vi
stringlengths
846
10.5k
en
stringlengths
799
10.5k
Nguyễn Ngọc Tư MÊ …THẤY Nhưng tại sao lại mê thầy? Chắc do tâm sinh lý tự nhiên, hễ con gái thì thích thầy, con trai đương nhiên khoái cô?Hay vì ông thầy đầu tiên để lại ấn tượng sâu đậm quá? Giả thuyết đầu tiên khả năng sai cao, bởi nhiều đứa con gái bạn tôi mê cô giáo đến mức… xin hình cô đem về nhà treo. Giả thuyết thứ hai cũng không chắc, sâu đậm kiểu gì mà tên của người thầy đầu tiên tôi đã quên mất tiêu rồi. Quên gương mặt, dáng đi, giọng nói. Không biết thầy có đẹp trai không, giọng nói có ấm áp không? Thầy có thường cười đùa hay nghiêm nghị mực thước? Thầy từ đâu tới, người tự nguyện đến cái xóm heo hút đó để khai sáng cho đám trẻ quê nghèo, hay bị ép buộc về nông thôn cho đủ thời gian thử thách trước khi quay lại thành phố. Và, năm mười sáu tuổi, "thì" có "dậy" chút đỉnh, tôi đặt câu hỏi sau cùng về ông thầy thơ ấu đó, là "không biết thầy có… vợ chưa?".Những câu hỏi không một tiếng vọng. Trong miền nhớ mịt mờ, chỉ là những cảm giác lên tiếng, chúng nói, thầy bị "đày". Vì một ngôi trường (nói vậy cho oai) chỉ có một lớp học ngó ra sông nhỏ, mấy cây cột trâm bầu sần sượng, mái lợp lá chằm đóp, bàn ghế ghép lại bằng những thân cau chẻ, gỗ tạp. Người trong xóm có gì quyên góp nấy, nên lớp học trông lởm chởm như… chổi lông gà. Những bữa mưa nhiều tụi học trò phải ngồi chổm hổm trên ghế, co rúc người cho đỡ lạnh. Trường lớp ọp ẹp, được nhúm học trò, mà tụi nó cũng ọp ẹp. Ọp ẹp theo kiểu tôi thì ốm tong teo, đen rọi đèn pin còn không thấy, theo kiểu đám bạn tôi cũng đa dạng, đứa thì ghẻ chóc đầy đầu, đứa học nửa năm chỉ nhớ được chữ O, may nhờ nhà nó chuyên ấp gà con bán, có đứa đang học bỗng chạy đi mất tiêu, lúc quay lại nó gãi đầu thưa, con đi thăm lờ, cá nhóc. Có đứa một ngày học, bốn ngày nghỉ vì bận mót lúa ngoài đồng, có đứa ghé qua học chừng hai buổi thì đi, ghe nhà nó nhổ sào rồi. Sau này, nhớ về lớp học đầu tiên, tôi luôn hình dung ông thầy đứng gần tấm bảng gỗ bào vội, sần sùi, gió sông thổi thốc vào, lá mục bay chấp chới, chim non tao tác kêu trong những lùm cây dại bên hè. Hình ảnh thật buồn, cô đơn, hoang hoải. Nhưng là tôi tưởng tượng vậy, bởi đâu còn nhớ thầy đã từng buồn hay vui. Chỉ biết, thầy hay đến trường bằng nhiều hướng khác nhau, lúc đi ngang nhà ngoại tôi, lúc lại từ đằng kia tới, như thể thầy từ trên trời, rơi ngẫu hứng đâu cũng được. Nên có bữa tôi nán lại chờ ngoại luộc trứng chim canh chừng hễ thầy đi qua thì xách tập chạy theo, chờ hoài, ăn hết mớ trứng thì đằng trường thầy cũng dạy hết một bài. Giữa giờ chơi, thầy thả bộ tà tà lại nhà ngoại tôi uống trà, mà sao không uống trà nhà khác, tôi không hiểu. Mười sáu tuổi (lại mười sáu tuổi), tôi có một giả thuyết, ông thầy thương dì tôi, nên giả bộ lại uống trà với ngoại, để được ngó dì. Nhưng có giả thuyết khác ít ngang trái lãng mạn hơn, là thầy cần phải gặp ngoại để tìm ra phương cách "chiến đấu" với cái tật… xé tập của tôi. Hồi đó, mỗi cuốn tập của tôi khi viết tới trang cuối thì nó còn chừng… mười sáu trang, cả thảy. Ngoài vụ đó, tôi còn nhiều vấn đề khiến "nhà trường phải phối hợp với phụ huynh". Có lần quậy tưng trong lớp, thầy dọa, chút nữa lại méc ngoại. Báo hại lúc ra chơi phải chạy về nhà để rình, nếu thầy méc thiệt thì thủ tiêu mấy cây roi ngoại hay giắt trên vách. Bi kịch, đứng ngoài hè trò bị kiến vàng cắn tả tơi, trong nhà thầy thủng thỉnh ngồi uống với ngoại, hỏi những câu kiểu như, lúa vụ này khá hôn, chú Hai. Vào học, thầy bảo, méc rồi, về nhà bị đòn nứt đít. Tôi gãi chân, cười thầm, ông thầy nói dóc dễ sợ. Hồi đó, chắc chắn tôi không sợ thầy, từ đó suy ra là thầy dễ chịu lắm. Thương lắm. Đến nỗi khi trở ra thị xã học tiếp, tôi nhớ mình đã viết một lá thơ gởi thầy (tất nhiên, giấy xé ra từ tập học). Rồi mấy cây cột cặm trong lớp một ngày kia được bà con trong xóm nhổ về làm củi chụm, thầy biến mất, lặng lẽ như hồi thầy tới. Tôi lại có ông thầy khác, ông này có họ hàng bên má, vai cậu tôi. Vô lớp tôi gọi thầy, trống trường đánh cái thùng, tôi kêu cậu ơi cậu à, mà kêu lớn lắm. Cho tụi bạn nó… nể, thấy tui xấu vậy mà cũng có cậu làm thầy giáo à nghen. Hồi đó sao mà thầy cô giáo có giá dữ vậy không biết, bị tôi đem ra lòe thiên hạ, cũng thu được chút lợi, cái lợi đáng kể nhất khi có ông cậu họ làm thầy giáo là không bị bạn ăn hiếp. Hai mươi sáu tuổi, nghĩ lại thấy mình khờ, giờ thì gặp ai đáng chú, đáng bác cũng muốn gọi bằng thầy, để được xưng… em. Hơn mươi năm ngồi chai đít khỉ ở trường, học qua nhiều thầy cô giáo, nhưng năm nào có thầy thì năm đó học được, nói chung sáng ngủ dậy có muốn… tới trường. Thầy đẹp trai thì, chậc, còn gì bằng. Có dạo, đi học vi tính, hai ông thầy đều đẹp, độc thân, trẻ trung, khóa ấy, tôi đậu… thủ khoa (ha ha ha). Thật tình, tôi không biết những ông thầy mà tôi mê có phải là giáo viên giỏi (cấp huyện, cấp tỉnh) không, có phương pháp sư phạm không, hiệu quả tới đâu, giảng bài có cuốn hút không, dạy có dễ hiểu không, và tôi đã nhận được những kiến thức gì, tôi nhớ chỉ vì ông thầy đó dễ thương. Những ông thầy không làm tôi sợ bằng cách buộc tôi cúi đầu vâng dạ, những ông thầy không bắt tôi phải lễ phép khép nép trước mặt mình, gò học trò vào một sự kính trọng gượng gạo. Có thể có thầy nghiêm khắc, lúc nào đó, quãng nào đó, nhưng tôi không nhớ, chỉ nhớ thầy đó y chang bạn tôi. Trong không gian trường học chật chội, tẻ nhạt với những thứ kỷ luật bó buộc, những bài học khô rốc, cứng ngắc, những ông thầy để lại trong ký ức tôi sự khoáng đạt, mạnh mẽ, dắt tôi lướt đi trên khuôn khổ, tiểu tiết. Tôi quên mình đã học được gì nhưng nhớ mình đã được đối xử như thế nào, từ những người thầy. Đó là những người đàn ông dịu dàng và bao dung, giống như ông ngoại tôi, ba tôi, đến nỗi, khi tìm kiếm tình yêu, hay bắt đầu quan hệ bạn bè, tôi luôn nghĩ tới những ông thầy của mình. Giữa thầy và trò, giữa bề trên và kẻ dưới, giữa người cho và kẻ nhận, tôi đã nhận được sự thân ái, yêu thương, đồng đẳng giữa người và người. Nên nhớ thầy, trước nhất, tôi nhớ người. Mục lục MÊ …THẤY MÊ …THẤY Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy : Chân Trời Tím Nguồn: Vnthuquan - Thư viện onlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 4 tháng 4 năm 2008
Nguyen Ngoc Tu ME…SEE But why do you love the teacher? Maybe it's because of natural psychology, girls like teachers, boys naturally like her? Or is it because the first teacher left such a deep impression? The first hypothesis has a high probability of being wrong, because many of my friends' girls are so in love with the teacher that they... ask for her picture to take home and hang. The second theory is also not certain, it's so profound that I've already forgotten the name of my first teacher. Forget your face, your gait, your voice. I wonder if the teacher is handsome and has a warm voice? Do you often laugh or joke or are you serious? Where did he come from? He volunteered to go to that desolate hamlet to enlighten the poor country children, or was forced to go to the countryside for enough probation before returning to the city. And, at the age of sixteen, "well" a little "wake up", I asked the last question about that childhood teacher, "I wonder if he has... a wife?". The questions had no echo. In the cloudy memory, only feelings speak out, they say, the teacher is "exiled". Because a school (to put it this way) has only one classroom overlooking a small river, a few rough wooden pillars, a roof thatched with leaves, and tables and chairs made of split areca trunks and mixed wood. People in the neighborhood donated whatever they had, so the classroom looked as jagged as... a feather duster. On rainy days, students have to squat on chairs, huddled together to avoid the cold. The school is rickety, with only a handful of students, but they are also rickety. It's rickety in my own way, I'm so thin, I can't even see it in the dark under a flashlight, in my style my friends are also diverse, one has scabies all over his head, the one who studied for half a year can only remember the letter O, luckily his family specializes in incubation. Chickens for sale, a kid who was studying suddenly ran away, when he came back he scratched his head and said, I went to pay a visit, little fish. Some kids study one day and have four days off because they are busy gleaning rice in the fields. Some kids stop by to study for about two days and then leave, their boat has already pulled out the pole. Later, when I remember my first class, I always pictured the teacher standing near a rough, hastily shaved wooden board, the river wind blowing in, rotting leaves fluttering, young birds chirping in the wild trees nearby. summer. The image is sad, lonely, and desolate. But I imagined it, because I don't remember whether he was sad or happy. All I know is, he often comes to school in many different directions, sometimes passing by my grandmother's house, sometimes coming from over there, as if he came from the sky, randomly falling anywhere. So one day, I stayed behind and waited for my grandmother to boil bird eggs, watching for the teacher to pass by, so I would carry my exercise bag and run after her. I waited forever. After finishing the eggs, the teacher would teach me a whole lesson at school. In the middle of playtime, the teacher casually walked over to my grandmother's house to drink tea, but why didn't he drink tea from another house, I didn't understand. At the age of sixteen (sixteen again), I had a theory: the teacher loved my aunt, so he pretended to drink tea with my grandmother, so he could look at her. But there is another, less romantic theory, that the teacher needs to meet my grandmother to find a way to "fight" my habit of... tearing up my notebooks. Back then, when I reached the last page of each notebook, it had about... sixteen pages left, in total. Besides that case, I have many problems that "the school must coordinate with parents". One time, when he was disruptive in class, the teacher threatened him and almost told his grandmother. When the teacher reported harm, he had to run back home to lie in wait. If the teacher told the truth, he would destroy the foreign whips that were often hung on the wall. Tragically, standing outside on the sidewalk, the students were bitten by yellow ants. In the house, the teacher occasionally sat down to drink with his grandmother, asking questions like, This crop's rice crop is pretty bad, Uncle Hai. When I went to school, the teacher said, I told you, I went home and my ass was cracked. I scratched my leg and chuckled, the teacher was telling a scary lie. Back then, I certainly wasn't afraid of him, from that I inferred that he was very pleasant. I love you so much. So much so that when I returned to town to continue studying, I remember writing a letter to my teacher (of course, paper torn from my notebook). Then one day, the old poles in the classroom were pulled up by people in the neighborhood to use as firewood, and the teacher disappeared, as quietly as when he arrived. I had another teacher, this one was related to my mother and uncle. When I entered the classroom, I called the teacher, the school drum beat the barrel, I called you, sir, but it was very loud. Let my friends... respect me, seeing that I'm so ugly and yet I still have you as a teacher. Back then, I don't know why teachers were so valuable. Being exposed to the world by me brought some benefits. The most significant benefit of having a cousin as a teacher was not being bullied by my classmates. At the age of twenty-six, when I think back, I feel foolish. Now when I meet someone worthy of attention or uncle, I want to call him teacher, to be called... younger brother. More than ten years of sitting in school, learning through many teachers, but every year I have a teacher, I can learn that year. In general, when I wake up in the morning, I want to... go to school. The teacher is handsome, well, there's nothing better than that. One time, when I went to computer school, the two teachers were both beautiful, single, and young. In that class, I passed... valedictorian (ha ha ha). Honestly, I don't know if the teachers I like are good teachers (district or provincial level), if they have pedagogical methods, how effective they are, if their lectures are attractive, if they teach easily. no, and what knowledge I received, I remember only because that teacher was cute. Teachers who don't scare me by forcing me to bow my head and obey, teachers who don't force me to politely cower in front of them, forcing students into a forced respect. There may have been a strict teacher, at some time, at some point, but I don't remember, I just remember that teacher was exactly like my friend. In the cramped, boring school space with its restrictive discipline and dry, rigid lessons, the teachers left in my memory a spaciousness and strength, leading me to glide across the framework. , detail. I forget what I learned but remember how I was treated, from the teachers. These are gentle and tolerant men, like my grandfather and my father, so much so that when looking for love or starting friendships, I always think of my teachers. Between teacher and student, between superior and subordinate, between giver and receiver, I have received affection, love, and equality between people. Remember the teacher, first of all, I miss you. Table of contents ME…SEE ME…SEE Nguyen Ngoc TuWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Purple Horizon Source: Vnthuquan - Online library Uploaded by friend: Ct.Ly on: April 4, 2008
Nguyễn Ngọc Tư Mê… thầy Nhưng tại sao lại mê thầy? Chắc do tâm sinh lý tự nhiên, hễ con gái thì thích thầy, con trai đương nhiên khoái cô?Hay vì ông thầy đầu tiên để lại ấn tượng sâu đậm quá? Giả thuyết đầu tiên khả năng sai cao, bởi nhiều đứa con gái bạn tôi mê cô giáo đến mức… xin hình cô đem về nhà treo. Giả thuyết thứ hai cũng không chắc, sâu đậm kiểu gì mà tên của người thầy đầu tiên tôi đã quên mất tiêu rồi. Quên gương mặt, dáng đi, giọng nói. Không biết thầy có đẹp trai không, giọng nói có ấm áp không? Thầy có thường cười đùa hay nghiêm nghị mực thước? Thầy từ đâu tới, người tự nguyện đến cái xóm heo hút đó để khai sáng cho đám trẻ quê nghèo, hay bị ép buộc về nông thôn cho đủ thời gian thử thách trước khi quay lại thành phố. Và, năm mười sáu tuổi, "thì" có "dậy" chút đỉnh, tôi đặt câu hỏi sau cùng về ông thầy thơ ấu đó, là "không biết thầy có… vợ chưa?". Những câu hỏi không một tiếng vọng. Trong miền nhớ mịt mờ, chỉ là những cảm giác lên tiếng, chúng nói, thầy bị "đày". Vì một ngôi trường (nói vậy cho oai) chỉ có một lớp học ngó ra sông nhỏ, mấy cây cột trâm bầu sần sượng, mái lợp lá chằm đóp, bàn ghế ghép lại bằng những thân cau chẻ, gỗ tạp. Người trong xóm có gì quyên góp nấy, nên lớp học trông lởm chởm như… chổi lông gà. Những bữa mưa nhiều tụi học trò phải ngồi chổm hổm trên ghế, co rúc người cho đỡ lạnh. Trường lớp ọp ẹp, được nhúm học trò, mà tụi nó cũng ọp ẹp. Ọp ẹp theo kiểu tôi thì ốm tong teo, đen rọi đèn pin còn không thấy, theo kiểu đám bạn tôi cũng đa dạng, đứa thì ghẻ chóc đầy đầu, đứa học nửa năm chỉ nhớ được chữ O, may nhờ nhà nó chuyên ấp gà con bán, có đứa đang học bỗng chạy đi mất tiêu, lúc quay lại nó gãi đầu thưa, con đi thăm lờ, cá nhóc. Có đứa một ngày học, bốn ngày nghỉ vì bận mót lúa ngoài đồng, có đứa ghé qua học chừng hai buổi thì đi, ghe nhà nó nhổ sào rồi. Sau này, nhớ về lớp học đầu tiên, tôi luôn hình dung ông thầy đứng gần tấm bảng gỗ bào vội, sần sùi, gió sông thổi thốc vào, lá mục bay chấp chới, chim non tao tác kêu trong những lùm cây dại bên hè. Hình ảnh thật buồn, cô đơn, hoang hoải. Nhưng là tôi tưởng tượng vậy, bởi đâu còn nhớ thầy đã từng buồn hay vui. Chỉ biết, thầy hay đến trường bằng nhiều hướng khác nhau, lúc đi ngang nhà ngoại tôi, lúc lại từ đằng kia tới, như thể thầy từ trên trời, rơi ngẫu hứng đâu cũng được. Nên có bữa tôi nán lại chờ ngoại luộc trứng chim canh chừng hễ thầy đi qua thì xách tập chạy theo, chờ hoài, ăn hết mớ trứng thì đằng trường thầy cũng dạy hết một bài. Giữa giờ chơi, thầy thả bộ tà tà lại nhà ngoại tôi uống trà, mà sao không uống trà nhà khác, tôi không hiểu. Mười sáu tuổi (lại mười sáu tuổi), tôi có một giả thuyết, ông thầy thương dì tôi, nên giả bộ lại uống trà với ngoại, để được ngó dì. Nhưng có giả thuyết khác ít ngang trái lãng mạn hơn, là thầy cần phải gặp ngoại để tìm ra phương cách "chiến đấu" với cái tật… xé tập của tôi. Hồi đó, mỗi cuốn tập của tôi khi viết tới trang cuối thì nó còn chừng… mười sáu trang, cả thảy. Ngoài vụ đó, tôi còn nhiều vấn đề khiến "nhà trường phải phối hợp với phụ huynh". Có lần quậy tưng trong lớp, thầy dọa, chút nữa lại méc ngoại. Báo hại lúc ra chơi phải chạy về nhà để rình, nếu thầy méc thiệt thì thủ tiêu mấy cây roi ngoại hay giắt trên vách. Bi kịch, đứng ngoài hè trò bị kiến vàng cắn tả tơi, trong nhà thầy thủng thỉnh ngồi uống với ngoại, hỏi những câu kiểu như, lúa vụ này khá hôn, chú Hai. Vào học, thầy bảo, méc rồi, về nhà bị đòn nứt đít. Tôi gãi chân, cười thầm, ông thầy nói dóc dễ sợ. Hồi đó, chắc chắn tôi không sợ thầy, từ đó suy ra là thầy dễ chịu lắm. Thương lắm. Đến nỗi khi trở ra thị xã học tiếp, tôi nhớ mình đã viết một lá thơ gởi thầy (tất nhiên, giấy xé ra từ tập học). Rồi mấy cây cột cặm trong lớp một ngày kia được bà con trong xóm nhổ về làm củi chụm, thầy biến mất, lặng lẽ như hồi thầy tới.Tôi lại có ông thầy khác, ông này có họ hàng bên má, vai cậu tôi. Vô lớp tôi gọi thầy, trống trường đánh cái thùng, tôi kêu cậu ơi cậu à, mà kêu lớn lắm. Cho tụi bạn nó… nể, thấy tui xấu vậy mà cũng có cậu làm thầy giáo à nghen. Hồi đó sao mà thầy cô giáo có giá dữ vậy không biết, bị tôi đem ra lòe thiên hạ, cũng thu được chút lợi, cái lợi đáng kể nhất khi có ông cậu họ làm thầy giáo là không bị bạn ăn hiếp. Hai mươi sáu tuổi, nghĩ lại thấy mình khờ, giờ thì gặp ai đáng chú, đáng bác cũng muốn gọi bằng thầy, để được xưng… em. Hơn mươi năm ngồi chai đít khỉ ở trường, học qua nhiều thầy cô giáo, nhưng năm nào có thầy thì năm đó học được, nói chung sáng ngủ dậy có muốn… tới trường. Thầy đẹp trai thì, chậc, còn gì bằng. Có dạo, đi học vi tính, hai ông thầy đều đẹp, độc thân, trẻ trung, khóa ấy, tôi đậu… thủ khoa (ha ha ha).Thật tình, tôi không biết những ông thầy mà tôi mê có phải là giáo viên giỏi (cấp huyện, cấp tỉnh) không, có phương pháp sư phạm không, hiệu quả tới đâu, giảng bài có cuốn hút không, dạy có dễ hiểu không, và tôi đã nhận được những kiến thức gì, tôi nhớ chỉ vì ông thầy đó dễ thương. Những ông thầy không làm tôi sợ bằng cách buộc tôi cúi đầu vâng dạ, những ông thầy không bắt tôi phải lễ phép khép nép trước mặt mình, gò học trò vào một sự kính trọng gượng gạo. Có thể có thầy nghiêm khắc, lúc nào đó, quãng nào đó, nhưng tôi không nhớ, chỉ nhớ thầy đó y chang bạn tôi. Trong không gian trường học chật chội, tẻ nhạt với những thứ kỷ luật bó buộc, những bài học khô rốc, cứng ngắc, những ông thầy để lại trong ký ức tôi sự khoáng đạt, mạnh mẽ, dắt tôi lướt đi trên khuôn khổ, tiểu tiết. Tôi quên mình đã học được gì nhưng nhớ mình đã được đối xử như thế nào, từ những người thầy. Đó là những người đàn ông dịu dàng và bao dung, giống như ông ngoại tôi, ba tôi, đến nỗi, khi tìm kiếm tình yêu, hay bắt đầu quan hệ bạn bè, tôi luôn nghĩ tới những ông thầy của mình. Giữa thầy và trò, giữa bề trên và kẻ dưới, giữa người cho và kẻ nhận, tôi đã nhận được sự thân ái, yêu thương, đồng đẳng giữa người và người. Nên nhớ thầy, trước nhất, tôi nhớ người. Mục lục Mê… thầy Mê… thầy Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mẹ Yêu BéĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 28 tháng 12 năm 2007
Nguyen Ngoc Tu Love... teacher But why do you love the teacher? Maybe it's because of natural psychology, girls like teachers, boys naturally like her? Or is it because the first teacher left such a deep impression? The first hypothesis has a high probability of being wrong, because many of my friends' girls are so in love with the teacher that they... ask for her picture to take home and hang. The second theory is also not certain, it's so profound that I've already forgotten the name of my first teacher. Forget your face, your gait, your voice. I wonder if the teacher is handsome and has a warm voice? Do you often laugh or joke or are you serious? Where did he come from? He volunteered to go to that desolate hamlet to enlighten the poor country children, or was forced to go to the countryside for enough probation before returning to the city. And, at the age of sixteen, having "wake up" a little, I asked the last question about that childhood teacher, which was "I wonder if he has... a wife?". Questions without an echo. In the cloudy memory, only feelings speak out, they say, the teacher is "exiled". Because a school (to put it this way) has only one classroom overlooking a small river, a few rough wooden pillars, a roof thatched with leaves, and tables and chairs made of split areca trunks and mixed wood. People in the neighborhood donated whatever they had, so the classroom looked as jagged as... a feather duster. On rainy days, students have to squat on chairs, huddled together to avoid the cold. The school is rickety, with only a handful of students, but they are also rickety. It's rickety in my own way, I'm so thin, I can't even see it in the dark under a flashlight, in my style my friends are also diverse, one has scabies all over his head, the one who studied for half a year can only remember the letter O, luckily his family specializes in incubation. Chickens for sale, a kid who was studying suddenly ran away, when he came back he scratched his head and said, I went to pay a visit, little fish. Some kids study one day and have four days off because they are busy gleaning rice in the fields. Some kids stop by to study for about two days and then leave, their boat has already pulled out the pole. Later, when I remember my first class, I always pictured the teacher standing near a rough, hastily shaved wooden board, the river wind blowing in, rotting leaves fluttering, young birds chirping in the wild trees nearby. summer. The image is sad, lonely, and desolate. But I imagined it, because I don't remember whether he was sad or happy. All I know is, he often comes to school in many different directions, sometimes passing by my grandmother's house, sometimes coming from over there, as if he came from the sky, randomly falling anywhere. So one day, I stayed behind and waited for my grandmother to boil bird eggs, watching for the teacher to pass by, so I would carry my exercise bag and run after her. I waited forever. After finishing the eggs, the teacher would teach me a whole lesson at school. In the middle of playtime, the teacher casually walked over to my grandmother's house to drink tea, but why didn't he drink tea from another house, I didn't understand. At the age of sixteen (sixteen again), I had a theory: the teacher loved my aunt, so he pretended to drink tea with my grandmother, so he could look at her. But there is another, less romantic theory, that the teacher needs to meet my grandmother to find a way to "fight" my habit of... tearing up my notebooks. Back then, when I reached the last page of each notebook, it had about... sixteen pages left, in total. Besides that case, I have many problems that "the school must coordinate with parents". One time, when he was disruptive in class, the teacher threatened him and almost told his grandmother. When the teacher reported harm, he had to run back home to lie in wait. If the teacher told the truth, he would destroy the foreign whips that were often hung on the wall. Tragically, standing outside on the sidewalk, the students were bitten by yellow ants. In the house, the teacher occasionally sat down to drink with his grandmother, asking questions like, This crop's rice crop is pretty bad, Uncle Hai. When I went to school, the teacher said, I told you, I went home and my ass was cracked. I scratched my leg and chuckled, the teacher was telling a scary lie. Back then, I certainly wasn't afraid of him, from that I inferred that he was very pleasant. I love you so much. So much so that when I returned to town to continue studying, I remember writing a letter to my teacher (of course, paper torn from my notebook). Then one day, the old poles in the classroom were pulled up by people in the neighborhood to use as firewood, and the teacher disappeared, as quietly as when he arrived. I had another teacher, this one was related to my mother and uncle. . When I entered the classroom, I called the teacher, the school drum beat the barrel, I called you, sir, but it was very loud. Let my friends... respect me, seeing that I'm so ugly and yet I still have you as a teacher. Back then, I don't know why teachers were so valuable. Being exposed to the world by me brought some benefits. The most significant benefit of having a cousin as a teacher was not being bullied by my classmates. At the age of twenty-six, when I think back, I feel foolish. Now when I meet someone worthy of attention or uncle, I want to call him teacher, to be called... younger brother. More than ten years of sitting in school, learning through many teachers, but every year I have a teacher, I can learn that year. In general, when I wake up in the morning, I want to... go to school. The teacher is handsome, well, there's nothing better than that. There was a time when I went to computer school, and the two teachers were both beautiful, single, and young. In that class, I passed... valedictorian (ha ha ha). Honestly, I don't know if the teachers I fell in love with were teachers. Are there good teachers (district or provincial level), are there any pedagogical methods, how effective are they, are the lectures attractive, are the teaching easy to understand, and what knowledge have I received, I remember just because That teacher is cute. Teachers who don't scare me by forcing me to bow my head and obey, teachers who don't force me to politely cower in front of them, forcing students into a forced respect. There may have been a strict teacher, at some time, at some point, but I don't remember, I just remember that teacher was exactly like my friend. In the cramped, boring school space with its restrictive discipline and dry, rigid lessons, the teachers left in my memory a spaciousness and strength, leading me to glide across the framework. , detail. I forget what I learned but remember how I was treated, from the teachers. These are gentle and tolerant men, like my grandfather and my father, so much so that when looking for love or starting friendships, I always think of my teachers. Between teacher and student, between superior and subordinate, between giver and receiver, I have received affection, love, and equality between people. Remember the teacher, first of all, I miss you. Table of contents Love... teacher Love... teacher Nguyen Ngoc TuWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Mom Loves Baby Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 28, 2007
Đồng Sa Băng Mía Trên chuyến xe về Trung, đi qua mỗi miền quê hương đất nước đều có những đặc sản của quê hương. Phan Rang với những cánh đồng lúa chín làm lòng người lữ khách nhớ lại quê hương trong những ngày mùa vàng rực. Nhớ đến những con chuột đồng mập ú, những con cá tràu, cá rô lóc mình lướt chạy trong cơn nước “hết mùa”. Và nhớ nhất là những buổi sáng chiều, cánh đồng với những bóng người dập dìu lo thu hoạch mùa lúa. Phan Thiết với những rừng Thanh Long chạy dài bên mặt quốc lộ. Những trái Thanh Long đỏ thắm nằm chằn chịt bên những chiếc lá xanh như đang khiêu khích sự thèm khác của người đi đường. Rồi cũng trên con đường về Trung, đi xa hơn một chút là những vườn nho Phan Thiết. Nho có vẽ to trái, trông đẹp mắt nhưng hình như không ngọt lắm. Có lẽ vì đất nơi đây không hợp cho nho. Qua khỏi Nha Trang lữ khách chỉ còn thấy những dãy núi đá trải dài theo quốc lộ, có những công trình đập đá vẫn còn đó đây trên triền núi! Người về miền Trung nếu rời Sài Gòn trên chuyến xe đò vào buổi sáng tinh sương, khi qua khỏi Nha Trang sắp vào đèo Cù Mông, thì mặt trời cũng sắp xuống núi. Với những đoạn đường đèo khúc khủyu, cong queo và núi rừng trùng trùng điệp điệp, lòng người lữ khách chắc cũng thiếp đi trong giấc ngủ! Rồi trong chuyến vô Nam nào đó, tình cờ người lữ khách chắc cũng nhìn thấy những ruộng mía bao la bát ngát ở Phú Yên. Mía. Chỉ một tiếng mía cũng đủ làm cho người ta muốn chun vào đám mía ngồi xước một lèo cho đã đời! Và cũng chỉ chữ mía đã mang theo biết bao nhiêu thứ trong cái tên gọi rồi. Từ ngày ngọn mía được cắm xuống, đến hôm những đọt mía cao nghêu nghễu kêu xào xạc trước gió, rồi đến lúc mía sắp trổ cờ mang theo mùa làm đường, mùa đánh chim mía, những cục đường mía ngọt lịm bên những trái chanh xanh dờn, những buổi chiều hù chim cút trong mía! Đó là chưa kể đến những thú vui trong mùa làm mía như uống nước chè hai, đường chén, kẹo kéo, khoai lang nhúng đường, … Mía cũng có rất nhiều loại, nhiều giống, to nhỏ cứng mềm khác nhau. Loại mía được trồng nhiều nhất ở miền Phú Yên, Quảng Ngãi vào thập niên 60, 70 là mía ta. Mía ta nhỏ cở bằng cán dao, tương đối mềm, màu tim tím, vào lúc thu hoạch, sau khi dứt ngọn và lá, mía cao chừng một thước rưỡi, hai thước. Nhưng mía không như những loại cây khác được trồng bằng củ hay hột. Và dưới đây là cách trồng mía thủ công (theo ký ức người viết) ở một vài nơi trong quận Nghĩa Hành, Quảng Ngãi trong những thập niên 60, 70 và trước đó. Những ngày làm mía thợ róc mía sau khi dứt ngọn mía xanh, róc lá mía khô cho sạch sẽ, dùng rựa dứt phần trên ngọn cở chừng hơn hai gan tay. Phần ngọn mía này sẽ được mang về nhà chất thành dòng để làm mía ngọn (giống) cho mùa sau, hay bán cho những chủ ruộng mía khác. Cứ như thế ngọn mía mùa này là giống mía mùa sau, và như thế đã bắt đầu từ ngàn năm xưa. Vào cuối muà đường mía (tháng 3 tháng 4 âm lịch), những gốc mía đựơc cuốc lên để phơi nắng. Không thể dùng cày để cày gốc lên vì trâu bò không kéo nổi những gốc mía còn tươi. Khi gốc mía đã khô người ta đập ra và lấy gốc mía khô dùng để chụm lửa nấu nướng. Bây giờ người ta mới cày lên và bừa cho đất nhuyễn, trong khi đó ngọn miá cũng sẽ được bóc lột vỏ khô kỹ. Thường thì người ta hay lột ngọn vào chiều hôm trứơc để ngọn khỏi bị hư vì nắng nóng. Hôm sau mía bắt đầu được trồng xuống. Công việc trồng mía quan trọng là phải có một người lái cày có kinh nghiệm. Người nông dân này cày giỏi để cân những đường cày đều nhau, cách nhau chừng nửa thước, và có độ sâu cần thiết để trồng mía. Đi sau người cày là một người rãi ngọn mía, và kế đến là những người cắm ngọn mía xuống đất. Mía cắm xuống đất theo góc khoảng 30 độ (nói chung thì cây cối gì khi mới trồng, nếu trồng vói góc nghiêng nghiêng cây cối sẽ mọc mạnh hơn trồng thẳng.), ngọn mía này cánh ngọn mía kia khoảng hơn hai gan tay, và chừa phần ngọn ló ra chừng hơn gan tay. Thông thường mỗi ruộng miá phải trồng trong môt ngày vì để ngọn lâu không tốt, mía sẽ yếu. Khi mía non cao khỏang đầu gối người ta bắt đầu xới rãnh cao giữa hai luống mía, bỏ phân rồi khỏa rãnh bằng phẳng. Và muốn cho mía đựơc nhiều đường, thường sau mỗi cơn mưa người ta hay xới đất khi mía chưa qúa cao vì sợ đất mắc ván mía không phát triển mạnh. Chỉ xới khi mía chưa cao qúa đầu người. Sau khi mía đã đựơc khoảng hai ba mắt thì thỉnh thỏang người ta hay giẫy bớt cỏ dại hoặc nhỗ bớt bìm bìm để mía mau phát triển. Có những chủ ruộng không chăm sóc kỹ nên có cùng diện tích như nhau mà thu hoạch lại qúa khác biệt vì thiếu sự chăm sóc khi mía còn trong thời kỳ đầu phát triển. Khi mùa mưa bắt đầu là lúc ruộng mía không cần chăm sóc nhiều, và khi đó người ta bắt đầu chuẩn bị cho mùa làm miá sắp tới. Nghĩa là phải có muỗng rửa sạch, che rà sẳn sàng, vôi, những dụng cụ nấu đường, bã khô, và chà khô, v.v. cho những ngày mở cửa lò đường. Nhưng trồng một đám mía rất công phu nên chủ ruộng mía thường sau khi hạ mía làm đường sẽ giữ gốc mía cũ lại, cào lá mía khô và làm cỏ sạch sẽ để gốc mía nhảy mầm thành cây mía mới. Loại mía này được gọi là mía gốc. Những đám mía trồng từ ngọn được gọi lá mía tơ. Mía gốc thường chỉ nên giữ được một hai mùa, sau đó phải phá đi trồng lại mía tơ (như trên) mới có được nhiều đường. Ngày nay ngành trồng mía (nhiều nơi) đã được kỷ nghệ hóa. Chủ ruộng mía có thể trồng mía bằng hom mía giống từ những ruộng nhân giống. Hom mía được chặt từ những cây mía giống đã trưởng thành. Hom mía dài chừng 5cm, có một mắt khỏe, lồi và không bị trầy trụa, sau khi chặt sẽ được trồng trong một hộp nilon lớn cở bắp chân và chứa hổn hợp gồm phân và đất trồng cây. Hom mía giống sẽ được nuôi trong môi trường thích hợp, được tưới bằng hơi nước để giữ độ ẩm. Khi hom mía giống mọc được bốn, năm lá mới (khoảng hai tháng sau) thì hom mía giống có thể đem trồng xuống ruộng mía. Và cách chăm bón khi mía lớn lên cũng như cách trồng mía thủ công ngày xưa. Chiếc cày, con trâu và người nông dân trên những luống cày ngày càng biến mất. Nhưng, người của năm xưa, mỗi lần dừng chân bên bến xe đò nghe tiếng rao “Mía ghimmmm … đây”, chắc lòng sẽ nhớ về một miền quê ... xa xôi! Mục lục Mía Mía Đồng Sa BăngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 10 năm 2008
Dong Sa Bang Sugarcane On the trip back to China, passing through each region of the country, there are specialties of the homeland. Phan Rang with its ripe rice fields makes travelers remember their homeland during the golden days of the season. Remembering the fat field mice, the fish, and the snakehead perch gliding and running in the "out of season" water. And what I remember most are the mornings and afternoons, the fields with the silhouettes of people waiting to harvest the rice crop. Phan Thiet with Thanh Long forests running along the national highway. The crimson Dragon Fruits are nestled next to the green leaves as if provoking the cravings of passersby. Then also on the way to Central, going a little further are the vineyards of Phan Thiet. The grapes appear large and beautiful, but they don't seem to be very sweet. Perhaps because the soil here is not suitable for grapes. Passing through Nha Trang, travelers can only see rocky mountains stretching along the highway, with stone dams still standing here and there on the mountain slopes! If people return to the Central region, if they leave Saigon on the bus in the foggy morning, when they pass Nha Trang and are about to enter Cu Mong pass, the sun is about to go down the mountain. With the winding, winding passes and endless mountains and forests, the traveler's heart will surely fall asleep! Then, during a certain trip to the South, by chance the traveler probably saw the vast sugarcane fields in Phu Yen. Sugarcane. Just one sound of sugar cane is enough to make people want to crawl into the sugar cane and scratch for good measure! And just the word sugarcane carries so many things in its name. From the day the sugar cane tops were planted, to the day the tall sugar cane shoots rustled in the wind, then to the time the sugar cane was about to bloom, bringing with it the sugar making season, the cane bird hunting season, the sweet cane sugar lumps next to the lemons. green, afternoons scaring quails in sugarcane! That's not to mention the fun during the sugarcane making season such as drinking sweet soup, sugar cups, candy canes, sweet potatoes dipped in sugar, etc. Sugarcane also has many types, many varieties, different sizes, hardness and softness. The type of sugarcane most commonly grown in Phu Yen and Quang Ngai in the 60s and 70s was sugarcane. Sugarcane is as small as a knife handle, relatively soft, purple in color. At harvest time, after cutting off the tops and leaves, the sugarcane is about one and a half, two meters tall. But sugarcane is not like other plants grown from tubers or seeds. And below is how to grow sugarcane manually (according to the writer's memory) in a few places in Nghia Hanh district, Quang Ngai in the 60s, 70s and before. In the days of making sugarcane, the worker peels the sugarcane after cutting off the green cane tops, peels off the dry sugarcane leaves to make them clean, and uses a machete to cut off the top part of the top, about more than two palms long. This sugarcane top will be brought home and stacked into lines to make sugarcane tops (seeds) for the next season, or sold to other sugarcane field owners. Just like that, this season's sugarcane tops are the same as next season's sugarcane, and that's how it started thousands of years ago. At the end of the sugarcane season (March, April of the lunar calendar), the sugarcane roots are picked up to dry in the sun. It is not possible to use a plow to plow up the stumps because cattle and buffaloes cannot pull fresh sugarcane stumps. When the sugarcane stump is dry, people break it open and use the dried sugarcane stump to make a fire for cooking. Now people plow and harrow the soil to make it smooth, while the tops of the cheeks will also be thoroughly peeled and dried. Usually people peel off the tops the previous afternoon to prevent the tops from being damaged by the hot sun. The next day sugarcane began to be planted. It is important to have an experienced plow driver when planting sugar cane. This farmer is good at plowing so that his plow lines are evenly spaced, about half a meter apart, and have the necessary depth to plant sugar cane. Behind the plowman is a person who spreads sugarcane tops, and next are people who stick sugarcane tops into the ground. Sugarcane is planted in the ground at an angle of about 30 degrees (in general, when planted, when planted at a slanted angle, the tree will grow stronger than when planted straight). This cane tip is about two palms apart. and leave the tip sticking out about more than the palm of your hand. Normally, each sugarcane field must be planted in one day because leaving the tops for too long is not good and the sugarcane will become weak. When the young sugarcane is about knee high, people start digging high trenches between two sugarcane beds, removing fertilizer and then making the trench flat. And in order for the sugar cane to have a lot of sugar, people usually plow the soil after every rain when the sugar cane is not too high because they are afraid that the soil will get stuck in the sugarcane board and the sugar cane will not grow well. Only plow when the sugarcane is not taller than a person's head. After the sugarcane has grown to about two or three nodes, people sometimes pull down weeds or remove convolvulus to help the sugarcane grow faster. There are field owners who do not take care of the fields carefully so they have the same area but the harvest is too different because of lack of care when the sugarcane is still in the early stages of development. When the rainy season begins, sugarcane fields do not need much care, and then people begin to prepare for the upcoming sugarcane making season. That means having a clean, covered spoon ready, lime, sugar cooking utensils, dry pulp, and dry scrub, etc. for sugar kiln opening days. But planting a patch of sugarcane is very elaborate, so the owner of a sugarcane field usually keeps the old sugarcane stump after harvesting the sugarcane, rakes dry leaves and cleans the weeds so that the sugarcane stump can sprout into a new sugarcane plant. This type of sugarcane is called original sugarcane. Sugarcane clusters grown from the tops are called silk sugarcane leaves. Original sugar cane should usually only be kept for one or two seasons, then it must be destroyed and replanted with silk sugar cane (as above) to get more sugar. Today the sugarcane growing industry (in many places) has been industrialized. Sugarcane field owners can grow sugarcane using sugarcane cuttings from breeding fields. Sugarcane cuttings are cut from mature sugarcane seedlings. Sugarcane cuttings are about 5cm long, have a strong eye, protruding and are not scratched. After cutting, they will be planted in a calf-sized plastic box containing a mixture of fertilizer and soil. Sugarcane cuttings will be raised in a suitable environment, watered with steam to maintain moisture. When the sugarcane cuttings grow four or five new leaves (about two months later), the sugarcane cuttings can be planted in the sugarcane field. And the way to fertilize sugarcane when it grows is the same as the way to grow sugarcane manually in the past. The plow, the buffalo and the farmer on the furrows are increasingly disappearing. But, people of the past, every time they stop by the bus station and hear the shout "Cane giammmm... here", they will surely remember a countryside... far away! Table of contents Sugarcane Sugarcane Dong Sa BangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: VNthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: October 25, 2008
Huy Phương MÓN KHẾ CHUA “Quê hương thì vẫn quê hương đó.Sông rộng trời xa thấy ngút ngàn”. Những người xa quê hương như chúng ta, mỗi lần nghe một tiếng đàn bầu nỉ non, một giọng hò khoan nhặt hay một câu vọng cổ thiết tha, không khỏi bùi ngùi, có khi rơi lệ thổn thức nhớ đến quê hương. Người lớn lên sống suốt đời với quê hương, ít khi nhìn thấy quê hương đẹp đẽ, chỉ những người đi xa trở lại như câu chuyện “chốn quê hương đẹp hơn cả” trong sách giáo khoa thư với câu nói quen thuộc “tôi đã đi du lịch ở nhiều nơi, nhưng không nơi nào đẹp bằng quê hương!” mới thấy quý thương quê hương. Chúng ta, những người đã bỏ quê hương ra đi trong nhiều năm, có người thề không bao giờ trở lại quê hương khi ở đó còn chế độ Cộng Sản còn chế ngự lên đầu lên cổ nhân dân, thì lại thương nhớ quê hương biết chừng nào, vì đây không phải là “xa quê hương” mà là “mất quê hương”. Đối với những người đang bước tới tuổi xế chiều, thì tiếng gọi quê hương còn thúc giục mãnh liệt hơn nữa, nung nấu tấm lòng, trăn trở qua những đêm không ngủ, khi gặp phải những cảnh trái ngang không vừa lóng, khó hoà nhập ví cuộc sống mới, bất mãn vì những việc riêng tư, buồn việc gia đình, hay vì cách đối xử của con cái. Chúng ta thử tưởng tượng hình ảnh một chiều mùa đông giá buốt ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ, một người già ngồi trong cửa sổ nhìn tuyết rơi mà lòng nhớ đến quê hương xót xa biết chừng nào. Mà không phải chỉ nơi đó, ngày nay ở Nga Xô, Trung Quốc, Úc Đại Lợi, Âu Châu và cả những miền nắng cháy Phi Châu, đâu cũng có người Việt xa xứ thương nhớ quê hương. Ngày xưa thuở thanh bình, một người ở ngay trên quê hương của mình, trưa nghe “một tiếng gà trưa gáy não nùng” đã thấy buồn, gợi nhớ đến dĩ vãng. Bạch Cư Dị mới bị đày đi Giang Châu cùng trong một nước Trung Quốc, một đêm nghe tiếng đàn tỳ trên sông, nghe lời tâm sự của một nàng ca kỷ lưu lạc mà đã “lệ ai chan chứa hơn người, Giang Châu Tư Mã đượm màu áo xanh”. Huống gì ta, nơi chân trời góc bể, xa quê hương nghìn dặm đường mà với những khoảng cách không bao giờ làm ngắn lại được, sẽ đau lòng biết bao nhiêu? Người về lại với quê hương thì cũng chừng ấy người với những lượt đi về thường trực tiếp nối, người không muốn về với quê hương thì chưa về. Người sống xa quê hương như cây trồng trong chậu, có lẽ dù tưới bón tới đâu thì gốc rễ vẫn không nằm sâu trong đất. Chúng ta có bao nhiêu điều xót xa vì tình cảnh ly hương như thế mà phải cam chịu, nhưng lòng ta không bao giờ là không nghĩ, nhớ đến quê hương. Như vậy quê hương phải chăng là tiếng gọi sâu kín nhất trong lòng mỗi người, để những lúc yếu lòng vì ngoại cảnh, một đám mây “hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa”, hay một làn khói trên sông “trên sông khói sóng cho buồn lòng ai” mà nhớ nhà, nhớ nước. Quê hương và quá khứ đã gắn liền với nhau, vì chúng ta đã có đoạn thời gian quá dài gắn bó với quê hương, dù nghèo đói, chiến tranh. Bỏ quê hương bao giờ cũng là điều bất đắc dĩ. Phải chăng quê hương là chỗ yếu lòng người ly hương, chỗ “gót d’ Achille” của mỗi một chúng ta nên chế độ ở trong nước luôn luôn tìm cách đánh vào chỗ yếu ấy, chỗ tình cảm sâu khuất nhất trong lòng mỗi người. Lâu nay chúng ta thấy bao nhiêu lời mời gọi từ trong nước, quanh quẩn trong hai chữ “quê hương”. Nhẹ nhàng thì phong cảnh quê hương, ca nhạc dân tộc, thực tế và đôi khi thô thiển hơn thì Saigon ăn chơi, Vũng Tàu du hí, Hà Nội hoa hậu, tinh tế mời gọi hơn thì “duyên dáng Việt Nam”, “Festival Huế”. Ai lại không muốn về với quê hương, nghe giọng thổ âm thân quen, ăn món ngon quê hương quen miệng từ ngày thơ ấu, đi lại trên con đường làng quen thuộc sau suốt một cuộc đi dài, nhất là khi mái tóc đã hoa râm, tấm thân đã mệt mỏi. Có bao nhiêu người đã trở về, mỗi năm một đôi lần, khi chúng ta đã muốn đi thì có biết bao động lực và lý do, xây lại nấm mồ cha mẹ, làm lại ngôi nhà thờ, làm lễ mãn tang, chúc thọ người thân... Việt Nam hiện nay rẻ của, rẻ người, đồng đô la có thể làm biến dạng một ông già thành người trai trẻ, một người sống trong lãng quên thành một hoàng tử giữa một cung đình. Người ta nói rằng “Duyên Dáng Việt Nam” là một chương trình nghệ thuật hoàn toàn không mang một sự tuyên truyền chính trị nào, nó không có cờ đỏ, không có hình ảnh lãnh tụ hay khẩu hiệu tuyên truyền. Nhưng chúng ta cũng nên hiểu rằng nó đã được nhà nước công phu tuyển chọn những giai nhân tuyệt sắc, những y phục đẹp nhất, những kỹ thuật mới mẻ nhất, công phu dàn dựng và một ngân khoản lớn không tiếc tiền trong khi dân tình còn đói khổ, chế độ còn bất công và áp bức còn đầy rẫy. Họ đến đây hẳn không vì lý do thương mãi hay để mua vui cho “núm ruột thân thương nghìn dặm”? Quả là viên thuốc “quê hương” bọc đường ngọt ngào như những dòng thơ của Nguyễn Trung Quân. Trên thế giới này có hằng trăm triệu con người có tự do để chọn một nơi khác làm quê hương của mình. Sau ngày 20 tháng 7-1954, một triệu người miền Bắc đã đến miền Nam “xin nhận nơi này làm quê hương”. Sau ngày 30 tháng 4-1975, gần ba triệu người Việt đi tìm một quê hương khác trên khắp quả địa cầu. Dù ai cũng biết “quê hương là chùm khế ngọt”, biết rằng “quê hương mỗi người chỉ một” người ta vẫn đi tìm một quê hương khác để khỏi nếm phải chất chua của chế độ. Bây giờ hầu hết xem quê nhà như một nơi du lịch, đến và ra đi như một người khách lạ. Ở những quê hương thứ hai này, con người rõ ràng đã “lớn nổi thành người”, thứ con người tử tế, có nhân cách, không biết xảo trá hay chiều chuộng ai. Quả đất tròn, nên đi hết biển có thể trở lại nơi khởi hành, tuy vậy con cá hồi, con chim én còn chọn mùa, chọn vùng biển, vùng trời, huống gì con người. Tuy vậy rồi tất cả, đều trở lại nơi không phải là quê hương của mình mà cảm thấy bình yên như chính ở quê hương. Nghe mà xót xa thay khi bà con chúng ta đi Việt Nam lúc trở về nơi “ăn nhờ ở đậu” lại có cảm tưởng “trở về nhà”. “Dù ai nói ngọt nói ngon”, dù ai đem “núm ruột ngàn dặm” chiêu dụ thì quê hương vẫn là quê hương, nhưng xin hẹn một ngày về chưa phải là hôm nay, và hy vọng của chúng ta sẽ không bao giờ tàn lụi. Huy Phương Mục lục MÓN KHẾ CHUA MÓN KHẾ CHUA Huy PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: From emails - TSAHĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 31 tháng 5 năm 2007
Huy Phuong PEANUT SOUR DISH "The homeland is still the homeland. The river is wide and the sky is far away." People like us who are far away from our homeland, every time we hear the soft sound of a monochord, a gentle chant or a passionate Vong Co verse, we cannot help but feel sad, sometimes in tears, remembering our homeland. People who grow up live their whole lives with their homeland, rarely seeing the beautiful homeland, only those who go far away return like the story "the homeland is the most beautiful" in textbooks with the familiar saying "I have I have traveled to many places, but no place is as beautiful as my homeland! I just realized how much I love my homeland. We, who have left our homeland for many years, some of whom swore never to return to their homeland while the Communist regime still dominated the people, still miss our homeland. How long, because this is not "leaving the homeland" but "losing the homeland". For those who are entering their twilight years, the call of their homeland urges them even more strongly, burning their hearts and worrying through sleepless nights, when encountering unsatisfactory and difficult situations. Entering a new life, dissatisfied with personal matters, sad about family matters, or because of the way children are treated. Let's try to imagine the image of a cold winter afternoon in the Northeast of the United States, an old person sitting in the window looking at the falling snow and feeling how painfully he misses his homeland. But not only there, today in Soviet Russia, China, Australia, Europe and even the scorching regions of Africa, everywhere there are Vietnamese who are far from home and miss their homeland. Once upon a peaceful time, a person living in his hometown, at noon, heard "a loud crowing sound of a rooster at noon" and felt sad, reminded of the past. Bach Ju Di had just been exiled to Jiangzhou in the same country as China. One night, he heard the sound of the pipa on the river, listened to the confession of a wandering singer, and "whose tears are more abundant than others, Jiangzhou Sima full of green shirt color". What's more, how much heartache will it be for me, at the edge of the horizon, thousands of miles away from my homeland with distances that can never be shortened? There are about the same number of people returning to their homeland with frequent trips back and forth, while those who do not want to return to their homeland have not returned yet. People living far from home are like plants grown in pots, perhaps no matter how much they water and fertilize, their roots are still not deep in the soil. We have so many regrets because of the situation of leaving our homeland that we have to endure, but our hearts never stop thinking and remembering our homeland. So, is homeland the deepest calling in each person's heart, so that in times of weakness due to external circumstances, a cloud "the soul of the countryside follows the distant Qin clouds", or a puff of smoke on the river "on the river of smoke" "The waves make no one sad" but miss home and country. Homeland and the past are linked together, because we have been attached to our homeland for so long, despite poverty and war. Leaving one's homeland is always reluctant. Is it true that the homeland is the weak spot in the hearts of those who leave their homeland, the "Achille's heel" of each of us, so the regime in the country always tries to attack that weak spot, the deepest emotional place in each person's heart? . For a long time, we have seen many invitations from within the country, surrounding the word "homeland". Lighter is the hometown landscape, ethnic music, more realistic and sometimes crude is Saigon entertainment, Vung Tau entertainment, beauty queen Hanoi, more delicate and inviting is "Vietnamese charm", " Hue Festival”. Who doesn't want to return to their homeland, hear a familiar accent, eat delicious hometown dishes familiar to them since childhood, walk on familiar village roads after a long journey, especially when their hair has bloomed? shady, my body is tired. How many people have returned, a couple of times a year, when we wanted to go, there were so many motivations and reasons, rebuilding our parents' graves, redoing the church, holding funerals, wishing a long life. relatives... Vietnam today is cheap, cheap people, the dollar can transform an old man into a young man, a person living in oblivion into a prince in the middle of a royal court. It is said that "Vietnam Charming" is an art show that carries absolutely no political propaganda, it has no red flags, no leader images or propaganda slogans. But we should also understand that it has been carefully selected by the government with the most beautiful beauties, the most beautiful clothes, the newest techniques, elaborate staging and a large budget that spares no expense while the people There is still hunger and poverty, the regime is still unjust and oppression is still rife. Surely they didn't come here for commercial reasons or to entertain their "dear relatives thousands of miles away"? It is indeed a "homeland" pill coated with sugar as sweet as the lines of Nguyen Trung Quan's poetry. In this world there are hundreds of millions of people who have the freedom to choose another place as their homeland. After July 20, 1954, one million Northerners came to the South "to accept this place as their homeland". After April 30, 1975, nearly three million Vietnamese people searched for another homeland around the world. Even though everyone knows that "homeland is a bunch of sweet star fruit" and that "each person's homeland is only one", people still look for another homeland to avoid tasting the sourness of the regime. Now most see their hometown as a tourist destination, coming and going like a stranger. In these second homelands, people have clearly "grown into human beings", kind people with personality, who do not know how to be cunning or pamper anyone. The earth is round, so if you go all the way to the end of the sea you can return to the place of departure, but the salmon and the swallow also choose the season, the sea and the sky, not to mention people. However, everyone returned to a place that was not their homeland but felt as peaceful as their homeland. It's sad to hear that when our relatives who go to Vietnam return to a place where they "have a place to live" and have a feeling of "returning home". "No matter who speaks sweetly or deliciously", no matter who lures us with "thousands of miles away", the homeland is still the homeland, but the day we will return is not today, and our hope will never be. wither. Huy Phuong Table of contents PEANUT SOUR DISH PEANUT SOUR DISH Huy PhuongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: From emails - TSAH Uploaded by friend: NHDT on: May 31, 2007
Định Lập Mai Món mì thịt cừu Dịch giả: Phạm Tú Châu Thật ra cô là người rất sợ ăn thịt cừu. Cô không chịu được mùi hôi của thịt cừu, hễ ngửi thấy là chỉ muốn ói. Hồi nhỏ, người nhà lấy thịt cừu băm nhỏ làm nhân bánh cảo rồi nói dối là cảo nhân thịt lợn, nhưng dù đã cách một lần vỏ bằng bột mì, cô vẫn ngửi thấy.Nhưng Phó Văn lại rất thích ăn. Anh nói, cừu có thớ thịt rất mịn, ăn vào ấm dạ dày, làm cho da cũng đẹp. Phó Văn còn thích ăn mì nấu nước dùng bằng thịt cừu. Một bát tộ to vật mì nước thịt cừu, anh ăn hết veo, cả nước cũng húp hết.Cô thích nghe Phó Văn trò truyện, lại thích cả dáng vẻ khi anh trò chuyện nữa. Thực ra Phó Văn chỉ là một chàng trai bình thường, nhưng trong mắt cô, anh khác hẳn những chàng trai khác, nhất là khi anh nói đến thịt cừu thì tia sáng ấm áp trong mắt anh chiếu ra khiến cô mê mẩn. Cô cho rằng anh là người đàn ông tràn trề tình yêu đối với cuộc sống.Con gái khi đã yêu thì thường si tình. Cô cũng vậy. Vì Phó Văn, cô đã nhiều lần mua thịt cừu mang về nhà tập ăn. Lần đầu tiên, cô nôn thốc nôn tháo tới mức nôn cả ra nước mật. Em gái kém cô một tuổi đứng cạnh thấy ghê quá, bực mình đổ tuột cả nồi thịt cừu vào thùng rác, bảo cô, sao chị tự hành hạ mình khổ sở thế? Cô cố lấy lại tinh thần, mấy hôm sau lại mua thịt cừu đem về, cười bảo em gái, cô em ngốc nghếch của chị ơi, em chẳng hiểu gì cả!Kết quả khổ luyện là cô khiến cho vị giác của mình hoàn toàn mất đi sức phản kháng đối với thịt cừu. Phó Văn đến, cô có thể tự mình vào bếp làm món sườn cừu chiên và nấu mì thịt cừu mời anh. Mỗi khi ngồi trước mặt Phó Văn, ngắm người đàn ông mà cô yêu ăn hết đũa này đến đũa khác món mì và món sườn cừu cô nấu cho anh, cô thấy vô cùng hạnh phúc. Tình yêu ấy ấm áp chẳng khác gì bát mì thịt cừu nóng hổi, bốc hơi nghi ngút.Cô tưởng có thể nấu mì thịt cừu cho anh suốt đời, nhưng khi mùa đông đã đi qua, Phó Văn đề nghị chia tay. Lý do chia tay là anh không sao chịu nổi mùi cừu hôi không bao giờ tan đi trên người cô. Ngoài món mì thịt cừu ra, thử hỏi em còn làm được những gì nào? Đó là câu Phó Văn cuối cùng quẳng lại cho cô...Cô ngơ ngẩn cả người trong ánh nắng xuân. Nắng xuân tán phát những tia nắng lung linh như những đoá hoa. Nắng ấm áp như hơi nóng bốc lên từ bát mì thịt cừu, nhưng tình yêu thì không còn đấy nữa.Khi quen một chàng trai khác thì trái tim cô đã bao bọc trong một lớp kén. Chàng trai này lại rất thích cô, hết mời cô xem phim, ăn cơm, lại mời cô đi hát karaoke. Cô đối với anh không vồn vã cũng chẳng lạnh nhạt, mỗi lần anh nói gì, cô đều mỉm cười gật đầu khen hay. Chỉ đến khi ăn cơm thì cô cố chấp, gọi mỗi một món ăn chính là mì thịt cừu. Chàng trai thấy cô gọi món mì thịt cừu thì cũng theo cô gọi món đó, nhưng cô rõ ràng nhìn thấy khi anh đưa đũa mì đầu tiên vào miệng, lông mày anh nhíu nhẹ một cái, sau đó mới giãn ra như thường. Anh hồ hởi bảo cô, mùi vị món mì này rất ngon.Nhân sinh nhật của cô, chàng trai đích thân đi chợ mua thức ăn, về đến nhà là xắn tay áo lên, làm cơm mời cô ăn trong căn phòng nhỏ mà anh thuê. Khi cô đến theo đúng hẹn, căn phòng hơn mười mét vuông đó tràn ngập mùi hôi của cừu. Chàng trai đang múa bàn sản đảo sườn cừu chiên. Thấy cô đến, anh hớn hở nói, hôm nay anh làm món sườn cừu, món thịt cừu xiên que nướng và ninh một nồi xương lấy nước cho em nấu mì.Tựa người vào cửa, cô lẳng lặng nhìn anh, nhớ lại mùa đông năm ấy, cô cũng đã làm những món như thế cho Phó Văn. Hồi ấy chính tình yêu đã nâng đỡ cô. Nghĩ miên man rồi bất giác nước mắt cô chảy dài.Chàng trai hoảng lên, tưởng khói mỡ làm cô chảy nước mắt, vội vàng tắt bếp ga, mang khăn mặt lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau, nước mắt cô càng ứa ra. Cuối cùng cô nói, em không hề thích ăn mì thịt cừu, thật đấy, không thích một chút nào. Chàng trai lập tức ngớ người, một lúc sau mới lắp bắp nói, trời ơi, anh cũng thế..., vì em mà anh khổ luyện... đến hai tháng trời!Trái tim cô phá vỏ kén chui ra. Chàng trai chịu khó ăn mì thịt cừu chiều theo ý cô đáng được cô nương tựa suốt đời. Cô nhìn thấy tình yêu có đôi cánh đang bay tới. Mục lục Món mì thịt cừu Món mì thịt cừu Định Lập MaiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Lao độngĐược bạn: Thành viên VNTQ đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2007
Dinh Lap Mai Lamb noodles Translator: Pham Tu Chau Actually, she is very afraid of eating lamb. She couldn't stand the smell of lamb. Whenever she smelled it, she just wanted to vomit. When she was a child, her family used minced lamb to fill dumplings and lied that the dumplings were filled with pork, but even after covering them with flour, she still smelled them. But Pho Van really liked to eat them. He said, sheep has very smooth meat, warms the stomach, and makes the skin beautiful. Pho Van also likes to eat noodles cooked in lamb broth. A large bowl of noodles with lamb gravy, he ate it all, and the whole country drank it all. She liked to listen to Pho Van talk, and also liked the way he looked when he talked. In fact, Pho Van is just an ordinary guy, but in her eyes, he is different from other guys, especially when he talks about lamb, the warm light shining in his eyes makes her fascinated. She thinks he is a man full of love for life. When a girl falls in love, she is often in love. She, too. Because of Pho Van, she bought lamb many times to take home to practice eating. The first time, she vomited so much that she vomited bile. Her younger sister, who was one year younger than her, standing next to her, felt so disgusted. She got upset and dumped the entire pot of lamb into the trash, telling her, why are you torturing yourself so much? She tried to regain her spirits, a few days later she bought lamb to bring home, laughing and telling her sister, my stupid sister, you don't understand anything! As a result of her hard training, she completely mastered her taste buds. lost resistance to mutton. When Pho Van arrives, she can go into the kitchen and make fried lamb chops and lamb noodles for him. Every time she sat in front of Pho Van, watching the man she loved eat chopstick after chopstick of noodles and lamb chops she cooked for him, she felt extremely happy. That love was as warm as a hot, steaming bowl of lamb noodles. She thought she could cook lamb noodles for him for the rest of her life, but when winter passed, Pho Van proposed to break up. The reason for breaking up was that he couldn't stand the smell of sheep that never went away from her body. Besides lamb noodles, what else can you make? That was the last sentence Pho Van threw back to her... She was stunned in the spring sunlight. The spring sun spreads shimmering rays like flowers. The sun was as warm as the heat rising from a bowl of lamb noodles, but the love was no longer there. When she met another guy, her heart was wrapped in a cocoon. This guy really liked her, invited her to watch movies, eat meals, and invited her to sing karaoke. She was neither pushy nor cold towards him. Every time he said something, she smiled and nodded in compliment. Only when eating rice did she stubbornly call each main dish lamb noodles. The boy saw her ordering lamb noodles and followed her in ordering the same dish, but she clearly saw that when he put the first chopstick of noodles in his mouth, his eyebrows frowned slightly, then relaxed as usual. He excitedly told her that this noodle dish tasted very good. On her birthday, the boy personally went to the market to buy food. When he got home, he rolled up his sleeves, made rice and invited her to eat in the small room where he lived. rent. When she arrived on time, the room of more than ten square meters was filled with the smell of sheep. The young man was dancing at the table making fried lamb chops. Seeing her coming, he happily said, today I'll make lamb chops, grilled lamb skewers and simmer a pot of bones to get water for you to cook noodles. Leaning against the door, she quietly looked at him, remembering the winter. That year, she also made similar dishes for Pho Van. Back then, it was love that supported her. Thinking for a moment, her tears suddenly flowed down. The boy panicked, thinking the grease smoke was making her cry. He quickly turned off the gas stove and brought a towel to wipe her tears, but the more he wiped them, the more tears she shed. go out. Finally she said, I don't like eating lamb noodles at all, really, not at all. The boy was immediately stunned, and after a moment stammered, oh my god, me too..., because of you I trained hard... for two months! Her heart broke through its cocoon and came out. The guy who takes the trouble to eat lamb noodles and follow her wishes deserves her to depend on him for life. She saw love with wings flying towards her. Table of contents Lamb noodles Lamb noodles Dinh Lap MaiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Labor Posted by friend: VNTQ member on: December 15, 2007
Nguyên Đỗ Món Quà Mỗi ngày, cứ gần ba giờ chiều, ông Tuyên dọn dẹp bàn giấy ở sở làm cho gọn ghẽ một chút, rồi đứng dậy đi ra. Biết thói quen của ông rồi nên chẳng ai hỏi gì, vì các người cùng làm việc với ông biết ông đi đón các con ông đi học về. Giờ này, coi như là giờ nghỉ trưa của ông. Mọi người mỗi ngày đều có 1 giờ nghỉ trưa, một số chỉ lấy nửa giờ thôi để ra về sớm. Ông Tuyên lại lấy trọn hai giờ vì ông phải đưa hai đứa con ông về nhà và chờ vợ ông về coi sóc các con thay vì gởi con nơi nhà giữ trẻ. Việc ấy làm ông phải trở lại làm việc thêm mấy giờ nữa, thành thử ngày làm việc của ông giống như dài hơn 8 tiếng bình thường mỗi ngày. Bà Tuyên mỗi sáng rời nhà từ 6 giờ rưỡi đến 4 giờ rưỡi chiều mới về tới nhà là lúc ông trở lại sở làm của ông. Ông thích vậy vì ông có giờ gần gũi với các con ông và có giờ nói và dạy thêm tiếng Việt cho các con ông hơn. Ông muốn các con ông dù sống ở nơi nào cũng nhớ về nguồn cội của mình. Buổi sáng hôm nay, ông rất cảm động khi thấy bé Quân đưa cho chị nó trọn vẹn 5 đồng duy nhất của mình mà chẳng đòi hỏi điều gì. Ông thắc mắc không biết bé Mai, đứa con gái nhu mì của ông, sẽ làm gì với số tiền ông và bé Quân đã cho. Mười bảy đồng chẳng có là bao, chưa đủ cho ba cha con ông ăn ở các tiệm ăn nhanh ở Mỹ như McDonald, Burger King... Để cho con mua sách đọc thì có giá trị lâu dài hơn. Ông vừa lái xe đến trường bé Mai vừa suy nghĩ về cách đối xử thương yêu nhau của các con ông. Ông cầu mong chúng nó lớn lên vẫn tiếp tục thương yêu đùm bọc nhau. Ông rẽ vào lối vào trường bé Mai và tạt sát vào lề đường, với tay sang cửa xe sau bên phải để mở cửa xe cho cô con gái. Cô bé vừa chào Bố vừa mở hẳn cửa xe, bỏ chiếc vĩ cầm xuống sàn xe, rồi lách mình ngồi vào ghế xe sau. Ông Tuyên mỉm cười chào lại rồi hỏi: -- Hôm nay có gì hay ở trường? Con đã mua được gì rồi nào? -- Dạ con mua một trò chơi điện tử cho Quân thôi\! Ông Tuyên nhướng mắt nhìn con trìu mến hỏi: -- Sáng nay con nói con muốn mua sách gì đó được ba giải thưởng văn học mà! -- Dạ, con định mua cuốn đó, nhưng con thấy trong thư viện của trường có cuốn đó nên con đã mượn để đưa về đọc thôi Ba ạ. -- Thế cũng được, đọc xong con thấy thích và muốn mua để đọc lại thì mua sau. Ông Tuyên chờ cô con gái gài dây nịt an toàn xong thì lái xe vòng ra đường. Hai cha con đang trên đường đi đón bé Quân ở trường tiểu học gần đó thì bé Mai hỏi: -- Bố ơi, Việt Nam nghèo lắm hở? Hôm nay trong giờ Lịch Sử thầy giáo con nói Việt Nam là một trong những nước nghèo nhất thế giới. -- Đúng vậy. Nghèo đến nỗi những đứa trẻ như con không được cắp sách vở đến trường con ạ. -- Bố ơi, con mua trò chơi cho bé Quân giá 7 đồng. Số tiền 12 đồng Bố cho con còn lại 5 đồng, Bố cho con gởi về cho trẻ em Việt Nam nhé! Ông Tuyên xúc động. Hằng năm ông vẫn dành dụm ít tiền gởi về Việt Nam cho thân nhân và các hội từ thiện nhưng chỉ giữa ông và bà biết với nhau thôi, chứ không muốn con cái mình bị mặc cảm là quê hương của bố mẹ chúng nghèo đến nỗi nhiều người cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc và nhiều trẻ em không được đến trường. Ông bà đã sai lầm, không ngờ trái tim trẻ thơ lớn hơn là mình tưởng tượng. Ông dừng xe trong bãi đậu bên kia đường của trường tiểu học. Hai cha con mở cửa xe cầm tay đi bộ và băng qua đường đón bé Quân. Bé Quân, túi sách trên vai, áo lạnh không gài mặc dù trời lạnh chạy ào tới ôm chị và bố. Ông Tuyên nhẹ nhàng nói: -- Trời lạnh, sao con không cài áo lạnh vào? -- Con không lạnh Bố ạ Thằng bé trả lời rồi quay sang bé Mai hỏi: -- Chị mua được gì không? -- Được, chị mua được một món quà bí mật cho em! -- Cái gì thế? -- Bí mật mà, ra tới xe thì biết! -- Chị xài hết tiền em không? -- Không, tờ giấy năm đồng đó của bà tiên răng cho em còn mới toanh, chị không nỡ xài, để dành cho em giữ. Chị mua bằng tiền Bố cho. -- Tiền Bố cho làm sao đủ để mua quà cho em? -- Chị không mua cuốn sách chị thích, chị mượn thư viện trường rồi! Chị còn dư cả năm đồng, nhưng chị xin Bố cho chị gởi về cho trẻ em Việt Nam. Hôm nay chị học nói Việt Nam là một nước nghèo. -- Có nghèo như Phi Luật Tân, nước của Vicky mà bố mẹ gởi tiền mỗi tháng giúp đỡ không? -- Chắc nghèo hơn, bố nói có nhiều trẻ em không được đi học phải đi làm thuê đó! Bé Quân ngẩng mặt nhìn ông Tuyên: -- Thật vậy hở Bố? -- Ờ thật vậy, để hôm nào, Bố tìm hình ảnh Việt Nam cho các con coi. -- Vậy Bố cho con gởi 5 đồng của con cho họ luôn nha! -- Được, Bố sẽ gởi cho các con. Sự thương yêu nhau và lòng quảng đại của các con làm bố xúc động lắm. Bố mẹ rất sung sướng có những đứa con giàu lòng thương người như vậy. Về nhà, Bố sẽ cho các con coi hình và thư từ các hội từ thiện giúp đỡ người Việt Nam như hội KMF, như Hội Tình Thương để các con mỗi đứa chọn một hội gởi tiền hằng năm. Bố mẹ sẽ bỏ thêm con số không vào sau số tiền các con muốn gởi, được không nào. Bé Mai hỏi: -- Như vậy 5 đồng của con thành 50 đồng hở Bố? -- Đúng, tiền của con cho được tăng gấp mười lần mà! Bé Quân hứng chí nói: -- That s cool, Dad! Bé Mai hỏi: -- That s cool, tiếng Việt nói làm sao Bố? -- Tuyệt cú mèo! Bé Quang trố mắt nhìn tôi: -- Sao bố nói Excellent Owl, Cat? Ông Tuyên cười ha hả nói: -- Không phải, tuyệt cú mèo là kiểu nói that s cool, that s excellent thôi các con ạ trừ khi hai đứa con một đứa làm cú một đứa làm mèo! Ông làm mặt nghiêm trang xoa đầu hai đứa nói bằng tiếng Anh: -- My owl and my cat, you are both excellent! (Con cú và con mèo của Bố, cả hai con tuyệt lắm!) Cả ba cùng cười to vui vẻ giữa bãi đậu xe. Bé Mai và bé Quân lập lại bằng tiếng Việt: -- Tuyệt... Cú... Mèo! Nguyên Đỗ Mục lục Món Quà Món Quà Nguyên ĐỗChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy : Nguyên Đỗ Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 19 tháng 10 năm 2005
Nguyen Do Gift Every day, close to three o'clock in the afternoon, Mr. Tuyen cleans up his office desk a bit, then gets up and leaves. Knowing his habits, no one asked anything, because the people who worked with him knew he was going to pick up his children from school. This time is considered his lunch break. Everyone has an hour lunch break every day, some only take half an hour to leave early. Mr. Tuyen took the full two hours because he had to take his two children home and wait for his wife to come home to take care of them instead of sending them to daycare. That forced him to go back to work for several more hours, so his workday seemed longer than the usual eight hours a day. Mrs. Tuyen leaves home every morning from 6:30 a.m. to 4:30 p.m., arriving home at the same time that he returns to his workplace. He likes it because he has time to be closer to his children and has time to speak and teach more Vietnamese to his children. He wants his children, no matter where they live, to remember their roots. This morning, he was very touched when he saw little Quan giving his sister his only 5 dong without asking for anything. He wondered what little Mai, his gentle daughter, would do with the money he and little Quan had given her. Seventeen dong is not much, not enough for father and son to eat at fast food restaurants in America such as McDonald's, Burger King... Letting their children buy books to read has more long-term value. He drove to Mai's school while thinking about how his children treated each other with love. He prays that when they grow up, they will continue to love and care for each other. He turned into the entrance to Mai's school and pulled over to the curb, reaching to the right rear door to open the car door for his daughter. The little girl greeted her father, opened the car door completely, put the violin on the floor of the car, and slid into the back seat. Mr. Tuyen smiled back and asked: -- What's interesting at school today? What have you bought? -- Yes, I'll buy a video game for Quan\! Mr. Tuyen raised his eyes and looked at his son affectionately and asked: -- This morning you said you wanted to buy a certain book that won three literary awards! -- Yes, I intended to buy that book, but I saw it in the school library, so I borrowed it to take home to read, Dad. -- That's okay, after reading it, if you like it and want to buy it to read it again, then buy it later. Mr. Tuyen waited for his daughter to put on her seat belt before driving around the road. Father and son were on their way to pick up Quan at a nearby elementary school when little Mai asked: -- Dad, is Vietnam very poor? Today in History class, my teacher said Vietnam is one of the poorest countries in the world. -- That's right. So poor that children like you cannot go to school. -- Dad, I bought a game for little Quan for 7 dong. Dad gave me 12 dong, and the remaining 5 dong, Dad, let me send it back to Vietnamese children! Mr. Tuyen was emotional. Every year he still saves a little money to send back to Vietnam for relatives and charity organizations, but only between him and his grandmother, he doesn't want his children to feel guilty that their parents' homeland is so poor that Many people do not have enough food to eat, do not have enough clothes to wear and many children do not go to school. Grandparents were wrong, they didn't expect a child's heart to be bigger than they imagined. He stopped the car in the parking lot across the street from the elementary school. Father and son opened the car door and walked across the street to pick up baby Quan. Little Quan, book bag on his shoulder, shirt untucked even though it was cold, ran to hug his sister and father. Mr. Tuyen gently said: -- It's cold, why don't you put on a cold shirt? -- I'm not cold, Dad. The boy answered, then turned to Mai and asked: -- Can I buy anything? -- Okay, I bought you a secret gift! -- What is that? -- It's a secret, you'll know when you get to the car! -- Will you spend all my money? -- No, that five-dollar note the tooth fairy gave you was brand new, I didn't have the heart to use it, so I saved it for you to keep. She bought it with money Dad gave her. -- How can the money Dad gives me be enough to buy me a gift? -- I didn't buy the book I liked, I borrowed it from the school library! She still had five dong left, but she asked her father to let her send it back to the children of Vietnam. Today I learned to say that Vietnam is a poor country. -- Is it as poor as the Philippines, Vicky's country, where her parents send money every month to help? -- Probably poorer, dad said there are many children who can't go to school and have to work as hired laborers! Little Quan raised his face to look at Mr. Tuyen: -- Is that true, Dad? -- Oh really, someday, Dad will find pictures of Vietnam for you guys to see. -- So Dad, let me send my 5 dong to them too! -- Okay, Dad will send it to you. My children's love for each other and their generosity touched me very much. Parents are very happy to have such compassionate children. When I get home, I will show my children pictures and letters from charity associations that help Vietnamese people, such as KMF and the Love Association, so that each of my children can choose an association to send money to every year. Mom and Dad will add a zero after the amount you want to send, is that okay? Little Mai asked: -- So my 5 dong becomes 50 dong, Dad? -- Yes, the money I gave you increased tenfold! Little Quan excitedly said: -- That's cool, Dad! Little Mai asked: -- That's cool, how to say it in Vietnamese, Dad? -- Awesome! Baby Quang stared at me: -- Why did you say Excellent Owl, Cat? Mr. Tuyen laughed loudly and said: -- No, cool is the way to say that s cool, that s excellent, children, unless you have two children, one is an owl and the other is a cat! He made a serious face and rubbed their heads and said in English: -- My owl and my cat, you are both excellent! (Dad's owl and cat, both of them are great!) The three of them laughed happily in the middle of the parking lot. Little Mai and little Quan repeated in Vietnamese: -- Great... Owl... Cat! Nguyen Do Table of contents Gift Gift Nguyen DoWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Nguyen Do Source: VNthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: October 19, 2005
Mary Barrett Món quà cuối cùng Alainne Olivers vô cùng kinh ngạc: ai là người gửi cho cô gói bưu phẩm này? Chắc có sự nhầm lẫn, cô tự nhủ và xem xét kỹ gói giấy. Địa chỉ của cô được viết chính xác, với nét chữ rõ ràng và cầu kì. Cô ko đủ can đảm để mở nên đặt nó lên bàn. Tên người gửi thật lạ lùng: P. Si tình, phố "Sắc màu"35. Nhưng rồi óc tò mò đã thắng, cô bóc lớp giấy bọc ngoài. Bên trong, cô trông thấy một cái hộp nhỏ, bên trên là một vũ nữ tí hon. Cô xoay chiếc chìa khoá, vũ nữ tí hon cử động theo bản nhạc trích trong tác phẩm nổi tiếng Sông Danuyp xanh. TIm cô đổ nhịp dồn dập. Đây là món quà đầu tiên mà John tặng cô từ khi còn chưa cưới. Sau khi anh mất, cô bán nó cho một tiệm đồ cũ. Hoảng hốt, cô mặc áo khoác và đi ra thị trấn. - Ông Stayer, ông có thể cho tôi xem cái hộp tôi đã để lại cho ông ko?- Cô hỏi người chủ tiệm đồ cũ. - Vâng, tôi còn nhớ cái hộp đó... Nhưng cách đây ko lâu, tôi đã bán nó rồi - Ông ta trả lời sau một thoáng ngập ngừng. - Vậy ông có nhớ người mua ko?- Một người lạ. Trông anh ta khá dễ thương, khoảng 30 tuổi. Theo tôi nghĩ, anh ta ko phải người ở đây. Anh ta cũng ko quan tâm tới giá cả của cái hộp.Tim cô như ngừng đập. John cũng từng như vậy...Đêm nay Olivers ngủ ko ngon giấc. Cô mơ thấy John, người chồng đã qua đời...Khi họ mới quen nhau, anh cũng chừng ba mươi tuổi, đẹp trai, trung thực và có cá tính. Lúc đó, anh đã là một luật sư có tiếng, quan tâm đến cả chính trị. Anh có thể cưới được vợ giàu, nhưng anh đã chọn cô. Dòng họ của cô vốn lâu đời và nổi tiếng, song hoàn toàn kiệt quệ về tài chính và cô đã quyết định bán dần tài sản để sống.Một tuần lễ sau, cô lại nhận được một gói bưu phẩm khác, cũng cùng một người gửi. Một chiếc kim gài áo bằng cẩm thạch, quà cưới của John. Hai chân cô muốn khuỵu xuống. Chồng cô là người phóng khoáng, song anh ko cho cô có cơ hội tiêu tiền một mình. "Anh muốn đựơc tự tay chăm lo cho em" - Anh nói với vợ như vậy. Trong suốt thời gian chung sống, cô ko bao giờ có quá 5 đôla trong túi. Thời gian đầu, sự hào phóng của anh làm cô rất vui, nhưng dần dần, trong cô xuất hiện lòng ham muốn được tự lập ngày càng mãnh liệt.Những gói bưu phẩm tiếp tục đến mỗi tuần. Những món quà của John trở lại với cô theo đúng thứ tự mà cô từng được tặng: chiếc vòng đeo tay có gắn kim cương nhân dịp lễ đặt tên thánh của cô, đôi bông tai nhân dịp lễ Giáng sinh...; sau những chiếc thìa bạc quà tặng nhân ngày cưới, là chiếc bình hoa John tặng cô trong một chuyến du lịch. Cô bắt đầu cảm thấy bấn loạn. Chỉ còn một món nữa thôi. Nếu cô nhận được nó thì giống như John đã đội mồ sống lại.Khi gói bưu phẩm được đưa tới, hai tay cô run lẩy bẩy, mãi mới mở ra được. Đúng là cái mà cô đang đợi. Cái hộp nhỏ bằng cẩm thạch dùng đựng thuốc, một tác phẩm nghệ thuật thực sự. Đó là vật cuối cùng cô mang tới tiệm đồ cũ.Tối nay Alainne đi nằm sớm nhưng ko ngủ được. Khi đang trằn trọc trên giường, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi có tiếng chuông. Cô khoác áo ngoài, chậm chạp đi về phía cầu thang dẫn ra cửa lớn. Khi tay đã đặt lên ổ khoá, cô thấy mình sắp ngất. "John ..." - Cô thều thào rồi quỵ xuống sàn. Cô tin chắc rằng phía sau cánh cửa kia là người chồng đã chết của cô. Cô đã dùng thuốc độc trong cái hộp cẩm thạch kia pha vào cà phê cho anh, mỗi ngày một ít. Khi anh chết, cô thấy hoan hỉ: cuối cùng cô cũng đã có tiền riêng.Chủ tiệm đồ cũ Stayer gõ thêm lần nữa rồi thất vọng quay về. Ông đã nóng ruột mong đến giờ phút mà ông sẽ gửi cô món quà cuối cùng trong những món quà đẹp đẽ. Ông đã trả lại chúng cho cô theo đúng thứ tự mà cô đã mang tới. Cuối cùng, hôm nay ông muốn đợc bày tỏ tình yêu đối với cô. Thật tiếc là cô lại đi vắng. Ông sẽ quay lại. Bó hoa này sẽ còn tươi đến ngày mai.Bó hoa còn tươi lâu hơn. Hai ngày sau, Stayer đặt nó lên nấm mộ của Alainne Mục lục Món quà cuối cùng Món quà cuối cùng Mary BarrettChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Mary Barrett The last gift Alaine Olivers was extremely surprised: who sent her this package? There must have been a mistake, she told herself, examining the package carefully. Her address was written precisely, with clear and elaborate handwriting. She didn't have the courage to open it so she put it on the table. The sender's name is strange: P. In love, "Color" street35. But then curiosity won, she peeled off the wrapping paper. Inside, she saw a small box, on top of which was a tiny dancer. She turned the key, and the tiny dancer moved to the music from the famous work The Blue Danuyp. Her heart beat rapidly. This was the first gift John gave her since they were still married. After he passed away, she sold it to a second-hand shop. Alarmed, she put on her coat and went into town. - Mr. Stayer, can you show me the box I left for you? - She asked the owner of the second-hand shop. - Yes, I still remember that box... But not long ago, I sold it - He answered after a moment of hesitation. - So do you remember the buyer? - A stranger. He looks quite cute, about 30 years old. In my opinion, he is not from here. He also didn't care about the price of the box. Her heart seemed to stop beating. John used to be like that too... Olivers didn't sleep well tonight. She dreamed of John, her husband had passed away... When they first met, he was about thirty years old, handsome, honest and had personality. At that time, he was already a famous lawyer, interested in politics. He could have married a rich wife, but he chose her. Her family was old and famous, but she was completely financially exhausted and she decided to gradually sell her assets to live. A week later, she received another package, from the same person. send. A marble brooch, John's wedding gift. Her legs wanted to collapse. Her husband is a liberal person, but he does not give her the opportunity to spend money alone. "I want to take care of you myself," he told his wife. During their time together, she never had more than $5 in her pocket. At first, his generosity made her very happy, but gradually, an increasingly strong desire to be independent appeared in her. The packages continued to arrive every week. John's gifts returned to her in the exact order in which they had been given them: a diamond bracelet for her christening, earrings for Christmas...; Behind the silver spoons as wedding gifts, is a vase of flowers that John gave her on a trip. She started to feel panicked. Just one more item left. If she received it, it would be as if John had risen from the grave. When the package arrived, her hands were shaking and she couldn't open it. Exactly what she was waiting for. The small marble box used to hold medicine, a true work of art. That was the last thing she brought to the second-hand shop. Tonight Alaine went to bed early but couldn't sleep. While tossing and turning in bed, she heard a knock on the door, then the bell. She put on her coat and slowly walked towards the stairs leading to the main door. When her hand was on the lock, she felt like she was about to faint. "John..." - She whispered and collapsed to the floor. She was convinced that behind that door was her dead husband. She used the poison in that marble box to mix into his coffee, a little every day. When he died, she felt elated: she finally had her own money. Second-hand shop owner Stayer knocked again and then returned disappointed. He had been waiting impatiently for the moment when he would send her the last of his beautiful gifts. He returned them to her in the exact order she had brought them. Finally, today he wanted to express his love for her. It's a shame she's gone. He will come back. This bouquet will stay fresh until tomorrow. The bouquet will stay fresh longer. Two days later, Stayer placed it on Alainne's grave Table of contents The last gift The last gift Mary BarrettWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
O. Henry Món quà Giáng sinh Thanh Bình dịch Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.Cô sẽ không thể làm gì hơn,chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ. Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della. Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?""Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi"Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống."Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả."Hãy cắt nhanh đi! Và đưa tiền cho tôi" Della nói.Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: "Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!" Cô tự nhủ "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!""Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi"Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà!" Della nói.Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?""Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc,những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa! Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi, Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy."Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này."Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu"Đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau. Mục lục Món quà Giáng sinh Món quà Giáng sinh O. HenryChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thanh đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
O. Henry Christmas gift Translated by Thanh Binh One eighty-seven cents, that's right. Every day, she tries to spend as little money as possible when going to the market. She walked around looking to buy the cheapest meat and vegetables for her daily meals, even when she felt extremely tired she still tried to search. Save any money or that one. Della counted the small amount of money again. There was no confusion, just one eighty-seven cent coin, and tomorrow would be Christmas. She couldn't do anything but sit down and cry. There, in a small, dingy room, she was sobbing. Della lived in this dingy little room with her husband, James Dillingham Young, in NEW YORK City. They had one bedroom, one bathroom. and a kitchen. James Dillingham Young is luckier than you because he has a job. However, it is not a job that makes a lot of money. The rent for this room took up most of his salary. Della tried hard to find a job but luck was not on her side. However, she was very happy to hold "Jim", James Dillingham Young, in her arms every time he returned. Della stopped crying. She dried her face and stood looking at a gray cat on the same colored wall next to the dark street outside the window. Tomorrow was Christmas and she only had one eighty-seven cents left to buy Jim, her Jim, a gift. She wanted to buy a truly meaningful gift, something that could express all her love for him. Della suddenly turned around and ran to the mirror hanging on the wall. Her eyes lit up. Until now, James Dillingham Young's family only had two most precious things. One thing is Jim's gold watch. This watch was previously owned by his father and before that by his grandfather. What's left is Della's hair. Della quickly let her long, silky hair down her back. It was so beautiful, like a coat was draped over her body. Della curls her hair back up. She stood still and whimpered for a moment. Della walked slowly through the shops along both sides of the street and stopped in front of the "Madame Eloise" sign. Next to her was a chubby woman who didn't look "Eloise" at all. Della asked: "Do you buy my hair?" "I specialize in buying hair," she replied and said: " Take off your hat and let me see your hair." The beautiful brown hair hangs down. "Twenty dollars" she appraised, her hand caressing her shiny hair. "Cut it quickly and give me the money me" Della said. The next two hours passed quickly. She searched for gifts for Jim in stores with indescribable joy. She finally chose something. It's a gold watch chain. Jim loves his watch very much, but unfortunately it doesn't have a strap. When Della saw this rope she knew it had to be his and she had to buy it. She paid twenty-one coins for it and hurried home with the remaining eighty-seven coins. Arriving at the house, Della looked at her hair. my extremely short figure in the mirror and thought to myself: "What can I do with it?". The next half hour she quickly prepared everything. Then Della looked at herself in the mirror again. Her hair is now full of curls all over her head. "God, I look like a schoolgirl!" She thought to herself, "What would Jim say when he saw me like this?" At seven o'clock in the evening, the meal was almost ready. Della waited nervously, hoping that she was still beautiful in Jim's eyes. Then the door opened and Jim walked in. He looks very skinny and needs a new coat. Jim stared at Della. She couldn't understand what he was thinking, she was afraid. He was not anger, nor surprise. He stood there, looking at her with strange eyes. Della ran to Jim and burst into tears: "Don't look at me like that, honey. I sold my hair just to buy you a gift. It will grow longer. I have to sell it, Jim. Say "Christmas." have fun", I have a great gift for you!" "Have you cut your hair?" Jim asked, "That's right, I cut it up and sold it, so you don't love me anymore? I'm still me!" Della said. Jim looked around and asked again like a fool: "Did you say you sold your hair?" "Yes, I said that, because I love you! Can we have dinner yet, Jim? "Suddenly Jim wrapped his arms around Della and pulled something out of his pocket and placed it on the table. He said: "I love you, Della, whether your hair is short or long. Open this, you will understand why I was so stunned just now." Della tore off the wrapping paper and cried out happily. , and then happy tears fell. Inside was a set of hairpins, clips for Della's shiny hair. She dreamed of having it when she first saw it through a store window. The clip is very beautiful and very expensive. Now they belong to her but her hair is no longer long enough to clip it! Della cherished the gift, her eyes filled with happiness. "My hair will grow long soon, Jim." After saying that, she suddenly remembered the gold watch chain she was about to give to Jim and ran to get it. "Isn't it beautiful? I've been looking everywhere, now you'll like it." Just look at it a hundred times a day. Quick, give it to me, Jim, look at it with this new string." But Jim didn't do as Della said. He sat down, put his arms behind his head, smiled and said: "Della, put these gifts away. They are so lovely. You know, I sold the watch to buy you a clip. Now we can let's start dinner, honey" It's a touching story about the love of two young people who have loved each other wholeheartedly. Table of contents Christmas gift Christmas gift O. HenryWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Thanh on: December 27, 2003
Chiêu Hoàng Món quà trong ngày lễ Tạ Ơn Hơn hai tuần nay, Nàng tốn rất nhiều thì giờ để kiếm cho chàng một món quà trong ngày Lễ Tạ Ơn. Nhưng chạy đằng đông, qua đằng tây, lang thang vào các cửa hiệu lóng lánh ánh đèn Nàng cũng chẳng kiếm đâu được một món quà vừa ý. Nghĩ mãi chẳng ra, nàng về nhà, kiếm một cái hộp rất xinh đẹp gói lại một cách cẩn trọng với chiếc nơ rất dễ thương... - Anh ơi. Nhắm mắt lại đi. Em muốn tặng Anh món quà trong ngày Lễ Tạ Ơn... - Ô cơ... Đôi mắt Chàng nhắm nghiền lại. Nàng loay hoay thò tay vào ví, cầm chiếc hộp xinh đẹp mà nàng đã gói trong lòng bàn tay nắm lại: - Mở mắt ra được rồi. Anh xoè tay ra đi, em sẽ bỏ vào lòng bàn tay cho Anh... Bàn tay Chàng to lớn gần như bao lấy nắm tay Nàng. Khe khẽ, Nàng để chiếc hộp nhỏ nhắn trong lòng tay chàng... Chiếc hộp mầu đỏ, thắt nơ trắng làm nổi bật lên mầu sắc của chúng. Ánh mắt đầy thích thú, lung linh: - Anh mở ra xem đi... Chàng rút giải lụa, mở nắp hộp. Chiếc hộp trống trơn, không có gì trong ấy. Một thóang ngạc nhiên, chàng úp cả chiếc hộp xem có vật gì rớt ra không. Tuyệt nhiên chẳng có gì. Một chiếc hộp trống rống! Chàng lại cười xòa, cho rằng cô bé ưa tinh nghịch và thích làm những chuyện "chẳng giống ai". Vòng tay, ôm lấy nàng, định cúi xuống hôn lên má. Nhưng Nàng lại đẩy chàng ra. Kêu lên: - Anh làm rớt món quà của em rồi. Lụm lên lại nè... Nói rồi, cô cúi xuống, nhặt một vật vô hình nào đó bỏ lại trong hộp. Nghe ra, Chàng vẫn chưa hiểu Nàng đang làm trò gì. Nhưng dường như chàng đã quen dần những ý tưởng dễ thương và đầy thú vị của nàng, nên kiên nhẫn xoè tay (theo lời yêu cầu của Nàng) chờ cô cẩn thận để lại những món quà (mà vô ý anh vừa đánh rơi). Nàng giải thích bằng một giọng cảm động: - Đây là một món quà em rất trân quý, nó vô giá nên chẳng có một nơi nào trên trái đất này bày bán được. Đó chính là tất cả những thương yêu, kỷ niệm mình có với nhau, em đều bỏ hết vào trong hộp này. Anh chẳng thể nhìn thấy vì chúng vô hình tướng. Chính vì vô tướng, nên chỉ có thể có hai điều kiện xảy ra. Một là (do tâm thức tình cờ hướng ngoại của anh) mà chúng sẽ bị "gió cuốn bay đi". Hai là chúng được anh gìn giữ tận đáy tim anh, chúng sẽ trở thành một phần của anh, đi theo anh trong từng hơi thở ra vào, luân lưu trong máu, làm thành những hạt châu kỷ niệm mà những lần một mình ngồi nghĩ lại anh sẽ mỉm cười…. Chàng bỗng cảm động khi nghe những lời nói ấy. Chàng cẩn thận, lấy sợi tơ buộc lại làm một cái nơ trên chiếc hộp, trân trọng đặt trên đó một nụ hôn. Ánh mắt lung linh nhìn nàng như một lời ước hẹn. Cả hai cùng nắm tay nhau ngồi yên lặng. Ngôn từ không cần thiết trong khỏang khắc này. Họ cùng có một sự cảm thông và dù không ước hẹn thành lời, họ cùng muốn luôn luôn nắm tay nhau qua nhiều đời nhiều kiếp, cùng làm vợ chồng và cùng tu tập... Trong không gian yên lặng một cách rất riêng tư. Chàng cảm nhận thấy nàng ngả đầu lên vai chàng. Chàng nghe mùi hương từ tóc nàng thoang thỏang như mùi hương rất nhẹ của một lòai hoa nào đó mà chàng chẳng thể nhớ tên... Mục lục Món quà trong ngày lễ Tạ Ơn Món quà trong ngày lễ Tạ Ơn Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: đạc TrưngĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 26 tháng 11 năm 2010
Chieu Hoang Gift on Thanksgiving Day Over the past two weeks, she spent a lot of time trying to find him a gift for Thanksgiving. But running east and west, wandering into shops with sparkling lights, she could not find a satisfactory gift. Thinking for a long time, she went home, found a very beautiful box and carefully wrapped it with a very cute bow... - Honey. Close your eyes. I want to give you a gift on Thanksgiving... - Oh my... His eyes closed. She struggled to reach into her purse, holding the beautiful box she had wrapped in her clenched palm: - Open your eyes now. Open your hand, I'll put it in your palm... His big hand almost covers her fist. Gently, she placed the small box in his hand... The box was red, tied with a white bow to highlight its color. His eyes were full of excitement and sparkle: - Open it and see... He pulled out the silk prize and opened the lid of the box. The box was empty, there was nothing in it. Suddenly surprised, he turned the whole box upside down to see if anything fell out. Absolutely nothing. An empty box! He laughed again, thinking that she was mischievous and liked to do things "unlike anyone else". He put his arms around her and hugged her, intending to lean down and kiss her cheek. But she pushed him away. Exclaimed: - I dropped your gift. Come back here... Having said that, she bent down and picked up an invisible object left in the box. It sounds like he still doesn't understand what she's doing. But it seemed that he had gradually gotten used to her cute and interesting ideas, so he patiently opened his hands (at her request) and waited for her to carefully leave the gifts (which he had accidentally dropped). . She explained in a touching voice: - This is a gift I cherish very much, it is priceless so there is no place on earth where it can be sold. Those are all the love and memories we have together, I put them all in this box. You cannot see them because they are invisible. Because of formlessness, only two conditions can occur. One is that (due to his accidentally extroverted consciousness) they will be "swept away by the wind". Second, they are kept in the bottom of your heart, they will become a part of you, follow you in every breath, circulate in your blood, and become pearls of memories when you sit alone and think. he will smile again…. He suddenly felt moved when he heard those words. He carefully took the silk thread and tied it into a bow on the box, respectfully placing a kiss on it. His sparkling eyes looked at her like a promise. They both held hands and sat quietly. Words are not necessary in this moment. They have the same understanding and even though they don't have a verbal promise, they want to always hold hands through many lifetimes, be husband and wife and practice together... In a very private, quiet space. . He felt her lean her head on his shoulder. He heard a faint scent from her hair, like the very light scent of a certain flower whose name he couldn't remember... Table of contents Gift on Thanksgiving Day Gift on Thanksgiving Day Chieu HoangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Trung Trung Posted by friend: Thanh Van on: November 26, 2010
Lim - Catherine Món tiền của Ah Bah Món tiền của Ah Bah, hai tờ một đồng và đủ loại xu kẽm, nằm một đống trên tấm khăn tay cũ, nhưng Ah Bah miễn cưỡng kéo góc khăn thành một bọc để cất vào hộp thiếc đựng thuốc lá. Ah Bah miễn cưỡng vì nó thích nhìn món tiền của nó lắm. Nó đã làm mấy chuyện sau đây với món tiền của nó: trải mấy tờ tiền giấy ra và xếp các đồng xu thành hàng bên cạnh, xếp thành chồng mấy đồng xu theo loại, xếp chồng các đồng xu để mỗi cột thành một đồng. Nhưng nó vẫn cứ muốn tiếp tục sờ tiền của nó. Nó có thể nói chính xác đồng xu nào ai cho hay ở đâu ra. Đồng hai mươi xu xanh xỉn ở cạnh do Ah Lam Soh cho nó khi bà mở ví làm rớt đồng xu và nó nhặt lên hộ bà.Bà ấy nói “Cháu cứ giữ lấy”, từ đó Ah Bah nhìn kỹ mỗi lần Ah Lam Soh mở ví hay thò tay vào túi áo. Đồng mười xu sáng hơn tất cả mấy xu kia thật ra nó tìm thấy gần đống rác, gần như bị chiếc dép cũ che khuất. Và đồng lớn nhất hết thảy, năm mươi xu, thì nó kiếm được. Nó vẫn còn khá ngạc nhiên tại sao Kim Heok Soh cho nó nhiều tiền như thế; nó chỉ cần đứng trước nhà và nói với khách đến thăm: “Kim Heok Soh tới tiệm đồ khô một tiếng nữa mới về. Bả dặn cháu coi nhà cho bả”. Nhưng Kim Heok Soh ở trong nhà cả buổi; nó biết vì nó nghe tiếng bà trong phòng với ai đó.Nó đếm món tiền của nó - năm đồng tám mươi lăm xu -, và tim nó rộn ràng. Rất cẩn thận, rốt cuộc nó kéo mấy góc khăn thành một gói chặt rồi bỏ vào hộp thiếc đựng thuốc lá. Rồi nó đậy kín nắp, tiền của nó bây giờ an toàn và bảo đảm sẵn sàng trở lại chỗ giấu trong góc tủ đàng sau đống áo quần, báo và lịch cũ.Bây giờ Ah Bah trở nên bồn chồn, nó nhìn xem con mắt của cha nó liệu có để tới cái tủ áo xộc xệch cũ kỹ chứa kho tàng của nó không, vì có lần cha nó tìm thấy tiền của nó - tiền hai mươi và mười xu tổng cộng thành hai đồng - buộc trong miếng giẻ giấu dưới gối của nó, ổng lấy mua thêm chai bia. Cha nó uống bia gần như mỗi tối. Đôi khi ổng vui sau khi uống bia, ổng nói huyên thuyên chuyện này chuyện nọ và mỉm cười một mình. Nhưng thường ổng rầu rĩ và nổi nóng, ổng sẽ quát bất cứ ai tới gần. Một lần ổng ném chai bia không bay sớt đầu mẹ của Ah Bah và trúng tường vỡ tan. Ah Bah sợ cha nó, nhưng mẹ nó dửng dưng. Bà bảo “Đồ điên”, nhưng không bao giờ để ổng nghe. Mỗi khi ổng không có nhà, bà lẻn ra chơi bài ở nhà Ah Lam Soh. Một tối bà về, mặt đỏ bừng sôi nổi và cho nó năm mươi xu; bà bảo hôm đó gặp bữa may. Những lúc khác, bà về trông vẻ chán nản, và Ah Bah biết bà thua hết tiền ở nhà Ah Lam Soh.Năm mới sắp đến, Ah Bah đợi một cách hăng hái không giấu được. Năm mới có nghĩa là phong bao lì xì. Mấy ngón tay thon nhỏ của Ah Bah nồng nhiệt nắm lấy phong bao đỏ lì xì mà khách đầu năm cho nó tới nỗi mẹ nó mắng và vừa lắc đầu rầu rĩ xin lỗi, vừa lớn tiếng bình phẩm với khách:- Thằng Ah Bah nhà tôi, nó chả biết ngượng gì cả!Ngón trỏ và ngón cái của nó thành thạo nắn phong giấy đỏ, Ah Bah có thể nói ngay bao nhiêu tiền trong phong bao đỏ. Tim nó hơi chùng xuống nếu ngón tay sờ thấy cạnh cứng của đồng xu, vì nhiều nhất là bốn mươi hay tám mươi xu. Nhưng nếu không cảm thấy gì, thì vui suớng nào bằng! Bên trong ít nhất là một đồng.Năm nay Ah Bah có tám tờ một đồng. Nó khó mà tin nổi khi kiểm kê tài sản của nó vào ngày cuối mùa lễ. Tám tờ tiền mới tinh, còn mùi mới, và không bị nhàu ngoại trừ nếp gấp để nhét vào phong bao đỏ. Tám đồng! Và chưa kể một đống nhỏ tiền xu. Ah Bah sướng run người chưa từng thấy.Rồi nó cứ bồn chồn lo sợ, vì biết cha nó biết món tiền lì xì của nó. Thật vậy, cha nó đã nhắc một hai lần, và Ah Bah chắc chắn ổng sẽ kiếm dưới giường, tủ áo và mọi chỗ trong nhà.Nghĩ tới chuyện đó làm tim Ah Bah đập mạnh vì uất ức tức giận. Tổng cộng số tiền trong hộp thuốc lá thiếc của nó bây giờ là mười bảy đồng hai mươi lăm xu. Ah Bah cương quyết bảo vệ số tiền của nó bằng bất cứ giá nào. Không ai được lấy tiền của nó. Phát điên, Ah Bah tới tủ áo lấy gói tiền trong hộp thuốc lá thiếc ra nhét vào túi quần. Nó phồng ra một cục lộ liễu. Ah Bah không biết làm gì, và bộ óc nhỏ bé của nó cuống cuồng tìm cách thoát khỏi tình huống rất kinh khủng này.Hôm sau nó lang thang trong làng như thường lệ, khi về nhà, nó tức tưởi khóc. Túi nó rỗng. Lúc mẹ nó tới hỏi chuyện gì, nó bù lu bù loa. Nó vừa nức nở vừa kể rằng một gã Ấn Độ nom gớm ghiếc xô nó xuống đất và lấy tiền của nó. Cha nó trong phòng chạy ra bắt Ah Bah kể lại chuyện đã xảy ra lần nữa. Khi Ah Bah kể xong, đang sụt sùi đau khổ, cha nó gõ đầu nó và gầm gừ:- Đồ ngu! Tại sao mày muốn khoe tiền lì xì của mày? Bây giờ mất hết!Và khi nghe kể số tiền là mười bảy đồng hai mươi lăm xu, ông hết sức bực tới mức phải đánh thằng bé thêm.Mẹ Ah Bah lau vết bầm trên mặt chỗ nó bị xô xuống đất và dắt nó tránh xa cha nó. Bà mắng:- Mày ngờ nghệch. Tại sao mang nhiều tiền như thế trong người? Chắc chắn sẽ có đứa cướp!Cảm thấy tội nghiệp nó, bà sờ soạng túi áo thấy có dư năm mươi xu, vì thế bà cho nó:- Lần sau đừng ngờ nghệch nữa nghe con.Nó nhận tiền và rất xúc động. Rồi trong cơn thôi thúc, nó nắm tay bà dẫn ra ngoài nhà tới cái chuồng gà cũ gần giếng dưới đám cây. Nó thì thầm với bà, tim nó gần nổ tung vì sôi nổi dương dương tự đắc giữ được bí mật.- Đó! Trong hộp thuốc lá thiếc, sau miếng gỗ đó!Để chứng minh, nó chui vào chuồng gà và hiện ra ngay, nồng nặc mùi chuồng gà, đắc thắng nắm chặt cái hộp thiếc. Nó mở nắp hộp cho bà xem tiền bên trong.Bà hoàn toàn kinh ngạc. Rồi bà cười và lắc đầu cái khôn khéo của nó, trong khi nó đứng nhìn lên bà, mắt nó ngời sáng và trơ tráo trong chiến thắng.Bà nói:- Mày là thằng lanh lợi, nhưng cẩn thận đừng hay tới gần chuồng gà. Túi cha mày lại rỗng, ổng đang kiếm quanh để thấy có tiền của ai ổng lấy được, đồ quỉ sứ.Ah Bah kiếm được hai mươi xu giúp Ah Lau Sim nạo dừa, và mẹ nó cho nó giữ mười xu nó tìm thấy trên kệ, dưới cái lược. Nắm chặt tiền, nó lẻn ra khỏi nhà. Đúng lúc ra khỏi chuồng gà, nó đứng thẳng lên làm bộ kiếm đóm nhóm lửa, vì cha nó đứng ở cửa đang nhìn nó. Cha nó lại đang bồn chồn, đi đi lại lại với vẻ mặt tối tăm, đó là dấu hiệu ổng nghiện bia lắm nhưng không có tiền mua. Ah Bah khom thấp, chăm chỉ kiếm củi, và qua khoé mắt nó thấy cha nó vào nhà.Tối đó Ah Bah mơ thấy cha nó kiếm ra chỗ giấu trong chuồng gà. Sáng sớm hôm sau tim nó đập dữ dội, nó lẻn ra đi thẳng tới chuồng gà. Sờ soạng trong bóng tối tìm hộp thuốc lá thiếc, tay nó chạm đống phân gà ẩm ướt và đụng phải cây đinh, và nó cứ tìm - nhưng hộp thuốc lá thiếc không có đó.Nó chạy tới nức nở với mẹ, và bà mắng nó:- Tao bảo đừng có tới đó thường, nhưng mày không nghe tao. Mày không biết cha mày đang hỏi tiền sao? Đồ quỉ đó lại kiếm ra mày lần nữa!Thằng bé tiếp tục sụt sùi, trái tim nhỏ của nó đau đớn kinh khủng vì mất mát. Mẹ nó nói:- Thôi, ngoan, đừng có nói gì nữa, nếu không cha mày chắc chắn sẽ nổi điên lên.Bà dẫn nó vào nhà và cho nó miếng bánh mì với đường.Bà mừng vì cuối cùng nó cũng êm lại, vì bà không muốn bắt Ah Lam Soh và mấy người khác đợi. Mười bảy đồng hai mươi lăm xu (bà đã giấu vội cái khăn tay và hộp thuốc lá bằng thiếc) nằm an toàn trong túi áo bà, và bà lẻn đi bằng những bước háo hức, vì thầy bói đã bảo đây là khởi đầu thời kỳ may mắn cho bà. Mục lục Món tiền của Ah Bah Món tiền của Ah Bah Lim - CatherineChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đất ViệtĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 9 năm 2005
Lim - Catherine Món tiền của Ah Bah Món tiền của Ah Bah, hai tờ một đồng và đủ loại xu kẽm, nằm một đống trên tấm khăn tay cũ, nhưng Ah Bah miễn cưỡng kéo góc khăn thành một bọc để cất vào hộp thiếc đựng thuốc lá. Ah Bah miễn cưỡng vì nó thích nhìn món tiền của nó lắm. Nó đã làm mấy chuyện sau đây với món tiền của nó: trải mấy tờ tiền giấy ra và xếp các đồng xu thành hàng bên cạnh, xếp thành chồng mấy đồng xu theo loại, xếp chồng các đồng xu để mỗi cột thành một đồng. Nhưng nó vẫn cứ muốn tiếp tục sờ tiền của nó. Nó có thể nói chính xác đồng xu nào ai cho hay ở đâu ra. Đồng hai mươi xu xanh xỉn ở cạnh do Ah Lam Soh cho nó khi bà mở ví làm rớt đồng xu và nó nhặt lên hộ bà.Bà ấy nói “Cháu cứ giữ lấy”, từ đó Ah Bah nhìn kỹ mỗi lần Ah Lam Soh mở ví hay thò tay vào túi áo. Đồng mười xu sáng hơn tất cả mấy xu kia thật ra nó tìm thấy gần đống rác, gần như bị chiếc dép cũ che khuất. Và đồng lớn nhất hết thảy, năm mươi xu, thì nó kiếm được. Nó vẫn còn khá ngạc nhiên tại sao Kim Heok Soh cho nó nhiều tiền như thế; nó chỉ cần đứng trước nhà và nói với khách đến thăm: “Kim Heok Soh tới tiệm đồ khô một tiếng nữa mới về. Bả dặn cháu coi nhà cho bả”. Nhưng Kim Heok Soh ở trong nhà cả buổi; nó biết vì nó nghe tiếng bà trong phòng với ai đó.Nó đếm món tiền của nó - năm đồng tám mươi lăm xu -, và tim nó rộn ràng. Rất cẩn thận, rốt cuộc nó kéo mấy góc khăn thành một gói chặt rồi bỏ vào hộp thiếc đựng thuốc lá. Rồi nó đậy kín nắp, tiền của nó bây giờ an toàn và bảo đảm sẵn sàng trở lại chỗ giấu trong góc tủ đàng sau đống áo quần, báo và lịch cũ.Bây giờ Ah Bah trở nên bồn chồn, nó nhìn xem con mắt của cha nó liệu có để tới cái tủ áo xộc xệch cũ kỹ chứa kho tàng của nó không, vì có lần cha nó tìm thấy tiền của nó - tiền hai mươi và mười xu tổng cộng thành hai đồng - buộc trong miếng giẻ giấu dưới gối của nó, ổng lấy mua thêm chai bia. Cha nó uống bia gần như mỗi tối. Đôi khi ổng vui sau khi uống bia, ổng nói huyên thuyên chuyện này chuyện nọ và mỉm cười một mình. Nhưng thường ổng rầu rĩ và nổi nóng, ổng sẽ quát bất cứ ai tới gần. Một lần ổng ném chai bia không bay sớt đầu mẹ của Ah Bah và trúng tường vỡ tan. Ah Bah sợ cha nó, nhưng mẹ nó dửng dưng. Bà bảo “Đồ điên”, nhưng không bao giờ để ổng nghe. Mỗi khi ổng không có nhà, bà lẻn ra chơi bài ở nhà Ah Lam Soh. Một tối bà về, mặt đỏ bừng sôi nổi và cho nó năm mươi xu; bà bảo hôm đó gặp bữa may. Những lúc khác, bà về trông vẻ chán nản, và Ah Bah biết bà thua hết tiền ở nhà Ah Lam Soh.Năm mới sắp đến, Ah Bah đợi một cách hăng hái không giấu được. Năm mới có nghĩa là phong bao lì xì. Mấy ngón tay thon nhỏ của Ah Bah nồng nhiệt nắm lấy phong bao đỏ lì xì mà khách đầu năm cho nó tới nỗi mẹ nó mắng và vừa lắc đầu rầu rĩ xin lỗi, vừa lớn tiếng bình phẩm với khách:- Thằng Ah Bah nhà tôi, nó chả biết ngượng gì cả!Ngón trỏ và ngón cái của nó thành thạo nắn phong giấy đỏ, Ah Bah có thể nói ngay bao nhiêu tiền trong phong bao đỏ. Tim nó hơi chùng xuống nếu ngón tay sờ thấy cạnh cứng của đồng xu, vì nhiều nhất là bốn mươi hay tám mươi xu. Nhưng nếu không cảm thấy gì, thì vui suớng nào bằng! Bên trong ít nhất là một đồng.Năm nay Ah Bah có tám tờ một đồng. Nó khó mà tin nổi khi kiểm kê tài sản của nó vào ngày cuối mùa lễ. Tám tờ tiền mới tinh, còn mùi mới, và không bị nhàu ngoại trừ nếp gấp để nhét vào phong bao đỏ. Tám đồng! Và chưa kể một đống nhỏ tiền xu. Ah Bah sướng run người chưa từng thấy.Rồi nó cứ bồn chồn lo sợ, vì biết cha nó biết món tiền lì xì của nó. Thật vậy, cha nó đã nhắc một hai lần, và Ah Bah chắc chắn ổng sẽ kiếm dưới giường, tủ áo và mọi chỗ trong nhà.Nghĩ tới chuyện đó làm tim Ah Bah đập mạnh vì uất ức tức giận. Tổng cộng số tiền trong hộp thuốc lá thiếc của nó bây giờ là mười bảy đồng hai mươi lăm xu. Ah Bah cương quyết bảo vệ số tiền của nó bằng bất cứ giá nào. Không ai được lấy tiền của nó. Phát điên, Ah Bah tới tủ áo lấy gói tiền trong hộp thuốc lá thiếc ra nhét vào túi quần. Nó phồng ra một cục lộ liễu. Ah Bah không biết làm gì, và bộ óc nhỏ bé của nó cuống cuồng tìm cách thoát khỏi tình huống rất kinh khủng này.Hôm sau nó lang thang trong làng như thường lệ, khi về nhà, nó tức tưởi khóc. Túi nó rỗng. Lúc mẹ nó tới hỏi chuyện gì, nó bù lu bù loa. Nó vừa nức nở vừa kể rằng một gã Ấn Độ nom gớm ghiếc xô nó xuống đất và lấy tiền của nó. Cha nó trong phòng chạy ra bắt Ah Bah kể lại chuyện đã xảy ra lần nữa. Khi Ah Bah kể xong, đang sụt sùi đau khổ, cha nó gõ đầu nó và gầm gừ:- Đồ ngu! Tại sao mày muốn khoe tiền lì xì của mày? Bây giờ mất hết!Và khi nghe kể số tiền là mười bảy đồng hai mươi lăm xu, ông hết sức bực tới mức phải đánh thằng bé thêm.Mẹ Ah Bah lau vết bầm trên mặt chỗ nó bị xô xuống đất và dắt nó tránh xa cha nó. Bà mắng:- Mày ngờ nghệch. Tại sao mang nhiều tiền như thế trong người? Chắc chắn sẽ có đứa cướp!Cảm thấy tội nghiệp nó, bà sờ soạng túi áo thấy có dư năm mươi xu, vì thế bà cho nó:- Lần sau đừng ngờ nghệch nữa nghe con.Nó nhận tiền và rất xúc động. Rồi trong cơn thôi thúc, nó nắm tay bà dẫn ra ngoài nhà tới cái chuồng gà cũ gần giếng dưới đám cây. Nó thì thầm với bà, tim nó gần nổ tung vì sôi nổi dương dương tự đắc giữ được bí mật.- Đó! Trong hộp thuốc lá thiếc, sau miếng gỗ đó!Để chứng minh, nó chui vào chuồng gà và hiện ra ngay, nồng nặc mùi chuồng gà, đắc thắng nắm chặt cái hộp thiếc. Nó mở nắp hộp cho bà xem tiền bên trong.Bà hoàn toàn kinh ngạc. Rồi bà cười và lắc đầu cái khôn khéo của nó, trong khi nó đứng nhìn lên bà, mắt nó ngời sáng và trơ tráo trong chiến thắng.Bà nói:- Mày là thằng lanh lợi, nhưng cẩn thận đừng hay tới gần chuồng gà. Túi cha mày lại rỗng, ổng đang kiếm quanh để thấy có tiền của ai ổng lấy được, đồ quỉ sứ.Ah Bah kiếm được hai mươi xu giúp Ah Lau Sim nạo dừa, và mẹ nó cho nó giữ mười xu nó tìm thấy trên kệ, dưới cái lược. Nắm chặt tiền, nó lẻn ra khỏi nhà. Đúng lúc ra khỏi chuồng gà, nó đứng thẳng lên làm bộ kiếm đóm nhóm lửa, vì cha nó đứng ở cửa đang nhìn nó. Cha nó lại đang bồn chồn, đi đi lại lại với vẻ mặt tối tăm, đó là dấu hiệu ổng nghiện bia lắm nhưng không có tiền mua. Ah Bah khom thấp, chăm chỉ kiếm củi, và qua khoé mắt nó thấy cha nó vào nhà.Tối đó Ah Bah mơ thấy cha nó kiếm ra chỗ giấu trong chuồng gà. Sáng sớm hôm sau tim nó đập dữ dội, nó lẻn ra đi thẳng tới chuồng gà. Sờ soạng trong bóng tối tìm hộp thuốc lá thiếc, tay nó chạm đống phân gà ẩm ướt và đụng phải cây đinh, và nó cứ tìm - nhưng hộp thuốc lá thiếc không có đó.Nó chạy tới nức nở với mẹ, và bà mắng nó:- Tao bảo đừng có tới đó thường, nhưng mày không nghe tao. Mày không biết cha mày đang hỏi tiền sao? Đồ quỉ đó lại kiếm ra mày lần nữa!Thằng bé tiếp tục sụt sùi, trái tim nhỏ của nó đau đớn kinh khủng vì mất mát. Mẹ nó nói:- Thôi, ngoan, đừng có nói gì nữa, nếu không cha mày chắc chắn sẽ nổi điên lên.Bà dẫn nó vào nhà và cho nó miếng bánh mì với đường.Bà mừng vì cuối cùng nó cũng êm lại, vì bà không muốn bắt Ah Lam Soh và mấy người khác đợi. Mười bảy đồng hai mươi lăm xu (bà đã giấu vội cái khăn tay và hộp thuốc lá bằng thiếc) nằm an toàn trong túi áo bà, và bà lẻn đi bằng những bước háo hức, vì thầy bói đã bảo đây là khởi đầu thời kỳ may mắn cho bà. Mục lục Món tiền của Ah Bah Món tiền của Ah Bah Lim - CatherineChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đất ViệtĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 9 năm 2005
Thái San Môi Giới Ngồi chung một đám đông vừa từ MALAIXIA về tôi chợt hỏi:-Các anh sống bên đó thế nào. Cùng lúc nhiều người trả lời:-Nó ăn cướp sức, của dân để phì da đỏ thịt thì có. Chợt ông già gần đấy đang đi bên lề thấy đám đông ông cũng xen vô trước khi nhìn kỹ chung quanh và nói:-Trước những ông cách mạng hành xử tốt thì già về vườn và họ phát cho vài triệu là cao nhất. Ông lần khân mãi rồi kể:-Bây giờ cán bộ trẻ chỉ chú tâm vào bụng tức là tiền đấy, nhà lầu, gái, xe hơi, làm sao mà lo cho dân cho nước, các anh chưa chết là may mắn, cám ơn trời Phật, đừng lo chi thêm khổ.-Anh không nghe chuyện của Trần Hiếu à.-Ra như thế nào.-Thì hôm đưa đám ma ông nhơn, nhưng không được lòng nhiều người, nên cắn răng tổ chức cho kẻo bị rủa, xả là mình bất nghĩa. Ngưng lại lấy hơi thật nhẹ nói tiếp:-Có nói là ông này thật tử tế. Cái đám chính quyền nếu mà họ tử tế vậy thì dân có nhờ biết bao.Tôi ngẫm nghĩ họ không tử tế vậy thì họ làm sao….Nghĩ đến đây tôi chẳng muốn nghĩ thêm cho khổ não bèn bước qua nhà chú em nói vài ba câu tán phiễu. Vừa đến, chú nói:-Hôm nay bận lắm.-Thì nói vài ba câu thôi mà, có vào nhà thằng Thiện chơi không?-Đang bận.Một lúc sau, chú bạn em bước đến. Chưa kịp ngừng xe đã nói:-Chở ba à anh?Nghe có mồi chú thợ may lên tiếng:-Thì cứ như chở một bệnh nhân có sao đâu.-Vậy cả ba vào chứ.-Ừ.Tréo cẳng ngỗng câu nói cách nhau không bao lâu, trên đường đi chú em còn hỏi:-Mua mấy ổ bánh mì, một cách có tính toán ghê gớm của những bợm tập tễnh.Xe chạy, đến nhà chú em học nghề, tính tốt, hơi sỹ diện một chút thôi:-Giang sửa máy, chỗ in nó không vào video.-Chắc lại dây chứ gì.-Không đâu anh. Chợt suy nghĩ và cùng khoe khoang với anh và bạn cùng bàn là ông GSV cựu đã về hưu và chuẩn bị mở một phòng công chứng. Chú em phát biểu:-Nhà này cũng có thể làm vì cháu sau sanh không đi làm việc công ty nữa nên có thể cháu hoặc gia đình mua thêm máy in hoặc tiếp tay soạn văn bản và công chứng được cho có việc tại nhà chờ thời.-Chỉ sợ bước vào mày tính khó khăn thôi.-Nó cũng thành thạo rồi chứ.-Còn công chứng những gì có thể được chưa.-Dần rồi quen và có chỗ nhờ vả.-Thế hôm nay đến đây làm chi mà biết.-May bộ quần áo cho bố thằng K.-Thế thì quá được chứ.-Dễ gì mà có chỗ thân thiết với cán bộ nhớn. Tôi nhớ hôm xưa khi đi sửa cho nó cái máy mầu nói lỡ nhờ Sao Mai và hắn sợ quan nên đã đến trước. Sau tôi mới đến để chữa thẹn và muốn lấy lòng tôi hắn nói:-Xin lỗi ông đã sinh ra Chu sao lại sinh ra Lượng. Tôi chỉ cười chẳng nói hắn thừ người cho đến khi ra sửa xong, hắn có nói thêm chữa cháy về vợ hắn:-Người hơi đen đen nhín quen cũng thích.-Ăn thua gì của người mình còn thích huống hồ, dưới trướng chỉ tha hồ mệt lả có sao đâu.-Nói chi tại có ông chứ mẹ vợ thằng K ai mà lạ cái gì kể cả, vô tình thấy một thằng T thường xách túi cát gạo đến cho sau khi nó chịu chức mới vỡ lẽ, tuy nhiên nhà nó cũng có của ăn của để mới làm cha (Lm) được, trước tôi tưởng nó lăng nhăng với Tứ mẹ vợ K chứ ai ngờ.Ngày đó tôi và chú T (đt) thường tối tập trung tại đó uống nước sau chạy vội về, có khi còn mất cả dép chứ vừa gì, sau thêm thằng cháu của ông anh xuống học, nhưng không đủ sức theo nên cũng vội chuồn về chợ Gồm.Đa số trạng tuổi các bà ấy đã đi theo dạng hăm lăm nghìn đô hết rồi, nếu còn thi thoảng đôi người cũng đã luống tuổi nên sức bật cũng tùy thuộc theo con và theo sự phát triển của gia đình nhất là về vận may. Còn như những câu nói cổ hủ xưa cũng đã qua mất luôn được như bà Tứ thì quá qúy. Ngày xưa các cụ có câu:Làm trai có bốn cái ngu.Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu.Là làm mai cho người thụ hưởng trên giường tốt thì không sao nếu mà thiếu mặn mà sẽ bị chửi rủa.Lãnh nợ nghĩa đơn giản mượn tiền hay nhận trả dùm nhưng kẻ lười cứ trây dù có cũng chẳng thèm trả, thế mới chết kẻ lãnh.Gác cu mang chim đi bẫy, ngồi chờ thời chim lồng bẫy vào hoặc không cũng là cái đáng chán đời cho kẻ vô công rỗi nghề.Cầm chầu chẳng khác chi đi karaôkê thời nay kẻ uống bia ôm gái, còn người cầm trịch cho người khác hát đùa bỡn với gái xưa.Đó là bốn cái tục.Nhưng ở đây không phải là môi giới như thế mà phải nạp mạng với số tiền khổng lồ khoảng vào lúc trước đây vài năm tức khoảng mươi mười lăm ngàn đôla, rồi trao thân gửi phận cho người tùy dầy vò cho đến khi đi lao động hoặc ra hẳn nước ngoài lại đến tay kẻ khác dầy vò thêm dù có chết hoặc ốm đau cũng mặc, tiền thầy đã bỏ túi dù có kiện hay trình báo về cho đến tòa lãnh sự của mình cũng mặc dù là đàn ông cũng thế.Đó mới chính thức là môi giới chưa nói đến những trai gái trẻ vào tay họ trước khi đi, phải nạp tiền hay không có tiền đầu thì nạp mạng cũng thế vào.Tôi có những ý nghĩ không thuần khiết từ những chương trình “lao động quốc tế” cả trên ti vi vẫn thường chiếu hình như chúng muốn quảng cáo cả gái bán cho chương trình làm ăn của cả nước mang danh từ Việt Nam.Thật nhục nhã. Cùng lúc một chú bé gọi điện thoại di động đến bố:-Bố à mang chiếc xe lôi của mình đến xã nhận tiền hỗ trợ của xã bố ạ.-Không đó là thủ thuật thu xe lôi của tao đó thằng dốt ạ.-Thế con kéo xuống nhé.-Không và chẳng bao giờ.Câu chuyện đến nước phải kể lại. Ông xui tức bố nó trước là một trung sỹ cánh gà Biệt động quân tiểu đoàn ba mốt. Sau giải phóng được sau biến cố người sai vặt tôn làm trưởng công an thôn đã làm sai nhiều việc làm mất lòng dân khu vực. Như nói bừa, nói bậy dựa vào chức vụ.Tối khuya con tiếc của bạc triệu kéo xe bố vợ đến lấy tiền hỗ trợ người nghèo.Ai dè chúng thu luôn chiếc xe làm mích lòng bố vợ khôn xuể.Lấy cớ tài trợ nhưng chính thằng con rể làm môi giới mất chiếc xe mang chính thức sự sống còn của gia đình nhà vợ. Bố quát:-Mày biết mua bảo hiểm là cái gì không hay chúng thu tiền bảo hiểm là cái gì không hay chỉ thu tiền là chính hả...Những đau khổ này bị dày xéo không biết đến bao giờ dứt.Thằng bé những tưởng chiếc xe đến thì bố vợ mình sẽ được tài trợ ít cũng vài hoặc một triệu đồng. Nhưng vừa đến xã, chúng đến xem và đóng bảng số. Anh chàng vừa đóng nói:-Sáng mai nói chủ xe, cầm cà vẹt xe, giấy bảo hiểm xe, hộ khẩu, và giấy kiểm tra thực phẩm đến nhé. Thế là bố mẹ vợ bị một ngày không được bán rau. Nhìn vào mặt bố mà run.Thằng bé dù đã có gần hai đứa con cũng chưa biết mình đã bị chúng cài vào chương trình kiểm tra đối với những người bán lẻ và nghèo túng nhất cũng đã bị. Ngẫm nghĩ:-Không biết ra sao với ông già vợ đây.Mặt cúi gầm nhìn không muốn không ngước lên nổi, như kẻ mất hồn. Tự nói:-Giá mình được một đồng cũng hay đi đàng này. Thôi phải đi năn nỉ vợ giúp dùm và làm môi giới cho xin lỗi ông già… thái san Mục lục Môi Giới Môi Giới Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 10 tháng 12 năm 2009
Thái San Môi Giới Ngồi chung một đám đông vừa từ MALAIXIA về tôi chợt hỏi:-Các anh sống bên đó thế nào. Cùng lúc nhiều người trả lời:-Nó ăn cướp sức, của dân để phì da đỏ thịt thì có. Chợt ông già gần đấy đang đi bên lề thấy đám đông ông cũng xen vô trước khi nhìn kỹ chung quanh và nói:-Trước những ông cách mạng hành xử tốt thì già về vườn và họ phát cho vài triệu là cao nhất. Ông lần khân mãi rồi kể:-Bây giờ cán bộ trẻ chỉ chú tâm vào bụng tức là tiền đấy, nhà lầu, gái, xe hơi, làm sao mà lo cho dân cho nước, các anh chưa chết là may mắn, cám ơn trời Phật, đừng lo chi thêm khổ.-Anh không nghe chuyện của Trần Hiếu à.-Ra như thế nào.-Thì hôm đưa đám ma ông nhơn, nhưng không được lòng nhiều người, nên cắn răng tổ chức cho kẻo bị rủa, xả là mình bất nghĩa. Ngưng lại lấy hơi thật nhẹ nói tiếp:-Có nói là ông này thật tử tế. Cái đám chính quyền nếu mà họ tử tế vậy thì dân có nhờ biết bao.Tôi ngẫm nghĩ họ không tử tế vậy thì họ làm sao….Nghĩ đến đây tôi chẳng muốn nghĩ thêm cho khổ não bèn bước qua nhà chú em nói vài ba câu tán phiễu. Vừa đến, chú nói:-Hôm nay bận lắm.-Thì nói vài ba câu thôi mà, có vào nhà thằng Thiện chơi không?-Đang bận.Một lúc sau, chú bạn em bước đến. Chưa kịp ngừng xe đã nói:-Chở ba à anh?Nghe có mồi chú thợ may lên tiếng:-Thì cứ như chở một bệnh nhân có sao đâu.-Vậy cả ba vào chứ.-Ừ.Tréo cẳng ngỗng câu nói cách nhau không bao lâu, trên đường đi chú em còn hỏi:-Mua mấy ổ bánh mì, một cách có tính toán ghê gớm của những bợm tập tễnh.Xe chạy, đến nhà chú em học nghề, tính tốt, hơi sỹ diện một chút thôi:-Giang sửa máy, chỗ in nó không vào video.-Chắc lại dây chứ gì.-Không đâu anh. Chợt suy nghĩ và cùng khoe khoang với anh và bạn cùng bàn là ông GSV cựu đã về hưu và chuẩn bị mở một phòng công chứng. Chú em phát biểu:-Nhà này cũng có thể làm vì cháu sau sanh không đi làm việc công ty nữa nên có thể cháu hoặc gia đình mua thêm máy in hoặc tiếp tay soạn văn bản và công chứng được cho có việc tại nhà chờ thời.-Chỉ sợ bước vào mày tính khó khăn thôi.-Nó cũng thành thạo rồi chứ.-Còn công chứng những gì có thể được chưa.-Dần rồi quen và có chỗ nhờ vả.-Thế hôm nay đến đây làm chi mà biết.-May bộ quần áo cho bố thằng K.-Thế thì quá được chứ.-Dễ gì mà có chỗ thân thiết với cán bộ nhớn. Tôi nhớ hôm xưa khi đi sửa cho nó cái máy mầu nói lỡ nhờ Sao Mai và hắn sợ quan nên đã đến trước. Sau tôi mới đến để chữa thẹn và muốn lấy lòng tôi hắn nói:-Xin lỗi ông đã sinh ra Chu sao lại sinh ra Lượng. Tôi chỉ cười chẳng nói hắn thừ người cho đến khi ra sửa xong, hắn có nói thêm chữa cháy về vợ hắn:-Người hơi đen đen nhín quen cũng thích.-Ăn thua gì của người mình còn thích huống hồ, dưới trướng chỉ tha hồ mệt lả có sao đâu.-Nói chi tại có ông chứ mẹ vợ thằng K ai mà lạ cái gì kể cả, vô tình thấy một thằng T thường xách túi cát gạo đến cho sau khi nó chịu chức mới vỡ lẽ, tuy nhiên nhà nó cũng có của ăn của để mới làm cha (Lm) được, trước tôi tưởng nó lăng nhăng với Tứ mẹ vợ K chứ ai ngờ.Ngày đó tôi và chú T (đt) thường tối tập trung tại đó uống nước sau chạy vội về, có khi còn mất cả dép chứ vừa gì, sau thêm thằng cháu của ông anh xuống học, nhưng không đủ sức theo nên cũng vội chuồn về chợ Gồm.Đa số trạng tuổi các bà ấy đã đi theo dạng hăm lăm nghìn đô hết rồi, nếu còn thi thoảng đôi người cũng đã luống tuổi nên sức bật cũng tùy thuộc theo con và theo sự phát triển của gia đình nhất là về vận may. Còn như những câu nói cổ hủ xưa cũng đã qua mất luôn được như bà Tứ thì quá qúy. Ngày xưa các cụ có câu:Làm trai có bốn cái ngu.Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu.Là làm mai cho người thụ hưởng trên giường tốt thì không sao nếu mà thiếu mặn mà sẽ bị chửi rủa.Lãnh nợ nghĩa đơn giản mượn tiền hay nhận trả dùm nhưng kẻ lười cứ trây dù có cũng chẳng thèm trả, thế mới chết kẻ lãnh.Gác cu mang chim đi bẫy, ngồi chờ thời chim lồng bẫy vào hoặc không cũng là cái đáng chán đời cho kẻ vô công rỗi nghề.Cầm chầu chẳng khác chi đi karaôkê thời nay kẻ uống bia ôm gái, còn người cầm trịch cho người khác hát đùa bỡn với gái xưa.Đó là bốn cái tục.Nhưng ở đây không phải là môi giới như thế mà phải nạp mạng với số tiền khổng lồ khoảng vào lúc trước đây vài năm tức khoảng mươi mười lăm ngàn đôla, rồi trao thân gửi phận cho người tùy dầy vò cho đến khi đi lao động hoặc ra hẳn nước ngoài lại đến tay kẻ khác dầy vò thêm dù có chết hoặc ốm đau cũng mặc, tiền thầy đã bỏ túi dù có kiện hay trình báo về cho đến tòa lãnh sự của mình cũng mặc dù là đàn ông cũng thế.Đó mới chính thức là môi giới chưa nói đến những trai gái trẻ vào tay họ trước khi đi, phải nạp tiền hay không có tiền đầu thì nạp mạng cũng thế vào.Tôi có những ý nghĩ không thuần khiết từ những chương trình “lao động quốc tế” cả trên ti vi vẫn thường chiếu hình như chúng muốn quảng cáo cả gái bán cho chương trình làm ăn của cả nước mang danh từ Việt Nam.Thật nhục nhã. Cùng lúc một chú bé gọi điện thoại di động đến bố:-Bố à mang chiếc xe lôi của mình đến xã nhận tiền hỗ trợ của xã bố ạ.-Không đó là thủ thuật thu xe lôi của tao đó thằng dốt ạ.-Thế con kéo xuống nhé.-Không và chẳng bao giờ.Câu chuyện đến nước phải kể lại. Ông xui tức bố nó trước là một trung sỹ cánh gà Biệt động quân tiểu đoàn ba mốt. Sau giải phóng được sau biến cố người sai vặt tôn làm trưởng công an thôn đã làm sai nhiều việc làm mất lòng dân khu vực. Như nói bừa, nói bậy dựa vào chức vụ.Tối khuya con tiếc của bạc triệu kéo xe bố vợ đến lấy tiền hỗ trợ người nghèo.Ai dè chúng thu luôn chiếc xe làm mích lòng bố vợ khôn xuể.Lấy cớ tài trợ nhưng chính thằng con rể làm môi giới mất chiếc xe mang chính thức sự sống còn của gia đình nhà vợ. Bố quát:-Mày biết mua bảo hiểm là cái gì không hay chúng thu tiền bảo hiểm là cái gì không hay chỉ thu tiền là chính hả...Những đau khổ này bị dày xéo không biết đến bao giờ dứt.Thằng bé những tưởng chiếc xe đến thì bố vợ mình sẽ được tài trợ ít cũng vài hoặc một triệu đồng. Nhưng vừa đến xã, chúng đến xem và đóng bảng số. Anh chàng vừa đóng nói:-Sáng mai nói chủ xe, cầm cà vẹt xe, giấy bảo hiểm xe, hộ khẩu, và giấy kiểm tra thực phẩm đến nhé. Thế là bố mẹ vợ bị một ngày không được bán rau. Nhìn vào mặt bố mà run.Thằng bé dù đã có gần hai đứa con cũng chưa biết mình đã bị chúng cài vào chương trình kiểm tra đối với những người bán lẻ và nghèo túng nhất cũng đã bị. Ngẫm nghĩ:-Không biết ra sao với ông già vợ đây.Mặt cúi gầm nhìn không muốn không ngước lên nổi, như kẻ mất hồn. Tự nói:-Giá mình được một đồng cũng hay đi đàng này. Thôi phải đi năn nỉ vợ giúp dùm và làm môi giới cho xin lỗi ông già… thái san Mục lục Môi Giới Môi Giới Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 10 tháng 12 năm 2009
Nguyễn Thị Châu Giang Mùa của năm Mùa thu đến với chiếc giỏ con đựng đầy bụi vàng và mật ngọt trên taỵ Nó bay là là trên những ngọn cây ngoài bờ sông làm rơi vãi bụi vàng lên những chiếc lá mỏng mảnh. Nó sà xuống nước đùa nghịch với những ngọn sóng bé làm tung những hột nước vàng óng. Nó thảy lên trời xanh trong veo những cụm mây nhỏ trắng nõn viền chỉ vàng. Nó rảy vào không khí vị ngọt ngào của sương thu ướt đầm trên tóc. Nó cột những chiếc nơ đỏ ngang mái tóc vàng óng ả của những khu rừng và thắp những ngọn lửa rực rỡ vào đêm. Buổi sớm nó quàng chiếc khăn lụa màu khói, rủ chàng họa mi ra ngồi trên những thanh gỗ mục bắc ra sông, hát bài tình ca ca ngợi bình minh với những ráng hồng tuyệt đẹp. Đêm, nó cài lên trời cao muôn vàn hạt pha lê xanh biếc. Cuối cùng nó leo lên những bậu cửa sổ, dùng chiếc chìa khóa vàng bé xíu mở cửa những căn phòng màu xanh nhạt để đánh thức hoa cúc kim vàng thức dậy.Khi bụi vàng và mật ngọt trong giỏ đã cạn, nó trèo lên con chim hoàng yến dệt bằng sợi tơ vàng, vẫy những bàn tay nhỏ còn bám đầy bụi vàng và bay đi. Lúc đó Mùa đông cũng vừa cưỡi con cừu có bộ lông xốp và đôi cánh trắng mịn bay tới. Những chiếc chuông bằng ngọc trắng đeo trên cổ nó phát ra những tiếng trong veo. Đầu tiên Mùa đông đến ngồi trên những ngọn cây, dịu dàng ngắt từng chiếc lá vàng ánh thả vào không khí. Cho đến khi cả rừng cây chỉ còn lại những cành khẳng khiu trơ trụi, nó bắt đầu thoa một lớp phấn trắng thật dày lên da cây đen thẫm và nứt nẻ. Nó kéo những đám bông lớn từ bầu trời xám xanh xuống để phủ trắng xóa trên những nóc nhà bằng gỗ và những con đường nhỏ. Nó thở vào không khí hơi thở lạnh giá và mùi vị nhàn nhạt của tuyết. Nó hà làn khói xám nhạt làm mờ những ô cửa kính và đặt những bông tuyết trắng tươi lên bậc tam cấp. Nó dùng chiếc đũa thần bằng pha lê biến nước sông thành mặt gương trắng khổng lồ. Ngày, nó cùng Gió và bọn trẻ con chơi trò ném tuyết, thảy những đám bụi trắng lên đầy quần áo. Khuya ngồi buồn, nó dùng những mảnh thủy tinh rạch lên trời những tia sáng nhỏ màu bạc. Sau cùng nó làm nốt công việc của mình là dùng chiếc cưa bằng vàng và chiếc dùi bằng bạc chạm khắc hoa văn trên những tảng băng trong suốt bám trên cây.Khi đã hoàn thành xong mọi việc, nó nhờ Mặt trời gọi Mùa xuân đến và ra đi. Mùa xuân đến vào ban đêm, ngồi trên một bông Anh đào màu phấn có những tay vịn kết bằng dây leo xanh. Trong đêm tối, nó lén cài những chồi non biếc lên cây. Nụ cười ấm áp của nó làm tan băng tuyết, biến chúng thành những dòng suối nhỏ chảy tràn trên những bụi cỏ xanh mượt. Nó dùng chiếc khăn lụa xanh lau sạch những vụn tuyết còn bám trên ô kính. Nó đập chiếc búa nhỏ bằng ngọc bích lên mặt sông làm tấm gương sáng vỡ thành từng mảnh óng ánh. Nó trải chiếc khăn quàng xanh điểm li ty hoa vàng lên đồng cỏ hoang. Nó tung vào không khí những giọt hương ngào ngạt và treo lên trời vầng trăng màu xanh nhạt. Nó hái tặng những khu vườn những đóa hoa rực rỡ nhất của mẹ Đất và cột lên hàng rào gỗ những chùm Tầm xuân thơm ngát. Tiếng hát dịu dàng của nó làm bừng tỉnh những nụ Anh đào còn ngái ngủ ngoài bờ sông. Khi những cánh Anh đào rơi xuống, nó lại nhẹ nhàng đẩy chúng trôi lững lờ trên dòng nước biếc như những chiếc thuyền hồng con con.Khi Mùa xuân chưa kịp ra đi thì Mùa hè đã hăm hở lao tới. Mùa hè đứng trên một quả cầu kết bằng những tia lửa đỏ. ánh lửa bắn ra như pháo hoa làm bầu trời sáng lên rực rỡ. Nó mang lại cho bầu không khí hơi nóng ẩm ướt và mùi cỏ cháy từ những cánh đồng xạ Nó vắt ngang trời chiều những dải mây màu mỡ gà và nhuộm Mặt trời đỏ ối. Nó đốt những ngọn nến nhỏ đỏ rực trên bờ rào tóc tiên. Nó vung vãi khắp nơi những cuộn gai nhỏ vừa nhám vừa thô rát. Nó thò chân xuống nước làm dòng sông sôi lên, chuyển dần sang màu tím với những con sóng nhỏ tựa những vảy đồng lấp lánh. Nó đứng chụm chân trên thành lan can, huýt sáo lanh lảnh làm giật mình lũ sẻ con. Nó chạy ào vào trong vườn, đùa nghịch thô bạo với những bông hoa làm chúng tím mặt giận dữ. Rồi nó thò chiếc mũi cà chua và mái tóc hung bù xù qua cửa sổ, thao láo mắt ngạc nhiên khi cậu bé từ chối không đi chơi với nó mà đến ngồi bên bàn học.Mải vui chơi nó quên mất rằng nó sắp phải ra đi. Còn cậu bé ấy phải chuẩn bị bài vở cho một năm học mới, bắt đầu từ mùa thu. 2000Hết Mục lục Mùa của năm Mùa của năm Nguyễn Thị Châu GiangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 6 năm 2004
Nguyen Thi Chau Giang Season of the year Autumn comes with a small basket filled with gold dust and honey in its hand. It flies over the tree tops on the riverbank, scattering gold dust on the thin leaves. It swooped into the water and played with the small waves, scattering golden drops of water. It threw into the clear blue sky small clusters of white clouds with golden threads. It sprinkled into the air the sweet taste of autumn dew that drenched my hair. It tied red bows across the golden hair of the forests and lit bright fires at night. In the early morning, she wore a smoky silk scarf, invited the nightingale to sit on the rotten wooden bars leading to the river, singing a love song praising the dawn with beautiful pink flowers. At night, it installs countless blue crystal beads high in the sky. Finally, it climbed onto the windowsills, using the tiny golden key to open the doors of the light blue rooms to wake up the yellow pyrethrum. When the yellow dust and sweet nectar in the basket were exhausted, it climbed onto the flower. The canary woven with golden thread, waved its small hands still covered in gold dust and flew away. At that time, Winter also flew over on a sheep with spongy wool and smooth white wings. The white jade bells hanging around its neck emitted clear sounds. First, Winter came and sat on the treetops, gently plucking each golden leaf and releasing it into the air. Until the entire forest was left with only bare, spindly branches, it began to apply a thick layer of white powder onto the dark, cracked skin of the tree. It pulled large clouds of cotton down from the blue-gray sky to cover the wooden rooftops and small roads with white. It breathed into the air its cold breath and the faint taste of snow. It blew light gray smoke that blurred the glass windows and placed fresh white snowflakes on the steps. It uses a crystal magic wand to turn river water into a giant white mirror. One day, he and Gio and the children played snowballs, throwing clouds of white dust all over their clothes. Sitting sad late at night, he used pieces of glass to cut small silver rays of light into the sky. Finally, it finished its work, using a gold saw and a silver awl to carve patterns on the transparent ice clinging to the tree. When it had finished everything, it asked the Sun to call Spring to come. and leave. Spring comes at night, sitting on a pastel cherry blossom with handrails made of green vines. In the dark of night, it secretly plants green buds on the tree. Its warm smile melts the ice and snow, turning them into small streams flowing over the smooth green grass. He used a blue silk scarf to wipe away the snow flakes still clinging to the glass pane. It smashed the small jade hammer on the surface of the river, causing the bright mirror to break into iridescent pieces. It spread a green scarf dotted with yellow flowers on the wild grassland. It threw sweet incense drops into the air and hung in the sky a pale blue moon. It picks for the gardens Mother Earth's most brilliant flowers and ties fragrant bunches of Rosehips to wooden fences. Its gentle singing awakens the sleepy cherry buds on the riverbank. When the Cherry petals fall, it gently pushes them to float on the blue water like small pink boats. Before Spring has left, Summer has eagerly rushed forward. Summer stood on a ball of red sparks. Flames shot out like fireworks, making the sky shine brightly. It brings to the air the humid heat and the smell of burning grass from the musk fields. It crosses the afternoon sky with strips of fertile clouds and dyes the Sun red. It lit small red candles on the fairy hair hedge. It scattered small rolls of thorns that were both rough and rough. It stuck its feet into the water, causing the river to boil, gradually turning purple with small waves like sparkling copper scales. It stood with its feet together on the railing, whistling sharply, startling the baby sparrows. It ran into the garden and played roughly with the flowers, making them turn purple and angry. Then he stuck his tomato nose and messy red hair through the window, eyes widening in surprise when the boy refused to go out with him and instead came to sit at the desk. He was so busy having fun that he forgot that he was about to go out. Go. And that boy has to prepare his homework for a new school year, starting in the fall. 2000 End Table of contents Season of the year Season of the year Nguyen Thi Chau GiangWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: may4phuong.net Uploaded by friend: mickey on: June 5, 2004
Nguyễn Phước Huy Mùa Gió Cuối Gió bấc lạnh ríu người lùa qua cái khe cửa ngôi nhà tranh liêu xiêu của cái xóm nghèo Bến Củi, Thùy kéo cái mảnh vải cuối cùng trên người mình che lại cái thân tan nát sau một đêm hiến cho thằng cha chủ tịch Huyện, rồi cô lại tiếp tục lấy cái chăn cuộn tròn người khóc hưng hức trong cái đêm dài đăng đẵng. Tía nó biểu “tiếng ai khóc vậy bay”, cô cắn môi mình, nuốt ực một cái rõ đắng, rõ cay, rồi nói “đâu có ai đâu tía, tía ngủ tiếp đi”. … Ông tư Hạnh tía cô bị mù. Cái gian nhà tranh mà hai tía con sống nằm dọc theo con sông cũng đủ nhìn thấy cái tiền đồ của gia đình cô. Hằng ngày như bao người dân khác ở cái xóm Bến Củi, quần quật đốn cây, đốn nứa, bạch đàn,… làm củi cho người lái buôn xứ khác đến đây trao đổi mua bán. Đồng tiền ít ỏi, chỉ có cái là sức của con người ta bỏ ra thì nhiều, nào là đốn, chặt, chẻ, phơi,… rồi cái tràm cũng quằn quại đau xót, cái dãy nứa như rũ rượi thoảng buồn, tụi bạch đàn liêu xiêu giữa gió gào thét, ừ, biết thế, thì biết vậy, chứ làm sao nữa bây giờ, chẳng lẽ chịu chết đói, chết rét vì nghèo sao. Má Thùy chết trong một cơn giông bão, tía cô mù vì cái chứng sốt độc đoán nào đó mà có chút tiền cô cũng không thể nào kiếm được cho tía đi bệnh viện, còn cô, ôm trong mình cái gánh nặng ghì ép cái sức con gái, chống chèo cùng với cái đất nghèo nàn của xóm Bến Củi. Đời là vậy, ai biết được cái gì nó muốn đến và cái gì nó muốn đi. Người dân xóm Bến Củi sợ đến mức ghét cay ghét đắng cái chữ nghèo, cái chữ đeo bám cuộc sống của họ từ đời này sang đời khác, những người đến đây chỉ là những tên lái buôn kèo dừa với củi, hay mấy ông thợ đo đất dọc dài mà chẳng ai trong đây biết là cái mục đích của mấy ổng là gì nữa. Mà ngộ lạ ở đời, cứ thấy mấy ổng là người người trong xóm cứ rợn cười bảo nhau “chắc mấy ổng xây cái gì đó ở đây, chắc sắp đổi đời rồi bà con”. Hy vọng, ừ thì hy vọng, hy vọng có phải tốn tiền đâu mà lại không hy vọng nhỉ. Còn người ra đi thì nhiều, chắc tại do sợ quá mà đi, cũng có thể do đủ tiền rồi, ở đây làm gì, kiếm chỗ nào đó để đổi cái đời gắn với họ nghèo đeo bám quanh năm suốt tháng. Mà lạ ở chỗ, ông Tư không chịu mình đi, cũng không chịu bỏ cái mảnh đất chưa đầy hai công ruộng này. Cũng phải, tiền đâu mà đi, đường đâu mà tới… Ông chủ tịch Huyện tên gì đó tận năm chữ cái, người ta gọi ổng là ông Quyền Chánh, ổng đến cái đất xóm củi này cách đây chừng hai tháng, rồi sau đó người ta thấy ổng cứ ve vãn vô cái nhà cô Thùy, ai cũng nhìn vô đó, người nói “chắc ổng mê gái nhà Tư Hạnh”, người nói “nhà Tư Hạnh sắp đổi đời”, cũng có người dèm pha “Tư Hạnh chắc là tía của thằng cha đó”… Đời mà, sao cấm được người ta nói gì. Sáng đó ông Quyền Chánh cầm một xấp mấy tờ giấy có dấu mộc đỏ tròn lỏm nằm dưới các trang giấy, đưa cho Thùy, khiếp nỗi là cô có biết con chữ bẻ đôi nào đâu mà đọc với chả ký. Ổng bảo cô ấn chỉ vào và chẳng nói câu nào rời đi khỏi nhà cô không thèm cho một câu chào hỏi. Ngày đó là ngày đẹp trời, nắng vàng rớt xuống nhành hoa dừa rồi vương lên mái tóc cô gái đang ngồi chẻ củi, cái ánh mắt trong veo của Thùy xóa nhạt đi cái màu của dòng sông lác đác những nhánh hoa dừa đang trôi man mác. Nụ cười của Thùy xé hồn cả cơn gió bay thoảng qua đây, chạnh lòng gió vờ lặng lẽ. Đẹp. Còn cái đẹp của Thùy và cái đẹp đơn chất của vùng quê nghèo xóm củi đâu hơn đâu, đâu mộc mạc hơn đâu, thì tôi không thể nào khẳng định. “Tôi có một vài chuyện muốn nói với tía con em đây”. Như một viên đá to ném xuống mặt hồ phẳng lặng làm tan đi cái không gian yên tĩnh đến rợn người, ông Quyền Chánh cầm một xấp giấy tờ, lượn qua lượn lại trước mặt của Thùy, giọng đầy quyền lực. “Tía tôi đang bệnh, có gì ông cứ nói, được tôi thưa, mời ông vô nhà”. “Không cần đâu, tôi nói ở đây luôn cho tiện”. Trời còn chừa những tên ác quỷ và lầm cho đầu thai thành kiếp người gian ác, cái tên Quyền Chánh gì đó đòi tịch thu đất nhà cô vì đây là đất của một tên cai quản nào đó mà cô chưa từng nghe tên đến. Tía bệnh, cô không biết ông nghe tin này xong rồi mọi chuyện như thế nào nữa, ông đã chịu quá nhiều đau khổ ở cái đất Bến Củi, cũng đã quá nhiều sợi bạc thế sợ đen để mà đếm ra cái ngày cuối cùng chẳng còn bao lâu nữa mà sống. Nhưng theo lời tên Chánh thì nếu cô không chấp nhận thì tía cô phải ngồi tù. Làm gì bây giờ, lý hả? biết nói gì mà lý. Kiện à? Quan niệm này rất lạ lùng, vậy sao? Van xin! Cô để cây dao chặt củi sang một bên, quỳ xuống và van xin ông Chánh một cách thảm thiết. Ừ, nhục chịu đủ rồi, thêm tí nữa cũng chẳng sao, thương là thương cho tía kìa, tía già lắm rồi, tù ngục ư? Nó như một cơn ác mộng.Rồi van xin cũng không được, cô chỉ muốn cầm cái cây dao dài thượt chém cho ông Chánh một nhát, nhưng điều gì đó đã cản lại cái sức mạnh đó của cô. Sau đó ông ta hẹn cô tối sẽ đến, để giải trình cái việc điên rồ mà bản thân cô cũng chẳng biết là tại sao và vì cái gì nữa… … Cô cắn tấm chăn mình đang đắp, ngấu nghiến như cắn xé một thứ gì đó thật đáng sợ, đời mà, đôi khi cũng chẳng biết cái gì đang diễn ra với mình, cảm giác như xé toạt tâm hồn của Thùy, rồi chọc sâu vào trái tim còn quá thơ ngây khờ dại. Để tỉnh ra rồi, cô vui, vui gì cô có lẽ đã giữ được miếng đất cho tía, nhưng đau, đau vô cùng, đau về thể xác lẫn tâm hồn. Thời gian sau đó người ta chỉ trông thấy ông già Tư Hạnh lủi thủi một mình trong gian nhà tranh lơ xơ lác xác, cô Thùy biến mất tự khi nào mà chẳng ai có thể nào đoán ra. Người ta chỉ biết, ông già sống, vật vờ như một bóng ma, thui thủi một mình như đang chết, xóm có cháo mang cháo, có khoai mang khoai, nhưng chưa bao giờ ông nhận của ai hết. Vài năm sau đó, mùa gió bấc thổi về bên cái xóm Bến Củi trải dài mùi dừa hưng hức, lâu lâu cái mùi bạch đàn xộc vào mũi của mấy cụ già hắt hơi trong tiếng rét của gió bấc liêu xiêu. Cái xóm không còn nghèo như xưa, chỉ có gian nhà tranh của ông Tư Hạnh là còn mái lá, bóng dáng người phụ nữ dắt đứa con về trong tiếng gáy lưa thưa của tụi gà trong xóm. Nén nhang hình như lâu lắm mới được thắp lên trong cái mái nhà tranh xơ xác, người ta nói người đàn bà đó đã quỳ và khóc lâu lắm, khóc đến nhạt cả một vùng trời gió bấc. Cái mùi bạch đàn nung lên hăng hắc làm rớt nước mắt của người trong vùng. Rồi từ đó, không còn ai thấy người nào quay về gian nhà đó nữa… “Có những sự hy sinh để đánh đổi lấy hạnh phúc, có cả những sự hy sinh để đánh đổi lấy hạnh phúc chỉ một phần, hạnh phúc đâu dễ kiếm, nhưng nó lại dễ để kiến tạo ra, cốt yếu là kiến tạo như thế nào và bao lâu mà thôi!” NPH Mục lục Mùa Gió Cuối Mùa Gió Cuối Nguyễn Phước HuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 12 năm 2009
Nguyễn Phước Huy Mùa Gió Cuối Gió bấc lạnh ríu người lùa qua cái khe cửa ngôi nhà tranh liêu xiêu của cái xóm nghèo Bến Củi, Thùy kéo cái mảnh vải cuối cùng trên người mình che lại cái thân tan nát sau một đêm hiến cho thằng cha chủ tịch Huyện, rồi cô lại tiếp tục lấy cái chăn cuộn tròn người khóc hưng hức trong cái đêm dài đăng đẵng. Tía nó biểu “tiếng ai khóc vậy bay”, cô cắn môi mình, nuốt ực một cái rõ đắng, rõ cay, rồi nói “đâu có ai đâu tía, tía ngủ tiếp đi”. … Ông tư Hạnh tía cô bị mù. Cái gian nhà tranh mà hai tía con sống nằm dọc theo con sông cũng đủ nhìn thấy cái tiền đồ của gia đình cô. Hằng ngày như bao người dân khác ở cái xóm Bến Củi, quần quật đốn cây, đốn nứa, bạch đàn,… làm củi cho người lái buôn xứ khác đến đây trao đổi mua bán. Đồng tiền ít ỏi, chỉ có cái là sức của con người ta bỏ ra thì nhiều, nào là đốn, chặt, chẻ, phơi,… rồi cái tràm cũng quằn quại đau xót, cái dãy nứa như rũ rượi thoảng buồn, tụi bạch đàn liêu xiêu giữa gió gào thét, ừ, biết thế, thì biết vậy, chứ làm sao nữa bây giờ, chẳng lẽ chịu chết đói, chết rét vì nghèo sao. Má Thùy chết trong một cơn giông bão, tía cô mù vì cái chứng sốt độc đoán nào đó mà có chút tiền cô cũng không thể nào kiếm được cho tía đi bệnh viện, còn cô, ôm trong mình cái gánh nặng ghì ép cái sức con gái, chống chèo cùng với cái đất nghèo nàn của xóm Bến Củi. Đời là vậy, ai biết được cái gì nó muốn đến và cái gì nó muốn đi. Người dân xóm Bến Củi sợ đến mức ghét cay ghét đắng cái chữ nghèo, cái chữ đeo bám cuộc sống của họ từ đời này sang đời khác, những người đến đây chỉ là những tên lái buôn kèo dừa với củi, hay mấy ông thợ đo đất dọc dài mà chẳng ai trong đây biết là cái mục đích của mấy ổng là gì nữa. Mà ngộ lạ ở đời, cứ thấy mấy ổng là người người trong xóm cứ rợn cười bảo nhau “chắc mấy ổng xây cái gì đó ở đây, chắc sắp đổi đời rồi bà con”. Hy vọng, ừ thì hy vọng, hy vọng có phải tốn tiền đâu mà lại không hy vọng nhỉ. Còn người ra đi thì nhiều, chắc tại do sợ quá mà đi, cũng có thể do đủ tiền rồi, ở đây làm gì, kiếm chỗ nào đó để đổi cái đời gắn với họ nghèo đeo bám quanh năm suốt tháng. Mà lạ ở chỗ, ông Tư không chịu mình đi, cũng không chịu bỏ cái mảnh đất chưa đầy hai công ruộng này. Cũng phải, tiền đâu mà đi, đường đâu mà tới… Ông chủ tịch Huyện tên gì đó tận năm chữ cái, người ta gọi ổng là ông Quyền Chánh, ổng đến cái đất xóm củi này cách đây chừng hai tháng, rồi sau đó người ta thấy ổng cứ ve vãn vô cái nhà cô Thùy, ai cũng nhìn vô đó, người nói “chắc ổng mê gái nhà Tư Hạnh”, người nói “nhà Tư Hạnh sắp đổi đời”, cũng có người dèm pha “Tư Hạnh chắc là tía của thằng cha đó”… Đời mà, sao cấm được người ta nói gì. Sáng đó ông Quyền Chánh cầm một xấp mấy tờ giấy có dấu mộc đỏ tròn lỏm nằm dưới các trang giấy, đưa cho Thùy, khiếp nỗi là cô có biết con chữ bẻ đôi nào đâu mà đọc với chả ký. Ổng bảo cô ấn chỉ vào và chẳng nói câu nào rời đi khỏi nhà cô không thèm cho một câu chào hỏi. Ngày đó là ngày đẹp trời, nắng vàng rớt xuống nhành hoa dừa rồi vương lên mái tóc cô gái đang ngồi chẻ củi, cái ánh mắt trong veo của Thùy xóa nhạt đi cái màu của dòng sông lác đác những nhánh hoa dừa đang trôi man mác. Nụ cười của Thùy xé hồn cả cơn gió bay thoảng qua đây, chạnh lòng gió vờ lặng lẽ. Đẹp. Còn cái đẹp của Thùy và cái đẹp đơn chất của vùng quê nghèo xóm củi đâu hơn đâu, đâu mộc mạc hơn đâu, thì tôi không thể nào khẳng định. “Tôi có một vài chuyện muốn nói với tía con em đây”. Như một viên đá to ném xuống mặt hồ phẳng lặng làm tan đi cái không gian yên tĩnh đến rợn người, ông Quyền Chánh cầm một xấp giấy tờ, lượn qua lượn lại trước mặt của Thùy, giọng đầy quyền lực. “Tía tôi đang bệnh, có gì ông cứ nói, được tôi thưa, mời ông vô nhà”. “Không cần đâu, tôi nói ở đây luôn cho tiện”. Trời còn chừa những tên ác quỷ và lầm cho đầu thai thành kiếp người gian ác, cái tên Quyền Chánh gì đó đòi tịch thu đất nhà cô vì đây là đất của một tên cai quản nào đó mà cô chưa từng nghe tên đến. Tía bệnh, cô không biết ông nghe tin này xong rồi mọi chuyện như thế nào nữa, ông đã chịu quá nhiều đau khổ ở cái đất Bến Củi, cũng đã quá nhiều sợi bạc thế sợ đen để mà đếm ra cái ngày cuối cùng chẳng còn bao lâu nữa mà sống. Nhưng theo lời tên Chánh thì nếu cô không chấp nhận thì tía cô phải ngồi tù. Làm gì bây giờ, lý hả? biết nói gì mà lý. Kiện à? Quan niệm này rất lạ lùng, vậy sao? Van xin! Cô để cây dao chặt củi sang một bên, quỳ xuống và van xin ông Chánh một cách thảm thiết. Ừ, nhục chịu đủ rồi, thêm tí nữa cũng chẳng sao, thương là thương cho tía kìa, tía già lắm rồi, tù ngục ư? Nó như một cơn ác mộng.Rồi van xin cũng không được, cô chỉ muốn cầm cái cây dao dài thượt chém cho ông Chánh một nhát, nhưng điều gì đó đã cản lại cái sức mạnh đó của cô. Sau đó ông ta hẹn cô tối sẽ đến, để giải trình cái việc điên rồ mà bản thân cô cũng chẳng biết là tại sao và vì cái gì nữa… … Cô cắn tấm chăn mình đang đắp, ngấu nghiến như cắn xé một thứ gì đó thật đáng sợ, đời mà, đôi khi cũng chẳng biết cái gì đang diễn ra với mình, cảm giác như xé toạt tâm hồn của Thùy, rồi chọc sâu vào trái tim còn quá thơ ngây khờ dại. Để tỉnh ra rồi, cô vui, vui gì cô có lẽ đã giữ được miếng đất cho tía, nhưng đau, đau vô cùng, đau về thể xác lẫn tâm hồn. Thời gian sau đó người ta chỉ trông thấy ông già Tư Hạnh lủi thủi một mình trong gian nhà tranh lơ xơ lác xác, cô Thùy biến mất tự khi nào mà chẳng ai có thể nào đoán ra. Người ta chỉ biết, ông già sống, vật vờ như một bóng ma, thui thủi một mình như đang chết, xóm có cháo mang cháo, có khoai mang khoai, nhưng chưa bao giờ ông nhận của ai hết. Vài năm sau đó, mùa gió bấc thổi về bên cái xóm Bến Củi trải dài mùi dừa hưng hức, lâu lâu cái mùi bạch đàn xộc vào mũi của mấy cụ già hắt hơi trong tiếng rét của gió bấc liêu xiêu. Cái xóm không còn nghèo như xưa, chỉ có gian nhà tranh của ông Tư Hạnh là còn mái lá, bóng dáng người phụ nữ dắt đứa con về trong tiếng gáy lưa thưa của tụi gà trong xóm. Nén nhang hình như lâu lắm mới được thắp lên trong cái mái nhà tranh xơ xác, người ta nói người đàn bà đó đã quỳ và khóc lâu lắm, khóc đến nhạt cả một vùng trời gió bấc. Cái mùi bạch đàn nung lên hăng hắc làm rớt nước mắt của người trong vùng. Rồi từ đó, không còn ai thấy người nào quay về gian nhà đó nữa… “Có những sự hy sinh để đánh đổi lấy hạnh phúc, có cả những sự hy sinh để đánh đổi lấy hạnh phúc chỉ một phần, hạnh phúc đâu dễ kiếm, nhưng nó lại dễ để kiến tạo ra, cốt yếu là kiến tạo như thế nào và bao lâu mà thôi!” NPH Mục lục Mùa Gió Cuối Mùa Gió Cuối Nguyễn Phước HuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 12 năm 2009
Trầm Tích Mùa Hoa Gạo Tháng Ba Bây giờ đã cuối tháng ba, ngày xưa....mùa hoa gạo đã thắp lửa một trời và mưa bụi giăng mờ trên mái phố. Hạ len lén trở về trong khoảnh khắc vu vơ, cô bạn cũ vào Nam 2 năm nay bất chợt chiều nay online, thẩy vào Y!M bốn câu thơ không nhớ của tác giả nào: "Tiếng sấm đầu tiên gọi hạ quay về Mây huyền thoại che vần trăng khép mở Chú ve lang thang đi tìm nắng đỏ Gió ngang chiều cho hoa cỏ rối bay..." - Hạ về rồi đó, nhớ gì không?" - Ừ...nhớ, hôm nay là sinh nhật....lại buồn nữa à? - Ừ..nhớ quá Ly ơi.. - Hai năm qua rồi...đừng đau lòng nữa.. - Được sao..? Câu hỏi bất chợt đến nao lòng. Cánh bướm phượng đỏ thắm đã khô vẫn còn ép trong trang sách. Vườn chiều ngày ấy tiếng guitar vẫn chờ bước chân. Thời gian cứ ngại ngần đi qua, cánh bằng lăng tím ngày ấy trở về trong thoáng chốc...tím một trời bâng khuâng. Hoa gạo lại trở về cháy rực nỗi niềm trong đáy mắt sâu...đỏ rực một trời tháng ba trong ký ức. Thổi nhạc vào vườn chiều xao xác lá để nghe giai điệu của mùa đang chuyển mình run rẩy. Mưa thoảng về..xao xác kỉ niệm xưa. Đôi lúc thèm trở về cái ngang ngang tàng tàng của mình ngày xưa, thèm chút bụi bặm phớt đời của cái tuổi "bẻ gãy sừng trâu"....hất mái tóc dài nhìn bọn con trai đồng trang lứa bằng đôi mắt nghênh ngang và cái tính ngang bướng.... Trăng năm ấy thật tròn nhưng buồn mênh mang khi cô gái quay bước rời xa, để lại sau lưng ánh mắt lạnh trên phiến đá nghĩa trang. Những ngày ấy Hà Nội lất phất mưa phùn, không gian như vọng lại bản nhạc bên vườn se sắt niềm luyến tiếc. Anh ra đi trong một chiều hoa gạo thắp đỏ khoảng trời, mưa buồn rả rích rơi. Anh ra đi không một lời từ biệt với cô gái, chuyến xe về xứ núi mây mù che phủ mang anh đi trong lặng thầm, trong nỗi xót xa của những người bạn và của cô gái. Vườn chiều vắng đi tiếng đàn dây, xao xác lá nhớ thanh âm, nốt nhạc buồn còn vọng lại những hồi bi ca. Thánh đường năm ấy vắng lặng tiếng chim, tiếng chuông ngân chỉ làm cô gái thêm đau lòng. Cô vội vã từ biệt Hà thành, tạm biệt những thân quen, từ giã ngôi nhà quen thuộc của đôi uyên ương mới cưới vào Sài thành nhộn nhịp xa lạ, với những nhịp sống ồn ào hơn để tìm quên hình bóng người yêu dấu. Mùi hoa sữa thơm trên tóc cô từ bàn tay anh cài hôm nào vẫn còn thoang thoảng, ánh mắt cô từ bao giờ đã u uẩn buồn.... Mọi thứ như chiếc cốc pha lê ai vô tình đánh rơi trên thềm đá, mùa hoa gạo lại về và cô ấy lại nhớ hình bóng xưa...Lặng lẽ ngắm chiều buông bên cửa sổ cô gái thì thầm qua headphone với tôi: - Mình cứ sống trong kỉ niệm mãi, chúng cứ níu chặt hồn mình... - Thoát ra đi, đừng để quá khứ như chiếc bóng hoang tàn khuynh đảo cuộc sống - Chúa ơi....giúp mình với, dư âm tái tê khắc nghiệt quá... - Anh ấy không muốn thấy Chi buồn mãi thế này đâu, anh ấy sẽ không an lành - Mình biết....đôi lúc lại cứ ảo tưởng bước chân anh ấy trở về khi tháng ba ra đi mùa hoa gạo sẽ rực rỡ... - Anh ấy luôn bên Chi mà, mình tin là thế - Đôi lúc thấy cuộc sống này tẻ nhạt quá Ly à khi không có anh ấy - Ừ...mình hiểu... Tiếng thở dài của đầu dây bên kia nghe não nề như ngày mưa gió bấc thổi về năm xưa. Tôi hiểu niềm đau khắc dấu trong lòng cô gái, mãi mãi khó phai - Mùa này Hà Nội chúng mình vẫn mưa Ly nhỉ? - Ừ...mình nhớ là vậy... - May quá Sài thành chưa mưa, nếu không mình sẽ không thể chịu đựng nổi, tháng trước mình định ra Hà Nội viếng mộ anh ấy ....nhưng rồi thôi...sợ cảm giác... - Ừ...mình hiểu... - Vào giáo đường nước mắt mình lại rơi...chỗ quỳ xa lạ chỉ riêng một mình mình làm dấu thánh... - Ừ...mình hiểu... Mưa rồi sẽ rơi, mong rằng mưa sẽ mang đi trong cô gái ấy nỗi buồn u uẩn trong khoé mắt đa sầu. Hoa gạo thắp lửa cuối tháng ba cháy thành tro nỗi nhớ, bay theo làn khói buồn cho linh hồn con chiên chúa an lành. 30/3/06 Trầm Tích Mục lục Mùa Hoa Gạo Tháng Ba Mùa Hoa Gạo Tháng Ba Trầm TíchChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Trinhnu.netĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2006
