vi
stringlengths 846
10.5k
| en
stringlengths 799
10.5k
|
---|---|
Hướng dẫn
Chơi thể thao là biện pháp vừa tốt cho sức khỏe lại vừa có tính giải trí cao. Trong các môn thể thao bổ ích, em thích nhất là môn bóng đá, một bộ môn giữ vị trí “vua” trong các môn thể thao.
Bóng đá là niềm đam mê, là sự phấn khích của rất nhiều người cả nam và nữ. Nhắc đến bóng đá, mọi người cảm thấy hào hứng, sôi nổi hẳn lên. Bóng đá có nhiều điều lí thú, lôi cuốn mọi người. Đây là môn thể thao dạy ta nhiều bài học về rèn luyện thân thể lẫn rèn luyện nhân cách đạo đức. Về mặt thể lực thì bóng đá giúp cho cơ thể phát triển toàn diện. Khi chạy, đó là sự hoạt động không chỉ của đôi chân mà là của toàn bộ cơ thể, khiến cho những bắp thịt trở nên cứng cáp, dẻo dai, mà các cơ quan khác trong người cũng hoạt động nhiều hơn, tim khỏe ra vì vận chuyển nhiều máu, phối lớn thêm vì hít thở nhiều không khí, các cơ quan bài tiết, tiêu hóa, hệ thần kinh cũng nhờ đó mà hoạt đông.
Những người chơi môn thể thao bóng đá không chỉ cần có thể lực tốt mà phải có trí tuệ hơn người. Mỗi một quả bóng được đá đi là kết quả của một suy tính hết sức linh hoạt đến mức đã thành phản xạ. Mỗi một bàn thắng trong trận đấu, đó là thắng lợi tổng hợp của chiến lược, chiến thuật, kĩ thuật, thủ thuật… hết sức khôn khéo tinh vi. Với một cầu thủ, khi quả bóng đến chân là lúc đòi hỏi sự phán đoán thông minh, kịp thời về đồng đội, về đối thủ, về không gian và cả mọi điều kiện của sân bãi, của trận đấu. Bóng đá là môn thể thao đang đi bỗng chạy, đang chạy bỗng đột ngột đứng lại, mắt nhìn bên phải nhưng tung chân bên trái, lách phía trước, luồn phía sau, chọc khe và đánh đầu… mỗi động tác đều diễn ra chỉ trong một nháy mắt. Bóng đã là sự phối hợp của sức khỏe, sự nhanh nhẹn, sức bền bỉ, lòng dũng cảm, trí thông minh, óc linh hoạt.
Để trận bóng đá diễn ra tốt, những người chơi phải có tinh thần đồng đội gắn kết chặt chẽ. Không cầu thủ nào tài giỏi có thể một mình mang quả bóng từ sân nhà đưa vào lưới của đối phương. Trong trận đấu bóng, muốn thắng đối phương trước hết là phải đoàn kết, không một cầu thủ nào vì muốn được nổi tiếng mà giữ bóng mãi trong chân, không tạo điều kiện cho đồng đội mình tung bóng. Ai cũng hiểu rằng một đường bóng làm bàn hết sức đẹp là kết quả cuối cùng của bao nhiêu đường bóng phối hợp. Mỗi cầu thủ đều hiểu rằng chỉ có sự phối hợp ăn ý, thông minh giữa đồng đội với mình mới có thể tạo nên bàn thắng cho trận đấu.
Trong bóng đá người chơi cần phải bình tĩnh, vừng vàng, dũng cảm, bóng đá quả là một môn thể thao đầy thú vị. Bóng đá có thể thu hút được số đông người hâm mộ. Xem những trận đấu bóng quốc tế, những cuộc tranh giải ở các nước với nhau, ta thấy không phải chỉ có cầu thủ trên sân cỏ mới quyết đấu mà cả dân tộc cùng ra sân đấu, lớp lớp cổ động viên hò hét- cùng vui, cùng khóc với chiến thắng hay thất bại cùng đội bóng yêu thích của mình.
|
Instruct
Playing sports is both good for health and highly entertaining. Among useful sports, I like football the most, a sport that holds the "king" position among sports.
Football is the passion and excitement of many people, both men and women. When it comes to football, everyone feels excited and excited. Football has many interesting things that attract everyone. This is a sport that teaches us many lessons about physical training and moral character training. In terms of physical fitness, football helps the body develop comprehensively. When running, it is an activity not only of the legs but of the entire body, making the muscles become strong and supple, but also other organs in the body are more active, and the heart becomes stronger. Because it transports more blood, the lungs get bigger because it breathes more air, the excretory, digestive organs, and nervous system also function thanks to that.
People who play soccer not only need to have good physical strength but also have to have superior intelligence. Every kicked ball is the result of extremely flexible thinking that has become a reflex. Every goal in the match is a combined victory of strategy, tactics, techniques, tricks... extremely clever and sophisticated. For a player, when the ball arrives at his feet, it requires intelligent and timely judgment about teammates, opponents, space and all conditions of the field and the match. Football is a sport that suddenly runs while running, suddenly stops while running, looks to the right but throws the left foot, sneaks forward, sneaks behind, pokes the ball and heads... each movement takes place in just one moment. in a blink of an eye. Ball is a combination of health, agility, endurance, courage, intelligence, and flexibility.
For a soccer match to go well, the players must have a strong team spirit. No talented player can alone carry the ball from home into the opponent's net. In a soccer match, if you want to win against your opponent, you must first be united. No player, because they want to be famous, keeps the ball at their feet forever, not creating conditions for their teammates to throw the ball. Everyone understands that a beautiful goal is the final result of many coordinated passes. Each player understands that only good and intelligent coordination between his teammates can create a goal in the match.
In soccer, players need to be calm, calm, and brave. Soccer is truly an exciting sport. Football can attract a large number of fans. Watching international football matches and competitions in different countries, we see that it's not just the players on the field who compete, but the entire nation on the field, with fans shouting together. Have fun, cry with victory or defeat with your favorite team.
|
Hướng dẫn
Ông cha ta đã đúc rút kinh nghiệm từ ngàn năm và truyền lại cho con cháu qua những câu ca dao tục ngữ đầy ý nghĩa. Mỗi câu ca dao tục ngữ được truyền lại đến hôm nay là lời khuyên là lời răn dạy mà cho ông dành cho con cháu. Kinh nghiệm mà cha ông để lại là mọi lĩnh vực trong cuộc sống và trong lao động sản xuất. Có nhiều câu tục ngữ còn nói đến tính cách đạo đức của con người:
“Đất rắn trồng cây khẳng khiu
Những người thô tục nói điều phàm phu”
Ông cha ta thật là sâu sắc và chí lý khi đưa ra câu tục ngữ dựa trên sự suy ngẫm so sánh từ một quy luật về tự nhiên: Đất mà cằn cỗi, bạc màu, khô cứng thì cây sẽ “khẳng khiu”, không cành lá, không đơm hoa kết trái, cũng như con người vậy. Những con người sinh ra và lớn lên vô văn hóa, không hiểu biết thì chỉ phát ra những lời thô tục tằn, thậm chí ác độc, không tình cảm.
Ý nghĩa sâu xa của câu tục ngữ giúp ta hiểu được cây cối phát triển phụ thuộc vào đất, con người nói năng cư xử phụ thuộc vào bản tính. Lối nói so sánh ngầm giữa hình ảnh: “đất rắn – cây khẳng khiu” với “người thô tục – nói điều phàm phu” đã gợi ra trong suy nghĩ của ta một điều: bản tính của con người hình thành còn dựa vào hoàn cảnh sống và điều kiện sống. Với một môi trường sống vô văn hóa, liệu con người có bị ảnh hưởng không? Con người trong môi trường đó rất dễ trở thành những con người thiếu giáo dục, cất lên những tiếng nói làm đau lòng người.
Trong mọi xã hội đều có các thành phần, tầng lớp con người khác nhau câu tục ngữ đã giúp ta hiểu thêm về mặt trái của xã hội, nơi có những con người sống giữa một mớ bòng bong các điều xấu xa của xã hội. Họ bị ảnh hưởng bởi xã hội xấu xa, vì vậy họ cũng là những con người vừa đáng trách vừa đáng thương. Theo quy luật của cuộc sống cây lớn lên, phát triển được là nhờ vào những chất dinh dưỡng có trong đất mẹ. Đất tiếp cho cây dòng nước ngọt ngào, dòng “sữa” tinh khiết, đất cho cây những thứ mà không gì thay thế được. Rễ cây bám sâu vào lòng đất, đi tìm những thứ tinh túy để nhào nên nhựa sống mạnh mẽ trong đất. Nhưng kết quả sẽ như thế nào, nếu đất bạc màu, khô cằn, không nước, không chất dinh dưỡng. Cây sẽ mất đi sự sống, gầy bé, héo hon, sao có cành lá, sao có ra hoa kết quả. Đó thực sự là một kết quả đau thương, nhưng đó lại là sự thực. Con người cũng như vậy, luôn chịu sự tác động của hoàn cảnh sống. Giữa một môi trường xấu, đầy rẫy những lời nói thô tục, liệu con người, nhất là trẻ em, học đâu ra những lời nói trong sáng, thanh lịch được đây? Thêm với sự thiếu hiểu biết, nghèo kiến thức, họ sẽ nhanh chóng trở thành những con người “thô tục”, cất lên toàn những lời nói “phàm phu”. Điều đó lâu dần trở thành bản chất không tốt, thiếu văn hóa, thiếu nhân tính. Cũng như Chí Phèo, xưa kia hiền lành như là thế, ăn nói rụt rè lễ phép là thế. Chỉ vì bị bá Kiến đẩy vào tù, vài năm sống chung với bọn đầu gấu trong tù cộng với lòng hận đời, anh ta trở nên hung dữ, ăn nói cộc cằn thô lỗ, mở miệng là chửi. Xét về một mặt nào đó thì hoàn cảnh nhà tù đen tối xấu xa đã biến đổi con người Chí Phèo. Mới hay tác động của hoàn cảnh là ghê gớm thật.
|
Instruct
Our ancestors have drawn on thousands of years of experience and passed it on to their children and grandchildren through meaningful folk songs and proverbs. Every folk song and proverb passed down to this day is advice and teachings for him to give to his children and grandchildren. The experience that our ancestors left behind is in all areas of life and production. There are many proverbs that also talk about human morality:
“Solid soil grows spindly trees
Vulgar people say vulgar things."
