vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Tô Hoài
Một buổi tối
Đã lâu mới lại có dịp vào cung Hữu Nghị. Quãng sân thật rộng trước quảng trường 1 tháng 5 vừa chặp tối, trai gái thanh niên quần áo màu nâu màu đen sắp hàng từng tốp luyện võ. Gió mát lồng lộng lên những cột cao trắng mờ phảng phất kiến trúc Trung á bát ngát vào khắp tiền sảnh.Chẳng may, cái thói tôi cứ hay để ý những khác mắt lặt vặt, tủn mủn. Ngày trước vào cung Hữu Nghị, ngước mắt lên mặt tường lại thấy nhiều chỗ mặt tường lỗ chỗ mất cái nắp ổ điện bằng sứ, cái ấn chuông báo động, báo cháy... ông nào bà nào có thói ăn cắp vặt hay trẻ con nghịch ngợm ngứa tay ở nơi công cộng. Tất nhiên, những thứ nhỏ nhen ấy thật cần thiết nên cơ quan trách nhiệm lại phải lắp ngay cái nắp mới, cái nút ấn mới. Mà rồi lại mất. Lại đứa khác lấy, hay vẫn đứa ấy, cái tính cái bệnh ăn cắp vặt mà. Lắm hôm trông lên tường thấy những chỗ ổ điện chơ vơ, cái lỗ không nắp ở ngay cửa ra vào, tường nhà vệ sinh, ở bậc lối đi, mà toà nhà thì đồ sộ nguy nga mà người qua lại rầm rập, có nhiều khách nước ngoài. Nghĩ cứ ngượng thầm. Bây giờ thì hay rồi. Những bức tường phẳng sáng sủa, đẹp mắt. Chẳng biết cái bệnh thó vặt ở nơi công cộng đã đỡ phần nào chưa, nhưng mà ở đây tật ấy không thể còn hoành hành được nữa.Những cái ổ điện đã được lắp chìm vào trong tường. Chắc không có đứa nào mang sẵn cái dùi đi mà đứng lại để loay hoay nậy ra được. Những cái ổ điện, ổ bấm đã sạch sẽ, bóng nhoáng như con mắt hồn nhiên của trẻ thơ. Không ai còn nhớ ở đấy trước kia có những cái nắp ổ điện thường bị mất trộm. Trong nhà hát, đèn sáng choang, những hàng ghế đệm vải hay dạ đỏ rực. Có bốn hàng ghế, khách vào sau đỡ phải nghiêng người lách trước mặt nhiều người cải tiến rồi đấy Nhưng tôi vẫn ngờ ngợ có cái gì vẫn như trước. Rồi tôi nhận ra những cái ghế vẫn đóng liền nhau một hàng. Chỉ hơn các hàng ít chỗ ngồi hơn, nhưng vẫn là ghế anh em sinh đôi sinh năm. (Không được như ở các hàng ghế đầu trong Nhà hát Thành phố, mỗi ghế riêng nhau. Nhưng nhà hát cổ đã cả trăm năm, mặt bằng dốc nghiêng cho đến những chỗ hạng nhất thì trũng hẳn, khi đèn điện chưa bật hết, cái khoảng sang trọng ấy hơi tối. Nhà hát đã được đại tu công phu, vẫn giữ nguyên lối cũ. Các lan can và phù điêu mạ vàng choáng lộn, nhưng ở chỗ hũm ấy thì chao ôi muỗi: mà toàn muỗi đói đốt chổng đít lên vỗ một cái toé máu trong lòng tay. Chắc là vài hôm mới có hội, người ta sơ ý không làm vệ sinh xịt muỗi trước. Chẳng biết bây giờ Nhà hát Thành phố đã phát hiện ra cái nông nỗi muỗi đói rình đốt khách ở chỗ lịch sự ấy chưa). Xin trở lại, tôi đương bước vào những hàng ghế phủ vai đo ở cung Hữu Nghị. Và cái sự tôi ngờ ngợ có cái gì vẫn cũ, cái gì ấy đương trở lại nhưng không phải là muỗi đốt mà là một ông mới đến chỗ ghế đầu, buông mình ngồi phịch xuống. Cái ghế tôi lập tức rung theo. Vẫn là chuyện đã xảy ra từ mấy chục năm trước. Suốt buổi tôi hồi hộp đợi ông ấy rung đùi, lại sẽ rung cả tôi lên như xưa. Nhưng không thấy. Chẳng biết có phải ông khách nọ không mắc bệnh rung đùi hay bởi là cái ghế tập thể được đanh vít đóng lại chắc hơn trước. Tôi ngồi hạng A, trước mặt không còn hàng ghế nào nữa oách nhất rạp. Trước mặt tôi là một dàn loa cả mấy chục ống phóng thanh to bằng những cái thúng chĩa ra. Một ông bạn tôi ngồi hàng ghế C lúc mới vào đã nháy tôi: “Chuồn xuống đây với tớ ngồi chỗ ấy thì bị tra tấn đến nơi”. Tôi chưa kịp hiểu tiếng lóng “tra tấn” nhưng tôi ngại rắc rói, chen ra chen vào, tôi ngồi yên. Quả nhiên rồi thấy ghê thật, tra tấn chắc là thế này đây. Chẳng biết ở những sàn nhạc lắc, hát lắc, nhảy lắc thì thế nào, ở đây nhạc và hát ca mười cái thúng phóng thanh xổ ra đấm vào tai, tiếng nhạc hò hét đinh tai nhức óc, giật cả vào trong ngực khiếp quá. Các ông khách nước ngoài ngồi láng giềng tôi đã ra về cả. Tôi cố nấn ná, sau cũng đâm hốt, nó rực lên đầu mất, tôi đành phải chuồn. Cũng không nhác mắt vào hàng ghế dưới xem có thấy cái ông xui khôn tôi còn đấy không. Ra cửa lại gió mát hây hẩy thổi qua hàng hiên những cái cột đá trắng thật mát, thật đẹp. Thoát khỏi những đòn tra tấn, tôi lại nghĩ mình thật lạc hậu lạc loài, người ta ngồi xem ca rạp thì sao, nhưng mà ngoài này gió mát trang sáng tôi mới ung dung bình thường lại người, chẳng tiếc rẻ tí nào. Tôi ra bờ hè vẫy cái taxi. Xe bon tới, đỗ xịch. Người lái xe nhoài ra mở cửa, cuống quít nói: “Cụ lên nhanh nhanh lên cụ ơi?”. Tôi đã vào xe. Nghe tiếng đập ùng ục đằng cốp xe quay lại nhìn nhìn thấy hai thằng cởi trần, áo vắt vai đương hùng hô chạy theo đá cái xe, lại như toan nhảy lên. Những cái xe đã vút đi. Tôi hỏi:- Cái gì thế?Người lái xe nói:- Bọn trấn đấy. Hai thằng này vừa ập đến bảo cháu: Tao có dao trong người đây. Mày nôn ra một trăm thì tao tha. - Em mới chi kiếm được hai mươi nghìn. Chúng nó quát: Không nôn đủ hả? Giữa lúc ấy cụ và cháu phóng lên, phúc cháu quá. Lại nói: Chúng nó chẳng có dao, có súng trong người đâu cụ ạ. Đói quá đói hít đi kiếm vặt ấy mà. Bây giờ nhan nhản, nhiều lắm.Tôi bỗng thấy thật ngại. Cái thằng lái xe này cũng sắp quay lại quát tôi nôn ra thì sao?(Tạp văn, truyện ngắn Tô Hoài, nhà xuất bản Hội Nhà văn 2004)
Mục lục
Một buổi tối
Một buổi tối
Tô HoàiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Nguyễn Học Nguồn: Cái áo tế VNthưquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 28 tháng 6 năm 2006
|
To Hoai
One night
It's been a long time since I had the opportunity to visit Friendship Palace again. The large yard in front of the May 1st Square was just getting dark, young men and women dressed in brown and black clothes lined up in groups practicing martial arts. The cool breeze blew up the tall, translucent white columns, reflecting the vast Central Asian architecture throughout the lobby. Unfortunately, my habit of paying attention to small, petty eyes. The other day, when I went to Huu Nghi Palace, I looked up at the wall and saw many holes in the wall, the porcelain electrical outlet cover, the alarm button, the fire alarm... did anyone have a habit of stealing or being young? naughty children with itchy hands in public places. Of course, those little things are so necessary that the responsible agency had to immediately install a new lid and a new button. But then it disappeared. Another child took it, or it was the same one, he had a petty larceny problem. Many days I look up at the wall and see empty electrical outlets, uncovered holes right at the door, the bathroom wall, on the steps of the walkway, and the building is massive and magnificent with lots of people passing by. foreigner. Thinking about it was embarrassing. Now it's good. Bright, beautiful flat walls. I don't know if the sickness in public places has improved somewhat, but here it can no longer prevail. The electrical outlets have been recessed into the walls. Surely no one would have an awl ready and stand there trying to pry it out. The electrical outlets and switches are clean and shiny like the innocent eyes of a child. No one remembers that there used to be electrical outlet covers that were often stolen. In the theater, the lights are bright, the rows of seats are padded with red fabric or felt. There are four rows of seats, so guests who enter later don't have to lean in front of many people. It's improved. But I still doubt that anything is the same as before. Then I realized the chairs were still in a row. Only the rows have fewer seats, but are still quintuplets. (It's not like the front row of seats in the City Theater, where each seat is separate. But the theater is hundreds of years old, the ground is sloping until the first class seats are completely sunken, when the electric lights are not yet turned on. That luxurious space is a bit dark. The theater has been meticulously overhauled, still retaining the old style. The gilded railings and reliefs are dazzling, but there are mosquitoes in that place: hungry mosquitoes are biting. He raised his ass and splashed blood on his palm. It must have been a few days before the festival happened, and people neglected to clean and spray the mosquitoes first. I don't know if the City Theater has now discovered the problem of hungry mosquitoes guests in that polite place yet). Please come back, I am entering the rows of shoulder-covered chairs at Friendship Palace. And what I suspected was that something was still there, something was coming back but it wasn't a mosquito bite but a new man came to the front seat and plopped down. My chair immediately shook. It's still the same thing that happened decades ago. The whole time I was anxiously waiting for him to shake his thighs and then shake me like before. But not seen. I don't know if that guest didn't have leg-shaking disease or because the group chair was screwed together more firmly than before. I sat in class A, there were no more seats in front of me, the most powerful seat in the theater. In front of me was a speaker system with dozens of loudspeakers as big as baskets sticking out. A friend of mine sitting in row C, when I first entered, flashed me: "If you come down here with me and sit there, you will be tortured." I didn't understand the slang for "torture" yet, but I was afraid of getting in trouble, so I sat still. Sure enough, it felt horrible, torture must have been like this. I don't know what it's like on music floors where people shake, sing, and dance. Here, the music and singing make ten loud noises come out and hit the ears. The screaming music is so deafening that it shocks the chest. It's so terrifying. . The foreign guests sitting next to me have all left. I tried to linger, but then I got scared, it burned on my head, I had to run away. I didn't even look into the row below to see if I could see that unlucky guy I was still there. Going out the door, the cool breeze blew through the porch and the white stone columns were so cool and beautiful. Escaping from the torture, I thought I was so backward and out of place, what with people watching opera, but out here in the cool breeze of the morning I calmly returned to normal, not regretting anything at all. I went to the sidewalk to hail a taxi. The car arrived and parked. The driver leaned out to open the door and frantically said: "Please come quickly, sir?". I got into the car. Hearing a loud banging sound from the trunk of the car, I turned around and saw two shirtless guys with their shirts draped over their shoulders, loudly running after the car, kicking it, and trying to jump up. The cars sped away. I asked: - What is that? The driver said: - It's the town. These two guys just came and told me: I have a knife in me. If you vomit a hundred, I'll forgive you. - I just earned twenty thousand. They shouted: Haven't vomited enough? At that moment, my uncle and I jumped up. I was so happy. Again: They don't have knives or guns on them, sir. I'm so hungry I'm so hungry I'm looking for something to eat. Now there are so many, so many. I suddenly feel very shy. What if this driver is about to turn around and yell at me to vomit? (Writer, short story To Hoai, Writers Association publishing house, 2004)
Table of contents
One night
One night
To Hoai Welcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Nguyen Hoc Source: The VNthuquan sacrificial shirt - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: June 28, 2019 2006
|
Dương Bình Nguyên
Một buổi đi săn
Từ cầu thang nhà Kỳ nhìn sang, những triền rừng lúc nào cũng mươn mướt xanh. Đó là những bụi giang bụi nứa lớn, những thân cây gỗ đang tuổi lớn và dây nhợ đeo bám nhằng nhịt. Thảng hoặc mới có những cây chò chỉ, cây sồi cổ thụ lớn mọc trội hẳn lên. Kỳ bảo đó là mắt rừng, nó như một sự minh chứng cho việc rừng vẫn còn tồn tại. Tôi chỉ nghe Kỳ nói về rừng nhiều, chứ thực tình những chuyến đi rừng của tôi rất ít. Bố tôi là một người nghiêm khắc. Ông muốn trui rèn tôi thành một người học hành tử tế hơn là một người thợ rừng bình thường. Vì thế tôi chỉ được theo bố đi săn vào những ngày trời nắng và rất đông người. Tôi đã sướng đến khi Kỳ bảo: “Mày muốn đi săn thì chuẩn bị súng sang nhà tao”. Tôi đã rất công phu chọn lựa trong số súng kíp của bố để tìm một khẩu ưng ý, chuẩn bị những thứ cần thiết và sang ngủ nhà Kỳ từ đêm hôm trước để sáng sau lên đường. Buổi sáng. Mặt trời đã lên bằng con sào. Sương đang dần tan. CHúng tôi nai lại quần áo cho chặt, buộc con dao săn một bên hông và một bên là bi đông nước. Kỳ khoác súng lên vai, hỏi: “Xong cả chưa ?”. Tôi bảo: “Rồi. Có cho Sao đi không ?”. Kỳ khẽ gắt: “Con nhóc cho đi làm gì. Con gái lẽo nhẽo theo đuôi. Rõ ghét”. Sao chạy từ trong bếp ra, hai má đỏ bừng, tóc đỏ lông ngựa, nói như hụt hơi: “Không cho em đi, chiều em mách bố là anh bỏ nương đi săn”. Kỳ nhăn mặt, dứ dứ gói xôi thịt gà bọc chuối vào mặt Sao: “Liệu cái thần hồn đấy. Nhưng được rồi, đi cấm kêu khóc nghe không ?”. Nhoẻn cười, Sao vội xách chiếc thưng vào tay: “Không mà. Em quen lắm rồi”. Kỳ gọi con vện xuống cầu thang, rồi chúng tôi đi. Cuộc đi săn bắt đầu ! Chúng tôi vượt qua con suối, chạm chân đến cánh rừng. Những cây kháo, cây bứa đang mùa trổ lá. Những đám guột lên thân mới um tùm. Kỳ hạ súng xuống, quay lại bảo: “Chỉ trong vòng khu này thôi. Vào sâu trong lá ướt lắm, mà lúc sau lại không biết đường ra”. Sao hỏi: “Tính đến vạch lá dựng à ?”. Kỳ trả lời: “Ừ. Nhưng mà mày phải ngồi ở gốc dẻ dai ấy. Nhớ không ? Cái gốc cây to tướng mà hôm nọ mày lấy mấy xiên mộc nhĩ ấy”. Sao gật đầu, nhưng chợt nhớ, giãy nảy lên: “Không. Sợ lắm. Eo ơi trong đó có tiếng ma kêu “chét chét”…”. “Biết ngay mà. Cứ đòi đi theo! Cáu lắm rồi đấy”. Kỳ nổi quạu, tôi liền dàn hòa: “Bây giờ em chịu khó ngồi đây, bọn anh cũng chỉ ở khu này thôi, có đi đâu xa đâu mà sợ”. Sao miễn cưỡng ngồi ở gốc cây dẻ gai, chờ cho chúng tôi đi săn về phía rừng rậm. Đi chừng trăm bước, Kỳ bảo: “Phải bước thật êm, không lũ rái cá nó tinh lắm, nghe bước là nó chạy biến”. Chúng tôi đi nhẹ, không một tiếng động. Bỗng vện hộc lên một tiếng từ phía bụi cây gần đó. Kỳ quay phắt sang. Con vện đã đánh thấy hơi mùi còn mồ, liền ngửi theo vết mòn chân thú lần theo. Hai chúng tôi cũng bám sát. Vết chân con thú khá lơn, hiện rõ lên trên nền lá mục. Rất có thể là gấu hoặc lợn rừng. Nhưng ở khu này những con vật ấy gần như đã xóa sổ. Hay rừng đang hồi sinh nên những con thú lại trở về ? Lòng nghi hoặc, tôi định hỏi Kỳ xem thế nào, nhưng nhìn nó quá chăm chú, tôi lại thôi.Đi đến một bụi giang lớn, lá lòa xòa chán hết tầm nhìn, con vện phóng vào trong rồi sủa ầm lên. Kỳ lấy xoa chặt những ngọn giang xòa xuống để lấy lối vào. Bỗng một mùi hôi khăn khẳn bốc lên, đến nghẹt thở. Tôi tính bịt mũi lại, nhưng không được. Rất có thể một con lợn rừng đang ở rất gần. Kỳ đã lăm lăm súng trong tay, sẵn sàng bóp cpfn nếu gặp. Rồi lần lần tới chỗ con vện, tôi đi sau Kỳ, không mấy tự tin. Đây là lần đầu tôi đi săn – hiểu theo đúng nghĩa của nó – trách sao khỏi ngỡ ngàng và lo lắng. Được cá Kỳ rất tự tin nên tôi yên tâm đôi phần. Con vện cứ sủa nhặng lên, chứng tỏ đã phát hiện được điều gì. Nó cũng làm tôi hăm hở đi theo Kỳ, đầy tò mò. Nhưng đến nơi, chỉ là một đống lông rụng và xương của con vật gì đó bị ăn thịt chừng một tuần rồi. Và con vật ăn thịt đã bỏ đi hoặc ở đâu đó gần đấy. Mùi hôi bốc lên dữ dội, tôi gọi Kỳ trở ra.Có một vết trượt dài trên lá làm chúng tôi chú ý. Chứng tỏ con thú vừa bỏ chạy khi bị con vện phát hiện. Chúng tôi tiếp tục lần theo dấu chân. Đúng lúc ấy có tiếng kêu của Sao. Chúng tôi đạp dây chạy về phía Sao.Nó đang đứng há hốc mồm mắt như người mất hồ, trợn ngược. Người nó run bắn. Phía sau gốc cây sồi già, có một con chồn. Kỳ bắn một phát chỉ thiên. Con vật sợ hãi bỏ chạy. Động rừng, tiếng chim kêu, tiếng chân thú chạy lạng chạng, lao xao cả một khu. Kỳ nhìn con bé Sao định cáu nhưng lại im lặng. Tấm thân rắn chắc của Kỳ hơi gù xuống. Nó đặt phịch khẩu súng xuống dễ dẻ gai rồi nói, vẻ chán nản: “Thế là mất toi con mồi”. Sao đầy vẻ hối lỗi: “Tại nó há mồm nhe răng làm em sợ quá”. Tôi liều nói: “Thôi, bây giờ đi ăn, chạy suốt buổi sáng, đói mềm rồi”. Chúng tôi giở xôi trong lá chuối ra ăn. Nhìn hút từ vòm sáng nhỏ ngước lên, nắng đã gắt lắm. Trời đứng bóng giữa ngọ rồi. Nhìn Kỳ ăn tôi lại mường tượng ra những bước đi của nó, trông dáng khoan thai như một con báo. Nó ăn như hổ, làm cũng mạnh bạo, đúng sức trai 17. Con bé Sao lấm lét nhìn anh, ăn nhỏ nhẹ như gượng ép. Tôi nhìn nó, thấy tồi tội bảo: “Anh nhận thấy là em hay khóc quá đấy. Có gì đâu, ăn mạnh vào, chiều chúng ta còn đi nhiều”. Nhìn hai anh em nhà nó, nghĩ mà buồn cười. Thằng anh lầm lì còn con em hay khóc. Chả hiều nổi Nghỉ trưa xong, Sao dứt khoát đòi theo sau chúng tôi. Lần này chúng tôi đi theo hướng khác. Tịnh không có một bóng chim thú nào. Đến độ hai giờ., Kỳ dường như đã hơi nản. Tôi đã định thong súng xuống đi cho nhanh. Đúng lúc ấy thì con mồi hiện ra. Lại là con chồn lúc sáng. Lần này chắc nó khó thóat khỏi tay súng của Kỳ. CHúng tôi nín thở, theo dõi. Tiếng súng của Kỳ nổ giòn tan. Con vật vụt chạy thục mạng. Con vện lao theo, ba chúng tôi cùng dàn hàng ngang đéo bám quyết liệt. Con vện đã bám sát lắm, chỉ cách chừng nửa mét, rồi độ một cán dao, rồi đuổi kịp. Nó ngoạm vào cẳng con vật. CÓ tiếng kêu thống thiết của con chồn, nó định chống trả nhưng hình như nó cũng nhận ra bóng người nên cố lao về phía gố dẻ gai. Chạy tới gần gốc dẻ nó kiệt sức, nằm sượt như đã tắt thở. Chúng tôi quát con vện ra, nhìn con vật đang thoi thóp thở. Máu ở chân nó chảy ướt thẫm một khoảng lông vàng mịn màng. Nó rên khe khẽ. Con bé Sao lại khóc. Nước mắt yếu mềm con gái. Kỳ bảo Sao: “Bây giờ mày dám vào nhấc xác nó ra đây không ?”. “Nó chưa chết. Mà em thấy thương nó lắm”. “Thế mày theo đi săn làm gì ?” Đúng lúc ấy, có tiếng “ư ử, chét chét” nổi lên, con bé Sao bíu chặt tay tôi: “Đấy, tiếng ma…”. “Vớ vẩn. Ma gì mà ma”. Đến cả Kỳ can đảm là vậy cũng bắt đầu phát hoảng khi nghe tiếng réo nhè nhẹ từ phía sau gốc dẻ gai. Cả bọn chúng tôi mò về phía rễ cây bị lấp ấy, có một cái hốc sâu. Chao ôi, ba con vật lông măng mượt, ba sinh vật bé nhỏ vô tôi. Con chồn mẹ đang cố rướn thân về phía ấy nhưng đầu vẻ khó nhọc. Nó bất lực. Tôi quay lại. Từ hai khóe mắt của nó, từ từ lăn ra hai giọt nước. Con vật cũng biết khóc? Khóc trong sự khốn cùng? Tôi bắt đầu ân hận về chuyến đi của mình. Con bé Sao quay lại, nhìn con chồn, lại khóc. Nó nhìn Kỳ: “Hay là mình tha cho nó đi anh Kỳ?”. “Sao phải thế ?”. “Để nó nuôi con chứ. Bắt nó là giết cả ba cái con”. “Đi săn mà không lấy con thú mình hạ được thì xui lắm!”. Con bé Sao vẫn nài nỉ: “Nhưng nó thật đáng thương. Mình phải băng chân cho nó nữa”… Hai chúng tôi lặng yên, không biết nói gì. “Máu ra thế kia, nó sẽ chết mất !” – Sao nói rồi đi hái lá để đắp vết thương cho con thú mẹ. Sự thể này không biết phải làm gì nữa. Kỳ nhìn tôi ngán ngầm: “Thật là một ngày xúi quẩy”. Không biết nó nói có đúng không, nhưng lúc ấy tôi cứ bần thần cả người, nghĩ ngợi ghê gớm. Sau khi Sao đắp lá, băng chân cho con thú mẹ thì cũng là lúc nó tắt thở. Sao khóc ghê gớm, không hiểu có ohải đó chỉ là nước mắt mềm yếu ? Tôi chạnh buồn. Kỳ không nói gì. Bỏ lại đám măng hái dưdợc ban sáng, Sao nâng ba con thú con vào trong cái thưng. Chúng tôi ra về. Chiến lợi phẩm trên vai Kỳ kia mà chúng tôi thấy lòng trĩu nặng. Vì nhiều lẽ. Sau buổi ấy tôi phải về trường ngay cho kịp. Sau này nghe Sao kể lại, ba con thú bé nhỏ đã chết vì không được chăm sóc đúng cách. Tôi hỏi xem Kỳ có hay đi săn nữa không. Nó bảo rừng đã thưa đi nên thú cũng ít. Giờ nghĩ lại buổi ấy, tôi vẫn thấy cảm giác là lạ, hệt như mắt rừng đang nhìn tôi oán giận. Tôi đứng bên cầu thanh nhà Kỳ, nhìn sang bên kia thấy rừng bớt xanh đi thì phải. Bủôi đi săn ấy là buổi đầu tiên và cuối cùng của cuộc đời tôi.Hà Nội, 1999D.B.N (D28, K1Đh An Ninh, Hà Nội)
Mục lục
Một buổi đi săn
Một buổi đi săn
Dương Bình NguyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Chân Trời Tím Nguồn: TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN MỚIĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 17 tháng 3 năm 2008
|
Dương Bình Nguyên
Một buổi đi săn
Từ cầu thang nhà Kỳ nhìn sang, những triền rừng lúc nào cũng mươn mướt xanh. Đó là những bụi giang bụi nứa lớn, những thân cây gỗ đang tuổi lớn và dây nhợ đeo bám nhằng nhịt. Thảng hoặc mới có những cây chò chỉ, cây sồi cổ thụ lớn mọc trội hẳn lên. Kỳ bảo đó là mắt rừng, nó như một sự minh chứng cho việc rừng vẫn còn tồn tại. Tôi chỉ nghe Kỳ nói về rừng nhiều, chứ thực tình những chuyến đi rừng của tôi rất ít. Bố tôi là một người nghiêm khắc. Ông muốn trui rèn tôi thành một người học hành tử tế hơn là một người thợ rừng bình thường. Vì thế tôi chỉ được theo bố đi săn vào những ngày trời nắng và rất đông người. Tôi đã sướng đến khi Kỳ bảo: “Mày muốn đi săn thì chuẩn bị súng sang nhà tao”. Tôi đã rất công phu chọn lựa trong số súng kíp của bố để tìm một khẩu ưng ý, chuẩn bị những thứ cần thiết và sang ngủ nhà Kỳ từ đêm hôm trước để sáng sau lên đường. Buổi sáng. Mặt trời đã lên bằng con sào. Sương đang dần tan. CHúng tôi nai lại quần áo cho chặt, buộc con dao săn một bên hông và một bên là bi đông nước. Kỳ khoác súng lên vai, hỏi: “Xong cả chưa ?”. Tôi bảo: “Rồi. Có cho Sao đi không ?”. Kỳ khẽ gắt: “Con nhóc cho đi làm gì. Con gái lẽo nhẽo theo đuôi. Rõ ghét”. Sao chạy từ trong bếp ra, hai má đỏ bừng, tóc đỏ lông ngựa, nói như hụt hơi: “Không cho em đi, chiều em mách bố là anh bỏ nương đi săn”. Kỳ nhăn mặt, dứ dứ gói xôi thịt gà bọc chuối vào mặt Sao: “Liệu cái thần hồn đấy. Nhưng được rồi, đi cấm kêu khóc nghe không ?”. Nhoẻn cười, Sao vội xách chiếc thưng vào tay: “Không mà. Em quen lắm rồi”. Kỳ gọi con vện xuống cầu thang, rồi chúng tôi đi. Cuộc đi săn bắt đầu ! Chúng tôi vượt qua con suối, chạm chân đến cánh rừng. Những cây kháo, cây bứa đang mùa trổ lá. Những đám guột lên thân mới um tùm. Kỳ hạ súng xuống, quay lại bảo: “Chỉ trong vòng khu này thôi. Vào sâu trong lá ướt lắm, mà lúc sau lại không biết đường ra”. Sao hỏi: “Tính đến vạch lá dựng à ?”. Kỳ trả lời: “Ừ. Nhưng mà mày phải ngồi ở gốc dẻ dai ấy. Nhớ không ? Cái gốc cây to tướng mà hôm nọ mày lấy mấy xiên mộc nhĩ ấy”. Sao gật đầu, nhưng chợt nhớ, giãy nảy lên: “Không. Sợ lắm. Eo ơi trong đó có tiếng ma kêu “chét chét”…”. “Biết ngay mà. Cứ đòi đi theo! Cáu lắm rồi đấy”. Kỳ nổi quạu, tôi liền dàn hòa: “Bây giờ em chịu khó ngồi đây, bọn anh cũng chỉ ở khu này thôi, có đi đâu xa đâu mà sợ”. Sao miễn cưỡng ngồi ở gốc cây dẻ gai, chờ cho chúng tôi đi săn về phía rừng rậm. Đi chừng trăm bước, Kỳ bảo: “Phải bước thật êm, không lũ rái cá nó tinh lắm, nghe bước là nó chạy biến”. Chúng tôi đi nhẹ, không một tiếng động. Bỗng vện hộc lên một tiếng từ phía bụi cây gần đó. Kỳ quay phắt sang. Con vện đã đánh thấy hơi mùi còn mồ, liền ngửi theo vết mòn chân thú lần theo. Hai chúng tôi cũng bám sát. Vết chân con thú khá lơn, hiện rõ lên trên nền lá mục. Rất có thể là gấu hoặc lợn rừng. Nhưng ở khu này những con vật ấy gần như đã xóa sổ. Hay rừng đang hồi sinh nên những con thú lại trở về ? Lòng nghi hoặc, tôi định hỏi Kỳ xem thế nào, nhưng nhìn nó quá chăm chú, tôi lại thôi.Đi đến một bụi giang lớn, lá lòa xòa chán hết tầm nhìn, con vện phóng vào trong rồi sủa ầm lên. Kỳ lấy xoa chặt những ngọn giang xòa xuống để lấy lối vào. Bỗng một mùi hôi khăn khẳn bốc lên, đến nghẹt thở. Tôi tính bịt mũi lại, nhưng không được. Rất có thể một con lợn rừng đang ở rất gần. Kỳ đã lăm lăm súng trong tay, sẵn sàng bóp cpfn nếu gặp. Rồi lần lần tới chỗ con vện, tôi đi sau Kỳ, không mấy tự tin. Đây là lần đầu tôi đi săn – hiểu theo đúng nghĩa của nó – trách sao khỏi ngỡ ngàng và lo lắng. Được cá Kỳ rất tự tin nên tôi yên tâm đôi phần. Con vện cứ sủa nhặng lên, chứng tỏ đã phát hiện được điều gì. Nó cũng làm tôi hăm hở đi theo Kỳ, đầy tò mò. Nhưng đến nơi, chỉ là một đống lông rụng và xương của con vật gì đó bị ăn thịt chừng một tuần rồi. Và con vật ăn thịt đã bỏ đi hoặc ở đâu đó gần đấy. Mùi hôi bốc lên dữ dội, tôi gọi Kỳ trở ra.Có một vết trượt dài trên lá làm chúng tôi chú ý. Chứng tỏ con thú vừa bỏ chạy khi bị con vện phát hiện. Chúng tôi tiếp tục lần theo dấu chân. Đúng lúc ấy có tiếng kêu của Sao. Chúng tôi đạp dây chạy về phía Sao.Nó đang đứng há hốc mồm mắt như người mất hồ, trợn ngược. Người nó run bắn. Phía sau gốc cây sồi già, có một con chồn. Kỳ bắn một phát chỉ thiên. Con vật sợ hãi bỏ chạy. Động rừng, tiếng chim kêu, tiếng chân thú chạy lạng chạng, lao xao cả một khu. Kỳ nhìn con bé Sao định cáu nhưng lại im lặng. Tấm thân rắn chắc của Kỳ hơi gù xuống. Nó đặt phịch khẩu súng xuống dễ dẻ gai rồi nói, vẻ chán nản: “Thế là mất toi con mồi”. Sao đầy vẻ hối lỗi: “Tại nó há mồm nhe răng làm em sợ quá”. Tôi liều nói: “Thôi, bây giờ đi ăn, chạy suốt buổi sáng, đói mềm rồi”. Chúng tôi giở xôi trong lá chuối ra ăn. Nhìn hút từ vòm sáng nhỏ ngước lên, nắng đã gắt lắm. Trời đứng bóng giữa ngọ rồi. Nhìn Kỳ ăn tôi lại mường tượng ra những bước đi của nó, trông dáng khoan thai như một con báo. Nó ăn như hổ, làm cũng mạnh bạo, đúng sức trai 17. Con bé Sao lấm lét nhìn anh, ăn nhỏ nhẹ như gượng ép. Tôi nhìn nó, thấy tồi tội bảo: “Anh nhận thấy là em hay khóc quá đấy. Có gì đâu, ăn mạnh vào, chiều chúng ta còn đi nhiều”. Nhìn hai anh em nhà nó, nghĩ mà buồn cười. Thằng anh lầm lì còn con em hay khóc. Chả hiều nổi Nghỉ trưa xong, Sao dứt khoát đòi theo sau chúng tôi. Lần này chúng tôi đi theo hướng khác. Tịnh không có một bóng chim thú nào. Đến độ hai giờ., Kỳ dường như đã hơi nản. Tôi đã định thong súng xuống đi cho nhanh. Đúng lúc ấy thì con mồi hiện ra. Lại là con chồn lúc sáng. Lần này chắc nó khó thóat khỏi tay súng của Kỳ. CHúng tôi nín thở, theo dõi. Tiếng súng của Kỳ nổ giòn tan. Con vật vụt chạy thục mạng. Con vện lao theo, ba chúng tôi cùng dàn hàng ngang đéo bám quyết liệt. Con vện đã bám sát lắm, chỉ cách chừng nửa mét, rồi độ một cán dao, rồi đuổi kịp. Nó ngoạm vào cẳng con vật. CÓ tiếng kêu thống thiết của con chồn, nó định chống trả nhưng hình như nó cũng nhận ra bóng người nên cố lao về phía gố dẻ gai. Chạy tới gần gốc dẻ nó kiệt sức, nằm sượt như đã tắt thở. Chúng tôi quát con vện ra, nhìn con vật đang thoi thóp thở. Máu ở chân nó chảy ướt thẫm một khoảng lông vàng mịn màng. Nó rên khe khẽ. Con bé Sao lại khóc. Nước mắt yếu mềm con gái. Kỳ bảo Sao: “Bây giờ mày dám vào nhấc xác nó ra đây không ?”. “Nó chưa chết. Mà em thấy thương nó lắm”. “Thế mày theo đi săn làm gì ?” Đúng lúc ấy, có tiếng “ư ử, chét chét” nổi lên, con bé Sao bíu chặt tay tôi: “Đấy, tiếng ma…”. “Vớ vẩn. Ma gì mà ma”. Đến cả Kỳ can đảm là vậy cũng bắt đầu phát hoảng khi nghe tiếng réo nhè nhẹ từ phía sau gốc dẻ gai. Cả bọn chúng tôi mò về phía rễ cây bị lấp ấy, có một cái hốc sâu. Chao ôi, ba con vật lông măng mượt, ba sinh vật bé nhỏ vô tôi. Con chồn mẹ đang cố rướn thân về phía ấy nhưng đầu vẻ khó nhọc. Nó bất lực. Tôi quay lại. Từ hai khóe mắt của nó, từ từ lăn ra hai giọt nước. Con vật cũng biết khóc? Khóc trong sự khốn cùng? Tôi bắt đầu ân hận về chuyến đi của mình. Con bé Sao quay lại, nhìn con chồn, lại khóc. Nó nhìn Kỳ: “Hay là mình tha cho nó đi anh Kỳ?”. “Sao phải thế ?”. “Để nó nuôi con chứ. Bắt nó là giết cả ba cái con”. “Đi săn mà không lấy con thú mình hạ được thì xui lắm!”. Con bé Sao vẫn nài nỉ: “Nhưng nó thật đáng thương. Mình phải băng chân cho nó nữa”… Hai chúng tôi lặng yên, không biết nói gì. “Máu ra thế kia, nó sẽ chết mất !” – Sao nói rồi đi hái lá để đắp vết thương cho con thú mẹ. Sự thể này không biết phải làm gì nữa. Kỳ nhìn tôi ngán ngầm: “Thật là một ngày xúi quẩy”. Không biết nó nói có đúng không, nhưng lúc ấy tôi cứ bần thần cả người, nghĩ ngợi ghê gớm. Sau khi Sao đắp lá, băng chân cho con thú mẹ thì cũng là lúc nó tắt thở. Sao khóc ghê gớm, không hiểu có ohải đó chỉ là nước mắt mềm yếu ? Tôi chạnh buồn. Kỳ không nói gì. Bỏ lại đám măng hái dưdợc ban sáng, Sao nâng ba con thú con vào trong cái thưng. Chúng tôi ra về. Chiến lợi phẩm trên vai Kỳ kia mà chúng tôi thấy lòng trĩu nặng. Vì nhiều lẽ. Sau buổi ấy tôi phải về trường ngay cho kịp. Sau này nghe Sao kể lại, ba con thú bé nhỏ đã chết vì không được chăm sóc đúng cách. Tôi hỏi xem Kỳ có hay đi săn nữa không. Nó bảo rừng đã thưa đi nên thú cũng ít. Giờ nghĩ lại buổi ấy, tôi vẫn thấy cảm giác là lạ, hệt như mắt rừng đang nhìn tôi oán giận. Tôi đứng bên cầu thanh nhà Kỳ, nhìn sang bên kia thấy rừng bớt xanh đi thì phải. Bủôi đi săn ấy là buổi đầu tiên và cuối cùng của cuộc đời tôi.Hà Nội, 1999D.B.N (D28, K1Đh An Ninh, Hà Nội)
Mục lục
Một buổi đi săn
Một buổi đi săn
Dương Bình NguyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Chân Trời Tím Nguồn: TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN MỚIĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 17 tháng 3 năm 2008
|
Hans Christian Andersen
Một bà mẹ
Truyện cổ C. Andersen
Một bà mẹ đang ngồi cạnh đứa con nhỏ. Bà rất buồn vì lo nó chết mất. Đứa bé xanh rớt, mắt nhằm nghiền đang thoi thóp. Thấy nó rên r ỉ rất thiểu não, bà cúi xuống sát mặt nó, lòng se lại.Có tiếng gõ cửa. Một ông già nghèo khổ, chùm kín trong tấm chăn rách bước vào. Bên ngoài tuyết phủ khắp nơi, gió vun vút quất vào mặt.Ông già rét run cầm cập, ngồi xuống ru đứa bé. Mẹ nó đương nhóm lò hâm lại cốc sữa. Xong việc bà quay lại ngồi vào chiếc ghế cạnh ông già, nhìn đứa bé ốm yếu vẫn đang thoi thóp thở. Bà hỏi:- Liệu nó có việc gì không? Thượng đế có tha bắt nó đi không?Ông già - chính là thần chết lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba hôm nay, bà không ngủ, người rã rời. Bà thiếp đi một tí, rồi chợt rùng mình vì rét bà choàng dậy.- Đâu rồi nhỉ? Bà hoảng hốt kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và đứa con bà biến đâu mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn tích tắc trong xó nhà.Bà mẹ tội nghiệp vùng dậy chạy ra ngoài gọi con.Một bà cụ mặc áo dài đen, ngồi giữa đám tuyết trên sân bảo bà mẹ:- Tôi thấy thần chết mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió. Đã cướp ai đi, lão không bao giờ mang trả lại.Bà mẹ khẩn cầu:- Xin cụ bảo tôi lão đi đường nào. Tôi sẽ đuổi kịp.Bà cụ đáp:- Được! Nhưng muốn ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe tất cả những bài hát mà chị đã ru con chị. Ta đã được nghe chị hát ru con chị nhiều, ta rất thích. Ta là thần đêm tối. Ta đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị ru con.Bà mẹ van vỉ:- Tôi xin hát tất cả, sau đó bà chỉ đường giúp để tôi đuổi theo thần chết đòi lại đứa con tôi. Nhưng thần đêm tối chẳng nói gì. Bà mẹ vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, vừa nức nở vừa hát, tiếng nấc át cả lời hát.Nghe hát xong, Thần đêm tối bảo:- Rẽ sang phải rồi đi vào rừng thông tối om kia. Thần Chết mang con chị biến vào đấy.Đến giữa rừng, gặp một ngã ba, bà mẹ phân vân không biết rẽ trái hay phải. Chỉ có một bụi gai không hoa, không lá, tuyết phủ đầy, cành nặng trĩu là xuống đến mặt đất. Bà mẹ hỏi:- Có biết thần chết đem con ta đi lối nào không?Bụi gai trả lời:- Có nhưng muốn tôi chỉ, bà phải ủ tôi vào lòng cho ấm lên. Tôi đang rét cóng, sắp thành băng đến nơi.Bà mẹ ôm bụi gai vào lòng để sưởi ấm cho nó. Ngực bà gai đâm toé máu. Bụi gai nóng lại trổ hoa xanh tốt ngay giữa đêm đông giá lạnh. Được sưởi ấm rồi, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ.Bà đến một cái hồ lớn, chẳng thấy có một bóng thuyền. Mặt hồ lớp băng mỏng quá không giẫm lên để đi được, nước hồ lại quá sâu không lội qua được. Bà mới cúi xuống để uống hết nước hồ. Bà cũng biết việc ấy là quá sức mình, nhưng vì quá đâu khổ. Bà mong thượng đế cứu giúp.Hồ nước bảo bà:- Không làm thế được đâu. Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai. Hai mắt bà là hai viên ngọc trai rất rất trong. Bà hãy khóc cho đến lúc rơi hai mắt xuống. Tôi sẽ đưa bà đến một cái nhà kính là nơi thần chết vun trồng các cây hoa, mỗi cây là một kiếp người.Bà mẹ nức nở, nước mắt tầm tã, hai mắt theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ hoá thành hai viên ngọc.Bà được hồ nước nâng bổng lên và thoắt một cái đưa đến một ngôi nhà kỳ lạ, chẳng biết đấy là một quả núi với hang sâu rừng thẳm hay là một công trình tuyệt hảo, tuyệt mỹ của con người. Mắt bà không còn nên không trông thấy gì, bả hoi:- Có thấy thần chết đem con tôi đi đâu không?Một bà già canh vườn ươm của thần chết nói:- Thần chết chưa về đến đây. Bà làm thế nào mà đến được nơi này? Ai đã giúp bà?- Thượng đế giúp - bà mẹ trả lời - Người đã thương tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi ở đâu.Bà già nói:- Tôi không biết mặt con bà. ở đây nhiều cây lắm. Mỗi cây tượng trưng sinh mệnh một con người. Chúng cũng có tim, tim chúng đập. Bà cứ lại gần các cây, nghe nhịp tim đập chắc bà sẽ nhận ra cây nào mang sinh mệnh con bà. Nhưng bà muốn tôi hướng dẫn thì bà trả ơn tôi cái gì nào?- Tôi còn gì để cho bà nữa đâu! Bà mẹ trả lời.- Bà có mớ tóc đen nhánh - bà già nói - bà cho tôi và nhận lại mớ tóc bạc của tôi. Đổi nhau mà.- Nếu chỉ có thế thôi thì được - bà mẹ vội trả lời, rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc.Hai người bước vào vườn kính rộng lớn của thần chết. Nơi đây có rất nhiều cây cỏ đủ loại. Có những cây mộc lan hương mảnh dẻ, những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây xanh tươi, cây khô cằn, rắn quấn quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền, kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây mỗi hoa mang một tên người, tượng trưng một kiếp người.Có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ tí đang sắp làm vỡ chậu. Ngược lại có những cây bé con lại trồng trên những vuông đất rộng phủ rêu xanh mượt. Người mẹ đau khổ rạp xuống từng gốc cây, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn vàn trái tim ấy bà nhận ra nhịp đập của trái tim con bà.- Con tôi đây rồi! Bà reo lên,chìa tay trên một gốc kỵ phù nhỏ màu lam ốm yếu thân nghẹo sang một bên.Bà già ngăn lại:- Đừng đụng vào hoa. Cứ đợi ở đây. Thần chết sắp về. Không cho Thần nhổ cây hoa này.Ngay lúc đó một làn gió lạnh buốt nổi lên. Thần chết đã đến. Thần hỏi:- Sao ngươi lại tìm được đến đây? Mà lại đến trước ta?- Ta là mẹ! Bà mẹ trả lời.Thần chết vươn bàn tay dài ngoẵng về phía cây hoa mảnh dẻ, bà mẹ vòng đôi bàn tay giữ lấy không cho Thần chết lấy.- Ngươi không chống lại được ta đâu! - Thần chết nói và hà hơi vào tay bà mẹ, bà thấy lạnh buốt - Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của thượng đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của người mang theo những cây cỏ ở đây lên trông trong vườn của thượng đế theo lệnh người. Còn sau đó trên ấy ra sao ta không biết.- Giả con cho tôi! - Bà mẹ van xin và định túm lấy tay hai cây.Thần chết bảo:- Chớ đụng vào! Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác phải đau khổ hay sao?Bà mẹ đau thương buông hai cây hoa raThần chết nói thêm:- Đây là đôi mắt của ngươi, ta thấy lón lánh dưới đáy hồ ta vớt lên đấy. Ngươi hãy nhận lại. Và nhìn xuống đáy giếng gần đấy. Ta sẽ cho ngươi biết tên hai đứa trẻ có hai hai bông hoa ấy. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc đời và quá khứ và tương lai của chúng, thấy rõ tất cả những gì mà ngươi định huỷ hoại.Bà mẹ nhìn xuống đáy giếng. Bà thấy một trong hai bông hoa ánh lên niềm vui đầy hạnh phúc, còn bông hoa kia thì hoàn cảnh trầm luân, khổ ải.Thần chết nói:- Cả hai kiếp hoa đều do Thượng Đế định đoạt cảNgười mẹ hỏi:- Thế hoa nào là hoa hạnh phúc, hoa nào là hoa bất hạnh?Thần chết đáp:- Ta không thể tiết lộ thiên cơ. Nhưng một trong hai bông hoa ấy chính là của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó.Bà mẹ gào lên:- Hoa nào trong hai hoa ấy là của con tôi? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì hãy mang nó đi, mang ngay về Thiên đường. Xin hãy tha thứ cho những lời tôi cầu nguyện. Xin hãy quên đi tất cả cả, coi như tôi đã mê sảng.Rồi bà vặn tay vào nhau, quỳ xuống cầu khẩn:- Xin thượng đế đừng nghe lời con nếu con có cầu khẩn những lời sai trái với ý người.Rồi bà gục đầu xuống ngực:Và thần chết mang đứa bé đến cái xứ sở xa lạ ấy.(Hết)
Mục lục
Một bà mẹ
Một bà mẹ
Hans Christian AndersenChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Hans Christian Andersen
Một bà mẹ
Truyện cổ C. Andersen
Một bà mẹ đang ngồi cạnh đứa con nhỏ. Bà rất buồn vì lo nó chết mất. Đứa bé xanh rớt, mắt nhằm nghiền đang thoi thóp. Thấy nó rên r ỉ rất thiểu não, bà cúi xuống sát mặt nó, lòng se lại.Có tiếng gõ cửa. Một ông già nghèo khổ, chùm kín trong tấm chăn rách bước vào. Bên ngoài tuyết phủ khắp nơi, gió vun vút quất vào mặt.Ông già rét run cầm cập, ngồi xuống ru đứa bé. Mẹ nó đương nhóm lò hâm lại cốc sữa. Xong việc bà quay lại ngồi vào chiếc ghế cạnh ông già, nhìn đứa bé ốm yếu vẫn đang thoi thóp thở. Bà hỏi:- Liệu nó có việc gì không? Thượng đế có tha bắt nó đi không?Ông già - chính là thần chết lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba hôm nay, bà không ngủ, người rã rời. Bà thiếp đi một tí, rồi chợt rùng mình vì rét bà choàng dậy.- Đâu rồi nhỉ? Bà hoảng hốt kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và đứa con bà biến đâu mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn tích tắc trong xó nhà.Bà mẹ tội nghiệp vùng dậy chạy ra ngoài gọi con.Một bà cụ mặc áo dài đen, ngồi giữa đám tuyết trên sân bảo bà mẹ:- Tôi thấy thần chết mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió. Đã cướp ai đi, lão không bao giờ mang trả lại.Bà mẹ khẩn cầu:- Xin cụ bảo tôi lão đi đường nào. Tôi sẽ đuổi kịp.Bà cụ đáp:- Được! Nhưng muốn ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe tất cả những bài hát mà chị đã ru con chị. Ta đã được nghe chị hát ru con chị nhiều, ta rất thích. Ta là thần đêm tối. Ta đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị ru con.Bà mẹ van vỉ:- Tôi xin hát tất cả, sau đó bà chỉ đường giúp để tôi đuổi theo thần chết đòi lại đứa con tôi. Nhưng thần đêm tối chẳng nói gì. Bà mẹ vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, vừa nức nở vừa hát, tiếng nấc át cả lời hát.Nghe hát xong, Thần đêm tối bảo:- Rẽ sang phải rồi đi vào rừng thông tối om kia. Thần Chết mang con chị biến vào đấy.Đến giữa rừng, gặp một ngã ba, bà mẹ phân vân không biết rẽ trái hay phải. Chỉ có một bụi gai không hoa, không lá, tuyết phủ đầy, cành nặng trĩu là xuống đến mặt đất. Bà mẹ hỏi:- Có biết thần chết đem con ta đi lối nào không?Bụi gai trả lời:- Có nhưng muốn tôi chỉ, bà phải ủ tôi vào lòng cho ấm lên. Tôi đang rét cóng, sắp thành băng đến nơi.Bà mẹ ôm bụi gai vào lòng để sưởi ấm cho nó. Ngực bà gai đâm toé máu. Bụi gai nóng lại trổ hoa xanh tốt ngay giữa đêm đông giá lạnh. Được sưởi ấm rồi, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ.Bà đến một cái hồ lớn, chẳng thấy có một bóng thuyền. Mặt hồ lớp băng mỏng quá không giẫm lên để đi được, nước hồ lại quá sâu không lội qua được. Bà mới cúi xuống để uống hết nước hồ. Bà cũng biết việc ấy là quá sức mình, nhưng vì quá đâu khổ. Bà mong thượng đế cứu giúp.Hồ nước bảo bà:- Không làm thế được đâu. Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai. Hai mắt bà là hai viên ngọc trai rất rất trong. Bà hãy khóc cho đến lúc rơi hai mắt xuống. Tôi sẽ đưa bà đến một cái nhà kính là nơi thần chết vun trồng các cây hoa, mỗi cây là một kiếp người.Bà mẹ nức nở, nước mắt tầm tã, hai mắt theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ hoá thành hai viên ngọc.Bà được hồ nước nâng bổng lên và thoắt một cái đưa đến một ngôi nhà kỳ lạ, chẳng biết đấy là một quả núi với hang sâu rừng thẳm hay là một công trình tuyệt hảo, tuyệt mỹ của con người. Mắt bà không còn nên không trông thấy gì, bả hoi:- Có thấy thần chết đem con tôi đi đâu không?Một bà già canh vườn ươm của thần chết nói:- Thần chết chưa về đến đây. Bà làm thế nào mà đến được nơi này? Ai đã giúp bà?- Thượng đế giúp - bà mẹ trả lời - Người đã thương tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi ở đâu.Bà già nói:- Tôi không biết mặt con bà. ở đây nhiều cây lắm. Mỗi cây tượng trưng sinh mệnh một con người. Chúng cũng có tim, tim chúng đập. Bà cứ lại gần các cây, nghe nhịp tim đập chắc bà sẽ nhận ra cây nào mang sinh mệnh con bà. Nhưng bà muốn tôi hướng dẫn thì bà trả ơn tôi cái gì nào?- Tôi còn gì để cho bà nữa đâu! Bà mẹ trả lời.- Bà có mớ tóc đen nhánh - bà già nói - bà cho tôi và nhận lại mớ tóc bạc của tôi. Đổi nhau mà.- Nếu chỉ có thế thôi thì được - bà mẹ vội trả lời, rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc.Hai người bước vào vườn kính rộng lớn của thần chết. Nơi đây có rất nhiều cây cỏ đủ loại. Có những cây mộc lan hương mảnh dẻ, những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây xanh tươi, cây khô cằn, rắn quấn quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền, kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây mỗi hoa mang một tên người, tượng trưng một kiếp người.Có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ tí đang sắp làm vỡ chậu. Ngược lại có những cây bé con lại trồng trên những vuông đất rộng phủ rêu xanh mượt. Người mẹ đau khổ rạp xuống từng gốc cây, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn vàn trái tim ấy bà nhận ra nhịp đập của trái tim con bà.- Con tôi đây rồi! Bà reo lên,chìa tay trên một gốc kỵ phù nhỏ màu lam ốm yếu thân nghẹo sang một bên.Bà già ngăn lại:- Đừng đụng vào hoa. Cứ đợi ở đây. Thần chết sắp về. Không cho Thần nhổ cây hoa này.Ngay lúc đó một làn gió lạnh buốt nổi lên. Thần chết đã đến. Thần hỏi:- Sao ngươi lại tìm được đến đây? Mà lại đến trước ta?- Ta là mẹ! Bà mẹ trả lời.Thần chết vươn bàn tay dài ngoẵng về phía cây hoa mảnh dẻ, bà mẹ vòng đôi bàn tay giữ lấy không cho Thần chết lấy.- Ngươi không chống lại được ta đâu! - Thần chết nói và hà hơi vào tay bà mẹ, bà thấy lạnh buốt - Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của thượng đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của người mang theo những cây cỏ ở đây lên trông trong vườn của thượng đế theo lệnh người. Còn sau đó trên ấy ra sao ta không biết.- Giả con cho tôi! - Bà mẹ van xin và định túm lấy tay hai cây.Thần chết bảo:- Chớ đụng vào! Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác phải đau khổ hay sao?Bà mẹ đau thương buông hai cây hoa raThần chết nói thêm:- Đây là đôi mắt của ngươi, ta thấy lón lánh dưới đáy hồ ta vớt lên đấy. Ngươi hãy nhận lại. Và nhìn xuống đáy giếng gần đấy. Ta sẽ cho ngươi biết tên hai đứa trẻ có hai hai bông hoa ấy. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc đời và quá khứ và tương lai của chúng, thấy rõ tất cả những gì mà ngươi định huỷ hoại.Bà mẹ nhìn xuống đáy giếng. Bà thấy một trong hai bông hoa ánh lên niềm vui đầy hạnh phúc, còn bông hoa kia thì hoàn cảnh trầm luân, khổ ải.Thần chết nói:- Cả hai kiếp hoa đều do Thượng Đế định đoạt cảNgười mẹ hỏi:- Thế hoa nào là hoa hạnh phúc, hoa nào là hoa bất hạnh?Thần chết đáp:- Ta không thể tiết lộ thiên cơ. Nhưng một trong hai bông hoa ấy chính là của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó.Bà mẹ gào lên:- Hoa nào trong hai hoa ấy là của con tôi? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì hãy mang nó đi, mang ngay về Thiên đường. Xin hãy tha thứ cho những lời tôi cầu nguyện. Xin hãy quên đi tất cả cả, coi như tôi đã mê sảng.Rồi bà vặn tay vào nhau, quỳ xuống cầu khẩn:- Xin thượng đế đừng nghe lời con nếu con có cầu khẩn những lời sai trái với ý người.Rồi bà gục đầu xuống ngực:Và thần chết mang đứa bé đến cái xứ sở xa lạ ấy.(Hết)
Mục lục
Một bà mẹ
Một bà mẹ
Hans Christian AndersenChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
Một Bông Hồng Trắng
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: "Cả đống người thế này thời bao giờ mới xong việc đây. Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ...!" Mỗi năm lễ Giáng Sinh tới quả thật là gây phiền nhiễu cho tôi vô cùng. Tôi nhiều khi nghĩ lẩn thẩn giá mình được nằm xuống ngủ một giấc dài cho ngon lành và chỉ tỉnh dậy khi ngày lễ đã trôi qua xong xuôi thì hay biết mấy. Tuy thế tôi vẫn phải len chân vào khu bán đồ chơi. Tại đó nhìn thấy giá cả quá mắc tôi lại lầm bầm rủa thầm. "Không biết tại sao bọn con nít cứ phải chơi các thứ đồ chơi đắt tiền như vậy chứ!" Trong khi loanh quanh tìm kiếm tại khu này tôi bất ngờ nhận thấy một cậu bé chắc khoảng chừng năm tuổi. Nó đang ôm một con búp bê trong ngực. Nó cứ lấy tay vuốt tóc con búp bê mãi. Nét mặt thật buồn bã. Tôi ngạc nhiên tự hỏi không biết nó muốn mua món đồ chơi này cho ai. Chợt câu bé quay qua phía bà già đứng bên cạnh khẽ nói: "Bà ơi! Bà có chắc là con chẳng đủ tiền mua cái này không?" Bà già trả lời: "Con ơi! Bà biết mà, con không đủ tiền để mua cái con búp bê đó đâu!" Rồi bà dặn nó cứ đứng nguyên tại chỗ, khoảng năm phút sau bà sẽ trở lại. Bà phải chạy đi kiếm món đồ gì gần khu đó. Dặn dò xong là bà vội vã đi ngay. Cậu bé vẫn khư khư ôm con búp bê trong tay. Tôi tò mò, bèn đi về phía nó và hỏi là là nó muốn mua con búp bê này cho ai. Cậu bé nói: "Đó là đồ chơi mà em gái con ưa thích lắm và luôn ao ước được tặng làm quà vào dịp Giáng Sinh này. Em con cứ tin chắc là ông già Nô En sẽ cho em con món quà búp bê như vậy đó!" Tôi an ủi: "Thế nào ông già Nô En cũng sẽ cho em con món quà đó. Con đừng lo lắng làm chi!" Nhưng cậu bé trả lời tôi, giọng thật buồn: "Không đâu! Ông già Nô En không thể mang món quà này tới chỗ em của con bây giờ được đâu! Con phải đưa búp bê cho mẹ con để mẹ trao lại cho em con khi mẹ về nơi đó." Mắt cậu bé thật sầu thảm. "Em con đã về với bố con rồi. Bố nói mẹ cũng sẽ về với bố sớm thôi, nên con nghĩ rằng mẹ sẽ có thể mang búp bê theo rồi đưa lại cho em con!" Tim tôi hầu như ngưng đập. Cậu bé ngước nhìn tôi và nói thêm: "Con đã nói với bố là dặn mẹ đừng bỏ đi vội. Hãy chờ con mua quà ở tiệm này xong và trở về kịp tới nhà đã." Rồi cậu bé móc trong túi ra một tấm hình rất đẹp chụp nó đang cười rất tươi tắn, rất dễ thương. "Con cũng muốn mẹ con mang theo tấm ảnh này để mẹ đừng có quên con! Con yêu mẹ và ước mong rằng mẹ không phải rời xa con nhưng bố nói là mẹ phải đi theo với em gái con!" Nói xong cậu bé lại nhìn vào con búp bê, cặp mắt buồn bã thầm lặng. Tôi vội thò tay vào túi kín đáo lấy ra vài tờ giấy bạc. Tôi nói với đứa bé: "Con hãy đếm lại tiền của con xem, biết đâu có khi đủ tìền mua quà đấy!" "Vâng!" cậu bé nói "Con mong sao có đủ tiền." Tôi khéo léo lén bỏ chút tiền bạc của tôi nhập vào xấp tiền của cậu bé không để cậu bé thấy và chúng tôi cùng đếm. Bây giờ thì có đủ tiền mua búp bê rồi, ngoài ra lại còn dư thêm một chút nữa chứ! Cậu bé mừng rỡ ra mặt, la lên: "Cám ơn Trời đã cho con đủ tiền!" Rồi nó ngước nhìn tôi nói thêm: "Hôm qua trước khi đi ngủ con đã cầu Trời cho con đủ tiền mua con búp bê này để mẹ con có thể mang theo mà đưa lại cho em con. Vậy là ông Trời đã nghe thấy lời cầu xin rồi đó!" "Con cũng muốn có đủ tiền để mua thêm một bông hồng tặng mẹ con. Nhưng con đâu dám xin nhiều như thế. May sao Trời thương mà lại cho con đủ tiền mua cả búp bê lẫn hoa hồng!" "Bác biết không, mẹ con thích hoa hồng màu trắng lắm bác ạ!" Câu chuyện tới đó thời bà già vừa quay lại. Tôi bèn đẩy xe đi qua khu khác để mua hàng. Tôi mua sắm xong xuôi. Ô hay! Sao trong lòng mình lại suy tư khác lúc mới vào trong tiệm như thế này! Tôi cứ nghĩ mãi về đứa bé đó. Không thể nào quên được. Rồi tôi chợt nhớ đến một tin về tai nạn xe cộ đã đăng trên báo địa phương này, khoảng hai ngày trước đó. Tin đề cập tới một kẻ lái xe tải say rượu. Hắn đâm vào một xe hơi trên đó có một bà mẹ trẻ lái xe với cô con gái nhỏ ngồi bên cạnh. Chiếc xe tan nát. Cô bé gái chết ngay tại chỗ. Còn bà mẹ bị thương rất nặng. Gia đình hiện phải quyết định có nên rút các ống thở bằng máy trợ giúp ra hay không vì nạn nhân vẫn mê man bất tỉnh. Khó mà sống nổi. Không rõ đây có phải là gia đình cậu bé nói trên hay chăng?" Hai ngày sau khi chuyện trò với cậu bé, tôi lại đọc được một tin trên báo chí loan báo rằng bà mẹ trong tai nạn xe hơi trên nay đã qua đời rồi. Tôi bèn quyết định đi mua một bó hoa hồng màu trắng và tìm tới viếng người quá cố theo như địa chỉ nhà quàn ghi trên báo. Tôi tới nơi. Bà mẹ trẻ nằm đó, trong quan tài. Một tay ôm một bông hồng màu trắng tuyệt đẹp cùng con búp bê. Một tay ôm tấm hình một đứa trẻ đặt trên ngực như ấp ủ yêu thương. Đó chính là hình đứa trẻ mà tôi đã gặp trong siêu thị. Tôi rời nhà quàn. Mắt đẫm lệ. Có cảm tưởng rằng cuộc đời mình từ nay sẽ thay đổi luôn rồi. Tình yêu mà cậu bé kia đã dành cho mẹ và em gái thật tuyệt vời, khó mà tưởng tượng ra nổi. Vậy mà chỉ trong một giây phút ngắn ngủi không đầy chớp mắt một tên say sưa rượu chè lái xe đã cướp đi tất cả khối tình cảm thiêng liêng đó của cậu bé. Tâm Minh Ngô Tằng Giao phóng tác
Mục lục
Một Bông Hồng Trắng
Một Bông Hồng Trắng
Tâm Minh Ngô Tằng GiaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Chimvietcanhnam. freeĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 2 năm 2007
|
Tam Minh Ngo Tang Giao
A White Rose
On the last day before Christmas I rushed to the supermarket to buy leftover gifts that I hadn't bought before. Oh my god, why are there so many people? I angrily thought to myself: "When will this bunch of people ever finish their work? There are so many places left to go...!" Every year Christmas is really annoying to me. I often wonder if I could lie down for a long, delicious sleep and only wake up when the holidays are over. However, I still had to sneak into the toy section. When I saw the price there, I cursed under my breath. "I don't know why children have to play with such expensive toys!" While searching around this area, I suddenly noticed a boy who was probably about five years old. It is holding a doll in its chest. He kept stroking the doll's hair with his hand. The expression on his face was sad. I was surprised and wondered who he wanted to buy this toy for. Suddenly the boy turned to the old woman standing next to him and said softly: "Grandma! Are you sure I don't have enough money to buy this?" The old woman replied: "Son! I know, you don't have enough money to buy that doll!" Then she told him to stay where he was, and she would return in about five minutes. She had to run to find something near that area. After giving instructions, she quickly left. The boy still held the doll in his hand. I was curious, so I walked towards him and asked who he wanted to buy this doll for. The boy said: "That is the toy that my sister loves and always wishes to give her as a gift this Christmas. She is confident that Santa Claus will give her a doll gift like that." there!" I consoled: "No matter what, Santa Claus will give your brother that gift. Don't worry!" But the boy answered me, his voice so sad: "No! Santa cannot bring this gift to my sister now! I have to give the doll to my mother so she can give it back to my sister." when mom comes back there." The boy's eyes were sad. "My sister is back with my dad. Dad said mom will be back with him soon too, so I thought she could take the doll with her and give it back to her!" My heart almost stopped beating. The boy looked up at me and added: "I told dad not to leave yet. Wait until I finish buying gifts at this store and get home in time." Then the boy took out a beautiful photo of him smiling brightly and cutely in his pocket. "I also want my mom to take this photo with her so she doesn't forget me! I love her and wish she didn't have to leave me but dad said she has to go with my sister!" After speaking, the boy looked at the doll again, his eyes silently sad. I quickly reached into my pocket and discreetly took out a few bills. I told the child: "Count your money, maybe you'll have enough money to buy a gift!" "Yes!" the boy said, "I hope I have enough money." I cleverly sneaked some of my money into the boy's pile of money without him seeing it and we counted it together. Now I have enough money to buy dolls, plus I have a little extra left over! The boy was overjoyed and shouted: "Thank God for giving me enough money!" Then he looked up at me and added: "Yesterday before going to bed I prayed to God to give me enough money to buy this doll so my mother could take it with her and give it to my sister. So God heard me. I beg!" "I also want to have enough money to buy another rose for my mother. But I don't dare to ask for that much. Luckily God gives me enough money to buy both the doll and the rose!" "You know, my mother likes white roses very much!" The story goes there when the old woman has just returned. I pushed the cart to another area to shop. I finished shopping. Oh great! Why did I think differently in my heart when I first entered the shop? I keep thinking about that baby. Unforgettable. Then I suddenly remembered a news about a car accident published in this local newspaper, about two days earlier. The news mentioned a drunk truck driver. He crashed into a car in which a young mother was driving with her young daughter sitting next to her. The car was broken. The little girl died on the spot. The mother was seriously injured. The family now has to decide whether to remove the life support tubes or not because the victim is still unconscious. It's hard to live. Not sure if this is the family of the boy mentioned above?" Two days after talking with the boy, I read a news article in the press announcing that the mother in the car accident had passed away. Then I decided to buy a bouquet of white roses and visit the deceased according to the funeral home's address. I arrived there, holding a flower in her coffin A beautiful white rose with a doll in one hand holding a picture of a child on her chest as if cherishing it. That was the picture of the child I saw in the supermarket. I left the funeral home with tears in my eyes. I have the feeling that my life will change forever from now on. The love that that boy has for his mother and sister is so wonderful, it's hard to imagine, but in just a short moment In the blink of an eye, a drunk driver took away all of that sacred love from the boy. Tam Minh Ngo Tang Giao adapted it
Table of contents
A White Rose
A White Rose
Tam Minh Ngo Tang GiaoWelcome to read the first book from the book project for mobile devicesSource: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Chimvietcanhnam. free Uploaded by: Ct.Ly on: February 24, 2007
|
Nguyễn Hồng Chí
Một chiều về lại Sóc Ven
Về ngang Sóc Ven buổi hoàng hôn xám xịt. Cơn mưa trái mùa không nhỏ không to vậy mà làm ướt mèm lữ khách.Chặng đường từ phà Cái Tư về đến xứ quê mùa này hực mùi rơm rạ âm ẩm đốt đồng, sương sương khói khói nên phiêu phiêu một nỗi buồn xa lạ: nửa như nhớ thị thành hoa lệ, nửa tựa mơ về ký ức ngày thơ thả mình trên những cánh đồng hun khói đầu tháng tư để tìm bắt những con dế đá cứng đầu hay bay bổng ước mơ theo cánh diều khát vọng. Hun hút về phía bờ Tây mặt trời vẫn còn nguyên hình đỏ ối. Ta thanh thản chờ cho mặt trời tiếp tục buông mình vào nơi thăm thẳm, và biết rằng mình còn nhiều hoài niệm đang đợi người về để cầm tay đi tiếp cho trọn chặng đường đời hoài vọng xa xôi.Cũng mặt trời này, ta chợt nhớ mặt trời mùa hè đi về cuối biển Singapore lúc bảy giờ tối, bàng hoàng sụp lặn vào lòng biển xanh xanh làm cho phố phường đô hội sáng bừng trong muôn ánh màu rực rỡ từ đèn đường, lấp lánh từ những tòa cao ốc lắp kính xa hoa. Chúng tôi thanh bình đi bên nhau trong những tiếng nói Tây Tàu lẫn lộn, trong mớ hỗn độn của người và xe, và giữa cái ồn ào náo nhiệt đang lắng dịu của đường Orchard vào một buổi chiều xứ lạ. Chúng tôi vẫn là chúng tôi ngày ấy, rất ngây thơ và chân thật với cuộc đời. Chúng tôi tin chắc rằng mặt trời sẽ trở lại ngày mai và chính hoàng hôn sẽ chôn vùi những bụi ta bà của ngày hôm ấy, rồi muộn phiền cũng sẽ là hư vô. Cũng chỉ mặt trời này, ta càng nhớ một mặt trời bình yên dìu dịu khi máy bay chao mình qua dòng Chao Phraya yên ả, một dòng sông hiền hòa của các vị vua, rồi trườn mình trên bờ biển Pattaya cho du khách nhớ xuyến xao đường Dương Tơ đầy đất đỏ, bãi Dương Đông lỏm chỏm đá bám hàu ở Phú Quốc quê nhà. Ta càng nhớ những mùa hoàng hôn tim tím tinh khôi của vùng hoa Jacaranda bên kia sườn đồi, sườn núi của miền Brisbane cô tịch, khiến cho một cuộc từ ly bịn rịn bỗng đượm màu thủy chung đợi chờ. Để từ đây người nỡ đành bỏ ta một mình chông chênh đi trên những chặng đường dài xa lạ, đuổi theo hoài những giấc mơ chưa bao giờ trở thành hiện thực trong những cơn mơ hão huyền vô vị của thế nhân.Sóc Ven trầm tư, buồn hiu quạnh, nhưng chắc hiểu được tấm lòng kẻ lữ thứ như ta.Vậy mà ta vẫn còn xa lạ với chốn quê mùa vắng lặng. Con rạch nho nhỏ chạy dài đầy ắp nước lợ biển Tây, miên man chở hoài những chiếc ghe chở người, chở lúa lặng thinh, chiếc chẹt miệt mài chở bò chở trâu từ miệt đồng xứ ruộng xa xa. Cớ sao người vẫn âm thầm đi đi lại lại, chầm chậm trầm mình trong cơn mưa phùn tơi tả, lành lạnh một nỗi buồn không rõ nguồn cơn? Cuộc sống ấy chắc bình yên lắm, chứ sao người vẫn cười cười nói nói vu vơ như thể một ngày dài đến tận bến cuối của dòng kinh! Chùa Khơ-me im lìm lạnh ngắt dưới tàn cây thốt nốt âm u, lặng lẽ chờ hoài đến ngày lễ hội rước nước tháng tám rồi đưa nước tháng mười để xóm làng vui vầy tụ hội. Tháng rộng ngày dài chỉ đơn thuần là những buổi hoàng hôn đìu hiu buồn cô quạnh. Đôi ba đứa nhỏ nhởn nhơ đi ngoài đường, tay thọt vào đít quần gãi sồn sột giữa đất và trời lồng lộng gió, tựa cuộc đời là một buổi chơi rong. Vạt tràm ở tít ngoài mép xa, trông về một cõi xa xăm không bến bờ neo đậu, sống khép mình bàng quan với thế cuộc đổi vời.Ta dừng lại bên đường, vẹt tàu lá chuối rảy đầy nước mưa ngòn ngọt để nhìn về hướng Tây, nơi có đường chân trời mờ mịt, và phát hiện ra rằng sóc làng ven rạch như một đường trung tuyến nơi đất và trời giao lại. Tại nơi giao nhau của muôn trùng vũ trụ, ta cảm thấy mình thật tầm thường và nhỏ nhặt hơn cả một cọng cỏ bên lề đường vì nó biết vươn mình đón nhận từng hạt mưa, hiểu rõ lẽ sinh tồn và nhu cầu chan hòa cùng đồng loại trong cuộc đời vốn dĩ bát ngát mênh mông. Chắc mình còn lắm đỗi sân si, bao nỗi khát khao và điều thất vọng đã khiến tâm hồn ai nhuốm thêm mấy phần mê muội. Thôi thì ta hãy gởi lại vùng ven bao lao dịch cuộc đời cho bước phiêu bồng nhẹ tênh, cho ta cứ mãi được ngắm hoàng hôn thanh bình nằm tít xa đỏ ửng, mơ về một ngày bình yên, không ồn ào hư ảo, không thảng thốt những khắc giây mơ thấy mình mất những gì đã mất, để không buồn nếu biết lẽ đời lọc lừa và bạc bẽo như mưa...Sóc Ven trầm ngâm, buồn hiu hắt, chắc cũng mở lòng bao dung đón những tan tác mà cuộc đời vứt lại.Ngã ba Gò Quao, ngã ba Giồng Riềng đành lòng chia lối đời hai ngã. Ta phải chọn hướng đô thành về Minh Lương, Rạch Sỏi, bỏ lại vùng quê mà ngày nào cũng đón biết bao kẻ lữ hành qua lại. Dường như Sóc Ven đã quen âm thầm nhận lấy những hững hờ mà người đời cố tình hay vô tình trút lại nên mang một nét buồn man mác tựa tinh thần của một kẻ sĩ qui ẩn chốn điền dân. Mặc kệ giang hồ xáo động; rộng lượng và bao dung. Hình như đất trời Sóc Ven cũng rất đỗi bình dân như tấm lòng của một người bạn mà ta vừa chia biệt, luôn mở rộng vòng tay ve vuốt những nhọc nhằn, hờn giận và lắng nghe những chuyện thu phong từ những mảnh đời khác biệt. Hình như ta nghe được tiếng vọng từ Sóc Ven, sự cảm thông cho những những mất mát trong chuyến đi dài của hành trình mưu sinh vì lẽ sinh tồn của nhân loại. Hình như ta chạm được trái tim rất yên bình của vạt rừng lặng lẽ, vẫn bình yên đứng đấy cùng nắng mưa tựa bao lần ta từng qua lại vùng biển Tây.Ta biết khi mình vừa rẽ phải, giây phút đi ngang xóm làng này sẽ hóa thành kỷ niệm. Ta vẫn biết khi mình tiếp tục chấp nhận bước đi, mình có thể đành bỏ lại một người và đánh mất một điều gì đó quí giá trong tim. Nhưng chỉ khi bước đi rồi ta mới nhận ra rằng kỷ niệm không bao dung cho nỗi đau lòng từ ly mà người phải gánh chịu. Có những niềm đau lớn hơn kỷ niệm êm đềm, và đấy là khi ta nhận ra rằng ta đang đồng hành cùng với sự cô đơn như lẽ đời vốn vậy.Đi về Kiên Giang và đi tiếp một chặng đường. Nỗi tịch liêu vô thường ta đành gửi lại chiều Sóc Ven.
Mục lục
Một chiều về lại Sóc Ven
Một chiều về lại Sóc Ven
Nguyễn Hồng ChíChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: EvanĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 24 tháng 11 năm 2010
|
Nguyen Hong Chi
One way back to Soc Ven
Back to Soc Ven at a gray sunset. The out-of-season rain was neither small nor heavy, but it made the travelers wet. The journey from the Cai Tu ferry back to this rural land was filled with the smell of damp straw burned in the fields, fog and smoke, creating an unfamiliar sadness: Half like remembering the magnificent city, half like dreaming about childhood memories of floating in the smoked fields in early April to hunt and catch stubborn crickets or fly away with dreams on the kite of aspiration. Smoking toward the West Coast, the sun still retains its red appearance. I calmly wait for the sun to continue to let me go into the abyss, and know that I still have many memories waiting for someone to come back to hold my hand to continue on the long journey of life. With this same sun, I suddenly I remember the summer sun passing towards the end of the Singapore Sea at seven o'clock in the evening, dazedly diving into the blue sea, making the city's streets shine with all the brilliant colors from the street lights, sparkling from the high-rise buildings. lavish glasses. We walked peacefully together in the confusion of Western Chinese voices, in the chaos of people and cars, and in the calming bustle of Orchard Road on a foreign afternoon. We are still who we were then, very naive and true to life. We firmly believe that the sun will return tomorrow and the sunset itself will bury the tarragon bushes of that day, and then sorrow will also be nothing. Also just this sun, we remember even more a peaceful and gentle sun when the plane flew over the quiet Chao Phraya river, a gentle river of kings, then crawled on the Pattaya beach for tourists to remember. Duong To street is full of red soil, Duong Dong beach has rocky outcrops with oysters in Phu Quoc, my hometown. I remember even more the pure purple sunsets of the Jacaranda flower area on the other side of the hillside or mountainside of the lonely Brisbane region, making a long separation suddenly filled with the color of faithfulness waiting. So that from now on, you will have to leave me alone and unsteady on long, strange roads, chasing after dreams that have never come true in the vain and tasteless dreams of the world. Soc Ven contemplates. , sad and lonely, but surely understands the heart of a traveler like me. Yet I am still unfamiliar with the quiet countryside. The small canal running long is full of brackish water from the West Sea, endlessly carrying boats carrying people, silently carrying rice, and flatboats tirelessly carrying cows and buffaloes from far away fields. Why are you still silently walking back and forth, slowly immersing yourself in the cold, ragged drizzle of an unknown sadness? That life must have been very peaceful, but why were people still laughing and talking aimlessly as if the day was long until the end of the river! The Khmer pagoda is cold and silent under the shade of a dark palm tree, quietly waiting forever for the water festival in August and then water in October for the villagers to happily gather. The vast months and long days are simply sad and lonely sunsets. A couple of children wandered around on the street, their hands stuck in their pants, scratching between the windy earth and sky, as if life were a picnic. The melaleuca patch is at the far edge, looking towards a faraway world with no anchorage, living alone and indifferent to the changing world. We stopped on the side of the road, banana leaves were sprinkled with sweet rain water to look back. towards the west, where the horizon is hazy, and discovered that the village along the canal is like a median line where land and sky intersect. At the intersection of many universes, we feel that we are more insignificant and smaller than a blade of grass on the roadside because it knows how to stretch itself to receive each raindrop, understanding the reason for survival and the need to live together. fellow human beings in life are inherently immense. I probably still have a lot of anger and ignorance, a lot of longing and disappointment that has made everyone's soul a little more confused. Well, let's send back the life's toilsome periphery so that we can float lightly, let us forever watch the peaceful sunset lying red in the distance, dreaming of a peaceful day, no noise, no illusions, no illusions. I was stunned in those moments when I dreamed of losing what I had lost, so as not to be sad if I knew that life was as deceitful and ungrateful as rain... Soc Ven was thoughtful and sad, perhaps opening his heart to accept the destruction. But life left it behind. Go Quao intersection and Giong Rieng intersection could not help but divide the path of life into two paths. We had to choose the direction of the city towards Minh Luong and Rach Soi, leaving behind the countryside that welcomes so many travelers every day. It seems that Soc Ven is used to silently receiving the indifference that people intentionally or unintentionally give back, so he has a sad expression like the spirit of a scholar who has retired to the fields. Ignore the chaos in the streets; generous and tolerant. It seems that the land and sky of Soc Ven are also very common like the heart of a friend we have just separated from, always opening our arms to caress the hardships, anger and listen to stories of prosperity from different lives. . It seems we can hear an echo from Soc Ven, sympathy for the losses during the long journey of making a living for the survival of humanity. It seems that I can touch the very peaceful heart of the quiet forest, still standing there peacefully with the sun and rain like the many times I have passed back and forth to the West Coast. I know when I turn right, the moment I pass this village. will become a memory. We still know that when we continue to accept the move, we may have to leave someone behind and lose something precious in our heart. But only when we walk away do we realize that memories do not cover the heartache of separation that people have to endure. There are pains greater than pleasant memories, and that is when we realize that we are accompanying loneliness as life should be. Go back to Kien Giang and continue the journey. I have to send the impermanent solitude back to Soc Ven afternoon.
Table of contents
One way back to Soc Ven
One way back to Soc Ven
Nguyen Hong ChiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Evan Posted by friend: Thanh Van on: November 24, 2010
|
Đỗ Kim Cuông
Một chuyến vô Nam
Không sao kể xiết sự vui mừng khôn tả của Tư Minh khi anh ra tận bến xe đò ngồi đón tôi cả buổi. Kể từ mùa thu năm 1973, quân ngụy và quân ta giành nhau đi cắm cờ, nhận đất đến bây giờ tôi mới có dịp gặp lại Tư Minh. Anh trưởng phòng bảo tôi: “Sở sẽ có văn bản thông báo, sau tết thầy sẽ nghỉ hưu. Phòng đã họp để chuẩn bị công tác bàn giao. Anh em hỏi thầy có nguyện vọng chi?”. Tôi gỡ cặp kính lão nhìn cậu học trò đã từng dạy cách nay vài chục năm. Cậu ta nay đã là thủ trưởng của tôi nhưng vẫn một điều thưa thầy, hai điều thưa thầy… Tôi bảo: “Đã lâu tôi chưa nghỉ phép, nếu được các em cho tôi một chuyến vô Nam thì sung sướng quá! Đi tàu hỏa cũng được. Từ ngày giải phóng miền Nam tới nay đã ba mươi năm, thầy chưa biết Sài Gòn, chưa tới Nam Bộ”. Bốn mươi giờ ngồi tàu hỏa, thêm vài giờ chạy xe đò, tôi đã có mặt trong ngôi nhà của vợ chồng Tư Minh nằm lọt thỏm giữa một khu vườn rộng hàng vài công đất bên dòng sông Cổ Chiên. Bạt ngàn nào nhãn, nào ổi, nào cam, xoài, mít… Cây cối ở đây tốt tươi nhờ phù sa của sông Tiền, sông Hậu đổ về. Đang mùa nước nổi, dòng sông đỏ ngầu, cuồn cuộn chảy kéo theo những mảng lục bình xanh ngắt. Không sao kể xiết sự vui mừng khôn tả của Tư Minh khi anh ra tận bến xe đò ngồi đón tôi cả buổi. Kể từ mùa thu năm 1973, quân ngụy và quân ta giành nhau đi cắm cờ, nhận đất đến bây giờ tôi mới có dịp gặp lại Tư Minh. Nhưng trong ký ức sâu thẳm của tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh chiếc trực thăng cánh quạt có hai cái càng đổ xuống một vạt cỏ rộng cạnh bãi bóng chuyền. Máy bay đến đưa một thiếu úy ngụy đã trúng mảnh lựu đạn bị thương rất nặng và Tư Minh bị thương ở đùi, phải vào Bệnh viện Trung ương Huế cấp cứu. Vào một buổi sáng ngày mồng 2 tháng 9, gần trăm con người vây chật quanh một khoảng đất rộng ở làng Sơn Quả để xem trận giao đấu bóng chuyền lịch sử - Trong số ấy quá nửa là bộ đội giải phóng, phần còn lại là lính sư đoàn thủy quân lục chiến ngụy. Không một ai nghĩ tai nạn có thể xảy ra. Đã vài tháng nay, sau những cuộc giao tranh, phòng tuyến sông Bồ đã hình thành. Ranh giới đất của quân giải phóng, đất của chính quyền Sài Gòn có thể chỉ là con suối, mỏm đồi. Chốt gác của đại đội tôi chỉ cách chốt của sư đoàn dù chưa đầy 70 mét. Có chỗ chỉ 30 mét. Trên các đỉnh chốt, chòi canh phấp phới những lá cờ của hai bên. Hàng ngày chúng tôi ngồi gác nhìn rõ từng gương mặt của người lính ngụy bên kia con suối Thanh Tân. Hai bên cùng ra suối múc nước nấu cơm, những người lính còn có những quan hệ gần gũi nhau hơn. Bắt đầu là từ những ánh mắt nhìn nhau thân thiện. Rồi những câu thăm hỏi tên tuổi, quê quán bâng quơ. Thêm chút nữa bên này ném qua bên kia suối tặng gói trà Hồng Đào, gói thuốc lào Vĩnh Bảo. Bên kia quăng sang tặng lại vài bao rubi xanh quân tiếp vụ, gói trà Blao, gói kẹo mè xửng. Tiến thêm chút nữa là chỉ huy của quân ta và quân ngụy đồng ý cho làm những ngôi nhà “hòa hợp”, mái lợp lá tranh, phên côlô lấy từ sông Bồ. Một tuần hai buổi, hai phía cử người ra trò chuyện, tranh đấu bảo vệ những điều khoản đã được bốn bên ký kết tại Hội nghị Pari. Những ngày “hòa hợp” êm đềm vùng giáp ranh im tiếng súng đã ba tháng nay, nên mới có cuộc đấu bóng chuyền trên bãi cát Thanh Tân - Sơn Quả của tiểu đoàn tôi với những người lính thủy quân lục chiến. Để chuẩn bị cho một trận đấu bóng chuyền “lịch sử” và một bữa liên hoan mừng quốc khánh, chúng tôi phải huy động những anh em biết đánh bóng chuyền trong cả tiểu đoàn. Họ là sinh viên các trường đại học ở rải rác các đơn vị. Còn chuyện liên hoan, các tay nấu ăn cự phách được điều tới. Làm toàn món ăn xứ Bắc. Ốc Khe Điên nấu với chuối xanh. Thịt heo rừng vừa nướng vừa luộc, vừa làm chả bánh đa. Gạo đem giã làm bún… Bữa cỗ ấy thực sự đã làm cho những người lính ngụy được mời sang dự liên hoan xúc động. Ba giờ chiều trận đấu bóng chuyền giao hữu mới được diễn ra. Séc thứ nhất bên bộ đội thắng. Séc thứ hai, những người lính thủy quân gỡ hòa ở quả thứ 14. Một cú đập mạnh, bóng văng qua vạch vôi cuối sân, lăn vào đám cỏ tranh bên bờ hói. Một viên thiếu úy ngụy chạy ra nhặt trái bóng. Chỉ thấy chớp lửa lóe sáng và một tiếng nổ đanh gọn của trái lựu đạn US. Khói bụi và đất đá bắn văng. Cả trăm con người theo bản năng của người lính nằm rạp xuống đất… Có tiếng la thét của viên thiếu úy ngụy bị thương. Hai mảnh đạn nhỏ đã cắm vào đùi vào vai Tư Minh, khi ấy anh là một thượng sĩ ngụy giữ ở tuyến chốt hòa hợp Sơn Quả. Tôi đã băng bó vết thương cho anh Tư. Vết thương không hiểm nhưng cũng buộc anh phải đi viện. Trong những lần gặp nhau ở căn nhà “hòa hợp” trao đổi tranh luận, tôi đã được biết Tư Minh quê ở Cần Thơ. Anh đi làm mướn ở Vĩnh Long và cưới vợ ở đó. Tư Minh đã có 4 con nhưng bị bắt đi quân dịch từ sau tết Mậu Thân… Những kênh rạch phương Nam tôi đã đọc qua sách vở, xem phim chỉ bây giờ mới tận mắt nhìn những ô vườn xanh ngút ngàn dọc theo bờ sông Tiền. Thuyền máy chạy âm vang trên mặt sông. Cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay. Những ngày ở chơi nhà Tư Minh, anh lấy xuồng máy chở tôi đi thăm thú những đình chùa cổ trong vùng. Đi đâu anh cũng giới thiệu tôi là một người bạn thân của gia đình với bà con họ hàng. Buổi tối, tôi ra ngoài sông ngủ với Tư Minh trong căn nhà nổi. Nhà dựng sát mép sông, lềnh bềnh trên sóng. Nhưng dưới đáy là những hầm nuôi cá tra. Chỉ một nắm thức ăn thả xuống, những con cá tra nặng một, hai ký nhao lên tranh nhau đớp mồi. Cả một dọc dài hai bờ sông Tiền, sông Hậu có cả vạn bè nuôi cá. Người nông dân Nam Bộ một phần giàu lên nhờ tôm cá. “Mỗi năm bè cá này cho vợ chồng tôi cả trăm triệu đồng” - Tư Minh bảo vậy và nâng ly với tôi. Mực một nắng chiên giòn uống với rượu Gò Đen khiến tôi lâng lâng… Gió tràn trề trên mặt sông rộng. Phía bên kia sông thành phố ấm áp ánh đèn.
Mục lục
Một chuyến vô Nam
Một chuyến vô Nam
Đỗ Kim CuôngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Nguyễn Đình Nguồn: Báo Nhân DânĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 23 tháng 3 năm 2006
|
Do Kim Cuong
A trip to the South
It's impossible to describe Tu Minh's indescribable joy when he went to the bus station to wait for me the whole time. Since the fall of 1973, the puppet army and our army have been fighting each other to plant flags and claim land. Only now have I had the opportunity to meet Tu Minh again. The department head told me: "The department will issue a written notice that after Tet, the teacher will retire. The department met to prepare for the handover. You asked me, what do you wish for? I took off my glasses and looked at the student I taught several decades ago. He is now my boss, but there's still one thing, sir, two things, sir... I said: "It's been a long time since I took a vacation. If you guys could give me a trip to the South, I would be so happy!" You can also take the train. It has been thirty years since the liberation of the South, and I have not known Saigon or been to the South." Forty hours by train, plus a few more hours by bus, I was in the house of Tu Minh and his wife, nestled in the middle of a garden several acres of land next to the Co Chien river. There are countless longans, guavas, oranges, mangoes, jackfruit... The trees here are lush thanks to the alluvium flowing from the Tien and Hau rivers. During flood season, the river is red and flowing, dragging along patches of green water hyacinth. It's impossible to describe Tu Minh's indescribable joy when he went to the bus station to wait for me the whole time. Since the fall of 1973, the puppet army and our army have been fighting each other to plant flags and claim land. Only now have I had the opportunity to meet Tu Minh again. But in the depths of my memory, I still vividly remember the image of a rotorcraft helicopter with two landing gears landing on a large patch of grass next to the volleyball court. The plane arrived to pick up a puppet lieutenant who had been hit by grenade fragments and was seriously injured. Tu Minh was injured in the thigh and had to be taken to Hue Central Hospital for emergency treatment. On the morning of September 2, nearly a hundred people crowded around a large area of land in Son Qua village to watch a historic volleyball match - more than half of them were liberation soldiers, the rest were soldiers. soldiers of the puppet marine division. No one thought an accident could happen. For several months now, after fighting, the Bo River defense line has been formed. The boundary between the land of the liberation army and the land of the Saigon government can be just a stream or a hill. My company's guard post was only less than 70 meters away from the division's guard post. Some places are only 30 meters. On the tops of posts and guard towers fluttered the flags of both sides. Every day we sat guard and clearly saw the faces of the puppet soldiers on the other side of Thanh Tan stream. Both sides went to the stream to draw water to cook rice, and the soldiers had even closer relationships with each other. It starts with friendly glances at each other. Then came the random questions about names and hometowns. A little more from this side and throw it over to the other side of the stream to give a packet of Hong Dao tea and a packet of Vinh Bao pipe tobacco. The other side threw over and gave away a few bags of military green rubies, packs of Blao tea, and packs of sesame candy. Going a little further, the commanders of our army and the puppet army agreed to build "harmonious" houses, with thatched roofs and wattle taken from the Bo River. Twice a week, the two sides sent people to talk and fight to protect the terms signed by the four parties at the Paris Conference. The peaceful days of "harmony" in the border area have been silent for three months now, so there was a volleyball match on the Thanh Tan - Son Qua sandbank between my battalion and the marines. To prepare for a "historic" volleyball match and a national day celebration, we had to mobilize brothers who knew how to play volleyball in the entire battalion. They are university students in scattered units. As for the festival, talented chefs were dispatched. Make all Northern dishes. Khe Dien snails cooked with green bananas. Wild boar meat is both grilled and boiled, and made into rice cakes. The rice was pounded to make vermicelli... That meal really touched the puppet soldiers invited to the festival. At three o'clock in the afternoon, the friendly volleyball match took place. The first set was won by the army side. In the second set, the marines equalized on the 14th ball. With a strong blow, the ball flew over the end line and rolled into the grass on the bald bank. A puppet lieutenant ran out to pick up the ball. Only a flash of fire and a sharp explosion of a US grenade were seen. Smoke, dust and rocks were flying. Hundreds of people followed the soldier's instinct and fell to the ground... There was the scream of the wounded puppet lieutenant. Two small pieces of bullets were embedded in Tu Minh's thigh and shoulder. At that time, he was a puppet sergeant guarding the Son Qua integration key line. I bandaged Mr. Tu's wound. The wound was not dangerous but still forced him to go to the hospital. During the times we met at the "harmony" house to discuss and discuss, I learned that Tu Minh was from Can Tho. He worked as a hired laborer in Vinh Long and got married there. Tu Minh had 4 children but was forced into military service after the Tet Offensive... I had read about the Southern canals in books and watched movies, only now did I see with my own eyes the endless green gardens along the banks of the Tien River. . The motorboat runs loudly on the river surface. The rice fields are straight as the stork flies. During the days when I stayed at Tu Minh's house, he took me by motorboat to visit ancient pagodas in the area. Everywhere he went, he introduced me as a close family friend to relatives. At night, I went out on the river to sleep with Tu Minh in the floating house. The house is built close to the edge of the river, floating on the waves. But at the bottom are catfish farming tunnels. With just a handful of food dropped, catfish weighing one or two kilograms scrambled up to compete for the bait. Along the banks of the Tien and Hau rivers, there are tens of thousands of fish rafts. Southern farmers partly get rich thanks to shrimp and fish. "Every year this fish raft gives my husband and I hundreds of millions of dong" - Tu Minh said and raised his glass to me. Crispy fried squid in the sun, drunk with Go Den wine, makes me lightheaded... The wind is strong on the wide river surface. On the other side of the river, the city has warm lights.
Table of contents
A trip to the South
A trip to the South
Do Kim CuongWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for following the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Collected by: Nguyen Dinh Source: Nhan Dan Newspaper Uploaded by friend: Ct.Ly on: March 23, 2006
|
Françoise Sagan
Một chuyến đi câu
Dịch giả: Phùng Đệ
M
ùa xuân này chúng tôi ở Normandie tại ngôi nhà sang trọng của tôi, còn sang trọng hơn sau hai năm lụt lội, chúng tôi đã cho sửa lại mái nhà. Không còn những chỗ mái bị võng xuống bất thường, không còn cảnh nhà giội giỏ giọt nước lạnh vào mặt chúng tôi đang ngủ ngon, không còn thảm lát sàn xôm xốp dưới chân, tất cả khiến chúng tôi phấn khởi. Chúng tôi nhất quyết cho sơn lại những nan cửa chớp từ màu đỏ hoe sang màu hạt dẻ xỉn, rồi hạt dẻ xám và gài nghiêng từng lớp ở cánh cửa sổ Việc quả quyết xa xỉ đó gây nên hào hứng về tâm lý và tinh thần thể thao không kể xiết. Đó là: Không phải chỉ đơn giản mời người thợ sơn đứng đắn ở địa phương vui vẻ đến cùng với toán thợ gọi của ông ta sơn lại trong hai ngày một tá cửa sổ nan chớp lởm chởm này. Không. Đứa bạn gái của một anh bạn trong nhóm chúng tôi (khi tôi nói “chúng tôi” là tôi nói những người hay lui tới nhà này, tạo nên một nhóm rất hẹp so với những nhóm khác có đầu óc thực dụng) . Vậy là đứa bạn gái của một anh bạn nhóm chúng tôi có quen một người thợ sơn Nam tư cực kỳ thông minh, rất có năng khiếu; anh ta làm “việc này” để kiếm sống ở Pháp, sau hàng nghìn nỗi thăng trầm chính trị không thành công ở đây. Tóm lại, đó vừa là vấn đề vật chất - vì mọi người biết rõ dân sở tại “lợi dụng” chuyện này - và tinh thần vì Yasko - tên anh ta - có phần thất thế vào lúc này. Hoan hô Yasko. Anh đến cùng một người bạn anh cũng là thợ sơn và vợ anh, đi theo nhân những ngày buồn chán ở Paris. Cả ba người tới và tỏ ra thú vị, hoạt bát, say mê màn ảnh nhỏ: những người khách tuyệt vời. Những nan cửa chớp dần dần sẽ đẹp tuyệt trần, đi đâu mà vội. Tôi không biết vì sao, một ngày định mệnh, sau ba tuần, câu chuyện trí tuệ đậm đà, lại chuyển sang chuyện đi câu. Yasko là một ngư dân và anh giữ một kỷ niệm kỳ lạ về những cuộc đi câu ở Nam tư của anh. Về phần tôi, hồi tôi lên mười đã câu được ba con gạc-đông tại hồ của bà tôi và, chó ngáp phải ruồi, một con cá tráp tại vịnh Saint Tropez. Một đêm uống rượu, tôi đã vui vẻ ba hoa về câu quăng có mồi mà tôi có biết gì đâu? Chúng tôi nổi nóng. Chúng tôi phát khùng; Frank Bernard, nhà văn và là bạn, anh ta thường làm cho Benjamin Constant hoặc Sartre nổi cáu về những lời dèm pha của anh ta, bỗng cho biết là từ hồi học trường trung học anh ta đã thình lình bắt được con cá hồi. Thế là từ hôm sau chúng tôi ra cửa hàng bán các thiết bị đi câu, tranh luận về mồi giòi, về lưỡi câu, về chì và cần câu một cách rất nghiêm chỉnh. Bên bếp lửa, cả ba chúng tôi phán xét về nước thủy triều. Theo Yasko cần đánh bắt cá về cuối buổi triều dâng. Một là vào lúc một giờ sáng, một giờ trái khoáy với bọn chúng mình, và một là vào mười một giờ rưỡi sáng. Chúng tôi ấn định vào giờ này vì vào nửa đêm thì chúng tôi tất cả còn đang ở trên giường, đặc biệt là đang mơ về cá. Thật ra chúng tôi quên khuấy rằng Normandie là một miền yên lành, nơi mà một số môn thể thao thịnh hành cho những người không có bệnh tim mạch là đi ngựa, chơi tennis, đi chân trên sàn và chơi bài bacara. Không phải ngẫu nhiên mà không ai trong số những người quen của chúng tôi đi câu ở đây. Và cũng không phải ngẫu nhiên chỉ có dân chài lưới có môn bài ở đây, những người có tầu đánh cá mới tích cực tham gia việc đánh bắt. Không bao giờ nghĩ hết được mọi chuyện. Thực ra tôi muốn lòe bà Marc, bà gác cồng, rằng dự án của chúng tôi bị chê và Frank hẳn đã làm cho Hemingway hơi mặc cảm. Vậy là sáng hôm ấy, dưới trời mưa to, chúng tôi xếp cần câu (loại cằn câu quăng nhẹ) và mồi giun đất lên xe, hơn nữa, ồ! chẳng đáng gì, một chiếc sọt đựng cá. Đưa cần câu tua tủa ra ngoài cửa xe, nom chiếc xe hơi giống như chiếc gối cắm kim. Frank ngủ gà ngủ gật, anh thợ sơn và tôi vui mừng hớn hở. Bãi biển gờm gờm, hoang vắng và băng giá. Thoạt đầu mắc giun vào lưỡi câu hơi khó. Frank cho rằng mồi gan của anh không đúng chủng loại và tôi, tôi giữ vẻ ngờ vực của cô gái không biết mồi giòi sao cho phù hợp. Yasko chuẩn bị sẵn tất cả. Rồi anh long trọng vung tay quăng vút cần câu. Chúng tôi chú ý nhận xét để nhanh chóng nắm bắt kỹ thuật của anh ta (tôi tin rằng câu chuyện cá tráp của tôi chẳng để lại cho tôi chút hồi ức chính xác nào). Nghe một tiếng huýt sáo và lưỡi câu lại rơi xuống chân Frank. Yasko cằn nhằn một chút về những cần câu quăng Nam tư - dường như còn tốt hơn hẳn loại của Pháp - và bắt đầu quăng lại. Than ôi! Trong khi Frank buộc phải cúi xuống cầm lưỡi câu thì Yasko vung mạnh cần câu nên lưỡi câu đã cắm vào phần mềm ngón tay cái của anh. Frank nóng tiết chửi thề. Tôi lại đến gỡ lưỡi câu và mồi giòi ở ngón tay tội nghiệp của anh và lấy khăn tay của tôi buộc lại. Ngay lúc ấy chúng tôi tiến hành năm phút kịch câm cuống cuồng: liệng cần câu qua đầu chúng tôi, không sao quăng được những sợi dây chết tiệt xuống nước, cuộn dây vào cái guồng (nhanh như điên để lại quăng vút tiếp. Tóm lại, ba anh chàng điên. Cần nói thêm là chúng tôi phải cởi giầy và xắn quần cẩn thận, chất thành một đống giầy, tất, cả đồng hồ sau lưng chúng tôi vài bước chân. Tin tưởng giờ giấc thủy triều, chưa nghĩ tới những bất trắc của biển Manche, chúng tôi bì bõm vui vẻ không có ẩn ý gì. Chính Frank là người đầu tiên nhận thấy thảm cảnh: chiếc giầy bên phải của anh nổi lên, có thể lềnh bềnh ra biển. Anh chạy theo sau, vừa chạy vừa chửi thề, trong khi chiếc bên trái, đi theo những chiếc tất của Yasko vượt trên ngọn sóng. Mất một lúc hoảng sợ khó tả: chúng tôi lập tức bỏ dây câu để chạy theo đồ đạc. Đến lượt chúng, chúng thừa cơ cuốn đi theo sóng. Và những mồi giòi không chủ, còn trôi nổi đến mười phút, thời gian đủ để biến mất tăm. Chúng tôi bị mất một đôi giầy, hai đôi tất, một đôi kính, một gói thuốc lá và một cần câu. Hai chiếc cần khác hoàn toàn rối tung. Trời càng mưa to. Đúng hai mươi lăm phút sau chúng tôi lên bờ, hoan hỉ, lên đúng cái bãi biển ấy, nó chứng kiến chúng tôi người ướt sũng, nhớn nhác, bị thương và mất giầy dép. Yasko bối rối dưới cái nhìn của chúng tôi. Anh ta gỡ dây câu của anh. Frank ngồi cách xa, yên lặng, khinh khỉnh. Thỉnh thoảng anh ta mút ngón tay cái hoặc lấy hai tay sát chân cho nóng... Tôi thu lại mấy con giòi còn sống sót. Tói cảm thấy lạnh. “Tôi thấy thế này đủ rồi đấy” bỗng Frank lên tiếng. Anh ta đứng lên, đi cà nhắc. Anh đi về phía xe đỗ và đứng đó. Tôi theo anh. Yasko thu hai dây câu, vừa nói những lời bình phẩm vô ích và mơ hồ về giá trị của bờ biển Nam tư đối với dân chài lưới và bờ biển Địa Trung hải đối với thủy triều. Chiếc xe tỏa mùi lông chó ẩm ướt. Bà gác cổng không bình phẩm câu nào, điều đó đủ chứng tờ vẻ phờ phạc của chúng tôi trong cuộc đi này trên nét mặt vốn tươi vui của chúng tôi. Từ đó, tôi không câu cá ở Normandie nữa, Yasko đã sơn xong nan cửa sổ rồi anh đi biến dạng. Frank đã sắm đôi giầy mới, Chúng tôi không bao giờ trở thành những nhà thể thao. PHÙNG ĐỆ dịch
Mục lục
Một chuyến đi câu
Một chuyến đi câu
Françoise SaganChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 12 năm 2006
|
Françoise Sagan
Một chuyến đi câu
Dịch giả: Phùng Đệ
M
ùa xuân này chúng tôi ở Normandie tại ngôi nhà sang trọng của tôi, còn sang trọng hơn sau hai năm lụt lội, chúng tôi đã cho sửa lại mái nhà. Không còn những chỗ mái bị võng xuống bất thường, không còn cảnh nhà giội giỏ giọt nước lạnh vào mặt chúng tôi đang ngủ ngon, không còn thảm lát sàn xôm xốp dưới chân, tất cả khiến chúng tôi phấn khởi. Chúng tôi nhất quyết cho sơn lại những nan cửa chớp từ màu đỏ hoe sang màu hạt dẻ xỉn, rồi hạt dẻ xám và gài nghiêng từng lớp ở cánh cửa sổ Việc quả quyết xa xỉ đó gây nên hào hứng về tâm lý và tinh thần thể thao không kể xiết. Đó là: Không phải chỉ đơn giản mời người thợ sơn đứng đắn ở địa phương vui vẻ đến cùng với toán thợ gọi của ông ta sơn lại trong hai ngày một tá cửa sổ nan chớp lởm chởm này. Không. Đứa bạn gái của một anh bạn trong nhóm chúng tôi (khi tôi nói “chúng tôi” là tôi nói những người hay lui tới nhà này, tạo nên một nhóm rất hẹp so với những nhóm khác có đầu óc thực dụng) . Vậy là đứa bạn gái của một anh bạn nhóm chúng tôi có quen một người thợ sơn Nam tư cực kỳ thông minh, rất có năng khiếu; anh ta làm “việc này” để kiếm sống ở Pháp, sau hàng nghìn nỗi thăng trầm chính trị không thành công ở đây. Tóm lại, đó vừa là vấn đề vật chất - vì mọi người biết rõ dân sở tại “lợi dụng” chuyện này - và tinh thần vì Yasko - tên anh ta - có phần thất thế vào lúc này. Hoan hô Yasko. Anh đến cùng một người bạn anh cũng là thợ sơn và vợ anh, đi theo nhân những ngày buồn chán ở Paris. Cả ba người tới và tỏ ra thú vị, hoạt bát, say mê màn ảnh nhỏ: những người khách tuyệt vời. Những nan cửa chớp dần dần sẽ đẹp tuyệt trần, đi đâu mà vội. Tôi không biết vì sao, một ngày định mệnh, sau ba tuần, câu chuyện trí tuệ đậm đà, lại chuyển sang chuyện đi câu. Yasko là một ngư dân và anh giữ một kỷ niệm kỳ lạ về những cuộc đi câu ở Nam tư của anh. Về phần tôi, hồi tôi lên mười đã câu được ba con gạc-đông tại hồ của bà tôi và, chó ngáp phải ruồi, một con cá tráp tại vịnh Saint Tropez. Một đêm uống rượu, tôi đã vui vẻ ba hoa về câu quăng có mồi mà tôi có biết gì đâu? Chúng tôi nổi nóng. Chúng tôi phát khùng; Frank Bernard, nhà văn và là bạn, anh ta thường làm cho Benjamin Constant hoặc Sartre nổi cáu về những lời dèm pha của anh ta, bỗng cho biết là từ hồi học trường trung học anh ta đã thình lình bắt được con cá hồi. Thế là từ hôm sau chúng tôi ra cửa hàng bán các thiết bị đi câu, tranh luận về mồi giòi, về lưỡi câu, về chì và cần câu một cách rất nghiêm chỉnh. Bên bếp lửa, cả ba chúng tôi phán xét về nước thủy triều. Theo Yasko cần đánh bắt cá về cuối buổi triều dâng. Một là vào lúc một giờ sáng, một giờ trái khoáy với bọn chúng mình, và một là vào mười một giờ rưỡi sáng. Chúng tôi ấn định vào giờ này vì vào nửa đêm thì chúng tôi tất cả còn đang ở trên giường, đặc biệt là đang mơ về cá. Thật ra chúng tôi quên khuấy rằng Normandie là một miền yên lành, nơi mà một số môn thể thao thịnh hành cho những người không có bệnh tim mạch là đi ngựa, chơi tennis, đi chân trên sàn và chơi bài bacara. Không phải ngẫu nhiên mà không ai trong số những người quen của chúng tôi đi câu ở đây. Và cũng không phải ngẫu nhiên chỉ có dân chài lưới có môn bài ở đây, những người có tầu đánh cá mới tích cực tham gia việc đánh bắt. Không bao giờ nghĩ hết được mọi chuyện. Thực ra tôi muốn lòe bà Marc, bà gác cồng, rằng dự án của chúng tôi bị chê và Frank hẳn đã làm cho Hemingway hơi mặc cảm. Vậy là sáng hôm ấy, dưới trời mưa to, chúng tôi xếp cần câu (loại cằn câu quăng nhẹ) và mồi giun đất lên xe, hơn nữa, ồ! chẳng đáng gì, một chiếc sọt đựng cá. Đưa cần câu tua tủa ra ngoài cửa xe, nom chiếc xe hơi giống như chiếc gối cắm kim. Frank ngủ gà ngủ gật, anh thợ sơn và tôi vui mừng hớn hở. Bãi biển gờm gờm, hoang vắng và băng giá. Thoạt đầu mắc giun vào lưỡi câu hơi khó. Frank cho rằng mồi gan của anh không đúng chủng loại và tôi, tôi giữ vẻ ngờ vực của cô gái không biết mồi giòi sao cho phù hợp. Yasko chuẩn bị sẵn tất cả. Rồi anh long trọng vung tay quăng vút cần câu. Chúng tôi chú ý nhận xét để nhanh chóng nắm bắt kỹ thuật của anh ta (tôi tin rằng câu chuyện cá tráp của tôi chẳng để lại cho tôi chút hồi ức chính xác nào). Nghe một tiếng huýt sáo và lưỡi câu lại rơi xuống chân Frank. Yasko cằn nhằn một chút về những cần câu quăng Nam tư - dường như còn tốt hơn hẳn loại của Pháp - và bắt đầu quăng lại. Than ôi! Trong khi Frank buộc phải cúi xuống cầm lưỡi câu thì Yasko vung mạnh cần câu nên lưỡi câu đã cắm vào phần mềm ngón tay cái của anh. Frank nóng tiết chửi thề. Tôi lại đến gỡ lưỡi câu và mồi giòi ở ngón tay tội nghiệp của anh và lấy khăn tay của tôi buộc lại. Ngay lúc ấy chúng tôi tiến hành năm phút kịch câm cuống cuồng: liệng cần câu qua đầu chúng tôi, không sao quăng được những sợi dây chết tiệt xuống nước, cuộn dây vào cái guồng (nhanh như điên để lại quăng vút tiếp. Tóm lại, ba anh chàng điên. Cần nói thêm là chúng tôi phải cởi giầy và xắn quần cẩn thận, chất thành một đống giầy, tất, cả đồng hồ sau lưng chúng tôi vài bước chân. Tin tưởng giờ giấc thủy triều, chưa nghĩ tới những bất trắc của biển Manche, chúng tôi bì bõm vui vẻ không có ẩn ý gì. Chính Frank là người đầu tiên nhận thấy thảm cảnh: chiếc giầy bên phải của anh nổi lên, có thể lềnh bềnh ra biển. Anh chạy theo sau, vừa chạy vừa chửi thề, trong khi chiếc bên trái, đi theo những chiếc tất của Yasko vượt trên ngọn sóng. Mất một lúc hoảng sợ khó tả: chúng tôi lập tức bỏ dây câu để chạy theo đồ đạc. Đến lượt chúng, chúng thừa cơ cuốn đi theo sóng. Và những mồi giòi không chủ, còn trôi nổi đến mười phút, thời gian đủ để biến mất tăm. Chúng tôi bị mất một đôi giầy, hai đôi tất, một đôi kính, một gói thuốc lá và một cần câu. Hai chiếc cần khác hoàn toàn rối tung. Trời càng mưa to. Đúng hai mươi lăm phút sau chúng tôi lên bờ, hoan hỉ, lên đúng cái bãi biển ấy, nó chứng kiến chúng tôi người ướt sũng, nhớn nhác, bị thương và mất giầy dép. Yasko bối rối dưới cái nhìn của chúng tôi. Anh ta gỡ dây câu của anh. Frank ngồi cách xa, yên lặng, khinh khỉnh. Thỉnh thoảng anh ta mút ngón tay cái hoặc lấy hai tay sát chân cho nóng... Tôi thu lại mấy con giòi còn sống sót. Tói cảm thấy lạnh. “Tôi thấy thế này đủ rồi đấy” bỗng Frank lên tiếng. Anh ta đứng lên, đi cà nhắc. Anh đi về phía xe đỗ và đứng đó. Tôi theo anh. Yasko thu hai dây câu, vừa nói những lời bình phẩm vô ích và mơ hồ về giá trị của bờ biển Nam tư đối với dân chài lưới và bờ biển Địa Trung hải đối với thủy triều. Chiếc xe tỏa mùi lông chó ẩm ướt. Bà gác cổng không bình phẩm câu nào, điều đó đủ chứng tờ vẻ phờ phạc của chúng tôi trong cuộc đi này trên nét mặt vốn tươi vui của chúng tôi. Từ đó, tôi không câu cá ở Normandie nữa, Yasko đã sơn xong nan cửa sổ rồi anh đi biến dạng. Frank đã sắm đôi giầy mới, Chúng tôi không bao giờ trở thành những nhà thể thao. PHÙNG ĐỆ dịch
Mục lục
Một chuyến đi câu
Một chuyến đi câu
Françoise SaganChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 12 năm 2006
|
Andecxen
Một chuyện có thật
-Thật là một câu chuyện rùng rợn! Mụ gà mái già ở bên làng, nơi diễn ra tấn thảm kịch kêu lên như vậy. Sân khấu của câu chuyện rùng rợn ấy là một cái chuồng gà. Thật là đêm qua tôi sợ chẳng dám nhủ một mình. May sao chúng tôi lại đậu đông cả trên cùng một cầu.Rồi mụ bèn kể lể sự biến ấy với một giọng làm cho cử toạ, kể cả lão gà sống có bộ mào rủ, cũng phải sợ dựng đứng cả lông lên.-Việc ấy xảy ra trong chuồng gà, bên cạnh chuồng tôi. Mặt trời lặn, bọn bà mái leo cả lên cầu. Trong bọn có cô ả lông trắng, chân ngắn, đẻ trứng rất đều, và xưa nay chưa từng có điều tiếng gì. Leo lên đến cầu, ả ta bèn lấy mỏ rỉa lông. Một cái lông nhỏ rơi ra, ả lẩm bẩm: Thế là mình lại rụng mất lông rồi! ả có tính hay nói đùa; ngoài ra, như tôi đã nói, chả ai chê trách được ả ta điều gì. Sau đó ả ta ngủ thiếp đi.Trời tối đen như mực. Bọn gà mái đậu xít vào với nhau. Một đứa, đậu gần ả mái trắng vừa nói lúc nãy, không ngủ. Mơ màng nghĩ cách sung sướng trên đời này, nó đang muốn chuyện gẫu tí chút với một đứa bạn.-Này, đằng ấy có nghe người ta nói gì không? Tớ không muốn chỉ đích danh, nhưng một cô ả vừa thú nhận rằng đã chải lông làm đỏm. Tớ mà là gà sống thì cứ là tớ khinh đứt!Ngay trên đầu lũ gà có vợ chồng con cái nhà cú mèo. Cả cái gia đình ấy đều rất thính tai và đã nghe thấy hết cả mọi chuyện. Cú con, mắt trợn tròn xoe, còn cú mẹ thì vỗ cánh phành phạch. Mụ bảo các con:-Không nên rình mò nghe chuyện của ai cả. Nhưng dẫu sao ta cũng e rằng chúng bay nghe thấy cả rồi. Chính ta cũng nghe thấy hết, vì còn đôi tai thì còn vô khối là chuyện phải nghe. Dưới kia, có một cô ả gà mái mất giống đến nỗi rỉa lông để chài gà sống.Cú đực bảo vợ:-Coi chừng bọn trẻ con đấy. Đừng có để cho chúng nghe những chuyện ấy.Cú mẹ đáp:-ừ, tôi chỉ muốn kể lại cho chị cú mèo nghe ngay bên cạnh đấy thôi. Bạn thân nhất của tôi đấy.-Hu hú! Cả hai mụ cú mèo vừa bay về phía chuồng chim vừa rúc lên - Hu hú! Có một ả gà mái nhổ tiệt cả lông để làm đỏm với gà sống. Phen này thì cứ gọi là chết rét chứ chẳng chơi.Đàn bồ câu gù lên:-ở đâu thế? ở đâu thế?-Trong chuồng gà bên kia kìa! Việc này gần như chính tôii được trông thấy. Kể lại thì hơi khó, nhưng chuyện này có thật đấy.Bồ câu gật gù:-Bọn tôi tin các bác chứ!Rồi chúng đem ngay câu chuyện sang chuồng gà bên cạnh. Chúng kể lể rằng:-Có một mụ gà mái, người thì bảo hai cơ đấy, muốn làm ra vẻ khác thường, nhổ tiệt cả lông đi để chài gà sống. Thật là một trò chơi nguy hiểm. Như thế có thể bị cảm lạnh, hoặc lên cơn sốt, thậm chí có thể chết, và quả là cả hai đứa cũng đã chung số phận ấy rồi.-Dậy đi thôi!Gà sống vừa bay tót lên mái chuồng vừa gáy vang lên. Lão còn hơi ngái ngủ, nhưng lão vẫn bô bô lên:-Có ba ả mái tơ... thất tình với một gà sống, đã chết vì đau khổ... Các cô ả đã tự vặt tiệt cả lông đi. Thật là khủng khiếp. Tôi thấy cần phải loan báo cho bà con biết chuyện này.Tất cả quang quác lên:-Kể tiếp đi! Kể tiếp câu chuyện đi!Bọn bà sống gáy om lên.Thế là câu chuyện truyền từ chuồng gà này sang chuồng gà khác và cuối cùng lại trở về nơi xuất phát. Người ta đồn rằng:-Có năm ả gà mái đã tự vặt tiệt cả lông đi để thi xem đứa nào gầy mòn đi nhất vì tương tư một anh gà trống. Sau đó chúng đánh nhau, máu me đầm đìa rồi chết cả nút. Thật là điếm nhục gia phong và lại còn lại thiệt hại lớn cho nhà chủ nữa.ả gà mái lúc đầu đã đánh rụng một cái lông con, bây giờ không nhận ra được đấy là chuyện của chính mình, vốn đứng đắn, ả ta kêu lên:-Nhục nhã thay cho những mụ gà mái ấy! Cũng may là cái hạng gà như thế cũng chả có mấy! Phải phổ biến rộng rãi câu chuyện này ra mới được, ta sẽ làm đủ mọi cách để truyền câu chuyện này ra nước ngoài. Thật là đáng kiếp cho những quân khốn nạn ấy!Thế là câu chuyện được đăng dưới nhan đề:"một chuyện có thật"Các bạn đã thấy chưa? Chỉ có một cái lông gà con thôi mà thành ra năm con gà mái được cơ đấy!
Mục lục
Một chuyện có thật
Một chuyện có thật
AndecxenChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Andescene
A true story
-What a scary story! The old hen in the village where the tragedy took place cried out like that. The stage of that scary story is a chicken coop. Really, last night I was too scared to talk to myself. Luckily we ended up on the same bridge. Then she told the story in a voice that made the audience, even the live chicken with the drooping comb, stand up in fear. It happened in the chicken coop, next to mine. As the sun set, the ladies climbed onto the bridge. Among them is a girl with white hair, short legs, who lays eggs very regularly, and has never had any scandals. Climbing up to the bridge, she used her beak to preen her feathers. A small feather fell out, she muttered: So I lost my feathers again! She has a joking nature; Besides, like I said, no one can blame her. Then she fell asleep. The sky was pitch black. The hens huddled together. One child, parked near the white female who mentioned earlier, did not sleep. Dreamily thinking about how to be happy in this world, he wanted to chat a little with a friend. - Hey, did you hear what they said over there? I don't want to name names, but a girl just admitted that she groomed her hair to make it look red. If I were a live chicken, I would still despise it! Right above the chickens' heads are the owls' husbands, wives, and children. The whole family had very good ears and heard everything. The baby owl's eyes widened, and the mother owl flapped her wings. She told her children: -Don't snoop and listen to anyone's stories. But anyway, I'm afraid they've heard it all. We ourselves heard it all, because as long as we have ears, there is still so much to hear. Down there, there is a hen who has lost her breeding to the point of preening her feathers to catch live chickens. The male owl told his wife: - Watch out for the children. Don't let them hear those stories. Mother owl replied: - Yes, I just want to tell the story to the owl sister right next to me. That's my best friend.-Whoosh! Both owls flew towards the birdhouse and howled - Whoosh! There was a hen who plucked out all her feathers to make red with a live chicken. This time, let's call it freezing and not playing. The pigeons cooed: - where are you? Where is it? -In the chicken coop over there! This was almost something I saw myself. It's a bit difficult to tell, but this story is true. The pigeons nodded: - We believe you! Then they immediately took the story to the chicken coop next door. They told stories: - There was a hen, some people said she had two muscles, she wanted to look different, she pulled out all her feathers to fish for live chickens. What a dangerous game. That way you could catch a cold, or have a fever, or even die, and indeed both of you would have shared that fate. - Wake up! The live chicken flew up to the roof of the coop and crowed loudly. . He was still a bit sleepy, but he still babbled: - There were three pullets... who fell in love with a live chicken, died of pain... They plucked all their feathers off themselves. It's terrible. I feel it is necessary to inform everyone about this story. They all shouted: - Continue telling! Continue the story! The living women crowed loudly. So the story passed from one chicken coop to another and finally returned to the place of origin. It is rumored that: - There were five hens who plucked all their feathers to compete to see who was the most emaciated because of their love for a rooster. Then they fought, bled profusely and died. It's a disgrace to the family style and a huge loss to the owner's house. The hen at first lost a feather, but now she doesn't realize that it's her own business. exclaimed: - Shame on those hens! Fortunately, there are not many bantamweights like that! This story must be widely disseminated. We will do everything we can to spread this story abroad. What a shame for those bastards! So the story was posted under the title: "a true story" Have you seen it? Just one chick's feather can make five hens!
Table of contents
A true story
A true story
AndecxenWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
PAULO COELHO
Một chuyện ngày Giáng Sinh
Dịch giả: Từ Vũ
Phóng dịch từ truyện "Une Histoire de Noël"- Conto de Natal - của PAULO COELHO gởi bằng émail cho Từ Vũ ngày 22.12.2009 với những giòng chữ :
Afin de vous remercier pour le soutien que vous m avez apporté en 2009, poursuivant la tradition des années précédentes, je vous envoie le conte de Noël que j ai écrit pour les colonnes que je tiens dans plusieurs journaux du monde.
Que Dieu nous illumine en 2010,
Paulo Coelho
Một chuyện thần thoại được nhiều người biết đến nhưng lại không hiểu nguồn gốc từ đâu ra kể rằng một tuần lễ trước Giáng Sinh, vị tổng thiên thần Michel bảo với các vị thiên thần dưới quyền mình rằng ông muốn tới thăm địa cầu; ông muốn biết tất cả mọi điều đã sắp xếp sẵn sàng để cho ngày lễ mừng kỷ niệm ngày Chúa Jésu ra đời chưa. Tổng thiên thần Michel luôn luôn gởi một vị thiên sứ có tuổi và một vị trẻ cùng đi với nhau để có được một quan điểm đồng nhất về điều xảy ra ở lãnh địa của Chúa.Một trong những cặp thiên thần được chỉ định đến nước Việt Nam, cả hai lại đến rất trễ vào một buổi tối. Vì không biết phải ở đâu nên cả hai hỏi xin được tạm trú tại một trong những ngôi nhà đồ sộ, như nhiều người biết, tại khu Phú Mỹ Hưng.Chủ nhân ngôi nhà , một đại gia nhưng đang trên đà phá sản vì tình trạng khủng khoảng kinh tế toàn cầu - theo lời đồn đại của mọi người thì tình trạng này cũng đang xảy ra đối với nhiều vị đại gia khác trong khu vực Phú Mỹ Hưng - , là một người ngoan đạo . Ông ta nhận ra ngay được đấy là những thiên sứ từ nước Trời phái tới nhờ vào những vầng hào quang thấp thoáng trên đầu hai người khách xin ở tạm song ông ta lại qúa bận rộn trong việc sửa soạn một buổi tiệc lễ lớn để mừng Giáng Sinh và ông không muốn phải di chuyển xáo trộn những trang trí bầy biện đã gần xong nên yêu cầu hai vị khách vào nghỉ ở dưới tầng hầm ngôi nhà.Mặc dù trên những tấm thiệp mừng Giáng Sinh bao giờ cũng in hình ảnh tuyết đổ, ở Việt Nam nhất là Sài Gòn tuy khí hậu có hơi lành lạnh nhưng chẳng hề có tuyết bao giờ và ngược lại còn khá nặng nề với cái ẩm và sự ngột ngạt của căn hầm nhà.Họ phải nằm ngay trên nền xi măng cứng nhưng trước đó cả hai chuẩn bị đọc kinh cầu nguyện theo thông lệ. Thiên sứ lớn tuổi nhận ra được một vết nứt trên tường hầm nên đứng ngay dạy dùng phép lạ sửa chữa lại rồi quay về chỗ để đọc kinh .Cả hai vị thiên sứ đã trải qua một đêm kinh khiếp vì căn hầm quá nồng nực .Hai vị thiên sứ mỏi mệt vì mất ngủ nhưng cả hai đều biết là họ phải hoàn thành nhiệm vụ đã được bề trên trao phó.Sáng hôm sau, hai thiên sứ đi khắp thành phố SàiGòn với hàng triệu cư dân, những khu phố, những ngôi dinh thự, những ngõ hẻm ổ chuột nhỏ chỉ đủ cho một người đi, những tương phản thật rõ rệt.Hai thiên sứ lập bản báo cáo rồi lúc bóng đêm lại đổ xuống, cả hai dự tính sẽ đi ra các tỉnh lân cận nhưng vì họ không biết được sự sai biệt giờ giấc nên thêm một lần nữa lại lâm vào cảnh không có nơi cư trú qua đêm.Hai thiên sứ tới gõ cửa một căn nhà lá thật khiêm tốn tại vùng Đức Linh - Đồng Nai nơi trú ngụ của một cặp vợ chồng, hai vợ chồng chủ nhà mở cửa đón tiếp hai khách lạ. Vì nghèo nên họ không có những hình ảnh nào về các vị thiên thần nên không thể biết được đấy là hai thiên sứ của Thượng đế tuy nhiên hai người lạ này cần một nơi trú thì họ vẫn niềm nở đón tiếp.Hai vợ chồng chủ nhà sửa soạn bữa ăn tối, săn sóc đứa con vừa chào đời và nhường lại cho hai vị khách căn phòng duy nhất của họ với lời chân thành xin lỗi khách vì họ nghèo nàn không thể có tiền mua sắm được một chiếc giường có nệm để hai vị khách nghỉ lưng thay cho chiếc giường tre ọp ẹp hiên có.Sáng sớm hôm sau khi hai vị thiên sử bị giật mình thức giấc vì nghe có tiếng ai đó đang nức nở khóc .Bước ra khỏi căn phòng, họ nhận ra đưỡc hai vợ chồng chủ nhà đang sụt suì rơi lệ . Hỏi ra thì mới biết được là của cải duy nhất mà họ có, một con bò vừa chết bất thình lình đêm hôm qua. Vợ chồng chủ nhà xin lỗi hai vị khách là họ rất xấu hổ vì không có món gì cho khách dùng điểm tâm.Trong lúc cả hai cùng đi trên một con đường đất đỏ ngoằn nghèo, chợt thiên thần trẻ bộc lộ sự bất mãn của mình với vị thiên sứ đồng hành :- " Tôi không tài nào hiểu ra được cách ứng xử của ông! Người đàn ông thứ nhất mà mình ngủ trọ có đủ mọi thứ mà ông lại giúp ông ta trong khi đối với cặp vợ chồng nghèo khổ này, họ nghèo nhưng đã tiếp đón chúng ta với tất cả sự chân tình của họ, thì ông lại chẳng làm gì để xoa dịu nỗi đớn đau của họ !- "Mọi việc không giống như nó đã lộ diện ta đâu, vị thiên sử lớn tuổi đáp lại. Lúc chúng ta ở trong gian hầm tôi đã nhận ra được rằng ở đấy có một kho vàng chôn dấu trong bức tường ngôi nhà lớn này, kho vàng mà người chủ trước đã chôn dấu. Vết nứt ở tường đã để lộ ra và tôi quyết định phải che dấu lại, bởi lẽ chủ nhân ngôi nhà ở Phú Mỹ Hưng đã chẳng biết tiếp giúp đỡ đần ai. Đêm qua, khi chúng ta nằm ngủ trên chiếc giường tre của cặp vợ chồng nghèo khó này, tôi đã thấy được rằng hai chúng ta có thêm một vị khách thứ ba : Thần Chết.Ông này được gởi đến để đem đứa trẻ sơ sinh đi, nhưng tôi và vị thần chết này là chỗ quen biết từ bao nhiêu năm nay nên tôi đã thuyết phục ông ta hãy lấy mạng của con bò để thay vào mạng sống của đưá bé." Ngưng một lát, thiên sứ già tiếp tục trong sự im lặng của bạn đồng hành : - " Hãy luôn nhớ, cái ngày mà người ta sửa soạn lễ tiệc Giáng sinh. Trong khi mọi người đều chú tâm đến giá trị hình thức bề ngoài, không ai muốn đón tiếp Mẹ Maria. Nhưng, những mục đồng đã đón bà, và vì lẽ đó, họ đã được ơn huệ là những người đầu tiên được chiêm ngưỡng nụ cười của vị Cứu Thế. "Troyes, 15.58 - chiều ngày 22.12.2009 tại Sérénité .
Mục lục
Một chuyện ngày Giáng Sinh
Một chuyện ngày Giáng Sinh
PAULO COELHOChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 24 tháng 12 năm 2009
|
PAULO COELHO
A Christmas story
Translator: Tu Vu
Adapted from the story "Une Histoire de Noël" - Conto de Natal - by PAULO COELHO sent by email to Tu Vu on December 22, 2009 with the words:
Afin de vous remercier pour le soutien que vous m avez apporté en 2009, poursuivant la tradition des années précédentes, je vous envoie le conte de Noël que j ai écrit pour les colonnes que je tiens dans plusieurs journaux du monde.
Que Dieu nous illumine en 2010,
Paulo Coelho
A myth that many people know but whose origin is unknown says that one week before Christmas, the archangel Michel told the angels under his command that he wanted to visit the earth; He wanted to know if everything had been arranged for the celebration of the birth of Jesus Christ. Archangel Michel always sends an old angel and a young one together to get a unified view of what happens in God's realm. One of the pairs of angels assigned to the kingdom Vietnam, both arrived very late one evening. Because they didn't know where to stay, the two asked to stay temporarily in one of the huge houses, as many people know, in the Phu My Hung area. The owner of the house, a tycoon, is on the verge of bankruptcy due to love. The global economic crisis - according to rumors, this situation is also happening to many other tycoons in the Phu My Hung area - who is a pious person. He immediately recognized that they were angels sent from the Kingdom of Heaven thanks to the halos that flickered above the heads of the two guests who asked to stay temporarily, but he was too busy preparing for a big party to celebrate. It was Christmas and he didn't want to have to move and disturb the almost finished decorations, so he asked the two guests to stay in the basement of the house. Even though Christmas cards always had pictures of snow printed on them. Unfortunately, in Vietnam, especially Saigon, although the climate is a bit cold, there is never any snow and on the contrary, it is quite heavy with the humidity and stuffiness of the basement. They have to lie down right on the cement floor. but before that the two prepared to recite the customary prayers. The old angel noticed a crack in the cellar wall, so he stood up and miraculously repaired it, then returned to his place to pray. Both angels had a terrible night because the cellar was too hot. The two angels were tired from lack of sleep, but both knew they had to complete the task assigned by their superiors. The next morning, the two angels traveled throughout Saigon city with its millions of residents, neighborhoods, and towns. The mansions and alleys of small slums that are only large enough for one person to walk, the contrasts are very clear. The two angels made a report and then when darkness fell again, they both planned to go to neighboring provinces. close by, but because they did not know the time difference, they once again found themselves without a place to stay overnight. Two angels knocked on the door of a humble thatched house in the Duc Linh - Dong Nai area where The home of a couple, the couple opened the door to welcome two strangers. Because they were poor, they did not have any images of angels, so they could not know that they were two angels of God. However, these two strangers needed a place to stay, so they still warmly welcomed them. The couple owned them. The house prepared dinner, took care of the newly born child and gave the two guests their only room with a sincere apology to the guests because they were poor and could not afford to buy a bed with a mattress. for the two guests to rest instead of the existing rickety bamboo bed. Early the next morning, the two historians were startled awake because they heard the sound of someone sobbing. Stepping out of the room, they realized The homeowner and his wife were in tears. When asked, they found out that the only possession they had was a cow that had just died suddenly last night. The host and his wife apologized to the two guests, saying they were very embarrassed because they did not have anything for them to eat for breakfast. While the two were walking on a winding red dirt road, the young angel suddenly expressed his dissatisfaction. me with my companion angel:- "I can't understand your behavior! The first man I slept with had everything and you helped him while for the poor couple In this suffering, they are poor but have welcomed us with all their sincerity, yet you have done nothing to ease their pain! - "Things are not as they appear to us, sir. The elder historian replied. While we were in the cellar, I realized that there was a treasure trove of gold buried in the wall of this big house, a treasure trove of gold that the previous owner had buried. The crack in the wall was revealed and I decided to hide it, because the owner of the house in Phu My Hung didn't know who to help. Last night, as we slept on this poor couple's bamboo bed, I saw that we had a third guest: Death. He was sent to bring the newborn baby. go, but this death god and I have known each other for many years, so I convinced him to take the life of the cow to replace the life of the child." Pausing for a moment, the old angel continued. in the silence of my companions: - "Always remember, the day when people prepare for the Christmas party. While everyone focuses on external appearance, no one wants to welcome Mother Mary. But, the shepherds welcomed her, and for that reason, they had the privilege of being the first to see the Savior's smile. "Troyes, 15.58 - afternoon of December 22, 2009 in Sérénité.
Table of contents
A Christmas story
A Christmas story
PAULO COELHOWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thanh Van posted on: December 24, 2009
|
Lord Danseni
Một chuyện rùng rợn
Dịch giả: Lê Sơn
L
úc ấy chú sực nhớ tới bài báo ngắn nói về hai bộ xương của con chuột và con mèo được tìm thấy trong khi người ta xây dựng một thánh đường lớn. Con chuột rút sâu vào trong hang, con mèo thì không thể với tới nó. Nhưng mèo chui đầu vào hang và mắc kẹt ở trong đó đến nỗi không thể rút đầu ra được. Có lần tôi đã gây nên nỗi kinh hoàng trong một ngôi nhà khi dẫn tới đây một người bạn của tôi tên là Gioócken. Thật ra, tôi không cho mình, và có lẽ tôi cũng không cho anh ta là có lỗi. Sự thể là một người bạn khác của tôi nói rằng mấy đứa con của anh ta rất thích nghe những chuyện rùng rợn. Và tôi đã kể cho chúng nghe mấy câu chuyện hoang đường về sư tử và hổ nhưng không làm chúng sợ tí nào. Lúc ấy tôi chợt nhớ tới Gioócken là người đã từng sống nhiều năm trong các khu rừng ấn Độ và châu Phi để săn bắn thú dữ, và tôi tin rằng những hồi ức của chàng sẽ gây cho chúng một ấn tượng mạnh mẽ. Do đó tôi mới bảo ba đứa con của bạn tôi rằng tôi quen một người thợ săn kỳ cựu vốn biết rất nhiều chuyện và hỏi chủ nhà xem tôi có thể dẫn anh ta đến uống trà vào một dịp nào đó được không. Chính tôi cũng không thể hình dung là Gioócken sẽ kể một chuyện thực sự rùng rợn. Và tôi cũng không ngờ là lũ trẻ tuy không còn bé bỏng cho lắm, tuổi từ 10 đến 12, lại khiếp sợ đến thế. Tôi được phép dẫn Gioócken tới ngay lập tức, và bọn trẻ sau tuần trà đầu tiên đã yêu cầu chàng kể cho chúng nghe một câu chuyện rùng rợn, còn Gioócken thì chẳng bắt chúng van nài đến lần thứ hai. Bây giờ tất cả tội vạ được đổ lên đầu tôi. Tôi không hiểu tại sao. Tôi chỉ thực hiện nguyện vọng của chúng thôi mà. Tất nhiên cần lưu ý một điều là trước đây chúng chưa bao giờ nhìn thấy Gioócken cả và chỉ biết chàng qua lời miêu tả của tôi, mà bọn trẻ đôi khi có thể rất cả tin. Còn bây giờ hãy cho phép tôi được trình bày câu chuyện của Gioócken. Chàng kể nó, ngồi trong chiếc ghế bành thoải mái, trong khi đó thì lũ trẻ - hai đứa con trai 10 và 11 tuổi và một cô bé 12 tuổi - thì đứng trước chàng, khao khát uống từng lời một. Chàng kể chuyện về con hổ. Tôi chờ đợi được nghe đại loại những gì mà chàng thường kể cho người lớn, nhưng Gioócken đã thay đổi cốt truyện một cách đáng kể, có lẽ cho phù hợp với lứa tuổi người nghe. Có thể nói là chàng đã đi quá xa. - Con hổ nhìn thấy chú - Gioócken lên tiếng - và thong thả đi theo sau, dường như nó không muốn chạy trong cái tiết trời nóng bức như thế này và có lẽ nó biết rằng chú cũng không chạy. Mong rằng câu chuyện này là một bài học cho các cháu trong tương lai: Khi lớn lên, đừng bao giờ lại gần những khu rừng ấn Độ mà không mang theo súng, thậm chí nếu các cháu muốn dạo chơi một lúc như chú đã từng làm trong cái buổi sáng rủi ro ấy. Bởi vì giữa đường chú gặp một con hổ. Nó lừng lững đi đằng sau chú, còn chú thì muốn tránh xa, nhưng hổ đi nhanh hơn chú một chút xíu. Tất nhiên chú hiểu rằng cứ mỗi một trăm ácdơ (đơn vị đo chiều dài của Anh, bằng 91,44cm), nó chỉ nhích lại phía chú có năm, sáu phút (đơn vị đo chiều dài của Anh, bằng 30,05cm) nhưng khoảng cách giữa hổ và chú ngày càng thu hẹp lại. Và chú hiểu rằng cũng không nên chạy. - Tại sao thế? - Lũ trẻ đồng thanh hỏi. - Bởi vì hổ có thể nghĩ rằng một cuộc chơi mới đã bắt đầu và nó sẽ tham gia vào đó. Chừng nào chú đi thì cứ một trăm ácdơ nó tăng thêm được năm, sáu phút, còn nếu chú chạy thì nó sẽ tranh thủ được năm mươi phút. Và chú quyết định nên đi mặc dầu chú biết rằng cái kết cục sẽ như nhau và chú chỉ kéo dài cái điều không thể tránh khỏi mà thôi. Khốn nỗi là chú và con hổ không phải ở trong rừng mà ở giữa các mô đá, ở đó chẳng có cây cối nào mọc lên. Mà chú thì càng ngày càng đi xa khỏi khu rừng. - Tại sao thế? - Bởi vì con hổ đã xuất hiện giữa chú và rặng cây. Hổ thường ra khỏi rừng vào ban đêm và đến rạng sáng, khi lũ gà trống thức dậy và cất tiếng gáy, thì quay trở lại. Tất cả những điều đó cũng xảy ra vào buổi sáng, nhưng mặt trời đã lên khá cao và chú cho rằng tất cả những con hổ đã ở trong rừng từ đời tám hoánh rồi. Bởi vậy chú mới đi dạo chơi mà không mang theo súng và, té ra thật là tai hại! - Thế tại sao chú lại đi chơi? - Cô bé hỏi. - Các cháu đừng bao giờ hỏi một người nào đó rằng tại sao anh ta lại làm điều này hay điều khác để chuốc lấy tai họa. Nguyên cớ bao giờ cũng chỉ có một, mặc dù hiếm người thú nhận chuyện đó. Nó được gọi là sự ngu ngốc. - Thế trong trường hợp của chú nó dẫn tới tai họa à? - Cô bé tò mò hỏi. - Rồi các cháu sẽ được nghe kể hết - Gioócken thản nhiên tiếp tục - Như chú đã kể cho các cháu là con hổ đang ở trên các mô đá. Con hổ mỗi lúc mỗi tiến gần lại. Và lúc ấy chú nhìn thấy một cái hang nằm giữa hai quả núi, ở gần ngay đỉnh quả núi nhỏ. Lẽ cố nhiên chui vào trong hang có nghĩa là cắt đứt con đường rút lui của mình. Nhưng việc tiếp tục rút lui không thể dẫn tới một điều gì tốt đẹp cả, còn cái hang thì tạo ra một cơ may thoát thân. Nó có thể trở nên hẹp hơn, và hổ ta không thể chui lọt vào nơi chỉ đủ chỗ cho con người. Hoặc lòng hang trở nên rộng hơn và có nhiều ngóc ngách nên chú có thể dọa nạt làm cho chú hổ sợ. Còn chút hy vọng cuối cùng, chú bèn trèo lên núi và chui tọt vào hang. Con hổ bám theo sát gót chú. Chú đã vượt được một khoảng cách nhất định trước khi ánh sáng bị che khuất: thân con hổ đã lấp kín lối vào hang. Lòng hang quả thật hẹp dần lại, và chẳng mấy chốc chú phải bò lổm ngổm bằng tứ chi. Còn con hổ thì cứ nhẩn nha như trước. Nhìn kỹ thì lòng hang cũng khá rộng, đủ chỗ cho cả con hổ lẫn chú. Lúc ấy chú sực nhớ tới bài báo ngắn nói về hai bộ xương của con chuột và con mèo được tìm thấy trong khi người ta xây dựng một thánh đường lớn. Con chuột rút sâu vào trong hang, con mèo thì không thể với tới nó. Nhưng mèo chui đầu vào hang và mắc kẹt ở trong đó đến nỗi không thể rút đầu ra được. Và thế là hai con vật vĩnh viễn nằm trong hang. Chú chỉ còn chút hy vọng là con hổ còn đủ trí khôn quay ra khi ngách hang trở nên quá hẹp, chừng nào mà nó không vội vã trườn về phía trước. Song nó càng ngày càng tiến gần lại. Chú đã ngửi thấy mùi cọp. Và lúc ấy một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu: mùi cọp quá gắt. Tuy vậy nó vẫn ở cách chú chừng ba mươi ácdơ. Chẳng lẽ chú lại đang bò trong hang thú? Nhưng chú cố xua đuổi cái ý nghĩ khủng khiếp đó khiến chú hồn vía rụng rời. Sau đó xuất hiện tia hy vọng là cái hang này xuyên qua núi, mặc dầu chú chẳng thấy điều đó có lợi gì cho mình cả. Bắt đầu ở phía bên kia quả núi có thể có những điều bất ngờ, thậm chí một chiếc cây mọc đơn độc. Nhưng chú không cảm thấy có luồng gió thổi qua chứng tỏ rằng cái hang này là ăn thông ra ngoài. Không khí đậm đặc mùi cọp, và chú hiểu rằng chú không còn được nhìn thấy mặt trời nữa rồi. Tôi liếc nhìn lũ trẻ để xem Gioócken có thu hút được sự chú ý của chúng không. Chúng lắng nghe, nhưng tôi cảm thấy rằng chúng không bộc lộ sự hứng thú đặc biệt. Tôi có cảm tưởng rằng, mà cũng có thể là tôi lầm, cô bé lại có cảm tình với con hổ hơn. Tôi xin nhắc lại là tôi có thể sai. Nhân tiện cũng nói thêm rằng câu chuyện này xảy ra vào mùa thu, người ta không thắp đèn trong căn phòng tranh tối tranh sáng. Tôi không có lỗi trong việc này: tôi không lường được là sự cố gì diễn biến tiếp theo. - Con hổ mỗi lúc một tiến gần lại - Gioócken kể tiếp - Chú nhận thấy nền hang rất phẳng phiu, nó được mài nhẵn bởi những chiếc chân mềm mại của một con vật khổng lồ. Và đường hầm được bịt lại bằng một bức tường dày đặc, cũng nhẵn thín. Chú quay đầu lại trong bóng tối và chú ngửi thấy, hơn cả nhìn thấy, con hổ ở ngay trước mặt mình. - Rồi sao nữa hả chú? - Một thằng nhỏ hỏi. - Nó đã ăn thịt chú - Gioócken đáp - Còn đang nói chuyện với các cháu ở đây là hồn ma đấy. Lập tức trong căn phòng tối om bắt đầu diễn ra sự náo động kinh hoàng mà lỗi gây nên chuyện đó, mọi người đã đổ lên đầu tôi.
Mục lục
Một chuyện rùng rợn
Một chuyện rùng rợn
Lord DanseniChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: ABCD Nguồn: VNCAĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2006
|
Lord Danseni
Một chuyện rùng rợn
Dịch giả: Lê Sơn
L
úc ấy chú sực nhớ tới bài báo ngắn nói về hai bộ xương của con chuột và con mèo được tìm thấy trong khi người ta xây dựng một thánh đường lớn. Con chuột rút sâu vào trong hang, con mèo thì không thể với tới nó. Nhưng mèo chui đầu vào hang và mắc kẹt ở trong đó đến nỗi không thể rút đầu ra được. Có lần tôi đã gây nên nỗi kinh hoàng trong một ngôi nhà khi dẫn tới đây một người bạn của tôi tên là Gioócken. Thật ra, tôi không cho mình, và có lẽ tôi cũng không cho anh ta là có lỗi. Sự thể là một người bạn khác của tôi nói rằng mấy đứa con của anh ta rất thích nghe những chuyện rùng rợn. Và tôi đã kể cho chúng nghe mấy câu chuyện hoang đường về sư tử và hổ nhưng không làm chúng sợ tí nào. Lúc ấy tôi chợt nhớ tới Gioócken là người đã từng sống nhiều năm trong các khu rừng ấn Độ và châu Phi để săn bắn thú dữ, và tôi tin rằng những hồi ức của chàng sẽ gây cho chúng một ấn tượng mạnh mẽ. Do đó tôi mới bảo ba đứa con của bạn tôi rằng tôi quen một người thợ săn kỳ cựu vốn biết rất nhiều chuyện và hỏi chủ nhà xem tôi có thể dẫn anh ta đến uống trà vào một dịp nào đó được không. Chính tôi cũng không thể hình dung là Gioócken sẽ kể một chuyện thực sự rùng rợn. Và tôi cũng không ngờ là lũ trẻ tuy không còn bé bỏng cho lắm, tuổi từ 10 đến 12, lại khiếp sợ đến thế. Tôi được phép dẫn Gioócken tới ngay lập tức, và bọn trẻ sau tuần trà đầu tiên đã yêu cầu chàng kể cho chúng nghe một câu chuyện rùng rợn, còn Gioócken thì chẳng bắt chúng van nài đến lần thứ hai. Bây giờ tất cả tội vạ được đổ lên đầu tôi. Tôi không hiểu tại sao. Tôi chỉ thực hiện nguyện vọng của chúng thôi mà. Tất nhiên cần lưu ý một điều là trước đây chúng chưa bao giờ nhìn thấy Gioócken cả và chỉ biết chàng qua lời miêu tả của tôi, mà bọn trẻ đôi khi có thể rất cả tin. Còn bây giờ hãy cho phép tôi được trình bày câu chuyện của Gioócken. Chàng kể nó, ngồi trong chiếc ghế bành thoải mái, trong khi đó thì lũ trẻ - hai đứa con trai 10 và 11 tuổi và một cô bé 12 tuổi - thì đứng trước chàng, khao khát uống từng lời một. Chàng kể chuyện về con hổ. Tôi chờ đợi được nghe đại loại những gì mà chàng thường kể cho người lớn, nhưng Gioócken đã thay đổi cốt truyện một cách đáng kể, có lẽ cho phù hợp với lứa tuổi người nghe. Có thể nói là chàng đã đi quá xa. - Con hổ nhìn thấy chú - Gioócken lên tiếng - và thong thả đi theo sau, dường như nó không muốn chạy trong cái tiết trời nóng bức như thế này và có lẽ nó biết rằng chú cũng không chạy. Mong rằng câu chuyện này là một bài học cho các cháu trong tương lai: Khi lớn lên, đừng bao giờ lại gần những khu rừng ấn Độ mà không mang theo súng, thậm chí nếu các cháu muốn dạo chơi một lúc như chú đã từng làm trong cái buổi sáng rủi ro ấy. Bởi vì giữa đường chú gặp một con hổ. Nó lừng lững đi đằng sau chú, còn chú thì muốn tránh xa, nhưng hổ đi nhanh hơn chú một chút xíu. Tất nhiên chú hiểu rằng cứ mỗi một trăm ácdơ (đơn vị đo chiều dài của Anh, bằng 91,44cm), nó chỉ nhích lại phía chú có năm, sáu phút (đơn vị đo chiều dài của Anh, bằng 30,05cm) nhưng khoảng cách giữa hổ và chú ngày càng thu hẹp lại. Và chú hiểu rằng cũng không nên chạy. - Tại sao thế? - Lũ trẻ đồng thanh hỏi. - Bởi vì hổ có thể nghĩ rằng một cuộc chơi mới đã bắt đầu và nó sẽ tham gia vào đó. Chừng nào chú đi thì cứ một trăm ácdơ nó tăng thêm được năm, sáu phút, còn nếu chú chạy thì nó sẽ tranh thủ được năm mươi phút. Và chú quyết định nên đi mặc dầu chú biết rằng cái kết cục sẽ như nhau và chú chỉ kéo dài cái điều không thể tránh khỏi mà thôi. Khốn nỗi là chú và con hổ không phải ở trong rừng mà ở giữa các mô đá, ở đó chẳng có cây cối nào mọc lên. Mà chú thì càng ngày càng đi xa khỏi khu rừng. - Tại sao thế? - Bởi vì con hổ đã xuất hiện giữa chú và rặng cây. Hổ thường ra khỏi rừng vào ban đêm và đến rạng sáng, khi lũ gà trống thức dậy và cất tiếng gáy, thì quay trở lại. Tất cả những điều đó cũng xảy ra vào buổi sáng, nhưng mặt trời đã lên khá cao và chú cho rằng tất cả những con hổ đã ở trong rừng từ đời tám hoánh rồi. Bởi vậy chú mới đi dạo chơi mà không mang theo súng và, té ra thật là tai hại! - Thế tại sao chú lại đi chơi? - Cô bé hỏi. - Các cháu đừng bao giờ hỏi một người nào đó rằng tại sao anh ta lại làm điều này hay điều khác để chuốc lấy tai họa. Nguyên cớ bao giờ cũng chỉ có một, mặc dù hiếm người thú nhận chuyện đó. Nó được gọi là sự ngu ngốc. - Thế trong trường hợp của chú nó dẫn tới tai họa à? - Cô bé tò mò hỏi. - Rồi các cháu sẽ được nghe kể hết - Gioócken thản nhiên tiếp tục - Như chú đã kể cho các cháu là con hổ đang ở trên các mô đá. Con hổ mỗi lúc mỗi tiến gần lại. Và lúc ấy chú nhìn thấy một cái hang nằm giữa hai quả núi, ở gần ngay đỉnh quả núi nhỏ. Lẽ cố nhiên chui vào trong hang có nghĩa là cắt đứt con đường rút lui của mình. Nhưng việc tiếp tục rút lui không thể dẫn tới một điều gì tốt đẹp cả, còn cái hang thì tạo ra một cơ may thoát thân. Nó có thể trở nên hẹp hơn, và hổ ta không thể chui lọt vào nơi chỉ đủ chỗ cho con người. Hoặc lòng hang trở nên rộng hơn và có nhiều ngóc ngách nên chú có thể dọa nạt làm cho chú hổ sợ. Còn chút hy vọng cuối cùng, chú bèn trèo lên núi và chui tọt vào hang. Con hổ bám theo sát gót chú. Chú đã vượt được một khoảng cách nhất định trước khi ánh sáng bị che khuất: thân con hổ đã lấp kín lối vào hang. Lòng hang quả thật hẹp dần lại, và chẳng mấy chốc chú phải bò lổm ngổm bằng tứ chi. Còn con hổ thì cứ nhẩn nha như trước. Nhìn kỹ thì lòng hang cũng khá rộng, đủ chỗ cho cả con hổ lẫn chú. Lúc ấy chú sực nhớ tới bài báo ngắn nói về hai bộ xương của con chuột và con mèo được tìm thấy trong khi người ta xây dựng một thánh đường lớn. Con chuột rút sâu vào trong hang, con mèo thì không thể với tới nó. Nhưng mèo chui đầu vào hang và mắc kẹt ở trong đó đến nỗi không thể rút đầu ra được. Và thế là hai con vật vĩnh viễn nằm trong hang. Chú chỉ còn chút hy vọng là con hổ còn đủ trí khôn quay ra khi ngách hang trở nên quá hẹp, chừng nào mà nó không vội vã trườn về phía trước. Song nó càng ngày càng tiến gần lại. Chú đã ngửi thấy mùi cọp. Và lúc ấy một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu: mùi cọp quá gắt. Tuy vậy nó vẫn ở cách chú chừng ba mươi ácdơ. Chẳng lẽ chú lại đang bò trong hang thú? Nhưng chú cố xua đuổi cái ý nghĩ khủng khiếp đó khiến chú hồn vía rụng rời. Sau đó xuất hiện tia hy vọng là cái hang này xuyên qua núi, mặc dầu chú chẳng thấy điều đó có lợi gì cho mình cả. Bắt đầu ở phía bên kia quả núi có thể có những điều bất ngờ, thậm chí một chiếc cây mọc đơn độc. Nhưng chú không cảm thấy có luồng gió thổi qua chứng tỏ rằng cái hang này là ăn thông ra ngoài. Không khí đậm đặc mùi cọp, và chú hiểu rằng chú không còn được nhìn thấy mặt trời nữa rồi. Tôi liếc nhìn lũ trẻ để xem Gioócken có thu hút được sự chú ý của chúng không. Chúng lắng nghe, nhưng tôi cảm thấy rằng chúng không bộc lộ sự hứng thú đặc biệt. Tôi có cảm tưởng rằng, mà cũng có thể là tôi lầm, cô bé lại có cảm tình với con hổ hơn. Tôi xin nhắc lại là tôi có thể sai. Nhân tiện cũng nói thêm rằng câu chuyện này xảy ra vào mùa thu, người ta không thắp đèn trong căn phòng tranh tối tranh sáng. Tôi không có lỗi trong việc này: tôi không lường được là sự cố gì diễn biến tiếp theo. - Con hổ mỗi lúc một tiến gần lại - Gioócken kể tiếp - Chú nhận thấy nền hang rất phẳng phiu, nó được mài nhẵn bởi những chiếc chân mềm mại của một con vật khổng lồ. Và đường hầm được bịt lại bằng một bức tường dày đặc, cũng nhẵn thín. Chú quay đầu lại trong bóng tối và chú ngửi thấy, hơn cả nhìn thấy, con hổ ở ngay trước mặt mình. - Rồi sao nữa hả chú? - Một thằng nhỏ hỏi. - Nó đã ăn thịt chú - Gioócken đáp - Còn đang nói chuyện với các cháu ở đây là hồn ma đấy. Lập tức trong căn phòng tối om bắt đầu diễn ra sự náo động kinh hoàng mà lỗi gây nên chuyện đó, mọi người đã đổ lên đầu tôi.
Mục lục
Một chuyện rùng rợn
Một chuyện rùng rợn
Lord DanseniChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: ABCD Nguồn: VNCAĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2006
|
Khuyết Danh
Một Chuyện Tình
Câu chuyện xãy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh.
Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu ghắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười.
Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi".
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc".
Bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi... Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết, tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng. Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes.
Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, anh nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói: " Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không? ".
Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa, hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay bước, cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen.
Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.
Mục lục
Một Chuyện Tình
Một Chuyện Tình
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.MariaThuy đánh máy Nguồn: Được bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 27 tháng 8 năm 2004
|
Noname
A love story
The story takes place in a small hospital in a remote countryside.
In the chemotherapy department there was a young woman in the final stages of cancer. Although she was always tormented by pain, she never forgot to give us a grateful smile after treatments. When her husband came to visit, her eyes shone with happiness. He was a handsome, polite and friendly man like his wife. I admire their love story. Every day he brought her bouquets of fresh flowers and a radiant smile. He came to the bed, held her hand and talked to her. When the pain was too much, she cried and became irritable, he hugged her tightly, comforting and encouraging his wife until the pain subsided. He was always by her side whenever she needed him, he helped her drink sips of water and didn't forget to gently stroke her eyebrows. Every night, before leaving, he always closes the door so the two of them can have moments together. When he left, we saw her sleeping with a smile still on her lips.
But that night everything changed. When looking at the monitoring board, the results showed that the young wife would not survive the night. Even though I'm very sad, I know it's the best way for her, from now on she won't suffer anymore pain.
Leave the tracking chart on the table, I want to go to the hospital room. When I entered the room, she opened her eyes and looked at me, smiling weakly, but her breathing sounded labored. Her husband sat next to her and smiled and said: "Up to now the best gift I have given her is my love."
And I cried when I heard that, I said if they need anything don't be shy. That night she passed away in the arms of her beloved husband. I don't know what to do other than try to comfort and share this pain with her husband. With a tear-stained face, he choked out: "Please let me be with her a little longer."
Stepping out of the room, standing in the hallway wiping away tears, remembering her smile, remembering her eyes, remembering the tight hugs she gave us... I remember everything about her as a friend. close, I can also somewhat feel the pain that her husband is suffering. Suddenly, from the room came a deep voice that I had never heard before. Not only me but everyone was fascinated by his voice when he sang the lyrics of Beautiful brown eyes.
Then the song's melody faded, he opened the door and called me to come, he looked deeply into my eyes, hugged me and said: "I have sung this song to her every night since the day we met. Every day." I usually try to keep my voice low so as not to bother other patients. And I'm sure she can still hear me singing tonight. I'm sorry for bothering everyone What happens without her, but every night I continue to sing to her? Do you think she hears me?
I nodded slightly, tears still flowing. He hugged me again, kissed my cheek and thanked me and everyone. Then he turned away, bowed his head and softly whistled a familiar tune.
As he walked away, I watched, silently praying for her, for him and for me to one day find a love like that.
Table of contents
A love story
A love story
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typed by MariaThuy Source: Uploaded by friend: TSAH on: August 27, 2004
|
Phan Triều Hải
Một Chuyện Tình Cũ
Buổi sáng trời hãy còn khô hanh lắm, ra vườn lượm cành khô rơi vãi qua đêm đã nghe nóng ran trên lưng hứa hẹn một ngày nhiều nắng. Thế nhưng đến trưa thì mây từ đâu lừ lừ kéo đến. Cái sân đang sáng choang bỗng dưng dịu mát im lìm, chó cụp đuôi chui xuống giường, ngẩng lên mới hay mây đã phủ kín trời rồi. Và sau đó là mưa. Lộp độp rồi rào rào bất tận trên mái tôn. Nước chảy từ mái nhà xuống máng xối, từ máng xối xuống rãnh ngoài sân. Rồi từ rãnh, không biết chảy đi đâu, (vườn đã ngập nước, cỏ khô lá khô cành khô trôi lều phều, bập bềnh nửa chìm nửa nổi), nước đành tràn ra cổng. Vân ngồi trong nhà nhìn qua cửa sổ chờ cho cái lá khô mà Vân đã theo dõi từ khi nó còn ở trong vườn trôi khuất qua cổng là thấy hết chuyện rồi. Ngày Chủ Nhật bình thường của Vân cũng đang trôi qua như chiếc lá ấy, bập bềnh, lững thững khi nhanh khi chậm, nhưng đến chân trụ cổng là nín thở, ngưng lại một phần mười giây, vươn cổ lên một tí và trôi vèo qua, biến mất. Ngay lúc chiếc lá trôi tuột qua, trong lòng Vân xuất hiện một khoảng trống nhỏ, rất nhỏ, nhưng thông suốt, và cũng ngay lập tức khoảng trống ấy được lấp đầy bằng một thứ chất liệu gì đó có mùi vị quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi. Vân ngồi bần thần một lát trong phảng phất mùi hăng hăng của nắng bám trên tường hay mùi hơi đất, nhớ ngay ra đó cũng chính mùi của căn phòng ấy, nhỏ và ẩm thấp, đầy tiếng kẽo kẹt của những chân giường. * * *Lúc ấy, Vân mới mười tám tuổi, mặc áo sơ mi thời thượng nhà quê, vạt trước ngắn vạt sau dài bỏ ra ngoài gần chạm đến gối. Vân luôn ngồi ở hàng ghế sau cùng, lưng tựa vào cánh cửa phòng tắm đong đưa xộc xệch mặc dù mép luôn được khóa bằng một sợi thép lớn móc vào khoen. Cái bàn nham nhở những đường dao rạch ngang dọc luôn kêu ken két bởi những mộng gỗ đã hở toang. Cả cơ ngơi đó chỉ rộng chừng hai mươi lăm mét vuông nhưng với chỉ một người nhỏ nhắn như thầy sử dụng thì hãy còn rộng chán, chưa kể cái phòng tắm bí hiểm không một đứa học trò nào được biết rộng hẹp ra sao. Lớp học bắt đầu lúc sáu giờ chiều trong cái nóng hầm hập của cả ngày nén lại và điện thường xuyên bị cắt. Trên chiếc bàn để cạnh bảng lúc nào cũng có đặt sẵn một cây đèn dầu. Khi thắp đèn thầy thường xăn tay áo lên để lộ ra cánh tay ngắn cuồn cuộn bắp thịt, cái bật lửa bị kẹp đến ngạt thở trong lòng bàn tay chặt đến nổi không khí cũng không vào ra được, ngón cái nhỏ mà chắc tròn như hột mít chỉ cần lẩy nhẹ trên bánh xe là lửa lóe lên. Bên cạnh cái ghế xích đu trước cửa có đặt một quả tạ. Mỗi khi vào lớp, Vân thường lấy chân hích vào nó một cái. Quả tạ không hề nhúc nhích. Vân sờ vào nó. Lạnh. Từ đó Vân bị một ám ảnh rằng luôn luôn đang hiện diện bên ngoài bản thân mình có một thế giới khác, thế giới của đàn ông, mạnh mẽ, lầm lì, tàn bạo. Gần hết năm học thì Vân quyết định không đi thi (vì nhiều lý do mà kể ra đây làm chi, không vui) nhưng lại quyết định rõ ràng rằng nếu có chồng thì người đó phải như thầy, thấp người nhưng mạnh mẽ, cổ lúc nào cũng thẳng cứng và có gân to. Thấp người bởi chính Vân cũng không được cao cho lắm. Báo Khoa Học Phổ Thông cho biết con gái vào tuổi ấy thì hết phát triển chiều cao nữa rồi nhưng Vân không lấy thế làm thất vọng. Vân biết mình có sự duyên dáng khác. Tám giờ tối tan học, Vân bao giờ cũng là người ra sau cùng, lúc ấy cũng là lúc thầy vừa lau bảng xong và đứng ở cửa, trìu mến nhìn mắt Vân và nói: “Em về.” Tim thót lại, Vân giả bộ tự nhiên hất cái vạt dài sau áo rồi ngồi lên xe, hai chân cố không để chới với. Đêm về Vân chỉ ước được trò chuyện với thầy, được đặt tay lên cái quả tạ bằng sắt lạnh ấy mà ngủ. Sau này khi nằm mà nhắc lại những chuyện đó, thầy nói biết như thế thì thầy đã tặng quả tạ ấy cho Vân từ lâu rồi, vì thầy đã chuyển lên tập thể dục thể hình ở trung tâm quận, ở đó không chỉ có đủ những quả tạ đạt tiêu chuẩn mà còn có những loại thuốc thoa, dầu thoa nhằm tạo một làn da ngăm ngăm lý tưởng như của mấy tay lướt sóng vùng biển Caribe. Từ ngày nghỉ học, Vân chỉ đến chơi được với thầy vào chiều Chủ Nhật, lúc thầy không có lớp. Những cái bàn được kéo lại xếp thành hàng dài vừa khít vừa ấm cúng, nhưng hơi cao nên Vân phải leo lên nhờ vào một chiếc ghế. Thường thì Vân chọn cái bàn ngày trước vẫn ngồi học (có ai đó đã khắc thêm vài câu thơ khập khiểng) mà nằm để có đủ tự tin không rúm người lại khi thầy trườn lên, lướt nhẹ nhàng đôi bàn tay với những ngón ngắn vốn đã quen điều khiển tạ sắt lên ngực mình. Những ngày còn lại Vân ở nhà, trông chờ dằng dặc đến chiều Chủ Nhật. Học trò thầy ngày càng đông và lớp phải chuyển đến một nơi khác, nhưng căn phòng cũ vẫn như thế ẩm thấp vào mùa mưa, nóng nực vào mùa nắng, chỉ có điều những chiếc bàn được đặt sát nhau không cần dịch chuyển nữa vì học trò không cần dùng đến. Thầy biến cái phòng ấy thành nơi viết văn và vẽ tranh, lúc nào cũng vương vãi giấy rơi ra khỏi sọt rác và những ống tuýp màu bị bóp dẹt một đầu. Thầy cẩu thả như nghệ sĩ, chiếc điện thoại lắp trên tường dây cứ cuộn xoắn lại mặc dù Chủ Nhật nào Vân cũng đến lần mò gỡ từng mắc ra cho thẳng thớm. Phòng tắm nay đã được thay một cánh cửa mica màu trắng ngà lâu bẩn, tương xứng chiếc bồn tắm cũng màu ngà mới được lắp xong. Chiếc bồn tắm ấy Vân có thả thẳng chân cũng không hết được chiều dài của nó, và nó ngốn nước nhiều đến nỗi mỗi khi xả thì chiếc ống cao su dẫn nước ra cống bên ngoài lại cong lên rung bần bật. Mỗi lần thầy tắm thì Vân lại loay hoay với chiếc điện thoại, dò nghe hộp thư âm nhạc, nhưng không khi nào Vân nghe hết được một bài. Cứ mỗi lần thầy mở nước nóng bên trong thì bên ngoài điện thoại lại kêu lên rèn rẹt, và lúc ấy Vân lại chuyển sang chọn bài khác. Phím số 1 là lúc thầy vừa cho nước ướt mình. Phím số 2 là lúc thầy xả nước gội đầu. Phím số 3 là để kỳ cọ bàn chân. Những hôm nào Vân phải nghe đến bài thứ bảy thứ tám là những ngày thầy tắm nhiều, tắm lâu. Những ngày ấy trời nóng lắm. Vân không thích cái máy nước nóng ấy, tiếng kêu rèn rẹt đó khiến Vân cứ có cảm giác từng tia nước là điện và rùng mình khi hình dung ra cảnh tượng thân thể mình tím tái co quắp trong phòng tắm như thế nào. Nhưng thầy bảo yên tâm đi, và để chứng minh sự an toàn của nó, thầy cùng vào tắm. Vừa tắm vừa hát. * * * Câu chuyện ấy xảy ra lâu lắm rồi. Chiều nay nhìn trời mưa và nghe mùi ẩm mốc ấy Vân chợt nhớ đến chuyện cũ. Giấu chồng, Vân tìm quyển sổ điện thoại lâu ngày đã quăn gáy và nhấn số. Dây điện thoại nhà Vân không bao giờ xoắn xuýt lại vì chồng Vân cực kỳ ngăn nắp. Anh đã từng giữ chức lớp phó văn thể mỹ từ lớp một đến lớp mười hai và bí thư chi đoàn hai năm đầu tiên Đại Học. Ngoài sự ngăn nắp ra anh không còn yêu thích gì khác. Vân áp ống nghe vào tai, mắt liếc nhìn chồng đang loay hoay lau chùi bên trong cái tủ lạnh, chỉ còn thấy mỗi cái mông thò ra ngoe nguẩy. Phía đầu dây kia, giọng nói quen thuộc cất lên: Alô. Vân chợt nhớ quá những ngày ấy, những chiếc bàn nhẵn thín vì mồ hôi. Alô. Vẫn nhỏ nhẹ như xưa. Trong lòng Vân rung lên cái mùi sắt lạnh của quả tạ đặt trước cửa nhà. Alô. Phía đầu dây bên kia im lặng rồi rèn rẹt, rèn rẹt. Có ai đó đang ở trong nhà tắm, đang dùng cái máy nước nóng ấy. Rèn rẹt. Lúc này đang xát xà phòng. Rèn rẹt. Lúc này đang xả người thơm tho. Phải em đó không? Giọng thầy đó, cái giọng vẫn dịu dàng sau khi chật vật lắm mới trôi qua được cái cổ thẳng và cứng cáp ấy. Rèn rẹt. Rèn rẹt. Cứ ngắt quãng mãi, lẽ nào ai đó đang thong dong chà xát bàn chân. Alô. Alô. Thầy thật kiên trì. Vẫn như thế, nhạy cảm lắm nhưng cũng vô tình lắm. Vân đặt ống nghe xuống. Mưa tạnh được một lát thì Vân bảo chồng chiều Chủ Nhật mát trời đi dạo phố nghe anh. Chồng bảo, Thôi đi. Xe vừa mới rửa xong chạy lông nhông ngoài đường cho bẩn hết à!
Mục lục
Một Chuyện Tình Cũ
Một Chuyện Tình Cũ
Phan Triều HảiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 22 tháng 3 năm 2005
|
Phan Triều Hải
Một Chuyện Tình Cũ
Buổi sáng trời hãy còn khô hanh lắm, ra vườn lượm cành khô rơi vãi qua đêm đã nghe nóng ran trên lưng hứa hẹn một ngày nhiều nắng. Thế nhưng đến trưa thì mây từ đâu lừ lừ kéo đến. Cái sân đang sáng choang bỗng dưng dịu mát im lìm, chó cụp đuôi chui xuống giường, ngẩng lên mới hay mây đã phủ kín trời rồi. Và sau đó là mưa. Lộp độp rồi rào rào bất tận trên mái tôn. Nước chảy từ mái nhà xuống máng xối, từ máng xối xuống rãnh ngoài sân. Rồi từ rãnh, không biết chảy đi đâu, (vườn đã ngập nước, cỏ khô lá khô cành khô trôi lều phều, bập bềnh nửa chìm nửa nổi), nước đành tràn ra cổng. Vân ngồi trong nhà nhìn qua cửa sổ chờ cho cái lá khô mà Vân đã theo dõi từ khi nó còn ở trong vườn trôi khuất qua cổng là thấy hết chuyện rồi. Ngày Chủ Nhật bình thường của Vân cũng đang trôi qua như chiếc lá ấy, bập bềnh, lững thững khi nhanh khi chậm, nhưng đến chân trụ cổng là nín thở, ngưng lại một phần mười giây, vươn cổ lên một tí và trôi vèo qua, biến mất. Ngay lúc chiếc lá trôi tuột qua, trong lòng Vân xuất hiện một khoảng trống nhỏ, rất nhỏ, nhưng thông suốt, và cũng ngay lập tức khoảng trống ấy được lấp đầy bằng một thứ chất liệu gì đó có mùi vị quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi. Vân ngồi bần thần một lát trong phảng phất mùi hăng hăng của nắng bám trên tường hay mùi hơi đất, nhớ ngay ra đó cũng chính mùi của căn phòng ấy, nhỏ và ẩm thấp, đầy tiếng kẽo kẹt của những chân giường. * * *Lúc ấy, Vân mới mười tám tuổi, mặc áo sơ mi thời thượng nhà quê, vạt trước ngắn vạt sau dài bỏ ra ngoài gần chạm đến gối. Vân luôn ngồi ở hàng ghế sau cùng, lưng tựa vào cánh cửa phòng tắm đong đưa xộc xệch mặc dù mép luôn được khóa bằng một sợi thép lớn móc vào khoen. Cái bàn nham nhở những đường dao rạch ngang dọc luôn kêu ken két bởi những mộng gỗ đã hở toang. Cả cơ ngơi đó chỉ rộng chừng hai mươi lăm mét vuông nhưng với chỉ một người nhỏ nhắn như thầy sử dụng thì hãy còn rộng chán, chưa kể cái phòng tắm bí hiểm không một đứa học trò nào được biết rộng hẹp ra sao. Lớp học bắt đầu lúc sáu giờ chiều trong cái nóng hầm hập của cả ngày nén lại và điện thường xuyên bị cắt. Trên chiếc bàn để cạnh bảng lúc nào cũng có đặt sẵn một cây đèn dầu. Khi thắp đèn thầy thường xăn tay áo lên để lộ ra cánh tay ngắn cuồn cuộn bắp thịt, cái bật lửa bị kẹp đến ngạt thở trong lòng bàn tay chặt đến nổi không khí cũng không vào ra được, ngón cái nhỏ mà chắc tròn như hột mít chỉ cần lẩy nhẹ trên bánh xe là lửa lóe lên. Bên cạnh cái ghế xích đu trước cửa có đặt một quả tạ. Mỗi khi vào lớp, Vân thường lấy chân hích vào nó một cái. Quả tạ không hề nhúc nhích. Vân sờ vào nó. Lạnh. Từ đó Vân bị một ám ảnh rằng luôn luôn đang hiện diện bên ngoài bản thân mình có một thế giới khác, thế giới của đàn ông, mạnh mẽ, lầm lì, tàn bạo. Gần hết năm học thì Vân quyết định không đi thi (vì nhiều lý do mà kể ra đây làm chi, không vui) nhưng lại quyết định rõ ràng rằng nếu có chồng thì người đó phải như thầy, thấp người nhưng mạnh mẽ, cổ lúc nào cũng thẳng cứng và có gân to. Thấp người bởi chính Vân cũng không được cao cho lắm. Báo Khoa Học Phổ Thông cho biết con gái vào tuổi ấy thì hết phát triển chiều cao nữa rồi nhưng Vân không lấy thế làm thất vọng. Vân biết mình có sự duyên dáng khác. Tám giờ tối tan học, Vân bao giờ cũng là người ra sau cùng, lúc ấy cũng là lúc thầy vừa lau bảng xong và đứng ở cửa, trìu mến nhìn mắt Vân và nói: “Em về.” Tim thót lại, Vân giả bộ tự nhiên hất cái vạt dài sau áo rồi ngồi lên xe, hai chân cố không để chới với. Đêm về Vân chỉ ước được trò chuyện với thầy, được đặt tay lên cái quả tạ bằng sắt lạnh ấy mà ngủ. Sau này khi nằm mà nhắc lại những chuyện đó, thầy nói biết như thế thì thầy đã tặng quả tạ ấy cho Vân từ lâu rồi, vì thầy đã chuyển lên tập thể dục thể hình ở trung tâm quận, ở đó không chỉ có đủ những quả tạ đạt tiêu chuẩn mà còn có những loại thuốc thoa, dầu thoa nhằm tạo một làn da ngăm ngăm lý tưởng như của mấy tay lướt sóng vùng biển Caribe. Từ ngày nghỉ học, Vân chỉ đến chơi được với thầy vào chiều Chủ Nhật, lúc thầy không có lớp. Những cái bàn được kéo lại xếp thành hàng dài vừa khít vừa ấm cúng, nhưng hơi cao nên Vân phải leo lên nhờ vào một chiếc ghế. Thường thì Vân chọn cái bàn ngày trước vẫn ngồi học (có ai đó đã khắc thêm vài câu thơ khập khiểng) mà nằm để có đủ tự tin không rúm người lại khi thầy trườn lên, lướt nhẹ nhàng đôi bàn tay với những ngón ngắn vốn đã quen điều khiển tạ sắt lên ngực mình. Những ngày còn lại Vân ở nhà, trông chờ dằng dặc đến chiều Chủ Nhật. Học trò thầy ngày càng đông và lớp phải chuyển đến một nơi khác, nhưng căn phòng cũ vẫn như thế ẩm thấp vào mùa mưa, nóng nực vào mùa nắng, chỉ có điều những chiếc bàn được đặt sát nhau không cần dịch chuyển nữa vì học trò không cần dùng đến. Thầy biến cái phòng ấy thành nơi viết văn và vẽ tranh, lúc nào cũng vương vãi giấy rơi ra khỏi sọt rác và những ống tuýp màu bị bóp dẹt một đầu. Thầy cẩu thả như nghệ sĩ, chiếc điện thoại lắp trên tường dây cứ cuộn xoắn lại mặc dù Chủ Nhật nào Vân cũng đến lần mò gỡ từng mắc ra cho thẳng thớm. Phòng tắm nay đã được thay một cánh cửa mica màu trắng ngà lâu bẩn, tương xứng chiếc bồn tắm cũng màu ngà mới được lắp xong. Chiếc bồn tắm ấy Vân có thả thẳng chân cũng không hết được chiều dài của nó, và nó ngốn nước nhiều đến nỗi mỗi khi xả thì chiếc ống cao su dẫn nước ra cống bên ngoài lại cong lên rung bần bật. Mỗi lần thầy tắm thì Vân lại loay hoay với chiếc điện thoại, dò nghe hộp thư âm nhạc, nhưng không khi nào Vân nghe hết được một bài. Cứ mỗi lần thầy mở nước nóng bên trong thì bên ngoài điện thoại lại kêu lên rèn rẹt, và lúc ấy Vân lại chuyển sang chọn bài khác. Phím số 1 là lúc thầy vừa cho nước ướt mình. Phím số 2 là lúc thầy xả nước gội đầu. Phím số 3 là để kỳ cọ bàn chân. Những hôm nào Vân phải nghe đến bài thứ bảy thứ tám là những ngày thầy tắm nhiều, tắm lâu. Những ngày ấy trời nóng lắm. Vân không thích cái máy nước nóng ấy, tiếng kêu rèn rẹt đó khiến Vân cứ có cảm giác từng tia nước là điện và rùng mình khi hình dung ra cảnh tượng thân thể mình tím tái co quắp trong phòng tắm như thế nào. Nhưng thầy bảo yên tâm đi, và để chứng minh sự an toàn của nó, thầy cùng vào tắm. Vừa tắm vừa hát. * * * Câu chuyện ấy xảy ra lâu lắm rồi. Chiều nay nhìn trời mưa và nghe mùi ẩm mốc ấy Vân chợt nhớ đến chuyện cũ. Giấu chồng, Vân tìm quyển sổ điện thoại lâu ngày đã quăn gáy và nhấn số. Dây điện thoại nhà Vân không bao giờ xoắn xuýt lại vì chồng Vân cực kỳ ngăn nắp. Anh đã từng giữ chức lớp phó văn thể mỹ từ lớp một đến lớp mười hai và bí thư chi đoàn hai năm đầu tiên Đại Học. Ngoài sự ngăn nắp ra anh không còn yêu thích gì khác. Vân áp ống nghe vào tai, mắt liếc nhìn chồng đang loay hoay lau chùi bên trong cái tủ lạnh, chỉ còn thấy mỗi cái mông thò ra ngoe nguẩy. Phía đầu dây kia, giọng nói quen thuộc cất lên: Alô. Vân chợt nhớ quá những ngày ấy, những chiếc bàn nhẵn thín vì mồ hôi. Alô. Vẫn nhỏ nhẹ như xưa. Trong lòng Vân rung lên cái mùi sắt lạnh của quả tạ đặt trước cửa nhà. Alô. Phía đầu dây bên kia im lặng rồi rèn rẹt, rèn rẹt. Có ai đó đang ở trong nhà tắm, đang dùng cái máy nước nóng ấy. Rèn rẹt. Lúc này đang xát xà phòng. Rèn rẹt. Lúc này đang xả người thơm tho. Phải em đó không? Giọng thầy đó, cái giọng vẫn dịu dàng sau khi chật vật lắm mới trôi qua được cái cổ thẳng và cứng cáp ấy. Rèn rẹt. Rèn rẹt. Cứ ngắt quãng mãi, lẽ nào ai đó đang thong dong chà xát bàn chân. Alô. Alô. Thầy thật kiên trì. Vẫn như thế, nhạy cảm lắm nhưng cũng vô tình lắm. Vân đặt ống nghe xuống. Mưa tạnh được một lát thì Vân bảo chồng chiều Chủ Nhật mát trời đi dạo phố nghe anh. Chồng bảo, Thôi đi. Xe vừa mới rửa xong chạy lông nhông ngoài đường cho bẩn hết à!
Mục lục
Một Chuyện Tình Cũ
Một Chuyện Tình Cũ
Phan Triều HảiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 22 tháng 3 năm 2005
|
Chưa biết tên
Một Chuyện Tình Đẹp
Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa dưới subway của thành phố NewYork để trở về nhà. Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ theo truyền thống của gia đình họ Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để "nói" với nhau. Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay vì trong những năm đầu đại học cô đã volunteer làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc. Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm subway, Wendy đã "nghe lóm" được câu chuyện của hai người. Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì "trả lời" là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực nầy nên có mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái. Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để "nói" trong câu chuyện của họ. Khi xe lửa đến trạm thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trau đổi emails address cho nhau.
Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng phương tiện text messages của mobile phone rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau. Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie. Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy một đổi không xa mấy. Từ những text messages, emais thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chổ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong Central Park nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghĩ ngơi. Tuy phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô lại có dịp trau dồi "thủ thuật" để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu "I Love You" thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.
Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi "Bạn có thể fall in love với một người câm điếc hay không?" thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát. Điều này đã khiến cho Wendy bị dày dò không ít.
Vào dịp lễ Thanksgiving năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: "Wendy có chịu làm girl friend của mình không?" Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng sau đó là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân. Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc đã dùng đủ mọi phương thức để mong lôi kéo đứa con gái "lầm đường lạc lối" trở về. Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ cô mời tới để làm thuyết khách. Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.
Gia đình sau khi nghe cô giải bày đã không còn quá khắc khe phê bình. Mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người. Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng được một silent night bình yên cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ để nhờ sự gia ơn và chúc lành của Thiên Chúa. Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:- Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường thuốc rơi rớt những giọt lệ cảm động.
Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:
- Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà còn thường nhắc đến.
Câu nói của cô vừa thốt ra thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh. Một điều mà Wendy không thể ngờ được là cô bỗng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ cửa miệng của Jack:
- Trời đất, em biết nói à?
Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.
Mọi người ngoại cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như ngài cũng đang che miệng cười cho trò đùa mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua.
Vô danh.
Mục lục
Một Chuyện Tình Đẹp
Một Chuyện Tình Đẹp
Chưa biết tênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Hải ngoại thương caĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 7 tháng 8 năm 2010
|
Name unknown
A Beautiful Love Story
On the afternoon of December 24, 2004, Wendy, a second-year student at the University of Pharmacy, was waiting for a train under the New York City subway to return home. All of her siblings promised to return home at exactly 7 o'clock to reunite for an intimate dinner with their parents according to their family tradition. Suddenly Wendy noticed a couple standing a few feet away from her. step, they are gesturing with their hands to "talk" to each other. Wendy understands the term hand signs because in her first years of college she volunteered to work in an elementary school for the disabled so she learned how to sign to converse with deaf and mute people. Wendy, who is willing to learn hard, is quite fluent in this term. Looking at the signs of two disabled people at the subway station, Wendy "overheard" their story. It turns out, the mute girl asked for directions to a certain place, but the mute young man "answered" that he did not know that place. Wendy is very familiar with the roads in this area, so she boldly gave the girl instructions. Of course, all three use hand signs to "speak" in their stories. When the train arrived at the station, Wendy and two new friends promptly exchanged email addresses.
In the following days, the three people continued to chat using the mobile phone's text messages and gradually they became telepathic friends. The other boy's name is Jack and the girl's name is Debbie. Jack said he was working for an import-export company and lived not far from Wendy's house. From the initial text messages and emails to social greetings, the two gradually approached becoming close friends without realizing it. Sometimes Jack comes to school to pick her up and invite her to eat. Both like the peaceful scenery in Central Park, so they often walk quietly together during their moments of rest. Although she had to sign to converse, Wendy did not feel inconvenienced and instead had the opportunity to hone her "tricks" so that her sign art became more and more sophisticated. By the fall of that year, the two were as close as a couple. Wendy had completely forgotten that Jack was a disabled person, so the first time Jack signed "I Love You", Wendy gently leaned her head on his shoulder.
After class, Wendy sometimes goes into the chatroom to joke with her friends, every time Wendy asks the question "Can you fall in love with a deaf and mute person?" It seems that none of her friends have a definitive answer. This caused Wendy a lot of scrutiny.
On Thanksgiving that year, Jack gave Wendy a bouquet of roses with the sign: "Wendy will you be my girl friend?" Wendy was both happy and surprised, but then there were miserable inner conflicts. Wendy knew full well that she would encounter strong opposition from her relatives. Sure enough, when her parents learned about the situation, they used all sorts of methods to lure their "lost" daughter back. Well, all the uncles, aunts, brothers, sisters, and classmates were invited by her parents to be guest speakers. Faced with this pressure, Wendy could only explain to her family about Jack's noble personality. She also told everyone that his optimistic attitude, practical and positive mind made her feel close to him. closer than the boyfriends she had known before.
After hearing her explanation, the family was no longer so harsh in their criticism. Everyone plans to meet Jack first before they can evaluate their relationship. The whole family agreed to meet Jack at noon on December 25 after everyone had enjoyed a peaceful, silent night to calm their thoughts. Wendy had made a decision in her mind. If her parents, siblings, and sisters showed contempt for Jack, she and Jack would go to church to ask for God's grace and blessings. On the way to Jack's house, Wendy's nervousness did not escape Jack's observing eyes. He smiled and signaled to her: - Don't worry, Wendy, I assure you that your parents will be satisfied. I let them know that I will love you and take care of you for the rest of my life.
That was the first time in her life that the medical school student shed emotional tears.
As soon as she entered the house, Wendy held Jack's hand and walked to his parents and said:
- Dear parents, this is Jack, the boyfriend you often talk about.
As soon as her words were uttered, all the boxes of candy and fresh flowers in Jack's hand immediately fell to the ground. He rushed forward and hugged her into his strong arms. One thing that Wendy could not expect was that she suddenly heard a startled voice coming from Jack's mouth:
- Oh my god, can you talk?
That's also the question Wendy wanted to ask Jack.
All outsiders were stunned and surprised while the two insiders hugged each other, laughed, talked, shouted, shouted, and jumped like crazy. It turns out that Jack thought Wendy was a mute girl, but he was still attached to her and wanted to continue getting married. Wendy is also proud to have made a wise decision because she chose the most wonderful dream lover in the world.
Our God is sitting on high, it seems like he is also covering his mouth and laughing at the joke he has been directing for the past year.
Nameless.
Table of contents
A Beautiful Love Story
A Beautiful Love Story
Name unknownWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Overseas Commercial Ca Posted by friend: Thanh Van on: August 7, 2010
|
Hoài Linh
Một Chút Gì Để Nhớ...
Với anh, nó là một đứa con gái nhỏ bé, yếu đuối và rất đáng yêu. Giống như một bé gái, thường vòi vĩnh và nũng nịu. Chỉ có vậy! Nó quen anh ngày nó chen lấn vào đám đông để xem kết quả thi đại học. Vòng tròn người dày đặc, nó chen chen lấn lấn mãi mới vào trong được. Một gã gầy gầy cao cao đang đứng trước mặt nó. Nó kéo anh ta: “Xem giùm tôi với! Số ký danh là... tên là...”. Anh ta cười và thông báo kết quả đậu. Nó nhảy cẩng lên và nắm lấy tay anh ta. Lúc giật mình nó hoảng hồn nhìn anh. May quá! Anh không để ý đến điều đó. Với số điểm khá cao, nó trở thành lớp trưởng của một lớp học gồm chín mươi cái miệng luôn mở hết công suất trong đó chỉ có mười người là nam. Nó gặp lại anh trong ngày hội thao của khoa. Thì ra, anh học cùng ngành với nó và trên nó những ba lớp. Anh cũng là lớp trưởng. Nó nhìn anh như muốn cùng chia xẻ. Qua một học kỳ làm lớp trưởng, nó hiểu, hiểu nhiều lắm thế nào là sự vất vả cũng như sự nhẫn nại và chịu búa rìu dư luận phủ vây. Anh là trọng tài của giải bóng chuyền. Nó gọi anh là “ba” sau lời thách đố của lớp Văn K19. Gọi bằng “ba” và xưng bằng “con” giống như là một đứa con gái thật sự! Anh rất chững chạc và bao dung. Nó thường nhõng nhẽo và vòi vĩnh anh. Trước lớp, nó là một lớp trưởng đầy bản lĩnh. Không bao giờ rơi nước mắt dù không ít lần nó đã phải uất nghẹn, cố nén cho nước mắt chảy vào trong. Anh thường khuyên bảo nó, anh thường nói cho nó nghe về những người bạn của anh và hát cho nó nghe bài hát nó rất thích “Một đời người, một rừng cây”. Mỗi khi anh hát đến câu: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”, nó thường hát theo. Lúc đó, ưu phiền dường như tan biến. Nó yêu anh từ lúc nào không biết chỉ biết rằng, từ lâu, lâu lắm, hình ảnh anh đã trở thành một dấu nhắc, luôn nhắc nhở nó. Phải sống tốt và sống đẹp cho đời dù cuộc sống thì hay bạc bẽo và người đời thì thường vội vong ân. Một ngày nọ, nó buồn xo khi người bạn thân nhất của anh nói với nó: “Anh có người yêu rồi”. Nó vẫn vui đùa trước anh nhưng tim nó dường như hụt hẫng mạnh. Nó gọi “người ta” bằng “má” và xưng “con” cũng giống như gọi anh bằng “ba” vậy. Nó vẫn nũng nịu nhưng trong mắt nó bây giờ, trong đôi mắt to, đen, tròn ấy không có tia nắng hạnh phúc mà có nỗi buồn vời vợi trong đó. Anh vẫn đối xử tốt với nó, vẫn dịu dàng khuyên bảo và vẫn rất vui tươi khi hát cho nó nghe bài hát mà nó thích. Tại sao anh vô tình quá! Ðôi khi nó thầm trách, nhưng rồi nó lại tự mình an ủi mình. Có khi như vậy lại hay hơn. Nó muốn giữ mãi trong lòng mình một hình ảnh tột đẹp về anh, điểm tựa vững chắc trước sóng to gió lớn của dòng đời. Mai này, anh sẽ ra trường, sẽ xa xôi. Tất cả sẽ trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đẹp và cũng đáng trân trọng. Tình yêu nào cũng đẹp và cũng đáng nhớ khi nó bắt nguồn từ sự rung động chân thành, chứ không từ tác động của tiền tài vật chất... Ngày tháng sẽ làm cho tất cả thành xa xăm. Nó sẽ vẫn giữ trong lòng mình hình bóng của anh cùng những lời khuyên chân thành, trìu mến. Vâng! ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai? Xin hát về bạn bè tôi những người sống vì mọi người. Trong số đó, những người sống vì mọi người ấy có anh - người nó luôn yêu mến, kính trọng. Chúc anh luôn thành công và hạnh phúc. Ðó là lời chúc chân thành nhất của nó. Mối tình đầu sẽ phai phôi nhưng vẫn còn trong nó “một chút gì để nhớ”, dù một chút ấy mong manh như gió thoảng mây bay. Hoài Linh
Mục lục
Một Chút Gì Để Nhớ...
Một Chút Gì Để Nhớ...
Hoài LinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Hoai Linh
Something to remember...
To him, she is a small, weak and very adorable girl. Like a little girl, often begging and cooing. Only that! She met him the day she jostled into the crowd to see the university entrance exam results. The circle of people was so dense, it was jostling and jostling to get inside. A tall, skinny guy was standing in front of it. It pulled him: “Look for me! The registration number is... the name is...". He smiled and announced the passing result. It jumped up and grabbed his hand. When startled, he looked at him in panic. Lucky! He didn't pay attention to that. With a fairly high score, he became the class president of a class of ninety mouths that were always open at full capacity, of which only ten were male. She met him again at the department's sports festival. It turns out, he studied in the same major as her and was three classes above her. He is also the class president. It looked at him as if it wanted to share. After a semester of being class president, he understood a lot about the hardships as well as the patience and being surrounded by public opinion. He is a referee of the volleyball tournament. He called him "daddy" after the challenge of the K19 Literature class. Calling him "daddy" and calling him "son" is like being a real daughter! He is very mature and tolerant. He often whines and whines at him. In front of the class, he is a brave class president. Never shed a tear even though many times he had to choke and try to hold back the tears from flowing inside. He often advised him, he often told him about his friends and sang him his favorite song "One life, one forest". Every time he sings the line: "Everyone chooses the easy job, the hardship will be for someone", he often sings along. At that moment, my worries seemed to disappear. She has loved you since she didn't know when, but only knows that, for a long time, your image has become a reminder, always reminding her. We must live well and live beautifully even though life is often ungrateful and people are often quick to be ungrateful. One day, he was sad when his best friend told him: "I have a lover." It was still playful in front of him, but its heart seemed to be deeply disappointed. It calls "people" as "mama" and calling "son" is like calling a brother "daddy". It is still coy, but in its eyes now, in those big, black, round eyes, there is no ray of happiness, but great sadness in them. He still treats it well, still gently advises it and is still very cheerful when singing to it the song it likes. Why are you so inconsiderate! Sometimes he silently blames himself, but then he consoles himself. Sometimes it's better that way. He wants to keep forever in his heart a beautiful image of him, a solid fulcrum against the great waves and winds of life. Tomorrow, I will graduate and will be far away. All will become memories. Every memory is beautiful and worth cherishing. Every love is beautiful and memorable when it originates from sincere affection, not from the impact of material wealth... Dates will make everything seem distant. It will still keep in my heart your image and sincere, affectionate advice. Yes! Everyone chooses the easy work, whose part will be the hard work? Please sing about my friends who live for everyone. Among them, those who live for everyone include you - the person he always loves and respects. Wishing you always success and happiness. That is his most sincere wish. First love will fade away, but there will still be "a little something to remember" in it, even though that little bit is as fragile as the wind and clouds. Hoai Linh
Table of contents
Something to remember...
Something to remember...