Sediment Rice Flower Season in March Now it's the end of March, in the past....the rice flower season lit up the sky and the rain and dust spread on the street roofs. Ha sneaked back in an aimless moment. An old friend who had been in the South for 2 years suddenly went online this afternoon and posted four lines of poetry on Y!M that she couldn't remember by the author: "The first thunder called me back to the Clouds." The legend covers the open and closed moon The cicada wanders in search of the red sun. The afternoon wind makes the flowers and grass fly..." - Summer is here, remember?" - Yes... remember, today is your birthday .... are you sad again? - Yes.. I miss you so much, Ly.. - It's been two years... don't be sad anymore.. - Okay..? The question suddenly made my heart flutter The dried crimson is still pressed into the book's pages. The guitar's sound still waits for footsteps in the garden that afternoon. The rice flower returns to burn with joy in the depths of my eyes... the bright red sky of March in my memory. Blowing music into the garden in the afternoon, rustling the leaves to hear the rhythm of the changing season. .ruining old memories. Sometimes I long for my old arrogant self, longing for a bit of the lifeless dust of the age of "breaking buffalo horns"... flipping my long hair and looking at the boys in the field. her age with her unruly eyes and stubborn personality.... The moon that year was full but incredibly sad when the girl turned and walked away, leaving behind her cold eyes on the cemetery stone. In those days, Hanoi was drizzling, the space seemed to echo the music in the garden filled with nostalgia. He left in an afternoon where rice flowers lit up the sky red, and sad rain fell. He left without saying goodbye to the girl. The car ride back to the cloud-covered mountain country took him away in silence, in the grief of his friends and the girl. The afternoon garden is deserted by the sound of string instruments, the rustling leaves remember the sound, the sad notes still echo the tragic scenes. The cathedral that year was empty of birds, and the ringing of the bell only made the girl's heart ache more. She hastily said goodbye to Hanoi, said goodbye to her familiar friends, left the familiar home of the newlyweds and entered a strange, bustling Saigon with a noisier pace of life to find and forget the image of her beloved. The fragrant scent of milk flowers in her hair from his hand still lingered, her eyes had always been gloomy and sad.... Everything was like a crystal cup someone accidentally dropped on the stone steps in the summer. The rice flowers came back and she remembered the old image... Quietly watching the sunset by the window, the girl whispered through the headphone to me: - I keep living in memories forever, they keep holding my soul... - Get out, don't let the past be like a desolate shadow overshadowing your life - God....help me, the after effects are so harsh... - He doesn't want to see Chi sad like this forever Wherever he is, he won't be safe - I know....sometimes I just fantasize about his footsteps returning when March passes, the rice flower season will be brilliant... - He's always with Chi, I I believe so - Sometimes I feel like this life is so boring, Ly, without him - Yes... I understand... The sigh on the other end of the line sounded as heavy as a rainy day when the wind blew back to the past. . I understand the pain engraved in the girl's heart, it will never fade away - We still have rain in Hanoi this season, right? - Yes...that's what I remember... - Luckily it hasn't rained in Saigon yet, otherwise I wouldn't have been able to bear it. Last month I planned to go to Hanoi to visit his grave...but then I gave up... .afraid of feeling... - Yes...I understand... - When I entered the church, my tears fell again...the strange kneeling place where I was the only one making the sign of the cross... - Yes...I understand... The rain will fall, hopefully the rain will take away the sadness in that girl's melancholy eyes. Rice flowers lit at the end of March burn into ashes of nostalgia, flying with the smoke of sadness to bring peace to the soul of the Lord's sheep. March 30, 2006 Tram Tich Table of contents Rice Flower Season in March Rice Flower Season in March Tram TichWelcome you to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Trinhnu.net Posted by friend: Ct.Ly on: July 3, 2006
Phương Thúy Mùa Hạ Cuối Cây phượng ven đường đã cháy lên một màu rực lửa, báo hiệu một mùa hè nữa lại đến. Em đang lang thang như một người vô định trong khúc hát ngân vang da diết và tha thiết của những chú ve sầu ảo não. Một tháng nữa, em sẽ ra trường và cũng sẽ chẳng còn là cô sinh viên bé bỏng, thơ ngây của ngày nào. Khi ấy, tất cả sẽ lùi vào dĩ vãng. Dòng thời gian vô tình lướt qua như dòng người trên đường trôi qua em hờ hững và lạnh nhạt. Kỷ niệm, hình ảnh của anh và em ngày trước nhập nhòa trong ký ức. Em cứ tưởng mình đã quên nhưng …em vẫn nhớ. Người ta không thể sống trong quá khứ, vâng đúng thế, nhất là cái quá khứ không tốt đẹp nhưng tìm quên nó đâu phải là chuyện đơn giản. Em đã từng tìm quên và cũng đã từng phải nhớ. “Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm…” phải chăng là như thế? Hai năm, liệu anh có còn nhớ không? Nụ cười của anh sao mà trở nên chua chát quá, cay đắng quá. Anh chào em như chào một người bạn bình thường vô tình gặp. Phải chăng trong anh, em chỉ còn là một dấu chấm nhỏ nhoi và mờ nhạt? Người ta sao mà dễ quên quá. Anh còn nhớ anh đã hứa gì không? Hứa, xin hãy cố mà quên. Những ai đã từng ấp ủ, từng hy vọng thì hãy cố mà quên. Công viên chiều nay dường như lặng lẽ. Em độc hành trên đôi chân của một kẻ lãng du. Cố ý hay vô tình, em dừng chân nơi ghế đá, nơi có cây phượng già mà ngày xưa em và anh đã từng khắc lên đó chi chít tên anh và cả tên em. Đó cũng là nơi mà anh đã trao cho em một chùm hoa phượng vĩ cuối mùa, trước khi anh đi xa học … Bàn tay em chạm nhẹ vào thân cây, sờ nhẹ lên những vết khắc. Ôi, thời gian! Hai năm, dòng thời gian vô tình đã nhẹ nhàng xoá đi tất cả. Vết khắc ngày xưa, nay chỉ còn là những vết sẹo lồi lõm trên thân cây. Hai năm thoáng qua mau chóng nhưng cũng đủ để lại những vết hằng trên thân cây cũng như trong trái tim bé bỏng và khờ khạo của em. Bóng tối lấy đầy khoảng không trước mặt, em ngẩng lên … sững sờ. Anh và một người nữa – một cô gái xinh xắn đang tươi cười bên anh, một cái cười ngạo nghễ của những người chiến thắng. Anh im lặng nhìn thẳng vào mắt em, trong mắt anh đong đầy lời giải thích. Em mím môi gật đầu chào rồi lặng lẽ đơn độc ra đi. Em đi nhanh như chạy. Phải em không đủ sức đối đầu nên phải trốn chạy? Trốn chạy ánh mắt anh và cả nụ cười ngạo nghễ kia đang từng bước đuổi theo. Tất cả đã quá đủ để cho em nhận ra rằng mình quá ngốc và quá ảo tưởng. Nồi niềm trông mong của em trong hai năm nay kết thúc như thế, còn gì cay đắng và chua xót hơn thế chăng? Những giọt lệ thi nhau rơi thấm qua bờ môi mặn chát. Đã đến lúc em phải nếm thử vị mặn của tình đời … Nhưng không, em không thể gục ngã và vật vã như thế. Ánh hào quang của tương lai đang chờ bước chân em. Em không thể nào quẳng tương lai mình vào một xó xỉnh tối đen của quá khứ được. Em phải quên và nhất định phải quên, như quên hẳn đi một mùa hạ của hai năm về trước, mùa hạ cuối cùng của cả anh và em. Phương Thúy Mục lục Mùa Hạ Cuối Mùa Hạ Cuối Phương ThúyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Phuong Thuy Last Summer The roadside phoenix tree has burned a fiery color, signaling the arrival of another summer. I am wandering like an aimless person in the sad and passionate song of the depressed cicadas. In one month, I will graduate and will no longer be the young, innocent student of those days. At that time, everything will disappear into the past. The flow of time accidentally passes by like a stream of people on the street passing by me indifferently and coldly. Memories and images of you and me from the past are blurred in my memory. I thought I had forgotten but...I still remember. People cannot live in the past, yes, especially the past that is not good, but forgetting it is not a simple matter. I have tried to forget and also had to remember. "When you try to forget, you remember more..." Is that so? Two years, do you still remember? Your smile has become so sour, so bitter. I greeted you like a normal friend I met by chance. Are you just a small and faint dot to me? How easy it is for people to forget. Do you remember what you promised? Promise, please try and forget. Those who have cherished and hoped for each other should try to forget. The park seemed quiet this afternoon. I walk alone on the feet of a wanderer. Intentionally or unintentionally, I stopped at the bench, where there was an old phoenix tree that once upon a time, you and I had engraved your name and my name on it. That's also where I gave you a bunch of Royal poinciana flowers at the end of the season, before I went away to study... Your hand gently touched the tree trunk, lightly touching the engravings. Oh, the time! Two years, the unintentional flow of time has gently erased everything. The old carvings are now just convex scars on the tree trunk. Two years passed quickly, but they were enough to leave scars on the tree trunk as well as in my small and naive heart. Darkness filled the space in front of me, I looked up... stunned. He and another person - a pretty girl were smiling next to him, an arrogant smile of winners. He silently looked straight into my eyes, his eyes filled with explanation. I pursed my lips and nodded in greeting then quietly left alone. I walk as fast as I run. Am I not strong enough to fight so I have to run away? Running away from his eyes and that arrogant smile that was chasing after him step by step. It was all enough to make me realize that I was too stupid and too delusional. My pot of hope for the past two years ended like that, what could be more bitter and bitter than that? Tears fell one after another and seeped through her salty lips. It's time for me to taste the salty taste of life... But no, I can't break down and struggle like that. The radiance of the future awaits your footsteps. I cannot throw my future into a dark corner of the past. I have to forget and definitely have to forget, like completely forgetting a summer two years ago, the last summer for both you and me. Phuong Thuy Table of contents Last Summer Last Summer Phuong ThuyWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Nguyễn Phương Liên Mùa hạ đã qua Anh còn nhớ, mùa hè năm ấy bão mưa nhiều, ký túc xá mênh mông nước đến hàng tuần. Hai khu nhà ở đối diện nhau qua một khoảng sân rộng và hàng nhãn um tùm. Từ cửa sổ tầng bốn bên kia, nàng thò đầu ra gọi: với- Anh Tuấn ơ... ơ... ơi!Anh cũng ngó ra, răng và mắt kính trắng cùng lấp lánh cười. Nàng giơ tay ra hiệu. Thế là anh vận soóc, bì bõm cho đôi cẳng chân gầy guộc rèn luyện cùng làn nước đục chứa hàng tỉ tỉ những sinh trung mà ba hôm nay, cực chẳng đã ngay cả bọn khoa sinh nổi tiếng cẩn trọng cũng phải nghiến răng lội xuống.Anh ra chợ mua một ít cá cơm khô, cà chua và dưa chuột cho đỡ tốn nước rửa. Khi quay về, nàng đã chờ sẵn dưới chân cầu thang, dúi vào tay anh chiếc xô (nàng có một thói quen xấu là thường thức khuya đọc và viết lách vớ vẩn nên thường ngủ qua giờ bơm nước buổi sớm). Và anh lại lọ mọ đi ra bể công cộng, xách một xô nước lên.Xô nước đủ cho nàng vừa đánh răng, rửa mặt, vo gạo, rửa cá, nấu canh. Anh vừa ăncơm, vừa nghe nàng đùa vui hay than phiền một điều gì đấy. Cá khô xào hành thật thơm, tuy hơi dai nhưng có vị ngọt đậm đà. Và anh suýt nữa muộn học. Còn nàng thì trốn học suốt những ngày mưa. Nàng viết giấy ốm rồi ngủ, đọc sách và làm thơ. Rồi lạihì hụi nấu cơm bữa chiều để chờ anh về.Anh nhìn qua những ô cửa kính. Tuyết trắng đến nhức lòng, chẳng thể tìm đâu ra một chút sắc xanh của cây lá.Mùa hè năm ấy cũng oi nồng. Những đêm mất điện không thể nào ngủ được, hai đứa đi lang thang. Sân thượng ký túc lồng lộng gió. Hai giờ sáng rồi, chỉ có anh và nàng. Sân thượng nhà bên kia, một tốp nam sinh viên đang ngồi uống rượu và đàn hát. Tiếng ghi ta bập bùng vang trong đêm khuya.Tóc nàng thơm mùi sả, và thân thể ngát hương mát rượi dưới sao trời....Phương trở vào, đưa cho anh một lá thư. Thư của nàng. Mười mấy ngàn một con tem,chắc nàng phải nhịn quà sáng cả tuần để gửi thư cho anh. Cặp mắt anh ánh lên mừng rỡ và đau xót. Phương dịu dàng và lặng lẽ quay ra, những bụi tuyết vương theo gót chân "Em nguyền rủa cái ngành Bưu điện tồi tệ luôn làm em thất lạc tin anh. Còn hai năm nữa cứ thế này thì chết mất Tuấn ạ! Em sắp xong luận văn rồi. "Con người như những dòng sông".... Phép biện chứng tâm hồn của Lép sao em thấy thấm thía lạ! Nhưng anh yên tâm, dòng sông em với anh sẽ mãi êm đềm, không có lúc dềnh sóng tràn bờ...Mẹ viết thư giục em chuẩn bị thu xếp để về ngay khi tốt nghiệp xong, mẹ đã nhờ cậu Hà xin cho em vào báo Tỉnh. ở Hà Nội khó lắm, kinh tế gia đình em có hạn. Còn em không muốn quăng quật để tự đánh mất mình, để làm anh đau. Sau này anh về nước mình sẽ tính. à, câu thơ cuối bài thơ tặng anh trước hôm đi, em đã sửa thành:"Hoàng hôn em chờ đợi tím chân trời"...Miền Trung bao giờ cũng nhiều nắng. Nhưng những ngày hè ấy nơi bến xe quê anh sao mà giội lửa. Hai đứa trầy trật mãi mới về tới Thạch Điền. Gương mặt bầu bình của nàng rám nắng, mái tóc bơ phờ, gót giày đỏ bụi. - Cha rất ưng em, Linh ạ! Cha bảo nếu mẹ còn sống, mẹ chắc cũng bằng lòng.Anh thì thầm vào tai nàng. Nàng cười rất rạng rỡ, mắt đen lung linh.Cũng chiều đó, thầy Phong gọi anh tới nhà:- Cơ hội này không phải ai cũng có được. Tôi biết em có một chút vương mắc tình cảm. Song Tuấn ạ, người đàn ông chân chính là biết đặt sự nghiệp lên trên tất cả. Tôi có lý của mình khi chỉ chọn em giữa hơn chục sinh viên xuất sắc nhất. Con Phượng nhà tôi cũng chỉ đi đợt này, anh em bảo nhau mà phấn đấu. Phượng dịu dàng lướt qua ly cà phê trên tay, chiếc áo ngủ rực rõ màu tuyết trắng và phảng phất hương tuy líp ở trong một cuốn sách nào.- Phượng ơi, anh xin em.... Chúng ta hãy tạm thời bỏ đi... sau này về nước rồi hẵng hay,anh sợ cha anh....Phượng nhìn sâu vào đáy mắt anh, cái nhìn bình thản:- Đây đâu phải là kết quả của lỗi lầm hả anh? Bố đã gọi điện sang đồng ý cho mình tổchức rồi, lại sẽ gửi thêm cả tiền nữa. Còn cha anh chắc sẽ đồng tình thôi.Và mỉm cười, dịu dàng đưa những ngón tay trắng hồng vuốt ve cái sinh linh hai thángtuổi dưới lớp váy ren bềnh bồng.Anh nhắm mắt. Nơi ngực nghẹn ứ.Những giọt máu hồng lặng lẽ rơi trên chiếc váy sản phụ, gương mặt tám xanh xao vàđiềm tĩnh bước vào căn phòng trắng....- "Không hiểu con của chúng mình mắt màu gì anh nhỉ? Đen như em hay tro sẫm như anh? Đêm hôm nọ em mơ thấy nó cứ nhìn em cười, nhưng hai đồng tử lại đỏ ứa một màu...".Nàng gục đầu trên vai anh, nhợt nhạt dưới sao trời. Anh xa xót ghì xiết đôi vai gầy.Ngày kia anh bay."Mày chỉ là một thằng khốn nạn... khốn nạn hơn những thằng khốn nạn khác vì mày có cái bằng phó tiến sĩ. Rồi mà xem, đến lúc có bằng Tiến sĩ mày sẽ còn khốn nạn....Rốt cục, khi tao khóc con Linh đã phải cười. Cái cười ấy mày mà nhìn thấy, chắc lúc chết sẽ không nhắm nổi mắt đâu, con ạ!...".Anh vò nát lá thư của cha, ném qua cửa sổ. Những con bồ câu loạn xạ bay đi.Tuyết vẫn trắng đến nhức lòng. Trong màu trắng ấy, anh nhìn thấy những giọt máu lặng lẽ rơi...- Gọi ba đi! Ba bế con chút nào!Anh ẵm con, săm soi nhìn vào mắt nó - lần thứ hàng ngàn rôi - Để xác định rõ đấy làmàu gì. Lúc nào anh cũng cảm giác như màu tro ấy mang những sắc đỏ.- Đến tháng 8 này mình về con sẽ cứng cáp hơn nhiều anh ạ! Anh chú ý chọn gỗ đóng thùng cho tốt và xem xét khi nhồi hàng, em mua nhiều đồ dùng lỉnh kỉnh dễ vỡ lắm! Nghe nói hàng Nga bây giờ về cảng Hải Phòng đều bị bật tung ra để kiểm, tệ thật! Nhưng em đã gọi điện trước cho anh Phú rồi, anh ấy sẽ ra tận nơi để thu xếp.Mình chỉ lo hỏng đồ thôi chứ cũng chẳng buôn gian bán lận gì mà sợ!Anh ậm ừ. Lòng nhói đau.Trở về căn phòng hai mươi bốn mét vuông, hai mảnh bằng Phó Tiến sĩ, hai bục giảngsong hành. Và đứa trẻ xinh đẹp mười sáu tháng không mang cặp mắt màu đỏ. Tất cảsẽ gói lại gọn ghẽ và vuông vức cuộc đời anh - giấc mơ của bao người.Hết thật rồi, thời quạt gió, cá khô và vừng lạc. Vĩnh biệt nhé, răng khểnh và mắt đen.Anh bồn chồn trước cửa phòng văn thư của trường. Đã một tuần nay anh chờ đợi từ lúc gửi thư đi.Tiếng gót giày lộp cộp. Mai xuất hiện, nháy mắt:- Chờ đợi mãi cuối cùng thư cũng tới!Anh cho chiếc phong bì vào cặp, luống cuống đến mức suýt làm rơi vỡ kính.Anh phóng xe vào ký túc. Những gương mặt sinh viên non nớt, xa lạ, nhạt mờ.Chỉ gốc cây này, chiếc ghế này là vẫn thế.Chiếc ghế đá vỡ mất một phần ba, vì thế nên buổi đầu tiên anh mới được ngồi sát bên nàng và cầm tay nàng...."Em đã quên anh rồi"Chỉ vẻn vẹn và giản dị như thế.Anh thờ thẫn đứng lên, chầm chậm bước.Những cánh phượng hồn lả tả dưới chân.Hết hè rồi mà sao còn nở mãi, phượng ơi?Nguyễn Phương Liên Mục lục Mùa hạ đã qua Mùa hạ đã qua Nguyễn Phương LiênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nguyen Phuong Lien Summer has passed I still remember, that summer there were many storms and rain, the dormitory was filled with water every week. The two residential areas face each other through a large yard and luxuriant longan rows. From the fourth floor window on the other side, she stuck her head out and called: "Mr. Tuan oh... oh... oh! He also looked out, his white teeth and glasses sparkling with a smile. She raised her hand to signal. So he put on shorts and pampered his skinny legs to practice in the turbid water filled with billions of billions of students, but these past three days, even the famous cautious students had to grit their teeth and wade in. .He went to the market to buy some dried anchovies, tomatoes and cucumbers to save water for washing. When she returned, she was waiting at the foot of the stairs, thrusting a bucket into his hand (she had a bad habit of staying up late reading and writing nonsense, so she often slept through the early morning pumping time). And he slowly went to the public pool and picked up a bucket of water. The bucket was enough for her to brush her teeth, wash her face, wash rice, wash fish, and cook soup. While eating, he heard her joking or complaining about something. Dried fish stir-fried with onions is very fragrant, although a bit chewy but has a rich sweet taste. And he was almost late for school. And she skips school all rainy days. She wrote a sick note, slept, read books and wrote poetry. Then they started cooking dinner to wait for him to return. He looked through the glass windows. The snow was so painfully white, I couldn't find a hint of green in the leaves. The summer that year was also hot. On nights when the power went out, it was impossible to sleep, so the two of us wandered around. The dormitory rooftop is windy. It's two o'clock in the morning, it's just him and her. On the other side of the terrace, a group of male students were sitting drinking and singing. The flickering sound of the guitar echoed in the dead of night. Her hair smelled of lemongrass, and her body smelled cool under the stars... Phuong came back in and gave him a letter. Her letter. Ten thousand per stamp, she must have had to skip morning gifts all week to send him a letter. His eyes sparkled with joy and pain. Phuong gently and quietly turned away, snow dust following her heels, "I curse the terrible Postal Service that always makes me lose your trust. In two more years, I'll die like this, Tuan! I'm almost done." thesis. "People are like rivers".... Lep's dialectic of the soul makes me feel strangely poignant! But rest assured, the river between you and me will always be calm, never wavering Overflowing... My mother wrote to me urging me to prepare to return home as soon as I graduated. She asked Mr. Ha to let me work in Hanoi I don't want to throw myself away, to hurt you. I'll figure it out later when I return to my country. I changed the last verse of the poem I gave you before I left: "I'm waiting until sunset "...The Central region is always sunny. But those summer days at the bus station in my hometown were so hot. The two of us struggled until we reached Thach Dien. Her plump face was tanned, her hair was listless, dusty red heels. - Dad really likes you, Linh! Dad said if mom was still alive, she would be satisfied. He whispered in her ear. She smiled brightly, her dark eyes sparkling. That same afternoon, Mr. Phong called him to his house: - Not everyone has this opportunity. I know you're a little emotionally entangled. Song Tuan, a true man knows how to put his career above all else. I have my reasons for choosing you among more than a dozen of the best students. My Phuong only went this time, we told each other to strive. Phuong gently caressed the cup of coffee in her hand, her nightgown was clearly the color of snow white and had the faint scent of tulips in a book. - Phuong, I beg you.... Let's leave for now. ...you'll know later when you return home, you're afraid of your father... Phuong looked deeply into his eyes, with a calm look: - Is this not the result of a mistake? Dad called and agreed to let me organize it, and he would send money too. His father would probably agree. And smile, gently caressing the two-month-old creature under the flowing lace dress. He closed his eyes. There was a choking feeling in her chest. Drops of pink blood fell silently on the maternity dress, her face was pale and calm as she walked into the white room... - "I wonder what color our baby's eyes are? Black like Are you a dark ash like me? The other night I dreamed that he kept smiling at me, but his pupils were red..." She laid her head on his shoulder, pale under the stars. He sadly squeezed his thin shoulders. The day after tomorrow he flew. "You're just a bastard... worse than other bastards because you have an associate doctorate. Then see, it's time to get your degree." Doctor, you will still be miserable... In the end, when I cried, Linh had to laugh. If you see that smile, you probably won't be able to close your eyes when you die!...".Brother Crumpled up his father's letter and threw it out the window. The pigeons flew away in disarray. The snow was still so white it hurt. In that white color, he saw drops of blood falling silently...- Call dad! Dad, don't hold the baby at all! He held the baby and looked closely at its eyes - for the thousandth time - To determine clearly what color it was. I always feel like that ash color has red undertones. - When I get home this August, my baby will be much stronger! Please pay attention to choosing good wood for packaging and consider when stuffing, I buy a lot of fragile and fragile items! I heard that Russian goods now arriving at Hai Phong port are all being opened up for inspection, really bad! But I called Mr. Phu in advance, he will come to the place to make arrangements. I'm just worried about the item being damaged, but I'm not afraid of any fraudulent trading! He hummed. Heart aching. Returning to the twenty-four square meter room, two pieces of Associate Doctorate, two parallel podiums. And the beautiful sixteen-month-old child did not have red eyes. Everything will wrap up neatly and squarely my life - the dream of many people. It's really over, time for fans, dried fish and peanut sesame seeds. Goodbye, crooked teeth and black eyes. He was restless in front of the school's office door. It's been a week since I sent the letter. The sound of shoe heels clicking. Mai appeared, winking: - After waiting forever, the letter finally arrived! He put the envelope in his briefcase, so flustered that he almost broke his glasses. He drove into the dormitory. The faces of the students were young, strange, and blurred. Only this tree and this chair were still the same. The stone chair was broken by a third, so that was the first time he sat next to her and held her hand. her hand... "I've forgotten you" Just pure and simple like that. He absent-mindedly stood up, slowly walking. The wings of the phoenix soul scattered under his feet. Summer is over but why are they still blooming? Dear phoenix?Nguyen Phuong Lien Table of contents Summer has passed Summer has passed Nguyen Phuong LienWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Dương Bình Nguyên Mùa hạn Chiều váng vất những áng mây màu cua gạch phía trời Tây. Mặt trời bầm đỏ đang tụt dần sau những ngọn đồi. Và nắng dại rồi thì nhạt lắm, chỉ tràn độ tàn phai. Anh em tôi khiêng chiếc chõng tre ra ngồi dưới gốc sấu đợi xe bố tôi đi qua. Bà tôi nhìn bóng mẹ hụp lên hụp xuống với cái gàu dai tát nước lên ruộng hạn, thở dài: “Trờ đất này rồi không biết có sống được hay không? Nắng trao ôi là nắng !”. Đã hơn một tháng, bố tôi không lái xe qua nhà. Chẳng hiểu vì lý do gì nhưng mẹ tôi bảo bố chuyển tuyến xe. Nghe đâu bố còn lái ngược Cam Đường – Nghĩa Lộ. Nhưng bà nội không tin. Bà bảo: “Rồi mấy hôm nữa bố mày đánh xe về mang đầy tú hụ là quá ấy chứ !”. Và bà vẫn phe phẩy quạt mo cau, chúng tôi vẫn mang chõng ra đầu cổng để chờ Chờ đến khi mẹ tôi gọi về ăn cơm mới thôi. Thường khi ấy cũng vào độ 8h tối. Hôm trước, ngày nào bố tôi cũng lái xe chở chè theo hợp đồng nhà máy chè đen. Mỗi khi chập choạng tối, ánh đèn pha xe “y pha” của bố lại quét dọc khắp cánh đồng, đồi bãi theo những cung đường. Lúc ấy, đến cổng là bố bấm còi inh ỏi rồi dừng xe lại, vẫn bật đèn pha chiếu sáng cho cả nhà ngồi. Anh em tôi đứng giữa sân, rồi bắt đầu diễn kịch và tự xem bóng mình in trên bức tường nhà. Rồi sau bữa cơm vội với gia đình, bố tôi lại hộc tốc ra xe, mở cái thế giới đầy dầu mỡ kia và tiếp tục cuộc hành trình trên những cung đường. Anh em tôi chạy theo, cứ đòi theo bố, đến khi bố bực lên mới thôi. Cái Mai bảo: “Bố chẳng thương anh em mình gì cả. Em chỉ muốn ra phố một lần rồi về”. Thế là bố tôi lại nhảy xuống, xoa đầu hai an hem, rồi ôm cái Mai vào lòng: “Bố chẳng thương hai của khoai của bố thì thương ai ? Thôi vào nhà để bố đi”. Lúc ấy, thế nào mẹ tôi cũng gọi: “Vào để bố đi cho may !”. Anh em tôi còn nhìn theo ánh đèn xe bố phản vào vách đồi, những hàng cây bờ cỏ hiện ra, lươn lướt như những thước phim nhoang nhóang sắc màu mà chúng tôi được xem trên phông chiếu bóng. Nhưng mà, đã hơn ba mươn buổi chiều nắng hạn, bố tôi vẫn chưa về ! Cái Mai ngả vào lòng bà, nũng nịu: “Bà kể chuyện đi bà”. Bà tôi vứt bã trầu vào gốc sấu, hắng giọng và bắt đầu: “Ngày xửa, ngày xưa, có hai vợ chồng trẻ, chồng bị bắt đi lính thú xa nhà, vợ vò võ chờ qua ngày tháng mà tin chồng vẫn bặt im giữa khói lửa binh đao…”. Câu chuyện của bà tôi nghe có đến cả trăm lượt rồi. Thể nào mà người chồng chẳng tử trận, người vợ ở nhà hóa đá hoặc thủ tiết bằng cách trầm mình trôi sông. Nhưng mà bà có cách kể lạ lắm, cứ rù rì thủ thỉ làm tôi không dứt ra được. Còn cái Mai thì cứ gọi là say như điếu đổ, bỏ quên hết mọi thứ. Rồi khi kết thúc câu chuyện, nó lại vòi vĩnh: “Bà ru cháu ngủ đi”. Hôm nay cũng thế, bà phe phẩy quạt cho anh em tôi rồi ru:“Bông bồng con ngủ con ơiDưới sông cá lội trên giời chim bayƯớc gì mẹ có mười tayTay kia bắt cá tay này bắt chimMột tay chuốt chỉ luồn kimMột tay đi ruộng tay tìm hái rauMột tay kéo sợ guồng xaMột tay lo bếp của nhà sớm hômTay nào để giữ lấy conĐể lau nước mắt mẹ còn thiếu tayBồng bồng con ngủ cho sayDưới sông cá lội chim bay trên giời”. Tôi không nhớ bà ru đến khi nào, chỉ biết đến lúc được đánh thức dậy ăn cơm thì đã khuya rồi, đêm phẩy những đốm sao rừng rực. Bà tôi đã lại bỏm bẻm miếng trầu khác. Bà có thể ăn trầu suốt ngày. Bà bảo không ăn thì nó nhạt miệng. mẹ tôi dọn cơm cho hai an hem tôi hỏi: “Chăn trâu có no không ?” Tôi bảo: “Có”. Mẹ lại bảo: “Mai mang trâu sang cho nhà bác An kéo đường”. Bà tôi bảo: “Hay là snag nhờ bác ấy kéo cái máy về bơm cho đỡ khổ”. Mẹ tôi không nói gì. Hình như mẹ cũng đang chờ đợi. Nhưng mà, hơn ba mươi đêm rồi sao bố tôi vẫn chưa về !* Cho đến chiều hôm sau, bóng tối đến rất muộn và luẩn quẩn hư thực giữa bốn bề trời đất. Mẹ tôi vẫn tát nước,lúa vàng võ đi nhiều vì một tay mẹ sao cáng đáng dược trăm bề. Ruộng thì rộng mà đều khô nứt nẻ. Tôi đang nấu cơm trong bếp thì cái Mai chạy vào: “Anh Nguyên ơi, anh la nghe tiếng gì lạ mà hay lắm”. Vùi nồi cơm vào tro, tôi chạy theo Mai ra đầu ngõ. Phải lắng nghe thật lỹ mới thấy tiếng xe ầm ĩ và tiếng còi thanh thanh. Bà tôi hỏi: “Cái gì thế ?”. Tôi bảo: “Có tiếng xe ôtô. Hình như bố cháu về”. “Bà đã nói rồi mà, thế nào bố mày lại chẳng về. Rồi mai bố mày bơm nước lên đồng”. Thế nhưng chiều ấy, đến khuya chúng tôi vẫn nghe tiếng còi xe rên rỉ vọng lại từ đâu đó. Tôi nói dối sang nhà bạn mượn sách học và đạp xe đi về hướng tiếng còi. Đến khi tôi nghe rõ tiếng còi ấy từ đâu thì tôi thấy vọng hòan tòan. Mỏ than Phấn Mê đang khai thác trở lại, tiếng xe ben đang trở than về bãi. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng không hiểu mình làm sao nữa. Cứ thấy bứt rứt khó chịu mà không biết gọi tên. Tâm trí tôi vẫn riết róng mùi dầu mỡ quan thuộc của bố. Hình như từ lúc lọt lòng tôi đã quen với cái mùi mỏi mệt ấy.* Đêm. Tôi nằm mãi ở cái chõng tre, không ngủ được! bà tôi ra ngồi bên, phe phẩy cái quạt mo: “Mày giã cho bà miếng trầu”. Tôi lấy cái tràng, giã thật nhuyễn trong chiếc cối bằng đồng thau. Hương trầu cay quấn chặt lấy tim óc. Bà tôi bào: “Thôi, nằm xuống bà ru cho mà ngủ”. Tôi không cưỡng lời bà, nằm yên nghe bà ru khúc ru cũ mà chợt liên tưởng đến mẹ. Ừ, có lẽ “để lau nước mắt mẹ còn thiếu tay thật. Sao ba mươi ngày nắng nôi rồi mà bố tôi vẫn chưa về nhỉ ? Nước bơm suốt sáng thì ngập đồng. Đầu óc tôi nặng trĩu và đau như búa bổ. Một việc làm quá sức khiến tôi quị ốm. Tôi chẳng thấy mình dạo chơi trong những giấc mơ nữa mà những mộng mị ma quái cứ chờn vờn quanh đầu óc. Mọi người túc trực trên giường tôi, đến khi mở mắt nhìn quanh tôi hiểu mình đang hạnh phúc. Bố tôi biên thư về. Mẹ tôi đọc ngắt quãng. Thư bảo bố đi lái xe đường dài nên đến Tết mới về.Bố dặn anh em tôi nhiều thứ nữa nhưng ma ftôi không nghe được. tôi thiếp đi, bỏ quên nỗi buồn chập chờn ban nãy. Bây giờ thì bà và cái Mai vẫn ra gốc sấu ngồi chờ xe bố tôi về. Nhưng tôi thì không. Tôi biết phải làm gì khi mình bắt đầu lớn. Mà hơn thế, dù sao thì mua đại hạn cũng qua rồi. Nhà chỉ có mỗi mình tô là con trai. Và bố tôi thì đến Tết mới về cơ.Hà Nội 8 – 7 – 99D.B.N Mục lục Mùa hạn Mùa hạn Dương Bình NguyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: sevenseasinbad Nguồn: TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN MỚIĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 17 tháng 3 năm 2008
Duong Binh Nguyen Drought season In the afternoon, clouds the color of brick crab are scattered in the western sky. The red sun is slowly falling behind the hills. And the wild sunlight is very pale, only overflowing with fading. My brothers and I carried the bamboo mat and sat under the crocodile tree, waiting for my father's car to pass. My grandmother looked at my mother's figure bobbing up and down with her bucket, lapping water onto the drought-stricken fields, and sighed: "After leaving this land, I don't know if I will be able to survive or not?" Oh, what a sunshine! It's been more than a month that my dad hasn't driven past the house. I don't understand why, but my mother told my father to change the bus route. I heard my dad even drove back from Cam Duong - Nghia Lo. But grandmother didn't believe it. She said: "In a few days, your father will drive home with a full load of bags!" And she still waved her areca fan, we still carried our cots to the front gate to wait until my mother called to come home to eat. Usually it's around 8pm. The day before, my father drove a tea truck every day under a contract at a black tea factory. Every time at dusk, the headlights of my father's car would sweep across the fields and hills along the roads. At that time, when he reached the gate, his father honked loudly and stopped the car, still turning on the headlights to illuminate the whole family. My brothers and I stood in the middle of the yard, then started acting and watching our own shadows on the wall of the house. Then, after a quick meal with his family, my father hurried back to the car, opened that greasy world and continued his journey on the roads. My brothers and I ran after him, insisting on following our father, until he got angry. Cai Mai said: "Dad doesn't love his brothers at all. I just want to go to town once and then go home." So my father jumped down again, patted the brothers' heads, and then hugged Mai in his arms: "If you don't love your two children, then who will you love? Come on, let's go home and let dad go." At that time, my mother would definitely call: "Come in and let dad go for luck!". My brothers and I also looked at the light of our father's car reflecting off the hillside, the rows of grass banks appeared, and the eels glided like the colorful movies we were watching on the projection screen. But, it's been more than thirty afternoons of drought, and my father still hasn't come home! Cai Mai leaned into her arms and cooed: "Tell me the story, grandma." My grandmother threw the betel residue into the crocodile tree, cleared her throat and began: "Once upon a time, there was a young couple. The husband was forced to work as an animal soldier far from home. The wife struggled to wait for days and months but still no news from her husband. amidst the smoke and fire of soldiers and swords...". I have heard her story hundreds of times. Somehow the husband did not die in battle, the wife stayed at home and turned to stone or escaped by drowning in the river. But she has a very strange way of telling stories. She keeps whispering and whispering, making it impossible for me to stop. As for Mai, it's just like being drunk, forgetting everything. Then at the end of the story, he begged again: "Please put me to sleep." Today too, she waved a fan for my brothers and me and then lulled: "Let me sleep, my child. In the river, fish swim in the sky, birds fly. I wish I had ten hands. One hand catches fish, the other hand catches birds. One hand spins thread and threads a needle. One hand goes to the fields." One hand to pick vegetables, One hand to pull the wheel, One hand to take care of the house's kitchen early in the morning. Which hand to hold the child? To wipe away the mother's tears, the missing hand is holding the child to sleep. In the river, fish swim, birds fly in the sky. I don't remember how long she lulled me, I only know that by the time I woke up to eat, it was already late and the night was filled with bright stars. My grandmother picked up another piece of betel. She can chew betel all day long. She said if he didn't eat, his mouth would taste pale. My mother served rice to my brother and I and asked: "Are you full with the buffalo?" I said: "Yes". Mother said: "Tomorrow, bring the buffalo to Uncle An's house to pull the road." My grandmother said: "Maybe I should ask him to pull the machine back to pump so I don't have to suffer." My mum does not say anything. Looks like mom is also waiting. But, after more than thirty nights, my father still hasn't come back!* Until the next afternoon, darkness came very late and lingered between the four heavens and the earth. My mother still scoops up water and harvests a lot of rice because her single hand is worth hundreds of benefits. The fields are large but dry and cracked. I was cooking rice in the kitchen when Mai ran in: "Mr. Nguyen, you're shouting something strange and very interesting." Burying the rice pot in the ash, I followed Mai to the alley. You have to listen carefully to hear the loud sound of the car and the clear siren. My grandmother asked: "What is that?". I said: “There is the sound of a car. Looks like your dad's back." “I already told you, why won't your father come home? Then tomorrow your father will pump water to the fields." But that afternoon, late at night, we still heard the wailing sound of car horns echoing from somewhere. I lied and went to my friend's house to borrow school books and rode my bike towards the sound of the siren. When I heard clearly where that whistle came from, I felt completely disappointed. Phan Me coal mine is exploiting again, the sound of dump trucks returning coal to the yard. I cycled home, not knowing what to do anymore. I just feel uneasy and uncomfortable without knowing its name. My mind is still filled with the familiar smell of my father's grease. It seems like since I was born, I've been used to that tired smell.* Night. I lay on the bamboo bed forever, unable to sleep! My grandmother sat next to me, waving her fan: "You pound a piece of betel for her." I took the rosary and pounded it thoroughly in a brass mortar. The spicy scent of betel wraps tightly around the heart and mind. My grandmother said: "Come on, lie down and I'll lull you to sleep." I didn't disobey her. I lay still and listened to her sing an old lullaby, suddenly thinking of my mother. Yes, perhaps "to wipe away my mother's tears, I really lack hands. Why hasn't my father come home yet after thirty days of sunshine? Water was pumped throughout the morning and flooded the fields. My mind feels heavy and hurts like hell. Too much work made me sick. I don't find myself walking around in dreams anymore, but ghostly dreams keep lingering around my mind. Everyone was on my bed, and when I opened my eyes and looked around, I realized I was happy. My father wrote a letter back. My mother read intermittently. Thu told my father to go on a long drive so he wouldn't be home until Tet. He told my brothers and me many other things but they couldn't listen. I fell asleep, forgetting the flickering sadness from before. Now, she and Mai still go to the crocodile tree to wait for my father's car to come home. But I do not. I know what to do when I start growing up. But more than that, the buying deadline has passed anyway. There is only one son in the family. And my father doesn't come back until Tet. Hanoi 8 - 7 - 99D.B.N Table of contents Drought season Drought season Duong Binh NguyenWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: sevenseasinbad Source: NEW SHORT STORY COLLECTION Uploaded by friend: Ct.Ly on: March 17, 2008
Nghiêm Lương Thành Mùa mưa Tây Nguyên, Tháng 7, Mùa mưa đã vào sâu mà sao mặt đất vẫn khô khốc. Cầm một hòn đất lên tay, thấy nóng hầm hập, tựa như có hơi thở của gió Lào; bóp vụn ra; phần bột đất nhẹ tơi theo không khí bay toả ra, xộc vào mũi, nóng khé cổ; phần còn lại lọt qua kẽ tay rơi lả tả, vô hồn. Đất vốn là gốc sinh ra và nuôi dưỡng vạn vật mà sao cảm thấy thiếu vắng sinh khí. Nẵng rát, chói chang. Bầu trời cao cứ xanh ngằn ngặt, không một gợn mây. Thảng hoặc mới có một sợi gió mỏng mảnh, không đủ lay động cả một ngọn cỏ. Những cánh rừng khộp thở dốc, gần như kiệt sức. Những vạt cỏ vàng úa, táp nắng, xác xơ, kiệt lả. Ngay tán lá của những cây Kơ nia vốn đượm mát, dẻo bền là thế cũng bắt đầu trở nên tai tái, rũ cụp, thoi thóp và khắc khoải. Thỉnh thoảng lại có một vài người mẹ miệng ngậm tẩu, mình để trần, trên ngực lõng thõng đôi bầu sữa "thi gan cùng tuế nguyệt". Những chiếc váy đen họ mặc đã sờn bạc, đường chỉ đỏ viền nơi gấu đoạn mất đoạn còn, lua tua, phập phồng theo từng bước chân trên con đường đất đỏ lổn nhổn sỏi cát dẫn vào rừng. Người nào cũng mang trên lưng một chiếc gùi rỗng không và một con dao đi rừng nắm chắc trong lòng bàn tay mảnh mai, răn reo xạm nắng. Họ đi kiếm cái ăn cho con. Không một tiếng chim. Chẳng có lấy một âm thanh sột xoạt. Lũ thú rừng cũng đã tìm đường vào sâu tít trong rừng già, ngược lên thượng nguồn mong tìm được chút nước uống cầu sinh. Những bản cưa xăng, những chiếc máy kéo, những chiếc xe Reo, những chiếc máy nâng, những đoàn ô tô sơ mi rơ moóc dài ngoẵng đã từng đi qua đây, lấy đi, chở xuống các thành phố, cảng biển những cây gỗ lớn đại ngàn và để lại phía sau chúng những chói chang nắng lửa, đỏ đọc đất đai. Dưới tán cây to một người ôm ven đường, có một toán người đang ngồi nghỉ, êm đềm tránh nắng. Không rõ từ bao giờ, gốc của cây đã bị lột trọn một khoanh vỏ. Nghe nói, người ta thường làm như vậy cho nhựa sống của cây không thể dâng lên từ gốc mà đi nuôi dưỡng cành lá, cây tất sẽ chết khô và đấy là lúc đem dao búa đến hạ cây đem về dùng. Thế mà, không hiểu có một sức mạnh kỳ diệu nào đó khiến cây vẫn xanh tươi, xùm xoà, toả bóng che mát cho toán người ngực áo đang mở phanh, lao xao trò chuyện, nói cười vô tư kia. Xa hơn, về phía triền một quả đồi lớn, một bãi đất mới rộng hoác hơ đang dần hình thành. Một lũ máy ủi trùng trục, vàng khè, ầm ì phun khói diezen, thi nhau nạo xục, san phẳng, gạt phăng đi từng lớp thảm thực vật mầu mỡ sinh chất; có lẽ để xây dựng một công trình văn hoá gì đó. Bên rìa bãi, còn sót lại một cây dầu còi cọc, mảnh khảnh, đang xoà cái tán ốm o của mình, trong nỗi lo lắng vô vọng, cố che chở cho một cỗ máy ủi mấy trăm sức ngựa cao to lừng lững được người thợ nào đó đỗ vào tránh cái nắng bỏng buổi trưa. Ngược lên phía tây, ở chân một vạt đồi nhỏ khuất sau quả núi trông giống đỉnh Phú Sỹ nhưng không có tuyết, là một nương ngô đã bị khô cháy. Có vẻ chủ của nó đã từ lâu không còn ngó ngàng gì đến đây. Giữa đám đồng loại đã bị khô cháy ấy, vẫn còn sót lại một thân ngô thấp bé, loeo khoeo, gầy guộc. Giữa những nách lá khắc khổ, úa vàng của nó vẫn nhận ra một cái bắp còi cọc, phía trên loi thoi những sợi râu màu nâu bạc phếch. Cái bắp, dù là còi cọc, dù được sinh ra từ một thân ngô gầy guộc loẻo khoẻo, bé mọn, đang phải vận hết phần sức lực cuối cùng của mình chống lại cái chói chang khốc liệt kia, cũng vẫn được bao che đầy đủ bằng những lớp áo mỏng mềm, hiền dịu. Tại sao vậy ? Đơn giản là vì nó có mẹ. Người đàn ông đứng trước cây ngô, nghĩ đến người mẹ của mình và hai giọt nước mắt tự nhiên cứ ứa ra. Hỡi bà mẹ thiêng liêng và cao quý, hãy nhận lấy những giọt nước mắt của con trai mình; đó là phần tinh tuý nhất của lương tri và trái tim con trẻ, là thứ phần thưởng phàm tục tinh khiết nhất, toả sáng lấp lánh, dành cho người Mẹ ! Đến đây, người đàn ông nhớ tới cái thân cây ven đường đã bị ai đó lấy đi khoanh vỏ, nhớ tới cái tán lá ốm o của cây Dầu khẳng khiu rìa bãi, bất giác thốt lên hai tiếng: Mẹ ơi ! Năm ấy đã có một con lũ quét tràn qua vùng này. Thân ngô đổ rạp dưới một lớp bùn mỏng. Mùa sau, người dân địa phương nhận ra, trên vạt đồi nhỏ ấy, đã mọc lên một vạt ngô xanh mướt, tươi tốt lạ lùng. Đến khi bắp đã chắc hạt, bẻ về ăn thử. Thấy có hương thơm vị lạ, họ bèn lấy giống. Từ đó trở đi, người dân vùng ấy chỉ trồng trỉa giống ngô này. Họ bảo tuy năng suất không cao, nhưng thơm thảo và, hơn nữa, lại có khả năng chịu khô hạn rất cao, người nông dân không phải lo bị đói nữa. * Mùa xuân đi qua để lại hoa thơm trái ngọt và đoạn kết ngọt ấm cho những khúc tình ca. Đàn ong đi qua để lại những mùa quả núc nỉu, trĩu chịt cùng những bọng mật kết hương từ muôn loài hoa đồng nội ... Cơn bão đi qua để lại hoang tàn đổ nát. Con lũ quét đi qua để lại sói lở, xụp trôi và bùn lầy đè lấp bên dưới nó tất cả những gì của một cuộc sống vốn đã chật vật, lao lung. Còn con người đi qua thì để lại gì ? Gia Lai, 08 tháng 7 năm 2005 Mục lục Mùa mưa Mùa mưa Nghiêm Lương ThànhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Nghiêm Luơng Thành Nguồn: Tác giả / VNthuquan.netĐược bạn: Thành viên VNTQ đưa lên vào ngày: 4 tháng 1 năm 2008
Nghiem Luong Thanh Rainy season Central Highlands, July, The rainy season has entered deep but the ground is still dry. Holding a piece of soil in my hand, I felt it was hot, like the breath of the Lao wind; crush into pieces; The light soil powder flew out into the air, entering the nose and burning the throat; The rest slipped through my fingers and fell into pieces, lifeless. Soil is the root that gives birth and nourishes all things, but why does it feel lacking in vitality? Burning, dazzling. The sky is still blue, without a single cloud. Occasionally there is a thin strand of wind, not enough to move a blade of grass. The dipterocarp forests were panting, almost exhausted. The patches of yellow grass, exposed to the sun, are shabby and exhausted. Even the foliage of the Konia trees, which were so cool and durable, began to become pale, drooping, barely alive and restless. Occasionally, there are a few mothers with pipes in their mouths, their bodies bare, and a pair of milk bottles hanging from their chests, "testing the liver and the moon". The black dresses they wore were faded, the red stitching at the hem was missing, fluttering and fluttering with each step on the red dirt road with gravel and sand leading into the forest. Everyone carried an empty basket on their back and a jungle knife clutched firmly in their slender, sunburnt palms. They went to find food for their children. Not a single bird sound. There was not a single rustling sound. The wild animals also found their way deep into the jungle, upstream hoping to find some water to drink for survival. Gasoline saws, tractors, Reo cars, forklifts, long convoys of semi-trailers have passed through here, taking away and transporting timber trees to cities and seaports. thousands of thousands of people and leaving behind them the blazing sun and fire, red to read the land. Under the canopy of a large tree that one person hugs along the road, there is a group of people sitting and resting, peacefully avoiding the sun. It's unclear when the tree's roots were stripped of a whole piece of bark. It is said that people often do this so that the sap of the tree cannot rise from the root to nourish the branches and leaves, the tree will die and that is when they bring a hammer and knife to cut down the tree and use it. Yet, somehow there is some magical power that causes the trees to remain green, lush, and shady for the group of people whose shirts are open, bustling about, chatting and laughing carelessly. Farther away, towards the slope of a large hill, a new, larger piece of land is gradually forming. A group of bulldozers with parallel shafts, yellow, noisily belching diesel fumes, competing to scrape, level, and remove layers of fertile vegetation; Perhaps to build some kind of cultural project. At the edge of the beach, there is still a stunted, slender oil tree, spreading its thin canopy, in hopeless anxiety, trying to protect a tall and towering bulldozer with hundreds of horsepower from the people. Some worker parked to avoid the scorching afternoon sun. Back to the west, at the foot of a small hill hidden behind a mountain that looks like Mount Fuji but without snow, is a dry and burned corn field. It seems its owner has stopped paying attention to this place for a long time. Among that group of dried-up fellow humans, there was still a short, sagging, skinny corn stalk left. Among its austere, yellowing leaf axils, one can still spot a stunted corn, with gray brown whiskers hanging above it. The corn, even though it was stunted, even though it was born from a skinny, strong, small corn stalk, was having to use all its last strength to fight that fierce glare, it was still fully covered. enough with thin layers of soft, gentle clothes. Why so ? Simply because it has a mother. The man stood in front of the corn plant, thinking of his mother and two tears naturally flowed out. O sacred and noble mother, accept the tears of your son; That is the most quintessential part of a child's conscience and heart, the purest, shining, mortal reward for the Mother! Coming here, the man remembered the trunk of a roadside tree that had been stripped of its bark by someone, remembered the thin foliage of the spindly Dau tree at the edge of the beach, and suddenly exclaimed two words: Mom! That year there was a flash flood that swept through this area. Corn stalks collapsed under a thin layer of mud. The following season, local people realized that on that small hill, a strangely lush, green patch of corn had grown. When the corn is firm, crack it and try eating. Seeing that it had a strange aroma and taste, they took the seed. From then on, people in that area only planted this variety of corn. They said that although the yield is not high, the herbs and, moreover, have a very high ability to withstand drought, farmers do not have to worry about going hungry anymore. * Spring passes, leaving behind fragrant flowers and sweet fruits and warm, sweet endings for love songs. The bees passed by, leaving behind lush, laden fruit crops and fragrant honey bladders from all kinds of field flowers... The storm passed, leaving behind ruins and ruins. The passing flash flood left behind landslides, landslides, and mud, burying beneath it all that was part of an already struggling and chaotic life. What do people leave behind when they pass by? Gia Lai, July 8, 2005 Table of contents Rainy season Rainy season Nghiem Luong ThanhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for following the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Nghiem Luong Thanh Source: Author / VNthuquan.net Uploaded by friend: VNTQ member on: January 4, 2008
Nguyễn Hộ Mùa mắm còng Sáng dậy, gỡ tờ lịch, tiện mắt xem ngày âm, tôi biết bữa nay ngày mồng năm tháng năm, Tết Đoan ngọ, ngày tôi nhớ đời: dưới quê tớimùa còng lột, mùa mắn còngMọi năm, vào dịp này, sau ngày mồng năm chừng vài tuần, tôi thường được món quà: keo chao đựng mắm còng nhỏ xíu kèm theo vàitrái chuốt chát của cậu Năm gởi từ quê lên.Mắm làm bằng con còng lột chỉ là món ăn đồng nội đạm bạc của quê nghèo, vậy mà ngót mười lăm năm sau ngày giải phóng, nămnào, mùa còng nào cậu cũng gởi lên cho tôi. Vì một lý do riêng đối với cậu cháu tôi, mắm còng trở thành món ăn để hoài niệm.Trong chiến tranh, cậu làm du kích, tôi làm phóng viên mặt trận. Năm đó, quê tôi là chiến trường, lại vào chiến dịch nên tôi thường vềsống với đội du kích của cậu. Sông Ba Lai hạ nguồn mùa khô nước mặn đắng, dân lại tản cư, du kích mất nguồn tiếp tế nước ngọt vàthức ăn.Để có nước ngọt cầm hơi, du kích phải ngược dòng sông, bơi miết về trên nguồn nơi giáp nước, nhận xuồng cho nước ngọt tràn vàođầy óc ách rồi bơi về, tiện tặn chi xài cho qua mùa, qua chiến dịchCó một lần, địch phục kích, mấy đội viên lấy nước ngọt không trở về nữa.Còn thức ăn, du kích ăn toàn chữ C: thịt cò, cua, còng, cá chốt, đọt chà là, dây cóc kè... được coi là món ăn "chiến lược". Căn cứ núptrong rừng cò, ăn tỉa cò mới ra ràng lột da, xẻo đùi hầm với củ hủ chà là hoặc rô ti đường chảy, ăn ngày này qua tháng nọ. Tỉnh ủy sợlô căn cứ, sợ cò bỏ đi nên buộc phải ngưng, thế là tắt nguồn, chúng tôi phải quay sang cua, cá chốt. Những thứ này phải câu và cũnghiếm nên cứ phải luân phiên từ cá cua, tới còng.Mùa còng lột vỏ, mỗi năm một lần vào mồng năm tháng năm ta. Lớp áo giáp đủ màuđược trút bỏ, những chú còng mềm như lụa, thân ngậm đầy sữa, chỉ cần nấu qua loa cũng thành món ăn "cao cấp" liền. Nhưng cònglột nhiều vô kể, ăn đâu hết một lần, nên phải làm mắm để dành ăn dài hạn cả năm. Lại cũng có mùa, mắm đầy hũ nhưng không nháđược vì nhớ tới máu của một đội viên du kích thấm vào đó...Như thế, mùa mắm còng đâu chỉ là mùa mắm còng, nó đã trở thành mùa để nhớ quê nghèo, nhớ đồng đội, nhớ cậu Năm. Cậu biết vậynên cứ tới mùa còng làm mắm gởi lên thành phố cho tôi. Lần duy nhất đích thân cậu mang lên cho tôi khi cậu về hưu cách đây ba nămnhưng cũng là lần buồn nhất: thằng con trai nhỏ bảy tuổi của tôi phản đối quyết liệt, không ăn mắm. Bảo nó mắm ngon, của ông Nămcực khổ mang từ quê lên, nó rán nhắm mắt nhắm mũi gắp một đũa tí tẹo. Chưa kịp nuốt nó đã nôn ra mật xanh mật vàng. Bàn ăn lặngđi. Cậu tôi buông đũa, làm bộ cười khà khà nhưng mặt tái đi như bị hớp hồn. Lầ đó cậu về, buồn, giận, thôi không gởi mắm còng, cũngkhông lên nữa.Tôi tưởng cậu sống để vậy chết mang theo, người du kích già sẽ không tha thứ đứa cháu trai kêu bằng ông sanh ra tại chốn thị thànhkhông biết giá trị mắm còng. Nào ngờ, chỉ mưới hôm sau tờ lịch mách bảo cho tôi mùa mắm còng tới, vợ tôi tới cơ quan làm việc thìnhận được cái giỏ đệm con con. Vừa mở ra đã nghe mùi khăng khẳng quen thuộc của mắm còng. Thật thần kỳ, cậu đã hết giận. Tháobọc nylon xếp cạnh keo mắm còng ra còn thấy một gói chuốt khô, loại chuối hồng phơi nắng tại nhà! Trong bọc chuối hồng, có lá thư,nét chữ quen thuộc của cậu tôi xấu như gà bươi:" Mắm còng tao gởi cho vợ chồng mày. Còn gói chuối hồng khô tao gửi cho thằng Dân, nó khôg ăn được mắm thì ăn chuối cũngkhông sao. Hôm hổm tao coi truyền hình thấy nó đờn tranh được giải thưởng tao mừng, hết giận. Không ăn mắm còng nhưng đờnđược bài Khổng minh tọa lầu nhịp ngoại là tốt lắm, được cả xóm mình khen. Tao nay già rồi, vợ chồng mày có dịp dắt nó về cho taothăm. Cậu".Vợ tôi vừa đọc thư vừa khóc. Còn tôi thì chỉ biết xếp bức thư lại để tối về nhà đọc riêng một mình. Mục lục Mùa mắm còng Mùa mắm còng Nguyễn HộChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MinhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nguyen Ho Fish sauce season Waking up in the morning, taking off the calendar, taking a look at the lunar day, I know that today is the fifth day of the fifth month, the Doan Ngo Festival, a day I will remember: in the countryside comes the season of peeling handcuffs, the lucky season of handcuffs. Every year, on this occasion, after the first day of the lunar new year. Every few weeks, I often receive a gift: acacia chao containing tiny fish sauce with a few sour fish sauce sent from Mr. Nam from the countryside. Fish sauce made with peeled fish sauce is just a simple local dish of poor countryside, so But almost fifteen years after the liberation day, every year and every season, he sent them to me. For a particular reason for my nephew, fish sauce became a dish of nostalgia. During the war, he worked as a guerrilla, I worked as a front reporter. That year, my hometown was a battlefield and on campaign, so I often came to live with his guerrilla team. The Ba Lai River downstream is bitterly salty in the dry season, the people evacuate, and the guerrillas lose their source of fresh water and food. To have fresh water to hold their breath, the guerrillas have to go up the river and swim all the way back to the source where the water meets the water. Get a boat to fill the boat with fresh water, then swim back, saving money to last through the season and through the campaign. One time, the enemy ambushed the team, and the team members who took the fresh water did not return. As for food, the guerrillas ate it all. letter C: stork meat, crab, crab, fish, date buds, toad string... are considered "strategic" dishes. The base hides in the stork forest, eats freshly hatched storks, peels their skin, cuts off their thighs and stews them with dates or melted sugar roti, and eats them day after day for months. The Provincial Party Committee feared the base, afraid that the stork would leave, so it was forced to stop, so the power was turned off, we had to turn to crabs and fish. These things must be caught and are also rare, so we have to rotate from crab fish to crabs. The crab peeling season is once a year on the fifth day of the lunar month. The colorful armor is removed, the handcuffs are as soft as silk, their bodies are full of milk, and with just a quick cook, they turn into a "high-class" dish. But there are so many of them that you can't eat them all at once, so you have to make fish sauce to save for year-long consumption. There is also a season when the jar is full of fish sauce but you can't taste it because you remember the blood of a guerrilla soldier seeping into it... Thus, the fish sauce season is not just a fish sauce season, it has become a season to remember the poor hometown. Miss my teammates, miss Mr. Nam. You know that, so every time the crab season comes, make fish sauce and send it to the city for me. The only time he personally brought it to me was when he retired three years ago, but it was also the saddest time: my seven-year-old son strongly objected and refused to eat fish sauce. Telling him that the fish sauce was delicious, that Mr. Nam had brought it from the countryside with great difficulty, he tried to close his eyes and close his nose to pick up a tiny bit of chopsticks. Before he could swallow it, he vomited green bile and yellow bile. The dining table was silent. My uncle put down his chopsticks and pretended to laugh, but his face turned pale as if he was captivated. That time he came back, sad, angry, stopped sending fish sauce, and didn't come up anymore. I thought he lived to die and take it with him, the old guerrilla would not forgive his grandson who was born in an unknown city. fish sauce value. Unexpectedly, just ten days later, the calendar told me the fish sauce season was coming, and when my wife went to work, she received a basket of baby cushions. As soon as I opened it, I could smell the familiar smell of fish sauce. Miraculously, he was no longer angry. Removing the nylon wrap next to the fish sauce glue, I found a package of dried bananas, the type of pink bananas dried in the sun at home! In the package of pink bananas, there was a letter, my uncle's familiar handwriting was as ugly as a chicken's: "I'm sending the fish sauce to you and your husband. As for the package of dried pink bananas, I'm sending it to Dan. If he can't eat fish sauce, he'll eat bananas." It's okay. I watched TV the other day and saw that he won an award, and I was happy. I didn't eat fish sauce, but I was very good at playing the song Khong Minh sitting on the floor of my grandmother's house. I'm old now. You and your wife have a chance to bring him home for me to visit." My wife read the letter and cried. As for me, all I could do was put the letter away so I could go home and read it alone at night. Table of contents Fish sauce season Fish sauce season Nguyen HoWelcome you to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Minh Uploaded by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Nguyễn Phương mùa phượng cuối cùng Mưa lại về, khoác lên cây phượng trong sân trường tôi chiếc áo mới của mùa hè. Chiếc áo kết dính từ những cánh phượng hồng xinh xinh. Tàng cây nhuộm đỏ, căng tròn như một chiếc dù khổng lồ cháy tực một góc trời. Tôi yêu mùa hạ, yêu những cơn mưa bất chợt đi về, yêu những chùm phương đỏ tuyệt vời, yêu luôn những trò chơi trẻ con từ hoa phương. Một cánh phượng lạc loài chao nghiêng rồi nhẹ nhàng đậu trên vai tôi. Tôi thẫn thờ mân mê cánh hoa mỏng manh như mân mê nhưng kỷ niệm của một thời áo trắng.Có cuộc vui nào mà chẳng tàn, niềm vui nào rồi cũng qua mau, giờ chỉ còn lại nỗi buồn của mình tôi. Sau cơn mưa, bầu trời trong veo nhưng hồn tôi lại u ám mây mù. Gió chiều mang hơi nước lành lạnh khiến tôi rùng mình. Kỷ niệm lại tràn về như xác phương làm rung động trái tim vốn yếu đuối của tôi. Tôi lạ là tôi nhỏ nhoi đơn độc, lại là tôi với những giận hờn đau khổ riêng mang. Giữa bạn bè, cố khoác bộ mặt lạnh lùng, phớt tỉnh, bất cần nhưng trong lòng tôi là cả một cơn bão đang ngấm ngầm vây bủa.Năm cuối của thời sinh viên chúng tôi thật là bận rộn. Bận rộn với bài vở, với những kỳ thi, với cả những buổi hẹn hò, đàn đúm. Sau hai tháng thực tập, chúng tôi lại trở về hoàn tất những môn học còn lại và chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Lớp học lúc nào cũng chăng bài vở nhưng cũng đầy ắp tiếng cười đùa chỉ riêng mình tôi, tôi buồn. Tôi nhớ anh. Nỗi nhớ đầy tim tôi, dâng tràn lên mắt làm mờ dần những con chữ trước mặt tôi. Cớ gì anh lại im lặng sau lá thư đầy giận hờn trách móc của tôi. Tôi đúng hay anh đúng sao chẳng một lần bày tỏ.Ngày anh trở về lại càng buồn hơn - Tôi lao đầu vào học để tìm quên. Tôi phải đậu tốt nghiệp. Tự ái con gái trong tôi bị tổn thương trước sự im lặng của anh. Nhưng cứ cầm quyển tập lên, tôi lại như thấy đôi mắt thật buồn của anh, đôi mắt như thầm trách "Sao em bướng quá vậy ? Sao không chịu hiểu... ?!" Tôi lắc mạnh đầu cố xua hình ảnh của anh và cố nhồi vào đầu mình cái mớ bài vở mà tôi phải thuộc.Nhỏ Nga lắc đầu nhìn tôi, nhỏ thân và hiểu tôi:- Mày điên rồi ! Học kiểu nàyy coi chừng mày lại lăn ra bệnh cho coi.Tôi nghe giọng mình khô khốc:- Tao không sao, chưa chết đâu mà sợ !Nhỏ ôm vai tôi:- Sao mày không hỏi cho rõ ràng, chắc gì mày đúng...Tôi quắc mắt, cắt ngang:- Vậy là tao sai ?Nhỏ cười:- Tao không nói mày sai, nhưng mà hai đứa cứ như mặt trời mặt trăng hoài thì không phải cách đâu.- Kệ tao, để yên cho tao học bài.Nó giật phăng cuốn tập trên tay tôi quăng vào góc giừơng, nghinh mặt dạy đời:- Mày tự dày vò mình và người ta làm gì, chỉ tổ đau khổ thôi ! Nhìn hai đứa bây như hai cái bóng làm tao muốn bệnh.Rồi nhỏ hạ giọng:- Mày không hỏi... hay là... để tao hỏi nha...Tôi bật dậy như cái lò xo:- Không ! Mày hỏi tao sẽ nghỉ chơi mày luôn. Tao về.- ở lại ăn cơm rồi đi học luôn.- Thôi ! Tao không đói.Tôi chợt hối hận khi nhìn gương mặt ỉu xìu của Nga. Có lẽ suốt cuộc đời mình, tôi khó tìm đâu đứa bạn thứ hai dễ thương như nhỏ. Tôi vuốt má nhỏ:- Thông cảm cho tao, tao xin lỗi.Nhỏ gật nhẹ đầu tiễn tôi ra cổng. Tôi đạp xe lơ ngơi rồi ghé vàoo trường gởi xe. Ôm cặp lang thang trong sân, bước chân vô định lại đưa tôi đến nơi mà tôi và anh cùng thích: chiếc ghế đá dưới gốc phượng già, chiếc ghế ngày nào anh vẫn thường ngồi nhìn tôi tan học, nay chỉ mình tôi lẻ loi.Anh vừa đi đâu về, ngang chỗ tôi ngồi, anh dẫn xe đi chậm lại. Bốn mắt gặp nhau, tôi tìm thấy nỗi khắc khoải trong mắt anh. Tim tôi đập nhanh. Tôi muốn gọi tên anh nhưng rồi tôi ngẩng mặt quay đi. Anh như lao về phòng mình (Phòng anh ở trong khu tập thể phía sau gốc phượng tôi ngồi). Anh im lặng, tôi bướng bỉnh. Vậy là hai đứa chẳng có một lời phân bua.Tim tôi đau thắt khi cảm nhận rằng hình như mỗi ngày anh mỗi xa tôi hơn. Niềm vui ngày nào kề vai nhau dưới mưa, nay chỉ còn là một nốt thăng cao trong bản nhạc tình dang dở của anh và tôi. Lòng tin trong tôi sao cứ tan dần, tan dần như viên nước đá giữa cái nắng hè chói chang cay nghiệt. Anh trong tôi không còn là anh của những ngày đầu mới biết nhau: sôi nổi, yêu đời và tôi cũng không còn là cô học trò ngây thờ, hay nhõng nhẽo để bắt đền bàn bè và... bắt nạt cả anh.Tiếng chuông vang lên kết thúc môn thi tốt nghiệp cuối cùng. Nga tìm tôi trong đám sĩ tử ồn ào:- Ê ! Xong chưa ?Tôi gật đầu:- Được !Nhỏ cười thật tươi kéo tay tôi:- Đi ăn chè, lớp trưởng khao.- Thôi tao về, mệt quá !Nhỏ ái ngại nhìn tôi:- Về nhà chi, có một mình, mày lại buồn:Tôi trừng mắt nhìn nhỏ, cố ra vẻ cứng rắn:- Tao buồn hồi nào ? Ai nói ?Nhỏ cũng không vừa:. - Mắt mày chứ ai ! Mày khóc có lẽ còn dễ chịu hơn. Đằng này con mắt cứ ươn ướt chứ chẳng rơi giọt nào.Tôi lẩm bẩm một mt mình:- ừ ! Nếu khóc được có lẽ đỡ khổ hơn.Tôi lặng lẽ xuống bãi lấy xe với Nga. Ngang qua văn phòng khoa, tôi hơi khựng lại khi bắt gặp cái nhìn đầy lo lắng của anh. Tôi biết anh đang lo cho kỳ thi của tôi. Anh đã từng trải qua nó nên anh hiểu tôi phải khó khăn thế nào trong tâm trạng hiện tại. Nhưng lo lắng thì có ích gì ? Tôi cúi mặt nghe buồn dâng ngút ngàn.Tôi lại ngồi nơi gốc phượng. Có lẽ đây là lần cuối tôi còn được nhặt cánh phượng rơi. Sân trường hôm nay vắng ngắt. Thi xong rồi, bọn tôi mỗi đứa một phương trời. Chia tay giảng đường, chia tay thầy cô, bè bạn, chia tay luôn mùa phượng cuối cùng của một thời áo trắng. Chỉ một chút hiểu lầm mà mình mất nhau dễ dàng vậy sao anh ? Hái tháng khôngc có nhau, em hiểu mình đã nặng lòng thế nào. Em hiểu anh đã yêu em, hiểu em nhiều hơn em tưởng. Ước gì... ! Một chút tự ái con gái còn sót lại đã ngăn tôi chạy đến với anh. Muộn rồi, tôi phải về thôi. Vĩnh biệt phượng hồng, vĩnh bịêt tình thơ. Tôi xoa mạnh hai má lấy lại bình tĩnh, đứng lên và... quay đi.* *Mười năm. Một thời gian không ngắn để chúng tôi trưởng thành, nhưng cũng không đủ dài để tôi nguôi ngoai được mối tình đầu trong như pha lê nhưng mong manh như sương khói ấy. Cả hai đã cố tình quên vì lòng tự ti, vị kỷ, để đến lúc hiểu ra rằng mình không thể thiếu nhau thì đã quá muộn màng. Nếu như còn có thể trở lại "ngày xưa", tôi sẽ không để mất nhau lần nữa. Gờ thì đã xa quá rồi, tất cả sẽ phải đi, chỉ còn lại mùa phượng cuối cùng mãi mãi trong đáy tim tôi. Mục lục mùa phượng cuối cùng mùa phượng cuối cùng Nguyễn PhươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nguyen Phuong The last phoenix season The rain came again, dressing the phoenix tree in my school yard with a new summer shirt. The shirt is made from beautiful pink phoenix petals. The canopy of the tree was dyed red and stretched like a giant umbrella burning in a corner of the sky. I love summer, love the sudden rains, love the wonderful bunches of red oriental flowers, and love the children's games from oriental flowers. A stray phoenix wing swayed and gently landed on my shoulder. I absent-mindedly caressed the delicate flower petals as if fondling the memories of a time in white clothes. There is no joy that never ends, all joy will pass quickly, now only my sadness remains. After the rain, the sky was clear but my soul was cloudy. The afternoon breeze carried a cold breath that made me shiver. Memories flooded back like corpses, shaking my already weak heart. It's strange that I'm small and alone, and I'm the same person with my own anger and suffering. Among my friends, I tried to put on a cold, calm, and careless face, but inside I was secretly surrounded by a storm. Our last year as a student was really busy. Busy with schoolwork, exams, dates, and socializing. After two months of internship, we returned to complete the remaining subjects and prepare for the graduation exam. The class is always full of homework but also full of laughter and jokes, just me, I'm sad. I miss you. Nostalgia filled my heart, overflowing into my eyes, gradually blurring the words in front of me. Why did you stay silent after my angry and reproachful letter? Was I right or were you right? Why didn't I express it once? The day he returned was even sadder - I threw myself into studying to try to forget. I have to pass graduation. My pride as a girl was hurt by his silence. But every time I picked up the notebook, I saw his sad eyes, his eyes silently blaming "Why are you so stubborn? Why don't you understand...?!" I shook my head hard, trying to dispel his image and trying to fill my head with a bunch of homework that I had to memorize. Little Nga shook her head and looked at me, friendly and understanding me: - You're crazy! If you learn like this, watch out you'll get sick again. I heard my dry voice: - I'm okay, I'm not dead yet, so I'm scared! She hugged my shoulder: - Why don't you ask clearly, maybe you're right. ..I scowled and interrupted:- So I was wrong? She laughed:- I'm not saying you're wrong, but if you two are like the sun and the moon, that's not the way to go.- Leave me alone, leave me alone. Studying. He snatched the notebook from my hand and threw it into the corner of the bed, looking at the world: - Why do you torment yourself and others? You will only suffer! Looking at the two of you now like two shadows makes me feel sick. Then she lowered her voice: - You don't ask... or... let me ask... I jumped up like a spring: - No! If you ask me, I will stop playing with you. I'm going home.- Stay for dinner and then go to school.- Okay! I'm not hungry. I suddenly regretted looking at Nga's sad face. Perhaps throughout my life, it will be difficult for me to find a second friend as cute as her. I stroked her cheek: - Sympathize with me, I'm sorry. She nodded slightly and sent me out to the gate. I cycled leisurely and then stopped at the school to park my bike. Carrying my bag and wandering around the yard, my aimless footsteps brought me to the place he and I both liked: the stone chair under the old phoenix tree, the chair he used to sit on every day watching me finish school, now I was alone. .He had just returned from somewhere, when he passed by where I was sitting, he slowed down the car. Our four eyes met, I saw the restlessness in his eyes. My heart beats fast. I wanted to call his name but then I looked up and turned away. He rushed back to his room (His room is in the dormitory behind the phoenix tree where I sit). He was silent, I was stubborn. So the two of us didn't have a word of separation. My heart ached when I felt that every day it seemed like he was getting further and further away from me. The joy of standing side by side in the rain is now just a high note in the unfinished love song of you and me. The faith in me keeps fading, slowly melting like an ice cube in the harsh, harsh summer sun. The brother in me is no longer the brother in the early days of knowing each other: vibrant, loving life, and I am no longer the naive, whiny student who tries to make friends and... bully him. The bell rang ending the final graduation exam. Nga looked for me in the noisy crowd of students: - Hey! Are you done yet? I nodded: - Okay! She smiled brightly and pulled my hand: - Let's go eat tea, class president wants to. - Well, I'm going home, I'm too tired! She looked at me shyly: - Why are you going home, I'm alone. You're sad again: I glared at her, trying to act tough: - When was I sad? Who said ? Small doesn't fit:. - Your eyes! It might be more comfortable for you to cry. Over here, my eyes were still wet but not a single drop fell. I mumbled to myself: - Yes! If I could cry, maybe it would be less painful. I quietly went down to the parking lot to get a car with Nga. Passing by the faculty office, I paused a bit when I saw his worried look. I know you are worried about my exam. He has been through it so he understands how difficult it must be for me in my current state of mind. But what's the use of worrying? I bowed my head and listened to the overwhelming sadness. I sat again at the phoenix tree. Perhaps this is the last time I will be able to pick up fallen phoenix wings. The school yard is deserted today. After the exam, we each went our separate ways. Saying goodbye to the lecture hall, saying goodbye to teachers, friends, saying goodbye to the last phoenix season of a white shirt era. Just a little misunderstanding and we lost each other so easily, right? After spending months without each other, I understand how heavy my heart was. I understand you love me, understand me more than I thought. Wished... ! A little remaining girlish pride stopped me from running to him. It's late, I have to go home. Goodbye phoenix pink, forever love poetry. I rubbed my cheeks hard to regain composure, stood up and... turned away.* *Ten years. It wasn't a short time for us to grow up, but it wasn't long enough for me to get over that first love that was as clear as crystal but as fragile as smoke. Both of them deliberately forgot because of low self-esteem and selfishness, so that by the time they realized that they couldn't live without each other, it was too late. If I could go back to the "old days", I wouldn't lose each other again. The hour is too far away, everyone will have to go, only the last phoenix season remains forever in the bottom of my heart. Table of contents The last phoenix season The last phoenix season Nguyen PhuongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Nam Hương Mùa Thu Buồn Cứ mỗi năm ,trời vào thu là tôi lại thấy buồn . Những chiếc lá vàng xuống tả tơi khắp nơi trên những ngả đường cùng với những cơn mưa lất phất làm cho trái tim tôi thức dậy và nhói đau . Tôi vẫn tưởng vết thương lòng sẽ vơi theo thời gian và những mùa thu đi qua nhưng sao đến hôm nay tôi vẫn cảm thấy con tim mình chưa được ngủ yên khi mỗi độ thu vàng !Tôi nhớ vào mùa thu năm ấy cũng là mùa tựu trường , đây là lúc tôi cảm thấy vui nhất vì là năm đầu tiên tôi được bước vào ngưỡng cửa của trường đại học ,lòng am ắp và náo nức với biết bao nhiêu điều mới lạ và hấp dẫn ...Tôi và anh quen nhau rất tình cờ, hôm ấy tôi rất nhớ , sau buổi đến trường , trời hôm ấy lúc sớm rất đẹp và trong xanh bỗng dưng xế chiều có cơn mưa ào một cái , thường thì mưa thu chỉ là mưa lất phất như mình nghĩ nhưng hôm nay trời trở nên thật lạ .Tôi ghé tạt vào núp ở mái hiên của một ngôi nhà cách trường không xa lắm . Đập vào mắt nó là giàn hoa Tigôn trước cổng nhà , loài hoa mà tôi rất thích . Vẻ đẹp của những bông hoa hình trái tim càng tăng lên khi được tô điểm thêm vào những giọt mưa long lanh trong suốt . Tôi mải mê ngắm và thả hồn theo mưa gió mà không để ý đang có người đang nhìn mình . Khi nghe được tiếng mở cửa thì bỗng giựt mình , tôi đứng nép mình qua một bên thì bên trong dáng người con trai ló đầu ra và ngỏ ý cho tôi mượn áo mưa .Anh ta cất tiếng :"Trời thế này thì đừng có mong nó tạnh mưa cô bé ơi ,để anh cho bé mượn áo mưa đi về , khi nào rảnh thì đi ngang trả lại cho anh cũng được , chứ đứng đây lâu rồi cảm lạnh đấy " nói xong anh ta quay phắt vào nhà .Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng và khó chịu kinh khủng , trong bụng nhủ thầm :" Người đâu mà kì cục , không thèm biết người ta có đồng ý hay không mà đã đi vào rồi . Nhưng không sao có áo mưa " chùa " xài nghĩ cũng xướng "."Đây là áo mưa , em mặc đi rồi về , kẻo lạnh ."Tôi cầm lấy và lí nhí " Cám ơn ! "Kể từ hôm ấy tôi và anh quen nhau , quen nhau thật tình cờ , dưới cơn mưa thu như thế đó .Anh bảo tôi rằng :" Tụi mình quen nhau cứ như trong tiểu thuyết ấy "" Tôi cười , đúng là tiểu thuyết nhưng của anh viết đó hả "Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy , nghĩ lại cũng lãng mạng lắm chứ . Tôi đã bị anh cuốt hút với tấm lòng tốt và nụ cười thật hiền và ôn hoà của anh .Anh đối với tôi luôn săn sóc và lo lắng từng li từng tí , bạn bè thấy vậy cứ bảo nhau chúng tôi thật xứng đôi, anh là người lý tưởng . Chúng tôi thường hẹn hò nhau trong những buổi cuối tuần ,cùng nhau đi công viên , đi ăn uống và ngắm mặt trời lặn ở bãi biển lúc hoàng hôn .Lúc ấy ,tôi tự nhủ thầm , tôi là người hạnh phúc ....-----O------Mùa Thu năm sau , tôi phải đối diện với chính mình:" Hạnh phúc ư ? không phải , thời gian là một dấu ngoặc của sự thay đổi , thay đổi như một cơn mưa ...Anh đã cùng Tôi chia tay cũng vào một ngày mưa trong mùa thu sau ấy , anh mong chúng ta chỉ xem nhau như là bạn sau này ! " Vì sao phải là bạn ? "" Chúng ta không hợp , chỉ vậy thôi "Tôi không nói được gì thêm , tôi cố nén cho dòng nước mắt đang chực trào ra .Tôi mong ước gì tôi là người nói được câu nói đó trước thì có lẽ tôi sẽ không buồn , tôi thất vọng và tổn thương vì lòng tự ái hay trong lòng đang xụp đổ !!! Tôi cố gắng xem như không có gì xảy ra khi đối diện với anh ! " Thì tuỳ anh vậy !!! tôi trả lời thật chua xót ...Để rồi đêm về , một mình trong căn phòng cô đơn , tôi tuôn trào nước mắt , nó khóc như chưa bao giờ được khóc , bởi lẽ tôi chưa bao giờ bị thất bại , và đây lần đầu tiên tôi thất bại trong mối tình đầu tiên ... Tôi chẳng biết là tôi có lỗi gì ? nhưng tôi cũng không muốn hỏi anh thêm làm gì , khi mà con tim anh không còn thuộc về tôi nữa !Sự thật vẫn là sự thật, nó vẫn thấy anh mỗi khi tan trường nhưng hình như anh luôn lẫn tránh , anh đã thay đô... Giàn hoa Tigôn trước cổng nhà anh ngày nào thật quyến rũ trong mắt tôi , sao bây giờ tôi chỉ thấy toàn là màu đỏ ,đỏ của hoa hay là màu máu đang rỉ ra từ trái tim nó , sao không phải là màu hồng hạnh phúc và tươi tắn của hôm xưa .Mỗi một mùa thu qua ,và tôi cũng có biết bao nhiêu người vây quanh và chờ đợi nhưng sao tôi không thể nào chấp nhận được những tình cảm đó , tôi ráng tìm lại những gì tôi đã có như từng có với anh !!!Hôm nay trời lại mưa, và lại nhớ đến anh , sao mối tình đầu lại có duyên với mưa thu thế nhỉ , để rồi cũng ảm đạm và buồn như kết cuộc của nó . Quen anh trong mưa , hẹn hò trong mưa và cũng là chia tay trong mưa . Lãng mạn quá phải không ? tôi rất hận anh nhưng vẫn mong rằng ....Có một ngày trên đường ta bắt gặp Mong anh đừng ngoảy mặt làm ngơ !!!NH 03/2005 Mục lục Mùa Thu Buồn Mùa Thu Buồn Nam HươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: vietfunĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 3 năm 2005
Nam Huong Sad autumn Every year, when autumn comes, I feel sad. The yellow leaves falling everywhere on the roads along with the light rain made my heart wake up and ache. I still thought the pain in my heart would ease with time and the passing autumns, but to this day I still feel like my heart has not slept peacefully with each golden autumn! I remember that autumn was also the season of accomplishment. school, this is the time when I feel the happiest because this is the first year I have entered the threshold of university, my heart is full and excited with so many new and exciting things...You and I know each other. It was very coincidental, that day I remember very much, after going to school, the sky that day was very beautiful and clear in the early afternoon. Suddenly in the afternoon there was a torrential downpour. Normally, autumn rain is just a light rain like I thought but that day. Now the weather has become very strange. I stopped by and hid on the porch of a house not far from the school. What caught his eye was the Tigon flower trellis in front of the house gate, a flower that I really like. The beauty of heart-shaped flowers increases when embellished with transparent glitter raindrops. I was so engrossed in watching and drifting with the wind and rain that I didn't notice someone was looking at me. When I heard the door open, I was suddenly startled. I stood and crouched to one side. Inside, a boy's figure poked his head out and offered to lend me his raincoat. He said, "If it's like this, don't expect anything." It's stopped raining, little girl, let me borrow your raincoat to go home. When you're free, you can pass by and return it to me. But if you stand here for too long, you'll catch a cold." After saying that, he quickly turned back into the house. I felt Feeling a bit embarrassed and terribly uncomfortable, I thought to myself: "You're not that weird, you don't care if people agree or not and just go in. But it's okay to have a "pagoda" raincoat to use, I think. "This is a raincoat, you should wear it and go home, so it won't be cold." I took it and mumbled, "Thank you!" Since that day, you and I have known each other, by chance, in the autumn rain like that. He told me: "We got to know each other like in a novel." I laughed, it was a novel, but was it written by you? "I feel very happy and happy because of our meeting today. Well, thinking about it, it's quite romantic. I was attracted to him with his kind heart and gentle and gentle smile. He always took care of me and worried about every little detail. My friends saw this and kept telling each other that we were a perfect match, brother. is an ideal person. We often date each other on weekends, go to the park together, go out to eat and watch the sun set at the beach at sunset. At that time, I told myself, I am a happy person.... -----O------Next fall, I had to face myself: "Happiness? No, time is a parenthesis of change, change is like a rain." ...You and I broke up on a rainy day in the following fall. I hope we will only see each other as friends from now on." Why do we have to be friends? "" We're not compatible, that's all." I couldn't say anything more, I tried to hold back the tears that were about to flow. I wish I was the one to say those words first, then maybe I wouldn't be sad. , I'm disappointed and hurt because my pride or my heart is collapsing !!! I try to pretend that nothing happened when facing you ! I answered bitterly... Then at night, alone in a lonely room, I shed tears, crying like I had never cried before, because I had never failed, and this time. First, I failed in my first love... I don't know what's wrong with me? But I don't want to ask you anymore, when your heart no longer belongs to me! The truth is still the truth, I still see you every time after school but you always seem to avoid me, you have changed your clothes. ... The Tigon flower trellis in front of your house used to be so captivating in my eyes, why now I only see red, the red of flowers or the color of blood leaking from its heart, why isn't that color? The happiness and freshness of the past. Every autumn passes, and I have so many people surrounding me and waiting, but why can't I accept those feelings? I try to find what I have. It was like it was with you!!! Today it's raining again, and I remember you again, why is first love so destined for the autumn rain, and then it's as gloomy and sad as its ending. Met you in the rain, dated in the rain and also broke up in the rain. So romantic, isn't it? I really hate you but I still hope that... One day on the road we will meet you. Hope you don't turn a blind eye!!!NH March 2005 Table of contents Sad autumn Sad autumn Nam HuongWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: vietfun Posted by friend: Ct.Ly on: March 7, 2005
Trần Quang Thiệu Mùa Thu Thay Áo Ngày bố xa nhà con còn nằm trong bụng mẹ. Lần đầu tiên bố gặp con trong Camp Pendleton, lúc đó con đã gần hai tuổi. Bố ôm con nước mắt lưng tròng, con tròn mắt nhìn người đàn ông xa lạ nhưng con không khóc, chỉ e dè gọi ‘Mẹ’ vì con chưa biết gọi ‘Bố’ ra sao. Bố nhủ lòng là từ đây bố sẽ yêu thương chăm sóc con, đền bù cho con những ngày bố không có mặt khi con ra đời. Những ngày thơ dại đó bố con mình đã sống với nhau khắn khít. Bố ngồi nhà loay hoay viết cho xong luận án ra truờng, trông con để mẹ con tạm thời đi bán Mc. Donald, nuôi hai bố con mình. Con ngồi trên ghế cao, xem cartoon nhưng mặt buồn buồn. Bố bồng con lên xoa mớ tóc mềm: - Con muốn gì bố lấy cho. Con vòng tay ôm cổ bố, nép đầu trên vai, nói nhỏ đủ để bố vừa nghe: - Mẹ! Bố nghe lòng xót xa: - Mẹ đi làm. Để bố đưa con tới gặp mẹ nhé. Con mở lớn đôi mắt nhìn bố, chỉ gật đầu, không nói một câu. Buổi chiều Mc. Donald vắng khách, mẹ con đứng trong bếp, đưa tay vẫy khi thấy bố bồng con vào. Bố đặt con ngồi trên counter, mua cho con gói khoai chiên, nhưng con chỉ cầm lấy mà không ăn. Bố dỗ dành: - Con ăn đi. Muốn gì nữa bố mua cho. Con tần ngần ngước nhìn bố rất lâu, nói nhỏ như cầu xin: - Mẹ. Bố bồng con lên, bùi ngùi: - Mẹ kia kìa, con vẫy tay chào mẹ đi. Bố đưa con ra công viên chơi, tối mẹ về nấu cơm cho con ăn, nghe chưa. Chiều thu nhạt nắng, bố mang con ra công viên, đặt con ngồi trên chiếc đu, đong đưa nhè nhẹ, nhìn con vừa ăn những miếng khoai chiên nho nhỏ vừa vẫy tay gọi những con bồ câu quanh quẩn gần kề. Thoáng đó mà đã hơn 30 năm rồi đấy con. Buổi sáng mùa thu năm ngoái con mặc chiếc aó dài mầu hồng lần đầu tiên trong đời, cúi lạy trước bàn thờ gia tiên, nghe bố khấn nho nhỏ, cầu xin cho con hạnh phúc suốt đời. Buổi chiều con thay áo trắng, khoác tay bố, đi giữa hai hàng quan khách ngoài vuờn hoa khách sạn Estancia, khách sạn sang trọng hàng đầu trên thế giới, vì bố đã hứa với con khi con còn thơ dại là bố sẽ đền bù cho con những ngày bố không có mặt. Rồi con sẽ có con. Bố mong rằng con của con sẽ gọi ‘Mẹ’, như con lúc xưa, và như bố bây giờ. Tháng rồi bố phải vào bệnh viên vì những cơn đau quặn ruột. Bà nội của con vào thăm bố, bàn tay già nua xoa trên bụng bố nhẹ nhàng: - Con cố lên cho mau khỏi, đừng lo nữa, có mẹ đây. Bố tưởng chừng như mình nhỏ lại, bé bỏng như xưa, mỗi lần đau được mẹ bồng. Nước mắt bố ứa ra, và bố gọi thầm: - Mẹ. Con không cần đợi đến ngày ‘Mother Day’ để gọi mẹ. Mẹ con lúc nào cũng đợi con. Bố bây giờ khỏe lại rồi. Chắc là bố không còn dịp nào đưa con ra công viên, để con ngồi trên chiếc đu cho bố đong đưa nhè nhẹ, thế nhưng bố vẫn đợi ngày con dẫn con của con về, bố sẽ lại dẫn cháu ra công viên, ngồi trên ghế đá, nhìn cháu chơi với những con bồ câu quanh quẩn bên mình. Muà thu năm nay đã về. Những cây sồi trước nhà, lá đã đổi mầu. Mùa thu thay áo, nhưng tình mẹ thì không bao giờ như lá thu phai, con biết không? Trần Quang Thiệu. Mùa Thu - 2006 Mục lục Mùa Thu Thay Áo Mùa Thu Thay Áo Trần Quang ThiệuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Ngụy xưa Nguồn: bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 25 tháng 5 năm 2007
Tran Quang Thieu Autumn Changing Clothes The day my father left home, I was still in my mother's womb. The first time I met you at Camp Pendleton, you were almost two years old. Dad hugged me with tears in my eyes. I looked at the strange man with wide eyes but I didn't cry, I just shyly called 'Mom' because I didn't know how to call 'Dad'. Dad told himself that from now on, he would love and take care of you and compensate you for the days he was not present when you were born. During those childhood days, my father and I lived closely together. Dad sat at home struggling to finish his thesis, looking after you so your mother could temporarily sell Mc. Donald, raising my father and son. The child sat in a high chair, watching cartoons but his face was sad. Dad picked up his baby and rubbed his soft hair: - Whatever you want, I'll get it for you. I wrapped my arms around dad's neck, put my head on his shoulder, and said softly enough for dad to hear: - Mom! Dad felt sorry: - Mom went to work. Let dad take you to see mom. The child opened his eyes wide and looked at his father, just nodded without saying a word. Afternoon Mc. Donald was absent, mother and child stood in the kitchen, waving when they saw dad carrying the child in. Dad sat me on the counter and bought me a package of potato chips, but I just took it and didn't eat it. Dad comforted: - Eat it. What else do you want? I'll buy it for you. The child hesitantly looked up at his father for a long time, then whispered as if pleading: - Mom. Dad picked up his son and sadly said: - There's mom, wave goodbye to me. Dad takes you to the park to play, mom comes home and cooks for you to eat at night, do you hear? On a sunny autumn afternoon, dad took his child to the park, sat him on a swing, swayed gently, watching him eat small pieces of fried potatoes while waving to the pigeons that were nearby. It's been more than 30 years since then. Last fall morning, I wore a long pink dress for the first time in my life, bowed before my ancestors' altar, and listened to my father make a small prayer, praying for a lifetime of happiness for me. In the afternoon, I changed into a white shirt, took my father's arm, and walked between two rows of guests outside the flower garden of Estancia Hotel, the leading luxury hotel in the world, because Dad promised me when I was young that he would make up for it. give me the days when dad is not present. Then you will have children. I hope that your child will call 'Mom', like you did then, and like me now. Last month, my father had to go to the hospital because of intestinal cramps. Your grandmother came to visit Dad, her old hand gently rubbed Dad's belly: - Try your best to get well quickly, don't worry anymore, Mom is here. Dad felt like he was small again, as small as before, every time he was in pain his mother held him. Tears welled up in my father's eyes, and he whispered: - Mom. You don't need to wait until 'Mother's Day' to call your mother. Your mother is always waiting for you. Dad is healthy now. I probably won't have another chance to take you to the park, let you sit on the swing for me to swing gently, but I'm still waiting for the day you bring your child home, I'll take you to the park again, sit on the chair. stone bench, watching him play with the pigeons surrounding him. This year's autumn has arrived. The oak trees in front of the house have changed color. Autumn changes clothes, but a mother's love never fades like autumn leaves, you know? Tran Quang Thieu. Fall - 2006 Table of contents Autumn Changing Clothes Autumn Changing Clothes Tran Quang ThieuWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for following the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Collected: Ancient Wei Source: friend: Ct. Ly posted on: May 25, 2007
Nga Mi Mùa Thu Tóc Ngắn “Mày ngông nghênh vừa thôi con ơi!” - Mẹ tôi buồn rầu bảo thế. Giọng mẹ nhàn nhạt như thế đã quá mệt mỏi về việc nhắc nhở ấy lắm rồi. Mà từ khi sinh ra tôi, mẹ phải nhắc nhở như thế bao nhiêu lần. Chắc là mẹ rất buồn rầu về đứa con gái trái tính trái nết của mình. “Cứ như thế này mãi chẳng có ma nào thèm rước mày đâu!”. Ôi! Mẹ sợ con gái của mình không có chồng. Chẳng nhẽ mọi cố gắng của một người con gái chỉ để lấy đựơc chồng thôi sao? Tôi cần gì phải như vậy? “Mặc con!” - sau cùng tôi hét lên cáu kỉnh. Và mẹ chẳng nỡ nhẫn tâm với một người mà ông trời đã quá ư hà khắc đối với họ. Tôi là một đứa con gái xấu xí. Chẳng ai nói với tôi điều này nhưng tôi thừa sức để nhận ra. Tôi thô kệch và đen thui như một con quạ… và thế là tôi ngổ ngáo hơn cả một thằng con trai ngổ ngáo. Khi người ta không có một chút xinh đẹp nào thì cần gì phải dịu dàng, ý tứ chứ! Cứ tưởng tượng xem, nếu như tôi có một mái tóc dài buông xuống đôi vai to đùng, tôi ngồi bên cửa sổ và dùng miệng cắn vào một ngón tay xù xì, còn đôi mắt thì mở thao láo nhìn vào xa xăm… Như thế có khác gì đem mắm tôm mà chấm với nước đá đâu! - Vẻ đẹp tâm hồn người ta mới thật là điều quan trọng, Nga à! - Thỉnh thoảng chị Hà vẫn an ủi tôi bằng cái giọng của một cô giáo thuộc bài. Cả mẹ tôi, chị Hà, anh Linh đều lấy làm xót xa về tôi nhưng ba tôi thì không. Ông chẳng coi đó là chuyện quan trọng. Con gái của một người bán than mà biết làm thơ là tuyệt lắm rồi. Ba tôi tự hào về điều đó. Cả làng này, có ai làm thơ được đăng báo như tôi đâu. - Thơ thì hiền nhưng sao nó dữ như bà chằn vậy! - Anh Linh đùa thế. Thơ tôi không hay nhưng chắc chắn nó không gợi đến một cô gái xấu xí và cọc cằn như tôi. Tôi gọi những bài thơ của mình là mùa thu xinh đẹp. Năm mười bẩy tuổi có người đem tặng tôi một mùa thu. - Giống như phim ấy! - Anh Linh đùa rồi cười tưởng như vỡ tung cả mâm cơm nếu không có cái trừng mắt của ba tôi. Tôi đem bức tranh treo lên cửa sổ. “Tôi đã đọc thơ của em và nhìn thấy một mùa thu như thế”. Bức thư chỉ có mấy dòng. Đó là mùa thu mênh mang, nắng vàng vương nhè nhẹ trên dám cỏ may tím phớt nghiêng nghiêng bên lối nhỏ, trời cao diệu vợi một màu xanh… Dạo ấy trời cũng vừa sang thu. Thu miền Trung nắng gắt và trời khô, gió thổi vào lớp cỏ giữa đồng một màu vàng xao xác. Trong lúc anh Linh đạp xe lên thị xã ngồi hàng giờ trong quán cà phê để đựơc gặp con nhỏ đỏng đảnh tóc đen môi đỏ nào đấy thì tôi lặng lẽ men theo cánh đồng. Mỗi lần qua ngõ xóm, lũ trẻ trố mắt nhìn tôi: - Thế mà nó làm thơ được chúng mày ạ! - Một đứa bảo thế. Tôi kéo cái mũ cói te te thấp xuống tránh mấy con mắt tò mò. - Nó có mắt không nhỉ? Nó đi giữa đồng như vậy để làm quái gì chứ… Tôi vẫn đi như thế, chiều này qua chiều khác, cho đến lúc cái lối của tôi trở thành con đường. Con đường của tôi vu vơ trên cánh đồng, nó vắng hoe. Khi con đường không dẫn về đâu thì người ta theo nó để làm gì? Thế là tôi đi một mình, dù tôi chắc rằng cơn lũ cuối thu sẽ xóa nhòa những bước chân của mình, rồi sang mùa đông những người nông dân sẽ lật tung nó lên để trồng lúa, cả đám cỏ may bé bỏng kia cũng sẽ chết theo. Cứ đi thành đường rồi bị xoá tan như thế thì buồn quá, phải làm cái gì khác đi thôi. May sao, tôi vẫn còn mấy bài thơ với dòng chữ “Thu 1993”, mặc dù mẹ tôi bảo đó là việc làm của những ai “vô công rỗi nghề”. … Suốt mùa thu anh gửi tặng tôi nhiều bức tranh (và nhận đựơc nhiều bài thơ của tôi). Anh Linh chẳng còn đủ hài hước để làm trò với chúng nữa. Sáng đi nộp hồ sơ ở cơ quan này, chiều gửi hồ sơ ở cơ quan khác nên tối về anh chỉ kịp thở dài cái sượt, hắt luôn một cái dí dỏm mà anh học được trong năm năm ở ký túc xá. “Người ta ai cũng phải có một nỗi buồn” - chị Hà nói (dĩ nhiên là chị vừa đọc ở cuốn tiểu thuyết tình cảm nào đó). Cuối cùng chỉ còn lại tôi với những bức tranh mùa thu. “Tôi rất vui vì được làm quen với em”. - anh chẳng hề biết rằng mình là người bất hạnh thứ nhì trên đời. Cuối mùa thu, mưa đổ nhiều hơn. Mưa mùa lũ, bong bóng vỡ phập phồng trắng cả sân. Hôm ấy có người gõ của nhà tôi: - Tôi hỏi thăm Hằng Nga. - Cô ấy đi xa rồi. - Tôi nói dối và biết rằng tôi cần nói dối. Nét thất vọng hiện rõ trong đôi mắt anh. “Dù sao như thế cũng tốt hơn” tôi nhủ thầm, quay mặt nhìn cơn mưa bên ngoài. Thiếu đi màu vàng mùa thu của tôi ủ rũ trong cơn mưa. “Ông không nhắn gì sao?”. Tôi không nghĩ cuối cùng mình chỉ nói được câu hờ hững như thế. “Tôi gửi Nga cái này”. - Tiếng anh lẫn trong tiếng mưa không dứt… Và đó là bức trang cuối cùng của mùa thu. Một con bé ngồi bên cửa sổ, tóc dài nghiêng nghiêng bên bờ vai, mắt nó đen và buồn mênh mang… Bên ngoài cửa sổ, thu đang vàng. Con bé đó lạ hoắc, những bài thơ của tôi đâu gợi môt con bé như thế này. “Thân mến tặng mùa thu tóc ngắn của tôi”. - Anh ghi một dòng như vậy vào góc tranh. Tôi đối diện với nó, con bé tóc dài nhìn xa xôi vào mùa thu. “Giá như có một chiếc lá vàng đang rơi nữa thì đẹp tuyệt”. Chị Hà kêu lên. Tôi buông hờ những ngón tay trên mái tóc ngắn ngủn. Nếu vẽ thêm một chiếc lá, chắc mùa thu đỡ vắng hơn. Con bé trong tranh đang nhìn ra khoảng trống đó. Mắt nó buồn và đẹp làm sao. Nhưng nó không phải là tôi. Tất nhiên, tôi miết những ngón tay đen đúa lên tóc nó, rồi giận dỗi quay mặt nó vào tường. Bức tranh úp mặt như đứa trẻ biết hờn. “Sao không vẽ thêm một chiếc lá vào khung trời kia” tôi xót xa nghĩ thầm. Hèn chi con mắt con bé kia buồn thế, mà “người ta ai cũng có một nỗi buồn”, chẳng biết chị Hà vớ ở đâu ra câu ấy… Tôi nhảy lên giường kéo chăn trùm kín đầu, nghe mơ hồ trong tiếng văng vẳng một cái gì. Tiếng chị Hà se sẽ: - Nga khóc à? Mục lục Mùa Thu Tóc Ngắn Mùa Thu Tóc Ngắn Nga MiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Nguyễn Chí Hải Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2006
Nga Mi Autumn Short Hair “You're just being arrogant, my child!” - My mother sadly said so. Mom's voice was so bland, she was so tired of that reminder. But since I was born, my mother has had to remind me so many times. Mother must be very sad about her unruly daughter. "If you keep like this, no ghost will want to pick you up!" Oh! Mother is afraid that her daughter does not have a husband. Is it true that all a girl's efforts are just to get a husband? What do I need? “Leave me alone!” - I finally shouted angrily. And my mother could not bear to be cruel to someone whom God had been so harsh towards. I am an ugly girl. No one told me this but I was strong enough to realize it. I'm as rough and dark as a crow... and so I'm more sassy than a sassy boy. When people don't have any beauty, there's no need to be gentle and considerate! Just imagine, if I had long hair falling down to my big shoulders, I sat by the window and bit a rough finger with my mouth, and my eyes were wide open looking into the distance... Like that It's no different than dipping shrimp paste in ice water! - The beauty of a person's soul is really important, Nga! - Occasionally, Ms. Ha still comforts me with the voice of a teacher memorizing her lessons. Both my mother, Ha, and Linh all feel sorry for me, but my father does not. He didn't consider it important. It would be great for a coal seller's daughter to know how to write poetry. My dad is proud of that. In this village, there is no one who writes poems that are published in newspapers like me. - Poetry is gentle, but why is it so cruel like a bitch! - Mr. Linh is joking. My poetry isn't good, but it certainly doesn't evoke an ugly and grumpy girl like me. I call my poems beautiful autumn. When I was seventeen, someone gave me an autumn gift. - Just like the movie! - Anh Linh joked and laughed as if the whole tray would burst if it weren't for my father's glare. I hung the picture on the window. "I read your poetry and saw an autumn like that." The letter only had a few lines. It was a vast autumn, the golden sunlight gently lingered on the purple grass tilting on the side of the path, the sky was a wonderful blue color... At that time, it had just begun to fall. Autumn in the Central region is hot and dry, the wind blows the grass in the middle of the field a pale yellow color. While Mr. Linh rode his bike to town and sat for hours in a cafe to meet some cheeky girl with black hair and red lips, I quietly walked along the fields. Every time I pass by the neighborhood, the children stare at me: - But he can write poetry! - One said so. I pulled my straw hat down low to avoid prying eyes. - Does it have eyes? What the hell is the point of walking in the middle of the field like that... I kept walking like that, direction after direction, until my path became a road. My path was aimless in the fields, it was deserted. When the road leads nowhere, why do people follow it? So I went alone, even though I was sure that the late autumn flood would erase my steps, then in the winter the farmers would turn it over to plant rice, and even that little patch of grass would die as well. It's so sad to keep walking into a path and then being erased like that, we have to do something else. Luckily, I still have a few poems with the words "Autumn 1993", although my mother said that was the work of those who were "unemployed". … During the fall he sent me many paintings (and received many poems from me). Anh Linh is no longer funny enough to make fun of them anymore. In the morning, he submitted his application to one agency, and in the afternoon he sent it to another agency, so when he returned home in the evening, he could only let out a sigh and let out a witty joke that he had learned during his five years in the dormitory. "Everyone must have some sadness" - Ms. Ha said (of course she just read some romantic novel). Finally, I'm left with my autumn paintings. “I'm very happy to get to know you.” - he didn't know that he was the second unhappiest person in the world. At the end of autumn, it rains more. During the rainy season, the balloons burst and flutter white all over the yard. That day someone knocked on my door: - I asked about Hang Nga. - She's gone away. - I lie and know that I need to lie. Disappointment was evident in his eyes. “Anyway, that's better,” I thought to myself, turning to look at the rain outside. Without the yellow color of autumn, I languish in the rain. "You didn't text anything?". I didn't think I would end up saying such a nonchalant sentence. "I sent this to Russia." - English mixed with the sound of endless rain... And that is the last picture of autumn. A little girl sat by the window, her long hair tilted over her shoulder, her eyes were dark and sad... Outside the window, autumn was golden. That girl is strange, my poems don't evoke a girl like this. “Dear autumn of my short hair”. - I wrote a line like that in the corner of the painting. I faced her, the long-haired girl looked into the distance in the fall. "If only there were one more falling yellow leaf, it would be so beautiful." Ms. Ha exclaimed. I loosely let my fingers through my short hair. If I draw another leaf, autumn will probably be less absent. The girl in the painting is looking out into that empty space. Its eyes are so sad and beautiful. But it's not me. Of course, I stroked his black fingers through his hair, then angrily turned his face to the wall. The painting is face down like a sad child. “Why don't I add another leaf to the sky?” I sadly thought to myself. No wonder that girl's eyes are so sad, but "everyone has a sadness", I don't know where Ms. Ha found that sentence... I jumped on the bed and pulled the blanket over my head, listening vaguely in the echoing sound. something. Ha's voice will say: - Are you crying? Table of contents Autumn Short Hair Autumn Short Hair Nga MiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Nguyen Chi Hai Source: VNthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: July 3, 2006
Nguyễn Thị Châu Giang Mùa thu vàng " Lá phong đỏ như mối tình đượm lửaHoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa "(Tế Hanh)Tôi còn nhớ một ngày xa xưa năm tôi học lớp Mười, chị tôi đi học ở Nga về. Qùa chị tặng tôi là một bức tranh nhỏ vẽ mùa thu vàng của nước Ngạ Một con đường nhỏ phủ dầy cỏ dại. Những tán lá vàng rực rỡ trong ánh nắng của buổi chiều tà. Nó đẹp và lộng lẫy đến nỗi, trong suốt nhiều năm liền, nó trở thành niềm mơ ước dai dẳng và thầm kín trong lòng tôi.Nên khi nghe bạn rủ ở lại thêm ba tuần vào độ cuối tháng Mười để đợi đón mùa thu về thì tôi đồng ý ngaỵ Ngày Một tháng Chín, tôi cùng đoàn rời Washington DC đi Chicagọ Khi đó những khu rừng ở Virginia vẫn còn xanh ngát. Những cây cúc kim trên những bậu cửa mới bắt đầu hé một vài cái nhụy màu ngà. Buổi sáng ngủ dậy vẫn còn có thể mặc được một chiếc áo thun mỏng, một chiếc quần cộc đi lang thang trên các con phố. Thỉnh thoảng gọi điện cho nhau tôi lại nao nức hỏi, mùa thu đã về đến Virginia chưa? Bạn cười, nửa đùa nửa thật, người đang ở xa thế kia, làm sao mùa thu đến được. Một buổi sáng ở Iowa, tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài bờ sông. Thật kinh ngạc làm sao. Giữa muôn trùng màu xanh của trời, nước và đất, cái cây con mọc phía bên kia sông tự nhiên đỏ rực lên như một ngọn lửa. Tiếng bạn từ đầu dây bên kia xen lẫn với tiếng cười, cầu được ước thấy nhé, năm nay mùa thu đến sớm rồi. Năm nay mùa thu đến sớm. Nhưng khi quay lại Virginia đã thấy gì đâu. Vẫn là những khu rừng xanh. Vẫn là tấm bảng " Virginia for lovers" ở đầu đường đi về Falls Church cũ kĩ màu xanh chữ trắng. Vẫn là những căn nhà gỗ mái nâu tường sơn màu xanh da trời nhạt. Chẳng có gì mang dấu hiệu mùa thu cả.Thế rồi một ngày, khi sự chờ đợi đã chuyển dần sang sự mệt mỏi thì những khu rừng đột nhiên thay da đổi thịt. Giống như những con sóng vàng và đỏ, chúng liếm từ từ lên bờ cát xanh. Đầu tiên là cái cây cao trước nhà, qua bãi đậu xe, với những chiếc lá mỏng mảnh, vàng ánh. Rồi đến những rặng cây chạy dọc theo những con đường nhỏ của Virginia, đổ tràn xuống những khu rừng lớn ở Maryland. Thứ hai đầu tuần, mọi người nghỉ học nghỉ làm, mua một túi bánh mì to tướng ở quán Ba Lẹ, cho vào cốp xe rồi rong ruổi lên Skylinẹ Đường lên núi quanh co, người ngả nghiêng như đánh võng. Một bên là rừng núi, một bên là vực sâu. Nhưng quanh tôi chỗ nào cũng như được dát vàng. Trời vì thế xanh hơn. Nắng vì thế vàng hơn. Đứng trên mỏm đá nhìn xuống, những con suối nhỏ chảy quanh co thành những sợi chỉ bạc. Mây vướng vào những tàn cây trắng nõn. Bạn bảo, mùa thu ở Skyline đẹp nhất nước Mỹ. Tôi không phản đối, chỉ bảo, tôi thích thu ở khu Great Falls hơn.Là bởi vì ở Great Falls có những con đường nhỏ nằm chìm trong rừng cây. Chỉ thưa thớt vài chiếc xe qua lại. Cây mọc đan vào nhau, tạo thành cổng vòm bằng vàng chạm trổ những đường hoa văn đen nhánh của thân cây và những tàn lá đỏ rực trên suốt đường đi. Là bởi vì ở Great Falls có đường Sài Gòn nhỏ và cao như một con dốc. Phía cuối đường có một hộp thư nhỏ bằng gỗ cũ kĩ bỏ hoang lâu ngày. Đi ngang qua đấy lại thấy thân thuộc như đang đi trên đường về nhà. Mới thấy lòng nhớ quê của mình nhiều quá. Nhìn một chút gì có hơi hướng quê hương là lại thấy gần gụi ruột rà ngay. Là bởi vì ở Great Falls có khu rừng vàng nằm trên đường Georgetown Pike, bạn và tôi đã ngồi đó suốt một buổi chiều để ngắm mây trời bay và lá thu rơi. Bạn bảo, khung cảnh này đẹp như một bức tranh. Nhưng tôi thấy nó đẹp hơn tranh nhiều lần lắm. Bởi vì chỉ ở ngoài đời thực này, tôi mới cảm thấy hết vẻ thu bằng tất cả ngũ quan của mình. Mắt tôi trông thấy được những độ biến màu tinh tế từ xanh biếc sang xanh non, chuyển dần sang vàng rồi cam và cuối cùng là đỏ thắm của sắc thụ Mũi tôi ngửi được mùi hương ngai ngái từ những thân gỗ ẩm mục và đám lá ruỗng của mùa thu năm ngoái để lại. Lưỡi tôi nếm được vị ngọt ngào và trong lành của bầu khí thụ Tai tôi nghe được tiếng lá chạm không tiếng động xuống chỗ ngồi. Da tôi cảm được sự mơn man của gió thu rơi xuống từ bầu trời đầy mây xám. Bạn bảo, ước gì bây giờ có một cơn gió lớn thổi quạ Lá vàng trên cây sẽ đổ rào xuống như một cơn mưa. Những giọt mưa vàng như trong truyện thần thoại Hy Lạp, thần Zớt biến thành giọt mưa vàng đi gặp người yêu. Thật đẹp và thơ mộng. Vậy mà rồi bỗng dưng tôi lại buồn. Ngày hôm qua tôi nghe đài Hải ngoại báo tin lụt quê nhà. Mưa và gió là nỗi hãi hùng của hàng vạn đồng bào mình đang ngày đêm chống chọi với cái đói, cái rét và tận cùng là cái chết. Tiếng khóc đang chảy âm ỉ dưới lòng đất. Đang hòa vào tiếng lá xào xạc trên đầu.Đêm mùa thu bạn chở tôi đi từ Virginia sang tận Maryland rồi lại vòng về Virginia đến tận ba giờ sáng. Bạn bảo, thôi nhắm mắt ngủ một chút đi. Nhưng tôi làm sao ngủ được. Trời thu và cánh rừng thu về đêm đẹp theo một cách khác hẳn. Trời như sâu hơn với vầng trăng tròn bị che phủ bởi những đám mây lớn. Sương thu phủ xám những ô cửa kính. Trong giá rét, những vồng cây vàng lên rực rỡ. Chúng như đốt cháy trời đất. Đốt cháy lòng tôi. Mơ màng, tôi nghe tiếng bạn hát theo điệu nhạc vẳng ra từ chiếc radio cũ " Anh chẳng cần quan tâm em là ai, em từ đâu tới, em làm gì. Anh chỉ cần biết là em đang yêu anh…" Đó là một bài hát sôi động. Nhưng trong đêm thu, bỗng nhiên thành dịu dàng và buồn đến lạ.Tôi bảo, ngày mai mình đi hái lá. Tôi muốn giữ lại một vài chiếc lá làm kỉ niệm cho tương lai. Mai này còn có cái để giở ra mà ngắm nghía, mà nhớ nhung. Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng. Đến mùa, Chính phủ phải có những đợt đi thu lượm lá. Nếu không, lá rụng nhiều, ngập cả lối đi. Không làm nghẽn tắc giao thông thì cũng mục ruỗng từ từ rất bẩn. Vì thế người ta dễ dàng ghét bỏ thay vì đã từng say đắm vẻ đẹp xưa của nó trên cành. Tôi nghĩ bụng, cứ gì những chiếc lá. Ở đời, chuyện gì cũng như thế cả. Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng, quan trọng là lòng mình. Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được. Bạn ngân nga " Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?Ngày chia tay về Cali, mùa thu Virginia đang vào mùa rực rỡ nhất. Tôi tự cho mình là người hạnh phúc vì đã ra đi vào đúng lúc này. Giống như một người nghệ sỹ giã từ sân khấu hay một cầu thủ giã từ sân cỏ khi đang bay trên đỉnh cao, sự nuối tiếc sẽ làm đầy lên nỗi nhớ. Vì thế sẽ nhớ mãi, nhớ hoài.Sân bay buổi tối ấy vắng người. Nhìn ra ngoài trời chỉ thấy đêm đen và gió rét. Gương mặt bạn mờ dần sau hai hàng nước mắt. Tôi giờ chỉ thấy những cánh rừng Virginia mênh mông. Nhưng không phải là những cánh rừng thu như những dải lụa cháy lên trong nắng chiều. Mà là một cánh rừng băng giá vừa tan. Trên cành khẳng khiu, sau lớp vỏ cây khô cứng, những chiếc búp non màu ngọc bích đang khẽ cựa mình vươn lên. Và thấy rõ nhất tấm bảng màu xanh chữ trắng đi về khu Falls Church "Virginia for lovers". Virginia, xứ sở dành riêng cho những người yêu.Virginia-Vietnam, 11.1999N. T. C. G.Hết Mục lục Mùa thu vàng Mùa thu vàng Nguyễn Thị Châu GiangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 6 năm 2004
Nguyễn Thị Châu Giang Mùa thu vàng " Lá phong đỏ như mối tình đượm lửaHoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa "(Tế Hanh)Tôi còn nhớ một ngày xa xưa năm tôi học lớp Mười, chị tôi đi học ở Nga về. Qùa chị tặng tôi là một bức tranh nhỏ vẽ mùa thu vàng của nước Ngạ Một con đường nhỏ phủ dầy cỏ dại. Những tán lá vàng rực rỡ trong ánh nắng của buổi chiều tà. Nó đẹp và lộng lẫy đến nỗi, trong suốt nhiều năm liền, nó trở thành niềm mơ ước dai dẳng và thầm kín trong lòng tôi.Nên khi nghe bạn rủ ở lại thêm ba tuần vào độ cuối tháng Mười để đợi đón mùa thu về thì tôi đồng ý ngaỵ Ngày Một tháng Chín, tôi cùng đoàn rời Washington DC đi Chicagọ Khi đó những khu rừng ở Virginia vẫn còn xanh ngát. Những cây cúc kim trên những bậu cửa mới bắt đầu hé một vài cái nhụy màu ngà. Buổi sáng ngủ dậy vẫn còn có thể mặc được một chiếc áo thun mỏng, một chiếc quần cộc đi lang thang trên các con phố. Thỉnh thoảng gọi điện cho nhau tôi lại nao nức hỏi, mùa thu đã về đến Virginia chưa? Bạn cười, nửa đùa nửa thật, người đang ở xa thế kia, làm sao mùa thu đến được. Một buổi sáng ở Iowa, tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài bờ sông. Thật kinh ngạc làm sao. Giữa muôn trùng màu xanh của trời, nước và đất, cái cây con mọc phía bên kia sông tự nhiên đỏ rực lên như một ngọn lửa. Tiếng bạn từ đầu dây bên kia xen lẫn với tiếng cười, cầu được ước thấy nhé, năm nay mùa thu đến sớm rồi. Năm nay mùa thu đến sớm. Nhưng khi quay lại Virginia đã thấy gì đâu. Vẫn là những khu rừng xanh. Vẫn là tấm bảng " Virginia for lovers" ở đầu đường đi về Falls Church cũ kĩ màu xanh chữ trắng. Vẫn là những căn nhà gỗ mái nâu tường sơn màu xanh da trời nhạt. Chẳng có gì mang dấu hiệu mùa thu cả.Thế rồi một ngày, khi sự chờ đợi đã chuyển dần sang sự mệt mỏi thì những khu rừng đột nhiên thay da đổi thịt. Giống như những con sóng vàng và đỏ, chúng liếm từ từ lên bờ cát xanh. Đầu tiên là cái cây cao trước nhà, qua bãi đậu xe, với những chiếc lá mỏng mảnh, vàng ánh. Rồi đến những rặng cây chạy dọc theo những con đường nhỏ của Virginia, đổ tràn xuống những khu rừng lớn ở Maryland. Thứ hai đầu tuần, mọi người nghỉ học nghỉ làm, mua một túi bánh mì to tướng ở quán Ba Lẹ, cho vào cốp xe rồi rong ruổi lên Skylinẹ Đường lên núi quanh co, người ngả nghiêng như đánh võng. Một bên là rừng núi, một bên là vực sâu. Nhưng quanh tôi chỗ nào cũng như được dát vàng. Trời vì thế xanh hơn. Nắng vì thế vàng hơn. Đứng trên mỏm đá nhìn xuống, những con suối nhỏ chảy quanh co thành những sợi chỉ bạc. Mây vướng vào những tàn cây trắng nõn. Bạn bảo, mùa thu ở Skyline đẹp nhất nước Mỹ. Tôi không phản đối, chỉ bảo, tôi thích thu ở khu Great Falls hơn.Là bởi vì ở Great Falls có những con đường nhỏ nằm chìm trong rừng cây. Chỉ thưa thớt vài chiếc xe qua lại. Cây mọc đan vào nhau, tạo thành cổng vòm bằng vàng chạm trổ những đường hoa văn đen nhánh của thân cây và những tàn lá đỏ rực trên suốt đường đi. Là bởi vì ở Great Falls có đường Sài Gòn nhỏ và cao như một con dốc. Phía cuối đường có một hộp thư nhỏ bằng gỗ cũ kĩ bỏ hoang lâu ngày. Đi ngang qua đấy lại thấy thân thuộc như đang đi trên đường về nhà. Mới thấy lòng nhớ quê của mình nhiều quá. Nhìn một chút gì có hơi hướng quê hương là lại thấy gần gụi ruột rà ngay. Là bởi vì ở Great Falls có khu rừng vàng nằm trên đường Georgetown Pike, bạn và tôi đã ngồi đó suốt một buổi chiều để ngắm mây trời bay và lá thu rơi. Bạn bảo, khung cảnh này đẹp như một bức tranh. Nhưng tôi thấy nó đẹp hơn tranh nhiều lần lắm. Bởi vì chỉ ở ngoài đời thực này, tôi mới cảm thấy hết vẻ thu bằng tất cả ngũ quan của mình. Mắt tôi trông thấy được những độ biến màu tinh tế từ xanh biếc sang xanh non, chuyển dần sang vàng rồi cam và cuối cùng là đỏ thắm của sắc thụ Mũi tôi ngửi được mùi hương ngai ngái từ những thân gỗ ẩm mục và đám lá ruỗng của mùa thu năm ngoái để lại. Lưỡi tôi nếm được vị ngọt ngào và trong lành của bầu khí thụ Tai tôi nghe được tiếng lá chạm không tiếng động xuống chỗ ngồi. Da tôi cảm được sự mơn man của gió thu rơi xuống từ bầu trời đầy mây xám. Bạn bảo, ước gì bây giờ có một cơn gió lớn thổi quạ Lá vàng trên cây sẽ đổ rào xuống như một cơn mưa. Những giọt mưa vàng như trong truyện thần thoại Hy Lạp, thần Zớt biến thành giọt mưa vàng đi gặp người yêu. Thật đẹp và thơ mộng. Vậy mà rồi bỗng dưng tôi lại buồn. Ngày hôm qua tôi nghe đài Hải ngoại báo tin lụt quê nhà. Mưa và gió là nỗi hãi hùng của hàng vạn đồng bào mình đang ngày đêm chống chọi với cái đói, cái rét và tận cùng là cái chết. Tiếng khóc đang chảy âm ỉ dưới lòng đất. Đang hòa vào tiếng lá xào xạc trên đầu.Đêm mùa thu bạn chở tôi đi từ Virginia sang tận Maryland rồi lại vòng về Virginia đến tận ba giờ sáng. Bạn bảo, thôi nhắm mắt ngủ một chút đi. Nhưng tôi làm sao ngủ được. Trời thu và cánh rừng thu về đêm đẹp theo một cách khác hẳn. Trời như sâu hơn với vầng trăng tròn bị che phủ bởi những đám mây lớn. Sương thu phủ xám những ô cửa kính. Trong giá rét, những vồng cây vàng lên rực rỡ. Chúng như đốt cháy trời đất. Đốt cháy lòng tôi. Mơ màng, tôi nghe tiếng bạn hát theo điệu nhạc vẳng ra từ chiếc radio cũ " Anh chẳng cần quan tâm em là ai, em từ đâu tới, em làm gì. Anh chỉ cần biết là em đang yêu anh…" Đó là một bài hát sôi động. Nhưng trong đêm thu, bỗng nhiên thành dịu dàng và buồn đến lạ.Tôi bảo, ngày mai mình đi hái lá. Tôi muốn giữ lại một vài chiếc lá làm kỉ niệm cho tương lai. Mai này còn có cái để giở ra mà ngắm nghía, mà nhớ nhung. Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng. Đến mùa, Chính phủ phải có những đợt đi thu lượm lá. Nếu không, lá rụng nhiều, ngập cả lối đi. Không làm nghẽn tắc giao thông thì cũng mục ruỗng từ từ rất bẩn. Vì thế người ta dễ dàng ghét bỏ thay vì đã từng say đắm vẻ đẹp xưa của nó trên cành. Tôi nghĩ bụng, cứ gì những chiếc lá. Ở đời, chuyện gì cũng như thế cả. Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng, quan trọng là lòng mình. Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được. Bạn ngân nga " Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?Ngày chia tay về Cali, mùa thu Virginia đang vào mùa rực rỡ nhất. Tôi tự cho mình là người hạnh phúc vì đã ra đi vào đúng lúc này. Giống như một người nghệ sỹ giã từ sân khấu hay một cầu thủ giã từ sân cỏ khi đang bay trên đỉnh cao, sự nuối tiếc sẽ làm đầy lên nỗi nhớ. Vì thế sẽ nhớ mãi, nhớ hoài.Sân bay buổi tối ấy vắng người. Nhìn ra ngoài trời chỉ thấy đêm đen và gió rét. Gương mặt bạn mờ dần sau hai hàng nước mắt. Tôi giờ chỉ thấy những cánh rừng Virginia mênh mông. Nhưng không phải là những cánh rừng thu như những dải lụa cháy lên trong nắng chiều. Mà là một cánh rừng băng giá vừa tan. Trên cành khẳng khiu, sau lớp vỏ cây khô cứng, những chiếc búp non màu ngọc bích đang khẽ cựa mình vươn lên. Và thấy rõ nhất tấm bảng màu xanh chữ trắng đi về khu Falls Church "Virginia for lovers". Virginia, xứ sở dành riêng cho những người yêu.Virginia-Vietnam, 11.1999N. T. C. G.Hết Mục lục Mùa thu vàng Mùa thu vàng Nguyễn Thị Châu GiangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 5 tháng 6 năm 2004
Vũ Thị Minh Nguyệt Mùa thu Vàng và nhớ… Cảm nhận về mùa thu bao giờ cũng mang lại cho người ta sự mát dịu trong tâm hồn . Ai đã một lần ngắm mùa thu Nga lại càng thấy man mác và mê say. Hai nhăm năm trước đây khi còn là một cô bé ngồi trên chiếc xe khách từ sân bay Quốc tế Mockva về ngoại vi thành phố, tôi như được lạc vào thế giới thần tiên. Những hàng phong đỏ rực, những cánh rừng bạch dương, khẳng khiu thân trắng… Đường phố rộng sạch tinh và những chiếc lá vàng rơi lao xao. Đó là cái cảm nhận đầu tiên của một cô bé từ luỹ tre xanh Việt nam với một mùa thu đầy sắc màu lộng lấy. Từ độ đấy mỗi bận thu về lại xôn xao nỗi nhớ, nhớ một xứ sở diệu kỳ, nơi tôi đã có những ngày tháng thời sinh viên thơ mộng nhất. Những buổi chiều mùa thu cùng người yêu nắm tay tung tăng chạy trong công viên tự nhiên, đắm say đến tận bây giờ. Có lần tôi nói với đám bạn, giá mình được trở lại Nga lần nữa. Bạn tôi bảo thôi đừng quay lại, ngày xưa xa rồi, mọi thứ đều khác. Không quay lại may ra còn giữ lại những kỷ niệm đẹp… Một đứa lại bảo dù đất nước Nga bây giờ không còn như xưa nữa nhưng có hai thứ không bao giờ thay đổi đó là “ thiên nhiên Nga và gái Nga”. Cả lũ cùng cười! Và mùa thu Nga nữa, không nơi nào đẹp như vậy. Chả thế mà có bức tranh Mùa thu vàng của Levitan quyến rũ mê hồn. Năm cuối cùng trước khi về nước lang thang trong rừng thu nhặt lên một chiếc lá tôi đã viết bài thơ này Gửi anh chiếc là thu Nga Chiếc lá cuối mùa em gửi thư nhanh Vẫn còn có màu xanh mùa Hạ Dù chẳng thể dấu vết thời gian tàn phá Mùa thu Nga những chiếc lá vàng bay Bông tuyết đầu mùa đậu mái tóc Em Cùng nỗi nhớ bàn chân Em tê lạnh Những hạt tuyết tan thành nước mắt Một mình em run rẩy lá vàng ơi...Năm năm rồi như một giấc mơ Bao sóng gió tưởng chừng tan lặng lẽ Kỷ niêm bộn bề mà sao mới mẻ Một tình yêu và Anh của riêng Em Một đêm nào Anh đã ngủ yên Em sẽ về bên, trăng khuya bé nhỏ Và Tình Yêu tự nói lời của nó Nỗi nhớ nào cùng Em thức đêm nay... Anh có nhớ mùa thu vàng lá bay Nhớ mùa Đông Nga tuyết trắng dầy Nhớ một lần chúng mình giận dỗi Lặng nhìn Anh chân di tuyết đến là thương Nỗi nhớ và Em thao thức đêm trường Đắp hai lần chăn bông vẫn lạnh Quà sang bên chỉ có màn đêm vắng Thèm đến rạo rực người hơi ấm của riêng Anh! Chiếc lá vàng ơi hãy bay nhanh Trốn đi cái lạnh lùng của tuyết Và cơn gió đến nao lòng ơi có biết Một vùng trời rất ấm ở trong tim Và đêm nào Em sẽ ở bên Anh... Thu 1985 Hơn hai mươi năm sau đọc lại ЗОЛОТАЯ ОСЕНЬ của Борис Пастернак cảm xúc trong tôi lại tràn trề. Bài thơ hay quá, cả một cánh rừng Nga tĩnh lặng như một cung điện thần tiên, không một bóng người chỉ có cảnh thiên nhiên là rực rỡ diệu kỳ. Tĩnh lặng đến mức chỉ có bước nhẹ trong rừng cũng nghe tiếng sào sạo của lá cây dưới chân ta. Hai mươi năm trôi qua tiếng Nga trong tôi đã mai một nhiều nhưng vẫn đủ để cho ta cảm nhận bài thơ bằng cả tâm hồn mình. Mùa thu cũng là mùa hôn lễ nhưng trong cả bài thơ tác giả không cần dùng đến từ đó một lần nào. Chỉ bằng vài nét phác thảo thiên nhiên, những vòm lá như chiếc vương miện của cô dâu đội vào ngày cưới, bạch dương trong sương mờ như được phủ bằng voan…cho ta cảm nhận về một mùa uyên ương. Cái tài của nhà thơ là thế, giá từ hôn lễ được cho vào chắc hỏng cả bài thơ. Vì người đọc đâu có cần cảm nhận điều gì. Hà nội hôm nay cũng vào thu, se lạnh. Nhớ mùa thu Nga tôi dịch bài thơ này với tất cả cảm nhận của mình để tặng riêng tôi. Mùa thu vàngBoris PasternakThu. Cung điện thần tiên Mở toang thoả ngắm nhìn Trong rừng con đường vắng Ven hồ soi nước êm Tựa triển lãm thiên nhiên Bao phòng tranh kiều diễm Tần bì, du, rừng liễu Ánh vàng lên diệu kỳ Vòm phong lữ ơ kìa Như mũ hoa cô dâu Bạch dương dưới voan phủ Tinh khôi thủa ban đầu Mặt đất dày lá đổ, Phủ cả rãnh, hố sâu Hàng phong bên nhà nhỏ, tựa bức tranh khung vàng. Tinh sương thu tháng chín Cây rừng đứng sánh đôi Hoàng hôn về nhuộm vỏ Màu hổ phách rạng ngời Đừng đi vào khe suối Sẽ bị lộ mất thôi Sào sạo, dù nhón nhẹ Thảm lá dày dưới chân Vang từ cuối con đường Tiếng vọng xa hắt lại. Ban mai trên anh đào Giọt nhựa vàng sóng sánh Thu. Góc rừng thần tiên, tập ảnh từng trang quý sách cũ, áo, súng trường đón lạnh đang tràn đến… 21.08.2006 Mục lục Mùa thu Vàng và nhớ… Mùa thu Vàng và nhớ… Vũ Thị Minh NguyệtChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Vũ Thị Minh Nguyệt Nguồn: vnĐược bạn: TTL đưa lên vào ngày: 3 tháng 9 năm 2006
Vu Thi Minh Nguyet Golden Autumn and remember… The feeling of autumn always gives people a cool feeling in the soul. Anyone who has once seen Russian autumn feels even more desolate and fascinated. Twenty-five years ago when I was a little girl sitting on the bus from Moscow International Airport to the outskirts of the city, I felt like I was lost in a fairyland. Bright red maple rows, birch forests, spindly white trunks... The streets are wide and clean and yellow leaves are falling. That was the first feeling of a little girl from Vietnam's green bamboo and a colorful autumn. Since then, every fall has been filled with nostalgia, missing a magical country where I had the most poetic days of my student days. Fall afternoons with my lover, holding hands and running in the natural park, are passionate to this day. I once told my friends that I wish I could return to Russia again. My friend told me not to go back, the old days were long gone, everything was different. If we don't go back, maybe we'll still have good memories... One person said that even though Russia is no longer the same as before, there are two things that will never change: "Russian nature and Russian girls". Everyone laughed together! And Russian autumn too, there is no place as beautiful as that. That's why Levitan's painting Golden Autumn is so captivating. The last year before returning home, wandering in the forest to pick up a leaf, I wrote this poem Sending you the autumn leaves, Russia. The last leaf of the season I sent a quick letter Still has the green color of Summer Although there is no trace of the ravages of time Russian autumn the yellow leaves fly The first snowflakes of the season bean your hair With the nostalgia of your feet Your feet are numb and cold The seeds The snow melts into tears. I'm alone, trembling with yellow leaves... Five years have passed like a dream. All the storms and waves seem to melt away quietly. Memories are chaotic yet so fresh. A love and you for me. One night. I'm sleeping peacefully, you'll come back to me, little late moonlight And Love speaks its own words Which nostalgia will stay up with you tonight... Do you remember the golden autumn with flying leaves Remembering the Russian winter with thick white snow Remember that one time We were angry. Silently looking at your feet moving in the snow, we felt sorry for you. I missed you and stayed up all night. I covered you with a cotton blanket twice, but it was still cold. The only gift left was the empty night. I craved your own warmth! Oh yellow leaf, please fly quickly To escape the coldness of the snow And the heart-wrenching wind, do you know A very warm sky in my heart And every night I will be with you... Fall 1985 More than twenty years later read Again, my emotions are overflowing again. The poem is so beautiful, the whole Russian forest is as quiet as a fairy palace, not a single person in sight, only the natural scenery is magically brilliant. It's so quiet that even if we step lightly in the forest, we can hear the rustle of leaves under our feet. Twenty years have passed and my Russian language has disappeared a lot, but it is still enough to let you feel the poem with your whole soul. Autumn is also the wedding season, but in the entire poem the author does not need to use that word once. With just a few natural sketches, the canopy of leaves is like the crown the bride wears on her wedding day, the birches in the mist look like they are covered with chiffon... giving us a feeling of a lovebird season. Such is the poet's talent, if the word wedding were included, it would ruin the entire poem. Because the reader doesn't need to feel anything. Hanoi is also in autumn today, chilly. Remembering the Russian autumn, I translated this poem with all my feelings to give it to myself. Golden autumnBoris PasternakAutumn. The fairy palace Open wide for viewing In the forest, the deserted road Along the lake, the soft water shines Like a nature exhibition Covered with beautiful art galleries Ash, elm, and willow forest The golden light is magical The geranium arch is there Like a flower cap Mulberry Birch under the tulle cover Pure from the beginning The ground is thick with fallen leaves, Covering the ditches and deep holes The maple tree next to the small house is like a painting with a golden frame. The mist of autumn in September Forest trees stand side by side Sunset dyes their shells Radiant amber Don't go into the stream You'll be exposed No matter how lightly you tiptoe Thick carpet of leaves under your feet Echoing from the end of the road Echoes from far away again. Morning light on cherries Drops of golden sap in the waves of Autumn. Corner of the fairy forest, photo albums with precious pages of old books, shirts, rifles to welcome the coming cold... August 21, 2006 Table of contents Golden Autumn and remember… Golden Autumn and remember… Vu Thi Minh NguyetWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Vu Thi Minh Nguyet Source: vn Uploaded by friend: TTL on: September 3, 2006
Phan Anh Mùa tình yêu Anh yêu mùa tình yêu vì anh chẳng cần phải ganh tỵ với những hạnh phúc và tươi vui mà nó mang lại. Anh yêu mùa tình yêu vì tất cả những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này đều có ở trong đó. Và vì anh biết là tất cả những điều đó rồi bé cũng sẽ dành cho anh mà thôi. Này bé!Anh ghen tỵ với mùa xuân, vì mùa xuân có muôn hoa khoe sắc, chim chóc hót ca, có sức sống nảy sinh, có những điều tuyệt vời nhất. Và đặc biệt, vì mùa xuân là mùa của tình yêu, của hạnh phúc, tươi vui. Còn anh, anh lại là một gã nhỏ nhen và ích kỷ, anh luôn ghen tỵ với những điều mình không có. Anh là vậy mà.Này bé!Anh không thích mùa Hạ, vì mùa hạ nóng quá, và tiếng ve thì cứ râm ran mỗi trưa hè. Anh không thích cái không khí bức bối của mùa hè, lại không thích cái nắng chói chang như muốn đốt cháy da thịt của người khác. Nói tóm lại là anh không thích mùa hè.Mùa hè chỉ đẹp khi có bé ở bên Này bé!Anh cũng chẳng yêu mùa Thu, anh không yêu sự nhẹ nhàng của mùa Thu, cũng không yêu những làn gió nhẹ miên man thổi tung những làn tóc rối. Anh không yêu những tán lá vàng rơi lả tả trên những con đường mùa thu tạo cho ta sự buồn bã của chia ly. Anh thích những cái gì đó mạnh mẽ và căng tràn sức sống (dù anh ghen tỵ với mùa Xuân), anh thích những gì tươi vui. Anh là vậy đấy, thật khó hiểu phải không bé?Này bé!Anh ghét mùa đông lắm, anh ghét những cơn gió lạnh khiến cho con người ta run lên. Anh ghét những đêm co ro trong căn phòng lạnh giá, thèm sự ấm áp trong đôi bàn tay của ai đó. Anh ghét mùa đông vì mùa đông làm anh nhớ bé thật nhiều.Nhưng mà bé à.Anh chỉ yêu một mùa thôi, mùa mà không phải ai cũng biết và cũng có niềm hạnh phúc được có nó. Mùa mà chỉ có sự bắt đầu mà không có nỗi buồn kết thúc, mùa có trọn vẹn cả một năm với bao nhiêu điều thú vị. Bé biết là mùa gì không? Mùa tình yêu đấy.Anh yêu mùa tình yêu vì anh chẳng cần phải ganh tỵ với những hạnh phúc và tươi vui mà nó mang lại. Anh yêu mùa tình yêu vì tất cả những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này đều có ở trong đó. Và vì anh biết là tất cả những điều đó rồi bé cũng sẽ dành cho anh mà thôi.Bé là mùa tình yêu của anhAnh cũng chẳng thể nào ghét những nóng nảy, bức bối mà mùa tình yêu mang lại mỗi khi bé giận hờn. Anh cũng không thể ghét những lúc bé cứ líu lo bên tai anh dù lúc đó anh thấy thật mỏi mệt mà bé thì vẫn chưa dứt được câu chuyện thường ngày của mình. Anh không thể ghét những điều khó chịu mà mùa tình yêu mang lại như anh vẫn ghét mùa hạ, vì anh biết đó chỉ là gia vị làm tăng đậm đà thêm cho những điều tuyệt vời nhất mà mùa tình yêu mang lại cho anh mà thôi.Anh yêu sự nhẹ nhàng mà mùa tình yêu đem lại. Anh yêu khoảng thời gian mỗi khi bé và anh tay trong tay đi dưới những chiếc lá bay bay trên đầu. Bởi những tán lá mùa tình yêu không phải là những tán lá vàng úa của mùa thu, mà là những tán lá lãng mạn, hạnh phúc nhất. Mỗi chiếc lá lại là một điều ước mà anh và bé cũng ước mơ. Anh yêu những làn gió của mùa tình yêu cứ mãi thổi trên mái tóc bé, không như mùa thu làm mái tóc của bé rối tung. Gió của mùa tình yêu mang sự dịu dàng của đôi bàn tay anh khẽ vuốt lên mái tóc mượt mà của bé, làm cho bé thật xinh đẹp và đáng yêu. Còn anh thì cứ ngửi mãi mùi thơm hoa lá, ngửi mãi hương vị tình yêu mà mùa tình yêu gửi trên mái tóc của bé, bé biết không?Anh cũng yêu sự lạnh lùng của mùa tình yêu, dù đôi khi nó làm anh thấy lo lắng vì anh sợ sẽ mất bé. Anh yêu những lúc bé giận dỗi, vì anh biết sau những dỗi hờn chúng ta lại càng yêu nhau hơn. (Điều mà mùa đông không bao giờ có được). Anh cũng yêu cái lạnh của mùa tình yêu vì mỗi lần như vậy, bàn tay bé lại khẽ nằm trong tay anh, và anh lại khẽ xoa xoa đôi bàn tay để ủ ấm. Còn bé thì cười vang để đưa mùa xuân của tình yêu về với anh để xua đi tất cả những giá lạnh trong đời.Này bé! Bé có biết, bé là mùa tình yêu của anh!!! Mục lục Mùa tình yêu Mùa tình yêu Phan AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: matnauhoctroĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 9 tháng 4 năm 2009
Phan Anh Season of love I love the season of love because I don't need to be jealous of the happiness and joy it brings. I love the season of love because all the best things in this life are in it. And because I know that all of those things will eventually be given to me. Hey baby! I'm jealous of spring, because spring has flowers blooming, birds singing, vitality arising, and the most wonderful things. And especially, because spring is the season of love, happiness, and joy. As for you, you are a petty and selfish guy, you are always jealous of the things you don't have. That's just how I am. Hey baby! I don't like summer, because summer is too hot, and the sound of cicadas keeps buzzing every summer afternoon. He doesn't like the oppressive atmosphere of summer, and he doesn't like the bright sunlight that seems to burn other people's skin. In short, I don't like summer. Summer is only beautiful when you're around. Hey baby! I don't love Autumn either, I don't love the lightness of Autumn, and I don't love the gentle breeze blowing. tangled hair. I don't love the falling yellow leaves on the autumn roads, giving us the sadness of separation. He likes things that are strong and full of life (even though he is jealous of Spring), he likes things that are cheerful. That's me. It's hard to understand, isn't it? Hey baby! I hate winter so much, I hate the cold winds that make people shiver. He hated the nights huddled in a cold room, craving the warmth of someone's hands. I hate winter because winter makes me miss you so much. But baby. I only love one season, a season that not everyone knows and is happy to have. The season that only has the beginning without the sadness of the end, the season that has a whole year with so many interesting things. Do you know what season it is? It's the season of love. I love the season of love because I don't need to be jealous of the happiness and joy it brings. I love the season of love because all the best things in this life are in it. And because I know that all of those things will eventually be given to my baby. My baby is my season of love. I also cannot hate the temper and frustration that the season of love brings when my baby is angry. He also can't hate when the baby keeps chirping in his ear even though at that time he feels really tired and the baby still hasn't finished his daily story. I can't hate the unpleasant things that the season of love brings like I hate summer, because I know it's just a spice that enhances the most wonderful things that the season of love brings to me. .I love the lightness that the season of love brings. I love the time when my baby and I walk hand in hand under the leaves flying above our heads. Because the foliage of love season is not the yellow foliage of autumn, but the most romantic and happiest foliage. Each leaf is a wish that he and the baby also dream of. I love the breeze of the season of love that keeps blowing on your baby's hair, unlike autumn that makes your baby's hair messy. The wind of the season of love brings the gentleness of his hands gently caressing the baby's smooth hair, making the baby so beautiful and adorable. And I keep smelling the scent of flowers and leaves, smelling the flavor of love that the love season sends in your hair, you know? I also love the coldness of the love season, even though sometimes it makes me feel... worried because he was afraid he would lose the baby. I love when you're angry, because I know that after the anger, we love each other even more. (Something that winter never has). He also loves the cold of the season of love because every time it happens, the baby's hand gently lies in his hand, and he gently rubs his hands to warm them. And the baby laughs loudly to bring the spring of love back to him to dispel all the coldness in life. Hey baby! Little do you know, you are my season of love!!! Table of contents Season of love Season of love Phan AnhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: matnauhoctro Posted by friend: Thanh Van on: April 9, 2009
Lê Xuân Hoa Mùa Vàng Hoa Cải Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê Chỉ một kỳ thi tốt nghiệp. “Có một mùa hoa cải Nắng vàn trong mê mải”. Em là con gái nhà quê, nhút nhát và tự ti. Miền quê của em nằm bên kia sông Đuống với những cách đồng hoa cải vàng mướt mát chảy dài chân đê. Ở cái mảnh đất nghèo khó “Chó ăn đá, gà ăn sỏi” ấy tuổi thơ của em đã đi qua trong trẻo, hồn nhiên. Nơi ấy cha em, ông nội em và cả cụ tổ nữa đã định cư và sinh sống. Lên Hà Nội theo học ngành Sư Phạm em chỉ mong ngày tốt nghiệp trở về quê làm cô giáo. Em sẽ dạy cho bọn trẻ trí thức của nhân loại. Khi lớn lên chúng sẽ hiện đại hóa nông thôn. Cuộc sống sẽ thay đổi, sung túc hơn và đầy đủ hơn. Ủy ban sẽ không phải trả lương cô giáo cho em bằng thóc. Học sinh sẽ không còn ngồi học trong cái đình làng lụp xụp ẩm thấp rêu mọc xanh mờ. Ngày nhập học mẹ đưa em ra bến xe. “Đất quê mình bạc lắm thoát ly đi học đại học được mười người thì chín người bon chen ở lại Hà Nội, may mắn họa hoằn mới được một người về làng, lấy trí thức đâu mà phát triển nông thôn?”. Nhìn dáng mẹ nhỏ bé giữa bến xe huyện mời mịt khói xăng, lòng em quặn thắt. Thương lắm cái mảnh đất nhọc nhằn đã nuôi em khôn lớn. Anh là người cùng quê với em, học Kinh Tế, thông minh và tự tin. Lơ ngơ giữa thành phố náo nhiệt và xa lạ, anh nghiễm nhiên trở thành nơi nương náu duy nhất của em. Anh hợp với những vùng đất năng động chứ không lạc hậu, thô sơ như quê mình nhưng em vững tin vào tình yêu. Chỉ với niềm tin người ta mới có đủ sức mạnh để vượt qua trở ngại. Ngày xưa mẹ đã theo cha về đây. Và vì một lời hẹn ước mẹ đã mỏi mòn chờ đợi cha đi qua cuộc chiến trong tuổi xuân của mình. Em thích kể với anh về những bông cải vàng mảnh mai như nắng. Hồi nhỏ mỗi sáng em vẫn thường chân trần lúp xúp chạy giữa cánh đồng, sung sướng xoè tay hứng những giọt sương còn đọng lại trên búp. Anh ngạc nhiên lắng nghe em say sưa diễn thuyết, nhè nhẹ kéo tóc em mỉm cười “Sao em nhớ kỹ thế, nhưng ở huyện đã có công ty nước nào dám bỏ vốn đầu tư chưa?”. Tối thứ bảy, em loay hoay bật tắt, bật tắt công tắc đèn. Quyển sách đặt ngay ngắn trước mặt. Chuông đồng hồ ngân nga gõ mười tiếng. Em thần người. Trống vắng và cô độc ùa đến. Em rũ người ra vì mệt mỏi. Cảm giác như sự kiên nhẫn trong em đã cạn kiệt. Có tiếng kẹt cửa. Hạ về, “Vẫn chưa đến hả Thùy?”. Em im lặng. Gió ùa theo Hạ thổi vào phòng lạnh buốt. Hạ đặt tay lên vai em “Đừng nhập nhằng mãi Thùy ạ. Mọi thứ đều cần có giới hạn của nó”. Em mím môi, tưởng như mình sắp ngã quị mất. Vậy ra anh muốn tránh mặt em. Việc gì anh phải làm thế? Anh đã nói yêu cũng có thể nói chia tay lắm chứ. Cứ im lặng thế này lại làm em nuôi ảo vọng, cứ nấn ná chờ đợi lại làm em tự chất vấn bản thân, mình có lỗi gì? Hay mình đã làm gì sai? Người nhà quê như em thật thà lắm. Nói yêu là yêu, nói ghét là ghét chứ không tế nhị, kiểu cách như người thành phố… Em gục mặt xuống bàn. Khóc òa. Hạ choàng tay ôm ngang người em. Gió vẫn lùa lạnh buốt khắp căn phòng trống. Có lẽ Hạ quên không cài cửa. Mùa đông, em tì hai tay lên thành cầu, tóc bay xấp xõa. Hun hút phía dưới dòng nước đen ngòm cuồn cuộn như đang cố nén tiếng gầm gừ trong cổ họng. Em nhướng mắt. Ngọn đèn cao áp lành lạnh xanh hắt xuống mặt sông thứ ánh sáng leo lét ma quái càng làm tăng thêm vẻ bí hiểm lù đù của những con sóng đập mình vào chân cầu. Lâm đứng cạnh em, nhún nhẩy trên đôi giầy khủng bố to sụ giọng kiêu hãnh: - Thùy nhìn mà xem hoành tráng chưa. Đây là cây cầu thế kỷ, niềm tự hào của Hà Nội đấy. Em kiễng chân, rùng mình choáng ngợp trước sự kỳ bí mênh mang. Dòng sông như con quái vật khổng lồ. Con người chợt bé tẹo như những chú kiến lăng xăng. Em thì thào: - Nhảy từ trên này xuống thì thế nào nhỉ? Biết đâu đường tới thiên đàng cũng nên. Lâm hốt hoảng: - Thùy nói cái gì đấy? Điên à? Vùng vằng lôi em đi “Thùy bám chắc vào. Về”. Em rón rén ngồi sau lưng Lâm. Tai ù đi.Nao nao thấy thương Lam, thương cả mình nữa. Tuần trước Hạ đưa em đến tìm anh. Hai đứa đứng ngoài cửa. Anh không giải thích, không bóng gió xa xôi “Thôi coi như mình chưa quen nhau Thùy nhé”. Em sững sờ. Khi gặp anh em mới 18, giờ đã 22. Bốn năm, tình yêu đã lôi tuột em những tháng năm sinh viên, sao lại có thể chưa quen? Em ngẩn ngơ như người lỡ tay đánh rơi mất vật quí hoảng hốt chạy tìm. Hạ nắm chặt tay em, giọng nó lành lạnh “Tôi không ngờ”. Em bồng bềnh trôi trong cơn mộng du. Vô thức. Lâm phanh xe, tắt máy. - Thùy vào nghỉ đi. Cấm nghĩ linh tinh đấy nhé. Mi mắt nặng trĩu, em hẫng hụt bước lên trên những bậc cầu thang tối om, về đến cửa phòng vẫn thấy Lâm đứng dưới đường, điếu thuốc lập lòe trên môi. Em đưa tay vẫy vẫy. Sực nhớ anh chưa bao giờ chờ em như Lâm. Ngày trước mỗi lần đưa em về anh thường chống một chân lên vỉa hè, nghiêng đầu ngó bâng quơ “Thôi anh về”. Em đứng lại đằng sau, lơ ngơ nhìn hút theo chiếc bóng đèn hậu đỏ lập lòe, nhòe nhoẹt dần. Em mấp máy môi “Ngày trước”, nghe như một thanh âm lạ lẫm, xa xôi. Hạ bảo “Mình có nghị lực và tuổi trẻ, rồi sẽ qua cả thôi. Mày cứ ra bến tàu mà xem, ối người khốn khổ mà người ta vẫn phải sống cả đấy”. Em khác Hạ. Em không phải là trò chơi đã được lập trình trước. Hạ lúc nào cũng chính xác, tỉnh táo và biết phân tích mọi vấn đề. Em không là Hạ nên luôn nhầm lẫn giữa đúng và sai, giữa thật và giả. Em không thích nghi được với lối sống thành thị. Em thấy mình lạc lõng và yếu đuối. Thanh bình và yên ả đã ăn sâu vào tế bào, vào máu thịt của em. Hạ chống nạnh, lè vè lượn khắp phòng sôi sùng sục hệt như trong chuyện này nó là người bị bỏ rơi chứ không phải là em “Mày phải tìm hiểu cho ra lẽ. Để thế mà chịu được à? Phải có lý do chính đáng chứ”. Em quay mặt vào tường kéo chăn trùm kín mít. Sáng lên thư viện, em không dám rẽ vào con đường quen thuộc dẫn qua nhà anh ở trọ - ngôi nhà có giàn hoa tigôn màu hồng mà em vẫn đùa là hoa tim vỡ. Em đi bằng những ngả đường rối rắm quanh co khác, hết ngã ba lại đến ngã tư chỉ để tránh cho anh khỏi cảm thấy phiền hà. Con gái bọn em ngờ nghệch lắm nhưng cũng không cần đến lòng trắc ẩn của thiên hạ. Em không tự huyễn hoặc bản thân. Khi không còn tình yêu người ta có trăm ngàn cách để biện minh cho hàng động của mình. Giữa em và anh chẳng ai nợ nần gì ai. Anh đã bao giờ hứa hẹn gì đâu. Chỉ có em cả tin. Tin vào những điều không có thật. Hạ ngồi phịch xuống giường, ủ ê “Bốn năm. Trắng tay. Bây giờ nghĩ đến cảnh bắt đầu lại từ đầu sao mà mệt mỏi thế. Lại có một thằng mon men đến làm quen. Năm đầu ngồi chơi đến mười giờ. Năm sau rủ nhau đi xem phim, thuận buồm xuôi gió năm sau nữa mới tính chuyện tìm hiểu. Kinh quá thế thì chết già mất”. Em thò mặt ra ngoài chăn gật đầu đồng tình như cái máy “Ừ, kinh quá” và lơ mơ nghĩ đến anh. Tưởng tượng ra cảnh hai đứa dắt nhau về quê, phát hoảng không biết lúc em dạy học thì anh làm gì? Không lẽ để anh ngồi làm nhà kinh VAC? Em đẩy cửa. Sững sờ. Đóa hoa cải vàng rực, dịu dàng được đặt trên bậu cửa hắt lên màu kiêu hãng của sự sống. Một mảnh giấy gấp tư cài phía dưới rơi ra. Nét chữ của anh “Thùy thương! Gửi cho em chút nắng vàng hiếm hoi đầu đông. Đêm qua, anh đã phóng xe về quê chỉ để tìm cho em những bông cải cuối mùa còn sót lại. Chút nữa trên đường ra sân bay anh sẽ mang chúng đến nhà em. Anh được cơ quan cử đi học và anh hiểu đây là cơ hội mà anh cần nắm lấy. Anh biết em yêu hoa cải đến nhường nào nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác. Mẹ đã chờ đợi cha dù cha không bao giờ trở về. Anh không giống mẹ lại đem cả cuộc đời ra chờ đợi mà mọi điều đều có thể đổi thay. Hơn nữa chắc gì ở quê anh đã có việc để làm… Tha lỗi cho anh. Cầu chúc cho em được hạnh phúc. Anh”. Em lặng lẽ đứng trên ban công tầng bốn. Bầu trời u ám, loang lổ một màu xám xịt. Nắng vàng gom cả lại trong vòng tay em, rực rỡ. Chợt nhớ em đã quên không nhắc anh hoa cải không cắm được trong lọ. Nó chỉ sống được với đất ven đê quê mình. Có lẽ em sẽ mang chúng về quê. Chỉ ở nơi ấy hoa cải mới có thể dắt em đi hết mùa đông lạnh lẽo này. Vâng, em sẽ về quê. Nơi ấy đang chờ em. Nơi ấy mẹ vẫn thường hát: “Có một mùa hoa cải Chia tay bởi chiến tranh Em đã chờ đợi anh Sao anh mãi không về”. Anh có biết không người ta chỉ thực sự hạnh phúc khi người ta có quê hương và có tình yêu. Mục lục Mùa Vàng Hoa Cải Mùa Vàng Hoa Cải Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Lê Xuân Hoa Mùa Vàng Hoa Cải Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê Chỉ một kỳ thi tốt nghiệp. “Có một mùa hoa cải Nắng vàn trong mê mải”. Em là con gái nhà quê, nhút nhát và tự ti. Miền quê của em nằm bên kia sông Đuống với những cách đồng hoa cải vàng mướt mát chảy dài chân đê. Ở cái mảnh đất nghèo khó “Chó ăn đá, gà ăn sỏi” ấy tuổi thơ của em đã đi qua trong trẻo, hồn nhiên. Nơi ấy cha em, ông nội em và cả cụ tổ nữa đã định cư và sinh sống. Lên Hà Nội theo học ngành Sư Phạm em chỉ mong ngày tốt nghiệp trở về quê làm cô giáo. Em sẽ dạy cho bọn trẻ trí thức của nhân loại. Khi lớn lên chúng sẽ hiện đại hóa nông thôn. Cuộc sống sẽ thay đổi, sung túc hơn và đầy đủ hơn. Ủy ban sẽ không phải trả lương cô giáo cho em bằng thóc. Học sinh sẽ không còn ngồi học trong cái đình làng lụp xụp ẩm thấp rêu mọc xanh mờ. Ngày nhập học mẹ đưa em ra bến xe. “Đất quê mình bạc lắm thoát ly đi học đại học được mười người thì chín người bon chen ở lại Hà Nội, may mắn họa hoằn mới được một người về làng, lấy trí thức đâu mà phát triển nông thôn?”. Nhìn dáng mẹ nhỏ bé giữa bến xe huyện mời mịt khói xăng, lòng em quặn thắt. Thương lắm cái mảnh đất nhọc nhằn đã nuôi em khôn lớn. Anh là người cùng quê với em, học Kinh Tế, thông minh và tự tin. Lơ ngơ giữa thành phố náo nhiệt và xa lạ, anh nghiễm nhiên trở thành nơi nương náu duy nhất của em. Anh hợp với những vùng đất năng động chứ không lạc hậu, thô sơ như quê mình nhưng em vững tin vào tình yêu. Chỉ với niềm tin người ta mới có đủ sức mạnh để vượt qua trở ngại. Ngày xưa mẹ đã theo cha về đây. Và vì một lời hẹn ước mẹ đã mỏi mòn chờ đợi cha đi qua cuộc chiến trong tuổi xuân của mình. Em thích kể với anh về những bông cải vàng mảnh mai như nắng. Hồi nhỏ mỗi sáng em vẫn thường chân trần lúp xúp chạy giữa cánh đồng, sung sướng xoè tay hứng những giọt sương còn đọng lại trên búp. Anh ngạc nhiên lắng nghe em say sưa diễn thuyết, nhè nhẹ kéo tóc em mỉm cười “Sao em nhớ kỹ thế, nhưng ở huyện đã có công ty nước nào dám bỏ vốn đầu tư chưa?”. Tối thứ bảy, em loay hoay bật tắt, bật tắt công tắc đèn. Quyển sách đặt ngay ngắn trước mặt. Chuông đồng hồ ngân nga gõ mười tiếng. Em thần người. Trống vắng và cô độc ùa đến. Em rũ người ra vì mệt mỏi. Cảm giác như sự kiên nhẫn trong em đã cạn kiệt. Có tiếng kẹt cửa. Hạ về, “Vẫn chưa đến hả Thùy?”. Em im lặng. Gió ùa theo Hạ thổi vào phòng lạnh buốt. Hạ đặt tay lên vai em “Đừng nhập nhằng mãi Thùy ạ. Mọi thứ đều cần có giới hạn của nó”. Em mím môi, tưởng như mình sắp ngã quị mất. Vậy ra anh muốn tránh mặt em. Việc gì anh phải làm thế? Anh đã nói yêu cũng có thể nói chia tay lắm chứ. Cứ im lặng thế này lại làm em nuôi ảo vọng, cứ nấn ná chờ đợi lại làm em tự chất vấn bản thân, mình có lỗi gì? Hay mình đã làm gì sai? Người nhà quê như em thật thà lắm. Nói yêu là yêu, nói ghét là ghét chứ không tế nhị, kiểu cách như người thành phố… Em gục mặt xuống bàn. Khóc òa. Hạ choàng tay ôm ngang người em. Gió vẫn lùa lạnh buốt khắp căn phòng trống. Có lẽ Hạ quên không cài cửa. Mùa đông, em tì hai tay lên thành cầu, tóc bay xấp xõa. Hun hút phía dưới dòng nước đen ngòm cuồn cuộn như đang cố nén tiếng gầm gừ trong cổ họng. Em nhướng mắt. Ngọn đèn cao áp lành lạnh xanh hắt xuống mặt sông thứ ánh sáng leo lét ma quái càng làm tăng thêm vẻ bí hiểm lù đù của những con sóng đập mình vào chân cầu. Lâm đứng cạnh em, nhún nhẩy trên đôi giầy khủng bố to sụ giọng kiêu hãnh: - Thùy nhìn mà xem hoành tráng chưa. Đây là cây cầu thế kỷ, niềm tự hào của Hà Nội đấy. Em kiễng chân, rùng mình choáng ngợp trước sự kỳ bí mênh mang. Dòng sông như con quái vật khổng lồ. Con người chợt bé tẹo như những chú kiến lăng xăng. Em thì thào: - Nhảy từ trên này xuống thì thế nào nhỉ? Biết đâu đường tới thiên đàng cũng nên. Lâm hốt hoảng: - Thùy nói cái gì đấy? Điên à? Vùng vằng lôi em đi “Thùy bám chắc vào. Về”. Em rón rén ngồi sau lưng Lâm. Tai ù đi.Nao nao thấy thương Lam, thương cả mình nữa. Tuần trước Hạ đưa em đến tìm anh. Hai đứa đứng ngoài cửa. Anh không giải thích, không bóng gió xa xôi “Thôi coi như mình chưa quen nhau Thùy nhé”. Em sững sờ. Khi gặp anh em mới 18, giờ đã 22. Bốn năm, tình yêu đã lôi tuột em những tháng năm sinh viên, sao lại có thể chưa quen? Em ngẩn ngơ như người lỡ tay đánh rơi mất vật quí hoảng hốt chạy tìm. Hạ nắm chặt tay em, giọng nó lành lạnh “Tôi không ngờ”. Em bồng bềnh trôi trong cơn mộng du. Vô thức. Lâm phanh xe, tắt máy. - Thùy vào nghỉ đi. Cấm nghĩ linh tinh đấy nhé. Mi mắt nặng trĩu, em hẫng hụt bước lên trên những bậc cầu thang tối om, về đến cửa phòng vẫn thấy Lâm đứng dưới đường, điếu thuốc lập lòe trên môi. Em đưa tay vẫy vẫy. Sực nhớ anh chưa bao giờ chờ em như Lâm. Ngày trước mỗi lần đưa em về anh thường chống một chân lên vỉa hè, nghiêng đầu ngó bâng quơ “Thôi anh về”. Em đứng lại đằng sau, lơ ngơ nhìn hút theo chiếc bóng đèn hậu đỏ lập lòe, nhòe nhoẹt dần. Em mấp máy môi “Ngày trước”, nghe như một thanh âm lạ lẫm, xa xôi. Hạ bảo “Mình có nghị lực và tuổi trẻ, rồi sẽ qua cả thôi. Mày cứ ra bến tàu mà xem, ối người khốn khổ mà người ta vẫn phải sống cả đấy”. Em khác Hạ. Em không phải là trò chơi đã được lập trình trước. Hạ lúc nào cũng chính xác, tỉnh táo và biết phân tích mọi vấn đề. Em không là Hạ nên luôn nhầm lẫn giữa đúng và sai, giữa thật và giả. Em không thích nghi được với lối sống thành thị. Em thấy mình lạc lõng và yếu đuối. Thanh bình và yên ả đã ăn sâu vào tế bào, vào máu thịt của em. Hạ chống nạnh, lè vè lượn khắp phòng sôi sùng sục hệt như trong chuyện này nó là người bị bỏ rơi chứ không phải là em “Mày phải tìm hiểu cho ra lẽ. Để thế mà chịu được à? Phải có lý do chính đáng chứ”. Em quay mặt vào tường kéo chăn trùm kín mít. Sáng lên thư viện, em không dám rẽ vào con đường quen thuộc dẫn qua nhà anh ở trọ - ngôi nhà có giàn hoa tigôn màu hồng mà em vẫn đùa là hoa tim vỡ. Em đi bằng những ngả đường rối rắm quanh co khác, hết ngã ba lại đến ngã tư chỉ để tránh cho anh khỏi cảm thấy phiền hà. Con gái bọn em ngờ nghệch lắm nhưng cũng không cần đến lòng trắc ẩn của thiên hạ. Em không tự huyễn hoặc bản thân. Khi không còn tình yêu người ta có trăm ngàn cách để biện minh cho hàng động của mình. Giữa em và anh chẳng ai nợ nần gì ai. Anh đã bao giờ hứa hẹn gì đâu. Chỉ có em cả tin. Tin vào những điều không có thật. Hạ ngồi phịch xuống giường, ủ ê “Bốn năm. Trắng tay. Bây giờ nghĩ đến cảnh bắt đầu lại từ đầu sao mà mệt mỏi thế. Lại có một thằng mon men đến làm quen. Năm đầu ngồi chơi đến mười giờ. Năm sau rủ nhau đi xem phim, thuận buồm xuôi gió năm sau nữa mới tính chuyện tìm hiểu. Kinh quá thế thì chết già mất”. Em thò mặt ra ngoài chăn gật đầu đồng tình như cái máy “Ừ, kinh quá” và lơ mơ nghĩ đến anh. Tưởng tượng ra cảnh hai đứa dắt nhau về quê, phát hoảng không biết lúc em dạy học thì anh làm gì? Không lẽ để anh ngồi làm nhà kinh VAC? Em đẩy cửa. Sững sờ. Đóa hoa cải vàng rực, dịu dàng được đặt trên bậu cửa hắt lên màu kiêu hãng của sự sống. Một mảnh giấy gấp tư cài phía dưới rơi ra. Nét chữ của anh “Thùy thương! Gửi cho em chút nắng vàng hiếm hoi đầu đông. Đêm qua, anh đã phóng xe về quê chỉ để tìm cho em những bông cải cuối mùa còn sót lại. Chút nữa trên đường ra sân bay anh sẽ mang chúng đến nhà em. Anh được cơ quan cử đi học và anh hiểu đây là cơ hội mà anh cần nắm lấy. Anh biết em yêu hoa cải đến nhường nào nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác. Mẹ đã chờ đợi cha dù cha không bao giờ trở về. Anh không giống mẹ lại đem cả cuộc đời ra chờ đợi mà mọi điều đều có thể đổi thay. Hơn nữa chắc gì ở quê anh đã có việc để làm… Tha lỗi cho anh. Cầu chúc cho em được hạnh phúc. Anh”. Em lặng lẽ đứng trên ban công tầng bốn. Bầu trời u ám, loang lổ một màu xám xịt. Nắng vàng gom cả lại trong vòng tay em, rực rỡ. Chợt nhớ em đã quên không nhắc anh hoa cải không cắm được trong lọ. Nó chỉ sống được với đất ven đê quê mình. Có lẽ em sẽ mang chúng về quê. Chỉ ở nơi ấy hoa cải mới có thể dắt em đi hết mùa đông lạnh lẽo này. Vâng, em sẽ về quê. Nơi ấy đang chờ em. Nơi ấy mẹ vẫn thường hát: “Có một mùa hoa cải Chia tay bởi chiến tranh Em đã chờ đợi anh Sao anh mãi không về”. Anh có biết không người ta chỉ thực sự hạnh phúc khi người ta có quê hương và có tình yêu. Mục lục Mùa Vàng Hoa Cải Mùa Vàng Hoa Cải Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nguyễn Trọng Tấn Mùa xuân của má M á thắp nhang lên bàn thờ ba lâm râm khấn: - Ông ơi, năm hết tết đến, ông về ăn tết với tui cho ấm cửa ấm nhà nghen ông. Chiều ba mươi rồi mà mấy đứa nhỏ chưa đứa nào về. Từ hồi sáng đến giờ lúc nào má cũng đi ra đi vào, lóng nga lóng ngóng. Hễ con mực hực hực chuẩn bị sủa là mắt má đau đáu trông ra ngoài ngõ. Chờ riết cho tới chiều mà bóng dáng các anh chị vẫn bặt tăm. Hồi đám giỗ ba, chị Hai nói tết sẽ về. Chị Hai ở xa xôi quá lại nghèo nên tết có năm về có năm không. Mà hễ anh chị về là về từ bữa hăm chín.Hồi đó chị Hai đi làm ở thành phố rồi quen anh Phụng ở tuối ngoài Long Khánh. Khi hai người dự định cưới nhau chị Hai mới dẫn anh Phụng về thỏ thẻ với má. Thấy anh Phụng hiền lành má cũng thương lắm nhưng ngặt nỗi quê anh ở xa quá. Má không cản chị Hai mà má nói:- Chim đa đa đậu nhánh đa, chồng gần không lấy sao lấy chồng xa vậy hả con? Chị Hai nghĩ tới nghĩ lui rồi chị khóc. Thấy vậy má an ủi chị:- Má nói là nói vậy chớ con thương đâu má gả đó. Tụi bây có duyên có nợ với nhau, má cấm cản sao đành.Tối đêm đó má trằn trọc không sao ngủ được, nước mắt cứ chảy hoài ướt cả gối. Hồi đó má với ba thương nhau ông bà ngoại cũng không bằng lòng. Không phải là ông bà ngoại ghét bỏ gì ba mà tại quê ba ở xa quá. Má ở Cà Mau, còn ba ở tuốt trên xứ Cổ Cò này. Thương nhau thì hứa lấy nhau chứ má cũng chưa đến Cổ Cò lần nào. Ông bà ngoại sợ má về đó xa xôi rồi không về thăm ông bà được. Mà ông bà ngoại đã già, nhớ con thì biết làm sao. Nhưng rồi thấy má cương quyết quá nên ông bà ngoại cũng bằng lòng. Cưới rồi năm đầu về thăm ông bà ngoại được hai lần. Năm sau sinh con nên về có một lần. Ngày bà ngoại hấp hối, má nhận được tin là về liền. Vậy mà về đến nơi thì người ta đã khâm liệm ngoại rồi. Cái lần ông ngoại mất cũng vậy. Má về đến nhà thì sắp tới giờ chôn. Từ ngày ông bà ngoại mất đến giờ má về giỗ ông bà đâu được hai ba lần gì đó. Nhớ cái cảnh của mình mà má thương chị Hai và cũng tủi cho mình. Rồi đây mai mốt má chết biết có được nhìn mặt chị Hai lần cuối?Từ ngày chị Hai có chồng mỗi năm về có một lần đó là dịp giỗ ba hay ngày tết. Gia đình chị suốt năm chỉ có trông chờ vào công đất chôm chôm, nhưng năm nào trúng mùa thì thất giá, hoặc được giá thì thất mùa. Anh Phụng đi làm thuê làm mướn quanh năm nhưng hai đứa nhỏ cứ đau ốm suốt nên tiền vào nhà chị như gió vào nhà trống vậy.Anh Ba thì đi biền biệt mấy năm nay. Hồi đó anh Ba yêu chị Nguyệt ở xóm trên. Chị Nguyệt hiền dịu lại xinh đẹp nên không ít người dòm ngó. Vì vậy ông bà Năm, ba má chị Nguyệt không chịu gả chị cho anh Ba. Bà Năm rầy chị:- Mầy lấy thằng đó để mai mốt cạp đất ăn hả?Không biết sao câu ấy lọt đến tai anh Ba. Cả tháng trời anh lặng lẽ không nói với ai tiếng nào. Có lúc nét mặt anh khoặm lại, ánh mắt nổi vằn những gân máu đỏ li ti trông rất dữ tợn. Có lúc anh ngồi thẫn thờ như người mất hồn, ánh mắt xa xôi, thăm thẳm. Rồi má cũng biết chuyện bà Năm ngăn cản anh và chị Nguyệt yêu nhau. Anh Ba đau một thì má đau đến mười. Má biết anh Ba và chị Nguyệt yêu nhau hai năm nay. Nhưng má dành dụm hoài mà không mua nổi đôi bông tai nên đành làm lơ, không dám bước tới hỏi chị Nguyệt cho anh. Muốn cưới vợ cho con trong nhà tệ lắm cũng phải có đôi ba triệu đồng. Đằng này... Nhưng hổng lẽ không tiền rồi để con ở vậy hoài hay sao. Má chờ con heo trong chuồng hễ trộng trộng một chút là kêu bán liền. Lúa ngoài đồng đã cong trái me. Bầy gà cũng phủ lông cánh. Vậy mà... Nhìn anh Ba suốt ngày cứ lặng lẽ đăm chiêu má đau đứt ruột. Vừa đau nỗi đau của con, vừa đau nỗi đau của người làm mẹ nên tối nằm trằn trọc không ngủ được. Nghĩ đến chuyện vợ con của anh Ba là má ứa nước mắt. Má đợi anh nguôi nguôi rồi sẽ lựa lời khuyên anh tìm một chỗ khác phù hợp với hoàn cảnh gia đình của mình hơn. Nhưng má chưa kịp nói gì thì anh đã đi. Hôm đi, anh nói với má:- Chừng nào tui làm có nhiều tiền mới về, má đừng trông!Tính anh Ba hễ quyết làm cái gì là làm cho bằng được. Má biết thế nên cũng không ngăn cản. Má chỉ đau, cho đến bây giờ mà cái đau vẫn còn tươi rói như con cá ướp trong muối vậy. Giọng má cứ nghẹn lại trong cổ:- Sao con không nói sớm để má mua cho vài cái áo. Cái khăn tắm của con cũng rách hết rồi.Má móc trong túi lấy chai dầu cù là nhét vào giỏ xách của anh. Má lại móc túi bên kia, vét hết còn đâu được vài chục ngàn đồng. Má nhét hết vào túi anh.- Con đợi má sang nhà chú Bảy mượn thêm.Anh Ba cản không cho má đi rồi lấy tiền nhét lại vào túi má. Hai má con cứ giằng co nhau, đến chừng thấy má òa khóa anh Ba mới chịu lấy. Suốt bốn năm nay, ngày nào má cũng khắc khoải chờ mong anh về, nhất là những ngày giỗ, tết. Năm nay má có linh tính anh sẽ về. Vậy mà... Chiều ba mươi rồi.Rồi hồi năm ngoái đến lượt thằng Út cũng bỏ má mà đi. Nó nói ở đây làm quần quật suốt một năm cũng chỉ dư được đôi mươi giạ lúa. Có năm còn thiếu ăn nữa. Mấy đứa bạn nó lên thành phố làm một tháng dư bằng mình ở đây làm cả năm. Má đứng chết lặng, ánh mắt như dại đi.- Mình phụ đất chớ đất có phụ mình đâu con!Thằng Út chỉ mái nhà dột nát rồi nói:- Má thấy hôn, mình ở đây suốt mấy chục năm mà có cất được cái nhà cho ra hồn đâu. Con ráng làm kiếm tiền về lợp lại mái nhà để mùa mưa năm nay má ngủ thẳng giấc.Nghe thằng Út nói vậy lẽ ra má phải vui, đằng này má cảm thấy như ai lấy kim ghim vào tim mình. Má nhớ hồi thằng Út còn nhỏ, có lần má vừa lấy roi định đánh thì nó chạy lại ôm chặt tay má nói: "Má ơi đừng đánh con đau, để con bắt ốc hái rau má nhờ". Vậy là má bẻ gãy cây roi làm hai chớ không nỡ đánh nó. Không lẽ nó nghĩ "bắt ốc hái rau cho má nhờ" là phải rời bỏ quê hương để làm kiếm tiền về cho má ha? Má nắm tay thằng Út:- Út ơi, ông bà nội con ở đây, đời ba và má cũng ở đây, rồi các con cũng sinh ra ở đây. Dù không giàu nhưng đất nuôi các con lớn khôn đâu có để các con đói bữa nào.Thằng Út vẫn cố bào chữa:- Con biết đất không phụ mình nhưng đất càng ngày càng cằn cỗi...Thằng Út đi mới vài tháng thì đem về cho má xấp tiền dày cộm. Nó nhét xấp tiền vào túi má thỏ thẻ:- Má cất để dành xài. Má thích cái gì thì mua ăn, đừng hà tiện nữa. Công việc ngoài ruộng má mướn người ta làm, nhớ nghen má!Hôm sau nó kêu thợ lợp lại mái nhà xong rồi mới đi. Sau lần đó má chờ hoài mà hổng thấy thằng Út về nữa. Thằng Quân, bạn nó trên thành phố về ghé qua cho hay thằng Út theo bạn bè rủ ren lên tận rừng sâu đào vàng. Má chết lặng người. "Ăn của rừng rưng rưng nước mắt". Ai xui nó lên chốn rừng thiêng nước độc ấy? Nếu vì má mà nó phải lên chốn ấy thì thà để má thắt cổ chết còn đỡ đau hơn. Làm mẹ mà, đâu ai nỡ để con mình chui vào miệng hùm hang rắn. Má thắp nhang lên bàn thờ ba:- Ông ơi! Có linh thiêng theo phù hộ cho con...Mắt má nhòa đi, hai dòng nước trong suốt rõ ra từ đôi hố mắt trũng sâu, chảy dài xuống đôi gò má nhăn nheo.Cúng cơm ba xong, má bày nếp ra gói bánh tét. Năm nào cũng vậy, dù túng quẫn đến đâu má cũng phải có nồi bánh tét trước là cúng ông bà ba ngày tết, sau là cho mấy anh chị có ăn với người ta. Năm nay má cũng gói đủ hai loại bánh như mọi năm. Nhà có mấy chị em mà mỗi người một ý. Chị Hai thích ăn bánh nhân chuối, anh Ba, thằng Út thích ăn bánh nhân mỡ đậu xanh. Còn má thì các anh chị thích cái gì má thích cái ấy. Gói một thứ bánh sợ đứa vui đứa buồn nên năm nào má cũng gói cả hai thứ như vậy. Mấy năm trước anh Ba không về khiến bánh nhân mỡ đậu xanh không ai ăn. Năm nay má định gói một thứ bánh nhân chuối thôi nhưng má nghĩ biết đâu anh Ba về. Và thằng Út nữa...Trời tối hẳn. Má ngồi lặng lẽ một mình bên nồi bánh tét. Bếp lửa reo tí tách như vẫy gọi mùa xuân về. Má nghe mắt mình cay xè. Má nhớ hồi đó, mà không, như mới ràng ràng đây vậy, chị Hai, anh Ba, thằng Út ngồi quanh bên bếp lửa canh nồi bánh và đón giao thừa. Má kêu mấy chị em đi ngủ để má thức canh, giao thừa sẽ kêu mấy chị em dậy nhưng không ai chịu.Hồi đó tết nào ba má cũng chạy vạy để có tiền mua cho mỗi đứa cái áo hay cái quần mới. Có năm phải bán lúa non hay ba lãnh tiền công cắt lúa trước. Vậy mà vui, mà hạnh phúc. Còn bây giờ, thấy thiếu hụt, thấy đánh mất một cái gì đó...Những giây phút cuối cùng của năm cũ đã qua. Giao thừa. Má sắp bánh mứt lên bàn thờ ba rồi thắp nhang:- Ông ơi! Năm mới đã đến rồi. Ông phù hộ cho mấy đứa nhỏ được mạnh giỏi, bình an nghen!Mùa xuân đến trong nụ mai biêng biếc vừa hé nở chúm chím trên cành. Mùa xuân đến trong cơn gió nhẹ lùa qua ô cửa sổ. Mùa xuân đến trong làn hương trầm thoang thoảng má thắp trên bàn thờ ba. Nhưng mùa xuân của má còn ở xa lắm... Mục lục Mùa xuân của má Mùa xuân của má Nguyễn Trọng TấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 14 tháng 4 năm 2005