Our ancestors were profound and reasonable when they came up with a proverb based on comparative reflection from a law of nature: If the soil is barren, infertile, and dry, the tree will be "spind" and not strong. The branches and leaves do not bear fruit, just like humans. People who are born and raised without culture and understanding only utter vulgar, even cruel, and unemotional words.
The profound meaning of the proverb helps us understand that plants grow depending on the soil, and people speak and behave depending on their nature. The implicit comparison between the image: "solid ground - spindly tree" with "vulgar people - saying ordinary things" suggests one thing in our thoughts: human nature is formed based on the environment. living situation and living conditions. With an uncultured living environment, will people be affected? People in that environment can easily become uneducated people, raising voices that hurt people's hearts.
In every society, there are different components and classes of people. Proverbs help us understand more about the dark side of society, where there are people living in a jumble of social evils. They are influenced by evil society, so they are also both blameworthy and pitiful people. According to the laws of life, plants grow and develop thanks to the nutrients contained in mother earth. The soil gives the tree sweet water, pure "milk", the soil gives the tree things that nothing can replace. Tree roots stick deep into the ground, looking for the essence to knead strong sap in the soil. But what will be the result if the soil is infertile, dry, without water, without nutrients? The tree will lose its life, become thin, wither, will not have branches or leaves, or will it produce flowers or fruits. It's truly a painful outcome, but it's the truth. People are the same, always affected by life circumstances. In a bad environment, full of vulgar words, where can people, especially children, learn pure, elegant words? In addition to lack of understanding and poor knowledge, they will quickly become "vulgar" people, uttering "ordinary" words. That gradually becomes bad in nature, lacking in culture and humanity. Just like Chi Pheo, in the past, he was gentle and polite, spoke timidly and politely. Just because Ba Kien pushed him into prison, after a few years of living with gangsters in prison, combined with his hatred for life, he became aggressive, spoke rudely, and cursed when he opened his mouth. In some ways, the dark and evil prison environment changed Chi Pheo's personality. New or the impact of circumstances is truly terrible.
|
Hướng dẫn
Trong cuộc sống khi ta muốn làm công việc gì để đạt được thành công ta phải bền lòng vững chí. Chúng ta phải quyết chí làm theo ý tưởng của ta, không vì những lời bàn tán ra vào mà bỏ cuộc hay thay đổi ý kiến của mình. Khi gặp phải khó khăn, ta nên chủ động, bình tĩnh sáng suốt để giải quyết. Nhiều người vì không quyết chí, bỏ giữa chừng,và đánh mất rất nhiều cơ hội trong cuộc sống.
“Ai ơi giữ chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai”.
Câu ca dao trên như là lời nhắc nhở chân thành của cha ông dành cho con cháu: Phải luôn giữ vững ý chí, giữ vững lập trường, không thay đổi dù cho những người xung quanh có “xoay hướng”, “đổi nền” thì việc ta, ta cứ làm. Như vậy mới mong công việc ta làm có kết quả.
Khi bước đầu bắt tay vào bất cứ công việc gì cũng vấp phải rất nhiều khó khăn, nhưng ai cũng muốn đạt được mục đích thắng lợi ngay từ bước đầu. Như vậy ta phải có bản lĩnh, quyết tâm hành động để đạt được mục đích mà mình đã đề ra. Bất cứ từ việc nhỏ đến việc lớn, từ việc học tập cho đến việc đấu tranh chống giặc, lúc nào và bao giờ cũng gặp phải khó khăn. Nhưng khó khăn ấy có thể do khách quan hoặc vượt qua, hoàn thành thắng lợi công việc. Có quyết tâm, có lập trường vững vàng thì ta không phải phân vân, không bị lung lay trước sự bàn tán, sự tác động của môi trường xung quanh. Dẫu cho mọi người có “xoay hướng” hay “đổi nền” ta cũng mặc. Ta cứ theo hướng mình đã vạch ra mà đi tới. “Xoay hướng, đổi nền” ở đây là muốn nói đến việc xoay chiều đổi hướng đi theo ngả khác, con đường khác – đổi cái nền móng mà mình đã xây dựng. Rõ ràng, nếu hướng đã chọn, nên đã xây đắp rồi mà lại thay đổi thì làm sao xây cất cho hoàn thành được ngôi nhà? Cho nên nếu ai cứ mỗi lần làm việc gì cũng bị tác động bởi những lời bàn tán xung quanh và lại “đổi nền”, “xoay hướng” thì những con người đó chẳng bao giờ thành anh hùng hào kiệt đã thể hiện ý chí kiên cường, giữ vững lập trường, kiên định đến cùng và đã tạo nên chiến thắng. Rõ nhất là trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp, Mĩ vừa qua, dân tộc ta luôn thể hiện rõ ý chí của mình, quyết tâm chiến đấu đến cùng vì độc lập tự do cho đất nước. Có những lúc tình hình cách mạng lâm vào thế nguy nan tưởng chừng như không thể gượng dậy nổi, nhưng nhân dân ta vẫn không nản chỉ ngã lòng, quyết theo Đảng, theo Bác đến cùng và đã giành được thắng lợi vẻ vang.
|
Instruct
In life, when we want to do something to achieve success, we must be persistent and determined. We must be determined to follow our ideas, not give up or change our opinions because of the gossip that comes in and out. When encountering difficulties, we should be proactive, calm and clear-headed to solve them. Many people, because they are not determined, give up halfway, and lose many opportunities in life.
“Hey, keep your will strong
No matter who changes direction, change the background."
The above folk song is like a sincere reminder from our ancestors to their children and grandchildren: You must always maintain your will, maintain your stance, and not change even if people around you "turn direction" or "change background". then we just do our job. Only then can we hope that the work we do will be effective.
When starting any job, we encounter many difficulties, but everyone wants to achieve the goal of success right from the beginning. Thus, we must have courage and determination to act to achieve the goals we have set. Anything from small things to big things, from studying to fighting against the enemy, always and always encounter difficulties. But that difficulty can be objective or overcome and successfully complete the job. If we have determination and a firm stance, we will not have to hesitate or be shaken by discussion or the impact of the surrounding environment. Even if everyone "turns the direction" or "changes the background", we still wear it. Let's just follow the direction we've outlined. "Turning direction, changing foundation" here means turning around and going in a different direction, another path - changing the foundation that you have built. Obviously, if the direction has been chosen and the building has already been built but changes, how can the house be completed? So if everyone, every time they do something, is influenced by the surrounding gossip and "changes their background", "turns around", then those people will never become heroic heroes who have shown their will. Resilient, steadfast in stance, steadfast to the end and created victory. Most clearly, in the last two resistance wars against the French and the Americans, our people always clearly demonstrated their will and determination to fight to the end for independence and freedom for the country. There were times when the revolutionary situation was in such danger that it seemed impossible to rise up, but our people were not discouraged, determined to follow the Party and Uncle Ho to the end and won a glorious victory.
|
Hướng dẫn
Bài thơ Qua Đèo Ngang được ra đời khi nhà thơ có việc đi qua Đèo Ngang. Trước cảnh đẹp hoang vu của chốn thiên nhiên nhà thơ đã sáng tác ra bài thơ này. Hai câu thơ mang lại giá trị biểu cảm trong toàn bộ bài thơ.
Nhà thơ đã vẽ nên cảnh vài chú tiều đang nhặt củi dưới chân núi và mấy nhà chợ vắng vẻ bên sông nhưng bằng nghệ thuật đảo ngữ đặc sắc, tác giả đã tạo nên hai câu thơ đầy sức gợi. Theo cách diễn đạt thông thường, hai câu thơ trên được viết là: Vài chú tiều lom khom dưới núi (hoặc: Vài chú tiều dưới núi lom khom), Mấy nhà chợ lác đác bên sông (hoặc: Mấy nhà chợ bên sông lác đác). Nhưng viết như vậy không tạo được ấn tượng bằng cách diễn đạt mà Bà Huyện Thanh Quan đã chọn. “Lom khom” là từ tượng hình gợi tư thế cúi người nhưng luôn luôn nhấp nhô chuyển động. Đó là động tác cúi nhặt củi của người tiều phu. Nó gợi lên hình ảnh đời sống lam lũ, vất vả suốt đời “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” của người lao động.
|
Instruct
The poem Crossing Ngang Pass was born when the poet had to go through Ngang Pass. Faced with the wild beauty of nature, the poet composed this poem. The two verses provide expressive value in the entire poem.
The poet painted a scene of a few woodchucks collecting firewood at the foot of the mountain and a few deserted markets by the river, but with the unique art of anagram, the author created two evocative verses. According to the usual expression, the above two verses are written as: A few chicks crouching under the mountain (or: A few chicks crouching under the mountain), A few scattered markets by the river (or: A few scattered markets by the river) dac). But writing like that doesn't make the same impression as the expression that Ms. Huyen Thanh Quan chose. “Hooping” is a figurative word that suggests a crouching position but is always undulating and moving. That is the action of a woodcutter bending to pick up firewood. It evokes the image of the hard-working, lifelong life of "selling one's face to the earth and selling one's back to heaven" of workers.
|
Hướng dẫn
Sách là người bạn không thể thiếu được của con người, nhất là đối với học sinh sinh viên. Ngày nay xã hội đã phát triển, con người đã có những cách tiếp cận khác nhau để đến với tri thức nhưng sách vẫn vô cùng quan trọng, chính vì những ý nghĩa đó của sách, nhà văn M. Gorki từng nhận định: “Sách mở ra trước mắt tôi những chân trời mới”.