Hoai LinhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Xuân Thi
Một Chút Hương Xuân
Sáng nay đạp xe một mình trên phố, em nghe trong dạ nao nao. Anh ơi, xuân đã về rồi! Em nhớ anh, nhớ da diết hơn bao giờ hết. Anh biết không? Xuân này em bắt đầu mùa thực tập, sẽ trở thành cô giáo để được anh gọi ngọt ngào “cô giáo của riêng anh”. Ôi, biết bao lâu rồi em chờ em đợi, mơ một ngày anh về lại bên em. Xuân ở đảo xa thế nào anh hỡi? Em chưa đến một lần nhưng vẫn nghe sóng vỗ rì rào qua lời thư anh kể. Xa xa, có đàn hải âu chao liệng, có áng mây lơ long tận chân trời …tất cả hoà quyện vào nhau làm đẹp hơn hồn lính, có phải vậy không anh? Ai đó bảo với em: mối tình đầu thường hay tan vỡ và vị tình đầu là vị nước mắt chia tay. Anh có nghĩ thế không? Em hy vọng anh cũng như em, không bao giờ tin điều đó. Chúng mình đã đi qua mấy mùa xuân mà tình yêu có bao giờ đổi sắc. Trong tim em vẫn còn nguyên vẹn hình bóng anh như cái thuở ban đầu. Đâu phải mối tình đầu nào cũng dang dở chia tay, cũng nghẹn ngào dòng thư cuối … Trời đang vào xuân và em tin tình yêu đôi mình mùa xuân chẳng rời xa. Mai đây anh về, ta lại bên nhau, anh sẽ hái tặng em những đóa hồng tươi thắm. Yêu nhau ai chẳng muốn gần nhau. Em của anh cũng chỉ là cô gái bình thường nhỏ bé, cũng biết khát khao một vòng tay nồng ấm yêu thương. Nhưng anh ơi, em không trách không hờn vì em đã bằng lòng làm người yêu của lính đảo. Viết gì cho anh khi lòng em là cả một mùa xuân rộn rã. Xin gởi anh chút nắng quê nhà làm ấm lòng người lính đảo xa. Anh có nghe hương xuân đang lan toả hồn mình? Xuân Thi
Mục lục
Một Chút Hương Xuân
Một Chút Hương Xuân
Xuân ThiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Xuan Thi
A Little Fragrance of Spring
This morning, riding my bike alone on the street, I felt uneasy. Honey, spring has come! I miss you, miss you more than ever. Do you know? This spring, I start my internship season and will become a teacher, which you sweetly call "your own teacher". Oh, I know how long I've been waiting for you, dreaming that one day you'll come back to me. How is spring on the remote island? I haven't been there once but I can still hear the waves crashing through your letter. In the distance, there are flocks of seagulls flying, there are clouds drifting to the horizon...all blend together to make the soldier's soul more beautiful, isn't that right? Someone told me: first love often breaks up and first love is the taste of tears of separation. Do you think that? I hope you, like me, never believe that. We have gone through several springs but love has never changed color. In my heart, your image is still intact like in the beginning. Not every first love has to break up unfinished, choking up the last letter... It's spring and I believe our love will never leave in the spring. Tomorrow I'll come back, we'll be together again, I'll pick fresh roses for you. Who doesn't want to be close to each other when they love each other? My sister is just a small, ordinary girl who also longs for a warm, loving embrace. But brother, I don't blame or resent you because I was willing to be the island soldier's lover. What should I write to you when my heart is a bustling spring? Please send me some sunshine from home to warm the hearts of soldiers on far away islands. Do you feel the scent of spring spreading to your soul? Xuan Thi
Table of contents
A Little Fragrance of Spring
A Little Fragrance of Spring
Xuan ThiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Huyền Băng
Một chút suy tư
V
ăn thơ luôn ca tụng tình yêu, ca tụng xúc cảm và trong những xúc cảm đó người ta thường hướng đến một sự kết hợp, đoàn tụ! Để làm gì? Để thương yêu và tôn trọng nhau suốt cuộc đời hay để hành hạ nhau cho đến chết? Có ai biết chắc cuộc sống mình sẽ kéo dài được bao năm? Và có ai nghĩ rằng mình đã làm được những gì cho người mình yêu trong những năm tháng sống chung? Hoặc vả có bao giờ để ý đến cảm nhận của người bạn đời của mình? Hay chỉ thắc mắc rằng mình đã được chăm sóc không chu đáo, không tử tế. Thời son trẻ là một thời gian tốt đẹp thuận lợi để cống hiến cho nhau niềm vui, cho nhau hạnh phúc. Chồng vợ con cái là một mối liên kết hoàn hảo nhất, thế nhưng nếu cha hay mẹ chỉ nghĩ đến thú vui riêng mình, thỏa mãn cái vui của riêng mình mà không màn đến những lo âu những buồn phiền của phần liên kết còn lại, thì cái phần liên kết còn lại đó phải gánh chịu toàn bộ hậu quả nhiều khi đau xót cả đời. Cuộc sống xã hội có nhiều trắc trở, có nhiều cam go, thử thách, dầu ở đâu dầu ở bất cứ nơi nào. Những người đã nói là thương yêu nhau tại sao không thể chia xẻ cùng nhau những khó khăn, những trắc trở và chung sức chống chọi lại với cái áp lực đè trên gia đình mình để tìm thấy một niềm vui chung. Rượu bia không nung đúc được ý chí, chỉ làm con người hứng khởi phát ngôn linh tinh cho vui. Nhưng rất nhiều và rất nhiều người chồng, người cha đã dùng rượu bia để giải tỏa những ẩn uất gì đó, và mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn với cơn nghiện càng ngày càng thấm sâu. Thật là đáng tiếc khi một người cha, một người mẹ hiền lành, nhưng con cái không được lớn lên trong tình thương của cha mẹ và sự êm ấm của gia đình. Hạnh phúc chỉ trong một tầm tay với nhưng người ta đã từ chối nắm bắt nó. Người ta ôm cái bóng của rượu, của những phút hào hứng lúy túy, và quên đi nỗi đau của những người xung quanh. Họ có lương tâm, họ hiền lành, nên họ đồng ý dừng cái niềm vui đó lại khi biết rằng người thương yêu của mình có thể lâm bạo bệnh, có thể lìa bỏ cõi đời . . . nhưng sự dừng lại ở đây có trể quá không? Một cây kiểng trong khoảng thời gian sung mãn lại không được bón phân tưới nước, đến khi đã còi cọc đã tàn úa rồi liệu có cứu vãng được không. Xin đừng phun phí tuổi xuân của mình của gia đình mình và con cái mình vì thời gian thì không dừng lại và tuổi xuân sẽ qua đi – nhưng vết đau trong tâm khảm thì mãi hằn sâu. . . Xin đừng chối bỏ hạnh phúc của mình, vì hạnh phúc luôn ở tầm tay với và nó có hình thành được hay không là do mình có vun đấp hay không.
HB
Mục lục
Một chút suy tư
Một chút suy tư
Huyền BăngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: Huyền Băng Nguồn: bạn: TTL đưa lên vào ngày: 24 tháng 4 năm 2006
|
Huyen Bang
A little reflection
V
Poetry always praises love, praises emotions and in those emotions people often aim for a combination and reunion! For what? To love and respect each other all our lives or to torture each other until death? Who knows for sure how many years his life will last? And does anyone think what they have done for the person they love during the years of living together? Or do you ever pay attention to your partner's feelings? Or just wondering that I was not cared for attentively or kindly. Youth is a good and favorable time to give each other joy and happiness. Husband, wife and children are the most perfect bond, but if a father or mother only thinks about their own pleasure, satisfying their own happiness without caring about the worries and sadness of the rest of the bond. , then the remaining link must bear all the consequences, sometimes painful for a lifetime. Social life has many obstacles, hardships and challenges, no matter where you are. Why can't people who say they love each other share their difficulties and obstacles together and work together to fight the pressure on their families to find a common joy? Alcohol does not mold the will, it only makes people excited to say random things for fun. But many and many husbands and fathers used alcohol to relieve some hidden feelings, and things got worse with the addiction becoming deeper and deeper. It is a pity when a father and mother are gentle, but their children cannot grow up in the love of their parents and the warmth of the family. Happiness is within reach but people refuse to grasp it. People embrace the shadow of alcohol, of moments of drunken excitement, and forget the pain of those around them. They have conscience, they are gentle, so they agree to stop that joy when they know that their loved one may become seriously ill and may leave this world. . . But is it too late to stop here? An ornamental plant in its prime is not fertilized or watered until it is stunted and withered, can it be saved? Please don't waste your youth on your family and your children because time does not stop and youth will pass - but the pain in your heart will always be deep. . . Please do not deny your happiness, because happiness is always within reach and whether it can be formed depends on whether you cultivate it or not.
HB
Table of contents
A little reflection
A little reflection
Huyen BangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Huyen Bang Source: friend: TTL uploaded on: April 24, 2006
|
Chiêu Hoàng
Một Chút Thôi
Cả hai đang đi trên một con dốc thoai thoảị Người nữ tung tăng đi trước, người nam lẽo đẽo theo saụ.... Trên cao, không có mặt trời, nhưng bầu trời trong sáng, một thứ ánh sáng êm dìu dịu, mát mẻ, mà không biết cái ánh sáng ấy đến từ đâu ...Người nam cố đi theo sau cô bé một khúc nữa, gã cảm thấỵ.... chán. Để ý nhìn vẩn vơ, nhìn trời, nhìn đất.... Bỗng kinh nghi, tự hỏi: "Quái, sao con dốc này, chẳng biết ai làm mà lát toàn bằng những tảng đá ong to mà trắng như sữạ Hình như nó lại toả sáng...." Hắn ngước nhìn trời, bầu trời trong không một gợn mây, nhưng tìm hoài cũng không thấy ông mặt trời đâu cả. Vậy thì ánh sáng phát ra từ đâu nhỉ? Bâng khuâng nghĩ ngợi, hắn quên mất đường dàị..... Tiếng người nữ trong trẻo phía trước dục giã: - Nhanh lên nhé, Bé chỉ sợ trễ thôi!!! Người nam ngẩn ngơ: - Nhưng đi đâu mới được kia chứ??? Người nữ dừng lại, đôi mắt mở lớn, ngạc nhiên: - Ồ.... Anh quên rồi sao?? Hôm qua, anh có nói với Bé là muốn đưa anh lên chùa xin quy y đó mà``?? - À.... Aaà```... Đúng rồi, quy y .... Anh nhớ rồi!!! Hắn mỉm cười và nghĩ thầm, "Chời đất!!! Quỷ sứ mà quy y nỗi gì cô nhỏ?? Anh chỉ nói để có cớ đi chơi với Bé thôị..." Nghĩ vậy, nhưng hắn nín khe, không nói điều đó ra cho cô bé biết, sợ nàng giận.... Nhìn con dốc còn dài dằng dặc. Hắn bỗng nhiên phát nản... Muốn dừng lại một chút. Mục đích của hắn là chỉ muốn quanh quẩn bên cô nhỏ thôi, còn chuyện quy y thì thật xa vời, tuyệt nhiên, hắn không hề nghĩ đến. Vươn vai, ngáp lớn, hắn kiếm cớ: - Bé ơiiiiị... Hay mình dừng lại nghỉ một chút nheng??? Từ nãy giờ đi cũng đã khá. Anh mệt rồi đấy!!! Bé có mệt không??? (reo lên...) Kìạ.., có phiến đá lớn, lại phẳng lì, trông như có ai mài cho mòn thành ghế ngồi vậỵ Mình lại đó nghỉ nheng??? Nói rồi, hắn xăm xăm bước tớị Nhưng thiếu nữ lại vùng vằng không chịu: - Không chịu đâụ.... Không chịu đâụ.!!! Mới đi có một xíu mà đã đòi nghỉ. Điệu này thì chẳng biết đến bao giờ mới tới nơị Bé chưa thấy mệt, có nghĩa chắc chắn là anh cũng không mệt.... Anh chỉ muốn kiếm cớ để chơi thôi!!! (hờn dỗi). Bé không thèm chơi với anh nữạ... Anh ở đó từ từ mà nghỉ đi nhá, Bé đi một mình đây, không chờ anh đâu!!! Nói rồi, thiếu nữ vùng vằng bỏ đị Gã con trai vội chạy lúp xúp theo sau, định vươn tay nắm lấy vai cô nhỏ, nhưng hắn lại rụt về ngaỵ E rằng, sự đụng chạm làm cho cô giận thêm. Hắn tăng tốc độ, đi vượt qua và ngừng lại ngay trước mặt cô bé: - Thì thôị.... thì thôị..., chờ anh đi vớị... Sao Bé giận mau quá vậỷ?? Anh chỉ xin dừng lại một xíu thôi muh````..... Thiếu nữ nhìn gã. Hình như ánh sáng từ những tảng đá ong ánh lên làm cho đôi mắt gã thêm lung linh, tỏ ra đầy quan tâm đến cái giận cỏn con của nàng... Sự hờn giận cũng dịu lạị Nhoẻn miệng cười, nàng dịu dàng bảo: - Vậy thôi, mình đi chậm lại ngheng??? Thấy nàng vui trở lại, hắn đề nghị: - Nếu vậy chi bằng mình..... dừng lại một chút nghỉ quách??? Bé chịu không??? Anh hứa, chỉ một chút thôi... Một chút thôi!!! (dỗ dành)... Bé chịu khó ngồi xuống nói chuyện với anh một chút.... Đi mãi thế này, anh có cảm tưởng Bé chẳng hề.... chẳng hề.... quan tâm gì đến anh cả... Buồn lắm đó...!!! Nghe hắn nói như vậy, thiếu nữ yên lặng, cắn môi tư lự.... Nhìn suốt theo con dốc. Đằng xa tít, nơi giáp với chân mây, một ngôi chùa cổ lờ mờ ẩn hiện. Rồi quay nhìn gã con trai, với đôi mắt tràn đầy chờ đợi sự quyết định của mình.... Thở dài, nàng bảo: - Thôi đươc...!! Bé nhường anh đó... Nhưng chỉ nghỉ "một chút" thôi nhạ... Gã con trai hớn hở gần như reo lên: - Được...., được.... Anh hứạ Chỉ một chút thôi!!! Cả hai cùng ngồi xuống phiến đá. Cô bé ngồi bó gối, cố nén tiếng thở dàị Len lén liếc nhìn "Cục nợ" ngồi bên cạnh, (gọi là "cục nợ" vì theo cái "nhìn" của Phật giáo thôi, chứ đối với riêng cô, cô thấy hắn cũng.... đáng yêu lắm cợ.) Duy chỉ có một điều là hắn không quan tâm gì về tôn giáo cho lắm, mà tận cùng trái tim, cô lại muốn..... đi tu, nhưng cũng tự biết tâm thức mình còn đa đoan, lãng mạn, đi tu là cả một chuyện mơ hồ, viễn vông.... Hơi lo âu, cô tự hỏi: " Chẳng hiểu cái dừng lại một chút này có phải là cả cuộc đời còn lại của cô với hắn không? Tình cảm mà.... Ai biết được....
Mục lục
Một Chút Thôi
Một Chút Thôi
Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 3 năm 2004
|
Chieu Hoang
A little
The two are walking on a gentle slope. The woman is walking in front, the man is following behind.... Above, there is no sun, but the sky is clear, a gentle, cool light. broken, but didn't know where that light came from... The man tried to follow the girl a little further, he felt... bored. Pay attention and look aimlessly, look at the sky, look at the ground.... Suddenly surprised, wondering: "What the heck, why is this slope, I don't know who made it, paved entirely with big laterite rocks that are as white as milk? It looks like it's shines again..." He looked up at the sky, the sky was clear without a single cloud, but he couldn't find the sun anywhere. So where does the light come from? Thinking absentmindedly, he forgot about the long distance... The clear female voice in front of him whispered: - Hurry up, I'm afraid I'll be late!!! The man was stunned: - But where can I go??? The woman stopped, her eyes wide open, surprised: - Oh.... Did you forget?? Yesterday, I told Be that I wanted to take him to the temple to seek refuge, right? - Ah.... Aaah```... That's right, take refuge.... I remember!!! He smiled and thought to himself, "Oh my god!!! Why do demons take refuge, little girl?? I only said that so I could have an excuse to go out with Baby..." Thinking so, but he held his tongue and didn't say anything. Show it to the girl, afraid she will be angry... Look at the long slope. He suddenly felt discouraged... Wanted to stop for a moment. His goal was just to be around her, and the matter of taking refuge was so far away, he never thought about it at all. Stretching his shoulders and yawning loudly, he made an excuse: - Baby... Should I stop and rest for a bit??? It's been pretty good since then. I'm tired!!! Is your baby tired??? (exclaims...) Hey..., there's a large, flat stone slab, it looks like someone has polished it into a chair. Let's go there and rest??? Having said that, he slowly walked forward, but the girl struggled and refused: - I can't stand it.... I can't stand it.!!! I've only been gone for a little while and I'm already asking for a break. You don't know how long it will take for this dance to arrive. You're not tired yet, which means I'm definitely not tired either... I just want to find an excuse to play!!! (sulked). The baby doesn't want to play with me anymore... I'll just stay there and rest slowly, baby, I'm going alone, I won't wait for you!!! Having said that, the girl struggled to leave. The boy quickly ran after her, intending to reach out and grab her shoulder, but he immediately retreated, fearing that his touch would make her angrier. He increased his speed, passed by and stopped right in front of her: - Well.... well..., wait for me to come with you... Why is she so angry so quickly?? I just want to stop for a moment muh````..... The girl looked at him. It seemed like the light from the laterite rocks made his eyes sparkle more, showing concern for her petty anger... The anger also softened. With a smile, she gently said: - That's it, let's slow down, okay??? Seeing her happy again, he suggested: - In that case, why don't we... stop for a bit to rest??? Baby can you handle it??? I promise, just a little... Just a little!!! (coax)... Baby please sit down and talk to me for a bit... Walking like this, I have the feeling that Baby doesn't... at all... care about me at all. ... That's so sad...!!! Hearing him say that, the girl was quiet, biting her lips thoughtfully... Looking all the way down the slope. In the distance, near the base of the clouds, an ancient temple looms. Then she turned to look at the boy, with eyes full of anticipation for her decision.... Sighing, she said: - Okay...!! Baby let me go... But just rest for "a little bit"... The boy happily almost shouted: - Okay...., okay.... I promise Just a little bit!!! They both sat down on the stone. The little girl sat on her knees, trying to suppress her sigh. She secretly glanced at the "Debt" sitting next to her, (called "Debt" because of the Buddhist "view", but for her alone, she saw him. also.... very cute.) The only thing is that he doesn't care much about religion, but deep down in her heart, she wants... to become a monk, but she also knows her own heart. Her consciousness was still multifaceted and romantic, becoming a monk was a vague, far-fetched thing... A little worried, she wondered: "I wonder if stopping for a moment means the rest of my life." Are you with him? It's a relationship... Who knows...
Table of contents
A little
A little
Chieu HoangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: mickey posted on: March 24, 2004
|
Chiêu Hoàng
Một Chút Thôi ...
Cả hai đang đi trên một con dốc thoai thoảị Người nữ tung tăng đi trước, người nam lẽo đẽo theo saụ.... Trên cao, không có mặt trời, nhưng bầu trời trong sáng, một thứ ánh sáng êm dìu dịu, mát mẻ, mà không biết cái ánh sáng ấy đến từ đâu ...Người nam cố đi theo sau cô bé một khúc nữa, gã cảm thấỵ.... chán. Để ý nhìn vẩn vơ, nhìn trời, nhìn đất.... Bỗng kinh nghi, tự hỏi: "Quái, sao con dốc này, chẳng biết ai làm mà lát toàn bằng những tảng đá ong to mà trắng như sữạ Hình như nó lại toả sáng...." Hắn ngước nhìn trời, bầu trời trong không một gợn mây, nhưng tìm hoài cũng không thấy ông mặt trời đâu cả. Vậy thì ánh sáng phát ra từ đâu nhỉ? Bâng khuâng nghĩ ngợi, hắn quên mất đường dàị..... Tiếng người nữ trong trẻo phía trước dục giã: - Nhanh lên nhé, Bé chỉ sợ trễ thôi!!! Người nam ngẩn ngơ: - Nhưng đi đâu mới được kia chứ??? Người nữ dừng lại, đôi mắt mở lớn, ngạc nhiên: - Ồ.... Anh quên rồi sao?? Hôm qua, anh có nói với Bé là muốn đưa anh lên chùa xin quy y đó mà``?? - À.... Aaà```... Đúng rồi, quy y .... Anh nhớ rồi!!! Hắn mỉm cười và nghĩ thầm, "Chời đất!!! Quỷ sứ mà quy y nỗi gì cô nhỏ?? Anh chỉ nói để có cớ đi chơi với Bé thôị..." Nghĩ vậy, nhưng hắn nín khe, không nói điều đó ra cho cô bé biết, sợ nàng giận.... Nhìn con dốc còn dài dằng dặc. Hắn bỗng nhiên phát nản... Muốn dừng lại một chút. Mục đích của hắn là chỉ muốn quanh quẩn bên cô nhỏ thôi, còn chuyện quy y thì thật xa vời, tuyệt nhiên, hắn không hề nghĩ đến. Vươn vai, ngáp lớn, hắn kiếm cớ: - Bé ơiiiiị... Hay mình dừng lại nghỉ một chút nheng??? Từ nãy giờ đi cũng đã khá. Anh mệt rồi đấy!!! Bé có mệt không??? (reo lên...) Kìạ.., có phiến đá lớn, lại phẳng lì, trông như có ai mài cho mòn thành ghế ngồi vậỵ Mình lại đó nghỉ nheng??? Nói rồi, hắn xăm xăm bước tớị Nhưng thiếu nữ lại vùng vằng không chịu: - Không chịu đâụ.... Không chịu đâụ.!!! Mới đi có một xíu mà đã đòi nghỉ. Điệu này thì chẳng biết đến bao giờ mới tới nơị Bé chưa thấy mệt, có nghĩa chắc chắn là anh cũng không mệt.... Anh chỉ muốn kiếm cớ để chơi thôi!!! (hờn dỗi). Bé không thèm chơi với anh nữạ... Anh ở đó từ từ mà nghỉ đi nhá, Bé đi một mình đây, không chờ anh đâu!!! Nói rồi, thiếu nữ vùng vằng bỏ đị Gã con trai vội chạy lúp xúp theo sau, định vươn tay nắm lấy vai cô nhỏ, nhưng hắn lại rụt về ngaỵ E rằng, sự đụng chạm làm cho cô giận thêm. Hắn tăng tốc độ, đi vượt qua và ngừng lại ngay trước mặt cô bé: - Thì thôị.... thì thôị..., chờ anh đi vớị... Sao Bé giận mau quá vậỷ?? Anh chỉ xin dừng lại một xíu thôi muh````..... Thiếu nữ nhìn gã. Hình như ánh sáng từ những tảng đá ong ánh lên làm cho đôi mắt gã thêm lung linh, tỏ ra đầy quan tâm đến cái giận cỏn con của nàng... Sự hờn giận cũng dịu lạị Nhoẻn miệng cười, nàng dịu dàng bảo: - Vậy thôi, mình đi chậm lại ngheng??? Thấy nàng vui trở lại, hắn đề nghị: - Nếu vậy chi bằng mình..... dừng lại một chút nghỉ quách??? Bé chịu không??? Anh hứa, chỉ một chút thôi... Một chút thôi!!! (dỗ dành)... Bé chịu khó ngồi xuống nói chuyện với anh một chút.... Đi mãi thế này, anh có cảm tưởng Bé chẳng hề.... chẳng hề.... quan tâm gì đến anh cả... Buồn lắm đó...!!! Nghe hắn nói như vậy, thiếu nữ yên lặng, cắn môi tư lự.... Nhìn suốt theo con dốc. Đằng xa tít, nơi giáp với chân mây, một ngôi chùa cổ lờ mờ ẩn hiện. Rồi quay nhìn gã con trai, với đôi mắt tràn đầy chờ đợi sự quyết định của mình.... Thở dài, nàng bảo: - Thôi đươc...!! Bé nhường anh đó... Nhưng chỉ nghỉ "một chút" thôi nhạ... Gã con trai hớn hở gần như reo lên: - Được...., được.... Anh hứạ Chỉ một chút thôi!!! Cả hai cùng ngồi xuống phiến đá. Cô bé ngồi bó gối, cố nén tiếng thở dàị Len lén liếc nhìn "Cục nợ" ngồi bên cạnh, (gọi là "cục nợ" vì theo cái "nhìn" của Phật giáo thôi, chứ đối với riêng cô, cô thấy hắn cũng.... đáng yêu lắm cợ.) Duy chỉ có một điều là hắn không quan tâm gì về tôn giáo cho lắm, mà tận cùng trái tim, cô lại muốn..... đi tu, nhưng cũng tự biết tâm thức mình còn đa đoan, lãng mạn, đi tu là cả một chuyện mơ hồ, viễn vông.... Hơi lo âu, cô tự hỏi: " Chẳng hiểu cái dừng lại một chút này có phải là cả cuộc đời còn lại của cô với hắn không? Tình cảm mà.... Ai biết được....
Mục lục
Một Chút Thôi ...
Một Chút Thôi ...
Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 9 tháng 8 năm 2004
|
Chieu Hoang
A little ...
The two are walking on a gentle slope. The woman is walking in front, the man is following behind.... Above, there is no sun, but the sky is clear, a gentle, cool light. broken, but didn't know where that light came from... The man tried to follow the girl a little further, he felt... bored. Pay attention and look aimlessly, look at the sky, look at the ground.... Suddenly surprised, wondering: "What the heck, why is this slope, I don't know who made it, paved entirely with big laterite rocks that are as white as milk? It looks like it's shines again..." He looked up at the sky, the sky was clear without a single cloud, but he couldn't find the sun anywhere. So where does the light come from? Thinking absentmindedly, he forgot about the long distance... The clear female voice in front of him whispered: - Hurry up, I'm afraid I'll be late!!! The man was stunned: - But where can I go??? The woman stopped, her eyes wide open, surprised: - Oh.... Did you forget?? Yesterday, I told Be that I wanted to take him to the temple to seek refuge, right? - Ah.... Aaah```... That's right, take refuge.... I remember!!! He smiled and thought to himself, "Oh my god!!! Why do demons take refuge, little girl?? I only said that so I could have an excuse to go out with Baby..." Thinking so, but he held his tongue and didn't say anything. Show it to the girl, afraid she will be angry... Look at the long slope. He suddenly felt discouraged... Wanted to stop for a moment. His goal was just to be around her, and the matter of taking refuge was so far away, he never thought about it at all. Stretching his shoulders and yawning loudly, he made an excuse: - Baby... Should I stop and rest for a bit??? It's been pretty good since then. I'm tired!!! Is your baby tired??? (exclaims...) Hey..., there's a large, flat stone slab, it looks like someone has polished it into a chair. Let's go there and rest??? Having said that, he slowly walked forward, but the girl struggled and refused: - I can't stand it.... I can't stand it.!!! I've only been gone for a little while and I'm already asking for a break. You don't know how long it will take for this dance to arrive. You're not tired yet, which means I'm definitely not tired either... I just want to find an excuse to play!!! (sulked). The baby doesn't want to play with me anymore... I'll just stay there and rest slowly, baby, I'm going alone, I won't wait for you!!! Having said that, the girl struggled to leave. The boy quickly ran after her, intending to reach out and grab her shoulder, but he immediately retreated, fearing that his touch would make her angrier. He increased his speed, passed by and stopped right in front of her: - Well.... well..., wait for me to come with you... Why is she so angry so quickly?? I just want to stop for a moment muh````..... The girl looked at him. It seemed like the light from the laterite rocks made his eyes sparkle more, showing concern for her petty anger... The anger also softened. With a smile, she gently said: - That's it, let's slow down, okay??? Seeing her happy again, he suggested: - In that case, why don't we... stop for a bit to rest??? Baby can you handle it??? I promise, just a little... Just a little!!! (coax)... Baby please sit down and talk to me for a bit... Walking like this, I have the feeling that Baby doesn't... at all... care about me at all. ... That's so sad...!!! Hearing him say that, the girl was quiet, biting her lips thoughtfully... Looking all the way down the slope. In the distance, near the base of the clouds, an ancient temple looms. Then she turned to look at the boy, with eyes full of anticipation for her decision.... Sighing, she said: - Okay...!! Baby let me go... But just rest for "a little bit"... The boy happily almost shouted: - Okay...., okay.... I promise Just a little bit!!! They both sat down on the stone. The little girl sat on her knees, trying to suppress her sigh. She secretly glanced at the "Debt" sitting next to her, (called "Debt" because of the Buddhist "view", but for her alone, she saw him. also.... very cute.) The only thing is that he doesn't care much about religion, but deep down in her heart, she wants... to become a monk, but she also knows her own heart. Her consciousness was still multifaceted and romantic, becoming a monk was a vague, far-fetched thing... A little worried, she wondered: "I wonder if stopping for a moment means the rest of my life." Are you with him? It's a relationship... Who knows...
Table of contents
A little ...
A little ...
Chieu HoangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: mickey posted on: August 9, 2004
|
Nguyễn Thế Duyên
Một chút về Nguyễn Bính
Bài viết này viết để riêng tặng một người thích thơ Nguyễn Bính
Tôi không hiểu vì sao mà trong cuốn “Thi nhân Việt nam” Hoài Thanh lại xếp vị trí của Nguyễn Bính quá ư khiêm tốn, gần cuối quyển sách. Và lời giới thiệu về ông cũng quá ư sơ sài? Có lẽ tại khi Hoài thanh viết cuốn này là lúc phong trào thơ mới đang dâng cao như những đợt sóngdữ dội của một cơn bão biển. Nó cuốn phăng đi tất cả những gì gọi là xưa cũ như thơ Đường , thể văn biền ngẫu và cả cái hồn quê chân chất. những câu ca dao mộc mạc thấm đẫm tình người chăng? Giữa thời buổi văn học trì trệ , im ắng, đọc ở đâu cũng chỉ thấy những bài thơ Đường cũ nát, sáo rỗng với một lớp trí thức đang hình thành nhỏ bé và cô đơn thì những câu thơ như “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào người” hay Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối Ta say mồi đứng uống ánh trăng tanChẳng khác gì tiếng nổ của những trái bộc phá. Nó phá tan đi những gì xưa cũ trong tiếng reo hò của một tầng lớp tiểu tư sản thành thị mới hình thành đang muốn tự khẳng định vị trí của mình trong xã hội thì cái tiếng thầm thì đầy gợi cảm của Nguyễn Bính bị chìm lấp đi cũng chẳng có gì là khó hiểu. Chẳng thế mà Hoài Thanh đã phải viết “Dầu sao, những tính tình, tư tưởng ta hấp thụ ở học đường cám dỗ ta, những cái phiền phức của cuộc đời mới lôicuốn ta, nên ở mỗi chúng ta cái người nhà quê kia vốn khiêm tốn và hiền lành ít có dịp xuất đầu lộ diện. Đến nỗi có lúc ta tưởng chàng đã chết rồi” Nhưng rồi thời gian trôi đi, cái xưa cũ đã bị phá hết, những tiếng bộc phá vang trời không còn nữa, con người căng người ra đánh vật với sự mưu sinh, đầu óc quay cuồng với bao nhiêu tính toán, lo nghĩ. Đêm về, nằm vật xuống chiếc giường nhắm mắt lại cố giành cho mình một chút yên tĩnh để thư giãn thì từ đâu đó trong tiềm thức một tiếng thơ thì thầmnhư một dòng suối nhỏ trong mát róc rách tuôn chảy trong hồn Nhà anh có một giàn trầu Nhà em có một rặng cau Liên phòng Thôn đoài thì nhớ thôn đông Cau Liên phòng nhớ trầu không thôn nào Đấy mới chính là lúc thơ Nguyễn Bính lên tiếng. Hóa ra cái anh chàng nhà quê trong mỗi chúng ta mà có lúc Hoài Thanh đã tưởng rằng đã chết chưa bao giờ chết cả và chẳng bao giờ chết vì anh ta là hiện thân của tâm hồn Việt trong mỗi một người Việt chúng ta. Đừng bao giờ nghĩ từ “Nhà quê” là bao hàm của cây đa, giếng nước, một cánh đồng lặng cánh cò bay bởi vì nếu nghĩ như thế thì rồi sẽ đến lúc tâm hồn Việt trong mỗi chúng ta sẽ chết. Sẽ đến lúc cây đa không còn nữa, giếng nước không còn nữa ,dậu mồng tơi sẽ được thay thế bằng những bức tường.. Hãy nghĩ đến hai từ “Nhà quê” với người đàn bà một nắng hai sương chung thủy chờ chồng mà hóa thành tượng đá. Hãy gắn từ nhà quê với một anh chàng hiền lành chăm chỉ mà tâm hồn bao la, bát ngát như những cánh đồng. Cái hồn Việt lạ lắm, kì diệu lắm mà trong chúng ta, những người Việt, không phải ai cũng nhận ra. Tuy không nhận ra, nhưng thẳm sâu trong tâm thức mỗi người nó vẫn sống cho dù thực tế cuộc đời có thay đổi đến thế nào đi nữa. Và Nguyễn Bính là người đã nhận ra, đã chỉ cho chúng ta thấy thế nào là hồn Việt Hồn em như hoa cỏ may Một chiều cả gió bám đầy áo anhCả bài thơ có đúng hai câu. Nếu thoáng đọc ta chẳng thấy gì cả. Nhưng hãy lắng lại vài phút và suy nghĩ. Một cô gái được ví với một loài hoa cỏ không hương , không sắc, bình thường ta không hề để ý đến nàng. Thậm chí có thể ta không có khái niệm nàng có tồn tại ở trên đời. Nhưng rồi có một ngày ta gặp hoạn nạn, một buổi chiều cả gió, ta bỗng nhận ra rằng ta đã được sống trong tình yêu thắm thiết mà nhẹ nhàng, mãnh liệt mà kín đáo của nàng. Hồn Việt đấy! Gái Việt đấy! Ai cũng bảo thơ Nguyễn Bính thấm đẫm chất ca dao, tôi không cho là như vậy. Nếu có chăng thì thơ nguyễn Bính chỉ khoác một cái áo của ca dao mà thôi. Trong thơ ông hình ảnh làng quê bến nước, con đò, thôn đoài, thôn đông luôn luôn hiện lên khiến người ta lầm tưởng. Cũng có thể cái giọng thơ trong sáng, mượt mà khiến người đọc nhiều khi tưởng nhầm rằng mình đang đọc một câu ca dao. Không phải thế! Thơ Nguyễn Bính là thơ đích thực.Thơ nguyễn Bính vừa sâu lắng, vừa tinh tế. Nằm sâu bên trong những hình ảnh cây đa bến nước là những khám phá của nguyễn Bính về tâm hồn Việt Nam. Láng giềng đã đỏ đèn đâu Chờ em chừng giập miếng trầu em sang Đôi ta cùng ở một làng Cùng đi một ngõ vội vàng chi anhCô gái trách chàng trai sao vội vàng vậy? Nhưng chính cô, cô còn vội vàng hơn. Các cụ ngày xưa thường nói “Vừa giập miếng trầu mà đã…” ý nói đến sự nhanh chóng thế mà cô gái của chúng ta “Chừng” giập miếng trầu. Phải hiểu chữ “Chừng” ấy như thế nào đây? Có thể miếng trầu chưa kịp giập mà cũng có thể miếng trầu đã giập lâu rồi. Nhà thơ không nói, cô gái không nói nhưng tất cả chúng ta đều hiểu. Với cô, thời gian để giập miếng trầu là đã quá lâu rồi. Thế mà cô vẫn bảo với chàng trai “Vội vàng chi anh”. Cái hồn Việt trong cô gái việt là thế đấy. Mãnh liệt mà tinh tế. Nó còn tinh tế hơn, kín đáo hơn khi chúng ta đọc tiếp hai câu dưới Em nghe họ nói mong manh Hình như họ biết chúng mình với nhau“Với nhau” Thật là tuyệt bút. Không phải là “Yêu nhau”, “Thương nhau” mà là “ Với nhau” nhẹ nhàng, kín đáo và tinh tế. Tôi cứ nghĩ rằng mặc dù cô gái đã nói tránh đi rồi nhưng mặt cô gái vẫn cứ đỏ hồng lên e thẹn. Cái từ “Với nhau” của thi nhân đã cho ta cái cảm giác đó Có nhiều người nghĩ,tình yêu mà đã kín đáo, nhẹ nhàng, sâu lắng thì làm sao tình yêu ấy có thể mãnh liệt được? Mà tình yêu đã mất đi sự mãnh liệt thì đâu còn là tình yêu. Không phải thế đâu. Tình yêu của cô gái Việt mãnh liệt lắm, nó mãnh liệt đến mức cô gái luôn luôn cảm thấy tình yêu của mình trở nên mong manh rất dễ đổ vỡ và cô sợ, cô lo lắng cho tình yêu của mình Ai làm gió cả đắt cau Mấy hôm sương muối để trầu đổ non?Một cơn gió nổi, một đêm sương sa, những lời thì thầm bàn tán của láng giềng cũng làm cô gái sợ. Đừng nghĩ theo cái lối nghĩ của người hiện đại chúng ta hiện nay “Cô gái không có niềm tin vào tình yêu” và cũng đừng nghĩ theo lối yêu bất cần đời mà tôi cũng không rõ đấy là tình yêu hay tình dục của đám thanh niên choai choai hiện nay vẫn yêu. Hãy nghĩ đến nông thôn Việt nam của tám mươi năm về trước khi mà những cô gái không thể tự quyết định được số phận của chính mình thì mới thấy được ngọn lửa tình trong cô gái mãnh liệt đến nhường nào. Cả một bài thơ chỉ có tám câu mà nói cho ta biết được cái hồn Việt trong những cô gái việt. Không có một bài ca dao nào làm được thế mặc dù đọc lên ta vẫn thấy phảng phất một phong vị của ca dao và làng quê việt nam cũng phảng phất hiện lên với cây cau giàn trầu với vần thơ lục bát thân thuộc. Không phải ai cũng cảm nhận được bài thơ như tôi đã trình bày với các bạn. Nhưng dù không cảm nhận được bài thơ sâu như thế thì người đọc vẫn bị bài thơ cuốn hút và người ta thuộc nó. Đấy chính là cái tài của Nguyễn Bính. Thuộc thơ ông có đủ các lớp người từ anh lái xe ôm đến những vị giáo sư khả kính. Hoài thanh đã sai khi nhận định về Nguyễn Bính. Nếu là tôi, tôi sẽ kính cẩn đặt ông lên trang đầu của cuốn thi nhân Việt nam vì tôi đoan chắc với các bạn rằng “ Ở Việt nam chỉ có ba nhà thơ mà thơ của họ được hầu hết các tầng lớp dân chúng đều thuộc đó là Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương và Nguyễn Bính” .Bản thân tôi cũng vào loại đọc nhiều nhưng tôi cũng phải xấu hổ để thú nhận với các bạn rằng tôi không thuộc toàn bộ bài thơ nào của các tác giả thơ mới . Tôi có thể thuộc những câu thơ hay của họ nhưng cả bài thì không. Với Nguyễn bính thì khác, tôi thuộc toàn bộ rất nhiều bài thơ của ông. Tôi chỉ dùng hai bài thơ ít được chú ý nhất mà không dùng bất cứ một bài thơ nào nổi tiếng của ông khi viết về ông là với dụng ý rằng “ Với Nguyễn Bính, còn nhiều điều chúng ta phải suy ngẫm” Thơ của Nguyễn Bính cứ thầm lặng loang đi trong dân gian, nó tan vào trong lòng người và kết tinh ở đấy như một minh chứng mạnh mẽ về sự trường tồn của tâm hồn Việt Hà nội 12-8-2009
Mục lục
Một chút về Nguyễn Bính
Một chút về Nguyễn Bính
Nguyễn Thế DuyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 30 tháng 10 năm 2009
|
Nguyễn Thế Duyên
Một chút về Nguyễn Bính
Bài viết này viết để riêng tặng một người thích thơ Nguyễn Bính
Tôi không hiểu vì sao mà trong cuốn “Thi nhân Việt nam” Hoài Thanh lại xếp vị trí của Nguyễn Bính quá ư khiêm tốn, gần cuối quyển sách. Và lời giới thiệu về ông cũng quá ư sơ sài? Có lẽ tại khi Hoài thanh viết cuốn này là lúc phong trào thơ mới đang dâng cao như những đợt sóngdữ dội của một cơn bão biển. Nó cuốn phăng đi tất cả những gì gọi là xưa cũ như thơ Đường , thể văn biền ngẫu và cả cái hồn quê chân chất. những câu ca dao mộc mạc thấm đẫm tình người chăng? Giữa thời buổi văn học trì trệ , im ắng, đọc ở đâu cũng chỉ thấy những bài thơ Đường cũ nát, sáo rỗng với một lớp trí thức đang hình thành nhỏ bé và cô đơn thì những câu thơ như “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào người” hay Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối Ta say mồi đứng uống ánh trăng tanChẳng khác gì tiếng nổ của những trái bộc phá. Nó phá tan đi những gì xưa cũ trong tiếng reo hò của một tầng lớp tiểu tư sản thành thị mới hình thành đang muốn tự khẳng định vị trí của mình trong xã hội thì cái tiếng thầm thì đầy gợi cảm của Nguyễn Bính bị chìm lấp đi cũng chẳng có gì là khó hiểu. Chẳng thế mà Hoài Thanh đã phải viết “Dầu sao, những tính tình, tư tưởng ta hấp thụ ở học đường cám dỗ ta, những cái phiền phức của cuộc đời mới lôicuốn ta, nên ở mỗi chúng ta cái người nhà quê kia vốn khiêm tốn và hiền lành ít có dịp xuất đầu lộ diện. Đến nỗi có lúc ta tưởng chàng đã chết rồi” Nhưng rồi thời gian trôi đi, cái xưa cũ đã bị phá hết, những tiếng bộc phá vang trời không còn nữa, con người căng người ra đánh vật với sự mưu sinh, đầu óc quay cuồng với bao nhiêu tính toán, lo nghĩ. Đêm về, nằm vật xuống chiếc giường nhắm mắt lại cố giành cho mình một chút yên tĩnh để thư giãn thì từ đâu đó trong tiềm thức một tiếng thơ thì thầmnhư một dòng suối nhỏ trong mát róc rách tuôn chảy trong hồn Nhà anh có một giàn trầu Nhà em có một rặng cau Liên phòng Thôn đoài thì nhớ thôn đông Cau Liên phòng nhớ trầu không thôn nào Đấy mới chính là lúc thơ Nguyễn Bính lên tiếng. Hóa ra cái anh chàng nhà quê trong mỗi chúng ta mà có lúc Hoài Thanh đã tưởng rằng đã chết chưa bao giờ chết cả và chẳng bao giờ chết vì anh ta là hiện thân của tâm hồn Việt trong mỗi một người Việt chúng ta. Đừng bao giờ nghĩ từ “Nhà quê” là bao hàm của cây đa, giếng nước, một cánh đồng lặng cánh cò bay bởi vì nếu nghĩ như thế thì rồi sẽ đến lúc tâm hồn Việt trong mỗi chúng ta sẽ chết. Sẽ đến lúc cây đa không còn nữa, giếng nước không còn nữa ,dậu mồng tơi sẽ được thay thế bằng những bức tường.. Hãy nghĩ đến hai từ “Nhà quê” với người đàn bà một nắng hai sương chung thủy chờ chồng mà hóa thành tượng đá. Hãy gắn từ nhà quê với một anh chàng hiền lành chăm chỉ mà tâm hồn bao la, bát ngát như những cánh đồng. Cái hồn Việt lạ lắm, kì diệu lắm mà trong chúng ta, những người Việt, không phải ai cũng nhận ra. Tuy không nhận ra, nhưng thẳm sâu trong tâm thức mỗi người nó vẫn sống cho dù thực tế cuộc đời có thay đổi đến thế nào đi nữa. Và Nguyễn Bính là người đã nhận ra, đã chỉ cho chúng ta thấy thế nào là hồn Việt Hồn em như hoa cỏ may Một chiều cả gió bám đầy áo anhCả bài thơ có đúng hai câu. Nếu thoáng đọc ta chẳng thấy gì cả. Nhưng hãy lắng lại vài phút và suy nghĩ. Một cô gái được ví với một loài hoa cỏ không hương , không sắc, bình thường ta không hề để ý đến nàng. Thậm chí có thể ta không có khái niệm nàng có tồn tại ở trên đời. Nhưng rồi có một ngày ta gặp hoạn nạn, một buổi chiều cả gió, ta bỗng nhận ra rằng ta đã được sống trong tình yêu thắm thiết mà nhẹ nhàng, mãnh liệt mà kín đáo của nàng. Hồn Việt đấy! Gái Việt đấy! Ai cũng bảo thơ Nguyễn Bính thấm đẫm chất ca dao, tôi không cho là như vậy. Nếu có chăng thì thơ nguyễn Bính chỉ khoác một cái áo của ca dao mà thôi. Trong thơ ông hình ảnh làng quê bến nước, con đò, thôn đoài, thôn đông luôn luôn hiện lên khiến người ta lầm tưởng. Cũng có thể cái giọng thơ trong sáng, mượt mà khiến người đọc nhiều khi tưởng nhầm rằng mình đang đọc một câu ca dao. Không phải thế! Thơ Nguyễn Bính là thơ đích thực.Thơ nguyễn Bính vừa sâu lắng, vừa tinh tế. Nằm sâu bên trong những hình ảnh cây đa bến nước là những khám phá của nguyễn Bính về tâm hồn Việt Nam. Láng giềng đã đỏ đèn đâu Chờ em chừng giập miếng trầu em sang Đôi ta cùng ở một làng Cùng đi một ngõ vội vàng chi anhCô gái trách chàng trai sao vội vàng vậy? Nhưng chính cô, cô còn vội vàng hơn. Các cụ ngày xưa thường nói “Vừa giập miếng trầu mà đã…” ý nói đến sự nhanh chóng thế mà cô gái của chúng ta “Chừng” giập miếng trầu. Phải hiểu chữ “Chừng” ấy như thế nào đây? Có thể miếng trầu chưa kịp giập mà cũng có thể miếng trầu đã giập lâu rồi. Nhà thơ không nói, cô gái không nói nhưng tất cả chúng ta đều hiểu. Với cô, thời gian để giập miếng trầu là đã quá lâu rồi. Thế mà cô vẫn bảo với chàng trai “Vội vàng chi anh”. Cái hồn Việt trong cô gái việt là thế đấy. Mãnh liệt mà tinh tế. Nó còn tinh tế hơn, kín đáo hơn khi chúng ta đọc tiếp hai câu dưới Em nghe họ nói mong manh Hình như họ biết chúng mình với nhau“Với nhau” Thật là tuyệt bút. Không phải là “Yêu nhau”, “Thương nhau” mà là “ Với nhau” nhẹ nhàng, kín đáo và tinh tế. Tôi cứ nghĩ rằng mặc dù cô gái đã nói tránh đi rồi nhưng mặt cô gái vẫn cứ đỏ hồng lên e thẹn. Cái từ “Với nhau” của thi nhân đã cho ta cái cảm giác đó Có nhiều người nghĩ,tình yêu mà đã kín đáo, nhẹ nhàng, sâu lắng thì làm sao tình yêu ấy có thể mãnh liệt được? Mà tình yêu đã mất đi sự mãnh liệt thì đâu còn là tình yêu. Không phải thế đâu. Tình yêu của cô gái Việt mãnh liệt lắm, nó mãnh liệt đến mức cô gái luôn luôn cảm thấy tình yêu của mình trở nên mong manh rất dễ đổ vỡ và cô sợ, cô lo lắng cho tình yêu của mình Ai làm gió cả đắt cau Mấy hôm sương muối để trầu đổ non?Một cơn gió nổi, một đêm sương sa, những lời thì thầm bàn tán của láng giềng cũng làm cô gái sợ. Đừng nghĩ theo cái lối nghĩ của người hiện đại chúng ta hiện nay “Cô gái không có niềm tin vào tình yêu” và cũng đừng nghĩ theo lối yêu bất cần đời mà tôi cũng không rõ đấy là tình yêu hay tình dục của đám thanh niên choai choai hiện nay vẫn yêu. Hãy nghĩ đến nông thôn Việt nam của tám mươi năm về trước khi mà những cô gái không thể tự quyết định được số phận của chính mình thì mới thấy được ngọn lửa tình trong cô gái mãnh liệt đến nhường nào. Cả một bài thơ chỉ có tám câu mà nói cho ta biết được cái hồn Việt trong những cô gái việt. Không có một bài ca dao nào làm được thế mặc dù đọc lên ta vẫn thấy phảng phất một phong vị của ca dao và làng quê việt nam cũng phảng phất hiện lên với cây cau giàn trầu với vần thơ lục bát thân thuộc. Không phải ai cũng cảm nhận được bài thơ như tôi đã trình bày với các bạn. Nhưng dù không cảm nhận được bài thơ sâu như thế thì người đọc vẫn bị bài thơ cuốn hút và người ta thuộc nó. Đấy chính là cái tài của Nguyễn Bính. Thuộc thơ ông có đủ các lớp người từ anh lái xe ôm đến những vị giáo sư khả kính. Hoài thanh đã sai khi nhận định về Nguyễn Bính. Nếu là tôi, tôi sẽ kính cẩn đặt ông lên trang đầu của cuốn thi nhân Việt nam vì tôi đoan chắc với các bạn rằng “ Ở Việt nam chỉ có ba nhà thơ mà thơ của họ được hầu hết các tầng lớp dân chúng đều thuộc đó là Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương và Nguyễn Bính” .Bản thân tôi cũng vào loại đọc nhiều nhưng tôi cũng phải xấu hổ để thú nhận với các bạn rằng tôi không thuộc toàn bộ bài thơ nào của các tác giả thơ mới . Tôi có thể thuộc những câu thơ hay của họ nhưng cả bài thì không. Với Nguyễn bính thì khác, tôi thuộc toàn bộ rất nhiều bài thơ của ông. Tôi chỉ dùng hai bài thơ ít được chú ý nhất mà không dùng bất cứ một bài thơ nào nổi tiếng của ông khi viết về ông là với dụng ý rằng “ Với Nguyễn Bính, còn nhiều điều chúng ta phải suy ngẫm” Thơ của Nguyễn Bính cứ thầm lặng loang đi trong dân gian, nó tan vào trong lòng người và kết tinh ở đấy như một minh chứng mạnh mẽ về sự trường tồn của tâm hồn Việt Hà nội 12-8-2009
Mục lục
Một chút về Nguyễn Bính
Một chút về Nguyễn Bính
Nguyễn Thế DuyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 30 tháng 10 năm 2009
|
PAULO COELHO
Một chỗ trên Thiên đường
Dịch giả: Trần Thu Trang
Chuyện kể Giáng sinh của Paulo Coelho, tôi dịch từ bản dịch tiếng Anh của Margaret Jull Costa do Alpha-book cung cấp
Ngày xưa ở vùng Đông Bắc Brazil có đôi vợ chồng nọ rất nghèo, của cải trong nhà chỉ có một con gà mái. Họ gắng tằn tiện đắp đổi qua ngày với số trứng gà ít ỏi. Thế nhưng ngay hôm trước Giáng sinh, con gà mái chết. Người chồng còn đúng vài xu chẳng đủ mua bữa tối, anh tìm đến nhờ cha xứ giúp đỡ. Thay vì đưa anh tiền, cha xứ chỉ dặn rằng:- Chúa không cho ai cũng không lấy của ai tất cả. Số tiền con có hầu như chẳng mua được gì, vậy thì cứ ra chợ và mua thứ đầu tiên người ta chào mời con. Ta sẽ cầu nguyện cho cuộc mua bán. Giáng sinh là dịp của những phép màu, biết đâu điều gì đó sẽ xảy đến khiến con đổi đời.Người chồng bán tín bán nghi trước lời chỉ dạy nhưng vẫn đi ra chợ. Một người lái buôn thấy anh dạo quanh lơ đãng bèn đến hỏi xem anh đang tìm món gì.- Tôi không biết. Tôi ít tiền lắm nhưng cha xứ bảo rằng cứ mua món đầu tiên người ta chào bán.Người lái buôn rất giàu nhưng không bao giờ bỏ qua một cơ hội kiếm lời nào dù nhỏ. Ông ta lấy của người chồng mấy xu mọn và đưa lại cho anh một mảnh giấy viết nguệch ngoạc:- Đức cha nói cũng đúng đấy. Tôi thì lúc nào cũng thương người mà hôm nay lại là ngày lễ, tôi sẽ bán cho anh chỗ của tôi trên Thiên đường. Đây có giấy này làm bằng.Người chồng cầm tờ giấy ra về trong khi người lái buôn rạo rực tự hào vì món hời bất chợt. Tối đó trong ngôi nhà đầy ắp kẻ hầu người hạ, khi chuẩn bị dùng bữa, ông ta kể chuyện đó cho vợ nghe, không quên nói rằng nhờ nhanh trí như thế nên ông ta mới giàu như ngày nay.- Thật là xấu hổ! - bà vợ nói. Tưởng tượng xem ông cư xử thế nào trong ngày Đức Chúa giáng sinh. Đi ngay đến nhà người ta và lấy cái giấy về, không thì đừng bước chân vào nhà này nữa!Phát hoảng vì cơn thịnh nộ của vợ, người lái buôn quyết định nghe lời bà. Hỏi thăm mất một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng tìm được nhà của vợ chồng kia. Bước vào trong, ông thấy họ đang ngồi bên chiếc bàn trống trơn, không có gì ngoài mảnh giấy.- Tôi đến vì tôi đã sai - người lái buôn nói - Đây là tiền của anh. Giờ hãy trả lại tôi thứ tôi đã bán.Người chồng trả lời:- Ông không làm gì sai cả. Tôi đã nghe lời đức cha và tôi biết rằng thứ tôi mua được ban phước lành.- Nhưng đó chỉ là một mảnh giấy thôi. Vả lại, chẳng ai bán được chỗ của họ trên Thiên đường cho người khác. Nếu anh thích tôi sẽ đưa lại anh gấp đôi số tiền đã trả.Tuy vậy, vì tin tưởng vào phép màu, người đàn ông nghèo từ chối bán lại tờ giấy. Người lái buôn dần dần tăng số tiền lên tới mười đồng vàng.- Không được - người chồng nói - Để vợ tôi có cuộc sống sung sướng xứng đáng với cô ấy, tôi cần đến một trăm đồng vàng. Đó chính là phép màu mà tôi đang trông đợi trong đêm Giáng sinh này.Thất vọng và hiểu rẳng nếu còn nấn ná lâu nữa thì không ai trong nhà mình kịp ăn tối và đi lễ nửa đêm, người lái buôn cuối cùng đồng ý trả một trăm đồng vàng để chuộc lại mảnh giấy. Phép lạ đã hiển hiện, hơn cả sự mong đợi của đôi vợ chồng nghèo. Còn người lái buôn, ông đã làm xong lời vợ dặn. Thế nhưng bà vợ vẫn còn rất băn khoăn. Phải chăng bà đã quá nặng tay với chồng mình?Ngay sau khi xong buổi lễ nửa đêm, bà tới gặp cha xứ và kể đầu đuôi câu chuyện cho ông.- Thưa cha, nhà con đã gặp một người. Anh ta nói rằng cha khuyên ra chợ mua ngay món đầu tiên được chào mời. Chồng con thấy dịp kiếm tiền dễ dàng nên đã viết giấy bán cho anh ta chỗ của ông ấy trên Thiên đường. Con đã bảo nhà con rằng ông ấy không được về nhà ăn bữa tối nay nếu không lấy lại tờ giấy. Cuối cùng thì ông ấy phải trả một trăm đồng vàng để chuộc. Có phải con đã đi quá xa không? Liệu một chỗ trên Thiên đường có đáng giá đến thế không, thưa cha?- Trước hết thì chồng con đã có thể tỏ ra hào phóng trong ngày hôm nay, ngày lễ lớn nhất trong năm. Sau nữa, ông ấy đã trở thành người đem tới điều kỳ diệu của Chúa. Nhưng câu trả lời cho con đây: Khi ông ấy bán chỗ của mình trên Thiên đường với giá vài xu, cái chỗ kia thậm chí chẳng đáng chừng ấy tiền. Nhưng khi ông ấy mua lại nó với giá một trăm đồng vàng chỉ để vợ vui lòng thì ta có thể cam đoan với con, hành động đó khiến chỗ trên Thiên đường đáng giá hơn thế nhiều nhiều.(Dựa trên một câu chuyện Do Thái của David Mandel)
Mục lục
Một chỗ trên Thiên đường
Một chỗ trên Thiên đường
PAULO COELHOChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 19 tháng 4 năm 2007
|
PAULO COELHO
A place in Heaven
Translator: Tran Thu Trang
A Christmas Tale by Paulo Coelho, I translated from the English translation by Margaret Jull Costa provided by Alpha-book
Once upon a time in the Northeast region of Brazil, there was a couple who were very poor and had only one hen. They tried their best to make ends meet with the few eggs they had. But the day before Christmas, the hen died. The husband had just a few cents left, not enough to buy dinner, so he asked the priest for help. Instead of giving him money, the priest just told him: - God does not give everything to anyone or take everything from anyone. The money you have can hardly buy anything, so just go to the market and buy the first thing they offer you. I will pray for the sale. Christmas is a time for miracles, maybe something will happen that will change your life. The husband was skeptical of the teachings but still went to the market. A merchant saw him wandering around absent-mindedly and came to ask what he was looking for. - I don't know. I had very little money, but the priest told me to just buy the first thing they offered for sale. The merchant was very rich but never missed an opportunity to make a profit, no matter how small. He took a few pennies from the husband and gave him a piece of paper with scribbled on it: - Bishop is right. I always love people and today is a holiday, I will sell you my place in Heaven. Here is this paper as proof. The husband took the paper and left while the merchant felt proud because of the sudden bargain. That night in a house full of servants, when preparing to eat, he told the story to his wife, not forgetting to say that thanks to such quick thinking, he was as rich as he is today. - What a shame. ! - said the wife. Imagine how he behaved on the day of Christ's birth. Go immediately to the person's house and take the paper back, otherwise don't step foot in this house again! Frightened by his wife's anger, the merchant decided to listen to her. It took a long time to inquire, but he finally found the couple's house. Stepping inside, he saw them sitting at an empty table, with nothing but a piece of paper. - I came because I was wrong - the merchant said - This is your money. Now give me back what I sold. The husband replied: - You did nothing wrong. I listened to the priest and I know that what I bought is blessed.- But it's just a piece of paper. Besides, no one can sell their place in Heaven to someone else. If you like, I will give you back double the amount you paid. However, because he believed in miracles, the poor man refused to resell the paper. The merchant gradually increased the amount to ten gold coins. - No - said the husband - For my wife to have a happy life worthy of her, I need a hundred gold coins. That was the miracle I was waiting for on this Christmas Eve. Disappointed and realizing that if he lingered any longer, no one in his family would have time to have dinner and go to midnight mass, the merchant finally agreed to pay. One hundred gold coins to redeem the piece of paper. The miracle appeared, more than the poor couple's expectations. As for the merchant, he completed what his wife told him to do. But the wife is still very worried. Was she too harsh with her husband? Immediately after the midnight mass, she went to see the priest and told him the story. - Father, we met someone. He said that his father advised him to go to the market and buy the first thing offered. My husband saw an opportunity to make easy money, so he wrote a note to sell him his place in Heaven. I told my husband that he can't come home for dinner tonight unless he gets the paper back. In the end, he had to pay one hundred gold coins as ransom. Have I gone too far? Is a place in Heaven worth that much, Father? - First of all, my husband was able to be generous on today, the biggest holiday of the year. Later, he became the bringer of God's miracles. But here's my answer: When he sold his place in Heaven for a few cents, the other place wasn't even worth that much money. But when he bought it back for a hundred gold coins just to please his wife, I can assure you, that act made the place in Heaven worth much more than that. (Based on a Jewish story by David Mandel)
Table of contents
A place in Heaven
A place in Heaven
PAULO COELHOWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Ct.Ly posted on: April 19, 2007
|
Vũ Trọng Phụng
Một con chó hay chim chuột
Hôm ấy, cụ Bá ông quả quyết mở ví tiền để trả cho anh lái chó cái giấy bạc một đồng. Cụ sung sướng cực điểm vì rằng con Vện mà cụ mới mua đấy, theo ý cụ, là một con chó có... dị tướng: béo tốt, chân thấp, mồm và tai vừa nhọn vừa ngắn, mặt trùn trùn gẫy gập như mặt giơi, lông đã hung hung lại có vằn đen như lốt hùm.Cụ đã khoe với cả xóm rằng ai nuôi được thứ chó ấy ắt sẽ có nhiều dịp phát tài - giống chó cũng có tướng như giống người, mà con Vện của cụ thì lại quý hơn các thứ chó huyền đề hoặc là tứ túc mai hoa vì nó có tướng ngũ đoản.** *Chẳng hiểu cụ Bá xem tướng con Vện có đúng hay không! Sau khi có nó ba bốn ngày, chưa cho cụ được dịp phát tài đâu, nó đã vồ lấy ống chân cụ Bá bà mà ngoạm luôn cho một ngoạm. Tuy rằng mấy cái răng ngập vào thịt cũng không sâu cho lắm, nhưng cụ bà bị toạc mất hai tấc váy lĩnh: cái triệu chứng hao tài!Có lẽ tướng ngũ đoản cũng chẳng đáng quý bằng cái váy lĩnh nên chi cụ ông, mặc dầu đã hết sức can ngăn và hạch lại cụ bà rằng "Mới thả cũi nó một ngày nó chưa quen hết người trong nhà, ai bảo bà đã đi về khuya lại không đánh tiếng", cụ cũng chẳng giựt nổi của cụ bà cái đòn ống to tướng lúc ấy cứ giáng xuống lưng con Vện như mưa...- Này cắn trộm! Này phản chủ với bà!- ẳng ẳng ẳng ẳng!Con Vện trong lúc chịu đòn, chỉ biết kêu có thế, nước mắt chảy ra ràn rụa, trông cũng đáng thương hại lắm.Thất bại trong cuộc làm thầy kiện cho con chó có dị tướng ấy, cụ Bá ông hậm hực mất đến vài ngày, và khách hàng của cụ, từ đó cũng phải một phen kệch. Bốn chiếc răng nanh chẳng dám dùng đến nữa, từ đấy, hễ thấy người lạ mặt, con Vện chỉ đành gừ gừ một cách cho phải phép, hay là, quá lắm, cũng chỉ đến gâu gâu rất suông. Cái bực tức ấy thật chẳng khác gì cái bực tức của những ông quan viên nào đi che tàn, xuống xóm những tưởng sẽ được hưởng thế nọ... thế này, mà kỳ chung chỉ được có một chầu chay thôi vậy!** *Vẫn biết cắn là một tính thiên bẩm của loài chó thật song le, bất cứ lần nào, hễ Vện ta vừa rụt chân, rụt cổ, ngứa mồm nhe nanh, hừ một cái, là tức khắc bị những người suỵt suỵt ầm lên, cho nên nó nghĩ ngay đến cái đòn ống, lại cho rằng sự mình bị quát mắng là một điều áp chế, nó chui ngay vào gậm phản mà nằm rồi nhìn thế sự bằng cặp mắt bàng quan. Nếu nó biết nói, ắt nó đã làm một câu: "Chặc! Thì ông mặc kệ".Dần dần, nó chỉ biết đến bữa thì ăn, ăn xong tìm chỗ nào cao ráo, ít ruồi, ít muỗi, đánh một giấc, cái đầu đặt giữa hai chân trước như người nào đến cái tuổi mũ ni che tai... Nhưng mà các cụ nhà ta đã bảo rằng nhàn cư vi bất thiện.Cứ ngày nào cũng đủ hai bữa, sáng ngủ đến 9 giờ mới dậy, buổi trưa nào cũng la siết1 một giấc, cuộc đời như vậy cũng tẻ ngắt. Vện ta phải nghĩ đến cách tán gái cho qua thời giờ. Đã không phải vất vả đến thân lúc nào lại được ăn chơi mặc thích, Vện càng ngày càng béo tốt, lông cứ mượt mà như nhung. Trông cũng có vẻ công tử bột lắm. Bộ mã đã bảnh bao cố nhiên trên đường tình dễ đắc thắng: cái tiếng chơi bời của Vện chỉ trong ít lâu đã lừng lẫy cả xóm: Vện đã nặn thêm ít nhiều xuất đinh cho cái "xã hội có mõm" và hễ cứ nhà nào có chó cái là phải thấy tiếng "quấy khóc" của đàn chó con lau nhau. Thì ra Vện cũng có số đào hoa như Người vậy.** *Nếu có ai được mục kích công tử Vện tán gái thì mới rõ tâm lý phụ nữ, với những cái thế lực của những bộ mã giẻ cùi.Không có mùi soa nhưng lại thích cái mốt quay quay mùi soa đằng sau gái nó là cái mốt của bọn đệ tử đảng "Càn Long" ở Hà thành, trước mặt gái, Vện ta cũng vẫy cho đuôi luôn luôn phe phẩy, loanh quanh vài vòng thè lưỡi, ghé mũi, hết sức bầy tỏ tấm lòng khuyển mã, ấy chỉ có thế mà các "tiểu thư" Vàng, Bông, Cún, Mực, cô nào dữ và "lắm điều" vào bậc nhất, và có răng nanh nhọn nhất, cũng không nỡ cự tuyệt con... người có duyên một cách lạ ấy, cũng cảm ngay. Thật vậy, Vện chẳng bị tẽn hoặc bị cự tuyệt bao giờ.Trò đời vẫn thế: thấy ai hơn mình là phải ghen ghét. Những chó vô duyên khác thường họp đàn họp lũ nhau rồi đến tận nhà cụ Bá gây sự với Vện luôn thôi! Không hề gì, cũng là hạng "có một vài miếng" nên Vện cũng chẳng sợ. Lắm khi một mình cự địch với ba bốn cũng vẫn thắng trận như thường. Cho nên từ các cô êu đài các đến các cô êu nghèo hèn, không một "mẻng" nào mà lại thoát cái phong tình của Vện. Không phải con chó ấy tham lắm, nhưng những khi chim chuột những hạng không có nhan sắc, dễ thường nó muốn thực hành cái lý thuyết: Mùi nhang đã trải, mùi dầu thử chơi! Nói cho đúng ra, Vện lại còn muốn được đời khen mình là yêu bình dân, vì sự thực thì Vện cũng có óc "hoạt đầu" dữ lắm.** *Nhưng mà có một lần, cái đàn những anh tình địch của Vện đông quá; dễ đến mười mõm ấy; thảy đều vây quanh lấy Vện mà vồ, mà nhá, khiến cho, không chống cự nổi nữa, Vện phải hộc tốc chạy về nhà, chui tọt vào gậm giường đứng giữ thế thủ cẩn thận rồi nhe nhanh gừ gừ ra ý thách:- Chúng mày có giỏi, vào đây với ông!Đàn kia.. không có con nào dám vào, chỉ đứng ngoài mà gầu gầu rầm lên ra ý chửi bới và văng tục.Thật cũng chẳng may cho Vện quá, vì ngày hôm ấy cụ Bá có giỗ tổ, giữa lúc ấy lại nhằm lúc cụ bà đương xới cơm cúng, và cụ ông đương kính cẩn khấn khứa trước bàn thờ.Bỗng dưng thấy tiếng chó sủa kinh thiên động địa, nhìn ra lại thấy toàn một lũ "đầu trâu mặt ngựa" đương đứng xúm nhau giữa cửa để chõ mõm vào mà tự do chửi rủa tàn tệ, mà dưới gầm thì là Vện, biết ngay lại chuyện ghen tuông chi đó, bực mình và sợ bất kính trong lúc cúng tế, cụ Bá ông quên cả chân mình đương có bít tất bông trắng nõn, nhẩy ngay xuống đất vớ cái lau màn, ra dẹp tan lũ "ưng khuyển" rồi mới quay vào giọt cho Vện một trận không tiếc tay.Thói thường chó đen giữ mực, Vện cũng chẳng chừa.** *Đêm ấy, một đêm giăng thanh gió mát, nhân khi cao hứng, Vện phá rào chui ra ngoài đi với tình nhân. Giữa lúc hai bên chỉ non thề biển nặng lời trên con đường nhỏ giáp với lũy tre quanh làng nó cũng là một thứ "con đường Cổ Ngư"(1) chẳng hạn, thì một chú Cược thừa cơ chui qua cái chỗ hở ở giậu, vào sân tự do lấy mất cái chậu thau đồng.------------------------------------------------1. Tên cũ của đường Thanh Niên (Hà Nội) bây sột soạt tiếng động lúc trộm đã chui ra, cụ Bá gọi Vện mãi chẳng thấy đâu, phải lật đật ra sân soi thì... hỡi ơi nông nỗi!Cách đấy vài phút, Vện lại chui qua lỗ hổng mà vào, hai mắt lấm lét nhìn trộm chủ, ra vẻ lo sợ chẳng hiểu đương đêm soi đèn và gọi mình làm gì thế kia... Thấy Vện có vẻ khả nghi, cụ Bá nhìn đến hàng rào rồi thất kinh chạy đến chỗ hổng. Rành rành một mảng lông mắc gai theo cái triều lưng của Vện lúc chui ra vẫn còn sờ sờ ở đó, cụ biết ngay ra là thủ đoạn của Vện, là nhờ Vện thì chú Cược mới được thừa cơ!Giữa lúc cụ đương tiếc đứt ruột, cô Khoang, một con chó trông có quý tướng lắm, tứ túc mai hoa, "gót sen đẹp nõn", thật đáng gọi là... hoa khôi của làng êu, cũng chui qua giậu mà vào. Cô vào gừ gừ một câu nũng nịu những tiếng oanh thỏ thẻ muốn đại khái nói; "Giữa lúc này, gió mát trăng thanh mà chàng nỡ bỏ em, vậy thì chàng không coi cái ái tình cao thượng của đôi ta ra sao nữa ư?" Còn Vện giữa lúc ấy đã là một kẻ phạm nhân, mà cũng cứ tự do mơn trớn tình nhân, không coi mặt cụ Bá vào đâu sất cả! Chẳng thèm nghĩ đến "cặp uyên ương" cụ Bá bèn lấy gậy vụt cho cả đôi một cách phàm phũ. Giận đến cực điểm, lại đau đớn về nỗi mắc lừa cái tướng ngũ đoản, cụ quả quyết chỏ tay lên vầng giăng mà thề độc: hễ có khách là trị tội, bắt Vện phải chịu... giềng hình! ** *Khách lại là chúng tôi.Muốn an ủi cụ Bá, chúng tôi phải nói chế đi rằng:- Chó ngũ đoản chẳng hiểu có lợi gì cho người nuôi không, nhưng mà chén thì kể cũng đường được.Trong lúc giốc bầu say tỉnh, chúng tôi chợt nhớ đến lúc con chó Khoang sang xem cuộc hành hình người yêu của nó. Ôi, thật là một sự chung tình đáng làm gương cho giai nhân tài tử ở đời soi chung!Thấy con Vện bị trói chặt bốn chân, tiết ở cổ ứa ra như suối, con Khoang vẫn cứ chạy quanh cái chỗ gớm ghiếc ấy để liếm vào mình mẩy con Vện ra ý thương xót. Còn Vện thì nước mắt ràn rụa, khóc như một người thật. Nếu biết nói như người, hẳn nó đã nói: "Em ơi, anh chết vì em đấy! Thôi cũng là dịp cho anh tỏ dạ hy sinh tính mệnh để phụng sự ái tình!".Nhưng những tư tưởng tốt đẹp ấy chỉ được phô diễn bằng mấy tiếng:- ẳng ẳng ẳng ẳng!Đông Dương tạp chí, số 20; ngày 25.9.1937
Mục lục
Một con chó hay chim chuột
Một con chó hay chim chuột
Vũ Trọng PhụngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Vũ Trọng Phụng
Một con chó hay chim chuột
Hôm ấy, cụ Bá ông quả quyết mở ví tiền để trả cho anh lái chó cái giấy bạc một đồng. Cụ sung sướng cực điểm vì rằng con Vện mà cụ mới mua đấy, theo ý cụ, là một con chó có... dị tướng: béo tốt, chân thấp, mồm và tai vừa nhọn vừa ngắn, mặt trùn trùn gẫy gập như mặt giơi, lông đã hung hung lại có vằn đen như lốt hùm.Cụ đã khoe với cả xóm rằng ai nuôi được thứ chó ấy ắt sẽ có nhiều dịp phát tài - giống chó cũng có tướng như giống người, mà con Vện của cụ thì lại quý hơn các thứ chó huyền đề hoặc là tứ túc mai hoa vì nó có tướng ngũ đoản.** *Chẳng hiểu cụ Bá xem tướng con Vện có đúng hay không! Sau khi có nó ba bốn ngày, chưa cho cụ được dịp phát tài đâu, nó đã vồ lấy ống chân cụ Bá bà mà ngoạm luôn cho một ngoạm. Tuy rằng mấy cái răng ngập vào thịt cũng không sâu cho lắm, nhưng cụ bà bị toạc mất hai tấc váy lĩnh: cái triệu chứng hao tài!Có lẽ tướng ngũ đoản cũng chẳng đáng quý bằng cái váy lĩnh nên chi cụ ông, mặc dầu đã hết sức can ngăn và hạch lại cụ bà rằng "Mới thả cũi nó một ngày nó chưa quen hết người trong nhà, ai bảo bà đã đi về khuya lại không đánh tiếng", cụ cũng chẳng giựt nổi của cụ bà cái đòn ống to tướng lúc ấy cứ giáng xuống lưng con Vện như mưa...- Này cắn trộm! Này phản chủ với bà!- ẳng ẳng ẳng ẳng!Con Vện trong lúc chịu đòn, chỉ biết kêu có thế, nước mắt chảy ra ràn rụa, trông cũng đáng thương hại lắm.Thất bại trong cuộc làm thầy kiện cho con chó có dị tướng ấy, cụ Bá ông hậm hực mất đến vài ngày, và khách hàng của cụ, từ đó cũng phải một phen kệch. Bốn chiếc răng nanh chẳng dám dùng đến nữa, từ đấy, hễ thấy người lạ mặt, con Vện chỉ đành gừ gừ một cách cho phải phép, hay là, quá lắm, cũng chỉ đến gâu gâu rất suông. Cái bực tức ấy thật chẳng khác gì cái bực tức của những ông quan viên nào đi che tàn, xuống xóm những tưởng sẽ được hưởng thế nọ... thế này, mà kỳ chung chỉ được có một chầu chay thôi vậy!** *Vẫn biết cắn là một tính thiên bẩm của loài chó thật song le, bất cứ lần nào, hễ Vện ta vừa rụt chân, rụt cổ, ngứa mồm nhe nanh, hừ một cái, là tức khắc bị những người suỵt suỵt ầm lên, cho nên nó nghĩ ngay đến cái đòn ống, lại cho rằng sự mình bị quát mắng là một điều áp chế, nó chui ngay vào gậm phản mà nằm rồi nhìn thế sự bằng cặp mắt bàng quan. Nếu nó biết nói, ắt nó đã làm một câu: "Chặc! Thì ông mặc kệ".Dần dần, nó chỉ biết đến bữa thì ăn, ăn xong tìm chỗ nào cao ráo, ít ruồi, ít muỗi, đánh một giấc, cái đầu đặt giữa hai chân trước như người nào đến cái tuổi mũ ni che tai... Nhưng mà các cụ nhà ta đã bảo rằng nhàn cư vi bất thiện.Cứ ngày nào cũng đủ hai bữa, sáng ngủ đến 9 giờ mới dậy, buổi trưa nào cũng la siết1 một giấc, cuộc đời như vậy cũng tẻ ngắt. Vện ta phải nghĩ đến cách tán gái cho qua thời giờ. Đã không phải vất vả đến thân lúc nào lại được ăn chơi mặc thích, Vện càng ngày càng béo tốt, lông cứ mượt mà như nhung. Trông cũng có vẻ công tử bột lắm. Bộ mã đã bảnh bao cố nhiên trên đường tình dễ đắc thắng: cái tiếng chơi bời của Vện chỉ trong ít lâu đã lừng lẫy cả xóm: Vện đã nặn thêm ít nhiều xuất đinh cho cái "xã hội có mõm" và hễ cứ nhà nào có chó cái là phải thấy tiếng "quấy khóc" của đàn chó con lau nhau. Thì ra Vện cũng có số đào hoa như Người vậy.** *Nếu có ai được mục kích công tử Vện tán gái thì mới rõ tâm lý phụ nữ, với những cái thế lực của những bộ mã giẻ cùi.Không có mùi soa nhưng lại thích cái mốt quay quay mùi soa đằng sau gái nó là cái mốt của bọn đệ tử đảng "Càn Long" ở Hà thành, trước mặt gái, Vện ta cũng vẫy cho đuôi luôn luôn phe phẩy, loanh quanh vài vòng thè lưỡi, ghé mũi, hết sức bầy tỏ tấm lòng khuyển mã, ấy chỉ có thế mà các "tiểu thư" Vàng, Bông, Cún, Mực, cô nào dữ và "lắm điều" vào bậc nhất, và có răng nanh nhọn nhất, cũng không nỡ cự tuyệt con... người có duyên một cách lạ ấy, cũng cảm ngay. Thật vậy, Vện chẳng bị tẽn hoặc bị cự tuyệt bao giờ.Trò đời vẫn thế: thấy ai hơn mình là phải ghen ghét. Những chó vô duyên khác thường họp đàn họp lũ nhau rồi đến tận nhà cụ Bá gây sự với Vện luôn thôi! Không hề gì, cũng là hạng "có một vài miếng" nên Vện cũng chẳng sợ. Lắm khi một mình cự địch với ba bốn cũng vẫn thắng trận như thường. Cho nên từ các cô êu đài các đến các cô êu nghèo hèn, không một "mẻng" nào mà lại thoát cái phong tình của Vện. Không phải con chó ấy tham lắm, nhưng những khi chim chuột những hạng không có nhan sắc, dễ thường nó muốn thực hành cái lý thuyết: Mùi nhang đã trải, mùi dầu thử chơi! Nói cho đúng ra, Vện lại còn muốn được đời khen mình là yêu bình dân, vì sự thực thì Vện cũng có óc "hoạt đầu" dữ lắm.** *Nhưng mà có một lần, cái đàn những anh tình địch của Vện đông quá; dễ đến mười mõm ấy; thảy đều vây quanh lấy Vện mà vồ, mà nhá, khiến cho, không chống cự nổi nữa, Vện phải hộc tốc chạy về nhà, chui tọt vào gậm giường đứng giữ thế thủ cẩn thận rồi nhe nhanh gừ gừ ra ý thách:- Chúng mày có giỏi, vào đây với ông!Đàn kia.. không có con nào dám vào, chỉ đứng ngoài mà gầu gầu rầm lên ra ý chửi bới và văng tục.Thật cũng chẳng may cho Vện quá, vì ngày hôm ấy cụ Bá có giỗ tổ, giữa lúc ấy lại nhằm lúc cụ bà đương xới cơm cúng, và cụ ông đương kính cẩn khấn khứa trước bàn thờ.Bỗng dưng thấy tiếng chó sủa kinh thiên động địa, nhìn ra lại thấy toàn một lũ "đầu trâu mặt ngựa" đương đứng xúm nhau giữa cửa để chõ mõm vào mà tự do chửi rủa tàn tệ, mà dưới gầm thì là Vện, biết ngay lại chuyện ghen tuông chi đó, bực mình và sợ bất kính trong lúc cúng tế, cụ Bá ông quên cả chân mình đương có bít tất bông trắng nõn, nhẩy ngay xuống đất vớ cái lau màn, ra dẹp tan lũ "ưng khuyển" rồi mới quay vào giọt cho Vện một trận không tiếc tay.Thói thường chó đen giữ mực, Vện cũng chẳng chừa.** *Đêm ấy, một đêm giăng thanh gió mát, nhân khi cao hứng, Vện phá rào chui ra ngoài đi với tình nhân. Giữa lúc hai bên chỉ non thề biển nặng lời trên con đường nhỏ giáp với lũy tre quanh làng nó cũng là một thứ "con đường Cổ Ngư"(1) chẳng hạn, thì một chú Cược thừa cơ chui qua cái chỗ hở ở giậu, vào sân tự do lấy mất cái chậu thau đồng.------------------------------------------------1. Tên cũ của đường Thanh Niên (Hà Nội) bây sột soạt tiếng động lúc trộm đã chui ra, cụ Bá gọi Vện mãi chẳng thấy đâu, phải lật đật ra sân soi thì... hỡi ơi nông nỗi!Cách đấy vài phút, Vện lại chui qua lỗ hổng mà vào, hai mắt lấm lét nhìn trộm chủ, ra vẻ lo sợ chẳng hiểu đương đêm soi đèn và gọi mình làm gì thế kia... Thấy Vện có vẻ khả nghi, cụ Bá nhìn đến hàng rào rồi thất kinh chạy đến chỗ hổng. Rành rành một mảng lông mắc gai theo cái triều lưng của Vện lúc chui ra vẫn còn sờ sờ ở đó, cụ biết ngay ra là thủ đoạn của Vện, là nhờ Vện thì chú Cược mới được thừa cơ!Giữa lúc cụ đương tiếc đứt ruột, cô Khoang, một con chó trông có quý tướng lắm, tứ túc mai hoa, "gót sen đẹp nõn", thật đáng gọi là... hoa khôi của làng êu, cũng chui qua giậu mà vào. Cô vào gừ gừ một câu nũng nịu những tiếng oanh thỏ thẻ muốn đại khái nói; "Giữa lúc này, gió mát trăng thanh mà chàng nỡ bỏ em, vậy thì chàng không coi cái ái tình cao thượng của đôi ta ra sao nữa ư?" Còn Vện giữa lúc ấy đã là một kẻ phạm nhân, mà cũng cứ tự do mơn trớn tình nhân, không coi mặt cụ Bá vào đâu sất cả! Chẳng thèm nghĩ đến "cặp uyên ương" cụ Bá bèn lấy gậy vụt cho cả đôi một cách phàm phũ. Giận đến cực điểm, lại đau đớn về nỗi mắc lừa cái tướng ngũ đoản, cụ quả quyết chỏ tay lên vầng giăng mà thề độc: hễ có khách là trị tội, bắt Vện phải chịu... giềng hình! ** *Khách lại là chúng tôi.Muốn an ủi cụ Bá, chúng tôi phải nói chế đi rằng:- Chó ngũ đoản chẳng hiểu có lợi gì cho người nuôi không, nhưng mà chén thì kể cũng đường được.Trong lúc giốc bầu say tỉnh, chúng tôi chợt nhớ đến lúc con chó Khoang sang xem cuộc hành hình người yêu của nó. Ôi, thật là một sự chung tình đáng làm gương cho giai nhân tài tử ở đời soi chung!Thấy con Vện bị trói chặt bốn chân, tiết ở cổ ứa ra như suối, con Khoang vẫn cứ chạy quanh cái chỗ gớm ghiếc ấy để liếm vào mình mẩy con Vện ra ý thương xót. Còn Vện thì nước mắt ràn rụa, khóc như một người thật. Nếu biết nói như người, hẳn nó đã nói: "Em ơi, anh chết vì em đấy! Thôi cũng là dịp cho anh tỏ dạ hy sinh tính mệnh để phụng sự ái tình!".Nhưng những tư tưởng tốt đẹp ấy chỉ được phô diễn bằng mấy tiếng:- ẳng ẳng ẳng ẳng!Đông Dương tạp chí, số 20; ngày 25.9.1937
Mục lục
Một con chó hay chim chuột
Một con chó hay chim chuột
Vũ Trọng PhụngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Phan Khoa Nam
Một Cuộc Tình
Ðôi khi, anh tự nhủ mình tất cả rồi sẽ qua, cũng sẽ nhạt nhòa theo năm tháng. Nhưng những buổi chiều thật buồn, anh một mình đạp xe qua những con phố quen, bỗng nhớ quay quắt đến em. Nhớ cuộc tình mà mình đã đi qua quá vội vàng. Rồi hối tiếc, ngậm ngùi, đắng cay... Giá như có một điều ước cho những cuộc tình đã chia xa... Một ngày, anh đứng giữa bảng lảng sương trên cầu, nhìn phía xa xa mặt sông. Lòng trống rỗng mà tự hỏi mình nhớ gì ? Buổi chiều đất trời mọng ước sau bão, sau mưa và gió. Không biết bây giờ em đang làm gì ? Cuống quít với những cua ngoại ngữ, vi tính hay đang bận rộn với một đứa học trò ngu ngơ nào đó ? Không biết rồi em có rảnh rang phút giây nào để rồi chợt nhớ đến anh không? Nhớ đến cuộc tình ngày cũ mà lần cuối cùng trong lá thư cho anh, em đã viết một bài “Haiku” thật buồn: Thôi! Chiều ngập nắng say mềm hồn ướt mem nỗi nhớ Giọt nắng Ðắng từ thu xưa Bài “haiku” cuối cùng em còn nhớ đến. Bài “haiku” thay lời chia tay mà anh chưa kịp hiểu điều gì xảy ra. Ðến khi anh vỡ lẽ thì đã quá muộn màng. Sẽ chẳng bao giờ anh tìm lại được những ngày tháng cũ. Thôi, thì cứ giữ lại những ký ức xưa. Anh rồi trọn đời cũng chẳng quên được những điều đã ghi vào tiềm thức. Nhớ em quá! Nhưng cuộc tình mình bây giờ chỉ còn là những câu “haiku” thật buồn thôi, phải không em? Có nhiều đêm, khi trằn trọc với một nỗi nhớ tràn qua mắt, môi, anh tự hỏi mình đã chia tay vì lẽ gì ? Không một lầm lỗi. Những lá thư vẫn đều đặn theo tháng ngày dẫu những lời yêu thương đã bớt nồng nàn hơn xưa. Trách làm sao được khi những con chữ không phải bao giờ cũng tải hết được những điều mình muốn nói. Chúng mình lại quá xa nhau... Chia tay... Những câu “haiku” em viết cho anh buồn thổn thức. Anh chẳng thể nào trách em được mà càng thấy thương em hơn. Thương thật nhiều! Anh thương em những buổi tối thứ bảy cô đơn, chỉ biết vui với những niềm vui vô hồn từ những lá thư anh gửi. Anh hiểu em buồn đến chừng nào. Người ta yêu nhau, thong dong cùng phố xá. Hẹn hò, chờ đợi và vui vẻ với nhau. Còn chúng mình chỉ yêu nhau bằng tâm cảm. Anh hiểu em, những lúc gục ngã cần một lời an ủi, một cái nắm tay ân cần cũng chẳng có anh bên em. Hay chỉ giản dị như bao người khác, có anh bên em để em được vòi vĩnh được nũng nịu ngả đầu vào vai anh; được anh vuốt mái tóc mềm đang lả lơi cùng gió. Tất cả đối với em chỉ là điều tưởng tượng và dường như chẳng bao giờ có thật trên đời này. Ðể rồi, cuối cùng thì cũng chia xa. ...Rồi cuộc tình thì cũng tan như những đám sương mù một ngày hửng nắng. Một cuộc tình quá vội. Cuộc tình mà ai cũng ghi dấu trong mình những điều suốt cuộc đời chẳng bao giờ quên. Ðể rồi chiều nay, anh - lòng ráo hoảnh, đứng trên cầu nhìn mặt sông phía xa xa, bảng lảng sương mà vẫn chẳng hiểu mình chia tay vì lẽ gì ? Chỉ có những câu “haiku” buồn, thổn thức cho một cuộc tình đã lên đênh... Phan Khoa Nam
Mục lục
Một Cuộc Tình
Một Cuộc Tình
Phan Khoa NamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Phan Khoa Nam
A love story
Sometimes, he tells himself that everything will pass and will fade over the years. But those sad afternoons, when I cycle alone through familiar streets, suddenly miss you so much. I remember the love that I went through too quickly. Then regret, sadness, bitterness... If only there was a wish for long-distance loves... One day, he stood in the middle of the fog on the bridge, looking at the river in the distance. My heart is empty and I wonder what I miss? In the afternoon, the sky and earth are plump after the storm, after the rain and wind. I don't know what you are doing now? Are you busy with foreign languages, computers, or are you busy with a stupid student? I wonder if I will have a moment of free time and then suddenly remember you? Remembering the old love, in the last letter to you, I wrote a sad "Haiku": Okay! The sun-drenched afternoon is so soft that my soul is wet with nostalgia. Bitter sunshine drops from the past autumn. The last "haiku" song I still remember. The song "haiku" replaced the farewell and he didn't have time to understand what was happening. By the time he realized it, it was too late. He will never get back those old days. Well, just keep the old memories. For the rest of his life, he will never forget the things he wrote into his subconscious. Miss you Much! But our love life is now just sad "haikus", right? There were many nights, when he lay awake with nostalgia flooding through his eyes and lips, he wondered why he broke up? Not a single mistake. The letters are still regular every day, although the words of love are less passionate than before. How can we blame them when words don't always convey everything we want to say? We're so far apart... We broke up... The "haiku" sentences you wrote to me were so sad. I can't blame you, but I feel even more sorry for you. Love you so much! I love you on lonely Saturday nights, only knowing the soulless joy of the letters I send. I understand how sad you are. People love each other, leisurely walking along the streets. Date, wait and have fun together. And we only love each other with our emotions. I understand you, when you feel down and need a word of comfort, a kind hand to hold, I won't have you by my side. Or just simply like everyone else, having you by my side so I can beg you to cuddle and lean my head on your shoulder; He stroked her soft hair that was swaying with the wind. Everything to me is just a fantasy and never seems real in this world. Then, in the end, we parted ways. ...Then the love affair dissipated like the fog on a sunny day. A love that was too hasty. The love that everyone remembers in them something they will never forget for the rest of their lives. Then this afternoon, he - with a dry heart, stood on the bridge looking at the river in the distance, the fog was hidden, but still didn't understand why we broke up? There are only sad, sobbing "haiku" sentences for a love that has gone awry... Phan Khoa Nam
Table of contents
A love story
A love story
Phan Khoa NamWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Khuyết Danh
Một cuộc đua tài
Năm 20 tuổi, tôi là một nữ điều dưỡng đang thực tập tại một bệnh viện nhi. So với viện tim hoặc bệnh viện đa khoa, công việc ở bệnh viện nhi đối với tôi có vẻ dễ như trở bàn tay. Tôi vốn có khiếu kết bạn với trẻ con. Chắc chắn tôi sẽ vượt qua dễ dàng và chỉ còn chờ ngày tốt nghiệp... Chris là một cậu bé 8 tuổi vô cùng hiếu động. Cậu lén bố mẹ vào thám thính công trường xây dựng cạnh nhà, và bị té gãy tay. Cánh tay gãy của cậu bị nhiễm trùng, buộc phải cưa bỏ. Tôi được chỉ định làm y tá hậu phẫu của cậu bé. Khi sức khỏe của cậu bé dần dần khá lên cũng là lúc cậu đau khổ nhận ra sự mất mát của mình... Cậu nằm một chỗ, chờ giúp đỡ, không chịu làm vệ sinh cá nhân. Tôi nhẹ nhàng khích lệ: "Cháu đâu có ở mãi trong bệnh viện. Cháu phải học cách tự phục vụ...". Cậu bé giận dữ la lên: "Cháu có thể làm gì được với một tay?" . Tôi vắt óc tìm một câu trả lời thích hợp. Cuối cùng tôi bảo: "Dù sao cháu vẫn còn tay phải". "Nhưng cháu thuận tay trái " - Cậu bé kêu lên đầy thất vọng... Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng và vô tâm đến thế. Sao tôi lại tưởng rằng mọi người đều thuận tay phải ... Sáng hôm sau, tôi trở lại với một cuộn băng dính. Vòng cuộn băng quanh cổ tay, tôi bảo cậu bé: "Cháu thuận tay trái, còn cô thuận tay phải. Cô sẽ dán tay phải của cô vào hàng nút áo sau lưng của cháu. Bây giờ mỗi khi cô làm việc gì bằng tay trái, cháu phải làm theo bằng tay phải. Nào, cháu muốn bắt đầu bằng việc gì ?". Nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, cậu bé càu nhàu: "Cháu mới ngủ dậy, cháu cần đánh răng". Tôi xoay xở mở nắp ống kem, đặt bàn chảy lên bàn, tìm cách nặn kem lên chiếc bàn chảy đang ngả nghiêng... Sau gần 10 phút nỗ lực với kem vung vãi đầy trên bàn, tôi mới hoàn tất được công việc. "Cháu có thể làm nhanh hơn..." - cậu bé tuyên bố. Và khi nhanh hơn thật, cậu mỉm cười chiến thắng... Hai tuần sau đó trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi biến mọi công việc hàng ngày thành những cuộc đua tài hào hứng. Chúng tôi cài nút áo, phết bơ kên bánh mì, cột dây giày,... Không còn phân biệt tuổi tác, chúng tôi là 2 vận động viên đang ra sức đua tài... Lúc tôi hết thời gian thực tập cũng là lúc cậu bé rời bệnh viện, tự tin đối mặt với cuộc sống... Khi hôn tạm biệt cậu bé, tôi không cầm được nước mắt... Đã 30 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Cuộc đời tôi đã bao phen chìm nổi. Mỗi lần phải đương đầu với thử thách, tôi lại nhớ đến cậu bé. Và mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, nản lòng, tôi lại lẳng lặng vào phòng tắm, giấu tay phải ra sau, lấy kem và đánh răng bằng tay trái...
Mục lục
Một cuộc đua tài
Một cuộc đua tài
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Latdat đưa lên vào ngày: 26 tháng 4 năm 2004
|
Noname
A competition
When I was 20 years old, I was a nurse interning at a children's hospital. Compared to a heart hospital or a general hospital, working at a children's hospital seems easy to me. I have a talent for making friends with children. Surely I will pass easily and just wait for graduation day... Chris is an extremely active 8 year old boy. He sneaked into his parents to spy on the construction site next to their house, and fell and broke his arm. His broken arm became infected and had to be amputated. I was assigned to be the boy's post-operative nurse. When the boy's health gradually improved, he painfully realized his loss... He lay in one place, waiting for help, refusing to do personal hygiene. I gently encouraged: "You won't stay in the hospital forever. You have to learn how to serve yourself...". The boy angrily shouted: "What can I do with one hand?" . I racked my brain to find a suitable answer. Finally I said: "Anyway, I still have my right hand." "But I'm left-handed" - The boy cried out in frustration... I've never felt so useless and heartless. Why did I think everyone was right-handed... The next morning, I came back with a roll of tape. Wrapping the tape around his wrist, I told the boy: "You are left-handed, and I am right-handed. I will tape my right hand to the button on your back. Now every time I do something with my hands left, you have to follow with your right hand. Now, what do you want to start with?". Looking at me with suspicion, the boy grumbled: "I just woke up, I need to brush my teeth." I managed to open the lid of the ice cream tube, put the melting table on the table, and tried to figure out how to squeeze the ice cream onto the tilting melting table... After nearly 10 minutes of effort with the ice cream scattered all over the table, I finally finished the job. "I can do it faster..." - the boy declared. And when he was faster, he smiled in victory... The next two weeks passed quickly. We turn every day's work into exciting competitions. We button our shirts, butter our bread, tie our shoe laces,... There is no longer any age discrimination, we are two athletes trying to compete... When my internship ended, it was also when the boy left the hospital, confidently facing life... When I kissed the boy goodbye, I couldn't hold back my tears... 30 years have passed since that day. My life has been up and down many times. Every time I face a challenge, I remember the boy. And every time I feel tired and discouraged, I quietly go to the bathroom, hide my right hand behind me, take toothpaste and brush my teeth with my left hand...
Table of contents
A competition
A competition
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Latdat on: April 26, 2004
|
Nhật Tuấn
Một cái chết thong thả
Tai nạn giáng xuống như sét đánh giữa trời quang, đang đạp xe giữa đường chưa kịp hiểu chuyện gì, gã hất tung lên trời, rơi cái lưng xuống và khi tỉnh dậy,toàn thân bị bóng cứng ngắc như nhét trong một cái ống.Từ lúc đó, dường như có một bàn tay vô hình và bí mật chạm tới và làm biến đổi mọi chuyện ở khắp nơi nơi. Trước hết vẻ tươi nói trên mặt vợ mỗi khi gã trởvề khi tan sở đã biến mất, thay vào đó là một tảng băng ngày một rắn, đến lượt đứa con gái hai tuổi, niềm hạnh phúc và tự hào của gã cũng thôi không quấnquít, chắc nó ghê sợ cái hình hài đầy bông băng của gã. Bạn bè tấp nập một dạo, giờ cũng biến mất, như là chưa từng có trên đời, mà gã vẫn nằm đó, tronggóc buồng, rẻo đất cuối cùng, sửa soạn chuyến đi bí mật, vào cõi vô cùng chỉ riêng mình gã biết. Suốt một cuộc đời đã ngược xuôi tất bật, giờ đây chẳng có gìphải vội, cứ nằm đó, thong thả chết, thật chẳng khác con tàu cũ trụ đã xong xuôi hết máy móc, đã nạp đầy nhiên liệu mà cứ nằm lì trên bệ phóng, chẳng chịucất cánh lên cho khuất mắt người đời.Người đầu tiên sốt ruột chính là vợ gã. Ngay từ lúc bệnh viện từ chối không cho gã nằm, bắt phải trở về nhà, thị đã hiểu ngay được rằng gã chỉ còn chờ chết.Giá như gã chết ngay lúc đó ắt hẳn thị gã gào khóc thương xót, cứ để tình thương đó bị xói mòn bằng những phiền toái hàng ngày. Ngày ngày thị bón cơm,đổ bô cho gã và cứ cái đà này kéo dài chắc thị phát điên và nếu có súng trong tay hẳn thị đã tặng gã một phát súng ân huệ vào trán. May mắn thay, nghi thứcđó chỉ kéo dài không đầy mười lăm phút, hai lần trong một ngày, còn lại bao nhiêu thời gian đều thuộc về gã, tùy nghi sử dụng, không còn bất kỳ ai quấy rầy.Điều đó thật tuyệt, cả một đời tất bật, thủ trưởng phân công, bạn bè bấu xấu, vợ con sai việc,,,. Chưa bao giờ gã được nằm yên như bây giờ, cứ nằm đó buôngthả cho đầu óc lang thang khắp mọi miền ký ức, vui có, buồn có, đôi lúc gã bật cười ha hả khiến vợ gã đang làm chạy thốc tới coi có phải gã tới số rồi chăng?Cũng có những kỷ niệm thật buồn lam gã thờ dài sườn sượt, nước mắt chứa chan, khi tứ chi bất động, dường như bao nhiêu năng lượng còn lại đều dồn hết cảvào soi sáng bộ não,những người trong cuộc phần lớn đã ra người thiên cổ, ấy vậy mà bỗng chốc lại nảy ra ngay trước mặt vậy. Gã sung sướng sống lại nhữngđoạn đời do chính gã chọn lựa, lạ lùng thay, hầu hết đều rơi vào thuở "hàn vi", hoặc lê gót trên những công trường đập đá kiếm miếng cơm hàng ngày, hoặccheo leo trên vách núi chém tre đẵn gỗ làm kế sinh nhai. Rồi tới những người đàn bà, một chị góa chồng dưới hầm chữ A một đêm đầy pháo sáng lơ lửng trêntrời một bến phà miền núi, cô gái đứng đường bên Lăng Cha Cả thời gã cũnng đồng đội oai hùng "tiến về Sài Gòn"... Những người đàn bà đã qua đều để lạimột chút bùi ngùi hoặc như cánh hoa ép khô hoặc một cơn lốc gây tan hoang đổ nát. Lạ một đều trong những người đàn bà đi lại nói cười trong ký ức gã lúcnày, tuyệt nhiên không thấy vợ gã cho dù y thị gắn bó lâu dài và chặt chẽ hơn cả, nhất là lại có với gã một đứa con. Có thể vì những tiếng thở dài và vẽ mặtkinh tởm của thị mỗi lần bế gã đi cầu, cũng có thể ngày ngày gã lại nhìn thấy thị ở trong đời bằng xương bằng thịt nên chẳng còn mảy may muốn nhìn thấythị trong tưởng tượng nữa. Vợ gã chắc chắn không biết điều đó, và dù cho biết thị cũng chẳng thèm chấp, ôi dà, cái xác chết thị sắp phải chôn đây muốn nghĩtới con nào cứ nghĩ, nghĩa lý cái gì. Cái chính là gã đừng cứ đủng đỉnh mãi như thế, gã phải nhanh nhanh lên mới được, thị còn biết bao nhiêu việc cần phảilo, biết bao nhiêu việc cần để mắt tới đâu có được thanh thản rũ sạch nợ đời như gã. Đối với thị cái cao hơn tất cả là công việc, từ công việc mới đẻ ra tiền bạcvà từ tiền bạc mới ra mọi thứ khác ở trên đời. Trong lúc bón cho chồng từng thìa cơm vào miệng, đầu óc thị đã nhoay nhoáy tính toán, xếp đặt từ thuê nhàđòn, đội nhạc kèn cho tới tiền lì xì cho ông thầy chùa đọc kinh siêu sinh tịnh độ. Mọi thứ đã lên chương trình cả rồi, việc nào ra vệc đó, duy đó điều thị khônglường trước được là gã lề mề quá, tới cổ rồi mà chưa chịu chết cho, ăn đấy ị đấy, nấn ná ngày nào khổ vợ con ngày ấy, vả lại nằm kề bên miệng lỗ, sungsướng cái nữi gì. Lẻ tất nhiên người vợ giấu kín cái ý nghĩ đó cho dù đôi lúc nó cũng bật ra theo những tiếng thở dài sườn sượt hoặc những tưởng tượng dịudàng, mặt mũi gã co rúm lại khiến cho vợ gã cuống quít tưởng đã tới lúc gã "thoát dương". Chưa, chưa đâu, số kiếp gã chắc còn nặng nợ lắm, cho dù tim chỉcòn thoi thóp, hơi thở ngắt quãng đầy nhọc nhằn nhưng ý thức gã vẫn còn leo lét đủ để đưa gã ngược dòng ký ức, sống trong mộng mị ngày xưa. Những cảnhđời hết sức đầm ấm, tràm trề hạnh phúc. Và rồi khi mọi người đàn bà trong đời gã thực sự qua đi, cuối cùng gã cũng nằm mơ thấy vợ gã. Nàng hết sức dịudàng, rực rỡ trong bộ đồ cô dâu, dắt tay gã bước vào phòng tân hôn kê chiếc giường ngủ trải nệm mềm thơm phức, đặt sẵn đôi đối có thêu hoa và đôi chimliền cánh "Kìa anh nằm xuống đi chứ, sao cứ đứng mãi thế?". Trời ơi, chưa bao giờ gã được nghe nàng thỏ thẻ với giọng thỏ thẻ nhẹ nhàng đến thế, chưa baogiờ gã được nàng vuốt ve êm ái đến thế, thật cứ như nàng biến thành nàng tiên mới giáng trần vậy. Nàng nhẹ nhàng kéo gã nằm xuống mải miết hôn lên mặtgã, những cái hôn êm ái, ướt át, dịu ngọt làm trái tim gã muốn nổ tung vì sung sướng. Đúng vào lúc đó, vợ gã đẩy cửa buồng đi tới chỗ gã nằm để làm cái việcbón cơm gã lần thứ hai trong ngày. Thị bỗng há hốc mồm lắp bắp kêu không thành tiếng. Một con mèo nhà ai đang cúi xuống liếm trên mặt gã. Sau cùng thịcũng hét lên được. Con mèo nhảy vụt ra cửa sổ, còn gã, với nụ cười đầy mãn nguyện còn đọng trên môi, gã trút hơi thở cuối cùng. Chẳng biết vì sao gã vội điđến thế. Chạy trốn thực tại, khỏi làm tan vỡ những ảo tưởng gã mang theo sang bên kia thế giới? Ai mà biết được. Con tàu vũ trụ đã rời bệ phóng bay vào cõi vô cùng mang theo bí mật. Hiểu được, may ra chỉ có ông trời.
Mục lục
Một cái chết thong thả
Một cái chết thong thả
Nhật TuấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MinhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nhat Tuan
A leisurely death
The accident struck like lightning in the clear sky. While cycling in the middle of the road, before he could understand what had happened, he was thrown into the air, fell on his back, and when he woke up, his whole body was covered in a stiff ball as if stuffed in a tube. From that moment on, it seemed like an invisible and secret hand touched and changed everything everywhere. First of all, the bright look on his wife's face every time he returned from work had disappeared, replaced by an increasingly solid piece of ice. In turn, his two-year-old daughter, his happiness and pride, had also ceased to surround him. , probably scared of his bandaged form. His friends were busy for a while, but now they have also disappeared, as if they had never existed before, but he still lies there, in the corner of the room, the last piece of land, preparing for a secret trip, into the infinite realm that only he knows. . All my life I've been busy going back and forth, now there's no need to rush, just lie there, slowly dying, it's just like an old ship with all the machinery completed, full of fuel and just lying there on the platform. He took off, refusing to take off until he was out of sight. The first person to be impatient was his wife. From the moment the hospital refused to let him lie down and forced him to return home, she immediately understood that he was only waiting to die. If he had died right then, she would have cried for mercy, letting her love go. That is eroded by everyday annoyances. Every day she fed him rice and filled his potty, and if this continued, she would have gone crazy, and if she had a gun in her hand, she would have given him a favor shot in the forehead. Luckily, that ritual only lasted less than fifteen minutes, twice a day, the remaining time was all his, to use as he pleased, without anyone bothering him. That was great, A busy life, the boss assigns tasks, friends are bad, wife and children are wrong,,,. He has never been able to lie still like now, just lying there letting his mind wander all over the memories, some happy, some sad, sometimes he bursts out laughing, causing his wife who is working to rush over to see if that's true. Has his fate come to an end? There are also sad memories that make him sigh for a long time, tears welling up in his eyes. When his limbs are motionless, it seems as if all his remaining energy is focused on illuminating his brain and the people. In this story, most people have existed since ancient times, but suddenly they appeared right in front of us. He happily relived the parts of his life he chose, but strangely enough, most of them fell into "delicate" times, either dragging their heels on stone-breaking construction sites to earn their daily bread, or climbing on cliffs to cut bamboo. Cutting wood for a living. Then there are the women, a widow in an A-shaped tunnel one night full of flares floating in the sky at a mountain ferry terminal, a girl standing on the street next to Cha Ca's Mausoleum when he was also a heroic teammate "advancing to Saigon". ... The women who have passed away leave behind a bit of sadness, either like dried flower petals or a whirlwind causing destruction and ruin. Strangely enough, among the women walking around talking and laughing in his memory at this time, there was absolutely no sight of his wife even though she had the longest and closest relationship with him, especially having a child with him. Maybe it was because of her sighs and disgusted faces every time she carried him to the toilet, or maybe every day he saw her in real life in the flesh so he no longer wanted to see her in his imagination anymore. His wife certainly didn't know that, and even if she did know, she didn't care, alas, this dead body she was about to bury, she could think about it all she wanted, whatever the meaning was. The main thing is that he shouldn't stay on top like that forever, he has to hurry up, she still has so many things to worry about, so many things to keep an eye on to be able to peacefully get rid of life's debts like him. For the market, the highest thing of all is work, from work comes money, and from money comes everything else in the world. While feeding her husband each spoonful of rice into his mouth, her mind was frantically calculating and arranging everything from renting a house, playing a trumpet band, and giving lucky money to the temple priest who recited the Sutra of Superbirth in the Pure Land. Everything was already planned, everything worked out, the only thing she didn't foresee was that he was so slow, he was already here but he still hadn't died yet, he ate and pooped, he lingered every day and suffered for his wife and children every day. Yes, besides lying next to the mouth of the hole, what happiness is there? Of course, his wife kept that thought hidden, even though sometimes it came out with deep sighs or tender fantasies. His face twitched, causing his wife to panic and think it was time for him to "snatch." exit positive". No, not yet, his fate must still be very heavy. Even though his heart was barely beating and his breathing was intermittent and labored, his consciousness was still flickering enough to take him back down memory lane, living in the dream of the past. old. The scenes of life are extremely warm and full of happiness. And then when all the women in his life were truly gone, he finally dreamed of his wife. She was very gentle and resplendent in her bridal outfit. She led his hand into the bridal room, set up a bed with a soft, fragrant mattress, and placed a pair of flower-embroidered mullets and a pair of winged birds. Why do you keep standing like that?" Oh God, he had never heard her coo in such a gentle voice, he had never been caressed so gently by her, it was as if she had turned into a fairy who had just come to earth. She gently pulled him down and kissed his face, her soft, wet, sweet kisses made his heart explode with joy. Right at that moment, his wife pushed open the bedroom door and went to where he lay to feed him for the second time that day. Thi suddenly opened her mouth and stammered without making a sound. Someone's cat was bending down to lick his face. Finally, she was able to scream. The cat jumped out the window, and he, with a satisfied smile still on his lips, breathed his last. I don't know why he was in such a hurry. Escape from reality, from shattering the illusions he brought with him to the other side of the world? Who knows. The spaceship has left the launch pad and flew into infinity carrying a secret. Understand, luckily only God.
Table of contents
A leisurely death
A leisurely death
Nhat TuanWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Minh Uploaded by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Nguyễn Văn Cơ
Một cánh hoa chìm
Năm 1915 tỉnh Bắc Ninh bị lụt to, nhiều nơi dân sự khổ sở đói khát, cái nạn thuỷ cũng chẳng kém gì cái tai vạ quân giặc, đi đến đâu thì tàn phá để cái di tích tấn bi kịch đến đấy. Một làng kia, xa tỉnh ba bốn kilômét có một nhà độc trọi hai chị em. Khi bấy giờ nước các sông đều to. Đê vỡ tứ tung, mới ban chiều nước sông xấp mặt ruộng, đến tối đường cái đã phải lội; làng này thấp nên nhà nào nhà ấy nước mấp mé bực cửa. Nhiều người đã chạy đồ, đi ẩn mình còn hai chị em nhà này còn dùng dằng ở lại vì nước đã đứng, vả ngần ngại phận gái đêm khuya biết trốn tránh vào đâu. Nàng bèn dự phòng bắc sàn mà ở. Ai ngờ đến canh ba nước lại lên mạnh lắm, trống hộ thuỷ đánh dồn từng hồi, xa nghe văng vẳng mà sởn tóc. Chốc chốc nàng mở cửa xem nước trông trời, mỗi lần đóng cửa lại thở dài, lo nghĩ bối rối trong lòng. Dưới thì nước lênh láng lưng nhà, chèo leo lên mấy tấm ván mỏng với một ngọn đèn lù mù; xót thay cho phận má đào, gặp khi nguy hiểm biết nào cho yên! ở ngoài sáng trăng tờ mờ; gió thổi ào ào như bão; cửa ngõ lay chuyển ầm ầm. Nàng lại càng mê mẩn tâm thần, ngơ ngác kinh hãi, lo quanh nghĩ quẩn... Bỗng có tiếng gọi to át tiếng gió: * Chưa rõ tiểu sử - Cô B... ơi! Còn ở nhà làm gì đấy? Chết chửa! Nước đến chân rồi bao giờ mới chạy, mau lên! Nguy đến nơi rồi! Lên thuyền đây! Nàng hoảng hốt sấp ngửa ẵm được đứa em ra. - Trăm sự nhờ người cứu được chị em tôi, ơn này bao giờ dám quên. Gió to, thuyền nan thì mỏng mảnh, đã chở ba người, đặt thêm đứa bé thì nước gần đến cạp thuyền. Ba người băn khoăn, lưỡng lự không biết tính làm sao, ngơ ngác nhìn nhau. Nàng hiểu ngay ý, biết cơ hội nguy cấp, cái thần chết đã hiển hiện lên trước mặt nàng. Nhưng lòng son dạ sắt như nàng nào có run sợ, ngã chút lòng mà quên cái nghĩa vụ. - Các ông cứ chở đi thôi! Thuyền đã nặng rồi, tôi xin ở lại một mình, tôi ví có thiệt thòi còn hơn luỵ đến bốn mạng người, quý hồ em tôi nó sống là may, còn tôi... Hiểm nghèo đến nơi, bất đắc dĩ ba người phải gạt nước mắt quay mũi. Trong khoảng vắng đêm thâu, gió thổi lồng lộng, sáng trăng mập mờ, mông mênh một nước một trời, cái thuyền cỏn con dập dềnh, lênh đênh như cánh bèo biết trôi dạt vào đâu là bờ là bến. Vì sóng gió cho nên lúc thuyền đến được gò kia mà lại lộn trở lại thì trời đã tang tảng sáng. Khi đến chỗ nguy cấp cứu nàng thì chỉ thấy chơ vơ mấy ngọn tre, nhà nàng đã đổ trôi băng đi đâu mất rồi... Ôi! Ngờ đâu đáy nước đục bẩn kia là ngôi mộ của một tấm lòng vàng ngọc! Ngán thay! Một đoá trà mi đã chìm đắm từ bao giờ? Sáng hôm sau ông lái đò ngất nghểu ngồi xổm, vừa ghế nồi cơm, kể gốc tích nàng cho chúng tôi nghe rằng: "Chuyện nàng sầu thảm có một: Nàng khổ sở vất vả từ thuở nhỏ. Mẹ nàng mất sớm, người ta ngờ là người dì ghẻ đánh thuốc độc. Khi bấy giờ nàng hãy còn bé chưa biết gì. Cha nàng thì hiền lành nhút nhát. Người dì ghẻ tính cay nghiệt tàn ác, lộng quyền hạch lạc cả chồng, hành hạ hết cấp. Thôi thì gánh nước thổi cơm, xay lúa giã gạo; ẵm em coi nhà, hầu dì ghẻ, chiều dỗ em bé, hơi sơ ý thì phải đập phải đánh, trận đòn nào là chết đi sống lại. Thế mà nàng chịu nhẫn nhục ăn ở được lòng cha, vừa ý dì ghẻ. Đến năm mười sáu nàng lại phải cái cầu phụng dưỡng cha ốm. Được ít lâu bệnh ho lao làm người chật vật mãi mới chết, nàng phải xuất thân gánh thuê, vác mướn nuôi cả nhà. Người dì ghẻ chưa hết trở chồng đã bán cả gia tài đi theo trai, còn trơ một cái nhà tranh và một đứa con bé bỏ lại cho nàng. "Nàng nghĩ tình cha hiền thương con trẻ chơ vơ cho nên nàng chầm bập, nâng niu đứa con dì ghẻ cũng như em ruột. "Lần hồi thức khuya dậy sớm, nàng cũng khéo tần tảo nuôi được hai miệng ăn... Chuyện như thế: tội nghiệp cho nàng! Người nết na thảo hiền như vậy mà phải thác oan dường này!". Người lái đò nói xong thì bắc nồi cơm ra, ai nấy lẳng lặng ăn. Còn tôi tính vốn dễ cảm xúc, cầm bát cơm lên lại dằn xuống, cổ hình như nghẹn, bụng đói mà tưởng no đầy. Ngao ngán lòng trông thấy hơi cơm nghi ngút lại tưởng tượng cái hồn nàng phảng phất là là ở đâu trên mặt nước như đám sương mù buổi sáng. Tạp chí Nam Phong, số 25, tháng 7 - 1919
Mục lục
Một cánh hoa chìm
Một cánh hoa chìm
Nguyễn Văn CơChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyen Van Co
A sunken flower petal
In 1915, Bac Ninh province suffered a major flood, many places where people suffered from hunger and thirst. The flood disaster was no less than the enemy's disaster. Wherever it went, it was devastated, leaving behind tragic relics. In a village, three or four kilometers away from the province, there is a single house with two sisters. At that time, the water in all rivers was large. The dyke broke all over the place, in the afternoon the river water reached the level of the fields, and by evening the main road had to be waded; This village is low, so every house has water at the doorstep. Many people ran away, went into hiding, but these two sisters were reluctant to stay because the water had stopped, and they were hesitant to know where to hide late at night. She then took refuge on the floor to stay. Who would have thought that during the three-water watch, the rising tide would be so strong, the water-protection drum would beat each time, and it could be heard far away, making your hair stand on end. From time to time she opened the door to look at the water and sky, but every time she closed the door she sighed, feeling confused and worried. Below, the water was flowing against the back of the house. The rowers climbed up a few thin planks with a dim light; What a pity for my peachy mother, when faced with danger, how can I rest in peace? Outside, the moonlight is dim; The wind blew like a storm; The gateway shook loudly. She was even more confused, confused and scared, wondering around... Suddenly there was a loud voice calling over the wind: * History unknown - Ms. B... oh! What are you doing at home? Damn it! When the water reaches your feet, when will you run? Hurry up! Danger is here! Get on the boat! She panicked and lifted her baby brother out. - Thanks to you for saving my sisters, I will never forget this grace. The wind was strong, the bamboo boat was thin, carrying three people, and adding a baby, the water was almost up to the boat's waist. The three people wondered and hesitated, not knowing what to do, looking at each other in bewilderment. She understood immediately, knowing that the opportunity was urgent, the angel of death appeared before her. But her strong-willed heart doesn't tremble in fear, lose heart and forget her duty. - Just take it! The boat is already heavy, I would like to stay alone, I think being at a disadvantage is better than having to worry about four people's lives. My cousin is lucky that he is alive, but I... Danger is coming, the three of us have to be forced to wipe away tears and turn nose. In the empty space of the night, the wind blew fiercely, the moonlight was dim, the vastness of one country and one sky, the small boat swayed, floating like a water hyacinth, knowing where to drift to shore and dock. Because of the wind and waves, by the time the boat reached the other hill and turned back around, it was already dawn. When we arrived at the emergency place to rescue her, we only saw a few scattered bamboo shoots, her house had collapsed and gone... Oh! Who would have thought that the bottom of that dirty water was the tomb of a golden heart! How boring! Since when did a camellia flower sink? The next morning, the boatman squatted unconsciously, sitting at the rice cooker, and told us her origin story: "There is only one sad story about her: She suffered from hardship since childhood. Her mother died early, and people She suspected that her stepmother had poisoned her. At that time, she was still young and did not know anything. Her stepmother was cruel and cruel She carries the water, grinds the rice, and grinds the rice; carries her younger sister, takes care of her stepmother, and comforts the baby. If she is careless, she has to be beaten and beaten, but she endures the food At the age of sixteen, she had to take care of her father who was sick. After a while, he suffered from tuberculosis and died, so she had to take care of the whole family. The stepmother had not yet given up her husband and sold her entire fortune to follow her son, leaving her with only a cottage and a small child. cherish the stepchild as well as a younger sibling. "Every time she stays up late and wakes up early, she's also cleverly working hard to feed two mouths... Such a thing: pity her! Such a gentle person has to be wronged like this!". After the boatman finished speaking, he took out the rice cooker and everyone ate quietly. As for me, I'm naturally emotional, I picked up the bowl of rice and held it down, my throat seemed choked, my stomach was hungry but I thought it was full. Ngao felt discouraged when she saw the steaming steam of rice and imagined her soul floating somewhere above the water surface like morning mist. Nam Phong Magazine, Không. 25, July 1919
Table of contents
A sunken flower petal
A sunken flower petal
Nguyen Van CoWelcome you to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Khuyết Danh
Một câu chuyện cảm động
Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. "Teddy trông thật khó ưa". Chẳng những thế, cô thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét Teddy như sau: "Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp 2 nhận xét: "Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu". Giáo viên lớp 3 ghi: "Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ". Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: "Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp". Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô. Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: "Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em". Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và "Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng "Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời". Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. "Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em", nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: "Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ". Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em".
Mục lục
Một câu chuyện cảm động
Một câu chuyện cảm động
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Latdat đưa lên vào ngày: 26 tháng 4 năm 2004
|
Noname
A touching story
The story happened many years ago. At that time, Ms. Thompson was teaching at an elementary school in a small town in the United States. On the first day of the new school year, she stood in front of the 5th grade students, looked at the whole class and said she would love all students equally. But actually, she knew she wouldn't be able to do that because she saw student Teddy Stoddard sitting at the front desk. Last year she knew Teddy and saw that he didn't play well with his friends, his clothes were messy, and his body was too dirty. "Teddy looks so unpleasant." Not only that, Ms. Thompson also used a red pen to draw a clear, bold cross on Teddy's personal profile and write a bright red F right outside (the F is for poor grade). At this school, at the beginning of the school year, each teacher must review the academic achievements of each student in his or her class. Ms. Thompson stuffed Teddy's profile until finally opening it, and she was surprised at what she read. The first grade homeroom teacher commented on Teddy as follows: "Teddy is a smart child and always happy. He studies well and is obedient... He is a source of joy for those around him." The 2nd grade teacher commented: "Teddy is an excellent student, loved by his friends, but has some problems because his mother is seriously ill and family life is really a struggle." The 3rd grade teacher wrote: "The death of his mother had a strong impact on Teddy. He tried to study, but his father did not care much about his children and family life would affect him if he did not get help." help". The 5th grade homeroom teacher commented: "Teddy seems apathetic and shows no interest in learning. He doesn't have many friends and sometimes falls asleep in class." Reading this, Ms. Thompson suddenly understood the problem and felt ashamed of herself. She felt even more guilty when at Christmas, all the students in her class gave her gifts wrapped in colored paper and beautifully tied with bows, except for Teddy's gift. I gave her a gift wrapped clumsily in dull brown wrapping paper that I reused from grocery store wrapping paper bags. Ms. Thompson felt heartbroken when she opened the gift in front of the whole class. A few students laughed when they saw her holding up an old fake diamond bracelet with a few stones missing and a bottle of perfume with only a little remaining. But she quelled the laughter when she praised the beautiful bracelet, put it on her wrist and sprayed some perfume from the bottle on her wrist. That day, Teddy stayed until the end of the hour to tell her: "Miss, today you smell like my mother in the past." After the baby left, Ms. Thompson sat and cried for an hour. And from that day on, in addition to teaching, she also paid more attention to taking care of Teddy than before. Every time she came to my desk to give further instructions, Teddy's spirit seemed to lift up. The more she encouraged me, the faster I progressed. At the end of the school year, Teddy became the best student in the class. And contrary to her statement at the beginning of the school year, she did not love every student equally. Teddy is her most favorite student. A year later, she found a piece of paper stuffed through the crack in the door. Teddy wrote: "You are the best teacher in my life." Six years later, she received a short letter from Teddy. He said he graduated from high school, ranked third in his class and "You are still the best teacher in my life." Four years later, she received another letter. Teddy said that even though his circumstances were very difficult, making him feel stuck at times, he was still determined to graduate from college with the best class, but "You are always the wonderful teacher that I love the most in my life." . Then four years later, she received a letter in which Teddy announced that he had passed his doctorate and decided to study further. "You are still the best teacher of my life", but now his name is longer. The letter was signed by Theodore F. Stoddard - professor and PhD. The story does not end here. Another letter was sent to Miss Thompson's house. Teddy said he met a girl and he was going to marry her. He explained that because his father had passed away a few years ago, he expected Ms. Thompson to attend the wedding and sit in the position usually reserved for the groom's mother. And guess what happened? That day, she wore the rhinestone bracelet that Teddy had given her in the past, and wore the perfume that Teddy said his mother used on her last Christmas before she passed away. They hugged each other happily and Professor Stoddard whispered in Ms. Thompson's ear: "Thank you for believing in me. Thank you so much for making me feel important and giving me faith that I will improve." ". Ms. Thompson cried and whispered to him: "Teddy, you were wrong. It was you who taught me that I could live differently. I never knew how to teach until I met you."
Table of contents
A touching story
A touching story
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Latdat on: April 26, 2004
|
Tshekhov, Anton
Một câu đùa
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop(Nước Nga - Grigori)
Một buổi trưa mùa đông trong sáng. Lớp băng cứng kêu lách tách. Nadenka khoác tay tôi, một lớp sương giá lấp lánh ánh bạc phủ trên những lọn tóc ở hai thái dương nàng và hàng lông tơ phía trên môi nàng. Chúng tôi đứng trên một quả đồi cao. Trái đất từ chân chúng tôi xuống mé dưới là một mặt phẳng thoải sáng loáng trong nắng như một tấm gương. Bên cạnh chúng tôi là một chiếc xe trượt nhỏ, bọc nỉ màu đỏ tươi.- Chúng mình trượt xuống dưới kia đi, Nadenka! - Tôi khẩn khoản - Một lần thôi! Anh cam đoan với em rằng chúng mình sẽ không sao đâu.Nhưng Nadenka sợ khoảng không gian từ đôi giày xinh nhỏ của nàng xuống đến chân quả đồi phủ băng này, nàng thấy giống như một vực thẳm hun hút vô tân khủng khiếp chỉ mới nhìn xuống phía dưới, chỉ mới nghe tôi bảo ngồi vào xe trượt, nàng đã lặng người và hơi thở của nàng đã đứt quãng, chứ nếu liều mạng lao xuống cái vực thẳm kia, thì nàng sẽ ra sao đây! Nàng sẽ chết mất, nàng sẽ phát điên lên mất. - Trượt xuống cùng với anh đi - Tôi năn nỉ - Em đừng sợ! Em phải hiểu rằng sợ như thế là hèn lắm, là nhát lắm.Cuối cùng, Nadenka nhân nhượng và qua vẻ mặt nàng tôi thấy rõ nàng vẫn nghĩ rằng đó là một sự nhân nhượng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đỡ nàng vào xe mà mặt nàng tái mét, người nàng run bần bật. Tôi vòng tay ôm lấy nàng rồi cùng nàng lao xuống vực. Chiếc xe trượt bay nhanh như một viên đạn. Làn không khí bị rẹp toác đập vào mắt, gào rú, rít lên trong tai, như cắn như cấu, như muốn bứt đầu ra khỏi cổ. Gió mạnh đến nghẹt thở. Cảnh vật xung quanh quyện vào nhau thành một dải dài, chạy nhanh vùn vụt. Tưởng như chỉ một chớp mắt nữa thôi, là chúng tôi sẽ chết.- Anh yêu em, Nadenka - Tôi thì thầm. Chiếc xe bắt đầu trượt chậm dần, tiếng gào của gió và tiếng rít của đế trượt không còn đáng sợ lắm, mệt, hơi thở đã không còn, tưởng như bị đứt, và cuối cùng, chúng tôi đã ở dưới chân đồi. Mặt nàng tái nhợt, nàng chỉ còn thoi thóp thở.. Tôi giúp nàng đứng lên.- Sẽ không bao giờ em trượt lần nữa đâu- Nàng nói, nhìn tôi bằng đoi mắt mở to đầy khiếp hãi - Không đời nào! Em suýt nữa thì chết đây này!Ít lâu sau nàng dần dần hồi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn hỏi. Có phải tôi nói bốn cái từ kia không, hay là nàng chỉ tưởng như thế giữa tiếng gió ào ào? Còn tôi, tôi đứng cạnh nàng, hút thuốc và chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình.Nàng khoác tay tôi và chúng tôi đi dạo hồi lâu ở gần quả đồi. Hình như điều bí ẩn ấy không để nàng yên. Những lời ấy có phải là ai nói lên hay không? Có hay không? Đó là vấn đề tự ái, danh dự, cuộc sống, hạnh phúc. Đó là vấn đề rất quan trọng, quan trọng nhất trên đời này. Nadenka bồn chồn và buồn rầ nhìn đăm đăm vào mặt tôi, nàng trả lời câu được, câu chăng, nàng chờ đợi xem tôi có nói ra điều gì không? Ôi gương mặt đáng yêu của nàng trông mới sinh động làm sao, như hàm chứa muôn vàn tâm trạng! Tôi thấy nàng đang tự đấu tranh với bản thân, nàng đang cần nói một điều gì đó, hỏi một điều gì đó, nhưng nàng không tìm ra lời lẽ. Nàng lúng túng, nàng sợ hãi, nàng khó nói vì lòng nàng đang tràn ngập sướng vui- Này anh - Nàng ngập ngừng, không nhìn tôi- Gì cơ? - Tôi hỏi- Chúng mình trượt xe lần nữa đi. Chúng tôi leo bậc thang lên đồi. Tôi lại đỡ nàng. Nadenka tái nhợt, run rẩy vào ra, chúng tôi lại đẩy xuống vực thẳm khủng khiếp, gió lại gào rú và đế trượt lại rít lên, và giữa lúc xe trượt đang lao nhanh nhất, các âm thanh đang vang lên ồn ĩ nhất, tôi lại thì thầm:- Anh yêu em, Nadenka!Khi chiếc xe dần dần dừng lại, Nadenka đưa mắt nhìn một lượt quả đồi chúng tôi vừa trượt xuống. Sau đó nàng chăm chú nhìn rất lâu vào mắt tôi, lắng nghe giọng nói của tôi, một giọng nói thản nhiên và hờ hững, và toàn bộ, toàn bộ nàng, kể cả chiếc bao tay và tấm khăn trùm của nàng, toàn bộ thân hình nàng, tất cả đều thể hiện vẻ cực kỳ ngỡ ngàng. Và mặt nàng như muốn hỏi:- Thế là thế nào nhỉ? Ai đã nói những lời đó? Anh ấy hay là ta chỉ tưởng như nghe thấy.Tình trạng mập mờ đó không để nàng yên, nó làm nàng phát cáu. Cô gái tội nghiệp không trả lời những câu tôi hỏi, nàng chau mày, chực khóc.- Chúng mình về nhà thôi chứ? - Tôi hỏi- Em... Em thích trượt xe lắm - Nàng nói, mặt đỏ bừng - Chúng mình trượt lần nữa được không ?Nàng nói "thích" trượt, nhưng khi ngồi vào xe, cũng như hai lần trước, nàng nhợt nhạt, chỉ còn thở thoi thóp vì khiếp sợ, người run bần bật.Chúng tôi trượt lần thứ ba, và tôi thấy nàng nhìn vào mặt tôi, dõi theo đôi môi tôi. Nhưng tôi đã đưa khăn tay lên che miệng giả vờ ho vài tiếng và khi xe xuống đến lưng chừng đồi, tôi vẫn kịp nói:- Anh yêu em, Nadenka!Vậy là điều bí ẩn vẫn bí ẩn! Nadenka im lặng, ngẫm nghĩ gì đó. Tôi đưa nàng về nhà, nàng cố đi thật khẽ khàng, chân bước chậm lại và luôn chờ xem tôi có nói với nàng mấy lời kia không ? Và tôi thấy nàng dằn vặt đau khổ, nàng cố ghìm lại để khỏi nói:- Không thể có chuyện gió nói lên những lời đó! Và em không muốn đó là gió nói..Sáng hôm sau tôi nhận được một mảnh giấy :" Nếu hôm nay anh ra đồi trượt xe, thì hãy rủ em cùng đi.N" Và từ hôm đó, ngày nào tôi cũng cùng Nadenka ra đồi trượt, và khi xe trượt đang lao như bay xuống, lần nào tôi cũng thì thầm nói vẫn những lời ấy: -Anh yêu em, Nadenka! Chẳng bao lâu Nadenka quen dần với câu nói đó như người ta quen với rượu hoặc morphine. Nàng không thể sống nổi nếu thiếu câu đó. Quả thật lao như bay từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ đối với nàng, nhưng bây giờ, nỗi sợ và sự nguy hiểm lại đem lại sức quyến rũ đặc biệt cho những lời về tình yêu, những lời vẫn vô cùng bí ẩn giày vò tâm hồn nàng, bị nghi ngờ vẫn chỉ có hai: tôi và gió - Ai trong hai số đó đã tỏ tình với nàng, nàng không biết, nhưng hình như nàng thấy điều ấy đã không còn quan trọng: Ta uống rượu ở bình nào chả được, miễn là ta say. Một buổi trưa tôi đến bãi trượt một mình, đứng lẫn vào đám đông, tôi trông thấy Nadenka tới gần quả đồi, thấy nàng đưa mắt tìm tôi... Sau đó nàng rụt rè leo lên các bậc thang... Thật đáng sợ khi trượt một mình. Ôi thật là đáng sợ. Mặt tái nhợt, nàng run run, nàng đi như đi đến chỗ chết (*), nhưng nàng vẫn đi, không ngoái lại vẻ cương quyết. Chắc hẳn cuối cùng nàng đã quyết định thử xem khi không có tôi thì nàng có nghe thấy những lời dịu ngọt tuyệt diệu kia không ? Tôi thấy nàng mặt tái mét, miệng há ra vì khiếp sợ, ngồi và xe trượt, nhắm mắt lại và vĩnh biệt mặt đất, nàng để xe bắt đầu trượt đi. "Ri-i-ít" đế trượt rú lên. Nadenka có nghe thấy những lời ấy không ? Tôi không biết. Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe mệt nhoài, yếu ớt. Và qua vẻ mặt nàng có thể thấy rõ chính nàng cũng không biết nàng có nghe thấy gì không. Nỗi sợ khi nàng lao xuống dưới đã khiến nàng không còn nghe thấy gì nữa, không còn phân biệt được các âm thanh và hiểu được điều gì.Nhưng đã tới tháng ba, mùa xuân... Ánh nắng trở lên dịu dàng hơn. Quả đồi băng của chúng tôi sẫm lại không còn bóng láng lên nữa và cuối cùng thu cạn dần. Chúng tôi thôi không trượt xe. Nadenka tội nghiệp không còn nơi đây để nghe những lời ấy nữa. Vả lại cũng chẳng còn ai để mà nói những lời ấy, bởi vì không có tiếng gío, còn tôi thì chuẩn bị đi Peteburg. Đi rất lâu, có lẽ đi mãi mãi.Một lần, trước khi đi khoảng hai hôm, tối ấy tôi ngồi ở mảnh vườn ngăn cách với nhà Nadenka bởi một hàng rào cao có nhô lên những đầu sắt nhọn. Trời còn khá lạnh, bên dưới lớp phân súc vật hãy còn tuyết, cây cối trông vẫn như đã chết, nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân, và khi về nơi trú đêm, lũ quạ kêu quang quách ầm ĩ. Tôi tới gần hàng rào và nhìn rất lâu qua một cái khe. Tôi thấy Nadenka bước ra thềm và buồn rầu nhìn lên bầu trời như nhớ nhung điều gì. Làn gió xuân thổi thẳng vào gương mặt xanh xao ủ dột của nàng. Nó khiến nàng nhớ tới làn gió gào rú hôm xưa trên đồi, khi nàng nghe thấy bốn từ kia, và thế là mặt nàng trở lên buồn rầu vô kể, trên má nàng lăn dài giọt lệ... Và cô bé tội nghiệp đưa cả hai tay ra như cầu xin làn gió này đem lại cho nàng những lời ấy lần nữa. Và tôi, chờ đang lúc có một làn gió thổi qua, thì thầm- Anh yêu em, Nadenka!Trời ơi! Có chuyện gì đang xảy ra với Nadenka thế này? Nàng reo lên, mỉm cười rạng rỡ cả khuôn mặt và đưa hai tay đón gió, vui sướng, hạnh phúc, xiết bao xinh đẹp.Còn tôi, tôi quay vào nhà thu xếp hành lý.Chuyện ấy đã lâu rồi. Bây giờ Nadenka đã có chồng, và nàng đã có ba đứa con. Nhưng kỷ niệm xưa kia hai chúng tôi cùng trượt xe và làn gió đem bốn từ "Anh yêu em, Nadenka" thì không bị lãng quên. Đối với nàng bây giờ, đó là kỷ niệm hạnh phúc nhất, cảm động nhất và đẹp đẽ nhất trong đời.Còn tôi, giờ đây khi đã nhiều tuổi hơn, tôi không hiểu tại sao hồi đó tôi lại nói những từ ấy, và tôi đùa để làm gì. 1886.(*) : Trong bản dịch là "nàng đi như đi đến chỗ mình." VT thấy khó hiểu nên tạm sửa như thế.
Mục lục
Một câu đùa
Một câu đùa
Tshekhov, AntonChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Lý Văn Tú Nguồn: Được bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 10 tháng 2 năm 2004
|
Tshekhov, Anton
Một câu đùa
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop(Nước Nga - Grigori)
Một buổi trưa mùa đông trong sáng. Lớp băng cứng kêu lách tách. Nadenka khoác tay tôi, một lớp sương giá lấp lánh ánh bạc phủ trên những lọn tóc ở hai thái dương nàng và hàng lông tơ phía trên môi nàng. Chúng tôi đứng trên một quả đồi cao. Trái đất từ chân chúng tôi xuống mé dưới là một mặt phẳng thoải sáng loáng trong nắng như một tấm gương. Bên cạnh chúng tôi là một chiếc xe trượt nhỏ, bọc nỉ màu đỏ tươi.- Chúng mình trượt xuống dưới kia đi, Nadenka! - Tôi khẩn khoản - Một lần thôi! Anh cam đoan với em rằng chúng mình sẽ không sao đâu.Nhưng Nadenka sợ khoảng không gian từ đôi giày xinh nhỏ của nàng xuống đến chân quả đồi phủ băng này, nàng thấy giống như một vực thẳm hun hút vô tân khủng khiếp chỉ mới nhìn xuống phía dưới, chỉ mới nghe tôi bảo ngồi vào xe trượt, nàng đã lặng người và hơi thở của nàng đã đứt quãng, chứ nếu liều mạng lao xuống cái vực thẳm kia, thì nàng sẽ ra sao đây! Nàng sẽ chết mất, nàng sẽ phát điên lên mất. - Trượt xuống cùng với anh đi - Tôi năn nỉ - Em đừng sợ! Em phải hiểu rằng sợ như thế là hèn lắm, là nhát lắm.Cuối cùng, Nadenka nhân nhượng và qua vẻ mặt nàng tôi thấy rõ nàng vẫn nghĩ rằng đó là một sự nhân nhượng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đỡ nàng vào xe mà mặt nàng tái mét, người nàng run bần bật. Tôi vòng tay ôm lấy nàng rồi cùng nàng lao xuống vực. Chiếc xe trượt bay nhanh như một viên đạn. Làn không khí bị rẹp toác đập vào mắt, gào rú, rít lên trong tai, như cắn như cấu, như muốn bứt đầu ra khỏi cổ. Gió mạnh đến nghẹt thở. Cảnh vật xung quanh quyện vào nhau thành một dải dài, chạy nhanh vùn vụt. Tưởng như chỉ một chớp mắt nữa thôi, là chúng tôi sẽ chết.- Anh yêu em, Nadenka - Tôi thì thầm. Chiếc xe bắt đầu trượt chậm dần, tiếng gào của gió và tiếng rít của đế trượt không còn đáng sợ lắm, mệt, hơi thở đã không còn, tưởng như bị đứt, và cuối cùng, chúng tôi đã ở dưới chân đồi. Mặt nàng tái nhợt, nàng chỉ còn thoi thóp thở.. Tôi giúp nàng đứng lên.- Sẽ không bao giờ em trượt lần nữa đâu- Nàng nói, nhìn tôi bằng đoi mắt mở to đầy khiếp hãi - Không đời nào! Em suýt nữa thì chết đây này!Ít lâu sau nàng dần dần hồi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn hỏi. Có phải tôi nói bốn cái từ kia không, hay là nàng chỉ tưởng như thế giữa tiếng gió ào ào? Còn tôi, tôi đứng cạnh nàng, hút thuốc và chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình.Nàng khoác tay tôi và chúng tôi đi dạo hồi lâu ở gần quả đồi. Hình như điều bí ẩn ấy không để nàng yên. Những lời ấy có phải là ai nói lên hay không? Có hay không? Đó là vấn đề tự ái, danh dự, cuộc sống, hạnh phúc. Đó là vấn đề rất quan trọng, quan trọng nhất trên đời này. Nadenka bồn chồn và buồn rầ nhìn đăm đăm vào mặt tôi, nàng trả lời câu được, câu chăng, nàng chờ đợi xem tôi có nói ra điều gì không? Ôi gương mặt đáng yêu của nàng trông mới sinh động làm sao, như hàm chứa muôn vàn tâm trạng! Tôi thấy nàng đang tự đấu tranh với bản thân, nàng đang cần nói một điều gì đó, hỏi một điều gì đó, nhưng nàng không tìm ra lời lẽ. Nàng lúng túng, nàng sợ hãi, nàng khó nói vì lòng nàng đang tràn ngập sướng vui- Này anh - Nàng ngập ngừng, không nhìn tôi- Gì cơ? - Tôi hỏi- Chúng mình trượt xe lần nữa đi. Chúng tôi leo bậc thang lên đồi. Tôi lại đỡ nàng. Nadenka tái nhợt, run rẩy vào ra, chúng tôi lại đẩy xuống vực thẳm khủng khiếp, gió lại gào rú và đế trượt lại rít lên, và giữa lúc xe trượt đang lao nhanh nhất, các âm thanh đang vang lên ồn ĩ nhất, tôi lại thì thầm:- Anh yêu em, Nadenka!Khi chiếc xe dần dần dừng lại, Nadenka đưa mắt nhìn một lượt quả đồi chúng tôi vừa trượt xuống. Sau đó nàng chăm chú nhìn rất lâu vào mắt tôi, lắng nghe giọng nói của tôi, một giọng nói thản nhiên và hờ hững, và toàn bộ, toàn bộ nàng, kể cả chiếc bao tay và tấm khăn trùm của nàng, toàn bộ thân hình nàng, tất cả đều thể hiện vẻ cực kỳ ngỡ ngàng. Và mặt nàng như muốn hỏi:- Thế là thế nào nhỉ? Ai đã nói những lời đó? Anh ấy hay là ta chỉ tưởng như nghe thấy.Tình trạng mập mờ đó không để nàng yên, nó làm nàng phát cáu. Cô gái tội nghiệp không trả lời những câu tôi hỏi, nàng chau mày, chực khóc.- Chúng mình về nhà thôi chứ? - Tôi hỏi- Em... Em thích trượt xe lắm - Nàng nói, mặt đỏ bừng - Chúng mình trượt lần nữa được không ?Nàng nói "thích" trượt, nhưng khi ngồi vào xe, cũng như hai lần trước, nàng nhợt nhạt, chỉ còn thở thoi thóp vì khiếp sợ, người run bần bật.Chúng tôi trượt lần thứ ba, và tôi thấy nàng nhìn vào mặt tôi, dõi theo đôi môi tôi. Nhưng tôi đã đưa khăn tay lên che miệng giả vờ ho vài tiếng và khi xe xuống đến lưng chừng đồi, tôi vẫn kịp nói:- Anh yêu em, Nadenka!Vậy là điều bí ẩn vẫn bí ẩn! Nadenka im lặng, ngẫm nghĩ gì đó. Tôi đưa nàng về nhà, nàng cố đi thật khẽ khàng, chân bước chậm lại và luôn chờ xem tôi có nói với nàng mấy lời kia không ? Và tôi thấy nàng dằn vặt đau khổ, nàng cố ghìm lại để khỏi nói:- Không thể có chuyện gió nói lên những lời đó! Và em không muốn đó là gió nói..Sáng hôm sau tôi nhận được một mảnh giấy :" Nếu hôm nay anh ra đồi trượt xe, thì hãy rủ em cùng đi.N" Và từ hôm đó, ngày nào tôi cũng cùng Nadenka ra đồi trượt, và khi xe trượt đang lao như bay xuống, lần nào tôi cũng thì thầm nói vẫn những lời ấy: -Anh yêu em, Nadenka! Chẳng bao lâu Nadenka quen dần với câu nói đó như người ta quen với rượu hoặc morphine. Nàng không thể sống nổi nếu thiếu câu đó. Quả thật lao như bay từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ đối với nàng, nhưng bây giờ, nỗi sợ và sự nguy hiểm lại đem lại sức quyến rũ đặc biệt cho những lời về tình yêu, những lời vẫn vô cùng bí ẩn giày vò tâm hồn nàng, bị nghi ngờ vẫn chỉ có hai: tôi và gió - Ai trong hai số đó đã tỏ tình với nàng, nàng không biết, nhưng hình như nàng thấy điều ấy đã không còn quan trọng: Ta uống rượu ở bình nào chả được, miễn là ta say. Một buổi trưa tôi đến bãi trượt một mình, đứng lẫn vào đám đông, tôi trông thấy Nadenka tới gần quả đồi, thấy nàng đưa mắt tìm tôi... Sau đó nàng rụt rè leo lên các bậc thang... Thật đáng sợ khi trượt một mình. Ôi thật là đáng sợ. Mặt tái nhợt, nàng run run, nàng đi như đi đến chỗ chết (*), nhưng nàng vẫn đi, không ngoái lại vẻ cương quyết. Chắc hẳn cuối cùng nàng đã quyết định thử xem khi không có tôi thì nàng có nghe thấy những lời dịu ngọt tuyệt diệu kia không ? Tôi thấy nàng mặt tái mét, miệng há ra vì khiếp sợ, ngồi và xe trượt, nhắm mắt lại và vĩnh biệt mặt đất, nàng để xe bắt đầu trượt đi. "Ri-i-ít" đế trượt rú lên. Nadenka có nghe thấy những lời ấy không ? Tôi không biết. Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe mệt nhoài, yếu ớt. Và qua vẻ mặt nàng có thể thấy rõ chính nàng cũng không biết nàng có nghe thấy gì không. Nỗi sợ khi nàng lao xuống dưới đã khiến nàng không còn nghe thấy gì nữa, không còn phân biệt được các âm thanh và hiểu được điều gì.Nhưng đã tới tháng ba, mùa xuân... Ánh nắng trở lên dịu dàng hơn. Quả đồi băng của chúng tôi sẫm lại không còn bóng láng lên nữa và cuối cùng thu cạn dần. Chúng tôi thôi không trượt xe. Nadenka tội nghiệp không còn nơi đây để nghe những lời ấy nữa. Vả lại cũng chẳng còn ai để mà nói những lời ấy, bởi vì không có tiếng gío, còn tôi thì chuẩn bị đi Peteburg. Đi rất lâu, có lẽ đi mãi mãi.Một lần, trước khi đi khoảng hai hôm, tối ấy tôi ngồi ở mảnh vườn ngăn cách với nhà Nadenka bởi một hàng rào cao có nhô lên những đầu sắt nhọn. Trời còn khá lạnh, bên dưới lớp phân súc vật hãy còn tuyết, cây cối trông vẫn như đã chết, nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân, và khi về nơi trú đêm, lũ quạ kêu quang quách ầm ĩ. Tôi tới gần hàng rào và nhìn rất lâu qua một cái khe. Tôi thấy Nadenka bước ra thềm và buồn rầu nhìn lên bầu trời như nhớ nhung điều gì. Làn gió xuân thổi thẳng vào gương mặt xanh xao ủ dột của nàng. Nó khiến nàng nhớ tới làn gió gào rú hôm xưa trên đồi, khi nàng nghe thấy bốn từ kia, và thế là mặt nàng trở lên buồn rầu vô kể, trên má nàng lăn dài giọt lệ... Và cô bé tội nghiệp đưa cả hai tay ra như cầu xin làn gió này đem lại cho nàng những lời ấy lần nữa. Và tôi, chờ đang lúc có một làn gió thổi qua, thì thầm- Anh yêu em, Nadenka!Trời ơi! Có chuyện gì đang xảy ra với Nadenka thế này? Nàng reo lên, mỉm cười rạng rỡ cả khuôn mặt và đưa hai tay đón gió, vui sướng, hạnh phúc, xiết bao xinh đẹp.Còn tôi, tôi quay vào nhà thu xếp hành lý.Chuyện ấy đã lâu rồi. Bây giờ Nadenka đã có chồng, và nàng đã có ba đứa con. Nhưng kỷ niệm xưa kia hai chúng tôi cùng trượt xe và làn gió đem bốn từ "Anh yêu em, Nadenka" thì không bị lãng quên. Đối với nàng bây giờ, đó là kỷ niệm hạnh phúc nhất, cảm động nhất và đẹp đẽ nhất trong đời.Còn tôi, giờ đây khi đã nhiều tuổi hơn, tôi không hiểu tại sao hồi đó tôi lại nói những từ ấy, và tôi đùa để làm gì. 1886.(*) : Trong bản dịch là "nàng đi như đi đến chỗ mình." VT thấy khó hiểu nên tạm sửa như thế.
Mục lục
Một câu đùa
Một câu đùa
Tshekhov, AntonChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Lý Văn Tú Nguồn: Được bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 10 tháng 2 năm 2004
|
Béctôn Brếch
Một diễn viên có tài
(Tác phẩm này của nhà viết kịch Đức vĩ đại được phát hiện một cách bất ngờ. Trong khi xem xét những tư liệu trong kho lưu trữ của ở Berlin người ta đã tìm thấy bốn trang đánh máy bằng tiếng Anh đã ngả mầu. Đó là một truyện ngắn của Brếch được viết dưới dạng hồi ký vào tháng 3 hoặc tháng 4 năm 1942 trong thời gian Brếch sống lưu vong ở Mỹ và lần đầu tiên được công bố trên tờ Spiegel. Thiên truyện kể lại cuộc gặp gỡ của nhà văn với Ađônphơ Hítle trong một tiệm cà phê ở Muyních. Brếch viết tác phẩm này bằng tiếng Anh cho tờ tạp chí Readers Digest (Sách tóm tắt cho bạn đọc) có số lượng in hàng triệu bản. Cũng như hai tác phẩm khác của Brếch viết về Hítle (vở kịch Bước hoạn lộ của Áctua Uy và thiên truyện Cuộc đời và thành tích của Giacômô Uy ở Pađui 1934 -1935), truyện ngắn này không được ra mắt bạn đọc khi tác giả còn sống và chỉ được công bố sau khi Brếch qua đời được 40 năm).
(Cuộc gặp gỡ với Hítle) Tôi cùng với mấy nhà văn và mấy anh bạn trong nhóm nghệ sĩ ngồi ở quán cà phê trong công viên "Hốpgácten" tại Muyních. Những chiếc bàn đặt ở ngoài trời, lúc đó mới là tháng ba hoặc tháng tư, nhưng trời đã nóng. Ngồi ở bàn bên cạnh là một người bề ngoài chả có gì đặc sắc, trán bẹt, nước da mặt xám xịt và phong thái khó coi. Y đang trò chuyện với mấy gã đàn ông trông có vẻ như là các sĩ quan mặc thường phục. Người này là tuyên truyền viên sở tại, y vừa mới tổ chức một cuộc mít tinh bài Do Thái đại quy mô tại rạp xiếc ở vùng ngoại ô thành phố. Đó là Ađônphơ Hítle. Một trong những nghệ sĩ với vẻ khoái trá cho chúng tôi biết rằng hiện nay Hítle đang học nghề diễn viên ở chỗ Badin vốn là người thường biểu diễn trong nhà hát Hoàng cung và y trả cho thầy 8 mác một giờ. Chúng tôi cười sảng khoái mà không mảy may e ngại là gã tuyên truyền viên ngồi bàn bên cạnh có thể nghe lỏm câu chuyện của chúng tôi. Cái ông Badin là một diễn viên thuộc trường phái cổ và thường sắm vai người hùng hoa chân múa tay giống như một ca sĩ trong vở ca kịch của Vácne, và ông ta chỉ cảm thấy sảng khoái khi thao thao bất tuyệt tuôn ra những vần thơ của Sile. Còn Hítle vốn sinh trưởng trong một thành phố nhỏ ở Áo đã tỏ ra rất khôn ngoan khi theo học môn hùng biện và học cách nói giữ giọng. Nghe đồn khi đọc diễn văn, y thường gào rống lên đến khản đặc cả tiếng. Cái lạ là y đã chọn đúng người diễn viên hài kịch lão thành này làm thầy. Như chúng tôi nghe nói, y đã học cách sử dụng đôi tay khi nói chuyện với ai đó hoặc khi đăng đàn diễn thuyết trước công chúng, đã học cách tạo cho mình một vẻ mặt quan trọng, những điệu bộ gây ấn tượng và cách đi đứng như thế nào - giơ cao chân mang bít tất dài mà không gập đầu gối. Dáng đi đứng như vậy có vẻ oai vệ, nhất là khi lại rụt đầu vào. Cần phải thừa nhận rằng sau này tất cả những cái đó không còn mang vẻ vui nhộn như thế nữa. Một lần tôi đã dự buổi diễn thuyết như vậy và nhìn thấy y trong vai diễn giả. Giọng y cất lên một cách hùng hồn và oai phong đúng như là cần phải trông đợi ở một học trò của nhà nghệ sĩ lớn Badin. Y nói có phần nào thiếu kiềm chế, bằng cái giọng của kẻ bị buộc tội một cách bất công do sự hận thù thuần túy. Tuy nhiên, như tôi đã nhận thấy, y còn học được ở Badin một cái gì khác nữa. Y đã tập chia nhỏ các luận cứ và các dàn ý của mình trong các bài diễn văn tràng giang đại hải và đặt cho chúng các số hiệu "một là", "hai là", "ba là"... Tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng ở y có cái không suôn sẻ. Chẳng hạn, có lần y nói "năm là" và tôi lờ mờ cảm thấy rằng "bốn là" ở y nói chung còn chưa thấy huống hồ... Lần sau tôi cố tình theo dõi. Và lại bắt đầu "một là" rồi y ngừng một lát để truyền cảm. Hình như lần ấy y định chứng minh rằng nước Đức không phải nộp tiền bồi thường chiến tranh cho các đồng minh. Và y phát biểu đại thể như sau : "Một là, điều đó không đúng bởi vì nước Đức không kiếm đâu ra một số tiền lớn như thế. Xét theo quan điểm tài chính thì chúng ta bị bóp nặn một cách quá đáng". Y nói một cách mập mờ, không hề đưa ra những số liệu thống kê, nhưng cách nói khá gây được ấn tượng. Mục "hai là" đại loại như sau : "Bởi vì nước Đức không gây chiến". "Ba là", bởi vì những khoản bồi thường chiến tranh chỉ mang lại món lãi kếch xù cho bọn Do Thái mà thôi". "Bốn là" lại gồm một thứ lý lẽ nào đó, rồi tiếp theo, thật là kỳ quặc, đến ngay "sáu là"... Tôi ngó chung quanh. Chúng tôi ngồi trong một quán bia rộng thênh thang. Trước mặt công chúng, chủ yếu là tầng lớp trung lưu và thợ thủ công cùng với vợ của họ, là những vại bia lớn. Ở đó có hàng nghìn người và tất cả đều chăm chú lắng nghe. Hítle đứng trên diễn đàn xa đến nỗi y trông bé tí xíu. Nhưng qua làn khói thuốc lá nhìn thấy rõ mớ tóc dính tịt vào cái trán đẫm mồ hôi của y. Y bắt đầu say sưa nói khiến người ta có cảm giác là vào bất cứ lúc nào y cũng có thể từ trên diễn đàn ngã nhào về phía trước. Y luôn nhấn mạnh "một là", "hai là", "ba là"... bằng cách giơ cao số ngón tay tương ứng. Không ai trong quán bia để ý thấy rằng mục "năm là" nói chung không được nhắc tới. Hítle đã đánh cắp của công chúng một bằng chứng về sự phi lý của những khoản bồi thường chiến tranh. Y đã trở thành một diễn viên có tài ! Nhưng sau đó còn hay hơn. Khi tới "tám là" hoặc "chín là" thì y bắt đầu nói sang một vấn đề hoàn toàn khác mà không có bất cứ một sự chuyển tiếp nào, nhưng vẫn tiếp tục đánh số thứ tự. Trong cơn phấn khích cao độ, y tiếp tục đếm : "mười là, bởi vì trong phong trào dân tộc đã bị đàn áp" (y muốn nói tới đảng quốc xã của mình), "mười một là, bởi vì bọn Do Thái đã nhúng tay vào cuộc chơi"... Vô số những câu "bởi vì" vốn không có liên quan gì với sự phi lý của việc bồi thường. Tôi nghĩ rằng cứ như thế, y đã đi tới mục "hai mươi là". Có thể giả định rằng tất cả những cái đó chỉ là việc sử dụng tùy tiện các con số theo kiểu con nít và chả có ý nghĩa quan trọng gì cả, song điều đó tất nhiên không phải là như vậy. Cùng với "hai mươi" chứng cớ nối tiếp nhau bằng một thứ "lôgíc" không gì phá vỡ nổi như những nhát búa. Hítle đã gây được một ấn tượng mạnh mẽ. Chính phủ của nền cộng hòa đã làm không dưới hai mươi điều ngu xuẩn và tội ác, và Hítle đã chứng minh điều đó.Y bác bỏ và tố cáo chế độ cộng hòa trên hai mươi mục. Do đó y đã làm tăng thêm tác động của bài nói của mình. Còn ở chỗ nào diễn giả không đủ bằng chứng thì y thể hiện những điệu bộ và cung cách của người có thừa những bằng chứng. Đó chính là mánh lới của y. Y đóng vai người nắm vững lôgíc. Diễn xuất của y có sức thuyết phục. Tám mác mà y trả cho Badin trong một giờ té ra không phải là phí phạm ! Như tôi đã nhắc tới, vào ngày hôm đó trong quán cà phê ở công viên "Hốpgácten", tôi còn chưa biết điều này. Ngồi dưới ánh nắng xuân ngọt ngào, chúng tôi đã chế giễu những bài học về nghệ thuật diễn viên. Chúng tôi cho rằng quả thật điều đó rất cần thiết cho y. Một tiếng đồng hồ mà chúng tôi nghỉ ngơi trong công viên "Hốpgácten" đã kết thúc một cách rất thú vị. Khi chúng tôi trả tiền và chuẩn bị ra về thì Lion Phâyvanghe, tác giả cuốn tiểu thuyết Anh chàng Do Thái Diút, định cầm chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế. Nhưng Hítle đã bỏ dở câu chuyện, đứng phắt dậy cúi chào rồi đỡ lấy chiếc áo khoác từ tay Phâyvanghe vốn đang sửng sốt và ân cần giúp ông ta mặc vào người, miệng lẩm bẩm : "Ngài tiến sĩ, xin ngài cho phép". Muốn đánh giá hết được tính khôi hài của tình huống này, cần phải biết rằng Hítle hay giao du với giới văn nghệ sĩ và biết rõ rằng Phâyvanghe là người Do Thái và là người ủng hộ chế độ cộng hòa. Mặc cảm thiếu tự tin trong cách ứng xử ngoài xã hội và ý đồ muốn tỏ ra mình là người lịch sự và sắm vai "một bậc thượng lưu" đã khiến y giúp "kẻ thù" mặc áo khoác. Những bạn bè của y cũng như chúng tôi đều rất ngạc nhiên. Hiện thời y chưa thể suốt đêm ngày đóng vai một vị "quốc trưởng" sắt đá và có tư tưởng bài Do Thái, y cần thụ giáo ở Badin một số bài học nữa. Đương nhiên đối với tôi, không phải sự việc đó trong quán cà phê ở công viên "Hốpgácten" vào năm 1922 đã làm cho Ađônphơ Hítle trở thành "một tính cách không thể nào quên". Y quan tâm đến chuyện ấy khi sắm vai "quốc trưởng" với một tài nghệ thường xuyên được trau chuốt và đã ép buộc Phâyvanghe và tôi cũng như vô số người khác phải sống lưu vong ở nước ngoài, còn toàn thế giới thì bị y xô đẩy vào một cuộc chiến tranh khủng khiếp.
Mục lục
Một diễn viên có tài
Một diễn viên có tài
Béctôn BrếchChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.LÊ SƠN giới thiệu và dịch Nguồn: sacmauvanhoaĐược bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 27 tháng 2 năm 2004
|
Béctôn Brếch
Một diễn viên có tài
(Tác phẩm này của nhà viết kịch Đức vĩ đại được phát hiện một cách bất ngờ. Trong khi xem xét những tư liệu trong kho lưu trữ của ở Berlin người ta đã tìm thấy bốn trang đánh máy bằng tiếng Anh đã ngả mầu. Đó là một truyện ngắn của Brếch được viết dưới dạng hồi ký vào tháng 3 hoặc tháng 4 năm 1942 trong thời gian Brếch sống lưu vong ở Mỹ và lần đầu tiên được công bố trên tờ Spiegel. Thiên truyện kể lại cuộc gặp gỡ của nhà văn với Ađônphơ Hítle trong một tiệm cà phê ở Muyních. Brếch viết tác phẩm này bằng tiếng Anh cho tờ tạp chí Readers Digest (Sách tóm tắt cho bạn đọc) có số lượng in hàng triệu bản. Cũng như hai tác phẩm khác của Brếch viết về Hítle (vở kịch Bước hoạn lộ của Áctua Uy và thiên truyện Cuộc đời và thành tích của Giacômô Uy ở Pađui 1934 -1935), truyện ngắn này không được ra mắt bạn đọc khi tác giả còn sống và chỉ được công bố sau khi Brếch qua đời được 40 năm).
(Cuộc gặp gỡ với Hítle) Tôi cùng với mấy nhà văn và mấy anh bạn trong nhóm nghệ sĩ ngồi ở quán cà phê trong công viên "Hốpgácten" tại Muyních. Những chiếc bàn đặt ở ngoài trời, lúc đó mới là tháng ba hoặc tháng tư, nhưng trời đã nóng. Ngồi ở bàn bên cạnh là một người bề ngoài chả có gì đặc sắc, trán bẹt, nước da mặt xám xịt và phong thái khó coi. Y đang trò chuyện với mấy gã đàn ông trông có vẻ như là các sĩ quan mặc thường phục. Người này là tuyên truyền viên sở tại, y vừa mới tổ chức một cuộc mít tinh bài Do Thái đại quy mô tại rạp xiếc ở vùng ngoại ô thành phố. Đó là Ađônphơ Hítle. Một trong những nghệ sĩ với vẻ khoái trá cho chúng tôi biết rằng hiện nay Hítle đang học nghề diễn viên ở chỗ Badin vốn là người thường biểu diễn trong nhà hát Hoàng cung và y trả cho thầy 8 mác một giờ. Chúng tôi cười sảng khoái mà không mảy may e ngại là gã tuyên truyền viên ngồi bàn bên cạnh có thể nghe lỏm câu chuyện của chúng tôi. Cái ông Badin là một diễn viên thuộc trường phái cổ và thường sắm vai người hùng hoa chân múa tay giống như một ca sĩ trong vở ca kịch của Vácne, và ông ta chỉ cảm thấy sảng khoái khi thao thao bất tuyệt tuôn ra những vần thơ của Sile. Còn Hítle vốn sinh trưởng trong một thành phố nhỏ ở Áo đã tỏ ra rất khôn ngoan khi theo học môn hùng biện và học cách nói giữ giọng. Nghe đồn khi đọc diễn văn, y thường gào rống lên đến khản đặc cả tiếng. Cái lạ là y đã chọn đúng người diễn viên hài kịch lão thành này làm thầy. Như chúng tôi nghe nói, y đã học cách sử dụng đôi tay khi nói chuyện với ai đó hoặc khi đăng đàn diễn thuyết trước công chúng, đã học cách tạo cho mình một vẻ mặt quan trọng, những điệu bộ gây ấn tượng và cách đi đứng như thế nào - giơ cao chân mang bít tất dài mà không gập đầu gối. Dáng đi đứng như vậy có vẻ oai vệ, nhất là khi lại rụt đầu vào. Cần phải thừa nhận rằng sau này tất cả những cái đó không còn mang vẻ vui nhộn như thế nữa. Một lần tôi đã dự buổi diễn thuyết như vậy và nhìn thấy y trong vai diễn giả. Giọng y cất lên một cách hùng hồn và oai phong đúng như là cần phải trông đợi ở một học trò của nhà nghệ sĩ lớn Badin. Y nói có phần nào thiếu kiềm chế, bằng cái giọng của kẻ bị buộc tội một cách bất công do sự hận thù thuần túy. Tuy nhiên, như tôi đã nhận thấy, y còn học được ở Badin một cái gì khác nữa. Y đã tập chia nhỏ các luận cứ và các dàn ý của mình trong các bài diễn văn tràng giang đại hải và đặt cho chúng các số hiệu "một là", "hai là", "ba là"... Tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng ở y có cái không suôn sẻ. Chẳng hạn, có lần y nói "năm là" và tôi lờ mờ cảm thấy rằng "bốn là" ở y nói chung còn chưa thấy huống hồ... Lần sau tôi cố tình theo dõi. Và lại bắt đầu "một là" rồi y ngừng một lát để truyền cảm. Hình như lần ấy y định chứng minh rằng nước Đức không phải nộp tiền bồi thường chiến tranh cho các đồng minh. Và y phát biểu đại thể như sau : "Một là, điều đó không đúng bởi vì nước Đức không kiếm đâu ra một số tiền lớn như thế. Xét theo quan điểm tài chính thì chúng ta bị bóp nặn một cách quá đáng". Y nói một cách mập mờ, không hề đưa ra những số liệu thống kê, nhưng cách nói khá gây được ấn tượng. Mục "hai là" đại loại như sau : "Bởi vì nước Đức không gây chiến". "Ba là", bởi vì những khoản bồi thường chiến tranh chỉ mang lại món lãi kếch xù cho bọn Do Thái mà thôi". "Bốn là" lại gồm một thứ lý lẽ nào đó, rồi tiếp theo, thật là kỳ quặc, đến ngay "sáu là"... Tôi ngó chung quanh. Chúng tôi ngồi trong một quán bia rộng thênh thang. Trước mặt công chúng, chủ yếu là tầng lớp trung lưu và thợ thủ công cùng với vợ của họ, là những vại bia lớn. Ở đó có hàng nghìn người và tất cả đều chăm chú lắng nghe. Hítle đứng trên diễn đàn xa đến nỗi y trông bé tí xíu. Nhưng qua làn khói thuốc lá nhìn thấy rõ mớ tóc dính tịt vào cái trán đẫm mồ hôi của y. Y bắt đầu say sưa nói khiến người ta có cảm giác là vào bất cứ lúc nào y cũng có thể từ trên diễn đàn ngã nhào về phía trước. Y luôn nhấn mạnh "một là", "hai là", "ba là"... bằng cách giơ cao số ngón tay tương ứng. Không ai trong quán bia để ý thấy rằng mục "năm là" nói chung không được nhắc tới. Hítle đã đánh cắp của công chúng một bằng chứng về sự phi lý của những khoản bồi thường chiến tranh. Y đã trở thành một diễn viên có tài ! Nhưng sau đó còn hay hơn. Khi tới "tám là" hoặc "chín là" thì y bắt đầu nói sang một vấn đề hoàn toàn khác mà không có bất cứ một sự chuyển tiếp nào, nhưng vẫn tiếp tục đánh số thứ tự. Trong cơn phấn khích cao độ, y tiếp tục đếm : "mười là, bởi vì trong phong trào dân tộc đã bị đàn áp" (y muốn nói tới đảng quốc xã của mình), "mười một là, bởi vì bọn Do Thái đã nhúng tay vào cuộc chơi"... Vô số những câu "bởi vì" vốn không có liên quan gì với sự phi lý của việc bồi thường. Tôi nghĩ rằng cứ như thế, y đã đi tới mục "hai mươi là". Có thể giả định rằng tất cả những cái đó chỉ là việc sử dụng tùy tiện các con số theo kiểu con nít và chả có ý nghĩa quan trọng gì cả, song điều đó tất nhiên không phải là như vậy. Cùng với "hai mươi" chứng cớ nối tiếp nhau bằng một thứ "lôgíc" không gì phá vỡ nổi như những nhát búa. Hítle đã gây được một ấn tượng mạnh mẽ. Chính phủ của nền cộng hòa đã làm không dưới hai mươi điều ngu xuẩn và tội ác, và Hítle đã chứng minh điều đó.Y bác bỏ và tố cáo chế độ cộng hòa trên hai mươi mục. Do đó y đã làm tăng thêm tác động của bài nói của mình. Còn ở chỗ nào diễn giả không đủ bằng chứng thì y thể hiện những điệu bộ và cung cách của người có thừa những bằng chứng. Đó chính là mánh lới của y. Y đóng vai người nắm vững lôgíc. Diễn xuất của y có sức thuyết phục. Tám mác mà y trả cho Badin trong một giờ té ra không phải là phí phạm ! Như tôi đã nhắc tới, vào ngày hôm đó trong quán cà phê ở công viên "Hốpgácten", tôi còn chưa biết điều này. Ngồi dưới ánh nắng xuân ngọt ngào, chúng tôi đã chế giễu những bài học về nghệ thuật diễn viên. Chúng tôi cho rằng quả thật điều đó rất cần thiết cho y. Một tiếng đồng hồ mà chúng tôi nghỉ ngơi trong công viên "Hốpgácten" đã kết thúc một cách rất thú vị. Khi chúng tôi trả tiền và chuẩn bị ra về thì Lion Phâyvanghe, tác giả cuốn tiểu thuyết Anh chàng Do Thái Diút, định cầm chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế. Nhưng Hítle đã bỏ dở câu chuyện, đứng phắt dậy cúi chào rồi đỡ lấy chiếc áo khoác từ tay Phâyvanghe vốn đang sửng sốt và ân cần giúp ông ta mặc vào người, miệng lẩm bẩm : "Ngài tiến sĩ, xin ngài cho phép". Muốn đánh giá hết được tính khôi hài của tình huống này, cần phải biết rằng Hítle hay giao du với giới văn nghệ sĩ và biết rõ rằng Phâyvanghe là người Do Thái và là người ủng hộ chế độ cộng hòa. Mặc cảm thiếu tự tin trong cách ứng xử ngoài xã hội và ý đồ muốn tỏ ra mình là người lịch sự và sắm vai "một bậc thượng lưu" đã khiến y giúp "kẻ thù" mặc áo khoác. Những bạn bè của y cũng như chúng tôi đều rất ngạc nhiên. Hiện thời y chưa thể suốt đêm ngày đóng vai một vị "quốc trưởng" sắt đá và có tư tưởng bài Do Thái, y cần thụ giáo ở Badin một số bài học nữa. Đương nhiên đối với tôi, không phải sự việc đó trong quán cà phê ở công viên "Hốpgácten" vào năm 1922 đã làm cho Ađônphơ Hítle trở thành "một tính cách không thể nào quên". Y quan tâm đến chuyện ấy khi sắm vai "quốc trưởng" với một tài nghệ thường xuyên được trau chuốt và đã ép buộc Phâyvanghe và tôi cũng như vô số người khác phải sống lưu vong ở nước ngoài, còn toàn thế giới thì bị y xô đẩy vào một cuộc chiến tranh khủng khiếp.
Mục lục
Một diễn viên có tài
Một diễn viên có tài
Béctôn BrếchChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.LÊ SƠN giới thiệu và dịch Nguồn: sacmauvanhoaĐược bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 27 tháng 2 năm 2004
|
Phạm văn Khôi
Một giấc mơ
Tập truyện ngắn (Trong Vùng xoáy Luân hồi)
…Một bóng đen xuất hiện giữa nhà làm tim tôi thắt lại. Tôi định vùng dậy để tìm cách chống cự, kêu cứu, nhưng chân tay như bị một sợi dây vô hình trói chặt, ngực tôi như bị một áp lực ma quái đè nén, tôi vẫn cố gào thét nhưng tuyệt vọng. Tưởng như chính cái bóng đen kì quái kia đã làm thân xác tôi bị tê liệt. - Đừng sợ! Ta đến gặp ngươi với thiện ý. Ta cho phép ngươi được nói với ta – Giọng ông ta ầm ầm như tiếng vang của vách núi. Tôi cảm thấy mồm , lưỡi mềm trở lại và, tôi cất lên được tiếng: - Ông là ai mà giữa đêm khuya lại lẻn vào nhà tôi? Người đàn ông kì quái bỗng cất lên giọng cười sảng khoái đến mê hoặc rồi êm như ru tiến về phía tôi. - Ta là Diêm Vương! Thống soái âm phủ! - Diêm Vương gì mà ăn mặc trông như một chú rể vậy?- Ngươi quên rằng ngươi đang sống ở thế kỷ XX à ? Trần sao âm vậy mà!- Nếu quả thật ông là Diêm Vương, ông hãy cho tôi cử động!- Ta cho phép!Tôi đã làm được theo ý muốn. - Ông cần gì ở tôi, hay tôi đã đến ngày tận số ? - Không! Số ngươi chưa hết. Ta gặp ngươi, chỉ để cảnh cáo ngươi một điều! - Tôi có trêu chọc gì ông mà ông cảnh cáo? - Ngươi là thợ mổ tử thi? - Bác sĩ mổ tử thi! - Tại sao thời gần đây, trần thế các ngươi lại trả về âm phủ có xác chết không còn một tí óc nào cả? - Tôi chưa hề làm điều đó, vả lại công việc này không phải chỉ có riêng tôi. - Nếu vậy, ngươi phải thông báo cho tất cả đồng nghiệp! - Tại sao ông cần óc tử thi đến thế nhỉ? - Bởi vì không có nó, ta không thể xử phạt công minh được. Người đời các người quên rằng: âm phủ đâu phải cõi vĩnh hằng. -Chết xuống âm phủ, theo ông chưa phải là hết? - Đúng! âm phủ, không và chưa bao giờ là dấu chấm hết: mà chỉ là nơi phân loại để: trừng phạt, cho đi đầu thai thành muôn kiếp và đưa những vong hồn nào thật trong sạch, thật đẹp đến cõi thoát tục. - Như vậy thì cuộc sống thực tại của chúng tôi chỉ là để thử thách sao? - Đúng! Chỉ là một sự thử thách không hơn không kém! Tôi bỗng cảm thấy rùng mình vì cách sống buông thả của mình. - Bây giờ, hình phạt của âm phủ chắc phải rùng rợn lắm nhỉ? - Không rùng rợn lắm đâu. Nó được tính âm ỉ bằng thời gian múc nước giếng này, đổ sang giếng khác. - Bao nhiêu lâu với một tôi nhẹ, như tham nhũng chẳng hạn? - Chu cha!... Tham nhũng mà bảo là nhẹ à? Riêng cái tội tham nhũng thì hình phạt ở “ dưới này ” tối thiểu cũng là 200 năm gánh nước giếng này đổ sang giếng kia! Tôi lại thấy ngươi mình nổi da gà, thầm nghĩ “dưới ấy chắc phải có nhiều giếng lắm”. Và thương cho cô, dì, chú bác nội ngoại nhà tôi… - Hình phạt tối thiểu là 200 năm…ai mà sống lại được qua cái kì hạn dai dẳng ấy ! ? - Ta nhắc lại với nhà ngươi là : Ở dưới âm phủ,không ai được chết ! Không có sự chết chóc nào cả,không được chết ! Nếu những lời ông Diêm Vương “đời mới” này vừa nói là sự thật thì…hỡi ôi ! Bi kịch cho đời rồi ! Để lấy lại chút tình cảm với Diêm Vương,tôi dịu dàng hỏi : - Ông cần óc tử thi làm gì ? - Để phân tích trong một cỗ máy hiện đại mà cả loài người phàm tục các ngươi chưa hề có. Chỉ cần bỏ một gam óc vào máy,sau một phút,ta đã có một bản tuờng trình về người có bộ óc đó. - Tôi tưởng ông có phép thuật thì cần gì đến máy móc ? - Ta không hể có phép thuật mà chỉ có lòng nhân đạo và sự công bằng ! Cái đó ở dưới “Âm quốc” còn quí hơn cả phép thuật. - Như vậy,nếu không có óc tử thi,dù chỉ một gam, ông không thể hiểu nổi những người trên dương thế tốt xấu ra sao ? - Đúng như vậy ! Ta đành chịu bó tay không phân xử được. Những loại người “xuống đây” không còn óc đó ta phải để riêng ra “khu chờ” cùng với những người tuy còn óc,nhưng với loại óc ấy thì máy móc của ta dù có hiện đại cũng không thể phân tích nổi. Trần thế các ngươi gọi là “óc bã đậu”. Ta gặp ngươi đêm nay cũng vì điều đó. …Vô tình,tôi đã khám phá ra một điềi bí mật vô cùng quan trọng của “Âm Phủ”. Tôi cảm thấy sung sướng và hả dạ,vì cả nhân loại thực tại này chỉ mình tôi biết. Cái điều đơn giản đến ngớ ngẩn mà hàng tỉ người không biết ! Tôi phải tìm cách mà tận dụng nó…Bỗng như có tiếng đập cửa uỳnh uỵch…rồi nhận ra tiếng cô em gái. Tôi vội mở cửa. Vẻ mặt tái dại,hơi thở hổn hển và đôi mắt đỏ ngầu của nó làm tôi giật mình khi nghĩ đến bố tôi ốm nặng đang nằm trong bệnh viện. - Bố vừa đột ngột chết rồi anh ơi !... Vừa nói hết câu,nó đã thảm thiết gào lên những âm thanh hoang dại…rồi nó biến đi như chưa bao giờ xuất hiện. - Trời !... Tôi đau đớn thốt lên,cổ nghẹn lại. Tôi thương bố vô cùng. Mới ở cái tuổi ấy mà ông đã vội vã ra đi. Tôi nghĩ đến bố tôi…Và Chợt nhớ đến những giây phút gặp Diêm Vương vừa qua…Tôi bỗng cảm thấy đã xảy ra một sự ngẫu nhiên đến khó tin ập đến với tôi. Phải chăng,số mệnh đã có nhã ý dành cho tôi lần báo hiếu cuối cùng !? Một ý nghĩ lóe lên trong óc tôi nhanh như tia chớp : “ Phải thay óc cho bố !” Ở cương vị cúa tôi,công việc này hoàn toàn có thể thực hiện dễ dàng bởi vì tử thi lúc nào cũng sẵn trong nhà xác. Nhưng…thay bằng óc của ai ?..biết người đó lúc sống có trong sạch và đẹp đẽ hay không ? Trời ơi ! Thời buổi này biết tìm đâu ra một tử thi có bộ óc trong sạch bây giờ ?...Hay là tìm hiểu qua bệnh án và lí lịch ? Không được rồi…ai dại gì “thổ lộ” những điều ám muội ra chứ !...Tôi như mê đi trong đau xót,quằn quoại bởi suy tư. Nhưng bằng giá nào cũng phải thay được óc cho bố…nhưng, óc của ai bây giờ ? Óc của tử thi nào mà dĩ vãng phải sống trong sạch,liêm khiết,thanh tao ?...Tôi chợt nhìn lên tường : Một bức tranh “Hài Đồng” …tim tôi như ngừng đập bởi phát hiện tuyệt vời này. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt và nụ cười của đứa trẻ thôi,thì những người dù khó tính nhất cũng phải bị khuất phục bởi tính cách hoàn hảo của nó. Quanh đầu đứa trẻ như đang phát ra những ánh hào quang rực rỡ nhất của loài người. * * * …Tôi run rẩy tháo đôi găng tay cao su quen thuộc, nhớp nhúa những tinh thể màu trắng của óc trẻ thơ Và những lổn nhổn,lầy nhầy màu xám nhạt óc người già. Công việc trao đổi óc tử thi đã hoàn tất. Tôi lẩm nhẩm khấn vong hồn đứa trẻ xa lạ : “ Thôi,em sống khôn chết thiêng hãy tha thứ cho anh. Đây là công việc bất đắc dĩ anh phải làm…Nếu em rơi vào hoàn cảnh này,chắc em cũng phải làm như vậy !”. Nhìn bộ mặt vàng như sáp,với vóc dáng gầy guộc của bố tôi đang thanh thản nằm. Tôi lại hình dung ra cảnh (nếu tôi chưa kịp thay óc) Bố phải quằn vai gánh nước giếng này đổ sang giếng khác…hàng ngàn năm dưới âm phủ chắc sẽ là hình phạt khủng khiếp nhất mà bố tôi phải chịu. Bố ơi !...yên tâm rồi bố nhé…dù bố có khôn khéo đến mấy,có nhiều “tầng” che chở đến mấy,có bào chữa uyên bác đến thế nào đi chăng nữa thì bố cũng chỉ che đậy nổi trên dương thế phàm tục này thôi. Chứ xuống dưới âm Phủ,bố làm sao giấu được cái cỗ máy tinh vi đến rợn người của Diêm Vương ! Bây giờ,bố đã có bộ óc của trẻ thơ này,bố sẽ nhanh chóng được đầu thai kiếp khác. …Rồi cảnh vắng lặng của nhà xác…bỗng biến thành ảo ảnh của nghĩa trang một buổi chiều ảm đạm…một mình tôi quì trước nấm mồ mới đắp…khói hương bốc lên nghi ngút…mặt trời đã lặn,chỉ còn để lại cho bầu trời một quầng mây bầm máu ngầu bọt…Từng cơn gió lạnh như những mũi kim vô hình xăm vào da thịt buốt nhói…Gió lay động những hàng cây đã trút hết những lá vàng trông thảm hại như những bộ xương người… Tôi bỗng giật mình cảm thấy cô đơn trên cõi sống này,và tuyệt vọng thét lên : “ Khi ta chết…ai là người thay óc cho ta !” …Tôi choàng tỉnh vì tiếng chuông đồng hồ hối thúc.Ồ !...Hóa ra tôi nằm mơ. Chỉ là mơ sao ? Trong tôi bỗng bừng lên một khát vọng : “ước gì mọi người trên thế gian này…chỉ một lần trong đời được mơ như tôi !” Hàng Giầy tháng 12…
Mục lục
Một giấc mơ
Một giấc mơ
Phạm văn KhôiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 28 tháng 2 năm 2009
|
Phạm văn Khôi
Một giấc mơ
Tập truyện ngắn (Trong Vùng xoáy Luân hồi)
…Một bóng đen xuất hiện giữa nhà làm tim tôi thắt lại. Tôi định vùng dậy để tìm cách chống cự, kêu cứu, nhưng chân tay như bị một sợi dây vô hình trói chặt, ngực tôi như bị một áp lực ma quái đè nén, tôi vẫn cố gào thét nhưng tuyệt vọng. Tưởng như chính cái bóng đen kì quái kia đã làm thân xác tôi bị tê liệt. - Đừng sợ! Ta đến gặp ngươi với thiện ý. Ta cho phép ngươi được nói với ta – Giọng ông ta ầm ầm như tiếng vang của vách núi. Tôi cảm thấy mồm , lưỡi mềm trở lại và, tôi cất lên được tiếng: - Ông là ai mà giữa đêm khuya lại lẻn vào nhà tôi? Người đàn ông kì quái bỗng cất lên giọng cười sảng khoái đến mê hoặc rồi êm như ru tiến về phía tôi. - Ta là Diêm Vương! Thống soái âm phủ! - Diêm Vương gì mà ăn mặc trông như một chú rể vậy?- Ngươi quên rằng ngươi đang sống ở thế kỷ XX à ? Trần sao âm vậy mà!- Nếu quả thật ông là Diêm Vương, ông hãy cho tôi cử động!- Ta cho phép!Tôi đã làm được theo ý muốn. - Ông cần gì ở tôi, hay tôi đã đến ngày tận số ? - Không! Số ngươi chưa hết. Ta gặp ngươi, chỉ để cảnh cáo ngươi một điều! - Tôi có trêu chọc gì ông mà ông cảnh cáo? - Ngươi là thợ mổ tử thi? - Bác sĩ mổ tử thi! - Tại sao thời gần đây, trần thế các ngươi lại trả về âm phủ có xác chết không còn một tí óc nào cả? - Tôi chưa hề làm điều đó, vả lại công việc này không phải chỉ có riêng tôi. - Nếu vậy, ngươi phải thông báo cho tất cả đồng nghiệp! - Tại sao ông cần óc tử thi đến thế nhỉ? - Bởi vì không có nó, ta không thể xử phạt công minh được. Người đời các người quên rằng: âm phủ đâu phải cõi vĩnh hằng. -Chết xuống âm phủ, theo ông chưa phải là hết? - Đúng! âm phủ, không và chưa bao giờ là dấu chấm hết: mà chỉ là nơi phân loại để: trừng phạt, cho đi đầu thai thành muôn kiếp và đưa những vong hồn nào thật trong sạch, thật đẹp đến cõi thoát tục. - Như vậy thì cuộc sống thực tại của chúng tôi chỉ là để thử thách sao? - Đúng! Chỉ là một sự thử thách không hơn không kém! Tôi bỗng cảm thấy rùng mình vì cách sống buông thả của mình. - Bây giờ, hình phạt của âm phủ chắc phải rùng rợn lắm nhỉ? - Không rùng rợn lắm đâu. Nó được tính âm ỉ bằng thời gian múc nước giếng này, đổ sang giếng khác. - Bao nhiêu lâu với một tôi nhẹ, như tham nhũng chẳng hạn? - Chu cha!... Tham nhũng mà bảo là nhẹ à? Riêng cái tội tham nhũng thì hình phạt ở “ dưới này ” tối thiểu cũng là 200 năm gánh nước giếng này đổ sang giếng kia! Tôi lại thấy ngươi mình nổi da gà, thầm nghĩ “dưới ấy chắc phải có nhiều giếng lắm”. Và thương cho cô, dì, chú bác nội ngoại nhà tôi… - Hình phạt tối thiểu là 200 năm…ai mà sống lại được qua cái kì hạn dai dẳng ấy ! ? - Ta nhắc lại với nhà ngươi là : Ở dưới âm phủ,không ai được chết ! Không có sự chết chóc nào cả,không được chết ! Nếu những lời ông Diêm Vương “đời mới” này vừa nói là sự thật thì…hỡi ôi ! Bi kịch cho đời rồi ! Để lấy lại chút tình cảm với Diêm Vương,tôi dịu dàng hỏi : - Ông cần óc tử thi làm gì ? - Để phân tích trong một cỗ máy hiện đại mà cả loài người phàm tục các ngươi chưa hề có. Chỉ cần bỏ một gam óc vào máy,sau một phút,ta đã có một bản tuờng trình về người có bộ óc đó. - Tôi tưởng ông có phép thuật thì cần gì đến máy móc ? - Ta không hể có phép thuật mà chỉ có lòng nhân đạo và sự công bằng ! Cái đó ở dưới “Âm quốc” còn quí hơn cả phép thuật. - Như vậy,nếu không có óc tử thi,dù chỉ một gam, ông không thể hiểu nổi những người trên dương thế tốt xấu ra sao ? - Đúng như vậy ! Ta đành chịu bó tay không phân xử được. Những loại người “xuống đây” không còn óc đó ta phải để riêng ra “khu chờ” cùng với những người tuy còn óc,nhưng với loại óc ấy thì máy móc của ta dù có hiện đại cũng không thể phân tích nổi. Trần thế các ngươi gọi là “óc bã đậu”. Ta gặp ngươi đêm nay cũng vì điều đó. …Vô tình,tôi đã khám phá ra một điềi bí mật vô cùng quan trọng của “Âm Phủ”. Tôi cảm thấy sung sướng và hả dạ,vì cả nhân loại thực tại này chỉ mình tôi biết. Cái điều đơn giản đến ngớ ngẩn mà hàng tỉ người không biết ! Tôi phải tìm cách mà tận dụng nó…Bỗng như có tiếng đập cửa uỳnh uỵch…rồi nhận ra tiếng cô em gái. Tôi vội mở cửa. Vẻ mặt tái dại,hơi thở hổn hển và đôi mắt đỏ ngầu của nó làm tôi giật mình khi nghĩ đến bố tôi ốm nặng đang nằm trong bệnh viện. - Bố vừa đột ngột chết rồi anh ơi !... Vừa nói hết câu,nó đã thảm thiết gào lên những âm thanh hoang dại…rồi nó biến đi như chưa bao giờ xuất hiện. - Trời !... Tôi đau đớn thốt lên,cổ nghẹn lại. Tôi thương bố vô cùng. Mới ở cái tuổi ấy mà ông đã vội vã ra đi. Tôi nghĩ đến bố tôi…Và Chợt nhớ đến những giây phút gặp Diêm Vương vừa qua…Tôi bỗng cảm thấy đã xảy ra một sự ngẫu nhiên đến khó tin ập đến với tôi. Phải chăng,số mệnh đã có nhã ý dành cho tôi lần báo hiếu cuối cùng !? Một ý nghĩ lóe lên trong óc tôi nhanh như tia chớp : “ Phải thay óc cho bố !” Ở cương vị cúa tôi,công việc này hoàn toàn có thể thực hiện dễ dàng bởi vì tử thi lúc nào cũng sẵn trong nhà xác. Nhưng…thay bằng óc của ai ?..biết người đó lúc sống có trong sạch và đẹp đẽ hay không ? Trời ơi ! Thời buổi này biết tìm đâu ra một tử thi có bộ óc trong sạch bây giờ ?...Hay là tìm hiểu qua bệnh án và lí lịch ? Không được rồi…ai dại gì “thổ lộ” những điều ám muội ra chứ !...Tôi như mê đi trong đau xót,quằn quoại bởi suy tư. Nhưng bằng giá nào cũng phải thay được óc cho bố…nhưng, óc của ai bây giờ ? Óc của tử thi nào mà dĩ vãng phải sống trong sạch,liêm khiết,thanh tao ?...Tôi chợt nhìn lên tường : Một bức tranh “Hài Đồng” …tim tôi như ngừng đập bởi phát hiện tuyệt vời này. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt và nụ cười của đứa trẻ thôi,thì những người dù khó tính nhất cũng phải bị khuất phục bởi tính cách hoàn hảo của nó. Quanh đầu đứa trẻ như đang phát ra những ánh hào quang rực rỡ nhất của loài người. * * * …Tôi run rẩy tháo đôi găng tay cao su quen thuộc, nhớp nhúa những tinh thể màu trắng của óc trẻ thơ Và những lổn nhổn,lầy nhầy màu xám nhạt óc người già. Công việc trao đổi óc tử thi đã hoàn tất. Tôi lẩm nhẩm khấn vong hồn đứa trẻ xa lạ : “ Thôi,em sống khôn chết thiêng hãy tha thứ cho anh. Đây là công việc bất đắc dĩ anh phải làm…Nếu em rơi vào hoàn cảnh này,chắc em cũng phải làm như vậy !”. Nhìn bộ mặt vàng như sáp,với vóc dáng gầy guộc của bố tôi đang thanh thản nằm. Tôi lại hình dung ra cảnh (nếu tôi chưa kịp thay óc) Bố phải quằn vai gánh nước giếng này đổ sang giếng khác…hàng ngàn năm dưới âm phủ chắc sẽ là hình phạt khủng khiếp nhất mà bố tôi phải chịu. Bố ơi !...yên tâm rồi bố nhé…dù bố có khôn khéo đến mấy,có nhiều “tầng” che chở đến mấy,có bào chữa uyên bác đến thế nào đi chăng nữa thì bố cũng chỉ che đậy nổi trên dương thế phàm tục này thôi. Chứ xuống dưới âm Phủ,bố làm sao giấu được cái cỗ máy tinh vi đến rợn người của Diêm Vương ! Bây giờ,bố đã có bộ óc của trẻ thơ này,bố sẽ nhanh chóng được đầu thai kiếp khác. …Rồi cảnh vắng lặng của nhà xác…bỗng biến thành ảo ảnh của nghĩa trang một buổi chiều ảm đạm…một mình tôi quì trước nấm mồ mới đắp…khói hương bốc lên nghi ngút…mặt trời đã lặn,chỉ còn để lại cho bầu trời một quầng mây bầm máu ngầu bọt…Từng cơn gió lạnh như những mũi kim vô hình xăm vào da thịt buốt nhói…Gió lay động những hàng cây đã trút hết những lá vàng trông thảm hại như những bộ xương người… Tôi bỗng giật mình cảm thấy cô đơn trên cõi sống này,và tuyệt vọng thét lên : “ Khi ta chết…ai là người thay óc cho ta !” …Tôi choàng tỉnh vì tiếng chuông đồng hồ hối thúc.Ồ !...Hóa ra tôi nằm mơ. Chỉ là mơ sao ? Trong tôi bỗng bừng lên một khát vọng : “ước gì mọi người trên thế gian này…chỉ một lần trong đời được mơ như tôi !” Hàng Giầy tháng 12…
Mục lục
Một giấc mơ
Một giấc mơ
Phạm văn KhôiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 28 tháng 2 năm 2009
|
Viên Nhật
Một góc Sài Gòn
Thu rất ghét cái tên của mình: Nguyên Thu. Cứ khi nào cô mãi suy nghĩ, quên không cười thì người khác lại bảo: Sao trông mặt đầy cả một mùa Thu buồn vậy? Không lẻ lúc nào cũng phải cười thì méo mất cái quai hàm, còn gì là vẻ xinh xắn của tôi? – Thu thường bực bội nghĩ như thế, nhưng cô lại mỉm cười, khoe hai cái răng chó nhọn phát khiếp – Cho chúng nó chạy không kịp luôn. Cả ngày ngoài đường nắng nôi, về đến nhà chỉ mong được yên tĩnh, thế mà có được yên thân đâu, nhà tập thể mà: Bên cạnh bé khóc, trên lầu mở nhạc muốn bể lổ tai, dưới lầu mở đá banh, hò hét như ngoài sân vận động. Chiều nay, cô đầy lòng bực bội vì cô bé hàng xóm lại tỉ tê khóc sau cửa. Thương nó quá, nhưng lại phải làm tượng gỗ, chẳng biết làm sao. Cứ nghĩ đến bà mẹ của nó là cô muốn phát bệnh. Con khóc, không dỗ, cứ mãi dán mắt vào tivi, gặp đoạn phim buồn thì nước mắt như mưa. Em bé đã 3 tuổi mà cứ nhét vào ngồi trong cái xe dành cho em bé tập đi, cấm không cho leo ra. Nhà rộng nhé, cứ ngồi trong đó mà lê la, khỏi phải lo nó sờ công tắc, nó lật cái quạt, nó vạch lên tường … Túm lại là: không có cửa để phá phách. Thỉnh thoảng, mẹ nó lại lấy tấm gỗ to chặn cầu thang, cho em bé ra ngoài, chạy một mình trên hành lang trong cái xe trứ danh đó. Muốn bồng nó ra, phải xin phép mẹ nó cho nó ra khỏi cái xe trong bao nhiêu phút. Hết giờ thì như là gõ kẻng, phải cho nó trở vào xe ngay – Để nó quen thì phiền lắm – Mẹ nó cười xuê xoa. Hình như em bé biết thân, biết phận, nó ngoan ngoãn dang hai chân, xỏ vào hai cái lỗ. Có hôm, Thu còn nhìn thấy nó đứng, hai tay nhấc hẳn cái xe ấy lên và bước đi như dũng sĩ HecQuyn. Tuy ở đây đã 10 năm, cô hầu như không biết hết tên của nhà hàng xóm. Một phần do họ mua mua, bán bán, đổi chủ, phần khác là do chính cô: Sáng ra khỏi nhà, tối về là đóng cửa, lên gác. Những khi lên xuống cầu thang, gặp người già thì: Chào bác, gặp người lớn hơn thì: Chào anh, chào chị, gặp mấy đứa lóc chóc thì cười, nhưng rốt cuộc bác là ai, anh chị là ai, lóc chóc là ai thì cô cũng … Không biết. Có một người duy nhất cô biết rất rõ, đó là tổ trưởng tổ dân phố, vì tháng nào cũng đóng tiền điện, nước cho bác tổ trưởng. Cuối tuần họp tổ dân phố, hai vợ chồng trung niên vừa chuyển đến không bao lâu, có hai đứa con đang học đại học, chi phí nhiều mà họ thì không có việc làm nên xin lập bãi giữ xe cho nhà tập thể ở lối đi dưới tầng trệt. Khu tầng trệt chỉ có thể để được 35 chiếc xe, vừa đủ cho mỗi hộ được gởi một chiếc. Giá gởi xe thì 55.000 một tháng, chỉ bằng hai phần ba gởi bên ngoài, lại lấy dễ dàng, không như khi trước ở các bãi xe khác, riêng cái chuyện lấy xe cũng mệt: May mắn, nó nằm ngay lối đi thì khỏe, xui xẻo, nó nằm trong hốc bù tó thì dời xe để dẫn xe mình ra cũng tiêu hết cơm sáng, cơm trưa. Nhà tập thể ai cũng vui vẻ vì không phải gửi xe nơi khác, bất tiện. Bây giờ thì cứ xuống nhà là lấy xe đi, vừa gọn, vừa có bảo vệ không mất tiền. Có bảo vệ rồi thì đẻ ra chuyện khác. Trước đây, những người đi sớm, về muộn, có riêng một chìa khóa cổng. Chỉ những người không có chìa khóa, lâu lâu có việc đột xuất về trễ, đi sớm, thì hơi phiền phức. Đi sớm thì phải mượn chìa khóa của người về muộn, về trễ thì gọi người nhà xuống mượn chìa khóa để mở cửa. Bao giờ cũng bị cằn nhằn vì đánh thức người ta giữa đêm, có lúc, người ta vờ như ngủ say, gọi mãi cũng không ư hử, đành tự thân vận động, đi đâu kiếm nhà quen mà làm phiền. Trên lối đi bây giờ hẹp chỉ còn hai mét, một bên dựng xe ngang, một bên dựng dọc. Không có chỗ mà làm phòng ốc, ban ngày, bảo vệ ngồi trông xe, ban đêm, kéo ghế dài ra giữa lối đi mà ngủ. Mọi người thống nhất một bảng quy định về giờ giấc. Tuy đã xem xét dựa trên công việc đi sớm, về trễ của mọi người, nhưng cũng có người bất chợt đi về ra ngoài quy định. Như ngày trước thì mệt rồi, bây giờ thì cứ dộng cửa ầm ầm, bảo vệ không muốn thức, cũng phải thức, không muốn mở, cũng phải mở. Bảo vệ bảo họ gởi xe nơi khác, đi bộ về vào mình ên cho tiện thì xảy ra một trận đấu khẩu ồn ào rằng: Tôi ở nhà tôi, chứ có phải ở tù đâu mà phải có giờ giấc? Có người cũng rảnh việc, muốn làm thêm nên gặp vợ chồng bảo vệ đề nghị làm ca tối. Nhưng tiền đã ít, còn chia năm xẻ bảy, lại phải bàn giao trách nhiệm nhiêu khê, vợ chồng họ từ chối. Kể từ ngày ấy, khu nhà tập thể chẳng mấy khi được yên. Hai nhà trở thành mặt trăng, mặt trời, cải nhau inh ỏi đủ thứ chuyện: Hôm thì Bác già bảo vợ ông bảo vệ phun nước miếng khi mình đi qua, khi khác thì xô mình té, khi khác cô trẻ xuống làm dữ vì người nhà từ quê lên, có số điện thoại mà bảo vệ cũng không thèm kêu dùm, để người nhà già cả phải xách nặng lên mấy tầng lầu, thật là độc ác … Bên nói có, bên nói không. Tổ dân phố cứ họp hành liên miên để giải quyết những chuyện từ trên trời rơi xuống như thế. Cứ phải trân mình ngồi suốt cả tiếng nghe mọi người nói, Thu dần biết hết những nhà xung quanh là những ai. Thật là một sự hiểu biết phải trả giá không ít, nó làm cô càng thấy con người thật phức tạp. Người ta thì bán bà con xa, mua láng giềng gần. Họ thì giống như ai cũng bán tuốt, thật là chán. Phiền phức quá, mọi người bèn công kênh hai người từng dộng cửa ồn ào và cô trẻ hay gây gổ làm ông tổ trưởng và bà tổ phó. Những tưởng khi có “chức quyền” thì họ sẽ để mọi người yên, nào ngờ vẫn y như cũ! Chẳng hiểu mọi chuyện rồi sẽ đến đâu vì tổ không hòa giải nổi, họ lôi nhau lên phường, ra công an. Có một ngày thức dậy, mình sẽ thấy cái bãi xe biến mất, người đi sớm, cứ đi sớm, người về muộn, cứ về muộn, vào không được thì cứ lang thang cho hết đêm cho đáng đời tội về quá trễ …. Và, một hôm nào đó đi làm về, bỗng phát hiện nhà mình sạch trơn, chỉ còn đôi dép rách không bán được ở lại, giống như nhà hàng xóm dạo trước, mình sẽ làm sao nhỉ? – Rồi cô tự cười – Làm sao mặc kệ, hồn ai nấy giữ, thế thôi.