Nguyễn Trọng Tấn Mùa xuân của má M á thắp nhang lên bàn thờ ba lâm râm khấn: - Ông ơi, năm hết tết đến, ông về ăn tết với tui cho ấm cửa ấm nhà nghen ông. Chiều ba mươi rồi mà mấy đứa nhỏ chưa đứa nào về. Từ hồi sáng đến giờ lúc nào má cũng đi ra đi vào, lóng nga lóng ngóng. Hễ con mực hực hực chuẩn bị sủa là mắt má đau đáu trông ra ngoài ngõ. Chờ riết cho tới chiều mà bóng dáng các anh chị vẫn bặt tăm. Hồi đám giỗ ba, chị Hai nói tết sẽ về. Chị Hai ở xa xôi quá lại nghèo nên tết có năm về có năm không. Mà hễ anh chị về là về từ bữa hăm chín.Hồi đó chị Hai đi làm ở thành phố rồi quen anh Phụng ở tuối ngoài Long Khánh. Khi hai người dự định cưới nhau chị Hai mới dẫn anh Phụng về thỏ thẻ với má. Thấy anh Phụng hiền lành má cũng thương lắm nhưng ngặt nỗi quê anh ở xa quá. Má không cản chị Hai mà má nói:- Chim đa đa đậu nhánh đa, chồng gần không lấy sao lấy chồng xa vậy hả con? Chị Hai nghĩ tới nghĩ lui rồi chị khóc. Thấy vậy má an ủi chị:- Má nói là nói vậy chớ con thương đâu má gả đó. Tụi bây có duyên có nợ với nhau, má cấm cản sao đành.Tối đêm đó má trằn trọc không sao ngủ được, nước mắt cứ chảy hoài ướt cả gối. Hồi đó má với ba thương nhau ông bà ngoại cũng không bằng lòng. Không phải là ông bà ngoại ghét bỏ gì ba mà tại quê ba ở xa quá. Má ở Cà Mau, còn ba ở tuốt trên xứ Cổ Cò này. Thương nhau thì hứa lấy nhau chứ má cũng chưa đến Cổ Cò lần nào. Ông bà ngoại sợ má về đó xa xôi rồi không về thăm ông bà được. Mà ông bà ngoại đã già, nhớ con thì biết làm sao. Nhưng rồi thấy má cương quyết quá nên ông bà ngoại cũng bằng lòng. Cưới rồi năm đầu về thăm ông bà ngoại được hai lần. Năm sau sinh con nên về có một lần. Ngày bà ngoại hấp hối, má nhận được tin là về liền. Vậy mà về đến nơi thì người ta đã khâm liệm ngoại rồi. Cái lần ông ngoại mất cũng vậy. Má về đến nhà thì sắp tới giờ chôn. Từ ngày ông bà ngoại mất đến giờ má về giỗ ông bà đâu được hai ba lần gì đó. Nhớ cái cảnh của mình mà má thương chị Hai và cũng tủi cho mình. Rồi đây mai mốt má chết biết có được nhìn mặt chị Hai lần cuối?Từ ngày chị Hai có chồng mỗi năm về có một lần đó là dịp giỗ ba hay ngày tết. Gia đình chị suốt năm chỉ có trông chờ vào công đất chôm chôm, nhưng năm nào trúng mùa thì thất giá, hoặc được giá thì thất mùa. Anh Phụng đi làm thuê làm mướn quanh năm nhưng hai đứa nhỏ cứ đau ốm suốt nên tiền vào nhà chị như gió vào nhà trống vậy.Anh Ba thì đi biền biệt mấy năm nay. Hồi đó anh Ba yêu chị Nguyệt ở xóm trên. Chị Nguyệt hiền dịu lại xinh đẹp nên không ít người dòm ngó. Vì vậy ông bà Năm, ba má chị Nguyệt không chịu gả chị cho anh Ba. Bà Năm rầy chị:- Mầy lấy thằng đó để mai mốt cạp đất ăn hả?Không biết sao câu ấy lọt đến tai anh Ba. Cả tháng trời anh lặng lẽ không nói với ai tiếng nào. Có lúc nét mặt anh khoặm lại, ánh mắt nổi vằn những gân máu đỏ li ti trông rất dữ tợn. Có lúc anh ngồi thẫn thờ như người mất hồn, ánh mắt xa xôi, thăm thẳm. Rồi má cũng biết chuyện bà Năm ngăn cản anh và chị Nguyệt yêu nhau. Anh Ba đau một thì má đau đến mười. Má biết anh Ba và chị Nguyệt yêu nhau hai năm nay. Nhưng má dành dụm hoài mà không mua nổi đôi bông tai nên đành làm lơ, không dám bước tới hỏi chị Nguyệt cho anh. Muốn cưới vợ cho con trong nhà tệ lắm cũng phải có đôi ba triệu đồng. Đằng này... Nhưng hổng lẽ không tiền rồi để con ở vậy hoài hay sao. Má chờ con heo trong chuồng hễ trộng trộng một chút là kêu bán liền. Lúa ngoài đồng đã cong trái me. Bầy gà cũng phủ lông cánh. Vậy mà... Nhìn anh Ba suốt ngày cứ lặng lẽ đăm chiêu má đau đứt ruột. Vừa đau nỗi đau của con, vừa đau nỗi đau của người làm mẹ nên tối nằm trằn trọc không ngủ được. Nghĩ đến chuyện vợ con của anh Ba là má ứa nước mắt. Má đợi anh nguôi nguôi rồi sẽ lựa lời khuyên anh tìm một chỗ khác phù hợp với hoàn cảnh gia đình của mình hơn. Nhưng má chưa kịp nói gì thì anh đã đi. Hôm đi, anh nói với má:- Chừng nào tui làm có nhiều tiền mới về, má đừng trông!Tính anh Ba hễ quyết làm cái gì là làm cho bằng được. Má biết thế nên cũng không ngăn cản. Má chỉ đau, cho đến bây giờ mà cái đau vẫn còn tươi rói như con cá ướp trong muối vậy. Giọng má cứ nghẹn lại trong cổ:- Sao con không nói sớm để má mua cho vài cái áo. Cái khăn tắm của con cũng rách hết rồi.Má móc trong túi lấy chai dầu cù là nhét vào giỏ xách của anh. Má lại móc túi bên kia, vét hết còn đâu được vài chục ngàn đồng. Má nhét hết vào túi anh.- Con đợi má sang nhà chú Bảy mượn thêm.Anh Ba cản không cho má đi rồi lấy tiền nhét lại vào túi má. Hai má con cứ giằng co nhau, đến chừng thấy má òa khóa anh Ba mới chịu lấy. Suốt bốn năm nay, ngày nào má cũng khắc khoải chờ mong anh về, nhất là những ngày giỗ, tết. Năm nay má có linh tính anh sẽ về. Vậy mà... Chiều ba mươi rồi.Rồi hồi năm ngoái đến lượt thằng Út cũng bỏ má mà đi. Nó nói ở đây làm quần quật suốt một năm cũng chỉ dư được đôi mươi giạ lúa. Có năm còn thiếu ăn nữa. Mấy đứa bạn nó lên thành phố làm một tháng dư bằng mình ở đây làm cả năm. Má đứng chết lặng, ánh mắt như dại đi.- Mình phụ đất chớ đất có phụ mình đâu con!Thằng Út chỉ mái nhà dột nát rồi nói:- Má thấy hôn, mình ở đây suốt mấy chục năm mà có cất được cái nhà cho ra hồn đâu. Con ráng làm kiếm tiền về lợp lại mái nhà để mùa mưa năm nay má ngủ thẳng giấc.Nghe thằng Út nói vậy lẽ ra má phải vui, đằng này má cảm thấy như ai lấy kim ghim vào tim mình. Má nhớ hồi thằng Út còn nhỏ, có lần má vừa lấy roi định đánh thì nó chạy lại ôm chặt tay má nói: "Má ơi đừng đánh con đau, để con bắt ốc hái rau má nhờ". Vậy là má bẻ gãy cây roi làm hai chớ không nỡ đánh nó. Không lẽ nó nghĩ "bắt ốc hái rau cho má nhờ" là phải rời bỏ quê hương để làm kiếm tiền về cho má ha? Má nắm tay thằng Út:- Út ơi, ông bà nội con ở đây, đời ba và má cũng ở đây, rồi các con cũng sinh ra ở đây. Dù không giàu nhưng đất nuôi các con lớn khôn đâu có để các con đói bữa nào.Thằng Út vẫn cố bào chữa:- Con biết đất không phụ mình nhưng đất càng ngày càng cằn cỗi...Thằng Út đi mới vài tháng thì đem về cho má xấp tiền dày cộm. Nó nhét xấp tiền vào túi má thỏ thẻ:- Má cất để dành xài. Má thích cái gì thì mua ăn, đừng hà tiện nữa. Công việc ngoài ruộng má mướn người ta làm, nhớ nghen má!Hôm sau nó kêu thợ lợp lại mái nhà xong rồi mới đi. Sau lần đó má chờ hoài mà hổng thấy thằng Út về nữa. Thằng Quân, bạn nó trên thành phố về ghé qua cho hay thằng Út theo bạn bè rủ ren lên tận rừng sâu đào vàng. Má chết lặng người. "Ăn của rừng rưng rưng nước mắt". Ai xui nó lên chốn rừng thiêng nước độc ấy? Nếu vì má mà nó phải lên chốn ấy thì thà để má thắt cổ chết còn đỡ đau hơn. Làm mẹ mà, đâu ai nỡ để con mình chui vào miệng hùm hang rắn. Má thắp nhang lên bàn thờ ba:- Ông ơi! Có linh thiêng theo phù hộ cho con...Mắt má nhòa đi, hai dòng nước trong suốt rõ ra từ đôi hố mắt trũng sâu, chảy dài xuống đôi gò má nhăn nheo.Cúng cơm ba xong, má bày nếp ra gói bánh tét. Năm nào cũng vậy, dù túng quẫn đến đâu má cũng phải có nồi bánh tét trước là cúng ông bà ba ngày tết, sau là cho mấy anh chị có ăn với người ta. Năm nay má cũng gói đủ hai loại bánh như mọi năm. Nhà có mấy chị em mà mỗi người một ý. Chị Hai thích ăn bánh nhân chuối, anh Ba, thằng Út thích ăn bánh nhân mỡ đậu xanh. Còn má thì các anh chị thích cái gì má thích cái ấy. Gói một thứ bánh sợ đứa vui đứa buồn nên năm nào má cũng gói cả hai thứ như vậy. Mấy năm trước anh Ba không về khiến bánh nhân mỡ đậu xanh không ai ăn. Năm nay má định gói một thứ bánh nhân chuối thôi nhưng má nghĩ biết đâu anh Ba về. Và thằng Út nữa...Trời tối hẳn. Má ngồi lặng lẽ một mình bên nồi bánh tét. Bếp lửa reo tí tách như vẫy gọi mùa xuân về. Má nghe mắt mình cay xè. Má nhớ hồi đó, mà không, như mới ràng ràng đây vậy, chị Hai, anh Ba, thằng Út ngồi quanh bên bếp lửa canh nồi bánh và đón giao thừa. Má kêu mấy chị em đi ngủ để má thức canh, giao thừa sẽ kêu mấy chị em dậy nhưng không ai chịu.Hồi đó tết nào ba má cũng chạy vạy để có tiền mua cho mỗi đứa cái áo hay cái quần mới. Có năm phải bán lúa non hay ba lãnh tiền công cắt lúa trước. Vậy mà vui, mà hạnh phúc. Còn bây giờ, thấy thiếu hụt, thấy đánh mất một cái gì đó...Những giây phút cuối cùng của năm cũ đã qua. Giao thừa. Má sắp bánh mứt lên bàn thờ ba rồi thắp nhang:- Ông ơi! Năm mới đã đến rồi. Ông phù hộ cho mấy đứa nhỏ được mạnh giỏi, bình an nghen!Mùa xuân đến trong nụ mai biêng biếc vừa hé nở chúm chím trên cành. Mùa xuân đến trong cơn gió nhẹ lùa qua ô cửa sổ. Mùa xuân đến trong làn hương trầm thoang thoảng má thắp trên bàn thờ ba. Nhưng mùa xuân của má còn ở xa lắm... Mục lục Mùa xuân của má Mùa xuân của má Nguyễn Trọng TấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 14 tháng 4 năm 2005
Nguyễn Thị Thanh Xuân Mùa xuân mới Mùa xuân xưa. Người mẹ mái tóc đẫm sương buổi sớm mai chạy đôn chạy đáo đón hàng mới về cho kịp chợ ba ngày Tết. Đôi mắt mẹ trũng sâu, giọng thì khàn đặc, hết thương thảo với lái buôn thì đến thuyết phục khách hàng. Tranh Duy Bão Việt Ai cũng bảo cái nghề buôn bán là nghề làm dâu trăm họ. Nhưng rốt cuộc vì đàn con thơ dại, vì bản tính của người tần tảo nên chấp nhận làm dâu... mong sao tương lai con mình có thể ngẩng mặt nhìn đời. Với lại, ba ngày giáp tết như một vụ mùa mà người ta hi vọng nhất. Bởi vậy bao tiểu thương cứ phải hứng gió dầm sương!Tôi cũng từng chạy theo cái guồng tất tả của chợ xuân. Cũng thức khuya dậy sớm canh hàng cho mẹ ngủ, trông hàng để mẹ đi... và cũng luyện ăn, luyện nói, luyện gói, luyện đếm tiền để sống đời buôn bán. Có buổi về nhìn người dạo chợ Tết khuya mà thèm thuồng ghen tị, đến lúc nhìn đồng hồ đã 12 giờ khuya mới tự nhủ: "Ngủ đi! Đây mới là Tết của mình!". Ngủ để sống, sống để làm việc!Mùa xuân mới. Cơn gió mùa xuân dịu nhẹ vờn tóc mẹ. Mẹ nhủ: "Chân tóc mẹ bạc trắng rồi. Chỉ ngọn tóc là nâu phe phẩy". Mẹ đã chớm già. Sức khỏe thì yếu đi. Có hôm mẹ ôm ngực thở: "Mẹ mệt quá!". Tôi chạm vào người mẹ lúc ấy thấy mong manh lạ lùng. Đôi mắt ngày nào tinh anh là thế, tính toán kỹ lưỡng là thế giờ lèm nhèm, mỏi mệt. Tôi và mẹ bên nhau buổi chiều tà giữa phố, người ta luôn thấy những nụ cười rạng rỡ. Nhưng ai cũng đầy trăn trở. Mẹ bảo ước gì mẹ giàu có hơn sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp để con về ở, rủ bạn bè đến chơi.Mẹ ước có một căn phòng rộng để: "Tối tối mẹ con mình thủ thỉ với nhau". Tâm nguyện ấy bao giờ hoàn thành khi cuộc sống đầy chật vật gánh nặng cơm áo gạo tiền?... Tôi bỗng thấy buồn và thương mẹ nhiều hơn. Hiểu trách nhiệm của mình với mẹ lớn lắm!... Mẹ nắm tay tôi qua đường. Tôi nói: "Con lớn rồi, con biết qua đường mà”. Mẹ chỉ bảo: "Không! Vì mẹ sợ!".Lúc ấy tôi ngỡ mình như anh hùng của mẹ. Khoảnh khắc ấy tôi tạc ghi vào lòng như một lời hứa sẽ sống tốt, sẽ trưởng thành, sẽ hoàn tất tâm nguyện của mẹ, như một điểm tựa vững chắc để mẹ cậy nhờ! Và thầm ước sự bình an đến trong đời người yêu thương tôi vô hạn...Xuân xưa, mẹ dẫn tôi đi. Sân chùa yên ắng, tôi cười vô tư. Tôi níu bàn tay mẹ, gầy gầy xương xương. Bàn tay tháo vát, lạc quan, bàn tay định hướng cho tôi tháng ngày...Xuân nay, tôi với mẹ đi. Vẫn bàn tay ấy mong manh vô ngần. Ngỡ rằng sẽ mãi những chiều con đi bên mẹ, tay liền bàn tay. Nhưng rồi cuộc sống chuyển dời con xa mẹ, sống đời tự lo. Nhắc nhau sóng gió khó khăn mình cười rạng rỡ, bao điều sẽ qua!Mùa xuân mới! Tôi chớm lớn, mẹ chớm già. Cùng nhau đón Tết, đón mùa mới sang. Một mùa bình an tâm hồn cho mẹ. Một mùa mơ ước cho con. Con sẽ luôn cười, luôn làm việc. Như mẹ vậy! Rồi mùa xuân hạnh phúc trọn vẹn cũng đến. Khi ta nắm tay nhau đến chùa lễ Phật, mẹ thanh thản tuổi già, con thành đạt khôn ngoan. Cơn gió xuân sẽ ru hạnh phúc ngọt ngào, rất đỗi ngọt ngào để quên mọi muộn phiền quá khứ.Hạnh phúc đời người thắm nở trong mùa xuân tương lai, hi vọng ấy sẽ luôn dạt dào để chúng ta sống tốt. Cho mùa xuân mới của đời!NGUYỄN THỊ THANH XUÂN Mục lục Mùa xuân mới Mùa xuân mới Nguyễn Thị Thanh XuânChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tuổi Tre Online - Áo TrắngĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 11 tháng 2 năm 2010
Nguyen Thi Thanh Xuan New spring Old spring. The mother, her hair drenched in dew in the early morning, runs around to pick up new goods in time for the three-day Tet market. Her mother's eyes were sunken, her voice was hoarse, from negotiating with merchants to convincing customers. Duy Bao Viet's painting Everyone says that the business profession is the job of marrying hundreds of families. But in the end, because of her young children, because of her diligent nature, she accepted to be my daughter-in-law... hoping that in the future my child could look up at life. Besides, the three days leading up to Tet are like a harvest that people hope for the most. That's why so many small businesses have to endure the wind and dew! I also used to follow the hustle and bustle of the spring market. Also stay up late and get up early to watch the shop so my mother can sleep, look after the shop so my mother can go... and also practice eating, speaking, wrapping, and counting money to live a business life. There was a time when I looked at people walking around the Tet market late at night and felt envious and envious. When I looked at the clock, it was 12 o'clock at night and said to myself: "Go to sleep! This is my Tet!". Sleep to live, live to work! New spring. The gentle spring breeze caresses my mother's hair. Mom said: "The roots of my hair are white. Only the ends of my hair are brown." Mom is getting old. Health is weak. One day my mother held her chest and breathed: "I'm so tired!". When I touched my mother, I felt strangely fragile. Those eyes that were once so sharp and so calculating were now dull and tired. My mother and I are together in the afternoon in the middle of the street, people always see bright smiles. But everyone is full of concerns. Mom said she wished she was richer and would build a beautiful house for me to live in and invite friends to visit. She wished she had a large room so: "At night, we whisper to each other." Will that wish ever be fulfilled when life is full of struggles and the burden of food, clothing and money?... I suddenly felt sad and loved my mother more. Understand that my responsibility to my mother is great!... My mother held my hand across the street. I said, "I'm a big boy, I know how to cross the street." Mom just said, "No! Because my mother was afraid!" At that time, I thought I was my mother's hero. That moment I engraved in my heart as a promise to live well, to grow up, to fulfill my mother's wishes, as a strong fulcrum. I must rely on my mother! And secretly wish for peace in the life of the person who loves me infinitely... In the past spring, my mother led me away, the temple yard was quiet, I smiled carelessly The resourceful, optimistic hand, the hand that guides my days... This spring, I went with my mother, thinking that I would always be with her. Hand in hand. But then life moved me away from my mother, living a life of self-care. Reminding each other of the hardships, we smiled brightly, everything will pass! New spring! Celebrate Tet, welcome the new season. A season of peace for your soul. A season of dreams for you. I will always smile and work like you. Then complete happiness will come Hand in hand, going to the temple to worship Buddha, the mother will be at peace in her old age, and the child will be successful and wise. The spring breeze will lull sweet happiness, so sweet that you will forget all the troubles of the past. Happiness in life blooms in spring. In the future, that hope will always be abundant for us to live well. For the new spring of life! NGUYEN THI THANH XUAN Table of contents New spring New spring Nguyen Thi Thanh XuanWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Tuoi Tre Online - White Shirt Posted by friend: Thanh Van on: February 11, 2010
Nguyên Đỗ Mùa Xuân Đang Về Xôn Xao Nỗi Nhớ Mến tặng Bình và Jane! Bình đang ngủ thì có tiếng Má của Bình gọi dậy: "Bình ơi, trưa rồi! Con dậy mau! Có điện thoại cho con này!" "Mẹ lấy số điện thoại, rồi con gọi lại sau! Cho con ngủ thêm tí nữa, hôm qua con đi làm phụ trội khuya mới về mà!" "Không được con ạ! Điện thoại này là của cô Thanh, từ Việt Nam gọi qua đó! Người ta tốn cả gia tài để gọi cho con đó!" Mẹ Bình chưa hết lời thì Bình đã mặc vội quần áo vào và chạy ra phòng khác cầm lấy điện thoại từ tay Mẹ. "Mẹ đưa con, con cám ơn Mẹ!" "Cô Thanh nói chuyện với Bình nhé! Bác phải ra chợ một lát rồi trở về. Cho Bác gởi lời thăm hai Bác bên ấy nhé!" Mẹ Bình quay bảo Bình: "Đây con nói chuyện với cô Thanh nhé!" Mẹ Bình ra nhà xe lái xe ra chợ không biết có phải bà cố tình đi để cho Bình tự nhiên nói chuyện với Thanh không. Bình ở lại một mình nói lớn vào ống điện thoại: "Thu Thanh đó hở? Em, ba má và gia đình em có khoẻ không?" "Mọi người khoẻ hết ạ. Còn anh thì sao? Anh còn nhớ em không hay là lại có bạn gái hay sắp lấy vợ rồi? Em gọi giờ này có phiền anh không?" "Không, không!" Bình nói vội, "Anh tối qua đi làm khuya nên hôm nay ngủ trễ đó! Không hề gì đâu, được nói chuyện với em anh mừng hết sức! Mà sao em có số điện thoại của anh đó?" "Anh Quân cho em, và có nói anh gởi thư và tìm em đã lâu nhưng may quá hôm qua em mới gặp anh Quân ở nhà Bác Quyền làng mình và biết tin anh!" "Anh gởi thư về làng mình tìm em, họ nói gia đình em đi đâu mất cả bốn năm rồi!" "Dạ, chuyện thì dài dòng lắm! Mai mốt em sang Hoa Kỳ rồi em kể cho anh nghe. Rõ là hàng xóm láng giềng cả mấy năm trời mà không gặp! Tìm nơi nào không à!" "Em bảo sao, làng xóm láng giềng? Bộ em cũng ở Mỹ sao?" "Dạ gia đình em sang Mỹ bốn năm rồi, lúc đầu ở Chicago, mùa đông lạnh quá nên bố mẹ em đưa gia đình về Westminster, California đó! Bố mẹ anh hồi đó đi Springfield, Missouri mà em gởi bao nhiêu bức thư đều bị trả lại, thế mới oái ăm không, có ai ngờ hai Bác lại đưa gia đình lên Chicago! Em rất buồn khi nghe anh Quân nói Bố anh đã qua đời! Em chia buồn với anh nhé!" "Cám ơn em, Bố anh mất sớm vì tai nạn xe hơi, anh lại con một nên cứ nấn ná ở Chicago để Mẹ con hằng tuần ra kính viếng mộ bố! Còn em thì sao, gia cảnh ra sao rồi? Em có gì chưa?" Tiếng cười của Thanh vang dòn trong điện thoại, Thanh nói: "Anh nói gì là gì ạ? Sao anh không hỏi rõ một tí cho em nhờ?" Bình ấp úng một tí rồi bình tĩnh nói: "Thì ý anh muốn hỏi em có chồng hay người đính hôn chưa đó?" "À cái đó thì chưa! Với lại em còn nhớ em có hứa với ai đó là sẽ đợi người ta về cưới em mà! Lúc đó người ta mới mười bảy, em mười sáu!" "Mau nhỉ, mình cách xa nhau gần 7 năm rồi đó!" "Mau thật đó, em bây giờ đã là gái già rồi!" "Nói bậy kìa, ba mươi còn chưa già, huống chi mới hai mươi hai!" "Anh không nghe ca dao nói sao?: Trai ba mươi tuổi còn xuân Gái hai mươi tuổi đã toan về già!" "Ông bà hồi xưa khác, bên Mỹ bảy mươi hãy còn ứng cử tổng thống thì sao?" "Anh dạo này cũng miệng lưỡi nhỉ? Em nhớ hồi xưa anh thường im lặng cãi thua em hoài!" "Bây giờ chưa chắc đó nha! Đừng đem chuyện ngày xưa ra dọa anh nhé! Hồi xưa anh chẳng kèm toán, kèm văn cho em là gì đó!" "Em nhớ mà, ông thầy! Mà ông thầy tìm em có chuyện gì mà nghe anh Quân nói đi đâu anh cũng hỏi, và thư từ về hỏi hết các bạn bè này?" "Chẳng lẽ em không biết thật sao? Sao lại hỏi thế?" "Có thể biết, có thể không? Em thì thích nghe chính miệng anh nói đó?" "À à ... tại ... tại anh yêu em!" "Bảy năm rồi anh không quen cô con gái nào khác ư?" "Quen thì có quen một vài người, nhưng anh cứ âm thầm nhớ và so sánh với em, nên rốt cuộc chỉ xem họ như bạn bè thôi. Không ai có thể thay thế vị trí của em trong tim anh được!" "Đúng là con trai ba hoa miệng lưỡi! Có thì nói nhé, không có mà ba hoa mai mốt em biết thì anh biết tay con chằn lửa ngày xưa của anh nhé!" "Ừ ừ, anh biết mà! Hồi xưa anh chẳng nói mai mốt sẽ về tìm cưới cô bạn nhỏ đanh đá của anh sao?" "Hồi đó khác, hồi này khác! Ai biết đâu? Thời thế, hoàn cảnh thay đổi con người mà. Ai biết được, gặp em rồi, anh có còn yêu em không?" "Còn mà, anh có bao giờ quên em đâu. Dù sao đi nữa, anh cũng rất mừng đã gặp lại em trước khi hạn Mẹ anh ấn định!" "Mẹ anh muốn có cháu nội nên cứ thúc anh cưới vợ hoài! Em biết đó, anh con một nên hồi Bố anh còn sống thì bố mẹ còn để thủng thẳng hẵng tính! Từ khi Bố anh mất đi, Mẹ mỗi lần đi làm về cứ nhắc khéo là nhà mồ côi mồ cút, Mẹ muốn có con dâu, có cháu để vui buồn có nhau! Gần đây Mẹ còn hối anh nếu kiếm không ra ai ở đây thì về Việt Nam chọn người cưới vợ nữa. Mà em biết đó, đi làm còn phải học bao nhiêu năm, lập gia đình là chuyện trăm năm mà về hai ba tuần chọn đại thì làm sao biết được! Anh đâu thể làm thế, dù gì đi nữa anh vẫn cố tâm tìm em, để gặp rồi mới quyết định hướng đi của cuộc đời mình!" "Anh không định đi tu đó chứ?" "Nếu em lấy chồng rồi, không chừng anh đi tu thâ.t. Vì trái tim anh xưa nay chỉ có em, nếu còn yêu em mà lại lấy một người khác thì không công bằng với người ta." "Em cảm động lắm, mà anh nghĩ vậy cũng phải. Nói thật với anh, em cũng hỏi han về gia đình anh khắp nơi. Đúng là trời không phụ người thành tâm! Được tin anh, em mừng lắm. Bố mẹ em cũng rất vui khi em nói tin anh Quân báo em. Bố Mẹ nói ba tuần nữa gia đình về lại California, thì mời gia đình anh có dịp qua chơi." "Em cho anh ngày về, phi trường nào, số nhà, số điện thoại để anh ra đón!" "Trời ơi, anh ở Chicago mà đòi tới phi trường Los Angeles đón em sao?" "Muốn, anh sẽ đến! Cả gần bảy năm rồi còn gì! Anh nhất định sẽ đón!" "Ây da, lỡ em có chồng con rồi thì sao? Lỡ em là người ly dị rồi thì sao nè?" "Anh vẫn đón, hoặc để chúc mừng em, hoặc để giúp em tiếp nối cuộc đời, hoặc để cùng nhau xây tổ ấm đầu tiên và cuối cùng, hoặc chỉ gặp nhau với tính cách bạn thân. Dù sao, bằng giá nào, anh cũng phải gặp em!" "Chung tình ha! Cám ơn anh, em cảm động lắm! Thôi bây giờ em phải đi ngủ, ngày mai lại phải đi thăm họ hàng nữa! Em chúc anh ngủ ngon. Hẹn ngày gặp lại!" "Khoan đã, em chưa cho anh ngày về, địa chỉ và các thứ linh tinh khác ..." "Vâng để em cho ...." Bình vội vàng viết ngày về, địa điểm, địa chỉ ... May quá Thanh về trúng ngày thứ bảy. Bình sẽ lấy vế may bay đi đêm thứ sáu, rồi mướn xe, mướn khách sạn để qua gặp gia đình Thu Thanh, người con gái cạnh nhà khi xưa chàng đã từng học chung, kèm bài vở. và đi chơi chung với nhau suốt cả quãng đời thơ ấu, dậy thì, và lúc chớm yêu. Bảy năm rồi còn gì! Lời hứa hẹn đêm trăng nào chưa quên! Lòng chàng xôn xao nhớ từng kỷ niệm, từng vui buồn. Bên cạnh Thu Thanh, hình như chàng chỉ thấy hạnh phúc chứ không còn nhớ gì buồn bã cả. Phải chăng trí nhớ đã chọn lọc để chỉ giữ lại những kỷ niệm thân thương, những kỷ niệm đẹp? Mẹ chàng chắc rất mừng và không ngăn cản việc chàng sẽ sang Los Angeles đón gia đình Thu Thanh tận phi trường. Không chừng, lúc về Mẹ cũng muốn đi theo! Chàng muốn reo to, gọi Mẹ chàng về ngay, thật là tin vui của thế kỷ! Trái tim chàng rộn rã, hai tuần nữa mới Tết mà lòng chàng hân hoan như ngày Xuân! Mùa Xuân này là mùa Xuân vui nhất cuộc đời chàng từ bảy năm nay, đúng một tuần sau Tết Quý Mùi này Thu Thanh sẽ về lại! Chàng mở nhạc Xuân reo vang, hình như Xuân sắp về, ánh trăng tròn đêm nay thật đẹp. Nguyên Đỗ (Đêm Trăng 17-01-2003) Mục lục Mùa Xuân Đang Về Mùa Xuân Đang Về Nguyên ĐỗChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Nguyên ĐỗĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2005
Nguyên Đỗ Mùa Xuân Đang Về Xôn Xao Nỗi Nhớ Mến tặng Bình và Jane! Bình đang ngủ thì có tiếng Má của Bình gọi dậy: "Bình ơi, trưa rồi! Con dậy mau! Có điện thoại cho con này!" "Mẹ lấy số điện thoại, rồi con gọi lại sau! Cho con ngủ thêm tí nữa, hôm qua con đi làm phụ trội khuya mới về mà!" "Không được con ạ! Điện thoại này là của cô Thanh, từ Việt Nam gọi qua đó! Người ta tốn cả gia tài để gọi cho con đó!" Mẹ Bình chưa hết lời thì Bình đã mặc vội quần áo vào và chạy ra phòng khác cầm lấy điện thoại từ tay Mẹ. "Mẹ đưa con, con cám ơn Mẹ!" "Cô Thanh nói chuyện với Bình nhé! Bác phải ra chợ một lát rồi trở về. Cho Bác gởi lời thăm hai Bác bên ấy nhé!" Mẹ Bình quay bảo Bình: "Đây con nói chuyện với cô Thanh nhé!" Mẹ Bình ra nhà xe lái xe ra chợ không biết có phải bà cố tình đi để cho Bình tự nhiên nói chuyện với Thanh không. Bình ở lại một mình nói lớn vào ống điện thoại: "Thu Thanh đó hở? Em, ba má và gia đình em có khoẻ không?" "Mọi người khoẻ hết ạ. Còn anh thì sao? Anh còn nhớ em không hay là lại có bạn gái hay sắp lấy vợ rồi? Em gọi giờ này có phiền anh không?" "Không, không!" Bình nói vội, "Anh tối qua đi làm khuya nên hôm nay ngủ trễ đó! Không hề gì đâu, được nói chuyện với em anh mừng hết sức! Mà sao em có số điện thoại của anh đó?" "Anh Quân cho em, và có nói anh gởi thư và tìm em đã lâu nhưng may quá hôm qua em mới gặp anh Quân ở nhà Bác Quyền làng mình và biết tin anh!" "Anh gởi thư về làng mình tìm em, họ nói gia đình em đi đâu mất cả bốn năm rồi!" "Dạ, chuyện thì dài dòng lắm! Mai mốt em sang Hoa Kỳ rồi em kể cho anh nghe. Rõ là hàng xóm láng giềng cả mấy năm trời mà không gặp! Tìm nơi nào không à!" "Em bảo sao, làng xóm láng giềng? Bộ em cũng ở Mỹ sao?" "Dạ gia đình em sang Mỹ bốn năm rồi, lúc đầu ở Chicago, mùa đông lạnh quá nên bố mẹ em đưa gia đình về Westminster, California đó! Bố mẹ anh hồi đó đi Springfield, Missouri mà em gởi bao nhiêu bức thư đều bị trả lại, thế mới oái ăm không, có ai ngờ hai Bác lại đưa gia đình lên Chicago! Em rất buồn khi nghe anh Quân nói Bố anh đã qua đời! Em chia buồn với anh nhé!" "Cám ơn em, Bố anh mất sớm vì tai nạn xe hơi, anh lại con một nên cứ nấn ná ở Chicago để Mẹ con hằng tuần ra kính viếng mộ bố! Còn em thì sao, gia cảnh ra sao rồi? Em có gì chưa?" Tiếng cười của Thanh vang dòn trong điện thoại, Thanh nói: "Anh nói gì là gì ạ? Sao anh không hỏi rõ một tí cho em nhờ?" Bình ấp úng một tí rồi bình tĩnh nói: "Thì ý anh muốn hỏi em có chồng hay người đính hôn chưa đó?" "À cái đó thì chưa! Với lại em còn nhớ em có hứa với ai đó là sẽ đợi người ta về cưới em mà! Lúc đó người ta mới mười bảy, em mười sáu!" "Mau nhỉ, mình cách xa nhau gần 7 năm rồi đó!" "Mau thật đó, em bây giờ đã là gái già rồi!" "Nói bậy kìa, ba mươi còn chưa già, huống chi mới hai mươi hai!" "Anh không nghe ca dao nói sao?: Trai ba mươi tuổi còn xuân Gái hai mươi tuổi đã toan về già!" "Ông bà hồi xưa khác, bên Mỹ bảy mươi hãy còn ứng cử tổng thống thì sao?" "Anh dạo này cũng miệng lưỡi nhỉ? Em nhớ hồi xưa anh thường im lặng cãi thua em hoài!" "Bây giờ chưa chắc đó nha! Đừng đem chuyện ngày xưa ra dọa anh nhé! Hồi xưa anh chẳng kèm toán, kèm văn cho em là gì đó!" "Em nhớ mà, ông thầy! Mà ông thầy tìm em có chuyện gì mà nghe anh Quân nói đi đâu anh cũng hỏi, và thư từ về hỏi hết các bạn bè này?" "Chẳng lẽ em không biết thật sao? Sao lại hỏi thế?" "Có thể biết, có thể không? Em thì thích nghe chính miệng anh nói đó?" "À à ... tại ... tại anh yêu em!" "Bảy năm rồi anh không quen cô con gái nào khác ư?" "Quen thì có quen một vài người, nhưng anh cứ âm thầm nhớ và so sánh với em, nên rốt cuộc chỉ xem họ như bạn bè thôi. Không ai có thể thay thế vị trí của em trong tim anh được!" "Đúng là con trai ba hoa miệng lưỡi! Có thì nói nhé, không có mà ba hoa mai mốt em biết thì anh biết tay con chằn lửa ngày xưa của anh nhé!" "Ừ ừ, anh biết mà! Hồi xưa anh chẳng nói mai mốt sẽ về tìm cưới cô bạn nhỏ đanh đá của anh sao?" "Hồi đó khác, hồi này khác! Ai biết đâu? Thời thế, hoàn cảnh thay đổi con người mà. Ai biết được, gặp em rồi, anh có còn yêu em không?" "Còn mà, anh có bao giờ quên em đâu. Dù sao đi nữa, anh cũng rất mừng đã gặp lại em trước khi hạn Mẹ anh ấn định!" "Mẹ anh muốn có cháu nội nên cứ thúc anh cưới vợ hoài! Em biết đó, anh con một nên hồi Bố anh còn sống thì bố mẹ còn để thủng thẳng hẵng tính! Từ khi Bố anh mất đi, Mẹ mỗi lần đi làm về cứ nhắc khéo là nhà mồ côi mồ cút, Mẹ muốn có con dâu, có cháu để vui buồn có nhau! Gần đây Mẹ còn hối anh nếu kiếm không ra ai ở đây thì về Việt Nam chọn người cưới vợ nữa. Mà em biết đó, đi làm còn phải học bao nhiêu năm, lập gia đình là chuyện trăm năm mà về hai ba tuần chọn đại thì làm sao biết được! Anh đâu thể làm thế, dù gì đi nữa anh vẫn cố tâm tìm em, để gặp rồi mới quyết định hướng đi của cuộc đời mình!" "Anh không định đi tu đó chứ?" "Nếu em lấy chồng rồi, không chừng anh đi tu thâ.t. Vì trái tim anh xưa nay chỉ có em, nếu còn yêu em mà lại lấy một người khác thì không công bằng với người ta." "Em cảm động lắm, mà anh nghĩ vậy cũng phải. Nói thật với anh, em cũng hỏi han về gia đình anh khắp nơi. Đúng là trời không phụ người thành tâm! Được tin anh, em mừng lắm. Bố mẹ em cũng rất vui khi em nói tin anh Quân báo em. Bố Mẹ nói ba tuần nữa gia đình về lại California, thì mời gia đình anh có dịp qua chơi." "Em cho anh ngày về, phi trường nào, số nhà, số điện thoại để anh ra đón!" "Trời ơi, anh ở Chicago mà đòi tới phi trường Los Angeles đón em sao?" "Muốn, anh sẽ đến! Cả gần bảy năm rồi còn gì! Anh nhất định sẽ đón!" "Ây da, lỡ em có chồng con rồi thì sao? Lỡ em là người ly dị rồi thì sao nè?" "Anh vẫn đón, hoặc để chúc mừng em, hoặc để giúp em tiếp nối cuộc đời, hoặc để cùng nhau xây tổ ấm đầu tiên và cuối cùng, hoặc chỉ gặp nhau với tính cách bạn thân. Dù sao, bằng giá nào, anh cũng phải gặp em!" "Chung tình ha! Cám ơn anh, em cảm động lắm! Thôi bây giờ em phải đi ngủ, ngày mai lại phải đi thăm họ hàng nữa! Em chúc anh ngủ ngon. Hẹn ngày gặp lại!" "Khoan đã, em chưa cho anh ngày về, địa chỉ và các thứ linh tinh khác ..." "Vâng để em cho ...." Bình vội vàng viết ngày về, địa điểm, địa chỉ ... May quá Thanh về trúng ngày thứ bảy. Bình sẽ lấy vế may bay đi đêm thứ sáu, rồi mướn xe, mướn khách sạn để qua gặp gia đình Thu Thanh, người con gái cạnh nhà khi xưa chàng đã từng học chung, kèm bài vở. và đi chơi chung với nhau suốt cả quãng đời thơ ấu, dậy thì, và lúc chớm yêu. Bảy năm rồi còn gì! Lời hứa hẹn đêm trăng nào chưa quên! Lòng chàng xôn xao nhớ từng kỷ niệm, từng vui buồn. Bên cạnh Thu Thanh, hình như chàng chỉ thấy hạnh phúc chứ không còn nhớ gì buồn bã cả. Phải chăng trí nhớ đã chọn lọc để chỉ giữ lại những kỷ niệm thân thương, những kỷ niệm đẹp? Mẹ chàng chắc rất mừng và không ngăn cản việc chàng sẽ sang Los Angeles đón gia đình Thu Thanh tận phi trường. Không chừng, lúc về Mẹ cũng muốn đi theo! Chàng muốn reo to, gọi Mẹ chàng về ngay, thật là tin vui của thế kỷ! Trái tim chàng rộn rã, hai tuần nữa mới Tết mà lòng chàng hân hoan như ngày Xuân! Mùa Xuân này là mùa Xuân vui nhất cuộc đời chàng từ bảy năm nay, đúng một tuần sau Tết Quý Mùi này Thu Thanh sẽ về lại! Chàng mở nhạc Xuân reo vang, hình như Xuân sắp về, ánh trăng tròn đêm nay thật đẹp. Nguyên Đỗ (Đêm Trăng 17-01-2003) Mục lục Mùa Xuân Đang Về Mùa Xuân Đang Về Nguyên ĐỗChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Nguyên ĐỗĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2005
Việt Hải Mùa Xuân, Anh Yêu Em Nắng mùa Xuân chiếu xuyên qua cửa kiếng, tôi miên man đọc lại bài tường trình sau chuyến công tác cho công ty về khi ngồi trong Pub vào giờ trưa đông người ra vào. Thùy Mai bước vào ngó dáo dác tìm tôi. Tôi vẩy tay cho nàng biết hướng tôi ngồi. Ôm một chồng sách trên tay, nàng để sách xuống bàn, đoạn hỏi tôi: - "Anh đặt thức ăn chưa?" - "Chưa. Hôm nay anh chẳng muốn ăn gì hết vì đầu óc bận rộn với bài phúc trình cho Dr. Browning", tôi trả lời. - "Vậy để em xem có món gì ăn không nhe", nói xong Mai đi vào quầy chưng bày thức ăn bên trong câu lạc bộ bán thức ăn của trường. Tôi buông viết và xếp vở lai. Ngó vào chồng sách của Mai, nào là sách các môn "Corporate Planning & Management", "Principles of Merger & Acquisition", "Theory of Corporate Finance" và hai quyẻn tiểu thuyết "Jane Eyre" của Charlotte Bronte, bên dưới còn có quyển "My Fair Lady" của Alan Jay Lerner, đã được quay thành phim. Trong khi tôi đã ra trường đi làm thì Mai theo học niên khóa cuối của bậc cao học. Nàng có 2 sở thích cố hữu như tôi đam mê là đàn dương cầm, tức âm nhạc và thú đọc sách. Mai trở lại với khay thức ăn đầy ắp gồm chicken lasagna, salad, clam chowder, cheese nachos và ly pina colada. Pub trong trường chỉ có các món ăn Mỹ đại loại như vậy. Có điều nàng thích mua chỉ một ly nước khi chúng tôi đi chung với nhau thì uống cùng ly mà thôi, hình như vì uống môi em ngọt như nhạc của Phạm Duy hay sao đó. Tôi cho đó là sự dễ thương của Mai. Cuộc sống đại học chúng tôi có vui, có buồn. Sân trường vốn có tiếng cười khi vui, thì cũng có nước mắt khi dỗi hờn. Tiếng ồn ào của các sinh viên ra vào xen lẫn tiếng nhạc của Rolling Stones qua bài ca bất hủ "Lady Jane" xa xưa mà tôi đã nghe khi trước ở Sài Gòn: "My sweet Lady Jane, When I see you again, Your servant am I, And will humbly remain... Just heed this plea my love, On bended knees my love, I pledge myself to Lady Jane..." Nàng thích truyện "Jane Eyre", bởi thế tôi đùa khi gọi nàng là "Sweet Lady Janie Mai". Năm cuối cùng tại tru+ờng đại học Northridge, chúng tôi phải xa nhau vì khi ra trường xong, ba mẹ nàng từ Việt Nam sang đoàn tụ với chị nàng tại Minneapolis, nàng phải về lại quê cũ và rời Los Angeles nhận việc làm tại Minnesota. Tôi đưa nàng ra phi cảng LAX, trong khi chờ phi cơ, tôi biên 4 dòng chữ vào quyển "Jane Eyre" của nàng: "Xuân về tươi tắn vương màu nắng Một thoáng bâng khuâng thắm xuân thì Bởi vì mai đi, mai trở lại Vòng tay ôm gọn hướng tương lai" Mỗi năm khi mùa Xuân về, Tết đến nàng bay sang Cali thăm cảnh cũ người xưa. Những giao tình vẫn đậm đà, thắm thiết như giấc mơ hoa của những ngày chúng tôi gặp nhau trong sân trường. Ngày mai của ngày mai vẫn đến, mùa Xuân của mùa Xuân vẫn tới và Janie Mai của tôi vẫn về Cali thăm tôi. Mai có nụ cười thùy mị nhưng tình tứ, mang nét đoan trang, mang vẻ dịu dàng, và chút gì kín đáo, chút gì e thẹn như búp hoa mai vào đầu mùa Xuân để hồn tôi mãi tỏa ngập thơ: "Em cười nháy mắt long lanh Tươi như nắng sớm cho anh vương tình Em cười nắng tỏa lung linh Cho tình lưu luyến cho mình gần nhau" Rồi một dịp cuối năm nàng gởi email cho tôi biết nàng dọn về nam Cali làm cho một công ty tài chánh. Tôi rất phấn khởi khi ra rước nàng dọn vào căn condo chỉ cách sở làm chỉ hai đoạn đường ngắn. Trong lúc dọn phòng tình cờ nàng để băng nhạc Fleetwood Mac Greatest Hits có những nhạc phẩm quen thuộc mà thuở xưa khi mới quen nhau trong đại học tôi đã mua tặng nàng, nhất là giọng ca điêu luyện, ngọt ngào của ca sĩ Christine McVie mà tôi vốn thích qua bài "Say you love me": "... You know I m falling, falling, falling at your feet, I m tingling right from my head to my toes, so help me, help me, help me make the feeling go. Cause when the loving starts, and the lights go down, and there s not another living soul around, then you woo me until the sun comes up, and you say that you love me..." Tôi cảm động vì kỹ niệm xưa này nàng vẫn còn trân quý cất giữ. Mai đưa tôi ly nước cam vắt, tôi bỗng kéo nàng vào lòng và hôn nhẹ bờ môi nàng thỏ thẻ "Cám ơn, my sweet lady Janie Mai". Nàng nháy mắt khoe đôi mắt tròn xoe và hai đồng tiền lúm trên má hồng thật xinh. Tuần sau vào một buổi sáng tôi ngắm cành mai tứ quí trước nhà đã bắt đầu trổ hoa, nó nhhư nhắc nhở mùa Xuân lại về, bây giờ Mai không còn ở xa tôi, và tôi lại có hẹn với Mai đi ăn chiều tối nay. Lấy thang máy lên tầng 16 của cao ốc Business Warner Center bao quanh đầy cửa kiếng trên đại lộ Burbank Blvd., nàng làm chuyên viên phân tích tài chánh cho công ty. Sự trùng hợp là công ty tôi đang làm lại có vài hợp đồng với công ty nàng làm. Do đó chúng tôi rất hợp với nhau khi trao đổi những vấn đề nghề nghiệp, cũng như âm nhạc và văn học trong nhà hàng PF Chang s tối nay, một nhà hàng tàu xinh xắn với nét đông phương trong khu thương mại Warner Center của cái thành phố trữ tình Woodland Hills này, nó y như khu thương mại Wilshire Blvd. thu hẹp của Los Angeles. Nhà hàng về đêm để nhạc nhẹ, không gian bên ngoài lên đèn, khung cảnh bên trong thật ấm cúng, chúng tôi lưu luyến nhắc chuyện xưa và thì thầm chuyện tương lai. Từ nhà hàng PF Chang s thả bộ đến xem phim tại rạp hát Edwards-16 ở khu đối diện tôi nghĩ nàng cũng như tôi xao xuyến tận hưởng mùa xuân yêu đương đang về. Khi đó rạp chiếu phim "Titanic" mà hầu như cảnh xếp hàng tại rạp hát càng về đêm thì hàng càng dài thêm. Với các cặp tình nhân thì khoảng thời gian dư dã khi xếp hàng dài như thế này sẽ tha hồ cho họ trao đổi, thủ thỉ những tâm sự, những điều không đâu vào đâu với người khác, nhưng lại quan trọng đối với họ. Ịiều mà người Anh hay Mỹ gọi là những "sweet nothing", tôi hỏi nàng câu chân thật nhất là vì sao nàng lại quay về Los Angeles. Nàng thố lộ là gia đình nàng có ý định gả nàng cho một vị bác sĩ mà nàng không thương và không quen. Cha nàng nghĩ là hôn nhân cần sự vững vàng về cuộc sống xung quanh mà anh chàng này có thể mang đến cho nàng. Nhưng Mai lại dứt khoát thoái thác và xin cha cho dọn về nam Cali. Tôi nói với Mai quan niệm thân phụ của nàng rất hợp lý, nó như cái thực tế tại xứ này mà thôi. Nàng hỏi tôi: - "Anh có nhớ là Pascal nói: "Con tim có những lý lẽ mà lý trí không biết" không?". Tôi mỉm cười đồng ý và cuối hôn trên mái tóc của nàng như cám ơn cái ân tình mà nàng dành cho Los Angeles hay cho tôi.Ra khỏi rạp hát, tôi ghé vào bưu điện lấy thơ, trong xấp thơ tôi nhận có cuộn CD nhạc có bài hát của người nhạc sĩ bạn quen sáng tác gởi tặng. Tôi mở máy nghe thử, mà tự hỏi bài nhạc sao lại đến đúng lúc mà tôi rất cần nó nhất như lời cầu hôn khi mùa xuân về cho hai chúng tôi trao lời tình tự yêu thương vô tận: "Này em hỡi, xuân về rộn ràng. Bầy chim hót líu lo chào mừng. Nụ xuân ngát hương dịu ngọt ngào. Làn gió mát đưa tình yêu lên cao. Này em tôi, anh yêu em màu xanh, yêu trời xanh. Anh yêu mùa xuân, yêu nắng xuân. Và anh... anh yêu em... anh yêu em. Này em hỡi, xuân về bàng hoàng. Mầu môi thắm sao mà nồng nàn. Dòng tóc vắng bay trong chiều vàng. Em có biết xuân về hay không?" ("Mùa Xuân, Anh Yêu Em", Phạm Anh Dũng) Viết cho những mùa xuân về trong dĩ vãng của một thuở hẹn hò, một thuở thần tiên trong đời. Việt Hải Los Angeles Mục lục Mùa Xuân, Anh Yêu Em Mùa Xuân, Anh Yêu Em Việt HảiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Việt Dương Nhân Nguồn: Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 9 tháng 7 năm 2007
Viet Hai Spring, I Love You The spring sunshine shined through the glass door, and I endlessly reread the report after returning from a business trip to the company while sitting in a pub at noon when it was crowded with people coming in and out. Thuy Mai walked in and looked around looking for me. I waved my hand to let her know which direction I was sitting. Holding a stack of books in her hand, she put the books on the table and asked me: - "Have you ordered the food yet?" - "Không. Today I don't want to eat anything because my mind is busy with the report for Dr. Browning," I answered. - "So let me see if there's anything to eat", after saying that, Mai went to the food display inside the school's food club. I gave up writing and folded my notebooks. Look at Mai's stack of books, which are books on "Corporate Planning & Management", "Principles of Merger & Acquisition", "Theory of Corporate Finance" and two novels "Jane Eyre" by Charlotte Bronte, below There is also the book "My Fair Lady" by Alan Jay Lerner, which was made into a movie. While I graduated from school and went to work, Mai attended the final year of graduate school. She has two inherent interests like mine: the piano, which means music, and reading. Mai returned with a tray full of food including chicken lasagna, salad, clam chowder, cheese nachos and a pina colada. The school pub only has American dishes like that. But she likes to buy just one glass of water when we go out together and drink only the same glass, apparently because drinking your lips is as sweet as Pham Duy's music or something. I think it's Mai's cuteness. Our university life has happiness and sadness. The school yard has laughter when it's happy, and there are also tears when it's sad. The noise of students entering and leaving mixed with the sound of Rolling Stones music through the immortal song "Lady Jane" that I heard before in Saigon: "My sweet Lady Jane, When I see you again, Your Servant am I, And will humbly remain... Just heed this plea my love, On bent knees my love, I pledge myself to Lady Jane..." She liked the story "Jane Eyre", so I jokingly called her "Jane Eyre". "Sweet Lady Janie Mai". In her final year at Northridge University, we had to be apart because after graduating, her parents came from Vietnam to reunite with her sister in Minneapolis, and she had to return to her hometown and leave Los Angeles to get a job. in Minnesota. I took her to LAX airport, while waiting for the plane, I wrote 4 lines into her book "Jane Eyre": "Spring comes bright and sunny, A moment of wistfulness in spring, Because tomorrow goes, tomorrow comes back, Arms wrapped around the future" Every year when Spring comes and Tet comes, she flies to Cali to visit old people. Our relationships are still as rich and passionate as the flower dreams of the days we met in the schoolyard. Tomorrow's tomorrow still comes, Spring's Spring still comes and my Janie Mai still comes back to Cali to visit me. Mai has a modest but affectionate smile, with dignity, gentleness, and a little discreetness, a little shyness like an apricot flower bud in early Spring, making my soul forever filled with poetry: "You smile and wink with sparkling eyes. As fresh as the morning sun, giving me your love. You smile as the sunlight sparkles. For our love to stay close to each other." Then one year at the end of the year, she emailed me to let me know that she was moving to southern California to work for a financial company. I was very excited when I picked her up to move into the apartment just two short walks from work. While cleaning her room, she accidentally put on a Fleetwood Mac Greatest Hits tape with familiar songs that I bought for her when we first met in college, especially the skillful, sweet voice of singer Christine McVie. which I liked through the song "Say you love me": "... You know I m falling, falling, falling at your feet, I m tingling right from my head to my toes, so help me, help me, help me make the feeling go. Cause when the loving starts, and the lights go down, and there s not another living soul around, then you woo me until the sun comes up, and you say that you love me..." I was touched that she still treasured this old memory. Mai gave me a glass of orange juice, I suddenly pulled her into my arms and gently kissed her lips and whispered, "Thank you, my sweet lady Janie Mai". She winked, showing off her round eyes and two beautiful dimples on her pink cheeks. One morning next week, I looked at the four precious apricot branches in front of my house that had begun to bloom. It seemed to remind me that Spring had returned. Now Mai was no longer far from me, and I had an appointment with Mai to have dinner this evening. . Taking the elevator to the 16th floor of the glass-enclosed Business Warner Center building on Burbank Blvd., she worked as a financial analyst for the company. Coincidentally, the company I work for has several contracts with the company she works for. So we got along well as we discussed professional matters, as well as music and literature, at PF Chang's restaurant tonight, a lovely Chinese restaurant with an oriental touch in the Warner Center shopping district of This lyrical city of Woodland Hills, it's just like the Wilshire Blvd commercial area. shrinking of Los Angeles. At night, the restaurant plays light music, the outside space lights up, the inside scene is very cozy, we nostalgically remind about the past and whisper about the future. From PF Chang's restaurant, I strolled to watch a movie at the Edwards-16 theater in the opposite area. I think she, like me, was excited to enjoy the coming spring of love. At that time, the movie theater "Titanic" almost had a queue at the theater as it got longer at night. For couples, the extra time spent in long lines like this will give them the freedom to exchange and whisper confidences, things that have no meaning to others, but are important to them. What the British and Americans call "sweet nothing", I asked her the most honest question: why did she return to Los Angeles. She revealed that her family intended to marry her to a doctor she did not love and did not know. Her father thought that marriage needed the stability of life around her that this guy could bring her. But Mai definitely refused and asked her father to let her move to southern California. I told Mai her concept of fatherhood was very reasonable, it was just like the reality in this country. She asked me: - "Do you remember that Pascal said: "The heart has reasons that reason does not know"?". I smiled and agreed and finally kissed her hair as if thanking her for the kindness she had given to Los Angeles or to me. Leaving the theater, I stopped by the post office to get some poetry. In the stack of letters I received was a CD. The music includes a song composed by a musician you know and sent to you. I turned on the player and tried to listen, wondering why the song came at the right time when I needed it the most, like a marriage proposal when spring came for the two of us to exchange words of endless love: "Hey baby, spring has come." The birds chirped in greeting. The sweet fragrant spring buds lifted my love high . And I... I love you... I love you. Hey, spring is coming. How passionate is the color of your lips? Do you know that spring has come? ("Spring, I Love You", Pham Anh Dung) Written for the past springs of a time of dating, a magical time in life. Viet Hai Los Angeles Table of contents Spring, I Love You Spring, I Love You Viet HaiWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for following the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Collected by: Viet Duong Nhan Source: Uploaded by friend: Ct.Ly on: July 9, 2007
Nguyên Đỗ Mùa Đom Đóm Tôi sống ở Illinois, miền Trung nước Mỹ, nơi có sông suối và hồ nhiều, tuy không nhiều như ở Minnesotta, tiểu bang nổi danh với vạn hồ. Illinois nằm dưới Lake Michigan phía Bắc và trên sông Mississipi phía Nam, còn hồ thiên nhiên và hồ ao nhân tạo thì vô số kể. Vào giữa tháng 8, trời oi bức và ẩm thấp. Sâu bọ sinh sôi nảy nở, vườn rau cũng không còn xanh tươi mọc mạnh như đầu mùa Hạ. Bây giờ hình như tất cả đều chậm lại, cây không lớn mạnh, và người cũng như vật cũng bị sức oi nóng ghìm hãm lại không còn đi ra ngoài đường nhiều như trước nữa. Lúc này, người lớn, sau một ngày làm việc mệt mỏi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, hoặc coi truyền hình, hoặc gần gũi với thiên nhiên hơn thì ra ngoài vườn sau ngồi trên ghế xích đu đong đưa hóng gió. Đêm hôm qua, tôi ngồi đong đưa dưới hàng thông sau nhà. Hàng thông đã tới buổi xế chiều rồi, chắc vài năm nữa hàng thông sẽ chết đứng với tuổi thọ của chúng. Loại Scotts Pine sống ở Illinois khoảng hai mươi năm thôi, vào cuối đời thông thường sinh những bệnh lạ nên rất ít người trồng. Có trồng thông họ trồng White Pine hay Austrian Pine. Nhà tôi trồng Scotts Pine để chắn gió mùa Đông cho bớt lạnh, lạnh ở Illinois thì phải biết, lạnh co ro, cá chết cóng trong hồ. Những đốm sáng lập loè lúc sẩm tối. Tôi reo lên một mình, Mùa đom đóm tới rồi! Tôi nhớ tôi đã viết một bài thơ Đom Đóm đem ánh lửa hy vọng về quê cũ, nhớ anh Nhật Vũ viết bài hát Bắt Đom Đóm Viết Thơ Tình, nhớ cảnh đom đóm bay trong truyện La Mare Au Diable của bà nữ văn sĩ George Sand Pháp. A mùa đom đóm, mùa của bao nhiêu kỷ niệm. Đom Đóm Chớp lên tia sáng lập loè Có bầy đom đóm đang khoe sắc mình Đêm dài gieo rắc ân tình Đẹp như tinh tú lung linh giữa trời Đóm bay từ cõi xa vời Những tia hy vọng soi đời lưu vong Đêm dài bóng tối bao dong Mơ đêm hội ngộ tiếng lòng thiết tha Trở về đất tổ quê cha Đóm bay gần xa ngập trời Đóm soi thấp thoáng bên đời Cũng nuôi ánh sáng giữ hơi cầm chừng Nguyên Đỗ Tôi nhớ thưở nhỏ ở làng quê tôi mê đom đóm lắm, mê từ những câu chuyện người xưa bắt đom đóm bỏ trong vỏ trứng gà, lá mướp để làm ánh sáng đọc sách, học hành vì chưa có đèn dầu, bóng điện. Thời tôi sống thì đèn điện đã sáng sủa rồi, nhưng tôi trốn Mẹ bắt đom đóm đem vào màn thả bay để tưởng tượng mình đang nằm giữa ngàn sao trong giải Ngân Hà mỗi đêm. Đêm nay, bạn hãy ra ngồi sân sau, biết đâu bạn chẳng thấy đom đóm lập loè. Đơn sơ nhưng thật huyền ảo. Đêm qua, tôi đã sửng sốt ngắm nhìn. Những con đom đóm lập loè bay giữa bóng đêm, những ngôi sao con toát ra ánh sáng quanh tôi, những ánh dạ quang thơ mộng và hy vọng. Đêm dẫu đen tối đến mức nào mà có chút ánh sao, có chút dạ quang của đom đóm thì vẫn còn hy vọng và thơ mộng. Đêm nay, tôi sẽ ra ngồi sân sau, lại lặng lẽ ngắm nhìn khúc luân vũ của những vì sao con của tôi, từ khu vườn rau nho nhỏ sau nhà. Tôi sẽ bắt vài con bỏ vào lọ thuỷ tinh, để ngay trên bàn ngủ, nằm trên giường nằm mơ thấy mình đang còn ở quê hương bắt đom đóm bỏ vào màn hồn bay vút tới ngàn sao. Mục lục Mùa Đom Đóm Mùa Đom Đóm Nguyên ĐỗChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Nguyên Đỗ Nguồn: Nguyên ĐỗĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 17 tháng 8 năm 2007
Nguyen Do Firefly Season I live in Illinois, in the Central United States, where there are many rivers, streams and lakes, although not as many as in Minnesota, a state famous for its thousands of lakes. Illinois is located below Lake Michigan in the north and on the Mississippi River in the south, and there are countless natural lakes and artificial ponds. In mid-August, the weather is hot and humid. Insects proliferate, and the vegetable garden is no longer as green and strong as it was in early summer. Now it seems that everything has slowed down, the trees are not growing as strong, and people and animals are also constrained by the heat and no longer go out on the streets as much as before. At this time, adults, after a tiring day of work, want to sit down and rest, or watch television, or get closer to nature, then go out to the backyard and sit on a swinging chair to enjoy the breeze. Last night, I sat and swayed under the pine trees behind the house. The pine trees have already reached the end of the afternoon, probably in a few years the pine trees will stand still with their lifespan. Scotts Pine only lives in Illinois for about twenty years. At the end of its life, it often develops strange diseases, so very few people grow it. When growing pine trees, they grow White Pine or Austrian Pine. My family planted Scotts Pine to block the winter wind to reduce the cold. It's cold in Illinois, you know. It's cold and the fish freeze to death in the lake. Spots of light flash at dusk. I shouted to myself, Firefly season is here! I remember writing a poem about Fireflies bringing the fire of hope back to my old hometown, remembering Nhat Vu writing the song Catching Fireflies and Writing Love Poems, remembering the scene of fireflies flying in the story La Mare Au Diable by the female writer George. French sand. A season of fireflies, a season of many memories. Firefly Lightning flashed There are fireflies showing off their colors The long night spreads love Beautiful like sparkling stars in the sky Firefly flies from far away Rays of hope illuminate life in exile The night is long and dark Dreaming of a night of reunion, the sound of a passionate heart Return to my father's homeland Fireflies fly near and far, filling the sky The light flickers in life Also raised light to keep his breath moderate Nguyen Do I remember when I was a child in the countryside, I was very fond of fireflies, fascinated by the stories of ancient people catching fireflies and putting them in chicken egg shells and luffa leaves to use as light for reading and studying because there were no oil lamps or electric bulbs yet. When I lived, the electric lights were already bright, but I hid from my mother who caught fireflies and put them in the canopy to fly away to imagine myself lying among thousands of stars in the Milky Way every night. Tonight, go sit in the backyard, maybe you won't see fireflies flashing. Simple but so magical. Last night, I watched in amazement. Fireflies flickered in the darkness, baby stars radiated light around me, poetic and hopeful luminescent lights. No matter how dark the night is, if there is a little starlight or a little glow from fireflies, there is still hope and poetry. Tonight, I will sit in the backyard and quietly watch the dance of my baby stars from the small vegetable garden behind the house. I will catch a few and put them in a glass jar, put them right on the night table, lie on my bed and dream that I am still in my hometown, catching fireflies and putting them in my soul to soar to thousands of stars. Table of contents Firefly Season Firefly Season Nguyen DoWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Nguyen Do Source: Nguyen Do Uploaded by friend: Ct.Ly on: August 17, 2007
Nguyễn Thái Bảo Thy Mùa Đom Đóm Em nhớ ngày đầu quen anh là vào mùa lễ Giáng sinh. Noel đêm ấy nhằm ngày trăng sáng. Hữu duyên mình gặp nhau ở thánh đường duy nhất trong vùng và đứng cạnh nhau giữa trăm ngàn người đi lễ. Trong khi vị linh mục đang giảng những bài thánh kinh thì anh quay qua em bắt chuyện. Và thế là sau đó, giữa lúc mọi người đang nhắm mắt cầu nguyện thì anh và em nhẹ nhàng lách mình qua những dãy ghế để ra ngoài. Cả anh và em đều không phải những con chiên, em đi theo bạn xem lễ và anh cũng vậy. Do đó, chắc Chúa chẳng nỡ trách chúng ta - hai kẻ ngoại đạo đang ngồi trò chuyện trong khuôn viên của Chúa đâu anh nhỉ? Khuôn viên đêm ấy ngập đầy màu trăng sáng. Và những đêm sau đó trăng vẫn tiếp tục tỏa ánh sáng dịu dàng để cho anh đến tìm em và để cho em dắt anh ra bờ sông quê nội tìm đom đóm. Dòng sông quê trước đây chỉ có mình em độc quyền thơ thẩn giờ lại có thêm anh. Sông có vui với người bạn mới không hở sông? Chứ em thì vui lắm. Tuổi mười bảy ngây thơ, em từng ích kỷ giữ sông, giữ trăng và giữ những chú đom đóm cho riêng mình. Anh là người đầu tiên được em rộng lượng sẻ chia cho tất cả: cả sông, cả trăng, cả những chú đom đóm và cả một phần trái tim bé nhỏ của em. Cứ thế, suốt những mùa trăng anh đã ở bên em. Cho em cười tươi khi đến lớp, cho em hăm hở làm công việc nhà trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ. Và tự lúc nào không biết, dòng sông đã đi vào giấc ngủ của em. Trong những cơn mơ, em thấy dòng sông thật đẹp với vô vàn con sóng lăn tăn được nhuộm vàng lấp loáng. Trên mặt sông, lũ đom đóm rập rờn bay, in những đốm sáng nhỏ xanh như triệu vì sao xuống mặt nước. Và giữa dòng sông mơ tuyệt vời ấy, nụ cười anh hiện lên lung linh, ấm ấp. Nụ cười em vẫn nhớ - Nụ cười đã từng một thời là của riêng em. Anh vẫn thường có thói quen bắt đom đóm bỏ đầy hai túi áo. Còn em thì có thói quen vỗ nhẹ vào túi áo anh cho ngàn đóm tung bay. Đóm bay lên mang theo tiếng cười của em. Tiếng cười vang giữa bầu trời rộng ngập ánh trăng vàng. Có một lần, em không bao giờ quên được - khi em đưa tay lên vỗ nhẹ vào túi áo anh thì bất chợt anh cầm lấy tay em, tiếng anh cất lên hòa vào tiếng thì thầm của hai bờ lau lách "Bây giờ, em nghĩ gì nếu anh nói thương em?". Lời anh nhẹ như gió thoảng nhưng sao em nghe lòng mình cồn lên bao lớp sóng. Hạnh phúc ùa về, em sung sướng biết bao nhiêu, nhưng em chỉ mỉm cười "Em còn nhỏ lắm". Anh biết là em thương anh và anh cũng biết là em sẽ chẳng bao giờ nói ra điều đó. Em là như vậy đấy, thương đến cháy lòng, thắt ruột nhưng không bao giờ nhận mình thương. Anh hiểu tình yêu qua ánh mắt em và anh không cần em phải nói. Em cảm ơn anh biết mấy, chỉ có anh mới đoán biết được những điều em nghĩ. Mùa trăng lại tới, và em chờ nhưng anh không đến. Ngay sau đó em được biết anh đã đi xa - Lần đầu anh lỗi hẹn với em, với dòng sông cũng là lần cuối cùng, duy nhất. Kể từ đó, em không thôi sầu muộn vì nhớ anh, dòng sông lạnh lẽo nằm im bên em không muốn chảy, và mỗi ngày rằm, trăng cứ lẩn đám mây không buồn tỏa sáng. Anh như cánh chim mùa đông bay về em trú ẩn. Rồi khi ở chân trời kia, ánh nắng xuân ấm áp quay trở lại thì anh vỗ cánh tung trời. Cánh chim đã bay đi thì ai biết buổi chim về mà mong đợi, hở anh? Em đau đớn cho tình đầu tan vỡ nhưng em không trách gì anh cả, bởi em biết mình xa nhau là lỗi tại em, tại em nghèo, em xấu xí không xứng với anh - một thanh niên hào hoa, lịch lãm. Nhưng tình yêu đâu có tội phải không anh? Chỉ người yêu mới có tội tình. Em đã dại khờ tin anh, tin vào lời thương của anh thì đáng đời em lắm. Em không trách anh đâu, em chỉ trách mình! Hai năm, anh đi xa, đi giữa lúc tình em đã trao anh hết. Hai năm, anh không một lần trở lại, để em mất anh mà ngỡ ngàng không hiểu vì sao ? Hai năm, anh mang theo một nửa hồn em bay mất, để lại một nửa hồn kia luôn dại khờ vì nợ nhớ nhung. Hai năm, em không nguôi nuối tiếc tình đầu và chờ mong một bóng hình xa tít tắp. Để rồi mỗi mùa trăng sáng em lại tìm về dòng sông, nhìn đom đóm bay em ngỡ như bão giông đang vần vũ trong lòng. Sông dài rộng thế mà không giữ nổi cho em chút tình cảm đầu đời thì sông ơi, hãy mở lòng ra giữ giùm em những kỷ niệm ngọt ngào, chua xót của buổi ban đầu em biết nghẹn ngào nếm vị đắng tình yêu. Mục lục Mùa Đom Đóm Mùa Đom Đóm Nguyễn Thái Bảo ThyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.SBC sưu tầm Nguồn: SBCĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 7 năm 2005
Nguyen Thai Bao Thy Firefly Season I remember the first day I met you was during the Christmas season. Christmas that night was on a bright moon day. By fate, we met at the only cathedral in the area and stood next to each other among hundreds of thousands of worshippers. While the priest was preaching the scriptures, he turned to me and started a conversation. And so after that, while everyone was closing their eyes to pray, you and I gently pushed our way through the rows of chairs to go out. Neither you nor I are believers, I followed you to watch the ceremony and neither did you. Therefore, surely God cannot blame us - two pagans sitting and chatting in God's campus, right? The campus that night was filled with bright moonlight. And the nights that followed, the moon continued to shine gently, letting me come find you and letting you take me to the riverbank in my hometown to look for fireflies. The countryside river that used to be the only one where I was alone, now has you. Are you happy with your new friend? But I'm very happy. At the age of seventeen, when I was naive, I selfishly kept the river, the moon, and the fireflies for myself. You are the first person I generously shared with everyone: the river, the moon, the fireflies and a part of my little heart. Just like that, throughout the moon seasons I have been with you. Let me smile brightly when I go to class, let me eagerly do housework before my mother's surprised eyes. And without knowing it, the river entered my sleep. In my dreams, I see a beautiful river with countless rolling waves dyed sparkling gold. On the river surface, fireflies fluttered, printing small blue spots of light like a million stars on the water. And in the midst of that wonderful river of dreams, his smile appeared sparkling and warm. The smile I still remember - The smile that was once mine. He often has the habit of catching fireflies and filling two pockets of his shirt. As for me, I have a habit of gently patting your shirt pocket to make thousands of stars fly. The firefly flew up, carrying my laughter with it. Laughter echoed in the wide sky filled with golden moonlight. There was one time, I'll never forget - when I raised my hand to pat your pocket, he suddenly took my hand, his voice mixed with the whispers of the two banks of reeds, "Now, you What do you think if you say you love me?" Your words are as light as a breeze, but why do I feel my heart rising in layers of waves? Happiness rushed back, I was so happy, but I just smiled, "I'm still very young". I know you love me and I also know you would never say it. That's how I am, I love you so much that my heart burns and my stomach tightens but I never admit that I love you. I understand love through your eyes and I don't need you to say it. Thank you so much, only you can guess what I think. The moon season comes again, and I wait but you don't come. Right after that I learned that you had gone away - The first time you broke an appointment with me, with the river was also the last and only time. Since then, I have not stopped feeling sad because I miss you, the cold river lies still next to me and does not want to flow, and every full moon day, the moon keeps hiding in the clouds without bothering to shine. I am like a winter bird flying to you for shelter. Then, on the other horizon, the warm spring sunlight returned, and he flapped his wings into the sky. Once the bird has flown away, who knows what to expect when it returns, right? I'm in pain for the breakup of my first love, but I don't blame you at all, because I know it's my fault that we're apart, it's because I'm poor, I'm ugly, I'm not worthy of you - a proud, elegant young man. But love is not a sin, right? Only lovers are guilty of love. I foolishly believed in you, believing in your love was worth my life. I don't blame you, I only blame myself! Two years ago, I went away, when all your love was given to me. In two years, you haven't come back once, leaving me to lose you without knowing why? Two years, you took half of my soul and flew away, leaving the other half of my soul always foolish because of debt and longing. For two years, I couldn't stop regretting my first love and waiting for a distant figure. Then every bright moon season, I return to the river. Looking at the fireflies flying, I feel like a storm is raging in my heart. The river is so long and wide but can't keep for me the first love of my life, then river, please open your heart and keep for me the sweet and bitter memories of the first time I choked up and tasted the bitter taste of love. Table of contents Firefly Season Firefly Season Nguyen Thai Bao ThyWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected by SBC Source: SBC Uploaded by friend: Ct.Ly on: July 13, 2005
Đồng Sa Băng Mùa Ểnh Ương (Trích trong “Chuyện Tình Thời Chinh Chiến”) Trời sắp vào cuối Thu, miền Trung thường có những cơn mưa tầm tả. Những cơn mưa nặng hột kéo dài lê thê, nhiều khi cả tuần mà mưa vẫn rơi. Mưa rơi khắp xóm làng với những cơn gió to như giông bão. Mưa triền miêng làm những ao hồ trong vườn ngập đầy nước, và những con ểnh ương lại xuất hiện. Những buổi chiều mưa rơi, Búm ngồi trên hiên nhìn ra sân thấy cóc nhái nhảy lụp bụp, và tiếng ùm oang của ểnh ương vang lên từ những bờ ao bên cạnh lùm tre làm lòng Búm buồn vời vợi. Cả một năm trời vắng bóng nhưng đến khi sắp vào mùa Đông, những cơn mưa đổ xuống suốt ngày đêm là loài ểnh ương lại bắt đầu sinh nở. Thân hình trơn lu, màu vàng có những sọc đen chen kẻ chạy từ đầu đến đuôi, không biết từ đâu mà nó nổi lên đầy bờ ao. Để rồi những chiều mưa đổ, nó phình hông lên to tròn như quả bóng, và cứ ùm oang, ùm oang, nó kêu gọi như gọi tên ai, nghe não nề! Loài ểnh ương có lẽ chỉ để gieo nỗi buồn cho nhân thế! Vì nó chỉ sinh ra và sống trong ao hồ trong những ngày tháng âm u, buồn bả của mùa Đông; Có lắm lúc nó chui vào chiếc nón sắt và gọi tên Đương những đêm giá lạnh buồn tênh. Trời bây giờ sang Đông. Nhà ông bà Thi cũng như mọi người nông dân trong làng, chỉ biết ngồi trong nhà nhìn mưa rơi hết ngày này qua ngày nọ. Không gì làm nên Búm cùng người chị lấy nếp ra rang và giả cớm để gia đình sum họp, nhai ngoáp ngóep cho vui miệng những chiều gió Đông. Có lẽ cớm nếp chỉ được làm vào dịp mùa Đông (những mùa khác bận rộn đâu còn nhàn rỗi để giả cớm!) Những buổi sáng mùa Đông giá buốt Búm lại cùng mấy đứa em dậy thật sớm ra bờ tre tìm nhổ nấm tre. Những chiếc nấm mới lú lên từ gốc tre già, chóp nấm màu xám nhưng thân nấm lại trắng nên dể phát hiện. Nấm tre thường mọc thành đám. Nhiều khi tìm được vài ổ nấm là Búm có cả một rổ nấm rồi! Rồi Đông cũng qua đi, Xuân đến và Búm cũng lớn thêm một tuổi. Sự sống ở nông thôn lại bắt đầu chu kỳ mới. Những thửa ruộng được cày, cuốc lên, trâu bò mang ra kéo bừa cho đất nhuyễn ra. Khi những luống mạ xanh um, cao chừng vài gan tay là mùa cấy lại bắt đầu. - Con có phải đi cấy không me? Búm hỏi. - Sống ở miền quê không đi cấy lấy gì ăn con. - Hồi nào giờ con có đi cấy đâu mà biết. Búm ái náy khi nghĩ đến giẫm chân xuống những đám ruộng bùn lầy. - Thì con phải ra ruộng học như mọi người khác vậy đó. Bà Thi nhìn con với đôi mắt ân cần. Hôm sau Búm đội chiếc nón lá ra đồng cấy lúa. Từ chiều hôm trước ông Thi đã chặt bờ sạch sẽ, xong cày và bừa thửa ruông thật nhuyễn. Sáng nay nhìn thửa ruộng bình yên không một gợn sóng như mặt hồ lặng gió. Rồi những người nông dân gánh những bó mạ rãi thành hàng trên đám ruộng. Búm cùng những người thợ cấy xăng quần lên khỏi đầu gối, để lộ làng da trắng như ngà, và lội xuống ruộng. Búm bước những bước chân lệch lạc trong bùn lầy đến lấy bó mạ, bất chợt nàng thấy những con vật đen, dài, đang bơi ngạo nghễ bên cạnh bước chân, Búm ré lên và lật đật trèo lên bờ. - Cái gì vậy Búm. Tím hỏi. - Con đĩa, con đĩa ghê quá. - Trời ơi! đĩa thì bắt ném đi, làm gì mà em la như bị ai ăn trộm aí tình vậy. - Cái này còn hơn bị ăn trộm nữa, ghê quá! Chị lại đây đi. Búm đứng trên bờ nhìn những con đĩa bơi lội trong nước mà rùn vai, lắc đầu. Nàng đứng thun người lại, nhìn chăm chăm xuống ruộng như sợ những con đĩa bò lên bờ để bu vào chân nàng không bằng. - Điệu này làm sao em đi cấy được đây. Tím nhìn Búm với đôi mắt thương hại. Búm vẫn đứng trơ người trên bờ ruộng. Một hồi nàng thò tay vào túi lấy chiếc khăn tay. Búm vừa thọt tay vào thì thấy vật gì trơn và lạnh trong túi, nàng liền rút tay ra. Bàn tay vừa ra khỏi túi áo Búm lại ré lên, một tay nắm lấy Tím, người ưỡn ra và tay kia chỉ lên bụng, miệng thì la ú ớ. - Cái gì vậy, Tím hỏi, cái gì mà em la lên nữa vậy. - Con đĩa, … - Đĩa ở dưới ruộng thì mắc mớ gì mà em sợ dữ vậy. - Không. Nó trong …trong túi …trong túi áo em nè. Bắt nó …dùm đi. - Làm sao đĩa lại chun vào túi áo em. - Không biết. - Đưa đây chị bắt ra cho. Tím thò tay vào túi áo Búm và lôi ra một lượt ba bốn con đĩa to bằng đầu chiếc đủa con! - Ác nhơn, ai ác nhơn quá vậy!? Búm xé tan túi áo vứt xuống ruộng, giọng nói run lên và mặt cắt không được giọt máu! - Sáng giờ em đi với ai ra đây? Tím hỏi. - Băng. Em đi với Băng ra đám mạ. - Em nhớ rồi, Băng chứ không ai hết. Nó nói túi áo em dơ quá để nó lau dùm cho em. Nó đâu mất rồi, em phải đi tìm Băng mới được. - Nó đứng cười nhăn răng đằng kia kìa. Tím chỉ tay về chỗ Băng đứng. Búm vội chạy đến chỗ Băng. - Tại sao, tại sao em ác quá vậy? - Ai biểu đi Đà Lạt về mà không mua quà cho tui, còn bảo Tím không giặt đồ của tui nữa. - Quà của em chị mua rồi sao nói không, tại suốt ngày em lo đi bắt chim nên mấy đứa kia nó lấy ráng chịu chớ. Em quá trời nghe hong, chị về nhà méc cha cho biết. - Không sợ. Búm ngoe ngoãi đi một mạch về nhà. Vừa đi nàng ngoái đầu lại: - À, mi đâu có sợ ai, nhớ đó nghe hong. Chiều tối về, cả nhà ông Thi ngồi vào bàn ăn: - Cha, Băng nó bắt đĩa bỏ trong túi áo con. Búm nhỏng nhẽo với ông Thi. - Vậy hả, thì con bắt bỏ ra, ba con đĩa mà nhằm nhòi gì. Thằng nhỏ đó nó lộn ngược đĩa ra nó phơi nắng hoài có sao đâu. - Nhưng con sợ đĩa. - Ông ngồi đó mà nói, bà Thi nhìn ông Thi, thằng nhỏ bắt đĩa nhát con Búm sợ muốn đứng tim và nó bỏ cấy đi về nhà từ hồi sáng giờ đó. - Vậy hả, thằng nhỏ đó đâu rồi, sao không thấy ra ăn cơm. Ông Thi hỏi. - Nó nói nó không sợ cha đâu. Nó trốn rồi. Gương mặt Búm sáng ngời lên. - Thôi chuyện đó bỏ qua đi, bà Thi nói. Me thấy con làm nông không xong rồi. Ngày mai con khỏi đi cấy lúa nữa. Cha sắp nhỏ phải tìm cái gì cho con Búm nó làm đi. - Me cho con đi học may đi me. Búm reo lên. - À, được đó. Con lên tiệm con Linh học may đi. - Linh nào me? Búm vui mừng. - Linh con bà Hạt đó. Thế là xong, từ nay Búm sẽ không còn nhìn thấy những con đĩa xấu xí kia nữa. Lòng nàng rộn lên một niềm vui, âm thầm bỏ đủa xuống và rời bàn ăn, đi tìm Băng. Mục lục Mùa Ểnh Ương Mùa Ểnh Ương Đồng Sa BăngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan.netĐược bạn: Thành viên VNTQ đưa lên vào ngày: 19 tháng 11 năm 2007
Dong Sa Bang Frog Season (Excerpt from "Love Story During Wartime") It's almost late Fall, and the Central region often has heavy rains. The heavy rains last for a long time, sometimes even for weeks and the rain still falls. Rain fell throughout the village with winds as strong as a thunderstorm. The constant rain filled the ponds in the garden with water, and the bullfrogs appeared again. On rainy afternoons, Bum sat on the porch looking out at the yard and saw frogs jumping around, and the loud noises of bullfrogs resounding from the banks of the pond next to the bamboo grove, making Bum's heart extremely sad. It was absent for a whole year, but when winter was about to come, the rains poured down day and night and the bullfrogs began to give birth again. The body is smooth, yellow with black stripes running from head to tail. From nowhere, it floats all over the pond. Then on rainy afternoons, it swells its hips up to be as big and round as a ball, and keeps making a loud, loud noise, calling out as if calling someone's name, it sounds so sad! Bullfrogs are probably just meant to bring sadness to the world! Because it is only born and lives in ponds and lakes during the dark, sad days of winter; There were times when he would crawl into his helmet and call Duong's name on cold, sad nights. The weather is now East. Mr. and Mrs. Thi's family, like all the farmers in the village, could only sit inside and watch the rain fall day after day. There was nothing to do, so Bum and his sister roasted sticky rice and pretended to be police so that the family could reunite and munch on it to entertain themselves on the East windy afternoons. Perhaps sticky rice is only made in the winter (other seasons are busy and there's no time to pretend to be a police officer!) Cold winter mornings, together with my younger siblings, I woke up early to go to the bamboo bank to look for bamboo mushrooms. New mushrooms emerge from the old bamboo base. The top of the mushroom is gray but the body of the mushroom is white so it is easy to detect. Bamboo mushrooms often grow in clusters. Many times, when you find a few nests of mushrooms, Bum has a whole basket of mushrooms! Then Winter passed, Spring came and Búm became one year older. Life in the countryside begins a new cycle. The fields were plowed and hoed, and cows and buffaloes were brought out and harrowed to loosen the soil. When the seedling beds are green and about a few palms high, the transplanting season begins again. - Do I have to go for a transplant, Mom? Bum asked. - Living in the countryside, not planting anything to eat. - I don't know when I went to transplant. I feel guilty thinking about stepping on muddy fields. - Then you have to go to the fields to study like everyone else. Mrs. Thi looked at her child with kind eyes. The next day, Bum wore a conical hat and went to the rice fields. Since the previous afternoon, Mr. Thi had cut the banks cleanly, then plowed and harrowed the fields thoroughly. This morning, I looked at the peaceful field without a ripple like a windless lake. Then the farmers carried bundles of seedlings and spread them in rows across the fields. Suck along with the workers who hiked their pants above their knees, revealing their skin as white as ivory, and waded into the fields. Búm took uneven steps in the mud to get the bundle of seedlings. Suddenly she saw long, black animals swimming arrogantly next to her footsteps. Búm squealed and hurriedly climbed ashore. - What is it? Bum. Purple asked. - The discus, the discus is so terrible. - Oh my God! The plate was forced to be thrown away, why did you scream like someone had stolen it? - This is better than being stolen, it's terrible! Come here. Bum stood on the shore and looked at the discus swimming in the water, shrugged his shoulders, and shook his head. She stood stiffly, staring down at the field as if afraid that the discus would crawl up the bank and cling to her feet. - How can I get implants like this? Purple looked at Bum with pitying eyes. Bum still stood motionless on the field edge. After a while she reached into her pocket to get a handkerchief. As soon as Bum put her hand in, she saw something cold and slippery in her pocket, so she immediately pulled her hand out. As soon as the hand came out of his pocket, Bum screamed again, one hand grabbed Tim, his body stretched out and the other hand pointed to his stomach, his mouth screaming. - What is that, Tim asked, what are you shouting about? - The disc,... - What's wrong with the disc in the field that makes me so scared? - Are not. It's in...in my pocket...in my shirt pocket. Catch it...for me. - How did the disc get stuck in my pocket? - Don't know. - Give it here, I'll catch it for you. Purple reached into Bum's pocket and pulled out three or four discs as big as the head of a chopstick! - Evil person, who is so evil!? He tore the bag of his shirt and threw it into the field, his voice trembled and his face was bloodless! - Who are you going out with this morning? Purple asked. - Ice. I went with Bang to the rice paddy's funeral. - I remember, Bang, no one else. He said my pocket was too dirty so he could clean it for me. It's gone, I have to go find Bang. - It's standing over there, grinning. Purple pointed to where Bang stood. Bum quickly ran to Bang. - Why, why are you so evil? - Who told me to come back from Da Lat without buying me a gift, and also told Tim not to wash my clothes. - You bought my sister's gift, so why say no? Because I'm busy catching birds all day long, so the other kids are willing to accept it. I'm so sorry, I went home and told my father. - Not scared. Suck it and walk all the way home. As she walked away, she looked back: - Ah, you're not afraid of anyone, remember that. In the evening, Mr. Thi's whole family sat at the dining table: - Dad, Bang took the plate and put it in my pocket. Suck around with Mr. Thi. - Is that so, then I'll let you go, what's the point of three discs? That kid turns the plate upside down and leaves it in the sun all the time, so it's okay. - But I'm afraid of plates. - He sat there and said, Mrs. Thi looked at Mr. Thi, the little boy was so scared that Bum had a heart attack and he gave up and went home that morning. - So, where is that little guy? Why hasn't he come out to eat? Mr. Thi asked. - He said he's not afraid of dad. It's escaped. Bum's face lit up. - Let's forget about that, Ms. Thi said. I see you are not done farming. Tomorrow I won't go planting rice anymore. Dad is going to have to find something for the baby to do. - Please let me go to sewing school, Mom. Bum shouted. - Oh, that's okay. Go to Linh's shop to learn sewing. - Which spirit, mom? Bum happily. - That's the spirit of Mrs. Hat. That's it, from now on Bum will no longer see those ugly discs anymore. Her heart swelled with joy, she silently put down her chopsticks and left the table to find Bang. Table of contents Frog Season Frog Season Dong Sa BangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author / VNthuquan.net Posted by friend: VNTQ member on: November 19, 2007
Doãn Dũng Mùi cá tươi Đúng lúc tôi đang thất nghiệp sau thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự thì bạn tôi mách: “Có cái khách sạn đang tuyển lễ tân đấy. Không cần ngoại ngữ, chỉ cần ngoại hình. Mày thử xem sao”. Cái khách sạn mà bạn tôi nói tới thực ra chỉ là cái nhà nghỉ thuộc khu Thiên đường bên kia sông, mang cái tên rất karaoke: “Chiều Tím”. Bà chủ khách sạn tầm năm chục, trắng nõn nà, vòng vèo vàng bạc giăng kín người, bảo: “Làm bảo vệ dắt xe nhé. Chứ nam tính thế kia không làm lễ tân được đâu”. Tôi nhận lời. Làm gì chả được miễn không phạm pháp mà vẫn có cái đút vào mồm . Bạn tôi cười bảo: “Lại cái như mày mà còn bị chê à?”. Tôi ngạc nhiên: “Ừ! Sao bà ấy không tuyển nữ luôn đi cho nó nữ tính”. Bạn tôi giải thích: “Nữ cũng không được, nam cũng không được, phải tám vía để khách hàng chín vía lẫn bảy vía đều thấy gần gũi, dễ nói chuyện. Mí lị cái giống xăng pha nhớt ấy mới có lộc”. Tôi chửi: “Tổ cha mày, biết thế còn mách tao đến xin việc làm gì”. Bạn tôi cười tít mắt ầm ừ qua chuyện. Dù sao, tôi cũng phải cảm ơn nó vì kiếm được chân dắt xe ở đây. Khách của Chiều tím đủ loại già cả lớn bé, đa phần là khách quen và thường đến vào những giờ nhất định. Trưa từ 11 giờ đến 1 giờ chiều khách công sở tình tứ tranh thủ tặng nhau giấc ngủ trưa. Chiều từ 4 giờ đến 6 giờ cũng vẫn nhóm khách ấy nhưng là những kẻ buổi trưa mắc bận. Chập tối đến đêm là các đôi trai gái đang yêu lấy giường thay ghế đá công viên tâm tình. Sau đó đến lượt cave kiếm được khách và lũ bay đêm. Rải rác trong ngày là những khách lẻ nổi hứng bất chợt. Mỗi lượt khách chỉ sử dụng phòng đôi tiếng mà lúc nào cũng thiếu phòng. Vào giờ cao điểm, có lúc khách ngồi la liệt trên bậc cầu thang đợi đến lượt. Chả thế mà cái sân thượng Chiều tím rộng hàng trăm mét vuông, chỉ chuyên dùng để phơi khăn mặt, ra giường mà cũng không đủ chỗ. Bà chủ phải mua thêm cả máy sấy đề phòng những ngày mưa gió không khô. Công việc dắt xe rất đơn giản. Ô tô của khách thì nhớ trùm cái túi vải che kín biển số là xong. Xe máy khách đỗ xịch giữa sân, dắt gọn vào một chỗ là ổn. Cái chính là phải luôn tươi cười và thuộc mặt khách, à ơi vài câu chào hỏi kheo khéo pha chút suồng sã cho xóa đi cái cảm giác mắc tội của khách và cái ngượng ngùng trai chưa vợ của tôi. _ Gớm dạo này trông anh phong độ quá! _ Tình đầu tập bao nhiêu thế anh? _Bà chị dùng nước hoa này thì chết anh em rồi! _ Đẹp thế, cái váy này xách tay về hả chị. Ôi giời, da chị trắng như bột lọc! Thế thôi. Đại loại những câu nửa chào, nửa khen rất thô bỉ và xôi thịt nhưng được các bên chấp nhận vui vẻ. Đôi khi khách hào hứng cho tôi thêm một hai chục, cộng cả tháng thì nó là khoản thu nhập không nhỏ. _ Em chào chị Liên. Lâu lắm mới thấy chị qua thăm bọn em. Ồi, dạo này xinh thế! – Tôi đon đả chào một người phụ nữ vừa đi xe tám hai đến. _ Anh ấy bận quá. – Người phụ nữ ríu rít nói – Anh ấy đến rồi phải không? Phòng nào thế em? Cất cho chị con cá này vào tủ lạnh cái nhé. Cá đồng đấy, chị vừa mua được, ngon không? À, nó vẫn sống, đừng cho vào tủ lạnh, thả vào chậu nước ấy. Chị lên đây. Phòng nào nhỉ?- Người phụ nữ tất tả đi lên cầu thang, ngoái đầu lại hỏi. _ 302 chị à – Một đồng nghiệp khác trả lời thay trong lúc tôi đang lúng túng không biết phòng nào. Tôi thả con cá vào chậu nước ở góc sân. Nó đúng là giống chép đồng, loại chép ta, nhỏ mình nhưng chắc thịt. Con cá vẫn khỏe, nó quấy ủm một cái, ve vẩy đuôi, ngoác miệng ra đớp nước. Người phụ nữ, chủ nhân của con cá, người mà tôi chào là chị Liên ấy, lần đầu tiên tôi gặp ở khách sạn Chiều tím này. Lúc tôi chào chị xong mới biết mình lỡ lời, nhưng chẳng thấy chị có phản ứng gì nên tôi cũng lờ đi. Rõ ràng là chị đã quá quen với đám nhân viên ở đây. Quen tới mức, không nhận ra tôi là người lạ, người mới đến đây làm. Chị Liên là hàng xóm của tôi, làm ở Viện X. Chị gần bốn mươi, nhưng mới nhìn chẳng ai đoán thế. Chị trẻ và đẹp một cái sang trọng. Nhà chị ở trong ngõ, nhà tôi đầu ngõ. Chị không nhận ra tôi cũng là điều dễ hiểu. Gia đình tôi chuyển về đây lúc tôi đang tại ngũ đóng quân ở xa. Tôi ra quân cũng chưa lâu, lại ngại toàn người không quen biết, nên rất ít giao du với hàng xóm. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy chị đi làm về, ngang qua cửa nhà tôi. Anh Huân, chồng chị Liên thấy bảo làm luật sư, tôi vẫn hay gặp ở quán nước đầu ngõ. Thi thoảng anh ra đó tán phét với đám thanh niên về bóng đá, về tình hình chính trị trong và ngoài nước. Toàn những câu chuyện vỉa hè, nhưng cũng thấy anh là người hóm hỉnh, thông minh và dễ mến. Anh chị có hai cháu xinh xắn, học giỏi, ngoan ngoãn. Gia đình anh yên ấm và hạnh phúc. Cả xóm ai cũng quí gia đình anh. Khách khứa tấp nập làm tôi quên bẵng mất chuyện chị Liên. Hôm nay thứ sáu khách đông hơn ngày thường rất nhiều. Họ tranh thủ chết cho nhau trước hai ngày nghỉ, ngày chết cho gia đình. Tôi chạy lên chạy xuống, vừa dắt xe vừa giúp đội buồng dọn dẹp thay ga trải đệm. Tôi thấy chị Liên và người đàn ông lạ đi xuống. Khuôn mặt trang điểm vội cũng không làm cho đôi bắt chị bớt long lanh, nụ cười bớt rạng rỡ. Tôi ngây ra nhìn và ngửi chị. _ Nhớ nhé. Thứ bảy chủ nhật đừng có gọi điện đấy. Chết em! – Chị vừa đi vừa nói với theo người đàn ông dừng lại thanh toán ở quầy thu ngân – Lấy xe cho chị rồi hả? Nhanh nhẹn thế. - Chị nhìn tôi – Bắt chị con cá bỏ vào túi nilon này nhé. Con cá quẫy mạnh khi tôi nhấc nó lên khỏi mặt nước. Nước bắn tung tóe cả vào mặt tôi lẫn người chị. _ Sao chị không bảo họ mổ luôn cho sạch sẽ. – Tôi đưa túi cá cho chị. Con cá vẫn quăng mình trong túi nilon. _ Chị để cho nó tươi. Vả lại, tự tay làm cho nó tình cảm. Đấy, chị vội đã kịp mua gia vị đâu. Giờ về tạt qua chợ nhặt ít rau sống hành hẹ nấu nồi canh chua. Anh nhà chị thích ăn giấm cá lắm. – Chị thản nhiên nói và rồ ga. Chiếc tám hai trườn lên mặt đê rồi biến mất vào dòng người tan tầm. Cái mùi đàn bà của chị vẫn đọng trong khoang mũi tôi bỗng biến thành mùi cá tanh tưởi kỳ lạ. Tháng 04/2007 Tạp chí Hải Phòng cuối tuần số 16 (20/04/2007) Mục lục Mùi cá tươi Mùi cá tươi Doãn DũngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tạp chí Hải Phòng- sơn thái sưu tầmĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 15 tháng 7 năm 2007
Doan Dung The smell of fresh fish Right when I was unemployed after doing military service, my friend told me: "There is a hotel that is hiring a receptionist. No foreign language needed, just appearance. You should try it." The hotel my friend talked about is actually just a motel in the Paradise area across the river, with a very karaoke name: "Purple Afternoon". The hotel owner was in her fifties, pale white, with gold and silver rings covering her body, and said: "Be a security guard driving the car." But a man like that can't be a receptionist." I accepted. You can do anything as long as it doesn't break the law and still have something to put in your mouth. My friend laughed and said: "Is someone like you still being criticized?". I was surprised: “Yes! Why doesn't she just hire a girl to make it more feminine? My friend explained: "You can't be a woman, you can't be a man, you have to be eight-spirited so that both nine-spirited and seven-spirited customers feel close and easy to talk to. If you whisper something like gasoline mixed with oil, you will have fortune." I cursed: "Your ancestors, knowing that, why did you tell me to come and ask for a job?" My friend laughed loudly through the story. Anyway, I have to thank him for finding a job driving a car here. Purple Chieu's customers come in all ages, both big and small, most of them are regulars and often come at certain hours. From 11 a.m. to 1 p.m., office guests casually take advantage of each other's afternoon naps. From 4:00 to 6:00 in the afternoon, there is still the same group of customers, but they are those who are busy at noon. From dusk to night, couples in love use their beds instead of park benches to confide in each other. Then it was the cave's turn to get customers and night flyers. Scattered throughout the day are individual customers who suddenly get excited. Each guest only uses the room for a few hours but is always short of room. During rush hour, there are times when customers sit on the stairs waiting for their turn. That's why the purple afternoon terrace is hundreds of square meters wide and is only used to dry towels and beds, but there isn't enough space. The owner had to buy an extra dryer in case it doesn't dry on rainy days. Driving a car is very simple. Remember to cover the customer's car with a cloth bag to cover the license plate. Passenger motorbikes are parked in the middle of the yard. It's fine to pull them into one place. The main thing is to always smile and be familiar with the guest. Oh, a few pretentious greetings mixed with a bit of politeness to erase the guest's feeling of guilt and my embarrassment as an unmarried man. _ Wow, you look so cool these days! _ How much did you practice for first love? _If you use this perfume, you will die! _ This dress is so beautiful, can you bring this dress home? Oh my, her skin is as white as tapioca starch! That's all. These kinds of sentences, half greeting, half compliment, are very vulgar and meaty, but are happily accepted by all parties. Sometimes customers are excited to give me an extra dozen or two. Combined for the whole month, it's not a small amount of income. _ Hello Ms. Lien. It's been a long time since I've seen you visit us. Oh, how pretty these days! – I greeted a woman who had just arrived on the eight-two bus. _ He's so busy. – The woman chirped and said – He's here, right? Which room is it? Please put this fish in the refrigerator for me. It's copper fish, I just bought it, is it delicious? Oh, it's still alive, don't put it in the refrigerator, put it in a basin of water. Come up here. Which room? - The woman hurriedly walked up the stairs and looked back to ask. _ 302, sister - Another colleague answered for me while I was confused about which room. I put the fish in the water bowl in the corner of the yard. It is exactly like the field carp, a type of carp, small but firm. The fish is still healthy, it fusses, wags its tail, opens its mouth to sip water. The woman, the owner of the fish, whom I greeted as Ms. Lien, I first met at this Purple Chieu Hotel. When I finished greeting her, I realized I had said something wrong, but I didn't see any reaction from her so I ignored her. It's obvious that you're very familiar with the staff here. So familiar that I didn't realize I was a stranger, someone who had just come here to work. Ms. Lien is my neighbor, works at Institute X. She is nearly forty, but at first glance no one would guess so. She is young and elegantly beautiful. Her house is in the alley, my house is at the end of the alley. It's understandable that you don't recognize me. My family moved here while I was stationed far away on active duty. I hadn't been in the army for long, and I was afraid of people I didn't know, so I rarely interacted with my neighbors. Every day I see her coming home from work, passing by my door. Mr. Huan, Ms. Lien's husband, saw that he was a lawyer. I often met him at the cafe at the end of the alley. Occasionally he goes out there to chat with young people about football and the political situation at home and abroad. Full of sidewalk stories, but we also see that he is a witty, intelligent and likable person. They have two beautiful children who study well and are obedient. His family is peaceful and happy. Everyone in the neighborhood appreciates his family. The bustle of guests made me forget about Lien. Today, Friday, there are a lot more customers than usual. They took the opportunity to die for each other before two days off, the day of death for their families. I ran up and down, driving the car while helping the cleaning team change the mattress sheets. I saw Ms. Lien and the strange man coming down. A quick face of makeup doesn't make her couple any less sparkling or her smile less radiant. I stared and smelled her blankly. _ Remember. Don't call on Saturday or Sunday. Die! – As she walked, she told the man who stopped to pay at the cashier counter – Did you get the car for me? So agile. - Look at me - Take the fish and put it in this plastic bag. The fish thrashed vigorously when I lifted it out of the water. Water splashed both in my face and my sister's. _ Why don't you tell them to operate it cleanly? – I gave her the bag of fish. The fish still tossed itself in the plastic bag. _ I keep it fresh. Besides, make it emotional yourself. See, I didn't have time to buy spices. Now go to the market to pick up some raw vegetables and chives to cook in a pot of sour soup. My husband likes to eat fish vinegar very much. – She said calmly and revved the engine. The eight-two crawled up the dike surface and disappeared into the rush of people. Her womanly scent that was still lingering in my nose suddenly turned into a strange fishy smell. April 2007 Hai Phong Weekend Magazine Không. 16 (April 20, 2007) Table of contents The smell of fresh fish The smell of fresh fish Doan DungWelcome you to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hai Phong Magazine - collected by Son Thai Uploaded by friend: NHDT on: July 15, 2007
Jean-Francois Nahmias Mũi tên thứ tư Thanh tra Amedeo Virelli - thuộc đội cảnh sát tỉnh Foggia, miền Nam nước Italia - chăm chú nhìn chiếc xe hơi Alfa-Romeo lật nghiêng trên quốc lộ Bari. Tai nạn diễn ra vào buổi trưa ngày 18-4. Tài xế ko kiểm soát được tay lái, đã đâm xe luôn xuống hào nước sâu 1,5m. Tất cả đều có vẻ bình thường.Thượng sĩ Baria chợt cúi xuống và rút ra - từ chiếc xe - một vật thuôn dài:"Đây là lý do". Thanh tra Virelli cẩn thận cầm lấy vật ấy:một mũi tên. Ông khẽ nói:"Tài xế chết vì mũi tên này ư?". Barla cắn chặt răng:"Vâng, nhưng một cách gián tiếp. Nó làm vỡ kính và tài xế lạc tay lái".Virelli ngẩng lên:"Anh hãy thử tìm hiểu vùng này, quanh đây có trường học hay nhà trẻ gì chăng?". Barla mỉm cười:" Một đứa trẻ ko thể gây ra tai nạn này được thưa ngài thanh tra. Ngày xưa tôi từng là vận động viên bắn cung mà. Bắn vỡ kính xe như thế này phải là người lớn, cây cung phải rất cứng"."Một mũi tên lạc chăng?"."Có thể là một kẻ bị bệnh tâm thần. Nhưng để bắn vỡ kính xe thì hắn phải đứng ở khoảng cách khá gần".Năm ngày sau, lại một tai nạn xảy ra trên quốc lộ đi Naples, thê thảm hơn nhiều. Lần này, mũi tên đi xuyên qua kính xe, chọc thủng mắt và sọ của tài xế. Bà vợ ông ta ngồi cạnh tay lái cũng chết vì xe lật. Ngày 1-5, một chiếc xe Fiat nhỏ lại đâm sầm vào gốc cây ven đường. Cốp trước bên phải bị thủng do một mũi ten cắm vào. Mọi người căng thẳng chờ đợi mũi tên thứ tư...Ngày 12-5, thanh tra Virelli và thượng sĩ Barla lại đứng trước một chiếc xe. Tài xế chết như những người trước. Nhưng lần này, có cái gì đó khang khác. Bi kịch ko xảy ra trên đường quốc lộ nữa, mà trong rừng. Chiếc xe nằm gần một bụi rậm lúc mũi tên bay đến. Nó xuyên qua cửa xe đang mở, cắm vào phía trái cổ nạn nhân và nhú ra ở tai phải. Nhân chứng: bà vợ của nạn nhân tên là Laura Dolci. Chồng bà-ông Alberto Dolci - 40 tuổi, nhân viên hành chính, rủ bà đi dã ngoại ngày chủ nhật. Hai vợ chồng ăn trưa trong khu rừng ấy. Xong xuôi, Alberto lên xe còn Laura thì lom khom hái hoa dại. Đúng lúc ấy, bà nghe tiếng mũi tên xé gió, hoặc hai tiếng, vì hình như lần đầu hung thủ đã bắn trượt. Laura chạy đến xe thì chồng bà đã chết...Ngay hôm sau, thanh tra Virelli đến nhà Laura để nắm thêm chi tiết. Bà ta sống trong khu tập thể ở trung tâm Foggia. Laura đang khủng hoảng dữ dội. Bà ta nức nở:"Khủng khiếp quá, thưa ông. Lúc nào, tôi cũng thấy chống tôi với... mũi tên ấy". Virelli khẽ phẩy tay:"Rất tiếc phải làm phiền bà, nhưng nhiệm vụ của tôi là thế. Phải tóm bằng đựơc con quái vật này, bà hiểu chứ?"."Vâng. Nhưng tôi chẳng giúp được gì ông đâu"."Bà ko hề thấy gì ư?"."Vâng. Lúc đó, tôi đang hái hoa. Tôi ở gần đấy thôi, nhưng cây cối um tùm lắm, ko thể thấy gì cả..."."Hắn đã rình rập ông bà rồi đấy. Trước khi xảy ra tai nạn, bà ko thấy gì khác lạ sao?"."Hoàn toàn ko"."Còn ông nhà?"."Cũng thế. Anh ấy rất vui. Chúng tôi cười đùa suốt mà". Và Laura lại khóc tức tưởi...Bốn ngày sau, thượng sĩ Barla trình bản báo cáo lên thanh tra Virelli. Một cách ko chính thức, Virelli vẫn yêu cầuBarla đi cạnh trong những vụ án rắc rối, vì anh ta nhanh nhạy hơn cả. Barla nói ngay:"Thưa thanh tra điều tôi quan tâm là mũi tên thứ nhất đã bắn hụt và ghim ngay vào cửa xe bên trái"."Anh biết được hướng đi của nó chưa?"."Ko ạ vấn đề là vận tốc của nó"."Vận tốc?"."Vâng, vận tốc rất lớn. Mũi tên đã gãy vụn còn cửa xe cũng bị thủng". Virelli nhíu mày:"XIn lỗi, nhưng Barla ạ, tôi ko hiểu anh nói gì"."Thưa thanh tra, theo kinh nghiệm của tôi, chính xác là kiến thức bắn cung của tôi, thì một mũi tên đi nhanh và mạnh như vậy chỉ có thể xuất phát từ một cự ly rất gần, tối đa là 5m". Virelli gật gù, vì nắm ngay được sự việc:"Tại sao lần này, hắn lại bắn dở đến thế nhỉ?".Barla bật dậy:"Vâng chính thế. Ba lần gây án trước, hắn bắn chính xác đến mức khủng khiếp, nhất là lần xuyên thủng mắt nạn nhân và lần xuyên thủng bánh xe và cả hai lần ấy, xe đều đang chạy. Mục tiêu di động mà còn thế. Đàng này, cách một mục tiêu cố định có vài mét, mà phải bắn những hai lần!"."Hay là do hắn xúc động quá chăng?"."Ko ạ, lần này, hung thủ là kẻ khác. Một kẻ lợi dụng chuỗi tai nạn giống nhau để tung hoả mù".Ngẫm nghĩ hồi lâu, Virelli ngẩng lên:"Anh đã tìm ra dấu vết gì chưa?". Barla mỉm cười:"Ông Alberto có một cô nhân tình". Virelli ngẩng lên:"à có lẽ bà Laura đã nghe tin về một tên sát nhân chuyên bắn cung, nên đã mua một cây cung. Có thể bà ta cũng có nhân tình và cả hai đã sắp xếp để giết ông hẳn ạ. Tôi ko tìm ra dấu vết nào chứng tỏ bà Laura có nhân tình. Điều đáng nói là bà ta rất cao lớn và khỏe?"."Vậy có nghĩa là tự tay bà ta đã buông cung?"."Chính xác. Co nhiều phụ nữ chơi môn bắn cung". Virelli liếc nhìn đồng hồ:"Một giờ nữa, người ta sẽ mai táng Alberto. Tôi sẽ đến đấy hỏi bà quả phụ vài câu xem sao". Virelli và Barla đều lặng lẽ quan sát bà Laura đang đứng hàng đầu, giữa nghĩa trang Foggia đầy người. Đúng ra, họ quan sát thể hình của bà Laura, vì từ đầu đến chân bà ta được đậy một lớp voan đen. Trong lúc vị linh mục đang cầu nguyện, Laura cứ lảo đảo và những người bên cạnh phải đỡ lấy bà ta. Virelli thì thào"Nếu bà ta là thủ phạm thì tôi xin nói thêm: một đại kịch sĩ! Giờ phút này mà cứ tỉnh khô như thế!". Barla cũng thì thào:"Vâng tỉnh khô để nhằm vào cổ chồng".Đúng lúc đó, câu chuyện bị cắt ngang. Một tiếng rít bật lên, ngay sau đó là một tiếng kêu hoảng sợ. Laura chúi về phía trước và ngã nhào vào cái huyệt đang mở.Virelli nhảy bổ đến, rẽ phắt đám đông và ko kìm được tiếng kêu thảng thốt. Một mũi tên xuyên qua cổ Laura, ngập gần nửa, ló ra cổ họng. Lảua ngã sấp trên quan tài. Có rất nhiều cảnh sát mai phục trong nghĩa trang thê mà... Virelli gào lên:"Hắn đang ở đây đừng để hắn thoát".Thượng sĩ Barla là người phản ứng đầu tiên. ANh đã thoáng thấy một bóng người đang vụt ra từ một hầm mộ phía cuối đoàn tang lễ. Trong tích tắc, Barla đã nhảy bổ về phía hắn và tra còng. Đó là một gã thanh niên trạc 25 tuổi. Hắn chẳng có vẻ gì là điên loạn vì trả lời khúc chiết mọi câu hỏi của Virelli- Tại sao anh làm thế? Những lần trước cũng chính anh bắn phải ko?- Ba lần đầu đúng là tôi. Nhưng lần thứ tư là bà ta, ko phải tôi! Bà ta đã giết chồng và muốn vu vạ cho tôi. Đâu có thể thế được. Tôi phải trừng phạt bà ta...Virelli nhìn gã. Vâng, chính gã cũng hiểu rằngLaura là thủ phạm. Ko hẹn mà nên, cả hai đều đến đây. Virelli đến để bắt Laura, còn gã đến để trừng phạt...Virelli đi sau gã. Chẳng còn gì nữa, ngoài cái xác đen ngòm của Laura, bị mũi tên cắm thẳng vào quan tài chồng,mũi tên của kẻ suýt bị gieo vạ trong lần thứ tư...( Mục lục Mũi tên thứ tư Mũi tên thứ tư Jean-Francois NahmiasChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Jean-Francois Nahmias Mũi tên thứ tư Thanh tra Amedeo Virelli - thuộc đội cảnh sát tỉnh Foggia, miền Nam nước Italia - chăm chú nhìn chiếc xe hơi Alfa-Romeo lật nghiêng trên quốc lộ Bari. Tai nạn diễn ra vào buổi trưa ngày 18-4. Tài xế ko kiểm soát được tay lái, đã đâm xe luôn xuống hào nước sâu 1,5m. Tất cả đều có vẻ bình thường.Thượng sĩ Baria chợt cúi xuống và rút ra - từ chiếc xe - một vật thuôn dài:"Đây là lý do". Thanh tra Virelli cẩn thận cầm lấy vật ấy:một mũi tên. Ông khẽ nói:"Tài xế chết vì mũi tên này ư?". Barla cắn chặt răng:"Vâng, nhưng một cách gián tiếp. Nó làm vỡ kính và tài xế lạc tay lái".Virelli ngẩng lên:"Anh hãy thử tìm hiểu vùng này, quanh đây có trường học hay nhà trẻ gì chăng?". Barla mỉm cười:" Một đứa trẻ ko thể gây ra tai nạn này được thưa ngài thanh tra. Ngày xưa tôi từng là vận động viên bắn cung mà. Bắn vỡ kính xe như thế này phải là người lớn, cây cung phải rất cứng"."Một mũi tên lạc chăng?"."Có thể là một kẻ bị bệnh tâm thần. Nhưng để bắn vỡ kính xe thì hắn phải đứng ở khoảng cách khá gần".Năm ngày sau, lại một tai nạn xảy ra trên quốc lộ đi Naples, thê thảm hơn nhiều. Lần này, mũi tên đi xuyên qua kính xe, chọc thủng mắt và sọ của tài xế. Bà vợ ông ta ngồi cạnh tay lái cũng chết vì xe lật. Ngày 1-5, một chiếc xe Fiat nhỏ lại đâm sầm vào gốc cây ven đường. Cốp trước bên phải bị thủng do một mũi ten cắm vào. Mọi người căng thẳng chờ đợi mũi tên thứ tư...Ngày 12-5, thanh tra Virelli và thượng sĩ Barla lại đứng trước một chiếc xe. Tài xế chết như những người trước. Nhưng lần này, có cái gì đó khang khác. Bi kịch ko xảy ra trên đường quốc lộ nữa, mà trong rừng. Chiếc xe nằm gần một bụi rậm lúc mũi tên bay đến. Nó xuyên qua cửa xe đang mở, cắm vào phía trái cổ nạn nhân và nhú ra ở tai phải. Nhân chứng: bà vợ của nạn nhân tên là Laura Dolci. Chồng bà-ông Alberto Dolci - 40 tuổi, nhân viên hành chính, rủ bà đi dã ngoại ngày chủ nhật. Hai vợ chồng ăn trưa trong khu rừng ấy. Xong xuôi, Alberto lên xe còn Laura thì lom khom hái hoa dại. Đúng lúc ấy, bà nghe tiếng mũi tên xé gió, hoặc hai tiếng, vì hình như lần đầu hung thủ đã bắn trượt. Laura chạy đến xe thì chồng bà đã chết...Ngay hôm sau, thanh tra Virelli đến nhà Laura để nắm thêm chi tiết. Bà ta sống trong khu tập thể ở trung tâm Foggia. Laura đang khủng hoảng dữ dội. Bà ta nức nở:"Khủng khiếp quá, thưa ông. Lúc nào, tôi cũng thấy chống tôi với... mũi tên ấy". Virelli khẽ phẩy tay:"Rất tiếc phải làm phiền bà, nhưng nhiệm vụ của tôi là thế. Phải tóm bằng đựơc con quái vật này, bà hiểu chứ?"."Vâng. Nhưng tôi chẳng giúp được gì ông đâu"."Bà ko hề thấy gì ư?"."Vâng. Lúc đó, tôi đang hái hoa. Tôi ở gần đấy thôi, nhưng cây cối um tùm lắm, ko thể thấy gì cả..."."Hắn đã rình rập ông bà rồi đấy. Trước khi xảy ra tai nạn, bà ko thấy gì khác lạ sao?"."Hoàn toàn ko"."Còn ông nhà?"."Cũng thế. Anh ấy rất vui. Chúng tôi cười đùa suốt mà". Và Laura lại khóc tức tưởi...Bốn ngày sau, thượng sĩ Barla trình bản báo cáo lên thanh tra Virelli. Một cách ko chính thức, Virelli vẫn yêu cầuBarla đi cạnh trong những vụ án rắc rối, vì anh ta nhanh nhạy hơn cả. Barla nói ngay:"Thưa thanh tra điều tôi quan tâm là mũi tên thứ nhất đã bắn hụt và ghim ngay vào cửa xe bên trái"."Anh biết được hướng đi của nó chưa?"."Ko ạ vấn đề là vận tốc của nó"."Vận tốc?"."Vâng, vận tốc rất lớn. Mũi tên đã gãy vụn còn cửa xe cũng bị thủng". Virelli nhíu mày:"XIn lỗi, nhưng Barla ạ, tôi ko hiểu anh nói gì"."Thưa thanh tra, theo kinh nghiệm của tôi, chính xác là kiến thức bắn cung của tôi, thì một mũi tên đi nhanh và mạnh như vậy chỉ có thể xuất phát từ một cự ly rất gần, tối đa là 5m". Virelli gật gù, vì nắm ngay được sự việc:"Tại sao lần này, hắn lại bắn dở đến thế nhỉ?".Barla bật dậy:"Vâng chính thế. Ba lần gây án trước, hắn bắn chính xác đến mức khủng khiếp, nhất là lần xuyên thủng mắt nạn nhân và lần xuyên thủng bánh xe và cả hai lần ấy, xe đều đang chạy. Mục tiêu di động mà còn thế. Đàng này, cách một mục tiêu cố định có vài mét, mà phải bắn những hai lần!"."Hay là do hắn xúc động quá chăng?"."Ko ạ, lần này, hung thủ là kẻ khác. Một kẻ lợi dụng chuỗi tai nạn giống nhau để tung hoả mù".Ngẫm nghĩ hồi lâu, Virelli ngẩng lên:"Anh đã tìm ra dấu vết gì chưa?". Barla mỉm cười:"Ông Alberto có một cô nhân tình". Virelli ngẩng lên:"à có lẽ bà Laura đã nghe tin về một tên sát nhân chuyên bắn cung, nên đã mua một cây cung. Có thể bà ta cũng có nhân tình và cả hai đã sắp xếp để giết ông hẳn ạ. Tôi ko tìm ra dấu vết nào chứng tỏ bà Laura có nhân tình. Điều đáng nói là bà ta rất cao lớn và khỏe?"."Vậy có nghĩa là tự tay bà ta đã buông cung?"."Chính xác. Co nhiều phụ nữ chơi môn bắn cung". Virelli liếc nhìn đồng hồ:"Một giờ nữa, người ta sẽ mai táng Alberto. Tôi sẽ đến đấy hỏi bà quả phụ vài câu xem sao". Virelli và Barla đều lặng lẽ quan sát bà Laura đang đứng hàng đầu, giữa nghĩa trang Foggia đầy người. Đúng ra, họ quan sát thể hình của bà Laura, vì từ đầu đến chân bà ta được đậy một lớp voan đen. Trong lúc vị linh mục đang cầu nguyện, Laura cứ lảo đảo và những người bên cạnh phải đỡ lấy bà ta. Virelli thì thào"Nếu bà ta là thủ phạm thì tôi xin nói thêm: một đại kịch sĩ! Giờ phút này mà cứ tỉnh khô như thế!". Barla cũng thì thào:"Vâng tỉnh khô để nhằm vào cổ chồng".Đúng lúc đó, câu chuyện bị cắt ngang. Một tiếng rít bật lên, ngay sau đó là một tiếng kêu hoảng sợ. Laura chúi về phía trước và ngã nhào vào cái huyệt đang mở.Virelli nhảy bổ đến, rẽ phắt đám đông và ko kìm được tiếng kêu thảng thốt. Một mũi tên xuyên qua cổ Laura, ngập gần nửa, ló ra cổ họng. Lảua ngã sấp trên quan tài. Có rất nhiều cảnh sát mai phục trong nghĩa trang thê mà... Virelli gào lên:"Hắn đang ở đây đừng để hắn thoát".Thượng sĩ Barla là người phản ứng đầu tiên. ANh đã thoáng thấy một bóng người đang vụt ra từ một hầm mộ phía cuối đoàn tang lễ. Trong tích tắc, Barla đã nhảy bổ về phía hắn và tra còng. Đó là một gã thanh niên trạc 25 tuổi. Hắn chẳng có vẻ gì là điên loạn vì trả lời khúc chiết mọi câu hỏi của Virelli- Tại sao anh làm thế? Những lần trước cũng chính anh bắn phải ko?- Ba lần đầu đúng là tôi. Nhưng lần thứ tư là bà ta, ko phải tôi! Bà ta đã giết chồng và muốn vu vạ cho tôi. Đâu có thể thế được. Tôi phải trừng phạt bà ta...Virelli nhìn gã. Vâng, chính gã cũng hiểu rằngLaura là thủ phạm. Ko hẹn mà nên, cả hai đều đến đây. Virelli đến để bắt Laura, còn gã đến để trừng phạt...Virelli đi sau gã. Chẳng còn gì nữa, ngoài cái xác đen ngòm của Laura, bị mũi tên cắm thẳng vào quan tài chồng,mũi tên của kẻ suýt bị gieo vạ trong lần thứ tư...( Mục lục Mũi tên thứ tư Mũi tên thứ tư Jean-Francois NahmiasChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Bùi Ngọc Tấn Mơ Một cái bánh chưng gửi vào cũng được cắt ngang dọc, xem có tài liệu gì trong ruột bánh không, không sao để dành được, chỉ hai ngày sau là mốc xám dài bằng đốt ngón tay đã mọc xù lên dọc hai bên vết cắt. Khi còn giam cứu, gói đường gửi vào cũng bị đổ tung ra. Bao thuốc bị bóc. Ðiến thuốc bị xé. Hắn và Hoá thận trọng trao đổi. Trong tù rất thận trọng. Chẳng nên làm phức tạp tình hình. Chẳng nên làm mình thêm lo lắng. ở ngoài đời tự nhiên đã bị khoác cái tội tuyên truyền phản cách mạng”. Vào đây lại thêm tội chóng đối thì chỉ có mục xương. Nên tù chính trị ai cũng giữ mồm giữ miệng. Chỉ cởi mở với rất ít người đã qua thử thách. Như với già Ðô. Với Giang. Chẳng ai nói với ai những điền sâu kín trong lòng, nhưng tất cả đều hiểu rằng: Không ai chấp nhận cái thứ tù không án. Tù không có ngày về. Không một ai chấp nhận chế độ ăn uống lao dịch khủng khiếp mà họ đang chịu đựng. Hắn quý trọng anh em tù Công giáo. Tất cả đều sống kiên cường, đúng mực. Tốt với bạn tù. Không ai là Giuđa. Không ai bẩm sớ. Có lẽ đó là anh em thực hiện lời dạy của Chúa. Thử thách này cũng là thử thách trước Chúa. Thấy Cân đang ngồi với Hoá, hắn vòng về phía sau hội trường. Ngồi một mình. Ðấy là nơi cao nhất của quả đồi được lấy làm trại tù. Hắn nhìn anh em đi vật vờ, vô mục đích. Những thân hình xác xơ trong những bộ quần áo xác xơ. Những cái đầu cúi chậm rãi đếm bước. Chờ thời gian trôi. Chờ tối xuống. Ðể ngày mai lại hệt như hôm nay. Hắn nhìn hàng rào ken dày dưới chân đồi. Cỏ mọc lút. Không ai dám tới. Ra đấy làm gì, nếu không có ý định trốn trại. ở đó vắng teo. Như cầu Hiền Lương, khu phi quân sự. Tháng Tám năm ngoái, bọn hắn đã được ra chỗ đó. Bão. Bão to làm hàng rào đổ mấy chỗ. Bọn hắn phải đẵn gỗ, đẵn cây, đẵn nứa giồng lại. Chỉ một ngày xong. Ðể nhốt chính bọn hắn. Bao giờ thì mình cũng tự làm hàng rào, làm nhà tù nhốt mình. Ðời là thế! Già Ðô đến ngồi cạnh hắn. Già đã đi đảo một vòng và biết khối tin thời sự. Già bảo: “Cái đám mới lên ấy nhốt chung với toán lò vôi.” Chưa phân toán. Có một anh ở Bộ N tên là Ðức. Từ Hoả lò chuyển lên. Còn cái anh Kiều Xuân Vĩnh chính họ Cao. Dòng dõi Cao Bá Quát. Sau vì sợ tru di tam tộc nên đổi thành họ Kiều. Thấy bảo chỉ thêm cái chấm vào thôi thì chữ Cao thành chữ Kiều. Hắn cơ hồ tuyệt vọng: “Tình hình xấu lắm, cụ ạ. Ngoài ấy lại đang bắt.” “Hội Vũ Lượng thổi kèn làm gì mà cũng tù chính trị.” “Thì tôi với cụ làm gì mà cũng tù chính trị. Mưu đồ gì. Chống đối gì. Chỉ có tin tưởng ở các ông ấy quá.” “Tội của chúng mình không phải là mất lòng tin mà là tin tưởng quá.” “Sống thế này không điên kể cũng lạ thật.” “Tôi cũng mong tôi điên. Thật khốn nạn vì mình vẫn không điên lên được.” “Ðêm qua, tôi mơ thấy con bé con bên Pháp. Nó vẫn như lúc tôi từ biệt nó. Tôi mơ thấy quán rượu của bà Jeannette. Tôi vào ngồi ở quán. Con bé chạy ra hỏi: Que buvez-vous? _ Vẫn cái giọng nói ấy. Nó chẳng nhớn lên chút nào. Tôi ôm lấy nó: “Không nhận ra bố à? Con mèo con của bố”. Nó khóc, nó giãy tụt khỏi tay tôi. Rồi nó gọi: “Mẹ ơi Có khách! ! Vợ tôi ra đứng sau quầy: “ Ông dùng gì? Tôi cũng nói như một người khách: “Cho một cốc vang và một xăng-đuých! ! . Kỳ lạ... Bà Jeannette cũng không nhận ra tôi. Tôi thì nhận ra cả hai. Nhưng cứ ngồi uống như một người khách lạ.” Già Ðô cúi đầu. Hắn thở dài, thèm được như già Ðô, giọng rầu rầu: “Tôi mất. khả năng nằm mơ rồi. Ðã bao lần tôi ao ước năm mơ thấy vợ, thấy con. Nhất là các cháu. Lần cuối cùng tôi nằm mơ là thời gian còn ở xà lim 75 _ cách đây hơn ba năm rồi. Phải nói, tôi mong năm mơ thấy các cháu lắm. Thế rồi cầu được ước thấy. Tôi nằm mơ thấy thằng cháu lớn. Hai bố con ở dưới đầm. Nước tới cổ tôi, cổ cháu, mênh mông, nắng loá. Sóng nữa. Tôi bơi lại chỗ cháu. Và cứ thế túm đầu thằng bé mà tát nó, đánh nó. Nó khóc, nó khóc thảm thiết: “Con lạy bố rồi, bố đừng đánh con nữa”. Tôi vẫn cứ ấn nó xuống và đánh. Nó nhô lên, tóc ướt đẫm. Nó khóc. Nó gào khóc đau đớn: Con lạy bố rồi. Bố đừng đánh con nữa”. Tôi choàng tỉnh. Run lên. Toát hết mồ hôi. Trống ngực đập thình thịch. Nghĩ thương con quá. Sao tôi lại đánh nó? Tôi chỉ mong nằm mơ thấy chúng, được gặp chúng trong mơ để ôm ấp, yêu chiều. Thế mà mơ thấy nó tôi lại đi đánh nó.” “Tôi cũng thế. Tôi cứ ngồi uống như một khách hàng, thế mới khổ chứ. “ Hắn lặng im. Hắn đang nghĩ đến cái ước mơ nằm mơ thấy con của hắn, nằm mơ thấy thằng lớn một lần nữa để hắn sửa chữa tội lỗi làm bố của hắn. Sao hắn lại đánh con hắn như đánh đòn thù? Sao hắn lại là một thằng bố độc ác, vũ phu đến thế Thàng bé gào lên trong mơ, những tiếng gào thảm thiết cứ vọng mãi bên tai hắn: “Con lạy bố rồi. Bố đừng đánh con nữa”. Sao phải lạy bố, hở con? Ôi! Con tôi, những đứa con khổ dau, côi cút ở bên kia thế giới. Hắn than thở: “Ðêm nào đi ngủ tôi cũng ao ước nằm mơ thấy cháu một lần nữa. Nhưng từ bấy đến nay tôi không nằm mơ thấy gì hết. Tôi hoàn toàn mất khả năng nằm mơ rồi. Ðấy là lẩn nằm mơ cuối cùng của tôi. Tôi thương nó quá.” “Tôi cũng ít nằm mơ. Giá đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy Marseille. Thật là một thành phố... Không. Hải Phòng không thể nào bì được. Hải Phòng xa biển.” Ðằng này biển gầm thét ngay nơi mình ngủ. Thật là vĩ đại Những người dân ở đấy thẳng thắn, cởi mở, vui tính... ông Martin với cây đàn violon và cả bầu đàn thê tử đến đâu là hội ở đó. Trẻ con người lớn quây lấy. Thật là những người vô tư lự. “Ðời cụ thật sung sướng. Biết đây, biết đó. . Tôi thì từ bé lên rừng, ăn rau muống của cách mạng. Bây giờ lại lên rừng. Rau muống chẳng có mà ăn.” “Tôi về nước với bao ý định tốt đẹp. Thật không ngờ.” “Tôi ao ước được như cụ. Ðược một lần leo lên tháp Eiffel đứng trước Khải Hoàn Môn.” Họ nói với chính họ. Mỗi người mang trong lòng nỗi khổ đau quá lớn, đến nỗi trong một lúc không còn khả năng tiếp thu được nỗi lòng người khác. Có tiếng kẻng vang lên. Một hồi dóng dả dội vào rừng xanh. Kẻng điểm danh buổi tối. Mục lục Mơ Mơ Bùi Ngọc TấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: ThanhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Bui Ngoc Tan Dream A banh chung sent in was also cut horizontally and vertically to see if there were any documents in the inside of the cake. There was no way to save it. Just two days later, gray mold as long as a knuckle had grown up along both sides of the cut. While in detention, the sugar package sent in also fell apart. The medicine package was opened. The medicine box was torn. He and Hoa discussed carefully. Very cautious in prison. Don't complicate the situation. Shouldn't make me worry more. In real life, it was naturally accused of counter-revolutionary propaganda." If you come here and add the sin of being quick to respond, your bones will only rot. So all political prisoners keep their mouths shut. Only open up to very few people who have passed the test. As with old Do. With Giang. No one told anyone the deepest feelings in their hearts, but everyone understood that: No one accepts imprisonment without sentence. Prison has no return date. No one accepts the terrible diet they are enduring. He respected his fellow Catholic prisoners. All live resiliently and properly. Good with inmates. No one is Judas. No one reported anything. Perhaps it is you who carry out the Lord's teachings. This test is also a test before God. Seeing Can sitting with Hoa, he went around to the back of the hall. Sitting alone. That is the highest point of the hill that was used as a prison camp. He watched his brothers wander around aimlessly. Fragile bodies in shabby clothes. Heads bowed slowly counting steps. Wait for time to pass. Wait until dark. So that tomorrow will be exactly like today. He looked at the thick fence at the foot of the hill. Grass grows slowly. No one dared to come. Why go there if you don't intend to escape from the camp? It's deserted there. Like Hien Luong bridge, demilitarized zone. Last August, they were able to go there. Storm. The strong storm caused the fence to collapse in several places. They had to chop wood, chop trees, and raft bamboo. Just one day done. To lock them up. I always make a fence for myself, a prison to lock myself up. That's life! Old Man came to sit next to him. I have gone around and know a lot of current news. The old man said: "That group of newcomers is locked up with the lime kiln group." Not yet divided. There is a guy in Ministry N named Duc. From the Fire Furnace moved up. As for Kieu Xuan Vinh, his last name is Cao. Cao Ba Quat's lineage. Later, because he was afraid of leaving the three clans, he changed his family name to Kieu. I saw that just adding a dot would make the word Cao become Kieu. He was almost desperate: "The situation is very bad, sir. There are arrests out there.” "The Vu Luong association plays the trumpet for nothing but is still a political prisoner." “No matter what you and I do, we are still political prisoners. What ploy? What's the objection? Just have faith in them.” “Our crime is not losing faith but trusting too much.” “It's strange to live like this without being crazy.” “I hope I'm crazy too. It's miserable because I'm still not crazy.” “Last night, I dreamed of a little girl in France. It's still the same as when I said goodbye to it. I dreamed of Madame Jeannette's pub. I went in and sat at the bar. The girl ran out and asked: Que buvez-vous? _ Still the same voice. It doesn't stick out at all. I hugged it: “Don't you recognize Dad? Daddy's kitten." He cried, he fell out of my hand. Then he called: “Mom, there's a guest! ! My wife stood behind the counter: "What do you want?" I also said like a guest: “A glass of wine and a sandwich! ! . Strange... Mrs. Jeannette didn't recognize me either. I recognize both. But just sit and drink like a stranger.” Old Do bowed his head. He sighed, longing to be like old Do, his voice sad: "I'm gone. the ability to dream. How many times have I dreamed of seeing my wife and children? Especially the children. The last time I dreamed was when I was in cell 75 _ more than three years ago. I have to say, I hope to dream of you all very much. Then pray to see it. I dreamed about my eldest grandson. Father and son are at the bottom of the lagoon. The water reached my neck, my nephew's neck, immense, the sun was shining. More waves. I swam back to him. And just grabbed the boy's head and slapped him and hit him. He cried, he cried bitterly: "I've bowed to you, dad, don't beat me anymore." I just kept pressing it down and hitting. It rose up, its hair wet. It cries. He cried in pain: I bowed to my father. Dad, don't hit me anymore." I woke up. Dither. Sweat all over. My chest is pounding. Thinking of you so much. Why did I hit it? I just want to dream of them, to meet them in my dreams to hug and love. But when I dreamed about it, I went to fight it." "Me too. I just sit and drink like a customer, that's how miserable I am. “He was silent. He was thinking about the dream of dreaming about his child, dreaming about his older son again so that he could correct his sins as a father. Why did he beat his son like he was beating his enemy? Why is he such a cruel, brutal father? The little boy screamed in his dream, the pitiful screams kept echoing in his ears: "I bowed to my father. Dad, don't hit me anymore." Why do you have to bow to your father, my child? Oh! My children, suffering and orphaned children on the other side of the world. He lamented: "Every night when I go to bed I wish to dream of you again. But since then I haven't dreamed about anything. I have completely lost the ability to dream. That was my last dream. I love it so much.” “I also rarely dream. If only I could dream of Marseille every night. What a city... Nope. Hai Phong cannot compete. Hai Phong is far from the sea.” Over here, the sea roars right where I sleep. It's really great. The people there are straightforward, open, and funny... Mr. Martin with his violin and his wife's guitar is always there. Children and adults gathered around. What carefree people they are. “My life was very happy. Know this, know that. . Since I was a child, I went to the forest and ate spinach from the revolution. Now go back to the forest. There is no water spinach to eat.” “I returned home with many good intentions. Unexpected.” “I wish to be like him. Climb the Eiffel Tower once and stand in front of the Arc de Triomphe." They talk to themselves. Each person carries so much suffering in their hearts that for a moment they are no longer able to accept the feelings of others. There was a gong sound. A dull sound echoed into the green forest. Evening roll call. Table of contents Dream Dream Bui Ngoc TanWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Thanh Uploaded by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Quỳnh Anh Mơ Đã ba lần chọn tên anh trên điện thoại nhưng Thụy Du lại không thể bấm nút gọi. Cầm lên rồi lại để xuống. Chiếc điện thoại giờ đây như một vật giúp đôi bàn tay Du khỏi nhàn rỗi khi cái đầu cứ miên man nhớ về anh. Du không đủ can đảm bấm nút gọi vì sợ máy sẽ báo bị từ chối cuộc gọi hoặc nghe nhạc chờ đến chán thì thôi. Lúc trước, mỗi lần muốn nghe bài “Anh sẽ đến”, Du phải nhắn tin bảo anh đừng nhấc máy vì hễ thấy số Du là anh vội vàng alô ngay dù lúc ấy đã qua 12h đêm. Tính đến thời điểm này thì Thụy Du và anh quen nhau đã được 11 tháng. Một buổi tối lãng mạn trong quán cafe nhạc nhè nhẹ. Ánh nến, ánh đèn vàng lung linh huyền ảo đủ để Du nhìn thấy đôi mắt một mí của anh sau cặp kính cận gọng đen, hàm răng trắng đều như bắp. Lũ bạn thường ghẹo: “Đào đâu ra anh chàng Hàn Quốc thế?”. Thụy Du tưởng tượng ra buổi tối kỉ niệm một năm ngày quen nhau của hai đứa, đã tìm được quán cafe đúng như yêu cầu của mình và định giữ bí mật đến phút 89. Đúng hôm ấy mới dẫn anh đi cho bất ngờ. Ngày hôm ấy cũng đến. Anh mặc chiếc áo sơ mi xanh, đi giày Tây trông rất lịch sự. Có lẽ mode này sẽ bị bọn bạn cùng tuổi chê già nhưng trong mắt Thụy Du, thế là đẹp. Theo Du, kiểu thời trang quần jeans bạc phếch, áo rộng thùng thình chỉ dành cho mấy nhóc choai choai thôi. Còn anh là anh, là sinh viên một trường đại học có tiếng hẳn hoi cơ mà. Anh đến đón Du bằng chiếc Atilla mới cáu, món quà ba má thưởng khi anh đậu đại học. Buổi tiệc diễn ra đúng như kịch bản của Thụy Du. Anh ngồi im nghe Du thao thao bất tuyệt ôn lại kỉ niệm cả năm qua của hai đứa, bí mật những “chuyện bây giờ mới kể” của Du. Nào là buổi hẹn hò đầu tiên, Thụy Du đã lục tung tủ đồ để tìm bộ cánh đẹp nhất, nào là Du rất giận khi một chiều cuối tuần anh không đến vì mãi lo tìm những bài hát Du thích, chép thành đĩa mà quên cả thời gian. Thỉnh thoảng anh lại đưa tay đẩy cặp kính gọng đen, tỏ vẻ tập trung nghe Thụy Du. Anh vốn là người ít nói nên đều này cũng đương nhiên. Chỉ có thêm phần cuối không có trong bản kế hoạch khi Du thông báo: - Em thấy là lạ trong người. Đã đi khám và bác sĩ bảo là…. Anh thay đổi sắc mặt, thoáng chút bối rối và trở nên nói nhiều hơn như một nhà hùng biện tài tình. Anh phân tích, đưa ra rất nhiều tình huống, và khuyên bảo nhiều nhiều lắm. Nhưng tóm lại là anh khuyên Thụy Du nên bỏ nó đi vì anh, vì Du và vì tương lai hai đứa. Thụy Du chỉ biết im lặng nghe. Chẳng hiểu từ đâu hai hàng nước mắt lăn nhẹ trên đôi gò má. Anh lau nước mắt và nhỏ nhẹ khuyến mãi thêm một câu: “Nếu em không đồng ý, chắc chúng ta không thể gặp nhau được nữa đâu”. Du ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh trân trân. May mà anh kịp chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. *** Từ bãi giữ xe, lần mò mãi Thụy cũng đến khoa kế hoạch hóa của một bệnh viên phụ sản nổi tiếng. Du có cảm giác như mọi người đều nhìn vào mình và hiểu sự lí do sự có mặt của cô ở đây. Người Du lạnh toát, mồ hôi như tắm khi thấy chị điều dưỡng đẩy băng ca một bạn gái ngang qua. Thế là một đứa bé ra đi khi chưa có ngày sinh nhật cho riêng mình. Chợt Du nghĩ đến đứa bé trong bụng mình. Nó cũng sẽ như người bạn xấu số kia thôi. Cánh cửa lạnh ngắt mở ra, hơi lạnh phà vào người Thụy Du. Tiếng dụng cụ kim loại lách cách va vào nhau khiến Du nổi da gà, rợn tóc gáy. Du nghĩ: Chỉ ít phút nữa thôi, mình sẽ như cô bạn gái kia, nằm trên băng ca có người đẩy và cả những ánh mắt soi mói của những người xung quanh dù họ cùng cảnh ngộ như mình. Giá như trước kia Thụy Du cứng rắn hơn một chút, đừng xiêu lòng trước những lời ngọt như mía lùi của anh thì đâu đến nỗi. Tất cả cũng vì sợ mất anh, sợ anh sẽ ra đi và đó là cách duy nhất Du có thể làm để giữ anh lại bên mình dù rất mong manh. Lúc ấy, anh đã trấn an và bảo: “Không sao đâu. Còn có anh mà. Anh sẽ luôn bên cạnh em”. Dù rất sợ nhưng tin lời anh, Du đành nhắm mắt mặc cho số phận với hi vọng anh sẽ cảm động và yêu Du nhiều hơn. Vậy mà cách đây hai hôm, Thụy Du nhắn tin nhờ anh đưa đến bệnh viện nhưng anh không trả lời. Mãi đến tối, anh mới nhắn lại: - Em đi một mình đi. Anh bận rồi. Một dòng nước mắt chảy ra nơi khóe mắt Thụy Du khi nghĩ đến anh, nghĩ đến những kỉ niệm xưa và cả đứa bé xấu số sắp ra đi. “Hổ giữ còn không ăn thịt con” chứ huống chi là con người. Du tự trách: mình đúng là người mẹ dã man độc ác và vô nhân đạo. - Nguyễn Dương Thụy Du số 19. Tiếng cô y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của Thụy Du. “Đã đến lượt mình rồi sao”: Du giật mình. Trước khi vào phòng, Thụy Du lấy điện thoại gọi anh và: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Ừh thì gọi lại sau nhưng ích gì. Thế là đủ hiểu rồi. Từ tối hôm kia, sau khi nhận tin nhắn đến giờ Du đều nghe câu ấy. Nghe đến nỗi thuộc luôn mà. Có khi nào anh để điện thoại hết pin cả ngày đâu. Du quẹt nhẹ dòng nước mắt, lủi thủi bước theo cô y tá. Đã qua rồi. Tất cả chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ đẹp bên anh. Còn giờ, trước mắt Thụy Du là cánh cửa phòng tiểu phẫu. Đó là sự thật. *** “Tình yêu trong lành nhất thế gian, nở cách hoa mềm giữa tuyết lan. Em đang lặng nghe tim mình lên tiếng, ngân nga hoài câu trìu mến….” (Nhạc chuông điện thoại Thụy Du reo lên) - Alô, bé hả? Em dậy chưa? Cho anh… anh xin lỗi chuyện hôm qua nhé! Chẳng hiểu sao lúc ấy anh không kiềm chế được lại xử sự như thế. Anh hư quá phải không? May mà có em tỉnh táo. Chứ không thì giờ ân hận lắm rồi. Tối qua về, anh cứ trằn trọc mãi, thấy có lỗi với em quá! Anh chợt nhận ra rằng: “Rượu trong mới giữ được lâu”. Tha lỗi cho anh em nhé! Anh hứa sẽ giữ cho tình yêu của mình trong như nước tinh khiết. Em chịu không? Thụy Du dụi mắt, định thần lại và cố nhớ mọi chuyện. Ôi, thì ra Thụy Du đang nằm mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Giữa Thụy Du và anh vẫn hổng có gì hết trơn. Vẫn là “tình yêu trong lành nhất thế gian” mà. May quá! Chỉ là mơ. Mục lục Mơ Mơ Quỳnh AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mực TímĐược bạn: Thành viên VNTQ đưa lên vào ngày: 15 tháng 12 năm 2007
Quynh Anh Dream Thuy Du chose his name on the phone three times but could not press the call button. Pick it up and put it down again. The phone is now like an object that helps Du's hands stay idle when his head keeps thinking about him. Du didn't have the courage to press the call button because he was afraid the phone would say the call was rejected or he would listen to music until he got bored. In the past, every time he wanted to listen to the song "I will come", Du had to text him and tell him not to pick up the phone because whenever he saw Du's number he would quickly call even though it was past 12 midnight. Up to this point, Thuy Du and he have known each other for 11 months. A romantic evening in a cafe with soft music. The candlelight and shimmering golden light were enough for Du to see his single-lidded eyes behind his black-rimmed glasses, his teeth as white as corn. Friends often tease: "Where did you find such a Korean guy?". Thuy Du imagined the evening of their first anniversary of knowing each other, found a cafe that met her needs and planned to keep it a secret until the 89th minute. That day, she took him out as a surprise. That day also came. He wore a blue shirt and Western shoes, looking very polite. Perhaps this mode will be criticized by friends of the same age, but in Thuy Du's eyes, it is beautiful. According to Du, the fashion style of faded jeans and baggy shirts is only for teenagers. And you are you, a student at a very famous university. He came to pick Du up with a brand new Atilla, a gift from his parents when he passed university. The party took place exactly according to Thuy Du's script. He sat quietly listening to Du talk endlessly about the past year's memories of the two of them, Du's secret "stories that were just told now". On their first date, Thuy Du rummaged through her closet to find the most beautiful outfit. Du was very angry when one weekend afternoon he didn't come because he was so worried about finding songs that Du liked and copied them into discs that he forgot. all the time. Occasionally he raised his hand to push his black-rimmed glasses, appearing to concentrate on listening to Thuy Du. He is inherently a quiet person so this is natural. Only the last part was not included in the plan when Du announced: - I feel strange inside. Went to the doctor and the doctor said... He changed his face, felt a little confused and became more talkative like a talented orator. He analyzed, presented many situations, and gave a lot of advice. But in short, he advised Thuy Du to let it go for him, for Du and for the future of the two of them. Thuy Du could only listen silently. Out of nowhere, two lines of tears rolled down her cheeks. He wiped his tears and gently added another sentence: "If you don't agree, we probably won't be able to meet again." Du was surprised and looked up at him. Luckily, he was able to change his direction to look out the window. *** From the parking lot, Thuy groped her way to the planning department of a famous obstetrics hospital. Du felt like everyone looked at her and understood the reason for her presence here. Du's body was cold and sweaty when he saw the nurse pushing a gurney of a girl past. So a child passed away without even having a birthday of his own. Suddenly Du thought of the baby in her belly. It will be just like that unfortunate friend. The cold door opened, cold air hitting Thuy Du's body. The sound of metal tools clanging against each other gave Du goosebumps and hair on the back of his neck. Du thought: In just a few minutes, I will be like that girlfriend, lying on a stretcher with someone pushing me and the scrutinizing eyes of the people around me even though they are in the same situation as me. If only Thuy Du had been a little tougher before, not falling for his sweet words, it wouldn't have been so bad. All because of fear of losing him, fear that he would leave and that was the only way Du could do to keep him by her side even though it was very fragile. At that time, he reassured me and said: "It's okay. There's still you. I will always be by your side." Although she was very scared, but believing his words, Du had to close her eyes and let her fate happen in the hope that he would be touched and love Du more. Yet two days ago, Thuy Du texted him asking him to take him to the hospital but he didn't reply. It wasn't until evening that he texted back: - Go alone. I'm busy. A stream of tears flowed from the corner of Thuy Du's eyes when thinking of him, thinking of old memories and the unfortunate baby about to leave. “A tiger doesn't even eat its cubs,” let alone a human. Du blamed herself: she was truly a cruel and inhumane mother. - Nguyen Duong Thuy Du number 19. The nurse's voice interrupted Thuy Du's thoughts. “Is it my turn already?”: Du was startled. Before entering the room, Thuy Du took out the phone to call him and said: "The subscriber you just called is currently unavailable. Please call back later." Well, call back later, but what's the point? That's enough to understand. Since the other night, after receiving the message until now, Du has heard that sentence. I heard it so much that I memorized it. Have you ever let your phone run out of battery all day? Du gently wiped away her tears and slowly followed the nurse. Already over. All just a dream. A beautiful dream with you. And now, before Thuy Du's eyes is the door of the minor surgery room. It's the truth. *** “The purest love in the world, blooming like soft flowers among the snow orchids. I'm quietly listening to my heart speak, humming affectionate words over and over..." (Thuy Du's phone ringtone rings) - Hello, baby? Are you awake yet? Let me... I'm sorry about yesterday! I don't understand why he couldn't control himself and behave like that at that time. You're so naughty, aren't you? Luckily I'm awake. Otherwise, I'll regret it now. Last night when I got home, I kept tossing and turning, feeling so sorry for you! He suddenly realized: "Clear wine can be kept for a long time." Please forgive me! He promises to keep his love as pure as pure water. Can you bear it? Thuy Du rubbed his eyes, calmed down and tried to remember everything. Oh, so Thuy Du is dreaming, a terrible nightmare. There's still nothing between Thuy Du and him. Still "the purest love in the world". Lucky! Just a dream. Table of contents Dream Dream Quynh AnhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Purple Ink Posted by friend: VNTQ member on: December 15, 2007
Nguyễn Ngọc Tư Mơ Hết Ta ngoái lại, cái cột ăngten bưu điện trong thành phố xa dần, ta hơi ngẩn ngơ một chút, vậy là mình đã bứt ra khỏi những cuộc hội họp triền miên, những trận tennis hay vào mỗi sáng chiều, những đồng sự bạn bè quen thuộc đến từng nốt ruồi, chấm tàn nhang, vết sẹo trên khuôn mặt. Ta chui đầu vô chiếc xe đò ọp ẹp, chật cứng, nóng bức, nồng nặc hơi người. Ta nhớ chiếc xe hơi sang trọng và anh tài xế lanh lợi ở nhà, ta nhớ quá, nhưng nghĩ, mình phải bắc chước vua Càn Long, đi vi hành chịu khổ một chút mà hay ho lắm. Chiếc xe bò lắc lư trên con đường đầy ổ voi ổ ngỗng, anh thanh niên ngồi cạnh cửa ôm xâu lưỡi dá trong lòng, chắc lưỡi than, đi điệu này dìa chắc nín "ị" năm bảy bữa. Cả xe cười ha ha ha. Mỗi lần xe xụt xịt chúc đầu xuống dốc cống, bà má ngồi kế bên anh lại nói lịu, "Ý chụt má mầy ra… ý chết cha bà già…". Ta nghe cái mùi trầu hăng hăng thoảng ra từ cái miệng duyên dáng của bà. Trời ơi, tim ta nhói một cái, mùi trầu quen thuộc của mẹ, của ngoại ngày xưa. Rồi bà má day qua ta, hỏi : - Bây đi công tác hay là về thăm nhà ? Bây xuống chỗ nào ? Ta lặng đi một chốc, mình xuống chỗ nào cà, bác tài, bác tài ơi, cho tôi xuống chỗ có bầy trâu kia đi. Ta bị bỏ lại giữa con đường còn mướt sương mai, bên một bờ cỏ rộng có bầy trâu đang thủng thẳng nhơi nhơi. Hai thằng nhỏ chăn trâu ốm nhom, đầu chờ vờ như cá lóc gặp nước mặn, khuôn mặt teo héo như đít trái dừa khô ngó ta lom lom, như sợ ta ôm con trâu chạy mất. Không đâu con, bác chỉ đứng đây thôi, để ngửi lại cái mùi khai ngai ngái của trâu, để ngó mặt trời lựng bựng lên từ phía chân trời. Ta khẽ lặng người đi, có cái gì đó bén lắm khẽ cứa vào khúc ruột, ta đã tìm cảnh có trâu có cỏ như vầy lâu lắm, vì đôi khi nhớ tiếc một thời thơ ấu trong trẻo, ngọt lịm như mía lùi. Bây giờ tìm được cỏ với trâu, lòng có bình yên nữa đâu mà thưởng sáo với diều, chán thiệt. Ngồi không cũng buồn, ta kiếm chuyện nói chơi, Trời ơi, có phải lúa kia không, mấy đứa coi, lúa xanh cả vạt đồng kìa. Hai thằng mọi cười chảy nước miếng, năn đó cha nội, lúa đâu mà lúa, đất này phèn trắng xác, nước sâu hòm, tui sống còn không nổi, nói chi lúa. Ủa, vậy sao, vậy sao, hồi đi công cán bằng xe hơi qua đây, cái vạt xanh nầy, ta đã tưởng là lúa. Ta nghe lòng thẹn thò một chốc, rồi, hỏi, mấy người đang lom khom đằng đó chắc là đang dận cù bắt chuột nhậu hả. Hai thằng nhỏ lại cười, họ đi đặt trúm bắt lươn bán đó, cha nội, đói muốn lòi con mắt còn lo nhậu nhẹt gì. Ta nín thinh luôn. Ta vẫy một chiếc xe khác, đi thêm một đỗi đường. Ông già ngồi bên sắp ngủ gật, nghe ta hỏi làm ăn lúc nầy khá không, ổng tỉnh dậy, khá gì, đắp đỗi qua ngày thôi. Cái gì cũng lên giá, nè, khoanh thuốc gò nầy bữa nay lên thêm ngàn hai, vậy là mất toi một ký cải xanh. Tưới trần ai mới được ký cải, đi chợ dìa bữa nào cũng buồn đã đời, ngó thấy người ta uống chai bia chín mười ngàn, uống cái ọt, rôi đi đái hết trơn. Xong uống chai khác. Mình kiếm được chín mười ngàn trần ai khoai củ, "đỏ con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái". Cái nầy tui coi truyền hình rồi nói theo chơi, đâu có hiểu gì đâu. Mà, tui thấy chú em hơi quen quen, chú ở Giáp Nước hay Thị Tường ? Tim ta nhói lên một cái, mấy tiếng đó nghe thương, như đất là quê hương, là nhà của mình, người dân ở đó hiền hậu bao dung y hệt người cha, người mẹ, cô em gái nhỏ của mình. Nơi đó, có khi tám, hay mười tám năm rồi ta chưa về lại. Vậy thì bác tài ơi, cho tôi xuống chỗ đầu kinh kia đi. Ta run rẩy bò lên những cây cầu khỉ, ta lồm cồm men theo con đường đất lở lói, đứt khúc bởi những cống mương,. Ta ra đi từ giải phóng, gần ba mươi năm rồi nhưng xứ sở vẫn còn nghèo. Ngoài vườn, cây trái xác xơ, phơi mình chang chang trong nắng là những đầm tôm, mà không, nước thì nhiều chứ có tôm gì đâu. Gạo còn ít, lon sữa bò cạo lên đít khạp nghe cồn cào dạ khách. Nhưng tấm lòng cởi mở, nhiệt thành, hào sảng của dân xứ Đầm thì còn. Mèn ơi, thằng Hai, thằng Hai nè bà nó ơi, cái thằng, lâu lắm… Coi anh Hai mập mạp tốt tướng lắm, má à. Bà má mắt mờ rờ rờ bụng ta, cười khùng khục, í, bụng bây inh có chửa năm bảy tháng, nhớ hồi đó, mỗi khi đi công tác về, bây chỉ cái bụng xẹp lép, kêu nghe ọt ọt, than, má ơi, đói quá, thấy mà thương. Ta cười sượng trân, con nhớ mà má Ba. Má cười, Tổ cha bây, nhớ lộn má Ba bên xóm Huế hả, tao là má Bảy, hỏng nhớ he ? Và còn nhiều bà má, ông ba khác, người đã mất, người còn thì lẫn lộn nhớ quên. Nhưng những người phụ nữ xứ sở này bảo rằng chưa bao giờ quên ta. Những Duyên, Diệu, Xuyến, Nương, hay Bé Ba, Bé Bảy… tóc bới gọn trong bao lưới, thầm lặng bạc theo tháng ngày, những người phụ nữ ưa mặc áo bà ba, có cái đã bạc màu, có cái được vá khéo năm ba chỗ. Họ biểu thằng cháu nội lục trong tủ thờ, lôi ra cuốn sổ đầy cứt gián, anh Hai coi, tập chép bài ca anh chép cho tụi em còn nguyên đây nè. Họ lật ngay trân cái trang chi chít nét chữ của ta. Họ giữ cái khăn tắm trước hôm đi chiến dịch ta nhờ giặt, cái hầm cạnh bụi tre gai… Mà ta thì không nhớ gì hết, trong những Tâm, Hường, Pha, Chi, Hiền hay Bé Năm, Bé Chín… ai đã run rẩy đưa bàn tay cho ta nắm hôm đoàn văn công giải phóng về diễn ở Vịnh Dừa, ai đã bơi xuồng đưa ta vượt Đầm trong một đêm giông gió lớn. Ai đã thầm lặng đắp mền cho ta vượt qua cơn sốt rét ? Ai người thương nhớ trong số những người chiều nay rót rượu cho ta ? - Nhớ không anh Hai, hồi anh ở nhà em, anh em tụi mình thương nhau còn hơn ruột thịt. Gặp đây, rồi nhớ anh Hai ở Tỉnh Uỷ, anh Bảy ở Uỷ ban, anh Tư ở Tỉnh đội, anh Mười ở công an… Mấy anh ở Cà Mau hết chớ anh, anh cũng gặp mấy ảnh thường chớ ? Nghe hai tiếng Cà Mau sao thấy thương quá chừng, nghe gần xịt một bên lòng như xuống xuồng chống vài ba sào sẽ tới. Là vì ở đó tụi em có rất nhiều người quen, cái tánh người ta kỳ cục, đất nào có người quen ở, dầu chưa tới cũng nghe mến mến làm sao đâu á. Tụi em nhắc với nhau hoài, nhớ mấy anh, nói bữa nào tụi em kéo lên Cà Mau chơi hai ba bữa mới dìa. Chợt những người phụ nữ trầm ngâm (Ui chao, đó là lúc ta thấy lưng họ đã còng, đôi vai oằn vì gánh đời đã mỏi) - Nói vậy chớ… nghèo quá hà… tụi em nhớ nhưng ngặt tới mấy anh cũng khó. Ta thương muốn ôm cô vào lòng, muốn nói lên vạn lời xin lỗi, nhưng làm vậy coi … cũng kỳ, người lớn rồi, làm lãnh đạo rồi… đành uống với nhau ly này, ly này nữa, uống thay lời tạ lỗi, uống say cho đỡ mắc cỡ. Uống cho tới khi xuống xuồng về, bà má Bảy sợ ta say quá rớt xuống mấy bờ mương, biểu cô con gái đưa ta đi một đỗi đường. Dường như cả xóm ra tiễn ta hay sao ấy, đông quá chừng đông. Người phụ nữ bơi đằng lái, cứ nhìn ta bằng ánh nhìn rất lạ, như day diết, hờn giận, như tủi buồn. Nước bắt đầu ròng, cô vo quần nhảy xuống, lội ọp ẹp, đẩy xuồng rướn lên bãi. Ta nghe đau một cái như ai ngắt chỗ bắp đùi non. Chèn ơi, cảnh này, người nầy, sao mà thấy quen quá chừng, để coi, để coi, nhưng cô đã xô xuồng ra, cô hỏi vói lại: - Làm lãnh đạo, chắc là mắc công chuyện dữ lắm, hả anh ? Ta chợt nghe một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Trời ơi, Tư Én, có phải là em không, là em bơi xuồng đưa tôi qua Đầm đêm đó, tôi hỏi chừng nào em có chồng, em nói hòa bình. Lúc qua bờ em còn nhắn theo, "Em chờ anh Hai dìa !". Ta chạy theo chiếc con mỏng manh trên dòng kinh nhỏ, ta la lên ơi ới, trời ơi nhớ rồi, tôi nhớ rồi, cô Én ơi. La tới đó thì nghe tiếng cậu thư ký phân trần, "Chú Hai đã bay từ Hà Nội về Sài Gòn, rồi từ Sài Gòn về đây gần hết đêm, chắc là mệt lắm". Ủa, sao kỳ vậy, Tư Én đâu mà thằng nầy nó chọt vô vậy cà, ta loay quay tìm đường ra khỏi cơn mơ. Cậu thơ ký gọi khẽ, "Tới lượt chú phát biểu rồi, chú ơi !". Chú Hai choàng tỉnh ngay, sửa lại kính, e hèm. "Xin lổi các đồng chí, tôi hơi mệt, nhưng không sao, ta vào vấn đề…" Mục lục Mơ Hết Mơ Hết Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 18 tháng 5 năm 2004
Nguyễn Ngọc Tư Mơ Hết Ta ngoái lại, cái cột ăngten bưu điện trong thành phố xa dần, ta hơi ngẩn ngơ một chút, vậy là mình đã bứt ra khỏi những cuộc hội họp triền miên, những trận tennis hay vào mỗi sáng chiều, những đồng sự bạn bè quen thuộc đến từng nốt ruồi, chấm tàn nhang, vết sẹo trên khuôn mặt. Ta chui đầu vô chiếc xe đò ọp ẹp, chật cứng, nóng bức, nồng nặc hơi người. Ta nhớ chiếc xe hơi sang trọng và anh tài xế lanh lợi ở nhà, ta nhớ quá, nhưng nghĩ, mình phải bắc chước vua Càn Long, đi vi hành chịu khổ một chút mà hay ho lắm. Chiếc xe bò lắc lư trên con đường đầy ổ voi ổ ngỗng, anh thanh niên ngồi cạnh cửa ôm xâu lưỡi dá trong lòng, chắc lưỡi than, đi điệu này dìa chắc nín "ị" năm bảy bữa. Cả xe cười ha ha ha. Mỗi lần xe xụt xịt chúc đầu xuống dốc cống, bà má ngồi kế bên anh lại nói lịu, "Ý chụt má mầy ra… ý chết cha bà già…". Ta nghe cái mùi trầu hăng hăng thoảng ra từ cái miệng duyên dáng của bà. Trời ơi, tim ta nhói một cái, mùi trầu quen thuộc của mẹ, của ngoại ngày xưa. Rồi bà má day qua ta, hỏi : - Bây đi công tác hay là về thăm nhà ? Bây xuống chỗ nào ? Ta lặng đi một chốc, mình xuống chỗ nào cà, bác tài, bác tài ơi, cho tôi xuống chỗ có bầy trâu kia đi. Ta bị bỏ lại giữa con đường còn mướt sương mai, bên một bờ cỏ rộng có bầy trâu đang thủng thẳng nhơi nhơi. Hai thằng nhỏ chăn trâu ốm nhom, đầu chờ vờ như cá lóc gặp nước mặn, khuôn mặt teo héo như đít trái dừa khô ngó ta lom lom, như sợ ta ôm con trâu chạy mất. Không đâu con, bác chỉ đứng đây thôi, để ngửi lại cái mùi khai ngai ngái của trâu, để ngó mặt trời lựng bựng lên từ phía chân trời. Ta khẽ lặng người đi, có cái gì đó bén lắm khẽ cứa vào khúc ruột, ta đã tìm cảnh có trâu có cỏ như vầy lâu lắm, vì đôi khi nhớ tiếc một thời thơ ấu trong trẻo, ngọt lịm như mía lùi. Bây giờ tìm được cỏ với trâu, lòng có bình yên nữa đâu mà thưởng sáo với diều, chán thiệt. Ngồi không cũng buồn, ta kiếm chuyện nói chơi, Trời ơi, có phải lúa kia không, mấy đứa coi, lúa xanh cả vạt đồng kìa. Hai thằng mọi cười chảy nước miếng, năn đó cha nội, lúa đâu mà lúa, đất này phèn trắng xác, nước sâu hòm, tui sống còn không nổi, nói chi lúa. Ủa, vậy sao, vậy sao, hồi đi công cán bằng xe hơi qua đây, cái vạt xanh nầy, ta đã tưởng là lúa. Ta nghe lòng thẹn thò một chốc, rồi, hỏi, mấy người đang lom khom đằng đó chắc là đang dận cù bắt chuột nhậu hả. Hai thằng nhỏ lại cười, họ đi đặt trúm bắt lươn bán đó, cha nội, đói muốn lòi con mắt còn lo nhậu nhẹt gì. Ta nín thinh luôn. Ta vẫy một chiếc xe khác, đi thêm một đỗi đường. Ông già ngồi bên sắp ngủ gật, nghe ta hỏi làm ăn lúc nầy khá không, ổng tỉnh dậy, khá gì, đắp đỗi qua ngày thôi. Cái gì cũng lên giá, nè, khoanh thuốc gò nầy bữa nay lên thêm ngàn hai, vậy là mất toi một ký cải xanh. Tưới trần ai mới được ký cải, đi chợ dìa bữa nào cũng buồn đã đời, ngó thấy người ta uống chai bia chín mười ngàn, uống cái ọt, rôi đi đái hết trơn. Xong uống chai khác. Mình kiếm được chín mười ngàn trần ai khoai củ, "đỏ con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái". Cái nầy tui coi truyền hình rồi nói theo chơi, đâu có hiểu gì đâu. Mà, tui thấy chú em hơi quen quen, chú ở Giáp Nước hay Thị Tường ? Tim ta nhói lên một cái, mấy tiếng đó nghe thương, như đất là quê hương, là nhà của mình, người dân ở đó hiền hậu bao dung y hệt người cha, người mẹ, cô em gái nhỏ của mình. Nơi đó, có khi tám, hay mười tám năm rồi ta chưa về lại. Vậy thì bác tài ơi, cho tôi xuống chỗ đầu kinh kia đi. Ta run rẩy bò lên những cây cầu khỉ, ta lồm cồm men theo con đường đất lở lói, đứt khúc bởi những cống mương,. Ta ra đi từ giải phóng, gần ba mươi năm rồi nhưng xứ sở vẫn còn nghèo. Ngoài vườn, cây trái xác xơ, phơi mình chang chang trong nắng là những đầm tôm, mà không, nước thì nhiều chứ có tôm gì đâu. Gạo còn ít, lon sữa bò cạo lên đít khạp nghe cồn cào dạ khách. Nhưng tấm lòng cởi mở, nhiệt thành, hào sảng của dân xứ Đầm thì còn. Mèn ơi, thằng Hai, thằng Hai nè bà nó ơi, cái thằng, lâu lắm… Coi anh Hai mập mạp tốt tướng lắm, má à. Bà má mắt mờ rờ rờ bụng ta, cười khùng khục, í, bụng bây inh có chửa năm bảy tháng, nhớ hồi đó, mỗi khi đi công tác về, bây chỉ cái bụng xẹp lép, kêu nghe ọt ọt, than, má ơi, đói quá, thấy mà thương. Ta cười sượng trân, con nhớ mà má Ba. Má cười, Tổ cha bây, nhớ lộn má Ba bên xóm Huế hả, tao là má Bảy, hỏng nhớ he ? Và còn nhiều bà má, ông ba khác, người đã mất, người còn thì lẫn lộn nhớ quên. Nhưng những người phụ nữ xứ sở này bảo rằng chưa bao giờ quên ta. Những Duyên, Diệu, Xuyến, Nương, hay Bé Ba, Bé Bảy… tóc bới gọn trong bao lưới, thầm lặng bạc theo tháng ngày, những người phụ nữ ưa mặc áo bà ba, có cái đã bạc màu, có cái được vá khéo năm ba chỗ. Họ biểu thằng cháu nội lục trong tủ thờ, lôi ra cuốn sổ đầy cứt gián, anh Hai coi, tập chép bài ca anh chép cho tụi em còn nguyên đây nè. Họ lật ngay trân cái trang chi chít nét chữ của ta. Họ giữ cái khăn tắm trước hôm đi chiến dịch ta nhờ giặt, cái hầm cạnh bụi tre gai… Mà ta thì không nhớ gì hết, trong những Tâm, Hường, Pha, Chi, Hiền hay Bé Năm, Bé Chín… ai đã run rẩy đưa bàn tay cho ta nắm hôm đoàn văn công giải phóng về diễn ở Vịnh Dừa, ai đã bơi xuồng đưa ta vượt Đầm trong một đêm giông gió lớn. Ai đã thầm lặng đắp mền cho ta vượt qua cơn sốt rét ? Ai người thương nhớ trong số những người chiều nay rót rượu cho ta ? - Nhớ không anh Hai, hồi anh ở nhà em, anh em tụi mình thương nhau còn hơn ruột thịt. Gặp đây, rồi nhớ anh Hai ở Tỉnh Uỷ, anh Bảy ở Uỷ ban, anh Tư ở Tỉnh đội, anh Mười ở công an… Mấy anh ở Cà Mau hết chớ anh, anh cũng gặp mấy ảnh thường chớ ? Nghe hai tiếng Cà Mau sao thấy thương quá chừng, nghe gần xịt một bên lòng như xuống xuồng chống vài ba sào sẽ tới. Là vì ở đó tụi em có rất nhiều người quen, cái tánh người ta kỳ cục, đất nào có người quen ở, dầu chưa tới cũng nghe mến mến làm sao đâu á. Tụi em nhắc với nhau hoài, nhớ mấy anh, nói bữa nào tụi em kéo lên Cà Mau chơi hai ba bữa mới dìa. Chợt những người phụ nữ trầm ngâm (Ui chao, đó là lúc ta thấy lưng họ đã còng, đôi vai oằn vì gánh đời đã mỏi) - Nói vậy chớ… nghèo quá hà… tụi em nhớ nhưng ngặt tới mấy anh cũng khó. Ta thương muốn ôm cô vào lòng, muốn nói lên vạn lời xin lỗi, nhưng làm vậy coi … cũng kỳ, người lớn rồi, làm lãnh đạo rồi… đành uống với nhau ly này, ly này nữa, uống thay lời tạ lỗi, uống say cho đỡ mắc cỡ. Uống cho tới khi xuống xuồng về, bà má Bảy sợ ta say quá rớt xuống mấy bờ mương, biểu cô con gái đưa ta đi một đỗi đường. Dường như cả xóm ra tiễn ta hay sao ấy, đông quá chừng đông. Người phụ nữ bơi đằng lái, cứ nhìn ta bằng ánh nhìn rất lạ, như day diết, hờn giận, như tủi buồn. Nước bắt đầu ròng, cô vo quần nhảy xuống, lội ọp ẹp, đẩy xuồng rướn lên bãi. Ta nghe đau một cái như ai ngắt chỗ bắp đùi non. Chèn ơi, cảnh này, người nầy, sao mà thấy quen quá chừng, để coi, để coi, nhưng cô đã xô xuồng ra, cô hỏi vói lại: - Làm lãnh đạo, chắc là mắc công chuyện dữ lắm, hả anh ? Ta chợt nghe một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Trời ơi, Tư Én, có phải là em không, là em bơi xuồng đưa tôi qua Đầm đêm đó, tôi hỏi chừng nào em có chồng, em nói hòa bình. Lúc qua bờ em còn nhắn theo, "Em chờ anh Hai dìa !". Ta chạy theo chiếc con mỏng manh trên dòng kinh nhỏ, ta la lên ơi ới, trời ơi nhớ rồi, tôi nhớ rồi, cô Én ơi. La tới đó thì nghe tiếng cậu thư ký phân trần, "Chú Hai đã bay từ Hà Nội về Sài Gòn, rồi từ Sài Gòn về đây gần hết đêm, chắc là mệt lắm". Ủa, sao kỳ vậy, Tư Én đâu mà thằng nầy nó chọt vô vậy cà, ta loay quay tìm đường ra khỏi cơn mơ. Cậu thơ ký gọi khẽ, "Tới lượt chú phát biểu rồi, chú ơi !". Chú Hai choàng tỉnh ngay, sửa lại kính, e hèm. "Xin lổi các đồng chí, tôi hơi mệt, nhưng không sao, ta vào vấn đề…" Mục lục Mơ Hết Mơ Hết Nguyễn Ngọc TưChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 18 tháng 5 năm 2004