Sách đưa đến cho chúng ta nguồn tri thức vô tận, giúp chúng ta mở mang kiến thức và vốn hiểu biết theo từng ngày. Trong cuộc sống của mình, con người luôn luôn có ý thức học tập, tìm hiểu khám phá thế giới tự nhiên và xã hội. Những kinh nghiệm, suy nghĩ của con người được ghi chép, lưu giữ lại để truyền cho muôn đời con cháu mai sau. Và vì vậy, sách trở thành một con đường quan trọng để con người đến với tri thức. Con người lưu lại vào sách những suy nghĩ tâm tư, tình cảm của mình về những vấn đề trong cuộc sống… Tùy vào loại tri thức con người lưu giữ mà sách có nhiều loại: sách khoa học, sách nghệ thuật, sách đời sống…
Với tất cả những kiến thức trong dân gian cũng như trong khoa học được ghi chép lại vào sách, khi con người đọc sách, sách sẽ cung cấp tri thức cho con người, con người biết được mọi chuyện Đông, Tây, kim cổ, trên vũ trụ xa vời hay dưới lòng đất thẳm sâu. Đến với sách, ta sẽ được “du lịch miễn phí” đến những quốc gia xa xôi, bay đến những vì sao, thám hiểm trong lòng biển. Không chỉ thế, ta còn có thể ngược dòng lịch sử trở về quá khứ thậm chí bay vào thế giới viễn tưởng để hình dung về cuộc sống trong tương lai. Kì diệu hơn, ta còn có thể thâm nhập vào thế giới vi mô của sự vật hiện tượng để biết về nguồn gốc chung của cả vũ trụ…
Khi chúng ta cầm cuốn sách trên tay, giở từng trang sách để đọc, chúng ta nhận thấy rằng, mỗi trang sách không những chứa đựng những thông tin mà qua đó sách còn giúp con người giao lưu với thế giới bên ngoài. Khi đọc sách, người đọc cũng bộc lộ những cảm xúc, suy nghĩ của mình. Nếu Hoài Thanh viết trong “Ý nghĩa văn chương”: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm sẵn có…”, thì ta cũng có thể nói rằng: sách đã cho ta những tình cảm ta chưa có, còn bồi đắp cho ta những tình cảm ta sẵn có. Khi đọc sách sử, người ta có thể thêm yêu nước, thêm yêu đồng loại. Sách có thể cho ta một cách sống thế nào cho ý nghĩa mà có thể trường học, đường đời chưa dạy ta. Đó là những triết lí cuộc sống mà chúng ta tìm được khi đọc một câu chuyện, một lời tâm sự trên trang sách. Khi đọc sách ta có thể nhận ra cuộc sống muôn màu muôn vẻ, và chứa trong đó nhiều giá trị cao đẹp, giúp ta nhìn nhận chính mình cũng như người xung quanh chính xác hơn. Như vậy, trong câu nói của nhà văn Nga, “chân trời mới” có thể được hiểu là những chân trời tri thức mới, những chân trời cảm xúc mới. Tất cả đã giúp con người đẹp thêm, có văn hóa hơn, nhân ái hơn…
|
Instruct
Books are indispensable friends of people, especially for students. Today, society has developed, people have different approaches to knowledge, but books are still extremely important, because of those meanings of books, writer M. Gorki once commented: " Books open up new horizons before my eyes."
Books give us an endless source of knowledge, helping us expand our knowledge and understanding day by day. In their lives, people are always conscious of learning, exploring and exploring the natural and social world. Human experiences and thoughts are recorded and preserved to be passed on to future generations. And so, books become an important way for people to reach knowledge. People save in books their thoughts, feelings and emotions about issues in life... Depending on the type of knowledge people retain, there are many types of books: science books, art books, life books. …
With all the knowledge in folk as well as in science recorded in books, when people read books, books will provide knowledge for people, people know everything about East, West, ancient times, in the distant universe or deep underground. Coming to books, we will be able to "travel for free" to distant countries, fly to the stars, explore the depths of the sea. Not only that, we can also go back in history to the past and even fly into the world of fiction to imagine life in the future. More miraculously, we can also penetrate the microscopic world of phenomena to learn about the common origin of the entire universe...
When we hold a book in our hands and turn each page to read, we realize that each page not only contains information, but also helps people communicate with the outside world. When reading books, readers also express their emotions and thoughts. If Hoai Thanh writes in "The Meaning of Literature": "Literature gives us feelings we don't have, and trains existing feelings...", then we can also say: books have given us feelings we don't have. If we don't have it yet, it will still enrich us with the emotions we already have. When reading history books, people can be more patriotic and love their fellow human beings. Books can give us a meaningful way to live that school and life may not have taught us. Those are the life philosophies that we find when reading a story, a confession on a book page. When reading books, we can realize that life is colorful, and contains many beautiful values, helping us see ourselves and those around us more accurately. Thus, in the Russian writer's saying, "new horizons" can be understood as new intellectual horizons, new emotional horizons. All have helped people become more beautiful, more cultured, more compassionate...
|
Hướng dẫn
Tình cảm anh em là một trong những thứ tình cảm thiêng liêng của con người. Thứ tình cảm đó vô cùng có ý nghĩa trong đời của mỗi người. Để đưa ra lời khuyên, cũng như lời răn dạy cho con cháu về tình cảm anh em, cha ông ta đã có câu ca dao:
Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc khó khăn đỡ đần
Để nói lên tình nghĩa anh em sâu nặng gắn bó, câu ca dao đã dùng hình ảnh so sánh tay và chân, là những bộ phận quan trọng và không thể thiếu trong cơ thể con người. Tay và chân là hai bộ phận của một cơ thể có quan hệ khăng khít với nhau, hỗ trợ cho nhau. Tay và chân giúp con người có khả năng lao động để làm ra của cải vật chất. Nếu mất một trong hai bộ phận trên thì con người khó hoạt động và khả năng hoạt động bị giảm bớt. Điều này rõ ràng cho thấy sự cần thiết của cả tay lẫn chân đối với cơ thể của con người. Anh em trong gia đình cũng vậy, đều sống chung trong một mái nhà, cùng lớn lên có quan hệ tình cảm gắn bó với nhau. Anh có thể giúp em và ngược lại, em có thể giúp anh. Mối quan hệ đó giống như mối quan hệ giữa tay và chân.
Bằng biện pháp mượn hình ảnh tay chân, câu ca dao muốn khẳng định tình cảm khăng khít giữa anh em, giữa những người thân trong gia đình. Chính tình cảm đó sẽ là cơ sở xây dựng mối quan hệ thuận hòa, cách cư xử giữa anh em với nhau. Nếu ở câu trên là hình ảnh so sánh thì câu dưới Rách lành đùm bọc khó khăn đỡ đần là hình ảnh tượng trưng man nhiều ý nghĩa biểu cảm. “Rách”, “lành” chỉ hai hoàn cảnh sống khác nhau. “Rách” tượng trưng cho cuộc sống khó khăn, khổ sở. “Lành” tượng trưng cho hoàn cảnh sống thuận lợi, sung túc. Ở đây dù trong hoàn cảnh nào “rách” hay “lành” cũng đều phải đùm bọc lấy nhau. Đó là lời khuyên về cách cư xử của anh em tron một gia đình, trong mọi hoàn cảnh khác nhau. Lúc đói, khi no, lúc sung sướng, khi thiếu thốn… hoàn cảnh có thể thay đổi nhưng đã là anh em thì lúc nào cũng không có lí do nào, tình huống nào làm thay đổi được. Tình anh em mãi mãi thắm thiết.
Trong gia đình, anh em là những người đã từng sống chung với nhau từ thuở bé. Đến lúc lớn lên, dù mỗi người có bận bịu vì cuộc sống, vì gia đình riêng thì cũng phải giữ mãi tình cảm cao đẹp đó. Dù hoàn cảnh có khác nhau, người sống sung sướng, hạnh phúc, người sống nghèo khổ đói nghèo thì anh em vẫn phải quan tâm, săn sóc cho nhau. Giữ mãi tình cảm tốt đẹp ấy là bổn phận của mỗi người con trong gia đình. Yêu thương hòa thuận với nhau là đạo đức, là nhân cách của con người. Gia đình nào có được anh em biết yêu thương, đùm bọc cho nhau là gia đình đó có hạnh phúc.
|
Instruct
Brotherly love is one of the sacred feelings of humans. That feeling is extremely meaningful in every person's life. To give advice, as well as teach children and grandchildren about brotherly love, our ancestors had a folk song:
Brothers like hands and feet
The wound heals and the difficulties are covered and helped
To express the deep bond between brothers and sisters, the folk song used the image of comparing hands and feet, which are important and indispensable parts of the human body. Arms and legs are two parts of the body that are closely related and support each other. Hands and feet help people have the ability to work to create material wealth. If one of the above two parts is lost, it will be difficult for a person to function and their ability to function will be reduced. This clearly shows the necessity of both arms and legs for the human body. Brothers in the family are the same, they all live under the same roof, grow up together and have a close emotional relationship with each other. I can help you and vice versa, you can help me. That relationship is like the relationship between arms and legs.
By borrowing images of hands and feet, the folk song wants to affirm the close feelings between brothers and between family members. That feeling will be the basis for building harmonious relationships and behavior between brothers. If the above sentence is a comparative image, then the sentence below "Tears and heals, covers difficulties, helps" is a symbolic image with many expressive meanings. “Teared” and “healed” refer to two different life situations. “Torn” symbolizes a difficult and miserable life. “Good” symbolizes favorable and prosperous living conditions. Here, no matter what the situation is, "torn" or "good", we must protect each other. That is advice on how brothers should behave in a family, in all different situations. When you're hungry, when you're full, when you're happy, when you're in need... circumstances can change, but as brothers, there's always no reason or situation that can change them. Brotherly love is forever dear.
