lặng kéo dài. Ông Hà Lan ngọ ngoạy vụng về trên ghế, cốc rượu của ông chững lại ở khoảng cách giữa cái bàn và đôi môi ông hé mở. Mấy người khách khác bồn chồn đưa mắt nhìn nhau. Họ không hiểu.“Nhưng mà Gruse nè”, rốt cuộc đại tướng lên tiếng, “ông không có ý nói cho chúng tôi biết là hiện giờ chúng tôi đang uống cái ả đàn bà chết tiệt đó, phải không hử?”.De Gruse thản nhiên nhìn chằm chằm ông người Anh.“Thưa Đại tướng, cầu trời cho việc đó đừng xảy ra” - ông nói chậm rãi - “Ai cũng biết rượu ngon nhất bao giờ cũng nên đem ra đãi trước nhất”.
Mục lục
Máy ép nho
Máy ép nho
Stephen LordChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Lê Anh Dũng dịch Nguồn: VnexpressĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 18 tháng 10 năm 2004
|
Stephen Lord
Máy ép nho
Quý vị không cần phải là người Pháp mới thưởng thức được rượu chát đỏ đúng điệu” - Charles Jousselin de Gruse thường bảo những vị khách nước ngoài như vậy mỗi khi ông chiêu đãi họ tại Paris. Ông thường cười lớn bổ sung: “Nhưng quý vị nhất thiết phải là người Pháp thì mới nhận biết được rượu”.Sau quãng đời phục vụ trong đoàn ngoại giao Pháp, Bá tước De Gruse sống với vợ trong một căn nhà phố khang trang trên Bến Voltaire. Ông là người dễ mến, dĩ nhiên là có học thức, rất xứng đáng với danh tiếng là vị chủ nhà hào phóng, có tài kể chuyện dí dỏm.Thực khách tối nay toàn là người Âu. Chai chát đỏ Bordeaux đầu tiên được mang ra đãi kèm với món thịt bê. De Gruse nhấc cốc của mình lên và kê vào cái mũi tròn trĩnh, sành rượu. Một lát sau ông ngẩng nhìn với đôi mắt ươn ướt.“Một thứ Bordeaux ngon chính hiệu” - ông nói giọng nồng nhiệt - “Một thứ rượu chát trên hết mọi rượu chát”.Bốn vị khách giơ cốc lên trước ánh đèn và săm soi cái chất lỏng đỏ như máu. Họ đều đồng ý rằng nó là thứ rượu chát ngon nhất mà bây giờ họ mới được nếm.* * *Bữa tiệc đã chuyển sang món thịt rừng dọn ra cùng một thứ chát đỏ nặng hơn.Khi rượu này được rót ra, De Gruse hỏi: “Quý vị có thể tưởng tượng được không, nhiều người chẳng biết tí gì về thứ rượu chát mà họ dọn ra uống?”.“Thế à?” - trong số các thực khách, một nhà chính trị người Đức lên tiếng.“Riêng tôi, trước khi khui một chai, tôi muốn biết trong chai là cái gì”.“Nhưng bằng cách nào? Làm sao ai cũng có thể biết chắc được?”.“Tôi thích lùng sục quanh các vườn nho. Hãy đến một chỗ ở Bordeaux là nơi tôi thường ghé. Tôi biết rành cái người trồng nho tại đó. Đấy là cách để biết quý vị đang uống gì”.De Gruse nói tiếp: “Tay này luôn luôn cho quý vị nghe tích chuyện ẩn sau những thứ rượu chát của y. Một trong số đó là câu chuyện ly kỳ nhất mà tôi có dịp nghe. Hôm ấy chúng tôi đang nếm thử rượu trong xưởng của y, và chúng tôi đi tới một thùng ton-nô khiến cho hắn chau mày. Hắn hỏi tôi có đồng ý với hắn rằng Bordeaux đỏ là rượu chát ngon nhất thế giới không. Dĩ nhiên tôi tán đồng. Thế rồi hắn thốt ra những lời lạ lùng hết sức.“Mắt đẫm lệ, hắn nói: ‘Trong thùng này là mẻ rượu ngon nhất trần gian. Nhưng nó ra đời ở cách xa cái xứ sở người ta trồng nho”.De Gruse nghiêng người về phía trước, nhấp thêm hớp rượu, rồi chấm nhẹ góc khăn ăn lên miệng. Đây là chuyện ông kể.* * *Hai mươi mốt tuổi, Pierre – đó là cái tên ông đặt cho người trồng nho – được cha gởi qua Madagascar sống với chú anh một thời gian. Trong vòng hai tuần anh đã đem lòng yêu một cô gái địa phương tên là Faniry, theo thổ ngữ Malagasy ở Madagascar có nghĩa là “khát vọng”. Quý vị không thể trách anh chàng được. Ở tuổi mười bảy nàng đẹp mê hồn. Dưới ánh mặt trời Madagascar da nàng óng ả như vàng. Suối tóc đen dài ngang eo, buông thẳng xuống ôm hai bên má, vóc dáng cao ráo, đôi mắt sâu thẳm. Đích thực là tiếng sét ái tình đối với cả hai. Nội trong năm tháng họ đã cưới nhau. Faniry không có gia đình, nhưng cha mẹ Pierre đã từ Pháp sang dự lễ, dẫu rằng họ chẳng hề chấp thuận đám cưới này, và trong ba năm đôi lứa trẻ trung đã sống rất hạnh phúc trên hòn đảo Madagascar. Thế rồi, một ngày kia, điện tín từ Pháp đánh sang. Cha mẹ Pierre và cậu em độc nhất của anh đều bỏ mạng trong một vụ đụng xe. Pierre đáp chuyến bay sớm nhất trở về nhà thọ tang và coi sóc vườn nho cha anh để lại.Hai tuần sau Faniry về theo. Pierre suy sụp vì sầu não, nhưng có Faniry anh đã ổn định lại cuộc sống để trông coi vườn nho. Gia đình anh, và những ngày nhàn nhã biếng lười dưới ánh mặt trời nhiệt đới vĩnh viễn không còn nữa. Nhưng anh đã có cuộc hôn nhân rất hạnh phúc, và sung túc phong lưu. Anh suy ra, cuộc sống ở Bordeaux có lẽ sẽ chẳng quá tệ.Nhưng anh lầm. Chóng vánh đã thấy rõ Faniry ghen tuông. Ở Madagascar nàng không có đối thủ. Ở Pháp nàng ghen với mọi người. Ghen với những chị giúp việc. Với cô thư ký. Thậm chí với cả những thiếu nữ nhà quê hái nho hay cười khúc khích khi nghe giọng nói ngộ nghĩnh của nàng. Nàng tin chắc Pierre đã lần lượt ăn nằm với từng cô trong số ấy.Nàng khởi đầu những lời bóng gió, đơn giản, vụng về mà Pierre hầu như không nhận ra. Rồi nàng thử cáo buộc huỵch toẹt lúc hai người ở riêng trong phòng ngủ. Khi anh phủ nhận, nàng dùng tới những lời nhục mạ dữ dội ngay trong nhà bếp, tại xưởng rượu, trên đồn điền. Nàng tiên Pierre cưới được ở Madagascar đã hóa ra ả đàn bà chua ngoa đanh đá, mù quáng vì ghen tuông. Anh làm gì nói gì cũng chẳng ăn thua. Thường thì nàng khước từ mở miệng một tuần hay lâu hơn, và cuối cùng, khi nàng lên tiếng thì chỉ để mà gào thét, lăng mạ nhiều hơn nữa hoặc thề thốt rủa sả sẽ lìa bỏ anh. Sang mùa nho thứ ba hiển nhiên ai cũng thấy họ ghê tởm lẫn nhau.Một tối thứ sáu, Pierre xuống xưởng rượu, làm việc với cái máy ép nho mới mua chạy bằng điện. Anh có một mình. Những người hái nho đã ra về. Thình lình cửa mở ra và Faniry bước vào, son phấn lòe loẹt. Nàng đi thẳng tới chỗ Pierre, quàng đôi tay ôm cổ anh, và áp sát thân thể vào người anh. Dẫu rằng nước ép nho xông hơi nồng nặc anh vẫn ngửi được là nàng đã uống rượu.“Mình ơi,” nàng thở dài, “chúng mình làm gì nhé?”.Anh muốn nàng ghê gớm, nhưng tất cả những lời lẽ xúc phạm và những trận cãi vã mất mặt mất mày đã trỗi dậy đầy ứ trong anh. Anh xô nàng ra.“Nhưng, mình ơi, em sắp có con”.“Đừng lố bịch. Đi ngủ đi! Cô say rồi. Và chùi sạch lớp màu mè ấy đi. Nó làm cô trông như một con điếm.”Nét mặt Faniry tối sầm, và nàng lao vào anh với những lời cáo buộc mới: Anh chẳng hề quan tâm tới nàng. Anh chỉ nghĩ tới xác thịt. Anh bị ám ảnh chuyện ăn nằm. Ám ảnh những con đàn bà da trắng. Nhưng lũ đàn bà ở Pháp, cái đám đàn bà da trắng ấy, bọn chúng là đĩ điếm, chúng nó mời mọc anh. Nàng vồ lấy con dao treo trên tường và vung vào người anh. Nàng khóc lóc, nhưng anh phải dùng hết sức mới không bị dao cắt cổ. Cuối cùng anh xô nàng ra, và nàng té nhào vô chiếc máy ép nho. Pierre đứng yên, thở nặng nhọc, khi trục quay chiếc máy quấn lấy tóc nàng và cuốn nàng vào. Nàng gào thét, vùng vẫy thoát thân. Trục quay chậm rãi ngoạm vai nàng và nàng lại thét lên. Rồi nàng ngất đi, do đau đớn hay do hơi rượu anh cũng không biết chắc. Anh quay mắt sang chỗ khác cho tới khi một âm thanh ghê rợn bảo cho anh hay là việc đã xong. Rồi anh giơ cao cánh tay để ngắt dòng điện.* * *Rõ ràng mấy người khách rùng mình và De Gruse ngưng câu chuyện.“Thôi, tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết tại bàn ăn” - ông nói, “Pierre đút hết phần còn lại của cái xác vào máy ép và dọn dẹp sạch sẽ. Rồi anh trở lên nhà, tắm rửa, ăn cơm, và đi ngủ. Hôm sau, anh bảo mọi người rằng Faniry cuối cùng đã bỏ anh trở về Madagascar. Chẳng ai ngạc nhiên”.Ông lại ngưng kể. Mấy người khách ngồi bất động, mắt họ hướng vào ông.“Dĩ nhiên”, ông tiếp tục, “Năm sáu lăm là một năm thất bát đối với chát đỏ Bordeaux. Ngoại trừ rượu của Pierre. Nó là sự dị kỳ. Nó chiếm hết giải thưởng này tới giải thưởng khác, mà không ai biết được vì sao”.Vợ ông đại tướng hắng giọng.Bà nói: “Nhưng, tất nhiên ông chẳng nếm chứ?”.“Phải, tôi chẳng nếm thử, mặc dù Pierre cứ bảo đảm với tôi rằng vợ anh đã giúp cho thứ rượu chát ấy một mùi thơm không gì sánh nổi”.Đại tướng hỏi: “Và anh đã chẳng... ờ... chẳng mua tí nào chứ?”.“Làm sao từ khước được? Có phải ngày nào cũng tìm ra một thứ hàng độc như thế đâu”.Một nỗi im lặng kéo dài. Ông Hà Lan ngọ ngoạy vụng về trên ghế, cốc rượu của ông chững lại ở khoảng cách giữa cái bàn và đôi môi ông hé mở. Mấy người khách khác bồn chồn đưa mắt nhìn nhau. Họ không hiểu.“Nhưng mà Gruse nè”, rốt cuộc đại tướng lên tiếng, “ông không có ý nói cho chúng tôi biết là hiện giờ chúng tôi đang uống cái ả đàn bà chết tiệt đó, phải không hử?”.De Gruse thản nhiên nhìn chằm chằm ông người Anh.“Thưa Đại tướng, cầu trời cho việc đó đừng xảy ra” - ông nói chậm rãi - “Ai cũng biết rượu ngon nhất bao giờ cũng nên đem ra đãi trước nhất”.