Guy de Maupassant Mơ-nuy-ê Dịch giả: Lê Hồng Sâm Giăng Briden, một ông già độc thân mà người ta vẫn cho là kẻ hoài nghi, nói: Những nỗi bất hạnh lớn ít khi khiến tôi buồn. Tôi đã thấy tận mắt chiến tranh, tôi đã bước qua thây người, không thương cảm. Những sự tàn nhẫn thô bạo của tạo hóa hoặc của con người có thể làm chúng ta thốt kêu lên khủng khiếp hoặc công phẫn nhưng không hề khiến tim ta se lại, không hề gây cái rùng mình lướt qua lưng khi ta nhìn thấy vài điều não lòng nho nhỏ. Nỗi đau mãnh liệt nhất con người có thể cảm thấy, dĩ nhiên là khi người mẹ mất con, và khi người đàn ông mất mẹ. Điều ấy mãnh liệt, kinh khủng, điều ấy đảo lộn và cào xé, như người ta nguôi khây những tai họa đó như là lành những vết thương lớn đẫm máu. Vậy mà, vài cuộc gặp gỡ, vài điều thoáng thấy, phỏng đoán, vài nỗi thầm kín, vài sự lắt léo của số phận, lay động trong ta cả một thế giới xót xa những suy nghĩ, hé mở đột ngột trước ta cánh cửa bí ẩn những đau khổ tinh thần, phức tạp, không phương cứu chữa, càng sâu xa hơn bởi dường như êm nhẹ, càng nhức nhối hơn bởi dường như mơ hồ, càng dai dẳng hơn bởi dường như không thực, những điều ấy để lại trong tâm hồn ta cái gì như một giải u buồn, một vị chua chát, một cảm giác thất vọng và rất lâu ta mới xua tan được. Tôi thường thấy luôn luôn trong mắt đôi ba điều mà người khác chắc hẳn không để ý, những điều ấy đã xuyên vào trong tôi như những vết kim châm dài, mảnh, không sao chữa khỏi. Có lẽ các bạn không hiểu niềm xúc động mà những ấn tượng thoáng qua đó để lại trong tôi. Tôi chỉ kể với các bạn một cách ấn tượng mà thôi, nó đã xưa cũ lắm, nhưng lại sinh động như vừa mới hôm qua đây. Có thể tôi mủi lòng chỉ là do tưởng tượng. Giờ đây tôi năm mươi tuổi. Hồi ấy tôi còn trẻ và đang học luật. Hơi buồn, hơi mơ mộng, thấm nhuần một triết lý u hoài, tôi ít ưa những tiệm cà phê ồn ào, những anh bạn ầm ĩ, những ả ngu ngốc. Tôi hay dậy sớm, và một trong những lạc thú thân thiết nhất của tôi là đi dạo một mình, vào khoảng tám giờ sáng, ở khu vườn ươm của công viên Luxemburg. Các bạn thì các bạn chẳng biết khu vườn ươm ấy đâu. Nó như thể một mảnh vườn từ thế kỷ trước để quên, mảnh vườn xinh như nụ cười hiền của bà già tuổi tác. Những hàng tào um tùm ngăn những lối đi hẹp và đều đặn, những lối đi êm ả giữa hai bức tường hoa lá xén cắt có phương pháp. Lưỡi kéo lớn của người coi vườn luôn sửa sang ngay ngắn những tấm vách bằng nhành cây ấy, và đây đó, từng chỗ, từng chỗ, ta bắt gặp những bồn hoa, những khoảnh đất trồng các cây nhỏ xếp thành hàng như học sinh đi dạo, những đám hồng lộng lẫy hoặc những đội ngũ cây ăn quả. Cả một góc khu vườn xinh đẹp tuyệt vời ấy là nơi ở của loài ong. Những nếp nhà rơm của chúng, xếp cách quãng khéo léo trên các tấm ván, mở ra trước ánh mặt trời những khuôn cửa lớn bằng chiếc đê khâu, và suốt dọc đường, ta gặp những con ong vàng óng vi vu, những chủ nhân thực sự của cái chốn thanh bình này, những khách dạo chơi thực sự tại những hành lang yên tĩnh này. Hầu như sáng nào tôi cũng đến đó. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài và đọc sách. Đôi khi tôi bỏ sách rơi trên đầu gối để mơ màng, để nghe Pari đang sống quanh tôi, và để hưởng cái yên nghỉ mênh mông của những lùm cây cảnh theo kiểu xưa cũ này. Nhưng tôi bỗng nhận ra rằng tôi không phải là người duy nhất lui tới nơi đây ngay từ lúc mở hàng rào chắn vườn, và đôi khi tôi chạm trán, ở góc một bồn cây, với một ông già kỳ quặc người bé nhỏ. Ông ta đi giày có nút bạc, mặc quần có mép lật, áo rơ-đanh-gốt màu thuốc sợi Tây Ban Nha, gài đăng ten thay ca-vát và đội một chiếc mũ lạ lùng không tưởng tượng nổi, màu xánh, vành rộng, tuyết dạ dài, gợi nhớ thời hồng thủy. Ông ta gầy, gầy lắm, xương xẩu, tươi cười và nhăn nhúm. Đôi mắt sắc của ông nhấp nháy, động đậy vì tai mắt luôn chớp dồn, và lúc nào ông cũng cầm trong tay một cây gậy chống tuyệt đẹp có nắm tay cầm bằng vàng chắc là một kỷ vật huy hoàng nào đó. Ông lão ấy thoạt tiên làm tôi bỡ ngỡ, rồi khiến tôi cực kỳ quan tâm. Và tôi rình ông ta qua các bức tường cây lá, tôi theo dõi ông từ xa, tôi dừng bước ở chỗ ngoặt các bụi cây để ông khỏi trông thấy. Và thế là một buổi sáng, tưởng rằng chỉ có một mình, ông ta bèn làm những động tác lạ lùng: thoạt tiên vài bước nhảy khẽ, rồi cúi chào một cái, và đạp cẳng chân khẳng khiu nhảy một điệu Entrechat hãy còn lanh lẹn, rồi ông bắt đầu lịch thiệp xoay người, nhún nhảy, uốn éo một cách kỳ khôi, mỉm cười như trước công chúng khán giả, yểu điệu làm duyên, khuỳnh tay, vặn vẹo cái thân hình con rối tội nghiệp, gửi vào khoảng không những cái chào khẽ, cảm động và lố lăng. Ông ta khiêu vũ. Tôi ngây người vì kinh ngạc, tự hỏi trong hai người thì ai điên, ông ta hay tôi. Nhưng ông ta đột nhiên dừng lại, tiến lên như các diễn viên tiến trên sân khấu, rồi nghiêng mình lùi bước, mỉm cười duyên dáng và tay run run gửi những cái hôn như của đào hát cho hai hàng cây xén thẳng. Và ông ta lại trịnh trọng đi dạo tiếp. Từ hôm đó, tôi không rời mắt khỏi ông ta, và mỗi sáng ông lại tái diễn cái trò kỳ lạ không tưởng tượng nổi ấy. Tôi thèm nói chuyện với ông ta đến phát điên len. Tôi đánh bạo, và sau khi cúi chào, tôi nói với ông ta: -Thưa ông, trời hôm nay đẹp quá. Ông ta nghiêng mình: -Vâng, thưa ông, thật quả là tiết trời thuở xưa. Tám ngày sau, chúng tôi thân nhau, và tôi biết chuyện ông ta. Ông là thầy dạy khiêu vũ ở rạp Opera, thời vua Louis mười lăm. Cây gậy đẹp của ông là tặng vật của bá tước De Clemont. Và hễ nói chuyện khiêu vũ với ông là ông bèn thao thao bât tuyệt. Thế rồi một hôm ông tâm sự với tôi: -Tôi lấy đào Ca-xtơ-ri đấy ông ạ. Nếu ông muốn, tôi sẽ giới thiệu bà ấy với ông, nhưng chốc nữa bà ấy mới đến đây. Ông thấy đó, khu vườn này là niềm vui và cuộc sống của chúng tôi. Đấy là tất cả những gì của ngày xưa còn lại với chúng tôi. Dường như nếu không có nó, chúng tôi không thể tồn tại được nữa. Nó cũ kỹ và thanh nhã, có phải không ông? Tôi tưởng như được hít thở ở đây một không khí không hề thay đổi từ thuở tôi còn trai trẻ. Chiều nào nhà tôi và tôi cũng ở đây. Những tôi thì tôi đến từ sáng, vì tôi hay dậy sớm. Ăn trưa xong, tôi quay lại vườn Luxemburg, và chẳng mấy chốc, tôi đã thấy ông bạn của tôi đang trịnh trọng kiểu cách khoác tay một bà lão bé nhỏ, mặc áo đen, và tôi được giới thiệu với bà cụ. Đó là đào Ca-xtơ-ri, vũ nữ trứ danh được các ông hoàng yêu dấu, được nhà vua yêu dấu, được cả cái thế kỷ hào hoa ăn chơi yêu dấu, cái thế kỷ dường như đã để lại trên đời một hương vị yêu đương. Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài. Đó là vào tháng năm. Hương hoa thoang thoảng bay lượn trong những lối đi sạch sẽ tinh tươm, mặt trời ấm áp lướt qua kẽ lá, rắc xuống chúng tôi những giọt nắng lớn. Tà áo dài đen của đào Ca-xtơ-ri như đầm đia ánh sáng. Khu vườn vắng vẻ không người. Xa xa nghe tiếng xe ngựa lăn bánh. Tôi nói với nhà khiêu vũ già: -Xin ông giảng cho tôi thế nào là điệu Mơ-nuy-ê? Ông giật mình. -Điệu Mơ-nuy-ê, thưa ông, là bà hoàng của các điệu vũ và là điệu vũ của các bà hoàng, ông hiểu chứ? Từ khi không còn vua, không còn điệu Mơ-nuy-ê nữa. Và ông bắt đầu, một cách văn hoa, một bài ca tụng tràng giang mà tôi chẳng hiểu gì hết. Tôi muốn được miêu tả những bước nhảy, mọi động tác, các dáng điệu. Ông ta lẫn lộn, bực dọc vì sự bất lực của mình, kích động và phiền muộn. Và đột nhiên ông quay sang bà vợ cổ kính của ông nãy giờ vẫn lặng lẽ và trang nghiêm. -Ê-li-dơ này, mình có đồng ý không, này, mình chịu khó nhé, mình có đồng ý chúng ta chỉ cho ông đây biết nó như thế nào không? Bà đưa mắt e ngại nhìn khắp chung quanh, rồi đứng dậy không nói một lời và đứng trước mặt ông. Thế là tôi được thấy một điều không sao quên nổi. Họ đi đi lại lại với những điệu bộ trẻ thơ, mỉm cười với nhau, lắc lư người, nghiêng mình, nhảy nhót như hai con búp bê cũ kỹ nhảy múa được nhờ một bộ máy cổ đã gãy hỏng đôi chút, xưa kia do một người thợ cực kì khéo léo chế tạo nên, theo kiểu cách thời ấy. Và tôi nhìn họ, lòng xôn xao vì những cảm giác lạ lùng, tâm hồn bồi hồi vì một nỗi u hoài khó tả. Tôi tưởng như trông thấy một hồn ma thảm hại và hài hước, bóng dáng lỗi thời của một thế kỷ. Tôi buồn cươi và muốn khóc. Bỗng họ dừng lại, họ đã nhảy xong các hình của điệu vũ. Hai năm trôi qua, khi tôi trở lại Pari, người ta đã phá mất mảnh vườn ươm. Họ ra sao rồi khi không còn khu vườn thân thương ngày xưa, với những khoảnh vườn ngoắt ngoéo, với hương vị quá khứ và những lùm cây cảnh quanh co duyên dáng? Hay là họ đã chết? Hay là họ lang thang ở những đường phố tân thời như những kẻ lưu đày vô vọng? Hay là họ đang khiêu vũ, những bóng ma hài hước tức cười, đang nhảy một điệu Mơ-nuy-ê kỳ ảo giữa những cây trắc bá trong nghĩa địa, dọc các lối nhỏ hai bên là những nấm mồ, dưới ánh trăng? Kỷ niệm về họ ám ảnh tôi, quấy nhiễu tôi, giày vò tôi, canh cánh trong tôi như một vết thương. Vì sao? Tôi chẳng biết. Các bạn cho như vậy là lố bịch, hẳn thế? Mục lục Mơ-nuy-ê Mơ-nuy-ê Guy de MaupassantChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: banhsukem Nguồn: banhsukemĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009
Guy de Maupassant Mơ-nuy-ê Dịch giả: Lê Hồng Sâm Giăng Briden, một ông già độc thân mà người ta vẫn cho là kẻ hoài nghi, nói: Những nỗi bất hạnh lớn ít khi khiến tôi buồn. Tôi đã thấy tận mắt chiến tranh, tôi đã bước qua thây người, không thương cảm. Những sự tàn nhẫn thô bạo của tạo hóa hoặc của con người có thể làm chúng ta thốt kêu lên khủng khiếp hoặc công phẫn nhưng không hề khiến tim ta se lại, không hề gây cái rùng mình lướt qua lưng khi ta nhìn thấy vài điều não lòng nho nhỏ. Nỗi đau mãnh liệt nhất con người có thể cảm thấy, dĩ nhiên là khi người mẹ mất con, và khi người đàn ông mất mẹ. Điều ấy mãnh liệt, kinh khủng, điều ấy đảo lộn và cào xé, như người ta nguôi khây những tai họa đó như là lành những vết thương lớn đẫm máu. Vậy mà, vài cuộc gặp gỡ, vài điều thoáng thấy, phỏng đoán, vài nỗi thầm kín, vài sự lắt léo của số phận, lay động trong ta cả một thế giới xót xa những suy nghĩ, hé mở đột ngột trước ta cánh cửa bí ẩn những đau khổ tinh thần, phức tạp, không phương cứu chữa, càng sâu xa hơn bởi dường như êm nhẹ, càng nhức nhối hơn bởi dường như mơ hồ, càng dai dẳng hơn bởi dường như không thực, những điều ấy để lại trong tâm hồn ta cái gì như một giải u buồn, một vị chua chát, một cảm giác thất vọng và rất lâu ta mới xua tan được. Tôi thường thấy luôn luôn trong mắt đôi ba điều mà người khác chắc hẳn không để ý, những điều ấy đã xuyên vào trong tôi như những vết kim châm dài, mảnh, không sao chữa khỏi. Có lẽ các bạn không hiểu niềm xúc động mà những ấn tượng thoáng qua đó để lại trong tôi. Tôi chỉ kể với các bạn một cách ấn tượng mà thôi, nó đã xưa cũ lắm, nhưng lại sinh động như vừa mới hôm qua đây. Có thể tôi mủi lòng chỉ là do tưởng tượng. Giờ đây tôi năm mươi tuổi. Hồi ấy tôi còn trẻ và đang học luật. Hơi buồn, hơi mơ mộng, thấm nhuần một triết lý u hoài, tôi ít ưa những tiệm cà phê ồn ào, những anh bạn ầm ĩ, những ả ngu ngốc. Tôi hay dậy sớm, và một trong những lạc thú thân thiết nhất của tôi là đi dạo một mình, vào khoảng tám giờ sáng, ở khu vườn ươm của công viên Luxemburg. Các bạn thì các bạn chẳng biết khu vườn ươm ấy đâu. Nó như thể một mảnh vườn từ thế kỷ trước để quên, mảnh vườn xinh như nụ cười hiền của bà già tuổi tác. Những hàng tào um tùm ngăn những lối đi hẹp và đều đặn, những lối đi êm ả giữa hai bức tường hoa lá xén cắt có phương pháp. Lưỡi kéo lớn của người coi vườn luôn sửa sang ngay ngắn những tấm vách bằng nhành cây ấy, và đây đó, từng chỗ, từng chỗ, ta bắt gặp những bồn hoa, những khoảnh đất trồng các cây nhỏ xếp thành hàng như học sinh đi dạo, những đám hồng lộng lẫy hoặc những đội ngũ cây ăn quả. Cả một góc khu vườn xinh đẹp tuyệt vời ấy là nơi ở của loài ong. Những nếp nhà rơm của chúng, xếp cách quãng khéo léo trên các tấm ván, mở ra trước ánh mặt trời những khuôn cửa lớn bằng chiếc đê khâu, và suốt dọc đường, ta gặp những con ong vàng óng vi vu, những chủ nhân thực sự của cái chốn thanh bình này, những khách dạo chơi thực sự tại những hành lang yên tĩnh này. Hầu như sáng nào tôi cũng đến đó. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài và đọc sách. Đôi khi tôi bỏ sách rơi trên đầu gối để mơ màng, để nghe Pari đang sống quanh tôi, và để hưởng cái yên nghỉ mênh mông của những lùm cây cảnh theo kiểu xưa cũ này. Nhưng tôi bỗng nhận ra rằng tôi không phải là người duy nhất lui tới nơi đây ngay từ lúc mở hàng rào chắn vườn, và đôi khi tôi chạm trán, ở góc một bồn cây, với một ông già kỳ quặc người bé nhỏ. Ông ta đi giày có nút bạc, mặc quần có mép lật, áo rơ-đanh-gốt màu thuốc sợi Tây Ban Nha, gài đăng ten thay ca-vát và đội một chiếc mũ lạ lùng không tưởng tượng nổi, màu xánh, vành rộng, tuyết dạ dài, gợi nhớ thời hồng thủy. Ông ta gầy, gầy lắm, xương xẩu, tươi cười và nhăn nhúm. Đôi mắt sắc của ông nhấp nháy, động đậy vì tai mắt luôn chớp dồn, và lúc nào ông cũng cầm trong tay một cây gậy chống tuyệt đẹp có nắm tay cầm bằng vàng chắc là một kỷ vật huy hoàng nào đó. Ông lão ấy thoạt tiên làm tôi bỡ ngỡ, rồi khiến tôi cực kỳ quan tâm. Và tôi rình ông ta qua các bức tường cây lá, tôi theo dõi ông từ xa, tôi dừng bước ở chỗ ngoặt các bụi cây để ông khỏi trông thấy. Và thế là một buổi sáng, tưởng rằng chỉ có một mình, ông ta bèn làm những động tác lạ lùng: thoạt tiên vài bước nhảy khẽ, rồi cúi chào một cái, và đạp cẳng chân khẳng khiu nhảy một điệu Entrechat hãy còn lanh lẹn, rồi ông bắt đầu lịch thiệp xoay người, nhún nhảy, uốn éo một cách kỳ khôi, mỉm cười như trước công chúng khán giả, yểu điệu làm duyên, khuỳnh tay, vặn vẹo cái thân hình con rối tội nghiệp, gửi vào khoảng không những cái chào khẽ, cảm động và lố lăng. Ông ta khiêu vũ. Tôi ngây người vì kinh ngạc, tự hỏi trong hai người thì ai điên, ông ta hay tôi. Nhưng ông ta đột nhiên dừng lại, tiến lên như các diễn viên tiến trên sân khấu, rồi nghiêng mình lùi bước, mỉm cười duyên dáng và tay run run gửi những cái hôn như của đào hát cho hai hàng cây xén thẳng. Và ông ta lại trịnh trọng đi dạo tiếp. Từ hôm đó, tôi không rời mắt khỏi ông ta, và mỗi sáng ông lại tái diễn cái trò kỳ lạ không tưởng tượng nổi ấy. Tôi thèm nói chuyện với ông ta đến phát điên len. Tôi đánh bạo, và sau khi cúi chào, tôi nói với ông ta: -Thưa ông, trời hôm nay đẹp quá. Ông ta nghiêng mình: -Vâng, thưa ông, thật quả là tiết trời thuở xưa. Tám ngày sau, chúng tôi thân nhau, và tôi biết chuyện ông ta. Ông là thầy dạy khiêu vũ ở rạp Opera, thời vua Louis mười lăm. Cây gậy đẹp của ông là tặng vật của bá tước De Clemont. Và hễ nói chuyện khiêu vũ với ông là ông bèn thao thao bât tuyệt. Thế rồi một hôm ông tâm sự với tôi: -Tôi lấy đào Ca-xtơ-ri đấy ông ạ. Nếu ông muốn, tôi sẽ giới thiệu bà ấy với ông, nhưng chốc nữa bà ấy mới đến đây. Ông thấy đó, khu vườn này là niềm vui và cuộc sống của chúng tôi. Đấy là tất cả những gì của ngày xưa còn lại với chúng tôi. Dường như nếu không có nó, chúng tôi không thể tồn tại được nữa. Nó cũ kỹ và thanh nhã, có phải không ông? Tôi tưởng như được hít thở ở đây một không khí không hề thay đổi từ thuở tôi còn trai trẻ. Chiều nào nhà tôi và tôi cũng ở đây. Những tôi thì tôi đến từ sáng, vì tôi hay dậy sớm. Ăn trưa xong, tôi quay lại vườn Luxemburg, và chẳng mấy chốc, tôi đã thấy ông bạn của tôi đang trịnh trọng kiểu cách khoác tay một bà lão bé nhỏ, mặc áo đen, và tôi được giới thiệu với bà cụ. Đó là đào Ca-xtơ-ri, vũ nữ trứ danh được các ông hoàng yêu dấu, được nhà vua yêu dấu, được cả cái thế kỷ hào hoa ăn chơi yêu dấu, cái thế kỷ dường như đã để lại trên đời một hương vị yêu đương. Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài. Đó là vào tháng năm. Hương hoa thoang thoảng bay lượn trong những lối đi sạch sẽ tinh tươm, mặt trời ấm áp lướt qua kẽ lá, rắc xuống chúng tôi những giọt nắng lớn. Tà áo dài đen của đào Ca-xtơ-ri như đầm đia ánh sáng. Khu vườn vắng vẻ không người. Xa xa nghe tiếng xe ngựa lăn bánh. Tôi nói với nhà khiêu vũ già: -Xin ông giảng cho tôi thế nào là điệu Mơ-nuy-ê? Ông giật mình. -Điệu Mơ-nuy-ê, thưa ông, là bà hoàng của các điệu vũ và là điệu vũ của các bà hoàng, ông hiểu chứ? Từ khi không còn vua, không còn điệu Mơ-nuy-ê nữa. Và ông bắt đầu, một cách văn hoa, một bài ca tụng tràng giang mà tôi chẳng hiểu gì hết. Tôi muốn được miêu tả những bước nhảy, mọi động tác, các dáng điệu. Ông ta lẫn lộn, bực dọc vì sự bất lực của mình, kích động và phiền muộn. Và đột nhiên ông quay sang bà vợ cổ kính của ông nãy giờ vẫn lặng lẽ và trang nghiêm. -Ê-li-dơ này, mình có đồng ý không, này, mình chịu khó nhé, mình có đồng ý chúng ta chỉ cho ông đây biết nó như thế nào không? Bà đưa mắt e ngại nhìn khắp chung quanh, rồi đứng dậy không nói một lời và đứng trước mặt ông. Thế là tôi được thấy một điều không sao quên nổi. Họ đi đi lại lại với những điệu bộ trẻ thơ, mỉm cười với nhau, lắc lư người, nghiêng mình, nhảy nhót như hai con búp bê cũ kỹ nhảy múa được nhờ một bộ máy cổ đã gãy hỏng đôi chút, xưa kia do một người thợ cực kì khéo léo chế tạo nên, theo kiểu cách thời ấy. Và tôi nhìn họ, lòng xôn xao vì những cảm giác lạ lùng, tâm hồn bồi hồi vì một nỗi u hoài khó tả. Tôi tưởng như trông thấy một hồn ma thảm hại và hài hước, bóng dáng lỗi thời của một thế kỷ. Tôi buồn cươi và muốn khóc. Bỗng họ dừng lại, họ đã nhảy xong các hình của điệu vũ. Hai năm trôi qua, khi tôi trở lại Pari, người ta đã phá mất mảnh vườn ươm. Họ ra sao rồi khi không còn khu vườn thân thương ngày xưa, với những khoảnh vườn ngoắt ngoéo, với hương vị quá khứ và những lùm cây cảnh quanh co duyên dáng? Hay là họ đã chết? Hay là họ lang thang ở những đường phố tân thời như những kẻ lưu đày vô vọng? Hay là họ đang khiêu vũ, những bóng ma hài hước tức cười, đang nhảy một điệu Mơ-nuy-ê kỳ ảo giữa những cây trắc bá trong nghĩa địa, dọc các lối nhỏ hai bên là những nấm mồ, dưới ánh trăng? Kỷ niệm về họ ám ảnh tôi, quấy nhiễu tôi, giày vò tôi, canh cánh trong tôi như một vết thương. Vì sao? Tôi chẳng biết. Các bạn cho như vậy là lố bịch, hẳn thế? Mục lục Mơ-nuy-ê Mơ-nuy-ê Guy de MaupassantChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: banhsukem Nguồn: banhsukemĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009
Miêng Mưa Tôi nắm bàn tay lạnh ngắt em dâu. Lần đầu tiên đụng chạm, lần đầu tiên làm cử chỉ thân thiện cũng không cho tôi cảm giác bàng hoàng trước nỗi kinh hãi rằng em dâu sẽ chết. Hậu sản. Rồi tất cả sẽ đè lên vai tôi như xưa, hơn xưa vì có thêm thằng cháu. Nó nhìn lờ đờ: - Nếu em..., nhờ chị nuôi cháu giùm em, cực chị, vừa lo cho mẹ, cho cháu... Tôi muốn khóc, không biết thương em dâu, thương cháu hay chính mình: - Nói bậy. Qua cơn mệt rồi khá thôi mà. Âm thanh phát ra cũng lừa dối chính mình. Không phải nói bậy mà là cảm nhận trong người, không phải cơn mệt, mà là cơn hấp hối. Tay tôi siết hơn chút nữa, cố truyền sinh lực. Em dâu dịu dàng hay không hơi sức, giọng hẫng như bông: - Bố mẹ em đều là nhà giáo. Em thương anh bạn, bố mẹ em cấm vì ảnh nghèo, con một, lại có mẹ già. Khi ảnh đi lính, chết nay sống mai, em quyết định có bầu, sinh con cho ảnh. Bố mẹ em đánh, đuổi đi, cho là điếm nhục... À thì ra là gái nạ dòng. Thảo nào nó về nhà chúng tôi với lai lịch hoàn toàn mù mờ bất định trong khi tôi dù giấy rách vẫn giữ lấy lề. Một hôm thằng em hớn hở tuyên bố sẽ lấy vợ mà nhất định không chịu cưới hỏi rình rang, chỉ là lễ bàn thờ và bữa tiệc nhỏ. Mẹ lúc vui lúc buồn nhưng chấp nhận vì ham có cháu. Cằn nhằn mãi thằng em chỉ làm thinh, riết tôi dỗi không thèm đếm xỉa, biết chắc vợ nó chui từ đất lên không xứng đáng nên vừa khinh bỉ vừa thấy tiện lợi, đỡ tốn kém cho cái ngữ không gốc gác ấy. Giờ lại thêm nạ dòng, cưỡng lời cha mẹ, theo trai, chửa hoang... Tôi muốn rút tay ra, em dâu nắm chặt: - Em đến sống với mẹ ảnh. Tội nghiệp lủi thủi một mình, có em cụ vui vẻ lắm, cho đến khi em sinh cháu bé. Cũng con trai chị ạ... "Cũng". Có dính líu gì đến gia đình tôi, đến thằng cháu đỏ hỏn đang còn nằm trong phòng nuôi đặc biệt kia ? Nó đã thuộc gia đình khác, bước vào gia đình mình như con chó hoang không nơi nương tựa, bắt được em trai mình như vớ của Trời... Chút tình trắc ẩn khi nãy biến rất nhanh, tất cả ghẻ lạnh tôi dành cho em dâu hơn một năm nay ngàn ngạt trở về. Thằng em quan tâm mẹ hơn do vợ xúi nịnh, chiều về đúng giờ vì vợ chỉ làm buổi sáng, và điều rất bực là thù tạc cái gì mà thằng em như câm cứ cười rúc rích bên kia vách ? Tôi rút tay ra, em dâu siết lại: - Khi nó lên hai thì mất bố chị ạ. Trong ba năm trời, thời gian tụi em gần nhau chưa đầy hai tháng. Chiến tranh khổ quá. Em dạy con nít hàng xóm, đùm túm sống với cụ vì cái lòng. Rồi bố mẹ em tội nghiệp, tha thứ cho em, thỉnh thoảng em bồng cháu về thăm ngoại. Khi thằng nhỏ năm tuổi thì mẹ em mất, em dắt con về thọ tang. Mở cửa mả xong em dẫn con về bà nội... Sức lực đâu mà dài dòng từng ấy lời kể lể ? Con gái hư thân mất nết mà bố mẹ tha thứ dễ dàng, thế mà cũng là nhà giáo ? Tôi đọc rất nhiều sách đạo, sách nào cũng khuyên phải thương người khác. "Người khác" ở xa, nó là em dâu, không phải "người khác". Tôi thấy trước mắt cảnh sống bần hàn ti tiện nó đã trải qua, lóc nhóc mẹ già con mọn đói rách, thảo nào gặp thằng em tôi là vớ trúng của Trời. Ấy thế mà khi nó có bầu, mẹ có vẻ trách sao tôi không phụ nó một tay việc nhà. Nó chẳng đã quen sống nhọc nhằn lam lũ rồi à ? - Chị ơi, hôm đó giữa đường mưa to lắm, gió lạnh, lại sấm sét chị ạ. Đường làng trơn trợt lắm. Mẹ con em núp dưới hiên nhà người ta. Thằng nhỏ làm văng trái banh em chưa kịp thấy, nó chạy ra lượm... (Mắt đã mờ bây giờ mờ hơn, toàn thể khuôn mặt rất buồn thảm, giờ buồn thảm hơn - vẫn là em dâu hay ai khác ?). Chẳng biết chiếc xe gắn máy từ đâu trờ tới chị ơi, từ mưa rơi xuống hay từ đất chui lên mà nhanh thế, em chỉ nghe đùng một cái, có tiếng thét, có cái gì co quắp và máu loãng trong nước mưa... Tay em dâu lỏng ra, vô thức chính tôi bóp chặt lại, chợt cảm nhận cái ướt át lạnh lẽo của ngày mưa làng hôm ấy lảng vảng căn phòng bịnh viện. Tôi hình dung trái banh vẫn lăn chầm chậm trong bùn nhầy nhụa và chiếc xe gắn máy nghiêng ngả đè thân xác một bé lên năm. Tôi hình dung trên hiên nhà xa lạ người đàn bà trẻ chết sững sau khi nghe tiếng sấm, mặt xanh lét nhìn nước mưa loáng đỏ, mắt đứng tròng thấy thân con co giật. Tôi hình dung nước mắt người đàn bà ào ạt tuôn xuống tuôn xuống hoà lẫn nước mưa, đen tối. Và đó chỉ là những biểu hiện bên ngoài. Chưa bao giờ làm mẹ, suốt đời tôi sẽ không thấm thế nào là đứt ruột thấy máu con hoà lẫn nước mưa. Thảo nào mỗi lần mưa to em dâu hay ngơ ngẩn nhìn thay vì lo đóng cửa sổ, tôi ghét lắm, bộ thi sĩ chắc! Có lần sấm nổ, bình trà trên tay em dâu ụp xuống đất, tôi dè bĩu "Nít nôi gì nữa mà sợ sấm ". Giờ thì, chỉ một lời mà tôi chợt hiểu một đời... - Em không dám quay về bà cụ, em không thể nói cháu cụ chết rồi. Thà là cứ để cụ tưởng mẹ con em còn sống bên ông bà ngoại, thà cứ để cụ tưởng gia đình em tệ bạc... "Lòng nhân" trong bao nhiêu sách đạo trải ngay trước mắt. Tôi chẳng còn lưỡi, lần đầu tiên ý thức cái hèn mọn ích kỷ của mình. Cảm giác hổ thẹn chợt đến chợt đi, tình cảm nào lúc này cũng là vô nghĩa. Tôi hụt hẫng, mất mát, đau đớn... Trong tích tắc bỗng hiểu những người cả đời ghét bỏ lại thương yêu nhau vào giây phút cuối cùng không phải là giả dối. Vòng tay tôi siết chặt thân thể gầy lã em dâu và nước mắt xối xả tựa cơn mưa làng oan nghiệt. Đêm tràn lan bịnh viện... Miêng Paris, fin mai 2007 Mục lục Mưa Mưa MiêngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: chimvietcanhnamĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 24 tháng 9 năm 2007
Mouth Rain I held my sister-in-law's cold hand. The first time they touched me, the first time I made a friendly gesture, did not give me the feeling of being shocked by the fear that my sister-in-law would die. Postpartum. Then everything will fall on my shoulders like before, more than before because of having a grandchild. He looked absentmindedly: - If you..., ask me to raise my grandchild for you, it's so hard for me, taking care of my mother and grandchild... I want to cry, I don't know if I love my sister-in-law, my grandchild or myself: - Say bad. The fatigue is over and I'm fine. The sound emitted also deceives itself. It's not nonsense, it's a feeling in my body, not fatigue, but death. My hand squeezed a little harder, trying to give me life force. The sister-in-law is gentle or has no strength, her voice is like cotton: - My parents are both teachers. I love my friend, my parents forbade him because he is poor, an only child, and has an old mother. When he went to the army and died today, lived tomorrow, I decided to get pregnant and give birth to his child. My parents beat me and chased me away, calling me a prostitute... Oh, so I'm a prostitute. No wonder he came to our house with a completely unclear and uncertain background while I, despite the torn paper, still kept the margin. One day my younger brother happily announced that he would get married but definitely refused to get married, just an altar ceremony and a small party. Mom was sometimes happy and sometimes sad but accepted it because she wanted grandchildren. Constantly nagging my younger brother, he just kept silent, so I sulked and didn't care. I knew that his wife who came from the ground was not worthy, so I both despised and found it convenient and less expensive for that rootless language. Now I have to hide my lineage, disobey my parents, follow my boyfriend, and have an illegitimate pregnancy... I wanted to withdraw my hand, but my sister-in-law held tightly: - I'm going to live with his mother. Poor thing, alone, she was very happy with her, until she gave birth to the baby. Also my son... "Also". Does it have anything to do with my family, with that red-faced nephew still in the special foster room? He belonged to another family, entered our family like a homeless stray dog, captured his younger brother like God's socks... The little compassion from before disappeared very quickly, everyone was cold to me. My sister-in-law has returned home after more than a year. The younger brother pays more attention to his mother because of his wife's encouragement. He comes home on time in the afternoon because his wife only works in the morning, and the very annoying thing is, why does the dumb younger brother keep giggling on the other side of the wall? I pulled my hand away, and my sister-in-law squeezed it back: - When he was two years old, he lost his father. In three years, we were together for less than two months. War is so miserable. I taught the neighbor's children and lived with the old man for the sake of my heart. Then my poor parents forgave me, and sometimes I carried my grandchild to visit my grandmother. When the boy was five years old, his mother passed away, and I took him home to pay his funeral. After opening the tomb, I took my child to my grandmother... Where is the strength to tell such a long story? A spoiled daughter whose parents forgive her easily, but she's also a teacher? I read a lot of religious books, and every book advises us to love others. The "other" is far away, it is the sister-in-law, not "the other". I saw before my eyes the miserable and despicable life he had gone through, the old and hungry children, and no wonder meeting my younger brother was a blessing from God. Yet when she was pregnant, her mother seemed to blame me for not helping her with the housework. Isn't he used to living a hard life? - Sister, that day it rained heavily on the street, the wind was cold, and there was thunder and lightning. The village road is very slippery. My mother and I hid under someone's porch. The little boy knocked the ball away before I could see it, so he ran out to pick it up... (His eyes were blurry, now they're blurry, his whole face is very sad, now he's even sadder - is he still his sister-in-law or someone else?). I don't know where the motorbike came from, did it fall from the rain or crawl up from the ground so quickly, all I heard was a scream, something twitched and blood thinned in the rain water.. My sister-in-law's hand loosened, I unconsciously squeezed it, suddenly feeling the cold wetness of that rainy day lingering in the hospital room. I imagine the ball still rolling slowly in the slimy mud and the tilting motorbike crushing the body of a five-year-old child. I imagine that on the strange porch of a strange house, the young woman froze after hearing the sound of thunder, her face turned pale as she looked at the red rainwater, her eyes stood still as she saw her child's body convulsing. I imagined the woman's tears pouring down and mixing with the dark, rainwater. And those are just the external manifestations. Having never been a mother, I will never know for the rest of my life how heartbreaking it is to see my child's blood mixed with rainwater. No wonder every time it rains heavily, my sister-in-law looks blankly instead of closing the window. I hate it so much, I'm a poet! One time, thunder exploded and the tea pot in my sister-in-law's hand fell to the ground. I said, "What kind of child is afraid of thunder?" Now, with just one word, I suddenly understood for the rest of my life... - I don't dare go back to the old lady, I can't say that her grandchild is dead. It's better to let him think that my mother and I are still living with our grandparents, it's better to let him think that my family is bad... "Kindness" in so many religious books is spread right before your eyes. I no longer have a tongue, for the first time I am aware of my own cowardice and selfishness. The feeling of shame suddenly comes and goes, any feelings at this time are meaningless. I was disappointed, lost, hurt... In an instant, I suddenly understood that people who hated each other all their lives but loved each other at the last moment were not fake. My arms tightened around my sister-in-law's skinny body and tears streamed down like the cruel village rain. At night, the hospital spread... In Paris, tomorrow 2007 Table of contents Rain Rain MiengWelcome to read the titles from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: chimvietcanhnam Posted by friend: Ct.Ly on: September 24, 2007
Mỹ Dung Mưa Mưa ... những hạt mưa rơi như trút nước táp vào mặt Vi buốt lạnh. Vi chợt rùng mình và cảm thấy cái lạnh như thấm sâu vào tim,... trái tim cô đơn, lạnh lẽo đang co quắp ... cần được sưởi ấm ... Mới ngày nào Vi còn ngây thơ hồn nhiên, thích đi dưới mưa, đón những hạt mưa rơi tí tách một cách thỏa thích. Vi không thèm mặc áo mưa như lời Mẹ dặn ... cứ thế Vi đi dưới trời mưa, uống những hạt mưa ngọt ngào, vừa đạp xe Vi vừa nghêu ngao hát những tình khúc về Mưa ... Mưa Sài Gòn thường đến thật nhanh và bất ngờ, có khi trời đang nắng, bỗng dưng mưa ào ào ... để rồi lại tạnh thật mau . Vi ước gì chuyện tình buồn của Vi cũng mau chóng qua nhanh như những cơn mưa bất chợt . Người ta bảo rằng "sau cơn mưa, trời lại sáng", Vi mong sao sau cơn mưa, hoa cỏ sẽ xanh tươi hơn ... và Anh sẽ lại quay trở về với Vi ... Hôm nay ... mưa như rơi nặng hạt hơn, buốt giá hơn . Vi không cảm thấy thích những hạt mưa rơi đọng trên mắt, trên má, trên môi ... dịu ngọt, âu yếm như bàn tay Anh vuốt ve . Cũng những hạt mưa ấy nhưng sao hôm nay như mặn chát trên môi Vi ... Vi đang uống những giọt mưa ... hay nếm vị mặn đắng của nước mắt mình ? Anh bảo rằng " Vi là tất cả của Anh, là tình yêu đầu tiên và duy nhất của Anh ..." . Anh bảo rằng " Không có Vi, đời Anh trở thành vô nghĩa ... Vi là ánh sao, là mặt trời sưởi ấm trái tim Anh ... " . "Anh thầm cảm ơn Vi đã cho Anh biết vị ngọt của Tình Yêu ..." . Anh ơi, những lời này của Anh mãi mãi vẫn in đậm trong trái tim Vi ... Còn Anh, Anh đã vội lãng quên hết rồi phải chăng Anh ? Nhớ hôm nào Anh dìu Vi đi dưới trời mưa ... Anh nói Anh không thích mưa ... vì tuổi thơ của Anh đã khổ lại càng khổ hơn mỗi khi trời mưa . Anh kể mỗi lần trời mưa nhà Anh trở thành một cái hồ chứa nước của cả xóm : nước từ trên trời rơi xuống, nước từ bốn bên tạt vào, nước từ đầu xóm tràn vào nhà ... Có những đêm Trời không thương, mưa suốt ... mấy Mẹ con Anh phải thức trắng đêm để đối chọi với cơn mưa . Những ngày có bão, mưa suốt từ sáng tới chiều, là những ngày cả nhà Anh phải ăn xôi trừ cơm ... vì mưa gió, gánh xôi của Mẹ không bán được cho ai . Nghe Anh kể Vi đã sụt sùi khóc ... Vi thương Anh và thầm nghĩ sẽ không bắt Anh cùng Vi đi chơi dưới trời mưa nữa . Hôm nay trên đường đi học về nhà, trời lại mưa ... nhớ những câu chuyện của Anh, Vi đã không đi dưới mưa như mọi lần nữa mà tấp vào một mái hiên trú mưa ... Nhớ ngày đầu Vi gặp và quen Anh ... cũng dưới một mái hiên trú mưa như thế này . Vi đang hồi tưởng về những kỷ niệm êm đềm ngày xưa thì thấy Anh chở một người con gái khác tình tứ trong mưa ... Vi dụi mắt, Vi nghĩ là Vi đã nhìn lầm ... nhưng không, chính là Anh, vẫn nụ cười rất duyên ấy, vẫn mái tóc bồng bềnh lãng mạn ấy, vẫn dáng Anh cao cao ngày nào che bớt những hạt mưa và cơn gió vô thường cho Vi ... Vi vội chạy theo, nhưng không kịp nữa, hai ngươi đã mất hút dưới làn mưa bay . Vi đứng giữa ngã tư ... thẫn thờ, như còn nghe vẳng xa xa tiếng cười hạnh phúc của Anh bên người yêu mới ... Bóng Anh đã khuất, Vi không biết Anh cùng người yêu đi về lối nào ... chợt thấy con tim nhói đau như có ai đâm hàng trăm nhát dao ... Anh biết chăng, tim Vi đang ứa máu ? Anh có biết chăng, Anh đã làm tan nát trái tim Vi ? Tiếng ai đó quát thật to "đèn xanh mấy lần rồi, sao không đi, đứng dưới mưa hoài, bộ điên hay sao ?" . Tiếng quát làm Vi giật mình . Điên ư ? Phải rồi Vi đã điên thật rồi ... không biết đi đâu, về đâu nữa ... Nhớ ngày nào Anh bảo "không có Vi đời Anh thành vô nghĩa" ... lúc đó Vi thật ngây thơ, chỉ cười và không hiểu hết những gì Anh nói . Chính lúc này đây Vi mới hiểu người ta đau như thế nào, hụt hẫng như thế nào khi mất người yêu . Anh có biết không Anh ? Vi thấy đời thật vô nghĩa ... vì Vi ý thức được rằng đã mất Anh, mất đi Tình Yêu đầu tiên và duy nhất của mình, mất thật rồi Anh ơi! ... Vi không thể tiếp tục đi ... Vi loạng choạng dắt xe vào lề đường . Quần áo ướt sũng ... mưa vẫn rơi dường như nặng hạt hơn ... cái lạnh bên ngoài không bằng cái lạnh từ trái tim đang nhói đau ... buốt giá, tái tê ... Vi tưởng chừng như trái tim đã đóng băng vì lạnh, vì đớn đau ... tim Vi như ngừng đập ... Vi cảm giác khó thở ... muốn gào thật to "Anh ơi, Anh đừng bỏ em ..." nhưng như nghẹn lại không thể nói nên lời . "Không có Anh ... đời trở thành vô nghĩa" câu nói ấy văng vẳng mãi bên tai Vi ... ý nghĩ tìm đến cái chết cứ chập chờn ẩn hiện trong đầu Vi ... Đầu óc Vi nặng trĩu, vô thức ... Tiếng thắng xe nghe rợn tai cùng với tiếng thét của người tài xế " Muốn chết hả ?" làm Vi bừng tỉnh ... Vi chợt nghĩ đến Mẹ, Mẹ chỉ có một mình Vi . Mẹ sẽ như thế nào nếu mất Vi ? Hình ảnh Vi nằm sóng soài trên vũng máu, lạnh giá giữa trời mưa ... Hình ảnh Mẹ vừa khóc vừa gọi tên Vi, Mẹ hối hả, chen lấn giữa bao người đứng xem một tai nạn giao thông vừa xảy ra ... Hình ảnh Mẹ Vi qụy ngã vì nỗi đau mất con ... Vi chợt rùng mình ... cảm thấy có lỗi với Mẹ Vi tự trấn tĩnh mình "Vi ơi, hãy tỉnh lại đi, mày đang nghĩ gì, đang định làm gì vậy Vi ? Tự hủy hoại mình là hèn nhát, người tình phụ như Anh có xứng đáng với Tình yêu của Vi không ? Có đáng để Vi phải chết một cách oan uổng nhủ vậy không ?" Vi đứng dậy và quyết định về nhà ... có lẽ Mẹ đang lo lắng và chờ Vi về ăn cơm . Vi cố nhoẽn miệng cười một cách gượng gạo, mặc áo mưa và vội vã về nhà ... Mục lục Mưa Mưa Mỹ DungChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: khietnghi đưa lên vào ngày: 4 tháng 2 năm 2004
My Dung Rain Rain... raindrops fell like a torrent, hitting Vi's face with coldness. Vi suddenly shivered and felt the cold penetrating deep into her heart... her lonely, cold heart was twitching... needing to be warmed... Just a few days ago, Vi was still innocent and loved to travel. In the rain, catch the falling raindrops with delight. Vi didn't bother to wear a raincoat like her mother told her to... just like that, she walked in the rain, drank the sweet raindrops, rode her bike and sang love songs about Rain... It often rains in Saigon. quickly and suddenly, sometimes it's sunny, then suddenly it rains heavily... then stops very quickly. Vi wished Vi's sad love story would pass quickly like the sudden rain. People say that "after the rain, the sky is bright again", Vi hopes that after the rain, the flowers and grass will be greener... and I will return to Vi again... Today... the rain is falling heavier, colder. Vi doesn't like the raindrops falling on her eyes, on her cheeks, on her lips... as sweet and affectionate as your caressing hands. It's the same raindrops, but why is it so salty on Vi's lips today... Is Vi drinking the raindrops... or tasting the bitter salt of her tears? He said that "Vi is my everything, my first and only love...". He said, "Without Vi, my life becomes meaningless...Vi is the starlight, the sun that warms my heart...". "I silently thank Vi for letting me know the sweetness of Love...". Dear brother, these words of yours will forever be imprinted in Vi's heart... As for you, have you quickly forgotten everything? Remember the day you helped Vi walk in the rain... You said you didn't like the rain... because your childhood was miserable and even more miserable every time it rained. He said that every time it rained, his house became a water reservoir for the whole neighborhood: water fell from the sky, water splashed in from all four sides, water from one end of the neighborhood flooded into the house... There were nights when God didn't care. It rained all the time... My mother and I had to stay up all night to fight the rain. Days when there are storms and rain from morning to afternoon are the days when the whole family has to eat sticky rice except for rice... because of the wind and rain, Mother's sticky rice can't be sold to anyone. Listening to Anh tell Vi, she sobbed and cried... Vi felt sorry for Anh and secretly thought that she would not force Anh and Vi to go out in the rain again. Today on the way home from school, it rained again... remembering Anh's stories, Vi didn't walk in the rain like usual again but pulled over to an awning to shelter from the rain... Remember the first day Vi met and got to know each other. I... am also under an awning sheltering from the rain like this. Vi was reminiscing about the peaceful memories of the past when she saw Anh carrying another girl in love in the rain... Vi rubbed her eyes, Vi thought that Vi had seen wrong... but no, it was Anh, still That very charming smile, that same romantic flowing hair, that same tall and tall figure that every day covered Vi's raindrops and impermanent winds... Vi quickly ran after her, but there was no time, the two of them were already there. lost under the falling rain. Vi stood in the middle of the intersection... dazed, as if she could still hear in the distance the happy laughter of Anh with her new lover... His shadow was gone, Vi didn't know which way he and his lover were going... suddenly I feel my heart aching like someone stabbed me hundreds of times with a knife... Do you know, Vi's heart is bleeding? Do you know, you broke Vi's heart? Someone shouted loudly, "The light has turned green several times, why don't you go, stand in the rain all the time, are you crazy?" . The shout startled Vi. Crazy ? That's right, Vi was really crazy... didn't know where to go, where to go... Remember the day you said "without Vi, my life would be meaningless"... at that time Vi was so naive, just smiled and said nothing. understand everything you said. It was at this moment that Vi understood how painful and disappointing people feel when they lose their lover. Do you know? Vi feels that life is meaningless... because she is aware that she has lost you, lost her first and only Love, truly lost her, Brother! ... Vi couldn't continue walking... Vi staggered and pulled the car to the side of the road. My clothes are soaked... the rain is still falling, it seems to be heavier... the cold outside is not as cold as the cold feeling from my aching heart... cold, numb... It seems like my heart has stopped. frozen from the cold, from the pain... Vi's heart seemed to stop beating... Vi felt breathless... wanted to scream loudly "Dear, don't leave me..." but she was choked and couldn't speak. make a profit. "Without you... life becomes meaningless" those words echoed forever in Vi's ears... the thought of dying flickered in Vi's mind... Vi's mind was heavy, unconscious. ... The sound of the car's brakes was deafening along with the driver's scream, "Do you want to die?" Vi woke up... Vi suddenly thought of Mother, Mother, Vi alone. What would my mother do if she lost Vi? The image of Vi lying in a pool of blood, cold in the rain... The image of Mother crying and calling Vi's name, Mother rushing, jostling between many people watching a traffic accident that had just happened... The image of Mother Vi collapsing from the pain of losing her child... Vi suddenly shivered... feeling sorry for Mother Vi, calming herself down, "Vi, please wake up, what are you thinking, what are you planning to do?" So Vi? Self-destruction is cowardice, is an extra lover like you worthy of Vi's love? Is it worth Vi having to die unjustly? Vi stood up and decided to go home... perhaps Mom was worried and waiting for Vi to come home for dinner. Vi tried to smile awkwardly, put on a raincoat and hurried home... Table of contents Rain Rain My DungWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: khietnghi on: February 4, 2004
Mỹ Dung Mưa bong bóng Suốt mấy ngày nay, ngày nào trời cũng đổ mưa ... Mưa không đến bất ngờ và tạnh bất ngờ như thường lệ ... Mưa như dai dẳng hơn, rả rít hơn . Có lẽ lại có bão ở miền Trung ? Nhi nhớ lời Ngoại nói khi còn sống mưa bong bóng rất lâu tạnh . Nhi ngồi đây đếm những hạt mưa rơi buồn da diết . Nhìn những giọt nước đọng trên thềm nhà thành những bong bóng trôi lập lờ và bỗng chốc lại tan ra trong làn nước . Nhi chợt nhớ tới một câu hát ru " Trời mưa bong bóng bập bồng, Mẹ đi lấy chồng con ở với ai ?" ... Lòng Nhi bỗng đau nhói như đứt từng đoạn ruột , nhìn con trong giấc ngủ say, thơ ngây và đẹp tựa thiên thần . Nhi như tỉnh cơn mơ, tự bao giờ lệ đã hoen mi, rơi ướt cả áo con . Ngoài kia mưa vẫn rơi ... rơi mãi ... Nhi nhớ Anh, nhớ đến se lòng . Dù Nhi có muốn trốn chạy, dù Nhi có dối lòng mình và dối Anh . Nhưng những lúc đối diện với chính mình như thế này, Nhi vẫn không thể không nhớ Anh, không nghĩ đến Anh . Trong Nhi đang tồn tại sự mâu thuẫn và Nhi đang tự đấu tranh với chính mình . Ở nơi nào Anh có hiểu thấu cho lòng Nhi không Anh ? Con nhoẻn miệng cười, có lẽ nó đang mơ ? Giấc mơ trẻ thơ an lành không vướng bụi trần, không chút âu lo ... Nó ngây thơ nào biết những toan tính của lớn, nào biết ngày mai những điều bất hạnh, thiệt thòi hơn những đứa trẻ có đủ cả cha lẫn mẹ, đang chờ ? Nhi nghe đau nhói nơi trái tim, thầm nhắc lại câu hát ru "Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai ?" ... Nhi bật khóc lên thành tiếng và kịp bụm miệng lại vì sợ con thức giấc . Nhưng con đã mở mắt và lại nhoẽn miệng cười thật tươi với Nhi . Có lẽ thấy trên gương mặt Nhi vẫn còn đầm đìa nước mắt . Con hỏi "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc ?" Nhi luống cuống không biết nói như thế nào với con . "Không, Mẹ đâu có khóc, bụi rơi vào mắt Mẹ đó thôi . Ngủ ngoan đi con, còn sớm lắm, ngoài kia trời đang mưa, không ra ngoài chơi được đâu ". Nhi hát ru con ngủ "Ầu ơ ... Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi ... Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học ... mẹ đi trường đời ..." . Con lại chìm vào giấc ngủ, Nhi vãn ru con hết bài này đến bài khác . Nhi cố không nhớ tới câu hát về mưa bong bóng . Đầu óc Nhi chẳng bình yên, Nhi đang suy nghĩ đủ thứ chuyện . Nhi nghĩ về "trường đời" lắm gian truân của Nhi ..."con ơi, đã có Mẹ dắt con đi "trường học" ... "trường đời" cay nghiệt ai dắt mẹ đây con ? Mưa như rơi nặng hạt hơn , bong bóng như cũng nhiều hơn , trôi bập bồng ... bập bồng ... như chọc tức Nhi . Nhi có thể nào bỏ con đi tìm hạnh phúc mới chăng ? Nhi sẽ có hạnh phúc không khi ngày nào cũng bị dằn vặt, cắn rứt vì đã bỏ mặc con thơ ? Hạnh phúc là một cái gì vừa hư vừa thực mà ai cũng muốn tìm kiếm ? Hạnh phúc tưởng chừng chỉ ở ngay trước mặt, ai cũng cố với tay chạm vào nhưng với mãi ... với mãi vẫn không tới . Hạnh phúc không thể được xây dựng trên nỗi bất hạnh và niềm đau của kẻ khác . Hạnh phúc của mỗi người không giống nhau và quan điểm về hạnh phúc của mỗi người cũng khác nhau . Hạnh phúc của Nhi là gì ? Nhi suy nghĩ rất lung và bất giác lại nhìn ra ngoài trời đang mưa, lại nhìn xuống sân đang lập lờ trôi những bong bóng nước ... Hạnh phúc phải chăng chỉ như những bong bóng kia, trong suốt như pha lê, hiện lên rồi lại biết mất ? Ờ phải rồi, hạnh phúc chẳng ở đâu xa ... nó thật gần và luôn ở quanh ta . Hạnh phúc của Nhi là khi thấy nụ cười hồn nhiên của con, khi thấy con được hạnh phúc ... Vâng, hạnh phúc của Nhi không là gì xa vời cả ... đó chính là đứa con yêu qúy nhất của Nhi ... Con lại nhoẽn miệng cười trong giấc mơ, nhìn khuôn mặt đẹp như thiên thần của con Nhi cũng cười ... Nhi đã tìm thấy hạnh phúc của mình ... ngay bên cạnh ... hạnh phúc thật giản đơn nhưng ... bất tận . Mục lục Mưa bong bóng Mưa bong bóng Mỹ DungChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: khietnghi đưa lên vào ngày: 4 tháng 2 năm 2004
My Dung Bubble rain For the past few days, it has been raining every day... The rain does not come suddenly and stop suddenly like usual... The rain seems to be more persistent, more intense. Perhaps there will be another storm in the Central region? Nhi remembers what Grandma said when she was alive, the bubble rain stopped for a long time. I'm sitting here counting the raindrops, sadly. Look at the drops of water on the steps forming bubbles that float slowly and suddenly dissolve in the water. Nhi suddenly remembered a lullaby: "It's raining and bobbing bubbles. Mom, when I get married, who will you live with?" ... Nhi's heart suddenly ached as if pieces of her intestines were broken, looking at her child in a deep sleep, innocent and beautiful like an angel. It was as if I had woken up from a dream. My tears had already darkened my eyes and wetted my shirt. Outside, the rain is still falling... falling forever... I miss you, I miss you so much. Even if Nhi wants to run away, even if Nhi lies to herself and to him. But when facing herself like this, Nhi still can't help but miss him and think of him. There is a contradiction inside Nhi and Nhi is fighting with herself. Where do you understand Nhi's heart? I smiled, maybe he was dreaming? The dream of a child is to be safe, free from dust, without any worries... He is innocent and does not know the plans of his elders, and does not know what tomorrow will bring misfortunes and disadvantages, compared to children with both parents. , waiting ? Nhi heard the pain in her heart and silently repeated the lullaby "Mom is getting married, who will I live with?" ... Nhi burst into tears and covered her mouth for fear of waking her up. But I opened my eyes and smiled brightly at Nhi again. Perhaps you can see that Nhi's face is still wet with tears. I asked, "Mom, why are you crying?" Nhi was confused and didn't know what to say to her child. "No, I'm not crying, dust is falling into my eyes. Go to sleep, my child, it's still very early, it's raining outside, you can't go out and play." Nhi sings a lullaby to her child to sleep "Ouch... For example, even though the bridge is covered with nails, the bamboo bridge is wobbly and bumpy, making it difficult to walk... It's hard to walk, mom takes me, baby goes to school... mom goes to school of life... " . I fell asleep again, Nhi lulled me one song after another. Nhi tried not to remember the song about bubble rain. Nhi's mind is not at peace, she is thinking about all sorts of things. Nhi thinks about Nhi's "school of life" with many hardships... "my child, there is Mom to take you to "school"... who will take you to "school of life" harshly? The rain seems to be falling harder. , the bubbles seem to be more, floating... bobbing... as if irritating Nhi. Can she leave me to find new happiness? Will she be happy when she is tormented every day? , guilty of abandoning my children? Is happiness something that is both false and real that everyone wants to find? Happiness seems to be right in front of us, everyone tries to reach out to touch it, but it can't be reached... Happiness cannot be built on the unhappiness and pain of others. Everyone's happiness is different and everyone's perspective on happiness is different What? Nhi thought very hard and suddenly looked outside at the rain, then looked down at the yard where water bubbles were floating... Is happiness just like those bubbles, as transparent as crystal? appears and then disappears? Oh yes, happiness is not far away... it is so close and always around us. Nhi's happiness is when she sees her innocent smile, when she sees her child being happy... Yes, Nhi's happiness is not far away... it is her most beloved child.. . I smiled again in the dream, looking at Nhi's beautiful angelic face she also smiled... Nhi found her happiness... right next to her... happiness is so simple but.. . endless . Table of contents Bubble rain Bubble rain My DungWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: khietnghi on: February 4, 2004
Lê Huy Mưa Chiều Kỷ Niệm Em, Anh định là để thư thả vài hôm nữa anh sẽ viết bài này vì mấy tuần qua anh rất bận -- bận chuyện nhà và bận chuyện “vác ngà voi”. Nhưng nay anh lại viết và rất thích thú viết, viết để trả lời câu hỏi nhỏ nhẹ của em mới đây thôi: “Tại sao anh thích bài Mưa Chiều Kỷ Niệm?”. Anh có cảm giác đây là một câu hỏi “kháy”, chọc quê anh đây! Phải vậy không em? Nói ra thì lại sợ bị mang tiếng là ăn cơm mới nói chuyện cũ. Nhưng thôi, cứ nói đi! Nói một lần để rồi … được nhớ thêm chút nữa cũng được, chớ có chết “ai” với “ai” đâu mà sợ, em hả! E hèm … Để xem … ! À … !Chuyện là như thế này … ! Khoảng ba mươi lăm năm trước đây, vào một buổi chiều, thật tình cờ anh và em gặp nhau tại nhà một thằng bạn thân học cùng lớp với anh; em gái nó cũng là bạn của em nữa. Lâu lắm rồi, bây giờ anh không còn nhớ là mình đã nói những gì với nhau, nhưng chắc chắn là mình đã nói những chuyện mây trời gió nước, vì khi đó ngoài trời đang mưa, cơn mưa nhẹ và gió cũng nhẹ thôi. Anh còn nhớ như đinh đóng cột là hồi đó em đẹp và có duyên ngầm lắm (cái này mới … chết người đây!); còn anh thì chẳng “xí” trai gì mấy (sic) ! Phải vậy không em? À, hồi đó anh đi lính chưa nhỉ? Nếu đã đi rồi thì trông anh chắc là … sữa lắm! Mà Chuẩn Úy … sữa thì đâu có gì đáng ngại phải không, nên bọn “sữa” chúng anh thường bị các em gái hậu phương ăn hiếp cho … tơi tả luôn, tội nghiệp lắm! Nói thật, quý nương chỉ giỏi ăn hiếp bọn “sữa” này khi quý nương dùng chiến thuật “biển người” thôi, chớ khi quý nương có “mình ênh” thì có cho kẹo cũng … đố mà dám! Đây biết quá mà! Hôm đó, anh và thằng bạn lôi mấy cuốn truyện ra xem. Nào Hình Như Là Tình Yêu, Khung Cửa Chết Của Người Tình Si, nào Vòng Tay Học Trò, Một Thời Để Yêu Và Một Thời Để Chết … Nhưng truyện nào cũng chỉ xem phớt qua thôi. Còn em và cô bạn kia biết có gì vui không mà anh thấy hai người thỉnh thoảng tủm tỉm cười với nhau; rồi lôi mấy bản nhạc ra mà hát, hát nho nhỏ thôi nhưng anh nghe cũng đã tai lắm. Hết hát “một mình” lại hát “hai mình”. Hai người lại khéo chọn mấy bản nhạc hát về mưa cho hợp “thời trang” lúc đó. Nào Mùa Thu Trong Mưa, Mưa Trong Mắt Em, nào Tình Khúc Chiều Mưa, Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa … Ôi thật là … “mưa ướt ngoài trời mưa ướt trong … nhà”! Hôm đó, thú thật là anh có nhìn lén em chút chút! Con bé này trông cũng đường được, trông cũng ngồ ngộ đấy chứ! -- anh nói nhỏ với thằng bạn, rồi hỏi nó, mày biết nhà “ẻn” ở đâu không? Hình như nó không nghe nên không trả lời. Anh nhủ thầm trong bụng, hà hà … để rồi xem …! Anh thật “xấu bụng”. Phải vậy không em? Ngồi lâu mỏi lưng, anh đi vòng vòng trong nhà, rồi cố ý đi “lạc” tới bàn hai em. Cô em gái bạn anh thì chẳng xa lạ gì với anh; còn em, dĩ nhiên là anh mới gặp lần đầu. Cái lần đầu này sao anh có cảm giác là “vạn sự … không dễ chi!”, hay là tại cái duyên ngầm kia chăng! Anh cười hì hì, cái cười cầu … quen -- chứ không phải cầu tài -- hổng biết nó có “dô diên” không? May quá, em cười đáp lễ rồi mời anh ngồi chơi. Em ơi, em … “ác” vừa vừa thôi chứ, chỗ đó chỉ có hai cái ghế, mà hai em đang ngồi rồi, chẳng lẽ anh lại tự nói … đất ta, ta ngồi sao? Như chợt nhớ ra, em cười … trừ. Ôi nụ cười ấy anh không có đủ từ đủ chữ để diễn tả nó ra được! Rồi chúng mình lại nói chuyện mây trời gió nước, chuyện phim ảnh, những bản nhạc mình thích, những bản nhạc mình không thích, ca sĩ này hay, ca sĩ nọ ít hay … Hai em cũng rành về nhạc đấy chứ, hèn chi hát hay là phải! Anh cũng biết đàn chút chút, nên “ngứa tay” anh cầm đàn dạo một khúc nhạc. Có lẽ nghe lạ tai nên em hỏi bài gì thế, anh nói đó là bài Mưa Chiều Kỷ Niệm. Hai em nói anh hát cho tụi em nghe đi! Ừ , hát thì hát, nhưng dở đừng có chê à nghen! Anh tằng hắng lấy giọng, rồi dạo đàn, cất tiếng hát: Nhớ chiều nào tôi đến thăm em Hai bên đường phố đã lên đèn Mưa giăng giăng mờ trắng khung trời Ngồi bên nhau lưu luyến Mưa thấm ướt đôi bờ vai… … … Hát mới có đến đây thì hai em vỗ tay rào rào, thằng bạn anh cũng nhào vô vỗ … ké, có lẽ vì “ lịch sự và tế nhị” để cho anh khỏi … quê. Được thể, anh say sưa hát hết bài luôn. Nhưng em nào có hay, và chỉ mình anh biết thôi, có phải vì “hồn xiêu phách lạc” không, mà “đàn đi đằng đàn, hát đi đằng hát”! Và, anh quen em từ đó -- vào một buổi chiều mưa nhẹ và gió cũng nhẹ. Vài tháng sau, vào một chiều, anh định bụng đến nhà em chơi. Anh đạp xe vòng qua vòng lại trước cửa nhà em mấy bận. Anh lại chần chờ … Hay thôi đi, để khi khác cũng được! Nhưng khi khác là khi nào? Cuối cùng anh quyết định, tấp xe thật lẹ vào lề đường trước cửa nhà em; rồi cũng thật lẹ, anh bước nhanh vào nhà, lòng hồi hộp lắm, như thằng bé “nhón” trộm kẹo sợ mẹ bắt gặp! Em cười thật tươi, mời anh ngồi chơi rồi nói “Nghe nhạc nghen!”. Em vói tay bật cassette. Tiếng nhạc êm ái trổi lên … - Ô hay…! -- anh thốt lên. - Ô hay gì thế anh? -- em ngạc nhiên hỏi. - Em xem …! Ngoài kia trời mưa nhẹ và gió cũng nhẹ, trong này thì mình đang nghe bài … Mưa Chiều Kỷ Niệm! Em bẻn lẻn nhìn xuống đôi tay mình đang mân mê viên kẹo nouga. Anh tinh nghịch: -Ước gì … anh là … viên kẹo đó! Em “sic” một tiếng nghe … ngọt lịm! Anh trả lời em rồi đó! Em ơi! Lê Huy(Los Angeles) Mục lục Mưa Chiều Kỷ Niệm Mưa Chiều Kỷ Niệm Lê HuyChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Lê HuyĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 30 tháng 10 năm 2005
Le Huy Rainy Afternoon Memories Honey, I'm planning to write this article to relax in a few days because I've been very busy these past few weeks - busy with housework and busy with "carrying ivory". But now I write again and enjoy writing very much, writing to answer your small question just recently: "Why do you like the song Memories of Afternoon Rain?". I have a feeling this is a "good" question, teasing me! Is that right? When I say it, I'm afraid of being known as talking about old things after eating dinner. But come on, just say it! Say it once and then... it's okay to remember a little more, don't be afraid of dying with "someone" or "anyone", honey! Ahem… Let's see…! Ah... !It's like this...! About thirty-five years ago, one afternoon, by chance, you and I met at the house of a close friend who was in the same class as you; His sister is also my friend. It's been a long time, now I don't remember what we said to each other, but we definitely talked about clouds, sky, wind and water, because at that time it was raining outside, the rain was light and the wind was also light. I still vividly remember that back then you were beautiful and had a hidden charm (this is... deadly!); And you're not much of a guy (sic)! Is that right? Oh, were you in the army back then? If he's gone, he looks... very milky! But Warrant Officer... milk isn't anything to worry about, is it, so we "milk" guys are often bullied by the girls in the rear... until we're beaten to pieces, so pitiful! To be honest, you are only good at bullying these "milk" people when you use the "human wave" tactic, but when you have "your own power", even giving candy is... dare you! This is so obvious! That day, he and his friend took out some storybooks to read. It Seems Like Love, The Deadly Door of a Loved One, A Student's Embrace, A Time to Love and a Time to Die... But all of the stories are only skimmed over. As for you and that other girl, do you know what's funny? I see you two sometimes smiling at each other; Then I pulled out a few songs and sang them. It was only a small song, but it was still very pleasant to listen to. From singing "alone" to singing "two alone". The two of them cleverly chose songs about rain to suit the "fashion" of that time. Come Autumn in the Rain, Rain in Your Eyes, Come on Love Song on a Rainy Afternoon, Come Visit Me One Rainy Afternoon... Oh really... "wet rain outside, wet rain inside... house"! That day, I confess that I peeked at you a little! This girl looks good, she looks so funny! -- he whispered to his friend, then asked him, do you know where "the" house is? It seemed like he wasn't listening so he didn't answer. He thought to himself, ha ha... we'll see...! He is so "ugly". Is that right? Sitting for a long time and his back was tiring, he walked around the house, then deliberately "lost" his way to the table between the two of them. His friend's sister was no stranger to him; As for you, of course I just met you for the first time. This first time, why do you have the feeling that "everything... is not easy!", or is it because of that hidden fate! He smiled, a smile that sought... familiarity - not fortune - I wonder if it was "charming"? Luckily, she smiled back and invited me to sit down and play. Honey, you're... "evil" just right, there are only two chairs there, and you two are sitting, could it be that I said to myself... my land, I sit? As if suddenly remembering, I smiled... except. Oh that smile, I don't have enough words to describe it! Then we talked about the clouds, the wind and the water, about movies, the music we like, the music we don't like, this singer is good, that singer is less good... You two are also very knowledgeable about music, no wonder. Must sing well! He also knows how to play a little bit of music, so when his "fingers itched" he picked up the piano to play a piece of music. Maybe it sounded strange so I asked what song it was, he said it was the song Memories of Afternoon Rain. You two tell me to sing for us! Yes, if you sing, you can sing, but don't criticize if it's bad! He cleared his throat to clear his throat, then played the piano and sang: Remember that afternoon when I came to visit you. Both sides of the street were lit up. The rain spread across the sky, whitening the sky. Sitting together, lingering, The rain soaked our shoulders... ... ... Singing. As soon as I got here, the two of you clapped your hands loudly, my friend also jumped in and patted you, maybe out of "politeness and tact" to keep me from being... rude. Okay, he passionately sang the whole song. But do you know, and only I know, whether it's because of "a wandering soul" that "plays and plays, sings and sings"! And, I've known you since then -- on a light rainy afternoon with light winds. A few months later, one afternoon, I decided to come to your house to play. I cycled back and forth in front of your house several times. He hesitated again... Or just stop it, maybe another time! But when else? Finally, I decided to quickly pull the car to the curb in front of your house; Then very quickly, he quickly walked into the house, very nervous, like a little boy "stealing" candy and afraid his mother would find him! She smiled brightly, invited him to sit down and said, "Listen to music!". I reached out and turned on the cassette. Soft music plays... - Oh good...! -- he exclaimed. - Oh or what? -- I asked in surprise. - Let's see...! Outside, it's raining lightly and the wind is light, inside I'm listening to the song... Memories of Afternoon Rain! I secretly looked down at my hands fondling the nougat candy. He playfully: -I wish... I was... that candy! I made a "sic" sound that sounded... so sweet! You answered me! Hey! Le Huy(Los Angeles) Table of contents Rainy Afternoon Memories Rainy Afternoon Memories Le HuyWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Le Huy Uploaded by friend: Ct.Ly on: October 30, 2005
Trần Hoàng Trâm Mưa hát ru em Chiều nay còn mưa sao em không lại?Nhớ mãi trong cơn đau vùi,Làm sao có đôi, hằn lên nỗi đauBứơc chân em xin về mau…(*) Ngày… nắng như thiêu đốt những con đường…Bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa không ngừng réo gọi, ta mệt mỏi bước ra cổng. Nhân viên bưu điện mang đến cho ta mọt tấm thiệp nhỏ từ em. Ta mở ra xem, tấm thiệp được làm khá tinh xảo nhưng lại không phải từ chính tay em. Thoáng thất vọng, ta đọc sơ về lời em viết: em mong ta chú ý đến sức khỏe của mình. Ta quẳng tấm thiệp sang bên rồi bắt đầu công việc của mình. Ta không gọi điện cũng chả hỏi thăm em.Ngày ấy ta vô tâm không biết rằng, để mua được nó em đã lặn lội khắp cả thị trấn dưới ánh nắng như thiêu đốt, chỉ vì em không đủ khả năng làm được một tấm thiệp đẹp như vậy… Ngày… những cơn gió lạnh cuốn chiếc lá khô rời cành…Em trông khá ngộ nghĩnh trong chiếc áo len màu hồng. Em kéo ta đi khắp nơi để chọn lựa một món quà sinh nhật cho cô bạn. Ta bảo em nên chọn đại một món gì đó xinh xắn và giá thành vừa phải. Em không hài lòng về điều đó, em muốn rằng nó còn phải là một món quà ý nghĩa. Mệt mỏi sau nửa ngày đi khắp nhưng không chọn được gì. Ta viện cớ phải làm việc, bỏ mặc em một mình lang thang khắp nơi. Em có buồn không ta không rõ… Ngày ấy ta đâu hay, em không chỉ muốn cô bạn vui lòng mà còn muốn ta có chút thời gian thảnh thơi. Mặc cho sau đấy, em phải nằm bẹp ở nhà vì bệnh… Ngày… đông tàn…Ta trở về nhà. Cửa không khóa. Ta nhận ra em đã đến tự bao giờ. Em ngồi gục đầu ngủ ngon lành trên chiếc bàn bừa bộn của ta. Ta từng mắng em không cho em dọn dẹp nó. Thế nhưng ngoại trừ nó ra tất cả đều được dọn rất gọn gàng. Chợt ta chú ý đến gói quà trên bàn. Em có vẻ rất quý nó ( bằng chứng là dù ngủ tay em vẫn không rời nó ). Trên gói quà ấy đề tên ta. Ta mở nó ra, đó là… một chiếc áo len màu xám, màu mà ta thích. Chiếc áo ấy do chính tay em làm, những đường nét hơi vụng về. Chợt, em tỉnh giấc. Ta phân vân có nên giải thích với em rằng đông đã hết hay không, ta cũng không cần nó. Em quay đi, ta không kịp nhận ra đôi bàn tay em có những vết tím bầm…Lúc đó, ta không hiểu, em chỉ muốn ta ướm thử nó. Em đã thức suốt mất đêm liền để đan nó tặng ta nhưng không kịp… Ngày… khóm tường vi nở rộ trước sân nhà…Ta mải mê với những cuộc chơi của mình cũng bạn bè vào ngày nghỉ mà quên mất hôm nay cũng là sinh nhật em. Đến bảy giờ tối, ta vội đến tiệm hoa mua đại một đóa hoa, cô bán hàng cho ta biết rằng đã không còn hoa tươi nữa, chỉ còn vài bông hơi rũ. Ta mặc kệ, ta nghĩ rằng món quà cao cấp mà ta mua tặng em sẽ bù đắp được phần nào. Em đón ta với đôi mắt đỏ hoe. Có lẽ em nghĩ rằng ta sẽ không đến. Ta trao hoa và quà cho em rồi dẫn em đến một quán ăn quan trọng. Ta không để tâm mấy đến cảm xúc của em…Ngày ấy, ta ngu ngốc đến nỗi không nhận ra rằng cái mà em thực sự cần đó sự quan tâm của ta đến em. Em đã khóc, khi ta thờ ơ… Ngày… mưa rơi rơi, những giọt nước mắt bám đầy thành kính…Ta bật cười khô khốc, thả rơi chiếc điện thoại lên chiếc giường trắng muốt. Giai điệu bài hát của JTL phát ra từ góc phòng, ta khép hờ đôi mắt…Call up, ring one. Hang up the phone, hang up the phone. To let me know, you made it home, you made it home.Cơn mưa dai dẳng thường khiến con người ta nghĩ đến cái gì đó không vui. Em không có nhà, và không trả lời fone. Vậy rốt cuộc em đi đâu trong cơn mưa trắng xóa thế này?Rầm! Tiếng động lớn vang lên trứơc cửa nhà khiến ta giật mình. Ta chạy vội ra cửa. Đập vào mắt ta là hình chiếc xe đạp màu cam của em ( nó có hơi nổi bật tí) đang nằm êm mó ngay song cửa ( ta tự hỏi sao em tài thế? ). Còn em ngồi bệch dưới đất phía bên kia đường. Ta bước tới gần để chắc rằng em không sao cả. Chỉ người em ướt sũng nước. Em ngồi đấy bật khóc khiến ta hoang mang. Kế bên em là bức tranh cát ( cái này là đoán thế) đã hỏng. Chỉ là dòng chữ “happy birthday”. Ta giật mình nhớ đến hôm nay là sinh nhật mình. Em nói, giọng un run, em bảo rằng cơn mưa đã khiến em không thể giữ vững được tay lái. Ta bế em vào nhà. Em rút từ chiếc túi của mình ra một tấm thiệp khá ngộ nghĩnh, em bảo đó là hình cỏ ba lá. Ta bật cười ý tưởng lạ lùng của em. Ngày ấy ta nào hay cánh thứ tư của “cỏ ba lá” tượng trưng cho hạnh phúc mà em mong nó sẽ đến với ta… Ngày…mưa khóc chia phôi…Sân ga nhộn nhịp người, bao nhiêu kẻ mừng sum họp, nhiêu nhiêu người khóc chia ly? Mắt em đợm buồn. Túi hành lý trên vai ta trĩu nặng. Ta hỏi liệu em có thực sự muốn ta đi. Em khẽ gật đầu. Tại sao? Chỉ cần em lên tiếng ta sẽ không đi, thế mà… Ta không hiểu, ta luôn không hiểu những gì em nghĩ. Nếu đã thế có thể gọi là yêu? Tay em đưa ta chiếc bình thủy tinh, trong đấy chứa đầy hạc giấy. Hạc giấy tượng trưng cho ước nguyện, Giờ đây em bảo ta nên ước gì? Sao em không dùng nó để ước cho mình. Tiếng loa vang lên thúc giục, ta quay lưng đi… Mưa rơi rơi… Mưa khóc thay người?Ta nhìn về phía em, em mỉm cừơi. Dáng em nhỏ bé đến thế. Cớ sao nụ cười của em có cả nước mắt ? Hay là mưa? Ta không rõ, dáng em nhạt nhòa… Ngày ấy… ta không biết đó là nứơc mắt của đôi ta…Ngày… chỉ là hàng cây trụi lá cớ sao khiến lòng ta nặng nỗi nhớ…Ta ngồi… đếm thu qua. Kể từ ngàu ta rời khỏi thị trấn nhỏ ấy ta không hề liên lạc với em. Giờ này em đang làm gì? Ta không biết được, cũng không hay. Có lẽ, em cũng đã quên như hôm nay ta chỉ vô tình nhớ. Một ai đó thay thế ta, mong em hạnh phúc… ta bật ra radio, rồi thả mình vào âm nhạc… Người con gái đứng trước hiên ngắm hoa đã tàn, rồi em hát hát nhớ ai nhớ ai khôn nguôi, vàng thêm lá lá cuối thu chết khô trên đồi, lời tình yêu sao buồn như mắt em? Sao buồn như mắt em…(**)Bài hát khiến ta giật mình. Khi ấy, ta quá ích kỷ phải không em? Ta đã không muốn cứu vãn tất cả. Mặc em trong nỗi đau của mình. Hạnh phúc chỉ của riêng ta… Ngày… ta lặng im bên nấm mồ xanh cỏ…Em nằm đó, trước mặt ta. Mắt em không còn nhìn ta và môi em không còn có thể mỉm cười. Em trên cao ấy liệu có thấy một kẻ đáng ghét là ta đang đứng trước mộ em?...… Ta buông tay, chiếc lọ chưa đầy hạc giấy mà em đã gấp tặng ta văng tung tóe, chúng ướt đẫm nước mưa và tả tơi đến tội. Vài con trong đấy đã nhàu nát. Bao năm qua ta bỏ quên nó ở đâu đó một góc trong phòng. Và… ta đã lãng quên em ở đâu đó một góc trong hồn… Ta đặt nhẹ nhàng tấm thiệp nhỏ trên cỏ. Em rất thích cỏ. Ta nhìn quanh, cỏ ba lá mọc đầy nơi em. Ta có kiếm tìm nhưng vô vọng. Đã gọi là cỏ ba lá thì làm sao có tìm được chiếc có bốn cánh hả em? Lá thứ nhất sẽ trao người niềm tim, lá thứ hai tặng ngươi hy vọng, lá thứ ba đem đến tình yêu. Ở nơi nao chiếc lá thứ tư? Chiếc lá sẽ mang đến hạnh phúc? Ai đó từng bảo rằng không có hạnh phúc trọn vẹn cho tất cả… Hạnh phúc của ta, hạnh phúc cho tất cả, em luôn mong thế. Thế hạnh phúc nào là dành riêng cho em?... …Em rất thích nhìn trời vì trời một màu xanh, cao và rộng. Nhưng có lẽ em không biết cũng có đôi lúc bầu trời xám xịt… Bầu trời trên đầu ta, bầu trời trong hồn ta…Khi ở bên cạnh thì không cảm nhận được gì. Đến khi mất rồi mới cảm thấy hối tiếc. Đến khi không còn mới biết đấy là thứ quan trọng đến dường nào. Bản chất con người là thế. Em… có trách ta? Có giận ta? Nơi em về ngày vui không em? Nơi em về trời xanh không em? Ta ghe nghìn giọt lệ, rớt xuống thành hồ nước long lanh… Ta mỉm cười. Khuôm mặt ta đẫm nước mưa… đau đến xót xa…Mưa… rơi rơi từ nơi cao vời vợi. Người không khóc nên mưa khóc thay người. Em cũng từng bảo là em thích mưa. Giờ đây, em nằm đấy, mưa có còn làm em vui? Ta hy vọng rằng em sẽ thích, không còn có ta bên cạnh…Ngày hôm nay… mưa hát ru em…T.H.T* Câu hát trong Diễm xưa, Như cánh vạc bay – Trịnh Công Sơn** Đoạn trong bài hát Thị trấn mùa đông. Mục lục Mưa hát ru em Mưa hát ru em Trần Hoàng TrâmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Phạm Đông Nghi Nguồn: TTVNOlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 2 tháng 9 năm 2007
Trần Hoàng Trâm Mưa hát ru em Chiều nay còn mưa sao em không lại?Nhớ mãi trong cơn đau vùi,Làm sao có đôi, hằn lên nỗi đauBứơc chân em xin về mau…(*) Ngày… nắng như thiêu đốt những con đường…Bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa không ngừng réo gọi, ta mệt mỏi bước ra cổng. Nhân viên bưu điện mang đến cho ta mọt tấm thiệp nhỏ từ em. Ta mở ra xem, tấm thiệp được làm khá tinh xảo nhưng lại không phải từ chính tay em. Thoáng thất vọng, ta đọc sơ về lời em viết: em mong ta chú ý đến sức khỏe của mình. Ta quẳng tấm thiệp sang bên rồi bắt đầu công việc của mình. Ta không gọi điện cũng chả hỏi thăm em.Ngày ấy ta vô tâm không biết rằng, để mua được nó em đã lặn lội khắp cả thị trấn dưới ánh nắng như thiêu đốt, chỉ vì em không đủ khả năng làm được một tấm thiệp đẹp như vậy… Ngày… những cơn gió lạnh cuốn chiếc lá khô rời cành…Em trông khá ngộ nghĩnh trong chiếc áo len màu hồng. Em kéo ta đi khắp nơi để chọn lựa một món quà sinh nhật cho cô bạn. Ta bảo em nên chọn đại một món gì đó xinh xắn và giá thành vừa phải. Em không hài lòng về điều đó, em muốn rằng nó còn phải là một món quà ý nghĩa. Mệt mỏi sau nửa ngày đi khắp nhưng không chọn được gì. Ta viện cớ phải làm việc, bỏ mặc em một mình lang thang khắp nơi. Em có buồn không ta không rõ… Ngày ấy ta đâu hay, em không chỉ muốn cô bạn vui lòng mà còn muốn ta có chút thời gian thảnh thơi. Mặc cho sau đấy, em phải nằm bẹp ở nhà vì bệnh… Ngày… đông tàn…Ta trở về nhà. Cửa không khóa. Ta nhận ra em đã đến tự bao giờ. Em ngồi gục đầu ngủ ngon lành trên chiếc bàn bừa bộn của ta. Ta từng mắng em không cho em dọn dẹp nó. Thế nhưng ngoại trừ nó ra tất cả đều được dọn rất gọn gàng. Chợt ta chú ý đến gói quà trên bàn. Em có vẻ rất quý nó ( bằng chứng là dù ngủ tay em vẫn không rời nó ). Trên gói quà ấy đề tên ta. Ta mở nó ra, đó là… một chiếc áo len màu xám, màu mà ta thích. Chiếc áo ấy do chính tay em làm, những đường nét hơi vụng về. Chợt, em tỉnh giấc. Ta phân vân có nên giải thích với em rằng đông đã hết hay không, ta cũng không cần nó. Em quay đi, ta không kịp nhận ra đôi bàn tay em có những vết tím bầm…Lúc đó, ta không hiểu, em chỉ muốn ta ướm thử nó. Em đã thức suốt mất đêm liền để đan nó tặng ta nhưng không kịp… Ngày… khóm tường vi nở rộ trước sân nhà…Ta mải mê với những cuộc chơi của mình cũng bạn bè vào ngày nghỉ mà quên mất hôm nay cũng là sinh nhật em. Đến bảy giờ tối, ta vội đến tiệm hoa mua đại một đóa hoa, cô bán hàng cho ta biết rằng đã không còn hoa tươi nữa, chỉ còn vài bông hơi rũ. Ta mặc kệ, ta nghĩ rằng món quà cao cấp mà ta mua tặng em sẽ bù đắp được phần nào. Em đón ta với đôi mắt đỏ hoe. Có lẽ em nghĩ rằng ta sẽ không đến. Ta trao hoa và quà cho em rồi dẫn em đến một quán ăn quan trọng. Ta không để tâm mấy đến cảm xúc của em…Ngày ấy, ta ngu ngốc đến nỗi không nhận ra rằng cái mà em thực sự cần đó sự quan tâm của ta đến em. Em đã khóc, khi ta thờ ơ… Ngày… mưa rơi rơi, những giọt nước mắt bám đầy thành kính…Ta bật cười khô khốc, thả rơi chiếc điện thoại lên chiếc giường trắng muốt. Giai điệu bài hát của JTL phát ra từ góc phòng, ta khép hờ đôi mắt…Call up, ring one. Hang up the phone, hang up the phone. To let me know, you made it home, you made it home.Cơn mưa dai dẳng thường khiến con người ta nghĩ đến cái gì đó không vui. Em không có nhà, và không trả lời fone. Vậy rốt cuộc em đi đâu trong cơn mưa trắng xóa thế này?Rầm! Tiếng động lớn vang lên trứơc cửa nhà khiến ta giật mình. Ta chạy vội ra cửa. Đập vào mắt ta là hình chiếc xe đạp màu cam của em ( nó có hơi nổi bật tí) đang nằm êm mó ngay song cửa ( ta tự hỏi sao em tài thế? ). Còn em ngồi bệch dưới đất phía bên kia đường. Ta bước tới gần để chắc rằng em không sao cả. Chỉ người em ướt sũng nước. Em ngồi đấy bật khóc khiến ta hoang mang. Kế bên em là bức tranh cát ( cái này là đoán thế) đã hỏng. Chỉ là dòng chữ “happy birthday”. Ta giật mình nhớ đến hôm nay là sinh nhật mình. Em nói, giọng un run, em bảo rằng cơn mưa đã khiến em không thể giữ vững được tay lái. Ta bế em vào nhà. Em rút từ chiếc túi của mình ra một tấm thiệp khá ngộ nghĩnh, em bảo đó là hình cỏ ba lá. Ta bật cười ý tưởng lạ lùng của em. Ngày ấy ta nào hay cánh thứ tư của “cỏ ba lá” tượng trưng cho hạnh phúc mà em mong nó sẽ đến với ta… Ngày…mưa khóc chia phôi…Sân ga nhộn nhịp người, bao nhiêu kẻ mừng sum họp, nhiêu nhiêu người khóc chia ly? Mắt em đợm buồn. Túi hành lý trên vai ta trĩu nặng. Ta hỏi liệu em có thực sự muốn ta đi. Em khẽ gật đầu. Tại sao? Chỉ cần em lên tiếng ta sẽ không đi, thế mà… Ta không hiểu, ta luôn không hiểu những gì em nghĩ. Nếu đã thế có thể gọi là yêu? Tay em đưa ta chiếc bình thủy tinh, trong đấy chứa đầy hạc giấy. Hạc giấy tượng trưng cho ước nguyện, Giờ đây em bảo ta nên ước gì? Sao em không dùng nó để ước cho mình. Tiếng loa vang lên thúc giục, ta quay lưng đi… Mưa rơi rơi… Mưa khóc thay người?Ta nhìn về phía em, em mỉm cừơi. Dáng em nhỏ bé đến thế. Cớ sao nụ cười của em có cả nước mắt ? Hay là mưa? Ta không rõ, dáng em nhạt nhòa… Ngày ấy… ta không biết đó là nứơc mắt của đôi ta…Ngày… chỉ là hàng cây trụi lá cớ sao khiến lòng ta nặng nỗi nhớ…Ta ngồi… đếm thu qua. Kể từ ngàu ta rời khỏi thị trấn nhỏ ấy ta không hề liên lạc với em. Giờ này em đang làm gì? Ta không biết được, cũng không hay. Có lẽ, em cũng đã quên như hôm nay ta chỉ vô tình nhớ. Một ai đó thay thế ta, mong em hạnh phúc… ta bật ra radio, rồi thả mình vào âm nhạc… Người con gái đứng trước hiên ngắm hoa đã tàn, rồi em hát hát nhớ ai nhớ ai khôn nguôi, vàng thêm lá lá cuối thu chết khô trên đồi, lời tình yêu sao buồn như mắt em? Sao buồn như mắt em…(**)Bài hát khiến ta giật mình. Khi ấy, ta quá ích kỷ phải không em? Ta đã không muốn cứu vãn tất cả. Mặc em trong nỗi đau của mình. Hạnh phúc chỉ của riêng ta… Ngày… ta lặng im bên nấm mồ xanh cỏ…Em nằm đó, trước mặt ta. Mắt em không còn nhìn ta và môi em không còn có thể mỉm cười. Em trên cao ấy liệu có thấy một kẻ đáng ghét là ta đang đứng trước mộ em?...… Ta buông tay, chiếc lọ chưa đầy hạc giấy mà em đã gấp tặng ta văng tung tóe, chúng ướt đẫm nước mưa và tả tơi đến tội. Vài con trong đấy đã nhàu nát. Bao năm qua ta bỏ quên nó ở đâu đó một góc trong phòng. Và… ta đã lãng quên em ở đâu đó một góc trong hồn… Ta đặt nhẹ nhàng tấm thiệp nhỏ trên cỏ. Em rất thích cỏ. Ta nhìn quanh, cỏ ba lá mọc đầy nơi em. Ta có kiếm tìm nhưng vô vọng. Đã gọi là cỏ ba lá thì làm sao có tìm được chiếc có bốn cánh hả em? Lá thứ nhất sẽ trao người niềm tim, lá thứ hai tặng ngươi hy vọng, lá thứ ba đem đến tình yêu. Ở nơi nao chiếc lá thứ tư? Chiếc lá sẽ mang đến hạnh phúc? Ai đó từng bảo rằng không có hạnh phúc trọn vẹn cho tất cả… Hạnh phúc của ta, hạnh phúc cho tất cả, em luôn mong thế. Thế hạnh phúc nào là dành riêng cho em?... …Em rất thích nhìn trời vì trời một màu xanh, cao và rộng. Nhưng có lẽ em không biết cũng có đôi lúc bầu trời xám xịt… Bầu trời trên đầu ta, bầu trời trong hồn ta…Khi ở bên cạnh thì không cảm nhận được gì. Đến khi mất rồi mới cảm thấy hối tiếc. Đến khi không còn mới biết đấy là thứ quan trọng đến dường nào. Bản chất con người là thế. Em… có trách ta? Có giận ta? Nơi em về ngày vui không em? Nơi em về trời xanh không em? Ta ghe nghìn giọt lệ, rớt xuống thành hồ nước long lanh… Ta mỉm cười. Khuôm mặt ta đẫm nước mưa… đau đến xót xa…Mưa… rơi rơi từ nơi cao vời vợi. Người không khóc nên mưa khóc thay người. Em cũng từng bảo là em thích mưa. Giờ đây, em nằm đấy, mưa có còn làm em vui? Ta hy vọng rằng em sẽ thích, không còn có ta bên cạnh…Ngày hôm nay… mưa hát ru em…T.H.T* Câu hát trong Diễm xưa, Như cánh vạc bay – Trịnh Công Sơn** Đoạn trong bài hát Thị trấn mùa đông. Mục lục Mưa hát ru em Mưa hát ru em Trần Hoàng TrâmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Phạm Đông Nghi Nguồn: TTVNOlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 2 tháng 9 năm 2007
Hồ Bắc Mưa Quái “Đất chảy máu, ma toàn ma”, ma ở trong ngõ ma lang thang ngoài đường. Đến cả một tiếng chó sủa cũng dần giật như tiếng ma gào, mười thằng đàn ông thì tất thẩy chín thằng khùng khục như ma, thằng còn lại, ha ha, làm ma chúa của chín thằng ma, ha ha! - Mẹ cha nó láo…láo…láo tất ông mà xuống mồ gặp nó ông đái cho nó một bãi! uống, uống đi, chủ quán cho lão chai nữa. Mưa òng ọc, mưa đái tồ tồ như thằng say đái. Trời về chiều một mầu u ám. Đối diện cái quán xiêu vẹo là những quả đồi trơ trọc, nhợt nhạt, thườn thượt hệt xác con rắn khổng lồ chết trương, đang lờ lờ bốc mùi xú uế ngập ngụa quái dị. Cả cái vùng này cũng vậy, ngột ngạt theo. Lão Thọt khoái nhất những chiều mưa thế này, lần nào cũng vậy lão mò ra quán uống thật say, tưng bừng ngân nga thứ triết lý òng ọc, tồ tồ của lão. Lão Thọt cá rằng đó là thứ triết lý vĩnh cửu nhất thế gian. Mưa òng ọc, mưa đái tồ tồ như thằng say đái. Xưa, lâu rồi. Có lẽ ông cụ già nhất vùng cũng không nhớ nổi, cái núi Sơn Linh, cái sông Nham Linh cũng không nhớ nổi. Người ta chỉ được nghe kể lại rằng, có một ông thầy địa lý qua vùng này, ông thầy ngắm địa thế sông núi thì thích lắm, ông thầy ở nhờ trong làng. Một chiều đám thợ đi rừng về gặp ông thầy nằm bất động bên góc đồi, tay cầm nắm đất, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc, toàn thân phờ phạc, họ đưa ông về. Ông thầy như vậy một ngày sau mới tỉnh, ông thầy nhờ chủ nhà nơi ông ở mời dân làng đến, ông bảo số ông đã tận, có chút ít vàng bạc mang theo xin biếu dân làng và xin dân làng chôn cất ông tử tế nói đến đây ông thầy mê man rồi chết. Chuyện sẽ không có gì nếu không có một ngày rừng bỗng cháy trụi, đồi bỗng trơ ra cái thứ đất mầu đỏ xỉn như máu người chết, cây cối không buồn mọc nữa, họ mới nhớ đến lúc mê man ông thầy địa lý ú ớ thét lên rằng “máu, đất chảy máu, ma toàn ma”. Kể từ đó cái cụm từ “đất chảy máu, ma toàn ma” đeo đuổi ám ảnh lên cuộc sống dân quanh vùng. Đất chảy máu, ma toàn ma, ma ở trong ngõ ma lang thang ngoài đường. Dưới chân quả đồi cao thoáng đãng và mát mẻ là bãi tha ma của cả vùng, nhiều năm lại đây nó dài ra nhanh chóng, nó như muốn vươn mình đua tranh lấy vẻ thườn thượt cùng với con rắn khổng lồ chết trương vậy. Cuối bãi tha ma một cõi riêng nhấp nhô những nấm mồ xanh rì không tên tuổi, người trong làng cũng không nhớ được chính xác từng ai nằm dưới đó nữa. - Nguyễn văn A: 19 tuổi, chết bệnh. - Nguyễn văn B: 23 tuổi, chết bệnh. - Hoàng văn C : 30 tuổi, chết bệnh. - Lương văn N : 24 tuổi, chết bệnh. - Trần văn D : 28 tuổi, chết bệnh. ……… Lão Thọt nhâm nhẩm, lão bảo ngôi đó là của thằng đó, ngôi kia là của thằng kia nhưng rút cục lão cũng không chắc chắn. Chỉ có hai ngôi mả của hai thằng con trai lão là lão không thể quên. Những chiều không mưa lão thường mang rượu ra đây uống, mà bình yên đến lạ cứ uống ở đây lão không bao giờ say, thứ cảm giác gối đầu lên mộ thằng con, ôm cỏ xanh êm ái, nhìn không gian hoang vắng tĩnh lặng, thì thầm chuyện trò cùng với những bóng ma ẩn ảo lão thấy vui vui, khoái khoái. Mưa òng ọc, mưa đái tồ tồ như thằng say đái. Đường trơn trượt, mưa lộp độp, tưng tửng hắt lên thứ nước nhoe nhoét, sền sệt lòng bàn chân. - Bố ơi! Về thôi, trời tối rồi con nấu cơm xong rồi bố ạ! - Ừ! về thôi con. - Bố mặc áo mưa vào đã chứ. Hương lấy khăn lau những giọt mưa lấm tấm trên mặt bố. Mâm cơm nguội ngắt, Hương thừ người không buồn nhấc bát. Hồi chiều Hòa bảo mai Hòa theo anh em làm vàng vào Quảng Nam một chuyến. Dạo này làm quặng thổ phỉ bị cấm ác lắm có kiếm được đồng nào đâu. Hương không muốn Hòa đi, nhưng ruộng đồng thì eo hẹp mà còn trăm thứ phải lo, thời buổi khó khăn xin việc chân tay cũng phải tiền. Cả cái vùng này đầy quặng đấy thế mà nghèo vẫn bám đuổi mãi, cha truyền con nối có thêm cái nghề làm vàng thổ phỉ, ôi! vàng, vàng như cứt. Hương yêu Hòa nhiều lắm, cô thấy rùng mình sờ sợ. Đất chảy máu, ma toàn ma, ma ở trong ngõ ma lang thang ngoài đường. Đêm trở mình lạnh lẽo, Lão Thọt cũng trở mình, chiếc giường kêu kọt kẹt. Hương quay lại nhìn bố, không phải Lão Thọt thức lão đang mơ, lão cười. Nụ cười ma quái, nhăn nhúm tỏa rực trên khuôn mặt hốc hác của lão, Hương thấy ngồ ngộ, Hương cũng cười theo. Cô đơn trống trải phủ kín căn nhà. Hương thấy mình tủi phận, ừ!, có gì mà bất hạnh chứ, cả cái vùng này ai mà chẳng có chút bất hạnh giống ai, cơ cực ư đã thành bản năng mất rồi. Hình ảnh những người đàn bà, hình ảnh mẹ lầm lũi chới với trong tâm tưởng Hương. Bất giác Hương tự hỏi, bố đang mơ gì nhỉ? Nhiều lúc ngoài bãi tha ma bố thấy các anh, thấy mẹ và mọi người hát vui lắm, những lúc như thế bố cười. Cái công ty khai thác quặng gì gì ấy sẽ đền bù cho miếng đồi nhà mình mấy chục triệu con ạ, chúng mày phải cưới thôi bố sẽ cho tất chúng mày nhớ đẻ nhanh nhanh cho bố một thằng cu là được, những lúc như thế bố cười. Bố mà chết xuống mồ gặp được lão thầy địa lý ,bố đái cho nó một bãi, những lúc như thế bố cười… Mưa òng ọc, mưa đái tồ tồ như thăng say đái. Lão Thọt cố cựa mình vùng vẫy, lão giật tay ầm ầm vẫn không thoát được bàn tay lờ mờ của bóng trắng, bóng trắng cứ lôi lão đi xềnh xệch, lão sợ, rồi họ cũng đứng lại. Bóng trắng cười với lão, chỉ lão nhìn phía những quả đồi trơ trọc. - Này Lão Thọt, lão đừng đái ta nhé ta sẽ cho lão rất nhiều tiền, nhiều tiền được không? ta sẽ dọn xác con rắn chết trương này cho lão nhé, nhiều tiền… nhiều tiền… rất nhiều tiền được không? đấy đất đang hát đấy “Đất không đẻ, đất chảy máu, ma toàn ma.Ma ở trong ngõ ma lang thang ngoài đường. Đến cả một tiếng chó sủa cũng dần giật như tiếng ma gào, mười thằng đàn ông thì tất thẩy chín thằng khùng khục như ma, thằng còn lại, ha ha, làm ma chúa của chín thằng ma, ha ha! Ta sẽ dọn xác con rắn chết trương này cho lão nhé, nhiều tiền… nhiều tiền… rất nhiều tiền, ha ha! ” Hương kéo cao tấn chăn lên đắp cho bố, Hương sờ tay vuốt những cọng tóc bạc trên trán bố, từ nơi khóe mắt hai giọt nước lăn tuột lên má. Đêm vẫn thế, tiếng những mảng mưa ngã vào nhau nghèn nghẹn. Hồ Bắc Mục lục Mưa Quái Mưa Quái Hồ BắcChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Hồ Bắc Nguồn: Hồ Bắc / Tác giả VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 10 năm 2007
Hubei Monster Rain "The ground is bleeding, all ghosts are ghosts", ghosts are in the alleys, ghosts are wandering on the streets. Even the sound of a dog barking gradually started to shake like a ghost's scream. Out of ten men, nine of them were crazy and coughing like ghosts. The remaining guy, ha ha, became the ghost lord of the nine ghosts, ha ha! - His mother and father are liars... liars... liars. If you go to the grave and meet him, you will pee for him! Drink, drink, the shop owner will give me another bottle. The rain gurgled, the rain urinated like a drunk man. The afternoon sky was a gloomy color. Opposite the ramshackle shop are bare hills, pale and sloping like the corpse of a giant dead snake, lazily emitting a strange, foul smell. This whole area, too, is stuffy. Old Thot enjoyed rainy afternoons like this the most. Every time, he went out to the bar to get really drunk, cheerfully humming his gurgling, loud philosophy. Old Thot bet that it is the most eternal philosophy in the world. The rain gurgled, the rain urinated like a drunk man. Long time ago. Perhaps the oldest man in the area cannot remember, nor can he remember Son Linh mountain or Nham Linh river. People only heard stories that there was a geography teacher who passed through this area. He really liked watching the terrain of rivers and mountains. He stayed in the village. One afternoon, a group of forest workers returned to find the teacher lying motionless on the corner of the hill, holding a handful of soil, eyes wide open, mouth agape, his whole body haggard. They took him home. Such a teacher only woke up a day later. He asked the homeowner where he lived to invite the villagers to come. He said his fate was over. He had a little gold and silver to bring with him to give to the villagers and asked the villagers to bury him properly. Saying this, the teacher fell into a coma and died. Nothing would have happened if it weren't for the day when the forest suddenly burned to the ground, the hills were suddenly exposed to dull red soil like the blood of a dead person, and the trees stopped growing. Only then did they remember the time when their geography teacher was unconscious. Screaming that "blood, bleeding earth, all ghosts". Since then, the phrase "the land bleeds, all ghosts" have haunted the lives of people around the area. The ground is bleeding, all ghosts are ghosts, ghosts are in the alleys, ghosts roam the streets. At the foot of the high, airy and cool hill is the cemetery of the whole region. Over the years, it has grown rapidly in length, as if it wanted to stretch out to compete with the giant dead snake. At the end of the cemetery, there is a private realm undulating with nameless green graves, people in the village cannot remember exactly who lies there anymore. - Nguyen Van A: 19 years old, died of illness. - Nguyen Van B: 23 years old, died of illness. - Hoang Van C: 30 years old, died of illness. - Luong Van N: 24 years old, died of illness. - Tran Van D: 28 years old, died of illness. ……… Old Thot thought to himself, he said that throne belonged to that guy, that throne belonged to that guy, but in the end he wasn't sure. There are only two graves of his two sons that he cannot forget. On rainy afternoons, he often brings wine out here to drink, but it's strangely peaceful. Whenever he drinks here, he never gets drunk, the feeling of resting his head on his son's grave, hugging the soft green grass, looking at the quiet, deserted space. , whispering and chatting with the hidden ghosts, he felt happy and delighted. The rain gurgled, the rain urinated like a drunk man. The road is slippery, the rain is pattering, splashing sticky, sticky water onto the soles of your feet. - Dad! Let's go home, it's dark and I've finished cooking, dad! - YES! Let's go home, baby. - Dad, please put on your raincoat. Huong used a towel to wipe the raindrops from her father's face. The rice tray was cold, and Huong didn't bother to lift the bowl. In the afternoon, Hoa told Mai Hoa to follow his gold-making brothers to Quang Nam. Nowadays, doing bandit ore mining is banned, so I can't make any money. Huong didn't want Hoa to leave, but the fields were limited and there were hundreds of things to worry about. In difficult times, getting a manual job required money. This whole area is full of ore, yet poverty still follows, and from father to son, there is an additional job of making gold and bandits, oh! yellow, yellow as shit. Huong loved Hoa so much, she felt shivers and fear. The ground is bleeding, all ghosts are ghosts, ghosts are in the alleys, ghosts roam the streets. The night turned over cold, Old Thot also turned over, the bed creaked. Huong turned back to look at her father. Lao Thot didn't realize he was dreaming. He smiled. A ghostly, wrinkled smile shined on the old man's haggard face. Huong felt amused and Huong also laughed. Loneliness and emptiness covered the house. Huong felt sorry for herself, yes!, what is there to be unhappy about, everyone in this area is a little unhappy like everyone else, poverty has become an instinct. Images of women, the image of a miserable mother, appeared in Huong's mind. Huong suddenly wondered, what are you dreaming about? Many times at the cemetery, my father saw his brothers, his mother, and everyone singing happily. At times like that, he smiled. What kind of ore mining company will compensate our hill with tens of millions, you guys have to get married, I will let you all remember to give me a boy quickly, at times like that Dad laughed. Dad died and went to the grave to meet the old geography teacher, he peed for him, at times like that he laughed... The rain gurgled, the rain rained and peed like he was drunk. Old Thot tried to move and struggle, he jerked his hand loudly but could not escape the shadowy hand of the white shadow, the white shadow kept dragging him away, he was afraid, then they also stopped. The white shadow smiled at him, pointing him towards the bare hills. - Hey Old Thot, don't pee on me, I'll give you a lot of money, a lot of money, okay? I'll clean up this dead snake's body for you, okay? Lots of money… lots of money… lots of money, okay? The land is singing, "The land does not give birth, the land bleeds, all ghosts are ghosts. Ghosts are in the alleys, ghosts roam the streets. Even the sound of a dog barking gradually started to shake like a ghost's scream. Out of ten men, nine of them were crazy and coughing like ghosts. The remaining guy, ha ha, became the ghost lord of the nine ghosts, ha ha! I'll clean up this dead snake's body for you, lots of money... lots of money... lots of money, ha ha! Huong pulled the blanket high to cover her father. Huong touched the silver hair on her father's forehead. From the corner of her eyes, two drops of water rolled down her cheeks. The night was still the same, the muffled sound of rain falling against each other. Hubei Table of contents Monster Rain Monster Rain HubeiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Hubei Source: Hubei / Author VNTQ Uploaded by friend: Ct.Ly on: October 3, 2007
Thái Bình Mưa Sa Em có thư không anh? - Không, cô ạ! Chị thở dài, nhìn theo người đưa thư cho đến lúc anh đi khuất mới quay vào. Kìa, bé Hoàng đã bò theo chị được một đoạn ngắn. Thằng bé mới được năm tháng. Chị chạy lại ôm con, vừa hôn vừa nựng. Cục cưng của mẹ! Sao mà giống bố đến thế. Nhìn con, bao nhiêu phiền muộn tiêu tan hết. Rồi chị lại nhìn lên trời, dõi theo từng đám mây. Rồi chị lại ước mong, ngay trong phút giây này, những đám mây ấy sẽ tụ lại thành mưa, sa xuống, sa xuống ngay trước sân nhà chị, để chị kịp đưa tay mà hứng lấy. Bà ngoại chị nói rằng, nếu như con người ta có thể chọn được đúng cái phút giây những hạt mưa bắt đầu chạm chân xuống đất mà gửi vào đó những điều ước thì thế nào cuộc đời cũng sẽ gặp được nhiều may mắn… Rồi chị lại nhớ anh! Ngày ấy, hồi anh sang Đức được 4 năm thì có người ở bên ấy về nửa úp nửa mở chuyện anh “có vấn đề” với một cô tóc vàng mắt xanh. Bán tín bán nghi, chị vội để đứa con gái 8 tuổi cho bà ngoại, hối hả bay sang mà không báo cho anh biết. Chị muốn bắt quả tang. Thấy chị, anh sững người giây lát rồi chạy ào tới, ôm thốc chị lên. Thật là cả một suối tình cảm. Rồi tiếp đến là chuỗi ngày hạnh phúc. Anh đưa chị đi thăm các nơi, giới thiệu chị với các bạn làm ăn. Niềm hạnh phúc đó đã làm chị tiêu tan mọi nghi ngờ. Nhưng vẫn người bạn đó lại cho chị biết chuyện anh đã có một đứa con và anh đang tìm cách lấy người con gái đó để có thể nhập quốc tịch Đức. Chị không tin nhưng cũng định tìm cơ hội để nói chuyện với anh. Chẳng ngờ đang ngập ngừng kiếm cớ thì anh đã buồn buồn kể chuyện làm ăn. Anh kể, công việc thì thuận lợi, tiền cũng kiếm được nhưng lại gặp rất nhiều kẻ ngáng chân. Nhiều khi chán nản, lại nhớ vợ nhớ con da diết, chỉ muốn bay ngay về. Mà nếu những kẻ đó chơi xấu anh một cách đàng hoàng, trước mặt thì chẳng nói làm gì, nhưng ngại nhất là họ dựng chuyện, nói xấu anh, bắn tin đến tai chị, khiến chị đau lòng, từ nghi ngờ mà sinh ra nghĩ quẩn. Thương anh, chị chẳng dám nói thêm một lời nào khác, chỉ thì thầm chuyện chị có em bé. Anh mừng, ôm chị xoay tít một vòng, y như hồi biết chị mang bầu đứa lớn. Chuyện đến sáng, anh bảo: “Không thể mỗi đứa một nơi, rồi thì phấp phỏng, nghi ngờ, rách việc lắm. Về nước thì anh không về. Về bây giờ hóa ra để cho mấy kẻ xấu bụng kia được phép à. Chỉ có cách là đưa em và con sang ở hẳn bên này. Nhà cửa, đồ đạc ở quê bán hết đi, thêm vốn mở rộng kinh doanh”. “Nhưng… làm sao em nhập quốc tịch được”. Chuyện đó thì em khỏi lo, cứ có tiền là xong hết”. Thế thì còn gì bằng. Mười lăm năm trước, chị đã bỏ quê để theo anh lên Hải Phòng làm ăn. Thì nay, một lần nữa chị lại bỏ Hải Phòng theo anh cũng có hề chi. Mà cái cửa hàng anh đang buôn bán rất đông khách, lãi một ngày tính ra hơn cả tuần buôn bán của chị. Thế là, ngay đêm ấy vợ chồng đã bàn tính êm xuôi. Mang bầu được 5 tháng thì anh chị về nước. Chị không mở rộng buôn bán nữa, lo bán hàng tồn và gom tiền nợ. Anh lo bán đồ đạc. Khi bé Hoàng đầy tháng thì anh bán nhà với giá 150 cây; anh nhận trước 120 cây, số còn lại chị sẽ nhận sau khoảng vài ba tháng nữa, thì cũng để bé Hoàng thêm cứng cáp và anh có thời gian thu xếp công việc. Khi nào anh điện về hoặc có thư về, chị và con sẽ sang. Từ đó tới nay, chị phấp phỏng chờ. Tháng trước chị có điện thoại cho anh nhưng chắc là do vội, chị ghi nhầm số hay sao mà chẳng nhận được tín hiệu gì cả. Chị đành chờ thư. Và không biết đã bao nhiêu lần, chị nhận được sự trả lời: “Không có thư, cô ạ!”. Hôm nay, chị gặp may. - Cô Hoa ơi, có thư này! Chị chạy bổ ra, hấp tấp bóc phong bì. Thốt nhiên, mặt chị xám ngoét, mắt tối sầm, rồi đổ rầm xuống sân. Người đưa thư thấy có máu chảy, vội hô hoán lên. Hàng phố đổ lại, vực chị lên xích lô, đưa thẳng tới bệnh viện. Một người hàng xóm tò mò, nhặt lá thư văng ra đất. Thốt nhiên, chị ta cũng tím mặt rồi lầm bẩm: “Khốn nạn, thì ra đó là tờ đơn xin ly hôn” Mục lục Mưa Sa Mưa Sa Thái BìnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Lucquaipsnt Nguồn: VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 12 năm 2005
peaceful Rain Sa Do you have a letter? - No, miss! She sighed, looked after the postman until he was gone, then turned back. Lo and behold, baby Hoang crawled after her for a short distance. The baby is only five months old. She ran to hug her child, kissing and cuddling him. Mom's darling! Why are you so similar to your father? Looking at my child, all my worries disappear. Then she looked up at the sky again, following the clouds. Then she wished that right at this moment, those clouds would gather into rain, fall, fall right in front of her yard, so that she could raise her hand to catch it. Her grandmother said that if people could choose the exact moment when the raindrops began to touch the ground and send wishes there, then life would be full of luck... Then she miss you again! That day, when he had been in Germany for 4 years, someone from there returned half-hidden and half-open about the fact that he was "having problems" with a blonde-haired, blue-eyed girl. Half-trusting, half-suspicious, she quickly left her 8-year-old daughter with her grandmother and hurriedly flew over without informing him. She wanted to be caught red-handed. Seeing her, he was stunned for a moment then rushed forward and hugged her. What a stream of emotions. Then followed a series of happy days. He took her to visit places and introduced her to business friends. That happiness made all her doubts disappear. But that same friend told her that he had a child and that he was trying to marry that girl so he could obtain German citizenship. She didn't believe it, but she still intended to find an opportunity to talk to him. Unexpectedly, while hesitating to find an excuse, he sadly told a business story. He said, the job was good and he made money, but he encountered many people who stood in his way. Many times I feel depressed and miss my wife and children so much that I just want to fly home right away. But if those people treat you badly, you won't say anything to your face, but the most embarrassing thing is that they make up stories, speak ill of you, send news to your ears, making you heartbroken, from the suspicion that arises. think about it. Loving him, she didn't dare say another word, just whispered about having a baby. He was happy, hugged her and spun her around, just like when he knew she was pregnant with their eldest child. When the morning came, he said: "We can't have each of us in one place, then we'll be confused, doubtful, and very busy. When he returned to his country, he did not return. Now, it turns out to let those bad-hearted people have permission. The only way is to bring me and my child to live here completely. All the houses and furniture in the countryside were sold, so more capital could be used to expand the business." “But… how can I become a citizen?” I don't have to worry about that, as long as I have money it's all over." Then there's nothing. Fifteen years ago, she left her hometown to follow him to Hai Phong to do business. Now, once again, she left Hai Phong to follow him, and it didn't matter. The store he operates in is very crowded, and his profit per day is more than her entire week's worth of business. So, that night, the couple had a peaceful discussion. After 5 months of pregnancy, they returned home. She doesn't expand her business anymore, instead she focuses on selling inventory and collecting debt. He took care of selling furniture. When Hoang was a full month old, he sold the house for 150 trees; He received 120 trees in advance, and she will receive the rest after a few months, so that baby Hoang will be stronger and he will have time to arrange his work. When he calls home or receives a letter, she and her child will come over. From then until now, she has been waiting anxiously. Last month she called him but it must have been because she was in a hurry, she wrote down the wrong number or something but didn't receive any signal. She had to wait for the letter. And I don't know how many times, she received the answer: "No letter, miss!". Today, you are lucky. - Miss Hoa, I have a letter! She ran out and hastily opened the envelope. Suddenly, her face turned gray, her eyes darkened, and she collapsed onto the field. The postman saw blood flowing and quickly shouted. People from the street gathered, picked her up on a cyclo, and took her straight to the hospital. A curious neighbor picked up the letter that was thrown on the ground. Suddenly, her face turned purple and she muttered: "Damn it, so that's a divorce application." Table of contents Rain Sa Rain Sa Thai BinhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected: Lucquaipsnt Source: VNTQ Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 7, 2005
Mường Mán Mưa Thảo Cầm Những ngày thong thả mùa đông thay vì cuộn mình trong chăn, tôi thích ra đường thả mình cho ngọn gió bấc tha hồ cuốn đi. Những đứa bạn cũng thế. Đứa từ Vĩ Dạ qua, đứa từ Bến Ngự hay Tây Lộc tới. Điểm hẹn thường là quán cà phê Mệ Tôi trước Đại nội, quán chị Lợi sau lưng thư viện đại học, hoặc quán chị em cô Thanh Thanh đối diện bưu điện. Có khi đông vui chuyện trò rôm rả. Có lúc chờ mãi chẳng thấy mống nào. Một mình ngồi ngắm mưa bay chán lại đi, đi. Riêng buổi sáng chủ nhật hôm ấy tôi không sốt ruột chờ những thằng bạn văn nghệ mà chờ Thảo Cầm. Từ xe buýt bước xuống, em mỏng manh trong chiếc áo mưa màu vàng mũ trùm kím đầu chầm chậm, khe khẽ bước như ngại làm đau gạch lát hè đường. Tôi bụng lỏng bỏng cà phê, môi nghi ngút khói thuốc, và hai đứa sóng vai nhau đi vào Đại nội. - Răng đến trễ rứa? - Biết anh nóng lòng nhưng… xôi ế, hơn chín giờ mới hết, mạ mới cho đi. Ngồi chờ, có chụp bắt được tứ thơ hay lạ mô không? - Dĩ nhiên là… - Đọc đi! Hồi đó, tôi “thống lĩnh” cả một thi văn đoàn gồm tới… bốn thành viên, làm thơ dễ như bỡn chứ không khó khăn như bây giờ, liền hắng giọng: - Mưa làm ấm lòng người ta. Riêng anh quắt như là mưa điên. - Răng mưa lại điên? Siêu thực vừa thôi. - Ước cho có một nàng tiên. Giúp em xôi hết đến liền ngay đây. - Xạo, mới ứng khẩu hả? Nghe hay in… vè! Sực nhớ hôm tình cờ gặp ở quán sách Ưng Hạ em hít hà nhăn mặt than đau răng, tôi không thể đễ lỡ cơ hội hỏi thăm sức khỏe: - Có còn bị cái răng quỉ sứ hành hạ không? - Chờ anh vấn an thì hắn đã tiêu diêu. Sân rồng vắng hoe. Những cội sứ đội mâm hoa trắng cúi mình trầm tư trên mặt hồ trước điện Thái Hòa. Vua chúa xa giá lọng tàn ngày xưa khuất sau cánh cửa nghìn thu khép lại đã đành, cả thế giới hình như cũng rủ nhau chơi trò cút bắt đâu đó, để chốn này dành riêng hai đứa. Như thường lệ, chúng tôi lên lầu Ngũ Phụng. Em ngồi cách tôi ba gang tay, ngước trông ra dòng Hương lặng lờ vài mái thuyền bồng. Cái răng đau ngỡ rơi lại dưới chân lầu, hóa ra em vẫn mang theo. - Phải bỏ một cái răng em tiếc đến đứt mười sợi tóc. Mạ phán răng dù hư, nhổ xong phải cất kỹ, hơ hỏng chuột tha lên tận cung trăng suốt đời sẽ ngơ ngơ ngáo ngáo, hễ ra đường là ngước mặt trông tìm trăng, bị xe tông chết không kịp trối. - Ôi, mê tín dị đoan. Em tin ư? - Không tin mạ thì tin ai? – Vừa nói Thảo Cầm vừa mở khăn tay cầm chiếc răng trắng hếu bỏ vào tay tôi – Tặng anh, quí lắm đó. Nhớ giữ gìn cẩn thận kẻo chuột tha lên trời em hóa khùng hóa dại thì tội lắm! Quí? Mặt tôi lúc ấy hẳn ngớ ra nom thộn đáo để. Em mỉm cười: - Chàng ngốc nì, người ta nói “Cái răng cái tóc là gốc con người". Em tặng anh một góc người em đó, hiểu chưa? Gió thốc từ lòng ra hay từ sông Hương lên khiến tôi chợt rùng mình nghe lạnh? Em nghiêm trang hệt nữ tu trong giờ cầu kinh, khác xa cô bé thuở nào mới gặp. Ngày ấy, nắng sớm mai vừa xuyên qua màng sương bít bùng cuối hạ đầu thu, bước xuống xe lam bên này Đập đá, cậu bé nhà quê ôm khư khư bọc quần áo sách vở trước bụng, đang ngơ ngác trông ngược xuôi phố phường, giật mình nghe cô bé ở hàng xôi trước hàng hiên ngôi nhà đầu ngõ xóm rợp mướt chuối xanh vui vẻ cất tiếng: - Ê, vô ăn xôi đi, răng đứng xớ rớ mãi rứa? - Có phải đây là xóm Chuối có nhà bác Sản thợ may ở phía trong, gần bờ sông không? – Tôi e dè hỏi, bước vào, ké né ngồi xuống chiếc ghế đẩu thấp. Ngó bộ dáng nhà quê rặt của khách lạ hẳn buồn cười, em bật cười thành tiếng: - Phải rồi, anh từ mô lên? - Làng Chuồn, lẽ ra mạ tui dẫn đi nhưng bận công chuyện nên gởi đại cho ông xe lam, mừng quá, rứa là đúng chỗ rồi. - Lên chơi hay… - Ở trọ, đi học! – Hình như mặt tôi hơi vênh lên – Vừa thi đậu vô lớp đệ thất (lớp 6) trường Nguyễn Tri Phương. - Rứa à? Tui, à em cũng vô trường Đồng Khánh. Răng ngụy ri hè? Hai đứa cùng… Tới lúc ấy Thảo Cầm mới bẽn lẽn cúi mặt, tôi mới thấy đôi bím tóc và cặp mắt người ta ngộ nghĩnh y như búp bê. Sau này nhắc lại cái phút ban đầu ngơ ngác ấy, tôi nói dóc là dĩa xôi đậu xanh rắc muối mè thơm lựng ngon nhất đời bữa đó lần đầu tiên được ăn. Cho rằng lũ con trai sống xa nhà vụng về, thiếu thốn đủ mọi thứ, em luôn bao dung như người chị. Sẵn sàng giặt giùm quần áo. Mùa thi lục cá nguyệt, cánh cửa sổ bên bàn học thỉnh thoảng được khẽ khàng mở ra giữa khuya, tuồn vào trái bắp nướng phết mỡ hành thơm phứt, hoặc đôi trứng vịt lộn. Sáng sớm “thằng nhỏ” ngang qua nhà bật vài tiếng ho khan, trưa về cô bạn chận lại đặt vào tay chai dầu Nhị Thiên Đường, vài viên thuốc cảm vân vân. Ngày tháng qua mau, chúng tôi dần lớn. Sau lắm lần thay đổi chỗ trọ, rời Nguyễn Tri Phương chuyển sang Quốc Học học tiếp đệ nhị cấp, tôi vẫn không quên cô bạn hàng xóm cũ. Tình bạn kể như thâm giao, đậm màu anh em hơn là trai gái, không đưa đón trước cổng trường, không cả thư từ trao tay giống như bao đôi cặp khác. Sáng nay có ngọn gió lạ nào khiến em bỗng “chuyển mùa” chăng? Chiếc răng nho nhỏ nhưng mang cả ý nghĩa “trọng đại” làm thằng tôi bất ngờ nên hơi… khớp. - Tặng răng, mai mốt đừng có tặng thêm tóc nữa nghe! – Tôi nửa đùa nửa thật. Em xụ mặt: - Răng rứa? - Thêm một gốc nữa ai mang nổi? - Xí, đừng có ham! – Nguýt dài, khoảng cách nới ra thêm hai gang tay, Thảo Cầm mát mẻ: - Tụi bạn em nói típ người mê văn chương chữ nghĩa như anh là chúa mơ mộng, lãng mạn, tim có tới trăm ngăn lận, phải không? - Tim dân dã chỉ chỉ có tâm thất mà phải và trái, tim dòng dõi Tôn thất như em mới nhiều ngăn. Nhớ coi, có ông vua mô chỉ một vợ? - Anh ngốc thật hay giả ngốc? Xoáy vào tinh mũi tôi khóe nhìn não nùng chưa từng thấy, đoạn Thảo Cầm rảo bước xuống sân rồng, giấu mình sau cội sứ. Mưa mênh mang bốn phía như nghìn triệu năm đã mưa, vẫn âm điệu trầm buồn sao bấy giờ tôi tưởng chừng nghe cả tiếng rạng vỡ mơ hồ trong không gian. Tiếng gọi giục giã những lẻ loi cất cánh tìm đến nhau? Lặng người một lúc, tôi cất mình hệt chiếc lá bay vào lưới mưa. Và, trong chiếc lưới điệp trùng ấy bốn bàn tay đã nắm lấy nhau. Năn nỉ mãi em mới không đòi lại món “quà quí” mà em đã tặng, rồi lúc bất ngờ nhất em bỗng ngữa mặt dịu dàng nhắm mắt lại, cho tôi được những hạt mưa trên môi em tinh khiết, ngát hương thời trẻ dại. Những cuộc hẹn như thế ngỡ sẽ mùa tiếp mùa đâm chồi nẩy lộc cho chúng tôi thêm những ngày vui. Nhưng rồi thời học trò chưa qua, Thảo Cầm đã bước ra khỏi mặt đất này hệt ngôi sao nhỏ nhoi băng mất tăm trong bầu trời rộng. Xóm Chuối nay đã bị xóa hẳn, chìm khuất dưới nền khách sạn Hương Giang đồ sộ. Chiếc răng sâu của em con chuột thời gian đã tha lên tận cung trăng, hay rơi lọt qua kẽ đời mất hút từ bao giờ không hay, sau nhiều lần thay đổi nơi cư trú của tôi. Hễ thoáng nhớ, tôi lại trách mình là đứa vô tâm, nỡ để thất lạc chút kỷ vật đối với em rất là hệ trọng và thiêng liêng ấy. Gã trai trẻ ngày xưa rời Huế, phiêu bạt lắm phố nhiều sông, thỉnh thoảng quay về, ngang qua trước đường Đồng Khánh – nơi một tai nạn xe cộ đã cướp mất em vào giờ tan học – chưa nguôi ngậm ngùi, đôi khi tưởng chừng thấy bạn hư ảo hiện ra sau một gốc cây hay ngõ phố khuất khúc nào. Có chiều mưa bụi hắn lại quay lại chỗ ngồi trên lầu Ngũ Phụng, bâng khuâng nhìn bông sứ rụng trắng mặt hồ, bắt gặp mình lẩm nhẩm những điều hết sức vô nghĩa. Những điều may ra chỉ có mưa mới hiểu, còn cả thời gian chung quanh cơ hồ chơi trò cút bắt đâu ai thèm nghe! Đã và sẽ còn có những ngày mưa không tên bay qua trong đời. Riêng cơn mưa khó quên hôm ấy – lần cuối cùng tôi lại gặp em – ở Đại nội, mỗi lúc chợt nhớ tôi gọi nó bằng cái tên: Mưa Thảo Cầm. Mường Mán Mục lục Mưa Thảo Cầm Mưa Thảo Cầm Mường MánChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Mường Mán Mưa Thảo Cầm Những ngày thong thả mùa đông thay vì cuộn mình trong chăn, tôi thích ra đường thả mình cho ngọn gió bấc tha hồ cuốn đi. Những đứa bạn cũng thế. Đứa từ Vĩ Dạ qua, đứa từ Bến Ngự hay Tây Lộc tới. Điểm hẹn thường là quán cà phê Mệ Tôi trước Đại nội, quán chị Lợi sau lưng thư viện đại học, hoặc quán chị em cô Thanh Thanh đối diện bưu điện. Có khi đông vui chuyện trò rôm rả. Có lúc chờ mãi chẳng thấy mống nào. Một mình ngồi ngắm mưa bay chán lại đi, đi. Riêng buổi sáng chủ nhật hôm ấy tôi không sốt ruột chờ những thằng bạn văn nghệ mà chờ Thảo Cầm. Từ xe buýt bước xuống, em mỏng manh trong chiếc áo mưa màu vàng mũ trùm kím đầu chầm chậm, khe khẽ bước như ngại làm đau gạch lát hè đường. Tôi bụng lỏng bỏng cà phê, môi nghi ngút khói thuốc, và hai đứa sóng vai nhau đi vào Đại nội. - Răng đến trễ rứa? - Biết anh nóng lòng nhưng… xôi ế, hơn chín giờ mới hết, mạ mới cho đi. Ngồi chờ, có chụp bắt được tứ thơ hay lạ mô không? - Dĩ nhiên là… - Đọc đi! Hồi đó, tôi “thống lĩnh” cả một thi văn đoàn gồm tới… bốn thành viên, làm thơ dễ như bỡn chứ không khó khăn như bây giờ, liền hắng giọng: - Mưa làm ấm lòng người ta. Riêng anh quắt như là mưa điên. - Răng mưa lại điên? Siêu thực vừa thôi. - Ước cho có một nàng tiên. Giúp em xôi hết đến liền ngay đây. - Xạo, mới ứng khẩu hả? Nghe hay in… vè! Sực nhớ hôm tình cờ gặp ở quán sách Ưng Hạ em hít hà nhăn mặt than đau răng, tôi không thể đễ lỡ cơ hội hỏi thăm sức khỏe: - Có còn bị cái răng quỉ sứ hành hạ không? - Chờ anh vấn an thì hắn đã tiêu diêu. Sân rồng vắng hoe. Những cội sứ đội mâm hoa trắng cúi mình trầm tư trên mặt hồ trước điện Thái Hòa. Vua chúa xa giá lọng tàn ngày xưa khuất sau cánh cửa nghìn thu khép lại đã đành, cả thế giới hình như cũng rủ nhau chơi trò cút bắt đâu đó, để chốn này dành riêng hai đứa. Như thường lệ, chúng tôi lên lầu Ngũ Phụng. Em ngồi cách tôi ba gang tay, ngước trông ra dòng Hương lặng lờ vài mái thuyền bồng. Cái răng đau ngỡ rơi lại dưới chân lầu, hóa ra em vẫn mang theo. - Phải bỏ một cái răng em tiếc đến đứt mười sợi tóc. Mạ phán răng dù hư, nhổ xong phải cất kỹ, hơ hỏng chuột tha lên tận cung trăng suốt đời sẽ ngơ ngơ ngáo ngáo, hễ ra đường là ngước mặt trông tìm trăng, bị xe tông chết không kịp trối. - Ôi, mê tín dị đoan. Em tin ư? - Không tin mạ thì tin ai? – Vừa nói Thảo Cầm vừa mở khăn tay cầm chiếc răng trắng hếu bỏ vào tay tôi – Tặng anh, quí lắm đó. Nhớ giữ gìn cẩn thận kẻo chuột tha lên trời em hóa khùng hóa dại thì tội lắm! Quí? Mặt tôi lúc ấy hẳn ngớ ra nom thộn đáo để. Em mỉm cười: - Chàng ngốc nì, người ta nói “Cái răng cái tóc là gốc con người". Em tặng anh một góc người em đó, hiểu chưa? Gió thốc từ lòng ra hay từ sông Hương lên khiến tôi chợt rùng mình nghe lạnh? Em nghiêm trang hệt nữ tu trong giờ cầu kinh, khác xa cô bé thuở nào mới gặp. Ngày ấy, nắng sớm mai vừa xuyên qua màng sương bít bùng cuối hạ đầu thu, bước xuống xe lam bên này Đập đá, cậu bé nhà quê ôm khư khư bọc quần áo sách vở trước bụng, đang ngơ ngác trông ngược xuôi phố phường, giật mình nghe cô bé ở hàng xôi trước hàng hiên ngôi nhà đầu ngõ xóm rợp mướt chuối xanh vui vẻ cất tiếng: - Ê, vô ăn xôi đi, răng đứng xớ rớ mãi rứa? - Có phải đây là xóm Chuối có nhà bác Sản thợ may ở phía trong, gần bờ sông không? – Tôi e dè hỏi, bước vào, ké né ngồi xuống chiếc ghế đẩu thấp. Ngó bộ dáng nhà quê rặt của khách lạ hẳn buồn cười, em bật cười thành tiếng: - Phải rồi, anh từ mô lên? - Làng Chuồn, lẽ ra mạ tui dẫn đi nhưng bận công chuyện nên gởi đại cho ông xe lam, mừng quá, rứa là đúng chỗ rồi. - Lên chơi hay… - Ở trọ, đi học! – Hình như mặt tôi hơi vênh lên – Vừa thi đậu vô lớp đệ thất (lớp 6) trường Nguyễn Tri Phương. - Rứa à? Tui, à em cũng vô trường Đồng Khánh. Răng ngụy ri hè? Hai đứa cùng… Tới lúc ấy Thảo Cầm mới bẽn lẽn cúi mặt, tôi mới thấy đôi bím tóc và cặp mắt người ta ngộ nghĩnh y như búp bê. Sau này nhắc lại cái phút ban đầu ngơ ngác ấy, tôi nói dóc là dĩa xôi đậu xanh rắc muối mè thơm lựng ngon nhất đời bữa đó lần đầu tiên được ăn. Cho rằng lũ con trai sống xa nhà vụng về, thiếu thốn đủ mọi thứ, em luôn bao dung như người chị. Sẵn sàng giặt giùm quần áo. Mùa thi lục cá nguyệt, cánh cửa sổ bên bàn học thỉnh thoảng được khẽ khàng mở ra giữa khuya, tuồn vào trái bắp nướng phết mỡ hành thơm phứt, hoặc đôi trứng vịt lộn. Sáng sớm “thằng nhỏ” ngang qua nhà bật vài tiếng ho khan, trưa về cô bạn chận lại đặt vào tay chai dầu Nhị Thiên Đường, vài viên thuốc cảm vân vân. Ngày tháng qua mau, chúng tôi dần lớn. Sau lắm lần thay đổi chỗ trọ, rời Nguyễn Tri Phương chuyển sang Quốc Học học tiếp đệ nhị cấp, tôi vẫn không quên cô bạn hàng xóm cũ. Tình bạn kể như thâm giao, đậm màu anh em hơn là trai gái, không đưa đón trước cổng trường, không cả thư từ trao tay giống như bao đôi cặp khác. Sáng nay có ngọn gió lạ nào khiến em bỗng “chuyển mùa” chăng? Chiếc răng nho nhỏ nhưng mang cả ý nghĩa “trọng đại” làm thằng tôi bất ngờ nên hơi… khớp. - Tặng răng, mai mốt đừng có tặng thêm tóc nữa nghe! – Tôi nửa đùa nửa thật. Em xụ mặt: - Răng rứa? - Thêm một gốc nữa ai mang nổi? - Xí, đừng có ham! – Nguýt dài, khoảng cách nới ra thêm hai gang tay, Thảo Cầm mát mẻ: - Tụi bạn em nói típ người mê văn chương chữ nghĩa như anh là chúa mơ mộng, lãng mạn, tim có tới trăm ngăn lận, phải không? - Tim dân dã chỉ chỉ có tâm thất mà phải và trái, tim dòng dõi Tôn thất như em mới nhiều ngăn. Nhớ coi, có ông vua mô chỉ một vợ? - Anh ngốc thật hay giả ngốc? Xoáy vào tinh mũi tôi khóe nhìn não nùng chưa từng thấy, đoạn Thảo Cầm rảo bước xuống sân rồng, giấu mình sau cội sứ. Mưa mênh mang bốn phía như nghìn triệu năm đã mưa, vẫn âm điệu trầm buồn sao bấy giờ tôi tưởng chừng nghe cả tiếng rạng vỡ mơ hồ trong không gian. Tiếng gọi giục giã những lẻ loi cất cánh tìm đến nhau? Lặng người một lúc, tôi cất mình hệt chiếc lá bay vào lưới mưa. Và, trong chiếc lưới điệp trùng ấy bốn bàn tay đã nắm lấy nhau. Năn nỉ mãi em mới không đòi lại món “quà quí” mà em đã tặng, rồi lúc bất ngờ nhất em bỗng ngữa mặt dịu dàng nhắm mắt lại, cho tôi được những hạt mưa trên môi em tinh khiết, ngát hương thời trẻ dại. Những cuộc hẹn như thế ngỡ sẽ mùa tiếp mùa đâm chồi nẩy lộc cho chúng tôi thêm những ngày vui. Nhưng rồi thời học trò chưa qua, Thảo Cầm đã bước ra khỏi mặt đất này hệt ngôi sao nhỏ nhoi băng mất tăm trong bầu trời rộng. Xóm Chuối nay đã bị xóa hẳn, chìm khuất dưới nền khách sạn Hương Giang đồ sộ. Chiếc răng sâu của em con chuột thời gian đã tha lên tận cung trăng, hay rơi lọt qua kẽ đời mất hút từ bao giờ không hay, sau nhiều lần thay đổi nơi cư trú của tôi. Hễ thoáng nhớ, tôi lại trách mình là đứa vô tâm, nỡ để thất lạc chút kỷ vật đối với em rất là hệ trọng và thiêng liêng ấy. Gã trai trẻ ngày xưa rời Huế, phiêu bạt lắm phố nhiều sông, thỉnh thoảng quay về, ngang qua trước đường Đồng Khánh – nơi một tai nạn xe cộ đã cướp mất em vào giờ tan học – chưa nguôi ngậm ngùi, đôi khi tưởng chừng thấy bạn hư ảo hiện ra sau một gốc cây hay ngõ phố khuất khúc nào. Có chiều mưa bụi hắn lại quay lại chỗ ngồi trên lầu Ngũ Phụng, bâng khuâng nhìn bông sứ rụng trắng mặt hồ, bắt gặp mình lẩm nhẩm những điều hết sức vô nghĩa. Những điều may ra chỉ có mưa mới hiểu, còn cả thời gian chung quanh cơ hồ chơi trò cút bắt đâu ai thèm nghe! Đã và sẽ còn có những ngày mưa không tên bay qua trong đời. Riêng cơn mưa khó quên hôm ấy – lần cuối cùng tôi lại gặp em – ở Đại nội, mỗi lúc chợt nhớ tôi gọi nó bằng cái tên: Mưa Thảo Cầm. Mường Mán Mục lục Mưa Thảo Cầm Mưa Thảo Cầm Mường MánChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Quân Tấn Mưa trên đất Mẹ Mưa bắt đầu dày hạt, không còn li ti, réo rắt mà chuyển sang một cung bật cao hơn, ồn ào và mạnh mẽ. Như những bàn tay vỗ mạnh vào phím đàn, mưa xối xuống mặt đường, lên cành lá tạo nên thứ âm thanh vừa rõ ràng vừa hỗn loạn. Tôi lầm lũi bước, đất mềm ra dưới cơn mưa hay dưới chân tôi, bước chân của kẻ quay về! Đất ùa ra trào qua kẻ ngón, bao trùm lấy bàn chân. Trong cái lạnh gió mưa, nghe hơi ấm của đất nồng nàn quen thuộc. Ôi, đất mẹ quê hương! Nơi đã sinh ra tôi trong nhọc nhằn đau đớn, tiễn tôi đi rồi khắc khoải đợi chờ, và bây giờ… mảnh đất cằn cỗi phèn chua lại dịu dàng đón bước tôi về! Qua màn mưa nhạt nhòa mờ ảo, con đường đê rộng, dài, thẳng tắp vụt trở thành con đường làng ngoằn ngoèo, quanh co, khúc khuỷu và nhỏ bé có một thời tôi thuộc lòng từng ngõ ngách, từng cây cầu khỉ, từng bãi trâu nằm. Con đường nằm kề bên dòng sông lúc nào cũng ngầu đục phù sa, nhiều tôm, nhiều cá. Sau lưng nó là cánh đồng rộng mênh mông không phải với ruộng lúa thần nông mượt mà xanh, đang vào thì con gái mà mọc đầy cỏ năn, cỏ lác cao lút đầu người với bông súng trắng thân nhỏ ruột mềm, tôi thường nhổ về cho mẹ nấu canh chua cá lóc hay bông súng tím thân to giòn rụm chấm với mắm kho, những món ăn mà đến mãi bây giờ chỉ cần nghĩ về nó thôi là nước bọt đã tứa đầy miệng… Đặc biệt, con đường ấy có một khoảng dài không mái nhà nào cả nên người ta gọi là Khúc Vắng. Giữa Khúc Vắng trơ vơ ngôi miếu nhỏ lợp tranh dột nát nằm lọt thỏm giữa lùm cây âm u, rậm rạp, gọi là miếu Cô Hồn. Sau lưng miếu sừng sững một cây bằng lăng cổ thụ ba người ôm không xuể, mùa hè về lại trổ bông tím ngát. Cây bằng lăng này đã tạo nên nhiều huyền thoại cho miếu Cô Hồn. Ngoại kể: Xa xưa lắm có tên ác bá dùng bạc tiền, thế lực chia rẽ một đôi tình nhân. Để được mãi mãi gần nhau, đôi tình nhân đã cùng nhau treo cổ trên cây bằng lăng này. Tên ác bá kia tức giận dẫn gia nhân đến hạ thi thể của họ xuống đem đốt thành tro bụi. Khi ngọn lửa bốc cao, tên cường hào kia bỗng lăn đùng ra chết. Cha lại kể: Mới đây thôi, thời chống Mỹ, dưới gốc bằng lăng là hầm bí mật của cô cán bộ du kích còn trẻ lắm. Ngày kia, một kẻ đốn mạt, đê hèn đã phản bội người bạn, người đồng chí của mình… Máu của quân thù, máu của cô gái ấy đã nhuộm đỏ gốc bằng lăng, còn tên phản bội mấy ngày sau bị rắn cắn chết rấp ngay cửa miếu… Đây rồi, tôi dừng bước. Bao nhiêu năm vật đổi sao dời, miếu Cô Hồn giờ không thấy nữa nhưng gốc bằng lăng huyền thoại vẫn còn kia sừng sững như một tượng đài. Bất chợt, tôi rùng mình, trong tận cùng tâm thức hay ẩn hiện ngoài gió mưa, một âm thanh vừa xa xôi vừa gần gụi, như nhớ như quên mà có lẽ ít nhất một lần trong đời tôi đã nghe qua: “Cứu… cứu… Tí ới ời… cứu với!”. Ma! Đúng rồi! Ma đang rượt thằng Tèo. Như phản xạ bản năng tôi co giò vùng chạy. Lạ kìa! Sao chân tôi không nhấc được lên khỏi đất… Phải! Đất mẹ dịu hiền rộng lượng nhưng không bao giờ tha thứ cho những kẻ bỏ rơi bè bạn. Hai mươi năm trước tôi cũng sợ hãi như bây giờ và tôi cũng chạy… Nhưng tôi chạy về nơi có tiếng kêu cứu của Tèo để kéo Tèo ra khỏi dòng nước xiết… Đêm ấy hai chúng tôi phải trèo lên cây bằng lăng cổ thụ ngồi đợi sáng vì đường về làng bị lũ cuốn vỡ tung từng đoạn, xung quanh chúng tôi nước ngập trắng đồng. Mưa vẫn không ngớt hạt và gió gầm gào rung giật, khi hai đứa trong tay nhau, trong hơi thở và trong tiếng nấc, đất mẹ thiêng liêng đã chứng minh cho một tình bạn vĩnh hằng. Cả hai đứa đều không dám ngủ vì sợ rơi xuống nước. Vừa đói vừa lạnh, chúng tôi ngồi ôm nhau nhai đọt bằng lăng, nghe vị chát tê tê trên đầu lưỡi mà thèm một miếng bánh xèo để gói. Tôi ngậm ngùi bảo Tèo: “Thế là tiêu hai giỏ cá, uổng công đi thả câu từ sáng tới chiều”. Tèo nhìn xa xăm bảo: “Cái đất Đồng Tháp mình thiệt ngộ, khi hiền khô, lúc quá trời hung dữ. Lớn lên tao sẽ học cái cách làm cho nó chỉ hiền thôi…”. Từ ngày chết hụt ấy trở đi chúng tôi không còn được bên nhau như bóng với hình, không còn được cùng nhau giậm cá lia thia mỗi mùa nước nổi hay trốn nhà hôi cá tận đồng xa… Vì… vì tôi đã rời khỏi mảnh đất phèn chua nắng cháy, đỉa lội đầy đồng đi theo một tiếng gọi quyến rũ và xa lạ lắm… Hai mươi năm, thằng Tèo bạn tôi đã trở thành kỹ sư thủy lợi Lâm Thành Minh, bạn tôi đã và đang thực hiện ước mơ thời thơ bé. Còn tôi, tôi đã làm được gì cho xứ sở quê hương! Thế mà tôi ơi! Khi vừa đặt những bước chân đầu tiên ngượng ngập quay về, đứng trước cây băng lăng - tượng đài ghi lại chiến công hiển hách của thằng cu Tí ngày xưa suýt nữa tôi đã gạch tên mình trên trang sử vang tình bạn. Có ai không! Ai đã một lần vô tình soi lại mảnh gương thần ký ức và nhận ra TA - NGÀY ẤY - BÂY GIỜ. Hãy trả lời cho tôi biết có phải thời gian đã làm cho ta hèn nhát, hay lối sống tự tư, ích kỷ được che đậy bằng những mỹ từ phồn hoa, hiện đại… đã làm cho lòng nhân ái, lòng can đảm bị bào mòn… Tôi quỳ xuống cởi áo ra, mưa quất vào lưng tôi như ngọn roi của mẹ ngày xưa mỗi khi trốn học đi chơi hay làm điều gì lầm lỗi. Dưới những giọt mưa tinh khiết, bụi hồng trần hai mươi năm và những nhỏ nhen dục vọng, những ham muốn thấp hèn trôi đi… Tôi thấy mình trở về bản ngã thành đứa trẻ sơ sinh, trong trắng và thánh thiện… Mưa tạnh rồi, mẹ quê hương đã tha thứ cho tôi, một đứa con nửa đời lạc lối. Mưa ngoài trời đã tạnh nhưng trong tôi dòng cảm xúc chợt hóa thành bão lớn thổi vào tim vỡ tung ra những lời thổn thức: “ Tuổi thơ ấu hoa bằng lăng tím rụng, trôi đầy sông tím mảnh hồn tôi, tím hoàng hôn tím cả chân trời, tím mực mồng tơi, tím cả tuổi đời còn tím. Rồi khôn lớn cạm bẫy đời hóc hiểm, màu tím ngày xưa trắng đổi đen dời, hoa lạc mấy dòng trôi nổi bao nơi, đài úa nhụy tàn rã rời cánh mỏng… Dòng nước ngày xưa một hôm lạc bước tìm về, mùa hoa đã tàn nhưng trái kết sum xuê, lòng chợt bồi hồi mân mê nhành lá… Dòng sông ấu thơ vô tình trôi êm ả, để tuổi hoa niên đi mãi chưa về, thực tế trắng đen đổi dời còn ở lại, bên dòng trôi văng vẳng tiếng gọi sầu: Hoa bằng lăng, hoa bằng lăng tím của tôi đâu?”. Q.T Mục lục Mưa trên đất Mẹ Mưa trên đất Mẹ Quân TấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Quachtancantho Nguồn: QUANTANCANTHO/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 31 tháng 10 năm 2007
Quan Tan Rain on Mother Earth The rain began to pour thickly, no longer tinny and rattling but changed to a higher pitch, noisy and strong. Like hands clapping hard on the keys of a piano, rain poured down on the road surface and onto branches and leaves, creating a sound that was both clear and chaotic. I walked slowly, the ground softened under the rain or under my feet, the footsteps of someone returning! Dirt rushed out through the toes, covering the feet. In the cold wind and rain, I hear the familiar warmth of the earth. Oh, motherland! The place that gave birth to me in hardship and pain, sent me away and waited anxiously, and now... the barren land of alum gently welcomes my return! Through the faint mist of rain, the wide, long, straight dike road suddenly became a zigzag, winding, tortuous and small village road. There was a time when I knew by heart every corner, every monkey bridge, every Buffalo lying area. The road is next to the river, which is always muddy with alluvium, full of shrimp and fish. Behind it is a vast field that is not a smooth, green rice field. When entering, the girl is full of grass, sedge grass as tall as a person's head and white water lilies with small stems and soft intestines. I often pull them back. let mom cook sour snakehead fish soup or purple water lily with big, crispy stems dipped in braised fish sauce, dishes that even now just thinking about it makes my mouth fill with saliva... In particular, that road has a This long stretch of land has no roof at all, so people call it Khuc Vang. In the middle of Khuc Vang, there is a small, dilapidated thatched temple nestled in the middle of a dark, dense grove of trees, called Co Hon temple. Behind the temple stands an ancient banyan tree that three people can't hug. When summer comes, it blooms with purple flowers. This banyan tree has created many legends for Co Hon temple. Grandma said: A long time ago, there was an evil tyrant who used money and influence to separate a couple. To be forever close to each other, the two lovers hung themselves on this linden tree. The angry tyrant led his servants to take down their bodies and burn them to ashes. When the fire rose high, the strong man suddenly fell down dead. Father said: Just recently, during the war against America, under the mausoleum tree was the secret bunker of a very young guerrilla officer. One day, a despicable, despicable feller betrayed his friend and comrade... The enemy's blood, the girl's blood, stained the linden tree red, and the traitor a few days later was bitten by a snake and died. right at the temple door... Here I am, I stopped walking. Over the years, things have changed, Co Hon Temple is no longer seen, but the legendary mausoleum stump is still there standing tall like a monument. Suddenly, I shivered, in the depths of my consciousness, hidden in the wind and rain, a sound that was both distant and close, as if I remembered and forgot, that I had probably heard at least once in my life: "Help... help… Oh my god… help!”. Ghost! Right! Ghost is chasing Teo. Like an instinctive reflex, I tried to run. Strange! Why can't my feet get off the ground... Yes! Mother Earth is gentle and generous but never forgives those who abandon their friends. Twenty years ago, I was as scared as I am now and I ran too... But I ran towards the place where Teo cried for help to pull Teo out of the fast water... That night the two of us had to climb up an old linden tree to sit. We waited until morning because the road back to the village was flooded and broken in sections, all around us the water was flooded with white fields. The rain still continued to pour and the wind roared and shook, when the two of them were in each other's arms, in their breath and in their sobs, the sacred mother earth proved an eternal friendship. Both of them did not dare to sleep because they were afraid of falling into the water. Both hungry and cold, we sat hugging each other chewing the linden shoots, hearing the acrid taste on our tongues and craving a piece of banh xeo to wrap. I sadly told Teo: "That's two baskets of fish wasted, all the effort spent fishing from morning to afternoon." Teo looked far away and said: "The land of Dong Thap is truly enlightening, sometimes it is gentle, sometimes it is fierce. When I grow up, I will learn how to make it only gentle...". From that day of death onwards, we were no longer able to be together like a shadow, no longer able to stomp fish together every flood season or hide from home to fish far away in the fields... Because... because I left the land. alum in the scorching sun, leeches wading all over the fields, following a seductive and strange call... Twenty years, my friend Teo has become an irrigation engineer Lam Thanh Minh, my friend has been fulfilling his childhood dream. childhood. As for me, what have I done for my homeland! But my dear! When I took my first awkward steps back, standing in front of the ice mausoleum tree - a monument recording the glorious victory of little Ti in the past, I almost wrote my name off on the pages of friendship history. Is anyone there! Who once accidentally looked back at the magic mirror of memory and recognized ME - THAT DAY - NOW. Please answer me whether time has made us cowards, or a self-centered, selfish lifestyle covered up with modern, prosperous words... has made compassion and courage exposed. worn out... I knelt down to take off my shirt, the rain lashed my back like my mother's old whip every time I skipped school to go play or did something wrong. Under the drops of pure rain, the pink dust of twenty years of life and the petty desires and lowly desires drift away... I see myself returning to myself as a newborn child, pure and holy... The rain has stopped. , my motherland forgave me, a lost half-life child. The rain outside had stopped, but inside me the flow of emotions suddenly turned into a big storm, blowing into my broken heart and sobbing words: "In my childhood, purple linden flowers fell, floating in the purple river, my soul, purple sunsets, purple all over." the horizon, purple ink, purple for the rest of my life, still purple. Then I grew up and encountered life's dangerous traps. The once purple and white color changed to black, the flowers drifted in many places, the sepals withered and the pistils withered and their thin petals fell off... The water of the past one day lost its way back, the flower season had come. withered but the fruit bloomed, my heart suddenly fondled the branches and leaves... The river of childhood unintentionally flowed smoothly, leaving the flowering years of youth to pass without returning, the changing black and white reality still remained, drifting along the river melancholy call: Where are my purple Polyscias fruticosa flowers? Q.T Table of contents Rain on Mother Earth Rain on Mother Earth Quan TanWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Last words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Quachtancantho Source: QUANTANCANTHO/ VNthuquan - Online Library Uploaded by friend: Ct.Ly on: October 31, 2007
Lương Minh Giang Mưa xuân “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bayHoa xoan lớp lớp rụng vơi đầyHội chèo làng Đặng đi ngang ngõMẹ bảo: thôn Đoài hát tối nay…” Đó là cả một câu chuyện ngày xuân và bắt đầu bằng: Cổ tích. Mưa xuân phơi phới rải mình trong không gian, lên những nụ xoan trắng trong, biêng biếc, lên xóm làng, đồng ruộng và thả mình vào mớ tóc của lũ gái xuân dậy thì, má đào chín đỏ.Trong cái đám chúng nó, có Lụa là xinh đẹp nhất. Làn da cô căng mịn như nước mặt sông. Môi cô hồng nhẹ phớt đào. Đôi mắt sáng trong tựa hồ soi thấy vài nụ xoan đang lung linh trong ấy. Và mái tóc, mái tóc ấy nồng nàn như mưa xuân, nhẹ nhàng như mưa xuân, dịu dàng hơn mưa xuân. Từ nhỏ Lụa thường hát chèo cho u nghe. Cũng được cái trời phú, giọng Lụa ngọt như nước giếng Đường Lâm. Các cụ trong làng đều bảo: Lụa có dáng con đào. Và Lụa thì luôn mơ ước được mang nghiệp cầm ca. Nó cứ nhức nhối mãi trong cô…Sáng nay, Lụa ra sông đãi đỗ, rửa lá với lũ con gái cùng xóm. Chúng nó í a í ới gọi nhau từ lúc tờ mờ làm u không ngủ được. Thế là, bà bèn dậy sớm lên thoi dệt lụa. Chộn rộn mái mới kéo nhau ra được bến. Đãi đỗ, rửa là thì ít hát hò trêu trọc nhau thì nhiều. Con Mận được ông nó dạy cho một điệu Chèo mới bèn ỉ eo hát. Lụa học lỏm được ngay. Rồi hát ngay còn hay hơn cả con Mận. Mãi tới lúc mặt trời lên cao gần ngọn sào chúng nó mới kéo nhau về. Lụa muốn hát cho u nghe điệu mới ngay lập tức bèn chạy về trước. Chạy về đến cổng vấp phải hòn gạch ngã sóng soài, đổ sạch cả đỗ. U vừa xót vừa giận, chẳng nói năng gì. Lụa lại tự nhặt lá, vét đỗ mang ra sông kì cụi, đãi rửa. Lụa nấu cơm trong bếp, khóc dấm dứt. U hỏi: Sao? Lại nói là tại khói gio. Rồi lại càng thổi tợn chọ bụi cứ bốc mù cả lên. Có mỗi niêu cá với niêu cơm mà nhá nhem tối u con mới được xới. Bữa cơm mặn mặn là. Lụa cứ len lén nhìn u và miếng cơm rồi nước mắt lã chã.- Nào tao đã chửi mẳng gì mày? Rõ thật…- Thì con…Vừa nói vừa khóc nấc lên Lụa lại thôi chả buồn thưa nữa. Gần xong bữa mới rành rọt nói một lèo thật chóng:- Là con muốn về nhanh hát cho u nghe điệu chèo mới học được… thế thôi…Rồi chạy ù ra sân, ôm gốc cau lại khóc dấm dứt. Một lúc khóc hết mới vào. Đã thấy u xếp mâm bát lại để qua một bên, ngồi ăn trầu. Lụa đằng hắng, bê mâm ra đi, ra chiều dỗi. U với theo:- Con cái Lụa mai thổi sớm, ăn cho khỏi tốn dầu đèn.- Lụa khe khẽ cười. Cô chẳng biết sau lưng cô u cũng đang mủm mỉm. Việc nhà xong, Lụa tựa cửa trông bốn bên hàng xóm, đưa tay hứng giọt mưa bay.- … Đào liễu có một…mình… em đi đâu hỡi cô nàng ơi… Đào liễu có một mình…- Phải điệu chị định hát u nghe không? Hay đáo để! Thôi đi trông nồi bánh cho nục mai u cho đi xem chèo nhá…- Thật U… mai ạ… con đi ngay đây. Rồi u xem bánh sắp chín rồi.- Cha chị… vừa bắc bếp mà đã chín với sống.Ngọn lửa cháy giòn làm mặt Lụa đỏ ửng như đĩa xôi gấc u thổi. Lụa chìm vào cơn buồn ngủ lúc nào không hay… không gian đầy khói sương, Lụa thấy mình đang đi trên thôi để sang thồn Đoài. Không phải cô đang đi mà đang lướt, bước chân nhẹ nhàng cứ quấn quýt vào nhau. Lụa cảm thấy cỏ đẫm sương đang cù nhẹ vào gan bàn chân man mát. Chỉ còn dăm thước nữa là tới nơi, Lụa thấy lòng xốn xang. Mà lạ lắm cơ! sao chỉ thấy mình Lụa đi trên đê đầy khói. Cô như đang đi sâu vào cơn mê. Vừa thích vừa sợ… Trống, phách chộn rộn làm cho mái trong người Lụa chạy xuôi, chạy ngược. Lụa đang hoà mình vào dòng người đi đi lại lại trong bãi.Họ chả nói, chả rằng. Ai ai cũng hững hờ vô cảm, đi vài bước rồi quay lại nhìn nhau chằm chằm. Họ xô đẩy chen vai thích cách làm bẹp cả nón của Lụa. Họ dẫm vào chân Lụa: Đau quá! Lụa thụp xuống rồi ngã. Áo xống lại bị giẫm bẩn, rách tả tơi. Chợt Lụa lại nghe tiếng sáo dặt dìu. Như có sức mạnh, Lụa đứng phắt dậy xô mấy người ngã, chen vào giữa mấy đám đông đang đi vòng quanh một chiếc chiếu. Cô trân trân dán mắt vào đôi Đào – Kép đang sắm vai. Cô nuốt từng câu hát, nuốt từng điệu nhạc, say đừ ra với ngón tay, bước xuyến. Rồi một bà trông nhợt nhạt, bơ phờ kéo cô lại, cài lên đầu cô vài cái lá lẩu, hoa cỏ, rồi đủn cô vào chiếu. Đôi Đào Kép sợ hãi dạt ra. Cô nhìn bà ta, bà ta nhìn cô. Rồi chả biết có cái gì điều khiển Lụa hát, Lụa diễn. Bây giờ, giữa chiếu là một cô Xuý Vân giả dại đang say sưa hát múa. Hết lớp diễn, Lụa kiệt sức ngã vật. Lúc ấy, mọi người vây quanh chợt giật mình, nom tinh khôn lạ. Họ vỗ tay, họ la ó rồi dần dần tan ra như khói. Chỉ còn lại mình Lụa và bà mặt nhợt.Mai, tôi với gánh đi vài làng khác. Lúc trở về sẽ đón cô đi theo. Thế nhá. Tôi đi. à! Cô tài lắm.Lụa thất thểu ra về. Đi mãi mà chả tới nhà, mưa rơi ướt hết áo. Sau đêm đó Lụa ốm nặng. U già thương con than thở.- Hồng nhan bạc mệnh, Lụa ơi!Lụa thở dài quay mặt vào vách. Vài ngày sau cô đỡ hơn, cô thường ra sông sớm ngồi trên bến sông trông đợi gánh hát về qua. Ngày trôi qua. Tháng trôi qua. Mùa trôi qua. Lụa sợ hãi mỗi khi thấy con đò chở khách qua sông.- Bớ đò, bớ đò cho tôi sang với!Cô tưởng rằng con đò đang trở đi khát vọng của mình. Đêm trăng, Lụa ra bến sông múa hát, gọi khát vọng trở về. Mệt thì nằm vật ra, rồi ngồi dậy lấy cỏ quệt ngang mày, lấy ngón tay di di xuống đất ẩm sương rồi vẽ lên môi. Chạy ào xuống mét nước, chạm gan bàn tay vào mặt nước rồi xoa xoa lên má. Sao mà Lụa thấy chúng thơm tho kỳ lạ. Y như phần son đoà kép vậy. Người làng nói Lụa điên.Cô không điên và cô vẫn tiếp tục đợi chờ. Hàng đêm Lụa lại ra sông đóng vai Xuý Vân và gào gọi tên mình.- Lụa…Lụa…Lụa…Chờ đợi…Khát vọng…- Lụa…Lụa…Dậy con. Dậy Lụa. Nát hết bánh rồi. Dậy…- Dạ! U à… Con ngủ quên mất. Bánh nát rồi ạ!- Là tôi nói thế chị mới dậy cho. Thôi để u trông.Lụa vào nhà, bàng hoàng cho tới sáng. Sáng sớm hôm sau cô ra bến từ tờ mờ giặt vuông đũi u dệt đêm qua. Giặt xong ngồi bó gối trên bờ cỏ nhìn con đò trôi xa. Lụa bước trên đê và nghĩ sẽ biến cơn mê thành sự thật xem sao? Nhưng nếu thế, Lụa sẽ sắm vai Thị Mầu. Sức sống hơn và bay bổng hơn. Nghĩ thế Lụa chạy ù về nhà dụi đầu vào lòng u.- U ơi! Đã có Đào nào, Kép nào sống thật với mình đâu. Chẳng qua là chôn tuổi xuân, chôn cuộc sống thật trong nấm mồ phần son giả tạo mà thôi.- Rõ dớ dẩn… Đi chợ âm phủ với u không? Mục lục Mưa xuân Mưa xuân Lương Minh GiangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: eVanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 3 năm 2007
Luong Minh Giang Spring rain "That day, the spring rain was fluttering. Oval flowers were falling in layers. The Dang village Cheo Festival passed by the alley. Mother said: Doai village is singing tonight..." It's a spring day story and begins with: Fairy tale. The spring rain spreads in the air, on the clear, blue oval buds, on the villages and fields, and falls into the hair of pubescent girls, with ripe red peach cheeks. In the crowd of them, Silk is the most beautiful. Her skin was as smooth as river water. Her lips are a light peach pink. Her bright eyes seemed to see a few shimmering oval buds inside. And the hair, that hair is as passionate as spring rain, gentle as spring rain, gentler than spring rain. Since childhood, Lua often sang Cheo songs for her husband to listen to. Also blessed by heaven, Lua's voice is as sweet as Duong Lam well water. The elders in the village all said: Silk has the shape of a peach. And Lua always dreamed of having a singing career. It still aches inside her... This morning, Lua went to the river to pick beans and wash leaves with the girls in the same neighborhood. They've been calling each other since dawn, making me unable to sleep. So, she woke up early to weave silk. We were so busy that we pulled each other out to the wharf. There's less singing and more singing and teasing each other when it comes to cleaning beans and laundry. Man Man was taught a new Cheo tune by his grandfather, so he reluctantly sang it. Silk learned it right away. Then he immediately sang even better than Man. It was not until the sun rose near the top of the pole that they gathered together. Silk wanted to sing the new tune to you immediately so she ran forward. Running back to the gate, I tripped over a brick and fell over, spilling it all over. U was both sad and angry, but didn't say anything. Silk also picks up leaves, dredges beans, brings them to the river, and washes them. Silk cooked rice in the kitchen, crying bitterly. U asked: Why? Again, it's because of the smoke. Then he blew even more fiercely, causing the dust to rise up. There's a pot of fish and a pot of rice that's just dimly lit. A salty, salty meal is. Lua kept secretly looking at u and the rice and tears fell. - Come on, what did I curse at you? It's so clear... - Well, I... As I spoke, I sobbed. Silk didn't bother to say anything anymore. Almost after the meal, he said clearly and quickly: - I want to go home quickly and sing to you the Cheo tune I just learned... that's all... Then I ran out into the yard, hugged the areca tree and cried until I stopped. After crying for a while, I came in. I saw u arrange the tray and put it aside, sitting and eating betel. Silk cleared her throat, took the tray away, and appeared to be sulking. U followed: - Silk's children blow apricot early, eat so they don't waste lamp oil. - Silk smiled softly. She didn't know that behind her back she was also smiling. After finishing the housework, Lua leaned against the door and looked at the neighbors, raising her hand to catch the flying raindrops.- ... Dao willow is alone... alone... where are you going, girl... Dao willow is alone... - Yes, I'm going to sing u are you listening? How unique! Okay, let's go watch the cake pot for Mai so I can go watch the rowing... - Really U... mai... I'll go now. Then u saw that the cake was about to be done.- My father... just turned on the stove and it was already cooked. The crisp fire made Lua's face turn red like a plate of gac sticky rice u blew on. Without realizing it, Silk fell into a sleepy state... the space was filled with smoke and mist, Lua found herself walking on the path to Doai village. She was not walking but gliding, her light steps entwining with each other. Silk felt the dew-drenched grass gently tickling the soles of her feet. With only a few more meters to go, Lua felt nervous. But it's so strange! Why do I only see Lua walking on the smoky dike? She seemed to be going deeper into a coma. Both excited and scared... The drums and bustling beats made the hair in Lua's body run forward and backward. Silk is blending in with the flow of people walking back and forth in the yard. They don't say anything. Everyone was indifferent and emotionless, walked a few steps and then turned back to stare at each other. They pushed and jostled, liking the way they flattened Lua's hat. They stepped on Silk's foot: It hurts so much! Silk ducked and fell. The clothes were trampled dirty and torn. Suddenly Lua heard the gentle sound of the flute again. As if she had strength, Lua stood up, pushed a few people down, and pushed her way into the middle of a crowd of people walking around a mat. She stared intently at the couple Dao - Kep who were playing roles. She swallowed every song, every melody, passionately reaching out with her fingers and walking. Then a pale, listless looking woman pulled her back, placed some hot pot leaves and flowers on her head, and then put her on the mat. The Dao Kep couple drifted away in fear. She looked at her, she looked at her. Then I don't know what controls Silk to sing and Lua to act. Now, in the middle of the mat is a girl named Xuy Van, pretending to be crazy, singing and dancing passionately. At the end of the performance class, Lua collapsed exhausted. At that moment, everyone around was suddenly startled and looked strangely intelligent. They clapped, they booed and then gradually disappeared like smoke. Only Lua and the pale-faced woman were left. Mai and I went with the burden to a few other villages. When I return, I will take you with me. That's it. I go. ah! She is very talented. Lua left disappointed. I walked forever but never reached my house, the rain was falling and my clothes were wet. After that night, Lua became seriously ill. The old woman lamented her son's pity. - Red beauty is doomed, Oh Silk! Silk sighed and turned to face the wall. A few days later she felt better, she often went to the river early and sat on the riverbank waiting for the troupe to return. Day by day. Months passed. The season passes. Silk was scared every time she saw a boat carrying passengers across the river. - Boatman, boatman, let me come with you! She thought the boat was carrying away her desire. On a moonlit night, Lua went to the riverbank to dance and sing, calling for her desire to return. When you're tired, lie down, then sit up, wipe grass across your eyebrows, use your finger to move it on the dewy ground, and draw on your lips. Run down to the water meter, touch the water with your palms and rub your cheeks. Why does Lua find them strangely fragrant? Just like the dual lipstick part. The villagers said Lua was crazy. She was not crazy and she continued to wait. Every night, Lua goes to the river to play the role of Xuy Van and screams her name. - Silk...Silk...Lua...Waiting...Desire...- Silk...Silk...Wake up. Get Up Silk. Destroyed all the bread. Wake up...- Yes! Uh... I fell asleep. The cake is ruined! - That's what I said so you wake up. Let me take care of it. Lua went into the house and was in a daze until morning. Early the next morning, she went to the wharf at dawn to wash last night's clothes. After washing, I sat with my knees on the grass bank, watching the boat drift away. Silk walked on the dike and thought about turning the dream into reality? But if so, Lua will play the role of Thi Mau. More vitality and more flying. Thinking that, Silk ran home and buried her head in her arms. - Oh my God! No Dao or Kep has ever lived honestly with me. It's just burying youth, burying real life in the grave of fake lipstick. - It's obviously silly... Do you want to go to the underworld market with me? Table of contents Spring rain Spring rain Luong Minh GiangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: eVan Uploaded by friend: Ct.Ly on: March 7, 2007
PHẠM BẨ THOA MƯA ĐÁ Tôi nhẩm tính mình đã quen anh được ba năm hai mươi mốt ngày. Thời gian trôi đi nhanh quá. Vậy là mỗi người đã qua một cuộc tình, giờ trở về con số không và lại cùng một thời điểm. Ngày ấy tôi yêu anh, tình yêu đơn phương thầm kín và kiêu căng. Tôi nhớ về anh với tất cả nỗi niềm riêng ngọt ngào tha thiết. Anh không yêu tôi, anh không cho tôi biết anh đã yêu ai nhưng chắc hẳn trái tim anh đã có người ngự trị. Tôi làm mọi điều vì anh nhưng lại cố giấu rằng tôi yêu anh. Sự kiêu căng bao giờ cũng là một kẻ ngu ngốc. Chúng tôi quan tâm đến nhau như hai người bạn và không ai nói với ai về chuyện tình cảm. Anh hiền lành, nguyên tắc, một câu bông đùa cũng sợ tôi hiểu lầm mà phật ý. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng ngôn từ trau chuốt, lịch sự hơn mức cần thiết của hai người bạn thân. Nhưng chúng tôi vẫn ở bên nhau trong mọi hoàn cảnh, có nhiều điều chia sẻ mà không cần nói bằng lời. Tôi yêu anh và biết rằng anh không yêu tôi. Bởi vậy tôi đã yêu người khác. Người ta bảo không yêu được cái mình yêu thì nên yêu cái mình có. Tôi yêu anh nhưng không có anh mà lại có được trái tim của người khác. Vậy nên tôi yêu Vĩnh Khang. Ban đầu, tôi nghĩ rằng tôi không thể yêu ai hơn yêu anh nhưng rồi tôi thương Vĩnh Khang và nguyện đem tình yêu dành trọn vẹn cho anh ấy, hy vọng một ngày nào đó trái tim tôi sẽ xóa mờ hình bóng anh. Cũng như anh, tôi không nói cho anh biết rằng tôi đã có người yêu. Có lẽ cả hai chúng tôi đều biết về nhau nhưng ai cũng cố giấu giếm. Tại sao vậy nhỉ? Tôi không dám hy vọng rằng anh cũng giống như tôi, có một tình yêu để quên đi một tình yêu khác. Nhưng tôi lại tin rằng chúng tôi đều muốn giữ hình ảnh của mình thật trọn vẹn và trong sáng trong trái tim nhau. Chúng tôi đều chọn nhau là phương án hai. Một kẻ kiêu căng cộng một kẻ nhút nhát bằng hai kẻ ngốc. Ba năm sau, chúng tôi vẫn lặng lẽ đi bên đời nhau. Có những đêm anh khóc trong điện thoại nói với tôi về mối tình tan vỡ. Vậy là cuối cùng tôi không biết sự mở đầu của anh nhưng lại được chứng kiến sự kết thúc. Cô ấy đã chia tay anh. Anh vẫn vậy, đau khổ cũng hiền từ, yếu ớt. Anh cần có tôi để vượt qua thử thách này và tôi luôn bên anh. Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau, tôi chuẩn bị đám cưới và dự định sẽ thông báo cho anh biết. Nhưng mọi việc không suôn sẻ. Gia đình Vĩnh Khang không đón nhận tôi và anh ấy đầu hàng. Chuyện tình tan vỡ như tuyết mỏng, tôi đau khổ nhưng không nói với anh. Tôi vẫn vậy, đau khổ cũng kiêu căng. Chúng tôi nói chuyện với nhau thường xuyên hơn, anh nói với tôi rất nhiều về tâm trạng của mình, còn tôi chỉ biết lắng nghe và động viên anh vượt qua. Nỗi đau sâu kín trong lòng tôi vẫn nén lại, thất vọng và nhức nhối. Một ngày, chúng tôi nói chuyện qua điện thoại: - Hôm nay anh thế nào? Vẫn ổn đấy chứ! - Anh mệt lắm, anh muốn hôn em! Tôi tưởng anh say, tự ái: - Trưa nay anh ăn phải cái gì mà ra nông nỗi này! Anh lại say nữa? - Anh không say, anh nói thật đó! - Anh hâm mất rồi. Em cúp máy đây! Tôi giận. Trong từ điển tình bạn của chúng tôi không bao giờ có những từ như anh vừa nói: Hôn. Anh đang đùa giỡ tôi hay là định lấy tôi ra làm quân cờ thí nghiệm giúp anh nguôi ngoai người tình cũ? Tôi không biết được đâu là thật đâu là giả. Tôi mang cuốn sách bói vui ra xem. Bạn là người chung thủy trong tình yêu, trái tim bạn mềm yếu nhưng gương mặt bạn lạnh lùng. Trong tháng này bạn sẽ nhận được nhiều lời mời lãng mạn. Nhưng không phải lần lãng mạn nào cũng mang đến cho bạn sự chân thành. Bạn cần tỉnh táo để phân biệt thật giả, đúng sai. Tôi gấp cuốn sách lại, bây giờ là ngày 25 tháng 4 rồi, gần hết tháng, đâu có lời mời nào lãng mạn đâu. Thật vớ vẩn quá. Anh lại gọi: - Anh muốn gặp em! - Vâng! - Nhưng anh nói trước là anh sẽ say hơn hôm qua đấy! - Mấy hôm nay anh sao vậy? Có vấn đề gì sao? - Không khiến em phải quan tâm đến anh! Tôi dừng lại để suy nghĩ về lời nói này. Có một cái gì đó khác lạ, bất cần và nổi loạn ở anh chăng? - Vậy anh không coi em là bạn nữa sao? - Không, anh không muốn làm bạn của em nữa. - Vậy thì chia tay thôi. Không quen nhau nữa. - OK, bye bye! Tôi buồn. Điều gì đã khiến anh thay đổi đến mức phá vỡ tình bạn của chúng tôi thế nhỉ? Thôi cũng được, anh làm tôi tức muốn chết. Tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa. Sau tiếng đặt máy khô khốc, trời bắt đầu nổi cơn giông. Cơn mưa ập xuống rào rào. Có lẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa Đông. Tôi thò tay ra ngoài kéo cửa sổ lại chợt thấy rát bỏng, hóa ra là mưa đá. Từng viên đá nhỏ dội xuống mái nhà nghe ầm ầm khủng khiếp. Một vài viên đập vào cửa kính rồi rơi xuống lan can vỡ tan tành. Tôi cứ đứng như trời trồng nhìn ra ngoài trời dày đặc cơn giông, lòng chông chênh không định hướng. Trái tim mình có giống viên đá nhỏ kia không nhỉ? Rơi xuống từ một nơi vô định và tan ra trăm mảnh mà không còn cảm nhận được sự đau đớn. Tôi loay hoay tìm kiếm khắp phòng, lục tung các ngăn tủ, gương lược, son phấn rơi khắp nhà. Tôi vừa đánh mất một cái gì đó mà tôi không nhớ nữa. Tìm mãi không ra, tôi nằm lăn ra giường nghe mưa đá vẫn đổ đều đều chát chúa trên mái hiên. Hôm sau anh đến, đứng trước cửa nhà tôi, hiền lành và rụt rè. - Anh đến tìm em làm gì? Muốn níu kéo lại tình bạn của chúng ta sao? - Anh không muốn làm bạn với em nữa… - Vậy cũng tốt thôi… Tôi dửng dưng nhưng đau đớn. - Nhưng xin hãy cho anh được làm người yêu của em… Tôi nhớ về chuyện cái hôn hôm qua anh đã nói. Tôi tưởng tượng thấy vòng tay anh ấm áp quanh người tôi, hiền lành và dịu dàng, thấy môi anh trên môi tôi run rẩy và nóng bừng. Tôi nhớ ba năm về trước, tôi thầm yêu anh và khao khát cháy bỏng có anh trong vòng tay. Bây giờ tất cả đang ở ngay đây, ngay bên tôi sẵn sàng và chờ đợi. - Không phải lần lãng mạn nào cũng mang lại sự chân thành. Tôi đột nhiên bật thốt thành lời. Mắt anh cụp xuống, xao động. Trái tim tôi tan ra như viên đá nhỏ. Tôi bước vào nhà, anh quay lưng. Đêm hôm đó anh gọi điện cho tôi: - Hôm qua mưa đá, em có biết không? - Lúc đó em ngủ say rồi không biết gì cả. - Tiếc thật! Lúc đó là lần đầu tiên anh muốn hôn em… Không biết bao lâu rồi Hà Nội mới có mưa đá em ạ! Tôi lại dở cuốn sách bói ra, bây giờ vẫn tháng 4 mà mình vừa bói hôm qua mất rồi. Không phải lần lãng mạn nào cũng mang lại sự chân thành. Tôi không biết mình làm đúng hay sai nhưng tôi biết rõ anh là người đàn ông tôi yêu suốt đời. P. B. T Mục lục MƯA ĐÁ MƯA ĐÁ PHẠM BẨ THOAChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Lucquaipsnt Nguồn: VNTQĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 12 năm 2005