In a family, brothers are people who have lived together since childhood. When growing up, no matter how busy each person is with life and family, they must always keep that noble sentiment. Even though our circumstances are different, some people live happily, some people live in poverty, we still have to care for each other. Maintaining that good feeling is the duty of every child in the family. Love and harmony with each other is morality and human personality. Any family that has brothers who love and care for each other is a happy family.
|
Hướng dẫn
Tổ tiên chúng ta la loài vượn, nhờ có lao động chúng ta trở thành người. lao động chính là làm việc. Làm việc giúp chúng ta phát triển về thể chất và trí tuệ, giúp ta làm ra của cải nuôi sống bản thân, gia đình và xã hội. Nhà văn, nhà tư tưởng Von-te người Pháp đã giúp ta có một cái nhìn toàn diện về vấn đề này. Ông nói: “Sự làm việc tránh cho ta ba cái hại lớn: tật xấu, nỗi buồn và cảnh nghèo túng”.
Làm việc là một hoạt động liên tục, ít nhiều có sự cố gắng, nhằm đạt một kết quả có ích nào đó. Như vậy, sự làm việc đòi hỏi con người tham gia phải có sự nỗ lực nhất định. Có thể đó là sự nỗ lực về mặt vật chất: bỏ công, bỏ sức ra. Có khi đó là sự nỗ lực về mặt tinh thần: bó tâm trí, suy nghĩ tính toán.
Trong quá trình tiến hành làm một công việc nào đó chúng ta phải bỏ công sức vật chất lẫn tâm trí suy nghĩ mới có thể hoàn thành được công việc. Xã hội càng phát triển càng đòi hỏi sự cố gắng toàn diện, nhiều mặt của con người trong công việc. Làm vườn, làm ruộng đương nhiên là phải bỏ sức làm đất, cày sâu, cuốc bẫm. Nhưng nếu không biết ứng dụng những tiến bộ khoa học để tính toán xem mảnh đất cằn được sử dụng như thế nào cho có hiệu quả cao, năng suất lớn thì làm sao vàng cầm tay ngay trên mảnh đất đầy kẽm gai và mìn trái như anh Cao Trường Sơn ở Bình Chánh. Hay như anh Lê Văn Hai ở phường 4, quận 8 đã làm giàu ngay trên mảnh đất ngập mặn. Hay như anh Nguyễn Văn Được ở ấp Thống Nhất, xã Tân Thới Nhì, Hóc Môn đã trở thành triệu phú từ 5 công đất loại xấu, hạng 6.
Khi con người có ý chí muốn phấn đấu vươn lên trong cuộc sống, họ sẽ cố gắng trong lao động làm cho cuộc sống của con người trở nên có mục đích rõ ràng. Mục đích đó thôi thúc người ra vươn tới làm chủ cuộc sống, và việc làm đó trở nên có ý nghĩa. Nó làm cho người ta rời xa nỗi buồn vẩn vơ của những người không có việc để làm. Nó làm cho người ta thoát khỏi những tật xấu của những người không có mục đích đeo đuổi.
Trong cuộc sống của con người, chỉ có lao động mới có thể làm hoàn thiện nhân cách của con người. Một người nhàn hạ dễ nảy sinh ra những ý đồ xấu, không tốt cho xã hội cũng như chính bản thân người đó. Con người càng trẻ, sức lực càng dồi dào thì lại càng đòi hỏi hoạt động nhiều hơn. Nếu hướng được hoạt động đó vào một mục đích tốt đẹp, cao cả thì con người và xã hội sẽ gặt hái được nhiều kết quả mĩ mãn. Còn nếu mất phương hướng bởi không có việc làm có ích, hoặc bởi “nhàn cư”, sống không có việc gì để làm, thì cái sức tràn ứ trong người sẽ thôi thúc người ta phải “bung” nó ra, phải làm một cái gì đó chợt nảy sinh hoặc bắt chước những kẻ “nhàn cư” khác trong các trò vô bổ, có khi lại có hại cho xã hội, cho mọi người – những trò bất thiện.
|
Instruct
Our ancestors were apes, thanks to work we became humans. Labor is work. Working helps us develop physically and intellectually, helping us create wealth to feed ourselves, our family and society. The French writer and thinker Von-te has helped us have a comprehensive view on this issue. He said: "Work avoids us from three great harms: bad habits, sadness and poverty."
Work is a continuous activity, more or less effortful, aimed at achieving some useful result. Thus, work requires participants to make a certain effort. Maybe it's the physical effort: putting in the effort, putting in the effort. Sometimes it's a mental effort: brainstorming, calculating thinking.
In the process of doing a certain job, we have to put in both physical and mental effort to be able to complete the job. The more society develops, the more comprehensive and multi-faceted efforts of people at work are required. Gardening and farming, of course, requires effort to prepare the soil, plow deeply, and hoe. But if you don't know how to apply scientific advances to calculate how barren land can be used for high efficiency and high productivity, how can you hold gold in your hand right on land full of barbed wire and land mines? Mr. Cao Truong Son in Binh Chanh. Or like Mr. Le Van Hai in Ward 4, District 8, he got rich right on the mangrove land. Or like Mr. Nguyen Van Duoc in Thong Nhat hamlet, Tan Thoi Nhi commune, Hoc Mon, who became a millionaire from 5 acres of bad land, grade 6.
When people have the will to strive to improve in life, they will try to make their lives have a clear purpose. That purpose motivates people to take control of life, and that work becomes meaningful. It takes people away from the idle sadness of those who have nothing to do. It makes people escape the bad habits of those who have no purpose to pursue.
In human life, only work can perfect human personality. A leisurely person easily develops bad intentions, which are not good for society as well as that person himself. The younger a person is and the more energy they have, the more activity they require. If that activity is directed toward a good and noble purpose, people and society will reap many satisfactory results. If you lose direction because you don't have a useful job, or because you're "idle", living with nothing to do, then the overflowing energy inside you will urge you to "unleash" it, to do something. something suddenly arises or imitates other "idle" people in useless games, sometimes harmful to society, to everyone - unwholesome games.
|
Hướng dẫn
Đối với Bác thế hệ trẻ có ý nghĩa vô cùng quan trọng với sự phát triển của dân tộc. Vì vậy Bác rất quan tâm đến việc học hành của thế hệ trẻ. Hiểu rõ tầm quan trọng của thế hệ trẻ Bác đã căn dặn: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được sánh vai các cường quốc năm châu hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công lao học tập của các cháu”. Lời dạy của Người gợi cho chúng ta nhiều suy ngẫm.
Khi đất nước được độc lập, nhân dân được tự do thân phận của những nô lệ đứng lên làm chủ đất nước. Tên đất nước Việt Nam đã hiển thị trên bản đồ thế giời từ thời khắc Bác đọc bản Tuyên ngôn Độc lập tại quảng trường Ba Đình vào ngày mồng 2 tháng 9 năm 1945. Nhưng cũng có một sự thật là hơn tám mươi năm nô lệ dưới ách thống trị của thực dân Pháp đã biến nước ta trở thành một nước lạc hậu về mọi mặt. Kinh tế sa sút, què quặt. Hơn chín mươi phần trăm (90%) dân số mù chữ, nhiều tệ nạn xã hội đang bóp nghẹt nèn văn hóa đất nước: nghiện hút, nghiện rượu, mê tín dị doan… Không những thế, nhiều kẻ thù chính trị còn đang lăm le tái chiếm nước ta: Pháp, Tưởng, Anh… Chính quyền ta vừa thành lập còn non trẻ và gặp nhiều hiểm nguy. Tương lai dân tộc ra sao? Trước thực tế đó, Bác Hồ đặt ra một câu hỏi thực tỉnh trách nhiệm của mỗi người dân đối với đất nước: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không”.
Cách mạng tháng Tám là một cuộc cách mạng vĩ đại và vẻ vang, đưa đất nước ta từ thuộc địa trở thành nước tự do, độc lập, đưa dân ta từ kiếp nô lệ trở thành chủ nhân của đất nước. Để có ngày hôm nay toàn dân tộc ta phải đổ mất bao nhiêu là máu và nước mắt. Nhưng vinh quang đi qua ta phải biết sống cho hôm nay và sống cho tương lai, phải biết khẳng định mình trong thời bình. Để phát triển đất nước không gì hơn là phải học tập, chiến đấu, lao động sản xuất ra của cải vật chất làm giàu cho xã hội. Tiếp thu tinh hoa văn hóa nhân loại, chấn hưng văn hóa nước nhà. Vậy hì nhiệm vụ ấy không thuộc về ai khác mà chính là tuổi trẻ. Bởi vậy Bác viết: “chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các cháu”. Thế hệ cha anh hôm nay sẽ gắng sức lao động, chiến đấu để giữ gìn đất nước, các cháu phải biế học tập để mai này dựng xây đất nước.