Mục lục
Máy ép nho
Máy ép nho
Stephen LordChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Lê Anh Dũng dịch Nguồn: VnexpressĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 18 tháng 10 năm 2004
|
Bảo Ninh
Mây trắng còn bay
Máy bay cất cánh trong mưa. Tiếng càng bánh xe gấp lại có vẻ mạnh hơn bình thường dội độ rung vào thân máy bay. Tôi tiếc là đã không nghe lời vợ. Đáng lý nên trả vé, đừng theo chuyến này. Ngày xấu, giờ xấu, thời tiết xấu.Máy bay hẫng một cái như hụt bước. Tay vận complet ngồi bên cạnh tôi mặt nhợt đi, mắt nhắm nghiền, cặp môi run run. Tôi bấu chặt các ngón tay vào thành ghế. Con người tôi bé tí hin treo trên vực sâu đang càng lúc càng sâu thẳm.- Mây ngay ngoài, các bác kìa! - bà cụ ngồi ở ghế trong cùng, kề cửa sổ, thốt kêu lên.Chiếc TU đã lấy được độ cao cần thiết, bắt đầu bay bằng. Hàng chữ điện "Cài thắt lưng an toàn" đã được tắt đi. Nhưng ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn mây.- Mây cận quá, bác nhỉ, với tay ra là với được - Bà cụ nói - Y thể cây lá ngoài vườn.Tay vận complet nhấc mi mắt lên. Môi y mím chặt, vẻ căng thẳng đổi thành quàu quạu.- Vậy mà sao nhiều người họ kháo là tàu bay trỗi cao được hơn mây bác nhỉ?Tay nọ làm thinh.- Chả biết đâu trời đâu đất thế này biết lối nào mà về bến, thưa các bác?Không được trả lời, bà cụ chẳng dám hỏi han gì thêm. Bà ngồi im, ôm chặt trong lòng một chiếc làn mây. Hình vóc bé nhỏ, teo tóp của bà như chìm lấp vào thân ghế. Khi cô tiếp viên đẩy xe đưa bữa điểm tâm đến, bà không muốn nhận khay đồ ăn. Bà bảo cơm nước lạ kiểu chẳng đũa bát gì chẳng quen, mấy lại đã ăn no bụng hồi sớm, mấy lại cũng thực tình là già chẳng có lắm tiền. Cô gái ân cần giải thích để bà cụ yên tâm rằng giá của suất ăn này đã được tính gộp trong tiền vé.- Thảo nào hai lượt tàu bay những triệu bạc - bà cụ nói - Vậy mà lúc biếu già tấm vé các chú không quân cùng đơn vị với con trai già ngày nọ bảo là tốn có trăm ngàn. Các chú ấy cho già thì có, chứ còn tính ở quê đừng nói triệu với trăm ngàn, ngàn với trăm cũng khó.Bà cụ hạ chiếc bàn gấp xuống song không bày bữa ăn lên đấy. Tất cả các thứ hộp thứ gói trên khay bà dồn hết vào chiếc làn mây. Bà chẳng ăn chút gì. Lúc người ta mang đồ uống đến, bà cũng chỉ xin một cốc nước lọc. Bà hỏi cô tiếp viên:- Đã sắp đến sông Bến Hải chưa con?- Dạ thưa - Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay - Còn chừng dăm phút nữa ạ. Nhưng thưa cụ vì chúng ta bay trên biển nên không ngang qua sông mà sẽ chỉ ngang qua vùng trời vĩ tuyến 17.- Lát qua đấy con bật dùm già cái cửa tròn này con nhé, cho thoáng.- ấy chết, mở thế nào được ạ. Cô gái bật cười.Ngoài cửa sổ nắng lóe lên, cánh máy bay lấp lánh, nhưng chỉ trong chốc lát. Trên rất cao này, trời vẫn còn mây. Người tôi nôn nao như ngồi trên đu quay. Chưa chuyến nào thấy mệt như chuyến này. Có lẽ vì cơn bão đang hoành hành ở miền trung nên không trung đầy rẫy ổ gà. Máy bay chòng chành, dồi lắc, bên thân và dưới sàn khe khẽ phát ra những tiếng răng rắc như sắp rạn.Tay vận complet xòe diêm châm thuốc. Là dân nghiện nhưng lúc này tôi thấy gai với khói. Lẽ ra y nên xuống phía dưới mà thả khí chứ chẳng nên phớt lờ hàng chữ "không hút thuốc" sáng nay trước mũi y như vậy, tôi sẽ uể oải thầm nghĩ, đậy tờ báo lên mặt và nhắm mắt lại. Giấc ngủ thiu thiu chầm chậm trườn tới.- Làm cái gì vậy? Hả! Cái bà già này!Tôi giật bắn mình. Tôi bị giằng khỏi giấc ngủ không phải vì tiếng quát, tay ngồi cạnh tôi không quát to tiếng, chỉ nạt, nạt khẽ thôi, đủ nghe. Nhưng âm hưởng của nỗi hoảng hốt và sự cục cằn trong giọng y như tát vào mặt người ta. Thận trọng, tôi liếc nhìn. Khói thuốc và cặp vai to đùng của y che khuất cả bà cụ già, cả ô cửa sổ.- Này, cô kia, cô nhân viên! - Y sang trọng đứng dậy mắng - Tới mà nhìn! Đây là hàng không hay là cái xô bếp? Là phi cơ hay là cái miếu thờ thế này, hả?- Van bác... - Bà cụ sợ sệt - Bác ơi, van bác... Chẳng là, bác ạ, bữa nay giỗ thằng cả nhà tôi. Non ba chục năm rồi, bác ơi, tôi mới lên được đến miền cháu khuất.Tay nọ gần như bước xéo lên đùi tôi, xấn ra lối đi. Bộ mặt hồng hào bừng bừng giận dữ và khinh miệt.Bà cụ ngồi, lặng phắt, lưng còng xuống, hai bàn tay chắp lại, gầy guộc. Trên chiếc bàn gấp bày đĩa hoa cúng, nải chuối xanh, mấy cái phẩm oản và ba cây nhang cắm trong chiếc cốc thủy tinh đựng gạo. Một bức ảnh ép trong tấm kính cỡ bàn tay để dựng vào thành cốc.Cô tiếp viên vội đi tới. Cô đứng sững bên cạnh tôi. Không hề kêu lên, không thốt một lời, cô lặng nhìn.Máy bay vươn mình nâng độ cao vượt qua trần mây. Sàn khoang dốc lên. Cái bàn thờ nhỏ bé bỏng của bà cụ già hơi nghiêng đi. Tôi xoài người sang giữ lấy cái khung ảnh. Tấm ảnh được cắt ra từ một tờ báo, đã cũ xưa, nhưng người phi công trong ảnh còn rất trẻ.Khói nhang nhả nhè nhẹ, bốc lên dìu dịu, mờ mỏng trong bầu không khí lành lạnh của khoang máy bay. Những cây nhang trên trời thẳm tỏa hương thơm ngát. Ngoài cửa sổ đại dương khí quyển ngời sáng.Tiểu sử nhà văn Bảo Ninh Tên khai sinh: Hoàng ấu Phương, sinh ngày 18-10-1952 tại Diễn Châu, Nghê. An. Quê quán: xã Bảo Ninh, huyện Quảng Ninh, Quảng Bình. Hiện nay ở Hà Nội. Tốt nghiệp đại học. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1997).Từ năm 1969 đến 1975: nhập ngũ và tham gia chiến đấu ở chiến trường Tây Nguyên; năm 1975 giải ngũ, học đại học tại Hà Nội (1976-1981). Sau đó làm việc tại Viện Khoa học Việt Nam. Từ năm 1984 đến 1986 học khóa II Trường Viết văn Nguyễn Du. Hiện nay công tác tại báo Diễn đàn Văn nghê. Việt Nam và Văn nghê. Trẻ.Tác phẩm đã xuất bản: Trại bảy chú lùn (truyện ngắn, 1987); Thân phận của tình yêu (tiểu thuyết, 1991, tái bản có tên là Nỗi buồn chiến tranh).- Nhà văn đã được nhận Giải thưởng văn học của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991 với tiểu thuyết Thân phận của tình yêu.