PHAM BO THOA HAIL I calculated that I had known him for three years and twenty-one days. Time passes so quickly. So each person has gone through a love affair, now returning to zero and again at the same time. That day I loved him, a secret and arrogant unrequited love. I remember him with all my own sweet and earnest feelings. He didn't love me, he didn't tell me who he loved, but someone must have ruled his heart. I do everything for you but try to hide that I love you. Arrogance is always a fool. We care about each other like two friends and no one tells anyone about our love life. He is gentle and principled, even if he makes a joke, he is afraid that I will misunderstand and be offended. We spoke to each other in more elaborate and polite language than necessary for two close friends. But we are still together in every situation, there are many things we share without needing to say words. I love you and know that you don't love me. That's why I fell in love with someone else. People say if you can't love what you love, you should love what you have. I love you but without you I have someone else's heart. So I love Vinh Khang. At first, I thought I couldn't love anyone more than I loved him, but then I loved Vinh Khang and vowed to give him all my love, hoping that one day my heart would erase his image. Like you, I didn't tell you that I had a lover. Maybe we both know about each other but we both try to hide it. Why is that? I don't dare hope that you, like me, have a love to forget another love. But I believe that we all want to keep our images complete and pure in each other's hearts. We all chose each other as option two. One arrogant person plus one timid person equals two idiots. Three years later, we still quietly walk together. There were nights when he cried on the phone and told me about his broken love. So in the end I didn't know his beginning but witnessed the end. She broke up with him. He is still the same, suffering is also gentle and weak. You need me to overcome this challenge and I am always with you. Just a short time later, I was preparing for the wedding and planned to inform him. But things didn't go well. Vinh Khang's family did not accept me and he surrendered. The love story broke down like thin snow, I was miserable but didn't tell him. I'm still the same, miserable and arrogant. We talked more often, he told me a lot about his mood, and I just listened and encouraged him to overcome it. The pain deep inside my heart is still suppressed, disappointed and aching. One day, we talked on the phone: - How are you today? It's still okay! - I'm so tired, I want to kiss you! I thought he was drunk and felt sorry for himself: - What did you eat this afternoon to cause this? Are you drunk again? - I'm not drunk, I'm telling the truth! - You're crazy. I'm hanging up! I'm angry. In our friendship dictionary there are never words like what you just said: Kiss. Are you joking with me or are you planning to use me as an experimental pawn to help you appease your ex-lover? I don't know what is real and what is fake. I brought out the fun fortune-telling book to read. You are faithful in love, your heart is soft but your face is cold. This month you will receive many romantic invitations. But not every romance brings you sincerity. You need to be alert to distinguish between truth and falsehood, right and wrong. I closed the book, it was April 25th, almost the end of the month, there weren't any romantic invitations. It's so ridiculous. He called again: - I want to see you! - Yes! - But I told you I'll be drunker than yesterday! - How are you these days? What is the matter? - Don't make me care about you! I stopped to think about these words. Is there something different, careless and rebellious about you? - So you don't consider me your friend anymore? - No, I don't want to be your friend anymore. - Then let's break up. We don't know each other anymore. - OK, bye bye! I am sad. What made you change to the point of breaking our friendship? It's okay, you make me angry to death. I will never care about you again. After the dry sound of setting up the machine, it started to storm. The rain poured down in torrents. Perhaps the last rain of winter. I reached out and pulled the window and suddenly felt a burning sensation, it turned out to be hail. Each small stone bounced off the roof with a terrible rumbling sound. A few bullets hit the glass door and fell onto the railing, shattering. I just stood still, looking out at the stormy sky outside, feeling unsteady and without direction. Is my heart like that little stone? Falling from an unknown place and breaking into hundreds of pieces without even feeling the pain. I struggled to search all over the room, rummaging through drawers, mirrors, and makeup falling all over the house. I just lost something that I don't remember anymore. I couldn't find it, so I lay down on the bed and listened to the hail still falling steadily on the eaves. The next day he came and stood in front of my house, gentle and timid. - Why did you come to find me? Do you want to hold on to our friendship? - I don't want to be friends with you anymore... - That's fine... I'm indifferent but hurt. - But please let me be your lover... I remember about the kiss you said yesterday. I imagined his warm arms around me, kind and gentle, saw his lips on mine trembling and hot. I remember three years ago, I secretly loved you and had a burning desire to have you in my arms. Now it's all right here, right next to me, ready and waiting. - Not every romance brings sincerity. I suddenly burst out into words. His eyes lowered, agitated. My heart melted like a small stone. I walked into the house, he turned his back. That night he called me: - Yesterday it was hail, did you know? - At that time I was fast asleep and didn't know anything. - That's a pity! That was the first time I wanted to kiss you... I don't know how long it's been since Hanoi had hail! I opened my fortune-telling book again. It's still April and I lost my fortune yesterday. Not every romance brings sincerity. I don't know if I did right or wrong, but I know clearly that he is the man I love all my life. P.B.T Table of contents HAIL HAIL PHAM BAT THOAWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected: Lucquaipsnt Source: VNTQ Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 7, 2005
Lê Việt Hoa Mưa Đầu Mùa Chiều nay tan học, Duyên thở phào nhẹ nhõm vì vừa hoàn thành xong mấy đề toán hóc búa của mấy năm trước. Thong thả đạp xe trên đường, hai bên vỉa hè, hàng phượng đã già chúm chím những khóm hoa màu đỏ dặt dìu, e ấp, lòng chợt chộn rộn những ước mơ rất gần mà cũng xa vời vợi. Chợt gió loác choác thổi, rồi mây đen kéo ùn ùn... rồi lắc cắc mưa. Duyên khoan khoái, lâng lâng cả người như sắp gặp một người bạn thân thiết. Vài giọt mưa đã tí tửng đậu lên áo. Nghĩ đến mẹ, tự nhiên Duyên cũng theo mấy người qua đường. Chiếc lều lợp bằng lá thủng lỗ chổ, từng giọt nước tý tách rơi. Duyên thích thú nhìn từng dòng nước chảy ào ạt xuống rãnh thoát nước hai bên đường. trông chúng cũng giống như những con sóng nhỏ. Cái lều bé xíu, chỏng chơ trên vỉa hè bỗng chật ních người. Tiếng xuýt xoa, tiếng ho sù sụ cả tiếng rầm rì trò chuyện cũng hoà lẫn vào tiếng mưa rơi. Từ con hẻm đối diện, một người thanh niên bận chiếc áo trắng lững thững đi ra. bàn chân trần trắng hồng bước từng bước lê thê chầm chậm như đếm. Cặp kính trắng trễ xuống cánh mũi cao thanh thanh, mắt cứ nhìn thẳng như bộ đội duyệt binh. Sự xuất hiện của anh bổng làm đề tài khiến cho cả quán cóc nhỏ bận rộn cả lên. Người đàn ông trẻ có cặp ria con kiến mở đầu: _ Ôi, thế giới lại thêm một kẻ thất tình ! _ Tội nghiệp! _ có tiếng chắt lưỡi đồng cảm. Ai đó lên giọng vẻ trải đời: _ Ôi giời ! việc gì phải làm khổ mình như thế, liệu người ta có biết cho mình để nhỏ thêm cho vài giọt xót xa. Mưa gió thế này ở nhà vùi đầu vào đống chăn sù sụ có phải sướng hơn không? Người thanh niên lầm lũi bước qua. Những lời bình luận vẫn không ngớt được đưa ra. Kẻ nói dọc người nói ngang. Duyên thấy ù tai. Người phụ nữ trung niên nãy giờ ngồi tít trong xó cặm cụi ghi chép như thể là chẳng có ai và chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Vừa nhác thấy bóng anh, người ấy nhỏm dậy gọi với: "Nghinh! Nghinh! vào đây đi con!". Rồi chạy vụt ra ngoài. Người có tên là Nghinh ngoảnh lại theo tiếng gọi, không nói cũng chẳng thưa, nét mặt sáng nhưng thật lạnh. Anh ngoan ngoãn theo người phụ nữ vào quán. Quần áo đầu tóc ước sũng. Mặt tái đi vì lạnh _ Con ngồi xuống đây. Thế!...thế! Đúng rồi... giỏi lắm!_ Người phụ nữ nhẹ nhàng vừa chỉ chỗ cho anh ta ngồi vừa nói vừa như kể lể với mọi người_ Nó là con bà Phượng cạnh nhà tôi đấy các bác ạ. tội nghiệp! vừa tu nghiệp nước ngoài về làm việc được hai nam. Trong một tau nan lao động ngã từ trên công trường xuống để rồi bây phải lang thang khắp mọi xó xỉnh như thế này đây! Đúng là con người ta sống chết, giàu nghèo có số ..... Mọi ngừơi trong quán kẻ xuýt xoa, người ngồi im hoặc tảng lờ ngó ra nhìn trời mưa như thể mong những giọt mưa kia có thể xóa đi một điều gì đó. Duyên lặng lẽ ngồi quan sát ( thật kì lạ bởi chưa bao giờ có thói quen đó). từng giọt nước trên tóc nhỏ lóc chóc cuống đùi. Anh ta vẫn ngồi im, mắt như dán chặt vào từng lọn nước lăn tăn ngoài đường. Không hiểu sao Duyên không muốn nhìn những dòng nước cứ rớt xuống khuôn mặt của người con trai xa lạ. Duyên sợ màu da kia sẽ tím thêm nữa. Cô run run chìa chiếc khăn về phía anh ta, chẳng dám nói gì. Ngừơi con trai quay lại chưa lấy vội mà trân trân nhìn Duyên. Trong đôi mắt sáng như vô hồn của anh hé hé những sợi nhìn có gì đó dường như khác lạ. Lặng đi một lúc. Duyên bổng nghe tiếng lắp bắp rất nhỏ: " Cám.... cám ơn...cô!"... Từ cơn mưa hôm ấy, Duyên thấy dường như có gì đó khang khác. Gương mắt hiền thêm đôi chút lạnh và đôi mắt sáng quắc cứ xen vào suy nghĩ. Mỗi khi nghĩ tới Nghinh, Duyên vừa như có chút gì thương xót, chút gì tiếc nuối, một chút bâng khuâng và thêm một chút... buồn ." Không thể như thế được, rõ ràng anh ta không bình thường mà . Anh ta bị điên!" _ nhiều lần cô tự dỗ mình như thế nhưng vẫn không thoát khỏi những hình ảnh Nghinh trong đầu. Để ý thấy Nghinh thường hay ngồi bần thần chỗ quán cóc hôm nọ. Duyên cố tình d0ạp xe lướt qua. " Cô... cô gì ơi!". Đúng là Nghinh. Đúng là anh đang gọi Duyên. Cô hồi hộp, run bắn cả người. " Cô có thể ngồi đây được không?". Bổng dưng quên hết cả sợ sệt, Duyên nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc chõng tre cũ kĩ."Tôi gữi lại chiếc khăn hôm nọ... Cám ơn cô bé. Cô thật tốt! " Giọng nói ấm áp, rành rọt và hoàn toàn tỉnh táo khiến Duyên lúng túng. "Cô... cô có thể làm ... làm bạn với tôi được không?". Câu hỏi bất ngờ càng làm cô bối rối, chẳng biết nói gì. Duyên chỉ nhoẻn cười, gật đầu. Ngồi trước mặt Duyên không phải là người con trai với đôi mắt vô hồn của ngày hôm trước. Giọng nói rắn rõi ấm áp và nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Nghinh hất mấy cọng tóc lõa xoã xuống vầng trán cao và rộng nói như thanh minh:"Không phải lúc nào tôi cũng như bây giờ. Những lúc ấy tôi không hề biết mình đang làm gì. Chỉ có một điều là luôn thấy mình cô đơn, trống rỗng, đi giữa mọi người mà dường như chẳng thấy ai. Nghe mọi người nói mà chẳng bao giờ hiểu. Nắng mưa hay đau đớn cũng không hề có cảm giác. Nhiều ki tỉnh lại thấy đầu óc choáng váng, mình mẫy ê ẩm. Chợt thèm được đi học, đi làm, thèm một nụ cười xẻ chia, một cái bắt tay nồng ấm...". Anh mỉm cười dịu dàng còn Duyên cảm thấy lòng minh se sắt, sống mũi cay cay. Thì ra không phải trí óc bị tổn thương thì tâm hồn cũng bị tê liệt. Chính trong những lúc như thế con người ta lại cần sự quan tâm sẻ chia hơn bao giờ hết. Dạo này Nghinh ít lang thang ngoài đường hơn vì bên cạnh anh, Duyên luôn líu lo như một con chim sẻ. Nghinh lật từng trang sách luyện thi của Duyên, anh quay sang đề nghị: "Duyên này, cả anh và em cùng học nhé!". Lời đề nghị đột xuất làm Duyên bất ngờ và sung sướng. Cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Anh đăm chiêu một cách say mê tìm cách giải cho những bài toán, lý, hoá rồi giảng cho cô. Với anh dường như tất cả lại bắt đầu, duyên xúc động, mắt nhoà, lòng bỗng nhẹ tênh. Nắng tháng bảy vàng tươi như mật ong. Gió không còn mát lạnh như những ngày có mưa. Nghinh tiễn Duyên lên đường đi thi, từng đợt gió mang hơi nóng phả vào ran rát cả da thịt. " Làn bài cho cả phần của anh nữa Duyên nhé!". Anh đứng nhìn cho đến khi bóng xe xa dần. Chuyến xe chiều chạy chầm chậm làm cho Duyên càng thêm sốt ruột. Bốn tháng xa nhà trong cô là sự bỡ ngỡ của một tân sinh viên, cái bận rộn của bài vở và hơn hết nữa là sự mong ngóng, chờ đợi một điều mà cô biết rất rõ. Xe chạy qua con dốc cách nhà Duyên không thì trời bỗng đỗ mưa xối xả. Nghĩ đến những sở thích ngồ ngộ trước đây, Duyên mỉm cười một phần, lòng chợt bâng khuâng. Sau bữa cơm trưa, mẹ gọi Duyên vào phòng, đưa cho Duyên một cuốn sổ da màu mận chín. Mẹ bảo bà Phượng gửi. Cô vừa run vừa hồi hộp vì cả hai bà mẹ đều biết chuyện. Cô linh cảm một điều gì đó không hay. Mẹ thì thầm từng tiếng một: duyên lặng đi, có cái gì đó cứ chặn ngang họng không nói được lời nào, cũng chẳng nghe mẹ nói thêm được những gì. Tai lùng bùng. Chợt Duyên bật dậy chạy vụt ra đường. Ngoài trời mưa vãn rơi... Ngày...tháng...năm " Cuộc đời có thật nhiều điều kì ảo và đẹp đẽ. Một trong những điều kì ảo vĩ đại nhất đó là tôi có em. Có lẽ chưa bao giờ tôi mong muốn mình là một người bình thường hơn bao giờ hết. Tôi muốn được trở lại như ngày xưa để có thể làm tốt hơn những điều đã làm bởi vì hôm nay có em. Nhìn em luôn vui vẻ và hết mình tối thấy mình quả là người hạnh phúc và may mắn nhất thế gian... Sự cao thượng tinh khôi của em khiến tôi vừa xúc động vừa xót xa và bất lực, vì ngay cả sự tỉnh táo của một con người bình thường tôi cũng không có đủ một cách nguyên vẹn để dành cho em. Tha lỗi cho anh Duyên nhé ..." Ngày...tháng ...năm "Những ngày nằm vật lộn với bệnh tật, mỗi khi nghĩ đến nụ cười trong sáng hồn nhiên của em đã xoa dịu phần nào sự đau buốt cơ thể. Những ngày em xa tôi là những ngày thương nhớ quay quắt. Những cơn mưa dịu dàng luôn khiến tôi có cảm giác được an ủi như có em bên mình. Cám ơn mưa đã mang em đến cho tôi, đã thay em ở bên tôi trong những ngày xa vắng..." Duyên ngồi bất động như một pho tượng trước mộ Nghinh. Mưa chỉ còn lắc rắc đôi hạt. Mẹ bảo anh ra đi trong một ngày trời mưa tầm tã. Có lúc nào những giọt mưa kia làm cho anh nhẹ lòng hơn trong những giây phút cuối đời? Duyên đến bên anh, mưa tạnh hẳn đi như là một sự thay thế .... L_V_H Mục lục Mưa Đầu Mùa Mưa Đầu Mùa Lê Việt HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: dau_phayĐược bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 23 tháng 6 năm 2004
Lê Việt Hoa Mưa Đầu Mùa Chiều nay tan học, Duyên thở phào nhẹ nhõm vì vừa hoàn thành xong mấy đề toán hóc búa của mấy năm trước. Thong thả đạp xe trên đường, hai bên vỉa hè, hàng phượng đã già chúm chím những khóm hoa màu đỏ dặt dìu, e ấp, lòng chợt chộn rộn những ước mơ rất gần mà cũng xa vời vợi. Chợt gió loác choác thổi, rồi mây đen kéo ùn ùn... rồi lắc cắc mưa. Duyên khoan khoái, lâng lâng cả người như sắp gặp một người bạn thân thiết. Vài giọt mưa đã tí tửng đậu lên áo. Nghĩ đến mẹ, tự nhiên Duyên cũng theo mấy người qua đường. Chiếc lều lợp bằng lá thủng lỗ chổ, từng giọt nước tý tách rơi. Duyên thích thú nhìn từng dòng nước chảy ào ạt xuống rãnh thoát nước hai bên đường. trông chúng cũng giống như những con sóng nhỏ. Cái lều bé xíu, chỏng chơ trên vỉa hè bỗng chật ních người. Tiếng xuýt xoa, tiếng ho sù sụ cả tiếng rầm rì trò chuyện cũng hoà lẫn vào tiếng mưa rơi. Từ con hẻm đối diện, một người thanh niên bận chiếc áo trắng lững thững đi ra. bàn chân trần trắng hồng bước từng bước lê thê chầm chậm như đếm. Cặp kính trắng trễ xuống cánh mũi cao thanh thanh, mắt cứ nhìn thẳng như bộ đội duyệt binh. Sự xuất hiện của anh bổng làm đề tài khiến cho cả quán cóc nhỏ bận rộn cả lên. Người đàn ông trẻ có cặp ria con kiến mở đầu: _ Ôi, thế giới lại thêm một kẻ thất tình ! _ Tội nghiệp! _ có tiếng chắt lưỡi đồng cảm. Ai đó lên giọng vẻ trải đời: _ Ôi giời ! việc gì phải làm khổ mình như thế, liệu người ta có biết cho mình để nhỏ thêm cho vài giọt xót xa. Mưa gió thế này ở nhà vùi đầu vào đống chăn sù sụ có phải sướng hơn không? Người thanh niên lầm lũi bước qua. Những lời bình luận vẫn không ngớt được đưa ra. Kẻ nói dọc người nói ngang. Duyên thấy ù tai. Người phụ nữ trung niên nãy giờ ngồi tít trong xó cặm cụi ghi chép như thể là chẳng có ai và chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Vừa nhác thấy bóng anh, người ấy nhỏm dậy gọi với: "Nghinh! Nghinh! vào đây đi con!". Rồi chạy vụt ra ngoài. Người có tên là Nghinh ngoảnh lại theo tiếng gọi, không nói cũng chẳng thưa, nét mặt sáng nhưng thật lạnh. Anh ngoan ngoãn theo người phụ nữ vào quán. Quần áo đầu tóc ước sũng. Mặt tái đi vì lạnh _ Con ngồi xuống đây. Thế!...thế! Đúng rồi... giỏi lắm!_ Người phụ nữ nhẹ nhàng vừa chỉ chỗ cho anh ta ngồi vừa nói vừa như kể lể với mọi người_ Nó là con bà Phượng cạnh nhà tôi đấy các bác ạ. tội nghiệp! vừa tu nghiệp nước ngoài về làm việc được hai nam. Trong một tau nan lao động ngã từ trên công trường xuống để rồi bây phải lang thang khắp mọi xó xỉnh như thế này đây! Đúng là con người ta sống chết, giàu nghèo có số ..... Mọi ngừơi trong quán kẻ xuýt xoa, người ngồi im hoặc tảng lờ ngó ra nhìn trời mưa như thể mong những giọt mưa kia có thể xóa đi một điều gì đó. Duyên lặng lẽ ngồi quan sát ( thật kì lạ bởi chưa bao giờ có thói quen đó). từng giọt nước trên tóc nhỏ lóc chóc cuống đùi. Anh ta vẫn ngồi im, mắt như dán chặt vào từng lọn nước lăn tăn ngoài đường. Không hiểu sao Duyên không muốn nhìn những dòng nước cứ rớt xuống khuôn mặt của người con trai xa lạ. Duyên sợ màu da kia sẽ tím thêm nữa. Cô run run chìa chiếc khăn về phía anh ta, chẳng dám nói gì. Ngừơi con trai quay lại chưa lấy vội mà trân trân nhìn Duyên. Trong đôi mắt sáng như vô hồn của anh hé hé những sợi nhìn có gì đó dường như khác lạ. Lặng đi một lúc. Duyên bổng nghe tiếng lắp bắp rất nhỏ: " Cám.... cám ơn...cô!"... Từ cơn mưa hôm ấy, Duyên thấy dường như có gì đó khang khác. Gương mắt hiền thêm đôi chút lạnh và đôi mắt sáng quắc cứ xen vào suy nghĩ. Mỗi khi nghĩ tới Nghinh, Duyên vừa như có chút gì thương xót, chút gì tiếc nuối, một chút bâng khuâng và thêm một chút... buồn ." Không thể như thế được, rõ ràng anh ta không bình thường mà . Anh ta bị điên!" _ nhiều lần cô tự dỗ mình như thế nhưng vẫn không thoát khỏi những hình ảnh Nghinh trong đầu. Để ý thấy Nghinh thường hay ngồi bần thần chỗ quán cóc hôm nọ. Duyên cố tình d0ạp xe lướt qua. " Cô... cô gì ơi!". Đúng là Nghinh. Đúng là anh đang gọi Duyên. Cô hồi hộp, run bắn cả người. " Cô có thể ngồi đây được không?". Bổng dưng quên hết cả sợ sệt, Duyên nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc chõng tre cũ kĩ."Tôi gữi lại chiếc khăn hôm nọ... Cám ơn cô bé. Cô thật tốt! " Giọng nói ấm áp, rành rọt và hoàn toàn tỉnh táo khiến Duyên lúng túng. "Cô... cô có thể làm ... làm bạn với tôi được không?". Câu hỏi bất ngờ càng làm cô bối rối, chẳng biết nói gì. Duyên chỉ nhoẻn cười, gật đầu. Ngồi trước mặt Duyên không phải là người con trai với đôi mắt vô hồn của ngày hôm trước. Giọng nói rắn rõi ấm áp và nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Nghinh hất mấy cọng tóc lõa xoã xuống vầng trán cao và rộng nói như thanh minh:"Không phải lúc nào tôi cũng như bây giờ. Những lúc ấy tôi không hề biết mình đang làm gì. Chỉ có một điều là luôn thấy mình cô đơn, trống rỗng, đi giữa mọi người mà dường như chẳng thấy ai. Nghe mọi người nói mà chẳng bao giờ hiểu. Nắng mưa hay đau đớn cũng không hề có cảm giác. Nhiều ki tỉnh lại thấy đầu óc choáng váng, mình mẫy ê ẩm. Chợt thèm được đi học, đi làm, thèm một nụ cười xẻ chia, một cái bắt tay nồng ấm...". Anh mỉm cười dịu dàng còn Duyên cảm thấy lòng minh se sắt, sống mũi cay cay. Thì ra không phải trí óc bị tổn thương thì tâm hồn cũng bị tê liệt. Chính trong những lúc như thế con người ta lại cần sự quan tâm sẻ chia hơn bao giờ hết. Dạo này Nghinh ít lang thang ngoài đường hơn vì bên cạnh anh, Duyên luôn líu lo như một con chim sẻ. Nghinh lật từng trang sách luyện thi của Duyên, anh quay sang đề nghị: "Duyên này, cả anh và em cùng học nhé!". Lời đề nghị đột xuất làm Duyên bất ngờ và sung sướng. Cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Anh đăm chiêu một cách say mê tìm cách giải cho những bài toán, lý, hoá rồi giảng cho cô. Với anh dường như tất cả lại bắt đầu, duyên xúc động, mắt nhoà, lòng bỗng nhẹ tênh. Nắng tháng bảy vàng tươi như mật ong. Gió không còn mát lạnh như những ngày có mưa. Nghinh tiễn Duyên lên đường đi thi, từng đợt gió mang hơi nóng phả vào ran rát cả da thịt. " Làn bài cho cả phần của anh nữa Duyên nhé!". Anh đứng nhìn cho đến khi bóng xe xa dần. Chuyến xe chiều chạy chầm chậm làm cho Duyên càng thêm sốt ruột. Bốn tháng xa nhà trong cô là sự bỡ ngỡ của một tân sinh viên, cái bận rộn của bài vở và hơn hết nữa là sự mong ngóng, chờ đợi một điều mà cô biết rất rõ. Xe chạy qua con dốc cách nhà Duyên không thì trời bỗng đỗ mưa xối xả. Nghĩ đến những sở thích ngồ ngộ trước đây, Duyên mỉm cười một phần, lòng chợt bâng khuâng. Sau bữa cơm trưa, mẹ gọi Duyên vào phòng, đưa cho Duyên một cuốn sổ da màu mận chín. Mẹ bảo bà Phượng gửi. Cô vừa run vừa hồi hộp vì cả hai bà mẹ đều biết chuyện. Cô linh cảm một điều gì đó không hay. Mẹ thì thầm từng tiếng một: duyên lặng đi, có cái gì đó cứ chặn ngang họng không nói được lời nào, cũng chẳng nghe mẹ nói thêm được những gì. Tai lùng bùng. Chợt Duyên bật dậy chạy vụt ra đường. Ngoài trời mưa vãn rơi... Ngày...tháng...năm " Cuộc đời có thật nhiều điều kì ảo và đẹp đẽ. Một trong những điều kì ảo vĩ đại nhất đó là tôi có em. Có lẽ chưa bao giờ tôi mong muốn mình là một người bình thường hơn bao giờ hết. Tôi muốn được trở lại như ngày xưa để có thể làm tốt hơn những điều đã làm bởi vì hôm nay có em. Nhìn em luôn vui vẻ và hết mình tối thấy mình quả là người hạnh phúc và may mắn nhất thế gian... Sự cao thượng tinh khôi của em khiến tôi vừa xúc động vừa xót xa và bất lực, vì ngay cả sự tỉnh táo của một con người bình thường tôi cũng không có đủ một cách nguyên vẹn để dành cho em. Tha lỗi cho anh Duyên nhé ..." Ngày...tháng ...năm "Những ngày nằm vật lộn với bệnh tật, mỗi khi nghĩ đến nụ cười trong sáng hồn nhiên của em đã xoa dịu phần nào sự đau buốt cơ thể. Những ngày em xa tôi là những ngày thương nhớ quay quắt. Những cơn mưa dịu dàng luôn khiến tôi có cảm giác được an ủi như có em bên mình. Cám ơn mưa đã mang em đến cho tôi, đã thay em ở bên tôi trong những ngày xa vắng..." Duyên ngồi bất động như một pho tượng trước mộ Nghinh. Mưa chỉ còn lắc rắc đôi hạt. Mẹ bảo anh ra đi trong một ngày trời mưa tầm tã. Có lúc nào những giọt mưa kia làm cho anh nhẹ lòng hơn trong những giây phút cuối đời? Duyên đến bên anh, mưa tạnh hẳn đi như là một sự thay thế .... L_V_H Mục lục Mưa Đầu Mùa Mưa Đầu Mùa Lê Việt HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: dau_phayĐược bạn: TSAH đưa lên vào ngày: 23 tháng 6 năm 2004
Hoàng Dạ Thi Mười Chín 6 giờ 45. Mắt nhắm mắt mở rúc đầu vào tủ lôi ra cái áo thun và quần Jean, chớp nhoáng tròng vào rồi lật đật dắt xe ra cổng. 7 giờ 5. Lẻn vào trong lúc thầy đang xoay lưng về phía lớp, nó mở cặp lôi cuốn tập ra, thở phào. Ở bàn trên, con Dương đang khoan khoái ăn một món gì đó bất kể sự có mặt của thầy và bao cặp mắt thèm thuồng xung quanh. Ngoài cửa, vài đứa đang đi qua đi lại, gọi nhau ơi ới… Thầy ngừng viết, lắc đầu vẻ buồn phiền: "Học trò bây giờ lạ quá. Giờ học thì ở ngoài ngắc ra, trong ngắc vào, rồi đi trễ, chuồn học. Thời tôi đi học "nửa chữ cũng là thầy…" Nó co rúm người, vờ chăm chú nhìn vào trang vở. Bàn trên Dương vẫn tiếp tục ăn một cách thản nhiên. Lam, "chuyên viên đi trễ" của lớp vừa vào xong, dịu dàng vén tà áo dài qua một bên để ngồi xuống. Bên cạnh nó, thằng Vũ quay qua thì thào: "Lạnh quá, Phương cho tôi mượn cái áo len". Mà lạnh thật. Mưa rơi ngoài cửa lớp. Còn trong này thầy vẫn nói một giọng đều đều chậm rãi rất "ăng lê". 11 giờ 5. Nó đứng một mình trong phòng khách, xung quanh là những mảnh thuỷ tinh vỡ, bàn ghế xô lệch như có một cơn gió lốc vừa thổi qua đây. Mấy chùm hoa giả nhạt màu rũ rượi trên kệ sách không sao che dấu nổi hạnh phúc dối trá nay đã tan tành. Nó với tay bật đèn, lẩm bẩm: "Bắt đầu gay cấn rồi đây!". Nhà chẳng có ai. Nó ngồi bệt trên bậc cửa. Ánh đèn hắt vào từng khoảng đậm nhạt không đều nhau lên toàn bộ căn phòng. Nó đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng cho nóng người lên rồi mở tử lạnh kiếm một cái gì đó có thể nhấm nháp cho đỡ buồn…12 giờ 5. Anh Quang về, tay vung vẩy mấy tập nhạc. Anh Quang ngồi xuống và bắt đầu chơi đàn. Anh là một ca sĩ chính trong nhóm The Dead Mice - một trong số các ban nhạc sinh viên mọc lên như nấm dạo gần đây. "Có một con nhỏ rất xinh hâm mộ The Dead Mice lắm". Nó bưng miệng cười làm anh Quang trừng mắt: "Sao laiï cười? Nó dễ thương hơn mày nhiều". "Dĩ nhiên em làm sao bì nổi. Nhưng liệu cô ta sẽ nghĩ gì khi biết anh ba bốn ngày chưa thay áo, lười tắm, vô trách nhiệm, ích kỷ, yêu đương lăng nhăng và… đôi khi cũng có chửi thề?". Anh Quang hơi đỏ mặt quay đi: "Tất cả bọn con trai đều như thế và mày nên tự hào vì đã có một ông anh rất điển hình. Còn bây giờ thì câm miệng đi". - Trong không gian tĩnh mịch của gian phòng nhỏ, giọng Axi Rose vang lên đay nghiến. Mà không biết bố mẹ đi đâu mãi đến giờ này vẫn chưa về? Và cái cảnh này còn kéo dài đến bao lâu? 1 giờ 30. Mẹ về. Nặng nề cái áo lông xù xụ và ướt đẫm nước mưa. Nó ngồi thu lu trên ghế, miệng mỉm cười vu vơ. Mẹ đẹp và có học. Vậy mà không có hạnh phúc và luôn trông có vẻ buồn phiền? Sao thế nhỉ? Cái thế giới người lớn mà nó sắp bước vào xem ra không có mấy quyến rũ và hứa hẹn nhưng sớm muộn gì thì cũng phải lê gót vào thôi. nó ngầng lên, nhẹ nhàng; "Mẹ vào thay áo đi". Anh Quang im lặng ngắm nghía cái lắc tay có hình đầu lâu xương sọ, mắt sáng lên thích thú. Tiếng ghi ta vẫn chì chiết nặng nề. Mẹ cau mày "Ồn quá. Nhà cửa lúc nào cũng coi như cái chợ thế này. Còn thằng Quang, thôi cái trò lập băng lập nhóm đi. Học không lo học, chỉ toàn lêu lổng". Nó với tay tắt nhạc, thấy mẹ với thầy sao mà giống nhau. Ở trường, thầy cũng nói lớp nó ồn như cái chợ vỡ! Nó hoàn toàn không thuộc dạng nổi bật trong lớp học dù nó học cũng khá vừa thừa hưởng ở mẹ một khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt đen và to. Có lẽ vì nó ít khi phát biểu, chuyên ngồi bàn chót, hơn thế nữa lớp lại rất đông. Ở cái vị trí khiêm tốn ấy, nó lắng nghe một cách thích thú lời thầy giảng và đôi khi xao lãng nhìn ra cửa sổ, nơi có cây bàng đứng cô đơn tái nhợt trong mưa. Ngồi bàn đầu là Quý Hiền. Con nhỏ này luôn nhìn thẳng vào mắt thầy và giành trả lời tất cả mọi câu hỏi thầy ra, cứ làm như ta đây thông thái lắm. Chiều nay cả lớp bàn về "hôn nhân", một đề tài khá mới mẻ và bí ẩn. Thầy hỏi bằng tiếng Pháp: "Tại sao lại nói: "Hôn nhân là cuốn tiểu thuyết mà người anh hùng chết ngay từ đoạn mở đầu?". Quý Hiền đắc thắng: "Như vậy thì chẳng có gì để xem nữa và sẽ rất tẻ nhạt phải không thầy?". Thầy gật đầu có vẻ hài lòng: "Ừ. Chán lắm". Nó nhìn sang bên cạnh và thấy Tâm đang cười tủm tỉm: "Thầy điệu vậy thôi chứ ổng sắp đám hỏi rồi". Thằng Vũ choàng tỉnh sau giấc ngủ, day mặt qua buông một câu chẳng ăn nhập gì vào đâu: "Sao lại để cho người anh hùng chết? Phải dựng anh ta sống dậy để độc giả còn theo dõi cho đến trang cuối cùng chứ bộ". Con Dương tròn mắt cố làm ra vẻ ngạc nhiên: "Amen, lạy chúa tôi. Thằng bé đáng thương này không hiểu gì hết!". Tụi nó cúi mặt xuống bàn cười rúc rích. … Có ai đó đang nói trên lầu. Nó nhận ra tiếng mẹ. "Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì ông không…". Ba ngồi yên hút thuốc, dáng mệt mỏi bơ phờ. Anh Quang đi đi lại lại trong bếp, rót một ly cối nước uống, rồi lại rót… "Đi xem tụi anh biểu diễn không?". Nó lắc đầu, thách thức "Thà em ở nhà coi thời sự còn hơn. Chắc hẳn đó sẽ là một bữa điểm tâm mà em không thể nào nhai nổi". Anh Quang mặc thêm áo len vào - một cái áo màu lông chuột khá dày. "Ai nói với mày đây là nhà? Thà ra ngoài đường còn ấm áp hơn". Cánh cửa đóng sập vào sau lưng anh. Nó nhìn chằm chằm lên màn hình, nơi có những hình người mặc váy nhảy múa trên đôi chân mảnh khảnh đang cố đoán xem người ta nói cái gì. Kể ra chạy một vòng ngoài đường lúc này cũng khá thú nhưng lạnh quá. Mưa lại bắt đầu nặng hạt rồi! Tấm thiệp đến vào giờ ra chơi. Nó nhận ngay ra nét chữ thân quen với những chữ o tròn trĩnh "Anh vẫn giữ mãi những kỷ niệm và sẽ không bao giờ quên. Chúc em một năm mới hạnh phúc". Nó cẩn thận cất tấm thiệp vào cặp, giữa mấy cuốn tập và mớ bút màu. Tất cả cũng chỉ là những lời nói suông. Dương rút tấm thiệp ra thì thầm: "Của nó à?" rồi bĩu môi "Đồ đểu! Đẹp trai mà chẳng ra gì! Nó chưa bảo với mày là sắp lấy vợ sao?". Nó gom tất cả cho vào cặp rồi đứng lên "Với tao thế là quá tốt. Thôi đi ăn cơm". Căn tin ồn ào, người ra kẻ vào tấp nập. Tiếng nhạc vang lên một bài hát rất xưa Nothing s gonna change my love fot you. Ở nhà mẹ rất thích nghe bài này, cả mấy đứa con gái trong đó… Phụ nữ bao giờ cũng thế, rất thích nghe những lời nói suông. Suýt chút nữa thì nó phì cười. Ngoài cửa, Vũ te tái chạy vào. "Biết điểm thi xác xuất chưa?". "Mém rớt. Còn ông?". Vũ xua tay lên bất cần "Rớt rồi. Phương không biết chứ thi lại là một loại thú". Nó thấy ai rồi cũng như nhau. Cố khôi hài hoá những chuyện đáng buồn, như con gà mái hãnh diện xù lông che giấu quả trứng vỡ. Vũ ôm đầu "Mệt quá. Tôi về đây. Nếu thứ hai này bà không thấy tôi ở trường có nghĩa là tôi đã về với quỷ sứ. Tạm biệt". Nó ngồi trước đĩa cơm, uể oải nhai. Chiều thứ bảy, mọi người đều có chương trình riêng cho mình. Đi đâu đó chơi. Một cuộc hẹn hò. Mua sắm hay dạo phố. Tất cả mọi người. Còn nó biết làm gì để giải trí sau một tuần học hành căng thẳng? Đứng dậy, ra bãi lấy xe. Nó trà trộn vào dòng người đặc kín, ai nấy mặt mày cau có mệt nhọc, không nhận ra đèn đỏ đã chuyển màu. Tiếng còi bíp bíp hối thúc đằng sau. Nó nhìn lơ đãng hai dãy đèn rực rỡ chạy dài trước mắt, đạp máy xe, hai tay vô thức lái về hướng con đường trở về nhà. Mục lục Mười Chín Mười Chín Hoàng Dạ ThiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: NGuyễn Chí Hải Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2006
Hoàng Dạ Thi Mười Chín 6 giờ 45. Mắt nhắm mắt mở rúc đầu vào tủ lôi ra cái áo thun và quần Jean, chớp nhoáng tròng vào rồi lật đật dắt xe ra cổng. 7 giờ 5. Lẻn vào trong lúc thầy đang xoay lưng về phía lớp, nó mở cặp lôi cuốn tập ra, thở phào. Ở bàn trên, con Dương đang khoan khoái ăn một món gì đó bất kể sự có mặt của thầy và bao cặp mắt thèm thuồng xung quanh. Ngoài cửa, vài đứa đang đi qua đi lại, gọi nhau ơi ới… Thầy ngừng viết, lắc đầu vẻ buồn phiền: "Học trò bây giờ lạ quá. Giờ học thì ở ngoài ngắc ra, trong ngắc vào, rồi đi trễ, chuồn học. Thời tôi đi học "nửa chữ cũng là thầy…" Nó co rúm người, vờ chăm chú nhìn vào trang vở. Bàn trên Dương vẫn tiếp tục ăn một cách thản nhiên. Lam, "chuyên viên đi trễ" của lớp vừa vào xong, dịu dàng vén tà áo dài qua một bên để ngồi xuống. Bên cạnh nó, thằng Vũ quay qua thì thào: "Lạnh quá, Phương cho tôi mượn cái áo len". Mà lạnh thật. Mưa rơi ngoài cửa lớp. Còn trong này thầy vẫn nói một giọng đều đều chậm rãi rất "ăng lê". 11 giờ 5. Nó đứng một mình trong phòng khách, xung quanh là những mảnh thuỷ tinh vỡ, bàn ghế xô lệch như có một cơn gió lốc vừa thổi qua đây. Mấy chùm hoa giả nhạt màu rũ rượi trên kệ sách không sao che dấu nổi hạnh phúc dối trá nay đã tan tành. Nó với tay bật đèn, lẩm bẩm: "Bắt đầu gay cấn rồi đây!". Nhà chẳng có ai. Nó ngồi bệt trên bậc cửa. Ánh đèn hắt vào từng khoảng đậm nhạt không đều nhau lên toàn bộ căn phòng. Nó đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng cho nóng người lên rồi mở tử lạnh kiếm một cái gì đó có thể nhấm nháp cho đỡ buồn…12 giờ 5. Anh Quang về, tay vung vẩy mấy tập nhạc. Anh Quang ngồi xuống và bắt đầu chơi đàn. Anh là một ca sĩ chính trong nhóm The Dead Mice - một trong số các ban nhạc sinh viên mọc lên như nấm dạo gần đây. "Có một con nhỏ rất xinh hâm mộ The Dead Mice lắm". Nó bưng miệng cười làm anh Quang trừng mắt: "Sao laiï cười? Nó dễ thương hơn mày nhiều". "Dĩ nhiên em làm sao bì nổi. Nhưng liệu cô ta sẽ nghĩ gì khi biết anh ba bốn ngày chưa thay áo, lười tắm, vô trách nhiệm, ích kỷ, yêu đương lăng nhăng và… đôi khi cũng có chửi thề?". Anh Quang hơi đỏ mặt quay đi: "Tất cả bọn con trai đều như thế và mày nên tự hào vì đã có một ông anh rất điển hình. Còn bây giờ thì câm miệng đi". - Trong không gian tĩnh mịch của gian phòng nhỏ, giọng Axi Rose vang lên đay nghiến. Mà không biết bố mẹ đi đâu mãi đến giờ này vẫn chưa về? Và cái cảnh này còn kéo dài đến bao lâu? 1 giờ 30. Mẹ về. Nặng nề cái áo lông xù xụ và ướt đẫm nước mưa. Nó ngồi thu lu trên ghế, miệng mỉm cười vu vơ. Mẹ đẹp và có học. Vậy mà không có hạnh phúc và luôn trông có vẻ buồn phiền? Sao thế nhỉ? Cái thế giới người lớn mà nó sắp bước vào xem ra không có mấy quyến rũ và hứa hẹn nhưng sớm muộn gì thì cũng phải lê gót vào thôi. nó ngầng lên, nhẹ nhàng; "Mẹ vào thay áo đi". Anh Quang im lặng ngắm nghía cái lắc tay có hình đầu lâu xương sọ, mắt sáng lên thích thú. Tiếng ghi ta vẫn chì chiết nặng nề. Mẹ cau mày "Ồn quá. Nhà cửa lúc nào cũng coi như cái chợ thế này. Còn thằng Quang, thôi cái trò lập băng lập nhóm đi. Học không lo học, chỉ toàn lêu lổng". Nó với tay tắt nhạc, thấy mẹ với thầy sao mà giống nhau. Ở trường, thầy cũng nói lớp nó ồn như cái chợ vỡ! Nó hoàn toàn không thuộc dạng nổi bật trong lớp học dù nó học cũng khá vừa thừa hưởng ở mẹ một khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt đen và to. Có lẽ vì nó ít khi phát biểu, chuyên ngồi bàn chót, hơn thế nữa lớp lại rất đông. Ở cái vị trí khiêm tốn ấy, nó lắng nghe một cách thích thú lời thầy giảng và đôi khi xao lãng nhìn ra cửa sổ, nơi có cây bàng đứng cô đơn tái nhợt trong mưa. Ngồi bàn đầu là Quý Hiền. Con nhỏ này luôn nhìn thẳng vào mắt thầy và giành trả lời tất cả mọi câu hỏi thầy ra, cứ làm như ta đây thông thái lắm. Chiều nay cả lớp bàn về "hôn nhân", một đề tài khá mới mẻ và bí ẩn. Thầy hỏi bằng tiếng Pháp: "Tại sao lại nói: "Hôn nhân là cuốn tiểu thuyết mà người anh hùng chết ngay từ đoạn mở đầu?". Quý Hiền đắc thắng: "Như vậy thì chẳng có gì để xem nữa và sẽ rất tẻ nhạt phải không thầy?". Thầy gật đầu có vẻ hài lòng: "Ừ. Chán lắm". Nó nhìn sang bên cạnh và thấy Tâm đang cười tủm tỉm: "Thầy điệu vậy thôi chứ ổng sắp đám hỏi rồi". Thằng Vũ choàng tỉnh sau giấc ngủ, day mặt qua buông một câu chẳng ăn nhập gì vào đâu: "Sao lại để cho người anh hùng chết? Phải dựng anh ta sống dậy để độc giả còn theo dõi cho đến trang cuối cùng chứ bộ". Con Dương tròn mắt cố làm ra vẻ ngạc nhiên: "Amen, lạy chúa tôi. Thằng bé đáng thương này không hiểu gì hết!". Tụi nó cúi mặt xuống bàn cười rúc rích. … Có ai đó đang nói trên lầu. Nó nhận ra tiếng mẹ. "Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì ông không…". Ba ngồi yên hút thuốc, dáng mệt mỏi bơ phờ. Anh Quang đi đi lại lại trong bếp, rót một ly cối nước uống, rồi lại rót… "Đi xem tụi anh biểu diễn không?". Nó lắc đầu, thách thức "Thà em ở nhà coi thời sự còn hơn. Chắc hẳn đó sẽ là một bữa điểm tâm mà em không thể nào nhai nổi". Anh Quang mặc thêm áo len vào - một cái áo màu lông chuột khá dày. "Ai nói với mày đây là nhà? Thà ra ngoài đường còn ấm áp hơn". Cánh cửa đóng sập vào sau lưng anh. Nó nhìn chằm chằm lên màn hình, nơi có những hình người mặc váy nhảy múa trên đôi chân mảnh khảnh đang cố đoán xem người ta nói cái gì. Kể ra chạy một vòng ngoài đường lúc này cũng khá thú nhưng lạnh quá. Mưa lại bắt đầu nặng hạt rồi! Tấm thiệp đến vào giờ ra chơi. Nó nhận ngay ra nét chữ thân quen với những chữ o tròn trĩnh "Anh vẫn giữ mãi những kỷ niệm và sẽ không bao giờ quên. Chúc em một năm mới hạnh phúc". Nó cẩn thận cất tấm thiệp vào cặp, giữa mấy cuốn tập và mớ bút màu. Tất cả cũng chỉ là những lời nói suông. Dương rút tấm thiệp ra thì thầm: "Của nó à?" rồi bĩu môi "Đồ đểu! Đẹp trai mà chẳng ra gì! Nó chưa bảo với mày là sắp lấy vợ sao?". Nó gom tất cả cho vào cặp rồi đứng lên "Với tao thế là quá tốt. Thôi đi ăn cơm". Căn tin ồn ào, người ra kẻ vào tấp nập. Tiếng nhạc vang lên một bài hát rất xưa Nothing s gonna change my love fot you. Ở nhà mẹ rất thích nghe bài này, cả mấy đứa con gái trong đó… Phụ nữ bao giờ cũng thế, rất thích nghe những lời nói suông. Suýt chút nữa thì nó phì cười. Ngoài cửa, Vũ te tái chạy vào. "Biết điểm thi xác xuất chưa?". "Mém rớt. Còn ông?". Vũ xua tay lên bất cần "Rớt rồi. Phương không biết chứ thi lại là một loại thú". Nó thấy ai rồi cũng như nhau. Cố khôi hài hoá những chuyện đáng buồn, như con gà mái hãnh diện xù lông che giấu quả trứng vỡ. Vũ ôm đầu "Mệt quá. Tôi về đây. Nếu thứ hai này bà không thấy tôi ở trường có nghĩa là tôi đã về với quỷ sứ. Tạm biệt". Nó ngồi trước đĩa cơm, uể oải nhai. Chiều thứ bảy, mọi người đều có chương trình riêng cho mình. Đi đâu đó chơi. Một cuộc hẹn hò. Mua sắm hay dạo phố. Tất cả mọi người. Còn nó biết làm gì để giải trí sau một tuần học hành căng thẳng? Đứng dậy, ra bãi lấy xe. Nó trà trộn vào dòng người đặc kín, ai nấy mặt mày cau có mệt nhọc, không nhận ra đèn đỏ đã chuyển màu. Tiếng còi bíp bíp hối thúc đằng sau. Nó nhìn lơ đãng hai dãy đèn rực rỡ chạy dài trước mắt, đạp máy xe, hai tay vô thức lái về hướng con đường trở về nhà. Mục lục Mười Chín Mười Chín Hoàng Dạ ThiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: NGuyễn Chí Hải Nguồn: VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 7 năm 2006
Nhất Linh Mười Năm Qua Ngày 25 tháng 10 năm 1924Anh Trung yêu dấu ,Chắc anh còn nhớ mấy giọt nước mắt của em đã thấm ước tay anh đêm qua. Anh hẳn không ngờ rằng đêm qua lại là đêm em phải vĩnh biệt anh , vĩnh bhiệt người đầu tiên đã cho em biết thế nào là tình yêu ở đời. Anh hỏi em vì cớ sao mà khóc , thì em chỉ mỉm cười , nũng nịu đáp lại : vì yêu anh quá , vì sung sướng quá. Anh có ngờ đâu em khóc vì em phải xa anh , vì em đã quyết phải rời anh ra.Vâng , em cần phải xa anh. Em sẽ đi , đi thật xa. Anh đừng tìm kiếm em nữa làm gì vô ích , vì không bao giờ , không bao giờ nữa , anh có thể gặp em , gặp được Lan Hà yêu quý của anh nữa. Anh chỉ biết rằng ở một nơi xa xôi mà không bao giờ anh đi tới , em vẫn dùng những ngày tàn sót lại để hối hận những sự lầm lỗi đã qua và để luôn luôn tưởng tới anh...Anh ạ , em không muốn làm hại đời anh , vì vậy nên em phải miễn cưỡng xa anh , để anh " lập lại cái đời niên thiếu của anh ".Xin anh tha lỗi cho em đã làm em đau khổ , xin anh tha lỗi cho con Lan Hà khốn nạn này đã đến làm vẫn đục quạng đời ngây thơ , trong sáng của anh. Em chỉ là một cô gái giang hồ dầy dạn phong trần mà ai cũng có thể khinh được. Nhưng anh thì anh chỉ thương em mà không nỡ khinh em. Vì gái giang hồ này đã tỉnh ngộ biết mình là hòn đá chắn ngang bước đường tiền thủ chứa của một gã thiếu niên chứa chan hy vọng về tương lai như anh... vì không muốn làm hỏng cuộc đời một người yêu , gái giang hồ nay đã biết hy sinh cả hạnh phúc ái tình.Thôi xin vĩnh biệt anh và anh cho phép em hôn anh một lần cuối cùng. Cái hôn ở ngoài ngàn dặm , em chắc nó tinh khiết , thanh cao hơn những cái hôn tục tĩu khác trong những giờ phút điên rồ.Xin vĩnh biệt anh... không gặp anh nữa , nhưng xin anh nhớ cho rằng ở nơi phương trời mà mù mịt không lúc nào là em không để hồn nhớ tới anh...Sang năm , hễ lúc nào em thấy lá thu rơi , gió heo may thổi như hôm nay thì em sẽ viết thư cho anh để nhắc anh nhớ lại trong giây phút cái tình của em đối với anh , cái tình trong sạch trong cuộc đời nhơ nhuốc của em.Em sống ở đời chỉ còn mỗi một cái vui sướng đó thôi.Người yêu anh :Lan HàNgày 25 tháng 10 năm 1925Anh Trung yêu dấu.Hôm nay em thấy heo may thổi ở ngoài vườn nắng... lá vàng rơi... Một năm đã qua.Em viết thư để nhắc anh nhớ đến em giây lát , chỉ giây lát thôi vì em không muốn làm huyên náo cái đời yên tĩnh của anh.Một năm qua , em chắc đã đủ làm cho anh dịu được vết thương cũ , hồi đôi ta mới vĩnh quyết. Em muốn anh thỉnh thoảng tưởng nhớ đến em , đến người bạn gái ở chốn xa xôi này , nhưng em ao ước rằng lòng tưởng nhớ đó không đến nỗi làm buồn anh nhiều quá , mà chỉ cho anh biết rằng ở đâu đó có một người đương tha thiết yêu anh , và mong mỏi cho anh được sung sướng.Chắc anh vẫn thường tự hỏi : Nhưng Lan Hà bây giờ ở đâu ? Em dám chắc rằng không bao giờ anh có thể biết được , vì em ở một chốn quê hẻo lánh , mà không đời nào anh bước chân tới. Hiện nay em sống một đời bình tĩnh lạ thường. Em đã đổi khác trước nhiều , giả anh có tình cờ trông thấy em , anh cũng không nhận ra. Em muốn ít lâu - có lẽ độ mười năm - sống một đời giản dị , trong sạch để xóa nhòa hằn cái quá khứ nặng nề kia đi , vì biết đâu sau này em lại không có cái hy vọng gặp được anh , nhưng bây giờ thì chưa thể được. Bây giờ thì em chỉ có thể trở lại với anh trong tưởng tượng thôi , và gặp gỡ anh trong những giấc mơ ngắn ngủi. Bây giờ thì em chỉ còn có cái hy vọng đợi đến mùa thu sang năm...Lan HàNgày 25 tháng 10 năm 1934Anh Trung ,Mười năm qua...Đã mười năm trời... em xa anh.Đã mười năm trời.. em rời bỏ cõi trần."Em rời bỏ cõi trần" ?...Vâng , Lan Hà của anh chết rồi... chết đã mười năm nay rồi.Nếu anh giở mười lá thư của em đã gửi cho anh , anh sẽ thấy cùng một nét chữ viết , cùng một màu mực , cùng một thứ giấy và anh sẽ rõ sự lạ lùng kia.Phải , chỉ mới đêm qua chúng ta chia tsy nhau.Mới đêm qua gục đầu vào ngực anh , em còn thổn thức , mặt lệ sầu tuôn thấm ướt tay anh.Mới đêm qua , sau khi biệt anh , em về thuh xếp đồ đạc như sắp đi xa... rồii sáng hôm sau , mặc một chiếc áo nân\ucũ kỷ để không ai nhận ra được em nữa , em vào nằm đợi chết.. trong nhà thương.Trong mấy tháng em giấu không cho anh biết rằng em mắc bệnh lao , không có hy vọng gì chữa khỏi. Đó là thứ bệnh thông thường để kết liễu đời những gái giang hồ như em.Rồi nằm trong nhà thương , em dùng những ngày cuối trong đời em để viết luôn mười bức thư này. Em dặn một người thân , cứ theo đúng ngày , tháng , năm gởi tới cho anh.Thế rồi mai , kia , cùng với lá vàng rơi... em về cõi chết , để lại trên đời một tập thư thay người. Bức thư cuối cùng em viết từ "đêm nay" mà mãi... "ngày nay" anh mới đọc. "Ngày nay" tức là.. mười năm về sau của "đ3m nay".Mười năm sau mới ngỏ cho anh biết rằng em lừa dối anh. Xin anh tha lỗi cho em và xem những dòng sau đây , anh sẽ biết cớ gì em lừa dối anh.Đau lòng cho em quá ! Đến lúc được cái hạnh phúc anh yêu đến , yêu bằng một thứ tình khàc xa với những thứ tình giả dối kia , thì lại là lúc em phải giả từ cõi đời. Em đau lòng , rồi em ghen với hết cả mọi người được sung sướng , em không muốn cho anh biết là em đã chết , để mong kéo dài cuộc tình duyên này mười năm nữa.Nhìn lại cuộc đời rỗng không , hiu quạnh của em , nghĩ đến nay mai phải về chốn "nghìn nămyên lặng" , không còn ai nhớ đến nữa , em thấy lạnh cả người , em sợ lắm. Mười bức thư này sẽ an ủi em khi nhắm mắt , vì , em chắc ở trên đời , mười năm sau ít ra cũng có anh tưởng nhớ đến em. Bây giờ biết sự thật rồi , anh có thể khinh em được , khinh em mà vẫn phải thương em. Em chỉ cốt có thế thôi , cốt còn có người thương đến em mười năm sau khi em chết. Người đó không là anh thì còn là ai ?Nhưng lúc anh nhận được bức thư này , thương nhớ đến em mà xuống thăm , em chỉ sợ mấy chữ bia đã mờ rồi , anh không nhận ra mộ em nữa.Thôi anh Trung yêu dấu , em biệt anh... biệt anh hẳn. Từ nay không còn có những bức thư của em cứ mỗi năm , mỗi khi thu sang lại đến làm bận rộn đời anh nữa.Nhưng mỗi năm hễ anh thấy lá vàng rơi , thấy hơi gió heo may đến mơn man tóc anh, , má anh , thì xin anh coi như cái hôn âu yếm của người đã khuất từ lâu , cad1i hơi thở cuối cùng của Lan Hà năm xưa.Người yêu anh :Lan Hà Mục lục Mười Năm Qua Mười Năm Qua Nhất LinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nhat Linh The Last Ten Years October 25, 1924 Dear Trung, You probably still remember my tears that wept your hands last night. You probably didn't expect that last night would be the night I had to say goodbye to you, say goodbye to the first person who showed me what love is in life. He asked me why I was crying, and I just smiled and replied coyly: because I love you so much, because I'm so happy. I didn't expect you to cry because you had to leave me, because you decided to leave me. Yes, I need to leave you. I will go, go far away. Don't look for me anymore, it's useless, because never, never again, can I meet you, meet my beloved Lan Ha again. I only know that in a far away place that I will never go to, I still use the remaining days to regret past mistakes and to always think of you...Dear, I don't want to ruined your life, so I had to reluctantly leave you, let you "repeat your teenage life". Please forgive me for making me suffer, please forgive miserable Lan Ha. This has come to ruin his innocent and pure life. I'm just a seasoned wanderer that anyone can despise. But I just love you and can't bear to despise you. Because this prostitute has awakened to know that she is a rock blocking the path of a young man full of hope for the future like him... because she does not want to ruin the life of a lover, a prostitute. Now I know how to sacrifice the happiness of love. I say goodbye and let me kiss you one last time. That kiss thousands of miles away, I'm sure it was more pure and noble than other profane kisses in crazy moments. Goodbye... I won't see you again, but please remember that in a foreign place. Even though the sky is so foggy, there's never a time when I don't miss you...Next year, whenever I see autumn leaves falling or a wind blowing like today, I'll write to you to remind you of the future. the moment of my love for you, the pure love in my dirty life. I only have that one joy in life. My lover: Lan Ha October 25, 1925 Dear Mr. Trung .Today I saw a lucky pig blowing in the sunny garden... yellow leaves falling... A year has passed. I'm writing to remind you of me for a moment, just for a moment because I don't want to make a fuss. My quiet life. The past year, you must have been enough to ease my old wounds, when we first decided forever. I want you to occasionally remember me, this girlfriend in a far away place, but I wish that that remembrance would not make you sad too much, but just let you know that somewhere there is someone. I love you dearly, and wish for you to be happy. You probably often wonder: But where is Lan Ha now? I'm sure that you will never know, because I live in a remote countryside, where you will never step foot. Nowadays, I live an unusually calm life. You've changed so much, even if I happened to see you, I wouldn't recognize you. I want to live a simple, pure life for a while - maybe ten years - to erase that heavy past, because who knows, maybe I won't have any hope of meeting you in the future, but now it is not possible. Now I can only return to you in my imagination, and meet you in short dreams. Now I only have hope until next fall...Lan HaOctober 25, 1934Mr. Trung, It's been ten years...It's been ten years...I've been away from you.It's been ten years. . I left this world. "I left this world"?... Yes, my Lan Ha is dead... dead for ten years. If you read the ten letters I sent you, I will You will see the same handwriting, the same color of ink, the same paper and you will understand the strangeness. Yes, just last night we parted ways. Just last night I laid my head on your chest and I was still sobbing. Waking up, my face was filled with sad tears that wet my hands. Just last night, after saying goodbye to you, I went home and packed my things as if I was going away... then the next morning, I wore an old cotton shirt so no one would recognize me. When I got out again, I went in and waited to die... in the hospital. For several months I hid from you that I had tuberculosis, with no hope of a cure. It's a common disease that ends the lives of prostitutes like me. Then while in the hospital, I used the last days of my life to write these ten letters. I told a relative to send it to you according to the correct day, month, and year. Then tomorrow, there, along with the falling yellow leaves... I died, leaving behind a set of letters in the world to replace me. The last letter you wrote from "tonight" but I didn't read it until... "today". "Today" means.. ten years later from "d3m today". Ten years later, I told you that you lied to me. Please forgive me and look at the following lines, you will know why I deceived you. It hurts me so much! When the time comes to get the happiness you love, to love with a love that is far different from those fake loves, then it's time for me to leave this world. I was heartbroken, then I was jealous of everyone being happy, I didn't want to let you know that I was dead, hoping to prolong this love affair for another ten years. Looking back at my empty, lonely life. , thinking that tomorrow I will have to return to a place of "thousand years of silence", where no one will remember me anymore, I feel cold all over, I am very scared. These ten letters will comfort me when I close my eyes, because, I'm sure in this world, ten years from now, at least you will remember me. Now that I know the truth, I can despise you, despise you and still love you. That's all I need, I just want someone to love me ten years after I die. If that person is not you, then who else? But when I received this letter and missed you and came down to visit, I was afraid that the words on the stele had faded and you wouldn't recognize my grave anymore. Okay, dear Trung. , I say goodbye to you... goodbye to you completely. From now on, there are no more letters from you every year, every autumn comes to make my life busy. But every year, every year I see the yellow leaves falling, feel the wind caressing my hair, Mom. me, please consider it as a loving kiss from someone who passed away long ago, the last breath of Lan Ha in the past. My lover: Lan Ha Table of contents The Last Ten Years The Last Ten Years Nhat LinhWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Hung Posted by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
nhiều tác giả Mạc Can - người nằm mơ giữa ban ngày Tác Giả - Tác Phẩm Sau tiểu thuyết “Tấm ván phóng dao”, Mạc Can viết truyện tranh thiếu nhi “Cuộc du hành của kiến Tí Nị”. Từ lưỡi dao thành con kiến có là trò ảo thuật vui? Mỗi lần gặp chuyện hời hợt đến không chịu nổi hoặc khuôn mẫu đến phát ngán, không hiểu sao tôi lại thích đi trò chuyện với Mạc Can. Đêm 24-5 mới rồi, tôi rơi vào cảm giác như thế sau khi đi dự một buổi ra mắt phim, alô gọi anh nhưng cũng nghĩ là hú họa vì dễ gì giờ này Mạc Can rảnh rỗi. May quá, Mạc Can nói được, gặp chơi. Ngồi quán xong xuôi là câu chuyện bắt đầu. Tui mất thói quen đi đêm rồi, bữa nay đi đêm lại, đã quá - Mạc Can mào đầu bằng lời khen kiểu đó, nghe cũng sướng. Nhưng, cũng “quái”. Nhiều lần trước gặp Mạc Can toàn buổi sớm hoặc chiều, không gặp đêm, nên nghe thông báo của anh, hình như là bất thường. Tui bỏ tấu hài rồi. Cũng buồn, cũng nhớ bạn bè ở sân khấu, nhưng thôi, không đi nữa. Tui lật qua trang mới rồi, ông ơi! Có phải cái nghề viết lách, mà hiện nay nhiều người đang biết đến một Mạc Can văn sĩ, đã giúp anh thêm can đảm thực hiện một sự thay đổi? Thực sự là do tui muốn... được sống với chiêm bao nhiều hơn. Có lẽ không ai nằm chiêm bao nhiều bằng tui. Chợp mắt ngủ chút xíu, ngủ nằm, ngủ ngồi là tui nằm mơ không khó khăn gì! Thức dậy, tui viết lại những gì mà giấc mơ nói với mình, dĩ nhiên không ghi lại hoàn toàn, phải chọn lọc, thêm bớt, hư cấu thì mới là viết văn chớ! (cười). Tui nằm mơ thấy mình chết hoài, hoặc thấy mình gặp tai nạn, buồn hiu, khi ngủ dậy còn mơ màng bàng hoàng, đến lúc biết được mình còn sống, còn nguyên vẹn, mừng gì đâu, quá mừng, ông ơi. Ban đêm tui ngồi gõ máy, lúc trước còn xài máy đánh chữ cũ mèm, hàng xóm cự nự hoài vì nghe lóc cóc khó ngủ. Bây giờ xài vi tính nên tui tha hồ thức viết truyện. Nói chuyện mới nhất, nghe đâu anh còn nhảy qua viết truyện tranh? Sáng thứ bảy này, 28-5, mời ông đến coi chương trình giao lưu với các em học sinh Trường Hòa Bình gần nhà thờ Đức Bà, nội dung nói về bộ truyện tranh bốn màu Cuộc du hành của kiến Tí Nị mà tập 1 sẽ phát hành chính thức vào 1-6-2005. Ý tưởng viết truyện tranh bắt đầu ra sao? Một hôm Nguyễn Vũ Phước, Giám đốc Công ty Mỹ thuật ứng dụng Kiến Vàng, gọi điện rủ tui đi ăn sáng tại quán Cây Tre. Phước biết tui vì trong các kỳ chương trình trung thu hằng năm do công ty tổ chức, tui tham gia vai chú Cuội. Phước nói muốn mời Mạc Can viết truyện tranh. Tui nói tui chưa bao giờ đọc, xem truyện tranh, đâu biết gì về mấy cái manga. Đó, chính vì Mạc Can không đọc, không biết gì thì sẽ không bị ảnh hưởng, sẽ tha hồ mà tưởng tượng. Cậu Phước thiệt ngộ, nói với tui lý do vậy đó. Chỉ một “đặt hàng” duy nhất: nhân vật chính phải là con kiến, còn lại mạch truyện ra sao thì tùy thích. Hợp đồng trong hai năm viết 60 tập. Ngay sáng hôm đó, về nhà, tui ngồi viết liền. Viết tập đầu xong, đưa chế tác, họa sĩ bên Công ty Kiến Vàng nói nội dung quá hay nhưng... kiểu viết thì quá ít hình ảnh, tức là phải viết sao gợi nên được nhiều động tác, nhiều hình. Hôm sau tui đem bản khác đến thì được bình, lần này... sao quá nhiều hình. Họa sĩ Phạm Văn Châu cùng với ê-kíp gồm các cô gái xử lý đồ họa 3D biến kịch bản chữ nghĩa thành tranh, thành hình. Câu truyện bắt đầu ở miệt Nam Bộ đầy ắp trái cây và sông nước. Cả gia đình nhà kiến dựng nhà trên lá nhãn. Cha của kiến Tí Nị mê coi đá banh, mẹ Tí Nị ghiền coi cải lương. Kiến Tí Nị rất siêng năng, ngày ngày hứng sương, quét nhà. Bỗng ngày kia, tình cờ kiến đi lên chót vót đỉnh cây cao thì ngẩn ngơ trước một phát hiện: xa xa cảnh vật rộng lớn quá, đẹp quá, ẩn giấu những bí mật thú vị, đâu phải chật hẹp như cái nhà quanh quẩn bấy lâu nay. Ý định thực hiện một cuộc du hành nảy ra trong đầu kiến Tí Nị. Nhỏ xíu, đi ra ngoài, người ta giẫm chết, muốn đi thì Tí Nị phải học được phép biến thành khổng lồ. Mà... con kiến này lạ lùng hết biết, ông ơi! Ban đầu được chị Trăng bày cho “phép thuật” nhưng sau đó Tí Nị không thích nữa, chỉ muốn đi bằng thân thể nhỏ xíu của mình thôi, đi bằng phép thuật của người khác thì ai mà không làm được, đâu phải tài giỏi. Như cái lần chạm trán với con quạ mổ ăn sạch những thanh tà vẹt đường ray, chiếc xe lửa lao vùn vụt tới mà không biết miệng hố đang chực chờ trước mặt, lúc đó kiến Tí Nị ra tay để cứu giúp. Cứ chạy càng gần đến đương đầu với nguy hiểm thì tự dưng kiến Tí Nị càng lớn dần thành khổng lồ, không cần phép gì ráo. Con quạ tai họa vừa nói, không phải do phù thủy nào hóa kiếp, nó sinh vào thời đại vi tính nên nó là con quạ ảo. Truyện của tui không bạo lực, đánh đấm. Tui dựng nên những nhân vật phản diện coi vậy mà không xấu ác, tỉ như mấy con kiến nhót, kiến hôi sinh sự với kiến Tí Nị vì không quen với cái mới lạ, vì dị ứng với kẻ lạ xâm nhập, vậy thôi! Có con vật than thở làm ác hoài, chán quá (cười). Tui viết được 30 tập rồi. Phát hành lai rai ra sao là chuyện của bên Công ty Kiến Vàng. Song Nguyễn Nguồn: Báo Người Lao Động Ngày đăng: 27/05/2005 Mục lục Mạc Can - người nằm mơ giữa ban ngày Mạc Can - người nằm mơ giữa ban ngày nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Lao ĐộngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 31 tháng 5 năm 2005
many authors Mac Can - a daydreamer Author - Works After the novel "The Knife Throwing Board", Mac Can wrote the children's comic book "The Journey of Ti Ni Ant". Is turning from a knife blade into an ant a fun magic trick? Every time I encounter something unbearably superficial or boringly stereotypical, I don't know why I like to talk to Mac Can. Just last night of May 24, I fell into that feeling after going to a movie premiere. I called him but I thought it was a disaster because it was unlikely that Mac Can would be free at this hour. Luckily, Mac Can said yes, let's meet. After sitting at the bar, the story begins. I've lost the habit of going out at night, going again at night today, it's too much - Mac Can started with a compliment like that, it was nice to hear. But, it's also "weird". Many times before, I met Mac Can in the early morning or afternoon, not at night, so hearing his announcement seemed unusual. I quit comedy. It's sad, I also miss my friends at the stage, but I won't go anymore. I've turned over a new page, sir! Did the writing profession, which many people now know as a writer Mac Can, give you more courage to make a change? It's really because I want... to live with dreams more. Perhaps no one dreams as much as me. If I take a nap, sleep lying down, or sleep sitting up, I can dream without any difficulty! Waking up, I wrote down what the dream told me. Of course I didn't write it down completely, I had to select, add, subtract, and fictionalize it to be writing! (laugh). I keep dreaming that I die, or that I have an accident, I'm sad, when I wake up I'm still in a daze, when I find out I'm still alive, intact, I'm not happy, I'm so happy, man. At night I sit and type, I used to use an old typewriter, my neighbors kept complaining because I had trouble sleeping because of the noise. Now that I use computers, I can freely write stories. Talking about the latest, I heard you even jumped into writing comics? This Saturday morning, May 28, I invite you to watch the exchange program with students of Hoa Binh School near Notre Dame Cathedral, the content is about the four-color comic book The Journey of Tiny Ant, volume 1. Will be officially released on June 1, 2005. How did the idea of ​​writing comics start? One day Nguyen Vu Phuoc, Director of Kien Vang Applied Arts Company, called and invited me to have breakfast at Cay Tre restaurant. Phuoc knows me because in the annual mid-autumn programs organized by the company, I participate in the role of Uncle Cuoi. Phuoc said he wanted to invite Mac Can to write a comic. I said I've never read or watched comics and don't know anything about manga. That's because Mac Can doesn't read or know anything so he won't be affected and will be free to imagine. Mr. Phuoc was really enlightened and told me the reason. There is only one "order": the main character must be an ant, the rest of the story line is up to you. Contract for two years to write 60 episodes. That morning, when I got home, I immediately sat down to write. After writing the first episode and sending it to production, the artist at Kien Vang Company said the content was very good but... the writing style had too few images, meaning it had to be written in a way that evoked many movements and images. The next day I brought another copy and it was approved, this time... there were too many pictures. Artist Pham Van Chau and his team of girls process 3D graphics and turn scripts into paintings and shapes. The story begins in the South, filled with fruits and rivers. The entire ant family built their house on longan leaves. Ti Ni's father loves watching soccer, Ti Ni's mother loves watching Cai Luong. Kien Ti Ni is very diligent, catching dew and sweeping the house every day. Suddenly one day, an ant accidentally walked up to the top of a tall tree and was surprised by a discovery: in the distance, the landscape was so vast, so beautiful, hiding interesting secrets, not as narrow as a house around the corner. for so long. The idea of ​​going on a trip arose in Ti Ni's mind. Tiny, when she goes out, people trample her to death. If she wants to go, Tiny must learn the magic to turn into a giant. But... this ant is so strange, sir! At first, Ms. Trang showed her "magic" but then Ti Ni didn't like it anymore, she just wanted to walk with her tiny body, walking with someone else's magic, who couldn't do it, she wasn't talented. . Like the encounter with a crow that pecked and ate up the rail sleepers, the train rushed forward without knowing the crater that was waiting in front of it, at which point Ti Ni stepped in to help. The closer you run to confront the danger, the more Ti Ni will suddenly grow into a giant, no magic needed. The calamity crow that was just mentioned was not reincarnated by a witch. It was born in the computer age, so it is a virtual crow. My stories do not contain violence or fighting. I created villains that look like that but aren't evil, such as the little ants and stink ants who get into trouble with the Tiny ant because they're not used to the new, because they're allergic to strangers, that's all! Some animals complain about doing evil all the time, it's so boring (laughs). I have written 30 volumes already. How it is released is the matter of Kien Vang Company. Song Nguyen Source: Nguoi Lao Dong Newspaper Posted date: May 27, 2005 Table of contents Mac Can - a daydreamer Mac Can - a daydreamer many authorsWelcome to read books from the book project for mobile devicesSource: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Labor Uploaded by friend: Ct.Ly on: May 31, 2005
nhiều tác giả Mạc Đĩnh Chi Tiểu sử MẠC ĐĨNH CHI (莫挺之) (1272-1346)Nhà văn Việt Nam, danh sĩ đời Trần Anh Tông, tự là Tiết Phu. Vốn người làng Lan Khê, huyện Bình Hà, châu Nam Sách, lộ Lạng Giang; sau dời đến làng Lũng Động, huyện Chí Linh (nay thuộc tỉnh Hải Dương). Năm 1304, ông đỗ Trạng nguyên. Vua thấy tướng mạo xấu có ý chê, ông dâng bài phú "Ngọc tỉnh liên" (sen giếng ngọc) khiến Vua khâm phục, bổ chức Nội thư gia. Ông làm quan trải ba triều Anh Tông, Minh Tông, Hiến Tông; giữ các chức: Nhập nội hành khiển, Tả tư lang trung, thăng Thượng thư Tả bộc xạ, kiêm Trung thư coi việc quân dân, tước Ðại liêu ban. Tính ông liêm khiết, được sĩ phu trọng vọng. Ông từng đi sứ Trung quốc 2 lần, được các danh sĩ nước ngòai khen ngợi, khâm phục. Sau khi về trí sĩ, ông mở trường dạy học. Nhân dân đời sau vẫn quen gọi là "Trạng nguyên cổ đường". Ông mất năm Bính Dần- 1346. Ông là cháu 5 đời của Trạng nguyên Mạc Hiển Tích (khoa Bính Dần niên hiệu Quảng Hựu thứ 2 (1086), đời Lý Nhân Tông). Ðến đời Mạc Ðăng Dung là cháu 7 đời của ông lên cưới ngôi nhà Lê xưng đế, truy phong ông là Huệ Cảm Linh Khánh vương, có lập điện Sùng Ðức để thờ ông tại phần mộ ở làng Lũng Động.Tác phẩm chính: "Ngọc tỉnh liên phú" (trong "Quần hiền phú tập" ) Bốn bài thơ: "Quá Bành Trạch phỏng Ðào Tiềm cựu cư"; "Tảo hành"; "Hỷ tình"; "Vãn cảnh" (trong "Việt âm thi tập" và "Tòan Việt thi lục") nhiều tác giả Mạc Đĩnh Chi Trạng Khỉ Ngoài Phùng Khắc Khoan, Mạc Đĩnh Chi cũng là trạng nguyên của hai nước Nam và nước Tàu.Sách "Nam Hải Dị Nhân" chép rằng Mạc Ðĩnh Chi tự là Tiết Phu, người làng Lũng Ðổng huyện Chí Linh (Hải Dương) nguyên về giòng giõi quan thái thú Mạc Hiển Tích về triều nhà Lý (Hiển Tích đỗ trạng nguyên đời vua Trung Tôn nhà Lý, làm đến Lại bộ thượng thư)Tục truyền làng Lũng Ðộng có một khu rừng rậm, cây cối bùm tum, lắm giống hầu (con khỉ) ở. Mẹ ông ấy thường khi vào rừng kiếm củi, phải con hầu đực bắt hiếp. Về nói với chồng, chồng ăn mặc giả làm đàn bà, giắt sẵn con dao sắc vào rừng, con hầu quen thói lại ra, bị ông kia chém chết bỏ thây tại đấy.Sáng hôm sau ra xem thì mối đã đùn đất lấp hết, thành gò mả.Bà kia từ đấy thụ thai, đủ tháng sinh ra Mạc Ðĩnh Chi, mặt mũi xấu xí, người nhỏ loắt choắt tựa như giống hầu.Mạc Ðĩnh Chi lớn lên bốn năm tuổi, tư chất thông minh hơn người. Bấy giờ Hoàng tử là Chiêu Quốc Công mở trường dạy học trò, Mạc Ðĩnh Chi vào học. Ðến năm gần hai mươi tuổi là năm Giáp Thìn đời vua Anh Tôn nhà Trần, Mạc Ðĩnh Chi thi đình văn đáng đỗ đầu cả mọi người nhưng vua trông thấy người hình dáng xấu xa, toan không cho đỗ Trạng nguyên, Ðĩnh Chi làm một bài phú "Ngọc tỉnh liên" để ví vào mình, vua mới lại cho đỗ Trạng Nguyên.Khi Mạc Ðĩnh Chi phụng mênh sang sứ nhà Nguyên bên Tàu, có hẹn trước với người Tàu ngày mở cửa ải. Bất ngờ hôm ấy trời lại mưa, Mạc Ðĩnh Chi sai hẹn; hôm sau mới đến thì người Tầu đóng cửa không cho vào. Ðĩnh Chi nói tử tế xin cho mở cửa. Người Tầu ra một câu từ trên ải ném xuống và bảo hễ đối được thì mở cửa.Câu ra:"Quá quan trì, quan quan bế; nguyện quá khách quá quan".Nghĩa là: Qua ải chậm, người coi ải đóng cửa ải, mời khách qua đường qua ải mà đi.Ðĩnh Chi viết nagay một mảnh giấy, đối lại đưa lên:"Xuất đối dị, dối đối non, thỉnh tiên sinh tiên đối".Nghĩa là: Ra đối dễ, đối lại khó, mời tiên sinh đối trước.Người Tàu khen có tài nhanh nhẩu, mới mở cửa ải cho vào. Khi đến cửa Yên Kim, người tàu thấy ông xấu xa, có bụng khinh bỉ. Một hôm, viên tể tướng Tàu mời vào phủ đường ngồi chơi, Ðĩnh Chi trông thấy trên bức tường có thêu con chim sẻ vàng đậu trên cành trúc, tưởng là chim thực, đứng dậy chạy lại bắt. Người Tàu cười ầm cả lên. Ðĩnh Chi xé tan ngay bức trướng ấy ra.Chúng ngạc nhiên hỏi cớ làm sao thì thưa rằng:- Tôi có nghe người ta thường vẽ chim sẻ đậu cành mai không ai vẽ đậu cành trúc. Nay tể tướng sao lại cho vẽ thế. Trúc là giống cây quân tử, chim sẻ là loài vật tiểu nhân, vẽ thêu như thế là ra cho tiểu nhân ở trên quân tử, tôi e rằng đạo tiểu nhân mỗi ngày thịnh lên, mà đạo quân tử mỗi ngày suy đi, nên tôi trừ giúp cho thánh triều đấy thôi.Chúng chịu là biện bác có lẽ.Ðến khi vào chầu, nhân có ngoại quốc dâng một đôi quạt quý. Vua Tàu xai Ðĩnh Chi và một người sứ Cao Ly, mỗi người đề một bài tán vào quạt.Sứ Cao Ly làm xong trước.Lời tâu rằng:"Uẩn lòng trùng trùng, y Doãn Chu Công, Vũ tuyết thê thê, Bá Di Thúc Tề".Nghĩa là: Ðang lúc nắng nực, thì như ông Y Doãn, ông Chu Côn (ý là đắc dụng với thời). Ðến khi mưa tuyết lạnh ngắt thì như Bá Di, ông Thúc Tề (ý nói là xếp xó một chỗ).Bấy giờ Mạc Ðĩnh Chi chưa nghĩ ra ý tứ làm sao, nhác trông sang quản bút bên kia, biết là lời lẽ như thế mới suy ra mà đề một bài như sau này:"Lưu kim thước thạnh, thiên địa vi lô, nhi ư tư thời hề Y, Chu cự nho! Bắc phong kì lương, vũ tuyết tái đồ; nhi ư tư thời hề Di, Tề ngã phu. Y! Dụng chi tắc hành, xả chi tắc tàng, dụng ngã nhữ hữu thị phù ?"Nghĩa là: Nắng chảy vàng tan đá, trời đất như lò lửa, người về lúc ấy ví như Y, Chu, hai ông quan to. Gió bấc lạnh lẽo, mưa tuyết lấp đường, người về lúc ấy ví như Di Tề, hai người chết đói. Than ôi! Khi dùng đến thì ra khi không dùng đến thì cất đi, chỉ ta với người đuợc thôi.Ðề xong dâng lên, vua Tàu cầm bút khuyên chữ "Y" (Duyệt!), phê rằng "Lưỡng quốc trạng nguyên" nghĩa là trạng nguyên hai nước.Thường khi Mạc Ðĩnh Chi cưỡi lừa đi đường, chạm phải ngựa Tàu. Người kia đọc lên một câu rằng:"Xúc ngã kỵ mã, Ðông di chi nhân dã? Tây di chi nhân dã?".Nghĩa là: Chạm vào ngựa của ta cưỡi, ấy là người Ðông di hay Tây di?Mạc Đĩnh Chi đáp liền:"Át dư thừa lư, Nam phương chi cường dư? Bắc phương chi cường dư?"Nghĩa là: Chắn đường lừa ta đi, thử xem người Nam phương mạnh hay ngoời Bắc phương mạnh.Lại thường đối đáp người Tàu, Tàu ra rằng:"An nữ khứ, thỉ nhập vi gia"(安女去豕入為家)Nghĩa là chữ An, bỏ chữ Nữ, chữ Thỉ (con heo) vào là chữ Gia (nhà). (Rất xấc xược!)Ðối rằng:"Tù, nhân xuất; vương lai thành quốc"(囚人出王來成国)Nghĩa là: Chữ Tù bỏ chữ Nhân, chũ Vương đến thì là chữ Quốc. (Rất có chí khí!)Người Tàu phê rằng:- Con cháu về sau tất cả người làm đến đế vương nhưng hiềm về chữ quốc đơn thì hưởng nước không được tràng cửu mấy nỗi.Lại ra:"Nhật hỏa vân yên; bạch chú thiêu tàn ngọc thỏ".nghĩa là: Lửa mặt trời khói đám mây, ngày trắng đốt tàn con thỏ ngọc.Ðối:"Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô".Nghĩa là: Cung mặt nguyệt, dạn nhôi sao chiều hôm bắn rụng cái ô vàng.Người Tàu phê rằng:- Con cháu về sau tất có người cướp nước. (Mạc Ðặng Dung về sau giết vua cướp nước).Một khi bà hoàng hậu ở Tàu mất, vua Tàu sai ông Mạc Ðĩnh Chi vào đọc văn tế. Ðến lúc quì xuống cầm bản văn đọc thì chỉ thấy một tờ giấy trắng, có bốn chữ "nhất". Ðĩnh Chi không nghĩ ngợi gì, đọc ngay rằng:"Thanh thiên nhất đóa vân, hồng tô nhất điểm tuyết, Thượng Uyển nhất chi hoa, Dao Trì nhất phiến nguyệt. Y! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết".Nghĩa là: Một đám mây trên trời xanh, một giọt tuyết trong lò đỏ, một cành hoa vườn Thượng Uyển, một vầng trăng ao Dao Trì. Than ôi, mây rã, tuyết tan, hoa tàn, trăng khuyết.Bài văn này còn chép vào sử Tàu. Người Tàu ai cũng chịu tài ứng biến nhanh.Ðĩnh Chi làm quan liêm chính hết sức, vua Minh Tôn thường sai người đem mười quan tiền, rình lúc tối bỏ vào cửa nhà ông ấy. Sớm mai, ông vào tâu ngay với vua, xin bỏ tiền ấy vào kho.Vua bảo rằng:- Tiền ấy không có ai nhận thì nhà ngươi cứ việc lấy mà tiêu.Bấy giờ Mạc Ðĩnh Chi mới lấy. Ðến triều vua Hiền Tôn, làm nên đến chức Tả bộc xạ (Tể tướng). Văn chương lưu truyền lại về sau rất nhiều. Con ông là Khẩn, Trực, cùng làm đến Ngoại lang. Cháu là Ðịch, Toại, Viên cùng có quyền thế, làm quan lúc nhà Minh cai trị. Ðời cháu chắt thiên (dời) sang ở làng Cổ Trai, huyện Nghi Dương thì có Ðăng Dung là cháu 7 đời, làm vua nhà Mạc. Mục lục Tiểu sử Trạng Khỉ Mạc Đĩnh Chi nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 12 tháng 4 năm 2004
nhiều tác giả Mạc Đĩnh Chi Tiểu sử MẠC ĐĨNH CHI (莫挺之) (1272-1346)Nhà văn Việt Nam, danh sĩ đời Trần Anh Tông, tự là Tiết Phu. Vốn người làng Lan Khê, huyện Bình Hà, châu Nam Sách, lộ Lạng Giang; sau dời đến làng Lũng Động, huyện Chí Linh (nay thuộc tỉnh Hải Dương). Năm 1304, ông đỗ Trạng nguyên. Vua thấy tướng mạo xấu có ý chê, ông dâng bài phú "Ngọc tỉnh liên" (sen giếng ngọc) khiến Vua khâm phục, bổ chức Nội thư gia. Ông làm quan trải ba triều Anh Tông, Minh Tông, Hiến Tông; giữ các chức: Nhập nội hành khiển, Tả tư lang trung, thăng Thượng thư Tả bộc xạ, kiêm Trung thư coi việc quân dân, tước Ðại liêu ban. Tính ông liêm khiết, được sĩ phu trọng vọng. Ông từng đi sứ Trung quốc 2 lần, được các danh sĩ nước ngòai khen ngợi, khâm phục. Sau khi về trí sĩ, ông mở trường dạy học. Nhân dân đời sau vẫn quen gọi là "Trạng nguyên cổ đường". Ông mất năm Bính Dần- 1346. Ông là cháu 5 đời của Trạng nguyên Mạc Hiển Tích (khoa Bính Dần niên hiệu Quảng Hựu thứ 2 (1086), đời Lý Nhân Tông). Ðến đời Mạc Ðăng Dung là cháu 7 đời của ông lên cưới ngôi nhà Lê xưng đế, truy phong ông là Huệ Cảm Linh Khánh vương, có lập điện Sùng Ðức để thờ ông tại phần mộ ở làng Lũng Động.Tác phẩm chính: "Ngọc tỉnh liên phú" (trong "Quần hiền phú tập" ) Bốn bài thơ: "Quá Bành Trạch phỏng Ðào Tiềm cựu cư"; "Tảo hành"; "Hỷ tình"; "Vãn cảnh" (trong "Việt âm thi tập" và "Tòan Việt thi lục") nhiều tác giả Mạc Đĩnh Chi Trạng Khỉ Ngoài Phùng Khắc Khoan, Mạc Đĩnh Chi cũng là trạng nguyên của hai nước Nam và nước Tàu.Sách "Nam Hải Dị Nhân" chép rằng Mạc Ðĩnh Chi tự là Tiết Phu, người làng Lũng Ðổng huyện Chí Linh (Hải Dương) nguyên về giòng giõi quan thái thú Mạc Hiển Tích về triều nhà Lý (Hiển Tích đỗ trạng nguyên đời vua Trung Tôn nhà Lý, làm đến Lại bộ thượng thư)Tục truyền làng Lũng Ðộng có một khu rừng rậm, cây cối bùm tum, lắm giống hầu (con khỉ) ở. Mẹ ông ấy thường khi vào rừng kiếm củi, phải con hầu đực bắt hiếp. Về nói với chồng, chồng ăn mặc giả làm đàn bà, giắt sẵn con dao sắc vào rừng, con hầu quen thói lại ra, bị ông kia chém chết bỏ thây tại đấy.Sáng hôm sau ra xem thì mối đã đùn đất lấp hết, thành gò mả.Bà kia từ đấy thụ thai, đủ tháng sinh ra Mạc Ðĩnh Chi, mặt mũi xấu xí, người nhỏ loắt choắt tựa như giống hầu.Mạc Ðĩnh Chi lớn lên bốn năm tuổi, tư chất thông minh hơn người. Bấy giờ Hoàng tử là Chiêu Quốc Công mở trường dạy học trò, Mạc Ðĩnh Chi vào học. Ðến năm gần hai mươi tuổi là năm Giáp Thìn đời vua Anh Tôn nhà Trần, Mạc Ðĩnh Chi thi đình văn đáng đỗ đầu cả mọi người nhưng vua trông thấy người hình dáng xấu xa, toan không cho đỗ Trạng nguyên, Ðĩnh Chi làm một bài phú "Ngọc tỉnh liên" để ví vào mình, vua mới lại cho đỗ Trạng Nguyên.Khi Mạc Ðĩnh Chi phụng mênh sang sứ nhà Nguyên bên Tàu, có hẹn trước với người Tàu ngày mở cửa ải. Bất ngờ hôm ấy trời lại mưa, Mạc Ðĩnh Chi sai hẹn; hôm sau mới đến thì người Tầu đóng cửa không cho vào. Ðĩnh Chi nói tử tế xin cho mở cửa. Người Tầu ra một câu từ trên ải ném xuống và bảo hễ đối được thì mở cửa.Câu ra:"Quá quan trì, quan quan bế; nguyện quá khách quá quan".Nghĩa là: Qua ải chậm, người coi ải đóng cửa ải, mời khách qua đường qua ải mà đi.Ðĩnh Chi viết nagay một mảnh giấy, đối lại đưa lên:"Xuất đối dị, dối đối non, thỉnh tiên sinh tiên đối".Nghĩa là: Ra đối dễ, đối lại khó, mời tiên sinh đối trước.Người Tàu khen có tài nhanh nhẩu, mới mở cửa ải cho vào. Khi đến cửa Yên Kim, người tàu thấy ông xấu xa, có bụng khinh bỉ. Một hôm, viên tể tướng Tàu mời vào phủ đường ngồi chơi, Ðĩnh Chi trông thấy trên bức tường có thêu con chim sẻ vàng đậu trên cành trúc, tưởng là chim thực, đứng dậy chạy lại bắt. Người Tàu cười ầm cả lên. Ðĩnh Chi xé tan ngay bức trướng ấy ra.Chúng ngạc nhiên hỏi cớ làm sao thì thưa rằng:- Tôi có nghe người ta thường vẽ chim sẻ đậu cành mai không ai vẽ đậu cành trúc. Nay tể tướng sao lại cho vẽ thế. Trúc là giống cây quân tử, chim sẻ là loài vật tiểu nhân, vẽ thêu như thế là ra cho tiểu nhân ở trên quân tử, tôi e rằng đạo tiểu nhân mỗi ngày thịnh lên, mà đạo quân tử mỗi ngày suy đi, nên tôi trừ giúp cho thánh triều đấy thôi.Chúng chịu là biện bác có lẽ.Ðến khi vào chầu, nhân có ngoại quốc dâng một đôi quạt quý. Vua Tàu xai Ðĩnh Chi và một người sứ Cao Ly, mỗi người đề một bài tán vào quạt.Sứ Cao Ly làm xong trước.Lời tâu rằng:"Uẩn lòng trùng trùng, y Doãn Chu Công, Vũ tuyết thê thê, Bá Di Thúc Tề".Nghĩa là: Ðang lúc nắng nực, thì như ông Y Doãn, ông Chu Côn (ý là đắc dụng với thời). Ðến khi mưa tuyết lạnh ngắt thì như Bá Di, ông Thúc Tề (ý nói là xếp xó một chỗ).Bấy giờ Mạc Ðĩnh Chi chưa nghĩ ra ý tứ làm sao, nhác trông sang quản bút bên kia, biết là lời lẽ như thế mới suy ra mà đề một bài như sau này:"Lưu kim thước thạnh, thiên địa vi lô, nhi ư tư thời hề Y, Chu cự nho! Bắc phong kì lương, vũ tuyết tái đồ; nhi ư tư thời hề Di, Tề ngã phu. Y! Dụng chi tắc hành, xả chi tắc tàng, dụng ngã nhữ hữu thị phù ?"Nghĩa là: Nắng chảy vàng tan đá, trời đất như lò lửa, người về lúc ấy ví như Y, Chu, hai ông quan to. Gió bấc lạnh lẽo, mưa tuyết lấp đường, người về lúc ấy ví như Di Tề, hai người chết đói. Than ôi! Khi dùng đến thì ra khi không dùng đến thì cất đi, chỉ ta với người đuợc thôi.Ðề xong dâng lên, vua Tàu cầm bút khuyên chữ "Y" (Duyệt!), phê rằng "Lưỡng quốc trạng nguyên" nghĩa là trạng nguyên hai nước.Thường khi Mạc Ðĩnh Chi cưỡi lừa đi đường, chạm phải ngựa Tàu. Người kia đọc lên một câu rằng:"Xúc ngã kỵ mã, Ðông di chi nhân dã? Tây di chi nhân dã?".Nghĩa là: Chạm vào ngựa của ta cưỡi, ấy là người Ðông di hay Tây di?Mạc Đĩnh Chi đáp liền:"Át dư thừa lư, Nam phương chi cường dư? Bắc phương chi cường dư?"Nghĩa là: Chắn đường lừa ta đi, thử xem người Nam phương mạnh hay ngoời Bắc phương mạnh.Lại thường đối đáp người Tàu, Tàu ra rằng:"An nữ khứ, thỉ nhập vi gia"(安女去豕入為家)Nghĩa là chữ An, bỏ chữ Nữ, chữ Thỉ (con heo) vào là chữ Gia (nhà). (Rất xấc xược!)Ðối rằng:"Tù, nhân xuất; vương lai thành quốc"(囚人出王來成国)Nghĩa là: Chữ Tù bỏ chữ Nhân, chũ Vương đến thì là chữ Quốc. (Rất có chí khí!)Người Tàu phê rằng:- Con cháu về sau tất cả người làm đến đế vương nhưng hiềm về chữ quốc đơn thì hưởng nước không được tràng cửu mấy nỗi.Lại ra:"Nhật hỏa vân yên; bạch chú thiêu tàn ngọc thỏ".nghĩa là: Lửa mặt trời khói đám mây, ngày trắng đốt tàn con thỏ ngọc.Ðối:"Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô".Nghĩa là: Cung mặt nguyệt, dạn nhôi sao chiều hôm bắn rụng cái ô vàng.Người Tàu phê rằng:- Con cháu về sau tất có người cướp nước. (Mạc Ðặng Dung về sau giết vua cướp nước).Một khi bà hoàng hậu ở Tàu mất, vua Tàu sai ông Mạc Ðĩnh Chi vào đọc văn tế. Ðến lúc quì xuống cầm bản văn đọc thì chỉ thấy một tờ giấy trắng, có bốn chữ "nhất". Ðĩnh Chi không nghĩ ngợi gì, đọc ngay rằng:"Thanh thiên nhất đóa vân, hồng tô nhất điểm tuyết, Thượng Uyển nhất chi hoa, Dao Trì nhất phiến nguyệt. Y! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết".Nghĩa là: Một đám mây trên trời xanh, một giọt tuyết trong lò đỏ, một cành hoa vườn Thượng Uyển, một vầng trăng ao Dao Trì. Than ôi, mây rã, tuyết tan, hoa tàn, trăng khuyết.Bài văn này còn chép vào sử Tàu. Người Tàu ai cũng chịu tài ứng biến nhanh.Ðĩnh Chi làm quan liêm chính hết sức, vua Minh Tôn thường sai người đem mười quan tiền, rình lúc tối bỏ vào cửa nhà ông ấy. Sớm mai, ông vào tâu ngay với vua, xin bỏ tiền ấy vào kho.Vua bảo rằng:- Tiền ấy không có ai nhận thì nhà ngươi cứ việc lấy mà tiêu.Bấy giờ Mạc Ðĩnh Chi mới lấy. Ðến triều vua Hiền Tôn, làm nên đến chức Tả bộc xạ (Tể tướng). Văn chương lưu truyền lại về sau rất nhiều. Con ông là Khẩn, Trực, cùng làm đến Ngoại lang. Cháu là Ðịch, Toại, Viên cùng có quyền thế, làm quan lúc nhà Minh cai trị. Ðời cháu chắt thiên (dời) sang ở làng Cổ Trai, huyện Nghi Dương thì có Ðăng Dung là cháu 7 đời, làm vua nhà Mạc. Mục lục Tiểu sử Trạng Khỉ Mạc Đĩnh Chi nhiều tác giảChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thái Nhi đưa lên vào ngày: 12 tháng 4 năm 2004
Villi Breinholst Mạt cưa mướp đắng Toa hạng nhất chẳng có mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay xách chiếc va-li da, bước vào.Cô ta cố kiễng chân nâng chiếc va-li lên giá để hành lý, tuy nhiên việc đó rõ ràng là quá sức đối với cộ Pierre đứng dậy nhiệt tình giúp cô gái.- Rất cám ơn! - Cô mỉm cười và trong một thoáng, mắt họ gặp nhau. Ánh mắt của cô gây cho hắn cảm giác rằng cô có ý ve vãn đôi chút. Nhưng nếu quả như vậy thật thì cô đã không gặp may. Sau một ngày khá nặng nề, hắn đã mệt rã rời và chỉ mong ước một điều duy nhất: Chợp mắt vài tiếng để trước khi tàu đến Lyon có thể lấy lại sức lực và chỉnh đốn tư thế. Hắn hy vọng Virginia sẽ ra tận ga đón. Đã 5 năm trời họ không gặp nhau và trong suốt thời gian đằng đẵng đó, hắn đã buồn nhớ cô biết bao.Cô gái tóc vàng ngồi xuống, châm thuốc hút và rút từ túi ra một cuốn sách. Hắn thầm nhận xét rằng cô ta có đôi chân thật đẹp và rõ ràng cô ta cũng rất ý thức được điều đó. Lát sau, hắn cố thu xếp chỗ ngủ sao cho thật thoải mái, đoạn tắt đèn nhỏ đầu giường mình và thiếp đi.Khi hắn tỉnh dậy, cô gái tóc vàng vẫn ngồi và đang tuyệt vọng lục lọi, tìm kiếm chiếc túi xách của mình.- Ôi thật kinh khủng, - cô thốt lên, - tôi bị mất ví rồi! Biết làm sao đây? Bây giờ tôi không còn một xu nào hết, mà tôi cần phải có 200 phờ-răng để mua vé máy bay.Cô gái nhìn vào mắt hắn:- Anh có thể cho tôi vay 200 phờ-răng được không?Cô hỏi thẳng thừng, ráo hoảnh cứ như đang hỏi xin vài que diêm vậy. Dù thế nào thì tiền nong trong người Pierre giờ đây cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Và tất cả những gì hiện có trong ví hắn, hắn đã phải khó nhọc tích cóp trong suốt 5 năm trời.- Không, đáng tiếc là không có, - vì thế hắn trả lời.Cô gái nở một nụ cười quyến rũ:- Đưa tôi 200 phờ-răng, anh sẽ dễ dàng thoát thân.Hắn nhìn cô không hiểu: - Tôi sẽ dễ dàng thoát thân? Cô ngụ ý gì vậy?- À, đơn giản là tôi muốn nói rằng tôi cần phải kiếm được 200 phờ-răng trước khi tàu chúng ta tới Dijon. Nhưng, có lẽ anh không có đủ 200 phờ-răng.- Ô không, cô nói gì vậy, - Pierre gật đầu - tất nhiên là tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cô là ai! Thậm chí cô cũng chưa tự giới thiệu. Mà đây là cả một việc... Thoáng vài giây cô gái ngồi im, không nói lời nào. Sau đó cô hơi cúi người về phía trước, cố nắm bắt ánh mắt của hắn.- Anh hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra, nếu như bây giờ tôi bắt đầu gào lên, giật cần hãm “đề phòng sự cố” và kể với trưởng toa rằng anh định cưỡng hiếp tôi. Bởi vì trước đây đã từng có những trường hợp các hành khách đàn ông đi đêm một mình trong cùng cupe với phụ nữ trẻ đã giở những trò như thế. Tất cả những chuyện đó sẽ đưa lại cho anh nhiều điều khó chịu đấy. Nào là cảnh sát đường sắt ư, nào là hỏi cung ư, rồi lại còn các nhà báo đang khao khát những tin giật gân nữa chứ! Để thoát khỏi một vụ bê bối kiểu như thế, tôi nghĩ, anh sẽ không tiếc 200 phờ-răng đâu.- Tôi nghĩ rằng, với tôi, vở diễn đấy của cô sẽ không thành đâu, cô bạn quý mến ạ, - hắn thờ ơ nói và rít thuốc.- Anh hãy nghe đây này, - cô gái mỉm cười tự tin, - tôi có cảm tưởng anh chưa tính được rằng tôi hoàn toàn không có ý định đùa đâu nhé. Nếu tôi làm bù đầu tóc lên, xé toạc áo ra, rồi chạy ra hành lang gào ầm lên, thì anh sẽ rất khó thuyết phục những người khác rằng anh không dính dáng gì đến chuyện này cả. Mà như tôi được biết, ở đất nước này, người ta trừng phạt rất nghiêm khắc những ai có những hành vi vô lại đối với phụ nữ!- Cô quả là đê tiện hết sức... Cô gái cắt ngang lời hắn:- Chẳng lẽ không đáng trả 200 phờ-răng để thoát khỏi tất cả những điều khó chịu đó sao! Tôi nhìn thấy anh đeo nhẫn cưới. Vợ anh sẽ nói gì khi cô ấy đọc trên báo rằng chồng cô ấy đã... - Cô thật là ghê tởm.Cô gái mỉm cười:- Ồ không hẳn vậy đâu! Tôi rất hiền lành với anh đấy. Bởi tôi chỉ đòi anh vẻn vẹn có 200 phờ-răng thôi, phải vậy không? Có những trường hợp tôi còn moi được nhiều hơn gấp bội cợ Chẳng hạn 500, 1.000, đôi khi thậm chí còn xoay được vài nghìn ấy chứ! Các chính trị gia với tiếng tăm không mấy trong sạch thường vui lòng “ứng” cho tôi những khoản tiền không nhỏ để phòng ngừa những vụ xì-căng- đan. Tôi thường bao giờ cũng nhắm trước cho mình con mồi. Tôi đánh giá anh khoảng 200 - 300, thậm chí có thể tới 500 phờ-răng, nhưng tôi chỉ xin anh có 200 thôi.- Cô thôi đi được rồi đấy! - Pierre đứng dậy chụp lấy va-li của mình và muốn nhanh chóng thoát khỏi cupe.- Hãy ngồi xuống đấy! - Cô gái ra lệnh và ngay tức khắc quay ra ngáng đường hắn, - hay là để tôi kêu lên bây giờ! Trong chuyện này thì tôi lão luyện lắm. Anh hãy tin rằng tôi rất lành nghề trong công việc của mình!Pierre quẳng va-li xuống ghế và ngồi phịch xuống. Hắn tin rằng cô ta rất dám thực thi những lời đe dọa đó nếu như hắn mưu toan chống lại cô tạ Liếc nhìn sang, hắn thấy trên cườm tay cô ta những đồ trang sức đắt tiền. Đó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy cô ta không hề cường điệu khi nói rằng cô ta rất lão luyện trong nghề.Cô gái ngó nhìn đồng hồ đeo tay bằng vàng của mình.- Còn năm phút nữa chúng ta sẽ tới Dijon, mà tôi thì phải xuống bến đó, - cô nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng sự vụ, - tôi cho anh đúng một phút nữa để quyết định. Phanh hãm phòng sự cố nằm ngay dưới cửa cupe đây. Tôi chỉ cần vài giây là đủ để xé áo, vò tóc mình, cào mặt anh và kêu cứu. Tôi có thể gào chói tai đến mức... - Còn tôi thì sẽ lập tức kể với mọi người sự việc trên thực tế ra sao và cô là kẻ lừa bịp thế nào. Cô đừng tưởng rằng... Cô gái phì cười khinh bỉ:- Những kẻ cưỡng dâm bao giờ chẳng nặn ra những điều thanh minh ngu xuẩn, nhưng ai mà tin chúng được. Nhất là trong những trường hợp nghiêm trọng như thế này!Pierre nhổm dậy, dụi đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn và sau vài giây lưỡng lự tiến đến trước mặt cô gái. Cô ta vẫn đứng chắn ngang cửa, một tay nắm lấy cổ chiếc áo sơ mi trắng của mình để sẵn sàng xé toạc nó trong chớp mắt. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ của cô ta, rõ ràng chỉ cần vài giây là đủ để làm biến dạng khuôn mặt hắn - để “tự vệ” mà.- Thôi được, - hắn nói, đồng thời nhún vai khuất phục, rút từ ví ra mấy tờ giấy bạc, - nhưng để bù lại khoản này tôi đề nghị phải trả lại tôi lãi suất bằng hiện vật.- Bằng hiện vật? Thế nghĩa là thế nào?- Tôi đề nghị cho phép tôi hôn cô, để sau này còn có thể vỗ ngực khoe khoang rằng đã được hôn một nữ quái tống tiền trâng tráo nhất thế giới! Cô sẽ nhận 200 phờ-răng, còn tôi thì được cái hôn. Như vậy theo tôi, có lẽ công bằng hơn. Cô thấy thế nào, hay là cô có ý kiến khác?Cô gái tóc vàng thoáng chút lưỡng lự. Sau đó cô chụp lấy mấy tờ giấy bạc, còn hắn thì kéo cô về phía mình, ôm hôn say đắm. Đó là một chiếc hôn rất dài.- Thôi đủ rồi, - cô gái thốt lên rồi quẫy ra. Đúng lúc đó đoàn tàu dừng lại. Cô gái lôi va-li của mình khỏi giá và bước ra. Pierre đứng ở cửa cupe dõi theo bước chân cô dọc hành lang cho đến khi cô bước ra khỏi toa tàu. Đoạn, hắn trở lại, ngồi xuống chỗ của mình, châm một điếu thuốc mới và rút ra một tờ báo. Đã vài phút trôi qua, đoàn tàu lại chuyển mình đi về hướng Lyon.- Cô nhóc thật ranh ma, quỷ quyệt, - hắn lẩm bẩm không giấu vẻ khâm phục, - nhưng thật không may cho cô ta là đã gặp phải mình.Nói đoạn hắn đút chiếc đồng hồ và chiếc xuyến vàng của cô ta vào túi áo. Lật qua mấy trang báo, hắn cẩn thận cắt ra một mẩu tin, trong đó có nói rằng ngày hôm nay, sau khi hết hạn 5 năm tù, trùm móc túi Pierre Joli vừa được phóng thích.Hết Mục lục Mạt cưa mướp đắng Mạt cưa mướp đắng Villi BreinholstChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: mây4phươngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Villi Breinholst Mạt cưa mướp đắng Toa hạng nhất chẳng có mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay xách chiếc va-li da, bước vào.Cô ta cố kiễng chân nâng chiếc va-li lên giá để hành lý, tuy nhiên việc đó rõ ràng là quá sức đối với cộ Pierre đứng dậy nhiệt tình giúp cô gái.- Rất cám ơn! - Cô mỉm cười và trong một thoáng, mắt họ gặp nhau. Ánh mắt của cô gây cho hắn cảm giác rằng cô có ý ve vãn đôi chút. Nhưng nếu quả như vậy thật thì cô đã không gặp may. Sau một ngày khá nặng nề, hắn đã mệt rã rời và chỉ mong ước một điều duy nhất: Chợp mắt vài tiếng để trước khi tàu đến Lyon có thể lấy lại sức lực và chỉnh đốn tư thế. Hắn hy vọng Virginia sẽ ra tận ga đón. Đã 5 năm trời họ không gặp nhau và trong suốt thời gian đằng đẵng đó, hắn đã buồn nhớ cô biết bao.Cô gái tóc vàng ngồi xuống, châm thuốc hút và rút từ túi ra một cuốn sách. Hắn thầm nhận xét rằng cô ta có đôi chân thật đẹp và rõ ràng cô ta cũng rất ý thức được điều đó. Lát sau, hắn cố thu xếp chỗ ngủ sao cho thật thoải mái, đoạn tắt đèn nhỏ đầu giường mình và thiếp đi.Khi hắn tỉnh dậy, cô gái tóc vàng vẫn ngồi và đang tuyệt vọng lục lọi, tìm kiếm chiếc túi xách của mình.- Ôi thật kinh khủng, - cô thốt lên, - tôi bị mất ví rồi! Biết làm sao đây? Bây giờ tôi không còn một xu nào hết, mà tôi cần phải có 200 phờ-răng để mua vé máy bay.Cô gái nhìn vào mắt hắn:- Anh có thể cho tôi vay 200 phờ-răng được không?Cô hỏi thẳng thừng, ráo hoảnh cứ như đang hỏi xin vài que diêm vậy. Dù thế nào thì tiền nong trong người Pierre giờ đây cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Và tất cả những gì hiện có trong ví hắn, hắn đã phải khó nhọc tích cóp trong suốt 5 năm trời.- Không, đáng tiếc là không có, - vì thế hắn trả lời.Cô gái nở một nụ cười quyến rũ:- Đưa tôi 200 phờ-răng, anh sẽ dễ dàng thoát thân.Hắn nhìn cô không hiểu: - Tôi sẽ dễ dàng thoát thân? Cô ngụ ý gì vậy?- À, đơn giản là tôi muốn nói rằng tôi cần phải kiếm được 200 phờ-răng trước khi tàu chúng ta tới Dijon. Nhưng, có lẽ anh không có đủ 200 phờ-răng.- Ô không, cô nói gì vậy, - Pierre gật đầu - tất nhiên là tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cô là ai! Thậm chí cô cũng chưa tự giới thiệu. Mà đây là cả một việc... Thoáng vài giây cô gái ngồi im, không nói lời nào. Sau đó cô hơi cúi người về phía trước, cố nắm bắt ánh mắt của hắn.- Anh hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra, nếu như bây giờ tôi bắt đầu gào lên, giật cần hãm “đề phòng sự cố” và kể với trưởng toa rằng anh định cưỡng hiếp tôi. Bởi vì trước đây đã từng có những trường hợp các hành khách đàn ông đi đêm một mình trong cùng cupe với phụ nữ trẻ đã giở những trò như thế. Tất cả những chuyện đó sẽ đưa lại cho anh nhiều điều khó chịu đấy. Nào là cảnh sát đường sắt ư, nào là hỏi cung ư, rồi lại còn các nhà báo đang khao khát những tin giật gân nữa chứ! Để thoát khỏi một vụ bê bối kiểu như thế, tôi nghĩ, anh sẽ không tiếc 200 phờ-răng đâu.- Tôi nghĩ rằng, với tôi, vở diễn đấy của cô sẽ không thành đâu, cô bạn quý mến ạ, - hắn thờ ơ nói và rít thuốc.- Anh hãy nghe đây này, - cô gái mỉm cười tự tin, - tôi có cảm tưởng anh chưa tính được rằng tôi hoàn toàn không có ý định đùa đâu nhé. Nếu tôi làm bù đầu tóc lên, xé toạc áo ra, rồi chạy ra hành lang gào ầm lên, thì anh sẽ rất khó thuyết phục những người khác rằng anh không dính dáng gì đến chuyện này cả. Mà như tôi được biết, ở đất nước này, người ta trừng phạt rất nghiêm khắc những ai có những hành vi vô lại đối với phụ nữ!- Cô quả là đê tiện hết sức... Cô gái cắt ngang lời hắn:- Chẳng lẽ không đáng trả 200 phờ-răng để thoát khỏi tất cả những điều khó chịu đó sao! Tôi nhìn thấy anh đeo nhẫn cưới. Vợ anh sẽ nói gì khi cô ấy đọc trên báo rằng chồng cô ấy đã... - Cô thật là ghê tởm.Cô gái mỉm cười:- Ồ không hẳn vậy đâu! Tôi rất hiền lành với anh đấy. Bởi tôi chỉ đòi anh vẻn vẹn có 200 phờ-răng thôi, phải vậy không? Có những trường hợp tôi còn moi được nhiều hơn gấp bội cợ Chẳng hạn 500, 1.000, đôi khi thậm chí còn xoay được vài nghìn ấy chứ! Các chính trị gia với tiếng tăm không mấy trong sạch thường vui lòng “ứng” cho tôi những khoản tiền không nhỏ để phòng ngừa những vụ xì-căng- đan. Tôi thường bao giờ cũng nhắm trước cho mình con mồi. Tôi đánh giá anh khoảng 200 - 300, thậm chí có thể tới 500 phờ-răng, nhưng tôi chỉ xin anh có 200 thôi.- Cô thôi đi được rồi đấy! - Pierre đứng dậy chụp lấy va-li của mình và muốn nhanh chóng thoát khỏi cupe.- Hãy ngồi xuống đấy! - Cô gái ra lệnh và ngay tức khắc quay ra ngáng đường hắn, - hay là để tôi kêu lên bây giờ! Trong chuyện này thì tôi lão luyện lắm. Anh hãy tin rằng tôi rất lành nghề trong công việc của mình!Pierre quẳng va-li xuống ghế và ngồi phịch xuống. Hắn tin rằng cô ta rất dám thực thi những lời đe dọa đó nếu như hắn mưu toan chống lại cô tạ Liếc nhìn sang, hắn thấy trên cườm tay cô ta những đồ trang sức đắt tiền. Đó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy cô ta không hề cường điệu khi nói rằng cô ta rất lão luyện trong nghề.Cô gái ngó nhìn đồng hồ đeo tay bằng vàng của mình.- Còn năm phút nữa chúng ta sẽ tới Dijon, mà tôi thì phải xuống bến đó, - cô nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng sự vụ, - tôi cho anh đúng một phút nữa để quyết định. Phanh hãm phòng sự cố nằm ngay dưới cửa cupe đây. Tôi chỉ cần vài giây là đủ để xé áo, vò tóc mình, cào mặt anh và kêu cứu. Tôi có thể gào chói tai đến mức... - Còn tôi thì sẽ lập tức kể với mọi người sự việc trên thực tế ra sao và cô là kẻ lừa bịp thế nào. Cô đừng tưởng rằng... Cô gái phì cười khinh bỉ:- Những kẻ cưỡng dâm bao giờ chẳng nặn ra những điều thanh minh ngu xuẩn, nhưng ai mà tin chúng được. Nhất là trong những trường hợp nghiêm trọng như thế này!Pierre nhổm dậy, dụi đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn và sau vài giây lưỡng lự tiến đến trước mặt cô gái. Cô ta vẫn đứng chắn ngang cửa, một tay nắm lấy cổ chiếc áo sơ mi trắng của mình để sẵn sàng xé toạc nó trong chớp mắt. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ của cô ta, rõ ràng chỉ cần vài giây là đủ để làm biến dạng khuôn mặt hắn - để “tự vệ” mà.- Thôi được, - hắn nói, đồng thời nhún vai khuất phục, rút từ ví ra mấy tờ giấy bạc, - nhưng để bù lại khoản này tôi đề nghị phải trả lại tôi lãi suất bằng hiện vật.- Bằng hiện vật? Thế nghĩa là thế nào?- Tôi đề nghị cho phép tôi hôn cô, để sau này còn có thể vỗ ngực khoe khoang rằng đã được hôn một nữ quái tống tiền trâng tráo nhất thế giới! Cô sẽ nhận 200 phờ-răng, còn tôi thì được cái hôn. Như vậy theo tôi, có lẽ công bằng hơn. Cô thấy thế nào, hay là cô có ý kiến khác?Cô gái tóc vàng thoáng chút lưỡng lự. Sau đó cô chụp lấy mấy tờ giấy bạc, còn hắn thì kéo cô về phía mình, ôm hôn say đắm. Đó là một chiếc hôn rất dài.- Thôi đủ rồi, - cô gái thốt lên rồi quẫy ra. Đúng lúc đó đoàn tàu dừng lại. Cô gái lôi va-li của mình khỏi giá và bước ra. Pierre đứng ở cửa cupe dõi theo bước chân cô dọc hành lang cho đến khi cô bước ra khỏi toa tàu. Đoạn, hắn trở lại, ngồi xuống chỗ của mình, châm một điếu thuốc mới và rút ra một tờ báo. Đã vài phút trôi qua, đoàn tàu lại chuyển mình đi về hướng Lyon.- Cô nhóc thật ranh ma, quỷ quyệt, - hắn lẩm bẩm không giấu vẻ khâm phục, - nhưng thật không may cho cô ta là đã gặp phải mình.Nói đoạn hắn đút chiếc đồng hồ và chiếc xuyến vàng của cô ta vào túi áo. Lật qua mấy trang báo, hắn cẩn thận cắt ra một mẩu tin, trong đó có nói rằng ngày hôm nay, sau khi hết hạn 5 năm tù, trùm móc túi Pierre Joli vừa được phóng thích.Hết Mục lục Mạt cưa mướp đắng Mạt cưa mướp đắng Villi BreinholstChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: mây4phươngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Hương Xuân MẢNH VỠ B uổi sáng, “Tại sao mày vụng về vậy, làm vỡ cả chiếc bình quý của tao, mày có biết nó đắt lắm không, mày đền được không, cái thứ osin như mày suốt đời chẳng mua trả nổi…” Tiếng quát the thé từ trong nhà vọng ra rất rõ khiến anh sững người, là cô đó sao, cô gái dịu dàng mà anh hằng ngưỡng mộ và một lòng yêu, sao hôm nay giọng nói êm ái đã thay đổi khác hẳn âm sắc đến thế, có lẽ không phải…..Một chút hẫn hụt, anh định quay ra, nhưng……có một điều gì đó thôi thúc khiến anh lại muốn ghé mắt nhìn vào ngôi nhà….và anh hy vọng…. “Mày dọn nhanh cho tao, để lại mảnh bể nào là chết đòn với tao, con khốn nạn chết bằm..” “Thưa cô, không phải tại con, vì gió mạnh quá khiến cái màn vướng vào nên…” “Mày còn già hàm hử, khóc cái gì, có tin tao vả tét mồm mày ra không?” Anh đưa mắt nhìn vào trong, thấy con bé osin đang nức nở khóc, lúi cúi nhặt những mảnh pha lê vỡ của chiếc bình đang vung vãi trên nền nhà, gió vẫn còn thổi phần phật như muốn giật tung cái rèm cửa sổ. Còn cô, tay chống nạnh, mắt như trợn ngược, gương mặt hung hăng dữ dằn cáu gắt trong rất đáng sợ khác hẳn hình ảnh anh thường thấy, đang hằm hè như muốn hành hung con bé osin bé loắt choắt như cái kẹo kia… “Mày liệu đấy, cái đồ nhà quê, định phá của nhà tao đấy hẳn, tao nói cho mà biết, tháng này khỏi có lương, trừ lương mày mấy tháng cũng chưa đủ tiền tao mua cái bình…” “Cô ơi, đừng cô, con xin cô, mẹ con ở quê đang cần tiền mua thuốc…” “Mặc kệ mẹ con mày chứ, nghèo thì chết, mắc gì đến tao…” Anh bàng hoàng không còn tin vào tai mình, anh không còn nhận ra cô gái dịu dàng đáng yêu ngày hôm qua còn e lệ hiền dịu bước đi bên anh, bàn tay định nhấn chuông bỗng buông thõng xuống, có một điều gì đó đang vỡ ra trong anh, đau nhói…. ................. Buổi tối, “Bà ấy tội quá, chắc là nghèo lắm, cho bà ấy ít tiền anh nhỉ, thương quá…” Nhìn cô móc ví lấy tiền cho bà già ăn xin mà lòng anh khô lạnh, trước mặt anh bao giờ cô cũng rất thuỳ mị dịu dàng đáng yêu, giàu lòng nhân ái và anh đã yêu cô bởi những điều đó. Nhưng cái sự thật mà anh chứng kiến sáng nay ở nhà cô đã khiến mảnh hồn anh ứa lệ, mảnh vỡ trong lòng anh mỗi lúc càng tả tơi. Nét dịu dàng nhân ái của cô giờ trong mắt anh đầy giả tạo đến mức lòng anh khô cạn, anh rút điếu thuốc rít từng hơi để dằn lòng mình xuống, anh thẩn thờ đăm chiêu nhìn cô đầy khó hiểu…. “Anh, hôm nay anh sao vậy, anh mệt sao?” “Ừ, trễ rồi, có lẽ mình nên về em ạ” ……......... Đưa cô trở về căn nhà ấy mà lòng anh buốt lạnh, mảnh vỡ cứa vào lòng anh đau nhói, có lẽ từ ngày mai anh sẽ không đến ngôi nhà của cô nữa, tình yêu của anh dành cho cô cũng đã theo mảnh vỡ vô tình rơi lả tả. Không hôn cô như mọi lần, anh quay đầu xe phóng thẳng vào màn đêm! Cô gái thẩn thờ nhìn theo, lòng dấy lên bao câu hỏi :Tại sao???...Cô cảm thấy giận anh, ừ, ngày mai cô sẽ giận anh cho anh phải năn nỉ…. Chỉ có tiếng thở dài của ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt trong đêm đáp lại…………. Vâng, ngày mai…… Jul.30.05 Hương Xuân Mục lục MẢNH VỠ MẢNH VỠ Hương XuânChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: Hương Xuân Nguồn: bạn: TTL đưa lên vào ngày: 7 tháng 9 năm 2006
Spring incense FRAGMENTS B morning, "Why are you so clumsy, breaking my precious vase? Do you know how expensive it is? Can you pay for it? A creature like you can't pay for it in his entire life..." A high-pitched shout. coming from inside the house so clearly that he was stunned, was it her, the gentle girl he always admired and loved, why today the soft voice had changed its timbre so completely, perhaps no…..A little disappointed, he was about to turn away, but……something made him want to take a look at the house again….and he hoped…. “You clean it up quickly for me, if you leave any debris behind, you will be punished with me, you miserable son of a bitch..” “Miss, it wasn't my fault, because the wind was so strong that the curtain got caught, so…” “You're still there. old jaw huh, why are you crying, do you believe I will slap your mouth open? He looked inside and saw the little girl sobbing, bent down to pick up the broken crystal pieces of the vase scattered on the floor, the wind was still blowing as if it wanted to tear the window curtains. As for her, her hands were on her hips, her eyes were rolling back, her fierce and angry face looked very scary, different from the image he usually saw, she was sulking as if she wanted to assault that little candy-like baby... "You think about it, you country bastard, you're planning to destroy my family's property. I'm telling you, there's no salary this month. If you deduct your salary for several months, it won't be enough for me to buy a vase..." "Miss, don't Miss, I'm begging you, my mother in the countryside needs money to buy medicine..." "Leave your mother and me alone, we'll die if we're poor, what does it matter to me..." He was so shocked that he could no longer believe his ears, he no longer recognized The gentle and lovely girl who yesterday was still shy and gentle walking beside him, the hand that was about to ring the bell suddenly dropped, something was breaking inside him, it was painful... ................. Evening, "She's so sorry, she must be very poor, give her some money, I'm so sorry..." Watching her reach into her wallet to get money for her The old woman was a beggar, but his heart was dry and cold. In front of him, she was always very gentle, lovely, and full of compassion, and he loved her because of that. But the truth he witnessed this morning at her house made his soul shed tears, the pieces in his heart became more and more tattered. Her gentle and compassionate features were now so fake in his eyes that his heart was dry, he took out his cigarette and took a few puffs to calm himself down, he absentmindedly stared at her with confusion... “Brother, how are you today? Are you tired?” “Yes, it's late, maybe we should go home” ………… Taking her back to that house made his heart cold, the broken pieces cut into his heart and made him feel pain, perhaps from Tomorrow he will no longer come to her house, his love for her will also follow the accidentally falling fragments. Without kissing her like usual, he turned the car around and drove straight into the night! The girl stared blankly, with many questions in her heart: Why???... She felt angry with him, yes, tomorrow she would be angry with him so he would have to beg... Only the sigh of the yellow streetlights in the night replied…………. Yes, tomorrow…… Jul.30.05 Huong Xuan Table of contents FRAGMENTS FRAGMENTS Huong XuanWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Huong Xuan Source: friend: TTL uploaded on: September 7, 2006
Lê Xuân Hoa Mảnh Vỡ Ký Ức Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê Hắn sững người lại trước bậc cửa. Choáng váng. Cái cảm giác hệt như lúc lãnh đủ cả một cú đấm vào mặt. Và sau đấy cơ hồ như đang rơi xuống vực sâu hun hút. Hắn không nhớ rõ hắn đã ở trong trạng thái phi trọng lượng ấy bao nhiêu lâu cho đến khi có một bàn tay đập lên vai: - Vào nhà đi chứ! Hắn “à” lên một tiếng rất to, dúi vào tay thằng bạn món quà được bọc trang trọng bằng giấy hoa sặc sỡ “Này của cậu” còn ánh mắt thì chăm chăm hướng về một phía. Phải! Hắn đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô không thay đổi là bao so với hai năm trước đây; vẫn dáng vẻ nhỏ bé, mềm mại và dịu hiền như một cọng cỏ. Bất giác hắn nghe lòng chùng xuống. Dư âm ngọt ngào còn đọng lại đầu môi. Phương Thảo! Ký ức của anh. Bỗng nhiên cô cảm thấy lúng túng. Những ngón tay bối rối đan chặt vào với nhau. Đúng ra cô không đến đây. Không cần thiết phải làm phép thử với chính mình. Căn phòng ngột ngạt quá, hình như hơi đông người thì phải, lại ồn ào nữa. Chủ nhân bận rộn mời khách, bận rộn nhận những lời chúc mừng sinh nhật bóng bẩy. Cô muốn đứng lên, ngay lập tức rời khỏi nơi này. Đôi chân mềm nhũn dưới gầm bàn không nghe lời cô nữa. Mơ hồ trôi xung quanh những màu xanh, đỏ, tím, vàng, mùi nước hoa, mùi son phấn. Cô đưa nước lên uống, đau đớn hiểu rằng cô đã đánh mất sự bình yên giả tạo mà cô có được trong hai năm qua. Sự lãng quên về một con người chẳng qua chỉ là ảo giác để cô tự thỏa hiệp với chính mình. Hắn vẫn luôn tồn tại vẹn nguyên, nhức nhối trong tâm tưởng của cô. Hắn xoay xoay ly rượu trong tay. Cô ở xa quá, chìm lấp giữa đám bạn bè. Hắn không thể nhìn cô rõ ràng hơn. Hắn thèm được đến bên cô, được chạm tay vào mái tóc xõa dài ngang lưng. Khó nhọc lắm hắn mới kìm nén được bản thân. Cần phải tỉnh táo, hắn tự nhắc nhở mình. Đây không phải là giấc mơ. Giá như trong mơ, hắn sẽ lao đến bên cô, không ngần ngại giữ cô trong vòng tay rắn chắc “Phương Thảo, anh yêu em” mặc kệ mọi phép tắc, mọi lời xì xào bàn tán. Cô quay sang, vồn vã trả lời câu hỏi vu vơ của người ngồi cạnh. Hốt hoảng nhận ra giọng nói mình run rẩy. “Sao mặt Thảo tái mét? Ốm à?”. Cô ngơ ngác lắc đầu, khổ sở vì không làm chủ được chính mình. Trái tim trong lồng ngực đập gấp gáp, buốt nhói. Cô lại thấy mình yếu đuối và dại khờ như hai năm trước đây. Vậy mà cô cứ tưởng rằng mình đã trưởng thành, rằng sẽ thản nhiên nhìn về quá khứ với một nụ cười bao dung. Cô cắn chặt môi, mình không thể khóc, chẳng phải cô đã khóc quá nhiều cho một sự đổ vỡ không hề xứng đáng đấy thôi. Mà nước mắt thì nào có giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm cho con người ta thêm mụ mẫm. Hắn lại cầm lấy ly rượu, dốc vào cổ họng cái thứ cay cay như một thói quen. Hắn chuếnh choáng trong đôi mắt nâu, mái tóc đên mềm mại và nụ cười có chiếc răng khểnh. Đã có một thời chúng là của hắn, đã có một thời cô ở bên hắn. Trí nhớ đưa hắn về với những tháng ngày xa xưa. Giảng đường đại học, thời sinh viên sôi nổi nghèo túng và mối tình xe đạp đơn sơ… ánh mắt hắn dõi tìm cô trong đám đông. Hôm nay cô mặc chiếc áo dài màu trắng, hờ hững chiếc khăn quàng trên bờ vai. Cô mỏng manh quá, cứ y như là không hề có thật. Hắn phải giữ cô lại, che chở cô trong vòng tay của hắn; nếu không cô sẽ biến mất. Hắn thở dài, mặc cảm đã ngăn hắn đến bên cô. Sự tự ái còm cõi vô lý của thằng đàn ông trong hắn đã đóng đinh chân hắn xuống nền nhà. Hắn nhếch mép, chua chát. Ngày xưa, vì sự nghèo hèn hắn không giữ được cô. Còn bây giờ thì khác. Hắn đã có tiền và có danh tiếng. Hắn muốn thấy cô ân hận. Cô sẽ phải nuối tiếc vì quyết định sai lầm của mình. Hắn sẽ không hạ mình. Hắn đâu còn là thằng sinh viên vô danh tiểu tốt quanh năm chui lủi trong khu ký túc chật chội đầy rác rưởi. Hắn muốn cô phải ân hận. Cô khép hờ mắt, cảm nhận rất rõ sự gần gũi của hắn. Những sợi dây linh cảm trong cô rung lên. Đã lâu lắm rồi cô có thói quen bình thản trước những người bạn khác giới. Đối với cô họ đều tốt và nhiệt tình như nhau. Vậy mà bây giờ? Hắn là mối tình đầu của cô, là thần tượng của cô, là nơi để cô chia sẻ những giận hờn, buồi vui nho nhỏ. Nhưng thật thảm thương cho tình yêu của cô; hạnh phúc ào qua, nỗi đau ở lại. Sau gần một năm chật vật vác tấm bằng cử nhân văn chương khắp các phố phường Hà Nội tìm việc làm, cuộc sống đã dạy cô thế nào là thực tế. Cô bằng lòng chia tay với những tác phẩm văn học nghệ thuật, lao vào các cua học ngoại ngữ, tin học. Cô không còn cách lựa chọn nào khác. Cô không thể sống bám vào đồng lương hưu còi cọc của bố mẹ, không thể cứ tiếp tục ngửa tay xin mẹ tiền ăn sáng. Bố mẹ đã cực nhọc nuôi cô ăn học suốt hai chục năm trời. Ngày cô được chính thức nhận vào công ty xuất nhập khẩu thì cũng là ngày cuối cùng hắn gặp cô. Hắn không hiểu gì hơn về nghề thư ký ngoài việc pha cà phê và mua vui cho ông chủ. Giải thích cũng là vô ích. Tình yêu chỉ còn lại con số không tròn trịa. Hắn cao thượng bỏ rơi cô trong sự độc đoán khắc nghiệt. Cô độc, cô lặng lẽ tiếp tục cuộc hành trình. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại cô vẫn rùng mình, ngày ấy không hiểu bằng cách nào cô đã vượt qua nổi? - Dạo này cuộc sống của em thế nào? - Cũng như mọi người, còn anh? Lấy hết can đảm cô nhìn sâu vào mắt hắn. Hắn có vẻ chỉn chu, đĩnh đạc hơn nhiều so với chàng sinh viên cao lêu khêu của cô. - Em vẫn ở nơi cũ - Giọng hắn thoáng giễu cợt. - Vâng – Cô đưa tay vuốt tóc. Thế này mà lại sự gặp gỡ của đôi tình nhân sau hai năm xa cách? Vẫn ánh mắt thân quen, vẫn khuôn mặt xưa cũ mà cô đã yêu thương, mà cô đã tôn thờ. Những ngón chân tê cứng ngọ ngoạy trong đôi giầy cao gót, có lẽ mình sẽ ngã quỵ mất. Cô đã quá mệt mỏi. Cô muốn về nhà, ngã nhào vào lòng mẹ “Thôi em về trước” và ngẩng cao đầu bằng tất cả lòng kiêu hãnh còn rớt lại. Có một thứ linh thiêng lắm đã vỡ vụn trong cô. Hắn đứng lại phía sau những bước chân của cô. Hắn muốn quỳ xuống trước mặt cô ngay lúc này, ngay tại đây “Phương Thảo hãy tha lỗi cho anh. Em đừng đi”. Cô vẫn bước đi trong sự thản nhiên. Hắn bải hoải, rã rời; tưởng như sức lực đang rời bỏ hắn. “Phương Thảo, em hãy ở lại đây. Anh muốn nói với em rằng thời gian không thể làm thay đổi tình yêu trong anh”. Mái tóc cô bồng bềnh tung bay. Hắn tuyệt vọng đổ người xuống ghế. “Thảo ơi!”. Cô đạp xe, đều đều từng vòng quay, những con đường chật chội, những ngả phố thân quen. Quả thật là quá tàn nhẫn khi nhận ra rằng hai năm qua cô đã phung phí tuổi thanh xuân để ôm ấp một hy vọng hão huyền. Hắn không bao giờ có thể vượt qua chính mình để đến với tình yêu. Cô nhấn mạnh trên pêđan, lơ mơ nghĩ đến những mối quan hệ nhạt nhòa, những khuôn mặt na ná như nhau. Có lẽ sẽ yêu một người trong số họ. Mẹ sẽ đỡ lo lắng cho cô, mẹ sẽ không còn phải cằn nhằn “Con gái đó thì…”. Nút thời gian đã điểm cho sự chờ đợi của cô. Ngày quen hắn cô mới 18, giờ đã 25. Cô không thể cứ mãi đứng trên vỉa hè, hờ hững nhìn tuổi trẻ của mình đi qua để mong một điều không bao giờ đến. Những bước chân đưa hắn đến ngôi nhà có giàn hoa lan tiêu quen thuộc. Hắn không thể dừng lại được nữa. Hai năm, hắn đã trốn chạy vào trong công việc. Hắn mà dửng dưng ư? Lạnh lùng ư? Không đâu, hắn yêu cô điên dại nhưng sự tự ti đã bắt hắn phải câm họng. Phương Thảo, em sẽ chấp nhận chứ một người bây giờ đứng trước em? Là anh, chính là anh! - À! Cậu đấy ư, sao lâu lắm không tới nhà chơi, mà cậu không biết gì sao, con Thảo nó vào Nam rồi. Nghe nói nó làm đại diện gì đó cho chi nhánh công ty ở trong Sài Gòn. Hắn nặng nhọc lê những bước chân rã rời, nghĩ về tính hợp thời, sự đúng lúc của tình yêu. Tình yêu không cần đức tính nào hết. Phương Thảo, có lẽ nào em không hiểu? Hắn so vai, cảm nhận đến tận cùng nỗi đau của sự mất mát. Thế là hết, hết tất cả rồi. Hắn trôi trong màn sương trăng trắng giữa đôi bờ hư thực. Đầu tê buốt. Rồi hắn đứng lại giữa phố, cảm thấy mình kiệt sức, bất lực. Con đường dài hun hút dưới chân. Gió rít lên từng đợt nghe lành lạnh. Mùa đông. Lá khô rụng tơi bời. Cô lặng lẽ nép mình trong khoảng tối của ban công, nhìn hút theo dáng đi lầm lũi của hắn. Đã qua thật rồi những ước mơ xưa cũ, muốn đưa tay níu kéo cũng chỉ còn những mảnh vụn của ký ức mà thôi. Mẹ âu yếm đặt tay lên vai cô “Vào nhà đi con, khuya lắm rồi”. “Ngày mai khi con thức dậy thì trời lại sáng phải không mẹ?”. Mẹ xoa đầu cô mỉm cười. Cô òa khóc, cảm thấy mình nhỏ bé, bình yên trong lòng mẹ. “Ngủ đi con mai sáu giờ con đã phải sang sân bay rồi. Vào trong ấy một thân một mình…”. Rồi thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Cái còn lại cuối cùng chỉ là những mảnh vỡ của ký ức. Những mảnh vỡ mà vô tình khi chạm phải vẫn làm ta buốt nhói. Mục lục Mảnh Vỡ Ký Ức Mảnh Vỡ Ký Ức Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Lê Xuân Hoa Mảnh Vỡ Ký Ức Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê Hắn sững người lại trước bậc cửa. Choáng váng. Cái cảm giác hệt như lúc lãnh đủ cả một cú đấm vào mặt. Và sau đấy cơ hồ như đang rơi xuống vực sâu hun hút. Hắn không nhớ rõ hắn đã ở trong trạng thái phi trọng lượng ấy bao nhiêu lâu cho đến khi có một bàn tay đập lên vai: - Vào nhà đi chứ! Hắn “à” lên một tiếng rất to, dúi vào tay thằng bạn món quà được bọc trang trọng bằng giấy hoa sặc sỡ “Này của cậu” còn ánh mắt thì chăm chăm hướng về một phía. Phải! Hắn đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô không thay đổi là bao so với hai năm trước đây; vẫn dáng vẻ nhỏ bé, mềm mại và dịu hiền như một cọng cỏ. Bất giác hắn nghe lòng chùng xuống. Dư âm ngọt ngào còn đọng lại đầu môi. Phương Thảo! Ký ức của anh. Bỗng nhiên cô cảm thấy lúng túng. Những ngón tay bối rối đan chặt vào với nhau. Đúng ra cô không đến đây. Không cần thiết phải làm phép thử với chính mình. Căn phòng ngột ngạt quá, hình như hơi đông người thì phải, lại ồn ào nữa. Chủ nhân bận rộn mời khách, bận rộn nhận những lời chúc mừng sinh nhật bóng bẩy. Cô muốn đứng lên, ngay lập tức rời khỏi nơi này. Đôi chân mềm nhũn dưới gầm bàn không nghe lời cô nữa. Mơ hồ trôi xung quanh những màu xanh, đỏ, tím, vàng, mùi nước hoa, mùi son phấn. Cô đưa nước lên uống, đau đớn hiểu rằng cô đã đánh mất sự bình yên giả tạo mà cô có được trong hai năm qua. Sự lãng quên về một con người chẳng qua chỉ là ảo giác để cô tự thỏa hiệp với chính mình. Hắn vẫn luôn tồn tại vẹn nguyên, nhức nhối trong tâm tưởng của cô. Hắn xoay xoay ly rượu trong tay. Cô ở xa quá, chìm lấp giữa đám bạn bè. Hắn không thể nhìn cô rõ ràng hơn. Hắn thèm được đến bên cô, được chạm tay vào mái tóc xõa dài ngang lưng. Khó nhọc lắm hắn mới kìm nén được bản thân. Cần phải tỉnh táo, hắn tự nhắc nhở mình. Đây không phải là giấc mơ. Giá như trong mơ, hắn sẽ lao đến bên cô, không ngần ngại giữ cô trong vòng tay rắn chắc “Phương Thảo, anh yêu em” mặc kệ mọi phép tắc, mọi lời xì xào bàn tán. Cô quay sang, vồn vã trả lời câu hỏi vu vơ của người ngồi cạnh. Hốt hoảng nhận ra giọng nói mình run rẩy. “Sao mặt Thảo tái mét? Ốm à?”. Cô ngơ ngác lắc đầu, khổ sở vì không làm chủ được chính mình. Trái tim trong lồng ngực đập gấp gáp, buốt nhói. Cô lại thấy mình yếu đuối và dại khờ như hai năm trước đây. Vậy mà cô cứ tưởng rằng mình đã trưởng thành, rằng sẽ thản nhiên nhìn về quá khứ với một nụ cười bao dung. Cô cắn chặt môi, mình không thể khóc, chẳng phải cô đã khóc quá nhiều cho một sự đổ vỡ không hề xứng đáng đấy thôi. Mà nước mắt thì nào có giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm cho con người ta thêm mụ mẫm. Hắn lại cầm lấy ly rượu, dốc vào cổ họng cái thứ cay cay như một thói quen. Hắn chuếnh choáng trong đôi mắt nâu, mái tóc đên mềm mại và nụ cười có chiếc răng khểnh. Đã có một thời chúng là của hắn, đã có một thời cô ở bên hắn. Trí nhớ đưa hắn về với những tháng ngày xa xưa. Giảng đường đại học, thời sinh viên sôi nổi nghèo túng và mối tình xe đạp đơn sơ… ánh mắt hắn dõi tìm cô trong đám đông. Hôm nay cô mặc chiếc áo dài màu trắng, hờ hững chiếc khăn quàng trên bờ vai. Cô mỏng manh quá, cứ y như là không hề có thật. Hắn phải giữ cô lại, che chở cô trong vòng tay của hắn; nếu không cô sẽ biến mất. Hắn thở dài, mặc cảm đã ngăn hắn đến bên cô. Sự tự ái còm cõi vô lý của thằng đàn ông trong hắn đã đóng đinh chân hắn xuống nền nhà. Hắn nhếch mép, chua chát. Ngày xưa, vì sự nghèo hèn hắn không giữ được cô. Còn bây giờ thì khác. Hắn đã có tiền và có danh tiếng. Hắn muốn thấy cô ân hận. Cô sẽ phải nuối tiếc vì quyết định sai lầm của mình. Hắn sẽ không hạ mình. Hắn đâu còn là thằng sinh viên vô danh tiểu tốt quanh năm chui lủi trong khu ký túc chật chội đầy rác rưởi. Hắn muốn cô phải ân hận. Cô khép hờ mắt, cảm nhận rất rõ sự gần gũi của hắn. Những sợi dây linh cảm trong cô rung lên. Đã lâu lắm rồi cô có thói quen bình thản trước những người bạn khác giới. Đối với cô họ đều tốt và nhiệt tình như nhau. Vậy mà bây giờ? Hắn là mối tình đầu của cô, là thần tượng của cô, là nơi để cô chia sẻ những giận hờn, buồi vui nho nhỏ. Nhưng thật thảm thương cho tình yêu của cô; hạnh phúc ào qua, nỗi đau ở lại. Sau gần một năm chật vật vác tấm bằng cử nhân văn chương khắp các phố phường Hà Nội tìm việc làm, cuộc sống đã dạy cô thế nào là thực tế. Cô bằng lòng chia tay với những tác phẩm văn học nghệ thuật, lao vào các cua học ngoại ngữ, tin học. Cô không còn cách lựa chọn nào khác. Cô không thể sống bám vào đồng lương hưu còi cọc của bố mẹ, không thể cứ tiếp tục ngửa tay xin mẹ tiền ăn sáng. Bố mẹ đã cực nhọc nuôi cô ăn học suốt hai chục năm trời. Ngày cô được chính thức nhận vào công ty xuất nhập khẩu thì cũng là ngày cuối cùng hắn gặp cô. Hắn không hiểu gì hơn về nghề thư ký ngoài việc pha cà phê và mua vui cho ông chủ. Giải thích cũng là vô ích. Tình yêu chỉ còn lại con số không tròn trịa. Hắn cao thượng bỏ rơi cô trong sự độc đoán khắc nghiệt. Cô độc, cô lặng lẽ tiếp tục cuộc hành trình. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại cô vẫn rùng mình, ngày ấy không hiểu bằng cách nào cô đã vượt qua nổi? - Dạo này cuộc sống của em thế nào? - Cũng như mọi người, còn anh? Lấy hết can đảm cô nhìn sâu vào mắt hắn. Hắn có vẻ chỉn chu, đĩnh đạc hơn nhiều so với chàng sinh viên cao lêu khêu của cô. - Em vẫn ở nơi cũ - Giọng hắn thoáng giễu cợt. - Vâng – Cô đưa tay vuốt tóc. Thế này mà lại sự gặp gỡ của đôi tình nhân sau hai năm xa cách? Vẫn ánh mắt thân quen, vẫn khuôn mặt xưa cũ mà cô đã yêu thương, mà cô đã tôn thờ. Những ngón chân tê cứng ngọ ngoạy trong đôi giầy cao gót, có lẽ mình sẽ ngã quỵ mất. Cô đã quá mệt mỏi. Cô muốn về nhà, ngã nhào vào lòng mẹ “Thôi em về trước” và ngẩng cao đầu bằng tất cả lòng kiêu hãnh còn rớt lại. Có một thứ linh thiêng lắm đã vỡ vụn trong cô. Hắn đứng lại phía sau những bước chân của cô. Hắn muốn quỳ xuống trước mặt cô ngay lúc này, ngay tại đây “Phương Thảo hãy tha lỗi cho anh. Em đừng đi”. Cô vẫn bước đi trong sự thản nhiên. Hắn bải hoải, rã rời; tưởng như sức lực đang rời bỏ hắn. “Phương Thảo, em hãy ở lại đây. Anh muốn nói với em rằng thời gian không thể làm thay đổi tình yêu trong anh”. Mái tóc cô bồng bềnh tung bay. Hắn tuyệt vọng đổ người xuống ghế. “Thảo ơi!”. Cô đạp xe, đều đều từng vòng quay, những con đường chật chội, những ngả phố thân quen. Quả thật là quá tàn nhẫn khi nhận ra rằng hai năm qua cô đã phung phí tuổi thanh xuân để ôm ấp một hy vọng hão huyền. Hắn không bao giờ có thể vượt qua chính mình để đến với tình yêu. Cô nhấn mạnh trên pêđan, lơ mơ nghĩ đến những mối quan hệ nhạt nhòa, những khuôn mặt na ná như nhau. Có lẽ sẽ yêu một người trong số họ. Mẹ sẽ đỡ lo lắng cho cô, mẹ sẽ không còn phải cằn nhằn “Con gái đó thì…”. Nút thời gian đã điểm cho sự chờ đợi của cô. Ngày quen hắn cô mới 18, giờ đã 25. Cô không thể cứ mãi đứng trên vỉa hè, hờ hững nhìn tuổi trẻ của mình đi qua để mong một điều không bao giờ đến. Những bước chân đưa hắn đến ngôi nhà có giàn hoa lan tiêu quen thuộc. Hắn không thể dừng lại được nữa. Hai năm, hắn đã trốn chạy vào trong công việc. Hắn mà dửng dưng ư? Lạnh lùng ư? Không đâu, hắn yêu cô điên dại nhưng sự tự ti đã bắt hắn phải câm họng. Phương Thảo, em sẽ chấp nhận chứ một người bây giờ đứng trước em? Là anh, chính là anh! - À! Cậu đấy ư, sao lâu lắm không tới nhà chơi, mà cậu không biết gì sao, con Thảo nó vào Nam rồi. Nghe nói nó làm đại diện gì đó cho chi nhánh công ty ở trong Sài Gòn. Hắn nặng nhọc lê những bước chân rã rời, nghĩ về tính hợp thời, sự đúng lúc của tình yêu. Tình yêu không cần đức tính nào hết. Phương Thảo, có lẽ nào em không hiểu? Hắn so vai, cảm nhận đến tận cùng nỗi đau của sự mất mát. Thế là hết, hết tất cả rồi. Hắn trôi trong màn sương trăng trắng giữa đôi bờ hư thực. Đầu tê buốt. Rồi hắn đứng lại giữa phố, cảm thấy mình kiệt sức, bất lực. Con đường dài hun hút dưới chân. Gió rít lên từng đợt nghe lành lạnh. Mùa đông. Lá khô rụng tơi bời. Cô lặng lẽ nép mình trong khoảng tối của ban công, nhìn hút theo dáng đi lầm lũi của hắn. Đã qua thật rồi những ước mơ xưa cũ, muốn đưa tay níu kéo cũng chỉ còn những mảnh vụn của ký ức mà thôi. Mẹ âu yếm đặt tay lên vai cô “Vào nhà đi con, khuya lắm rồi”. “Ngày mai khi con thức dậy thì trời lại sáng phải không mẹ?”. Mẹ xoa đầu cô mỉm cười. Cô òa khóc, cảm thấy mình nhỏ bé, bình yên trong lòng mẹ. “Ngủ đi con mai sáu giờ con đã phải sang sân bay rồi. Vào trong ấy một thân một mình…”. Rồi thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Cái còn lại cuối cùng chỉ là những mảnh vỡ của ký ức. Những mảnh vỡ mà vô tình khi chạm phải vẫn làm ta buốt nhói. Mục lục Mảnh Vỡ Ký Ức Mảnh Vỡ Ký Ức Lê Xuân HoaChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời Áo TrắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Vũ Hựu Sự Mảnh Đời Của Một Người Câm Không Điếc Anh Hân, chủ nhà hàng "Đặc sản đồng quê" đang phát đạt, một tối bỗng đến tìm tôi: - Này, hôm nào chú về quê, nhớ báo cho tôi biết với. Tôi sẽ thu xếp một tuần để học kỳ được món ếch nấu đông của lão E. Là vì 15 năm trước, khi còn làm việc với nhau ở thủy điện Hòa Bình, anh đã về nhà tôi chơi Tết và được đãi món ếch nấu đông (mà người quê tôi gọi là món "gà đồng") của lão E. Lão E là một nhân vật đặc biệt. Lão câm từ nhỏ. Câm, nhưng mà không điếc. Bản tính lại hay ngóng chuyện. Thế nên đầu làng cuối xóm có chuyện gì là lão biết hết. Và lão "kể" lại cho người khác nghe bằng tay cùng với cái giọng ấm e, ấm e (vì thế mà thành tên lão, chứ tên khai sinh của lão là Phượng). Có lần bằng hai bàn tay, lão đã "báo" cho xã biết, bắt quả tang ông đội trưởng của HTX đang xúc trộm thóc khọ Một lần đoàn chèo tỉnh về diễn vở "Thạch Sanh", trưa hôm sau, đang ngủ, ông công an xã bị lão lôi bật dậy miệng ấm e rối rít cùng với những động tác tay khá tục tĩu, hiểu ý, ông công an vội điều mấy dân quân chạy ra chùa, xộc vào hậu cung, bắt sống được anh chàng đóng vai Lý Thông đang đè cô "công chúa". Vì câm, nên đến năm 40 tuổi, lão E vẫn "phòng không". Lão sống trong nếp nhà tranh 3 gian giữa khu vườn rộng cả sào, có cái hầm ếch, lúc nào cũng nhung nhúc hàng trăm con béo mẫm. Tài bắt ếch của lão quả là... đệ nhất vô song trong thiên hạ. Một cái thuổng, một cái giỏ, một cái móc sắt bằng chiếc đũa, đã đi, không bao giờ lão chịu về không. Mùa đông, những con ếch rúc vào "mà" dù kín đáo đến đâu cũng bị lão moi ra. Đêm nằm dỏng tai nghe. Một tiếng ếch kêu, dù ở tít giữa đồng cũng được lão ghi nhớ. Đã vào "bộ nhớ" của lão, coi như con ếch đó đã bị chấm "sổ đoạn trường" rồi. ếch bắt về, lão lựa ra, con nào béo đem bán ngay, cứ lấy dây thắt ngang lưng thành chục. Con gầy, lão thả hầm nuôi vỗ bằng cua đồng, nước gạo và cào cào, châu chấu. Đầu tháng giêng, lão bắt đầu trữ ếch và đi đến các nhà dạm mua sẵn măng tre tươi, trữ củi... Giữa tháng chạp, người làng mang nồi đến nhà lão đặt một nồi "gà đồng" nấu đông ăn Tết. Ai đặt nấu bao nhiêu con, lão nhớ hết, không cần một thứ sổ sách nào, không bao giờ lẫn nồi nhà nọ với nồi nhà kia. Có năm gần như cả làng đến đặt lão, thậm chí cả người làng khác. Hai mươi tháng chạp, lão đến từng nhà có măng mà lão đã hỏi mua từ trước, đào về. Hàng mấy chục cái măng tre, có cái bằng bắp chân người lớn. Đúng ngày ông táo lên trời, lão ních chặt cổng và bắt đầu chế biến măng. Vì không ai được vào nên không ai biết được lão lấy bộ phận nào của măng mà không nồi ếch nào tìm được một lát măng, dù nhỏ. Chiều 25, măng làm xong, lão lại mở cửa như thường. Sáng 27 Tết, lão đi phiên chợ cuối cùng của năm để sắm Tết cho mình. Vì lão không bao giờ ăn thịt ếch. Sáng 28, lão lại "bế quan tỏa cảng" và suốt ngày hôm ấy trong nhà lão chỉ nghe lốp bốp tiếng băm chặt, tiếng lửa reo phù phù trong cái lò lớn, đến trưa, thì mùi thịt ếch nấu tỏa thơm đến nửa làng. Khoảng 10 giờ đêm 28, bếp lò nhà lão tắt. Sáng 29, người ta đến trả tiền lão, mang nồi ếch nấu đông về. Nồi ếch đông xoắm xuýt, cầm dốc ngược không đổ. Miếng thịt ếch trắng nõn, ăn vừa bùi, vừa béo, vừa ngậy, có vị cay của ơt, có mùi thơm lừng của hạt tiêu và đặc biệt có một vị đắng mơ hồ của măng trẹ Cái vị đắng thật tuyệt, cứ thoang thoảng như có đấy mà lại không đấy. Ba ngày Tết, thịt có khi còn thừa chứ nồi ếch đông thì bao giờ cũng nhẵn như lau... - Món ếch nấu đông ngày ấy, mình vẫn nhớ đến giờ. Anh Hân bảo - Này giá lão E chịu lên đây, mình sẵn sàng trả lão hai triệu đồng một tháng, ăn ở mình lọ Hay là nếu lão dạy cho mình thành nghề, mình trả "học phí" cho lão năm triệu ngay. - Lão E chết rồi. - Sao? Chết rồi ư? Có ai học được cách làm món tuyệt chiêu đó không? Anh Hân thất thanh. Tôi khe khẽ lắc đầu. Phải, lão E chết rồi, một cái chết cay đắng! Năm 41 tuổi, bà thím già của lão thương cháu bơ vơ, đã làm mối cho lão một người đàn bà. Chị ta không biết từ phương nào trôi dạt đến, dắt theo đứa con gái lên 5, ở nhờ nhà bà con. Đám cưới được tổ chức đàng hoàng lắm. Nửa đêm bà thím đích thân dắt cháu vào động phòng. Lúc lật quần áo vợ ra để chấm dứt cái đời trai trinh của mình, lão chợt phát hiện ra bụng chị ta đã phồng tướng. Nổi xung, lão kéo phắt vợ dậy, be rầm lên, tống thẳng ra khỏi cửa. Người đàn bà biết phận, chỉ nức nở ôm con đi. Đến đầu làng, chợt nghe tiếng huỳnh huỵch, tiếng ấm e phía sau. Tưởng lão đuổi đánh, chị ta chạy thục mạng. Một thôi đường mới đuổi kịp, lão dắt chị ta quay lại... Năm tháng sau, vợ lão đẻ một đứa con gái nữa. Và lão đã chăm sóc hai giọt máu không phải của mình bằng một tình thương không bờ bến. Đứa lớn tên gọi con Sít, đứa nhỏ là con Sạ Từ ngày con Sa lẫm chẫm biết đi, không phiên chợ nào lão đi một mình. Giỏ ếch đeo vai, lưng cõng con nhỏ, tay dắt con lớn, ba bố con vừa đi vừa "nói chuyện" như sáo. Đến chợ, lão chưa bán vội, dẫn hai con đi khắp các hàng quà, chúng chỉ cái gì, lão mua cái đó... Con Sa lên 5, vợ lão ốm chết. Từ đó, lão thành gà trống nuôi con... Năm con Sít 20 tuổi thì lão đã yếu lắm, tuy mới ngoài 50. Con Sít đẹp lồ lộ, hàng chục đám đến hỏi nhưng nó nhất định chẳng nhận lời ai, ở vậy nuôi bố, nuôi em... 60 tuổi, lão E ốm nặng. Thấy thế, cả họ Triệu bèn họp lại, bàn việc "lập tự" cho lão để nhỡ lão có làm sao thì còn có người hương khói. Người ta chọn ra một gã trai chưa vợ trong họ, lập "di chúc" và đưa vào cho lão điểm chỉ. Tuy đã gần đất xa trời, nhưng lão E vẫn hiểu được rằng cái điểm chỉ tay ấy sẽ giật khỏi tay hai đứa con gái của lão mảnh vườn, ngôi nhà mà chúng vẫn nương náu dưới bàn tay lão (gã "thừa tự" kia được hưởng). Thế là lão co chặt tay lại, nhất định không điểm chỉ. Mặc kệ, người ta vẫn kéo thẳng ngón tay trỏ lão ra, bôi tí mực nho vào đó rồi ấn vào góc tờ "di chúc". Lão E trợn mắt, rú lên một tiếng rồi tắt thở. Không tài nào vuốt cho mắt lão nhắm vào được... Cả làng đưa tiễn lão về nơi nghỉ cuối cùng, không ai cầm lòng được trước tiếng khóc thê thảm, chân thành của chị em con Sít... - Tiếc thật! Tiếc thật... Anh Hân chắt lưỡi hoài. Tôi bật hỏi: - Anh tiếc cái gì? - Lúc đầu, thú thật là tôi chỉ tiếc cái món ăn "độc chiêu" của lão thôi. Nhưng nghe chuyện, thì tôi lại tiếc một con người... Tôi nắm chặt bàn tay anh.Hết Mục lục Mảnh Đời Của Một Người Câm Không Điếc Mảnh Đời Của Một Người Câm Không Điếc Vũ Hựu SựChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mây Bốn PhươngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 5 tháng 4 năm 2005
Vũ Hựu Sự Mảnh Đời Của Một Người Câm Không Điếc Anh Hân, chủ nhà hàng "Đặc sản đồng quê" đang phát đạt, một tối bỗng đến tìm tôi: - Này, hôm nào chú về quê, nhớ báo cho tôi biết với. Tôi sẽ thu xếp một tuần để học kỳ được món ếch nấu đông của lão E. Là vì 15 năm trước, khi còn làm việc với nhau ở thủy điện Hòa Bình, anh đã về nhà tôi chơi Tết và được đãi món ếch nấu đông (mà người quê tôi gọi là món "gà đồng") của lão E. Lão E là một nhân vật đặc biệt. Lão câm từ nhỏ. Câm, nhưng mà không điếc. Bản tính lại hay ngóng chuyện. Thế nên đầu làng cuối xóm có chuyện gì là lão biết hết. Và lão "kể" lại cho người khác nghe bằng tay cùng với cái giọng ấm e, ấm e (vì thế mà thành tên lão, chứ tên khai sinh của lão là Phượng). Có lần bằng hai bàn tay, lão đã "báo" cho xã biết, bắt quả tang ông đội trưởng của HTX đang xúc trộm thóc khọ Một lần đoàn chèo tỉnh về diễn vở "Thạch Sanh", trưa hôm sau, đang ngủ, ông công an xã bị lão lôi bật dậy miệng ấm e rối rít cùng với những động tác tay khá tục tĩu, hiểu ý, ông công an vội điều mấy dân quân chạy ra chùa, xộc vào hậu cung, bắt sống được anh chàng đóng vai Lý Thông đang đè cô "công chúa". Vì câm, nên đến năm 40 tuổi, lão E vẫn "phòng không". Lão sống trong nếp nhà tranh 3 gian giữa khu vườn rộng cả sào, có cái hầm ếch, lúc nào cũng nhung nhúc hàng trăm con béo mẫm. Tài bắt ếch của lão quả là... đệ nhất vô song trong thiên hạ. Một cái thuổng, một cái giỏ, một cái móc sắt bằng chiếc đũa, đã đi, không bao giờ lão chịu về không. Mùa đông, những con ếch rúc vào "mà" dù kín đáo đến đâu cũng bị lão moi ra. Đêm nằm dỏng tai nghe. Một tiếng ếch kêu, dù ở tít giữa đồng cũng được lão ghi nhớ. Đã vào "bộ nhớ" của lão, coi như con ếch đó đã bị chấm "sổ đoạn trường" rồi. ếch bắt về, lão lựa ra, con nào béo đem bán ngay, cứ lấy dây thắt ngang lưng thành chục. Con gầy, lão thả hầm nuôi vỗ bằng cua đồng, nước gạo và cào cào, châu chấu. Đầu tháng giêng, lão bắt đầu trữ ếch và đi đến các nhà dạm mua sẵn măng tre tươi, trữ củi... Giữa tháng chạp, người làng mang nồi đến nhà lão đặt một nồi "gà đồng" nấu đông ăn Tết. Ai đặt nấu bao nhiêu con, lão nhớ hết, không cần một thứ sổ sách nào, không bao giờ lẫn nồi nhà nọ với nồi nhà kia. Có năm gần như cả làng đến đặt lão, thậm chí cả người làng khác. Hai mươi tháng chạp, lão đến từng nhà có măng mà lão đã hỏi mua từ trước, đào về. Hàng mấy chục cái măng tre, có cái bằng bắp chân người lớn. Đúng ngày ông táo lên trời, lão ních chặt cổng và bắt đầu chế biến măng. Vì không ai được vào nên không ai biết được lão lấy bộ phận nào của măng mà không nồi ếch nào tìm được một lát măng, dù nhỏ. Chiều 25, măng làm xong, lão lại mở cửa như thường. Sáng 27 Tết, lão đi phiên chợ cuối cùng của năm để sắm Tết cho mình. Vì lão không bao giờ ăn thịt ếch. Sáng 28, lão lại "bế quan tỏa cảng" và suốt ngày hôm ấy trong nhà lão chỉ nghe lốp bốp tiếng băm chặt, tiếng lửa reo phù phù trong cái lò lớn, đến trưa, thì mùi thịt ếch nấu tỏa thơm đến nửa làng. Khoảng 10 giờ đêm 28, bếp lò nhà lão tắt. Sáng 29, người ta đến trả tiền lão, mang nồi ếch nấu đông về. Nồi ếch đông xoắm xuýt, cầm dốc ngược không đổ. Miếng thịt ếch trắng nõn, ăn vừa bùi, vừa béo, vừa ngậy, có vị cay của ơt, có mùi thơm lừng của hạt tiêu và đặc biệt có một vị đắng mơ hồ của măng trẹ Cái vị đắng thật tuyệt, cứ thoang thoảng như có đấy mà lại không đấy. Ba ngày Tết, thịt có khi còn thừa chứ nồi ếch đông thì bao giờ cũng nhẵn như lau... - Món ếch nấu đông ngày ấy, mình vẫn nhớ đến giờ. Anh Hân bảo - Này giá lão E chịu lên đây, mình sẵn sàng trả lão hai triệu đồng một tháng, ăn ở mình lọ Hay là nếu lão dạy cho mình thành nghề, mình trả "học phí" cho lão năm triệu ngay. - Lão E chết rồi. - Sao? Chết rồi ư? Có ai học được cách làm món tuyệt chiêu đó không? Anh Hân thất thanh. Tôi khe khẽ lắc đầu. Phải, lão E chết rồi, một cái chết cay đắng! Năm 41 tuổi, bà thím già của lão thương cháu bơ vơ, đã làm mối cho lão một người đàn bà. Chị ta không biết từ phương nào trôi dạt đến, dắt theo đứa con gái lên 5, ở nhờ nhà bà con. Đám cưới được tổ chức đàng hoàng lắm. Nửa đêm bà thím đích thân dắt cháu vào động phòng. Lúc lật quần áo vợ ra để chấm dứt cái đời trai trinh của mình, lão chợt phát hiện ra bụng chị ta đã phồng tướng. Nổi xung, lão kéo phắt vợ dậy, be rầm lên, tống thẳng ra khỏi cửa. Người đàn bà biết phận, chỉ nức nở ôm con đi. Đến đầu làng, chợt nghe tiếng huỳnh huỵch, tiếng ấm e phía sau. Tưởng lão đuổi đánh, chị ta chạy thục mạng. Một thôi đường mới đuổi kịp, lão dắt chị ta quay lại... Năm tháng sau, vợ lão đẻ một đứa con gái nữa. Và lão đã chăm sóc hai giọt máu không phải của mình bằng một tình thương không bờ bến. Đứa lớn tên gọi con Sít, đứa nhỏ là con Sạ Từ ngày con Sa lẫm chẫm biết đi, không phiên chợ nào lão đi một mình. Giỏ ếch đeo vai, lưng cõng con nhỏ, tay dắt con lớn, ba bố con vừa đi vừa "nói chuyện" như sáo. Đến chợ, lão chưa bán vội, dẫn hai con đi khắp các hàng quà, chúng chỉ cái gì, lão mua cái đó... Con Sa lên 5, vợ lão ốm chết. Từ đó, lão thành gà trống nuôi con... Năm con Sít 20 tuổi thì lão đã yếu lắm, tuy mới ngoài 50. Con Sít đẹp lồ lộ, hàng chục đám đến hỏi nhưng nó nhất định chẳng nhận lời ai, ở vậy nuôi bố, nuôi em... 60 tuổi, lão E ốm nặng. Thấy thế, cả họ Triệu bèn họp lại, bàn việc "lập tự" cho lão để nhỡ lão có làm sao thì còn có người hương khói. Người ta chọn ra một gã trai chưa vợ trong họ, lập "di chúc" và đưa vào cho lão điểm chỉ. Tuy đã gần đất xa trời, nhưng lão E vẫn hiểu được rằng cái điểm chỉ tay ấy sẽ giật khỏi tay hai đứa con gái của lão mảnh vườn, ngôi nhà mà chúng vẫn nương náu dưới bàn tay lão (gã "thừa tự" kia được hưởng). Thế là lão co chặt tay lại, nhất định không điểm chỉ. Mặc kệ, người ta vẫn kéo thẳng ngón tay trỏ lão ra, bôi tí mực nho vào đó rồi ấn vào góc tờ "di chúc". Lão E trợn mắt, rú lên một tiếng rồi tắt thở. Không tài nào vuốt cho mắt lão nhắm vào được... Cả làng đưa tiễn lão về nơi nghỉ cuối cùng, không ai cầm lòng được trước tiếng khóc thê thảm, chân thành của chị em con Sít... - Tiếc thật! Tiếc thật... Anh Hân chắt lưỡi hoài. Tôi bật hỏi: - Anh tiếc cái gì? - Lúc đầu, thú thật là tôi chỉ tiếc cái món ăn "độc chiêu" của lão thôi. Nhưng nghe chuyện, thì tôi lại tiếc một con người... Tôi nắm chặt bàn tay anh.Hết Mục lục Mảnh Đời Của Một Người Câm Không Điếc Mảnh Đời Của Một Người Câm Không Điếc Vũ Hựu SựChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Mây Bốn PhươngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 5 tháng 4 năm 2005
Ấu Tím Mất Hút Xuân Thì Tiếng muỗng đĩa lanh canh , giọng người huyên náo, kẻ đứng lên người ngồi xuống. Anh bồi bàn lăng xăng lau dọn, cố gắng lèo lái đẩy thùng chứa nước phở dư, tô chén bẩn không đụng vào lưng thực khách . Trong góc tiệm nhìn ra , dòng xe cộ chuyển động không ngưng nghỉ, mùi phở thơm nức mũi cùng mùi rau quế ngò gai . Đôi mắt xoáy vào đôi mắt . Đôi mắt rất quen . Phút giây rất ngắn ngủi đôi mắt gặp nhau . Dọc theo sống lưng, làn hơi lạnh buốt xuyên thấu lên óc, tưởng máu có thể đông chết ngất . Đôi mắt nâu to ngơ ngác, dưới vòm mi cong, mày rậm . Đôi mắt đã hơn lần thật thấp hỗn lọan đắm đuối tia nhìn, môi tìm môi nồng nàn say đắm . Tia nhìn đã khắc vào trí nhớ như vết xâm quái ác không thể bôi xóa tan nhòa . -“Cạch!” Tiếng tô phở được đặt trước mặt, ngước tia nhìn trách móc : -“Sao đánh thức tôi !” . Ánh trách móc bị tấm lưng người bồi bàn lạnh lùng dội lại . Đôi đũa đã lau, xếp ngay ngắn trên tấm khăn giấy, cùng chiếc muỗng , ỡm ờ chờ đợi kêu gào : “múc lấy nước húp đi, thử xem ngọt mặn thế nào” , với ve nước mắm rưới lên lớp thịt nâu hồng , mùi nước mắm xộc vào mũi , nước mắt tràn qua hố mắt đổ dài xuống má . Màu da hồng quân nâu đỏ, mười đầu ngón tay ghì xiết đam mê . Gắp bánh phở trắng cúi đầu dấu mặt , đôi hàm răng cắn mạnh phập vào lưỡi . Mảnh ớt cay đụng vào vết cắn , tái tê . Năm 1976 – mưa rả rích – đường Pasteur lá cây dầu nhèm nhẹp dính vào gót đôi dép da mòn vẹt . Chiếc bàn gỗ thông xộc xệch vuông vức, vừa đủ để hai tô phở lõng bõng bánh thịt, thêm hai phin café bốc mùi bắp rang khen khét, chen cùng đĩa rau gía phớt chút màu xanh. Cúi xuống ăn, hai mái đầu gần đụng vào nhau . Hai mái tóc cùng đen, một dài ngang lưng cột túm ra sau, một đụng vào cổ áo sơ mi sờn rách. Vừa ăn vừa nói chuyện tuơng lai : -“Em nghĩ sao nếu có người cho anh ký giấy hôn thú đi Pháp ?” Ngước lên dò hỏi: -“Điều kiện ?” Khuấy cốc cà phê, mồi điếu thuốc lá : -“Không gì hết” Khép mi mắt : -“Anh định sao ?” Vòng khói tròn thoát khỏi đôi môi chúm: - “ Anh muốn thoát, cùng đường rồi Cầm ạ . Chả còn nơi chốn nào dung thân, ăn tô phở cũng em trả tiền, hút điếu thuốc cũng tiền em trả, anh chẳng còn mặt mũi nào mà ngó vào gương .” Hàng chân mày nhướng lên : -“Sao anh nói thế, tình em yêu anh không đủ ư ? càng khổ sở mình càng yêu nhau hơn mới đúng chứ .” Sợi khói tan dần: - “Yêu nhau là mưu cầu hạnh phúc cho nhau, anh chỉ bám vào em như rêu bám vào đá . Trả lại cho em ước mơ không thật, tìm đường vượt biển, sang được nước ngoài làm đám cưới , sống hạnh phúc đến già. Em tin anh làm được với hai bàn tay trắng bệch sao em .” Đôi mắt mờ vì khói , nuốt ực ngụm cà phê chưa cho đường: -“Anh định đi Pháp ? Hy vọng thóat không ?” Vòng khói lại phun ra: - “Hôm qua anh gặp thằng bạn thân quốc tịch Pháp , hắn còn vài cô em gái . Cuối tháng này hắn lên máy bay .” Đôi mắt giao nhau, tháo sợi thun cột tóc mân mê: - “Còn em ?” Vòng khói méo dần: -“Người ta giúp anh vượt thoát , sang ngọai quốc ly dị không khó, anh sẽ lo cho em sang sau . Dính chùm thế này anh cảm thấy bế tắc nhục nhã qúa Cầm ạ .” Miếng thịt nhai không đứt trệu trạo, nhả ra . Đôi mắt xoi tới lần nữa, xuyên qua vài khuôn mặt thực khách đang thưởng thức vị phở Pasteur do chính chủ nhân từ Sài-Gòn đứng nấu theo lời quảng cáo trên đài phát thanh thành phố Westminster, California . -“Nhục nhã qúa Cầm ạ”. Tiếng vọng ngân dài theo ngày tháng từ lúc đôi mắt nâu to đi mất . Đi đành đoạn, đi bỏ lại mái tóc dài ngang lưng nhung nhớ ơ thờ . Cửa lòng khép hẳn . “Sao anh nỡ phụ lòng em, cho em vạn sầu đắng cay tình đầu, chỉ là bội ước, xóa lời hẹn thề mà lòng nát tan” * – nỗi phụ phàng không thốt nổi lời trách cứ, chỉ tha thiết kề bên, chỉ đớn đau vun quén cho thỏa trí trai. Nỗi nghiệt ngã tình cảm thời quáng gà sau chiến tranh xảy ra cho ai người ấy phải gánh, xảy ra cho em , em phải cung cúc cưu mang . Định mệnh, hai chữ người ta dùng siết thòng lọng tròng vào chuyện tình không đọan kết, dùng vào trường hợp em anh chẳng cần siết dây chi, đã tắt hơi quên cả khóc òa . Anh ký giấy hôn thú, anh lập gia đình , khoảng thời gian trước ngày lên đường đi Pháp là chuỗi ngày trăng mật hấp hối chuyện tình . Bán tống tháo tất cả những gì có thể, đi may sắm từ manh quần tấm áo, thăm từ bến bãi tây đông, bản hôn thú hờ làm giấy mướn phòng khách sạn , mang danh vợ chồng mà ân ái đếm từng đêm . Anh đi , sân phi trường bụi phủ , mái tóc ngang lưng gió phần phật đánh rối bời . Năm đầu trôi qua, những lá thơ tả đền đài cổ mộ, nhớ nhung ray rức . Năm thứ hai than thở vật lộn kiếp tha hương, mong ngày khôi phục cơ đồ quê mẹ . Năm thứ ba vướng bận con thơ, đành lo toan cùng vợ dại, chuyện tình xưa xin tháo gỡ cho nhau . Năm thứ tư thơ thưa dần biến hẳn , bỏ lại sau lưng cát bụi phủ mù . Hai mươi lăm năm sau tình cờ quán phở gặp nhau . Mái tóc ngang lưng bới cao thôi xõa, ánh mắt nâu to, ngơ ngác nếp nhăn hằn . Khoảng cách vài chiếc bàn vững chãi, những chiếc ghế bọc da . Bên cạnh đôi mắt nâu to, khuôn mặt người đàn bà trang điểm kỹ càng, hơi đẫy đà diêm dúa, ba thiếu niên tràn nhựa sống nói cười vui vẻ. Bên cạnh mái tóc bới cao, khoảng trống chủ nhật ồn ào . Để lại một đồng trên bàn , tiền trả cho tiếng “cạch”, lôi ngược nàng ra khỏi ánh mắt qúa khứ . Cầm đi thẳng ra cửa, không vương vấn . Những mùa xuân đã mất hút chẳng níu lại làm gì . * Tình Phụ - Đỗ Lễ Mục lục Mất Hút Xuân Thì Mất Hút Xuân Thì Ấu TímChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đặc TrưngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 30 tháng 8 năm 2005
Au Tim Lost in the Spring The sound of clinking spoons and plates, people's voices making noise, people standing up and people sitting down. The waiter was busy cleaning, trying to steer and push the bucket of leftover pho water and dirty bowls without touching the backs of diners. In the corner of the shop, looking out, the traffic flow is constantly moving, the fragrant smell of pho and the smell of cinnamon and coriander. Eyes locked into eyes. The eyes are very familiar. For a very brief moment our eyes met. Along my spine, the cold air penetrated my brain, I thought my blood might freeze and I would faint. Big bewildered brown eyes, under curled eyelashes, thick eyebrows. Her eyes had more than once filled her eyes with a confused and passionate gaze, her lips searching passionately for each other. That look was engraved in my memory like an evil tattoo that couldn't be erased. -“Crap!” The sound of a bowl of pho being placed in front of him made him look up in reproach: "Why did you wake me up?" . The reproach was coldly echoed by the waiter's back. The wiped chopsticks were neatly folded on a paper towel, along with the spoon, waiting lazily, shouting: "Pick up the water, try it and see how sweet and salty it is", with the fish sauce sprinkled on the brown and pink meat. The smell of fish sauce entered my nose, tears filled my eyes and flowed down my cheeks. Red army skin color is reddish brown, ten fingers clenched with passion. Picking up the white noodle cake, he bowed his head and hid his face, his teeth biting hard on his tongue. A piece of hot chili touched the bite wound, causing it to become numb. In 1976 - it was raining heavily - on Pasteur Street the leaves of the oil tree were stuck to the heels of worn leather sandals. The pine wooden table was shabby and square, just enough to hold two bowls of pho with meat buns, two coffee filters that smelled of burnt popcorn, and a plate of slightly green sprouts. Bending down to eat, our two heads almost touched each other. Two black hair, one waist-length tied back, the other touching the collar of a worn shirt. While eating, we talked about the future: "What do you think if someone lets me sign a marriage certificate to go to France?" Looking up and asking: "Conditions?" Stirring a cup of coffee, lighting a cigarette: -"Nothing" Closing his eyes: -"What are you going to do?" The round ring of smoke escaped from her pursed lips: - "I want to escape, the road is the same, Cam." There is no place left to live, I pay for a bowl of pho, I pay for a cigarette, I have no face left to look in the mirror. Eyebrows raised: "Why do you say that, is my love for you not enough?" The more miserable we are, the more we love each other, right?" The smoke gradually dissipated: - "Loving each other is pursuing each other's happiness, I just cling to you like moss clings to a rock. Give me back my unreal dream, find a way across the sea, go abroad to get married, and live happily until old age. Do you believe I can do it with my empty hands? Eyes blurred by smoke, swallowing a mouthful of unsweetened coffee: "Are you going to France?" Is there hope to escape? The smoke ring spewed out again: - "Yesterday I met my best friend who is French, he has a few younger sisters. He will board a plane at the end of this month." Their eyes met, they removed the elastic hair tie and caressed: - "What about you?" The smoke ring gradually distorted: - "People helped me escape, going abroad to get a divorce is not difficult, I will take care of you later. Being stuck like this, I feel so stuck and humiliated, Cam." The piece of meat that was chewed without breaking loosened and spit out. His eyes peered again, passing through the faces of several diners enjoying the Pasteur pho cooked by the owner from Saigon according to the advertisement on the radio station of Westminster, California. -"It's so humiliating, Cam." The echo echoed through the days since the big brown eyes disappeared. I had no choice but to leave, leaving my long, waist-length hair behind, feeling indifferent. The door is completely closed. "How could you bear to disappoint me, giving me all the bitter sadness of my first love, just breaking my promise, breaking my promise, and breaking my heart" * - the betrayal that cannot utter a word of blame, only earnestly being by my side, only pain and suffering to satisfy the boy's mind. Whoever happens to the harsh feelings of night blindness after the war has to bear it. If it happens to me, I have to take care of it. Fate, the two words people use to tighten the noose around a love story that doesn't end, use it in the case of my brother, who doesn't need to tighten the rope, and has already lost his breath and forgotten to cry. He signed the marriage certificate, he got married, and the time before leaving for France was a series of honeymoon days of dying love affairs. Selling and scrapping everything he could, going shopping from scratch to clothes and clothes, visiting from the West to the East, his marriage certificate half-heartedly making hotel room rental papers, counting every night as husband and wife. As he walked away, the airport yard was covered in dust, his waist-length hair was messy in the wind. The first year passed, the poems described ancient temples and tombs, and were filled with nostalgia. The second year lamented the struggles of exile, hoping to one day restore the fortunes of his motherland. In the third year, we were busy with our children and had to worry about being with a foolish wife. We wanted to resolve our old love story. In the fourth year, the sparse poetry gradually disappeared, leaving behind a blanket of dust and sand. Twenty-five years later, we met by chance at a pho restaurant. Her waist-length hair was tied high and loose, her big brown eyes were bewildered and lined with wrinkles. There are a few sturdy tables and leather chairs in the distance. Next to the big brown eyes and the woman's face, carefully made up and slightly plump, three young men were full of life, talking and laughing happily. Besides the high-combed hair, the noisy Sunday space . Leaving a coin on the table, payment for the "click" sound, pulling her away from the eyes of the past. Cam walked straight out the door without any hesitation. The springs have disappeared and there is nothing to hold on to. * Love Father - Do Le Table of contents Lost in the Spring Lost in the Spring Au TimWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Featured Posted by: Ct.Ly on: August 30, 2005