Mục lục
Một góc Sài Gòn
Một góc Sài Gòn
Viên NhậtChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Cao Chương Nguồn: Cao chương / tác giả VNTQĐược bạn: Ct.ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 10 năm 2007
|
Vien Nhat
A corner of Saigon
Thu really hates her name: Nguyen Thu. Whenever she was always thinking and forgot to smile, others would say: Why do you look so sad in Autumn? It's not uncommon to have to smile all the time and lose my jaw. What's left of my pretty appearance? – Thu often thinks like that in frustration, but she smiles, showing off her two terrifyingly sharp dog teeth – They can't run fast enough. All day outside in the hot sun, when I come home I just want peace and quiet, but I can't find peace in a dormitory house: Next to me the baby is crying, upstairs the music is playing to make my ears explode, downstairs I'm playing soccer and singing. screaming like outside the stadium. This afternoon, she was filled with frustration because the neighbor girl was crying behind the door. I love him so much, but I have to make a wooden statue, I don't know what to do. Just thinking about his mother made her feel sick. The child cried, couldn't comfort him, kept staring at the TV, and when he saw a sad movie, his tears fell like rain. The 3-year-old baby was forced to sit in a baby walker and was not allowed to climb out. The house is big, just sit in there and hang out, don't have to worry about him touching the switch, flipping the fan, drawing marks on the wall... In short: there is no door to destroy. Occasionally, his mother would use a large wooden board to block the stairs and let the baby go out and run alone down the hallway in that famous car. If you want to carry it out, you must ask its mother for permission to let it out of the car for how many minutes. When time is up, it's like knocking a gong, you have to put him back in the car right away - It's very troublesome for him to get used to it - his mother smiled warmly. It seems that the baby knows its body and destiny, it obediently spreads its legs and puts them in two holes. One day, Thu even saw it standing, lifting the cart with both hands and walking like the brave Hercules. Even though she's been here for 10 years, she hardly knows the names of the neighbors. Part of it was because they bought, sold, sold, changed owners, the other part was because of her: She left the house in the morning, then at night she closed the door and went upstairs. When going up or down the stairs and meeting old people, say: Hello uncle, when meeting older people, say: Hello brother, hello sister, when meeting some kids, you smile, but in the end, who are you, who are you? She also... I don't know. There is only one person she knows very well, that is the leader of the neighborhood group, because every month she pays the group leader's electricity and water bills. At the weekend of the neighborhood group meeting, a middle-aged couple had just moved in not long ago, had two children in college, the expenses were high and they had no job, so they asked to set up a parking lot for their group home at the entrance. Go downstairs. The ground floor area can only park 35 cars, just enough for each household to park one car. The price to park a car is 55,000 per month, only two-thirds the price of sending it outside, and it's easy to pick up, unlike before at other parking lots, just picking up the car is tiring: Luckily, it's right on the path and it's healthy. , unlucky, it was in a rough hole, so moving the car to take my car out also used up all my breakfast and lunch. Everyone in the dormitory is happy because they don't have to park their car somewhere else, which is inconvenient. Now, just go downstairs and pick up your car. It's compact and has security at no cost. Having security guards creates another story. Previously, those who left early and returned late had their own gate key. Only for those who don't have a key, sometimes it's a bit annoying to come home late or leave early. If you leave early, you have to borrow the key from someone who comes home late. When you come home late, you have to call a family member to come down and borrow the key to open the door. Always getting nagged for waking people up in the middle of the night, sometimes, people pretend to be fast asleep, no matter how much they call, they have to do it themselves, go somewhere to find a familiar house and bother them. The path is now only two meters narrow, with one side of the car parked horizontally and the other side vertical. There was no place to build a room. During the day, the security guard sat and watched the car. At night, he pulled out a bench in the middle of the walkway to sleep. Everyone agrees on a timetable. Although it was considered based on everyone's work schedule of leaving early and coming home late, there were also people who suddenly left outside the regulations. Like before, I'm tired, now I keep banging on the door, the security guard doesn't want to wake up, he has to stay awake, if he doesn't want to open, he has to open. The security guard told them to park the car somewhere else and walk home to make it more convenient, but there was a loud argument: I'm at my house, not in prison, so I have to have time? Some people are also free from work and want to work more, so they meet the security guard and his wife and ask them to work the evening shift. But the money was low, it was divided five times and seventy, and they had to hand over burdensome responsibilities, so the couple refused. Since that day, the dormitory has rarely had peace. The two families became the moon and the sun, arguing loudly about all kinds of things: One day the old man told the security guard's wife to spit when he passed by, other times he pushed me down, other times the young girl came down and made trouble because A family member came from the countryside, had a phone number but the security guard didn't even bother to call for it, leaving the elderly family member to carry heavy weights up several floors, really cruel... Some say yes, some say no. The neighborhood group keeps meeting constantly to solve problems like that that fall from the sky. Having to sit quietly for an hour listening to people talk, Thu gradually knew who all the people around her were. It's an understanding that costs a lot, it makes her see how complicated humans are. People sell to distant relatives and buy from near neighbors. They look like they're all selling everything, it's so boring. It was so annoying that everyone named the two people who used to bang the door noisily and the young girl who often quarreled as the group leader and deputy group leader. They thought that when they had "power" they would leave everyone alone, but they still remained the same! I don't understand where things will end up because the team can't reconcile, so they drag each other to the ward, to the police. One day I will wake up and see the parking lot disappear. People who leave early will continue to leave early, people who will leave late will continue to return late. If they can't get in, they will just wander around all night to deserve the crime of coming back too late.... And, one day, when I come home from work, I suddenly discover that my house is empty, with only a pair of tattered unsold sandals left behind, just like my neighbor's house before, what will I do? – Then she laughed to herself – No matter what, everyone keeps their souls, that's all.
Table of contents
A corner of Saigon
A corner of Saigon
Vien NhatWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Cao Chuong Source: Cao Chuong / author VNTQ Uploaded by friend: Ct.ly on: October 3, 2007
|
Nguyễn Minh Sơn
Một huyền thoại đạm bạc
Một buổi sáng thức dậy, cha tôi bảo: "Đêm qua tau đã nhìn thấy con mang trắng trên núi Cà Tang!". Những giấc mơ như thế thường trở đi trở lại trong ông. Nỗi khát vọng mênh mông không giấu được đã chiếm hết hai phần ba đời người. Bất cứ ai sống dưới chân ngọn núi huyền bí này đều có một khao khát truyền đời giống nhau như vậy.Núi Cà Tang cao bảy trăm năm mươi tám mét so với mực nước biển. Ban ngày, đỉnh núi phủ một màu mây trắng. Những đêm trời sao, ngọn núi lẩn vào muôn vì tinh tú. Nằm trong nhà, nhắm mắt lại bạn sẽ nghe con suối Lớn rì rào ca hát. Muông thú đi ăn đêm lạc bầy gọi nhau khản giọng. Những buổi trời quang, người già dắt trẻ con ra sân chờ xem các ông tiên từ trời hạ xuống đỉnh núi chơi cờ. Trăm phần trăm con trẻ trong làng đều bị niềm tin mơ mộng kia dẫn dụ vào một vương quốc bao la đầy rẫy những vị tiên râu dài tóc trắng, nhan nhản cây hiền trái ngọt ăn vào trường thọ ngàn năm và những giếng nước trời chữa được bách bệnh.Tôi mười một tuổi, học lớp sáu trường Cây Phượng. Trường ở gần nhà, đi qua hai con dốc, một cây cầu và một ngôi miếu hoang. Buổi sáng tôi đi chăn trâu, buổi chiều đi học. Tôi thích đi chăn trâu hơn đi học. Cha tôi bảo: "Kiểu này lớn lên mi chỉ có nước đi xách dép cho đàn bà!". Tôi nghĩ cũng được. Chỉ sợ bọn đàn bà không cho tôi xách dép. Ông già tức điên lên lấy cây roi dâu trên mái nhà xuống quất ba phát vào mông. Roi thứ nhất, phải học hành tử tế. Roi thứ hai, đi chăn trâu phải chăn đường hoàng. Roi thứ ba, không được xách dép đàn bà. Hỏng! Tôi xuống bến sông, vạch quần ra xem thấy ba vệt lằn trên mông đỏ như máu. Nuớc lạnh ngấm vào đau ê ẩm. Tự dưng tôi bật khóc. Tôi thấy mình cô đơn. Hình như tôi không thích hợp với cả gia đình lẫn nhà trường. Cha tôi không bao giờ hiểu tôi nghĩ gì. Những khao khát thầm kín của tuổi thơ chẳng biết bày tỏ cùng ai. Thực tình tôi chỉ thích hợp với việc chăn trâu. Ra đồng, tôi muốn suy nghĩ gì cũng được, muốn làm gì thì làm, không có bài bản nào. Có lần tôi cho trâu ăn lúa của người ta. Người ta bảo tôi là thằng mất dạy. Tôi thấy tôi đúng là thằng mất dạy. Thâm tâm tôi chẳng nghe lời ai. Tôi không muốn ai dạy dỗ tôi. Tôi thích hành động theo một tiếng gọi bí ẩn nào đó từ trong sâu thẳm tâm hồn mình. Tổng kết học kỳ một, tôi xếp hạng thứ bốn mươi mốt. Cả lớp có tất cả bốn mươi ba học sinh. Cha tôi biết được và bảo: "Mày đội bốn chục cái đít trên đầu mà không nghe nặng à?". Tôi lại ra bến sông, cởi áo quần trèo lên ngọn cây sung nhảy xuống ùm một cái. Tôi có cảm giác mình đang bay, trên đầu nhẹ tênh. Không thấy chút nào nặng nề. Mặc dầu lúc đó tôi nghĩ đến đứa con gái xếp trên tôi một bậc mới chừng ấy tuổi đầu mà cặp mông bự chảng. Chẳng sao cả. Nó có vẻ còn êm ái nữa!Học kỳ đội đít đã qua. Cả trường được nghỉ ăn Tết. Tuần đầu tiên của năm mới, trường phát động học sinh đi bứt bông đót về nộp làm quỹ công ích nhà trường. Phụ huynh học sinh miền núi chẳng có tiền nên phải nộp bằng sản phẩm. Mỗi em mười ký lô bông đót khô. Nghe nói bông đót bán hữu nghị cho hội người mù mỗi ký bốn nghìn đồng. Vị chi mỗi học sinh nộp sản phẩm tương đương bốn chục bạc. Tôi thấy tự mình làm ra được tiền mà chẳng phải ngửa tay xin gia đình nên cả mừng. Buổi sáng, tôi bảo mẹ gói cho tôi một mo cơm và nắm muối mè. Trời còn mờ đất tôi đã trở dậy. Sương sớm bay là là khắp mặt đất. Sương đọng trên cành cây cao nhỏ từng giọt lộp độp xuống những tàu lá chuối. Tôi ra chuồng trâu trèo lên lưng con trâu Sinh đánh vào đồng cỏ Hố Lớn. Mùa xuân, cỏ non nhú lên mơn mởn cả cánh đồng. Tôi vòng dây thừng quanh cổ trâu mấy bận rồi thả ra. Mặt trời vừa mọc, tôi một mình xăm xăm tìm lối lên đỉnh Cà Tang theo đường con suối Lớn. Nước suối trong vắt, chỉ xăm xắp bàn chân. Cứ chảy xuống một đoạn nước tụ thành một vũng sâu xanh đen bí hiểm. Có những chỗ mấy tảng đá nhô ra tạo thành hàm ếch trông rờn rợn. Có thể trong hàm sâu có một lão cá chình mọc râu tua tủa đang sống. Bộ râu của nó thính nhạy hơn lỗ mũi của con người mà con người không biết. Có thể trong hàm sâu có một cụ cua đá đôi càng to như bàn tay lực sĩ. Đôi càng cua mạnh như chiếc cần cẩu mà con người không hay. Có thể trong hàm sâu có một con ếch biết nói tiếng người. Con ếch có khả năng tiên tri mà con người thì bất khả tri... Có thể... có thể... và cũng có thể. Tôi suy nghĩ vẩn vơ. Quá ngọ, tôi đã trèo lên khá xa. Phía trước một rừng đót trổ cờ trắng xoá. Tôi lật cơm ra ăn một mình. Miếng cơm khô rang. Nuốt nửa chừng thì nghẹn họng trào nước mắt. Một con sóc nâu từ trên cây chò nhảy xuống gần. Đôi mắt con sóc như mắt của nhà hiền triết nhìn tôi cười cợt. Tôi tức điên lên, nhặt một hòn đá ném nó một cái. Con sóc chạy biến lên tàng cây rậm kêu "choọc, choọc..." có vẻ trêu ngươi. Ngay lúc đó, tôi quên khuấy mất việc mình phải đi bứt bông đót về nộp cho nhà trường. Tôi chợt nhớ đến con mang trắng thần tiên. Một nỗi nhớ truyền đời tha thiết.Người già kể: Con mang trắng thần tiên sống trên đỉnh Cà Tang. Đêm đêm nó hiện ra ăn lộc non rừng đót. Lộc non đọng đầy những hạt sương đêm. Trời đang nắng mang trắng tát thì trời mưa. Trời đang mưa nó tát thì trời nắng. Bộ lông của nó trắng mịn như nhung. Đôi mắt nó lấp lánh như vàng. Hơn bốn trăm năm lập làng Cà Tang Hạ này, chỉ duy nhất có một tay thợ săn lão luyện diễm phúc nhìn thấy nó. Chỉ nhìn thấy một lần tình cờ thôi. Nó đi như bay trong ánh chiều tà. Đôi mắt vàng rực nhìn người thợ săn thôi miên. Ngọn giáo trên tay người này chợt gãy làm đôi. Đàn chó săn thiện xạ chịu không nổi ánh mắt của nó bỗng lăn quay ra rền rĩ ư ử trên mặt đất. Về đến nhà, người thợ săn ngã bệnh. Lúc hấp hối, đôi mắt người bệnh lấp lánh những tia sáng màu vàng. Người thợ săn để lại di ngôn nếu ai trong làng có cơ may nhìn thấy con mang trắng lần nữa thì phải tuyệt đối giữ bí mật cho riêng mình.Tự dưng tôi khát khao được nhìn con mang trắng. Nó ở đâu? Tôi cầm chiếc liềm trên tay băng băng qua rừng đót trèo lên đỉnh mặc kệ gai cào chảy máu đầy mình. Đường lên mỗi lúc mỗi khó khăn. Trong đầu tôi vang vang sự thôi thúc cuồng nhiệt. Phải vượt lên. Phải nhìn thấy bằng được nó. Phải tìm ra nó. Con mang trắng thần tiên. Con mang trắng tri giác. Con mang trắng đêm đêm hiện về trong giấc mộng du của ông già tôi, của cả cộng đồng dưới chân ngọn núi huyền bí này. Tôi đi. Tôi đi tìm mãi. Trời đã ngả về chiều. Đỉnh Cà Tang mây bay trắng xoá. Một vùng cây trà mọc lúp xúp ngang bụng người. Dưới chân tôi mặt đất ẩm ướt chi chít những đống phân lợn rừng. Con sóc nâu lại hiện ra cười cợt. Con mang trắng đâu rồi? Con mang trắng ở đâu? Lạy trời, chỉ nhìn thấy một lần. Lạy trời được nhìn thấy, dù chỉ một lần để thoả niềm tiếc nuối của cả làng mấy trăm năm nay. Tôi sẽ là đứa trẻ con đầu tiên nhìn thấy nó. Tôi quá tự hào. Nhưng biết làm sao? Không thể nào nhìn thấy được. Khi tôi sắp phát khóc lên vì tuyệt vọng thì con sóc nâu thôi cười cợt. Nó chạy đến bên chân tôi và ngước đôi mắt thông tuệ nhìn lên tỏ vẻ an ủi. Tôi đang đứng trên đỉnh núi cao, buổi chiều mây trắng bay qua từng chặp. Xa xa, dưới cánh đồng Hố Lớn con trâu chỉ nhỏ bằng quả trứng. Con người thu lại như ngón tay vô danh. Con đường giống những sợi chỉ ngang dọc... Tất cả như vừa hữu hình lại vừa vô hình. Tất cả rất lờ mờ nhưng cuốn hút lạ kỳ.Đêm đó về nhà tôi ngã lăn ra sốt. Trong cơn mê man tôi có cảm giác một bàn tay ấm nóng đặt lên trán mình. Đâu đấy, văng vẳng lại giọng nói của mẹ tôi. "Chắc nó đi lên núi chơi gặp phải ông bà đi săn bắn trúng nhằm tên. Tối nay mình làm mâm lễ cúng ngày mai chắc sẽ bớt!". Không ngờ, sau này tôi mới biết trận ốm kéo dài cả hàng tháng trời. Tóc tai tôi rụng sạch trơn để lộ cái đầu tròn lẳn và láng như đầu ông thầy Năm ở chùa Trung Phước. Đau khổ, xấu hổ.. Tôi bỏ học một tháng nữa nên bị ở lại lớp. Năm đó tôi lên mười một, học lớp sáu trường Cây Phượng. Trường ở gần nhà, đi qua hai con dốc, một cây cầu và một ngôi miếu hoang. Buổi sáng tôi đi chăn trâu buổi chiều đi học. Tôi vẫn thích đi chăn trâu hơn đi học. Mặc dù học kỳ hai năm lớp sáu lần sau tôi vươn lên đứng đầu lớp. Nhà tôi ở làng Cà Tang Hạ sát dưới chân núi Cà Tang. Ngọn núi cao bảy trăm năm mươi tám mét so với mực nước biển. Buổi sáng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trời xanh mây trắng... Trời xanh, xanh đến nôn nao. Mây trắng, trắng đến rợn người. Làng tôi quá nghèo. Con người ở đây sống thật đơn sơ. Đàn ông ngày ngày lên rừng đốn củi hoặc làm rẫy. Đàn bà lo chăm sóc ruộng nương, nuôi tằm đệt vải và thêu thùa. Trẻ con chỉ biết đi chăn trâu cắt cỏ. Người già khi qua đời chẳng có của cải gì để lại ngoài những câu chuyện huyền thoại đạm bạc của một vùng núi hoang vắng. Những câu chuyện như vậy cứ truyền mãi từ đời này sang đời khác. Cho đến tận hôm nay nó vẫn còn tiếp tục truyền miệng cho thế hệ sau với rất nhiều dị bản.N.M.S
Mục lục
Một huyền thoại đạm bạc
Một huyền thoại đạm bạc
Nguyễn Minh SơnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thanh niên onlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 16 tháng 2 năm 2006
|
Nguyễn Minh Sơn
Một huyền thoại đạm bạc
Một buổi sáng thức dậy, cha tôi bảo: "Đêm qua tau đã nhìn thấy con mang trắng trên núi Cà Tang!". Những giấc mơ như thế thường trở đi trở lại trong ông. Nỗi khát vọng mênh mông không giấu được đã chiếm hết hai phần ba đời người. Bất cứ ai sống dưới chân ngọn núi huyền bí này đều có một khao khát truyền đời giống nhau như vậy.Núi Cà Tang cao bảy trăm năm mươi tám mét so với mực nước biển. Ban ngày, đỉnh núi phủ một màu mây trắng. Những đêm trời sao, ngọn núi lẩn vào muôn vì tinh tú. Nằm trong nhà, nhắm mắt lại bạn sẽ nghe con suối Lớn rì rào ca hát. Muông thú đi ăn đêm lạc bầy gọi nhau khản giọng. Những buổi trời quang, người già dắt trẻ con ra sân chờ xem các ông tiên từ trời hạ xuống đỉnh núi chơi cờ. Trăm phần trăm con trẻ trong làng đều bị niềm tin mơ mộng kia dẫn dụ vào một vương quốc bao la đầy rẫy những vị tiên râu dài tóc trắng, nhan nhản cây hiền trái ngọt ăn vào trường thọ ngàn năm và những giếng nước trời chữa được bách bệnh.Tôi mười một tuổi, học lớp sáu trường Cây Phượng. Trường ở gần nhà, đi qua hai con dốc, một cây cầu và một ngôi miếu hoang. Buổi sáng tôi đi chăn trâu, buổi chiều đi học. Tôi thích đi chăn trâu hơn đi học. Cha tôi bảo: "Kiểu này lớn lên mi chỉ có nước đi xách dép cho đàn bà!". Tôi nghĩ cũng được. Chỉ sợ bọn đàn bà không cho tôi xách dép. Ông già tức điên lên lấy cây roi dâu trên mái nhà xuống quất ba phát vào mông. Roi thứ nhất, phải học hành tử tế. Roi thứ hai, đi chăn trâu phải chăn đường hoàng. Roi thứ ba, không được xách dép đàn bà. Hỏng! Tôi xuống bến sông, vạch quần ra xem thấy ba vệt lằn trên mông đỏ như máu. Nuớc lạnh ngấm vào đau ê ẩm. Tự dưng tôi bật khóc. Tôi thấy mình cô đơn. Hình như tôi không thích hợp với cả gia đình lẫn nhà trường. Cha tôi không bao giờ hiểu tôi nghĩ gì. Những khao khát thầm kín của tuổi thơ chẳng biết bày tỏ cùng ai. Thực tình tôi chỉ thích hợp với việc chăn trâu. Ra đồng, tôi muốn suy nghĩ gì cũng được, muốn làm gì thì làm, không có bài bản nào. Có lần tôi cho trâu ăn lúa của người ta. Người ta bảo tôi là thằng mất dạy. Tôi thấy tôi đúng là thằng mất dạy. Thâm tâm tôi chẳng nghe lời ai. Tôi không muốn ai dạy dỗ tôi. Tôi thích hành động theo một tiếng gọi bí ẩn nào đó từ trong sâu thẳm tâm hồn mình. Tổng kết học kỳ một, tôi xếp hạng thứ bốn mươi mốt. Cả lớp có tất cả bốn mươi ba học sinh. Cha tôi biết được và bảo: "Mày đội bốn chục cái đít trên đầu mà không nghe nặng à?". Tôi lại ra bến sông, cởi áo quần trèo lên ngọn cây sung nhảy xuống ùm một cái. Tôi có cảm giác mình đang bay, trên đầu nhẹ tênh. Không thấy chút nào nặng nề. Mặc dầu lúc đó tôi nghĩ đến đứa con gái xếp trên tôi một bậc mới chừng ấy tuổi đầu mà cặp mông bự chảng. Chẳng sao cả. Nó có vẻ còn êm ái nữa!Học kỳ đội đít đã qua. Cả trường được nghỉ ăn Tết. Tuần đầu tiên của năm mới, trường phát động học sinh đi bứt bông đót về nộp làm quỹ công ích nhà trường. Phụ huynh học sinh miền núi chẳng có tiền nên phải nộp bằng sản phẩm. Mỗi em mười ký lô bông đót khô. Nghe nói bông đót bán hữu nghị cho hội người mù mỗi ký bốn nghìn đồng. Vị chi mỗi học sinh nộp sản phẩm tương đương bốn chục bạc. Tôi thấy tự mình làm ra được tiền mà chẳng phải ngửa tay xin gia đình nên cả mừng. Buổi sáng, tôi bảo mẹ gói cho tôi một mo cơm và nắm muối mè. Trời còn mờ đất tôi đã trở dậy. Sương sớm bay là là khắp mặt đất. Sương đọng trên cành cây cao nhỏ từng giọt lộp độp xuống những tàu lá chuối. Tôi ra chuồng trâu trèo lên lưng con trâu Sinh đánh vào đồng cỏ Hố Lớn. Mùa xuân, cỏ non nhú lên mơn mởn cả cánh đồng. Tôi vòng dây thừng quanh cổ trâu mấy bận rồi thả ra. Mặt trời vừa mọc, tôi một mình xăm xăm tìm lối lên đỉnh Cà Tang theo đường con suối Lớn. Nước suối trong vắt, chỉ xăm xắp bàn chân. Cứ chảy xuống một đoạn nước tụ thành một vũng sâu xanh đen bí hiểm. Có những chỗ mấy tảng đá nhô ra tạo thành hàm ếch trông rờn rợn. Có thể trong hàm sâu có một lão cá chình mọc râu tua tủa đang sống. Bộ râu của nó thính nhạy hơn lỗ mũi của con người mà con người không biết. Có thể trong hàm sâu có một cụ cua đá đôi càng to như bàn tay lực sĩ. Đôi càng cua mạnh như chiếc cần cẩu mà con người không hay. Có thể trong hàm sâu có một con ếch biết nói tiếng người. Con ếch có khả năng tiên tri mà con người thì bất khả tri... Có thể... có thể... và cũng có thể. Tôi suy nghĩ vẩn vơ. Quá ngọ, tôi đã trèo lên khá xa. Phía trước một rừng đót trổ cờ trắng xoá. Tôi lật cơm ra ăn một mình. Miếng cơm khô rang. Nuốt nửa chừng thì nghẹn họng trào nước mắt. Một con sóc nâu từ trên cây chò nhảy xuống gần. Đôi mắt con sóc như mắt của nhà hiền triết nhìn tôi cười cợt. Tôi tức điên lên, nhặt một hòn đá ném nó một cái. Con sóc chạy biến lên tàng cây rậm kêu "choọc, choọc..." có vẻ trêu ngươi. Ngay lúc đó, tôi quên khuấy mất việc mình phải đi bứt bông đót về nộp cho nhà trường. Tôi chợt nhớ đến con mang trắng thần tiên. Một nỗi nhớ truyền đời tha thiết.Người già kể: Con mang trắng thần tiên sống trên đỉnh Cà Tang. Đêm đêm nó hiện ra ăn lộc non rừng đót. Lộc non đọng đầy những hạt sương đêm. Trời đang nắng mang trắng tát thì trời mưa. Trời đang mưa nó tát thì trời nắng. Bộ lông của nó trắng mịn như nhung. Đôi mắt nó lấp lánh như vàng. Hơn bốn trăm năm lập làng Cà Tang Hạ này, chỉ duy nhất có một tay thợ săn lão luyện diễm phúc nhìn thấy nó. Chỉ nhìn thấy một lần tình cờ thôi. Nó đi như bay trong ánh chiều tà. Đôi mắt vàng rực nhìn người thợ săn thôi miên. Ngọn giáo trên tay người này chợt gãy làm đôi. Đàn chó săn thiện xạ chịu không nổi ánh mắt của nó bỗng lăn quay ra rền rĩ ư ử trên mặt đất. Về đến nhà, người thợ săn ngã bệnh. Lúc hấp hối, đôi mắt người bệnh lấp lánh những tia sáng màu vàng. Người thợ săn để lại di ngôn nếu ai trong làng có cơ may nhìn thấy con mang trắng lần nữa thì phải tuyệt đối giữ bí mật cho riêng mình.Tự dưng tôi khát khao được nhìn con mang trắng. Nó ở đâu? Tôi cầm chiếc liềm trên tay băng băng qua rừng đót trèo lên đỉnh mặc kệ gai cào chảy máu đầy mình. Đường lên mỗi lúc mỗi khó khăn. Trong đầu tôi vang vang sự thôi thúc cuồng nhiệt. Phải vượt lên. Phải nhìn thấy bằng được nó. Phải tìm ra nó. Con mang trắng thần tiên. Con mang trắng tri giác. Con mang trắng đêm đêm hiện về trong giấc mộng du của ông già tôi, của cả cộng đồng dưới chân ngọn núi huyền bí này. Tôi đi. Tôi đi tìm mãi. Trời đã ngả về chiều. Đỉnh Cà Tang mây bay trắng xoá. Một vùng cây trà mọc lúp xúp ngang bụng người. Dưới chân tôi mặt đất ẩm ướt chi chít những đống phân lợn rừng. Con sóc nâu lại hiện ra cười cợt. Con mang trắng đâu rồi? Con mang trắng ở đâu? Lạy trời, chỉ nhìn thấy một lần. Lạy trời được nhìn thấy, dù chỉ một lần để thoả niềm tiếc nuối của cả làng mấy trăm năm nay. Tôi sẽ là đứa trẻ con đầu tiên nhìn thấy nó. Tôi quá tự hào. Nhưng biết làm sao? Không thể nào nhìn thấy được. Khi tôi sắp phát khóc lên vì tuyệt vọng thì con sóc nâu thôi cười cợt. Nó chạy đến bên chân tôi và ngước đôi mắt thông tuệ nhìn lên tỏ vẻ an ủi. Tôi đang đứng trên đỉnh núi cao, buổi chiều mây trắng bay qua từng chặp. Xa xa, dưới cánh đồng Hố Lớn con trâu chỉ nhỏ bằng quả trứng. Con người thu lại như ngón tay vô danh. Con đường giống những sợi chỉ ngang dọc... Tất cả như vừa hữu hình lại vừa vô hình. Tất cả rất lờ mờ nhưng cuốn hút lạ kỳ.Đêm đó về nhà tôi ngã lăn ra sốt. Trong cơn mê man tôi có cảm giác một bàn tay ấm nóng đặt lên trán mình. Đâu đấy, văng vẳng lại giọng nói của mẹ tôi. "Chắc nó đi lên núi chơi gặp phải ông bà đi săn bắn trúng nhằm tên. Tối nay mình làm mâm lễ cúng ngày mai chắc sẽ bớt!". Không ngờ, sau này tôi mới biết trận ốm kéo dài cả hàng tháng trời. Tóc tai tôi rụng sạch trơn để lộ cái đầu tròn lẳn và láng như đầu ông thầy Năm ở chùa Trung Phước. Đau khổ, xấu hổ.. Tôi bỏ học một tháng nữa nên bị ở lại lớp. Năm đó tôi lên mười một, học lớp sáu trường Cây Phượng. Trường ở gần nhà, đi qua hai con dốc, một cây cầu và một ngôi miếu hoang. Buổi sáng tôi đi chăn trâu buổi chiều đi học. Tôi vẫn thích đi chăn trâu hơn đi học. Mặc dù học kỳ hai năm lớp sáu lần sau tôi vươn lên đứng đầu lớp. Nhà tôi ở làng Cà Tang Hạ sát dưới chân núi Cà Tang. Ngọn núi cao bảy trăm năm mươi tám mét so với mực nước biển. Buổi sáng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trời xanh mây trắng... Trời xanh, xanh đến nôn nao. Mây trắng, trắng đến rợn người. Làng tôi quá nghèo. Con người ở đây sống thật đơn sơ. Đàn ông ngày ngày lên rừng đốn củi hoặc làm rẫy. Đàn bà lo chăm sóc ruộng nương, nuôi tằm đệt vải và thêu thùa. Trẻ con chỉ biết đi chăn trâu cắt cỏ. Người già khi qua đời chẳng có của cải gì để lại ngoài những câu chuyện huyền thoại đạm bạc của một vùng núi hoang vắng. Những câu chuyện như vậy cứ truyền mãi từ đời này sang đời khác. Cho đến tận hôm nay nó vẫn còn tiếp tục truyền miệng cho thế hệ sau với rất nhiều dị bản.N.M.S
Mục lục
Một huyền thoại đạm bạc
Một huyền thoại đạm bạc
Nguyễn Minh SơnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thanh niên onlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 16 tháng 2 năm 2006
|
Thanh Tịnh
Một làng chết
Tâm đi giữa hai hàng tre cao vút và dẫm chân lên bóng mình đang in dài trước mặt. Tâm thấy hay hay vui chân dẫm lên mãi. Tâm thấy đi cách ấy thì quên đường xa và ngỡ mình đang nện gót nhịp nhàng theo tiếng kèn binh tưởng tượng. Thỉnh thoảng Tâm lại đổi chiếc va-ly sang tay cho đỡ mỏi.Thấy đường đi bằng bùn khô mặt láng và trơn, Tâm muốn tuột đôi giày để đi chân trần cho mát. Nhưng tưởng cử chỉ ấy sẽ làm cho người qua đường bật cười, nên Tâm không nghĩ đến nữa. Nhưng mỗi lần thấy vài người vùng quê đi chân không trên mặt đường mát rượi, Tâm lại thèm như được trông ai ăn quả chua.Được mấy ngày nghỉ, Tâm định về quê thăm thầy mẹ. Nhưng chuyến xe hơi Tâm đi lại chết máy ngay giữa quãng đồng Hoa Lại. Tâm còn chờ xe vượt thêm mười cây số nửa mới đến làng Mỹ Lý. Các hành khách khác đều tìm bóng cây để núp nắng và chờ chữa máy xe. Nhưng Tâm thì không hy vọng gì về sự chữa chạy ấy. Tâm nhận thấy máy xe hỏng nặng, và chữa nhanh nhất cũng đến chiều tối mới xong.Tâm trả triền xe lấy cớ đi thăm người bà con gần đấy. Kỳ thực Tâm muốn qua thăm làng Đồng Yên, một làng vừa rộng lớn vừa phồn thịnh nhất vùng ấy.Năm lên lám tuổi, Tâm đã đến ở trong làng này luôn hai năm lúc bà ngoại của Tâm còn sống và có một ngôi nhà ngói cho thuê ngay trước chợ. Cách tám năm tiếp, Tâm chưa tìm được dịp nào để trở về thăm quê ngoại. Một phần tại bà của Tâm qua đời, phần khác nhà cửa của bà Tâm ở Đồng Yên đều bán cho người ta hết.Nhưng lòng Tâm thì ao ước trở về quê ngoại mãi. Vì ở đấy Tâm được một bà ngoại hiền từ nâng niu và đã thấy những cảnh náo nhiệt tưng bừng mà chính làng Tâm không có. Tâm còn nhớ rõ ràng cái rạp hát bộ thênh thang dựng trên bờ sông và mấy cái quán ngói huênh hoang che hai mặt chợ. Cứ tối đến, tiếng trống chầu lại nổi lên tản mát vọng ra xa nghe như sóng dội. Một vài tiệm khách đã chưng đèn măng-sông, ánh sáng toả ra tươi và dịu. Đèn ấy đã quyến được nhiều con thiêu thân cũng như đã kéo lại lắm người vùng quê tò mò hay ngơ ngác. Tối nào Tâm cũng đến xem có khi khuya quá bà ngoại Tâm đến gọi mới chịu về.Mỗi lần nhớ đến quãng đời thơ ấu ấy, Tâm lại cúi đầu mỉm cười, hai má đỏ lên và thèn thẹn.Hôm nay tình cờ Tâm lại nắm được dịp về làng Đồng Yên mà Tâm chắc là sầm uất hơn trước nhiều. Tâm định ở lại trong làng vài giờ để thăm vài nhà quen và luôn đường lên ga gần đấy đợi chuyến tàu về Mỹ Lý.Trời sắp đứng trưa, bóng của Tâm in trên đường đi đã ngắn dần. Qua khỏi miếu Thần Đá làng Triệu, Tâm liền rẽ về con đường mòn tăm tắp chạy dọc theo bờ sông Vực.Từ đó, Tâm không dẫm chân lên bóng mình nửa. Vì chính cái bóng của Tâm cũng đã bổ chênh chênh về một bên. Tâm vừa đi vừa nhìn vơ vẩn mấy túp lều tranh bên kia sông, hay dõi theo dáng điệu uyển chuyển của mấy cô gánh gạo ở chợ xa về.Vừa tầm tay, Tâm ngắt một đoá hoa lài vươn ra ngoài bụi bóp. Nhưng đi một quãng xa, Tâm lại vui tay găm trên đầu một chiếc gai tre.Quá một giờ trưa Tâm mới về đến làng Đồng Yên. Qua khỏi cổng làng, Tâm giật mình đứng dừng lại. Tâm hơi ngạc nhiên và không tin ở cặp mắt mình. Mấy hàng tre bao quanh đình không còn vẻ tươi tốt của thời xưa nữa. Chính cái đình cũng bị hư nát và sập đi một mái. Tâm chắt lưỡi thở dài băn khoăn như người thấy chính nhà mình hư hại. Đường đi hư hỏng nhiều đoạn và không rộng rãi như trước. Cỏ đã lan ra chiếm cả mặt đường và dưới mấy hàng cây rậm lá. Phía ấy trước kia là chợ, nơi tấp nập nhất ở làng. Tâm lẳng lặng cất bước về phía ấy, lòng hồi hộp như sợ những cảnh điêu tàn sắp phơi ra trước mắt. Tâm mong gặp một người qua đường để hỏi chuyện. Nhưng Tâm đã lạc vào cảnh không người và chính Tâm lại như bóng ma đang hiện về trong gió chết. Thỉnh thoảng sau đình lại đưa vội ra vài tiếng quạ như cắt đứt bầu trời lặng yên ra nhiều quãng. Tâm cảm thấy lòng mình như nặng trĩu. Trời đất có vẻ u ám và nắng vàng như đọng lại trên tàn cây.Tâm đi chậm rãi ngửa mặt đón gió mát cho lòng đỡ nặng. Nhưng không may, Tâm chỉ đón thêm những nỗi buồn. Càng về phía chợ, Tâm càng thấy lòng u uất. Phố xá hai bên đường đều hư sập, đen đủi và đầy bụi bặm. Không khí ở đây nặng nề quá gần như không thở nổi. Cái đình chợ đã biến thành một đống vôi gạch đầy rêu cao ụ sụ. Cái rạp hát bằng tranh sập khum khum giữa vườn chuối héo, xa trông như một cụ già gắng bò ra bờ sông uống nước nhưng không bao giờ dậy nổi. Gió như đứng lại, nước không trôi và vẻ sống chung quanh đã từ lâu ngừng trệ. Nỗi buồn cứ nhè nhẹ đi sâu vào lòng Tâm.Trước cảnh hoang phế, Tâm muốn quên hẳn những cảnh tươi sáng xa xưa và không dám đem ra so sánh. Nhưng trí Tâm cứ vẩn vơ nghĩ đến mãi.Mặt trời đã cạn dần ánh sáng. Cơn giông bắt đầu rì rầm trên quãng mây xa. Vòm trời hạ thấp xuống và không khí dày đặc thêm lên.Cảnh chung quanh đã đen tối sẳn lại nặng nề u uất hơn. Tâm lững thững đi lên phía ga để đợi chuyến tàu chiều. Mới rẽ qua con đường cái, Tâm liền gặp ngay một cụ già từ xóm Nứa chống gậy đi ra. Tâm mừng rỡ tiến lại đứng bên cạnh chào hỏi:- Thưa cụ, cụ có biết tại sao làng Đồng Yên lại tiêu điều đến thế này không?Cụ già ngẩng mặt nhìn Tâm có vẻ kinh ngạc rồi dịu giọng đáp:- Vì phần nhiều người làng Đồng Yên là dân đến ở ngụ. Cách đây hai năm, đậu trời tràn ra khắp làng và giết hại không biết bao nhiêu nhân mạng. Họ lần lượt kéo nhau đi ở nơi khác, nhất là về mạng Trường Sơn.Cụ già nhìn lên trời rồi với giọng ái ngại nói tiếp:- Trời sắp mưa rồi đấy, anh đi nhanh chẳng ướt.Tâm chào cụ già rồi gấp bước đi lên ga Đồng Yên. Tuy bước nhanh, Tâm vẫn cảm thấy nặng cả lòng và như có sức mạnh gì cản lại. Đã biết không có mồ hôi trên trán, Tâm vẫn đưa chiếc khăn tay lau. Những ý nghĩ lờ mờ không đâu cứ lần lượt hiện lên rồi tự xoá nhoà trong trí Tâm. Một luồng gió tự phía ruộng đưa lên sực nức cả mùi hoa dại, Tâm ưỡn ngực hít dài và thấy tâm hồn như bớt nặng.Trên con đường dốc lên ga, Tâm đạp đùa trên những ngọn lá bàng khô nghe rôm rốp. Tâm nghi ngờ như tiếng vỡ của chính lòng Tâm.Mới đến trước sân ga, Tâm đã rùng mình đứng lại. Nhà ga chừng đã bỏ phế từ lâu và mấy buồng giấy cỏ mọc lên um tùm như bụi rậm. Chung quanh ga, mấy nền nhà cũ lộ hẳn lên như bàn cờ giữa vùng cỏ may thấp ngọn. Trời bắt đầu mưa, giọt rơi đều nhẹ. Tâm díu mày lại và cảm thấy ươn ướt trên hàng mi.Như bắt được hơi mưa, một bầy kiến cánh từ trong nhà ga là đà bay ra sân. Nhưng chỉ được một quãng, nước mưa đã thấm ướt cánh và đàn kiến tua tủa rơi nhào xuống đất.Dưới hiên ga hoang vắng, Tâm ngao ngán nhìn về làng Đồng Yên qua màn mưa chiều rỉ rả.
Mục lục
Một làng chết
Một làng chết
Thanh TịnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: violet2007 Nguồn: Thư viện toàn cầuĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 2 năm 2008
|
Thanh Tịnh
Một làng chết
Tâm đi giữa hai hàng tre cao vút và dẫm chân lên bóng mình đang in dài trước mặt. Tâm thấy hay hay vui chân dẫm lên mãi. Tâm thấy đi cách ấy thì quên đường xa và ngỡ mình đang nện gót nhịp nhàng theo tiếng kèn binh tưởng tượng. Thỉnh thoảng Tâm lại đổi chiếc va-ly sang tay cho đỡ mỏi.Thấy đường đi bằng bùn khô mặt láng và trơn, Tâm muốn tuột đôi giày để đi chân trần cho mát. Nhưng tưởng cử chỉ ấy sẽ làm cho người qua đường bật cười, nên Tâm không nghĩ đến nữa. Nhưng mỗi lần thấy vài người vùng quê đi chân không trên mặt đường mát rượi, Tâm lại thèm như được trông ai ăn quả chua.Được mấy ngày nghỉ, Tâm định về quê thăm thầy mẹ. Nhưng chuyến xe hơi Tâm đi lại chết máy ngay giữa quãng đồng Hoa Lại. Tâm còn chờ xe vượt thêm mười cây số nửa mới đến làng Mỹ Lý. Các hành khách khác đều tìm bóng cây để núp nắng và chờ chữa máy xe. Nhưng Tâm thì không hy vọng gì về sự chữa chạy ấy. Tâm nhận thấy máy xe hỏng nặng, và chữa nhanh nhất cũng đến chiều tối mới xong.Tâm trả triền xe lấy cớ đi thăm người bà con gần đấy. Kỳ thực Tâm muốn qua thăm làng Đồng Yên, một làng vừa rộng lớn vừa phồn thịnh nhất vùng ấy.Năm lên lám tuổi, Tâm đã đến ở trong làng này luôn hai năm lúc bà ngoại của Tâm còn sống và có một ngôi nhà ngói cho thuê ngay trước chợ. Cách tám năm tiếp, Tâm chưa tìm được dịp nào để trở về thăm quê ngoại. Một phần tại bà của Tâm qua đời, phần khác nhà cửa của bà Tâm ở Đồng Yên đều bán cho người ta hết.Nhưng lòng Tâm thì ao ước trở về quê ngoại mãi. Vì ở đấy Tâm được một bà ngoại hiền từ nâng niu và đã thấy những cảnh náo nhiệt tưng bừng mà chính làng Tâm không có. Tâm còn nhớ rõ ràng cái rạp hát bộ thênh thang dựng trên bờ sông và mấy cái quán ngói huênh hoang che hai mặt chợ. Cứ tối đến, tiếng trống chầu lại nổi lên tản mát vọng ra xa nghe như sóng dội. Một vài tiệm khách đã chưng đèn măng-sông, ánh sáng toả ra tươi và dịu. Đèn ấy đã quyến được nhiều con thiêu thân cũng như đã kéo lại lắm người vùng quê tò mò hay ngơ ngác. Tối nào Tâm cũng đến xem có khi khuya quá bà ngoại Tâm đến gọi mới chịu về.Mỗi lần nhớ đến quãng đời thơ ấu ấy, Tâm lại cúi đầu mỉm cười, hai má đỏ lên và thèn thẹn.Hôm nay tình cờ Tâm lại nắm được dịp về làng Đồng Yên mà Tâm chắc là sầm uất hơn trước nhiều. Tâm định ở lại trong làng vài giờ để thăm vài nhà quen và luôn đường lên ga gần đấy đợi chuyến tàu về Mỹ Lý.Trời sắp đứng trưa, bóng của Tâm in trên đường đi đã ngắn dần. Qua khỏi miếu Thần Đá làng Triệu, Tâm liền rẽ về con đường mòn tăm tắp chạy dọc theo bờ sông Vực.Từ đó, Tâm không dẫm chân lên bóng mình nửa. Vì chính cái bóng của Tâm cũng đã bổ chênh chênh về một bên. Tâm vừa đi vừa nhìn vơ vẩn mấy túp lều tranh bên kia sông, hay dõi theo dáng điệu uyển chuyển của mấy cô gánh gạo ở chợ xa về.Vừa tầm tay, Tâm ngắt một đoá hoa lài vươn ra ngoài bụi bóp. Nhưng đi một quãng xa, Tâm lại vui tay găm trên đầu một chiếc gai tre.Quá một giờ trưa Tâm mới về đến làng Đồng Yên. Qua khỏi cổng làng, Tâm giật mình đứng dừng lại. Tâm hơi ngạc nhiên và không tin ở cặp mắt mình. Mấy hàng tre bao quanh đình không còn vẻ tươi tốt của thời xưa nữa. Chính cái đình cũng bị hư nát và sập đi một mái. Tâm chắt lưỡi thở dài băn khoăn như người thấy chính nhà mình hư hại. Đường đi hư hỏng nhiều đoạn và không rộng rãi như trước. Cỏ đã lan ra chiếm cả mặt đường và dưới mấy hàng cây rậm lá. Phía ấy trước kia là chợ, nơi tấp nập nhất ở làng. Tâm lẳng lặng cất bước về phía ấy, lòng hồi hộp như sợ những cảnh điêu tàn sắp phơi ra trước mắt. Tâm mong gặp một người qua đường để hỏi chuyện. Nhưng Tâm đã lạc vào cảnh không người và chính Tâm lại như bóng ma đang hiện về trong gió chết. Thỉnh thoảng sau đình lại đưa vội ra vài tiếng quạ như cắt đứt bầu trời lặng yên ra nhiều quãng. Tâm cảm thấy lòng mình như nặng trĩu. Trời đất có vẻ u ám và nắng vàng như đọng lại trên tàn cây.Tâm đi chậm rãi ngửa mặt đón gió mát cho lòng đỡ nặng. Nhưng không may, Tâm chỉ đón thêm những nỗi buồn. Càng về phía chợ, Tâm càng thấy lòng u uất. Phố xá hai bên đường đều hư sập, đen đủi và đầy bụi bặm. Không khí ở đây nặng nề quá gần như không thở nổi. Cái đình chợ đã biến thành một đống vôi gạch đầy rêu cao ụ sụ. Cái rạp hát bằng tranh sập khum khum giữa vườn chuối héo, xa trông như một cụ già gắng bò ra bờ sông uống nước nhưng không bao giờ dậy nổi. Gió như đứng lại, nước không trôi và vẻ sống chung quanh đã từ lâu ngừng trệ. Nỗi buồn cứ nhè nhẹ đi sâu vào lòng Tâm.Trước cảnh hoang phế, Tâm muốn quên hẳn những cảnh tươi sáng xa xưa và không dám đem ra so sánh. Nhưng trí Tâm cứ vẩn vơ nghĩ đến mãi.Mặt trời đã cạn dần ánh sáng. Cơn giông bắt đầu rì rầm trên quãng mây xa. Vòm trời hạ thấp xuống và không khí dày đặc thêm lên.Cảnh chung quanh đã đen tối sẳn lại nặng nề u uất hơn. Tâm lững thững đi lên phía ga để đợi chuyến tàu chiều. Mới rẽ qua con đường cái, Tâm liền gặp ngay một cụ già từ xóm Nứa chống gậy đi ra. Tâm mừng rỡ tiến lại đứng bên cạnh chào hỏi:- Thưa cụ, cụ có biết tại sao làng Đồng Yên lại tiêu điều đến thế này không?Cụ già ngẩng mặt nhìn Tâm có vẻ kinh ngạc rồi dịu giọng đáp:- Vì phần nhiều người làng Đồng Yên là dân đến ở ngụ. Cách đây hai năm, đậu trời tràn ra khắp làng và giết hại không biết bao nhiêu nhân mạng. Họ lần lượt kéo nhau đi ở nơi khác, nhất là về mạng Trường Sơn.Cụ già nhìn lên trời rồi với giọng ái ngại nói tiếp:- Trời sắp mưa rồi đấy, anh đi nhanh chẳng ướt.Tâm chào cụ già rồi gấp bước đi lên ga Đồng Yên. Tuy bước nhanh, Tâm vẫn cảm thấy nặng cả lòng và như có sức mạnh gì cản lại. Đã biết không có mồ hôi trên trán, Tâm vẫn đưa chiếc khăn tay lau. Những ý nghĩ lờ mờ không đâu cứ lần lượt hiện lên rồi tự xoá nhoà trong trí Tâm. Một luồng gió tự phía ruộng đưa lên sực nức cả mùi hoa dại, Tâm ưỡn ngực hít dài và thấy tâm hồn như bớt nặng.Trên con đường dốc lên ga, Tâm đạp đùa trên những ngọn lá bàng khô nghe rôm rốp. Tâm nghi ngờ như tiếng vỡ của chính lòng Tâm.Mới đến trước sân ga, Tâm đã rùng mình đứng lại. Nhà ga chừng đã bỏ phế từ lâu và mấy buồng giấy cỏ mọc lên um tùm như bụi rậm. Chung quanh ga, mấy nền nhà cũ lộ hẳn lên như bàn cờ giữa vùng cỏ may thấp ngọn. Trời bắt đầu mưa, giọt rơi đều nhẹ. Tâm díu mày lại và cảm thấy ươn ướt trên hàng mi.Như bắt được hơi mưa, một bầy kiến cánh từ trong nhà ga là đà bay ra sân. Nhưng chỉ được một quãng, nước mưa đã thấm ướt cánh và đàn kiến tua tủa rơi nhào xuống đất.Dưới hiên ga hoang vắng, Tâm ngao ngán nhìn về làng Đồng Yên qua màn mưa chiều rỉ rả.
Mục lục
Một làng chết
Một làng chết
Thanh TịnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: violet2007 Nguồn: Thư viện toàn cầuĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 2 năm 2008
|
Thanh Quế
Một lần và mãi mãi
Cứ trưa trưa, bọn trẻ chúng tôi lại rủ nhau tụ tập dưới tán những cây bàng ở giữa làng. Thằng Bá, một thằng mập ú, khôn ngoan và lanh lợi nhất trong bọn, đứng ra cầm đầu chúng tôi. Nó khinh khỉnh đưa mắt lướt qua để nhẩm đếm số lượng rồi phân chúng tôi ra làm hai nhóm. Xong đâu đấy, nó đưa hai ngón ta vào mồm huýt lên một hồi còi. Lập tức, chúng tôi xông vào cuộc quần nhau chí tử với quả bóng được bện bằng giẻ rách. Khi thấy chúng tôi mệt lử, Thằng bá lại đưa hai ngón tay vào mồm huýt lên một hồi còi nữa: ấy là hiệu lệnh cho nghỉ. Chúng tôi, đứa nào đứa nấy ngồi bệt xuống gốc cây bàng thở hổn hển. Một lúc sau, Bá lại đưa hai ngón tay vào mồm huýt lên một hồi còi nữa. Đó là lệnh bảo chúng tôi đến quán bà Bảy Nhiêu mua kẹo, mua đường "bồi dưỡng". Lập tức đứa nào đứa nấy đều thò tay vào túi lôi ra những tờ bạc tín phiếu (1) nát nhàu mà chúng tôi cạy cục xin mẹ rồi chạy ù đi...Quán bà Bảy Nhiêu nằm gần một khu mả đá, được bao bọc bởi những hàng rào bàn chải. Đó là một cái chòi tranh rách nát như vậy. Trong chòi có đặt một cái bàn gỗ đã cũ, hai cái ghế băng cũng đã già nua như vậy, một cái đã hỏng mất một chân. Trên chiếc bàn gỗ có xếp mấy lọ kẹo, đường táng, những thứ mà bà con nông dân tự làm lấy.Bà Bảy Nhiêu sống có một mình. Người trong làng không ai rõ chồng con bà đã mất từ lúc nào, mà cũng có thể là bà chưa hề có chồng con gì cả. Trước đây, mắt bà con tinh nhưng độ hai năm nay bà bị lòa. Người ta bảo nhà bà ở gần động cát quá, nên gió thổi cát vào mắt nhiều lần, lâu ngày mà nó vậy.Chúng tôi nhao nhao:- Bán cho con một táng đường, bà.- Bán cho con hai viên kẹo bi, bà.- Bán cho con một táng đường, một viên kẹo bi, bà.Bà Bảy Niêu run run đưa bàn tay trái lên cầm tiền của chúng tôi, bỏ ngay vào cái cơi trầu bà đặt dưới bàn, tay phải quờ quờ lục vào các lọ lấy kẹo, đường cho từng đứa. Hầu như không bao giờ bà đếm tiền. Bà tin chúng tôi.Trưa hôm đó, sau hiệu lệnh của thằng Bá, tôi cho tay vào túi. Những tờ bạc lẻ mà mẹ tôi cho đã biến đâu mất. Tôi ngần ngừ một lúc nhưng nỗi thèm ngọt đã khiến tôi lủi thủi theo sau các bạn mong được "ăn ghẹ" của một đứa nào đấy. Giữa đường, nghĩ xấu hổ, tôi quay lại...- Sao mày không đi mua đường, mua kẹo? - Thằng Bá đi phía sau hỏi tôi.- Tao không có tiền.Bá cười sằng sặc:- Chớ hồi giờ tao đâu có tiền mà vẫn mua được kẹo.Tôi ngạc nhiên:- Chớ lâu nay mày mua bằng thứ gì?Bá không trả lời ngay. Nó kéo tôi sát lại gần nó, rút trong túi ra một tờ giấy đã viết, được cắt gọn gẽ như một tờ giấy bạc, nói thì thầm:- Tao chuyên đưa bà Bảy những tờ giấy này. Bả mù, bả đâu có thấy - Nó ngừng một lát rồi tiếp - tao có ba tờ, tao cho mày một tờ. Mày đợi tụi nó mua xong, cuối cùng mình mới mua.Tôi ngần ngại một lát nhưng cuối cùng cũng cầm tờ giấy lộn. Tôi có cảm giác khi cầm tờ "bạc giả" của tôi, mắt bà Bảy Nhiêu như có tia sáng lóe lên. Nhưng bà không nói gì, vẫn bỏ nó vào cơi trầu và đưa táng đường đen cho tôi.Ngày hôm sau, sự việc vẫn lặp lại y như ngày hôm trước. Có điều, khi tôi và Bá đến quán thì không có chuyện mua bán xảy ra. Các bạn đến trước đều đứng tụm lại giữa quán nhìn sững vào trong nhà bà Bảy. Trong nhà có tiếng người lao xao. Một bác nông dân quen biết trong làng đang ngồi trước cửa vừa giở cơi trầu của bà Bảy ra đếm tiền, vừa nói vọng ra:- Tụi bay về đi. Bà Bảy trúng gió chết hồi hôm rồi.Chúng tôi sững sờ, đứng im không nhúc nhích. Bác nông dân lẩm bẩm điều gì đó rồi quay vô nhà nói với ai đó:- Số tiền này vừa mua đủ một chiếc chiếu gói bả đấy - im lặng một lúc rồi bác tiếp - bả mù mà tinh thật. Bọn xỏ lá nào đưa giấy lộn cho bả, bả cũng nhận rồi gói riêng ra...Tôi và Bá đứng như chôn chân xuống đất. Sống lưng lạnh buốt.Từ đó đến nay đã bốn mươi năm trôi qua. Bạn bè của tôi không còn đủ đông như trước. Mấy chục năm chiến tranh đã xáo trộn chúng tôi. Có những đứa hiền lành hồi đó, sau này lại trở thành những tên ác ôn khét tiếng đã bị ta diệt. Có những đứa vốn ngỗ ngược, sau này lại trở thành những du kích dũng cảm và đã hy sinh. Có nhiều đứa theo gia đình, bỏ quê xứ đi làm ăn xa. Thằng Bá bây giờ trở thành một nông dân, người gầy, rắn rỏi, ngày ngày đánh trâu cày trên những rộc cát khô khốc mong tìm từng củ khoai để nuôi bầy con cháu đông đúc. Riêng tôi may mắn, được đi tập kết, được học hành để trở thành một nhà văn. Cứ mỗ lần về quê, tôi lại rủ Bá ra thăm mả bà Bảy Nhiêu. Cả hai đều đứng lặng, miệng lầm rầm cầu mong bà tha thứ...Trong đời, có những điều ta lầm lỡ, không bao giờ có dịp để sửa chữa được nữa.Đà Nẵng 1990(1) Tờ bạc dùng ở trong vùng tự do của khu Năm trong kháng chiến chống Pháp
Mục lục
Một lần và mãi mãi
Một lần và mãi mãi
Thanh QuếChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 4 tháng 12 năm 2004
|
Thanh Que
One and forever
Every noon, our children would gather together under the canopy of almond trees in the middle of the village. Ba, a fat guy, the wisest and smartest among the group, stood as our leader. It disdainfully glanced over to mentally count the number and then divided us into two groups. Once finished, he put two fingers in his mouth and whistled. Immediately, we entered into a deadly fight with a ball made of rags. When he saw that we were exhausted, he put two fingers in his mouth and blew another whistle: that was the signal to stop. We each sat down at the base of the almond tree, panting. A moment later, Ba put two fingers in his mouth and blew another whistle. That was the order telling us to go to Mrs. Bay Nhieu's shop to buy candy and sugar for "refreshment". Immediately, each of us reached into our pockets and pulled out crumpled bills of money (1) that we pried open to ask our mother and then ran away... Mrs. Bay Nhieu's restaurant is located near a stone tomb area, the amount is surrounded by brush hedges. It was such a tattered thatched hut. In the hut there is an old wooden table and two equally old benches, one of which has a broken leg. On the wooden table are arranged a few jars of candy, sugar, things that farmers make themselves. Mrs. Bay Nhieu lives alone. No one in the village knows when her husband and children passed away, but it is also possible that she never had a husband or children at all. Previously, her eyes were good, but for the past two years she has become blind. People say that your house is too close to the sand cave, so the wind blows sand into your eyes many times, it's been like that for a long time. We said: - Sell me a sugarcane, Mrs. - Sell me two marble candies, Mrs. - Sell me a piece of sugar and a ball of candy, Mrs. Bay Nieu trembled and raised her left hand to pick up our money, immediately put it into the betel box she placed under the table, her right hand groped for it. jars filled with candy and sugar for each child. She almost never counts money. She believed in us. That afternoon, after Ba's command, I put my hand in my pocket. The small bills my mother gave me have disappeared. I hesitated for a moment, but my craving for sweets made me sneak behind my friends, hoping to "eat crab" from someone. In the middle of the road, thinking I was embarrassed, I turned around...- Why don't you go buy sugar or candy? - Ba walked behind and asked me. - I don't have money. Ba laughed loudly: - But now I don't have money but I can still buy candy. I was surprised: - What have you been buying for a long time? Reply now. He pulled me close to him, pulled out a written piece of paper from his pocket, neatly cut like a banknote, and whispered: - I specialize in giving Mrs. Bay these pieces of paper. She's blind, she can't see - She paused for a moment and then continued - I have three sheets, I'll give you one. You wait for them to finish buying, then I finally buy it. I hesitated for a moment but in the end I took the piece of paper. I had the feeling that when I held my "fake money" bill, Mrs. Bay Nhieu's eyes seemed to have a flash of light. But she didn't say anything, she still put it in the betel and buried it with black sugar. The next day, the same thing happened again as the day before. However, when Ba and I arrived at the shop, there was no trading going on. The friends who arrived first all stood together in the middle of the restaurant, staring blankly at Mrs. Bay's house. Inside the house there was a commotion. A familiar farmer in the village was sitting in front of the door, opening Mrs. Bay's betel basket, counting money, and calling out: - You guys go home. Mrs. Bay was hit by the wind and died the other day. We were stunned and stood still, not moving. The farmer mumbled something then turned back into the house and said to someone: - This money just bought enough for a mat to wrap her in - there was silence for a while then he continued - she's blind but really smart. Every scammer gave her the wrong paper, she accepted it and wrapped it separately... Ba and I stood rooted to the ground. My spine feels cold. Since then, forty years have passed. My friends are no longer as numerous as before. Decades of war have disturbed us. There were gentle people back then who later became notorious villains that we destroyed. There were those who were originally unruly, but later became brave guerrillas and sacrificed their lives. Many people follow their families and leave their hometown to work far away. Ba has now become a farmer, thin and strong, every day driving buffaloes and plowing on dry sandy fields, hoping to find each potato to feed his large flock of children and grandchildren. As for me, I was lucky to be able to go to the gathering and study to become a writer. Every time I return to my hometown, I invite Ba to visit Mrs. Bay Nhieu's grave. They both stood still, muttering to themselves, praying for her forgiveness...In life, there are things we make mistakes that we can never correct again.Da Nang 1990(1) Banknotes used in the region freedom of the Fifth Region during the resistance war against the French
Table of contents
One and forever
One and forever
Thanh QueWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thai Nhi posted on: December 4, 2004
|
Nguyễn Dư
Một lần đón Tết
(tặng Bằng, nhớ Ân) Ngày xửa ngày xưa, tại tỉnh Rennes bên Pháp... Năm ấy, Ân, Bằng và tôi thuê nhà ở chung cho đỡ tốn tiền. Ba đứa học ba trường khác nhau. Công việc trong tuần cứ đều đều sáng vác cặp đi, tối vác về. Cơm trưa, cơm chiều có Resto-U (quán ăn sinh viên) phục dịch. Chúng tôi chỉ gặp nhau một lúc buổi sáng, buổi tối và cuối tuần. Mùa đông năm 1967, thiên hạ xuýt xoa... sao mà rét thế. Nhiệt độ trong ngày cứ quanh quẩn ở khoảng mấy độ âm. Tuyết phủ trắng thành phố. Sáng dậy, nhìn qua cửa sổ, không muốn ra khỏi nhà... Cữ này, ngoài Bắc đang có mưa phùn, trong Nam thì vẫn nắng hằng ngày. Ba đứa chúng tôi đang ăn sáng, cười đùa, bỗng Bằng ra hiệu im lặng : - Hôm nay hai toa về sớm cúng Giao Thừa, đón Tết nghe. Tôi ngạc nhiên : - Ủa, hôm nay Tết à ? Moa chưa được thư nhà nên chả biết gì cả. Ân cười rộ, trả lời Bằng : - Toa giỡn hoài. Nhà có gì đâu mà định cúng với lễ ? Ân nói đúng. Nhà chả có gì. Chúng tôi chỉ có hai gói bánh mì khô và lọ mứt để ăn sáng. Mấy quả trứng, ít nui (nouille) ít pát (pâte), để buổi tối đứa nào đói thì ăn thêm. Vậy mà Bằng định làm cỗ ? Đào đâu ra đồ ăn ? Tôi đùa thêm : - Toa định làm cỗ bằng bánh mì, dăm bông (jambon) à ? Nước Pháp vào khoảng những năm 1960-1970, còn ít người Á Đông. Ở Rennes thì chỉ lưa thưa hai, ba chục sinh viên Việt, Miên, Lào. Đồ ăn Việt Nam hoàn toàn không có gì. Của đáng tội, đứa nào nhớ cơm thì cũng có gạo Taureau ailé của Pháp, hay Uncle Ben s của Mĩ. Ăn với thịt bò hộp, cá hộp, hay trứng tráng cũng xong, cũng dịu được cơn thèm. Bài ca quen thuộc của chúng tôi mỗi khi gặp nhau là nhớ, là thèm cơm Việt Nam. Cơm Tây... chán quá. Chán nhưng vẫn đều đều ngày hai bữa vì chẳng lẽ lại... nhịn đói ! Kể cũng lạ. Hồi còn ở Việt Nam thì chê cơm của mẹ, chỉ mơ ước được ăn cơm tây, tráng miệng bằng táo tây, cam tây. Sang tây thì lại chê cơm tây, thèm cơm của mẹ. Ở Việt Nam thì sính đồ Pháp, sang Pháp thì lại kháo nhau phải made in USA mới đẹp, mới chiến... Nhiều đứa cứ lùng bùng không thoát ra khỏi vòng Đứng núi này, trông núi nọ. Thỉnh thoảng chúng tôi thèm phở. Phải kiên nhẫn chờ đến chủ nhật, kéo thêm bạn bè. Đàn đúm, đấu láo đông mới vui. Ăn uống đông... mới rẻ. Có rẻ... mới đông. Phở của chúng tôi là tảng thịt bò bắp có gân, có mỡ. Thằng Quế phịa là nhà có chó, ông hàng thịt cưa cho cục xương đầy tuỷ, tặng thêm một ít bạc nhạc. Hoan hô chó. Chó là bạn tốt của sinh viên Việt Nam. Thịt, xương cho vào nồi đun sôi, vớt bọt. Bỏ gia vị. Ba, bốn nụ đinh hương, muscat, một củ hành tây nướng, mấy cục đường, bốn năm cục Viandox. Hầm bếp Camping gaz độ một giờ là xong. - Nghe nói tiệm Thanh Bình trên Paris có cánh hồi đấy, có đứa nào lên chơi thì nhớ mua giùm. - Này, tụi thằng Đạt bảo là Maggi nhẹ mùi, khá hơn Viandox. - Các cô chê bánh phở làm bằng spaghetti sợi tròn không đúng điệu, nui Lustucru ngon hơn. Phở của chúng tôi có thêm đĩa hành tây trộn dấm. Có tiêu, có chanh, có ớt Cayenne cay xé lưỡi. Phở Maubert hay phở Cha Giản trên Paris cũng chỉ được như thế này là cùng. - Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi...Mời anh xơi, mời em xơi... Căn phòng ồn ào như vỡ chợ. Đứa thì đòi mỡ gầu, đứa muốn thêm tí gân. Đừng cho moa nước béo. Chần cho tớ ít hành. Cuối bữa là màn khề khà xíu quách với bia. Ngon ơi là ngon...Mỗi đứa chỉ tốn xấp xỉ một ticket Resto-U (năm 1967, vé ăn giá 1,10 franc, gần bằng 0,20 euro). Ân đề nghị Bằng nấu phở cúng Giao Thừa. Bằng bác liền : - Không được ! Ngày Tết ai lại cúng phở. Các cụ mắng cho bây giờ. Moa làm cỗ. Chỉ yêu cầu hai toa về đúng giờ cho vui. Ân nửa đùa nửa thật : - Moa rủ Jacqueline được không ? Câu hỏi của Ân làm tôi chợt nhớ nàng tiên tóc vàng Monique năm MPC. Có lần ngủ mê chập chờn, thấy mình được ôm eo, tán tỉnh nàng... trong vườn Tao Đàn. Sướng như điên. Điều bất ngờ và thú vị nhất là không những Monique chịu chơi mà còn biết nhõng nhẽo... bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy, tôi mới thấy trình độ tiếng Pháp của mình chưa đủ để phục vụ tình hữu nghị quốc tế. Hậm hực mãi... Hôm nay tôi mới được dịp thổ lộ : - Ăn Tết mà cứ phải chia động từ tiếng Pháp thì...mất hứng. - Moa đồng ý với thằng Dư. Toa rủ được cô Mít nào thì cứ rủ, đừng rủ đầm. - Các cô nhà mình khó lắm toa ơi. Đâu có cô nào chịu bỏ học để đi ăn. - Ê ! Chiều nay moa không có gì, đâu phải trốn học. Moa nói thật đấy, bọn toa nhớ về trước 5 giờ nghe. Buổi chiều hôm ấy, tôi làm qua loa cho xong bài thực tập Hoá Học, rồi giả vờ đau bụng, xin phép về sớm. Tôi về đến nhà lúc gần 5 giờ. Ân đã về trước tôi. - Thơm quá! Kiếm đâu ra nhang vậy ? - Nhang Ấn Độ đấy. Moa nhờ thằng Eric xin bọn Krishna từ tuần trước. - Có phải bọn đầu trọc, áo vàng, khua chuông gõ mõ, múa hát ngoài đường không ? - Chính hắn. Sắp 5 giờ rồi ! Thôi, bọn mình sửa soạn lễ là vừa. Mâm cỗ bày gọn trên chiếc bàn ăn sáng. Giữa mâm là con gà. Bằng uốn gà khéo quá. Cánh khép, chân quỳ, cổ cong như chữ S, mỏ ngậm bông hoa màu đỏ. Bên trái là bát canh cải hoa, điểm vài lát cà rốt màu cam tỉa răng cưa, lấm tấm mấy hạt đậu màu xanh. Bên phải là đĩa xào cũng nhiều màu sặc sỡ. Đằng trước bày bát cơm, ba nén nhang cắm trong một chén gạo, một li nước và một đĩa cam. Căn phòng bỗng im lặng, trang nghiêm khác thường. Hương thơm của mâm cỗ quyện vào khói nhang làm cay cay mắt. Chúng tôi lần lượt đến trước bàn thờ khấn vái. Tôi không nghe được những lời khấn của Bằng, của Ân, nhưng tôi đoán là cả ba đứa cùng nghĩ đến gia đình. Chúng tôi cùng cầu cho mọi người bên Việt Nam sang năm mới được khoẻ mạnh, bình an... Chắc chắn là giây phút này bố mẹ chúng tôi bên Thị Nghè, Phú Nhuận hay Sài Gòn, cũng đang cúng Giao Thừa, đang thì thầm khấn ông bà, ông vải phù hộ cho ba thằng con xa nhà. Lễ xong, chúng tôi chúc Tết lẫn nhau. Bằng chúc Ân : - Chúc toa năm mới lọt vào mắt xanh cô nào. - Toa đừng chúc bậy ! Bên Pháp chỉ có đầm mắt xanh chứ không có cô Mít nào mắt xanh đâu nhé. Coi chừng đấy ! - Thế thì chúc toa lọt vào mắt đen cô Mít tố nữ nào vậy. Tôi phụ hoạ thêm : - Nhưng đừng... lọt thỏm, chết đuối nghe. Ân chúc tôi : - Chúc toa lấy được certif (chứng chỉ). Đến lượt tôi chúc Bằng : - Chúc toa lên lớp... Này, cho moa hỏi nhỏ, con gà ngậm hoa gì vậy ? - Moa cũng chẳng biết là hoa gì. Đi qua vườn Thabor, mắt trước mắt sau, ngắt trộm được một bông. Đáng lẽ phải có nhiều hoa, nhưng sợ bị bắt thì... dông cả năm, moa không dám. Bàn thờ còn thiếu rượu, phải thay bằng nước lã. Nói lén các cụ, lát nữa mình có bia để nhậu. - Toa kiếm đâu ra đủ thứ ngon lành vậy ? - Toàn là tây đấy chứ. Cải tây, hành tây, tỏi tây, cần tây... Đồ ăn thuộc loại sang bên Việt Nam đấy. Tiệm Chez Mohammed có đủ cả. Nhang sắp tàn. Mình lễ tạ là xong. Moa đi chặt gà, toa trộn chút muối tiêu, pha tí dấm...Ân ơi, mang xoong cơm ra đi. Đói bụng rồi. Canh, xào ăn hết, vào bếp lấy thêm... Chúng tôi được một bữa... ăn thả cửa. Ba thằng vịt đực ca hát... như đấm vào tai. Lôi mấy cô đầm ra pha trò nhảm nhí. Vui như Tết ! Gần 12 giờ đêm mới đi ngủ. Hè năm ấy, chúng tôi trả nhà. Từ đấy không còn dịp cùng nhau đón Tết đúng Giao Thừa bên nhà. Chỉ một lần mà nhớ mãi không quên. Nguyễn Dư (Tết Đinh Hợi, 2007)
Mục lục
Một lần đón Tết
Một lần đón Tết
Nguyễn DưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Chimvietcanhnam. freeĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 2 năm 2007
|
Nguyễn Dư
Một lần đón Tết
(tặng Bằng, nhớ Ân) Ngày xửa ngày xưa, tại tỉnh Rennes bên Pháp... Năm ấy, Ân, Bằng và tôi thuê nhà ở chung cho đỡ tốn tiền. Ba đứa học ba trường khác nhau. Công việc trong tuần cứ đều đều sáng vác cặp đi, tối vác về. Cơm trưa, cơm chiều có Resto-U (quán ăn sinh viên) phục dịch. Chúng tôi chỉ gặp nhau một lúc buổi sáng, buổi tối và cuối tuần. Mùa đông năm 1967, thiên hạ xuýt xoa... sao mà rét thế. Nhiệt độ trong ngày cứ quanh quẩn ở khoảng mấy độ âm. Tuyết phủ trắng thành phố. Sáng dậy, nhìn qua cửa sổ, không muốn ra khỏi nhà... Cữ này, ngoài Bắc đang có mưa phùn, trong Nam thì vẫn nắng hằng ngày. Ba đứa chúng tôi đang ăn sáng, cười đùa, bỗng Bằng ra hiệu im lặng : - Hôm nay hai toa về sớm cúng Giao Thừa, đón Tết nghe. Tôi ngạc nhiên : - Ủa, hôm nay Tết à ? Moa chưa được thư nhà nên chả biết gì cả. Ân cười rộ, trả lời Bằng : - Toa giỡn hoài. Nhà có gì đâu mà định cúng với lễ ? Ân nói đúng. Nhà chả có gì. Chúng tôi chỉ có hai gói bánh mì khô và lọ mứt để ăn sáng. Mấy quả trứng, ít nui (nouille) ít pát (pâte), để buổi tối đứa nào đói thì ăn thêm. Vậy mà Bằng định làm cỗ ? Đào đâu ra đồ ăn ? Tôi đùa thêm : - Toa định làm cỗ bằng bánh mì, dăm bông (jambon) à ? Nước Pháp vào khoảng những năm 1960-1970, còn ít người Á Đông. Ở Rennes thì chỉ lưa thưa hai, ba chục sinh viên Việt, Miên, Lào. Đồ ăn Việt Nam hoàn toàn không có gì. Của đáng tội, đứa nào nhớ cơm thì cũng có gạo Taureau ailé của Pháp, hay Uncle Ben s của Mĩ. Ăn với thịt bò hộp, cá hộp, hay trứng tráng cũng xong, cũng dịu được cơn thèm. Bài ca quen thuộc của chúng tôi mỗi khi gặp nhau là nhớ, là thèm cơm Việt Nam. Cơm Tây... chán quá. Chán nhưng vẫn đều đều ngày hai bữa vì chẳng lẽ lại... nhịn đói ! Kể cũng lạ. Hồi còn ở Việt Nam thì chê cơm của mẹ, chỉ mơ ước được ăn cơm tây, tráng miệng bằng táo tây, cam tây. Sang tây thì lại chê cơm tây, thèm cơm của mẹ. Ở Việt Nam thì sính đồ Pháp, sang Pháp thì lại kháo nhau phải made in USA mới đẹp, mới chiến... Nhiều đứa cứ lùng bùng không thoát ra khỏi vòng Đứng núi này, trông núi nọ. Thỉnh thoảng chúng tôi thèm phở. Phải kiên nhẫn chờ đến chủ nhật, kéo thêm bạn bè. Đàn đúm, đấu láo đông mới vui. Ăn uống đông... mới rẻ. Có rẻ... mới đông. Phở của chúng tôi là tảng thịt bò bắp có gân, có mỡ. Thằng Quế phịa là nhà có chó, ông hàng thịt cưa cho cục xương đầy tuỷ, tặng thêm một ít bạc nhạc. Hoan hô chó. Chó là bạn tốt của sinh viên Việt Nam. Thịt, xương cho vào nồi đun sôi, vớt bọt. Bỏ gia vị. Ba, bốn nụ đinh hương, muscat, một củ hành tây nướng, mấy cục đường, bốn năm cục Viandox. Hầm bếp Camping gaz độ một giờ là xong. - Nghe nói tiệm Thanh Bình trên Paris có cánh hồi đấy, có đứa nào lên chơi thì nhớ mua giùm. - Này, tụi thằng Đạt bảo là Maggi nhẹ mùi, khá hơn Viandox. - Các cô chê bánh phở làm bằng spaghetti sợi tròn không đúng điệu, nui Lustucru ngon hơn. Phở của chúng tôi có thêm đĩa hành tây trộn dấm. Có tiêu, có chanh, có ớt Cayenne cay xé lưỡi. Phở Maubert hay phở Cha Giản trên Paris cũng chỉ được như thế này là cùng. - Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi...Mời anh xơi, mời em xơi... Căn phòng ồn ào như vỡ chợ. Đứa thì đòi mỡ gầu, đứa muốn thêm tí gân. Đừng cho moa nước béo. Chần cho tớ ít hành. Cuối bữa là màn khề khà xíu quách với bia. Ngon ơi là ngon...Mỗi đứa chỉ tốn xấp xỉ một ticket Resto-U (năm 1967, vé ăn giá 1,10 franc, gần bằng 0,20 euro). Ân đề nghị Bằng nấu phở cúng Giao Thừa. Bằng bác liền : - Không được ! Ngày Tết ai lại cúng phở. Các cụ mắng cho bây giờ. Moa làm cỗ. Chỉ yêu cầu hai toa về đúng giờ cho vui. Ân nửa đùa nửa thật : - Moa rủ Jacqueline được không ? Câu hỏi của Ân làm tôi chợt nhớ nàng tiên tóc vàng Monique năm MPC. Có lần ngủ mê chập chờn, thấy mình được ôm eo, tán tỉnh nàng... trong vườn Tao Đàn. Sướng như điên. Điều bất ngờ và thú vị nhất là không những Monique chịu chơi mà còn biết nhõng nhẽo... bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy, tôi mới thấy trình độ tiếng Pháp của mình chưa đủ để phục vụ tình hữu nghị quốc tế. Hậm hực mãi... Hôm nay tôi mới được dịp thổ lộ : - Ăn Tết mà cứ phải chia động từ tiếng Pháp thì...mất hứng. - Moa đồng ý với thằng Dư. Toa rủ được cô Mít nào thì cứ rủ, đừng rủ đầm. - Các cô nhà mình khó lắm toa ơi. Đâu có cô nào chịu bỏ học để đi ăn. - Ê ! Chiều nay moa không có gì, đâu phải trốn học. Moa nói thật đấy, bọn toa nhớ về trước 5 giờ nghe. Buổi chiều hôm ấy, tôi làm qua loa cho xong bài thực tập Hoá Học, rồi giả vờ đau bụng, xin phép về sớm. Tôi về đến nhà lúc gần 5 giờ. Ân đã về trước tôi. - Thơm quá! Kiếm đâu ra nhang vậy ? - Nhang Ấn Độ đấy. Moa nhờ thằng Eric xin bọn Krishna từ tuần trước. - Có phải bọn đầu trọc, áo vàng, khua chuông gõ mõ, múa hát ngoài đường không ? - Chính hắn. Sắp 5 giờ rồi ! Thôi, bọn mình sửa soạn lễ là vừa. Mâm cỗ bày gọn trên chiếc bàn ăn sáng. Giữa mâm là con gà. Bằng uốn gà khéo quá. Cánh khép, chân quỳ, cổ cong như chữ S, mỏ ngậm bông hoa màu đỏ. Bên trái là bát canh cải hoa, điểm vài lát cà rốt màu cam tỉa răng cưa, lấm tấm mấy hạt đậu màu xanh. Bên phải là đĩa xào cũng nhiều màu sặc sỡ. Đằng trước bày bát cơm, ba nén nhang cắm trong một chén gạo, một li nước và một đĩa cam. Căn phòng bỗng im lặng, trang nghiêm khác thường. Hương thơm của mâm cỗ quyện vào khói nhang làm cay cay mắt. Chúng tôi lần lượt đến trước bàn thờ khấn vái. Tôi không nghe được những lời khấn của Bằng, của Ân, nhưng tôi đoán là cả ba đứa cùng nghĩ đến gia đình. Chúng tôi cùng cầu cho mọi người bên Việt Nam sang năm mới được khoẻ mạnh, bình an... Chắc chắn là giây phút này bố mẹ chúng tôi bên Thị Nghè, Phú Nhuận hay Sài Gòn, cũng đang cúng Giao Thừa, đang thì thầm khấn ông bà, ông vải phù hộ cho ba thằng con xa nhà. Lễ xong, chúng tôi chúc Tết lẫn nhau. Bằng chúc Ân : - Chúc toa năm mới lọt vào mắt xanh cô nào. - Toa đừng chúc bậy ! Bên Pháp chỉ có đầm mắt xanh chứ không có cô Mít nào mắt xanh đâu nhé. Coi chừng đấy ! - Thế thì chúc toa lọt vào mắt đen cô Mít tố nữ nào vậy. Tôi phụ hoạ thêm : - Nhưng đừng... lọt thỏm, chết đuối nghe. Ân chúc tôi : - Chúc toa lấy được certif (chứng chỉ). Đến lượt tôi chúc Bằng : - Chúc toa lên lớp... Này, cho moa hỏi nhỏ, con gà ngậm hoa gì vậy ? - Moa cũng chẳng biết là hoa gì. Đi qua vườn Thabor, mắt trước mắt sau, ngắt trộm được một bông. Đáng lẽ phải có nhiều hoa, nhưng sợ bị bắt thì... dông cả năm, moa không dám. Bàn thờ còn thiếu rượu, phải thay bằng nước lã. Nói lén các cụ, lát nữa mình có bia để nhậu. - Toa kiếm đâu ra đủ thứ ngon lành vậy ? - Toàn là tây đấy chứ. Cải tây, hành tây, tỏi tây, cần tây... Đồ ăn thuộc loại sang bên Việt Nam đấy. Tiệm Chez Mohammed có đủ cả. Nhang sắp tàn. Mình lễ tạ là xong. Moa đi chặt gà, toa trộn chút muối tiêu, pha tí dấm...Ân ơi, mang xoong cơm ra đi. Đói bụng rồi. Canh, xào ăn hết, vào bếp lấy thêm... Chúng tôi được một bữa... ăn thả cửa. Ba thằng vịt đực ca hát... như đấm vào tai. Lôi mấy cô đầm ra pha trò nhảm nhí. Vui như Tết ! Gần 12 giờ đêm mới đi ngủ. Hè năm ấy, chúng tôi trả nhà. Từ đấy không còn dịp cùng nhau đón Tết đúng Giao Thừa bên nhà. Chỉ một lần mà nhớ mãi không quên. Nguyễn Dư (Tết Đinh Hợi, 2007)
Mục lục
Một lần đón Tết
Một lần đón Tết
Nguyễn DưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Chimvietcanhnam. freeĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 2 năm 2007
|
Nguyễn Ngọc Tư
Một mái nhà
Một bữa trên đường gánh trái cây đi bán dạo, con Bèo gặp tôi, mừng quá, lâu lắc quá chừng rồi, Bèo rối rít mời tới nhà chơi, mà, cái giọng của con bạn, trời ơi, nó tươi rói, giòn tan, sung sướng, tự hào. Bèo dặn vói theo cho tới khuất người khuất bóng mới thôi, "Nhớ nghen, Tư, rảnh vô nhà tao quậy cho đã một bữa, muốn chiên bánh xèo cũng được, không thì tụi mình nấu chè khoai môn ăn". Rồi nó cười hực hở, rạng rỡ, như thể nhà nó là một thiên đường. Ai mà dè nhà nó nằm tuốt trong con hẻm Cỏ sau lưng siêu thị. Đó là một con hẻm dài, hẹp te, tối tăm, sình bùn ọp ẹp, ngoa ngoắt ngoặt trái ngoặt phải, mỗi lần ngoặt thì nhà cửa hai bên lại nhỏ đi một chút, làm người ta tuyệt vọng đi một chút, điệu này, tới cuối hẻm, chắc nhà chỉ còn bằng cái miễu ông Tà. May, nhà của con Bèo cũng không tệ đến mức vậy. Tổ ấm đó đủ để một bàn thờ kê trước chiếc giường đôi, còn thừa một chỗ trống để giăng chiếc võng sát góc nhà. Phía sau có kê tấm dal làm bếp, gần đó đặt cái bàn ăn cơm nhỏ xíu với hai chiếc ghế ba chân để đâu cũng lún vì nền đất ướt chèm nhẹp. Vách nhà được dừng bằng những tấm kẻm đã phơi bản ở nhà in (chồng nó làm việc ở đó), chi chít thơ. Hỏi con Bèo thơ viết gì, nó cười, "Mầy biết mà, tao học tới lớp sáu là nghỉ ngang, chữ xuôi đọc còn trậm trầy trậm trật nói chi để chữ ngược ngạo vầy…"(tội nghiệp, sống giữa thế giới thơ mà không tận hưởng được). Mái lợp bằng lá cũ mèm, ngửa cổ đã thấy lấp lánh trời sao. Nước bưng ra để cái cộp, khách chưa kịp uống lá mục đã rớt vào, nên nước nghe thơm mùi lá lắm. Con Bèo cười, "Chồng tao ảnh nói để lãnh lương tháng nầy mua lá lợp lại, chớ đâu có để vầy hoài". Tôi tới chơi một lần, tự dưng nghe buồn, nghe thất vọng quá trời đất, nghe trong lòng có một chút ghen hờn. Con Bèo học hành lỡ dỡ, nghề nghiệp cũng chẳng cao sang, sao nó lại ngộ chữ "tri túc", còn mình thì không ? Tôi cũng có nhà, lớn hơn một chút, đầy đủ tiện nghi hơn nhưng chẳng bao giờ tôi biết hãnh diện về nó. Nhiều lúc bạn bè nói dèm, bảo để tới nhà nhỏ Tư chơi, tôi bàn ra, “Nhà em khó kiếm dữ lắm mấy anh ơi”. Bạn gạt phăng đi (vì thương tôi quá mà), “không sao, khó mấy có lòng cũng tìm ra”, tôi rối beng trong bụng, giả đò nín thinh như người điếc, nghĩ thầm, nhà mình thấy ghê... Nhà tôi nằm ngang chợ phường, quay lưng với sông, ngửa mặt đón bụi đường, trong nhà không lúc nào ngớt tiếng xe, tàu chạy (tôi ngồi viết văn ở đó, giữa tiếng động chói gắt khủng khiếp của tàu xe, tiếng nhạc nhùng nhằng từ xe kẹo kéo, tiếng những người đàn bà bên chợ cá cự cãi nhau). Đứng ở đằng trước thấy thông thống đằng sau, tuềnh toàng một cái bếp thấp tè, chiếc máy giặt cổ mỗi lần giặt rung cà cồng cà cưỡng (có người còn đề nghị cho mượn để … cầu số). Chen giữa lối cầu thang lên gác xép với nơi để máy vi tính là cái bàn ăn, (nên ngồi một chỗ, tôi có thể vừa truy cập Internet, vừa... ăn cơm, hoặc quay lưng lại xem ti vi). Trên vách lỏng chỏng nồi niêu xoong chảo, lọ nghẹ ám đen, dài theo đó đóng ba bảy hàng đinh, treo lủ khủ những thứ mà ở dưới đất, không có chỗ cất. Đồ đạc bằng cây thì cũ kỹ, gảy bản lề, bằng kim loại thì sét nghẹt, thấy rầu. Đụng tay vô đâu cũng gặp bụi, lau hôm trước, hôm sau bụi lại đầy, mùa gió nam hay gió chướng, trước nhà cũng tả tơi giấy vàng bạc, vỏ tràm. Buổi trưa đi làm về lại lýnh quýnh chạy đi, hỏi làm gì gấp, bảo chạy về thăm ngoại (nói vậy cho nó … tử tế, chớ không lẽ nói “dzọt” vô trong ấy để ngủ, ở đây nóng quá, chịu gì thấu). Tôi chỉ nhớ nhà những lúc đi xa, đi lâu (cái chính là nhớ người ở lại). Ở một vùng đất heo hút nào đó, nửa đêm thức dậy, nghe tiếng gà gáy, tiếng con chim kêu thảng thốt, gió ngào ngạt hương hoa bưởi, hoa cau, tôi nhớ tổ ấm của mình, giờ này ở đó chẳng có gió máy gì đâu, thằng nhóc ở cạnh nhà chắc là đang chạy rầm rầm trên gác (e là nó đã bị hỏng đồng hồ sinh học), những người phục vụ quán nhậu bên kia đường đang dọn dẹp, tiếng chai rỗng vọng xuống đáy thùng côm cốp, rồi tất cả đều im lắng lại, nhường cho tiếng chổi đêm xao xác. Tôi chân thành cảm ơn những cuộc đi xa, nó làm cho tôi biết nhớ nhà, ờ, miễn là nhà - của - mình, thôi thì, sao cũng được. Một bữa trèo lên tầng thượng cao ốc ngân hàng, tôi nhìn về phía nhà, nghe gió thổi qua mặt, gió tràn vào lòng, nhận ra nhà của mình nhỏ nhoi, chật chội quá trời đất, gì mà mái nhà hẹp te như chiếc chiếu bông (Rõ ràng là người ngồi trên cao sẽ nhìn đời bằng đôi mắt khác). Úi cha cha, không biết chừng nào mình mới có được một căn nhà đủ rộng, có cửa sổ đón gió và nắng trời, có cái sân trồng giàn bông giấy, có phòng riêng cho con (thì cũng phải sinh con chứ, chừng vài ba đứa), có chỗ cho tụi nhỏ đạp xe ba bánh chở nhau, trên vách treo tấm hình đám cưới, treo cái gương dài để mặc đồ mới đứng ngắm nghía chơi. Ở đằng trước đủ rộng đặt bộ ghế sa lông cho khách ngồi, khoe cái kệ chật những sách, báo; ngoài sau đủ sáng để bày biện nấu nướng cúng giỗ cha mẹ chồng, sau nữa là mảnh đất nhỏ trồng cải, ớt, hành, vài thứ cây ăn trái như ổi, cóc, xoài… hệt mảnh vườn của má, rồi chim về chim hót, rồi gió về gió thơm mùi cỏ mùi cây… Tôi sẽ mang đá sỏi, rơm rạ vào nhà, nuôi cá lia thia, thả bèo vô chậu, ở chỗ cái hồ dưới giếng trời tôi trồng bụi năn, bụi lác, bụi bông súng quê nghèo. Đất có hơi hẹp khổ, nhưng không sao, tôi sẽ xây nó lên cao, cho ai đi qua tới đây cũng phải xửng vửng, ngạc nhiên kêu lên :"Nhà của ai mà bảnh quá ta ?" (Lúc đó tôi sẽ ưỡn ngực ra mà rằng : "Có ai trồng khoai đất này, nhà Tư tui chớ ai"). Nhưng chừng nào thì mình mới có được một cái nhà như vậy kìa, biết chừng nào, chừng nào, chừng nào? Câu hỏi đó cháy bỏng trong lòng. Chạy xe ngang qua nghĩa địa Triều Châu, tôi tần ngần ngó những ngôi mộ nằm chen chúc trong nắng chiều, nghĩ người chết rồi, nằm thẳng cẳng không biết trời trăng gì rồi mà xây cất chi cho long trọng vậy không biết, phải chi… Nhận tiền nhuận bút được một trăm hai chục ngàn mua sách hết một trăm, tôi buồn thiu thỉu, vậy là xong hai bao ximăng, mất trăm rưỡi gạch, bay vèo một mét khối cát, thấy mình tuyệt vọng một chút. Có lần đi công tác, đứng trong nhà vệ sinh khách sạn, chực nghẹn ngào, trời ơi, chỉ chỗ này thôi còn sang trọng hơn, đẹp hơn nhà mình nữa. Rồi tới chiêm bao tôi cũng thấy căn nhà mơ ước, nhưng vía vừa tới cửa, bỗng còi rúc liên hồi, giật mình tỉnh giấc, nghe xà lan ngược nước ràn rạt đi qua, nhớ giấc mơ dang dở, tôi tiếc quá chừng… Con Bèo nghe chuyện, nó cười quá trời đất, nó nói tôi "điên nhà", nó cười mà lòng nó đau như thắt, nghĩ tội nghiệp cho con bạn nông cạn, dại khờ. Mấy cô bạn ở sát nhà nó cũng qua chơi, cũng rười rượi, bảo " Không phải có nhà cao cửa rộng là hạnh phúc đâu, mấy thằng đàn ông hay rủ tụi tui tới nhà tù ti tú tí, thằng nào cũng giàu (không giàu sao có tiền bao gái ?). Con Bèo giải thích với tôi, "tụi nó bán bia ôm". Rồi một mai khi son phấn rã rời, khi ngày cùng đêm tận, có mái nhà nào đón họ về không (dù bé bỏng, chật chội như tổ ấm của con Bèo) ? Vậy thì cảm ơn Bèo lắm lắm, con bạn nghèo ơi ! Nhờ gặp ở đây, giữa xóm lao động này, nhờ ánh mắt nụ cười của bạn, tôi ngộ ra rằng, hạnh phúc không ở những ngôi nhà sang trọng, tự mình thấy đủ, dù chòi tranh vách lá, dù ở dưới dạ cầu, cũng vui. Có những ngôi nhà cao rộng mà lạnh lẻo, vô hồn, có những mái lá đơn sơ mà nồng nàn, đượm khói. Ô la la ! Gặp mưa giữa đường, có chỗ ta về, có người đưa tấm khăn để lau tóc ướt, là “đã” lắm rồi, đừng có lãng mạn mong ước xa vời. Tôi về đứng trước cửa nhà mình, ngơ ngác yêu thương như con chim lâu lắm mới tìm lại tổ. Nỗi vui cồn cào tới mức muốn mời ai đó tới nhà chơi ngay bây giờ, ngay lúc này. Tôi sẽ vén mớ đồ đạc bề bộn ra ( như khoả mặt ao bèo), mời bạn ngồi (và biết khi bạn đứng lên ra về, nó sẽ bừa bộn như cũ, giống hệt bèo). Nhà hơi tối, hơi ngộp, đừng lo, tôi sẽ mở cửa sau, nhìn ra sông nước rập rờn, nắng bừng qua cửa, gió phơ phất từng cơn, mát rượi. Chúng ta sẽ ngồi ở đó, cắn hạt dưa, cười tở mở, nói những câu nói thật lòng, đùa những lời ý nhị. Chúng mình ngồi ở đó, ngó về sông, kia những chiếc ghe khẳm lừ chở mấy con chó nghinh mặt sủa vang trong buổi chiều đỏ thẩm, hỡi người cầm lái, nhà anh là chiếc ghe nhỏ đó hay nhà anh vẫn còn xa, xa ngái ? Giờ đó, sâu trong hẻm Cỏ, chắc con Bèo đang nhen lửa, chồng nó vo cơm…
Mục lục
Một mái nhà
Một mái nhà
Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 9 tháng 4 năm 2004
|
Nguyễn Ngọc Tư
Một mái nhà
Một bữa trên đường gánh trái cây đi bán dạo, con Bèo gặp tôi, mừng quá, lâu lắc quá chừng rồi, Bèo rối rít mời tới nhà chơi, mà, cái giọng của con bạn, trời ơi, nó tươi rói, giòn tan, sung sướng, tự hào. Bèo dặn vói theo cho tới khuất người khuất bóng mới thôi, "Nhớ nghen, Tư, rảnh vô nhà tao quậy cho đã một bữa, muốn chiên bánh xèo cũng được, không thì tụi mình nấu chè khoai môn ăn". Rồi nó cười hực hở, rạng rỡ, như thể nhà nó là một thiên đường. Ai mà dè nhà nó nằm tuốt trong con hẻm Cỏ sau lưng siêu thị. Đó là một con hẻm dài, hẹp te, tối tăm, sình bùn ọp ẹp, ngoa ngoắt ngoặt trái ngoặt phải, mỗi lần ngoặt thì nhà cửa hai bên lại nhỏ đi một chút, làm người ta tuyệt vọng đi một chút, điệu này, tới cuối hẻm, chắc nhà chỉ còn bằng cái miễu ông Tà. May, nhà của con Bèo cũng không tệ đến mức vậy. Tổ ấm đó đủ để một bàn thờ kê trước chiếc giường đôi, còn thừa một chỗ trống để giăng chiếc võng sát góc nhà. Phía sau có kê tấm dal làm bếp, gần đó đặt cái bàn ăn cơm nhỏ xíu với hai chiếc ghế ba chân để đâu cũng lún vì nền đất ướt chèm nhẹp. Vách nhà được dừng bằng những tấm kẻm đã phơi bản ở nhà in (chồng nó làm việc ở đó), chi chít thơ. Hỏi con Bèo thơ viết gì, nó cười, "Mầy biết mà, tao học tới lớp sáu là nghỉ ngang, chữ xuôi đọc còn trậm trầy trậm trật nói chi để chữ ngược ngạo vầy…"(tội nghiệp, sống giữa thế giới thơ mà không tận hưởng được). Mái lợp bằng lá cũ mèm, ngửa cổ đã thấy lấp lánh trời sao. Nước bưng ra để cái cộp, khách chưa kịp uống lá mục đã rớt vào, nên nước nghe thơm mùi lá lắm. Con Bèo cười, "Chồng tao ảnh nói để lãnh lương tháng nầy mua lá lợp lại, chớ đâu có để vầy hoài". Tôi tới chơi một lần, tự dưng nghe buồn, nghe thất vọng quá trời đất, nghe trong lòng có một chút ghen hờn. Con Bèo học hành lỡ dỡ, nghề nghiệp cũng chẳng cao sang, sao nó lại ngộ chữ "tri túc", còn mình thì không ? Tôi cũng có nhà, lớn hơn một chút, đầy đủ tiện nghi hơn nhưng chẳng bao giờ tôi biết hãnh diện về nó. Nhiều lúc bạn bè nói dèm, bảo để tới nhà nhỏ Tư chơi, tôi bàn ra, “Nhà em khó kiếm dữ lắm mấy anh ơi”. Bạn gạt phăng đi (vì thương tôi quá mà), “không sao, khó mấy có lòng cũng tìm ra”, tôi rối beng trong bụng, giả đò nín thinh như người điếc, nghĩ thầm, nhà mình thấy ghê... Nhà tôi nằm ngang chợ phường, quay lưng với sông, ngửa mặt đón bụi đường, trong nhà không lúc nào ngớt tiếng xe, tàu chạy (tôi ngồi viết văn ở đó, giữa tiếng động chói gắt khủng khiếp của tàu xe, tiếng nhạc nhùng nhằng từ xe kẹo kéo, tiếng những người đàn bà bên chợ cá cự cãi nhau). Đứng ở đằng trước thấy thông thống đằng sau, tuềnh toàng một cái bếp thấp tè, chiếc máy giặt cổ mỗi lần giặt rung cà cồng cà cưỡng (có người còn đề nghị cho mượn để … cầu số). Chen giữa lối cầu thang lên gác xép với nơi để máy vi tính là cái bàn ăn, (nên ngồi một chỗ, tôi có thể vừa truy cập Internet, vừa... ăn cơm, hoặc quay lưng lại xem ti vi). Trên vách lỏng chỏng nồi niêu xoong chảo, lọ nghẹ ám đen, dài theo đó đóng ba bảy hàng đinh, treo lủ khủ những thứ mà ở dưới đất, không có chỗ cất. Đồ đạc bằng cây thì cũ kỹ, gảy bản lề, bằng kim loại thì sét nghẹt, thấy rầu. Đụng tay vô đâu cũng gặp bụi, lau hôm trước, hôm sau bụi lại đầy, mùa gió nam hay gió chướng, trước nhà cũng tả tơi giấy vàng bạc, vỏ tràm. Buổi trưa đi làm về lại lýnh quýnh chạy đi, hỏi làm gì gấp, bảo chạy về thăm ngoại (nói vậy cho nó … tử tế, chớ không lẽ nói “dzọt” vô trong ấy để ngủ, ở đây nóng quá, chịu gì thấu). Tôi chỉ nhớ nhà những lúc đi xa, đi lâu (cái chính là nhớ người ở lại). Ở một vùng đất heo hút nào đó, nửa đêm thức dậy, nghe tiếng gà gáy, tiếng con chim kêu thảng thốt, gió ngào ngạt hương hoa bưởi, hoa cau, tôi nhớ tổ ấm của mình, giờ này ở đó chẳng có gió máy gì đâu, thằng nhóc ở cạnh nhà chắc là đang chạy rầm rầm trên gác (e là nó đã bị hỏng đồng hồ sinh học), những người phục vụ quán nhậu bên kia đường đang dọn dẹp, tiếng chai rỗng vọng xuống đáy thùng côm cốp, rồi tất cả đều im lắng lại, nhường cho tiếng chổi đêm xao xác. Tôi chân thành cảm ơn những cuộc đi xa, nó làm cho tôi biết nhớ nhà, ờ, miễn là nhà - của - mình, thôi thì, sao cũng được. Một bữa trèo lên tầng thượng cao ốc ngân hàng, tôi nhìn về phía nhà, nghe gió thổi qua mặt, gió tràn vào lòng, nhận ra nhà của mình nhỏ nhoi, chật chội quá trời đất, gì mà mái nhà hẹp te như chiếc chiếu bông (Rõ ràng là người ngồi trên cao sẽ nhìn đời bằng đôi mắt khác). Úi cha cha, không biết chừng nào mình mới có được một căn nhà đủ rộng, có cửa sổ đón gió và nắng trời, có cái sân trồng giàn bông giấy, có phòng riêng cho con (thì cũng phải sinh con chứ, chừng vài ba đứa), có chỗ cho tụi nhỏ đạp xe ba bánh chở nhau, trên vách treo tấm hình đám cưới, treo cái gương dài để mặc đồ mới đứng ngắm nghía chơi. Ở đằng trước đủ rộng đặt bộ ghế sa lông cho khách ngồi, khoe cái kệ chật những sách, báo; ngoài sau đủ sáng để bày biện nấu nướng cúng giỗ cha mẹ chồng, sau nữa là mảnh đất nhỏ trồng cải, ớt, hành, vài thứ cây ăn trái như ổi, cóc, xoài… hệt mảnh vườn của má, rồi chim về chim hót, rồi gió về gió thơm mùi cỏ mùi cây… Tôi sẽ mang đá sỏi, rơm rạ vào nhà, nuôi cá lia thia, thả bèo vô chậu, ở chỗ cái hồ dưới giếng trời tôi trồng bụi năn, bụi lác, bụi bông súng quê nghèo. Đất có hơi hẹp khổ, nhưng không sao, tôi sẽ xây nó lên cao, cho ai đi qua tới đây cũng phải xửng vửng, ngạc nhiên kêu lên :"Nhà của ai mà bảnh quá ta ?" (Lúc đó tôi sẽ ưỡn ngực ra mà rằng : "Có ai trồng khoai đất này, nhà Tư tui chớ ai"). Nhưng chừng nào thì mình mới có được một cái nhà như vậy kìa, biết chừng nào, chừng nào, chừng nào? Câu hỏi đó cháy bỏng trong lòng. Chạy xe ngang qua nghĩa địa Triều Châu, tôi tần ngần ngó những ngôi mộ nằm chen chúc trong nắng chiều, nghĩ người chết rồi, nằm thẳng cẳng không biết trời trăng gì rồi mà xây cất chi cho long trọng vậy không biết, phải chi… Nhận tiền nhuận bút được một trăm hai chục ngàn mua sách hết một trăm, tôi buồn thiu thỉu, vậy là xong hai bao ximăng, mất trăm rưỡi gạch, bay vèo một mét khối cát, thấy mình tuyệt vọng một chút. Có lần đi công tác, đứng trong nhà vệ sinh khách sạn, chực nghẹn ngào, trời ơi, chỉ chỗ này thôi còn sang trọng hơn, đẹp hơn nhà mình nữa. Rồi tới chiêm bao tôi cũng thấy căn nhà mơ ước, nhưng vía vừa tới cửa, bỗng còi rúc liên hồi, giật mình tỉnh giấc, nghe xà lan ngược nước ràn rạt đi qua, nhớ giấc mơ dang dở, tôi tiếc quá chừng… Con Bèo nghe chuyện, nó cười quá trời đất, nó nói tôi "điên nhà", nó cười mà lòng nó đau như thắt, nghĩ tội nghiệp cho con bạn nông cạn, dại khờ. Mấy cô bạn ở sát nhà nó cũng qua chơi, cũng rười rượi, bảo " Không phải có nhà cao cửa rộng là hạnh phúc đâu, mấy thằng đàn ông hay rủ tụi tui tới nhà tù ti tú tí, thằng nào cũng giàu (không giàu sao có tiền bao gái ?). Con Bèo giải thích với tôi, "tụi nó bán bia ôm". Rồi một mai khi son phấn rã rời, khi ngày cùng đêm tận, có mái nhà nào đón họ về không (dù bé bỏng, chật chội như tổ ấm của con Bèo) ? Vậy thì cảm ơn Bèo lắm lắm, con bạn nghèo ơi ! Nhờ gặp ở đây, giữa xóm lao động này, nhờ ánh mắt nụ cười của bạn, tôi ngộ ra rằng, hạnh phúc không ở những ngôi nhà sang trọng, tự mình thấy đủ, dù chòi tranh vách lá, dù ở dưới dạ cầu, cũng vui. Có những ngôi nhà cao rộng mà lạnh lẻo, vô hồn, có những mái lá đơn sơ mà nồng nàn, đượm khói. Ô la la ! Gặp mưa giữa đường, có chỗ ta về, có người đưa tấm khăn để lau tóc ướt, là “đã” lắm rồi, đừng có lãng mạn mong ước xa vời. Tôi về đứng trước cửa nhà mình, ngơ ngác yêu thương như con chim lâu lắm mới tìm lại tổ. Nỗi vui cồn cào tới mức muốn mời ai đó tới nhà chơi ngay bây giờ, ngay lúc này. Tôi sẽ vén mớ đồ đạc bề bộn ra ( như khoả mặt ao bèo), mời bạn ngồi (và biết khi bạn đứng lên ra về, nó sẽ bừa bộn như cũ, giống hệt bèo). Nhà hơi tối, hơi ngộp, đừng lo, tôi sẽ mở cửa sau, nhìn ra sông nước rập rờn, nắng bừng qua cửa, gió phơ phất từng cơn, mát rượi. Chúng ta sẽ ngồi ở đó, cắn hạt dưa, cười tở mở, nói những câu nói thật lòng, đùa những lời ý nhị. Chúng mình ngồi ở đó, ngó về sông, kia những chiếc ghe khẳm lừ chở mấy con chó nghinh mặt sủa vang trong buổi chiều đỏ thẩm, hỡi người cầm lái, nhà anh là chiếc ghe nhỏ đó hay nhà anh vẫn còn xa, xa ngái ? Giờ đó, sâu trong hẻm Cỏ, chắc con Bèo đang nhen lửa, chồng nó vo cơm…
Mục lục
Một mái nhà
Một mái nhà
Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 9 tháng 4 năm 2004
|
Nguyễn nhật Ánh
Một Mình
Đánh máy: Nguyễn Ngọc Thanh Nghi
Cũng như mọi đức ông chồng khốn khổ khác trên thế giới, nhiều khi ta cảm thấy cuộc sống gia đình sao mà phiền muộn. Vợ ta không biết xuất hiện từ đâu, một hôm bỗng nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, không chịu rời đi lấy một bước, đã thế còn gây ra cho ta biết bao nhiêu là bực dọc. Cứ sau mỗi lần cãi nhau với vợ, ta thường hồi tưởng một cách nuối tiếc về quãng đời thanh xuân tươi tắn của ta, cái thời mà người có cái biệt hiệu là vợ còn ở tít đâu đâu trong cõi hỗn mang mờ mịt, cái thời mà ta tha hồ bay lượn nhởn nhơ trong một thế giới tự do lung linh màu sắc. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu! Những lúc ấy ta thường thầm nhủ: Phải chi ta được là ta thưở nào! Cầu được ước thấy, một buổi sáng tỉnh dậy, ta cảm thấy cái hơi ấm quen thuộc bên cạnh mình không còn nữa. Ta ngạc nhiên nhảy ra khỏi giường. Phòng vệ sinh không có tiếng nước chảy. Nhà bếp cũng vắng tăm hơi. Những đôi giày cao gót, những thỏi son, hộp phấn, thậm chí đồ kẹp tóc cũng thi nhau mất tích. Sau một hồi kiểm tra, ta đứng chống tay giữa nhà và sung sướng nhìn quanh. Thật không thể nào tin được có một người phụ nữ đã từng ở đây. Ừ, khó mà tin được trước đây ta đã từng có vợ. Công việc đầu tiên của chàng trai độc thân vào lúc sáng sớm là gì? Ðó là ngủ cho ra ngủ. Không nên thức giấc lúc còn buồn ngủ nếu không muốn làm hại sức khỏe của chính mình. Trước đây, vợ ta làm hại ta quá mức rồi, lúc nào cũng bắt ta dậy sớm, hôm nay ta phải làm chủ sức khỏe của ta, phải kiên quyết từ bỏ thói quen độc hại đó. Thế là ta ngả lưng xuống giường, đánh một giấc thẳng cánh, không mộng mị lôi thôi. Thôi nhé, từ giờ phút này xin vĩnh biệt những lời quấy rầy nhấm nhẳng bên tai: “Anh dậy chẻ củi hộ em một tí...” Ta chính thức mở mắt lúc mười giờ sáng hay hơn một chút gì đó. Sau khi vươn vai và ngáp một cái rõ dài ta chậm rãi đi đánh răng rửa mặt. Và theo thói quen, ta không tài nào nhớ ra ta đã vứt khăn mặt ở xó xỉnh nào. - Em ơi, tìm hộ anh cái khăn chết tiệt... Nhưng sực nhớ ra mình vẫn còn độc thân, ta tốp ngay câu nói ủy mị đó lại và tự mình chui đầu vào các ngóc ngách, lục lọi. Loay hoay mất cả tiếng đồng hồ ta mới tìm thấy cái vật đáng nguyền rủa kia. Lúc ấy, mặc mày ta đã khô ráo tự đời nào. Hừ! Nhưng cũng không sao! Bởi vì bây giờ thì cái bụng quan trọng hơn cái mặt nhiều. Từ sáng đến giờ ta đã ăn gì đâu. - Em ơi... Chết thật! Ta khẽ nhăn mặt và bắt đầu nhóm bết. Hà hà, ta phải làm chủ cuộc đời ta thôi! Những que củi phản chủ nhất định không chịu cháy. Ta chúm miệng thổi phù phù để rồi rút ra một kết luận về qui luật vận động: trong một tình huống nhất định, tro có thể bay tới tấp vào mắt con người ta. Khi bếp đã đỏ thì ta đi vo gạo. Và dĩ nhiên, khi gạo đã vo thì ta lại... đi nhóm bếp. Quỉ tha ma bắt cả lũ đi, củi với chả củi! Rồi cuối cùng cơm chũng chín. Trưa đó, ta ăn cơm với trứng tráng. Thật chả có món ăn nào vừa bổ vừa rẻ lại vừa ngon như trứng. Ăn xong, ta đẩy tất cả chén bát vào một góc: chiều hẵng rửa. Bây giờ gìờ thì công việc của một người tự do là gì? Ai chẳng biết: đọc báo và nghỉ trưa! Cuộc sống như thế này thật là tuyệt! Ðang đọc báo, ta bỗng cảm thấy khát nước và sực nhớ ra là ta chưa uống nước. Bây giờ mà lại đi nhóm bếp đun nước thì thật ngán ngẩm. Cuối cùng ta quyết định không thèm nghĩ đến nước nôi, cứ nằm lì trên giường chịu đựng cơn khát, coi như đó là một phương pháp rèn luyện nghị lực. Hà, kể cũng hay! Ta thầm phục sự thông minh sáng tạo của mình quá xá! Ta chợt reo lên khi bắt gặp mẩu tin trên báo: - Ðoàn ca nhạc nhẹ nước ngoài đang diễn ở rạp Thăng Long, em ơi! Tối nay, mình sẽ... Ta hớn hở quay sang bên cạnh và lập tức nín bặt. Tuy nhiên ta cũng nháy mắt và cười với lọ hoa trên bàn một cái cho đỡ hẫng. Sau đó ta vội vàng nhảy phóc ra khỏi giường. Rõ ràng trong không khí ngột ngạt như thế này, hành động đúng đắn nhất của một chàng độc thân là đi chơi. Bây giờ thì ta đi chơi thả sức, chẳng ai vặn vẹo: “Anh đi đâu? Bao giờ về?”. Thích thật! Cuộc đời bên ngoài đủ chuyện vui buồn. Gặp gỡ bạn bè, ngồi tán láo với nhau thật dễ chịu. Một anh bạn cũ hiện đang công tác tại Công ty thương nghiệp định kéo ta về đó. Ta đắn đo: “Ðể tớ về bàn bạc với...”. Quỉ thật! Bàn bạc với ai bây giờ? Trước đây, cũng nhiều lần, bạn bè rủ ta chuyển nghành về bên thương nghiệp “cho cuộc sống đỡ vất vả hơn” nhưng vợ ta một mực ngăn cản. Cô ta bảo: “Anh chỉ làm công tác văn hóa được thôi, lãnh vực thương nghiệp không phù hợp với con người anh đâu”. Ta ngẫm nghĩ, thấy có lý và nghe theo. Nhưng lần này thì anh bạn cũ của ta tỏ ra ân cần quá, biết tính sao bây giờ! Khuya lơ khuya lắc ta mới mò về nhà, chân nam đá chân xiêu sau một chầu nhậu thả dàn. Hì hục leo lên bảy tầng lầu, ta lần bước về phòng mình và đập cửa thình thình. Lâu thật lâu, vẫn chẳng thấy có ai ra mở cửa. Ta càng điên tiết dộng ầm ầm vào cánh cửa tội nghiệp, vừa dộng vừa kêu: - Em ơi, em! Ðến khi đập rã cả tay, ta chợt nhìn thấy cái ổ khóa to tổ bố nằm vắt ngang cánh cửa và buồn bã nhớ ra mình... chưa có vợ. Bước vào nhà, công việc đầu tiên của một chàng trai độc thân trong tình huống này là gì? Ai cũng biết: ngủ. Ta ngã vật xuống giường và trước khi chìm vào giấc ngủ nặng nhọc, ta còn tỉnh táo để biết rằng sẽ không có ai cạo gió, thay đồ, nói chung là chăm sóc ta cả. Thế mới tuyệt! Tỉnh dậy trong khi đầu còn nhức nhối và vẫn không quên lời đề nghị hấp dẫn của người bạn, ta quay sang bên cạnh: - Em ạ, có người rủ anh chuyển về... Chỉ có lọ hoa trên bàn chia sẻ tâm sự với ta bằng sự bất động đầy nhẫn nại. Ta chán nản nằm im không thèm nhúc nhích, miệng bỗng dưng cảm thấy khát nước dễ sợ. Bây giờ thì cũng như mọi chàng trai độc thân khác trên thế giới, ta cảm thấy cuộc sống lẻ loi sao mà phiền muộn. Vợ ta ơi, lúc này em xuất hiện từ đâu cũng được, cứ nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, ngồi bao lâu tùy thích và gây cho ta bao nhiêu bực dọc cũng được. Công việc cuối cùng của chàng trai độc thân như ta trong ngày hôm nay là mong sao cầu được ước thấy. - 1984 - Nguyễn Nhật Ánh
Nguyễn nhật Ánh
Một Mình
Em lớn dần, cái tuổi rất dễ tự ti và mủi lòng. Nhà vẫn nghèo; ba mất sớm, mẹ làm lụng một mình. Mẹ chỉ có hai tài sản quý giá nhất, đó là em và chiếc xe đạp. Hôm thi cấp tỉnh, mẹ dậy sớm, gò lưng trên chiếc xe đạp cũ kỷ ấy đưa em đến nơi thi. Quanh quẩn, toàn xe máy ! Dường như tất cả nán lại cổ vũ tinh thần cho con em mình. Em ngẩng nhìn mẹ, giọng mẹ đượm buồn những đĩnh đạc: “Thôi, về đi mẹ!”. Chuông điểm hết giờ ! Ngoài cổng nhốn nháo hẳn lên. Lời han hỏi roan ràng, tiếng máy xe dòn nổ. Nắng rát, em về lầm lũi, chỉ cái bóng là “người bạn đường” đi kè bên chân. Nhìn những chiếc xe chở bạn bè cùng trang lứa lướt qua, em thấy sự cô độc nhân đôi; nhưng lạ thay, em bỗng càng thương mẹ hơn vì giờ này mẹ cũng đang hẩm hiu ngoài đồng xa! Em ra đồng, chờ mẹ cùng về. Em nghe mắt cay cay : mẹ đang cấy mạ … một mình ! Nguyễn Thái Sơn
Mục lục
Một Mình
Nguyễn nhật ÁnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyễn nhật Ánh
Một Mình
Đánh máy: Nguyễn Ngọc Thanh Nghi
Cũng như mọi đức ông chồng khốn khổ khác trên thế giới, nhiều khi ta cảm thấy cuộc sống gia đình sao mà phiền muộn. Vợ ta không biết xuất hiện từ đâu, một hôm bỗng nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, không chịu rời đi lấy một bước, đã thế còn gây ra cho ta biết bao nhiêu là bực dọc. Cứ sau mỗi lần cãi nhau với vợ, ta thường hồi tưởng một cách nuối tiếc về quãng đời thanh xuân tươi tắn của ta, cái thời mà người có cái biệt hiệu là vợ còn ở tít đâu đâu trong cõi hỗn mang mờ mịt, cái thời mà ta tha hồ bay lượn nhởn nhơ trong một thế giới tự do lung linh màu sắc. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu! Những lúc ấy ta thường thầm nhủ: Phải chi ta được là ta thưở nào! Cầu được ước thấy, một buổi sáng tỉnh dậy, ta cảm thấy cái hơi ấm quen thuộc bên cạnh mình không còn nữa. Ta ngạc nhiên nhảy ra khỏi giường. Phòng vệ sinh không có tiếng nước chảy. Nhà bếp cũng vắng tăm hơi. Những đôi giày cao gót, những thỏi son, hộp phấn, thậm chí đồ kẹp tóc cũng thi nhau mất tích. Sau một hồi kiểm tra, ta đứng chống tay giữa nhà và sung sướng nhìn quanh. Thật không thể nào tin được có một người phụ nữ đã từng ở đây. Ừ, khó mà tin được trước đây ta đã từng có vợ. Công việc đầu tiên của chàng trai độc thân vào lúc sáng sớm là gì? Ðó là ngủ cho ra ngủ. Không nên thức giấc lúc còn buồn ngủ nếu không muốn làm hại sức khỏe của chính mình. Trước đây, vợ ta làm hại ta quá mức rồi, lúc nào cũng bắt ta dậy sớm, hôm nay ta phải làm chủ sức khỏe của ta, phải kiên quyết từ bỏ thói quen độc hại đó. Thế là ta ngả lưng xuống giường, đánh một giấc thẳng cánh, không mộng mị lôi thôi. Thôi nhé, từ giờ phút này xin vĩnh biệt những lời quấy rầy nhấm nhẳng bên tai: “Anh dậy chẻ củi hộ em một tí...” Ta chính thức mở mắt lúc mười giờ sáng hay hơn một chút gì đó. Sau khi vươn vai và ngáp một cái rõ dài ta chậm rãi đi đánh răng rửa mặt. Và theo thói quen, ta không tài nào nhớ ra ta đã vứt khăn mặt ở xó xỉnh nào. - Em ơi, tìm hộ anh cái khăn chết tiệt... Nhưng sực nhớ ra mình vẫn còn độc thân, ta tốp ngay câu nói ủy mị đó lại và tự mình chui đầu vào các ngóc ngách, lục lọi. Loay hoay mất cả tiếng đồng hồ ta mới tìm thấy cái vật đáng nguyền rủa kia. Lúc ấy, mặc mày ta đã khô ráo tự đời nào. Hừ! Nhưng cũng không sao! Bởi vì bây giờ thì cái bụng quan trọng hơn cái mặt nhiều. Từ sáng đến giờ ta đã ăn gì đâu. - Em ơi... Chết thật! Ta khẽ nhăn mặt và bắt đầu nhóm bết. Hà hà, ta phải làm chủ cuộc đời ta thôi! Những que củi phản chủ nhất định không chịu cháy. Ta chúm miệng thổi phù phù để rồi rút ra một kết luận về qui luật vận động: trong một tình huống nhất định, tro có thể bay tới tấp vào mắt con người ta. Khi bếp đã đỏ thì ta đi vo gạo. Và dĩ nhiên, khi gạo đã vo thì ta lại... đi nhóm bếp. Quỉ tha ma bắt cả lũ đi, củi với chả củi! Rồi cuối cùng cơm chũng chín. Trưa đó, ta ăn cơm với trứng tráng. Thật chả có món ăn nào vừa bổ vừa rẻ lại vừa ngon như trứng. Ăn xong, ta đẩy tất cả chén bát vào một góc: chiều hẵng rửa. Bây giờ gìờ thì công việc của một người tự do là gì? Ai chẳng biết: đọc báo và nghỉ trưa! Cuộc sống như thế này thật là tuyệt! Ðang đọc báo, ta bỗng cảm thấy khát nước và sực nhớ ra là ta chưa uống nước. Bây giờ mà lại đi nhóm bếp đun nước thì thật ngán ngẩm. Cuối cùng ta quyết định không thèm nghĩ đến nước nôi, cứ nằm lì trên giường chịu đựng cơn khát, coi như đó là một phương pháp rèn luyện nghị lực. Hà, kể cũng hay! Ta thầm phục sự thông minh sáng tạo của mình quá xá! Ta chợt reo lên khi bắt gặp mẩu tin trên báo: - Ðoàn ca nhạc nhẹ nước ngoài đang diễn ở rạp Thăng Long, em ơi! Tối nay, mình sẽ... Ta hớn hở quay sang bên cạnh và lập tức nín bặt. Tuy nhiên ta cũng nháy mắt và cười với lọ hoa trên bàn một cái cho đỡ hẫng. Sau đó ta vội vàng nhảy phóc ra khỏi giường. Rõ ràng trong không khí ngột ngạt như thế này, hành động đúng đắn nhất của một chàng độc thân là đi chơi. Bây giờ thì ta đi chơi thả sức, chẳng ai vặn vẹo: “Anh đi đâu? Bao giờ về?”. Thích thật! Cuộc đời bên ngoài đủ chuyện vui buồn. Gặp gỡ bạn bè, ngồi tán láo với nhau thật dễ chịu. Một anh bạn cũ hiện đang công tác tại Công ty thương nghiệp định kéo ta về đó. Ta đắn đo: “Ðể tớ về bàn bạc với...”. Quỉ thật! Bàn bạc với ai bây giờ? Trước đây, cũng nhiều lần, bạn bè rủ ta chuyển nghành về bên thương nghiệp “cho cuộc sống đỡ vất vả hơn” nhưng vợ ta một mực ngăn cản. Cô ta bảo: “Anh chỉ làm công tác văn hóa được thôi, lãnh vực thương nghiệp không phù hợp với con người anh đâu”. Ta ngẫm nghĩ, thấy có lý và nghe theo. Nhưng lần này thì anh bạn cũ của ta tỏ ra ân cần quá, biết tính sao bây giờ! Khuya lơ khuya lắc ta mới mò về nhà, chân nam đá chân xiêu sau một chầu nhậu thả dàn. Hì hục leo lên bảy tầng lầu, ta lần bước về phòng mình và đập cửa thình thình. Lâu thật lâu, vẫn chẳng thấy có ai ra mở cửa. Ta càng điên tiết dộng ầm ầm vào cánh cửa tội nghiệp, vừa dộng vừa kêu: - Em ơi, em! Ðến khi đập rã cả tay, ta chợt nhìn thấy cái ổ khóa to tổ bố nằm vắt ngang cánh cửa và buồn bã nhớ ra mình... chưa có vợ. Bước vào nhà, công việc đầu tiên của một chàng trai độc thân trong tình huống này là gì? Ai cũng biết: ngủ. Ta ngã vật xuống giường và trước khi chìm vào giấc ngủ nặng nhọc, ta còn tỉnh táo để biết rằng sẽ không có ai cạo gió, thay đồ, nói chung là chăm sóc ta cả. Thế mới tuyệt! Tỉnh dậy trong khi đầu còn nhức nhối và vẫn không quên lời đề nghị hấp dẫn của người bạn, ta quay sang bên cạnh: - Em ạ, có người rủ anh chuyển về... Chỉ có lọ hoa trên bàn chia sẻ tâm sự với ta bằng sự bất động đầy nhẫn nại. Ta chán nản nằm im không thèm nhúc nhích, miệng bỗng dưng cảm thấy khát nước dễ sợ. Bây giờ thì cũng như mọi chàng trai độc thân khác trên thế giới, ta cảm thấy cuộc sống lẻ loi sao mà phiền muộn. Vợ ta ơi, lúc này em xuất hiện từ đâu cũng được, cứ nhảy tót vào đời ta và chễm chệ ngồi lì ở đó, ngồi bao lâu tùy thích và gây cho ta bao nhiêu bực dọc cũng được. Công việc cuối cùng của chàng trai độc thân như ta trong ngày hôm nay là mong sao cầu được ước thấy. - 1984 - Nguyễn Nhật Ánh
Nguyễn nhật Ánh
Một Mình
Em lớn dần, cái tuổi rất dễ tự ti và mủi lòng. Nhà vẫn nghèo; ba mất sớm, mẹ làm lụng một mình. Mẹ chỉ có hai tài sản quý giá nhất, đó là em và chiếc xe đạp. Hôm thi cấp tỉnh, mẹ dậy sớm, gò lưng trên chiếc xe đạp cũ kỷ ấy đưa em đến nơi thi. Quanh quẩn, toàn xe máy ! Dường như tất cả nán lại cổ vũ tinh thần cho con em mình. Em ngẩng nhìn mẹ, giọng mẹ đượm buồn những đĩnh đạc: “Thôi, về đi mẹ!”. Chuông điểm hết giờ ! Ngoài cổng nhốn nháo hẳn lên. Lời han hỏi roan ràng, tiếng máy xe dòn nổ. Nắng rát, em về lầm lũi, chỉ cái bóng là “người bạn đường” đi kè bên chân. Nhìn những chiếc xe chở bạn bè cùng trang lứa lướt qua, em thấy sự cô độc nhân đôi; nhưng lạ thay, em bỗng càng thương mẹ hơn vì giờ này mẹ cũng đang hẩm hiu ngoài đồng xa! Em ra đồng, chờ mẹ cùng về. Em nghe mắt cay cay : mẹ đang cấy mạ … một mình ! Nguyễn Thái Sơn
Mục lục
Một Mình
Nguyễn nhật ÁnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Konstantin Pautovsky
Một món quà
Dịch giả: Kim Ân
C
ứ mỗi lần thu tới là y như rằng lại khởi đầu những câu chuyện bàn qua bàn lại về cái sự trong thiên nhiên có nhiều điều sắp đặt chẳng hợp ý con người. Mùa đông thì dài lê thê, hè lại quá ngắn so với mùa đông, còn thu thì vụt cái đã mất, để lại ấn tượng về một con chim vàng óng vừa lướt qua ngoài cửa sổ. Thằng bé Vania Maliavin, mười lăm tuổi, cháu người gác rừng, thích nghe những câu chuyện của chúng tôi. Nó thường bỏ trạm gác của ông nó (trạm nằm bên hồ Urgienkô), vào làng chơi với chúng tôi và khi thì mang cho một bị nấm trắng, khi thì một túi nham lê. Cũng có khi nó chỉ đến suông, rẽ qua chơi, hóng chuyện và đọc tạp chí Vòng quanh thế giới. Những tờ tạp chí này đã được đóng lại thành từng tập vứt vương vãi trong kho cạnh những bơi chèo, những đèn bão và một đõ ong lưu cữu sơn phẩm màu có pha hồ và lòng trắng trứng. Cây gỗ đã long đi từng mảnh lớn và gỗ dưới lớp sơn bốc lên mùi sáp lâu ngày. Một hôm Vania đem đến cho chúng tôi một cây bạch dương con đào cả rễ. Thằng bé đã lấy rêu ướt đắp lên rễ cây và lấy một mảnh chiếu gai cuộn lại. - Cháu biếu các bác đấy! - Nó nói và đỏ ửng cả mặt - Quà của cháu. Các bác hãy trồng nó vào một cái thùng gỗ rồi đặt vào một căn phòng ẩm. Nó sẽ xanh suốt mùa đông. - Cháu đào nó lên làm gì, thằng ngợm? - Ruvim hỏi. - Các bác vẫn chả nói là tiếc mùa hè còn gì - Thằng bé trả lời - Ông cháu khuyên cháu đấy. Ông cháu bảo: "Mày chạy ra cánh rừng cháy năm ngoài đào lấy một cây bạch dương cho bác Rum Ixaêvich (ông lão vẫn quen gọi Ruvim như thế). Ở đấy giống bạch dương hai năm nhiều vô kể, mọc rậm rịt như cỏ, không còn chỗ mà len chân nữa kia. Bác Rum bác ấy cứ tiếc mùa hè mãi. Cho bác ấy cái làm kỷ niệm mùa hè trong mùa đông giá buốt. Tất nhiên, được nhìn cái lá màu xanh trong lúc ngoài sân kia tuyết rơi tối trời tối đất thì ai mà chẳng thú". - Tôi chẳng phải tiếc mùa hè, tôi còn tiếc mùa thu hơn nhiều - Ruvim nói và lấy tay khẽ chạm vào những chiếc lá bạch dương mảnh dẻ. Chúng tôi lấy trong nhà chứa đồ về một cái thùng gỗ, đổ đầy đất và trồng cây bạch dương nhỏ vào đấy. Rồi chúng tôi mang thùng đặt vào căn phòng ấm nhất và sáng sủa nhất, ngay bên cửa sổ. Một ngày sau, những cành bạch dương ủ rũ đã cất mình lên, cây bạch dương tươi hẳn lại và cả đến những chiếc lá của nó cũng đã bắt đầu rì rào mỗi khi có cơn gió xông vào phòng và giận dữ dập mạnh cánh cửa. Mùa thu đã dọn đến ở ngoài vườn, nhưng cây bạch dương của chúng tôi vẫn cứ xanh rờn và tươi tốt. Những cây phong đã đỏ tía, còn dàn nho dại trên lầu bát giác trong vườn đã khô xác. Những cây bạch dương đã điểm những dải lá vàng giống như những đốm tóc bạc đầu tiên của một người chưa đến tuổi già. Nhưng cây bạch dương trong phòng thì hình như ngày càng trẻ ra. Chúng tôi không nhận thấy nó có dấu hiệu gì của sự tàn úa. Một hôm, đang đêm trời trở gió. Giá buốt mùa đông phả hơi lạnh vào những cửa kính trong nhà, làm chúng đổ mồ hôi, phủ băng bụi lên trên các mái và kêu lạo xạo dưới mỗi bước đi. Chỉ riêng những vì sao là có vẻ vui mừng đón gió đầu mùa và sáng hơn hẳn những đêm hè ấm áp. Đêm hôm đó, một tiếng động kéo dài và êm dịu đã đánh thức tôi dậy: Đó là tiếng tù và mục đồng hát trong đêm tối. Bên ngoài cửa sổ, ánh bình minh mới hơi lơ xanh màu da trời. Tôi mặc quần áo và ra vườn. Không khí hăng xè và nước lạnh vào mặt làm tôi tỉnh giấc ngay tức khắc. Bình minh cháy đỏ. Một màn sương mù đỏ thắm giống như khói từ một đám cháy đã thay thế màu xanh da trời ở đằng đông. Sương cứ rạng dần, mỗi lúc một trong hơn, qua nó ta đã thấy những xứ sở xa xôi mềm mại của những đám mây vàng và hồng tươi. Trời không có gió nhưng lá trong vườn cứ rụng theo nhau. Những cây bạch dương qua đêm ấy đã vàng đến tận ngọn và từ trên đó, những chiếc lá tới tấp rụng xuống như một trận mưa buồn thảm. Tôi quay vào nhà. Không khí trong nhà ấm và làm ta buồn ngủ. Cây bạch dương bé bỏng trong thùng gỗ đứng trong ánh bình minh nhợt nhạt và bất thần tôi nhận thấy chỉ qua một đêm ấy nó đã úa hết và mấy chiếc lá vàng da chanh đã nằm dưới sàn. Không khí ấm áp trong phòng không cứu nổi cây bạch dương. Một ngày sau nó đã trút hết lá, như thế nó muốn theo kịp các bạn lớn tuổi của nó trong các khu rừng lạnh lẽo lớn và nhỏ, trên những cánh rừng thu bao la và ẩm ướt. Vania, Ruvim, và cả bọn tôi đều buồn. Chúng tôi đã quen nghĩ rằng trong những ngày đông tuyết phủ cây bạch dương của chúng tôi sẽ cứ xanh tươi trong các phòng có ánh nắng trắng và ngọn lửa vui tươi đỏ thắm của các lò lửa chiếu sáng. Kỷ niệm cuối cùng của một mùa hè đã mất. Khi chúng tôi kể lại cho một người quen làm nghề kiểm lâm nghe ý định muốn cứu sống những chiếc lá bạch dương xanh của mình thì ông ta tủm tỉm cười. - Đó là một định luật - Ông ta nói - Định luật của tự nhiên. Nếu như cây cối không rũ sạch lá về mùa đông, chúng sẽ chết vì nhiều lẽ: vì sức nặng của tuyết đọng mỗi ngày một dày trên lá và làm gãy những cành lớn nhất, vì cứ đến mùa thu trong lá cây lại tích tụ nhiều muối độc đối với cây và sau hết, nếu giữa mùa đông lá cây vẫn tiếp tục nhả hơi nước trong khi đất đóng băng lại, không cung cấp nước cho rễ, thì cây không thể nào tránh khỏi chết khát giữa mùa đông. Còn lão Đmitri, biệt hiệu là "Mười phần tăm" (1) sau khi biết chuyện cây bạch dương thì lại giải thích theo cách của lão. - Này chú, - lão nói với Ruvim, - chú cứ sống cho đến lúc già bằng lão rồi hãy cãi lại lão. Kẻo chú thì cứ cãi chày cãi cối, mà óc chú thì còn lâu mới sáng ra được. Bọn lão có tuổi không bận bịu công việc nọ, thành thử mới rảnh rang xem ở đời cái nọ liên quan đến cái kia thế nào và giải thích nó ra làm sao. Nói ví thử cái cây bạch dương kia. Chú đừng có đem chuyện lão kiểm lâm ra mà nói với lão, lão biết thừa là hắn sẽ nói gì. Hắn là một tay ranh ma quỷ quái, hắn trước kia ở Matxcơva, người ta nói hắn nấu ăn trên dòng điện. Cái đó có thể được hay không? - Có thể chứ. - Ruvim trả lời. - Có thể, có thể! - Lão nhại Ruvim. - Thế chú đã nhìn thấy dòng điện bao giờ chưa? Chú nhìn thấy nó thế quái nào được khi nó cũng như khí trời, không có hình có dạng? Chú nghe tôi nói đây về cây bạch dương. Chú bảo người ta với người ta có tình có nghĩa không? Có thì có đấy. Nhưng con người ta tự cao tự đại lắm kia. Cứ tưởng đâu như chỉ có mình mình mới có tình bạn, vênh vênh vang vang với muôn vật. Chú phải biết rằng ở quanh ta tình bạn chỗ nào cũng có hết đấy. Con bò đánh bạn với con bò, chim mai hoa đánh bạn với chim mai hoa. Con sếu đực bị giết là con sếu cái khắc còm cõi, khóc lóc khôn nguôi, vơ vơ vẩn vẩn. Cỏ cây hẳn cũng phải có tình bạn chứ. Cây bạch dương của chú không trút lá sao được, khi tất cả bạn bè nó ngoài rừng đã trút hết lá. Đến mùa xuân nó sẽ nhìn mặt bạn bè như thế nào đây, ăn nói ra làm sao đây, trong khi các bạn chịu khổ sở suốt mùa đông còn nó thì sưởi ấm bên lò, ở nơi ấm áp, lại còn nào no nào sạch? Nó cũng phải có lương tâm chứ? - Ấy là cụ suy ra vậy thôi. - Ruvim nói - Trẻ con nó cũng chẳng tin. Lão cười hì hì: - Yếu thế rồi hả? - Lão hỏi xỏ - Hàng rồi chứ? Đừng cãi tôi, chú ạ. Vô ích. Ông lão ra về, khua gậy lọc cọc, rất hả hê, tin chắc rằng trong cuộc tranh luận ấy lão đã thắng tất cả bọn chúng tôi và cùng với cả chúng tôi, cả ông bạn kiểm lâm của chúng tôi nữa. Chúng tôi mang cây bạch dương ra trồng ngoài vườn. bên hàng rào, còn những chiếc lá vàng của nó thì lượm lại và ép giữa những trang tạp chí Vòng quanh thế giới. Ý định giữ lại một kỷ vật của mùa hè trong mùa đông của chúng tôi đến đó chấm dứt. Chú thích(1) Ông lão nói ngọng.Kim Ân dịch
Mục lục
Một món quà
Một món quà
Konstantin PautovskyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: HuyTran Nguồn: HuyTran VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 10 năm 2006
|
Konstantin Pautovsky
Một món quà
Dịch giả: Kim Ân
C
ứ mỗi lần thu tới là y như rằng lại khởi đầu những câu chuyện bàn qua bàn lại về cái sự trong thiên nhiên có nhiều điều sắp đặt chẳng hợp ý con người. Mùa đông thì dài lê thê, hè lại quá ngắn so với mùa đông, còn thu thì vụt cái đã mất, để lại ấn tượng về một con chim vàng óng vừa lướt qua ngoài cửa sổ. Thằng bé Vania Maliavin, mười lăm tuổi, cháu người gác rừng, thích nghe những câu chuyện của chúng tôi. Nó thường bỏ trạm gác của ông nó (trạm nằm bên hồ Urgienkô), vào làng chơi với chúng tôi và khi thì mang cho một bị nấm trắng, khi thì một túi nham lê. Cũng có khi nó chỉ đến suông, rẽ qua chơi, hóng chuyện và đọc tạp chí Vòng quanh thế giới. Những tờ tạp chí này đã được đóng lại thành từng tập vứt vương vãi trong kho cạnh những bơi chèo, những đèn bão và một đõ ong lưu cữu sơn phẩm màu có pha hồ và lòng trắng trứng. Cây gỗ đã long đi từng mảnh lớn và gỗ dưới lớp sơn bốc lên mùi sáp lâu ngày. Một hôm Vania đem đến cho chúng tôi một cây bạch dương con đào cả rễ. Thằng bé đã lấy rêu ướt đắp lên rễ cây và lấy một mảnh chiếu gai cuộn lại. - Cháu biếu các bác đấy! - Nó nói và đỏ ửng cả mặt - Quà của cháu. Các bác hãy trồng nó vào một cái thùng gỗ rồi đặt vào một căn phòng ẩm. Nó sẽ xanh suốt mùa đông. - Cháu đào nó lên làm gì, thằng ngợm? - Ruvim hỏi. - Các bác vẫn chả nói là tiếc mùa hè còn gì - Thằng bé trả lời - Ông cháu khuyên cháu đấy. Ông cháu bảo: "Mày chạy ra cánh rừng cháy năm ngoài đào lấy một cây bạch dương cho bác Rum Ixaêvich (ông lão vẫn quen gọi Ruvim như thế). Ở đấy giống bạch dương hai năm nhiều vô kể, mọc rậm rịt như cỏ, không còn chỗ mà len chân nữa kia. Bác Rum bác ấy cứ tiếc mùa hè mãi. Cho bác ấy cái làm kỷ niệm mùa hè trong mùa đông giá buốt. Tất nhiên, được nhìn cái lá màu xanh trong lúc ngoài sân kia tuyết rơi tối trời tối đất thì ai mà chẳng thú". - Tôi chẳng phải tiếc mùa hè, tôi còn tiếc mùa thu hơn nhiều - Ruvim nói và lấy tay khẽ chạm vào những chiếc lá bạch dương mảnh dẻ. Chúng tôi lấy trong nhà chứa đồ về một cái thùng gỗ, đổ đầy đất và trồng cây bạch dương nhỏ vào đấy. Rồi chúng tôi mang thùng đặt vào căn phòng ấm nhất và sáng sủa nhất, ngay bên cửa sổ. Một ngày sau, những cành bạch dương ủ rũ đã cất mình lên, cây bạch dương tươi hẳn lại và cả đến những chiếc lá của nó cũng đã bắt đầu rì rào mỗi khi có cơn gió xông vào phòng và giận dữ dập mạnh cánh cửa. Mùa thu đã dọn đến ở ngoài vườn, nhưng cây bạch dương của chúng tôi vẫn cứ xanh rờn và tươi tốt. Những cây phong đã đỏ tía, còn dàn nho dại trên lầu bát giác trong vườn đã khô xác. Những cây bạch dương đã điểm những dải lá vàng giống như những đốm tóc bạc đầu tiên của một người chưa đến tuổi già. Nhưng cây bạch dương trong phòng thì hình như ngày càng trẻ ra. Chúng tôi không nhận thấy nó có dấu hiệu gì của sự tàn úa. Một hôm, đang đêm trời trở gió. Giá buốt mùa đông phả hơi lạnh vào những cửa kính trong nhà, làm chúng đổ mồ hôi, phủ băng bụi lên trên các mái và kêu lạo xạo dưới mỗi bước đi. Chỉ riêng những vì sao là có vẻ vui mừng đón gió đầu mùa và sáng hơn hẳn những đêm hè ấm áp. Đêm hôm đó, một tiếng động kéo dài và êm dịu đã đánh thức tôi dậy: Đó là tiếng tù và mục đồng hát trong đêm tối. Bên ngoài cửa sổ, ánh bình minh mới hơi lơ xanh màu da trời. Tôi mặc quần áo và ra vườn. Không khí hăng xè và nước lạnh vào mặt làm tôi tỉnh giấc ngay tức khắc. Bình minh cháy đỏ. Một màn sương mù đỏ thắm giống như khói từ một đám cháy đã thay thế màu xanh da trời ở đằng đông. Sương cứ rạng dần, mỗi lúc một trong hơn, qua nó ta đã thấy những xứ sở xa xôi mềm mại của những đám mây vàng và hồng tươi. Trời không có gió nhưng lá trong vườn cứ rụng theo nhau. Những cây bạch dương qua đêm ấy đã vàng đến tận ngọn và từ trên đó, những chiếc lá tới tấp rụng xuống như một trận mưa buồn thảm. Tôi quay vào nhà. Không khí trong nhà ấm và làm ta buồn ngủ. Cây bạch dương bé bỏng trong thùng gỗ đứng trong ánh bình minh nhợt nhạt và bất thần tôi nhận thấy chỉ qua một đêm ấy nó đã úa hết và mấy chiếc lá vàng da chanh đã nằm dưới sàn. Không khí ấm áp trong phòng không cứu nổi cây bạch dương. Một ngày sau nó đã trút hết lá, như thế nó muốn theo kịp các bạn lớn tuổi của nó trong các khu rừng lạnh lẽo lớn và nhỏ, trên những cánh rừng thu bao la và ẩm ướt. Vania, Ruvim, và cả bọn tôi đều buồn. Chúng tôi đã quen nghĩ rằng trong những ngày đông tuyết phủ cây bạch dương của chúng tôi sẽ cứ xanh tươi trong các phòng có ánh nắng trắng và ngọn lửa vui tươi đỏ thắm của các lò lửa chiếu sáng. Kỷ niệm cuối cùng của một mùa hè đã mất. Khi chúng tôi kể lại cho một người quen làm nghề kiểm lâm nghe ý định muốn cứu sống những chiếc lá bạch dương xanh của mình thì ông ta tủm tỉm cười. - Đó là một định luật - Ông ta nói - Định luật của tự nhiên. Nếu như cây cối không rũ sạch lá về mùa đông, chúng sẽ chết vì nhiều lẽ: vì sức nặng của tuyết đọng mỗi ngày một dày trên lá và làm gãy những cành lớn nhất, vì cứ đến mùa thu trong lá cây lại tích tụ nhiều muối độc đối với cây và sau hết, nếu giữa mùa đông lá cây vẫn tiếp tục nhả hơi nước trong khi đất đóng băng lại, không cung cấp nước cho rễ, thì cây không thể nào tránh khỏi chết khát giữa mùa đông. Còn lão Đmitri, biệt hiệu là "Mười phần tăm" (1) sau khi biết chuyện cây bạch dương thì lại giải thích theo cách của lão. - Này chú, - lão nói với Ruvim, - chú cứ sống cho đến lúc già bằng lão rồi hãy cãi lại lão. Kẻo chú thì cứ cãi chày cãi cối, mà óc chú thì còn lâu mới sáng ra được. Bọn lão có tuổi không bận bịu công việc nọ, thành thử mới rảnh rang xem ở đời cái nọ liên quan đến cái kia thế nào và giải thích nó ra làm sao. Nói ví thử cái cây bạch dương kia. Chú đừng có đem chuyện lão kiểm lâm ra mà nói với lão, lão biết thừa là hắn sẽ nói gì. Hắn là một tay ranh ma quỷ quái, hắn trước kia ở Matxcơva, người ta nói hắn nấu ăn trên dòng điện. Cái đó có thể được hay không? - Có thể chứ. - Ruvim trả lời. - Có thể, có thể! - Lão nhại Ruvim. - Thế chú đã nhìn thấy dòng điện bao giờ chưa? Chú nhìn thấy nó thế quái nào được khi nó cũng như khí trời, không có hình có dạng? Chú nghe tôi nói đây về cây bạch dương. Chú bảo người ta với người ta có tình có nghĩa không? Có thì có đấy. Nhưng con người ta tự cao tự đại lắm kia. Cứ tưởng đâu như chỉ có mình mình mới có tình bạn, vênh vênh vang vang với muôn vật. Chú phải biết rằng ở quanh ta tình bạn chỗ nào cũng có hết đấy. Con bò đánh bạn với con bò, chim mai hoa đánh bạn với chim mai hoa. Con sếu đực bị giết là con sếu cái khắc còm cõi, khóc lóc khôn nguôi, vơ vơ vẩn vẩn. Cỏ cây hẳn cũng phải có tình bạn chứ. Cây bạch dương của chú không trút lá sao được, khi tất cả bạn bè nó ngoài rừng đã trút hết lá. Đến mùa xuân nó sẽ nhìn mặt bạn bè như thế nào đây, ăn nói ra làm sao đây, trong khi các bạn chịu khổ sở suốt mùa đông còn nó thì sưởi ấm bên lò, ở nơi ấm áp, lại còn nào no nào sạch? Nó cũng phải có lương tâm chứ? - Ấy là cụ suy ra vậy thôi. - Ruvim nói - Trẻ con nó cũng chẳng tin. Lão cười hì hì: - Yếu thế rồi hả? - Lão hỏi xỏ - Hàng rồi chứ? Đừng cãi tôi, chú ạ. Vô ích. Ông lão ra về, khua gậy lọc cọc, rất hả hê, tin chắc rằng trong cuộc tranh luận ấy lão đã thắng tất cả bọn chúng tôi và cùng với cả chúng tôi, cả ông bạn kiểm lâm của chúng tôi nữa. Chúng tôi mang cây bạch dương ra trồng ngoài vườn. bên hàng rào, còn những chiếc lá vàng của nó thì lượm lại và ép giữa những trang tạp chí Vòng quanh thế giới. Ý định giữ lại một kỷ vật của mùa hè trong mùa đông của chúng tôi đến đó chấm dứt. Chú thích(1) Ông lão nói ngọng.Kim Ân dịch
Mục lục
Một món quà
Một món quà
Konstantin PautovskyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: HuyTran Nguồn: HuyTran VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 10 năm 2006
|
Cánh Đồng Gió
Một nghìn con hạc giấy
Dạo này lớp Bảy A đang có “hiện tượng lạ”, đó là chuyện nó và nhỏ bạn thân giận nhau. Bạn bè giận nhau là chuyện thường thôi mà, có gì đâu? Hổng dám, nó và nhỏ bạn vốn là đôi bạn thân nổi tiếng cả lớp. Cà hai đứa chơi chung từ bé, luôn cặp kè như hình với bóng, thân đến nỗi hể mà không thấy hai đứa đi chung với nhau là chắc chắn đã có chuyện gì đó không bình thường. Mà lần này, hai đứa giận nhau không những là một sự kiện, mà còn là hiện tượng vô cùng lạ, có đứa trong lớp còn kháo rằng ở đâu đó trên trái đất này đang có thiên tai xảy ra nữa chứ. Và đã có bao tin vịt được tung ra khắp lớp Bảy A “nhân” sự kiện này. Cả lớp thấy lạ, ngay cả người trong cuộc là nó còn cảm thấy lạ hơn. Mới hồi tuần trước còn chia nhau miếng bánh mì mà bây giờ hai đứa như hai kẻ xa lạ. Mà giận lúc nào không giận, nhằm ngay gần ngày sinh nhật của nó mà giận. Thế mới ác chứ! Nó biết là tuổi này là tuổi đang lớn, dễ có những thay đổi sinh lí hoặc những cảm xúc đầu đời. Cứ cho là vậy nhưng tại sao khi nó hỏi thì nhỏ bạn thân cứ trả lời: “Rồi cậu sẽ biết!”. Biết cái gì cơ chứ? Nó không biết là nhỏ bạn thân sẽ cho nó biết cái gì, nó chỉ biết là hiện giờ nhỏ bạn thân đang giận nó và trong ngày sinh nhật của nó sẽ vắng mặt một người bạn quan trọng. Nó đã nghĩ thế và đã khóc, hết khóc rồi lại suy nghĩ. À quên, nó còn phải làm bài tập nữa. Nhưng bài về nhà vẫn bình thường mà nó phải mất hết ba tiếng để làm thay vì hai tiếng như mọi ngày. Còn nhỏ bạn thân, từ khi giận nó, nhỏ thường đi chung với Lan - trưởng câu lạc bộ khéo tay. Không biết tụi nó âm mưu chuyện gì mà thấy có vẻ bí mật lắm. Nhiều khi nó tự hỏi: “ Không biết có phải vì mình vụng về, hậu đậu mà nhỏ chán mình ? Nhỏ muốn có một người bạn khéo tay hơn à?”. Và nó lại tự buồn với ý nghĩ ấy. Thời gian trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật nó mà tình trạng giữa hai đứa vẫn chẳng tốt hơn. Nhỏ bạn thân vẫn cặp kè với Lan và nó thì vẫn một mình lẻ loi như thế. Tuy trong lớp đã thôi xì xào bàn tán hưng trong lòng nó vẫn rối như tơ vò với bao câu hỏi ngổn ngang. Nó không muốn một tình bạn lâu năm sẽ phải kết thúc trước ngày sinh nhật của nó. Rồi cái ngày đó cũng đến. Ai chẳng vui khi đến sinh nhật cảu mình, trừ nó. Hôm qua, nó đã viết bao mẩu giấy để xin lỗi nhỏ bạn nhưng không được hồi âm dù nó không biết mình có lỗi gì. Và nó tin rằng những mẩu giấy đ1o cũng chẳng thể giúp được gì. Nhưng bất ngờ, chiều hôm đó, nhỏ bạn thân đột nhiên xuất hiện, nắm tay nó lôi đi. Nó chẳng hiểu gì cả ! Hai đứa dừng chân trước một quán nước gần trường, nó sững sờ khi thấy các bạn trong lớp cả trưởng câu lạc bộ khéo tay cùng đồng thanh: “ Happy Birthday”. Nhỏ bạn thân bước tới, chìa ra một cái lọ thật đẹp đựng một nghìn con hạc giấy. Nhỏ nói : “ Xin lỗi đã giấu cậu mấy hôm nay”. Nó chợt hiểu ra và cùng nhỏ bạn cầu nguyện. Không biết hai đứa đã ước gì, chỉ biết là ước xong thì hai đứa nhìn nhau tủm tỉm cười. Buổi chiều hôm đó thật đẹp…
Mục lục
Một nghìn con hạc giấy
Một nghìn con hạc giấy
Cánh Đồng GióChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VNTQĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 13 tháng 9 năm 2008
|
Wind Field
One thousand paper cranes
Recently, seventh grade A is having a "strange phenomenon", which is that he and his best friend are angry at each other. It's normal for friends to be angry with each other, what's the big deal? I wouldn't dare, he and his friend were famous best friends in the whole class. The two of them have played together since they were little, and have always been together like a shadow. They are so close that if they don't see them together, something is definitely wrong. But this time, the two of them being angry at each other was not only an event, but also an extremely strange phenomenon. Someone in the class even said that somewhere on this earth there was a natural disaster happening. And there have been many fake news spread throughout Grade Seven A "on account of" this event. The whole class found it strange, even the people involved felt it was even more strange. Just last week we were sharing a piece of bread, but now we were like two strangers. But when he's angry, he's angry right next to his birthday. That's evil! He knows that this age is the age of growing up, prone to physiological changes or early emotions. Granted, why is it that when he asks, his best friend keeps replying: "You'll know!". You know what? He doesn't know what his best friend will tell him, he only knows that right now his best friend is angry with him and an important friend will be absent on his birthday. He thought that and cried, stopped crying and then thought again. Oh, I forgot, he still has to do homework. But the homework is still normal and it takes three hours to do instead of two hours like usual. As a child, her best friend, since she was angry with him, she often went with Lan - the leader of the skillful club. I don't know what they're plotting, but it seems very secretive. Many times he wonders: "I wonder if it's because I'm clumsy and clumsy that she's bored with me?" Do you want a more skillful friend? And he felt sad with that thought. Time passed, there were only two days left until his birthday, but the situation between the two of us was still not better. Her best friend is still hanging out with Lan and she's still alone. Even though the class had stopped whispering, his mind was still a mess with so many questions. He didn't want a long-time friendship to end before his birthday. Then that day came. Who wouldn't be happy when it's their birthday, except him? Yesterday, he wrote many notes to apologize to his friend but got no response even though he didn't know what his mistake was. And he believes that pieces of paper cannot help. But unexpectedly, that afternoon, his best friend suddenly appeared, grabbed his hand and dragged him away. It doesn't make any sense! The two of them stopped in front of a cafe near the school. They were stunned to see their classmates, including the leader of the skillful club, chanting in unison: "Happy Birthday". My best friend stepped forward and held out a beautiful jar containing a thousand paper cranes. She said: "Sorry for hiding it from you these past few days." She suddenly understood and prayed with her friend. I don't know what the two of them wished for, all we know is that after wishing, the two of them looked at each other and smiled. That afternoon was so beautiful…
Table of contents
One thousand paper cranes
One thousand paper cranes
Field of WindWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: VNTQ Posted by friend: Thanh Van on: September 13, 2008
|
A.Inin
Một nghề đặc biệt
Vasia vừa kiếm được một công việc hết sức thú vị. Thú vị ở chỗ hàng ngày Vasia có càng ít việc bao nhiêu lại càng tốt bấy nhiêu. Hàng ngày Vasia đi làm đều đặn. Tức là đi đến cơ quan đều đặn, nhưng chẳng làm gì cả vì không có việc. Thậm chí hàng tháng trời cũng không có việc. ấy thế nhưng Vasia vẫn được lĩnh lương đều đặn. Hai kỳ mỗi tháng. Công việc của Vasia sướng thế đấy. Chắc hẳn các bạn sẽ nói: “Lạ gì những kẻ ăn bám như vậy. Sáng cắp ô đi tối cắp ô về, lương thì vẫn nhận đủ nhưng ngồi chơi xơi nước cả ngày’’. ấy chết, xin quý vị chớ có nặng lời với Vasia. Nếu có việc nhất định Vasia sẽ sẵn sàng xả thân, lăn lộn. Nhưng hiềm một nỗi niềm hạnh phúc tối cao trong nghề của Vasia lại là khi không có việc để làm. Suốt cả ngày Vasia ngồi ở cơ quan và chờ đợi. Không phải anh ngồi chờ công việc mà là chờ và cồn cào hy vọng rằng sẽ không có việc. Đương nhiên chuyện ngồi chơi xơi nước chẳng hay ho gì. Nhưng quý vị biết không nếu giả sử như có việc thì còn tồi tệ và kinh khủng hơn nhiều. Bởi vì ngồi đợi cả ngày không có việc nên đêm đến Vasia thường hay mơ thấy anh đang làm việc hăng hái với toàn bộ sức lực và ý chí của tuổi trẻ. Trong mơ Vasia thấy rõ tay anh thao tác thuần thục từng công đoạn của công việc, chân thì chạy băng băng có lẽ chẳng kém gì vận động viên điền kinh, nhờ vậy mà mọi việc đã được hoàn tất nhanh chóng và tốt đẹp. Tất cả mọi người phấn khởi bắt tay cám ơn anh, cám ơn công việc cần thiết và đầy ý nghĩa của anh và các đồng nghiệp. Thế nhưng khi Vasia tỉnh giấc thì anh lại phải đối diện với một thực tế là không có việc. Vasia thấy chạnh lòng vì đó chỉ là những giấc mơ. Nhưng đồng thời anh cũng thấy vô cùng hạnh phúc vì đó chỉ là những giấc mơ mà thôi chứ không phải là hiện thực. Bởi vì công việc của Vasia là một công việc hết sức đặc biệt. Anh ấy là lính cứu hoả.
Mục lục
Một nghề đặc biệt
Một nghề đặc biệt
A.IninChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Hà Việt Anh dịch Nguồn: sacmauvanhoaĐược bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 27 tháng 2 năm 2004
|
A. Inin
A special profession
Vasia just got a very interesting job. What's interesting is that the less work Vasia has to do every day, the better. Every day Vasia goes to work regularly. That means going to the office regularly, but not doing anything because there is no work. Even for months without work. Yet Vasia still receives a regular salary. Two periods per month. Vasia's job is so fun. Surely you will say: "No wonder there are such parasites. In the morning, I take an umbrella to go, and at night I bring it home. I still get enough salary, but I sit around all day." If he dies, please don't say harsh words to Vasia. If there is a certain problem, Vasia will be ready to sacrifice herself and fight. But unfortunately, Vasia's ultimate happiness in her profession comes when she has no work to do. All day Vasia sat at the office and waited. It wasn't like he was waiting for work, but rather waiting and desperately hoping that there wouldn't be a job. Of course, sitting around is not a good idea. But you know, if something happened, it would be much worse and more terrible. Because he waited all day without work, Vasia often dreamed at night that he was working enthusiastically with all the strength and will of youth. In the dream, Vasia clearly saw his hands skillfully manipulating each stage of the job, his legs running like a runner, and thanks to that, everything was completed quickly and well. Everyone excitedly shook hands to thank him, thank him for the necessary and meaningful work of him and his colleagues. But when Vasia woke up, he had to face the reality of not having a job. Vasia felt sad because those were just dreams. But at the same time, he also felt extremely happy because those were just dreams and not reality. Because Vasia's job is a very special job. He's a firefighter.
Table of contents
A special profession
A special profession
A.IninWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Translated by Ha Viet Anh Source: sacmauvanhoa Uploaded by friend: Bookworm on: February 27, 2004
|
Gabriel Garcia Márquez
Một ngày bình thường
Một buổi sáng thứ hai trời không mưa, bình minh ấm áp, Aurelio Escovar - một nha sĩ không bằng cấp, như thường lệ, dậy rất sớm và mở cửa phòng khám của mình lúc 6 giờ. Ông nhặt một vài cái răng giả vẫn còn bám trên những chiếc khuôn nhựa ra khỏi cái tủ kính và rải lên mặt bàn một dãy những dụng cụ được sắp xếp một cách tuần tự như thể chúng sắp sửa ra sân khấu. Ông bận một cái áo sơ mi kẻ ca rô có đính chiếc khuy mạ vàng ở cổ và một chiếc quần treo. Aurelio Escovar khẳng khiu và gầy nhom, có cái nhìn vô cảm trước sự thể, y như cái nhìn của một người điếc.Sau khi đã soạn các thứ ra mặt bàn, ông trải một tấm vải thô lên chiếc ghế khám bệnh và bắt đầu ngồi xuống, đánh bóng những cái răng giả. Ông làm việc như một cái máy, miệt mài, vô thức, hai chân cọ vào tấm vải thô một cách lơ đãng.Hơn 8 giờ, Aurelio dừng lại một lúc và ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ, có hai con chim ó đang rỉa ráy dưới ánh mặt trời trên nóc nhà hàng xóm bên cạnh, ông nghĩ có thể trời sẽ mưa lại trước giờ nghỉ trưa. Tiếng gọi lanh lảnh của đứa con trai 11 tuổi cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.- Bố ơi.- Gì thế?- Ông thị trưởng muốn bố nhổ răng cho ông ấy.- Bảo ông ấy là bố không có nhà.Aurelio lại tiếp tục cắm cúi đánh bóng mấy cái răng giả bằng vàng. Ông đưa chúng ra xa, nheo mắt lại và bắt đầu ngắm. Tiếng đứa con trai lại vang lên.- Ông ấy bảo là bố có nhà vì ông ấy nghe thấy tiếng bố rồi.Ông nha sĩ tiếp tục kiểm tra mấy cái răng giả đã được đánh bóng. Cho tới khi đặt chúng lên mặt bàn, ông mới lẩm bẩm: - Tốt hơn rồi đây.Ông sửa lại tấm vải thô và nhặt ra vài thứ từ thùng các tông đựng những thứ cần làm của ông rồi tiếp tục đánh bóng những cái răng vàng.- Bố?- Gì thế? - Ông vẫn không đổi giọng- Ông ấy bảo nếu bố không chịu nhổ răng, ông ấy sẽ bắn vỡ đầu bố đấy. Không vội vã, Aurelio nhẹ nhàng rút chân ra khỏi tấm vải thô, tháo nó ra khỏi chiếc ghế, lôi cái ngăn kéo phía dưới của chiếc bàn ra, ở đó có một chiếc súng lục ổ quay. "Được rồi, bảo ông ta vào đây mà bắn bố".Ông cuốn chiếc ghế lại và đặt đối diện với cái cửa ra vào. Tay ông đặt cạnh gờ của cái ngăn kéo. Ngài thị trưởng xuất hiện ở cửa. Khuôn mặt phía bên phải của ông khá nhẵn nhụi nhưng má trái sưng vù lên, râu ria phải đến 5 ngày không cạo. Người nha sĩ đọc thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt mờ đục của ông. Ông nhón đầu ngón trỏ đóng cái ngăn kéo lại và nhỏ nhẹ nói:- Mời ngồi.- Chào ông. - Ngài thị trưởng nói.- Xin chào.Trong khi chờ đợi nha sĩ đun nóng các dụng cụ, ông thị trưởng ngả đầu lên ghế và cảm thấy đã khá hơn. Hơi thở của ông ta lạnh giá. Đây là một phòng khám nghèo nàn: một chiếc ghế bằng gỗ cũ rích, một ngăn thủy tinh chứa những chai lọ bằng gốm, đối diện với chiếc ghế là một cửa sổ nhỏ với những tấm mành treo lơ lửng đến ngang vai. Khi cảm thấy nha sĩ đang bước đến gần, ngài thị trưởng giữ chặt bàn chân của mình và há rộng miệng.Aurelio Escovar nghiêng đầu về phía ánh đèn. Sau khi kiểm tra chiếc răng bị nhiễm trùng của ngài thị trưởng, ông khẽ ra hiệu cho thị trưởng ngậm miệng lại và nói:- Tôi phải xử lý cái răng này mà không gây tê.- Tại sao?- Vì ông đã bị áp xe.Ngài thị trưởng nhìn thẳng vào mắt ông nha sĩ, cố gắng mỉm cười và nói: "Cũng được". Vị nha sĩ không cười đáp lại. Ông mang chiếc chậu đựng những dụng cụ khử trùng ra bàn làm việc, chậm rãi dùng kẹp vớt những vật dụng này ra khỏi chậu nước Rồi ông đẩy cái ống nhổ về phía ngài thị trưởng bằng đầu mũi giày và đi tới bồn nước rửa tay. Ông cứ thế làm, không hề nhìn ngài thị trưởng còn ngài thị trưởng thì dường như không rời mắt khỏi khỏi người nha sĩ. Đấy là một chiếc răng khôn hàm dưới. Nha sĩ đứng dạng hai chân, giữ chặt cái răng bằng một chiếc kẹp. Ngài thị trưởng nắm chặt tay vào thành ghế, lấy hết sức lực giữ chặt hai chân của mình nhưng ông không hề kêu la. Người nha sĩ chỉ cử động mỗi cổ tay của mình. Ông nói với một chút chua xót:- Bây giờ thì ông phải cảm ơn 20 bệnh nhân đã chết của tôi.Ngài thị trưởng nghe rõ tiếng lạo xạo bên trong quai hàm của mình. Mắt mũi ông nhòe nhoẹt nước, nhưng ông cố gắng nín thở cho tới khi chiếc răng được lôi ra. Rồi ông nhìn thấy nó qua hàng nước mắt. Trông nó thật kỳ lạ so với nỗi đau kinh khủng đã hành hạ ông trong suốt năm ngày vừa qua.Cúi gập xuống cái ống nhổ, mồ hôi vật vã, thở hổn hển, ông cởi cái khuy áo chẽn của mình và quờ quạng tìm chiếc khăn tay trong túi áo. Người nha sĩ đưa cho ông ta một miếng vải sạch.- Lau nước mắt đi, ông nóiNgài thị trưởng làm theo, run lẩy bẩy, trong lúc người nha sĩ đang rửa mặt, ông nhìn lên mảng trần nhà vỡ vụn chằng chịt mạng nhện, trứng nhện và những côn trùng đã chết. Người nha sĩ quay lại, lau khô tay và nói: "Nghỉ ngơi và súc miệng bằng nước muối". Ngài thị trưởng đứng dậy, chào nha sĩ bằng lối chào của quân đội và sải chân về phía cửa, quên cả cài lại khuy áo chẽn của mình.- Cứ gửi hóa đơn nhé...- Cho ông hay cho thành phố?Ngài thị trưởng không thèm nhìn người nha sĩ. Ông đóng cửa và nói qua khung kính:- Như nhau cả thôi.
Mục lục
Một ngày bình thường
Một ngày bình thường
Gabriel Garcia MárquezChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 8 năm 2005
|
Gabriel García Márquez
A normal day
One Monday morning with no rain and a warm dawn, Aurelio Escovar - a dentist without a degree, as usual, got up very early and opened his clinic at 6 o'clock. He picked a few dentures still clinging to the plastic molds out of the glass cabinet and spread on the table a row of tools arranged sequentially as if they were about to go on stage. He wore a checkered shirt with a gold-plated button at the neck and a pair of suspenders. Aurelio Escovar was spindly and thin, with an emotionless look at things, like that of a deaf person. After arranging his things on the table, he spread a rough cloth on the examination chair and began Sit down, polish your false teeth. He worked like a machine, diligently, unconsciously, his feet absentmindedly rubbing against the rough cloth. After 8 o'clock, Aurelio stopped for a moment and looked at the sky through the small window, there were two birds. The buzzard was preening in the sunlight on the roof of the neighbor's house next door. He thought it might rain again before lunch break. The shrill call of his 11 year old son interrupted his thoughts.- Dad.- What is it?- The mayor wants you to pull his tooth.- Tell him you're not home.Aurelio said again. Continue to polish the gold false teeth. He took them away, narrowed his eyes and began to watch. The son's voice rang out again. - He said dad was home because he heard his voice. The dentist continued to check the polished dentures. It wasn't until he placed them on the table that he muttered: - This is better. He fixed the rough cloth and picked out a few things from his cardboard box of things to do, then continued to polish the teeth. gold.- Dad?- What is it? - He still didn't change his voice - He said if Dad didn't pull the tooth, he would blow your head off. Without haste, Aurelio gently pulled his foot out of the rough cloth, unfastened it from the chair, and pulled out the bottom drawer of the table, where there was a revolver. "Okay, tell him to come in here and shoot Dad." He rolled up the chair and placed it facing the door. His hand rested next to the edge of the drawer. The mayor appeared at the door. The right side of his face was quite smooth, but his left cheek was swollen, and his mustache had not been shaved for 5 days. The dentist read despair in his dull eyes. He tiptoed his index finger to close the drawer and said softly: - Please sit down. - Hello. - The mayor said. - Hello. While waiting for the dentist to heat up the tools, the mayor leaned his head on the chair and felt better. His breath was cold. This is a poor clinic: an old wooden chair, a glass compartment containing ceramic bottles, opposite the chair is a small window with curtains hanging at shoulder level. When he felt the dentist approaching, the mayor held his feet tightly and opened his mouth wide. Aurelio Escovar tilted his head toward the light. After examining the mayor's infected tooth, he gently signaled the mayor to close his mouth and said: - I have to treat this tooth without anesthesia. - Why? - Because you were under pressure. The mayor looked straight into the dentist's eyes, tried to smile and said: "Okay." The dentist did not smile back. He brought the basin containing the disinfection tools to the desk, slowly used tongs to scoop these items out of the water basin. Then he pushed the spittoon towards the mayor with the tip of his shoe and walked to the sink to wash his hands. . He just kept doing it, never looking at the mayor and the mayor didn't seem to take his eyes off the dentist. That is a lower wisdom tooth. The dentist stood with his legs apart, holding the tooth tightly with a clamp. The mayor clenched his hands on the chair, using all his strength to hold his legs, but he did not scream. The dentist only moved his wrist. He said with a bit of bitterness: - Now you have to thank my 20 dead patients. The mayor clearly heard the crunching sound inside his jaw. His eyes and nose were blurry with tears, but he tried to hold his breath until the tooth was pulled out. Then he saw it through his tears. It looked so strange compared to the terrible pain that had tormented him for the past five days. Bending over the spittoon, sweating hard, panting, he unbuttoned his doublet and groped for it. handkerchief in shirt pocket. The dentist gave him a clean cloth. - Wipe your tears, he said. The mayor did so, trembling. While the dentist was washing his face, he looked up at the broken ceiling covered with spider webs. , spider eggs and dead insects. The dentist turned around, dried his hands and said, "Rest and rinse your mouth with salt water." The mayor stood up, greeted the dentist with a military salute and strode towards the door, forgetting to button his tunic.- Just send the bill...- To you or to the city? Sir The mayor did not even look at the dentist. He closed the door and said through the glass: - It's all the same.
Table of contents
A normal day
A normal day
Gabriel Garcia MárquezWelcome to read the first book from the book project for mobile devicesSource: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Uploaded by friend: Ct.Ly on: August 6, 2005
|
Phan Triều Hải
Một Ngày Bình Yên
Chiều Hà dẫn tôi ra đê, một con đê xám lạnh chạy ngút mắt. Nhà cửa men theo đó mà mọc lên, san sát nhau, xen lẫn những cây si khổng lồ với những chùm dây dài thả xuống, rũ rượi. Mấy quán nước chè rải rác trông như những nấm con. Hà dựng xe bên hè, tóc cô mượt và xanh mướt, đúng là xanh mướt. Và mắt cô to cũng xanh. - Ðê là như vậy đó. Ngày cuối bao giờ cũng êm đềm. Những ngày này tôi thường có cảm giác ăn năn, rằng mình đã quá trớn, hay quá vô tình những ngày qua. Bản chất của tôi thường bộc lộ vào những ngày cuối, bản chất ấy luôn đượm sự tiếc nuối, hối lỗi... - Ngày mai tôi về. - Bạn sẽ gửi thư chứ? - ừ. Chúng tôi ngồi trên đồi, đám trẻ con lăng xăng đá cầu ngay bên đền, những trái cầu bay qua bay lại lấp loáng nắng. Cỏ viền một vòng vành vạnh xung quanh. Dưới xa là hồ. ở đây đi đâu cũng gặp hồ, lại toàn hồ đẹp, mặt nước đẹp và bờ thoai thoải xuống cũng rất đẹp. Tôi lượm đá ném vào thân cây trước mặt. Hà ngồi bó gối bên cạnh, đếm. Những viên đá ném trượt lăn long lóc xuống rãnh. - Quá dở! - Hà kêu lên, thất vọng. Tôi đưa cho Hà viên đá nhỏ. - Bồ ném đi. Hà nheo nheo mắt. Mắt cô xanh, tôi chưa từng thấy bao giờ. Cô ngập ngừng. - Mình không ném được. Hà ngồi cách tôi một gang tay, nói chuyện với tôi bằng đủ thứ đại từ nhân xưng, thể hiện rõ mọi sự rối rắm vào lúc này. Hồi chiều, Hà dẫn tôi đi chùa. Con đường dẫn vào chùa trồng toàn bạch đàn, mát rượi. Hà mua một bó hồng bọc trong lá sen, một bó nhang cong queo, gầy trơ xương. Bà bán bún ốc cứ đon đả: "Lễ xong mời anh chị...". Tôi chỉ thích xem lễ. Lúc ấy, Hà như thành ai khác như một chiếc bóng tìm được nơi chốn của mình. Tôi đứng lùi vào góc, cay mắt vì khói nhang bay nghi ngút. Hà giục tôi: "Chùa này rất thiêng". Nhưng tôi không biết cầu nguyện gì. Tôi vẫn thường không biết làm gì mỗi khi có một cơ hội đến. Nhưng có lẽ tôi ở vào cái tuổi không được phép sai lầm nữa rồi. Người ta trẻ không có nghĩa là được phép phạm mãi cùng một sai lầm. Xưa nay, tôi có nhiều bạn gái đẹp, tôi thích như vậy, những cô gái đẹp và giỏi tính toán. Nhưng không phải chỉ có mình tôi là người duy nhất thích họ, đó là một điều tệ hại. Hà không đẹp, nhưng tóc mượt, rất mượt. Những sợi đọng nắng, trong vắt lên như tơ. Có những cơ hội mà người ta không được phép bỏ lỡ. Hít một hơi dài, tôi nói: - Em ném đi. Hà tròn xoe mắt, nhưng cũng ngập ngừng ném. - Trượt rồi - Cô thở dài. - Em dở quá - Tôi nói nhỏ. Lũ trẻ đá chiếc cầu bay vòng qua chúng tôi, lăn long lóc theo triền dốc. Chúng tôi ngồi yên. Gió thổi vi vu qua những tàn lá. Liệu có muộn quá không, những cố gắng của tôi lúc này đây. Ngày mai tôi sẽ về thành phố. Chiều mai tôi sẽ ngồi bên cái vỉa hè cũ đó, bên cái lò ủ than đỏ hồng, bên chén dĩa và ly tách ngổn ngang, cùng với những khuôn mặt bạn bè quen thuộc và những câu chuyện dung tục rúm ró. Nhưng nghĩ đến ngày mai để làm gì, chỉ thêm hỏng ngày hôm nay, lại là ngày cuối. Bao giờ quãng thời gian này cũng được dẫn dắt bởi ngày cuối của quãng thời gian trước đó, rất mệnh hệ. Tôi chở Hà về, công viên vẫn chạy mãi theo cho đến cuối đường. Những người già đi bộ dọc bên hè, rất nhàn tản, và có cả một tòa nhà đỏ ối ở góc phố lộ vẻ cũ xưa. Những mái hiên màu nâu xám của nó chợt làm tôi nhớ một nơi nào đó cũng gần gũi như vậy mà tôi đã từng qua, và đã quên. Xe lên dốc. Hà ngồi sau khoanh tay hỏi vọng lên: - Bạn mỏi không? - Không - Tôi đáp. Hà ngập ngừng rồi vòng tay ôm lấy tôi. Tôi thả cho xe chạy một vòng quanh một cái chảo khổng lồ đầy cỏ xanh, thấy quá sức bình yên. Hà buông tay ra, thở dài: - Hết dốc rồi. Hà ngồi rất gần phía sau, khuôn mặt cô mịn màng và mát rượi. Ðôi khi tôi chỉ muốn được như thế này mãi. Sống thật cũng chỉ cần như vậy thôi. Rất đơn giản như vậy thôi, nhưng mà sao thật khó, thật quá khó. - Anh sẽ ra lại chứ? Tôi gật, thấy chắc chắn rằng mình rồi sẽ phải qua lại đây một lần nữa. Dường như đây đã là nơi chốn của tôi rồi, không thể nào khác. Nhất định tôi sẽ quay lại. ít ra chính ở nơi đây tôi không quá đơn độc. Chưa thấy nơi đâu thanh bình như thành phố này. Ðường phố đầy cây, chiều chiều có những phụ nữ dừng xe bên lề, gom góp lá khô cho bữa cơm chiều. Chúng tôi ngồi ăn ở một quán bên đường. Lá dưới chân vô số kể, dẫm nghe giòn tan. Hà nói: - Em muốn đi bộ. - ừ, đi suốt đêm. Cô cười: - Ði đâu? Tôi không ngủ được suốt những ngày này tôi luôn cảm giác thiếu thời gian, thấy cần phải đi, cần phải gặp gỡ ai đó, cần phải sục sạo vào từng ngóc ngách nhỏ của mỗi con phố. Tất cả dường như được dẫn dắt bởi một cảm giác rất lạ trong tôi, cảm giác về sự tự do, không ai đoái hoài đến mình. Tôi đi, tôi mỏi, tôi dừng bất cứ nơi đâu tôi muốn. Tôi ngủ bất thường không theo một giờ giấc nào cả. Không ai kiểm soát tôi. Tôi chưa bao giờ được sống như vậy, được làm những gi mình muốn và không phải băn khoăn gì. Ðêm dường như đã rất khuya, nhưng bên đường, những ô kính vẫn còn sáng đèn. Bên trong có những bức ảnh màu đã phai, hình ảnh một cô gái người dân tộc trong một buổi chợ phiên, đầu quấn khăn có tua, và mắt bồ câu hiền lành. Những con nhện giăng tơ trong góc, lăng xăng bận bịu, chắp đầu này, nối đầu kia khiến thế giới bên trong khung kính có vẻ đầm ấm lạ lùng. Hà đứng tựa vào tôi, hai tay vòng ngược ra sau luồn vào tóc tôi. Ngày mai tôi sẽ đi. Không biết những chuyện này rồi sẽ ra sao, không biết ai sẽ dẫn dắt tiếp câu chuyện này. Tôi ôm lấy cô, nghe phảng phất mùi nhè nhẹ, quen quen mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Một mùi có hồn, quanh quẩn, mà mỗi khi tôi sắp nhận ra lại biết mất. Tôi biết mỗi khi nhận thức thế giới xung quanh bằng mùi vị, thì tôi đang sống rất gần với bản năng lắm rồi, một bản năng đầy khiếm khuyết, nhưng rất thật thà. ở bên chốt canh vắng vẻ không một người gác, không một ngọn đèn, Hà kéo tay tôi dừng lại. Cô ngồi lên bức tường rào thấp, vai rũ xuống. - Chán quá! Tôi ngồi bệt xuống đấy quay ra đường, lưng tựa vào tường. Hai chân Hà kẹp lấy vai tôi, siết nhẹ. Ðường phố không một bóng người, chỉ có tiếng xe vọng lên từ một góc phố nào đó rồi lịm hẳn. Tôi muốn như vậy mãi. - Về đó, anh sẽ làm gì? - Anh sẽ đi làm, mỗi ngày. - Và viết thư chứ? - ừ, viết. Hà thở dài: "Sao nghe giọng anh thờ ơ quá". Tôi giật mình: "Em đừng nói thờ ơ". "Vậy phải nói gì?". "Nói chán quá đi". - Chán anh quá! - Giọng Hà trong vắt. - Nghe rất hay - tôi nói. Tôi nhắm nghiền mắt lại, thấy cay cay. - Ðể em chỉ bồ cách làm rượu mơ nhé - Hà nói. Tôi mở mắt. Trên cao trời trong vắt, là cũng trong. Ngày mai, tất cả sẽ khác hẳn. Vì sao mọi người luôn muốn tụ tập lại, tranh giành nhau, lo lắng, bực bội, và nói, lúc nào cũng muốn nói? Lạ thật. Rất it ai còn thời gian để ngồi một lần ngoài vỉa hè, để hứng gió len lỏi vào ngực, nghĩ về ai đó, nhớ cần làm một cái gì đó, không phải việc chết sống mà đơn giản chỉ vì niềm vui. Ðôi khi cũng vì bận rộn quá mà tôi cũng đã quên những điều giản dị như vậy. Một lớp mơ, một lớp đường, một tháng ủ và hưởng thụ. - Nhớ cách làm chưa, bồ? - Nhớ. Tôi chợt thấy buồn, tôi sẽ nhớ nhiều, nhớ cả những lần không đạp xe lên dốc. Hà cúi xuống vòng tay quanh cổ tôi, tóc cô rũ xuống. Tóc cô xanh mướt, mắt cô cũng xanh, ươn ướt. Tôi đã yêu không ít ỏi gì, nhưng với mỗi cuột tình, sự bắt đầu có thể giống nhau, nhưng mọi kết thúc đều khác nhau. Những gì để lại cũng đều rất khác với những gì trước đó. Tất cả chỉ có một điểm chung là rất thật, khiến tôi bao giờ cũng nghĩ ngay từ đầu có thế gửi gắm được gì đó, có thể hy vọng. Chỉ có vậy thôi người ta cũng cần suốt đời luôn phải yêu một ai đó. Luôn luôn. Càng về khuya trời càng sáng, trong vắt và những hình khối nhà hiện rõ mồn một. Ðưa Hà về rồi, tôi về phòng trọ, lặng lẽ chui vào một góc, thấy lòng trống rỗng. Nằm quấn mình quanh những giỏ sách chuẩn bị cho ngày mai, tôi nghe có mùi mơ thoang thoảng. Tôi lại nhớ hình ảnh Hà ngồi bên đường, chăm chú chọn từng trái mơ cho tôi, vẻ mặt bình yên. Tôi chợt nhớ cô da diết. Mỗi người trong đời mình có lẽ đều đã để tuột rất nhiều điều mà không biết. Có những con người dường như chỉ dành riêng cho mình mà mình không hay. Tôi cũng đã để lỡ nhiều. Nhưng biết làm sao được, người ta còn phải làm lụng, ganh đua, mệt mỏi và quên. Không ai nên trách ai, khi quên. Trưa mai, trong căn phòng mái tôn nóng hầm hập, ngay sau giấc ngủ dài, tôi sẽ viết thư cho Hà. Sớm hôm sau, tôi sẽ thả lá thư ấy vào chiếc hộp sắt cũ kỹ màu vàng nhạt ngoài cổng bưu điện. Rồi tôi sẽ đi làm, gặp gỡ mọi người, chạy lên, chạy xuống cái cầu thang bóng loáng thơm mùi thuốc xịt muỗi. Và rất nhiều khuôn mặt ập đến, nói và nói. Nhưng thôi, tôi chỉ cần biết được rằng ngày mai vẫn còn có thể làm được đôi chút những gì mình muốn, một lần thôi cũng được rồi.
Mục lục
Một Ngày Bình Yên
Một Ngày Bình Yên
Phan Triều HảiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 22 tháng 3 năm 2005
|
Phan Triều Hải
Một Ngày Bình Yên
Chiều Hà dẫn tôi ra đê, một con đê xám lạnh chạy ngút mắt. Nhà cửa men theo đó mà mọc lên, san sát nhau, xen lẫn những cây si khổng lồ với những chùm dây dài thả xuống, rũ rượi. Mấy quán nước chè rải rác trông như những nấm con. Hà dựng xe bên hè, tóc cô mượt và xanh mướt, đúng là xanh mướt. Và mắt cô to cũng xanh. - Ðê là như vậy đó. Ngày cuối bao giờ cũng êm đềm. Những ngày này tôi thường có cảm giác ăn năn, rằng mình đã quá trớn, hay quá vô tình những ngày qua. Bản chất của tôi thường bộc lộ vào những ngày cuối, bản chất ấy luôn đượm sự tiếc nuối, hối lỗi... - Ngày mai tôi về. - Bạn sẽ gửi thư chứ? - ừ. Chúng tôi ngồi trên đồi, đám trẻ con lăng xăng đá cầu ngay bên đền, những trái cầu bay qua bay lại lấp loáng nắng. Cỏ viền một vòng vành vạnh xung quanh. Dưới xa là hồ. ở đây đi đâu cũng gặp hồ, lại toàn hồ đẹp, mặt nước đẹp và bờ thoai thoải xuống cũng rất đẹp. Tôi lượm đá ném vào thân cây trước mặt. Hà ngồi bó gối bên cạnh, đếm. Những viên đá ném trượt lăn long lóc xuống rãnh. - Quá dở! - Hà kêu lên, thất vọng. Tôi đưa cho Hà viên đá nhỏ. - Bồ ném đi. Hà nheo nheo mắt. Mắt cô xanh, tôi chưa từng thấy bao giờ. Cô ngập ngừng. - Mình không ném được. Hà ngồi cách tôi một gang tay, nói chuyện với tôi bằng đủ thứ đại từ nhân xưng, thể hiện rõ mọi sự rối rắm vào lúc này. Hồi chiều, Hà dẫn tôi đi chùa. Con đường dẫn vào chùa trồng toàn bạch đàn, mát rượi. Hà mua một bó hồng bọc trong lá sen, một bó nhang cong queo, gầy trơ xương. Bà bán bún ốc cứ đon đả: "Lễ xong mời anh chị...". Tôi chỉ thích xem lễ. Lúc ấy, Hà như thành ai khác như một chiếc bóng tìm được nơi chốn của mình. Tôi đứng lùi vào góc, cay mắt vì khói nhang bay nghi ngút. Hà giục tôi: "Chùa này rất thiêng". Nhưng tôi không biết cầu nguyện gì. Tôi vẫn thường không biết làm gì mỗi khi có một cơ hội đến. Nhưng có lẽ tôi ở vào cái tuổi không được phép sai lầm nữa rồi. Người ta trẻ không có nghĩa là được phép phạm mãi cùng một sai lầm. Xưa nay, tôi có nhiều bạn gái đẹp, tôi thích như vậy, những cô gái đẹp và giỏi tính toán. Nhưng không phải chỉ có mình tôi là người duy nhất thích họ, đó là một điều tệ hại. Hà không đẹp, nhưng tóc mượt, rất mượt. Những sợi đọng nắng, trong vắt lên như tơ. Có những cơ hội mà người ta không được phép bỏ lỡ. Hít một hơi dài, tôi nói: - Em ném đi. Hà tròn xoe mắt, nhưng cũng ngập ngừng ném. - Trượt rồi - Cô thở dài. - Em dở quá - Tôi nói nhỏ. Lũ trẻ đá chiếc cầu bay vòng qua chúng tôi, lăn long lóc theo triền dốc. Chúng tôi ngồi yên. Gió thổi vi vu qua những tàn lá. Liệu có muộn quá không, những cố gắng của tôi lúc này đây. Ngày mai tôi sẽ về thành phố. Chiều mai tôi sẽ ngồi bên cái vỉa hè cũ đó, bên cái lò ủ than đỏ hồng, bên chén dĩa và ly tách ngổn ngang, cùng với những khuôn mặt bạn bè quen thuộc và những câu chuyện dung tục rúm ró. Nhưng nghĩ đến ngày mai để làm gì, chỉ thêm hỏng ngày hôm nay, lại là ngày cuối. Bao giờ quãng thời gian này cũng được dẫn dắt bởi ngày cuối của quãng thời gian trước đó, rất mệnh hệ. Tôi chở Hà về, công viên vẫn chạy mãi theo cho đến cuối đường. Những người già đi bộ dọc bên hè, rất nhàn tản, và có cả một tòa nhà đỏ ối ở góc phố lộ vẻ cũ xưa. Những mái hiên màu nâu xám của nó chợt làm tôi nhớ một nơi nào đó cũng gần gũi như vậy mà tôi đã từng qua, và đã quên. Xe lên dốc. Hà ngồi sau khoanh tay hỏi vọng lên: - Bạn mỏi không? - Không - Tôi đáp. Hà ngập ngừng rồi vòng tay ôm lấy tôi. Tôi thả cho xe chạy một vòng quanh một cái chảo khổng lồ đầy cỏ xanh, thấy quá sức bình yên. Hà buông tay ra, thở dài: - Hết dốc rồi. Hà ngồi rất gần phía sau, khuôn mặt cô mịn màng và mát rượi. Ðôi khi tôi chỉ muốn được như thế này mãi. Sống thật cũng chỉ cần như vậy thôi. Rất đơn giản như vậy thôi, nhưng mà sao thật khó, thật quá khó. - Anh sẽ ra lại chứ? Tôi gật, thấy chắc chắn rằng mình rồi sẽ phải qua lại đây một lần nữa. Dường như đây đã là nơi chốn của tôi rồi, không thể nào khác. Nhất định tôi sẽ quay lại. ít ra chính ở nơi đây tôi không quá đơn độc. Chưa thấy nơi đâu thanh bình như thành phố này. Ðường phố đầy cây, chiều chiều có những phụ nữ dừng xe bên lề, gom góp lá khô cho bữa cơm chiều. Chúng tôi ngồi ăn ở một quán bên đường. Lá dưới chân vô số kể, dẫm nghe giòn tan. Hà nói: - Em muốn đi bộ. - ừ, đi suốt đêm. Cô cười: - Ði đâu? Tôi không ngủ được suốt những ngày này tôi luôn cảm giác thiếu thời gian, thấy cần phải đi, cần phải gặp gỡ ai đó, cần phải sục sạo vào từng ngóc ngách nhỏ của mỗi con phố. Tất cả dường như được dẫn dắt bởi một cảm giác rất lạ trong tôi, cảm giác về sự tự do, không ai đoái hoài đến mình. Tôi đi, tôi mỏi, tôi dừng bất cứ nơi đâu tôi muốn. Tôi ngủ bất thường không theo một giờ giấc nào cả. Không ai kiểm soát tôi. Tôi chưa bao giờ được sống như vậy, được làm những gi mình muốn và không phải băn khoăn gì. Ðêm dường như đã rất khuya, nhưng bên đường, những ô kính vẫn còn sáng đèn. Bên trong có những bức ảnh màu đã phai, hình ảnh một cô gái người dân tộc trong một buổi chợ phiên, đầu quấn khăn có tua, và mắt bồ câu hiền lành. Những con nhện giăng tơ trong góc, lăng xăng bận bịu, chắp đầu này, nối đầu kia khiến thế giới bên trong khung kính có vẻ đầm ấm lạ lùng. Hà đứng tựa vào tôi, hai tay vòng ngược ra sau luồn vào tóc tôi. Ngày mai tôi sẽ đi. Không biết những chuyện này rồi sẽ ra sao, không biết ai sẽ dẫn dắt tiếp câu chuyện này. Tôi ôm lấy cô, nghe phảng phất mùi nhè nhẹ, quen quen mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Một mùi có hồn, quanh quẩn, mà mỗi khi tôi sắp nhận ra lại biết mất. Tôi biết mỗi khi nhận thức thế giới xung quanh bằng mùi vị, thì tôi đang sống rất gần với bản năng lắm rồi, một bản năng đầy khiếm khuyết, nhưng rất thật thà. ở bên chốt canh vắng vẻ không một người gác, không một ngọn đèn, Hà kéo tay tôi dừng lại. Cô ngồi lên bức tường rào thấp, vai rũ xuống. - Chán quá! Tôi ngồi bệt xuống đấy quay ra đường, lưng tựa vào tường. Hai chân Hà kẹp lấy vai tôi, siết nhẹ. Ðường phố không một bóng người, chỉ có tiếng xe vọng lên từ một góc phố nào đó rồi lịm hẳn. Tôi muốn như vậy mãi. - Về đó, anh sẽ làm gì? - Anh sẽ đi làm, mỗi ngày. - Và viết thư chứ? - ừ, viết. Hà thở dài: "Sao nghe giọng anh thờ ơ quá". Tôi giật mình: "Em đừng nói thờ ơ". "Vậy phải nói gì?". "Nói chán quá đi". - Chán anh quá! - Giọng Hà trong vắt. - Nghe rất hay - tôi nói. Tôi nhắm nghiền mắt lại, thấy cay cay. - Ðể em chỉ bồ cách làm rượu mơ nhé - Hà nói. Tôi mở mắt. Trên cao trời trong vắt, là cũng trong. Ngày mai, tất cả sẽ khác hẳn. Vì sao mọi người luôn muốn tụ tập lại, tranh giành nhau, lo lắng, bực bội, và nói, lúc nào cũng muốn nói? Lạ thật. Rất it ai còn thời gian để ngồi một lần ngoài vỉa hè, để hứng gió len lỏi vào ngực, nghĩ về ai đó, nhớ cần làm một cái gì đó, không phải việc chết sống mà đơn giản chỉ vì niềm vui. Ðôi khi cũng vì bận rộn quá mà tôi cũng đã quên những điều giản dị như vậy. Một lớp mơ, một lớp đường, một tháng ủ và hưởng thụ. - Nhớ cách làm chưa, bồ? - Nhớ. Tôi chợt thấy buồn, tôi sẽ nhớ nhiều, nhớ cả những lần không đạp xe lên dốc. Hà cúi xuống vòng tay quanh cổ tôi, tóc cô rũ xuống. Tóc cô xanh mướt, mắt cô cũng xanh, ươn ướt. Tôi đã yêu không ít ỏi gì, nhưng với mỗi cuột tình, sự bắt đầu có thể giống nhau, nhưng mọi kết thúc đều khác nhau. Những gì để lại cũng đều rất khác với những gì trước đó. Tất cả chỉ có một điểm chung là rất thật, khiến tôi bao giờ cũng nghĩ ngay từ đầu có thế gửi gắm được gì đó, có thể hy vọng. Chỉ có vậy thôi người ta cũng cần suốt đời luôn phải yêu một ai đó. Luôn luôn. Càng về khuya trời càng sáng, trong vắt và những hình khối nhà hiện rõ mồn một. Ðưa Hà về rồi, tôi về phòng trọ, lặng lẽ chui vào một góc, thấy lòng trống rỗng. Nằm quấn mình quanh những giỏ sách chuẩn bị cho ngày mai, tôi nghe có mùi mơ thoang thoảng. Tôi lại nhớ hình ảnh Hà ngồi bên đường, chăm chú chọn từng trái mơ cho tôi, vẻ mặt bình yên. Tôi chợt nhớ cô da diết. Mỗi người trong đời mình có lẽ đều đã để tuột rất nhiều điều mà không biết. Có những con người dường như chỉ dành riêng cho mình mà mình không hay. Tôi cũng đã để lỡ nhiều. Nhưng biết làm sao được, người ta còn phải làm lụng, ganh đua, mệt mỏi và quên. Không ai nên trách ai, khi quên. Trưa mai, trong căn phòng mái tôn nóng hầm hập, ngay sau giấc ngủ dài, tôi sẽ viết thư cho Hà. Sớm hôm sau, tôi sẽ thả lá thư ấy vào chiếc hộp sắt cũ kỹ màu vàng nhạt ngoài cổng bưu điện. Rồi tôi sẽ đi làm, gặp gỡ mọi người, chạy lên, chạy xuống cái cầu thang bóng loáng thơm mùi thuốc xịt muỗi. Và rất nhiều khuôn mặt ập đến, nói và nói. Nhưng thôi, tôi chỉ cần biết được rằng ngày mai vẫn còn có thể làm được đôi chút những gì mình muốn, một lần thôi cũng được rồi.