Mục lục
Mây trắng còn bay
Mây trắng còn bay
Bảo NinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: ThanhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Bao Ninh
White clouds still fly
The plane took off in the rain. The sound of the folding wheels seemed stronger than usual, reverberating vibrations into the fuselage of the plane. I regret not listening to my wife. You should have paid for your ticket, don't take this trip. Bad day, bad hour, bad weather. The plane staggered like it missed a step. The guy in the suit sitting next to me was pale, his eyes were closed, his lips were trembling. I clenched my fingers into the chair. My tiny self hangs over an abyss that is getting deeper and deeper. - The clouds are right outside, guys! - the old lady sitting in the innermost seat, next to the window, exclaimed. The TU had gained the necessary altitude and began to fly. The electric text "Attach seat belt" has been turned off. But outside the window there are still clouds. - The clouds are too close, uncle, you can reach out with your hand - The old lady said - Just like the trees and leaves in the garden. The man in the suit lifted his eyelids. His lips tightened, his tense expression changed to a sour expression. - But why do so many people say that airplanes can rise higher than the clouds? The other hand remained silent. - I don't know which way to go between heaven and earth. back to the wharf, ladies and gentlemen? Not receiving an answer, the old lady did not dare to ask any more questions. She sat still, clutching a rattan in her lap. Her small, shriveled figure seemed to sink into the body of the chair. When the waitress brought the breakfast cart, she didn't want to accept the tray. She said the rice and water were strange, like no chopsticks or bowl, she was not used to anything, some of them had eaten their fill early in the morning, some of them were really old and didn't have much money. The girl kindly explained to the old lady that the price of this meal was included in the ticket price. - No wonder two flights cost millions of dollars - the old lady said - Yet when you gave the old lady the ticket, you didn't The soldier in the same unit as the old man said one day that it cost hundreds of thousands. It's okay for them to be old, but in the countryside, let's not talk about millions and hundreds of thousands. Thousands and hundreds are also difficult. The old lady lowered the folding table but did not place the meal on it. She put all the boxes and packages on the tray into the rattan basket. She didn't eat anything. When people brought drinks, she only asked for a glass of water. She asked the flight attendant: - Are you almost at Ben Hai River? - Yes - The girl looked at her watch - About a few minutes left. But sir, because we're flying over the sea, we won't cross the river, but will only cross the sky above the 17th parallel. - I'll open this round door later, let me open it. - It's dead, how can I open it? it's OK. The girl laughed. Outside the window, the sunlight flashed, the plane's wings sparkled, but only for a moment. Up here very high, the sky is still cloudy. My body felt as nervous as if I were sitting on a ferris wheel. No trip has ever been as tiring as this one. Perhaps because the storm is raging in the central region, the air is full of potholes. The plane stalled, shook, the side of the body and the floor made soft cracking sounds as if it was about to crack. The man in the suit spread out a match to light a cigarette. I'm an addict, but right now I feel thorns and smoke. He should have gone down there and let out air instead of ignoring the words "no smoking" in front of his nose like that this morning, I would think lazily, covering my face with the newspaper and closing my eyes. Drowsy sleep slowly creeps in. - What are you doing? Huh! This old woman! I was startled. I wasn't torn from my sleep because of the shouting, the guy sitting next to me didn't shout loudly, just scolded, scolded softly, loud enough to hear. But the sound of panic and gruffness in his voice was like a slap in the face. Cautiously, I glanced. Cigarette smoke and his huge shoulders obscured both the old woman and the window. - Hey, there, the employee! - He elegantly stood up and scolded - Come and look! Is this an airline or a kitchen bucket? Is it a plane or a temple like this, huh? - I beg you... - The old lady is scared - Uncle, I beg you... It's not like, sir, today is the anniversary of my eldest son's death. It's been only thirty years, uncle, that I've been able to reach the place where you disappeared. That hand almost stepped sideways on my thigh, pushing towards the path. Her rosy face burned with anger and contempt. The old woman sat, silent, her back hunched, her hands clasped, thin. On the folding table were placed a plate of flower offerings, a bunch of green bananas, some oan products and three incense sticks placed in a glass cup containing rice. A photo pressed in a hand-sized glass to prop up the side of the cup. The flight attendant quickly walked over. She stood frozen next to me. Without crying out, without uttering a word, she silently watched. The plane rose to its height, surpassing the cloud ceiling. The compartment floor slopes up. The old woman's little altar was slightly tilted. I leaned over to hold the photo frame. The photo was cut from an old newspaper, but the pilot in the photo was still very young. The incense smoke was gently released, rising gently, thinly in the cool air of the airplane cabin. The incense sticks in the sky radiate a fragrant scent. Outside the window, the atmospheric ocean is shining. Biography of writer Bao Ninh Birth name: Hoang Au Phuong, born on October 18, 1952 in Dien Chau, Nghe. An. Hometown: Bao Ninh commune, Quang Ninh district, Quang Binh. Currently in Hanoi. Graduate. Member of the Vietnam Writers Association (1997). From 1969 to 1975: enlisted in the army and fought in the Central Highlands battlefield; In 1975, he was discharged from the army and studied at university in Hanoi (1976-1981). Then worked at the Vietnam Academy of Sciences. From 1984 to 1986, he studied in course II at Nguyen Du Writing School. Currently working at Forum Van Nghe newspaper. Vietnam and Literature. Young.Published works: Camp Seven Dwarfs (short story, 1987); The Fate of Love (novel, 1991, reprinted as The Sorrow of War). - The writer received the Literary Award of the Vietnam Writers' Association in 1991 with the novel The Fate of Love.
Table of contents
White clouds still fly
White clouds still fly
Bao NinhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Thanh Uploaded by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Quý Đông Lương
Mã Đại Ngưu Định Hướng