Tôn Văn Bân Mất việc Trần Sơn dịch Chàng với nàng mới cưới nhau được hơn một thời gian, cuộc sống tràn trề hạnh phúc. Chàng làm cán bộ tuyên truyền ở một nhà máy cán thép. Nàng là nhân viên kế toán tại một nhà máy sảnn xuất đồ nhựaThế rồi, một ngày kia chàng bị mất việc, và nàng cũng bị mất việcChàng không muốn để nàng lo âu nên đã giấu kín chuyện mình bị mất việc. Nàng không muốn chàng buồn nên chẳng dám thổ lộ chuyện mất việc của mình Chàng vật vã đêm ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được một kế: Hàng ngày mang báo đi bán khắp hang cùng ngõ hẻm. Nàng tất tả ngược xuôi, thâm nhập thị trường, cuối cùng cũng tìm được một việc làm: với một mẹt hoa, nàng sẽ bán tại các khu chung cưChàng nói dối nàng: Gần đây nhà máy nhiều việc quá, nên anh phải làm thêm caNàng cũng bịa chuyện như thật: Nhà máy đang bước vào chiến dịch 100 ngày, nên em không thể về nhà đúng giờ đượcMới sáng ra, chàng sẽ cưỡi xe đạp phóng như bay đến các toà báo, đoạn vừa đi vừa rao bán. Chàng vừa rời khỏi nhà thì nàng cũng cuống cuồng chạy đến các đại lý để lấy hoa, mang đi bán cho kịpNgày bán báo đầu tiên đối với chàng thật vô cùng vất vả, trời nhá nhem tối mà vẫn còn đến 40 số báo không bán được. Nếu để qua ngày thì coi như vứt, chẳng những không kiếnm được tiền mà còn phải chiụ lỗ.Ngày bán hoa đầu tiên đối với nàng cũng thật thương tâm. Mặt trời đã ngả về tây mà vẫn còn đến 60 bó hoa chưa bán được, nếu hôm nay không bán được, chỗ hoa này sẽ nát rữa hết, chẳng những không kiếm nổi một đồng xu, mà còn có nguy cơ bị lõmChàng ngồi bán báo tại một ngã tư đuờng tấp nập người qua lại, bỗng phát hiện nàng với những bó hoa tươi thắm trên tay, còn nàng trong khoảnh khắc đó cũng kịp nhận ra chàng đang đưa báo mời chào khách qua đường. Cả hai đều cố dằn lòng, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, đoạn hai người lẳng lặng mất hút giữa đám đông.Thế rồi như có phép lạ, chàng được một ông khách sộp mua hẳn 30 tờ báo. Còn nàng cũng thật hên, một quý nhân mua ngay cả 40 bó hoaChàng và nàng ai nấy khấp khởi trong lòng, nhanh chóng trở về nhàChàng vốn nghĩ, nếu ngày đầu tiên công việc gặp trở ngại, sẽ thôi ngay. Còn nàng lại tính, nếu ngày đầu tiên không thuận buồm xuôi gió sẽ chuyển nghề ngay. Ngày đầu tiên diễn ra thuận lơi, không còn nghi ngờ gì nữa, chàng và nàng đều phấn chấn vô cùng, cả hai đều nung nấu một ý chí tiến lên Chàng lại tiếp tục công việc kinh doanh của mình, có điều cục diện của họ ngày càng mở rộng hơn, mở ra một tiền đồ vô cùng tươi sángNửa tháng sau, một hôm bỗng chàng phát hiện nơi góc nhà kho chất đầy một đóng báo cũ, số báo đó chính là số báo mà chàng đã bán hôm đầu tiên, không thừa không thiếu vừa đúng 30 số. Nàng cũng phát hiện ra nơi góc kho xếp một xếp hoa, tất cả đều đã tàn úa, nàng đến tận nơi quan sát, vừa đúng 40 bóChàng và nàng đều rõ tất cả.Ban đêm, chàng thành thực nói:" Kỳ thực, từ nửa tháng trước anh đã bị mất việc rồi". Nàng cũng thản nhiên nói:" Em biết, kỳ thực từ nửa tháng trước em cũng đã bị mất việc". Chàng nói:" Anh cũng biết"Nàng nói:" Công việc bán báo của anh vẫn khấm khá đấy chứ ?"Chàng nói:" tuyệt lắm , thật có lỗi với em. Hôm đó em gọi một người bạn của em dùng tiền cho thôi việc của em để mua báo của anh... Còn em, việc bán hoa của em bây giờ ra sao?"Nàng nói:" Cũng được, hôm đó chẳng phải anh đã cho bạn của anh mang tiền thôi việc của anh đến mua hoa của em đó sao. Thật muôn phần cảm tạ anh!" Hai ngưòi bỗng ôm lấy nhau, lệ tràn ướt đẫm cả hai bờ vai áo, cả hai cùng nấc lên thổn thức:" Ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, chúng ta sẽ không bao giờ bị mất việc nữa" Mục lục Mất việc Mất việc Tôn Văn BânChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: hùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Ton Van Ban Lost job Translated by Tran Son He and she have been married for just over a while, and their lives are full of happiness. He worked as a propaganda officer at a steel rolling factory. She was an accountant at a plastic factory. Then, one day he lost his job, and she also lost her job. He didn't want to make her worry, so he kept the news of losing his job a secret. She didn't want him to be sad, so she didn't dare confess about losing her job. He struggled day and night, and finally came up with a plan: Every day, he brought newspapers to sell in every cave and alley. She went back and forth, penetrating the market, and finally found a job: with a bunch of flowers, she would sell in apartment buildings. He lied to her: Lately the factory has had a lot of work, so I have to work extra. caShe also made up a story like the truth: The factory is entering a 100-day campaign, so I can't go home on time. In the morning, he would ride his bicycle as fast as he could to the newspaper offices, selling them as he went. As soon as he left the house, she frantically ran to the dealers to get flowers and sell them in time. The first day of selling newspapers was extremely difficult for him. It was dark but there were still 40 unsold issues of the newspaper. Okay. If you leave it for a day, it will be considered thrown away. Not only will you not be able to earn money, but you will also have to suffer losses. The first day of selling flowers was also very sad for her. The sun has turned to the west but there are still 60 bouquets of unsold flowers. If they don't sell today, these flowers will all rot. Not only will he not be able to earn a penny, but he will also be in danger of losing money. He sat and sold them. newspaper at a busy intersection, suddenly discovered her with bouquets of fresh flowers in her hands, and at that moment she also realized that he was offering newspapers to passersby. They both tried to restrain themselves, as if nothing had happened, and then the two of them quietly disappeared into the crowd. Then, as if by miracle, he was bought 30 newspapers by a wealthy customer. And she was also very lucky, a nobleman even bought 40 bouquets of flowers. He and she were both excited and quickly returned home. He thought that if the first day of work had problems, he would stop immediately. And she figured, if the first day didn't go smoothly, she would immediately change jobs. The first day went smoothly, there was no doubt that he and she were extremely excited, both had a strong will to move forward. He continued with his business, but the situation was difficult. They expanded more and more, opening up an extremely bright future. Half a month later, one day he suddenly discovered a corner of the warehouse filled with a pack of old newspapers, that number was the same number of newspapers that he sold on the first day. , neither excessive nor missing, just exactly 30 numbers. She also discovered a bunch of flowers in the corner of the warehouse, all of which had withered. She went there to observe, there were exactly 40 bunches. He and she knew everything. At night, he honestly said: "Actually, I lost my job half a month ago." She also calmly said: "I know, in fact, I lost my job half a month ago." He said: "I know too." She said: "Is your job selling newspapers still doing well?" He said: "Great, I'm so sorry. That day I called a friend of mine to use the money for her." quit my job to buy your newspaper... And you, how is your flower business going now?" She said: "That's okay, didn't you let your friend bring your severance money that day?" Buy flowers from me. Thank you very much!" The two suddenly hugged each other, tears streaming down both shoulders, both sobbing: "Tomorrow will be better, we will never lose our jobs again." Table of contents Lost job Lost job Ton Van BanWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: hungUploaded by friend: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Nguyễn Chí Hiếu Mất Xe Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dày hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học. Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối với nó. Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”. “Mất rồi”. Để giáo trình lên bàn, nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ về, an ủi. Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền. Nó nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà còn”. Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó. Nguyễn Chí Hiếu Mục lục Mất Xe Mất Xe Nguyễn Chí HiếuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nguyen Chi Hieu Lost Car The house has two bicycles. Mom travels thick and has to run one every day. There's one left for him to take to college. More than two years of college have passed, and the bustling lifestyle in the city has attracted him. Pubs, coffee shops, and billiards bars have become familiar to it. One evening he walked back to the motel. Sad face xo. The two roommates who were studying suddenly stood up, "Where is your car?". "It's gone". Putting the textbook on the table, he lay face down on the pillow, not bothering to talk. The two friends comfort each other. At the end of the month he returned home. My parents didn't scold me, they were just sad. The day that you go, dad will give you some money. It inserts money into the wallet. A thin sheet of paper suddenly fell to the ground. Mom quickly picked up the piece of paper and answered dad's question: "My medicine bill, last month I accidentally gave you money, the bill was stuck in the middle of the stack of money, luckily it's still there." He looked at his mother, two tears rolling down his cheeks. Dad didn't know that the medical bill that mom mentioned was the receipt for his bike. Nguyen Chi Hieu Table of contents Lost Car Lost Car Nguyen Chi HieuWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Akutagawa Ryunosuke Mấy Trái Quýt Dịch giả : Đinh Văn Phước Vào lúc chạng vạng một ngày mùa đông mây mù. Tôi ra ga Yokosuka lên chuyến xe lửa đi Tokyo, ngồi một góc trên toa hạng nhì, lơ đãng chờ tiếng tu huýt báo tàu chạy. Trong toa, đèn đã bật sáng từ lâu, nhưng lạ thay, ngoài tôi ra chẳng có hành khách nào khác. Nhìn ra ngoài sân ga lờ mờ tối, hôm nay lạ thật, sao không thấy bóng người tiễn đưa, chỉ có một con chó con bị nhốt trong cũi, chốc chốc cứ sủa ăng ẳng, nghe buồn thảm. Cảnh vật sao giống lòng tôi lúc ấy một cách kỳ lạ. Một cảm giác mệt mỏi rã rời khó tả như bị bầu trời u ám đầy mây tuyết đè nặng trong đầu. Tôi thọc nguyên hai tay trong túi ngoài của chiếc măng tô, ngay cả tờ báo chiều bỏ trong túi ấy cũng không buồn lôi ra đọc. Rồi tiếng tu huýt rúc lên. Tôi thấy dễ chịu ra một tí, ngả đầu dựa vào khung cửa sổ, trong lòng hờ hững chờ cảnh sân ga sắp chầm chậm lùi về phía sau. Bỗng, từ phía cửa soát vé có tiếng guốc ầm ĩ, tiếp đó tôi nghe thấy tiếng la ó của người theo xe soát vé, rồi cửa toa xe tôi đang ngồi bỗng mở toang, một đứa con gái trạc mười ba, mười bốn lật đật leo lên vừa đúng lúc chuyến xe lửa nặng nề lắc mạnh, từ từ chuyền bánh. Hàng cột trên sân ga cắt quang cảnh chạy trước mắt tôi thành từng khung một, chiếc xe rải nước nằm trơ như bị bỏ quên, tiếng người phu khuân vác cảm ơn ai đó cho tiền nước - tất cả lùi dần, lẫn vào trong làn khói tàu tạt vào cửa sổ toa xe, như còn luyến tiếc. Bây giờ tôi mới thấy thanh thản, châm điếu thuốc quấn tay hút, lần đầu tiên tôi nhướng cặp mi buồn ngủ, thoáng nhìn mặt con bé ngồi ở ghế trước. Con bé bối tóc kiểu ichogaeshi (1), mái tóc khô không xức dầu, hai gò má đỏ gay đầy những lằn nứt nẻ ngang dọc, thấy dễ sợ. Đây đúng là một đứa con gái nhà quê. Nó quàng một chiếc khăn len màu lá vàng nhạt cáu bẩn, thả xuống tận đùi, trên đấy đặt một tay nãi lớn. Tay nó thâm tím vì sương giá, nó vừa ôm tay nải, vừa nắm chặt cái vé đỏ hạng ba (2). Tôi không thể ưa bộ mặt quê kệch của con bé. Quần áo nó dơ dáy càng làm tôi thêm khó chịu. Sau cùng, tôi hết sức bực con bé đần độn không biết thân phận, không phân biệt nổi đâu là toa hạng ba, đâu là toa hạng nhì. Tôi châm điếu thuốc hút, cốt để quên nó. Tôi lôi tờ báo chiều trong túi ra, giở trên đùi mà đọc. Ánh sáng bên ngoài đổ tràn trên tờ báo, đột nhiên đổi thành ánh điện của bóng đèn trong toa, chữ in tồi tệ trong các cột báo không ngờ lại nổi bật lên thật rõ trước mắt tôi. Thì ra con tàu đã vào hầm đầu tiên của đường xe Yokosuka, đường xe có rất nhiều hầm. Nhưng các trang báo chiều dưới ánh đèn tàu, toàn những chuyện không đâu, không làm tôi bớt chán nản. Tin về hòa ước, tin đám cưới, tin tham nhũng, các cột phân ưu cáo phó -- chuyến xe lửa lại lao vào hầm, trong khoảnh khắc, tôi có cảm tưởng như con tàu đang chạy ngược, và trong cái ảo tưởng ấy tôi đọc lướt qua, như cái máy, các cột báo khô khan vô vị hết bài này đến bài khác. Nhưng suốt cả thời gian ấy, không một giây phút nào tôi lại quên được con bé với tất cả vẻ quê mùa cục mịch, ngồi trước mặt. Chuyến xe lửa chạy trong hầm, đứa con gái nhà quê này và những trang báo chiều đầy chuyện tầm phào - những cái đó tượng trưng cho gì đây? Nếu đấy không phải là biểu tượng của cuộc sống tẻ nhạt, thấp hèn, vô nghĩa này, thì là gì? Tôi thấy chán ngắt, hất tờ báo chiều đang đọc dở qua một bên, lại dựa đầu vào khung cửa sổ, nhắm nghiền mắt ru dần vào giấc ngủ. Vài phút sau, bất giác cảm thấy như có gì đe dọa, tôi chợt mở mắt nhìn xung quanh. Không biết tự hồi nào, con bé đã bỏ chỗ ngồi trước mặt, sang bên cạnh tôi, nó cố hết sức mở cửa sổ toa. Nhưng có lẽ tấm cửa kính quá nặng nên con bé không làm sao nâng nổi. Hai má đầy những lằn nứt càng đỏ gắt. Thỉnh thoảng tiếng hít mũi lồng trong tiếng thở hổn hển đứt đoạn của nó, dồn dập vào tai tôi. Dĩ nhiên tôi cũng thấy ít nhiều thương hại cho con bé. Nhưng đây chính là lúc con tàu lại sắp chạy vào hầm, cỏ khô mọc hai bên sườn núi, phất phơ trong ráng chiều chỉ chực ập vào cửa toa, và đó là một trong những lý do để người ta đóng kín cửa tàu. Thế mà con bé lại cứ muốn nâng cửa sổ lên - tôi không thể nào hiểu nổi. Không, thực ra tôi chỉ đơn giản nghĩ là nó muốn mở cửa sổ chơi mà thôi, vì thế tôi càng bực bội khó chịu. Tôi lạnh lùng nhìn cảnh con bé đang khó nhọc lôi kéo tấm cửa kính với hai bàn tay thâm tím vì sương giá, trong bụng cứ cầu cho con nhỏ sẽ không bao giờ mở được. Tiếng con tàu chạy, bỗng gầm lên dữ dội, chuyến xe lửa lại lao vào hầm, và đột nhiên tấm cửa con bé muốn mở, rơi xuống đánh ầm. Qua cái khoảng trống vuông vức, khói lẫn bụi than đen kịt ập vào khắp toa, khói mù mịt làm tôi nghẹt thở. Tôi vốn yếu cuống họng, lại không kịp lấy khăn tay ra che; khói táp vào mặt vào mũi; tôi ho sặc sụa, thở không được. Nhưng con bé không hề màng đến tôi, nó thò đầu ra ngoài cửa sổ, mặc cho hai mái tóc hai bên mang tai bị gió lay giật trong bóng tối, mắt đăm đăm về hướng tàu chạy. Khi tôi ngước mặt nhìn con bé trong màn khói dưới ánh đèn, thì ngoài cửa sổ toa, trời mỗi lúc một sáng ra. Từ bên ngoài, mùi đất, mùi cỏ khô, hơi nước mát lạnh tràn vào giúp tôi dứt được cơn ho, nếu không chắc tôi sẽ mắng phủ đầu con bé không quen biết này, bắt nó phải đóng cửa sổ lại. Nhưng lúc ấy cũng chính là lúc con tàu đã êm ả ra khỏi hầm, sắp chạy qua một cổng xe lửa ngoài bìa một xóm nghèo nằm xen giữa hai ngọn đồi mọc toàn cỏ khô. Gần cổng xe lửa, mấy cái nhà cất chen chúc nhau, nhà nào cũng lụp xụp tồi tàn, cái thì mái rạ cái thì mái ngói. Một lá cờ trắng nhạt lay động trong ráng chiều, có lẽ người canh cổng xe đang phất cờ. Tôi nghĩ, như thế là tàu đã qua hết các đường hầm -- ngay lúc ấy, bên kia thanh cổng xe vắng vẻ ấy, tôi thấy ba đứa con trai, má hây hây đỏ, xếp hàng chen nhau đứng. Đứa nào cũng bé thấp loắt choắt như bị bầu trời đầy mây đè bẹp xuống. Quần áo chúng nó bạc màu, tồi tàn không khác gì cái xóm nghèo. Ba đứa bé ngước đầu nhìn chuyến xe lữa đang chạy, vừa đưa tay lên vẫy nhanh, vừa ngưỡng cổ hét to gì đó, tôi nghe không ra. Đúng lúc đó, con bé đang thò nửa thân người ra ngoài cửa sổ toa, đưa tay tím bầm, ra sức vẫy lại. Và bỗng từ trên trời năm sáu trái quýt vàng, màu vàng của nắng ấm, màu vàng gây rộn ràng, rớt xuống đầu ba đứa bé đang đứng tiễn chuyến xe lửa. Tôi bất giác nín thở, chợt hiểu được mọi điều. Thì ra chắc con bé này phải lên tỉnh đi ở đợ, nó cất kỹ mấy trái quýt trong tay áo, bây giờ đem liệng ra ngoài cửa sổ xe, đền công cho ba đứa em đứng đợi ngoài cổng, chờ chuyến tàu để tiễn nó. Cổng xe bên xóm nghèo chìm trong ráng chiều mờ nhạt, tiếng ba đứa nhỏ hò reo tíu tít nghe như tiếng chim non và mấy trái quýt màu vàng rực rỡ, tung rơi trên đầu chúng - trong nháy mắt, tất cả vụt lướt qua nhanh ngoài cửa sổ con tàu. Nhưng cảnh tượng ấy ăn sâu vào lòng tôi làm tim tôi thắt lại. Và từ đó, không hiểu vì sao, lòng tôi rạt rào sung sướng. Tôi thấy hân hoan phấn khởi, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn con bé, bây giờ trông như một người hoàn toàn khác. Con bé đã trở về chỗ cũ trước mặt, vẫn khuôn mặt đầy những lằn nứt ngang dọc dấu trong chiếc khăn quàng len màu lá vàng nhạt, hai tay vẫn ôm cái tay nải lớn, trong tay vẫn nắm chặt cái vé hạng ba... Giây phút này, lần đầu tiên tôi quên đi được dù chỉ một thoáng cái mệt rã rời và cuộc đời thấp hèn, tẻ nhạt, vô nghĩa này. Tokyo, Hino 12 - 2003 Chú Thích(1) Ichogaeshi: Một kiểu tóc của thiếu nử Nhật, xin xem hình đính kèm (2) Vào thời ấy vé xe lửa Nhật có 3 hạng: hạng nhất màu trắng, hạng nhì màu xanh và hạng ba màu đỏ Mục lục Mấy Trái Quýt Mấy Trái Quýt Akutagawa RyunosukeChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm : ABCD Nguồn: Chim Việt Cành NamĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 10 năm 2005
Akutagawa Ryunosuke Mấy Trái Quýt Dịch giả : Đinh Văn Phước Vào lúc chạng vạng một ngày mùa đông mây mù. Tôi ra ga Yokosuka lên chuyến xe lửa đi Tokyo, ngồi một góc trên toa hạng nhì, lơ đãng chờ tiếng tu huýt báo tàu chạy. Trong toa, đèn đã bật sáng từ lâu, nhưng lạ thay, ngoài tôi ra chẳng có hành khách nào khác. Nhìn ra ngoài sân ga lờ mờ tối, hôm nay lạ thật, sao không thấy bóng người tiễn đưa, chỉ có một con chó con bị nhốt trong cũi, chốc chốc cứ sủa ăng ẳng, nghe buồn thảm. Cảnh vật sao giống lòng tôi lúc ấy một cách kỳ lạ. Một cảm giác mệt mỏi rã rời khó tả như bị bầu trời u ám đầy mây tuyết đè nặng trong đầu. Tôi thọc nguyên hai tay trong túi ngoài của chiếc măng tô, ngay cả tờ báo chiều bỏ trong túi ấy cũng không buồn lôi ra đọc. Rồi tiếng tu huýt rúc lên. Tôi thấy dễ chịu ra một tí, ngả đầu dựa vào khung cửa sổ, trong lòng hờ hững chờ cảnh sân ga sắp chầm chậm lùi về phía sau. Bỗng, từ phía cửa soát vé có tiếng guốc ầm ĩ, tiếp đó tôi nghe thấy tiếng la ó của người theo xe soát vé, rồi cửa toa xe tôi đang ngồi bỗng mở toang, một đứa con gái trạc mười ba, mười bốn lật đật leo lên vừa đúng lúc chuyến xe lửa nặng nề lắc mạnh, từ từ chuyền bánh. Hàng cột trên sân ga cắt quang cảnh chạy trước mắt tôi thành từng khung một, chiếc xe rải nước nằm trơ như bị bỏ quên, tiếng người phu khuân vác cảm ơn ai đó cho tiền nước - tất cả lùi dần, lẫn vào trong làn khói tàu tạt vào cửa sổ toa xe, như còn luyến tiếc. Bây giờ tôi mới thấy thanh thản, châm điếu thuốc quấn tay hút, lần đầu tiên tôi nhướng cặp mi buồn ngủ, thoáng nhìn mặt con bé ngồi ở ghế trước. Con bé bối tóc kiểu ichogaeshi (1), mái tóc khô không xức dầu, hai gò má đỏ gay đầy những lằn nứt nẻ ngang dọc, thấy dễ sợ. Đây đúng là một đứa con gái nhà quê. Nó quàng một chiếc khăn len màu lá vàng nhạt cáu bẩn, thả xuống tận đùi, trên đấy đặt một tay nãi lớn. Tay nó thâm tím vì sương giá, nó vừa ôm tay nải, vừa nắm chặt cái vé đỏ hạng ba (2). Tôi không thể ưa bộ mặt quê kệch của con bé. Quần áo nó dơ dáy càng làm tôi thêm khó chịu. Sau cùng, tôi hết sức bực con bé đần độn không biết thân phận, không phân biệt nổi đâu là toa hạng ba, đâu là toa hạng nhì. Tôi châm điếu thuốc hút, cốt để quên nó. Tôi lôi tờ báo chiều trong túi ra, giở trên đùi mà đọc. Ánh sáng bên ngoài đổ tràn trên tờ báo, đột nhiên đổi thành ánh điện của bóng đèn trong toa, chữ in tồi tệ trong các cột báo không ngờ lại nổi bật lên thật rõ trước mắt tôi. Thì ra con tàu đã vào hầm đầu tiên của đường xe Yokosuka, đường xe có rất nhiều hầm. Nhưng các trang báo chiều dưới ánh đèn tàu, toàn những chuyện không đâu, không làm tôi bớt chán nản. Tin về hòa ước, tin đám cưới, tin tham nhũng, các cột phân ưu cáo phó -- chuyến xe lửa lại lao vào hầm, trong khoảnh khắc, tôi có cảm tưởng như con tàu đang chạy ngược, và trong cái ảo tưởng ấy tôi đọc lướt qua, như cái máy, các cột báo khô khan vô vị hết bài này đến bài khác. Nhưng suốt cả thời gian ấy, không một giây phút nào tôi lại quên được con bé với tất cả vẻ quê mùa cục mịch, ngồi trước mặt. Chuyến xe lửa chạy trong hầm, đứa con gái nhà quê này và những trang báo chiều đầy chuyện tầm phào - những cái đó tượng trưng cho gì đây? Nếu đấy không phải là biểu tượng của cuộc sống tẻ nhạt, thấp hèn, vô nghĩa này, thì là gì? Tôi thấy chán ngắt, hất tờ báo chiều đang đọc dở qua một bên, lại dựa đầu vào khung cửa sổ, nhắm nghiền mắt ru dần vào giấc ngủ. Vài phút sau, bất giác cảm thấy như có gì đe dọa, tôi chợt mở mắt nhìn xung quanh. Không biết tự hồi nào, con bé đã bỏ chỗ ngồi trước mặt, sang bên cạnh tôi, nó cố hết sức mở cửa sổ toa. Nhưng có lẽ tấm cửa kính quá nặng nên con bé không làm sao nâng nổi. Hai má đầy những lằn nứt càng đỏ gắt. Thỉnh thoảng tiếng hít mũi lồng trong tiếng thở hổn hển đứt đoạn của nó, dồn dập vào tai tôi. Dĩ nhiên tôi cũng thấy ít nhiều thương hại cho con bé. Nhưng đây chính là lúc con tàu lại sắp chạy vào hầm, cỏ khô mọc hai bên sườn núi, phất phơ trong ráng chiều chỉ chực ập vào cửa toa, và đó là một trong những lý do để người ta đóng kín cửa tàu. Thế mà con bé lại cứ muốn nâng cửa sổ lên - tôi không thể nào hiểu nổi. Không, thực ra tôi chỉ đơn giản nghĩ là nó muốn mở cửa sổ chơi mà thôi, vì thế tôi càng bực bội khó chịu. Tôi lạnh lùng nhìn cảnh con bé đang khó nhọc lôi kéo tấm cửa kính với hai bàn tay thâm tím vì sương giá, trong bụng cứ cầu cho con nhỏ sẽ không bao giờ mở được. Tiếng con tàu chạy, bỗng gầm lên dữ dội, chuyến xe lửa lại lao vào hầm, và đột nhiên tấm cửa con bé muốn mở, rơi xuống đánh ầm. Qua cái khoảng trống vuông vức, khói lẫn bụi than đen kịt ập vào khắp toa, khói mù mịt làm tôi nghẹt thở. Tôi vốn yếu cuống họng, lại không kịp lấy khăn tay ra che; khói táp vào mặt vào mũi; tôi ho sặc sụa, thở không được. Nhưng con bé không hề màng đến tôi, nó thò đầu ra ngoài cửa sổ, mặc cho hai mái tóc hai bên mang tai bị gió lay giật trong bóng tối, mắt đăm đăm về hướng tàu chạy. Khi tôi ngước mặt nhìn con bé trong màn khói dưới ánh đèn, thì ngoài cửa sổ toa, trời mỗi lúc một sáng ra. Từ bên ngoài, mùi đất, mùi cỏ khô, hơi nước mát lạnh tràn vào giúp tôi dứt được cơn ho, nếu không chắc tôi sẽ mắng phủ đầu con bé không quen biết này, bắt nó phải đóng cửa sổ lại. Nhưng lúc ấy cũng chính là lúc con tàu đã êm ả ra khỏi hầm, sắp chạy qua một cổng xe lửa ngoài bìa một xóm nghèo nằm xen giữa hai ngọn đồi mọc toàn cỏ khô. Gần cổng xe lửa, mấy cái nhà cất chen chúc nhau, nhà nào cũng lụp xụp tồi tàn, cái thì mái rạ cái thì mái ngói. Một lá cờ trắng nhạt lay động trong ráng chiều, có lẽ người canh cổng xe đang phất cờ. Tôi nghĩ, như thế là tàu đã qua hết các đường hầm -- ngay lúc ấy, bên kia thanh cổng xe vắng vẻ ấy, tôi thấy ba đứa con trai, má hây hây đỏ, xếp hàng chen nhau đứng. Đứa nào cũng bé thấp loắt choắt như bị bầu trời đầy mây đè bẹp xuống. Quần áo chúng nó bạc màu, tồi tàn không khác gì cái xóm nghèo. Ba đứa bé ngước đầu nhìn chuyến xe lữa đang chạy, vừa đưa tay lên vẫy nhanh, vừa ngưỡng cổ hét to gì đó, tôi nghe không ra. Đúng lúc đó, con bé đang thò nửa thân người ra ngoài cửa sổ toa, đưa tay tím bầm, ra sức vẫy lại. Và bỗng từ trên trời năm sáu trái quýt vàng, màu vàng của nắng ấm, màu vàng gây rộn ràng, rớt xuống đầu ba đứa bé đang đứng tiễn chuyến xe lửa. Tôi bất giác nín thở, chợt hiểu được mọi điều. Thì ra chắc con bé này phải lên tỉnh đi ở đợ, nó cất kỹ mấy trái quýt trong tay áo, bây giờ đem liệng ra ngoài cửa sổ xe, đền công cho ba đứa em đứng đợi ngoài cổng, chờ chuyến tàu để tiễn nó. Cổng xe bên xóm nghèo chìm trong ráng chiều mờ nhạt, tiếng ba đứa nhỏ hò reo tíu tít nghe như tiếng chim non và mấy trái quýt màu vàng rực rỡ, tung rơi trên đầu chúng - trong nháy mắt, tất cả vụt lướt qua nhanh ngoài cửa sổ con tàu. Nhưng cảnh tượng ấy ăn sâu vào lòng tôi làm tim tôi thắt lại. Và từ đó, không hiểu vì sao, lòng tôi rạt rào sung sướng. Tôi thấy hân hoan phấn khởi, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn con bé, bây giờ trông như một người hoàn toàn khác. Con bé đã trở về chỗ cũ trước mặt, vẫn khuôn mặt đầy những lằn nứt ngang dọc dấu trong chiếc khăn quàng len màu lá vàng nhạt, hai tay vẫn ôm cái tay nải lớn, trong tay vẫn nắm chặt cái vé hạng ba... Giây phút này, lần đầu tiên tôi quên đi được dù chỉ một thoáng cái mệt rã rời và cuộc đời thấp hèn, tẻ nhạt, vô nghĩa này. Tokyo, Hino 12 - 2003 Chú Thích(1) Ichogaeshi: Một kiểu tóc của thiếu nử Nhật, xin xem hình đính kèm (2) Vào thời ấy vé xe lửa Nhật có 3 hạng: hạng nhất màu trắng, hạng nhì màu xanh và hạng ba màu đỏ Mục lục Mấy Trái Quýt Mấy Trái Quýt Akutagawa RyunosukeChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm : ABCD Nguồn: Chim Việt Cành NamĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 10 năm 2005
Trần Mộng Tú Mầu Đỏ Trong Sân Hai chiếc xe van đậu lại trong sân nhà thờ. Thả xuống sân những cụ ông và cụ bà, người tóc muối tiêu, người tóc trắng như cước, người lưng còn thẳng, người đã phải nhờ gậy trúc đưa đi. Hôm nay họ mặc toàn một mầu đỏ. Có người áo khoác dạ đỏ, có người áo len đỏ, có người quàng khăn đỏ, có cụ bà không mặc áo đỏ thì bôi son có mầu rất tươi của trái anh đào chín (bright red cherry). Họ đến ăn bữa cơm trưa vào ngày thứ ba của tuần lễ thứ hai trong tháng. (Bữa ăn, một tháng một lần, cung cấp bởi một nhóm phụ nữ của họ đạo, ở tuổi hưu trí làm thiện nguyện.)Cuối tuần này có lễ Valentine, nên hôm nay nhóm tổ chức tiệc Valentine cho các cụ.Mười chiếc bàn cho tám mươi người ngồi, được trải khăn bàn đỏ, đặt hoa đỏ. Món tráng miệng hôm nay cũng là những lát bánh có kem hoa hồng đỏ.Thức ăn chính và món tráng miệng, chúng tôi đã chia nhau nấu nướng sẵn ở nhà, mang tới. Từ 10 giờ sáng, tụ họp nhau, đặt bàn, pha cà phê, nước trà, hâm nóng thức ăn. Các cụ lần lượt đến trước bữa ăn khoảng nửa tiếng. Cụ bà nhiều hơn cụ ông, có vài người còn đủ cặp, nhưng phần đông lẻ bạn.Hôm nay tôi và năm người nữa phụ trách ở ngoài phòng ăn, chúng tôi đưa các cụ vào bàn, sau khi dán bảng tên lên áo cho mỗi người. Tôi cầm những bàn tay có hình dáng của những nhánh gừng khô; tôi đi chậm, theo chân người đi chậm, tôi thở nhẹ, theo tiếng người thở nhẹ, tôi kéo ghế, tôi trải khăn ăn trên lòng cho cụ nào không tự làm lấy được; tôi nhìn những sợi tóc mỏng xám bạc, những chiếc kính gọng nhỏ móc hờ trên tai, nằm ngơ ngác trên sống mũi với cặp mắt nhìn chậm chạp dưới hai chiếc vòng kính tròn. Tôi thấy tôi trong tròng kính đó. Mầu đỏ của những chiếc áo, khăn bàn và hoa hồng ánh lên mặt mọi người, giúp các cụ tươi hẳn lên. Các cụ nói chuyện với nhau nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng phải nghiêng hẳn đầu vào nhau để nghe cho rõ. Tôi nhìn các cụ thân mật, thì thào vào tai nhau. Tôi lắng nghe họ nói về ngày lễ “Tình Yêu” cuối tuần này. Những người ở chung một nhà già hứa sẽ rủ nhau ngồi chung một bàn. Rồi họ nhắc lại những cái hẹn Valentine của ba mươi, bốn mươi năm, thậm chí năm mươi năm về trước (nếu còn nhớ được). Những tên tiệm ăn, những con đường hò hẹn, chén rượu nào đã rót ra, nàng mặc áo mầu gì, chàng đi xe hiệu gì? Những chiếc thiệp với lời tỏ tình, những bài thơ vụng về của thi sĩ mới viết bài thơ thứ nhất. Họ nghiêng xuống nhau những khuôn mặt nhầu như những nếp lụa bị xếp lau ngày, những cặp mắt hấp háy sau tròng kính, những nụ cười với hàm răng thẳng tắp, đều đặn.Bà Sarah, ngoài bẩy mươi, nói:- Valentine đáng nhớ của tôi, khi tôi được bốn mươi tuổi. Lúc đó chúng tôi còn ở Los Angeles, Mark đã đưa tôi đến khách sạn Bonaventure ăn ở tầng lầu có tường kính và cả phòng ăn hình tròn quay chung quanh thành phố khi chúng tôi ngồi ăn.Bà Pat chen vào:- Khi tôi mười tám, tôi được một bạn trai cùng lớp mời đi dã ngoạn (picnic) ở bờ biển Dana Point, California trong ngày Valentine.Ông Tom cầm tay vợ hỏi khẽ: - Bà có nhớ ngày Valentine đầu tiên khi chúng mình mới cưới nhau được một năm không?Bà Daisy rụt cổ lại cười, những nếp nhăn trên mặt bà cũng cười theo, nói:- Ông đưa tôi đi sanh, và mình đã đặt tên cho con trai là Valentine.- Bà nhớ đúng không đấy?Bà Daisy im bặt tiếng cười, nhìn ông như dò hỏi, bà không biết bà nhớ có đúng không. Nhưng rõ ràng bà có một người con tên là Valentine mà.Những người còn lại ngồi im lặng, họ chưa nghĩ ra được trong đời họ có ngày Valentine nào “đáng nhớ” hay không?Ở một bàn khác hình như chẳng ai nhắc đến ngày lễ tình yêu. Có người hỏi, không biết chiều nay có mưa không? Có người trả lời ngày mai là ngày lễ giáng sinh. Có người hỏi chị đã uống thuốc ho sáng nay chưa? Vâng, tối nào tôi cũng uống thuốc an thần.Tôi rót cà phê, nước ngọt, dặn thật kỹ ly nào là nước, tách nào là cà phê. Nhắc cụ bà Pam nhớ cụ đã uống hai tách cà phê rồi; nhắc cụ ông John đừng cho sữa vào ly coke và tiêu muối trên bàn không cần rắc lên bánh ngọt.Có một bàn gợi mắt tò mò của tôi nhất, cả tám người ngồi đó hình như là bốn cặp. Duy chỉ có một cặp là chung một họ (last name) nhưng ba cặp kia xem ra cũng âu yếm lắm. Tôi thấy họ cũng trạc tuổi giữa bẩy mươi đến tám mươi, nhưng ăn mặc rất tươm tất, nếu không nói là rất thời trang. Áo và khăn quàng cho các bà, mũ nỉ cho các ông, cả đến cặp kính trên mắt cũng kiểu mới nhất, họ là những người già, nhưng còn minh mẫn và sức khỏe khá tốt. Họ nói năng rõ ràng, và trao đổi khá hiểu biết trên những vấn đề thời sự mới nhất. Tôi nghe họ nói đến bữa tiệc “Tình yêu” ở một nhà hàng khá nổi tiếng họ sẽ đi với nhau vào cuối tuần này. Họ còn yêu đời và yêu người, tuổi tác hầu như không can thiệp được vào những sinh hoạt của nhóm người già trong bàn này.Chiếc bàn cuối tôi mang bánh ngọt ra, tôi mới bất chợt thấy một người cụ ông Á Ðông, tóc bạc phau, nhưng còn khá nhiều, dáng gầy gầy, mặt nhỏ nhưng không thấy hốc hác, không đeo kính, hai mắt khá sáng. Tôi nhìn vào bảng tên thấy chữ “Dat Pham” tôi cúi chào cụ, cụ Ðạt cho biết cụ theo người bạn Mỹ đến đây lần đầu. Cụ ở một mình trong khu housing, chỗ cụ ở không thấy người Việt, cụ nói:- Bên mình trước đây làm gì có ngày Lễ Tình Yêu, bây giờ nghe đâu Việt Nam cũng ăn mừng ngày này đấy.Cụ nói xong mỉm cười, nói tiếp: - Càng vinh danh tình yêu rầm rộ, càng ly dị nhanh, bà nhỉ.- Dạ.Tôi nghĩ cụ có lí, nhưng tôi vẫn nói tiếp.- Cháu chắc ngày nào cũng là ngày tình yêu rồi, nên không cần ăn mừng nữa.- Bà lạc quan quá, thật ra người mình coi nặng cái “nghĩa” hơn “tình”, thế thôi.Tôi rót thêm trà vào tách cụ, im ắng một giây, để cụ hiểu là tôi đồng ý với cụ. Tôi mời cụ tháng tới tiếp tục đến với chúng tôi, và cụ nhận lời. Tôi phụ giúp chương trình này cả hai năm, lần đầu tiên mới gặp một người đồng hương, tự nhiên thấy việc làm nhỏ nhoi của mình vui hẳn lên.Tôi đi tới đi lui từ trong bếp ra tới những bàn tiệc. Nhìn ngắm các cụ ngồi ăn và các bà trong nhóm thiện nguyện đang loay hoay với công việc, (và nhìn cả chính tôi). Mỗi người một vẻ, người nhanh nhẹ cứng cáp, kẻ chậm chạp yếu ớt. Người có khả năng cho, người có nhu cầu nhận, những mái tóc muối tiêu hay bạc phơ như cước, những cặp mắt còn tinh anh hay đã mờ đục. Họ đã đi qua bao ngày lễ hội tình yêu, qua bao cơn hồng thủy của đời sống.Bây giờ các cụ ngồi đây, trong căn nhà hội của nhà thờ, ăn bữa trưa thanh đạm cung cấp bởi những người làm công tác thiện nguyện cũng già gần bằng họ, một bữa ăn được trang hoàng để ăn mừng cho ngày lễ tình yêu; họ còn nhớ lại được những gì, họ có nuối tiếc không?A, tình yêu như thế nào nhỉ? Còn ai trong chúng ta nhớ rõ cái cảm giác đó không? Nó ào ào như mưa rào nhiệt đới, nó hung hãn như ngày biển động, nó huy hoàng như mặt trời mọc hay nó ấm áp và nồng nàn như một vạt nắng đầu xuân; nó là ngụm rượu đầu tiên, là nụ hôn vội vã, là vòng tay vụng dại, là đam mê bồng bột, hay nó là... là gì nhỉ, có ai còn nhớ không?- Cho tôi xin ly nước lạnh, nước cam sẽ làm tôi xót ruột.- Tôi không ăn được bông cải xanh, nó làm tôi đầy hơi trong bụng.- Ly cà phê uống vào buổi trưa, sẽ làm tôi mất giấc ngủ ngày đấy.Có ai còn nhớ lại “Một thời để yêu, một thời để chết”. Có ai còn nhớ để nhắc lại cho nhau một lời nói của Valentine thời trẻ dại: “Rồi chúng ta sẽ cùng già đi, rồi chúng ta tiếp tục đổi thay theo tuổi tác, duy có một điều sẽ không bao giờ thay đổi... Em luôn mãi để lòng mình yêu anh. (1)Tôi không còn trẻ dại nữa, nhưng giữa khoảng không gian ửng đỏ của khăn bàn, của hoa, của áo khăn cho ngày lễ tình yêu chúng tôi tổ chức cho những người ở tuổi “cổ lai hy” này, tôi bỗng thấy lòng rung lên một câu thơ:Quái lạ làm sao cứ nhớ nhauNhớ nhau đằng đẵng suốt đêm thâuBốn phương mây nước trời đôi ngảHai chữ tương tư một gánh sầu. (2)Không biết có ai “tương tư” mình trong ngày “tình yêu” này không nhỉ?Lần tới, gặp lại cụ Ðạt, tôi sẽ đọc câu thơ này cho cụ nghe, đố cụ nhớ là thơ của ai. Rồi tôi sẽ hỏi cụ xem hồi trẻ cụ có “đa tình “ không hay chỉ toàn là “nghĩa” với nhau thôi.Trần Mộng TúChú thích:(1) As we grow older together, As we continue to change with age, There is one thing that will never change... I will always keep falling in love with you. (Karen Clodfelder)(2) Tản Ðà Mục lục Mầu Đỏ Trong Sân Mầu Đỏ Trong Sân Trần Mộng TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Ngươi Việt OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 22 tháng 2 năm 2009
Trần Mộng Tú Mầu Đỏ Trong Sân Hai chiếc xe van đậu lại trong sân nhà thờ. Thả xuống sân những cụ ông và cụ bà, người tóc muối tiêu, người tóc trắng như cước, người lưng còn thẳng, người đã phải nhờ gậy trúc đưa đi. Hôm nay họ mặc toàn một mầu đỏ. Có người áo khoác dạ đỏ, có người áo len đỏ, có người quàng khăn đỏ, có cụ bà không mặc áo đỏ thì bôi son có mầu rất tươi của trái anh đào chín (bright red cherry). Họ đến ăn bữa cơm trưa vào ngày thứ ba của tuần lễ thứ hai trong tháng. (Bữa ăn, một tháng một lần, cung cấp bởi một nhóm phụ nữ của họ đạo, ở tuổi hưu trí làm thiện nguyện.)Cuối tuần này có lễ Valentine, nên hôm nay nhóm tổ chức tiệc Valentine cho các cụ.Mười chiếc bàn cho tám mươi người ngồi, được trải khăn bàn đỏ, đặt hoa đỏ. Món tráng miệng hôm nay cũng là những lát bánh có kem hoa hồng đỏ.Thức ăn chính và món tráng miệng, chúng tôi đã chia nhau nấu nướng sẵn ở nhà, mang tới. Từ 10 giờ sáng, tụ họp nhau, đặt bàn, pha cà phê, nước trà, hâm nóng thức ăn. Các cụ lần lượt đến trước bữa ăn khoảng nửa tiếng. Cụ bà nhiều hơn cụ ông, có vài người còn đủ cặp, nhưng phần đông lẻ bạn.Hôm nay tôi và năm người nữa phụ trách ở ngoài phòng ăn, chúng tôi đưa các cụ vào bàn, sau khi dán bảng tên lên áo cho mỗi người. Tôi cầm những bàn tay có hình dáng của những nhánh gừng khô; tôi đi chậm, theo chân người đi chậm, tôi thở nhẹ, theo tiếng người thở nhẹ, tôi kéo ghế, tôi trải khăn ăn trên lòng cho cụ nào không tự làm lấy được; tôi nhìn những sợi tóc mỏng xám bạc, những chiếc kính gọng nhỏ móc hờ trên tai, nằm ngơ ngác trên sống mũi với cặp mắt nhìn chậm chạp dưới hai chiếc vòng kính tròn. Tôi thấy tôi trong tròng kính đó. Mầu đỏ của những chiếc áo, khăn bàn và hoa hồng ánh lên mặt mọi người, giúp các cụ tươi hẳn lên. Các cụ nói chuyện với nhau nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng phải nghiêng hẳn đầu vào nhau để nghe cho rõ. Tôi nhìn các cụ thân mật, thì thào vào tai nhau. Tôi lắng nghe họ nói về ngày lễ “Tình Yêu” cuối tuần này. Những người ở chung một nhà già hứa sẽ rủ nhau ngồi chung một bàn. Rồi họ nhắc lại những cái hẹn Valentine của ba mươi, bốn mươi năm, thậm chí năm mươi năm về trước (nếu còn nhớ được). Những tên tiệm ăn, những con đường hò hẹn, chén rượu nào đã rót ra, nàng mặc áo mầu gì, chàng đi xe hiệu gì? Những chiếc thiệp với lời tỏ tình, những bài thơ vụng về của thi sĩ mới viết bài thơ thứ nhất. Họ nghiêng xuống nhau những khuôn mặt nhầu như những nếp lụa bị xếp lau ngày, những cặp mắt hấp háy sau tròng kính, những nụ cười với hàm răng thẳng tắp, đều đặn.Bà Sarah, ngoài bẩy mươi, nói:- Valentine đáng nhớ của tôi, khi tôi được bốn mươi tuổi. Lúc đó chúng tôi còn ở Los Angeles, Mark đã đưa tôi đến khách sạn Bonaventure ăn ở tầng lầu có tường kính và cả phòng ăn hình tròn quay chung quanh thành phố khi chúng tôi ngồi ăn.Bà Pat chen vào:- Khi tôi mười tám, tôi được một bạn trai cùng lớp mời đi dã ngoạn (picnic) ở bờ biển Dana Point, California trong ngày Valentine.Ông Tom cầm tay vợ hỏi khẽ: - Bà có nhớ ngày Valentine đầu tiên khi chúng mình mới cưới nhau được một năm không?Bà Daisy rụt cổ lại cười, những nếp nhăn trên mặt bà cũng cười theo, nói:- Ông đưa tôi đi sanh, và mình đã đặt tên cho con trai là Valentine.- Bà nhớ đúng không đấy?Bà Daisy im bặt tiếng cười, nhìn ông như dò hỏi, bà không biết bà nhớ có đúng không. Nhưng rõ ràng bà có một người con tên là Valentine mà.Những người còn lại ngồi im lặng, họ chưa nghĩ ra được trong đời họ có ngày Valentine nào “đáng nhớ” hay không?Ở một bàn khác hình như chẳng ai nhắc đến ngày lễ tình yêu. Có người hỏi, không biết chiều nay có mưa không? Có người trả lời ngày mai là ngày lễ giáng sinh. Có người hỏi chị đã uống thuốc ho sáng nay chưa? Vâng, tối nào tôi cũng uống thuốc an thần.Tôi rót cà phê, nước ngọt, dặn thật kỹ ly nào là nước, tách nào là cà phê. Nhắc cụ bà Pam nhớ cụ đã uống hai tách cà phê rồi; nhắc cụ ông John đừng cho sữa vào ly coke và tiêu muối trên bàn không cần rắc lên bánh ngọt.Có một bàn gợi mắt tò mò của tôi nhất, cả tám người ngồi đó hình như là bốn cặp. Duy chỉ có một cặp là chung một họ (last name) nhưng ba cặp kia xem ra cũng âu yếm lắm. Tôi thấy họ cũng trạc tuổi giữa bẩy mươi đến tám mươi, nhưng ăn mặc rất tươm tất, nếu không nói là rất thời trang. Áo và khăn quàng cho các bà, mũ nỉ cho các ông, cả đến cặp kính trên mắt cũng kiểu mới nhất, họ là những người già, nhưng còn minh mẫn và sức khỏe khá tốt. Họ nói năng rõ ràng, và trao đổi khá hiểu biết trên những vấn đề thời sự mới nhất. Tôi nghe họ nói đến bữa tiệc “Tình yêu” ở một nhà hàng khá nổi tiếng họ sẽ đi với nhau vào cuối tuần này. Họ còn yêu đời và yêu người, tuổi tác hầu như không can thiệp được vào những sinh hoạt của nhóm người già trong bàn này.Chiếc bàn cuối tôi mang bánh ngọt ra, tôi mới bất chợt thấy một người cụ ông Á Ðông, tóc bạc phau, nhưng còn khá nhiều, dáng gầy gầy, mặt nhỏ nhưng không thấy hốc hác, không đeo kính, hai mắt khá sáng. Tôi nhìn vào bảng tên thấy chữ “Dat Pham” tôi cúi chào cụ, cụ Ðạt cho biết cụ theo người bạn Mỹ đến đây lần đầu. Cụ ở một mình trong khu housing, chỗ cụ ở không thấy người Việt, cụ nói:- Bên mình trước đây làm gì có ngày Lễ Tình Yêu, bây giờ nghe đâu Việt Nam cũng ăn mừng ngày này đấy.Cụ nói xong mỉm cười, nói tiếp: - Càng vinh danh tình yêu rầm rộ, càng ly dị nhanh, bà nhỉ.- Dạ.Tôi nghĩ cụ có lí, nhưng tôi vẫn nói tiếp.- Cháu chắc ngày nào cũng là ngày tình yêu rồi, nên không cần ăn mừng nữa.- Bà lạc quan quá, thật ra người mình coi nặng cái “nghĩa” hơn “tình”, thế thôi.Tôi rót thêm trà vào tách cụ, im ắng một giây, để cụ hiểu là tôi đồng ý với cụ. Tôi mời cụ tháng tới tiếp tục đến với chúng tôi, và cụ nhận lời. Tôi phụ giúp chương trình này cả hai năm, lần đầu tiên mới gặp một người đồng hương, tự nhiên thấy việc làm nhỏ nhoi của mình vui hẳn lên.Tôi đi tới đi lui từ trong bếp ra tới những bàn tiệc. Nhìn ngắm các cụ ngồi ăn và các bà trong nhóm thiện nguyện đang loay hoay với công việc, (và nhìn cả chính tôi). Mỗi người một vẻ, người nhanh nhẹ cứng cáp, kẻ chậm chạp yếu ớt. Người có khả năng cho, người có nhu cầu nhận, những mái tóc muối tiêu hay bạc phơ như cước, những cặp mắt còn tinh anh hay đã mờ đục. Họ đã đi qua bao ngày lễ hội tình yêu, qua bao cơn hồng thủy của đời sống.Bây giờ các cụ ngồi đây, trong căn nhà hội của nhà thờ, ăn bữa trưa thanh đạm cung cấp bởi những người làm công tác thiện nguyện cũng già gần bằng họ, một bữa ăn được trang hoàng để ăn mừng cho ngày lễ tình yêu; họ còn nhớ lại được những gì, họ có nuối tiếc không?A, tình yêu như thế nào nhỉ? Còn ai trong chúng ta nhớ rõ cái cảm giác đó không? Nó ào ào như mưa rào nhiệt đới, nó hung hãn như ngày biển động, nó huy hoàng như mặt trời mọc hay nó ấm áp và nồng nàn như một vạt nắng đầu xuân; nó là ngụm rượu đầu tiên, là nụ hôn vội vã, là vòng tay vụng dại, là đam mê bồng bột, hay nó là... là gì nhỉ, có ai còn nhớ không?- Cho tôi xin ly nước lạnh, nước cam sẽ làm tôi xót ruột.- Tôi không ăn được bông cải xanh, nó làm tôi đầy hơi trong bụng.- Ly cà phê uống vào buổi trưa, sẽ làm tôi mất giấc ngủ ngày đấy.Có ai còn nhớ lại “Một thời để yêu, một thời để chết”. Có ai còn nhớ để nhắc lại cho nhau một lời nói của Valentine thời trẻ dại: “Rồi chúng ta sẽ cùng già đi, rồi chúng ta tiếp tục đổi thay theo tuổi tác, duy có một điều sẽ không bao giờ thay đổi... Em luôn mãi để lòng mình yêu anh. (1)Tôi không còn trẻ dại nữa, nhưng giữa khoảng không gian ửng đỏ của khăn bàn, của hoa, của áo khăn cho ngày lễ tình yêu chúng tôi tổ chức cho những người ở tuổi “cổ lai hy” này, tôi bỗng thấy lòng rung lên một câu thơ:Quái lạ làm sao cứ nhớ nhauNhớ nhau đằng đẵng suốt đêm thâuBốn phương mây nước trời đôi ngảHai chữ tương tư một gánh sầu. (2)Không biết có ai “tương tư” mình trong ngày “tình yêu” này không nhỉ?Lần tới, gặp lại cụ Ðạt, tôi sẽ đọc câu thơ này cho cụ nghe, đố cụ nhớ là thơ của ai. Rồi tôi sẽ hỏi cụ xem hồi trẻ cụ có “đa tình “ không hay chỉ toàn là “nghĩa” với nhau thôi.Trần Mộng TúChú thích:(1) As we grow older together, As we continue to change with age, There is one thing that will never change... I will always keep falling in love with you. (Karen Clodfelder)(2) Tản Ðà Mục lục Mầu Đỏ Trong Sân Mầu Đỏ Trong Sân Trần Mộng TúChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Ngươi Việt OnlineĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 22 tháng 2 năm 2009
Hoshi Shinichi Mẩu giấy vụn Dịch giả: Quỳnh Chi Nguyên tác : Shihen Trời về chiều, cảnh vật chung quanh mỗi lúc một chìm vào bóng chiều đang mờ tối dần. Viên cảnh sát chợt cảm thấy nơi người đàn ông đang đi trên con đường vắng vẻ thưa thớt bóng người kia có một vẻ gì bất thường, bèn lên tiếng gọi: -Này ..này.. Tức thì, người đàn ông ấy quay lại, nhưng không hiểu vì sao anh ta lại xanh mặt, ra chiều hết sức hoảng hốt, rồi bỏ chạy. -Tên này khả nghi thật ! Đứng lại nào! Viên cảnh sát đuổi theo mãi mới bắt kịp người đàn ông. Anh ta vùng vẫy kháng cự . -Cái gì mới được chứ ! Tôi có làm gì đâu nào mà sao lại bị đuổi theo ? -Là vì mi bỗng dưng bỏ chạy. Nghe cảnh sát gọi mà bỏ chạy ắt là phải có lý do gì ! - Không có lý do gì cả. Vì tưởng là bọn trấn lột nên tôi mới bỏ chạy. -Nếu bỏ chạy mà không dám quay đầu lại thì nói thế nghe còn được. Đằng này biết là cảnh sát rồi mà vẫn bỏ chạy đấy là gì. Vào đồn cảnh sát một chút coi nào, ta không làm mất nhiều thì giờ của anh đâu. Người đàn ông lầu bầu nói gì đó, nhưng viên cảnh sát cứ thế điệu anh ta về đồn rồi bắt đầu tra hỏi. Người đàn ông trả lời cho biết địa chỉ và tên tuổi. -Tôi không làm điều gì gian dối cả. Tôi là một công dân lương thiện. -Nếu thế, tại sao lại hoảng hốt. Hà hà. Xem nào, chắc là có đem theo vũ khí đây. Lấy hết những thứ đem theo trong người ra đây xem nào ! -Tôi không đem theo thứ gì là vũ khí cả ! Người đàn ông lấy hết các thứ trong túi ra bầy trên bàn. Bút máy, khăn mùi xoa, thuốc lá, ví tiền..Không có thứ gì khả nghi. Thế nhưng, bằng kinh nghiệm lâu năm trong nghề, viên cảnh sát đã nhận ra hơi hướm đặc biệt của kẻ phạm pháp toát ra từ gã đàn ông này. Viên cảnh sát ngoẹo đầu ra dáng hồ nghi, bất giác cầm chiếc ví tiền lên mở ra xem. Trong ấy còn có một mẩu giấy. Mở ra thì thấy có hình như là bản đồ vẽ một góc phố bằng nét bút chì nguệch ngoạc. Hình vẽ một góc phố có thể có ở bất cứ nơi nào như có thùng thư bưu điện, các cửa hiệu như hiệu bán mỹ phẩm, hiệu trái cây. Nhưng trong dẫy phố ấy có một căn nhà đánh dấu X có vẻ đặc biệt lắm. -Anh kia, bản đồ gì thế này ? Được chìa cho xem hình vẽ, người đàn ông lại có vẻ hớt hơ hớt hải -À, à ..Không có gì đâu ạ. Giọng điệu ấp úng ấy càng khơi thêm nỗi nghi hoặc nơi viên cảnh sát. -Thì anh hãy giải thích đi nào. Chỉ cần giải thích cho rõ cái này xong là anh được về. Bản đồ vẽ nơi nào, để dùng vào việc gì, hả ? -À, à..đây là -Anh hãy khai ra. Nếu là chuyện đàn bà hay chuyện gì không thể nói với ai được, chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ kín không để lọt ra ngoài cho anh. Nhưng anh hãy giúp chúng tôi làm việc. -À à ...Tôi quên mất rồi. -Cái này đâu có cũ đến nỗi đã quên được. Anh cũng đâu có vẻ bị bệnh quên. Có chuyện gì mà anh không thể khai được, hả ? -Vâng, tôi không khai được. Viên cảnh sát đành bó tay, bèn thử bàn với các đồng nghiệp. Mọi người nói: -Không chừng có dính líu đến giết người hay đốt nhà gì đây. Dĩ nhiên đó chỉ là giả thiết những trường hợp tồi tệ nhất. Nếu thủ phạm nhắm vào căn nhà đó, thì cho dù có bị giam bao nhiêu ngày, chắc chắn là hắn cũng không chịu khai ra đâu. -Cũng có thể là như thế lắm. Cố tình vẽ thật nguệch ngoạc có lẽ là để giấu cho không bị lộ bút tích đấy. -Tóm lại dù thế nào cũng phải tìm ngay ra căn nhà trong bàn đồ. Hễ chùng chình thì dám xảy ra án mạng kế tiếp lắm! Hoặc là sau khi chúng đã đặt xong bom nổ chậm rồi thì ... Để đề phòng sự thể có khả năng muôn một ấy có thể xảy ra, lệnh được truyền đi ngay tức khắc cho các ty cảnh sát là phải tìm cho được khu phố đã được vẽ trong bản đồ này. Bản đồ đã được sao chụp lại và phân phát cho các nơi. Có nhiều khu phố có nào là thùng thư bưu điện, nào là hiệu trái cây, đại loại các hàng quán như thế này lắm, thế nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy ở đâu một dẫy phố với các hàng quán ở cạnh nhau giống hệt như trong bản đồ này. Ty cảnh sát nào cũng chia người lo tìm, và đối chiếu với bản đồ chi tiết khu phố mà họ có phận sự canh gác. Thế rồi họ cũng tìm ta một khu phố giống hệt như thế. Viên cảnh sát hối hả tìm tới căn nhà trên bản đồ có đánh dấu x. Tới nơi thì thấy đó chỉ là một hiệu bánh bình thường. - Ngôi nhà vẽ trong bản đồ này là hiệu bánh của ông đây phải không ạ ? Nghe viên cảnh sát hỏi, chủ hiệu bánh vừa nhìn vào bản đồ vừa ngoẹo cổ ra chiều ngờ vực -Hình như là thế. Nhưng bản đồ này là như thế nào ạ?? -À, đây là của một người đàn ông khả nghi, mà hỏi thì hắn nhất định không khai. Ông thử nhớ lại xem có bị ai thù oán gì không ? -Không có ai thù hằn gì tôi hết. Tôi cũng muốn thử bị ai thù một lần cho biết nữa là khác đây ạ ! Nét mặt chủ hiệu bánh lộ vẻ nghi hoặc. Còn viên cảnh sát thì không biết phải làm sao nữa. Vừa đúng lúc ấy, có một đứa bé bước vào hiệu hỏi mua: -Cho cháu một cái kem. Nhưng ông chủ hiệu và viên cảnh sát vẫn lặng thinh vì đang mải nhìn nhau, nên thằng bé mới hỏi: -Ông cảnh sát ơi, có chuyện gì thế ạ ? Rồi nó nhìn vào mảnh giấy và bỗng kêu lên " Ơ, cái bản đồ này của cháu vẽ ! " -Ủa, cháu vẽ bản đồ này à. Cháu vẽ để làm gì thế ? -Sáng nay cháu vẽ để đưa cho bố. Cháu đã dặn bố là nhớ mua kem đem về cho cháu. Nhưng mãi không thấy bố đem về nên cháu đành phải đi mua đây ạ ! -Tưởng gì ! Chỉ có thế sao ! Cánh cảnh sát đang hăm hở điều tra có vẻ hơi thất vọng vì sự thực bất ngờ này. Nhưng dù sao thì cũng còn một điều an ủi, là họ đã tóm được tên móc túi. Nguyên tác : Shihen của Hoshi Shinichi Quỳnh Chi dịch ( 24/5/2009) Mục lục Mẩu giấy vụn Mẩu giấy vụn Hoshi ShinichiChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 8 tháng 6 năm 2009
Hoshi Shinichi Scraps of paper Translator: Quynh Chi Original author: Shihen It was late afternoon, and the surrounding landscape gradually sank into the gradually fading dusk. The police officer suddenly felt that there was something unusual about the man walking on the deserted, sparsely populated road, so he called out: -Hey..hey.. Immediately, the man turned around. , but for some reason he turned pale, looked extremely frightened, and then ran away. -This guy is really suspicious! Stop! The police officer chased after him until he caught up with the man. He struggled to resist. -What's new? I didn't do anything, why am I being chased? -It's because you suddenly ran away. There must be a reason for running away after hearing the police call! - There is no reason at all. Because I thought they were robbers, I ran away. -If you run away and don't dare to turn back, then it's okay to say that. You know it's the police but you still run away. Let's go to the police station for a bit, I won't take up too much of your time. The man muttered something, but the police officer just took him to the station and began questioning him. The man answered giving his address and name. -I didn't do anything dishonest. I am an honest citizen. -If so, why are you panicking? Ha ha. Let's see, he probably brought a weapon with him. Bring out all the things you brought with you and see! -I didn't bring any weapons! The man took all the things out of his bag and spread them on the table. Fountain pen, handkerchief, cigarettes, wallet... Nothing suspicious. However, with many years of experience in the profession, the police officer recognized the special aura of a lawbreaker emanating from this man. The police officer turned his head in suspicion, suddenly picked up the wallet and opened it. There was also a piece of paper in there. When I opened it, I saw what appeared to be a map drawn with a scribbled pencil on a street corner. A drawing of a street corner can be found anywhere, such as a post office box or shops such as a cosmetics store or a fruit store. But in that street there is a house marked with an X that seems very special. -Hey man, what map is this? When shown the drawing, the man seemed indifferent - Ah, ah... It's nothing. That hesitant tone further aroused the policeman's doubts. -So please explain. Just explain this clearly and you can go home. Where is the map drawn and what is it used for? -Ah, ah..this is -Please tell me. If it's a matter of women or something that can't be told to anyone, we will absolutely keep it confidential and not let it leak out to you. But please help us work. -Ah ah...I forgot. -This is not so old that it has been forgotten. He also doesn't seem to have amnesia. Is there something you can't declare, huh? -Yes, I can't declare. The police officer had no choice but to discuss it with his colleagues. People said: -Perhaps this is related to murder or burning of houses. Of course that's just assuming the worst cases. If the culprit targeted that house, no matter how many days he was detained, he certainly would not confess. -It could be like that. Intentionally drawing it very scribbled is probably to hide the handwriting so it won't be revealed. -In short, no matter what, you must immediately find the house in the map. If you relax, the next murder will happen! Or after they have placed the time-detonating bomb, then... To prevent that potentially unexpected thing from happening, orders were immediately transmitted to the police companies to find the area. The street has been drawn in this map. The map was photocopied and distributed to various places. There are many neighborhoods that have post office boxes, fruit shops, and other types of shops like this, but I've searched and searched and still can't find a street with shops next to each other exactly like this. in this map. Every police department divides people to search, and compares it with a detailed map of the neighborhood they are responsible for guarding. Then they also found us in an identical neighborhood. The police officer hurriedly found the house on the map marked with an x. When I got there, I saw it was just a normal bakery. - The house drawn on this map is your bakery, right? Hearing the policeman's question, the bakery owner looked at the map and tilted his neck in suspicion - It seems like that. But what is this map like?? -Ah, this belongs to a suspicious man. If asked, he will definitely not confess. Try to remember if anyone held any grudges? -No one holds any grudge against me. I also want to try being hated by someone once more to see if it's different! The bakery owner's face showed doubt. And the police officer didn't know what to do anymore. Just at that moment, a child walked into the store and asked: -Give me an ice cream. But the shop owner and the police officer remained silent because they were looking at each other, so the boy asked: - Police officer, what's going on? Then he looked at the piece of paper and suddenly exclaimed, "Hey, I drew this map!" - Oh, I drew this map. What are you drawing for? -This morning I drew it to give to my dad. I told my dad to remember to buy ice cream and bring it home for me. But my dad never brought it home so I had to go buy it! -What ideas ! That's all! The police who were eagerly investigating seemed a bit disappointed by this unexpected truth. But anyway, there is one consolation, that they caught the pickpocket. Original work: Shihen translated by Hoshi Shinichi Quynh Chi (May 24, 2009) Table of contents Scraps of paper Scraps of paper Hoshi ShinichiWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thanh Van posted on: June 8, 2009
Lâm Chương Mẫu chuyện nhỏ Quán cà phê Nghệ Sĩ là nơi quy tụ nhiều đấng thiên tài của bộ môn nghệ thuật. Quán nổi tiếng vì pha chế cầu kỳ, và cà phê hảo hạn thơm lừng. Đặc tính của khách, đóng trụ bền và chắc. Sau đây, mẫu chuyện nhỏ, ghi từ quán cà phê Nghệ Sĩ.Nhân vật A, ăn mặc chải chuốt, quần áo thẳng nếp, có thắt cà vạt đàng hoàng. Nhân vật B, mặt hốc hác, tóc tai bù xù (nhân dáng nghệ sĩ thời thượng). Cả hai đều hút thuốc, phun khói mù mịt như ống bô xe hơi mùa lạnh.A: Lâu quá không gặp. Sao? Dạo này còn ở chỗ cũ?B: Đi lâu rồi. Nhà ấy nhiều con nít ồn ào quá, chịu không nổí.A: Tôi cũng ớn lũ con nít. Bởi thế, nhiều người biết tôi là nhà văn, muốn gã con gái, nhưng tôi không dám nhận.B: Ớn lũ con nít thì phải rồi, nhưng con gái thơm quá đi chứ. Làm nhà văn cần con gái để gợi hứng sáng tác. Sao không nhận?A: Thơm thì có thơm, nhưng sợ xáp vô vài năm, đổ con cái ra đấy. Bận bịu thê nhi thì hứng thú gì mà sáng tác. Cứ ở tình trạng độc thân, tạo điều kiện phất phơ la cà tán tỉnh. Tròng chiếc nhẫn cưới vô ngón tay, coi như chết đi một nửa cuộc đời. Sao? Bạn vẫn làm hãng cũ?B: Nghỉ lâu rồi. Thằng superviser cà chớn, không khám phá được tài năng tôi. Nó đề nghị sa thải. Thằng chủ hãng gà mờ, nghe theo lời nó. Cũng may, nó cho tôi nghỉ sớm. Nếu không, tôi cũng bỏ việc. Toàn một lũ kỳ thị!A: Kỳ thị là một hội chứng kinh niên bất trị. Thế bạn đang thất nghiệp?B: Không! Tôi xin được việc làm khác, trong Sở Thú. Công việc cũng nhàn.A: Được đấy. Làm gì trong Sở Thú?B: Chả là có một con dã nhân già chết đi, chưa tìm được con khác thay thế. Người ta lột da nó, và tôi đội lốt dã nhân, nhảy nhót trong chuồng, đánh lừa thiên hạ. Bọn du khách khả ố cứ tưởng thật, xúm nhau xem và cười thích thú. Thế thôi. à này, đám nhân viên Sở Thú tinh đời lắm, mà còn phải khen tôi đội lốt dã nhân linh động hơn cả dã nhân thật.A: Trên đời này, có nhiều người không cần đội lốt dã nhân nhưng họ cũng biểu lộ bản chất giống y như loài dã nhân. Bạn đừng tưởng chỉ mình bạn có tài.B: Ồ, nói thế là bạn chưa tận mắt nhìn thấy lúc tôi ở trong chuồng.A: Có gì đặc biệt?B: Vào những lúc con dã nhân cái động đực, chính tôi phải làm tình với nó trước mắt bọn du khách. Các bà các cô ngượng đỏ mặt, che mắt. Nhưng tôi biết, qua kẻ ngón tay, họ không bỏ sót một hành động nhỏ nào của tôi.A: Thế thì bạn chỉ có tài diễn xuất trước đám đông thôi. Chứ trong khuất lấp, không thiếu những trường hợp người làm tình với thú. Không nghe ai nói chuyện này, không có nghĩa rằng điều đó không xảy ra.B: Bạn vẫn chứng nào tật ấy, chỉ nhìn bề trái của cuộc đời. Suy cho cùng, bên cạnh bộ mặt sần sùi của xã hội, còn có những điều tốt đẹp làm cho con người thăng hoa.A: Xin cho một thí dụ?B: Nghệ thuật. Chính nghệ thuật nuôi sống tâm hồn. Bạn có nghĩ rằng tôi đang làm nghệ thuật không?A: Nếu đội lốt dã nhân là một nghệ thuật, thì bạn chính là diễn viên nghệ thuật đấy.B: Không! Nghệ thuật đâu rẻ rúng thế. Tôi coi đấy chỉ là một nghề cơm áo như trăm nghìn nghề khác. Tôi làm thợ Thơ là một trong những bộ môn nghệ thuật.A: Trời đất! Thần kinh ngạc nhiên của tôi bị tê liệt từ lâu rồi. Bạn làm cho nó cảm ứng trở lại.B: Đừng diễu dở. Không sợ người anh em chạm tự ái sao? Này nhé, trong mục nhắn tin, các ông chủ báo đều trân trọng gọi tôi là nhà thơ, hoặc thi sĩ.A: Xin lỗi. Tôi thật không ngờ bạn làm thợ Có thể kể cho nghe nguyên nhân nào đưa bạn vào nghệ thuật làm thơ?B: Cũng ngẫu nhiên thôi. Nghề sinh nghiệp. Làm nghề đội lốt dã nhân, khi có bọn du khách, thì mình lượn qua lượn lại trong chuồng, chổng mông cho họ coi khu coi đít, hoặc ngồi gãi háng bắt rận. Du khách đi qua rồi, thì mình ngắm trời ngắm mây. Thế là tức cảnh sinh tình, nổi hứng làm thợ Làm thơ cũng dễ thôi. Đếm chữ. Chấm câu. Xuống hàng. Gieo vần theo đúng luật bằng trắc là thành thợ Nếu không muốn gò bó trong khuôn khổ chật hẹp, thì làm thơ tự dọ Bây giờ, người ta còn sáng chế ra loại thơ tân kỳ lắm: thơ trình diễn. Nhiều người làm thơ loại này mà trở thành thi sĩ nổi danh, và chiếm được chỗ ngồi rất chắc trên thi đàn. Bạn nghĩ xem, nghề làm dã nhân của tôi, có thể được liệt vào trường phái loại thơ trình diễn không?A: Tôi không nghiên cứu kỹ về loại thơ này, nên không dám khẳng định. Nhưng, nếu lấy bốn sợi lông, cắm bốn góc, được coi là một bài thơ trình diễn, thì làm dã nhân "ngồi rù gãi háng dái lăn tăn" là một bài thơ trình diễn sinh động hơn nhiều. Ngày xưa, thơ chỉ dành cho giới tao nhân mặc khách. Ngày nay, thơ bành trướng mạnh trong mọi tầng lớp quần chúng. Thơ soi rọi khắp hang cùng ngõ ngách. Thơ lột trần những mặt dọc mặt ngang. Thậm chí, người ta còn tìm thấy thơ trong sự ỉa đái. Hiện thực là ở chỗ ấy.B: Nhà văn lý giải về thơ, nghe sướng cả người. Thế, nhà văn có nhận định gì về văn?A: Thơ với văn như cặp song sinh. Thơ hiện đại đi vào quần chúng. Văn hiện đại từ quần chúng đi ra.B: So sánh quái gỡ thế, bố ai hiểu được?A: Này nhé. Thơ có khuynh hướng xúc cảm. Văn nghiêng về mô tả. Ban đầu văn ở trong quần chúng để quan sát, nhận xét. Sau đó, đi ra đứng ở vị trí khách quan, tả chân những gì đã thấy. Làm văn sĩ là pha trộn hiện thực và hư cấu. Người đọc chỉ nhìn thấy một khối đồng nhất, không phân biệt. Hiện nay, con người đã đạt đến tốc độ siêu thanh. Không còn ai muốn nhai lại một số triết lý viển vông. Có những vấn đề, ngày xưa úp mở, e dè không dám nói, thì ngày nay phơi bày toác toạc ra đấy. Làm văn sĩ phải chìu theo thị hiếu độc giả, và luôn luôn đặt câu hỏi: viết gì, viết thế nào, viết cho ai? Trả lời đúng những câu hỏi ấy là thành công. Đề tài đang được ăn khách là chuyện phòng the, tả sự việc trên giường. Một vấn đề xưa như trái đất, nhưng nóng hổi như bánh mới ra lò.B: Bạn biết phân tích, chắc văn của bạn đang ăn khách?A: Không đâu. Còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác. Thí dụ như phải biết gây sự chú ý của độc giả.B: Viết văn chứ đâu phải quảng cáo?A: Muốn làm tổng thống cũng phải quảng cáo. Này nhé, một tác phẩm ra đời, nếu chẳng ma nào thèm liếc mắt, sẽ đi vào quên lãng, mất hút luôn. Đó là nỗi buồn lớn của tác giả. Vì thế, phải có người viết bài bốc thơm, để gợi sự chú ý. Đôi khi, còn phải mướn thằng viết bài chưởi bới nữa, để lôi kéo sự tò mò. Xin nhắc bạn, một hiện tượng quảng cáo rất độc đáo đang xảy ra ở Việt Nam. Cứ y như rằng, tác phẩm nào bị nhà cầm quyền cấm phổ biệ, thì tác phẩm ấy được nhiều người tìm đọc hơn hết. Hoặc, tác giả nào bị công an văn hóa mời tới mời lui vài lần, thì thế nào tác phẩm của họ cũng bán rất chạy. Tôi nghĩ được một cách quảng cáo, hơi táo bạo nhưng chắc chắn thành công.B: Nói nghe thử?A: Tôi sẽ về Việt Nam, đứng giữa chợ Bến Thành, tuyên bố chống đối vung vít. Công an sẽ nắm đầu tôi, nhốt tức khắc. Thế là trúng kế. Báo chí hải ngoại bắt đầu loan tin rùm beng, la làng tranh đấu đòi thả tôi ra.B: Rồi sao nữa?A: Còn phải hỏi. Mọi người sẽ chú ý và tò mò đọc tác phẩm của tôi.B: Quảng cáo kiểu ấy có phần ma giáo, nhưng đây là chuyện tương lai. Còn hiện tại, bạn viết văn có đủ kiếm sống không?A: (thở dài) Thời kỳ văn học cực thịnh, văn thi sĩ xuất hiện nhiều như sao trên trời. Thơ văn trở thành lạm phát. Bài gởi cho báo, chỉ đăng chùa. Đăng không hết, mấy ông chủ báo vứt vào sọt rác là chuyện thường. Người ta bỏ tiền mua cuộn giấy đi cầu, nhưng công trình tim óc của mình lại vứt đi. Lắm khi muốn ứa nước mắt.B: Thấy bạn ăn mặc bảnh bao, tưởng đời đang lên. Ai ngờ... A: Bạn bè chẳng giấu. Đói rã ruột, nhưng phải làm ra vẻ phồn vinh giả tạo ngoại hình. Mục đích để dễ mượn tiền. Nhiều người muốn gã con gái cho tôi cũng vì lầm cái mã bề ngoài.B: Thì cứ nhào vộ Vừa được vợ, vừa có miếng ăn hàng ngày.A: Trên đời làm gì có của cho không. Khi họ khám phá ra mình là loài ký sinh tầm gửi, họ tống mình ra khỏi cửa ngaỵ Thà cứ hư hư thực thực, che thân bằng nhãn hiệu nhà văn. Thế mà còn mượn được tiền.B: Nhà văn nói nghe thảm quá. Dù sao, tôi cũng có nghề có việc được đồng lương, lại mang thêm cái nghiệp làm thơ, lại nghệ sĩ dễ thông cảm nhau. Thôi thì chầu cà phê này, tôi trả. Sắp đến giờ Sở Thú mở cửa. Tôi phải vào.Nhân vật B (nhà thơ) rời quán Nghệ Sĩ. Nhân vật A (nhà văn) ngồi lại, không biết để tìm hứng sáng tác, hay chờ đợi người quen, kế tiếp.Hết Mục lục Mẫu chuyện nhỏ Mẫu chuyện nhỏ Lâm ChươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 21 tháng 3 năm 2004
Lâm Chương Mẫu chuyện nhỏ Quán cà phê Nghệ Sĩ là nơi quy tụ nhiều đấng thiên tài của bộ môn nghệ thuật. Quán nổi tiếng vì pha chế cầu kỳ, và cà phê hảo hạn thơm lừng. Đặc tính của khách, đóng trụ bền và chắc. Sau đây, mẫu chuyện nhỏ, ghi từ quán cà phê Nghệ Sĩ.Nhân vật A, ăn mặc chải chuốt, quần áo thẳng nếp, có thắt cà vạt đàng hoàng. Nhân vật B, mặt hốc hác, tóc tai bù xù (nhân dáng nghệ sĩ thời thượng). Cả hai đều hút thuốc, phun khói mù mịt như ống bô xe hơi mùa lạnh.A: Lâu quá không gặp. Sao? Dạo này còn ở chỗ cũ?B: Đi lâu rồi. Nhà ấy nhiều con nít ồn ào quá, chịu không nổí.A: Tôi cũng ớn lũ con nít. Bởi thế, nhiều người biết tôi là nhà văn, muốn gã con gái, nhưng tôi không dám nhận.B: Ớn lũ con nít thì phải rồi, nhưng con gái thơm quá đi chứ. Làm nhà văn cần con gái để gợi hứng sáng tác. Sao không nhận?A: Thơm thì có thơm, nhưng sợ xáp vô vài năm, đổ con cái ra đấy. Bận bịu thê nhi thì hứng thú gì mà sáng tác. Cứ ở tình trạng độc thân, tạo điều kiện phất phơ la cà tán tỉnh. Tròng chiếc nhẫn cưới vô ngón tay, coi như chết đi một nửa cuộc đời. Sao? Bạn vẫn làm hãng cũ?B: Nghỉ lâu rồi. Thằng superviser cà chớn, không khám phá được tài năng tôi. Nó đề nghị sa thải. Thằng chủ hãng gà mờ, nghe theo lời nó. Cũng may, nó cho tôi nghỉ sớm. Nếu không, tôi cũng bỏ việc. Toàn một lũ kỳ thị!A: Kỳ thị là một hội chứng kinh niên bất trị. Thế bạn đang thất nghiệp?B: Không! Tôi xin được việc làm khác, trong Sở Thú. Công việc cũng nhàn.A: Được đấy. Làm gì trong Sở Thú?B: Chả là có một con dã nhân già chết đi, chưa tìm được con khác thay thế. Người ta lột da nó, và tôi đội lốt dã nhân, nhảy nhót trong chuồng, đánh lừa thiên hạ. Bọn du khách khả ố cứ tưởng thật, xúm nhau xem và cười thích thú. Thế thôi. à này, đám nhân viên Sở Thú tinh đời lắm, mà còn phải khen tôi đội lốt dã nhân linh động hơn cả dã nhân thật.A: Trên đời này, có nhiều người không cần đội lốt dã nhân nhưng họ cũng biểu lộ bản chất giống y như loài dã nhân. Bạn đừng tưởng chỉ mình bạn có tài.B: Ồ, nói thế là bạn chưa tận mắt nhìn thấy lúc tôi ở trong chuồng.A: Có gì đặc biệt?B: Vào những lúc con dã nhân cái động đực, chính tôi phải làm tình với nó trước mắt bọn du khách. Các bà các cô ngượng đỏ mặt, che mắt. Nhưng tôi biết, qua kẻ ngón tay, họ không bỏ sót một hành động nhỏ nào của tôi.A: Thế thì bạn chỉ có tài diễn xuất trước đám đông thôi. Chứ trong khuất lấp, không thiếu những trường hợp người làm tình với thú. Không nghe ai nói chuyện này, không có nghĩa rằng điều đó không xảy ra.B: Bạn vẫn chứng nào tật ấy, chỉ nhìn bề trái của cuộc đời. Suy cho cùng, bên cạnh bộ mặt sần sùi của xã hội, còn có những điều tốt đẹp làm cho con người thăng hoa.A: Xin cho một thí dụ?B: Nghệ thuật. Chính nghệ thuật nuôi sống tâm hồn. Bạn có nghĩ rằng tôi đang làm nghệ thuật không?A: Nếu đội lốt dã nhân là một nghệ thuật, thì bạn chính là diễn viên nghệ thuật đấy.B: Không! Nghệ thuật đâu rẻ rúng thế. Tôi coi đấy chỉ là một nghề cơm áo như trăm nghìn nghề khác. Tôi làm thợ Thơ là một trong những bộ môn nghệ thuật.A: Trời đất! Thần kinh ngạc nhiên của tôi bị tê liệt từ lâu rồi. Bạn làm cho nó cảm ứng trở lại.B: Đừng diễu dở. Không sợ người anh em chạm tự ái sao? Này nhé, trong mục nhắn tin, các ông chủ báo đều trân trọng gọi tôi là nhà thơ, hoặc thi sĩ.A: Xin lỗi. Tôi thật không ngờ bạn làm thợ Có thể kể cho nghe nguyên nhân nào đưa bạn vào nghệ thuật làm thơ?B: Cũng ngẫu nhiên thôi. Nghề sinh nghiệp. Làm nghề đội lốt dã nhân, khi có bọn du khách, thì mình lượn qua lượn lại trong chuồng, chổng mông cho họ coi khu coi đít, hoặc ngồi gãi háng bắt rận. Du khách đi qua rồi, thì mình ngắm trời ngắm mây. Thế là tức cảnh sinh tình, nổi hứng làm thợ Làm thơ cũng dễ thôi. Đếm chữ. Chấm câu. Xuống hàng. Gieo vần theo đúng luật bằng trắc là thành thợ Nếu không muốn gò bó trong khuôn khổ chật hẹp, thì làm thơ tự dọ Bây giờ, người ta còn sáng chế ra loại thơ tân kỳ lắm: thơ trình diễn. Nhiều người làm thơ loại này mà trở thành thi sĩ nổi danh, và chiếm được chỗ ngồi rất chắc trên thi đàn. Bạn nghĩ xem, nghề làm dã nhân của tôi, có thể được liệt vào trường phái loại thơ trình diễn không?A: Tôi không nghiên cứu kỹ về loại thơ này, nên không dám khẳng định. Nhưng, nếu lấy bốn sợi lông, cắm bốn góc, được coi là một bài thơ trình diễn, thì làm dã nhân "ngồi rù gãi háng dái lăn tăn" là một bài thơ trình diễn sinh động hơn nhiều. Ngày xưa, thơ chỉ dành cho giới tao nhân mặc khách. Ngày nay, thơ bành trướng mạnh trong mọi tầng lớp quần chúng. Thơ soi rọi khắp hang cùng ngõ ngách. Thơ lột trần những mặt dọc mặt ngang. Thậm chí, người ta còn tìm thấy thơ trong sự ỉa đái. Hiện thực là ở chỗ ấy.B: Nhà văn lý giải về thơ, nghe sướng cả người. Thế, nhà văn có nhận định gì về văn?A: Thơ với văn như cặp song sinh. Thơ hiện đại đi vào quần chúng. Văn hiện đại từ quần chúng đi ra.B: So sánh quái gỡ thế, bố ai hiểu được?A: Này nhé. Thơ có khuynh hướng xúc cảm. Văn nghiêng về mô tả. Ban đầu văn ở trong quần chúng để quan sát, nhận xét. Sau đó, đi ra đứng ở vị trí khách quan, tả chân những gì đã thấy. Làm văn sĩ là pha trộn hiện thực và hư cấu. Người đọc chỉ nhìn thấy một khối đồng nhất, không phân biệt. Hiện nay, con người đã đạt đến tốc độ siêu thanh. Không còn ai muốn nhai lại một số triết lý viển vông. Có những vấn đề, ngày xưa úp mở, e dè không dám nói, thì ngày nay phơi bày toác toạc ra đấy. Làm văn sĩ phải chìu theo thị hiếu độc giả, và luôn luôn đặt câu hỏi: viết gì, viết thế nào, viết cho ai? Trả lời đúng những câu hỏi ấy là thành công. Đề tài đang được ăn khách là chuyện phòng the, tả sự việc trên giường. Một vấn đề xưa như trái đất, nhưng nóng hổi như bánh mới ra lò.B: Bạn biết phân tích, chắc văn của bạn đang ăn khách?A: Không đâu. Còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác. Thí dụ như phải biết gây sự chú ý của độc giả.B: Viết văn chứ đâu phải quảng cáo?A: Muốn làm tổng thống cũng phải quảng cáo. Này nhé, một tác phẩm ra đời, nếu chẳng ma nào thèm liếc mắt, sẽ đi vào quên lãng, mất hút luôn. Đó là nỗi buồn lớn của tác giả. Vì thế, phải có người viết bài bốc thơm, để gợi sự chú ý. Đôi khi, còn phải mướn thằng viết bài chưởi bới nữa, để lôi kéo sự tò mò. Xin nhắc bạn, một hiện tượng quảng cáo rất độc đáo đang xảy ra ở Việt Nam. Cứ y như rằng, tác phẩm nào bị nhà cầm quyền cấm phổ biệ, thì tác phẩm ấy được nhiều người tìm đọc hơn hết. Hoặc, tác giả nào bị công an văn hóa mời tới mời lui vài lần, thì thế nào tác phẩm của họ cũng bán rất chạy. Tôi nghĩ được một cách quảng cáo, hơi táo bạo nhưng chắc chắn thành công.B: Nói nghe thử?A: Tôi sẽ về Việt Nam, đứng giữa chợ Bến Thành, tuyên bố chống đối vung vít. Công an sẽ nắm đầu tôi, nhốt tức khắc. Thế là trúng kế. Báo chí hải ngoại bắt đầu loan tin rùm beng, la làng tranh đấu đòi thả tôi ra.B: Rồi sao nữa?A: Còn phải hỏi. Mọi người sẽ chú ý và tò mò đọc tác phẩm của tôi.B: Quảng cáo kiểu ấy có phần ma giáo, nhưng đây là chuyện tương lai. Còn hiện tại, bạn viết văn có đủ kiếm sống không?A: (thở dài) Thời kỳ văn học cực thịnh, văn thi sĩ xuất hiện nhiều như sao trên trời. Thơ văn trở thành lạm phát. Bài gởi cho báo, chỉ đăng chùa. Đăng không hết, mấy ông chủ báo vứt vào sọt rác là chuyện thường. Người ta bỏ tiền mua cuộn giấy đi cầu, nhưng công trình tim óc của mình lại vứt đi. Lắm khi muốn ứa nước mắt.B: Thấy bạn ăn mặc bảnh bao, tưởng đời đang lên. Ai ngờ... A: Bạn bè chẳng giấu. Đói rã ruột, nhưng phải làm ra vẻ phồn vinh giả tạo ngoại hình. Mục đích để dễ mượn tiền. Nhiều người muốn gã con gái cho tôi cũng vì lầm cái mã bề ngoài.B: Thì cứ nhào vộ Vừa được vợ, vừa có miếng ăn hàng ngày.A: Trên đời làm gì có của cho không. Khi họ khám phá ra mình là loài ký sinh tầm gửi, họ tống mình ra khỏi cửa ngaỵ Thà cứ hư hư thực thực, che thân bằng nhãn hiệu nhà văn. Thế mà còn mượn được tiền.B: Nhà văn nói nghe thảm quá. Dù sao, tôi cũng có nghề có việc được đồng lương, lại mang thêm cái nghiệp làm thơ, lại nghệ sĩ dễ thông cảm nhau. Thôi thì chầu cà phê này, tôi trả. Sắp đến giờ Sở Thú mở cửa. Tôi phải vào.Nhân vật B (nhà thơ) rời quán Nghệ Sĩ. Nhân vật A (nhà văn) ngồi lại, không biết để tìm hứng sáng tác, hay chờ đợi người quen, kế tiếp.Hết Mục lục Mẫu chuyện nhỏ Mẫu chuyện nhỏ Lâm ChươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: may4phuong.netĐược bạn: mickey đưa lên vào ngày: 21 tháng 3 năm 2004
Cổ Tích Việt Nam Mẫu Thượng Ngàn Trong việc thờ cúng tại các làng quê ở miền Bắc và miền Trung nước ta, có một hiện tượng phổ biến là bên cạnh đình, chùa, bao giờ cũng có một nơi thờ Thánh Mẫu, gọi là Điện MẫụĐiện Mẫu thường nằm ở mé cạnh chùa, nhà gạch xây thẳng ba gian, nhỏ hơn chùạ Đôi khi cũng xây chùa theo kiểu chữ đinh.Tại gian chính giữa, là nơi đặt tượng MẫụTrường hợp đặt một tượng Mẫu thì đó là Thánh Mẫu, được hiểu là Mẫu của tất cả.Trường hợp đặt ba tượng Mẫu thì đó là Mẫu Thượng Ngàn(ở bên phải), Mẫu Liễu (ở chính giữa) và mẫu Thoải (ở bên trái).Ba pho tượng này đều tạc hình một phụ nữ, đẹp, phúc hậu, ngồi ở tư thế thiền, chân xếp bằng và hai tay chắp. Sự khác nhau chỉ là ở những bộ trang phục.Ở đây chỉ xin nói đến truyền thuyết của một mẫụ Đó là Mẫu Thượng Ngàn. Mẫu Thượng Ngàn được mang trang phục màu xanh. Cũng có người gọi Mẫu là Bà Chúa Thượng Ngàn.Mẫu là con gái của Sơn Tinh (tức Tản Viên Sơn Thánh) và công chúa Mỵ Nương (trong truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh cùng cầu hôn Mỵ Nương, con gái vua Hùng).Khi còn trẻ, Mẫu là một cô gái đức hạnh, lại tài sắc vẹn toàn, được cha mẹ đặt tên là La Bình.La Bình thường được cha cho đi cùng, đến khắp mọi nơi, từ miền núi non hang động đến miền trung du đồi bãi trập trùng. Trong địa hạt mà Tản Viên Sơn Thánh cai quản, Ngài đã dạy dân không thiếu điều gì, từ săn bắn thú dữ đến chăn nuôi gia súc, từ trồng cây ăn quả, trồng lúa nương đến việc đắp ruộng bậc thang, trồng lúa nước ...Rồi dựng nhà dựng cửa, hái cây thuốc chữa bệnh ...Ngài cũng thường dùng các vị Sơn thần, Tù trưởng luận đàm thế sự và bàn soạn công việc ...Do luôn luôn được theo cha như thế nên La Bình cũng học hỏi được rất nhiều điềụ Vốn thông minh sáng dạ, lại chăm chỉ thực hành nên việc gì La Bình cũng biết, cũng giỏị Những khi Sơn Thánh bận việc hay không thể đi khắp những nơi mà dân chúng cần đến thì La Bình thường được cha ủy nhiệm đi thaỵ Những lần như thế, La Bình luôn tỏ ra là một người đầy bản lĩnh, biết tự chủ trong giao tiếp, lại cũng biết thành thạo trong mọi công việc.Các Sơn thần, Tù trưởng đặc biệt quý trọng nàng, coi nàng là người đại diện xứng đáng của Sơn Thánh chủ tướng. Còn bản thân nàng, chẳng những hòa hợp, ân cần với mọ người, mà còn rất thân thuộc, quyến luyến với phong cảnh, từ cây cỏ hoa lá đến hươu nai chim chóc ...Khi Tản Viên và Mỵ Nương, theo lệnh của Ngọc Hoàng Thượng đế, về trời, trở thành hai vị thánh bất tử, thì Ngài cũng phong La Bình là Công chúa Thượng Ngàn, thay cha đảm nhận công việc dưới trần, nghĩa là trông coi tất cả 81 cửa rừng và các miền núi non hang động, các miền trung du đồi bãi trập trùng của nước Nam ta ...Trở thành chúa tể của miền núi non và trung du, Thượng Ngàn công chúa vẫn luôn luôn chăm chỉ, hàng ngày hết sức làm tròn các trọng trách của mình. Ngài bảo ban các loài cầm thú phải biết sống hòa hợp với nhaụ Dạy chúng đừng ăn những loài quả độc, nấm độc, biết tránh khỏi những cây cối đổ, những cơn lũ quét ...Ngài dạy bảo con người cũng thật chu đáo, tỉ mỉ. Những gì cha Ngài đã dạy, Ngài đều đem ra áp dụng. Khi tiếp xúc với các Tù trưởng, Ngài cũng học thêm ở họ được nhiều điềụ Thế là Ngài lại đem những điều hiểu biết mới đi truyền bá ra mãịNgài cải tiến và hoàn thiện thêm những gì mà trước kia, ở cha Ngài chỉ mới bắt đầụ Làm nhà không những đã chắc chắn, lại còn phải biết trạm trổ cho thật đẹp đẽ. Ở mũi các thuyền độc mộc cũng thế, có khắc cả hình hai đầu rồng chạm hẳn vào nhaụ Cách nấu nướng thức ăn,chẳng những chỉ có kho, luộc mà còn chế thêm ra được nhiều món mớịRồi công việc đồng áng, Ngài dạy mọi người cách lấy ống bương để dẫn nước từ khe núi xuống. Lại đi phân phát hạt giống, cho nên nơi nào cũng có cơm dẻo nếp thơm.Trong các con vật nuôi trong nhà, Ngài đem về thêm nhiều giống gia súc mớị Lại trồng thêm nhiều giống cây ăn quả. Rồi trồng cả những hoa thơm cỏ lạ lấy từ trên rừng núi về ...Công lao của Ngài đối với dân chúng thực không kể sao cho hết. Ngọc Hoàng Thượng đế còn ban tặng cho Ngài thêm nhiều phép thuật thần thông, đi mây về gió, và trở thành vị Thánh bất tử để luôn luôn gần gũi, gắn bó với cõi trần, vĩnh viễn ở miền trung du và núi non hùng vĩ.Khi dân chúng sinh sôi nảy nở ra thêm, từ miền núi non và trung du tràn xuống các miền đồng bằng và ven biển, đã mang theo những cách thức làm ăn và phong tục tập quán từ hồi còn ở trong rừng, dưới sự bảo ban dìu dắt của Công chúa Thượng Ngàn.Cùng với nhiều vị thần thánh khác, Công chúa Thượng Ngàn vẫn ngày đêm lặng lẽ âm phù cho sự bình yên của mọi người dân nước Việt. Và thật là tự nhiên, khi mọi người đều gọi Ngài là Mẫu, một cách vừa trìu mến gần gũi mà cũng vừa tôn kính.Lịch sử nước Việt từ các thời về trước, đã từng ghi lại các chiến công âm phù lừng lẫy của NgàịTướng sĩ của nhà Lý đánh quân Tống, tướng sĩ nhà Trần đánh quân Nguyên, đều có Ngài âm phù. Các triều đại này, sau khi thắng lợi đều có lễ tạ Ơn và có sắc thượng phong cho NgàịLại đến đầu hồi của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn, lúc ấy lực lượng nghĩa quân còn yếu, đang đồn trú ở Phản Ấm thì giặc Minh kéo đến bao vâỵ Nghĩa quân người ít chống cự không nổi, phải tan tác mỗi người mỗi nơị Trong đêm tối, Công chúa Thượng Ngàn đã hóa phép thành bó đuốc lớn, soi đường cho quân sĩ, tập hợp và dẫn dắt họ đi vào đất Mường Yên, về cơ sở núi Chí Linh. Ánh đuốc thiêng của Ngài, chỉ quân sĩ của ta biết được, còn quân giặc thì không thể nào nhìn thấỵỞ Chí Linh, nghĩa quân vừa sản xuất, vừa tập luyện và tập hợp, phát triển thêm lực lượng. Thật gian khổ, lắm phen không còn lương thực, phải lấy củ nâu củ mài thay cơm, nhưng nhờ sự che chở của Công chúa Thượng Ngàn, quân ta vẫn ngày một thêm lớn mạnh. Quân Minh nhiều lần đến bao vây cũng đành phải chịu rút về. Từ Chí Linh, quân ta tiến vào giải phóng Nghệ An, Thuận Hóạ Sau đó,với những trận thắng oanh liệt, ở Tốt Động, ở Chi Lăng, và cuối cùng, bao vây bức hàng quân giặc ở Đông Quan,đã giải phóng hoàn toàn đất nước.Sau chiến thắng vẻ vang, Nguyễn Trãi thay lời Lê Lợi, viết bản Bình Ngô đại cáo, tổng kết lại cuộc chiến tranh. Trong bản Bình Ngô có câu: "Khi Linh Sơn lương hết mấy tuần", là nhắc lại thời nghĩa quân ở núi Chí Linh, tuy gian lao vất vả nhưng vẫn bảo toàn được lực lượng, vì đã được sự âm phù, che chở của Công chúa Thượng Ngàn.Công chúa Thượng Ngàn, cũng như bao nhiêu vị thần thánh được mọi người tôn thờ, chính là hồn thiêng của sông núi, bao nhiêu đời nay dẫn dắt con cháu vững bước đi lên.Ngài có mặt ở khắp nơi, theo bước chân của dân chúng, khi từ miền rừng núi rồi xuống miền đồng bằng.Vì vậy, ở nơi nào dân chúng cũng lập điện thờ, thờ phụng NgàịTuy nhiên, đại bản doanh của Ngài vẫn là vùng núi non và các cửa rừng. Những người đi rừng, muốn bình yên, mọi sự tai qua nạn khỏi, thường cầu xin sự che chở, phù trợ của Ngàị Ai muốn săn bắt hay khai thác thứ gì trong rừng, cũng đặt lễ, thắp hương, cầu xin để được Ngài chấp thuận. Mục lục Mẫu Thượng Ngàn Mẫu Thượng Ngàn Cổ Tích Việt NamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VietshangĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 4 tháng 3 năm 2006
Cổ Tích Việt Nam Mẫu Thượng Ngàn Trong việc thờ cúng tại các làng quê ở miền Bắc và miền Trung nước ta, có một hiện tượng phổ biến là bên cạnh đình, chùa, bao giờ cũng có một nơi thờ Thánh Mẫu, gọi là Điện MẫụĐiện Mẫu thường nằm ở mé cạnh chùa, nhà gạch xây thẳng ba gian, nhỏ hơn chùạ Đôi khi cũng xây chùa theo kiểu chữ đinh.Tại gian chính giữa, là nơi đặt tượng MẫụTrường hợp đặt một tượng Mẫu thì đó là Thánh Mẫu, được hiểu là Mẫu của tất cả.Trường hợp đặt ba tượng Mẫu thì đó là Mẫu Thượng Ngàn(ở bên phải), Mẫu Liễu (ở chính giữa) và mẫu Thoải (ở bên trái).Ba pho tượng này đều tạc hình một phụ nữ, đẹp, phúc hậu, ngồi ở tư thế thiền, chân xếp bằng và hai tay chắp. Sự khác nhau chỉ là ở những bộ trang phục.Ở đây chỉ xin nói đến truyền thuyết của một mẫụ Đó là Mẫu Thượng Ngàn. Mẫu Thượng Ngàn được mang trang phục màu xanh. Cũng có người gọi Mẫu là Bà Chúa Thượng Ngàn.Mẫu là con gái của Sơn Tinh (tức Tản Viên Sơn Thánh) và công chúa Mỵ Nương (trong truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh cùng cầu hôn Mỵ Nương, con gái vua Hùng).Khi còn trẻ, Mẫu là một cô gái đức hạnh, lại tài sắc vẹn toàn, được cha mẹ đặt tên là La Bình.La Bình thường được cha cho đi cùng, đến khắp mọi nơi, từ miền núi non hang động đến miền trung du đồi bãi trập trùng. Trong địa hạt mà Tản Viên Sơn Thánh cai quản, Ngài đã dạy dân không thiếu điều gì, từ săn bắn thú dữ đến chăn nuôi gia súc, từ trồng cây ăn quả, trồng lúa nương đến việc đắp ruộng bậc thang, trồng lúa nước ...Rồi dựng nhà dựng cửa, hái cây thuốc chữa bệnh ...Ngài cũng thường dùng các vị Sơn thần, Tù trưởng luận đàm thế sự và bàn soạn công việc ...Do luôn luôn được theo cha như thế nên La Bình cũng học hỏi được rất nhiều điềụ Vốn thông minh sáng dạ, lại chăm chỉ thực hành nên việc gì La Bình cũng biết, cũng giỏị Những khi Sơn Thánh bận việc hay không thể đi khắp những nơi mà dân chúng cần đến thì La Bình thường được cha ủy nhiệm đi thaỵ Những lần như thế, La Bình luôn tỏ ra là một người đầy bản lĩnh, biết tự chủ trong giao tiếp, lại cũng biết thành thạo trong mọi công việc.Các Sơn thần, Tù trưởng đặc biệt quý trọng nàng, coi nàng là người đại diện xứng đáng của Sơn Thánh chủ tướng. Còn bản thân nàng, chẳng những hòa hợp, ân cần với mọ người, mà còn rất thân thuộc, quyến luyến với phong cảnh, từ cây cỏ hoa lá đến hươu nai chim chóc ...Khi Tản Viên và Mỵ Nương, theo lệnh của Ngọc Hoàng Thượng đế, về trời, trở thành hai vị thánh bất tử, thì Ngài cũng phong La Bình là Công chúa Thượng Ngàn, thay cha đảm nhận công việc dưới trần, nghĩa là trông coi tất cả 81 cửa rừng và các miền núi non hang động, các miền trung du đồi bãi trập trùng của nước Nam ta ...Trở thành chúa tể của miền núi non và trung du, Thượng Ngàn công chúa vẫn luôn luôn chăm chỉ, hàng ngày hết sức làm tròn các trọng trách của mình. Ngài bảo ban các loài cầm thú phải biết sống hòa hợp với nhaụ Dạy chúng đừng ăn những loài quả độc, nấm độc, biết tránh khỏi những cây cối đổ, những cơn lũ quét ...Ngài dạy bảo con người cũng thật chu đáo, tỉ mỉ. Những gì cha Ngài đã dạy, Ngài đều đem ra áp dụng. Khi tiếp xúc với các Tù trưởng, Ngài cũng học thêm ở họ được nhiều điềụ Thế là Ngài lại đem những điều hiểu biết mới đi truyền bá ra mãịNgài cải tiến và hoàn thiện thêm những gì mà trước kia, ở cha Ngài chỉ mới bắt đầụ Làm nhà không những đã chắc chắn, lại còn phải biết trạm trổ cho thật đẹp đẽ. Ở mũi các thuyền độc mộc cũng thế, có khắc cả hình hai đầu rồng chạm hẳn vào nhaụ Cách nấu nướng thức ăn,chẳng những chỉ có kho, luộc mà còn chế thêm ra được nhiều món mớịRồi công việc đồng áng, Ngài dạy mọi người cách lấy ống bương để dẫn nước từ khe núi xuống. Lại đi phân phát hạt giống, cho nên nơi nào cũng có cơm dẻo nếp thơm.Trong các con vật nuôi trong nhà, Ngài đem về thêm nhiều giống gia súc mớị Lại trồng thêm nhiều giống cây ăn quả. Rồi trồng cả những hoa thơm cỏ lạ lấy từ trên rừng núi về ...Công lao của Ngài đối với dân chúng thực không kể sao cho hết. Ngọc Hoàng Thượng đế còn ban tặng cho Ngài thêm nhiều phép thuật thần thông, đi mây về gió, và trở thành vị Thánh bất tử để luôn luôn gần gũi, gắn bó với cõi trần, vĩnh viễn ở miền trung du và núi non hùng vĩ.Khi dân chúng sinh sôi nảy nở ra thêm, từ miền núi non và trung du tràn xuống các miền đồng bằng và ven biển, đã mang theo những cách thức làm ăn và phong tục tập quán từ hồi còn ở trong rừng, dưới sự bảo ban dìu dắt của Công chúa Thượng Ngàn.Cùng với nhiều vị thần thánh khác, Công chúa Thượng Ngàn vẫn ngày đêm lặng lẽ âm phù cho sự bình yên của mọi người dân nước Việt. Và thật là tự nhiên, khi mọi người đều gọi Ngài là Mẫu, một cách vừa trìu mến gần gũi mà cũng vừa tôn kính.Lịch sử nước Việt từ các thời về trước, đã từng ghi lại các chiến công âm phù lừng lẫy của NgàịTướng sĩ của nhà Lý đánh quân Tống, tướng sĩ nhà Trần đánh quân Nguyên, đều có Ngài âm phù. Các triều đại này, sau khi thắng lợi đều có lễ tạ Ơn và có sắc thượng phong cho NgàịLại đến đầu hồi của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn, lúc ấy lực lượng nghĩa quân còn yếu, đang đồn trú ở Phản Ấm thì giặc Minh kéo đến bao vâỵ Nghĩa quân người ít chống cự không nổi, phải tan tác mỗi người mỗi nơị Trong đêm tối, Công chúa Thượng Ngàn đã hóa phép thành bó đuốc lớn, soi đường cho quân sĩ, tập hợp và dẫn dắt họ đi vào đất Mường Yên, về cơ sở núi Chí Linh. Ánh đuốc thiêng của Ngài, chỉ quân sĩ của ta biết được, còn quân giặc thì không thể nào nhìn thấỵỞ Chí Linh, nghĩa quân vừa sản xuất, vừa tập luyện và tập hợp, phát triển thêm lực lượng. Thật gian khổ, lắm phen không còn lương thực, phải lấy củ nâu củ mài thay cơm, nhưng nhờ sự che chở của Công chúa Thượng Ngàn, quân ta vẫn ngày một thêm lớn mạnh. Quân Minh nhiều lần đến bao vây cũng đành phải chịu rút về. Từ Chí Linh, quân ta tiến vào giải phóng Nghệ An, Thuận Hóạ Sau đó,với những trận thắng oanh liệt, ở Tốt Động, ở Chi Lăng, và cuối cùng, bao vây bức hàng quân giặc ở Đông Quan,đã giải phóng hoàn toàn đất nước.Sau chiến thắng vẻ vang, Nguyễn Trãi thay lời Lê Lợi, viết bản Bình Ngô đại cáo, tổng kết lại cuộc chiến tranh. Trong bản Bình Ngô có câu: "Khi Linh Sơn lương hết mấy tuần", là nhắc lại thời nghĩa quân ở núi Chí Linh, tuy gian lao vất vả nhưng vẫn bảo toàn được lực lượng, vì đã được sự âm phù, che chở của Công chúa Thượng Ngàn.Công chúa Thượng Ngàn, cũng như bao nhiêu vị thần thánh được mọi người tôn thờ, chính là hồn thiêng của sông núi, bao nhiêu đời nay dẫn dắt con cháu vững bước đi lên.Ngài có mặt ở khắp nơi, theo bước chân của dân chúng, khi từ miền rừng núi rồi xuống miền đồng bằng.Vì vậy, ở nơi nào dân chúng cũng lập điện thờ, thờ phụng NgàịTuy nhiên, đại bản doanh của Ngài vẫn là vùng núi non và các cửa rừng. Những người đi rừng, muốn bình yên, mọi sự tai qua nạn khỏi, thường cầu xin sự che chở, phù trợ của Ngàị Ai muốn săn bắt hay khai thác thứ gì trong rừng, cũng đặt lễ, thắp hương, cầu xin để được Ngài chấp thuận. Mục lục Mẫu Thượng Ngàn Mẫu Thượng Ngàn Cổ Tích Việt NamChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VietshangĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 4 tháng 3 năm 2006
Nhật Tuấn Mắt Huyền Từ trên máy bay, tiếng bánh xe tiếp đất, xiết vào đường băng, xiết vào tim gã đang phập phồng kỷ niệm. Tiếng ve lảnh lót trên cây cơm nguội lôi gã ra khỏigiấc ngủ trưa, xách cầu câu chạy ra bờ hồ, ngồi thu lu dước gốc cây phượng, chăm chú nhìn những xao động khẽ khàng trên mặt được. Và những ngày đôngtháng giá, kẹp chiếc cặp sách giữa hai đùi, đứng trước gánh hàng bánh tôm, trước cửa trường, xuýt xoa với ớt cay, với miếng bánh bỏng rãy miệng..."Thưaông, tới rồi, đây là Nội Bài, đây là Hà Nội...", tiếng cô tiếp viên trôi theo dòng người xuống sân bay. Luồng gió lạnh thốc vào mặt khi gã bước chân vào bátngát trời đất, mờ miột sương mù. Hai mươi năm xe quê, sinh sống ở xứ quanh năm nắng nóng, nhiều đêm thức giấc thèm một ngọn gió heo may. Lần đầu tiêntrong đời gã làm một việc nhằm mục đìch thật "vô tư" tuy rằng tốn kém; bay nửa vòng trái đất tìm về quá khứ. Vậy nhưng nó là cái gì? Vài ngày sau, vứt lạicái lốt sang trọng thường ngày, ra khỏi khách sạn trong bộ đồ xích lô, ngồi thu lu giữa sân nhà thờ lớn dưới chân tượng Nữ vương Hòa Bình, gã lại tự hỏi:"Vậy thì quá khứ là cái gì?". Là bức tường xám màu vĩnh cửa, cao lồng lộng, chứng nhân của thời thơ ấu gã thường tung tăng chạy nhảy, đánh khăn đánh bingay trước cổng trường bên hông nhà thờ? Hay cây bàng cổ thụ cho tới giờ vẫn vi vu gió giữa sân trường đả từng cho gã bao nhiêu quả vàng tươi, ăn hết cùicòn đập ra cái nhân bùi bùi, món quà không thể thiếu vào giờ ra chơi? Như một kẻ đi lượm bịch nylông, gã cũng lang thang phố này phố khác nhặt nhạnhtừng dấu vết xưa. Một bảng hiệu cũ vẫn mờ mờ trên tường mà những Pepsi, Sony, Hitachi... chưa kịp đè lên nó. Một cột đèn sứt sẹo từ thời gã còn trèo metrèo sấu... Gã mừng rú bắt gặp một cánh cửa sử bạc phếch màu thời gian mở ra một ngã lầy lội, hai bên vỉa hè vẫn còn dòng nước đục lờ tháo ra từ cửa cốngcũ: "Còn nguyên vẹn như ngày xưa...", gã thầm reo lên, sà xuống một gánh "chè chén" chỏng chơ ba cái ghế và một cụ già răn reo, tùm hụp chiếc khănvuông mỏ quạ, nhìn gã dè chừng như thể gã là kẻ trộm. Không sao cả, ngồi đây, xoay xoay chén nước trong tay, gã có thể nhìn ngắm mái nhà xưa, sống lạicả một thời đã mất. Nàng đó, từ trên cửa sổ gác hai kia hiện ra một đôi mắt huyền thăm thẳm làm toàn thân gã nóng bừng át hẳn cái giá buốt mùa đông xóivào da thịt. Gã đã từng đứg giờ này qua giờ khác trước cửa sổ đóng kín, chờ nàng xuất hiện như chờ một phép lạ. Biết bao lần gã thất vọng trở về, lòng buốtlạnh còn hơn cả mưa gió ngoài trời. Nàng đâu, nàng đâu rồi, gã thầm kêu lên đau đớn, cả căn nhà sang trọng, đông đủ bố mẹ, anh chị em, cả cái thành phố ồnào xe cộ, nhộn nhịp ánh đèn... tất cả dường như chết hết vào những đêm gã trở về không mang theo đôi mắt nàng. Gã gày rộc sau những đêm mất ngủ, suốtngày gã nằm chết dí trên giường, mãi sẩm tối, một sức mạnh nào đó làm gã trỗi dậy, đi tới ngõ nhỏ và lại chầu trước cửa sổ tầng hai lúc nào cũng đóng kín.Gã cứ chầu như thế trong đêm đông giá lạnh cho tới khi mẹ gã tìm tới khóc lóc: "Về đi con ơi, về đi, tình yêu là thứ không thể ăn xin...". Tội nghiệp ngườimẹ, bà có thể xẻ xương xẻ thịt cho con trai, nhưng hoàn toàn bất lực trước nỗi đau cuả nó. Bị một vết thương chí mạng thủa má còn lông tư, gã trở nên dửngdưng với đàn bà cho dù sau đó mẹ gã tìm mọi cách gán ghép cho gã vài cô gái xinh đẹp hơn cả đôi mắt huyền đầy bí ẩn sau kung cửa sổ. Gã cứ ngồi thả hồnvào chén trà sóng sánh, dán mắt vào cửa sổ đóng kín có lẽ từ ngày đó. Gã ngạc nhiên và thích thú nhận ra rằng hai mươi nămsau, cho tới tận giờ, gả vẫn cònchờ cánh cửa kia mở ra và đôi mắt huyền lại hiện ra đăm đăm nhìn gã. Gã cừ ngồi như thế, chìm đắm trong một nỗi đê mê tuyệt diệu mà cả bao nhiêu nămnay gã không hề được trải qua. Buổi sáng, chuông đồng hồ đánh thức gã dậy vào lúc 6 giờ. Nhào vào phòng rửa mặt năm phút, tắm táp mười phút, mặc quầnáo ba phút và khi đánh được xe ra đường đồng hồ đã báo sáu giờ hai mươi phút rồi. Gã còn mười tám phút nữa để vượt qua hai xa lộ, ba cái ngã tư trước khichui vào khu vực đậu xe ở sở làm. Gã phải bấm cái thẻ tính giờ vào lúc bảy giờ kém mười lăm. Thế rồi cả một hệ thống nó ép gã phải làm đủ tám giờ vàngngọc không tính vào hai lần nghỉ nỗi lần mười phút để xả gân cốt, uống cà phê và ba mươi phút ăn bữa trưa một cáh vội vã với mấy mảnh sandwich, một khúcthịt nhồi và một trái táo. Tan sở, lao xe về nhà, đặt nồi cơm điện, hâm lại thức ăn có sẵn trong tủ lạnh, xong bữa ngước nhìn đổng hồ đã tám giờ, lướt qua vàikênh ti vi, mắt đã ríu lại, mười giờ lên giường kết thúc một ngày như bao ngày khác. Bao năm nay, thời gian của gã liền mạch, chẳng hề có một trục trặc, tungtăng đi trên phố, có lúc gã thấy nàng uyển chuyển trong tà áo dài trắng muốt cùng gã gõ gót vỉa hè hoặc lang thang quanh bờ hồ lộng gió. Cuộc trở về quákhứ của gã thật là kỳ diệu, thật là trọn vẹn nếu như trong ngày cuối cùng trước khi trở lại xứ sở gã đang sinh sống, bà già bán chè chén thấy gã ngày nào cũngquẩn quanh ngước lên cửa sổ, mới hỏi gã: "Tôi hỏi khi không phải, hình như ông có việc gì phải chờ đợi?" Gã trả lời rằng gã chợ một con người mà gã đãtừng chờ từ hai mươi năm trước và thật kỳ lạ, cho tới bây giờ gã vẫn còn chờ. Bà già co người trong luồng gió rét, cuốn chặt chiếc áo bông đen bạc phếch,rách lỗ chỗ. Bà than năm nay rét muộn quá, dễ đến hai chục năm nay chưa bao giờ rét nàng bân lại kéo dài đến thế. Gã không quan tâm tới bà già lẫn quánnước và cả những lờn than thở của bà, ngày xưa trong ngõ nhỏ huyền diệu này làm gì có các thứ đó, chỉ có gã như một con chiên chờ đợi phép bí tích củaChúa trời và nàng, đôi mắt huyền tuyệt diệu. Trong những giờ phút cuối cùng trên quê hương, gã muốn xóa nhòa mọi thứ, mùi cống rãnh đang xông lên nồngnặc, bà già và cả quán nước của bà, gã muốn xóa cả chính gã, trở về cậu bé si tình ngày xưa ngong ngóng lên cửa sổ chờ đợi sự xuất hiện hiếm hoi của nàng.Vậy nhưng khổ cho gã, bà già không thể ngồi yên khi quán bà có mỗi ông khách, uống mỗi chén nước mà cứ ngồi ì mãi như đã chết rồi. bà cứ ngọ nguậyliên tục trong chiếc ào bông và rồi không nhịn được bà lại cất tiếng hỏi:"Vậy chớ ông chờ ai?"Như người bị đánh thức khỏi giấc mơ hồng, gã choàng tỉnh và càu nhàu xin bà để gã được yên, cái người gã chờ từ hai mươi năm nay chính là cô gái xinhđẹp vẫn ngồi sau cửa sổ kia và cho dù gã biết rằng chỉ có Chúa lòng làng ban phép lạ, may ra gã mới được gặp lại nàng, vậy nhưng gã vẫn cứ chờ. Suýt nữabà già tuột tay đánh rơi ấm nước đang cầm, bà trố mắt nhìn gã như thể gã mới đứt dây trên trời rơi xuồng, rồi cuống quýt lên, bà bảo rằng Chúa lòng lànhđang ban phép màu cho gã đấy, bởi lẽ cái cô gái ngồi sau song cửa ngày xưa chính là ... bà, người đang ngồi trước mặt gã đây. Nói xong bà tháo cái khăn mỏquạ ra, cứ như để gã nhận ra một vài nét gì đó của đôi mắt huyền xưa. Than ôi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt khô quắt và đôi mắt sắp lòa làm gã hoảng sợđứng bật dậy."Không phải...", gã hộc lên "Không phải...", gả lùi dần, lùi dần và cắm cổ chạy thục mạng khỏi ngõ nhỏ lầy lội vừa mới đây thôi còn là thiên đường kỷ niệmcủa riêng gã. Gã vẫy xích lô, chạy qua các phố vài ngày trước gã còn ra sức tìm kiếm những dấu vết cũ còn sót lại sau cuộc tàn phá ghê gớm của thời gian.Trở về khách sạn, gã chạy như luồng gió qua quầy tiếp tân, không đáp lại nụ cười duyên của cô gái ngồi ghi sổ, nhảy vào buồng tắm trút bỏ quần áo xích lôvà khi bước ra trong ánh mắt bà già đang nhìn gã trừng trừng. Sáng hôm sau, ngồi trong máy bay tăng tốc vượt khỏi mặt đất, cho dù gã không muốn, một sứcđẩy nào đó vẫn làm gã nhìn qua khung cửa kính lần cuối thành phố đang chìm trong làn sương dày. Mục lục Mắt Huyền Mắt Huyền Nhật TuấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MinhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nhật Tuấn Mắt Huyền Từ trên máy bay, tiếng bánh xe tiếp đất, xiết vào đường băng, xiết vào tim gã đang phập phồng kỷ niệm. Tiếng ve lảnh lót trên cây cơm nguội lôi gã ra khỏigiấc ngủ trưa, xách cầu câu chạy ra bờ hồ, ngồi thu lu dước gốc cây phượng, chăm chú nhìn những xao động khẽ khàng trên mặt được. Và những ngày đôngtháng giá, kẹp chiếc cặp sách giữa hai đùi, đứng trước gánh hàng bánh tôm, trước cửa trường, xuýt xoa với ớt cay, với miếng bánh bỏng rãy miệng..."Thưaông, tới rồi, đây là Nội Bài, đây là Hà Nội...", tiếng cô tiếp viên trôi theo dòng người xuống sân bay. Luồng gió lạnh thốc vào mặt khi gã bước chân vào bátngát trời đất, mờ miột sương mù. Hai mươi năm xe quê, sinh sống ở xứ quanh năm nắng nóng, nhiều đêm thức giấc thèm một ngọn gió heo may. Lần đầu tiêntrong đời gã làm một việc nhằm mục đìch thật "vô tư" tuy rằng tốn kém; bay nửa vòng trái đất tìm về quá khứ. Vậy nhưng nó là cái gì? Vài ngày sau, vứt lạicái lốt sang trọng thường ngày, ra khỏi khách sạn trong bộ đồ xích lô, ngồi thu lu giữa sân nhà thờ lớn dưới chân tượng Nữ vương Hòa Bình, gã lại tự hỏi:"Vậy thì quá khứ là cái gì?". Là bức tường xám màu vĩnh cửa, cao lồng lộng, chứng nhân của thời thơ ấu gã thường tung tăng chạy nhảy, đánh khăn đánh bingay trước cổng trường bên hông nhà thờ? Hay cây bàng cổ thụ cho tới giờ vẫn vi vu gió giữa sân trường đả từng cho gã bao nhiêu quả vàng tươi, ăn hết cùicòn đập ra cái nhân bùi bùi, món quà không thể thiếu vào giờ ra chơi? Như một kẻ đi lượm bịch nylông, gã cũng lang thang phố này phố khác nhặt nhạnhtừng dấu vết xưa. Một bảng hiệu cũ vẫn mờ mờ trên tường mà những Pepsi, Sony, Hitachi... chưa kịp đè lên nó. Một cột đèn sứt sẹo từ thời gã còn trèo metrèo sấu... Gã mừng rú bắt gặp một cánh cửa sử bạc phếch màu thời gian mở ra một ngã lầy lội, hai bên vỉa hè vẫn còn dòng nước đục lờ tháo ra từ cửa cốngcũ: "Còn nguyên vẹn như ngày xưa...", gã thầm reo lên, sà xuống một gánh "chè chén" chỏng chơ ba cái ghế và một cụ già răn reo, tùm hụp chiếc khănvuông mỏ quạ, nhìn gã dè chừng như thể gã là kẻ trộm. Không sao cả, ngồi đây, xoay xoay chén nước trong tay, gã có thể nhìn ngắm mái nhà xưa, sống lạicả một thời đã mất. Nàng đó, từ trên cửa sổ gác hai kia hiện ra một đôi mắt huyền thăm thẳm làm toàn thân gã nóng bừng át hẳn cái giá buốt mùa đông xóivào da thịt. Gã đã từng đứg giờ này qua giờ khác trước cửa sổ đóng kín, chờ nàng xuất hiện như chờ một phép lạ. Biết bao lần gã thất vọng trở về, lòng buốtlạnh còn hơn cả mưa gió ngoài trời. Nàng đâu, nàng đâu rồi, gã thầm kêu lên đau đớn, cả căn nhà sang trọng, đông đủ bố mẹ, anh chị em, cả cái thành phố ồnào xe cộ, nhộn nhịp ánh đèn... tất cả dường như chết hết vào những đêm gã trở về không mang theo đôi mắt nàng. Gã gày rộc sau những đêm mất ngủ, suốtngày gã nằm chết dí trên giường, mãi sẩm tối, một sức mạnh nào đó làm gã trỗi dậy, đi tới ngõ nhỏ và lại chầu trước cửa sổ tầng hai lúc nào cũng đóng kín.Gã cứ chầu như thế trong đêm đông giá lạnh cho tới khi mẹ gã tìm tới khóc lóc: "Về đi con ơi, về đi, tình yêu là thứ không thể ăn xin...". Tội nghiệp ngườimẹ, bà có thể xẻ xương xẻ thịt cho con trai, nhưng hoàn toàn bất lực trước nỗi đau cuả nó. Bị một vết thương chí mạng thủa má còn lông tư, gã trở nên dửngdưng với đàn bà cho dù sau đó mẹ gã tìm mọi cách gán ghép cho gã vài cô gái xinh đẹp hơn cả đôi mắt huyền đầy bí ẩn sau kung cửa sổ. Gã cứ ngồi thả hồnvào chén trà sóng sánh, dán mắt vào cửa sổ đóng kín có lẽ từ ngày đó. Gã ngạc nhiên và thích thú nhận ra rằng hai mươi nămsau, cho tới tận giờ, gả vẫn cònchờ cánh cửa kia mở ra và đôi mắt huyền lại hiện ra đăm đăm nhìn gã. Gã cừ ngồi như thế, chìm đắm trong một nỗi đê mê tuyệt diệu mà cả bao nhiêu nămnay gã không hề được trải qua. Buổi sáng, chuông đồng hồ đánh thức gã dậy vào lúc 6 giờ. Nhào vào phòng rửa mặt năm phút, tắm táp mười phút, mặc quầnáo ba phút và khi đánh được xe ra đường đồng hồ đã báo sáu giờ hai mươi phút rồi. Gã còn mười tám phút nữa để vượt qua hai xa lộ, ba cái ngã tư trước khichui vào khu vực đậu xe ở sở làm. Gã phải bấm cái thẻ tính giờ vào lúc bảy giờ kém mười lăm. Thế rồi cả một hệ thống nó ép gã phải làm đủ tám giờ vàngngọc không tính vào hai lần nghỉ nỗi lần mười phút để xả gân cốt, uống cà phê và ba mươi phút ăn bữa trưa một cáh vội vã với mấy mảnh sandwich, một khúcthịt nhồi và một trái táo. Tan sở, lao xe về nhà, đặt nồi cơm điện, hâm lại thức ăn có sẵn trong tủ lạnh, xong bữa ngước nhìn đổng hồ đã tám giờ, lướt qua vàikênh ti vi, mắt đã ríu lại, mười giờ lên giường kết thúc một ngày như bao ngày khác. Bao năm nay, thời gian của gã liền mạch, chẳng hề có một trục trặc, tungtăng đi trên phố, có lúc gã thấy nàng uyển chuyển trong tà áo dài trắng muốt cùng gã gõ gót vỉa hè hoặc lang thang quanh bờ hồ lộng gió. Cuộc trở về quákhứ của gã thật là kỳ diệu, thật là trọn vẹn nếu như trong ngày cuối cùng trước khi trở lại xứ sở gã đang sinh sống, bà già bán chè chén thấy gã ngày nào cũngquẩn quanh ngước lên cửa sổ, mới hỏi gã: "Tôi hỏi khi không phải, hình như ông có việc gì phải chờ đợi?" Gã trả lời rằng gã chợ một con người mà gã đãtừng chờ từ hai mươi năm trước và thật kỳ lạ, cho tới bây giờ gã vẫn còn chờ. Bà già co người trong luồng gió rét, cuốn chặt chiếc áo bông đen bạc phếch,rách lỗ chỗ. Bà than năm nay rét muộn quá, dễ đến hai chục năm nay chưa bao giờ rét nàng bân lại kéo dài đến thế. Gã không quan tâm tới bà già lẫn quánnước và cả những lờn than thở của bà, ngày xưa trong ngõ nhỏ huyền diệu này làm gì có các thứ đó, chỉ có gã như một con chiên chờ đợi phép bí tích củaChúa trời và nàng, đôi mắt huyền tuyệt diệu. Trong những giờ phút cuối cùng trên quê hương, gã muốn xóa nhòa mọi thứ, mùi cống rãnh đang xông lên nồngnặc, bà già và cả quán nước của bà, gã muốn xóa cả chính gã, trở về cậu bé si tình ngày xưa ngong ngóng lên cửa sổ chờ đợi sự xuất hiện hiếm hoi của nàng.Vậy nhưng khổ cho gã, bà già không thể ngồi yên khi quán bà có mỗi ông khách, uống mỗi chén nước mà cứ ngồi ì mãi như đã chết rồi. bà cứ ngọ nguậyliên tục trong chiếc ào bông và rồi không nhịn được bà lại cất tiếng hỏi:"Vậy chớ ông chờ ai?"Như người bị đánh thức khỏi giấc mơ hồng, gã choàng tỉnh và càu nhàu xin bà để gã được yên, cái người gã chờ từ hai mươi năm nay chính là cô gái xinhđẹp vẫn ngồi sau cửa sổ kia và cho dù gã biết rằng chỉ có Chúa lòng làng ban phép lạ, may ra gã mới được gặp lại nàng, vậy nhưng gã vẫn cứ chờ. Suýt nữabà già tuột tay đánh rơi ấm nước đang cầm, bà trố mắt nhìn gã như thể gã mới đứt dây trên trời rơi xuồng, rồi cuống quýt lên, bà bảo rằng Chúa lòng lànhđang ban phép màu cho gã đấy, bởi lẽ cái cô gái ngồi sau song cửa ngày xưa chính là ... bà, người đang ngồi trước mặt gã đây. Nói xong bà tháo cái khăn mỏquạ ra, cứ như để gã nhận ra một vài nét gì đó của đôi mắt huyền xưa. Than ôi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt khô quắt và đôi mắt sắp lòa làm gã hoảng sợđứng bật dậy."Không phải...", gã hộc lên "Không phải...", gả lùi dần, lùi dần và cắm cổ chạy thục mạng khỏi ngõ nhỏ lầy lội vừa mới đây thôi còn là thiên đường kỷ niệmcủa riêng gã. Gã vẫy xích lô, chạy qua các phố vài ngày trước gã còn ra sức tìm kiếm những dấu vết cũ còn sót lại sau cuộc tàn phá ghê gớm của thời gian.Trở về khách sạn, gã chạy như luồng gió qua quầy tiếp tân, không đáp lại nụ cười duyên của cô gái ngồi ghi sổ, nhảy vào buồng tắm trút bỏ quần áo xích lôvà khi bước ra trong ánh mắt bà già đang nhìn gã trừng trừng. Sáng hôm sau, ngồi trong máy bay tăng tốc vượt khỏi mặt đất, cho dù gã không muốn, một sứcđẩy nào đó vẫn làm gã nhìn qua khung cửa kính lần cuối thành phố đang chìm trong làn sương dày. Mục lục Mắt Huyền Mắt Huyền Nhật TuấnChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: MinhĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Kawabata Yasunari Mắt mẹ DTTM (Quỳnh Chi) dịch Nguyên tác : Haha No Me Tôi đang ở trong căn phòng của quán trọ nơi một vùng suối nước nóng miền núi, thì một đứa bé chừng ba tuổi, con người chủ quán, mặt mày có vẻ hung hăng, cứ chạy loăng quăng rồi xông vào phòng tôi. Đứa bé nhanh như cắt chộp lấy chiếc bút chì cán bằng bạc để trên bàn, rồi chẳng nói chẳng rằng bỏ chạy đi mất. Một lát sau, chị bồi phòng tới hỏi tôi -Thưa có phải cái bút này của quý khách không ạ ? - Bút của tôi đấy, xong lúc nãy tôi đã cho cháu bé nhà này rồi mà. - Thế nhưng, cô ở giữ em lại có cái bút này đấy ạ. - Sao không để kệ cho trẻ con nó cầm chơi, chắc là cô ta lấy lại, không cho trẻ nó cầm đấy thôi. Chị bồi phòng mỉm cười. Hỏi kỹ lại thì chị cho biết đã tìm thấy chiếc bút chì dưới đáy giỏ quần áo của cô ở giữ em. Trong giỏ của cô ta toàn những thứ đã lấy trộm. Nào ví đựng danh thiếp của khách trọ, nào áo lót của bà chủ trọ, nào chiếc lược gỗ quý hay chiếc trâm cài đầu của chị bồi phòng, và vài tờ giấy bạc. Độ nửa tháng sau lại thấy chị bồi phòng phân bua - Thế có tức không cơ chứ ạ, con ranh con ấy nó làm cho mình xấu cả mặt ... Tội lấy trộm của cô ở giữ em có vẻ như cứ càng ngày càng chồng chất thêm. Cô ta đã đến hiệu bán kimono trong làng để mua những bộ áo kimono hết sức sang trọng mà trả bằng tiền mặt hẳn hoi nữa, mua hết bộ này đến bộ khác. Chủ hiệu bèn lén báo cho quán trọ biết, thế là chủ quán trọ liền nhờ chị bồi phòng tra hỏi cô ở giữ em. Tức thì cô ta đứng phắt lên mà đáp - Thế này thì để tôi đến chỗ bà chủ, nói hết cho bà nghe vậy. Giọng điệu cô ta có vẻ như muốn nói rằng đời nào ta lại phải khai báo với những người phục dịch trong quán trọ như các người. Theo lời chị bồi phòng kể lại, thì cô ở giữ em đã thản nhiên ngồi trước mặt chủ quán trọ, có vẻ vô tư, ra chiều ngẫm nghĩ để nhớ lại rồi kể hết từng món đồ cô ta đã lấy trộm. Tiền mặt thì cô ta lấy trộm từ chỗ bàn tính tiền của quán trọ, và lấy của khách trọ, được tất cả là 150 yên. - Cô ta bảo đã đặt may cho mình áo khoác haori với ba bốn bộ kimono, và đã đưa mẹ đi nhà thương bằng xe ô tô đấy cơ ạ. Khi người quản lý của quán trọ dẫn cô ta về trả cho bố mẹ cô, thì cả hai bố mẹ chỉ nhận con mà tuyệt nhiên không trách mắng câu nào. Cô giữ em xinh đẹp đi khỏi quán trọ được ít lâu, thì tôi cũng đến lúc phải rời quán trọ trở về nhà. Một chiếc xe ô tô chạy nhanh như vút đi giữa hàng cây xanh, đuổi theo chiếc xe ngựa chở khách có tôi trên ấy. Chiếc xe ô tô đi ngang qua chiếc xe ngựa, thì bỗng dừng lại ngay bên hông xe. Cô giữ em đỏm đáng trong bộ áo kimono bước xuống xe, vừa hấp tấp tiến đến gần xe ngựa vừa cất tiếng ra chiều vui mừng bảo - Ôi, vui quá. Thế là gặp được ông đây rồi. Tôi đang đưa mẹ tôi đi bác sĩ trên phố đây ạ. Tội nghiệp, bác sĩ bảo rằng mẹ sẽ chỉ còn có một bên mắt thôi. Xin mời ông lên xe bên này. Tôi sẽ đưa ông ra bến xe đò. Tôi bèn xuống xe ngựa. Gương mặt của cô giữ em mới rạng rỡ vui vẻ làm sao. Qua khung cửa sổ xe ô tô, tôi trông thấy khuôn mặt của mẹ cô có quấn băng trắng toát. DTTM (Quỳnh Chi) dịch Nguyên tác : Haha No Me Tập truyện Te no hira no shosetsu ( Truyện trong lòng bàn tay ) Tác giả : Kawabata Yasunari (Tokyo, 24/5/2006) Mục lục Mắt mẹ Mắt mẹ Kawabata YasunariChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Chim việt cành namĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 22 tháng 9 năm 2006
Kawabata Yasunari Mother's eyes Translated by DTTM (Quynh Chi). Original work: Haha No Me I was in a room at an inn in a mountain hot spring area, when a child about three years old, the owner of the inn, with an aggressive look on his face, kept running around and rushed into my room. The child quickly grabbed a silver-handled pencil on the table, then ran away without a word. A moment later, the maid came and asked me - Is this your pen? - That's my pen, I gave it to this baby just now. - However, the lady who is keeping me here has this pen. - Why don't you leave it on the shelf for the children to play with? She'll probably take it back, so don't let the children keep it. The waitress smiled. After asking carefully, she told me that she found a pencil at the bottom of her clothes basket in her locker. Her basket was full of stolen things. There was the guest's business card wallet, the landlady's undershirt, the housekeeper's valuable wooden comb or brooch, and a few bills. About half a month later, I saw the maid again complaining - Isn't that angry? That brat makes me look bad... The crime of stealing from the housekeeper seems to be getting worse and worse every day. added substance. She went to the kimono shop in the village to buy very luxurious kimonos and paid in cash, buying one after another. The shopkeeper then secretly informed the inn, so the innkeeper immediately asked the maid to interrogate the girl who was keeping the baby. Immediately she stood up and replied - In this case, let me go to the mistress and tell her everything. Her tone seemed to say that there was no way I would have to report to the servants at the inn like you. According to the maid's story, the babysitter calmly sat in front of the innkeeper, seemingly carefree, appearing to meditate to remember and then recount every item she had stolen. She stole the cash from the inn's cash register, and stole it from the guests, for a total of 150 yen. - She said she ordered a haori jacket and three or four kimonos for me, and took her mother to the hospital by car. When the inn manager took her back to her parents, both parents just accepted her without any scolding. After she kept the beautiful girl away from the inn for a while, it was time for me to leave the inn and return home. A car drove as fast as it could through the green trees, chasing the passenger carriage with me on it. The car passed by the carriage, then suddenly stopped right next to the carriage. The pretty girl dressed in a kimono got out of the car, hastily approached the carriage and happily said - Oh, so happy. So I met you here. I'm taking my mother to the doctor down the street. Poor thing, the doctor said mom would only have one eye left. Please get in the car here. I will take you to the bus station. I then got down from the carriage. Her face is so radiant and happy. Through the car window, I saw her mother's face wrapped in a white bandage. DTTM (Quynh Chi) translated Original work: Haha No Me Story collection Te no hira no shosetsu (The story in the palm of your hand) Author: Kawabata Yasunari (Tokyo, May 24, 2006) Table of contents Mother's eyes Mother's eyes Kawabata YasunariWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Viet Nam Branch Posted by friend: Ct.Ly on: September 22, 2006
Nhạc sĩ Phú quang Mặt Nạ 1. 14 tuổi. Hắn học thuộc loại giỏi nhất, nhì trong trường. Hắn giữ gìn đức hạnh chẳng thua gì một Tu nữ đồng trinh và mang trong lòng một sự cuồng tín như những tín đồ xa xưa sẵn sàng chết dưới bánh xe của Chúa. Tên của hắn được đưa vào hạng đầu tiên của những học sinh được gửi đi du học ngoại quốc. Hắn ngập tràn niềm hân hoan trong lần kiểm chứng đầu tiên cuả lòng tin. Để hắn có thể được cử đi người ta phải đề nghị chi đoàn kết nạp hắn vào đoàn sớm. (Thời đó tuổi của đoàn viên TNCS phải là 17 tuổi). Vì ghen ghét với xuất du học nước ngoài của hắn, các đồng chí đoàn viên lập tức lu loa lên rằng hắn là kẻ đạo đức giả, ích kỷ, kiêu căng, không hoà đồng cùng quần chúng. (Điều này cho đến nhiều năm sau vẫn được những kẻ đố kỵ với hắn sử dụng như một vũ khí hữu hiệu để tấn công hắn trong những trường hợp tương tự).Lần đầu tiên trong đời, ngỡ ngàng trước sự tàn nhẫn của đồng loại, hắn oà khóc nức nở. Khi nước mắt đã vơi đi, ngước lên nhìn mọi người, hắn thấy phần đông là những gương mặt hả hê, đắc ý. (Gương mặt sung sướng của những kẻ háo hức chen lấn để cố nhìn được cảnh đau đớn của nạn nhân trong một vụ đụng xe) những gương mặt mà suốt đời hắn không bao giờ nén được cảm giác vừa khinh bỉ vừa chán ghét. Còn lại là những ánh mắt bối rối, thương hại và sợ hãi của những người chắc là tốt bụng. 14 tuổi hắn hiểu ra một điều: Cả hai loại người đó đều đáng ghét như nhau. Từ đó, để khỏi bị tổn thương, cay đắng mỗi khi có trường hợp tương tự hắn đeo cho mình chiếc mặt nạ: VÔ CẢM…2. 17 tuổi. Tác phẩm đầu tay của hắn được thu thanh. Mọi người ồn ào ngợi khen trong lần nghe đầu tiên. Thay vì tỏ vẻ hân hoan sung sướng thì hắn lại nhăn nhó, khó chịu vì phát hiện ra khá nhiều lỗi lầm mà đáng ra hắn có thể sửa chữa. Bỗng nhiên một câu nói của ai đó làm hắn sững sờ:” Xem kìa, thắng ranh con thấy mọi người ngợi khen nó lại giở trò nhõng nhẽo”. Ngày đó hắn hiểu thêm một điều khác: Ngay cả sự chán ghét chính mình trước đám đông cũng phải được che đậy. Từ đó, trong những trường hợp tương tự hắn đeo cho mình chiếc mặt nạ VỜ VĨNH, HẢ HÊ...3. 19 tuổi. Tình yêu đầu tiên hắn dành cho một cô gái xinh đẹp, kiều diễm và kiểu cách. Chỉ ít lâu sau hắn nhận ra thói quen cầu kỳ của cô gái ấy xa lạ với thói quen đơn giản, tiềm tiệm của mình, hắn rụt rè ngỏ ý chia tay. Vài giờ sau, quanh hắn là những gương mặt phẫn nộ đầy vẻ căm ghét và lao xao những giọng khinh bỉ: "Đồ phản bội". Cuống cuồng vì sợ hãi, hắn chạy vội về nhà để đeo cho mình chiếc mặt nạ SAY ĐẮM, THUỶ CHUNG...Cùng với thời gian trôi đi, hắn đã dần dần có đủ các mặt nạ để che chắn trước mọi tình huống trong đời. Bây giờ việc đeo mặt nạ đối với hắn đã trở thành một thói quen cố hữu như những người đàn bà quen với phấn son mỗi lần chuẩn bị ra đường…Một ngày kia, hắn gặp một cô bé. Thoạt nhìn cô bé có vẻ trong sáng như trẻ thơ, nhưng đôi mắt cuả cô ta lại như phủ một nỗi buồn của một người đàn bà bất hạnh. Cô bé nhìn hắn thật lâu rồi rụt rè nói: ”Hình như anh còn một gương mặt khác?”. Muốn cho cô bé vui, hắn lần lượt đeo lên mình những chiếc mặt nạ khác nhau. Cô bé vẫn ngồi lặng thinh và chẳng biểu hiện điều gì. Hắn cảm thấy hình như cô bé lắc đầu. Rồi cuối cùng hắn cũng hiểu ra điều cô bé muốn. Hắn liệng ào ào tất cả những chiếc mặt nạ và mỉm cười với cô bé bằng chính gương mặt thật của mình. Cô bé reo lên khe khẽ: "Ôi, đây mới chính là gương mặt cuả anh” và nhìn hắn với ánh mắt tin yêu. Hắn ôm cô bé vào lòng và nhè nhẹ vuốt ve làn tóc bồng bềnh như mây của cô bé. Cô bé gục đầu vào lòng hắn trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn.Một lúc sau cô gái ngẩng lên để nhìn lại gương mặt thân yêu của mình, bỗng cô thét lên một tiếng kêu kinh hãi…Thì ra, từ bao lâu nay những chiếc mặt nạ đã trở thành chiếc lá chắn chở che cho hắn trước cuộc đời. Bây giờ, khi không còn chúng nữa, mặt hắn xám ngoét lại bởi bụi đường và khói xe lam… Mục lục Mặt Nạ Mặt Nạ Nhạc sĩ Phú quangChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Ngôi saoĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 5 năm 2005
Musician Phu Quang Mask 1. 14 years old. He is one of the best and second best students in school. He maintained his virtue no less than a Virgin Nun and carried in his heart a fanaticism like the ancient believers who were willing to die under the wheels of God. His name was included in the first rank of students sent to study abroad. He was filled with joy at the first test of his faith. In order for him to be sent out, people must request the union branch to admit him into the group early. (At that time, the age of Communist Youth Union members had to be 17 years old). Because they were jealous of his foreign studies, the union members immediately shouted that he was a hypocrite, selfish, arrogant, and did not get along with the masses. (This was still used many years later by those who envied him as an effective weapon to attack him in similar cases). For the first time in his life, he was surprised by the cruelty of his comrades. kind, he burst into tears. When his tears subsided, he looked up at everyone and saw that most of them were gloating and satisfied. (The happy faces of those eagerly jostling to try to see the pain of the victim in a car crash) faces that he could never suppress the feeling of both contempt and disgust for all his life. The rest were the confused, pitying and scared looks of people who were probably good-natured. At the age of 14, he understood one thing: Both types of people are equally hateful. From then on, to avoid being hurt and bitter whenever a similar situation arose, he wore a mask: EMOTIONlessness...2. 17 years old. His first work was recorded on audio. Everyone loudly praised the first time they heard it. Instead of showing joy and happiness, he grimaced and felt uncomfortable because he discovered many mistakes that he could have corrected. Suddenly, someone said something that stunned him: "Look, you little brat sees everyone praising him and acts like a whiny kid." That day he understood something else: Even his self-loathing in front of the crowd had to be hidden. From then on, in similar cases, he wore a mask of PRETENDING ETERNITY, HA HE...3. 19-year-old. His first love was for a beautiful, graceful and stylish girl. Not long after, he realized that the girl's fussy habits were foreign to his simple, modest habits, so he timidly offered to break up. A few hours later, around him were angry faces filled with hatred and scornful voices shouting: "Traitor". Frantic with fear, he rushed home to put on the mask of DRUNKEN, LAZY... As time passed, he gradually had enough masks to shield himself from all situations in life. life. Now wearing a mask has become an inherent habit for him like women used to wearing makeup every time they prepare to go out... One day, he met a little girl. At first glance, the girl seemed as innocent as a child, but her eyes were covered with the sadness of an unfortunate woman. The girl looked at him for a long time and then timidly said: "It seems you have another face?". Wanting to make her happy, he put on different masks one by one. The girl still sat quietly and didn't show anything. He felt like the girl shook her head. Then he finally understood what she wanted. He threw away all the masks and smiled at the girl with his real face. The little girl cried out softly: "Oh, this is your face" and looked at him with eyes of trust and love. He held her in his arms and gently caressed her flowing, cloud-like hair. She The baby put her head in his arms in a feeling of overwhelming happiness. A moment later the girl looked up to look at her beloved face again, suddenly she let out a scream of terror... It turns out, for a long time, these The mask has become a shield to protect him from life. Now, without them, his face is gray with road dust and auto exhaust fumes... Table of contents Mask Mask Musician Phu QuangWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: executive: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Star Posted by friend: Ct.Ly on: May 13, 2005
Thiên văn vũ Trụ Mặt trăng ra đời sau vụ đụng độ giữa hai hành tinh Nguồn gốc mặt trăng vẫn là điều bí ẩn. Đây là giả thuyết mới nhất về nguồn gốc của mặt trăng, do nhà địa lý Trung Quốc Huang Jinzhong, thuộc Cục địa chấn, tỉnh Phúc Kiến công bố hôm nay (28/11). Trong báo cáo tại cuộc họp thường niên của Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc (CAST), Huang cho biết: 4,6 tỷ năm trước, hai hành tinh nằm giữa quỹ đạo của Hoả tinh và Mộc tinh, đã va chạm với nhau và vỡ vụn thành nhiều mảnh. Một trong số đó tạo thành mặt trăng nguyên thuỷ. Mặt trăng nguyên thuỷ là một thiên thể nóng chảy, quay quanh mặt trời. Bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của Mộc tinh, quỹ đạo của nó bắt đầu thay đổi. Và đến khoảng 4,46 tỷ năm trước, mặt trăng này va chạm với vùng nam cực của trái đất và bị bật trở lại không gian. Phản lực và lực ly tâm của trái đất sau đó đã giữ mặt trăng chạy vòng tròn xung quanh hành tinh chúng ta. Giả thuyết của ông Huang căn cứ vào cấu trúc và thành phần hoá học trong lòng mặt trăng, tuổi thọ của đá và các thông số địa chất khác. Cho đến nay, đã có 4 giả thuyết về nguồn gốc của mặt trăng: Thứ nhất: Mặt trăng là một mảnh vụn tách ra từ trái đất. Thứ hai: Mặt trăng là một hành tinh độc lập, bị sức hút trái đất giữ lại trở thành vệ tinh. Thứ ba: Cả mặt trăng và trái đất cùng hình thành từ một đám mây bụi vũ trụ. Và thứ tư: Mặt trăng được hình thành từ các vật chất thoát ra sau khi một hành tinh khổng lồ va chạm vào trái đất. Tuy nhiên, ở những mặt nào đó, tất cả các giả thuyết trên vẫn còn một số điểm chưa chắc chắn. Huang cho biết lý thuyết va chạm hành tinh của ông chứa đựng lý lẽ của cả 4 giả thuyết trên, nhưng nó không đơn giản chỉ là “sự pha trộn”. B.H. (theo Tân Hoa Xã) Mục lục Mặt trăng ra đời sau vụ đụng độ giữa hai hành tinh Mặt trăng ra đời sau vụ đụng độ giữa hai hành tinh Thiên văn vũ TrụChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: VnExpressĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Cosmic Astronomy The moon was born after a collision between two planets The origin of the moon is still a mystery. This is the latest hypothesis about the origin of the moon, announced today (November 28) by Chinese geographer Huang Jinzhong, of the Department of Seismology, Fujian Province. In a report at the annual meeting of the Chinese Association of Science and Technology (CAST), Huang said: 4.6 billion years ago, two planets located between the orbits of Mars and Jupiter collided. together and crumble into many pieces. One of them formed the primordial moon. The primordial moon was a molten celestial body, orbiting the sun. Influenced by Jupiter's gravity, its orbit began to change. And about 4.46 billion years ago, this moon collided with the earth's south pole and was bounced back into space. Earth's reactionary and centrifugal forces then kept the moon moving in a circle around our planet. Mr. Huang's hypothesis is based on the structure and chemical composition of the moon's interior, the age of rocks and other geological parameters. Up to now, there have been 4 theories about the origin of the moon: First: The moon is a piece of debris separated from the earth. Second: The moon is an independent planet, retained by earth's gravity and becomes a satellite. Third: Both the moon and the earth formed from a cloud of cosmic dust. And fourth: The moon was formed from materials released after a giant planet collided with the earth. However, in some aspects, all of the above hypotheses still have some uncertainties. Huang said his planetary collision theory contains arguments for all four hypotheses above, but it is not simply a "mixture". B.H. (according to Xinhua News Agency) Table of contents The moon was born after a collision between two planets The moon was born after a collision between two planets Cosmic Astronomy Welcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: VnExpress Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Trần Vĩnh Lâm Mặt trăng rơi lệ Ngày 29 tháng 07 năm 2004 Trước đây 5 năm, Hiểu Phàm đã nhìn thấy mặt trăng rơi nước mắt.Hiểu Phàm khi ấy 24 tuổi, toàn thân lan tỏa hơi thở thơm tho ngọt ngào của một thiếu nữ măng tơ, như một cành hoa hồng đỏ, cháy bỏng nhiệt tình, rạng rỡ. Ngày ấy, Hiểu Phàm đi tới đâu, thân hình cũng có những ánh mắt nóng ran rọi tới, giữa mùa đông giá lạnh cũng cảm thấy bỏng rát. Từ trong những ánh mắt tham lam thèm khát của những người đàn ông, Hiểu Phàm biết rõ mình rất xinh đẹp. Nhiều lần Hiểu Phàm để trần ngắm nghía ngọc thể của mình trước gương, cô bất giác xuýt xoa: Đẹp quá! Nước da trắng nõn như một thỏi đậu phụ vừa vớt ra khỏi nồi. Cơ thể lồi lõm một cách tinh tế, ngực và hông nhô ra một cách nhiệt tình, eo nhỏ, chân thon dài. Hiểu Phàm thẩm ý nhất là năm giác quan của mình. Năm giác quan của cô nhìn riêng rẽ thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng nhìn chung lại cứ làm cho lòng dạ đàn ông ngứa ngáy khó tả, đẹp quá!Thế mà, lúc này đây, Hiểu Phàm phải để cho hai cánh tay già câng tự do mơn trớn muốn làm gì thì làm khắp cơ thể mình.Cơ thể Hiểu Phàm sợ qúa, cứ co rúm lại.- Phải tự nhiên thoải mái chứ! Anh quyết không để cho chồng em thiệt thòi đâu! Đầu tiên anh sẽ cho cậu ấy làm Phó tổng giám đốc, khi anh về hưu, thì ghế của anh chẳng là của chồng em thì còn ai nữa!Toàn thân Hiểu Phàm nổi da gà, trước mắt cô lại hiện lên ánh mắt cầu khẩn của Kế Huy và bên tai cô cũng mơn man câu nói của Kế Huy: "Hiểu Phàm, anh xin em một lần này thôi. Mặc hắn, sau này chúng ta mới có cuộc sống tươi đẹp. Sau này, anh dứt khoát đối xử với em càng tốt hơn, cố chịu đựng một chút cho qua mà!...". Hiểu Phàm nhắm nghiền mắt lại, cơ thể buông xuôi một cách thống khổ.Hai tròng mắt tràn đầy lệ tuôn, Hiểu Phàm vừa ra khỏi khách sạn, cô đã nhìn thấy mặt trăng trên đỉnh đầu đang rơi lệ. Thấy Hiểu Phàm nhìn mình, mặt trăng vội vàng quơ một đám mây che mặt đang giàn giụa nước mắt.Đêm nay, Hiểu Phàm lại nhìn thấy mặt trăng rơi nước mắt.Ở tuổi 30, Kế Huy đã thỏa nỗi ước mong được làm Phó tổng giám đốc công ty. Sau khi làm Phó tổng giám đốc, Kế Huy vô cùng bận bịu, bận bịu đến nỗi buổi tối cũng không có thời gian về nhà. Hiểu Phàm thường xuyên ngửi thấy mùi những người đàn bà khác trên thân thể Kế Huy.Nắm quyền lớn trong tay, quanh mình Kế Huy luôn luôn có ong bay bướm lượn. Kế Huy ngày ngày ôm hồng ấp lục, hưởng mọi lạc thú trên đời.Hiểu Phàm đã khóc mếu, đã nổi tam bành.Kế Huy mặt dày vô xỉ nói:- Tôi đã cho phép cô với người đàn ông khác, lẽ nào lại không cho tôi đi chơi với những người phụ nữ khác chứ?Đúng lúc tư tưởng tình cảm Hiểu Phàm suy sụp nhất, Trí Kiệt đã tìm đến nhà cô. Trước đây, Hiểu Phàm và Trí Kiệt đã từng yêu nhau, sau đó Kế Huy len chân vào, tấn công Hiểu Phàm ráo riết. Đàn bà thường dễ đổ trước đàn ông bám riết, Hiểu Phàm đã ngả vào lòng của Kế Huy.Trí Kiệt ngồi trên sa lông bồn chồn không yên, cứ nhấp nha nhấp nhổm hoài. Hiểu Phàm pha trà mời Trí Kiệt, nói:- Gặp lại bạn, mình thật sự vui mừng!- Mình cũng vậy!-Khi nói câu này, mặt Trí Kiệt đỏ nhừ. Trí Kiệt vẫn hay đỏ mặt như trước kia, chẳng thay đổi một tí nào.Hiểu Phàm cười thầm.Hiểu Phàm vừa cười, mặt Trí Kiệt lại càng đỏ gay.Hiểu Phàm đi vào trong phòng, lấy ra một chiếc vòng tay đậu đỏ. Chiếc vòng tay xâu bằng những hạt đậu đỏ này là do Trí Kiệt tặng đấy. Khi ấy, Trí Kiệt nói: "Sau này, anh dứt khoát tặng em một chiếc vòng vàng". Hiểu Phàm nói:- Cậu vẫn còn nợ mình một cái vòng tay vàng đấy!- Được! Ngày mai mình sẽ tặng cậu!Buổi tối hôm sau, Hiểu Phàm đến khách sạn Ngũ Hồ, gõ cửa phòng số 808. Trí Kiệt đang ngồi trên giường xem tivi, chàng nhìn thấy cổ tay Hiểu Phàm đeo chiếc vòng đậu đỏ, trong lòng vô cùng cảm động. Trí Kiệt móc túi lấy ra một chiếc vòng tay bạch kim, nói:- Lại đây! Mình đeo cho nào!Hiểu Phàm chìa bàn tay trắng nõn như ngó sen, Trí Kiệt ôm cả cánh tay Hiểu Phàm vào lòng, hôn lấy hôn để.Hiểu Phàm tràn đầy hạnh phúc nép mình trong lòng Trí Kiệt. Hiểu Phàm biết Trí Kiệt chưa cưới vợ, nếu như Trí Kiệt đồng ý lấy nàng, nàng sẽ ly hôn. Nhưng câu nói ấy, Hiểu Phàm khó nói ra vì thẹn.Đúng lúc ấy, Trí Kiệt nói:- Mình muốn nhờ bạn một việc đây!- Nói đi! Chỉ cần mình có thể làm được! Trí Kiệt nói:- Bạn biết đấy, đơn vị mình làm ăn hiệu quả kinh tế rất thấp, lương chỉ phát được 80%, mình rất muốn chuyển đến làm ở một đơn vị hiệu quả khá hơn một chút, chẳng hạn như công ty của chồng bạn...Hiểu Phàm cười nói:- Được thôi!Sau đó, Hiểu Phàm không nói một câu. Mắt Hiểu Phàm thấy cay cay, nàng phải rất kiềm chế mới không để nước mắt chảy ra. Khi Hiểu Phàm đã ra cửa, Trí Kiệt nhắc:- Vòng tay của bạn!Hiểu Phàm lắc lắc đầu. Hiểu Phàm vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, nước mắt đã trào ra.Mặt đầm đìa nước mắt, Hiểu Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trăng cũng đang rơi lệ. Hiểu Phàm tháo chiếc vòng đậu đỏ trên cổ tay ra, giật mạnh, dây đứt, những hạt đậu rơi tung tóe xuống đất. Những hạt đậu đỏ như những giọt nước mắt của mặt trăng rơi xuống, đỏ như máu. Mục lục Mặt trăng rơi lệ Mặt trăng rơi lệ Trần Vĩnh LâmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Vũ Phong Tạo dịch Nguồn: msĐược bạn: ms đưa lên vào ngày: 18 tháng 10 năm 2004
Tran Vinh Lam The moon shed tears July 29, 2004 Five years ago, Hieu Pham saw the moon shedding tears. Hieu Pham was 24 years old at that time, his whole body radiated the sweet, fragrant breath of a young girl, like a flower branch. red rose, burning enthusiasm, radiant. That day, wherever Hieu Pham went, hot eyes were shining on his body. In the cold winter, he felt burned. From the greedy and lustful eyes of men, Hieu Pham knew clearly that she was very beautiful. Many times when Hieu Pham looked at her body naked in the mirror, she suddenly exclaimed: So beautiful! Her skin was as white as a block of tofu just taken out of the pot. The body is delicately convex, the chest and hips protrude enthusiastically, the waist is small, the legs are long and slender. Hieu Pham is most interested in his five senses. Her five senses individually are nothing special, but as a whole they make men's hearts itch indescribably, so beautiful! Yet, at this moment, Hieu Pham has to let her old arms rest. You are free to caress and do whatever you want all over your body. Hieu Pham's body is so scared, it keeps cowering. - You have to be naturally comfortable! I'm determined not to let your husband suffer any disadvantages! First, I will make him Deputy General Director. When I retire, if my chair is your husband's, then who else will be? Hieu Pham's whole body had goosebumps, and her pleading eyes flashed again. of Ke Huy and in her ear also caressed Ke Huy's words: "Hieu Pham, I'll ask you just this one time. Regardless of him, we will have a beautiful life from now on. From now on, I will definitely treat you better." It's better for me, just try to endure it a bit!...". Hieu Pham closed her eyes tightly, her body surrendered painfully. Her eyes were filled with tears. As soon as Hieu Pham left the hotel, she saw the moon above her head shedding tears. Seeing Hieu Pham looking at him, the moon quickly lifted a cloud to cover his tear-filled face. Tonight, Hieu Pham saw the moon shed tears again. At the age of 30, Ke Huy fulfilled his dream of becoming a deputy. company general director. After becoming Deputy General Director, Ke Huy was extremely busy, so busy that he didn't have time to go home at night. Hieu Pham often smells the scent of other women on Ke Huy's body. Holding great power in his hands, Ke Huy always has bees flying around. Ke Huy hugged roses and greens every day, enjoying all the pleasures in the world. Hieu Pham cried and had a tantrum. Ke Huy said with a thick face: - I allowed you to be with another man, how could it be? Won't you let me go out with other women? Right when Hieu Pham's feelings were at their lowest, Tri Kiet came to her house. Previously, Hieu Pham and Tri Kiet were in love, then Ke Huy stepped in and aggressively attacked Hieu Pham. Women often fall for clingy men, Hieu Pham fell into Ke Huy's arms. Tri Kiet sat on the sofa restlessly, moving up and down. Hieu Pham made tea for Tri Kiet and said: - Seeing you again, I'm really happy! - Me too! - When he said this, Tri Kiet's face turned red. Tri Kiet still blushed as before, not changing a bit. Hieu Pham chuckled. As soon as Hieu Pham laughed, Tri Kiet's face became even redder. Hieu Pham went into the room and took out a red bean bracelet. . This bracelet strung with red beans was given by Tri Kiet. At that time, Tri Kiet said: "From now on, I will definitely give you a gold bracelet." Hieu Pham said: - You still owe me a golden bracelet! - Okay! I'll give it to you tomorrow! The next evening, Hieu Pham went to Ngu Ho Hotel, knocked on the door of room number 808. Tri Kiet was sitting on the bed watching TV, he saw Hieu Pham wearing a red bean bracelet on his wrist, in his lap. extremely touching. Tri Kiet reached into his pocket, took out a platinum bracelet, and said: - Come here! Let's wear it! Hieu Pham held out his white hand like a lotus root. Tri Kiet hugged Hieu Pham's entire arm and kissed it. Hieu Pham was filled with happiness and nestled in Tri Kiet's arms. Hieu Pham knows that Tri Kiet is not married yet. If Tri Kiet agrees to marry her, she will divorce. But it was difficult for Hieu Pham to say that sentence because he was embarrassed. At that moment, Tri Kiet said: - I want to ask you a favor! - Say it! As long as I can do it! Tri Kiet said: - You know, my unit's economic efficiency is very low, the salary is only 80%, I really want to move to work in a unit with a little more efficiency, such as a company. of your husband... Hieu Pham smiled and said: - Okay! After that, Hieu Pham didn't say a word. Hieu Pham's eyes felt stinging, she had to control herself to not let tears flow. When Hieu Pham went out the door, Tri Kiet reminded: - Your arms! Hieu Pham shook his head. As soon as Hieu Pham stepped out of the hotel door, tears welled up. His face was wet with tears, Hieu Pham raised his head and saw the moon also shedding tears. Hieu Pham took off the red bean bracelet on his wrist, pulled hard, the string broke, and the beans scattered to the ground. The red beans were like tears falling from the moon, red as blood. Table of contents The moon shed tears The moon shed tears Tran Vinh LamWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Last words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Vu Phong Created translation Source: ms Uploaded by friend: ms on: October 18, 2004
Trần Phỏng Diều Mẹ - Qua ca dao Ca dao về mẹ là một trong những mảng độc đáo trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam. Nó phản ánh tình cảm thiêng liêng cao quý nhưng lại rất gần gũi giữa cuộc sống đời thường. Nó đi vào lòng người một cách nhẹ nhàng, êm ái nhưng đọng lại rất sâu và rất lâu. Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, từ lúc sinh ra và lớn lên ai mà không có mẹ và ai mà không cần có mẹ. Chính vì có mẹ ta mới có một tuổi thơ ngọt ngào và khôn lớn nên người. Tình mẹ là một tình yêu thiêng liêng, cao cả không gì thay thế được, chỉ có mẹ mới chịu đựng được bao nỗi nhọc nhằn, lao tâm lao lực với con. Những tháng cưu mang là những tháng ngày mẹ phải vất vả, ăn không ngon, ngủ không yên, đi đứng khó khăn, nhưng mẹ vẫn cảm thấy vui vì mẹ biết rằng rồi đây mẹ sẽ có con- một niềm vui lớn không gì đánh đổi được. Cho đến lúc con được sinh ra và lớn lên, cũng là nỗi vất vả, khó khăn của mẹ chất chồng. Mẹ vui cùng những bước đi chập chững của con, mẹ đau lòng mỗi khi con vấp ngã, mớm cho con từng ngụm nước, muỗng cơm, mỗi bước đi của con đều có mẹ dắt dìu, nâng đỡ... Thế là con lớn lên từ đôi tay ấm nồng của mẹ, từ dòng sữa ngọt ngào, từ tình yêu thương bao la của mẹ... Ôi! lòng mẹ thật cao đẹp làm sao! Trong dòng đời xuôi ngược, trong những lo toan của cuộc đời, đôi khi con quên mẹ, con bận bịu với cuộc sống, với chén cơm, manh áo, bận tâm với những cái tủn mủn, nhỏ nhặt, nhưng con chưa bao giờ bận bịu với mẹ, để rồi một ngày nào đó con thất bại giữa cuộc đời, con lại về với mẹ, lại nhớ về công ơn của mẹ:Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưaMiệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương.Ngày xưa mẹ là thế, bao đau khổ của cuộc đời, mọi khó khăn của cuộc sống mẹ đều gánh lấy, mẹ chỉ mong sao cho con được vui, được trưởng thành: cơm dù khô dù nhão vẫn nhai nhuyễn, lừa xương lừa sóc bỏ ra để có búng cơm ngọt ngào mớm cho con. Ôi! búng cơm ngày nào sao con không nghĩ được, bây giờ hóa ra rất lớn lao, lớn lao ở cái tình mẹ mà giờ đây dường như nó còn nghèn nghẹn ở cuống họng của con. Cuộc sống của con bây giờ có lẽ đã hơn trước, không phải chịu cảnh cơ hàn như cuộc sống của mẹ ngày nào. Con lại nhớ đến mẹ, muốn phụng dưỡng mẹ, muốn bù đắp lại bao tháng ngày khổ cực của mẹ, nhưng mẹ đã không còn, mẹ không thể chia sẻ cùng con những món ngon ngày xưa mẹ không có, có chăng những lúc con dâng cúng mẹ, cầu mong mẹ về đây cùng con san sẻ, và con lại cầu nguyện để mẹ được bình yên nơi ấy, linh hồn mẹ được siêu thoát, để rồi con xin mẹ phù hộ cho con được bình an hạnh phúc...Mẹ già như chuối ba hươngNhư xôi nếp mật như đường mía lau.Thật ra con đã biết được cái ngày khắc nghiệt này, nên con lo sợ mẹ bỏ con, con thầm mong cho mẹ luôn luôn được khỏe mạnh, được yên vui, nhưng cuộc sống có quy luật riêng của nó, do đó con không cưỡng lại được, mẹ phải già và thật sự bây giờ mẹ đã già. Mẹ đi không nổi, phải vịn vào tường, phải bám thanh giường mà đi. Nhưng với con, mẹ vẫn khỏe, vẫn là chỗ dựa. Trên mỗi bước con đi trong cuộc đời đều có mẹ, phải vịn mẹ mới mong khỏi vấp ngã. Dù con bao nhiêu tuổi đi nữa, với mẹ con vẫn là đứa trẻ lên ba, phải tập tễnh vào đời dưới đôi tay dìu dắt của mẹ. Nhưng ông trời thật khắc nghiệt, không để con mãi mãi được gần mẹ, nên con phải đi, tự tìm hạnh phúc của riêng con, bỏ lại mẹ già không ai chăm sóc:Đi đâu mà bỏ mẹ giàGối nghiêng ai sửa, kỷ trà ai nâng?Quả là đau xót quá phải không? Tấm lòng cao sâu của mẹ ngày nào chưa được đền đáp, mẹ cưu mang cho đến ngày lọt lòng, lại chăm chăm từng bước con đi, biết bao gian truân phải không mẹ? Giờ đây mẹ đã già yếu rồi không ai nương tựa, con vì cuộc sống mà phải xa mẹ để mẹ cô đơn trong tuổi già, đến nỗi mẹ nằm “gối nghiêng” không ai sửa và một chung trà cũng chẳng có ai dâng cho mẹ. Con nghe như bên tai con văng vẳng lời trách móc của mẹ, tuy nhẹ mà đau. Mẹ ơi, con không bao giờ quên ơn của mẹ, hình ảnh mẹ đã tạc vào ngày tháng thành con, con nhớ như in hình bóng mẹ, cái mùi rơm rạ lẫn mùi bùn hòa trộn mồ hôi trên vai áo mẹ đêm đêm vẫn theo con vào giấc mơ, những sợi tóc ngả màu của mẹ như quyện chặt vào đời con, làm sao con quên được khi con mang tình mẹ rong chơi suốt cả tuổi thơ vẫn chưa tìm cách để trả ơn mẹ. Con tự biết ơn mẹ như trời biển làm sao mà trả được, nhưng ít nhiều con cũng cố gắng, dù chỉ một phần rất nhỏ, rất nhỏ cho mẹ:Đói lòng ăn hột chà làĐể cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng.Con chỉ làm được có thế, nhường cơm cho mẹ hầu mong đáp lại một phần công lao trời biển của mẹ, dù con có đói, có thiếu ăn, phải ăn “hột chà là” con vẫn cảm thấy vui khi mà được nhường cơm cho mẹ. Bởi con biết mẹ đã già, răng mẹ đã yếu nên con nhường cơm cho mẹ. Có lẽ mẹ sẽ không nỡ ăn, vì thương con mà mẹ không nỡ, mẹ vẫn như ngày nào: Thà chịu đói, chịu khổ để con được sung sướng. Nhưng mẹ ơi, hãy vì chút lòng hiếu thảo của con mà ăn cơm. Nếu không, một ngày nào đó con sẽ mất mẹ, sẽ không lo được cho mẹ. Con không thể có cuộc sống sung sướng để mẹ an hưởng tuổi già, con chỉ có tấm lòng, một tấm lòng rất nhỏ được sinh ra từ tấm lòng lớn của mẹ. Con không thấy tóc mẹ đã đen trở lại như thời con gái, nhưng dường như những sợi bạc đã ngừng rụng xuống:Mẹ già như mít chín câyGió đông cũng sợ, gió tây cũng buồn.Con mong tóc mẹ đừng bạc thêm, đừng rụng xuống nữa mà quặn lòng con. Càng già mẹ càng yếu thì con lại càng lo, lo một ngày không còn mẹ, cuộc đời con rồi sẽ ra sao? Mẹ như một dải khói giữa trời theo cuộc đời tan biến thì con sẽ đơn côi. Tình thương mẹ càng về già càng tỏa hương thơm ngát thì con càng lo sợ vì con đã hiểu được trái tim yêu thương của mẹ:Mẹ ơi đừng đánh con đauĐể con bắt ốc hái rau mẹ nhờ.Cuộc sống dẫu có làm chai sạn bàn tay mẹ cũng không thể làm bớt đi một chút tình thương con trong trái tim người mẹ. Một lằn roi mẹ vụt xuống cho con khôn lớn là bao đêm mẹ khóc lặng thầm. Nhờ lằn roi mẹ mà con biết bắt ốc, hái rau. Nhờ lằn roi mẹ mà con biết sống giữa cuộc đời. Từ lằn roi ấy con đã lớn lên, lớn lên từ tình thương của mẹ. Thế nhưng, cuộc đời luôn là những ngã rẽ phức tạp mà con người khó tránh được, để rồi con phải xa mẹ, theo chồng:Ghe bầu trở lái về đôngCon gái theo chồng bỏ mẹ ai nuôi?Câu hỏi như lời trách móc nhưng ẩn chứa trong đó cả tình thương. Con theo chồng mẹ sẽ vất vả hơn trong cuộc sống, nhưng đổi lại con đã được hạnh phúc. Tương lai con đang chờ phía trước, mẹ sẽ thành đôi cánh giúp ước mơ con bay lên. Mai này con làm mẹ, con sẽ hiểu hết tình mẹ như mẹ đã trao hết cho con. Dù xa mẹ nhưng con vẫn luôn nhớ về mẹ:Chiều chiều ra đứng ngõ sauTrông về quê mẹ ruột đau chín chiều.Theo chồng dẫu được hạnh phúc nhưng con vẫn không quên mẹ. Sau những ngày tất bật của cuộc sống con được thanh thản, con lại nhớ về mẹ. Con tựa cửa trông về quê mẹ, nơi mà con sống trọn tuổi thơ êm đềm của mình. Nơi mà con có một người mẹ cao cả, lúc nào cũng bận bịu vì con, lo cho con từng giấc ngủ, bước đi, dạy cho con lẽ phải cuộc đời... Giờ đây, con không ở bên cạnh mẹ, chắc mẹ buồn lắm, cô đơn lắm. Ai sẽ lo cho mẹ ở tuổi xế chiều? Con thì lại ở xa mẹ, nghĩ đến đó mà lòng con thắt lại, ruột con đau “chín chiều”. Chiều chiều và chiều! Cái khoảng cách ấy luôn bám vào con như một hình dáng mà mẹ đã sinh ra. Con cảm thấy buồn, cảm thấy nhớ mẹ, bởi có buồn nào dày hơn nỗi buồn “sinh ly tử biệt” ?Có rất nhiều bài thơ viết về mẹ, rất nhiều bài hát viết về mẹ nhưng có lẽ đặc sắc hơn hết là ca dao về mẹ. Ca dao về mẹ đã nâng niu những tình mẫu tử cao quý nhất của con người, giúp con người cảm nhận được một thứ tình cảm thiêng liêng không gì thay thế được. Ca dao về mẹ dẫn ta đi như dẫn người con bé bỏng, rất ngoan. Đọc ca dao về mẹ, chúng ta như qua được chiều dài của tình cảm con người. Ở đó, ta đã vui buồn với nhau về tình mẫu tử. Những câu ca dao về mẹ như khép lại giùm chúng ta sự bon chen danh lợi của cuộc sống để hướng vào thế giới tình người. Mục lục Mẹ - Qua ca dao Mẹ - Qua ca dao Trần Phỏng DiềuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Báo Điện tử Cần ThơĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 4 năm 2007
Trần Phỏng Diều Mẹ - Qua ca dao Ca dao về mẹ là một trong những mảng độc đáo trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam. Nó phản ánh tình cảm thiêng liêng cao quý nhưng lại rất gần gũi giữa cuộc sống đời thường. Nó đi vào lòng người một cách nhẹ nhàng, êm ái nhưng đọng lại rất sâu và rất lâu. Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, từ lúc sinh ra và lớn lên ai mà không có mẹ và ai mà không cần có mẹ. Chính vì có mẹ ta mới có một tuổi thơ ngọt ngào và khôn lớn nên người. Tình mẹ là một tình yêu thiêng liêng, cao cả không gì thay thế được, chỉ có mẹ mới chịu đựng được bao nỗi nhọc nhằn, lao tâm lao lực với con. Những tháng cưu mang là những tháng ngày mẹ phải vất vả, ăn không ngon, ngủ không yên, đi đứng khó khăn, nhưng mẹ vẫn cảm thấy vui vì mẹ biết rằng rồi đây mẹ sẽ có con- một niềm vui lớn không gì đánh đổi được. Cho đến lúc con được sinh ra và lớn lên, cũng là nỗi vất vả, khó khăn của mẹ chất chồng. Mẹ vui cùng những bước đi chập chững của con, mẹ đau lòng mỗi khi con vấp ngã, mớm cho con từng ngụm nước, muỗng cơm, mỗi bước đi của con đều có mẹ dắt dìu, nâng đỡ... Thế là con lớn lên từ đôi tay ấm nồng của mẹ, từ dòng sữa ngọt ngào, từ tình yêu thương bao la của mẹ... Ôi! lòng mẹ thật cao đẹp làm sao! Trong dòng đời xuôi ngược, trong những lo toan của cuộc đời, đôi khi con quên mẹ, con bận bịu với cuộc sống, với chén cơm, manh áo, bận tâm với những cái tủn mủn, nhỏ nhặt, nhưng con chưa bao giờ bận bịu với mẹ, để rồi một ngày nào đó con thất bại giữa cuộc đời, con lại về với mẹ, lại nhớ về công ơn của mẹ:Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưaMiệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương.Ngày xưa mẹ là thế, bao đau khổ của cuộc đời, mọi khó khăn của cuộc sống mẹ đều gánh lấy, mẹ chỉ mong sao cho con được vui, được trưởng thành: cơm dù khô dù nhão vẫn nhai nhuyễn, lừa xương lừa sóc bỏ ra để có búng cơm ngọt ngào mớm cho con. Ôi! búng cơm ngày nào sao con không nghĩ được, bây giờ hóa ra rất lớn lao, lớn lao ở cái tình mẹ mà giờ đây dường như nó còn nghèn nghẹn ở cuống họng của con. Cuộc sống của con bây giờ có lẽ đã hơn trước, không phải chịu cảnh cơ hàn như cuộc sống của mẹ ngày nào. Con lại nhớ đến mẹ, muốn phụng dưỡng mẹ, muốn bù đắp lại bao tháng ngày khổ cực của mẹ, nhưng mẹ đã không còn, mẹ không thể chia sẻ cùng con những món ngon ngày xưa mẹ không có, có chăng những lúc con dâng cúng mẹ, cầu mong mẹ về đây cùng con san sẻ, và con lại cầu nguyện để mẹ được bình yên nơi ấy, linh hồn mẹ được siêu thoát, để rồi con xin mẹ phù hộ cho con được bình an hạnh phúc...Mẹ già như chuối ba hươngNhư xôi nếp mật như đường mía lau.Thật ra con đã biết được cái ngày khắc nghiệt này, nên con lo sợ mẹ bỏ con, con thầm mong cho mẹ luôn luôn được khỏe mạnh, được yên vui, nhưng cuộc sống có quy luật riêng của nó, do đó con không cưỡng lại được, mẹ phải già và thật sự bây giờ mẹ đã già. Mẹ đi không nổi, phải vịn vào tường, phải bám thanh giường mà đi. Nhưng với con, mẹ vẫn khỏe, vẫn là chỗ dựa. Trên mỗi bước con đi trong cuộc đời đều có mẹ, phải vịn mẹ mới mong khỏi vấp ngã. Dù con bao nhiêu tuổi đi nữa, với mẹ con vẫn là đứa trẻ lên ba, phải tập tễnh vào đời dưới đôi tay dìu dắt của mẹ. Nhưng ông trời thật khắc nghiệt, không để con mãi mãi được gần mẹ, nên con phải đi, tự tìm hạnh phúc của riêng con, bỏ lại mẹ già không ai chăm sóc:Đi đâu mà bỏ mẹ giàGối nghiêng ai sửa, kỷ trà ai nâng?Quả là đau xót quá phải không? Tấm lòng cao sâu của mẹ ngày nào chưa được đền đáp, mẹ cưu mang cho đến ngày lọt lòng, lại chăm chăm từng bước con đi, biết bao gian truân phải không mẹ? Giờ đây mẹ đã già yếu rồi không ai nương tựa, con vì cuộc sống mà phải xa mẹ để mẹ cô đơn trong tuổi già, đến nỗi mẹ nằm “gối nghiêng” không ai sửa và một chung trà cũng chẳng có ai dâng cho mẹ. Con nghe như bên tai con văng vẳng lời trách móc của mẹ, tuy nhẹ mà đau. Mẹ ơi, con không bao giờ quên ơn của mẹ, hình ảnh mẹ đã tạc vào ngày tháng thành con, con nhớ như in hình bóng mẹ, cái mùi rơm rạ lẫn mùi bùn hòa trộn mồ hôi trên vai áo mẹ đêm đêm vẫn theo con vào giấc mơ, những sợi tóc ngả màu của mẹ như quyện chặt vào đời con, làm sao con quên được khi con mang tình mẹ rong chơi suốt cả tuổi thơ vẫn chưa tìm cách để trả ơn mẹ. Con tự biết ơn mẹ như trời biển làm sao mà trả được, nhưng ít nhiều con cũng cố gắng, dù chỉ một phần rất nhỏ, rất nhỏ cho mẹ:Đói lòng ăn hột chà làĐể cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng.Con chỉ làm được có thế, nhường cơm cho mẹ hầu mong đáp lại một phần công lao trời biển của mẹ, dù con có đói, có thiếu ăn, phải ăn “hột chà là” con vẫn cảm thấy vui khi mà được nhường cơm cho mẹ. Bởi con biết mẹ đã già, răng mẹ đã yếu nên con nhường cơm cho mẹ. Có lẽ mẹ sẽ không nỡ ăn, vì thương con mà mẹ không nỡ, mẹ vẫn như ngày nào: Thà chịu đói, chịu khổ để con được sung sướng. Nhưng mẹ ơi, hãy vì chút lòng hiếu thảo của con mà ăn cơm. Nếu không, một ngày nào đó con sẽ mất mẹ, sẽ không lo được cho mẹ. Con không thể có cuộc sống sung sướng để mẹ an hưởng tuổi già, con chỉ có tấm lòng, một tấm lòng rất nhỏ được sinh ra từ tấm lòng lớn của mẹ. Con không thấy tóc mẹ đã đen trở lại như thời con gái, nhưng dường như những sợi bạc đã ngừng rụng xuống:Mẹ già như mít chín câyGió đông cũng sợ, gió tây cũng buồn.Con mong tóc mẹ đừng bạc thêm, đừng rụng xuống nữa mà quặn lòng con. Càng già mẹ càng yếu thì con lại càng lo, lo một ngày không còn mẹ, cuộc đời con rồi sẽ ra sao? Mẹ như một dải khói giữa trời theo cuộc đời tan biến thì con sẽ đơn côi. Tình thương mẹ càng về già càng tỏa hương thơm ngát thì con càng lo sợ vì con đã hiểu được trái tim yêu thương của mẹ:Mẹ ơi đừng đánh con đauĐể con bắt ốc hái rau mẹ nhờ.Cuộc sống dẫu có làm chai sạn bàn tay mẹ cũng không thể làm bớt đi một chút tình thương con trong trái tim người mẹ. Một lằn roi mẹ vụt xuống cho con khôn lớn là bao đêm mẹ khóc lặng thầm. Nhờ lằn roi mẹ mà con biết bắt ốc, hái rau. Nhờ lằn roi mẹ mà con biết sống giữa cuộc đời. Từ lằn roi ấy con đã lớn lên, lớn lên từ tình thương của mẹ. Thế nhưng, cuộc đời luôn là những ngã rẽ phức tạp mà con người khó tránh được, để rồi con phải xa mẹ, theo chồng:Ghe bầu trở lái về đôngCon gái theo chồng bỏ mẹ ai nuôi?Câu hỏi như lời trách móc nhưng ẩn chứa trong đó cả tình thương. Con theo chồng mẹ sẽ vất vả hơn trong cuộc sống, nhưng đổi lại con đã được hạnh phúc. Tương lai con đang chờ phía trước, mẹ sẽ thành đôi cánh giúp ước mơ con bay lên. Mai này con làm mẹ, con sẽ hiểu hết tình mẹ như mẹ đã trao hết cho con. Dù xa mẹ nhưng con vẫn luôn nhớ về mẹ:Chiều chiều ra đứng ngõ sauTrông về quê mẹ ruột đau chín chiều.Theo chồng dẫu được hạnh phúc nhưng con vẫn không quên mẹ. Sau những ngày tất bật của cuộc sống con được thanh thản, con lại nhớ về mẹ. Con tựa cửa trông về quê mẹ, nơi mà con sống trọn tuổi thơ êm đềm của mình. Nơi mà con có một người mẹ cao cả, lúc nào cũng bận bịu vì con, lo cho con từng giấc ngủ, bước đi, dạy cho con lẽ phải cuộc đời... Giờ đây, con không ở bên cạnh mẹ, chắc mẹ buồn lắm, cô đơn lắm. Ai sẽ lo cho mẹ ở tuổi xế chiều? Con thì lại ở xa mẹ, nghĩ đến đó mà lòng con thắt lại, ruột con đau “chín chiều”. Chiều chiều và chiều! Cái khoảng cách ấy luôn bám vào con như một hình dáng mà mẹ đã sinh ra. Con cảm thấy buồn, cảm thấy nhớ mẹ, bởi có buồn nào dày hơn nỗi buồn “sinh ly tử biệt” ?Có rất nhiều bài thơ viết về mẹ, rất nhiều bài hát viết về mẹ nhưng có lẽ đặc sắc hơn hết là ca dao về mẹ. Ca dao về mẹ đã nâng niu những tình mẫu tử cao quý nhất của con người, giúp con người cảm nhận được một thứ tình cảm thiêng liêng không gì thay thế được. Ca dao về mẹ dẫn ta đi như dẫn người con bé bỏng, rất ngoan. Đọc ca dao về mẹ, chúng ta như qua được chiều dài của tình cảm con người. Ở đó, ta đã vui buồn với nhau về tình mẫu tử. Những câu ca dao về mẹ như khép lại giùm chúng ta sự bon chen danh lợi của cuộc sống để hướng vào thế giới tình người. Mục lục Mẹ - Qua ca dao Mẹ - Qua ca dao Trần Phỏng DiềuChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Báo Điện tử Cần ThơĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 4 năm 2007
Võ Thúy Diễm Mẹ Đây là một tác phẩm được giải hạng nhì, được Quỹ phát triển tài năng văn học trao giải eVăn xin giới thiệu đến độc giả 2 trong số 6 tác phẩm đạt giải nhì và được cấp học bổng từ Quỹ phát triển tài năng văn học của TP HCM.1. MẹTác giả: Võ Thúy DiễmLớp 12 C, THPT Chuyên Lê Hồng PhongThể loại: Truyện ngắnGiải: Nhì. Mẹ lấy chồng năm mười sáu tuổi, cái tuổi mà cả bốn con gái của mẹ đều đã bước qua mà không có cả cái nắm tay với anh bạn cùng lớp. Rồi cuộc đời của mẹ cũng như bao người phụ nữ khác ở xóm đôi vàm này: suốt đời gắn bó với chồng, à không, với bàn thờ chồng, với con, với ống chỉ vá lưới, và với chiếc đò dọc cũ kĩ ngày ngày chở đầu tôm, phân cá... Mẹ đón ánh nắng rát bỏng mỗi ngày trên sân phơi cá hố rồi khi trời chạng vạng, sóng sánh từng gánh nước, mẹ về nhà trên con đường đã quen dấu bàn chân, rồi khói lam chiều quyện lấy gian bếp (mặc dù trời đã chẳng còn chút màu chiều nào nữa), cả nhà mới quây quần bên nhau và mẹ lại bận bịu luôn tay khi những cái chén hết cơm không cùng lúc. Bây giờ thì những ngày ấy đã không còn trở lại. Biết làm sao khi những cánh chim đã lớn, chúng phải bay tha phương cầu thực, lâu lâu mới về thăm tổ cũ một lần...Chị Hai lấy chồng tận Hà Nội. Ngày chị ra ga, chỉ có con và chị Tư đưa tiễn. Khói tàu vô duyên quá, làm cay mắt mấy chị em. Hình như luồng khói ấy đã lan đến tận miền quê xa xôi hay sao ấy, vì con thấy mẹ cứ dụi mắt hoài. Mỗi lần ăn cơm, mẹ trách con sao dọn thiếu mất một cái chén. Thấy con đứng lặng, mẹ mới nhận ra một đứa đã đi làm con người ta rồi. Vài năm sau, chị Ba cũng nối gót chị Hai đi lấy chồng nhưng lần này mẹ đỡ nhớ hơn. Nhà chồng chị ngay đầu vàm, qua lại cũng dễ. Anh Ba đi bạn cho ghe lưới cá, miếng cơm, manh áo của vợ chồng chị thấp thỏm theo từng con nước khiến mẹ ứa nước mắt xót phận con nhà nghèo lấy chồng còn nghèo hơn. Mẹ ao ước hai đứa sau sẽ có tấm chồng khá giả. Con thấy tối nào mẹ cũng thấp nhang cầu khẩn Phật trời và hình như ông trời cũng có ngó xuống. Chị Tư lấy chồng giàu, giàu lắm, không phải ở đầu vàm, cũng không phải ở thành phố, nhà chồng chị ở tận Hàn Quốc xa xôi. Được tin chị Tư lấy chồng, mẹ vừa giận vừa thương. Lại một lần nữa mẹ nặng trĩu trong lòng...Con lên thành phố học, mỗi dịp hè, cánh chim nhỏ lại trở về quê mẹ, bắt chước người ta khắc nỗi nhớ lên cây cột đầu nhà. Con đi về đã bao lần. Bóng trăng loe trong lu nước sau hè ngỡ ngàng nhận thấy mái đầu dầu dãi đã bạc màu sương nắng. Mẹ cúi xuống múc từng "muổng dừa" trăng, vo gạo. Làn nước mát lạnh mang cả chất ngọt của mưa quê hương hòa vào hạt gạo trắng trong, ôm ấp cuộc đời của mẹ. Mẹ ngước nhìn trời, mẹ bắt gặp trăng, trăng tròn mười sáu, trăng lạnh rùng mình. Rồi mẹ lại tất tả chuẩn bị bữa cơm sáng cho con, để mặc hình ảnh người đàn ông ấy đứng bên ngoài ướt lạnh sương. Mẹ không nói với người ấy câu nào, còn người ta thì cứ đứng ngó vô nhà hoài. Mặt của người đàn ông đó không giống với tấm hình trên bàn thờ, không biết có giống với tấm hình mẹ đang cất giữ trong lòng không. Con nghe người ấy nói với mẹ rằng: "Xấp nhỏ cũng đã lớn rồi. Cô Út còn tính chờ đến bao giờ?". Không nghe tiếng mẹ, chỉ nghe tiếng củi nổ lép bép trong lửa. Lửa cháy bừng bừng ... Mục lục Mẹ Mẹ Võ Thúy DiễmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: eVanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 7 tháng 3 năm 2007
Vo Thuy Diem Mom This is a work that won second place, awarded by the Literary Talent Development Fund eVan would like to introduce to readers 2 out of 6 works that won second prize and received scholarships from the Literary Talent Development Fund of Ho Chi Minh City.1. MotherAuthor: Vo Thuy DiemClass 12 C, Le Hong Phong High School for the GiftedGenre: Short storyPrize: Second place. Mom got married at the age of sixteen, an age when all four of her daughters passed without even holding hands with a classmate. Then her mother's life was like that of many other women in this hamlet: forever attached to her husband, no, to her husband's altar, to her children, to the spool of thread mending the net, and to the old vertical boat of the day. every day carrying shrimp heads, fish feces... Mom welcomed the scorching sunlight every day on the fish drying yard. Then, when it was dusk, waves lashed each load of water, she returned home on the familiar path of footprints, then blue smoke. The afternoon blends into the kitchen (although the sky no longer has any afternoon color), the whole family gathers together and mother is busy again when the bowls run out of rice at the same time. Now those days are gone. Who knows what to do when the birds have grown up, they have to fly far and wide to seek food, only coming back to visit their old nest once in a while... Sister Hai got married in Hanoi. The day she left for the station, only her child and Ms. Tu saw her off. The train smoke is so ungainly, it stings the ladies' eyes. It seemed like the smoke had spread to the far away countryside or something, because I saw my mother keep rubbing her eyes. Every time I eat, my mother blames me for missing a bowl. Seeing her child standing still, she realized that one of her children had become someone else. A few years later, Sister Ba also followed Sister Hai's footsteps to get married, but this time her mother remembered less. Her husband's house is right at the beginning of the river, so it's easy to get back and forth. Mr. Ba went to his friend to give him a fishing net, a piece of rice, and a piece of clothing for her and her husband, anxiously following each stream, making her mother shed tears, feeling sorry for the fate of a poor child marrying an even poorer man. My mother wishes that the next two children will have well-off husbands. I see that every night my mother burns incense and prays to Buddha, and it seems that God also looks down. Ms. Tu married a rich man, very rich, not from the countryside, not from the city, her husband's family is far away in Korea. When she heard that Ms. Tu was getting married, her mother was both angry and sad. Once again, my mother's heart is heavy... I went to the city to study. Every summer, the little bird returns to her mother's hometown, imitating the people who engrave their memories on the pillars at the head of the house. How many times have you gone back? The moonlight shining in the jar of water after summer was surprised to see that her oily head had faded to the color of sun dew. Mother bent down to scoop up each "scoop of coconut" and wash the rice. The cool water carries the sweetness of the homeland's rain mixed with the clear white rice grains, embracing the mother's life. Mom looked up at the sky, she saw the moon, the sixteenth full moon, the cold moon shivered. Then the mother hurriedly prepared breakfast for her child, leaving the image of that man standing outside in the cold and dew. Mom didn't say a word to that person, and he just stood there looking at the house. That man's face is not the same as the picture on the altar, I don't know if it is the same as the picture my mother keeps in her heart. I heard that person say to my mother: "The little book has grown up. How long is Miss Ut planning to wait?". I couldn't hear my mother's voice, I only heard the sound of wood crackling in the fire. Fire burns brightly... Table of contents Mom Mom Vo Thuy DiemWelcome to read the first book from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: eVan Uploaded by friend: Ct.Ly on: March 7, 2007
Lưu Quang Minh Mẹ con Panda* Con gái thích Hamster. Mẹ ghét tất cả các thể loại vật nuôi trong nhà. Chủ nhật, con gái tạt qua “Nhà vật yêu”, ngắm mấy chú Hamster trong lồng “thấy ghét”. Mẹ xem báo, tập hợp được một chồng bài viết về Hamster, đưa cho con gái. Họ bảo: Hamster là chuột. Có thể lây bệnh cho người. Nguy hiểm! Con gái lên mạng, tìm hình Hamster. Vào chat, bạn con gái bảo: “Hamster không phải chuột, nói bậy!”. Con gái trầm ngâm ngồi nghe bạn giải thích, nhưng con gái giải thích thì mẹ có nghe không?Bạn con gái bảo giờ người ta không ầm ĩ chuyện Hamster cả lên như dạo trước nữa. Cũng không thấy ai bán bị phạt 30 triệu. Chưa ai nuôi bị tịch thu. Con gái vào diễn đàn người yêu Hamster trên mạng, xôn xao. Khá nhiều bạn cùng tuổi con gái đang nuôi Hamster. Con gái thích quá, các bạn ấy còn chụp và “up” hình mấy bé lên nữa, dễ thương ghê!Càng ngày mẹ càng cảm thấy con gái mê Hamster đến không chịu nổi. Đón con gái đi học về, ngồi đằng sau xe cứ huyên thuyên với mẹ:“Hamster có nhiều loại lắm mẹ ạ! Bear này, Robo này, Campbell này…”Về đến nhà, phụ mẹ lặt rau, sửa soạn cơm tối, con gái lại vanh vách: mà mỗi loại một tính nhé mẹ. Bear thì to con mà lười lắm, chỉ toán thấy ngủ thôi. Robo bé xíu nhưng lanh, chạy nhanh ơi là nhanh. Campbell thì có nhiều loại, mỗi loại tùy màu lông người ta lại đặt tên khác nhau như Panda này, Albino này…Cứ thế, cả bữa cơm tối chỉ toàn nghe con gái nói về Hamster. Mẹ nhức hết cả đầu. Ăn mau còn học bài, con!Con gái cụt hứng, thôi không nói nữa.Lên lớp, con gái nghe nhỏ bạn báo tin: nhà tao con Sue vừa đẻ, giờ chẳng biết làm sao…Sue là Panda cái, nghe người bán bảo đã từng đẻ một lứa. Lứa thứ 2 này lại liền tù tỳ 4 baby xíu xiu. Nhỏ bạn bảo bây giờ Sue dữ lắm, ai đụng vào lồng nó cắn ngay. Nó đang chăm con mà.Hồi đầu mới đem Sue và Bin về cũng thế. Chúng trái tính trái nết, không quen mình là cứ thế cắn. Bin là con đực, mập mạp gấp đôi Sue. Hai “vợ chồng” tuy dữ dằn thế mà lại quấn quýt nhau lắm, chẳng thấy gây lộn bao giờ. Tròn xoe mắt nghe bạn kể, con gái cứ như đang xem hai đứa nó chơi đùa trước mặt.Bạn rủ đến nhà xem gia đình Sue và Bin, con gái gật ngay. Cuối tuần này, tao đem đồ ăn cho mấy bé nữa…Con gái hí hửng ra mặt, “xin phép mẹ chủ nhật cho con qua nhà My chơi!”Rồi con gái đi mua hạt hướng dương và sâu khô, hai món khoái khẩu của các “em bé”.Bin tròn vo như cục bông gòn, My khéo chăm thật. Con gái tấm tắc khen. My bảo giờ My chẳng dám lại gần Sue nữa. Bin đã được tách riêng ra, không ở chung, để Sue còn tiện chăm con. Con gái he hé nhìn vào lồng, nhẹ nhàng chẳng dám gây tiếng động, thấy Sue đang cho con bú.“Sue giờ gầy hơn trước đó, tại phải cho mấy nhóc sữa mà. Tao phải bồi bổ cho Sue phô mai, bơ…mấy đồ bổ dưỡng để Sue mau phục hồi…”Tội nghiệp Sue chăm những 4 đứa, cực thật.“Không phải 4, chỉ còn 3 thôi…”Con gái xem kỹ lại, đúng là còn 3 thật. Thế một bé nữa đi đâu mất rồi?My lắc đầu quầy quậy…* * *Về đến nhà, con gái mở điện thoại, xem lại mấy tấm lúc nãy tranh thủ chụp Bin. “Bé” Bin béo tròn ục ịch, chẳng bù cho Sue gầy giơ xương. Thì đúng rồi Bin chỉ toàn lo ăn và ngủ, có phải chăm con như Sue đâu. Sao chán thế nhỉ, đàn ông đàn ang mà chẳng biết phụ vợ gì cả, con gái bức xúc lắm…Mẹ gọi con gái xuống ăn cơm. Chắc không bao giờ có chuyện mẹ cho con gái nuôi Hamster đâu. Con gái ăn, chẳng thấy ngon tẹo nào. Nhớ lại hồi chiều, con gái thương mấy bé baby quá. Khi sinh ra, không phải baby nào cũng khỏe mạnh. Mấy bé nhỏ xíu xiu, đỏ hỏn, chân tay cứ quẫy đạp lung tung. Mẹ Sue phải quắp các bé, dồn vào một góc, rồi dùng răng xé nhỏ khăn giấy cô chủ My bỏ sẵn vào lồng, thành tổ cho các bé được ấm. Cẩn thận hơn, Sue lại lấy thân làm tấm chăn đắp lên mấy baby, các bé mò tìm vú mẹ, cứ thế bú thuê thỏa.“Mơ màng gì thế hả con?”Con gái ậm ừ: dạ không ạ. Mà nghĩ lại, hồi ấy mẹ chăm con gái chắc cũng cực lắm, chẳng thua bé Sue đâu. Trời ạ, người thì phải hơn chuột chứ, nói sao thế nhỉ, con gái bấm bụng, tủm tỉm cười một mình.Đến giờ học bài, con gái lại “mơ màng”. Mẹ để ý, thở dài, con gái mới lớn có khác, tâm trí cứ bay đâu đâu ấy, lên cả tận mây xanh.“Bé thứ 4 không qua nổi mày ạ…”Mặt My buồn xo. Con gái cũng buồn. Con gái ngồi học bài, càng buồn kinh khủng. Bé ấy còn chưa kịp mở mắt để nhìn cuộc đời cơ mà. Sinh được một tuần, các bé bắt đầu mọc lông. 12 ngày sau, lông đã khá đầy đủ, mấy bé mới mở mắt. Hai tuần thì bắt đầu tự đi kiếm ăn được. Nghĩa là lúc từ bụng mẹ Sue chui ra cho đến khi đón ánh mặt trời đầu tiên, phải qua 12 ngày. 12 ngày ấy các bé hoàn toàn dựa vào “tay nghề” chăm sóc của mẹ Sue. Mà đâu phải mẹ Panda nào cũng chăm con tốt…“Con gái của mẹ, sao thế hả con?”Tối nào mẹ cũng phải ôm con gái vào lòng mới ngủ được. Mẹ thích nhất nghe con gái tỷ tê, huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng từ dạo con gái mê Hamster, mẹ không thích, mẹ không muốn nghe. Mẹ hay ngắt lời, chuyển qua đề tài khác, làm đủ kiểu cho con gái mất hứng, miễn sao không còn nhắc đến lũ “chuột bọ dơ bẩn” ấy.* * *Hôm nay hình như con gái đón bình minh muộn hơn mọi ngày. Con gái thấy người uể oải khó chịu, lại còn nhức đầu, sổ mũi nữa. Mẹ đặt tay lên trán con gái:“Sốt rồi con ạ!”Hèn gì con gái muốn dậy mà không sao dậy nổi. Cũng may, hôm nay là chủ nhật.“Con gái của mẹ ăn cháo nhé.”Con gái đau họng quá, cố lắm mới “dạ” được. Mẹ nấu cháo trắng, khói bốc nghi ngút. Xong múc cháo ra, bỏ trứng muối vào.Ăn cháo rồi uống thuốc, con gái đắp chăn ngủ. Cả ngày hôm đó chẳng đi đâu chơi được.Đến thứ 2, thấy con gái vẫn còn sốt, mẹ viết đơn xin phép cho con gái nghỉ học. Mẹ thường bảo: sức khỏe là quan trọng nhất, không có sức khỏe dù cố mấy ta cũng khó làm được việc gì. Con gái ngẫm nghĩ lại, mẹ nói đúng ghê.Mẹ phải đi làm, con gái ở nhà một mình. Buồn quá, giờ này bạn bè đang ở trên lớp cả rồi. Con gái đỡ sốt hơn một chút, mở máy tính lên mạng. Con gái vào trang diễn đàn Hamster như thường lệ, lại ngắm nhìn mấy bé. Không biết mẹ lo thế có đúng không nhỉ, Hamster sẽ truyền bệnh cho con gái ư?Ở cơ quan, mẹ gọi điện thoại về nhà. Mẹ dặn con gái ăn cháo mẹ nấu sẵn ban sáng rồi uống thuốc. Cô Thương cùng phòng hỏi thăm:“Cháu bị ốm hả chị?”Cô Thương lúc ấy đang vào mạng, lại vào ngay đúng trang “Hamster”. Mẹ nhìn thấy, la làng:“Thương cũng thích mấy “của nợ” này à! Con gái chị mê đến mức phát điên, mà nhất quyết chị không cho nuôi!”Cô Thương cười:“Không chỉ con gái chị phát điên đâu, cả triệu người ấy chứ.”Hỏi kỹ, hóa ra cô Thương…cũng nuôi Hamster. Mẹ kể ngày nào con gái cũng “tra tấn” mẹ về Hamster, mở miệng ra là Hamster, thiếu Hamster là chịu không nổi. Mà chúng nó có sạch sẽ gì, nuôi chỉ tổ rước bệnh vào thân.Cô Thương nghe mẹ, im lặng. Mẹ rối rít xin lỗi, chắc là “đụng chạm” đến cô rồi. Nhưng cô bỗng nói:“Chị này, có khi nào chị nghĩ cháu nó đang cô đơn quá không? Nhiều lúc không biết nói chuyện với ai, dù người thân, chẳng lẽ nói với cái bàn cái ghế. Thôi thì đành có một con vật nào đó để mà trò chuyện…”Mẹ giật mình. Nhà ở chung cư, mẹ đã kiên quyết từ lâu sẽ không nuôi bất cứ một con vật gì trong căn hộ.Lẽ nào, cô Thương đúng.* * *Ở nhà, con gái mải ngắm mấy bé Panda trên màn hình: Panda ơi, Panda à. Hôm nay chị ốm rồi, phải nghỉ học ở nhà đây, bé có thương chị không?Thôi thì, khi nào chị khỏe, chị lại sang nhà chị My thăm mẹ con mấy bé. Panda ơi, chờ chị nhé… ./.Lưu Quang Minh – 12/2008* Panda: Tên gọi một loại Hamster thuộc họ Campbell, lông màu đốm hoặc khoang đen, khá dữ. Mục lục Mẹ con Panda* Mẹ con Panda* Lưu Quang MinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Giaomua.freeĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009