Mục lục
Một Ngày Bình Yên
Một Ngày Bình Yên
Phan Triều HảiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 22 tháng 3 năm 2005
|
Đinh thị Hoài Thương
Một ngày mưa êm đềm
AT - Không biết bao mùa mưa đã làm Huế xói mòn đi rất nhiều lớp đất, nhưng cũng có bấy nhiêu cơn mưa ấy đã làm bao người phải xao xuyến bâng khuâng, để rồi ai cũng thì thầm "nỗi niềm chi rứa Huế ơi".
Nó vẫn say sưa ngắm mưa mà không nghĩ đến giờ mình phải đi học. Điện thoại rung: "Di hoc mi oi, hom nay co 2 tiet". Đó là tin nhắn của thằng Hùng, người ngồi cùng bàn với nó từ năm 1 đến giờ. Từ khi hai đứa ngồi chung với nhau đến nay, ngày nào nó cũng được thằng Hùng gọi đi học. Nhưng nghĩ đến quãng đường từ nhà tới trường, nó thở dài thườn thượt. Nhà nó cách trường mười hai cây số, trời nắng còn được chứ trời mưa thì đi cực thôi rồi. Thích ngắm mưa nhưng nó rất ghét phải đội những làn mưa xối xả, bước những bước vội vàng trên con đường về nhà. Với bản tính siêng năng và danh hiệu con ngoan trò giỏi mà nó xuất sắc nhận được từ lúc bé đến giờ thì "mưa to mấy cũng phải đi học", nó quyết tâm không bỏ bữa nào. Nó trầm mình đội mưa, xé gió lao nhanh xe vun vút tới trường. Nước đã dâng cao. Bao nhiêu người đang bì bõm dắt xe giữa trời mưa.Nó không thể đâm đầu chạy xe được nữa.Nhanh trí nó nghĩ ngay tới nhà Liên ở gần đó, nó dắt xe vào để ở nhà Liên rồi đi bộ tới trường cũng được.- Liên ơi, cho ta gửi xe ở đây với. Đường ngập hết rồi ta không đi xe vào được.- Ừ, mi để đó đi. Mà trời mưa to thế này mi đi học làm chi cho cực. Vừa xắn quần, nó vừa hất cao giọng nói: "Mi tưởng ai cũng nhác như mi chắc". Nói rồi, nó vội vơ ngay cái ô tí hon của ai đó nơi góc nhà và bắt đầu hành trình đến trường. Nói đi bộ cho oai chứ đường ngập hết cả rồi lội cũng khổ nữa là... Lội mãi, nó mỏi nhừ cả chân, cái ô "thiếu nhi" này cũng không che hết cả người nó. Cuối cùng nó cũng đến được trường, những hạt mưa đậu trên tóc, trên má rồi rớt xuống tay nó mát dịu. Nó thấy hay hay, một ngày mưa cực nhọc. Đến lớp nhưng nó vẫn không thấy thằng Hùng. Nó tức bụng: "Cái thằng thiệt lạ, nhắn tin bảo người ta đi học thế mà giờ không thấy đâu". Nó lôi điện thoại ra nhắn tin: "Ong oi, muon roi". Cái ghế bên cạnh nó hôm nay trống trơ. Tiết đầu trôi qua nó vẫn không thấy Hùng đến. Lo lắng, nó gọi cho "lão tướng ấy" nhưng chỉ nhận được những tiếng "tút, tút, tút..". Nó thấy lạ vì thằng Hùng có bao giờ nghỉ học đâu. Bỗng dưng nó nhìn mưa, nhìn những vòm cây có cảm giác gì đó trong đôi mắt. Hay nói đúng hơn, có một màu xanh buồn nhuốm lên vòm cây. Lần đầu tiên trong ba năm học đại học, chỗ bên cạnh không có Hùng. Nó và Hùng ngồi cùng một bàn, lúc góc này góc khác nhưng bao giờ hai đứa cũng ngồi chung với nhau. Thằng Hùng không có gì đặc biệt ngoài cái thân hình quá cỡ "sumô” với cái miệng oang oang. Nó thích nhất là mỗi giờ ra chơi, khi Hùng ngáp ngủ vì ban đêm thức chơi game, nó lại lấy tay búng bôm bốp vào cái trán căng vuông của Hùng. Rồi cái tật lúc nào cũng huơ huơ cái kẹo cao su trước mặt nó nữa chứ. Biết nó không thích ăn kẹo cao su thế mà đến lớp lúc nào Hùng cũng chìa cây kẹo mời gọi. Hùng hay nói: "Kẹo cao su rất tốt cho sức khỏe. Nó giúp tôi luôn sảng khoái tinh thần - tập trung trí tuệ, bà không ăn hèn chi lúc nào cũng rù rù như mệ cố". Những lúc ấy nó chạy đuổi thằng Hùng quanh lớp mấy vòng mới thôi. Những lúc nó bị xỉu, Hùng luôn là người cõng nó qua phòng y tế. Khi nào đau ốm Hùng cũng lo lắng chăm sóc nó, mua đồ ăn đồ uống cho nó bồi dưỡng. Nó vô tâm không biết những điều ý nghĩa ấy. Hôm nay không có Hùng đi học, nó thấy trống trải trong lòng.Tiết hai kết thúc. Nó phải về nhà. Nhưng nó cảm thấy khó chịu khi không biết lý do tại sao thằng bạn hôm nay không đến lớp. Gọi rồi nhắn tin, nó vẫn không nhận được sự hồi âm. Mưa vẫn chưa tạnh cho lòng nó thảnh thơi. Đang lúi húi xắn lại ống quần, nó chợt thấy một dáng người kềnh càng trước mặt. Ngước mắt lên, nó nhận ra khuôn mặt ngô ngố của thằng Hùng. Trên khuôn mặt nó, bao nhiêu dây thần kinh tập trung lại để nhìn Hùng, và cái miệng hình như đang chuẩn bị thốt ra những lời tức giận nhất. Nhưng nụ cười của thằng Hùng như cây đũa thần gõ vào những sợi tơ lòng vốn giăng mắc trong tâm hồn đang điên lên vì tức giận và lo lắng.Nó quát:- Ông đi học kiểu chi vui rứa, học xong mới đến!- Ừ thì hôm nay ta nhác quá!- Thế thì ông đến trường làm gì nữa?- Thì ta tới trường gặp bà không được à, chắc hôm nay không có ta đi học nên bà buồn lắm phải không?- Híc, tôi không thèm. Nhưng sao tôi gọi và nhắn tin ông không trả lời hả?- Bây giờ thì bà mới thấy giá trị của Hùng béo này phải không?Nó khinh khỉnh, không thèm nói với Hùng nữa. Biết nó đang hậm hực, Hùng nói:- Thôi đi với ta, ta đền cục tức cho bà.Nó thắc mắc:- Ông định làm gì nữa đây?- Thì bà đi với ta đến chỗ này hay lắm.Chưa biết nó có đồng ý hay không Hùng đã vội kéo nó đi rồi. Nhưng nó giằng tay lại.- Thôi ông ơi, trời mưa thế này đi mệt lắm, sân trường cũng ngập hết rồi.Hùng cằn nhằn:- Bà lại cái tật đó, ta cũng có thích đi dưới mưa lội dưới nước như vậy đâu! Nhưng vì có cái hay muốn cho bà xem nên cực mấy cũng kệ- Thế từ đây đến đó có xa không?- Ở ngay dãy nhà A trường mình đó thôi.- Cũng không gần đâu ông ơi, từ nhà H qua nhà A cũng mấy trăm mét mà sân trường giờ đã chìm trong biển nước.- Ta biết, nhưng thôi đi đi.Hai đứa đi dưới mưa, che cái dù tí hon. Cái dù nhỏ lúc nào cũng nghiêng về một phía. Nó ép mình thật sát vào người của Hùng để những hạt mưa không kịp vương lên tóc. Nó có cảm giác như Hùng đang lấy cả tấm thân che bầu trời mưa cho nó. Có cảm giác nó đang được bảo vệ.Nó vui mừng quá reo lên:- Đến nhà A rồi ông này!- Ừ, bà và ta còn phải leo lên tầng mái của dãy nhà nữa.- Trời ơi, ông có biết vừa rồi lội nước tôi đã mỏi chân lắm rồi, biết không, bây chừ còn phải lên tận trên ấy nữa à?- Thế bây giờ bà định về à. Đằng nào cũng gần đến rồi, bà chịu khó thêm một chút nữa đi!Nó đành theo, lê từng bước mỏi nhừ lên bậc thang. Nỗi bực tức vẫn làm nó hằn học mãi ông bạn. Lên đến nơi nó ngỡ ngàng. Bao nhiêu bực bội tan biến hẳn. Học bao lâu rồi mà nó không biết ở trong trường lại có chỗ hay ho thế này. Ở tầng mái có một khung cửa nhỏ, nhìn ở đây có thể thấy cả thành phố. Nó ồ lên sung sướng:- Chỗ này hay quá ông ơi!- Thì ta đã bảo với bà mà.Nó cười hì hì. Đứng ở đây nó nhìn thành phố nhỏ và hiền như bàn tay con gái. Thành phố trầm mặc cổ kính như đưa tiễn một nỗi buồn đã xa. Tĩnh lặng và yên bình. Nó sung sướng như thể vừa bắt được hình hài của mùa mới vừa sang. Hùng lại chìa kẹo cao su ra:- Bà làm cái cho vui?- Đã biết không ăn rồi còn - Nó cằn nhằn.Hùng cười một nụ cười rất khác:hiền và du dương. Bỗng nó quay sang:- Hôm nay không ngồi nghe giảng mà ông cũng cần sảng khoái tinh thần tập trung trí tuệ à, khung cảnh như thế này đủ làm người ta sảng khoái rồi chi nữa!- Bây giờ chính là lúc ta cần tập trung tinh thần nhất đấy bà ạ.Nó nghĩ ngợi:- Để làm gì? Ngắm cảnh chứ có làm chi mô mà căng thẳng ghê rứa ông!Hùng ngượng nghịu:- Để nắm tay bà thật chặt.Và nó nhận ra đôi tay mình ấm áp từ bao giờ không rõ. Chỉ biết hình như má nó đang ửng hồng như bầu trời hừng nắng sau mưa. Một ngày mưa nó nhận ra biết bao điều. Nó biết mình quý người bạn đặc biệt ấy như thế nào, nó biết một nơi chỉ có sự yên bình và yêu thương. Nó nhìn không gian rộng lớn bên ngoài như nhìn về tương lai phía trước của mình. Và nó nhận ra mặt trời đi vắng cho một ngày mưa êm đềm. ĐINH THỊ HOÀI THƯƠNG (BC K30, ĐH Khoa học Huế)
Mục lục
Một ngày mưa êm đềm
Một ngày mưa êm đềm
Đinh thị Hoài ThươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tuoi Tre Online - Áo TrắngĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 29 tháng 6 năm 2009
|
Đinh thị Hoài Thương
Một ngày mưa êm đềm
AT - Không biết bao mùa mưa đã làm Huế xói mòn đi rất nhiều lớp đất, nhưng cũng có bấy nhiêu cơn mưa ấy đã làm bao người phải xao xuyến bâng khuâng, để rồi ai cũng thì thầm "nỗi niềm chi rứa Huế ơi".
Nó vẫn say sưa ngắm mưa mà không nghĩ đến giờ mình phải đi học. Điện thoại rung: "Di hoc mi oi, hom nay co 2 tiet". Đó là tin nhắn của thằng Hùng, người ngồi cùng bàn với nó từ năm 1 đến giờ. Từ khi hai đứa ngồi chung với nhau đến nay, ngày nào nó cũng được thằng Hùng gọi đi học. Nhưng nghĩ đến quãng đường từ nhà tới trường, nó thở dài thườn thượt. Nhà nó cách trường mười hai cây số, trời nắng còn được chứ trời mưa thì đi cực thôi rồi. Thích ngắm mưa nhưng nó rất ghét phải đội những làn mưa xối xả, bước những bước vội vàng trên con đường về nhà. Với bản tính siêng năng và danh hiệu con ngoan trò giỏi mà nó xuất sắc nhận được từ lúc bé đến giờ thì "mưa to mấy cũng phải đi học", nó quyết tâm không bỏ bữa nào. Nó trầm mình đội mưa, xé gió lao nhanh xe vun vút tới trường. Nước đã dâng cao. Bao nhiêu người đang bì bõm dắt xe giữa trời mưa.Nó không thể đâm đầu chạy xe được nữa.Nhanh trí nó nghĩ ngay tới nhà Liên ở gần đó, nó dắt xe vào để ở nhà Liên rồi đi bộ tới trường cũng được.- Liên ơi, cho ta gửi xe ở đây với. Đường ngập hết rồi ta không đi xe vào được.- Ừ, mi để đó đi. Mà trời mưa to thế này mi đi học làm chi cho cực. Vừa xắn quần, nó vừa hất cao giọng nói: "Mi tưởng ai cũng nhác như mi chắc". Nói rồi, nó vội vơ ngay cái ô tí hon của ai đó nơi góc nhà và bắt đầu hành trình đến trường. Nói đi bộ cho oai chứ đường ngập hết cả rồi lội cũng khổ nữa là... Lội mãi, nó mỏi nhừ cả chân, cái ô "thiếu nhi" này cũng không che hết cả người nó. Cuối cùng nó cũng đến được trường, những hạt mưa đậu trên tóc, trên má rồi rớt xuống tay nó mát dịu. Nó thấy hay hay, một ngày mưa cực nhọc. Đến lớp nhưng nó vẫn không thấy thằng Hùng. Nó tức bụng: "Cái thằng thiệt lạ, nhắn tin bảo người ta đi học thế mà giờ không thấy đâu". Nó lôi điện thoại ra nhắn tin: "Ong oi, muon roi". Cái ghế bên cạnh nó hôm nay trống trơ. Tiết đầu trôi qua nó vẫn không thấy Hùng đến. Lo lắng, nó gọi cho "lão tướng ấy" nhưng chỉ nhận được những tiếng "tút, tút, tút..". Nó thấy lạ vì thằng Hùng có bao giờ nghỉ học đâu. Bỗng dưng nó nhìn mưa, nhìn những vòm cây có cảm giác gì đó trong đôi mắt. Hay nói đúng hơn, có một màu xanh buồn nhuốm lên vòm cây. Lần đầu tiên trong ba năm học đại học, chỗ bên cạnh không có Hùng. Nó và Hùng ngồi cùng một bàn, lúc góc này góc khác nhưng bao giờ hai đứa cũng ngồi chung với nhau. Thằng Hùng không có gì đặc biệt ngoài cái thân hình quá cỡ "sumô” với cái miệng oang oang. Nó thích nhất là mỗi giờ ra chơi, khi Hùng ngáp ngủ vì ban đêm thức chơi game, nó lại lấy tay búng bôm bốp vào cái trán căng vuông của Hùng. Rồi cái tật lúc nào cũng huơ huơ cái kẹo cao su trước mặt nó nữa chứ. Biết nó không thích ăn kẹo cao su thế mà đến lớp lúc nào Hùng cũng chìa cây kẹo mời gọi. Hùng hay nói: "Kẹo cao su rất tốt cho sức khỏe. Nó giúp tôi luôn sảng khoái tinh thần - tập trung trí tuệ, bà không ăn hèn chi lúc nào cũng rù rù như mệ cố". Những lúc ấy nó chạy đuổi thằng Hùng quanh lớp mấy vòng mới thôi. Những lúc nó bị xỉu, Hùng luôn là người cõng nó qua phòng y tế. Khi nào đau ốm Hùng cũng lo lắng chăm sóc nó, mua đồ ăn đồ uống cho nó bồi dưỡng. Nó vô tâm không biết những điều ý nghĩa ấy. Hôm nay không có Hùng đi học, nó thấy trống trải trong lòng.Tiết hai kết thúc. Nó phải về nhà. Nhưng nó cảm thấy khó chịu khi không biết lý do tại sao thằng bạn hôm nay không đến lớp. Gọi rồi nhắn tin, nó vẫn không nhận được sự hồi âm. Mưa vẫn chưa tạnh cho lòng nó thảnh thơi. Đang lúi húi xắn lại ống quần, nó chợt thấy một dáng người kềnh càng trước mặt. Ngước mắt lên, nó nhận ra khuôn mặt ngô ngố của thằng Hùng. Trên khuôn mặt nó, bao nhiêu dây thần kinh tập trung lại để nhìn Hùng, và cái miệng hình như đang chuẩn bị thốt ra những lời tức giận nhất. Nhưng nụ cười của thằng Hùng như cây đũa thần gõ vào những sợi tơ lòng vốn giăng mắc trong tâm hồn đang điên lên vì tức giận và lo lắng.Nó quát:- Ông đi học kiểu chi vui rứa, học xong mới đến!- Ừ thì hôm nay ta nhác quá!- Thế thì ông đến trường làm gì nữa?- Thì ta tới trường gặp bà không được à, chắc hôm nay không có ta đi học nên bà buồn lắm phải không?- Híc, tôi không thèm. Nhưng sao tôi gọi và nhắn tin ông không trả lời hả?- Bây giờ thì bà mới thấy giá trị của Hùng béo này phải không?Nó khinh khỉnh, không thèm nói với Hùng nữa. Biết nó đang hậm hực, Hùng nói:- Thôi đi với ta, ta đền cục tức cho bà.Nó thắc mắc:- Ông định làm gì nữa đây?- Thì bà đi với ta đến chỗ này hay lắm.Chưa biết nó có đồng ý hay không Hùng đã vội kéo nó đi rồi. Nhưng nó giằng tay lại.- Thôi ông ơi, trời mưa thế này đi mệt lắm, sân trường cũng ngập hết rồi.Hùng cằn nhằn:- Bà lại cái tật đó, ta cũng có thích đi dưới mưa lội dưới nước như vậy đâu! Nhưng vì có cái hay muốn cho bà xem nên cực mấy cũng kệ- Thế từ đây đến đó có xa không?- Ở ngay dãy nhà A trường mình đó thôi.- Cũng không gần đâu ông ơi, từ nhà H qua nhà A cũng mấy trăm mét mà sân trường giờ đã chìm trong biển nước.- Ta biết, nhưng thôi đi đi.Hai đứa đi dưới mưa, che cái dù tí hon. Cái dù nhỏ lúc nào cũng nghiêng về một phía. Nó ép mình thật sát vào người của Hùng để những hạt mưa không kịp vương lên tóc. Nó có cảm giác như Hùng đang lấy cả tấm thân che bầu trời mưa cho nó. Có cảm giác nó đang được bảo vệ.Nó vui mừng quá reo lên:- Đến nhà A rồi ông này!- Ừ, bà và ta còn phải leo lên tầng mái của dãy nhà nữa.- Trời ơi, ông có biết vừa rồi lội nước tôi đã mỏi chân lắm rồi, biết không, bây chừ còn phải lên tận trên ấy nữa à?- Thế bây giờ bà định về à. Đằng nào cũng gần đến rồi, bà chịu khó thêm một chút nữa đi!Nó đành theo, lê từng bước mỏi nhừ lên bậc thang. Nỗi bực tức vẫn làm nó hằn học mãi ông bạn. Lên đến nơi nó ngỡ ngàng. Bao nhiêu bực bội tan biến hẳn. Học bao lâu rồi mà nó không biết ở trong trường lại có chỗ hay ho thế này. Ở tầng mái có một khung cửa nhỏ, nhìn ở đây có thể thấy cả thành phố. Nó ồ lên sung sướng:- Chỗ này hay quá ông ơi!- Thì ta đã bảo với bà mà.Nó cười hì hì. Đứng ở đây nó nhìn thành phố nhỏ và hiền như bàn tay con gái. Thành phố trầm mặc cổ kính như đưa tiễn một nỗi buồn đã xa. Tĩnh lặng và yên bình. Nó sung sướng như thể vừa bắt được hình hài của mùa mới vừa sang. Hùng lại chìa kẹo cao su ra:- Bà làm cái cho vui?- Đã biết không ăn rồi còn - Nó cằn nhằn.Hùng cười một nụ cười rất khác:hiền và du dương. Bỗng nó quay sang:- Hôm nay không ngồi nghe giảng mà ông cũng cần sảng khoái tinh thần tập trung trí tuệ à, khung cảnh như thế này đủ làm người ta sảng khoái rồi chi nữa!- Bây giờ chính là lúc ta cần tập trung tinh thần nhất đấy bà ạ.Nó nghĩ ngợi:- Để làm gì? Ngắm cảnh chứ có làm chi mô mà căng thẳng ghê rứa ông!Hùng ngượng nghịu:- Để nắm tay bà thật chặt.Và nó nhận ra đôi tay mình ấm áp từ bao giờ không rõ. Chỉ biết hình như má nó đang ửng hồng như bầu trời hừng nắng sau mưa. Một ngày mưa nó nhận ra biết bao điều. Nó biết mình quý người bạn đặc biệt ấy như thế nào, nó biết một nơi chỉ có sự yên bình và yêu thương. Nó nhìn không gian rộng lớn bên ngoài như nhìn về tương lai phía trước của mình. Và nó nhận ra mặt trời đi vắng cho một ngày mưa êm đềm. ĐINH THỊ HOÀI THƯƠNG (BC K30, ĐH Khoa học Huế)
Mục lục
Một ngày mưa êm đềm
Một ngày mưa êm đềm
Đinh thị Hoài ThươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tuoi Tre Online - Áo TrắngĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 29 tháng 6 năm 2009
|
Phạm Sông Hồng
Một Ngày Nắng Khác
Những gian nhà thông trần quả là hay mách lẻo. Từ nhà chị vọng sang nhà tôi những tiếng động lạ: Tiếng gõ mạnh như đang sửa vật gì đó trong nhà, tiếng gõ dứt khoát và có vẻ quyết đoán như chứng tỏ sự hiện diện của đàn ông... Tôi mừng thầm: Thế là nhà chị đã có số chẵn. Chị mấp mé bờ năm mươi...Rồi tôi quen dần với những hòa âm mới của nhà chị: Tiếng chặt, băm với tần số cao vào nhưng giờ nấu ăn, tiếng lách cách rửa bát lâu hơn như sự tuyên bố công khai về việc nhà chị đang có hơn một người một cách thường xuyên, tiếng hát khe khẽ xen vào chút hạnh phúc gần gũi...Và khi cả xóm quen với sự xuất hiện của người đàn ông ấy thì bên bể nước các bà chuyên buôn dưa lê bắt đầu đặt ra rất nhiều câu hỏi, thậm chí người ta chẳng cần bóng gió mà hỏi nhau một cách trắng trợn cả khi có chị ở đó. Chị là người sạch sẽ có tiếng trong xóm nên chịu trận nhiều hơn người khác.Từ khi có người đàn ông chẳng còn thấy chị sang nhà tôi để kể lại những câu chuyện "thời còn trẻ" mà lần kể nào trông chị cũng tươi mới như lần đầu. Chị chỉ sang để lúc thì mượn cuốn sách dạy cắt may quần áo cho nam giới, lúc lại nói sẽ nhờ tôi dạy cách chiết vai áo đàn ông... Chị chạy qua chạy lại nhà tôi nhiều hơn nhưng chẳng mấy khi ngồi, đứng hỏi mấy câu rất nhanh xong, chị vội vã về nhà mình ngay. Trong câu hỏi của chị thường rất nhiều từ đàn ông, nam giới, đám mày râu, cánh ấy ... cùng ánh mắt đầy vẻ đồng bọn với vợ chồng tôi.Chị có vẻ đã sang một giai cấp khác.Tấm thiếp cưới của chị đã chuyển hẳn nội dung câu chuyện ngoài bể nước.Chưa bao giờ tôi thấy chị trả lời hóm hỉnh thế khi bị mọi người trêu. Nhiều lúc tôi không nhận ra chị...Mấy hôm trước đám cưới trời mưa dầm dề làm chị lo lắm vì chị tổ chức tại nhà, không đón đưa gì...Nhưng hình như ông trời cũng thương chị nên đúng hôm cưới nắng rất đẹp, trời trong và cao xanh...Chị có vẻ bận rộn lên nhiều từ ngày có thêm một nhân khẩu chính thức. Trông cách chị vui vẻ mà ít hồi hộp hơn, nhanh nhẹn cũng bớt lúng túng hơn so với lúc chưa cưới. Vọng sang nhà tôi cả tiếng chị nũng nịu anh. Vợ chồng chị thường xuyên ríu rít sang gửi tôi chìa khóa nhà để đi đâu đó vào những ngày nghỉ (tôi không giải thích được tại sao họ phải gửi chìa khóa. Trước đây chị chỉ gửi chìa khóa để về quê vào dịp Tết. Thỉnh thoảng chị lại tặng tôi mấy bông hoa và nói hai nhà cùng có hoa cho vui.Thế mà người ta cứ bảo tuổi trẻ là thứ không lấy lại được.Sau vài tuần bỗng không thấy người chồng cùng chị sang gửi khóa, tiếng băm chặt vào những giờ nấu ăn cũng bặt luôn. Nhưng chị vẫn thường xuyên sang tôi gửi chìa khóa nhà vào những ngày nghỉ mà không dặn kèm câu nào. Chị tất bật đi đi về về như người chủ của một gia đình lớn...Cũng phải thôi, được mấy người đàn bà có gia đình mà ung dung thảnh thơi?!Với thiên hạ chị đã là người đàn bà bình thường .Chị đã bước ra khỏi câu chuyện ngoài bể nước, nhưng vào một tối, chị sang và nói muốn hỏi tôi vài việc.Người đàn ông của chị đã có gia đình. Khi mẹ người ấy ốm nặng, thấy anh có vẻ lo lắng chuyện tiền nong, chị đã đưa anh toàn bộ số tiền trong cuốn sổ tiết kiệm của chị (mặc dù có ít tiền, là người lo xa, chị vẫn phải "chia" ra làm ba cuốn sổ tiết kiệm: Cái đầu tiên dành bố mẹ, cái thứ hai dành cho con, cái cuối cùng mới là của chị . Từ dạo không còn cuốn sổ dành cho mình, chị lại cắm cúi lo kiếm tiền không biết đến ngày tháng. Bây giờ con trai anh lại phải mổ, anh thì lúng túng... Chị phân vân và muốn biết ý tôi thế nào.Quá bất ngờ, lại không muốn hỏi thêm một cách bất nhã, tôi đành chọn phương án bớt áp đặt chị mà tôi thường dùng cho mình lúc đắn đo để trả lời chị: Làm theo cách mình cảm thấy ít khổ nhất ...Chị về rồi mà những điều chị nói không chịu theo chị, cứ quanh quất bên tôi...Rồi bố mẹ chị lần lượt qua đời trong vòng một năm.Mỗi lần về quê lo việc hiếu, khi gửi chìa khóa, chị đều nhờ đưa kèm một ít tiền nếu người ấy có về nhà .Và có vẻ như chị đã không muốn chìa tay ra nhận lại chùm chìa khóa kèm theo cả chỗ tiền vẫn còn nguyên si, những đồng tiền tất bật...Hình như những đồng tiền sạch lúc nào cũng tất bật...Những ngày nghỉ không còn thấy chị gửi khóa đều đều như trước đây.Chẳng còn thấy chị chạy qua chạy lại hỏi những câu hỏi có nhiều từ về đàn ông hay tặng tôi hoa để "hai nhà cắm cho vui".Và phải nhìn ổ khóa mới biết chị đi vắng hay ở nhà.Tôi buột miệng: "Không được", khi chị nói chị đã đưa cho người ấy hết số tiền chị kiếm trong thời gian vừa rồi. Chị có vẻ ngạc nhiên khi nghe hai từ ấy vì xét theo giọng của chị thì những điều chị nói với tôi như chỉ là thông báo, tâm sự chứ không phải kêu ca, than phiền gì. Thế là chị vội vàng thanh minh rằng đấy là chị tự nguyện, rằng anh không đòi hỏi gì, rằng chị rất vui khi được chia sẻ cùng anh...Im lặng một lúc chị lúng túng thổ lộ với tôi về quan hệ của chị và người ấy.Chị đã gặp và yêu anh.Còn anh, anh thương chị nhưng anh nói rõ là anh đã có một gia đình yên ổn.Chị đã nhờ anh đóng làm chú rể và có mặt ở nhà chị vào ban ngày sau đám cưới hờ một thời gian ngắn. Anh nhận lời giúp chị sau khi suy nghĩ rất lâu.Chị nói chị đã có những ngày rất hạnh phúc và chị mong tôi đừng hiểu nhầm người ấy...Chị yên tâm, tôi chưa bao giờ dám khẳng định là mình đã hiểu thật đúng một người.Chị đã về hưu.Dãy nhà của chúng tôi không còn thông trần nữa, các nhà đều lên tầng, nhà chị cũng thế với một tầng rưỡi có sân cây...Không thấy chị sang nhà tôi chơi như hồi còn đi làm bận rộn phải "tranh thủ", cũng chẳng còn thấy chị đi đi về về vội vã... Thỉnh thoảng tôi gặp chị ngoài chợ, trông chị lặng lẽ buồn, chậm rãi uể oải, như không chờ điều gì...Hôm nay tôi bỗng lại thấy chị hát:...Vội vã trở vềVội vã ra đi... (*)Hai câu hát bình thường vào lúc ấy nghe khác lạ như có cái rùng mình của số phận...Có phải chị đã tìm được cái gì khác để bận tâm hồi hộp chờ đợi...Chẳng hề báo trước, chị lễ mễ ôm sang bảo gửi tôi nào là tivi, đầu đĩa và cả một chiếc vali có vẻ rất nặng.Chị nói chị tiếp tục đi tìm đứa con (???) đã bị thất lạc thời chiến tranh mà có thời gian chị và người ấy cũng đã từng đi tìm mà chưa thấy...Có người bạn tin cho chị biết hình như đã thoáng nhìn thấy nó tại Sài Gòn.Nói xong chị cám ơn rồi về luôn.Tôi mừng vì thấy chị lại tất bật hối hả bận rộn.Ngoài kia trời rất nắng, nhưng tôi cảm giác nắng lần này không giống lần trước...Biết đâu cái lớn lao của con người chẳng nằm ở chỗ biết tìm ra những cách khác nhau để bắt nắng, để hạnh phúc...2-2005
Mục lục
Một Ngày Nắng Khác
Một Ngày Nắng Khác
Phạm Sông HồngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Nhân DânĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 5 năm 2005
|
Phạm Sông Hồng
Một Ngày Nắng Khác
Những gian nhà thông trần quả là hay mách lẻo. Từ nhà chị vọng sang nhà tôi những tiếng động lạ: Tiếng gõ mạnh như đang sửa vật gì đó trong nhà, tiếng gõ dứt khoát và có vẻ quyết đoán như chứng tỏ sự hiện diện của đàn ông... Tôi mừng thầm: Thế là nhà chị đã có số chẵn. Chị mấp mé bờ năm mươi...Rồi tôi quen dần với những hòa âm mới của nhà chị: Tiếng chặt, băm với tần số cao vào nhưng giờ nấu ăn, tiếng lách cách rửa bát lâu hơn như sự tuyên bố công khai về việc nhà chị đang có hơn một người một cách thường xuyên, tiếng hát khe khẽ xen vào chút hạnh phúc gần gũi...Và khi cả xóm quen với sự xuất hiện của người đàn ông ấy thì bên bể nước các bà chuyên buôn dưa lê bắt đầu đặt ra rất nhiều câu hỏi, thậm chí người ta chẳng cần bóng gió mà hỏi nhau một cách trắng trợn cả khi có chị ở đó. Chị là người sạch sẽ có tiếng trong xóm nên chịu trận nhiều hơn người khác.Từ khi có người đàn ông chẳng còn thấy chị sang nhà tôi để kể lại những câu chuyện "thời còn trẻ" mà lần kể nào trông chị cũng tươi mới như lần đầu. Chị chỉ sang để lúc thì mượn cuốn sách dạy cắt may quần áo cho nam giới, lúc lại nói sẽ nhờ tôi dạy cách chiết vai áo đàn ông... Chị chạy qua chạy lại nhà tôi nhiều hơn nhưng chẳng mấy khi ngồi, đứng hỏi mấy câu rất nhanh xong, chị vội vã về nhà mình ngay. Trong câu hỏi của chị thường rất nhiều từ đàn ông, nam giới, đám mày râu, cánh ấy ... cùng ánh mắt đầy vẻ đồng bọn với vợ chồng tôi.Chị có vẻ đã sang một giai cấp khác.Tấm thiếp cưới của chị đã chuyển hẳn nội dung câu chuyện ngoài bể nước.Chưa bao giờ tôi thấy chị trả lời hóm hỉnh thế khi bị mọi người trêu. Nhiều lúc tôi không nhận ra chị...Mấy hôm trước đám cưới trời mưa dầm dề làm chị lo lắm vì chị tổ chức tại nhà, không đón đưa gì...Nhưng hình như ông trời cũng thương chị nên đúng hôm cưới nắng rất đẹp, trời trong và cao xanh...Chị có vẻ bận rộn lên nhiều từ ngày có thêm một nhân khẩu chính thức. Trông cách chị vui vẻ mà ít hồi hộp hơn, nhanh nhẹn cũng bớt lúng túng hơn so với lúc chưa cưới. Vọng sang nhà tôi cả tiếng chị nũng nịu anh. Vợ chồng chị thường xuyên ríu rít sang gửi tôi chìa khóa nhà để đi đâu đó vào những ngày nghỉ (tôi không giải thích được tại sao họ phải gửi chìa khóa. Trước đây chị chỉ gửi chìa khóa để về quê vào dịp Tết. Thỉnh thoảng chị lại tặng tôi mấy bông hoa và nói hai nhà cùng có hoa cho vui.Thế mà người ta cứ bảo tuổi trẻ là thứ không lấy lại được.Sau vài tuần bỗng không thấy người chồng cùng chị sang gửi khóa, tiếng băm chặt vào những giờ nấu ăn cũng bặt luôn. Nhưng chị vẫn thường xuyên sang tôi gửi chìa khóa nhà vào những ngày nghỉ mà không dặn kèm câu nào. Chị tất bật đi đi về về như người chủ của một gia đình lớn...Cũng phải thôi, được mấy người đàn bà có gia đình mà ung dung thảnh thơi?!Với thiên hạ chị đã là người đàn bà bình thường .Chị đã bước ra khỏi câu chuyện ngoài bể nước, nhưng vào một tối, chị sang và nói muốn hỏi tôi vài việc.Người đàn ông của chị đã có gia đình. Khi mẹ người ấy ốm nặng, thấy anh có vẻ lo lắng chuyện tiền nong, chị đã đưa anh toàn bộ số tiền trong cuốn sổ tiết kiệm của chị (mặc dù có ít tiền, là người lo xa, chị vẫn phải "chia" ra làm ba cuốn sổ tiết kiệm: Cái đầu tiên dành bố mẹ, cái thứ hai dành cho con, cái cuối cùng mới là của chị . Từ dạo không còn cuốn sổ dành cho mình, chị lại cắm cúi lo kiếm tiền không biết đến ngày tháng. Bây giờ con trai anh lại phải mổ, anh thì lúng túng... Chị phân vân và muốn biết ý tôi thế nào.Quá bất ngờ, lại không muốn hỏi thêm một cách bất nhã, tôi đành chọn phương án bớt áp đặt chị mà tôi thường dùng cho mình lúc đắn đo để trả lời chị: Làm theo cách mình cảm thấy ít khổ nhất ...Chị về rồi mà những điều chị nói không chịu theo chị, cứ quanh quất bên tôi...Rồi bố mẹ chị lần lượt qua đời trong vòng một năm.Mỗi lần về quê lo việc hiếu, khi gửi chìa khóa, chị đều nhờ đưa kèm một ít tiền nếu người ấy có về nhà .Và có vẻ như chị đã không muốn chìa tay ra nhận lại chùm chìa khóa kèm theo cả chỗ tiền vẫn còn nguyên si, những đồng tiền tất bật...Hình như những đồng tiền sạch lúc nào cũng tất bật...Những ngày nghỉ không còn thấy chị gửi khóa đều đều như trước đây.Chẳng còn thấy chị chạy qua chạy lại hỏi những câu hỏi có nhiều từ về đàn ông hay tặng tôi hoa để "hai nhà cắm cho vui".Và phải nhìn ổ khóa mới biết chị đi vắng hay ở nhà.Tôi buột miệng: "Không được", khi chị nói chị đã đưa cho người ấy hết số tiền chị kiếm trong thời gian vừa rồi. Chị có vẻ ngạc nhiên khi nghe hai từ ấy vì xét theo giọng của chị thì những điều chị nói với tôi như chỉ là thông báo, tâm sự chứ không phải kêu ca, than phiền gì. Thế là chị vội vàng thanh minh rằng đấy là chị tự nguyện, rằng anh không đòi hỏi gì, rằng chị rất vui khi được chia sẻ cùng anh...Im lặng một lúc chị lúng túng thổ lộ với tôi về quan hệ của chị và người ấy.Chị đã gặp và yêu anh.Còn anh, anh thương chị nhưng anh nói rõ là anh đã có một gia đình yên ổn.Chị đã nhờ anh đóng làm chú rể và có mặt ở nhà chị vào ban ngày sau đám cưới hờ một thời gian ngắn. Anh nhận lời giúp chị sau khi suy nghĩ rất lâu.Chị nói chị đã có những ngày rất hạnh phúc và chị mong tôi đừng hiểu nhầm người ấy...Chị yên tâm, tôi chưa bao giờ dám khẳng định là mình đã hiểu thật đúng một người.Chị đã về hưu.Dãy nhà của chúng tôi không còn thông trần nữa, các nhà đều lên tầng, nhà chị cũng thế với một tầng rưỡi có sân cây...Không thấy chị sang nhà tôi chơi như hồi còn đi làm bận rộn phải "tranh thủ", cũng chẳng còn thấy chị đi đi về về vội vã... Thỉnh thoảng tôi gặp chị ngoài chợ, trông chị lặng lẽ buồn, chậm rãi uể oải, như không chờ điều gì...Hôm nay tôi bỗng lại thấy chị hát:...Vội vã trở vềVội vã ra đi... (*)Hai câu hát bình thường vào lúc ấy nghe khác lạ như có cái rùng mình của số phận...Có phải chị đã tìm được cái gì khác để bận tâm hồi hộp chờ đợi...Chẳng hề báo trước, chị lễ mễ ôm sang bảo gửi tôi nào là tivi, đầu đĩa và cả một chiếc vali có vẻ rất nặng.Chị nói chị tiếp tục đi tìm đứa con (???) đã bị thất lạc thời chiến tranh mà có thời gian chị và người ấy cũng đã từng đi tìm mà chưa thấy...Có người bạn tin cho chị biết hình như đã thoáng nhìn thấy nó tại Sài Gòn.Nói xong chị cám ơn rồi về luôn.Tôi mừng vì thấy chị lại tất bật hối hả bận rộn.Ngoài kia trời rất nắng, nhưng tôi cảm giác nắng lần này không giống lần trước...Biết đâu cái lớn lao của con người chẳng nằm ở chỗ biết tìm ra những cách khác nhau để bắt nắng, để hạnh phúc...2-2005
Mục lục
Một Ngày Nắng Khác
Một Ngày Nắng Khác
Phạm Sông HồngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Nhân DânĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 5 năm 2005
|
Chiêu Hoàng
Một ngày với Biển
- Ông ơi... Hôm nay mình đi đâu hở ông??? - Đi biển chơi .... Vừa nói, ông lão vừa ho khù khụ mở cánh cửa xe . Cô nhỏ ngồi bên tay lái nhìn ông lão chăm chú. Cô sợ ông bất cẩn lại vấp ngã nữa ... - Cẩn thận đấy ông.. - Biết !!! Chờ đến khi ông lão ngồi yên vị trong xe . Cô Nhỏ vừa lái xe vừa liếng thoắng kể: - Ông ơi... Đêm qua cháu nằm mơ thấy ông. Nhưng lạ lắm, trong mơ ông có râu dài tới rốn, lại bạc trắng phau cơ ..... - Thế lúc đó ông làm gì??? - Lúc đó mình đang đứng trước biển. Mầu biển xanh biếc như mây trời, mặt biển gợn sóng rất nhẹ. Ông chỉ cho cháu xem một đóa hoa... Lạ lắm ông ạ, đoá hoa lớn mọc lên từ giữa biển... Cháu chợt nhớ trong lần giảng kỳ trước, ông có nói đến đoá "Đại - Biểu - Liên - Hoa" trong kinh Hoa Nghiêm... - Rồi sao nữa ??.. - Đoá hoa đẹp và rất sống động. Nó nhịp nhàng chuyển động bập bềnh theo chữ " Úm - A - Hum". Trong thinh không, khi cháu nghe chữ "Úm" thì đoá hoa cụp lại . Nhưng đến chữ "Hum" thì nó lại nở ra... - Giấc mơ hay nhỉ... Vừa nói, ông lão vừa móc trong túi một ít thuốc bỏ vào miệng nhai nhóp nhép... Cô Nhỏ chẳng biết ông bệnh gì, nhưng cứ thấy trong túi ông đầy những loại thuốc, viên nào viên nấy chỉ nhỏ bằng nửa hạt đậu, đen nhánh... Thỉnh thoảng lại thấy ông thò tay vào túi lấy ra ăn như ăn kẹo . Một vài lần cô tò mò hỏi: - Ông bị bệnh gì mà phải uống thuốc mãi thế ?? Ông lão trả lời mơ hồ: - Bệnh này là bệnh nghiệp ấy mà... Nghiệp của ông, nghiệp của chúng sanh... - Thế sao ông không đi bác sĩ?? - Bác sĩ làm sao chữa được??? *** Ông ơi .... Sáng nay, nhớ ông, cháu lại ra biển... Biển muôn đời vẫn vậy . Hình như có một nỗi buồn cố hữu nào đó nên cháu cứ nghe nó thở dài sườn mượt... Cháu ra chiếc ghế đá ông cháu vẫn thường ngồi . Chiếc ghế bị nhiều người ngồi quá, nó trở nên bóng lộn làm cháu có cảm tưởng nó bị trọc đầu . Cháu hỏi thăm nó có nhớ ông như cháu nhớ ông không? Nó im thin thít. Hình như nó rất vô tình ông ạ... Hay tại vì nó bị đì quá, ai cũng ngồi lên nên nó chẳng chịu nói chuyện với ai ??? Chỉ có mấy con hải âu lúc nào cũng vậy, vẫn tham ăn, tham uống như ngày nào, hay dành ăn với mấy con chim bồ câu và chim sẻ. Cháu nhớ lần nào cũng vậy, mỗi lần ông cháu mình ra biển đều mua 2 ổ bánh mì bự, vất ra miếng nào, hải âu đều dành ăn cả.. Cháu thích nhất chơi cái trò vất một mẩu bánh lớn lên trời, chẳng lần nào là tụi nó không bắt được, cháu vừa ném, vừa cười lên khanh khách và nói với ông rằng: " Mấy con chim này đầu thai làm người thì chắc chúng nó chơi bóng rổ cừ lắm đấy ông nhỉ ??". Lũ bồ câu và chim sẻ thì có ông lo . Ông bẻ ra từng miếng bánh nhỏ cho chúng. Nhưng nhiều lúc, cháu ném bánh cho hải âu chậm quá, lúc nào tụi nó cũng ăn ké phần của những con chim khác... Cháu cũng đi thăm tiệm Baskin Robbin " 31 vị kem " Lần nào đi ngang qua đây ông cũng mua cho cháu một cây kem cà phê 2 scoops. Có lần vào tiệm, cháu đi từ đầu tới cuối tiệm đếm coi họ có bao nhiêu vị kem, rồi thầm thì mách ông: - Họ không có đủ 31 thùng kem ông ạ - Vậy có thùng của chị thích không? - Có, cháu thích ăn kem có vị cáfe .... - Vậy thì tốt rồi...!!! Ông thì lúc nào cũng dễ dãi, buông bỏ. Chẳng có điều gì có thể làm ông bận tâm. Cháu trộm nghĩ, giả sử có người đối xử tệ với ông chắc ông cũng chẳng tức giận.... Tiệm vẫn đông khách đấy ông, hình như nó cũng vô tình lắm. Cháu đi qua, đi lại, cũng không thấy nó tỏ vẻ nhớ tới ông cháu mình... Cháu cũng ghé vào tiệm bán nón và bán đủ thứ đồ kỷ niệm. Nơi đây, một lần ông đã vào mua cho cháu một cái nón rơm. Hôm ấy biển nắng quá... Mặt cháu đỏ au lên vì nắng. Ông bảo: - Phải ghé vào đây mua một cái nón cho chị, kẻo chị sẽ bị say nắng mất!!! Nhưng vào trong tiệm, cháu lại đi lòng vòng coi những món đồ linh tinh. Họ có những con sò thật lớn, nhìn vào óng ánh mầu sắc. Áp lên tai nghe được tiếng ù ù của Biển... Ông mua cho cháu một cái nón rơm (rất xấu, mà cháu không dám chê) và một con sò óng ánh mầu sắc được đặt trong một cái cube bằng nhựa rất đẹp. Nón thì cháu đã bỏ đi đâu mất rồi ông ạ, còn cái cube có con sò, cháu để trưng trong tủ sách của cháu. Thỉnh thoảng nhìn thấy nó, cháu lại nhớ ông.... Cuối cùng thì cháu đi ra biển... Cháu cứ nhớ mãi hình ảnh một già, một trẻ, đứng bên nhau nhìn ra biển. Chẳng biết lúc đó tâm thức ông nghĩ gì, nhưng những lần đứng bên ông nhìn ra biển xanh, tâm cháu cứ gởn gợn một nỗi niềm khó tả (nó không êm đềm và an lạc như giấc mơ cháu đã kể cho ông nghe đâu). Ôi... Biển thật là một bí mật đối với cháu... Cháu đi dọc theo bãi cát tìm vết chân ông cháu năm nào . Nhưng, thật khờ dại khi tin rằng nó còn để lại vết tích. Thế mà cháu cứ bỏ công kiếm tìm mãi .... Thỉnh thoảng cháu nhặt được vài vỏ sò nhiều màu sắc, hoặc vài con dã tràng miệt mài se cát mãi không thôi ... Thế mà 4 năm qua rồi đấy ông. Từ ngày ông đi, cháu buồn lắm. Chẳng có ai chơi, cũng không có người nào kể những mẩu chuyện trên trời, dưới đất cho cháu nghe . Ông đi, cháu cũng chẳng lên chùa nữa, cháu đi chùa khác để cháu khỏi nhớ ông... Một vài người bạn trong ban kinh, thỉnh thoảng nhớ đến cháu đều trách sao cháu lại bỏ chùa ??? Cháu bỏ chùa nhưng không bỏ đạo đâu ông ạ, (vì công ông đã đưa cháu vào Đại Thừa mà!!), cháu chỉ đi chùa khác thôi . Vì hễ đến cổng chùa cũ, cháu lại nhớ ông, nhớ dáng ông ngồi ngay cái ghế bên hông chùa . Vào chánh điện thì lại nhớ chỗ ông ngồi thuyết pháp... Ông biết không? Chuà làm lại cũng đẹp lắm. Ngay cái phòng thọ trai, thày để một tủ sách bằng kính lớn sát tường, trong đó cháu cũng thấy có nhiều sách của ông và các vị học giả khác... Những lần lên chùa, ngồi thu trong ghế cầm bất cứ cuốn sách nào của ông lên đọc, cháu cũng đều cảm thấy thật bùi ngùi ... Bây giờ, mỗi cuối tuần cháu đi nghe pháp ở một ngôi chùa khác. Ở đây, thày cho cháu nhiệm vụ thỉnh chuông. Công việc này cháu cũng rất thích ông ạ. Cứ gần tới giờ thuyết pháp thì cháu phải chạy thật nhanh lên lầu để thỉnh, mời gọi chư Phật tử trở về chánh điện nghe pháp.... Thỉnh chuông cũng là cả một "nghệ thuật" đấy ông. Mấy lần đầu, cháu không biết, nhắm mắt, nhắm mũi gõ coong... coong..., làm điếc lỗ tai mấy người Phật tử. Họ vừa đi vào chánh điện, vừa bịt tai nháy mắt với cháu... Có người (tính tình hơi khó một tí ) thì nổi cáu - vì điếc quá - nhìn cháu càu nhàu .... Sau này, Thày dạy cháu cách thỉnh chuông. Ban đầu phải đánh thật thong thả, từng tiếng... từng tiếng ngân nga... Mời gọi tất cả chúng sanh tới nghe pháp... Sau thì nhanh dần như để cung nghinh vị thày vào chánh điện ban pháp... Cuối cùng thì đánh 3 tiếng ngắn, biểu tượng cho Tam Bảo... Dạo này, cháu đánh cừ lắm rồi, vì vừa đánh, cháu vừa quán tưởng.. Giá có ông ở đây, thế nào ông cũng khen cháu giỏi .... ... Ông ơi, Một ngày lang thang ngoài biển và nói chuyện với ông. Biển vẫn xanh. Nắng vẫn vàng. Gió vẫn lồng lộng thổi như đang chơi trò rượt đuổi nhau. Các lòai chim vẫn thế... Mọi sự dường như chẳng thay đổi. Duy chỉ thiếu vắng ông - mà lạ lùng chưa??? Sao chẳng ai nhận ra điều to lớn ấy??? - Chỉ có mình cháu lẻ loi thang thang đi tìm lại những hình ảnh năm nào. Chẳng hiểu ông có nghe lời cháu tâm sự???
Mục lục
Một ngày với Biển
Một ngày với Biển
Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 21 tháng 5 năm 2004
|
Chiêu Hoàng
Một ngày với Biển
- Ông ơi... Hôm nay mình đi đâu hở ông??? - Đi biển chơi .... Vừa nói, ông lão vừa ho khù khụ mở cánh cửa xe . Cô nhỏ ngồi bên tay lái nhìn ông lão chăm chú. Cô sợ ông bất cẩn lại vấp ngã nữa ... - Cẩn thận đấy ông.. - Biết !!! Chờ đến khi ông lão ngồi yên vị trong xe . Cô Nhỏ vừa lái xe vừa liếng thoắng kể: - Ông ơi... Đêm qua cháu nằm mơ thấy ông. Nhưng lạ lắm, trong mơ ông có râu dài tới rốn, lại bạc trắng phau cơ ..... - Thế lúc đó ông làm gì??? - Lúc đó mình đang đứng trước biển. Mầu biển xanh biếc như mây trời, mặt biển gợn sóng rất nhẹ. Ông chỉ cho cháu xem một đóa hoa... Lạ lắm ông ạ, đoá hoa lớn mọc lên từ giữa biển... Cháu chợt nhớ trong lần giảng kỳ trước, ông có nói đến đoá "Đại - Biểu - Liên - Hoa" trong kinh Hoa Nghiêm... - Rồi sao nữa ??.. - Đoá hoa đẹp và rất sống động. Nó nhịp nhàng chuyển động bập bềnh theo chữ " Úm - A - Hum". Trong thinh không, khi cháu nghe chữ "Úm" thì đoá hoa cụp lại . Nhưng đến chữ "Hum" thì nó lại nở ra... - Giấc mơ hay nhỉ... Vừa nói, ông lão vừa móc trong túi một ít thuốc bỏ vào miệng nhai nhóp nhép... Cô Nhỏ chẳng biết ông bệnh gì, nhưng cứ thấy trong túi ông đầy những loại thuốc, viên nào viên nấy chỉ nhỏ bằng nửa hạt đậu, đen nhánh... Thỉnh thoảng lại thấy ông thò tay vào túi lấy ra ăn như ăn kẹo . Một vài lần cô tò mò hỏi: - Ông bị bệnh gì mà phải uống thuốc mãi thế ?? Ông lão trả lời mơ hồ: - Bệnh này là bệnh nghiệp ấy mà... Nghiệp của ông, nghiệp của chúng sanh... - Thế sao ông không đi bác sĩ?? - Bác sĩ làm sao chữa được??? *** Ông ơi .... Sáng nay, nhớ ông, cháu lại ra biển... Biển muôn đời vẫn vậy . Hình như có một nỗi buồn cố hữu nào đó nên cháu cứ nghe nó thở dài sườn mượt... Cháu ra chiếc ghế đá ông cháu vẫn thường ngồi . Chiếc ghế bị nhiều người ngồi quá, nó trở nên bóng lộn làm cháu có cảm tưởng nó bị trọc đầu . Cháu hỏi thăm nó có nhớ ông như cháu nhớ ông không? Nó im thin thít. Hình như nó rất vô tình ông ạ... Hay tại vì nó bị đì quá, ai cũng ngồi lên nên nó chẳng chịu nói chuyện với ai ??? Chỉ có mấy con hải âu lúc nào cũng vậy, vẫn tham ăn, tham uống như ngày nào, hay dành ăn với mấy con chim bồ câu và chim sẻ. Cháu nhớ lần nào cũng vậy, mỗi lần ông cháu mình ra biển đều mua 2 ổ bánh mì bự, vất ra miếng nào, hải âu đều dành ăn cả.. Cháu thích nhất chơi cái trò vất một mẩu bánh lớn lên trời, chẳng lần nào là tụi nó không bắt được, cháu vừa ném, vừa cười lên khanh khách và nói với ông rằng: " Mấy con chim này đầu thai làm người thì chắc chúng nó chơi bóng rổ cừ lắm đấy ông nhỉ ??". Lũ bồ câu và chim sẻ thì có ông lo . Ông bẻ ra từng miếng bánh nhỏ cho chúng. Nhưng nhiều lúc, cháu ném bánh cho hải âu chậm quá, lúc nào tụi nó cũng ăn ké phần của những con chim khác... Cháu cũng đi thăm tiệm Baskin Robbin " 31 vị kem " Lần nào đi ngang qua đây ông cũng mua cho cháu một cây kem cà phê 2 scoops. Có lần vào tiệm, cháu đi từ đầu tới cuối tiệm đếm coi họ có bao nhiêu vị kem, rồi thầm thì mách ông: - Họ không có đủ 31 thùng kem ông ạ - Vậy có thùng của chị thích không? - Có, cháu thích ăn kem có vị cáfe .... - Vậy thì tốt rồi...!!! Ông thì lúc nào cũng dễ dãi, buông bỏ. Chẳng có điều gì có thể làm ông bận tâm. Cháu trộm nghĩ, giả sử có người đối xử tệ với ông chắc ông cũng chẳng tức giận.... Tiệm vẫn đông khách đấy ông, hình như nó cũng vô tình lắm. Cháu đi qua, đi lại, cũng không thấy nó tỏ vẻ nhớ tới ông cháu mình... Cháu cũng ghé vào tiệm bán nón và bán đủ thứ đồ kỷ niệm. Nơi đây, một lần ông đã vào mua cho cháu một cái nón rơm. Hôm ấy biển nắng quá... Mặt cháu đỏ au lên vì nắng. Ông bảo: - Phải ghé vào đây mua một cái nón cho chị, kẻo chị sẽ bị say nắng mất!!! Nhưng vào trong tiệm, cháu lại đi lòng vòng coi những món đồ linh tinh. Họ có những con sò thật lớn, nhìn vào óng ánh mầu sắc. Áp lên tai nghe được tiếng ù ù của Biển... Ông mua cho cháu một cái nón rơm (rất xấu, mà cháu không dám chê) và một con sò óng ánh mầu sắc được đặt trong một cái cube bằng nhựa rất đẹp. Nón thì cháu đã bỏ đi đâu mất rồi ông ạ, còn cái cube có con sò, cháu để trưng trong tủ sách của cháu. Thỉnh thoảng nhìn thấy nó, cháu lại nhớ ông.... Cuối cùng thì cháu đi ra biển... Cháu cứ nhớ mãi hình ảnh một già, một trẻ, đứng bên nhau nhìn ra biển. Chẳng biết lúc đó tâm thức ông nghĩ gì, nhưng những lần đứng bên ông nhìn ra biển xanh, tâm cháu cứ gởn gợn một nỗi niềm khó tả (nó không êm đềm và an lạc như giấc mơ cháu đã kể cho ông nghe đâu). Ôi... Biển thật là một bí mật đối với cháu... Cháu đi dọc theo bãi cát tìm vết chân ông cháu năm nào . Nhưng, thật khờ dại khi tin rằng nó còn để lại vết tích. Thế mà cháu cứ bỏ công kiếm tìm mãi .... Thỉnh thoảng cháu nhặt được vài vỏ sò nhiều màu sắc, hoặc vài con dã tràng miệt mài se cát mãi không thôi ... Thế mà 4 năm qua rồi đấy ông. Từ ngày ông đi, cháu buồn lắm. Chẳng có ai chơi, cũng không có người nào kể những mẩu chuyện trên trời, dưới đất cho cháu nghe . Ông đi, cháu cũng chẳng lên chùa nữa, cháu đi chùa khác để cháu khỏi nhớ ông... Một vài người bạn trong ban kinh, thỉnh thoảng nhớ đến cháu đều trách sao cháu lại bỏ chùa ??? Cháu bỏ chùa nhưng không bỏ đạo đâu ông ạ, (vì công ông đã đưa cháu vào Đại Thừa mà!!), cháu chỉ đi chùa khác thôi . Vì hễ đến cổng chùa cũ, cháu lại nhớ ông, nhớ dáng ông ngồi ngay cái ghế bên hông chùa . Vào chánh điện thì lại nhớ chỗ ông ngồi thuyết pháp... Ông biết không? Chuà làm lại cũng đẹp lắm. Ngay cái phòng thọ trai, thày để một tủ sách bằng kính lớn sát tường, trong đó cháu cũng thấy có nhiều sách của ông và các vị học giả khác... Những lần lên chùa, ngồi thu trong ghế cầm bất cứ cuốn sách nào của ông lên đọc, cháu cũng đều cảm thấy thật bùi ngùi ... Bây giờ, mỗi cuối tuần cháu đi nghe pháp ở một ngôi chùa khác. Ở đây, thày cho cháu nhiệm vụ thỉnh chuông. Công việc này cháu cũng rất thích ông ạ. Cứ gần tới giờ thuyết pháp thì cháu phải chạy thật nhanh lên lầu để thỉnh, mời gọi chư Phật tử trở về chánh điện nghe pháp.... Thỉnh chuông cũng là cả một "nghệ thuật" đấy ông. Mấy lần đầu, cháu không biết, nhắm mắt, nhắm mũi gõ coong... coong..., làm điếc lỗ tai mấy người Phật tử. Họ vừa đi vào chánh điện, vừa bịt tai nháy mắt với cháu... Có người (tính tình hơi khó một tí ) thì nổi cáu - vì điếc quá - nhìn cháu càu nhàu .... Sau này, Thày dạy cháu cách thỉnh chuông. Ban đầu phải đánh thật thong thả, từng tiếng... từng tiếng ngân nga... Mời gọi tất cả chúng sanh tới nghe pháp... Sau thì nhanh dần như để cung nghinh vị thày vào chánh điện ban pháp... Cuối cùng thì đánh 3 tiếng ngắn, biểu tượng cho Tam Bảo... Dạo này, cháu đánh cừ lắm rồi, vì vừa đánh, cháu vừa quán tưởng.. Giá có ông ở đây, thế nào ông cũng khen cháu giỏi .... ... Ông ơi, Một ngày lang thang ngoài biển và nói chuyện với ông. Biển vẫn xanh. Nắng vẫn vàng. Gió vẫn lồng lộng thổi như đang chơi trò rượt đuổi nhau. Các lòai chim vẫn thế... Mọi sự dường như chẳng thay đổi. Duy chỉ thiếu vắng ông - mà lạ lùng chưa??? Sao chẳng ai nhận ra điều to lớn ấy??? - Chỉ có mình cháu lẻ loi thang thang đi tìm lại những hình ảnh năm nào. Chẳng hiểu ông có nghe lời cháu tâm sự???
Mục lục
Một ngày với Biển
Một ngày với Biển
Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 21 tháng 5 năm 2004
|
Huyền Băng
Một ngày đi hôi gạo
Đó là những ngày đầu tháng năm năm 1975. Tôi rảnh rổi không có việc gì làm, đạp xe qua nhà cậu tôi ở Cầu Kinh, một khu vực vắng vẻ nằm trên đường từ Hàng xanh rẻ ngược lên Bình Qưới. Trong tâm trạng không biết phải làm gì, sẽ làm gì, tôi đi trong cơn nắng tháng năm thật chói chang, nóng bức! Vào nhà cậu, mới chuyện gẩu với đứa em con cậu mấy câu thì có vài người hàng xóm của cậu mà tôi cũng quen rủ đi lấy gạo. Tôi hỏi gạo đâu mà lấy? Họ bảo là ở Tân Cảng; trước đây Chánh quyền Sài gòn dự trử, nay bỏ chạy người dân chung quanh đó đã mở kho và vào xúc gạo rất đông. Tôi tò mò cũng muốn biết cảnh ấy như thế nào và tôi cũng theo đám người đó vào Tân Cảng. Đọan đường từ đấy đến Tân cảng không xa, nhưng rất vắng vẻ vì khu đó trước đây là khu quân sự, không có nhà dân dọc theo hai bên đường. Đi hết đọan đường rầy đất đỏ, chúng tôi chung dưới gầm cầu Sài Gòn để vào kho Tân Cảng. Trước mắt tôi một khung cảnh hổn độn chưa từng thấy! Mọi người không biết từ đâu đến, rất đông, xúm xít nhau kẻ bao người bị, già trẻ lớn bé gì cũng có, họ đang hì hụt bưng, khiêng, vác . .. Trong cái kho rộng mênh mông, từng cây gạo được xếp cao tới nóc nhà. Những người cơ hội đến đây lấy gạo về bán cũng có, những người dân quanh vùng sợ đói tìm đến quơ chút đỉnh cũng có. Những tay chuyên môn thì đưa xe ba bánh máy vào, rinh từng bao bỏ lên xe, bỏ đầy thì đi. Những người dân bình thường thì không thể nào bưng nổi bao gạo nên xổ bớt gạo ra khỏang lưng bao rồi vác lên xe gắp máy hay xe đạp gì đó để chở về. Và cũng chính vì vậy, dưới sàn kho, gạo đổ ra linh láng và mọi người đi trên đó mà tôi thấy cũng hơi sót ruột. Tôi cũng nghe mọi người kể với nhau rằng: cẩn thận đó, có người mở bao từ dưới để rút gạo bị cây gạo tuột đè bị thương nặng đó. Tôi cũng mang theo cái bao 50 để đựng gạo, và để chắc ăn tôi xúc gạo dưới đất mà họ đổ ra để khỏi nguy hiểm. Tôi không thể bê nổi bao gạo 50 nên tôi chỉ xúc hơn nửa bao. Tôi lôi xệch bao gạo ra ngòai và để lên sườn chiếc xe đạp mini của tôi. Vì ham vui đi nên tôi chẳng mang dây ràng cột gì cả . . . Những người đi chung với tôi đã về trước, một mình tôi tha bao gạo lên xe và chạy từ từ về nhà cậu. Bao gạo không chịu ngồi yên, nó cứ tuột lên tuột xuống và tôi phải vật vả với nó: cứ đi mấy thướt thì nó lại trì tuột xuống, tôi lại phải đở lên, vừa mệt, vừa nóng, mắt tôi hoa lên, tôi ngó tới ngó lui nhưng chẳng thấy ai để nhờ giúp đở. Tôi ráng đi một chút nừa với hy vọng gặp ai cho quách họ bao gạo cho xong. Thế nhưng đường vắng vẫn vắng và tôi không nở nào bỏ bao gạo giữa đường. Mệt quá, tai tôi ù đi, và may thay chính lúc đó tôi mờ mờ thấy có một căn nhà hay một cái kho gì đó bỏ hoang, cửa mở ngỏ mở toang, nhìn vào sân tôi thấy có một cái vòi nước ở dưới thấp, tôi như bắt được vàng, bước vội vào sân nhà đó mở vòi nước, uống lấy, uống để. Lổ tai tôi bắt đầu làm việc trở lại, mắt tôi bắt đầu sáng ra. Ngụm nước đó đúng là một ngụm nước thần, tôi tỉnh táo hẳn và tôi cảm nhận được người sắp chết trên sa mạc gặp được một ngụm nước quý biết chừng nào. Với kinh nghiệm vật lộn với bao gạo nảy giờ tôi biết tôi không thể ngồi trên xe để chở một bao gạo mà không có dây ràng được nên tôi đành dắt bộ nó về nhà cậu. Về đến đó, tôi như trút được gánh nặng Tôi đã không đem nó về nhà mình mặc dù lúc đó tôi có thể kiếm được một sợi dây để cột. vì nhìn nó - tôi thấy sợ. . Đọan đường từ Tân Cảng về nhà cậu tuy không xa nhưng làm cho tôi tưởng chết đi được và tôi tự cười nhạo tôi: Yếu như sên mà cũng đòi đi hôi của. Đó là chuyện của tôi, nhưng có lẻ cũng chính nhờ những động thái đó mà một số gia đình nghèo sống trong thành phố không có gạo, thức ăn dự trữ để ăn trong những ngày còn hổn độn ấy có cái sống qua ngày. . . chờ ổn định.
Mục lục
Một ngày đi hôi gạo
Một ngày đi hôi gạo
Huyền BăngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy : Huyền Băng Nguồn: Vnthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 16 tháng 9 năm 2005
|
Huyen Bang
One day I went to smell rice
Those were the early days of May 1975. I had free time and nothing to do. I cycled past my uncle's house in Cau Kinh, a deserted area on the road from Hang Xanh Cheap to Binh Quoi. In the mood of not knowing what to do or what to do, I walked in the bright and hot May sun! Entering his house, after just chatting with his younger brother for a few words, a few of his neighbors that I also knew invited him to go get rice. I asked where did I get the rice? They said it was at Tan Cang; Previously, the Saigon government was in reserve, but now fleeing, the surrounding people opened warehouses and came in to scoop rice in large numbers. I was curious and wanted to know what that scene was like and I also followed that group of people into Tan Cang. The road from there to Tan Cang is not far, but it is very deserted because that area was formerly a military zone, with no houses along either side of the road. After completing the red dirt track, we went under the Saigon bridge to enter the Tan Cang warehouse. Before my eyes was a scene of unprecedented chaos! People don't know where they came from, very crowded, crowded together, many people are sick, old and young, big and small, they are struggling to carry, carry, carry. .. In the vast warehouse, each rice plant is stacked up to the roof. There are also opportunistic people who come here to get rice to sell, and there are also people around the area who are afraid of hunger and come to make a little money. The professionals brought in a motorized three-wheeled vehicle, took each bag and put it on the vehicle, filled it up and left. Ordinary people cannot carry a bag of rice, so they empty the back of the bag and carry it on a pick-up truck or bicycle to transport it home. And that's why, on the warehouse floor, rice was spilling out and people were walking on it, which I felt was a bit of a mess. I also heard people say to each other: Be careful, someone opened the bag from below to pull out rice and the rice stick slipped and was seriously injured. I also brought a 50-pound bag to store rice, and just to be sure, I scooped up the rice they dumped on the ground to avoid danger. I couldn't carry a 50-pound bag of rice, so I only scooped more than half a bag. I dragged the bag of rice outside and put it on the side of my mini bike. Because I wanted to have fun, I didn't bring any rope or tie. . . The people who went with me left first, I alone loaded the bag of rice into the car and drove slowly to his house. The rice bag wouldn't sit still, it kept sliding up and down and I had to struggle with it: every few steps, it would slowly slide down, I had to pick it up again, I was tired and hot, my eyes were dizzy, I I looked back and forth but didn't see anyone to ask for help. I tried to walk a little in the hope of meeting someone who would give them a bag of rice. But the road was still deserted and I did not leave a bag of rice in the middle of the road. I was so tired, my ears were ringing, and fortunately at that moment I vaguely saw an abandoned house or warehouse of some kind, the door was wide open, looking into the yard I saw a faucet down below. , I felt like I had found gold, quickly walked into that yard, turned on the faucet, drank, drank. My ears started working again, my eyes started to clear up. That sip of water was truly a magical sip of water. I was completely awake and I felt how precious it was for a dying person in the desert to encounter a sip of water. With the experience of struggling with bags of rice, I now knew that I could not sit in the car to carry a bag of rice without a rope, so I had to walk it to his house. When I got there, I felt like a burden had been lifted. I didn't bring it back to my house even though I could have found a rope to tie it at that time. because looking at it - I felt scared. . The road from Tan Cang to your house was not far, but it made me think I was going to die and I laughed at myself: I was weak like a snail but still wanted to steal money. That's my story, but perhaps it's thanks to those actions that some poor families living in the city who didn't have rice or food reserves to eat during those chaotic days were able to get by. . . wait for stabilization.
Table of contents
One day I went to smell rice
One day I went to smell rice
Huyen BangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Huyen Bang Source: Vnthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: September 16, 2005
|
Asin
Một Ngày Ở Bệnh Viện Nội Tiết
Trời nắng như đổ lửa, lưng áo ướt đẫm mồ hôi và mặt mũi lấm lem bụi đất, tôi và cô em vợ đến bệnh viện nội tiết để làm xét nghiệm. Cô em vợ tôi năm nay 20 tuổi, cô mắc bệnh bướu cổ mới vài năm nhưng do mặc cảm về sự khiếm khuyết của mình nên chẳng kết bạn với ai. Trong suốt những năm tháng đó với cô là cả một cuộc đời. Bởi sống nơi thôn quê không có điều kiện tiếp xúc nhiều với thông tin y khoa, cô em vợ tôi đã không biết căn bệnh này có rất nhiều khả năng chữa trị thành công. Sau một thời gian khuyên giải và góp ý với người thân, tôi đã có cơ hội đưa cô em vợ lên thành phố trị bệnh. Ban đầu, thủ tục cũng khá đơn giản nhưng theo tôi được biết thì đó mới chỉ là vòng ngoài, xếp xe một ngàn, vé giữ xe cũng một ngàn đồng, mãi mới tìm được một chỗ khá ưng ý tuy hơi hắt nắng một chút nhưng cũng dễ dàng lấy xe ra lúc về. Trong khuôn viên bệnh viện la liệt những chiếc ghế đá xếp san sát nhau, và tất nhiên là chẳng có ghế nào còn trống. Điều này cũng có thể giải thích được, có lẽ vì người ta phải ngồi bên ngoài đợi đến lượt mình vào khám, hoặc giả họ là thân nhân của người bệnh đến để thăm nuôi - cần có nơi thoáng khí để ngồi chờ. Nhưng khi bước vào tiền sảnh bệnh viện tôi mới biết mình lầm, hoàn toàn sai lầm! Sự thật trước mắt đã chứng minh cho điều tôi nghĩ là vô căn cứ. Chao ôi là người! Họ người thì đứng, người thì ngồi, thậm chí có người còn nằm nữa ra đấy... Thật không thể tưởng một bệnh viện tầm cỡ quốc gia lại có cơ cấu tổ chức tệ thế này. Tìm hiểu sâu hơn tôi mới biết một phần do trời nóng, một phần do bệnh nhân đông quá (hầu như toàn bộ bệnh nhân của các tỉnh phía Bắc từ hà giang cho đến Quảng Bình đều đổ dồn về đây), nên sự quá tải đã diễn ra từ lâu. Có điều là nguồn kinh phí lại hạn hẹp, tài trợ thì không có, mà do ngân sách bệnh viện biết gom góp từ đâu. Trong khi đó, khám chữa bệnh cho dân mà chi phí đắt một chút là bị kêu la, rồi thì lại thanh tra...Thật bệnh viện phần nào cũng ở vào thế như nằm giữa, trên đe - dưới búa vậy. (trích lời ông Phó Viện trưởng bệnh viện nội tiết). Cũng khó mà quy lỗi phải hay đổ trách nhiệm cho riêng bên nào. Bệnh nhân thì rõ là không được rồi, còn bệnh viện, bệnh viện thì có lý do của bệnh viện và nó nghe có vẻ cũng khá hợp lý. Vậy nhà nước nghĩ sao, chúng ta nên chăng có sự hiệp đồng tổ chức của nhà nước nhằm đầu tư nâng cấp trang thiết bị, giường chiếu bệnh nhân, kế đó là lên kế hoạch xây dựng hẳn một chuyên khu dành riêng cho thân nhân thăm nuôi người bệnh? Quả thật, để mãi tình trạng chung thế này đúng là bất cập! Thêm nữa, trên mỗi bức tường của bệnh viện đều có thông báo "Đề phòng kẻ gian", câu hỏi lớn đặt ra là trong số hàng trăm con người ở đây, khó tránh khỏi sự thất thóat tiền của. ai biết phải đề phòng ai (!) Không những thế, trên hết chúng ta phải quan tâm đặc biệt đến trật tự và vệ sinh bệnh viện, nếu bệnh viện là nơi chữa trị bệnh, nhưng cũng đồng thời là ổ vi trùng lây bệnh "tầm cỡ" như thế, thì có khác gì mang hàng trăm sinh mạng bệnh nhân đó phó mặc cho trời đất và ký sinh! Đã vậy, thật tôi thấy cái gọi là "đạt tiêu chuẩn một bệnh viện tầm cỡ quốc gia" quá phù phiếm và xa hoa khi đối diện với hai chữ "Y đức". Nếu nói đến điều làm tôi thấy bức xúc hơn, phải đề cập đến sự vật và sự kiện phía trong - nơi tiếp nhận bệnh nhân tọa lạc ngay chính diện khu tiền sảnh. Khu này được bố cục làm 4 cửa đánh số thứ tự từ 1 đến 4, bên trong có 4 nhân viên và 1 bộ micro - loa dùng để gọi tên bệnh nhân đến lượt đăng ký khám chữa bệnh. Để được gọi tên vào đăng ký, mỗi bệnh nhân cần phải nộp hồ sơ bệnh trạng lên bàn để nhân viên gọi tên (cái này do tôi đặt ra, chứ tôi cũng chẳng biết bối cảnh ra đời cũng như chức năng của chức vụ đó). Bệnh nhân quá đông mà ai cũng lại muốn xếp trước nên gây nên tình trạng hỗn loạn trước quầy đăng ký. Thế là cảnh chen chúc nhau như thời bao cấp lại diễn ra, quan trọng là cũng chẳng thấy ban quản lý bệnh viện đứng ra dàn xếp, thôi thì cứ mặc ai muốn làm gì thì làm. Tôi cũng trong dòng người chen chúc đó, xếp được sổ khám chữa bệnh cho cô em xong, thoát ra được thì người ngợm chẳng khác nào anh phu xe mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy cả quãng đường cả trăm kilomet vừa thở dốc! Buồn cười ở chỗ trong cái tiền sảnh chưa đầy 60 mét vuông này đây đã có đến 10 cái quạt trần và thêm 8 cái quạt thông gió. Đấy, ừ thì cứ chật vật xếp hàng đặt sổ xong cũng chưa được yên thân, chẳng có chỗ nào để mà ngả lưng, ngay cả chỗ đứng cũng khó kiếm được nơi tạm cho là dễ thở (!) Đành vậy, lại phải chọn đại một chỗ và chờ đợi. Mãi hơn 1 giờ sau mới đến lượt gọi tên, cô em tôi nhanh nhảu luồn qua dòng người để tiến vào làm thủ tục nộp lệ phí khám chữa bệnh, đến đây mọi việc tưởng chừng như đã ổn thỏa, nhưng thật là khó mà nghĩ ra cái nhiêu khê ở bệnh viện, vào được phòng điện tâm đồ khoảng mươi phút, sang phòng siêu âm khoảng 20 phút, cuối cùng lại đến phòng xét nghiệm máu và nội tiết, phòng nào cũng làm thủ tục đặt phiếu, chờ đến lượt, vào khám và ra. Biết là không thể không thủ tục, không xếp hàng, nhưng thật không cần phải nhiêu khê đến thế. Một chút nhiệt tâm thôi cũng đã khác rồi. Nước người không ngừng cải tiến điều kiện an sinh, ngẫm lại nước ta mà buồn, điều kiện an sinh sao mà kém thế! Có khác gì cơ quan cửa quyền, mãi vẫn chưa đạt được cái gọi là "một cửa một dấu"? Lại nói tiếp, kết quả siêu âm và điện tâm đồ thì tương đối nhanh chóng, còn xét nghiệm máu và nội tiết tố thì phải đợi đến chiều, cô em tôi phải về thi học kỳ nên chiều đó không thể ở lại để lấy kết quả được, lại đến lượt tôi. Hai giờ chiều, thật nhanh, thật đúng giờ tôi đã xuất hiện ở đúng vị trí mà sáng tôi đã đứng, đợi là cảnh thường xuyên xảy ra nên tôi không lấy làm uất ức gì (quen quá rồi cơ mà!). Nhưng cái làm tôi bực mình chính là phải đợi bác sĩ. Trong khi tôi là người đến sớm nhất, bác sĩ phải đến muộn do bận chơi trò "kết dây thun thời gian"! Cứ thử mường tượng, hai giờ ba mươi phút, bác sĩ xuất hiện, trên tay cầm kết quả xét nghiệm buổi sáng, vẫn phải tiến hành theo đúng thủ tục, xếp giấy và đợi. Lấy kết quả xong, tập hợp đầy đủ kết quả của cả ba phòng, tôi lại phải đến gặp bác sĩ trực tiếp khám để lấy đơn thuốc, lại đợi - có lẽ đợi là một vòng tròn được thiết kế khá quy mô và nghiêm ngặt gần như Vòng luân hồi của giáo lý nhà Phật thì phải (!). Sau khi kê đơn thuốc, nào PTU ngày 8 viên chia làm 2 lần uống sau khi ăn, nào là đủ loại thuốc mà tôi không thể đọc được tên... Cuối cùng, vị bác sĩ đáng kính nhắc khéo tôi một câu "Anh nên ra ngoài cổng bệnh viện mà mua thuốc, ở đó vừa rẻ hơn, lại vừa đạt chất lượng tốt nhất, số..". Hoàn thành công tác, tôi vù chạy về nhà như bị ma đuổi, tránh xa cái nơi mà tôi vừa đến, có lẽ không có từ nào diễn tả được sự hỗn độn và tạp nhạp nơi ấy...Tạm biệt (chắc chắn rằng tôi hy vọng mình có thể nói Vĩnh biệt)
Mục lục
Một Ngày Ở Bệnh Viện Nội Tiết
Một Ngày Ở Bệnh Viện Nội Tiết
AsinChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Casa ( Asin ) Nguồn: asin ( casa)Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 19 tháng 6 năm 2005
|
Asin
Một Ngày Ở Bệnh Viện Nội Tiết
Trời nắng như đổ lửa, lưng áo ướt đẫm mồ hôi và mặt mũi lấm lem bụi đất, tôi và cô em vợ đến bệnh viện nội tiết để làm xét nghiệm. Cô em vợ tôi năm nay 20 tuổi, cô mắc bệnh bướu cổ mới vài năm nhưng do mặc cảm về sự khiếm khuyết của mình nên chẳng kết bạn với ai. Trong suốt những năm tháng đó với cô là cả một cuộc đời. Bởi sống nơi thôn quê không có điều kiện tiếp xúc nhiều với thông tin y khoa, cô em vợ tôi đã không biết căn bệnh này có rất nhiều khả năng chữa trị thành công. Sau một thời gian khuyên giải và góp ý với người thân, tôi đã có cơ hội đưa cô em vợ lên thành phố trị bệnh. Ban đầu, thủ tục cũng khá đơn giản nhưng theo tôi được biết thì đó mới chỉ là vòng ngoài, xếp xe một ngàn, vé giữ xe cũng một ngàn đồng, mãi mới tìm được một chỗ khá ưng ý tuy hơi hắt nắng một chút nhưng cũng dễ dàng lấy xe ra lúc về. Trong khuôn viên bệnh viện la liệt những chiếc ghế đá xếp san sát nhau, và tất nhiên là chẳng có ghế nào còn trống. Điều này cũng có thể giải thích được, có lẽ vì người ta phải ngồi bên ngoài đợi đến lượt mình vào khám, hoặc giả họ là thân nhân của người bệnh đến để thăm nuôi - cần có nơi thoáng khí để ngồi chờ. Nhưng khi bước vào tiền sảnh bệnh viện tôi mới biết mình lầm, hoàn toàn sai lầm! Sự thật trước mắt đã chứng minh cho điều tôi nghĩ là vô căn cứ. Chao ôi là người! Họ người thì đứng, người thì ngồi, thậm chí có người còn nằm nữa ra đấy... Thật không thể tưởng một bệnh viện tầm cỡ quốc gia lại có cơ cấu tổ chức tệ thế này. Tìm hiểu sâu hơn tôi mới biết một phần do trời nóng, một phần do bệnh nhân đông quá (hầu như toàn bộ bệnh nhân của các tỉnh phía Bắc từ hà giang cho đến Quảng Bình đều đổ dồn về đây), nên sự quá tải đã diễn ra từ lâu. Có điều là nguồn kinh phí lại hạn hẹp, tài trợ thì không có, mà do ngân sách bệnh viện biết gom góp từ đâu. Trong khi đó, khám chữa bệnh cho dân mà chi phí đắt một chút là bị kêu la, rồi thì lại thanh tra...Thật bệnh viện phần nào cũng ở vào thế như nằm giữa, trên đe - dưới búa vậy. (trích lời ông Phó Viện trưởng bệnh viện nội tiết). Cũng khó mà quy lỗi phải hay đổ trách nhiệm cho riêng bên nào. Bệnh nhân thì rõ là không được rồi, còn bệnh viện, bệnh viện thì có lý do của bệnh viện và nó nghe có vẻ cũng khá hợp lý. Vậy nhà nước nghĩ sao, chúng ta nên chăng có sự hiệp đồng tổ chức của nhà nước nhằm đầu tư nâng cấp trang thiết bị, giường chiếu bệnh nhân, kế đó là lên kế hoạch xây dựng hẳn một chuyên khu dành riêng cho thân nhân thăm nuôi người bệnh? Quả thật, để mãi tình trạng chung thế này đúng là bất cập! Thêm nữa, trên mỗi bức tường của bệnh viện đều có thông báo "Đề phòng kẻ gian", câu hỏi lớn đặt ra là trong số hàng trăm con người ở đây, khó tránh khỏi sự thất thóat tiền của. ai biết phải đề phòng ai (!) Không những thế, trên hết chúng ta phải quan tâm đặc biệt đến trật tự và vệ sinh bệnh viện, nếu bệnh viện là nơi chữa trị bệnh, nhưng cũng đồng thời là ổ vi trùng lây bệnh "tầm cỡ" như thế, thì có khác gì mang hàng trăm sinh mạng bệnh nhân đó phó mặc cho trời đất và ký sinh! Đã vậy, thật tôi thấy cái gọi là "đạt tiêu chuẩn một bệnh viện tầm cỡ quốc gia" quá phù phiếm và xa hoa khi đối diện với hai chữ "Y đức". Nếu nói đến điều làm tôi thấy bức xúc hơn, phải đề cập đến sự vật và sự kiện phía trong - nơi tiếp nhận bệnh nhân tọa lạc ngay chính diện khu tiền sảnh. Khu này được bố cục làm 4 cửa đánh số thứ tự từ 1 đến 4, bên trong có 4 nhân viên và 1 bộ micro - loa dùng để gọi tên bệnh nhân đến lượt đăng ký khám chữa bệnh. Để được gọi tên vào đăng ký, mỗi bệnh nhân cần phải nộp hồ sơ bệnh trạng lên bàn để nhân viên gọi tên (cái này do tôi đặt ra, chứ tôi cũng chẳng biết bối cảnh ra đời cũng như chức năng của chức vụ đó). Bệnh nhân quá đông mà ai cũng lại muốn xếp trước nên gây nên tình trạng hỗn loạn trước quầy đăng ký. Thế là cảnh chen chúc nhau như thời bao cấp lại diễn ra, quan trọng là cũng chẳng thấy ban quản lý bệnh viện đứng ra dàn xếp, thôi thì cứ mặc ai muốn làm gì thì làm. Tôi cũng trong dòng người chen chúc đó, xếp được sổ khám chữa bệnh cho cô em xong, thoát ra được thì người ngợm chẳng khác nào anh phu xe mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy cả quãng đường cả trăm kilomet vừa thở dốc! Buồn cười ở chỗ trong cái tiền sảnh chưa đầy 60 mét vuông này đây đã có đến 10 cái quạt trần và thêm 8 cái quạt thông gió. Đấy, ừ thì cứ chật vật xếp hàng đặt sổ xong cũng chưa được yên thân, chẳng có chỗ nào để mà ngả lưng, ngay cả chỗ đứng cũng khó kiếm được nơi tạm cho là dễ thở (!) Đành vậy, lại phải chọn đại một chỗ và chờ đợi. Mãi hơn 1 giờ sau mới đến lượt gọi tên, cô em tôi nhanh nhảu luồn qua dòng người để tiến vào làm thủ tục nộp lệ phí khám chữa bệnh, đến đây mọi việc tưởng chừng như đã ổn thỏa, nhưng thật là khó mà nghĩ ra cái nhiêu khê ở bệnh viện, vào được phòng điện tâm đồ khoảng mươi phút, sang phòng siêu âm khoảng 20 phút, cuối cùng lại đến phòng xét nghiệm máu và nội tiết, phòng nào cũng làm thủ tục đặt phiếu, chờ đến lượt, vào khám và ra. Biết là không thể không thủ tục, không xếp hàng, nhưng thật không cần phải nhiêu khê đến thế. Một chút nhiệt tâm thôi cũng đã khác rồi. Nước người không ngừng cải tiến điều kiện an sinh, ngẫm lại nước ta mà buồn, điều kiện an sinh sao mà kém thế! Có khác gì cơ quan cửa quyền, mãi vẫn chưa đạt được cái gọi là "một cửa một dấu"? Lại nói tiếp, kết quả siêu âm và điện tâm đồ thì tương đối nhanh chóng, còn xét nghiệm máu và nội tiết tố thì phải đợi đến chiều, cô em tôi phải về thi học kỳ nên chiều đó không thể ở lại để lấy kết quả được, lại đến lượt tôi. Hai giờ chiều, thật nhanh, thật đúng giờ tôi đã xuất hiện ở đúng vị trí mà sáng tôi đã đứng, đợi là cảnh thường xuyên xảy ra nên tôi không lấy làm uất ức gì (quen quá rồi cơ mà!). Nhưng cái làm tôi bực mình chính là phải đợi bác sĩ. Trong khi tôi là người đến sớm nhất, bác sĩ phải đến muộn do bận chơi trò "kết dây thun thời gian"! Cứ thử mường tượng, hai giờ ba mươi phút, bác sĩ xuất hiện, trên tay cầm kết quả xét nghiệm buổi sáng, vẫn phải tiến hành theo đúng thủ tục, xếp giấy và đợi. Lấy kết quả xong, tập hợp đầy đủ kết quả của cả ba phòng, tôi lại phải đến gặp bác sĩ trực tiếp khám để lấy đơn thuốc, lại đợi - có lẽ đợi là một vòng tròn được thiết kế khá quy mô và nghiêm ngặt gần như Vòng luân hồi của giáo lý nhà Phật thì phải (!). Sau khi kê đơn thuốc, nào PTU ngày 8 viên chia làm 2 lần uống sau khi ăn, nào là đủ loại thuốc mà tôi không thể đọc được tên... Cuối cùng, vị bác sĩ đáng kính nhắc khéo tôi một câu "Anh nên ra ngoài cổng bệnh viện mà mua thuốc, ở đó vừa rẻ hơn, lại vừa đạt chất lượng tốt nhất, số..". Hoàn thành công tác, tôi vù chạy về nhà như bị ma đuổi, tránh xa cái nơi mà tôi vừa đến, có lẽ không có từ nào diễn tả được sự hỗn độn và tạp nhạp nơi ấy...Tạm biệt (chắc chắn rằng tôi hy vọng mình có thể nói Vĩnh biệt)
Mục lục
Một Ngày Ở Bệnh Viện Nội Tiết
Một Ngày Ở Bệnh Viện Nội Tiết
AsinChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Casa ( Asin ) Nguồn: asin ( casa)Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 19 tháng 6 năm 2005
|
Lê Thị Thanh Phương
Một Ngày, Nhớ đời
Tôi thất nghiệp. Tự cho phép mình nghỉ việc để rong chơi một thời gian, bù lỗ những thua thiệt ở lứa tuổi tôi đáng được hưởng.Tôi đã lao ra đứng chào hàng cho một hãng bảo hiểm năm vừa mới bước vào tuổi mười tám.Chuyện đã cũ, thôi bỏ qua.Ngày đầu tiên không đến sở, tôi thức dậy sớm, dù cố gắng nhắm mắt, nằm im. Lạ thật,thường ngày vào giờ này,cặp mắt tôi như dính lại với nhau bởi hai làn mi dày, nặng ứ mệt nhọc. Cơn buồn ngủ hôm nào cũng chần chừ như chưa muốn rời bỏ thân thể còn ấm hương chăn gối. Thế mà hôm nay, nhìn đồng hồ, sáu giờ thiếu năm, sớm quá. Dậy làm gì lúc này ? Tôi kéo chăn, nhẹ nhàng trùm kín đầu, trùm luôn những suy tưởng vơ vẩn đang nhởn nhơ đu bay trong não bộ. Sẽ tắm một bữa thật lâu, thật thỏa thích.Bồn nước nồng nàn tỏa hơi. Tôi trầm mình, chôn từ hai vai đến mười đầu ngón chân dưới những lọn xà phòng trắng nõn. Tôi sờ vuốt thịt da, vân vê từng cọng lông yểu điệu, mmo màng nghe khắp mạch máu trong cơ thể đang nao nức với tay giao hòa với nước. Và dường như trái tim đã ngừng đập. Tôi tuyệt vời bước vào đỉnh cao nhất của cuộc sống. Lửng lơ màu sắc quay vòng. Tôi dần dần thu mình nhỏ lại, nhỏ lại, nhỏ lại như một hạt bụi, rồi tràn lấp cả không gian.Và tôi chợt thức dậy tình cờ. Chiều dài của giấc -ngủ-thêm ngấp nghé đến phút thứ năm. Năm phút óng ả hạnh phúc như những tiếng chuông đang ngân, loang loáng trong từng đọt xương. Tôi nhấm nháp, nhai lại cái hương vị lười biếng còn mới nguyên. Giường nệm đồng lõa với thân thể. Thân thể đong đưa với mộng ảo. Tôi chưa rời giấc mơ, dù đôi mắt đã mở, tỉnh táo thấy tảng nắng đỏ au, táo bạo, ôm kín một góc tường đang khoe khoang nhan sắctôi trong tấm chân dung lộng kính.Không gian cùng lòng tôi trong veo. Gợn bụi cuối cùng chưa kịp tan loãng chính là hơi thở tôi tạm để yên. Sợ uống một cốc cà phê hay một tách trà sẽ hỏng một buổi sớm mai huyền diệu, tôi rón rén nhổm dậy, nhẹ nhàng mở chai Napoléon Brandy. Nửa hớp cho đôi môi, nửa hớp cho đầu lưỡi, lãng đãng hương đất trời. Không một tiếng chim, không mảy may hơi gío, hương rựợu xuyên vào trái tim, vỡ tràn khắp thân thể những gót giày hoa êm ái. Thèm được yêu, thèm được nhớ nhung, tôi dìu tôinhảy từng bước nhạc khiêu vũ vô tận, róc rách từ một giọt rượu vô tình vướng lên má. Tôi tuyệt vời trinh bạch, dù đã từng cuồng nhiệt giao hoan trong những năm tháng đã đứng vào cõi dĩ vãng. Cảm ơn buổi sáng. Cảm ơn rựơu. Từ thân thể của chiếc ly thuỷ tinh, tôi đã thấy, đã nghe những đóa thơ nở rộ. Những đóa thơ vô tự bất tận, dập dồn. Cảm ơn. Cảm ơn. Đời đẹp quá. Ngày đẹp quá. Uổng thay,lâu nay tôi đã ngu muội, bỏ vụt ngoài tầm tay. Không hối hận nào hơn, hối hận đã tự làm hại mình khi lắng lòng đãi lọc những hạt thơ giải trí, nhưng thôi.Tìm được một quán phở ế ẩm nhất trong thành phố, tôi dẫn tôi vào một góc khuất sau đám cây kiểng. Không đói nhưng phải ăn, không khát nhưng phải uống. Tôi lặp lại những động tác thường nhật để bảo trì cơ thể. Chanh thì chua. Nước mắm thì mặn. Ớt thì caỵ..bản tính của mỗi vị lâu nay đều như thế. Còn tôi thì vẫn tiếp tục hời hợt vô tích sự. Mọi người con gái, mọi người đàn bà, ở cõi thế gian này vẫn tuyệt hão đứng ở vị trí thứ nhất của muôn loài. Dù mẫu hệ đang nhường đôi bước nhưng vai trò hệ trọng của giống cái vẫn không thay đổi. Cái sắc sảo độc đáo của nó chính là cái hời hợt, vô tích sự. Tôi khiêm nhường, tôi lập dị cùng một lúc ? Có lẽ không. Ngày nay, tôi có thể ở trong mọi tư thế, kể cả việc chủ động khi làm tình.Nhưng quả thật, tôi luôn luôn muốn mình gói trọn trong lòng ghế đoan trang, thùy mị. Tôi hoàn toàn không thấy khó khăn khi muốn biến mình thành một thi sĩ thứ thiệt, thì có khó gì khi thích làm một nhà văn, cỡ những cây bút không giàu có tưởng tượng, không thành thạo trong việv dàn dựng, hư cấu, chỉ thuần một chút tài vặt là mô phỏng đúng mức những mẫu người có sẵn trong cuộc sống, mang họ vào chữ nghĩa và bôi bẩn họ vì lòng đố kỵ. Xong đâu đấy lại chưng họ ra bắt quây quần quanh cái trục chính là mình, khi bắc chước ngó lại lại một chặng đường gọi là văn học...rất lửng lơ,đánh lận. Nếu phải viết vài chục cuốn sách giải trí cho thức gỉa phổ thông là thành ngay một đại nhà văn, thì tôi đoan chắc, toàn thể cơ thể mang hình tượng lá đa, đều có thể là những văn gia. Tôi khômng nói ngoa, chỉ một vài ba giờ ngồi lê của một cái miệng biết nói, một cái miện háu yêu, đã tuôn ra hàng trăm đề tài cho cả trăm truyện ngắn, truyện dài...Nước mắm thì mặn, chanh thì chua. Ớt thì caỵ..tôi thì hời hợt. Buổi trưa ngồi ở quán ế , mùi vị của quê nhà hình như càng nổi bật, đậm đà. Tôi nhìn cái bàn vuông vức, sạch sẽ, thương thật là thương. Hộp đũa nhàn hạ, thất nghiệp chắc đã lâu. Lọ tương ớt trầm tư bên thẩu đường ngái ngủ...tất cả, về hùa nhau mang tặng tôi một nỗi nhớ nhung bất ngờ, quê nhà ơi quê nhà...Màu nắng vàng quánh ngoài kia, cái hắt hiucủa một buổi trưa chừng như ở đâu cũng cùng một khuôn đúc. Thật khó ngăn mình biếnthành một nhà thơ. Thật khó ngăn mình biến thành văn sĩ. Tôi lạc đề tiếp tục. Nhưng không sao. Những con phở chui tuột vào bao tử im lặng đến độ tôi nghe cả tiếng răng mình chạm vào nhau.Nhai, nuốt và suy mộng, buổi trưa tôi rồi cũng qua, rất vội.Chẳng biết bóng tối đến từ lúc nào. Hình như chúng chỉ ẩn nấp tạm thời đâu đó rồi bất chợt chụp xuống tràn lan. Biển cả không bao giờ và không thể nào bao la bằng bóng tối. Ấy thế mà nó còn hẹp hơn cõi mộng du của tôi lúc này.Đùng vội cho tôi ba hoa. Nếu bạn biết thú ước mơ thì bạn sẽ chẳng bao giờ ngạc nhiên. Giải thích cho bạn ? Không dám. Mời bạn hãy tự chọn cho mình cái chỗ nằm êm mượt đó. Bắt đầu đi.Tôi mở ti vi rồi tắt.Tôi bỏ một dĩa nhựa vào máy, nhưng không nhấn volume.Buổi tối nhẹ nhàng rủ rê tôi im lặng. Trải dài thân thể diễm kiều trên mặt nệm,tôi nhớ đến người yêu. Cánh tay tôi mòn một bên, dù mấy tháng nay không ai gối. Vết mònvẫn ấm. Tôi đẹp từ sợi lông măng. Tôi vói tay tắt bớt đèn. Đêm dịu hẳn lại. Tôi nhìn quanh Cửa buồng xanh đã khép. Tủ sách dựa vào sát vách tường. Không nhìn, nhưng tôi thấy những Phạm Duy, Mai Thảo, Khánh Trường, Hồ Trường An, Nguyễn Mộng Giác, Kiệt Tấn,Luân Hoán,Đỗ Qúy Toàn, Ngu Yên, Nguyễn Hưng Quốc, Thái Tú Hạp,Hồ Đình Nghiêm, Lưu Nguyễn, Phạm Thị Hoài, Phan Thị Trọng Tuyến, Trần Mộng Tú, Đặng Thị Quế Phượng, Cung Vũ, Võ Kỳ Điền, Nguyễn Văn Ba, Phan Ni Tấn, Hoàng Xuân Sơn,Hà Thúc Sinh, Huy Lực, Tưởng Năng Tiến, Nguyễn Ý Thuần...và vô số văn nhân thi sĩ khác đang lặng lẽ nép vào nhau, lom khom nhìn tôi. Đối diện với cái nghĩa địa văn học nghệ thuật trên, bên vách kia quý ông Đinh Cường, Nghiêu Đề, Võ Đình...cũng nhìn tôi không chớp.Tất cả dường nhưhả hê nhìn tôi thoải mái thanh thoát. Mẩu vải thơm tho nhỏ nhất trên cơ thể tôi cũng vừa được lột ra, một giây thoáng ngượng. Trong diện tích tám nhân sáu ấm áp này, thật khó mà điểm danh hết những sinh vật đồng thưởng ngoạn. Tôi có khiếm nhã quá chăng ? Đêm dịu dàngvuốt ve tôi mềm nhũn. Từ những nhớ nhung nở ra những thao thức khát thèm. Tôi khỏemạnh, bình thường, lộng lẫy tròn hai mươi. Không thể và cũng không muốn làm gì hơn. Tôi thủ dâm. Chữ dùng thô bạo, nhưng động tác cực kỳ dịu dàng, uyển chuyển. Tôi ngây ngất từng giây theo cử động của sự tưởng tượng và đôi tay thanh khiết. Cứ phê phán tôi. Cứ nguyền rủa tôi. Xin lỗi quý vị đạo đức vậy. Đêm ngà ngọc. Đêm rực rỡ. Tôi vùi tôi trong cảm giác no đầy. Một ngày, nhớ đời...
Mục lục
Một Ngày, Nhớ đời
Một Ngày, Nhớ đời
Lê Thị Thanh PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: LovysĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Lê Thị Thanh Phương
Một Ngày, Nhớ đời
Tôi thất nghiệp. Tự cho phép mình nghỉ việc để rong chơi một thời gian, bù lỗ những thua thiệt ở lứa tuổi tôi đáng được hưởng.Tôi đã lao ra đứng chào hàng cho một hãng bảo hiểm năm vừa mới bước vào tuổi mười tám.Chuyện đã cũ, thôi bỏ qua.Ngày đầu tiên không đến sở, tôi thức dậy sớm, dù cố gắng nhắm mắt, nằm im. Lạ thật,thường ngày vào giờ này,cặp mắt tôi như dính lại với nhau bởi hai làn mi dày, nặng ứ mệt nhọc. Cơn buồn ngủ hôm nào cũng chần chừ như chưa muốn rời bỏ thân thể còn ấm hương chăn gối. Thế mà hôm nay, nhìn đồng hồ, sáu giờ thiếu năm, sớm quá. Dậy làm gì lúc này ? Tôi kéo chăn, nhẹ nhàng trùm kín đầu, trùm luôn những suy tưởng vơ vẩn đang nhởn nhơ đu bay trong não bộ. Sẽ tắm một bữa thật lâu, thật thỏa thích.Bồn nước nồng nàn tỏa hơi. Tôi trầm mình, chôn từ hai vai đến mười đầu ngón chân dưới những lọn xà phòng trắng nõn. Tôi sờ vuốt thịt da, vân vê từng cọng lông yểu điệu, mmo màng nghe khắp mạch máu trong cơ thể đang nao nức với tay giao hòa với nước. Và dường như trái tim đã ngừng đập. Tôi tuyệt vời bước vào đỉnh cao nhất của cuộc sống. Lửng lơ màu sắc quay vòng. Tôi dần dần thu mình nhỏ lại, nhỏ lại, nhỏ lại như một hạt bụi, rồi tràn lấp cả không gian.Và tôi chợt thức dậy tình cờ. Chiều dài của giấc -ngủ-thêm ngấp nghé đến phút thứ năm. Năm phút óng ả hạnh phúc như những tiếng chuông đang ngân, loang loáng trong từng đọt xương. Tôi nhấm nháp, nhai lại cái hương vị lười biếng còn mới nguyên. Giường nệm đồng lõa với thân thể. Thân thể đong đưa với mộng ảo. Tôi chưa rời giấc mơ, dù đôi mắt đã mở, tỉnh táo thấy tảng nắng đỏ au, táo bạo, ôm kín một góc tường đang khoe khoang nhan sắctôi trong tấm chân dung lộng kính.Không gian cùng lòng tôi trong veo. Gợn bụi cuối cùng chưa kịp tan loãng chính là hơi thở tôi tạm để yên. Sợ uống một cốc cà phê hay một tách trà sẽ hỏng một buổi sớm mai huyền diệu, tôi rón rén nhổm dậy, nhẹ nhàng mở chai Napoléon Brandy. Nửa hớp cho đôi môi, nửa hớp cho đầu lưỡi, lãng đãng hương đất trời. Không một tiếng chim, không mảy may hơi gío, hương rựợu xuyên vào trái tim, vỡ tràn khắp thân thể những gót giày hoa êm ái. Thèm được yêu, thèm được nhớ nhung, tôi dìu tôinhảy từng bước nhạc khiêu vũ vô tận, róc rách từ một giọt rượu vô tình vướng lên má. Tôi tuyệt vời trinh bạch, dù đã từng cuồng nhiệt giao hoan trong những năm tháng đã đứng vào cõi dĩ vãng. Cảm ơn buổi sáng. Cảm ơn rựơu. Từ thân thể của chiếc ly thuỷ tinh, tôi đã thấy, đã nghe những đóa thơ nở rộ. Những đóa thơ vô tự bất tận, dập dồn. Cảm ơn. Cảm ơn. Đời đẹp quá. Ngày đẹp quá. Uổng thay,lâu nay tôi đã ngu muội, bỏ vụt ngoài tầm tay. Không hối hận nào hơn, hối hận đã tự làm hại mình khi lắng lòng đãi lọc những hạt thơ giải trí, nhưng thôi.Tìm được một quán phở ế ẩm nhất trong thành phố, tôi dẫn tôi vào một góc khuất sau đám cây kiểng. Không đói nhưng phải ăn, không khát nhưng phải uống. Tôi lặp lại những động tác thường nhật để bảo trì cơ thể. Chanh thì chua. Nước mắm thì mặn. Ớt thì caỵ..bản tính của mỗi vị lâu nay đều như thế. Còn tôi thì vẫn tiếp tục hời hợt vô tích sự. Mọi người con gái, mọi người đàn bà, ở cõi thế gian này vẫn tuyệt hão đứng ở vị trí thứ nhất của muôn loài. Dù mẫu hệ đang nhường đôi bước nhưng vai trò hệ trọng của giống cái vẫn không thay đổi. Cái sắc sảo độc đáo của nó chính là cái hời hợt, vô tích sự. Tôi khiêm nhường, tôi lập dị cùng một lúc ? Có lẽ không. Ngày nay, tôi có thể ở trong mọi tư thế, kể cả việc chủ động khi làm tình.Nhưng quả thật, tôi luôn luôn muốn mình gói trọn trong lòng ghế đoan trang, thùy mị. Tôi hoàn toàn không thấy khó khăn khi muốn biến mình thành một thi sĩ thứ thiệt, thì có khó gì khi thích làm một nhà văn, cỡ những cây bút không giàu có tưởng tượng, không thành thạo trong việv dàn dựng, hư cấu, chỉ thuần một chút tài vặt là mô phỏng đúng mức những mẫu người có sẵn trong cuộc sống, mang họ vào chữ nghĩa và bôi bẩn họ vì lòng đố kỵ. Xong đâu đấy lại chưng họ ra bắt quây quần quanh cái trục chính là mình, khi bắc chước ngó lại lại một chặng đường gọi là văn học...rất lửng lơ,đánh lận. Nếu phải viết vài chục cuốn sách giải trí cho thức gỉa phổ thông là thành ngay một đại nhà văn, thì tôi đoan chắc, toàn thể cơ thể mang hình tượng lá đa, đều có thể là những văn gia. Tôi khômng nói ngoa, chỉ một vài ba giờ ngồi lê của một cái miệng biết nói, một cái miện háu yêu, đã tuôn ra hàng trăm đề tài cho cả trăm truyện ngắn, truyện dài...Nước mắm thì mặn, chanh thì chua. Ớt thì caỵ..tôi thì hời hợt. Buổi trưa ngồi ở quán ế , mùi vị của quê nhà hình như càng nổi bật, đậm đà. Tôi nhìn cái bàn vuông vức, sạch sẽ, thương thật là thương. Hộp đũa nhàn hạ, thất nghiệp chắc đã lâu. Lọ tương ớt trầm tư bên thẩu đường ngái ngủ...tất cả, về hùa nhau mang tặng tôi một nỗi nhớ nhung bất ngờ, quê nhà ơi quê nhà...Màu nắng vàng quánh ngoài kia, cái hắt hiucủa một buổi trưa chừng như ở đâu cũng cùng một khuôn đúc. Thật khó ngăn mình biếnthành một nhà thơ. Thật khó ngăn mình biến thành văn sĩ. Tôi lạc đề tiếp tục. Nhưng không sao. Những con phở chui tuột vào bao tử im lặng đến độ tôi nghe cả tiếng răng mình chạm vào nhau.Nhai, nuốt và suy mộng, buổi trưa tôi rồi cũng qua, rất vội.Chẳng biết bóng tối đến từ lúc nào. Hình như chúng chỉ ẩn nấp tạm thời đâu đó rồi bất chợt chụp xuống tràn lan. Biển cả không bao giờ và không thể nào bao la bằng bóng tối. Ấy thế mà nó còn hẹp hơn cõi mộng du của tôi lúc này.Đùng vội cho tôi ba hoa. Nếu bạn biết thú ước mơ thì bạn sẽ chẳng bao giờ ngạc nhiên. Giải thích cho bạn ? Không dám. Mời bạn hãy tự chọn cho mình cái chỗ nằm êm mượt đó. Bắt đầu đi.Tôi mở ti vi rồi tắt.Tôi bỏ một dĩa nhựa vào máy, nhưng không nhấn volume.Buổi tối nhẹ nhàng rủ rê tôi im lặng. Trải dài thân thể diễm kiều trên mặt nệm,tôi nhớ đến người yêu. Cánh tay tôi mòn một bên, dù mấy tháng nay không ai gối. Vết mònvẫn ấm. Tôi đẹp từ sợi lông măng. Tôi vói tay tắt bớt đèn. Đêm dịu hẳn lại. Tôi nhìn quanh Cửa buồng xanh đã khép. Tủ sách dựa vào sát vách tường. Không nhìn, nhưng tôi thấy những Phạm Duy, Mai Thảo, Khánh Trường, Hồ Trường An, Nguyễn Mộng Giác, Kiệt Tấn,Luân Hoán,Đỗ Qúy Toàn, Ngu Yên, Nguyễn Hưng Quốc, Thái Tú Hạp,Hồ Đình Nghiêm, Lưu Nguyễn, Phạm Thị Hoài, Phan Thị Trọng Tuyến, Trần Mộng Tú, Đặng Thị Quế Phượng, Cung Vũ, Võ Kỳ Điền, Nguyễn Văn Ba, Phan Ni Tấn, Hoàng Xuân Sơn,Hà Thúc Sinh, Huy Lực, Tưởng Năng Tiến, Nguyễn Ý Thuần...và vô số văn nhân thi sĩ khác đang lặng lẽ nép vào nhau, lom khom nhìn tôi. Đối diện với cái nghĩa địa văn học nghệ thuật trên, bên vách kia quý ông Đinh Cường, Nghiêu Đề, Võ Đình...cũng nhìn tôi không chớp.Tất cả dường nhưhả hê nhìn tôi thoải mái thanh thoát. Mẩu vải thơm tho nhỏ nhất trên cơ thể tôi cũng vừa được lột ra, một giây thoáng ngượng. Trong diện tích tám nhân sáu ấm áp này, thật khó mà điểm danh hết những sinh vật đồng thưởng ngoạn. Tôi có khiếm nhã quá chăng ? Đêm dịu dàngvuốt ve tôi mềm nhũn. Từ những nhớ nhung nở ra những thao thức khát thèm. Tôi khỏemạnh, bình thường, lộng lẫy tròn hai mươi. Không thể và cũng không muốn làm gì hơn. Tôi thủ dâm. Chữ dùng thô bạo, nhưng động tác cực kỳ dịu dàng, uyển chuyển. Tôi ngây ngất từng giây theo cử động của sự tưởng tượng và đôi tay thanh khiết. Cứ phê phán tôi. Cứ nguyền rủa tôi. Xin lỗi quý vị đạo đức vậy. Đêm ngà ngọc. Đêm rực rỡ. Tôi vùi tôi trong cảm giác no đầy. Một ngày, nhớ đời...
Mục lục
Một Ngày, Nhớ đời
Một Ngày, Nhớ đời
Lê Thị Thanh PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: LovysĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Khuê Việt Trường
Một người không có trong đám đông
Khi gặp Diễn lần đầu tiên, tôi biết rằng người đàn ông mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm cho đời mình đã xuất hiện. Đó là hôm khai mạc phòng tranh của các hoạ sĩ miền Trung và Tây Nguyên tổ chức thường kỳ tại trung tâm triển lãm thành phố.Trong phòng khách của nhà tôi, có một bản sao bức Thu vàng của Levitan. bức hoạ khiến tôi thèm muốn có một lần nào đó được bước chân vào trong cái không khí thực sự với những con đường ngập lá vàng, những chiếc lá óng vàng khi những tia nắng mắt trời chiếu rọi qua. Có lẽ chính vì yêu mùa thu từ bức tranh của Levitan, mà khi bước vào phòng triển lãm, chạm phải bức tranh lạ lùng Mộng của tôi, tôi giật thót mình khi nhìn thấy gương mặt của cô gái đang ngước nhìn mùa thu đang trôi qua bằng một chiếc lá vàng. Tôi nhận ra phong cảnh làm nền bức tranh chính là hồ Hoàn Kiếm vì có ngọn tháp quen thuộc ẩn mình trong tranh. Càng đáng ngạc nhiên hơn vì tôi chưa hề đặt chân đến Hà Nội bao giờ.Đó là bức tranh của Diễn, bức tranh không hề đoạt giải và cũng chẳng có một chiếc nơ nào gắn lên để chứng tỏ nó đã được mua. Còn tôi có mặt trong phòng tranh hôm đó không phải vì yêu thích hoặc đam mê nghệ thuật, mà bởi vì tôi có nhiệm vụ mang lẵng hoa tới cho kịp giờ khai mạc do một người khách gửi đến. Tôi làm việc ở bưu điện trung tâm.Bức tranh chỉ ký tên rất gọn: Huỳnh Diễn. Và ngày hôm đó Diễn không có mặt tại phòng tranh, trong một buổi lễ mà mọi người đều mặc vét-tông, thắt cà-vạt, đôi giày của ai cũng đều đánh bóng và ai cũng mang bên mình một xấp danh thiếp để sẵn sàng giới thiệu về mình cho bất cứ một nhân vật nào có mặt. Những nhà doanh nghiệp luôn luôn được chú ý, có thể họ không hiểu gì về hội hoạ, nhưng họ sẵn sàng bỏ ra một món tiền lớn để mua bức tranh nào đó để chứng tỏ sự lịch lãm của mình trước đám đông. Diễn không có mặt, và chắc anh cũng không thiết tha gì để bán bức tranh duy nhất gửi dự treo. Chính sự không có mặt ấy thôi thúc tôi đi tìm anh để tìm câu trả lời tại sao anh lại có thể vẽ tôi - chứ không phải ai khác - trong bức tranh của anh.Hôm ấy, khi tôi đang ngồi ăn đỡ gói xôi mang theo trong buổi sáng đang vắng khách thì Diễn xuất hiện. Diễn đứng sát áp bên tấm kính chắn giữa giao dịch viên và khách hàng, nhìn chăm chăm vào tôi, khiến cho tôi ngượng đến đỏ cả mặt. Anh nói như reo lên :"Đây rồi!".Vâng, sau này tôi mới biết câu chuyện về bức tranh của Diễn không phải là tình cờ, mà lại từ một cảm hứng. Diễn đã bắt gặp "tôi" trong một bức ảnh minh hoạ trên một tờ báo. Khi nhìn thấy bức ảnh, anh không nghĩa rằng sau đó anh đã bị ám ảnh và trong một lần ngẫu hứng dọc theo bờ hồ Hoàn Kiếm vào một ngày thu, anh đã thể hiện nét bút của mình. Hôm triển lãm, anh vẫn còn đang ở tận Hà Nội vì bận một số việc chưa về kịp. Sau đó anh nghe bè bạn kể chuyện về cô gái đem hoa tới có khuôn mặt giống như bức chân dung do chính anh vẽ. Và anh đã tìm tới tôi.Anh không phải là người của đám đông, dù những gì Diễn vẽ lại đem ra cho đám đông chiêm nghiệm, khen ngợi hoặc chê bai. Thế giới sống của Diễn và tôi là hai thế giới khác. Nhưng khi chạm vào đôi mắt của Diễn, tôi biết rằng không thể nào để vuột mất anh.Sáng hôm ấy, anh hẹn tôi ra tận Bãi Tiên, ngồi trong một quán vắng, nhìn ra một nghềnh đá. Những bọt sóng cứ mải mê lao vào tảng đá ấy rồi bắn tung toé lên cao. Anh nói rằng anh chọn nơi này bởi vì ít người tìm đến, và bởi vì anh chỉ thích sự tĩnh lặng. Diễn có lý, vì chính sự yên lặng của nơi này đã khiến cho tôi nghe được tiếng những bọt sóng vỡ tan khi chúng rơi vào nghềnh đá. Cũng từ buổi gặp gỡ ấy, tôi bước vào thế giới của Diễn một cách bất ngờ, và tôi cứ ngỡ rằng bằng linh cảm của một người phụ nữ, tôi có thể hiểu hết được những gì Diễn giấu kín trong tim.Diễn đẹp trai với gương mặt toát ra một sức hút nhất định đối với người đối diện. Anh có nụ cười nửa môi khiến cho bất cứ ai đã gặp đều không thể nào quên được. Và thế là ngoài những giờ làm giao dịch viên bưu điện, thời gian còn lại tôi đều dành cho anh.Nhưng tôi không hiểu tại sao một con người tài hoa và nhạy cảm như Diễn lại hoàn toàn không thích đám đông? Anh không bao giờ có mặt trong những tiệc cưới, anh tách mình ra ngoài những cuộc nhậu nhẹt rượu chè hoặc có chăng thì anh luôn im lặng, không ồn ào. Ngay cả trong tình yêu cũng vậy, anh không biết tặng hoa hoặc nói những lời hoa mỹ để làm đẹp lòng tôi.Trong tình yêu, người ta không nhìn thấy sự thiếu hụt của nhau. Tôi bị cuốn vào Diễn như một con thiêu thân bị cuốn vào ánh đèn chói loà. Diễn nói :"Có thể một ngày nào đó em sẽ chán anh". Tôi im lặng, rồi nhìn vào đôi mắt anh dang chăm chú nhìn tôi :"Tại sao phải chán anh?". "Vì chúng ta ở hai thế giới riêng. Em cần phải gặp nhiều người, còn anh thì không muốn gặp ai". Nhiều lần, anh từ chối khi tôi ngỏ ý theo anh đến Hà Nội. ở đó, tôi nghe nói có nhiều đình chùa cổ và những huyền thoại khác nhau. Tôi muốn cùng Diễn lang thang trên những con đường đầy cây xanh của Hà Nội, ghé Hồ Tây ăn món ốc hấp gừng hoặc món bánh tôm lừng danh. Nhưng Diễn chỉ cười :"Gặp anh là đủ rồi. Hà Nội thì cũng như ở đấy thôi, cũng đường phố, cũng người và xe cộ . Những cuộc gặp của chúng tôi hoàn toàn do Diễn chủ động tìm đến hoăc gọi điện thoại đến nơi tôi làm việc. Rồi chia tay, anh đưa tôi về trên chiếc xe của anh, rồi hẹn gặp. Anh mất hút trong đám đông.Anh vẫn vẽ những bức tranh, những bức tranh có khi bán được, có khi được triển lãm. Nhưng trong tất cả những bức tranh Diễn vẽ sau này, không có bức tranh nào tôi thích bằng bức tranh tôi đã gặp lần đầu, bức tranh vẽ mùa thu Hà Nội.** *Ai đó đã nói nếu cuộc sống thiếu sự bất ngờ thì cuộc sống trở nên nhàm chán. Điều đó có lẽ cho đến giờ này vẫn đúng. Cho nên tôi quyết định tạo cho Diễn một bất ngờ.Thường thì mùa thu Diễn ở lại Hà Nội, anh sẽ xách giá vẽ lang thang ở Quảng Bá hoặc có thể lặn lội một nơi nào đó để cảm nhận cái huyền diệu của mùa gợi nhớ này. Anh không có cái thú viết thư, Diễn nói anh bận lắm. Và hơn hai tháng nay tôi đã lạc mất anh trong đám đông.Cuối năm, công ty tổ chức cho những giao dịch viên một chuyến tham quan Hà Nội như là một cái cớ để thưởng công cho những cá nhân xuất sắc. Tôi là một trong những người được chọn đi.Đất trời đang vào mùa đông, trời lúc nào cũng mây mù và buồn. Hà Nội tạo ấn tượng khá mạnh cho tôi, khi tôi vừa rời khởi xe lửa, bước ra khỏi ga ngay đường Lê Duẩn. Địa chỉ nhà của Diễn tôi tìm thấy trên tấm bản đồ tôi mua ở ngay góc đường Quang Trung: phố Lò Đúc. Nhưng mãi hai ngày sau tôi mới có thể tìm đến được nhà anh. Bởi lẽ sau hai ngày, chúng tôi mới được một ngày tự do, trước khi lên tàu trở về.Tôi mường tượng ra buổi chiều se lạnh ở Hà Nội, Diễn sẽ tròn mắt khi bắt gặp tôi đứng trước nhà anh. Rồi anh sẽ chở tôi dạo quanh những con phố, đưa tôi ra tận hồ Hoàn Kiếm, như những đôi tình nhân, anh sẽ dành một chiếc ghế cho hai đứa, rồi anh sẽ hỏi tôi :"Em thích ăn món gì chỉ Hà Nội mới có?". Anh sẽ thoát ra khỏi cái vỏ bọc của mình, cùng tôi hoà vào đám đông".Người lái xích lô chạy xe rất thong thả. Nhưng dù có chậm thì cuối cùng tôi cũng tìm ra nhà của Diễn. Căn nhà nhỏ như tổ chim, phía trước là một hàng phở với những chai lọ lỏng chỏng. Những căn nhà tổ chim và những hàng phở bình dân này đã trở thành quen mắt đối với tôi. Tôi chưa kịp nhìn kỹ ngôi nhà thì người đàn bà bán phở đã đon đả chào mời. Đó là một người đàn bà lớn tuổi. Tôi gật đầu rồi quyết định ngồi vào gọi một tô phở. Khi bà ta bưng bát phở để trước mặt tôi, tôi mới lên tiếng:-Thưa bác, bác có biết nhà anh Diễn hoạ sĩ ở đâu không ạ?** *Diễn không bao giờ là người của đám đông. Tôi rời Hà Nội với nỗi buồn ngất trời. Tôi cứ nhìn qua ô cửa tàu, nhìn những phong cảnh lướt qua như tiễn đưa mình trở về.Có lần Diễn đã từng nói với tôi :"Cuộc sống không thơ mộng như tranh anh vẽ đâu. Em yêu anh qua những gam màu, anh yêu em qua một bức ảnh. Chúng ta sống trong ảo tưởng của màu sắc".Nhiều lần con tàu dừng lại, nhiều lần con tàu đi. Người vợ cam chịu của anh chắc giờ này đang mời từng bát phở kiếm sống. Còn anh, anh sẽ không ngờ rằng tôi đã đến và đã ăn một bát phở của vợ anh.K.V.T
Mục lục
Một người không có trong đám đông
Một người không có trong đám đông
Khuê Việt TrườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Khuê Việt Trường
Một người không có trong đám đông
Khi gặp Diễn lần đầu tiên, tôi biết rằng người đàn ông mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm cho đời mình đã xuất hiện. Đó là hôm khai mạc phòng tranh của các hoạ sĩ miền Trung và Tây Nguyên tổ chức thường kỳ tại trung tâm triển lãm thành phố.Trong phòng khách của nhà tôi, có một bản sao bức Thu vàng của Levitan. bức hoạ khiến tôi thèm muốn có một lần nào đó được bước chân vào trong cái không khí thực sự với những con đường ngập lá vàng, những chiếc lá óng vàng khi những tia nắng mắt trời chiếu rọi qua. Có lẽ chính vì yêu mùa thu từ bức tranh của Levitan, mà khi bước vào phòng triển lãm, chạm phải bức tranh lạ lùng Mộng của tôi, tôi giật thót mình khi nhìn thấy gương mặt của cô gái đang ngước nhìn mùa thu đang trôi qua bằng một chiếc lá vàng. Tôi nhận ra phong cảnh làm nền bức tranh chính là hồ Hoàn Kiếm vì có ngọn tháp quen thuộc ẩn mình trong tranh. Càng đáng ngạc nhiên hơn vì tôi chưa hề đặt chân đến Hà Nội bao giờ.Đó là bức tranh của Diễn, bức tranh không hề đoạt giải và cũng chẳng có một chiếc nơ nào gắn lên để chứng tỏ nó đã được mua. Còn tôi có mặt trong phòng tranh hôm đó không phải vì yêu thích hoặc đam mê nghệ thuật, mà bởi vì tôi có nhiệm vụ mang lẵng hoa tới cho kịp giờ khai mạc do một người khách gửi đến. Tôi làm việc ở bưu điện trung tâm.Bức tranh chỉ ký tên rất gọn: Huỳnh Diễn. Và ngày hôm đó Diễn không có mặt tại phòng tranh, trong một buổi lễ mà mọi người đều mặc vét-tông, thắt cà-vạt, đôi giày của ai cũng đều đánh bóng và ai cũng mang bên mình một xấp danh thiếp để sẵn sàng giới thiệu về mình cho bất cứ một nhân vật nào có mặt. Những nhà doanh nghiệp luôn luôn được chú ý, có thể họ không hiểu gì về hội hoạ, nhưng họ sẵn sàng bỏ ra một món tiền lớn để mua bức tranh nào đó để chứng tỏ sự lịch lãm của mình trước đám đông. Diễn không có mặt, và chắc anh cũng không thiết tha gì để bán bức tranh duy nhất gửi dự treo. Chính sự không có mặt ấy thôi thúc tôi đi tìm anh để tìm câu trả lời tại sao anh lại có thể vẽ tôi - chứ không phải ai khác - trong bức tranh của anh.Hôm ấy, khi tôi đang ngồi ăn đỡ gói xôi mang theo trong buổi sáng đang vắng khách thì Diễn xuất hiện. Diễn đứng sát áp bên tấm kính chắn giữa giao dịch viên và khách hàng, nhìn chăm chăm vào tôi, khiến cho tôi ngượng đến đỏ cả mặt. Anh nói như reo lên :"Đây rồi!".Vâng, sau này tôi mới biết câu chuyện về bức tranh của Diễn không phải là tình cờ, mà lại từ một cảm hứng. Diễn đã bắt gặp "tôi" trong một bức ảnh minh hoạ trên một tờ báo. Khi nhìn thấy bức ảnh, anh không nghĩa rằng sau đó anh đã bị ám ảnh và trong một lần ngẫu hứng dọc theo bờ hồ Hoàn Kiếm vào một ngày thu, anh đã thể hiện nét bút của mình. Hôm triển lãm, anh vẫn còn đang ở tận Hà Nội vì bận một số việc chưa về kịp. Sau đó anh nghe bè bạn kể chuyện về cô gái đem hoa tới có khuôn mặt giống như bức chân dung do chính anh vẽ. Và anh đã tìm tới tôi.Anh không phải là người của đám đông, dù những gì Diễn vẽ lại đem ra cho đám đông chiêm nghiệm, khen ngợi hoặc chê bai. Thế giới sống của Diễn và tôi là hai thế giới khác. Nhưng khi chạm vào đôi mắt của Diễn, tôi biết rằng không thể nào để vuột mất anh.Sáng hôm ấy, anh hẹn tôi ra tận Bãi Tiên, ngồi trong một quán vắng, nhìn ra một nghềnh đá. Những bọt sóng cứ mải mê lao vào tảng đá ấy rồi bắn tung toé lên cao. Anh nói rằng anh chọn nơi này bởi vì ít người tìm đến, và bởi vì anh chỉ thích sự tĩnh lặng. Diễn có lý, vì chính sự yên lặng của nơi này đã khiến cho tôi nghe được tiếng những bọt sóng vỡ tan khi chúng rơi vào nghềnh đá. Cũng từ buổi gặp gỡ ấy, tôi bước vào thế giới của Diễn một cách bất ngờ, và tôi cứ ngỡ rằng bằng linh cảm của một người phụ nữ, tôi có thể hiểu hết được những gì Diễn giấu kín trong tim.Diễn đẹp trai với gương mặt toát ra một sức hút nhất định đối với người đối diện. Anh có nụ cười nửa môi khiến cho bất cứ ai đã gặp đều không thể nào quên được. Và thế là ngoài những giờ làm giao dịch viên bưu điện, thời gian còn lại tôi đều dành cho anh.Nhưng tôi không hiểu tại sao một con người tài hoa và nhạy cảm như Diễn lại hoàn toàn không thích đám đông? Anh không bao giờ có mặt trong những tiệc cưới, anh tách mình ra ngoài những cuộc nhậu nhẹt rượu chè hoặc có chăng thì anh luôn im lặng, không ồn ào. Ngay cả trong tình yêu cũng vậy, anh không biết tặng hoa hoặc nói những lời hoa mỹ để làm đẹp lòng tôi.Trong tình yêu, người ta không nhìn thấy sự thiếu hụt của nhau. Tôi bị cuốn vào Diễn như một con thiêu thân bị cuốn vào ánh đèn chói loà. Diễn nói :"Có thể một ngày nào đó em sẽ chán anh". Tôi im lặng, rồi nhìn vào đôi mắt anh dang chăm chú nhìn tôi :"Tại sao phải chán anh?". "Vì chúng ta ở hai thế giới riêng. Em cần phải gặp nhiều người, còn anh thì không muốn gặp ai". Nhiều lần, anh từ chối khi tôi ngỏ ý theo anh đến Hà Nội. ở đó, tôi nghe nói có nhiều đình chùa cổ và những huyền thoại khác nhau. Tôi muốn cùng Diễn lang thang trên những con đường đầy cây xanh của Hà Nội, ghé Hồ Tây ăn món ốc hấp gừng hoặc món bánh tôm lừng danh. Nhưng Diễn chỉ cười :"Gặp anh là đủ rồi. Hà Nội thì cũng như ở đấy thôi, cũng đường phố, cũng người và xe cộ . Những cuộc gặp của chúng tôi hoàn toàn do Diễn chủ động tìm đến hoăc gọi điện thoại đến nơi tôi làm việc. Rồi chia tay, anh đưa tôi về trên chiếc xe của anh, rồi hẹn gặp. Anh mất hút trong đám đông.Anh vẫn vẽ những bức tranh, những bức tranh có khi bán được, có khi được triển lãm. Nhưng trong tất cả những bức tranh Diễn vẽ sau này, không có bức tranh nào tôi thích bằng bức tranh tôi đã gặp lần đầu, bức tranh vẽ mùa thu Hà Nội.** *Ai đó đã nói nếu cuộc sống thiếu sự bất ngờ thì cuộc sống trở nên nhàm chán. Điều đó có lẽ cho đến giờ này vẫn đúng. Cho nên tôi quyết định tạo cho Diễn một bất ngờ.Thường thì mùa thu Diễn ở lại Hà Nội, anh sẽ xách giá vẽ lang thang ở Quảng Bá hoặc có thể lặn lội một nơi nào đó để cảm nhận cái huyền diệu của mùa gợi nhớ này. Anh không có cái thú viết thư, Diễn nói anh bận lắm. Và hơn hai tháng nay tôi đã lạc mất anh trong đám đông.Cuối năm, công ty tổ chức cho những giao dịch viên một chuyến tham quan Hà Nội như là một cái cớ để thưởng công cho những cá nhân xuất sắc. Tôi là một trong những người được chọn đi.Đất trời đang vào mùa đông, trời lúc nào cũng mây mù và buồn. Hà Nội tạo ấn tượng khá mạnh cho tôi, khi tôi vừa rời khởi xe lửa, bước ra khỏi ga ngay đường Lê Duẩn. Địa chỉ nhà của Diễn tôi tìm thấy trên tấm bản đồ tôi mua ở ngay góc đường Quang Trung: phố Lò Đúc. Nhưng mãi hai ngày sau tôi mới có thể tìm đến được nhà anh. Bởi lẽ sau hai ngày, chúng tôi mới được một ngày tự do, trước khi lên tàu trở về.Tôi mường tượng ra buổi chiều se lạnh ở Hà Nội, Diễn sẽ tròn mắt khi bắt gặp tôi đứng trước nhà anh. Rồi anh sẽ chở tôi dạo quanh những con phố, đưa tôi ra tận hồ Hoàn Kiếm, như những đôi tình nhân, anh sẽ dành một chiếc ghế cho hai đứa, rồi anh sẽ hỏi tôi :"Em thích ăn món gì chỉ Hà Nội mới có?". Anh sẽ thoát ra khỏi cái vỏ bọc của mình, cùng tôi hoà vào đám đông".Người lái xích lô chạy xe rất thong thả. Nhưng dù có chậm thì cuối cùng tôi cũng tìm ra nhà của Diễn. Căn nhà nhỏ như tổ chim, phía trước là một hàng phở với những chai lọ lỏng chỏng. Những căn nhà tổ chim và những hàng phở bình dân này đã trở thành quen mắt đối với tôi. Tôi chưa kịp nhìn kỹ ngôi nhà thì người đàn bà bán phở đã đon đả chào mời. Đó là một người đàn bà lớn tuổi. Tôi gật đầu rồi quyết định ngồi vào gọi một tô phở. Khi bà ta bưng bát phở để trước mặt tôi, tôi mới lên tiếng:-Thưa bác, bác có biết nhà anh Diễn hoạ sĩ ở đâu không ạ?** *Diễn không bao giờ là người của đám đông. Tôi rời Hà Nội với nỗi buồn ngất trời. Tôi cứ nhìn qua ô cửa tàu, nhìn những phong cảnh lướt qua như tiễn đưa mình trở về.Có lần Diễn đã từng nói với tôi :"Cuộc sống không thơ mộng như tranh anh vẽ đâu. Em yêu anh qua những gam màu, anh yêu em qua một bức ảnh. Chúng ta sống trong ảo tưởng của màu sắc".Nhiều lần con tàu dừng lại, nhiều lần con tàu đi. Người vợ cam chịu của anh chắc giờ này đang mời từng bát phở kiếm sống. Còn anh, anh sẽ không ngờ rằng tôi đã đến và đã ăn một bát phở của vợ anh.K.V.T
Mục lục
Một người không có trong đám đông
Một người không có trong đám đông
Khuê Việt TrườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Sylvia Cranston & Carey Williams
Một người nô lệ da đen mù lòa trở thành nhạc sĩ lừng danh
Chuyển ngữ: Tỳ Kheo Thích Tâm Quang
Chú mù Tom sanh năm 1849 tại Georgia, Hoa Kỳ trong thời kỳ chế độ nô lệ còn đang mạnh mẽ. Là một người da đen, chào đời vào thời này, lại bị tàn tật ngay từ lúc mới sanh, thật là một bất hạnh! Trong một tạp chí, Webb Garrison đã viết một bài với tựa đề "CHÚ MÙ TOM VÀ SỰ HUYỀN BÍ CỦA ÂM NHẠC". Ông đã ghi như sau: "Hầu hết mọi nông dân tại Georgia trong một trăm năm qua đã đặc biệt chú ý đến việc thương mại nô lệ. Trong đó có Perry H. Oliveer ở Quận Moscogee. Bởi thế khi người nô lệ da đen của ông sanh ra một đứa con trai mù thì tự nhiên ông phải thất vọng vô cùng. Ít lâu sau trong một cuộc đấu giá nô lệ, ông đem bán người mẹ cho Tướng James Bethune ở Columbus, Georgia. Sau đó ông mới đem thằng nhỏ da đen bị mù ra khỏi nơi dấu và nói rằng: "Tôi quên không cho Ngài biết người đàn bà nô lệ này còn đứa con trai. Tôi đồng ý cho không đứa nhỏ này" (Theo Coronet, tháng 7 năm 1952 ). Người mẹ đáng thương cùng đứa con trai mù 1 tuổi đau lòng từ bỏ căn nhà và bạn bè để về làm nô lệ cho người chủ mới xa lạ. Tướng James Bethune đặt tên cho đứa trẻ là ThomasGreen Bethune, nhưng cả thế giới này chỉbiết Chú là "Chú Mù Tom". Trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng "My Antonia" bà Willa Cather đã thuật lại cuộc đời của Chú mà bà gọi là Người Mù Arnault. Trong nhiều bài tường thuật về sự kỳ diệu này, bài có giá trị nhất là bài của Bà Ella May Thornton, Quản Thủ Thư Viện Georgia, 1 Quản Thủ được xếp vào hàng danh dự của các Tiểu Bang. Ðó là Bài "Sự Huyền Bí Của Chú Mù Tom" của Bà đăng trong tập "The Georgia Review" xuất bản mùa đông năm 1961. Sau đây là một đoạn: "Lúc Tom còn nhỏ đang phải bồng trên tay thì Tom đã tỏ ra rất nhậy cảm trong bất cứ một tiếng động nào và đặc biệt về âm nhạc. Tất cả những người trong giòng họ Tướng James Bethune lúc bấy giờ phần đông đều thông minh, học thức và giàu lòng từ thiện đều công nhận tài năng khác thường của đứa bộ da đen này. Khả năng kỳ diệu về âm nhạc được khám phá khi chú Tom mới lên 3 tuổi. Vào một buổi chiều trên thềm ngôi biệt thú, thình lình giọng của Chú vang lên hòa ca với giọng hát của các ái nữ Tướng Bethune. Không những Chú đã ca phần êm dịu ở phần đầu bản nhạc nhưng phần thứ hai mới là khó hát nhất... Thế mà Chú đã trọn vẹn hát hết bản nhạc một cách tài tình không gượng gạo. Cuộc trình diễn bất ngờ lần sau vào năm Chú lên 4 tuổi, cũng vào một buổi chiều các thiếu phụ trẻ tuổi sau khi đã chơi dương cầm mấy tiếng đồng hồ tản mác quanh biệt thự. Bỗng nhiên họ được nghe lại những bản nhạc mà họ đã chơi từ lúc đầu. Mọi người vội vã trở về phòng khách, họ sửng sốt thấy một chú Mọi đen nhỏ xíu đang say sưa dạo nhạc trên đàn dương cầm với những bản mà chú vừa được nghe. Trước đây không một ai trong gia đình Tướng Bethune cho phép Chú Tom được chạm vào cây đàn. Ella May Thornton còn nhấn mạnh thêm: "Một đứa trẻ nô lệ mà đánh đàn dương cầm thì làm sao có thể dấu nổi một gia đình đông đúc như gia đình Tướng Bethune!".Tạp chí Nghiên Cứu về âm nhạc xuất bản Tháng 8 năm 1940 đã ghi nhận như sau: Ngay khi bắt đầu chơi dương cầm, Chú đã biết sử dụng các phím đàn trắng và đen, Như vậy chứng tỏ Chú đã từng hiểu biết về dương cầm của âm nhạc Tây Phương. Các phím đàn dương cầm sắp xếp không như nốt thường mà do óc sáng chế kỳ diệu cuả một người có biệt tài về âm thanh. Thật khó sử dụng đối với một đứa bộ bị mù và chưa từng được ai chỉ dẫn huấn luyện. Bà Thornton nhấn mạnh: "Chú có thể chơi các bản nhạc cổ điển nổi tiếng một cách thành thạo, khác hẳn những người chơi đàn bằng tai thường thấy. Chú Tom đã dùng các ngón tay mình một cách rất chính xác nhà nghề. Cho nên năm 1862, một chuyên viên điêu luyện về âm nhạc nói là Chú Tom chơi đàn giỏi được như vậy, chắc chắn phải được học ở Nhà Trường ". Mặc dù thần kinh Chú Tom hoàn toàn bị giới hạn nhưng nếu cho Chú vào học tại các Trung Tâm dành cho các trẻ em chậm phát triển thì thật sai lầm. Chú Tom có một bộ óc điện tử có thể ghi và trình tấu lại các bản nhạc dù mới chỉ nghe có một lần. Với khả năng siêu việt Chú có thể lập lại chính xác một bản nhạc mới dài 20 trang. Ngoài ra Chú Tom còn có khả năng sáng tạo nữa. Bà Thornton nhớ lại "Thời bấy giờ ở Columbus, Georgia có rất nhiều giáo sư âm nhạc; trong đó có giáo sư Carlo Patti, anh của Bà Adelina. Tướng Bethune đã nhờ Giáo Sư Patti chỉ dạy thêm nhạc cho Chú Tom. Chính Giáo Sư là người đã từng dậy nhạc cho các ái nữ của Tướng Bethune, nhưng ông từ chối và nói như sau: "Tôi không thể chấp nhận lời yêu cầu, Thế giới chưa bao giờ thấy được một sự lạ như thế ở một người da đen, và từ xưa tới nay chưa từng thấy một hiện tượng nào như thế. Tôi không thể dạy cho Chú thêm một chút gì nữa, tầm hiểu biết của Chú về âm nhạc còn hơn cả chính tôi đã biết và đã học - trường hợp thần đồng này quả là một ngoại lệ và sự việc này đã biến thành một hiện tượng hữu hình. Tôi không thể hiểu nổi. Tất cả những gì tôi có thể giúp Chú ấy là cho Chú ấy nghe những bản nhạc hay và chính Chú ấy sẽ tự ghi lại và tự tấu được không cần sự hướng dẫn hay chỉ bảo của tôi." Vào lúc 8 tuổi Chú bắt đầu trình diễn các bản hòa tấu trước công chúng. Lúc 12 tuổi, trong cuộc Chiến Tranh Nam Bắc, Chú Tom trình diễn tại Nữu Ước trong một cuộc hòa tấu ngày 19 Tháng Giêng năm 1861. Trong cuộc Chiến Tranh Nam Bắc này, Chú đã trình diễn rất nhiều lần tại các thành phố sau chiến tuyến của cả hai phe bảo thủ và thống nhất. Hòng ngàn binh sĩ cả hai phe lâm chiến đã được dự thính nghe Chú trình diễn. Một số khán giả này đã tường thuật lại một cách thích thú và trung thực về tài năng của Chú trong các Nhật Ký, Tùy Bút, Phỏng Vấn xuất bản trên các báo chí sau đó. Năm 1866 và năm 1867, Chú đã đi trình diễn tại các Quần Ðảo thuộc Anh Cát Lợi, tại Lục Ðịa và trên khắp nước Mỹ. Chú đã trình diễn tại Tòa Bạch Ốc và chính Chú điều khiển buổi trình diễn này. Chú Tom không bị giới hạn về một loại nhạc nào cả, Chú có thể trình diễn Nhạc Khúc của Beethoven, Mendelsohn, Bach và Chopin và cũng có thể chơi các bản nhạc bất luận về loại gì. Nguồn cảm hứng đến với Chú trong lúc Chú ngồi dạo dương cầm khiến cho Chú sáng tác được những bài ngẫu hứng cùng những bản trường ca bất hũ có tới cả nghìn bản. Các sáng tạc với âm điệu tuyệt vời cùng những lời nhạc rất hay có thể nói lên Chú Tom đã nắm được trọn vẹn khoa học và kỹ thuật về âm điệu nhạc lý. Chỉ có thể cho rằng tất cả các yếu tố tạo thành sức mạnh âm nhạc đó đã có sẵn trong con người Chú Tom. Ella May Thornton đã kết thực bài tham cứu bằng một câu hỏi: "Một câu được đặt ra để hỏi các Nhà Tâm Lý Học, các Nhà Vật Lý Học, các Nhà Khoa Học cùng các Chuyên Gia về Âm Nhạc có thẩm quyền có thể giải thích về trường hợp này của Chú Tom không? Sau một thời gian nghiên cứu tôi đã không tìm được câu trả lời. Chỉ có thể giải thích được đó là Luân Hồi và người ta đã kết luận rằng ở một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó, ở một kiếp nào đó Chú Tom đã là một nhà nhạc sĩ siêu đẳng." Sự hiện diện của Chú Mù Tom ở Âu Mỹ đã có một ý nghĩa đặc biệt. Trong giai đoạn cuối cùng của chế độ mọi nô người da đen tại Hoa Kỳ, Chú Mù Tom đã chứng tỏ cho hàng triệu khán thính giả trên thế giới biết rằng một người nghèo, bị khinh rẻ, bị coi là chậm tiến, một người da đen thất học đã làm nên sự nghiệp vĩ đại mà không một người da trắng nào dù tài giỏi đến mấy nữa cũng không làm được. Phải chăng tài năng này Chú đã có từ kiếp trước? Cho nên các giáo sư đã tìm được sự giải thích, đó là Luân Hồi. Tương tự như thế trường hợp của Bà Sơ Teresa, một Tu Sĩ Ky-Tô-Giáo, Giáo Sư Mỹ Thuật tại Chủng Viện Brooklyn, có mặt trong một buổi thuyết trình về luân hồi của Hội Thanalogy Foundation tại Ðại Học Ðường Columbia, được hỏi bởi một học sinh rằng có phải những nét vẽ điêu luyện của Sơ là do sự huấn luyện và thực hành sau nhiều năm kinh nghiệm mà có phải không? Sơ Teresa đã xác nhận là do tiền kiếp của Sơ mà có. Trong những chuyện luân hồi do Tiến Sĩ Ian Stevenson điều tra đã chứng minh được có luân hồi nên con người đã có những khả năng đặc biệt, điều mà những khả năng đến với con người từ lúc nào và phát triển từ bao giờ chúng ta không phát hiện được. Ian Stevenson đã nêu lên thí dụ: "Trong hiện kiếp chúng ta biết đi đứng nhưng không ai có thể nhớ lại chúng ta đả biết tự lúc nào. Con người tuy không nhớ được những gì ở tiền kiếp song những tài năng và những cá tính đặc biệt ở kiếp trước đã là các chất liệu cho chúng ta trong kiếp này."
Mục lục
Một người nô lệ da đen mù lòa trở thành nhạc sĩ lừng danh
Một người nô lệ da đen mù lòa trở thành nhạc sĩ lừng danh
Sylvia Cranston & Carey WilliamsChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Quehuong.deĐược bạn: Thành viên VNTQ đưa lên vào ngày: 23 tháng 11 năm 2007
|
Sylvia Cranston & Carey Williams
Một người nô lệ da đen mù lòa trở thành nhạc sĩ lừng danh
Chuyển ngữ: Tỳ Kheo Thích Tâm Quang
Chú mù Tom sanh năm 1849 tại Georgia, Hoa Kỳ trong thời kỳ chế độ nô lệ còn đang mạnh mẽ. Là một người da đen, chào đời vào thời này, lại bị tàn tật ngay từ lúc mới sanh, thật là một bất hạnh! Trong một tạp chí, Webb Garrison đã viết một bài với tựa đề "CHÚ MÙ TOM VÀ SỰ HUYỀN BÍ CỦA ÂM NHẠC". Ông đã ghi như sau: "Hầu hết mọi nông dân tại Georgia trong một trăm năm qua đã đặc biệt chú ý đến việc thương mại nô lệ. Trong đó có Perry H. Oliveer ở Quận Moscogee. Bởi thế khi người nô lệ da đen của ông sanh ra một đứa con trai mù thì tự nhiên ông phải thất vọng vô cùng. Ít lâu sau trong một cuộc đấu giá nô lệ, ông đem bán người mẹ cho Tướng James Bethune ở Columbus, Georgia. Sau đó ông mới đem thằng nhỏ da đen bị mù ra khỏi nơi dấu và nói rằng: "Tôi quên không cho Ngài biết người đàn bà nô lệ này còn đứa con trai. Tôi đồng ý cho không đứa nhỏ này" (Theo Coronet, tháng 7 năm 1952 ). Người mẹ đáng thương cùng đứa con trai mù 1 tuổi đau lòng từ bỏ căn nhà và bạn bè để về làm nô lệ cho người chủ mới xa lạ. Tướng James Bethune đặt tên cho đứa trẻ là ThomasGreen Bethune, nhưng cả thế giới này chỉbiết Chú là "Chú Mù Tom". Trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng "My Antonia" bà Willa Cather đã thuật lại cuộc đời của Chú mà bà gọi là Người Mù Arnault. Trong nhiều bài tường thuật về sự kỳ diệu này, bài có giá trị nhất là bài của Bà Ella May Thornton, Quản Thủ Thư Viện Georgia, 1 Quản Thủ được xếp vào hàng danh dự của các Tiểu Bang. Ðó là Bài "Sự Huyền Bí Của Chú Mù Tom" của Bà đăng trong tập "The Georgia Review" xuất bản mùa đông năm 1961. Sau đây là một đoạn: "Lúc Tom còn nhỏ đang phải bồng trên tay thì Tom đã tỏ ra rất nhậy cảm trong bất cứ một tiếng động nào và đặc biệt về âm nhạc. Tất cả những người trong giòng họ Tướng James Bethune lúc bấy giờ phần đông đều thông minh, học thức và giàu lòng từ thiện đều công nhận tài năng khác thường của đứa bộ da đen này. Khả năng kỳ diệu về âm nhạc được khám phá khi chú Tom mới lên 3 tuổi. Vào một buổi chiều trên thềm ngôi biệt thú, thình lình giọng của Chú vang lên hòa ca với giọng hát của các ái nữ Tướng Bethune. Không những Chú đã ca phần êm dịu ở phần đầu bản nhạc nhưng phần thứ hai mới là khó hát nhất... Thế mà Chú đã trọn vẹn hát hết bản nhạc một cách tài tình không gượng gạo. Cuộc trình diễn bất ngờ lần sau vào năm Chú lên 4 tuổi, cũng vào một buổi chiều các thiếu phụ trẻ tuổi sau khi đã chơi dương cầm mấy tiếng đồng hồ tản mác quanh biệt thự. Bỗng nhiên họ được nghe lại những bản nhạc mà họ đã chơi từ lúc đầu. Mọi người vội vã trở về phòng khách, họ sửng sốt thấy một chú Mọi đen nhỏ xíu đang say sưa dạo nhạc trên đàn dương cầm với những bản mà chú vừa được nghe. Trước đây không một ai trong gia đình Tướng Bethune cho phép Chú Tom được chạm vào cây đàn. Ella May Thornton còn nhấn mạnh thêm: "Một đứa trẻ nô lệ mà đánh đàn dương cầm thì làm sao có thể dấu nổi một gia đình đông đúc như gia đình Tướng Bethune!".Tạp chí Nghiên Cứu về âm nhạc xuất bản Tháng 8 năm 1940 đã ghi nhận như sau: Ngay khi bắt đầu chơi dương cầm, Chú đã biết sử dụng các phím đàn trắng và đen, Như vậy chứng tỏ Chú đã từng hiểu biết về dương cầm của âm nhạc Tây Phương. Các phím đàn dương cầm sắp xếp không như nốt thường mà do óc sáng chế kỳ diệu cuả một người có biệt tài về âm thanh. Thật khó sử dụng đối với một đứa bộ bị mù và chưa từng được ai chỉ dẫn huấn luyện. Bà Thornton nhấn mạnh: "Chú có thể chơi các bản nhạc cổ điển nổi tiếng một cách thành thạo, khác hẳn những người chơi đàn bằng tai thường thấy. Chú Tom đã dùng các ngón tay mình một cách rất chính xác nhà nghề. Cho nên năm 1862, một chuyên viên điêu luyện về âm nhạc nói là Chú Tom chơi đàn giỏi được như vậy, chắc chắn phải được học ở Nhà Trường ". Mặc dù thần kinh Chú Tom hoàn toàn bị giới hạn nhưng nếu cho Chú vào học tại các Trung Tâm dành cho các trẻ em chậm phát triển thì thật sai lầm. Chú Tom có một bộ óc điện tử có thể ghi và trình tấu lại các bản nhạc dù mới chỉ nghe có một lần. Với khả năng siêu việt Chú có thể lập lại chính xác một bản nhạc mới dài 20 trang. Ngoài ra Chú Tom còn có khả năng sáng tạo nữa. Bà Thornton nhớ lại "Thời bấy giờ ở Columbus, Georgia có rất nhiều giáo sư âm nhạc; trong đó có giáo sư Carlo Patti, anh của Bà Adelina. Tướng Bethune đã nhờ Giáo Sư Patti chỉ dạy thêm nhạc cho Chú Tom. Chính Giáo Sư là người đã từng dậy nhạc cho các ái nữ của Tướng Bethune, nhưng ông từ chối và nói như sau: "Tôi không thể chấp nhận lời yêu cầu, Thế giới chưa bao giờ thấy được một sự lạ như thế ở một người da đen, và từ xưa tới nay chưa từng thấy một hiện tượng nào như thế. Tôi không thể dạy cho Chú thêm một chút gì nữa, tầm hiểu biết của Chú về âm nhạc còn hơn cả chính tôi đã biết và đã học - trường hợp thần đồng này quả là một ngoại lệ và sự việc này đã biến thành một hiện tượng hữu hình. Tôi không thể hiểu nổi. Tất cả những gì tôi có thể giúp Chú ấy là cho Chú ấy nghe những bản nhạc hay và chính Chú ấy sẽ tự ghi lại và tự tấu được không cần sự hướng dẫn hay chỉ bảo của tôi." Vào lúc 8 tuổi Chú bắt đầu trình diễn các bản hòa tấu trước công chúng. Lúc 12 tuổi, trong cuộc Chiến Tranh Nam Bắc, Chú Tom trình diễn tại Nữu Ước trong một cuộc hòa tấu ngày 19 Tháng Giêng năm 1861. Trong cuộc Chiến Tranh Nam Bắc này, Chú đã trình diễn rất nhiều lần tại các thành phố sau chiến tuyến của cả hai phe bảo thủ và thống nhất. Hòng ngàn binh sĩ cả hai phe lâm chiến đã được dự thính nghe Chú trình diễn. Một số khán giả này đã tường thuật lại một cách thích thú và trung thực về tài năng của Chú trong các Nhật Ký, Tùy Bút, Phỏng Vấn xuất bản trên các báo chí sau đó. Năm 1866 và năm 1867, Chú đã đi trình diễn tại các Quần Ðảo thuộc Anh Cát Lợi, tại Lục Ðịa và trên khắp nước Mỹ. Chú đã trình diễn tại Tòa Bạch Ốc và chính Chú điều khiển buổi trình diễn này. Chú Tom không bị giới hạn về một loại nhạc nào cả, Chú có thể trình diễn Nhạc Khúc của Beethoven, Mendelsohn, Bach và Chopin và cũng có thể chơi các bản nhạc bất luận về loại gì. Nguồn cảm hứng đến với Chú trong lúc Chú ngồi dạo dương cầm khiến cho Chú sáng tác được những bài ngẫu hứng cùng những bản trường ca bất hũ có tới cả nghìn bản. Các sáng tạc với âm điệu tuyệt vời cùng những lời nhạc rất hay có thể nói lên Chú Tom đã nắm được trọn vẹn khoa học và kỹ thuật về âm điệu nhạc lý. Chỉ có thể cho rằng tất cả các yếu tố tạo thành sức mạnh âm nhạc đó đã có sẵn trong con người Chú Tom. Ella May Thornton đã kết thực bài tham cứu bằng một câu hỏi: "Một câu được đặt ra để hỏi các Nhà Tâm Lý Học, các Nhà Vật Lý Học, các Nhà Khoa Học cùng các Chuyên Gia về Âm Nhạc có thẩm quyền có thể giải thích về trường hợp này của Chú Tom không? Sau một thời gian nghiên cứu tôi đã không tìm được câu trả lời. Chỉ có thể giải thích được đó là Luân Hồi và người ta đã kết luận rằng ở một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó, ở một kiếp nào đó Chú Tom đã là một nhà nhạc sĩ siêu đẳng." Sự hiện diện của Chú Mù Tom ở Âu Mỹ đã có một ý nghĩa đặc biệt. Trong giai đoạn cuối cùng của chế độ mọi nô người da đen tại Hoa Kỳ, Chú Mù Tom đã chứng tỏ cho hàng triệu khán thính giả trên thế giới biết rằng một người nghèo, bị khinh rẻ, bị coi là chậm tiến, một người da đen thất học đã làm nên sự nghiệp vĩ đại mà không một người da trắng nào dù tài giỏi đến mấy nữa cũng không làm được. Phải chăng tài năng này Chú đã có từ kiếp trước? Cho nên các giáo sư đã tìm được sự giải thích, đó là Luân Hồi. Tương tự như thế trường hợp của Bà Sơ Teresa, một Tu Sĩ Ky-Tô-Giáo, Giáo Sư Mỹ Thuật tại Chủng Viện Brooklyn, có mặt trong một buổi thuyết trình về luân hồi của Hội Thanalogy Foundation tại Ðại Học Ðường Columbia, được hỏi bởi một học sinh rằng có phải những nét vẽ điêu luyện của Sơ là do sự huấn luyện và thực hành sau nhiều năm kinh nghiệm mà có phải không? Sơ Teresa đã xác nhận là do tiền kiếp của Sơ mà có. Trong những chuyện luân hồi do Tiến Sĩ Ian Stevenson điều tra đã chứng minh được có luân hồi nên con người đã có những khả năng đặc biệt, điều mà những khả năng đến với con người từ lúc nào và phát triển từ bao giờ chúng ta không phát hiện được. Ian Stevenson đã nêu lên thí dụ: "Trong hiện kiếp chúng ta biết đi đứng nhưng không ai có thể nhớ lại chúng ta đả biết tự lúc nào. Con người tuy không nhớ được những gì ở tiền kiếp song những tài năng và những cá tính đặc biệt ở kiếp trước đã là các chất liệu cho chúng ta trong kiếp này."
Mục lục
Một người nô lệ da đen mù lòa trở thành nhạc sĩ lừng danh
Một người nô lệ da đen mù lòa trở thành nhạc sĩ lừng danh
Sylvia Cranston & Carey WilliamsChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Quehuong.deĐược bạn: Thành viên VNTQ đưa lên vào ngày: 23 tháng 11 năm 2007
|
Vũ Bằng
Một người rơi xuống hồ
Rượu mãi về sau mới ngấm. Y ngà ngà. Đến lúc ăn đồ nước, y loáng choáng. Nhà cửa quay đi nhè nhẹ. Đến bắt tay mấy "chị em" để ra về, y say thực thà.Khuya lắm. Ngoài phố không có cái xe nào cả.Y húc đầu vào quãng không, đi về.Chuông nhà thờ thủng thẳng điểm ba tiếng.Y loạng choạng đi giữa đường. Bụng no nhưng người nhẹ, y tưởng mình sắp có cánh bay. Thú quá. Y chạy nhanh rồi đứng lại, hát khẽ một câu. Nhưng lúc này cần phải hoạt động mới thực sướng. Y lại đi. Nhưng sự nhẹ nhàng rồi làm cho y khó chịu. Người y mất thăng bằng. Y đi bên nọ, dọ bên kia như người rồ.Thế là y vấp phải một hòn đá. Trán y đập vào cái biển xanh kẻ chữ "Rue barrée", tay y định víu lấy cái hàng rào không được, y rơi xuống một cái hố người ta vừa đào lúc trưa.Lúc y mở mắt, thấy mình nằm thẳng cẳng ở dưới hố, y hơi ngạc nhiên một chút. Người ê ẩm, y chẳng buồn đứng dậy, cứ nằm im mơ màng.Đêm khuya ngấm vào người y, chậm chạp và dễ chịu. Y thấy mình tỉnh lắm và có những cảm giác rất hay về cuộc đời.Thoạt tiên, y thấy ngay ở trên đầu, hàng vạn ngôi sao. Thuở bé, y đã trông thấy những ngôi sao, ở nhà quê. Nhưng từ khi lớn lên, ra tỉnh, đi làm, lấy vợ, có con, y không trông thấy nữa; bây giờ, lại có dịp được thấy, y có ngay cái cảm giác là mình bé nhỏ quá, cô độc quá ở trong vũ trụ xanh xanh này.Sau, y thấy ở xung quanh có tiếng xì xào. Y hếch một tai lên để nghe cho kỹ: đó là tiếng cây reo như sóng bể; gió thổi sà sà mặt đất như một tiếng thở dài; một cái ô tô chạy ở đằng xa làm rung động mặt đất. Tiếng sột soạt, tiếng dế kêu, tiếng nước sông khẽ đập vào bờ. Y tưởng tượng đến một cuộc đời vô hình. Bỗng có tiếng người nói ở phía xa, ở phía sau.Người trai trẻ nghe thực kỹ. Y lấy làm lạ sao ở chung quanh mình "lại có lắm người thế, mà vừa lúc nãy đây, sao quái quỉ! lại không có người nào cả" để cho y phải còm cọm đi một mình - đi một mình với cái say!Y bực lắm. Những việc đã qua lại tỉnh giấc trong người y, rung động ở tim, đi qua ngực, đứng ở cuống họng và khẽ kêu bằng tiếng thở mạnh. Giờ nọ nối giờ kia tiến lại. Y thấy bao nhiêu việc não nùng khi trước bao bọc lấy y ở trong hố. Y thấy nhà y, quét vôi trắng, lù lù ở giữa tỉnh thành. Y thấy người vợ xinh xẻo của y đứng tựa cửa như một cái cây có bóng mát. Y thấy hai đứa con gái của y nhíu những đôi mắt đẹp, để trông xa vời.Ý nghĩ lan man quá. Nhưng đêm khuya đi nhẹ nhàng như mây khói. Róc... rách, róc rách... tiếng hát của con sông Hồng Hà, y đương nghe thì sình sịch có tiếng người đi lại.Người trẻ tuổi kêu lên: "Tôi rơi xuống hố rồi!".Người khách đi đường thứ nhất là một con chó cắm đầu đi theo một ông to lớn và một cái bót xì gà đồ sộ. Người to lớn nói: "Ê! Nếu anh không say rượu thì việc gì đến nỗi này...". Một ngọn khói xanh bay ra cuồn cuộn và theo gió tan đi dần.Người khách đi đường thứ nhì là một nhà báo đứng về mặt quốc gia. Nghe thấy người ngã xuống hố nói chuyện với kẻ đi trước mình như thế, người ấy quát: "Anh trông mong hắn cứu thế nào được? Nam quốc Nam nhân mới thương nhau thôi. Hắn khác máu tanh lòng, thấy mình ngã xuống hố, có khi lại thích, nghĩ mà đau đớn. Bao giờ ta mới thoát khỏi vòng nô lệ để mở mày, mở mặt với đời? Nước ta, than ôi, nào có phải hèn kém gì đâu! Bốn nghìn năm văn hiến! Mà dân ta, một thủa, có lẽ đã tiến hóa bằng mười nước Nhật và nước Xiêm bây giờ.Cũng tai mắt, cũng thịt da,Cũng dòng máu đỏ, con nhà Lạc Long...(à, ông nhà báo lại là một nhà thi sĩ!). Nhưng người tuổi trẻ kêu lên:- Tôi xin ông hãy cứu tôi ra khỏi hố!- Ra khỏi hố làm gì? Anh phải biết: chúng mình nô lệ thì ở đâu cũng thế. Trừ khi nào có một cuộc đổi thay...Và khách rảo cẳng đi. Có lẽ để tìm sự đổi thay đó ở trong... điếu thuốc phiện hay căn phòng cho thuê.- Tại làm sao anh lại thở than như vậy?Người khách thứ ba hỏi thế.Đó là một vị tu hành. Đầu nhẵn như chùi, môi đỏ, con mắt đa tình như ngôi sao. "Người ta ở đời có số cả. Không có gì thoát tay.Trời. Cái nhân có tốt thì cái quả mới tốt. Cái nhân đã xấu thì cái quả phải xấu. Không có cái quả tốt nào ở cái nhân xấu mà ra. Không có cái nhân tốt nào ở cái quả xấu mà ra. Kiếp luân hồi, mình không nên oán tức điều gì cả. Ta phải diệt dục. Ta phải chịu đựng đau khổ và cho đó là quả báo hay một cuộc thí nghiệm của Hóa công. Nếu là sự quả báo, Người nên biết rằng sau này Người sẽ thanh cao hơn và được tha thứ. Nếu là cuộc thí nghiệm, Người sẽ mạnh gấp bội lên. ở đời, không có một thánh nhân nào, không có tác phẩm vĩ đại nào không có bàn tay của Qủy Sứ mó vào. Hiểu chưa?Người khách thứ ba nói thế, người khách thứ tư nghe thấy, tiếp rằng:- Chính vậy. Đem khoa học mà cố sức giảng giải cuộc đời là vô lý. Ta phải sống cái cuộc đời mà hóa công đã định sẵn. Không có gì là quan hệ cả. Chỉ có tâm hồn là quan hệ mà thôi. Điều cần nhất là ta phải sống thực mạnh mẽ. Anh lấy làm khổ vì bị rơi xuống hố. Tại sao? Thế anh không thấy thế là sống à? Anh đau khổ: chính đau khổ là sống một cách mạnh mẽ đó. Chỉ có hai điều mà người đời nên tránh thôi: lười biếng và buồn bã.Người ấy (à! ra là một nhà thông thái!) ngừng lại một lát để đọc câu văn của André Gide: Nước tù hãm có chất độc và khoanh tay vào mạng mỡ, nói tiếp: "Anh tưởng rằng anh lên bờ thì sung sướng hơn ở trong hố à? Chỉ cần biết một điều: anh biết rằng anh đau khổ. Và thế là đẹp đẽ lắm rồi. Anh làm động đến thần cảm của chúng tôi một cách mãnh liệt. Anh hơn chúng tôi chỗ đó.Anh ơi, nên biết rằng có nhiều người hiện đương lo nghĩ băn khoăn vì anh. Đẹp thay mà nên thơ thay! Anh thử nghĩ đến con anh đương khóc. Anh thử nghĩ đến vợ anh ở nhà đương mong - và có lẽ tưởng anh chết rồi, đã định "bước đi bước nữa". Ôi! Anh có thấy tim anh đập mạnh không? Và nghĩ rằng không bao giờ ra được khỏi hố, anh có thấy những cái động lòng mãnh liệt không?- Thưa ông, tôi chỉ muốn ra khỏi hố."Tôi chỉ muốn ra khỏi hố", mấy tiếng này lọt đến tai người khách đi đường thứ năm.Cứ trông cái đầu, đôi mắt kèm nhèm, bộ quần áo xanh và cái dáng đi chắc chắn của ông khách này, cứ trông cái vẻ quả quyết, cái nhìn xót xa và hai bàn tay xương xẩu giơ ra như chực ôm lấy mình, cứ trông thế cũng đủ biết khách là một kẻ lao khổ biết thương người như anh em một nhà.Khách nghe thấy tiếng người tuổi trẻ kêu, hộc tốc chạy ngay lại, giơ nắm tay lên chào.Khách hỏi: "Anh làm sao thế, anh bạn?".- Tôi rơi xuống hố từ ban đêm.- Rõ khổ! Từ ban đêm? Mà, đến bây giờ, vẫn nằm im như thế trong khi bọn phú hào ở trên phố ăn uống nô đùa với nhau? Cái xã hội này mục nát quá lắm: một bên thì vui vẻ với cuộc đời trưởng giả, một bên thì là một kẻ vô sản rơi xuống hố từ ban đêm. Chao ôi! Giai cấp... phải có chiến tranh giai cấp! Thôi, anh đừng sợ nữa. Có tôi đây. Sự đau khổ của anh là của tôi. Anh có thấy thế không? Anh có thể thấy thế không?Sự đau khổ của anh em bị bóc lột, anh em bị bóc lột, anh xem, tôi hít vào cùng với khí trời và nó chảy ở các mạch máu của tôi. Nó thấm nhuần vào da thịt tôi. Thành thử cái giọng tôi thành thực nhất, chua chát nhất, và mọi người đều phải cảm động khi tôi lên tiếng.Bây giờ tôi định thế này: lập tức, tôi đi tìm bọn phú hào mà kêu rõ to vào lỗ tai họ. Tôi kêu: "Các anh sung sướng, các anh bóc lột quần chúng để có nhà lầu, ô tô, thế mà... thế mà ở đường Bờ Sông có người rơi xuống hố...". Anh bạn phải biết tôi sẽ nói hùng hồn như thế nào. Giọng tôi sẽ át cả giọng họ. Tôi sẽ hết sức tranh đấu nữa và những tư tưởng của tôi sẽ lọt đến những nhà lầu êm đềm. Ôi anh bạn ơi! Để rồi anh xem họ sẽ run sợ như thế nào! Để rồi anh bạn xem cái hình ảnh thảm đạm của anh bạn sẽ khuấy rối cuộc đời yên tĩnh của họ như thế nào!Khách giơ nắm tay lên lượt nữa:- Chào anh bạn ở lại nhé. Tôi, tôi phải đi ngay để tranh đấu cho tới cùng.Và khách đi tranh đấu cho tới cùng. Bóng khách mờ dần ở trong cảnh tranh tối tranh sáng. Khách để lại đằng sau một tấm lòng nhân đạo hùng hồn và có mồ hôi.Người trẻ tuổi thấy một sự thất vọng mông mênh cất tiếng khóc ở trong tim óc. Y định thần lại: gió thổi hiu hiu, nước sông lạnh vẫn đập vào bờ róc rách. Chung quanh, chỉ còn trơ lại con đường trắng và mấy khóm cây rung rinh vài hạt sương.Y bèn ngửng đầu dậy, chống một tay, quả quyết đứng lên. Cái hố không lấy gì làm sâu cho lắm. Y ghếch một chân lên bờ, hai tay để hai bên, đánh đu một cái mạnh, cho nốt chân kia lên mặt đất, đứng thẳng dậy, phủi quần áo... rồi đi về nhà.
Mục lục
Một người rơi xuống hồ
Một người rơi xuống hồ
Vũ BằngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: hùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Vũ Bằng
Một người rơi xuống hồ
Rượu mãi về sau mới ngấm. Y ngà ngà. Đến lúc ăn đồ nước, y loáng choáng. Nhà cửa quay đi nhè nhẹ. Đến bắt tay mấy "chị em" để ra về, y say thực thà.Khuya lắm. Ngoài phố không có cái xe nào cả.Y húc đầu vào quãng không, đi về.Chuông nhà thờ thủng thẳng điểm ba tiếng.Y loạng choạng đi giữa đường. Bụng no nhưng người nhẹ, y tưởng mình sắp có cánh bay. Thú quá. Y chạy nhanh rồi đứng lại, hát khẽ một câu. Nhưng lúc này cần phải hoạt động mới thực sướng. Y lại đi. Nhưng sự nhẹ nhàng rồi làm cho y khó chịu. Người y mất thăng bằng. Y đi bên nọ, dọ bên kia như người rồ.Thế là y vấp phải một hòn đá. Trán y đập vào cái biển xanh kẻ chữ "Rue barrée", tay y định víu lấy cái hàng rào không được, y rơi xuống một cái hố người ta vừa đào lúc trưa.Lúc y mở mắt, thấy mình nằm thẳng cẳng ở dưới hố, y hơi ngạc nhiên một chút. Người ê ẩm, y chẳng buồn đứng dậy, cứ nằm im mơ màng.Đêm khuya ngấm vào người y, chậm chạp và dễ chịu. Y thấy mình tỉnh lắm và có những cảm giác rất hay về cuộc đời.Thoạt tiên, y thấy ngay ở trên đầu, hàng vạn ngôi sao. Thuở bé, y đã trông thấy những ngôi sao, ở nhà quê. Nhưng từ khi lớn lên, ra tỉnh, đi làm, lấy vợ, có con, y không trông thấy nữa; bây giờ, lại có dịp được thấy, y có ngay cái cảm giác là mình bé nhỏ quá, cô độc quá ở trong vũ trụ xanh xanh này.Sau, y thấy ở xung quanh có tiếng xì xào. Y hếch một tai lên để nghe cho kỹ: đó là tiếng cây reo như sóng bể; gió thổi sà sà mặt đất như một tiếng thở dài; một cái ô tô chạy ở đằng xa làm rung động mặt đất. Tiếng sột soạt, tiếng dế kêu, tiếng nước sông khẽ đập vào bờ. Y tưởng tượng đến một cuộc đời vô hình. Bỗng có tiếng người nói ở phía xa, ở phía sau.Người trai trẻ nghe thực kỹ. Y lấy làm lạ sao ở chung quanh mình "lại có lắm người thế, mà vừa lúc nãy đây, sao quái quỉ! lại không có người nào cả" để cho y phải còm cọm đi một mình - đi một mình với cái say!Y bực lắm. Những việc đã qua lại tỉnh giấc trong người y, rung động ở tim, đi qua ngực, đứng ở cuống họng và khẽ kêu bằng tiếng thở mạnh. Giờ nọ nối giờ kia tiến lại. Y thấy bao nhiêu việc não nùng khi trước bao bọc lấy y ở trong hố. Y thấy nhà y, quét vôi trắng, lù lù ở giữa tỉnh thành. Y thấy người vợ xinh xẻo của y đứng tựa cửa như một cái cây có bóng mát. Y thấy hai đứa con gái của y nhíu những đôi mắt đẹp, để trông xa vời.Ý nghĩ lan man quá. Nhưng đêm khuya đi nhẹ nhàng như mây khói. Róc... rách, róc rách... tiếng hát của con sông Hồng Hà, y đương nghe thì sình sịch có tiếng người đi lại.Người trẻ tuổi kêu lên: "Tôi rơi xuống hố rồi!".Người khách đi đường thứ nhất là một con chó cắm đầu đi theo một ông to lớn và một cái bót xì gà đồ sộ. Người to lớn nói: "Ê! Nếu anh không say rượu thì việc gì đến nỗi này...". Một ngọn khói xanh bay ra cuồn cuộn và theo gió tan đi dần.Người khách đi đường thứ nhì là một nhà báo đứng về mặt quốc gia. Nghe thấy người ngã xuống hố nói chuyện với kẻ đi trước mình như thế, người ấy quát: "Anh trông mong hắn cứu thế nào được? Nam quốc Nam nhân mới thương nhau thôi. Hắn khác máu tanh lòng, thấy mình ngã xuống hố, có khi lại thích, nghĩ mà đau đớn. Bao giờ ta mới thoát khỏi vòng nô lệ để mở mày, mở mặt với đời? Nước ta, than ôi, nào có phải hèn kém gì đâu! Bốn nghìn năm văn hiến! Mà dân ta, một thủa, có lẽ đã tiến hóa bằng mười nước Nhật và nước Xiêm bây giờ.Cũng tai mắt, cũng thịt da,Cũng dòng máu đỏ, con nhà Lạc Long...(à, ông nhà báo lại là một nhà thi sĩ!). Nhưng người tuổi trẻ kêu lên:- Tôi xin ông hãy cứu tôi ra khỏi hố!- Ra khỏi hố làm gì? Anh phải biết: chúng mình nô lệ thì ở đâu cũng thế. Trừ khi nào có một cuộc đổi thay...Và khách rảo cẳng đi. Có lẽ để tìm sự đổi thay đó ở trong... điếu thuốc phiện hay căn phòng cho thuê.- Tại làm sao anh lại thở than như vậy?Người khách thứ ba hỏi thế.Đó là một vị tu hành. Đầu nhẵn như chùi, môi đỏ, con mắt đa tình như ngôi sao. "Người ta ở đời có số cả. Không có gì thoát tay.Trời. Cái nhân có tốt thì cái quả mới tốt. Cái nhân đã xấu thì cái quả phải xấu. Không có cái quả tốt nào ở cái nhân xấu mà ra. Không có cái nhân tốt nào ở cái quả xấu mà ra. Kiếp luân hồi, mình không nên oán tức điều gì cả. Ta phải diệt dục. Ta phải chịu đựng đau khổ và cho đó là quả báo hay một cuộc thí nghiệm của Hóa công. Nếu là sự quả báo, Người nên biết rằng sau này Người sẽ thanh cao hơn và được tha thứ. Nếu là cuộc thí nghiệm, Người sẽ mạnh gấp bội lên. ở đời, không có một thánh nhân nào, không có tác phẩm vĩ đại nào không có bàn tay của Qủy Sứ mó vào. Hiểu chưa?Người khách thứ ba nói thế, người khách thứ tư nghe thấy, tiếp rằng:- Chính vậy. Đem khoa học mà cố sức giảng giải cuộc đời là vô lý. Ta phải sống cái cuộc đời mà hóa công đã định sẵn. Không có gì là quan hệ cả. Chỉ có tâm hồn là quan hệ mà thôi. Điều cần nhất là ta phải sống thực mạnh mẽ. Anh lấy làm khổ vì bị rơi xuống hố. Tại sao? Thế anh không thấy thế là sống à? Anh đau khổ: chính đau khổ là sống một cách mạnh mẽ đó. Chỉ có hai điều mà người đời nên tránh thôi: lười biếng và buồn bã.Người ấy (à! ra là một nhà thông thái!) ngừng lại một lát để đọc câu văn của André Gide: Nước tù hãm có chất độc và khoanh tay vào mạng mỡ, nói tiếp: "Anh tưởng rằng anh lên bờ thì sung sướng hơn ở trong hố à? Chỉ cần biết một điều: anh biết rằng anh đau khổ. Và thế là đẹp đẽ lắm rồi. Anh làm động đến thần cảm của chúng tôi một cách mãnh liệt. Anh hơn chúng tôi chỗ đó.Anh ơi, nên biết rằng có nhiều người hiện đương lo nghĩ băn khoăn vì anh. Đẹp thay mà nên thơ thay! Anh thử nghĩ đến con anh đương khóc. Anh thử nghĩ đến vợ anh ở nhà đương mong - và có lẽ tưởng anh chết rồi, đã định "bước đi bước nữa". Ôi! Anh có thấy tim anh đập mạnh không? Và nghĩ rằng không bao giờ ra được khỏi hố, anh có thấy những cái động lòng mãnh liệt không?- Thưa ông, tôi chỉ muốn ra khỏi hố."Tôi chỉ muốn ra khỏi hố", mấy tiếng này lọt đến tai người khách đi đường thứ năm.Cứ trông cái đầu, đôi mắt kèm nhèm, bộ quần áo xanh và cái dáng đi chắc chắn của ông khách này, cứ trông cái vẻ quả quyết, cái nhìn xót xa và hai bàn tay xương xẩu giơ ra như chực ôm lấy mình, cứ trông thế cũng đủ biết khách là một kẻ lao khổ biết thương người như anh em một nhà.Khách nghe thấy tiếng người tuổi trẻ kêu, hộc tốc chạy ngay lại, giơ nắm tay lên chào.Khách hỏi: "Anh làm sao thế, anh bạn?".- Tôi rơi xuống hố từ ban đêm.- Rõ khổ! Từ ban đêm? Mà, đến bây giờ, vẫn nằm im như thế trong khi bọn phú hào ở trên phố ăn uống nô đùa với nhau? Cái xã hội này mục nát quá lắm: một bên thì vui vẻ với cuộc đời trưởng giả, một bên thì là một kẻ vô sản rơi xuống hố từ ban đêm. Chao ôi! Giai cấp... phải có chiến tranh giai cấp! Thôi, anh đừng sợ nữa. Có tôi đây. Sự đau khổ của anh là của tôi. Anh có thấy thế không? Anh có thể thấy thế không?Sự đau khổ của anh em bị bóc lột, anh em bị bóc lột, anh xem, tôi hít vào cùng với khí trời và nó chảy ở các mạch máu của tôi. Nó thấm nhuần vào da thịt tôi. Thành thử cái giọng tôi thành thực nhất, chua chát nhất, và mọi người đều phải cảm động khi tôi lên tiếng.Bây giờ tôi định thế này: lập tức, tôi đi tìm bọn phú hào mà kêu rõ to vào lỗ tai họ. Tôi kêu: "Các anh sung sướng, các anh bóc lột quần chúng để có nhà lầu, ô tô, thế mà... thế mà ở đường Bờ Sông có người rơi xuống hố...". Anh bạn phải biết tôi sẽ nói hùng hồn như thế nào. Giọng tôi sẽ át cả giọng họ. Tôi sẽ hết sức tranh đấu nữa và những tư tưởng của tôi sẽ lọt đến những nhà lầu êm đềm. Ôi anh bạn ơi! Để rồi anh xem họ sẽ run sợ như thế nào! Để rồi anh bạn xem cái hình ảnh thảm đạm của anh bạn sẽ khuấy rối cuộc đời yên tĩnh của họ như thế nào!Khách giơ nắm tay lên lượt nữa:- Chào anh bạn ở lại nhé. Tôi, tôi phải đi ngay để tranh đấu cho tới cùng.Và khách đi tranh đấu cho tới cùng. Bóng khách mờ dần ở trong cảnh tranh tối tranh sáng. Khách để lại đằng sau một tấm lòng nhân đạo hùng hồn và có mồ hôi.Người trẻ tuổi thấy một sự thất vọng mông mênh cất tiếng khóc ở trong tim óc. Y định thần lại: gió thổi hiu hiu, nước sông lạnh vẫn đập vào bờ róc rách. Chung quanh, chỉ còn trơ lại con đường trắng và mấy khóm cây rung rinh vài hạt sương.Y bèn ngửng đầu dậy, chống một tay, quả quyết đứng lên. Cái hố không lấy gì làm sâu cho lắm. Y ghếch một chân lên bờ, hai tay để hai bên, đánh đu một cái mạnh, cho nốt chân kia lên mặt đất, đứng thẳng dậy, phủi quần áo... rồi đi về nhà.
Mục lục
Một người rơi xuống hồ
Một người rơi xuống hồ
Vũ BằngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: hùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Thế Lữ
Một người say rượu
Ông lý Thập ríu lưỡi lại nói:- Uống mới có thế... mà... cũng say... Say quá... Tôi thực... Hừm!Ông ta nhoẻn miệng cười một cách ngây ngô, ngất nga ngất ngưởng bước trong đường làng, thành thực nhận thấy rằng mình đã quá say, nhưng cũng thành thực tự dung thứ cho mình cái lỗi nhỏ ấy.Người ông ta đưa về đằng trước. Hai chân không ăn ý, mỗi bước chực đâm chéo về một đường. Cứ thế tiến lên, ông ta lấy làm lạ rằng mình chịu khó đi cũng đã khá lâu, mà sao vẫn chưa ra khỏi thôn Thượng.- ừ say... Mình say thực... mất rồi!Ông ta chẳng biết đã uống bao nhiêu chén, cũng chẳng rõ trong bữa khao nhà khán Vịnh, ông ta đã nói những gì. Chỉ phảng phất nhớ rằng có một lần cãi lý với phó tổng Đán, mình nói một câu khí hớ, phó Đán nó vặn lại làm cho mọi người cười ầm lên.Ông ta lại thấy cả cái hổ thẹn của mình trong bữa cỗ và tức phó Đán lắm:- Hừ! Nó lại... lại dám xỏ cả mình!Loạng choạng được mươi bước, ông ta cười gằn:- Ngữ ấy thì làm... vương tướng cóc gì... mà... làm bộ! Ông cho thì...Nhưng lý Thập chỉ nói có thế, vì thực ra ông ta cũng chẳng nghĩ được gì thêm. Những chuyện không hay mà ông ta mong cho phó Đán gặp phải chỉ lờ mờ trong cái trí hỗn độn. Tuy vậy, thế cũng đủ cho ông ta đỡ tức rồi.Mỗi lần bước lạc, chực xiêu người, đâm chúi vào bờ tre, lý Thập lại nhoẻn miệng cười, làm như đó là một trò ngộ nghĩnh lắm.Rồi chốc chốc ông ta lại cười; hai mép đang kéo nhách lên hai phía tai bỗng dưng khép ngay vào, mặt có vẻ bần thần một lúc lâu lâu, để rồi lại nhoẻn cười như thế nữa.** *Đi ra khỏi con đường rợp, lý Thập dừng lại bên cái quán bỏ không ở cuối xóm Thượng, nheo mắt nhìn ra quãng đồng đất khô trụi lúa, chạy tắp đến chân trời. Ông ta thấy buồn tiểu tiện, liền kẹp chặt cái ô trắng vào nách, rồi quay mặt vào một bụi tre.Một tiếng phì mạnh ở sau lưng thốt nhiên làm ông ta giật mình. Ngoảnh lại trông, thì là một con trâu buộc ở gốc một cây nhỏ.Lý Thập bẽn lẽn vì đã hoảng sợ, trân trân nhìn mãi vào con trâu, nó cũng trân trân nhìn lại mình. Ông ta lảm nhảm chửi con vật mấy câu, thấy nó lặng yên một cách khó chịu, rồi lại phì lên một tiếng nữa.- à à, mày lại phì ông! Này phì.Tiện ô, ông ta đánh một cái mạnh vào mũi con trâu, rồi thuận tay đánh mãi. Con vật nặng nề không tránh xa được, cái dây ngắn buộc nó căng thẳng mãi ra.Lý Thập đắc chí cười thật to, cứ mũi con trâu đánh lên hoài, đánh cho sướng tay, đánh vì thấy con trâu không làm gì được mình, đánh cũng cho hả cái lòng hung bạo của những người say.Bỗng ông ta ngừng tay lại. Con trâu vừa lắc sừng mạnh, mũi phì thở lên một tiếng khác thường. Hai mắt ướt của nó nhìn ông trông biêng biếc xanh rồi lại đỏ lừ lừ, như hai miếng tiết.Lý Thập đã hiểu con trâu có những ý định gì rồi. Nhưng cậy có cái dây thừng giữ nó lại, nên ông ta cũng không quá vội vàng. Ông ta tránh sang một nơi, bước xuống một lối ruộng khô, mím miệng lại một cách chán nản, giương cái ô trắng lên và trước khi bỏ đi, còn ngoảnh lại mắng lấy oai mấy tiếng. Giá thành thực hơn một chút, ông ta sẽ thấy tiếng mắng của mình hơi run run.Lý Thập nghĩ thầm:- Nó làm quái gì được mình.Và nói to cái câu nghĩ thầm ấy lên, để tự an ủi:- ừ ! Nó làm quái gì được ông!Nhưng ông ta vẫn quay lại nhìn luôn và mỗi lúc một thêm lo ngại.** *Những tiếng móng ở sau lưng, nện đều xuống đất làm cho Lý Thập lạnh tái người đi.- Thôi đích rồi!Cái điều mà ông ta sợ nay đã dẫn đến.Chỉ ngoảnh lại nhìn vội một cái, ông ta cũng thấy quá rõ cái điều nguy kịch: con trâu đã dứt đứt mũi, để đuổi mình.Ông Lý như người ngái ngủ vừa nhúng mặt vào thau nước. Ông tỉnh lại, cụp ô xuống, rồi cắm đầu chạy cuống lên.Tiếng chân của con trâu gần lại mau chóng lạ thường, mà chân của ông thì chưa bao giờ thấy chạy kém bằng lúc ấy.Ông không dám nhìn lại, vì cho rằng làm thế sẽ mất rất nhiều thì giờ.** *Qua hai mẫu ruộng rồi.Bàn chân dẫm lên những nấm rạ khô cũng không thấy đau... Sự kinh hoảng kịch liệt râm ran khắp người và trong tiếng gió vút bên tai, ông chỉ nghe thấy tiếng phì thở của con vật... Ông ta chỉ tưởng thấy vẻ hung tợn của con trâu, với đôi mắt đỏ lừ, với cặp sừng cong rất tiện lợi cho việc báo thù của nó.Lý Thập mong rằng đó chỉ là một giấc mộng, rồi lại mong rằng mình tưởng lầm: không có con trâu nào đuổi theo ông ta. Nhưng hại thay! Những tiếng chân ở sau lưng mình chả còn có thể là tiếng gì khác.Ông ta biết rằng chậm một bước là chết. Nhưng người đã nhọc quá, hơi thở trong ngực như không kịp có thời giờ dồn ra... Thử cố tính xem còn kế nào khác nữa không? Nhưng cái ý nghĩ ấy hình như cũng làm cho ông chạy thêm chậm.Lý Thập thấy mình khổ sở không biết chừng nào. Con trâu vẫn tiến lên một cách đều hòa độc ác.** *Mồ hôi trên trán chảy xuống nhiều quá.Ông ta nhắm mắt lại để cho nước mắt giàn ra, rồi thu hết sức hít một hơi cực dài, ông ta nghiến răng lại chạy rướn lên, không ngờ rằng lúc đó còn chạy được nhanh đến thế. Nhưng được chừng dăm trăm bước thấy kiệt sức và hy vọng rằng cũng đã bỏ con trâu được một quãng khá xa, lý Thập liền dừng chân trên một bờ ruộng và quay lại. Ông ta hét lên một tiếng yếu đuối: con trâu chỉ cách mình chừng năm con sào.Mà nó thì không hề nghỉ chân. Điệu bộ thản nhiên, nó tiến lại trước mặt một cách quả quyết bướng bỉnh kiểu súc vật.Lý Thập không thể nào nhúc nhích được, chỉ chực ngồi xuống đó để chết, nếu không gặp được sự may mắn phi thường nào.Con trâu đã qua cái bờ ruộng bên kia, Lý Thập chỉ còn đủ sức cuối cùng để liệng cái ô trắng vào giữa hai sừng của nó. Con vật đứng sững lại như một cái máy chợt hãm. Rồi hình như quên người đàn ông đấy, nó cúi đầu xuống húc, nhay, giày, xéo kỳ cho đến lúc cái ô rách tơi ra. Ông Lý ngồi ở bờ ruộng bên này, mặt xám như tro, hai mắt lạc tinh thần tráo trưng nhìn công việc của con trâu, ngớ ngẩn như người mất trí.Lúc con trâu ngửng lên, trên sừng còn vướng cái gọng ô nát, lý Thập mới nghĩ ra. Cái thông minh nhọc mệt và chậm chạp của ông ta hình như đến lúc ấy mới sực tỉnh.Ông ta đứng phắt lên như bị điện giựt, rồi lại cắm đầu chạy. Con trâu nhìn người đàn ông, ngạc nhiên một lúc, rồi đuổi theo liền.Và cứ thế, trên mặt ruộng man mác và vắng vẻ lạ thường, người đàn ông thì thu hết tàn lực để tránh xa một cái chết gớm ghê, còn con vật thì cứ đều bước tiến theo. Cái thân hình khỏe mạnh của nó lúc ấy như chứa chất một thứ sức mạnh lạnh lùng tàn bạo.** *Lý Thập không còn một tí gì là say nữa. Ông ta nghĩ đến cái tình thế nguy khốn của mình một cách rõ rệt, và chạy lên cũng hăng hái thêm.Nhưng chạy qua được năm, sáu thửa ruộng, lý Thập lại tưởng không còn hơi sức nào, trong lòng cay cực và oán giận hết thảy mọi người. Cánh đồng đất dưới ánh nắng chiều sao mà yên tĩnh đến thế, vắng lặng đến thế? Những người ở làng xóm xa hình như hẹn nhau đợi chính lúc này để ở nhà hết, hay có ai biết mình bị nạn cũng không thèm ra cứu mình.Con trâu vẫn đuổi mình cũng gan góc khác thường.Khóm tre xanh ở làng ông ta cũng như cố ý xa thêm mãi ra; gió ruộng thổi vào người hình như mạnh thêm lên; tất cả mọi sự đều như nhất định làm cho ông ta khổ. Bước chân dần dần thấy nản và nếu cứ thế mãi thì chỉ lát nữa con trâu húc tới sau lưng.Sau cùng, khi trông thấy rõ một cây đa con gần Hạ thôn, lý Thập mới gắng hết cái đảm lực tuyệt vọng băng mình lên, biết trước rằng chưa đến cái cây mà đã đứt hơi, thì thôi, thế là hết. Lý Thập đuối sức quá, hai chân vẫn chạy, nhưng hình như bị cái đà người đưa lên thôi, thần trí tán loạn và hôn mê gần như lúc sắp ngất người đi vì uống quá chén.Đến lúc hai tay đã vồ được cây đa nhỏ gần Hạ thôn, ông ta mới dám hy vọng rằng mình còn có thể thoát được nạn. Ông ta áp ngực vào da cây mà thở một lát, rồi bíu đến nát tay vào đầu mấu, thu hết gân sức trèo lên.Lý Thập cưỡi được lên cái chạc lớn dưới cùng rồi, cánh tay và bắp chân liền ôm thắt lấy thân cây đa, rồi chúi mặt lên vỏ cây khóc nức lên mấy tiếng. Dưới gốc cây, con trâu đã tới, cái mũi rách toác chõ lên gần tới chân người đàn ông.** *Chiều tối hôm ấy, người nhà khán Vịnh ở thôn Thượng đổ đi tìm trâu, tới nơi thấy nó lẳng lặng đứng đợi dưới gốc cây đa. Họ phải tròng thừng vào cổ con vật lôi về, rồi lên cây cứu ông lý Thập xuống.Ông ta lúc ấy ngất đi không biết gì nữa, nhưng chân tay vẫn bám rất chặt lấy thân cây, họ khó nhọc lắm mới gỡ được ra và gọi mãi mới tỉnh.Lý Thập ốm mất hai tháng trời vẫn chưa hoàn hồn.Rút từ tập truyện ngắn Bên đường thiên lôi, 1936.