Hôm đến thôn Mã Đại lấy tin viết bài cho tòa soạn, tôi lại gặp trưởng thôn này là Mã Đại Ngưu. Ông đang từ một quán ăn nhỏ bước ra, vừa đi vừa chùi miệng, mặt đỏ bừng bừng. Nhác thấy tôi, ông bước đến, kéo tay khẩn khoản mời vào quán uống rượu. Tôi thoái thác là mình đang có việc, nhưng ông nhất định không chịu buông tha: thôi mà, chẳng nhiều thì ít, chỉ cần làm vài ly cũng được, tôi có chuyện này cần đả thông tư tưởng với anh. Thế là tôi đành phải nán lại. Ấu trĩ: Sự việc nhìn từ một phía luôn có điều bất cập. Đó là những vấn đề lớn tồn tại ở nông thôn.° ° °Cách đây hai tháng, tôi đã đến thôn miền núi hẻo lánh này. Trước đó, tòa soạn liên tiếp nhận được mấy bức thư phản ánh tình hình trong thôn. Nào là thôn Mã Đại bây giờ càng ngày càng giống xã hội cũ, Mã Đại Ngưu còn địa chủ hơn cả địa chủ ngày xưa. Người ta kể ra một loạt tội trạng của trưởng thôn. Trong đó có một chuyện làm tôi không thể nào quên được. Thư của quần chúng viết: Mã Đại Ngưu mới có cháu nội, nhưng cô con dâu lại không có sữa. Ông ta bèn tổ chức tuyển chọn một người trong thôn làm vú em cho cháu bú sữa, ai trúng tuyển sẽ được biếu hai cái bếp lò làm bằng xi măng, là vật tư xóa đói giảm nghèo cấp trên phân phát về cho thôn. Thế là tất cả đàn bà đang ở thời kỳ cho con bú trong thôn nhao nhao tranh nhau đăng ký. Hết bà này đến chị nọ, ai nấy đều ra đường vạch vú chờ đến lượt khám tuyển. Khắp thôn thoang thoảng mùi thơm của sữa mẹ. Tòa soạn cử tôi xuống điều tra. Tôi vừa đến đầu thôn, Mã Đại Ngưu đã biết tin, khăng khăng kéo tôi đi ăn cơm, nhưng tôi kiên quyết không nhận lời. Có điều, khi tôi bắt đầu lân la đi các nhà hỏi chuyện thì cả xóm chẳng ai dám hé răng nói gì hết. Thế là tôi bèn trực tiếp gặp Mã Đại Ngưu trao đổi. Ông ta không giấu diếm gì cả, bảo là có chuyện ấy thật. Có, nhưng không như chuyện anh nhà báo vừa nói đâu. Ở đây có cái vấn đề thứ tự trước sau, mà cái vấn đề trước sau này lại chính là vấn đề nguyên tắc đấy. Trước đó, tôi đã giúp cho phần lớn gia đình các bà ấy được hưởng chính sách xóa đói giảm nghèo, có thế rồi họ mới giúp lại tôi chứ. Con người ta có bao giờ quên ân nghĩa đâu, trên đài phát thanh chả luôn luôn nói rằng người cộng sản cũng bằng xương bằng thịt đấy ư? Mà thực ra khi giúp họ xóa đói giảm nghèo, chẳng qua tôi cũng chỉ giúp họ hoặc là một cái bếp lò thoát nghèo hoặc là một suất kinh phí lấy từ quỹ xóa đói giảm nghèo thôi, nhiều lắm thì cũng chỉ là cho thêm mấy bộ quần áo cũ rách dân thành phố các anh không dùng nữa đem quyên góp ủng hộ đồng bào, chứ có gì to tát, có gì phạm đường lối chính sách đâu. Sao mà được như các vị lãnh đạo trên thành phố các anh, vị nào chẳng có quyền phân phối hàng nghìn hàng vạn suất kinh phí xóa đói giảm nghèo. Tôi bảo, đồng chí như thế là đã phạm khuyết điểm lấy vật tư xóa đói giảm nghèo trên phân phát cho thôn để phục vụ lợi riêng của mình. Mã Đại Ngưu tròn xoe mắt bảo, không thể nói thế được, anh không nắm vững tình hình thực tế đâu, hàng năm trên cấp phát vật tư xóa đói giảm nghèo về thôn này, mọi người đều lần lượt được chia tất. Như thế có gì đáng nói nhỉ? Tôi chỉ lấy cho nhà mình rất ít thôi. Cách phân trần của Mã Đại Ngưu làm tôi tròn xoe mắt vì ngạc nhiên - thật không ngờ ông ấy lại có thể giải thích như thế được. Về cơ quan, tôi viết một báo cáo tham khảo nội bộ. Tài liệu này phát ra không lâu, nghe nói Mã Đại Ngưu mấy lần rêu rao sẽ “xin tôi tí tiết”. Về sau, ông ta lại nói với mọi người rằng chỉ có cái hạng nhà báo nhãi ranh rỗi việc nên mới vẽ chuyện nói tao là phần tử tham nhũng, như thế chẳng phải là đề cao vị trí của tao đấy ư, tao thì là cái thá gì so với bọn tham nhũng chứ! Có giỏi thì đi mà khui mấy cái vụ to to ấy, chứ khui chuyện hạng tép riu chúng tao thì chỉ làm người ta coi thường nó thôi. Nghe những lời lẽ ấy của Mã Đại Ngưu, tôi quả thật có chút phân vân, nhưng còn biết làm gì bây giờ!° ° °Mã Đại Ngưu đưa cốc rượu cho tôi và bảo, không choảng nhau thì không thành bạn, chỗ rượu này chảy xuống tới bụng thì chúng ta đã là bạn với nhau rồi đấy nhé. Tôi cười cười, nói mình không uống rượu. Ông bảo anh cứ nhấp một ti tí thôi, hay là chỉ chạm lưỡi vào rượu cũng được. Thấy ông ta nhiệt tình như vậy, tôi bèn đón lấy cốc rượu, uống cạn một hơi. Ông vỗ tay, luôn miệng cảm ơn, cảm ơn. Sau đó, ông tự rót rượu cho mình, vừa nhấm nháp vừa hể hả nói hôm nay thật vui, thứ nhất, tôi và anh xóa hết oán thù nhé, thứ hai, tôi vẫn là trưởng thôn nhé. Vừa mới được bầu lại xong cơ đấy! Tôi hỏi, thật thế sao, trưởng thôn này vẫn là bác đấy ư? Ông gật đầu rồi kể: Trước ngày bầu trưởng thôn, tôi tổ chức một cú bầu sơ bộ. Tôi ra đề, nói bây giờ bà con đều muốn làm trưởng thôn cả, thế thì trước hết ta phải bầu sơ bộ cái đã, ai trả lời được câu hỏi của tôi thì người ấy được tham dự tranh cử. Nhà báo đoán xem tôi ra đề gì nào? Tôi lắc lắc đầu. Ông uống cạn liền hai cốc rượu rồi mới nói tiếp: Tôi bảo bà con hãy nói xem, gà mái đen hay gà mái trắng, loại nào giỏi hơn? Tất cả bọn họ đều đớ người ta, đảo mắt nghĩ mãi mà vẫn cứ lắc đầu hoài. Tôi bèn nói, đấy nhé, các người muốn làm trưởng thôn thì các người lãnh đạo được ai kia chứ? Thế là họ đều rút lui, không tranh cử nữa. Thật ra họ chẳng rút lui thì cũng thế cả thôi, bảy chục phần trăm dân thôn này đều là người họ Mã, chức trưởng thôn này sao còn có thể để người khác làm chứ? Nói đoạn, ông nhìn tôi rồi bảo, anh là người có văn hóa, nhất định anh phải biết gà mái đen giỏi hơn hay gà mái trắng giỏi hơn. Tôi lắc đầu nói, chịu, không biết. Ông bảo, anh định giỡn tôi hả. Nhưng ánh mắt ông đã hiện rõ vẻ đắc ý lắm. Tôi bảo, quả thật là không biết. Mã Đại Ngưu dướn người lên hỏi, anh thật không biết hử? Tôi đáp, tôi thật sự chẳng biết. Ông ngửng đầu nói, gà mái đen giỏi hơn. Tôi hỏi tại sao. Ông bảo, gà mái đen có thể đẻ được trứng trắng, nhưng gà mái trắng thì lại cóc đẻ được trứng đen. Nói xong, ông khoái chí tựa lưng vào thành ghế, cười ha hả. Tôi rót rượu, uống cạn một cốc nữa rồi bảo, vẫn cứ là gà mái trắng giỏi hơn. Ông bật dậy, hỏi tại sao lại thế. Tôi bảo, gà mái trắng đẻ được trứng gà trắng, nhưng gà mái đen lại không đẻ được trứng gà đen. Đấy chẳng phải là sự thật rành rành hai năm rõ mười sao? Gà đen mà còn không đẻ ra được trứng đen, cớ sao lại cứ khăng khăng đòi gà trắng phải đẻ trứng đen kia chứ? Mã Đại Ngưu ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay vò đầu, nghĩ ngợi hồi lâu rồi bảo đúng, đúng, đúng, đúng là cái lý lẽ ấy. Ông kéo tay tôi, nói, anh thật cừ, đúng là người có văn hóa có khác. Cơ mà cũng hay, cũng hay, thật may là anh không ở thôn quê chúng tôi, chứ nếu không thì thiên hạ này sao lại còn có những người như bọn tôi được chứ? Nói đoạn, ông ta khăng khăng đòi phải cạn với tôi một ly pic = new Array( pic1 , pic2 , pic3 , pic4 , pic5 , pic6 , pic7 , pic8 , pic9 , pic10 );<BR>for (var i=0;i<pic.length;i++) {<BR>if (document.all[pic[i]]) = if (document.getElementById) {<BR>if =
Mục lục
Mã Đại Ngưu Định Hướng
Mã Đại Ngưu Định Hướng
Quý Đông LươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Dịch giả: Nguyễn Hải Hoành Nguồn: bạn: MS đưa lên vào ngày: 13 tháng 1 năm 2004
|
Quý Đông Lương
Mã Đại Ngưu Định Hướng