Lưu Quang Minh Mẹ con Panda* Con gái thích Hamster. Mẹ ghét tất cả các thể loại vật nuôi trong nhà. Chủ nhật, con gái tạt qua “Nhà vật yêu”, ngắm mấy chú Hamster trong lồng “thấy ghét”. Mẹ xem báo, tập hợp được một chồng bài viết về Hamster, đưa cho con gái. Họ bảo: Hamster là chuột. Có thể lây bệnh cho người. Nguy hiểm! Con gái lên mạng, tìm hình Hamster. Vào chat, bạn con gái bảo: “Hamster không phải chuột, nói bậy!”. Con gái trầm ngâm ngồi nghe bạn giải thích, nhưng con gái giải thích thì mẹ có nghe không?Bạn con gái bảo giờ người ta không ầm ĩ chuyện Hamster cả lên như dạo trước nữa. Cũng không thấy ai bán bị phạt 30 triệu. Chưa ai nuôi bị tịch thu. Con gái vào diễn đàn người yêu Hamster trên mạng, xôn xao. Khá nhiều bạn cùng tuổi con gái đang nuôi Hamster. Con gái thích quá, các bạn ấy còn chụp và “up” hình mấy bé lên nữa, dễ thương ghê!Càng ngày mẹ càng cảm thấy con gái mê Hamster đến không chịu nổi. Đón con gái đi học về, ngồi đằng sau xe cứ huyên thuyên với mẹ:“Hamster có nhiều loại lắm mẹ ạ! Bear này, Robo này, Campbell này…”Về đến nhà, phụ mẹ lặt rau, sửa soạn cơm tối, con gái lại vanh vách: mà mỗi loại một tính nhé mẹ. Bear thì to con mà lười lắm, chỉ toán thấy ngủ thôi. Robo bé xíu nhưng lanh, chạy nhanh ơi là nhanh. Campbell thì có nhiều loại, mỗi loại tùy màu lông người ta lại đặt tên khác nhau như Panda này, Albino này…Cứ thế, cả bữa cơm tối chỉ toàn nghe con gái nói về Hamster. Mẹ nhức hết cả đầu. Ăn mau còn học bài, con!Con gái cụt hứng, thôi không nói nữa.Lên lớp, con gái nghe nhỏ bạn báo tin: nhà tao con Sue vừa đẻ, giờ chẳng biết làm sao…Sue là Panda cái, nghe người bán bảo đã từng đẻ một lứa. Lứa thứ 2 này lại liền tù tỳ 4 baby xíu xiu. Nhỏ bạn bảo bây giờ Sue dữ lắm, ai đụng vào lồng nó cắn ngay. Nó đang chăm con mà.Hồi đầu mới đem Sue và Bin về cũng thế. Chúng trái tính trái nết, không quen mình là cứ thế cắn. Bin là con đực, mập mạp gấp đôi Sue. Hai “vợ chồng” tuy dữ dằn thế mà lại quấn quýt nhau lắm, chẳng thấy gây lộn bao giờ. Tròn xoe mắt nghe bạn kể, con gái cứ như đang xem hai đứa nó chơi đùa trước mặt.Bạn rủ đến nhà xem gia đình Sue và Bin, con gái gật ngay. Cuối tuần này, tao đem đồ ăn cho mấy bé nữa…Con gái hí hửng ra mặt, “xin phép mẹ chủ nhật cho con qua nhà My chơi!”Rồi con gái đi mua hạt hướng dương và sâu khô, hai món khoái khẩu của các “em bé”.Bin tròn vo như cục bông gòn, My khéo chăm thật. Con gái tấm tắc khen. My bảo giờ My chẳng dám lại gần Sue nữa. Bin đã được tách riêng ra, không ở chung, để Sue còn tiện chăm con. Con gái he hé nhìn vào lồng, nhẹ nhàng chẳng dám gây tiếng động, thấy Sue đang cho con bú.“Sue giờ gầy hơn trước đó, tại phải cho mấy nhóc sữa mà. Tao phải bồi bổ cho Sue phô mai, bơ…mấy đồ bổ dưỡng để Sue mau phục hồi…”Tội nghiệp Sue chăm những 4 đứa, cực thật.“Không phải 4, chỉ còn 3 thôi…”Con gái xem kỹ lại, đúng là còn 3 thật. Thế một bé nữa đi đâu mất rồi?My lắc đầu quầy quậy…* * *Về đến nhà, con gái mở điện thoại, xem lại mấy tấm lúc nãy tranh thủ chụp Bin. “Bé” Bin béo tròn ục ịch, chẳng bù cho Sue gầy giơ xương. Thì đúng rồi Bin chỉ toàn lo ăn và ngủ, có phải chăm con như Sue đâu. Sao chán thế nhỉ, đàn ông đàn ang mà chẳng biết phụ vợ gì cả, con gái bức xúc lắm…Mẹ gọi con gái xuống ăn cơm. Chắc không bao giờ có chuyện mẹ cho con gái nuôi Hamster đâu. Con gái ăn, chẳng thấy ngon tẹo nào. Nhớ lại hồi chiều, con gái thương mấy bé baby quá. Khi sinh ra, không phải baby nào cũng khỏe mạnh. Mấy bé nhỏ xíu xiu, đỏ hỏn, chân tay cứ quẫy đạp lung tung. Mẹ Sue phải quắp các bé, dồn vào một góc, rồi dùng răng xé nhỏ khăn giấy cô chủ My bỏ sẵn vào lồng, thành tổ cho các bé được ấm. Cẩn thận hơn, Sue lại lấy thân làm tấm chăn đắp lên mấy baby, các bé mò tìm vú mẹ, cứ thế bú thuê thỏa.“Mơ màng gì thế hả con?”Con gái ậm ừ: dạ không ạ. Mà nghĩ lại, hồi ấy mẹ chăm con gái chắc cũng cực lắm, chẳng thua bé Sue đâu. Trời ạ, người thì phải hơn chuột chứ, nói sao thế nhỉ, con gái bấm bụng, tủm tỉm cười một mình.Đến giờ học bài, con gái lại “mơ màng”. Mẹ để ý, thở dài, con gái mới lớn có khác, tâm trí cứ bay đâu đâu ấy, lên cả tận mây xanh.“Bé thứ 4 không qua nổi mày ạ…”Mặt My buồn xo. Con gái cũng buồn. Con gái ngồi học bài, càng buồn kinh khủng. Bé ấy còn chưa kịp mở mắt để nhìn cuộc đời cơ mà. Sinh được một tuần, các bé bắt đầu mọc lông. 12 ngày sau, lông đã khá đầy đủ, mấy bé mới mở mắt. Hai tuần thì bắt đầu tự đi kiếm ăn được. Nghĩa là lúc từ bụng mẹ Sue chui ra cho đến khi đón ánh mặt trời đầu tiên, phải qua 12 ngày. 12 ngày ấy các bé hoàn toàn dựa vào “tay nghề” chăm sóc của mẹ Sue. Mà đâu phải mẹ Panda nào cũng chăm con tốt…“Con gái của mẹ, sao thế hả con?”Tối nào mẹ cũng phải ôm con gái vào lòng mới ngủ được. Mẹ thích nhất nghe con gái tỷ tê, huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng từ dạo con gái mê Hamster, mẹ không thích, mẹ không muốn nghe. Mẹ hay ngắt lời, chuyển qua đề tài khác, làm đủ kiểu cho con gái mất hứng, miễn sao không còn nhắc đến lũ “chuột bọ dơ bẩn” ấy.* * *Hôm nay hình như con gái đón bình minh muộn hơn mọi ngày. Con gái thấy người uể oải khó chịu, lại còn nhức đầu, sổ mũi nữa. Mẹ đặt tay lên trán con gái:“Sốt rồi con ạ!”Hèn gì con gái muốn dậy mà không sao dậy nổi. Cũng may, hôm nay là chủ nhật.“Con gái của mẹ ăn cháo nhé.”Con gái đau họng quá, cố lắm mới “dạ” được. Mẹ nấu cháo trắng, khói bốc nghi ngút. Xong múc cháo ra, bỏ trứng muối vào.Ăn cháo rồi uống thuốc, con gái đắp chăn ngủ. Cả ngày hôm đó chẳng đi đâu chơi được.Đến thứ 2, thấy con gái vẫn còn sốt, mẹ viết đơn xin phép cho con gái nghỉ học. Mẹ thường bảo: sức khỏe là quan trọng nhất, không có sức khỏe dù cố mấy ta cũng khó làm được việc gì. Con gái ngẫm nghĩ lại, mẹ nói đúng ghê.Mẹ phải đi làm, con gái ở nhà một mình. Buồn quá, giờ này bạn bè đang ở trên lớp cả rồi. Con gái đỡ sốt hơn một chút, mở máy tính lên mạng. Con gái vào trang diễn đàn Hamster như thường lệ, lại ngắm nhìn mấy bé. Không biết mẹ lo thế có đúng không nhỉ, Hamster sẽ truyền bệnh cho con gái ư?Ở cơ quan, mẹ gọi điện thoại về nhà. Mẹ dặn con gái ăn cháo mẹ nấu sẵn ban sáng rồi uống thuốc. Cô Thương cùng phòng hỏi thăm:“Cháu bị ốm hả chị?”Cô Thương lúc ấy đang vào mạng, lại vào ngay đúng trang “Hamster”. Mẹ nhìn thấy, la làng:“Thương cũng thích mấy “của nợ” này à! Con gái chị mê đến mức phát điên, mà nhất quyết chị không cho nuôi!”Cô Thương cười:“Không chỉ con gái chị phát điên đâu, cả triệu người ấy chứ.”Hỏi kỹ, hóa ra cô Thương…cũng nuôi Hamster. Mẹ kể ngày nào con gái cũng “tra tấn” mẹ về Hamster, mở miệng ra là Hamster, thiếu Hamster là chịu không nổi. Mà chúng nó có sạch sẽ gì, nuôi chỉ tổ rước bệnh vào thân.Cô Thương nghe mẹ, im lặng. Mẹ rối rít xin lỗi, chắc là “đụng chạm” đến cô rồi. Nhưng cô bỗng nói:“Chị này, có khi nào chị nghĩ cháu nó đang cô đơn quá không? Nhiều lúc không biết nói chuyện với ai, dù người thân, chẳng lẽ nói với cái bàn cái ghế. Thôi thì đành có một con vật nào đó để mà trò chuyện…”Mẹ giật mình. Nhà ở chung cư, mẹ đã kiên quyết từ lâu sẽ không nuôi bất cứ một con vật gì trong căn hộ.Lẽ nào, cô Thương đúng.* * *Ở nhà, con gái mải ngắm mấy bé Panda trên màn hình: Panda ơi, Panda à. Hôm nay chị ốm rồi, phải nghỉ học ở nhà đây, bé có thương chị không?Thôi thì, khi nào chị khỏe, chị lại sang nhà chị My thăm mẹ con mấy bé. Panda ơi, chờ chị nhé… ./.Lưu Quang Minh – 12/2008* Panda: Tên gọi một loại Hamster thuộc họ Campbell, lông màu đốm hoặc khoang đen, khá dữ. Mục lục Mẹ con Panda* Mẹ con Panda* Lưu Quang MinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Giaomua.freeĐược bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 3 tháng 2 năm 2009
Kim Lê Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại Bà hàng xóm dẫn đứa cháu sang mách: - Cậu cả đâu rồi! Thằng Bốp đánh con Chíp nhà tôi đây này! Cơn nóng bực bốc lên đầu. Hắn quát thằng con: - Bốp! Vào nhà ngay! Có vào không? Bỏ bố mày bây giờ! Thằng Bốp len lén nhìn bố. Nó nhẩy lên giường thu lu như một con chó. Hắn vớ cây phất trần: - Tao bảo mày thế nào? Bốp! Nhót một cái đã tót ra ngoài đường. Hử..! Hử..! Hắn trợn mắt.Răng nghiến lại. Sau mỗi câu “hử” là một con lươn lằn trên người thằng bé. Nó rúm người lại chịu đòn. - Đứng dậy! Ra rửa mặt mũi chân tay! Thằng bé run rẩy nhìn bố. - Đứng dậy! Tao bảo mày có đứng dậy không?! Vút…! Ngọn roi lại quật xuống. Lần này thằng bé đứng bật dậy, sụt sịt đi ra sân. Hắn đi theo vẫn chưa hả cơn bực. Vợ hắn vẫn lúi húi làm cơm dưới bếp. Từ nãy đến giờ thị im lặng. Dơ không thèm nói. Không hiểu sao dạo này lại đổ đốn ra thế. Hơi một tý là điên điên khùng khùng. Nghe tụi trẻ mách, dạo này bố đánh “đề” hết bao nhiêu là tiền. Dây vào cái lô đề cờ bạc nó rạc rài hỏng người đi. Thảo nào ngót tháng nay không có một đồng, một kẽm nào đưa thị. Đi làm về là cáu cáu kỉnh kỉnh. Ăn xong, ngồi rù rù trên giường như bố già. Lại còn rượu chè nghiện ngập. Có đồng nào đem biếu các bố, các mẹ hết. Khổ quá, thị rít lên: - Đánh chết đi! Đánh chết cả lũ chúng nó đi, rồi ở một mình cho sướng! Vợ con mà làm gì! Hôm nào cũng thế! Tối nào cũng thế! Chỉ tổ điếc tai hàng xóm… - Câm ngay mồm! Vợ con gì! Của nợ của tội. Làm khổ ông! Nghe hắn nói thế, thị tức anh ách: - Làm ông vương, ông tướng gì! Công to việc lớn gì ở cái nhà này! Nói thì ra dáng lắm... “Ra dáng” này! Hắn vớ cái bát rếch ở trên bàn ném thẳng về phía vợ. Hắn cố tình ném trượt. Quả nhiên, thủ thuật đó có tác dụng. Vợ hắn im bặt. Tuy đanh đá là thế, nhưng thị rất rát đòn. Nói quá, hắn nổi khùng lên chỉ tổ dại. Vả lại, hắn vừa uống rượu mồm sực hơi men. Thôi thì, cơm sôi bớt lửa, nhịn hắn đi một tý. Chả ai cười. * Hắn hầm hầm đi lên trên nhà. Ngồi phịch xuống phản. Xong lại ngồi xổm lên, hai tay ôm đầu. Hắn thấy nhức đầu như búa bổ. Hừ..! Chỉ vì cái số “đề” khốn kiếp đã ngốn của hắn triệu bạc. Chiều nay, đi làm về hắn rẽ vào quán ông Boong. Con Hạnh “lô đề” xoắn xít: - Chào ông anh! Trông ông anh dạo này phong độ lắm! - Phong cái con khỉ! - Hì...hì..! Hôm nay ông anh kết con gì? - Con “cái”! - Tưởng gì. Có mà đầy! Ra Vọng tàu nhanh có hai trăm! - Còn em? - Thích thì chiều! Hì...hì! Hai trăm đô! - Con lạy bà! Hai trăm đồng còn phải xét. - kẹt sỉ thế? - Quá date rồi! - Hì...hì! Này! Làng hôm nay kết đít 9 đấy. - Có thể. Đêm qua anh mày nằm mơ bị chó cắn. - Chó là cẩu. Cẩu là 9. Anh giai được thần tài báo mộng rồi. “Cầu lửa” đấy! Gã mắt ti hí ngồi cạnh bên, tóc cợn quá gáy, sau khi nốc cạn cốc rượu, khà một tiếng nói chen: - Ông cứ nện con 09- 90 là cái chắc! Đề phòng “trứng vịt lộn”. - Nhân bảo như Thần bảo! Hắn nhả một làn khói, lẩm bẩm- Đầu 0 đít 9. Đầu 9 đít 0. Nghe được đấy! - Hì...hì! Quá được là đằng khác! Hắn tặc lưỡi: - Ghi cho anh con 09 ba trăm. Con 90 hai trăm. Xong chưa? - Xong! - Tiếp tục. Bao “lô” con 09 hai mươi lỗ. Hạnh “lô đề” hí hoáy ghi vào mẩu giấy con con. Xong thị ngẩng lên: - Của ông anh tất cả là chín trăm bốn bốn ngàn. * Gần đến giờ mở thưởng, quán ông Boong càng đông. Toàn dân đầu đít cờ bạc. Mấy con “sâu đề” đang thách đố nhau. Những con số được viết bằng phấn, bằng nước chè, bằng rượu trên mặt bàn bị những con số bằng mồm đánh át đi. Đứa nào cũng tỏ ra cao tay, nói như thánh phán. Ồn ào như chợ vỡ. Khói thuốc lá, thuốc lào phun ra liên tục. Rượu đầy lại vơi với các thứ mồi: Nem chua, lạc rang, nộm , vó bò, nem chạo...Khách hàng là đám người ngũ tạng. Đứa mặc áo rét, đứa mặc áo cộc, đứa phanh ngực, có đứa chỉ đánh trần cái quần xoọc. Hạnh “lô đề” lúi húi ở góc phòng. - Ghi cho anh con 46 Hạnh ơi! - 46 - Rồi! Bao nhiêu? - Một “lít”! (100.000 đ) - Ghi tao con 54. - Hả? - Tai lòi! Năm- bốn! - Bao nhiêu? - “Lít gẫy”! ( 50.000đ) * Hắn ném mẩu thuốc hút dở bây giờ đắng nghét. Mẹ kiếp! Ra “đê” hết! Hắn hối hận. Biết thế quên mẹ nó đi cho nhanh. Đúng là bị chó cái cắn! Nó “đớp” của hắn hơn chục triệu trong vòng ngót tháng. Cái giống cờ bạc càng cay cú càng chết. Nó tựa như cơn lốc xoáy. Thoạt đầu, hắn chỉ chơi cò con cho đỡ buồn. “Cờ bạc đãi tay mới”. Trúng! Hắn đánh đậm hơn. Lại trúng! Buôn bán gì cho lại! Thật ăn cướp không bằng! Hắn đâm ham. Bỏ bê công việc. Ngày nào không chơi thấy hụt hẫng khó chịu. Đầu óc lúc nào cũng lởn vởn những con số. Số tuổi người chết, số đít xe tang, số điện thoại đầu tiên trong ngày gọi vào máy hắn, số tiền ăn sáng người ta trả lại, số điện thoại tờ rơi gài vào xe máy... Rồi mộng mị chó gà chim chuột... Hắn quay cuồng trong cơn lốc xoáy rồi bị hút xuống lúc nào không biết. Ngày trước, hắn đâu có thế. Ngày trước, hắn chịu khó làm ăn với một cửa hàng quảng cáo nhỏ. Hắn “chân chỉ hạt bột”. Đến tá lả còn không biết chơi, nói gì đến cờ bạc lô đề. Rượu bia thi thoảng “văn nghệ” vui anh vui em chứ hắn không nghiện. Hắn thương vợ chiều con, ngày hai buổi đi làm về hắn dành tất cả cho “tổ ấm thương yêu ơi”. Thế mà bây giờ hắn sinh ra đổ đốn. Hắn sinh ra đổ đốn vì hay tạt vào quán lão Boong. Vì con Hạnh “lô đề”. Vì cả hắn nữa! * Vợ hắn lầm bầm dưới bếp. Hắn ngồi nghĩ vẩn vơ. Ừ...! Hắn sẽ bỏ đi vài ngày cho biết tay. Lại dám bảo hắn là đồ vô tích sự. Hắn sẽ ngủ tại cửa hàng, cơm hàng cháo chợ, “vợ” thì thiếu gì! Hắn sẽ bỏ đi. Xem mẹ con nhà mày làm ăn ra sao. Dám bảo hắn là đồ vô tích sự. Vô tích sự! Hừ..! Mẹ kiếp..! Hắn khoác áo đi ra cửa.Trời cuối thu se se lạnh. Hắn khẽ rùng mình, lững thững ra khỏi ngõ. Ngoài đường người xe tấp nập. Hắn lủi thủi đi nép vào bên hè. Giờ này mọi nhà đang vào bữa chiều. Hắn thấy lạc lõng. Càng lạc lõng hơn khi ngang qua quán bia nhộn lên những dzô...dzô. Những ánh mắt nhìn hắn. Tất cả đều nhìn hắn. Người đi đường cũng nhìn hắn rồi cười ré lên chế riễu. Cười ré lên chế riễu dzô...dzô... ê... ê. Mẹ kiếp! Hắn móc điện thoại gọi cho thằng bạn. - A lô! Mày đấy à. Gì đấy? ( tiếng ồn ào cười nói trong máy). - Mày đang ở đâu đấy? - Tao đang ở nhà. Hôm nay tổ chức sinh nhật bà xã. Có rỗi đến cho vui? - Thôi! Tao bận... Hắn thấy chạnh lòng. Hắn chưa bao giờ làm nổi một sinh nhật cho vợ. Hắn cúi gằm mặt bước đi. Khi ngang qua một quán phở. Mùi nước dùng ngào ngạt như trêu ghẹo cái dạ dày lép của hắn. Hắn định tạt vào nhưng bỗng sững lại. Trong quán, con Hạnh “lô đề” cùng mấy thằng “trùm sò” đang cười nói oang oang. Hắn gằm mặt đi thẳng. Một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ họng. Mẹ kiếp! Đúng là thằng còng nuôi thằng ngay ăn! Rồi thì “Cầu lửa”! “Thần Tài gõ cửa”. Mẹ kiếp! Ngu để cho chó nó đợp! Hừ...! Buôn bán gì cho lại! Mẹ kiếp! Rặt một lũ bố láo! Đồ ngu! Ngu không để đâu hết ngu! Hắn tự đấm vào đầu mình. * Hắn quyết định quay về! Về đến cửa. Thấy lũ con đang thơ thẩn chờ cơm. Hắn thấy cay cay nơi khoé mắt... Vừa lúc vợ hắn lễ mễ bưng mâm lên. Hắn nhìn vợ, nở nụ cười gượng. Vợ hắn đặt mâm cơm xuống phản, giọng khàn khàn: - Bố con ăn cơm trước đi. Tôi tranh thủ giũ chậu quần áo cho xong. Đàn bà hay chóng quên. Mà có nhớ cũng giàu lòng vị tha. Kim Lê · Đã đăng trên báo “Người Hà Nội” 4/1986. Bút danh Hoàng Lê. Sửa lại ngày 10/4/2009. Mục lục Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại Kim LêChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 10 tháng 5 năm 2009
Kim Lê Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại Bà hàng xóm dẫn đứa cháu sang mách: - Cậu cả đâu rồi! Thằng Bốp đánh con Chíp nhà tôi đây này! Cơn nóng bực bốc lên đầu. Hắn quát thằng con: - Bốp! Vào nhà ngay! Có vào không? Bỏ bố mày bây giờ! Thằng Bốp len lén nhìn bố. Nó nhẩy lên giường thu lu như một con chó. Hắn vớ cây phất trần: - Tao bảo mày thế nào? Bốp! Nhót một cái đã tót ra ngoài đường. Hử..! Hử..! Hắn trợn mắt.Răng nghiến lại. Sau mỗi câu “hử” là một con lươn lằn trên người thằng bé. Nó rúm người lại chịu đòn. - Đứng dậy! Ra rửa mặt mũi chân tay! Thằng bé run rẩy nhìn bố. - Đứng dậy! Tao bảo mày có đứng dậy không?! Vút…! Ngọn roi lại quật xuống. Lần này thằng bé đứng bật dậy, sụt sịt đi ra sân. Hắn đi theo vẫn chưa hả cơn bực. Vợ hắn vẫn lúi húi làm cơm dưới bếp. Từ nãy đến giờ thị im lặng. Dơ không thèm nói. Không hiểu sao dạo này lại đổ đốn ra thế. Hơi một tý là điên điên khùng khùng. Nghe tụi trẻ mách, dạo này bố đánh “đề” hết bao nhiêu là tiền. Dây vào cái lô đề cờ bạc nó rạc rài hỏng người đi. Thảo nào ngót tháng nay không có một đồng, một kẽm nào đưa thị. Đi làm về là cáu cáu kỉnh kỉnh. Ăn xong, ngồi rù rù trên giường như bố già. Lại còn rượu chè nghiện ngập. Có đồng nào đem biếu các bố, các mẹ hết. Khổ quá, thị rít lên: - Đánh chết đi! Đánh chết cả lũ chúng nó đi, rồi ở một mình cho sướng! Vợ con mà làm gì! Hôm nào cũng thế! Tối nào cũng thế! Chỉ tổ điếc tai hàng xóm… - Câm ngay mồm! Vợ con gì! Của nợ của tội. Làm khổ ông! Nghe hắn nói thế, thị tức anh ách: - Làm ông vương, ông tướng gì! Công to việc lớn gì ở cái nhà này! Nói thì ra dáng lắm... “Ra dáng” này! Hắn vớ cái bát rếch ở trên bàn ném thẳng về phía vợ. Hắn cố tình ném trượt. Quả nhiên, thủ thuật đó có tác dụng. Vợ hắn im bặt. Tuy đanh đá là thế, nhưng thị rất rát đòn. Nói quá, hắn nổi khùng lên chỉ tổ dại. Vả lại, hắn vừa uống rượu mồm sực hơi men. Thôi thì, cơm sôi bớt lửa, nhịn hắn đi một tý. Chả ai cười. * Hắn hầm hầm đi lên trên nhà. Ngồi phịch xuống phản. Xong lại ngồi xổm lên, hai tay ôm đầu. Hắn thấy nhức đầu như búa bổ. Hừ..! Chỉ vì cái số “đề” khốn kiếp đã ngốn của hắn triệu bạc. Chiều nay, đi làm về hắn rẽ vào quán ông Boong. Con Hạnh “lô đề” xoắn xít: - Chào ông anh! Trông ông anh dạo này phong độ lắm! - Phong cái con khỉ! - Hì...hì..! Hôm nay ông anh kết con gì? - Con “cái”! - Tưởng gì. Có mà đầy! Ra Vọng tàu nhanh có hai trăm! - Còn em? - Thích thì chiều! Hì...hì! Hai trăm đô! - Con lạy bà! Hai trăm đồng còn phải xét. - kẹt sỉ thế? - Quá date rồi! - Hì...hì! Này! Làng hôm nay kết đít 9 đấy. - Có thể. Đêm qua anh mày nằm mơ bị chó cắn. - Chó là cẩu. Cẩu là 9. Anh giai được thần tài báo mộng rồi. “Cầu lửa” đấy! Gã mắt ti hí ngồi cạnh bên, tóc cợn quá gáy, sau khi nốc cạn cốc rượu, khà một tiếng nói chen: - Ông cứ nện con 09- 90 là cái chắc! Đề phòng “trứng vịt lộn”. - Nhân bảo như Thần bảo! Hắn nhả một làn khói, lẩm bẩm- Đầu 0 đít 9. Đầu 9 đít 0. Nghe được đấy! - Hì...hì! Quá được là đằng khác! Hắn tặc lưỡi: - Ghi cho anh con 09 ba trăm. Con 90 hai trăm. Xong chưa? - Xong! - Tiếp tục. Bao “lô” con 09 hai mươi lỗ. Hạnh “lô đề” hí hoáy ghi vào mẩu giấy con con. Xong thị ngẩng lên: - Của ông anh tất cả là chín trăm bốn bốn ngàn. * Gần đến giờ mở thưởng, quán ông Boong càng đông. Toàn dân đầu đít cờ bạc. Mấy con “sâu đề” đang thách đố nhau. Những con số được viết bằng phấn, bằng nước chè, bằng rượu trên mặt bàn bị những con số bằng mồm đánh át đi. Đứa nào cũng tỏ ra cao tay, nói như thánh phán. Ồn ào như chợ vỡ. Khói thuốc lá, thuốc lào phun ra liên tục. Rượu đầy lại vơi với các thứ mồi: Nem chua, lạc rang, nộm , vó bò, nem chạo...Khách hàng là đám người ngũ tạng. Đứa mặc áo rét, đứa mặc áo cộc, đứa phanh ngực, có đứa chỉ đánh trần cái quần xoọc. Hạnh “lô đề” lúi húi ở góc phòng. - Ghi cho anh con 46 Hạnh ơi! - 46 - Rồi! Bao nhiêu? - Một “lít”! (100.000 đ) - Ghi tao con 54. - Hả? - Tai lòi! Năm- bốn! - Bao nhiêu? - “Lít gẫy”! ( 50.000đ) * Hắn ném mẩu thuốc hút dở bây giờ đắng nghét. Mẹ kiếp! Ra “đê” hết! Hắn hối hận. Biết thế quên mẹ nó đi cho nhanh. Đúng là bị chó cái cắn! Nó “đớp” của hắn hơn chục triệu trong vòng ngót tháng. Cái giống cờ bạc càng cay cú càng chết. Nó tựa như cơn lốc xoáy. Thoạt đầu, hắn chỉ chơi cò con cho đỡ buồn. “Cờ bạc đãi tay mới”. Trúng! Hắn đánh đậm hơn. Lại trúng! Buôn bán gì cho lại! Thật ăn cướp không bằng! Hắn đâm ham. Bỏ bê công việc. Ngày nào không chơi thấy hụt hẫng khó chịu. Đầu óc lúc nào cũng lởn vởn những con số. Số tuổi người chết, số đít xe tang, số điện thoại đầu tiên trong ngày gọi vào máy hắn, số tiền ăn sáng người ta trả lại, số điện thoại tờ rơi gài vào xe máy... Rồi mộng mị chó gà chim chuột... Hắn quay cuồng trong cơn lốc xoáy rồi bị hút xuống lúc nào không biết. Ngày trước, hắn đâu có thế. Ngày trước, hắn chịu khó làm ăn với một cửa hàng quảng cáo nhỏ. Hắn “chân chỉ hạt bột”. Đến tá lả còn không biết chơi, nói gì đến cờ bạc lô đề. Rượu bia thi thoảng “văn nghệ” vui anh vui em chứ hắn không nghiện. Hắn thương vợ chiều con, ngày hai buổi đi làm về hắn dành tất cả cho “tổ ấm thương yêu ơi”. Thế mà bây giờ hắn sinh ra đổ đốn. Hắn sinh ra đổ đốn vì hay tạt vào quán lão Boong. Vì con Hạnh “lô đề”. Vì cả hắn nữa! * Vợ hắn lầm bầm dưới bếp. Hắn ngồi nghĩ vẩn vơ. Ừ...! Hắn sẽ bỏ đi vài ngày cho biết tay. Lại dám bảo hắn là đồ vô tích sự. Hắn sẽ ngủ tại cửa hàng, cơm hàng cháo chợ, “vợ” thì thiếu gì! Hắn sẽ bỏ đi. Xem mẹ con nhà mày làm ăn ra sao. Dám bảo hắn là đồ vô tích sự. Vô tích sự! Hừ..! Mẹ kiếp..! Hắn khoác áo đi ra cửa.Trời cuối thu se se lạnh. Hắn khẽ rùng mình, lững thững ra khỏi ngõ. Ngoài đường người xe tấp nập. Hắn lủi thủi đi nép vào bên hè. Giờ này mọi nhà đang vào bữa chiều. Hắn thấy lạc lõng. Càng lạc lõng hơn khi ngang qua quán bia nhộn lên những dzô...dzô. Những ánh mắt nhìn hắn. Tất cả đều nhìn hắn. Người đi đường cũng nhìn hắn rồi cười ré lên chế riễu. Cười ré lên chế riễu dzô...dzô... ê... ê. Mẹ kiếp! Hắn móc điện thoại gọi cho thằng bạn. - A lô! Mày đấy à. Gì đấy? ( tiếng ồn ào cười nói trong máy). - Mày đang ở đâu đấy? - Tao đang ở nhà. Hôm nay tổ chức sinh nhật bà xã. Có rỗi đến cho vui? - Thôi! Tao bận... Hắn thấy chạnh lòng. Hắn chưa bao giờ làm nổi một sinh nhật cho vợ. Hắn cúi gằm mặt bước đi. Khi ngang qua một quán phở. Mùi nước dùng ngào ngạt như trêu ghẹo cái dạ dày lép của hắn. Hắn định tạt vào nhưng bỗng sững lại. Trong quán, con Hạnh “lô đề” cùng mấy thằng “trùm sò” đang cười nói oang oang. Hắn gằm mặt đi thẳng. Một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ họng. Mẹ kiếp! Đúng là thằng còng nuôi thằng ngay ăn! Rồi thì “Cầu lửa”! “Thần Tài gõ cửa”. Mẹ kiếp! Ngu để cho chó nó đợp! Hừ...! Buôn bán gì cho lại! Mẹ kiếp! Rặt một lũ bố láo! Đồ ngu! Ngu không để đâu hết ngu! Hắn tự đấm vào đầu mình. * Hắn quyết định quay về! Về đến cửa. Thấy lũ con đang thơ thẩn chờ cơm. Hắn thấy cay cay nơi khoé mắt... Vừa lúc vợ hắn lễ mễ bưng mâm lên. Hắn nhìn vợ, nở nụ cười gượng. Vợ hắn đặt mâm cơm xuống phản, giọng khàn khàn: - Bố con ăn cơm trước đi. Tôi tranh thủ giũ chậu quần áo cho xong. Đàn bà hay chóng quên. Mà có nhớ cũng giàu lòng vị tha. Kim Lê · Đã đăng trên báo “Người Hà Nội” 4/1986. Bút danh Hoàng Lê. Sửa lại ngày 10/4/2009. Mục lục Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại Mẹ kiếp! Buôn bán gì cho lại Kim LêChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả / VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 10 tháng 5 năm 2009
Lưu Quang Minh Mẹ Loan Chẳng biết từ bao giờ, hễ mở miệng nó lại gọi cô là “mẹ”. Thằng bé chơi đùa, nghịch ngợm phá phách thế nào để mà bị té, khóc ré lên. Cô hốt hoảng chạy lại đỡ nó, ôm vào lòng, vừa xoa dầu lên chỗ đau vừa dỗ dành. “Mẹ Loan ơi con mắc…” Trưa trời trưa trật. Cả lớp hai mươi mấy thiu thiu trên những chiếc chiếu nhỏ nhắn trải dưới sàn phòng. “Ừ, để cô dắt con đi!” “Xi” xong, kéo quần lên cho nó, cô bẹo yêu má thằng bé một cái. “Con là con hư lắm, chẳng bao giờ chịu ngủ trưa đâu, toàn nhắm mắt để đấy. Cô là cô biết hết đó nha!” “Dạ, nhưng mà con không có buồn ngủ ạ. Mẹ ơi hay là mẹ ru con ngủ nha mẹ.” Thằng nhóc lanh quá. Gần chục năm gắn bó với mái trường mầm non, hết lứa này đến lứa khác, trẻ thương và bám cô rất nhiều. Thế mà, chẳng hiểu sao dạo gần đây riêng thằng bé con cứ hay làm cô xúc động. Nhiều lúc xúc động lắm, nghe tiếng “mẹ” thôi cũng đủ làm cô hoen cả hai mắt. Như thể giữa cô và nó vốn sẵn tình mẫu tử, máu mủ ruột rà vậy. Cô út, sống một mình với cha mẹ. Mấy anh chị em đều làm ăn xa, rồi dựng vợ gả chồng hết, thỉnh thoảng lâu lâu mới về chơi. Nên một tay cô chăm sóc hai ông bà già. Rồi lần nọ, mẹ run run cầm tay cô bảo: “Đi làm chăm trẻ về nhà chăm già, biết khi nào mới chăm một người con thương?” Đáp lại chỉ có sự im lặng, đôi mắt buồn chênh vênh xa xăm ngoài ô cửa sổ. “Ầu ơ ... ví dầu Cầu ván đóng đinh Cầu treo lắc lẻo Gập ghềnh khó qua... Ầu ơ ... Khó qua mẹ dắt con qua... Con đi trường học Mẹ đi trường đời ...” Nó nằm một lúc đã ngủ ngon lành. Cô phe phẩy cái quạt một hồi rồi bỏ xuống, ra ngoài sân ngồi chơi với mấy cô bảo mẫu. Câu chuyện nhiều vụn vặt, qua loa, không đầu cuối cốt xua mau cái nóng bức ngột ngạt pha lẫn ảm đạm của trưa hè. “Chị để ý bố thằng bé này ngày nào cũng đón con muộn. Khổ, chắc mải làm ăn. Đường xá thì kẹt xe, đủ kiểu.” “…Đi đâu cũng một điều mẹ Loan, hai điều mẹ Loan, người khác dắt đi nhất quyết không chịu là không chịu, con nít ghê thật đấy! Mà lạ nhỉ, chưa thấy mẹ nó đến rước con bao giờ…” Cô nhặt mấy cái lá vàng héo hắt rụng dưới bậc thềm dồn gọn vào một góc. Những tia nắng xuyên qua tán cây rộng xum xuê trên cao rọi xuống sân tạo thành vô số mảng vàng cam, khi gay gắt, khi chập chờn le lói. Buổi chiều có giờ học vẽ. Cô phát cho mỗi bé một tờ giấy, một hộp sáp màu, một cây bút chì, một cục gôm. Hai mươi mấy cái đầu nhỏ xinh chụm trên những tờ giấy trắng tinh, cặm cụi tô vẽ, mải mê thỏa sức trí tưởng tượng. Cô nhắc: “Cả lớp ngẩng đầu cao lên nào các con, thẳng lưng lên.” * * *“Mẹ Loan ơi mẹ Loan, con tặng mẹ nè…” Tan học, cô ngồi cùng bọn trẻ chờ phụ huynh đến rước. Nó lon ton chạy lại đưa cho cô bức tranh nguệch ngoạc. Cô mở ra xem, xoa đầu nó: “Giỏi quá, con vẽ đẹp lắm!” “Bố con nè, con nè, mẹ Loan nè.” Nó chỉ từng khuôn mặt, nét vẽ ngây ngô, hình thù méo mó. Cô thoắt giật mình, mặt lại thấy nóng bừng. “Bậy nào. Đây là mẹ con chứ!” “Không, là mẹ Loan mà. Con vẽ mẹ Loan mà.” Cô thấy hơi chóng mặt. Mất một lúc mới lấy được bình tĩnh, cười trừ: “Ừ, cô cảm ơn con. Nhưng con vẽ thiếu một người rồi. Vẽ vậy chưa đủ đâu. Con vẽ thêm mẹ con nha…” Chưa nói dứt, cô nhận ra bố nó đã đến. Nó la lên sung sướng: “A hôm nay bố rước sớm. A hôm nay bố rước sớm…” Bố nó đến sớm hơn thường ngày thật. Cô đưa cặp sách cho người đàn ông, nhận ra được từ đầu tới chân anh toát ra là hàng chục điều lo toan, nhọc mệt với công việc vốn dĩ lắm bộn bề. “Dạo này anh bận lắm phải không ạ?” “Dạ vâng, nhưng hôm nay tôi ráng thu xếp một ngày chở cháu đi ăn tiệm.” “A hôm nay bố cho đi ăn tiệm. Thích quá, thích quá…” – Nó nhảy cẫng lên. Thằng bé “ạ” chào “mẹ” ra về. Lên xe rồi còn vẫy tay tạm biệt cô cho đến khi chiếc xe máy khuất xa cánh cổng trường mẫu giáo bằng sắt to đoàng. Về nhà, suốt đêm cô trằn trọc nghĩ ngợi mông lung đủ chuyện. Mỗi khi vừa chợp mắt hơi thiu thiu cô lại thấy ngay bức tranh thằng bé vẽ mình, có cả nó và bố nó, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người mẹ đâu. Cô thắc mắc lắm, cả đêm khó chịu, bồn chồn không yên giấc. Khuya lắc khuya lơ, đâu đó trong tiềm thức văng vẳng: “Mẹ Loan ơi!” Cô choàng tỉnh. Tiếng “mẹ” nghe sao mà thân thương trìu mến quá. Chợt ngộ ra rằng, từ lúc nào cô thấy mình thèm biết mấy được nghe tiếng thằng bé gọi. Đôi mắt dần hoen cay. * * *Cả lớp học hát, ngân nga theo cô: “ Ba là cây nến vàng. Mẹ là cây nến xanh. Con là cây nến hồng. Ba ngọn nến lung linh. Thắp sáng một gia đình…” Thằng bé gân cổ ê a, khoái chí lắm. Cô vẫn thường gọi nó là “con”, xưng “cô”. Như với bao đứa trẻ khác. Nhưng sao giờ cô muốn là “mẹ” quá. Giá có thể ôm nó vào lòng, chiều chuộng thật sự như một đứa con mình mang nặng đẻ đau. “Mẹ Loan ơi, con cho mẹ Loan xem cái này!” Nó đưa cho cô bức tranh. Vẫn là những nét bút nguệch ngoạc, những mảng màu lem luốc, hình hài méo mó ngô nghê. Cô nhận ra ngay người nó vẽ trong tranh là ai. “Con vẽ mẹ rất đẹp…” Cô cười xúc động. “Mẹ con đẹp đúng không mẹ Loan. Con thương mẹ con lắm!” Thì ra, nó muốn vẽ riêng một bức tranh to để dành tặng mẹ. * * *Mẹ nó đến rước, cũng là lần đầu tiên cô biết mặt. Người phụ nữ may mắn ấy với dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, cất tiếng chào cô: “Chị cho em đón cháu…” Trong lòng cô ngổn ngang nhiều suy nghĩ, cô chỉ có thể đưa cặp xách của nó mà không nói được gì thêm. “Em ở nhà nội trợ, người vốn hay bệnh nên ít khi ra ngoài. Việc đưa đón bố cháu lo hết. Nhưng hôm nay anh phải đi tỉnh đột xuất.” Rồi là những hỏi han việc học hành, ăn ngủ, vui chơi của thằng bé. Cô muốn trả lời cặn kẽ, vì chẳng ai rành tánh tình nó hơn. Nhưng cô chỉ đáp lại qua loa một cách chiếu lệ. Tại làm sao? Bóng một mẹ một con trong ánh nắng chiều tấp tểnh in đậm vào tâm trí. Khung cảnh ấy cô vẫn thường mường tượng, trong những đêm khuya khoắt quạnh quẽ nhất. “Mẹ Loan ơi!” Bừng tỉnh. Hai giờ sáng. Cổ họng cô khô khốc, bỏ chăn xuống nhà rót nước uống. Cô nhớ lại: “Cái nghề mình nó thế em ạ. Không yêu con người khác như chính con cái mình thì không thể theo nghề lâu được đâu…” Ngày chân ướt chân ráo còn là giáo sinh mầm non vào trường, trong một lần nóng giận cô đã quất vào mông một bé rất đau đến nỗi bé khóc ré lên, chỉ vì bé quá hư. Về sau nghe những lời này, cô ân hận lắm. Một cô bảo mẫu đi trước đã nhắn nhủ với đàn em như thế. Phải rồi, đã chẳng yêu quý trẻ con thì biết làm sao dạy trẻ con nghe lời… Có thể sau này chẳng may mắn cô sẽ không lấy chồng, sinh con. Cô biết. Nhưng cô vẫn hạnh phúc và tự hào khi mình đã từng là mẹ của rất nhiều trẻ con. Những đứa trẻ ngoan ngoãn, những đứa con nghịch ngợm, biết bao khuôn mặt nhăn nhó nhõng nhẽo mít ướt và trăm nghìn nụ cười thơ bé… * * * " Mẹ Loan ơi, mẹ ru con ngủ nha mẹ!” Một buổi trưa hè nơi trường mẫu giáo, trong lớp lá của những thiên thần đang say ngủ, tiếng ru của một người mẹ dịu dàng, đằm thắm xua tan cái nóng bức oi ả, xua cả những buồn bã trăn trở của mỗi kiếp người. “Ầu ơ ... ví dầu Cầu ván đóng đinh Cầu treo lắc lẻo Gập ghềnh khó qua... Ầu ơ ... Khó qua mẹ dắt con qua... Con đi trường học Mẹ đi trường đời ...” ./. Lưu Quang Minh – Mục lục Mẹ Loan Mẹ Loan Lưu Quang MinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: senandbom Nguồn: Mẹ Loan - Báo Mẹ & Con số 46 7/2009Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 7 năm 2009
Lưu Quang Minh Mẹ Loan Chẳng biết từ bao giờ, hễ mở miệng nó lại gọi cô là “mẹ”. Thằng bé chơi đùa, nghịch ngợm phá phách thế nào để mà bị té, khóc ré lên. Cô hốt hoảng chạy lại đỡ nó, ôm vào lòng, vừa xoa dầu lên chỗ đau vừa dỗ dành. “Mẹ Loan ơi con mắc…” Trưa trời trưa trật. Cả lớp hai mươi mấy thiu thiu trên những chiếc chiếu nhỏ nhắn trải dưới sàn phòng. “Ừ, để cô dắt con đi!” “Xi” xong, kéo quần lên cho nó, cô bẹo yêu má thằng bé một cái. “Con là con hư lắm, chẳng bao giờ chịu ngủ trưa đâu, toàn nhắm mắt để đấy. Cô là cô biết hết đó nha!” “Dạ, nhưng mà con không có buồn ngủ ạ. Mẹ ơi hay là mẹ ru con ngủ nha mẹ.” Thằng nhóc lanh quá. Gần chục năm gắn bó với mái trường mầm non, hết lứa này đến lứa khác, trẻ thương và bám cô rất nhiều. Thế mà, chẳng hiểu sao dạo gần đây riêng thằng bé con cứ hay làm cô xúc động. Nhiều lúc xúc động lắm, nghe tiếng “mẹ” thôi cũng đủ làm cô hoen cả hai mắt. Như thể giữa cô và nó vốn sẵn tình mẫu tử, máu mủ ruột rà vậy. Cô út, sống một mình với cha mẹ. Mấy anh chị em đều làm ăn xa, rồi dựng vợ gả chồng hết, thỉnh thoảng lâu lâu mới về chơi. Nên một tay cô chăm sóc hai ông bà già. Rồi lần nọ, mẹ run run cầm tay cô bảo: “Đi làm chăm trẻ về nhà chăm già, biết khi nào mới chăm một người con thương?” Đáp lại chỉ có sự im lặng, đôi mắt buồn chênh vênh xa xăm ngoài ô cửa sổ. “Ầu ơ ... ví dầu Cầu ván đóng đinh Cầu treo lắc lẻo Gập ghềnh khó qua... Ầu ơ ... Khó qua mẹ dắt con qua... Con đi trường học Mẹ đi trường đời ...” Nó nằm một lúc đã ngủ ngon lành. Cô phe phẩy cái quạt một hồi rồi bỏ xuống, ra ngoài sân ngồi chơi với mấy cô bảo mẫu. Câu chuyện nhiều vụn vặt, qua loa, không đầu cuối cốt xua mau cái nóng bức ngột ngạt pha lẫn ảm đạm của trưa hè. “Chị để ý bố thằng bé này ngày nào cũng đón con muộn. Khổ, chắc mải làm ăn. Đường xá thì kẹt xe, đủ kiểu.” “…Đi đâu cũng một điều mẹ Loan, hai điều mẹ Loan, người khác dắt đi nhất quyết không chịu là không chịu, con nít ghê thật đấy! Mà lạ nhỉ, chưa thấy mẹ nó đến rước con bao giờ…” Cô nhặt mấy cái lá vàng héo hắt rụng dưới bậc thềm dồn gọn vào một góc. Những tia nắng xuyên qua tán cây rộng xum xuê trên cao rọi xuống sân tạo thành vô số mảng vàng cam, khi gay gắt, khi chập chờn le lói. Buổi chiều có giờ học vẽ. Cô phát cho mỗi bé một tờ giấy, một hộp sáp màu, một cây bút chì, một cục gôm. Hai mươi mấy cái đầu nhỏ xinh chụm trên những tờ giấy trắng tinh, cặm cụi tô vẽ, mải mê thỏa sức trí tưởng tượng. Cô nhắc: “Cả lớp ngẩng đầu cao lên nào các con, thẳng lưng lên.” * * *“Mẹ Loan ơi mẹ Loan, con tặng mẹ nè…” Tan học, cô ngồi cùng bọn trẻ chờ phụ huynh đến rước. Nó lon ton chạy lại đưa cho cô bức tranh nguệch ngoạc. Cô mở ra xem, xoa đầu nó: “Giỏi quá, con vẽ đẹp lắm!” “Bố con nè, con nè, mẹ Loan nè.” Nó chỉ từng khuôn mặt, nét vẽ ngây ngô, hình thù méo mó. Cô thoắt giật mình, mặt lại thấy nóng bừng. “Bậy nào. Đây là mẹ con chứ!” “Không, là mẹ Loan mà. Con vẽ mẹ Loan mà.” Cô thấy hơi chóng mặt. Mất một lúc mới lấy được bình tĩnh, cười trừ: “Ừ, cô cảm ơn con. Nhưng con vẽ thiếu một người rồi. Vẽ vậy chưa đủ đâu. Con vẽ thêm mẹ con nha…” Chưa nói dứt, cô nhận ra bố nó đã đến. Nó la lên sung sướng: “A hôm nay bố rước sớm. A hôm nay bố rước sớm…” Bố nó đến sớm hơn thường ngày thật. Cô đưa cặp sách cho người đàn ông, nhận ra được từ đầu tới chân anh toát ra là hàng chục điều lo toan, nhọc mệt với công việc vốn dĩ lắm bộn bề. “Dạo này anh bận lắm phải không ạ?” “Dạ vâng, nhưng hôm nay tôi ráng thu xếp một ngày chở cháu đi ăn tiệm.” “A hôm nay bố cho đi ăn tiệm. Thích quá, thích quá…” – Nó nhảy cẫng lên. Thằng bé “ạ” chào “mẹ” ra về. Lên xe rồi còn vẫy tay tạm biệt cô cho đến khi chiếc xe máy khuất xa cánh cổng trường mẫu giáo bằng sắt to đoàng. Về nhà, suốt đêm cô trằn trọc nghĩ ngợi mông lung đủ chuyện. Mỗi khi vừa chợp mắt hơi thiu thiu cô lại thấy ngay bức tranh thằng bé vẽ mình, có cả nó và bố nó, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người mẹ đâu. Cô thắc mắc lắm, cả đêm khó chịu, bồn chồn không yên giấc. Khuya lắc khuya lơ, đâu đó trong tiềm thức văng vẳng: “Mẹ Loan ơi!” Cô choàng tỉnh. Tiếng “mẹ” nghe sao mà thân thương trìu mến quá. Chợt ngộ ra rằng, từ lúc nào cô thấy mình thèm biết mấy được nghe tiếng thằng bé gọi. Đôi mắt dần hoen cay. * * *Cả lớp học hát, ngân nga theo cô: “ Ba là cây nến vàng. Mẹ là cây nến xanh. Con là cây nến hồng. Ba ngọn nến lung linh. Thắp sáng một gia đình…” Thằng bé gân cổ ê a, khoái chí lắm. Cô vẫn thường gọi nó là “con”, xưng “cô”. Như với bao đứa trẻ khác. Nhưng sao giờ cô muốn là “mẹ” quá. Giá có thể ôm nó vào lòng, chiều chuộng thật sự như một đứa con mình mang nặng đẻ đau. “Mẹ Loan ơi, con cho mẹ Loan xem cái này!” Nó đưa cho cô bức tranh. Vẫn là những nét bút nguệch ngoạc, những mảng màu lem luốc, hình hài méo mó ngô nghê. Cô nhận ra ngay người nó vẽ trong tranh là ai. “Con vẽ mẹ rất đẹp…” Cô cười xúc động. “Mẹ con đẹp đúng không mẹ Loan. Con thương mẹ con lắm!” Thì ra, nó muốn vẽ riêng một bức tranh to để dành tặng mẹ. * * *Mẹ nó đến rước, cũng là lần đầu tiên cô biết mặt. Người phụ nữ may mắn ấy với dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, cất tiếng chào cô: “Chị cho em đón cháu…” Trong lòng cô ngổn ngang nhiều suy nghĩ, cô chỉ có thể đưa cặp xách của nó mà không nói được gì thêm. “Em ở nhà nội trợ, người vốn hay bệnh nên ít khi ra ngoài. Việc đưa đón bố cháu lo hết. Nhưng hôm nay anh phải đi tỉnh đột xuất.” Rồi là những hỏi han việc học hành, ăn ngủ, vui chơi của thằng bé. Cô muốn trả lời cặn kẽ, vì chẳng ai rành tánh tình nó hơn. Nhưng cô chỉ đáp lại qua loa một cách chiếu lệ. Tại làm sao? Bóng một mẹ một con trong ánh nắng chiều tấp tểnh in đậm vào tâm trí. Khung cảnh ấy cô vẫn thường mường tượng, trong những đêm khuya khoắt quạnh quẽ nhất. “Mẹ Loan ơi!” Bừng tỉnh. Hai giờ sáng. Cổ họng cô khô khốc, bỏ chăn xuống nhà rót nước uống. Cô nhớ lại: “Cái nghề mình nó thế em ạ. Không yêu con người khác như chính con cái mình thì không thể theo nghề lâu được đâu…” Ngày chân ướt chân ráo còn là giáo sinh mầm non vào trường, trong một lần nóng giận cô đã quất vào mông một bé rất đau đến nỗi bé khóc ré lên, chỉ vì bé quá hư. Về sau nghe những lời này, cô ân hận lắm. Một cô bảo mẫu đi trước đã nhắn nhủ với đàn em như thế. Phải rồi, đã chẳng yêu quý trẻ con thì biết làm sao dạy trẻ con nghe lời… Có thể sau này chẳng may mắn cô sẽ không lấy chồng, sinh con. Cô biết. Nhưng cô vẫn hạnh phúc và tự hào khi mình đã từng là mẹ của rất nhiều trẻ con. Những đứa trẻ ngoan ngoãn, những đứa con nghịch ngợm, biết bao khuôn mặt nhăn nhó nhõng nhẽo mít ướt và trăm nghìn nụ cười thơ bé… * * * " Mẹ Loan ơi, mẹ ru con ngủ nha mẹ!” Một buổi trưa hè nơi trường mẫu giáo, trong lớp lá của những thiên thần đang say ngủ, tiếng ru của một người mẹ dịu dàng, đằm thắm xua tan cái nóng bức oi ả, xua cả những buồn bã trăn trở của mỗi kiếp người. “Ầu ơ ... ví dầu Cầu ván đóng đinh Cầu treo lắc lẻo Gập ghềnh khó qua... Ầu ơ ... Khó qua mẹ dắt con qua... Con đi trường học Mẹ đi trường đời ...” ./. Lưu Quang Minh – Mục lục Mẹ Loan Mẹ Loan Lưu Quang MinhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: senandbom Nguồn: Mẹ Loan - Báo Mẹ & Con số 46 7/2009Được bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 13 tháng 7 năm 2009
Khuyết Danh Mẹ lạnh lắm phải không? Vào một đem Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu. Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con. Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy.Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm.Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng. Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo . Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình. "Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!". Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?" Và cậu bé oà khóc. Mục lục Mẹ lạnh lắm phải không? Mẹ lạnh lắm phải không? Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Latdat đưa lên vào ngày: 26 tháng 4 năm 2004
Noname Mother's cold, is not it? One Christmas, a pregnant woman walked to a friend's house asking for help. The short road leading to the friend's house has a deep ditch with a bridge across it. The young woman suddenly slipped and leaned forward, the pain of labor throbbing inside her. She understood that she could go no further. She crouches underneath the bridge. Alone between the bridges, she gave birth to a baby boy. With nothing but the thick cotton shirts she was wearing, she took off her clothes one by one and wrapped the tiny baby around herself, circling each turn like a cocoon. Then she found a piece of sacking, covered it and exhausted herself next to her child. The next morning, a woman drove near the bridge, and the car suddenly stalled. Getting out of the car and crossing the bridge, the mother heard a faint cry below. She crawled under the bridge to look for it. There she saw a tiny baby, starving but still warm, and the mother had frozen to death. She carries a baby home and take care. When he grew up, the boy often asked his adoptive mother to tell the story of how he found him. One Christmas day, which was his 12th birthday, the boy asked his adoptive mother to take him to his poor mother's grave. When he arrived, the boy told his foster mother to wait far away while he prayed. The boy stood next to the grave, bowed his head and cried. Then he began to undress . The adoptive mother stood and watched in amazement as the boy took off everything one by one and placed it on his mother's grave. "You probably won't take it all off - the foster mother thought - you'll freeze!". But the boy took it all off and stood trembling. The foster mother went next to him and told the boy to put his clothes back on. She heard the boy call out to the mother he never knew: "You're colder than I am right now, aren't you, Mom?" And he burst into tears. Table of contents Mother's cold, is not it? Mother's cold, is not it? AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by friend: Latdat on: April 26, 2004
Khuyết Danh Mẹ Tôi (Đây là câu chuyện thật cảm động của một tác giả vô danh mà tôi nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với các bạn). Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: - Ê, tao thấy rồi! Mẹ mày chỉ có một mắt! Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó, đi học về tôi nói thẳng với bà: - Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười! Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ; và sau cùng, tôi có được một học bổng đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên: - Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay! Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: - Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! Và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. "Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con sao?"Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó, và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai tang chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý, Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn hỏng mất một con mắt. Mẹ không thể ngồi nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh về những gì mẹ đã làm cho con. Con đã nhìn thấy cả thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm, Mẹ...” Mục lục Mẹ Tôi Mẹ Tôi Khuyết DanhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Lê Huy Nguồn: bạn: Chuột lắc đưa lên vào ngày: 2 tháng 6 năm 2006
Noname My mother (This is a touching story by an unknown author that I received via e-mail from a friend in Malaysia, I hope to share with you). Throughout my childhood and growing up, I always hated my mother. The main reason is probably because she only has one eye. She was the subject of ridicule and mockery from my classmates. My mother worked as a cook to support me in school. One time she came to school to look for me, which made me embarrassed. How could she do that to me? I ignored her, gave her a hateful look and ran away. The next day, one of the classmates shouted: - Hey, I saw it! Your mother only has one eye! I just want to bury my shame to the ground. I just want her to disappear from my life. That day, coming home from school, I told her directly: - Mom just wanted to make me a laughing stock! My mum does not say anything. As for me, I didn't pay any attention to those words, because at that time my heart was filled with anger. I didn't pay any attention to my mother's feelings. I just wanted to get out of the house and no longer have any contact with my mother. So I tried to study hard; and finally, I got a scholarship to study in Singapore. After that, I got married, bought a house and had several children. My wife is from a wealthy family, so I kept my mother a secret from her, only saying that I was an orphan since childhood. I am satisfied with life, with my wife and children and the material comforts I have in Singapore. I bought my mother a small house, and occasionally secretly sent my wife some money home to give to her, telling myself that this was fulfilling my duty. I forced my mother not to have any contact with me. One day, my mother suddenly came to visit. She hasn't seen me in many years, and she's never even seen her grandchildren. When I saw an old woman standing in front of the door, some of my children laughed and some were scared. I was both angry and worried that my wife would know about it and shouted: - How dare you come here to scare my child like that? Get out of here now! My mother just softly replied: - Oh, sorry, I got the wrong address! And quietly turned away. I didn't bother to contact her for a long time. "When I was little, you made me humiliated and teased by my friends, now do you want to ruin the life I have?" One day, I received a letter inviting me to a reunion from my old school sent to my house. , I lied to my wife and said I had to go on a business trip. After the meeting, I stopped by my mother's house, more out of curiosity than because I wanted to visit her. Some neighbors said that my mother had passed away a few days earlier, and since there were no relatives, the social security department had taken care of the funeral. I did not get a small tear. They gave me a letter my mother left for me: “Dear child, I think of you all the time. I'm sorry for daring to come to Singapore unexpectedly and making you scared. I was very happy when I heard that you were going back to school to attend the reunion, but I was afraid that I wouldn't be able to get out of bed to be there to see you. I regret making you embarrassed with your friends during your time at school here. You know, when I was little, I had an accident and lost one eye. I couldn't watch you grow up with only one eye, so I gave you my eye. Mom sold everything she had so the doctor could replace your eyes, but she has never regretted it. I am very proud that you have become a person, and I am proud of what I have done for you. I saw a whole new world, through your eyes, on your behalf. I love you so much, Mom..." Table of contents My mother My mother AnonymousWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for following the entire story. Source: onion: Nguyen Kim Vy. Collected by: Le Huy Source: friend: Shaking Mouse posted on: June 2, 2006
Trần Thị Hà Thân Mẹ tôi Tôi đã chuẩn bị xong cơm tối cho anh. Đi làm về, vừa bước vào nhà anh đứng dựng lại, nhìn tôi cười:- Wow … Em làm gì mà hôm nay sao coi đẹp há ... ******Sáng nay về thăm mẹ, tôi cười ôm chầm mẹ:- Mẹ, Mẹ sao rồi?Đẩy tôi ra, Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới xong, xỉ vào trán tôi:- Nè, làm cái gì mà không ngủ, cái mặt rọm rơ kìa ...Cô em gái út, đang đứng một bên xen vào:- Mẹ, chị Hạnh đẹp vậy mà Mẹ nói ... con thấy chị Hạnh lúc này có da có thịt hồng hào nữa là khác ...- Làm gì thì làm, bận rộn bao nhiêu thì bận. Nhớ mà trang điểm một chút, mặt mày tóc tai cứ bỏ bê không nên ... Tôi cười hì hì ... nựng Mẹ, nựng em gái ... quay sang bóc củ khoai lang luột trên bàn nhai ngấu nghiến ... Mẹ tôi thì lúc nào cũng vậy, cứ lo xa cho tụi tôi, nhất là năm đứa con gái của Mẹ. Có lẽ Mẹ đã đi qua những khó khăn trong cuộc sống để gìn giữ hạnh phúc của Mẹ nên Mẹ hiểu nhiều hơn tụi tôi và biết lo lắng cho hạnh phúc chúng tôi bây giờ ... Ngày xưa, Cha là Quân nhân, Cha đẹp trai và nghe nói bay bướm lắm, nên hình như Mẹ đã khổ nhiều vì Cha tôi. Nhưng dù sao chuyện đâu cũng đã vào đó và Cha Mẹ chung sống với nhau đến có mười anh em tôi ... và đến ngày hôm nay. Những tháng ngày Cha đi học tập, Mẹ đã bương chải từng ngày cho anh em tôi, anh Hai đã có phương tiện vào Sài Gòn học thi để chuẩn bị thi Tú Tài, một bầy con nheo nhóc mười đứa, thời buổi khi không bị lật ngược như vậy mới những người đàn bà đảm đan như Mẹ là những người đáng kính phục hơn bao giờ hết. Cha bây giờ chăm sóc Mẹ hết mình, Mẹ muốn chi Cha tôi cũng phải chìu, tôi thấy hình như Mẹ thừa cơ nên "đì" Cha tôi hết chỗ nói. Mẹ mà lẫy là thấy Cha quýnh lên, coi tội nghiệp ... Qua bao nhiêu năm chung sống thật sự bây giờ là lúc Cha Mẹ tôi hạnh phúc bên nhau thật nhiều và là hơn nữa khi bên bầy con cháu xum vầy thì phải! Tính Mẹ tôi, Mẹ hay lo xa, những điều Mẹ nhìn thấy rồi ngồi lại mà bày vẽ, suy ra, nghi kị v...v... nên nhiều khi Mẹ làm tôi khó chịu. Tôi thì cứ là tôi, không có vụ làm vì ngời nhân gian, tôi không bao giờ lo chuyện người ta nghĩ gì về tôi, dị nghị v…v. Với tôi, vui chia buồn giấu, đối với Mẹ thì nhất định càng không đời nào tôi nói. Chuyện gì mà phải làm cho Mẹ buồn theo!!! Mẹ tôi hiểu tính ít than vãn của tôi, nên vẫn luôn nhắc nhở tôi "coi chừng đừng để "nó" đi chơi nhiều không nên ... " tôi đâm ra bực mình:-Mẹ, thôi mà Mẹ, chuyện nhà con để con lo. Cái chân ảnh mà muốn đi làm sao mà cản hả Mẹ !!! Có lần Cha tôi bảo Mẹ tôi "Kệ nó, con này nó cứng đầu, nói không nghe đâu mà cũng chì lắm, việc gia đình nó để nó lo". Nên từ đó, hình như Mẹ ít xen vào chuyện riêng tư của gia đình tôi, nhưng mỗi khi gặp, tôi vẫn nhìn thấy trong ánh mắt Mẹ tình thương bao la và sự lo lắng cho bản thân và hạnh phúc tôi rất nhiều . Tính tôi, thêm nữa, thì cực kỳ giãn dị, nhất là chuyện son phấn thì lại là chúa lười. Tôi nhớ có nhiều lần anh dặn "Em đừng thoa phấn cứ để mùi thơm da thịt anh thích hơn" ... Đúng chứ, tôi cũng nghĩ vậy, cứ rữa mặt sạch sẽ xong lại bôi lên một lớp phấn trên mặt thì thôi!!! rữa làm chi cho phí ... Lâu lâu đi tiệc tùng, cực khổ lắm tôi "diện" lên chút xíu, kẹp tóc quăn quăn lên một chút, kẽ chút lông mày, thoa chút mí mắt cho lịch sự. Thậm chí hộp phấn thoa má còn không có, tôi dùng ống son thoa môi xài thoa má hồng luôn, và có khi xài ké thoa mí mắt nữa là đằng khác... Mỗi khi có dịp đi ăn uống với bạn bè vào những ngày nghỉ , tôi xỏ quần Jean, bận cái T-shirt là coi như xong, chẳng cần váy đầm đì làm gì cho mệt. Cả tuần lễ đi làm việc, áo quần chưng diện như một công chức rồi nên cuối tuần và những ngày nghỉ việc, càng giản dị tôi càng thích ... Chiều nay nấu cơm nước xong, tôi ngắm mình trong gương, miễn cười. Nhớ lời Mẹ dặn ... Trần Thị Hà Thân Mục lục Mẹ tôi Mẹ tôi Trần Thị Hà ThânChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: Thanh Vân đưa lên vào ngày: 9 tháng 6 năm 2009
Tran Thi Ha Than My mother I have finished preparing dinner for you. Coming home from work, as soon as he entered the house, he stood up, looked at me and smiled:- Wow... What are you doing today that makes you look so beautiful... ******This morning when I went to visit my mother, I smiled and hugged her. :- Mom, how are you? Pushing me away, Mom looked at me from top to bottom, then punched me on the forehead: - Hey, what are you doing without sleeping? Look at your face... The youngest sister, is sleeping. Standing aside, she interjected: - Mom, Hanh is so beautiful, but you said... I see that Hanh now has rosy skin and flesh, which is different... - Do whatever you want, no matter how busy you are. Remember to put on a little makeup, don't neglect your face, hair and ears... I laughed... pet Mom, pet my sister... turned to peeling the sweet potato lying on the table and chewing it greedily... My mother is always like that, always worrying about us, especially her five daughters. Perhaps Mom went through difficulties in life to preserve her happiness, so she understands more than us and cares for our happiness now... In the past, Dad was a Soldier, Dad was beautiful. He was a boy and heard that he was very flighty, so it seemed like Mother suffered a lot because of my Father. But anyway, everything happened and Mom and Dad lived together until there were ten of us... and until today. During the days when Father went to study, Mother worked hard every day for my brothers and I. My brother had the means to go to Saigon to study for the Baccalaureate exam, a group of ten children, at a time when there were no problems. Reversed like that, brave women like Mother are more admirable than ever. Father now takes care of Mother with all his heart. Whatever Mother wants, my Father has to indulge. I feel like Mother has taken advantage of the opportunity, so she has no choice but to ignore my Father. When my mother stumbles, I see my father angry and pitiful... After so many years of living together, now is the time when my parents are very happy together, and even more so when they are together with their children and grandchildren! My mother's personality is that she often worries too much. She sits back and plots things, infers, doubts, etc., so she often makes me uncomfortable. I'm just me, I don't have to do anything for others, I never worry about what people think about me, criticism, etc. For me, happiness and condolences were hidden, but for Mom, there was absolutely no way I would say anything. What must make Mom sad!!! My mother understands my tendency to complain less, so she always reminds me to "be careful not to let "him" go out too much..." I became annoyed: - Mom, come on Mom, let's take care of our family matters. I'm worried. If his leg wants to go, how can you stop him, Mom!!! One time my Father told my Mother, "Leave it alone, this child is stubborn, won't listen to anything but is very stubborn, let her take care of family matters". So since then, it seems that Mother rarely interferes in my family's private affairs, but every time I see her, I still see in her eyes immense love and concern for myself and my happiness. My personality, moreover, is extremely lazy, especially when it comes to makeup, I'm lazy. I remember many times he told me, "Don't apply powder, just let the scent of your skin like it better"... That's right, I also think so, just wash your face and apply a layer of powder on your face and that's it! !! What's the point in rotting... Every once in a while when I go to a party, it's really hard so I "dress up" a little, curl my hair up a bit, space out my eyebrows a little, apply a little on my eyelids to be polite. I don't even have a box of blush, I use a tube of lipstick to apply blush, and sometimes even use an eyelid brush... Whenever I have the opportunity to go out to eat with friends on days When I rest, I put on jeans and a T-shirt and that's it, I don't need a dress to make me tired. All week long, when I go to work, I dress like a civil servant, so on weekends and days off, the simpler it is, the more I like it... This afternoon, after cooking dinner, I looked at myself in the mirror, not smiling. Remember what Mom told me... Tran Thi Ha Than Table of contents My mother My mother Tran Thi Ha ThanWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: Thanh Van posted on: June 9, 2009
Phạm Kim Anh Mẹ và con gái Mẹ và con gái chúa là hay xung khắc. Từ ăn mặc, đi đứng, nói năng đến mọi sinh hoặt thường ngày, hết thảy đều bất đồng. Nhà có ba người, nhiều lúc bố cứ như trọng tài phán xử.Mẹ thở dài than phiền:“ Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, nói cấm có nghe”.Mỗi lần như thế, con gái chạy tó lên phòng, đứng trước gương và bật cười:“Sao mình lại thế này nhỉ?”Mẹ và con gái là hai thế hệ khac hẳn. Thời của mẹ không được tự do như bây giờ. Mẹ muốn “rèn” con gái thành một thục nữ như bà ngoại đã rèn mẹ, nhưng càng cố thì con gái càng giãy ra.Con gái may váy ngắn mặc đi sinh nhật bạn, mẹ cằn nhằn:“ Nhà bạn còn có bố có mẹ, lại còn bạn trai nữa, con lấy cái quần dài mà mặc”.Con gái phì cười:“ Mẹ Ơi, bây giờ có phải những năm 50 đâu?”.Mẹ dịu giọng:“ Đấy là mẹ bảo con phải biết ý tứ chứ mẹ không cấm. Diện chỗ khác”.Con gái cầu hoà:“ Thì đây là chỗ diện mà mẹ. Thôi con đi... ”.Nói rồi con gái lên xe phóng mất. Mẹ lắc đầu.Thật ra con gái cũng muốn mẹ vui lòng. Đi đâu, đến giờ con gái cũng lo về nhà nấu cơm.Mẹ bảo:“Biết lo thế là tốt. Nhưng con phải làm sao cho mọi việc chu tất. Đừng để làm xong nai lưng ra dọn. Mà đã mất công nấu thì phải ngon, phải khéo”.Con gái nhăn nhó:“ Cầu kỳ thế cơ hả mẹ?”Được thể, mẹ tiếp:“ Ừ, ngày xưa bà ngoại còn dạy mẹ trang trí mâm cơm, từ cách sắp bát đĩa đến chẻ hành, tỉa hoa. Bà ngoại là con gái Hà Nội gốc, cụ ngoại lại nghiêm khắc... ”Con gái nghe câu được câu chăng, gật gù:“ Con gái Hà Nội gốc. Chả trách... ”Mẹ ngồi tỉ mẩn khâu lại chỗ quần áo sứt chỉ. Thấy hay hay, con gái cũng bắt chước làm giống mẹ. Đường chỉ lổm ngổm như rận bò. Chỗ thẳng chỗ rúm, mũi kim chỉ chực trật ra ngoài, đâm cả vào taỵ Loay hoay hết buổi tối không xong, con gái đâm cáu.Nhìn chỗ quần áo đã được sửa lại của mẹ, con gái lè lưỡi:“ Sao mẹ lại có thể khéo léo và kiên nhẫn đến thế nhỉ?”Nhưng tuyệt nhiên không dám lên tiếng vì sợ được nghe bài ca muôn thưở:“ Ngày xưa bà ngoại... ”.Quần áo cần sửa không dám nhờ mẹ, con gái đem ra hiệu maỵ Lên gấu quần năm ngàn. Chiết eo mười ngàn. Khoẻ re.Mùa đông con gái đi mua áo len bán sẵn, giặt một lần đã thành áo thụng. Mẹ bảo mua len về mẹ đan. Chần chừ mãi con gái cũng chiều mẹ. Măc áo mới đến lớp, đám bạn xúm lại trầm trồ. Dày dặn, độc đáo. Chuẩn! Con gái ngẩn ngơ tiếc:“ Ngày xưa bà ngoại... Giá mình cũng chịu học như mẹ!.”.Con gái có bạn trai. Tối thứ bảy, mẹ tế nhị rút vào phòng trong cho con gái tiêp bạn.Bạn trai nhìn theo bóng mẹ xuýt xoa:“ Mẹ em cứ như người Hà Nội gốc ấy nhỉ. Đoan trang, lịch lãm!”.Con gái không thích bạn ”nhận xét” về mẹ, có vẻ hơi xược. Nhưng không dấu được vẽ tự hào, con gái hùa theo:“ Anh tinh thật. Bà ngoại em là con gái Hà Nội gốc. Cụ ngoại em nghiêm lắm, rèn bà đâu vào đấy. Sau đến mẹ em, bà ngoại cũng... ”Bạn trai tấm tắc:“ Rồi bây giờ đến em nữa chứ. Thảo nào, cứ nhìn em thì biết!”.Con gái cúi xuống cười bẻn lẽn, thấy phập phồng nơi đầu mũi. Thỉnh thoảng con gái cũng thủ rhỉ với mẹ về chuyện riêng. Mẹ tủm tỉm:“ Hoá ra con gái mẹ lớn thật rồi cơ đấy”.Con gái xấu hổ, đỏ mặt. Những lúc ấy con gái thấy mẹ thật gần gũi và thấy mình nhỏ lại. Nghĩ đến ngày phải xa mẹ, con gái sợ.Mẹ gõ ngón tay vào trán con gái:“ Bố chị. Ngày xưa tôi mà cũng sợ như chị thì bây giờ lấy đâu ra chị!”Con gái nũng nịu:“ Ứ, Con thích ở nhà với mẹ hơn. Con không muốn làm dâu. Con không làm được như mẹ đâu”.Mẹ ngừng đan, kéo con gái vào lòng:“ Đừng nói thế con. Con gái lớn có ai muốn xa bố mẹ đâu. Cái chính là phải biết tự làm cho mình hạnh phúc”.Con gái ngơ ngác:“ Tự làm là sao hả mẹ?”.Mẹ tiếp:“ Là tự hài lòng với cái mình có. Con nhìn bố mẹ đấy thôi. Nhà mình không giàu có nhưng đầm ấm. Mẹ chăm sóc bố và con, thế là mẹ hạnh phúc. Mà mẹ hạnh phúc thì bà ngoại cũng yên lòng”.Con gái nhổm dậy chống tay lên cằm:“ Vậy nghĩa là con phải làm cho mẹ hạnh phúc bằng cách tự làm cho mình hạnh phúc?”.Mẹ cười:“ Chứ còn sao nữa? Ngày xưa bà ngoại nghiêm khắc, nhiều lúc mẹ cũng thấy gò bó. Buổi trưa ngủ say trót nằm ngửa, bà còn gọi dậy bắt sửa. Bà bảo con gái thì phải ý tứ, khép nép, tỉ mỉ từ kiểu ăn, dáng nằm. Càng lớn mẹ càng thấy những gì bà dạy là quý. Thế nên ngày về nhà bà nội, mẹ rất tự tin. Bà ngoại chỉ dặn mẹ sống sao để bên nhà bà nội không trách ông bà không biết dạy con. Mẹ nhớ lắm”.Con gái ngồi im nghe. Lần đầu tiên con gái không còn sợ cái điệp khúc “ ngày xưa bà ngoại... ” nữa. Con gái chợt hiểu vì sao bà nội thương mẹ.Hàng xóm kèn cựa đặt điều, mẹ im. Vứt rác sang sân mẹ cũng im. Con gái hậm hực:“ Việc gì mẹ phải cam chịu thế?”Mẹ nhẫn nhịn:“ Mình đôi co vừa chẳng được gì, vừa mang tiếng, mà chả hoá ra mình gánh tội cho người ta à?”.Nhưng hàng xóm ốm nặng, mẹ tất tưởi chạy đi chạy lại thăm nom.Con gái tức:“ Sao mẹ làm vậy?”.Mẹ xoa dịu:“ Thôi, không nên không phải mặc người ta với giời. Làm phúc mà con. Ông trời có mắt cả đấy”.Con gái yếu từ nhỏ. Ngày con gái bệnh nặng phải vào nằm bệnh viện, mẹ thức trắng đêm để trông, hai mắt trũng sâu.Trong cơn đau, con gái bấu lấy tay mẹ:” Con không mốn kêu đâu. nhưng con đau lắm!”.Mẹ Ôm ngang người con gái, cứng rắn:“ Mẹ biết. Nếu kêu được con cứ kêu. Mẹ sẽ xin trời phật, ông bà nội ngoại phù hộ độ trì cho con khoẻ”.Dứt cơn đau, trong giấc ngủ chập chờn, con gái thấy mẹ tựa vào cửa sổ, bơ phờ. Chợt hiểu mẹ cần có một đức tin để sống. Có lẽ mẹ chăm đi lễ chùa cũng không hề vô ích. Me sống từ tâm như con Phật. Con gái quay mặt vào tường, mắt ngân ngấn nước, cố giấu tiếng nấc:” Ông trời có mắt, sao cứ để mẹ con khổ mãi?”.Nhà có ba người. Bố bận công việc thường phải dự chiêu đãi. Bữa cơm tối cũng ít khi cả nhà được sum họp. Con gái tan học có bạn trai đón, gọi về nhà xin phép mẹ đi chơi. Mâm cơm còn lại mình mẹ. Nguội ngắt. Yên tĩnh. Mẹ bật tivi, ngồi chống đũa. Con gái về, nhà vắng tanh, mẹ ngồi bần thần trước màn hình lẹt xẹt vì đã hết chương trình. Ấm trà pha vẫn để nguyên. Rổ đò khâu ngổn ngang một góc đi văng.Con gái chạy vội về phòng, khép cửa, gạt nước mắt. Hồi lâu, mẹ lên phòng nhắc con gái sớm mai mùng một chở mẹ đi chùa. Con gái bối rối ậm ừ. Đêm đó con gái mất ngủ.Sáng, con gái dậy sớm đi chợ. Xong xuôi, con gái thay quần áo, dắt xe chờ mẹ. Bộ áo dài trắng đã lâu mới được đem ra mặc. Mẹ ngỡ ngàng. Con gái nhoẽn miệng cười, hai luám đồng tiền nhắn nhẹ trên má. Duyên lạ.Hai mươi ba tuổi. Con gái ra trường, đi làm. Nhà người ta sang dạm ngõ. Tay mẹ run run mở cơi trầu. Mẹ khóc.Sau đám hỏi, con gái tháo khung ảnh gia đình đăt vào vali quần áo sắp mang về nhà chồng. Căn phòng ấy mẹ sẽ giữ nguyên, thỉnh thoảng mẹ sẽ lên ngủ cho có hơi người, chờ vợ chồng con gái về chơi. Mẹ đi vắng, con gái lẻn vào phòng mẹ, nằm vào chỗ mẹ vẫn nằm, úp mặt xuống mà hít hà. Hơi của mẹ con gái mang theo. Tấm lòng mẹ, cuộc đời mẹ con gái cũng mang theo. Con gái khóc. Mẹ càng cố rèn con gái càng cố giãy ra. Giờ thì không muốn giãy, chỉ muốn được mẹ giữ thật chặt mà không thể.Con gái về phòng, đặt bút viết:“Con đi rồi, chỉ còn lại mẹ thôi.Căn phòng hẹp bây giờ rộng quá... ”Con gái lại làm thợ Bài thơ đầu tiên về mẹ. Hết Mục lục Mẹ và con gái Mẹ và con gái Phạm Kim AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 6 tháng 6 năm 2004
Phạm Kim Anh Mẹ và con gái Mẹ và con gái chúa là hay xung khắc. Từ ăn mặc, đi đứng, nói năng đến mọi sinh hoặt thường ngày, hết thảy đều bất đồng. Nhà có ba người, nhiều lúc bố cứ như trọng tài phán xử.Mẹ thở dài than phiền:“ Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, nói cấm có nghe”.Mỗi lần như thế, con gái chạy tó lên phòng, đứng trước gương và bật cười:“Sao mình lại thế này nhỉ?”Mẹ và con gái là hai thế hệ khac hẳn. Thời của mẹ không được tự do như bây giờ. Mẹ muốn “rèn” con gái thành một thục nữ như bà ngoại đã rèn mẹ, nhưng càng cố thì con gái càng giãy ra.Con gái may váy ngắn mặc đi sinh nhật bạn, mẹ cằn nhằn:“ Nhà bạn còn có bố có mẹ, lại còn bạn trai nữa, con lấy cái quần dài mà mặc”.Con gái phì cười:“ Mẹ Ơi, bây giờ có phải những năm 50 đâu?”.Mẹ dịu giọng:“ Đấy là mẹ bảo con phải biết ý tứ chứ mẹ không cấm. Diện chỗ khác”.Con gái cầu hoà:“ Thì đây là chỗ diện mà mẹ. Thôi con đi... ”.Nói rồi con gái lên xe phóng mất. Mẹ lắc đầu.Thật ra con gái cũng muốn mẹ vui lòng. Đi đâu, đến giờ con gái cũng lo về nhà nấu cơm.Mẹ bảo:“Biết lo thế là tốt. Nhưng con phải làm sao cho mọi việc chu tất. Đừng để làm xong nai lưng ra dọn. Mà đã mất công nấu thì phải ngon, phải khéo”.Con gái nhăn nhó:“ Cầu kỳ thế cơ hả mẹ?”Được thể, mẹ tiếp:“ Ừ, ngày xưa bà ngoại còn dạy mẹ trang trí mâm cơm, từ cách sắp bát đĩa đến chẻ hành, tỉa hoa. Bà ngoại là con gái Hà Nội gốc, cụ ngoại lại nghiêm khắc... ”Con gái nghe câu được câu chăng, gật gù:“ Con gái Hà Nội gốc. Chả trách... ”Mẹ ngồi tỉ mẩn khâu lại chỗ quần áo sứt chỉ. Thấy hay hay, con gái cũng bắt chước làm giống mẹ. Đường chỉ lổm ngổm như rận bò. Chỗ thẳng chỗ rúm, mũi kim chỉ chực trật ra ngoài, đâm cả vào taỵ Loay hoay hết buổi tối không xong, con gái đâm cáu.Nhìn chỗ quần áo đã được sửa lại của mẹ, con gái lè lưỡi:“ Sao mẹ lại có thể khéo léo và kiên nhẫn đến thế nhỉ?”Nhưng tuyệt nhiên không dám lên tiếng vì sợ được nghe bài ca muôn thưở:“ Ngày xưa bà ngoại... ”.Quần áo cần sửa không dám nhờ mẹ, con gái đem ra hiệu maỵ Lên gấu quần năm ngàn. Chiết eo mười ngàn. Khoẻ re.Mùa đông con gái đi mua áo len bán sẵn, giặt một lần đã thành áo thụng. Mẹ bảo mua len về mẹ đan. Chần chừ mãi con gái cũng chiều mẹ. Măc áo mới đến lớp, đám bạn xúm lại trầm trồ. Dày dặn, độc đáo. Chuẩn! Con gái ngẩn ngơ tiếc:“ Ngày xưa bà ngoại... Giá mình cũng chịu học như mẹ!.”.Con gái có bạn trai. Tối thứ bảy, mẹ tế nhị rút vào phòng trong cho con gái tiêp bạn.Bạn trai nhìn theo bóng mẹ xuýt xoa:“ Mẹ em cứ như người Hà Nội gốc ấy nhỉ. Đoan trang, lịch lãm!”.Con gái không thích bạn ”nhận xét” về mẹ, có vẻ hơi xược. Nhưng không dấu được vẽ tự hào, con gái hùa theo:“ Anh tinh thật. Bà ngoại em là con gái Hà Nội gốc. Cụ ngoại em nghiêm lắm, rèn bà đâu vào đấy. Sau đến mẹ em, bà ngoại cũng... ”Bạn trai tấm tắc:“ Rồi bây giờ đến em nữa chứ. Thảo nào, cứ nhìn em thì biết!”.Con gái cúi xuống cười bẻn lẽn, thấy phập phồng nơi đầu mũi. Thỉnh thoảng con gái cũng thủ rhỉ với mẹ về chuyện riêng. Mẹ tủm tỉm:“ Hoá ra con gái mẹ lớn thật rồi cơ đấy”.Con gái xấu hổ, đỏ mặt. Những lúc ấy con gái thấy mẹ thật gần gũi và thấy mình nhỏ lại. Nghĩ đến ngày phải xa mẹ, con gái sợ.Mẹ gõ ngón tay vào trán con gái:“ Bố chị. Ngày xưa tôi mà cũng sợ như chị thì bây giờ lấy đâu ra chị!”Con gái nũng nịu:“ Ứ, Con thích ở nhà với mẹ hơn. Con không muốn làm dâu. Con không làm được như mẹ đâu”.Mẹ ngừng đan, kéo con gái vào lòng:“ Đừng nói thế con. Con gái lớn có ai muốn xa bố mẹ đâu. Cái chính là phải biết tự làm cho mình hạnh phúc”.Con gái ngơ ngác:“ Tự làm là sao hả mẹ?”.Mẹ tiếp:“ Là tự hài lòng với cái mình có. Con nhìn bố mẹ đấy thôi. Nhà mình không giàu có nhưng đầm ấm. Mẹ chăm sóc bố và con, thế là mẹ hạnh phúc. Mà mẹ hạnh phúc thì bà ngoại cũng yên lòng”.Con gái nhổm dậy chống tay lên cằm:“ Vậy nghĩa là con phải làm cho mẹ hạnh phúc bằng cách tự làm cho mình hạnh phúc?”.Mẹ cười:“ Chứ còn sao nữa? Ngày xưa bà ngoại nghiêm khắc, nhiều lúc mẹ cũng thấy gò bó. Buổi trưa ngủ say trót nằm ngửa, bà còn gọi dậy bắt sửa. Bà bảo con gái thì phải ý tứ, khép nép, tỉ mỉ từ kiểu ăn, dáng nằm. Càng lớn mẹ càng thấy những gì bà dạy là quý. Thế nên ngày về nhà bà nội, mẹ rất tự tin. Bà ngoại chỉ dặn mẹ sống sao để bên nhà bà nội không trách ông bà không biết dạy con. Mẹ nhớ lắm”.Con gái ngồi im nghe. Lần đầu tiên con gái không còn sợ cái điệp khúc “ ngày xưa bà ngoại... ” nữa. Con gái chợt hiểu vì sao bà nội thương mẹ.Hàng xóm kèn cựa đặt điều, mẹ im. Vứt rác sang sân mẹ cũng im. Con gái hậm hực:“ Việc gì mẹ phải cam chịu thế?”Mẹ nhẫn nhịn:“ Mình đôi co vừa chẳng được gì, vừa mang tiếng, mà chả hoá ra mình gánh tội cho người ta à?”.Nhưng hàng xóm ốm nặng, mẹ tất tưởi chạy đi chạy lại thăm nom.Con gái tức:“ Sao mẹ làm vậy?”.Mẹ xoa dịu:“ Thôi, không nên không phải mặc người ta với giời. Làm phúc mà con. Ông trời có mắt cả đấy”.Con gái yếu từ nhỏ. Ngày con gái bệnh nặng phải vào nằm bệnh viện, mẹ thức trắng đêm để trông, hai mắt trũng sâu.Trong cơn đau, con gái bấu lấy tay mẹ:” Con không mốn kêu đâu. nhưng con đau lắm!”.Mẹ Ôm ngang người con gái, cứng rắn:“ Mẹ biết. Nếu kêu được con cứ kêu. Mẹ sẽ xin trời phật, ông bà nội ngoại phù hộ độ trì cho con khoẻ”.Dứt cơn đau, trong giấc ngủ chập chờn, con gái thấy mẹ tựa vào cửa sổ, bơ phờ. Chợt hiểu mẹ cần có một đức tin để sống. Có lẽ mẹ chăm đi lễ chùa cũng không hề vô ích. Me sống từ tâm như con Phật. Con gái quay mặt vào tường, mắt ngân ngấn nước, cố giấu tiếng nấc:” Ông trời có mắt, sao cứ để mẹ con khổ mãi?”.Nhà có ba người. Bố bận công việc thường phải dự chiêu đãi. Bữa cơm tối cũng ít khi cả nhà được sum họp. Con gái tan học có bạn trai đón, gọi về nhà xin phép mẹ đi chơi. Mâm cơm còn lại mình mẹ. Nguội ngắt. Yên tĩnh. Mẹ bật tivi, ngồi chống đũa. Con gái về, nhà vắng tanh, mẹ ngồi bần thần trước màn hình lẹt xẹt vì đã hết chương trình. Ấm trà pha vẫn để nguyên. Rổ đò khâu ngổn ngang một góc đi văng.Con gái chạy vội về phòng, khép cửa, gạt nước mắt. Hồi lâu, mẹ lên phòng nhắc con gái sớm mai mùng một chở mẹ đi chùa. Con gái bối rối ậm ừ. Đêm đó con gái mất ngủ.Sáng, con gái dậy sớm đi chợ. Xong xuôi, con gái thay quần áo, dắt xe chờ mẹ. Bộ áo dài trắng đã lâu mới được đem ra mặc. Mẹ ngỡ ngàng. Con gái nhoẽn miệng cười, hai luám đồng tiền nhắn nhẹ trên má. Duyên lạ.Hai mươi ba tuổi. Con gái ra trường, đi làm. Nhà người ta sang dạm ngõ. Tay mẹ run run mở cơi trầu. Mẹ khóc.Sau đám hỏi, con gái tháo khung ảnh gia đình đăt vào vali quần áo sắp mang về nhà chồng. Căn phòng ấy mẹ sẽ giữ nguyên, thỉnh thoảng mẹ sẽ lên ngủ cho có hơi người, chờ vợ chồng con gái về chơi. Mẹ đi vắng, con gái lẻn vào phòng mẹ, nằm vào chỗ mẹ vẫn nằm, úp mặt xuống mà hít hà. Hơi của mẹ con gái mang theo. Tấm lòng mẹ, cuộc đời mẹ con gái cũng mang theo. Con gái khóc. Mẹ càng cố rèn con gái càng cố giãy ra. Giờ thì không muốn giãy, chỉ muốn được mẹ giữ thật chặt mà không thể.Con gái về phòng, đặt bút viết:“Con đi rồi, chỉ còn lại mẹ thôi.Căn phòng hẹp bây giờ rộng quá... ”Con gái lại làm thợ Bài thơ đầu tiên về mẹ. Hết Mục lục Mẹ và con gái Mẹ và con gái Phạm Kim AnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 6 tháng 6 năm 2004
Thi Lâm Mẹ yêu.... Mẹ vẫn ngồi đây tóc mây điểm trắng Trên tháng ngày da nhúm dấu chân chim Như chứng tích từng đêm ru con ngủ Dấu ái thời gian cứ chồng chất trong tim Thời gian cứ trôi mãi không ngừng lại, từng đứa con của mẹ bước vào đời, mẹ vui mừng khi thấy con mình thành đạt nhưng chúng con như những cánh chim tung bay theo ước mơ ... Có mấy khi nhìn lại cái tổ ấm đã nuôi mình khôn lớn, cho đến một ngày cánh chim trời mỏi cánh, hay những vùi dập cuộc đời ... Lúc ấy những cánh chim non lạc loài lại trở về trong vòng tay bao dung của mẹ..... Trong cuộc đời người hy sinh cao cả Từng tháng, từng ngày vất vả nuôi con Gánh nặng oằn vai, thân thể héo mòn Mẹ vẫn cứ rộng vòng tay che chở Mẹ thương con, thương từng hơi thở Mẹ mừng vui, con mở mắt chào đời Hạnh phúc nào hơn hai tiếng....Mẹ ơi !!! Trong lòng mẹ, con yêu là vũ trụ Mẹ chăm con, trắng đêm từng giấc ngủ Từng miếng ăn, mẹ lam lũ vì ai.. Mẹ ơi ! Tình này con chẳng nhạt phai Lòng yêu của mẹ thương hoài không quên... Mẹ là nguồn sống, là sự chở che con trong tuổi thơ, là sự thương yêu khi con chấp cánh vào đời. Mẹ buồn vui theo bước chân con trải dài trên những ngày tháng thăng trầm trong cuộc sống. Lại một ngày lể mẹ trở về, mọi người vui mừng chào đón ngày lể thiên liêng. Con cũng vậy..... Nhưng sau những vui mừng kia là một nỗi lo âu trĩu nặng, khi nhìn mái đầu điểm trắng, khi nhìn khóe mắt mẹ, dấu tích thời gian đang in hằng những dấu chân chim.... Khi nghĩ đến mẹ già thêm một tuổi... tóc bạc thêm mấy phần và trên đôi vai nặng gánh thời gian vất vả nuôi con khôn lớn.... Hãy tự hỏi lòng mình, đã làm được gì để đáp lại tình thương ấy..? Con xin kính dâng lên mẹ và tất cả những bà mẹ trên thế gian này bông hồng đỏ thắm nhất. Và con xin dâng một nén hương lòng cùng đoá hồng trắng gởi về cõi thiên thu, cho những bà mẹ đã trở về trong cõi vĩnh hằng..... Con cầu cho mẹ bình yên Mọi ngày đều lể mẹ hiền....Mẹ ơi ..... Mother’s day 2005 TL Mục lục Mẹ yêu.... Mẹ yêu.... Thi LâmChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Viễn Xứ ( Thi Lâm ) Nguồn: Viễn XứĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 9 tháng 5 năm 2005
Thi Lam Mommy.... Mom is still sitting here, her hair is cloudy and white. The skin is covered with crow's feet as the evidence of each night she lulls her child to sleep. Love marks of time keep piling up in my heart. Time keeps passing by without stopping, each of her children enters the world, she is happy to see her children succeed but we are like birds flying with dreams... How often do we look back at our home? raised me up, until one day the wings of the birds in the sky got tired, or the hardships of life... At that time, the lost young birds returned to their mother's tolerant arms..... In life A person's life is a noble sacrifice. Every month, every day, she struggles to raise her child. The burden is heavy, her body is worn out. Mother still opens her arms to protect her. Mother loves her child, loves every breath. Mother is happy, the child opens her eyes and gives birth to Hanh. What blessing is more than two hours....Mom!!! In my heart, my beloved child is the universe. Mom takes care of me, sleeps through every night, eats every bite, for whom I work hard.. Mom! This love will not fade away. My mother's love will never be forgotten... Mother is my source of life, my protection in childhood, my love when I take wing in life. Mother, sad and happy, follows her child's footsteps through the ups and downs of life. Another mother's day returns, everyone happily welcomes the sacred day. Me too... But behind those joys is a heavy worry. When I look at my mother's white head, when I look at the corner of my mother's eyes, the traces of time are constantly imprinted with bird's footprints.... When you think of your mother, she is a year older... her hair is a little more gray and her shoulders are burdened with the hard time of raising her children... Ask yourself, what have you done to respond to that love? ..? I would like to respectfully offer you and all the mothers in this world the reddest rose. And I would like to offer a stick of incense and a white rose to send back to eternal life, to the mothers who have returned to eternity..... I pray for your peace. Every day, I pay homage to my gentle mother.... Mom..... Mother's day 2005 TL Table of contents Mommy.... Mommy.... Thi LamWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Vien Xu ( Thi Lam ) Source: Vien Xu Uploaded by friend: Ct.Ly on: May 9, 2005
Phạm Tú Uyên Mẹ ơi ! Hơn mười năm trước, tôi là cậu học trò xứ Quảng ra Huế học. Cứ đêm đêm, nhất là vào mùa mưa, đạp chiếc xe lọc cọc đến Nhật Lệ ăn bánh chưng. Ngày ấy, với túi tiền còm của sinh viên, món ăn đầy hương vị quê nhà mà lại rẻ, chỉ có món bánh chưng. Hàng bánh chưng O Tư ở Nhật Lệ ngon có tiếng ở Huế. Gọi là hàng nhưng thực ra chỉ là cái quán nhỏ, được che vài tấm tôn thòi lòi trước hiên ngôi nhà cũ kỹ, buồn buồn như đêm mưa xứ Huế. Người ta sẽ không ao ước gì hơn khi ngoài trời cứ mưa rả rích, lê thê, gió lạnh từng cơn mà chui vào trong quán, tìm một góc khuất nào đó, nhâm nhi chiếc bánh chưng nóng hổi, thơm lựng mùi gạo nếp, mùi lá bánh… Suốt bốn năm đại học, tôi là khách quen của O Tư. Lúc đó, O đâu quãng 60 tuổi, bằng tuổi mẹ tôi ở quê. Nỗi cơ cực của những người nghèo khó, dù thành thị hay nông thôn cũng có cái giống nhau, tất bật, lam lũ và như già trước tuổi. Con của O cũng cỡ trang lứa tôi. Mẹ tôi ở quê còn có mảnh vườn rộng cùng dăm sào ruộng lúa. Một đàn gà sinh sôi, một bầy lợn nái, rau rác còn hái được quanh vườn – O Tư vỏn vẹn một nồi bánh chưng! Tôi ngồi thu mình trong góc quán. Ngoài trời mưa cứ tê tê, rả rich. Mùa đông xứ Huế khỏi nói, lạnh thấu tim gan. Lâu lâu, tiếng rao “hột vịt lộn” văng vẳng từ xa nghe sao thảng thốt. O Tư phong phanh chiếc áo cánh “chỉ huy” mấy đứa con khi quán đông khách. Mà phải công nhận một điều là lúc ấy ở Huế hàng bánh chưng của O ngon đặc biệt. Màu lá bánh xanh rì, căng cứng dưới lạt buộc. Bánh được lột ra, màu xanh nhạt của lá chuối in lên những hạt nếp no tròn, đều đặn sắp lớp vuông vức. Hơi nóng từ bánh tỏa ra quẩn quanh, đậm đặc trong cái lạnh tê buốt ngoài trời. Chỉ đơn giản cùng một chén xì dầu với trái ớt cay thót đầu lưỡi là ấm lòng đêm đông, sau những buổi học khuya của sinh viên chúng tôi. Hương vị ngọt bùi của nhân đậu xanh, béo ngậy từ thịt ba chỉ tan nhừ, quyện với nếp thơm “Bà Bầu” hạt nhỏ, đều rưng rức làm tôi như quên đi cái lạnh tái tê đang chờ mình trên đường về! Sau miếng bánh cuối cùng được đưa vào miệng, và như chờ sẵn, O Tư đưa ngay cho tôi ly nước chè xanh nóng hổi. Thỉnh thoảng O lại dúi vào tay tôi một cặp bánh: - “Con đem về ăn sáng”. Tôi thương O và nhớ mẹ ở nhà, còm cõi một nắng hai sương lo cho tụi con ăn học. Nỗi cơ cực của những bà mẹ. Tấm lòng yêu thương, sự hy sinh đươc thấm sâu trong từng đứa con – Con của O ngoan và học giỏi. Nồi bánh chưng ngày ngày bốc khói, lớn dần lên cùng sự nhọc nhằn, gian khó. Bao năm dài không trở lại Huế, bốn năm đại học, ngần ấy thời gian của tuổi trẻ cũng đủ in đậm những yêu thương vào ký ức! Tôi trở lại Huế, lòng bỗng nao nao. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là O Tư, không biết O ra sao trong cuộc sống, có còn ở Nhật Lệ nữa chăng? Vì miếng cơm manh áo, vì cuộc sống bao cái phải lo toan, sự đổi thay nào ai biết trước. Xong công việc, sáng hôm sau tôi vô Thành nội. Đường Đoàn Thị Điểm những hàng cây đại thụ rợp bóng, thâm nghiêm. Trời se lạnh, cái lạnh thường làm lòng người nhiều suy tư – trở về dĩ vãng: Tôi đang như thế! Ngày xưa và hôm nay bổng mất dần khoảng cách. Tôi như tưởng mình đang đi trong thời xôn xao trai trẻ, như mới hôm qua. Đến ngã tư, ngoặt qua Nhật Lệ, bức tường rào trường Nguyễn Huệ vẫn thế, vẫn rêu phong, hàng đại thụ trầm mặc tỏa bóng cả con đường. Bước chân tôi tự nhiên như chùn lại, bâng khuâng. Có cái gì đó náo nức, lại như e dè, như xao xuyến đang trổi dậy trong lòng. Dường như đó là sự xúc động: Tôi đang thấy chính mình bao nhiêu năm trước. “Ôi! Hàng bánh chưng vẫn còn!” Tôi reo lên bước nhanh qua đường. Ngồi trong quán, trước khay bánh chưng là một bà lão tóc bạc trắng, nét mặt trông quen nhưng…”Chẳng lẽ là O Tư đây sao? Tôi bước vô quán: -“Cho con cặp bánh” Và ngồi xuống chiếc bàn kê trong góc mà ngày xưa tôi vẫn thường ngồi. O quay lại: - “Không thể là ai khác, O Tư đây rồi” Vẫn dáng vẻ ấy, vẫn chiếc áo cánh… có khác chăng tóc đã trắng như bông. Hương vị bánh chưng vẫn thế, chén nước chấm xì dầu dằm ớt vẫn thế, một ly chè xanh bốc khói khi tôi vừa ăn xong: -“Thằng Long đấy phải không, răng con đi mô mà bặt tin rứa?”. Tôi ứa nước mắt: - “O Tư! Sao O nhận ra con?”. “Răng không nhận được hỉ, O ngồi ở đây mấy mươi năm rồi, cuộc sống đi qua từng ngày một…”. Ngôi nhà khang trang hơn xưa, nhưng lại vắng lặng, im lìm. Chỉ còn hai vợ chồng O. Các con đều trưởng thành, được học hành đến nơi đến chốn: -“O ơi! O đã cùng nồi bánh chưng đi suốt quãng đường từ bé thơ cho đến lúc trưởng thành của con cái. Nỗi nhọc nhằn, cơ cực hằn sâu trên gương mặt, nằm trọn vẹn trên mái tóc bạc trắng – trắng như những hạt nếp trắng ngần mà O đang sãy. Tôi chạnh lòng nhớ đến mẹ. Người đã hy sinh cả một đời cho những đứa con - giờ không còn nữa! Mục lục Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Phạm Tú UyênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan.net/ Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 1 tháng 12 năm 2009
Pham Tu Uyen Mommy ! More than ten years ago, I was a student from Quang who went to Hue to study. Every night, especially in the rainy season, I ride my bicycle to Nhat Le to eat Banh Chung. At that time, with students' meager budgets, the only dishes that were full of hometown flavors and cheap were banh chung. O Tu banh chung shop in Nhat Le is famous in Hue. It's called a restaurant, but it's actually just a small shop, covered with a few exposed corrugated iron sheets in front of the porch of an old house, as sad as a rainy night in Hue. People wouldn't wish for anything more than when it's pouring rain outside and the cold wind is blowing intermittently, so they go inside the shop, find a hidden corner, and sip hot banh chung, fragrant with the smell of sticky rice. the smell of cake leaves... During my four years in college, I was a regular customer of O Tu. At that time, O was about 60 years old, the same age as my mother in the countryside. The misery of the poor, whether urban or rural, is the same: busy, busy and old before their time. O's child is about the same age as me. My mother in the countryside still has a large garden and several acres of rice fields. A flock of chickens, a herd of sows, and vegetables picked from around the garden - O Tu only has a pot of banh chung! I sat crouched in the corner of the shop. Outside, the rain is pouring and pouring. Winter in Hue is undeniably cold. From time to time, the sound of "balut duck seeds" can be heard from afar, making me feel startled. O Tu Phong untied his blouse to "command" the children when the restaurant was crowded. One thing I must admit is that at that time in Hue, O's Banh Chung shop was exceptionally delicious. The color of the cake leaves is green and stiff under the binding. The cake is peeled off, the light green color of the banana leaves is printed on the round, regular sticky rice grains arranged in square layers. The heat from the cake radiated around, concentrated in the freezing cold outside. Simply sharing a bowl of soy sauce with a spicy chili will warm your heart on a winter night, after our students' late study sessions. The sweet taste of the green bean paste, the greasy taste of the melted pork belly, mixed with the small seeds of "Ba Ba Bau" fragrant sticky rice, all made me feel like I forgot about the numbing cold that was waiting for me on the way home! After the last piece of cake was put into my mouth, and as if waiting, O Tu immediately gave me a glass of hot green tea. Sometimes O would put a pair of cakes in my hand: - "I'll bring it home for breakfast." I love O and miss my mother at home, struggling to take care of her children's education. The misery of mothers. The heart of love and sacrifice is deeply instilled in each child - O's children are obedient and study well. The pot of Banh Chung smokes every day, growing larger with hardship and hardship. Many years of not returning to Hue, four years of university, all that time of youth is enough to imprint love in my memories! I returned to Hue, my heart suddenly fluttering. The first person I thought of was O Tu. I don't know how O is doing in life, is he still in Nhat Le? For food and clothing, for life there are so many things to worry about, no one knows what will change. After finishing work, the next morning I went to the Citadel. Doan Thi Street is lined with rows of shady, majestic trees. The weather is cold, the cold often makes people think a lot - back to the past: I am like that! The distance between the past and today suddenly disappears. I feel like I'm walking through the excitement of youth, like it was just yesterday. Coming to the intersection, turning past Nhat Le, the fence of Nguyen Hue school is still the same, still mossy, the rows of giant trees cast a shadow over the whole road. My steps naturally faltered and became uncertain. There is something exciting, like shyness, like anxiety rising in my heart. It seemed emotional: I was seeing myself many years ago. "Oh! The banh chung shop is still there!” I shouted and quickly walked across the street. Sitting in the shop, in front of a tray of banh chung, is an old woman with white hair, her face looks familiar but..."Could it be O Tu? I walked into the shop: "Give me a pair of cookies" and sat down at the table in the corner where I used to sit in the past. O turned back: - "It can't be anyone else, it's O Tu." Still the same look, same blouse... except the hair was as white as cotton. The taste of banh chung is still the same, the cup of soy sauce with chili is still the same, a cup of steaming green tea when I have just finished eating: - "Is that Long? I burst into tears: - “O Tu! How did O recognize you? "The tooth does not receive happiness. I have been sitting here for decades, life passes day by day...". The house is more spacious than before, but still quiet and silent. Only O and his wife remain. The children are all grown up and have a good education: -“O! O has accompanied the pot of Banh Chung all the way from childhood to adulthood. The hardship and hardship were deeply etched on his face, lying entirely on his white hair - as white as the white sticky rice grains that O was drinking. I sadly remember my mother. The person who sacrificed his whole life for his children - is no more! Table of contents Mommy ! Mommy ! Pham Tu Uyen Welcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author/ VNthuquan.net/ Online Library Posted by: Ct.Ly on: December 1, 2009
Chiêu Hoàng Mối tình " chân" Đó là một tiệm bán sách báo. Bên trong kê những kệ để cơ man đủ loại sách. Ngay bên hông cửa ra vào, kê một cái tủ kiếng bày biện những món đồ trang trí bằng crystal, bút, tượng Phật và những dụng cụ treo trong xe. Một ngày nắng thật đẹp, nhưng có vẻ...buồn. Hình như ngay cả những giải nắng ngoài bãi đậu xe cũng đang lang thang chờ đợi bóng dáng ai... Cô đến thăm anh vào một buổi trưa ngập nắng. Lòng hớn hở, vì cô có rất nhiều truyện kể anh nghe. Đôi khi, cô trộm nghĩ, có lẽ ngoài vấn đề anh nghe truyện cô bằng tai, anh còn nghe cả bằng mắt, và thỉnh thoảng, bằng sự xúc chạm bàn tay anh nắm lấy tay cô nữa... Nhưng khi tới nơi, "chạm" phải ánh mắt anh nhìn tha thiết quá, làm cô bối rối, cảm thấy...quê một cục. Khi không cô lại im như thóc, chẳng nhớ bất cứ câu chuyện nào để kể. Cô ngồi làm bộ ngó lơ ngơ ra ngoài khung cửa, ngó trời, ngó đất, hai tay đan lấy nhau đặt trên đùi. "Sao. Em Khoẻ không?" "Uh huh..." Anh bỏ chiếc nghế ngồi đối diện. Đến ngồi trên chồng sách cạnh bên cô, nhưng vẫn tế nhị dành một khoảng không gian vừa đủ cho cô khỏi bị mất tự nhiên: "Sao hôm nay nói ít vậy? Có chuyện gì kể anh nghe..." " Hì...." Cô ngượng nghịu nhếch mép cười. Sao kỳ. Khi không cô lại mất tự nhiên thế này? Biết cô đã đánh rớt mất sự hồn nhiên ngay sau khi bước vào cửa tiệm. Với cử chỉ rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô kéo về phía tủ kính: "Có muốn có một cái chuông nhỏ treo trong xe không? Anh cho..." Mặt cô tươi lên. Líu ríu theo chân anh đến chiếc tủ kiếng bày biện cơ man những đồ trang trí nho nhỏ. Từ tượng Phật bà, chuông, tháp, và cả những sợi tràng hạt đeo tay nữa. Anh chọn ra một cái chuông nhỏ xíu, ngắm nghía một lúc: "Thích cái này không?" "Thích... Nhưng...." "Nhưng....sao?" "Cái này để bán mà?" "Nhằm gì. Của anh mà. Lấy một cái đâu có sao!" "........." Anh chọn ra một chiếc chuông nhỏ, có cột thêm một giải đỏ phía dưới: "Cái này nhé? Ừ. Cái này đẹp hơn nè..." Anh đưa liên tiếp hai, ba cái chuông đủ cỡ để cô chọn lựa. Nhưng cô vẫn còn ngần ngừ. Anh lại lôi tiếp một chuỗi đeo tay, ngắm nghía: "Muốn cái này không?" Cô xua tay lia lịa: "Thôi...thôi, đừng lôi ra nữa. Em chẳng muốn gì hết!" Chẳng trả lời cô. Anh vẫn chăm chú nhìn chuỗi tràng đeo tay mà anh vừa lôi ra từ trong tủ. Nó được kết bằng những viên đá vuông nhỏ, trên mặt đá có vẽ ngoằn nghèo vài nét trông rất lạ mắt. "Anh nghĩ đây là chữ Phạn đó" Cô cũng tò mò ghé mắt nhìn, cãi: "Không phải chữ Phạn đâu, hình vẽ mà!" "Hưmmmm... Chắc là chữ Phạn!" Cô bướng bỉnh, trêu anh: "Ưm....Không phải mà!" Anh nhìn cô một thoáng, chẳng thèm cãi với cô chi cho mệt: "Nè. Lấy không?" "Không lấy đâu. Nhưng, em nói không phải tiếng Phạn nha!" Anh chẳng nói gì. Nhìn sợi chuỗi thêm một lúc, cố nhận diện xem có một nét chữ nào quen không, rồi bỏ lại trong tủ. Cô tính kiếm cách...gây sự mà anh chẳng thèm cãi, cô đành xoè răng...cười: "Okay. Chữ Phạn!" Cả hai cùng cười. Anh tự ý chọn ra một cái chuông nhỏ rồi kéo cô trở về chỗ ngồi: "Nè. Cất đi. Nhớ treo trong xe nghe." Cô đỡ lấy món quà. Thực tâm, cô chẳng muốn lấy làm gì. "Vô công, vô dụng hạnh mà". Cô luôn nghĩ như thế khi nhận quà từ người khác. Nhưng đối với anh, có lẽ không nên câu nệ, nhận để anh vui, vì đôi khi, hành động nhận quà của mình cũng chính là để đem niềm vui đến người cho. Anh ngồi trên thùng giấy bên cạnh, nhường cho cô cái ghế đẹp nhất trong tiệm. Cô ngó lơ. Nhìn tới, nhìn lui chẳng biết nói chuyện gì. Hai bàn tay đan lại với nhau, thấy ngứa, cô gãi gãi, để lại một vết đỏ ỡ kẽ ngón. Cô méc: "Đỏ nè... " Anh cười: "Hồi nhỏ, đau chỗ nào, anh đều lấy...nước bọt làm thuốc, ngậm một lúc là hết... Đưa đây anh chữa cho..." Rất nhẹ, anh đặt môi trên vết đỏ. Cô có cảm giác đầu lưỡi anh ươn ướt... Thấy kỳ kỳ... Rụt tay về. Cô lại ngó lơ..... Bỗng nhìn thấy đôi chân anh đi giầy sandal lòi mấy ngón chân coi ngộ ngộ, cô tinh nghịch dẫm lên chân anh rồi cười khúch khích. Phản ứng tự nhiên là anh rụt chân về. Nhưng cô cố bặm môi giữ lại. Cô ấn mạnh đôi giày bata của mình xuống chân anh. Anh hiểu ngay cô đang bắt đầu phát minh ra trò chơi mới. Anh hăng hái nhập cuộc chơi. Anh cố bặm môi kéo chân về. Hiển nhiên, anh kéo về được, và (chơi ngon) gác cả cẳng chân mình lên chân cô. Bốn bàn chân bắt đầu tranh giành ảnh hưởng, cô hăng hái muốn giành phần thắng về mình. Anh nghe tiếng cô cười lên khúch khích... Buổi tối về. Anh lên giường với hình ảnh dễ thương của cô. Anh nhớ tới nụ cười ròn, ánh mắt ngó lơ... Mà kỳ ha! Sao bây giờ anh lại...nhớ thêm đôi cẳng chân với chiếc giầy bata đầy bụi đất!! Mục lục Mối tình " chân" Mối tình " chân" Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: DactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 27 tháng 5 năm 2005
Chieu Hoang "True" love It's a bookstore that sells books and newspapers. Inside are shelves containing all kinds of books. Right next to the door, there is a glass cabinet displaying crystal decorations, pens, Buddha statues and tools hanging in the car. It's a beautiful sunny day, but it seems...sad. It seemed that even the sunny spots outside the parking lot were wandering around waiting for someone's silhouette... She came to visit him on a sunny afternoon. His heart was filled with joy, because she had many stories to tell him. Sometimes, she secretly thought, maybe in addition to hearing her story with his ears, he also heard it with his eyes, and sometimes, with the touch of his hand holding her hand... But when he got there, "Touching" his eyes, looking so earnestly, made her confused, feeling...homeless. When not, she was as quiet as rice, not remembering any stories to tell. She sat and pretended to look absent-mindedly outside the door frame, looking at the sky and the ground, her hands clasped together on her lap. "What. How are you?" "Uh huh..." He left the chair opposite. Come and sit on the pile of books next to her, but still delicately leave enough space for her to not lose her temper: "Why do you talk so little today? Is there something to tell you..." "Heh.. .." She awkwardly smirked. Why? When else would she be so unnatural? Knowing she lost her innocence as soon as she entered the store. With a very natural gesture, he grabbed her hand and pulled her towards the glass cabinet: "Do you want a small bell to hang in the car? I'll give it..." Her face lit up. Chatteringly followed him to the glass cabinet filled with many small decorative items. From Buddha statues, bells, stupas, and even rosary bracelets. He picked out a tiny bell and looked at it for a while: "Do you like this?" "Like... But...." "But...what?" "This is for sale?" "What's the point? It's mine. It's okay to take one!" "........." He picked out a small bell, with a red prize tied underneath: "This one? Yes. This one is more beautiful..." He gave it two in a row, three bells of all sizes for her to choose from. But she still hesitated. He pulled out another bracelet and looked at it: "Do you want this?" She waved her hand repeatedly: "Stop...stop, don't drag it out anymore. I don't want anything!" Didn't answer her. He was still staring intently at the necklace he had just pulled out of the closet. It is made of small square stones, with some zigzag drawings on the stone surface that look very strange. "I think this is a Sanskrit word." She also looked at it curiously and argued: "It's not a Sanskrit word, it's a drawing!" "Hmmmmm... It must be Sanskrit!" She was stubborn and teased him: "Um...That's not true!" He looked at her for a moment, not bothering to argue with her: "Hey. Can I have it?" "I won't take it. But, what I said is not Sanskrit!" He said nothing. Look at the string for a while, try to identify any familiar handwriting, then leave it in the closet. She tried to find a way...to cause trouble but he didn't bother to argue, she had to show her teeth...smiled: "Okay. Sanskrit!" They both laughed. He arbitrarily picked out a small bell and pulled her back to her seat: "Hey. Put it away. Remember to hang it in the car." She took the gift. Honestly, she didn't want to do anything. "It's useless, it's useless." She always thinks like that when receiving gifts from others. But for you, maybe you shouldn't be so picky about receiving it to make him happy, because sometimes, the act of receiving your gift is also to bring joy to the giver. He sat on the cardboard box next to her, giving her the most beautiful chair in the shop. She ignored it. Looking back and forth, not knowing what to talk about. Her hands clasped together, feeling itchy, she scratched, leaving a red mark between her fingers. She said: "It's red..." He smiled: "When I was a child, wherever it hurt, I used...saliva as medicine, sucked it in for a while and it was gone...Give it here and I'll cure it..." Very softly, he placed his lips on the red mark. She felt the tip of his tongue wet... It felt strange... She withdrew her hand. She ignored him again... Suddenly seeing his feet wearing sandals with his toes sticking out, she playfully stepped on his feet and giggled. His natural reaction was to retreat. But she tried to purse her lips to hold back. She pressed her shoes firmly down on his feet. He immediately understood that she was starting to invent a new game. He enthusiastically entered the game. He tried to purse his lips and pull his leg back. Obviously, he pulled it back, and (playing nice) put his whole leg on hers. The four feet began to compete for influence, she eagerly wanted to win for herself. He heard her laugh and giggle... The evening came. He went to bed with her cute image. I remember the bright smile, the indifferent eyes... But strange! Why now do you...remember your feet and the dusty shoes!! Table of contents "True" love "True" love Chieu HoangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Dactrung Uploaded by friend: Ct.Ly on: May 27, 2005
Lê Nguyễn Hiệp Mối Tình Câm Hồi còn nhỏ lúc tôi chừng 12 tuổi đầu, tuổi bắt đầu có những thay đổi sinh lý, giọng nói thay đổi ồ ồ thấy rõ, những mụn bọc trứng cá bắt đầu mọc tràn trên mặt để lại vài vết sẹo nhỏ chứng tích không thể chối cãi của tuổi dậy thì. Hồi đó tôi có thương một thiếu nữ hơn tôi ba tuổi, thằng nhỏ này coi bộ mơ mộng hơi sớm đó nghe. Tôi làm đủ cách để cho nàng chú ý đến tôi, nhưng càng làm bộ làm tịch nàng càng coi tôi như thằng em trong nhà. Nàng càng xa lánh, như sức hút nam châm tôi càng bị đờ đẫn mê mẫn cả tâm hồn. Trong dịp đi chơi nhóm vừa con trai con gái cả thẩy hơn hai chục mạng tuổi từ 10 đến 16, tôi tuổi 12 cũng thuộc loại em út trẻ trong đám, các chị khen em bé trai ngoan hiền . Giời ạ, em trai sắp sửa mọc râu rồi các chị. Cả nhóm được đi Đà Lạt do cha xứ tổ chức, thích nhé vì nhà tôi nghèo vừa đủ ăn nên bố mẹ tôi đâu có dư tiền cho anh em chúng tôi đi chơi, nghe nói được đi chơi Đà Lạt không tốn tiền bố mẹ tôi cũng vui. Con đường đi lên Đà Lạt thật là xa lắc lơ so với tuổi thơ hồi đó, qua Thủ Đức vượt Biên Hòa con đường không thấy gì khác lạ vì đã quá quen thuộc. Tới được Bờ Lao thì đã quá trưa, nhưng mới được nửa đường, mãi đến tối chúng tôi mới đặt chân đến thị xã sau khi đã qua những khúc đường đèo vòng vèo nguy hiểm, dưới kia là vực tôi chỉ sợ bác tài ngủ gục thì chết cả đám. Lên xứ cao nguyên lạnh cóng so với Sài Gòn nóng nực, tôi không biết nên chỉ mang trần sì chiếc áo học trò mỏng manh. Đã vậy để cho người chị gái 15 tuổi mà tôi thương thầm để ý, ngay buổi sáng sớm tinh sương mới 7 giờ sáng, sương mù còn dầy đặc, xứ sương mù có khác, tôi cởi trần trùng trục chỉ còn độc chiếc quần xà lỏn, tự tra tấn mình bằng những gáo nước lạnh buốt xương tủy xối lên ào ào trên tấm thân gầy gò trơ cả xương sườn đếm thấy rõ. Nghĩ mà tội nghiệp tôi hồi đó chịu lạnh thấu xương chỉ có một mục đích là mong nàng để ý và thương mình lại chăng. Thấy nàng cười chỉ trỏ tôi lại càng xối nước dữ dội cho đến khi lạnh cóng cả người tôi mới thôi . Về Sài Gòn lại tôi bị cảm lạnh ho sù sù khiến mẹ tôi lo lắng vô cùng. Trong suốt hai ngày chúng tôi mặc sức rong chơi, đi leo đồi núi sau nhà thờ, rồi thăm hồ Than Thở. Bận về chúng tôi có ghé qua thác Cam Ly thăm thác nước chảy một kỳ quan của thiên nhiên mà lần đầu tiên tôi được thấy. Trong khung cảnh hữu tình tôi đâm ra mơ mộng, ước gì tôi được chạm vào bàn tay nàng thì trời ơi, mới nghĩ đến đây mà người tôi đã rung lên từng đợt không thể nào kềm chế nổi. Suốt quãng đường về trên xe đò, nơi những chỗ dừng chân nghỉ ngơi tôi thỉnh thoảng nhìn trộm nàng, đây là những giây phút cuối cùng tôi còn được tha hồ nhìn ngắm, còn được kề cận bên nàng dù khoảng cách có hơi cách xa. Tôi tham lam ngắm nhìn chỉ sợ thời gian bay vụt đi. Con đường về Sài Gòn sao tôi thấy ngắn va nhanh chi lạ. Đó là chuyến đi chơi miền cao nguyên tôi xin kể tiếp chuyến đi chơi miền tây. Cha xứ nhà thờ nơi tôi trú ngụ thường ngài vài năm lại đi nghỉ hè, hay dắt nhóm chúng tôi đi theo. Kỳ này chúng tôi đến xứ đạo miền tây cách Sài Gòn khoảng 3 tiếng đồng hồ xe hơi. Ngồi trên xe đò nhìn hai bên đường là những ruộng lúa thẳng cánh cò bay, những hạt lúa chín trải dài thành những tấm thảm vàng chạy dài hun hút, xe chạy một lúc vượt qua con kênh nhỏ rồi rẽ vào con đường đất chạy thẳng vào bãi đất rộng. Nhà thờ ở miền quê nên cũng rất khiêm nhường nói đúng hơn đó là một tu viện. Nhà thờ tọa lạc trên mảnh đất rộng bao la bát ngát với đủ mọi loại trái cây, quít, cam, mít, vú sữa, soài, trứng cá, ổi, me, khế, v.v..., có thể nói các loại trái cây miền nam đều có mặt ở đây hết. Cũng vì thế mà mới có chuyện nói, nàng đòi ăn trái me hỏi có ai dám leo lên cây me để hái trái me không, nhìn ngó đám con trai không có ai tỏ vẻ muốn làm cả, tôi bèn tình nguyện leo lên cây hái me cho nàng chỉ để mong được nàng chú ý. Tôi đã hái được nửa chừng định với tay qua bên cành khác để hái thì chúa mẹ ôi tôi nhìn thấy một con rắn xanh biếc đang thò cái lưỡi nhỏ nhọn định táp vào tay, tôi chỉ kịp hét lên một tiếng "rắn" rồi tụt xuống nhanh như chớp bất kể cành cây nhọn làm sướt hết mình mẩy, kể ra khinh công chú nhỏ cũng không đến nỗi tệ hại lắm nhất là trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh này. - R..ắ..n.., rắn. Tôi hét không ra hơi mặt mày xanh lét. Thế là cả bọn ù té chạy. Mình mẩy tôi xây sứt mà chẳng hề được nàng hỏi thăm lấy một câu. Lòng buồn vô hạn, tôi ấm ức cả buổi chẳng thiết nói chuyện nữa. Nói thì nói vậy về đến nhà, được hơn tuần sau tôi đã quên hết mọi chuyện xảy ra trước đó, quả là tuổi trẻ dễ quên và tha thứ, hàng tuần vẫn sinh hoạt nhóm trong nhà xứ, tôi còn gặp nàng, vẫn còn tìm đủ cách khác nhau để cho nàng chú ý. Trong những buổi tập hát tôi cố gắng mang giọng “teno” the thé cao vút trời xanh để gởi đến nàng, tiếng hát khó chịu như hét vào lỗ tai nàng vì tôi thấy nàng nhăn mặt bịt lỗ tai, ấy vậy mà tôi cứ tưởng nàng vẫy tay ủng hộ tôi khiến tôi càng phùng mang ra hát đến khô cả cổ họng (khát nước thấy mẹ). Mối tình vô vọng, sau này nàng thi đậu xong tú tài phần nhất thì tôi mới chập chững bước vào đệ tứ (thôi cha đệ tứ mà biết yêu con mẹ gì chứ), nàng đi lấy chồng để lại trong tôi nỗi buồn day dứt khôn nguôi. Oái oăm quá mối tình câm. Bẵng đi một thời gian dài trở lại thăm quê hương nói đúng hơn là thăm mẹ già, tình cờ gặp lại nàng trong hoàn cảnh hết sức ngỡ ngàng. Hôm đó anh thứ tôi rủ đi ăn sáng ở một tiệm ăn sáng nổi tiếng về món trứng ốp-la, tôi cũng thật vô tình nói đi thì đi. Vừa ngồi vào bàn có tiếng nói trong trẻo cất lên. - Thưa chú dùng chi ạ. - Cho chú ly cà phê đen, hai trứng ốp la và một ổ bánh mì. Tôi ngẩng đầu lên ngó và cảm thấy bủn rủn cả tay chân vì nàng của tôi 15 tuổi thời xa xưa đang hiện ra trước mắt. Lúng túng chưa kip định hồn vì đang còn trong mơ, thì nghe một tiếng nói khàn khàn cất lên, có món cháo lòng quí khách có muốn thưởng thức không. Tôi ngoái đầu nhìn vào trong quầy, cả một khung trời sụp đổ, thần tượng tôi say mê mệt giờ đã biến thành một người đàn bà trung niên, da đã nhăn và tướng đi lụm khụm bởi vì những ngày tháng vất vả làm lụng nuôi chồng con, hết rồi còn đâu người thiếu nữ 15 tuổi đã một thời làm tôi mê mẩn. Tôi vội vàng trốn chạy khỏi nơi chốn một thời để nhớ, dĩ vãng đẹp xa xưa, tôi muốn giữ lại trong lòng những kỷ niệm đẹp. Mối tình câm chỉ đẹp khi còn dang dở, trời đã oái oăm để cho tôi gặp lại người xưa làm chi khiến cho tan đi giấc mộng đẹp. 40 năm trời dài đăng đẳng, người trong mộng vẫn thỉnh thỏang hiện về lảng vảng trong trí tôi. Làm thế nào để giết chết người trong mộng. Đôi khi trong một bất chợt nào đó tôi ngồi bất động mắt nhắm nghiền đế cho dĩ vãng chảy trôi theo dòng nhạc: “Làm sao giết được người trong mông để trả thù duyên kiếp lỡ làng. Giết người đi, giết người trong mộng đã hiện về...”. Buồn!!! Lê Nguyễn Hiệp 10-2003 Mục lục Mối Tình Câm Mối Tình Câm Lê Nguyễn HiệpChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 9 tháng 4 năm 2004
Lê Nguyễn Hiệp Mối Tình Câm Hồi còn nhỏ lúc tôi chừng 12 tuổi đầu, tuổi bắt đầu có những thay đổi sinh lý, giọng nói thay đổi ồ ồ thấy rõ, những mụn bọc trứng cá bắt đầu mọc tràn trên mặt để lại vài vết sẹo nhỏ chứng tích không thể chối cãi của tuổi dậy thì. Hồi đó tôi có thương một thiếu nữ hơn tôi ba tuổi, thằng nhỏ này coi bộ mơ mộng hơi sớm đó nghe. Tôi làm đủ cách để cho nàng chú ý đến tôi, nhưng càng làm bộ làm tịch nàng càng coi tôi như thằng em trong nhà. Nàng càng xa lánh, như sức hút nam châm tôi càng bị đờ đẫn mê mẫn cả tâm hồn. Trong dịp đi chơi nhóm vừa con trai con gái cả thẩy hơn hai chục mạng tuổi từ 10 đến 16, tôi tuổi 12 cũng thuộc loại em út trẻ trong đám, các chị khen em bé trai ngoan hiền . Giời ạ, em trai sắp sửa mọc râu rồi các chị. Cả nhóm được đi Đà Lạt do cha xứ tổ chức, thích nhé vì nhà tôi nghèo vừa đủ ăn nên bố mẹ tôi đâu có dư tiền cho anh em chúng tôi đi chơi, nghe nói được đi chơi Đà Lạt không tốn tiền bố mẹ tôi cũng vui. Con đường đi lên Đà Lạt thật là xa lắc lơ so với tuổi thơ hồi đó, qua Thủ Đức vượt Biên Hòa con đường không thấy gì khác lạ vì đã quá quen thuộc. Tới được Bờ Lao thì đã quá trưa, nhưng mới được nửa đường, mãi đến tối chúng tôi mới đặt chân đến thị xã sau khi đã qua những khúc đường đèo vòng vèo nguy hiểm, dưới kia là vực tôi chỉ sợ bác tài ngủ gục thì chết cả đám. Lên xứ cao nguyên lạnh cóng so với Sài Gòn nóng nực, tôi không biết nên chỉ mang trần sì chiếc áo học trò mỏng manh. Đã vậy để cho người chị gái 15 tuổi mà tôi thương thầm để ý, ngay buổi sáng sớm tinh sương mới 7 giờ sáng, sương mù còn dầy đặc, xứ sương mù có khác, tôi cởi trần trùng trục chỉ còn độc chiếc quần xà lỏn, tự tra tấn mình bằng những gáo nước lạnh buốt xương tủy xối lên ào ào trên tấm thân gầy gò trơ cả xương sườn đếm thấy rõ. Nghĩ mà tội nghiệp tôi hồi đó chịu lạnh thấu xương chỉ có một mục đích là mong nàng để ý và thương mình lại chăng. Thấy nàng cười chỉ trỏ tôi lại càng xối nước dữ dội cho đến khi lạnh cóng cả người tôi mới thôi . Về Sài Gòn lại tôi bị cảm lạnh ho sù sù khiến mẹ tôi lo lắng vô cùng. Trong suốt hai ngày chúng tôi mặc sức rong chơi, đi leo đồi núi sau nhà thờ, rồi thăm hồ Than Thở. Bận về chúng tôi có ghé qua thác Cam Ly thăm thác nước chảy một kỳ quan của thiên nhiên mà lần đầu tiên tôi được thấy. Trong khung cảnh hữu tình tôi đâm ra mơ mộng, ước gì tôi được chạm vào bàn tay nàng thì trời ơi, mới nghĩ đến đây mà người tôi đã rung lên từng đợt không thể nào kềm chế nổi. Suốt quãng đường về trên xe đò, nơi những chỗ dừng chân nghỉ ngơi tôi thỉnh thoảng nhìn trộm nàng, đây là những giây phút cuối cùng tôi còn được tha hồ nhìn ngắm, còn được kề cận bên nàng dù khoảng cách có hơi cách xa. Tôi tham lam ngắm nhìn chỉ sợ thời gian bay vụt đi. Con đường về Sài Gòn sao tôi thấy ngắn va nhanh chi lạ. Đó là chuyến đi chơi miền cao nguyên tôi xin kể tiếp chuyến đi chơi miền tây. Cha xứ nhà thờ nơi tôi trú ngụ thường ngài vài năm lại đi nghỉ hè, hay dắt nhóm chúng tôi đi theo. Kỳ này chúng tôi đến xứ đạo miền tây cách Sài Gòn khoảng 3 tiếng đồng hồ xe hơi. Ngồi trên xe đò nhìn hai bên đường là những ruộng lúa thẳng cánh cò bay, những hạt lúa chín trải dài thành những tấm thảm vàng chạy dài hun hút, xe chạy một lúc vượt qua con kênh nhỏ rồi rẽ vào con đường đất chạy thẳng vào bãi đất rộng. Nhà thờ ở miền quê nên cũng rất khiêm nhường nói đúng hơn đó là một tu viện. Nhà thờ tọa lạc trên mảnh đất rộng bao la bát ngát với đủ mọi loại trái cây, quít, cam, mít, vú sữa, soài, trứng cá, ổi, me, khế, v.v..., có thể nói các loại trái cây miền nam đều có mặt ở đây hết. Cũng vì thế mà mới có chuyện nói, nàng đòi ăn trái me hỏi có ai dám leo lên cây me để hái trái me không, nhìn ngó đám con trai không có ai tỏ vẻ muốn làm cả, tôi bèn tình nguyện leo lên cây hái me cho nàng chỉ để mong được nàng chú ý. Tôi đã hái được nửa chừng định với tay qua bên cành khác để hái thì chúa mẹ ôi tôi nhìn thấy một con rắn xanh biếc đang thò cái lưỡi nhỏ nhọn định táp vào tay, tôi chỉ kịp hét lên một tiếng "rắn" rồi tụt xuống nhanh như chớp bất kể cành cây nhọn làm sướt hết mình mẩy, kể ra khinh công chú nhỏ cũng không đến nỗi tệ hại lắm nhất là trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh này. - R..ắ..n.., rắn. Tôi hét không ra hơi mặt mày xanh lét. Thế là cả bọn ù té chạy. Mình mẩy tôi xây sứt mà chẳng hề được nàng hỏi thăm lấy một câu. Lòng buồn vô hạn, tôi ấm ức cả buổi chẳng thiết nói chuyện nữa. Nói thì nói vậy về đến nhà, được hơn tuần sau tôi đã quên hết mọi chuyện xảy ra trước đó, quả là tuổi trẻ dễ quên và tha thứ, hàng tuần vẫn sinh hoạt nhóm trong nhà xứ, tôi còn gặp nàng, vẫn còn tìm đủ cách khác nhau để cho nàng chú ý. Trong những buổi tập hát tôi cố gắng mang giọng “teno” the thé cao vút trời xanh để gởi đến nàng, tiếng hát khó chịu như hét vào lỗ tai nàng vì tôi thấy nàng nhăn mặt bịt lỗ tai, ấy vậy mà tôi cứ tưởng nàng vẫy tay ủng hộ tôi khiến tôi càng phùng mang ra hát đến khô cả cổ họng (khát nước thấy mẹ). Mối tình vô vọng, sau này nàng thi đậu xong tú tài phần nhất thì tôi mới chập chững bước vào đệ tứ (thôi cha đệ tứ mà biết yêu con mẹ gì chứ), nàng đi lấy chồng để lại trong tôi nỗi buồn day dứt khôn nguôi. Oái oăm quá mối tình câm. Bẵng đi một thời gian dài trở lại thăm quê hương nói đúng hơn là thăm mẹ già, tình cờ gặp lại nàng trong hoàn cảnh hết sức ngỡ ngàng. Hôm đó anh thứ tôi rủ đi ăn sáng ở một tiệm ăn sáng nổi tiếng về món trứng ốp-la, tôi cũng thật vô tình nói đi thì đi. Vừa ngồi vào bàn có tiếng nói trong trẻo cất lên. - Thưa chú dùng chi ạ. - Cho chú ly cà phê đen, hai trứng ốp la và một ổ bánh mì. Tôi ngẩng đầu lên ngó và cảm thấy bủn rủn cả tay chân vì nàng của tôi 15 tuổi thời xa xưa đang hiện ra trước mắt. Lúng túng chưa kip định hồn vì đang còn trong mơ, thì nghe một tiếng nói khàn khàn cất lên, có món cháo lòng quí khách có muốn thưởng thức không. Tôi ngoái đầu nhìn vào trong quầy, cả một khung trời sụp đổ, thần tượng tôi say mê mệt giờ đã biến thành một người đàn bà trung niên, da đã nhăn và tướng đi lụm khụm bởi vì những ngày tháng vất vả làm lụng nuôi chồng con, hết rồi còn đâu người thiếu nữ 15 tuổi đã một thời làm tôi mê mẩn. Tôi vội vàng trốn chạy khỏi nơi chốn một thời để nhớ, dĩ vãng đẹp xa xưa, tôi muốn giữ lại trong lòng những kỷ niệm đẹp. Mối tình câm chỉ đẹp khi còn dang dở, trời đã oái oăm để cho tôi gặp lại người xưa làm chi khiến cho tan đi giấc mộng đẹp. 40 năm trời dài đăng đẳng, người trong mộng vẫn thỉnh thỏang hiện về lảng vảng trong trí tôi. Làm thế nào để giết chết người trong mộng. Đôi khi trong một bất chợt nào đó tôi ngồi bất động mắt nhắm nghiền đế cho dĩ vãng chảy trôi theo dòng nhạc: “Làm sao giết được người trong mông để trả thù duyên kiếp lỡ làng. Giết người đi, giết người trong mộng đã hiện về...”. Buồn!!! Lê Nguyễn Hiệp 10-2003 Mục lục Mối Tình Câm Mối Tình Câm Lê Nguyễn HiệpChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 9 tháng 4 năm 2004
O. Henry Mối tình của ngài khoán dịch viên Bộ mặt thường ngày vẫn kín đáo của Pichơ, thư ký văn phòng của ngài khoán dịch viên Harvi Macxoen, trong một giây thoáng lộ vẻ thú vị và ngạc nhiên, khi vào lúc chín giờ rưỡi sáng Macxoen bước nhanh vào phòng cùng với cô tốc ký trẻ. Vừa đốp một câu “chào Pichơ” ông ta vừa đâm bổ tới chiếc bàn làm việc như muốn nhảy vọt qua rồi ngay lập tức chúi đầu vào một biển những điện báo và thư từ đang chờ đợi ông ta. Cô tốc ký trẻ làm việc cho Macxoen đã được một năm. Sắc đẹp của cô tuyệt nhiên không có gì dính dáng đến cái nghề tốc ký cả. Cô coi khinh vẻ lộng lẫy của kiểu chải tóc Pômpađu. Cô không đeo dây chuyền, không đeo vòng xuyến hay kim khánh. Cô không có cái vẻ trau chuốt của một người lúc nào cũng sẵn sàng nhận lời mời đi ăn tiệm. Chiếc váy màu ghi giản dị ôm sát thân hình cô một cách duyên dáng và khiêm nhường. Chiếc mũ xếp đen trang nghiêm được tô điểm bằng một lông vẹt màu xanh. Sáng hôm đó cô tươi tắn như toả ra một luồng ánh sáng dịu dàng, e thẹn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ mơ mộng, đôi má ửng hồng như hai trái đào, và sự hồi tưởng còn như vương trên khuôn mặt hạnh phúc của cô. Quan sát cô tốc ký với một sự thú vị có mức độ như vậy Pichơ nhận thấy sáng hôm đó thái độ của cô không được hoàn toàn bình thường. Đáng lẽ đi thẳng sang phòng bên, nơi làm việc của mình, thì cô ta, dường như đang chờ đợi điều gì đó, lại chần chừ ở văn phòng. Thậm chí, một lần cô tiến đến bàn của Macxoen - gần tới mức để ông ta có thể nhận ra cô. Thế nhưng, người đàn ông đang ngồi sau bàn lúc này không còn là một con người nữa. Đó là ngài khoán dịch viên Niu-Yooc đang ngập đầu trong công việc - một cỗ máy đang chuyển động bởi các lò xo và bánh răng. - Hừ. Thế nào? Có việc gì? - Macxoen xẵng giọng hỏi. Những bức thư đã bóc nằm đầy trên bàn ông ta như một đống tuyết giá. Đôi mắt sắc màu ghi, thô bạo và không bản sắc, sáng quắc lên nhìn cô gần như tức giận. - Dạ, không có gì ạ. - Cô trả lời và mỉm cười quay đi. - Ông Pichơ này, - cô nói với viên tốc ký - chiều qua ngài Macxoen đã nói với ông về việc mời một nữ tốc ký mới chưa? - Nói rồi. - Pichơ đáp - Ông ấy có sai tôi tìm một nữ tốc ký mới. Chiều hôm qua tôi đã nhắn phòng tốc ký gửi cho chúng ta một vài mẫu để chọn. Bây giờ đã mười giờ bốn mươi lăm rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng một cô nàng nào. (1) - Vậy tôi sẽ làm việc, như bình thường, - người phụ nữ trẻ nói, - khi chưa có ai thay. Rồi ngay lập tức cô đi về bàn làm việc của mình và treo cái mũ xếp đen có chiếc lông vẹt xanh lên chỗ mọi ngày. Ai chưa nhìn thấy ngài khoán dịch viên Niu-Yooc trong những giờ làm việc cao điểm trong cơn sốt chứng khoán, người đó không thể tự coi mình là sành sỏi về nhân chủng học. Nhà thơ vẫn nói về “một giờ trọn vẹn trong cuộc đời vinh hiển”. Còn đối với ngài khoán dịch viên, không chỉ cả giờ trọn vẹn mà từng phút từng giây trong đó đều vô cùng căng thẳng như được buộc lại và treo lên những cái giá đệm và giá đỡ. Hôm nay là một ngày nóng bỏng đối với Harvi Macxoen. Chiếc máy điện báo hối hả nhả băng, điện thoại trên bàn đến khốn khổ với những hồi chuông triền miên. Từng toán người lũ lượt kéo vào văn phòng và nói chuyện với ông qua rào chắn - người thì vui vẻ, kẻ lại bực dọc, người thì cục cằn, kẻ lại xúc động. Các viên tuỳ phái chạy ra chạy vào với các bức điện. Các nhân viên văn phòng lao vùn vụt như các thuỷ thủ khi có bão. Ngay đến diện mạo của Pichơ cũng thể hiện một cái gì đó sôi động. Giông tố, đá lở và bão tuyết, động đất và núi lửa đã dồn tụ vào ngày hôm đó ở sở giao dịch chứng khoán, và tất cả những sự lộn xộn này của thiên nhiên đã được thu nhỏ lại trong văn phòng của ngài khoán dịch viên. Macxoen đặt ghế sát tường và, vừa nhón chân ông ta vừa ký vào các hợp đồng. Ông ta nhảy từ máy điện báo đến điện thoại, từ bàn đến cửa ra vào với sự khéo léo thuần thục của một diễn viên xiếc. Giữa lúc sự căng thẳng đang lên cao ngài khoán dịch viên bỗng nhìn thấy trước mặt một bờm tóc vàng ẩn dưới chiếc mũ bằng nhung và lông đà điểu, chiếc xắc bằng lông sư tử biển và một trái tim bạc nằm ở đầu của một chuỗi các hạt cườm to như quả hồ đào dài gần chấm đất. Những đồ trang sức rườm rà này gắn liền với một người đàn bà đầy vẻ tự tin. Pichơ cũng đứng ngay tại đó sẵn sàng giải thích về việc này. - Bà ta từ phòng tốc ký, đến xin việc. - Pichơ nói. Macxoen ngoái lại, hai tay ông ta đầy những thư từ và băng điện báo. - Việc nào? - Ông ta cau có hỏi. - Chân tốc ký ạ. - Pichơ nói - Hôm qua ngài nói là trong ngày hôm nay tôi phải triệu tập tới đây một cô tốc ký mới. - Anh điên đấy à, Pichơ? - Macxoen nói. - Làm sao tôi có thể ra lệnh cho anh như vậy? Cô Lexli suốt cả năm đã thực hiện xuất sắc nhiệm vụ của mình. Chừng nào cô ấy chưa muốn ra đi thì chỗ này vẫn là của cô ấy. Thưa bà, chúng tôi không cần người. Hãy báo cho phòng tốc ký, Pichơ, không cần điều ai tới và đừng có dẫn thêm một người nào đến gặp tôi nữa. “Trái tim bạc” phẫn nộ bỏ ra khỏi phòng. Bà ta ngúng nguẩy va bừa cả vào bàn ghế. Nhân lúc đó Pichơ nói với viên kế toán rằng “lão già” đúng là ngày càng lẩm cẩm và đãng trí. Ngày làm việc mỗi lúc thêm sôi động. Tại sở giao dịch người ta giẫm đạp và tranh cướp nhau từng nửa tá cổ phiếu các loại mà khách hàng của Macxoen đã đầu tư vào những khoản tiền lớn. Lệnh mua và bán ra bay tới bay lui như cánh én. Túi tiền của Macxoen phần nào bị lâm nguy, và ông ta làm việc khẩn trương như một cỗ máy lớn, phức tạp, tinh vi, những lời nói, những quyết định, những hành động tuôn ra nối tiếp nhau với sự mau lẹ và chính xác của một bộ máy đồng hồ. Cổ phiếu và chứng khoán, công trái và các quỹ tiền, văn tự cầm cố và tiền cho vay - đó là thế giới tài chính, ở đó không có chỗ cho thế giới con người và thế giới thiên nhiên. Gần đến giờ ăn trưa, công việc bỗng lắng xuống một lúc. Macxoen đứng bên bàn, hai tay đầy ắp giấy tờ và điện báo; chiếc bút máy quanh năm thòi ra ngoài vành tai phải, từng cụm tóc rối bù loà xoà trước trán. Cửa sổ được để ngỏ vì mùa xuân đáng yêu đang túc trực ngoài cửa đã vặn chặt các lò sưởi lại và một chút hơi ấm vẫn còn lan toả khắp mặt đất theo các đường ống của hệ thống sưởi trung tâm. Hương tử đinh hương phảng phất, dìu dịu, rất có thể do nhầm lẫn mà lạc qua cửa sổ vào phòng và trong một giây đã chôn chân ngài khoán dịch viên tại chỗ. Vì rằng hương thơm này là của cô Lexli. Đó là hương thơm của cô ấy và chỉ của cô ấy mà thôi. Hương thơm đã mang cô ta - gần như nhìn thấy được và sờ mó được - lại cho ông và đặt trước mặt ông. Thế giới tài chính bỗng thu lại thành một chấm nhỏ. Còn cô ấy thì ở ngay phòng bên, chỉ cách có hai mươi bước chân. - Lấy danh dự mà thề, ta sẽ làm điều đó. - Ngài khoán dịch viên nhủ thầm - Ta sẽ hỏi cô ấy ngay bây giờ. Thật lạ, tại sao bấy lâu nay ta không làm điều đó? Ông ta đâm bổ vào phòng cô tốc ký với sự vội vã của tay chơi cổ phiếu muốn “làm cho xong” trước khi người khác nẫng tay trên. Ông ta xông tới bàn của cô. Cô tốc ký ngước nhìn ông mỉm cười. Má cô thoáng ửng hồng, và cái nhìn của cô vừa âu yếm vừa thẳng thắn. Macxoen chống khuỷu tay lên bàn. Hai tay ông ta vẫn giữ nguyên chồng giấy, và chiếc bút máy vẫn thòi ra khỏi vành tai. - Cô Lexli, - ông ta vội vã bắt đầu - tôi chỉ có đúng một phút. Tôi cần phải nói với cô đôi lời. Hãy làm vợ của tôi! Tôi không có thời giờ để tình tự với em, điề mà lẽ ra tôi phải làm, nhưng quả thật tôi rất yêu em, hãy trả lời tôi mau lên, cái bọn vô lại ở công ty “Thái Bình Dương” đang thở hắt ra rồi. - Anh nói gì kì vậy? - Cô tốc ký thốt lên. Cô ta đứng dậy, nhìn ông bằng đôi mắt mở to. - Em không hiểu tôi ư? - Macxoen hờn giận hỏi. - Tôi muốn em sẽ làm vợ của tôi. Lexli, tôi yêu em. Đã từ lâu tôi muốn nói với em và lúc này tôi tranh thủ được một phút rảnh rỗi, khi mà ở bên kia, trong văn phòng, công việc tạm ngừng một lúc. Đấy đấy, người ta lại gọi tôi nghe điện thoại… Pichơ, bảo họ đợi một chút… Lexli, sao em? Cô tốc ký cư xử rất kì lạ. Thoạt tiên cô ta dường như rất kinh ngạc, rồi thì những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt ngỡ ngàng của cô, sau đó cô cười rạng rỡ qua làn nước mắt và một tay âu yếm quàng lấy cổ ông. - Em hiểu rồi. - Cô dịu dàng nói - Cái sở giao dịch chứng khoán này đã loại tất cả mọi cái còn lại ra khỏi đầu óc anh. Thế mà thoạt tiên em hốt quá. Harvi, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Chúng ta mới làm lễ đính hôn tối hôm qua, lúc tám giờ tối tại Nhà thờ nhỏ ngoài góc phố. Chú thích:(1) Nguyên văn: không một chiếc mũ mốt và không một thanh kẹo cao su nào xuất hiện. Mục lục Mối tình của ngài khoán dịch viên Mối tình của ngài khoán dịch viên O. HenryChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy :Conbo2 Nguồn: Vnthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 9 năm 2005
O. Henry Mối tình của ngài khoán dịch viên Bộ mặt thường ngày vẫn kín đáo của Pichơ, thư ký văn phòng của ngài khoán dịch viên Harvi Macxoen, trong một giây thoáng lộ vẻ thú vị và ngạc nhiên, khi vào lúc chín giờ rưỡi sáng Macxoen bước nhanh vào phòng cùng với cô tốc ký trẻ. Vừa đốp một câu “chào Pichơ” ông ta vừa đâm bổ tới chiếc bàn làm việc như muốn nhảy vọt qua rồi ngay lập tức chúi đầu vào một biển những điện báo và thư từ đang chờ đợi ông ta. Cô tốc ký trẻ làm việc cho Macxoen đã được một năm. Sắc đẹp của cô tuyệt nhiên không có gì dính dáng đến cái nghề tốc ký cả. Cô coi khinh vẻ lộng lẫy của kiểu chải tóc Pômpađu. Cô không đeo dây chuyền, không đeo vòng xuyến hay kim khánh. Cô không có cái vẻ trau chuốt của một người lúc nào cũng sẵn sàng nhận lời mời đi ăn tiệm. Chiếc váy màu ghi giản dị ôm sát thân hình cô một cách duyên dáng và khiêm nhường. Chiếc mũ xếp đen trang nghiêm được tô điểm bằng một lông vẹt màu xanh. Sáng hôm đó cô tươi tắn như toả ra một luồng ánh sáng dịu dàng, e thẹn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ mơ mộng, đôi má ửng hồng như hai trái đào, và sự hồi tưởng còn như vương trên khuôn mặt hạnh phúc của cô. Quan sát cô tốc ký với một sự thú vị có mức độ như vậy Pichơ nhận thấy sáng hôm đó thái độ của cô không được hoàn toàn bình thường. Đáng lẽ đi thẳng sang phòng bên, nơi làm việc của mình, thì cô ta, dường như đang chờ đợi điều gì đó, lại chần chừ ở văn phòng. Thậm chí, một lần cô tiến đến bàn của Macxoen - gần tới mức để ông ta có thể nhận ra cô. Thế nhưng, người đàn ông đang ngồi sau bàn lúc này không còn là một con người nữa. Đó là ngài khoán dịch viên Niu-Yooc đang ngập đầu trong công việc - một cỗ máy đang chuyển động bởi các lò xo và bánh răng. - Hừ. Thế nào? Có việc gì? - Macxoen xẵng giọng hỏi. Những bức thư đã bóc nằm đầy trên bàn ông ta như một đống tuyết giá. Đôi mắt sắc màu ghi, thô bạo và không bản sắc, sáng quắc lên nhìn cô gần như tức giận. - Dạ, không có gì ạ. - Cô trả lời và mỉm cười quay đi. - Ông Pichơ này, - cô nói với viên tốc ký - chiều qua ngài Macxoen đã nói với ông về việc mời một nữ tốc ký mới chưa? - Nói rồi. - Pichơ đáp - Ông ấy có sai tôi tìm một nữ tốc ký mới. Chiều hôm qua tôi đã nhắn phòng tốc ký gửi cho chúng ta một vài mẫu để chọn. Bây giờ đã mười giờ bốn mươi lăm rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng một cô nàng nào. (1) - Vậy tôi sẽ làm việc, như bình thường, - người phụ nữ trẻ nói, - khi chưa có ai thay. Rồi ngay lập tức cô đi về bàn làm việc của mình và treo cái mũ xếp đen có chiếc lông vẹt xanh lên chỗ mọi ngày. Ai chưa nhìn thấy ngài khoán dịch viên Niu-Yooc trong những giờ làm việc cao điểm trong cơn sốt chứng khoán, người đó không thể tự coi mình là sành sỏi về nhân chủng học. Nhà thơ vẫn nói về “một giờ trọn vẹn trong cuộc đời vinh hiển”. Còn đối với ngài khoán dịch viên, không chỉ cả giờ trọn vẹn mà từng phút từng giây trong đó đều vô cùng căng thẳng như được buộc lại và treo lên những cái giá đệm và giá đỡ. Hôm nay là một ngày nóng bỏng đối với Harvi Macxoen. Chiếc máy điện báo hối hả nhả băng, điện thoại trên bàn đến khốn khổ với những hồi chuông triền miên. Từng toán người lũ lượt kéo vào văn phòng và nói chuyện với ông qua rào chắn - người thì vui vẻ, kẻ lại bực dọc, người thì cục cằn, kẻ lại xúc động. Các viên tuỳ phái chạy ra chạy vào với các bức điện. Các nhân viên văn phòng lao vùn vụt như các thuỷ thủ khi có bão. Ngay đến diện mạo của Pichơ cũng thể hiện một cái gì đó sôi động. Giông tố, đá lở và bão tuyết, động đất và núi lửa đã dồn tụ vào ngày hôm đó ở sở giao dịch chứng khoán, và tất cả những sự lộn xộn này của thiên nhiên đã được thu nhỏ lại trong văn phòng của ngài khoán dịch viên. Macxoen đặt ghế sát tường và, vừa nhón chân ông ta vừa ký vào các hợp đồng. Ông ta nhảy từ máy điện báo đến điện thoại, từ bàn đến cửa ra vào với sự khéo léo thuần thục của một diễn viên xiếc. Giữa lúc sự căng thẳng đang lên cao ngài khoán dịch viên bỗng nhìn thấy trước mặt một bờm tóc vàng ẩn dưới chiếc mũ bằng nhung và lông đà điểu, chiếc xắc bằng lông sư tử biển và một trái tim bạc nằm ở đầu của một chuỗi các hạt cườm to như quả hồ đào dài gần chấm đất. Những đồ trang sức rườm rà này gắn liền với một người đàn bà đầy vẻ tự tin. Pichơ cũng đứng ngay tại đó sẵn sàng giải thích về việc này. - Bà ta từ phòng tốc ký, đến xin việc. - Pichơ nói. Macxoen ngoái lại, hai tay ông ta đầy những thư từ và băng điện báo. - Việc nào? - Ông ta cau có hỏi. - Chân tốc ký ạ. - Pichơ nói - Hôm qua ngài nói là trong ngày hôm nay tôi phải triệu tập tới đây một cô tốc ký mới. - Anh điên đấy à, Pichơ? - Macxoen nói. - Làm sao tôi có thể ra lệnh cho anh như vậy? Cô Lexli suốt cả năm đã thực hiện xuất sắc nhiệm vụ của mình. Chừng nào cô ấy chưa muốn ra đi thì chỗ này vẫn là của cô ấy. Thưa bà, chúng tôi không cần người. Hãy báo cho phòng tốc ký, Pichơ, không cần điều ai tới và đừng có dẫn thêm một người nào đến gặp tôi nữa. “Trái tim bạc” phẫn nộ bỏ ra khỏi phòng. Bà ta ngúng nguẩy va bừa cả vào bàn ghế. Nhân lúc đó Pichơ nói với viên kế toán rằng “lão già” đúng là ngày càng lẩm cẩm và đãng trí. Ngày làm việc mỗi lúc thêm sôi động. Tại sở giao dịch người ta giẫm đạp và tranh cướp nhau từng nửa tá cổ phiếu các loại mà khách hàng của Macxoen đã đầu tư vào những khoản tiền lớn. Lệnh mua và bán ra bay tới bay lui như cánh én. Túi tiền của Macxoen phần nào bị lâm nguy, và ông ta làm việc khẩn trương như một cỗ máy lớn, phức tạp, tinh vi, những lời nói, những quyết định, những hành động tuôn ra nối tiếp nhau với sự mau lẹ và chính xác của một bộ máy đồng hồ. Cổ phiếu và chứng khoán, công trái và các quỹ tiền, văn tự cầm cố và tiền cho vay - đó là thế giới tài chính, ở đó không có chỗ cho thế giới con người và thế giới thiên nhiên. Gần đến giờ ăn trưa, công việc bỗng lắng xuống một lúc. Macxoen đứng bên bàn, hai tay đầy ắp giấy tờ và điện báo; chiếc bút máy quanh năm thòi ra ngoài vành tai phải, từng cụm tóc rối bù loà xoà trước trán. Cửa sổ được để ngỏ vì mùa xuân đáng yêu đang túc trực ngoài cửa đã vặn chặt các lò sưởi lại và một chút hơi ấm vẫn còn lan toả khắp mặt đất theo các đường ống của hệ thống sưởi trung tâm. Hương tử đinh hương phảng phất, dìu dịu, rất có thể do nhầm lẫn mà lạc qua cửa sổ vào phòng và trong một giây đã chôn chân ngài khoán dịch viên tại chỗ. Vì rằng hương thơm này là của cô Lexli. Đó là hương thơm của cô ấy và chỉ của cô ấy mà thôi. Hương thơm đã mang cô ta - gần như nhìn thấy được và sờ mó được - lại cho ông và đặt trước mặt ông. Thế giới tài chính bỗng thu lại thành một chấm nhỏ. Còn cô ấy thì ở ngay phòng bên, chỉ cách có hai mươi bước chân. - Lấy danh dự mà thề, ta sẽ làm điều đó. - Ngài khoán dịch viên nhủ thầm - Ta sẽ hỏi cô ấy ngay bây giờ. Thật lạ, tại sao bấy lâu nay ta không làm điều đó? Ông ta đâm bổ vào phòng cô tốc ký với sự vội vã của tay chơi cổ phiếu muốn “làm cho xong” trước khi người khác nẫng tay trên. Ông ta xông tới bàn của cô. Cô tốc ký ngước nhìn ông mỉm cười. Má cô thoáng ửng hồng, và cái nhìn của cô vừa âu yếm vừa thẳng thắn. Macxoen chống khuỷu tay lên bàn. Hai tay ông ta vẫn giữ nguyên chồng giấy, và chiếc bút máy vẫn thòi ra khỏi vành tai. - Cô Lexli, - ông ta vội vã bắt đầu - tôi chỉ có đúng một phút. Tôi cần phải nói với cô đôi lời. Hãy làm vợ của tôi! Tôi không có thời giờ để tình tự với em, điề mà lẽ ra tôi phải làm, nhưng quả thật tôi rất yêu em, hãy trả lời tôi mau lên, cái bọn vô lại ở công ty “Thái Bình Dương” đang thở hắt ra rồi. - Anh nói gì kì vậy? - Cô tốc ký thốt lên. Cô ta đứng dậy, nhìn ông bằng đôi mắt mở to. - Em không hiểu tôi ư? - Macxoen hờn giận hỏi. - Tôi muốn em sẽ làm vợ của tôi. Lexli, tôi yêu em. Đã từ lâu tôi muốn nói với em và lúc này tôi tranh thủ được một phút rảnh rỗi, khi mà ở bên kia, trong văn phòng, công việc tạm ngừng một lúc. Đấy đấy, người ta lại gọi tôi nghe điện thoại… Pichơ, bảo họ đợi một chút… Lexli, sao em? Cô tốc ký cư xử rất kì lạ. Thoạt tiên cô ta dường như rất kinh ngạc, rồi thì những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt ngỡ ngàng của cô, sau đó cô cười rạng rỡ qua làn nước mắt và một tay âu yếm quàng lấy cổ ông. - Em hiểu rồi. - Cô dịu dàng nói - Cái sở giao dịch chứng khoán này đã loại tất cả mọi cái còn lại ra khỏi đầu óc anh. Thế mà thoạt tiên em hốt quá. Harvi, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Chúng ta mới làm lễ đính hôn tối hôm qua, lúc tám giờ tối tại Nhà thờ nhỏ ngoài góc phố. Chú thích:(1) Nguyên văn: không một chiếc mũ mốt và không một thanh kẹo cao su nào xuất hiện. Mục lục Mối tình của ngài khoán dịch viên Mối tình của ngài khoán dịch viên O. HenryChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy :Conbo2 Nguồn: Vnthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 9 năm 2005
Thái San Mối Tình Màu Hoa Đào Nàng đã quyết định bỏ rơi thượng đế. Không phải vì tình yêu. Bởi chứng tích đúng sai còn đó. Cái sai đúng của một người con gái trong một gia đình thiếu người cha cầm cương nảy mực. Vô tình là một kỷ niệm chính bản thân cũng là những tháng năm ghi nhớ lúc đất nước đang trải qua một cuộc sống khác. Nhà nước xóa bỏ nhiều trường đại học, các sinh viên không trường dở dang phải triệu tập nhận dạy những nơi xa xôi hẻo lánh. Cuối cùng đứa con của nàng là sản phẩm gần như cưỡng bức nàng đồng lõa với một tên chính quyền quản lý khu vực nàng dạy, ru dụ nàng bằng những ngôn ngữ học thuộc lòng, máy móc băng từ, với vóc dáng điển trai. Mọi sự từ đó bị dở dang, nàng phần nào đã bị nhập nhiễm lý tưởng thoát ly của chính sách nửa vời lúc đó, cuối cùng nàng phải trở về nhà mẹ cu ki với đứa con đỏ tháng. Suốt những ngày tháng sau đó không biết cách tống khứ đau khổ nàng quay tìm cách trốn chạy, ngay cả những người thân quen, dư luận, chòm xóm những người trong xứ. Quên bẵng đi mất chỉ trốn chạy được thiên hạ nhưng làm sao trốn chạy được chính mình. Đúng ra gia đình cha mẹ anh chị em cư xử rất tốt mà nàng hình như không biết đến, nàng quay mặt cau có với tất cả, vô tình người chị dâu biến thành tâm điểm của bao sự cọ xát, của những không đáng xảy phải xảy ra. Vượt biên. Như vậy ai cũng hiểu được rõ ràng như ban ngày chê trách nàng quá nặng nề cái riêng tư, chậm trí tủn mủn với chút lý thuyết tôn giáo trong cái cơ thể đang đòi hỏi nhiều điều cơ bản tha thiết, không cương quyết hướng đi khác. Tất nhiên đã đẵn thì phải vác, có sao đâu, tầm thường lo ngay ngáy với đói no, mất tinh thần và vị kỷ. Bình-Yên hoang đãng mơ tưởng, mơ mộng cách giải quyết trên mây, giăng lưới đi tìm. -Nếu đúng như vậy em sẽ thất vọng. Em hiểu không? Nghị nói nghiêm chỉnh để nàng khỏi ân hận về sau. Nhưng có một hấp lực nào đó nàng trả lời như khỏa lấp. -Không. Bình-Yên cười làm Nghị không nhận thức nỗi nàng muốn gì. Nghị đã theo đuổi nàng nhưng hoảng sợ khi thấy dấu hiệu nàng quay rượt đuổi lại. Nếu chịu khó suy nghĩ hơn hay thử làm một cuộc kiểm soát bằng cách tổng hợp chi tiết trong những cách nói chuyện, hay những lúc gặp tất nhiên hiểu rõ điều ấy. Để rồi những ngày sau không ai trốn thêm được nữa. Chẳng ai đủ can đảm tách nhau trong ngày gặp lại, tất nhiên cả hai đến với nhau trong ý tưởng mù lòa. Các cụ ngày trước nói :” phải lòng nhau”. Dưới hàng dương liễu trước thánh đường trong cơn mưa tầm tã, hai người đứng sát lại. Mặc người đi qua, chắc chẳng ai hiểu, có hai người trong áo mưa đứng chờ công việc, hoặc đón con cái... Họ đến với nhau có nhà thờ chứng kiến. Bản tính của nàng là một phụ nữ sống với bạn bè, không ngồi yên một chỗ, thường hành động độc lập, nặng tình cảm, nhiều đăm chiêu tư lự. Vì bản chất theo mẹ, một người quê mùa nặng về tôn giáo ẩn nhẫn nuôi con, dễ tin, cả nể, không được hướng dẫn chiều sâu, nhập nhiễm cách sống theo trong trường dòng nữ và từ đó làm mất mát tình thương gia đình chính vì nàng đã sống quá lâu nơi ký túc xá cả một thời niên thiếu, nơi mà phải phải phấn đấu bằng mọi cách để dành cho mình, và cũng là nơi hỗn độn bao nhiêu cái tốt xấu để có thể nhập nhiễm, nên bây giờ đã thành một tập tục nghiễm nhiên trong đời sống một cách kỳ lạ. Nhưng sức mạnh trong cơ thể tiềm ẩn vùng dậy như lo lắng chút danh, lại tạo lên một sự quá coi trọng dư luận với đám đông, nên lúc nào cũng muốn làm một cái gì bâng quơ để chữa lại bức tranh tình, dấu vết là một đứa con gái, nàng muốn trốn thoát cái búa rìu dư luận bủa vây bằng cách bỏ xa quê trốn mình về thành phố cùng hùa theo trào lưu xuất ngoại khi đứa con gái nàng mới lên bảy. Bình-Yên không bao giờ nhìn thẳng mặt ai, đấy chính là điều nguy hiểm nhất trong cách sống nội tâm của nàng, thường lấy tình cảm phán đoán, tự mình đem ra ứng dụng, và thiệt thòi bao giờ cũng nhận về mình. Cách suy nghĩ biệt lập đó yếu đuối trên mọi mặt khó mang đến lợi lộc cho mẹ con nàng được trong cuộc sống hiện tại. Những người chung quanh như đánh hơi được sự dễ dãi đó chẳng buông, ngon ngọt lợi dụng, bởi thế nên nàng không làm được nghề nào có tính cách buôn bán trao đổi. Sở thích của nàng trong câu chuyện con chim nhỏ trong bụi mận gai. Trên phương diện tình cảm nàng thường khởi động mảnh lưới mỏng manh dễ đứt cho thật rộng để ngỏ, tự hào với những kẻ săn đuổi, có thể do bản tính phụ nữ, nhưng cũng là vị kỷ của người thích nhận, khôn ngoan nhận những gì mình chọn, thực tế nàng không biết là mình ích kỷ nhưng rồi nàng mới hiểu ra, nàng đã nhận nhiều. Nói thế nhưng chắc nàng biết. Bắt đối diện và ngọn nguồn với nàng, nàng sẽ trống lảng câu chuyện với nụ cười khóe mắt, nụ cười để lùi một bước rồi tiến ba bước mạnh mẽ hơn, như thứ thực dân êm ái đã khéo léo trong phương cách quản trị để đô hộ chế ngự. Nghị yêu mến, tha thiết những cử chỉ vốn dễ dãi và êm đềm đó như một thứ quốc bảo để mà trân trọng, để mà nâng niu đang nung nóng thân thể trong tư thế trông ngóng buổi hẹn chiều thứ bảy. Chắc chiều thứ bảy trên đồi còn sáng, lúc đó như cả khung trời đầy ắp yêu thương, nắng chiều còn trải trên đường như những cánh hoa đón mời hai người. Đối với Nghị tất cả như đã được an bài trước. Áp lực mạnh do nàng, một thứ áp lực mềm dịu lôi cuốn làm cho kẻ bị lôi cuốn trói gọn bằng thứ bột và quấn tròn vô phương vẫy vùng. Khi biết, Nghị lo lắng cho nàng rất nhiều để đủ đương đầu với cuộc sống khó khăn và dư luận, nhưng sự lo lắng không chu tất. Khi gặp nhau nơi hẹn cả hai đánh mất hẳn những nỗi lo ngay trên những bước đường trơn ướt thân quen. Lúc nhìn thấy bóng dáng nhau từ xa, nàng nhí nhảnh nhún nhẩy theo tiếng sóng tim reo mừng cả vào những ngày lễ thánh, theo lẽ đúng ra nàng phải từ bỏ tất cả vấn vương để trở về nhà thờ theo lề luật bắt buộc của tôn giáo, nhưng những lần này nàng đã để mặc kệ thả cho mình tự nhiên trong vòng hoa êm ái trong ngự trị của tình yêu thần thánh ma lực, của những ngày làm cho tâm tĩnh no đủ. Tất cả những gì hiện tại đã để cho nàng yên tĩnh trái tim một cách thật nhất. Nàng mặc áo dài rất đẹp cả hai đứng ngắm nhau hàng giờ, hoặc trú mưa dưới bụi cây mỏng manh ý vị để trở về trong căn nhà xẹp với bao nỗi mênh mang ngang trái trăn trở mà lắng nghe những thú vị đang đơm bông gây lên trong thân xác, đã khai hưởng bình thường và tìm đến góc tận cùng trong một người phụ nữ. Khó có ai phân biệt được những yêu thương vụn vỡ cần thiết và thèm muốn, điều dĩ hữu của một xung đột giữa phái giới và yêu thương dồn ứ, nồng thắm, cũng chỉ là tất cả như bình thường đó thôi. Nghị không còn là điều bí ẩn gì, nàng thân thiện gần kề đơn giản không vấn đục lợi lộc. Nhưng chưa chắc, Nghị vẫn hiểu khác là vì tất cả đã xẩy ra, đã thật sự nghiêm chỉnh xác nhận rằng đời mình bằt đầu buộc vào một khúc quanh của những chồng chéo lẩn quẩn không minh định, mắc mứu mà ai cũng đều phải có bổn phận với nhau. Cái khó là vậy, của tuổi bóng xế yêu đương ngược mùa. Nghị nói: -Em bị các thầy phép khống chế vì con vì mẹ, em nên gác lại chuyện tình của mình. -Nhưng em không chịu được, nếu không có anh, em sẽ khuấy động cả một vùng trời. Anh sẽ mềm nhủn, và bị trói chặt rồi sẽ chết vì bội thực. Và suốt ngày chúng ta bấn người lên vì mong chờ không làm ăn được gì -Nhưng còn tương lai. -Anh muốn xua đuổi em trở về với bản thân mình. Em biết sẽ có một ngày nhưng ngày đó không phải ngày hôm nay. -Ngay bây giờ em phải dành cho con, bởi vậy tối hôm nay là hôm cuối cùng nhận thức rõ điều anh nói phải. Em sẵn sàng hy sinh. Cái gật đầu rất nhẹ. Nàng khóc. Bờ vai rung rung. Tôi ngồi thức trắng đêm bên nàng. Tôi chua xót cho nỗi bất hạnh của đời nàng. Vì dở dang này tiếp nối ngang trái khác, dù muốn cũng khó tìm cho mình một sự xếp sắp trật tự tạm an toàn với nếp sống bình thường được mà chỉ hoàn toàn thất vọng trong chủ quan về nhân cách sống do mái ấm cần có của căn nhà ổn cố. Tìm đâu được những hương vị đẹp có của mộng ước, thi vị của tình yêu mà buộc phải có những đồng đẳng lựa chọn thỏa mãn tinh thần, vật chất. Và hãnh diễn giản đơn tùy thuộc theo con mắt của cái vỏ hợp nhãn, lý sống trong có cái ăn cái ngủ đã thẩm thấu cái ấm, cái hơi, từng thói, từng mùi, ngay cả những tính khí vụn vặt. Tình của em là cánh hoa đào làm cho em trong mình bừng sống dậy nâng người đàn bà cho sức đẹp tình nhân khí sinh đã dâng tràn trên muôn nẻo đánh mất hững hờ thêm thắm thiết tình của em đang nóng chảy trong lòng dù chỉ còn xa cách và đợi mong. Mục lục Mối Tình Màu Hoa Đào Mối Tình Màu Hoa Đào Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: Thái san Nguồn: Thái SanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 3 năm 2005
Thái San Mối Tình Màu Hoa Đào Nàng đã quyết định bỏ rơi thượng đế. Không phải vì tình yêu. Bởi chứng tích đúng sai còn đó. Cái sai đúng của một người con gái trong một gia đình thiếu người cha cầm cương nảy mực. Vô tình là một kỷ niệm chính bản thân cũng là những tháng năm ghi nhớ lúc đất nước đang trải qua một cuộc sống khác. Nhà nước xóa bỏ nhiều trường đại học, các sinh viên không trường dở dang phải triệu tập nhận dạy những nơi xa xôi hẻo lánh. Cuối cùng đứa con của nàng là sản phẩm gần như cưỡng bức nàng đồng lõa với một tên chính quyền quản lý khu vực nàng dạy, ru dụ nàng bằng những ngôn ngữ học thuộc lòng, máy móc băng từ, với vóc dáng điển trai. Mọi sự từ đó bị dở dang, nàng phần nào đã bị nhập nhiễm lý tưởng thoát ly của chính sách nửa vời lúc đó, cuối cùng nàng phải trở về nhà mẹ cu ki với đứa con đỏ tháng. Suốt những ngày tháng sau đó không biết cách tống khứ đau khổ nàng quay tìm cách trốn chạy, ngay cả những người thân quen, dư luận, chòm xóm những người trong xứ. Quên bẵng đi mất chỉ trốn chạy được thiên hạ nhưng làm sao trốn chạy được chính mình. Đúng ra gia đình cha mẹ anh chị em cư xử rất tốt mà nàng hình như không biết đến, nàng quay mặt cau có với tất cả, vô tình người chị dâu biến thành tâm điểm của bao sự cọ xát, của những không đáng xảy phải xảy ra. Vượt biên. Như vậy ai cũng hiểu được rõ ràng như ban ngày chê trách nàng quá nặng nề cái riêng tư, chậm trí tủn mủn với chút lý thuyết tôn giáo trong cái cơ thể đang đòi hỏi nhiều điều cơ bản tha thiết, không cương quyết hướng đi khác. Tất nhiên đã đẵn thì phải vác, có sao đâu, tầm thường lo ngay ngáy với đói no, mất tinh thần và vị kỷ. Bình-Yên hoang đãng mơ tưởng, mơ mộng cách giải quyết trên mây, giăng lưới đi tìm. -Nếu đúng như vậy em sẽ thất vọng. Em hiểu không? Nghị nói nghiêm chỉnh để nàng khỏi ân hận về sau. Nhưng có một hấp lực nào đó nàng trả lời như khỏa lấp. -Không. Bình-Yên cười làm Nghị không nhận thức nỗi nàng muốn gì. Nghị đã theo đuổi nàng nhưng hoảng sợ khi thấy dấu hiệu nàng quay rượt đuổi lại. Nếu chịu khó suy nghĩ hơn hay thử làm một cuộc kiểm soát bằng cách tổng hợp chi tiết trong những cách nói chuyện, hay những lúc gặp tất nhiên hiểu rõ điều ấy. Để rồi những ngày sau không ai trốn thêm được nữa. Chẳng ai đủ can đảm tách nhau trong ngày gặp lại, tất nhiên cả hai đến với nhau trong ý tưởng mù lòa. Các cụ ngày trước nói :” phải lòng nhau”. Dưới hàng dương liễu trước thánh đường trong cơn mưa tầm tã, hai người đứng sát lại. Mặc người đi qua, chắc chẳng ai hiểu, có hai người trong áo mưa đứng chờ công việc, hoặc đón con cái... Họ đến với nhau có nhà thờ chứng kiến. Bản tính của nàng là một phụ nữ sống với bạn bè, không ngồi yên một chỗ, thường hành động độc lập, nặng tình cảm, nhiều đăm chiêu tư lự. Vì bản chất theo mẹ, một người quê mùa nặng về tôn giáo ẩn nhẫn nuôi con, dễ tin, cả nể, không được hướng dẫn chiều sâu, nhập nhiễm cách sống theo trong trường dòng nữ và từ đó làm mất mát tình thương gia đình chính vì nàng đã sống quá lâu nơi ký túc xá cả một thời niên thiếu, nơi mà phải phải phấn đấu bằng mọi cách để dành cho mình, và cũng là nơi hỗn độn bao nhiêu cái tốt xấu để có thể nhập nhiễm, nên bây giờ đã thành một tập tục nghiễm nhiên trong đời sống một cách kỳ lạ. Nhưng sức mạnh trong cơ thể tiềm ẩn vùng dậy như lo lắng chút danh, lại tạo lên một sự quá coi trọng dư luận với đám đông, nên lúc nào cũng muốn làm một cái gì bâng quơ để chữa lại bức tranh tình, dấu vết là một đứa con gái, nàng muốn trốn thoát cái búa rìu dư luận bủa vây bằng cách bỏ xa quê trốn mình về thành phố cùng hùa theo trào lưu xuất ngoại khi đứa con gái nàng mới lên bảy. Bình-Yên không bao giờ nhìn thẳng mặt ai, đấy chính là điều nguy hiểm nhất trong cách sống nội tâm của nàng, thường lấy tình cảm phán đoán, tự mình đem ra ứng dụng, và thiệt thòi bao giờ cũng nhận về mình. Cách suy nghĩ biệt lập đó yếu đuối trên mọi mặt khó mang đến lợi lộc cho mẹ con nàng được trong cuộc sống hiện tại. Những người chung quanh như đánh hơi được sự dễ dãi đó chẳng buông, ngon ngọt lợi dụng, bởi thế nên nàng không làm được nghề nào có tính cách buôn bán trao đổi. Sở thích của nàng trong câu chuyện con chim nhỏ trong bụi mận gai. Trên phương diện tình cảm nàng thường khởi động mảnh lưới mỏng manh dễ đứt cho thật rộng để ngỏ, tự hào với những kẻ săn đuổi, có thể do bản tính phụ nữ, nhưng cũng là vị kỷ của người thích nhận, khôn ngoan nhận những gì mình chọn, thực tế nàng không biết là mình ích kỷ nhưng rồi nàng mới hiểu ra, nàng đã nhận nhiều. Nói thế nhưng chắc nàng biết. Bắt đối diện và ngọn nguồn với nàng, nàng sẽ trống lảng câu chuyện với nụ cười khóe mắt, nụ cười để lùi một bước rồi tiến ba bước mạnh mẽ hơn, như thứ thực dân êm ái đã khéo léo trong phương cách quản trị để đô hộ chế ngự. Nghị yêu mến, tha thiết những cử chỉ vốn dễ dãi và êm đềm đó như một thứ quốc bảo để mà trân trọng, để mà nâng niu đang nung nóng thân thể trong tư thế trông ngóng buổi hẹn chiều thứ bảy. Chắc chiều thứ bảy trên đồi còn sáng, lúc đó như cả khung trời đầy ắp yêu thương, nắng chiều còn trải trên đường như những cánh hoa đón mời hai người. Đối với Nghị tất cả như đã được an bài trước. Áp lực mạnh do nàng, một thứ áp lực mềm dịu lôi cuốn làm cho kẻ bị lôi cuốn trói gọn bằng thứ bột và quấn tròn vô phương vẫy vùng. Khi biết, Nghị lo lắng cho nàng rất nhiều để đủ đương đầu với cuộc sống khó khăn và dư luận, nhưng sự lo lắng không chu tất. Khi gặp nhau nơi hẹn cả hai đánh mất hẳn những nỗi lo ngay trên những bước đường trơn ướt thân quen. Lúc nhìn thấy bóng dáng nhau từ xa, nàng nhí nhảnh nhún nhẩy theo tiếng sóng tim reo mừng cả vào những ngày lễ thánh, theo lẽ đúng ra nàng phải từ bỏ tất cả vấn vương để trở về nhà thờ theo lề luật bắt buộc của tôn giáo, nhưng những lần này nàng đã để mặc kệ thả cho mình tự nhiên trong vòng hoa êm ái trong ngự trị của tình yêu thần thánh ma lực, của những ngày làm cho tâm tĩnh no đủ. Tất cả những gì hiện tại đã để cho nàng yên tĩnh trái tim một cách thật nhất. Nàng mặc áo dài rất đẹp cả hai đứng ngắm nhau hàng giờ, hoặc trú mưa dưới bụi cây mỏng manh ý vị để trở về trong căn nhà xẹp với bao nỗi mênh mang ngang trái trăn trở mà lắng nghe những thú vị đang đơm bông gây lên trong thân xác, đã khai hưởng bình thường và tìm đến góc tận cùng trong một người phụ nữ. Khó có ai phân biệt được những yêu thương vụn vỡ cần thiết và thèm muốn, điều dĩ hữu của một xung đột giữa phái giới và yêu thương dồn ứ, nồng thắm, cũng chỉ là tất cả như bình thường đó thôi. Nghị không còn là điều bí ẩn gì, nàng thân thiện gần kề đơn giản không vấn đục lợi lộc. Nhưng chưa chắc, Nghị vẫn hiểu khác là vì tất cả đã xẩy ra, đã thật sự nghiêm chỉnh xác nhận rằng đời mình bằt đầu buộc vào một khúc quanh của những chồng chéo lẩn quẩn không minh định, mắc mứu mà ai cũng đều phải có bổn phận với nhau. Cái khó là vậy, của tuổi bóng xế yêu đương ngược mùa. Nghị nói: -Em bị các thầy phép khống chế vì con vì mẹ, em nên gác lại chuyện tình của mình. -Nhưng em không chịu được, nếu không có anh, em sẽ khuấy động cả một vùng trời. Anh sẽ mềm nhủn, và bị trói chặt rồi sẽ chết vì bội thực. Và suốt ngày chúng ta bấn người lên vì mong chờ không làm ăn được gì -Nhưng còn tương lai. -Anh muốn xua đuổi em trở về với bản thân mình. Em biết sẽ có một ngày nhưng ngày đó không phải ngày hôm nay. -Ngay bây giờ em phải dành cho con, bởi vậy tối hôm nay là hôm cuối cùng nhận thức rõ điều anh nói phải. Em sẵn sàng hy sinh. Cái gật đầu rất nhẹ. Nàng khóc. Bờ vai rung rung. Tôi ngồi thức trắng đêm bên nàng. Tôi chua xót cho nỗi bất hạnh của đời nàng. Vì dở dang này tiếp nối ngang trái khác, dù muốn cũng khó tìm cho mình một sự xếp sắp trật tự tạm an toàn với nếp sống bình thường được mà chỉ hoàn toàn thất vọng trong chủ quan về nhân cách sống do mái ấm cần có của căn nhà ổn cố. Tìm đâu được những hương vị đẹp có của mộng ước, thi vị của tình yêu mà buộc phải có những đồng đẳng lựa chọn thỏa mãn tinh thần, vật chất. Và hãnh diễn giản đơn tùy thuộc theo con mắt của cái vỏ hợp nhãn, lý sống trong có cái ăn cái ngủ đã thẩm thấu cái ấm, cái hơi, từng thói, từng mùi, ngay cả những tính khí vụn vặt. Tình của em là cánh hoa đào làm cho em trong mình bừng sống dậy nâng người đàn bà cho sức đẹp tình nhân khí sinh đã dâng tràn trên muôn nẻo đánh mất hững hờ thêm thắm thiết tình của em đang nóng chảy trong lòng dù chỉ còn xa cách và đợi mong. Mục lục Mối Tình Màu Hoa Đào Mối Tình Màu Hoa Đào Thái SanChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh Máy: Thái san Nguồn: Thái SanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 3 năm 2005
Nguyễn Việt Hà Mối Tình Đầu Giá phòng trọ ở bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi lăm ngàn. Đã hai giờ. Đêm nhờ nhờ sáng của mầu ánh trăng gần rằm. Họ đến, có lẽ là cặp gần cuối. Gã trai say lảo đảo. Cô bé đi trước lập cập mở cái bót đầm trả tiền. Thằng nhỏ dẫn phòng, chắc là con bà chủ, liếc trộm. Cô bé ngồi xuống đệm giường trắng một mầu khả nghi, bật quạt cây rồi nói trống không: - Tắm trước đi, xà bông nè. Hai mươi chín tuổi, Lê Mạnh Thái, kỹ sư phần mềm của Ngân hàng công thương lần thứ hai vào Sài Gòn. Anh đi cùng sếp mua hệ máy vi tính mới. Computer đang là thời thượng trong nghệ thuật trang trí nội thất. Lần trước mua cả dàn Olivetti đã được tín nhiệm. Ban giám đốc khen mầu sơn nhã. Tiền dư của thương vụ này dôi hơn. Sếp và anh đã thông minh. Bên bán máy rủ đi nhậu bia ôm. Đêm nhậu đó hơn hết năm triệu. Đêm nhậu đó, sếp say và làm trò khỉ. Đêm nhậu đó, giữa hai thùng Tiger và San Miguel, Thái đã gặp cô bé. Chàng trai tắm xong ngồi hút thuốc. Nước lạnh làm anh tỉnh rượu. Chai Hennessy lúc tàn bữa bị tính đắt khủng khiếp. Toilet không có cửa. Chỉ khẽ nghiêng người là thấy cô gái khỏa thân đang tắm. "Lúc ấy anh hơi run. Không bao giờ anh nghĩ em lại còn con gái. Sao em lại chọn anh. Bia ôm, lần đầu tiên anh uống. Theo em đến quán trọ đó, nếu không uống nhiều rượu chắc gì anh dám đi. Anh yêu em, bé của anh. Anh yêu em. Sài Gòn tạp nham. Sài Gòn trác táng. Giữa cái đô hội bẩn thỉu đó, em là sự trong trắng duy nhất còn sót lại. Em yêu, anh hạnh phúc". Khoảng bốn giờ gần sáng, cô bé tỉnh giấc. Cô quay sang bên. Chàng trai cũng không ngủ, lại hút thuốc. Cô bé quàng áo vào toilet. "Cứ uống tiger là em đau bụng hoài mà". Chàng trai vẫn hút thuốc. "Em lạ thật". Không thấy cô gái trả lời. "Rồi anh sẽ nhớ em lắm" "Anh quên em ngay thôi" "Anh thấy em uống nhiều bia khủng khiếp" "Mấy lon cuối em toàn đổ vào xô đá" "Em làm ở đấy lâu chưa" "Hai tháng" Cô bé lại tắm. Vòi hoa sen tắc, cô dội nước ào ào. Cả người ướt lướt thướt, cô trườn vào chăn ôm chàng trai. “Anh tắt đèn đi" "Em sành thật" "Ôm thì em quen, nhưng làm như lúc nãy em đâu có quen". "Anh thương em". "Trong Nam kêu thương, ngoài Bắc kêu yêu, phải dậy không" Chàng trai cười. Suốt từ đầu đêm, đây là lần đầu tiên anh cười. "Khách chỗ em nhiều người Bắc không". "Cũng nhiều. Toàn như bọn anh làm cán bộ, tiêu tiền bạo hết biết". Im lặng. Đêm ngoại ô đen và nhiều gió. Cô gái đột nhiên khóc. Cứ vậy, nức nở trong gần một tiếng. "Mới ra ngoài Tết, cơ quan anh thật vắng. Hà Nội mưa phùn và anh nhớ nắng Sài Gòn. Hơn hết, anh nhớ em. Anh viết thư và một lần nữa lại chỉ là thông tin một chiều. Anh muốn có một bức hình mới chụp gần đây của em. Anh cũng định ghi cho em địa chỉ. Nhưng tạo cho em một hy vọng hão huyền để làm gì. Em đã nói với anh như vậy hôm hai đứa đang ăn lẩu mắm. Vậy thì, tất cả đều là phù phiếm, tất cả đều là dối trá. Duy nhất một điều hiển hiện thật. Anh yêu em". Cô bé bia ôm đọc thứ thư được đánh số 5. Vừa đọc vừa hút thuốc. Thói quen sau khi trở thành đàn bà. Cô ép lá thư vào ngực. Bảy tháng sau cô phải vào viện Chợ Rẫy làm phẫu thuật. Bốn giáo sư đầu ngành làm việc cật lực trong hai tiếng đồng hồ để vét từng con chữ gỉ xanh bám đầy tâm thất trái. Tiền viện phí rất đắt, nhưng vẫn phải mổ. Khách hàng khi say vò ngực cô. Chỗ đó bị đau và nhức. "Sao anh không uống nữa" "Anh nhìn em" "Bộ kỳ quá hả" “Cho đến giờ này anh vẫn chưa yêu ai" Thái siết chặt tay quanh người vợ. Cô ta bật tiếng rền rĩ. Thái nhổ thầm nước bọt ra sàn nhà, cái hôn đầy nước dãi tanh mùi son Pháp làm anh hết hứng. Vợ mới chả con. “Em đưa anh ra phi trường". "Thôi. Khỏi". "Anh sợ người ta nhìn thấy à" "Không". "Sao anh buồn thế" "Anh yêu em" "Yêu như đêm qua, nhé". Thái bật cười, khẽ nhìn đồng hồ. Cả một tuần hai người không rời nhau. Anh đã ba lần hỏi vay tiền sếp. Trưa uống bia rồi về khách sạn nghỉ. Chiều uống rượu tối kiếm nhà trọ ngủ. Anh và cô bé cuồng nhiệt bên nhau. “Hôm nay đổi đô bao nhiêu?" "Một không sáu hai". “Anh vặn bé volume đi”. "Lúc trưa em có qua chỗ ba không". “Đằng nào tối nay mà chẳng về ngoại". Bố vợ của Thái là một trong những quan chức đầu ngành. Khi cưới, Thái bị mang tiếng ghê gớm. Vợ vừa già vừa xấu. Nhà vợ đã giầu lại sang. Còn vợ Thái được tiếng. Chồng trẻ, học giỏi, đẹp giai. Một tay người Pháp nói “Hôn nhân không giống buôn bán. Trong buôn bán chỉ có một người bị lừa. Trong hôn nhân thì cả hai". Tuần trăng mật, Thái uống rượu suốt. Việc gì làm thì làm lấy lệ. Vợ Thái có bốn năm là sinh viên ở ký túc xá. Trường đại học cho nàng biết tất. Thượng tri thiên, hạ tường địa. Không gì không thông, không gì không hiểu. Bố vợ Thái lúc ấy mới chỉ là giám đốc ngân hàng tỉnh lẻ. "Anh mua lắm xổ số thế". "Chơi vui một chút". "Rượu chè, cờ bạc. Chỉ thiếu đàn bà là anh hoàn thiện". Đêm tân hôn. Hóa ra đạo đức không mặc quần là như vậy. Trước hôm cưới ba ngày Thái mới được hôn vợ. Nàng rùng mình. Sự trinh bạch gia công. Mẹ vợ Thái đi giầy nhung như muốn quẳng giầy đi. Cái thói quen chân đất từ thủa thôn nữ. Lúc đón dâu, nhà vợ Thái ép Thái sử dụng tất cả đội xe cơ quan. "Hôm nay là sinh nhật em và đêm qua anh mơ thấy em. Trong mơ anh say bét nhè. Có hai đứa mà uống hết cả thùng Sanmiguel. Rồi em khóc. Thôi, ngày vui không nói chuyện buồn. Anh chúc em sức khỏe và mọi chuyện như ý. Hôn em". Cô bé vừa đọc thư vừa nhìn mưa. Lá thư đánh số mười. Lá thư đánh số mười bốn. Gã trung niên ngoại quốc ngồi đối diện đọc tạp chí Far Eastern Economy. Giữa lá thư số sáu và số mười bốn, cô bé đã ngủ với hai mươi chín thằng đàn ông. Toàn là ở khách sạn. Giá buồng tối thiểu bốn mươi đô. Còn giá phòng trọ của bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi nhăm ngàn. Trời vẫn miên man mưa. Lạ thật, mưa Sài Gòn mưa suốt cả buổi. “Có khi tháng năm này anh lại được gặp em. Sài Gòn mùa mưa với những cơn mưa bất chợt. Em nhớ anh không. Anh nhớ em khủng khiếp. Nhớ từng phút. Một nỗi nhớ tiền định. Miếng cơm ngụm nước đều hóc nghẹn tên em. Gia đình ép anh lấy vợ. Hay em ra Bắc với anh". "Anh viết gì khuya vậy?" “Anh soạn bản cân đối cho cơ quan”. “Đừng vờ vịt, tôi biết rồi”. Thái đẩy bức thư tình đang viết dở vào sâu trong đống hồ sơ công tác. Ly bia đang uống bị cái chặn giấy gạt phải rơi xuống choang một tiếng rùng rợn. Vợ Thái mặc váy ngủ chồm dậy, cười khẩy. Thái châm thuốc. Thật hạnh phúc khi được ghè bất cứ cái gì vào mặt vợ. “Đồ chó, anh đểu như con chó”. Nàng giống bố nàng, khi cáu rất hay văng tục. “Tôi được hân hạnh đọc một bản cân đối của anh rồi”. Vợ Thái đọc thuộc lòng bức thư số mười một. Thái gạt tàn thuốc đúng chân mình. Đau buốt. “Nhục thật. Đấy lại là một con bia ôm. Nhục ơi là nhục". Thái muốn hét. Nhục nhất là tôi lấy phải cô. Cái mặt cô mà đi bán bia ôm là phương pháp hữu hiệu nhất để tiêu diệt tệ nạn này. Tất cả các quán đèn mờ đều phải sập tiệm. Chao ơi là cái mặt. "Mai tôi sẽ nói chuyện với ba". Một thoáng lạnh toát chạy ngang trán Thái: “Em điên rồi, em bình tĩnh đi". “Tôi nhất định sẽ nói chuyện với ba. Ông ấy mới cho anh đi Sài Gòn đã hỏng vậy, thế mà định cho anh đi Tây thì còn hỏng thế nào?". Thái bước lại gần vợ. "Em uống tí nước mát. Bình tĩnh đi em". "Không". "Anh xin em mà". Thái muốn khóc. "Anh ân hận quá". Vai Thái rung rung. Những giọt nước mắt rơi xám xanh sàn đá hoa trắng. Vợ anh sẽ tha thứ. Anh hôn vợ. Cô ấy sẽ tha thứ. “Anh phải đi xa. Rất xa và rất lâu. Nói cho oai, anh được biệt phái công tác dài hạn ở nước ngoài. Là Châu Âu, nhưng cụ thể nước nào anh chưa biết. Anh không muốn đi lắm. Cứ nghĩ đến chuyện anh và em lại buồn. Kỷ niệm toàn là kỷ niệm. Những kỷ niệm vời vợi vĩnh viễn không thành hiện thực". Sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cô bé bia ôm một mình uống hết hai mươi mốt lon bia. Cô bé bia ôm một mình đọc hết hai mươi mốt bức thư tình. Hai mươi mốt bức thư tình đều không đề địa chỉ người gửi. Khi yêu, người ta hay quên./. Mục lục Mối Tình Đầu Mối Tình Đầu Nguyễn Việt HàChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Nguyễn Đình Nguồn: VOV. ORGĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 4 tháng 1 năm 2006