Mục lục
Một người say rượu
Một người say rượu
Thế LữChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: QuangAnhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Thế Lữ
Một người say rượu
Ông lý Thập ríu lưỡi lại nói:- Uống mới có thế... mà... cũng say... Say quá... Tôi thực... Hừm!Ông ta nhoẻn miệng cười một cách ngây ngô, ngất nga ngất ngưởng bước trong đường làng, thành thực nhận thấy rằng mình đã quá say, nhưng cũng thành thực tự dung thứ cho mình cái lỗi nhỏ ấy.Người ông ta đưa về đằng trước. Hai chân không ăn ý, mỗi bước chực đâm chéo về một đường. Cứ thế tiến lên, ông ta lấy làm lạ rằng mình chịu khó đi cũng đã khá lâu, mà sao vẫn chưa ra khỏi thôn Thượng.- ừ say... Mình say thực... mất rồi!Ông ta chẳng biết đã uống bao nhiêu chén, cũng chẳng rõ trong bữa khao nhà khán Vịnh, ông ta đã nói những gì. Chỉ phảng phất nhớ rằng có một lần cãi lý với phó tổng Đán, mình nói một câu khí hớ, phó Đán nó vặn lại làm cho mọi người cười ầm lên.Ông ta lại thấy cả cái hổ thẹn của mình trong bữa cỗ và tức phó Đán lắm:- Hừ! Nó lại... lại dám xỏ cả mình!Loạng choạng được mươi bước, ông ta cười gằn:- Ngữ ấy thì làm... vương tướng cóc gì... mà... làm bộ! Ông cho thì...Nhưng lý Thập chỉ nói có thế, vì thực ra ông ta cũng chẳng nghĩ được gì thêm. Những chuyện không hay mà ông ta mong cho phó Đán gặp phải chỉ lờ mờ trong cái trí hỗn độn. Tuy vậy, thế cũng đủ cho ông ta đỡ tức rồi.Mỗi lần bước lạc, chực xiêu người, đâm chúi vào bờ tre, lý Thập lại nhoẻn miệng cười, làm như đó là một trò ngộ nghĩnh lắm.Rồi chốc chốc ông ta lại cười; hai mép đang kéo nhách lên hai phía tai bỗng dưng khép ngay vào, mặt có vẻ bần thần một lúc lâu lâu, để rồi lại nhoẻn cười như thế nữa.** *Đi ra khỏi con đường rợp, lý Thập dừng lại bên cái quán bỏ không ở cuối xóm Thượng, nheo mắt nhìn ra quãng đồng đất khô trụi lúa, chạy tắp đến chân trời. Ông ta thấy buồn tiểu tiện, liền kẹp chặt cái ô trắng vào nách, rồi quay mặt vào một bụi tre.Một tiếng phì mạnh ở sau lưng thốt nhiên làm ông ta giật mình. Ngoảnh lại trông, thì là một con trâu buộc ở gốc một cây nhỏ.Lý Thập bẽn lẽn vì đã hoảng sợ, trân trân nhìn mãi vào con trâu, nó cũng trân trân nhìn lại mình. Ông ta lảm nhảm chửi con vật mấy câu, thấy nó lặng yên một cách khó chịu, rồi lại phì lên một tiếng nữa.- à à, mày lại phì ông! Này phì.Tiện ô, ông ta đánh một cái mạnh vào mũi con trâu, rồi thuận tay đánh mãi. Con vật nặng nề không tránh xa được, cái dây ngắn buộc nó căng thẳng mãi ra.Lý Thập đắc chí cười thật to, cứ mũi con trâu đánh lên hoài, đánh cho sướng tay, đánh vì thấy con trâu không làm gì được mình, đánh cũng cho hả cái lòng hung bạo của những người say.Bỗng ông ta ngừng tay lại. Con trâu vừa lắc sừng mạnh, mũi phì thở lên một tiếng khác thường. Hai mắt ướt của nó nhìn ông trông biêng biếc xanh rồi lại đỏ lừ lừ, như hai miếng tiết.Lý Thập đã hiểu con trâu có những ý định gì rồi. Nhưng cậy có cái dây thừng giữ nó lại, nên ông ta cũng không quá vội vàng. Ông ta tránh sang một nơi, bước xuống một lối ruộng khô, mím miệng lại một cách chán nản, giương cái ô trắng lên và trước khi bỏ đi, còn ngoảnh lại mắng lấy oai mấy tiếng. Giá thành thực hơn một chút, ông ta sẽ thấy tiếng mắng của mình hơi run run.Lý Thập nghĩ thầm:- Nó làm quái gì được mình.Và nói to cái câu nghĩ thầm ấy lên, để tự an ủi:- ừ ! Nó làm quái gì được ông!Nhưng ông ta vẫn quay lại nhìn luôn và mỗi lúc một thêm lo ngại.** *Những tiếng móng ở sau lưng, nện đều xuống đất làm cho Lý Thập lạnh tái người đi.- Thôi đích rồi!Cái điều mà ông ta sợ nay đã dẫn đến.Chỉ ngoảnh lại nhìn vội một cái, ông ta cũng thấy quá rõ cái điều nguy kịch: con trâu đã dứt đứt mũi, để đuổi mình.Ông Lý như người ngái ngủ vừa nhúng mặt vào thau nước. Ông tỉnh lại, cụp ô xuống, rồi cắm đầu chạy cuống lên.Tiếng chân của con trâu gần lại mau chóng lạ thường, mà chân của ông thì chưa bao giờ thấy chạy kém bằng lúc ấy.Ông không dám nhìn lại, vì cho rằng làm thế sẽ mất rất nhiều thì giờ.** *Qua hai mẫu ruộng rồi.Bàn chân dẫm lên những nấm rạ khô cũng không thấy đau... Sự kinh hoảng kịch liệt râm ran khắp người và trong tiếng gió vút bên tai, ông chỉ nghe thấy tiếng phì thở của con vật... Ông ta chỉ tưởng thấy vẻ hung tợn của con trâu, với đôi mắt đỏ lừ, với cặp sừng cong rất tiện lợi cho việc báo thù của nó.Lý Thập mong rằng đó chỉ là một giấc mộng, rồi lại mong rằng mình tưởng lầm: không có con trâu nào đuổi theo ông ta. Nhưng hại thay! Những tiếng chân ở sau lưng mình chả còn có thể là tiếng gì khác.Ông ta biết rằng chậm một bước là chết. Nhưng người đã nhọc quá, hơi thở trong ngực như không kịp có thời giờ dồn ra... Thử cố tính xem còn kế nào khác nữa không? Nhưng cái ý nghĩ ấy hình như cũng làm cho ông chạy thêm chậm.Lý Thập thấy mình khổ sở không biết chừng nào. Con trâu vẫn tiến lên một cách đều hòa độc ác.** *Mồ hôi trên trán chảy xuống nhiều quá.Ông ta nhắm mắt lại để cho nước mắt giàn ra, rồi thu hết sức hít một hơi cực dài, ông ta nghiến răng lại chạy rướn lên, không ngờ rằng lúc đó còn chạy được nhanh đến thế. Nhưng được chừng dăm trăm bước thấy kiệt sức và hy vọng rằng cũng đã bỏ con trâu được một quãng khá xa, lý Thập liền dừng chân trên một bờ ruộng và quay lại. Ông ta hét lên một tiếng yếu đuối: con trâu chỉ cách mình chừng năm con sào.Mà nó thì không hề nghỉ chân. Điệu bộ thản nhiên, nó tiến lại trước mặt một cách quả quyết bướng bỉnh kiểu súc vật.Lý Thập không thể nào nhúc nhích được, chỉ chực ngồi xuống đó để chết, nếu không gặp được sự may mắn phi thường nào.Con trâu đã qua cái bờ ruộng bên kia, Lý Thập chỉ còn đủ sức cuối cùng để liệng cái ô trắng vào giữa hai sừng của nó. Con vật đứng sững lại như một cái máy chợt hãm. Rồi hình như quên người đàn ông đấy, nó cúi đầu xuống húc, nhay, giày, xéo kỳ cho đến lúc cái ô rách tơi ra. Ông Lý ngồi ở bờ ruộng bên này, mặt xám như tro, hai mắt lạc tinh thần tráo trưng nhìn công việc của con trâu, ngớ ngẩn như người mất trí.Lúc con trâu ngửng lên, trên sừng còn vướng cái gọng ô nát, lý Thập mới nghĩ ra. Cái thông minh nhọc mệt và chậm chạp của ông ta hình như đến lúc ấy mới sực tỉnh.Ông ta đứng phắt lên như bị điện giựt, rồi lại cắm đầu chạy. Con trâu nhìn người đàn ông, ngạc nhiên một lúc, rồi đuổi theo liền.Và cứ thế, trên mặt ruộng man mác và vắng vẻ lạ thường, người đàn ông thì thu hết tàn lực để tránh xa một cái chết gớm ghê, còn con vật thì cứ đều bước tiến theo. Cái thân hình khỏe mạnh của nó lúc ấy như chứa chất một thứ sức mạnh lạnh lùng tàn bạo.** *Lý Thập không còn một tí gì là say nữa. Ông ta nghĩ đến cái tình thế nguy khốn của mình một cách rõ rệt, và chạy lên cũng hăng hái thêm.Nhưng chạy qua được năm, sáu thửa ruộng, lý Thập lại tưởng không còn hơi sức nào, trong lòng cay cực và oán giận hết thảy mọi người. Cánh đồng đất dưới ánh nắng chiều sao mà yên tĩnh đến thế, vắng lặng đến thế? Những người ở làng xóm xa hình như hẹn nhau đợi chính lúc này để ở nhà hết, hay có ai biết mình bị nạn cũng không thèm ra cứu mình.Con trâu vẫn đuổi mình cũng gan góc khác thường.Khóm tre xanh ở làng ông ta cũng như cố ý xa thêm mãi ra; gió ruộng thổi vào người hình như mạnh thêm lên; tất cả mọi sự đều như nhất định làm cho ông ta khổ. Bước chân dần dần thấy nản và nếu cứ thế mãi thì chỉ lát nữa con trâu húc tới sau lưng.Sau cùng, khi trông thấy rõ một cây đa con gần Hạ thôn, lý Thập mới gắng hết cái đảm lực tuyệt vọng băng mình lên, biết trước rằng chưa đến cái cây mà đã đứt hơi, thì thôi, thế là hết. Lý Thập đuối sức quá, hai chân vẫn chạy, nhưng hình như bị cái đà người đưa lên thôi, thần trí tán loạn và hôn mê gần như lúc sắp ngất người đi vì uống quá chén.Đến lúc hai tay đã vồ được cây đa nhỏ gần Hạ thôn, ông ta mới dám hy vọng rằng mình còn có thể thoát được nạn. Ông ta áp ngực vào da cây mà thở một lát, rồi bíu đến nát tay vào đầu mấu, thu hết gân sức trèo lên.Lý Thập cưỡi được lên cái chạc lớn dưới cùng rồi, cánh tay và bắp chân liền ôm thắt lấy thân cây đa, rồi chúi mặt lên vỏ cây khóc nức lên mấy tiếng. Dưới gốc cây, con trâu đã tới, cái mũi rách toác chõ lên gần tới chân người đàn ông.** *Chiều tối hôm ấy, người nhà khán Vịnh ở thôn Thượng đổ đi tìm trâu, tới nơi thấy nó lẳng lặng đứng đợi dưới gốc cây đa. Họ phải tròng thừng vào cổ con vật lôi về, rồi lên cây cứu ông lý Thập xuống.Ông ta lúc ấy ngất đi không biết gì nữa, nhưng chân tay vẫn bám rất chặt lấy thân cây, họ khó nhọc lắm mới gỡ được ra và gọi mãi mới tỉnh.Lý Thập ốm mất hai tháng trời vẫn chưa hoàn hồn.Rút từ tập truyện ngắn Bên đường thiên lôi, 1936.
Mục lục
Một người say rượu
Một người say rượu
Thế LữChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: QuangAnhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Trần Đông Thành
Một Người Đón Xe Bus
Tôi qua Mỹ theo chương trình O.D.P, vừa được 2 tháng thì lâm bệnh nặng. Kết quả tôi bị tàn tật suốt đời. Mang chứng bệnh tai biến mạch máu không chết là may nhưng sau khi bình phục dù tôi tập thể dục hàng ngày theo phương pháp Therapy nhưng chân mặt còn yếu lắm, đi lại phải chống gậy và xiêu vẹo như bệnh nhân bị sốt xuất huyết. Tay mặt không giơ cao qua khỏi vai và run rẩy như lau sậy trong gió.Tôi tự tìm thấy cho mình sự sung sướng bằng cách đọc sách vở, tìm thú vui trong giây phút bình phẩm nghệ thuật văn hóa, tìm hiểu những nét mới lạ của các nhà danh họa. Ngoài ra tôi còn thú đa mê học hỏi, càng học càng say mê, chìm đắm.Trước hết là tới thi chu kỳ Notary Exam. Theo qui luật, thí sinh phải có mặt tại hội đồng thi đúng 8:30 sáng. Mà từ nhà tôi đến trường thì phải qua 2 chuyến bus, thời gian đến đó chưa rõ phải mất bao nhiêu giờ. Để không bị trễ giờ tôi thức sớm 6:00 sáng, trong lúc cả nhà còn nồng nàn say giấc điệp thì tôi phải vội vã chống tó, chân tả chân hữu lượt bượt, ra ngồi trên băng lặng lẽ và lạnh lẽo chờ xe bus. May quá! Tôi đến nơi kịp lúc nhưng tim đập mạnh thiếu điều nhảy khỏi lòng ngực. Có lẽ vì sợ cà rịch cà tang đến trễ thi chăng?12:00 đúng giờ ăn lunch, ban giám thị cho phép thí sinh có 1 giờ lunch. Tôi ra đón xe bus, ra quán phở bò chút ít món ăn Bắc cho ấm bụng chiều thi. Tôi đi xe bus chuyến 63 nhưng các họ hàng nhà bus đến đều mang số khác họ của tôi mong đợi. Tôi ngồi, tôi đứng, thập thò đi đi lại lại trông mãi mà chuyến xe vận mạng vẫn không thấy hình bóng. Tôi nghĩ có lẽ xe cách chuyến 1 giờ, thôi thì ta lội bộ vậy. Khập khểnh được hơn 20 thước thì ân nhân 63 trờ đến. Tôi hớt hải tay chống chân bơi khập khểnh, vừa đến nơi thì xe bus mở máy chạy, để lại đằng sau một luồng khói xì như chê tôi một handicap hấp tấp, thiếu kiên nhẫn đợi chờ... Luống cuống dồn tô thịt bò, bánh phở xong, uống vội ly cà-phê đá mát cổ họng, tôi tất tả ra trạm đón xe bus 63 về trường thi. Mới 1:35 chiều! Còn sớm chán! Thời gian thừa thãi tôi nhìn bâng quơ những bộ hành qua lại và trầm trồ những xe chạy qua có hình dáng tân kỳ lộng lẫy của tiền thế kỷ 21. Một bà già người Mỹ tuổi ngoài 50 ngồi chểm chệ trên chiếc xe lăn đưa hai đầu gối tổ bố ra phía trước như ngạo nghễ "Đâu có ai dám đụng tới ta, tổng thống Bush, oai danh thiên hạ còn "ngán" ta thay!" Tôi mỉm cười một mình "Ô hay! Thiên hạ tật nguyền chẳng phải một mình ta". Bỗng nhiên tôi sực nhớ câu chuyện thảm thương trên xe lửa, các nạn nhân tật nguyền đều bị xô nhào xuống đất. Điều tra cho thấy một vấn nạn của người "Tàn tật ghét người tàn tật, xô ngã kẻ tàn tật cho chết để trong đời không còn thấy loài người tàn tật có mặt trên thế gian này nữa, đó là lý giải "Tự ti mặc cảm", họ cảm nhận tàn tật là xấu hỗ, là thiệt thòi, bị đời khinh khi nhưng lại sao có người còn bắt chước số phận tàn tật để "Khổ đau như thân ta?" Riêng tôi, lại lấy sự kiện đó làm vui trên đời này có nhiều gã tàn tật, tôi càng có nhiều bạn đồng nghiệp chia sẻ sự mặc cảm với tôi. Thói đời chị cùi dễ thông cảm với anh bệnh hủi. Nói như vậy là quá ích kỹ và hẹp hòi phải không chứ! Nhưng tôi lại chấp nhận ý nghĩ đó, vừa an ủi vừa dỗ dành trên đời rất khó tìm bạn đồng hành "Đi chuyến xe đời" với tôi.Còn 10 phút nữa là đóng cửa trường thi, nội bất xuất ngoại bất nhập. Trời ơi! Mặt tôi cắt không còn giọt máu. Trễ rồi! Mất cơ hội trở thành anh "Notary Public" rồi.Vất đi 6 giờ training rồi! Còn tiền phí tổn phải nộp mỗi lần thi cử! Nhất là tôi sợ thì giờ thức dậy tang tảng 6 giờ sáng, trong khi mọi người còn ngái ngũ và nằm mơ thấy nhiều mộng đẹp.Tôi liều lĩnh chận một xe người đồng hương Việt Nam:- Xin anh chị cho tôi quá giang đến trường thi cho notary. Tôi bị trễ rồi! Xin ông bà thương!Đáng lẽ tôi phải gọi là anh chị vì "Mạnh Thường Quân" nhỏ tuổi đáng con tôi thôi!- Chú về đâu?- Trên đường Santa Clara, đầu free way 101.Tôi lo lắng "Ông" tài xế hơi lưỡng lự chưa hiểu rõ con người tôi; là người lành dữ thế nào:- Bao xa?Tôi nài nỉ:- Đây tới đó chừng 5 phút.- Lên đi!- Tôi thót lên mau không cần gậy gộc:- Cám ơn ông bà giúp đỡ.Bị hối:- Mau lên! Tôi còn đi rước con tôi.- D..ạ! D..ạ!Hú hồn! Tôi vừa tới cửa thì anh gác dan cũng vừa hớ cửa vừa đủ lọt cho tôi vào.Hắn gắt:- Chậm chạp thế! Muốn bỏ thi à?- Dạ ! Tôi ráng lắm chớ! Mắc dịch, đón hoài cũng không gặp xe bus tới.- Ở lộ trình nào?- Dạ, 63Anh ta cười khảy:- Chịu khó chờ một đến hai tiếng, ông già lẫm cẫm ạ!Lần thứ nhất tôi bị người đời chê lẩm cẩm, tự ái lắm nhưng cam chịu để được nhờ ân huệ:- Dạ, vâng.Thi xong, 6 giờ tối. Tôi chờ đón bus từ bus 23 sang 73.Trời lại đổ mưa như trút nước, Gió lạnh từng cơn lùa vào cổ áo, mép áo trống trải bao bọc thân hình tôi.Còn da bọc xương. Lạnh run. Mọi hành khách đón xe muộn tiên đoán thời tiết xấu nên ai ai cũng dự bị áo ấm, khăn trùm đầu, khăn choàng cổ. Riêng tôi chỉ cái áo mỏng tanh dính da và mang đôi giày san-dal đưa trơ trẻn 10 đầu ngón chân trần truồng ra thách đố với thời tiết lạnh thấu xương ở đất Mỹ. Thân thể tê cứng, không còn miếng ốc nào để mọc. Có chăng là bộ xương tử thi tái mét, đánh phấn bị nhạt nhẽo sắp liệm vào quan tài đóng kín! Một anh Mễ mon men tới khen tôi:- Old men! You re strong! Don t catch a cold!Tôi trả lời lật bật:- I m very cold.Bạn Mễ thông cảm cỡi áo khoác choàng qua vai run lẩy bẩy của tôi:- You need it! Take it now!Tôi không từ chối. Tôi có cảm giác bàn chân mặt tôi bị lật ngang giống lá bài lật ngửa, như bị lọi chân, khó bề bước chân lên bậc cấp xe bus. Tôi cố cắn chặt môi chịu lạnh nhưng hai bờ môi vẫn ung dung bung ra mấp máy như tấm phên tre bị phẫy gió.Bước tới ngạch cửa nhà, đồng hồ treo tường "Con chim" vừa líu lo 11 tiếng chip chip, thanh âm lạnh lùng, rùn rợn và quái gở. Tôi quăng bị, gộc xuống bàn một tiếng phạch khô khan, nghe như lời chua cay than thở của người chán đời. Kịp thều thào:- Diễm, nấu cho ba nồi nước xông đi con! Ôi! Lạnh quá! Ô! Ô!Rồi tôi ngã người trên sofa và mệt mỏi sải tay sãi chân ngủ như chết.Một lát, tai tôi nghe vẳng vẳng, lời mời gọi như ở xa lắm:- Ba dậy! Con hâm cơm và cá kho dọn cho ba ăn.Tôi như trút làn hơi trăn trối:- Để cho ba yên! Ba mệt lắ...m rồi, các con ơi!Bạn bè khuyên tôi dù sức khỏe được bình phục nhưng một mình phải tập luyện thường xuyên bằng cách kiên trì đi bộ thật nhiều, tốt hơn là đi fitness để các huấn luyện viên rèn luyện cho. Nhưng tôi không nghe theo lời khuyên hữu ích đó được vì sự đi lại của tôi rất khó khăn. Đi xe bus cũng phải hai giờ đón bus. Đành phải quyết định "Thôi". Tôi nghĩ ra cách thể thao thể dục bằng thực tế đi bộ "Chợ trời". Ở đó nhiều khách lạ như buổi hội tầm xuân. Nhiều vật cổ kính rất thu hút tâm hồn người sưu tầm. Mọi người muốn có mặt ở chợ trời sớm, để có đủ đồ vật bình dân nhưng khan hiếm, rộng lựa chọn thì phải tới giờ cao điểm sớm chừng 10:00 sáng. Tôi ra trạm bus 8:00 giờ sáng. Mua lại các món hàng "Second hand" nhỏ có, lớn có, nặng có, nhẹ có. Cái mang vai, cái xách. Lũ là lũ lượt. Đi chút lại dừng nghỉ chân, kịp thở. Tới được trạm xe bus về nhà thì thở hồng hộc như cua-rơ đua nước rút tới mức thắng cuộc. Chờ hoài mỏi mòn đành ngủ ngồi ở băng ghế cho đỡ thèm ngủ. Lúc mở mắt ra, lim dim, thấy lờ mờ hình dạng xe bus 73, lộ trình mình đi đã rề bánh từ từ chạy tới ngã tư, bỏ lại sau lưng một hành khách handicap đáng thương.Tôi đành dậm chân kêu trời. Trời nóng. Ngoài trời như thấy một đàn sao trời hắt vào mắt! Mồ hôi ra ướt hết lưng áo. Phần đói bụng cồn cào phần mệt lả. Chỉ biết ngồi đây trách trời cao không có mắt thương xót cho người tàn tật phải chịu nhiều bất hạnh. Len lõi trong chút cảm nghĩ, may mà tôi được ở một đất nước Nhân vị như the United States mới được xã hội Hiệp Chủng Quốc cưu mang và an ủi, giúp tôi được ân huệ lãnh tiền SSI và thẻ người bệnh "Đi xe bus không tốn tiền".Thật là một an ủi lớn cho người bất hạnh, khốn đốn trong cuộc sống. Người Mỹ, có danh từ nhân đạo là "Disability person" hay "Handicap" cũng cùng một ý nghĩa cao thượng nhằm giúp đỡ kẻ tàn tật, lớp người bần cùng, oằn oại trong xã hội loài người. TRẦN ĐÔNG THÀNH
Mục lục
Một Người Đón Xe Bus
Một Người Đón Xe Bus
Trần Đông ThànhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VietBaoĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 20 tháng 12 năm 2007
|
Trần Đông Thành
Một Người Đón Xe Bus
Tôi qua Mỹ theo chương trình O.D.P, vừa được 2 tháng thì lâm bệnh nặng. Kết quả tôi bị tàn tật suốt đời. Mang chứng bệnh tai biến mạch máu không chết là may nhưng sau khi bình phục dù tôi tập thể dục hàng ngày theo phương pháp Therapy nhưng chân mặt còn yếu lắm, đi lại phải chống gậy và xiêu vẹo như bệnh nhân bị sốt xuất huyết. Tay mặt không giơ cao qua khỏi vai và run rẩy như lau sậy trong gió.Tôi tự tìm thấy cho mình sự sung sướng bằng cách đọc sách vở, tìm thú vui trong giây phút bình phẩm nghệ thuật văn hóa, tìm hiểu những nét mới lạ của các nhà danh họa. Ngoài ra tôi còn thú đa mê học hỏi, càng học càng say mê, chìm đắm.Trước hết là tới thi chu kỳ Notary Exam. Theo qui luật, thí sinh phải có mặt tại hội đồng thi đúng 8:30 sáng. Mà từ nhà tôi đến trường thì phải qua 2 chuyến bus, thời gian đến đó chưa rõ phải mất bao nhiêu giờ. Để không bị trễ giờ tôi thức sớm 6:00 sáng, trong lúc cả nhà còn nồng nàn say giấc điệp thì tôi phải vội vã chống tó, chân tả chân hữu lượt bượt, ra ngồi trên băng lặng lẽ và lạnh lẽo chờ xe bus. May quá! Tôi đến nơi kịp lúc nhưng tim đập mạnh thiếu điều nhảy khỏi lòng ngực. Có lẽ vì sợ cà rịch cà tang đến trễ thi chăng?12:00 đúng giờ ăn lunch, ban giám thị cho phép thí sinh có 1 giờ lunch. Tôi ra đón xe bus, ra quán phở bò chút ít món ăn Bắc cho ấm bụng chiều thi. Tôi đi xe bus chuyến 63 nhưng các họ hàng nhà bus đến đều mang số khác họ của tôi mong đợi. Tôi ngồi, tôi đứng, thập thò đi đi lại lại trông mãi mà chuyến xe vận mạng vẫn không thấy hình bóng. Tôi nghĩ có lẽ xe cách chuyến 1 giờ, thôi thì ta lội bộ vậy. Khập khểnh được hơn 20 thước thì ân nhân 63 trờ đến. Tôi hớt hải tay chống chân bơi khập khểnh, vừa đến nơi thì xe bus mở máy chạy, để lại đằng sau một luồng khói xì như chê tôi một handicap hấp tấp, thiếu kiên nhẫn đợi chờ... Luống cuống dồn tô thịt bò, bánh phở xong, uống vội ly cà-phê đá mát cổ họng, tôi tất tả ra trạm đón xe bus 63 về trường thi. Mới 1:35 chiều! Còn sớm chán! Thời gian thừa thãi tôi nhìn bâng quơ những bộ hành qua lại và trầm trồ những xe chạy qua có hình dáng tân kỳ lộng lẫy của tiền thế kỷ 21. Một bà già người Mỹ tuổi ngoài 50 ngồi chểm chệ trên chiếc xe lăn đưa hai đầu gối tổ bố ra phía trước như ngạo nghễ "Đâu có ai dám đụng tới ta, tổng thống Bush, oai danh thiên hạ còn "ngán" ta thay!" Tôi mỉm cười một mình "Ô hay! Thiên hạ tật nguyền chẳng phải một mình ta". Bỗng nhiên tôi sực nhớ câu chuyện thảm thương trên xe lửa, các nạn nhân tật nguyền đều bị xô nhào xuống đất. Điều tra cho thấy một vấn nạn của người "Tàn tật ghét người tàn tật, xô ngã kẻ tàn tật cho chết để trong đời không còn thấy loài người tàn tật có mặt trên thế gian này nữa, đó là lý giải "Tự ti mặc cảm", họ cảm nhận tàn tật là xấu hỗ, là thiệt thòi, bị đời khinh khi nhưng lại sao có người còn bắt chước số phận tàn tật để "Khổ đau như thân ta?" Riêng tôi, lại lấy sự kiện đó làm vui trên đời này có nhiều gã tàn tật, tôi càng có nhiều bạn đồng nghiệp chia sẻ sự mặc cảm với tôi. Thói đời chị cùi dễ thông cảm với anh bệnh hủi. Nói như vậy là quá ích kỹ và hẹp hòi phải không chứ! Nhưng tôi lại chấp nhận ý nghĩ đó, vừa an ủi vừa dỗ dành trên đời rất khó tìm bạn đồng hành "Đi chuyến xe đời" với tôi.Còn 10 phút nữa là đóng cửa trường thi, nội bất xuất ngoại bất nhập. Trời ơi! Mặt tôi cắt không còn giọt máu. Trễ rồi! Mất cơ hội trở thành anh "Notary Public" rồi.Vất đi 6 giờ training rồi! Còn tiền phí tổn phải nộp mỗi lần thi cử! Nhất là tôi sợ thì giờ thức dậy tang tảng 6 giờ sáng, trong khi mọi người còn ngái ngũ và nằm mơ thấy nhiều mộng đẹp.Tôi liều lĩnh chận một xe người đồng hương Việt Nam:- Xin anh chị cho tôi quá giang đến trường thi cho notary. Tôi bị trễ rồi! Xin ông bà thương!Đáng lẽ tôi phải gọi là anh chị vì "Mạnh Thường Quân" nhỏ tuổi đáng con tôi thôi!- Chú về đâu?- Trên đường Santa Clara, đầu free way 101.Tôi lo lắng "Ông" tài xế hơi lưỡng lự chưa hiểu rõ con người tôi; là người lành dữ thế nào:- Bao xa?Tôi nài nỉ:- Đây tới đó chừng 5 phút.- Lên đi!- Tôi thót lên mau không cần gậy gộc:- Cám ơn ông bà giúp đỡ.Bị hối:- Mau lên! Tôi còn đi rước con tôi.- D..ạ! D..ạ!Hú hồn! Tôi vừa tới cửa thì anh gác dan cũng vừa hớ cửa vừa đủ lọt cho tôi vào.Hắn gắt:- Chậm chạp thế! Muốn bỏ thi à?- Dạ ! Tôi ráng lắm chớ! Mắc dịch, đón hoài cũng không gặp xe bus tới.- Ở lộ trình nào?- Dạ, 63Anh ta cười khảy:- Chịu khó chờ một đến hai tiếng, ông già lẫm cẫm ạ!Lần thứ nhất tôi bị người đời chê lẩm cẩm, tự ái lắm nhưng cam chịu để được nhờ ân huệ:- Dạ, vâng.Thi xong, 6 giờ tối. Tôi chờ đón bus từ bus 23 sang 73.Trời lại đổ mưa như trút nước, Gió lạnh từng cơn lùa vào cổ áo, mép áo trống trải bao bọc thân hình tôi.Còn da bọc xương. Lạnh run. Mọi hành khách đón xe muộn tiên đoán thời tiết xấu nên ai ai cũng dự bị áo ấm, khăn trùm đầu, khăn choàng cổ. Riêng tôi chỉ cái áo mỏng tanh dính da và mang đôi giày san-dal đưa trơ trẻn 10 đầu ngón chân trần truồng ra thách đố với thời tiết lạnh thấu xương ở đất Mỹ. Thân thể tê cứng, không còn miếng ốc nào để mọc. Có chăng là bộ xương tử thi tái mét, đánh phấn bị nhạt nhẽo sắp liệm vào quan tài đóng kín! Một anh Mễ mon men tới khen tôi:- Old men! You re strong! Don t catch a cold!Tôi trả lời lật bật:- I m very cold.Bạn Mễ thông cảm cỡi áo khoác choàng qua vai run lẩy bẩy của tôi:- You need it! Take it now!Tôi không từ chối. Tôi có cảm giác bàn chân mặt tôi bị lật ngang giống lá bài lật ngửa, như bị lọi chân, khó bề bước chân lên bậc cấp xe bus. Tôi cố cắn chặt môi chịu lạnh nhưng hai bờ môi vẫn ung dung bung ra mấp máy như tấm phên tre bị phẫy gió.Bước tới ngạch cửa nhà, đồng hồ treo tường "Con chim" vừa líu lo 11 tiếng chip chip, thanh âm lạnh lùng, rùn rợn và quái gở. Tôi quăng bị, gộc xuống bàn một tiếng phạch khô khan, nghe như lời chua cay than thở của người chán đời. Kịp thều thào:- Diễm, nấu cho ba nồi nước xông đi con! Ôi! Lạnh quá! Ô! Ô!Rồi tôi ngã người trên sofa và mệt mỏi sải tay sãi chân ngủ như chết.Một lát, tai tôi nghe vẳng vẳng, lời mời gọi như ở xa lắm:- Ba dậy! Con hâm cơm và cá kho dọn cho ba ăn.Tôi như trút làn hơi trăn trối:- Để cho ba yên! Ba mệt lắ...m rồi, các con ơi!Bạn bè khuyên tôi dù sức khỏe được bình phục nhưng một mình phải tập luyện thường xuyên bằng cách kiên trì đi bộ thật nhiều, tốt hơn là đi fitness để các huấn luyện viên rèn luyện cho. Nhưng tôi không nghe theo lời khuyên hữu ích đó được vì sự đi lại của tôi rất khó khăn. Đi xe bus cũng phải hai giờ đón bus. Đành phải quyết định "Thôi". Tôi nghĩ ra cách thể thao thể dục bằng thực tế đi bộ "Chợ trời". Ở đó nhiều khách lạ như buổi hội tầm xuân. Nhiều vật cổ kính rất thu hút tâm hồn người sưu tầm. Mọi người muốn có mặt ở chợ trời sớm, để có đủ đồ vật bình dân nhưng khan hiếm, rộng lựa chọn thì phải tới giờ cao điểm sớm chừng 10:00 sáng. Tôi ra trạm bus 8:00 giờ sáng. Mua lại các món hàng "Second hand" nhỏ có, lớn có, nặng có, nhẹ có. Cái mang vai, cái xách. Lũ là lũ lượt. Đi chút lại dừng nghỉ chân, kịp thở. Tới được trạm xe bus về nhà thì thở hồng hộc như cua-rơ đua nước rút tới mức thắng cuộc. Chờ hoài mỏi mòn đành ngủ ngồi ở băng ghế cho đỡ thèm ngủ. Lúc mở mắt ra, lim dim, thấy lờ mờ hình dạng xe bus 73, lộ trình mình đi đã rề bánh từ từ chạy tới ngã tư, bỏ lại sau lưng một hành khách handicap đáng thương.Tôi đành dậm chân kêu trời. Trời nóng. Ngoài trời như thấy một đàn sao trời hắt vào mắt! Mồ hôi ra ướt hết lưng áo. Phần đói bụng cồn cào phần mệt lả. Chỉ biết ngồi đây trách trời cao không có mắt thương xót cho người tàn tật phải chịu nhiều bất hạnh. Len lõi trong chút cảm nghĩ, may mà tôi được ở một đất nước Nhân vị như the United States mới được xã hội Hiệp Chủng Quốc cưu mang và an ủi, giúp tôi được ân huệ lãnh tiền SSI và thẻ người bệnh "Đi xe bus không tốn tiền".Thật là một an ủi lớn cho người bất hạnh, khốn đốn trong cuộc sống. Người Mỹ, có danh từ nhân đạo là "Disability person" hay "Handicap" cũng cùng một ý nghĩa cao thượng nhằm giúp đỡ kẻ tàn tật, lớp người bần cùng, oằn oại trong xã hội loài người. TRẦN ĐÔNG THÀNH
Mục lục
Một Người Đón Xe Bus
Một Người Đón Xe Bus
Trần Đông ThànhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VietBaoĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 20 tháng 12 năm 2007
|
Nguyễn bá Học
Một nhà bác học*
ở xứ Bắc Kỳ có tục hay chơi cờ bạc thịnh hơn là ở các xứ khác, nhất là thấy trong mấy tỉnh trung châu đã có nhiều người có danh về nghề cờ bạc. Không kể những nhà giàu sang sẵn tiền sẵn của, thì ăn thì chơi, cả mấy đứa vô lại du thủ du thực cũng hay quần tam tụ ngũ cả đêm cả ngày, mê man trong trường đen đỏ, cho đến phu xe, gánh dểu1, kiếm được năm xu một hào, cũng tụ nhau lại đầu đường xó điếm mà cờ bạc cho hết. Hội hè đình đám nào cũng lấy có mở cờ bạc là vui vẻ hơn; thân bằng yến hội nào cũng có lấy cuộc cờ bạc là thú vị hơn. Bằng nhường trí thức của họ chỉ khai khiếu2 về mặt cờ bạc và cách sinh nhai của họ cũng chỉ xu hướng về lối cờ bạc. Cờ bạc là tính mệnh của họ cho nên ngoài cờ bạc không còn có lấy gì làm sinh - nhân - chí - thú được nữa. Cái tú khí cờ bạc đã bàng bạc mất tích từ bao lâu trong núi Nùng sông Nhị, đã chung đúc nên một nhà "Bác học đại gia", cha truyền con nối cho đến ngày nay hãy còn thịnh lắm. Nguyên trước trong hạt huyện Mỗ, tỉnh Mỗ, có một làng nho nhỏ, người làng chỉ có một nghề làm ruộng, cũng chưa có khoa hoạn gì cả. Có tên Lão Ca họ là họ Kim, nghèo hèn đói khổ lắm, cả đời chỉ đi kiếm ăn bằng mấy con thò lò quay đất, hay đi keo-cúi3 trong đám cờ gian bạc lận. * Nguyên chú: "Bác" có nghĩa rộng như "Bác sĩ", "Bác vật"; lại có nghĩa cờ bạc như "Đổ bác", "Bác dịch". 1. Gánh hàng rong. 2. Mở năng khiếu. 3. Như xoay xở. Một hôm mùa đông mưa dầm gió bấc, Lão Ca không đi cờ bạc được, nằm mèo trong một xó nhà tranh, tình cảnh tiêu điều, muốn ngủ mà không ngủ đi được. Chợt thấy có một ông áo mão tốt lành như ông Thành hoàng bản cảnh, gọi Lão Ca mà bảo rằng: - Lão Ca, mày muốn phát tài không? Lão Ca liền khấu đầu mà kêu rằng: - Tấu lạy ngài, chúng con độ này túng đói lắm, xin ngài tiếp tài, tiếp lộc cho. Thần nhân liền ghé tai Lão Ca mà dặn mấy lời, rồi lại nói rằng: - ấy là những câu bí quyết về nghề cờ bạc, mày mà nhớ được chẳng những là cả đời không đói, có khi nhờ đó mà làm nên phú quý nữa. Nói rồi lấy ngón tay làm dấu vào trán Lão Ca, rồi phất tay áo mà đi ra. Lão Ca bừng mở mắt dậy thấy mình vẫn nằm trong cái ổ rạ, mấy lời thần mộng còn nhớ như in, ngặt vì trong lưng không còn một đồng nào, hôm sau biết lấy gì mà đi dậy hóa1. Nghĩ quanh nghĩ quẩn hồi lâu rồi Lão Ca đứng phắt dậy mà nói: "Được rồi, được rồi", nói rồi liền mở cửa ra mà đi. Đêm còn khuya trời tối như mực, cả làng đang ngủ yên. Lão Ca lén ra ngõ đình, vào ngay miếu thành hoàng vội vàng quỳ xuống mà khấn rằng: - Đức đại vương đã báo mộng cho biết mấy câu bí quyết về nghề cờ bạc, xin Đức đại vương lại giúp cho một ít tiền vốn. May mà Lão Ca phát tài, xin cúng tiến ngài một bộ áo chầu khác rất tố hảo. Khấn rồi, ngẩng mắt trông lên, như thấy tượng thần gật đầu luôn hai ba cái. Lão Ca mừng lắm, leo ngay lên lột lấy bộ áo chầu của thần. Hôm sau đem vào Vạn bảo cầm lấy mấy lạng bạc, rồi vào ngay trong sòng Thống bảo. 1. Nguyên in: dạy hóa. Dậy hóa là đi đánh bạc. Hôm ấy, con bạc đông lắm, kẻ ngồi vòng trong vòng ngoài, hai con mắt đều chòng chọc trông vào nhà cái. Lão Ca cứ dựa cột mà đứng, như người ngủ gật, mỗi lúc nghe thấy tiếng "Thừa" tiếng "Bán" thì sa xuống, mà xoay bát, người ta nắm lấy tay mà hỏi: "Tiền của chú ở đâu?". Lão Ca móc lưng ra mấy lạng bạc trắng xoá. Ai cũng kinh dị. Lão Ca trúng luôn mấy tiếng, bạc vỏ đầy lòng, giắt không xuể, các bạn đồng nghiệp phải mang hộ. Từ bấy giờ Lão Ca đi cờ bạc đâu được đấy, thanh giá khác hẳn ngày xưa, người ta tặng mỹ danh là "Bác học Lão Ca". Mấy người đồng nghiệp kia cũng cứ bôn xu1 nịnh nọt mà nhờ đồng rơi đồng vãi. Lão Ca dương dương đắc ý, lấy mình là nên danh giá một thời; nào tậu ruộng, nào làm nhà, ở trong làng cũng có ngôi có thứ, ai còn dám khinh là phường keo phường láu nữa. Lão Ca tuổi đã cao mà chưa có nội trợ, con nhà nghèo lão không thèm lấy, con nhà khá không ai chịu lấy lão. Sau lão lấy con gái một người đồng nghiệp. Được một năm, sinh được đứa con trai tên là Thiếu Ca, trán hói mắt him giống lão như bóc. Đến ngày đầy tuổi tôi, Lão Ca dọn tiệc ăn mừng, bày các thứ đồ chơi cho con trẻ, mà chiêm nghiệm cái sự nghiệp nó về sau. Thiếu Ca tay tả vớ lấy con thò lò, tay hữu nắm được cỗ bài bất2. Các khách đều vỗ tay mà mừng: "Con hay kế nghiệp cha là nhà có phúc". Lão Ca cũng híp mắt mà cười và nói rằng: - Sự nghiệp thằng cháu này, ngày sau có lẽ hơn tôi, song tôi đã già, cũng phải nhờ các bác đồng nghiệp chỉ giáo cho cháu. Hơn một năm nữa, Thiếu Ca lên ba tuổi cũng phục phịch như cha nó. Lão Ca cứ để ngồi trong lòng mà truyền thụ cho mấy lối cờ bạc sơ đẳng. Năm lên sáu tuổi, Thiếu Ca đã có tính di truyền, lại được gia đình giáo dục, phàm các nghề cờ bạc như: tổ tôm, tam cúc, bài phu, đố mười, bài tây, xóc đĩa, phán thán, vân vân. .. không một món nào là không có tâm đắc. Lão Ca thường bảo con rằng: 1. Bon chen. 2. Một loại bài, nếu quá số mười thì không ăn tiền (Ngũ tống lục thì bất). - ở đời này chỉ đồng tiền là có thế lực hơn hết. Thế mà hết mọi cách kiếm tiền, còn có nghề gì mau hơn dễ hơn là nghề cờ bạc? Con hãy trông nhà phú quý có nhà nào mà không phải là cái thổ cờ bạc, có người nào mà không phải là người thích cờ bạc? Bấy giờ bao nhiêu bí quyết về nghề cờ bạc cao đẳng Lão Ca truyền thụ cho con dần dần cho hết. Năm Thiếu Ca lên mười tuổi, cho đón một thầy để ngồi bảo bọc. Lễ tẩy tân1 cũng hậu mà Thiếu Ca có tính ngạo ngược không chịu học, cả ngày chỉ rủ mấy đứa bạn học trò đi cờ bạc, đứa nào có đồ ăn đồ chơi gì. Thiếu Ca cũng ăn dỗ cho hết. Một hôm Lão Ca đi qua nhà học, nghe thấy thầy đồ giảng sách, đến câu: "Diệc hữu nhân nghĩa nhi dĩ hĩ, hà tất viết lợi"**. Ngày mai liền có lệnh trục thầy ngay. Người ta hỏi vì cớ gì mà trục thầy. Lão Ca nói: - Nguyên người ta vị lợi cho con đi học, nay thầy nói: "Hà tất viết lợi", có phải là làm hại con người ta không? Nghe nói ai cũng bưng bụng mà cười. Mấy năm sau, Lão Ca phải đau, biết mình không sống được, cầm lấy tay Thiếu Ca mà bảo: - Hỡi con kế nghiệp thầy ơi! Thầy chết cũng không còn hối hận gì nữa, chỉ mong cho con kế được nghiệp nhà ấy là báo hiếu thầy con đấy. 1. Tẩy rửa đầu óc đều đổi mới. 2. Câu văn trong sách Mạnh Tử: lời Mạnh Tử khuyên vua Lương Huệ Vương chỉ nói nhân nghĩa mà thôi, không cần nói đến lợi. Nói rồi mở cái tráp khảm lấy mấy cỗ bài dấu và mấy đồng tiền mà giao cho con. Thiếu Ca quỳ xuống mà chịu mấy lời di chúc. Lão Ca chết rồi, Thiếu Ca đã lên mười bảy tuổi, đã tốt nghiệp về khoa cờ bạc, sánh tư cách cũng bằng tiến sĩ phó bảng về khoa văn chương. Bấy giờ có quan tổng đốc ở bộ mới ra, nghe tiếng hạt dân hay đánh bạc, lúc mới hạ xa, ngài hạ lệnh cấm đổ1 và cho bắt mấy tay gian đổ mà sửa phạt. Thiếu Ca phải giam trong trại may gặp mấy người ngục lại đều là người phụ chấp2, đều ra sức chu toàn. Sau lại vận động với một viên tuỳ phái bảo lĩnh cho Thiếu Ca được ra. Lúc Thiếu Ca được ra, viên tuỳ phái hỏi rằng: - Chú có biết vì ý gì mà tôi lĩnh cho chú được tha không? Thiếu Ca nói: - Vì ngài thương tôi vô tội. Người tuỳ phái nói: - Không phải thế, là vì tôi thấy chú có tài, mà tôi cũng muốn tiến thân về đường ấy (cờ bạc). Chú phải biết rằng cái thói vụ lợi đó truyền nhiễm khắp trong các giới; họ chỉ hay kiểu uống quá trực3, hễ thả cho ít tiểu lợi thì họ lại mui múi4 mà theo mình ngay. Nay chú có tài mà tôi thì khéo nói, ta rủ nhau lên chơi Tràng An5 một chuyến, hễ đắc chí ta sẽ về, như thế là được cả danh và lợi. Thiếu Ca nghe nói mừng lắm, cùng viên tuỳ phái kết bạn đi chơi Kinh đô; trước hãy đem hết các ngón chơi ra mà thao diễn và dùng những tiếng tao nhã mà đặt tên cho những câu bí quyết như "Đạt Ma độ giang", "Trương sinh khiêu tường", "Hồ điệp xuyên hoa", "Oanh ương hí thuỷ". Mới trông ai cũng phải mê hồn mờ mắt. Chuyến tráng du ấy hai người đều được đắc ý cả. Viên tuỳ phái thì nhận được ngay mấy chuyến mĩ sai1, mà Thiếu Ca cũng được có danh có phận. Từ bấy giờ thành ra một nhà Bác học, sau con cháu cũng có nhiều hiển hoạn nguy khoa2, song sinh ra người nào cũng có tính hay cờ bạc. Tạp chí Nam Phong số 49, Tháng 7-1921. 1. Đổ: bạc 2. Người bằng hàng cha mình. 3. Giả cách uốn cong thành quá thẳng. 4. Mui múi: có lẽ là mui mủi, là mủi lòng một cách dễ dàng. 5. Kinh đô. 1. Những công vụ tốt đẹp. 2. Đỗ cao quan sang.
Mục lục
Một nhà bác học*
Một nhà bác học*
Nguyễn bá HọcChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyễn bá Học
Một nhà bác học*
ở xứ Bắc Kỳ có tục hay chơi cờ bạc thịnh hơn là ở các xứ khác, nhất là thấy trong mấy tỉnh trung châu đã có nhiều người có danh về nghề cờ bạc. Không kể những nhà giàu sang sẵn tiền sẵn của, thì ăn thì chơi, cả mấy đứa vô lại du thủ du thực cũng hay quần tam tụ ngũ cả đêm cả ngày, mê man trong trường đen đỏ, cho đến phu xe, gánh dểu1, kiếm được năm xu một hào, cũng tụ nhau lại đầu đường xó điếm mà cờ bạc cho hết. Hội hè đình đám nào cũng lấy có mở cờ bạc là vui vẻ hơn; thân bằng yến hội nào cũng có lấy cuộc cờ bạc là thú vị hơn. Bằng nhường trí thức của họ chỉ khai khiếu2 về mặt cờ bạc và cách sinh nhai của họ cũng chỉ xu hướng về lối cờ bạc. Cờ bạc là tính mệnh của họ cho nên ngoài cờ bạc không còn có lấy gì làm sinh - nhân - chí - thú được nữa. Cái tú khí cờ bạc đã bàng bạc mất tích từ bao lâu trong núi Nùng sông Nhị, đã chung đúc nên một nhà "Bác học đại gia", cha truyền con nối cho đến ngày nay hãy còn thịnh lắm. Nguyên trước trong hạt huyện Mỗ, tỉnh Mỗ, có một làng nho nhỏ, người làng chỉ có một nghề làm ruộng, cũng chưa có khoa hoạn gì cả. Có tên Lão Ca họ là họ Kim, nghèo hèn đói khổ lắm, cả đời chỉ đi kiếm ăn bằng mấy con thò lò quay đất, hay đi keo-cúi3 trong đám cờ gian bạc lận. * Nguyên chú: "Bác" có nghĩa rộng như "Bác sĩ", "Bác vật"; lại có nghĩa cờ bạc như "Đổ bác", "Bác dịch". 1. Gánh hàng rong. 2. Mở năng khiếu. 3. Như xoay xở. Một hôm mùa đông mưa dầm gió bấc, Lão Ca không đi cờ bạc được, nằm mèo trong một xó nhà tranh, tình cảnh tiêu điều, muốn ngủ mà không ngủ đi được. Chợt thấy có một ông áo mão tốt lành như ông Thành hoàng bản cảnh, gọi Lão Ca mà bảo rằng: - Lão Ca, mày muốn phát tài không? Lão Ca liền khấu đầu mà kêu rằng: - Tấu lạy ngài, chúng con độ này túng đói lắm, xin ngài tiếp tài, tiếp lộc cho. Thần nhân liền ghé tai Lão Ca mà dặn mấy lời, rồi lại nói rằng: - ấy là những câu bí quyết về nghề cờ bạc, mày mà nhớ được chẳng những là cả đời không đói, có khi nhờ đó mà làm nên phú quý nữa. Nói rồi lấy ngón tay làm dấu vào trán Lão Ca, rồi phất tay áo mà đi ra. Lão Ca bừng mở mắt dậy thấy mình vẫn nằm trong cái ổ rạ, mấy lời thần mộng còn nhớ như in, ngặt vì trong lưng không còn một đồng nào, hôm sau biết lấy gì mà đi dậy hóa1. Nghĩ quanh nghĩ quẩn hồi lâu rồi Lão Ca đứng phắt dậy mà nói: "Được rồi, được rồi", nói rồi liền mở cửa ra mà đi. Đêm còn khuya trời tối như mực, cả làng đang ngủ yên. Lão Ca lén ra ngõ đình, vào ngay miếu thành hoàng vội vàng quỳ xuống mà khấn rằng: - Đức đại vương đã báo mộng cho biết mấy câu bí quyết về nghề cờ bạc, xin Đức đại vương lại giúp cho một ít tiền vốn. May mà Lão Ca phát tài, xin cúng tiến ngài một bộ áo chầu khác rất tố hảo. Khấn rồi, ngẩng mắt trông lên, như thấy tượng thần gật đầu luôn hai ba cái. Lão Ca mừng lắm, leo ngay lên lột lấy bộ áo chầu của thần. Hôm sau đem vào Vạn bảo cầm lấy mấy lạng bạc, rồi vào ngay trong sòng Thống bảo. 1. Nguyên in: dạy hóa. Dậy hóa là đi đánh bạc. Hôm ấy, con bạc đông lắm, kẻ ngồi vòng trong vòng ngoài, hai con mắt đều chòng chọc trông vào nhà cái. Lão Ca cứ dựa cột mà đứng, như người ngủ gật, mỗi lúc nghe thấy tiếng "Thừa" tiếng "Bán" thì sa xuống, mà xoay bát, người ta nắm lấy tay mà hỏi: "Tiền của chú ở đâu?". Lão Ca móc lưng ra mấy lạng bạc trắng xoá. Ai cũng kinh dị. Lão Ca trúng luôn mấy tiếng, bạc vỏ đầy lòng, giắt không xuể, các bạn đồng nghiệp phải mang hộ. Từ bấy giờ Lão Ca đi cờ bạc đâu được đấy, thanh giá khác hẳn ngày xưa, người ta tặng mỹ danh là "Bác học Lão Ca". Mấy người đồng nghiệp kia cũng cứ bôn xu1 nịnh nọt mà nhờ đồng rơi đồng vãi. Lão Ca dương dương đắc ý, lấy mình là nên danh giá một thời; nào tậu ruộng, nào làm nhà, ở trong làng cũng có ngôi có thứ, ai còn dám khinh là phường keo phường láu nữa. Lão Ca tuổi đã cao mà chưa có nội trợ, con nhà nghèo lão không thèm lấy, con nhà khá không ai chịu lấy lão. Sau lão lấy con gái một người đồng nghiệp. Được một năm, sinh được đứa con trai tên là Thiếu Ca, trán hói mắt him giống lão như bóc. Đến ngày đầy tuổi tôi, Lão Ca dọn tiệc ăn mừng, bày các thứ đồ chơi cho con trẻ, mà chiêm nghiệm cái sự nghiệp nó về sau. Thiếu Ca tay tả vớ lấy con thò lò, tay hữu nắm được cỗ bài bất2. Các khách đều vỗ tay mà mừng: "Con hay kế nghiệp cha là nhà có phúc". Lão Ca cũng híp mắt mà cười và nói rằng: - Sự nghiệp thằng cháu này, ngày sau có lẽ hơn tôi, song tôi đã già, cũng phải nhờ các bác đồng nghiệp chỉ giáo cho cháu. Hơn một năm nữa, Thiếu Ca lên ba tuổi cũng phục phịch như cha nó. Lão Ca cứ để ngồi trong lòng mà truyền thụ cho mấy lối cờ bạc sơ đẳng. Năm lên sáu tuổi, Thiếu Ca đã có tính di truyền, lại được gia đình giáo dục, phàm các nghề cờ bạc như: tổ tôm, tam cúc, bài phu, đố mười, bài tây, xóc đĩa, phán thán, vân vân. .. không một món nào là không có tâm đắc. Lão Ca thường bảo con rằng: 1. Bon chen. 2. Một loại bài, nếu quá số mười thì không ăn tiền (Ngũ tống lục thì bất). - ở đời này chỉ đồng tiền là có thế lực hơn hết. Thế mà hết mọi cách kiếm tiền, còn có nghề gì mau hơn dễ hơn là nghề cờ bạc? Con hãy trông nhà phú quý có nhà nào mà không phải là cái thổ cờ bạc, có người nào mà không phải là người thích cờ bạc? Bấy giờ bao nhiêu bí quyết về nghề cờ bạc cao đẳng Lão Ca truyền thụ cho con dần dần cho hết. Năm Thiếu Ca lên mười tuổi, cho đón một thầy để ngồi bảo bọc. Lễ tẩy tân1 cũng hậu mà Thiếu Ca có tính ngạo ngược không chịu học, cả ngày chỉ rủ mấy đứa bạn học trò đi cờ bạc, đứa nào có đồ ăn đồ chơi gì. Thiếu Ca cũng ăn dỗ cho hết. Một hôm Lão Ca đi qua nhà học, nghe thấy thầy đồ giảng sách, đến câu: "Diệc hữu nhân nghĩa nhi dĩ hĩ, hà tất viết lợi"**. Ngày mai liền có lệnh trục thầy ngay. Người ta hỏi vì cớ gì mà trục thầy. Lão Ca nói: - Nguyên người ta vị lợi cho con đi học, nay thầy nói: "Hà tất viết lợi", có phải là làm hại con người ta không? Nghe nói ai cũng bưng bụng mà cười. Mấy năm sau, Lão Ca phải đau, biết mình không sống được, cầm lấy tay Thiếu Ca mà bảo: - Hỡi con kế nghiệp thầy ơi! Thầy chết cũng không còn hối hận gì nữa, chỉ mong cho con kế được nghiệp nhà ấy là báo hiếu thầy con đấy. 1. Tẩy rửa đầu óc đều đổi mới. 2. Câu văn trong sách Mạnh Tử: lời Mạnh Tử khuyên vua Lương Huệ Vương chỉ nói nhân nghĩa mà thôi, không cần nói đến lợi. Nói rồi mở cái tráp khảm lấy mấy cỗ bài dấu và mấy đồng tiền mà giao cho con. Thiếu Ca quỳ xuống mà chịu mấy lời di chúc. Lão Ca chết rồi, Thiếu Ca đã lên mười bảy tuổi, đã tốt nghiệp về khoa cờ bạc, sánh tư cách cũng bằng tiến sĩ phó bảng về khoa văn chương. Bấy giờ có quan tổng đốc ở bộ mới ra, nghe tiếng hạt dân hay đánh bạc, lúc mới hạ xa, ngài hạ lệnh cấm đổ1 và cho bắt mấy tay gian đổ mà sửa phạt. Thiếu Ca phải giam trong trại may gặp mấy người ngục lại đều là người phụ chấp2, đều ra sức chu toàn. Sau lại vận động với một viên tuỳ phái bảo lĩnh cho Thiếu Ca được ra. Lúc Thiếu Ca được ra, viên tuỳ phái hỏi rằng: - Chú có biết vì ý gì mà tôi lĩnh cho chú được tha không? Thiếu Ca nói: - Vì ngài thương tôi vô tội. Người tuỳ phái nói: - Không phải thế, là vì tôi thấy chú có tài, mà tôi cũng muốn tiến thân về đường ấy (cờ bạc). Chú phải biết rằng cái thói vụ lợi đó truyền nhiễm khắp trong các giới; họ chỉ hay kiểu uống quá trực3, hễ thả cho ít tiểu lợi thì họ lại mui múi4 mà theo mình ngay. Nay chú có tài mà tôi thì khéo nói, ta rủ nhau lên chơi Tràng An5 một chuyến, hễ đắc chí ta sẽ về, như thế là được cả danh và lợi. Thiếu Ca nghe nói mừng lắm, cùng viên tuỳ phái kết bạn đi chơi Kinh đô; trước hãy đem hết các ngón chơi ra mà thao diễn và dùng những tiếng tao nhã mà đặt tên cho những câu bí quyết như "Đạt Ma độ giang", "Trương sinh khiêu tường", "Hồ điệp xuyên hoa", "Oanh ương hí thuỷ". Mới trông ai cũng phải mê hồn mờ mắt. Chuyến tráng du ấy hai người đều được đắc ý cả. Viên tuỳ phái thì nhận được ngay mấy chuyến mĩ sai1, mà Thiếu Ca cũng được có danh có phận. Từ bấy giờ thành ra một nhà Bác học, sau con cháu cũng có nhiều hiển hoạn nguy khoa2, song sinh ra người nào cũng có tính hay cờ bạc. Tạp chí Nam Phong số 49, Tháng 7-1921. 1. Đổ: bạc 2. Người bằng hàng cha mình. 3. Giả cách uốn cong thành quá thẳng. 4. Mui múi: có lẽ là mui mủi, là mủi lòng một cách dễ dàng. 5. Kinh đô. 1. Những công vụ tốt đẹp. 2. Đỗ cao quan sang.
Mục lục
Một nhà bác học*
Một nhà bác học*
Nguyễn bá HọcChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Phan thị vàng Anh
Một năm chỉ có một ngày
Ngày truyền thống của lớp cũ, học trò xưa tụ họp nhau rủ thầy chủnhiệm ra bờ biển cắm trại. Thầy dắt theo một cô bạn gái từ thànhphố tên Châu. Cô ngồi xếp bằng trên tấm trải, miệng luôn cười xãgiao vu vơ mà nghĩ : "Xưa nay mình vốn rất ghét những buổi họpmặt kiểu này".Học trò mặt đã phong sương, có đứa đã lấy vợ, ngồi xúm xít mà bẽnlẽn quanh thầy, day mặt ra biển hứng gió muối lồng lộng. Trênnhững tảng đá trọc, mấy ông câu cá đứng không yên, và sóng biểnnhư một thằng điên, lâu dài xông vào tít trong sân, sủi bọt nhưxà phòng.Ngồi được một lúc, thầy gọi vài đứa học trò ra một góc dặn dò,tụi nó dạ dạ rồi lại nắm tay Châu : "Đi chụp hình, chị Châu !".Rồi chỉ một đứa con trai đầu đội mũ bánh tiêu đứng cười toe toét,chờ đợi : "Thợ của lớp em đó". Đi dọc bờ đá tìm cảnh chụp, gióthổi tóc bay tán loạn, bọn học cười thông cảm trước cái cảnh Châuchăm chăm nhìn xuống bãi cát tìm vỏ ốc. Châu cũng hơi ngượng, cônghĩ : "Mình có vẻ hơi giống ăn mày !..." Ngồi lên một tảng đágăm đầy ốc đen li ti, chụp vài kiểu cổ điển, thấy quay ngang quayngửa một mình mãi cùng nhàm, Châu bảo : "Mấy em đứng chụp chungvới chị cho vui !" Bốn, năm đứa xúm lại, đứa bá vai, đứa kẹp tayChâu, một đứa rụt rè đề nghị : "Chị và thầy ở đến tối với em".Châu cười thật lịch sử : "Không được, trưa nay chị có hẹn !" Đứanhỏ vớt vát : "Một năm, tụi em chỉ có một ngày !..." Châu cắtngang nhẹ nhàng : "ồ, phó nhòm nhắc đứng im kìn !" Và tất cảngừng lại, bất động, cả những miệng cười, cả những ngón tay ngongoe rên đầu giả làm sừng, chỉ có gió vẫn lồng lộng và biển gừgào đầy sóng.* * *Trời hửng nắng, một đứa con trai rót rượu cười sung sướng : "Bắtđầu được rồi ha, thầy !". Và nó nói, nhẹ nhàng lẫn trong biển vàgió : "Năm nào chúng em cũng họp lại, vào ngày này. Có năm đầubận thi đại học, không kể, hai năm sau, ở Mũi Né, rồi năm nay, ởđây. Năm nay có thầy..." Thầy giáo ờ ờ : "Mấy năm qua, thầy bận!" Học trò gật đầu thông cảm, nói tiếp : "Năm nay có vài bạn ở xacũng về". Thầy hỏi : "Ai vậy ?" - "Chị đó, thầy, cách đây mộttrăm năm mươi cây, nó về từ hôm qua. Rồi Hoa, Dung..." Rồi chuyềnnhau ly rượu, Châu nhìn đống chai xếp hàng chờ đợi, khẽ nhăn mặt.Thầy giáo rỉ tai : "Tụi nó lớn rồi, ra đời đã bốn năm rồi". Xonghỏi to : "Trong này, đứa nào có gia đình rồi ?" - nhỏ thó, mặt đỏgay, căng ra vì hơi rượu. Một đứa lại hỏi : "Sao hôm nay khôngcho vợ mày đi cùng ?" Thầy bảo : "Vẫn xưng hô mày tao man rợ vậysao ?" Học trò cười, long lãnh, con gái có đứa mắt đã chân chimmờ mờ : "Vẫn 12/A3, phải không thầy ?" Thầy cười : "ờ, vẫn thế !"Và Châu chợt nghĩ : "Bao nhiêu năm rồi, lớp mình chưa gặp lạinhau nhỉ ?".... Rượu đã gần cạn, đám con trai dựa vào nhau ngập ngừng hát,bọn con gái ngồi riêng rủ rỉ cuốn bánh tráng, cắt sương sa, thầygiáo đăm chiêu nghe một học trò thầm thì tâm sự. Châu hỏi Hoa,người suốt buổi gắp thức ăn cho cô : "Năm nào cũng vậy sao ?" -"Dạ, năm nào cũng vậy, vui lắm, ở tới tận đêm !" Châu cười thầm :rù rì như thế này mà ở tới tận đêm cơ à ? Hay kể chuyện riêng mới? Mà có thấy ai nói gì nhiều đâu, cứ ngồi thúc thủ dưới bóng dươngnhìn nhau cười, ăn một tí, uống một tí, đàn tưng tửng vài tiếngrồi thôi... Cũng chẳng thấy chơi trò gì, "tìm khăn" hay "thêm đầuđuôi"... chẳng hạn.Đến gần trưa thì cả đám hầu như đã im lặng, có đứa đã thiu thiungủ trong tiếng gió phần phật, và nắng rọi mặt hanh hanh. Nhữngông câu cá cũng đã bỏ đi chỗ khác, học trò lơ mơ dựa nhau mắt limdim dõi theo bất cứ thứ gì đi ngang mặt, một con chó mực langthang bờ biển, một đám con trai phanh ngực hùng hổ đi dọc bãicát... Châu nhìn tất cả, mỉm cười. Và Hoa chột dạ, cười theongượng nghịu : "Tụi em quê mùa lắm, chị ngồi đây có buồn không?".** *Có buồn gì đâu ? Càng lúc Châu càng thấy, hình như ở đây, mìnhđã đạt tới trạng thái thăng bằng nhất. Những đứa nhỏ này cũngvậy, ai cũng có vẻ hài lòng với buổi họp mặt này, không ai phảiloay hoay tìm cách hoạt náo. Châu nghĩ : "Thật là khôn ngoan !"Bởi vì các trò chơi tập thể, các câu đùa.. không thể kéo dài vôtận và một khi đã tung ra là cứ phải tìm cách cho nó được liêntục, chỉ sơ sểnh ngưng lại vài giây là cả đám sẽ rơi vào trạngthái bẽ bàng.Hoa đã nói : "Ngày xưa, lớp em thương nhau lắm, bây giờ chỉ cầnngồi thế này, nhìn thấy nhau là cũng đủ vui rồi !". Châu nhìn mâyđen kịt một góc trời mà nghĩ : "Hình như mình và Hoàng không hạnhphúc. Những người yêu nhau thật không phải đi chơi nhiều như tụimình. Họ ngồi ở nhà, luẩn quẩn bên nhau, người hài lòng với ngaycả điều đơn giản nhất là người đang hạnh phúc nhất".* * * Quá trưa, thầy giáo và Châu về. Học trò tìm đủ mọi cách để níukéo : giấu cái mũ, chụp thêm hình... rồi khi được biết rằng cáihẹn của Châu ở nhà là rất quan trọng, tất cả đành buông xuôi, bịnrịn đi theo tiễn đến tận đường lớn. Vài đứa ghi lại địa chỉ củaChâu xanh kín bàn tay, dặn dò : "Chị nhớ viết thư : Năm sau, ngàynày nhớ về đây !" Thầy giáo nhìn học trò sôi nổi mà thương hại,thấy biết tính Châu, rồi đến lượt thầy rụt rè nói nhỏ : "Nếu tụinó viết, em ráng giành chút thì giờ trả lời nghen ! Tội lắm!".Châu đi, nghĩ rằng mình sẽ viết thư, nhất định năm sau mình sẽtrở về, cũng ở chỗ này, cũng ngồi rù rì bình an như thế cảngày... Và cô quay lại, làm một việc xưa này chưa từng làm là đưatay vẫy vẫy cái đám người hạnh phúc ấy, họ vẫn đứng lô nhô bêngốc dừa, nhìn theo, nhỏ dần...Tháng 9-1993
Mục lục
Một năm chỉ có một ngày
Một năm chỉ có một ngày
Phan thị vàng AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Phan Thi Vang Anh
There is only one day in a year
On the traditional day of the old class, old students gathered together and invited the homeroom teacher to go camping at the beach. He brought along a girlfriend from the city named Chau. She sat cross-legged on the mat, always smiling absent-mindedly, thinking: "I have always hated meetings like this." The students had weathered faces, some were married, sitting in groups and shyly surrounding them. Teacher, facing the sea to catch the salty wind. On the bare rocks, the fishermen stood restless, and the ocean waves, like a crazy person, continuously rushed into the yard, foaming like soap. After sitting for a while, the teacher called a few students to a corner and instructed, They agreed and then held Chau's hand: "Let's take a photo, Ms. Chau!" Then pointed to a boy wearing a pepper cake hat who stood, grinning, waiting: "That's my class's worker." Walking along the rocky shore looking for a scene to take photos, the wind blew her hair everywhere, the students smiled sympathetically at the sight of Chau staring down at the sand looking for snail shells. Chau was also a bit embarrassed, thinking: "I look a bit like a beggar!..." Sitting on a rock filled with tiny black snails, taking a few classic shots, seeing that it was boring to turn sideways and face up alone forever, Chau said: "You guys stand and take pictures with me for fun!" Four or five children gathered together, one held Chau's shoulder, one held Chau's arm, one timidly suggested: "You and the teacher will stay with me until the evening". Chau smiled politely: "No, I have an appointment this afternoon!" The little boy said: "We only have one day in a year!..." Chau interrupted gently: "Oh, the assistant told me to stay still!" And everything stopped, motionless, even the smiling mouths, even the moaning fingers and heads pretending to be horns, only the wind was still blowing and the sea was roaring with waves.* * *The sun was shining, a boy pouring wine laughed. happily: "It's started, teacher!". And it said, softly mixed in the sea and the wind: "Every year we gather, on this day. There was the first year when we were busy with university entrance exams, not to mention, two years later, in Mui Ne, then this year, here. This year There's a teacher..." The teacher said, "Over the past few years, I've been busy!" The student nodded sympathetically and continued: "This year, some friends from far away also came back." The teacher asked: "Who is that?" - "That girl, teacher, one hundred and fifty kilometers from here, she came back yesterday. Then Hoa, Dung..." Then passing glasses of wine, Chau looked at the pile of bottles waiting in line, wincing slightly. The teacher whispered. : "They're grown up, it's been four years since they were born." Then he asked loudly: "Who here has a family?" - small, red face, tense from alcohol. Another asked: "Why don't you let your wife go with you today?" The teacher said: "Are you still calling me so barbaric?" The students laughed, coldly, the girl had blurry eyes: "Still 12/A3, right teacher?" The teacher laughed: "Yeah, still the same!" And Chau suddenly thought: "How many years have our classes not seen each other again?".... The wine was almost gone, the boys leaned on each other and hesitantly sang, we A girl sits alone, rolling rice paper and cutting frosting, while the teacher listens thoughtfully to a student's whispers. Chau asked Hoa, who was serving her food all the time: "Is it the same every year?" -"Yes, it's like that every year, it's fun, we stay until night!" Chau chuckled: whispering like this and staying until the night? Or tell a new personal story? But I didn't see anyone saying much. They just sat under the shade of the poplar, looked at each other and laughed, ate a little, drank a little, played the piano for a few hours and then that was it... I didn't see any games, "finding a towel" or "more". beginning and end"... for example. By noon, the whole group was almost silent, some of them had fallen asleep to the sound of the wind, and the sun shone brightly on their faces. The fishermen had also gone away, the students were leaning against each other with half-blind eyes watching anything that passed by, a black dog wandering the beach, a group of boys bracing their chests aggressively along the sand... Chau looked at everything and smiled. And Hoa felt guilty and smiled awkwardly: "We're very rural, are you sad sitting here?".** *Isn't there anything sad? More and more, Chau feels like she has reached the most balanced state here. These kids are the same, everyone seems satisfied with this meeting, no one has to struggle to find ways to be active. Chau thought: "That's very wise!" Because group games, jokes... cannot last indefinitely and once launched, you have to find a way to keep it going, only pausing for a few moments. seconds, the whole group will fall into a state of humiliation. Hoa said: "In the past, my class loved each other very much, now just sitting like this, seeing each other is enough to be happy!". Chau looked at the dark clouds in a corner of the sky and thought: "It seems like Hoang and I are not happy. People who truly love each other don't go out as much as we do. They sit at home, hanging around each other, people who are satisfied with even simple things. especially the happiest person".* * * Past noon, the teacher and Chau returned. The students tried every way to hold on: hiding the hat, taking more pictures... then when they learned that Chau's appointment at home was very important, they all gave up and were forced to follow her to the main road. Some of them wrote down Chau Xanh's address in their hands, instructing: "Remember to write a letter: Next year, remember to come here this day!" The teacher looked at the excited students with pity, saw that he knew Chau's character, then it was the teacher's turn to timidly whisper: "If they write, try to take some time to answer! It's so bad!" Chau walked away, thinking that I will write a letter, I will definitely return next year, in this same place, sitting quietly like that all day... And she turned back, doing something she had never done before, waving her hand to the crowd of people. That happiness, they still stood beside the coconut tree, watching, gradually getting smaller... September 1993
Table of contents
There is only one day in a year
There is only one day in a year
Phan Thi Vang AnhWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Ernest Hemingway
Một nơi sạch sẽ sáng sủa
Đã khuya, và mọi người đã rời khỏi tiệm càphê, trừ một ông lão ngồi dưới bóng những lá cây dưới ánh sáng đèn điện. Ban ngày đường này bụi bậm, nhưng về ban đêm sương đêm làm cho bụi không bốc lên được và ông lão ưa ngồi khuya vì ông điếc và bây giờ về đêm, cảnh vật yên lặng, ông cảm thấy sự khác biệt. Hai anh bồi trong tiệm càphê biết rằng ông hơi say, và mặc dầu ông là một khách hàng đàng hoàng, họ biết rằng nếu ông say quá, ông sẽ ra về mà không trả tiền; bởi vậy mà họ vẫn canh chừng ông. Một người nói: "Tuần trước ông đã định tự tử đấy." "Sao vậy?" "Ông thất vọng." "Vì cái gì?" "Chả có gì cả." "Tại sao mày biết chả có gì?" "Ông nhiều tiền lắm." Họ cùng ngồi ở một chiếc bàn kê sát tường, cạnh cửa ra vào, và nhìn hàng hiên, nơi mà tất cả các bàn đều trống trơn trừ chỗ ông già ngồi dưới bóng lá cây nhẹ nhàng rung rinh trong gió. Một cô gái và một quân nhân đi qua ngòai phố. Đèn ngòai phố chiếu sáng vào con số bằng đồng đeo ở cổ áo quân nhân. Cô gái không mang khăn choàng đầu, rảo bước bên cạnh người lính. Một người bồi nói: "Lính tuần sẽ lượm anh kia." "Thì đã sao nếu anh ta có được cái mà anh ta theo đuổi?" "Tốt hơn là bây giờ anh ta nên tránh đi vào phố. Lính tuần sẽ bắt anh. Cách đây năm phút họ vừa đi qua đây." Ông già ngồi trong bóng tối lấy cái ly đập vào đĩa đựng chén. Người bồi trẻ lại bên ông già. "Ông cần gì?" Ông già nhìn anh. Ông nói: "Ly rượu nữa." Anh bồi nói: "Ông sắp say rồi." Ông già lại nhìn anh. Anh quay đi. Anh nói với người bồi kia: "Ông ấy sẽ ngồi suốt đêm. Tap buồn ngủ rồi; không bao giờ tao được đi ngủ trước ba giờ sáng. Tuần trước đáng lẽ ông ấy tự vẫn quách đi có xong không." Anh bồi lấy ở quầy hàng trong tiệm một chai rượu và một chiếc dĩa khác, rồi đi lại bàn ông già. Anh đặt đĩa xuống và rót rượu đầy ly. Anh nói với ông già điếc: "Tuần trước đáng lẽ ra ông tự vẫn quách đi cho rồi." Ông già giơ ngón tay ra hiệu. Ông nói: "Thêm chút nữa." Anh bồi tiếp tục rót rượu vào ly đến nỗi rượu tràn ra và chảy theo chân ly vào chiếc dĩa trên chốc cả chồng dĩa. Ông già nói: "Cảm ơn." Anh bồi cất chai rượu vào trong tiệm. Anh lại ngồi vào bàn với anh bạn đồng nghiệp. Anh nói: "Bây giờ ông ấy say rồi." "Đêm nào ông cũng say." "Ông muốn tự vẫn để làm gì?" "Tao biết sao được." "Ông tự vẫn bằng cách nào?" "Ông treo cổ bằng một sợi dây." "Ai cắt dây hạ ông xuống?" "Cháu gái ông." "Tại sao họ làm như vậy?" "Họ lo cho linh hồn ông." "Ông có bao nhiêu tiền?" "Nhiều lắm." "Ông phải tới 80 tuổi." "Tao cũng cho là tám mươi." "Tao ước gì ông về đi, chưa bao giờ tao phải đi ngủ trước ba giờ sáng. Giờ đó đâu phải giờ đi ngủ?" "Ông ngồi lỳ vì ông thích thế." "Ông ấy cô đơn. Tao không cô đơn. Tao có vợ chờ tao ở nhà." "Trước kia ông cũng có vợ." "Bây giờ mà ông có vợ thì cũng chẳng ích lợi gì cho ông." "Chưa chắc. Có vợ, có lẽ ông ấy khá hơn." "Cháu gái ông săn sóc ông." "Tao biết rồi. Khi nãy mày nói cô ta cắt dây và cứu ông." "Tao không thích già như vậy. Một ông già là một cái gì khó thương lắm." "Không phải bao giờ cũng vậy. Ông già này sạch sẽ. Ông uống mà không đánh đổ rượu. Ngay bây giờ đang say cũng vậy. Mày nhìn ông coi." "Tao không muốn nhìn ông ấy. Tao chỉ muốn ông về đi. Ông không nể nang gì những kẻ phải làm việc. " Ông già ngước mắt từ ly rượu nhìn qua bên kia công viên rồi nhìn những anh bồi. Ông chỉ ly rượu nói: "Cho ly nữa." Anh bồi vội vã đi tới bàn ông. Anh nói: "Hết rồi. Đêm nay thôi. Đóng cửa bây giờ." Anh nói mà không cần ngữ pháp như những người ngu suẩn thường nói khi chuyện trò với người say hay người ngọai quốc. Ông già nói: "Cho ly nữa." "Không. Hết rồi." Anh bồi lấy khăn lau cạnh bàn và lắc đầu. Ông già đứng dậy, chậm chạp đếm số dĩa đựng ly, lấy cái ví da đựng tiền trong túi ra, trả tiền và để lại nửa pêsêta để tưởng thưởng. Anh bồi nhìn ông lão đi xuống phía dưới đường phố, ông lão rất già đi chuyệnh choạng nhưng có vẻ tư cách. Trong lúc họ đang đóng cửa, anh bồi không vội hỏi: "Tại sao mày không để ông ngồi lại uống rượu? Chưa tới hai giờ rưỡi mà." "Tao cần về nhà đi ngủ." "Một tiếng đồng hồ thì có kể gì?" "Đối với tao, một tiếng đồng hồ có nghĩa hơn là đối với ông nhiều lắm." "Thì vẫn là một tiếng đồng hồ." "Mày nói như thể chính mày cũng là ông già vậy. Ông ta có thể mua chai rượu và uống ở nhà." "Uống ở nhà không giống như uống ở đây." Anh bồi có vợ đồng ý: "Ừ, đâu có giống như uống ở đây." Anh không muốn bất công với ông già nhưng chỉ vì anh đang vội. "Còn mày? Về nhà trước giờ thường lệ mày không sợ sao? (Ý nói không sợ có tình địch sao.) "Mày muốn chửi tao hả?" "Không đâu bồ ơi, tao giỡn chơi đó thôi." Kéo cửa sắt xuống xong, anh bồi vội vã đứng dậy rồi nói: "Không, tao tin tưởng. Tao hoàn toàn tự tin." Anh bồi nhiều tuổi hơn nói: "Mày còn trẻ, lại có lòng tin tưởng và có công việc làm, mày có tất cả mọi thứ." "Còn mày thiếu cái gì?" "Tao có công ăn việc làm, còn thì thiếu tất cả." "Mày có tất cả những gì tao có." "Không, chưa bao giờ tao có lòng tin tưởng và tao không còn trẻ nữa." "Thôi, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, đóng cửa đi." Anh bồi già nói: "Tao là thứ người thích ngồi tiệm càphê khuya với tất cả những người không muốn đi ngủ, với tất cả những người cần có ánh sáng về ban đêm." "Tao thì cần về nhà ngủ." Anh bồi già nói: "Chúng ta thuộc hai lọai người khác nhau." Bây giờ anh đã mặc xong áo để ra về và nói tiếp: "Không phải chỉ là vấn đề tuổi trẻ và lòng tin tưởng tuy rằng những cái đó đẹp đẽ lắm. Đêm nào tao cũng thấy ngại ngùng khi đóng cửa vì có thể có người cần tiệm càphê." "Bồ ơi, còn có những hầm rượu mở cửa suốt đêm." "Mày không hiểu. Đây là một tiệm càphê sạch sẽ và thích thú. Lại sáng sủa nữa. Ánh đèn rất tốt đẹp, và bây giờ, có bóng lá cây nữa." Anh bồi trẻ nói: "Thôi về nhé!" Anh kia nói: "Ừ, về nhé." Anh tắt đèn điện và tiếp tục nói chuyện một mình. Dĩ nhiên là cần ánh sáng, nhưng cần thiết là nơi đó phải sạch sẽ và thích thú. Không cần có âm nhạc. Chắc chắn là không cần âm nhạc. Anh cũng không thể đứng trước một quầy rượu và giữ được tư cách mặc dầu ở đó tất cả những gì cần thiết cho những giờ khắc này. Anh sợ sệt cái gì? Đó không phải sợ hãi hay kinh hoàng. Đó chỉ là cái hư không mà anh biết rõ quá. Tất cả là hư không, và con người cũng là cái hư không. Chỉ có một điều là cái đó cần có ánh sáng và phần nào sạch sẽ và trật tự. Có người sống trong hư vô mà không bao giờ cảm thấy cái hư vô đó, nhưng anh biết rằng tất cả chỉ là cái hư không rồi lại hư không. Lạy hư không chúng tôi ở trên hư không, chúng tôi nguyện hư không cả sáng nước hư không trị đến vâng ý hư không dưới đất bằng trên hư không vậy. Xin hư không cho chúng tôi rầy hằng ngày dùng đủ và tha hư không chúng tôi, như chúng tôi cũng tha kẻ có hư không chúng tôi lại chớ để chúng tôi sa chước hư không bèn chữa chúng tôi cho khỏi hư không; hư không. (I) Kính mừng hư không đầy hư không. Anh mỉm cười và đang đứng trước một quầy rượu trên có một chiếc máy lọc càphê sáng loáng chạy bằng hơi ép. Người pha rượu hỏi: "Anh cần gì?" "Không gì cả." Người pha rượu nói: "Lại một thằng điên," rồi quay đi. Anh bồi nói: "Cho một ly nhỏ." Người bán rượu rót cho anh một ly. Anh bồi nói: "Ánh đèn sáng và thích thú nhưng quán rượu không lịch sự." Chủ quán nhìn anh không trả lời. Khuya quá rồi không phải lúc nói chuyện. Chủ quán hỏi: "Ly nhỏ nữa chứ?" Anh bồi nói: "Thôi, cám ơn," rồi đi ra. Anh không thích những quán rượu và hầm rượu. Một tiệm càphê sạch sẽ, sáng sủa là cái gì khác hẳn kia. Bây giờ, không nghĩ ngợi gì thêm nữa, anh sẽ trở về căn phòng của anh. Anh sẽ nằm trên giường và cuối cùng, khi trời sáng, anh sẽ ngủ. Anh tự bảo, dầu sao có lẽ chỉ là bệnh mất ngủ. Chắc hẳn nhiều người cũng bị mất ngủ như vậy. (I) Nhại bài kinh "Lạy Cha" trong đạo Thiên Chúa.(chú thích :trong thư quán đã có 1 bản dịch khác của truyện này, dưới tên hơi khác, nhưng tôi nghĩ bản dịch này hay hơn.)Dịch giả: Lê Bá Kông
Mục lục
Một nơi sạch sẽ sáng sủa
Một nơi sạch sẽ sáng sủa
Ernest HemingwayChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Dịch giả: Lê Bá Kông Nguồn: Huytran VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 23 tháng 9 năm 2006
|
Ernest Hemingway
Một nơi sạch sẽ sáng sủa
Đã khuya, và mọi người đã rời khỏi tiệm càphê, trừ một ông lão ngồi dưới bóng những lá cây dưới ánh sáng đèn điện. Ban ngày đường này bụi bậm, nhưng về ban đêm sương đêm làm cho bụi không bốc lên được và ông lão ưa ngồi khuya vì ông điếc và bây giờ về đêm, cảnh vật yên lặng, ông cảm thấy sự khác biệt. Hai anh bồi trong tiệm càphê biết rằng ông hơi say, và mặc dầu ông là một khách hàng đàng hoàng, họ biết rằng nếu ông say quá, ông sẽ ra về mà không trả tiền; bởi vậy mà họ vẫn canh chừng ông. Một người nói: "Tuần trước ông đã định tự tử đấy." "Sao vậy?" "Ông thất vọng." "Vì cái gì?" "Chả có gì cả." "Tại sao mày biết chả có gì?" "Ông nhiều tiền lắm." Họ cùng ngồi ở một chiếc bàn kê sát tường, cạnh cửa ra vào, và nhìn hàng hiên, nơi mà tất cả các bàn đều trống trơn trừ chỗ ông già ngồi dưới bóng lá cây nhẹ nhàng rung rinh trong gió. Một cô gái và một quân nhân đi qua ngòai phố. Đèn ngòai phố chiếu sáng vào con số bằng đồng đeo ở cổ áo quân nhân. Cô gái không mang khăn choàng đầu, rảo bước bên cạnh người lính. Một người bồi nói: "Lính tuần sẽ lượm anh kia." "Thì đã sao nếu anh ta có được cái mà anh ta theo đuổi?" "Tốt hơn là bây giờ anh ta nên tránh đi vào phố. Lính tuần sẽ bắt anh. Cách đây năm phút họ vừa đi qua đây." Ông già ngồi trong bóng tối lấy cái ly đập vào đĩa đựng chén. Người bồi trẻ lại bên ông già. "Ông cần gì?" Ông già nhìn anh. Ông nói: "Ly rượu nữa." Anh bồi nói: "Ông sắp say rồi." Ông già lại nhìn anh. Anh quay đi. Anh nói với người bồi kia: "Ông ấy sẽ ngồi suốt đêm. Tap buồn ngủ rồi; không bao giờ tao được đi ngủ trước ba giờ sáng. Tuần trước đáng lẽ ông ấy tự vẫn quách đi có xong không." Anh bồi lấy ở quầy hàng trong tiệm một chai rượu và một chiếc dĩa khác, rồi đi lại bàn ông già. Anh đặt đĩa xuống và rót rượu đầy ly. Anh nói với ông già điếc: "Tuần trước đáng lẽ ra ông tự vẫn quách đi cho rồi." Ông già giơ ngón tay ra hiệu. Ông nói: "Thêm chút nữa." Anh bồi tiếp tục rót rượu vào ly đến nỗi rượu tràn ra và chảy theo chân ly vào chiếc dĩa trên chốc cả chồng dĩa. Ông già nói: "Cảm ơn." Anh bồi cất chai rượu vào trong tiệm. Anh lại ngồi vào bàn với anh bạn đồng nghiệp. Anh nói: "Bây giờ ông ấy say rồi." "Đêm nào ông cũng say." "Ông muốn tự vẫn để làm gì?" "Tao biết sao được." "Ông tự vẫn bằng cách nào?" "Ông treo cổ bằng một sợi dây." "Ai cắt dây hạ ông xuống?" "Cháu gái ông." "Tại sao họ làm như vậy?" "Họ lo cho linh hồn ông." "Ông có bao nhiêu tiền?" "Nhiều lắm." "Ông phải tới 80 tuổi." "Tao cũng cho là tám mươi." "Tao ước gì ông về đi, chưa bao giờ tao phải đi ngủ trước ba giờ sáng. Giờ đó đâu phải giờ đi ngủ?" "Ông ngồi lỳ vì ông thích thế." "Ông ấy cô đơn. Tao không cô đơn. Tao có vợ chờ tao ở nhà." "Trước kia ông cũng có vợ." "Bây giờ mà ông có vợ thì cũng chẳng ích lợi gì cho ông." "Chưa chắc. Có vợ, có lẽ ông ấy khá hơn." "Cháu gái ông săn sóc ông." "Tao biết rồi. Khi nãy mày nói cô ta cắt dây và cứu ông." "Tao không thích già như vậy. Một ông già là một cái gì khó thương lắm." "Không phải bao giờ cũng vậy. Ông già này sạch sẽ. Ông uống mà không đánh đổ rượu. Ngay bây giờ đang say cũng vậy. Mày nhìn ông coi." "Tao không muốn nhìn ông ấy. Tao chỉ muốn ông về đi. Ông không nể nang gì những kẻ phải làm việc. " Ông già ngước mắt từ ly rượu nhìn qua bên kia công viên rồi nhìn những anh bồi. Ông chỉ ly rượu nói: "Cho ly nữa." Anh bồi vội vã đi tới bàn ông. Anh nói: "Hết rồi. Đêm nay thôi. Đóng cửa bây giờ." Anh nói mà không cần ngữ pháp như những người ngu suẩn thường nói khi chuyện trò với người say hay người ngọai quốc. Ông già nói: "Cho ly nữa." "Không. Hết rồi." Anh bồi lấy khăn lau cạnh bàn và lắc đầu. Ông già đứng dậy, chậm chạp đếm số dĩa đựng ly, lấy cái ví da đựng tiền trong túi ra, trả tiền và để lại nửa pêsêta để tưởng thưởng. Anh bồi nhìn ông lão đi xuống phía dưới đường phố, ông lão rất già đi chuyệnh choạng nhưng có vẻ tư cách. Trong lúc họ đang đóng cửa, anh bồi không vội hỏi: "Tại sao mày không để ông ngồi lại uống rượu? Chưa tới hai giờ rưỡi mà." "Tao cần về nhà đi ngủ." "Một tiếng đồng hồ thì có kể gì?" "Đối với tao, một tiếng đồng hồ có nghĩa hơn là đối với ông nhiều lắm." "Thì vẫn là một tiếng đồng hồ." "Mày nói như thể chính mày cũng là ông già vậy. Ông ta có thể mua chai rượu và uống ở nhà." "Uống ở nhà không giống như uống ở đây." Anh bồi có vợ đồng ý: "Ừ, đâu có giống như uống ở đây." Anh không muốn bất công với ông già nhưng chỉ vì anh đang vội. "Còn mày? Về nhà trước giờ thường lệ mày không sợ sao? (Ý nói không sợ có tình địch sao.) "Mày muốn chửi tao hả?" "Không đâu bồ ơi, tao giỡn chơi đó thôi." Kéo cửa sắt xuống xong, anh bồi vội vã đứng dậy rồi nói: "Không, tao tin tưởng. Tao hoàn toàn tự tin." Anh bồi nhiều tuổi hơn nói: "Mày còn trẻ, lại có lòng tin tưởng và có công việc làm, mày có tất cả mọi thứ." "Còn mày thiếu cái gì?" "Tao có công ăn việc làm, còn thì thiếu tất cả." "Mày có tất cả những gì tao có." "Không, chưa bao giờ tao có lòng tin tưởng và tao không còn trẻ nữa." "Thôi, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, đóng cửa đi." Anh bồi già nói: "Tao là thứ người thích ngồi tiệm càphê khuya với tất cả những người không muốn đi ngủ, với tất cả những người cần có ánh sáng về ban đêm." "Tao thì cần về nhà ngủ." Anh bồi già nói: "Chúng ta thuộc hai lọai người khác nhau." Bây giờ anh đã mặc xong áo để ra về và nói tiếp: "Không phải chỉ là vấn đề tuổi trẻ và lòng tin tưởng tuy rằng những cái đó đẹp đẽ lắm. Đêm nào tao cũng thấy ngại ngùng khi đóng cửa vì có thể có người cần tiệm càphê." "Bồ ơi, còn có những hầm rượu mở cửa suốt đêm." "Mày không hiểu. Đây là một tiệm càphê sạch sẽ và thích thú. Lại sáng sủa nữa. Ánh đèn rất tốt đẹp, và bây giờ, có bóng lá cây nữa." Anh bồi trẻ nói: "Thôi về nhé!" Anh kia nói: "Ừ, về nhé." Anh tắt đèn điện và tiếp tục nói chuyện một mình. Dĩ nhiên là cần ánh sáng, nhưng cần thiết là nơi đó phải sạch sẽ và thích thú. Không cần có âm nhạc. Chắc chắn là không cần âm nhạc. Anh cũng không thể đứng trước một quầy rượu và giữ được tư cách mặc dầu ở đó tất cả những gì cần thiết cho những giờ khắc này. Anh sợ sệt cái gì? Đó không phải sợ hãi hay kinh hoàng. Đó chỉ là cái hư không mà anh biết rõ quá. Tất cả là hư không, và con người cũng là cái hư không. Chỉ có một điều là cái đó cần có ánh sáng và phần nào sạch sẽ và trật tự. Có người sống trong hư vô mà không bao giờ cảm thấy cái hư vô đó, nhưng anh biết rằng tất cả chỉ là cái hư không rồi lại hư không. Lạy hư không chúng tôi ở trên hư không, chúng tôi nguyện hư không cả sáng nước hư không trị đến vâng ý hư không dưới đất bằng trên hư không vậy. Xin hư không cho chúng tôi rầy hằng ngày dùng đủ và tha hư không chúng tôi, như chúng tôi cũng tha kẻ có hư không chúng tôi lại chớ để chúng tôi sa chước hư không bèn chữa chúng tôi cho khỏi hư không; hư không. (I) Kính mừng hư không đầy hư không. Anh mỉm cười và đang đứng trước một quầy rượu trên có một chiếc máy lọc càphê sáng loáng chạy bằng hơi ép. Người pha rượu hỏi: "Anh cần gì?" "Không gì cả." Người pha rượu nói: "Lại một thằng điên," rồi quay đi. Anh bồi nói: "Cho một ly nhỏ." Người bán rượu rót cho anh một ly. Anh bồi nói: "Ánh đèn sáng và thích thú nhưng quán rượu không lịch sự." Chủ quán nhìn anh không trả lời. Khuya quá rồi không phải lúc nói chuyện. Chủ quán hỏi: "Ly nhỏ nữa chứ?" Anh bồi nói: "Thôi, cám ơn," rồi đi ra. Anh không thích những quán rượu và hầm rượu. Một tiệm càphê sạch sẽ, sáng sủa là cái gì khác hẳn kia. Bây giờ, không nghĩ ngợi gì thêm nữa, anh sẽ trở về căn phòng của anh. Anh sẽ nằm trên giường và cuối cùng, khi trời sáng, anh sẽ ngủ. Anh tự bảo, dầu sao có lẽ chỉ là bệnh mất ngủ. Chắc hẳn nhiều người cũng bị mất ngủ như vậy. (I) Nhại bài kinh "Lạy Cha" trong đạo Thiên Chúa.(chú thích :trong thư quán đã có 1 bản dịch khác của truyện này, dưới tên hơi khác, nhưng tôi nghĩ bản dịch này hay hơn.)Dịch giả: Lê Bá Kông
Mục lục
Một nơi sạch sẽ sáng sủa
Một nơi sạch sẽ sáng sủa
Ernest HemingwayChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Dịch giả: Lê Bá Kông Nguồn: Huytran VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 23 tháng 9 năm 2006
|
Hoàng Dương Thu Anh
Một Nửa Của Tôi
- Thúy Uyên, có chàng nào kiếm mày ở ngoài kìa ... Nghe nhỏ Kim nói, tôi ngồi giả bộ như không nghe, bởi lẽ nó luôn là con nhỏ ưa "làm giả như thật " để trêu chọc mọi người . - Thiệt mà, nói dối tao đi bằng đầu ...- Nhỏ giơ tay thề , tiếp - Anh chàng nào lạ hoắc , ra coi ... Tôi phì cười, bán tin, bán nghi nhưng cũng bước ra hành lang thư viện trường . Nhìn lước qua vài người bạn quen đang đứng giải lao , tôi nhận ra ngay anh lạ hoắc mà nhỏ Kim đã nói nhưng chịu không biết được đó là ai thì anh ta đến gần tôi, lên tiếng : - Tố Uyên , phải em là Tố Uyên khôn g? - Anh là ...- Tôi ngơ ngẩn và buộc miệng nói . - Anh là Thái Châu thường viết thư cho em đây mà ... Tôi thoáng ngạc nhiên và ngượng ngùng vì anh chính là bạn đọc trung thành cúa tôi, đã cảm những tác phẩm của tôi trên báo mà viết thư làm quen và tôi cũng vui vẻ kết bạn với anh qua thư từ . Tôi ngắm người bạn một cách thầm lén và ngượng ngùng với nhận xét ban đầu : Anh ta khá đẹp trai, nói năng có vẻ hoạt bát ngoài trí tưởng tượng của tôi . Thái Châu cất giọng thân thiện : - Tố Uyên đẹp hơn trí tưởng tượng của anh đó ... Tôi đỏ mặt trước lời khen của anh nhưng chẳng biết sao trong tôi bỗng len lỏi một ý nghĩ về những lời lẽ đầy vẻ sao rỗng , màu mè ...Và thế là tôi sắp xếp tập vở cùng anh sánh đôi bước ra khỏi cổng trường với nhiều ánh mắt tò mò tinh nghịch của bạn bè nhìn theo . Chúng tôi ghé vào một quán nước thanh lịch cùng nghe nhạc và trao cho nhau bao lời lẽ mà những lá thư trước nay chưa tải được . Anh thật chu đáo và dịu dàng từ việc kéo ghế, khuấy đường trong ly cam vắt trước khi trao cho tôi . Tôi uống từng muỗng nước mà cảm thấy cả áng nắng hoàng hôn đọng trong ly nước lăn tăn . Và có lẽ buổi gặp gỡ đầu tiên ấy sẽ tạo ra tình cảm tốt đẹp trong tôi bởi lẽ tuy chưa gặp nhau nhưng qua thư từ trao đổi, Thái Châu đã tạo cho tôi những thiện cảm ban đầu . Bất chợt, anh thốt lên : - Chiều nay đẹp quá , Tố Uyên có thấy vậy không ? Tôi gật gù và nhớ là anh từng nói qua thư bạn bè thường gọi anh là thi sĩ, nhưng anh làm thơ không để đăng báo , chỉ để cho riêng mình thưởng thức thôi . Anh nhìn xa xăm mơ màng và như ngẫu hứng thốt lên : Đưa người ta không đưa sang sông Sao nghe có tiếng sóng trong lòng Nắng chiều không thắm không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ....- Thơ ai mà hay quá ...- Tôi tinh nghịch hỏi . Anh đáp : - À ...Anh ngẫu hứng bất chợt mà ...Cảnh chiều nay .... Tôi tròn mắt nhìn anh . Trong nắng hoàng hôn bắt đầu nhập nhoà , trong mắt tôi, anh bỗng trở thành con két đáng thương . Anh đã quên tôi là sinh viên Văn Khoa , thật tai hại ... Tôi khẽ nén tiếng thở dài . Những tưởng đã tìm được phân nửa thất lạc của đời mình , ai dè ..... Hết
Mục lục
Một Nửa Của Tôi
Một Nửa Của Tôi
Hoàng Dương Thu AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm : ABCD Sửa chính tả: SBC Nguồn: Vnthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 11 năm 2005
|
Hoang Duong Thu Anh
My half
- Thuy Uyen, there's a guy out there looking for you... Listening to little Kim say, I sat and pretended not to hear, because she's always been the girl who likes to "pretend to be real" to tease everyone. - Seriously, I lied to you with my head...- She raised her hand to swear, continuing - What a strange guy, come out and see... I laughed, half believing, half doubting but also walked out into the school library hallway. . Glancing at a few familiar friends standing at break, I immediately recognized the strange guy that Kim had mentioned but I couldn't figure out who he was when he came up to me and said: - To Uyen, that's To. Uyen g? - You are...- I was stunned and forced my mouth to speak. - I'm Thai Chau and often write to you... I was a little surprised and embarrassed because he was my loyal reader. He liked my works in the newspaper and wrote to get to know me, and I also Happy to make friends with you through correspondence. I looked at my friend secretly and shyly with my initial comment: He's quite handsome, and his speech seems more lively than I could have imagined. Thai Chau spoke in a friendly voice: - To Uyen is more beautiful than your imagination... I blushed at his compliment but somehow a thought suddenly crept into my mind about those empty words. Colorful... And so I arranged my notebooks and walked out of the school gate side by side with many mischievous and curious eyes of my friends following. We stopped at an elegant bar to listen to music and exchange words that could not be conveyed in letters before. He was so thoughtful and gentle from pulling out a chair and stirring sugar in a glass of orange juice before giving it to me. I drank each spoonful of water and felt the entire sunset linger in the rippling glass of water. And perhaps that first meeting will create good feelings in me because even though we haven't met yet, through correspondence, Thai Chau has created initial sympathy for me. Suddenly, he exclaimed: - This afternoon is so beautiful, does To Uyen think so? I nodded and remembered that he had said through letters that his friends often called him a poet, but he did not write poetry to publish it in newspapers, just for his own enjoyment. He looked into the distance dreamily and as if spontaneously exclaimed: Bringing people to the river Why can I hear the sound of waves in my heart The afternoon sun is neither bright nor golden The stars are full of sunset in my eyes.... - Whose poetry is good? too...- I asked playfully. He replied: - Ah...I just happened on a whim...This afternoon's scene.... I widened my eyes and looked at him. As the sunset began to fade, in my eyes, he suddenly became a pitiful parrot. You forgot I'm a Literature student, how disastrous... I softly suppressed a sigh. I thought I had found the lost half of my life, but who knows..... It's over
Table of contents
My half
My half
Hoang Duong Thu AnhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected: ABCD Spell correction: SBC Source: Vnthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: November 7 year 2005
|
Trần Mộng Tú
Một Nửa Người Đàn Ông
Cô chăm chú sửa lại bản thảo của cuốn tiểu thuyết một lần chót, trước khi mang sang nhà in. Làm công việc sửa đổi văn chương bản thảo cho nhà xuất bản, không lúc nào mà cô rảnh rỗi được. Trong tháng này có 5 cuốn truyện dài sẽ được in, cả 5 cuốn đều là sách của tác giả có sách xuất bản lần đầu. Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào. “Thưa cô, có một bà muốn gặp cô” “Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “ “Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”. Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái; “Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.” Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi anh. “Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.” Người đàn bà khỏang ngoài 40 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước. Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm: “Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?” Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn. “Tôi là vợ của ông Minh.” Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.) Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói. Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà. “ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Minh đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài. Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi , chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?” Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng. “ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?” Cô điềm đạm: “Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Minh có liên hệ với tôi, ngày nào anh Minh cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Minh ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?” Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể côâ đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế. “ Xin bà cứ an tâm. Anh Minh kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà. Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông. Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày, rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe. Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất. Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Minh, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Minh đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức. Bà không mất mát gì cả. Anh Minh là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại. Nếu tôi không có anh Minh, dĩ nhiên cũng rất nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền. Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói. “ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?” “Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Minh bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Minh bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không? Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Minh. Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi. Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí, phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng. Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về. Người đàn kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích. Minh sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này. Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà. Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ. Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao !Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa. 9/01
Mục lục
Một Nửa Người Đàn Ông
Một Nửa Người Đàn Ông
Trần Mộng TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 17 tháng 6 năm 2004
|
Trần Mộng Tú
Một Nửa Người Đàn Ông
Cô chăm chú sửa lại bản thảo của cuốn tiểu thuyết một lần chót, trước khi mang sang nhà in. Làm công việc sửa đổi văn chương bản thảo cho nhà xuất bản, không lúc nào mà cô rảnh rỗi được. Trong tháng này có 5 cuốn truyện dài sẽ được in, cả 5 cuốn đều là sách của tác giả có sách xuất bản lần đầu. Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào. “Thưa cô, có một bà muốn gặp cô” “Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “ “Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”. Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái; “Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.” Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi anh. “Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.” Người đàn bà khỏang ngoài 40 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước. Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm: “Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?” Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn. “Tôi là vợ của ông Minh.” Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.) Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói. Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà. “ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Minh đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài. Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi , chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?” Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng. “ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?” Cô điềm đạm: “Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Minh có liên hệ với tôi, ngày nào anh Minh cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Minh ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?” Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể côâ đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế. “ Xin bà cứ an tâm. Anh Minh kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà. Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông. Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày, rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe. Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất. Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Minh, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Minh đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức. Bà không mất mát gì cả. Anh Minh là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại. Nếu tôi không có anh Minh, dĩ nhiên cũng rất nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền. Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói. “ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?” “Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Minh bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Minh bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không? Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Minh. Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi. Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí, phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng. Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về. Người đàn kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích. Minh sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này. Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà. Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ. Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao !Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa. 9/01
Mục lục
Một Nửa Người Đàn Ông
Một Nửa Người Đàn Ông
Trần Mộng TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 17 tháng 6 năm 2004
|
Phạm thị Ngọc Liên
Một nửa sự thật
Thật ra những đứa trẻ ấy không được ra đời. Chúng hẳn đã đi đầu thai trở lại sau những lần bà mẹ trẻ của chúng che nón bước vào bệnh viện và bước ra với gương mặt xanh xao vì mất máu. Chỉ còn một đứa trẻ. Một đứa gái da trắng, tóc dài, môi đỏ, đôi mắt có ánh nhìn đen thẫm như mắt anh và hàng mi dày rậm như cánh bướm của cô. Con bé luôn về trong giấc mơ của cô với gương mặt phụng phịu. Đôi khi nó còn hỏi cô những câu lếu láo: "Bao giờ thì mẹ mới thôi tin ba?". Hình như cô chẳng trả lời được gì cả, cô bận nhìn sững gương mặt của nó mà tưởng đó là gương mặt anh thời tuổi nhỏ.Mỗi năm, con bé một lớn dần lên. Nó càng có vẻ giận hờn cô hơn mỗi lần trở về thấy áo gối cô ướt đầm nước mắt. Cô thì mỗi ngày một già hơn trong thân phận đàn bà giấu giếm. Dáng đi của cô mất hết vẻ cao ngạo, sang trọng, chỉ còn lầm lũi, mệt mỏi, dớn dác mỗi lúc qua đường. Trong lúc đó, anh vẫn thật đáng yêu, thật tội nghiệp với hoàn cảnh bế tắc, thật đàng hoàng trong tính toán và cư xử. Anh nói với cô "Tất cả những gì anh nói với em là sự thật". Và anh thế. Tất nhiên cô tin. Làm sao cô lại không tin những lời thề độc địa.Cô đặt tên cho đứa con gái nhỏ là Bình Minh. ừ thì cô phải có một bình minh của mình chứ. Ban đêm cô thắp nhang thì thầm khấn nguyện. Cô đăm đắm nhìn những bức tượng Phật trên bàn thờ, trong đó có bức tượng tự tay anh đem về từ những ngọn núi thiêng và đặt vào tay cô với lời chúc tốt lành. Đôi khi cô thấy bức tượng như rơi nước mắt và cô tự phạt đôi mắt quáng của mình bằng cách khóc theo. Con cá ấy màu vàng chứ không phải màu hồng. Hay là nó đã đổi màu trong làn nước tù túng ô nhiễm của chiếc bình? Cô chúi mũi nhìn qua lớp vách thuỷ tinh. Con cá nhìn cô bằng đôi mắt tội nghiệp, chúng như muốn nói lên lời thèm khát tự do, ngoài kia sông dài, biển rộng. nhưng ngoài kia cũng có rổ rá, thúng mủng, dao thớt sẵn sàng. Và con cá quẫy đuôi một cách cam phận khiến cô xót xa trong lòng. Cô đưa chiếc bình ra bể định thay nước khác thì chợt khựng lại. Con cá nhìn cô với ánh mắt van xin sợ hãi. ánh mắt như muốn nói rằng trên cả sự thèm khát tự do, nỗi sợ hãi về sự thay đổi môi trường làm nó chết khiếp. Đã quen với làn nước ô nhiễm ấy rồi, nó sẽ sống và chết cùng sự ô nhiễm ấy chứ không thể thích ứng trong làn nước sạch sẽ ngọt ngào mà cô đem lại dù nó vô cùng ao ước. Sao vậy nhỉ? Cô tự hỏi tại sao cô lại không trả lời nổi với chính mình. Nhưng cuối cơn rên xiết, than thở đó, bao giờ anh cũng kết luận về sự bình yên, ổn định. Nhưng anh sợ mọi sự thay đổi. Cô lắng nghe mọi dằn vặt của anh từ thời điểm này sang thời điểm khác, đi từ trạng thái xúc động, tin cậy đến chỗ ngao ngán và coi thường. Vậy mà cô vẫn yêu anh.Nói cho đúng, cô cũng sợ mọi sự thay đổi. Từ lâu cô đã quen với sự hiện diện không bình thường của anh trong cuộc đời, về chiều chuộng ở một chỗ hẹn hò lẩn lút, quen những đột biến trong tính tình của anh... và rồi xem những thứ đó như những điều không thể thiếu trong đời. Cô che mặt đi vào, đi ra bệnh viện phụ sản như đi chợ, cho đến lúc người bác sĩ đặt tay lên người cô và nói cô sẽ chẳng bao giờ có con được nữa. Cảm giác tê dại chỉ đến với cô trong thoáng chốc, sau đó cô mừng thầm. Cô mừng khỏi phải nhìn thấy bộ mặt đăm chiêu của anh, khỏi phải nghe anh tự oán trách mình về tội đã gây ra căn nghiệp, sẽ phải trả đủ cho kiếp sau... Nhiều lúc, trong khi anh vừa ôm cô vừa ca thán, cô lẩn thẩn nghĩ trong đầu "Kiếp sau ư? Nhân quả tuần hoàn ư? Quả báo nhãn tiền thì có!" Và rồi cô lại tê dại đi với cảm giác hận thù vừa tràn trong ngực.Cô thù anh ngang bằng cô yêu anh. Điều đáng buồn cho cả cô và anh là cả hai người đều biết rõ như thế, đều biết rõ sợi dây oan nghiệt đang buộc chặt hai người đã nhuốm đầy máu và nước mắt, nhưng muốn chùi sạch hay cắt bỏ nó đi đều không thể được, bởi trong tâm thâm hai người vẫn tồn tại một chút gì đó của đạo đức và niềm tin, một chút gì đó của lòng nhân bản. Anh là người đàn ông không được tự do ư? Thế thì cô cũng mất tự do theo anh, đó cũng là hạnh phúc của cô vậy. Yêu anh thì thông cảm cho anh. Anh nhắc đi nhắc lại câu nói ấy với cô hàng nghìn lần. Và cũng hàng nghìn lần cô nuốt ực căm phẫn và nghẹn ngào xuống bụng. ở đó có một nốt ruồi đỏ, nốt ruồi thái doãn vân mà sách tướng nói rằng người nào có nốt ruồi ấy chính là ngọc trong ngọc, tinh tuý trong những tinh tuý, là người đem lại vẫn mệnh lớn cho đấng trượng phu làm chủ, và cũng tiêu diệt kẻ trượng phu ấy nếu y đem lòng phản bội. Anh đã từng thủ thỉ với cô rằng, làm sao anh có thể xa lìa nốt ruồi thái doãn vân này được. Đây là vận mệnh của anh mà. Nó đã đem lại cho anh biết bao may mắn trong cuộc đời mà... Còn cô, khi nghe anh nói, cô chỉ biết cười, nhưng thâm tâm cô u ám buồn. Cô nghĩ giá mà anh nói vì tình yêu anh sẽ không bao giờ xa em được, hơn là vì cái nốt ruồi nhỏ xíu đó. Một lần cô đã buột miệng hỏi anh và bị anh giận dỗi "Té ra em coi thường anh vậy à?" khiến cô phải xin lỗi anh rối rít. Cô nghĩ thầm, thôi thì vì cái nốt ruồi kia cũng được, miễn là anh ấy tồn tại bên mình, rồi cô quên khuấy đi số phận hẩm hiu, rất vui vẻ và hớn hở trong những lần được anh chiều chuộng. Bạn cô, mười người hết chín đều nói cô dại dột, nhưng chẳng ai khuyên cô chấm dứt sự dại dột đó. Họ nói "Lớn rồi, già rồi, có sức chơi thì có sức chịu. Ngay cả khi gục ngã cũng phải gục đàng hoàng". Nghe mà phì cười. nhưng cười xong, cô lại dùng mình tê dại. Tất nhiên là phải đàng hoàng rồi, chứ phận cô mà ngã ăn vạ thì ai đồng tình cho? Ngay cả anh cũng sẽ kết tội cô. Cô lấy quyền gì mà ăn vạ nhỉ? Quyền đó đã có người sở hữu mất rồi.ở lầu dưới, tiếng một anh chàng bán pháo bông cho trẻ con đốt mừng sinh nhật đang ngân nga "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt năm canh". Cô chợt mỉm cười. Cô cũng đã từng có những phút huy hoàng với anh - trên rừng, dưới biển, nơi cao nguyên, chốn đồng bằng... Những lúc ấy, anh như con cá hoá rồng, ôm ấp, bao bọc, che chắn cho cô bằng tất cả sự mạnh mẽ mà anh có sẵn. Cô lịm đi trong hạnh phúc, dâng hiến cho anh trọn vẹn và thật sự mãn nguyện vì được anh yêu. Những cảm giác buồn chán chỉ chiếm hữu cô khi hai người trở về thành phố. Nơi đó, anh đổi từ màu hồng sang màu vàng, chui vào lớp rêu dè dặt và e ngại. Nơi đó, cô chỉ ao ước được le lói một canh cũng khó, huống gì đến những năm canh?Một người từng yêu cô trước khi cô yêu anh đã nhìn vẻ suy sụp của cô một cách kinh ngạc. Cô đã khoe mình rất hạnh phúc kia mà? Âm thầm tìm hiểu sự thật xong, người ấy trở lại tìm cô - Anh không hiểu tại sao giữa thế giới đầy những người đàn bà yêu vật chất, mê danh vọng, xem ái tình như một nấc thang để tiến bước... lại có một người đàn bà chung thuỷ, lụy tình như em? mà lại lụy tình với một người không xứng đáng!... Cô đã trừng mắt nhìn anh ta một cách giận dữ, đuổi anh ta đi. Nhưng khi anh ta đã bỏ đi cùng cái lắc đầu tội nghiệp thì cô lại úp mặt vàolòng tay mà khóc âm thầm.Đêm hôm qua, con bé lại trở về. Nó u uẩn nhìn chiếc áo gối ướt đẫm nước mắt của cô, những tờ thư viết dở, những đốm nhang hoe đỏ trên bàn thờ Phật. Nó hỏi cô "Mẹ ơi, mẹ buồn lắm phải không? Con cũng buồn lắm đó. Ba đã bỏ con từ lâu, bây giờ ba lại tính bỏ luôn cả mẹ. Ba là một người bạc nghĩa, bạc tình. Tại sao mẹ không nhìn vào sự thật?". Mơ hồ cô đã ôm con bé vào lòng, cô đã trả lời nó như thế nào nhỉ? Rằng mẹ nào có ngờ đâu sự thật ba con thường nói với mẹ chỉ là một nửa. Rằng cái nốt ruồi thái doãn vân mà ba thường nói là trân trọng, hoá ra chỉ là chuyện buồn cười...
Mục lục
Một nửa sự thật
Một nửa sự thật
Phạm thị Ngọc LiênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Phạm thị Ngọc Liên
Một nửa sự thật
Thật ra những đứa trẻ ấy không được ra đời. Chúng hẳn đã đi đầu thai trở lại sau những lần bà mẹ trẻ của chúng che nón bước vào bệnh viện và bước ra với gương mặt xanh xao vì mất máu. Chỉ còn một đứa trẻ. Một đứa gái da trắng, tóc dài, môi đỏ, đôi mắt có ánh nhìn đen thẫm như mắt anh và hàng mi dày rậm như cánh bướm của cô. Con bé luôn về trong giấc mơ của cô với gương mặt phụng phịu. Đôi khi nó còn hỏi cô những câu lếu láo: "Bao giờ thì mẹ mới thôi tin ba?". Hình như cô chẳng trả lời được gì cả, cô bận nhìn sững gương mặt của nó mà tưởng đó là gương mặt anh thời tuổi nhỏ.Mỗi năm, con bé một lớn dần lên. Nó càng có vẻ giận hờn cô hơn mỗi lần trở về thấy áo gối cô ướt đầm nước mắt. Cô thì mỗi ngày một già hơn trong thân phận đàn bà giấu giếm. Dáng đi của cô mất hết vẻ cao ngạo, sang trọng, chỉ còn lầm lũi, mệt mỏi, dớn dác mỗi lúc qua đường. Trong lúc đó, anh vẫn thật đáng yêu, thật tội nghiệp với hoàn cảnh bế tắc, thật đàng hoàng trong tính toán và cư xử. Anh nói với cô "Tất cả những gì anh nói với em là sự thật". Và anh thế. Tất nhiên cô tin. Làm sao cô lại không tin những lời thề độc địa.Cô đặt tên cho đứa con gái nhỏ là Bình Minh. ừ thì cô phải có một bình minh của mình chứ. Ban đêm cô thắp nhang thì thầm khấn nguyện. Cô đăm đắm nhìn những bức tượng Phật trên bàn thờ, trong đó có bức tượng tự tay anh đem về từ những ngọn núi thiêng và đặt vào tay cô với lời chúc tốt lành. Đôi khi cô thấy bức tượng như rơi nước mắt và cô tự phạt đôi mắt quáng của mình bằng cách khóc theo. Con cá ấy màu vàng chứ không phải màu hồng. Hay là nó đã đổi màu trong làn nước tù túng ô nhiễm của chiếc bình? Cô chúi mũi nhìn qua lớp vách thuỷ tinh. Con cá nhìn cô bằng đôi mắt tội nghiệp, chúng như muốn nói lên lời thèm khát tự do, ngoài kia sông dài, biển rộng. nhưng ngoài kia cũng có rổ rá, thúng mủng, dao thớt sẵn sàng. Và con cá quẫy đuôi một cách cam phận khiến cô xót xa trong lòng. Cô đưa chiếc bình ra bể định thay nước khác thì chợt khựng lại. Con cá nhìn cô với ánh mắt van xin sợ hãi. ánh mắt như muốn nói rằng trên cả sự thèm khát tự do, nỗi sợ hãi về sự thay đổi môi trường làm nó chết khiếp. Đã quen với làn nước ô nhiễm ấy rồi, nó sẽ sống và chết cùng sự ô nhiễm ấy chứ không thể thích ứng trong làn nước sạch sẽ ngọt ngào mà cô đem lại dù nó vô cùng ao ước. Sao vậy nhỉ? Cô tự hỏi tại sao cô lại không trả lời nổi với chính mình. Nhưng cuối cơn rên xiết, than thở đó, bao giờ anh cũng kết luận về sự bình yên, ổn định. Nhưng anh sợ mọi sự thay đổi. Cô lắng nghe mọi dằn vặt của anh từ thời điểm này sang thời điểm khác, đi từ trạng thái xúc động, tin cậy đến chỗ ngao ngán và coi thường. Vậy mà cô vẫn yêu anh.Nói cho đúng, cô cũng sợ mọi sự thay đổi. Từ lâu cô đã quen với sự hiện diện không bình thường của anh trong cuộc đời, về chiều chuộng ở một chỗ hẹn hò lẩn lút, quen những đột biến trong tính tình của anh... và rồi xem những thứ đó như những điều không thể thiếu trong đời. Cô che mặt đi vào, đi ra bệnh viện phụ sản như đi chợ, cho đến lúc người bác sĩ đặt tay lên người cô và nói cô sẽ chẳng bao giờ có con được nữa. Cảm giác tê dại chỉ đến với cô trong thoáng chốc, sau đó cô mừng thầm. Cô mừng khỏi phải nhìn thấy bộ mặt đăm chiêu của anh, khỏi phải nghe anh tự oán trách mình về tội đã gây ra căn nghiệp, sẽ phải trả đủ cho kiếp sau... Nhiều lúc, trong khi anh vừa ôm cô vừa ca thán, cô lẩn thẩn nghĩ trong đầu "Kiếp sau ư? Nhân quả tuần hoàn ư? Quả báo nhãn tiền thì có!" Và rồi cô lại tê dại đi với cảm giác hận thù vừa tràn trong ngực.Cô thù anh ngang bằng cô yêu anh. Điều đáng buồn cho cả cô và anh là cả hai người đều biết rõ như thế, đều biết rõ sợi dây oan nghiệt đang buộc chặt hai người đã nhuốm đầy máu và nước mắt, nhưng muốn chùi sạch hay cắt bỏ nó đi đều không thể được, bởi trong tâm thâm hai người vẫn tồn tại một chút gì đó của đạo đức và niềm tin, một chút gì đó của lòng nhân bản. Anh là người đàn ông không được tự do ư? Thế thì cô cũng mất tự do theo anh, đó cũng là hạnh phúc của cô vậy. Yêu anh thì thông cảm cho anh. Anh nhắc đi nhắc lại câu nói ấy với cô hàng nghìn lần. Và cũng hàng nghìn lần cô nuốt ực căm phẫn và nghẹn ngào xuống bụng. ở đó có một nốt ruồi đỏ, nốt ruồi thái doãn vân mà sách tướng nói rằng người nào có nốt ruồi ấy chính là ngọc trong ngọc, tinh tuý trong những tinh tuý, là người đem lại vẫn mệnh lớn cho đấng trượng phu làm chủ, và cũng tiêu diệt kẻ trượng phu ấy nếu y đem lòng phản bội. Anh đã từng thủ thỉ với cô rằng, làm sao anh có thể xa lìa nốt ruồi thái doãn vân này được. Đây là vận mệnh của anh mà. Nó đã đem lại cho anh biết bao may mắn trong cuộc đời mà... Còn cô, khi nghe anh nói, cô chỉ biết cười, nhưng thâm tâm cô u ám buồn. Cô nghĩ giá mà anh nói vì tình yêu anh sẽ không bao giờ xa em được, hơn là vì cái nốt ruồi nhỏ xíu đó. Một lần cô đã buột miệng hỏi anh và bị anh giận dỗi "Té ra em coi thường anh vậy à?" khiến cô phải xin lỗi anh rối rít. Cô nghĩ thầm, thôi thì vì cái nốt ruồi kia cũng được, miễn là anh ấy tồn tại bên mình, rồi cô quên khuấy đi số phận hẩm hiu, rất vui vẻ và hớn hở trong những lần được anh chiều chuộng. Bạn cô, mười người hết chín đều nói cô dại dột, nhưng chẳng ai khuyên cô chấm dứt sự dại dột đó. Họ nói "Lớn rồi, già rồi, có sức chơi thì có sức chịu. Ngay cả khi gục ngã cũng phải gục đàng hoàng". Nghe mà phì cười. nhưng cười xong, cô lại dùng mình tê dại. Tất nhiên là phải đàng hoàng rồi, chứ phận cô mà ngã ăn vạ thì ai đồng tình cho? Ngay cả anh cũng sẽ kết tội cô. Cô lấy quyền gì mà ăn vạ nhỉ? Quyền đó đã có người sở hữu mất rồi.ở lầu dưới, tiếng một anh chàng bán pháo bông cho trẻ con đốt mừng sinh nhật đang ngân nga "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt năm canh". Cô chợt mỉm cười. Cô cũng đã từng có những phút huy hoàng với anh - trên rừng, dưới biển, nơi cao nguyên, chốn đồng bằng... Những lúc ấy, anh như con cá hoá rồng, ôm ấp, bao bọc, che chắn cho cô bằng tất cả sự mạnh mẽ mà anh có sẵn. Cô lịm đi trong hạnh phúc, dâng hiến cho anh trọn vẹn và thật sự mãn nguyện vì được anh yêu. Những cảm giác buồn chán chỉ chiếm hữu cô khi hai người trở về thành phố. Nơi đó, anh đổi từ màu hồng sang màu vàng, chui vào lớp rêu dè dặt và e ngại. Nơi đó, cô chỉ ao ước được le lói một canh cũng khó, huống gì đến những năm canh?Một người từng yêu cô trước khi cô yêu anh đã nhìn vẻ suy sụp của cô một cách kinh ngạc. Cô đã khoe mình rất hạnh phúc kia mà? Âm thầm tìm hiểu sự thật xong, người ấy trở lại tìm cô - Anh không hiểu tại sao giữa thế giới đầy những người đàn bà yêu vật chất, mê danh vọng, xem ái tình như một nấc thang để tiến bước... lại có một người đàn bà chung thuỷ, lụy tình như em? mà lại lụy tình với một người không xứng đáng!... Cô đã trừng mắt nhìn anh ta một cách giận dữ, đuổi anh ta đi. Nhưng khi anh ta đã bỏ đi cùng cái lắc đầu tội nghiệp thì cô lại úp mặt vàolòng tay mà khóc âm thầm.Đêm hôm qua, con bé lại trở về. Nó u uẩn nhìn chiếc áo gối ướt đẫm nước mắt của cô, những tờ thư viết dở, những đốm nhang hoe đỏ trên bàn thờ Phật. Nó hỏi cô "Mẹ ơi, mẹ buồn lắm phải không? Con cũng buồn lắm đó. Ba đã bỏ con từ lâu, bây giờ ba lại tính bỏ luôn cả mẹ. Ba là một người bạc nghĩa, bạc tình. Tại sao mẹ không nhìn vào sự thật?". Mơ hồ cô đã ôm con bé vào lòng, cô đã trả lời nó như thế nào nhỉ? Rằng mẹ nào có ngờ đâu sự thật ba con thường nói với mẹ chỉ là một nửa. Rằng cái nốt ruồi thái doãn vân mà ba thường nói là trân trọng, hoá ra chỉ là chuyện buồn cười...
Mục lục
Một nửa sự thật
Một nửa sự thật
Phạm thị Ngọc LiênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Lonely Wolf
Một phút cô đơn
M
ột chút buồn thoáng qua. Bầu trời quang đãng nhưng vẫn hơi mờ tối. Buồn mùa đông ư? Phải chăng mùa đông buồn vì sắp phải qua đi, phải nhường bước trước mùa hạ nghiệt ngã sắp đến? Phải chăng những ngày tháng hạnh phúc ngọt ngào sẽ thoáng qua như mùa đông để trở lại với cõi lòng nóng bỏng nát tan? Thời gian đổi thay, lòng người đổi thay? Cả những cành cây đen sì khẳng khiu còn đổi thay! Mênh mông quá, tĩnh lặng quá…. Ta cảm thấy mình như một hạt bụi nhỏ giữa cuộc đời này, giữa cái bao la tận cùng của vũ trụ. Thiên hà là một vòng quay với bao niềm vui, nỗi đau, lòng tận tụy. Cuộc sống chỉ là một phần nhỏ nhoi của thiên hà. Nếu như cuộc sống mất đi, vạn vật vẫn sống trong vòng thiên tụ của vạn vật. Chim vẫn bay, vẫn hát ca. Lá vẫn đong đưa, vẫn rơi theo tiếng gọi của gió. Mây vẫn bay, vẫn tụ thành mưa, và cỏ cây vẫn tươi tốt hơn bao giờ hết. Còn cái vòng quay của chính ta ư? Chẳng ảnh hưởng đến ai khi ta chỉ là một vật thể vô hình đối với toàn bộ vạn vật trong vũ trụ này. Không một chút tình, không lưu luyến, không đau, không hạnh phúc. Ta chẳng ảnh hưởng tới ai và cũng chẳng ai ảnh hưởng đến ta. Ta như một thiên hà bị bỏ rơi ngoài vũ trụ và thiên hà này tự quay, tự quay và tự cảm thấy happy
Mục lục
Một phút cô đơn
Một phút cô đơn
Lonely WolfChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy : Lonely Wolf Nguồn: bạn: TTL đưa lên vào ngày: 5 tháng 5 năm 2006
|
Lonely Wolf
A lonely minute
M
A little sadness passed through. The sky was clear but still a bit dark. Winter blues? Is winter sad because it is about to pass, must give way before the coming harsh summer? Will the sweet, happy days pass away like winter, only to return with a hot, broken heart? Times change, people's hearts change? Even the spindly black branches of the tree still change! So vast, so quiet... We feel like a small speck of dust in this life, in the vastness of the universe. The galaxy is a cycle of joy, pain, and devotion. Life is just a tiny part of the galaxy. If life is lost, all things still live in the heavenly gathering of all things. Birds still fly, still sing. Leaves still sway and fall according to the call of the wind. The clouds still fly, still gather into rain, and the grass and trees are still as lush as ever. What about our own cycle? It doesn't affect anyone when we are just an invisible object to all things in this universe. No love, no attachment, no pain, no happiness. I don't influence anyone and no one influences me. We are like a galaxy abandoned in outer space and this galaxy rotates, spins on its own and feels happy on its own
Table of contents
A lonely minute
A lonely minute
Lonely WolfWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Typing: Lonely Wolf Source: you: TTL uploaded on: May 5, 2006
|
Nguyễn nhật Ánh
Một Phút Trách Nhiệm
Đánh máy: Nguyễn Ngọc Thanh Nghi
Ăn cơm tối xong, tôi nằm ngửa trên đi văng đọc báo. Sau khi đọc các tin thời sự ở trang một và trang bốn, tôi giở vào trang trong. Bài “Giáo dục con cái trong gia đình” đập vào mắt tôi. Tôi đằng hắng một tiếng, sửa lại gọng kính trên mũi, chăm chú đọc từng chữ. Chả là tôi có hai đứa con, một trai một gái. Con chị thì không sao nhưng thằng em thì quả là nghịch tinh như một thằng giặc con. “Những đứa con hư hỏng hoặc có chiều hướng hư hỏng thường xuất phát từ những gia đình trong đó cha mẹ không hề ngó ngàng gì đến con cái, mặc cho con muốn chơi thì chơi, muốn học thì học, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở...”. Chết cha, thằng Tấn đi đâu rồi cà! Ðang đọc, tôi vội buông tờ báo xuống, dáo dác nhìn quanh. Thằng con tôi không có trong phòng. Trời ơi, con với cái kiểu này thì chết rồi, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở... - Tấn ơi, Tấn! – Tôi gào to. - Con ở đây nè ba! - Tiếng con tôi từ nhà dưới vọng lên. - Mày đang làm gì đó? – Tôi hỏi. - Dạ con đang chơi cờ với chị Hoa. Tôi xỏ dép vào chân, lẹp kẹp đi xuống. Hai đứa con tôi đang ngồi đánh cờ, mặt mày căng thẳng. Tôi lại gần, la: - Chơi xuốt ngày! Thằng Tấn có lên nhà trên ngồi học bài đi không! - Sắp xong rồi ba ơi! Còn chút xíu nữa thôi hà! - Thằng con tôi trả lời, mắt không rời các quân cờ. Tôi đứng chắp tay sau lưng, tò mò quan sát trận đấu. Rõ ràng đứa chị sắp thua đến nơi rồi. Con hậu trắng và mã trắng đang vây chặt lối thoát của vua đen. Con chị bối rối ra mặt, cứ ngồi ngẩn tò te trước bàn cờ. Còn thằng em thì mặt mày rạng rỡ, sung sướng một cách trắng trợn. Bên đen chỉ còn cách rút mã đen về ngay chân mã trắng chơi đòn lưỡng bại câu thương. Nếu bên trắng không chịu mạng đổi mạng thì phải di chuyển quân mã đi chỗ khác và như thế vua đen sẽ giải tỏa được áp lực của đối phương. Nhưng con gái tôi đâu có “sáng nước” như tôi, nó cứ ngồi yên, nhăn nhăn nhó nhó. Tôi nóng ruột, nhắc: - Ðem mã về d8, lấy mã đuổi mã. Thằng em lên tiếng liền: - Ðứng ngoài không được nhắc. Nhưng con chị vẫn không hiểu ý tôi. Nó có vẻ xa lạ với những nước đi táo bạo. Thấy nó lưỡng lự hoài, tôi bứt rứt không chịu nổi, lại buột miệng: - Ði đi! Nó ăn quân mình thì mình ăn lại nó, sợ gì! Thằng em vùng vằng: - Ba nhắc hoài con không chịu đâu. Ba ngon ba ngồi vô đánh đi! Thấy con chị ngồi câu giờ lâu lắc, tôi đã bực mình, nay bị thằng em thách, tôi liền đẩy con chị ra: - Thôi, con nghỉ đi, để ba trị nó cho! Tôi ngồi vào bàn, đằng hắng một tiếng oai vệ và nhanh chóng đưa quân mã về ô d8, nụ cười tự tin nở trên môi. Ðúng như tôi nghĩ, bên trắng không dám đổi quân nên lui mã về e5. Vua đen được giải phóng cánh trái. Nhưng càng đánh, tôi càng cảm thấy gay go. Con chị để mất xe, tượng quá sớm nên lực lượng quân đen bị sứt mẻ trầm trọng. Tới nước thứ bảy, tôi đi nhầm một quân liền giựt lại chỗ cũ. Thằng con tôi phản đối liền: - Ði rồi thôi, không được đi lại! Biết mình phạm luật, tôi xuống nước: - Thôi mà, con cưng của ba, cho ba đi lại một lần này thôi! Thằng con tôi vẫn không chịu, nó giãy đùng đùng trên ghế: - Không được! Không có đi lại gi hết! Ba ăn gian! Phần vì giận mình đi nhầm, phần tức thằng con ăn nói càn rỡ, tôi đập tay xuống bàn, hét: - Mày nói ai ăn gian, đồ mất dạy! Thằng con tôi hoảng hồn, ngồi im re. Ðược thể, tôi càng ra oai. Lần này tôi đập bàn bằng cả hai tay: - Hả, mày nói ai ăn gian hả? Tao đẻ ra mày hay mày đẻ ra tao? Mặt con tôi chuyển từ xanh qua trắng. - Ai? – Tôi gằn giọng – Ai đẻ ra mày? Thấy tôi làm dữ quá, thằng con tôi rụt rè đáp, bằng giọng lắp bắp: - Dạ... má đẻ... - Hừ, má đẻ! Nếu mà không có tao... May thay, tôi còn đủ tỉnh táo để tốp cấu nói lại kịp. Giải thích rõ ra làm gì, để lớn lên là tự khắc nó hiểu. Tôi nghĩ vậy và cầm lên quân cờ: - Thôi đánh tiếp nè! Lần sau không được ăn nói với tao như vậy nữa nghe không! Thằng con thấy tôi dịu giọng, nó mừng lắm. Ván cờ lại tiếp tục như không có gì xảy ra. Tôi vì giận quá mất khôn nên chơi có phần thiếu sáng suốt, càng đánh càng lúng túng. Tới nước thứ mười lăm, tôi để mất thêm con xe một cách lãng xẹt. Quân xe bị mất là do tôi thiếu tập trung chứ chẳng phải do một tình huống khó khăn gì ráo. Ðể mất quân xe đó coi như thua luôn ván cờ, tôi bèn xuống giọng năng nỉ: - Trả lại cho ba con xe đi con. Ba lỡ tay mà. Thằng con tôi lắc đầu: - Ăn rồi thôi, con không trả lại đâu! Nhờ rút kinh nghiệm khi nãy nên lần này nó ăn nói đàng hoàng hơn. Nhưng nó vẫn không chịu trả con xe cho tôi. - Trả cho ba lần này thôi, lần sau con ăn thì ba cho con ăn luôn. - Con không trả lại đâu! Thôi, ba chịu thua đi! Vừa nói thằng nhỏ vừa nắm chặc quân cờ trong tay, thậm chí nó còn giấy tay xuống gầm bàn. Hành động đó làm tôi nổi dóa: - Mày làm cái trò gì vậy? Bộ mày sợ tao ăn cướp ăn giựt của mày hả, đồ mất dạy! Tôi hất tay một cái. Bàn cờ lăn lông lốc. Thằng con tôi từ thắng chuyển thành bại. Nó khóc rấm rức. - Khóc, khóc cái gì! - Tôi quát lên – Mày tưởng mày hay lắm hả? Tưởng giỏi cái gì chớ giỏi ba cái trò cờ quạt này mà cũng lên mặt! Nào lấy tập ra, học bài đi! Ðưa thời khóa biểu cho tao coi ngày mai mày học môn gì! - Ngày mai đâu có đi học. Con nghỉ hè ba bữa nay rồi! Thằng con tôi vừa gạt nước mắt vừa đáp. - Hả, nghỉ hè rồi hả? – Tôi giật thót người. - Con nghỉ hè mà ba không biết gì hết. Tôi gãi đầu: - Tao có đi học như mày đâu mà biết. Sao con không nói cho ba hay? - Bữa trước con đưa cái giấy mời phụ huynh đi dự lễ tổng kết năm học mà ba đâu có đi. Tôi sờ tay lên túi áo: - Chết cha, vậy mà ba đâu có biết. Bữa đó cho đến nay, ba có kịp dọc hữ nào đâu! Thôi, đợi lễ tổng kết năm tới vậy. Còn bây giờ con lượm mấy quân cờ vương vãi dưới đất cất vô hộp rồi đi ngủ. Trong khi thằng con tôi đang lồm cồm chui xuống gầm bàn thì tôi bỏ lên nhà trên, lòng lo âu không thể tả. Con với lại cái, muốn học thì học muốn nghỉ hè thì nghỉ hè, linh tinh lang tang như vậy, các bậc làm cha làm mẹ có trách nhiệm như tôi không lo âu sao được. Nhưng thôi, chuyện đó tính sau. Bây giờ tôi phải đọc tiếp bài “Giáo dục con cái trong gia đình” coi có chỗ nào con cái được phép đánh cờ thắng người đẻ ra chúng không kia chứ. Hừ, hừ! - 1983 - Nguyễn Nhật Ánh
Mục lục
Một Phút Trách Nhiệm
Một Phút Trách Nhiệm
Nguyễn nhật ÁnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Nguyen Nhat Anh
One Minute of Responsibility
Typing: Nguyen Ngoc Thanh Nghi
After dinner, I lay back on the couch reading the newspaper. After reading the news on pages one and four, I turned to the inside page. The article "Educating children in the family" caught my eye. I cleared my throat, adjusted my glasses on my nose, and read each word attentively. I have two children, a boy and a girl. Her son is okay, but his younger brother is really mischievous like a brat. “Children who are spoiled or tend to be spoiled often come from families in which parents do not pay any attention to their children, letting them play if they want to play, if they want to study then they can study, if they want to go then go. If you want to stay, stay...". Damn it, where did Tan go? While reading, I quickly put down the newspaper and looked around frantically. My son is not in the room. Oh my god, I'm dead with this type of thing, if you want to go then go, if you want to stay then stay... - Tan, Tan! – I shouted loudly. - I'm here, dad! - My child's voice echoed from downstairs. - What are you doing? - I ask. - Yes, I'm playing chess with Hoa. I put my sandals on my feet, clacked my feet down. My two children were playing chess, their faces tense. I came closer and shouted: - Play all day! Tan, will you go upstairs and study? - It's almost done, Dad! Just a little more left! - My son answered, not taking his eyes off the chess pieces. I stood with my hands behind my back, curiously observing the match. It's clear that the older sister is about to lose. The white queen and white knight are blocking the black king's escape route. Her daughter was visibly confused and just sat there dumbfounded in front of the chess board. As for my younger brother, his face was radiant and blatantly happy. The black side has no choice but to withdraw the black knight right back to the white horse's leg to play a double defeat and injury. If the white side refuses to give up their lives, they must move their knights somewhere else and thus the black king will relieve the opponent's pressure. But my daughter is not as "bright" as me, she just sits still, frowning and grimacing. I was impatient and reminded: - Bring the knight to d8, use the knight to chase the knight. The younger brother spoke up immediately: - Stand outside and don't remind him. But her daughter still doesn't understand what I mean. It seems foreign to bold moves. Seeing him hesitating all the time, I couldn't stand it anymore and blurted out: - Go! If it takes my piece, I take it back, so don't be afraid! My younger brother struggled: - Dad keeps reminding me and I won't accept it. Dad, good dad, sit down and play! Seeing her child sitting around for a long time, I was annoyed. Now that my younger brother challenged me, I immediately pushed her child away: - Okay, rest, let dad treat him! I sat at the table, cleared my throat majestically and quickly returned the knight to square d8, a confident smile on my lips. Just as I thought, white did not dare to change pieces so he retreated to e5. The black king is freed from the left. But the more I fought, the harder it felt. Her son lost his car and statue too early, so the black army was seriously damaged. On the seventh move, I made a mistake and immediately took it back to its original position. My son immediately protested: - Let's go, no moving! Knowing I was breaking the law, I went into the water: - Come on, my darling, let me go just this once! My son still refused, he struggled on the chair: - No way! No travel at all! Dad cheated! Partly because I was angry at myself for going the wrong way, partly because I was angry at my son who spoke so rudely, I slammed my hand on the table and shouted: - You said who cheated, you uneducated person! My son was frightened and sat still. If so, I will become more majestic. This time I slapped the table with both hands: - Huh, who are you saying cheated? Did I give birth to you or did you give birth to me? My baby's face turned from blue to white. - Who? – I shouted – Who gave birth to you? Seeing that I was doing so cruelly, my son timidly replied, in a stuttering voice: - Yes... my mother... - Hmph, my mother! If it weren't for me... Luckily, I was still awake enough to speak again in time. Explain it clearly, so when he grows up he will automatically understand. I thought so and picked up the piece: - Let's continue playing! Next time, don't talk to me like that again, you hear me? When my son saw that I softened my voice, he was very happy. The chess game continued as if nothing happened. Because I was too angry and lost my wits, I played a bit without thinking, and the more I played, the more confused I became. On the fifteenth move, I carelessly lost another car. The rook was lost because of my lack of concentration, not because of any difficult situation. Losing that rook was like losing the game, so I lowered my voice and begged: - Give me back my rooks, son. Dad missed it. My son shook his head: - I've eaten it, I won't give it back! Thanks to learning from previous experience, this time he spoke more properly. But he still refused to give me the car back. - Just pay me this time, the next time you eat, I'll let you eat too. - I won't give it back! Okay, Dad, give up! As he spoke, the boy held the chess piece tightly in his hand, and even put his hand under the table. That action made me angry: - What are you doing? Are you afraid that I will rob you, you uneducated bastard! I waved my hand. The chessboard rolled wildly. My son went from winning to losing. It cried loudly. - Cry, what are you crying for? - I shouted - Do you think you're so good? If you think you're good at anything, you'll be good at these three fan chess games and you'll show up! Take out your notebook and study! Show me your schedule to see what subject you're studying tomorrow! - There's no school tomorrow. I've been on summer vacation for three days now! My son replied, wiping away his tears. - Huh, is it summer vacation? – I was startled. - I'm on summer vacation and dad doesn't know anything. I scratched my head: - I didn't go to school like you, I don't know. Why don't you tell dad? - The other day I gave my parents an invitation to attend the end-of-school year ceremony, but dad didn't go. I touched my pocket: - Dad died, but he didn't know. From that day until now, Dad has never been able to keep up! Well, wait for next year's closing ceremony. Now I pick up a few chess pieces scattered on the ground, put them in a box and go to sleep. While my son was crawling under the table, I went upstairs, feeling indescribably worried. Children, if they want to study, they study, if they want to take a summer vacation, they take a summer vacation. With such nonsense, how can responsible parents like me not be worried? But okay, that's for later. Now I have to continue reading the article "Educating children in the family" to see if there is any place where children are allowed to play chess and beat their parents. Huh, huh! - 1983 - Nguyen Nhat Anh
Table of contents
One Minute of Responsibility
One Minute of Responsibility
Nguyen Nhat AnhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White Shirt Times Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Y Ban
Một phần ba cuộc đời
Làng chúng mình cùng nhau lớn lên là một làng quê rất đẹp phải không anh. Có đầy đủ cả cây đa, bến nước, sân đình. Có một chợ sớm tinh mơ ven sông. Lần đầu tiên trong đời, em biết nhận thức mọi sự quanh mình, em cứ ngỡ buổi chợ sớm hôm ấy họp ở trên thiên đường. Một màn sương sớm phủ trên mặt sông, mờ ảo như trong đám mây trắng chiều hè. Gió thổi nhè nhẹ, sương từ mặt sông bốc lên phủ trên những gương mặt người. Ðầu chợ là một cái lò rèn. Lửa trong lò reo ràn rạt. Trên bến, dưới thuyền, người mua kẻ bán tấp nập... Ðến bây giờ, trong lòng em vẫn chứa đầy những hình ảnh buổi chợ sớm đó, chỉ có điều nó không có một âm thanh nào hết. Và tất cả người, vật đều bay nhè nhẹ. Chính vì điều ấy mà bao lần nghĩ đến, em ngờ rằng mình không phải là người của cõi này. Chỉ có làng chúng mình và anh là điều có thật. Học xong lớp vỡ lòng ở đình, lên lớp hai phải ra trường. Trường của chúng mình phía chân đê, con đường tới trường đi ngang những thửa ruộng. Học lớp hai, chúng mình còn thấp hơn cây lúa. Có hôm mẹ đi đón ở cuối con đường, đầu này đường bốn bàn tay chúng mình vẫy mãi mà mẹ không nhìn thấy. Mẹ bảo: - Mẹ chỉ nhìn thấy bốn chiếc lá lúa to hơn. Lên lớp ba, chúng mình đã lớn hơn cây lúa. Hôm đi học trời mưa to giữa đường, thấy lúa dày khít, tưởng lúa sẽ che mưa được bèn rủ nhau rúc xuống ruộng lúa, ai ngờ vừa ướt lại vừa lấm. Lên lớp bốn, mỗi lần đi ngang qua đồng lúa, bọn trẻ chăn trâu cầm cái roi cưỡi trên lưng trâu vừa đi vừa quật vào lúa: - Cái đòng thì ngọt, cái vọt thì đau, bọn học trò chúng mày nhớ chưa. Trên ruộng vườn làng mình đâu chỉ có mỗi cây lúa. Vườn nhà anh trồng rất nhiều cam. Sau một trận mưa rào, anh sang gọi: - Liên ơi sang bói cam nẻ. Những quả cam còn xanh vỏ nhưng căng mọng, nứt vỏ, chìa những múi cam trắng ra ngoài. Quả ấy sẽ được hái ăn sớm. Ở làng mình còn một điều nữa luôn trở lại giấc mơ của em. Những con gà mái mắn đẻ nhưng hay đẻ hoang. Chúng không đẻ trên ổ mà rúc vào đống rạ để đẻ. Tha thẩn rút những cọng rơm để đan mũ, em đã bắt được cả ổ trứng tròn nung núc ở chân đống rơm. Ôi những quả trứng tròn, mang trong mình một mầm sống cứ hiện về giấc mơ để cho em sống. Học lớp bốn, anh lên trường huyện vì anh là học sinh giỏi văn. Em học xã nhà. Ở trên trường huyện, anh có nhiều cuốn sách hay lắm. Mỗi lần về thăm nhà, anh mang cho em. Em học không giỏi bằng anh, nhưng cũng mỗi năm một lớp. Học trường huyện nhưng anh không quên chăn trâu. Mỗi lần về, anh thường đánh trâu đi chăn. Anh cho trâu gặm cỏ ngoài ngõ nhà em làm em không thể đi ra đồng. Em cứ ngồi ở bếp chờ anh đánh trâu đi để chạy. Em rất muốn gặp anh, nhưng sợ chúng bạn chế lắm. Thỉnh thoảng anh mới về làng, nên anh không biết bọn chúng nó cứ hát rằng: Cây tre non không bao giờ mất ngọn Thời buổi này kén chọn làm chi Liên ơi cứ lấy Bình đi. Mà anh thì cứ vô tư mang sách về cho em. Ðến năm lớp bảy, em ước ao rằng em sẽ thi đỗ vào cấp ba để được cùng anh học chung trường huyện. Ước mơ của em thành sự thật, em đỗ cấp ba nhưng anh lại lên trường tỉnh. Trường tỉnh càng nhiều sách hay. Mỗi kỳ nghỉ anh mang về cho em bao nhiêu là sách. Trong chồng sách đó ngoài sách văn, sách toán có cả những tiểu thuyết, thơ tình. Con nhà nông không có thời gian nhiều để đọc sách. Em đã lén lút đọc trộm tiểu thuyết trong giờ sinh học. Cô giáo đã đứng nhìn em cả phút đồng hồ mà em không hề hay. Em đang lạc vào mối tình của A-na Ca-tê-ri-na. Cô giáo đứng bên cạnh từ lúc nào. Thay vì bắt quyển tiểu thuyết như các giáo viên khác, thì cô giáo lại bảo: - Mơ mộng lắm rồi vỡ mộng đấy em ạ. Mà mộng mơ của bọn con gái nhà quê chúng mình thì có cao hơn ngọn tre làng được đâu. Mùa hè cuối cùng, sân trường huyện không có hoa phượng, cũng không có cả bằng lăng, chỉ có cây bàng già tiễn đưa tuổi thơ chúng em. Gần hết bọn con trai thời đó đi bộ đội. Cả trường chỉ có ba, bốn đứa đỗ đại học. Hơn nữa, bọn con gái về làng lấy chồng, sinh con. Số còn lại đi trung cấp, sơ cấp. Anh đỗ vào Trường đại học Văn khoa trên thủ đô. Anh về nhà chờ ngày nhập trường. Gặp nhau ở giếng đầu làng, em không dám chào anh. Anh bảo: "Sao tóc Liên dài thế?". Anh không còn gọi em sang để bói cam nẻ nữa. Nhưng cái đêm thu ấy, khi anh sắp lên nhập trường, ở dưới gốc cam nhà anh, anh bảo em rằng: - Học xong anh sẽ cưới em làm vợ. Nhất định đấy. Anh còn tặng em cả một cuốn sổ thơ do anh viết, trong đó có rất nhiều bài anh tặng cho em. Năm sau em rời khỏi làng, bởi nghĩ rằng để xứng với anh, thì giấc mơ phải vượt ngọn tre làng. Ðó là một phần đời của em: Anh. Giữa phố phường tấp nập, nhan sắc của em dẫu có bị một phần đời buồn làm cho tan nát, nhưng tuổi trẻ vẫn vượt được qua, em vẫn lấy được một người chồng, danh giá, trẻ tuổi. Một phần đời nữa của em: Chồng. Em sinh được hai đứa con đẹp như tranh. Chúng khỏe mạnh, thông minh, ngoan ngoãn. Phần đời thứ ba của em: Con. Còn em chẳng còn gì cả. Em biết một phần đời anh là: Thơ. Anh bảo vì yêu em nên anh chẳng thể nào lấy em làm vợ. Anh để cảm xúc làm thơ. Em biết thế. Cuộc sống gia đình như một con thuyền trên đại dương. Lúc biển êm gió lặng, em sống với phần đời chồng và con. Em chăm sóc, yêu chiều họ và em là người họ cần. Thế là em thỏa mãn. Lúc biển động, sóng cả, em sống với ba phần đời: anh, chồng em và con em. Em lấy tình yêu và những bài thơ để vỗ về số phận, lấy lại sự thăng bằng và lấy lại cả tình yêu với chồng con. Thế rồi biển yên, gió lặng. Có một thời kỳ cuộc sống gia đình em khủng hoảng đến tưởng chừng tan vỡ. Chồng em biết về cuộc tình ngày xưa của chúng mình, cùng những bài thơ anh đã tặng em. Và cả những bài thơ anh làm thời hiện tại để tặng lại quá khứ, ấy là em. Dẫu em và anh có cách nhau cả ngàn cây số, nhưng chồng em lại cho rằng anh và em vẫn cứ lén lút đi lại với nhau ngay sau lúc anh ấy đi vắng. Em khó giải thích rằng đó chỉ là cái đã qua. Tình yêu đã là một điều khó giải thích thì sự ghen tuông lại là điều càng khó giải thích hơn. Sự thể đã đẩy em đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa. Em đưa lên bàn cân ba phần đời của em. Anh và những đứa con em đã làm cần cân có phần đời chồng em dựng ngược lên. Em biết em có thể sống yên ổn với những đứa con và những hoài niệm về anh. Thế là đủ lắm rồi. Từ lâu em đã chẳng còn biết tin tức gì về anh, ngoài tên anh và những bài thơ thỉnh thoảng anh in trên báo. Nhưng chồng em, có thể em không yêu anh ấy với cảm xúc bằng anh nhưng anh ấy lại là máu thịt của em. Anh ấy đã chia sẻ với em cả đến giấc mơ. Rồi sóng gió cũng lặng đi. Cuộc sống gia đình vốn là thế. Gia đình em cũng ngày càng đầm ấm, hiểu nhau hơn. Rồi anh xuất hiện. Ðó là một chiều đông. Sau bữa cơm, những đứa con em đang xem ti-vi. Chồng em ngồi uống nước chè. Em xem lại giáo án. Trong lòng không một cảm xúc. Ðột ngột, tiếng gõ cửa vang lên. Em vốn là người hay ra mở cửa mặc dù từ khi anh bỏ em, em đã chẳng còn chờ đợi ai nữa. - Anh! Tim em run lên bần bật. Anh hiện diện bằng xương bằng thịt. Dù đã 20 năm rồi mà anh vẫn thế. - Ái Liên! Em nghe trọn cả hai tiếng tên em đó trước khi cánh cửa sập vào. Em cài then rất kỹ, rồi đi lại phía bàn soạn giáo án. Chồng em hỏi: "Ai đấy!". Em đáp: "Một ông phụ huynh hay rầy rà". Em ngồi như hóa đá nhưng các ý nghĩ thì quay cuồng. Ðã bao lần em nghĩ đến những cuộc gặp gỡ. Nếu là lúc em tự do nhất, em sẽ ào đến anh. Nếu có mặt chồng con, em sẽ giới thiệu anh với họ. Rồi sau đó họ sẽ tế nhị để lại hai chúng mình tâm sự. Hoặc, chồng em vì quá ghen tuông mà làm ầm ĩ lên thì sau đó em càng dễ bề đến với anh. Và đến với anh để làm gì, em không biết nữa. Ðể yêu anh như thuở ban đầu. Ðiều đó không bao giờ xảy ra cả, dù có là huyền thoại. Ðể trách móc, hờn dỗi ư? Không, em đã từng được yêu và bội bạc rồi yêu lại sau đó, rồi làm vợ, làm mẹ. Trái tim em đã được tôi luyện rồi, không còn chỗ cho trách móc, dỗi hờn. Vậy, bây giờ anh đã đến, em biết làm gì đây? Cái lúc em chao đảo nhất, em nghĩ đến anh như một điều linh thiêng, như một hoài niệm, chứ em hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng em sẽ đến tìm anh, để chia sẻ với anh con người bằng xương bằng thịt. Em nghĩ rằng, em ở trong anh cũng thế. Em đã thăng hoa thành vần thơ chứ không phải bằng xương bằng thịt. Em biết, hai cánh cửa ập trước mặt anh chẳng khác nào một cú đập kinh khủng xuống đầu anh. Anh sẽ tha hồ nguyền rủa em đi, rồi lại tự biện bạch rằng em đã trả thù cái ngày xưa ấy. Nhưng em không thể nào đánh đổi sự bình yên của gia đình em mà em đã phải đấu tranh bao nhiêu ngày tháng để giành giật được...
Mục lục
Một phần ba cuộc đời
Một phần ba cuộc đời
Y BanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 4 tháng 3 năm 2004
|
Y Ban
Một phần ba cuộc đời
Làng chúng mình cùng nhau lớn lên là một làng quê rất đẹp phải không anh. Có đầy đủ cả cây đa, bến nước, sân đình. Có một chợ sớm tinh mơ ven sông. Lần đầu tiên trong đời, em biết nhận thức mọi sự quanh mình, em cứ ngỡ buổi chợ sớm hôm ấy họp ở trên thiên đường. Một màn sương sớm phủ trên mặt sông, mờ ảo như trong đám mây trắng chiều hè. Gió thổi nhè nhẹ, sương từ mặt sông bốc lên phủ trên những gương mặt người. Ðầu chợ là một cái lò rèn. Lửa trong lò reo ràn rạt. Trên bến, dưới thuyền, người mua kẻ bán tấp nập... Ðến bây giờ, trong lòng em vẫn chứa đầy những hình ảnh buổi chợ sớm đó, chỉ có điều nó không có một âm thanh nào hết. Và tất cả người, vật đều bay nhè nhẹ. Chính vì điều ấy mà bao lần nghĩ đến, em ngờ rằng mình không phải là người của cõi này. Chỉ có làng chúng mình và anh là điều có thật. Học xong lớp vỡ lòng ở đình, lên lớp hai phải ra trường. Trường của chúng mình phía chân đê, con đường tới trường đi ngang những thửa ruộng. Học lớp hai, chúng mình còn thấp hơn cây lúa. Có hôm mẹ đi đón ở cuối con đường, đầu này đường bốn bàn tay chúng mình vẫy mãi mà mẹ không nhìn thấy. Mẹ bảo: - Mẹ chỉ nhìn thấy bốn chiếc lá lúa to hơn. Lên lớp ba, chúng mình đã lớn hơn cây lúa. Hôm đi học trời mưa to giữa đường, thấy lúa dày khít, tưởng lúa sẽ che mưa được bèn rủ nhau rúc xuống ruộng lúa, ai ngờ vừa ướt lại vừa lấm. Lên lớp bốn, mỗi lần đi ngang qua đồng lúa, bọn trẻ chăn trâu cầm cái roi cưỡi trên lưng trâu vừa đi vừa quật vào lúa: - Cái đòng thì ngọt, cái vọt thì đau, bọn học trò chúng mày nhớ chưa. Trên ruộng vườn làng mình đâu chỉ có mỗi cây lúa. Vườn nhà anh trồng rất nhiều cam. Sau một trận mưa rào, anh sang gọi: - Liên ơi sang bói cam nẻ. Những quả cam còn xanh vỏ nhưng căng mọng, nứt vỏ, chìa những múi cam trắng ra ngoài. Quả ấy sẽ được hái ăn sớm. Ở làng mình còn một điều nữa luôn trở lại giấc mơ của em. Những con gà mái mắn đẻ nhưng hay đẻ hoang. Chúng không đẻ trên ổ mà rúc vào đống rạ để đẻ. Tha thẩn rút những cọng rơm để đan mũ, em đã bắt được cả ổ trứng tròn nung núc ở chân đống rơm. Ôi những quả trứng tròn, mang trong mình một mầm sống cứ hiện về giấc mơ để cho em sống. Học lớp bốn, anh lên trường huyện vì anh là học sinh giỏi văn. Em học xã nhà. Ở trên trường huyện, anh có nhiều cuốn sách hay lắm. Mỗi lần về thăm nhà, anh mang cho em. Em học không giỏi bằng anh, nhưng cũng mỗi năm một lớp. Học trường huyện nhưng anh không quên chăn trâu. Mỗi lần về, anh thường đánh trâu đi chăn. Anh cho trâu gặm cỏ ngoài ngõ nhà em làm em không thể đi ra đồng. Em cứ ngồi ở bếp chờ anh đánh trâu đi để chạy. Em rất muốn gặp anh, nhưng sợ chúng bạn chế lắm. Thỉnh thoảng anh mới về làng, nên anh không biết bọn chúng nó cứ hát rằng: Cây tre non không bao giờ mất ngọn Thời buổi này kén chọn làm chi Liên ơi cứ lấy Bình đi. Mà anh thì cứ vô tư mang sách về cho em. Ðến năm lớp bảy, em ước ao rằng em sẽ thi đỗ vào cấp ba để được cùng anh học chung trường huyện. Ước mơ của em thành sự thật, em đỗ cấp ba nhưng anh lại lên trường tỉnh. Trường tỉnh càng nhiều sách hay. Mỗi kỳ nghỉ anh mang về cho em bao nhiêu là sách. Trong chồng sách đó ngoài sách văn, sách toán có cả những tiểu thuyết, thơ tình. Con nhà nông không có thời gian nhiều để đọc sách. Em đã lén lút đọc trộm tiểu thuyết trong giờ sinh học. Cô giáo đã đứng nhìn em cả phút đồng hồ mà em không hề hay. Em đang lạc vào mối tình của A-na Ca-tê-ri-na. Cô giáo đứng bên cạnh từ lúc nào. Thay vì bắt quyển tiểu thuyết như các giáo viên khác, thì cô giáo lại bảo: - Mơ mộng lắm rồi vỡ mộng đấy em ạ. Mà mộng mơ của bọn con gái nhà quê chúng mình thì có cao hơn ngọn tre làng được đâu. Mùa hè cuối cùng, sân trường huyện không có hoa phượng, cũng không có cả bằng lăng, chỉ có cây bàng già tiễn đưa tuổi thơ chúng em. Gần hết bọn con trai thời đó đi bộ đội. Cả trường chỉ có ba, bốn đứa đỗ đại học. Hơn nữa, bọn con gái về làng lấy chồng, sinh con. Số còn lại đi trung cấp, sơ cấp. Anh đỗ vào Trường đại học Văn khoa trên thủ đô. Anh về nhà chờ ngày nhập trường. Gặp nhau ở giếng đầu làng, em không dám chào anh. Anh bảo: "Sao tóc Liên dài thế?". Anh không còn gọi em sang để bói cam nẻ nữa. Nhưng cái đêm thu ấy, khi anh sắp lên nhập trường, ở dưới gốc cam nhà anh, anh bảo em rằng: - Học xong anh sẽ cưới em làm vợ. Nhất định đấy. Anh còn tặng em cả một cuốn sổ thơ do anh viết, trong đó có rất nhiều bài anh tặng cho em. Năm sau em rời khỏi làng, bởi nghĩ rằng để xứng với anh, thì giấc mơ phải vượt ngọn tre làng. Ðó là một phần đời của em: Anh. Giữa phố phường tấp nập, nhan sắc của em dẫu có bị một phần đời buồn làm cho tan nát, nhưng tuổi trẻ vẫn vượt được qua, em vẫn lấy được một người chồng, danh giá, trẻ tuổi. Một phần đời nữa của em: Chồng. Em sinh được hai đứa con đẹp như tranh. Chúng khỏe mạnh, thông minh, ngoan ngoãn. Phần đời thứ ba của em: Con. Còn em chẳng còn gì cả. Em biết một phần đời anh là: Thơ. Anh bảo vì yêu em nên anh chẳng thể nào lấy em làm vợ. Anh để cảm xúc làm thơ. Em biết thế. Cuộc sống gia đình như một con thuyền trên đại dương. Lúc biển êm gió lặng, em sống với phần đời chồng và con. Em chăm sóc, yêu chiều họ và em là người họ cần. Thế là em thỏa mãn. Lúc biển động, sóng cả, em sống với ba phần đời: anh, chồng em và con em. Em lấy tình yêu và những bài thơ để vỗ về số phận, lấy lại sự thăng bằng và lấy lại cả tình yêu với chồng con. Thế rồi biển yên, gió lặng. Có một thời kỳ cuộc sống gia đình em khủng hoảng đến tưởng chừng tan vỡ. Chồng em biết về cuộc tình ngày xưa của chúng mình, cùng những bài thơ anh đã tặng em. Và cả những bài thơ anh làm thời hiện tại để tặng lại quá khứ, ấy là em. Dẫu em và anh có cách nhau cả ngàn cây số, nhưng chồng em lại cho rằng anh và em vẫn cứ lén lút đi lại với nhau ngay sau lúc anh ấy đi vắng. Em khó giải thích rằng đó chỉ là cái đã qua. Tình yêu đã là một điều khó giải thích thì sự ghen tuông lại là điều càng khó giải thích hơn. Sự thể đã đẩy em đến mức không thể nào chịu đựng nổi nữa. Em đưa lên bàn cân ba phần đời của em. Anh và những đứa con em đã làm cần cân có phần đời chồng em dựng ngược lên. Em biết em có thể sống yên ổn với những đứa con và những hoài niệm về anh. Thế là đủ lắm rồi. Từ lâu em đã chẳng còn biết tin tức gì về anh, ngoài tên anh và những bài thơ thỉnh thoảng anh in trên báo. Nhưng chồng em, có thể em không yêu anh ấy với cảm xúc bằng anh nhưng anh ấy lại là máu thịt của em. Anh ấy đã chia sẻ với em cả đến giấc mơ. Rồi sóng gió cũng lặng đi. Cuộc sống gia đình vốn là thế. Gia đình em cũng ngày càng đầm ấm, hiểu nhau hơn. Rồi anh xuất hiện. Ðó là một chiều đông. Sau bữa cơm, những đứa con em đang xem ti-vi. Chồng em ngồi uống nước chè. Em xem lại giáo án. Trong lòng không một cảm xúc. Ðột ngột, tiếng gõ cửa vang lên. Em vốn là người hay ra mở cửa mặc dù từ khi anh bỏ em, em đã chẳng còn chờ đợi ai nữa. - Anh! Tim em run lên bần bật. Anh hiện diện bằng xương bằng thịt. Dù đã 20 năm rồi mà anh vẫn thế. - Ái Liên! Em nghe trọn cả hai tiếng tên em đó trước khi cánh cửa sập vào. Em cài then rất kỹ, rồi đi lại phía bàn soạn giáo án. Chồng em hỏi: "Ai đấy!". Em đáp: "Một ông phụ huynh hay rầy rà". Em ngồi như hóa đá nhưng các ý nghĩ thì quay cuồng. Ðã bao lần em nghĩ đến những cuộc gặp gỡ. Nếu là lúc em tự do nhất, em sẽ ào đến anh. Nếu có mặt chồng con, em sẽ giới thiệu anh với họ. Rồi sau đó họ sẽ tế nhị để lại hai chúng mình tâm sự. Hoặc, chồng em vì quá ghen tuông mà làm ầm ĩ lên thì sau đó em càng dễ bề đến với anh. Và đến với anh để làm gì, em không biết nữa. Ðể yêu anh như thuở ban đầu. Ðiều đó không bao giờ xảy ra cả, dù có là huyền thoại. Ðể trách móc, hờn dỗi ư? Không, em đã từng được yêu và bội bạc rồi yêu lại sau đó, rồi làm vợ, làm mẹ. Trái tim em đã được tôi luyện rồi, không còn chỗ cho trách móc, dỗi hờn. Vậy, bây giờ anh đã đến, em biết làm gì đây? Cái lúc em chao đảo nhất, em nghĩ đến anh như một điều linh thiêng, như một hoài niệm, chứ em hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng em sẽ đến tìm anh, để chia sẻ với anh con người bằng xương bằng thịt. Em nghĩ rằng, em ở trong anh cũng thế. Em đã thăng hoa thành vần thơ chứ không phải bằng xương bằng thịt. Em biết, hai cánh cửa ập trước mặt anh chẳng khác nào một cú đập kinh khủng xuống đầu anh. Anh sẽ tha hồ nguyền rủa em đi, rồi lại tự biện bạch rằng em đã trả thù cái ngày xưa ấy. Nhưng em không thể nào đánh đổi sự bình yên của gia đình em mà em đã phải đấu tranh bao nhiêu ngày tháng để giành giật được...
Mục lục
Một phần ba cuộc đời
Một phần ba cuộc đời
Y BanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 4 tháng 3 năm 2004
|
Thiên văn vũ Trụ
Một phần ba hành tinh giống trái đất có sự sống?
Hai nhà khoa học Australia mới đưa ra phỏng đoán trên sau khi dùng phương trình Drake để tính xác suất của sự sống trong vũ trụ. Theo đó, ở các hành tinh có điều kiện tương tự trái đất, sự sống có thể đã hình thành và đang phát triển song song với chúng ta.Charles Lineweaver và Tamara Davis, Đại học New South Wales ở Sydney (Australia), cho rằng, tốc độ tiến hóa nhanh chóng của sinh vật trên trái đất là một yếu tố quan trọng cho thấy có thể ở các hành tinh khác cũng đang tồn tại một nền văn minh nào đó. Theo hai ông, những mầm sống chỉ cần khoảng 0,5 tỷ năm để cắm rễ vững chắc trên trái đất, trong khi điều kiện sinh thái ngày ấy vẫn còn chưa được bảo đảm. Cho nên, ở các hành tinh trên 1 tỷ tuổi, có khí quyển, nước, ôxy và carbon, hoàn toàn có thể đang tồn tại và phát triển một dạng sinh vật nào đó.Lineweaver và Davis đã sử dụng phương trình của nhà vũ trụ Frank Drake (được phát minh vào năm 1961). Đây là công thức tổng hợp tất cả các yếu tố liên quan đến tín hiệu về sự tồn tại của các sinh thể thông minh trong vũ trụ. Tuy nhiên, hai ông chỉ vận dụng một trường hợp hẹp của phương trình Drake, trong đó chỉ đề cập đến sự sống, chứ không nhất thiết phải là sinh thể có linh hồn.Phương trình mà hai nhà khoa học sử dụng còn vài ẩn số, có thể làm sai lệch kết quả. Ví dụ, sự sống trên trái đất đã phát triển nhanh chóng như vậy là để thích nghi với biến động của môi trường, nhưng ở các hành tinh khác, môi trường tương đối ổn định, thì sao? Thêm nữa, điều kiện trên trái đất có thể đặc biệt hơn hẳn so với ở các hành tinh khác, mặc dù nếu so sánh về mặt vĩ mô thì chúng giống nhau khá nhiều. Dù sao, xác suất 33% các hành tinh giống trái đất (trên 1 tỷ tuổi) mà hai nhà khoa học tính ra cũng đem lại hy vọng lớn cho loài người trên đường đi tìm những "người anh em" trong vũ trụ.
Mục lục
Một phần ba hành tinh giống trái đất có sự sống?
Một phần ba hành tinh giống trái đất có sự sống?
Thiên văn vũ TrụChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VnExpressĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Cosmic Astronomy
One-third of Earth-like planets have life?
Two Australian scientists recently made the above conjecture after using the Drake equation to calculate the probability of life in the universe. Accordingly, on planets with similar conditions to Earth, life may have formed and is developing in parallel with us. Charles Lineweaver and Tamara Davis, University of New South Wales in Sydney (Australia), said that the rapid rate of evolution of organisms on Earth is an important factor indicating that some civilization may also exist on other planets. According to the two men, the seeds of life only needed about 0.5 billion years to take root firmly on the earth, while the ecological conditions of that day were still not guaranteed. Therefore, on planets over 1 billion years old, with atmosphere, water, oxygen and carbon, it is entirely possible that some form of life exists and develops. Lineweaver and Davis used the cosmologist's equation. Frank Drake cylinder (invented in 1961). This is a formula that synthesizes all factors related to signals about the existence of intelligent beings in the universe. However, the two men only applied a narrow case of Drake's equation, which only refers to life, not necessarily beings with souls. The equation that the two scientists used has a few unknowns. numbers, which can distort the results. For example, life on Earth has evolved so rapidly to adapt to environmental fluctuations, but what about on other planets where the environment is relatively stable? In addition, conditions on Earth may be more unique than those on other planets, although macroscopically they are quite similar. Anyway, the 33% probability of Earth-like planets (over 1 billion years old) that two scientists calculated also brings great hope to humanity on the way to find "brothers" in the universe.
Table of contents
One-third of Earth-like planets have life?
One-third of Earth-like planets have life?
Cosmic Astronomy Welcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: VnExpress Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Trần Thành Mỹ
Một thoáng cuộc đời
-Thành kính dâng lên Má, tâm tình của đứa con không được sống bên Má suốt cuộc đời. -Thành kính nhớ ơn tất cả các bà mẹ âm thầm tận tụy hy sinh cho gia đình xã hội.
Không ai biết tên thật bà là gì, chỉ biết mọi người quen thuộc gọi bà là Bà Sáu. Ðó là người đàn bà bình dị, tươi cười và sẵn sàng giúp đở mọi người nếu ai cần đến. Tuổi của bà, thật khó đoán vì tóc bà chưa thấy hoa râm, ăn trầu chưa phải ngoáy, da vẻ hồng hào chưa hằn vết nhăn.Nhớ thời kỳ cuối thế chiến thứ hai, Nhật lập nền đô hộ ở Việt nam, hầu hết mỗi tỉnh miền Nam đều có quân đi họ chiếm đóng. Ngoài chính sách chung đàn áp sắt máu để thống trị, về văn hóa, mỗi nhà phải cử người đi học tiếng Nhật. Bà Sáu chỉ biết chữ Nho, do học lóm thân phụ là thầy thuốc Nam và em trai của bà, chỉ có con trai mới có quyền đi học. Bà chỉ có một mụn con gái, dù đã sinh bốn lần, có lần con trai, nên đại diện cho gia đình bấy giờ là cô bé chín tuổi sinh không bọc điều ấỵ May là không đầy một năm, Nhật đầu hàng vô điều kiện, ách nầy vừa thoát ách khác lại tròng vào, Pháp trở lại Việt nam. Miền Nam bấy giờ phải chạy giặc, Saigon bị dí bom, thành thị, tỉnh đều lánh về thôn quê. Giặc đi bố ráp, nào là ‘Ma rốc, cái gì leng keng móc ra’, Madagascar, Sénégal gạch mặt, lính lê dương trắng đen vàng xám, đủ loại màu da. Cũng như bao nhiêu nhà khác, nhà bà đầy người Saigon về trú ngụ, gần đấy có nhà bà Chín cho sinh viên như các anh Mậu, Liệt, Chương, trong phong trào Thanh niên tiền phong, trọ tản cư.Bà Sáu góa chồng ở vậy nuôi con, hiền lành đó là vợ của một ông Hội đồng quản hạt giàu có trong tỉnh số 18 thời Pháp thuộc. Có dịp đọc tiểu thuyết nói về tập tục phong kiến miền Nam, nhất là nhà văn Hồ Biểu chánh, hay xem bà năm Sa đéc, trong những vở kịch xã hội của Kim Cương, thủ vai bà Hội đồng, mẹ chồng ác nghiệt, hay tuồng cải lương của đoàn thanh Minh Thanh Nga, mấy ai có cảm tình với các bà Hội đồng. Thường người ta chỉ hình dung các bà, chẳng tài cán gì chỉ cậy thân thế chồng, đi đâu tiền hô hậu ủng, khoe khoang phách lối, hách xì xằng, xỉa trầu xòe vảnh năm ngón tay đầy cà rá hột xoàn, chỉ tay năm ngón... Bà Sáu xuất thân từ Gò tre cách châu thành Gò công không đầy hai cây số, cha mất sớm nên phải tự lập phụ gia đình. Nhờ vốn liếng và quen biết của một bà cô họ hàng xa mở sạp buôn bán cám. Chịu khó và gặp thời, bà thành công gầy dựng sự nghiệp riêng. Sau đó được ông Hội đồng cậy người mai mối cưới xin. Ai cũng tưởng ‘một bước nhảy lên bà’ sẽ thay đổi tính tình của cô gái "nửa thành nửa quê" nầỵ Sống giữa gia đình vọng tộc thế phiệt, giàu có lâu đời trong một xã hội phong kiến Nho học tiếp cận với ánh sáng văn minh ngoại, nghĩ đến đãy đã thấy lo và thương cho cô gái ốm yếu đôn hậu nầy biết dường nào ! Khác hẳn với các mệnh phụ khác, có kẻ hầu người hạ, ngồi điều khiển, lợi dụng nét trẻ trung của mình mê hoặc chồng con, bà cứ làm bổn phận mình theo lối giáo dục nề nếp của mẹ chạ Với số vốn liếng riêng, bà mua lại căn nhà kế cận để giúp đở con cháu ở xa trọ học.Ông Hội đồng mất, bà mới 48 tuối. Bao nhiêu người gấm ghé, bà vẫn ở vậy không bao giờ nghĩ đến việc bước thêm bước nữa. Ðối với hàng xóm, hình ảnh bà rất quen thuộc, sáng nào cũng đi chợ như tất cả phụ nữ bình thường Việt nam. Buồn cười nhất là có ai bị "trúng gió" cảm sốt, người ta thường chạy đến nhờ bà. Vốn có một toa thuốc gia truyền, bà vội đi tìm một loại cỏ , cỏ ‘rồng chầu’, hạt đậu xanh, trộn chung giã nát, hòa với mật ong, dùng lông gà hoặc miếng vải thưa rơ miệng bệnh nhân. Bạn đừng nghĩ là kém hiệu nghiệm đâụ Không bao lâu, dãi nhớt ra từng loạt, bà kiên nhẫn thoa thêm vài lần nữa đến khi nào thấy nhớt bớt ra mới thôi, đứng dậy rửa tay ra về.Nhà bà có tường dầy 20 nên trong những năm Việt minh nỗi dậy, tối đến bắn ‘chóc chách’, ‘cắt bùm’ vào châu thành, người dân xóm Sáu bấy giờ sợ lạc đạn nên thường đến xin ngủ qua đêm, trải chiếu ‘hạ thổ’ chật nhà. Nhà bà còn là trạm trú chân cho bà con ở làng xả lâu lâu có dịp lên chợ, xem hát, đi chợ, dự các cuộc vui, nuôi bệnh,...Quan niệm ‘tam tòng’ bà quyết giữ. Tuy nhiên, dù một mẹ một con, bà vẫn cho con gái duy nhất của mình tiếp tục đi học xạ Thật là một người đàn bà tiến bộ văn minh trong lớp áo đơn sơ, mc mạc quê mùa, mt bà mẹ biết thương con và hy sinh vì con. Bà thường dạy con đừng ỷ lại, phải tự lực cánh sinh. ‘Tham thì thâm’, ích kỷ, ganh tị ví như sán lãi chỉ gậm nhắm mình trước tiên Bà thường nói : " Ít ai sang ba họ, khó ba đời ". Gia đình bên nội con giàu có muôn hộ, trên sáu đời, lâu quá rồi, đức kém đi, chắc phải có ngày tàn. Sống bằng đức thật ra ăn hoài không hết.’’ Mỗi lần biết con có vẻ bất bình thấy mình bị rầy oan, ức hiếp, bà nghiêm giọng an ủi :’’ Một câu nhịn chín câu lành. Ăn thua đủ chỉ mất công tốn sức’’. Ðối với bạn bè hay ai mồ côi cha mẹ, bà dặn dò : "Họ không còn ai hết, con còn có má nên con phải nhớ là con có phước hơn.’’Quan niệm hiếu thảo của bà cũng không thay đổi dù tuổi đời chồng chất. Theo tập tục, hằng năm, bà không quên đi tảo mộ cả bên chồng lẫn phía mình. Cuốc bộ, băng đồng khô, bà nhờ người phụ mang theo lễ vật và dụng cụ đi giẫy mả. Cúng vái xong, bà mang phần đến biếu gia đình quen gần đãy, thăm hỏi chuyện trò chốc lát rồi tiếp tục thăm m khác. Bản chất nông dân chân tình của bà đôi khi cũng làm gai mắt lắm bà lớn đương thời .Cũng như phần đông dân Việt nam thờ cúng ông bà, bà cũng đi chùa vào những ngày lễ lớn như rằm tháng giêng, tháng bảy, tháng mườị Tết đến, theo phong tục tập quán, đưa rước ông Táo, dựng nêu, rước đưa ông bà, đón giao thừa chờ con gì ra đời đoán vận mệnh nước non. Cả một tấm lòng nhớ nguồn biết ơn, gắng noi gương tiền nhân đã tạo nên dòng họ.Ðối với bà dường như không có gì may rủi hên xui, cũng không có gì phải than van trách móc, ganh tị thèm muốn, quá lo âu sầu khổ. Theo bà, phải làm mới có, có rồi cũng chưa giữ mãi được nên cứ làm hết sức mình vì ‘mưu sự tại thiên’. Tiền thì bạc, vậy không có gì phải sống chết vì tiền, nhất là của hoạnh tài .Bà con ai có tâm sự vui buồn gì cũng thường đến kể cho bà nghe, bà biết nhiều tin sốt dẻo vì nhà bà lúc nào cũng rộng mở nhất là cái phao cho ai lỡ chân sái bước, gặp hoàn cảnh ngặt nghèọ Bà còn là gạch nối liền êm đềm giữa hai giới sang nghèo quê tỉnh, sống vào thời va chạm giao điểm của hai nền văn minh cũ mới, chứng nhân âm thầm của lịch sử thời đạị Nhưng điểm hay nhất là dù ở bất cứ hoàn cảnh địa vị nào đi chăng nữa, bà vẫn là bà Sáu không chút đổi thaỵChín mươi hai năm, tuổi thọ đối với cuộc đời con người là dài, nhưng chỉ là một thoáng thời gian không bao giờ trở lạị Ở đâu có những người như bà Sáu, ở đấy có những tấm lòng nhân, biết sống và đáng sống, và ai cảm thấy đã cố gắng hết sức làm bổn phận của mình cũng đều xứng đáng là người hùng thanh thản đi trọn cuộc đường trần, một thoáng trôi qua . Bỉ 08-09-02. Trần Thành Mỹ
Mục lục
Một thoáng cuộc đời
Một thoáng cuộc đời
Trần Thành MỹChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Nguyệt san giao mùaĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 4 năm 2007
|
Trần Thành Mỹ
Một thoáng cuộc đời
-Thành kính dâng lên Má, tâm tình của đứa con không được sống bên Má suốt cuộc đời. -Thành kính nhớ ơn tất cả các bà mẹ âm thầm tận tụy hy sinh cho gia đình xã hội.
Không ai biết tên thật bà là gì, chỉ biết mọi người quen thuộc gọi bà là Bà Sáu. Ðó là người đàn bà bình dị, tươi cười và sẵn sàng giúp đở mọi người nếu ai cần đến. Tuổi của bà, thật khó đoán vì tóc bà chưa thấy hoa râm, ăn trầu chưa phải ngoáy, da vẻ hồng hào chưa hằn vết nhăn.Nhớ thời kỳ cuối thế chiến thứ hai, Nhật lập nền đô hộ ở Việt nam, hầu hết mỗi tỉnh miền Nam đều có quân đi họ chiếm đóng. Ngoài chính sách chung đàn áp sắt máu để thống trị, về văn hóa, mỗi nhà phải cử người đi học tiếng Nhật. Bà Sáu chỉ biết chữ Nho, do học lóm thân phụ là thầy thuốc Nam và em trai của bà, chỉ có con trai mới có quyền đi học. Bà chỉ có một mụn con gái, dù đã sinh bốn lần, có lần con trai, nên đại diện cho gia đình bấy giờ là cô bé chín tuổi sinh không bọc điều ấỵ May là không đầy một năm, Nhật đầu hàng vô điều kiện, ách nầy vừa thoát ách khác lại tròng vào, Pháp trở lại Việt nam. Miền Nam bấy giờ phải chạy giặc, Saigon bị dí bom, thành thị, tỉnh đều lánh về thôn quê. Giặc đi bố ráp, nào là ‘Ma rốc, cái gì leng keng móc ra’, Madagascar, Sénégal gạch mặt, lính lê dương trắng đen vàng xám, đủ loại màu da. Cũng như bao nhiêu nhà khác, nhà bà đầy người Saigon về trú ngụ, gần đấy có nhà bà Chín cho sinh viên như các anh Mậu, Liệt, Chương, trong phong trào Thanh niên tiền phong, trọ tản cư.Bà Sáu góa chồng ở vậy nuôi con, hiền lành đó là vợ của một ông Hội đồng quản hạt giàu có trong tỉnh số 18 thời Pháp thuộc. Có dịp đọc tiểu thuyết nói về tập tục phong kiến miền Nam, nhất là nhà văn Hồ Biểu chánh, hay xem bà năm Sa đéc, trong những vở kịch xã hội của Kim Cương, thủ vai bà Hội đồng, mẹ chồng ác nghiệt, hay tuồng cải lương của đoàn thanh Minh Thanh Nga, mấy ai có cảm tình với các bà Hội đồng. Thường người ta chỉ hình dung các bà, chẳng tài cán gì chỉ cậy thân thế chồng, đi đâu tiền hô hậu ủng, khoe khoang phách lối, hách xì xằng, xỉa trầu xòe vảnh năm ngón tay đầy cà rá hột xoàn, chỉ tay năm ngón... Bà Sáu xuất thân từ Gò tre cách châu thành Gò công không đầy hai cây số, cha mất sớm nên phải tự lập phụ gia đình. Nhờ vốn liếng và quen biết của một bà cô họ hàng xa mở sạp buôn bán cám. Chịu khó và gặp thời, bà thành công gầy dựng sự nghiệp riêng. Sau đó được ông Hội đồng cậy người mai mối cưới xin. Ai cũng tưởng ‘một bước nhảy lên bà’ sẽ thay đổi tính tình của cô gái "nửa thành nửa quê" nầỵ Sống giữa gia đình vọng tộc thế phiệt, giàu có lâu đời trong một xã hội phong kiến Nho học tiếp cận với ánh sáng văn minh ngoại, nghĩ đến đãy đã thấy lo và thương cho cô gái ốm yếu đôn hậu nầy biết dường nào ! Khác hẳn với các mệnh phụ khác, có kẻ hầu người hạ, ngồi điều khiển, lợi dụng nét trẻ trung của mình mê hoặc chồng con, bà cứ làm bổn phận mình theo lối giáo dục nề nếp của mẹ chạ Với số vốn liếng riêng, bà mua lại căn nhà kế cận để giúp đở con cháu ở xa trọ học.Ông Hội đồng mất, bà mới 48 tuối. Bao nhiêu người gấm ghé, bà vẫn ở vậy không bao giờ nghĩ đến việc bước thêm bước nữa. Ðối với hàng xóm, hình ảnh bà rất quen thuộc, sáng nào cũng đi chợ như tất cả phụ nữ bình thường Việt nam. Buồn cười nhất là có ai bị "trúng gió" cảm sốt, người ta thường chạy đến nhờ bà. Vốn có một toa thuốc gia truyền, bà vội đi tìm một loại cỏ , cỏ ‘rồng chầu’, hạt đậu xanh, trộn chung giã nát, hòa với mật ong, dùng lông gà hoặc miếng vải thưa rơ miệng bệnh nhân. Bạn đừng nghĩ là kém hiệu nghiệm đâụ Không bao lâu, dãi nhớt ra từng loạt, bà kiên nhẫn thoa thêm vài lần nữa đến khi nào thấy nhớt bớt ra mới thôi, đứng dậy rửa tay ra về.Nhà bà có tường dầy 20 nên trong những năm Việt minh nỗi dậy, tối đến bắn ‘chóc chách’, ‘cắt bùm’ vào châu thành, người dân xóm Sáu bấy giờ sợ lạc đạn nên thường đến xin ngủ qua đêm, trải chiếu ‘hạ thổ’ chật nhà. Nhà bà còn là trạm trú chân cho bà con ở làng xả lâu lâu có dịp lên chợ, xem hát, đi chợ, dự các cuộc vui, nuôi bệnh,...Quan niệm ‘tam tòng’ bà quyết giữ. Tuy nhiên, dù một mẹ một con, bà vẫn cho con gái duy nhất của mình tiếp tục đi học xạ Thật là một người đàn bà tiến bộ văn minh trong lớp áo đơn sơ, mc mạc quê mùa, mt bà mẹ biết thương con và hy sinh vì con. Bà thường dạy con đừng ỷ lại, phải tự lực cánh sinh. ‘Tham thì thâm’, ích kỷ, ganh tị ví như sán lãi chỉ gậm nhắm mình trước tiên Bà thường nói : " Ít ai sang ba họ, khó ba đời ". Gia đình bên nội con giàu có muôn hộ, trên sáu đời, lâu quá rồi, đức kém đi, chắc phải có ngày tàn. Sống bằng đức thật ra ăn hoài không hết.’’ Mỗi lần biết con có vẻ bất bình thấy mình bị rầy oan, ức hiếp, bà nghiêm giọng an ủi :’’ Một câu nhịn chín câu lành. Ăn thua đủ chỉ mất công tốn sức’’. Ðối với bạn bè hay ai mồ côi cha mẹ, bà dặn dò : "Họ không còn ai hết, con còn có má nên con phải nhớ là con có phước hơn.’’Quan niệm hiếu thảo của bà cũng không thay đổi dù tuổi đời chồng chất. Theo tập tục, hằng năm, bà không quên đi tảo mộ cả bên chồng lẫn phía mình. Cuốc bộ, băng đồng khô, bà nhờ người phụ mang theo lễ vật và dụng cụ đi giẫy mả. Cúng vái xong, bà mang phần đến biếu gia đình quen gần đãy, thăm hỏi chuyện trò chốc lát rồi tiếp tục thăm m khác. Bản chất nông dân chân tình của bà đôi khi cũng làm gai mắt lắm bà lớn đương thời .Cũng như phần đông dân Việt nam thờ cúng ông bà, bà cũng đi chùa vào những ngày lễ lớn như rằm tháng giêng, tháng bảy, tháng mườị Tết đến, theo phong tục tập quán, đưa rước ông Táo, dựng nêu, rước đưa ông bà, đón giao thừa chờ con gì ra đời đoán vận mệnh nước non. Cả một tấm lòng nhớ nguồn biết ơn, gắng noi gương tiền nhân đã tạo nên dòng họ.Ðối với bà dường như không có gì may rủi hên xui, cũng không có gì phải than van trách móc, ganh tị thèm muốn, quá lo âu sầu khổ. Theo bà, phải làm mới có, có rồi cũng chưa giữ mãi được nên cứ làm hết sức mình vì ‘mưu sự tại thiên’. Tiền thì bạc, vậy không có gì phải sống chết vì tiền, nhất là của hoạnh tài .Bà con ai có tâm sự vui buồn gì cũng thường đến kể cho bà nghe, bà biết nhiều tin sốt dẻo vì nhà bà lúc nào cũng rộng mở nhất là cái phao cho ai lỡ chân sái bước, gặp hoàn cảnh ngặt nghèọ Bà còn là gạch nối liền êm đềm giữa hai giới sang nghèo quê tỉnh, sống vào thời va chạm giao điểm của hai nền văn minh cũ mới, chứng nhân âm thầm của lịch sử thời đạị Nhưng điểm hay nhất là dù ở bất cứ hoàn cảnh địa vị nào đi chăng nữa, bà vẫn là bà Sáu không chút đổi thaỵChín mươi hai năm, tuổi thọ đối với cuộc đời con người là dài, nhưng chỉ là một thoáng thời gian không bao giờ trở lạị Ở đâu có những người như bà Sáu, ở đấy có những tấm lòng nhân, biết sống và đáng sống, và ai cảm thấy đã cố gắng hết sức làm bổn phận của mình cũng đều xứng đáng là người hùng thanh thản đi trọn cuộc đường trần, một thoáng trôi qua . Bỉ 08-09-02. Trần Thành Mỹ
Mục lục
Một thoáng cuộc đời
Một thoáng cuộc đời
Trần Thành MỹChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Nguyệt san giao mùaĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 4 năm 2007
|
Ái Khanh
Một Thoáng Hoài Cảm
(05/26/00) Thủy-Tiên lấm lét nhìn quanh, không thấy ai nàng vội lật viên đá lên, bốc nhanh mảnh giấy nhỏ dưới đất. Nàng bình tĩnh bước đi, sau khi nhìn kỹ một lần, biết chắc không có ai theo dõi hành động của mình rồi từ từ mở mảnh giấy ra đọc nhanh: “Em yêu. Nhớ em quá, một tuần chưa gặp nhau! Chiều mai thứ sáu em nhé. Anh chờ em sau khi tan trường cũng tại gốc phượng... Yêu nhớ em nhiều. Hoàng Tân.” Tiên mím môi, chớp mắt để giấu những xúc động trong lòng. Nàng cũng nhớ Tân lắm chứ! Từ hai tháng nay từ khi mẹ biết Tiên có người yêu, mẹ mắng Tiên một trận ra gì. Sau đó mẹ cấm hẳn không cho Thủy Tiên hẹn hò với Tân vì lý do ngày xưa khi mẹ và bác Hà còn bé, hai người là đôi bạn thân, hứa hẹn khi lớn lên nếu một người sinh trai, một người sinh gái sẽ làm sui gia với nhau và quả thật bác Hà sinh trai trước là Đoàn. Một năm sau mẹ Tiên sinh ra nàng. Tình “sui gia” ngày càng thắm thiết... Nhưng Thủy Tiên chỉ coi Đoàn như một người bạn hay hơn nữa chỉ là một người anh. * Cho đến một lần, thật tình cờ Thủy Tiên vào một tiệm bán những vật kỷ niệm để mua quà sinh nhật cho một người bạn, Tiên đang lơ đễnh nhìn quanh để tìm một vật gì mua tặng bạn, thì lúc ấy Tân cũng đang loay hoay tháo gỡ những cái chuông nho nhỏ xoắn vào nhau, thấy hay hay, Tiên chăm chú theo dõi. Lúc ấy, Tân vừa gỡ xong đưa lên lắc lắc trước mặt, những tiếng “leng keng” của những cái chuông chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vui tai. Tiên nghĩ thật nhanh đến món quà định mua cho bạn và Tiên cũng tiến đến quầy chọn một hộp y như của Tân. Hoàng Tân nhìn Thủy Tiên cười làm quen: - À, cô cũng định mua cái phong linh à? Thủy Tiên trố mắt: - Cái phong linh là cái gì? Hoàng Tân tiến đến gần hơn và bảo: - À phong linh là cái chuông nầy nè! Để treo trước cửa cho gió nó lắc vào nhau và tạo nên âm thanh đó mà! - Thủy Tiên chợt hiểu và gật đầu cười. Hoàng Tân trao cái hộp đang cầm cho Thủy Tiên và bảo: - Thôi cô khỏi mua để tôi tặng cô. Thủy tiên bất mãn: - Anh nầy kỳ không. Khi không, không quen biết gì lại đòi tặng cho người ta. Rồi Thủy Tiên quay ngoắt bỏ đi, tay cầm một hộp chuông đến quầy hàng trả tiền. Hoàng Tân lúng túng đứng cạnh, tay vẫn còn cầm hộp chuông của mình chờ tới phiên trả tiền. Thủy Tiên lơ đi, trả tiền xong bước ra khỏi tiệm vừa đi vừa mỉm cười câu chuyện vừa rồi. Bỗng đâu Hoàng Tân lại xồng xộc chạy tới: - Cô, nè cô cho tôi nói cái nầy một chút! Thủy Tiên đứng lại đanh đá: - Gì nữa đây? Hoàng Tân mặt mày đỏ gắt lắp bắp: - Tôi muốn tặng cô thiệt mà! Thủy Tiên phì cười: - Vậy chứ anh mua cho ai mà giờ lại đòi tặng tôi? Hoàng Tân hớn hở: - Không. Không tặng ai cả, tại đêm qua tôi đọc chuyện “ Phong Linh” hay quá nên hôm nay ghé mua về nhà treo cho vui vậy mà! Thủy Tiên tò mò: - Chuyện “Phong Linh” là chuyện thế nào vậy? - À, đại khái câu chuyện kể có một cô gái quen với một cậu con trai rồi hai người yêu nhau thắm thiết. Khi còn là tình nhân cậu ấy tặng cho cô gái một cái chuông giống như vậy và bảo để mỗi khi nghe chuông kêu thì nhớ về cậu ấy. Rồi sau cô ta nổi tiếng hát hay và có nhan sắc bỏ rơi người tình nghèo... Cô ta cứ trèo mãi trên danh vọng, một khi đã đạt được tất cả những ý muốn và có biết bao chàng trai khác có tiền tài, danh vọng săn đón. Nhưng cuối cùng cô nhận chân được những người đến sau yêu cô ta chỉ vì nhan sắc và tiếng tăm. Đến một buổi hoàng hôn cô ta ngồi im lìm bên song cửa nghe tiếng thanh thanh của cái phong linh chạm vào nhau, cô ta như tỉnh mộng và chợt nhớ đến người yêu đầu tiên và cô ta nôn nóng muốn nối lại với người đã một thời tha thiết yêu cô với một mối tình chân thật... Hoàng Tân ngưng bặt khi nhìn sang thấy Thủy Tiên đang chớp mắt. Thủy Tiên e thẹn cúi đầu: - Anh kể chuyện hay quá! Nhưng không biết đó là chuyện anh kể có thật không? Hoàng Tân vui vẻ nói không ăn nhập vào đâu: - Ồ, vậy là cô chịu nhận cái chuông rồi hả? Thủy Tiên nổi sùng: - Ai bảo với anh là tôi nhận hồi nào? Hoàng Tân đưa tay lên gãi đầu, mặt lại đỏ gắt khiến Thủy Tiên thương hại: - Thôi được, tôi nhận cho anh vui. Hoàng Tân mừng rỡ trao cho Thủy Tiên và giật nhanh gói chuông Thủy Tiên cầm nơi tay rồi vội vã phân trần: - Để tôi chạy lui trả cái nầy lại, cô chỉ cần một cái đủ rồi! - Thủy Tiên mỉm cười: - Anh nầy thật lạ, cái nầy tôi mua cho bạn tôi mà! - À, à vậy hả, thôi tôi xin lỗi nhé. À mà coi chừng lộn nhé, đây, để tôi ghi tên tôi vào gói chuông tôi tặng cô. Rồi không kịp chờ Thủy Tiên phản ứng, Hoàng Tân lại giựt gói quà mình trao viết vội chữ “Nguyễn Hoàng Tân”. Thủy Tiên cười hỏi: - Tên anh đó à? Hoàng Tân nhanh nhẩu: - Ừ tên tôi đó, còn cô tên gì? Thủy Tiên mỉm cười lắc đầu rồi bảo: - Thôi, cám ơn anh nhé. Chào anh tôi đi kẻo trời tối rồi. Và Thủy Tiên vội vã bước nhanh. Đêm ấy Thủy Tiên treo chùm chuông trước cửa sổ, lần đầu tiên Thủy Tiên nghe tiếng “leng keng” với bao nhiêu xáo trộn trong lòng... Sáng hôm sau trên đường đến trường, Thủy Tiên giật mình khi thấy Hoàng Tân lẻo đẽo theo sau. Thủy Tiên ngạc nhiên khi thấy mình không tỏ vẻ bực dọc mà lại như reo vui: - Ủa, anh Tân! Hoàng Tân tươi cười: - Chào cô! Cô đừng giận nhé. Hôm qua tôi theo cô tới cửa nhà cô nay mới đón cô được đó. Thủy Tiên cười: - Thiệt chưa gì mà anh đã làm tôi bận tâm rồi! Hoàng Tân hỏi dồn dập: - Hôm qua cô ngủ ngon không? Cô có treo cái chuông lên chưa? Cô thích nó không? Cô... Thủy Tiên gắt: - Hỏi gì mà hỏi dữ vậy? - Tại suốt đêm qua tôi thao thức chờ mong trời mau sáng để gặp cô, lòng lo sợ không gặp nên... Thủy Tiên chận lại: - Thôi được rồi! Và lần đầu tiên Thủy Tiên nhìn kỹ người con trai bước song song bên cạnh, lòng cảm thấy hơi hồi hộp. “Coi cũng được đó chứ!”, Thủy Tiên thầm nghĩ. Rồi mỗi buổi sáng, hai người song song đến trường, tuy hai trường khác nhau nhưng Hoàng Tân kiên nhẫn đón đưa Thủy Tiên... Tình cảm nẩy nở giữa hai người kéo dài cho đến cuối niên học. Những ngày nghỉ hè Thủy Tiên cứ xin phép mẹ đi phố luôn khiến mẹ nghi ngờ. Rồi đến một ngày mẹ bắt gặp hai người trên phố và từ đó mẹ cấm Thủy Tiên... Tiên và Tân ít còn dịp gặp gỡ nhưng Hoàng Tân đề nghị biên thư cho nhau rồi nhét vào hốc đá mỗi thứ năm. Mẹ theo dõi thấy Tiên và Tân không còn đi học chung cũng như Thủy Tiên đi về đúng giờ nên mẹ cũng yên lòng. Tình cảm vẫn phát triển trong áp lực của mẹ, Thủy Tiên lại là đứa con gái ngoan hiền không dám cãi lại mẹ. Nàng thường ray rứt đau khổ giữa chữ tình và hiếu chưa biết phải tính toán thế nào? Rồi biến cố 75 xẩy ra, mẹ trong cơn bạo bệnh, nhờ gia đình Đoàn chăm sóc. Sau đó cha của Đoàn nhờ làm việc trong hải quân nên trưa 30 tháng 4 mẹ và Thủy Tiên theo gia đình Đoàn di tản... * Hơn mười năm qua về làm dâu nhà người, âm thầm giấu kín một tình yêu thơ dại. Chiều nay ngồi bên song cửa chợt thấy một cô bé đang loay hoay lật viên đá cạnh nhà, Thủy Tiên lại nhớ đến những cánh thư tình ngày xưa. Có một lá thư mà Tân đã viết cho nàng lời lẽ rất nhẹ nhàng nhưng nàng cảm thấy xót xa vì nàng đã thú nhận nàng khó xử trước tình cảm của Hoàng Tân và sự ép buộc của mẹ trong thư có đoạn “... Em đừng tự trách mình nữa, tình đến hay tình đi đều do duyên phận...” Thôi nhé Tân! Tất cả nay đã là dĩ vãng! Nói với anh cũng là để nói với chính mình: Cho dù hoàn cảnh nào, không gian nào trong em cũng còn hình bóng Tân và tình nầy sẽ mãi mãi bất diệt. Và cuộc tình lỡ vẫn huy hoàng vĩnh viễn trong tâm hồn em...