Khoa học kỹ thuật của thế giới đang ngày càng phát triển. Những nước phát triển trên thế giới đều lấy học thứ làm nền tảng cho mình. Nhật, Mĩ, Anh, Hàn, Trung… các “cường quốc năm châu” đã và đang đầu tư vào nền giáo dục của mình rất lớn. Lực lượng chất xám khổng lồ của họ lại quay lại phục vụ sự nghiệp phát triển đất nước. Các nhà kinh tế chiến lược, các nhà quân sự tài ba, các doanh nhân thành đạt, các nhà bác học, giáo sư… những con người mang vinh quang về cho đất nước đều là sản phẩm của nền giáo dục phát triển, đều là những con người đã và đang học tập không ngừng. Những tấm gương ngời sáng ấy đã khẳng định một chân lí: Muôn phát triển phải dựa vào thế hệ trẻ với vốn học thức sâu rộng, uyên thâm. Vậy lời nói của Bác chẳng những là một lời khuyên dạy mà còn là một chân lí sáng ngời: Đất nước muốn phát triển được thì tuổi trẻ phải ra sức thi đua học tập.
|
Instruct
For Uncle Ho, the younger generation is extremely important to the development of the nation. Therefore, Uncle Ho is very interested in the education of the young generation. Understanding the importance of the young generation, Uncle Ho advised: "Whether the Vietnamese mountains and rivers will become glorious or not, whether the Vietnamese people will be able to compete with the great powers of the five continents or not, depends largely on the the children's academic efforts". His teachings give us much to ponder.
When the country became independent, the people were freed from the status of slaves to stand up as masters of the country. The name of the country Vietnam has been displayed on the world map since the moment Uncle Ho read the Declaration of Independence at Ba Dinh Square on September 2, 1945. But there is also the truth that more than eighty years of slavery Under the yoke of French colonial rule, our country became a backward country in every aspect. The economy is in decline and crippled. More than ninety percent (90%) of the population is illiterate, many social evils are suffocating the country's culture: drug addiction, alcoholism, superstition... Not only that, many political enemies are still at large. ready to retake our country: France, Chiang, England... Our newly established government is still young and facing many dangers. What is the future of the nation? Faced with that reality, Uncle Ho posed a real question about each person's responsibility towards the country: "Will Vietnam's rivers become glorious or not, can the Vietnamese people be able to stand shoulder to shoulder with great powers?" five continents or not?
The August Revolution was a great and glorious revolution, bringing our country from a colony to a free, independent country, bringing our people from slavery to becoming the masters of the country. To get to this day, our entire nation had to shed so much blood and tears. But when glory passes, we must know how to live for today and live for the future, must know how to assert ourselves in times of peace. To develop the country there is nothing more than studying, fighting, and working to produce material wealth to enrich society. Absorb the quintessence of human culture and revive the country's culture. So that task belongs to no one else but the youth. Therefore, Uncle Ho wrote: "Thanks in large part to your studies." Today's generation will work hard and fight to preserve the country. You must learn to study to build the country tomorrow.
The world's science and technology is increasingly developing. Developed countries in the world all use secondary education as their foundation. Japan, America, England, Korea, China... the "powerhouses of the five continents" have been investing heavily in their education systems. Their huge brain power has returned to serve the cause of national development. Strategic economists, talented military leaders, successful businessmen, scientists, professors... the people who bring glory to the country are all products of developed education, all are people who have been learning constantly. These shining examples have affirmed a truth: All development must rely on the young generation with extensive and profound knowledge. So Uncle Ho's words are not only a piece of advice but also a shining truth: If the country wants to develop, its youth must strive to compete and study.
|
Hướng dẫn
Trong thời điểm đất nước đang chiến tranh, nhân dân đang chìm trong khổ cực, Bác phải lo trăm nghìn công việc lớn lao cho dân tộc, nhưng Bác vẫn dành nhiều thời gian quan tâm đến thể hệ trẻ. Trong bài nói chuyện tại buổi lễ khai mạc trường Đại học Nhân dân ngày 19/05/1955 Bác nói:”Điều gì phải thì cố làm cho kì được, dù là việc nhỏ. Điều gì trái thì hết sức tránh dù là điều trái nhỏ”.
Lời căn dặn của Bác luôn luôn đúng, nó trở thành lí tưởng, chân lí sống cho toàn thể dân tộc Việt, nhất là thế hệ trẻ. Đó là quan niệm đúng đắn, là điều tốt được nhiều người công nhận, phù hợp với quy luật đời sống, với đạo đức xã hôi, trở thành đường mòn trong nếp nghĩ, việc làm chung của toàn dân ta. Có những điều phải lớn lao mang tầm vóc xã hội, đất nước. Có những điều phải nhỏ bé bình thường xảy ra trong đời sống hằng ngày, trong quan hệ giữa người với người và quan hệ giữa cá nhân và xã hội. Dù là việc to hay việc nhỏ chúng ta cũng phải hết sức cẩn trọng trước khi hành động.
Những con người có lí tưởng cao cả, đúng đắn sẽ gạt những điều trái, điều sai, điều xấu ra khỏi nếp nghĩ, lối sống của mình. Thay vào đó là những điều tốt đẹp cho cuộc sống cho dân tộc. Có những điều trái rất lớn dẫn đến tác hại lớn, đi ngược lại đời sống của xã hội, của cộng đồng như hành động phản bội Tổ quốc. Chà đạp lên lợi ích của nhân dân. Lại có những điều trái nhỏ bé như con sâu lẫn trong cành lá, làm tổn thương đến người khác, đến nhiều người như hành vi không đúng ở nơi công cộng, làm sai nội quy trật tự chung. Tác hại của những điều trái ấy tuy nhỏ nhưng không phải là không tổn hại đến người khác, không ảnh hưởng đến người khác.
Trong lời dạy của Bác, Bác nói rằng chúng ta phải “cố làm cho kì được” điều phải, dù là điều phải nhỏ. Đã thấy điều phải thì làm như một bản năng tự nhiên, như một ý thức tự giác, như một sự đóng góp nhặt tạo nên việc lớn. Thời kì Cách mạng tháng Tám mới thành công, hưởng ứng lời kêu gọi của Bác và Chính phủ, nhân dân ta người có tiền thì góp tiền, người có vàng thì góp vàng ủng hộ Cách mạng. Rồi tiếp đến thời kì đầu kháng chiến, nhân dân ta đã thực hiện phong trào hũ gạo tiết kiệm. Những cố gắng nhỏ bó đã tạo nên sức mạnh to lớn của dân tộc, vượt qua khó khăn thử thách trong những ngày đầu của nhà nước Việt Nam non trẻ. Trong công cuộc xây dựng đất nước, thiếu nhi chúng ta đã hưởng ứng phong trào “việc nhỏ nghĩa lớn”, góp từng cân giấy, mảnh gang xây dựng nhà máy nhựa “Tiền phong”…
Nếu tất cả những việc nhỏ nhưng cần thiết mà chúng ta làm cho kì được thì kết quả cũng to lớn. Suy ra, ý nghĩa câu nói của Bác là nhắc nhở chúng ta phải thường xuyên có ý thức làm những điều tốt, việc tốt theo tinh thần “góp gió thành bão”. Đối với những điều trái thì hết sức tránh, dù là một điều trái nhỏ. Đã là điều trái nhỏ. dù nhỏ mà không tránh thì nhất định sẽ làm tổn hại đến danh dự, đến lợi ích của người khác và của chung. Ra đường thấy chiếc vòi nước công cộng chạy mà không khóa lại, mỗi người vứt một vật nhỏ ra đường, nói năng ồn ào nơi công cộng, đi trái đường thì trật tự nơi công cộng sẽ ra sao? Một học sinh tự ý nói chuyện riêng trong lớp, quay cóp bà của người khác, vẽ bẩn ra bàn ghế thì liệu có trở thành con ngoan, trò giỏi được không?
Nếu tất cả mọi người đều cố gắng làm việc tốt, làm điều phải, cố tránh những điều trái, điều xấu dù là nhỏ thì xã hội sẽ phát triển, chúng ta sẽ được sống trong một xã hội công bằng dân chủ văn minh. Chúng ta không được coi thường những cái nhỏ nhặt, phải thận trọng trong những cử chủ, việc làm và lời nói hằng ngày, cố gắng tránh làm điều trái, làm thật nhiều điều tốt dù là nhỏ bé để tạo nên thói quen tốt, tạo nên việc lớn có ý nghĩa và tác dụng cho bản thân và xã hội.
|
Instruct
At a time when the country was at war and the people were in misery, Uncle Ho had to take care of hundreds of thousands of great tasks for the nation, but he still spent a lot of time caring for the younger generation. In his speech at the opening ceremony of People's University on May 19, 1955, Uncle Ho said: "Whatever is right, try to do it well, even if it is a small thing. Avoid anything that is wrong, even if it is a small thing."
Uncle Ho's advice is always correct, it has become an ideal and a living truth for the entire Vietnamese people, especially the younger generation. That is a correct concept, a good thing recognized by many people, in accordance with the rules of life, with social ethics, and has become a path in the common thinking and work of all our people. There are things that must be great in terms of society and country. There are small, normal things that happen in everyday life, in relationships between people and relationships between individuals and society. Whether it's a big thing or a small thing, we must be very careful before taking action.
People with noble and correct ideals will put wrong things, wrong things, and bad things out of their thinking and lifestyle. Instead, there are good things for life for the nation. There are great wrong things that lead to great harm, going against the life of society and the community such as acts of treason against the Fatherland. Trampling on the people's interests. There are also small things like worms hidden in branches and leaves, which hurt others, many people, such as improper behavior in public places, breaking the rules of general order. Although the harmful effects of these bad things are small, they do not mean they do not harm others or do not affect others.
In Uncle Ho's teachings, he said that we must "try hard to do" the right thing, even if it is a small right thing. If you see the right thing, then do it as a natural instinct, as a self-awareness, as a small contribution to creating great things. When the August Revolution was successful, responding to the call of Uncle Ho and the Government, our people contributed money, those with money, and those with gold, contributed gold to support the Revolution. Then, during the early period of the resistance war, our people carried out the rice-saving movement. Small efforts have created great strength for the nation, overcoming difficulties and challenges in the early days of the young Vietnamese state. In the work of building the country, our children have responded to the movement "small things mean big", contributing every pound of paper and piece of cast iron to build the "Tien Phong" plastic factory...