Nguyễn Việt Hà Mối Tình Đầu Giá phòng trọ ở bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi lăm ngàn. Đã hai giờ. Đêm nhờ nhờ sáng của mầu ánh trăng gần rằm. Họ đến, có lẽ là cặp gần cuối. Gã trai say lảo đảo. Cô bé đi trước lập cập mở cái bót đầm trả tiền. Thằng nhỏ dẫn phòng, chắc là con bà chủ, liếc trộm. Cô bé ngồi xuống đệm giường trắng một mầu khả nghi, bật quạt cây rồi nói trống không: - Tắm trước đi, xà bông nè. Hai mươi chín tuổi, Lê Mạnh Thái, kỹ sư phần mềm của Ngân hàng công thương lần thứ hai vào Sài Gòn. Anh đi cùng sếp mua hệ máy vi tính mới. Computer đang là thời thượng trong nghệ thuật trang trí nội thất. Lần trước mua cả dàn Olivetti đã được tín nhiệm. Ban giám đốc khen mầu sơn nhã. Tiền dư của thương vụ này dôi hơn. Sếp và anh đã thông minh. Bên bán máy rủ đi nhậu bia ôm. Đêm nhậu đó hơn hết năm triệu. Đêm nhậu đó, sếp say và làm trò khỉ. Đêm nhậu đó, giữa hai thùng Tiger và San Miguel, Thái đã gặp cô bé. Chàng trai tắm xong ngồi hút thuốc. Nước lạnh làm anh tỉnh rượu. Chai Hennessy lúc tàn bữa bị tính đắt khủng khiếp. Toilet không có cửa. Chỉ khẽ nghiêng người là thấy cô gái khỏa thân đang tắm. "Lúc ấy anh hơi run. Không bao giờ anh nghĩ em lại còn con gái. Sao em lại chọn anh. Bia ôm, lần đầu tiên anh uống. Theo em đến quán trọ đó, nếu không uống nhiều rượu chắc gì anh dám đi. Anh yêu em, bé của anh. Anh yêu em. Sài Gòn tạp nham. Sài Gòn trác táng. Giữa cái đô hội bẩn thỉu đó, em là sự trong trắng duy nhất còn sót lại. Em yêu, anh hạnh phúc". Khoảng bốn giờ gần sáng, cô bé tỉnh giấc. Cô quay sang bên. Chàng trai cũng không ngủ, lại hút thuốc. Cô bé quàng áo vào toilet. "Cứ uống tiger là em đau bụng hoài mà". Chàng trai vẫn hút thuốc. "Em lạ thật". Không thấy cô gái trả lời. "Rồi anh sẽ nhớ em lắm" "Anh quên em ngay thôi" "Anh thấy em uống nhiều bia khủng khiếp" "Mấy lon cuối em toàn đổ vào xô đá" "Em làm ở đấy lâu chưa" "Hai tháng" Cô bé lại tắm. Vòi hoa sen tắc, cô dội nước ào ào. Cả người ướt lướt thướt, cô trườn vào chăn ôm chàng trai. “Anh tắt đèn đi" "Em sành thật" "Ôm thì em quen, nhưng làm như lúc nãy em đâu có quen". "Anh thương em". "Trong Nam kêu thương, ngoài Bắc kêu yêu, phải dậy không" Chàng trai cười. Suốt từ đầu đêm, đây là lần đầu tiên anh cười. "Khách chỗ em nhiều người Bắc không". "Cũng nhiều. Toàn như bọn anh làm cán bộ, tiêu tiền bạo hết biết". Im lặng. Đêm ngoại ô đen và nhiều gió. Cô gái đột nhiên khóc. Cứ vậy, nức nở trong gần một tiếng. "Mới ra ngoài Tết, cơ quan anh thật vắng. Hà Nội mưa phùn và anh nhớ nắng Sài Gòn. Hơn hết, anh nhớ em. Anh viết thư và một lần nữa lại chỉ là thông tin một chiều. Anh muốn có một bức hình mới chụp gần đây của em. Anh cũng định ghi cho em địa chỉ. Nhưng tạo cho em một hy vọng hão huyền để làm gì. Em đã nói với anh như vậy hôm hai đứa đang ăn lẩu mắm. Vậy thì, tất cả đều là phù phiếm, tất cả đều là dối trá. Duy nhất một điều hiển hiện thật. Anh yêu em". Cô bé bia ôm đọc thứ thư được đánh số 5. Vừa đọc vừa hút thuốc. Thói quen sau khi trở thành đàn bà. Cô ép lá thư vào ngực. Bảy tháng sau cô phải vào viện Chợ Rẫy làm phẫu thuật. Bốn giáo sư đầu ngành làm việc cật lực trong hai tiếng đồng hồ để vét từng con chữ gỉ xanh bám đầy tâm thất trái. Tiền viện phí rất đắt, nhưng vẫn phải mổ. Khách hàng khi say vò ngực cô. Chỗ đó bị đau và nhức. "Sao anh không uống nữa" "Anh nhìn em" "Bộ kỳ quá hả" “Cho đến giờ này anh vẫn chưa yêu ai" Thái siết chặt tay quanh người vợ. Cô ta bật tiếng rền rĩ. Thái nhổ thầm nước bọt ra sàn nhà, cái hôn đầy nước dãi tanh mùi son Pháp làm anh hết hứng. Vợ mới chả con. “Em đưa anh ra phi trường". "Thôi. Khỏi". "Anh sợ người ta nhìn thấy à" "Không". "Sao anh buồn thế" "Anh yêu em" "Yêu như đêm qua, nhé". Thái bật cười, khẽ nhìn đồng hồ. Cả một tuần hai người không rời nhau. Anh đã ba lần hỏi vay tiền sếp. Trưa uống bia rồi về khách sạn nghỉ. Chiều uống rượu tối kiếm nhà trọ ngủ. Anh và cô bé cuồng nhiệt bên nhau. “Hôm nay đổi đô bao nhiêu?" "Một không sáu hai". “Anh vặn bé volume đi”. "Lúc trưa em có qua chỗ ba không". “Đằng nào tối nay mà chẳng về ngoại". Bố vợ của Thái là một trong những quan chức đầu ngành. Khi cưới, Thái bị mang tiếng ghê gớm. Vợ vừa già vừa xấu. Nhà vợ đã giầu lại sang. Còn vợ Thái được tiếng. Chồng trẻ, học giỏi, đẹp giai. Một tay người Pháp nói “Hôn nhân không giống buôn bán. Trong buôn bán chỉ có một người bị lừa. Trong hôn nhân thì cả hai". Tuần trăng mật, Thái uống rượu suốt. Việc gì làm thì làm lấy lệ. Vợ Thái có bốn năm là sinh viên ở ký túc xá. Trường đại học cho nàng biết tất. Thượng tri thiên, hạ tường địa. Không gì không thông, không gì không hiểu. Bố vợ Thái lúc ấy mới chỉ là giám đốc ngân hàng tỉnh lẻ. "Anh mua lắm xổ số thế". "Chơi vui một chút". "Rượu chè, cờ bạc. Chỉ thiếu đàn bà là anh hoàn thiện". Đêm tân hôn. Hóa ra đạo đức không mặc quần là như vậy. Trước hôm cưới ba ngày Thái mới được hôn vợ. Nàng rùng mình. Sự trinh bạch gia công. Mẹ vợ Thái đi giầy nhung như muốn quẳng giầy đi. Cái thói quen chân đất từ thủa thôn nữ. Lúc đón dâu, nhà vợ Thái ép Thái sử dụng tất cả đội xe cơ quan. "Hôm nay là sinh nhật em và đêm qua anh mơ thấy em. Trong mơ anh say bét nhè. Có hai đứa mà uống hết cả thùng Sanmiguel. Rồi em khóc. Thôi, ngày vui không nói chuyện buồn. Anh chúc em sức khỏe và mọi chuyện như ý. Hôn em". Cô bé vừa đọc thư vừa nhìn mưa. Lá thư đánh số mười. Lá thư đánh số mười bốn. Gã trung niên ngoại quốc ngồi đối diện đọc tạp chí Far Eastern Economy. Giữa lá thư số sáu và số mười bốn, cô bé đã ngủ với hai mươi chín thằng đàn ông. Toàn là ở khách sạn. Giá buồng tối thiểu bốn mươi đô. Còn giá phòng trọ của bến xe miền Đông hôm ấy là hai mươi nhăm ngàn. Trời vẫn miên man mưa. Lạ thật, mưa Sài Gòn mưa suốt cả buổi. “Có khi tháng năm này anh lại được gặp em. Sài Gòn mùa mưa với những cơn mưa bất chợt. Em nhớ anh không. Anh nhớ em khủng khiếp. Nhớ từng phút. Một nỗi nhớ tiền định. Miếng cơm ngụm nước đều hóc nghẹn tên em. Gia đình ép anh lấy vợ. Hay em ra Bắc với anh". "Anh viết gì khuya vậy?" “Anh soạn bản cân đối cho cơ quan”. “Đừng vờ vịt, tôi biết rồi”. Thái đẩy bức thư tình đang viết dở vào sâu trong đống hồ sơ công tác. Ly bia đang uống bị cái chặn giấy gạt phải rơi xuống choang một tiếng rùng rợn. Vợ Thái mặc váy ngủ chồm dậy, cười khẩy. Thái châm thuốc. Thật hạnh phúc khi được ghè bất cứ cái gì vào mặt vợ. “Đồ chó, anh đểu như con chó”. Nàng giống bố nàng, khi cáu rất hay văng tục. “Tôi được hân hạnh đọc một bản cân đối của anh rồi”. Vợ Thái đọc thuộc lòng bức thư số mười một. Thái gạt tàn thuốc đúng chân mình. Đau buốt. “Nhục thật. Đấy lại là một con bia ôm. Nhục ơi là nhục". Thái muốn hét. Nhục nhất là tôi lấy phải cô. Cái mặt cô mà đi bán bia ôm là phương pháp hữu hiệu nhất để tiêu diệt tệ nạn này. Tất cả các quán đèn mờ đều phải sập tiệm. Chao ơi là cái mặt. "Mai tôi sẽ nói chuyện với ba". Một thoáng lạnh toát chạy ngang trán Thái: “Em điên rồi, em bình tĩnh đi". “Tôi nhất định sẽ nói chuyện với ba. Ông ấy mới cho anh đi Sài Gòn đã hỏng vậy, thế mà định cho anh đi Tây thì còn hỏng thế nào?". Thái bước lại gần vợ. "Em uống tí nước mát. Bình tĩnh đi em". "Không". "Anh xin em mà". Thái muốn khóc. "Anh ân hận quá". Vai Thái rung rung. Những giọt nước mắt rơi xám xanh sàn đá hoa trắng. Vợ anh sẽ tha thứ. Anh hôn vợ. Cô ấy sẽ tha thứ. “Anh phải đi xa. Rất xa và rất lâu. Nói cho oai, anh được biệt phái công tác dài hạn ở nước ngoài. Là Châu Âu, nhưng cụ thể nước nào anh chưa biết. Anh không muốn đi lắm. Cứ nghĩ đến chuyện anh và em lại buồn. Kỷ niệm toàn là kỷ niệm. Những kỷ niệm vời vợi vĩnh viễn không thành hiện thực". Sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cô bé bia ôm một mình uống hết hai mươi mốt lon bia. Cô bé bia ôm một mình đọc hết hai mươi mốt bức thư tình. Hai mươi mốt bức thư tình đều không đề địa chỉ người gửi. Khi yêu, người ta hay quên./. Mục lục Mối Tình Đầu Mối Tình Đầu Nguyễn Việt HàChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Sưu tầm: Nguyễn Đình Nguồn: VOV. ORGĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 4 tháng 1 năm 2006
Nhất Vũ Mối Tình Đầu ... Choáng Váng Tôi là một thằng con trai lơ ngơ và nhút nhát. Bọn bạn cùng lớp nhiều lần gán ghép tôi với cô này, cô nọ. Nhưng nói ra xấu hổ, mấy chục bạn nữ học chung lớp, có khi nào tôi dám nhìn rõ mặt ai đâu . Ấy vậy mà cuối cùng rồi tôi cũng quen được một cô bạn gái . Hôm ấy, tan học rồi mà tôi còn thơ thẩn trong một tiệm sách cạnh trường. Lúc tôi đưa tay ra chộp lấy một quyển truyện mà mình ưa thích thì chạm phải một bàn tay nhỏ nhắn cũng đang nhẹ nhàng đặt lên quyển truyện. Cả hai bàn tay cùng rụt nhanh về, cả hai khuôn mặt cùng đỏ bừng và... bốn con mắt cùng nhìn nhau bối rối . Khổ nỗi, nhà sách chỉ còn độc nhất một quyển sách loại ấy . Nàng bèn đề nghị tôi nhường cho nàng mua, vì nàng rất thích đọc và tìm đã lâu . Xem xong, nàng sẽ cho tôi mượn. Trước ánh mắt khẩn khoản của nàng, tôi đành đồng ý. Rồi nàng bảo tôi ghi tên họ, lớp... vào bìa sau quyển sách. Vài hôm sau, nàng đón tôi ở cổng trường và trao cho tôi quyển sách nọ. Hóa ra, nàng học cùng trường nhưng dưới tôi một lớp mà nào tôi có hay . Từ đó, chúng tôi thường xuyên trao đổi sách cho nhau . Thế thôi . Cho đến một hôm, do bọn bạn thúc giục quyết liệt, tôi đánh bạo ... mời nàng xuống căntin trường uống nước. Ngồi đực mặt ra hồi lâu, rồi uống cạn cả ly nước mà tôi chưa mở đầu được câu chuyện. Còn nàng thì cứ cầm cái muỗng nhỏ khuấy mãi ly đá chanh, dù đá trong ly đã tan gần hết. Nghĩ đến bọn bạn, tôi thật sự lo lắng: bọn chúng đã vét những đồng tiền cuối cùng để tạo cơ hội cho chúng tôi ngồi vào bàn "đàm phán". Nếu tôi mà không "khai thác" được điều gì chắc... chết với chúng quá ! Thu hết can đảm, tôi hỏi ... học của nàng. Khi nghe nàng bảo họ Phan, tôi vui mừng nói rằng nàng có họ với ... cụ Phan Bội Châu . Tiếp theo, tôi hỏi tuổi rồi hỏi quê quán rằng ba má nàng còn đủ hay không và nhà có mấy anh em ? Nàng ngoan ngoãn và dịu dàng trả lời đầy đủ những điều tôi hỏi . Còn tôi thì thật sự vui mừng khi biết rằng quê nàng và quê tôi là hai huyện giáp ranh, chỉ cánh nhau có con sông nhỏ. Tuy lù khù vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng "phán" được một câu đáng giá ngàn vàng là bảo nàng chờ tôi cùng về vào chiều thứ bảy tới . Suốt năm học đó, tình cảm chúng tôi ngày càng tiến triển tốt đẹp. Phải nói, công đầu thuộc về đám bạn quỉ quái của tôi . Dịp hè năm đó, để mừng tôi tốt nghiệp và cũng muốn giới thiệu tôi với gia đình, nàng mời cả nhóm chúng tôi đến nhà nàng ăn giỗ. Bữa tiệc khởi đầu thật vui vẻ. Ba má nàng có vẻ hài lòng và hãnh diện trước sự có mặt của mấy ông "thầy giáo tương lai" chúng tôi . Mặc dù ngượng ngùng trước sự trêu chọc của mọi người, nhưng tôi và nàng thật vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Đến cuối bửa tiệc, ba nàng mới hỏi về "xuất xứ" của tôi . Ông hỏi tôi ở làng ấy, xã ấy mà có biết thầy giáo T. hay không ? Tôi ớ người, nhưng cũng lễ phép thưa với ông đó là ba tôi . Ông bèn vỗ đùi đánh bét một cái rồi kêu lên: "Hỏng bét! Hư bột hư đường hết rồi!". Bọn tôi còn sững sờ chưa hiểu gì thì ông chỉ tôi nói tiếp: "Không được rồi con. Mày với con Dung có duyên mà không nợ rồi!". Ông giải thích thêm: "Bà ngoại của mày là cô ruột của "qua". Mày phải kêu con Dung bằng chị!". Tôi choáng váng. Hình như có đất lở dưới chân tôi thì phải . Sau cú choáng đó, tôi đã gượng dậy, biến "đau thương thành hành động" và bắt đầu tập gọi Dung bằng chị. Ít lâu sau, đợi cho nàng nguôi ngoai, tôi giới thiệu cho nàng thằng bạn thân nhất của tôi . Đến nay, vợ chồng Dung đã có hai chú nhóc kháu khỉnh, còn tôi vẫn "đơn thương độc mã", mặc dù lũ bạn cũng đã nhiều phen làm mai làm mối . Chúng bảo tôi "già kén chọn hom" nhưng thực tình tôi có kén chọn gì đâu! Chỉ hiềm một nỗi là trái tim ngu ngơ của tôi chẳng chịu rung động lần thứ hai . Đành chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ! Nhất Vũ Mục lục Mối Tình Đầu ... Choáng Váng Mối Tình Đầu ... Choáng Váng Nhất VũChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Thời áo trắngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nhat Vu First Love ... Stunned I am a lazy and shy boy. My classmates many times associated me with this or that girl. But it's embarrassing to say, there are dozens of girls in the same class, I never dare to see anyone's face clearly. But I finally met a girlfriend. That day, after school was over, I was still wandering around a bookstore next to the school. When I reached out to grab a book that I liked, I touched a small hand that was also gently placing it on the book. Both hands quickly withdrew, both faces turned red and... four eyes looked at each other in confusion. Unfortunately, the bookstore only has one book of that type left. She then asked me to let her buy it, because she really liked reading and had been looking for it for a long time. After watching it, she will lend it to me. Seeing her pleading eyes, I had to agree. Then she asked me to write my name, class... on the back cover of the book. A few days later, she picked me up at the school gate and gave me that book. Turns out, she went to the same school but was one grade below me, which I didn't know about. Since then, we regularly exchange books with each other. That's all . Until one day, because my friends strongly urged me, I boldly invited her to the school cafeteria for a drink. I sat there with a blank face for a long time, then drank an entire glass of water without even being able to start the conversation. As for her, she kept stirring the lemon ice glass with a small spoon, even though the ice in the glass had almost melted. Thinking about you guys, I'm really worried: they have used up the last money to create an opportunity for us to sit at the "negotiation" table. If I don't "exploit" anything, I'm sure... I'll die for them! Gathering up all my courage, I asked... her lessons. When I heard her name Phan, I was happy to say that she was related to... Phan Boi Chau. Next, I asked her age and hometown, whether her parents were still alive or not and how many brothers were there in the family? She obediently and gently answered everything I asked. As for me, I was really happy to know that her hometown and my hometown are two bordering districts, with only a small river next to each other. Even though I was so confused, I finally "said" a sentence worth thousands of dollars, which was to tell her to wait for me to come home with her next Saturday afternoon. During that school year, our relationship grew better and better. I must say, the first credit belongs to my evil friends. That summer, to celebrate my graduation and also to introduce me to her family, she invited the whole group of us to her house to celebrate her death. The party got off to a fun start. Her parents seemed pleased and proud at the presence of us "future teachers". Although embarrassed by everyone's teasing, she and I were extremely happy and excited. At the end of the party, three girls asked about my "origin". He asked me if I lived in that village or commune and knew Teacher T.? I was speechless, but I politely told him it was my father. He then slapped his thigh and then exclaimed: "It's ruined! The flour and sugar are all spoiled!". We were still stunned and didn't understand anything when he pointed at me and continued: "No, son. You and Dung have a relationship without debt!". He explained further: "Your grandmother is 'qua's biological aunt'. You must call Dung her older sister!". I was stunned. It felt like there was a landslide under my feet. After that shock, I got up, turned "pain into action" and started practicing calling Dung by her sister. A little while later, waiting for her to calm down, I introduced her to my best friend. Up to now, Dung and his wife have two beautiful children, and I am still "on my own", even though my friends have also been matchmakers many times. They say I'm "too picky" but really I'm not picky at all! The only problem is that my stupid heart refuses to be moved a second time. I can't help but know what to do now! Nhat Vu Table of contents First Love ... Stunned First Love ... Stunned Nhat VuWelcome you to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: White shirt period Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Nguyên Hương Mối Tình Đầu tiên Khi người mình yêu trở thành chị dâu của mình thì cuộc đời sẽ ra sao ? Chẳng sao cả . Mây vẫn cứ bay và ráng chiều vẫn đỏ ửng ở cuối chân trời . Trăng mười ba vẫn huyền hoặc vờn trên cây cỏ và bướm đêm thỉnh thoảng vẫn lạc vào nhà . Em tôi vẫn đi học và mẹ tôi vẫn bán chè ở đầu ngõ hàng ngày . Trên bàn thờ, khuôn mặt ba vẫn lung linh sau làn khói nhang bay .Chẳng có gì thay đổi .- Đồ con nít !Câu nói lồ lộ trong mắt Hà mỗi khi tôi định làm điều gì hay hay . Như lúc tôi lạng xe một đường lả lướt trước cổng trường, bọn con gái nghiêng vào nhau còn Hà thì bĩu môi . Như khi tôi móc hết tiền trong túi ra trút vào mũ của đứa bé ăn xin trước mặt Hà, mắt Hà lườm lượm Như khi tôi đợi Hà uống xong ly nước, tôi phóng tới trả tiền.- Sơn chỉ là đồ con nít ! Mắt Hà vẫn không khác một mảy may .Hà đến nhà tôi để cùng làm bài . Trời mưa và Hà bị ướt. Tôi còn đang lóng ngóng thì anh tôi đưa cho Hà một cái khăn, chưa đủ, còn thêm ly trà nóng thoảng mùi gừng ấm cả màn mưa trắng xoá .- Cô bé tên là gì vậy ? - Anh tôi hỏi khi Hà về .- Con nhỏ đó hả ? Nó tên là Hà ! - Tôi trả lời với giọng điệu coi thường- " Con nhỏ" đó dốt toán nhất lớp.Rồi cái xe đạp Hà đổ ra hư . Trong khi tôi cắn bút để tìm cách nào dễ hiểu nhất để giảng cho Hà bài toán khó thì anh tôi vác cờ-lê, mỏ-lết ra ...Xong bài toán, Hà leo lên xe đạp thử . Chiếc xe êm ru . Đuôi tóc Hà nhông nhổng theo nhịp chân:- Trời ơi, anh tài ghê, xe êm ru à !Cứ vậy . Lúc thế này lúc thế kia ... Anh tôi là một người đàn ông biết làm mọi việc đúng nơi, đúng lúc . Còn tôi vẫn chỉ là đồ con nít trong mắt Hà .Ai cũng khen cô dâu, chú rể xứng đôi . Vai anh tôi rộng, vững chãi; Hà nhỏ bé e lệ kề bên.Tôi mỉm cười bê thức ăn lên bàn tiệc, tôi mỉm cười chụp hình chung với anh chị, tôi mỉm cười trò chuyện với khách khứa họ hàng. Đến tối, khi rúc vào giường của mình tôi khóc. Tôi cắn nghiến môi lại ghìm tiếng nấc và nước mắt trào tuôn.Anh yêu em, Hà ơi ! Tôi gọi tên Hà suốt hành lang trường đại học Tôi chết sững giữa sân trường khi nhớ đến cái lườm dài hàng cây số . Bài vở biến khỏi đầu óc khi cô sinh viên cùng tên Hà ngúc ngoắc đuôi tóc nhổng đi ngang qua lớp tôi và đứa bạn tinh nghịch hét to :- Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi !..Suốt hai năm trời tôi chỉ về nhà vào ngày giỗ ba tôi và ngày Tết. Lấy lý do tập trung thời gian cho việc học, tôi ở lỳ trong ký túc xá . Tôi trốn !Mà mình trốn ai đây ?Câu hỏi chợt xẹt ngang tâm trí và tôi bỗng như giật mình tỉnh giấc. Tôi đi chầm chậm trên đường chiều . Gió đong đưa những chùm lá biếc trên cao . Cũng trên con đường ngày hôm nào, tôi ngồi thẫn thờ suýt bị xe tông. Tôi mỉm cười nhớ lại khuôn mặt ông tài xế thò đầu ra cửa kiếng:- Ăn vạ hả ?Cũng với khuôn mặt quàu quạu của ông là khuôn mặt ngày nào:- Đồ con nít !Tự nhiên tôi bật cười . Và tôi bỗng thấy nhớ nhà như đã đi đâu hàng trăm năm. Vẫy một chiếc xe lam, tôi đu lên và ba mươi phút sau tôi bước chân vào nhà .- Sơn đó hả con ? - Mẹ mừng rỡ .- Nhà đi đâu hết rồi hả mẹ ? - Tôi hỏi mẹ Một cảm giác lâng lâng kỳ lạ dâng đầy trong tôi .- Anh con đi làm, em con đi học Mẹ mệt quá nên hôm nay về sớm để chị con bạn." Để chị bán" . Chị của tôi ! Chị của tôi ! Tôi buột miệng huýt gió . Mẹ nhăn mặt Tôi ngậm miệng lại .- Con ra ăn một ly chè cho mát đi .- Dạ .Từng bước quả quyết tôi đi ra đầu ngõ . Tôi muốn đối diện với Hà một lần nữa . Hà ngồi ngay sau khay ly thuỷ tinh trong suốt, mỉm cười khi nhìn thấy tôi và tiếp tục múc chè cho khách.Tôi khựng lại . Hà đó sao ? Mái tóc uốn cao và nụ cười thấp thoáng vết mờ bên khoé môi . Khuôn mặt tròn hơn xưa, lấm tấm vài vết nám nâu nâu . Đôi bàn tay đầy vết nứt có lẽ do tiếp xúc với đá lạnh nhiều, và lạy trời, hình như Hà có bầu ...Cái nhìn đó vỡ ra trong tôi và đồng thời cái gì đó dâng lên như niềm thương cạm Còn đâu cô bé bĩu môi với cái lườm dài ngoằng khiến cậu bé ngày xưa chết sựng Còn đôi mắt trong ngày nào tôi háo hức chờ đợi một ánh nhìn.Bất giác tôi nhắm mắt lại . Tôi chỉ muốn nhớ về cô bé tóc nhổng đuôi gà mà thôi, mặc dù tôi vừa bất chợt hiểu cô bé ấy giờ đây đã vĩnh viễn biến mất. Mục lục Mối Tình Đầu tiên Mối Tình Đầu tiên Nguyên HươngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Nguyen Huong First love What will life be like when the person you love becomes your sister-in-law? Nothing . The clouds still fly and the afternoon is still red at the end of the horizon. The thirteenth moon still magically plays on the plants and moths sometimes stray into the house. My younger brother still goes to school and my mother still sells tea at the alley every day. On the altar, Dad's face was still shimmering behind the incense smoke. Nothing had changed. - You child! The words appeared clearly in Ha's eyes every time I was about to do something interesting. Like when I swerved my car in front of the school gate, the girls leaned toward each other and Ha pouted. Like when I took all the money out of my pocket and poured it into the beggar's hat in front of Ha, Ha's eyes glared. Like when I waited for Ha to finish drinking a glass of water, I rushed over to pay. - Son is just a child! Ha's eyes are still the same. Ha came to my house to do homework together. It was raining and Ha got wet. I was still fumbling when my brother gave Ha a towel. That wasn't enough. He also added a cup of hot tea with the scent of ginger to warm the white rain. - What's her name? - My brother asked when Ha came home. - Is that the little girl? Its name is Ha! - I answered with a disdainful tone - "That girl" is the worst at math in the class. Then Ha's bicycle broke down. While I bit my pen trying to find the easiest way to explain the difficult math problem to Ha, my brother brought out a wrench and wrench... After finishing the problem, Ha climbed on the bike to try it out. The car is quiet. The ends of Ha Nong's hair bounced to the rhythm of his footsteps: - Oh my god, you're so talented, the car is so smooth! Just like that. Sometimes like this, sometimes like that... My brother is a man who knows how to do everything in the right place, at the right time. And I'm still just a child in Ha's eyes. Everyone compliments the bride and groom as a good match. My brother's shoulders are broad and sturdy; Ha was shy and small next to me. I smiled as I put food on the banquet table, I smiled and took pictures with my brothers and sisters, I smiled and chatted with guests and relatives. At night, as I snuggled into my bed, I cried. I bit my lip to hold back my sobs and tears. I love you, Ha! I called Ha's name throughout the hallways of the university. I froze in the middle of the school yard when I remembered the kilometer-long glare. The homework disappeared from my mind when a student with the same name Ha walked past my class with her hair pulled up and her mischievous friend shouted: - Falling leaves border, Thu Ha!...For two years I just came back. home on the anniversary of my father's death and on Tet. Using the excuse of focusing my time on studying, I stayed in the dormitory. I'm hiding! But who am I hiding from? The question suddenly flashed through my mind and I suddenly woke up startled. I walked slowly on the afternoon street. The wind swayed the clusters of blue leaves high above. On the same road that day, I sat absentmindedly and almost got hit by a car. I smiled and remembered the face of the driver poking his head out the window: - Disgusting? Same with his grumpy face as before: - You child! Suddenly I burst out laughing. And I suddenly felt homesick as if I had been away for hundreds of years. Waving an autorickshaw, I jumped on it and thirty minutes later I stepped into the house. - Is that Son? - Mom was happy. - Where did the family go, Mom? - I asked my mother. A strange feeling of euphoria filled me. - My brother went to work, my sister went to school. Mom was so tired that she left early today to let her and her friends "Let me sell". My sister ! My sister ! I let out a whistle. Mom frowned. I closed my mouth. - Go out and have a cup of tea to cool yourself. - Yes. Step by step, I walked decisively to the alley. I want to face Ha again. Ha sat right behind the tray of transparent glass cups, smiled when she saw me and continued to scoop tea for the guests. I stopped. Is that so? Her hair was curled high and a faint smile appeared on the corner of her lips. Her face is rounder than before, dotted with a few brown spots. Her hands were full of cracks, probably due to being exposed to cold ice a lot, and my God, it looked like Ha was pregnant... That look broke through me and at the same time something rose up like pity. Where are you? The baby pouted with a long glare that made the old boy dumbfounded. As for my eyes, I eagerly waited for a look. Suddenly I closed my eyes. I just want to remember the little girl with the ponytail, even though I suddenly understood that she was now gone forever. Table of contents First love First love Nguyen HuongWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Posted by: Member VNthuquan on: December 27, 2003
Kim Lê Mống Ba Tết vui vẻ Chiếc Nokia rung bần bật, nhạc chuông “ con chim xanh” réo rắt. Ly từ trong bếp chạy vội ra : - Alô…! Anh Hải à? - Ừ…anh đây ! Chúc mừng năm mới ! Chúc em vui- trẻ- khoẻ luôn yêu đời. - Hì…hì…Em chúc anh, năm con trâu sờ đâu cũng có tiền !... - Thế thì năm nay, anh phải chịu khó đi sờ nhiều vậy…hà…hà ! Đùa tí cho vui. À này, chiều nay anh và Thư xuống em chơi nhé, chúc tết luôn thể. Em có ngại gì không ? - Có gì mà ngại…hì…hì…Có tiếng chân từ trên gác xuống. Ly tắt máy. Thông- chồng Ly là kỹ sư xây dựng, thường xuyên vắng nhà. Ly bán hàng mỹ phẩm. Hai đứa con gái,một đứa lớp bảy, một đứa lớp năm. Việc nhà đã có ôsin, rỗi rãi, Ly theo mấy đứa bạn đi học nhẩy. Tại lớp học, Ly đã quen Hải. Hải kinh doanh ăn uống. Hai người “cặp bồ” với nhau. Chồng Ly hiền, trầm tính, ngại giao tiếp. Ngược lại Ly đáo để, sôi nổi, thích giao lưu. Mấy đứa cùng lớp đùa : - Ông xã đi vắng như thế, “máy móc” để mốc lên à? Ly trả lời tỉnh queo : - Chậc…! Tao cũng ngán ông thấy mồ. Đời thủa nhà ai, đi cả tháng mới về, giở “súng ống” ra lau…xong lại cất đi. Mấy đứa bạn ôm nhau cười ngặt ngẽo. Cái Thư bảo : - Hay là ông ấy “bắn hết đạn” bên ngoài rồi…? - Tao cũng chả thiết! “Súng ống” ông hàng xóm có khi lại hay hơn… Hải hơn chồng Ly dăm tuổi, người cao ngẳng. Dân kinh doanh láu lỉnh tính toán. Một cộng một bằng hai, trên hai thì càng tốt, dưới hai là không xong. Quan hệ với Ly theo kiểu “ông có chân giò, bà thò chai rượu !”. Có lần đi chơi, Hải bảo: Anh chỉ cần biết mặt chồng em, anh có thể đoán em là người thế nào !- Có gì mà phải đoán, còn lạ lắm đấy!- Đấy chỉ là cái bên ngoài, còn cái sâu kín bên trong?- Lại còn sâu kín nữa! Như thế mà còn kín? Không đủ sâu à? Ly bảo với chồng: Chiều nay, cái Thư và anh bạn xuống nhà chơi. Thông ngồi xem báo không nói gì. Ly mở tủ lạnh. Đĩa thịt gà cúng từ sáng còn nguyên , tảng thịt bò lạnh cứng lại, nồi măng ninh chân giò còn lưng lửng. Thế là đủ rồi! Thịt bò làm bít tết này, đĩa xào cần tỏi tây này, cắt thêm đĩa giò thủ…Tạm đủ một mâm cỗ để đón khách. Ly giục chồng thay chiếc quần ngủ… Năm giờ chiều. Thư đi chiếc Attila đỗ xịch trước cửa, Hải đi SH bám đằng sau. Hải đầu chải bóng lộn, chiếc cà vạt hoa loang lổ. Chủ khách bắt tay nhau. Những lời chúc quen tai nghe mòn vẹt. Lần đầu tiên Hải gặp chồng Ly. Hải lơ đãng phả khói thuốc. Thằng cha to khoẻ , nhưng vụng về không biết ăn mặc, chắc gu thẩm mỹ tồi. Được cái mặt mũi thật thà chất phác. Cái tạng người này mọt sách, thả ra ngoài ngu ngơ như gà công nghiệp. Ngữ này, Ly nó xỏ mũi là cái chắc !...Lại có thói quen ngồi rung đùi như lên sài giật, cho làm kinh doanh chết chổng vó!! Hắn có một nốt ruồi dưới môi, cái tướng này cũng thuộc hạng “sâu rượu” đây! Mâm cỗ được dọn ra. Thông mở tủ lấy chai x.o cùng bốn cái ly. Tất cả nâng ly “chúc mừng năm mới”. “Mạnh khoẻ”. “Vạn sự như ý!” Hải oang oang “Chúc vợ chồng Ly hạnh phúc!”.Thư khẽ nhếch mép cười, cặp với vợ người ta mà lại chúc “hạnh phúc”, xạo hết chỗ nói. Đến tuần rượu thứ ba, Thông nâng ly hỏi: - Anh Hải công tác gì? - Tôi kinh doanh ăn uống. - Thời buổi này, kinh doanh hàng ăn là thời thượng rồi. - Cũng chả “thượng” lắm đâu. Làm dâu trăm họ mệt lắm ông ạ.- Hải cong ngón út cậy cậy miếng thịt gà dắt ở kẽ răng, rồi tiếp- Bí quyết kinh doanh của tôi là, ngoài chất lượng sản phẩm, giá cả. Còn có khẩu hiệu “khách hàng luôn luôn đúng!” và nhân viên của tôi luôn đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên… Thư nâng cốc: Keng với anh Hải một cái vì câu nói hay trong ngày. Thông gượng cười, hỏi: - Thế chị nhà cũng cùng quản lý nhà hàng chứ anh? - Bà xã tôi là chính! Còn tôi nhận phần “chỉ đạo Khắc Hoè” ! - Sướng nhất anh rồi còn gì. Thuận vợ thuận chồng… Hải nheo nheo mắt nhìn Thông: - Chỉ có những ông công chức là sướng thôi, rung đùi hết tháng lĩnh tiền. Thư tiếp miếng bít tết vào bát Thông, nói: - Gớm…! Anh làm như thời bao cấp không bằng, không đơn giản đâu ! Hải ngả ngớn, nhìn Ly nháy nháy mắt: - Xét tất cả chúng ta ở đây, chỉ có cô Ly là “sướng” nhất thôi… Ly khẽ lườm Hải. Cái thằng cha, cứ tí rượu vào là tây tây, toàn ăn nói linh tinh. Có mặt Thông ở đây mà chẳng có ý tứ gì cả. Thông mà biết được thì có thách kẹo cũng không dám ngồi mà ba hoa chích choè. Thật lòng Ly cũng không muốn Hải giáp mặt Thông. Làm như thế có phần nào bất nhẫn với Thông quá. Đã ăn vụng rồi thì phải dấu đi, đằng này còn phơ ra như trêu ngươi người ta, mặc dù người ta không biết, nhưng cái trò có tật giật mình ! Đằng này Hải quá chủ quan, nói thẳng ra là quá coi thường Thông. Đến giờ phút này Ly nhìn chồng cảm thấy tội tội và ân hận việc mình đồng ý để Hải đến nhà… Thông đứng lên, mở đĩa nhạc. Bản “Happy new year” ngập tràn căn phòng. Tất cả cùng đứng lên cụng ly “chúc mừng năm mới!”. * * * Ly uể oải tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ. Hôm nay đã là mồng bốn tết. Thông đã lên cơ quan sớm. Ly co ro với chiếc áo khoác, chợt thấy ở mặt bàn chiếc Nokia chặn trên một tờ giấy viết đầy chữ. Ly vội cầm lên đọc. Nét chữ của Thông. “ Ly ! Anh viết cho em mấy dòng này sau một đêm mất ngủ. Anh định nói chuyện với em, nhưng thôi ! Hải. Tay bạn mà em mời đến nhà chiều hôm qua, đúng ra là thằng bồ của em ! Tại sao anh lại khẳng định như vậy? Anh biết! Tháng trước, tay Vinh cùng cơ quan bảo anh “tao nhìn thấy thằng cha đi SH đèo vợ mày vào café vườn !”. Chiều 25 tết anh ở Nam Định về . Lúc đó em đang ở trong buồng tắm. Di động của em có tin nhắn “ Vừa gặp nhau lại nhớ em rồi! Thế nào, em phát biểu cảm tưởng của mình đi ? Còn anh, trên cả tuyệt vời !- H.”. Đọc xong, anh lặng người đi. Không ngờ…! Đến hôm trực tiếp gặp Hải, qua cử chỉ, thái độ và lời nói của hắn, anh đã tự nén mình lại, anh đã phải kiềm chế để khỏi nổi nóng vả vào mặt hắn và tống cổ hắn ra khỏi nhà. Ngày tết, anh không muốn làm to chuyện, chỉ tổ hàng xóm họ chê cười! Còn con chúng ta nữa. Nó sẽ nghĩ gì về mẹ chúng ? Anh tin rằng chuyện dại dột của em là nhất thời! Em hãy nghĩ đến tổ ấm của chúng ta!” Thông. Mắt Ly nhoè đi. Hình bóng Hải cao ngạo đến thô bỉ. Hắn nhỏ dần…nhỏ dần và vỡ vụn ra. KIM LÊ Mục lục Mống Ba Tết vui vẻ Mống Ba Tết vui vẻ Kim LêChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/ VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 26 tháng 2 năm 2009
Kim Le Happy New Year's Eve The Nokia phone vibrated, the "blue bird" ringtone rang out. Ly rushed out from the kitchen: - Hello...! Mr. Hai? - Yes... it's me! Happy New Year ! I wish you to be happy, young, healthy and always love life. - Heh...heh...I wish you, in the year of the buffalo, you will have money wherever you touch it!... - Then this year, you have to take the trouble to touch so much...ha...ha! Just kidding for fun. Hey, let's come down and play this afternoon with Thu and have a happy new year. Do you have any concerns? - What's so embarrassing... heh... heh... There were footsteps coming down from upstairs. Ly turned off the phone. Ly's husband, Thong, is a construction engineer and is often away from home. Ly sells cosmetics. Two girls, one in seventh grade, one in fifth grade. The housework was done and she had free time. Ly followed her friends to dance lessons. In class, Ly got to know Hai. Hai runs a catering business. The two of them "coupled" together. Ly's husband is gentle, quiet, and afraid to communicate. On the contrary, quirky, lively, and likes to interact. Some classmates joked: - When my husband is away like that, is it a "machine" that causes mold to grow? Ly replied coldly: - Tsk...! I'm also tired of seeing his grave. In my childhood, when I was gone for a month, I came back, took out my "gun" and cleaned it... then put it away. The friends hugged each other and laughed. Cai Thu said: - Or did he "run out of bullets" outside...? - I don't care either! The neighbor's "gun" is sometimes better... Hai is several years older than Ly's husband and is tall. Business people are cunning and calculating. One plus one equals two, above two is better, below two is not enough. The relationship with Ly is like "he has a pig's leg, she has a bottle of wine!". One time when going out, Hai said: I just need to know your husband's face, I can guess what kind of person you are!- There's nothing to guess, it's still very strange!- That's just the outside, there's a hidden depth. inside? - Even deeper! Is that still closed? Not deep enough? Ly told her husband: This afternoon, Thu and her friend came down to play. Thong sat and read the newspaper without saying anything. Ly opened the refrigerator. The plate of chicken offered from the morning was still intact, the slab of beef was cold and hard, the pot of bamboo shoots simmering the pig's feet was still hanging. That's enough! Beef to make this steak, this plate of stir-fried leeks, cut a plate of pork sausage... Temporarily enough for a tray to welcome guests. Ly urged her husband to change into pajama pants... Five o'clock in the afternoon. Thu took the Attila and parked in front of the door, Hai took the SH and followed behind. His hair was combed and shiny, his tie was patchy with flowers. The host and guest shook hands. Familiar greetings sound worn to the ears. Hai met Ly's husband for the first time. Hai absentmindedly blew out cigarette smoke. He's big and strong, but he's clumsy and doesn't know how to dress, so he probably has bad taste. Have an honest and simple face. This human being is a bookworm, let out and stupid like an industrial chicken. In this language, Ly's nose is definitely broken!...And he has the habit of sitting and shaking his legs like he's jerking off, making business a complete mess!! He has a mole under his lip, this appearance also belongs to the "drunk" category! The feast is served. Thong opened the cupboard and took out a bottle of x.o and four glasses. Everyone raised their glasses to "happy new year". “Healthy”. “Everything goes as expected!” Hai shouted loudly, "Wishing Ly and his wife happiness!" Thu smiled slightly, pairing with someone else's wife and wishing "happiness" was a complete lie. On the third week of drinking, Thong raised his glass and asked: - What is Mr. Hai's job? - I run a catering business. - Nowadays, the food business is trendy. - It's not very "superior". Being a bride of hundreds of families is very tiring, sir. - Hai curled his pinky finger to hold the piece of chicken between his teeth, then continued - My business secret is, in addition to product quality, price. There is also the slogan "the customer is always right!" and my staff always walks lightly, speaks softly, smiles gracefully... Thu raises his glass: A toast to Mr. Hai for the good saying of the day. Thong forced a smile and asked: - So does your sister also manage the restaurant? - My wife is the main one! And I got the part of "directing Khac Hoe"! - I'm the happiest I've ever been. Agreeing with the wife and agreeing with the husband... Hai squinted his eyes and looked at Thong: - Only civil servants are happy, shaking their thighs to receive money every month. Thu put the steak into Thong's bowl and said: - Awful...! You act like you did in subsidized times, it's not that simple! Hai hesitated, looked at Ly and winked: - Considering all of us here, only Ms. Ly is the most "happy"... Ly lightly glared at Hai. That guy, every time he drinks alcohol, he goes western and western, always talking nonsense. Thong's presence here doesn't mean anything. If you know it, you won't dare sit around and brag about it even if you challenge it to candy. Honestly, Ly didn't want Hai to face Thong. Doing so is somewhat disrespectful to Thong. If you've cheated, you have to hide it, but you still show it off like it's teasing people, even though people don't know it, you have a habit of being startled! Hai is too subjective and, frankly, too disdainful of Thong. At this moment, Ly looked at her husband, feeling guilty and regretting that she agreed to let Hai come to the house... Thong stood up and played the record. “Happy new year” filled the room. Everyone stood up and toasted "Happy New Year!". * * * Ly woke up lazily. Looking at the clock, it was past nine o'clock. Today is the fourth day of Tet. Thong went to work early. Ly huddled with her jacket when suddenly she saw the Nokia on the table covered with a piece of paper covered in words. Ly quickly picked it up and read it. Thong's handwriting. " Glass ! I wrote you these lines after a sleepless night. I was about to talk to you, but stop! Sea. The guy I invited to my house yesterday afternoon was actually my boyfriend! Why do you affirm that? I know! Last month, Vinh and his agency told him, "I saw that guy on SH taking your wife into the garden cafe!". On the afternoon of the 25th of Tet, he returned from Nam Dinh. I was in the bathroom at that time. My cell phone has a text message: "I just met you and I miss you! How about I express my feelings? And you, beyond amazing!- H.”. After reading it, he was speechless. Unexpected…! On the day he met Hai directly, through his gestures, attitude and words, he restrained himself, he had to restrain himself from getting angry and slapping him in the face and kicking him out of the house. On Tet, I don't want to make a big deal out of it, only the neighbors will laugh at me! And our children. What will he think about their mother? I believe that your foolishness is temporary! Please think about our home!” Pine. Ly's eyes blurred. Hai's image is arrogant and vulgar. He got smaller... smaller and smaller and broke apart. KIM LE Table of contents Happy New Year's Eve Happy New Year's Eve Kim LeWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: Author/ VNthuquan - Online Library Posted by: Ct.Ly on: February 26, 2009
Đức Trí Mỗi bận về quê Mỗi khi có dịp về quê lòng tôi lại tràn ngập một niềm vui. Đường về quê khiến lòng tôi thanh thản lại. Bao nhiêu buồn lo, bao nhiêu bận bịu, bao nhiêu những suy nghĩ vẩn vơ vô nghĩa lí cứ tan biến dần dần theo từng bước bánh xe. Ý nghĩ về quê giúp tôi thêm tin yêu, niềm vui tin cuộc sống. Quả quê hương giúp ta thêm sức mạnh như vị thần nọ cứ mỗi lần gót chân chạm vào đất mẹ là lại được thêm năng lượng chiến đấu chống kẻ thù. Mỗi góc ruộng, mỗi con đường hay bờ cây, mương nước ở quê đều gợi trong tôi nhiều kỉ niệm êm đềm, đẹp đẽ tuổi thơ tôi. Tuổi thơ tôi sống trong nghèo nàn lam lũ. Bàn chân tôi đã lội bùn lội ruộng, bắt cá mò cua gắn bó với đồng chiêm thân thiện. Dầu là vậy nhưng tôi chẳng bao giờ thấy thế là vất vả hay khổ cực gì. Trái lại tôi chỉ thấy thân thương, gắn bó. Mỗi lần nhớ lại tuổi thơ tôi chỉ thấy trào dâng một niềm yêu mến xen lẫn tự hào, mình đã đi qua một thời gian khó. Quê tôi, một làng quê nghèo nằm bên dòng Lô trong xanh với ngọn tháp cổ kính còn tươi rói màu son mặc cho nắng mưa tắm gội mà tháp chẳng hề rêu mốc, chẳng hề cũ đi. Những cánh đồng chiêm mỗi mùa nước lũ, nước lại dâng trắng đồng, thấp thoáng bóng thuyền cóc đánh cá lượn dọc, lượn ngang. Những ngày nước cạn tôi đi kéo chũm, đi đơm tôm, đi bắt cua. Những con cua đồng nằm trong hang đá cặp rách da tay mà tôi chẳng hề thấy đau bao giờ. Kia là cánh đồng dộc Chùa, nơi ấy ngày xưa tôi nằm phục mỗi buổi chiều đánh cạm cuốc. Những con cuốc ngờ ngệch, lần theo dấu trấu rắc đi dần về phía cạm, đến gần cạm, cu cậu nhặt được vài hạt thóc, ăn song nghiêng ngó sang phía bên kia thấy vẫn còn vài hạt nữa. Loay hoay một lúc chú quyết định chui đầu vào cạm để nhặt hạt bên kia, thế là sau một cái soạch chú đã thuộc về tôi. Mỗi năm về quê, nhìn lại những người làng, những người anh em mình lại thấy dấu thời gian hằn trên từng khuân mặt, trên những mái tóc đang ngả sang muối tiêu. Năm tháng trôi đi nhanh quá! Bà chị tôi người nhỏ mà rắn chắc. Giọng chị vang, khoẻ, vui tươi lắm, hồn nhiên lắm. Gặp tôi bao giờ chị cũng vui, bởi có cậu em vừa hiền ngoan, vừa khéo nịnh. Đấy, chị đang cười tít vì cái vui vừa sắm được xe máy cho con. Cái cách chị khoe thật khéo mà cái cách chê trách người cũng thật tự nhiên, thật hồ hởi. Ơ, cái chú Hoàng dạo này tính cách thay đổi hay sao! Hoàng là em tôi, em con bà cô. Mỗi bận gặp hắn tôi lại chuẩn bị để nghe hắn nói. Có lúc hắn chê tôi, có lúc hắn lại nịnh tôi. Cả khi chê lẫn khi nịnh đều quyết liệt, gay gắt, bốc lửa. Hắn là con người của “không bình thường”. Luôn luôn phải trên mức bình thường. Sao lần gặp này bỗng dưng đổi khác. Điềm đạm hơn, mực thước hơn. Nói năng đã ra dáng một người chững chạc. Đã già rồi sao, đã chín chắn rồi sao, đã bớt đi những cái kiêu, cái hăng của tuổi trẻ rồi sao. Tôi ngắm nhìn Hoàng. Ờ, đã đến tuổi “Tri thiên mệnh” rồi, đã thành ông nội rồi. Khi người ta đã trải đời, người ta trở nên nhân ái hơn, bao dung độ lượng hơn, thanh thản nhẹ nhàng hơn. Tôi lại nhớ, tiếc chú Hoàng xưa. Trẻ trung, sôi nổi, luôn luôn trên mức bình thường. Một lời nói không xuôi tai mình, lập tức dựng ngược lên đầy tức khí. Mặt đỏ, tai đỏ. Miệng gầm gào, chân tay vung vẩy. Rồi lí luận, rồi biện bác, rồi quyết làm ra lẽ. Dầu có làm khó chịu một vài người nhưng như thế tôi lại thấy vui. Lối hành xử ấy nó thật lắm, sống động lắm, tươi tắn lắm, và rất người nữa. Cái ung dung, điềm đạm nó là của những người từng trải. Cũng có thể là của những người khôn. Những người khôn, họ cũng có cái cách giông giống như những người từng trải. Họ chẳng bao giờ thể hiện mình, chẳng bao giờ bày tỏ ý kiến. Họ luôn luôn im lặng, luôn luôn mỉm cười, cái cười hiểm sâu, tinh quái. Những điều mình nói họ hiểu hết rồi sao, họ trải hết rồi sao? Hay là họ chỉ lặng im để chờ nghe kẻ mạnh. Là người khôn họ cũng chẳng bao giờ hùa theo kẻ mạnh trước mặt mọi người. Sống giữa những người khôn, mình cũng phải giở mặt khôn. Thế là chỉ còn sự im lặng, chỉ còn những chuyện tầm phào, nhạt nhẽo, vô nghĩa lí. Người quê, chủ yếu là nông dân, là người làm ruộng. Lâu ngày gặp lại mình phần lớn anh em ngần ngại, thành ra chỉ còn sự im lặng. Nhưng mà tôi biết sự im lặng kia là thành thực. Khi uống rượu rồi, cao hứng, vui say câu chuyện mới thật là nồng nhiệt. Nhưng mà tôi đã yếu rồi, không thể chiều nhau mà uống cho say được nữa. Cả bao nhiêu người cùng uống mà anh nỡ ngồi im sao, anh cũng nâng lên mà anh không uống sao. Mà sao ngày xưa anh uống hăng hái thế, nhiệt tình thế, thành thật thế. Hay là anh giở mặt khôn? Hay là anh coi thường chúng tôi quê mùa dốt nát nên mới uống rượu say? Anh em hãy thông cảm cho tôi, tôi không thể trăm phần trăm lia lịa như cái ngày nào - ôi, thời gian. Thông cảm thì vẫn thông cảm nhưng mà buồn. Ơ, cái anh này, sao mà hay nói chuyện buồn làm vậy. Anh dám bắt chước người xưa sao. Cái buồn của người xưa là cái buồn vượt thời gian, buồn xuyên thế kỷ, buồn qua mọi kiếp người. Cái buồn của anh nhỏ bé quá, vặt vãnh quá, tủn mủn quá. Ờ, không thể chiều nhau một cái vui nho nhỏ mình cũng vẫn lấy làm buồn chứ sao. Mỗi bận về quê, vui buồn lẫn lộn, nhưng có một sự thực là ta được tiếp thêm sức mạnh bởi lòng tin yêu cuộc sống, bởi cái mộc mạc, chân thành của người quê, cảnh quê. Ngày 01.05.2007 Đ.T. Mục lục Mỗi bận về quê Mỗi bận về quê Đức TríChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy: Lai Ly anh van Nguồn: Lai Ly Anh VanĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 11 tháng 5 năm 2007
Duc Tri Every time I return home Every time I have the opportunity to return to my hometown, my heart is filled with joy. The road back to my hometown made my heart feel at peace. So much sadness, so much worry, so much busyness, so many meaningless idle thoughts gradually disappear with each step of the wheel. The thought of returning home helps me believe in love, joy and believe in life. Homeland fruit helps us gain strength like that god who every time his heel touches the mother earth, he gets more energy to fight against enemies. Every corner of the field, every road, tree bank, and ditch in the countryside evokes in me many peaceful and beautiful memories of my childhood. My childhood was lived in poverty. My feet have waded through the mud in the fields, caught fish, caught crabs, and bonded with the friendly fields. Even so, I never found it difficult or miserable. On the contrary, I only feel love and attachment. Every time I think back to my childhood, I only feel a surge of love mixed with pride, I went through a difficult time. My hometown, a poor village located on the clear green Lo River, has an ancient tower that is still bright and red despite the sun and rain, but the tower never gets mossy or gets old. The fields are filled with flood waters, the water rises to a white field, and there are glimpses of fishing boats gliding vertically and horizontally. On days when the water is low, I go fishing, catching shrimp, and catching crabs. The crabs lying in the rock cave broke the skin of my arms and I never felt any pain. There is the Chua pagoda field, where I used to lie down every afternoon to play traps and pickaxes. The hoes were confused and followed the trail of scattered rice husks towards the trap. When they got close to the trap, the boy picked up a few grains of rice, ate them, but looked to the other side to see that there were still a few more grains left. After struggling for a while, he decided to put his head into the trap to pick up the seeds on the other side, and after a while, he belonged to me. Every year when I return to my hometown, I look back at the villagers and my brothers and see the mark of time on each face, on the hair that is turning salt and pepper. The years go by so quickly! My sister is small but sturdy. Her voice is loud, strong, cheerful, and innocent. She is always happy to see me, because she has a younger brother who is both gentle and skillful in flattery. There, she is smiling from ear to ear because of the joy of just buying a motorbike for her child. The way she shows off is so clever and the way she criticizes people is also so natural and cheerful. Oh, has Uncle Hoang's personality changed lately? Hoang is my younger brother, my aunt's cousin. Every time I meet him, I prepare to listen to him. Sometimes he criticizes me, sometimes he flatters me. Both criticism and flattery are fierce, harsh, and fiery. He is a person of "abnormality". Always above normal level. Why did this meeting suddenly change? More calm, more measured. He spoke like a mature person. Are you already old, have you matured, have you lost the arrogance and enthusiasm of youth? I looked at Hoang. Well, I've reached the age of "Third Destiny", and I've become a grandfather. When people experience life, they become more compassionate, more tolerant, more peaceful and gentle. I remember and feel sorry for the old Uncle Hoang. Young, vibrant, always above normal. A word that did not go well with my ears immediately made my head stand up full of anger. Red face, red ears. Mouth roaring, arms and legs waving. Then reason, then argue, then decide to make a case. Even though it upsets some people, I still feel happy. That way of behaving is very real, very lively, very fresh, and very human. The leisureliness and calmness belong to those who have experienced it. It can also be for smart people. Smart people have the same behavior as experienced people. They never express themselves, never express their opinions. They are always silent, always smiling, a deep, mischievous smile. Have they understood everything I said, have they experienced it all? Or do they just stay silent and wait to listen to the strong people? As smart people, they will never follow the strong in front of everyone. Living among wise people, we also have to play smart. So there is only silence, only trivial, bland, meaningless stories. Country people, mainly farmers, are farmers. Seeing me after a long time, most of the people hesitated, so there was only silence. But I know that silence is sincere. When you drink wine, you're excited and happy, the story becomes truly passionate. But I'm already weak, I can't indulge myself and get drunk anymore. Even though so many people are drinking, why can't you just sit still? Even if you raise your voice, why don't you drink? But why did you drink so enthusiastically, so enthusiastically, so honestly in the past? Or are you being clever? Or do you look down on us, our ignorant countrymen, that's why you get drunk? Please sympathize with me, I can't be one hundred percent as constant as before - oh, time. Sympathy is still sympathetic but sad. Oh, this guy, why does he always talk so sadly? How dare you imitate the ancients. The sadness of the ancients is a sadness that transcends time, a sadness that transcends centuries, a sadness that transcends all human lives. Your sadness is so small, so trivial, so petty. Well, I still feel sad if I can't give each other a little joy. Every time I return to my hometown, there are mixed joys and sorrows, but the truth is that we are empowered by our love of life, by the simplicity and sincerity of the countryside and the countryside. May 1, 2007 TEL. Table of contents Every time I return home Every time I return home Duc TriWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: author: Nguyen Kim Vy. Typing: Lai Ly anh van Source: Lai Ly Anh Van Uploaded by friend: Ct.Ly on: May 11, 2007
Phan Thái Yên Mộ Gió em từ nguyệt lặn nghiêng che sầu tư bỏ lại bên lề cuộc chơi tiếc xuân giục giã một đời ba mươi năm vẫn như người mộng du Mạc Phương Ðình Người đàn ông luống tuổi đứng lơ đãng nhìn trời, khoang mây cao treo buổi chiều trên từng sợi nắng hanh hao cuối ngày. Tháng Mười rồi mà ở Song Thành những ngày nóng vẫn kéo dài đến lạ. Xóm nhà bên kia hờ hồ nương mình vào dãy đồi phong đang nằm chờ khoát lớp áo màu thu. Giữa điệp trùng lá gió ngập ngừng dải liếp vàng lóng lánh, chẳng biết vì nắng chiều vương hay chớm thu phong vừa đọng lên tàng bạch dương lạc lõng chen thân trong cánh rừng phong. Bầy chim thiên cư sớm bỏ vùng biên hồ phương Bắc thôi ngỡ ngàng với màu lá xanh thô đậm cuối hè, chúng quang quác gọi bầy, sải từng đôi cánh biếc giỡn đùa trên mặt hồ gợn sóng. Khoảnh vườn sau bên lối xuống bờ hồ tuy đã qua mùa rộ trái vẫn còn được chăm sóc kỷ lưởng - quá kỷ lưởng khiến người đàn ông không khỏi cười thầm khi nghĩ đến. Mỗi cuối ngày ông thường chắt chiu quanh quẩn bên bụi ớt, gốc cà, tìm chút thư thả sau ngày làm việc rối rắm lo toan. Nhìn sắc lá ủng vàng phủ đầy trên giàn mướp đắng, hồn người sao nghe bàng hoàng nỗi xao xuyến giao mùa. Lủng lẳng góc giàn, trái khổ qua để giống mùa sau lóng lánh lớp da vàng, vỡ chín lòng son. Khổ qua. Máu đỏ. Da vàng. Lòng chợt chùng vướng nỗi buồn phiền về một thời chinh biến xa xưa. Nhớ lần thương tích vỡ toang bên giòng kinh nhỏ đục lầy, góp máu mình cho cuộc chém giết điêu linh. Nhớ giàn trái đắng nuôi người vào những năm lận đận non cao. Mỗi cuối thu, khi sương mai gió núi làm chạnh lòng kẻ xa nhà thì những liếp cải một độ hoa vàng cũng đã khô nẻ kết hạt. Giàn khổ qua úa lá chỉ còn trơ lại vài trái chín sủng vàng, ngậm ngùi chấp nhận làm thân hạt giống cho mùa gian nan kế tiếp chẳng ai chờ đợi ngóng trông. Mùa chướng hằn lên thân khổ qua vết thương đau rệu rã vệt máu vừa khô như niềm hi vọng cũng vừa cạn kiệt theo giấc mơ trở về ngày càng hao huyễn xa vời. Trong vọng tưởng mịt mờ, không gian và thời gian dìu níu nhau vào kỷ niệm xa vời, bàng hoàng con sóng trường giang lan đọng mơ hồ. Ông thấy mình đứng bất động bên bờ sông cũ gảy đổ nhịp cầu, đôi mắt nhắm soi miết vào hồn bóng con đò xa ngút tuổi thơ. Mường tượng từng khuôn mặt người thân, bè bạn, từng cảnh đời chắp nối hư hao như những cánh buồm xuôi ngược trôi nổi đắm chìm trên giòng thân phận... Hình ảnh đứa con đầu lòng vắn số mà bố chỉ một lần gặp mặt trong chuyến mẹ ẳm con đi thăm chồng ở trại tù cải tạo, đã gần ba mươi năm, vẫn tươi ngợp lòng ông mỗi khi nghĩ đến và vẫn lóng lánh mắt lệ mẹ đoanh tròng những lần giổ con vào mỗi tháng Mười. Mùa Thu trước, vợ chồng trở về, dời mộ con gái về ở yên với quê Ngoại bên giòng Ô Lâu xanh mát điệu hò...Trước bến ban mai đò ai lấp ló, ai kêu, ai ngó, ai bủa đó, ai câu đây, ai gởi mình nơi Cồn Én, ai cày cấy tại Bàu Mây, ai ngẩn ngơ tấc dạ, ai vui vầy với Ô Giang... * Người đàn ông cắm những cây nhang cuối cùng xuống nấm mộ đất ở cuối nghĩa trang rồi bước về phía dãy lăng mộ mới xây gần bờ sông. Người đàn bà đứng tựa bên thành lăng vẫn giữ nụ cười trên môi từ lúc nhìn vẽ kính cẩn của người anh rể lúc ông đứng bên ngôi mộ đất. - Anh có biết mộ ai anh vừa thắp nhang rứa không ? Nhìn nụ cười hóm hỉnh của Hà-Thân, người đàn ông lắc đầu phân bua. - Anh có ở rể ngày nào đâu mà biết. Ngoài mộ mới của cháu và sinh phần của ông bà Ngoại, thì mộ nào cũng như mộ nào, mỗi mộ chôn một người chết. - Anh khôn thấu trời mà còn làm bộ. Em vợ cả bầy, anh mà ở rể thì chịu chi thấu bầy nữ binh phá như giặc ni hè... Nội tiền mua me chùm ruột cũng đủ cho anh le lưởi rồi...Cô em vợ cười lớn chế giễu anh... Rứa là anh trật cả hai rồi đó. Mộ đất anh vừa cắm nhang là mộ gió, không có người chết. Còn lăng Cố ở đầu nghĩa trang chôn cả Cố Ôn và Cố Mụ vô một. Tụi em nghe kể lại Bàø chết chưa kịp liệm thì Ôn chết theo, trối trăn cho con cháu phải chôn hai người một mộ. Mộ gió. Âm thanh bâng khuâng buồn như tiếng hò vọng trên giòng nước nghiêng chao. Hình ảnh ngôi mộ trống nằm im lìm đếm thời gian bên bãi sông vắng, đợi chờ ai đó một lần về chung cuộc, sao quá cô đơn. Người đàn ông đứng lặng nghe Hà-Thân kể chuyện nàng một nửa đời qua. Thành phố bên bờ vịnh biển trong xanh giòng sông, rực thắm màu hoa phượng mỗi hè sang, cô học trò nhỏ đẹp dịu dàng với mái tóc ngoan dài, hồn nhiên lớn lên cùng chúng bạn trường lớp. Thế rồi “cơn gió tình yêu lại” đã vương lòng cô trò nhỏ với chàng sinh viên ở cùng phố ngày nào từ Sài Gòn về nhà nghỉ tết. Cô có ngờ đâu mùa đông năm đó với từng dấu chân vụng về bên nhau trên con dốc lối qua nhà hay cánh rừng dương hẹn hò cuối phố rạo rực môi hôn đã trở thành vốn liếng thương yêu cho nàng sống với trong suốt quãng đời dài. Tháng Ba Ðà Nẳng khóc ngất chia ly, nhớ chị theo chồng ngày cuối cùng di tản quan quân hổn loạn, nhớ người yêu giờ đã ngàn trùng theo mệnh nước cắt chia. Nỗi nhớ chất chồng theo từng ngày trông ngóng cho đến khi tin dử theo về sau ngày Sài Gòn thất thủ. Viên đạn pháo oan khiên của bộ đội miền Bắc trên đường tiến chiếm phi trường thành phố đã kết liễu cuộc đời đang rộ sống của người thanh niên lúc đang cùng vài người bạn trò chuyện trước sân nhà. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm trong tận cùng thương nhớ. Và chỉ với chừng đó Hà-Thân đã sống qua hết thời con gái. Cánh rừng dương ôm quanh bờ vịnh chớp tắt ngọn hải đăng chóp núi như mắt anh đăm đắm tự tình là ngọn đèn tình yêu sáng mãi lòng em từ phút yêu đầu. Nấm mồ gió canh cánh hồn người là kỷ vật tình yêu để nàng ấp ủ chắt chiu trong khu vườn mộng ảo mong manh. Nhìn người đàn bà đứng tuổi trước mặt mình đang thẩn thờ trong kỷ niệm vụt về, ông chợt nghĩ tới hình ảnh cô em gái làm phù dâu trong ngày chị vu qui. Ba mươi năm. Thời gian như giòng sông trôi qua bến sông buồn đời người. Bến đục. Bến trong. Xuôi ngược. Lỡ làng... Người đàn bà nhìn về phía bến sông, che dấu nét ngượng ngùng vì câu chuyện kể đời mình. - Mới đó mà cháu Hà-Khê đã được mười hai. Tụi em có được hai cháu, tuy bận rộn kiếm sống mà vui. Thôi thì đời người rồi cũng qua. Người anh rể nhìn cô em vợ, bông đùa. - Cô vậy là dở quá, quạt mộ cả mười lăm mười sáu năm mới khô. - Mộ gió cần chi quạt anh... Có lẽ chỉ là số phận. Những năm sau bảy lăm, ai cũng tất bật kiếm sống trong đói khổ, đong đếm phân chia, chẳng còn chi mà mơ mộng đoái hoài. Trong nhiều năm em vẫn đinh ninh trong lòng là chẳng thể yêu ai được nữa. Nhìn những người đàn ông buồn bã bơ phờ hay rừng rú thô lỗ lòng chỉ thêm buồn. Người đàn ông nghĩ tới lần tình cờ gặp lại người bạn cũ cùng lớp những năm trung học ở Phan Châu Trinh Ðà Nẳng, trong dịp đi công tác xuống một tiểu bang miền Nam. Ông tần ngần hỏi Hà-Thân. - Ðã gần ba mươi năm rồi, có lẽ em không buồn phiền chi nếu anh hỏi... Em có biết là trong thời gian hai người yêu nhau, Tuân cũng có bồ ở Sài Gòn? - Sau bảy lăm vài năm em có nghe chuyện đó. Em không tìm hiểu chi thêm. Hai đứa em yêu nhau và Tuân thì đã chết... Ðơn giản rứa thôi và quá đủ để sầu đời. - Em còn nhớ anh của Tuân, anh Bách? - Quên răng được, anh nớ điệu và bay bướm một cây. Mấy ông thiệt! Em còn nhớ chính anh là người xúi dại anh Bách đeo bảng tên giả tên Huy lò dò theo cô giáo dạy nữ công gia chánh lớp em hỏi cô có phải tên Trâm rồi đưa cho cô mượn quyển Vòng Tay Học Trò của Nguyễn Thị Hoàng. - Ai ngờ cô giáo là bồ của thầy Tâm giám thị. Tụi anh sau vụ đó bị “chiếu tướng” dài dài... Anh mới gặp lại Bách ở Cali. Vợ là cô bồ của Tuân ngày đó. Họ cưới nhau vài tháng sau ngày Tuân chết. Vợ chồng Bách ăn nên làm ra, sống đầm ấm. Tiếng cười rộn rã của bầy cháu đang nô đùa với bố từ dưới bến sông vọng lên chen lẫn trong tiếng máy đò từ phía Bàu Mây chở khách qua Cồn Én. Giòng nước Ô Lâu thấp thoáng xanh sau rặng tre la ngà êm đềm lả ngọn theo gió chiều. Hai anh em sánh bước đi về phía tiếng cười. - Em mừng cho anh Bách. Những trái tim dễ dãi thì không biết buồn, phải không anh !? * Người đàn ông dụi mắt, dang tay làm vài động tác vươn vai, biết mình vừa tỉnh giấc mơ ngày. Ông cúi nhặt quả thông khô vẩn vơ ném về phía hai chú sóc nhỏ đang nô đuổi nhau trên cỏ mịn. Ngước mắt nhìn theo cặp đuôi sóc dài phủ lông mịn thoắt lượn trên cành, loáng thoáng bóng chiều sa. Ráng trời pha màu vàng biếc lên nóc rừng phong đứng gió. Ông bâng khuâng hỏi lòng mùa thu đang đến hay trở về... Rồi thầm nghĩ. Có lẽ lần tới về thăm mộ con, ông sẽ đi đò dọc theo sông Ô Lâu đến Phá Tam Giang một lần cho biết. Mục lục Mộ Gió Mộ Gió Phan Thái YênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đặc TrưngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 4 năm 2006
Phan Thái Yên Mộ Gió em từ nguyệt lặn nghiêng che sầu tư bỏ lại bên lề cuộc chơi tiếc xuân giục giã một đời ba mươi năm vẫn như người mộng du Mạc Phương Ðình Người đàn ông luống tuổi đứng lơ đãng nhìn trời, khoang mây cao treo buổi chiều trên từng sợi nắng hanh hao cuối ngày. Tháng Mười rồi mà ở Song Thành những ngày nóng vẫn kéo dài đến lạ. Xóm nhà bên kia hờ hồ nương mình vào dãy đồi phong đang nằm chờ khoát lớp áo màu thu. Giữa điệp trùng lá gió ngập ngừng dải liếp vàng lóng lánh, chẳng biết vì nắng chiều vương hay chớm thu phong vừa đọng lên tàng bạch dương lạc lõng chen thân trong cánh rừng phong. Bầy chim thiên cư sớm bỏ vùng biên hồ phương Bắc thôi ngỡ ngàng với màu lá xanh thô đậm cuối hè, chúng quang quác gọi bầy, sải từng đôi cánh biếc giỡn đùa trên mặt hồ gợn sóng. Khoảnh vườn sau bên lối xuống bờ hồ tuy đã qua mùa rộ trái vẫn còn được chăm sóc kỷ lưởng - quá kỷ lưởng khiến người đàn ông không khỏi cười thầm khi nghĩ đến. Mỗi cuối ngày ông thường chắt chiu quanh quẩn bên bụi ớt, gốc cà, tìm chút thư thả sau ngày làm việc rối rắm lo toan. Nhìn sắc lá ủng vàng phủ đầy trên giàn mướp đắng, hồn người sao nghe bàng hoàng nỗi xao xuyến giao mùa. Lủng lẳng góc giàn, trái khổ qua để giống mùa sau lóng lánh lớp da vàng, vỡ chín lòng son. Khổ qua. Máu đỏ. Da vàng. Lòng chợt chùng vướng nỗi buồn phiền về một thời chinh biến xa xưa. Nhớ lần thương tích vỡ toang bên giòng kinh nhỏ đục lầy, góp máu mình cho cuộc chém giết điêu linh. Nhớ giàn trái đắng nuôi người vào những năm lận đận non cao. Mỗi cuối thu, khi sương mai gió núi làm chạnh lòng kẻ xa nhà thì những liếp cải một độ hoa vàng cũng đã khô nẻ kết hạt. Giàn khổ qua úa lá chỉ còn trơ lại vài trái chín sủng vàng, ngậm ngùi chấp nhận làm thân hạt giống cho mùa gian nan kế tiếp chẳng ai chờ đợi ngóng trông. Mùa chướng hằn lên thân khổ qua vết thương đau rệu rã vệt máu vừa khô như niềm hi vọng cũng vừa cạn kiệt theo giấc mơ trở về ngày càng hao huyễn xa vời. Trong vọng tưởng mịt mờ, không gian và thời gian dìu níu nhau vào kỷ niệm xa vời, bàng hoàng con sóng trường giang lan đọng mơ hồ. Ông thấy mình đứng bất động bên bờ sông cũ gảy đổ nhịp cầu, đôi mắt nhắm soi miết vào hồn bóng con đò xa ngút tuổi thơ. Mường tượng từng khuôn mặt người thân, bè bạn, từng cảnh đời chắp nối hư hao như những cánh buồm xuôi ngược trôi nổi đắm chìm trên giòng thân phận... Hình ảnh đứa con đầu lòng vắn số mà bố chỉ một lần gặp mặt trong chuyến mẹ ẳm con đi thăm chồng ở trại tù cải tạo, đã gần ba mươi năm, vẫn tươi ngợp lòng ông mỗi khi nghĩ đến và vẫn lóng lánh mắt lệ mẹ đoanh tròng những lần giổ con vào mỗi tháng Mười. Mùa Thu trước, vợ chồng trở về, dời mộ con gái về ở yên với quê Ngoại bên giòng Ô Lâu xanh mát điệu hò...Trước bến ban mai đò ai lấp ló, ai kêu, ai ngó, ai bủa đó, ai câu đây, ai gởi mình nơi Cồn Én, ai cày cấy tại Bàu Mây, ai ngẩn ngơ tấc dạ, ai vui vầy với Ô Giang... * Người đàn ông cắm những cây nhang cuối cùng xuống nấm mộ đất ở cuối nghĩa trang rồi bước về phía dãy lăng mộ mới xây gần bờ sông. Người đàn bà đứng tựa bên thành lăng vẫn giữ nụ cười trên môi từ lúc nhìn vẽ kính cẩn của người anh rể lúc ông đứng bên ngôi mộ đất. - Anh có biết mộ ai anh vừa thắp nhang rứa không ? Nhìn nụ cười hóm hỉnh của Hà-Thân, người đàn ông lắc đầu phân bua. - Anh có ở rể ngày nào đâu mà biết. Ngoài mộ mới của cháu và sinh phần của ông bà Ngoại, thì mộ nào cũng như mộ nào, mỗi mộ chôn một người chết. - Anh khôn thấu trời mà còn làm bộ. Em vợ cả bầy, anh mà ở rể thì chịu chi thấu bầy nữ binh phá như giặc ni hè... Nội tiền mua me chùm ruột cũng đủ cho anh le lưởi rồi...Cô em vợ cười lớn chế giễu anh... Rứa là anh trật cả hai rồi đó. Mộ đất anh vừa cắm nhang là mộ gió, không có người chết. Còn lăng Cố ở đầu nghĩa trang chôn cả Cố Ôn và Cố Mụ vô một. Tụi em nghe kể lại Bàø chết chưa kịp liệm thì Ôn chết theo, trối trăn cho con cháu phải chôn hai người một mộ. Mộ gió. Âm thanh bâng khuâng buồn như tiếng hò vọng trên giòng nước nghiêng chao. Hình ảnh ngôi mộ trống nằm im lìm đếm thời gian bên bãi sông vắng, đợi chờ ai đó một lần về chung cuộc, sao quá cô đơn. Người đàn ông đứng lặng nghe Hà-Thân kể chuyện nàng một nửa đời qua. Thành phố bên bờ vịnh biển trong xanh giòng sông, rực thắm màu hoa phượng mỗi hè sang, cô học trò nhỏ đẹp dịu dàng với mái tóc ngoan dài, hồn nhiên lớn lên cùng chúng bạn trường lớp. Thế rồi “cơn gió tình yêu lại” đã vương lòng cô trò nhỏ với chàng sinh viên ở cùng phố ngày nào từ Sài Gòn về nhà nghỉ tết. Cô có ngờ đâu mùa đông năm đó với từng dấu chân vụng về bên nhau trên con dốc lối qua nhà hay cánh rừng dương hẹn hò cuối phố rạo rực môi hôn đã trở thành vốn liếng thương yêu cho nàng sống với trong suốt quãng đời dài. Tháng Ba Ðà Nẳng khóc ngất chia ly, nhớ chị theo chồng ngày cuối cùng di tản quan quân hổn loạn, nhớ người yêu giờ đã ngàn trùng theo mệnh nước cắt chia. Nỗi nhớ chất chồng theo từng ngày trông ngóng cho đến khi tin dử theo về sau ngày Sài Gòn thất thủ. Viên đạn pháo oan khiên của bộ đội miền Bắc trên đường tiến chiếm phi trường thành phố đã kết liễu cuộc đời đang rộ sống của người thanh niên lúc đang cùng vài người bạn trò chuyện trước sân nhà. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm trong tận cùng thương nhớ. Và chỉ với chừng đó Hà-Thân đã sống qua hết thời con gái. Cánh rừng dương ôm quanh bờ vịnh chớp tắt ngọn hải đăng chóp núi như mắt anh đăm đắm tự tình là ngọn đèn tình yêu sáng mãi lòng em từ phút yêu đầu. Nấm mồ gió canh cánh hồn người là kỷ vật tình yêu để nàng ấp ủ chắt chiu trong khu vườn mộng ảo mong manh. Nhìn người đàn bà đứng tuổi trước mặt mình đang thẩn thờ trong kỷ niệm vụt về, ông chợt nghĩ tới hình ảnh cô em gái làm phù dâu trong ngày chị vu qui. Ba mươi năm. Thời gian như giòng sông trôi qua bến sông buồn đời người. Bến đục. Bến trong. Xuôi ngược. Lỡ làng... Người đàn bà nhìn về phía bến sông, che dấu nét ngượng ngùng vì câu chuyện kể đời mình. - Mới đó mà cháu Hà-Khê đã được mười hai. Tụi em có được hai cháu, tuy bận rộn kiếm sống mà vui. Thôi thì đời người rồi cũng qua. Người anh rể nhìn cô em vợ, bông đùa. - Cô vậy là dở quá, quạt mộ cả mười lăm mười sáu năm mới khô. - Mộ gió cần chi quạt anh... Có lẽ chỉ là số phận. Những năm sau bảy lăm, ai cũng tất bật kiếm sống trong đói khổ, đong đếm phân chia, chẳng còn chi mà mơ mộng đoái hoài. Trong nhiều năm em vẫn đinh ninh trong lòng là chẳng thể yêu ai được nữa. Nhìn những người đàn ông buồn bã bơ phờ hay rừng rú thô lỗ lòng chỉ thêm buồn. Người đàn ông nghĩ tới lần tình cờ gặp lại người bạn cũ cùng lớp những năm trung học ở Phan Châu Trinh Ðà Nẳng, trong dịp đi công tác xuống một tiểu bang miền Nam. Ông tần ngần hỏi Hà-Thân. - Ðã gần ba mươi năm rồi, có lẽ em không buồn phiền chi nếu anh hỏi... Em có biết là trong thời gian hai người yêu nhau, Tuân cũng có bồ ở Sài Gòn? - Sau bảy lăm vài năm em có nghe chuyện đó. Em không tìm hiểu chi thêm. Hai đứa em yêu nhau và Tuân thì đã chết... Ðơn giản rứa thôi và quá đủ để sầu đời. - Em còn nhớ anh của Tuân, anh Bách? - Quên răng được, anh nớ điệu và bay bướm một cây. Mấy ông thiệt! Em còn nhớ chính anh là người xúi dại anh Bách đeo bảng tên giả tên Huy lò dò theo cô giáo dạy nữ công gia chánh lớp em hỏi cô có phải tên Trâm rồi đưa cho cô mượn quyển Vòng Tay Học Trò của Nguyễn Thị Hoàng. - Ai ngờ cô giáo là bồ của thầy Tâm giám thị. Tụi anh sau vụ đó bị “chiếu tướng” dài dài... Anh mới gặp lại Bách ở Cali. Vợ là cô bồ của Tuân ngày đó. Họ cưới nhau vài tháng sau ngày Tuân chết. Vợ chồng Bách ăn nên làm ra, sống đầm ấm. Tiếng cười rộn rã của bầy cháu đang nô đùa với bố từ dưới bến sông vọng lên chen lẫn trong tiếng máy đò từ phía Bàu Mây chở khách qua Cồn Én. Giòng nước Ô Lâu thấp thoáng xanh sau rặng tre la ngà êm đềm lả ngọn theo gió chiều. Hai anh em sánh bước đi về phía tiếng cười. - Em mừng cho anh Bách. Những trái tim dễ dãi thì không biết buồn, phải không anh !? * Người đàn ông dụi mắt, dang tay làm vài động tác vươn vai, biết mình vừa tỉnh giấc mơ ngày. Ông cúi nhặt quả thông khô vẩn vơ ném về phía hai chú sóc nhỏ đang nô đuổi nhau trên cỏ mịn. Ngước mắt nhìn theo cặp đuôi sóc dài phủ lông mịn thoắt lượn trên cành, loáng thoáng bóng chiều sa. Ráng trời pha màu vàng biếc lên nóc rừng phong đứng gió. Ông bâng khuâng hỏi lòng mùa thu đang đến hay trở về... Rồi thầm nghĩ. Có lẽ lần tới về thăm mộ con, ông sẽ đi đò dọc theo sông Ô Lâu đến Phá Tam Giang một lần cho biết. Mục lục Mộ Gió Mộ Gió Phan Thái YênChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Đặc TrưngĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 3 tháng 4 năm 2006
Chiêu Hoàng Mộng và Thực... Anh ạ, Em thường hay có những giấc mộng lãng đãng... Đôi khi, ở tột bờ mé, em không còn phân biệt đâu là Mộng, đâu là Thực nữa... Những lúc như thế, em thường rơi Qvào một trạng thái bàng hoàng... Có lẽ, bâng khuâng thì đúng hơn. Nhớ lại tích Trang Tử xưa kia, mơ hoá thành bướm. Sáng tỉnh mộng, bâng khuâng không hiểu mình đang từ giấc Mộng trở về với Thực, hay đang từ Thực bước vào Mộng??? Từ cánh bướm trở về Trang Tử hay chính cánh bướm ấy biến thành mình??? Phải thế chăng anh? Có phải mỗi người trong chúng ta đang đi từ một giấc mộng này, sang một giấc mộng khác??.... Mà giấc mộng nào cũng mang đầy những niềm vui, nỗi buồn. Rất thật... Như sáng nay. Sau khi chấm dứt một giấc mơ trở về... Em đã rơi vào trong trạng thái tâm thức ấy .... Giấc mơ thật quá anh ạ, nó êm đềm, pha thêm chút hương vị buồn bã, ngậm ngùi .... Em thấy mình đứng chênh vênh trên một ngọn đồi... Bầu trời đầy sao lấp lánh như những viên kim cương nạm trên một miếng nhung đen. Anh bảo: "Coi kìa, những cánh sao sáng lunh linh như ánh mắt. Anh ước sao anh có thể hái được một ít, kết thành chuỗi cho em..." Em nhìn anh. Khuôn mặt anh cũng có 2 vì sao lung linh. Chúng ta cùng mỉm cười... Em cảm thấy tràn đầy hạnh phúc... Thời gian dường như đặc lại, ngừng trôi .... Rồi bỗng anh reo lên: "Ô kìa, sao có cánh bướm lẻ loi trong đêm thế kia ??? Hay để anh bắt cho em đem về ép vào trang thơ nhé???" Nói rồi, Anh buông tay, chạy theo cánh bướm chập chờn bay trước mặt.... Sương đêm rơi xuống ướt vai . Em cảm thấy lạnh và gọi anh trở về... Tiếng gọi em tan loãng trong hư không.... Anh thì như ẩn, như hiện chập chùng theo cánh bướm.... "Anh ơi ..... Trở về thôi .... Em lạnh....." Giọng anh mơ hồ như từ một tinh cầu xa lắc: " Không... không... Em chờ anh tí đã. Anh sẽ cố bắt được cánh bướm cho em...." Hai tay bắc chéo ngang vai nghe cái lạnh thấm vào từng chân tóc. Hình ảnh anh nhạt nhoà trước mặt, xa dần... xa dần... Và hình như anh cũng hoá thành cánh bướm bay đi ... Chỉ còn lại em một mình với khung trời nghiêng đổ... Mục lục Mộng và Thực... Mộng và Thực... Chiêu HoàngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: bạn: mickey đưa lên vào ngày: 28 tháng 5 năm 2004
Chieu Hoang Dream and Reality... Brother, I often have romantic dreams... Sometimes, at the edge, I can no longer distinguish between Dream and Reality... At times like that, I often fall into a state of despair. shocked... Perhaps, confused is more accurate. Recalling the story of Chuang Tzu, a dream turned into a butterfly. Waking up from a dream in the morning, wondering if I am returning from the Dream to Reality, or from Reality entering the Dream??? From the butterfly wings back to Chuang Tzu or did the butterfly wings become me??? Is that so? Are each of us going from one dream to another??.... And every dream is full of joy and sadness. Very real... Like this morning. After returning from a dream... I fell into that state of consciousness.... The dream was so real, it was peaceful, mixed with a bit of sadness and pity... I found myself standing precariously on a hill... The starry sky sparkled like diamonds encrusted on a piece of black velvet. He said: "Look, the stars are sparkling like eyes. I wish I could pick some and make a chain for you..." I looked at him. His face also has 2 sparkling stars. We smiled together... I felt full of happiness... Time seemed to solidify, stop passing.... Then suddenly he cried out: "Oh look, why are there lonely butterflies in the night?" there??? Or should I catch it for you and put it on a poem page???" Having said that, he let go of his hand and followed the fluttering butterfly wings flying in front of him.... The night dew fell and wet his shoulders. I feel cold and call you back... The voice calling you disappears in nothingness... You seem to be hidden, appearing like a butterfly's wings... "Dear brother..... Come back stop.... You're cold....." His voice was vague as if from a distant planet: "Không... no... Wait a minute, I'll try to catch the butterfly wings for you. ..." He crossed his arms across his shoulders and felt the cold seep into each hairline. Your image fades before my eyes, getting farther and farther away... And it seems like you have turned into a butterfly and flew away... Leaving me alone with the tilted sky... Table of contents Dream and Reality... Dream and Reality... Chieu HoangWelcome to read books from the book project for mobile devices. Source: author: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: friend: mickey posted on: May 28, 2004
Mộng Tuyết Mộng Xanh Sáng hôm nay, cô Hà đem áo ra khâu. Chiếc áo "ngày thu" tự cô nghĩ kiểu và khâu lấy. Ngồi khâu, cô Hà hí hởn mừng: cô sẽ được mặc chiếc áo mùa thu sớm hơn các chị em cùng tỉnh. Hàng xanh tươi điểm bông hoa phơn phớt tím. Cô mỉm cười với ý nghĩ nhớ lời phê màu sắc của một người bạn Hà thành, khi cô nhờ chọn giúp màu hàng: "màu xanh là màu của trẻ trung, của vui cười, của hi vọng và của yêu đương nữa". Đứa cháu gái lên sáu từ nhà trong chạy lại, đòi cô Hà dẫn đi chơi. Cô ngừng kim, nhìn ra ngoài: trời êm và trong, bàng bạc hơi thu dịu. Vui vẻ đứng lên, cô nắm tay con bé dắt ra sân. Bước một cách vơ vẩn, cô đi về phía bờ hồ. Nước hồ đầy phẳng, li ti hơi gợn sóng. Tiếng lá lách tách reo từng nhịp trên ngọn cây dừa, cây đa bên đường. Cô Hà thấy lòng mình phơi phới nhẹ như một áng sương lam. Cô không buồn vuốt lại mái tóc mai xõa mơn man bên má. Một cảm giác êm dịu thấm đượm vào người. Những hạt sương đọng trên cỏ lấp lánh tan từng loạt, dưới bước chân hai dì cháu. Con bé chợt reo lên: - Ô này! Cây mắc cỡ! Rồi cháu kéo dì ngồi xuống. Dưới bàn tay mũm mĩm gượng nhẹ chọc phá của con bé, cô "trinh nữ" dịu mềm khép dần lại, như muốn ngậm kín vẻ hổ ngươi. Cô Hà bỗng thấy mình ngộ nghĩnh vì cô vừa so sánh cây trinh nữ với một cô gái đương thì cả thẹn, hơn nữa, với lòng cô... một tấm lòng trong như buổi sáng tinh sương chưa yêu mà hay thẹn. Cô đỏ bừng mặt luống cuống muốn khép mình lại như cây mắc cỡ, mỗi khi nghe nói đến "chàng"... Chàng, một thanh niên có học, một chiều thu êm như mộng đã "gò ngựa" trên bến Đông Hồ, đã mang lại biệt thự "Thùy Dương" những văn vật tài hoa của Hà Nội, những trẻ trung hoạt động của Sài Gòn. Chàng, một thi sĩ đã đưa tặng cô những văn phẩm nét mực còn tươi. Chàng đã nói, chàng đã viết và thú vị nhất là chàng đã làm thơ. Lời thơ của anh chàng thi sĩ đầu mùa sao mà nó ngộ nghĩnh quá! Một con chim ăn cá từ trên nhánh cây xòa rủ bên hồ, lướt xuống mặt nước. Những vòng tròn lan lan mãi trên mặt hồ. Đôi cánh chim xanh lấp loáng trong ánh nắng thu mới... - Về thôi! cháu. Cô Hà nắm tay cháu đứng lên. Đưa tay vuốt lại vạt áo nhầu, cô lơ đễnh nhìn về một phương trời, nhớ lại lời thư của ai: "ngoài này, gió heo chớm, trời bàng bạc màu, làm cho lòng người thao thức nhớ cảnh và nhớ người xa quá". * Các bạn ra về đã lâu. Cô Hà giở tờ báo đọc lại. Đọc lại để thưởng thức cho hết các vẻ tài hoa của một tờ báo tài hoa nhất Hà Nội. Mặc dầu lúc nãy, giọng đọc của Yến rất hay, nhưng trong lúc đông người hội họp, người ta còn bận để ý những câu pha trò ý vị của anh Lâm, tiếng hát "như tiếng pha lê" của chị Nguyệt và tiếng đàn rất tươi của chị Hồng, hơn nữa, người ta bận để ý đến làn khói vẩn vơ đượm hương trên chén trà Long Tỉnh và mùi ngọt của mấy chiếc bánh Trung Thu. Bình tĩnh, nằm đọc mấy trang báo đẹp; chập chờn, cô Hà ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết. Cô mơ thấy mình, như ban sáng, cùng con cháu bé đang thơ thẩn bên bờ Đông Hồ. Là bờ Đông Hồ nhưng sao lại thấy một cái cầu bắc qua một cái suối con, nước chảy róc rách. Cô bước lên cầu. Cầu nhúng nhính. Cô qua bên kia suối thì là một cảnh là lạ. Cô ngoảnh lại nhìn chung quanh thì cô chỉ đứng đó một mình. Cô không nhận ra lúc ấy là ban chiều hay đêm trăng. Cô chỉ thấy bóng sáng mát giọi đều trên mặt đất trồng toàn một thứ cỏ xanh mướt như nhung. Những con đường mòn mờ trắng chạy viền đều trên mặt cỏ. Cô chạy tung tăng khắp các con đường. Đường không có sỏi đá, êm chân như trải bằng một thứ cát lạ ở cõi tiên. Đi mãi đến bên một cái đồi con. Những con nai con hươu, trên đầu mang cả một nhánh cây khô, ung dung ăn cỏ non bên sườn đồi. Đồi cũng toàn một màu xanh rờn rợn, lưa thưa có bóng rợp của tán cây mát rượi. Cô đứng lại, lắng tai nghe như có tiếng gió và tiếng chim. Bên kia đồi, vài ba con thỏ vui đùa chạy giởn, trông như những khối bông trắng tinh lăn trên thảm biếc. Trèo lên ngọn đồi, ngó mong chung quanh, cô thấy toàn một màu xanh ngắt bạt ngàn. Vô số những cây liễu, cây dâu, những loài cây loài cỏ không hoa mà cũng không tên. Cô đến bên một cái bể cạn xây bằng cẩm thạch. Đá xanh, nước lại xanh hơn, làm xanh lây đến cả những con cá bơi lội trong hồ. Màu mát trong của nước như quyến rũ. Tự nhiên, cô đưa tay cởi bỏ dần khuy áo. Cô đã toan nhúng mình xuống tắm. Một làn gió qua xào xạc. Cô giật mình ngừng tay khép áo lại, ngơ ngác nhìn quanh... Như luyến tiếc, cô thấy da thịt muốn chạm vào làn nước mát. Cô không đi được. Ngập ngừng mãi, rồi cô ngồi xuống khoát nước rửa mặt, trong khi cô vừa chợt nhớ câu ca dao: ... Có rửa thì rửa chân tay, Chớ rửa lông mày, chết cá ao anh. Cô nghĩ thầm: Giá anh nào là chủ cái ao này, bắt gặp mình rửa mặt hẳn sẽ khỏi phàn nàn vì mình không có cặp lông mày sắc như người ta đã sợ. Trời bỗng tối sầm lại, nhưng cô không lo, vì cô nghĩ đây là một thế giới thần tiên, tất đều là cảnh yên lành. Cô cứ đi lên mãi, chợt hiện ra một con đường mờ sáng len trong màu xanh thẫm của làn cỏ hai bên. Thoắt một cái, không còn là con đường nữa mà là một vệt sáng từ chỗ bóng trăng mới mọc bên kia hồ, in dài trên mặt nước, vệt sáng mà ngày còn nhỏ cô bảo đó là cái cầu để đi lên nhà của chị Hằng Nga. Nhưng rồi lại không còn là "cái cầu" nữa, mà là một vệt sáng mờ từ trên vuông kính xanh lồng trên mái nhà dọi xiên vào bức màn trắng. Cô trở mình, xô lùa chăn xuống chân, mảnh chăn mỏng mịn lướt nhẹ trên mình mơn man như làn sóng... Sung sướng và êm đềm, cô Hà nằm nhớ lại giấc mộng, không phải là giấc mộng vàng, là một giấc mộng xanh, toàn màu xanh, xinh đẹp quá. Trí cô lẩm nhẩm đọc: Yêu thảo như bích ti, Tần tang đê lục chi... Nhưng kìa, ánh trăng xanh lọc qua lần tuyn mỏng lờ mờ tỏa trên cánh áo ngỏ khuy. Cúi nhìn làn da ngọc trắng tinh, tự nhiên, thèn thẹn, cô kéo chăn chùm kín lên đầu, mỉm cười với câu: ... Bất tương thức, Hà sự nhập la-vi. Tiểu thuyết thứ năm số 27 ngày17-11-1938. Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội Tên thật Lâm Thái Úc, sinh năm 1918 tại làng Mỹ Đức, tỉnh Hà Tiên (cũ). Bút danh khác: Hà Tiên Cô, Thất Tiểu Muội, Nàng út, Bách Thảo Sương, Bân Bân nữ sĩ...; Bà thường xuyên viết truyện ngắn đăng trên báo Sống (ở Sài Gòn). Tập thơ Phấn hương rừng của bà được giải khuyến khích của Tự Lực văn đoàn năm 1939. Năm 1943, Mộng Tuyết cùng ba nữ sĩ Hằng Phương, Anh Thơ, Vân Đài, ra tập Hương xuân (Tuyển tập thơ nữ đầu tiên). Thơ Mộng Tuyết đăng trên nhiều báo: Tiểu thuyết thứ năm, Hà Nội báo, Con ong, Đông Tây, Trung bắc chủ nhật, Tri Tân (ở Hà Nội); các báo: Gió mùa, ánh sáng, Nhân loại (ở Sài Gòn). Nữ sĩ bỏ cảnh buồn cõi tạm để vê` với Hà Tiên thập cảnh cõi trời ngày 01/07/2007/ như tuyết như mộng như thơ thoảng qua mà không đọng lại tan rồi mà không mất đi. Mục lục Mộng Xanh Mộng Xanh Mộng TuyếtChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: cinenet - Ngọc Lý sưu tầmĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 7 tháng 7 năm 2007
Mộng Tuyết Mộng Xanh Sáng hôm nay, cô Hà đem áo ra khâu. Chiếc áo "ngày thu" tự cô nghĩ kiểu và khâu lấy. Ngồi khâu, cô Hà hí hởn mừng: cô sẽ được mặc chiếc áo mùa thu sớm hơn các chị em cùng tỉnh. Hàng xanh tươi điểm bông hoa phơn phớt tím. Cô mỉm cười với ý nghĩ nhớ lời phê màu sắc của một người bạn Hà thành, khi cô nhờ chọn giúp màu hàng: "màu xanh là màu của trẻ trung, của vui cười, của hi vọng và của yêu đương nữa". Đứa cháu gái lên sáu từ nhà trong chạy lại, đòi cô Hà dẫn đi chơi. Cô ngừng kim, nhìn ra ngoài: trời êm và trong, bàng bạc hơi thu dịu. Vui vẻ đứng lên, cô nắm tay con bé dắt ra sân. Bước một cách vơ vẩn, cô đi về phía bờ hồ. Nước hồ đầy phẳng, li ti hơi gợn sóng. Tiếng lá lách tách reo từng nhịp trên ngọn cây dừa, cây đa bên đường. Cô Hà thấy lòng mình phơi phới nhẹ như một áng sương lam. Cô không buồn vuốt lại mái tóc mai xõa mơn man bên má. Một cảm giác êm dịu thấm đượm vào người. Những hạt sương đọng trên cỏ lấp lánh tan từng loạt, dưới bước chân hai dì cháu. Con bé chợt reo lên: - Ô này! Cây mắc cỡ! Rồi cháu kéo dì ngồi xuống. Dưới bàn tay mũm mĩm gượng nhẹ chọc phá của con bé, cô "trinh nữ" dịu mềm khép dần lại, như muốn ngậm kín vẻ hổ ngươi. Cô Hà bỗng thấy mình ngộ nghĩnh vì cô vừa so sánh cây trinh nữ với một cô gái đương thì cả thẹn, hơn nữa, với lòng cô... một tấm lòng trong như buổi sáng tinh sương chưa yêu mà hay thẹn. Cô đỏ bừng mặt luống cuống muốn khép mình lại như cây mắc cỡ, mỗi khi nghe nói đến "chàng"... Chàng, một thanh niên có học, một chiều thu êm như mộng đã "gò ngựa" trên bến Đông Hồ, đã mang lại biệt thự "Thùy Dương" những văn vật tài hoa của Hà Nội, những trẻ trung hoạt động của Sài Gòn. Chàng, một thi sĩ đã đưa tặng cô những văn phẩm nét mực còn tươi. Chàng đã nói, chàng đã viết và thú vị nhất là chàng đã làm thơ. Lời thơ của anh chàng thi sĩ đầu mùa sao mà nó ngộ nghĩnh quá! Một con chim ăn cá từ trên nhánh cây xòa rủ bên hồ, lướt xuống mặt nước. Những vòng tròn lan lan mãi trên mặt hồ. Đôi cánh chim xanh lấp loáng trong ánh nắng thu mới... - Về thôi! cháu. Cô Hà nắm tay cháu đứng lên. Đưa tay vuốt lại vạt áo nhầu, cô lơ đễnh nhìn về một phương trời, nhớ lại lời thư của ai: "ngoài này, gió heo chớm, trời bàng bạc màu, làm cho lòng người thao thức nhớ cảnh và nhớ người xa quá". * Các bạn ra về đã lâu. Cô Hà giở tờ báo đọc lại. Đọc lại để thưởng thức cho hết các vẻ tài hoa của một tờ báo tài hoa nhất Hà Nội. Mặc dầu lúc nãy, giọng đọc của Yến rất hay, nhưng trong lúc đông người hội họp, người ta còn bận để ý những câu pha trò ý vị của anh Lâm, tiếng hát "như tiếng pha lê" của chị Nguyệt và tiếng đàn rất tươi của chị Hồng, hơn nữa, người ta bận để ý đến làn khói vẩn vơ đượm hương trên chén trà Long Tỉnh và mùi ngọt của mấy chiếc bánh Trung Thu. Bình tĩnh, nằm đọc mấy trang báo đẹp; chập chờn, cô Hà ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết. Cô mơ thấy mình, như ban sáng, cùng con cháu bé đang thơ thẩn bên bờ Đông Hồ. Là bờ Đông Hồ nhưng sao lại thấy một cái cầu bắc qua một cái suối con, nước chảy róc rách. Cô bước lên cầu. Cầu nhúng nhính. Cô qua bên kia suối thì là một cảnh là lạ. Cô ngoảnh lại nhìn chung quanh thì cô chỉ đứng đó một mình. Cô không nhận ra lúc ấy là ban chiều hay đêm trăng. Cô chỉ thấy bóng sáng mát giọi đều trên mặt đất trồng toàn một thứ cỏ xanh mướt như nhung. Những con đường mòn mờ trắng chạy viền đều trên mặt cỏ. Cô chạy tung tăng khắp các con đường. Đường không có sỏi đá, êm chân như trải bằng một thứ cát lạ ở cõi tiên. Đi mãi đến bên một cái đồi con. Những con nai con hươu, trên đầu mang cả một nhánh cây khô, ung dung ăn cỏ non bên sườn đồi. Đồi cũng toàn một màu xanh rờn rợn, lưa thưa có bóng rợp của tán cây mát rượi. Cô đứng lại, lắng tai nghe như có tiếng gió và tiếng chim. Bên kia đồi, vài ba con thỏ vui đùa chạy giởn, trông như những khối bông trắng tinh lăn trên thảm biếc. Trèo lên ngọn đồi, ngó mong chung quanh, cô thấy toàn một màu xanh ngắt bạt ngàn. Vô số những cây liễu, cây dâu, những loài cây loài cỏ không hoa mà cũng không tên. Cô đến bên một cái bể cạn xây bằng cẩm thạch. Đá xanh, nước lại xanh hơn, làm xanh lây đến cả những con cá bơi lội trong hồ. Màu mát trong của nước như quyến rũ. Tự nhiên, cô đưa tay cởi bỏ dần khuy áo. Cô đã toan nhúng mình xuống tắm. Một làn gió qua xào xạc. Cô giật mình ngừng tay khép áo lại, ngơ ngác nhìn quanh... Như luyến tiếc, cô thấy da thịt muốn chạm vào làn nước mát. Cô không đi được. Ngập ngừng mãi, rồi cô ngồi xuống khoát nước rửa mặt, trong khi cô vừa chợt nhớ câu ca dao: ... Có rửa thì rửa chân tay, Chớ rửa lông mày, chết cá ao anh. Cô nghĩ thầm: Giá anh nào là chủ cái ao này, bắt gặp mình rửa mặt hẳn sẽ khỏi phàn nàn vì mình không có cặp lông mày sắc như người ta đã sợ. Trời bỗng tối sầm lại, nhưng cô không lo, vì cô nghĩ đây là một thế giới thần tiên, tất đều là cảnh yên lành. Cô cứ đi lên mãi, chợt hiện ra một con đường mờ sáng len trong màu xanh thẫm của làn cỏ hai bên. Thoắt một cái, không còn là con đường nữa mà là một vệt sáng từ chỗ bóng trăng mới mọc bên kia hồ, in dài trên mặt nước, vệt sáng mà ngày còn nhỏ cô bảo đó là cái cầu để đi lên nhà của chị Hằng Nga. Nhưng rồi lại không còn là "cái cầu" nữa, mà là một vệt sáng mờ từ trên vuông kính xanh lồng trên mái nhà dọi xiên vào bức màn trắng. Cô trở mình, xô lùa chăn xuống chân, mảnh chăn mỏng mịn lướt nhẹ trên mình mơn man như làn sóng... Sung sướng và êm đềm, cô Hà nằm nhớ lại giấc mộng, không phải là giấc mộng vàng, là một giấc mộng xanh, toàn màu xanh, xinh đẹp quá. Trí cô lẩm nhẩm đọc: Yêu thảo như bích ti, Tần tang đê lục chi... Nhưng kìa, ánh trăng xanh lọc qua lần tuyn mỏng lờ mờ tỏa trên cánh áo ngỏ khuy. Cúi nhìn làn da ngọc trắng tinh, tự nhiên, thèn thẹn, cô kéo chăn chùm kín lên đầu, mỉm cười với câu: ... Bất tương thức, Hà sự nhập la-vi. Tiểu thuyết thứ năm số 27 ngày17-11-1938. Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội Tên thật Lâm Thái Úc, sinh năm 1918 tại làng Mỹ Đức, tỉnh Hà Tiên (cũ). Bút danh khác: Hà Tiên Cô, Thất Tiểu Muội, Nàng út, Bách Thảo Sương, Bân Bân nữ sĩ...; Bà thường xuyên viết truyện ngắn đăng trên báo Sống (ở Sài Gòn). Tập thơ Phấn hương rừng của bà được giải khuyến khích của Tự Lực văn đoàn năm 1939. Năm 1943, Mộng Tuyết cùng ba nữ sĩ Hằng Phương, Anh Thơ, Vân Đài, ra tập Hương xuân (Tuyển tập thơ nữ đầu tiên). Thơ Mộng Tuyết đăng trên nhiều báo: Tiểu thuyết thứ năm, Hà Nội báo, Con ong, Đông Tây, Trung bắc chủ nhật, Tri Tân (ở Hà Nội); các báo: Gió mùa, ánh sáng, Nhân loại (ở Sài Gòn). Nữ sĩ bỏ cảnh buồn cõi tạm để vê` với Hà Tiên thập cảnh cõi trời ngày 01/07/2007/ như tuyết như mộng như thơ thoảng qua mà không đọng lại tan rồi mà không mất đi. Mục lục Mộng Xanh Mộng Xanh Mộng TuyếtChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: cinenet - Ngọc Lý sưu tầmĐược bạn: NHDT đưa lên vào ngày: 7 tháng 7 năm 2007
Lý Lạc Long Mộng & Thực Có lẽ, bạn cũng như tôi, đã có những lúc băn khoăn tự hỏi: Cuộc đời có phải là một giấc mơ, một cuộc chơi, một cuộc tìm kiếm và đuổi bắt chân lý, cái đẹp, sự toàn hảo... của cuộc sống và đâu là ranh giới giữa mộng và thực? Ngược dòng thời gian, nhìn vào nền văn học Đông phương chúng ta thấy có rất nhiều kiệt tác phẩm nói về "mộng". Một số tác phẩm điển hình như: Hồng Lâu Mộng của Trung Hoa, Mộng Phù Kiều (truyện Genji) của Nhật Bản, The Yoga Vasistha (hơn 50 truyện về mộng) của Ấn Độ, Truyện Kiều của Việt Nam v.v... Mộng, hình như đã là một cuộc chơi lớn nhất của con người từ ngàn xưa. Hầu hết chúng ta, ai chắc cũng có dịp nghe câu chuyện hay đọc bài thơ ngụ ngôn "Giấc mơ hóa bướm" của Trang Tử, một nhà hiền triết Trung Hoa, sinh khoảng 369 năm trước Công nguyên. Nam hoa Kinh, một kiệt tác của Trang Tử, tác phẩm này đã đặt Trang Tử vào ngôi vị đệ nhất tài tử trong văn học sử của Trung Hoa. Bước vào Nam Hoa Kinh là chúng ta sẽ nghe Trang Tử nói về mộng. Như cánh bướm, chim bằng, cái bóng, ốc sên... Dưới đây là bài thơ ngụ ngôn "Hồ Điệp Mộng" lừng danh của ông. Tích giả, Trang Chu mộng vi hồ điệp, Hủ hủ nhiên hồ điệp dã. Tự dụ thích chí dư! Bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? Hồ điệp chi mộng vi Chu dư? Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ. Thử chi vị vật hóa. [Trang Tử, Tề Vật Luận] Xin tạm dịch: Có một lần Trang Chu mơ hoá bướm Lượn bay như cánh bướm Rất là thích thú! Chẳng biết bướm là Chu Chợt tỉnh dậy thấy Chu lại là Chu Không biết trong mơ Chu biến thành bướm? Hay trong mơ bướm biến thành Chu? Nhưng giữa Chu và bướm phải có sự khác biệt. Đây gọi là sự chuyển hóa giữa vạn vật Đọc kỹ bài thơ ngụ ngôn "Hồ điệp mộng" của Trang Tử thì sẽ thấy có đến hai giấc mộng trong đó: "Trang Chu - Hồ Điệp - Trang Chu" và "Hồ Điệp - Trang Chu - Hồ Điệp". Trang Tử khi tỉnh mộng vẫn không biết là trong mơ Chu hoá bướm hay bướm hóa Chu. Như một cánh bướm bay lượn giữa mơ và thực, Trang Tử tự cười ông, một nụ cười thâm thúy của thánh nhân. Nếu đem chuyện chiêm bao hóa bướm ra luận bàn thì ý nghĩa có lẽ tùy theo người đọc và đa diện... Nhưng có lẽ mọi ngươì đều đồng ý là vấn đề hư thực đã được Trang Tử diễn tả một cách tài tình, thi vị và tuyệt hảo. Nếu bảo là "mộng" thì cảnh nào không phải là mộng? Và nếu bảo là "thực" thì cảnh nào không phải là thực? Nhiều người đã nói chương Tề Vật Luận tinh thâm và diệu kỳ nhất trong Nam Hoa Kinh và có lẽ kỳ diệu nhất của chương là đoạn: Trang Chu mộng Hồ Điệp hay Hồ Điệp mộng Trang Chu? Sau gần 23 thế kỷ, Jorge Luis Borges sinh năm 1899, ở Á Căn Đình (Argentia), cũng với bút pháp kỳ ảo lại viết về mộng. Bước vào Ficciones là theo Borges dấn mình vào mê cung của mộng. Đó là phế tích vòng tròn, phượng hoàng, tháp Babel, hiệp sĩ Quixote… Và tác phẩm Ficciones (Hư Ảo) đã đưa Borges lên ngôi vị tiên tri trong văn học của Châu Mỹ Latin. Truyện The Circular Ruins (Phế tích vòng tròn) của cuốn Ficciones là tiêu biểu, biểu hiện chất liệu "mộng ảo" của Borges. Chuyện tóm tắt như sau: "Có một phế tích vòng tròn, ngày xưa vốn là một ngôi đền bị lửa hủy hoại, chôn lấp trong rừng hoang. Một người phù thủy già đến từ phương Nam và "ông biết rằng bổn phận cấp thiết của ông là mộng". Ông muốn mơ ra một đứa con trai. Hằng đêm ông mơ và từ từ sáng tạo nên đứa con trai trưởng thành từ chất liệu mộng ảo. Cuối cùng đứa con trai cũng thành hình. Ông hôn nó lần đầu và bảo nó đi đến một ngôi đền khác cách nhiều dặm đường rừng. Sợ đứa con trai biết rằng nó chỉ là ảo ảnh, ông đã hủy đi ký ức về việc thành người của nó. Đứa con trai đi đến ngôi đền ở hướng Bắc, chẳng bao lâu được biết đến như là một người có phép lạ, đi vào lửa mà không cháy. Tin tức này làm cho ông, người phù thủy già lo âu. Vì chỉ có Lửa là kẻ độc nhất biết ảo ảnh. Lửa không thể thiêu cháy được ảo ảnh. Đứa con trai sẽ ra sao nếu như nó biết được mình chẳng qua chỉ là mảnh vụn phóng chiếu từ giấc mơ của người khác. Sau đó, một trận hạn hán dài đã gây nên cháy rừng và lửa tấn công nốt vào phế tích vòng tròn. Người phù thủy già định chạy xuống nước tránh lửa. Nhưng rồi ông quyết định chấp nhận cái chết, đi thẳng vào lửa. Nhưng lửa cũng không thiêu cháy da thịt ông mà lại nhẹ nhàng mơn trớn? Với cảm giác lắng dịu yên bình, lẫn lộn với cảm giác xấu hổ, nhục nhã và cả cảm giác kinh hoàng, người phù thủy già hiểu rằng ông cũng chỉ là ảo ảnh của Ai đó đã mơ ra." Sự khác nhau giữa hai câu chuyện là Borges viết: "Ông hiểu rằng ông cũng chỉ là một ảo ảnh". Vị trí của người phù thủy già, của đứa con trai là vị trí của cái "ảo", của giấc mơ. Trong khi đó thì Trang Tử viết: "bất tri" (không biết Trang Chu mộng Hồ Điệp hay Hồ Điệp mộng Trang Chu). Và vị trí của Trang Chu hay con bướm không hẳn là ảo ảnh cũng không hẳn là hiện thực mà là bay lượn như cánh bướm ẩn hiện giữa vùng thực ảo. Ông "đùa" với cả giấc mơ và hiện thực. Như vậy thì vị trí của Trang Tử là một "vị trí của không vị trí" (a position no position) và ông vượt qua vị trí của những người khác bằng sự tiêu dao nhàn tản giữa họ như Kuang–ming Wu đã viết trong "The Butterfly as Companion". Nhà đại văn hào của nước Anh, Shakespeare, cũng đã nêu lên bản chất mộng ảo của sự vật trong vở The Tempest (Bão Tố) "We are such stuff As dreams are made on, And our little life Is rounded with a sleep" Tạm dịch: Ta cũng như giấc mộng Cùng chất liệu dệt thành Và đời người nhỏ bé Gom tròn: Giấc chiêm bao Một câu chuyện thú vị khác trong chương Tề Vật Luận của Nam Hoa Kinh như sau: "Cái bóng của cái bóng hỏi cái bóng: - Lúc nãy anh đi, bây giờ anh ngừng. Lúc nãy anh ngồi, bây giờ anh đứng. Tại sao anh không có thái độ độc lập vậy? Cái bóng đáp: - Tôi sở dĩ như vậy là vì tùy thuộc một cái gì. Cái gì đó lại tùy thuộc một cái gì khác. Tôi tùy thuộc một cái gì thì cũng như con rắn tùy thuộc vảy của nó, con ve tùy thuộc cánh của nó. Làm sao tôi hiểu được cái gì làm cho tôi lúc thì thế này, lúc thì thế khác" (Trang Tử, Nguyễn Hiến Lê dịch, NXB Văn hóa, 1994.) Cái bóng của cái bóng, cái bóng này tùy thuộc vào cái bóng kia, một vật thể có bao nhiêu cái bóng? Một người có bao nhiêu cái bóng? Và Trang Tử và cánh bướm ...? Thế giới là trò chơi của "tương dữ" (hsiang yu) và "tương đãi" ( hisiang tai), một trò chơi giữa mộng và thực. "Trung Quốc của Trang Chu, Châu Mỹ của Borges chỉ là những cái tên khác nhau được xây dựng bằng ngôn từ, bằng giấc mộng. Và khi chúng ta đi vào đấy, chúng ta lại bắt gặp mình. Octavio Paz nhận định về cái thế giới ma ảo của Borges như sau: "Hầu như toàn bộ tác phẩm của Borges… giả định sự không hiện sinh của châu Mỹ. Cái thành phố Buenos Aires của Borges không hiện thực như những thành Ninive của ông. Những thành phố ấy chỉ là ẩn dụ, là những giấc mộng. Là những tam đoạn thức. Ai nói ra cái ẩn dụ ấy? Giấc mơ khác vốn được gọi là Borges. Thế còn giấc mơ kia? Giấc mơ khác đấy! Từ trong ngọn nguồn, ai đó mơ; nếu người đó tỉnh dậy thì thực tại được mơ thấy kia sẽ tiêu tan ngay. Dưới bản án tử hình, chúng ta bị phán quyết phải mơ thấy một Buenos Aires vốn là nơi Borges mơ..." Cũng giống như vậy, chúng ta mơ thấy cánh bướm mà Trang Chu mơ. Trang Chu đi vào trong mộng, hóa bướm. Đó là giấc mơ, khoảnh khắc của riêng ông nhưng có lẽ đó cũng là vùng mộng ảo của chúng ta. Dường như tôi đã tìm ra câu trả lời cho tôi trong giấc mơ hóa bướm của Trang Tử. Em là hồ điệp Ta giấc chiêm bao Trong hồn Trang Tử Chúc tất cả chúng ta - bạn và tôi, một cuối tuần như ý trong vùng mộng ảo cũng như trong hiện thực! LÝ LẠC LONG (TTL/TCT/MAI/05) Mục lục Mộng & Thực Mộng & Thực Lý Lạc LongChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy:TTL Nguồn: bạn: TTL đưa lên vào ngày: 23 tháng 3 năm 2006
Lý Lạc Long Mộng & Thực Có lẽ, bạn cũng như tôi, đã có những lúc băn khoăn tự hỏi: Cuộc đời có phải là một giấc mơ, một cuộc chơi, một cuộc tìm kiếm và đuổi bắt chân lý, cái đẹp, sự toàn hảo... của cuộc sống và đâu là ranh giới giữa mộng và thực? Ngược dòng thời gian, nhìn vào nền văn học Đông phương chúng ta thấy có rất nhiều kiệt tác phẩm nói về "mộng". Một số tác phẩm điển hình như: Hồng Lâu Mộng của Trung Hoa, Mộng Phù Kiều (truyện Genji) của Nhật Bản, The Yoga Vasistha (hơn 50 truyện về mộng) của Ấn Độ, Truyện Kiều của Việt Nam v.v... Mộng, hình như đã là một cuộc chơi lớn nhất của con người từ ngàn xưa. Hầu hết chúng ta, ai chắc cũng có dịp nghe câu chuyện hay đọc bài thơ ngụ ngôn "Giấc mơ hóa bướm" của Trang Tử, một nhà hiền triết Trung Hoa, sinh khoảng 369 năm trước Công nguyên. Nam hoa Kinh, một kiệt tác của Trang Tử, tác phẩm này đã đặt Trang Tử vào ngôi vị đệ nhất tài tử trong văn học sử của Trung Hoa. Bước vào Nam Hoa Kinh là chúng ta sẽ nghe Trang Tử nói về mộng. Như cánh bướm, chim bằng, cái bóng, ốc sên... Dưới đây là bài thơ ngụ ngôn "Hồ Điệp Mộng" lừng danh của ông. Tích giả, Trang Chu mộng vi hồ điệp, Hủ hủ nhiên hồ điệp dã. Tự dụ thích chí dư! Bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? Hồ điệp chi mộng vi Chu dư? Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ. Thử chi vị vật hóa. [Trang Tử, Tề Vật Luận] Xin tạm dịch: Có một lần Trang Chu mơ hoá bướm Lượn bay như cánh bướm Rất là thích thú! Chẳng biết bướm là Chu Chợt tỉnh dậy thấy Chu lại là Chu Không biết trong mơ Chu biến thành bướm? Hay trong mơ bướm biến thành Chu? Nhưng giữa Chu và bướm phải có sự khác biệt. Đây gọi là sự chuyển hóa giữa vạn vật Đọc kỹ bài thơ ngụ ngôn "Hồ điệp mộng" của Trang Tử thì sẽ thấy có đến hai giấc mộng trong đó: "Trang Chu - Hồ Điệp - Trang Chu" và "Hồ Điệp - Trang Chu - Hồ Điệp". Trang Tử khi tỉnh mộng vẫn không biết là trong mơ Chu hoá bướm hay bướm hóa Chu. Như một cánh bướm bay lượn giữa mơ và thực, Trang Tử tự cười ông, một nụ cười thâm thúy của thánh nhân. Nếu đem chuyện chiêm bao hóa bướm ra luận bàn thì ý nghĩa có lẽ tùy theo người đọc và đa diện... Nhưng có lẽ mọi ngươì đều đồng ý là vấn đề hư thực đã được Trang Tử diễn tả một cách tài tình, thi vị và tuyệt hảo. Nếu bảo là "mộng" thì cảnh nào không phải là mộng? Và nếu bảo là "thực" thì cảnh nào không phải là thực? Nhiều người đã nói chương Tề Vật Luận tinh thâm và diệu kỳ nhất trong Nam Hoa Kinh và có lẽ kỳ diệu nhất của chương là đoạn: Trang Chu mộng Hồ Điệp hay Hồ Điệp mộng Trang Chu? Sau gần 23 thế kỷ, Jorge Luis Borges sinh năm 1899, ở Á Căn Đình (Argentia), cũng với bút pháp kỳ ảo lại viết về mộng. Bước vào Ficciones là theo Borges dấn mình vào mê cung của mộng. Đó là phế tích vòng tròn, phượng hoàng, tháp Babel, hiệp sĩ Quixote… Và tác phẩm Ficciones (Hư Ảo) đã đưa Borges lên ngôi vị tiên tri trong văn học của Châu Mỹ Latin. Truyện The Circular Ruins (Phế tích vòng tròn) của cuốn Ficciones là tiêu biểu, biểu hiện chất liệu "mộng ảo" của Borges. Chuyện tóm tắt như sau: "Có một phế tích vòng tròn, ngày xưa vốn là một ngôi đền bị lửa hủy hoại, chôn lấp trong rừng hoang. Một người phù thủy già đến từ phương Nam và "ông biết rằng bổn phận cấp thiết của ông là mộng". Ông muốn mơ ra một đứa con trai. Hằng đêm ông mơ và từ từ sáng tạo nên đứa con trai trưởng thành từ chất liệu mộng ảo. Cuối cùng đứa con trai cũng thành hình. Ông hôn nó lần đầu và bảo nó đi đến một ngôi đền khác cách nhiều dặm đường rừng. Sợ đứa con trai biết rằng nó chỉ là ảo ảnh, ông đã hủy đi ký ức về việc thành người của nó. Đứa con trai đi đến ngôi đền ở hướng Bắc, chẳng bao lâu được biết đến như là một người có phép lạ, đi vào lửa mà không cháy. Tin tức này làm cho ông, người phù thủy già lo âu. Vì chỉ có Lửa là kẻ độc nhất biết ảo ảnh. Lửa không thể thiêu cháy được ảo ảnh. Đứa con trai sẽ ra sao nếu như nó biết được mình chẳng qua chỉ là mảnh vụn phóng chiếu từ giấc mơ của người khác. Sau đó, một trận hạn hán dài đã gây nên cháy rừng và lửa tấn công nốt vào phế tích vòng tròn. Người phù thủy già định chạy xuống nước tránh lửa. Nhưng rồi ông quyết định chấp nhận cái chết, đi thẳng vào lửa. Nhưng lửa cũng không thiêu cháy da thịt ông mà lại nhẹ nhàng mơn trớn? Với cảm giác lắng dịu yên bình, lẫn lộn với cảm giác xấu hổ, nhục nhã và cả cảm giác kinh hoàng, người phù thủy già hiểu rằng ông cũng chỉ là ảo ảnh của Ai đó đã mơ ra." Sự khác nhau giữa hai câu chuyện là Borges viết: "Ông hiểu rằng ông cũng chỉ là một ảo ảnh". Vị trí của người phù thủy già, của đứa con trai là vị trí của cái "ảo", của giấc mơ. Trong khi đó thì Trang Tử viết: "bất tri" (không biết Trang Chu mộng Hồ Điệp hay Hồ Điệp mộng Trang Chu). Và vị trí của Trang Chu hay con bướm không hẳn là ảo ảnh cũng không hẳn là hiện thực mà là bay lượn như cánh bướm ẩn hiện giữa vùng thực ảo. Ông "đùa" với cả giấc mơ và hiện thực. Như vậy thì vị trí của Trang Tử là một "vị trí của không vị trí" (a position no position) và ông vượt qua vị trí của những người khác bằng sự tiêu dao nhàn tản giữa họ như Kuang–ming Wu đã viết trong "The Butterfly as Companion". Nhà đại văn hào của nước Anh, Shakespeare, cũng đã nêu lên bản chất mộng ảo của sự vật trong vở The Tempest (Bão Tố) "We are such stuff As dreams are made on, And our little life Is rounded with a sleep" Tạm dịch: Ta cũng như giấc mộng Cùng chất liệu dệt thành Và đời người nhỏ bé Gom tròn: Giấc chiêm bao Một câu chuyện thú vị khác trong chương Tề Vật Luận của Nam Hoa Kinh như sau: "Cái bóng của cái bóng hỏi cái bóng: - Lúc nãy anh đi, bây giờ anh ngừng. Lúc nãy anh ngồi, bây giờ anh đứng. Tại sao anh không có thái độ độc lập vậy? Cái bóng đáp: - Tôi sở dĩ như vậy là vì tùy thuộc một cái gì. Cái gì đó lại tùy thuộc một cái gì khác. Tôi tùy thuộc một cái gì thì cũng như con rắn tùy thuộc vảy của nó, con ve tùy thuộc cánh của nó. Làm sao tôi hiểu được cái gì làm cho tôi lúc thì thế này, lúc thì thế khác" (Trang Tử, Nguyễn Hiến Lê dịch, NXB Văn hóa, 1994.) Cái bóng của cái bóng, cái bóng này tùy thuộc vào cái bóng kia, một vật thể có bao nhiêu cái bóng? Một người có bao nhiêu cái bóng? Và Trang Tử và cánh bướm ...? Thế giới là trò chơi của "tương dữ" (hsiang yu) và "tương đãi" ( hisiang tai), một trò chơi giữa mộng và thực. "Trung Quốc của Trang Chu, Châu Mỹ của Borges chỉ là những cái tên khác nhau được xây dựng bằng ngôn từ, bằng giấc mộng. Và khi chúng ta đi vào đấy, chúng ta lại bắt gặp mình. Octavio Paz nhận định về cái thế giới ma ảo của Borges như sau: "Hầu như toàn bộ tác phẩm của Borges… giả định sự không hiện sinh của châu Mỹ. Cái thành phố Buenos Aires của Borges không hiện thực như những thành Ninive của ông. Những thành phố ấy chỉ là ẩn dụ, là những giấc mộng. Là những tam đoạn thức. Ai nói ra cái ẩn dụ ấy? Giấc mơ khác vốn được gọi là Borges. Thế còn giấc mơ kia? Giấc mơ khác đấy! Từ trong ngọn nguồn, ai đó mơ; nếu người đó tỉnh dậy thì thực tại được mơ thấy kia sẽ tiêu tan ngay. Dưới bản án tử hình, chúng ta bị phán quyết phải mơ thấy một Buenos Aires vốn là nơi Borges mơ..." Cũng giống như vậy, chúng ta mơ thấy cánh bướm mà Trang Chu mơ. Trang Chu đi vào trong mộng, hóa bướm. Đó là giấc mơ, khoảnh khắc của riêng ông nhưng có lẽ đó cũng là vùng mộng ảo của chúng ta. Dường như tôi đã tìm ra câu trả lời cho tôi trong giấc mơ hóa bướm của Trang Tử. Em là hồ điệp Ta giấc chiêm bao Trong hồn Trang Tử Chúc tất cả chúng ta - bạn và tôi, một cuối tuần như ý trong vùng mộng ảo cũng như trong hiện thực! LÝ LẠC LONG (TTL/TCT/MAI/05) Mục lục Mộng & Thực Mộng & Thực Lý Lạc LongChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ.Đánh máy:TTL Nguồn: bạn: TTL đưa lên vào ngày: 23 tháng 3 năm 2006
Nguyễn Mỹ Hạnh Một lời cảm ơn... B ước ra khỏi cửa nhà hàng, em đang cúi xuống gài lại nút chiếc áo len cho con thì có một giọng nói rất quen thuộc : " M.khỏe không ? Thằng lớn giống M. quá ! H. thấy gia đình M. ngay lúc bước vào nhà hàng, nhưng ngại nên đợi ra đây mới chào hỏi ! " Em bật thẳng người lên và thấy bên cạnh anh có thêm người thứ hai, em từ tốn trả lời " Dạ khỏe, chào H. và chị! ", vẫn cái giọng ngoan ngoãn đó của em cho dù mình vẫn luôn luôn gọi và tự xưng bằng tên của nhau ! Em chần chừ đưa ánh mắt chờ anh giới thiệu cô nàng, như hiểu ý nàng lùi đi mấy bước, ngay lúc đó chồng em ra tới cửa và bắt tay chào anh , trao đổi vài câu khách sáo rồi chúng em bước đi ! Anh vẫn đứng đó nhìn đến lúc vợ chồng con cái em đi khuất ... Em biết là anh đã cố tình sắp đặt một khoảnh khắc nhỏ đó để nhìn em tận mặt, nhìn sự hạnh phúc bên cạnh chồng con của em! ......................... ... Năm cuối của trung học, quen anh qua bạn bè, cái dáng dấp cao ráo hiếm thấy, một gương mặt hơi xương xẩu, không đẹp trai đâu duy chỉ có đôi mắt khi nhìn ai thì thường chăm chú, hình như muốn lột trần tâm tư của người đối diện! Vậy mà không biết tại sao nhóm bạn của em ghét anh , anh cũng không mấy ưa họ ...và em ở giữa để "chịu đòn " ! Đến ngày khi nghe lời đồn đãi của bạn bè là anh " để ý" tới em đã làm em giận đến cắt đứt hết moị liên lạc, thời đó chỉ có hẹn đón ở trường và phone : em không bắt điện thoại và không về đúng giờ như trước! Hình như anh đã hiểu nên ta xa nhau thật lâu ... Một năm trôi đi, hai năm bước qua, hè năm thứ ba em ghi tên xin học bổng tiếng Anh ở một thành phố khác và bất ngờ nhứt là anh lại đến cùng thành phố đó làm việc mùa hè ! Làm sao em tránh mặt tiếp tục khi mà ta có chung bạn bè ? Em đã lớn hơn nhiều rồi , không thể xử lý như cách đó gần 3 năm ! Gặp lại mà tưởng như chưa bao giờ tránh mặt nhau, anh vẫn vậy, có lẽ ân cần hơn, vẫn thói quen cũ là lúc nào anh cũng cầm khăn lau đũa rồi đặt bên cạnh dĩa ăn của em, vẫn gắp và bắt em ăn món nào anh thấy ngon. Bạn bè coi đó là chuyện thường tình nhưng em rất ngại . Biết anh có tài nấu ăn vì đã từng giúp bếp nhà hàng kiếm thêm tiền lo học phí, nên chưa bao giờ em chọn thực đơn tuy lúc nào anh cũng hỏi chung cả đám bạn nhưng lại nhìn em : - " Hôm nay tụi mình ăn món gì đây ?! " Em quen câu trả lời của chính mình : - " M. không biết , ai gọi gì M. ăn đó !". Chính anh đã dạy em cách cắt miếng thịt bò thế nào cho nó đừng săn dai lại khi xào lên và đã từng chê : " M. hư như vậy thì ai dám rước về làm vợ ...! " Em cười tươi tắn và trả lời gọn ơ : " Không biết làm bếp, khỏi làm vợ ! " .... Những cuối tuần anh thường đến ký túc xá rủ em và bạn bè đi chơi phố Tàu, một lần em chợt "nổi cơn nắng mưa" rồi nói không thích đi, vậy là bạn bè để em ở lại trường một mình... , anh không nói gì với em chỉ khyên bạn bè nên đi nhanh không lại trễ bus. Em ôm chiếu ra tắm nắng, anh kiên nhẫn ngồi đọc sách dưới gốc cây gần đó, không ai nói với ai một lời ... Chiêù xuống, anh về với một câu ngắn gọn : - "H. về nha, tuần tới có thể sẽ ghé chơi !". Tối đó em hối hận quá chạy đi phone cho anh xin lỗi và lời xin lỗi chen trong nước mắt... đến em cũng không bao giờ hiểu tại vì sao ?!!! Em nghĩ anh rất hài lòng nên chỉ đến giữa tuần là anh đã ghé thăm bạn bè và em ! Có một lần và duy nhứt chỉ một lần đó, từ lúc gặp em và bạn bè chung nhóm cùng nhau đi phố, anh chỉ hỏi han em vài câu và suốt buổi chơi còn lại là anh trò chuyện với cô bạn khác, em biết hai người quen nhau từ lâu, em đã không nói gì và cũng chẳng tỏ thái độ chi khác lạ, nhưng anh biết là em đang nghĩ gì ..., như thế rồi mình lại chẳng gặp nhau hai tuần dài: anh bận việc và em không nhận phone ! Hai lý do chính đáng hay vô lý ? Cả hai đều không nhắc tới chuyện đó khi làm hòa lại với nhau ! ... Về lại thành phố để nhập học, em tiếp tục quay cuồng với bao là bài vỡ, công tác báo chí, hội họp, bạn bè và quên mất anh một thời gian. Một ngày phải đi dự tiệc cuối năm do hội sinh viên tổ chức, em không muốn nhập chung vào đám bạn và chợt nhớ tới anh, gọi phone hỏi dò rồi mời anh đi chung , anh không đặt một câu hỏi nào, không cả một lời trách móc, anh nhận lời một cách thật tự nhiên như mình gặp nhau hằng ngày ...!Tối hôm đó với nhiều hoàn cảnh xảy ra , anh đã ngồi chiụ đựng, chứng kiến em giải quyết chuyện riêng mà chẳng một câu phán xét !!! Lúc đưa em về đến trước cửa nhà ... , lần đầu tiên rất bất ngờ ... anh ôm chặt lấy em , đặt nụ hôn dài lên lên trán, lan dần xuống má và tìm kiếm môi em ... Em vùng vẫy, cố xô anh ra, cơn giận đã làm em khóc nấc lên , anh buông nhẹ em nhưng vành môi anh lại thấm nước mắt giận hờn của em và thì thầm thật nhẹ : -" H. xin lỗi, nhưng đó là lỗi tại đêm nay M. đáng yêu quá ! M. vào nhà đi ngủ ngay đi ,M. mệt lắm phải không và đã khuya rồi , H. sẽ phone sau !" Mấy ngày kế tiếp, em bị bạn bè "lên lớp", đến cả ông anh cũng la cho một trận ra gì " Anh mà là thằng H. chắc em biết tay anh từ lâu rồi, hư quá, em đem H. ra làm bình phong che chở và cho đó là lời từ chối đối với T. vậy mà coi được sao ? Mà anh cũng không hiểu thằng H. sao cứ bị con nhỏ này quay mòng mòng vậy mà cứ chịu trận !!! " ...Em đã giận hết mọi người luôn cả anh trong đó ! Mình lại xa nhau không nguyên cớ ... Vào đại học, em thêm một lần ngỡ ngàng khi thấy anh tự nhiên vào ngồi cạnh em trong giờ Toán! Vẫn vậy, nụ cười vui vẻ như thể không có một khoảng thời gian dài xa cách !Nhưng lúc đó con tim em đã thực sự thuộc về một người và anh biết! Học chung cours, làm chung dự án, soạn bài chung trên thư viện..., tất cả chỉ dừng ở đó, đến một ngày, sau những giờ mệt mỏi với sách vỡ anh đề nghị chở em đi lên đồi công viên thay đổi không khí một chút! Đến nơi , anh thản nhiên ngồi cạnh em và hỏi em -" H. hút thuốc được chứ ? " ,em hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời : - " Dạ H. cứ tự nhiên ! Đôi khi M.thích mùi thuốc lá thoang thoảng, hình như chính H. đã tập cái thói đó cho M .! ". Châm xong điếu thuốc anh trầm ngâm rồi chợt quay qua hỏi em : - " M. yêu người đó lắm phải không ? ", em gật đầu - "Vậy là M .đã hôn người ta rồi !!! ". Không hiểu sao, mặt em ửng đỏ lên và anh nhìn sững em như là thấy quái vật xuất hiện trước mặt mình , không biết anh nghĩ gì mà phá ra cười, em lại ngượng chín người lên ... - " Chính H.đã dạy M.mà ! M. biết là cả hai ta chỉ hôn người mình yêu mà thôi !!! " - " Còn lâu, sai bét rồi ...!" em lại cãi bướng vì tự ái, quay mặt ngó xa xôi Anh giữ im lặng, em lặng lẽ tìm hơi hướm mùi thuốc lá quen thuộc và chợt nghĩ có lẽ đó là lần cuối cùng... Em nghe tiếng thở dài và anh bật lời : - " H. thích M. ở chổ M. không bao giờ bắt buộc H. từ bỏ một thói quen cá nhân nào ! Đây, như chuyện hút thuốc, những người H. quen đã bao lần tỏ vẻ trách móc H. hút nhiều đến ho khi trời trở lạnh và ra luôn cả yêu cầu H. bỏ thuốc lá nếu muốn tiếp tục với họ nữa kìa! M. thì khác nhiều quá, chưa bao giờ H. nghe M. đặt một yêu cầu hay đòi hỏi gì để người khác phải làm theo quan niệm của mình , bên cạnh M. thấy thật nhẹ nhàng ! Đó là lý do tại sao H. thương M. ...., nhưng đã xưa rồi, biết M. đang vui và đang được yêu rất mực , H. chúc cả hai thật hạnh phúc ! " Em không trả lời chỉ cười và nhẹ nhàng đứng lên nói " H. chở M. về đi đến giờ hẹn rồi ! " ... " Cảm ơn H. buổi chiều đẹp !" ... Đến giờ M. vẫn biết là mình đã được thương yêu đến mức nào, tình cảm đó nó vượt ngoài tầm bắt của con người, nó không là tình yêu đôi lứa đúng nghĩa, và cũng không là tình bạn thuần túy, M. không nói nó cao thượng vì ta không là thánh thần; chỉ biết nó đẹp và xin cảm ơn dù muộn màng người đã từng là bạn, là anh ...! Và anh hãy biết là M. luôn hạnh phúc bên gia đình như anh đã từng mong ước và chúc tụng !!! Cho một kỷ niệm rất đẹp của thời con gái ! *** Viết tặng riêng cho H. và M. Ngày 3- 7- 2009 Mỹ Hạnh Mục lục Một lời cảm ơn... Một lời cảm ơn... Nguyễn Mỹ HạnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: NgụyXưa đưa lên vào ngày: 4 tháng 11 năm 2010
Nguyễn Mỹ Hạnh Một lời cảm ơn... B ước ra khỏi cửa nhà hàng, em đang cúi xuống gài lại nút chiếc áo len cho con thì có một giọng nói rất quen thuộc : " M.khỏe không ? Thằng lớn giống M. quá ! H. thấy gia đình M. ngay lúc bước vào nhà hàng, nhưng ngại nên đợi ra đây mới chào hỏi ! " Em bật thẳng người lên và thấy bên cạnh anh có thêm người thứ hai, em từ tốn trả lời " Dạ khỏe, chào H. và chị! ", vẫn cái giọng ngoan ngoãn đó của em cho dù mình vẫn luôn luôn gọi và tự xưng bằng tên của nhau ! Em chần chừ đưa ánh mắt chờ anh giới thiệu cô nàng, như hiểu ý nàng lùi đi mấy bước, ngay lúc đó chồng em ra tới cửa và bắt tay chào anh , trao đổi vài câu khách sáo rồi chúng em bước đi ! Anh vẫn đứng đó nhìn đến lúc vợ chồng con cái em đi khuất ... Em biết là anh đã cố tình sắp đặt một khoảnh khắc nhỏ đó để nhìn em tận mặt, nhìn sự hạnh phúc bên cạnh chồng con của em! ......................... ... Năm cuối của trung học, quen anh qua bạn bè, cái dáng dấp cao ráo hiếm thấy, một gương mặt hơi xương xẩu, không đẹp trai đâu duy chỉ có đôi mắt khi nhìn ai thì thường chăm chú, hình như muốn lột trần tâm tư của người đối diện! Vậy mà không biết tại sao nhóm bạn của em ghét anh , anh cũng không mấy ưa họ ...và em ở giữa để "chịu đòn " ! Đến ngày khi nghe lời đồn đãi của bạn bè là anh " để ý" tới em đã làm em giận đến cắt đứt hết moị liên lạc, thời đó chỉ có hẹn đón ở trường và phone : em không bắt điện thoại và không về đúng giờ như trước! Hình như anh đã hiểu nên ta xa nhau thật lâu ... Một năm trôi đi, hai năm bước qua, hè năm thứ ba em ghi tên xin học bổng tiếng Anh ở một thành phố khác và bất ngờ nhứt là anh lại đến cùng thành phố đó làm việc mùa hè ! Làm sao em tránh mặt tiếp tục khi mà ta có chung bạn bè ? Em đã lớn hơn nhiều rồi , không thể xử lý như cách đó gần 3 năm ! Gặp lại mà tưởng như chưa bao giờ tránh mặt nhau, anh vẫn vậy, có lẽ ân cần hơn, vẫn thói quen cũ là lúc nào anh cũng cầm khăn lau đũa rồi đặt bên cạnh dĩa ăn của em, vẫn gắp và bắt em ăn món nào anh thấy ngon. Bạn bè coi đó là chuyện thường tình nhưng em rất ngại . Biết anh có tài nấu ăn vì đã từng giúp bếp nhà hàng kiếm thêm tiền lo học phí, nên chưa bao giờ em chọn thực đơn tuy lúc nào anh cũng hỏi chung cả đám bạn nhưng lại nhìn em : - " Hôm nay tụi mình ăn món gì đây ?! " Em quen câu trả lời của chính mình : - " M. không biết , ai gọi gì M. ăn đó !". Chính anh đã dạy em cách cắt miếng thịt bò thế nào cho nó đừng săn dai lại khi xào lên và đã từng chê : " M. hư như vậy thì ai dám rước về làm vợ ...! " Em cười tươi tắn và trả lời gọn ơ : " Không biết làm bếp, khỏi làm vợ ! " .... Những cuối tuần anh thường đến ký túc xá rủ em và bạn bè đi chơi phố Tàu, một lần em chợt "nổi cơn nắng mưa" rồi nói không thích đi, vậy là bạn bè để em ở lại trường một mình... , anh không nói gì với em chỉ khyên bạn bè nên đi nhanh không lại trễ bus. Em ôm chiếu ra tắm nắng, anh kiên nhẫn ngồi đọc sách dưới gốc cây gần đó, không ai nói với ai một lời ... Chiêù xuống, anh về với một câu ngắn gọn : - "H. về nha, tuần tới có thể sẽ ghé chơi !". Tối đó em hối hận quá chạy đi phone cho anh xin lỗi và lời xin lỗi chen trong nước mắt... đến em cũng không bao giờ hiểu tại vì sao ?!!! Em nghĩ anh rất hài lòng nên chỉ đến giữa tuần là anh đã ghé thăm bạn bè và em ! Có một lần và duy nhứt chỉ một lần đó, từ lúc gặp em và bạn bè chung nhóm cùng nhau đi phố, anh chỉ hỏi han em vài câu và suốt buổi chơi còn lại là anh trò chuyện với cô bạn khác, em biết hai người quen nhau từ lâu, em đã không nói gì và cũng chẳng tỏ thái độ chi khác lạ, nhưng anh biết là em đang nghĩ gì ..., như thế rồi mình lại chẳng gặp nhau hai tuần dài: anh bận việc và em không nhận phone ! Hai lý do chính đáng hay vô lý ? Cả hai đều không nhắc tới chuyện đó khi làm hòa lại với nhau ! ... Về lại thành phố để nhập học, em tiếp tục quay cuồng với bao là bài vỡ, công tác báo chí, hội họp, bạn bè và quên mất anh một thời gian. Một ngày phải đi dự tiệc cuối năm do hội sinh viên tổ chức, em không muốn nhập chung vào đám bạn và chợt nhớ tới anh, gọi phone hỏi dò rồi mời anh đi chung , anh không đặt một câu hỏi nào, không cả một lời trách móc, anh nhận lời một cách thật tự nhiên như mình gặp nhau hằng ngày ...!Tối hôm đó với nhiều hoàn cảnh xảy ra , anh đã ngồi chiụ đựng, chứng kiến em giải quyết chuyện riêng mà chẳng một câu phán xét !!! Lúc đưa em về đến trước cửa nhà ... , lần đầu tiên rất bất ngờ ... anh ôm chặt lấy em , đặt nụ hôn dài lên lên trán, lan dần xuống má và tìm kiếm môi em ... Em vùng vẫy, cố xô anh ra, cơn giận đã làm em khóc nấc lên , anh buông nhẹ em nhưng vành môi anh lại thấm nước mắt giận hờn của em và thì thầm thật nhẹ : -" H. xin lỗi, nhưng đó là lỗi tại đêm nay M. đáng yêu quá ! M. vào nhà đi ngủ ngay đi ,M. mệt lắm phải không và đã khuya rồi , H. sẽ phone sau !" Mấy ngày kế tiếp, em bị bạn bè "lên lớp", đến cả ông anh cũng la cho một trận ra gì " Anh mà là thằng H. chắc em biết tay anh từ lâu rồi, hư quá, em đem H. ra làm bình phong che chở và cho đó là lời từ chối đối với T. vậy mà coi được sao ? Mà anh cũng không hiểu thằng H. sao cứ bị con nhỏ này quay mòng mòng vậy mà cứ chịu trận !!! " ...Em đã giận hết mọi người luôn cả anh trong đó ! Mình lại xa nhau không nguyên cớ ... Vào đại học, em thêm một lần ngỡ ngàng khi thấy anh tự nhiên vào ngồi cạnh em trong giờ Toán! Vẫn vậy, nụ cười vui vẻ như thể không có một khoảng thời gian dài xa cách !Nhưng lúc đó con tim em đã thực sự thuộc về một người và anh biết! Học chung cours, làm chung dự án, soạn bài chung trên thư viện..., tất cả chỉ dừng ở đó, đến một ngày, sau những giờ mệt mỏi với sách vỡ anh đề nghị chở em đi lên đồi công viên thay đổi không khí một chút! Đến nơi , anh thản nhiên ngồi cạnh em và hỏi em -" H. hút thuốc được chứ ? " ,em hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời : - " Dạ H. cứ tự nhiên ! Đôi khi M.thích mùi thuốc lá thoang thoảng, hình như chính H. đã tập cái thói đó cho M .! ". Châm xong điếu thuốc anh trầm ngâm rồi chợt quay qua hỏi em : - " M. yêu người đó lắm phải không ? ", em gật đầu - "Vậy là M .đã hôn người ta rồi !!! ". Không hiểu sao, mặt em ửng đỏ lên và anh nhìn sững em như là thấy quái vật xuất hiện trước mặt mình , không biết anh nghĩ gì mà phá ra cười, em lại ngượng chín người lên ... - " Chính H.đã dạy M.mà ! M. biết là cả hai ta chỉ hôn người mình yêu mà thôi !!! " - " Còn lâu, sai bét rồi ...!" em lại cãi bướng vì tự ái, quay mặt ngó xa xôi Anh giữ im lặng, em lặng lẽ tìm hơi hướm mùi thuốc lá quen thuộc và chợt nghĩ có lẽ đó là lần cuối cùng... Em nghe tiếng thở dài và anh bật lời : - " H. thích M. ở chổ M. không bao giờ bắt buộc H. từ bỏ một thói quen cá nhân nào ! Đây, như chuyện hút thuốc, những người H. quen đã bao lần tỏ vẻ trách móc H. hút nhiều đến ho khi trời trở lạnh và ra luôn cả yêu cầu H. bỏ thuốc lá nếu muốn tiếp tục với họ nữa kìa! M. thì khác nhiều quá, chưa bao giờ H. nghe M. đặt một yêu cầu hay đòi hỏi gì để người khác phải làm theo quan niệm của mình , bên cạnh M. thấy thật nhẹ nhàng ! Đó là lý do tại sao H. thương M. ...., nhưng đã xưa rồi, biết M. đang vui và đang được yêu rất mực , H. chúc cả hai thật hạnh phúc ! " Em không trả lời chỉ cười và nhẹ nhàng đứng lên nói " H. chở M. về đi đến giờ hẹn rồi ! " ... " Cảm ơn H. buổi chiều đẹp !" ... Đến giờ M. vẫn biết là mình đã được thương yêu đến mức nào, tình cảm đó nó vượt ngoài tầm bắt của con người, nó không là tình yêu đôi lứa đúng nghĩa, và cũng không là tình bạn thuần túy, M. không nói nó cao thượng vì ta không là thánh thần; chỉ biết nó đẹp và xin cảm ơn dù muộn màng người đã từng là bạn, là anh ...! Và anh hãy biết là M. luôn hạnh phúc bên gia đình như anh đã từng mong ước và chúc tụng !!! Cho một kỷ niệm rất đẹp của thời con gái ! *** Viết tặng riêng cho H. và M. Ngày 3- 7- 2009 Mỹ Hạnh Mục lục Một lời cảm ơn... Một lời cảm ơn... Nguyễn Mỹ HạnhChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: Tác giả/VNthuquan - Thư viện OnlineĐược bạn: NgụyXưa đưa lên vào ngày: 4 tháng 11 năm 2010
Khái Hưng Một Buổi Chầu Đầu giờ Dần quan lễ bộ tả thị lang họ Hà đã thức dậy gọi gia nhân thắp đèn đuốc sáng trưng năm gian phòng tư thất. Sáng sớm hôm nay, ngài sẽ cùng văn võ bá quan vào cung chầu thiên tử, trong buổi đại triều thứ nhất về mùa xuân.Thánh thượng ngọc thể khiếm an đã hơn hai tháng. Đã hơn hai tháng các quan không được gặp thiên nhan. Vì thế quan thị lang sốt ruột mong chóng tới giờ bệ kiến.Không những quan thị lang đã nổi tiếng là một trung thần ai ai đều kính phục, mà chữ trung đối với ngài còn có một nghĩa cao cả thiêng liêng. Ngài đinh ninh thờ vua ở trên đầu, âm thầm thờ vua ở trong tâm. Lúc thức tơ tưởng đến vua, lúc ngủ chiêm bao thấy vua. Thị lang muốn cả cái thân ngài hoàn toàn là kỷ vật của vua và chỉ ao ước có dịp được hy sinh cho thánh thượng.Hy sinh! Xả thân vì thiên tử! Không một ngày nào, không một giờ nào, quan thị lang không nghĩ đến điều ấy. Rồi đem điều ấy dạy vợ dạy con, coi như đó là một học thuyết, là học thuyết độc nhất của bọn thần tử, của toàn thể quốc dân.Thị lang không bỏ qua một dịp nào có thể nhắc đến ơn vua. Ngài thường bảo cho lũ con nhỏ biết rằng chúng ăn cơm vua, mặc áo vua ban, và cả gia đình đều nhờ lộc vua mà được sống.Những lời xúc phạm tới vua, dù nhẹ đến đâu mặc lòng, thị lang không bao giờ tha thứ. Và ngài thường lấy địa vị một viên quan trong bộ Lễ tư sang bộ Hình đòi làm tội nặng cực điểm những kẻ phạm thượng.Mới cách đấy hơn một tháng, thị lang đã toan khép vào án tử hình bà thứ thất yêu quý của ngài vì một tội chẳng lấy gì làm trọng cho lắm. Bà chỉ bình phẩm một câu về hoàng thượng, mà lại bình phẩm trong phòng khuê giữa câu chuyện ái ân đằm thắm. Nhân chồng báo tin cho bà biết rằng thánh thể bất an, bà mỉm cười nói:- Bà thứ phi đẹp thế làm gì mà thánh thể chẳng bất an.Sự thực, năm trước hoàng thượng vừa kén được một cung tần, một thiếu nữ giặt chiếu bên sông mà mê vì sắc, trọng vì thông minh ngài đã cất lên ngôi thứ phi và rất đỗi thương mến như viên ngọc quý trên tay. Vả câu nói của bà thứ thất quan thị lang chỉ là một câu đùa bỡn trong lúc nũng nịu. Nhưng đối với người trung thần kia, thì đó là một ý tưởng bất kính, một ý tưởng phạm thượng, phản trắc. Vì thế, ái tình quan thị lang đang bồng bột nồng nàn bỗng lạnh ngay như giá băng. Rồi ngài ra công đường thảo bức thư giao phó bà thứ thất về với cha mẹ trong sáu tháng; bà được kết án nhẹ như thế là cũng nhờ về có nhan sắc.++ +Quan thị lang đã đóng xong triều phục. Chỉ còn thiếu một đôi hia, vì ngài không ưng đi đôi hia thường. Ngài cho rằng mang đôi hia đã dùng để đi ra vườn, ra sân, nhỡ giẫm phải một vật ô uế, thì còn đâu là lòng kính cẩn khi quỳ trước sân rồng. Bởi vậy, ngài đã truyền gia nhân mở rương lớn lấy đôi hia mới.Ngồi trong ghế bành tượng, quan thị lang nóng nẩy chờ lính hầu đem hia lại. Và ngài băn khoăn tìm xem còn điều gì khiếm khuyết nữa không. Hôm qua, ngài đã tắm gội thanh khiết. Ngài lại đã trai giới trong luôn ba hôm. ấy là không kể mười ngày trai giới trong tháng trước để cầu nguyện cho thượng hoàng chóng bình phục...Sợ chậm trễ bị quan quở, chú cai hầu cận chỉ kịp phủi qua bụi trên mũi đôi hia nhung, rồi vội vàng lồng vào chân quan.Bấy giờ mới giữa giờ Dần mà dinh quan tả thị lang bộ Lễ lại gần cửa Ngọ Môn, nhưng Hà công cũng hấp tấp ra đi. Ngài thừa biết còn sớm chán và đến Ngọ Môn sẽ phải đợi lâu mới tới giờ Mão, giờ vào chầu. Ngài làm ra vội vàng, chẳng qua là để tỏ lòng mẫn cán thờ vua của mình, tỏ riêng với mình để được đúng lễ chứ không cần phải bộc bạch cho mọi người đều biết.Hà thị lang đứng dậy ra sân. Một hồi trống khẩu, một tiếng hô. Tức thì một cái võng trần ghé lại bên thềm. Kể thì chức tả thị lang chánh tam phẩm được đi kiệu cũng như chức thượng thư chánh nhị phẩm, nhưng Hà công không bao giờ dùng kiệu để vào chầu vua. Ngài cho cái kiệu cao quá, và ngồi nghênh ngang trên kiệu, ngài thấy không hợp với cái đạo làm tôi. Người bầy tôi phải khúm núm run sợ, khi đương đi đến sân rồng cũng như khi quỳ trước long nhan.Nhưng không phải vì thế mà quan tả thị lang lúi xùi. Ngài vẫn dùng đủ các nghi phục ngài được phép dùng: bốn cây lọng xanh, bốn cái đèn lồng và hai đôi kiếm, quất.++ +Một hồi trống lớn. Cánh cửa Ngọ Môn mở rộng. Hai bên các quan văn võ qua hai lối xép đi vòng hồ bán nguyệt, thong thả, trịnh trọng theo điệu âm nhạc bước tới sàn đại điện. Rồi chia ngôi thứ, ghi ở các biển phẩm trật, các quan quỳ thành hai hàng dài.Bấy giờ cửa điện đã mở, nhưng rèm còn buông, nên các quan đều chưa rõ hoàng thượng đã ngự triều hay chưa. Tuy thế mặc lòng, nhiều quan cũng thì thầm nói chuyện với nhau. Và có người lại dám cúi gằm mặt xuống khúc khích cười nữa.Riêng về phần Hà thị lang, ngài không nhúc nhích, mắt đăm đăm nhìn thẳng vào miếng kính ở cái hốt ngà.Một câu hô: "Thiên tử!"Các rèm kéo lên một loạt.Giữa lúc ấy, Hà thị lang thấy có một vật động đậy trong hia bên trái. Rồi các đầu ngón chân buồn buồn tựa có kiến bò. Thị lang rùng mình, và rời rã chân tay như người bị cù. Nhưng một tiếng hô thứ hai làm ngài giật mình và quên hẳn cái chân."Bái chúc thánh hoàng vạn tuế!".Ngài theo các quan quỳ phía trên, phủ phục xuống sân rồng, đọc cùng một loạt:"Bái chúc thánh hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!".Tiếng "tuế" sau cùng vừa dứt, Hà thị lang thấy nhói một cái ở ngón chân út, như bị một mũi dùi đâm mạnh, khiến suýt nữa ngài kêu: "ái!".Thị lang cho là mình để chân nhầm chỗ có cái đanh nhọn, và vì mình ấn mạnh hia xuống gạch để lạy, cái đanh ấy xuyên qua lần vải mà chọc vào ngón chân. Đoán chỗ thủng sâu lắm, và có cảm giác máu chảy, thị lang ngó ngoáy và cố di ngón chân út vào vải hia cho đỡ ngứa, thì cái đanh tưởng tượng lại càng đâm mạnh hơn, sâu hơn.Rồi liền ngay lúc ấy chỗ đau nhức nhói, buốt chội lên như ai cầm một nắm kim mà cắm thấu tận xương. Thị lang nghiến răng lại để khỏi xuýt xoa. Và ngài nghĩ thầm: "Thiên tử mới bình phục chắc còn mệt. Vậy thì cố chịu đau một lát nữa thế nào rồi...".Nghĩ đến đấy, thị lang bỗng phải ngừng lại để toan kêu thét lên vì vừa bị một nhát thương thứ hai ở ngón chân cái. Bấy giờ cái cảm giác có một con vật bò trong chiếc hia rộng đã hơi rõ rệt. Thị lang thấy cả hàng chân mềm của con vật động đậy và chải mơn lên đầu mấy ngón chân của mình. Rồi như có một cơn gió vừa thổi lạnh vào thân thể, vào ngũ tạng, thị lang rét run, hai hàm răng đập vào nhau côm cốp.Nhức buốt dần dần tăng, dần dần lan ra tứ chi, thấm vào ruột, vào phổi, ăn thẳng lên óc. Thị lang tưởng chừng con vật ở trong hia đã chui lọt qua lần da, theo đường các ống xương mà chạy thực mau, vừa chạy vừa cắn.Nhưng tuy đau có thể chết ngất được, thị lang vẫn cố sức, vẫn thu hết tàn lực lại để quỳ vững vàng, ngay thẳng. Mỗi khi cái lưng ngài muốn gập xuống dưới sức đè nặng trĩu của con quái vật tàng hình thì ngài lại nghiến răng bạnh cổ và ưỡn ngực để chống lại. Vì cái đau xé can tràng vẫn không thể làm cho tinh thần ngài mất tỉnh táo đến nỗi quên được rằng mình đương chầu vua, và chỉ một tiếng kêu bất kính, một cử động không hợp lễ như thò tay bóp chỗ đau chẳng hạn, cũng đủ liệt mình vào hàng bầy tôi bất trung.Mắt thị lang lim dim nhìn vào kính hốt thấy đôi mi xưng húp như chứa đầy nọc độc con vật kỳ quái.Rồi mình mảy thị lang đau ran lên, đau từng phân, từng li thịt một. Bất giác hai dòng lệ tuôn rơi lã chã, thị lang phải ghì hết can đảm và nghị lực mới giữ được khỏi thốt ra câu thỉnh cầu khiếm lễ: "Muôn tâu Bệ hạ, xin Bệ hạ miễn triều cho kẻ hạ thần, chẳng kẻ hạ thần chết mất."++ +Trong khi ấy thì hoàng thượng vui vẻ hỏi chuyện quan thái sư mà ngài vừa truyền gọi đến bên ngai vàng. Ngài cười nói coi bộ thích chí, thì thầm nhiều câu tưởng chừng bí mật lắm. Và ngài như quên hẳn bọn bầy tôi đương quỳ ngoài sân rồng.Bỗng ngài quay ra, chau mày nhìn, rồi lẩm bẩm như gắt:- Miễn triều!Tức thì quan thị vệ ngân nga hô lớn:- Thiên tử miễn triều!Các quan thong thả lên gối đứng dậy một loạt.Một mình Hà thị lang vẫn quỳ. Người bên cạnh nhắc:- Kìa, quan bác, Bệ hạ miễn triều!Hà thị lang ngửng lên chừng để được thấy thiên nhan một lần cuối cùng, rồi nằm vật ra kêu:- Trời ơi! Cái hia!Các quan ngơ ngác, hoảng hốt cúi nhìn: Hà thị lang bằn bặt thiếp đi.Nghe có tiếng ồn ào, hoàng thượng hỏi thái sư:- Cái gì thế?Một quan thượng thư tiến gần lại quỳ tâu:- Muôn tâu Bệ hạ, Hà thị lang vừa ngất đi. Mà lúc Hà thị lang lăn ra đất, kẻ hạ thần có nghe thấy tiếng kêu: "Cái hia!" Vậy chưa rõ thực hư, kẻ hạ thần xin cứ tâu lên thánh thượng.Hoàng đế cười, phán:- Hắn kêu "cái hia" thì cứ tháo hia hắn ra sẽ rõ thực hư ngay, chứ có khó gì.Chiếc hia trái vừa rút khỏi chân Hà thị lang vẫn nằm bất tỉnh, thì một con rết dài gần một gang tay chạy vọt ra. Bá quan văn võ quên cả nghi lễ đua nhau chạy đuổi, vung bốt ngà đánh dập nát con vật, trong khi hoàng thượng ngồi cười ngất trên ngai vàng.Rút từ tập truyện HạnhNxb Đời nay, Hà Nội, 1938. Mục lục Một Buổi Chầu Một Buổi Chầu Khái HưngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Khái Hưng Một Buổi Chầu Đầu giờ Dần quan lễ bộ tả thị lang họ Hà đã thức dậy gọi gia nhân thắp đèn đuốc sáng trưng năm gian phòng tư thất. Sáng sớm hôm nay, ngài sẽ cùng văn võ bá quan vào cung chầu thiên tử, trong buổi đại triều thứ nhất về mùa xuân.Thánh thượng ngọc thể khiếm an đã hơn hai tháng. Đã hơn hai tháng các quan không được gặp thiên nhan. Vì thế quan thị lang sốt ruột mong chóng tới giờ bệ kiến.Không những quan thị lang đã nổi tiếng là một trung thần ai ai đều kính phục, mà chữ trung đối với ngài còn có một nghĩa cao cả thiêng liêng. Ngài đinh ninh thờ vua ở trên đầu, âm thầm thờ vua ở trong tâm. Lúc thức tơ tưởng đến vua, lúc ngủ chiêm bao thấy vua. Thị lang muốn cả cái thân ngài hoàn toàn là kỷ vật của vua và chỉ ao ước có dịp được hy sinh cho thánh thượng.Hy sinh! Xả thân vì thiên tử! Không một ngày nào, không một giờ nào, quan thị lang không nghĩ đến điều ấy. Rồi đem điều ấy dạy vợ dạy con, coi như đó là một học thuyết, là học thuyết độc nhất của bọn thần tử, của toàn thể quốc dân.Thị lang không bỏ qua một dịp nào có thể nhắc đến ơn vua. Ngài thường bảo cho lũ con nhỏ biết rằng chúng ăn cơm vua, mặc áo vua ban, và cả gia đình đều nhờ lộc vua mà được sống.Những lời xúc phạm tới vua, dù nhẹ đến đâu mặc lòng, thị lang không bao giờ tha thứ. Và ngài thường lấy địa vị một viên quan trong bộ Lễ tư sang bộ Hình đòi làm tội nặng cực điểm những kẻ phạm thượng.Mới cách đấy hơn một tháng, thị lang đã toan khép vào án tử hình bà thứ thất yêu quý của ngài vì một tội chẳng lấy gì làm trọng cho lắm. Bà chỉ bình phẩm một câu về hoàng thượng, mà lại bình phẩm trong phòng khuê giữa câu chuyện ái ân đằm thắm. Nhân chồng báo tin cho bà biết rằng thánh thể bất an, bà mỉm cười nói:- Bà thứ phi đẹp thế làm gì mà thánh thể chẳng bất an.Sự thực, năm trước hoàng thượng vừa kén được một cung tần, một thiếu nữ giặt chiếu bên sông mà mê vì sắc, trọng vì thông minh ngài đã cất lên ngôi thứ phi và rất đỗi thương mến như viên ngọc quý trên tay. Vả câu nói của bà thứ thất quan thị lang chỉ là một câu đùa bỡn trong lúc nũng nịu. Nhưng đối với người trung thần kia, thì đó là một ý tưởng bất kính, một ý tưởng phạm thượng, phản trắc. Vì thế, ái tình quan thị lang đang bồng bột nồng nàn bỗng lạnh ngay như giá băng. Rồi ngài ra công đường thảo bức thư giao phó bà thứ thất về với cha mẹ trong sáu tháng; bà được kết án nhẹ như thế là cũng nhờ về có nhan sắc.++ +Quan thị lang đã đóng xong triều phục. Chỉ còn thiếu một đôi hia, vì ngài không ưng đi đôi hia thường. Ngài cho rằng mang đôi hia đã dùng để đi ra vườn, ra sân, nhỡ giẫm phải một vật ô uế, thì còn đâu là lòng kính cẩn khi quỳ trước sân rồng. Bởi vậy, ngài đã truyền gia nhân mở rương lớn lấy đôi hia mới.Ngồi trong ghế bành tượng, quan thị lang nóng nẩy chờ lính hầu đem hia lại. Và ngài băn khoăn tìm xem còn điều gì khiếm khuyết nữa không. Hôm qua, ngài đã tắm gội thanh khiết. Ngài lại đã trai giới trong luôn ba hôm. ấy là không kể mười ngày trai giới trong tháng trước để cầu nguyện cho thượng hoàng chóng bình phục...Sợ chậm trễ bị quan quở, chú cai hầu cận chỉ kịp phủi qua bụi trên mũi đôi hia nhung, rồi vội vàng lồng vào chân quan.Bấy giờ mới giữa giờ Dần mà dinh quan tả thị lang bộ Lễ lại gần cửa Ngọ Môn, nhưng Hà công cũng hấp tấp ra đi. Ngài thừa biết còn sớm chán và đến Ngọ Môn sẽ phải đợi lâu mới tới giờ Mão, giờ vào chầu. Ngài làm ra vội vàng, chẳng qua là để tỏ lòng mẫn cán thờ vua của mình, tỏ riêng với mình để được đúng lễ chứ không cần phải bộc bạch cho mọi người đều biết.Hà thị lang đứng dậy ra sân. Một hồi trống khẩu, một tiếng hô. Tức thì một cái võng trần ghé lại bên thềm. Kể thì chức tả thị lang chánh tam phẩm được đi kiệu cũng như chức thượng thư chánh nhị phẩm, nhưng Hà công không bao giờ dùng kiệu để vào chầu vua. Ngài cho cái kiệu cao quá, và ngồi nghênh ngang trên kiệu, ngài thấy không hợp với cái đạo làm tôi. Người bầy tôi phải khúm núm run sợ, khi đương đi đến sân rồng cũng như khi quỳ trước long nhan.Nhưng không phải vì thế mà quan tả thị lang lúi xùi. Ngài vẫn dùng đủ các nghi phục ngài được phép dùng: bốn cây lọng xanh, bốn cái đèn lồng và hai đôi kiếm, quất.++ +Một hồi trống lớn. Cánh cửa Ngọ Môn mở rộng. Hai bên các quan văn võ qua hai lối xép đi vòng hồ bán nguyệt, thong thả, trịnh trọng theo điệu âm nhạc bước tới sàn đại điện. Rồi chia ngôi thứ, ghi ở các biển phẩm trật, các quan quỳ thành hai hàng dài.Bấy giờ cửa điện đã mở, nhưng rèm còn buông, nên các quan đều chưa rõ hoàng thượng đã ngự triều hay chưa. Tuy thế mặc lòng, nhiều quan cũng thì thầm nói chuyện với nhau. Và có người lại dám cúi gằm mặt xuống khúc khích cười nữa.Riêng về phần Hà thị lang, ngài không nhúc nhích, mắt đăm đăm nhìn thẳng vào miếng kính ở cái hốt ngà.Một câu hô: "Thiên tử!"Các rèm kéo lên một loạt.Giữa lúc ấy, Hà thị lang thấy có một vật động đậy trong hia bên trái. Rồi các đầu ngón chân buồn buồn tựa có kiến bò. Thị lang rùng mình, và rời rã chân tay như người bị cù. Nhưng một tiếng hô thứ hai làm ngài giật mình và quên hẳn cái chân."Bái chúc thánh hoàng vạn tuế!".Ngài theo các quan quỳ phía trên, phủ phục xuống sân rồng, đọc cùng một loạt:"Bái chúc thánh hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!".Tiếng "tuế" sau cùng vừa dứt, Hà thị lang thấy nhói một cái ở ngón chân út, như bị một mũi dùi đâm mạnh, khiến suýt nữa ngài kêu: "ái!".Thị lang cho là mình để chân nhầm chỗ có cái đanh nhọn, và vì mình ấn mạnh hia xuống gạch để lạy, cái đanh ấy xuyên qua lần vải mà chọc vào ngón chân. Đoán chỗ thủng sâu lắm, và có cảm giác máu chảy, thị lang ngó ngoáy và cố di ngón chân út vào vải hia cho đỡ ngứa, thì cái đanh tưởng tượng lại càng đâm mạnh hơn, sâu hơn.Rồi liền ngay lúc ấy chỗ đau nhức nhói, buốt chội lên như ai cầm một nắm kim mà cắm thấu tận xương. Thị lang nghiến răng lại để khỏi xuýt xoa. Và ngài nghĩ thầm: "Thiên tử mới bình phục chắc còn mệt. Vậy thì cố chịu đau một lát nữa thế nào rồi...".Nghĩ đến đấy, thị lang bỗng phải ngừng lại để toan kêu thét lên vì vừa bị một nhát thương thứ hai ở ngón chân cái. Bấy giờ cái cảm giác có một con vật bò trong chiếc hia rộng đã hơi rõ rệt. Thị lang thấy cả hàng chân mềm của con vật động đậy và chải mơn lên đầu mấy ngón chân của mình. Rồi như có một cơn gió vừa thổi lạnh vào thân thể, vào ngũ tạng, thị lang rét run, hai hàm răng đập vào nhau côm cốp.Nhức buốt dần dần tăng, dần dần lan ra tứ chi, thấm vào ruột, vào phổi, ăn thẳng lên óc. Thị lang tưởng chừng con vật ở trong hia đã chui lọt qua lần da, theo đường các ống xương mà chạy thực mau, vừa chạy vừa cắn.Nhưng tuy đau có thể chết ngất được, thị lang vẫn cố sức, vẫn thu hết tàn lực lại để quỳ vững vàng, ngay thẳng. Mỗi khi cái lưng ngài muốn gập xuống dưới sức đè nặng trĩu của con quái vật tàng hình thì ngài lại nghiến răng bạnh cổ và ưỡn ngực để chống lại. Vì cái đau xé can tràng vẫn không thể làm cho tinh thần ngài mất tỉnh táo đến nỗi quên được rằng mình đương chầu vua, và chỉ một tiếng kêu bất kính, một cử động không hợp lễ như thò tay bóp chỗ đau chẳng hạn, cũng đủ liệt mình vào hàng bầy tôi bất trung.Mắt thị lang lim dim nhìn vào kính hốt thấy đôi mi xưng húp như chứa đầy nọc độc con vật kỳ quái.Rồi mình mảy thị lang đau ran lên, đau từng phân, từng li thịt một. Bất giác hai dòng lệ tuôn rơi lã chã, thị lang phải ghì hết can đảm và nghị lực mới giữ được khỏi thốt ra câu thỉnh cầu khiếm lễ: "Muôn tâu Bệ hạ, xin Bệ hạ miễn triều cho kẻ hạ thần, chẳng kẻ hạ thần chết mất."++ +Trong khi ấy thì hoàng thượng vui vẻ hỏi chuyện quan thái sư mà ngài vừa truyền gọi đến bên ngai vàng. Ngài cười nói coi bộ thích chí, thì thầm nhiều câu tưởng chừng bí mật lắm. Và ngài như quên hẳn bọn bầy tôi đương quỳ ngoài sân rồng.Bỗng ngài quay ra, chau mày nhìn, rồi lẩm bẩm như gắt:- Miễn triều!Tức thì quan thị vệ ngân nga hô lớn:- Thiên tử miễn triều!Các quan thong thả lên gối đứng dậy một loạt.Một mình Hà thị lang vẫn quỳ. Người bên cạnh nhắc:- Kìa, quan bác, Bệ hạ miễn triều!Hà thị lang ngửng lên chừng để được thấy thiên nhan một lần cuối cùng, rồi nằm vật ra kêu:- Trời ơi! Cái hia!Các quan ngơ ngác, hoảng hốt cúi nhìn: Hà thị lang bằn bặt thiếp đi.Nghe có tiếng ồn ào, hoàng thượng hỏi thái sư:- Cái gì thế?Một quan thượng thư tiến gần lại quỳ tâu:- Muôn tâu Bệ hạ, Hà thị lang vừa ngất đi. Mà lúc Hà thị lang lăn ra đất, kẻ hạ thần có nghe thấy tiếng kêu: "Cái hia!" Vậy chưa rõ thực hư, kẻ hạ thần xin cứ tâu lên thánh thượng.Hoàng đế cười, phán:- Hắn kêu "cái hia" thì cứ tháo hia hắn ra sẽ rõ thực hư ngay, chứ có khó gì.Chiếc hia trái vừa rút khỏi chân Hà thị lang vẫn nằm bất tỉnh, thì một con rết dài gần một gang tay chạy vọt ra. Bá quan văn võ quên cả nghi lễ đua nhau chạy đuổi, vung bốt ngà đánh dập nát con vật, trong khi hoàng thượng ngồi cười ngất trên ngai vàng.Rút từ tập truyện HạnhNxb Đời nay, Hà Nội, 1938. Mục lục Một Buổi Chầu Một Buổi Chầu Khái HưngChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: HùngĐược bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003
Françoise Sagan Một buổi tối Dịch giả: VŨ ĐÌNH BÌNH “ N gười ta chỉ quên được một điều khi quan tâm tới một điều khác”, nàng nói cao giọng; và nàng dừng chân bước trong căn phòng, với một tiếng cười nhẹ. Có ba cách: gọi điện cho Simon và đi chơi với anh ấy, uống ba viên thuốc rồi ngủ đến tận ngày mai (nhưng giải pháp này nàng không thích vì chẳng qua nó chỉ là một sự trì hoãn vô ích), hoặc thử đọc một cuốn sách. Nhưng cuốn sách dù hay đến mấy cũng sẽ rơi khỏi tay nàng, hay nói đúng hơn (và nàng đoán thái độ của nàng) nàng sẽ đặt nó xuống tấm drap và nhắm mắt lại, nàng ngồi trong giường của nàng, với ánh đèn nhuộm vàng mí mắt nàng và cảm giác bất ổn vẫn không rời bỏ nàng. Hoặc nó có rời bỏ nàng nhưng chỉ trong một số lúc, những lúc hân hoan, vui vẻ khi nàng tự nhủ, khi nàng “thú thật” là nàng chưa hề bao giờ yêu Marc và chuyện anh ta ra đi chẳng có gì quan trọng mấy. Không, giải pháp đọc sách, nàng phải phạt ngay thôi, nàng không chịu được cứ cắm cúi đọc - đọc, nàng chỉ chịu được khi lao mình vào các thú vui chơi. Với “những người khác”. Nàng chọn cách gọi điện cho Simon. Trong lúc vang lên những tiếng “tút” dài, nàng cho cái ống nghe “đi dạo” từ má lên tai, chất ébonite đen và ẩm khiến nàng hơi ghê một chút, nàng nghe cái âm thanh chối tai tắc nghẹn hoặc lại váng óc tùy theo nàng ép mạnh vào da hay không. “Chuyện nàng có thể làm thành một cảnh hay trong một bộ phim đấy”, nàng nghĩ, người đàn bà vừa gọi điện cho người tình vừa vuốt ve giọng nói tươi tắn, giọng nói tươi tắn muôn thủa của Simon. Nàng hiểu rằng bây giờ đã khuya. “Em đây, nàng nói. - Em ổn cả chứ? Simon nói. Không, chắc em có gì không ổn thì mới gọi điện cho anh vào giờ này. - Em không có gì là. không ổn, nàng nói, và mắt nàng tràn lệ trước giọng nói âu yếm của người kia - em không có gì là không ổn, nhưng em muốn đi đâu đó uống một cốc gì quá. Anh đi nằm rồi à? - Chưa, Simon nói, và thêm nữa, anh cũng đang khát đây. Anh sẽ tới em trong mười phút”. Lập tức gác máy, và trước khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, nàng cảm thấy nếu bây giờ đi đâu thì ngại quá, nàng chỉ muốn ở lại trong căn phòng này, một mình, với sự vắng mặt của Marc, với cái mà có lẽ nên gọi là nỗi đau khổ. Nàng sẽ nuôi dưỡng nó, nộp mình cho nó. Nàng bắt đầu thấy eăm ghét cái bản năng bảo tồn của nàng, đã gần một tháng nay nó cứ lái nàng ra khỏi nỗi đau khổ ấy như tránh một con ngoáo ộp. Tại sao lại không thử đau khổ một chút nhỉ, mà nàng lại tránh hoài, nàng lại luôn luôn tránh tất cả mọi thứ? Kể ra như thế là vô ích, để mình chịu đau khổ cũng vô ích như thử cho mình hạnh phúc mà thôi, cũng vô ích như mọi chuyện khác, như cuộc đời, như Simon, như điếu thuốc lá nàng vừa mới giúi trong cái gạt tàn trước khi đi trang điểm lại. Simon bấm chuông. Nàng ngửa mặt lên ngoảnh về phía anh và mỉm cười với anh khi họ xuống cầu thang, và anh đáp lại nàng bằng một nụ cười bối rối. “Thực sự ta và anh ấy đã từng yêu nhau, nàng nghĩ, trước khi Marc xuất hiện; ta không còn nhớ rõ lắm nữa chuyện của ta và anh ấy đã tan vỡ thế nào.” Quả thật nàng không còn nhớ nhiều nữa về thời kỳ ấy, vì mọi sự việc đều sụp đổ trước Marc, đều nát vụn ra như bức thành Jéricho! Ồ! Hãy ngừng nghĩ về Marc đi. Nàng không yêu anh ta nữa, nàng không muốn anh ta quay về, nàng không hối tiếc, dĩ nhiên, là bản thân nàng, chính bản thân nàng lúc đó, lại tròn, nhẵn, đầy, lăn trong một quỹ đạo xa lạ. “Em mệt mỏi về bản thân em, nàng nói trong xe. - Em là người duy nhất, Simon nói, - rồi anh lấy giọng kim: mà tất cả bọn anh đều rất yêu quý. - Anh biết không, nàng nói, giống y như bài hát sau đây của Mac-Orlan: Em muốn, em không biết rõ lắm em muốn điều chi, Em muốn không nghe thấy giọng nói của em… - Thế em có muốn nghe thấy giọng nói của anh không? Simon hỏi. Anh yêu em, em yêu quý, anh yêu em mê say.” Họ cùng cười với nhau. Điều đó hẳn nhiên là thực. Đến trước hộp đêm, anh quàng tay lên vai nàng và bất giác nàng tựa vào anh. Họ nhảy. Âm nhạc là một cái gì ấm áp, tuyệt diệu. Nàng ấp má vào vai Simon, nàng im lặng. Nàng nhìn những người khác đang nhảy trước mặt nàng, mặt họ ngửa ra cười hoặc chìa ra trong sự chờ đợi, những bàn tay đàn ông ôm lưng, những người đàn bà có vẻ sở hữu, những tấm thân nhún nhảy theo nhịp nhạc. Nàng không nghĩ tới điều gì cả. “Sự im lặng này… Simon nói. Là Marc?” Nàng lắc đầu. “Anh biết đấy, Marc là một câu chuyện như một câu chuyện khác mà thôi. Không nên phóng đại gì hết. Cuộc sống không ngừng trôi đi. - Thật may mắn, Simon nói. Cuộc sống trôi đi, nhưng anh ở lại, em ở lại. Và chúng ta đang nhảy. - Chúng ta nhảy suốt cả cuộc đời chúng ta, nàng nói. Chúng ta là những con người luôn trong một điệu nhảy mà”. Rạng sáng, họ bước ra bầu không khí mát mẻ, họ vung vẩy tay chân sảng khoái và xe của Simon đưa họ về nhà anh. Họ không nói gì cả nhưng sau đó, khi đi ngủ, nàng hôn má anh, áp người vào vai anh đặt một điếu thuốc lá đã châm vào miệng nàng. Ánh sáng ban mai lọt qua tấm màn, chiếu vào đống quần áo dưới sàn, và nàng vẫn nhắm mắt. “Anh biết không, nàng nói bằng một giọng bình thản, dù sao cũng là cuộc sống anh nhỉ, buồn cười thật đấy, tất cả những chuyện này… - Chuyện gì cơ? Anh hỏi. - Em không biết, - rồi nàng xoay người sang phía anh, nàng nằm nghiêng mà ngủ thiếp đi. Anh nằm yên chốc lát, rồi tắt hai điếu thuốc lá của họ và đến lượt anh, anh cũng ngủ thiếp đi. VŨ ĐÌNH BÌNH dịch Mục lục Một buổi tối Một buổi tối Françoise SaganChào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di độngNguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Lời cuối:Cám ơn bạn đã theo dõi hết cuốn truyện.Nguồn: hành: Nguyễn Kim Vỹ. Nguồn: dactrungĐược bạn: Ct.Ly đưa lên vào ngày: 6 tháng 12 năm 2006
Françoise Sagan One night Translator: VU DINH BINH “ N One can only forget one thing when one cares about another,” she said in a high voice; and she stopped walking in the room, with a light laugh. There were three options: call Simon and go out with him, take three pills and sleep until tomorrow (but she didn't like this solution because it was just a useless delay), or try reading A book. But the book, no matter how good it was, would fall from her hands, or more accurately (and she guessed her attitude) she would put it down on the sheet and close her eyes, she would sit in her bed, with the dyed lamplight. Her eyelids were yellow and the feeling of unrest did not leave her. Or it did leave her, but only for a few moments, moments of joy and happiness when she told herself, when she "confessed" that she had never loved Marc and that it didn't matter that he was gone. some. No, the solution of reading books, she must be punished immediately, she can't stand just reading - reading, she can only bear it when she throws herself into hobbies. With others". She chose to call Simon. While the long "swoosh" sounds were heard, she let the stethoscope "walk" from her cheek to her ear. The black and damp ebonite made her a little sick, she heard the deafening sound that was choking or dizzying. It depends on whether she presses hard on the skin or not. “Your story could make a good scene in a movie,” she thought, the woman called her lover while stroking Simon's fresh voice, his eternally fresh voice. She understood that it was late now. “Here I am,” she said. - Are you okay? Simon said. No, there must be something wrong with you to call me at this hour. - I have nothing. It's not okay, she said, and her eyes filled with tears at the loving voice of the other person - there's nothing wrong with me, but I really want to go somewhere and have a drink. Have you gone to bed? - No, Simon said, and besides, I'm thirsty too. I'll be with you in ten minutes.” Immediately hung up, and looking at her tired face in the mirror, she felt that if she went anywhere now she would be too embarrassed, she just wanted to stay in this room, alone, with Marc's absence, with the which perhaps should be called suffering. She will nurture it, submit herself to it. She began to hate her preservation instinct. For nearly a month now, it had been steering her away from that misery like it was a snake. Why not try suffering a little, which she avoids, she always avoids everything? Talking like that is useless, letting yourself suffer is as useless as trying to make yourself happy, just as useless as everything else, like life, like Simon, like the cigarette she just put in the cigarette holder. Ashtray before applying makeup. Simon rang the bell. She turned her face up toward him and smiled at him as they descended the stairs, and he returned her with a confused smile. “He and I actually loved each other, she thought, before Marc appeared; I don't remember very clearly anymore how we broke up with him." Indeed, she no longer remembers much about that period, because everything collapsed before Marc, crumbling to pieces like the walls of Jericho! OH! Stop thinking about Marc. She didn't love him anymore, she didn't want him back, she didn't regret it, of course, it was herself, herself at that time, round, smooth, full, rolling in a strange orbit. “I'm tired of myself,” she said in the car. - You're the only one, Simon said, - then he took a metallic tone: that we all love so much. - You know, she said, just like the following Mac-Orlan song: I want, I don't know quite what I want, I want not to hear my voice... - So do you want to hear it? your voice? Simon asked. I love you, my dear, I love you madly.” They laughed together. That is certainly true. Arriving in front of the nightclub, he put his arm around her shoulder and suddenly she leaned against him. They dance. Music is something warm and wonderful. She pressed her cheek against Simon's shoulder, she was silent. She looked at the others dancing in front of her, their faces turned up in laughter or outstretched in anticipation, the men's hands clasping their backs, the women looking possessive, their bodies moving to the beat of the music. She didn't think of anything. “This silence… Simon said. Is it Marc?” She shook her head. “You know, Marc is just another story. Don't exaggerate anything. Life keeps passing by. - How lucky, Simon said. Life passes, but I stay, you stay. And we're dancing. - We dance all our lives, she said. We are people always in a dance." At dawn they stepped out into the cool air, they waved their arms and legs, and Simon's car took them to his house. They didn't say anything, but later, when they went to bed, she kissed his cheek, pressed herself against his shoulder, and put a lit cigarette in her mouth. The morning light filtered through the curtain, illuminating the pile of clothes on the floor, and she still closed her eyes. “You know, she said in a calm voice, after all, it's your life, it's really funny, all this... - What? he asked. - I don't know, - then she turned towards him, she lay on her side and fell asleep. He lay still for a moment, then put out their two cigarettes and he, in turn, fell asleep. Translated by VU DINH BINH Table of contents One night One night Françoise SaganWelcome to read the first books from the book project for mobile devices. Source: executive: Nguyen Kim Vy. Final words: Thank you for reading the entire story. Source: editor: Nguyen Kim Vy. Source: dactrung Uploaded by friend: Ct.Ly on: December 6, 2006