Mục lục
Một Thoáng Hoài Cảm
Một Thoáng Hoài Cảm
Ái KhanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mít ĐặcĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Ái Khanh
Một Thoáng Hoài Cảm
(05/26/00) Thủy-Tiên lấm lét nhìn quanh, không thấy ai nàng vội lật viên đá lên, bốc nhanh mảnh giấy nhỏ dưới đất. Nàng bình tĩnh bước đi, sau khi nhìn kỹ một lần, biết chắc không có ai theo dõi hành động của mình rồi từ từ mở mảnh giấy ra đọc nhanh: “Em yêu. Nhớ em quá, một tuần chưa gặp nhau! Chiều mai thứ sáu em nhé. Anh chờ em sau khi tan trường cũng tại gốc phượng... Yêu nhớ em nhiều. Hoàng Tân.” Tiên mím môi, chớp mắt để giấu những xúc động trong lòng. Nàng cũng nhớ Tân lắm chứ! Từ hai tháng nay từ khi mẹ biết Tiên có người yêu, mẹ mắng Tiên một trận ra gì. Sau đó mẹ cấm hẳn không cho Thủy Tiên hẹn hò với Tân vì lý do ngày xưa khi mẹ và bác Hà còn bé, hai người là đôi bạn thân, hứa hẹn khi lớn lên nếu một người sinh trai, một người sinh gái sẽ làm sui gia với nhau và quả thật bác Hà sinh trai trước là Đoàn. Một năm sau mẹ Tiên sinh ra nàng. Tình “sui gia” ngày càng thắm thiết... Nhưng Thủy Tiên chỉ coi Đoàn như một người bạn hay hơn nữa chỉ là một người anh. * Cho đến một lần, thật tình cờ Thủy Tiên vào một tiệm bán những vật kỷ niệm để mua quà sinh nhật cho một người bạn, Tiên đang lơ đễnh nhìn quanh để tìm một vật gì mua tặng bạn, thì lúc ấy Tân cũng đang loay hoay tháo gỡ những cái chuông nho nhỏ xoắn vào nhau, thấy hay hay, Tiên chăm chú theo dõi. Lúc ấy, Tân vừa gỡ xong đưa lên lắc lắc trước mặt, những tiếng “leng keng” của những cái chuông chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vui tai. Tiên nghĩ thật nhanh đến món quà định mua cho bạn và Tiên cũng tiến đến quầy chọn một hộp y như của Tân. Hoàng Tân nhìn Thủy Tiên cười làm quen: - À, cô cũng định mua cái phong linh à? Thủy Tiên trố mắt: - Cái phong linh là cái gì? Hoàng Tân tiến đến gần hơn và bảo: - À phong linh là cái chuông nầy nè! Để treo trước cửa cho gió nó lắc vào nhau và tạo nên âm thanh đó mà! - Thủy Tiên chợt hiểu và gật đầu cười. Hoàng Tân trao cái hộp đang cầm cho Thủy Tiên và bảo: - Thôi cô khỏi mua để tôi tặng cô. Thủy tiên bất mãn: - Anh nầy kỳ không. Khi không, không quen biết gì lại đòi tặng cho người ta. Rồi Thủy Tiên quay ngoắt bỏ đi, tay cầm một hộp chuông đến quầy hàng trả tiền. Hoàng Tân lúng túng đứng cạnh, tay vẫn còn cầm hộp chuông của mình chờ tới phiên trả tiền. Thủy Tiên lơ đi, trả tiền xong bước ra khỏi tiệm vừa đi vừa mỉm cười câu chuyện vừa rồi. Bỗng đâu Hoàng Tân lại xồng xộc chạy tới: - Cô, nè cô cho tôi nói cái nầy một chút! Thủy Tiên đứng lại đanh đá: - Gì nữa đây? Hoàng Tân mặt mày đỏ gắt lắp bắp: - Tôi muốn tặng cô thiệt mà! Thủy Tiên phì cười: - Vậy chứ anh mua cho ai mà giờ lại đòi tặng tôi? Hoàng Tân hớn hở: - Không. Không tặng ai cả, tại đêm qua tôi đọc chuyện “ Phong Linh” hay quá nên hôm nay ghé mua về nhà treo cho vui vậy mà! Thủy Tiên tò mò: - Chuyện “Phong Linh” là chuyện thế nào vậy? - À, đại khái câu chuyện kể có một cô gái quen với một cậu con trai rồi hai người yêu nhau thắm thiết. Khi còn là tình nhân cậu ấy tặng cho cô gái một cái chuông giống như vậy và bảo để mỗi khi nghe chuông kêu thì nhớ về cậu ấy. Rồi sau cô ta nổi tiếng hát hay và có nhan sắc bỏ rơi người tình nghèo... Cô ta cứ trèo mãi trên danh vọng, một khi đã đạt được tất cả những ý muốn và có biết bao chàng trai khác có tiền tài, danh vọng săn đón. Nhưng cuối cùng cô nhận chân được những người đến sau yêu cô ta chỉ vì nhan sắc và tiếng tăm. Đến một buổi hoàng hôn cô ta ngồi im lìm bên song cửa nghe tiếng thanh thanh của cái phong linh chạm vào nhau, cô ta như tỉnh mộng và chợt nhớ đến người yêu đầu tiên và cô ta nôn nóng muốn nối lại với người đã một thời tha thiết yêu cô với một mối tình chân thật... Hoàng Tân ngưng bặt khi nhìn sang thấy Thủy Tiên đang chớp mắt. Thủy Tiên e thẹn cúi đầu: - Anh kể chuyện hay quá! Nhưng không biết đó là chuyện anh kể có thật không? Hoàng Tân vui vẻ nói không ăn nhập vào đâu: - Ồ, vậy là cô chịu nhận cái chuông rồi hả? Thủy Tiên nổi sùng: - Ai bảo với anh là tôi nhận hồi nào? Hoàng Tân đưa tay lên gãi đầu, mặt lại đỏ gắt khiến Thủy Tiên thương hại: - Thôi được, tôi nhận cho anh vui. Hoàng Tân mừng rỡ trao cho Thủy Tiên và giật nhanh gói chuông Thủy Tiên cầm nơi tay rồi vội vã phân trần: - Để tôi chạy lui trả cái nầy lại, cô chỉ cần một cái đủ rồi! - Thủy Tiên mỉm cười: - Anh nầy thật lạ, cái nầy tôi mua cho bạn tôi mà! - À, à vậy hả, thôi tôi xin lỗi nhé. À mà coi chừng lộn nhé, đây, để tôi ghi tên tôi vào gói chuông tôi tặng cô. Rồi không kịp chờ Thủy Tiên phản ứng, Hoàng Tân lại giựt gói quà mình trao viết vội chữ “Nguyễn Hoàng Tân”. Thủy Tiên cười hỏi: - Tên anh đó à? Hoàng Tân nhanh nhẩu: - Ừ tên tôi đó, còn cô tên gì? Thủy Tiên mỉm cười lắc đầu rồi bảo: - Thôi, cám ơn anh nhé. Chào anh tôi đi kẻo trời tối rồi. Và Thủy Tiên vội vã bước nhanh. Đêm ấy Thủy Tiên treo chùm chuông trước cửa sổ, lần đầu tiên Thủy Tiên nghe tiếng “leng keng” với bao nhiêu xáo trộn trong lòng... Sáng hôm sau trên đường đến trường, Thủy Tiên giật mình khi thấy Hoàng Tân lẻo đẽo theo sau. Thủy Tiên ngạc nhiên khi thấy mình không tỏ vẻ bực dọc mà lại như reo vui: - Ủa, anh Tân! Hoàng Tân tươi cười: - Chào cô! Cô đừng giận nhé. Hôm qua tôi theo cô tới cửa nhà cô nay mới đón cô được đó. Thủy Tiên cười: - Thiệt chưa gì mà anh đã làm tôi bận tâm rồi! Hoàng Tân hỏi dồn dập: - Hôm qua cô ngủ ngon không? Cô có treo cái chuông lên chưa? Cô thích nó không? Cô... Thủy Tiên gắt: - Hỏi gì mà hỏi dữ vậy? - Tại suốt đêm qua tôi thao thức chờ mong trời mau sáng để gặp cô, lòng lo sợ không gặp nên... Thủy Tiên chận lại: - Thôi được rồi! Và lần đầu tiên Thủy Tiên nhìn kỹ người con trai bước song song bên cạnh, lòng cảm thấy hơi hồi hộp. “Coi cũng được đó chứ!”, Thủy Tiên thầm nghĩ. Rồi mỗi buổi sáng, hai người song song đến trường, tuy hai trường khác nhau nhưng Hoàng Tân kiên nhẫn đón đưa Thủy Tiên... Tình cảm nẩy nở giữa hai người kéo dài cho đến cuối niên học. Những ngày nghỉ hè Thủy Tiên cứ xin phép mẹ đi phố luôn khiến mẹ nghi ngờ. Rồi đến một ngày mẹ bắt gặp hai người trên phố và từ đó mẹ cấm Thủy Tiên... Tiên và Tân ít còn dịp gặp gỡ nhưng Hoàng Tân đề nghị biên thư cho nhau rồi nhét vào hốc đá mỗi thứ năm. Mẹ theo dõi thấy Tiên và Tân không còn đi học chung cũng như Thủy Tiên đi về đúng giờ nên mẹ cũng yên lòng. Tình cảm vẫn phát triển trong áp lực của mẹ, Thủy Tiên lại là đứa con gái ngoan hiền không dám cãi lại mẹ. Nàng thường ray rứt đau khổ giữa chữ tình và hiếu chưa biết phải tính toán thế nào? Rồi biến cố 75 xẩy ra, mẹ trong cơn bạo bệnh, nhờ gia đình Đoàn chăm sóc. Sau đó cha của Đoàn nhờ làm việc trong hải quân nên trưa 30 tháng 4 mẹ và Thủy Tiên theo gia đình Đoàn di tản... * Hơn mười năm qua về làm dâu nhà người, âm thầm giấu kín một tình yêu thơ dại. Chiều nay ngồi bên song cửa chợt thấy một cô bé đang loay hoay lật viên đá cạnh nhà, Thủy Tiên lại nhớ đến những cánh thư tình ngày xưa. Có một lá thư mà Tân đã viết cho nàng lời lẽ rất nhẹ nhàng nhưng nàng cảm thấy xót xa vì nàng đã thú nhận nàng khó xử trước tình cảm của Hoàng Tân và sự ép buộc của mẹ trong thư có đoạn “... Em đừng tự trách mình nữa, tình đến hay tình đi đều do duyên phận...” Thôi nhé Tân! Tất cả nay đã là dĩ vãng! Nói với anh cũng là để nói với chính mình: Cho dù hoàn cảnh nào, không gian nào trong em cũng còn hình bóng Tân và tình nầy sẽ mãi mãi bất diệt. Và cuộc tình lỡ vẫn huy hoàng vĩnh viễn trong tâm hồn em...
Mục lục
Một Thoáng Hoài Cảm
Một Thoáng Hoài Cảm
Ái KhanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mít ĐặcĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Lãng Lãng
Một thoáng ngậm ngùi
"Mây bay trên đầu và nắng trên vai Đôi chân ta đi sông còn ở lại Con tim yêu thương vô tình chợt gọi Lại thấy trong ta hiện bóng con người . . ." Trịnh công Sơn .
Như một cảm nhận có ai đang nhìn mình , quay sang bàn kế bên trong buổi tiệc cưới . Tôi bắt gặp một ánh mắt như thật lạ , ánh mắt như nhìn chăm chăm vào tôi , như đượm một chút gì của hằn học, một chút gì của oán hờn và nhất là khuôn mặt mà hình như tôi có lần đã gặp . Tôi thấy cô ấy như đang thì thầm với người đàn ông bên cạnh và cứ với ánh mắt đăm đăm đó đang nhìn tôi. . .Thôi đành chịu , không thể nào nhớ được cô ta là ai . Thôi cứ tãng lờ , hy vọng cái nhìn đáng sợ đó không phải đang hướng về mình . - Xin lổi ! Anh có phải anh Đặng ? - Dạ , tôi là Đặng . - Anh có nhớ em không ? Chắc là anh không nhớ đâu . Em là Thi Lan , em của chị Thi Dung , anh có nhớ chứ ? - . . . . Một thoáng ngở ngàng . . . - . . . Anh nhớ . . . Anh nhớ chứ . . . Thốt nên những từ ngử ấy khi mà trong đầu tôi như tràn ngập bởi những hình ảnh ngày nào của 30 năm về trước , những hình ảnh như là những cơn sóng cuồng nộ đang đổ ập vào trí tưởng của tôi, những hình ảnh như chồng chất, như chen lấn , len lỏi vào trong đầu óc tôi . Hình ảnh của một người con gái với gương mặt và đôi mắt lúc nào cũng thấy buồn , đôi mắt như tràn đầy những giọt lệ lại là những hình ảnh đậm nét rỏ ràng nhất , như là toàn những hình ảnh của Thi Dung, người con gái đã từng là người bạn gái thân thiết của tôi trong một khoảng thời gian. . . . . .Tiển nàng về lại thành phố nơi nàng đang sống , trong một quán nhỏ bên đường lần nàng đến thăm tôi, trước khi bắt đầu cho chuyến hành trình định mạng . - Anh không đi có được không ? - . . . . - Cha mẹ em sẽ giúp mình lo đám cưới và sau đó sẽ giúp đở trong cuộc sống tương lai của mình . - . . . . - Anh đi rồi thì em sẽ ra sao ? - . . . . Nhìn những giọt lệ lả chả rơi trên gương mặt buồn bã của nàng , lòng tôi như đau xót vô vàn , lẩn tránh hình ảnh đau thương đó tôi như không dám nhìn thẳng vào gương mặt đau khổ ấy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy những giot lệ và như đang chảy thành dòng . . . Những lời nói của nàng như đang níu kéo , như đang thuyết phục tôi thay đổi ý định vượt biên . Vượt biên , rời xa quê hương dấu yêu, rời xa tình yêu tuổi trẻ , những tình cảm thân thương của gia đình , thân quyến, rời xa bạn bè , ngôi trường xưa, khu phố củ và như không có con đường trở lại . Đã có biết bao nhiêu người đã không đến được bến bờ của tự do . Bị vùi dập thân xác mình đâu đó trong lòng đại dương mênh mông hay kết quả trong những trại tù vô định như tôi đã có lần kinh nghiệm với năm tháng đọa đày , những tháng ngày sắp tới , tương lai tôi . . . như thật không rỏ ràng. . . Tại sao tôi phải ra đi ? Để tìm kiếm một tương lai mới ? Đi tìm tự do của một con người ? Đi tìm cuộc sống vật chất tốt hơn ? Để trốn tránh những ngày sống đọa đày không tương lai , để không phải chấm dứt cuộc đời từ trại tù này sang trại tù khác trên chính quê hương của mình ? Để đi tìm nguồn hy vọng mới cho tương lai ? Để tìm nguồn kinh tế giúp đở gia đình, cha mẹ , các em còn nhỏ dại ? Khi mà tôi đã từng là một người lính chiến sau những tháng ngày trong trại tù binh cộng sản trở về nhà cố gắng che dấu lý lịch và thân phận của mình bằng một lý lịch mới , một sinh viên về quê mẹ nơi chốn đồng ruộng xa xôi. Có lẽ câu trả lời lúc đó cho tôi là tất cả mọi lý do trên đã thôi thúc , đã hướng dẩn mọi suy nghĩ để có quyết định kiên quyết : Phải ra đi . Tôi đã không nói với nàng tất cả những suy nghỉ và những lý do thúc dục tôi với ý chí kiên định của mình , trong thời gian đó tôi nghỉ nàng hiểu được ,tôi nghỉ nàng đã hiểu . Tôi đã không nói rỏ vì trong suy nghỉ của nàng kết hôn là thêm một gia đình nhỏ trong gia đình lớn , cha mẹ nàng sẽ bao bọc , lo lắng cho chúng tôi . Tai sao phải vượt biển trong khi có thể sống những ngày an bình ngay trên chính quê hương mình . Làm sao được khi mà lý lịch giả dối nầy có thể sẽ được phô bày một ngày nào đó, hậu quả sẽ ra sao ? Làm sao được khi mà nhìn hoàn cảnh kinh tế gia đình đang rơi , tiếp tục rơi mà chưa đến đáy ! Làm sao được khi là một thằng đàn ông mà tương lai mình sẽ lệ thuộc vào người khác ! Làm sao được khi mà . . . Rồi những hình ảnh khác lại xuất hiện . . . Với nụ cười nhẹ trên môi . - Anh khỏe không ? Nhìn anh cũng không tệ , vẩn còn đẹp trai chán . . . Thật ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của nàng ngay trong trại tù , trong một buổi thăm nuôi. - Làm sao em đến đây được ? Có ai đi với em không ? Làm sao để trở về có kịp cho chuyến đò hôm nay không ? Làm sao . . . - Em đi một mình , sau khi thăm anh , em vẩn còn đủ thì giờ để trở về Cà Mau nghĩ lại đó ngày mai em sẽ trở về lại Bạc Liêu . Anh có biết khi nào mới được tha không ? Tội vượt biên có lẽ chỉ vài tháng rồi sẽ đươc tha . . . Hình ảnh ấy, giọng nói ấy, đôi mắt ấy , mái tóc ấy ngày nào như rỏ ràng , như chân thật trước mắt tôi, rồi lại những giọt lệ tràn mi , khi mà trên môi nàng vẫn còn đó với nụ cười gượng gạo . - Anh không biết , những người bình thường thì như thế còn anh là người tổ chức hơn nửa không biết họ có biết lý lịch của anh không ?. . . . . .Có lần em gái tôi tâm sự với nàng khi được hỏi : - Chị có hận anh Đặng của em không ? - Anh ấy là người chị yêu nhất và cũng là người chị hận nhất . Em tôi cũng nói tôi nghe rằng nàng vẩn sống độc thân . Đối với nàng có phải chăng là tình yêu của một đời , một kiếp, tình yêu như của đất với trời , như trăng với gió , như của ánh sáng và những áng mây, như của những con sông cưu mang dòng nước mãi mải hiện diện trong vòng thời gian của trường tồn ? Còn tình yêu của tôi dành cho nàng như thế nào ? Tình yêu của tôi dành cho nàng không phải như tình yêu mà nàng đã dành cho tôi , có lẻ tình yêu của tôi đã trộn lẫn với tình thân của mình , trách nhiệm của mình, mộng tưởng của riêng mình , hoài bão của riêng mình , tương lai của riêng mình . . . Những cái của riêng mình sao mà như nhiều quá đã làm phai nhạt đi tình yêu của tôi . Lần gia đình tôi về lại thăm quê xưa và gia đình , có lần mẹ gọi vợ tôi bằng tên của nàng . Có tiếng nói thoang thoảng bên tai , giọng nói của vợ tôi . . . - Anh ,Thi Lan đang hỏi anh đó ! - . . . Xin lổi . . . Anh xin lổi . . . Không biết câu nói nầy tôi đang nói với Thi Lan em của nàng hay chính tôi đang nói với nàng .
Mục lục
Một thoáng ngậm ngùi
Một thoáng ngậm ngùi
Lãng LãngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: LangLang Nguồn: Tác giả /VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 2 năm 2008
|
Lang Lang
A moment of sadness
"Clouds fly above my head and sunshine on my shoulders. My feet go to the river and stay behind. A loving heart suddenly calls. I see a human shadow in me..." Trinh Cong Son .
As if I felt someone was looking at me, I turned to the next table at the wedding party. I encountered a strange look, eyes that seemed to be staring at me, as if filled with a bit of malice, a bit of resentment, and especially a face that I seemed to have seen before. I saw her whispering to the man next to her and looking at me with those staring eyes. . .I can't help it, I can't remember who she is. Just ignore it, hoping that scary look isn't directed at you. - Sorry! Are you Mr. Dang? - Yes, I'm Dang. - Do you miss me ? You probably don't remember. I'm Thi Lan, Thi Dung's sister, do you remember? - . . . . A moment of surprise. . . - . . . I remember . . . Do you remember? . . Spoken those words when my mind seemed to be filled with images from 30 years ago, images like waves of rage pouring into my mind, images like husbands. The substance, as if jostling, crept into my mind. The image of a girl with a face and eyes that always feel sad, eyes that seem to be filled with tears, are the clearest and boldest images, like all the images of Thi Dung, her daughter. She has been my close girlfriend for a while. . . . . .Took her back to the city where she was living, in a small roadside shop when she came to visit me, before starting her fateful journey. - Is it okay if I don't go? - . . . . - My parents will help me pay for the wedding and then will help me in my future life. - . . . . - What will happen to you if I leave? - . . . . Looking at the tears streaming down her sad face, my heart felt so much pain. Avoiding that painful image, I didn't dare look directly at that miserable face, didn't dare look directly into her eyes. filled with tears and seemed to be flowing in a stream. . . Her words seemed to hold me back, as if they were convincing me to change my mind about crossing the border. Crossing the border, leaving my beloved homeland, leaving the love of youth, the loving feelings of family and relatives, leaving friends, the old school, the old neighborhood and it seemed like there was no way back. There have been so many people who have not reached the shore of freedom. Having my body buried somewhere in the vast ocean or ending up in unknown prison camps like I once experienced with the years of torture, the days to come, my future. . . It's not really clear. . . Why do I have to leave? To find a new future? Looking for a person's freedom? Looking for a better material life? To avoid the days of living in exile without a future, to avoid having to end up living from one prison camp to another in your own homeland? To find new sources of hope for the future? To find economic resources to help family, parents, and young children? When I was once a soldier, after months in a communist prisoner of war camp, I returned home trying to hide my background and identity with a new one, a student returning to his mother's hometown in the fields. far. Perhaps the answer at that time for me was that all of the above reasons motivated and guided all thoughts to make a resolute decision: Must leave. I did not tell her all the thoughts and reasons that urged me with my steadfast will, during that time I thought she understood, I thought she understood. I didn't say it clearly because in her mind, getting married is adding a small family to the big family, her parents will protect and worry about us. Why have to cross the sea when you can live peaceful days right in your own homeland? How can this be when this false background may be exposed one day, what will be the consequences? How can we do this when we look at the family's economic situation, which is falling and continues to fall, but has not yet reached the bottom! How can I be a man whose future depends on someone else? How can it be when . . . Then other images appeared. . . With a slight smile on his lips. - How are you ? He doesn't look bad, he's still handsome. . . It was surprising because of her sudden appearance right in the prison, during a visit. - How did I get here? Is anyone going with me? How can I get back in time for today's ferry? How . . . - I went alone, after visiting you, I still had enough time to return to Ca Mau, thinking about it, I would return to Bac Lieu tomorrow. Do you know when you will be forgiven? The crime of crossing the border will probably be forgiven in just a few months. . . That image, that voice, those eyes, that hair seemed clear and real every day before my eyes, and then tears filled her eyes, while her lips were still there with a forced smile. - I don't know, normal people are like that and I'm the organizer, I don't know if they know my background? . . . . .Once my sister confided to her when asked: - Do you hate my brother Dang? - He is the person I love the most and also the person I hate the most. My sister also told me that she is still single. For her, is it the love of a lifetime, a lifetime, a love like between earth and sky, like moon and wind, like light and clouds, like rivers carrying ever-present water? present within the time of eternity? What about my love for her? My love for her is not like the love she has for me, perhaps my love is mixed with my love, my responsibilities, my own dreams, my own ambitions. , your own future. . . Too many of my own things seem to have faded my love. When my family returned to visit our hometown and family, my mother once called my wife by her first name. There was a faint voice in my ear, my wife's voice. . . - You, Thi Lan is asking you! - . . . Sorry. . . I'm sorry. . . I don't know if I'm saying this to her younger brother Thi Lan or if I'm saying it to her myself.
Table of contents
A moment of sadness
A moment of sadness
Lang LangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: LangLang Source: Author /VNthuquan - Online Library Posted by: VNTQ.net member on: February 19 year 2008
|
Hương Biển
Một Thuở Riêng Em
Bốn năm qua rồi, đến giờ, anh nào biết, trong em vẫn còn lại một nỗi nhớ về anh đến vẹn nguyên. Em chẳng thể nào quên có một thời mình đã là của nhau - một thời anh là của riêng em. * Ngày ấy, anh là sinh viên năm thứ ba, đẹp trai, học giỏi, lại đa tài. Anh nổi bật lên hẳn giữa đám bạn bè cùng lớp. Và dĩ nhiên, anh trở thành trung tâm của mọi sự chú ý và là đề tài bàn tán của cá cô nữ. Em cũng biết không ít cô trong số họ rất thích anh. Nhưng anh thì phớt tỉnh Ăng-lê trước những ánh mắt ngưỡng mộ của họ để đến với em. Ðiều đó làm em thật ngạc nhiên bởi em chưa từng nghĩ đến điều này. Lúc đầu em chỉ cảm thấy vui vui khi mỗi lần tan trường có anh đưa về. Buổi tối anh thường đến nhà em chơi. Thỉnh thoảng anh gởi tặng em những món quà nhỏ đầy ý nghĩa và em đã nhận nó như một lời tỏ tình của anh. Rồi em không biết mình đã bắt đầu yêu anh từ bao giờ, chỉ biết rằng hình ảnh anh đã đi vào trong những giấc mơ hồng của em ngày ấy... Ðó là chuổi ngày hạnh phúc nhất trong em. Nhưng trong cuộc đời hình như luôn có những khoảnh khắc của định mệnh. Chỉ cần một sự kiện đột ngột bất ngờ xảy đến khuấy động mọi trật tự thường ngày là sự kiện đó đùng một cái đảo lộn cuộc sống bình lặng của ta. Vâng, định mệnh đã không mỉm cười với em. Ðịnh mệnh có quá khắt khe không khi chỉ bằng lòng ban phát cho em một tình yêu quá ngắn ngủi và một hạnh phúc không trọn vẹn. Em còn nhớ ngày ấy mình đã đau khổ như thế nào khi anh vội vã quay lưng. * Tối. Anh không đến (anh bảo với em là anh đi xa). Buồn. Em xách xe ra phố. Một mình em lang thang trên con đường mà hằng ngày em và anh vẫn thường hay qua. Con đường không lá me bay, cũng không mùi hoa sữa mà sao em nghe thân thương đến lạ! Em thầm ước giá như giờ này có anh bên em. Rồi bất chợt tay lái em run run khi trông thấy anh chở cô bạn gái đang đi ngược về phía em. Nuốt ực một cái gì đó đang dâng lên nghèn nghẹn nơi cổ họng khi em nhận được cái nhìn hờ hững của kẻ xa lạ mà anh gởi lại khi phóng ào qua em. Trông anh lúc ấy thật hạnh phúc. Em lặng người, nghe cay cay nơi khóe mắt và trái tim dường như trĩu nặng. Những ngày sau đó em sống trong nổi nhớ anh dày vò đến nhức nhối. Em chờ đợi và hy vọng sẽ nhận được ở anh một lời xin lỗi. Em biết chỉ như thế thôi là em sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả để mình vẫn là của nhau. Một ngày, hai ngày, rồi một tuần, hai tuần... sắp hết. Em đếm thời gian ào ạt qua đi. Lòng nôn nao, run sợ nghe tiếng những chiếc xe máy lao qua cửa nhà... Anh vẫn không đến! Cái cảm giác thất vọng đến não nề cứ cuộn lên trong em từng đợt, từng đợt. Em đã quá hy vọng để bây giờ phải đau khổ khi ôm lấy một chùm thất vọng. Hụt hẫng, đau đớn nghe tình yêu òa vỡ trong em. Ðến bây giờ thì em đã hiểu, cái mà em ngỡ là tình yêu đầu đời, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tồn tại. Em cay đắng nhận ra rằng: tình yêu mà anh dành cho em ngày ấy chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Ngày ấy em tự bảo mình hãy cố quên anh đi như quên một kỷ niệm buồn. Người ta không thể bám vào quá khứ để mà sống. Rồi đến một lúc nào đó em sẽ quên anh thôi và trái tim em lại ngân lên một tình khúc khác. Thế nhưng con người ta không thể dễ dàng quên đi những gì mình đã có. Cũng như em đã không thể nào quên được anh dẫu biết trăm ngàn lần về tình yêu không thật của anh. Trong em vẫn mãi tiếc nuối một thời mình bên nhau. Hương Biển
Mục lục
Một Thuở Riêng Em
Một Thuở Riêng Em
Hương BiểnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Sea Fragrance
A Time On Your Own
Four years have passed, until now, little do you know, I still have a lasting memory of you left in me. I can't forget a time when we were each other - a time when you were mine. * At that time, he was a third-year student, handsome, good at studying, and multi-talented. He stood out among his classmates. And of course, he became the center of all attention and the topic of discussion among the girls. I also know that many of them like you very much. But I ignored England's admiring eyes to come to you. That surprised me because I had never thought about this. At first, I only felt happy when he took me home every time after school. In the evening, I often come to your house to play. Sometimes you send me small, meaningful gifts and I accept them as a confession of your love. Then I don't know when I started loving you, I only know that your image entered my pink dreams that day... Those were the happiest days of my life. But in life it seems there are always moments of destiny. All it takes is a sudden, unexpected event that disturbs all the daily order for that event to suddenly upset our peaceful life. Yes, fate did not smile on me. Is fate too harsh to only be willing to give you a love that is too short and an incomplete happiness? I still remember how miserable I was that day when you quickly turned your back. * Dark. I didn't come (I told you I was going away). Sad. I took the car to the street. I wandered alone on the road that you and I often pass every day. The road has no flying tamarind leaves, nor the smell of milk flowers, but why does it sound so strangely dear to me! I secretly wish I had you by my side right now. Then suddenly my steering wheel trembled when I saw him carrying his girlfriend going in the opposite direction towards me. Swallowing something stuck in my throat when I received the indifferent look from the stranger that he sent back as he rushed past me. He looked so happy at that moment. I was silent, there was a stinging sensation in the corner of my eyes and my heart seemed heavy. In the days that followed, I lived in aching, tormenting memories of you. I wait and hope to receive an apology from you. I know that just like that, I will be willing to ignore everything so that we can still be together. One day, two days, then a week, two weeks... it's almost over. I count the time rushing past. Feeling anxious, trembling with fear when I hear the sound of motorbikes rushing past the door... You still haven't come! The feeling of disappointment kept rolling up inside me wave by wave. I had too much hope and now I have to suffer while embracing a cluster of disappointments. Disappointed and painful to hear the love bursting inside you. Now I understand that what I thought was my first love will probably never exist. I bitterly realized that the love you gave me that day was nothing more than a joke. That day I told myself to try to forget you like forgetting a sad memory. People cannot cling to the past to live. Then at some point I will forget you and my heart will sing another love song. But people cannot easily forget what they have. Just like I couldn't forget you even though I knew a hundred thousand times about your fake love. I still miss the time we were together. Sea Fragrance
Table of contents
A Time On Your Own
A Time On Your Own
Huong BienWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Ngô Giang Thanh Thuỵ
Một Thời Ta Yêu Nhau
Tôi và anh ở cùng một ký túc xá. Ra vào biết mặt, nhưng chẳng hề quen. Anh là người cao lớn, đẹp một cách tài tử nhưng nhìn hơi ... đểu . Nghe nói anh là "cây đinh" của lớp và thuộc hàng có "máu mặt" ở ký túc xá này . Có lẽ ý thức đầy đủ về điều đó nên anh khá kiêu hãnh. Còn tôi thì không sao ưa nổi cái loại người hãnh tiến... vô lý này, dù rằng anh chẳng hại đến ai . Cho nên gặp anh tôi hay vênh mặt lên, tuy cũng chẳng biết để làm gì! Ban đầu thì anh ngạc nhiên, hay đúng hơn là anh cảm thấy xúc phạm. Thường thì anh xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ nổi đình nổi đám. Anh luôn được sự ngưỡng mộ của các cô gái . Họ xoắn lấy anh hoặc tranh thủ cười duyên. Vậy mà chỉ có tôi là dám coi thường anh ra mặt. Anh biết vậy và thường hay chú ý đến tôi . Bữa nọ, tôi đi học về. Lên cầu thang và gặp anh đi xuống. Cầu thang thì hẹp, vậy mà anh cứ lẩn quẩn, loanh quanh, đi không đi, ở không ở. Thấy tôi, anh bối rối, nhưng sau cái nhìn là cả một sự dò xét. Tôi thản nhiên: "Có chuyện gì không?". Anh ngượng ngùng: "Tôi thấy bạn quen quen". Suýt chút nữa thì tôi phì cười . Một cách làm quen quá ư là cổ điển. Tôi cố tình lạnh lùng: "Vậy à". Rồi bỏ đi . Anh nhìn theo ngơ ngẩn. Nhưng khổ nỗi, người nói: "Ghét của nào trời trao của đó". Nửa năm sau chúng tôi yêu nhau! Kể từ đó, anh dẹp bỏ bộ mặt kênh kiệu, khó ưa mà thay vào đó gương mặt dễ thương hơn. Anh là người có cá tính. Tôi cũng vậy . Đôi khi chúng tôi cãi nhau một cách khốc liệt tưởng chừng như sẽ chia tay . Nhưng rồi chúng tôi vượt qua được, để lại thấy rằng hiểu nhau hơn. Ở bên anh, tôi bình yên và hạnh phúc. Anh đàn hát rất hay . Những tối rảnh rỗi, chúng tôi thường lên sân thượng, và anh hát cho tôi nghe những bài tình ca . Ô, mới tuyệt làm sao! Cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được giọng hát ấm áp đó. Tưởng rằng chúng tôi sẽ có nhau mãi mãi . Cho đến một ngày kia, anh đã thú nhận rằng gia đình đã "nhắm" cho anh một cô gái . Hiền lành, thua tôi về học thức nhưng lại giàu có hơn tôi . Nghe anh nói, ban đầu tôi cứ tưởng là đùa . Nhưng rồi sau đó, hình như để khẳng định thêm điều ấy, chị anh đến gặp tôi vừa như van xin, vừa như đe dọa . Tôi không ngờ chuyện tình cảm của mình lại éo le như trong tiểu thuyết. Tôi rút lui vì tự ái . Còn anh thì không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình. Tôi như biến thành kẻ khác. Lạnh lùng và trầm lắng đi . Tôi bắt đầu tập quên anh. Công việc đầu tiên là dời chỗ ở, bởi tôi biết chắc rằng ở nơi này thì trái tim tội nghiệp của tôi sẽ mềm yếu mỗi khi gặp anh. Anh dò la qua bạn bè. Nhưng tất cả đều từ chối . Bởi vì trong mắt họ anh là một kẻ hèn, và hơn nữa họ muốn tôi được yên. Có những đêm tôi không ngủ được. Dưới đường vắng vọng lên tiếng chổi lào xào của những người lao công làm khuya, tôi lại nhớ anh quay quắt. Cuối cùng rồi mọi việc lại đâu vào đấy . Anh ra trường và ở lại thành phố làm việc. Cuộc tình duyên của anh nghe nói cũng không thành. Tôi biết tin. Không vui, không buồn, không lo lắng. Tôi chỉ thấy mình thật đáng thương. Thỉnh thoảng ngoài đường phố chúng tôi gặp nhau và chào nhau theo đúng phép của người quen cũ. Đôi khi chạy thật nhanh trên đường, anh lướt qua tôi đầy dửng dưng, xa lạ. Vậy mà đã có một thời chúng tôi yêu nhau ... Ngô Giang Thanh Thuỵ
Mục lục
Một Thời Ta Yêu Nhau
Một Thời Ta Yêu Nhau
Ngô Giang Thanh ThuỵChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Ngo Giang Thanh Thuy
Once We Loved Each Other
You and I live in the same dormitory. I know your face in and out, but I'm not familiar with you at all. He is tall, handsome in an amateurish way, but looks a bit... mean. It is said that he is the "pin" of the class and one of the most "famous" in this dormitory. Perhaps fully aware of that, he was quite proud. As for me, I can't stand this kind of arrogant... unreasonable person, even though he doesn't harm anyone. That's why when I see him, I often get puffed up, even though I don't know what it's for! At first he was surprised, or rather he felt offended. Usually, wherever he appears, that place will be famous. He is always admired by girls. They flirt with him or try to smile charmingly. Yet I was the only one who dared to look down on him. He knows that and often pays attention to me. One day, I came home from school. Go up the stairs and meet him coming down. The stairs are narrow, yet he keeps wandering around, not walking, not staying. Seeing me, he was confused, but behind the look was an investigation. I calmly said: "Is there something wrong?". He said shyly: "I think you look familiar." I almost burst out laughing. Such a classic way to get acquainted. I deliberately said coldly: "Is that so?" Then leave. He looked bewildered. But unfortunately, people say: "Hate what God gives you." Half a year later we fell in love! Since then, he put away his arrogant and unpleasant face and replaced it with a cuter face. He is a person with personality. Me too . Sometimes we argued so fiercely that we thought we would break up. But then we got over it, and found that we understood each other better. With you, I am peaceful and happy. He sings very well. On free nights, we often go to the rooftop, and he sings love songs to me. Oh, how wonderful! Until now I still can't forget that warm voice. I thought we would have each other forever. Until one day, he confessed that his family had "aimed" a girl for him. Gentle, inferior to me in education but richer than me. Hearing him say that, at first I thought it was a joke. But then, as if to further confirm that, his sister came to me both as a beggar and as a threat. I didn't expect my love story to be as tragic as in the novel. I withdrew because of pride. And he is not brave enough to protect his love. I feel like I've become someone else. Be cold and quiet. I started to practice forgetting him. The first thing to do is move, because I know for sure that in this place, my poor heart will soften every time I see him. He scouted through his friends. But all refused. Because in their eyes you are a coward, and moreover they want me to be left alone. There are nights when I can't sleep. Down on the deserted street, there was the sound of rustling brooms from workers working late at night. I missed him so much. Finally, everything fell into place. He graduated and stayed in the city to work. It is said that his love affair also failed. I know the news. Not happy, not sad, not worried. I just feel pitiful. Occasionally on the street we meet and greet each other according to old acquaintances. Sometimes when running fast on the street, he passes me indifferently and strangely. Yet there was a time when we loved each other... Ngo Giang Thanh Thuy
Table of contents
Once We Loved Each Other
Once We Loved Each Other
Ngo Giang Thanh ThuyWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: executive: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Triều Sương
Một thời đã xa
Ngày ấy, nó học đều các môn đặc biệt nó khá môn văn nhất vậy mà chưa bao giờ nó nhớ nổi một bài thơ nào trong một tuần. Nó chỉ thuộc và nhớ để đối phó với thầy cô. Nó yêu thơ lắm chứ nhưng nó cũng ko hiểu vì sao như thế dù trí nhớ nó không kém. Hôm ấy, sau khi kết thúc bài, thầy giáo chủ nhiệm văn đã cùng trao đổi với cả lớp về thơ. Các bạn trong lớp cứ đua nhau hỏi thầy về cách làm một bài thơ tự do. Thầy cũng là một nhà thơ và có nhiều bài thơ được đăng trên báo. Trong lớp có nhiều học sinh rất ngưỡng mộ thầy trong đó có nó. Thầy đã nhiệt tình chỉ dạy và nó đã tiếp thu rất nhanh. Sau đó thầy đã đọc một bài thơ của nhà thơ Giang Nam … Thầy đã đọc hết bài thơ vậy mà nó cùng các bạn vẫn còn xúc động. Cà lớp học im phăng phắc và nó buộc miệng: _ Bài thơ hay quá thầy ơi! Nó đã từng đọc nhiều bài thơ , đủ các thể loạI từ thơ tình đến thơ quê hương…nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy thích bài thơ này đến như thế. Sau buổi học đó, nó chạy ra nhà sách và lục tìm lờI bài thơ đó nhưng nó không tìm thấy. Nó còn hỏi mượn thẻ đọc sách ở thư viện thành phố của dì út nó nữa. Sau khi mượn nhỏ bạn cặp kiếng trắng , mặc bộ đồ trông nhỉnh tuổi hơn một chút, nó đến thư viện và cuối cùng nó cũng tìm thấy lời bài thơ ấy và đến bây giờ nó vẫn còn nhớ kỹ từng chữ từng lờI trong bài thơ ấy. Bạn bè nó bảo rằng đây là chuyện lạ, nó cũng ko biết nhưng chỉ lạ rằng sao nó không nhớ nổI một đoạn thơ tình mà lạI nhớ kỹ cả một bài thơ dài đến thế. Bài thơ bắt đầu từ câu : Thưở ấu thơ ngày hai buổi đến trường (*)Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ “Ai bào chăn trâu là khổ ?” Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao Những ngày trốn học ĐuổI bướm cầu ao Mẹ bắt được Chưa đánh roi nào đã khóc Có cô bé nhà bên Nhìn tôi cười khúc khích Cách mạng bùng lên Rồi kháng chiến trường kỳ Quê tôi đầy bóng giặc Từ biệt mẹ, tôi đi Cô bé nhà bên (có ai ngờ ) Cũng vào du kích Hôm gặp tôi vẫn cườI khúc khích Mắt đen tròn (thương quá đi thôi ) Giữa cuộc hành quân không nói được một lời Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lạI Mưa đầy trờI nhưng lòng tôi ấm mãi… Hoà bình tôi trở về đây Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày Lại gặp em Thẹn thùng nép sau cánh cửa Vẫn khúc cườI khi tôi hỏi nhỏ Chuyện chồng con ( khó nói lắm anh ơi ! ) Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng Hôm nay nhận được tin em Không tin được dù đó là sự thật Giặc bắn em rồi quăng mất xác Chỉ vì em là du kích em ơi ! Đau xé lòng tôi chết nữa con người… Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm Có những ngày trốn học bị đòn, roi Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất Có một phần xương thịt của em tôi (*) : Bài thơ Quê hương của Giang NamKhông biết bây giờ thầy có còn dạy học nữa không, tôi trở về trường cũ nhưng cảnh cũ hãy còn mà thầy thì không thấy, hụt hẫng...bạn bè, thầy cô bây giờ chỉ còn là ký ức.....nhớ ơi là nhớ...
Mục lục
Một thời đã xa
Một thời đã xa
Triều SươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Triều SươngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 4 năm 2005
|
Trieu Suong
A time long gone
That day, he studied every subject regularly, especially literature, but he could never remember a single poem in a week. It just memorizes and remembers to deal with teachers. He loves poetry very much, but he doesn't understand why even though his memory is not bad. That day, after finishing the lesson, the literature teacher discussed poetry with the whole class. Classmates kept asking each other to ask the teacher how to write a free poem. He is also a poet and has many poems published in newspapers. There are many students in the class who admire the teacher, including him. The teacher enthusiastically taught and he learned very quickly. After that, he read a poem by the poet Giang Nam... He read the entire poem and yet he and his friends were still moved. The class was silent and he forced his mouth to say: _ What a great poem, teacher! He has read many poems, all genres from love poems to hometown poems... but he has never liked this poem so much. After that class, he ran to the bookstore and looked for the lyrics to that poem but he couldn't find it. He even asked to borrow a reading card from his youngest aunt's city library. After borrowing her friend's white glasses and wearing clothes that looked a bit older, she went to the library and finally found the lyrics to that poem and to this day she still remembers every word in the poem. that. His friends said that this was a strange thing, he didn't know it, but it was just strange that he couldn't remember a single love poem but could remember such a long poem so well. The poem begins with the sentence: When I was a child, I went to school twice a day (*) Loved my homeland through every page of a small book "Who said herding buffalo is miserable?" I dreamily heard the birds singing above. During the days when I skipped school, I chased butterflies to the pond. My mother caught me. Before I could even beat the whip, I cried. There was a little girl next door, looking at me and giggling. Revolution broke out. Then there was a long resistance war. My hometown was full of enemies. Since Goodbye mom, I'm going The girl next door (who would have thought) Also joined the guerrillas The day we met, I still giggled with round black eyes (I'm so sorry) In the middle of the operation, I couldn't say a word. The unit passed by, I looked back. Looking back, it's raining all over the sky but my heart is forever warm... Peaceful, I'm back here With the old school roof, the sugar cane field, the plow furrows I meet you again. I shyly hide behind the door. I still laugh when I ask softly about my husband and children (hard to talk about). I held your small hand sadly You still left it in my hot hand Today I received the news that you can't believe it even though it's true The enemy shot you and threw your body away Just because you're a guerrilla yeah ! It hurts my heart to die again, people... I used to love my homeland because there were birds and butterflies. There were days when I skipped school and was beaten and whipped. Now I love my homeland because in every handful of soil there is a part of my brother's flesh and bones (*): Song Jiangnan's Hometown Poetry I don't know if he's still teaching anymore. I returned to my old school but the old scene still exists but the teacher can't see me. I'm disappointed...my friends and teachers are now just memories. .....remember, oh remember...
Table of contents
A time long gone
A time long gone
Trieu SuongWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Trieu Suong Uploaded by friend: Ct.Ly on: April 24, 2005
|
Lê Xuân Hoa
Một Thời Để Nhớ
Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê
Tôi đứng lên, ngón chân khẽ di di trên nền đá hoa miệng lí nhí “Thưa thầy”. Thầy chậm rãi đưa ngón tay đẩy gọng kính lên, giọng mệt mỏi. “Thôi em về đi, tuần sau thi trả”. Tôi bước ra khỏi lớp, trôi tuột đi trong cơn mộng du, Hằng nắm chặt lấy bờ vai tôi “Có biết mùi thi lại thì mới là sinh viên chứ!”. “Thế à?”. Giọng Hằng thoảng qua “Mày ngồi đây nhé. Tao phải vào thi rồi”. Hai bàn tay bối rối xoắn chặt vào với nhau, tôi ngỡ ngàng “Mình mà lại thi trượt ư? Thôi hết rồi nhé lòng kiêu hãnh. Thông minh ư? Sinh viên xuất sắc ư? Ðáng đời chưa nào?...”. Khi đã quá mệt mỏi sau một hồi tự dằn vặt, tôi đưa mắt nhình quanh theo một thói quen cố hữu. Nam đứng cách tôi một khoảng sân nhỏ. Hắn đang điều thuyết về vấn đề gì đó có vẻ hào hứng lắm. Ðám con gái vây quanh thỉnh thoảng lại cười ré lên. Tôi cảm thấy thất vọng kinh khủng, đau đớn kinh khủng. Lặng lẽ vò nát chiếc khăn mùi xoa trong tay, tôi mím môi thật chặt. - Thú vị quá nhỉ? Minh khoanh tay đứng nhìn tôi chăm chú. Ðúng ra ra tôi phải vênh mặt lên, cười thật to và nói một câu thật chanh chua để trả đủa nhưng tôi lại rũ người ngồi xuống như một quả bóng xì hơi và... òa khóc. Minh lúng túng. Có lẽ nó không lường trước được tình huống này lại xảy ra. - Việc quái gì phải khóc! - Mặc kệ tôi! – Tôi vùng vằng. Minh ngồi xuống rồi lại khổ sở đứng lên. Tôi ngạc nhiên ghê gớm. Tại sao mình có thể khóc dễ dàng như vậy? Chắc là tại Minh. Nếu không có nó chắc gì tôi đã khóc. Cũng như con gái sẽ chẳng bao giờ làm dáng nếu không có ai nhìn. Tôi thận trọng làm ra vẻ vô tình ngước mắt qua khoảng sân. Nam không có ở đấy. Tôi chùng xuống: “Hắn có biết tôi thi trượt không? Hắn có biết tôi đã khóc?” Chậm rãi đưa chiếc mùi xoa lên lau mắt tôi lẩm bẩm “Ðúng là vớ vẩn”, rồi lại ngớ ngẩn tự hỏi “Không biết mình còn là một chút gì đấy trong Nam?” oOoTôi tự biết mình là một cô gái xinh đẹp và thông minh trong khi những người khác thường chỉ có một trong hai thứ ấy. Vì thế hẳn nhiên là tôi kiêu hãnh. Kiêu hãnh và đỏng đảnh. Tôi tự tin vào bản thân. Tôi hiểu chỉ cần cố gắng một chút thôi thì Nam sẽ vẫn là của tôi như ngày xưa. Rồi tôi sẽ được nũng nịu, được yếu mềm ngả đầu vào một bờ vai rắn chắc... nhưng tôi đã cố tình không thay đổi hiện tại. Tôi chẳng thể cố gắng để Nam yêu tôi và cũng chẳng thể cố gắng quên Nam mà cũng chẳng thể không buồn. Tình yêu là thứ duy nhất không cần đến sự cố gắng của loài người. Tôi dựng cổ áo lên cao giữa những đợt gió lạnh buốt. Bước chân đứng lại trước ngã tư phân vân không biết nên chọn ngả đường nào? Những ngả đường nho nhỏ nằm nghiêng nghiêng xao xác lá. Con đường nào dẫn Nam đến với tôi? Con đường nào đưa tôi về tuổi thơ trong sáng ngọt ngào? Bỗng nhiên thèm được làm một đứa trẻ vứt bỏ sự toan tính lo phiền. Giá như tôi đừng bao giờ lớn. oOoLớp nghỉ tiết. Minh rủ “Ði uống cà phê”. Hai đứa len lỏi trong một đống người, giữa một mớ bànghế ngổn ngang. Quán hỗn độn với những cậu choai choai để tóc dài, những cô bé đầu cắt tém cụt ngủn. Dưới trần nhà đu đưa ngọn đèn nửa trắng, nửa vàng. Tiếng trống đập “Tùng tùng” với thể loạn nhạc ráp thịnh hành. Trên bức tường vôi nham nhở vương vất dăm bài thơ tình, vài câu tiếng Anh sai ngữ pháp. Minh ngồi đối diện với tôi trong góc quán, mặt đỏ bừng lúng túng nói một câu gì đó. Tôi tựa lưng vào thành ghế, chán chường. Tôi vốn luôn “dị ứng” với nhạc ráp. Chợt Minh nhỏng người nắm chặt lấy tay tôi. Trong ánh mắt tôi lờ mờ nhận ra có điều gì hệ trọng thay đổi... - Minh muốn nói là Minh... Tôi cúi đầu lặng câm. Thế là hết. Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng mình sẽ được nhận một lời tỏ tình trong hoàn cảnh nhộn nhạo này. Tại sao Minh lại nói ra cái điều cũ kỹ ấy? Tại sao Minh cứ bắt tôi phải lựa chọn? Tôi thở dài khẽ rút tay lại. - Vì Nam phải không? Minh xòe diêm. Ngọn lửa nhỏ bùng lên. Tôi gật đầu, cố gắng tìm kiếm một câu nói phù hợp với hoàn cảnh... Minh nhìn thật sâu vào mắt tôi khẩn khoản: - Cho mình một cơ hội nhé? Tôi ngọ ngoạy trên ghế. Tình cảm này thuộc thể loại gì mà sao khô khan và khách sáo đến thế? Người đang yêu nói với người mình yêu mà cứ như đang kỳ kèo mặc cả để mua hàng. Ngày xưa Nam tỏ tình với tôi thế nào nhỉ? Tôi nghiêng nghiêng đầu, một giai điệu ngọt ngào, êm ả khe khẻ dâng lên tràn ngập khắp căn phòng. Tôi reo lên: - Minh có nghe thấy gì không? Ngày xưa Nam... oOoHằng ghé vào tai tôi thì thào “Ra ngoài đi, tao có chuyện này phải nói cho mày biết”. Tôi chậm rãi bước theo Hằng ra ngoài ban công “Giữa mày với Minh có chuyện gì thế Hạ?” Tôi nhún vai. “Mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt ấy - Hằng bực bội - chuyện riêng của mày tao không xía vào làm gì nhưng...”. “Nhưng làm sao?”. “Bọn nó xì xào mày và Minh yêu nhau”. “Mày có tin không” - Lại đến lượt Hằng nhún vai “Tao cóc quan tâm. Nhưng thằng Minh nó chỉ đùa với mày thế thôi... Nó bảo với bọn con trai rằng nó không ngu đi ăn đồ thừa của thiên hạ đâu!” Tôi bám chặt hai bàn tay vào dãy lan can. Những ngón tay lạnh buốt, trắng bệch, giọng Hằng vẫn lên xuống với những âm thanh giận dữ. Tôi gượng mỉm cười “Chuyện vớ vẩn ấy mà!”. “Nhưng tao tức cho mày lắm!”. “Ðồ trẻ con”. Tôi kéo Hằng vào lớp, vô tình chạm trán Nam ngay cửa. Ánh mắt Nam thoáng ngỡ ngàng. Tôi run rẩy. Không lẽ Nam tin vào sự đồn đãi của dư luận? Không lẽ mình đã hoàn toàn vô nghĩa với Nam thật rồi sao? oOoVào tiết 1. Tôi đặt chiếc cặp lên bàn, quay sang hồ hởi: - Cho Hạ ngồi cạnh Minh nhé? Ở đằng kia chẳng biết nói chuyện với ai. Buồn chết. Vài ba cặp mắt tò mò trao nhau dò hỏi. Tiếng xì xào nhỏ nhỏ lan tỏa ra khắp lớp. Minh đỏ mặt gật đầu. Tôi thản nhiên lấy vở ra nắn nót viết tiêu đề. Bên cạnh Minh loay hoay trên ghế. Chiếc bút rơi bịch xuống đất, tôi cúi người nhặt lấy rồi mỉm cười. Hôm nay Minh cứ như ngồi trên đống lửa ấy. Hết lấy nhầm sách rồi lại làm rơi bút. Minh lúng túng vẻ khó nhọc lắm mới buông được một câu gọn khẽ “Cám ơn”. Tôi nghiên đầu, đưa tay hất mái tóc lòa xòa sang bên “Minh khách sáo quá” rồi thú vị ngồi “chiêm ngưỡng” đối tượng của mình. Bất chợt Minh xô ghế đứng lên giọng nói như hụt hơi. - Hạ ngồi đây nhé. Minh về trước. - Sao thế? Minh ốm à? - Lắng nghe câu hỏi đầy vẻ quan tâm lo lắng của mình, tôi chỉ muốn cười phá lên. - Không! Minh lắc đầu, vụng về tránh cái nhìn dò hỏi của tôi. - Nếu Minh bận thì về trước đi. - Ừ! Minh về trước. Tôi nhún vai khẽ mỉm cười rồi bật dậy gọi to: - Minh! Minh quay lại đứng ở ngưỡng cửa chờ đợi. Khuôn mặt căng lên trông như sợi dây đàn bị vặn quá chặt. - Minh quên cặp này! Minh luống cuống đưa tay đỡ chiếc cặp, quay người bước đi. Tôi giơ tay chặn lại. - Minh không cảm ơn Hạ à? Minh bối rối lắp bắp “Minh.. cảm ơn” Tôi về chỗ, thả người xuống ghế. Không vui mà cũng chẳng buồn. Dường như là vô cảm. Thoáng ân hận. Mình đâu cần phải dàn dựng một vở hài kịch như thế. Nó có đáng gì đâu! oOoTan học, tôi thong thả dắt chiếc xe ra cổng. Nam đứng bên kia đường, ánh mắt hai đứa chợt gặp nhau. Tôi rùng mình trước cái nhìn dửng dưng đến lạnh lùng của hắn. Thảng thốt đau đớn hiểu rằng: Thôi thế là hết. Tất cả đã thật sự chấm hết. Nhấn mạnh chân trên chiếc pê-đan, tôi lầm lũi phóng trên con đường thưa thớt nắng. Giá như mình còn có thể khóc được một chút! Từng vòng quay... Từng vòng quay... Bức bối quá! Tôi phanh xe chống một chân lên vỉa hè, ngoảnh nhìn những năm tháng đã qua cảm thấy kinh khủng quá, còn quãng đường phía trước sao mà xa xôi đến thế. Rồi ngạc nhiên hiểu sao mình lại có thể tồn tại được ở đây sau từng ấy khoảng thời gian. Ðưa hai bàn tay soi được ánh nắng hiếm hoi, thấy trắng trơn, đầy bụi. Mình đã 20 tuổi, mà sao vẫn chưa làm việc nào đáng gọi là tử tế! Trước mũi xe, hai ông bà già thân mật khoác tay nhau chậm rãi băng qua đường. Bất giác tôi cúi xuống nhìn lại mình cảm thấy mình cô độc khủng khiếp. Rồi tự an ủi “Thế này biết đâu lại tốt hơn. Mình còn tuổi trẻ ở phía trước, lo gì và cặm cụi vạch ra một kế hoạch. Bây giờ mình sẽ về nhà, sẽ gom tất cả kỷ niệm vào một chiếc gộp gỗ và ném xuống dòng sông Hồng ngầu bọt kia. Vậy là xong. Ngày mai sẽ là một ngày khác, một ngày hoàn toàn mới... Thoáng chạnh lòng ngậm ngùi nhớ đến câu ngạn ngữ Anh “Love is a river and never returns!” 50 năm nữa, 60 năm nữa. Vào một buổi chiều mình sẽ ngồi bên bậu cửa âu yếm vuốt tóc một lũ trẻ con lóc nhóc vây xung quanh còn mắt thì dõi nhìn vào cõi xa xăm... “Các cháu biết không ngày xưa bà đã có một mối tình đầu mà bây giờ nghĩ lại thấy nó sao mà trẻ con, sao mà buồn cười đến thế...”
Mục lục
Một Thời Để Nhớ
Một Thời Để Nhớ
Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Lê Xuân Hoa
Một Thời Để Nhớ
Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê
Tôi đứng lên, ngón chân khẽ di di trên nền đá hoa miệng lí nhí “Thưa thầy”. Thầy chậm rãi đưa ngón tay đẩy gọng kính lên, giọng mệt mỏi. “Thôi em về đi, tuần sau thi trả”. Tôi bước ra khỏi lớp, trôi tuột đi trong cơn mộng du, Hằng nắm chặt lấy bờ vai tôi “Có biết mùi thi lại thì mới là sinh viên chứ!”. “Thế à?”. Giọng Hằng thoảng qua “Mày ngồi đây nhé. Tao phải vào thi rồi”. Hai bàn tay bối rối xoắn chặt vào với nhau, tôi ngỡ ngàng “Mình mà lại thi trượt ư? Thôi hết rồi nhé lòng kiêu hãnh. Thông minh ư? Sinh viên xuất sắc ư? Ðáng đời chưa nào?...”. Khi đã quá mệt mỏi sau một hồi tự dằn vặt, tôi đưa mắt nhình quanh theo một thói quen cố hữu. Nam đứng cách tôi một khoảng sân nhỏ. Hắn đang điều thuyết về vấn đề gì đó có vẻ hào hứng lắm. Ðám con gái vây quanh thỉnh thoảng lại cười ré lên. Tôi cảm thấy thất vọng kinh khủng, đau đớn kinh khủng. Lặng lẽ vò nát chiếc khăn mùi xoa trong tay, tôi mím môi thật chặt. - Thú vị quá nhỉ? Minh khoanh tay đứng nhìn tôi chăm chú. Ðúng ra ra tôi phải vênh mặt lên, cười thật to và nói một câu thật chanh chua để trả đủa nhưng tôi lại rũ người ngồi xuống như một quả bóng xì hơi và... òa khóc. Minh lúng túng. Có lẽ nó không lường trước được tình huống này lại xảy ra. - Việc quái gì phải khóc! - Mặc kệ tôi! – Tôi vùng vằng. Minh ngồi xuống rồi lại khổ sở đứng lên. Tôi ngạc nhiên ghê gớm. Tại sao mình có thể khóc dễ dàng như vậy? Chắc là tại Minh. Nếu không có nó chắc gì tôi đã khóc. Cũng như con gái sẽ chẳng bao giờ làm dáng nếu không có ai nhìn. Tôi thận trọng làm ra vẻ vô tình ngước mắt qua khoảng sân. Nam không có ở đấy. Tôi chùng xuống: “Hắn có biết tôi thi trượt không? Hắn có biết tôi đã khóc?” Chậm rãi đưa chiếc mùi xoa lên lau mắt tôi lẩm bẩm “Ðúng là vớ vẩn”, rồi lại ngớ ngẩn tự hỏi “Không biết mình còn là một chút gì đấy trong Nam?” oOoTôi tự biết mình là một cô gái xinh đẹp và thông minh trong khi những người khác thường chỉ có một trong hai thứ ấy. Vì thế hẳn nhiên là tôi kiêu hãnh. Kiêu hãnh và đỏng đảnh. Tôi tự tin vào bản thân. Tôi hiểu chỉ cần cố gắng một chút thôi thì Nam sẽ vẫn là của tôi như ngày xưa. Rồi tôi sẽ được nũng nịu, được yếu mềm ngả đầu vào một bờ vai rắn chắc... nhưng tôi đã cố tình không thay đổi hiện tại. Tôi chẳng thể cố gắng để Nam yêu tôi và cũng chẳng thể cố gắng quên Nam mà cũng chẳng thể không buồn. Tình yêu là thứ duy nhất không cần đến sự cố gắng của loài người. Tôi dựng cổ áo lên cao giữa những đợt gió lạnh buốt. Bước chân đứng lại trước ngã tư phân vân không biết nên chọn ngả đường nào? Những ngả đường nho nhỏ nằm nghiêng nghiêng xao xác lá. Con đường nào dẫn Nam đến với tôi? Con đường nào đưa tôi về tuổi thơ trong sáng ngọt ngào? Bỗng nhiên thèm được làm một đứa trẻ vứt bỏ sự toan tính lo phiền. Giá như tôi đừng bao giờ lớn. oOoLớp nghỉ tiết. Minh rủ “Ði uống cà phê”. Hai đứa len lỏi trong một đống người, giữa một mớ bànghế ngổn ngang. Quán hỗn độn với những cậu choai choai để tóc dài, những cô bé đầu cắt tém cụt ngủn. Dưới trần nhà đu đưa ngọn đèn nửa trắng, nửa vàng. Tiếng trống đập “Tùng tùng” với thể loạn nhạc ráp thịnh hành. Trên bức tường vôi nham nhở vương vất dăm bài thơ tình, vài câu tiếng Anh sai ngữ pháp. Minh ngồi đối diện với tôi trong góc quán, mặt đỏ bừng lúng túng nói một câu gì đó. Tôi tựa lưng vào thành ghế, chán chường. Tôi vốn luôn “dị ứng” với nhạc ráp. Chợt Minh nhỏng người nắm chặt lấy tay tôi. Trong ánh mắt tôi lờ mờ nhận ra có điều gì hệ trọng thay đổi... - Minh muốn nói là Minh... Tôi cúi đầu lặng câm. Thế là hết. Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng mình sẽ được nhận một lời tỏ tình trong hoàn cảnh nhộn nhạo này. Tại sao Minh lại nói ra cái điều cũ kỹ ấy? Tại sao Minh cứ bắt tôi phải lựa chọn? Tôi thở dài khẽ rút tay lại. - Vì Nam phải không? Minh xòe diêm. Ngọn lửa nhỏ bùng lên. Tôi gật đầu, cố gắng tìm kiếm một câu nói phù hợp với hoàn cảnh... Minh nhìn thật sâu vào mắt tôi khẩn khoản: - Cho mình một cơ hội nhé? Tôi ngọ ngoạy trên ghế. Tình cảm này thuộc thể loại gì mà sao khô khan và khách sáo đến thế? Người đang yêu nói với người mình yêu mà cứ như đang kỳ kèo mặc cả để mua hàng. Ngày xưa Nam tỏ tình với tôi thế nào nhỉ? Tôi nghiêng nghiêng đầu, một giai điệu ngọt ngào, êm ả khe khẻ dâng lên tràn ngập khắp căn phòng. Tôi reo lên: - Minh có nghe thấy gì không? Ngày xưa Nam... oOoHằng ghé vào tai tôi thì thào “Ra ngoài đi, tao có chuyện này phải nói cho mày biết”. Tôi chậm rãi bước theo Hằng ra ngoài ban công “Giữa mày với Minh có chuyện gì thế Hạ?” Tôi nhún vai. “Mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt ấy - Hằng bực bội - chuyện riêng của mày tao không xía vào làm gì nhưng...”. “Nhưng làm sao?”. “Bọn nó xì xào mày và Minh yêu nhau”. “Mày có tin không” - Lại đến lượt Hằng nhún vai “Tao cóc quan tâm. Nhưng thằng Minh nó chỉ đùa với mày thế thôi... Nó bảo với bọn con trai rằng nó không ngu đi ăn đồ thừa của thiên hạ đâu!” Tôi bám chặt hai bàn tay vào dãy lan can. Những ngón tay lạnh buốt, trắng bệch, giọng Hằng vẫn lên xuống với những âm thanh giận dữ. Tôi gượng mỉm cười “Chuyện vớ vẩn ấy mà!”. “Nhưng tao tức cho mày lắm!”. “Ðồ trẻ con”. Tôi kéo Hằng vào lớp, vô tình chạm trán Nam ngay cửa. Ánh mắt Nam thoáng ngỡ ngàng. Tôi run rẩy. Không lẽ Nam tin vào sự đồn đãi của dư luận? Không lẽ mình đã hoàn toàn vô nghĩa với Nam thật rồi sao? oOoVào tiết 1. Tôi đặt chiếc cặp lên bàn, quay sang hồ hởi: - Cho Hạ ngồi cạnh Minh nhé? Ở đằng kia chẳng biết nói chuyện với ai. Buồn chết. Vài ba cặp mắt tò mò trao nhau dò hỏi. Tiếng xì xào nhỏ nhỏ lan tỏa ra khắp lớp. Minh đỏ mặt gật đầu. Tôi thản nhiên lấy vở ra nắn nót viết tiêu đề. Bên cạnh Minh loay hoay trên ghế. Chiếc bút rơi bịch xuống đất, tôi cúi người nhặt lấy rồi mỉm cười. Hôm nay Minh cứ như ngồi trên đống lửa ấy. Hết lấy nhầm sách rồi lại làm rơi bút. Minh lúng túng vẻ khó nhọc lắm mới buông được một câu gọn khẽ “Cám ơn”. Tôi nghiên đầu, đưa tay hất mái tóc lòa xòa sang bên “Minh khách sáo quá” rồi thú vị ngồi “chiêm ngưỡng” đối tượng của mình. Bất chợt Minh xô ghế đứng lên giọng nói như hụt hơi. - Hạ ngồi đây nhé. Minh về trước. - Sao thế? Minh ốm à? - Lắng nghe câu hỏi đầy vẻ quan tâm lo lắng của mình, tôi chỉ muốn cười phá lên. - Không! Minh lắc đầu, vụng về tránh cái nhìn dò hỏi của tôi. - Nếu Minh bận thì về trước đi. - Ừ! Minh về trước. Tôi nhún vai khẽ mỉm cười rồi bật dậy gọi to: - Minh! Minh quay lại đứng ở ngưỡng cửa chờ đợi. Khuôn mặt căng lên trông như sợi dây đàn bị vặn quá chặt. - Minh quên cặp này! Minh luống cuống đưa tay đỡ chiếc cặp, quay người bước đi. Tôi giơ tay chặn lại. - Minh không cảm ơn Hạ à? Minh bối rối lắp bắp “Minh.. cảm ơn” Tôi về chỗ, thả người xuống ghế. Không vui mà cũng chẳng buồn. Dường như là vô cảm. Thoáng ân hận. Mình đâu cần phải dàn dựng một vở hài kịch như thế. Nó có đáng gì đâu! oOoTan học, tôi thong thả dắt chiếc xe ra cổng. Nam đứng bên kia đường, ánh mắt hai đứa chợt gặp nhau. Tôi rùng mình trước cái nhìn dửng dưng đến lạnh lùng của hắn. Thảng thốt đau đớn hiểu rằng: Thôi thế là hết. Tất cả đã thật sự chấm hết. Nhấn mạnh chân trên chiếc pê-đan, tôi lầm lũi phóng trên con đường thưa thớt nắng. Giá như mình còn có thể khóc được một chút! Từng vòng quay... Từng vòng quay... Bức bối quá! Tôi phanh xe chống một chân lên vỉa hè, ngoảnh nhìn những năm tháng đã qua cảm thấy kinh khủng quá, còn quãng đường phía trước sao mà xa xôi đến thế. Rồi ngạc nhiên hiểu sao mình lại có thể tồn tại được ở đây sau từng ấy khoảng thời gian. Ðưa hai bàn tay soi được ánh nắng hiếm hoi, thấy trắng trơn, đầy bụi. Mình đã 20 tuổi, mà sao vẫn chưa làm việc nào đáng gọi là tử tế! Trước mũi xe, hai ông bà già thân mật khoác tay nhau chậm rãi băng qua đường. Bất giác tôi cúi xuống nhìn lại mình cảm thấy mình cô độc khủng khiếp. Rồi tự an ủi “Thế này biết đâu lại tốt hơn. Mình còn tuổi trẻ ở phía trước, lo gì và cặm cụi vạch ra một kế hoạch. Bây giờ mình sẽ về nhà, sẽ gom tất cả kỷ niệm vào một chiếc gộp gỗ và ném xuống dòng sông Hồng ngầu bọt kia. Vậy là xong. Ngày mai sẽ là một ngày khác, một ngày hoàn toàn mới... Thoáng chạnh lòng ngậm ngùi nhớ đến câu ngạn ngữ Anh “Love is a river and never returns!” 50 năm nữa, 60 năm nữa. Vào một buổi chiều mình sẽ ngồi bên bậu cửa âu yếm vuốt tóc một lũ trẻ con lóc nhóc vây xung quanh còn mắt thì dõi nhìn vào cõi xa xăm... “Các cháu biết không ngày xưa bà đã có một mối tình đầu mà bây giờ nghĩ lại thấy nó sao mà trẻ con, sao mà buồn cười đến thế...”
Mục lục
Một Thời Để Nhớ
Một Thời Để Nhớ
Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Linh Bảo
Một Truyện Phim Không Quay
Linh Bảo – 1958
Một chiều cuối năm tôi đang đứng nhìn đôi hoa tai kiểu mới trưng bày bán Tết bỗng thấy anh chàng họ Đổng ấy lừng lững đi đến. Không biết anh ta là cháu chắt bao nhiêu đời của Đổng Trác, nhưng người gầy nhom chẳng giống Đổng Trác tí nào. Sự thật tôi cũng chỉ thấy Đổng Trác trong các tuồng hát mà thôi. Anh ta mừng rỡ chào tôi rồi cứ đứng lì ra đấy chờ tôi mua xong hoa tai, hình như đang có chuyện gì muốn nói thì phải. Tôi hỏi đùa: - Thế nào ? Thầy có muốn mua hoa tai cho cô đeo Tết thì cứ mua, việc gì phải đợi. Anh ta cười lắc đầu: - Tôi không bao giờ dám có ý kiến về vấn đề hóa trang của vợ tôi. Mua nhầm sợ bị mắng. - Thế chắc thầy có điều gì “ chỉ giáo ”. Anh ta lắc đầu: - Không dám ! Tôi không dám “ chỉ giáo” ai ! Cô đừng gọi tôi là thầy làm tôi xấu hổ ! Tôi vẫn quen gọi hắn là thầy mỗi khi gặp ở trường. Còn thường thường gặp nơi khác thì chỉ gật đầu chào nhau, chứ không hề nói chuyện bao giờ. Trong trường “ Trung Quốc Điện Ảnh Học Viện ” ấy, anh ta giữ chức thủ quỹ. Chúng tôi đến lớp bao giờ cũng thấy họ Đỗng quần áo bảnh bao, cà vạt cẩn thận có vẻ “ Bạch diện thư sinh” lắm. Hắn chỉ vào tiệm trà gần đấy nói: - Tôi có một việc rất cần. Tôi muốn tìm cô từ lâu nhưng bận quá nên để mãi đến bây giờ. Hay qúa ! Cô cho phép được hỏi chuyện độ 15 phút nhé. Tôi bằng lòng, sau một lúc do dựï. Trong tiệm nước hắn cho tôi biết là hắn đã từ chức ở trường và đang hợp tác với mấy người bạn để tổ chức một công ty điện ảnh. - Cô ạ! thị trường Trung Hoa hẹp quá, thành ra các hãng đua nhau hợp tác với ngoại quốc. Nhật Bản, Phi Luật Tân, Hàn quốc, Đài Loan, Thái Lan đều có phim hợp tác với HongKong cả. Tôi đã nghiên cứu kỹ chỉ có Việt Nam là chưa thôi. Tôi chắc là Việt Nam có rất nhiều ngoại cảnh đáng quay. - Vậy thầy tìm tôi định nhờ việc gì? - Tôi nhờ cô nghĩ giúp một truyện phim Hoa Việt để có thể quay ngoại cảnh Việt Nam và nội cảnh HongKong. Diễn viên mỗi bên một nửa…….. . Cô nghĩ sao? - Tôi chưa từng viết truyện phim bao giờ? - Cô có thể nghĩ cốt truyện giúp tôi. Chúng ta cùng viết chung. Cô là người Việt, cố nhiên hiểu rõ phong tục tập quán Việt Nam. Như thế câu chuyện mới không có những sai lầm đáng tiếc. * Sau buổi nói chuyện hôm ấy, đại cương coi như đã quyết định xong. Sở tôi làm mãi đến chiều 30 Tết mới được nghỉ, nên mỗi chiều hắn chờ tôi ở tiệm trà ấy, vừa uống trà vừa bàn về câu chuyện tình Hoa-Việt. Tối đến về nhà ăn cơm xong là tôi cắn bút viết truyện phim, viết mê man đến nỗi chồng tôi phát cáu lên: - Em điên hay sao thế? Em có biết hôm nay là bao nhiêu không? Tết nhất đến nơi rồi còn viết lách mãi! Tôi phân trần: - Em đã dặn chị bếp mua các thức ăn Tết rồi. Quà đưa về cho mẹ, em cũng lo xong. Anh cho em làm cái nầy, người ta cần gấp lắm. Anh phải biết sơ lược truyện phim giá 300 đô la, viết đối thoại xong từ 2000 đến 5000. Anh biết em ao ước mua một cái đàn dương cầm cho con đã mấy năm nay rồi, mà chúng ta vẫn chưa để dành được xu nào cả. - Em nhất định cho con thành nhạc sĩ hay sao? - Không cần phải thành nhạc sĩ, nhưng em chắc anh cũng thích nhà có một cây đàn và con chúng ta có cơ hội học đàn ngay từ bé. Thế là chồng tôi đành “ hy sinh ” cho tôi cắm cúi sáng tác truyện phim. Không biết lòng anh đang xây giấc mộng gì, chỉ biết trong trí óc tôi sau câu truyện phim là thấy một cái piano mới tinh hảo, chiếm một chỗ khá quan trọng trong gian phòng, và bàn tay bé nhỏ của con tôi ngập ngừng tập dượt trên phiếm ngà. Sau ba lần sửa chữa cốt truyện, đặt chi tiết, anh chàng “ Đổng tiên sinh ” báo tin cho tôi biết anh ta đã đưa cho đạo diễn xem và đạo diễn cũng đãï tán thành cũng như nhà sản xuất bằng lòng bỏ vốn ra quay. Hắn ta dục tôi viết đối thoại lập tức để tranh thủ thời gian, vì biết đâu chẳng có hãng khác cũng dự định quay phim Hoa Việt. Đời là một cuộc chạy đua dài, ai chạy nhanh một bước là thành công, chỉ có những kẻ sống nhanh là chưa chắc đã được. . . chết trước! Đêm 30 Tết hắn ta đến nhà tôi ăn một bữa cơm tất niên thịnh soạn. Cơm nước xong, chồng tôi nằm xem báo, còn tôi thì đọc bản đối thoại đã hoàn thành bằng tiếng Việt ra tiếng tàu cho hắn ta chép. Lúc tiếng pháo giao thừa bắt đầu nổ thì công việc của chúng tôi cũng vừa xong. Anh chàng họ Đổng đứng lên vươn vai thở dài một tiếng mệt mỏi. Tôi cũng thở dài một tiếng như trút được một gánh nặng. Tiếng thở dài của chồng tôi to hơn cả, đánh dấu chấm hết một năm bận rộn. Sau khi ông khách quý của chúng tôi ra về, chồng tôi hỏi: - Này em! Câu chuyện tình “ lâm ly bi đát” ở trong rừng cao su của em kết quả như thế nào hở em ? Anh buồn ngủ quá nên nghe không rõ. - Cái anh chàng định tranh gia tài cuối cùng rơi xuống thác nước . . . - Chết ? - Phải cho nó chết chứ làm sao bây giờ anh! Chồng tôi cười: - Anh không ngờ “ một sản phẩm vĩ đại” của hãng phim vĩ đại lại khai sinh ở trong gian phòng của chúng ta. Thì ra xưa nay anh đã coi thường em. Em cũng có cái quyền “ sinh sát” trong tay. Bắt chết phải chết, cho sống mới được sống! Ghê quá ! Nhưng bao giờ thì có tiền hở em? - Anh bảo ra ngoài Tết vì phải cho quay Roneo, nộp tiền “ chú sách” cho chánh phủ, xong sẽ ký hợp đồng lãnh tiền. Hắùn ta một nửa, em một nửa. - Anh mong sau cây đàn, em không ao ước cái gì hơn nữa để khỏi bắt anh thức đêm chờ khổ lắm! Tết ấy chúng tôi đã sống với một giấc mộng rất đẹp. Tôi sắp đặt sẵn cây đàn sẽ để vào chổ nào, con tôi sẽ học với ai, đàn hiệu gì. Và có lúc tôi đã rủ chồng tôi vào hiệu đàn để làm lễ “ ăn hỏi” cây dương cầm xinh đẹp cho con tôi. Sau mấy tuần lễ, tôi vẫn không hề gặp anh chàng con cháu cụ Đổng Trác, nhưng cứ tưởng là anh ta còn bận tổ chức điều đình mọi việc nên chưa gặp tôi. Một hôm tôi trở lại trường, gặp ông Trần tôi hỏi: - Thầy có gặp thầy Đổng không? Tại sao thầy Đổng từ chức thế hở thầy? Oâng Trần bảo: - Oái chào! Oâng thủ quỹ thụt két của trường hơn một vạn nên cuốn gói! Nghe đâu hắn ta đi Đài Loan kiếm ăn rồi. Tôi ngạc nhiên nhưng chưa kịp hỏi thêm, ông ta đã tiếp: - Hắn ta khoe vừa sáng tác được một truyện phim để hợp tác với Việt Nam hay Mã Lai gì đó nên đi Đài Loan tìm hãng phim để điều đình. Truyện phim cũng khá, gọi là cái quỷ quái gì đó “ kinh hồn” thì phải. Có vẻ trinh thám ghê lắm. Tôi lặng cả người. - Thường thường có truyện bán họ trả tiền thế nào hả thầy? - Cốt chuyện từ ba đến năm trăm đô la. Có phân cảnh và đối thoại từ 3 đến 5 nghìn. - Lấy tiền sau? - Điên à? Lấy trước chứ! Phần nhiều các hãng phim đưa tiền đặt trước rất lâu, mong cho người viết túng tiền tiêu lỡ thì mới mong có truyện phim đưa ra! Đó là những cây bút có tiếng. Còn tay non thì rẻ hơn. Có khi viết xong mới đem đến bán vì người ta không đặt. Nhưng khi nhà sản xuất đã bằng lòng nhận rồi thì phải trả tiền ngay. Dù 100 năm sau mới quay cũng vậy. Thế là cây đàn dương cầm của con tôi bay lên mây! Chồng tôi không hề trách tôi một lời nào, trái lại anh còn an ủi tôi: - Không có tiền nhưng em đã được sung sướng suốt mấy ngày Tết rồi còn gì nữa! Có khi nào em tin chắc là con của chúng ta sẽ có một cây đàn như mấy ngày vừa qua đâu! Thì ra dưới chân Thái Bình Sơn, dù người ta sống yên phận như thế nào đi nữa cũng vẫn có cơ hội để bị lừa. Chỉ khác là người vẫn tự xưng “ phung sự nghệ thuật” thì biết lừa người một cách nghệ thuật, và người bị lừa chỉ còn cách tự an ủi là mình đã “ được” bị lừa một cách rất nghệ thuật mà thôi. Bài học năm ấy, có lẽ tôi học còn chưa thuộc cho nên trải qua mấy chục cái Tết, tôi đã có nhiều cơ hội học ôn đi, học ôn lại với nhiều hãng phim ma khác. Và mỗi lần sắp viết một “ chuyện phim không quay” tôi lại tưởng như mình đang bước vào đïiạ đàng, rồi bỗng dưng hoa lá trong địa đàng biến thành tên bay đạn lạc. Nhưng dù sao, không phải chỉ có một chuyện phim không quay vỡ lòng mới là kỷ niệm sâu đậm nhớ đời mà bất cứ chuyện nào dù mới dù cũ, dù có được đào sâu chôn chặt đến đâu, mỗi lần gợi đến cái cảm giác sững sờ ngao ngán cũng sống động tinh khiết như cảm giác vỡ mộng đầu tiên.
Mục lục
Một Truyện Phim Không Quay
Một Truyện Phim Không Quay
Linh BảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 3 năm 2004
|
Linh Bảo
Một Truyện Phim Không Quay
Linh Bảo – 1958
Một chiều cuối năm tôi đang đứng nhìn đôi hoa tai kiểu mới trưng bày bán Tết bỗng thấy anh chàng họ Đổng ấy lừng lững đi đến. Không biết anh ta là cháu chắt bao nhiêu đời của Đổng Trác, nhưng người gầy nhom chẳng giống Đổng Trác tí nào. Sự thật tôi cũng chỉ thấy Đổng Trác trong các tuồng hát mà thôi. Anh ta mừng rỡ chào tôi rồi cứ đứng lì ra đấy chờ tôi mua xong hoa tai, hình như đang có chuyện gì muốn nói thì phải. Tôi hỏi đùa: - Thế nào ? Thầy có muốn mua hoa tai cho cô đeo Tết thì cứ mua, việc gì phải đợi. Anh ta cười lắc đầu: - Tôi không bao giờ dám có ý kiến về vấn đề hóa trang của vợ tôi. Mua nhầm sợ bị mắng. - Thế chắc thầy có điều gì “ chỉ giáo ”. Anh ta lắc đầu: - Không dám ! Tôi không dám “ chỉ giáo” ai ! Cô đừng gọi tôi là thầy làm tôi xấu hổ ! Tôi vẫn quen gọi hắn là thầy mỗi khi gặp ở trường. Còn thường thường gặp nơi khác thì chỉ gật đầu chào nhau, chứ không hề nói chuyện bao giờ. Trong trường “ Trung Quốc Điện Ảnh Học Viện ” ấy, anh ta giữ chức thủ quỹ. Chúng tôi đến lớp bao giờ cũng thấy họ Đỗng quần áo bảnh bao, cà vạt cẩn thận có vẻ “ Bạch diện thư sinh” lắm. Hắn chỉ vào tiệm trà gần đấy nói: - Tôi có một việc rất cần. Tôi muốn tìm cô từ lâu nhưng bận quá nên để mãi đến bây giờ. Hay qúa ! Cô cho phép được hỏi chuyện độ 15 phút nhé. Tôi bằng lòng, sau một lúc do dựï. Trong tiệm nước hắn cho tôi biết là hắn đã từ chức ở trường và đang hợp tác với mấy người bạn để tổ chức một công ty điện ảnh. - Cô ạ! thị trường Trung Hoa hẹp quá, thành ra các hãng đua nhau hợp tác với ngoại quốc. Nhật Bản, Phi Luật Tân, Hàn quốc, Đài Loan, Thái Lan đều có phim hợp tác với HongKong cả. Tôi đã nghiên cứu kỹ chỉ có Việt Nam là chưa thôi. Tôi chắc là Việt Nam có rất nhiều ngoại cảnh đáng quay. - Vậy thầy tìm tôi định nhờ việc gì? - Tôi nhờ cô nghĩ giúp một truyện phim Hoa Việt để có thể quay ngoại cảnh Việt Nam và nội cảnh HongKong. Diễn viên mỗi bên một nửa…….. . Cô nghĩ sao? - Tôi chưa từng viết truyện phim bao giờ? - Cô có thể nghĩ cốt truyện giúp tôi. Chúng ta cùng viết chung. Cô là người Việt, cố nhiên hiểu rõ phong tục tập quán Việt Nam. Như thế câu chuyện mới không có những sai lầm đáng tiếc. * Sau buổi nói chuyện hôm ấy, đại cương coi như đã quyết định xong. Sở tôi làm mãi đến chiều 30 Tết mới được nghỉ, nên mỗi chiều hắn chờ tôi ở tiệm trà ấy, vừa uống trà vừa bàn về câu chuyện tình Hoa-Việt. Tối đến về nhà ăn cơm xong là tôi cắn bút viết truyện phim, viết mê man đến nỗi chồng tôi phát cáu lên: - Em điên hay sao thế? Em có biết hôm nay là bao nhiêu không? Tết nhất đến nơi rồi còn viết lách mãi! Tôi phân trần: - Em đã dặn chị bếp mua các thức ăn Tết rồi. Quà đưa về cho mẹ, em cũng lo xong. Anh cho em làm cái nầy, người ta cần gấp lắm. Anh phải biết sơ lược truyện phim giá 300 đô la, viết đối thoại xong từ 2000 đến 5000. Anh biết em ao ước mua một cái đàn dương cầm cho con đã mấy năm nay rồi, mà chúng ta vẫn chưa để dành được xu nào cả. - Em nhất định cho con thành nhạc sĩ hay sao? - Không cần phải thành nhạc sĩ, nhưng em chắc anh cũng thích nhà có một cây đàn và con chúng ta có cơ hội học đàn ngay từ bé. Thế là chồng tôi đành “ hy sinh ” cho tôi cắm cúi sáng tác truyện phim. Không biết lòng anh đang xây giấc mộng gì, chỉ biết trong trí óc tôi sau câu truyện phim là thấy một cái piano mới tinh hảo, chiếm một chỗ khá quan trọng trong gian phòng, và bàn tay bé nhỏ của con tôi ngập ngừng tập dượt trên phiếm ngà. Sau ba lần sửa chữa cốt truyện, đặt chi tiết, anh chàng “ Đổng tiên sinh ” báo tin cho tôi biết anh ta đã đưa cho đạo diễn xem và đạo diễn cũng đãï tán thành cũng như nhà sản xuất bằng lòng bỏ vốn ra quay. Hắn ta dục tôi viết đối thoại lập tức để tranh thủ thời gian, vì biết đâu chẳng có hãng khác cũng dự định quay phim Hoa Việt. Đời là một cuộc chạy đua dài, ai chạy nhanh một bước là thành công, chỉ có những kẻ sống nhanh là chưa chắc đã được. . . chết trước! Đêm 30 Tết hắn ta đến nhà tôi ăn một bữa cơm tất niên thịnh soạn. Cơm nước xong, chồng tôi nằm xem báo, còn tôi thì đọc bản đối thoại đã hoàn thành bằng tiếng Việt ra tiếng tàu cho hắn ta chép. Lúc tiếng pháo giao thừa bắt đầu nổ thì công việc của chúng tôi cũng vừa xong. Anh chàng họ Đổng đứng lên vươn vai thở dài một tiếng mệt mỏi. Tôi cũng thở dài một tiếng như trút được một gánh nặng. Tiếng thở dài của chồng tôi to hơn cả, đánh dấu chấm hết một năm bận rộn. Sau khi ông khách quý của chúng tôi ra về, chồng tôi hỏi: - Này em! Câu chuyện tình “ lâm ly bi đát” ở trong rừng cao su của em kết quả như thế nào hở em ? Anh buồn ngủ quá nên nghe không rõ. - Cái anh chàng định tranh gia tài cuối cùng rơi xuống thác nước . . . - Chết ? - Phải cho nó chết chứ làm sao bây giờ anh! Chồng tôi cười: - Anh không ngờ “ một sản phẩm vĩ đại” của hãng phim vĩ đại lại khai sinh ở trong gian phòng của chúng ta. Thì ra xưa nay anh đã coi thường em. Em cũng có cái quyền “ sinh sát” trong tay. Bắt chết phải chết, cho sống mới được sống! Ghê quá ! Nhưng bao giờ thì có tiền hở em? - Anh bảo ra ngoài Tết vì phải cho quay Roneo, nộp tiền “ chú sách” cho chánh phủ, xong sẽ ký hợp đồng lãnh tiền. Hắùn ta một nửa, em một nửa. - Anh mong sau cây đàn, em không ao ước cái gì hơn nữa để khỏi bắt anh thức đêm chờ khổ lắm! Tết ấy chúng tôi đã sống với một giấc mộng rất đẹp. Tôi sắp đặt sẵn cây đàn sẽ để vào chổ nào, con tôi sẽ học với ai, đàn hiệu gì. Và có lúc tôi đã rủ chồng tôi vào hiệu đàn để làm lễ “ ăn hỏi” cây dương cầm xinh đẹp cho con tôi. Sau mấy tuần lễ, tôi vẫn không hề gặp anh chàng con cháu cụ Đổng Trác, nhưng cứ tưởng là anh ta còn bận tổ chức điều đình mọi việc nên chưa gặp tôi. Một hôm tôi trở lại trường, gặp ông Trần tôi hỏi: - Thầy có gặp thầy Đổng không? Tại sao thầy Đổng từ chức thế hở thầy? Oâng Trần bảo: - Oái chào! Oâng thủ quỹ thụt két của trường hơn một vạn nên cuốn gói! Nghe đâu hắn ta đi Đài Loan kiếm ăn rồi. Tôi ngạc nhiên nhưng chưa kịp hỏi thêm, ông ta đã tiếp: - Hắn ta khoe vừa sáng tác được một truyện phim để hợp tác với Việt Nam hay Mã Lai gì đó nên đi Đài Loan tìm hãng phim để điều đình. Truyện phim cũng khá, gọi là cái quỷ quái gì đó “ kinh hồn” thì phải. Có vẻ trinh thám ghê lắm. Tôi lặng cả người. - Thường thường có truyện bán họ trả tiền thế nào hả thầy? - Cốt chuyện từ ba đến năm trăm đô la. Có phân cảnh và đối thoại từ 3 đến 5 nghìn. - Lấy tiền sau? - Điên à? Lấy trước chứ! Phần nhiều các hãng phim đưa tiền đặt trước rất lâu, mong cho người viết túng tiền tiêu lỡ thì mới mong có truyện phim đưa ra! Đó là những cây bút có tiếng. Còn tay non thì rẻ hơn. Có khi viết xong mới đem đến bán vì người ta không đặt. Nhưng khi nhà sản xuất đã bằng lòng nhận rồi thì phải trả tiền ngay. Dù 100 năm sau mới quay cũng vậy. Thế là cây đàn dương cầm của con tôi bay lên mây! Chồng tôi không hề trách tôi một lời nào, trái lại anh còn an ủi tôi: - Không có tiền nhưng em đã được sung sướng suốt mấy ngày Tết rồi còn gì nữa! Có khi nào em tin chắc là con của chúng ta sẽ có một cây đàn như mấy ngày vừa qua đâu! Thì ra dưới chân Thái Bình Sơn, dù người ta sống yên phận như thế nào đi nữa cũng vẫn có cơ hội để bị lừa. Chỉ khác là người vẫn tự xưng “ phung sự nghệ thuật” thì biết lừa người một cách nghệ thuật, và người bị lừa chỉ còn cách tự an ủi là mình đã “ được” bị lừa một cách rất nghệ thuật mà thôi. Bài học năm ấy, có lẽ tôi học còn chưa thuộc cho nên trải qua mấy chục cái Tết, tôi đã có nhiều cơ hội học ôn đi, học ôn lại với nhiều hãng phim ma khác. Và mỗi lần sắp viết một “ chuyện phim không quay” tôi lại tưởng như mình đang bước vào đïiạ đàng, rồi bỗng dưng hoa lá trong địa đàng biến thành tên bay đạn lạc. Nhưng dù sao, không phải chỉ có một chuyện phim không quay vỡ lòng mới là kỷ niệm sâu đậm nhớ đời mà bất cứ chuyện nào dù mới dù cũ, dù có được đào sâu chôn chặt đến đâu, mỗi lần gợi đến cái cảm giác sững sờ ngao ngán cũng sống động tinh khiết như cảm giác vỡ mộng đầu tiên.
Mục lục
Một Truyện Phim Không Quay
Một Truyện Phim Không Quay
Linh BảoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 24 tháng 3 năm 2004
|
MariaThuy
MỘT TRUYỆN TÌNH KHÔNG CÓ ÐOẠN KẾT
Dấu yêu thứ nhất, Ôi thứ âm thanh ngọt lịm làm tê điếng lòng người. Từ trong giọng nói em bay trôi, trôi xa như ngàn thong reo, như tiếng sáo dìu dặt quyện đến rót vào không gian tỏa lộng trong đêm trăng thanh. Cỏ cây, hoa lá đồng nội uốn mình ngẩn ngơ; mê hoặc và say đắm lòng người. Trong tận cùng sâu thẳm đó, dường như em đã đến bên anh thật nhè nhành, thật êm ái thiết tha và thật gần - gần như hình với bóng. Nhưng anh vẫn thấy một nỗi đau dịu dàng, một khoảng trống bao la diệu vời làm sao ây!!! Em ơi! Anh đã ngụp lặn, nổi trôi trong cái biển bao la tiền than hạnh phúc tuyệt vời ấy. Anh như cơn mộng du – bơi lội, trầm mình tưởng chừng như miên viễn trong going suối êm ái, mắt em lấp lánh trong đêm như những vị sao khuya đợi chờ, mắt em nồng nàn và môi em ấp áp như bếp nửa đêm đông, sưởi ấm và xóa tan khối băng giá lạnh nhất trong anh. Anh đã lạc bước vào chốn thiên thai thần tiên mộng mị, chốn địa đàng, chúng mình đã chia cho nhau trọn vẹn trái cấm yêu đương. Ðể rồi từ đó, anh tình nguyện chung than chốn lấp đời mình trong ngôi tụ một thứ ngục tù yêu dấu và cao cả nhất của thế giới loài người. Dấu yêu tiền kiếp ơi! Khi choàng tỉnh cơm mộng mị nửa vời đó, anh thấy một nỗi hàn bao la vây kín tâm tư. Ðã nhiều lần, nhiều đêm suy tư và tự hỏi, mai sau dù có bao giờ. Bao giờ ta mới thoát thai từ cái nôi tiền kiếp để dìu nhau đến hiện tại. Hay đó chỉ là phù du giấc mộng đìu hìu của quá khứ ngàn đời muôn kiếp, hay cũng chỉ là đêm ngày chìm đắm trong màu tang thương viễn du của biển mộng? Ôi, nếu là gió anh sẽ ru em ngủ Nếu là trăng – anh sẽ soi bóng gian nhân Nếu là sao – cho anh được một lần Làm mây trắng: đưa em về bến mộng Ðời chúng ta phải chăng hai chiếc bóng Anh chạnh lòng trong một thoáng nào xa Ðôi mắt em vẫn mời mộc thiết tha Thì chớ vội phù tình anh, em nhé! Em dấu yêu! Cho dù viễn ảnh của ngày mai, và cho dù anh có trôi dạt rong rêu ở phương trời xa típ tắp nào đó, thì hình dáng em vẫn rực rỡ đậm nét trong anh. Và dù có viết ngìn trang cũng chỉ là khởi điểm của tình yêu bất biến! Xin em hãy đưa bàn tay mầu nhiệm đón nhận trái tim anh, một trái tim quá đổi mềm nhung âu yếm. Cho dù tay em có rã rời và hững hờ, lòng em có dửng dưng để rồi quay mặt bước đi, thì anh vẫn mặc khải cho một chuyện tình không đoạn kết. Và nếu ngày sau, em có mỏi mệt trên ngàn dặm đường dấu ái, thì đây. Ðơi vai vỗn đã sầu trĩu nặng, vẫn luôn dành một khoảng trống cho em tựa đầu, đồi làn mi em sẽ nhẹ khép và những sợi tóc óng ả trên vầng trán em sẽ dịu dàng, ngoan ngoãn bên tiếng ru từ tiền kiếp xa xôi.
Mục lục
MỘT TRUYỆN TÌNH KHÔNG CÓ ÐOẠN KẾT
MỘT TRUYỆN TÌNH KHÔNG CÓ ÐOẠN KẾT
MariaThuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.MariaThuy đánh máy Nguồn: VNthuquanĐược bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 27 tháng 8 năm 2004
|
MariaThuy
A LOVE STORY WITHOUT AN ENDING
First love, Oh the sweet sound that numbs people's hearts. From your voice, it floats away, drifting away like a thousand bells ringing, like the gentle sound of a flute blending into the sparkling space of a clear moonlit night. The grass, trees, flowers and leaves of the fields bend in bewilderment; fascinate and captivate people. In that very depth, it seemed like you had come to me so softly, so gently, so passionately and so close - almost like a shadow. But I still see a gentle pain, a vast and wonderful emptiness!!! Hey! He was diving and floating in that vast sea of money and wonderful happiness. You are like a sleepwalk - swimming, immersing yourself seemingly forever in the gentle stream, your eyes sparkle in the night like the stars waiting at night, your eyes are passionate and your lips are as warm as a stove in the middle of a winter night. , warms and melts away the coldest ice inside me. I have strayed into a dreamy paradise, a paradise, we have shared the forbidden fruit of love. From then on, he volunteered to spend his life in the most beloved and noble prison of the human world. My love from my past life! When he woke up from that half-dreamed dream, he felt a vast sadness surrounding his mind. Many times, many nights I have pondered and wondered whether there will ever be a future. When will we emerge from the cradle of our past lives to guide each other into the present? Or is it just an ephemeral, desolate dream of the past for thousands of generations, or is it just day and night immersed in the color of mourning and long-distance travel of the sea of dreams? Oh, if it were the wind, I would lull you to sleep. If it were the moon - I would shine on the wicked. If it were a star - let me be a white cloud: take you back to your dream destination. Are there two shadows in our lives? I feel sad in my heart. Even if you're far away, your eyes are still inviting, so don't be in a hurry to fall in love with me, okay? My dear! Even if tomorrow's vision, and even if I'm drifting in moss somewhere far away, your image is still bright and bold in me. And even if a thousand pages are written, it is only the starting point of unchanging love! Please reach out your magical hand to receive my heart, a heart so soft and cuddly. Even if my hands are tired and indifferent, my heart is indifferent and then turn away and walk away, you still reveal a never-ending love story. And if the next day, you are tired on the thousand miles of love, then here it is. Patting my shoulder is heavy with sadness, always leaving a space for you to rest your head, your eyelids will gently close and the shiny hair on your forehead will be gentle and obedient to the lullaby from a distant past life. .
Table of contents
A LOVE STORY WITHOUT AN ENDING
A LOVE STORY WITHOUT AN ENDING
MariaThuyWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Typing by MariaThuy Source: VNthuquan Uploaded by friend: TSAH on: August 27, 2004
|
Nguyễn Xuân Hoàng
Một trăm cây ngô đồng
Cuối cùng, cội ngô đồng bách lão bên hông nhà Tả Vu Đại Nội Huế lá đã vàng don don. Sắc vàng rỗ hoa xanh chơm chớm những đường gân nhỏ li ti như mạch máu trên bàn tay người. Lá ngô đồng Huế vàng như vậy rất lâu. Có khi kéo dài đến mấy tháng trời như một nỗi buồn ít nhiều thầm lặng. Lá có khi u sầu như một người tương tư, rơi xuống thảm cỏ với gương mặt ơ thờ vàng ửng. Cây ngô đồng Huế thường rụng lá cuối đông. Từng chiếc một rơi, rơi lần lượt. Không một chút vội vàng. Cách rơi thanh thơi, lưu luyến, dè dặt như không muốn rời thân mẹ, khiến những tâm hồn đa cảm mang mang. Nếu không có chiếc cuống dài thanh mảnh, chiếc lá ngô đồng sẽ mang hình hài của một giọt lệ lớn vạm vỡ, những giọt lệ không tan buồn vương vương như dấu vết cổ tích của một thành phố rất nhiều chim và hoa. Cái dáng lao thẳng lên trời xanh như một thanh bảo kiếm của cây ngô đồng, là lời ngụ cương trực, tiếng nói vô ngã hồn nhiên của một nhân- cách-cây. Lạ thay, lá ngô đồng vàng vọt uỷ mị bao nhiêu thì vóc cây lại dũng mãnh cương cường bấy nhiêu. Người xưa yêu và thích trồng cây ngô đồng có lẽ là ở dáng cây thẳng độc nhất vô nhị. Cây như thay lòng người mang khát vọng lớn của con chim hồng, chim hộc, chỉ nhận sự gửi thân của bầy chim phượng hoàng. Tích xưa con chim phượng hoàng thường chọn cây ngô đồng làm chỗ dung thân. Đó là sự lựa chọn tri kỷ của một bản năng cao cả đã được lập trình. Ở đâu có cây ngô đồng mọc, ở đó có sự khang khác, như là cuộc sống này đã nguyên sơ và trinh bạch hơn.Theo Đại Nam Nhất Thống Chí, cây ngô đồng đầu tiên có mặt ở Huế, là vào thời vua Min Mạng. Ông đã cho mang cây ngô đồng từ Quảng Đông về trồng hai bên góc Điện Cần Chánh. Sau đó, nhà vua còn lệnh binh biền vào rừng sâu Trường Sơn tìm loại cây mang về trồng trong khu vực Đại Nội. Theo nhà nghiên cứu Đỗ Xuân Cẩm thì hiện nay 8 cây ngô đồng sau Điện Thái Hoà, khu vực Tả, Hữu Vu không phải có từ thời Minh Mạng mà tuổi cây chỉ vài ba mươi năm trở lại đây. Trong 8 cây ngô đồng ấy chỉ có 3 cây có kích cỡ lớn và chiều cao từ 16-18m, đường kính tối thiểu là 0,7m.Đẹp và đặc trưng nhất là cây ngô đồng Tả Vu, cao to, tán đều, cành nhánh phát triển cân đối, hoa nở rộ khi lá đã rụng hết. Ngoài khu vực sau Điện Thái Hoà- Đại Nội, còn có một số cây ngô đồng ở Công viên Thương Bạc, Phu Văn Lâu, Tứ Tượng và các lăng tẩm Minh Mạng, Tự Đức. Ở công viên Tứ Tượng, trước đây có một cây ngô đồng lớn, mọc ngay lối vào công viên. Cây ngô đồng này có từ thời Pháp thuộc. Đến những năm sáu, bảy mươi thì đã rất cao to. Mỗi năm cây ra hoa, những cựu học sinh Văn khoa từng học ở Trường đại học Khoa học-tức khách sạn Sài Gòn Morin bây giờ, giờ ra chơi vẫn thường ra ban công ngắm hoa ngô đồng nở ngang tầm cửa. Màu hoa tím xa xôi trên nền trời mời mọc những bức tình thư. Gió từ ngoài sông Hương run rẩy thổi qua ngàn nhuỵ hoa, đưa hương vào tận giảng đường. Những người em Văn khoa áo tím duyên dáng guốc mỏng vẫn thường về dưới cây ngô đồng ngày cây nở những nụ hoa đầu tiên. Cơn lốc năm 1985 đã quật đổ cây ngô đồng già. Giám đốc Công ty Công trình công cộng thành phố Huế lúc này là ông Kỳ Sơn đã cho xẻ cây ngô đồng làm gỗ. Nghe vậy mà chưa có dịp hỏi ông chủ hiệu đóng đàn Tân Châu nổi tiếng ở Huế xác thực điều này. Không biết bây giờ, xác cây ngô đồng nọ có còn hay đã rữa nát. Như một luân hồi, công viên Tứ Tượng hiện giờ có đến hai cây ngô đồng. Một cây cao to đã hoa nằm phía bờ sông, sát vách UBND thành phố Huế và một cây con tầm hai đầu người vừa được trồng cách cây ngô đồng đã đổ vài mét.Vì nổi tiếng mà cây ngô đồng hay bị nhìn lầm. Đó là sự đánh lẫn giữa cây ngô đồng, cây vông đồng và cây vông nem. Tài liệu của nhà nghiên cứu Đỗ Xuân Cẩm đã phân biệt rõ ba loại cây này. Cây vông đồng thuộc họ thầu dầu (Euphorbiaceae) còn gọi là cây Mã đậu, tán lớn, thân có gai, hoa nở màu đỏ rất đẹp. Riêng cây ngô đồng cũng có nhiều ý kiến khác nhau chia ngô đồng cảnh, hoặc hai loại như ngô đồng họ Euphorbiaceae và ngô đồng họ Sterculiaceae. Riêng cây ngô đồng Huế thuộc chi Firmiana, là một thứ biến chủng (Variaty) của loài ngô đồng, hoa có màu hồng tím gần giống hoa anh đào, nở rộ khi lá đã rụng toàn phần. Khác hẳn cây ngô đồng vẫn mọc ở phía bắc Việt Nam và miền nam Trung Quốc, có hoa vàng và trắng vàng. Từ truyền thuyết đến hiện thực, cây ngô đồng đã đi vào nghệ thuật và thơ ca với những hình ảnh đẹp không kể xiết. Nó đã có mặt từ mấy nghìn năm trước trong Kinh Thi "Ngô đồng sinh lý, Vu bí triêu dương" và Đỗ Phủ những ngày giang hồ dọc sông Hoàng Hà nhiều ngày đói lả người, lạnh rét thấu xương nhưng tình yêu thiết tha cuộc sống đã cho ông một cái nhìn tráng lệ qua đôi câu thơ:Hương đạo trắc dư anh vũ lạpBích Ngô thê lão phượng hoàng chiTạm dịch:(Chim anh vũ đã ăn những hạt lúa còn sót lạiChim phượng hoàng già thường về đậu trên cành ngô đồng xanh).Phong trào thơ mới cũng đã đặc tả cây ngô đồng với hình ảnh nổi tiếng trong thơ Bích Khê:Ô hay buồn vương cây ngô đồngVàng thu, vàng thu rơi mênh mông.Đó là hình ảnh cây ngô đồng được kế thừa đẹp đẽ nhất trong lịch sử văn chương hiện đại Việt Nam. Màu vàng thu mà trái tim đa cảm Bích Khê đã thấm buồn, trong một nỗi ngạc nhiên đột khởi. Về sắc vàng, lá ngô đồng có thể cạnh tranh với lá thông để giành ngôi chủ đệ nhất mùa thu.Mùa hè năm 1996, Công ty Công viên cây xanh Huế đã ươm thử nghiệm cây ngô đồng, hạt được lấy từ cây ngô đồng ở công viên Thương Bạc. Người trực tiếp ươm hạt ngô đồng là chị Nguyễn Thị Lan. Chị Lan cho biết khoảng tháng năm tháng sáu thì hái hạt ngô đồng. Hạt lúc này chỉ bằng hai phần ba hạt bắp, khi khô có màu nâu nhạt. Hạt lấy từ cây nếu gieo ngay thì khoảng 15-20 ngày nảy mầm. Nếu hạt để lâu, khi gieo phải mất đến cả tháng mới nảy mầm. Chọn hạt ngô đồng tốt khi gieo khả năng nảy mầm khoảng 80%. Từ vụ đầu tiên đến thời điểm này, công ty Công viên cây xanh Huế đã có một "tài sản" bồn bộn hơn 80 cây ngô đồng Huế. Năm cây đã được được trồng ở cửa Quảng Đức. Sáu mươi cây khác trồng dọc đường 23/8 và Lê Huân. Khoảng một chục cây cao hơn 3 mét đang còn chờ chỗ "đậu". Chưa hết, từ năm 2001 đến nay, Công ty đã ươm được 600 cây ngô đồng, được bầu trong bao nilon, cây đã cao khoảng hơn 10 phân. Ngắm vườn ươm ngô đồng dưới ánh nắng đầu xuân,chỉ thấy một màu vàng nhạt tít tắp dọc bờ sông Hương. Anh Nguyễn Hữu Hài, người con thứ của cố kỹ sư Nguyễn Hữu Đính tận tình đưa tôi đi khắp vườn ươm. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi biết anh là con cụ Đính. Duyên nghiệp ở đời là vậy, người cha một đời tâm huyết với cây xanh xứ Huế, thì bây giờ lại đến lượt người con. Anh Hài tướng cao lớn dềnh dàng mà hiền hậu vô cùng. Dường như những người trồng và yêu cây xanh đều là những người hiền hậu. Sự gần gũi với cây xanh cho con người một lối hành xử dịu dàng và cao thượng.Tôi muốn nói nhiều hơn một chút về chị Nguyễn Thị Lan.Nhìn người phụ nữ giản dị và có tuổi này ít ai biết tay nghề của chị vào loại tuyệt chiêu. Hạt giống gì đến tay chị cũng mọc lên vạm vỡ. Một tay chị ươm hạt ngô đồng, chăm bẳm từng ngày cho cây sinh sôi. Chị Lan bảo nếu không ươm hạt với niềm hy vọng thì sẽ chẳng bao giờ cây chịu lên. Rồi mưa dầm, nắng quái, lũ lụt, hạn hán... thiên nhiên Huế khắc nghiệt đâu dễ chịu cho con người khuất phục. Vì vậy mà về hưu rồi chị vẫn còn được giữ lại.Ôi những người lao động cao quý như chị cần cho thành phố này biết bao. Dẫu sau đó ba bốn mươi năm nữa ngắm những phố ngô đồng rực rỡ màu hoa tím, mấy ai còn nhớ đến người phụ nữ lặng lẽ hy sinh này. Riêng tôi với lòng biết ơn vô hạn, tôi vẫn nhớ chị buổi chiều xa xăm nào cặm cụi lấm láp trên những luống đất trước cột cờ Đại Nội. Chiếc nón cũ che một phần gương mặt tuổi tác. Ở đó, mưa gió đã nhạt phai, chỉ còn lại những nếp nhăn như lớp vỏ cây ngô đồng xanh lên theo màu thời gian. Tôi thích được gọi chị là mẹ của ngô đồng Huế. Như một tất yếu của sáng tạo, đôi bàn tay gầy thô của chị là khởi nguyên, cội nguồn của một cái đẹp vĩnh cửu đã được xưng tụng và vượt qua thời gian.Cũng đã sắp đến mùa ngô đồng Huế nở hoa. Trời vẫn còn se lạnh và nắng đã nhạt ngoài sông vắng. Tôi thảnh thơi lần đọc lại cổ thi: "Ngô đồng nhất diệp lạc..." Bây giờ thì thành phố Huế đã có một trăm cây ngô đồng. Còn chờ gì nữa mà chim phượng hoàng không bay về đậu. Còn chờ gì nữa trong giấc mơ của tôi, một trăm con phượng hoàng bay về phố Huế đậu trên những cành ngô đồng cho cuộc đời sinh hỷ và thiên hạ thái bình.Hết
Mục lục
Một trăm cây ngô đồng
Một trăm cây ngô đồng
Nguyễn Xuân HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 14 tháng 7 năm 2006
|
Nguyễn Xuân Hoàng
Một trăm cây ngô đồng
Cuối cùng, cội ngô đồng bách lão bên hông nhà Tả Vu Đại Nội Huế lá đã vàng don don. Sắc vàng rỗ hoa xanh chơm chớm những đường gân nhỏ li ti như mạch máu trên bàn tay người. Lá ngô đồng Huế vàng như vậy rất lâu. Có khi kéo dài đến mấy tháng trời như một nỗi buồn ít nhiều thầm lặng. Lá có khi u sầu như một người tương tư, rơi xuống thảm cỏ với gương mặt ơ thờ vàng ửng. Cây ngô đồng Huế thường rụng lá cuối đông. Từng chiếc một rơi, rơi lần lượt. Không một chút vội vàng. Cách rơi thanh thơi, lưu luyến, dè dặt như không muốn rời thân mẹ, khiến những tâm hồn đa cảm mang mang. Nếu không có chiếc cuống dài thanh mảnh, chiếc lá ngô đồng sẽ mang hình hài của một giọt lệ lớn vạm vỡ, những giọt lệ không tan buồn vương vương như dấu vết cổ tích của một thành phố rất nhiều chim và hoa. Cái dáng lao thẳng lên trời xanh như một thanh bảo kiếm của cây ngô đồng, là lời ngụ cương trực, tiếng nói vô ngã hồn nhiên của một nhân- cách-cây. Lạ thay, lá ngô đồng vàng vọt uỷ mị bao nhiêu thì vóc cây lại dũng mãnh cương cường bấy nhiêu. Người xưa yêu và thích trồng cây ngô đồng có lẽ là ở dáng cây thẳng độc nhất vô nhị. Cây như thay lòng người mang khát vọng lớn của con chim hồng, chim hộc, chỉ nhận sự gửi thân của bầy chim phượng hoàng. Tích xưa con chim phượng hoàng thường chọn cây ngô đồng làm chỗ dung thân. Đó là sự lựa chọn tri kỷ của một bản năng cao cả đã được lập trình. Ở đâu có cây ngô đồng mọc, ở đó có sự khang khác, như là cuộc sống này đã nguyên sơ và trinh bạch hơn.Theo Đại Nam Nhất Thống Chí, cây ngô đồng đầu tiên có mặt ở Huế, là vào thời vua Min Mạng. Ông đã cho mang cây ngô đồng từ Quảng Đông về trồng hai bên góc Điện Cần Chánh. Sau đó, nhà vua còn lệnh binh biền vào rừng sâu Trường Sơn tìm loại cây mang về trồng trong khu vực Đại Nội. Theo nhà nghiên cứu Đỗ Xuân Cẩm thì hiện nay 8 cây ngô đồng sau Điện Thái Hoà, khu vực Tả, Hữu Vu không phải có từ thời Minh Mạng mà tuổi cây chỉ vài ba mươi năm trở lại đây. Trong 8 cây ngô đồng ấy chỉ có 3 cây có kích cỡ lớn và chiều cao từ 16-18m, đường kính tối thiểu là 0,7m.Đẹp và đặc trưng nhất là cây ngô đồng Tả Vu, cao to, tán đều, cành nhánh phát triển cân đối, hoa nở rộ khi lá đã rụng hết. Ngoài khu vực sau Điện Thái Hoà- Đại Nội, còn có một số cây ngô đồng ở Công viên Thương Bạc, Phu Văn Lâu, Tứ Tượng và các lăng tẩm Minh Mạng, Tự Đức. Ở công viên Tứ Tượng, trước đây có một cây ngô đồng lớn, mọc ngay lối vào công viên. Cây ngô đồng này có từ thời Pháp thuộc. Đến những năm sáu, bảy mươi thì đã rất cao to. Mỗi năm cây ra hoa, những cựu học sinh Văn khoa từng học ở Trường đại học Khoa học-tức khách sạn Sài Gòn Morin bây giờ, giờ ra chơi vẫn thường ra ban công ngắm hoa ngô đồng nở ngang tầm cửa. Màu hoa tím xa xôi trên nền trời mời mọc những bức tình thư. Gió từ ngoài sông Hương run rẩy thổi qua ngàn nhuỵ hoa, đưa hương vào tận giảng đường. Những người em Văn khoa áo tím duyên dáng guốc mỏng vẫn thường về dưới cây ngô đồng ngày cây nở những nụ hoa đầu tiên. Cơn lốc năm 1985 đã quật đổ cây ngô đồng già. Giám đốc Công ty Công trình công cộng thành phố Huế lúc này là ông Kỳ Sơn đã cho xẻ cây ngô đồng làm gỗ. Nghe vậy mà chưa có dịp hỏi ông chủ hiệu đóng đàn Tân Châu nổi tiếng ở Huế xác thực điều này. Không biết bây giờ, xác cây ngô đồng nọ có còn hay đã rữa nát. Như một luân hồi, công viên Tứ Tượng hiện giờ có đến hai cây ngô đồng. Một cây cao to đã hoa nằm phía bờ sông, sát vách UBND thành phố Huế và một cây con tầm hai đầu người vừa được trồng cách cây ngô đồng đã đổ vài mét.Vì nổi tiếng mà cây ngô đồng hay bị nhìn lầm. Đó là sự đánh lẫn giữa cây ngô đồng, cây vông đồng và cây vông nem. Tài liệu của nhà nghiên cứu Đỗ Xuân Cẩm đã phân biệt rõ ba loại cây này. Cây vông đồng thuộc họ thầu dầu (Euphorbiaceae) còn gọi là cây Mã đậu, tán lớn, thân có gai, hoa nở màu đỏ rất đẹp. Riêng cây ngô đồng cũng có nhiều ý kiến khác nhau chia ngô đồng cảnh, hoặc hai loại như ngô đồng họ Euphorbiaceae và ngô đồng họ Sterculiaceae. Riêng cây ngô đồng Huế thuộc chi Firmiana, là một thứ biến chủng (Variaty) của loài ngô đồng, hoa có màu hồng tím gần giống hoa anh đào, nở rộ khi lá đã rụng toàn phần. Khác hẳn cây ngô đồng vẫn mọc ở phía bắc Việt Nam và miền nam Trung Quốc, có hoa vàng và trắng vàng. Từ truyền thuyết đến hiện thực, cây ngô đồng đã đi vào nghệ thuật và thơ ca với những hình ảnh đẹp không kể xiết. Nó đã có mặt từ mấy nghìn năm trước trong Kinh Thi "Ngô đồng sinh lý, Vu bí triêu dương" và Đỗ Phủ những ngày giang hồ dọc sông Hoàng Hà nhiều ngày đói lả người, lạnh rét thấu xương nhưng tình yêu thiết tha cuộc sống đã cho ông một cái nhìn tráng lệ qua đôi câu thơ:Hương đạo trắc dư anh vũ lạpBích Ngô thê lão phượng hoàng chiTạm dịch:(Chim anh vũ đã ăn những hạt lúa còn sót lạiChim phượng hoàng già thường về đậu trên cành ngô đồng xanh).Phong trào thơ mới cũng đã đặc tả cây ngô đồng với hình ảnh nổi tiếng trong thơ Bích Khê:Ô hay buồn vương cây ngô đồngVàng thu, vàng thu rơi mênh mông.Đó là hình ảnh cây ngô đồng được kế thừa đẹp đẽ nhất trong lịch sử văn chương hiện đại Việt Nam. Màu vàng thu mà trái tim đa cảm Bích Khê đã thấm buồn, trong một nỗi ngạc nhiên đột khởi. Về sắc vàng, lá ngô đồng có thể cạnh tranh với lá thông để giành ngôi chủ đệ nhất mùa thu.Mùa hè năm 1996, Công ty Công viên cây xanh Huế đã ươm thử nghiệm cây ngô đồng, hạt được lấy từ cây ngô đồng ở công viên Thương Bạc. Người trực tiếp ươm hạt ngô đồng là chị Nguyễn Thị Lan. Chị Lan cho biết khoảng tháng năm tháng sáu thì hái hạt ngô đồng. Hạt lúc này chỉ bằng hai phần ba hạt bắp, khi khô có màu nâu nhạt. Hạt lấy từ cây nếu gieo ngay thì khoảng 15-20 ngày nảy mầm. Nếu hạt để lâu, khi gieo phải mất đến cả tháng mới nảy mầm. Chọn hạt ngô đồng tốt khi gieo khả năng nảy mầm khoảng 80%. Từ vụ đầu tiên đến thời điểm này, công ty Công viên cây xanh Huế đã có một "tài sản" bồn bộn hơn 80 cây ngô đồng Huế. Năm cây đã được được trồng ở cửa Quảng Đức. Sáu mươi cây khác trồng dọc đường 23/8 và Lê Huân. Khoảng một chục cây cao hơn 3 mét đang còn chờ chỗ "đậu". Chưa hết, từ năm 2001 đến nay, Công ty đã ươm được 600 cây ngô đồng, được bầu trong bao nilon, cây đã cao khoảng hơn 10 phân. Ngắm vườn ươm ngô đồng dưới ánh nắng đầu xuân,chỉ thấy một màu vàng nhạt tít tắp dọc bờ sông Hương. Anh Nguyễn Hữu Hài, người con thứ của cố kỹ sư Nguyễn Hữu Đính tận tình đưa tôi đi khắp vườn ươm. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi biết anh là con cụ Đính. Duyên nghiệp ở đời là vậy, người cha một đời tâm huyết với cây xanh xứ Huế, thì bây giờ lại đến lượt người con. Anh Hài tướng cao lớn dềnh dàng mà hiền hậu vô cùng. Dường như những người trồng và yêu cây xanh đều là những người hiền hậu. Sự gần gũi với cây xanh cho con người một lối hành xử dịu dàng và cao thượng.Tôi muốn nói nhiều hơn một chút về chị Nguyễn Thị Lan.Nhìn người phụ nữ giản dị và có tuổi này ít ai biết tay nghề của chị vào loại tuyệt chiêu. Hạt giống gì đến tay chị cũng mọc lên vạm vỡ. Một tay chị ươm hạt ngô đồng, chăm bẳm từng ngày cho cây sinh sôi. Chị Lan bảo nếu không ươm hạt với niềm hy vọng thì sẽ chẳng bao giờ cây chịu lên. Rồi mưa dầm, nắng quái, lũ lụt, hạn hán... thiên nhiên Huế khắc nghiệt đâu dễ chịu cho con người khuất phục. Vì vậy mà về hưu rồi chị vẫn còn được giữ lại.Ôi những người lao động cao quý như chị cần cho thành phố này biết bao. Dẫu sau đó ba bốn mươi năm nữa ngắm những phố ngô đồng rực rỡ màu hoa tím, mấy ai còn nhớ đến người phụ nữ lặng lẽ hy sinh này. Riêng tôi với lòng biết ơn vô hạn, tôi vẫn nhớ chị buổi chiều xa xăm nào cặm cụi lấm láp trên những luống đất trước cột cờ Đại Nội. Chiếc nón cũ che một phần gương mặt tuổi tác. Ở đó, mưa gió đã nhạt phai, chỉ còn lại những nếp nhăn như lớp vỏ cây ngô đồng xanh lên theo màu thời gian. Tôi thích được gọi chị là mẹ của ngô đồng Huế. Như một tất yếu của sáng tạo, đôi bàn tay gầy thô của chị là khởi nguyên, cội nguồn của một cái đẹp vĩnh cửu đã được xưng tụng và vượt qua thời gian.Cũng đã sắp đến mùa ngô đồng Huế nở hoa. Trời vẫn còn se lạnh và nắng đã nhạt ngoài sông vắng. Tôi thảnh thơi lần đọc lại cổ thi: "Ngô đồng nhất diệp lạc..." Bây giờ thì thành phố Huế đã có một trăm cây ngô đồng. Còn chờ gì nữa mà chim phượng hoàng không bay về đậu. Còn chờ gì nữa trong giấc mơ của tôi, một trăm con phượng hoàng bay về phố Huế đậu trên những cành ngô đồng cho cuộc đời sinh hỷ và thiên hạ thái bình.Hết
Mục lục
Một trăm cây ngô đồng
Một trăm cây ngô đồng
Nguyễn Xuân HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 14 tháng 7 năm 2006
|
Bùi Hiển
Một trận bão cuối năm
Ngày hai mươi nhăm tháng Chạp một năm đã xa, một trận bão khốc liệt và rất đỗi trái khoáy thất thường tàn phá bờ biển Bắc Trung Kỳ. Mãi tới hăm ba, trời vẫn còn quang đãng. Mùa đông năm ấy dịu ấm, có những ngày nắng hanh vàng rợi. Người ta bảo nhau: mùa sẽ muộn, cái rét muốn dồn sang Giêng hai. Các ông Táo trở về trên kia chắc bay bằng cánh nhẹ giữa bầu trời xanh lơ như làm bằng khói pháo. Đốt vàng tiễn xong, những bác chài trong làng quẩy rương xuống thuyền đi một chiều lưới tất niên. Vợ họ tươi cười biệt chồng dặn với: - Nhờ trời đi, mau về cho kịp ăn Tết, chá! Họ mong sẽ về được rất sớm. Năm ấy được mùa biển, lưới lên căng phình. Sự sống trong làng sung túc hơn, người ta dự định ăn cái Tết kha khá để hưởng một cái vui xưa nay chưa từng được và cũng để tạ ơn Thần Phật tổ tiên đã phù hộ cho. Nhưng ngay tối hôm ấy, trời đổi tiết. Mây đen lặng lẽ kéo lên rồi vỡ thành trận mưa nhỏ. Đồng thời, gió nổi dậy, như đến từ một nơi nào xa lắm. Nghe tiếng khua động lạo xạo sắc nhọn của những cành lá như làm bằng thép; rồi một cái miệng vĩ đại nào thổi phù từng luồng hơi trong không rất dữ dội. Tiếng mưa râm ran bao la. Những giọt tranh nhỏ xuống vũng nước lủng bủng. Không phải kiểu mưa dầm mùa đông, dai dẳng và lặng lẽ. Đây thực là một trận mưa thu đột ngột, lộng những cơn gió mạnh ray rứt. Bầu trời chứa đựng một nỗi tức giận gì đang muốn nổ bật ra. Quá nửa đêm, gió càng lên mạnh. Ngoài kia bể réo sôi, sự náo động của những sức mạnh phi thường, buổi diễn trong bóng tối dày, càng rợn một sự dọa nạt ghê sợ. Làng đã tỉnh dậy, bỗng rộn hẳn lên. Tiếng người gọi nhau, gió mưa át mang đi. Ngoài sông, một giọng còn ngái ngủ la hét hốt hoảng: có chiếc thuyền nào đã bứt đứt dây neo, trôi đi theo chiều gió. Người ta hồi hộp chờ đợi một tiếng va đụng rầm rột... Tiếng cất soạn sào chèo lịch kịch. Thỉnh thoảng, "bủm", một cái neo quẳng xuống nước. Sáng hôm sau trời bệch hẳn mặt ra. Làng xóm bơ phờ, như vì đã phải thức nhiều trong cái đêm náo động. Qua ngày hăm lăm, khoảng gần sáng, cơn bão tới tột độ mãnh liệt. Gió mạnh, như thu góp tự bao giờ, thổi phù từng trận, bạt ngang trận mưa. Người ta nghe tiếng vặn mình kẽo kẹt của những túp lều không chắc chắn. Bỗng một vật gì đen đen bay sớt tường rồi rơi sà xuống: đó là một miếng tranh bị bóc từ mái nhà bên cạnh. Biển cả càng vang tiếng rầm rộn âm u. Sóng mạnh đánh vào các hốc đá, không khí bị ép nổ đùng đùng như súng. Dải sóng vàng khè, như thể đất bùn ở dưới lòng sâu đã bị khoắng lên. Cái làng nhỏ đáng thương nằm giạt, sợ hãi, tê cóng dưới mưa lạnh, có vẻ nhẫn nhục. Người ta nghĩ đến những thuyền lưới ngoài khơi. Thuyền nào đã gẫy cột, văng lái, quay nhào theo sóng rồi đổ ụp? Thuyền nào đã rã tan từng mảnh, đánh văng tóe người ra như những giọt nước? Mẹ và vợ dân chài, hai hôm trước còn tươi cười, nay ngồi ép trong một xó lều, nhìn mưa gió qua những chỗ trống dột, và nghiền ngẫm một niềm bi thống mênh mang. Mãi tới chiều, mưa gió mới ngớt dần, rồi sáng hôm sau, trời bỗng vàng khè như nghệ. Người trong làng kéo nhau ra Mũi Trâu, ngóng thuyền về. Sự chờ đợi trong hai ngày đầu bị thất vọng. Nhưng ngày thứ ba, người ta nhận thấy một chấm đen nhỏ về phía bờ biển làng Ngọc Hải. Những mụ già nhắm mạnh đôi mắt nhoèn ướt rồi trương lên cố nhìn, hỏi: "Mô? Mô?". Khi đã nhận rõ hình chiếc thuyền, ai nấy cố đoán xem thuyền ai. Một người nói đầu, chỉ sợ ức đoán vu vơ: "Giống thuyền nhà ông Long Nghị". Trong lúc đó chiếc thuyền tiến rất chậm chạp. Nó đi dọc bờ cát, lủi thủi như một con chó vừa bị đánh chạy nép chân tường. Cột buồm gãy, ngắn cụt, giơ vết thương vàng ệch. Buồm và lưới ngổn ngang. Chắc hẳn chèo đã bị gẫy, người trên thuyền phải chống sào. Mọi người rủ nhau xuống bãi cát. Một bác có bộ ngực tốt hỏi to: - Thuyền ai đó? Đằng kia đáp: - Xin Bỉnh. Đám người nhốn nháo. Ba bốn mụ òa khóc. Đó là những mụ có người nhà đi cho ông Xin Bỉnh. Những mụ khác khóc theo. Người ta hỏi: - Ai nằm đó? - Cố Năm. Liệt đi rồi. Người ta bảo nhau: "Chẳng trách! Cố già, chịu mô được cái bão ráp như thế ni". Khi chiếc thuyền quay mũi vào lạch, cố Năm mới lên tiếng. Cố thở dài sườn sượt, rồi nói bằng giọng khàn: "Thôi, chuyến ni về nhà nằm mà chết cho khỏe. Kiếm được con cá nhọc lắm! Nhọc lắm!" Mấy mụ nhà quê càng rống lên. Những người vừa về không ai biết tin gì về những thuyền khác. Nhờ thuyền chạy hay, riêng họ đã tháo được xuống Cửa Lò. Về đến nhà, có người bật khóc như con nít: họ kể lại những nỗi gian nguy đã chịu. Khi nghe nhắc đến những ngọn sóng "cao như rú" đâm bổ xuống làm thuyền văng bật ra xa như một cái nút chai, mấy mụ nhà quê nhắm mắt, rùng mình kêu lên: "Ôi chao ôi! Rõ khiếp khủng!". Cũng trong ngày ấy và ngày hôm sau, thuyền ông Tý Điển, ông Dần Năm, ông Lý Cự, lần lượt về lạch. Còn tám thuyền nữa không tin tức. ấy là hôm hăm chín, ngày cuối năm. Nửa đêm, sau khi nghe trên đền nổ ba chiếc lói sắt báo giờ giao thừa, làng bỗng dậy ran tiếng pháo. Đám nhà giầu, mà trận bão vừa qua không làm thiệt hại, ầm ĩ đón mừng năm mới. Tiếng huyên náo sục vào những nhà dân chài. Niềm bi thống chợt thức dậy càng bóp lòng những mụ nhà quê. Họ ngờ ngạc lắng nghe tiếng mừng xôn xao của thiên hạ. Lát sau một đám người tụ họp trước miếu thờ dựng cạnh ngả đường ra cửa lạch. Họ vào miếu sì sụp khấn vái và hy vọng. Nhưng khi trở ra, khi tiếp xúc với bóng đêm lạnh và nghe rõ tiếng bể rền rĩ, ai nấy lại đều tấm tức muốn khóc. Họ đứng tần ngần, không muốn lìa nhau. Mối lo buồn chung đã ràng buộc họ. Phía trước mặt, cửa lạch in hình tam giác mờ mờ trắng. Sóng bể u trầm nghe tha thiết. Giữa cái huyên náo đặc đen và bao la ngoài kia, chồng con họ hiện ở chỗ nào? Trong tiếng sóng, phải chăng có chen lời than vãn của những kẻ đáng thương chết không mồ mả, thân thể bị nước mặn hung hăng nhồi lắc, ray rứt đến rã rời từng mẩu thịt sũng mềm? Một mụ nói: "Về ta!". Nhưng không ai nhúc nhích. Khoảng trắng mờ tam giác như thu hết linh hồn mọi người: trí não giãn căng, họ như mong đợi một sự xuất phàm. Và họ đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Có phải mọi người đều hoa mắt, vì đã nhìn lâu trong bóng tối? Sự chấn động gây bởi những ngày đợi chờ vô vọng đã đánh loạn thị giác của họ chăng? Nhưng mãi ngày nay, tuy việc đã lùi xa theo thời gian, những người trong cuộc đều đoán chắc đã thấy rõ ràng và kể lại được tách bạch từng tiểu tiết. Họ thấy giữa khoảng bể đen mờ mọc lên một điểm ánh sáng xanh, tiếp sau đó mọc thêm hai điểm nữa cũng màu biếc xanh y hệt. Trông giống ba vì sao vừa ngoi ở dưới nước lên, gióng thẳng hàng như buộc lấy nhau bằng một sợi dây. Những điểm ánh sáng ấy bay tới phía cửa lạch, to dần thành những ngọn đèn le lói chiếu mờ mờ ra chung quanh, làm nổi những bóng đen lớn thon dài. Người ta nhận ra được những hình thuyền. Buồm không thấy căng lên: không nghe chèo khuấy nước. Nhưng ba chiếc thuyền tiến vào rất nhanh. Ba ngọn đèn vuông tỏa ánh xanh mờ bí mật, không soi rõ những bóng người lố nhố trên thuyền. Thuyền đi rất êm, như cách lướt trong bóng tối, không chạm mặt nước. Những hình người không động và im lìm. Chợt một bóng người ở thuyền đầu tách ra tiến đến phía mũi và nói bằng một giọng nghe xa xôi: "Được rồi đó. Thôi quay trở lại, anh em!". Mụ Can Túc tưởng nhận ra tiếng chồng, hồi hộp hỏi ra: "Bố thằng Can đó phải không?". Người kia giơ đèn lên ngang mặt, nhìn vào bờ, hỏi lại: "Tiếng ai như tiếng mẹ thằng Can?". Nhờ ánh đèn, mọi người đều nhận rõ mặt bác Can Túc. Bác cười lặng lẽ, miệng dệch đến mang tai. Hai mắt lóng lánh một vẻ tinh quái, như giấu một sự bí mật gì. Bác dệch miệng cười rất lâu, rồi nói lớn: "Anh em gửi lời chào bà con cả. Anh em ở xa ghé về thăm nhà một tí, giờ đi đây". Chưa ai kịp đáp gì, cũng chưa ai kịp hiểu những sự vừa xảy ra, thì ba chiếc thuyền đã đồng thời quay mũi. Người ta tưởng thấy những bóng người cử động như đang chèo, nhưng không hề nghe tiếng nước xao động. Ba chiếc thuyền ma lặng lờ quay ra biển, trở về chốn vô cùng. Mọi người sững sờ nhìn theo. Đột nhiên ba điểm ánh sáng xanh cùng một lúc vụt chìm xuống đáy biển, như những hy vọng mong manh chẳng còn bao giờ trở lại. Ngày hôm sau, bốn chiếc thuyền nữa lần về được lạch nhà. Một chiếc thứ năm đã bị giạt xuống ngang cửa Nhật Lệ. Thuyền ụp, nhưng may bạn chài đều sống sót, họ lần lên Đồng Hới, tìm được đến nhà thầy mẹ tôi. Họ xin một bữa rượu, "uống để giải cái rét". Cơm rượu no say, mỗi người được biếu một cái nón, bộ quần áo và một suất tiền xe trở về làng. Duy ba chiếc thuyền cuối cùng bặt tin tức. Bác Can Túc chỉ còn lưu lại trong ký ức mọi người hình ảnh nét cười lặng lẽ dệch đến tận mang tai, cái cười mang một vẻ vừa bí hiểm vừa tinh nghịch, hầu như vui vẻ nữa, cứ như thể bác đã tìm ra được cái bí quyết vượt qua mọi gian nguy khổ cực trên đời và tới được nơi an ổn vĩnh viễn. Mỗi khi nhắc chuyện bác, người ta nói: "Mồ ma bác Can...". 1942 Rút từ tập truyện ngắn Nằm vạ
Mục lục
Một trận bão cuối năm
Một trận bão cuối năm
Bùi HiểnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 26 tháng 3 năm 2004
|
Bùi Hiển
Một trận bão cuối năm
Ngày hai mươi nhăm tháng Chạp một năm đã xa, một trận bão khốc liệt và rất đỗi trái khoáy thất thường tàn phá bờ biển Bắc Trung Kỳ. Mãi tới hăm ba, trời vẫn còn quang đãng. Mùa đông năm ấy dịu ấm, có những ngày nắng hanh vàng rợi. Người ta bảo nhau: mùa sẽ muộn, cái rét muốn dồn sang Giêng hai. Các ông Táo trở về trên kia chắc bay bằng cánh nhẹ giữa bầu trời xanh lơ như làm bằng khói pháo. Đốt vàng tiễn xong, những bác chài trong làng quẩy rương xuống thuyền đi một chiều lưới tất niên. Vợ họ tươi cười biệt chồng dặn với: - Nhờ trời đi, mau về cho kịp ăn Tết, chá! Họ mong sẽ về được rất sớm. Năm ấy được mùa biển, lưới lên căng phình. Sự sống trong làng sung túc hơn, người ta dự định ăn cái Tết kha khá để hưởng một cái vui xưa nay chưa từng được và cũng để tạ ơn Thần Phật tổ tiên đã phù hộ cho. Nhưng ngay tối hôm ấy, trời đổi tiết. Mây đen lặng lẽ kéo lên rồi vỡ thành trận mưa nhỏ. Đồng thời, gió nổi dậy, như đến từ một nơi nào xa lắm. Nghe tiếng khua động lạo xạo sắc nhọn của những cành lá như làm bằng thép; rồi một cái miệng vĩ đại nào thổi phù từng luồng hơi trong không rất dữ dội. Tiếng mưa râm ran bao la. Những giọt tranh nhỏ xuống vũng nước lủng bủng. Không phải kiểu mưa dầm mùa đông, dai dẳng và lặng lẽ. Đây thực là một trận mưa thu đột ngột, lộng những cơn gió mạnh ray rứt. Bầu trời chứa đựng một nỗi tức giận gì đang muốn nổ bật ra. Quá nửa đêm, gió càng lên mạnh. Ngoài kia bể réo sôi, sự náo động của những sức mạnh phi thường, buổi diễn trong bóng tối dày, càng rợn một sự dọa nạt ghê sợ. Làng đã tỉnh dậy, bỗng rộn hẳn lên. Tiếng người gọi nhau, gió mưa át mang đi. Ngoài sông, một giọng còn ngái ngủ la hét hốt hoảng: có chiếc thuyền nào đã bứt đứt dây neo, trôi đi theo chiều gió. Người ta hồi hộp chờ đợi một tiếng va đụng rầm rột... Tiếng cất soạn sào chèo lịch kịch. Thỉnh thoảng, "bủm", một cái neo quẳng xuống nước. Sáng hôm sau trời bệch hẳn mặt ra. Làng xóm bơ phờ, như vì đã phải thức nhiều trong cái đêm náo động. Qua ngày hăm lăm, khoảng gần sáng, cơn bão tới tột độ mãnh liệt. Gió mạnh, như thu góp tự bao giờ, thổi phù từng trận, bạt ngang trận mưa. Người ta nghe tiếng vặn mình kẽo kẹt của những túp lều không chắc chắn. Bỗng một vật gì đen đen bay sớt tường rồi rơi sà xuống: đó là một miếng tranh bị bóc từ mái nhà bên cạnh. Biển cả càng vang tiếng rầm rộn âm u. Sóng mạnh đánh vào các hốc đá, không khí bị ép nổ đùng đùng như súng. Dải sóng vàng khè, như thể đất bùn ở dưới lòng sâu đã bị khoắng lên. Cái làng nhỏ đáng thương nằm giạt, sợ hãi, tê cóng dưới mưa lạnh, có vẻ nhẫn nhục. Người ta nghĩ đến những thuyền lưới ngoài khơi. Thuyền nào đã gẫy cột, văng lái, quay nhào theo sóng rồi đổ ụp? Thuyền nào đã rã tan từng mảnh, đánh văng tóe người ra như những giọt nước? Mẹ và vợ dân chài, hai hôm trước còn tươi cười, nay ngồi ép trong một xó lều, nhìn mưa gió qua những chỗ trống dột, và nghiền ngẫm một niềm bi thống mênh mang. Mãi tới chiều, mưa gió mới ngớt dần, rồi sáng hôm sau, trời bỗng vàng khè như nghệ. Người trong làng kéo nhau ra Mũi Trâu, ngóng thuyền về. Sự chờ đợi trong hai ngày đầu bị thất vọng. Nhưng ngày thứ ba, người ta nhận thấy một chấm đen nhỏ về phía bờ biển làng Ngọc Hải. Những mụ già nhắm mạnh đôi mắt nhoèn ướt rồi trương lên cố nhìn, hỏi: "Mô? Mô?". Khi đã nhận rõ hình chiếc thuyền, ai nấy cố đoán xem thuyền ai. Một người nói đầu, chỉ sợ ức đoán vu vơ: "Giống thuyền nhà ông Long Nghị". Trong lúc đó chiếc thuyền tiến rất chậm chạp. Nó đi dọc bờ cát, lủi thủi như một con chó vừa bị đánh chạy nép chân tường. Cột buồm gãy, ngắn cụt, giơ vết thương vàng ệch. Buồm và lưới ngổn ngang. Chắc hẳn chèo đã bị gẫy, người trên thuyền phải chống sào. Mọi người rủ nhau xuống bãi cát. Một bác có bộ ngực tốt hỏi to: - Thuyền ai đó? Đằng kia đáp: - Xin Bỉnh. Đám người nhốn nháo. Ba bốn mụ òa khóc. Đó là những mụ có người nhà đi cho ông Xin Bỉnh. Những mụ khác khóc theo. Người ta hỏi: - Ai nằm đó? - Cố Năm. Liệt đi rồi. Người ta bảo nhau: "Chẳng trách! Cố già, chịu mô được cái bão ráp như thế ni". Khi chiếc thuyền quay mũi vào lạch, cố Năm mới lên tiếng. Cố thở dài sườn sượt, rồi nói bằng giọng khàn: "Thôi, chuyến ni về nhà nằm mà chết cho khỏe. Kiếm được con cá nhọc lắm! Nhọc lắm!" Mấy mụ nhà quê càng rống lên. Những người vừa về không ai biết tin gì về những thuyền khác. Nhờ thuyền chạy hay, riêng họ đã tháo được xuống Cửa Lò. Về đến nhà, có người bật khóc như con nít: họ kể lại những nỗi gian nguy đã chịu. Khi nghe nhắc đến những ngọn sóng "cao như rú" đâm bổ xuống làm thuyền văng bật ra xa như một cái nút chai, mấy mụ nhà quê nhắm mắt, rùng mình kêu lên: "Ôi chao ôi! Rõ khiếp khủng!". Cũng trong ngày ấy và ngày hôm sau, thuyền ông Tý Điển, ông Dần Năm, ông Lý Cự, lần lượt về lạch. Còn tám thuyền nữa không tin tức. ấy là hôm hăm chín, ngày cuối năm. Nửa đêm, sau khi nghe trên đền nổ ba chiếc lói sắt báo giờ giao thừa, làng bỗng dậy ran tiếng pháo. Đám nhà giầu, mà trận bão vừa qua không làm thiệt hại, ầm ĩ đón mừng năm mới. Tiếng huyên náo sục vào những nhà dân chài. Niềm bi thống chợt thức dậy càng bóp lòng những mụ nhà quê. Họ ngờ ngạc lắng nghe tiếng mừng xôn xao của thiên hạ. Lát sau một đám người tụ họp trước miếu thờ dựng cạnh ngả đường ra cửa lạch. Họ vào miếu sì sụp khấn vái và hy vọng. Nhưng khi trở ra, khi tiếp xúc với bóng đêm lạnh và nghe rõ tiếng bể rền rĩ, ai nấy lại đều tấm tức muốn khóc. Họ đứng tần ngần, không muốn lìa nhau. Mối lo buồn chung đã ràng buộc họ. Phía trước mặt, cửa lạch in hình tam giác mờ mờ trắng. Sóng bể u trầm nghe tha thiết. Giữa cái huyên náo đặc đen và bao la ngoài kia, chồng con họ hiện ở chỗ nào? Trong tiếng sóng, phải chăng có chen lời than vãn của những kẻ đáng thương chết không mồ mả, thân thể bị nước mặn hung hăng nhồi lắc, ray rứt đến rã rời từng mẩu thịt sũng mềm? Một mụ nói: "Về ta!". Nhưng không ai nhúc nhích. Khoảng trắng mờ tam giác như thu hết linh hồn mọi người: trí não giãn căng, họ như mong đợi một sự xuất phàm. Và họ đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ. Có phải mọi người đều hoa mắt, vì đã nhìn lâu trong bóng tối? Sự chấn động gây bởi những ngày đợi chờ vô vọng đã đánh loạn thị giác của họ chăng? Nhưng mãi ngày nay, tuy việc đã lùi xa theo thời gian, những người trong cuộc đều đoán chắc đã thấy rõ ràng và kể lại được tách bạch từng tiểu tiết. Họ thấy giữa khoảng bể đen mờ mọc lên một điểm ánh sáng xanh, tiếp sau đó mọc thêm hai điểm nữa cũng màu biếc xanh y hệt. Trông giống ba vì sao vừa ngoi ở dưới nước lên, gióng thẳng hàng như buộc lấy nhau bằng một sợi dây. Những điểm ánh sáng ấy bay tới phía cửa lạch, to dần thành những ngọn đèn le lói chiếu mờ mờ ra chung quanh, làm nổi những bóng đen lớn thon dài. Người ta nhận ra được những hình thuyền. Buồm không thấy căng lên: không nghe chèo khuấy nước. Nhưng ba chiếc thuyền tiến vào rất nhanh. Ba ngọn đèn vuông tỏa ánh xanh mờ bí mật, không soi rõ những bóng người lố nhố trên thuyền. Thuyền đi rất êm, như cách lướt trong bóng tối, không chạm mặt nước. Những hình người không động và im lìm. Chợt một bóng người ở thuyền đầu tách ra tiến đến phía mũi và nói bằng một giọng nghe xa xôi: "Được rồi đó. Thôi quay trở lại, anh em!". Mụ Can Túc tưởng nhận ra tiếng chồng, hồi hộp hỏi ra: "Bố thằng Can đó phải không?". Người kia giơ đèn lên ngang mặt, nhìn vào bờ, hỏi lại: "Tiếng ai như tiếng mẹ thằng Can?". Nhờ ánh đèn, mọi người đều nhận rõ mặt bác Can Túc. Bác cười lặng lẽ, miệng dệch đến mang tai. Hai mắt lóng lánh một vẻ tinh quái, như giấu một sự bí mật gì. Bác dệch miệng cười rất lâu, rồi nói lớn: "Anh em gửi lời chào bà con cả. Anh em ở xa ghé về thăm nhà một tí, giờ đi đây". Chưa ai kịp đáp gì, cũng chưa ai kịp hiểu những sự vừa xảy ra, thì ba chiếc thuyền đã đồng thời quay mũi. Người ta tưởng thấy những bóng người cử động như đang chèo, nhưng không hề nghe tiếng nước xao động. Ba chiếc thuyền ma lặng lờ quay ra biển, trở về chốn vô cùng. Mọi người sững sờ nhìn theo. Đột nhiên ba điểm ánh sáng xanh cùng một lúc vụt chìm xuống đáy biển, như những hy vọng mong manh chẳng còn bao giờ trở lại. Ngày hôm sau, bốn chiếc thuyền nữa lần về được lạch nhà. Một chiếc thứ năm đã bị giạt xuống ngang cửa Nhật Lệ. Thuyền ụp, nhưng may bạn chài đều sống sót, họ lần lên Đồng Hới, tìm được đến nhà thầy mẹ tôi. Họ xin một bữa rượu, "uống để giải cái rét". Cơm rượu no say, mỗi người được biếu một cái nón, bộ quần áo và một suất tiền xe trở về làng. Duy ba chiếc thuyền cuối cùng bặt tin tức. Bác Can Túc chỉ còn lưu lại trong ký ức mọi người hình ảnh nét cười lặng lẽ dệch đến tận mang tai, cái cười mang một vẻ vừa bí hiểm vừa tinh nghịch, hầu như vui vẻ nữa, cứ như thể bác đã tìm ra được cái bí quyết vượt qua mọi gian nguy khổ cực trên đời và tới được nơi an ổn vĩnh viễn. Mỗi khi nhắc chuyện bác, người ta nói: "Mồ ma bác Can...". 1942 Rút từ tập truyện ngắn Nằm vạ
Mục lục
Một trận bão cuối năm
Một trận bão cuối năm
Bùi HiểnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 26 tháng 3 năm 2004
|
Lăng Khả Tân (Trung Quốc)
Một trận cười
Hiếu Đức dịch
Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó". Một hồi lâu, không có một tiếng động nào, tất cả đều nhìn tôi họ cho rằng tôi đang đùa. Tôi tỏ ra nghiêm chỉnh: "Đây không phải là chuyện đùa mà là một nhân tố để khảo nghiệm tính chất nghiệp vụ, chủ yếu là để kiểm nghiệm xem thái độ của các anh như thế nào với ông chủ. Đối với một công ty mà có tiền đồ phát triển mạnh mẽ như vậy, thì việc này là hết sức quan trọng". Không có một ai lên tiếng, tất cả mọi ánh mắt đều đang soi rọi vào nét mặt tôi, để xem có nhận ra được một nét gì sơ hở trên khuôn mặt không. Tôi không cười, rút từ trong túi ngực ra một tờ giấy bạc: Ai nói trước tôi sẽ thưởng người đó 100 đồng. Nếu mọi người nói lần lượt tôi sẽ thưởng đồng loạt mỗi người 100 đồng. Còn không, tiền thưởng tháng này của tất cả sẽ bị trừ hết. Có người mắt sáng lên, Triệu Nhất tranh nói trước: "Tôi Triệu Nhất không phải là người". Kết quả là anh ta đã nhận được tờ giấy bạc có giá trị. Tiếp theo là Kiềm Nhị: "Tôi Kiềm Nhị là một con chó". Và đương nhiên anh ta cũng nhận được một tờ giấy bạc có giá trị như vậy. Thế là tất cả đều tranh nhau, mỗi người chửi bản thân một câu, và sau khi tờ giấy bạc được đưa đến tay, thì đều thở phào nhẹ nhõm. Trong số mười mấy người đó thì chỉ có duy nhất một người không nói gì. Anh ta vẫn đứng đó, lặng im nhìn tôi. Tôi biết anh ta tên là Vương Thập Lục, mới đến làm ở công ty chưa được bao lâu. Tôi cảm thấy cô hứng thú, liền nói với anh ta: "Bây giờ, thì chỉ còn lại mình anh thôi. Nếu như anh cũng chửi bản thân một câu, thì tôi sẽ thưởng anh 300 đồng. Còn không thì tiền hoa hồng của mọi người tháng này sẽ bị liên lụy bởi anh." Tôi biết gia cảnh nhà Vương Thập Lục rất nghèo, bố không có việc mẹ lại bị bệnh, nên anh ta rất cần tiền. Tôi nghĩ bụng, một câu nói mà kiếm được 300 đồng anh ta sẽ không thể cưỡng được lòng mình. Vương Thập Lục đưa mắt lướt nhìn đồng nghiệp, dường như đang để đánh giá, ước lượng một cái gì đó. Sau đó, anh ta lại quay lại nhìn tôi, lắc đầu: "Tôi không thể chửi mình được, càng không thể nói xấu bản thân được." Tôi vẫn tiếp: "Nếu như anh làm như tôi nói, tôi sẽ thưởng cho anh 500 đồng. Nếu anh vẫn cố chấp không chịu, thì tất cả nhân viên tháng này một người sẽ bị trừ vào lương 200 đồng". Lúc này, Triệu Nhất, Kiềm Nhị tranh nhau khuyên giải Vương Thập Lục, rằng anh ta đừng nên chịu thiệt, hoặc chí ít cũng đừng để liên lụy đến người khác. Nói đi, chửi hay mắng mình một câu thôi mà, dễ ợt đến đứa trẻ 3 tuổi cũng nói được. Nhanh lên đừng để ông chủ tức giận. Vương Thập Lục cắn chặt răng, nhất quyết lắc đầu. Tôi không ngờ rằng anh ta lại cố chấp đến như vậy. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, dằn giọng từng câu từng chữ một: "Anh... không... hối... hận chứ?" Vương Thập Lục cười nhẹ: "Tôi có làm điều gì sai đâu, tôi chỉ không thể nói xấu bản thân được thôi. Tôi là một con người, tôi càng không thể vì tiền mà bán rẻ bản thân được". Không đợi tôi có phản ứng gì, đám nhân viên của tôi đã ầm ầm lên nói. Vương Thập Lục không biết đùa vui là gì, đồ hấp! Vương Thập Lục là cái quái gì chứ, đồ khùng! Vương Thập Lục là con chó, đồ chết dẫm! Họ vừa chửi, vừa vây xúm lại Vương Thập Lục. - Dừng tay! Tôi quát lên, đẩy đám đông ra, bước đến trước mặt Vương Thập Lục, vỗ vào vai anh ta, cười: "Anh là người dũng cảm, từ hôm nay trở đi, anh là phụ tá cho tôi." Vương Thập Lục đã mím chặt môi đến rớm máu, nói: "Cảm ơn ý tốt của ông chủ, nhưng tôi đã quyết định xin nghỉ việc rồi". Nói xong anh ta liền bước đi ngay, dáng đi buồn lặng, không ngoái lại. Rất lâu sau này, tôi cũng không gặp lại anh ta nữa, chỉ nghe nói anh ta đã đi về Phương Nam rồi.
Mục lục
Một trận cười
Một trận cười
Lăng Khả Tân (Trung Quốc)Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Trang Văn HọcĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Mausoleum of Khabin (China)
A laugh
Translated by Hieu Duc
I am the owner of a company. One day, I suddenly decided to do an experiment that I thought of. So I immediately summoned a dozen of my employees and ordered: "Now, each of you curse or say something bad about yourself. In short, you get to choose one of those two ways". For a long while, there was no sound, everyone looked at me, thinking I was joking. I looked serious: "This is not a joke but a factor to test your professionalism, mainly to test your attitude towards your boss. For a company With such strong development prospects, this is extremely important." No one spoke, all eyes were looking at my face, to see if they could spot any flaws on my face. Without smiling, I pulled out a banknote from my breast pocket: Whoever speaks first will reward that person with 100 dong. If everyone speaks in turn, I will reward each person with 100 coins. Otherwise, this month's bonuses will be deducted from everyone. Someone's eyes lit up, Trieu Nhat said first: "I, Trieu Nhat, am not human." As a result, he received valuable banknotes. Next is Kien Nhi: "I'm Kien Nhi is a dog." And of course he also received a valuable note. So everyone competed, each cursing themselves, and after the bill was handed to them, they all breathed a sigh of relief. Out of those dozen people, only one person said nothing. He was still standing there, silently looking at me. I know his name is Vuong Thap Luc, he has just come to work at the company not long ago. I felt she was interested, so I said to him: "Now, you're the only one left. If you curse yourself once, I'll reward you with 300 dong. Otherwise, my commission." Everyone this month will be implicated by you." I know that Vuong Thap Luc's family is very poor, his father has no work and his mother is sick, so he really needs money. I thought to myself, he won't be able to resist me if he earns 300 dong. Vuong Thap Luc glanced at his colleagues, seemingly evaluating and estimating something. Then, he turned back to look at me and shook his head: "I can't curse myself, and I can't say bad things about myself." I continued: "If you do as I say, I will give you a reward of 500 VND. If you still stubbornly refuse, then one of all employees this month will have 200 VND deducted from their salary." At this time, Trieu Nhat and Kien Nhi tried to persuade Vuong Thap Luc not to suffer, or at least not to involve others. Say it, just curse or scold me, it's so easy even a 3 year old child can say it. Hurry up don't make the boss angry. Vuong Thap Luc gritted his teeth and firmly shook his head. I didn't expect him to be so stubborn. I looked straight at him, forcing my voice word by word: "You... don't... regret... do you?" Vuong Thap Luc smiled lightly: "I didn't do anything wrong, I just can't speak ill of myself. I'm a human being, I can't sell myself cheaply for money." Without waiting for me to react, my staff loudly spoke. Vuong Thap Luc doesn't know what fun is, you jerk! What the hell is Vuong Thap Luc, you crazy person! Vuong Thap Luc is a dog, you damn thing! They cursed and gathered around Vuong Thap Luc. - Stop! I shouted, pushed the crowd away, walked in front of Vuong Thap Luc, patted him on the shoulder, and smiled: "You are a brave man, from today onwards, you are my assistant." Vuong Thap Luc pressed his lips so tightly that they bled and said: "Thank you for your good intentions, boss, but I have decided to quit my job." After speaking, he immediately walked away, his gait was sad and silent, without looking back. For a long time after that, I didn't see him again, I only heard that he had gone to Phuong Nam.
Table of contents
A laugh
A laugh
Lang Kha Tan (China) Welcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Literature Page Uploaded by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Lý Lạc Long
Một Tình Bạn Cao Cả
Phỏng dịch theo "No Greater Love" của Col. John W. Mansur
Một em bé mồ côi, một kết quả bi thảm sau những đợt mọt-chê pháo kích vào trại cô nhi và một việc làm can đảm vì tình thương cho bạn của em bé đó, kết hợp lại với nhau để hình thành câu chuyện này. Tôi không biết chắc chắn có được bao nhiêu phần trăm chi tiết đúng với sự thật mà tôi đã được kể cho nghe, nhưng người kể nói đây là một câu chuyện thật đã xảy ra . Và có thể tất cả mọi chi tiết tôi đã nghe đều đúng như sự thật vì trong chiến tranh thì chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra được. Câu chuyện này đã làm tôi rất cảm động, và dù thời gian qua đã lâu, mỗi lần nhớ lại vẫn làm mắt tôi ướt. Những đợt mọt-chê pháo kích vào ngôi làng nhỏ đó có rơi đúng mục tiêu như kế hoạch đã định của người bắn không? Nhưng dù mục tiêu nào đã được chọn thì cũng không còn dấu vết nào để biết trong cái bối cảnh bi thương của chiến tranh Việt Nam. Sự thực, thì những viên đạn mọt-chê đó đã rớt vào trại cô nhi của một nhóm Công giáo thiện nguyện, không biết rõ tên. Những thiện nguyện viên và vài cô nhi đã bị chết ngay trong lúc pháo kích, một số cô nhi khác thì bị thương tích, trong số này có một em bé gái, khoảng 8 tuổi . Vì những thiện nguyện viên đã chết, không có người để chăm sóc những cô nhi, dân làng đã giúp đở rất tận tâm, họ cho người chạy qua một thị trấn nhỏ bên cạnh, vì nơi này có thể liên lạc bằng truyền thanh với quân đội Hoa Kỳ, để nhờ giúp đỡ về y tế. Nhưng cũng phải vài giờ sau thì người của quân đội Hoa kỳ gởi giúp mới đến nơi . Đoàn cứu thương của quân đội Hoa kỳ chỉ vỏn vẹn có hai người: Một bác sĩ trẻ và một nữ y tá cũng cỡ cùng tuổi của Hải quân Hoa kỳ. Họ đến bằng xe Jeep và chỉ đem theo với họ những dụng cụ cứu thương cần thiết cho lúc khẩn cấp. Xem xét sơ qua những cô nhi bị thương, họ nhận thấy em bé gái là ở trong tình trạng nguy kịch nhất, có thể chết vì bị mất máu và khích động. Muốn cứu sống em bé là phải tiếp máu nhưng họ không có sẳn "plasma" (huyết tương). Vì vậy, cách duy nhất để cứu em bé gái, là họ phải dùng máu của những người đang ở hiện trường để tiếp máu cho em bé. Sau cuộc thử máu để tìm loại máu thích ứng thì người bác sĩ và cô y tá không có loại máu giống mà chỉ một số cô nhi, không bị thương tích, ở đó có loại máu giống như máu của em bé gái bị thương. Người bác sĩ thì chỉ nói được chút đỉnh tiếng Việt pha tiếng Anh, cô y tá thì cũng chỉ nói được chút tiếng Pháp mà cô đã học ở bậc trung học, còn các em bé thì không biết tiếng Anh và chỉ biết chút đỉnh tiếng Pháp. Bác sĩ và cô y tá đã cố gắng tìm cách, dùng mọi ngôn ngữ chung mà họ có thể tìm được, kể cả những "điệu bộ" mà họ vừa chợt nghĩ ra, để giải thích với các em cô nhi đang ở trong tình trạng hốt hoảng và lo sợ, hiểu, là nếu không có máu để tiếp máu cho em bé gái thì em bé gái chắc chắn sẽ chết. Và cuối cùng,họ hỏi có em cô nhi nào tình nguyện hiến chút máu để cứu em bé gái không? Các em cô nhi chỉ im lặng nhìn họ với những cặp mắt mở to và không chớp, trước yêu cầu "hiến chút máu" này. Mạng sống của em bé gái thì như chỉ mành treo chuông, không có máu thì em bé gái chắc chắn sẽ chết, và họ chỉ có thể lấy máu nếu có em cô nhi nào tình nguyện cho. Sau những giây phút im lặng ngột ngạt, thì có một bàn tay nhỏ run rẩy giơ lên, bỏ xuống và giơ lên trở lại. "Ồ, cám ơn ! " cô y tá mừng rỡ nói to lên bằng tiếng Pháp . Và hỏi : " Em tên gì?" "Hùng", tiếng của cậu bé lẩm nhẩm trả lời . Cô y tá vội vã đặt Hùng nằm lên băng-ca, sát trùng một cánh tay của em với rượu cồn và bác sĩ chích một mủi kim vào mạch máu của cánh tay Hùng để lấy máu. Trong lúc đó thì Hùng nằm yên, im lặng và cặp mắt thì mở to không chớp. Một khoảnh khắc sau, thì họ nghe những nấc đứt đoạn từ cậu bé và thấy cậu bé đang vội vã che mặt với bàn tay còn lại. "Có đau không Hùng ?", người bác sĩ vội hỏi. Hùng lắc đầu,nhưng một lát sau thì họ nghe tiếng nấc khác từ cậu bé nữa và thấy Hùng cũng đang cố gắng che dấu là em đang khóc. Bác sĩ lại hỏi em là mủi kim đang dùng để lấy máu trên cánh tay có làm em đau không thì Hùng cũng lắc đầu để trả lời . Nhưng lúc này thì những tiếng nấc cách quảng đã nhường chổ cho những tiếng khóc thầm liên tục, mắt em thì nhắm kín, và em cho cả nắm tay vào miệng để cố ngăn không cho tiếng nấc thoát ra. Người bác sĩ và cô ý tá Mỹ rất lo lắng vì họ biết mủi kim không thể nào làm cho cậu bé đau được, nhưng rõ ràng là phải có cái gì không ổn ở đây. Cũng may mắn, ngay lúc đó, một cô y tá người Việt vừa đến để tiếp cứu thương. Thấy Hùng đang khóc và chịu đựng một cách khổ sở, cô liền ngồi xuống nói chuyện ngay với em. Vừa nghe cậu bé nói, vừa vuốt trán, vừa giải thích cho cậu bé bằng một giọng êm ái, bảo đảm. Một lúc sau thì thì cậu bé ngưng khóc, mở mắt và nhìn cô ý tá người Việt một cách hoài nghi. Cô y tá người Việt lại gật đầu và vẻ mặt của cậu bé như đã trút được một gánh nặng nghìn cân. Ngước lên nhìn những người bạn đồng nghiệp Mỹ, cô y tá người Việt khẽ giải thích : " Cậu bé nghĩ rằng cậu bé sẽ chết. Cậu hiểu lầm hai bạn. Cậu bé tưởng hai bạn yêu cầu cậu cho hết tất cả máu của cậu thì mới cứu sống được bé gái." "Nhưng tại sao cậu bé lại tình nguyện hiến máu?" cô y tá Mỹ hỏi. Cô y tá Việt lập lại câu hỏi trên bằng tiếng Việt với cậu bé. Và nghe câu trả lời ngắn gọn, đơn giản từ Hùng: "Vì nó là bạn cháu". Chúa Jesus đã nói: "Không ai có tình thương lớn hơn tình thương của người hy sinh mạng sống của mình cho bạn hữu" (John 15:13).Lý Lạc Long (15/7/2005)
Mục lục
Một Tình Bạn Cao Cả
Một Tình Bạn Cao Cả
Lý Lạc LongChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy:Lý Lạc Long - TTL Nguồn: Vnthuquan - Thư viện onlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 23 tháng 2 năm 2006
|
Ly Lac Long
A Great Friendship
Adapted from "No Greater Love" by Col. John W. Mansur
An orphaned child, a tragic outcome from the shelling of an orphanage by termites, and a courageous act of love for that child's friend, combine to form this story. . I don't know for sure how much of the details I was told were true, but the narrator said this was a true story that happened. And maybe all the details I heard are true because in war, strange things can happen. This story touched me so much, and even though it's been a long time, every time I remember it, it still makes my eyes wet. Did the artillery bombardment of that small village fall on the right target as planned by the shooter? But whatever target was chosen, there is no trace left to know in the tragic context of the Vietnam War. In fact, those bullets fell into the orphanage of a group of Catholic volunteers whose names are unknown. Volunteers and several orphans were killed during the shelling, a number of other orphans were injured, among them was a girl, about 8 years old. Because the volunteers died and there was no one to take care of the orphans, the villagers helped very wholeheartedly, they sent people to run to a small nearby town, because this place could communicate by radio with the US military, for medical help. But it took several hours for help from the US military to arrive. The US military's ambulance crew consisted of only two people: A young doctor and a female nurse of the same age from the US Navy. They arrived by Jeep and brought with them only the first aid equipment necessary for an emergency. Taking a quick look at the injured orphans, they found that the little girl was in the most critical condition, possibly dying from blood loss and excitement. If they want to save the baby's life, they need a blood transfusion, but they don't have "plasma" available. Therefore, the only way to save the baby girl is to use the blood of people at the scene to give blood to the baby. After a blood test to find the appropriate blood type, the doctor and nurse did not have the same blood type, but only a few orphans, without injuries, had the same blood type as the injured girl's blood. The doctor can only speak a little Vietnamese mixed with English, the nurse can only speak a little French that she learned in high school, and the children do not know English and only know a little French. France. The doctor and nurse tried to find ways, using every common language they could find, including the "gestures" they had just thought of, to explain to the orphans who were in a difficult situation. panic and fear, understanding that if there is no blood to transfuse the baby girl, the baby girl will definitely die. And finally, they asked if any orphans would volunteer to donate some blood to save the little girl? The orphans just silently looked at them with wide open and unblinking eyes, at this request to "donate some blood". The baby girl's life is like hanging in a thread. Without blood, the baby girl will definitely die, and they can only take blood if an orphan volunteers to give it. After a few moments of suffocating silence, a small, trembling hand raised up, dropped it, and raised it again. "Oh, thank you!" the nurse happily said loudly in French. And asked: "What's your name?" "Hung", the boy's voice mumbled in reply. The nurse quickly put Hung on a stretcher, disinfected one of his arms with alcohol and the doctor inserted a needle into a blood vessel in Hung's arm to draw blood. Meanwhile, Hung lay still, silent and his eyes were wide open without blinking. A moment later, they heard broken sobs from the boy and saw him hastily covering his face with his free hand. "Does it hurt, Hung?", the doctor quickly asked. Hung shook his head, but a moment later they heard another sob from the boy and saw that Hung was also trying to hide that he was crying. The doctor asked me again if the needle I was using to take blood from my arm hurt me. Hung also shook his head to answer. But at this moment, the intermittent sobs had given way to continuous silent cries, her eyes were closed, and she put her fist in her mouth to try to stop the sobs from escaping. The American doctor and nurse were very worried because they knew the needle couldn't hurt the boy, but clearly there must be something wrong here. Luckily, at that moment, a Vietnamese nurse arrived to provide first aid. Seeing Hung crying and suffering miserably, she immediately sat down and talked to him. While listening to the boy speak, stroke his forehead and explain to him in a soft, reassuring voice. After a while, the boy stopped crying, opened his eyes and looked at the Vietnamese nurse skeptically. The Vietnamese nurse nodded again and the boy's expression seemed like a thousand-pound burden had been lifted. Looking up at her American colleagues, the Vietnamese nurse quietly explained: "The boy thought he was going to die. He misunderstood you two. The boy thought you two asked him to give all his blood. Only then can we save the baby girl's life." "But why did the boy volunteer to donate blood?" the American nurse asked. The Vietnamese nurse repeated the above question in Vietnamese to the boy. And heard the short, simple answer from Hung: "Because he is my friend." Jesus said: "No one has greater love than someone who lays down his life for his friends" (John 15:13). Ly Lac Long (July 15, 2005)
Table of contents
A Great Friendship
A Great Friendship
Ly Lac LongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Ly Lac Long - TTL Source: Vnthuquan - Online library Uploaded by friend: Ct.Ly on: February 23, 2019 2006
|
Lâm Nhật
Một tình yêu lại ra đi
Lại thêm một tình yêu lại ra đi, và cũng là một người thân với tôi và cũng một người mà em vẩn bảo rằng "cô ta sau này là niềm hi vọng thay thế cho em đấy". Đôi khi, anh thấy ngột ngạt khó chịu. Và con đường quá chênh vênh... Rất nhiều lúc, anh tự hỏi không biết mình đang đi tìm điều gì mà cứ quanh quẩn mãi. Bạn bè nhìn anh là một con người thương cảm, ngay thẳng, và một con người không bị ràng buộc, luôn tôn trọng bạn bè và những con người thân quen. Hai mươi sáu tuổi rồi, mà anh cũng vẩn sống như vậy. Không thay đổi và tính nào vẩn tật nấy. Sau khi em ra đi, anh cũng không còn thói quen đi ra ngoài vào mỗi tuần hay mỗi tối thứ sáu nữa. Anh biết cuộc tình của đôi mình không bao giờ vĩnh viễn, và nổi buồn nó có thể qua đi hoặc không, vết thương lòng rồi cũng lành. Nhưng nỗi thất vọng ám ảnh không thôi khiến anh quên mất mình còn một chặng đường dài phía trước. Lúc em ra đi, em không nói lời nào, em chỉ khóc và khóc. Lúc đó làm lòng anh tan nát. Muốn khóc cũng không được, nhưng nước mắt lại tuôn trào. Anh biết tình yêu của đôi mình không bao giờ đi đến được bờ, và cũng không bao giờ kiếm lại cho nhau những con đường tình để an ủi bản thân của mình. Anh đã đánh mất một tình yêu chung thủy và để nó ra đi cũng quá nhanh. Anh bây giờ bắt đầu thờ ơ với những gì mình có hiện giờ, tình yêu anh cũng để nó một bên và vẫn cố sống theo con đường trước mặt mình. Hay nói là, anh vẩn không thể quên được em... Anh cố gắng gom mọi thứ lại cùng một chổ (những nổi nhớ đến em), rồi bỏ nó qua một góc. Bây giờ là mùa xuân, theo người Hoa Kỳ là mùa Spring. Gió nhẹ, nắng cũng bắt đầu nóng, lâu lâu một vài cơn mưa lớn và xung quanh mo.i người hình như đi chậm lại hơn mội ngày. Không có những sự chen lấn, cau có hay bực dọc hay những cơn nổi nóng bất thường khi quăng một câu chửi thề. Hôm nay hết giờ làm, bống nhiên anh muốn lòng vòng đâu đó một chút. Chứ về nhà giờ này làm gì được, mà trời hôm nay nắng và không khí cũng khá yên lành. Anh tình cờ đi ngang qua chợ Hồng Kông, nơi mà em vẩn thường kêu anh lên đón em mỗi lần đi chợ. Anh dừng xe đậu ở parking lot, rồi bước vào quán Lá Me. Nơi này anh đã tìm lại nơi em thường tới, nhâm nhi ly cà phê cùng anh và học bài. Hôm nay thì khác, người bước vào quán chỉ có mình anh không ai đi cùng, và không ai nở nụ cười chào đón. Nhưng anh đâu ngờ lại gập được một người, đó là Mỹ Hiền cô bạn thân của em đấy. Mỹ Hiền bây giờ nhìn khác khá nhiều, dáng dấp khá nhỏ, và những sợi tóc dài đen huyền xỏa qua bờ vài,hiền diệu đang ngồi trong góc nhỏ. Tay thì mân mê ly cà phê, mắt thì đang nhìn vào tờ báo "Trẻ". Mỹ Hiền bây giờ giống em quá, từ vóc dáng cho đến ánh mắt cũng vậy. Làm anh phải nhớ đến em, tâm thần lúc đó hình như đang bị lấn ép bởi quá khứ cũ. Lúc đó anh định bước đi ra thì tiếng Mỹ Hiền vang lên "Anh đã vào rồi, sao không ngồi xuống... định đi đâu vậy?" Lúc này anh không biết phải làm gì nửa, đành bước tới bàn của Mỹ Hiền và ngồi xuống. Từ ngày gập lại sau lần anh đưa Mỹ Hiền về sân bay Love Field, khoảng chừng hai hoặc ba tháng sau thì cô ta quay lại Dallas. Từ đó cô ta đi làm và ở lại Dallas luôn. - Thấm thoát đã 6 năm rồi anh nhỉ, em không ngờ mọi chuyện đều đã thành quá khứ, luôn cả con đường tình mỏng manh của anh cũng vậy. Thời gian đi nhanh thiệt, quay đi quẩn lại đã được 6 năm trời. Mỹ Hiền bây giờ đã có những nét buồn hiện lên ở hai khóe mắt. Những nét buồn mà chính bản thân anh có trong tim, và anh đã đem vùi nó đi trong một gốc nào đó. Nhưng không bao giờ làm được. - Anh đã quên đi chuyện tình xưa chưa? - Anh đang cố quên nó đây. Lúc đó tôi chỉ biết cười méo xẹo. - Anh đừng có dối em nửa... nhưng em cũng chúc mừng anh đã cố quên nó đấy. Lúc này Mỹ Hiền dừng lại một chút, tay cầm ly cà phê đưa lên uống một hớp rồi quay nhìn anh. - Hình như anh đang dối lòng mình thì phải? Với mọi người anh vẩn cười vui vẻ, nhưng lòng anh thì đang hiu quạnh phải không? - Tại sao em lại hỏi như vậy? Anh thật sự không biết mình có dối lòng mình hay không? Nhưng anh biết một điều là lòng anh đang hiu quạnh và trống vắng. - Như vậy là anh không thể bỏ nó được phải không? - Không đúng... Anh đã cố, nhưng mỗi khi đi qua một nơi nào đó, nó gợi cảm đến quá khứ cũ. Cho nên anh không biết phải làm sao. Từ ngày đó anh thường bị Mỹ Hiền mời qua nhà chơi hoặc kêu anh đi chợ mua đồ, và cũng bị cô ta ép phải ở lại ăn cơm cùng cô ta. Làm Tuấn và Trọng cũng nghi ngờ là anh và cô ta đã yêu nhau rồi. Xui quá, anh thật sự bối rối với những ánh mắt dòm ngó đó cộng thêm sự tò mò mà họ đang có ở anh và Mỹ Hiền. Hôm qua anh đi qua nhà Trọng thì anh tình cờ thấy được Mỹ Hiền đang đùa giỡn với hai nhóc, cô ta thấy anh bước vào thì đứng dậy đưa cho anh viên kẹo rồi nói. - Tặng anh đấy. Anh lúc đó hơi ngớ ra... Nhưng cũng cười bóc vỏ kẹo ra thì anh tình cờ thấy tờ giấy có lời chúc "cuộc đời là một con thoi bay, nếu mình không quý báu nó thì sẻ đánh mất". Anh chỉ khì cười rồi cất miếng giấy vào túi. Từ ngày đó, anh thường được Mỹ Hiền đưa anh viên kẹo hay những miếng bánh có những lời chúc thật ngộ nghĩnh. Hôm nay thì khác... Anh thấy Mỹ Hiền khóc, những giọt nước mắt rơi trên má và những cơn buồn hiện lên trên khuông mặt nhỏ, cô ta đã khóc trên vai anh. Từ đó anh không còn thấy Mỹ Hiền nửa. Vài hôm sau thì anh được Tuấn cho biết Mỹ Hiền đi lấy chồng, cô ta quay lại Texas là được gần anh lần cuối. Tuấn cũng có nói, người mà Mỹ Hiền yêu nhiều nhất không ai khác hơn chính là anh. Vậy là anh đã đánh mất thêm một tình yêu nửa rồi em nhỉ, vậy là từ nay anh không được cầm những viên kẹo có những lời chúc hay những chiếc bánh ngọt kia nửa.... Một nổi buồn vớ vẩn lại đến... Và một tình yêu.... lại cất cánh ra đi....
Mục lục
Một tình yêu lại ra đi
Một tình yêu lại ra đi
Lâm NhậtChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy : Chieulathu - Hiệu đính : Ngọc Lý Nguồn: VNTQ - ChieulathuĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 19 tháng 6 năm 2007
|
Lam Nhat
Another love gone
Another love has passed away, and also a person close to me and also a person that I keep saying "she will be my replacement hope in the future". Sometimes, he feels stuffy and uncomfortable. And the road is so uneven... Many times, he wondered what he was looking for and kept wandering around. His friends see him as compassionate, upright, and unattached, always respectful of friends and acquaintances. Twenty-six years old, but he still lives like that. No change, no matter what. After you left, I no longer had the habit of going out every week or every Friday night. He knows that our love will never be forever, and that sadness may or may not pass, and the wound will heal. But the haunting disappointment made him forget he still had a long way to go. When you left, you didn't say a word, you just cried and cried. That moment broke his heart. I couldn't cry even if I wanted to, but the tears kept flowing. He knows that their love will never reach the end, and they will never find ways to comfort each other. He lost a loyal love and let it go too quickly. He is now starting to be indifferent to what he has now, he also puts love aside and still tries to live on the path in front of him. Or say, I still can't forget you... I try to put everything together in one place (the things I miss about you), then put it in a corner. It is spring now, according to Americans it is Spring season. The wind is light, the sun is starting to get hot, occasionally there are a few heavy rains and everyone around seems to be slowing down more and more each day. There were no jostling, scowls or frustrations or unusual outbursts of anger when hurling a curse word. Today, after work ended, he suddenly wanted to wander around for a bit. There's no point in going home at this hour, because it's sunny today and the atmosphere is quite peaceful. I happened to pass by Hong Kong market, where you often ask me to pick you up every time you go to the market. He stopped the car in the parking lot, then walked into La Me shop. Here I have found the place where you often come, sipping a cup of coffee with me and studying. Today was different, the only person entering the shop was him, no one with him, and no one to greet him with a smile. But I didn't expect to meet someone, it's My Hien, your best friend. My Hien now looks quite different, her figure is quite small, and her long black hair flows through her hair, gracefully sitting in a small corner. Hands caressing a cup of coffee, eyes looking at the newspaper "Tre". My Hien looks so much like me now, from her body to her eyes. Makes me remember you, my mind at that time seemed to be oppressed by the past. At that moment, he was about to walk out when My Hien's voice rang out, "I'm already in, why don't you sit down... where are you going?" At this point, he didn't know what to do, so he walked to My Hien's table and sat down. From the day we met after he took My Hien back to Love Field airport, about two or three months later, she returned to Dallas. From then on she went to work and stayed in Dallas. - It's been 6 years, I didn't expect everything to be in the past, including your fragile love path. Time goes by so fast, it's been 6 years already. My Hien now has sad features appearing in the corners of her eyes. The sadness that he himself had in his heart, and he buried it somewhere. But never did. - Have you forgotten your old love story? - I'm trying to forget it. At that time I could only laugh crookedly. - Don't lie to me... but I also congratulate you for trying to forget it. At this time, My Hien stopped for a moment, picked up the cup of coffee, took a sip, then turned to look at him. - It seems like you're lying to yourself, right? With everyone you still smile happily, but your heart is lonely, right? - Why do you ask like that? I really don't know if I'm lying to myself or not? But one thing I know is that my heart is lonely and empty. - So you can't get rid of it, right? - That's not true... I tried, but every time I pass by a place, it reminds me of the past. So he didn't know what to do. From that day on, he was often invited by My Hien to come visit or ask him to go to the market to buy things, and was also forced by her to stay and eat with her. Do Tuan and Trong also suspected that he and she were already in love. Unfortunately, he was really confused with those staring eyes combined with the curiosity they had about him and My Hien. Yesterday when I passed Trong's house, I happened to see My Hien playing with two kids. She saw him coming in, stood up, gave him the candy and said. - Give it to me. He was a bit dumbfounded at that time... But he smiled and unwrapped the candy when he happened to see a piece of paper with the wish "life is a flying shuttle, if you don't treasure it, you will lose it". He just chuckled and put the piece of paper in his pocket. From that day on, he often had My Hien give him candy or pieces of cake with funny wishes. Today is different... He saw My Hien crying, tears falling on her cheeks and sadness appearing on her little face, she cried on his shoulder. From then on, he no longer saw My Hien. A few days later, Tuan told him that My Hien was getting married and that she was returning to Texas to be close to him one last time. Tuan also said that the person My Hien loves the most is none other than him. So I've lost another love, so from now on I can't hold those candies with wishes or those cakes.... A silly sadness comes again.. . And a love.... takes off again...
Table of contents
Another love gone
Another love gone
Lam NhatWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for following the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Typing: Chieulathu - Editing: Ngoc Ly Source: VNTQ - Chieulathu Uploaded by friend: NHDT on: June 19, 2007
|
Hồng Bạch
Một đám cưới
Nhà bà Cả ở xóm lò gạch mấy hôm nay có cỗ . Con gái lớn của bà - chị Mây sắp sửa lấy chồng. Hai nhăm tuổi mà có người lấy là tốt số lắm! Ở làng này con gái mười bảy, mười tám đã đi cả, trên hai mươi là coi như... bà cô.Thế mà chị Mây có người lấy! Vui thật đấy! Nghe đâu hai người yêu nhau được hơn một năm. Nghề nghiệp anh ấy cũng tử tế lắm, phải cái xa xôi, quê tận Vĩnh Phú chi đó, nào ai đã biết nhà, tìm hiểu rồi tin tưởng nhau thôi.Nhà bà Cả đèn điện sáng trưng từ ngoài ngõ, đèn xanh, đèn đỏ cứ nhấp nháy rạng cả lên. Từ chập tối đã rộn rã tiếng cười nói rồi. Đám cưới nhà quê thủ tục rườm rà lắm. Tối hôm trước phải đến ăn trầu uống nước, sáng hôm sau mới đến ăn cơm rồi cô dâu đi. Thường là vào chính ngọ, nhà trai đến rước dâu, pháo tưng bừng.Các bà, các cô sang ăn trầu, môi má hồng tươi, mắt vui cười rạng rỡ. Mừng cho ông bà Cả quá đi! Bạn bè chị Mây còn vui vẻ hơn, mừng cho bạn và phấp phỏng hy vọng đến lượt mình. Chị Mây quả thực là vui lắm, có đến chục người, nào đã có ai đi được đâu, mà có lấy chồng toàn vớ phải những người không đựoc như ý. Phải làm kế, nuôi con chồng khổ cả đời... Nay có chị là người đầu tiên kiếm được người đàng hoàng!Bà Cả cứ luôn chân tay, tất bật suốt từ sáng, tới giờ mới vãn khách. Họ đã ăn xong cả và đang ngồi uống nước rồi! Những cô gái tíu tít chuẩn bị quần áo, son phấn. Hơn mười một giờ rồi còn gì. Nhà trai hẹn mười hai giờ là đón dâu, bà Cả tong tả chạy lại:- Ấy! Cái Mây đâu rồi?- Vào trang điểm từ lâu rồi còn gì! Bà Cả gọi nó làm gì? - Xung quanh đáp nhao nhaoBà Cả nghe đến thế không trả lời đi vội vào buồng trong. Bà muốn dặn dò con chút ít rồi dấm dúi mấy đồng. Mấy ngày nay bận rộn, mẹ con chẳng kịp nói với nhau câu nào... Cô dâu đã trang điểm xong, trông cứ như văn công ấy. Nhìn con, bà Cả không nghĩ đấy là cái Mây của bà. Tóc thả lọn óng mượt, đôi môi đỏ mọng, hàng mi giả cong vút và cái váy trắng muốt, chẳng khác chi công chúa.Thấy con cười rạng rỡ, bà vui phơi phới trong lòng. Chẳng bù cho thời bà, đi lấy chồng mà nước mắt vòng quanh. Bà rớm nước mắt khi nghĩ đến sự xa cách mẹ con mấy năm chẳng gặp nhau. Nó ở xa xôi thế lại phải lo lắng cho gia đình, còn nhớ đến cha mẹ là may rồi, chứ nói chi đến thăm hỏi! Nhưng thôi, cũng mừng cho con kiếm được tấm chồng tử tế, tìm được cái hạnh phúc riêng cho mình.Nhìn mẹ ngấn lệ, Mây cũng buồn theo. Vậy là chỉ ít phút nữa là sẽ phải xa gia đình, xa cha mẹ, các em... Nước mắt Mây trào ra... Rạp được thu gọn gàng, phông màn sáng sủa, bàn ghế tinh tươm, hoa tươi nở rực rỡ, cốc chén sạch tinh... Một sự đón đợi thiêng liêng đầy hồi hộp... Tiếng pháo sẽ nổ ran, một chàng hoàng tử sẽ hiện ra, hoa trắng cài ngực áo và lấp lánh trên tay... Mười một rưỡi, mồ hôi rịn ra trên trán Mây. Mười hai giờ kém năm, trống ngực Mây đập liên hồi... - Mấy giờ rồi?- Mười hai giờ! Sao lâu thế nhỉ?Ban tổ chức ra vào ngóng đợi. Mười lăm phút trôi qua, ai đó đã sốt ruột kêu ầm ĩ. Mọi người an ủi:- Đi ô tô cơ mà! Bây giờ chắc đang trên đường đi!Không khí dịu lại đôi chút. Nửa tiếng trôi qua, không một tiếng động nhẹ. Ai cũng chờ tiếng ô tô ầm ầm đỗ trước ngõ và tiếng pháo rền vang. Nhưng không! Xung quanh vẫn im lặng đến ngột ngạt. Trong nhà, mồ hôi đầm đìa váy áo, phấn trôi tuột trên khuôn mặt đầy mồ hôi của Mây... Một giờ, rồi hơn một giờ. Vài người bỏ về. Cái rạp sạch sẽ, vắng vẻ. Những người kiên nhẫn hơn vẫn đợi và đặt ra giả thiết:- Có khi hỏng xe?- Phải đấy! Biết đâu hỏng xe cũng nên!Thế là chờ đợi, chờ đợi đến mỏi mòn. Mây cũng chịu không nổi, cũng ra ngoài rạp ngóng chờ. Tất cả bỗng trở nên bí bức! Ba giờ. Ba rưỡi. Người ngoài đã về cả, chỉ còn người trong gia đình. Không khí lắng xuống, buồn tênh... Ngoài đường cái, những kẻ độc mồm độc miệng đang bàn tán rôm rả:- Hỏng xe quái gì! Mà kể cả hỏng xe cũng phải cho người xuống báo!- Nói dại, nếu có tai nạn cũng phải cho người xuống, chứ không à? Kiểu này thì chắc là... Cứ lấp lửng - lấp lửng đến vô tình đến nghiệt ngã! Bốn giờ, năm giờ. Không còn gì để đợi nữa. Người Mây rã rời, cởi váy áo giả người ta rồi xuống thu dọn giúp mẹ. Hai mẹ con nhìn nhau trào nước mắt. Mây chua xót nghĩ đến kẻ lừa đảo song vẫn le lói chút hy vọng, biết đâu có thể là ngày mai hay ngày mai nữa... Nhưng cả ngày mai, ngày kia và cả một tuần rồi một tháng... không thấy tin tức gì, kẻ khốn nạn lặn không sùi tăm... Người Mây gầy guộc, mắt thâm quầng và tiếng nói héo hon. Nỗi uất ức nghẹn lên tận cổ. Mây căm thù cuộc sống, chán ghét loài người, sao lắm mưu kế, lừa đảo? Nhưng lý trí không cho nàng chết. Nàng cần phải sống dù ngày mai có tối tăm dù tương lai có mù mịt. Vả lại chết vì một kẻ đốn mạt ư... ? Không, không phải chết vì những gì không thực , không phải chết cho một kẻ vô lương tâm. Nàng cần phải giúp mẹ già nuôi em dại và còn những món nợ phải trả khi vay để tổ chức đám cưới cho nàng... Mây gắng gượng sống giữa những lời xầm xì bàn tán của dân làng, giữa không khí lạnh ngắt của gia đình, tiếng thở dài của mẹ và sự cản trở, dằng xé của tâm tư nàng nữa!Ngày lại ngày, mặt trời đến rồi lại đi. Những đám mây trong vắt vẫn trôi trên bầu trời như những giấc mơ đẹp đẽ đã từng vút qua đầu nàng của một thời xa vắng... Nàng ngồi đó, lặng lẽ. Những khi rỗi rãi nàng chắp vá những mảnh thừa, mảnh rách cắt may; thành niềm vui cho bọn trẻ. Nhưng nàng biết có những thứ bị rách cần vá lại mà không gì hàn gắn được, không gì có thể chắp nó lại thành cái nguyên vẹn của thuở ban đầu!Hết
Mục lục
Một đám cưới
Một đám cưới
Hồng BạchChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: suutapĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 6 tháng 6 năm 2004
|
Hong Bach
A wedding
Mrs. Ca's house in the brick kiln village has had a feast these past few days. Her eldest daughter, May, is about to get married. Being twenty-five years old and having someone marry you is very lucky! In this village, girls at the age of seventeen or eighteen are already married, and those over twenty are considered... aunts. But Ms. May is married! What fun! It is said that the two have been in love for more than a year. His profession is also very good, not far away, from the countryside in Vinh Phu, no one knows the house, learns about it and trusts each other. Mrs. Ca's house has electric lights shining from the alley, green lights, blue lights. The red kept flashing brightly. Since early evening there has been a bustle of laughter and chatter. Country weddings have very complicated procedures. The night before, we had to come to eat betel and drink water, then the next morning we had to come to eat and then the bride left. Usually at noon, the groom's family comes to pick up the bride and fire fireworks jubilantly. The ladies and girls come over to eat betel, their lips and cheeks are bright pink, and their eyes are happy and smiling brightly. So happy for Mr. and Mrs. Both! Ms. May's friends were even happier, happy for her friends and hopeful that it would be their turn. Ms. May is really very happy, there are dozens of people, no one can go anywhere, but when she gets married, she always meets people who are not as expected. Having to make plans, raise children and husbands all my life... Now I am the first person to find a decent man! Mrs. Elder has been busy all day, since morning, until now she has no visitors. They've all finished eating and are sitting down to drink water! The girls were busy preparing clothes and makeup. It's past eleven o'clock. The groom's family had arranged to pick up the bride at twelve o'clock. Mrs. Ca suddenly ran back: - Hey! Where is Cai May? - I've been wearing makeup for a long time! What did Mrs. Ca call it for? - The surrounding people responded quickly. The Elder didn't answer when she heard that and quickly went into the inner room. She wanted to give her a few instructions and then bribe her with a few coins. These past few days have been busy, and mother and daughter haven't had time to say a word to each other... The bride has finished her makeup and looks like a civil servant. Looking at her child, Mrs. Ca didn't think it was her Cloud. Her hair was loose and shiny, her red lips were full, her false eyelashes were curled and her white dress looked like a princess. Seeing her child smile brightly, she felt happy inside. It's not enough to make up for the time when she got married with tears all around her. She had tears in her eyes when thinking about the separation between mother and child who had not seen each other for many years. He lives so far away and has to worry about his family. He's lucky to even remember his parents, let alone come to visit! But that's okay, I'm happy for my son to find a good husband and find his own happiness. Looking at his mother's tears, May was also sad. So in just a few minutes, I will have to be away from my family, my parents, my children... Tears welled up in Cloud's eyes... The theater was neatly arranged, the backdrop was bright, the tables and chairs were neat, the flowers were blooming brightly. sparkling, clean cups and saucers... A sacred wait full of suspense... The sound of firecrackers will explode, a prince will appear, white flowers in his chest and sparkling in his hands... Eleven half-past-a-half, sweat poured out on May's forehead. Five minutes to twelve, Cloud's chest beats continuously... - What time is it? - Twelve o'clock! Why did it take so long? The organizers were waiting in and out. Fifteen minutes passed, someone shouted impatiently. Everyone consoled: - Go by car! It should be on its way now! The atmosphere calmed down a bit. Half an hour passed without a single sound. Everyone waited for the sound of cars rumbling in front of the alley and the sound of fireworks. But not! The surrounding was still suffocatingly silent. Inside the house, sweat was pouring down her clothes, powder was slipping off May's sweaty face... An hour, then more than an hour. Some people left. The theater was clean and deserted. Those who are more patient still wait and hypothesize: - Maybe the car breaks down? - That's right! Who knows, maybe the car will break down! So I waited, waited until I got tired. Cloud couldn't stand it either, so he went out to the theater to wait. Everything suddenly became mysterious! Three hours. Three and ahalf. All the outsiders have returned, only family members remain. The atmosphere is quiet and sad... Out on the main road, bad-mouthed people are chatting loudly: - What the hell is the car broken down? Even if the car breaks down, you still have to send someone out to report it! - Stupid nonsense, if there's an accident, you have to send someone out, right? This kind of thing is probably... It's just vague - unintentionally cruel! Four o'clock, five o'clock. There's nothing left to wait for. The May person was exhausted, took off her dress and pretended to be someone else, then went down to help her mother clean up. Mother and daughter looked at each other with tears in their eyes. Clouds thought bitterly about the scammer but still had a glimmer of hope, who knows, maybe it could be tomorrow or the day after tomorrow... But tomorrow, the day after tomorrow and a whole week and then a month... there was no news. That's right, the miserable person disappeared without a trace... The Cloud Man was skinny, his eyes were dark and his voice was withered. Frustration choked up my throat. Cloud hates life, hates humanity, why are he so scheming and deceitful? But reason did not let her die. She needs to live even if tomorrow is dark even if the future is unclear. Besides, dying because of a bad guy...? No, not to die for something that is not real, not to die for an unscrupulous person. She needs to help her old mother raise her younger brother and still has debts to pay off when she borrowed money to organize her wedding... May tries to live amid the whispers of the villagers, amidst the cold atmosphere of her family. The family, her mother's sigh and the obstruction and torment of her thoughts! Day after day, the sun comes and goes. The clear clouds were still floating in the sky like beautiful dreams that once soared through her head in a distant time... She sat there, quietly. In her free time, she sews and sews leftover and torn pieces; become fun for the children. But she knows that there are torn things that need to be mended, but nothing can mend them, nothing can put them back together into the original integrity!