Hôm đến thôn Mã Đại lấy tin viết bài cho tòa soạn, tôi lại gặp trưởng thôn này là Mã Đại Ngưu. Ông đang từ một quán ăn nhỏ bước ra, vừa đi vừa chùi miệng, mặt đỏ bừng bừng. Nhác thấy tôi, ông bước đến, kéo tay khẩn khoản mời vào quán uống rượu. Tôi thoái thác là mình đang có việc, nhưng ông nhất định không chịu buông tha: thôi mà, chẳng nhiều thì ít, chỉ cần làm vài ly cũng được, tôi có chuyện này cần đả thông tư tưởng với anh. Thế là tôi đành phải nán lại. Ấu trĩ: Sự việc nhìn từ một phía luôn có điều bất cập. Đó là những vấn đề lớn tồn tại ở nông thôn.° ° °Cách đây hai tháng, tôi đã đến thôn miền núi hẻo lánh này. Trước đó, tòa soạn liên tiếp nhận được mấy bức thư phản ánh tình hình trong thôn. Nào là thôn Mã Đại bây giờ càng ngày càng giống xã hội cũ, Mã Đại Ngưu còn địa chủ hơn cả địa chủ ngày xưa. Người ta kể ra một loạt tội trạng của trưởng thôn. Trong đó có một chuyện làm tôi không thể nào quên được. Thư của quần chúng viết: Mã Đại Ngưu mới có cháu nội, nhưng cô con dâu lại không có sữa. Ông ta bèn tổ chức tuyển chọn một người trong thôn làm vú em cho cháu bú sữa, ai trúng tuyển sẽ được biếu hai cái bếp lò làm bằng xi măng, là vật tư xóa đói giảm nghèo cấp trên phân phát về cho thôn. Thế là tất cả đàn bà đang ở thời kỳ cho con bú trong thôn nhao nhao tranh nhau đăng ký. Hết bà này đến chị nọ, ai nấy đều ra đường vạch vú chờ đến lượt khám tuyển. Khắp thôn thoang thoảng mùi thơm của sữa mẹ. Tòa soạn cử tôi xuống điều tra. Tôi vừa đến đầu thôn, Mã Đại Ngưu đã biết tin, khăng khăng kéo tôi đi ăn cơm, nhưng tôi kiên quyết không nhận lời. Có điều, khi tôi bắt đầu lân la đi các nhà hỏi chuyện thì cả xóm chẳng ai dám hé răng nói gì hết. Thế là tôi bèn trực tiếp gặp Mã Đại Ngưu trao đổi. Ông ta không giấu diếm gì cả, bảo là có chuyện ấy thật. Có, nhưng không như chuyện anh nhà báo vừa nói đâu. Ở đây có cái vấn đề thứ tự trước sau, mà cái vấn đề trước sau này lại chính là vấn đề nguyên tắc đấy. Trước đó, tôi đã giúp cho phần lớn gia đình các bà ấy được hưởng chính sách xóa đói giảm nghèo, có thế rồi họ mới giúp lại tôi chứ. Con người ta có bao giờ quên ân nghĩa đâu, trên đài phát thanh chả luôn luôn nói rằng người cộng sản cũng bằng xương bằng thịt đấy ư? Mà thực ra khi giúp họ xóa đói giảm nghèo, chẳng qua tôi cũng chỉ giúp họ hoặc là một cái bếp lò thoát nghèo hoặc là một suất kinh phí lấy từ quỹ xóa đói giảm nghèo thôi, nhiều lắm thì cũng chỉ là cho thêm mấy bộ quần áo cũ rách dân thành phố các anh không dùng nữa đem quyên góp ủng hộ đồng bào, chứ có gì to tát, có gì phạm đường lối chính sách đâu. Sao mà được như các vị lãnh đạo trên thành phố các anh, vị nào chẳng có quyền phân phối hàng nghìn hàng vạn suất kinh phí xóa đói giảm nghèo. Tôi bảo, đồng chí như thế là đã phạm khuyết điểm lấy vật tư xóa đói giảm nghèo trên phân phát cho thôn để phục vụ lợi riêng của mình. Mã Đại Ngưu tròn xoe mắt bảo, không thể nói thế được, anh không nắm vững tình hình thực tế đâu, hàng năm trên cấp phát vật tư xóa đói giảm nghèo về thôn này, mọi người đều lần lượt được chia tất. Như thế có gì đáng nói nhỉ? Tôi chỉ lấy cho nhà mình rất ít thôi. Cách phân trần của Mã Đại Ngưu làm tôi tròn xoe mắt vì ngạc nhiên - thật không ngờ ông ấy lại có thể giải thích như thế được. Về cơ quan, tôi viết một báo cáo tham khảo nội bộ. Tài liệu này phát ra không lâu, nghe nói Mã Đại Ngưu mấy lần rêu rao sẽ “xin tôi tí tiết”. Về sau, ông ta lại nói với mọi người rằng chỉ có cái hạng nhà báo nhãi ranh rỗi việc nên mới vẽ chuyện nói tao là phần tử tham nhũng, như thế chẳng phải là đề cao vị trí của tao đấy ư, tao thì là cái thá gì so với bọn tham nhũng chứ! Có giỏi thì đi mà khui mấy cái vụ to to ấy, chứ khui chuyện hạng tép riu chúng tao thì chỉ làm người ta coi thường nó thôi. Nghe những lời lẽ ấy của Mã Đại Ngưu, tôi quả thật có chút phân vân, nhưng còn biết làm gì bây giờ!° ° °Mã Đại Ngưu đưa cốc rượu cho tôi và bảo, không choảng nhau thì không thành bạn, chỗ rượu này chảy xuống tới bụng thì chúng ta đã là bạn với nhau rồi đấy nhé. Tôi cười cười, nói mình không uống rượu. Ông bảo anh cứ nhấp một ti tí thôi, hay là chỉ chạm lưỡi vào rượu cũng được. Thấy ông ta nhiệt tình như vậy, tôi bèn đón lấy cốc rượu, uống cạn một hơi. Ông vỗ tay, luôn miệng cảm ơn, cảm ơn. Sau đó, ông tự rót rượu cho mình, vừa nhấm nháp vừa hể hả nói hôm nay thật vui, thứ nhất, tôi và anh xóa hết oán thù nhé, thứ hai, tôi vẫn là trưởng thôn nhé. Vừa mới được bầu lại xong cơ đấy! Tôi hỏi, thật thế sao, trưởng thôn này vẫn là bác đấy ư? Ông gật đầu rồi kể: Trước ngày bầu trưởng thôn, tôi tổ chức một cú bầu sơ bộ. Tôi ra đề, nói bây giờ bà con đều muốn làm trưởng thôn cả, thế thì trước hết ta phải bầu sơ bộ cái đã, ai trả lời được câu hỏi của tôi thì người ấy được tham dự tranh cử. Nhà báo đoán xem tôi ra đề gì nào? Tôi lắc lắc đầu. Ông uống cạn liền hai cốc rượu rồi mới nói tiếp: Tôi bảo bà con hãy nói xem, gà mái đen hay gà mái trắng, loại nào giỏi hơn? Tất cả bọn họ đều đớ người ta, đảo mắt nghĩ mãi mà vẫn cứ lắc đầu hoài. Tôi bèn nói, đấy nhé, các người muốn làm trưởng thôn thì các người lãnh đạo được ai kia chứ? Thế là họ đều rút lui, không tranh cử nữa. Thật ra họ chẳng rút lui thì cũng thế cả thôi, bảy chục phần trăm dân thôn này đều là người họ Mã, chức trưởng thôn này sao còn có thể để người khác làm chứ? Nói đoạn, ông nhìn tôi rồi bảo, anh là người có văn hóa, nhất định anh phải biết gà mái đen giỏi hơn hay gà mái trắng giỏi hơn. Tôi lắc đầu nói, chịu, không biết. Ông bảo, anh định giỡn tôi hả. Nhưng ánh mắt ông đã hiện rõ vẻ đắc ý lắm. Tôi bảo, quả thật là không biết. Mã Đại Ngưu dướn người lên hỏi, anh thật không biết hử? Tôi đáp, tôi thật sự chẳng biết. Ông ngửng đầu nói, gà mái đen giỏi hơn. Tôi hỏi tại sao. Ông bảo, gà mái đen có thể đẻ được trứng trắng, nhưng gà mái trắng thì lại cóc đẻ được trứng đen. Nói xong, ông khoái chí tựa lưng vào thành ghế, cười ha hả. Tôi rót rượu, uống cạn một cốc nữa rồi bảo, vẫn cứ là gà mái trắng giỏi hơn. Ông bật dậy, hỏi tại sao lại thế. Tôi bảo, gà mái trắng đẻ được trứng gà trắng, nhưng gà mái đen lại không đẻ được trứng gà đen. Đấy chẳng phải là sự thật rành rành hai năm rõ mười sao? Gà đen mà còn không đẻ ra được trứng đen, cớ sao lại cứ khăng khăng đòi gà trắng phải đẻ trứng đen kia chứ? Mã Đại Ngưu ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay vò đầu, nghĩ ngợi hồi lâu rồi bảo đúng, đúng, đúng, đúng là cái lý lẽ ấy. Ông kéo tay tôi, nói, anh thật cừ, đúng là người có văn hóa có khác. Cơ mà cũng hay, cũng hay, thật may là anh không ở thôn quê chúng tôi, chứ nếu không thì thiên hạ này sao lại còn có những người như bọn tôi được chứ? Nói đoạn, ông ta khăng khăng đòi phải cạn với tôi một ly pic = new Array( pic1 , pic2 , pic3 , pic4 , pic5 , pic6 , pic7 , pic8 , pic9 , pic10 );<BR>for (var i=0;i<pic.length;i++) {<BR>if (document.all[pic[i]]) = if (document.getElementById) {<BR>if =
Mục lục
Mã Đại Ngưu Định Hướng
Mã Đại Ngưu Định Hướng
Quý Đông LươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Dịch giả: Nguyễn Hải Hoành Nguồn: bạn: MS đưa lên vào ngày: 13 tháng 1 năm 2004
|
STEFANZWEIG
MÃI YÊU