If we do all the small but necessary things well, the results will also be great. In conclusion, the meaning of Uncle Ho's saying is to remind us to constantly be conscious of doing good things in the spirit of "contributing to the wind to become a storm". As for the wrong things, you should absolutely avoid them, even if it is a small wrong thing. It's already a small thing. Even if small, if not avoided, it will definitely harm the honor, interests of others and the common good. When you go out on the street and see a public water tap running without locking it, each person throws a small object on the street, talks loudly in public, or walks on the wrong side of the road, what will happen to public order? If a student arbitrarily talks privately in class, cheats on other people's grandmothers, or draws dirt on tables and chairs, can he become a good child or a good student?
If everyone tries to do good things, do the right things, try to avoid wrong and bad things, no matter how small, then society will develop and we will live in a fair, democratic and civilized society. We must not underestimate the small things, we must be careful in our daily actions, actions and words, try to avoid doing wrong things, do a lot of good things, no matter how small, to create good habits. Create meaningful and effective work for yourself and society.
|
Hướng dẫn
Trong chúng ta, nếu ai đã được đi học, được biết chữ thì đều đã từng đọc sách. Có rất nhiều loại sách để chúng ta đọc hàng ngày. Sách chứa đựng một nguồn tri thức vô tận, cho chúng ta hiểu biết mọi lĩnh vực của đời sống xã hội cũng như khoa học. Nói “sách làm người bạn tốt của con người” quả là rất đúng.
Sách có thể cung cấp kiến thức khi ta cần đến trong tất cả mọi lĩnh vực. Gọi nó là người bạn vì nó có thể chia ngọt sẻ bùi, gắn bó với chúng ta ở mọi lúc mọi nơi. Sách giúp ta mua vui giải trí những khi rảnh rỗi. Sách mở mang hiểu biết những điều sâu xa và thầm kín. Sách dẫn dắt ta vào mọi miên kiến thức của nhân loại. Từ toán học đến thiên văn, từ sinh vật đến máy móc, điện tử. Sách đưa ta về với lịch sử xa xưa và gợi mở những chân trời tương lai. Sách đưa ta vào những cuộc phiêu lưu, thám hiểm xuống đáy đại dương sâu thẳm hay miền Bắc cực lạnh giá. Sách đưa ta tới những miền xa lạ như rừng châu Phi nhiệt đới hay rừng Amadôn nguyên sinh bên châu Mỹ. Sách đưa ta vào thám hiểm vũ trụ, nhìn tới những vì sao xa xăm.
Khi cầm quyển sách văn học trên tay, ta sẽ hiểu và cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới và tâm hồn của con người. Vẻ đẹp tao nhã: “Mai cốt cách, tuyết tinh thần” của hai chị em Thúy Kiều; vẻ đẹp cổ kính: “Nét cười đen nhánh sau tay áo, Trong ánh trưa hè, trước giậu thưa” của bà mẹ trẻ. Sách dạy ta nhận ra bộ dạng nói dối: “Lặng nghe lẩm nhậm gật đầu” của Sở Khanh, thái độ thiếu văn hóa của Mã Giám Sinh: “Ghế trên ngồi tót sỗ sàng”. Sách dạy ta vẻ đẹp của phong cách:
Long lanh đáy nước in trời
Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng.
Sách là người bạn lớn rất cởi mở với những ai chăm chỉ, biết quya trọng nó mà thôi. Nếu chúng ta đọc sách mà đọc vội vàng, cưỡi ngựa xem hoa thì sách chẳng cho ta hiểu được điều gì. Sách sẽ quay lưng lại với ta và ta cũng chóng chán sách. Rất nhiều người cầm đến sách là hai mắt híp lại. Và khi cơn ngủ kéo dài đến thì quyển sách rơi phủ mặt xuống gối.Sách yêu những người bạn kiên nhẫn, biết giữ gìn và nâng niu, biết đọc đi đọc lại những chỗ khó hiểu. Có khi sách đòi hỏi phải tra cứu và khi hiểu được rồi thì sẽ có một niềm vui vô hạn.Sách như con người, nó chờ đợi những người tri âm, tri kỉ. Đó là người đọc biết tìm ra chìa khóa để đi vào thế giới của sách. Đọc thơ không giống đọc truyện, đọc lịch sử không như đọc toán. Không phải sách gì chúng ta cũng đều đọc. Nhà văn Nga Mắcxim Gorki nói ông không thích đọc tiểu thuyết của Vích to Huygô, nhưng lại rất thích tác phẩm của Stăngđan, Bandắc, Phơloobe. Các em thì thích đọc truyện cổ tích, truyện phiêu lưu, như truyện Tây Du Kí, Rôbinxơn một mình trên đảo hoang.
Học sinh thường chọn sách theo thị hiếu tuổi trẻ của mình. Đối với các em học sinh sách triết học nom như cụ già râu tóc bạc phơ khó tính, khó hiểu. Sách nghiên cứu như những nhà bác học nghiêm nghị. Các em thích những sách phổ cập, vừa sức, vừa thú vị như khoa học vui, truyện lịch sử như “Những vì sao đất nước”. Những em không biết chọn bạn, tìm đọc sách những vụ án, những sách bạo lực và thiếu lành mạnh, kể những tội ác với một thái độ dửng dưng, kể những chuyện an chơi một cách khinh bạc, anh chị những “yêng hùng” phá quậy, nững mối tình mùi mẫn, rẻ tiền. Như những người bạn xấu, những sách ấy không những làm ta mất thì giờ một cách vô ích, mà còn có thể đầu độc tâm hồn trẻ thơ trong trắng của các bạn. Khi người ta lớn hơn, thị hiếu đối với sách cũng thay đổi.
|
Instruct
Among us, if anyone has gone to school and is literate, we have all read books. There are many types of books for us to read every day. Books contain an endless source of knowledge, giving us understanding in all areas of social life as well as science. The saying "books make good friends for people" is very true.
Books can provide knowledge when we need it in all fields. Call it a friend because it can share sweets, share with us, and stick with us anytime, anywhere. Books help us entertain ourselves in our free time. Books open up understanding of deep and secret things. Books lead us into all aspects of human knowledge. From mathematics to astronomy, from biology to machinery and electronics. Books take us back to ancient history and suggest future horizons. Books take us on adventures, exploring the depths of the ocean or the cold Arctic. Books take us to strange regions such as tropical African forests or primeval Amazonian forests in the Americas. Books take us to explore the universe, looking at distant stars.
When we hold a literary book in our hands, we will understand and feel the beauty of the world and the human soul. Elegant beauty: "Main bones, snow spirit" by two sisters Thuy Kieu; ancient beauty: "The black smile behind the sleeve, In the summer noon light, in front of the thin hedge" of the young mother. The book teaches us to recognize the lying appearance: "Listening quietly and nodding" of So Khanh, the uncultured attitude of Ma Giam Sinh: "The upper chair sits rudely." Books teach us the beauty of style:
The water bottom sparkles in the sky
The citadel was built with green smoke, exposing its golden shadow.
Books are great friends who are very open to those who work hard and know how to respect them. If we read books in a hurry, riding horses to see flowers, the books won't help us understand anything. Books will turn their backs on us and we will quickly get bored with them. Many people squint their eyes when they pick up a book. And when the sleep lasted for a long time, the book fell on the pillow. Books love friends who are patient, know how to preserve and cherish, and know how to read and re-read the confusing parts. Sometimes books require searching and once understood, there will be infinite joy. Books are like people, they wait for their confidants and confidants. It is the reader who knows how to find the key to enter the world of books. Reading poetry is not like reading stories, reading history is not like reading math. Not all books we read. Russian writer Maxim Gorki said he did not like reading novels by Victor Hugo, but he enjoyed the works of Standan, Bandak, and Floobe. Children like to read fairy tales and adventure stories, such as Journey to the West and Robinson alone on a deserted island.
Students often choose books according to their youthful tastes. For students, philosophy books look like grumpy, difficult-to-understand old men with white hair and beard. Books are studied like serious scientists. Children like books that are popular, accessible, and interesting, such as fun science and historical stories like "Stars of the Country". Children who do not know how to choose friends, read books about crimes, violent and unhealthy books, tell about crimes with an indifferent attitude, tell about peace and joy in a disrespectful way, brothers and sisters are "heroes". "disruptive, sweet, cheap love affairs. Like bad friends, those books not only waste your time in vain, but can also poison your innocent young soul. As people get older, their tastes in books also change.
|
Hướng dẫn
Mỗi con người muốn thành công thì phải học, việc học không phải chỉ dành cho những người còn ngồi trên ghế nhà trường mà dành cho tất cả mọi người. Bởi tri thức là vô hạn, không bao giờ chúng ta có thể học hết được tri thức. Vì thế mà câu nói của Lê Nin dưới đây thật có ý nghĩa: “Học, học nữa, học mãi”.
Nói đến học chúng ta hiểu ngay là quá trình khám phá và tiếp thu những tinh hoa kiến thức của nhân loại. Học theo đó mà hướng đến việc mở rộng khả năng hiểu biết, hướng đến việc rèn luyện kĩ năng. Và từ đó mà tạo dựng nền móng vững chắc cho nghề nghiệp của mình. Học không chỉ ở trường, mà chúng ta còn học ở gia đình, ở ngoài xã hội. Học không chỉ cứ nhằm đến những kiến thức khoa họ lớn lao mà việc học chỉ đơn giản là việc học ăn, học nói, học cách cư xử, đối đãi, giao tiếp hằng ngày. Như vậy học là một quá trình luyện rèn toàn diện và diễn ra ở khắp mọi nơi. Nó hướng đến mục tiêu giúp cho bản thân mỗi chúng ta trở thành những con người hoàn thiện, có đức, có tài và có ích cho sự nghiệp xây dựng đất nước, xây dựng tương lai.