Table of contents
A wedding
A wedding
Hong BachWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: suutap Uploaded by friend: mickey on: June 6, 2004
|
Thanh Tịnh
Một Đêm Xuân
Giữa một trái núi bốn mùa mây phủ, một mái am tranh nương nhẹ mình trên một toà đá cheo leo. Chung quanh là đất thẳm trời xa, mờ mịt vây tròn trong cảnh mông mênh của gió lộng. Ở đây trời màu biếc, đất màu lam và mùi sơn đã thơm ngạt ngào như hương bửa toạ.Trong am một mình sư cụ đang gõ mõ tụng kinh, với cặp mắt mãnh liệt trên khuôn mặt héo buồn. Tiếng sư cụ cất lên lanh lảnh rồi hạ xuống dịu dàng như hoà nhịp với tiếng trống đổ hồi bên kia rừng thẳm. Sư cụ lắng hết tinh thần trong đôi mắt để đọc những dây chữ đang chập chờn, rung rinh theo ngọn đèn bạch lạp.Dưới mắt sư cụ mấy dây chữ dần dần biến hẳn đi để nhường lại cho màu xanh non của giấy. Tay sư cụ ngừng gõ mõ. Dư âm vẫn còn phảng phất trên ngàn không. Hai mắt lim dim, sư cụ lắng hết tâm tư đuổi theo một giấc mơ huyền bí.Chung quanh trống trải như lòng. Yên lặng gần và xa.Nhưng bỗng sư cụ giật mình. Tiếng bước dầu sẽ của chú tiểu trước am đã như một quả đào non rơi trên hồ nước lặng. Bao nhiêu sức định thần của sư cụ đều từ từ lan ra như vờn nước gợn. Sư cụ quay đầu lại hỏi:- Con đã hái hoa bên rừng thu về đấy phải không?Chú tiểu gương mặt hồng hào, người hơi gầy, cặp mắt sáng, kính cẩn chắp tay thưa:- Bạch sư cụ, phải.Đứng lặng một lát chú tiểu tiếp:- Bạch sư cụ, sáng nay nhân qua suối Nguyện hái hoa con lại thấy trên dải sông Tương, thuyền của đám như phủ đang đua nhau chèo xuôi về cuối núi.Sư cụ cau mày ra dáng ngẫm nghĩ. Hai mắt sư cụ mở lớn nhìn về phía chân trời xa. Nhưng cặp mắt như soi được bóng tối, đọc thấu đáy lòng, bỗng hiền từ nhắm lạl.Chú tiểu gương mặt vẫn không thay đổi, cúi đầu thưa:- Bạch sư cụ, và rừng mai sau triền núi Thệ hôm nay cũng trổ hoa trắng cả trời.Sư cụ như đã ngẫm nhiệm ra được, nên với giọng hơi buồn nói sẽ:- Thế là mùa xuân sắp đến và thuyền ngư phủ đã lái trở về quê hương.Chú tiểu gương đôi mắt trân tráo nhìn sư cụ có vẻ không hiểu. Sư cụ buồn rầu nói tiếp:- Họ về với gia đình để ăn Tết con ạ.Nói xong, lòng sư cụ tự nhiên thắm đượm một nỗi buồn mang mác. Bao nhiêu kỷ niệm xa xăm về Tết đều sống lại đầy vơi trong lòng sư cụ. Sư cụ muốn quên, cố quên thì những ý ấy lại nẩy nở dồi dào và rõ ràng hơn nữa. Sư cụ buồn. Một thứ buồn lạ lùng trên gương mặt chỉ biết bình tĩnh và trầm ngâm.Dứt được một cuộc đời nhọc nhằn, đen tối, không ngờ lòng sư cụ còn giây quyến luyến với quê hương. Rồi càng muốn quên, sư cụ lại nhận thấy mình đang định tâm nhắc lại.Sư cụ với tay lấy tràng hạt nằm tròn trên quyển kinh rồi nhắm mắt lần một cách mê cuồng vội vã...Đêm hôm ấy trời tối đen như mực. Muôn ngôi sao đang run rẩy trên tầng không. Về phía xa, cánh rừng mai đã loang loáng phơi một màu trắng sữa. Một mùi hương nhẹ ướp thơm cả khí trời. Cơn gió lạnh thoảng trong rừng thông nghe mơ màng như bản đàn mới dạo. Trước mái am tranh, cây sơn trà ngập ngừng thả rơi từng chiếc lá một.Tối hôm ấy, cũng không biết là tối hôm nào, lòng sư cụ lại tự nhiên ngờ là đêm ba mươi Tết. Sư cụ đến thắp đèn ở trước Phật đài thật sáng và đốt trầm nhiều trong một cái đỉnh hình hoa sen. Đoạn sư cụ quỳ trên chiếu cỏ cố thành tâm tụng niệm để quên những chuyện xa xưa. Một sự thầm tiếc thoáng qua lòng, sư cụ vội vàng đánh mõ khua chuông để che lấp. Đôi mắt của sư cụ luôn luôn nhìn tượng Đức Thích Già như để cầu mong xự che chở.Nhưng một luồng gió lạnh lọt qua khe cửa và thoáng chạy lồng trong chiếc áo rộng tay. Sư cụ miên man nghĩ đến những vụn đời xa cách.Một lúc sau sư cụ mới nhận thấy đã đọc trên hai trang kinh mà không để ý. Biết là lúc chưa tụng kinh được, sư cụ liền đứng dậy với lấy gậy trúc lê ra sân, chú tiểu nãy giờ vòng tay đứng hầu bên cạnh lẳng lặng bước ra theo.Cả bầu trời đang chìm trong bóng tối mênh mang bí mật. Sương đã bắt đầu rơi nặng hạt. Một làn mây trắng đang lướt nhẹ bay về phía am.Sư cụ quay lại nói với chú tiểu:- Con vào đóng cửa lại chẳng mây trời sắp bay lạc vào am.Sau tiếng dạ cố kéo dài cho đỡ lạnh, chú tiểu nhẹ cất bước đi vào.Giữa lưng núi, những đàn đom đóm thong thả bay lên cao trông như một đoàn thiện nam tín nữ đốt hương lên am lễ Phật. Về phía đồng nội có vài cái rớn màu vàng lẫn trong ngàn mây xám. Sư cụ nghĩ ngay đến muôn gia đình đang ăn Tết và ánh sáng đèn dội rực toả lên mây. Sư cụ còn nghe trong tưởng tượng những tiếng pháo xa nổ giòn như những chuỗi cười đêm Tết.Một luồng máu lạnh như đến tràn ngập trong lòng và bắt sư cụ tê mê một lúc. Sư cụ lo lắng quay vào trong am.Nhưng trước Phật đài sư cụ tự nhiên trông Đức Thích Già như một pho tượng lạ. Vì sư cụ đang mong chờ những khuôn mặt quen hơn. Lần đầu tiên sư cụ đi vào am mà cảm thấy mình như một người lạc bước.Nhưng ý ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Sư cụ rùng mình xem như một sự phạm giới vô biên.Sư cụ muốn thở dài cho lòng đỡ nặng nhưng ngập ngừng chỉ dám dứt hơi ra từng đoạn ngắn.Cũng như bên kia rừng thẳm, ngọn thác rụt rè đổ từng nhịp nước xuống mênh mông.Xa xa trên đồi liễu có vài ngọn lửa hồng đang tưng bừng bùng cháy. Nhưng vài ngọn lửa ngàn không sưởi nổi cả một trời sương.
Mục lục
Một Đêm Xuân
Một Đêm Xuân
Thanh TịnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: violet2007 Nguồn: Thư viện toàn cầuĐược bạn: Thành viên VNTQ.net đưa lên vào ngày: 19 tháng 2 năm 2008
|
Peaceful
A Spring Night
In the middle of a four-season cloud-covered mountain, a thatched hut rests lightly on a craggy rock. All around is the distant sky and land, dimly surrounded by the vastness of the wind. Here, the sky is blue, the soil is blue and the smell of paint is as fragrant as the incense of meditation. In the hut alone, the monk is drumming and reciting sutras, with intense eyes on a withered and sad face. The monk's voice rose sharply and then fell gently, as if in harmony with the sound of drums on the other side of the deep forest. The monk concentrated all his spirit in his eyes to read the flickering strings of words, shaking under the white light. Under the monk's eyes, the strings of letters gradually disappeared to give way to the green color of the paper. The monk's hand stopped banging. The afterimage still lingers in the air. With his eyes half closed, the monk calmed down and chased a mysterious dream. The surrounding was as empty as his heart. Quiet near and far. But suddenly the monk was startled. The sound of the monk's footsteps in front of the hut was like a young peach falling on a still lake. All of the monk's mental concentration slowly spread out like ripples in water. The monk turned his head and asked: - Did you pick flowers from the autumn forest? The little monk had a rosy face, a bit thin body, bright eyes, respectfully clasped his hands and said: - Master, yes. Standing still. After a while, the young monk continued: - Venerable Master, this morning while passing by Nguyen Stream to pick flowers, I saw on the Tuong River strip, the boats of a group of people racing to row down the end of the mountain. The Master frowned as if thinking. The monk's eyes opened wide, looking toward the distant horizon. But his eyes, as if they could see through the darkness, reading the depths of his heart, suddenly gently closed. The little monk's face remained unchanged, he bowed his head and said: - Venerable Master, the apricot forest behind The mountain slope is also blooming today. The whole sky was white. The monk seemed to have figured it out, so with a slightly sad voice he said: - So spring is coming and the fisherman's boat has sailed back to his homeland. The young monk looked at the monk with his brave eyes. seem incomprehensible. The monk sadly continued: - They returned to their family to celebrate Tet. Having said that, the monk's heart was naturally filled with sadness. Many distant memories of Tet are vividly revived in the monk's heart. The monk wanted to forget, tried to forget, and those ideas bloomed more abundantly and clearly. The monk was sad. A strange sadness appeared on his face, which only knew how to be calm and pensive. Having ended a difficult and dark life, he did not expect that the monk's heart still had attachment to his homeland. Then, the more he wanted to forget, the monk found himself concentrating on repeating it. The monk reached out and took the rosary, which was lying on top of the prayer book, then closed his eyes and recited it frantically and hastily... That night, the sky was as dark as ink. . Thousands of stars are trembling in the sky. In the distance, the apricot forest was shining a milky white color. A light scent scents the air. The cold wind blowing in the pine forest sounds dreamy like a new piano song. In front of the thatched roof of the hermitage, the hawthorn tree hesitantly dropped its leaves one by one. That evening, without knowing what night it was, the monk naturally suspected it was the night of the thirtieth day of Tet. The monk came and lit a lamp in front of the Buddha's platform very brightly and burned a lot of incense in a lotus-shaped top. Then the old monk knelt on the grass mat and tried to chant sincerely to forget the past events. A feeling of regret flashed through his heart, the monk quickly banged the bell to cover it up. The monk's eyes always looked at the statue of Thich Gia as if praying for protection. But a cold wind leaked through the door and briefly ran through his loose-fitting shirt. The monk was constantly thinking about the fragments of his distant life. After a while, he realized that he had read two pages of the sutra without paying attention. Knowing that he could not recite the sutras yet, the monk immediately stood up, grabbed his bamboo stick and dragged it out into the yard. The young monk, who had been standing next to him with his arms around him, quietly followed. The whole sky was engulfed in a vast and mysterious darkness. The dew had begun to fall heavily. A white cloud was gently flying towards the hut. The monk turned back and said to the young monk: - Please go in and close the door, otherwise the sky clouds will drift into the hut. After trying to prolong the sound of his sleep to avoid the cold, the young monk gently put it away. Walking in. In the middle of the mountain, groups of fireflies slowly flew up, looking like a group of good men and women burning incense at the shrine to worship Buddha. Towards the field, there are a few yellow peaks mixed in with thousands of gray clouds. The monk immediately thought of all the families celebrating Tet and the bright lights shining on the clouds. The monk also heard in his imagination the crisp sound of fireworks exploding like strings of laughter on Tet night. A stream of cold blood seemed to flood his heart and made him numb for a moment. The monk worriedly turned back into the hut. But in front of the Buddha statue, the monk suddenly looked at Thich Gia like a strange statue. Because the monk is looking forward to more familiar faces. The first time the monk entered the hermitage, he felt like a lost person. But that thought only passed in the blink of an eye. The monk shuddered, seeing it as a boundless transgression. He wanted to sigh to ease his heart, but hesitated and only dared to let out short breaths. Just like on the other side of the deep forest, the waterfall timidly poured water down. immense. Far away on the willow hill, there are several red fires burning jubilantly. But a few thousands of fires cannot warm an entire sky of dew.
Table of contents
A Spring Night
A Spring Night
Thanh TinhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Typing: violet2007 Source: Global Library Uploaded by friend: VNTQ.net member on: February 19, 2008
|
Françoise Sagan
Một đêm đáng ghét
Dịch giả:Phùng Đệ
Ô
ng Ximenestre rất giống một bức họa của Chaval. Vạm vỡ, ngây ngô thế mà dễ thương. Nhưng quãng đầu tháng chạp bỗng thấy ông ỉu xìu khiến những người hay mủi lòng bắt gặp đều muốn hỏi han bắt chuyện. Đó là nỗi lo thấy cái Tết lù lù sắp đến mà ông Ximenestre, một con chiên ngoan đạo, năm nay chẳng có một xu dính túi để mua quà tặng bà Ximenestre vốn thích quà, tặng cậu con trai chưa làm nên trò trống gì; tặng cô con gái Augusta, nữ khiêu vũ điệu calypso tuyệt vời. Không xu dính túi, tình cảnh của ông thực sự là vậy. Vả lại không có khả năng tăng lương hay đi vay mượn. Cả hai khoản đó ông đã dành riêng ra, không cho vợ và các con ông biết, để trang trải công nợ và sau cùng là để thỏa mãn thói đam mê của ông: Đánh bạc. Không hề có chuyện đánh bạc thông thường, nơi tiền vàng chảy trên tấm thảm màu xanh, cũng không phải nơi những con bạc hồi hộp đứt hơi trên một tấm thảm mầu xanh khác, mà là một kiểu đánh bạc mới xuất hiện ở nước Pháp, khốn nỗi lại là cái mốt trong một quán cà phê thế kỷ XVII nơi ông Ximenestre lấy một con Martini đỏ mỗi buổi tối trước khi về nhà: trò chơi ném phi tiêu với một ống xi đồng và những tờ giấy bạc nghìn franc. Những khách quen phát rồ lên vì trò này, trừ vài người có thể ngừng chơi, tim như ngừng đập. Do một người lúc nào đó trong khu phố du nhập, trò chơi hồi hộp này đã nhanh chóng tạo được các nhóm rất hẹp, đặt ở căn phòng phía sau nhà, thay vào chỗ các bàn billard cũ mà những ông chủ nhà nào cảm thấy thích. Tóm lại, ông Ximenestre bị trắng tay ở đó, ngay lúc đi những bước đầu đầy hứa hẹn. Làm gì bây giờ? Còn biết vay ai mà mua những chiếc túi xách tay, chiếc xe bánh nhỏ xinh xinh, chiếc máy hát điện mà ông biết cách tặng kèm những lời nói rất phù hợp tại bàn ăn? Ngày lại trôi qua, những cặp mắt ánh ngời vui thích mà ông có thể hình dung thấy từ trước, và tuyết bắt đầu rải rác rơi. Nước da ông Ximenestre chuyển màu vàng và ông mong mình ngã bệnh. Nhưng vô ích. Sáng ngày hai mươi bốn ông Ximenestre rời khỏi nhà, ba cái nhìn phỏng đoán dõi theo, sự xăm soi có hiệu quả hàng ngày của bà Ximenestre còn chưa phát hiện ra những gói quà quý chờ đợi. “Phải đúng lúc chứ” bà hơi chua chát nghĩ vậy, không khỏi có chút lo lo. Trên đường, ông Ximenestre quấn ba vòng khăn quàng cổ che cả khuôn mặt nom như một tên cướp. Cũng may mà ý tưởng này ông gạt ngay đi. Ông cất bước phục phịch kéo lê nhu nhược và trượt đến một chiếc ghế, tuyết phủ nhanh biến ông thành một khối băng. Ông nghĩ về chiếc pip hút thuốc, chiếc khăn da và chiếc cà vạt đỏ để cả ở nhà (vả lại không mang theo được) khiến nỗi buồn của ông lên cực độ. Vài người khách bộ hành mặt đỏ bừng đi qua, dây buộc lủng lẳng những gói quà đeo hai bên tay, rõ là những người bố trong các gia đình đúng với cái tên gọi ấy. Một chiếc limouxin dừng lại cách ông Ximenestre hai bước: một nàng tiên trong mộng theo sau là hai con chó bước xuống. Ông Ximenestre, dù là một trang hào hoa phái mạnh, đờ đẫn nhìn nàng. Rồi ông nhìn những con chó và một tia sáng bỗng lóe lên trong ông. Rũ khỏi đống tuyết ngập đến đầu gối, ông đứng phắt dậy kêu lên một tiếng nghẹn tắc vì tuyết dồn từ trên mũ xuống mắt và cổ ông. “Đến chỗ gửi đồ của Sở công an!” ông kêu lên. Nơi giữ đồ của công an là một nơi bi thảm đầy những con chó buồn rầu và khùng khùng, làm ông Ximenestre hơi phát hoảng. Rồi ông ngắm chọn một con mà nòi và màu đều chưa rõ nhưng nó tỏ ra có cặp mắt đẹp. Và ông Ximenestre cho rằng phải có những con mắt cực kỳ đẹp để thay thế cho chiếc xắc tay, một máy hát điện và một chiếc xe hai bánh mỉm cười. Ông lập tức đặt tên cho con vật tìm được là Médor và cầm lấy đầu dây bước ra ngoài phố. Niềm vui của Médor chuyển ngay thành sự cuồng nhiệt biểu hiện ở cặp răng nanh truyền ngay sang ông Ximenestre. Ông thấy nó phóng nước đại kéo ông chạy theo mấy trăm mét (vì đã lâu nay nước đại không thể áp dụng cho ông Ximenestre) và cuối cùng ngã lăn ra trước một người qua đường khiến họ lầu bầu: “những con vật nhơ bẩn?” Giống như một người trượt ván dưới nước, ông Ximenestre nghĩ rằng tốt hơn cả có lẽ buông sợi dây ra và quay về nhà. Nhưng Médor sủa ăng ẳng, hăng hái nhảy xổ lên ông, bộ lông vàng và bẩn của nó bết đầy tuyết, và lát sau ông Ximenestre nghĩ rằng từ lâu người ta không trông mong gì ở nó. Trái tim nó có thể đã rạn nứt. Ông thả cặp mát xanh của ông hòa vào cặp mắt màu hạt dẻ của Médor và chỉ một giây đồng hồ là cảm thấy mối đồng cảm dịu dàng không nói được nên lời. Médor phấn khích trước tiên. Nó lại đi và cuộc dượt chạy tiếp tục. Ông Ximenestre mơ hồ nghĩ đến giống chó lùn bạc nhược, và cho rằng ông không thể trông mong gì ở nó cả, vì đã là chó phải có vóc dáng to lớn. Lúc ấy ông liền chạy như bay về nhà. Họ chỉ dừng một lát ở tiệm cà phê để ông Ximenestre dùng ba ly rượu trắng nóng pha chanh đường và Médor ba thỏi đường, món quà tất niên cửa bà chủ quán thông cảm: “Trời thế này mà con chó khốn khổ chẳng có một manh áo khoác!” Ông Ximenestre bận xì xụp không đáp. Đường làm cho Médor khỏe lại nhưng làm như người ta tưởng có con ma nào bấm chuông nhà Ximenestre. Bà Ximenestre ra mở cửa, Médor lao vào nhà và ông Ximenestre hổn hển vì mệt nhọc ngã vào vòng tay vợ ông. “Nhưng cái gì thế này?” Tiếng hổn hển đáp bật ra từ trên ngực bà Ximenestre. Đó là Médor, ông Ximenestre nói và trong cơn tuyệt vọng ông nói thêm: “Chúc em thân yêu một Noel vui vẻ”. - Noel vui vẻ ư? Noel vui vẻ ư? bà Ximenestre nói như tắc họng. Anh muốn nói gì thế? - Hôm nay đúng là ngày hai mươi tư tháng chạp phải không em? Ông Ximenestre hồi lại sau khi được ủ ấm áp, yên tĩnh. Thôi thì, nhân Noel anh tặng em, bố tặng các con, vì các con ông ở dưới bếp đã lên nhà mắt đang tròn xoe, bố tặng cả nhà con Médor. Kia kìa! Và ông dõng dạc bước vào phòng trong. Nhưng ông đã phục ngay xuống giường ông và cầm lấy chiếc pipe, một chiếc pipe từ hồi Chiến tranh 1914 - 1918 mà ông có thói quen nói “nó đã chứng kiến mọi sự kiện khác nhau”. Bàn tay run rẩy ông nạp pipe, châm lửa, phủ chân bằng tấm khăn trải giường, chờ cuộc tấn công. Bà Ximenestre mặt tái xanh đến phát sợ, ông Ximenestre nghĩ vậy, bà sẽ vào ngay trong phòng ông. Phản xạ của ông Ximenestre là một phản xạ đau đớn: ông trùm kín dưới chiếc khăn trải giường… Ông chỉ để thò ra vài món tóc và khói thuốc. Thế cũng đủ cho cơn giận của bà Ximenestre. - Ông có thể nói với tôi con chó ấy là cái con gì? - Hình như đó là giống chó Bouvier vùng Flandres. Ông Ximenestre lí nhí đáp. - Loài Bouvier vùng Flandres à? (cơn giận của bà Ximenestre nâng cao lên một giọng). Thế ông có biết con trai ông chờ quà Noel cái gì không? Cả con gái ông nữa? Tôi, tôi biết rằng tôi chẳng đáng kể làm gì... Nhưng chúng nó kia? Vậy mà ông lại mang con quái vật ấy về ư? Đúng lúc Médor chạy vào. Nó nhảy lên giường ông Ximenestre, nằm cạnh ông và gối đầu lên ông. Những giọt nước mắt âu yếm, may sao được chiếc khăn trải giường che giấu, ràn rụa cặp mắt ông bạn nó. “Thật quá thể, bà Ximenestre nói, chỉ riêng cái việc ông có chắc là con vật này không bị dại đấy chứ? - Trong trường hợp nào thì bà cũng có đôi”. Ông Ximenestre lạnh lùng đáp. Câu trả lời đó làm bà Ximenestre bỏ ra ngoài. Médor liếm ông chủ và thiu thiu ngủ. Đến nửa đêm, vợ con ông Ximenestre bỏ đi dự lễ nhà thờ nửa đêm không nói với ông. Ông cảm thấy hơi phật ý và kém mười lăm phút đầy một giờ sáng ông quyết định cho Médor ra ngoài năm phút. Ông đeo chiếc khăn quàng cổ to tướng và chậm bước về phía nhà thờ, Médor hít hít tất cả các cửa xe. Nhà thờ đầy người và ông Ximenestre không sao đẩy được cửa. Ông phải chờ ở trước cổng lớn, dưới tuyết rơi, kéo khăn che kín dưới cặp mắt, trong khi tiếng cầu kinh của các con chiên ngoan đạo vang vọng bên tai ông. Médor kéo mạnh giây để cuối cùng ngồi xuống và quấn dây xích vào chân nó. Cái rét, nỗi xúc động làm đầu óc đã bị rối loạn của ông Ximenestre dần dần trở nên đờ đẫn, đến nỗi ông không biết rõ ông ở đây làm gì. Ngay lúc ấy ông chợt thấy làn sóng tín đồ háo hức vội vã tỏa từ nhà thờ ra. Ông không có đủ thời gian đứng lên, tháo gỡ dây xích thì đã thấy có một giọng trẻ trung kêu lên: “Ôi! Con chó xinh đẹp thế kia! Ôi! Người đàn ông khốn khổ!... Đợi em, Jean Claude.” Và một đồng năm franc rơi trên đầu gối ông Ximenestre đờ đẫn. ông đứng lên và ấp úng và anh chàng tên là Jean Claude, cảm động, cho ông một đồng tiền nữa và chúc ông một mùa giáng sinh vui vẻ. “Nhưng, ông Ximenestre ấp úng, nhưng này…” Người ta biết rằng lòng từ thiện là điều rất dễ lây lan. Tất cả các tín đồ và gần như những ai bước ra từ bên cánh phải nhà thờ đã bố thí cho ông Ximenestre và Médor. Người phủ đầy tuyết vẻ mặt ngây dại, ông Ximenestre không sao ngăn được họ. Vợ con ông ra đi từ bên cánh trái trở về nhà. Ông Ximenestre về nhà sau một lát, xin lỗi về chuyện tầm phào lúc ban chiều và dưa biếu mỗi người một món tiền tương đương với món quà tặng. Đêm giáng sinh rất vui. Sau đó ông Ximenestre đi ngủ bên cạnh Médor đã ních đầy thịt gà tây, và cả hai ngủ một giấc ngon lành. PHÙNG ĐỆ dịch
Mục lục
Một đêm đáng ghét
Một đêm đáng ghét
Françoise SaganChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 12 năm 2006
|
Françoise Sagan
Một đêm đáng ghét
Dịch giả:Phùng Đệ
Ô
ng Ximenestre rất giống một bức họa của Chaval. Vạm vỡ, ngây ngô thế mà dễ thương. Nhưng quãng đầu tháng chạp bỗng thấy ông ỉu xìu khiến những người hay mủi lòng bắt gặp đều muốn hỏi han bắt chuyện. Đó là nỗi lo thấy cái Tết lù lù sắp đến mà ông Ximenestre, một con chiên ngoan đạo, năm nay chẳng có một xu dính túi để mua quà tặng bà Ximenestre vốn thích quà, tặng cậu con trai chưa làm nên trò trống gì; tặng cô con gái Augusta, nữ khiêu vũ điệu calypso tuyệt vời. Không xu dính túi, tình cảnh của ông thực sự là vậy. Vả lại không có khả năng tăng lương hay đi vay mượn. Cả hai khoản đó ông đã dành riêng ra, không cho vợ và các con ông biết, để trang trải công nợ và sau cùng là để thỏa mãn thói đam mê của ông: Đánh bạc. Không hề có chuyện đánh bạc thông thường, nơi tiền vàng chảy trên tấm thảm màu xanh, cũng không phải nơi những con bạc hồi hộp đứt hơi trên một tấm thảm mầu xanh khác, mà là một kiểu đánh bạc mới xuất hiện ở nước Pháp, khốn nỗi lại là cái mốt trong một quán cà phê thế kỷ XVII nơi ông Ximenestre lấy một con Martini đỏ mỗi buổi tối trước khi về nhà: trò chơi ném phi tiêu với một ống xi đồng và những tờ giấy bạc nghìn franc. Những khách quen phát rồ lên vì trò này, trừ vài người có thể ngừng chơi, tim như ngừng đập. Do một người lúc nào đó trong khu phố du nhập, trò chơi hồi hộp này đã nhanh chóng tạo được các nhóm rất hẹp, đặt ở căn phòng phía sau nhà, thay vào chỗ các bàn billard cũ mà những ông chủ nhà nào cảm thấy thích. Tóm lại, ông Ximenestre bị trắng tay ở đó, ngay lúc đi những bước đầu đầy hứa hẹn. Làm gì bây giờ? Còn biết vay ai mà mua những chiếc túi xách tay, chiếc xe bánh nhỏ xinh xinh, chiếc máy hát điện mà ông biết cách tặng kèm những lời nói rất phù hợp tại bàn ăn? Ngày lại trôi qua, những cặp mắt ánh ngời vui thích mà ông có thể hình dung thấy từ trước, và tuyết bắt đầu rải rác rơi. Nước da ông Ximenestre chuyển màu vàng và ông mong mình ngã bệnh. Nhưng vô ích. Sáng ngày hai mươi bốn ông Ximenestre rời khỏi nhà, ba cái nhìn phỏng đoán dõi theo, sự xăm soi có hiệu quả hàng ngày của bà Ximenestre còn chưa phát hiện ra những gói quà quý chờ đợi. “Phải đúng lúc chứ” bà hơi chua chát nghĩ vậy, không khỏi có chút lo lo. Trên đường, ông Ximenestre quấn ba vòng khăn quàng cổ che cả khuôn mặt nom như một tên cướp. Cũng may mà ý tưởng này ông gạt ngay đi. Ông cất bước phục phịch kéo lê nhu nhược và trượt đến một chiếc ghế, tuyết phủ nhanh biến ông thành một khối băng. Ông nghĩ về chiếc pip hút thuốc, chiếc khăn da và chiếc cà vạt đỏ để cả ở nhà (vả lại không mang theo được) khiến nỗi buồn của ông lên cực độ. Vài người khách bộ hành mặt đỏ bừng đi qua, dây buộc lủng lẳng những gói quà đeo hai bên tay, rõ là những người bố trong các gia đình đúng với cái tên gọi ấy. Một chiếc limouxin dừng lại cách ông Ximenestre hai bước: một nàng tiên trong mộng theo sau là hai con chó bước xuống. Ông Ximenestre, dù là một trang hào hoa phái mạnh, đờ đẫn nhìn nàng. Rồi ông nhìn những con chó và một tia sáng bỗng lóe lên trong ông. Rũ khỏi đống tuyết ngập đến đầu gối, ông đứng phắt dậy kêu lên một tiếng nghẹn tắc vì tuyết dồn từ trên mũ xuống mắt và cổ ông. “Đến chỗ gửi đồ của Sở công an!” ông kêu lên. Nơi giữ đồ của công an là một nơi bi thảm đầy những con chó buồn rầu và khùng khùng, làm ông Ximenestre hơi phát hoảng. Rồi ông ngắm chọn một con mà nòi và màu đều chưa rõ nhưng nó tỏ ra có cặp mắt đẹp. Và ông Ximenestre cho rằng phải có những con mắt cực kỳ đẹp để thay thế cho chiếc xắc tay, một máy hát điện và một chiếc xe hai bánh mỉm cười. Ông lập tức đặt tên cho con vật tìm được là Médor và cầm lấy đầu dây bước ra ngoài phố. Niềm vui của Médor chuyển ngay thành sự cuồng nhiệt biểu hiện ở cặp răng nanh truyền ngay sang ông Ximenestre. Ông thấy nó phóng nước đại kéo ông chạy theo mấy trăm mét (vì đã lâu nay nước đại không thể áp dụng cho ông Ximenestre) và cuối cùng ngã lăn ra trước một người qua đường khiến họ lầu bầu: “những con vật nhơ bẩn?” Giống như một người trượt ván dưới nước, ông Ximenestre nghĩ rằng tốt hơn cả có lẽ buông sợi dây ra và quay về nhà. Nhưng Médor sủa ăng ẳng, hăng hái nhảy xổ lên ông, bộ lông vàng và bẩn của nó bết đầy tuyết, và lát sau ông Ximenestre nghĩ rằng từ lâu người ta không trông mong gì ở nó. Trái tim nó có thể đã rạn nứt. Ông thả cặp mát xanh của ông hòa vào cặp mắt màu hạt dẻ của Médor và chỉ một giây đồng hồ là cảm thấy mối đồng cảm dịu dàng không nói được nên lời. Médor phấn khích trước tiên. Nó lại đi và cuộc dượt chạy tiếp tục. Ông Ximenestre mơ hồ nghĩ đến giống chó lùn bạc nhược, và cho rằng ông không thể trông mong gì ở nó cả, vì đã là chó phải có vóc dáng to lớn. Lúc ấy ông liền chạy như bay về nhà. Họ chỉ dừng một lát ở tiệm cà phê để ông Ximenestre dùng ba ly rượu trắng nóng pha chanh đường và Médor ba thỏi đường, món quà tất niên cửa bà chủ quán thông cảm: “Trời thế này mà con chó khốn khổ chẳng có một manh áo khoác!” Ông Ximenestre bận xì xụp không đáp. Đường làm cho Médor khỏe lại nhưng làm như người ta tưởng có con ma nào bấm chuông nhà Ximenestre. Bà Ximenestre ra mở cửa, Médor lao vào nhà và ông Ximenestre hổn hển vì mệt nhọc ngã vào vòng tay vợ ông. “Nhưng cái gì thế này?” Tiếng hổn hển đáp bật ra từ trên ngực bà Ximenestre. Đó là Médor, ông Ximenestre nói và trong cơn tuyệt vọng ông nói thêm: “Chúc em thân yêu một Noel vui vẻ”. - Noel vui vẻ ư? Noel vui vẻ ư? bà Ximenestre nói như tắc họng. Anh muốn nói gì thế? - Hôm nay đúng là ngày hai mươi tư tháng chạp phải không em? Ông Ximenestre hồi lại sau khi được ủ ấm áp, yên tĩnh. Thôi thì, nhân Noel anh tặng em, bố tặng các con, vì các con ông ở dưới bếp đã lên nhà mắt đang tròn xoe, bố tặng cả nhà con Médor. Kia kìa! Và ông dõng dạc bước vào phòng trong. Nhưng ông đã phục ngay xuống giường ông và cầm lấy chiếc pipe, một chiếc pipe từ hồi Chiến tranh 1914 - 1918 mà ông có thói quen nói “nó đã chứng kiến mọi sự kiện khác nhau”. Bàn tay run rẩy ông nạp pipe, châm lửa, phủ chân bằng tấm khăn trải giường, chờ cuộc tấn công. Bà Ximenestre mặt tái xanh đến phát sợ, ông Ximenestre nghĩ vậy, bà sẽ vào ngay trong phòng ông. Phản xạ của ông Ximenestre là một phản xạ đau đớn: ông trùm kín dưới chiếc khăn trải giường… Ông chỉ để thò ra vài món tóc và khói thuốc. Thế cũng đủ cho cơn giận của bà Ximenestre. - Ông có thể nói với tôi con chó ấy là cái con gì? - Hình như đó là giống chó Bouvier vùng Flandres. Ông Ximenestre lí nhí đáp. - Loài Bouvier vùng Flandres à? (cơn giận của bà Ximenestre nâng cao lên một giọng). Thế ông có biết con trai ông chờ quà Noel cái gì không? Cả con gái ông nữa? Tôi, tôi biết rằng tôi chẳng đáng kể làm gì... Nhưng chúng nó kia? Vậy mà ông lại mang con quái vật ấy về ư? Đúng lúc Médor chạy vào. Nó nhảy lên giường ông Ximenestre, nằm cạnh ông và gối đầu lên ông. Những giọt nước mắt âu yếm, may sao được chiếc khăn trải giường che giấu, ràn rụa cặp mắt ông bạn nó. “Thật quá thể, bà Ximenestre nói, chỉ riêng cái việc ông có chắc là con vật này không bị dại đấy chứ? - Trong trường hợp nào thì bà cũng có đôi”. Ông Ximenestre lạnh lùng đáp. Câu trả lời đó làm bà Ximenestre bỏ ra ngoài. Médor liếm ông chủ và thiu thiu ngủ. Đến nửa đêm, vợ con ông Ximenestre bỏ đi dự lễ nhà thờ nửa đêm không nói với ông. Ông cảm thấy hơi phật ý và kém mười lăm phút đầy một giờ sáng ông quyết định cho Médor ra ngoài năm phút. Ông đeo chiếc khăn quàng cổ to tướng và chậm bước về phía nhà thờ, Médor hít hít tất cả các cửa xe. Nhà thờ đầy người và ông Ximenestre không sao đẩy được cửa. Ông phải chờ ở trước cổng lớn, dưới tuyết rơi, kéo khăn che kín dưới cặp mắt, trong khi tiếng cầu kinh của các con chiên ngoan đạo vang vọng bên tai ông. Médor kéo mạnh giây để cuối cùng ngồi xuống và quấn dây xích vào chân nó. Cái rét, nỗi xúc động làm đầu óc đã bị rối loạn của ông Ximenestre dần dần trở nên đờ đẫn, đến nỗi ông không biết rõ ông ở đây làm gì. Ngay lúc ấy ông chợt thấy làn sóng tín đồ háo hức vội vã tỏa từ nhà thờ ra. Ông không có đủ thời gian đứng lên, tháo gỡ dây xích thì đã thấy có một giọng trẻ trung kêu lên: “Ôi! Con chó xinh đẹp thế kia! Ôi! Người đàn ông khốn khổ!... Đợi em, Jean Claude.” Và một đồng năm franc rơi trên đầu gối ông Ximenestre đờ đẫn. ông đứng lên và ấp úng và anh chàng tên là Jean Claude, cảm động, cho ông một đồng tiền nữa và chúc ông một mùa giáng sinh vui vẻ. “Nhưng, ông Ximenestre ấp úng, nhưng này…” Người ta biết rằng lòng từ thiện là điều rất dễ lây lan. Tất cả các tín đồ và gần như những ai bước ra từ bên cánh phải nhà thờ đã bố thí cho ông Ximenestre và Médor. Người phủ đầy tuyết vẻ mặt ngây dại, ông Ximenestre không sao ngăn được họ. Vợ con ông ra đi từ bên cánh trái trở về nhà. Ông Ximenestre về nhà sau một lát, xin lỗi về chuyện tầm phào lúc ban chiều và dưa biếu mỗi người một món tiền tương đương với món quà tặng. Đêm giáng sinh rất vui. Sau đó ông Ximenestre đi ngủ bên cạnh Médor đã ních đầy thịt gà tây, và cả hai ngủ một giấc ngon lành. PHÙNG ĐỆ dịch
Mục lục
Một đêm đáng ghét
Một đêm đáng ghét
Françoise SaganChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 12 năm 2006
|
Bourgeade Pierre
Một đêm, ở đây...
Tháng 9. Mười giờ tối. Đêm trong veo. Hắn muốn làm tình nhưng hắn không quen cô nào. Dẫu sao thì hắn chỉ còn một trăm quan trong túi, không đủ mời một cô ăn một miếng trước khi kết thúc đêm với hắn. Với năm chục quan, ở Paris vào năm 1990, chỉ đủ để mua cốc bia nửa lít và một bánh xăn-vích; đừng mộng mơ hão huyền.Hắn đáp tầu ngầm, xuống trạm Maillot, đi thẳng vào rừng Boulogne. Trên con đại lộ chạy về thác nước, các chiếc xế đang rượt đuổi nhau. Hắn tới gần, thấy các nàng đang đổi xe, nhưng hắn không dám gạ chuyện. Ở một chỗ nọ, hắn chứng kiến một cảnh tượng gần như siêu thực, hệt như trong phim Fellini: trước một rặng cây tựa một tấm rèm, năm sáu ả xì líp giày cao cổ, vài cô ngực trần, đang đứng im gần như bất động. Bên vệ đường, ngay trước mặt các ả, có chừng một chục cái xế đang đậu. Vài tên đã xuống xe, tựa cửa nhìn các ả. Cách đấy chừng mười thước, về phía trái, có một nhóm lái mô tô cũng đang nhìn các ả. Phía trước đám con gái là hai con bẹc-giê Đức to lớn đang chạy tới chạy lui, ánh mắt như điên. Hắn thầm hỏi làm sao mà tới gần lũ con gái để gạ chuyện với sự hiện diện của hai con cầy đó. Có thể tụi nó sẽ ra lệnh cho chó đừng cắn nếu có khách tới gần chăng.Hắn tiếp tục đi về phía thác nước. Tới chỗ bùng binh, hắn ngồi xuống chiếc ghế băng, hắn lui người một tí vào bóng đêm, tay siết chặt trong túi hai tờ năm chục. Bất chợt, một ả từ trong cánh rừng thưa lặng lẽ bước ra và tới ngồi trên chiếc băng, cách chỗ hắn chừng một thước. Ả này có mái tóc vàng và dáng người hơi đẫy đà. Ả mặc váy ngắn và mang giày cao cổ vẹc-ni đen láng. Trên vai ả quàng một vành khăn nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cái xú chiêng đen để lòi cặp vú ra ngoài."Trời đã khởi lạnh về đêm", cô gái nói."Ờ, lạnh"."Tối nay em làm khá bộn rồi. Em sắp về đây. Anh có thuốc hông?"Hắn lục túi, moi gói Gauloises ra mời và đốt thuốc cho ả. Ả rít vài hơi, và cứ ngồi im, khuỷu tay chống trên đầu gối, mặt cúi xuống đất, không nói. Hắn quay về phía ả."Cô lấy bao nhiêu?""Một trăm hai chục, ngậm ống vố", ả đáp, không ngẩng đầu."Nếu... chơi?"Ả ngước nhìn hắn, chậm rãi thở khói."Một trăm hai chục, ngậm ống vố, tôi đã nói rồi mà".Hắn móc túi lấy hai tờ năm chục ra và đẩy về phía người đàn bà ngồi trên băng ghế."Chỉ còn một trăm quan."Ả nhìn hắn với cái nhìn trống rỗng. Hắn đẩy hai tấm giấy bạc về phía dưới đùi nàng."Cô cầm tiền đi.""Anh không hiểu tiếng tây à? Tôi đã nói rõ ràng là một trăm hai mươi quan kia mà."Một chiếc xế từ bên mé trái phóng ra và đổ lại trước mặt họ. Có ba bốn thằng đang ngồi trong xe. Gã giữ tay lái đặt cùi chỏ lên thành cửa."Kìa em, Mic", người đàn ông nói với người đàn bà, "tìm em nãy giờ gần một tiếng rồi"."Các anh tính đi đâu đó?", ả nói với vẻ không vui."Về nhà con Danièle, em biết mà.""Vẫn cái chuyện cũ mèm đó à", ả nói bằng giọng thấp hơn."Đừng bày vẽ", tên đàn ông nói, "lên xe đi.""Ờ."Ả đứng dậy bước lên xe.Hắn nhặt hai tấm giấy bạc năm chục, đút vào túi quần, rồi hắn đi ngược chiều không men theo hướng cũ, băng qua rừng Boulogne. Xe cộ đã thưa bớt. Các ả với hai con chó sói đã rút lui. Khi hắn ra tới cửa ô Maillol thì đã quá ba giờ khuya rồi. Les Sports, cái quán rượu lớn, tuy còn mở cửa nhưng các tên bồi đã sắp ghế lên bàn và đã rải mạt cưa xuống đất. Hắn đứng tựa quầy nốc luôn một hơi ba ly "rom nhỏ" để có thêm cam đảm. Hắn trả tiền bằng một tờ năm chục. Người ta thối lại cho hắn mười quan, hắn nhét vô túi với tấm giấy bạc cuối cùng. Băng qua đại lộ Grande-Armée, hắn tiến vài bước trên đại lộ Pereire. Ở góc đường Débarcadère có hai cô đang nói chuyện và đứng đợi. Một cô tóc nâu, một cô tóc đỏ. Cả hai đều mặc tailleur, hút thuốc, và đeo một cái xắc tay lớn."Ông về với em nhé?" cô tóc đỏ nói.Hắn tiến gần."Bao nhiêu?""Ba trăm cộng thêm tiền phòng.""Tiền phòng bao nhiêu?""Một trăm.""Được rồi."Hắn đi theo nàng trên đường Débarcadère và nàng bước vô cái khách sạn nhỏ đầu tiên. Hắn theo nàng qua một cái hành lang nhỏ hẹp, tường dán giấy vàng. Ở cuối hành lang là một khung cửa kính, nàng đẩy cửa, tiến lại quầy và tấm bảng mắc chìa khóa. "Tôi đây mà!" nàng la to.Nàng nhặt một cái chìa trên tấm bảng, chìa khóa phòng 27, rồi nàng bước lên cầu thang, đi trước hắn. Hắn leo lên hai tầng chót, nối gót nàng. Nàng mặc một chiếc váy bó sát người, cặp mông nàng hơi to, vớ đen với đường khâu hiện rõ, giày cao gót đen. Nàng vặn ổ khóa mở cửa phòng 27, bước vô, bật điện, tiến về phía bồn rửa mặt và chiếc bi đê đặt trong góc gần khung cửa sổ. Nàng đặt cái xắc xuống cạnh chiếc bi đê, nhìn vào gương, lấy tay đẩy đẩy cho mái tóc bồng lên."Anh cho em thêm tí puộc boa nhé?", nàng hỏi.Hắn tiến một bước về phía nàng. Hắn rút con dao dấu trong túi quần ra và khi nàng mỉm cười xoay người lại, hắn cắm phập mũi dao vào bụng nàng, rạch ngon một đường từ dưới lên trên. Mềm mại êm ái như đâm vào một thỏi bơ. Miệng nàng mở rộng, một cái hố thẳm, đôi mắt trợn trừng, hắn đoán sẽ có một tiếng rú thoát ra nên dùng bàn tay trái mở xòe bụm miệng nàng lại, và tay phải hắn tiếp tục nhích lưỡi dao lên phía trên. Con dao nhích lên, như thể toàn thân nàng chỉ là một khối mỡ đặc không xương. Nàng ngã quỵ. Luồn tay dưới cổ và đầu gối, hắn bế xốc nàng lên đặt trên giường. Đầu nàng ngã ra phía sau. Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, nhưng máu trào ra từ cửa miệng đã khép lại. Máu tuôn xuống cằm. Một tiếng thở hắt, một cái rùng mình, nàng đã chết. Hắn cởi tuột chiếc váy, được cài khít bằng một cái móc nhỏ. Người đàn bà không mặc quần lót. Hắn vạch bụng dưới ra xem, trắng toát, cái cửa mình thưa lông, tạo thành một khối mỡ. Hắn gỡ nút quần kéo dương vật ra, hắn muốn chơi nàng, nhưng dương vật hắn mềm và nhớt, có thể hắn đã xuất tinh khi giết nàng chăng, hắn thầm hỏi. Hắn muốn thủ dâm cho dương vật cứng lại nhưng cũng không được. Hắn rửa con dao trong la va bô, đặt tấm giấy bạc năm chục trên bàn, tắt đèn và rời căn phòng.Hắn đang thiếp ngủ trên chiếc ghế băng cuối, ở đầu dưới kia của đại lộ Grande Armée, thì bị vực dậy bởi những cái lắc mạnh. Một chiếc xe cảnh sát, sơn xanh và đỏ, với ngọn đèn vàng đang quay mòng mòng, đã đậu lại bên vệ đường. Cửa xe mở. Một người cảnh sát đang đứng cạnh hắn và lắc vai hắn."Anh cho xem giấy tờ."Ngày sắp rạng. Bầu trời trắng dần. Hắn nghe lạnh. Hắn móc túi trong của áo vét lấy thẻ căn cước ra đưa cho người cảnh sát. "Anh ở Nanterre à", người cảnh sát nói. "Vậy thì anh làm gì ở đây?""Tôi vừa giết chết một con điếm.""Ở đâu?", người cảnh sát hỏi, "trong rừng phải hắn nói, "ở trong cái khách sạn nhỏ trên đường Débarcadère. Cái khách sạn đầu tiên, bên tay phải.""Vậy thời ta hãy tới đó", người cảnh sát nói.Hắn trở lại đường Débarcadère, người cảnh sát nắm chặt cánh tay hắn, chiếc xe cảnh binh chạy rề rề theo, bám sát lề đường. Họ dừng chân trước cửa khách sạn."Ở tại chỗ này", hắn nói.Hai người cảnh sát khác bước xuống xe. Người thứ nhất bấm chuông. Không thấy có động tĩnh. Người cảnh sát gọi chuông một lần nữa, rồi đập thình thình vào cánh cửa. Bên trong ánh đèn bật sáng. Có tiếng người ho. Cửa hé mở."Gì thế?""Có chuyện gì đã xảy ra ở đây không?", người lính nói.Cánh cửa mở rộng. Một mụ già hiện ra, trong chiếc áo khoác mặc trong nhà."Ông muốn có chuyện gì xảy ra ở đây hả?" mụ ta nói."Ông này cho biết có chuyện lôi thôi ở đây", người cảnh sát nói (quay về phía hắn). "Phòng số mấy?""Hai mươi bảy.""Ta lên xem vậy."Họ đi băng qua cái hành lang vàng nhỏ hẹp, tới chỗ tiếp khách, người cảnh sát nhặt chiếc chìa khóa phòng 27 trên tấm bảng, họ trèo lên hai tầng lầu. Phòng 27 là căn buồng thứ hai bên phải. Hắn nhận ra lớp giấy dán tường có hoa, khung cửa sổ, bồn rửa mặt, cái bi đê, chiếc giường. Thảy đều trong tình trạng đàng hoàng."Thế nào?", người lính hỏi."Tôi có giết chết một con điếm trong phòng này", hắn nói."Hồi nào?", người cảnh sát nói. "Năm ngoái phải không?""Đúng đấy. Hồi năm ngoái.""Khổ chưa?", mụ già nói. "Một cái khách sạn được trông coi kỹ càng như vầy mà mới sáu giờ sáng đã có cảnh sát tới gọi cửa rồi!""Thôi bà đừng than khóc mà làm chi", người cảnh sát nói. Biết đâu có ngày bà cũng cần tới sự có mặt của cảnh sát đó nha!"Họ đi trở ra đường. Mụ già đóng cửa lại. Mặt trời đã lên. Phía công trường Étoile, bầu trời lóe vàng."May phước cho cậu gặp phải một ngày đẹp trời, thôi xéo ngay", người cảnh sát nói.Bọn lính bước lên xe, rồ máy và mở còi hụ vang. Hắn đi lại phía cửa hầm métro.Nguyên tác Pháp văn "Une nuit, ici...", trong Pierre Bourgeade, Éros mécanique (Paris: Éditions Gallimard, 1995).
Mục lục
Một đêm, ở đây...
Một đêm, ở đây...
Bourgeade PierreChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Nguyễn Đăng Thường dịch Nguồn: Tienve.orgĐược bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 27 tháng 2 năm 2004
|
Bourgeade Pierre
Một đêm, ở đây...
Tháng 9. Mười giờ tối. Đêm trong veo. Hắn muốn làm tình nhưng hắn không quen cô nào. Dẫu sao thì hắn chỉ còn một trăm quan trong túi, không đủ mời một cô ăn một miếng trước khi kết thúc đêm với hắn. Với năm chục quan, ở Paris vào năm 1990, chỉ đủ để mua cốc bia nửa lít và một bánh xăn-vích; đừng mộng mơ hão huyền.Hắn đáp tầu ngầm, xuống trạm Maillot, đi thẳng vào rừng Boulogne. Trên con đại lộ chạy về thác nước, các chiếc xế đang rượt đuổi nhau. Hắn tới gần, thấy các nàng đang đổi xe, nhưng hắn không dám gạ chuyện. Ở một chỗ nọ, hắn chứng kiến một cảnh tượng gần như siêu thực, hệt như trong phim Fellini: trước một rặng cây tựa một tấm rèm, năm sáu ả xì líp giày cao cổ, vài cô ngực trần, đang đứng im gần như bất động. Bên vệ đường, ngay trước mặt các ả, có chừng một chục cái xế đang đậu. Vài tên đã xuống xe, tựa cửa nhìn các ả. Cách đấy chừng mười thước, về phía trái, có một nhóm lái mô tô cũng đang nhìn các ả. Phía trước đám con gái là hai con bẹc-giê Đức to lớn đang chạy tới chạy lui, ánh mắt như điên. Hắn thầm hỏi làm sao mà tới gần lũ con gái để gạ chuyện với sự hiện diện của hai con cầy đó. Có thể tụi nó sẽ ra lệnh cho chó đừng cắn nếu có khách tới gần chăng.Hắn tiếp tục đi về phía thác nước. Tới chỗ bùng binh, hắn ngồi xuống chiếc ghế băng, hắn lui người một tí vào bóng đêm, tay siết chặt trong túi hai tờ năm chục. Bất chợt, một ả từ trong cánh rừng thưa lặng lẽ bước ra và tới ngồi trên chiếc băng, cách chỗ hắn chừng một thước. Ả này có mái tóc vàng và dáng người hơi đẫy đà. Ả mặc váy ngắn và mang giày cao cổ vẹc-ni đen láng. Trên vai ả quàng một vành khăn nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cái xú chiêng đen để lòi cặp vú ra ngoài."Trời đã khởi lạnh về đêm", cô gái nói."Ờ, lạnh"."Tối nay em làm khá bộn rồi. Em sắp về đây. Anh có thuốc hông?"Hắn lục túi, moi gói Gauloises ra mời và đốt thuốc cho ả. Ả rít vài hơi, và cứ ngồi im, khuỷu tay chống trên đầu gối, mặt cúi xuống đất, không nói. Hắn quay về phía ả."Cô lấy bao nhiêu?""Một trăm hai chục, ngậm ống vố", ả đáp, không ngẩng đầu."Nếu... chơi?"Ả ngước nhìn hắn, chậm rãi thở khói."Một trăm hai chục, ngậm ống vố, tôi đã nói rồi mà".Hắn móc túi lấy hai tờ năm chục ra và đẩy về phía người đàn bà ngồi trên băng ghế."Chỉ còn một trăm quan."Ả nhìn hắn với cái nhìn trống rỗng. Hắn đẩy hai tấm giấy bạc về phía dưới đùi nàng."Cô cầm tiền đi.""Anh không hiểu tiếng tây à? Tôi đã nói rõ ràng là một trăm hai mươi quan kia mà."Một chiếc xế từ bên mé trái phóng ra và đổ lại trước mặt họ. Có ba bốn thằng đang ngồi trong xe. Gã giữ tay lái đặt cùi chỏ lên thành cửa."Kìa em, Mic", người đàn ông nói với người đàn bà, "tìm em nãy giờ gần một tiếng rồi"."Các anh tính đi đâu đó?", ả nói với vẻ không vui."Về nhà con Danièle, em biết mà.""Vẫn cái chuyện cũ mèm đó à", ả nói bằng giọng thấp hơn."Đừng bày vẽ", tên đàn ông nói, "lên xe đi.""Ờ."Ả đứng dậy bước lên xe.Hắn nhặt hai tấm giấy bạc năm chục, đút vào túi quần, rồi hắn đi ngược chiều không men theo hướng cũ, băng qua rừng Boulogne. Xe cộ đã thưa bớt. Các ả với hai con chó sói đã rút lui. Khi hắn ra tới cửa ô Maillol thì đã quá ba giờ khuya rồi. Les Sports, cái quán rượu lớn, tuy còn mở cửa nhưng các tên bồi đã sắp ghế lên bàn và đã rải mạt cưa xuống đất. Hắn đứng tựa quầy nốc luôn một hơi ba ly "rom nhỏ" để có thêm cam đảm. Hắn trả tiền bằng một tờ năm chục. Người ta thối lại cho hắn mười quan, hắn nhét vô túi với tấm giấy bạc cuối cùng. Băng qua đại lộ Grande-Armée, hắn tiến vài bước trên đại lộ Pereire. Ở góc đường Débarcadère có hai cô đang nói chuyện và đứng đợi. Một cô tóc nâu, một cô tóc đỏ. Cả hai đều mặc tailleur, hút thuốc, và đeo một cái xắc tay lớn."Ông về với em nhé?" cô tóc đỏ nói.Hắn tiến gần."Bao nhiêu?""Ba trăm cộng thêm tiền phòng.""Tiền phòng bao nhiêu?""Một trăm.""Được rồi."Hắn đi theo nàng trên đường Débarcadère và nàng bước vô cái khách sạn nhỏ đầu tiên. Hắn theo nàng qua một cái hành lang nhỏ hẹp, tường dán giấy vàng. Ở cuối hành lang là một khung cửa kính, nàng đẩy cửa, tiến lại quầy và tấm bảng mắc chìa khóa. "Tôi đây mà!" nàng la to.Nàng nhặt một cái chìa trên tấm bảng, chìa khóa phòng 27, rồi nàng bước lên cầu thang, đi trước hắn. Hắn leo lên hai tầng chót, nối gót nàng. Nàng mặc một chiếc váy bó sát người, cặp mông nàng hơi to, vớ đen với đường khâu hiện rõ, giày cao gót đen. Nàng vặn ổ khóa mở cửa phòng 27, bước vô, bật điện, tiến về phía bồn rửa mặt và chiếc bi đê đặt trong góc gần khung cửa sổ. Nàng đặt cái xắc xuống cạnh chiếc bi đê, nhìn vào gương, lấy tay đẩy đẩy cho mái tóc bồng lên."Anh cho em thêm tí puộc boa nhé?", nàng hỏi.Hắn tiến một bước về phía nàng. Hắn rút con dao dấu trong túi quần ra và khi nàng mỉm cười xoay người lại, hắn cắm phập mũi dao vào bụng nàng, rạch ngon một đường từ dưới lên trên. Mềm mại êm ái như đâm vào một thỏi bơ. Miệng nàng mở rộng, một cái hố thẳm, đôi mắt trợn trừng, hắn đoán sẽ có một tiếng rú thoát ra nên dùng bàn tay trái mở xòe bụm miệng nàng lại, và tay phải hắn tiếp tục nhích lưỡi dao lên phía trên. Con dao nhích lên, như thể toàn thân nàng chỉ là một khối mỡ đặc không xương. Nàng ngã quỵ. Luồn tay dưới cổ và đầu gối, hắn bế xốc nàng lên đặt trên giường. Đầu nàng ngã ra phía sau. Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, nhưng máu trào ra từ cửa miệng đã khép lại. Máu tuôn xuống cằm. Một tiếng thở hắt, một cái rùng mình, nàng đã chết. Hắn cởi tuột chiếc váy, được cài khít bằng một cái móc nhỏ. Người đàn bà không mặc quần lót. Hắn vạch bụng dưới ra xem, trắng toát, cái cửa mình thưa lông, tạo thành một khối mỡ. Hắn gỡ nút quần kéo dương vật ra, hắn muốn chơi nàng, nhưng dương vật hắn mềm và nhớt, có thể hắn đã xuất tinh khi giết nàng chăng, hắn thầm hỏi. Hắn muốn thủ dâm cho dương vật cứng lại nhưng cũng không được. Hắn rửa con dao trong la va bô, đặt tấm giấy bạc năm chục trên bàn, tắt đèn và rời căn phòng.Hắn đang thiếp ngủ trên chiếc ghế băng cuối, ở đầu dưới kia của đại lộ Grande Armée, thì bị vực dậy bởi những cái lắc mạnh. Một chiếc xe cảnh sát, sơn xanh và đỏ, với ngọn đèn vàng đang quay mòng mòng, đã đậu lại bên vệ đường. Cửa xe mở. Một người cảnh sát đang đứng cạnh hắn và lắc vai hắn."Anh cho xem giấy tờ."Ngày sắp rạng. Bầu trời trắng dần. Hắn nghe lạnh. Hắn móc túi trong của áo vét lấy thẻ căn cước ra đưa cho người cảnh sát. "Anh ở Nanterre à", người cảnh sát nói. "Vậy thì anh làm gì ở đây?""Tôi vừa giết chết một con điếm.""Ở đâu?", người cảnh sát hỏi, "trong rừng phải hắn nói, "ở trong cái khách sạn nhỏ trên đường Débarcadère. Cái khách sạn đầu tiên, bên tay phải.""Vậy thời ta hãy tới đó", người cảnh sát nói.Hắn trở lại đường Débarcadère, người cảnh sát nắm chặt cánh tay hắn, chiếc xe cảnh binh chạy rề rề theo, bám sát lề đường. Họ dừng chân trước cửa khách sạn."Ở tại chỗ này", hắn nói.Hai người cảnh sát khác bước xuống xe. Người thứ nhất bấm chuông. Không thấy có động tĩnh. Người cảnh sát gọi chuông một lần nữa, rồi đập thình thình vào cánh cửa. Bên trong ánh đèn bật sáng. Có tiếng người ho. Cửa hé mở."Gì thế?""Có chuyện gì đã xảy ra ở đây không?", người lính nói.Cánh cửa mở rộng. Một mụ già hiện ra, trong chiếc áo khoác mặc trong nhà."Ông muốn có chuyện gì xảy ra ở đây hả?" mụ ta nói."Ông này cho biết có chuyện lôi thôi ở đây", người cảnh sát nói (quay về phía hắn). "Phòng số mấy?""Hai mươi bảy.""Ta lên xem vậy."Họ đi băng qua cái hành lang vàng nhỏ hẹp, tới chỗ tiếp khách, người cảnh sát nhặt chiếc chìa khóa phòng 27 trên tấm bảng, họ trèo lên hai tầng lầu. Phòng 27 là căn buồng thứ hai bên phải. Hắn nhận ra lớp giấy dán tường có hoa, khung cửa sổ, bồn rửa mặt, cái bi đê, chiếc giường. Thảy đều trong tình trạng đàng hoàng."Thế nào?", người lính hỏi."Tôi có giết chết một con điếm trong phòng này", hắn nói."Hồi nào?", người cảnh sát nói. "Năm ngoái phải không?""Đúng đấy. Hồi năm ngoái.""Khổ chưa?", mụ già nói. "Một cái khách sạn được trông coi kỹ càng như vầy mà mới sáu giờ sáng đã có cảnh sát tới gọi cửa rồi!""Thôi bà đừng than khóc mà làm chi", người cảnh sát nói. Biết đâu có ngày bà cũng cần tới sự có mặt của cảnh sát đó nha!"Họ đi trở ra đường. Mụ già đóng cửa lại. Mặt trời đã lên. Phía công trường Étoile, bầu trời lóe vàng."May phước cho cậu gặp phải một ngày đẹp trời, thôi xéo ngay", người cảnh sát nói.Bọn lính bước lên xe, rồ máy và mở còi hụ vang. Hắn đi lại phía cửa hầm métro.Nguyên tác Pháp văn "Une nuit, ici...", trong Pierre Bourgeade, Éros mécanique (Paris: Éditions Gallimard, 1995).
Mục lục
Một đêm, ở đây...
Một đêm, ở đây...
Bourgeade PierreChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Nguyễn Đăng Thường dịch Nguồn: Tienve.orgĐược bạn: Mọt Sách đưa lên vào ngày: 27 tháng 2 năm 2004
|
Khuyết Danh
Một đồng tiền vàng
Ngày xưa, có hai vợ chồng giàu có nọ sinh được một người con trai. Vì quá đỗi yêu thương con nên bà mẹ hầu như cả ngày chẳng để cậu ta đụng đến việc gì, dần dần cậu con trai trở nên lười ơi là lười, đến nỗi một đồng xu cũng không kiếm nổi. Người cha dồn toàn bộ tinh lực để nuôi đứa con trưởng thành, đến lúc tuổi đã cao, sức đã yếu mà nhìn lại thấy đứa con trai vẫn chứng nào tật nấy, chẳng chịu sửa đổi, lo lắng làm lụng gì hết thì lấy làm buồn bã vô cùng. Một hôm, ông nằm trên giường gọi bà vợ lại và nói: - Bà à, toàn bộ tài sản chúng ta đã để dành được từ trước tới nay, sau này khi tôi chết đi, tùy bà muốn đem cho ai thì cho chớ tôi đã quyết định không để lại cho thằng con này một xu nào. Đồ lười chảy thây chẳng chịu làm gì cả như nó thì sẽ không được gì hết. Người mẹ nghe xong liền ra sức bênh con trai: - Ông nói nghe lạ, chẳng lẽ con mình tệ đến nỗi chẳng bao giờ kiếm được một đồng hay sao ? Người chồng nói dứt khoát: - Được, nếu bà đã nói thế thì bà hãy bảo nó thử đi kiếm tiền đi ! Dù chỉ kiếm được một đồng xu thôi cùng được, tôi sẽ giao toàn bộ tài sản này lại cho nó. - Được! Vậy là ông hứa rồi đó nhé - người vợ nói. - Ừ, tôi sẽ cố chờ xem xem nó làm được việc gì! Ngay sáng hôm sau, người mẹ đi đến bên đứa con, đưa cho cậu ta một đồng tiền vàng và căn dặn: - Con trai yêu quý của mẹ ! Con hãy đi loăng quăng đâu đó, thích đến đâu thì đến, đợi đến chiều tối hãy quay về và đưa ngay đồng tiền này cho cha con, nói rằng đây là tiền con đã từ mình kiếm được nhé. Cậu con trai cứ vậy mà làm. Đến chiều tối cậu quay về đưa đồng tiền vàng cho cha. Người cha cầm lấy tiền rồi tiện tay ném ngay ra ngoài cửa sổ: - Đây không phải tiền mày đã kiếm được. - Người cha nói. Cậu con trai thấy cha làm thế vẫn không nói một lời. Thản nhiên đi tới chiếc ghế gần đó và ngồi xuống. Qua ngày hôm sau, người mẹ lại đưa cho đứa con trai một đồng tiền vàng khác và dặn: - Con hãy leo lên núi chơi, đến chiều tối thì chạy lấy vài vòng, sao cho khắp người ướt đẫm mồ hôi, sau đó chạy về nhà và nói với cha con rằng đây là đồng tiền tự tay con đã kiếm được chẳng dễ dàng gì. Cậu con trai làm đúng như lời mẹ dặn, đến chiều tối thì toàn thân mệt lử, mồ hôi mồ kê toát ra như tắm, chạy về nhà và nói với cha rằng: - Cha ơi, cha hãy nhìn xem, người con ướt sũng cả! Đồng tiền này con kiếm được thật chẳng dễ dàng gì! Người cha nhận lấy đồng tiền từ tay đứa con trai lật qua lật lại xem xét rồi lại ném ra ngoài cửa số, người cha ném hơi mạnh tay nên rơi tuốt xuống ao gần đó. Và quát lên: - Chớ có lừa ta, đồ trẻ ranh. - Người cha nói tiếp, - Đây không phải là tiền do mày kiếm được. Đứa con thấy thế bật cười rồi bước đi nơi khác. Bà mẹ bây giờ mới hiểu rằng sự việc không thế tiếp tực lừa dối được nữa. Nếu đứa con muốn có được toàn bộ gia tài của người cha thì chỉ còn cách đi kiếm việc làm thật sự. Và ngay sáng hôm sau, bà mẹ đến phòng con trai và nói: - Không được, con trai ạ, chúng ta không thể lừa cha được nữa, con đành phải tự mình đi kiếm tiền thôi, tìm một việc gì đó mà làm, cho dù một ngày chỉ kiếm được vài xu cũng tốt, con hãy đưa số tiền đó cho cha, cha nhất định sẽ tin con. Người con trai nghe theo lời mẹ, ra đi kiếm việc làm, và cậu đã thực sự làm việc trọn một tuần lễ. Nay làm việc này, mai làm việc khác, cuối cùng cậu cũng đã gom đủ một đồng tiền vàng mang về cho cha. Người cho nhận lấy đồng tiền vàng và tiện tay ném ngay vào bếp lò đang cháy gần đấy. - Không, đây vẫn không phải tiền do con kiếm được. Mày đừng tưởng là ta không biết! Cậu con trai rất bất ngờ khi thấy cha mình ném những đồng tiền của mình vào lửa và đã không chút do dự chạy ngay đến bếp lò, vừa dùng tay nhặt lấy đồng tiền vàng từ trong đám lửa cháy rực, vừa lớn tiếng gào: - Cha, cha điên rồi hay sao! Con đã phải làm trâu làm ngựa cho người ta, đầu tắt mặt tối suốt cả tuần mới kiếm được đủ một đồng tiền vàng này. Cha không tin thì thôi, cớ sao cha lại ném nó vào trong lò lửa chứ! Lúc này, người cha nước mắt giàn giụa, cầm tay đứa con trai mà nói: - Con trai của ta! Cha thật hạnh phúc khi thấy con đã biết quý trọng những đồng tiền. Bây giờ thì cha đã thật sự tin rằng những đồng tiền này là do tự tay con kiếm được. Và cha cũng thật yên tâm khi giao toàn bộ của cải, sản nghiệp này lại cho con, con trai ạ!
Mục lục
Một đồng tiền vàng
Một đồng tiền vàng
Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: ct.ly đưa lên vào ngày: 5 tháng 1 năm 2005
|
Noname
A gold coin
Once upon a time, there was a rich couple who had a son. Because she loved her son so much, the mother didn't let him do anything most of the day. Gradually the son became so lazy that he couldn't even earn a penny. The father put all his energy into raising his son to adulthood. When he was old and weak, he looked back and saw that his son still had the same problems, refused to change, and worried about doing nothing. extremely sad. One day, he lay in bed and called his wife over and said: - Ma'am, all the assets we have saved up to now, when I die, you can give it to anyone you want, not me. decided not to leave this son a penny. Lazy people like him who don't do anything won't get anything. After hearing this, the mother immediately tried to defend her son: - What you say sounds strange, is my son so bad that he will never earn a dime? The husband said decisively: - Okay, if you say so, tell him to try and make money! Even if I only earn a penny, I will hand over all of this property to him. - Okay! So you promised - the wife said. - Yes, I'll try to wait and see what it can do! The next morning, the mother went to her son, gave him a gold coin and advised: - My beloved son! Go around somewhere, go wherever you like, wait until evening, come back and immediately give this money to your father, saying that this is the money you earned from me. The boy just kept doing it. In the evening he returned to give the gold coin to his father. The father took the money and immediately threw it out the window: - This is not the money you earned. - The father said. The son saw his father do that but still didn't say a word. Calmly go to a nearby chair and sit down. The next day, the mother gave her son another gold coin and told him: - Climb up the mountain to play, run a few laps in the evening, make your whole body drenched in sweat, then run. Go home and tell your father that this is the money you earned yourself, not easily. The son did exactly as his mother told him. By evening, his whole body was exhausted, he was sweating profusely, he ran home and told his father: - Dad, look, I'm soaked. chief! This money is not easy to earn! The father took the coin from his son's hand, turned it over, looked at it, then threw it out the window. The father threw it a bit too hard so it fell into a nearby pond. And shouted: - Don't trick me, you brat. - The father continued, - This is not money you earned. Seeing that, the child laughed and walked away. The mother now understands that things cannot continue to lie. If the child wants to have all of the father's fortune, the only way is to find a real job. And the next morning, the mother came to her son's room and said: - No, son, we can't lie to dad anymore, you have to go earn money yourself, find something to do, Even if you only earn a few cents a day, it's good, give that money to dad, dad will definitely believe you. The son followed his mother's advice and went out to find a job, and he actually worked for a whole week. Doing this today, doing something else tomorrow, he finally gathered enough gold coins to bring home to his father. The giver took the gold coin and conveniently threw it into the burning stove nearby. - No, this is still not money I earned. Don't think I don't know! The son was very surprised to see his father throw his coins into the fire and without hesitation ran to the stove, used his hands to pick up the gold coins from the blazing fire, and shouted loudly: - Dad, are you crazy? I had to work as a buffalo and a horse for others, working day and night for a whole week to earn enough for this one gold coin. If you don't believe it, that's fine. Why did you throw it into the furnace? At this time, the father burst into tears, held his son's hand and said: - My son! I'm so happy to see that you know how to appreciate money. Now I truly believe that these coins were earned by you. And I also feel secure when I hand over all my wealth and inheritance to you, my son!
Table of contents
A gold coin
A gold coin
AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by: ct.ly on: January 5, 2005
|
Thạch Lam
Một Đời Người
Tiếng còi tan việc nổi lên vang động trong không khí. Lập tức các công việc trong xưởng đều ngừng lại. Bọn thợ đàn ông với lấy cái áo mũ trên mắc rồi hấp tấp dồn nhau đi ra phía cửa như một lớp sóng người.Liên cùng mấy chị em bạn gái thong thả hơn, vì công việc họ làm xong đã lâu rồi. Nhìn lại một lần nữa cái thùng giặt đầy quần áo sạch sẽ họ làm trong một xưởng xe tay bọn thợ con gái ra đến cửa sau hết mọi người. Họ vui vẻ nói chuyện luôn miệng như những con chim sẻ ngày mùa. Nhưng Liên không thể giữ được cái rùng mình sẽ rung chuyển thân thể nàng mỗi lần đến trước một chú tây đen cao lớn ngồi canh cổng và khám các người làm công. Toàn thân Liên cứng lại dưới hai bàn tay mập mạp đen thủi nắn bóp khắp cả trong ngươi. Nàng nhắm mắt như không muốn trông thấy cái cười khả ố của người gác và hai con mắt sâu hoắm của hắn ta long lanh ham muốn.Ra đến ngoài, Liên nhẹ hẳn người. Cảnh tấp nập ở ngoài phố làm nàng vui vẻ. Mấy chị em bạn cùng rảo bước trên vỉa hè, vừa đi vừa nói những câu chuyện trong sở, thỉnh thoảng làm cho một cô bật lên mấy tiếng cười trong trẻo, ròn rã như tiếng cười con trẻ. Liên và mấy cô bạn gái của nàng, tuy đã có đến hàng nghìn lần, mà lần nào ở trong xưởng ra về, cũng thấy vui vẻ trong lòng như một người vừa làm xong công việc của mình. Cái vui vẻ giản dị ấy làm cho nàng quên trong chốc lát những khó nhọc và các ý nghĩ lo buồn.Đến chỗ rẽ sắp phải chia tay, tất cả bọn đứng dừng lại dưới gốc cây bàng, Liên sẽ bảo các bạn:Các chị bây giờ về nhà, chắc chồng con vui vẻ lắm. Chỉ có em là khổ thôi.Mọi người nhìn Liên không nói gì. Vì họ biết Liên lấy phải người chồng vũ phu ác nghiệt, hay đánh đập nàng. Lại thên mẹ chồng cũng ác nghiệt chẳng vừa, hơi một tí là đay nghiến nàng thậm tệ, đến nỗi cấm cả không cho các bạn lai vãng đến nhà nàng nữa.Khi Liên quay đi, mấy người bạn nhìn theo thương hại:- Chị Liên thật là khổ. Đi làm cầm cập suốt ngày để nuôi cả nhà chồng, về nhà lại bị chồng nó hành hạ.Cô Sinh, người nhiều tuổi nhất trong bọn, giọng nói đầy vẻ tức giận:- Tôi mà như chị ấy thì tôi bỏ quách đi lấy người khác. Mình đi làm kiếm được nuôi thân, có phải nhờ vả gì nhà chồng đâu mà sợ.Một người khác chép miệng thở dài:- Chẳng qua cũng là tại cái số chị ấy vất vả nên mới gặp người như thế.Liên một mình thong thả bước đi. Nàng không còn vui vẻ nữa vì sắp về tới nhà. Nàng buồn rầu nghĩ đến cái cảnh êm thấm trong gia đình của các bạn, khi đi làm về được chồng con săn sóc đến. Về phần nàng, không phải một cái gia đình mà nàng lui tơi nữa, chính là một cái địa ngục. Liên không hiểu vì sao chồng nàng và mẹ chồng đối với nàng lại ác nghiệt, ghét nàng như thế. Có lẽ vì xưa kia cha mẹ nàng đã bắt người ta phải dẫn cưới nhiều chăng? Nàng đoán có lẽ thế vì mỗi lần chửi mắng bà mẹ chồng lại nhắc đến chuyện ấy mà đay nghiến nàng.Liên thở dài nhớ lại quãng đời nàng từ lúc đi lấy chồng. Bảy tám năm qua, mà Liên tưởng hình như lâu lắm, hình chư đã hết nửa đời người. Nàng về nhà chồng từ năm mười bảy tuổi. Tại sao nàng lại lấy người chồng này mà không lấy Tâm, người nàng quý mến từ thủa nhỏ và bây giờ cùng làm một sở với nàng, Liên cũng không rõ tại sao nữa. Khi cha mẹ nàng ngỏ ý gả cho Tích, lấy cớ rằng hai nhà vẫn quen biết nhau, Liên tuy không bằng lòng nhưng nàng vẫn không từ chối. Mà nàng cũng không dám từ chối cái gì. Nàng tưởng rằng mình sinh ra chỉ để chịu sai khiến mà thôi, không dám phảnkháng bao giờ cả.Trong bảy năm ở nhà chồng, nàng chịu bao nhiêu nỗi khổ sở, hành hạ mà không dám kêu ca. Liên chỉ âm thầm đau đớn. Nàng thương hại cho Tâm đã khổ vì nàng. Khi được tin nàng đi lấy chồng, Tâm bỏ nhà trốn đi. Cách đây một năm sự tình cờ lại khiến cho nàng với người cũ gặp nhau làm cùng một sở. Tâm vẫn yêu nàng, và sau khi biết nàng bị khổ, chàng yêu cầu nàng bỏ chồng cũ để lấy chàng.Liên nhiều khi sung sướng tưởng tượng đến cái đời dễ chịu của nàng nếu lấy Tâm. Nhưng Liên vẫn từ chối. Chính nàng cũng không hiểu tại sao mà từ chối. Hình như có những cái lẽ tối tăm làm cho nàng sợ hãi, không dám nhận lời. Liên lờ mờ thấy rằng nàng không đủ can đảm làm một việc như thế, không đủ quả quyết với mình để chống lại những cái cay nghiệt gây nên chung quanh nàng. Không phải vì nàng quyến luyến đứa con lên sáu: nàng không yêu nó vì nó cũng xấc láo như bố. Nhưng bỏ chồng bỏ con để lấy Tâm, để được sung sướng riêng lấy mình nàng, Liên cho như là một việc không bao giờ có thể làm được.Sáng nay, vào đến sở, nàng thấy Tâm khác mọi ngày thường. Chàng gọi nàng ra một chỗ và ứa nước mắt nói:- Liên ạ, mai tôi phải đổi đi Sài Gòn, mà đi chưa biết bao giờ mới được về, Liên nghĩ thế nào? Nếu Liên còn yêu tôi, xin Liên đi hẳn với tôi, chúng ta sẽ xa hẳn chỗ này. Tôi xin cam đoan làm cho đời Liên được sung sướng. Liên bằng lòng đi, Liên!Nàng chỉ cúi mặt khóc. Khi thấy Tâm thất vọng quay đi, nàng đau đớn, uất ức, như đứt từng khúc ruột. Hình như từ đây có cái gì gẫy nát không phương vớt lại được trong cả đời nàng.Bước chân vào nhà, tự nhiên Liên thấy lo sợ. Không khí trong nhà nặng nề như sắp có tai nạn gì xảy ra. Tích và bà mẹ đương ngồi bàn tán, thấy nàng về ngưng lại, mỗi người ngồi một chỗ, nhưng thỉnh thỏang đưa mắt nhìn nàng. Liên lặng lẽ vào buồng xem con ngủ, rồi ngồi bên mâm cơm nguội để phần. Nàng và vội vàng mấy miếng cơm, cố nuốt cho xong bữa.Bỗng nhiên bà mẹ chồng lại gần, giọng dịu dàng làm nàng ghê sợ:- Này cô Liên, thế cô định đi theo cậu Tâm vào Sài Gòn thật đấy chứ?Liên giật mình, hỏang hốt đáp:- Thưa mẹ, ai bảo mẹ thế?- Lại còn ai bảo nữa. Mà cần gì phải có ai bảo tôi mới biết. Thôi, cô có đi thì cứ thu xếp mà đi đi, đừng ở đây nữa. Phải, cô thiết gì cái nhà này...Liên thưa:- Mẹ nói oan cho con, chứ con đâu dám thế.Bà mẹ chồng lồng lộn lên, xỉa xói:- Đừng già mồm nữa, con kia. Có người rõ ràng trông thấy mày đứng nói chuyện với nó buổi sáng nay, còn chối gì nữa, đồ khốn nạn! Này tao bảo thật: mày tưởng mày đi thoát được cái nhà này à?Bà cụ đay nghiến và riếc móc nàng bằng những lời chua cay. Tích vẫn ngồi trên ghế, yên lặng không nói gì. Liên ứa nước mắt, đặt bát cơm ăn dở xuống chiếu, phàn nàn:- Mẹ cứ đặt điều cho con mãi. Thật là ác, không cho người ta nuốt trôi miếng cơm nữa.Nàng nghẹn ngào, buông đũa đứng dậy toan bước xuống dưới nhà. Nhưng có tiếng xô ghế, rồi một bàn tay nắm chặt lấy cổ nàng:- Mày bảo mẹ tao ác à? Không ác để cho mày tự tiện đi theo trai phải không?Bàn tay như sắt bóp chặt xoay nàng lại. Liên thấy giáp mặt mình, cái mặt ghê sợ của Tích, hai mắt đỏ ngầu. Cái giận dữ làm tiếng hắn run lên:- Con đĩ!Liên thoáng nghĩ nét mặt thanh tao của Tâm ban sáng. Nàng khing bỉ nhìn chồng:- Buông tôi ra.Rồi nàng gục xuống dưới những cái đấm đá nặng nề. Lòng ghen ghét làm Tích khỏe thêm lên. Hắn nghiến răng lại đánh túi bụi. Hắn thấy ghét nàng đến cực điểm. Không phải vì nàng không yêu mà hắn căm tức. Nhưng nàng lại đi yêu một người khác, như đâm vào lòng tự ái của hắn. Sự ấy không bao giờ hắn tha thứ được.Khi Liên thấy tiếng nói, tỉnh lại, thì đã chiều. Mở mắt, nàng thấy đứa con đứng bên sợ hãi nhìn nàng. Liên vùng ngồi dậy, lo sợ, vì sực nhớ đã mất buổi làm. Nhưng khi cử động, nàng thấy khắp người đau đớn như giần, và cái quang cảnh buổi trưa lại hiện ra trong trí.Một sự căm hờn nỗi dậy trong lòng nàng, Liên nhớ ra ngày mai Tâm phải đổi vào Sài Gòn. Sao nàng không đi với Tâm được? Ai cấm? Mà tôi gì nàng ở đây để chịu những nỗi khổ sở như thế này? Phải đi, đi để thoát nơi địa ngục, đi để hưởng chút hạnh phúc mà nàng có quyền được hưởng ở đời.Nhưng đến ngày mai, những điều dự định của Liên tiêu tán cả. Nàng aÜm con ra tiễn Tâm ngoài ga, rồi để Tâm một mình bước lên xe hỏa mang theo đi cái hy vọng cuối cùng của đời nàng. Khi đoàn xe đã khuất, Liên thấy bao nhiêu nỗi đau khổ trỗi dậy ngập lòng. Nàng gục đầu vào chiếc cột sắt, rồi oà lên khóc.Ngày nọ nối tiếp ngày kia, Liên lại vẫn chịu cái đời khổ sở, đau đớn mọi ngày. Cái mộng một cuộc đời sung sướng với Tâm, Liên buồn rầu cho như là những vật tốt đẹp mà nàng thấy bày trong tủ kính các cửa hàng, những vật quý giá mà nàng tưởng không bao giờ có thể thuộc về nàng được.
Mục lục
Một Đời Người
Một Đời Người
Thạch LamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: mienĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Thạch Lam
Một Đời Người
Tiếng còi tan việc nổi lên vang động trong không khí. Lập tức các công việc trong xưởng đều ngừng lại. Bọn thợ đàn ông với lấy cái áo mũ trên mắc rồi hấp tấp dồn nhau đi ra phía cửa như một lớp sóng người.Liên cùng mấy chị em bạn gái thong thả hơn, vì công việc họ làm xong đã lâu rồi. Nhìn lại một lần nữa cái thùng giặt đầy quần áo sạch sẽ họ làm trong một xưởng xe tay bọn thợ con gái ra đến cửa sau hết mọi người. Họ vui vẻ nói chuyện luôn miệng như những con chim sẻ ngày mùa. Nhưng Liên không thể giữ được cái rùng mình sẽ rung chuyển thân thể nàng mỗi lần đến trước một chú tây đen cao lớn ngồi canh cổng và khám các người làm công. Toàn thân Liên cứng lại dưới hai bàn tay mập mạp đen thủi nắn bóp khắp cả trong ngươi. Nàng nhắm mắt như không muốn trông thấy cái cười khả ố của người gác và hai con mắt sâu hoắm của hắn ta long lanh ham muốn.Ra đến ngoài, Liên nhẹ hẳn người. Cảnh tấp nập ở ngoài phố làm nàng vui vẻ. Mấy chị em bạn cùng rảo bước trên vỉa hè, vừa đi vừa nói những câu chuyện trong sở, thỉnh thoảng làm cho một cô bật lên mấy tiếng cười trong trẻo, ròn rã như tiếng cười con trẻ. Liên và mấy cô bạn gái của nàng, tuy đã có đến hàng nghìn lần, mà lần nào ở trong xưởng ra về, cũng thấy vui vẻ trong lòng như một người vừa làm xong công việc của mình. Cái vui vẻ giản dị ấy làm cho nàng quên trong chốc lát những khó nhọc và các ý nghĩ lo buồn.Đến chỗ rẽ sắp phải chia tay, tất cả bọn đứng dừng lại dưới gốc cây bàng, Liên sẽ bảo các bạn:Các chị bây giờ về nhà, chắc chồng con vui vẻ lắm. Chỉ có em là khổ thôi.Mọi người nhìn Liên không nói gì. Vì họ biết Liên lấy phải người chồng vũ phu ác nghiệt, hay đánh đập nàng. Lại thên mẹ chồng cũng ác nghiệt chẳng vừa, hơi một tí là đay nghiến nàng thậm tệ, đến nỗi cấm cả không cho các bạn lai vãng đến nhà nàng nữa.Khi Liên quay đi, mấy người bạn nhìn theo thương hại:- Chị Liên thật là khổ. Đi làm cầm cập suốt ngày để nuôi cả nhà chồng, về nhà lại bị chồng nó hành hạ.Cô Sinh, người nhiều tuổi nhất trong bọn, giọng nói đầy vẻ tức giận:- Tôi mà như chị ấy thì tôi bỏ quách đi lấy người khác. Mình đi làm kiếm được nuôi thân, có phải nhờ vả gì nhà chồng đâu mà sợ.Một người khác chép miệng thở dài:- Chẳng qua cũng là tại cái số chị ấy vất vả nên mới gặp người như thế.Liên một mình thong thả bước đi. Nàng không còn vui vẻ nữa vì sắp về tới nhà. Nàng buồn rầu nghĩ đến cái cảnh êm thấm trong gia đình của các bạn, khi đi làm về được chồng con săn sóc đến. Về phần nàng, không phải một cái gia đình mà nàng lui tơi nữa, chính là một cái địa ngục. Liên không hiểu vì sao chồng nàng và mẹ chồng đối với nàng lại ác nghiệt, ghét nàng như thế. Có lẽ vì xưa kia cha mẹ nàng đã bắt người ta phải dẫn cưới nhiều chăng? Nàng đoán có lẽ thế vì mỗi lần chửi mắng bà mẹ chồng lại nhắc đến chuyện ấy mà đay nghiến nàng.Liên thở dài nhớ lại quãng đời nàng từ lúc đi lấy chồng. Bảy tám năm qua, mà Liên tưởng hình như lâu lắm, hình chư đã hết nửa đời người. Nàng về nhà chồng từ năm mười bảy tuổi. Tại sao nàng lại lấy người chồng này mà không lấy Tâm, người nàng quý mến từ thủa nhỏ và bây giờ cùng làm một sở với nàng, Liên cũng không rõ tại sao nữa. Khi cha mẹ nàng ngỏ ý gả cho Tích, lấy cớ rằng hai nhà vẫn quen biết nhau, Liên tuy không bằng lòng nhưng nàng vẫn không từ chối. Mà nàng cũng không dám từ chối cái gì. Nàng tưởng rằng mình sinh ra chỉ để chịu sai khiến mà thôi, không dám phảnkháng bao giờ cả.Trong bảy năm ở nhà chồng, nàng chịu bao nhiêu nỗi khổ sở, hành hạ mà không dám kêu ca. Liên chỉ âm thầm đau đớn. Nàng thương hại cho Tâm đã khổ vì nàng. Khi được tin nàng đi lấy chồng, Tâm bỏ nhà trốn đi. Cách đây một năm sự tình cờ lại khiến cho nàng với người cũ gặp nhau làm cùng một sở. Tâm vẫn yêu nàng, và sau khi biết nàng bị khổ, chàng yêu cầu nàng bỏ chồng cũ để lấy chàng.Liên nhiều khi sung sướng tưởng tượng đến cái đời dễ chịu của nàng nếu lấy Tâm. Nhưng Liên vẫn từ chối. Chính nàng cũng không hiểu tại sao mà từ chối. Hình như có những cái lẽ tối tăm làm cho nàng sợ hãi, không dám nhận lời. Liên lờ mờ thấy rằng nàng không đủ can đảm làm một việc như thế, không đủ quả quyết với mình để chống lại những cái cay nghiệt gây nên chung quanh nàng. Không phải vì nàng quyến luyến đứa con lên sáu: nàng không yêu nó vì nó cũng xấc láo như bố. Nhưng bỏ chồng bỏ con để lấy Tâm, để được sung sướng riêng lấy mình nàng, Liên cho như là một việc không bao giờ có thể làm được.Sáng nay, vào đến sở, nàng thấy Tâm khác mọi ngày thường. Chàng gọi nàng ra một chỗ và ứa nước mắt nói:- Liên ạ, mai tôi phải đổi đi Sài Gòn, mà đi chưa biết bao giờ mới được về, Liên nghĩ thế nào? Nếu Liên còn yêu tôi, xin Liên đi hẳn với tôi, chúng ta sẽ xa hẳn chỗ này. Tôi xin cam đoan làm cho đời Liên được sung sướng. Liên bằng lòng đi, Liên!Nàng chỉ cúi mặt khóc. Khi thấy Tâm thất vọng quay đi, nàng đau đớn, uất ức, như đứt từng khúc ruột. Hình như từ đây có cái gì gẫy nát không phương vớt lại được trong cả đời nàng.Bước chân vào nhà, tự nhiên Liên thấy lo sợ. Không khí trong nhà nặng nề như sắp có tai nạn gì xảy ra. Tích và bà mẹ đương ngồi bàn tán, thấy nàng về ngưng lại, mỗi người ngồi một chỗ, nhưng thỉnh thỏang đưa mắt nhìn nàng. Liên lặng lẽ vào buồng xem con ngủ, rồi ngồi bên mâm cơm nguội để phần. Nàng và vội vàng mấy miếng cơm, cố nuốt cho xong bữa.Bỗng nhiên bà mẹ chồng lại gần, giọng dịu dàng làm nàng ghê sợ:- Này cô Liên, thế cô định đi theo cậu Tâm vào Sài Gòn thật đấy chứ?Liên giật mình, hỏang hốt đáp:- Thưa mẹ, ai bảo mẹ thế?- Lại còn ai bảo nữa. Mà cần gì phải có ai bảo tôi mới biết. Thôi, cô có đi thì cứ thu xếp mà đi đi, đừng ở đây nữa. Phải, cô thiết gì cái nhà này...Liên thưa:- Mẹ nói oan cho con, chứ con đâu dám thế.Bà mẹ chồng lồng lộn lên, xỉa xói:- Đừng già mồm nữa, con kia. Có người rõ ràng trông thấy mày đứng nói chuyện với nó buổi sáng nay, còn chối gì nữa, đồ khốn nạn! Này tao bảo thật: mày tưởng mày đi thoát được cái nhà này à?Bà cụ đay nghiến và riếc móc nàng bằng những lời chua cay. Tích vẫn ngồi trên ghế, yên lặng không nói gì. Liên ứa nước mắt, đặt bát cơm ăn dở xuống chiếu, phàn nàn:- Mẹ cứ đặt điều cho con mãi. Thật là ác, không cho người ta nuốt trôi miếng cơm nữa.Nàng nghẹn ngào, buông đũa đứng dậy toan bước xuống dưới nhà. Nhưng có tiếng xô ghế, rồi một bàn tay nắm chặt lấy cổ nàng:- Mày bảo mẹ tao ác à? Không ác để cho mày tự tiện đi theo trai phải không?Bàn tay như sắt bóp chặt xoay nàng lại. Liên thấy giáp mặt mình, cái mặt ghê sợ của Tích, hai mắt đỏ ngầu. Cái giận dữ làm tiếng hắn run lên:- Con đĩ!Liên thoáng nghĩ nét mặt thanh tao của Tâm ban sáng. Nàng khing bỉ nhìn chồng:- Buông tôi ra.Rồi nàng gục xuống dưới những cái đấm đá nặng nề. Lòng ghen ghét làm Tích khỏe thêm lên. Hắn nghiến răng lại đánh túi bụi. Hắn thấy ghét nàng đến cực điểm. Không phải vì nàng không yêu mà hắn căm tức. Nhưng nàng lại đi yêu một người khác, như đâm vào lòng tự ái của hắn. Sự ấy không bao giờ hắn tha thứ được.Khi Liên thấy tiếng nói, tỉnh lại, thì đã chiều. Mở mắt, nàng thấy đứa con đứng bên sợ hãi nhìn nàng. Liên vùng ngồi dậy, lo sợ, vì sực nhớ đã mất buổi làm. Nhưng khi cử động, nàng thấy khắp người đau đớn như giần, và cái quang cảnh buổi trưa lại hiện ra trong trí.Một sự căm hờn nỗi dậy trong lòng nàng, Liên nhớ ra ngày mai Tâm phải đổi vào Sài Gòn. Sao nàng không đi với Tâm được? Ai cấm? Mà tôi gì nàng ở đây để chịu những nỗi khổ sở như thế này? Phải đi, đi để thoát nơi địa ngục, đi để hưởng chút hạnh phúc mà nàng có quyền được hưởng ở đời.Nhưng đến ngày mai, những điều dự định của Liên tiêu tán cả. Nàng aÜm con ra tiễn Tâm ngoài ga, rồi để Tâm một mình bước lên xe hỏa mang theo đi cái hy vọng cuối cùng của đời nàng. Khi đoàn xe đã khuất, Liên thấy bao nhiêu nỗi đau khổ trỗi dậy ngập lòng. Nàng gục đầu vào chiếc cột sắt, rồi oà lên khóc.Ngày nọ nối tiếp ngày kia, Liên lại vẫn chịu cái đời khổ sở, đau đớn mọi ngày. Cái mộng một cuộc đời sung sướng với Tâm, Liên buồn rầu cho như là những vật tốt đẹp mà nàng thấy bày trong tủ kính các cửa hàng, những vật quý giá mà nàng tưởng không bao giờ có thể thuộc về nàng được.
Mục lục
Một Đời Người
Một Đời Người
Thạch LamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: mienĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Hà An
Mờ Nhân Ảnh
MộtHaiBa BốnĐúng sáu giờ, ông già đứng dạng háng cạnh máy nước, hô dõng dạc. Đấy là cách ông luyện khí công. Bao giờ cũng chỉ đếm đến bốn. Mấy chục năm rồi không mất giá, trượt giá thêm bớt số nào, nhưng nội lực hùng hậu đến mức cách cả dãy phố cũng nghe rõ mồn một. Chọc vào tai đúng sáu giờ sáng, như một đồng hồ báo thức mẫn cán. Miên nghiệm thấy nếu tỉnh giấc ở con số ba thì ngày hôm đó lắm chuyện rắc rối. Chẳng hạn đi xuống nhà sẽ gặp Cháo Vịt. Cháo Vịt luôn chào Miên một cách độc đáo, nói như hét :"Lấy chồng đi !", khi nào có thời gian thì nói dài hơn :"Học mãi. Lấy chồng đi ế bỏ mẹ!". Miên đáp lễ bằng nụ cười hệt của bố, cũng là một gien di truyền bất đắc dĩ. Bố Miên cận thị nặng, lần đầu đến nhà này lúng túng làm đổ xe đạp lên lưng Cháo Vịt. Cháo Vịt nhảy dựng lên hét: "Mù à. Xin lỗi đéo gì gẫy lưng người ta rồi." Sau thành hàng xóm, mỗi lần gặp bố Miên,Cháo Vịt chào rất to, vui tươi xởi lởi. Chỉ có ông già bị choáng bởi cú đụng độ đầu tiên nên lúc nào cũng giữ nụ cười ngơ ngác biết lỗi. Cháo Vịt xí xóa chuyện cũ, nhưng lo xa dặn con cái:-Thằng Lò thằng Bủm, cô giáo gọi đi học thêm thì cứ bảo là em phải ở nhà giúp mẹ vặt lông vịt. Học lắm vào lồi mắt ra đấy.Thằng Lò thằng Bủm nghe lời mẹ, thủng thẳng mấy năm một lớp, bù lại mắt mũi tinh ranh láu lỉnh, khỏe béo chùn chụt ai trông thấy cũng thích.Cháo Vịt cao ráo, thắt đáy lưng ong, môi bóng như thoa mỡ trên gương mặt đẹp gợi cảm. Một gánh cháo vịt nuôi ông chồng nghiện và đàn con. Mà lúc nào cũng cười khơ khớ, lại tươm tất cả rượu và đồ nhắm mỗi đêm ông chồng thức xem đá bóng. Hai vợ chồng cùng xem, một đêm như vậy là hai con vịt tử nạn. Cháo Vịt một mình xơi gọn con vịt luộc, tuốt cả cổ cánh lẫn phao câu. "Làm nghề gì ăn nghề ấy mà lị", Cháo Vịt giải thích, môi bóng nhẫy, có vẻ hết sức yêu nghề. Cháo Vịt là con dâu ông Khí Công. Bà Khí Công buôn vịt, riêng tiền lời chỗ bánh đúc nhồi vào cổ vịt cho tăng cân cũng đủ để ông bồi dưỡng đều đặn mỗi sáng một phở tái đập hai lòng đỏ trứng và cút rượu bổ thận tráng dương. Nhưng vì khí công ông tốt quá nên bà đâm rầy rà. Là bởi chiều chiều giời nóng, tầm năm giờ, đàn bà con gái túa ra máy nước giặt giũ, làm cơm thì ông cũng ra theo. Quần đùi mỏng dính, dây chun rão, ông vừa dội nước vừa thọc hai tay vào chà xát, nâng niu cục khí công. Cảnh tượng sếch xi quá thể, một lúc sau vòi nước vắng hẳn cánh đàn bà.Hai địa điểm ưa thích của ông Khí Công là máy nước và nhà xí. Đàn ông đàn bà trong xóm chung nhau trút buồn vào một nhà giải và hai cầu tiêu không chốt không móc, mỗi lần có người thì tế nhị khép hờ cánh lại. Nhưng ông Khí Công bao giờ cũng ngang nhiên đứng chính giữa phòng, cửa mở toang. Người ở trong hết đường ra, người ngoài tắc lối vào. Thực ra ông không cấm vận ai. Nhưng cái cách ông khó nhọc "vận công" làm đàn bà con gái phải tự cấm mình, nhu cầu càng cấp bách thì ông càng dềnh dàng vì bí tiểu. Miên đã hơn một lần bị ông Khí Công chắn mất đường ra. Ngồi chồm hỗm trên cầu tiêu hẹp, đếm từng giọt nước ông Khí Công ậm è rót xuống bên ngoài, nghe nhạc Khánh Ly ảo não vọng vào:"Cho trăm năm vào chết một ngày... Nhìn lại mình đời đã xanh rêu..."Không sợ ông Khí Công chỉ có ông La Rút. Ông này gầy nhom, chưa bao giờ thấy đặt chân tới hàng phở. Ông La Rút mặc quần pyjama cháo lòng, sơ mi dài tay kín cổ, đội mũ phớt. Ông hay ngồi trầm tư ở quán nước trước cổng ngõ, than thở cả cái xóm này vô học. Khi có Tây đi qua, bất kể già trẻ lớn bé, ông La Rút đều trịnh trọng tiến lại bắt tay bông giua xà va dõng dạc. Ông thực sự mừng rỡ khi gia đình Miên dọn đến ở. Hân hạnh giới thiệu là cán bộ xã hội về hưu, chuyên viên nghiên cứu tài liệu tiếng Tây, xài từ điển La rút xờ hàng ngày. "Cái xóm này chúng nó có biết La rút xờ là cái gì đâu !", ông than thở bi phẫn. Miên tò mò muốn xem cuốn từ điển quý của ông nhưng chưa bao giờ có dịp. Mẹ Miên thì chán ông La Rút ngay sau tuần lễ thứ nhất. Vì cứ nhè lúc buổi trưa cả nhà đang khép cửa nghỉ ngơi, ông La Rút lại trịnh trọng gõ còng cọc vào cánh cửa:-Xin phép ông giáo, xin phép bà giáo, cho tôi phơi nhờ cái quần đùi. Quần đùi ông La Rút trông còn thảm hại hơn quần đùi ông Khí Công. Ông cặp chặt vào dây phải bằng ba cái kẹp nhựa xanh đỏ, quý báu như treo quốc kỳ. Buổi chiều, ông lại lịch sự gõ cửa:-Xin phép ông giáo, xin phép bà giáo, tôi xin rút cái quần đùi. Nếu có hứng, ông còn bước vào nhà, uống nước chè, đàm đạo thời sự quốc tế và viện dẫn từ điển La rút xờ. Cháo Vịt coi thường ông La Rút ra mặt, bảo :"Cán bộ cán biếc gì lão ấy. Thổi kèn đám ma mà cứ lên mặt dậy đời". Miên để ý chỗ ông La Rút hay ngồi có cái biển vôi xộc xệch "Ban nhạc hiếu. Hỏi ông X." Từ đấy ngầm quan sát ông La Rút thấy nhất cử nhất động đều đúng là anh thợ kèn. Mặt ông người yêu đời nhìn cũng muốn rơi lệ, chưa cần thổi kèn đã hợp với nhà đám lắm.Sáng nay ông Khí Công mới hô đến ba thì ngừng lại. Cú ngắt đột ngột chưa từng thấy làm cả phố tỉnh ngủ. Là do ông La Rút khai mào. Mũ phớt ngay ngắn trên đầu, ông La Rút dõng dạc vỗ vai ông Khí Công:-Chỗ hàng xóm, tôi góp ý với ông từ giờ đừng làm náo động vào buổi sáng. Nếu ông thích đếm thì vào nhà mà đếm.Ông Khí Công há hốc mồm vì sự cả gan quá mức. Ông La Rút đĩnh đạc góp ý thêm:-Cũng đề nghị ông buổi chiều đừng tắm ở chỗ công cộng. Già rồi càng phải có đạo đức. Tụt quần tụt áo như thế là thiếu văn minh. Tôi lấy tình...Suýt nữa ông La Rút hỏng mất chỗ thổi kèn vì cú đấm của ông Khí Công. Máy nước nhốn nháo chia làm hai phe giữ hai ông già. Sau cùng, ông La Rút chỉnh lại mũ phớt, hầm hầm lên phường báo cáo. Ông Khí Công khinh bỉ tuyên bố:-Tao đã sống qua hai chế độ. Đế quốc Mỹ tao còn đéo sợ. Thách nó đem văn minh ra làm gì tao!Buổi chiều, để minh họa cho lời thách đố, ông Khí Công diện chiếc quần đùi mỏng nhất, ra máy nuớc từ bốn rưỡi, sớm hơn bình thường nửa tiếng. Không thấy ông La Rút ngồi ở chỗ mọi khi nhìn sang. Ông Khí Công kỳ cọ kỹ càng quá, ngay cả Cháo Vịt cũng không dám điềm nhiên ngồi vặt lông vịt như mọi khi. Bà Khí Công hầm hầm gọi chồng vào.Sáng hôm sau, không nghe tiếng hô của ông Khí Công. Ông mất tích. Cả nhà Cháo Vịt xôn xao bổ đi tìm. Bà Khí Công bỏ buổi chợ, nằm nhà rên hừ hừ. Đêm qua, ông Khí Công thừa lúc cả nhà ngủ say, lấy bình axít đổ vào mồm bà. Hành sự xong, ông âm thầm bỏ trốn. Tối trời, run tay ông đổ trượt, bà bị bỏng nhẹ, chỉ có cái chiếu cháy thâm đen lại. Chồng Cháo Vịt sục sạo khắp nơi, cuối cùng tìm ra ông đang ngồi đầu thú ở công an phường. Ông khóc hu hu xin đền tội đã giết mụ vợ lắm điều. Phải dỗ mãi ông mới chịu về nhà. Ông La Rút không góp ý gì. Ông bị cảm từ hôm đụng độ ở vòi nước, ngay cả lên nhà Miên phơi quần đùi cũng không thấy. Mất đến một tuần sau, cả xóm mới bị đánh thức bởi tiếng hô "Một. Hai. Ba. Bốn" của ông Khí Công. Âm lượng vẫn hùng hậu như xưa vì ông lại được bà bồi dưỡng bằng phở tái hai trứng và rượu bổ mỗi sáng. Bẵng đi không nghe, Miên ngạc nhiên thấy hóa ra mình đâm nhơ nhớ tiếng hô của ông.Hà Nội 11/03
Mục lục
Mờ Nhân Ảnh
Mờ Nhân Ảnh
Hà AnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đất bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 2 tháng 2 năm 2005
|
Hà An
Mờ Nhân Ảnh
MộtHaiBa BốnĐúng sáu giờ, ông già đứng dạng háng cạnh máy nước, hô dõng dạc. Đấy là cách ông luyện khí công. Bao giờ cũng chỉ đếm đến bốn. Mấy chục năm rồi không mất giá, trượt giá thêm bớt số nào, nhưng nội lực hùng hậu đến mức cách cả dãy phố cũng nghe rõ mồn một. Chọc vào tai đúng sáu giờ sáng, như một đồng hồ báo thức mẫn cán. Miên nghiệm thấy nếu tỉnh giấc ở con số ba thì ngày hôm đó lắm chuyện rắc rối. Chẳng hạn đi xuống nhà sẽ gặp Cháo Vịt. Cháo Vịt luôn chào Miên một cách độc đáo, nói như hét :"Lấy chồng đi !", khi nào có thời gian thì nói dài hơn :"Học mãi. Lấy chồng đi ế bỏ mẹ!". Miên đáp lễ bằng nụ cười hệt của bố, cũng là một gien di truyền bất đắc dĩ. Bố Miên cận thị nặng, lần đầu đến nhà này lúng túng làm đổ xe đạp lên lưng Cháo Vịt. Cháo Vịt nhảy dựng lên hét: "Mù à. Xin lỗi đéo gì gẫy lưng người ta rồi." Sau thành hàng xóm, mỗi lần gặp bố Miên,Cháo Vịt chào rất to, vui tươi xởi lởi. Chỉ có ông già bị choáng bởi cú đụng độ đầu tiên nên lúc nào cũng giữ nụ cười ngơ ngác biết lỗi. Cháo Vịt xí xóa chuyện cũ, nhưng lo xa dặn con cái:-Thằng Lò thằng Bủm, cô giáo gọi đi học thêm thì cứ bảo là em phải ở nhà giúp mẹ vặt lông vịt. Học lắm vào lồi mắt ra đấy.Thằng Lò thằng Bủm nghe lời mẹ, thủng thẳng mấy năm một lớp, bù lại mắt mũi tinh ranh láu lỉnh, khỏe béo chùn chụt ai trông thấy cũng thích.Cháo Vịt cao ráo, thắt đáy lưng ong, môi bóng như thoa mỡ trên gương mặt đẹp gợi cảm. Một gánh cháo vịt nuôi ông chồng nghiện và đàn con. Mà lúc nào cũng cười khơ khớ, lại tươm tất cả rượu và đồ nhắm mỗi đêm ông chồng thức xem đá bóng. Hai vợ chồng cùng xem, một đêm như vậy là hai con vịt tử nạn. Cháo Vịt một mình xơi gọn con vịt luộc, tuốt cả cổ cánh lẫn phao câu. "Làm nghề gì ăn nghề ấy mà lị", Cháo Vịt giải thích, môi bóng nhẫy, có vẻ hết sức yêu nghề. Cháo Vịt là con dâu ông Khí Công. Bà Khí Công buôn vịt, riêng tiền lời chỗ bánh đúc nhồi vào cổ vịt cho tăng cân cũng đủ để ông bồi dưỡng đều đặn mỗi sáng một phở tái đập hai lòng đỏ trứng và cút rượu bổ thận tráng dương. Nhưng vì khí công ông tốt quá nên bà đâm rầy rà. Là bởi chiều chiều giời nóng, tầm năm giờ, đàn bà con gái túa ra máy nước giặt giũ, làm cơm thì ông cũng ra theo. Quần đùi mỏng dính, dây chun rão, ông vừa dội nước vừa thọc hai tay vào chà xát, nâng niu cục khí công. Cảnh tượng sếch xi quá thể, một lúc sau vòi nước vắng hẳn cánh đàn bà.Hai địa điểm ưa thích của ông Khí Công là máy nước và nhà xí. Đàn ông đàn bà trong xóm chung nhau trút buồn vào một nhà giải và hai cầu tiêu không chốt không móc, mỗi lần có người thì tế nhị khép hờ cánh lại. Nhưng ông Khí Công bao giờ cũng ngang nhiên đứng chính giữa phòng, cửa mở toang. Người ở trong hết đường ra, người ngoài tắc lối vào. Thực ra ông không cấm vận ai. Nhưng cái cách ông khó nhọc "vận công" làm đàn bà con gái phải tự cấm mình, nhu cầu càng cấp bách thì ông càng dềnh dàng vì bí tiểu. Miên đã hơn một lần bị ông Khí Công chắn mất đường ra. Ngồi chồm hỗm trên cầu tiêu hẹp, đếm từng giọt nước ông Khí Công ậm è rót xuống bên ngoài, nghe nhạc Khánh Ly ảo não vọng vào:"Cho trăm năm vào chết một ngày... Nhìn lại mình đời đã xanh rêu..."Không sợ ông Khí Công chỉ có ông La Rút. Ông này gầy nhom, chưa bao giờ thấy đặt chân tới hàng phở. Ông La Rút mặc quần pyjama cháo lòng, sơ mi dài tay kín cổ, đội mũ phớt. Ông hay ngồi trầm tư ở quán nước trước cổng ngõ, than thở cả cái xóm này vô học. Khi có Tây đi qua, bất kể già trẻ lớn bé, ông La Rút đều trịnh trọng tiến lại bắt tay bông giua xà va dõng dạc. Ông thực sự mừng rỡ khi gia đình Miên dọn đến ở. Hân hạnh giới thiệu là cán bộ xã hội về hưu, chuyên viên nghiên cứu tài liệu tiếng Tây, xài từ điển La rút xờ hàng ngày. "Cái xóm này chúng nó có biết La rút xờ là cái gì đâu !", ông than thở bi phẫn. Miên tò mò muốn xem cuốn từ điển quý của ông nhưng chưa bao giờ có dịp. Mẹ Miên thì chán ông La Rút ngay sau tuần lễ thứ nhất. Vì cứ nhè lúc buổi trưa cả nhà đang khép cửa nghỉ ngơi, ông La Rút lại trịnh trọng gõ còng cọc vào cánh cửa:-Xin phép ông giáo, xin phép bà giáo, cho tôi phơi nhờ cái quần đùi. Quần đùi ông La Rút trông còn thảm hại hơn quần đùi ông Khí Công. Ông cặp chặt vào dây phải bằng ba cái kẹp nhựa xanh đỏ, quý báu như treo quốc kỳ. Buổi chiều, ông lại lịch sự gõ cửa:-Xin phép ông giáo, xin phép bà giáo, tôi xin rút cái quần đùi. Nếu có hứng, ông còn bước vào nhà, uống nước chè, đàm đạo thời sự quốc tế và viện dẫn từ điển La rút xờ. Cháo Vịt coi thường ông La Rút ra mặt, bảo :"Cán bộ cán biếc gì lão ấy. Thổi kèn đám ma mà cứ lên mặt dậy đời". Miên để ý chỗ ông La Rút hay ngồi có cái biển vôi xộc xệch "Ban nhạc hiếu. Hỏi ông X." Từ đấy ngầm quan sát ông La Rút thấy nhất cử nhất động đều đúng là anh thợ kèn. Mặt ông người yêu đời nhìn cũng muốn rơi lệ, chưa cần thổi kèn đã hợp với nhà đám lắm.Sáng nay ông Khí Công mới hô đến ba thì ngừng lại. Cú ngắt đột ngột chưa từng thấy làm cả phố tỉnh ngủ. Là do ông La Rút khai mào. Mũ phớt ngay ngắn trên đầu, ông La Rút dõng dạc vỗ vai ông Khí Công:-Chỗ hàng xóm, tôi góp ý với ông từ giờ đừng làm náo động vào buổi sáng. Nếu ông thích đếm thì vào nhà mà đếm.Ông Khí Công há hốc mồm vì sự cả gan quá mức. Ông La Rút đĩnh đạc góp ý thêm:-Cũng đề nghị ông buổi chiều đừng tắm ở chỗ công cộng. Già rồi càng phải có đạo đức. Tụt quần tụt áo như thế là thiếu văn minh. Tôi lấy tình...Suýt nữa ông La Rút hỏng mất chỗ thổi kèn vì cú đấm của ông Khí Công. Máy nước nhốn nháo chia làm hai phe giữ hai ông già. Sau cùng, ông La Rút chỉnh lại mũ phớt, hầm hầm lên phường báo cáo. Ông Khí Công khinh bỉ tuyên bố:-Tao đã sống qua hai chế độ. Đế quốc Mỹ tao còn đéo sợ. Thách nó đem văn minh ra làm gì tao!Buổi chiều, để minh họa cho lời thách đố, ông Khí Công diện chiếc quần đùi mỏng nhất, ra máy nuớc từ bốn rưỡi, sớm hơn bình thường nửa tiếng. Không thấy ông La Rút ngồi ở chỗ mọi khi nhìn sang. Ông Khí Công kỳ cọ kỹ càng quá, ngay cả Cháo Vịt cũng không dám điềm nhiên ngồi vặt lông vịt như mọi khi. Bà Khí Công hầm hầm gọi chồng vào.Sáng hôm sau, không nghe tiếng hô của ông Khí Công. Ông mất tích. Cả nhà Cháo Vịt xôn xao bổ đi tìm. Bà Khí Công bỏ buổi chợ, nằm nhà rên hừ hừ. Đêm qua, ông Khí Công thừa lúc cả nhà ngủ say, lấy bình axít đổ vào mồm bà. Hành sự xong, ông âm thầm bỏ trốn. Tối trời, run tay ông đổ trượt, bà bị bỏng nhẹ, chỉ có cái chiếu cháy thâm đen lại. Chồng Cháo Vịt sục sạo khắp nơi, cuối cùng tìm ra ông đang ngồi đầu thú ở công an phường. Ông khóc hu hu xin đền tội đã giết mụ vợ lắm điều. Phải dỗ mãi ông mới chịu về nhà. Ông La Rút không góp ý gì. Ông bị cảm từ hôm đụng độ ở vòi nước, ngay cả lên nhà Miên phơi quần đùi cũng không thấy. Mất đến một tuần sau, cả xóm mới bị đánh thức bởi tiếng hô "Một. Hai. Ba. Bốn" của ông Khí Công. Âm lượng vẫn hùng hậu như xưa vì ông lại được bà bồi dưỡng bằng phở tái hai trứng và rượu bổ mỗi sáng. Bẵng đi không nghe, Miên ngạc nhiên thấy hóa ra mình đâm nhơ nhớ tiếng hô của ông.Hà Nội 11/03
Mục lục
Mờ Nhân Ảnh
Mờ Nhân Ảnh
Hà AnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đất bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 2 tháng 2 năm 2005
|
Thái San
Mụ Hàng Vịt Xứ Miền Đông Nam
Ông Khuất quản lý khu chợ này nhiều năm. Vóc dáng không cao lắm, so với tầm mức của người Việt mình, da mặt hồng hào và vẻ mặt phúc hậu, mái tóc được cắt ngắn bình thường không theo mốt thời trang nhưng theo kiểu trọng tài đá banh, biểu hiện một con người trung thực, duy nhất có cặp mắt tinh tường cộng thêm trí phán đoán được dân chúng khen ngợi rất nhiều về thành tích bắt bọn móc túi, trộm vặt. Kể từ ngày giải phóng đến nay đã bước sang năm thứ hai mươi mốt, thì ông cũng trụ được mười tám năm tròn. Không chê trách là nhu nhược qụy lụy hay ông tính kỹ quá, nhưng qua biết bao gian truân, chịu đựng một cách khôn khéo để trụ vững với cái công việc quản lý khu chợ của cái xứ miền đông ngặt nghèo này không phải dễ như nhiều người ta tưởng. Nghe đến chữ chợ là ai cũng hiểu ngay ra một nơi phức tạp muôn mặt. Ngoài việc đấu thầu công khai bằng phong bì kín, ẩn, sau, phía trong những cái hụi chết lớn của ông này, nhỏ của bà kia, còn những ưu tiên chỗ sạp bán, lặng thinh với những gian hàng phải kiêng nể, tránh né hoặc lờ đi, bao nhiêu những cái vụn vặt, cấu ngắt, nhờ mua linh tinh vô hình vô dạng, những cái biếu xén qụy lụy cho đến những kẻ xin xỏ đớn hèn bẩn thỉu, sang trọng hay mạt hạng, không sao kể hết những phức tạp phiền toái. Ông thừa sức hiểu cho mấy cái nghề không mấy người ưa thích này, thậm chí ngày nào, ít nhiều cũng xảy ra vài vụ việc to tiếng cãi vã mà với khả năng linh hoạt khéo léo ông đã giải quyết êm thắm, chính vì công việc đã mang lại cho bản thân ông và gia đình một cuộc sống trung bình, nên đành phải chịu, sự chấp nhận, sự hiện hữu, dù rằng đã bao lần tìm hướng chọn việc khác thay đổi. Nói như thế chứ thực sự những cái lợi nhỏ không ít, tất nhiên cái phiền toái bực dọc cũng rất nhiều. Vậy nhưng nó là một công việc có nhiều người đứng ngoài ngấm nghé thèm thuồng, nào ai có biết ông đang đứng tần ngần. Lần đầu tiên ông giận uất người, vì một bà bán vịt. Trước mặt ông, người đàn bà bán vịt, bà vẫn khăng khăng không chịu đóng tiền hoa chi. Ông kiên nhẫn: -Tôi đề nghị chị đóng cho, tôi còn nhiều việc. Trên một khoảng góc trước bên phía phải của chợ. Mặt trước của khu chợ hướng về phía đông nam. Người đàn bà vẻ mặt đanh chắc, hai môi mỏng dính, thể hiện cho ta thấy một loại người nói nhiều, nhiều chuyện, chiếc áo cánh mặc không gọn gàng biểu hiện có tính nết bừa bãi, chật vật với cơm áo, bà ngồi chồm hổm với một bầy vịt mập màu lông sẻ. Tiếng the thé: -Lấy bóp mắt người ta sao? Tưởng nuôi được mấy con vịt dễ lắm hả. Vốn liếng giống, thức ăn đâu có sẵn để nhặt không. Cả ngày dang mưa dang nắng ngoài đồng, có phải ngồi trong mát, trong rợp, vô biên chế, rồi quy hoạch quy định. Nuôi vịt chẳng khác gì người, nặng nhẹ với nó, nó không đẻ, làm dữ nó chạy tán loạn, không gom lại một chỗ chỉ có nước ngồi đấy mà khóc. Ông Khuất bực lắm nhưng cũng vẫn phải lên tiếng: -Thôi tôi không nói nhiều với bà nữa. Đề nghị bà đóng hoa chi cho xong, tôi còn phải đi thu nơi khác. Mụ hàng vịt cố ý làm dữ nhưng ông Khuất vẫn kiên quyết nhẫn nại. Mình không khen hay ông Khuất, vì dù sao với ngần ấy năm nghề nghiệp, cuối cùng bà phải xuống nước. Bà nhìn ông hơi né tránh, đôi mắt chớp chậm lại như muốn che dấu ý tưởng tiểu xảo không muốn cho ông biết rõ rằng bà đã chịu xuống nước nhượng bộ. Lúc này bà hàng vịt cố tình nhìn thẳng vào ông Khuất như bắt gân nhau, biết không thể làm cách nào khác vẫn nói giữ trịch: -Cho tôi đóng làm hai lần? Ông Khuất cũng làm lởi xởi, như tự khẳng định cái cách xử sự vốn dĩ nó được tạo ra bởi những thành công trước bao nhiêu học hỏi sàng lọc “mềm nắn rắn buông”. Ông buông thõng to tiếng: -Được. Đóng trước năm ngàn, lát thu thêm. Ông Khuất trả lời dứt khoát như vuốt đầu kẻ thua cuộc, đưa tay nhận tiền thủng thẳng đếm lại, không xé biên lai bước đi. - Phải vậy chứ. Bà hàng vịt nói như chiến thắng của chính mình vừa đạt được, khi ông Khuất quay đi thật nhanh giấu nụ cười nghề nghiệp. Nghề dạy cho ông biết phải xử trí ra sao. Đằng sau mẹ hàng vịt vẫn sang sảng, như phân bua với quanh đấy. - Các ông bà thấy không. Cái xã miền đông này nhỏ như con cóc lại nằm dọc theo hai bên con đường nhựa thẳng, có năm sáu ấp đòi tinh giảm biên chế. Tinh giảm cái gì? Tôi thử hỏi tinh giảm bớt cái bộ máy cồng kềnh để tránh bớt cái đám ăn không ngồi rồi trên trốc chứ gì, không các bà đừng có mơ. Tôi đã nói thì tôi không sợ, đã sợ thì không nói. Tinh giảm bằng cách chia xã ra làm hai. Như vậy ta có hai bộ máy chính quyền xã vậy thì tinh giảm ở chỗ nào? Một số người lảng tránh. Bà hàng vịt ngưng một chút để cân vịt, rồi tiếp tục, đôi môi cong dẻo quẹo: - Ngẫm nghĩ chính là tui đây nè. Trước chứ vịt, một mình tôi chăn nuôi tất cả ba bốn trăm con, nay chia đôi cho thằng nhỏ nó nuôi một nửa, nó nuôi thì nó xài chứ nó nuôi cho mình xài đâu mà mừng. Có tiếng người ngoài xen: - Nhưng vịt nó khác, ấp nó khác, bà nói đến làm chi vậy. - Y chang. Vịt hay người, thì người nuôi xài chứ vịt nó xài ha? Đối với người thì người trên xài cũng vậy. Vẫn có người cãi lại: - Nhưng chia xã thì ít ấp đi. - Đấy chính là ở chỗ đấy. Ít người, nhưng ráng gồng lên nuôi thêm một cái bộ máy nữa, các ông, các bà nghe kịp không? - Cái này nữa này. Bầu cử các người hội đồng nhân dân ấp xã. Lẽ ra muốn để cho người dân chọn một danh sách thì chính quyền phải có lấy hai ba danh sách cho dân chọn chứ, đằng này chỉ có một để chọn một, rồi thêm vào đó một vài người lót đường để gạch bỏ. Ai gạch, bố trí con em, hoặc chọn sẵn người của mình ngồi đấy gạch theo quy định. Tôi không nói thì thôi chứ tôi nói rồi tôi phải nói cho hết. Có lẽ cách rao hàng của bà bán vịt đã thành công. Khách mua đã vây quanh, bà đã tíu tít nên không còn phát ra những âm thanh chộn rộn nữa. Hàng vịt vào cuối năm nay đắt khách. Chẳng mấy chốc bầy vịt đã vơi dần. Ông Khuất cũng thỉnh thoảng cũng đáo qua lại. Người dân ở đây chưa ai dám ăn nói hồ đồ, nên khi thấy mụ hàng vịt liều mạng nói ra những điều không nên nói, cũng có người khen kẻ chê. Thời buổi này khôn dại tại miệng nói năng không cẩn thận, đi tù như chơi. Nhiều người đoán, không chừng mụ thuộc gia đình cách mạng. Ông Khuất vẫn cứ tiếp tục công việc. Nhưng những câu nói của bà bán vịt vẫn ám ảnh theo ông. Giữa nơi chợ búa đông người coi như chỗ không người, bà đã phát ngôn bừa bãi. Ông cũng là một nhân viên cán bộ cơ quan nho nhỏ, ông cảm thấy bực mình. Đứng khách quan ta thấy bà hàng vịt nói có phần nào đúng, nhưng chỗ chợ không phải chỗ phát biểu lung tung. Thôi đành cho qua đi tất cả. Ông nghĩ vậy và cũng chẳng suy nghĩ thêm. Tiếng của bà hàng vịt cũng đã chấm dứt, tíu tít với khách hàng nên quên bẵng câu chuyện ban đầu. Lúc này nhiều người nhìn ông Khuất như dò phản ứng, chọc ghẹo: - Sáng sớm đã bị bà hàng vịt cho uống cà phê đen không đường mà cũng đành lòng vậy sao? Ông Khuất chữa thẹn: - Thôi kệ hơn thua với họ làm gì nữa cho thêm ồn ào. Ông Khuất trở lại qua hàng vịt một lần nữa. Bộ mặt bà hàng vịt né tránh cái nhìn của ông hơi cúi xuống, nhưng điềm nhiên hơn vui tốt hơn vì có lẽ đã bán hết đám vịt. Tự nhiên trong lòng ông dâng lên một nỗi niềm khó tả, giận sự vật xung quanh thì ít, bục dọc với chính mình thì nhiều. Nghĩ một điều gì mông lung lắm, hoặc phải đắn đo kỹ lưỡng nó có tính cách không công bằng, tất nhiên ở đời khôn dại cái miệng, họ phải chịu. Ông Khuất bước qua đường, vô tình chẳng ai nhìn theo. Có lẽ ông đang đi đến phòng điện thoại. Mọi người trong chợ bị câu chuyện bà hàng vịt gieo vào trong đầu như đám bụi đường tung lên rồi cả khu chợ hít phải gây khó chịu. Phần đông hay giật mình khi nghe tiếng rít của thắng xe, không ai hẹn ai cùng quay quắt trông nhìn dáo dác như một cái gì bất chợt có thể xảy đến. Và chắc nó sẽ phải xảy đến thôi ai ai cũng đều hiểu như vậy. Nhiều xe máy đứng chờ những người nhà vào chợ cũng tan dần. Phiên chợ cũng ngàn bớt qua đi. Nhưng có thể tin phong thanh trong chiều nay hoặc sớm mai đầy ắp trong buổi chợ sớm, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, tin thật trăm phần hoặc đơm đặt thêm cho nhiều ý vị, hay do miệng lưỡi của người. Ai cũng cảm thấy một điều băn khoăn thật nhỏ thật nhẹ. Dẫu gì tin chẳng mấy vui vẻ như nhiều tin khác, trong sự thinh lặng chịu đựng có sức dẻo dai xu thời của khu chợ miền đông nam.
Mục lục
Mụ Hàng Vịt Xứ Miền Đông Nam
Mụ Hàng Vịt Xứ Miền Đông Nam
Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: Thái san Nguồn: Thái SanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 3 năm 2005
|
Thái San
Mụ Hàng Vịt Xứ Miền Đông Nam
Ông Khuất quản lý khu chợ này nhiều năm. Vóc dáng không cao lắm, so với tầm mức của người Việt mình, da mặt hồng hào và vẻ mặt phúc hậu, mái tóc được cắt ngắn bình thường không theo mốt thời trang nhưng theo kiểu trọng tài đá banh, biểu hiện một con người trung thực, duy nhất có cặp mắt tinh tường cộng thêm trí phán đoán được dân chúng khen ngợi rất nhiều về thành tích bắt bọn móc túi, trộm vặt. Kể từ ngày giải phóng đến nay đã bước sang năm thứ hai mươi mốt, thì ông cũng trụ được mười tám năm tròn. Không chê trách là nhu nhược qụy lụy hay ông tính kỹ quá, nhưng qua biết bao gian truân, chịu đựng một cách khôn khéo để trụ vững với cái công việc quản lý khu chợ của cái xứ miền đông ngặt nghèo này không phải dễ như nhiều người ta tưởng. Nghe đến chữ chợ là ai cũng hiểu ngay ra một nơi phức tạp muôn mặt. Ngoài việc đấu thầu công khai bằng phong bì kín, ẩn, sau, phía trong những cái hụi chết lớn của ông này, nhỏ của bà kia, còn những ưu tiên chỗ sạp bán, lặng thinh với những gian hàng phải kiêng nể, tránh né hoặc lờ đi, bao nhiêu những cái vụn vặt, cấu ngắt, nhờ mua linh tinh vô hình vô dạng, những cái biếu xén qụy lụy cho đến những kẻ xin xỏ đớn hèn bẩn thỉu, sang trọng hay mạt hạng, không sao kể hết những phức tạp phiền toái. Ông thừa sức hiểu cho mấy cái nghề không mấy người ưa thích này, thậm chí ngày nào, ít nhiều cũng xảy ra vài vụ việc to tiếng cãi vã mà với khả năng linh hoạt khéo léo ông đã giải quyết êm thắm, chính vì công việc đã mang lại cho bản thân ông và gia đình một cuộc sống trung bình, nên đành phải chịu, sự chấp nhận, sự hiện hữu, dù rằng đã bao lần tìm hướng chọn việc khác thay đổi. Nói như thế chứ thực sự những cái lợi nhỏ không ít, tất nhiên cái phiền toái bực dọc cũng rất nhiều. Vậy nhưng nó là một công việc có nhiều người đứng ngoài ngấm nghé thèm thuồng, nào ai có biết ông đang đứng tần ngần. Lần đầu tiên ông giận uất người, vì một bà bán vịt. Trước mặt ông, người đàn bà bán vịt, bà vẫn khăng khăng không chịu đóng tiền hoa chi. Ông kiên nhẫn: -Tôi đề nghị chị đóng cho, tôi còn nhiều việc. Trên một khoảng góc trước bên phía phải của chợ. Mặt trước của khu chợ hướng về phía đông nam. Người đàn bà vẻ mặt đanh chắc, hai môi mỏng dính, thể hiện cho ta thấy một loại người nói nhiều, nhiều chuyện, chiếc áo cánh mặc không gọn gàng biểu hiện có tính nết bừa bãi, chật vật với cơm áo, bà ngồi chồm hổm với một bầy vịt mập màu lông sẻ. Tiếng the thé: -Lấy bóp mắt người ta sao? Tưởng nuôi được mấy con vịt dễ lắm hả. Vốn liếng giống, thức ăn đâu có sẵn để nhặt không. Cả ngày dang mưa dang nắng ngoài đồng, có phải ngồi trong mát, trong rợp, vô biên chế, rồi quy hoạch quy định. Nuôi vịt chẳng khác gì người, nặng nhẹ với nó, nó không đẻ, làm dữ nó chạy tán loạn, không gom lại một chỗ chỉ có nước ngồi đấy mà khóc. Ông Khuất bực lắm nhưng cũng vẫn phải lên tiếng: -Thôi tôi không nói nhiều với bà nữa. Đề nghị bà đóng hoa chi cho xong, tôi còn phải đi thu nơi khác. Mụ hàng vịt cố ý làm dữ nhưng ông Khuất vẫn kiên quyết nhẫn nại. Mình không khen hay ông Khuất, vì dù sao với ngần ấy năm nghề nghiệp, cuối cùng bà phải xuống nước. Bà nhìn ông hơi né tránh, đôi mắt chớp chậm lại như muốn che dấu ý tưởng tiểu xảo không muốn cho ông biết rõ rằng bà đã chịu xuống nước nhượng bộ. Lúc này bà hàng vịt cố tình nhìn thẳng vào ông Khuất như bắt gân nhau, biết không thể làm cách nào khác vẫn nói giữ trịch: -Cho tôi đóng làm hai lần? Ông Khuất cũng làm lởi xởi, như tự khẳng định cái cách xử sự vốn dĩ nó được tạo ra bởi những thành công trước bao nhiêu học hỏi sàng lọc “mềm nắn rắn buông”. Ông buông thõng to tiếng: -Được. Đóng trước năm ngàn, lát thu thêm. Ông Khuất trả lời dứt khoát như vuốt đầu kẻ thua cuộc, đưa tay nhận tiền thủng thẳng đếm lại, không xé biên lai bước đi. - Phải vậy chứ. Bà hàng vịt nói như chiến thắng của chính mình vừa đạt được, khi ông Khuất quay đi thật nhanh giấu nụ cười nghề nghiệp. Nghề dạy cho ông biết phải xử trí ra sao. Đằng sau mẹ hàng vịt vẫn sang sảng, như phân bua với quanh đấy. - Các ông bà thấy không. Cái xã miền đông này nhỏ như con cóc lại nằm dọc theo hai bên con đường nhựa thẳng, có năm sáu ấp đòi tinh giảm biên chế. Tinh giảm cái gì? Tôi thử hỏi tinh giảm bớt cái bộ máy cồng kềnh để tránh bớt cái đám ăn không ngồi rồi trên trốc chứ gì, không các bà đừng có mơ. Tôi đã nói thì tôi không sợ, đã sợ thì không nói. Tinh giảm bằng cách chia xã ra làm hai. Như vậy ta có hai bộ máy chính quyền xã vậy thì tinh giảm ở chỗ nào? Một số người lảng tránh. Bà hàng vịt ngưng một chút để cân vịt, rồi tiếp tục, đôi môi cong dẻo quẹo: - Ngẫm nghĩ chính là tui đây nè. Trước chứ vịt, một mình tôi chăn nuôi tất cả ba bốn trăm con, nay chia đôi cho thằng nhỏ nó nuôi một nửa, nó nuôi thì nó xài chứ nó nuôi cho mình xài đâu mà mừng. Có tiếng người ngoài xen: - Nhưng vịt nó khác, ấp nó khác, bà nói đến làm chi vậy. - Y chang. Vịt hay người, thì người nuôi xài chứ vịt nó xài ha? Đối với người thì người trên xài cũng vậy. Vẫn có người cãi lại: - Nhưng chia xã thì ít ấp đi. - Đấy chính là ở chỗ đấy. Ít người, nhưng ráng gồng lên nuôi thêm một cái bộ máy nữa, các ông, các bà nghe kịp không? - Cái này nữa này. Bầu cử các người hội đồng nhân dân ấp xã. Lẽ ra muốn để cho người dân chọn một danh sách thì chính quyền phải có lấy hai ba danh sách cho dân chọn chứ, đằng này chỉ có một để chọn một, rồi thêm vào đó một vài người lót đường để gạch bỏ. Ai gạch, bố trí con em, hoặc chọn sẵn người của mình ngồi đấy gạch theo quy định. Tôi không nói thì thôi chứ tôi nói rồi tôi phải nói cho hết. Có lẽ cách rao hàng của bà bán vịt đã thành công. Khách mua đã vây quanh, bà đã tíu tít nên không còn phát ra những âm thanh chộn rộn nữa. Hàng vịt vào cuối năm nay đắt khách. Chẳng mấy chốc bầy vịt đã vơi dần. Ông Khuất cũng thỉnh thoảng cũng đáo qua lại. Người dân ở đây chưa ai dám ăn nói hồ đồ, nên khi thấy mụ hàng vịt liều mạng nói ra những điều không nên nói, cũng có người khen kẻ chê. Thời buổi này khôn dại tại miệng nói năng không cẩn thận, đi tù như chơi. Nhiều người đoán, không chừng mụ thuộc gia đình cách mạng. Ông Khuất vẫn cứ tiếp tục công việc. Nhưng những câu nói của bà bán vịt vẫn ám ảnh theo ông. Giữa nơi chợ búa đông người coi như chỗ không người, bà đã phát ngôn bừa bãi. Ông cũng là một nhân viên cán bộ cơ quan nho nhỏ, ông cảm thấy bực mình. Đứng khách quan ta thấy bà hàng vịt nói có phần nào đúng, nhưng chỗ chợ không phải chỗ phát biểu lung tung. Thôi đành cho qua đi tất cả. Ông nghĩ vậy và cũng chẳng suy nghĩ thêm. Tiếng của bà hàng vịt cũng đã chấm dứt, tíu tít với khách hàng nên quên bẵng câu chuyện ban đầu. Lúc này nhiều người nhìn ông Khuất như dò phản ứng, chọc ghẹo: - Sáng sớm đã bị bà hàng vịt cho uống cà phê đen không đường mà cũng đành lòng vậy sao? Ông Khuất chữa thẹn: - Thôi kệ hơn thua với họ làm gì nữa cho thêm ồn ào. Ông Khuất trở lại qua hàng vịt một lần nữa. Bộ mặt bà hàng vịt né tránh cái nhìn của ông hơi cúi xuống, nhưng điềm nhiên hơn vui tốt hơn vì có lẽ đã bán hết đám vịt. Tự nhiên trong lòng ông dâng lên một nỗi niềm khó tả, giận sự vật xung quanh thì ít, bục dọc với chính mình thì nhiều. Nghĩ một điều gì mông lung lắm, hoặc phải đắn đo kỹ lưỡng nó có tính cách không công bằng, tất nhiên ở đời khôn dại cái miệng, họ phải chịu. Ông Khuất bước qua đường, vô tình chẳng ai nhìn theo. Có lẽ ông đang đi đến phòng điện thoại. Mọi người trong chợ bị câu chuyện bà hàng vịt gieo vào trong đầu như đám bụi đường tung lên rồi cả khu chợ hít phải gây khó chịu. Phần đông hay giật mình khi nghe tiếng rít của thắng xe, không ai hẹn ai cùng quay quắt trông nhìn dáo dác như một cái gì bất chợt có thể xảy đến. Và chắc nó sẽ phải xảy đến thôi ai ai cũng đều hiểu như vậy. Nhiều xe máy đứng chờ những người nhà vào chợ cũng tan dần. Phiên chợ cũng ngàn bớt qua đi. Nhưng có thể tin phong thanh trong chiều nay hoặc sớm mai đầy ắp trong buổi chợ sớm, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, tin thật trăm phần hoặc đơm đặt thêm cho nhiều ý vị, hay do miệng lưỡi của người. Ai cũng cảm thấy một điều băn khoăn thật nhỏ thật nhẹ. Dẫu gì tin chẳng mấy vui vẻ như nhiều tin khác, trong sự thinh lặng chịu đựng có sức dẻo dai xu thời của khu chợ miền đông nam.
Mục lục
Mụ Hàng Vịt Xứ Miền Đông Nam
Mụ Hàng Vịt Xứ Miền Đông Nam
Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: Thái san Nguồn: Thái SanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 3 năm 2005
|
Verga, Giovanni
Mụ Sói
Nguyễn Văn Sâm dịch
Người đàn bà ấy, dáng người dong dỏng cao, thon thả, dù đã qua rồi lứa tuổi xuân thì, vẫn còn bộ ngực chắc nịch và mái tóc đen huyền óng ả. Dầu nước da tái, mét chằng như người bị sốt rét kinh niên, cặp môi đỏ hồng và đôi mắt bồ câu đen nhánh của bà ta dư sức làm xiêu hồn lạc phách cánh đàn ông.Không hổ với biệt danh mụ Sói do dân làng gán cho, mụ yêu không biết mệt mỏi, cánh đàn bà con gái đều làm dấu thánh giá khi thoáng thấy dáng mụ đến gần, bước chân nhẹ nhàng như chó sói đang tìm mồi, đơn độc như nàng chó cái xấu nết. Mụ có thể cướp con trai hay người chồng của họ trong chớp mắt. Với đôi môi hồng ấy, với cái nhìn của đôi mắt đầy ma lực ấy, mụ đã cuốn hút biết bao nhiêu người rồi. Đỡ cái là mụ không bao giờ đi nhà thờ để làm lễ hay xưng tội gì hết, ngay cả vào những dịp lễ lạc lớn như Phục Sinh hay Giáng Sinh. Cha Angiolino, nhà thờ Saint Mary, đã sa đọa cũng tại vì mụ. Tội nghiệp cho cô nàng Maricchia, con gái của mụ, người đoan trang, hiền dịu, thế mà không một chàng trai nào dám ngõ lời cưới xin dù cô ta không thiếu gì áo quần đẹp đẽ lại thừa hưởng được đất địa thênh thang, không thua kém các cô khác cùng làng. Đến một ngày, mụ Sói phải lòng một chàng thanh niên bảnh trai vừa xong quân dịch trở về. Anh ta cùng cắt cỏ khô với mụ, cắt cho gia súc ở đám ruộng của ngài Chưởng Khế. Khát tình đến nơi mụ thấy da thịt mình cháy bỏng dưới làn vải. Khi mắt mụ chạm phải mắt anh, mụ cảm thấy cổ khát khô, nóng như trời tháng Sáu ở thung lũng. Nhưng anh chàng vẫn vô tình cắm đầu cắm cổ cắt và cắt, mắt luôn luôn hướng về đám cỏ khô. Anh hỏi: _ Má Pina, má có chuyện gì vậy hả? Trên cánh đồng mênh mông, ánh nắng ập xuống, chỉ có âm thanh của lũ ve sầu đáp lại. Mụ Sói chăm chỉ bó cỏ lại thành từng bó lớn, bó không biết mệt mỏi, không cần đứng thẳng lưng lần nào cho đở mõi, không buồn uống một chút nước cho đở khát, chỉ mong được đứng ngay sau Nanni trong lúc anh ta vẫn cắm cúi tay cắt, miệng hỏi: _ Má Pina, má cần gì không? Đến một tối, mụ Sói trả lời anh. Trong khi các chàng trai cắt cỏ khác đang lơ mơ ngủ trên sân đập cỏ, tay chân rã rời sau một ngày làm việc mệt nhọc. Trong bóng đêm, đàn chó trong làng tru lên văng vẳng. Mụ đáp: _ Em cần mình, mình là ánh dương, là mật ngọt của đời em, em cần mình. Nanni cười, trả lời: _ Má ơi, con thì con cần con gái của má mà thôi. Mụ Sói lặng lẽ đưa tay gãi đầu, bước đi. Mụ không trở lại sân đập cỏ nữa. Cho đến tháng Mười, mụ lại gặp Nanni khi anh ta nhận việc ở sát bên nhà mụ, chuyên ép những trái ô-liu. Tiếng xình xịch của máy ép dầu làm mụ thao thức suốt đêm. Mụ ra lịnh cho con gái: _ Mang bao ô-liu ra đây rồi đi theo tao. Nanni đang loay hoay xúc ô-liu đổ vô cối xay, miệng luôn luôn hét con lừa cất bước. Pina hỏi: _ Anh nói là thích con gái của ta phải không? Nanni hỏi lại: _ Má cho Maricchia những gì nào? _ Cho hết những gì cha nó để lại. Cái nhà ta đang ở cũng cho luôn. Ta chỉ cần một góc nhà bếp đủ trải một chiếc chiếu thôi. Nanni đáp: _ Vậy thì được, chúng tôi sẽ sống với nhau vào dịp Giáng Sinh nầy. Nanni mình mẩy đầy bụi bặm, nhầy nhụa dầu mỡ, da bốc lên mùi ô-liu lên men, dĩ nhiên nàng Rachicchia đâu bằng lòng. Mẹ cô nắm tóc cô, nghiến răng nói: _ Mầy phải lấy nó, không thì tao giết chết tươi ngay. ***Mụ Sói giờ có vẻ đau yếu. Quỷ dữ đã trở thành người tu hành rồi không chừng. Dân làng không thấy mụ đi đây đó hay ngồi trước cửa giương đôi mắt ngây dại ra nữa. Khi mụ nhìn vào gương mặt của chàng rể, đôi mắt ấy lại làm lòng anh ta hớn hở. Anh không chống cự lại được. ***Maricchia ở nhà nuôi con. Mụ Sói thì ra đồng làm việc như đàn ông với các đàn ông khác. Mụ nhổ cỏ, cuốc đất, cho bò ăn, tỉa giây nho vào tháng giêng có gió Đông Bắc thổi hay vào tháng Tám với gió Đông Nam từ Địa Trung Hải thổi về. Với những ngọn gió ấy, ngay cả lừa cũng phải cúi đầu xuống và các chú thợ thì ngủ úp mặt vô tường. Vào giờ giấc đặc biệt, giờ của ánh nắng trưa và hơi nóng ban chiều, thì không người đàn bà đàng hoàng nào lại thả bộ lang bang. Mụ Pina là nhân vật duy nhất có mặt ngoài đồng, mụ bước trên những khối đá nóng hừng hực, qua những gốc rạ cháy trơ còn gốc trên những cánh đồng mênh mông, mờ dần như sương khói. Mụ Sói lay Nanni. Dậy! Dậy đi! Nanni đương thiu thiu ngủ dưới một cái mương khô ở chân bờ rào, đầu gối lên tay. Dậy đi! Có rượu ngon để giải khát nè! Nanni trố mắt ra, nhìn mụ chòng chọc bằng cặp mắt còn vương giấc ngủ. Mụ đứng đối diện với anh, làn da xanh tái, bộ ngực căng phồng, đôi mắt đen nhánh. Anh đưa tay nhận rượu, như kẻ mất hồn. _ Không, đàn bà đàng hoàng không lang bang vào những buổi xế trưa nóng nực như thế nầy! Nanni vừa tức tửi nói vừa ôm đầu úp mặt vào cỏ dưới mương. _ Đi! Đi đi! đừng trở lại đây nữa! Và Mụ Sói đi ra, vừa cột lại mái tóc, vừa nhìn xuống đôi chân với cặp mắt đen huyền, mụ đi qua những gốc rạ nóng hổi. Nhưng mụ đã trở lại sân đập cỏ, trở lại nhiều lần, và Nanni không cưỡng lại được. Những khi mụ ta đến trễ, ở vào khoảng xế trưa nóng nực đó, thì anh ta lại tất ta tất tưởi đi tới tận đằng đầu đường vắng đứng đợi mụ, mồ hôi trán tươm ra. Nhưng rồi mỗi lần anh ta lại gảy đầu, bức tóc, lập đi lập lại. _ Đi. Đi đi! Đừng trở lại đây nữa! ***Maricchia khóc vùi suốt ngày suốt đêm. Mỗi lần thấy mẹ từ ruộng về, nét mặt nhợt nhạt, nín lặng, cô nhìn mẹ soi mói, mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt, giống hệt một con sói con. Cô lầu bầu: _ Đồi bại!. Đồ mẹ đồi bại! _ Coi chừng cái miệng mầy đó! _ Vụng trộm! Đồ vụng trộm! _ Câm miệng! _ Tôi sẽ đi thưa cảnh sát. Tôi đi thưa! _ Thưa đi! Maricchia đi thưa thật, tay bồng con, không khóc và sợ hãi nữa vì bây giờ cô đã thấy yêu người chồng đã được áp đặt cho mình, dù người ấy mình mẫy dính đầy bụi bặm, dầu mỡ, tẩm cả mùi ô-liu đang lên men. Viên cảnh sát đến gặp Nanni, nói tội anh ta có thể bị tống giam hay treo cổ. Nanni khóc rấm rức, vò đầu bứt tóc nhưng tuyệt nhiên không chối điều gì và cũng không xin tha thứ. Anh than van: _ Tôi bị cám dỗ!, sự cám dỗ của quỷ cái. Anh quỳ sụp xuống chân viên cảnh sát, xin được đem về trại giam. _ Ông cảnh sát ơi, làm ơn đưa tôi ra khỏi địa ngục nầy! Đem tôi tống giam hay treo cổ cũng được. Đừng để tôi nhìn thấy mụ ấy nữa, đừng bao giờ nữa! Mụ Sói chận ngang: Không! Khi tôi cho hắn cái nhà làm của hồi môn, tôi đã giữ lại một góc bếp cho tôi. Vậy nhà là nhà của tôi, tôi không đi đâu hết! ***Sau đó chẳng bao lâu, Nanni bị lừa đá vô ngực coi như sắp chết nhưng cha xứ không đến làm lễ ban phước trừ phi mụ Sói rời khỏi nhà. Mụ Sói đã đi và Nanni cũng chuẩn bị đi. Ngoan đạo thì phải vậy thôi. Anh ta xưng tội và nhận lễ ban thánh thể với dấu hiệu ăn năn rõ rệt, khiến láng giềng và những người hiếu kỳ phải ứa nước mắt, thương cho người bịnh. Và có lẽ hôm đó Nanni chết đi thì may cho anh. Sau khi anh bình phục thì con quỷ cái lại đến cám dỗ. _ Đi! Đi đi! Làm ơn để tôi yên!Nanni năn nỉ Mụ Sói, _ Tử thần sắp rước tôi đi rồi. Miricchia đang tuyệt vọng. Đầy trời thiên hạ đều biết chuyện nầy rồi. Không bao giờ gặp nhau nữa là điều hay cho bà lẫn cho tôi. Anh muốn móc mắt mình quăng đi để khỏi nhìn gặp đôi mắt Mụ Sói. Đôi mắt ấy khi nhìn đăm đăm vào mắt anh thì anh không còn làm chủ được linh hồn và thể xác mình nữa. Anh tuyệt vọng, không biết làm sao để thoát khỏi bùa mê. Anh đi nhà thờ cầu nguyện cho linh hồn mình nơi luyện ngục. Anh nhờ cha xứ và viên cảnh sát cứu giúp. Vào dịp lễ Phục Sinh, anh đi xin tội. Trước sự chứng kiến của các con chiên, anh đã bò dài qua sân nhà thờ, anh liếm sáu nắm sỏi để hành xác tạ lỗi. Khi Mụ Sói đến quyến rũ anh, anh nói thẳng: _ Nghe đây nè, đừng bao giờ trở lại sân đập cỏ nữa nhe. Theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ giết bà đó. Chắc chắn như vậy, chắc như có Chúa trên Trời. _ Giết em!, Mụ Sói trả lời, Em không sợ đâu, đời em còn có nghĩa gì đâu nếu thiếu anh. Từ vườn nhà, anh thấy dáng mụ từ xa, đương băng qua cánh đồng bắp xanh lơ. Anh ngưng tay cuốc, tới một bụi cây rút ra một cái rìu. Mụ Sói thấy Nanni tiến về phía mình, nước da anh tái mét, đôi mắt điên dại, cái rìu lấp loáng ánh thép dưới tia nắng. Mụ không bước lui nửa bước, cũng không hạ thấp tia nhìn, vẫn thản nhiên đi tới, chùm hoa đỏ trong tay, mắt nhìn thu cả hồn phách người ta. _ Cho mầy xuống địa ngục! Nanni quát lên nghẹn ngào.
Mục lục
Mụ Sói
Mụ Sói
Verga, GiovanniChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DacTrungĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Verga, Giovanni
Mụ Sói
Nguyễn Văn Sâm dịch
Người đàn bà ấy, dáng người dong dỏng cao, thon thả, dù đã qua rồi lứa tuổi xuân thì, vẫn còn bộ ngực chắc nịch và mái tóc đen huyền óng ả. Dầu nước da tái, mét chằng như người bị sốt rét kinh niên, cặp môi đỏ hồng và đôi mắt bồ câu đen nhánh của bà ta dư sức làm xiêu hồn lạc phách cánh đàn ông.Không hổ với biệt danh mụ Sói do dân làng gán cho, mụ yêu không biết mệt mỏi, cánh đàn bà con gái đều làm dấu thánh giá khi thoáng thấy dáng mụ đến gần, bước chân nhẹ nhàng như chó sói đang tìm mồi, đơn độc như nàng chó cái xấu nết. Mụ có thể cướp con trai hay người chồng của họ trong chớp mắt. Với đôi môi hồng ấy, với cái nhìn của đôi mắt đầy ma lực ấy, mụ đã cuốn hút biết bao nhiêu người rồi. Đỡ cái là mụ không bao giờ đi nhà thờ để làm lễ hay xưng tội gì hết, ngay cả vào những dịp lễ lạc lớn như Phục Sinh hay Giáng Sinh. Cha Angiolino, nhà thờ Saint Mary, đã sa đọa cũng tại vì mụ. Tội nghiệp cho cô nàng Maricchia, con gái của mụ, người đoan trang, hiền dịu, thế mà không một chàng trai nào dám ngõ lời cưới xin dù cô ta không thiếu gì áo quần đẹp đẽ lại thừa hưởng được đất địa thênh thang, không thua kém các cô khác cùng làng. Đến một ngày, mụ Sói phải lòng một chàng thanh niên bảnh trai vừa xong quân dịch trở về. Anh ta cùng cắt cỏ khô với mụ, cắt cho gia súc ở đám ruộng của ngài Chưởng Khế. Khát tình đến nơi mụ thấy da thịt mình cháy bỏng dưới làn vải. Khi mắt mụ chạm phải mắt anh, mụ cảm thấy cổ khát khô, nóng như trời tháng Sáu ở thung lũng. Nhưng anh chàng vẫn vô tình cắm đầu cắm cổ cắt và cắt, mắt luôn luôn hướng về đám cỏ khô. Anh hỏi: _ Má Pina, má có chuyện gì vậy hả? Trên cánh đồng mênh mông, ánh nắng ập xuống, chỉ có âm thanh của lũ ve sầu đáp lại. Mụ Sói chăm chỉ bó cỏ lại thành từng bó lớn, bó không biết mệt mỏi, không cần đứng thẳng lưng lần nào cho đở mõi, không buồn uống một chút nước cho đở khát, chỉ mong được đứng ngay sau Nanni trong lúc anh ta vẫn cắm cúi tay cắt, miệng hỏi: _ Má Pina, má cần gì không? Đến một tối, mụ Sói trả lời anh. Trong khi các chàng trai cắt cỏ khác đang lơ mơ ngủ trên sân đập cỏ, tay chân rã rời sau một ngày làm việc mệt nhọc. Trong bóng đêm, đàn chó trong làng tru lên văng vẳng. Mụ đáp: _ Em cần mình, mình là ánh dương, là mật ngọt của đời em, em cần mình. Nanni cười, trả lời: _ Má ơi, con thì con cần con gái của má mà thôi. Mụ Sói lặng lẽ đưa tay gãi đầu, bước đi. Mụ không trở lại sân đập cỏ nữa. Cho đến tháng Mười, mụ lại gặp Nanni khi anh ta nhận việc ở sát bên nhà mụ, chuyên ép những trái ô-liu. Tiếng xình xịch của máy ép dầu làm mụ thao thức suốt đêm. Mụ ra lịnh cho con gái: _ Mang bao ô-liu ra đây rồi đi theo tao. Nanni đang loay hoay xúc ô-liu đổ vô cối xay, miệng luôn luôn hét con lừa cất bước. Pina hỏi: _ Anh nói là thích con gái của ta phải không? Nanni hỏi lại: _ Má cho Maricchia những gì nào? _ Cho hết những gì cha nó để lại. Cái nhà ta đang ở cũng cho luôn. Ta chỉ cần một góc nhà bếp đủ trải một chiếc chiếu thôi. Nanni đáp: _ Vậy thì được, chúng tôi sẽ sống với nhau vào dịp Giáng Sinh nầy. Nanni mình mẩy đầy bụi bặm, nhầy nhụa dầu mỡ, da bốc lên mùi ô-liu lên men, dĩ nhiên nàng Rachicchia đâu bằng lòng. Mẹ cô nắm tóc cô, nghiến răng nói: _ Mầy phải lấy nó, không thì tao giết chết tươi ngay. ***Mụ Sói giờ có vẻ đau yếu. Quỷ dữ đã trở thành người tu hành rồi không chừng. Dân làng không thấy mụ đi đây đó hay ngồi trước cửa giương đôi mắt ngây dại ra nữa. Khi mụ nhìn vào gương mặt của chàng rể, đôi mắt ấy lại làm lòng anh ta hớn hở. Anh không chống cự lại được. ***Maricchia ở nhà nuôi con. Mụ Sói thì ra đồng làm việc như đàn ông với các đàn ông khác. Mụ nhổ cỏ, cuốc đất, cho bò ăn, tỉa giây nho vào tháng giêng có gió Đông Bắc thổi hay vào tháng Tám với gió Đông Nam từ Địa Trung Hải thổi về. Với những ngọn gió ấy, ngay cả lừa cũng phải cúi đầu xuống và các chú thợ thì ngủ úp mặt vô tường. Vào giờ giấc đặc biệt, giờ của ánh nắng trưa và hơi nóng ban chiều, thì không người đàn bà đàng hoàng nào lại thả bộ lang bang. Mụ Pina là nhân vật duy nhất có mặt ngoài đồng, mụ bước trên những khối đá nóng hừng hực, qua những gốc rạ cháy trơ còn gốc trên những cánh đồng mênh mông, mờ dần như sương khói. Mụ Sói lay Nanni. Dậy! Dậy đi! Nanni đương thiu thiu ngủ dưới một cái mương khô ở chân bờ rào, đầu gối lên tay. Dậy đi! Có rượu ngon để giải khát nè! Nanni trố mắt ra, nhìn mụ chòng chọc bằng cặp mắt còn vương giấc ngủ. Mụ đứng đối diện với anh, làn da xanh tái, bộ ngực căng phồng, đôi mắt đen nhánh. Anh đưa tay nhận rượu, như kẻ mất hồn. _ Không, đàn bà đàng hoàng không lang bang vào những buổi xế trưa nóng nực như thế nầy! Nanni vừa tức tửi nói vừa ôm đầu úp mặt vào cỏ dưới mương. _ Đi! Đi đi! đừng trở lại đây nữa! Và Mụ Sói đi ra, vừa cột lại mái tóc, vừa nhìn xuống đôi chân với cặp mắt đen huyền, mụ đi qua những gốc rạ nóng hổi. Nhưng mụ đã trở lại sân đập cỏ, trở lại nhiều lần, và Nanni không cưỡng lại được. Những khi mụ ta đến trễ, ở vào khoảng xế trưa nóng nực đó, thì anh ta lại tất ta tất tưởi đi tới tận đằng đầu đường vắng đứng đợi mụ, mồ hôi trán tươm ra. Nhưng rồi mỗi lần anh ta lại gảy đầu, bức tóc, lập đi lập lại. _ Đi. Đi đi! Đừng trở lại đây nữa! ***Maricchia khóc vùi suốt ngày suốt đêm. Mỗi lần thấy mẹ từ ruộng về, nét mặt nhợt nhạt, nín lặng, cô nhìn mẹ soi mói, mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt, giống hệt một con sói con. Cô lầu bầu: _ Đồi bại!. Đồ mẹ đồi bại! _ Coi chừng cái miệng mầy đó! _ Vụng trộm! Đồ vụng trộm! _ Câm miệng! _ Tôi sẽ đi thưa cảnh sát. Tôi đi thưa! _ Thưa đi! Maricchia đi thưa thật, tay bồng con, không khóc và sợ hãi nữa vì bây giờ cô đã thấy yêu người chồng đã được áp đặt cho mình, dù người ấy mình mẫy dính đầy bụi bặm, dầu mỡ, tẩm cả mùi ô-liu đang lên men. Viên cảnh sát đến gặp Nanni, nói tội anh ta có thể bị tống giam hay treo cổ. Nanni khóc rấm rức, vò đầu bứt tóc nhưng tuyệt nhiên không chối điều gì và cũng không xin tha thứ. Anh than van: _ Tôi bị cám dỗ!, sự cám dỗ của quỷ cái. Anh quỳ sụp xuống chân viên cảnh sát, xin được đem về trại giam. _ Ông cảnh sát ơi, làm ơn đưa tôi ra khỏi địa ngục nầy! Đem tôi tống giam hay treo cổ cũng được. Đừng để tôi nhìn thấy mụ ấy nữa, đừng bao giờ nữa! Mụ Sói chận ngang: Không! Khi tôi cho hắn cái nhà làm của hồi môn, tôi đã giữ lại một góc bếp cho tôi. Vậy nhà là nhà của tôi, tôi không đi đâu hết! ***Sau đó chẳng bao lâu, Nanni bị lừa đá vô ngực coi như sắp chết nhưng cha xứ không đến làm lễ ban phước trừ phi mụ Sói rời khỏi nhà. Mụ Sói đã đi và Nanni cũng chuẩn bị đi. Ngoan đạo thì phải vậy thôi. Anh ta xưng tội và nhận lễ ban thánh thể với dấu hiệu ăn năn rõ rệt, khiến láng giềng và những người hiếu kỳ phải ứa nước mắt, thương cho người bịnh. Và có lẽ hôm đó Nanni chết đi thì may cho anh. Sau khi anh bình phục thì con quỷ cái lại đến cám dỗ. _ Đi! Đi đi! Làm ơn để tôi yên!Nanni năn nỉ Mụ Sói, _ Tử thần sắp rước tôi đi rồi. Miricchia đang tuyệt vọng. Đầy trời thiên hạ đều biết chuyện nầy rồi. Không bao giờ gặp nhau nữa là điều hay cho bà lẫn cho tôi. Anh muốn móc mắt mình quăng đi để khỏi nhìn gặp đôi mắt Mụ Sói. Đôi mắt ấy khi nhìn đăm đăm vào mắt anh thì anh không còn làm chủ được linh hồn và thể xác mình nữa. Anh tuyệt vọng, không biết làm sao để thoát khỏi bùa mê. Anh đi nhà thờ cầu nguyện cho linh hồn mình nơi luyện ngục. Anh nhờ cha xứ và viên cảnh sát cứu giúp. Vào dịp lễ Phục Sinh, anh đi xin tội. Trước sự chứng kiến của các con chiên, anh đã bò dài qua sân nhà thờ, anh liếm sáu nắm sỏi để hành xác tạ lỗi. Khi Mụ Sói đến quyến rũ anh, anh nói thẳng: _ Nghe đây nè, đừng bao giờ trở lại sân đập cỏ nữa nhe. Theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ giết bà đó. Chắc chắn như vậy, chắc như có Chúa trên Trời. _ Giết em!, Mụ Sói trả lời, Em không sợ đâu, đời em còn có nghĩa gì đâu nếu thiếu anh. Từ vườn nhà, anh thấy dáng mụ từ xa, đương băng qua cánh đồng bắp xanh lơ. Anh ngưng tay cuốc, tới một bụi cây rút ra một cái rìu. Mụ Sói thấy Nanni tiến về phía mình, nước da anh tái mét, đôi mắt điên dại, cái rìu lấp loáng ánh thép dưới tia nắng. Mụ không bước lui nửa bước, cũng không hạ thấp tia nhìn, vẫn thản nhiên đi tới, chùm hoa đỏ trong tay, mắt nhìn thu cả hồn phách người ta. _ Cho mầy xuống địa ngục! Nanni quát lên nghẹn ngào.
Mục lục
Mụ Sói
Mụ Sói
Verga, GiovanniChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DacTrungĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Tadeusz Rozewicz
MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG
Bích Thư dịch
Sáng ấy, những tiếng gõ cửa mạnh, dồn dập và dứt khoát vang lên nơi nhà ông bà cụ Kowalski. Chỉ có một mình bà cụ ở nhà. Bà cụ tái xanh mặt, đờ người, sợ phải đối mặt với một tên cướp hay một kẻ bất lương. Khi nghe giọng nói quen thuộc của nhân viên tòa thị chính, bà cụ mới yên tâm, ra mở cửa. Nhân viên ấy mặc bộ đồng phục đính nút bạc, đội chiếc nón kết tròn. Trước vẻ sợ hãi của bà cụ, ông ta mỉm cười, thông báo bằng giọng long trọng: - Hai cụ được mời đến tòa thị chính vào lúc mười giờ sáng mai, để nhận huy chương mừng năm mươi năm cuộc sống hôn nhân gương mẫu. Đây là giấy mời. Rồi ông ta chuyển giọng, vẻ thân ái hơn: - Cho phép tôi được chúc mừng. Ông ta chào theo kiểu quân nhân và rời đi Khi ông cụ trở về, bà cụ tươi cười báo ngay tin mừng: - Tôi vừa nhận được thông báo của tòa thị chính. Chúng ta được thưởng huy chương vì cuộc sống gia đình gương mẫu. Sáng mai tôi và ông sẽ ra tòa thị chính. Ông cụ nhún vai, làu bàu: - Tôi không đi - Điều gì khiến ông cáu kỉnh vậy ? - Cuộc sống riêng của tôi, mẫu mực hay không, chỉ liên quan đến tôi. Chúng ta đâu có quen làm trò cười cho thiên hạ. Họ đừng có trông mong biến tôi thành kẻ lố bịch. - Kìa ông, họ sẽ giận chúng ta đấy. Tại sao lại sợ nhận lời chúc mừng của mọi người ? Tôi sẽ mặc chiếc áo đẹp màu xanh biển, cổ trắng. Đã năm năm nay tôi chưa có dịp mặc nó. - Thế thì bà cứ việc đi một mình. - Đi một mình ? Ông nói thế mà nghe được à ? Tôi đến đó một mình để nhận huy chương mừng cuộc sống chung của chúng ta à ? - Toàn là trò ngớ ngẩn ! Tôi tự hỏi cái huy chương ấy sẽ giúp ích gì cho bà trong những năm tuổi già còn lại. - Tôi xin ông. Đi ra ngoài sẽ khiến chúng ta khỏe và vui hơn. - Bà đã muốn gì thì bà nhất định làm cho bằng được. Thế lễ ấy diễn ra lúc mấy giờ ? - Họ bảo mười giờ. Mặt ông cụ sầm lại: - Bà biết mười giờ là giờ tôi đi dạo. Tôi không cần cái huy chương ấy. - Dù sao vẫn phải đến. Ông sẽ cạo mặt cho sáng sủa, mặc một chiếc áo sơ mi sạch, giày đánh xi bóng. Còn tôi, để hợp với chiếc áo xanh biển, tôi sẽ đeo đôi găng tay móc, ông nghĩ sao ? Ông cụ lau đi lau lại cái ống điếu, không trả lời. Sau khi thổi vài hơi xem ống đã thật thông chưa, ông cụ tỏ thái độ lầm lì: - Bà cứ đi, nếu bà thích. Tôi thì không. Bà muốn tôi làm cái gì với cái huy chương ấy ? Cuộc sống riêng của tôi chỉ liên quan đến tôi thôi.. Chường mặt ra chốn văn phòng rồi còn gì nữa ‚ Tôi không muốn biến mình thành tên hề, nhận những lời chế giễu sau lưng. - Ông đừng nạy cớ này nọ. Sáng mai chúng ta sẽ cùng đi. Chẳng có gì phải vội vã. Cứ như đi dạo vậy. Trong một thời gian dài, tôi chẳng nói chuyện với ai… - Bà chỉ cần nói với tôi. Tôi chẳng cần ý kiến người lạ . Nếu bà thích cứ đi một mình. - Ông đừng khăng khăng như vậy. Tôi để ông suy nghĩ đến sáng sớm mai. Hẳn ông sẽ đổi ý. Chúng ta sẽ cùng đi, chậm rãi, ngồi nghỉ một lát trên băng đá, ngắm người qua lại trước khi dự lễ. Cần phải giải trí một chút, ông khắt khe và cộc cằn quá đấy. Có đáng gì đâu mà ông lại mặt nặng như thế với tôi. Mà ông muốn giận thì cứ việc giận. Bà cụ mở ngăn kéo tủ, lấy ra chiếc áo sơ mi nam, khâu lại một cái nút, rồi lấy chiếc đầm màu xanh dương đem ra chải. Bà nói tiếp: - Ông chẳng thay đổi gì cả. Ông không bao giờ muốn tôi ra ngoài, cũng chẳng dẫn tôi đi chơi. Dạo mát, kịch, cà phê chỉ dành cho những người khác. Năm mươi năm trôi qua, cuộc sống vẫn buồn nản thế. Tôi không muốn phải trách ông, nhưng ông cũng phải thừa nhận điều này. Chỉ có một lần duy nhất ông đưa tôi đến tiệm cà phê, đúng một năm sau ngày cưới. Vậy mà lần ấy, ông không ngừng càu nhàu vì bánh ngọt không được tươi cho lắm. Cứ như là lỗi của tôi vậy. Những người chồng khác đưa vợ đi xem kịch, đi dạo, còn ông, lúc nào ông cũng đi một mình, cứ như một gã trai độc thân. Quần áo màu sáng, giày bóng lộn, cứ thế mà đi. Còn cái thân tôi chỉ có việc chúi đầu vào bếp, dọn dẹp, giặt giũ. Ông cụ nhìn chăm chú một tờ báo, giả điếc. Bà cụ nói tiếp: - Thời ấy, các chị bạn của tôi ao ước được như tôi. Họ trầm trồ: " Thật là một cặp vợ chồng hạnh phúc !". Còn tôi, tôi cắn răng, khóc thầm. Khi tàn cuộc chơi lẳng lơ, ông về nhà, làu bàu đòi cơm bưng nước rót, rồi lăn ra ngủ. Ông vay tiền và trả lãi cắt cổ cho những kẻ chuyên cho vay nặng lãi. Đương nhiên bọn chúng hết lời ca ngợi ông: " Chồng bà thật là một người tuyệt vời, một kho báu !". Tiền bạc trôi tuột khỏi nhà. Ông vung tiền bằng cả hay tay. Trong khi người vợ tội nghiệp này hết sức tính toán, dè sẻn để đủ chi tiêu, ông la cà trên đường, vung vẩy cây gậy, mồm huýt sáo, mắt liếc nhìn các cô gái đẹp. Ông có biết rằng các bà hàng xóm kể cho tôi nghe biết bao điều tệ hại về ông. Tôi chỉ biết giữ kín những chuyện này trong lòng, lặng lẽ khóc… Ông cụ buông tờ báo, hét lên: " Hôm nay bà bị con gì chích vậy ? Bà lắm lời quá, tôi không có một phút yêu tĩnh nào để đọc báo. Giờ thì bà trách tôi bù khú với bạn bè, thế tôi phải làm gì ? Bà không bao giờ nói một lời cho ra hồn. Óc của bà bé như óc chim. Vậy bà muốn tôi nói gì với bà ? Nói với mèo còn thú hơn. Sống với bà đầu óc tôi đâm mụ mị. Khi tôi trẻ, tôi là một chàng trai đầy nhiệt tình, ôm ấp bao mộng ước, thế giới như thuộc về tôi. Thế mà bà đã làm gì tôi ? Bà biến tôi thành một con bò già. Chẳng có gì khiến bà quan tâm, chỉ biết ăn với ngủ, như một con vật, chỉ khác là được khoác bộ quần áo nhàu nát. Còn tiền mà tôi tiêu, đó là tiền của tôi. Không phải à ? Của hồi môn mà bà mang về gồm những gì ? chỉ đúng có bộ quần áo bà mặc lúc tôi cưới bà. Người ta to nhỏ với tôi rằng gia đình bà có một tòa nhà. Tôi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, đâu có để ý có đến sáu kẻ thừa kế, hơn nữa thay vì một căn nhà đàng hoàng, đó chỉ là cái lều ván. Bà trách tôi thỉnh thoảng dùng một ly với bạn bè. Chẳng lẽ bà muốn tôi suốt ngày ở nhà để chịu đựng bà. Năm mươi năm trôi qua, bà đã có lần nào thốt ra một lời thông minh hay thú vị ? Bà không ngừng làm tôi chói tai bằng những lời ngu ngốc của bà ". Bà cụ khóc sụt sùi: "Ông nói thế mà nghe được à, ông không sợ Thượng Đế sao? Chính vì ông mà tôi đã làm hỏng đời mình, chẳng bao giờ rời tay khỏi đống xoong nồi, chỉ vì ông lúc nào cũng ngốn ngấu ăn, còn quá con lợn. Suốt ngày tôi hết nấu đến hầm món này món nọ, còn ông chỉ biết tọng vào họng, không nói được một lời cảm ơn. Quý ông còn muốn người vợ này đọc một bài diễn văn xuất sắc, thế quý ông có bao giờ thốt ra một câu thông minh hay tử tế "? Nhiều lần tôi muốn nhờ ông giải thích cho tôi điều này, điều nọ. Tôi còn trẻ, bao nhiêu ý tưởng nẩy ra trong đầu tôi. Tôi ngước nhìn những vì sao, muốn khóc mà không hiểu tại sao. Tôi muốn biết những gì đang xảy ra trên kia và nhiều điều khác nữa. Tóm lại, tôi muốn nói chuyện với ai đó. Nhưng ông, khi tôi vừa mở lời, ông đã gắt: "Để cho tôi yên, đã đến giờ ngủ ". Những lời mà ông dành cho tôi chỉ có thế, chẳng bao giờ tôi được nghe một câu tử tế. Có lẽ ông không có gì để nói vì ông chẳng biết gì cả. Ngày đầu tháng, ông quăng vài đồng bạc trên bàn cho tôi, như cho một con ở. Còn đòi hỏi của ông thì vô chừng ! Đến độ mẩu bánh tôi ăn mặn chát vì pha nước mắt, mọi món ngon để dành cho ông, để ông được vừa lòng. Cứ ăn hết đi, ông vua, chàng hiệp sĩ, ông chồng quý như vàng của tôi. Sự thể ấy kéo dài năm mươi năm đăng đẳng. Thượng Đế là chứng nhân duy nhất cho những dòng lệ buồn tủi của tôi „. Bà cụ nén tiếng thổn thức, ngẩng đầu lên: - Vậy ngày mai chúng ta sẽ cùng đi nhận huy chương chứ ? Truyện ngắn của TADEUSZ ROZEWICZ ( Ba Lan )- Bích Thư dịch Nguồn PNCN 2/4/2006
Mục lục
MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG
MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG
Tadeusz RozewiczChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Danh may: M_Hang Nguồn: Nguồn PNCNĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 14 tháng 6 năm 2006
|
Tadeusz Rozewicz
MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG
Bích Thư dịch
Sáng ấy, những tiếng gõ cửa mạnh, dồn dập và dứt khoát vang lên nơi nhà ông bà cụ Kowalski. Chỉ có một mình bà cụ ở nhà. Bà cụ tái xanh mặt, đờ người, sợ phải đối mặt với một tên cướp hay một kẻ bất lương. Khi nghe giọng nói quen thuộc của nhân viên tòa thị chính, bà cụ mới yên tâm, ra mở cửa. Nhân viên ấy mặc bộ đồng phục đính nút bạc, đội chiếc nón kết tròn. Trước vẻ sợ hãi của bà cụ, ông ta mỉm cười, thông báo bằng giọng long trọng: - Hai cụ được mời đến tòa thị chính vào lúc mười giờ sáng mai, để nhận huy chương mừng năm mươi năm cuộc sống hôn nhân gương mẫu. Đây là giấy mời. Rồi ông ta chuyển giọng, vẻ thân ái hơn: - Cho phép tôi được chúc mừng. Ông ta chào theo kiểu quân nhân và rời đi Khi ông cụ trở về, bà cụ tươi cười báo ngay tin mừng: - Tôi vừa nhận được thông báo của tòa thị chính. Chúng ta được thưởng huy chương vì cuộc sống gia đình gương mẫu. Sáng mai tôi và ông sẽ ra tòa thị chính. Ông cụ nhún vai, làu bàu: - Tôi không đi - Điều gì khiến ông cáu kỉnh vậy ? - Cuộc sống riêng của tôi, mẫu mực hay không, chỉ liên quan đến tôi. Chúng ta đâu có quen làm trò cười cho thiên hạ. Họ đừng có trông mong biến tôi thành kẻ lố bịch. - Kìa ông, họ sẽ giận chúng ta đấy. Tại sao lại sợ nhận lời chúc mừng của mọi người ? Tôi sẽ mặc chiếc áo đẹp màu xanh biển, cổ trắng. Đã năm năm nay tôi chưa có dịp mặc nó. - Thế thì bà cứ việc đi một mình. - Đi một mình ? Ông nói thế mà nghe được à ? Tôi đến đó một mình để nhận huy chương mừng cuộc sống chung của chúng ta à ? - Toàn là trò ngớ ngẩn ! Tôi tự hỏi cái huy chương ấy sẽ giúp ích gì cho bà trong những năm tuổi già còn lại. - Tôi xin ông. Đi ra ngoài sẽ khiến chúng ta khỏe và vui hơn. - Bà đã muốn gì thì bà nhất định làm cho bằng được. Thế lễ ấy diễn ra lúc mấy giờ ? - Họ bảo mười giờ. Mặt ông cụ sầm lại: - Bà biết mười giờ là giờ tôi đi dạo. Tôi không cần cái huy chương ấy. - Dù sao vẫn phải đến. Ông sẽ cạo mặt cho sáng sủa, mặc một chiếc áo sơ mi sạch, giày đánh xi bóng. Còn tôi, để hợp với chiếc áo xanh biển, tôi sẽ đeo đôi găng tay móc, ông nghĩ sao ? Ông cụ lau đi lau lại cái ống điếu, không trả lời. Sau khi thổi vài hơi xem ống đã thật thông chưa, ông cụ tỏ thái độ lầm lì: - Bà cứ đi, nếu bà thích. Tôi thì không. Bà muốn tôi làm cái gì với cái huy chương ấy ? Cuộc sống riêng của tôi chỉ liên quan đến tôi thôi.. Chường mặt ra chốn văn phòng rồi còn gì nữa ‚ Tôi không muốn biến mình thành tên hề, nhận những lời chế giễu sau lưng. - Ông đừng nạy cớ này nọ. Sáng mai chúng ta sẽ cùng đi. Chẳng có gì phải vội vã. Cứ như đi dạo vậy. Trong một thời gian dài, tôi chẳng nói chuyện với ai… - Bà chỉ cần nói với tôi. Tôi chẳng cần ý kiến người lạ . Nếu bà thích cứ đi một mình. - Ông đừng khăng khăng như vậy. Tôi để ông suy nghĩ đến sáng sớm mai. Hẳn ông sẽ đổi ý. Chúng ta sẽ cùng đi, chậm rãi, ngồi nghỉ một lát trên băng đá, ngắm người qua lại trước khi dự lễ. Cần phải giải trí một chút, ông khắt khe và cộc cằn quá đấy. Có đáng gì đâu mà ông lại mặt nặng như thế với tôi. Mà ông muốn giận thì cứ việc giận. Bà cụ mở ngăn kéo tủ, lấy ra chiếc áo sơ mi nam, khâu lại một cái nút, rồi lấy chiếc đầm màu xanh dương đem ra chải. Bà nói tiếp: - Ông chẳng thay đổi gì cả. Ông không bao giờ muốn tôi ra ngoài, cũng chẳng dẫn tôi đi chơi. Dạo mát, kịch, cà phê chỉ dành cho những người khác. Năm mươi năm trôi qua, cuộc sống vẫn buồn nản thế. Tôi không muốn phải trách ông, nhưng ông cũng phải thừa nhận điều này. Chỉ có một lần duy nhất ông đưa tôi đến tiệm cà phê, đúng một năm sau ngày cưới. Vậy mà lần ấy, ông không ngừng càu nhàu vì bánh ngọt không được tươi cho lắm. Cứ như là lỗi của tôi vậy. Những người chồng khác đưa vợ đi xem kịch, đi dạo, còn ông, lúc nào ông cũng đi một mình, cứ như một gã trai độc thân. Quần áo màu sáng, giày bóng lộn, cứ thế mà đi. Còn cái thân tôi chỉ có việc chúi đầu vào bếp, dọn dẹp, giặt giũ. Ông cụ nhìn chăm chú một tờ báo, giả điếc. Bà cụ nói tiếp: - Thời ấy, các chị bạn của tôi ao ước được như tôi. Họ trầm trồ: " Thật là một cặp vợ chồng hạnh phúc !". Còn tôi, tôi cắn răng, khóc thầm. Khi tàn cuộc chơi lẳng lơ, ông về nhà, làu bàu đòi cơm bưng nước rót, rồi lăn ra ngủ. Ông vay tiền và trả lãi cắt cổ cho những kẻ chuyên cho vay nặng lãi. Đương nhiên bọn chúng hết lời ca ngợi ông: " Chồng bà thật là một người tuyệt vời, một kho báu !". Tiền bạc trôi tuột khỏi nhà. Ông vung tiền bằng cả hay tay. Trong khi người vợ tội nghiệp này hết sức tính toán, dè sẻn để đủ chi tiêu, ông la cà trên đường, vung vẩy cây gậy, mồm huýt sáo, mắt liếc nhìn các cô gái đẹp. Ông có biết rằng các bà hàng xóm kể cho tôi nghe biết bao điều tệ hại về ông. Tôi chỉ biết giữ kín những chuyện này trong lòng, lặng lẽ khóc… Ông cụ buông tờ báo, hét lên: " Hôm nay bà bị con gì chích vậy ? Bà lắm lời quá, tôi không có một phút yêu tĩnh nào để đọc báo. Giờ thì bà trách tôi bù khú với bạn bè, thế tôi phải làm gì ? Bà không bao giờ nói một lời cho ra hồn. Óc của bà bé như óc chim. Vậy bà muốn tôi nói gì với bà ? Nói với mèo còn thú hơn. Sống với bà đầu óc tôi đâm mụ mị. Khi tôi trẻ, tôi là một chàng trai đầy nhiệt tình, ôm ấp bao mộng ước, thế giới như thuộc về tôi. Thế mà bà đã làm gì tôi ? Bà biến tôi thành một con bò già. Chẳng có gì khiến bà quan tâm, chỉ biết ăn với ngủ, như một con vật, chỉ khác là được khoác bộ quần áo nhàu nát. Còn tiền mà tôi tiêu, đó là tiền của tôi. Không phải à ? Của hồi môn mà bà mang về gồm những gì ? chỉ đúng có bộ quần áo bà mặc lúc tôi cưới bà. Người ta to nhỏ với tôi rằng gia đình bà có một tòa nhà. Tôi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, đâu có để ý có đến sáu kẻ thừa kế, hơn nữa thay vì một căn nhà đàng hoàng, đó chỉ là cái lều ván. Bà trách tôi thỉnh thoảng dùng một ly với bạn bè. Chẳng lẽ bà muốn tôi suốt ngày ở nhà để chịu đựng bà. Năm mươi năm trôi qua, bà đã có lần nào thốt ra một lời thông minh hay thú vị ? Bà không ngừng làm tôi chói tai bằng những lời ngu ngốc của bà ". Bà cụ khóc sụt sùi: "Ông nói thế mà nghe được à, ông không sợ Thượng Đế sao? Chính vì ông mà tôi đã làm hỏng đời mình, chẳng bao giờ rời tay khỏi đống xoong nồi, chỉ vì ông lúc nào cũng ngốn ngấu ăn, còn quá con lợn. Suốt ngày tôi hết nấu đến hầm món này món nọ, còn ông chỉ biết tọng vào họng, không nói được một lời cảm ơn. Quý ông còn muốn người vợ này đọc một bài diễn văn xuất sắc, thế quý ông có bao giờ thốt ra một câu thông minh hay tử tế "? Nhiều lần tôi muốn nhờ ông giải thích cho tôi điều này, điều nọ. Tôi còn trẻ, bao nhiêu ý tưởng nẩy ra trong đầu tôi. Tôi ngước nhìn những vì sao, muốn khóc mà không hiểu tại sao. Tôi muốn biết những gì đang xảy ra trên kia và nhiều điều khác nữa. Tóm lại, tôi muốn nói chuyện với ai đó. Nhưng ông, khi tôi vừa mở lời, ông đã gắt: "Để cho tôi yên, đã đến giờ ngủ ". Những lời mà ông dành cho tôi chỉ có thế, chẳng bao giờ tôi được nghe một câu tử tế. Có lẽ ông không có gì để nói vì ông chẳng biết gì cả. Ngày đầu tháng, ông quăng vài đồng bạc trên bàn cho tôi, như cho một con ở. Còn đòi hỏi của ông thì vô chừng ! Đến độ mẩu bánh tôi ăn mặn chát vì pha nước mắt, mọi món ngon để dành cho ông, để ông được vừa lòng. Cứ ăn hết đi, ông vua, chàng hiệp sĩ, ông chồng quý như vàng của tôi. Sự thể ấy kéo dài năm mươi năm đăng đẳng. Thượng Đế là chứng nhân duy nhất cho những dòng lệ buồn tủi của tôi „. Bà cụ nén tiếng thổn thức, ngẩng đầu lên: - Vậy ngày mai chúng ta sẽ cùng đi nhận huy chương chứ ? Truyện ngắn của TADEUSZ ROZEWICZ ( Ba Lan )- Bích Thư dịch Nguồn PNCN 2/4/2006
Mục lục
MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG
MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG
Tadeusz RozewiczChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Danh may: M_Hang Nguồn: Nguồn PNCNĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 14 tháng 6 năm 2006
|
nhiều tác giả
Nam Cao
Tiểu sử
Nam Cao tên thật là Trần Hữu Tri (1915-1951) thuộc thế hệ văn học tiền chiến nhưng mất rất sớm trong những ngày đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. Tác phẩm của ông quan trọng là của thời trước chiến tranh với những khổ đau của dân quê và những hủ tục của một thời mà con người nghèo nàn chỉ biết bám víu vào những hư vị hão trong thôn đảng. Giá trị con người được đề cao trong truyện của Nam Cao, nhất là trong truyện ngắn nổi danh Chí Phèo mà trước đây ít người được biết. Truyện ngắn Nam Cao có nghệ thuật trong kết cấu và ngôn từ . Nhiều truyện của ông mang tính cách tâm lý đến bây giờ vẫn còn là những khuôn thước tốt cho người muốn bước vào lãnh vực truyện ngắn. Với Nam Cao, ta có thể nói như với Edgar Poe, truyện ngắn đã thành hình và có quy luật riêng của nó . Có những nhà văn mà tác phẩm càng đi vào thời gian càng có giá trị Nam Cao ở vào trường hợp đó . Truyện của ông là những bộ nhớ ghi lại một cách sống động những sinh hoạt đặc biệt của nông thôn Việt Nam cách đây nửa thế kỷ . Ta yêu mến dân tộc ta . Ta tha thiết với những gì mà dân tộc ta đã trải qua tất nhiên ta tha thiết và mến yêu những nét chấm phá trong truyện của Nam Cao . Ở đây có đầy đủ hết, từ anh mõ nghèo nàn nhưng ai cũng sợ, đến những chức dịch luôn luôn ậm ọc nhưng chỉ biết có những miếng đỉnh chung tại chốn đình chung, từ một anh tha phương cầu thực tấp vào sống nhờ trong làng đến một người lính tập có dịp ra khỏi lũy tre làng xã nên đã mở mắt với đời ... đủ cả . Có người nói Nam Cao nổi tiếng nhờ truyện Chí Phèo . Đúng, nhưng thiếu, Chí Phèo là tuyện đỉnh văn chương của Nam Cao, và các truyện khác của ông cũng là những tác phẩm rất có giá trị trong văn chương Việt.
Mục lục
Nam Cao
Nam Cao
nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
many authors
Nam Cao
Story
Nam Cao's real name is Tran Huu Tri (1915-1951) who belonged to the pre-war literary generation but died very early in the early days of the resistance war against the French. His work is important in the pre-war era with the suffering of the countryside and the bad customs of a time when poor people only knew how to cling to the vanities of the village party. Human values are emphasized in Nam Cao's stories, especially in the famous short story Chi Pheo that few people previously knew. Nam Cao's short story has art in structure and language. Many of his stories are psychological in nature and are still good models for people who want to enter the field of short stories. With Nam Cao, we can say like with Edgar Poe, the short story has taken shape and has its own rules. There are writers whose works become more valuable as they age. Nam Cao is in that case. His stories are memories that vividly record the special activities of rural Vietnam half a century ago. I love my people. I am passionate about what our people have gone through, of course I am passionate about and love the highlights in Nam Cao's story. There's everything here, from the poor miner who everyone is afraid of, to the civil servants who are always busy but only know how to have a few pieces of food at the common communal house, from a foreigner who comes to live in the village in search of food. In the village, a trainee soldier had the opportunity to leave the bamboo fence of the village, so he opened his eyes to life... everything. Some people say that Nam Cao is famous thanks to the story Chi Pheo. Yes, but lacking, Chi Pheo is Nam Cao's literary masterpiece, and his other stories are also very valuable works in Vietnamese literature.