Anh trở về nhà từ sáng sớm sau một đêm làm khách mời danh dự của một bữa tiệc đầy những gã trọc phú. Trong sân là một mớ thư từ, báo chí. Nhặt tờ báo, thấy ngày tháng ghi trên báo bỗng chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của mình. Bốn mươi lăm tuổi, anh thấy không vui mà cũng chả buồn. Chợt thấy một bức thư có vẻ khá dày và nét chữ vừa lạ lạ vừa quen quen. Anh châm một điếu thuốc và cầm lấy bức thư. Tất cả được viết vội bằng nét chữ bay bướm của đàn bà. Anh kinh ngạc. Có phải thư viết cho mình không nhỉ? Và anh bắt đầu đọc... Em không kết tội anh đâu, anh yêu thương, không, em chẳng hề kết tội anh. Hãy tha thứ cho em nếu đôi khi có một giọt đắng chảy trong ngòi bút của em. Em đã giơ nắm tay về phía thượng đế và em đã gọi người là kẻ tội phạm. Lòng em rối bời. Em biết anh rất tốt, anh sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến anh, thậm chí giúp cả người xa lạ nhất. Nhưng lòng tốt của anh thật kỳ lạ, đó là một lòng tốt rộng mở với tất cả mọi người, ai cũng có thể sục vào hốt lấy đầy tay được. Nó rất lớn, lớn mênh mang, vô cùng tận, nhưng tha lỗi cho em, nó thật ơ hờ. Sự giúp đỡ của anh, anh chỉ chìa ra khi nào người ta cầu xin, nhưng có vẻ anh làm vì... cái gì đó chứ không thực tâm. Cho phép em nói thẳng ra, tình yêu của anh thường thiên về những người đang đầy đủ, chứ không phải về người đang trong cảnh khốn khó. Một hôm, em đã thấy anh bố thí cho một người ăn mày, không cần lão phải van nài, anh đã cho lão ngay lập tức, thậm chí cho khá nhiều, có phần hơi hấp tấp, tỏ rõ là anh muốn lão... mau mau đi cho khuất mắt. Cái cách cho vội vội vàng vàng ấy, ánh mắt ghẻ lạnh ấy, em không bao giờ quên được. Và chính vì thế mà em không bao giờ ngỏ lời với anh. Chắc chắn là anh sẽ cứu giúp em, em biết, chắc chắn anh sẽ an ủi em, cho em tiền, thật nhiều tiền, nhưng bao giờ cũng sẽ với cái thái độ nôn nóng và ngấm ngầm mong muốn rũ bỏ những điều khó chịu. Phải, thậm chí em cho rằng anh có thể yêu cầu em phá thai đi nữa kìa. Và đó chính là điều em sợ hơn hết thảy - bởi vì, khi mà anh đã yêu cầu thì có gì mà em không làm! Nhưng anh ơi, đứa con là tất cả đối với em. Nó từ anh mà ra. Đó cũng là anh. Không phải là cái con người sung sướng và vô tư mà em đã không giữ được, mà là anh mãi mãi của em, em nghĩ thế, mãi mãi phải thuộc về em, bị cầm tù trong cơ thể em, buộc chặt vào đời em. Giờ đây, cuối cùng em đã nắm được anh, em có thể cảm thấy anh sống và lớn lên trong huyết quản em. Khi nỗi nhớ anh khát khao bùng cháy, em sẽ phủ kín người anh những cái hôn, những vuốt ve mơn trớn. Anh yêu, anh thấy đó, giờ đây anh không thể thoát được em nữa rồi! Và để có nó, em đã tự nguyện... bước ra khỏi cuộc đời anh. Từ cái ngày em biết mình có thai, tình yêu của em đối với anh bớt đau đớn hơn, thậm chí em còn tưởng là em không yêu anh say mê như trước nữa. Ít ra thì mối tình đó cũng không hành hạ em khổ sở nữa. Cho nên em hiến tất cả sức lực, không phải cho anh, mà cho đứa bé đang cần em, đứa bé mà em có thể bồng lên trên tay và hôn khắp người nó. Em như được giải thoát khỏi anh. Chỉ duy có một điều mà em không bao giờ quên, đó là cứ đến ngày sinh nhật anh, em lại gửi đến anh một bó hoa hồng trắng giống hệt như những bông hoa anh đã tặng em sau đêm ân ái đầu tiên của chúng ta. Có bao giờ trong suốt mười năm qua, anh tự hỏi là ai đã gửi hoa cho mình không? Anh chưa hề biết nó, đứa con đáng thương của chúng ta. Giờ đây, em thấy mình là đã giấu biệt nó khỏi anh, nếu không, chắc hẳn anh phải yêu nó. Anh chưa hề bao giờ được thấy nó mỉm cười, lúc đó nó khẽ hé hàng mi ngước đôi mắt đen, thông minh - đúng là mắt anh - rọi ánh sáng tươi vui vào em, vào tất cả thế gian. Ôi! Nó thật đáng yêu, tất cả duyên dáng mãnh liệt và sôi động của anh đã lặp lại trong nó. Trong hàng giờ liền, nó có thể nô giỡn chỉ với một đồ vật, giống như anh thích đùa vui với cuộc đời. Rồi nó trở lại nghiêm chỉnh ngồi trước chồng sách, lông mày nhíu lại. Càng ngày nó càng giống anh. Và nó càng giống anh, em càng yêu nó! Đi đâu nó cũng nổi bật. Khi hai mẹ con em đi trên bãi tắm, nhiều bà cứ dừng lại vuốt ve mớ tóc mượt mà của nó. Nó đi xe trượt, ai cũng phải ngoái lại nhìn. Nó xinh đẹp biết bao, dễ thương biết bao! Nhưng có lẽ anh cũng muốn biết em làm thế nào để nuôi con, em làm thế nào để nó có thể sống cuộc đời rực rỡ, vui tươi của những đứa trẻ không thiếu thốn thứ gì? Anh thương yêu, em không xấu hổ, em sẽ nói ra cho anh biết đây. Nhưng anh đừng sợ. Anh yêu của em: em đã bán mình. Em không phải là một gái làng chơi đón khách ngoài phố, một gái điếm, nhưng em đã bán mình. Em có những người bạn giàu, những đại gia tiền bạc rủng rỉnh. Thoạt đầu em tìm họ, sau rồi chính họ lại tìm em, bởi vì - không biết anh có bao giờ nhận thấy: em rất xinh! Người đàn ông nào được cùng em chăn gối đều thích em. Tất cả đều tha thiết với em. Tất cả đều yêu em. Tất cả - trừ anh, phải chỉ có mình anh, ôi, anh yêu của em! Trong cái phòng ở nhà hộ sinh làm phúc - nơi con chúng mình ra đời, em đã tiếp xúc với những gì là kinh khủng nhất của sự nghèo hèn. Em biết rằng trên đời này, người nghèo bao giờ cũng là nạn nhân, là kẻ bị người ta giúi xuống, chà đạp, dày xéo lên bằng bất cứ giá nào. Chính vì vậy, em không muốn cho con anh, đứa con đẹp đẽ như thiên thần của chúng ta lớn lên ở nơi bùn lầy nước đọng, hư hỏng đi trong sự tiếp xúc thô lỗ với những kẻ dưới đáy xã hội. Không thể để cho cái miệng thanh tao của nó biết cái ngôn ngữ tục tằn, cũng như không thể để thân hình trong ngọc trắng ngà của nó biết đến thứ vải thô sần sùi của sự nghèo đói. Con anh phải được hưởng mọi thứ. Tất cả sự giàu sang và tất cả tiện nghi trên trái đất. Nó phải đạt đến mức sống của anh, như anh! Đó là lý do duy nhất khiến em bán mình. Mỗi năm vào ngày sinh nhật anh, bao giờ em cũng mừng như một ngày hội. Em đã ra phố từ sáng sớm tinh mơ và tìm mua những bông hồng trắng để gửi đến anh kỷ niệm một giờ phút mà anh đã quên hẳn - chính giờ phút ấy mà con chúng mình ra đời. Buổi chiều, em đưa con đi chơi, dẫn nó đến hiệu bánh ngọt và đến tối, em cho con đi xem hát. Em muốn cả nó nữa, ngay từ hồi thơ bé bằng một cách nào đó, nó cũng coi cái ngày này như một ngày hội huyền bí mà nó không cần phải hiểu biết ý nghĩa... Không, anh vô vàn yêu thương, em xin nói với anh một lần nữa, em không hề kết tội anh. Đừng sợ rằng em sẽ ám ảnh anh lần nữa. Em sẽ câm lặng như xưa nay em từng câm lặng bên cạnh anh. Những tiếng kêu của em chừng nào em còn sống, sẽ không đến tai anh đâu. Chỉ khi nào em chết. Em sẽ ra đi không để anh nhớ tên, nhớ mặt em, bởi vì, nếu anh đau khổ vì cái chết của em, em sẽ không thể nhắm mắt được. Em không đủ sức viết tiếp nữa... đầu em nặng trịch... chân tay ê ẩm, em lên cơn sốt... em sắp sửa phải nằm luôn lên giường của mình. Có lẽ sắp sửa chấm dứt... Nhưng anh ơi, rồi từ nay, hàng năm, ai sẽ gửi hoa hồng trắng đến anh vào dịp sinh nhật? Ôi! Bình hoa sẽ trống không và cả cái hơi thở yếu ớt của bản thân em mỗi năm một lần đến bồng bềnh quanh anh, thế là cũng tắt luôn!... Anh yêu của em, em xin anh hãy lắng nghe... đây là lời cầu xin đầu tiên và cuối cùng của em với anh... Vì lòng yêu thương em, hãy làm cho em hai yêu cầu: hãy đến nhận lấy đứa con của anh theo địa chỉ cuối thư, và, mỗi lần sinh nhật anh - tất nhiên ngày này thì anh phải nhớ chứ - anh hãy kiếm hoa hồng trắng cắm vào bình. Đó là lời cầu xin đầu tiên của em với anh, đó cũng là lời cuối cùng... Cảm ơn anh... em yêu anh... em yêu anh... vĩnh biệt...”. Anh run run buông rơi xấp thư. Không gian yên lặng hoàn toàn. Trong anh chợt dâng lên ký ức lờ mờ về một cô bé hàng xóm, rồi một thiếu nữ, rồi một phụ nữ hình như đã từng đến trong cuộc đời lãng tử nghệ sĩ của anh... Nhưng cái ký ức ấy vẫn cứ mơ hồ, những cái bóng cứ tiến tiến, lui lui mà lại không tạo thành một hình ảnh rõ rệt, như một hòn đá lấp lánh, rung rinh dưới đáy nước không thể phân biệt được hình dáng nó ra sao. Anh bỗng thấy hình như mình đã mơ về khuôn mặt ấy. Bấy giờ, anh mới để mắt tới chiếc bình hoa trên bàn làm việc trước mặt. Bình trống không. Và hình như đây là lần đầu tiên... trống không vào dịp sinh nhật anh. Anh rùng mình. Anh bỗng thấy cái cửa vô hình mở ra một luồng gió lạnh buốt từ thế giới bên kia lùa vào cái yên tĩnh của phòng. Anh có cảm giác tận sâu thẳm trong tâm hồn, một cái gì đó đã mở ra và anh nghĩ đến người yêu vô hình ấy một cách huyền ảo và say đắm như nghĩ tới một tiếng nhạc xa vời...