Vì sao Lê Nin lại dùng từ học nữa và học mãi để răn dạy thế hệ đi sau. Học nữa là học để nâng cao trình độ, để mở mang vốn trí thức cho bản thân mình. Tri thức của con người là vô cùng, vô tận, mà tri thức nào cũng đẹp, cũng hay, cũng cần thiết và hữu ích. Thế nên chúng ta phải rèn luyện thói quen không ngừng học tập. Học tập là sự nghiệp suốt cuộc đời. Vì thế mà Lênin mới gọi đó là học nữa học mãi. Mỗi con người chúng ta có học nữa học mãi suốt cuộc đời cũng không bao giờ là đủ. Làm sao trong đời một con người có thể học hết được vốn tri thức của nhân loại. Điều này lại một lần nữa khẳng định tầm quan trọng của việc học cũng như nhiệm vụ của mỗi con người là không ngừng học tập.
Thực tế chỉ ra rằng kho tàng tri thức của nhân loại là mênh mông, chúng ta có dành hết cuộc đời cũng không sao tìm tòi hết được. Nhưng nếu chúng ta không học, chúng ta sẽ không có tri thức để đảm bảo cho cuộc sống. Hơn thế nữa, tri thức của chúng ta lại luôn lạc hậu so với sự phát triển nói chung. Thế nên để có thể tồn tại và trong cuộc sống này một cách vững vàng và hữu ích, chúng ta phải luôn luôn có ý thức bổ sung và tinh lọc ngay chính kho tàng tri thức của bạn thân mình.
Ngày nay trình độ khoa học kĩ thuật cũng ngày một phát triển hiện đại. Vì thế nếu chúng ta không xác định được rõ mục đích và động cơ học tập, chúng ta sẽ bi tụt hậu trước sự phát triển quá nhanh của xã hội. Khi ấy chúng ta sẽ trở thành những người vô dụng. Cuộc sống của chúng ta sẽ nhàm chán và vất vả biết nhường nào nếu không có tri thức.
|
Instruct
Every person who wants to be successful must study. Learning is not just for those who are still in school but for everyone. Because knowledge is infinite, we can never learn all of it. That's why Lenin's quote below is so meaningful: "Study, study more, study forever."
When it comes to learning, we immediately understand it as the process of discovering and absorbing the quintessence of human knowledge. Learning accordingly aims to expand understanding and practice skills. And from there, build a solid foundation for your career. We learn not only at school, but we also learn at home and in society. Learning not only aims at great scientific knowledge, but learning is simply learning to eat, learn to speak, learn how to behave, behave, and communicate every day. Thus learning is a comprehensive training process and takes place everywhere. It aims to help each of us become perfect, virtuous, talented and useful people for the cause of building the country and the future.
Why did Lenin use the word study again and again to teach the next generation? Studying is studying to improve your qualifications, to expand your intellectual capital. Human knowledge is infinite and endless, and all knowledge is beautiful, good, necessary and useful. So we must practice the habit of constantly learning. Learning is a lifelong career. That's why Lenin called it "study forever, learn forever." No matter how much each of us studies and studies throughout our lives, it will never be enough. How can a person learn all of humanity's knowledge in one lifetime? This once again confirms the importance of learning as well as the duty of every human being to constantly learn.
Reality shows that the treasure of human knowledge is immense, even if we spend our whole lives, we will not be able to explore it all. But if we do not learn, we will not have the knowledge to ensure life. Furthermore, our knowledge is always backward compared to general development. Therefore, in order to survive in this life in a stable and useful way, we must always be conscious of adding and refining our own treasure of knowledge.
Nowadays, the level of science and technology is also increasingly modern. Therefore, if we do not clearly determine the purpose and motivation of learning, we will fall behind the rapid development of society. Then we will become useless people. How boring and difficult our lives would be without knowledge.
|
Hướng dẫn
Cha me là người sinh ra ta, nuôi dưỡng ta nên người, công ơn đó không có gì so sánh được. Tình cảm đó là thứ tình cảm thiêng liêng biết nhường nào. Để ca ngợi công cha nghĩa mẹ, trong ca dao có câu:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chạy ra
Mẹ mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày mới sinh ra ta, trong quãng thời gian đó có bao nhiêu khó khăn vất vả, đến khi sinh ta ra, cha mẹ lại phải lao động và chăm sóc nuôi dưỡng chúng ta nên người. Mỗi người con chúng ta biết lấy gì để đền áp công lao to lớn đó. Trong câu ca dao, ông cha ta đã dùng ngọn núi Thái Sơn là tên một ngọn núi bên Trung Quốc, là một trong năm ngọn núi lớn nhất, mà họ gọi nó là “Ngũ Nhạc”. Ví công cha với núi Thái Sơn là ví công ơn sinh dưỡng của cha chồng chất như núi non, sừng sững và bất diệt. Hiện hữu thực tế và bất biến trong đời thường, trong xương máu của từng đứa con.
Mỗi từ ngữ được ông cha ta đưa vào ca dao tục ngữ có ý nghĩa thật sâu sắc. Câu ca dao đã dùng hình ảnh “Nước trong nguồn” để nói về công ơn của mẹ. Nước trong nguồn khác với nước mưa, nước hồ ở chỗ nó tuôn chảy mãi mãi. Mưa có lúc tạnh, hồ có lúc khô. Nhưng dù lòng nước ấy có như một khe suối, nó vẫn tuôn chảy quanh năm. Đó chưa kể nếu đó là nguồn thác, nguồn sông, thì nước ấy mênh mông tuôn hòa vào biển cả. Ví nghĩa mẹ với nước trong nguồn là ví tình mẹ bao la vô tận, không giới hạn, không đo đếm được Đúng như một câu ca dao:
“Chim trời ai dễ đếm lông
Nuôi con ai dễ kể công tháng ngày”
Công ơn của cha mẹ thì mênh mông rộng lớn như vậy, phận làm con sẽ phải làm gì để đền đáp công lao đó. Đạo làm con là con đường đúng nhất mà người làm con phải tuân theo cho đúng luân lý đạo đức xã hội. Con đường ấy là “thờ Mẹ, kính Cha”. Người ta còn dùng chữ đạo để chỉ một tôn giáo. Mỗi tôn giáo có một chủ và những điều lệ, những lời răn dạy về đạo đức. Người theo tôn giáo nào thì thờ vị giáo chủ đứng đầu tôn giáo ấy. Nhưng nhiều người thờ Phật kính Chúa mà lại không thờ cha kính mẹ thì thật là lỗi đạo làm con.
Để đền đáp công lao to lớn đó, mỗi chúng ta không phải chỉ cần thờ Mẹ, kính Cha khi cha mẹ khuất núi. Chúng ta phải báo hiếu ngay khi cha mẹ còn sống với chúng ta trên cõi đời này. Khi cha mẹ còn sống, thờ kính có nghĩa là vâng lời cha mẹ răn dạy, sống đúng đạo nghĩa làm tốt những bổn phận người con, người học sinh, người công dân xã hôi, mang danh thơm tiếng tốt, mang sự thành đạt của mình về để làm mát lòng cha mẹ. Dù nụ cười của cha không làm mẹ trẻ lại. Dù niềm vui của mẹ không làm tóc trắng hóa tóc xanh, nhưng sự thành đạt của con cái luôn là niềm hạnh phúc của cha mẹ.
Chăm sóc cha mẹ lúc về già là bổn phận và nghĩa vụ của người làm con. Khi cha mẹ đau ốm, miếng ăn, viên thuốc, bàn tay nâng giấc của của con là nguồn an ủi cho cha mẹ đỡ đau đớn, đỡ buồn và hiu quạnh. Đó là nguồn sức mạnh tăng sinh lục, giúp cha mẹ chống chọi với cơn bệnh và vượt qua cơn bệnh.
Khi cha mẹ qua đời, con cái cần ma chay chu đáo, tuy không xa hoa, nhưng cần đầy đủ. Ngày thất, ngày giỗ không quên cúng kiến thành tâm. Hơn thế, người con có hiếu thảo là người biết sống theo đạo đức của mẹ, cha. Lấy mẹ cha làm tấm gương noi theo để sống một cuộc đời trong sạch và hữu ích.
Khi học về bài ca dao trên, ta lại càng thấm thía nỗi vất vả của cha mẹ khi sinh ra và nuôi dưỡng ta nên người. Bản thân em cũng nhận thấy mình có nhiều lẫn đã làm cha mẹ buồn lòng, chưa vâng lời cha mẹ. Qua bài ca dao này em thấy mình cần phải ngoan ngoàn nghe lời cha mẹ hơn, chăm chỉ học hành để trở thành người có ích cho xã hội. Chúng ta cần quan tâm tới cha mẹ nhiều hơn, động viên cha mẹ sống vui vẻ để cha mẹ mạnh khỏe mà sống với chúng ta được lâu hơn. Khi cha mẹ bị bệnh chúng ta cần chăm sóc chu đáo, tận tình như cha mẹ đã chăm sóc ta trong suốt cuộc đời này.
|
Instruct
My parents are the ones who gave birth to me and raised me to become a person, their gratitude is incomparable. What a sacred love that is. To praise the merits of fathers and mothers, in folk songs there is a sentence:
The father as a mountain
Motherhood is like water running out from a source
My mother bore a heavy burden for 9 months and 10 days to give birth to us. During that time there were many hardships and hardships. When we were born, our parents had to work and take care of us and raise us to become human beings. Each of us knows how to repay that great effort. In folk songs, our ancestors used Thai Son mountain as the name of a mountain in China, one of the five largest mountains, which they called "Ngu Nhac". Comparing my father's merits to Thai Son mountain is comparing my father's merits of nourishment to the mountains, towering and immortal. Exists practically and immutably in everyday life, in the blood and bones of each child.