Table of contents
Nam Cao
Nam Cao
many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Trần Huy Phụng
Nam vô tửu
(Hài kịch ngắn có mổi một màn)
Tiếng loa hậu trường : “Chào mừng xuân mới, xin hiến quý vị vở kịch ngắn NAM VÔ TỬU với 4 nhân vật chính, người tứ xứ ở cả 3 miền nhưng cùng làm trong một Xí nghiệp đang ăn nên làm ra. Sau nhiều vụ quắc cần câu ở Xí nghiệp, 4 vị hình như chưa đã nên lại rủ nhau gày sòn gtất niên trong quán rượu quen thuộc. ” Màn từ từ kéo lên, 4 trự quần áo xốc xếch, ngồi trên chiếc chiếu trải giữa sân khấu, 1 trự tay trái cầm chai rượu cỡ 1 lít, tay phải cầm ly cối có tay cầm, loại dùng uống bia,Tiếng loa hậu trường : “Xin trân trọng giới thiệu : vị cầm chai tạm gọi là anh Hai, 3 vị còn lại theo chiều quay kim đồng hồ tạm gọi là các anh Ba, Tư, Năm cho tiện. Vở kịch xin được bắt đầu …. “ Anh Hai :- Nào các huynh, tôi là người đề xuất nên xin phép làm chủ xị. Bữa nay là tất niên, chúng ta gập nhau ở đây … gọi là ,.. là … “Tứ hải giao huynh đệ”. Ờ…ờ …bữa tất niên này phài uống cho say, chưa say tiếp tục uống cho đến khi không về được mới thôi. À..à .. mà này … tôi rót đầy ly uống trước, rót tiếp 1 ly rồi đưa cả ly lẫn chai cho chú Ba đây, chú Ba sẽ có mấy lời rồi uống cạn… rồi rót tiếp ly khác thật đầy, đưa cả chai cho chú Tư…cứ thế mà xoay vòng…Tất cả đều hét lên :- Đồng ý…ý…ý…Anh Hai :- Bây giờ xin bắt đầu , Anh Hai uống một hơi cạn ly, từ tốn rót ly khác, trịnh trịnh trọng đưa cả chai và ly cho anh Ba lè nhè :- Nào… xin mời … Nam vô tửu …Anh Ba cũng trịnh trọng đỡ chai và ly :- Xin tiếp lời đại ca…Nam vô tửu như cờ vô phong …Ba làm một hơi cạn ly- đệ xin uống cho gió nổi ào ào…..Ba rót ly khác nhưng chỉ còn chút xíu liền quay vào hậu trường hét lên- Chủ quán đâu… sao mới 2 ly đã cạn thế này , bộ cân đong gian dối hả ???Chủ quán tất tả chạy ra :- Xin quý khách thông cảm, từ sáng đến giờ quán tôi phục vụ liên tục mà vụ nào ly chén cũng bể tan tành … tất niên mà.- Không nói chuyện ly chén, mà nói chuyện rượu kia, đưa cả két ra đây…- Dạ… dạ… két để bia nhạt thếch, đế phải để trong lu…- Thế thì đưa cả lu ra đâyChủ quán :- Chúng mày đâu…, khiêng nốt cái lu Gò… Gò.. gì đó ra đâyHai anh giúp việc khiêng cái lu tồ chảng bịt vải đỏ nơi miệng và kèm theo cái gáo nhựa.Chủ quán :- Xin mời quý khách… Bảo đảm hết lu này quý khách có thể lên tiên cảnh hát Kara với bày tiên nữ, hoặc xuống âm ti thăm Bến Mê thưởng thức điệu hò …. Nhưng xin qúy khách đưa tiền trước !!!Tất cả 4 vị đều móc bóp quăng ra :- Được, tiền đây, lấy cho đủ… đừng có lấy thừa … lương tháng 13 của chúng tôi đấy!!!Ba vục gáo nhựa vào lu, múc rót đầy tràn ly trịnh trọng đưa cả gáo và ly cho Tư. Tư nâng cao ly ngắm nghía rồi lè nhè :- Đệ xin cạn ly này… ờ ..ờ .. à .. à mà gì ấy nhỉ … Tư vỗ trán một cái ..ờ ờ, nhớ ra rồi… gió nổi, phải gió nổi, đúng là gió nổi đùng đùng, cờ bay phần phật… gió nổi đùng đùng …Tư nốc một hơi cạn sạch rồi vục ly rượu vào lu,- Gió nổi đùng đùng… gió cấp 12 chứ không phải rỡn …, gió lôi cả cờ, cả cán lẫn thằng cầm cờ đi tuốt luốt…Hai :- Ê.. ê… thằng này bậy quá, lôi người đi thì lấy ai ngồi lai rai với mày hở ???- Xin lỗi, đệ biết anh Hai võ nghệ siêu phàm… tông phái “ Thừa Lâm Tự”. Anh Hai” ngồi tấn” vững như bàn thạch, nên chỉ cờ và cán bay đi thôi… .Tư đưa ly rượu sóng sánh cho Năm rồi cầm đũa chọc chọc vào các tô dĩa bỗng la lớn :- Ê … này.. tất niên mà sao không có gà, chỉ toàn heo với bò thôi cà……Năm làm một hơi hết ly, múc ly khác đưa cho Hai :- Anh Tư không chịu đọc báo nên không “ thời sự “ chút nào !!! Cái con “ vi dút HTV5 ?? gì đó nó chén sạch cả gà lẫn vịt rồi. Đầu tiên nó sơi hết gà của các nước trên thế giới… rồi nó mò sang ta … Ở cái tỉnh Tiền Giang, An Giang , Hậu giang gì gì đó nó chén trụi không còn một cái lông….Hai cạn ly, không quên múc đầy ly rồi đưa cho Ba- Chú năm nói đúng đấy. tớ xem báo còn thấy nói nó chén hết gà rồi còn chén cả người nữa mới tởn chứ…Đấy … đấy… cái thằng nhỏ tên gì.. ở tỉnh gì… đấy đã bị nó vồ rồi.Sau khi làm nghĩa vụ cạn ly và đưa ly đầy cho Tư, Ba góp chuyện :- Chuyện anh Hai và chú Năm chỉ là chuyện nhỏ. Cái con vi dút gì 5 ấy chỉ vồ con nít thôi. Bây giờ ấy à … cái con “ HTV Ét ? “ mới là đáng sợ. Mỗi năm nó sơi tái hàng triệu người cả già lẫn trẻ trên khắp thế giới. Đúng là loài ác ôn, trẻ không tha, già không thương, cóc nhái ễnh ương chén tuốt !!!Tư vừa nốc cạn ly vừa xua tay :- Mấy cái vụ ấy Diễm xưa rồi. Báo Lao động vừa loan tin có ông bác sĩ nào ở Chợ Quán ấy, chỉ với bài thuốc hai vị, giá mỗi thang chỉ bằng giá 2 mớ rau muống, thế mà chữa khối người khỏi bệnh ung thư ! Những bệnh nhân này khỏi rồi đang tới tấp viết thư cảm ơn quá trời luôn.- Ờ..ờ .. tin có giá đấy. Ông bác sĩ này chắc được thưởng to lắm, nhậu cả năm không hết tiền.- Thưởng cái cóc khô gì. Ổng viết đơn lên bộ đề nghị về xem xét gì đó đã 5 năm nay mà bộ vẫn im re.- Ờ hé, kỳ thật, bộ toàn những tiến sĩ, trạng nguyên mà cái vụ này lại tịt ngắc. Chí ít cũng cho mợi người biết cái bệnh viện một năm nhận bao nhiêu người ung thư, bao nhiêu người về với vợ con, bao nhiêu người về với ông Bành tổ, trong đó riêng cái ông kia đã chữa trị bao nhiêu người. Bọn dân đen biết tin này sẽ đỡ bao nhiêu tiền cúng cho ông đồng bà cốt, có bệnh thì vái tứ phương màAnh Tư tợp một hơi , vục ly vào lu múc ly khác đưa cho anh Năm :- Có thể các vị ấy còn bận giải quyết cho mấy ông thầy Tầu hành nghề móc túi bà con. Mà thôi, mấy thằng ngu đâm đầu vào mất lão thầy Tầu ấy cho chết. Mấy lại tiệc tất niên mà nói chuyện chết chóc, bệnh tật ớn quá. Trên báo thiếu gì chuyện hay mà sao không lôi ra, như cái chuyện ngày xưa có ông Bộ trưởng nào đó phải đi 7 lần mới xin được giấy đăng ký kết hôn cho con gái mình, thế cho nên ở Hà nội người ta mới làm 1 cửa, nghĩa là chỉ đi 1 lần là xong. Dân đen mình khỏe chưa ?Anh Năm lúc này đã mắt mờ, tay run, dốc ngược ly rượu tràn khắp cả mặt, ướt cả áo rồi đưa cái ly không cho anh Hai nấc .. nấc…- Tưởng gì chứ chuyện ấy có gì mà đáng nói. Kính anh Hai… cái chuyện cửa ấy mà, nhà em chả cần gì cửa hết … Mới rồi vợ em bảo em đi xin cái quyển sổ đỏ… em móc phôn ra, alô cho cái “ thằng Chủ tịch “. Nó cho người mang đến cả hai quyển sổ lận…Hai thắc mắc :- Bộ chú mày có nhiều nhà hay sao mà lắm sổ thế ???- Đâu có. Nhà em chỉ có cái trệt 1 phòng trên dưới hai chục mét vuông thôiTư đỡ cái ly từ tay anh Hai, dốc ngược cái ly không rồi đưa lại cho Tư vừa nói :- Có mỗi cái lều tý hin mà sao 2 sổ lận ??? bộ 1 đỏ, 1 đen chắc ???Năm vùng dậy, giành cái ly không từ tay Tư sừng sộ :- Này này. Đừng có lên giọng anh Tư mà trù ẻo người ta nhé, bộ không biết sổ đỏ là chủ quyền nhà, sổ đen là chủ quyền mồ hả. Năm mới nó đang gõ cửa mà nói cái điệu ấy là không xong với tôi đâu !!!Anh Hai vội túm quần kéo Năm ngồi xuống- Ấy chớ chớ … anh can các chú. Đang vui vẻ tống cựu nghinh tân mà làm mất trật tự công an nó đến nó giải tán thì biết đi đâu giải quyết hết cái lu nàyBa tự vục ly vào lu múc uống một hơi rồi khà một cái rõ dài :- Anh Hai yên tâm đi, cái thằng công an phường này nó đang hỏi con gái em đấy…Hai trợn tròn mắt :- Tưởng chú mày có mỗi đứa con gái đã gả chồng từ thời Tào Tháo còn ngồi trên thuyền ở bến Xích Bích, bây giờ nó đã có con đùm, con đuề rồi, mày lấy đâu mà gả nữa hả ?- Bộ anh Hai quên em là cha nó mà, em muốn gả lại nó lúc nao sao mà chẳng được .!!!Tư vẫn còn hậm hực :- Thôi thôi tôi can, tiếp tục múc rượu đi. Rượu vào thì lời ra, nếu không ba hoa cũng là nói phétBa chồm dạy, vớ cái chai không- Thằng này láo, dám vuốt râu hùm!!! Mày bảo ai nói phét hả ???Cái chai bay vụt qua đầu Tư, độp mạnh vào tường, miểng văng ra tiện đứt dây phông, màn hạ cái rụp.Trần huy PhụngThày giáo nghỉ hưuC 902 _ KP 5 _ Phường Linh Trung _ Thủ Đức _ TP Hồ Vhi1 MinhĐT : 01 275 212 045Email : :
Mục lục
Nam vô tửu
Nam vô tửu
Trần Huy PhụngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 1 năm 2010
|
Trần Huy Phụng
Nam vô tửu
(Hài kịch ngắn có mổi một màn)
Tiếng loa hậu trường : “Chào mừng xuân mới, xin hiến quý vị vở kịch ngắn NAM VÔ TỬU với 4 nhân vật chính, người tứ xứ ở cả 3 miền nhưng cùng làm trong một Xí nghiệp đang ăn nên làm ra. Sau nhiều vụ quắc cần câu ở Xí nghiệp, 4 vị hình như chưa đã nên lại rủ nhau gày sòn gtất niên trong quán rượu quen thuộc. ” Màn từ từ kéo lên, 4 trự quần áo xốc xếch, ngồi trên chiếc chiếu trải giữa sân khấu, 1 trự tay trái cầm chai rượu cỡ 1 lít, tay phải cầm ly cối có tay cầm, loại dùng uống bia,Tiếng loa hậu trường : “Xin trân trọng giới thiệu : vị cầm chai tạm gọi là anh Hai, 3 vị còn lại theo chiều quay kim đồng hồ tạm gọi là các anh Ba, Tư, Năm cho tiện. Vở kịch xin được bắt đầu …. “ Anh Hai :- Nào các huynh, tôi là người đề xuất nên xin phép làm chủ xị. Bữa nay là tất niên, chúng ta gập nhau ở đây … gọi là ,.. là … “Tứ hải giao huynh đệ”. Ờ…ờ …bữa tất niên này phài uống cho say, chưa say tiếp tục uống cho đến khi không về được mới thôi. À..à .. mà này … tôi rót đầy ly uống trước, rót tiếp 1 ly rồi đưa cả ly lẫn chai cho chú Ba đây, chú Ba sẽ có mấy lời rồi uống cạn… rồi rót tiếp ly khác thật đầy, đưa cả chai cho chú Tư…cứ thế mà xoay vòng…Tất cả đều hét lên :- Đồng ý…ý…ý…Anh Hai :- Bây giờ xin bắt đầu , Anh Hai uống một hơi cạn ly, từ tốn rót ly khác, trịnh trịnh trọng đưa cả chai và ly cho anh Ba lè nhè :- Nào… xin mời … Nam vô tửu …Anh Ba cũng trịnh trọng đỡ chai và ly :- Xin tiếp lời đại ca…Nam vô tửu như cờ vô phong …Ba làm một hơi cạn ly- đệ xin uống cho gió nổi ào ào…..Ba rót ly khác nhưng chỉ còn chút xíu liền quay vào hậu trường hét lên- Chủ quán đâu… sao mới 2 ly đã cạn thế này , bộ cân đong gian dối hả ???Chủ quán tất tả chạy ra :- Xin quý khách thông cảm, từ sáng đến giờ quán tôi phục vụ liên tục mà vụ nào ly chén cũng bể tan tành … tất niên mà.- Không nói chuyện ly chén, mà nói chuyện rượu kia, đưa cả két ra đây…- Dạ… dạ… két để bia nhạt thếch, đế phải để trong lu…- Thế thì đưa cả lu ra đâyChủ quán :- Chúng mày đâu…, khiêng nốt cái lu Gò… Gò.. gì đó ra đâyHai anh giúp việc khiêng cái lu tồ chảng bịt vải đỏ nơi miệng và kèm theo cái gáo nhựa.Chủ quán :- Xin mời quý khách… Bảo đảm hết lu này quý khách có thể lên tiên cảnh hát Kara với bày tiên nữ, hoặc xuống âm ti thăm Bến Mê thưởng thức điệu hò …. Nhưng xin qúy khách đưa tiền trước !!!Tất cả 4 vị đều móc bóp quăng ra :- Được, tiền đây, lấy cho đủ… đừng có lấy thừa … lương tháng 13 của chúng tôi đấy!!!Ba vục gáo nhựa vào lu, múc rót đầy tràn ly trịnh trọng đưa cả gáo và ly cho Tư. Tư nâng cao ly ngắm nghía rồi lè nhè :- Đệ xin cạn ly này… ờ ..ờ .. à .. à mà gì ấy nhỉ … Tư vỗ trán một cái ..ờ ờ, nhớ ra rồi… gió nổi, phải gió nổi, đúng là gió nổi đùng đùng, cờ bay phần phật… gió nổi đùng đùng …Tư nốc một hơi cạn sạch rồi vục ly rượu vào lu,- Gió nổi đùng đùng… gió cấp 12 chứ không phải rỡn …, gió lôi cả cờ, cả cán lẫn thằng cầm cờ đi tuốt luốt…Hai :- Ê.. ê… thằng này bậy quá, lôi người đi thì lấy ai ngồi lai rai với mày hở ???- Xin lỗi, đệ biết anh Hai võ nghệ siêu phàm… tông phái “ Thừa Lâm Tự”. Anh Hai” ngồi tấn” vững như bàn thạch, nên chỉ cờ và cán bay đi thôi… .Tư đưa ly rượu sóng sánh cho Năm rồi cầm đũa chọc chọc vào các tô dĩa bỗng la lớn :- Ê … này.. tất niên mà sao không có gà, chỉ toàn heo với bò thôi cà……Năm làm một hơi hết ly, múc ly khác đưa cho Hai :- Anh Tư không chịu đọc báo nên không “ thời sự “ chút nào !!! Cái con “ vi dút HTV5 ?? gì đó nó chén sạch cả gà lẫn vịt rồi. Đầu tiên nó sơi hết gà của các nước trên thế giới… rồi nó mò sang ta … Ở cái tỉnh Tiền Giang, An Giang , Hậu giang gì gì đó nó chén trụi không còn một cái lông….Hai cạn ly, không quên múc đầy ly rồi đưa cho Ba- Chú năm nói đúng đấy. tớ xem báo còn thấy nói nó chén hết gà rồi còn chén cả người nữa mới tởn chứ…Đấy … đấy… cái thằng nhỏ tên gì.. ở tỉnh gì… đấy đã bị nó vồ rồi.Sau khi làm nghĩa vụ cạn ly và đưa ly đầy cho Tư, Ba góp chuyện :- Chuyện anh Hai và chú Năm chỉ là chuyện nhỏ. Cái con vi dút gì 5 ấy chỉ vồ con nít thôi. Bây giờ ấy à … cái con “ HTV Ét ? “ mới là đáng sợ. Mỗi năm nó sơi tái hàng triệu người cả già lẫn trẻ trên khắp thế giới. Đúng là loài ác ôn, trẻ không tha, già không thương, cóc nhái ễnh ương chén tuốt !!!Tư vừa nốc cạn ly vừa xua tay :- Mấy cái vụ ấy Diễm xưa rồi. Báo Lao động vừa loan tin có ông bác sĩ nào ở Chợ Quán ấy, chỉ với bài thuốc hai vị, giá mỗi thang chỉ bằng giá 2 mớ rau muống, thế mà chữa khối người khỏi bệnh ung thư ! Những bệnh nhân này khỏi rồi đang tới tấp viết thư cảm ơn quá trời luôn.- Ờ..ờ .. tin có giá đấy. Ông bác sĩ này chắc được thưởng to lắm, nhậu cả năm không hết tiền.- Thưởng cái cóc khô gì. Ổng viết đơn lên bộ đề nghị về xem xét gì đó đã 5 năm nay mà bộ vẫn im re.- Ờ hé, kỳ thật, bộ toàn những tiến sĩ, trạng nguyên mà cái vụ này lại tịt ngắc. Chí ít cũng cho mợi người biết cái bệnh viện một năm nhận bao nhiêu người ung thư, bao nhiêu người về với vợ con, bao nhiêu người về với ông Bành tổ, trong đó riêng cái ông kia đã chữa trị bao nhiêu người. Bọn dân đen biết tin này sẽ đỡ bao nhiêu tiền cúng cho ông đồng bà cốt, có bệnh thì vái tứ phương màAnh Tư tợp một hơi , vục ly vào lu múc ly khác đưa cho anh Năm :- Có thể các vị ấy còn bận giải quyết cho mấy ông thầy Tầu hành nghề móc túi bà con. Mà thôi, mấy thằng ngu đâm đầu vào mất lão thầy Tầu ấy cho chết. Mấy lại tiệc tất niên mà nói chuyện chết chóc, bệnh tật ớn quá. Trên báo thiếu gì chuyện hay mà sao không lôi ra, như cái chuyện ngày xưa có ông Bộ trưởng nào đó phải đi 7 lần mới xin được giấy đăng ký kết hôn cho con gái mình, thế cho nên ở Hà nội người ta mới làm 1 cửa, nghĩa là chỉ đi 1 lần là xong. Dân đen mình khỏe chưa ?Anh Năm lúc này đã mắt mờ, tay run, dốc ngược ly rượu tràn khắp cả mặt, ướt cả áo rồi đưa cái ly không cho anh Hai nấc .. nấc…- Tưởng gì chứ chuyện ấy có gì mà đáng nói. Kính anh Hai… cái chuyện cửa ấy mà, nhà em chả cần gì cửa hết … Mới rồi vợ em bảo em đi xin cái quyển sổ đỏ… em móc phôn ra, alô cho cái “ thằng Chủ tịch “. Nó cho người mang đến cả hai quyển sổ lận…Hai thắc mắc :- Bộ chú mày có nhiều nhà hay sao mà lắm sổ thế ???- Đâu có. Nhà em chỉ có cái trệt 1 phòng trên dưới hai chục mét vuông thôiTư đỡ cái ly từ tay anh Hai, dốc ngược cái ly không rồi đưa lại cho Tư vừa nói :- Có mỗi cái lều tý hin mà sao 2 sổ lận ??? bộ 1 đỏ, 1 đen chắc ???Năm vùng dậy, giành cái ly không từ tay Tư sừng sộ :- Này này. Đừng có lên giọng anh Tư mà trù ẻo người ta nhé, bộ không biết sổ đỏ là chủ quyền nhà, sổ đen là chủ quyền mồ hả. Năm mới nó đang gõ cửa mà nói cái điệu ấy là không xong với tôi đâu !!!Anh Hai vội túm quần kéo Năm ngồi xuống- Ấy chớ chớ … anh can các chú. Đang vui vẻ tống cựu nghinh tân mà làm mất trật tự công an nó đến nó giải tán thì biết đi đâu giải quyết hết cái lu nàyBa tự vục ly vào lu múc uống một hơi rồi khà một cái rõ dài :- Anh Hai yên tâm đi, cái thằng công an phường này nó đang hỏi con gái em đấy…Hai trợn tròn mắt :- Tưởng chú mày có mỗi đứa con gái đã gả chồng từ thời Tào Tháo còn ngồi trên thuyền ở bến Xích Bích, bây giờ nó đã có con đùm, con đuề rồi, mày lấy đâu mà gả nữa hả ?- Bộ anh Hai quên em là cha nó mà, em muốn gả lại nó lúc nao sao mà chẳng được .!!!Tư vẫn còn hậm hực :- Thôi thôi tôi can, tiếp tục múc rượu đi. Rượu vào thì lời ra, nếu không ba hoa cũng là nói phétBa chồm dạy, vớ cái chai không- Thằng này láo, dám vuốt râu hùm!!! Mày bảo ai nói phét hả ???Cái chai bay vụt qua đầu Tư, độp mạnh vào tường, miểng văng ra tiện đứt dây phông, màn hạ cái rụp.Trần huy PhụngThày giáo nghỉ hưuC 902 _ KP 5 _ Phường Linh Trung _ Thủ Đức _ TP Hồ Vhi1 MinhĐT : 01 275 212 045Email : :
Mục lục
Nam vô tửu
Nam vô tửu
Trần Huy PhụngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 8 tháng 1 năm 2010
|
Ái Duy
Ngang Qua Mà Nhớ
Có lẽ lúc đó đã quá nửa đêm, căn phòng trọ Ở vùng đồi núi thung lũng này lại không có đồng hồ treo tường, dường như Như bị đánh thức bởi một cái gì đó rờn rợn mơ hồ đang lan tỏa trong không gian bốn bề tịch mịch yên ắng. Tất cả các ô cửa đều được đóng kín. Không tiếng ì ì của động cơ, không tiếng người rì rầm, không cả tiếng chó mèo… Như nhìn sang cái giường đơn bên cạnh, Linh, cô bạn gái đang ngủ say nhưng mắt sao chỉ khép hờ, hàng mi run rẩy lay động, môi mấp máy. Như nhỏm dậy ngó vào mặt bạn, hình như Linh đang chật vật trong một cơn mợ Cô lay vai Linh “Sao vậy, mơ gì mà mệt quá hả”. Linh choàng mắt nhìn Như thảng thốt, “Hình như có ma”. Như phóng một phát vèo qua ngay giường bạn, “Nói tầm bậy, biết rồi, đi đường mệt nên ngủ bị bóng đè chớ gì”. “Không phải, có ai đó kéo tay mình lôi đi, mình dằn lại gọi Như mãi…”. “Tào lao, thôi ngủ đi cho khỏe mai còn bương về. Tao nằm chung với mày vậy, đừng sờ soạng ẩu nghe”. Linh vẫn không yên, “Nhưng mày phải nhớ, lay tao dậy ngay tức thì…”. Như ừ ừ trong miệng. Hồi còn con gái Như vẫn thường hay gặp phải triệu chứng hãi hùng này trước khi đi vào giấc ngủ. Cái cảm giác chết dần dần cuồn cuộn từ chân lên và cái sự chống trả kịch liệt của bản năng để giành giật lại sự sống cho mình. Nó kinh khủng ở chỗ mình vẫn cảm nhận được sự việc đang diễn ra chung quanh mà lại giống như bị rơi vào lỗ đen vũ trụ! Bà ngoại hay ôm Như vào lòng sau những lúc cô vùng dậy được, rồi bày “Khi mô như rứa thì con niệm thầm Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thì chuyện chi cũng tai qua nạn khỏi”. Bây giờ thì Như cũng đang niệm liên hồi.Như nằm dịch ra để tránh chạm vào người Linh, cô không có thói quen ngủ chung với người khác ngoài chồng con mình. Con lớn, chồng không còn, Như dần phát hiện ra cái thú được tự do buông thả một mình một cõi sau một ngày lo toan. Lúc đó cô có cảm giác như mình vất được cái thể xác vay mượn qua một bên, tâm trí hoàn toàn thư thái.Gần như suốt đêm Như không ngủ. Cô lắng nghe, khi thì tiếng chim heo bay ngang thả rơi xuống không trung mấy âm thanh rời rạc thảng thốt, khi thì tiếng cựa mình trò chuyện của rừng cây bạt ngàn bên ngoài, khi thì tiếng gió thì thào bên cửa sổ. Không phải là Như không sợ ma, rất sợ là đằng khác, ai mà chẳng sợ cái mình không biết, không hiểu. Tuy nhiên, từ ngày chồng mất, cô đã nhìn thế giới cõi âm bằng con mắt khác. Những đêm mất ngủ Như hay lắng nghe âm thanh trong đêm, mơ hồ đoán định. Hồi đó chồng Như hay đi làm về khuya, thường tự mở cửa vào nhà, tự tắm rửa ăn uống rồi yên lặng vào phòng riêng của hai vợ chồng mà không phải đánh thức ai. Một đêm, mơ màng cô đã nghe tiếng tay nắm cửa xoay, tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi tiếng gieo mình xuống cái nệm có trải chiếu trúc mà cô đang nằm. Như mở mắt nhìn qua ngay bên cạnh mình, không có ai khác, nước mắt cô ứa ra, giá mà cứ có ma thật.Hôm qua là một ngày rong ruổi trên đường. Bỗng dưng không mục đích, không người quen, hai đứa rủ nhau đi lên Khánh Sơn.Từ thị trấn Tô Hạp, hai đứa cứ theo Tỉnh lộ 9 đi mãi mà chẳng biết cuối con đường là gì, chỉ thấy hai bên là đồi thông xanh um vươn cao, đường quanh co uốn lượn. Chạm Ngã ba Tà Gụ, Linh rẽ trái rồi ngần ngừ băng qua một cây cầu treo làm bằng những thanh gỗ kết nối bắc qua sông, cảm giác như mặt đất cũng đang nhún nhảy nhịp nhàng theo. Gió sông thổi lồng lộng, đường vào Sơn Hiệp um tùm những vườn cà phê đang mùa thu hoạch. Những ánh mắt thân thiện và tò mò dõi theo chiếc xe máy đang ngập ngừng khám phá vùng đất. Ngang một vườn cây ăn trái rộng lớn đầy nhóc mãng cầu xiêm, bơ và điều, Linh cười rũ rượi chỉ cho Như xem tấm bảng cảnh cáo bằng tôn méo mó treo lủng lẳng phía ngoài bờ rào, trên đó chủ nhân nguệch ngoạc bằng sơn đỏ dòng chữ rùng rợn Coi chừng có chông. Linh cố nín cười “mày nên đeo sau lưng cái bảng như vậy, thêm dấu huyền trên chữ chông”. À há, sáng kiến hay, hàm nghĩa sâu xa! Coi chừng có nghĩa là hiểm họa có thể có hoặc không xảy ra, và nó lơ lửng đâu đó; trong khi chồng lại là một thực tế hẳn hoi hợp pháp, tồn tại như bóng với hình. Chồng chỉ có hoặc không, chứ không có thể hoặc không thể…Chắc là Linh chỉ vô tình khi đùa giỡn như vậy với Nhự Không ai có thể biết được Như nghĩ gì. Giữa đám đông, đôi khi cô là hoạt náo viên, là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người nhưng cũng có lúc âm thầm như cái bóng. Cái bóng ấy lại có thể đang cực kỳ hạnh phúc hoan lạc dù đang mang một bộ mặt nặng chình chịch như trát chì và ngược lại, cười nói đẩy đưa đó mà lòng dạ như đứt ra từng khúc. Sau biến cố của đời mình, ai cũng tưởng Như giống như dây leo không còn nơi nương tựa. Cơn bão đi qua phạt ngang cổ thụ, dây leo oằn mình xuống đất tìm đường mà đi. Rồi nó có vươn ra được ánh sáng hay cứ phải lắt lay mà tồn sinh, không ai có thể nói trước được.Linh trở mình, bộ vòng xi-men nơi cổ tay khua lanh canh “Sao mày cứ mở mắt thao láo vậy, ngủ ít mắt sẽ thâm quầng, da dẻ cũng sẽ héo tàn theo cho coi. Tao đây mà cũng chẳng thèm nghĩ gì cho mệt”. “Lại thêm một sự ngộ nhận”, Như thầm nghĩ.Linh là nỗi ước ao trong mơ của hầu hết bạn học cũ, trừ Nhự Ở tuổi 40 Linh đẹp rờ rỡ, nhìn vào là thấy cả một bình nguyên phì nhiêu màu mỡ tốt tươi, Linh lại khéo chăm chỉ trau chuốt. Cô có một tòa nhà lộng lẫy kề bãi biển, có một ông chồng đẹp trai lừng lững lúc nào cũng dịu dàng ân cần chăm sóc ga-lăng vợ, có hai đứa con một trai một gái ngời ngợi như người mẫu. Tất cả đều có nghề nghiệp hái ra tiền. Duy chỉ mình Như biết Linh bị u nang phải cắt bỏ tử cung ba năm trước đây, biết chồng Linh có tính trăng hoa vô bờ bến… Như không được cái may mắn có một cuộc sống yên ổn bình thường như những người đàn bà khác nhưng cô cũng chẳng dám phàn nàn số phận. Cô cũng chưa bao giờ thắc mắc tự ti tại sao trời lại ban cho mình một nhan sắc khiêm nhường đến vậy. Cô cũng chưa hề đủ giàu có để có thể mua hết những cuốn sách mà cô mơ ước. Thế nhưng, tự trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy mình như còn mắc nợ cuộc đời, bởi vì…Cuộc đời đã ban cho Như một đặc ân mà không phải ai cũng có được, dù muộn màng: Tình yêu đầu tiên trong đời đã hồi sinh lại cho cô tất cả, nó đánh thức sự đam mê, nó trao cho cô quyền lực của một người đàn bà, nó làm sống lại tuổi thơ trong trẻo. Chỉ có điều, nó đến vào lúc cô không ngờ nhất và lại không thể tồn tại song hành cùng cô đến suốt cuộc đời, nó chỉ thong dong ghé ngang qua, cuộn xoáy dữ dội như một cơn lốc nâng tâm hồn cô bay bổng lên tận chín tầng mây rồi từ từ tan biến. Như biết, nên khi chạm chân lại xuống mặt đất cô không bàng hoàng tiếc nuối, không đau khổ oán hận; cho dù không thể nào quên.Linh đã lẳng lặng trở dậy, với tay đẩy cửa sổ; nắng sớm ùa vào chói chang tràn ngập. “Chuẩn bị về thôi”, giọng Linh đầy tiếc nuối khi nhìn ra màu xanh bạt ngàn vây quanh khu nhà nghỉ, “mình chỉ có thể đi ngang qua, chỉ có vậy”. Như phì cười cảm thông, tối qua sau khi rời quán cà phê hai đứa mới ghé vô bưu điện để gọi điện thoại về nhà. Mobi lẫn Vina đềøu không vươn được tới đây. Tình cờ Như gặp lại người quen cũ, hai đứa sửng sốt ngẩn người khi nhận ra mình chỉ mới có một ngày rong chơi dọ dẫm bên ngoài của vùng đất lạ này. Bạn đã đến thác Tà Gụ chưa? Cái thác nước hùng vĩ đổ xuống ở độ cao 40 mét ấy? Ôi trời, ở đâu vậy? Chỉ cách ngã ba Tà Gụ vài ki lô mét thôi sao? Lại còn thung lũng tử thần Ô Kha nữa, sao bọn mình lại không nhớ tí gì cả, chán thật, chỉ biết đi loanh quanh. Con sông Tô Hạp uốn lượn chảy quanh đẹp là thế, mình lại chỉ được chứng kiến dòng chảy lờ đờ cạn kiệt từ ô cửa quán cà phê bên chợ. Chao ôi còn chưa kịp chiêm ngưỡng nơi phát tích bộ đàn đá lẫy lừng. Làm sao bây giờ, sáng mai lại phải về sớm rồi. Thôi thì dịp khác, cho dù bao nhiêu dịp khác đã trôi qua trong đời. Bạn trở thành cư dân thị trấn miền núi này từ mười mấy năm rồi sao? Điện, đường chỉ mới có dăm năm trở lại đây thôi mà? Không có ý định về xuôi sao? Có chứ, thi thoảng về Nha Trang thăm nhà, nóng bức chật chội quá chịu không nổi phải vội vàng khăn gói lên lại!Còn mình thì khác, Như thầm nghĩ trên suốt chặng đường đội cái nắng đổ lửa để về nhà, có những nơi mình chỉ đi ngang qua, nhưng rồi sẽ phải nhớ suốt đời. Hết
Mục lục
Ngang Qua Mà Nhớ
Ngang Qua Mà Nhớ
Ái DuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 6 năm 2004
|
Ái Duy
Ngang Qua Mà Nhớ
Có lẽ lúc đó đã quá nửa đêm, căn phòng trọ Ở vùng đồi núi thung lũng này lại không có đồng hồ treo tường, dường như Như bị đánh thức bởi một cái gì đó rờn rợn mơ hồ đang lan tỏa trong không gian bốn bề tịch mịch yên ắng. Tất cả các ô cửa đều được đóng kín. Không tiếng ì ì của động cơ, không tiếng người rì rầm, không cả tiếng chó mèo… Như nhìn sang cái giường đơn bên cạnh, Linh, cô bạn gái đang ngủ say nhưng mắt sao chỉ khép hờ, hàng mi run rẩy lay động, môi mấp máy. Như nhỏm dậy ngó vào mặt bạn, hình như Linh đang chật vật trong một cơn mợ Cô lay vai Linh “Sao vậy, mơ gì mà mệt quá hả”. Linh choàng mắt nhìn Như thảng thốt, “Hình như có ma”. Như phóng một phát vèo qua ngay giường bạn, “Nói tầm bậy, biết rồi, đi đường mệt nên ngủ bị bóng đè chớ gì”. “Không phải, có ai đó kéo tay mình lôi đi, mình dằn lại gọi Như mãi…”. “Tào lao, thôi ngủ đi cho khỏe mai còn bương về. Tao nằm chung với mày vậy, đừng sờ soạng ẩu nghe”. Linh vẫn không yên, “Nhưng mày phải nhớ, lay tao dậy ngay tức thì…”. Như ừ ừ trong miệng. Hồi còn con gái Như vẫn thường hay gặp phải triệu chứng hãi hùng này trước khi đi vào giấc ngủ. Cái cảm giác chết dần dần cuồn cuộn từ chân lên và cái sự chống trả kịch liệt của bản năng để giành giật lại sự sống cho mình. Nó kinh khủng ở chỗ mình vẫn cảm nhận được sự việc đang diễn ra chung quanh mà lại giống như bị rơi vào lỗ đen vũ trụ! Bà ngoại hay ôm Như vào lòng sau những lúc cô vùng dậy được, rồi bày “Khi mô như rứa thì con niệm thầm Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thì chuyện chi cũng tai qua nạn khỏi”. Bây giờ thì Như cũng đang niệm liên hồi.Như nằm dịch ra để tránh chạm vào người Linh, cô không có thói quen ngủ chung với người khác ngoài chồng con mình. Con lớn, chồng không còn, Như dần phát hiện ra cái thú được tự do buông thả một mình một cõi sau một ngày lo toan. Lúc đó cô có cảm giác như mình vất được cái thể xác vay mượn qua một bên, tâm trí hoàn toàn thư thái.Gần như suốt đêm Như không ngủ. Cô lắng nghe, khi thì tiếng chim heo bay ngang thả rơi xuống không trung mấy âm thanh rời rạc thảng thốt, khi thì tiếng cựa mình trò chuyện của rừng cây bạt ngàn bên ngoài, khi thì tiếng gió thì thào bên cửa sổ. Không phải là Như không sợ ma, rất sợ là đằng khác, ai mà chẳng sợ cái mình không biết, không hiểu. Tuy nhiên, từ ngày chồng mất, cô đã nhìn thế giới cõi âm bằng con mắt khác. Những đêm mất ngủ Như hay lắng nghe âm thanh trong đêm, mơ hồ đoán định. Hồi đó chồng Như hay đi làm về khuya, thường tự mở cửa vào nhà, tự tắm rửa ăn uống rồi yên lặng vào phòng riêng của hai vợ chồng mà không phải đánh thức ai. Một đêm, mơ màng cô đã nghe tiếng tay nắm cửa xoay, tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi tiếng gieo mình xuống cái nệm có trải chiếu trúc mà cô đang nằm. Như mở mắt nhìn qua ngay bên cạnh mình, không có ai khác, nước mắt cô ứa ra, giá mà cứ có ma thật.Hôm qua là một ngày rong ruổi trên đường. Bỗng dưng không mục đích, không người quen, hai đứa rủ nhau đi lên Khánh Sơn.Từ thị trấn Tô Hạp, hai đứa cứ theo Tỉnh lộ 9 đi mãi mà chẳng biết cuối con đường là gì, chỉ thấy hai bên là đồi thông xanh um vươn cao, đường quanh co uốn lượn. Chạm Ngã ba Tà Gụ, Linh rẽ trái rồi ngần ngừ băng qua một cây cầu treo làm bằng những thanh gỗ kết nối bắc qua sông, cảm giác như mặt đất cũng đang nhún nhảy nhịp nhàng theo. Gió sông thổi lồng lộng, đường vào Sơn Hiệp um tùm những vườn cà phê đang mùa thu hoạch. Những ánh mắt thân thiện và tò mò dõi theo chiếc xe máy đang ngập ngừng khám phá vùng đất. Ngang một vườn cây ăn trái rộng lớn đầy nhóc mãng cầu xiêm, bơ và điều, Linh cười rũ rượi chỉ cho Như xem tấm bảng cảnh cáo bằng tôn méo mó treo lủng lẳng phía ngoài bờ rào, trên đó chủ nhân nguệch ngoạc bằng sơn đỏ dòng chữ rùng rợn Coi chừng có chông. Linh cố nín cười “mày nên đeo sau lưng cái bảng như vậy, thêm dấu huyền trên chữ chông”. À há, sáng kiến hay, hàm nghĩa sâu xa! Coi chừng có nghĩa là hiểm họa có thể có hoặc không xảy ra, và nó lơ lửng đâu đó; trong khi chồng lại là một thực tế hẳn hoi hợp pháp, tồn tại như bóng với hình. Chồng chỉ có hoặc không, chứ không có thể hoặc không thể…Chắc là Linh chỉ vô tình khi đùa giỡn như vậy với Nhự Không ai có thể biết được Như nghĩ gì. Giữa đám đông, đôi khi cô là hoạt náo viên, là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người nhưng cũng có lúc âm thầm như cái bóng. Cái bóng ấy lại có thể đang cực kỳ hạnh phúc hoan lạc dù đang mang một bộ mặt nặng chình chịch như trát chì và ngược lại, cười nói đẩy đưa đó mà lòng dạ như đứt ra từng khúc. Sau biến cố của đời mình, ai cũng tưởng Như giống như dây leo không còn nơi nương tựa. Cơn bão đi qua phạt ngang cổ thụ, dây leo oằn mình xuống đất tìm đường mà đi. Rồi nó có vươn ra được ánh sáng hay cứ phải lắt lay mà tồn sinh, không ai có thể nói trước được.Linh trở mình, bộ vòng xi-men nơi cổ tay khua lanh canh “Sao mày cứ mở mắt thao láo vậy, ngủ ít mắt sẽ thâm quầng, da dẻ cũng sẽ héo tàn theo cho coi. Tao đây mà cũng chẳng thèm nghĩ gì cho mệt”. “Lại thêm một sự ngộ nhận”, Như thầm nghĩ.Linh là nỗi ước ao trong mơ của hầu hết bạn học cũ, trừ Nhự Ở tuổi 40 Linh đẹp rờ rỡ, nhìn vào là thấy cả một bình nguyên phì nhiêu màu mỡ tốt tươi, Linh lại khéo chăm chỉ trau chuốt. Cô có một tòa nhà lộng lẫy kề bãi biển, có một ông chồng đẹp trai lừng lững lúc nào cũng dịu dàng ân cần chăm sóc ga-lăng vợ, có hai đứa con một trai một gái ngời ngợi như người mẫu. Tất cả đều có nghề nghiệp hái ra tiền. Duy chỉ mình Như biết Linh bị u nang phải cắt bỏ tử cung ba năm trước đây, biết chồng Linh có tính trăng hoa vô bờ bến… Như không được cái may mắn có một cuộc sống yên ổn bình thường như những người đàn bà khác nhưng cô cũng chẳng dám phàn nàn số phận. Cô cũng chưa bao giờ thắc mắc tự ti tại sao trời lại ban cho mình một nhan sắc khiêm nhường đến vậy. Cô cũng chưa hề đủ giàu có để có thể mua hết những cuốn sách mà cô mơ ước. Thế nhưng, tự trong thâm tâm cô vẫn cảm thấy mình như còn mắc nợ cuộc đời, bởi vì…Cuộc đời đã ban cho Như một đặc ân mà không phải ai cũng có được, dù muộn màng: Tình yêu đầu tiên trong đời đã hồi sinh lại cho cô tất cả, nó đánh thức sự đam mê, nó trao cho cô quyền lực của một người đàn bà, nó làm sống lại tuổi thơ trong trẻo. Chỉ có điều, nó đến vào lúc cô không ngờ nhất và lại không thể tồn tại song hành cùng cô đến suốt cuộc đời, nó chỉ thong dong ghé ngang qua, cuộn xoáy dữ dội như một cơn lốc nâng tâm hồn cô bay bổng lên tận chín tầng mây rồi từ từ tan biến. Như biết, nên khi chạm chân lại xuống mặt đất cô không bàng hoàng tiếc nuối, không đau khổ oán hận; cho dù không thể nào quên.Linh đã lẳng lặng trở dậy, với tay đẩy cửa sổ; nắng sớm ùa vào chói chang tràn ngập. “Chuẩn bị về thôi”, giọng Linh đầy tiếc nuối khi nhìn ra màu xanh bạt ngàn vây quanh khu nhà nghỉ, “mình chỉ có thể đi ngang qua, chỉ có vậy”. Như phì cười cảm thông, tối qua sau khi rời quán cà phê hai đứa mới ghé vô bưu điện để gọi điện thoại về nhà. Mobi lẫn Vina đềøu không vươn được tới đây. Tình cờ Như gặp lại người quen cũ, hai đứa sửng sốt ngẩn người khi nhận ra mình chỉ mới có một ngày rong chơi dọ dẫm bên ngoài của vùng đất lạ này. Bạn đã đến thác Tà Gụ chưa? Cái thác nước hùng vĩ đổ xuống ở độ cao 40 mét ấy? Ôi trời, ở đâu vậy? Chỉ cách ngã ba Tà Gụ vài ki lô mét thôi sao? Lại còn thung lũng tử thần Ô Kha nữa, sao bọn mình lại không nhớ tí gì cả, chán thật, chỉ biết đi loanh quanh. Con sông Tô Hạp uốn lượn chảy quanh đẹp là thế, mình lại chỉ được chứng kiến dòng chảy lờ đờ cạn kiệt từ ô cửa quán cà phê bên chợ. Chao ôi còn chưa kịp chiêm ngưỡng nơi phát tích bộ đàn đá lẫy lừng. Làm sao bây giờ, sáng mai lại phải về sớm rồi. Thôi thì dịp khác, cho dù bao nhiêu dịp khác đã trôi qua trong đời. Bạn trở thành cư dân thị trấn miền núi này từ mười mấy năm rồi sao? Điện, đường chỉ mới có dăm năm trở lại đây thôi mà? Không có ý định về xuôi sao? Có chứ, thi thoảng về Nha Trang thăm nhà, nóng bức chật chội quá chịu không nổi phải vội vàng khăn gói lên lại!Còn mình thì khác, Như thầm nghĩ trên suốt chặng đường đội cái nắng đổ lửa để về nhà, có những nơi mình chỉ đi ngang qua, nhưng rồi sẽ phải nhớ suốt đời. Hết
Mục lục
Ngang Qua Mà Nhớ
Ngang Qua Mà Nhớ
Ái DuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 6 năm 2004
|
Đào Phong Lưu
Ngang Trái
Truyện ngắn thơ
Chiến trận, công chức bao năm Về hưu được lĩnh gần trăm triệu đồng. Thực hiện mong ước cháy lòng Cả nhà du lịch vào trong Lâm Đồng. Nơi ấy nên vợ nên chồng Nơi ấy suýt chết tưởng không ngày về, Kỷ niệm ùa đến tràn trề, Ba mươi lăm lẻ không hề phôi phai. Dâu, rể, con gái, con trai, Cháu nội, cháu ngoại cùng hai vợ chồng Theo đoàn du lịch thẳng dong Tây Nguyên chốn cũ nhớ mong bao ngày. Chiến trường ơi, ta về đây! Rừng xưa, cảnh cũ đổi thay đã nhiều. Hang kia kho, chỗ này lều, Suối sâu gùi nước, bên đèo bãi xe, Qua rừng thông đến rừng me, Nơi này phục kích, nơi kia hạ đồn… Ký ức ùa tới dập dồn Khiến cựu chiến sĩ tâm hồn nao nao. Nắng xôn xao, gió rì rào Rừng Tây Nguyên, giữa đỉnh cao xế chiều, Dưới chân mây trắng phiêu diêu, Nhìn về bản nhỏ trăm chiều mênh mang Những làm khói bếp muộn màng Bản nghèo bận rộn mùa vàng như xưa… Giữa rừng mắc võng đung đưa, Cả nhà ngồi nghỉ, ông vừa thiu thiu… - “Bà ơi”, - Đứa cháu nhỏ yêu, hỏi bà – “Ngày trước “bà liều” chỗ nao”? Chăn-peng ký ức dâng trào Kể lại đầy vẻ tự hào chuyện xa: - “Ông bị địch bắt, khảo tra Chúng tưởng ông chết, vứt ra bìa rừng. Trời mưa đêm tối mịt mùng, Tau ra lượm xác, thật không thể ngờ Nhìn qua ánh chớp lờ mờ Thấy người lóp ngóp cố bò ra xa. Liều mình cõng đại về nhà, Thuốc thang, chăm sóc suốt ba tháng dòng. Người tỉnh nhưng trí thì không, Hỏi gì cũng lắc, ông không nhớ gì. Giấy tờ cũng chẳng còn chi Khoẻ rồi nhưng vẫn ở lì nhà tau”. - “Bà ơi, rồi nữa… thế nào?” - “Rồi ông mi… với cùng tau…vợ chồng! Ngày bố mi mới lọt lòng, là ngày đất nước thoát vòng cắt chia. Những người lính Bắc đều về Ông mi ở lại vì quê…quên rồi! Phúc nhà và cũng ơn trời Ông đi làm rẫy trên đồi gặp giông, Sét đánh ông ngã giữa đồng Đến khi tỉnh dậy, lại không thể ngờ Bỗng người hết dại, hết khờ Ký ức hiện lại lờ mờ… hết quên! Hai năm giải phóng miền Nam, sau mới khăn gói bầu đoàn về quê”. Đàn cháu nghe kể say mê, Rồi ông nói tiếp chuyện về một cô: - “Năm xưa ở xã ven đô Trong một làng nọ có cô tên Đào Tóc dài, mặt đẹp hồng hào Năm đó tuổi mới chừng vào đôi mươi Hàm răng trắng, làn môi tươi Đôi mắt lúng liếng như cười, rất duyên. Yêu anh hàng xóm nhà bên Sắp làm đám cưới, chuyện phiền xảy ra Mẹ chết, lo chuyện tang ma, đám cưới phải hoãn ít là ba xuân. Chàng trai nhận lệnh tòng quân Trước ngày nhập ngũ, tiễn chân nói rằng: “Tuy chưa hôn thú vợ chồng Nhưng lòng anh đã cưới lòng của em lẻ loi để cứng rắn thêm Xa nhau để hạnh phúc bền dài lâu”. Còn Đào chẳng nói một câu Mà lòng chỉ những nguyện cầu cho anh. Ước mong mau hết chiến tranh Để về sống dưới mái tranh cùng nàng. Nhưng đời thật lắm trái ngang, Chiến tranh kết thúc mà chàng bặt tin”. Thấy chuyện lạ, cháu hỏi liền: - Chắc là chú ấy thiếu tiền, hả ông? (Ngây thơ con trẻ thật lòng) Ngoài ông cười mỉm, nhưng trong khóc thầm. Bỗng trời nổi gió ầm ầm, mây đen kéo đến, sấm rung, mưa rào… Cả nhà vội vã trở vào trong hotel dự tiệc khao của đoàn. Hôm sau thăm thác B’lang, thăm hồ Than thở, thăm làng H’mông thăm nơi Hai mộ Đồi thông truyền thuyết tình ái đau lòng năm xưa. Trở về khách sạn ăn trưa, Buổi chiều đoàn nghỉ, đi mua sắm đồ. Người ông tâm trạng dày vò, Đòi cơn lại nghĩ đến cô tên Đào. Ước đời trẻ lại năm nào, Ước không chiến trận, đừng vào Tây Nguyên Ước gì nay được gặp tiên Cho Đào sống lại đẹp duyên cùng nàng. Tiếc cho tình nghĩa cũ càng Thương cho duyên phận bẽ bàng của em. Bao năm bám bến, đợi thuyền Khách không trở lại, khiến nàng xót thương Một mình thân gái dặm trường Vào Tây Nguyên kiếm “nắm xương” của mình (!) Cũng vì chút nghĩa tử sinh, Vì anh mà bỏ thân mình nơi nao? Sống hiền, chết khổ hỡi Đào? Có linh mách bảo nơi nào mộ em!… Tây Nguyên buổi tối trăng lên, Cả nhà thong thả dạo triền núi cao. Bên rừng thấy sáng lần vào Uy nghiêm sau một tháp cao là chùa. Khách thưa, thấp thoáng vài sư Cảnh quan vắng vẻ chắc chùa mới xây. Năm xưa mình đã qua đây, Toàn rừng râm rạp mà nay có chùa? Lòng đang nửa đoán, nửa ngờ Một nhà sư nữ “Nam mô!” ra chào. Bỗng ông hét một tiếng “Đào!” Rồi ông vội vã lao vào ôm sư. Sư nữ bối rối: “Nam mô! Xin lỗi thí chủ… nhầm cô Đào nào? Bần tăng pháp hiệu Hạnh Hào, Kính xin thí chủ…chớ vào...bởi tôi…” Ông thì: “ Em đúng Đào rồi! Anh đây! Anh Nguyễn Văn Đồi, nhớ không?” Tây Nguyên đêm vắng mênh mông từ xa cũng thấy tiếng ông thét gào. Thượng toạ nhìn cảnh ồn ào Ra mời: “Thỉnh thí chủ vào trong am!” Qua lời chào hỏi, vấn an Thượng toạ mới kể nguồn cơn Hạnh Hào: - “Quê thì chẳng rõ nơi nào Nghe giọng người Bắc, đi vào tìm thân, Cách đây ngoại ba mươi năm Trên đường tìm kiếm xảy chân xuống hồ. May dân cứu sống được cô, Sau này xuống tóc, vào chùa, xuất gia”. Nghe lời sư kể xót xa, Bởi trở về muộn mà ta hại nàng! Hay nghe ta có vợ con, Mà Đào tủi phận tìm đường quyên sinh? Bây giờ đã rõ sự tình Nửa đời tìm kiếm, giờ mình gặp nhau. Thấy em lòng những quặn đau, “A di đà phật!” là câu em chào. Như Lai Bồ Tát nơi nao? Cứu khổ, cứu nạn cho bao kiếp rồi? Cầu Người giúp một lần thôi, Làm sao mái tóc em tôi lại dài! Con xin Đức phật Như Lai, Người hãy chắp vá cho hai tâm hồn!...” Nghe ông cầu khấn dập dồn, Trong chùa sư nữ hãy còn như mơ. Sự đâu sự đến bất ngờ Đạo, đời lộ hết bây giờ tính sao?... Giữa rừng, đêm, gió lao xao Tiếng chim gọi bạn như chào người thương. Trong chùa thơm ngát mùi hương, Hôm nay ánh nến như dường sáng hơn. Viết tại Phật Tích, Tiên Du, Bắc Ninh Đêm Song Thập (10/10 Kỷ Sửu -2009)
Mục lục
Ngang Trái
Ngang Trái
Đào Phong LưuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 10 tháng 12 năm 2009
|
Dao Phong Luu
Horizontal Left
Short story poetry
After fighting in battle, civil servants who retired for many years received nearly a hundred million dong. Fulfill your heart's desire. The whole family travels to Lam Dong. That place became husband and wife. That place almost died and I thought I would never return. Memories flooded in. Thirty-five odd years never faded. In-laws, daughters-in-law, daughters, sons, grandchildren, grandchildren and the couple followed the tour group straight to the Central Highlands, the old place they had longed for so many days. Oh battlefield, here I come! The old forest, the old scene has changed a lot. That cave is a warehouse, this is a tent, a deep stream carries water, a parking lot is on the mountain pass, through the pine forest to the tamarind forest, here is an ambush, there is a base camp... Memories rush in, making the veteran soldier's soul tremble. The sun is stirring, the wind is whispering in the Central Highlands forest, in the middle of the late afternoon peak, At the foot of drifting white clouds, Looking at the small village with a hundred vast dimensions Lately making smoke from the kitchen The poor village is as busy in the golden season as before... In the middle of the forest, The hammock was swinging, the whole family sat down to rest, he was just dozing off... - "Grandma", - The beloved little grandchild asked her - "Where did you risk your life in the past"? Blanket-peng's memories surged. He recounted with pride a distant story: - "He was captured by the enemy and interrogated. They thought he was dead and thrown to the edge of the forest. It was a rainy and dark night. Tau went out to pick up the body. It was unbelievable. Looking through the dim light of lightning, I saw a crouching person trying to crawl away. I risked my life to carry him home, with medicine and care for three months. He was awake but his mind was not. He was shaken no matter what he asked, he couldn't remember anything. I don't have any papers anymore. I'm fine but I'm still staying at home." - "Grandma, then... how is it?" - “And then you… and I… husband and wife! The day your father was born was the day the country escaped the cycle of division. The Northern soldiers all returned. You stayed because of the countryside...forgot! Blessed by the family and also grateful to God. He went to work on the hill and encountered a thunderstorm. Lightning struck him and fell in the middle of the field. When he woke up, he couldn't expect it. Suddenly he was no longer stupid, no longer stupid. Memories appeared dimly again... no longer forgotten! After two years of liberating the South, the group packed up and returned home." His grandchildren listened to the story with fascination. Then he continued to tell the story about a girl: - "Once upon a time, in a suburban commune, in a certain village, there was a girl named Dao. Her hair was long and her face was rosy. At that time, she was only in her twenties. Her teeth were white. , fresh lips and eyes that flicker like a smile, very charming. I love my next door neighbor. I'm about to get married, something unpleasant happens. My mother died, I have to worry about the funeral, and the wedding has to be postponed for at least three springs. The young man received orders to join the army. Before the day of his enlistment, he said goodbye and said: "Even though we are not yet married, my heart has married your lonely heart to become stronger. Being apart for long-lasting happiness." Dao didn't say a word, but only prayed for him. I wish the war would end quickly so I could return to live under that thatched roof with her. But real life is full of contradictions. The war ended and he didn't believe it." Seeing something strange, I immediately asked: - Maybe he's short of money, sir? (Honestly childish innocence) On the outside he smiled, but on the inside he cried silently. Suddenly the wind blew loudly, dark clouds gathered, thunder rumbled, showers... The whole family hurried back into the hotel to attend the group's long party. The next day, visit B'lang waterfall, visit Lake of Sighs, visit H'mong village and visit the Two Tombs of Pine Hill, a legend of heartbreaking love in the past. Return to the hotel for lunch. In the afternoon, the group rests and goes shopping. The grandfather was in a tormented mood, and suddenly thought of a girl named Dao. I wish I was younger again, I wish I didn't fight in battle, I don't go to the Central Highlands I wish I could meet the fairy Cho Dao and live a beautiful life with her again. I feel more sorry for my old friendship than I feel sorry for your humiliating fate. So many years of clinging to the dock, waiting for the boat The customer didn't come back, making her feel pity Alone as a girl for miles, going to the Central Highlands to find her "fist of bones" (!) Also because of a little sense of life and death, Because of him, she left her body somewhere ? Live well, die miserably, Dao? There's a spirit that tells me where my grave is!... In the Central Highlands at night, the moon rises. The whole family leisurely walks along the high mountain slopes. In the forest, I saw the light and entered the majestic temple behind a high tower. There are few visitors and a few monks. The deserted landscape means the pagoda has just been built. I came here in the past, it was all a shady forest, but now there is a pagoda? My heart was half guessing, half doubting. A female monk said, "Namo!" come out and say hello. Suddenly he shouted "Peach!" Then he quickly rushed to hug the monk. The nun was confused: “Namo! Sorry patron... wrong Miss Dao? Poor Dharma monk named Hanh Hao, I respectfully request alms...don't come in...because of me..." He said: "You're right Dao! Here I am! Mr. Nguyen Van Doi, remember?” In the vast deserted night of the Central Highlands, even from afar, I could hear his screams. The monk looked at the noisy scene and invited: "Please come into the hut!" Through greetings and greetings, the Venerable monk told the source of Hanh Hao's trouble: - "My hometown is unknown. I heard a Northerner's voice and went in to find my body. Thirty years ago, on the way to search, I accidentally fell into the lake. Fortunately, the people saved her life. Later, she shaved her head, entered the temple, and became a monk." Listening to the monk's sad story, Because I came back late, I harmed her! Or did you hear that I have a wife and children, but Dao felt sorry for himself and tried to commit suicide? Now the situation is clear. Half a lifetime of searching, now we meet. Seeing you, my heart aches and pains, "Amitabha Buddha!" is my greeting. Where is Tathagata Bodhisattva? How many lives have you saved suffering and disaster? Please help me just once, How come my sister's hair is long! I beg Buddha Tathagata, please patch up my two souls!..." Listening to his repeated prayers, the nun in the temple was still like a dream. Things happen suddenly, Tao, life is all revealed now, what should we do?... In the middle of the forest, at night, the wind is rustling. The sound of birds calling to you is like greeting a loved one. The temple is fragrant with incense. Today the candlelight seems brighter. Written at Phat Tich, Tien Du, Bac Ninh Double Thap Night (October 10, Ky Suu - 2009)
Table of contents
Horizontal Left
Horizontal Left
Dao Phong LuuWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author / VNthuquan - Online Library Posted by friend: Thanh Van on: December 10, 2009
|
Nam Cao
Nghèo
- Bu ơi con đói.... Lần này có lẽ là lần thứ mười, thằng cu bé chạy về đòi ăn, chị đĩ Chuột đang quấy một nồi gì trong bếp, cáu tiết chạy ra mắng át nó đi: - Đã bảo hết cơm rồi, tí nữa chè chín thì ăn chè mà!... Thấy mẹ gắt, thằng cu không dám đòi ăn nữa, nhưng mặt nhăn nhó bịu xịu như muốn khóc. Chị đĩ Chuột thương hại, dịu dàng bảo: - Con chạy ra vườn xem chị Gái làm cỏ, lúc nào chè chín bu gọi về mà ăn... chóng ngoan rồi bu thương. Nhưng nó không nhúc nhích, mà nó còn nhúc nhích làm sao được: một nắm cơm nhỏ ăn từ sáng đã bị cái dạ dày chăm chỉ của con nhà nghèo tiêu hết đánh phèo một cái rồi, còn chi. Nó ngồi phịch xuống đất, gục đầu vào ngưỡng cửa, ngáp... - Sắp chín chưa, bu? Quay ra vẫn thấy con nằm phục đấy, mắt lờ đờ như chết lả, chị Chuột chép miệng: - Thôi đây! Chín chả chín thì đừng, bắc mẹ nó ra cho chúng mày ăn không có chúng mày làm tội cũng chết. Chốc lại nheo nhéo, chốc lại nheo nhéo... Chị vừa lẩm bẩm, vừa dập lửa rồi bắc cái nồi ở trên bếp xuống, lấy một cái vỏ trai múc vào mấy cái bát sành sứt mẻ tứ tung, đặt ngay trên mặt đất. Thằng cu Bé vội vàng lê xích lại gần, hai mắt lóng lánh đổ dồn cả vào mấy bát “chè” màu nâu đục, khói bốc lên nghi ngút. Mồm nó nuốt nước bọt ừng ực, mũi nó nở hẳn ra như để hít lấy hương vị của khói chè ngon ngọt. Chị đĩ Chuột phải đưa tay cản nó lại, sợ nó sà vào mà bị bỏng. Chị bảo nó: - Còn nóng lắm, chưa ăn được. Con ra vườn gọi chị về cho chị ăn với không có phải tội chết, nó làm quần quật từ sáng tới giờ mà chưa được tí gì vào bụng. Không đợi dến hai tiếng, chị Gái hớn hở chạy về, lôi thôi lếch thếch trong mấy mảnh giẻ rách tả tơi, vừa đến bếp nó đã reo lên: - Sướng quá! Lại được ăn chè kia chứ! Có ngọt không bu? Bu lấy đâu được mật mà lại nấu chè thế? Chị Chuột mắng yêu con: - Úi chà! Tíu tít như con mẹ dại ấy! Tha hồ ăn đến chán chê, chỉ sợ không sao nuốt được thôi, con ạ. Rồi chị bảo thằng cu Bé: - Bé lại đây, bu cho ăn. Thằng cu ngồi xổm bên mẹ, hấc mặt lên, há hốc mồm ra như con chim non đợi mẹ mớm mồi. Một miếng vào mồm, nó đã vội nuốt thỏm đi, khen “ngon quá”. Nhưng chưa kịp ăn miếng nữa, nó đã oẹ một cái, mũi đỏ lên, nước mắt ứa ra giàn giụa. - Sao thế? Nó chỉ hụ hị nhìn mẹ mà không nói, cũng không chịu há mồm ăn nữa. Cái Gái nhìn mẹ, xêu một miếng chè nữa ăn thử lại: - Nhạt quá, bu ạ. Chị Chuột mắng con: - Làm gì có nhiều mật mà ngọt. Có mà ăn cho no bụng là phúc rồi. Thằng cu chừng đói quá không chịu được, lại há mồm ra. Mẹ nó đút cho nó một xêu nhỏ nữa. Nó nhắm mắt, duỗi cổ, cố nuốt cho trôi. Nhưng cũng như lần trước, nó lại oẹ ra, và khóc oà lên. Chị đĩ Chuột lấy tay áo lau nước mắt không cầm nổi đã trào ra hai má hõm xanh bùng như người ngã nước. Cái Gái lấy ngón tay di một cục “chè”. Rồi bỗng nói to lên: - À! Con biết rồi! Không phải chè, cám mà! Cám nâu mà bu bảo chè! Nhưng mẹ nó đưa mắt nhìn nó, lấy ngón tay chỉ ra phía nhà ngoài nói khẽ, nhưng hơi gắt: - Khe khẽ cái mồm một tí! Réo mãi lên, thằng bố mày nó nghe thì nó chết. Nó đã ốm nằm đấy, thuốc không có, mà còn bực mình thì nó chết. Rồi hai mẹ con lẳng lặng ăn, cố nuốt những bát cám đặc khè cho đỡ đói. Thằng cu nhất định không chịu ăn, ngồi khóc ti tỉ đòi cơm. Chị đĩ Chuột đành dỗ nó: - Thôi nín ngay, bu ăn xong bu xin thầy cho một miếng mà ăn. Chị bế con rón rén bước vào chỗ chõng nằm. Thằng bé vẫn sụt sịt. Anh đĩ Chuột giở mình, hơi nghiêng mặt quay ra. Một làn ánh sáng mờ lướt qua làm cho cái mặt hốc hác và màu da đã xanh lại càng xanh thêm. Mái tóc dài quá xoà xuống tai và cổ, hai con mắt ngơ ngác và lờ đờ, những chiếc răng dài và thưa ở cái mồm hé ra để cho dễ thở khiến anh có cái vẻ dễ sợ của con ma đói. Thấy vợ con, anh cố gượng nhếch miệng cố gượng một cái cười méo xệch và vừa thở phều phào vừa hỏi bằng một thứ tiếng yếu ớt như từ thế giới bên kia đưa lại: - Nó làm sao thế? Chị đĩ Chuột xốc con lên một cái: - Nó vòi đấy chứ có làm sao? Cơm gạo đỏ không chịu ăn, đòi ăn cơm trắng của thầy cơ. - Thì lấy cho nó ăn, tôi ăn làm sao hết? Chị đĩ Chuột lấy liễn cơm chực moi cho con một ít. Nhưng anh bảo: - Mang cả ra cho nó ăn, tôi không ăn nữa đâu. Còn bao nhiêu vét cho cái Gái với bu em ăn hết đi, để nó thiu ra đấy. Chị đĩ Chuột cười, bảo chồng: - Thằng cu nó dở người, chứ mẹ con tôi ăn cơm đỏ đã no rồi, ăn vào đâu được nữa? Anh biết vợ nói dối, chực nói, nhưng lại thôi, buồn rầu buông một tiếng thở dài. Vợ lo ngại hỏi: - Bây giờ người thế nào, để tôi kể với ông thầy lang lấy thuốc. - Tiền đâu mà thuốc thang mãi? - Tôi vừa bán con chó mực với hai buồng chuối non được bốn hào. Chồng nhìn vợ, ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: - Đừng lấy thuốc nữa, tôi sắp khoẻ rồi, chỉ ăn cho nó khoẻ lên chắc bệnh phải hết. Bu em đong cho tôi cả bốn hào gạo đỏ, đừng đong gạo trắng ăn nhạt lắm. Vợ gật đầu: - Cũng được, nhưng đã thật khỏi chưa? Tôi trông thầy em còn mệt lắm. - Ốm luôn sáu tháng trời làm mà không mệt sao được? Đi đi… - Đi ngay giờ à? - Ừ, đi xuống nhà bà phó Cửu ấy, xa một tí nhưng được rẻ. Vợ gật đầu bảo thằng cu: - Con ngồi đây với thầy cho bu đi đong gạo nhé? Nó không chịu, sợ sệt nhìn cha. Chị mắng: - Con nhà vô phúc, lại sợ bố!... Khốn nạn, tại đi về không có tiền mua bánh cho nó nên nó giận đấy mà, phải tội chết, con ạ. Nhưng anh đĩ Chuột bảo: - Cho cả nó đi, kẻo nó khóc. Bảo cái Gái về tôi bảo.** *Người cha khốn nạn nhìn đứa con chòng chọc, thở dài. Một giọt lệ từ từ lăn xuống chiếu. - Thầy bảo gì con ạ? - Lúc nãy mẹ con mày ăn cám phải không? Gái gượng cười cãi: - Ăn chè đấy chứ. Bố nó chép miệng: - Khốn nạn, chè đâu mà ăn, cơm còn không có nữa là chè! Rõ mày khổ từ trong bụng mẹ... Cái Gái cúi đầu xuống không nói. Anh đĩ Chuột thở dài: - Con đi lấy cho thầy cái ghế buộc giậu, với sợi thừng ở gác bếp để thầy mắc lại cái võng, thế này cao quá. Cái Gái lấy ghế và thừng vào. Anh đĩ bảo: - Để đấy cho thầy rồi ra vườn làm cỏ đi. Nó ra vườn, anh gượng ngồi dậy, xuống khỏi giường, mon men ra đóng chặt cửa buồng lại. Anh lấy cái thừng, làm một cái tròng chắc chắn, dùng hết sức tàn còn lại, trèo lên ghế, hai chân khẳng khiu run lẩy bẩy. Anh buộc cẩn thận một đầu dây lên xà nhà, buộc xong, mệt quá, anh đu vào cái thừng, gục đầu xuống thở. Anh thấy lòng chua xót, nước mắt giàn ra hai má lõm. Rồi anh quả quyết, anh đứng thẳng người lên, chui đầu vào tròng, cái thừng cứng cáp cọ vào cổ làm anh rùng mình, khóc nấc lên một tiếng. Cả cái thân hình mảnh dẻ bắt đầu rung chuyển như một tàu lá run trước gió. Bỗng anh ngừng bặt, ngây người ra nghe ngóng. Tiếng ai vừa gọi ngoài ngõ, tiếp đến cái Gái thưa và chạy ra, tiếng người kia the thé: - Bu mày đâu? Tiếng cái Gái rụt rè đáp lại: - Bẩm bà, bu con đi vắng. - Đi vắng! Đi vắng mãi! Mày về bảo con mẹ mày nội ngày mai không trả tiền tao thì tao đào mả lên đấy. Cái giống chỉ biết ăn không. Anh đĩ Chuột rít hai hàm răng lại. Hai chân giận dữ đạp phắt cái ghế đổ văng xuống đất. Cái tròng rút mạnh lại. Cái bộ xương bọc da giãy giụa như một con gà bị bẫy, sau cùng, nó chỉ còn gật từng cái chậm dưới sợi dây thừng lủng lẳng. Ở ngoài ngõ, mẹ con chị đĩ Chuột vừa kêu khóc vừa van lạy. Bà Huyện nhất định bắt mẻ gạo mới đong để trừ sáu hào chị Chuột vay từ hai tháng trước cho chồng uống thuốc.
Mục lục
Nghèo
Nghèo
Nam CaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: sao bang Nguồn: vnthuquan.netĐược bạn: conbo2 đưa lên vào ngày: 10 tháng 6 năm 2006
|
Nam Cao
Nghèo
- Bu ơi con đói.... Lần này có lẽ là lần thứ mười, thằng cu bé chạy về đòi ăn, chị đĩ Chuột đang quấy một nồi gì trong bếp, cáu tiết chạy ra mắng át nó đi: - Đã bảo hết cơm rồi, tí nữa chè chín thì ăn chè mà!... Thấy mẹ gắt, thằng cu không dám đòi ăn nữa, nhưng mặt nhăn nhó bịu xịu như muốn khóc. Chị đĩ Chuột thương hại, dịu dàng bảo: - Con chạy ra vườn xem chị Gái làm cỏ, lúc nào chè chín bu gọi về mà ăn... chóng ngoan rồi bu thương. Nhưng nó không nhúc nhích, mà nó còn nhúc nhích làm sao được: một nắm cơm nhỏ ăn từ sáng đã bị cái dạ dày chăm chỉ của con nhà nghèo tiêu hết đánh phèo một cái rồi, còn chi. Nó ngồi phịch xuống đất, gục đầu vào ngưỡng cửa, ngáp... - Sắp chín chưa, bu? Quay ra vẫn thấy con nằm phục đấy, mắt lờ đờ như chết lả, chị Chuột chép miệng: - Thôi đây! Chín chả chín thì đừng, bắc mẹ nó ra cho chúng mày ăn không có chúng mày làm tội cũng chết. Chốc lại nheo nhéo, chốc lại nheo nhéo... Chị vừa lẩm bẩm, vừa dập lửa rồi bắc cái nồi ở trên bếp xuống, lấy một cái vỏ trai múc vào mấy cái bát sành sứt mẻ tứ tung, đặt ngay trên mặt đất. Thằng cu Bé vội vàng lê xích lại gần, hai mắt lóng lánh đổ dồn cả vào mấy bát “chè” màu nâu đục, khói bốc lên nghi ngút. Mồm nó nuốt nước bọt ừng ực, mũi nó nở hẳn ra như để hít lấy hương vị của khói chè ngon ngọt. Chị đĩ Chuột phải đưa tay cản nó lại, sợ nó sà vào mà bị bỏng. Chị bảo nó: - Còn nóng lắm, chưa ăn được. Con ra vườn gọi chị về cho chị ăn với không có phải tội chết, nó làm quần quật từ sáng tới giờ mà chưa được tí gì vào bụng. Không đợi dến hai tiếng, chị Gái hớn hở chạy về, lôi thôi lếch thếch trong mấy mảnh giẻ rách tả tơi, vừa đến bếp nó đã reo lên: - Sướng quá! Lại được ăn chè kia chứ! Có ngọt không bu? Bu lấy đâu được mật mà lại nấu chè thế? Chị Chuột mắng yêu con: - Úi chà! Tíu tít như con mẹ dại ấy! Tha hồ ăn đến chán chê, chỉ sợ không sao nuốt được thôi, con ạ. Rồi chị bảo thằng cu Bé: - Bé lại đây, bu cho ăn. Thằng cu ngồi xổm bên mẹ, hấc mặt lên, há hốc mồm ra như con chim non đợi mẹ mớm mồi. Một miếng vào mồm, nó đã vội nuốt thỏm đi, khen “ngon quá”. Nhưng chưa kịp ăn miếng nữa, nó đã oẹ một cái, mũi đỏ lên, nước mắt ứa ra giàn giụa. - Sao thế? Nó chỉ hụ hị nhìn mẹ mà không nói, cũng không chịu há mồm ăn nữa. Cái Gái nhìn mẹ, xêu một miếng chè nữa ăn thử lại: - Nhạt quá, bu ạ. Chị Chuột mắng con: - Làm gì có nhiều mật mà ngọt. Có mà ăn cho no bụng là phúc rồi. Thằng cu chừng đói quá không chịu được, lại há mồm ra. Mẹ nó đút cho nó một xêu nhỏ nữa. Nó nhắm mắt, duỗi cổ, cố nuốt cho trôi. Nhưng cũng như lần trước, nó lại oẹ ra, và khóc oà lên. Chị đĩ Chuột lấy tay áo lau nước mắt không cầm nổi đã trào ra hai má hõm xanh bùng như người ngã nước. Cái Gái lấy ngón tay di một cục “chè”. Rồi bỗng nói to lên: - À! Con biết rồi! Không phải chè, cám mà! Cám nâu mà bu bảo chè! Nhưng mẹ nó đưa mắt nhìn nó, lấy ngón tay chỉ ra phía nhà ngoài nói khẽ, nhưng hơi gắt: - Khe khẽ cái mồm một tí! Réo mãi lên, thằng bố mày nó nghe thì nó chết. Nó đã ốm nằm đấy, thuốc không có, mà còn bực mình thì nó chết. Rồi hai mẹ con lẳng lặng ăn, cố nuốt những bát cám đặc khè cho đỡ đói. Thằng cu nhất định không chịu ăn, ngồi khóc ti tỉ đòi cơm. Chị đĩ Chuột đành dỗ nó: - Thôi nín ngay, bu ăn xong bu xin thầy cho một miếng mà ăn. Chị bế con rón rén bước vào chỗ chõng nằm. Thằng bé vẫn sụt sịt. Anh đĩ Chuột giở mình, hơi nghiêng mặt quay ra. Một làn ánh sáng mờ lướt qua làm cho cái mặt hốc hác và màu da đã xanh lại càng xanh thêm. Mái tóc dài quá xoà xuống tai và cổ, hai con mắt ngơ ngác và lờ đờ, những chiếc răng dài và thưa ở cái mồm hé ra để cho dễ thở khiến anh có cái vẻ dễ sợ của con ma đói. Thấy vợ con, anh cố gượng nhếch miệng cố gượng một cái cười méo xệch và vừa thở phều phào vừa hỏi bằng một thứ tiếng yếu ớt như từ thế giới bên kia đưa lại: - Nó làm sao thế? Chị đĩ Chuột xốc con lên một cái: - Nó vòi đấy chứ có làm sao? Cơm gạo đỏ không chịu ăn, đòi ăn cơm trắng của thầy cơ. - Thì lấy cho nó ăn, tôi ăn làm sao hết? Chị đĩ Chuột lấy liễn cơm chực moi cho con một ít. Nhưng anh bảo: - Mang cả ra cho nó ăn, tôi không ăn nữa đâu. Còn bao nhiêu vét cho cái Gái với bu em ăn hết đi, để nó thiu ra đấy. Chị đĩ Chuột cười, bảo chồng: - Thằng cu nó dở người, chứ mẹ con tôi ăn cơm đỏ đã no rồi, ăn vào đâu được nữa? Anh biết vợ nói dối, chực nói, nhưng lại thôi, buồn rầu buông một tiếng thở dài. Vợ lo ngại hỏi: - Bây giờ người thế nào, để tôi kể với ông thầy lang lấy thuốc. - Tiền đâu mà thuốc thang mãi? - Tôi vừa bán con chó mực với hai buồng chuối non được bốn hào. Chồng nhìn vợ, ngẫm nghĩ một chút rồi bảo: - Đừng lấy thuốc nữa, tôi sắp khoẻ rồi, chỉ ăn cho nó khoẻ lên chắc bệnh phải hết. Bu em đong cho tôi cả bốn hào gạo đỏ, đừng đong gạo trắng ăn nhạt lắm. Vợ gật đầu: - Cũng được, nhưng đã thật khỏi chưa? Tôi trông thầy em còn mệt lắm. - Ốm luôn sáu tháng trời làm mà không mệt sao được? Đi đi… - Đi ngay giờ à? - Ừ, đi xuống nhà bà phó Cửu ấy, xa một tí nhưng được rẻ. Vợ gật đầu bảo thằng cu: - Con ngồi đây với thầy cho bu đi đong gạo nhé? Nó không chịu, sợ sệt nhìn cha. Chị mắng: - Con nhà vô phúc, lại sợ bố!... Khốn nạn, tại đi về không có tiền mua bánh cho nó nên nó giận đấy mà, phải tội chết, con ạ. Nhưng anh đĩ Chuột bảo: - Cho cả nó đi, kẻo nó khóc. Bảo cái Gái về tôi bảo.** *Người cha khốn nạn nhìn đứa con chòng chọc, thở dài. Một giọt lệ từ từ lăn xuống chiếu. - Thầy bảo gì con ạ? - Lúc nãy mẹ con mày ăn cám phải không? Gái gượng cười cãi: - Ăn chè đấy chứ. Bố nó chép miệng: - Khốn nạn, chè đâu mà ăn, cơm còn không có nữa là chè! Rõ mày khổ từ trong bụng mẹ... Cái Gái cúi đầu xuống không nói. Anh đĩ Chuột thở dài: - Con đi lấy cho thầy cái ghế buộc giậu, với sợi thừng ở gác bếp để thầy mắc lại cái võng, thế này cao quá. Cái Gái lấy ghế và thừng vào. Anh đĩ bảo: - Để đấy cho thầy rồi ra vườn làm cỏ đi. Nó ra vườn, anh gượng ngồi dậy, xuống khỏi giường, mon men ra đóng chặt cửa buồng lại. Anh lấy cái thừng, làm một cái tròng chắc chắn, dùng hết sức tàn còn lại, trèo lên ghế, hai chân khẳng khiu run lẩy bẩy. Anh buộc cẩn thận một đầu dây lên xà nhà, buộc xong, mệt quá, anh đu vào cái thừng, gục đầu xuống thở. Anh thấy lòng chua xót, nước mắt giàn ra hai má lõm. Rồi anh quả quyết, anh đứng thẳng người lên, chui đầu vào tròng, cái thừng cứng cáp cọ vào cổ làm anh rùng mình, khóc nấc lên một tiếng. Cả cái thân hình mảnh dẻ bắt đầu rung chuyển như một tàu lá run trước gió. Bỗng anh ngừng bặt, ngây người ra nghe ngóng. Tiếng ai vừa gọi ngoài ngõ, tiếp đến cái Gái thưa và chạy ra, tiếng người kia the thé: - Bu mày đâu? Tiếng cái Gái rụt rè đáp lại: - Bẩm bà, bu con đi vắng. - Đi vắng! Đi vắng mãi! Mày về bảo con mẹ mày nội ngày mai không trả tiền tao thì tao đào mả lên đấy. Cái giống chỉ biết ăn không. Anh đĩ Chuột rít hai hàm răng lại. Hai chân giận dữ đạp phắt cái ghế đổ văng xuống đất. Cái tròng rút mạnh lại. Cái bộ xương bọc da giãy giụa như một con gà bị bẫy, sau cùng, nó chỉ còn gật từng cái chậm dưới sợi dây thừng lủng lẳng. Ở ngoài ngõ, mẹ con chị đĩ Chuột vừa kêu khóc vừa van lạy. Bà Huyện nhất định bắt mẻ gạo mới đong để trừ sáu hào chị Chuột vay từ hai tháng trước cho chồng uống thuốc.
Mục lục
Nghèo
Nghèo
Nam CaoChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: sao bang Nguồn: vnthuquan.netĐược bạn: conbo2 đưa lên vào ngày: 10 tháng 6 năm 2006
|
Chu Tất Tiến
NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN.
Trên một tờ báo điện tử, người ta đọc thấy một câu chuyện xúc cảm đầy nước mắt, tuy không hề nghe thấy một tiếng khóc. Một nhân viên người Việt còn trong giai đoạn tập sự tại một tỉnh trên miền Bắc xa khuất, nhận lời đến giúp một nhà hưu dưỡng hẻo lánh ít người thăm nom. Con đường đi vào căn nhà hưu dưỡng này quanh co và khúc khuỷu, chỉ có tiếng than van rền rĩ của rặng thông già âm u và cằn cỗi. Khi anh thanh niên này đến nơi và bắt tay vào việc, anh nhận ra có một ông già cứ ngồi trên xe lăn mà quay lưng vào trong, với một thái độ im lặng buồn bã. Anh đã đến gần và nhận ra đó là một người Việt Nam đã bước vào tuổi lão niên. Nhận ra anh là người Việt, ông già đó mừng rỡ lắm. Có lẽ không có sự mừng rỡ nào lớn hơn nữa, vì bao nhiêu năm, ông cụ không có dịp nói chuyện với ai. Cụ không rành tiếng Anh, mà chung quanh cả chục dặm cũng không có một người Việt nào lui tới. Sau khi hàn huyên và làm quen nhau, anh thanh niên hứa hẹn sẽ đến thăm cụ hoài. Anh đã giữ lời hứa trong một thời gian dài. Từ đó, anh mới biết tâm sự của cụ là một người cha đã hy sinh trọn cuộc đời cho một đứa con trai duy nhất.Khi bà vợ đã khuất núi, cụ ở với đứa con trai và bao nhiêu thương yêu, cụ đã dành cho con hết cả. May mắn, cụ đã dựng được một cơ nghiệp đàng hoàng trên xứ Mỹ, có nhà đẹp, có xe tốt và có cả một tương lai thênh thang, hạnh phúc, không thiếu thốn điều chi. Hai cha con êm ấm sống chung với nhau cho đến khi cậu con trai đòi di chuyển đến thành phố lớn để theo đuổi việc học ở một trường danh tiếng hơn. Suy đi nghĩ lại mãi, cụ ông quyết định chiều ý con, mà bán hết cơ ngơi sự nghiệp của mình để đi theo cậu đến một nơi xa lạ. Ở đấy, vì không quen chỗ, cụ cứ phải từ từ tiêu dần tài sản dành dụm của mình cho sự học của cậu con mà không có cơ hội làm lại cuộc đời chi nữa, những mong cho con học thành tài là cụ vui sướng rồi. Điều cụ mong muốn đã đến. Sau nhiều năm học hành, cậu con ra trường, có việc làm tốt. Nhưng chỉ một thời gian ngắn, cậu đi theo tiếng gọi của con tim, bỏ cụ lại một mình, bỏ lại người cha hy sinh suốt đời cho con, bỏ lại bao kỷ niệm buồn vui giữa hai cha con, những ngày tháng xưa cũ đó. Cụ đau buốt tâm can. Nhất là tin tức của cậu dần dần biệt tăm. Quá đau khổ, cụ đã té ngã và bị liệt. Người ta đưa cụ vào nơi hẻo lánh này để chờ chết. Từ đó đến khi anh thanh niên tập sự kia gặp cụ, cũng đã mười năm…Mười năm cô đơn, mười năm không có dịp nói tiếng quê hương, mười năm không thân nhân, thăm hỏi, mười năm đợi chờ trong tuyệt vọng... Mười năm hay mười thế kỷ?Thời gian đằng đẵng trôi qua, mọi thứ hy vọng đã tàn lụi, cụ chỉ có một thèm khát duy nhất là một bát bún riêu nóng hổi. Chiều ý cụ, anh thanh niên kia đã lui cui tìm mọi cách để mang đến cho cụ một bát bún riêu theo như ý cụ mong muốn. Cụ đã vui mừng chầm chậm cho một tí mắm tôm vào tô bún, chầm chậm thưởng thức hương vị của bát bún riêu, như thưởng thức một phần đời người đang chết dở mà được sống lại.Anh thanh niên không quen biết kia đã trở lại vài lần rồi vì công việc mới phải đi xa, nhưng anh hứa sẽ đến thăm cụ bất cứ khi nào tiện dịp. Rồi một ngày, anh nhận được tin báo của nhà hưu dưỡng: ông cụ đã qua đời, đúng ra là đã may mắn chấm dứt được cuộc sống đau khổ, buồn bã, cô đơn mà cụ đã phải gánh chịu nhọc nhằn trong nhiều năm qua. Thằng con trai của cụ, không biết lúc ấy ở đâu, nếu có vợ con, thì đứa bé cũng trên mười tuổi, và mỗi khi đến ngày Từ Phụ, chắc thằng con bất hiếu bất mục, vô ơn, khốn nạn ấy, lại nâng ly rượu đầy ắp, cười đùa vui vẻ khi nghe đứa bé nào đó chúc mừng “Happy Father Day, Dad!”Hình ảnh người cha bất hạnh không phải là thiếu ở đâu đây. Hãy đến nhà hưu dưỡng ở Garden Grove, gần Trung Tâm Thủ Đô Tị Nạn này, sẽ thấy ngay một cụ ông trên 70 tuổi, còn nhanh miệng lắm, nhưng ngồi trên xe lăn mà nếu thấy ai có lòng, thì thế nào cũng nhờ “Ông ơi! Ông đẩy xe tôi ra bến xe Cần Thơ đi ông! Thằng con tôi nó đang đợi ở đó!” Rồi ông cụ giục “Nhanh lên! Nhanh lên! Kẻo nó không chờ nữa!” Và sau khi được đẩy ra tới cửa, thì ông cụ giơ tay, ngừng lại. “Đây rồi! Bến xe Cần Thơ đây rồi! Ông chờ tôi một tí nhé!” Người đẩy xe thế nào cũng nghẹn ngào, nghe nước mắt trong lòng đang chẩy xuống lặng lẽ. Con của cụ đâu cả rồi? Những đứa trẻ ngày xưa mà ông bồng bế, xi ỉa, tắm rửa, lau mặt, dậy cho nó đánh răng, dậy cho ngồi bô, ngồi cầu tiêu, dắt tay đi học… Những đứa trẻ hớn hở nhìn những quần áo mới mà bố chúng mới mua cho, ngày lễ, ngày Tết, bố con tung tăng trên đường phố Cần Thơ, hay ra bến Ninh Kiều hóng gió, mua cho con một quả bong bóng, một cây kem… Những đứa trẻ mà khi vượt biên còn đỏ hỏn, hay đã bắt đầu lớn, nhưng sợ hãi lo lắng thì nhiều, chỉ biết bám vào tay bố như một chỗ tựa nương duy nhất trong đời. Chúng nó bây giờ ở đâu? Bố chúng vẫn đợi chúng ở bến xe Cần Thơ ngay tại thủ đô tị nạn đấy…Hãy vào trong nhà già này, thấy một cụ già ngồi trên xe lăn, không còn nói được, chỉ còn ánh mắt và hai bàn tay xếp những chữ A, B,C thành câu: “Ông bà đến chơi, tôi vui lắm!”Cụ ông ngày xưa cũng đã một thời thanh niên bay nhẩy tung tăng, đi học, đi chơi với đào, rồi lấy vợ vui vẻ, hạnh phúc, nhìn những đứa con lớn lên với tất cả sự thoả mãn của một người cha trọn vẹn hy sinh. Giờ đây, những đứa con ấy ở đâu? Phương trời xa xôi nào? Có một lần nhớ đến người cha đã từng ẵm bồng chúng không?Hãy đi thêm một bước nữa, để gặp một cụ chưa tới 80, nhưng chiều nào cũng thế, nhờ người đẩy xe lăn ra cửa, ngồi đó nhìn ra ngoài đường cho đến khi mặt trời lặn sau những mái nhà trước mặt, bóng tối phủ xuống âm u rồi mới chịu cho người đẩy xe vào phòng, nơi những kỷ niệm không bóng không hình chìm chìm ngập ngập, lãng đãng xa gần, những bóng hình thân yêu, người vợ tận tuỵ, mấy đứa con tung tăng chạy nhẩy, đấm đá um nhà…Hãy đi khắp các nhà hưu dưỡng hay “nhà già” này để thấy đâu đâu cũng có những người cha cô đơn, những tâm hồn kiệt quệ, mà nỗi chết gần kề không đáng sợ bằng ngày tắt hơi không người thân vuốt mắt, không có tiếng khóc nức nở nỉ non, chỉ có âm thầm vài người áo trắng, lăng xăng thu dọn cho lẹ, cho nhanh, gói ghém phủ liệm chỉ trong giây phút, rồi tống ra dàn thiêu…Thế là hết những người cha, đã có một thời oanh liệt, hoặc thương gia, hoặc quân đội.Có thể họ đã từng xông pha mũi tên hòn đạn, đã từng gào lên hai tiếng “xung phong!” rồi băng mình về phía trước. Có thế họ đã là những thầy giáo, đứng trên bục giảng, hướng dẫn tương lai cho lớp trẻ lên đường. Có thể họ là những người thợ máy, công nhân, ngày ngày đi làm đổ mồ hôi, chỉ mong về đến nhà trông thấy thằng cu Tý, cu Tèo đùa đùa giỡn giỡn, tung con lên cao và nở những nụ cười hạnh phúc…Giờ đây, chúng đang ở nơi nào? Trong những căn phòng ấm cúng, có thể chúng cũng lặp lại y hệt những cử chỉ của cha chúng ngày xưa, cũng tung con lên, đùa đùa giỡn giỡn..Hỡi những người con còn có trái tim, hãy đi và hãy đến những nơi gọi là “nhà già”, nơi chỉ có cặp mắt là sáng còn mọi vật đều tối đen…Ngày Từ Phụ đang đến. Chu Tất Tiến
Mục lục
NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN.
NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN.
Chu Tất TiếnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bbqt - thien xung sưu tầmĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 19 tháng 6 năm 2007
|
Chu Tất Tiến
NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN.
Trên một tờ báo điện tử, người ta đọc thấy một câu chuyện xúc cảm đầy nước mắt, tuy không hề nghe thấy một tiếng khóc. Một nhân viên người Việt còn trong giai đoạn tập sự tại một tỉnh trên miền Bắc xa khuất, nhận lời đến giúp một nhà hưu dưỡng hẻo lánh ít người thăm nom. Con đường đi vào căn nhà hưu dưỡng này quanh co và khúc khuỷu, chỉ có tiếng than van rền rĩ của rặng thông già âm u và cằn cỗi. Khi anh thanh niên này đến nơi và bắt tay vào việc, anh nhận ra có một ông già cứ ngồi trên xe lăn mà quay lưng vào trong, với một thái độ im lặng buồn bã. Anh đã đến gần và nhận ra đó là một người Việt Nam đã bước vào tuổi lão niên. Nhận ra anh là người Việt, ông già đó mừng rỡ lắm. Có lẽ không có sự mừng rỡ nào lớn hơn nữa, vì bao nhiêu năm, ông cụ không có dịp nói chuyện với ai. Cụ không rành tiếng Anh, mà chung quanh cả chục dặm cũng không có một người Việt nào lui tới. Sau khi hàn huyên và làm quen nhau, anh thanh niên hứa hẹn sẽ đến thăm cụ hoài. Anh đã giữ lời hứa trong một thời gian dài. Từ đó, anh mới biết tâm sự của cụ là một người cha đã hy sinh trọn cuộc đời cho một đứa con trai duy nhất.Khi bà vợ đã khuất núi, cụ ở với đứa con trai và bao nhiêu thương yêu, cụ đã dành cho con hết cả. May mắn, cụ đã dựng được một cơ nghiệp đàng hoàng trên xứ Mỹ, có nhà đẹp, có xe tốt và có cả một tương lai thênh thang, hạnh phúc, không thiếu thốn điều chi. Hai cha con êm ấm sống chung với nhau cho đến khi cậu con trai đòi di chuyển đến thành phố lớn để theo đuổi việc học ở một trường danh tiếng hơn. Suy đi nghĩ lại mãi, cụ ông quyết định chiều ý con, mà bán hết cơ ngơi sự nghiệp của mình để đi theo cậu đến một nơi xa lạ. Ở đấy, vì không quen chỗ, cụ cứ phải từ từ tiêu dần tài sản dành dụm của mình cho sự học của cậu con mà không có cơ hội làm lại cuộc đời chi nữa, những mong cho con học thành tài là cụ vui sướng rồi. Điều cụ mong muốn đã đến. Sau nhiều năm học hành, cậu con ra trường, có việc làm tốt. Nhưng chỉ một thời gian ngắn, cậu đi theo tiếng gọi của con tim, bỏ cụ lại một mình, bỏ lại người cha hy sinh suốt đời cho con, bỏ lại bao kỷ niệm buồn vui giữa hai cha con, những ngày tháng xưa cũ đó. Cụ đau buốt tâm can. Nhất là tin tức của cậu dần dần biệt tăm. Quá đau khổ, cụ đã té ngã và bị liệt. Người ta đưa cụ vào nơi hẻo lánh này để chờ chết. Từ đó đến khi anh thanh niên tập sự kia gặp cụ, cũng đã mười năm…Mười năm cô đơn, mười năm không có dịp nói tiếng quê hương, mười năm không thân nhân, thăm hỏi, mười năm đợi chờ trong tuyệt vọng... Mười năm hay mười thế kỷ?Thời gian đằng đẵng trôi qua, mọi thứ hy vọng đã tàn lụi, cụ chỉ có một thèm khát duy nhất là một bát bún riêu nóng hổi. Chiều ý cụ, anh thanh niên kia đã lui cui tìm mọi cách để mang đến cho cụ một bát bún riêu theo như ý cụ mong muốn. Cụ đã vui mừng chầm chậm cho một tí mắm tôm vào tô bún, chầm chậm thưởng thức hương vị của bát bún riêu, như thưởng thức một phần đời người đang chết dở mà được sống lại.Anh thanh niên không quen biết kia đã trở lại vài lần rồi vì công việc mới phải đi xa, nhưng anh hứa sẽ đến thăm cụ bất cứ khi nào tiện dịp. Rồi một ngày, anh nhận được tin báo của nhà hưu dưỡng: ông cụ đã qua đời, đúng ra là đã may mắn chấm dứt được cuộc sống đau khổ, buồn bã, cô đơn mà cụ đã phải gánh chịu nhọc nhằn trong nhiều năm qua. Thằng con trai của cụ, không biết lúc ấy ở đâu, nếu có vợ con, thì đứa bé cũng trên mười tuổi, và mỗi khi đến ngày Từ Phụ, chắc thằng con bất hiếu bất mục, vô ơn, khốn nạn ấy, lại nâng ly rượu đầy ắp, cười đùa vui vẻ khi nghe đứa bé nào đó chúc mừng “Happy Father Day, Dad!”Hình ảnh người cha bất hạnh không phải là thiếu ở đâu đây. Hãy đến nhà hưu dưỡng ở Garden Grove, gần Trung Tâm Thủ Đô Tị Nạn này, sẽ thấy ngay một cụ ông trên 70 tuổi, còn nhanh miệng lắm, nhưng ngồi trên xe lăn mà nếu thấy ai có lòng, thì thế nào cũng nhờ “Ông ơi! Ông đẩy xe tôi ra bến xe Cần Thơ đi ông! Thằng con tôi nó đang đợi ở đó!” Rồi ông cụ giục “Nhanh lên! Nhanh lên! Kẻo nó không chờ nữa!” Và sau khi được đẩy ra tới cửa, thì ông cụ giơ tay, ngừng lại. “Đây rồi! Bến xe Cần Thơ đây rồi! Ông chờ tôi một tí nhé!” Người đẩy xe thế nào cũng nghẹn ngào, nghe nước mắt trong lòng đang chẩy xuống lặng lẽ. Con của cụ đâu cả rồi? Những đứa trẻ ngày xưa mà ông bồng bế, xi ỉa, tắm rửa, lau mặt, dậy cho nó đánh răng, dậy cho ngồi bô, ngồi cầu tiêu, dắt tay đi học… Những đứa trẻ hớn hở nhìn những quần áo mới mà bố chúng mới mua cho, ngày lễ, ngày Tết, bố con tung tăng trên đường phố Cần Thơ, hay ra bến Ninh Kiều hóng gió, mua cho con một quả bong bóng, một cây kem… Những đứa trẻ mà khi vượt biên còn đỏ hỏn, hay đã bắt đầu lớn, nhưng sợ hãi lo lắng thì nhiều, chỉ biết bám vào tay bố như một chỗ tựa nương duy nhất trong đời. Chúng nó bây giờ ở đâu? Bố chúng vẫn đợi chúng ở bến xe Cần Thơ ngay tại thủ đô tị nạn đấy…Hãy vào trong nhà già này, thấy một cụ già ngồi trên xe lăn, không còn nói được, chỉ còn ánh mắt và hai bàn tay xếp những chữ A, B,C thành câu: “Ông bà đến chơi, tôi vui lắm!”Cụ ông ngày xưa cũng đã một thời thanh niên bay nhẩy tung tăng, đi học, đi chơi với đào, rồi lấy vợ vui vẻ, hạnh phúc, nhìn những đứa con lớn lên với tất cả sự thoả mãn của một người cha trọn vẹn hy sinh. Giờ đây, những đứa con ấy ở đâu? Phương trời xa xôi nào? Có một lần nhớ đến người cha đã từng ẵm bồng chúng không?Hãy đi thêm một bước nữa, để gặp một cụ chưa tới 80, nhưng chiều nào cũng thế, nhờ người đẩy xe lăn ra cửa, ngồi đó nhìn ra ngoài đường cho đến khi mặt trời lặn sau những mái nhà trước mặt, bóng tối phủ xuống âm u rồi mới chịu cho người đẩy xe vào phòng, nơi những kỷ niệm không bóng không hình chìm chìm ngập ngập, lãng đãng xa gần, những bóng hình thân yêu, người vợ tận tuỵ, mấy đứa con tung tăng chạy nhẩy, đấm đá um nhà…Hãy đi khắp các nhà hưu dưỡng hay “nhà già” này để thấy đâu đâu cũng có những người cha cô đơn, những tâm hồn kiệt quệ, mà nỗi chết gần kề không đáng sợ bằng ngày tắt hơi không người thân vuốt mắt, không có tiếng khóc nức nở nỉ non, chỉ có âm thầm vài người áo trắng, lăng xăng thu dọn cho lẹ, cho nhanh, gói ghém phủ liệm chỉ trong giây phút, rồi tống ra dàn thiêu…Thế là hết những người cha, đã có một thời oanh liệt, hoặc thương gia, hoặc quân đội.Có thể họ đã từng xông pha mũi tên hòn đạn, đã từng gào lên hai tiếng “xung phong!” rồi băng mình về phía trước. Có thế họ đã là những thầy giáo, đứng trên bục giảng, hướng dẫn tương lai cho lớp trẻ lên đường. Có thể họ là những người thợ máy, công nhân, ngày ngày đi làm đổ mồ hôi, chỉ mong về đến nhà trông thấy thằng cu Tý, cu Tèo đùa đùa giỡn giỡn, tung con lên cao và nở những nụ cười hạnh phúc…Giờ đây, chúng đang ở nơi nào? Trong những căn phòng ấm cúng, có thể chúng cũng lặp lại y hệt những cử chỉ của cha chúng ngày xưa, cũng tung con lên, đùa đùa giỡn giỡn..Hỡi những người con còn có trái tim, hãy đi và hãy đến những nơi gọi là “nhà già”, nơi chỉ có cặp mắt là sáng còn mọi vật đều tối đen…Ngày Từ Phụ đang đến. Chu Tất Tiến
Mục lục
NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN.
NGHĨ VỀ NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN.
Chu Tất TiếnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bbqt - thien xung sưu tầmĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 19 tháng 6 năm 2007
|
Vũ Đức
Nghĩa cử cuối cùng
Ben bệnh rất nặng, nhà thương và các bác sĩ đã chê và ông được đưa về nhà để nằm hấp hối. Cả gia đình, họ hàng xa gần cũng đã tụ họp và tất cả đang chuẩn bị mọi thứ để lo cho đám tang ông thật chu tất. Mọi thành viên trong gia đình đều tất bật, mọi người đều mong muốn ông được hài lòng trong những giây phút cuối đời mà mỉm cười nơi chín suối. Cha xứ cũng được mời tới đọc kinh cầu nguyện cho ông.Trong cơn vật vã phút lâm chung, tự nhiên Ben cảm thấy mùi hương thơm của món bánh táo nướng, món bánh yêu thích nhất đời mình len lỏi trước mũi ông.Ben rùng mình, mùi bánh thơm nức như thế này ắt hẳn phải do chính bàn tay của bà lão nhà ông làm rồi. Bệnh liệt giường đã lâu, Ben cũng lâu rồi không được ăn bánh táo nướng của vợ. Cố gắng định thần nhằm xác định xem mùi hương bánh táo đang nướng từ đâu bay đến. Thật khó nhọc, nhưng rồi lão Ben cũng nhận ra rằng nó được đưa lên từ dưới bếp. Gom chút sức tàn còn lại, Ben cố gắng ngồi dậy và bước ra khỏi giường. Từ từ, một cách rất mệt mỏi Ben vịn tường lần ra khỏi phòng ngủ. Lần được ra tới đầu cầu thang, với một nỗ lực lớn hơn thế nữa, ông vịn cả hai tay vào cầu thang lê lết xuống tầng dưới. Ben dựa cả người vào cánh cửa vừa thở hổn hển vừa nhìn chằm chằm vào gian nhà bếp. Nếu không có cái cơn đau dày vò vì cái chết đang tới gần, có lẽ ông sẽ nghĩ mình đang ở trên thiên đường: Bởi ở đó, trên những tờ báo là hàng trăm, hàng trăm cái bánh táo nướng thơm lừng ngon mê ly đang được bày rất thẳng hàng. Chẳng lẽ không phải là thiên đường ư? Hay đây chính là một hành động cao cả của người vợ tận tâm, với một mong muốn duy nhất: Ông là một người đàn ông hạnh phúc nhất trần gian khi rời khỏi thế giới này. Gắng những hơi sức cuối cùng còn sót lại trong cái thân thể còm nhom đầy bệnh tật, Ben lết mình đến chiếc bàn run rẩy quỳ xuống. Đôi mắt ông như căng ra, đôi cánh mũi Ben phồng to hết cỡ như muốn thâu tóm tất cả các mùi thơm của những chiếc bánh táo. Đôi môi của Ben khó nhọc mở ra, hương vị ngọt ngào của chiếc bánh nướng gần như đã ở trong miệng ông... Nó dường như có thể kéo ông trở về với cuộc sống. Đột nhiên, một tiếng “Rầm!” chát chúa kéo ông trở lại với hiện thực. Bà vợ vừa đập bàn tay nhăn nhúm, run rẩy xuống bàn làm nó rung lên và cái bánh rơi trở lại.- Đừng có động vào mấy thứ này! - Bà vợ gầm lên. - Mấy cái đó để dành cho đám tang đấy!Vũ Đức Theo Jumbojoke
Mục lục
Nghĩa cử cuối cùng
Nghĩa cử cuối cùng
Vũ ĐứcChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: tienphongĐược bạn: ct.ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 10 năm 2008
|
Vu Duc
The final gesture
Ben was very sick, the hospital and doctors criticized him and he was sent home to die. The whole family and relatives from near and far have gathered and are all preparing everything to take care of his funeral properly. Every member of the family was busy, everyone wanted him to be satisfied in his last moments of life, smiling at the stream. The priest was also invited to pray for him. During the struggle at the moment of death, Ben suddenly felt the scent of baked apple pie, the most favorite cake of his life, creeping in front of his nose. Ben shivered. To me, this fragrant cake must have been made by your old lady's own hands. Having been bedridden for a long time, Ben had not been able to eat his wife's apple pie for a long time. Trying to calm down to determine where the scent of apple pie baking was coming from. It was difficult, but then old Ben realized that it was brought up from the kitchen. Gathering his remaining strength, Ben tried to sit up and get out of bed. Slowly, very tiredly, Ben held the wall and walked out of the bedroom. Once he reached the top of the stairs, with an even greater effort, he grabbed both hands on the stairs and dragged himself downstairs. Ben leaned his whole body against the door, panting and staring at the kitchen. If it weren't for the tormenting pain of approaching death, he would probably think he was in heaven: Because there, in the newspapers, were hundreds and hundreds of delicious, delicious baked apple pies. are displayed in a very straight line. Is it not paradise? Or is this a noble act of a devoted wife, with only one wish: He is the happiest man on earth when he leaves this world. Exerting the last breath of strength left in his frail, sickly body, Ben dragged himself to the table and knelt down trembling. His eyes seemed to stretch, Ben's nostrils flared as wide as possible, as if wanting to capture all the aromas of apple pies. Ben's lips opened with difficulty, the sweet taste of the pie was almost in his mouth... It seemed to be able to pull him back to life. Suddenly, a “Bang!” The harshness pulled him back to reality. The wife just slammed her wrinkled, trembling hand on the table, causing it to vibrate and the cake to fall back. - Don't touch these things! - The wife roared. - Those are for the funeral! Vu Duc According to Jumbojoke
Table of contents
The final gesture
The final gesture
Vu DucWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: tienphong Posted by: ct.ly on: October 24, 2008
|
Trương Văn Tú
Nghĩa Địa Tình Yêu
Cái lớp học chiều nay sao nó ồn ào quá! thật bực mình. Không biết tại sao “nó” không để mình yên tí nào cả. Thằng Độ, thằng Chí, rồi lại thằng Hùng, chúng nó rủ rỉ rù rì bàn cải chuyện phim ngày hôm qua mà chúng nó “cúp cua” trong giờ Pháp văn. Tôi thì không có tâm sự gì mà bàn cải. Cũng chả biết gì mà bàn cải với chúng nó. Cuốn hình học giải tích trước mặt mà tôi định giở ra để làm, nhưng rồi tôi lại khép nó lại. Mặc cho chúng nó cải nhau, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài song cửa của lớp học. Trời hôm nay quang đãng và hơi có gió. Những cụm mây trắng bàng bạc trôi lãng đãng trên nền trời xanh rộng. Nhưng tâm hồn tôi thì lại se thắt nhỏ hẹp. Tôi không có tâm tình để hưởng một ngày tươi đẹp như thế này. Trên bục gỗ, tiếng giáo sư Huy thì cứ đều đều, nhưng tôi không nghĩ những gì ông ta đang giảng dạy mà tôi chỉ nghĩ tôi sẽ là mây ngàn lướt gió, để nhìn hết cỏi đời gian dối nầy. Nhưng rồi, tôi không giám nhìn, dầu chỉ là một cái len lén. Tôi nhắm mắt lại, tôi đoán rằng “nó” sẽ có lắm điều gian dối, dối gian hơn nữa! Mây muốn dừng chân lại để đi tìm hơi ấm của người yêu, hương vị ngọt ngào trên mái tóc. Nhưng người yêu của “mây” đã chết rồi (?). Tôi tiễn người yêu xuống đáy mộ, cái huyệt không sâu, nhưng tôi cảm thấy nó sâu thăm thẳm. Tôi lẳng lặng nhìn xuống, rồi hình như tôi cũng muốn rơi xuống huyệt cùng với người yêu. Cái huyệt của chính tôi đào bới. Tôi cố gắng bương bả lên để thoát cái căn bịnh trầm kha nầy, cái căn bịnh mà không ai có thể cứu tôi ra được ngoài chính bản thân tôi ra. Nó giống như là thuốc phiện, mà tôi dại dột đã nghiện phải. Tôi cố gắng hy vọng, nhưng hy vọng cứ lóe lên rồi vụt tắt. Rồi tôi cứ tiếp tục mò mẫm cuộc tình vô hy vọng này. Chính tay tôi đã giết người yêu, một người tình không chung thủy, cái tên mà tôi đã gán cho nàng. Không có hòm, không có chiếu, dầu một chiếc chiếu tả tơi, không có gì cả …. Tôi còn lại muốn để người yêu tôi trần truồng, không một cái gì che đậy, để tôi thấy cái thật của người tôi yêu. Thế rồi, không biết tại sao tôi vẫn để tươm tất như thế này. Có phải sự tươm tất có thể che dấu sự gian dối vẫn là tốt hơn cái sự thật phủ phàng, để cho tình yêu bao giờ cũng là muôn ngàn ảnh đẹp, và vĩnh cửu trong tim? Tôi lấp đất lại, và cố dầm xuống cho thật chặt, để người yêu tôi có hồi sinh thì cũng vẫn không về được. Tôi không muốn tiếp tục hy vọng nữa. Bao nhiêu đấy cũng đủ làm cho tôi khốn khổ lắm rồi. Tôi lặng lẽ đi về, hai chân nặng trĩu, đầu óc quay cuồng, vầng thái dương ở đỉnh đầu đang ra sức thiêu đốt. Tôi muốn gục xuống bên vệ đường, nhưng tôi không dám ngã xuống. Tự ái của không cho tôi làm vậy. Cái uy dũng của một thằng con trai không cho tôi làm vậy. Tôi phải về một mình, một thân cô độc trên nghĩa địa, nghĩa địa tình yêu. Những chiếc thập tự giá màu trắng nhoè nhẹt không rõ, tôi cứ ngỡ người yêu dang hai tay như đón gọi tôi trong tà áo trắng học trò. Cái màu trắng nhoè nhẹt mà tôi cứ tưởng người tình bé nhỏ đang tung bay chạy đến tôi. Tôi cố lẫn tránh đi nhưng xung quanh hình như nơi nào cũng có bóng nàng cả. Nhưng không, em đã chết rồi cơ mà! Chính anh đã giết em kia mà! Chính anh đã chôn em kia mà! Tôi đưa tay dụi mắt ….. Nước mắt rơi xuống tự lúc nào. Mây vẫn bay! vẫn bay! Bầu trời đột nhiên u ám, bóng đen phủ chùm lên đầu tôi, cả nghĩa địa tình yêu, và cả vạn vật. Những cụm mây trắng nõn nà, mơn mởn kia cũng đột nhiên tan biến cuốn theo những tà áo trắng lã lơi của nàng vào cỏi hư vô. Trời hơi tối, như báo động một cơn mưa lớn. Tôi thích trời tối như thế nầy, để tôi dễ dàng che dấu thổn thức của con tim. Tiếng chuông tan học làm tôi giật mình ….. Trương Văn Tú (Lãng Nhai) November 08, 1974
Mục lục
Nghĩa Địa Tình Yêu
Nghĩa Địa Tình Yêu
Trương Văn TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 30 tháng 10 năm 2009
|
Truong Van Tu
Graveyard of Love
This afternoon's class is so noisy! so frustrating. I don't know why "it" won't leave me alone at all. Do, Chi, then Hung, they whispered and discussed about yesterday's movie that they "interrupted" during French class. I have nothing to discuss. I don't know anything to discuss with them. The analytical geometry book in front of me I was about to open to do it, but then I closed it again. Even though they were arguing, I quietly looked out the classroom door. The weather today is clear and a bit windy. Silver white clouds drifted lazily across the wide blue sky. But my soul is tight and narrow. I'm not in the mood to enjoy a beautiful day like this. On the wooden platform, Professor Huy's voice was monotonous, but I didn't think about what he was teaching, I just thought I would be a cloud passing through the wind, to see all of this deceitful life. But then, I didn't even look at it, even if it was just a sneaky glance. I closed my eyes, I guessed that "it" would have many lies, more lies! May wants to stop to find the warmth of her lover, the sweet taste of her hair. But "cloud"'s lover is dead (?). I sent my lover to the bottom of the grave, the grave was not deep, but I felt it was deep. I quietly looked down, then it seemed like I wanted to fall into the grave with my lover. My own grave I dug. I try my best to escape this serious illness, a disease that no one can save me from except myself. It was like opium, which I foolishly became addicted to. I tried to hope, but hope kept flashing and then fading away. Then I continued to grope about this hopeless love affair. I personally killed my lover, an unfaithful lover, the name I gave her. There was no trunk, no mat, even a tattered mat, nothing at all…. I just want to leave my lover naked, with nothing to cover it up, so that I can see the true nature of the person I love. Then, I don't know why I still keep it neat like this. Is it true that decency can hide deception better than the harsh truth, so that love will always be a thousand beautiful images, and eternal in the heart? I covered it with soil, and tried to push it down tightly, so that even if my lover was revived, he still wouldn't be able to return. I don't want to keep hoping anymore. That's enough to make me miserable. I walked home quietly, my legs felt heavy, my head was spinning, the sun at the top of my head was trying to burn. I wanted to collapse on the side of the road, but I didn't dare fall. My pride won't let me do that. The majesty of a boy wouldn't let me do that. I have to go home alone, alone in the cemetery, the cemetery of love. The white crosses were blurry and unclear, I thought my lover opened his arms as if to welcome me in his white student shirt. The blurry white color that I thought was my little lover was flying and running towards me. I tried to avoid it, but it seemed like there was her shadow everywhere around me. But no, I'm already dead! It was you who killed me! It was you who buried me! I rubbed my eyes... Tears fell from my eyes at any moment. Clouds still fly! Still flying! The sky suddenly turned gloomy, shadows covered my head, the cemetery of love, and everything. Those delicate, white clouds suddenly disappeared, taking with them her flowing white dresses into the abyss of nothingness. The sky was a bit dark, as if signaling a heavy rain. I like it when it's dark like this, so I can easily hide the sobs of my heart. The sound of the school bell startled me... Truong Van Tu (Lang Nhai) November 08, 1974
Table of contents
Graveyard of Love
Graveyard of Love
Truong Van TuWelcome you to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author/ VNthuquan - Online Library Posted by: Ct.Ly on: October 30, 2009
|
Đăng Châu
Nghề Của Ba
Trước, ba nó cũng là công chức nhưng vì bất đồng với cung cách làm ăn bất bình thường của một số người trong cơ quan. Ba nó xin nghỉ. Về nhà, bà nó sắm một chiếc xích-lô, ông bảo: ”Đạp xích-lô vậy mà tự do, thoải mái hơn, được làm chủ công việc của mình và thu nhập bằng chính sức lao động đích thực của mình.” Từ ngày bà nó đạp xích lô, nó bổng trở nên trầm mặc, ít giao du với bạn bè,nó không còn vui vẻ, nhí nhảnh như trước nữa. Một lần đi học về, không may nó bị trúng gió, bạn bè dìu nó vào lề đường dưới gốc cây bàng. Tay chân nó cứng đờ, mặt xanh như tàu lá chuối. Giữa dòng xe cộ ngược xuôi, hối hả, bạn nó đón một vài chiếc xe máy để nhờ chở nó đến bệnh viện nhưng chẳng ai chịu dừng. Bỗng một chiếc xích lô ở đâu trờ tới và dừng lại, bác xích lô liền bế nó lên xe và chở ngay đến bệnh viện. Đến nơi bác lại bế nó đến tận phòng cấp cứu. Bạn nó cũng vừa đến cảm ơn và xin gởi tiền xe. Bác nhất định không lấy. Được đưa đến bệnh viện kịp thời nên cơn nguy hiểm đã qua, nó nhanh chóng khỏe trở lại. Nghe bạn kể, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má. Nó bỗng thấy yêu quí và mến phục tất cả những người đạp xích lô tốt bụng. Nó tin rằng trong số đó sẽ có cả ba của nó – bởi nó biết tính ba – và nó cảm thấy rất tự hào về ba của nó.
Mục lục
Nghề Của Ba
Nghề Của Ba
Đăng ChâuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
|
Dang Chau
Dad's Profession
Previously, his father was also a civil servant but because of disagreement with the unusual business practices of some people in the agency. His father asked for leave. Back home, her grandmother bought a cyclo, and he said: "Riding on a cyclo gives me more freedom and comfort, being able to control my own work and earn income with my own real labor." Since the day his grandmother started riding a cyclo, he suddenly became quiet, rarely interacted with friends, and was no longer as cheerful and chatty as before. One time coming home from school, unfortunately he was hit by the wind, his friends helped him to the sidewalk under an almond tree. Its limbs were stiff and its face was as blue as a banana leaf. Amidst the hustle and bustle of traffic, his friend picked up a few motorbikes to take him to the hospital, but no one stopped. Suddenly a cyclo came from somewhere and stopped, the cyclo driver immediately picked it up and took it to the hospital. When he got there, he carried him to the emergency room. His friend also just came to thank him and asked to send money for the car. I definitely won't take it. Being taken to the hospital in time, the danger was over and he quickly recovered. Listening to you talk, tears of regret rolled down your cheeks. He suddenly felt love and admiration for all the kind cyclo riders. He believes that among them will be his father - because he knows how to count three - and he feels very proud of his father.
Table of contents
Dad's Profession
Dad's Profession
Dang ChauWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
|
Mi Guo- Xian ( Trung Quốc )
Nghệ Thuật Khỏa Thân
Mới đến giờ lên đèn mà Thổ Khôi đã rửa xong chân tay mặt mũi. Vợ hắn đang ngồi trước ti vi xem phim. “Tách” - Thổ Khôi tắt cái tivi. Hôm nay hắn vào thành phố làm ăn, gặp may kiếm được khá nhiều tiền, nhưng mệt bã người, bây giờ buồn ngủ lắm rồi, muốn đi nằm sớm. Thúy Hoa chiều ý chồng, lặng lẽ chui vào màn như một con chuột. Đợi khi Thổ Khôi đã lên giường, cô bèn tắt đèn. “Tắt đèn làm đếch gì!” - Thổ Khôi lầu bầu, lại bật đèn lên, rồi hai tay hắn quờ quạng ôm lấy vợ. “Cái lão quỷ này, không biết xấu hổ à... Bị ma ám hay sao thế hả?”. Thổ Khôi chẳng nói chẳng rằng, loáng một cái đã lột hết quần áo lót của vợ. Cưới nhau đã ba năm, làm cái chuyện kia bao nhiêu lần rồi, thế mà hôm nay lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy thân thể người đàn bà. Mắt hắn đờ ra, đầu óc như mụ đi. Cặp vú có hai núm nhỏ màu sẫm trông như hai cái sừng dê mới nhú, trông đẹp bằng mấy thứ vú làm bằng cao su bày trong cửa hàng trên phố và mê ly hơn nhiều. Cái lưng thon thon, đôi chân dài dài, làn da trắng trẻo mịn màng như cây cải bắp mới lớn. Mình phải “làm” thôi, Thổ Khôi mút mút đầu lưỡi. Thúy Hoa của mình còn “nghệ thuật” hơn nhiều so với những bức tranh vẽ các cô gái trần truồng hắn vừa nhìn thấy trên thành phố sáng nay. ... “Ai mua vé không, ai mua vé không? Phim Giọt máu trinh nữ, phim Mỹ loại độc đây. Cơ hội hiếm có!”. Lũ phe vé mất dạy, vé giá 5 hào mà chúng bán đắt gấp 10 lần. Thổ Khôi đắn đo mãi mới dám mua một chiếc. Khi vào rạp chiếu bóng, nhân viên soát vé bảo: “Đây là vé xem triển lãm hội họa ở gian bên chứ không phải vé xem phim, bác mắc lừa chúng nó rồi”. Thổ Khôi giận điên người định xé béng chiếc vé ấy, nhưng nghĩ lại, vé đã trót mua rồi, triển lãm lại ở ngay bên cạnh, tội gì chẳng đảo qua một tí, xem thiên hạ vẽ thế nào cũng hay chán. Vào triển lãm rồi, Thổ Khôi mới cảm thấy kỳ lạ làm sao. Ôi mẹ ơi, trên tường treo bao nhiêu là tranh vẽ đàn bà không mặc tí tẹo quần áo nào mới kinh chứ! Hắn len lét liếc nhìn xung quanh, sau khi không thấy có người quen nào mới thở một hơi dài khoan khoái. Người trong xóm mà biết mình vào đây thì “dư luận” gay lắm! “Này cậu gì ơi, tranh vẽ người trần truồng thế này mà sao bên công an người ta lại không có ý kiến gì nhỉ? Thằng cha Vương Tiểu Nhị xóm tớ chỉ bán có mấy bộ tú lơ khơ vẽ đàn bà ở truồng thôi mà đã bị công an tóm cổ đưa lên đồn đấy!”. “Đấy là những thứ văn hóa phẩm khiêu dâm. Còn đây người ta gọi là nghệ thuật. Khác nhau đấy!”. Đầu óc Thổ Khôi bỗng sáng ra như căn phòng tối được thắp đèn. Trên đường về nhà trọ, hắn mê mẩn người, trong óc hiện lên toàn là hình đàn bà trần truồng các kiểu. Nghĩ mãi, rồi hắn cũng nghĩ tới cô vợ Thúy Hoa của hắn. Vợ mình xinh nhất xóm đấy chứ, mặt xinh này, thân hình cũng gọn gàng này, chỉ có điều suốt ngày mặc bộ quần áo rộng thùng thình, mọi đêm mình có làm cái chuyện kia thì cũng tắt đèn tối như hũ nút, chẳng được ngắm nghía gì, thật phí của. Lần này về nhà quyết phải bắt cô ấy “nghệ thuật nghệ thuật” một tí chứ. Thế là Thổ Khôi tạt vào chợ đêm mua cho vợ một bộ váy loại lụa mỏng tang nhìn thấy cả da thịt. ... Dưới ánh đèn sáng, Thúy Hoa trần như nhộng ra sức giãy giụa. Mọi khi cô ấy vẫn ngoan ngoãn theo hắn kia mà! Lần chống trả này chỉ khiến cho Thổ Khôi càng thêm hăng tiết. Hắn thở phì phò ráng sức đè vợ xuống... Xong việc, Thổ Khôi cảm thấy hôm nay mình mới được làm người đàn ông thật sự. Hắn ngồi dậy, tợp một ngụm trà rồi định làm tiếp lần nữa. Ai ngờ cô vợ bỗng bật khóc hu hu. Mới đầu Thổ Khôi còn có chút khoái chí vì đắc ý, nhưng rồi hắn lập tức cảm thấy tình hình có chiều hướng nguy hiểm. Người đàn bà càng khóc càng to, càng thương tâm. Cuối cùng, tiếng gào khóc ấy khiến ông bố Thổ Khôi chạy đến đập cửa vào phòng. Mẹ Thổ Khôi mất từ khi hắn còn ẵm ngửa. Ông bố một mình gà trống nuôi con nên người, cho nên Thổ Khôi rất kính nể, sợ bố một phép. Cái nhà ba người này, Thổ Khôi vâng lời bố, bố hắn nghe lời con dâu, Thúy Hoa là cao nhất, cái trật tự ấy chẳng ai dám đảo lộn. “Nói cho tao xem nào, có việc gì thế hả? Đang yên ổn không đâu lại bắt nạt con Thúy Hoa, mày có muốn để tao xé xác ra không hả, thằng kia?”. “Thưa bố, không có chuyện gì đâu ạ”. “Không có chuyện, lại còn không có chuyện gì hả, đồ vô lương tâm, hu hu!” - thấy được bố chồng bênh, Thúy Hoa khóc càng to. Đang khóc, bỗng nghĩ đến cái túi xách chồng mang về chiều nay, cô bèn chạy đến lục túi. Quả nhiên Thúy Hoa lấy ngay ra được cái váy kia. Bây giờ thì càng rắc rối to rồi! “Bố xem, cái thứ váy này chẳng hiểu anh ấy mua cho con đĩ nào đây... Đổ đốn ra thành phố chơi bời với lũ đàn bà ngoài ấy, về nhà lại định học đòi bắt nạt con... Trời ơi! Hu hu! Con không muốn sống nữa!”. Thổ Khôi chớp chớp mắt, tròng mắt trắng dã, mồ hôi toát ra như tắm. Bị ông bố truy hỏi mãi, cuối cùng hắn đành ấp úng kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Ông bố giận tái mặt, những đường gân xanh trên trán ông run bần bật. Ông cầm chiếc ống điếu phang một cái vào đầu Thổ Khôi: “Đồ con mất dạy, mất dạy! Tám đời nhà ta thế là bị mày làm tan tành sụp đổ cả rồi, Lại còn nghĩ ra chuyện đi xem đàn bà ở truồng nữa cơ, mày không thấy thằng Nhị Tiểu vừa bị người bên công an tóm cổ lôi đi hả?”. “Thưa bố, chuyện này khác ạ. Người ta làm chuyện khiêu... khiêu gì gì ấy cơ ạ. Còn con chỉ xem nghệ thuật thôi ạ”. “Đồ súc sinh, lại còn già mồm hả!”. Cái ống điếu lại phang một cái nữa vào đầu Thổ Khôi, lần này phang mạnh hơn. “Lần sau mà mày còn vào thành phố thì ông chặt chân, nghe chưa!”. Cũng chẳng hiểu tại sao, hôm sau người trong xóm trông thấy Thổ Khôi ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, ghé tai nhau thì thầm cứ như chỉ sau một đêm mà trên đầu hắn bỗng mọc sừng hay sao ấy. Biết là chuyện lan ra ngoài xóm rồi, cho nên trông thấy ai là Thổ Khôi lẩn ngay. Thế nhưng cũng có lúc chẳng trốn đi đâu được. Mụ Hai, cái mụ gái góa trong xóm ngày thường vẫn bám riết tán tỉnh Thổ Khôi ấy, hôm nay mặt mày hớn hở tươi roi rói hẳn lên. Mụ õng ẹo chặn đường Thổ Khôi: “Thế nào, muốn xem mụ già này cởi truồng hả? Nhà tớ không có ai đâu, vào đây tớ cho xem này”. Thổ Khôi ngượng chín người chỉ muốn độn thổ. Tối hôm ấy trước khi lên giường, hắn chủ động tắt đèn chứ không để vợ tắt như mọi khi.
Mục lục
Nghệ Thuật Khỏa Thân
Nghệ Thuật Khỏa Thân
Mi Guo- Xian ( Trung Quốc )Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: QuevietĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 23 tháng 2 năm 2005
|
Mi Guo-Xian (China)
Nude Art
It was just time to turn on the lights and Tho Khoi had already finished washing his hands, feet, and face. His wife was sitting in front of the TV watching a movie. “Tap” - Tho Khoi turned off the TV. Today he went to the city to do business, luckily made a lot of money, but he was exhausted, now very sleepy, wanted to go to bed early. Thuy Hoa obeyed her husband and quietly crawled into the curtain like a mouse. Waiting for Tho Khoi to go to bed, she turned off the light. “There's no point in turning off the lights!” - Tho Khoi mumbled, turned on the light again, then his arms frantically hugged his wife. "This old devil, has no shame... Is he haunted or something?". Tho Khoi said nothing, in one fell swoop he stripped off his wife's underwear. They've been married for three years and have done that so many times, but today for the first time he saw the woman's body. His eyes were dull, his mind was like a fool. The pair of breasts had two small dark nipples that looked like newly sprouted goat horns. They looked as beautiful as the rubber nipples displayed in shops on the street and were much more enchanting. The back is slim, the legs are long, the skin is white and smooth like a newly grown cabbage. I have to "do it", Tho Khoi sucked the tip of his tongue. My Thuy Hoa is much more "artistic" than the paintings of naked girls he just saw in the city this morning. ... “Who buys a ticket, who doesn't buy a ticket? The movie Virgin's Blood, a unique American movie. Rare opportunity!”. The ticket brokers are unscrupulous, the tickets cost 5 dimes but they sell them 10 times more expensive. Tho Khoi hesitated for a long time before daring to buy one. When entering the cinema, the ticket checker said: "This is a ticket to see the art exhibition in the next room, not a movie ticket, you have been tricked by them." Tho Khoi was so angry that he wanted to tear up that ticket, but on second thought, the ticket had already been bought, and the exhibition was right next to it, so why wouldn't he just take a look around and see how people were drawing? After entering the exhibition, Tho Khoi felt strange. Oh my god, there are so many paintings hanging on the walls of women not wearing any clothes at all that it's shocking! He quietly glanced around, and after seeing no one he knew, he breathed a long sigh of relief. If people in the neighborhood knew I was coming here, "public opinion" would be very gay! “Hey, what a painting of a naked person like this, why don't the police have any comments? Vuong Tieu Nhi in my neighborhood only sold a few robes depicting naked women but was caught by the police and taken to the station! “Those are pornography. And this is what people call art. It's different!”. Tho Khoi's mind suddenly lit up like a dark room with a light on. On the way back to the inn, he was fascinated by people, images of naked women of all kinds appeared in his mind. Thinking for a while, he also thought of his wife Thuy Hoa. My wife is the prettiest in the neighborhood, her face is pretty, her body is also neat, only she wears baggy clothes all day, every night when I do that, the lights are turned off and it's pitch black. What a waste to see. This time when I get home, I'm determined to make her "artistic" a little. So Tho Khoi went to the night market to buy his wife a thin silk dress that made her skin visible. ... Under the bright light, Thuy Hoa struggled naked. She always obediently followed him! This resistance only made Tho Khoi even more angry. He breathed heavily, trying his best to push his wife down... Having finished, Tho Khoi felt that today he had become a real man. He sat up, took a sip of tea and was about to do it again. Unexpectedly, the wife suddenly burst into tears. At first, Tho Khoi was a little happy because he was proud, but then he immediately felt that the situation was taking a dangerous turn. The more the woman cried, the louder and more pitiful she became. Finally, that scream made Tho Khoi's father run and knock on the door to the room. Tho Khoi's mother passed away when he was still a baby. The father raised his child with a rooster alone, so Tho Khoi respected him very much and was afraid of his father. In this family of three, Tho Khoi obeys his father, his father obeys his daughter-in-law, Thuy Hoa is the highest, no one dares to upset that order. “Tell me, what's going on? When you're in peace, you bully Thuy Hoa, do you want me to tear you apart, that guy?" "Dad, it's okay." “There's nothing wrong, there's still nothing wrong, you unscrupulous thing, huh huh!” - Seeing her father-in-law defending her, Thuy Hoa cried even louder. While crying, she suddenly thought about the bag her husband brought home this afternoon, so she ran to look through the bag. Sure enough, Thuy Hoa immediately took out that dress. Now there's even bigger trouble! “Dad, look, I don't know which bitch he bought this dress for... He went to the city to hang out with the women out there, and when he got home, he tried to bully me... Oh my god! Huhu! I don't want to live anymore!”. Tho Khoi blinked, his eyes were white, sweat poured out like a bath. Being questioned by his father, he finally had to stammer out the story. His father turned pale with anger, the blue veins on his forehead trembling. He took the pipe and hit Tho Khoi on the head: "You ill-mannered, ill-mannered child! Your entire family has been ruined by you for eight generations. You even thought of going to see naked women. Didn't you see that Nhi Tieu was just grabbed and dragged away by the police?" “Dad, this is different. People do something provocative... what kind of dancing is that? I just watch art." “You animal, you still have an old mouth!”. The pipe hit Tho Khoi's head again, this time harder. "The next time you go to the city, I'll cut off your legs, you hear me!". I don't understand why, the next day when everyone in the neighborhood saw Tho Khoi, they all pointed and whispered in each other's ears as if he suddenly grew horns on his head overnight or something. Knowing that the story had spread outside the neighborhood, he immediately hid when he saw who was Tho Khoi. But there are times when there is nowhere to hide. Mrs. Hai, the widow in the neighborhood who usually flirts with Tho Khoi, is bright and cheerful today. The woman coyly blocked Tho Khoi's way: "What, do you want to see this old woman get naked? There's no one in my house, come here and let me see." Tho Khoi was so embarrassed that he just wanted to apparate. That night, before going to bed, he proactively turned off the light and did not let his wife turn it off as usual.
Table of contents
Nude Art
Nude Art
Mi Guo-Xian (China) Welcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Queviet Uploaded by friend: Ct.Ly on: February 23, 2005
|
Huệ Ninh
Ngoài Bờ Rào
Bây giờ tôi đang đứng ngoài bờ rào. Vẫn rực đỏ màu hoa pháo ngày nào. Vẫn dây lá mơ sáng sáng tôi hái rán trứng cho chồng ăn. Có thứ đó trong dạ dày thì cả ngày cứ nhậu nhẹt đặc sản, gỏi, lòng thoải mái bụng bạo cũng chả có vấn đề gì. Mưa xuân lâm thâm như đang tát tôi. Gió bấc vi vút quát tôi. Nhưng trơ lì, tôi chỉ ngửi thấy mỗi mùi Tết. Mùi trầm hương toả rộng quện mưa ẩm ngai ngái. Mùi ấm cúng trong căn nhà kia. Tôi nhìn rõ bố tôi đang tất bật trải chiếu. Mẹ khom lưng xin lộc. Đèn sáng, nhìn rõ lắm. Họ rôm rả cười nói, đằm thắm âu yếm nhau. Đôi chân tôi run rẩy thèm chạy vào. Tay tôi lẩy bẩy lần cánh cổng, nó khát ôm ấp những con người kia. Lâu quá. Đã 7 năm. Ngày ấy tôi trẻ đẹp, lãng mạn, sống phóng túng trong vòng tay cha mẹ. Vài mối tình đi qua bồng bềnh. Bố mẹ tôi chả ưng ai. Tôi yêu họ đậm đà nhưng cũng chả biết xác định thế nào. Nửa nọ họ khít với tôi, nửa kia lệch. Trong lúc lùng bùng giữa những mối tình khập khễnh thì bố tôi dắt về một Mạnh Thường Quân - một chàng công an đẹp trai. Tôi và anh say nhau từ phút giây đầu tiên. Bố tôi đem anh về cùng một đống báo chí ca ngợi anh, ông cũng ca ngợi, thế mà lại bảo chưa tìm hiểu rõ. Bắt tôi tìm hiểu. Tôi chỉ hiểu rằng anh đúng là một nửa tôi đang thiếu. Chả bao lâu tôi và anh thuộc về nhau.Anh tuyệt vời hơn mọi sự tưởng tượng của tôi. Nhưng càng lúc bố mẹ tôi càng không ưa anh. Chưa bao giờ tôi được yêu chiều đến thế. Anh bảo làm nô lệ cho tôi cả đời thế thì cầm lòng sao được. Tôi phải là nô lệ của anh trước mới xứng. Ngoài giờ cơ quan chúng tôi chăm chút nhau cũng đủ mệt. Một bé con ra đời đẹp như thiên thần. Ở cùng bố mẹ thì bố mẹ phải giúp tôi. Đã bao giờ tôi chăm trẻ con đâu. Mẹ cũng đã hứa: “Mày đẻ, rồi cứ đi làm việc cơ quan cho tốt. Mẹ ở nhà trông cháu”. Đến khi có con thì bố mẹ tôi cáu gắt suốt. Thấy tôi chăm anh nhiều bố mẹ khó chịu.Những đêm anh về say khướt. Bố mẹ đâu có hiểu đấy là sự bất đắc dĩ. Anh nói đúng “Thời bây giờ nhất quan hệ, nhì tiền tệ, thứ ba mới là trí tuệ”. Chả ai thích say. Nhưng không nhậu, không say, không được việc, không ra tiền. Ngoài việc chính anh còn phải sục sạo làm thêm mới ngẩng mặt lên được. Nếu chỉ trùng trục vào đồng lương thì tiền đổ xăng xe cũng chả đủ.Bố mẹ còn khằn khèo: - Nhà có cả tủ sách mà chả bao giờ tao thấy nó động vào nửa chữ.Bố mẹ cứ làm như ai cũng là sĩ phu ẩn dật. Suốt ngày chúi mũi vào ba cái chữ người khác rỗi rãi viết ra, rồi lơ ngơ đá ống bơ, phát ra thơ, kêu ơ ơ, người đơ đơ mới là có trí tuệ sao? Lúc ấy móc thủng túi cũng chả ra một xu. Ai cũng làm văn lấy ai sản xuất? Bố mẹ không hiểu. Nói ra bảo cãi giả bất hiếu.Bố mẹ muốn anh ấy đi bằng con đường quan chức. Cố gắng rèn luyện để nhanh lên hàm. Nhưng con đường phát triển ấy lỗi thời quá. Nếu chỉ có quân hàm mà hầu bao rỗng tuếch là “hữu danh vô thực”. Bây giờ khác. “Đầu to mắt cận” sao bằng “mắt la mày lém”. “Một nghề thì chết, thành rết mới sống”. Chân càng choãi nhiều lĩnh vực càng năng động, càng khá hơn. Tôi tôn thờ quan điểm tiến bộ của anh. Bố mẹ thì ngày một buồn phiền, suy diễn, rồi “dưa hoá dòi”.Tôi thương anh hơn. Bố mẹ anh đã mất chỉ còn biết dựa vào gia đình tôi. Anh giỏi giang có đủ tiền để phá căn nhà cổ lỗ sĩ của gia đình xây trên đó một lâu đài hiện đại. Lại bố mẹ không đồng ý. Trước khi về làm rể bố mẹ, tôi đã uỷ thác cho anh làm con trai cả. Thế nhưng sự khắt khe thái quá khiến nhiều đêm anh đóng cửa gầm lên uất ức: “Giả dối”. Tôi chỉ còn biết ôm chặt anh khóc nấc. Sự bức xúc không kìm nén nổi đã khiến anh buông những lời cáu gắt bột phát. Nhưng bố mẹ tôi không chấp nhận. Rồi thổi phồng độ nghiêm trọng lên. Tôi không thể không bênh anh. Anh và tôi là một rồi. Dẫu anh biến thành ác quỉ tôi vẫn yêu như mẹ yêu bố, yêu không thể khác. Anh tự ái bỏ đi xây nhà nơi khác. Những lời thầy bói anh đưa về khiến tôi đành cắt lòng với bố mẹ: “Số hai con không nhờ được gì nhà ngoại. Có chết đói nhà ngoại cũng không cho ăn”. Bỗng dưng tôi thấy hình như đó không phải là bố mẹ mình. Họ luôn gây khó dễ cho tôi, khắc nghiệt với tôi. Yêu tôi phải yêu cả chồng tôi chứ. Thế là chuyển đi. Căn nhà mới khang trang nhưng vắng vẻ. Anh đi suốt. Xung quanh heo hút, hàng xóm cách xa nhau. Con tôi ngằn ngặt khóc đòi bà. Nó gọi là: “Mẹ bà”. Vì trước đây tôi chỉ biết đẻ nó, còn người chăm bẵm là bà ngoại. Nhưng cứ gồng mình thì rồi đâu cũng vào đấy. Vẫn phải ăn, ngủ, sinh hoạt. Con bé còm cõi nhưng chả chết được.Mẹ tôi thường gọi điện đến, nếu gặp con tôi, bà cháu còn nói chuyện được dăm ba câu. Tôi biết thì giật tung điện thoại ngay. Chịu làm sao được. Mọi khổ cực đều do bố mẹ gây ra. Hai chúng tôi chỉ có mỗi bố mẹ để trông cậy. Và dù họ chỉ có mình tôi cũng đã sẵn sàng hất đi.Bảy năm liền tôi xác định bố mẹ mình đã quy tiên. Tôi cấm con gái không liên lạc gì với ông bà. Nếu sai lời sẽ không thoát khỏi đòn roi. Nó là của tôi, phải theo lệnh tôi. Hôm thì thấy bố, khi thấy mẹ lượn lờ qua cửa nhà. Có lần tôi bắt gặp bà đứng lặng nhìn con bé, cố sức vẫy nó ra. Nhưng không dám gọi. Thấy bóng tôi, bà bỏ đi. Tôi cũng không mời vào. Xa lạ. Bố thường đến trường học của nó. Nhưng tôi lạnh lùng khiến ông chỉ “kính nhi viễn chi”. Tôi chả quan tâm. Rồi như một trận cuồng phong. Tôi vẫn ngơ ngẩn như trong cơn mơ. Anh đi công tác một tháng ròng không điện thoại, không tin tức. Vài người phụ nữ son phấn đến đòi tiền tôi. Đó là khoản anh đi nhà nghỉ, khách sạn, anh ăn nhà hàng… Tôi chưa kịp choáng váng thì đầu gấu của các cô đã lột sạch ngân quĩ nhà tôi.Anh vẫn bặt tin.Hôm nay người này đến tìm. Hôm khác đồng nghiệp của anh tới hỏi. Họ tra khảo tôi. Bố mẹ chồng tìm tới nơi mang theo cả một gia đình gồm vợ con anh ở quê ra. Chả thể tin đó là sự thật. Nhưng chỉ có lời anh của tôi là giả dối. Bằng đại học anh có là do mua. Anh là một tay buôn đá quý cừ khôi. Anh mới chỉ kể đã từng đi đào vàng khổ thế nào, suýt bỏ xác ở đó ra sao. Ai ngờ anh giỏi lừa lọc đến cỡ này. Đường dây đưa người đi nước ngoài của anh không trót lọt. Anh chày bửa không trả tiền cho gia chủ. Rồi bung bét. Rồi thế đấy.Tôi thì vẫn nghĩ mình đang đi trong ác mộng. Làm gì có cái sự thật như thế. Tôi ước mình tỉnh vì cũng đã kiệt sức. Nhưng bất lực. Pháp luật lấy nhà. Chơ vơ. Đôi chân vô thức dẫn tôi về cái nôi từng nuôi sống, chăm bẵm tôi. Đứa con gái xinh xắn lắc lắc tay tôi nhắc nhở:- Kìa mẹ, sao không vào? Con lạnh quá rồi. Nhà ai đấy hả mẹ?Tôi bối rối:- Ờ ờ…Nó nheo mắt nhìn chăm chú vào những người bên trong:- Cái bà kia trông giống Mẹ bà quá. Đúng Mẹ bà rồi. Rồi nó bịt chặt miệng vì sợ tôi mắng như mọi lần. Bỗng con chó dữ xồ ra sủa ầm ĩ. Tôi bế thốc con vội lùi lại. Con chó mới nuôi nên không quen hơi tôi. Tôi chạy đi. Bố cầm bát xương chạy theo quát chó. Bố vẫn thế, kệ rằng đang ăn cơm hay có khách cũng phải cho chó ăn cùng. Bố bảo: “Để nó liếm mép đứng chầu khổ lắm”. Ông không nhìn thấy gì. Tôi chạy vội đi kệ cho con bé gọi “Ông ngoại”. Bố tôi ngẩn ngơ định hình hướng của tiếng gọi, và hẳn sẽ nghĩ đó là tiếng vọng từ hư vô. Bước chân tôi vững vàng hơn. Tôi biết rằng rồi mình sẽ trở lại chốn thân yêu ấy. Nhưng là vào một thời khắc khác, khi tôi đã vượt được khỏi vực sâu.
Mục lục
Ngoài Bờ Rào
Ngoài Bờ Rào
Huệ NinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: NgoisaoĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 29 tháng 6 năm 2005
|
Huệ Ninh
Ngoài Bờ Rào
Bây giờ tôi đang đứng ngoài bờ rào. Vẫn rực đỏ màu hoa pháo ngày nào. Vẫn dây lá mơ sáng sáng tôi hái rán trứng cho chồng ăn. Có thứ đó trong dạ dày thì cả ngày cứ nhậu nhẹt đặc sản, gỏi, lòng thoải mái bụng bạo cũng chả có vấn đề gì. Mưa xuân lâm thâm như đang tát tôi. Gió bấc vi vút quát tôi. Nhưng trơ lì, tôi chỉ ngửi thấy mỗi mùi Tết. Mùi trầm hương toả rộng quện mưa ẩm ngai ngái. Mùi ấm cúng trong căn nhà kia. Tôi nhìn rõ bố tôi đang tất bật trải chiếu. Mẹ khom lưng xin lộc. Đèn sáng, nhìn rõ lắm. Họ rôm rả cười nói, đằm thắm âu yếm nhau. Đôi chân tôi run rẩy thèm chạy vào. Tay tôi lẩy bẩy lần cánh cổng, nó khát ôm ấp những con người kia. Lâu quá. Đã 7 năm. Ngày ấy tôi trẻ đẹp, lãng mạn, sống phóng túng trong vòng tay cha mẹ. Vài mối tình đi qua bồng bềnh. Bố mẹ tôi chả ưng ai. Tôi yêu họ đậm đà nhưng cũng chả biết xác định thế nào. Nửa nọ họ khít với tôi, nửa kia lệch. Trong lúc lùng bùng giữa những mối tình khập khễnh thì bố tôi dắt về một Mạnh Thường Quân - một chàng công an đẹp trai. Tôi và anh say nhau từ phút giây đầu tiên. Bố tôi đem anh về cùng một đống báo chí ca ngợi anh, ông cũng ca ngợi, thế mà lại bảo chưa tìm hiểu rõ. Bắt tôi tìm hiểu. Tôi chỉ hiểu rằng anh đúng là một nửa tôi đang thiếu. Chả bao lâu tôi và anh thuộc về nhau.Anh tuyệt vời hơn mọi sự tưởng tượng của tôi. Nhưng càng lúc bố mẹ tôi càng không ưa anh. Chưa bao giờ tôi được yêu chiều đến thế. Anh bảo làm nô lệ cho tôi cả đời thế thì cầm lòng sao được. Tôi phải là nô lệ của anh trước mới xứng. Ngoài giờ cơ quan chúng tôi chăm chút nhau cũng đủ mệt. Một bé con ra đời đẹp như thiên thần. Ở cùng bố mẹ thì bố mẹ phải giúp tôi. Đã bao giờ tôi chăm trẻ con đâu. Mẹ cũng đã hứa: “Mày đẻ, rồi cứ đi làm việc cơ quan cho tốt. Mẹ ở nhà trông cháu”. Đến khi có con thì bố mẹ tôi cáu gắt suốt. Thấy tôi chăm anh nhiều bố mẹ khó chịu.Những đêm anh về say khướt. Bố mẹ đâu có hiểu đấy là sự bất đắc dĩ. Anh nói đúng “Thời bây giờ nhất quan hệ, nhì tiền tệ, thứ ba mới là trí tuệ”. Chả ai thích say. Nhưng không nhậu, không say, không được việc, không ra tiền. Ngoài việc chính anh còn phải sục sạo làm thêm mới ngẩng mặt lên được. Nếu chỉ trùng trục vào đồng lương thì tiền đổ xăng xe cũng chả đủ.Bố mẹ còn khằn khèo: - Nhà có cả tủ sách mà chả bao giờ tao thấy nó động vào nửa chữ.Bố mẹ cứ làm như ai cũng là sĩ phu ẩn dật. Suốt ngày chúi mũi vào ba cái chữ người khác rỗi rãi viết ra, rồi lơ ngơ đá ống bơ, phát ra thơ, kêu ơ ơ, người đơ đơ mới là có trí tuệ sao? Lúc ấy móc thủng túi cũng chả ra một xu. Ai cũng làm văn lấy ai sản xuất? Bố mẹ không hiểu. Nói ra bảo cãi giả bất hiếu.Bố mẹ muốn anh ấy đi bằng con đường quan chức. Cố gắng rèn luyện để nhanh lên hàm. Nhưng con đường phát triển ấy lỗi thời quá. Nếu chỉ có quân hàm mà hầu bao rỗng tuếch là “hữu danh vô thực”. Bây giờ khác. “Đầu to mắt cận” sao bằng “mắt la mày lém”. “Một nghề thì chết, thành rết mới sống”. Chân càng choãi nhiều lĩnh vực càng năng động, càng khá hơn. Tôi tôn thờ quan điểm tiến bộ của anh. Bố mẹ thì ngày một buồn phiền, suy diễn, rồi “dưa hoá dòi”.Tôi thương anh hơn. Bố mẹ anh đã mất chỉ còn biết dựa vào gia đình tôi. Anh giỏi giang có đủ tiền để phá căn nhà cổ lỗ sĩ của gia đình xây trên đó một lâu đài hiện đại. Lại bố mẹ không đồng ý. Trước khi về làm rể bố mẹ, tôi đã uỷ thác cho anh làm con trai cả. Thế nhưng sự khắt khe thái quá khiến nhiều đêm anh đóng cửa gầm lên uất ức: “Giả dối”. Tôi chỉ còn biết ôm chặt anh khóc nấc. Sự bức xúc không kìm nén nổi đã khiến anh buông những lời cáu gắt bột phát. Nhưng bố mẹ tôi không chấp nhận. Rồi thổi phồng độ nghiêm trọng lên. Tôi không thể không bênh anh. Anh và tôi là một rồi. Dẫu anh biến thành ác quỉ tôi vẫn yêu như mẹ yêu bố, yêu không thể khác. Anh tự ái bỏ đi xây nhà nơi khác. Những lời thầy bói anh đưa về khiến tôi đành cắt lòng với bố mẹ: “Số hai con không nhờ được gì nhà ngoại. Có chết đói nhà ngoại cũng không cho ăn”. Bỗng dưng tôi thấy hình như đó không phải là bố mẹ mình. Họ luôn gây khó dễ cho tôi, khắc nghiệt với tôi. Yêu tôi phải yêu cả chồng tôi chứ. Thế là chuyển đi. Căn nhà mới khang trang nhưng vắng vẻ. Anh đi suốt. Xung quanh heo hút, hàng xóm cách xa nhau. Con tôi ngằn ngặt khóc đòi bà. Nó gọi là: “Mẹ bà”. Vì trước đây tôi chỉ biết đẻ nó, còn người chăm bẵm là bà ngoại. Nhưng cứ gồng mình thì rồi đâu cũng vào đấy. Vẫn phải ăn, ngủ, sinh hoạt. Con bé còm cõi nhưng chả chết được.Mẹ tôi thường gọi điện đến, nếu gặp con tôi, bà cháu còn nói chuyện được dăm ba câu. Tôi biết thì giật tung điện thoại ngay. Chịu làm sao được. Mọi khổ cực đều do bố mẹ gây ra. Hai chúng tôi chỉ có mỗi bố mẹ để trông cậy. Và dù họ chỉ có mình tôi cũng đã sẵn sàng hất đi.Bảy năm liền tôi xác định bố mẹ mình đã quy tiên. Tôi cấm con gái không liên lạc gì với ông bà. Nếu sai lời sẽ không thoát khỏi đòn roi. Nó là của tôi, phải theo lệnh tôi. Hôm thì thấy bố, khi thấy mẹ lượn lờ qua cửa nhà. Có lần tôi bắt gặp bà đứng lặng nhìn con bé, cố sức vẫy nó ra. Nhưng không dám gọi. Thấy bóng tôi, bà bỏ đi. Tôi cũng không mời vào. Xa lạ. Bố thường đến trường học của nó. Nhưng tôi lạnh lùng khiến ông chỉ “kính nhi viễn chi”. Tôi chả quan tâm. Rồi như một trận cuồng phong. Tôi vẫn ngơ ngẩn như trong cơn mơ. Anh đi công tác một tháng ròng không điện thoại, không tin tức. Vài người phụ nữ son phấn đến đòi tiền tôi. Đó là khoản anh đi nhà nghỉ, khách sạn, anh ăn nhà hàng… Tôi chưa kịp choáng váng thì đầu gấu của các cô đã lột sạch ngân quĩ nhà tôi.Anh vẫn bặt tin.Hôm nay người này đến tìm. Hôm khác đồng nghiệp của anh tới hỏi. Họ tra khảo tôi. Bố mẹ chồng tìm tới nơi mang theo cả một gia đình gồm vợ con anh ở quê ra. Chả thể tin đó là sự thật. Nhưng chỉ có lời anh của tôi là giả dối. Bằng đại học anh có là do mua. Anh là một tay buôn đá quý cừ khôi. Anh mới chỉ kể đã từng đi đào vàng khổ thế nào, suýt bỏ xác ở đó ra sao. Ai ngờ anh giỏi lừa lọc đến cỡ này. Đường dây đưa người đi nước ngoài của anh không trót lọt. Anh chày bửa không trả tiền cho gia chủ. Rồi bung bét. Rồi thế đấy.Tôi thì vẫn nghĩ mình đang đi trong ác mộng. Làm gì có cái sự thật như thế. Tôi ước mình tỉnh vì cũng đã kiệt sức. Nhưng bất lực. Pháp luật lấy nhà. Chơ vơ. Đôi chân vô thức dẫn tôi về cái nôi từng nuôi sống, chăm bẵm tôi. Đứa con gái xinh xắn lắc lắc tay tôi nhắc nhở:- Kìa mẹ, sao không vào? Con lạnh quá rồi. Nhà ai đấy hả mẹ?Tôi bối rối:- Ờ ờ…Nó nheo mắt nhìn chăm chú vào những người bên trong:- Cái bà kia trông giống Mẹ bà quá. Đúng Mẹ bà rồi. Rồi nó bịt chặt miệng vì sợ tôi mắng như mọi lần. Bỗng con chó dữ xồ ra sủa ầm ĩ. Tôi bế thốc con vội lùi lại. Con chó mới nuôi nên không quen hơi tôi. Tôi chạy đi. Bố cầm bát xương chạy theo quát chó. Bố vẫn thế, kệ rằng đang ăn cơm hay có khách cũng phải cho chó ăn cùng. Bố bảo: “Để nó liếm mép đứng chầu khổ lắm”. Ông không nhìn thấy gì. Tôi chạy vội đi kệ cho con bé gọi “Ông ngoại”. Bố tôi ngẩn ngơ định hình hướng của tiếng gọi, và hẳn sẽ nghĩ đó là tiếng vọng từ hư vô. Bước chân tôi vững vàng hơn. Tôi biết rằng rồi mình sẽ trở lại chốn thân yêu ấy. Nhưng là vào một thời khắc khác, khi tôi đã vượt được khỏi vực sâu.
Mục lục
Ngoài Bờ Rào
Ngoài Bờ Rào
Huệ NinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: NgoisaoĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 29 tháng 6 năm 2005
|
Khuê Việt Trường
Ngoài Kia Trời Đang Mưa
Họ đã từng yêu nhau như thể chưa ai yêu nhau hơn họ. Ngày hai người chưa là gì của nhau, Thảng nói với Hiền: "Không có em, anh sẽ chẳng thiết sống trên cuộc đời này". Còn Hiền thì nhướng đôi mắt như luôn có chứa sẵn trong đó những giọt nước mắt cũng nói: "Mỗi khi lên sân khấu hát. Nếu không có anh ngồi dưới kia thì dường như em hát không hay". Đó là tình yêu chứ không thể là một điều gì khác. Chỉ có tình yêu mới làm cho cuộc đời này tươi xinh và có ý nghĩa hơn. Với Hiền và cả Thảng, họ đã vượt qua những sóng gió của cuộc đời để có được ngày hôm nay cũng chính nhờ tình yêu. Đôi khi nhớ lại, Thảng không hiểu tại sao mình có thể gồng mình đạp xe trên con đường dài cả 5, 6 cây số chở Hiền di hát. Và cả Hiền, cô cũng không hiểu tại sao thuở đó hai đứa nghèo đến mức buổi tối trở về chỉ ghé hàng cháo lề đường để ăn món cháo trắng hột vịt muối mà cũng không ghé ăn thường xuyên. Còn bây giờ, món cháo trắng đã trở thành quá khứ, cả những vòng xe khua trên phố trong đêm, nghe tiếng lá khẽ rụng khi những chuyến xe mệt mỏi của ngày cũng đã đi qua hết, đã trở thành kỷ niệm. Cuộc đời vốn rất sòng phẳng với những người chịu thương chịu khó. Cho nên sau những ngày vất vả, Hiền đã có một chỗ để hát thường xuyên, dẫu rằng Hiền không phải là một ngôi sao ca nhạc tỏa sáng. Còn Thảng, anh cũng đã có vài kịch bản dựng thành phim sau khi anh đã phải chạy lui chạy tới từ hãng phim này đến hãng phim kia.Giữa thành phố bước ra đường là phải chong mắt nhìn về phía trước, cùng nối cuộc sống của mình với dòng xe gần như không bao giờ ngơi nghỉ kia, có biết bao nhiêu người thất bại. Cho nên, khi vượt qua những gian nan, cùng hiểu được những giọt mồ hôi rơi trên con đường nhựa bóng loáng kia chưa kịp loang ra đã khô đi – thì tình yêu là chất men kết dính. Ngày hai người cưới nhau, chỉ có dăm bạn bè thân thiết tới dự. Ngày kỷ niệm 10 năm hạnh phúc, biết bao nhiêu khách chúc mừng. Đó là thay đổi, đó cũng là yên lòng cho một tương lai phía trước. Ngày kỷ niệm 10 năm, hai người đã có tất cả những gì mình muốn có từ thuở xa xưa. Nhưng bên những ngọn đèn màu cháy rực, bên tiếng nhạc mênh mông kia đâu ai biết rằng hai người đang đi về hai phía khác nhau. Điều lạ kỳ là dù đã đi về hai nhánh rẽ, nhưng họ cứ bám víu vào nhau như cả hai cần phải có bên nhau để cùng diễn vở kịch mà họ đều là vai chính. Có phải chăng vì họ đã có tới bao nhiêu năm tươi đẹp?Mọi người trong thành phố gặp hai người trên phố gọi họ là "một đôi hạnh phúc". Thảng và Hiền cũng thấy mình là một đôi hạnh phúc. Nhưng cũng như mặt hồ lặng im kia. Người ta nói tại sao nó tĩnh lặng và lãng mạn đến thế. Đâu ai biết rằng bên dưới lòng hồ là cả một thế giới sôi động và âm ỉ những ngọn sóng. Không ai nhìn thấy đáy hồ mà chỉ nhìn thấy mặt hồ.Chuyện xảy ra giống như là trong những kịch bản phim Thảng đã viết. Đó là một hôm Thảng nói với Hiền là anh theo đoàn làm phim đến tận Tây Nguyên để chọn cảnh. Bởi vì kịch bản của anh vừa hoàn tất là câu chuyện của một đôi trai gái ở hai buôn làng khác nhau yêu nhau. Trong đó là đan xen những lễ hội và cả những cảnh cưỡi voi cùng những sinh hoạt của người dân tộc Tây Nguyên. Theo dự trù đoàn sẽ đi mười ngày. Thực ra thì chuyến đi đó không phải đến một buôn làng Tây Nguyên nào đâu, mà anh cùng Ngọc rủ nhau đi Đà Lạt. Ngọc là cô diễn viên phụ trong một bộ phim trước kia của anh. Lúc đầu chỉ là bạn trong công việc, nhưng rồi sự gặp gỡ thường xuyên đã nảy sinh ra tình cảm. Lúc đầu Thảng cũng có cảm giác là phản bội Hiền. Bởi vì khi xa vợ, anh lại vui vẻ với một cô gái khác. Lúc đầu anh cảm thấy thật sự hổ thẹn khi tìm cớ ra khỏi nhà để đi với một người đàn bà khác. Nhưng rồi sự vụng trộm trong tình yêu giống như một thói quen. Thói quen khiến cho người ta cứ nhắm mắt mà đi trên con đường vẫn thường đi, dẫu biết rằng con đường đó chẳng thể nào đưa ta đến được cái đích mà mình muốn đến. Có phải bởi thói quen khiến cho Thảng và Hiền vẫn trở về nhà mỗi ngày - trong khi thực tế mỗi người đã có cả một thế giới riêng ngoài chồng ngoài vợ. Những lúc phản bội vợ, Thảng lại dỗ lòng: "Mình chỉ rong chơi thôi mà? Đó chỉ là chút hương hoa bên ngoài. Mình có phản bội cô ấy đâu?". Chính Thảng cũng không biết rằng Hiền cũng chẳng khác gì anh trong những đêm về nhà muộn. "Em hát tới mấy tụ điểm. Anh đừng đợi em". Hiền hát mấy tụ điểm là có thật. Nhưng một ông khách Việt kiều về nước làm ăn đã làm cho cô ngã lòng. Anh chàng có quá nhiều thứ để trao tặng không hề tiếc nuối. Nguyên, anh chàng Việt kiều đó có cách chinh phục theo kiểu trường phái lãng mạn. Đó là những bó hoa xinh đẹp chỉ dành cho Hiền khi Hiền bước ra sân khấu. Rồi hẹn hò ăn cơm, bắt đầu từ e dè, rồi sa vào vòng tay anh ta như chuyện tất yếu.Buổi chiều, anh đợi Ngọc sửa soạn để cùng nhau đi ăn tối. Thảng đứng ở trên lan can của khách sạn nhìn xuống con đường Võ Tánh nhỏ. Mọi người ở Đà Lạt vẫn gọi đây là con đường của khách sạn bởi những khách sạn lớn nhỏ cứ chen khít nhau. Thảng bắt gặp Hiền đang từ trong khách sạn đối diện chỗ mình ở bước ra với một người đàn ông. Lúc đầu tưởng là nhìn lầm, nhưng rõ ràng là Hiền chứ không ai khác hơn. Thảng vội chạy xuống thang lầu, băng qua đường đuổi kịp Hiền. Hiền nhìn thấy Thảng nhưng giống như nhìn một người xa lạ, Hiền hững hờ bước đi. Thảng chẳng đủ can đảm nổi giận – bởi chính anh cũng đang nói dối Hiền lên thành phố nhỏ bé này cũng với một người đàn bà.Hai người sống hai đời riêng ở bên ngoài mà cứ tưởng rằng người kia không hề biết chuyện của mình. Thật ra thì họ đang ngầm thỏa thuận cái kiểu "ông ăn chả, bà ăn nem". Mỗi người cứ dấu kín riêng người tình của mình ở ngoài, còn khi bước chân về nhà là song đôi hạnh phúc. Thảng đã từng nghe bạn bè nói lại: "Hiền nhà mày đi Vũng Tàu hát đại nhạc hội phải không?" Thảng hững hờ: "Người ta trả giá một đêm bằng cả tháng hát tụ điểm". "Mày có biết ai tổ chức đại nhạc hội đó không? Thằng Nguyên Canada". Còn Hiền lại nghe bạn bè kháo nhau: "Con nhỏ Ngọc được cha Thảng ôm bế bữa nay coi bộ lột xác ghệ Cái mặt nó đi trên phố vênh vênh lên mà thấy ghét." Họ nói với Hiền: "Bà Hiền giống như tên của bà. Chặt chân chặt cẳng cho con nhỏ hết nhảy nhót". Hiền cười: "Kệ họ. Con nhỏ lấy chồng là hết. Ngăn ảnh rồi ảnh cũng cặp con khác thôi. Vả lại ảnh có mèo thì mình cũng có mèo. Huề".Hiền đi Thái Lan nửa tháng. Hiền sẽ tham dự một liên hoan ca nhạc do một công ty kinh doanh điện máy mời. Chẳng cần phải xin phép chồng hay hỏi anh có đồng ý không? Hiền chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ trong khi Thảng vắng nhà: "Em đi Thái Lan chắc nửa tháng mới về". Chẳng có một câu ngọt ngào. Nhắm mắt lại Thảng cũng biết là Hiền sẽ không đi một mình, việc đi Thái Lan hát chỉ là phụ, chắc chắn là một cuộc hẹn hò với Nguyên. Hai người sống chung một mái nhà mà hai trái tim lại nghiêng về hai phía khác nhau – thì cả hai đang níu kéo điều gì đây?Những lúc Hiền đi xa là những lúc Thảng có cảm giác như mình đang trở lại những ngày sống độc thân, quấn quít cùng Ngọc. Nhưng giờ đây Ngọc cũng bỏ anh rồi. Ngọc nói rất bình thản trong quán nước: là hai tháng nữa cô sẽ lấy chồng. Hôm hai người đi ăn bữa tối cuối cùng. Ngọc nói: "Anh sẽ chẳng bao giờ bỏ chị Hiền để cưới em. Còn em thì không muốn mình thành gái già. Mình chia tay thôi nhé. Ông chồng sắp cưới của em ghen dữ lắm". Lạ kỳ cho Thảng là lòng anh dửng dưng đến lạ lùng. Vợ đang rong chơi với người tình, còn người tình của anh thì cũng đã bỏ đi. Một mình trong căn phòng rộng - dường như Thảng có cảm giác như mình đang thả mình rơi từ trên tầng cao vói của một ngôi nhà xuống đất. Anh rơi mãi mà vẫn chưa đến tận cùng. Trên tivi là chương trình ca nhạc. Rất đỗi vô tình đang phát một bài hát do Hiền hát. Đó là một chương trình cũ.Thảng tắt tivị Anh gào với mình: "Thôi đừng hát nữa. Thôi. Thôi". Anh ngồi thầm một mình trong tối. Dường như ngoài kia trời đang mưa. Cơn mưa đầu mùa đang vỗ về con đường. Hết
Mục lục
Ngoài Kia Trời Đang Mưa
Ngoài Kia Trời Đang Mưa
Khuê Việt TrườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 20 tháng 3 năm 2004
|
Khuê Việt Trường
Ngoài Kia Trời Đang Mưa
Họ đã từng yêu nhau như thể chưa ai yêu nhau hơn họ. Ngày hai người chưa là gì của nhau, Thảng nói với Hiền: "Không có em, anh sẽ chẳng thiết sống trên cuộc đời này". Còn Hiền thì nhướng đôi mắt như luôn có chứa sẵn trong đó những giọt nước mắt cũng nói: "Mỗi khi lên sân khấu hát. Nếu không có anh ngồi dưới kia thì dường như em hát không hay". Đó là tình yêu chứ không thể là một điều gì khác. Chỉ có tình yêu mới làm cho cuộc đời này tươi xinh và có ý nghĩa hơn. Với Hiền và cả Thảng, họ đã vượt qua những sóng gió của cuộc đời để có được ngày hôm nay cũng chính nhờ tình yêu. Đôi khi nhớ lại, Thảng không hiểu tại sao mình có thể gồng mình đạp xe trên con đường dài cả 5, 6 cây số chở Hiền di hát. Và cả Hiền, cô cũng không hiểu tại sao thuở đó hai đứa nghèo đến mức buổi tối trở về chỉ ghé hàng cháo lề đường để ăn món cháo trắng hột vịt muối mà cũng không ghé ăn thường xuyên. Còn bây giờ, món cháo trắng đã trở thành quá khứ, cả những vòng xe khua trên phố trong đêm, nghe tiếng lá khẽ rụng khi những chuyến xe mệt mỏi của ngày cũng đã đi qua hết, đã trở thành kỷ niệm. Cuộc đời vốn rất sòng phẳng với những người chịu thương chịu khó. Cho nên sau những ngày vất vả, Hiền đã có một chỗ để hát thường xuyên, dẫu rằng Hiền không phải là một ngôi sao ca nhạc tỏa sáng. Còn Thảng, anh cũng đã có vài kịch bản dựng thành phim sau khi anh đã phải chạy lui chạy tới từ hãng phim này đến hãng phim kia.Giữa thành phố bước ra đường là phải chong mắt nhìn về phía trước, cùng nối cuộc sống của mình với dòng xe gần như không bao giờ ngơi nghỉ kia, có biết bao nhiêu người thất bại. Cho nên, khi vượt qua những gian nan, cùng hiểu được những giọt mồ hôi rơi trên con đường nhựa bóng loáng kia chưa kịp loang ra đã khô đi – thì tình yêu là chất men kết dính. Ngày hai người cưới nhau, chỉ có dăm bạn bè thân thiết tới dự. Ngày kỷ niệm 10 năm hạnh phúc, biết bao nhiêu khách chúc mừng. Đó là thay đổi, đó cũng là yên lòng cho một tương lai phía trước. Ngày kỷ niệm 10 năm, hai người đã có tất cả những gì mình muốn có từ thuở xa xưa. Nhưng bên những ngọn đèn màu cháy rực, bên tiếng nhạc mênh mông kia đâu ai biết rằng hai người đang đi về hai phía khác nhau. Điều lạ kỳ là dù đã đi về hai nhánh rẽ, nhưng họ cứ bám víu vào nhau như cả hai cần phải có bên nhau để cùng diễn vở kịch mà họ đều là vai chính. Có phải chăng vì họ đã có tới bao nhiêu năm tươi đẹp?Mọi người trong thành phố gặp hai người trên phố gọi họ là "một đôi hạnh phúc". Thảng và Hiền cũng thấy mình là một đôi hạnh phúc. Nhưng cũng như mặt hồ lặng im kia. Người ta nói tại sao nó tĩnh lặng và lãng mạn đến thế. Đâu ai biết rằng bên dưới lòng hồ là cả một thế giới sôi động và âm ỉ những ngọn sóng. Không ai nhìn thấy đáy hồ mà chỉ nhìn thấy mặt hồ.Chuyện xảy ra giống như là trong những kịch bản phim Thảng đã viết. Đó là một hôm Thảng nói với Hiền là anh theo đoàn làm phim đến tận Tây Nguyên để chọn cảnh. Bởi vì kịch bản của anh vừa hoàn tất là câu chuyện của một đôi trai gái ở hai buôn làng khác nhau yêu nhau. Trong đó là đan xen những lễ hội và cả những cảnh cưỡi voi cùng những sinh hoạt của người dân tộc Tây Nguyên. Theo dự trù đoàn sẽ đi mười ngày. Thực ra thì chuyến đi đó không phải đến một buôn làng Tây Nguyên nào đâu, mà anh cùng Ngọc rủ nhau đi Đà Lạt. Ngọc là cô diễn viên phụ trong một bộ phim trước kia của anh. Lúc đầu chỉ là bạn trong công việc, nhưng rồi sự gặp gỡ thường xuyên đã nảy sinh ra tình cảm. Lúc đầu Thảng cũng có cảm giác là phản bội Hiền. Bởi vì khi xa vợ, anh lại vui vẻ với một cô gái khác. Lúc đầu anh cảm thấy thật sự hổ thẹn khi tìm cớ ra khỏi nhà để đi với một người đàn bà khác. Nhưng rồi sự vụng trộm trong tình yêu giống như một thói quen. Thói quen khiến cho người ta cứ nhắm mắt mà đi trên con đường vẫn thường đi, dẫu biết rằng con đường đó chẳng thể nào đưa ta đến được cái đích mà mình muốn đến. Có phải bởi thói quen khiến cho Thảng và Hiền vẫn trở về nhà mỗi ngày - trong khi thực tế mỗi người đã có cả một thế giới riêng ngoài chồng ngoài vợ. Những lúc phản bội vợ, Thảng lại dỗ lòng: "Mình chỉ rong chơi thôi mà? Đó chỉ là chút hương hoa bên ngoài. Mình có phản bội cô ấy đâu?". Chính Thảng cũng không biết rằng Hiền cũng chẳng khác gì anh trong những đêm về nhà muộn. "Em hát tới mấy tụ điểm. Anh đừng đợi em". Hiền hát mấy tụ điểm là có thật. Nhưng một ông khách Việt kiều về nước làm ăn đã làm cho cô ngã lòng. Anh chàng có quá nhiều thứ để trao tặng không hề tiếc nuối. Nguyên, anh chàng Việt kiều đó có cách chinh phục theo kiểu trường phái lãng mạn. Đó là những bó hoa xinh đẹp chỉ dành cho Hiền khi Hiền bước ra sân khấu. Rồi hẹn hò ăn cơm, bắt đầu từ e dè, rồi sa vào vòng tay anh ta như chuyện tất yếu.Buổi chiều, anh đợi Ngọc sửa soạn để cùng nhau đi ăn tối. Thảng đứng ở trên lan can của khách sạn nhìn xuống con đường Võ Tánh nhỏ. Mọi người ở Đà Lạt vẫn gọi đây là con đường của khách sạn bởi những khách sạn lớn nhỏ cứ chen khít nhau. Thảng bắt gặp Hiền đang từ trong khách sạn đối diện chỗ mình ở bước ra với một người đàn ông. Lúc đầu tưởng là nhìn lầm, nhưng rõ ràng là Hiền chứ không ai khác hơn. Thảng vội chạy xuống thang lầu, băng qua đường đuổi kịp Hiền. Hiền nhìn thấy Thảng nhưng giống như nhìn một người xa lạ, Hiền hững hờ bước đi. Thảng chẳng đủ can đảm nổi giận – bởi chính anh cũng đang nói dối Hiền lên thành phố nhỏ bé này cũng với một người đàn bà.Hai người sống hai đời riêng ở bên ngoài mà cứ tưởng rằng người kia không hề biết chuyện của mình. Thật ra thì họ đang ngầm thỏa thuận cái kiểu "ông ăn chả, bà ăn nem". Mỗi người cứ dấu kín riêng người tình của mình ở ngoài, còn khi bước chân về nhà là song đôi hạnh phúc. Thảng đã từng nghe bạn bè nói lại: "Hiền nhà mày đi Vũng Tàu hát đại nhạc hội phải không?" Thảng hững hờ: "Người ta trả giá một đêm bằng cả tháng hát tụ điểm". "Mày có biết ai tổ chức đại nhạc hội đó không? Thằng Nguyên Canada". Còn Hiền lại nghe bạn bè kháo nhau: "Con nhỏ Ngọc được cha Thảng ôm bế bữa nay coi bộ lột xác ghệ Cái mặt nó đi trên phố vênh vênh lên mà thấy ghét." Họ nói với Hiền: "Bà Hiền giống như tên của bà. Chặt chân chặt cẳng cho con nhỏ hết nhảy nhót". Hiền cười: "Kệ họ. Con nhỏ lấy chồng là hết. Ngăn ảnh rồi ảnh cũng cặp con khác thôi. Vả lại ảnh có mèo thì mình cũng có mèo. Huề".Hiền đi Thái Lan nửa tháng. Hiền sẽ tham dự một liên hoan ca nhạc do một công ty kinh doanh điện máy mời. Chẳng cần phải xin phép chồng hay hỏi anh có đồng ý không? Hiền chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ trong khi Thảng vắng nhà: "Em đi Thái Lan chắc nửa tháng mới về". Chẳng có một câu ngọt ngào. Nhắm mắt lại Thảng cũng biết là Hiền sẽ không đi một mình, việc đi Thái Lan hát chỉ là phụ, chắc chắn là một cuộc hẹn hò với Nguyên. Hai người sống chung một mái nhà mà hai trái tim lại nghiêng về hai phía khác nhau – thì cả hai đang níu kéo điều gì đây?Những lúc Hiền đi xa là những lúc Thảng có cảm giác như mình đang trở lại những ngày sống độc thân, quấn quít cùng Ngọc. Nhưng giờ đây Ngọc cũng bỏ anh rồi. Ngọc nói rất bình thản trong quán nước: là hai tháng nữa cô sẽ lấy chồng. Hôm hai người đi ăn bữa tối cuối cùng. Ngọc nói: "Anh sẽ chẳng bao giờ bỏ chị Hiền để cưới em. Còn em thì không muốn mình thành gái già. Mình chia tay thôi nhé. Ông chồng sắp cưới của em ghen dữ lắm". Lạ kỳ cho Thảng là lòng anh dửng dưng đến lạ lùng. Vợ đang rong chơi với người tình, còn người tình của anh thì cũng đã bỏ đi. Một mình trong căn phòng rộng - dường như Thảng có cảm giác như mình đang thả mình rơi từ trên tầng cao vói của một ngôi nhà xuống đất. Anh rơi mãi mà vẫn chưa đến tận cùng. Trên tivi là chương trình ca nhạc. Rất đỗi vô tình đang phát một bài hát do Hiền hát. Đó là một chương trình cũ.Thảng tắt tivị Anh gào với mình: "Thôi đừng hát nữa. Thôi. Thôi". Anh ngồi thầm một mình trong tối. Dường như ngoài kia trời đang mưa. Cơn mưa đầu mùa đang vỗ về con đường. Hết
Mục lục
Ngoài Kia Trời Đang Mưa
Ngoài Kia Trời Đang Mưa
Khuê Việt TrườngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 20 tháng 3 năm 2004
|
Hà Vân Ðan
Ngoại Tình
Tôi rất ghét ai sống hai lòng . Là ghét thật , chẳng phải chơi , sống một lòng đôi lúc còn chưa xong , hai lòng cho chết tươi à . Tôi cũng chẳng cao sang gì , đi làm , quần áo mặc lành lặn , tươm tất , cơm trưa vợ bới , đời như thế với tôi đủ rồi , về nhà con cái cơm hầu nước hạ , nhắm mắt nhớ lại 15 năm về trước , tôi có mơ cũng chả dám nghĩ tới ngày hôm nay . Ðời cứ thế mà trôi , tôi chẳng ngó ngang ngó dọc làm gì , chẳng thay đổi job làm chi , đàn ông nào cũng như tôi chắc các mợ biết ơn lắm . Tưởng lòng mình đã tịnh , tâm đã yên , tôi thấy vui vì tính bay nhảy của mình sau 15 năm đã bị tận diệt . Sở tôi cả chục năm nay chả thấy mướn người mới , nay làm ăn phát đạt ra chút , họ cho chúng tôi làm thêm giờ , gánh nặng đã kéo dài hơn năm, chả chịu đựng nổi hay sự phát đạt đến ngày thăng hoa mà cả chục người mới đầy phòng một sáng tôi vào sở . Lại lắm chuyện đây , chuyện của ai thì tôi chưa biết . Tôi nhìn ra nhiều nam hơn nữ trong số người mới , một cô quen quen cứ nhìn chăm chăm lấy tôi , quen đâu mà quen , cô tiến tới tôi , lanh lẹ " anh người Việt ạ , làm đây lâu chưa ? " ... Tôi lạnh lùng, " Lâu rồi cô à , mới vào hả , chúc được việc nhé " Cô gái ấy cười rất tươi . Chào tôi rồi quay trở về chỗ người mới . Nụ cười cô gái mãi vây quanh tôi như rất quen mà rất lạ , quen ở chỗ nào , tôi xói mãi suy nghĩ mình vào tiềm thức kiếm coi ra từ đâu , Minh , Hằng, Thảo , hay Trinh người yêu đầu đời của tôi , nụ cười cô ấy thóang nét tổng hợp của cả bao nhiêu con người ấy , quen chứ chẳng chơi vì bao kỷ niệm mà , chỉ có nét của vợ tôi cô ta không có , còn lạ thì tính tôi chẳng thích trò chuyện , cô gái ấy mới tới , lạ là phải rồi .. Những trưa sau đó , cô gái cứ tới chỗ tôi ngồi ăn trưa cùng , nhà cửa , chồng con cô tôi còn chưa biết , ai dám nói gì , tôi sợ phải vía họ bảo tôi theo cô thì khốn , nhưng cô rất chừng mực , chỉ thăm nom tôi như người quen, người anh cho phải lệ và vẫn giữ khoảng cách . Ðiều đó khiến tôi tò mò về cô hơn . Một ngày , tôi gặp cô mắt đỏ hoe tới sở , giờ ăn trưa đó tôi đi tìm cô vì đã quá 5 phút không thấy cô tới , cô trốn trong góc phòng , xới từng muỗng cơm hòa nước mắt , cô bảo cô bị tình phụ và muốn một mình , tôi chỉ nhỏ nhẹ " muốn nói gì , cứ tìm tôi " , cô gái ngẩng lên nhìn tôi biết ơn . Thanh , tên cô gái đó , với ánh mắt buồn ngày nào làm tôi nhớ tới Trinh , người yêu đầu đời ngày tôi tạm biệt đi vượt biên , Trinh lúc đó nắm chặt tay tôi , em sợ xa tôi vĩnh viễn , hay sợ không bao giờ còn nhìn thấy tôi , dù sống hay chết , hai sự thật đó cũng thấy quá rõ trước mắt , tôi bước đi lẹ , không kịp cho em nhìn thấy hai giọt nước mắt tôi sắp rơi . Tôi yêu Trinh vô vàn, vì sự sống còn của gia đình , tôi đành phụ tình mà ra đi . Tôi thấy gần với Thanh hơn , tôi và Thanh nói chuyện nhiều hơn , trao đổi tâm sự nhiều hơn từ ngày đó . Về nhà , ngoài những suy nghĩ về gia đình , tôi còn có những suy nghĩ về Thanh len lõi , lắm lúc những suy nghĩ đó xoa dịu tôi , lắm lúc nó lại xoáy vào lương tâm tôi , dằn xé tôi trong lúc tôi ôm vợ tôi tôi lại nhớ tới những điều đó . Thanh vẫn là Thanh , tôi vẫn là tôi , nhưng tôi rất sợ sự nhập nhằng trong suy nghĩ tới lúc nào đó dẫn tôi tới ngõ cụt không lối thoát , 8 tiếng trong sớ , tôi thấy Thanh và gặp Thanh nhiều hơn vợ và Thanh rất cởi mở với tôi . Ðiều đó làm tôi bực chính mình, tôi trở nên cáu gắt vô thường , vợ tôi rất bất ngờ , tôi thấy tội cho cô ấy , vì tôi không chịu được sự hai lòng ( chưa hẳn ) của mình mà phải để cho vợ tôi nghe tôi cáu gắt . Một ngày , Thanh đến bên tôi , nhỏ nhẹ , xin được ôm tôi rồi nói " Mai em nhận sở mới tại thành phố cách đây một tiếng , em rất biết ơn anh đã an ủi em thời gian vừa qua , cảm ơn anh nhé " Tôi đẩy nhẹ Thanh ra , nắm tay cô , nhìn thẳng vào mắt cô , nói tự tin " chúc cô may mắn và thành công nhé " Lòng tôi nhẹ hẳn lại từ ngày hôm đó , Thanh hay Trinh , điều đó tôi đã để lại đàng sau , lòng tốt không có biên giới , nhưng trong tình cảm , tôi thấy rõ rệt một biên giới và tôi tự thề với lòng mình không bao giờ bước qua lằn kẻ tôi đã tự giới hạn mình từ hơn 15 năm nay . Tôi yêu vợ tôi lắm . Ngoại tình mà làm gì , hả . Hà Vân Ðan10/01
Mục lục
Ngoại Tình
Ngoại Tình
Hà Vân ÐanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: GiaomuaĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 14 tháng 12 năm 2005
|
Ha Van Dan
Adultery
I really hate people who are double-minded. It's true hate, it's not just playing, living with one heart is sometimes not enough, two hearts can kill you. I'm not noble at all, go to work, wear clean, neat clothes, eat lunch with my wife, life like that is enough for me, come home, my children will serve the country, close my eyes and remember 15 years ago. I wouldn't have dared to think about this day in my wildest dreams. Life goes on like that, I don't look around, I don't change jobs, I'm sure all men like me are very grateful. I thought my heart was calm and my mind was at peace. I felt happy because my flightiness had been eliminated after 15 years. My department hasn't hired new people for ten years, but now business is doing a little better, they let us work overtime, the burden has lasted for more than a year, we can't bear it or the prosperity will reach its peak. Dozens of people filled the room the morning I entered the office. There are so many stories here, I don't know whose story it is. I saw there were more men than women among the new people, a familiar girl kept staring at me, not familiar, she approached me, quickly saying "Vietnamese man, have you been working here long?"... I coldly said, "It's been a while, have you just come in? Good luck." The girl smiled brightly. Say hello to me and then return to the new person. The girl's smile always surrounded me as if it were very familiar but very strange, somewhere familiar, I kept thinking about myself in my subconscious to find out where it came from, Minh, Hang, Thao, or Trinh my first love. Her smile is a combination of so many people, acquaintances but not friends because of so many memories, only my wife's features she doesn't have, and strangely, I don't like to talk, that girl. I just arrived, it's so strange.. The following afternoon, the girl kept coming to my place to sit and have lunch with me. I didn't know her house, her husband, her children, anyone dared to say anything, I was scared that they would tell me to follow her. It's miserable, but she is very reasonable, only visits me like an acquaintance, a brother, and still keeps her distance. That makes me more curious about her. One day, I saw her with red eyes coming to work. At lunchtime, I went to look for her because I hadn't seen her for more than 5 minutes. She was hiding in the corner of the room, stirring up spoonfuls of rice and mixing with her tears. She said she was being cheated on. And wanting to be alone, I just softly said, "Whatever you want to say, just find me." The girl looked up and looked at me gratefully. Thanh, that girl's name, with her sad eyes every day reminds me of Trinh, my first love, the day I said goodbye to cross the border, Trinh held my hand tightly at that time, she was afraid of leaving me forever, or afraid of never. Now that I still see me, whether I'm alive or dead, those two truths are clearly visible before my eyes. I walk quickly, not having time for her to see the two tears I'm about to fall. I love Trinh so much, for the sake of my family's survival, I had to leave. I feel closer to Thanh, Thanh and I talk more, exchange more confidences since that day. Coming home, in addition to thoughts about family, I also have thoughts about Thanh Len. Sometimes those thoughts soothe me, sometimes they pierce my conscience, tearing me apart while I hug my wife. I remember those things again. Thanh is still Thanh, I am still me, but I am very afraid that the ambiguity in my thoughts will at some point lead me to a dead end with no way out. In 8 hours, I see Thanh and meet Thanh much more than my wife and Thanh. Open up to me. That made me angry with myself, I became irritable, my wife was very surprised, I felt sorry for her, because I couldn't stand my duplicity (not really) and had to let my wife hear it. I was angry. One day, Thanh came to me, softly, asked to hug me and said, "Tomorrow, I'll get a new job in the city an hour ago. I'm very grateful to you for comforting me recently. Thank you." I gently pushed Thanh away, held her hand, looked straight into her eyes, and said confidently, "I wish you luck and success." My heart felt lighter from that day, Thanh or Trinh, that I left behind. After all, kindness has no borders, but in love, I clearly see a border and I swear to myself to never cross the line I have limited myself for more than 15 years. I love my wife very much. What's the point of having an affair, huh? Ha Van Dan January 10
Table of contents
Adultery
Adultery
Ha Van DanWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Giaomua Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 14, 2005
|
Vành Khuyên
Ngoại Tình
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gặp gỡ hay thân mật hơn với một người đàn ông nào khác từ ngày có chồng . Vợ chồng dù không mặn nồng đi nữa nhưng thật khó cho nàng khi nghĩ tới ai ngoài chồng . Nàng cũng chẳng còn gì để bất cứ người đàn ông nào khác nghĩ tới . Là nàng nghĩ vậy thôi . Có chồng rồi , không chưng diện , không ai nhìn là phải . Tuy nhiên, với khuôn mặt tròn và mái tóc ngang vai , nàng dù sắc diện có buồn buồn đi nữa nhưng nếu để ý kỹ , nàng vẫn còn đôi mắt thu hồn lắm . Ai trách được nàng , những ngày mới quen , chồng nàng và nàng ấm cúng đến vậy . Rồi đám cưới , cuộc sống chung như cuốn hai người đi , ngụp lặn trong bể đời tìm quên thời gian , tìm kế sinh nhai cho gia đình , nhặt nhạnh tài sản cho con cái về sau nếu may mắn chàng và nàng có được . Mỗi ngày về nhà , chồng mệt , nàng chỉ biết lấy hình ảnh chồng đang ngủ ngon , thở đều làm hạnh phúc . Có ai biết trong nàng vẫn ấp ủ mộng yêu thương , ôm ấp và ân ái như những ngày mới quen nhau đâu . Mà cũng đâu cần ai biết , chồng nàng biết được rồi . Nhưng họa thay , anh như không còn màng tới . Cái hình ảnh gia đình hạnh phúc là có mặt nàng thôi , còn phải làm sao cho nàng hạnh phúc như thể là đang nằm ngoài suy nghĩ của anh . Buồn thật . Mỗi ngày đi làm về , không con cái , nàng lấy niềm vui dạo vòng các khu shopping nổi tiếng . Ði chán cũng hết. Bao cái áo ngủ khêu gợi nằm trong tủ chưa từng được lôi ra . Nàng biết phải chìu chồng nhưng thật ra nàng đã làm điều đó bao giờ đâu . Trước đây đâu cần phải làm vậy hai người vẫn gần gũi nhau đấy thôi . Nàng chuyển qua tập tành nấu những món chàng thích . Nhìn chàng ăn ngon miệng , nàng cũng hạnh phúc nhưng cái hạnh phúc đó vẫn không đủ để thoả mãn điều gì đó trong lòng , nàng chưa hiểu ra được . Ở sở , nàng có liên lạc với vài người bạn cũ hồi trung học . Vài người trước đây rất mến mộ nàng , nay liên lạc lại đôi lúc cũng bóng gió chơi cho vui . Ðàn ông mà , miễn là mình không có gì được rồi , nàng trộm nghĩ . Trong số đó Trung là người bạn liên lạc với nàng đều nhất . Ngày xưa , nàng chả còn nhớ gọi Trung bằng gì , tên hay mày tao , mà lúc này hai người cứ ông , cứ bà cho vui tai . Những email lần lượt qua lại , ban đầu chỉ là hỏi thăm , những câu hỏi cá nhân còn được dấu kín , càng về sau , bắt đầu từ Trung , anh như không còn giữ được mình , cô đơn chăng làm anh bộc lộ ra những suy nghĩ về cuộc sống với nàng . Ly dị vợ vì gia đình vợ đòi hỏi anh nhiều thứ anh không thích . Nàng tự xét sao Trung lại trẻ con đến vậy . Là gia đình vợ thôi , phải vợ đòi đâu mà bỏ đi . Ðần dà Trung nói cho nàng nghe nhiều hơn . Trung từ cái tội lỗi đã bỏ đi đã bộc lộ xem có ai hiểu mình hơn không . Trung từ từ nhận ra nàng là người bạn sẳn sàng nghe tất cả và thông cảm cho anh . Nàng cũng dần nhận ra từ lâu mình và chồng chưa từng nói chuyện sâu như vậy trong suy nghĩ ai đúng , ai sai của một hoàn cảnh, ngay cả trong những hoàn cảnh nàng và chồng đã và đang đối đầu . Ðôi lúc trong đầu nàng như có hình ảnh muốn ráp lại cái sâu lắng của Trung trong cái thân thể của chồng mình . Nàng hiểu rõ như vậy , nhưng sao nàng sợ . Nàng thấy như nàng đang muốn ôm ấp Trung , muốn san xẻ với Trung , muốn Trung đỡ khổ đau cho quá khứ hay chính nàng , nàng muốn lấp đầy những khoảng trống trong cuộc đời của riêng mình . Nàng lắc đầu thật mạnh xua đuổi ý nghĩ đó đi , đáng sợ quá , nàng có cảm giác như nàng đang đi xa thực tế , đang sống trong ảo giác . Ôi Trung , thôi Trung , ông làm ơn đi Trung . Trả em về với những ước mơ xưa Khi bàn tay và trái tim em vẫn nóng Chưa buông xuôi, chưa ưu tư , tuyệt vọng Sao anh đành, quên lãng những ngày vui Hôn nhân ơi sau những giấc ngủ vùi Ta thức dậy với cõi lòng chán ngán Tóc rối tung , những suy nghĩ tản mạn Biết đến bao giờ hạnh phúc về đây Nàng nhớ Trung và sao thật muốn cùng Trung chèo trên chiếc xuồng của những con người đơn độc . Nàng lại sợ hãi hiểu ra ước muốn gần Trung của mình ngày một tăng dần . Chồng nàng bên cạnh , trở mình, quay sang ôm nhẹ nàng . Không , em muốn nhiều hơn vậy . Anh ơi ! . Hình ảnh Trung lại trong đầu . Những ngày không có email Trung , nàng như lên cơn sốt . Ðánh bạo viết hỏi thăm vài chữ không thấy Trung trả lời , nàng chột dạ nghĩ mình là hư hỏng . Trong đầu hỗn loạn , hoặc là ông đâu rồi , hoặc là tôi nhớ ông lắm mau mau mà trả lời mail đi . Ôi nàng ngoại tình rồi . Không, đừng kết tội nàng . Nàng cô đơn , cô đơn lắm . Cô đơn như Trung thì dễ hiểu rồi , cô đơn như nàng , mấy ai hiểu được , chồng cạnh đó mà như không . Ôi nàng sao thế này . Nàng kéo lê lết suy nghĩ của mình vào vùng sáng sủa hơn , nàng bắt đầu tự trấn tĩnh mình . Không , không , Trung là bạn , hãy để cho Trung bình yên , thanh thản với những gì Trung đang có, đừng kéo Trung vào tội lỗi ...kéo cả mình nữa . Bẳng đi thời gian , Trung và nàng không liên lạc . Nàng cũng dần trở về thực tại Một hôm nàng nhận được email của Trung " Dear Mai , Hỏi thăm bà nha , lâu lắm rồi , còn đi tìm cô dâu cho bà dự đám cưới nè , nếu bà chưa có chồng thì bà đã thành cô dâu của tôi rồi " Take care nha Mai " Thân Ái Trung " Nàng vội đánh vài chữ cho Trung" Ông Trung , Tôi ok , mong mọi chuyện xuông xẻ nha , đi đám cưới là đi à . Ông cũng take care nha " Thân ái Mai " Tiếng chồng làm nàng giật mình " Em chuẩn bị xong chưa Mai , off máy đi em , coi chừng trễ chuyến bay đó " Nàng off máy , trên tay cầm hai chiếc vé đi vacation tại Hawaii một tuần . Nàng tự nhủ sẽ tâm sự với chồng nhiều lắm trong đó có chuyện ngoại tình không .. Làm gì có , nàng vẫn nghĩ nàng đã thắng . Tư tưởng thôi mà , vật lộn với những ý nghĩ sai đúng trong tâm tưởng cũng là chiến trường khốc liệt chứ bộ . Nàng bước ra xe với chồng miên man một niềm vui trong lòng không tả được .
Mục lục
Ngoại Tình
Ngoại Tình
Vành KhuyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 20 tháng 12 năm 2004
|
Rings
Adultery
She had never thought about meeting or being more intimate with another man since she got married. Even though the couple is not passionate, it is difficult for her to think of anyone other than her husband. She has nothing left for any other man to think about. That's what she thought. If you're married, don't dress up, no one will look at you. However, with her round face and shoulder-length hair, even though she looks sad, if you look closely, she still has very soulful eyes. Who can blame her, in the days when they first met, her husband and she were so cozy. Then the wedding and life together seemed to sweep the two of them away, diving into the ocean of life to find time to forget, to find a livelihood for the family, and to collect assets for their future children if they were lucky enough to have them. Every day when she comes home, her husband is tired, she only knows how to take the image of him sleeping soundly, breathing evenly to make her happy. No one knows that she still cherishes the dream of love, embracing and making love like the days they first met. But there's no need for anyone to know, her husband already knows. But unfortunately, he no longer cares. The image of a happy family is all about her presence, but how to make her happy is beyond his thoughts. So sad . Every day when she comes home from work, without children, she takes pleasure in walking around famous shopping areas. I'm tired of going. There are so many sexy nightgowns lying in the closet that have never been taken out. She knew she had to please her husband, but she had never actually done that. Before, there was no need to do that and the two of them were still close. She switched to practicing cooking the dishes he liked. Seeing him eat well, she was also happy, but that happiness was still not enough to satisfy something in her heart that she did not understand. At work, she contacted some old friends from high school. Some people who used to admire her a lot, now contact her and sometimes hint at having fun. Men, as long as they don't have anything, she secretly thought. Among them, Trung is the friend who contacts her the most. In the past, she couldn't remember what to call Trung, other than his first name or me, but now the two of them just called him Mr. and Mrs. for fun. The emails went back and forth one after another, at first it was just to inquire, the personal questions were still hidden, but later, starting from Trung, he seemed to no longer be able to keep himself, perhaps loneliness made him reveal his feelings. Thinking about life with her. Divorced his wife because his wife's family demanded many things from him that he did not like. She wondered why Trung was so childish. It's just the wife's family, it's not like the wife wants to leave. Gradually, Trung told her more. Loving the sin that has gone away has revealed itself to see if anyone understands me better. Trung slowly realized that she was a friend who was willing to listen to everything and sympathize with him. She also gradually realized that for a long time, she and her husband had never had such a deep conversation about who was right and who was wrong in a situation, even in situations where she and her husband had been confronting. Sometimes in her mind she had an image of wanting to reassemble Trung's depth in her husband's body. She understood so clearly, but why was she afraid? She felt like she wanted to hug Trung, wanted to share with Trung, wanted Trung to relieve suffering for the past or herself, she wanted to fill the gaps in her own life. She shook her head vigorously to chase away that thought. It was so scary. She felt like she was far from reality, living in an illusion. Oh Trung, stop Trung, please Trung. Bring me back to my old dreams When my hands and heart are still hot, I haven't given up, I haven't been worried, I haven't despaired Why can't I, forgetting the happy days Marriage, after the deep sleep I wake up with my heart Bored, her hair is messy, her thoughts are scattered. She knows when happiness will come. She misses Trung and why she really wants to row with Trung on the canoe of lonely people. She realized with fear that her desire to be closer to Trung was increasing day by day. Her husband was next to her, turning over and gently hugging her. No, I want more than that. Hey bro ! . The image of Trung lingers in my head. During the days without Trung's email, she seemed to have a fever. Boldly writing a few words to ask about her, but seeing no response from Trung, she felt guilty and thought she was spoiled. My mind is in chaos, either where are you, or I miss you so much, please answer the email. Oh, she's having an affair. No, don't accuse her. She is lonely, very lonely. Lonely like Trung is easy to understand, lonely like her, few people can understand, her husband is next to her but it's like nothing. Oh, how is she like this? She dragged her thoughts into a brighter area, she began to calm herself. No, no, Trung is your friend, let Trung be at peace, at peace with what Trung has, don't drag Trung into sin... drag yourself too. Over time, Trung and she did not contact. She also gradually returned to reality. One day she received an email from Trung: "Dear Mai, I'm asking about you. It's been a long time. I'm still looking for a bride for you to attend the wedding. If you didn't have a husband, you would have become an aunt." "Take care Mai" Than Ai Trung " She quickly typed a few words for Trung " Mr. Trung, I'm ok, I hope everything goes well, let's go to the wedding. Please take care too. " Dear Mai "Her husband's voice startled her." Are you ready? Mai, get off the phone, you might be late for your flight." She turned off the phone, holding two vacation tickets to Hawaii for a week in her hand. She told herself she would be careful. There are a lot of issues with her husband, including adultery. No matter what, she still thinks she has won. It's just her thoughts, struggling with wrong and right thoughts in her mind is also a fierce battlefield. She walked out to the car with her husband, filled with an indescribable joy.
Table of contents
Adultery
Adultery
Vanh KhuyenWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy.
Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 20, 2004
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.