Mục lục
MÃI YÊU
MÃI YÊU
STEFANZWEIGChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Lucquaipsnt Nguồn: VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 12 năm 2005
|
STEFANZWEIG
MÃI YÊU
Anh trở về nhà từ sáng sớm sau một đêm làm khách mời danh dự của một bữa tiệc đầy những gã trọc phú. Trong sân là một mớ thư từ, báo chí. Nhặt tờ báo, thấy ngày tháng ghi trên báo bỗng chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của mình. Bốn mươi lăm tuổi, anh thấy không vui mà cũng chả buồn. Chợt thấy một bức thư có vẻ khá dày và nét chữ vừa lạ lạ vừa quen quen. Anh châm một điếu thuốc và cầm lấy bức thư. Tất cả được viết vội bằng nét chữ bay bướm của đàn bà. Anh kinh ngạc. Có phải thư viết cho mình không nhỉ? Và anh bắt đầu đọc... Em không kết tội anh đâu, anh yêu thương, không, em chẳng hề kết tội anh. Hãy tha thứ cho em nếu đôi khi có một giọt đắng chảy trong ngòi bút của em. Em đã giơ nắm tay về phía thượng đế và em đã gọi người là kẻ tội phạm. Lòng em rối bời. Em biết anh rất tốt, anh sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến anh, thậm chí giúp cả người xa lạ nhất. Nhưng lòng tốt của anh thật kỳ lạ, đó là một lòng tốt rộng mở với tất cả mọi người, ai cũng có thể sục vào hốt lấy đầy tay được. Nó rất lớn, lớn mênh mang, vô cùng tận, nhưng tha lỗi cho em, nó thật ơ hờ. Sự giúp đỡ của anh, anh chỉ chìa ra khi nào người ta cầu xin, nhưng có vẻ anh làm vì... cái gì đó chứ không thực tâm. Cho phép em nói thẳng ra, tình yêu của anh thường thiên về những người đang đầy đủ, chứ không phải về người đang trong cảnh khốn khó. Một hôm, em đã thấy anh bố thí cho một người ăn mày, không cần lão phải van nài, anh đã cho lão ngay lập tức, thậm chí cho khá nhiều, có phần hơi hấp tấp, tỏ rõ là anh muốn lão... mau mau đi cho khuất mắt. Cái cách cho vội vội vàng vàng ấy, ánh mắt ghẻ lạnh ấy, em không bao giờ quên được. Và chính vì thế mà em không bao giờ ngỏ lời với anh. Chắc chắn là anh sẽ cứu giúp em, em biết, chắc chắn anh sẽ an ủi em, cho em tiền, thật nhiều tiền, nhưng bao giờ cũng sẽ với cái thái độ nôn nóng và ngấm ngầm mong muốn rũ bỏ những điều khó chịu. Phải, thậm chí em cho rằng anh có thể yêu cầu em phá thai đi nữa kìa. Và đó chính là điều em sợ hơn hết thảy - bởi vì, khi mà anh đã yêu cầu thì có gì mà em không làm! Nhưng anh ơi, đứa con là tất cả đối với em. Nó từ anh mà ra. Đó cũng là anh. Không phải là cái con người sung sướng và vô tư mà em đã không giữ được, mà là anh mãi mãi của em, em nghĩ thế, mãi mãi phải thuộc về em, bị cầm tù trong cơ thể em, buộc chặt vào đời em. Giờ đây, cuối cùng em đã nắm được anh, em có thể cảm thấy anh sống và lớn lên trong huyết quản em. Khi nỗi nhớ anh khát khao bùng cháy, em sẽ phủ kín người anh những cái hôn, những vuốt ve mơn trớn. Anh yêu, anh thấy đó, giờ đây anh không thể thoát được em nữa rồi! Và để có nó, em đã tự nguyện... bước ra khỏi cuộc đời anh. Từ cái ngày em biết mình có thai, tình yêu của em đối với anh bớt đau đớn hơn, thậm chí em còn tưởng là em không yêu anh say mê như trước nữa. Ít ra thì mối tình đó cũng không hành hạ em khổ sở nữa. Cho nên em hiến tất cả sức lực, không phải cho anh, mà cho đứa bé đang cần em, đứa bé mà em có thể bồng lên trên tay và hôn khắp người nó. Em như được giải thoát khỏi anh. Chỉ duy có một điều mà em không bao giờ quên, đó là cứ đến ngày sinh nhật anh, em lại gửi đến anh một bó hoa hồng trắng giống hệt như những bông hoa anh đã tặng em sau đêm ân ái đầu tiên của chúng ta. Có bao giờ trong suốt mười năm qua, anh tự hỏi là ai đã gửi hoa cho mình không? Anh chưa hề biết nó, đứa con đáng thương của chúng ta. Giờ đây, em thấy mình là đã giấu biệt nó khỏi anh, nếu không, chắc hẳn anh phải yêu nó. Anh chưa hề bao giờ được thấy nó mỉm cười, lúc đó nó khẽ hé hàng mi ngước đôi mắt đen, thông minh - đúng là mắt anh - rọi ánh sáng tươi vui vào em, vào tất cả thế gian. Ôi! Nó thật đáng yêu, tất cả duyên dáng mãnh liệt và sôi động của anh đã lặp lại trong nó. Trong hàng giờ liền, nó có thể nô giỡn chỉ với một đồ vật, giống như anh thích đùa vui với cuộc đời. Rồi nó trở lại nghiêm chỉnh ngồi trước chồng sách, lông mày nhíu lại. Càng ngày nó càng giống anh. Và nó càng giống anh, em càng yêu nó! Đi đâu nó cũng nổi bật. Khi hai mẹ con em đi trên bãi tắm, nhiều bà cứ dừng lại vuốt ve mớ tóc mượt mà của nó. Nó đi xe trượt, ai cũng phải ngoái lại nhìn. Nó xinh đẹp biết bao, dễ thương biết bao! Nhưng có lẽ anh cũng muốn biết em làm thế nào để nuôi con, em làm thế nào để nó có thể sống cuộc đời rực rỡ, vui tươi của những đứa trẻ không thiếu thốn thứ gì? Anh thương yêu, em không xấu hổ, em sẽ nói ra cho anh biết đây. Nhưng anh đừng sợ. Anh yêu của em: em đã bán mình. Em không phải là một gái làng chơi đón khách ngoài phố, một gái điếm, nhưng em đã bán mình. Em có những người bạn giàu, những đại gia tiền bạc rủng rỉnh. Thoạt đầu em tìm họ, sau rồi chính họ lại tìm em, bởi vì - không biết anh có bao giờ nhận thấy: em rất xinh! Người đàn ông nào được cùng em chăn gối đều thích em. Tất cả đều tha thiết với em. Tất cả đều yêu em. Tất cả - trừ anh, phải chỉ có mình anh, ôi, anh yêu của em! Trong cái phòng ở nhà hộ sinh làm phúc - nơi con chúng mình ra đời, em đã tiếp xúc với những gì là kinh khủng nhất của sự nghèo hèn. Em biết rằng trên đời này, người nghèo bao giờ cũng là nạn nhân, là kẻ bị người ta giúi xuống, chà đạp, dày xéo lên bằng bất cứ giá nào. Chính vì vậy, em không muốn cho con anh, đứa con đẹp đẽ như thiên thần của chúng ta lớn lên ở nơi bùn lầy nước đọng, hư hỏng đi trong sự tiếp xúc thô lỗ với những kẻ dưới đáy xã hội. Không thể để cho cái miệng thanh tao của nó biết cái ngôn ngữ tục tằn, cũng như không thể để thân hình trong ngọc trắng ngà của nó biết đến thứ vải thô sần sùi của sự nghèo đói. Con anh phải được hưởng mọi thứ. Tất cả sự giàu sang và tất cả tiện nghi trên trái đất. Nó phải đạt đến mức sống của anh, như anh! Đó là lý do duy nhất khiến em bán mình. Mỗi năm vào ngày sinh nhật anh, bao giờ em cũng mừng như một ngày hội. Em đã ra phố từ sáng sớm tinh mơ và tìm mua những bông hồng trắng để gửi đến anh kỷ niệm một giờ phút mà anh đã quên hẳn - chính giờ phút ấy mà con chúng mình ra đời. Buổi chiều, em đưa con đi chơi, dẫn nó đến hiệu bánh ngọt và đến tối, em cho con đi xem hát. Em muốn cả nó nữa, ngay từ hồi thơ bé bằng một cách nào đó, nó cũng coi cái ngày này như một ngày hội huyền bí mà nó không cần phải hiểu biết ý nghĩa... Không, anh vô vàn yêu thương, em xin nói với anh một lần nữa, em không hề kết tội anh. Đừng sợ rằng em sẽ ám ảnh anh lần nữa. Em sẽ câm lặng như xưa nay em từng câm lặng bên cạnh anh. Những tiếng kêu của em chừng nào em còn sống, sẽ không đến tai anh đâu. Chỉ khi nào em chết. Em sẽ ra đi không để anh nhớ tên, nhớ mặt em, bởi vì, nếu anh đau khổ vì cái chết của em, em sẽ không thể nhắm mắt được. Em không đủ sức viết tiếp nữa... đầu em nặng trịch... chân tay ê ẩm, em lên cơn sốt... em sắp sửa phải nằm luôn lên giường của mình. Có lẽ sắp sửa chấm dứt... Nhưng anh ơi, rồi từ nay, hàng năm, ai sẽ gửi hoa hồng trắng đến anh vào dịp sinh nhật? Ôi! Bình hoa sẽ trống không và cả cái hơi thở yếu ớt của bản thân em mỗi năm một lần đến bồng bềnh quanh anh, thế là cũng tắt luôn!... Anh yêu của em, em xin anh hãy lắng nghe... đây là lời cầu xin đầu tiên và cuối cùng của em với anh... Vì lòng yêu thương em, hãy làm cho em hai yêu cầu: hãy đến nhận lấy đứa con của anh theo địa chỉ cuối thư, và, mỗi lần sinh nhật anh - tất nhiên ngày này thì anh phải nhớ chứ - anh hãy kiếm hoa hồng trắng cắm vào bình. Đó là lời cầu xin đầu tiên của em với anh, đó cũng là lời cuối cùng... Cảm ơn anh... em yêu anh... em yêu anh... vĩnh biệt...”. Anh run run buông rơi xấp thư. Không gian yên lặng hoàn toàn. Trong anh chợt dâng lên ký ức lờ mờ về một cô bé hàng xóm, rồi một thiếu nữ, rồi một phụ nữ hình như đã từng đến trong cuộc đời lãng tử nghệ sĩ của anh... Nhưng cái ký ức ấy vẫn cứ mơ hồ, những cái bóng cứ tiến tiến, lui lui mà lại không tạo thành một hình ảnh rõ rệt, như một hòn đá lấp lánh, rung rinh dưới đáy nước không thể phân biệt được hình dáng nó ra sao. Anh bỗng thấy hình như mình đã mơ về khuôn mặt ấy. Bấy giờ, anh mới để mắt tới chiếc bình hoa trên bàn làm việc trước mặt. Bình trống không. Và hình như đây là lần đầu tiên... trống không vào dịp sinh nhật anh. Anh rùng mình. Anh bỗng thấy cái cửa vô hình mở ra một luồng gió lạnh buốt từ thế giới bên kia lùa vào cái yên tĩnh của phòng. Anh có cảm giác tận sâu thẳm trong tâm hồn, một cái gì đó đã mở ra và anh nghĩ đến người yêu vô hình ấy một cách huyền ảo và say đắm như nghĩ tới một tiếng nhạc xa vời...
Mục lục
MÃI YÊU
MÃI YÊU
STEFANZWEIGChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Lucquaipsnt Nguồn: VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 12 năm 2005
|
Phan Cửu Long
Mèo ơi
Chiều nay, như mọi buổi chiều, về đến nhà, hắn cặm cụi một mình dọn dẹp, nấu cơm, làm thức ăn và ngồi nhai nhai, nuốt nuốt, như con trâu già nhai mớ rơm khô. Đã lâu rồi, hắn đi, về một mình, nấu cơm ăn một mình và ra đi làm cũng mỗi mình, chỉ có 4 con chó và một con mèo là bạn thân thiết với hắn. Hắn lặng lẽ như cái bóng, thỉnh thoảng thấy buồn, hắn ôm đàn ghi-ta hát một mình, khi đó thấy hắn ra vẽ văn nghệ, yêu đời, còn lại thì hắn lầm lì, đâm đâm như kẽ tâm thần... hắn thường lẳng lặng đi đâu đó, đến nữa đêm mới mò về ngủ, sáng ra hắn đi thật sớm ... Cuộc sống hắn cứ thế, hắn cam chịu và chay sạn như gỗ đá. Hắn nấu cơm rất nhanh, thành thạo như tay đầu bếp hảo hạng, hắn bới cơm để ra cho nguội phần lũ chó, cho con mèo cưng và phần hắn thì một tô, hắn nuốt vội vì đói và lo cho lũ chó, mèo ... ôi bọn chúng mới đáng yêu làm sao, chúng cuốn quýt quanh chân hắn, ân cần theo dõi từng cử chỉ của hắn, hắn không nhìn, nhưng hắn biết, con Đực lăn xăn cạp nhẹ nhẹ vào chân hắn như hối thúc hắn mau mau bỏ cơm vào cái đĩa giành cho nó, con Nâu với cái mõm và cặp mắt nâu nhạt ngóng nhìn theo vẽ mặt của hắn xem có ưu ái riêng cho nó tý nào không, bởi vì nó biết nó đẹp nhất, được hắn cưng nhất, con Vàng mới được hắn đem về, còn nhỏ nhưng háo ăn kinh khủng, bao nhiêu nó cũng xơi rất nhanh, nó vừa ăn phần của mình, vừa chạy lăn xăn sang đĩa khác như thể nó muốn chỉ mình nó xơi tất cả các đĩa, còn con Bo, là mẹ của con Nâu và con Đực, trông nó già dặn, nhường nhịn, luôn ăn sau cùng. Sau khi cho lũ chó ăn, hắn mới bắt đầu để ý, sao không nghe thấy tiếng của con mèo, nó là con mèo con có 2 màu đen và trắng, hắn mang về 2 tháng trước, con mèo rất dễ thương, luôn sát theo bước chân hắn để cạ cạ cái đầu vào bàn chân hắn, cất tiếng kêu meo meo làm ấm căn nhà vắng lặng. Hắn đi tìm tất cả các xó trong nhà, những nơi con mèo thường thích nằm cho êm và ấm, thế nhưng chẳng thấy đâu, hắn ra ngài tìm quanh nhà, trong lòng đã sinh nghi, bởi vì con Bo vài lần vồ lấy con mèo, hắn phải quất cho nó mấy cái. Nhưng điều hắn sợ đã xảy ra, con mèo nằm chết sau hè, con Bo còn đang đứng cạnh, nó bị vật tơi tả, cái đầu móp méo ... hắn bàng hoàng nhặt xác con mèo, hắn lồng lên, đuổi đánh con Bo một trận, hắn bùi ngùi ngồi cạnh xác con mèo thật lâu, thế là hắn đã mất đi một con vật mà hắn xem như là bạn, hắn nhớ lại hơn tháng quấn quýt với con mèo, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng meo meo, nhớ ánh mắt trong veo nhìn hắn, nhớ những lúc ăn no, nó thường đùa với hắn, cứ thấy bất cứ vật gì nhúc nhích là nó chụp lấy, cái tay quơ qua quơ lại để chụp, khi hắn cầm vật gì đó giỡn với nó, bây giờ nó đã chết, chết thê thảm ... Vài ngày sau, khi về nhà, vắng con mèo, trông hắn thê thảm hơn với cái mặt vốn đã thảm sầu của hắn. Hắn suy nghĩ, phải trả lại sự công bằng cho con mèo, con Bo phải bị xử lý theo pháp luật của riêng hắn, giết người phải đền mạng. Nhưng hắn không nỡ giết nó, hắn không thể mất thêm một người bạn, nhất là con Bo đã sống với hắn từ khi mới biết ăn cho đến lúc sinh con, hắn là người trực tiếp lau chùi, cắt dây rốn 2 đứa con nó khi mới lọt lòng, nay 2 đứa con nó đã lớn bằng mẹ, lúc nhỏ nó đã từng ngủ chung với hắn mỗi đêm, bây giờ giết nó sao đành, những lúc mấy mẹ con bị tiêu chảy, xơ xác tưởng chết, hắn ẩm từng con đi chít thuốc, vô nước biển mới sống lại ... nhưng nó phải bị trừng trị, không cách nào khác được. Sau mấy ngày vừa đóng vai quan toà, vừa làm công tố luận tôi, vừa làm luật sư bào chữa, hắn đi đến quyết định, dù có đau lòng. Người mua chó dạo đến vào buổi sáng thứ Bảy, một chút lưỡng lự, nhưng hắn vẫn kiên quyết thi hành bản án, hắn không lấy tiền bán chó, hắn cho không. Hắn phải làm một việc cực kỳ khó khăn đối với hắn là phải gọi con Bo lại cho người ta bắt, con Bo ngoan ngoản chạy đến liếm vào tay hắn, vẫy đuôi, đôi mắt nhìn hắn như mọi khi, nhưng sao bây giờ hắn thấy như nó van xin hắn tha mạng, cập chân mày hơi nhíu lại như thầm hỏi : Tại sao ? Hắn ôm con Bo thật chặt, trong hắn đang dằn xé : Cũng đôi tay này, đã từng nâng niu, chăm sóc nó, nhớ lúc nhỏ, nó bị con chó to đùng kế bên vật suýt chết, cổ nó tét một đường dài, lòi cả mỡ, hắn đã mua thuốc sứt, rữa vết thương cho nó, chăm sóc nó đến khi lành, bây giờ vẫn còn cái sẹo đây này. Ôi Bo ơi là Bo !!! Hắn ôm con Bo đi thẳng vào nhà với một câu ngắn gọn : “ Thôi, tôi không cho nữa, để tôi nuôi nó “, mặc cho người mua chó cằn nhằn sau lưng. Hôm nay, con mèo chết đã đúng một tuần, hắn buồn chui lên mạng, bắt đầu gõ cái tựa bài : “Mèo ơi !” . Phan Cửu Long
Mục lục
Mèo ơi
Mèo ơi
Phan Cửu LongChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm : SBC Nguồn: Vnthuquan - thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 10 năm 2005
|
Phan Cuu Long
Hey cat
This afternoon, like every afternoon, when he got home, he diligently cleaned, cooked, prepared food and sat down to chew, swallow, like an old buffalo chewing dry straw. It's been a long time since he left, came home alone, cooked meals alone and went to work alone, with only 4 dogs and a cat as his close friends. He is quiet like a shadow, sometimes he feels sad, he holds the guitar and sings alone, then I see him drawing and art, loving life, otherwise he is taciturn, stabbing like a psychopath... He often quietly goes somewhere, only coming back to sleep at midnight. In the morning, he leaves very early... His life is like that, he is as resigned and stubborn as wood and stone. He cooked rice very quickly, as proficiently as a top chef. He scooped out the rice to cool some for the dogs and cats, and for himself, a bowl, which he swallowed quickly because he was hungry and worried about the dogs and cats. .. oh how adorable they are, they wrap themselves around his legs, attentively following his every move. He doesn't look, but he knows, the male rolls and squirms gently at his legs as if urging him. Quickly put the rice on the plate for it, the Brown one with a muzzle and light brown eyes looked eagerly at his face to see if he would give it any special favors, because it knew it was the most beautiful and loved by him. Especially, the new Vang he brought home, he was still young but had a terrible appetite. He ate everything very quickly. He ate his portion and ran to another plate as if he wanted to eat it all alone. the plates, and Bo, the mother of Brown and Duc, looks old, tolerant, and always eats last. After feeding the dogs, he began to pay attention, why didn't he hear the cat's voice, it was a black and white kitten, he brought it home 2 months ago, the cat is very cute, always friendly. followed his footsteps to rub her head against his feet, meowing to warm the quiet house. He searched all the corners of the house, the places where the cat usually likes to lie down for comfort and warmth, but couldn't find any. He looked around the house, already suspicious, because Bo pounced on the cat several times. cat, he had to whip it a few times. But what he was afraid of happened, the cat lay dead on the sidewalk, Bo was still standing next to it, it was mangled, its head was dented... he was shocked, picked up the cat's body, he jumped up, chased and beat the cat. Feeling sad, he sadly sat next to the cat's body for a long time. He had lost an animal that he considered a friend. He remembered spending more than a month with the cat. As soon as he opened the door, he heard meowing. meow, remember the clear eyes looking at him, remember when he was full, he often joked with him, whenever he saw anything moving he would grab it, his hand swinging back and forth to catch it, when he held something toying with it, now it's dead, tragically dead... A few days later, when he returned home, without the cat, he looked even more miserable with his already sad face. He thought, he must give justice to the cat, Bo must be dealt with according to his own law, murder must pay for his life. But he couldn't bear to kill it, he couldn't lose another friend, especially Bo, who had lived with him from the time he learned to eat until giving birth. He was the one who directly cleaned and cut the umbilical cords of her two children. When he was just born, now his two children are as big as their mother. When he was young, he used to sleep with him every night. Now, why should he kill him? When the mother and children have diarrhea, they feel so weak that they think they will die. Each one was injected with medicine and was brought back to life by sea water... but it had to be punished, there was no other way. After a few days of playing the role of judge, prosecutor, and defense lawyer, he came to a decision, even though it was painful. The dog buyer came on Saturday morning, a little hesitant, but he was still determined to carry out the sentence. He did not take the money from selling the dog, he gave it away for free. He had to do an extremely difficult thing for him, which was to call the Bo back for someone to catch. The Bo obediently ran to lick his hand, wagged its tail, eyes looking at him as always, but why now? It looked like she was begging him to spare her life, her eyebrows slightly furrowed as if silently asking: Why? He hugged Bo tightly, inwardly he was torn: These same hands once cherished and cared for him, remember when he was a child, he was almost killed by the huge dog next to him, his neck was slashed a long way, All the fat was showing, he bought medicine for the wound, cleaned the wound, and took care of it until it healed. Now the scar is still there. Oh Bo oh Bo!!! He hugged Bo and went straight into the house with a short sentence: "Okay, I won't give it anymore, let me raise it", even though the dog buyer grumbled behind his back. Today, it's been exactly a week since the cat died. He sadly went online and started typing the title: "Hey Cat!" . Phan Cuu Long
Table of contents
Hey cat
Hey cat
Phan Cuu LongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected: SBC Source: Vnthuquan - Online library Uploaded by friend: Ct.Ly on: October 24, 2005
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.