Each word that our ancestors put into folk songs and proverbs has a profound meaning. The folk song uses the image of "Water in the source" to talk about a mother's gratitude. The water in the source is different from rainwater or lake water in that it flows forever. Sometimes the rain stops, sometimes the lake is dry. But even though that water bed is like a stream, it still flows all year round. Not to mention if it is the source of a waterfall or a river, then that water flows immense into the sea. Comparing a mother to the water in the source is likening a mother's love to be endless, limitless, and immeasurable. Just like a folk song:
“It's easy for the birds of the sky to count their feathers
Raising children is easy for anyone who counts days and days of work."
The gratitude of parents is so immense, what should a child do to repay that kindness? The morality of being a son is the most correct path that a son must follow to follow social morality and ethics. That path is "worshiping the Mother and honoring the Father". People also use the word religion to refer to a religion. Each religion has a master and rules and moral teachings. People who follow any religion worship the leader of that religion. But many people worship Buddha and God but do not honor their father and mother, which is truly a mistake as a child.
To repay that great merit, each of us does not only need to worship our Mother and respect our Father when our parents pass away. We must be filial while our parents are still alive with us in this world. When parents are still alive, respecting them means obeying their instructions, living ethically, doing well your duties as a child, a student, a citizen of society, having a good name, and bringing success. I came back to cool my parents' hearts. Although father's smile does not make mother young again. Although a mother's joy does not turn white hair into blue hair, the success of children is always the happiness of parents.
Taking care of parents in their old age is the duty and obligation of a child. When parents are sick, the child's food, pills, and sleeping hands are a source of comfort for the parents to relieve pain, sadness, and loneliness. It is a source of strength to increase fertility, helping parents fight the disease and overcome it.
When parents pass away, children need a thoughtful funeral, not lavish, but complete. On death days and death anniversaries, don't forget to make sincere offerings. Moreover, a filial child is one who knows how to live according to the morality of his mother and father. Use your parents as an example to follow to live a clean and useful life.
When we learn about the above folk song, we understand even more the hardships of our parents when giving birth and raising us as human beings. I also realize that I have made my parents sad many times and have not obeyed them. Through this folk song, I see that I need to be more obedient to my parents and study hard to become a useful person for society. We need to pay more attention to our parents and encourage them to live happily so that they can be healthy and live with us longer. When our parents are sick, we need to take care of them attentively and enthusiastically like our parents have taken care of us throughout our lives.
|
Hướng dẫn
Em đã được học và đọc nhiều câu truyện cổ tích, các nhân vật trong truyện đã để lại trong em những ấn tượng khó quên. Đáng nhớ nhất là nhân vật cô Út trong truyện Sọ Dừa.
Hình ảnh cô Út hiện ra trong em thật đáng trân trọng, cô là người giàu lòng nhân ái. Là con gái yêu của gia đình giàu có thế mà cô chẳng nề hà gì khi phải mang cơm cho người đầy tớ chăn bò ở tận trên núi cao, đường xa vất vả, nguy hiểm cô vẫn không quản ngại. Dù Sọ Dừa dị dạng, xấu xí, cô vẫn đối xử tử tế. Cô thương người như thể thương thân.
Chàng Sọ Dừa là người có tấm lòng lương thiện, nhưng sinh ra đã gặp bất hạnh, kì hình dị tướng, thường hay buồn tủi. Chỉ cần một chút cảm thông, trân trọng như thái độ của cô út cũng đủ đem lại cho họ niềm an ủi lớn lao. Chỉ có con người có tâm hồn trong sáng đến thánh thiện mới có thể coi chàng Sọ Dừa như một con người.
Không phải ai cũng có được tâm hồn cao cả như cô Út. Trái tim của cô là trái tim vàng. Chính trái tim nhân hậu đó đã cho cô một cách nhìn đời, nhìn người hết sức đúng đắn. Từ những buổi đưa cơm lên núi cho Sọ Dừa, cô đã được chứng kiến chàng có tài thổi sáo tuyệt vời. Tiếng sáo đã nói lên được tâm tư, ước vọng của chàng. Cô út lắng nghe và nhận ra điều đó. Cũng từ đấy cô phát hiện ra điều bí mật của Sọ Dừa.
Có thể cô Út đã nhận ra cái vẻ ngoài xấu xí nhưng bên trong là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, tài hoa. Cũng giống như ở đời, có biết bao tâm hồn cao thượng ẩn giấu bên dưới dạng cục mịch quê mùa. Việc làm của cô út đã nhắc nhở mọi người chớ nhìn dáng vẻ bề ngoài mà đã vội nhận xét phẩm chất bên trong.
Khi được mẹ Sọ Dừa đến gạn hỏi cô Út về làm vợ của Sọ Dừa, cô đã không phản ứng gì mà đồng ý ngay. Cô Út đã hành động theo sự mách bảo của con tim. Cô nhận lời lấy Sọ Dừa trong sự dè bỉu, khinh thường của gia đình, nhất là hai cô chị. Khi mẹ con Sọ Dừa mang lễ vật sang cầu hôn, phú ông rất lúng túng vì không muốn gả con gái cho kẻ đầy tớ hèn mọn. Nhưng vốn tham lam, trước bao nhiêu lễ vật quý giá, lão cũng không dám từ chối. Lão đã gọi ba cô con gái lên hỏi ý kiến. Hai cô chị bỉu môi khinh bỉ, chỉ có cô út e lẹ tỏ ý bằng lòng. Bởi vì cô đã nhận ra phẩm chất đẹp đẽ của Sọ Dừa và đem lòng yêu mến chàng. Trong xã hội phong kiến thời xưa, hành động đó chứng tỏ cô là một phụ nữ thông minh và dũng cảm, dám vượt lên những định kiến khắt khe của xã hội để tìm lấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Đó là hành động phi thường của một người phụ nữ bình thường.
|
Instruct
I have learned and read many fairy tales, the characters in the stories have left unforgettable impressions on me. The most memorable is the character Ms. Ut in the story So Dua.
The image of Ms. Ut that appears in my mind is truly admirable, she is a compassionate person. As the beloved daughter of a wealthy family, she did not mind at all when she had to bring food to the servant herding cows high in the mountains. The long distance was difficult and dangerous, but she still did not mind. Even though Coconut Skull is deformed and ugly, she still treats him kindly. She loves people like she loves herself.
Coconut Skull is a kind-hearted person, but was born with misfortune, has a strange appearance, and is often sad. Just a little sympathy and respect like the youngest girl's attitude is enough to bring them great comfort. Only a person with a pure and holy soul can consider Coconut Skull as a human being.
Not everyone has a noble soul like Ms. Ut. Her heart is a heart of gold. It was that kind heart that gave her a very correct way of looking at life and people. From the times she brought rice to So Dua up the mountain, she witnessed that he had great talent in playing the flute. The sound of the flute expressed his thoughts and desires. The youngest girl listened and realized that. From there she discovered the secret of So Dua.
Maybe Ms. Ut recognized his ugly appearance, but inside was a handsome, talented young man. Just like in life, there are so many noble souls hidden beneath a rustic appearance. The youngest girl's actions have reminded everyone not to look at the outside appearance but to quickly judge the inner qualities.
When So Dua's mother came to ask Miss Ut to become So Dua's wife, she did not react and immediately agreed. Ms. Ut acted according to her heart. She agreed to marry So Dua in the face of ridicule and contempt from her family, especially her two older sisters. When So Dua and his mother brought gifts to propose, the rich man was very confused because he did not want to marry his daughter to a lowly servant. But being greedy, faced with so many precious gifts, he did not dare to refuse. He called his three daughters up to ask for their opinion. The two older sisters pursed their lips in disdain, only the youngest girl quickly expressed her agreement. Because she recognized the beautiful qualities of So Dua and fell in love with him. In ancient feudal society, that action proved that she was an intelligent and brave woman, daring to overcome strict social prejudices to find true happiness in her life. It was an extraordinary act by an ordinary woman.
|
Hướng dẫn
Mùa đông lạnh giá đã về, con người cũng như cảnh vật giường như co mình lại để chống lại cái lạnh giá của mùa đông. Mùa đông đến làm thay đổi mọi cảnh sắc và con người trên quê hương em. Hôm nay đã vào giữa mùa đông, trời rất lạnh, không khí trong làng cũng khác hẳn ngày thường.
Mùa đông, bầu trời thường u ám, hiếm có ngày chúng ta nhìn thấy mặt trời. Buổi sáng hôm nay, sương muối phủ khắp cành cây, bãi cỏ. Gió lùa hơi nước vào tận nhà, gió thổi mây về phía cửa sông, mặt nước song một màu lam thẩm.
Trong xóm làng, mọi người đang í ới gọi nhau. Đâu đó, văng vẳng tiếng chim non dáo dác gọi bầy, vài chiếc lá vàng lìa cành phất phơ trong gió. Những cây cổ thụ đứng trầm ngâm lặng nhìn cảnh héo tàn của mùa đông rét buốt. Có những cây bị gãy sau những cơn gió lớn, dòng nhựa trong cây dạt dào tuôn chảy. Hơi thở của đất trời dường như nặng nề, hơi nước từ sông bốc lên một mùi nồng ngai ngái của phù sa, đất mới. Trên các mái rơm mái xịt, nước mưa đọng lại đang thổn thức, tí tách rơi…
Nếu thời tiết không lạnh giá, cả xóm làng sẽ âm vang tiếng cười đùa của lũ trẻ, của những người nông dân đang làm việc. Trời lạnh giá con đường làng chỉ lác đác người qua lại. Ngoài ngõ xóm, mọi người nói chuyện rầm rì, họ bàn bạc cho vụ đông xuân sắp đến. Trên các bờ ao, vài bác nông dân đang tháo nước, be bờ, có người xách thùng đi bắt cá rô rạch nước, đi móc con da dưới vệ sông… Họ bất chấp thời tiết khắc nghiệt của buổi sáng mùa đông đang bao phủ.
Buổi trưa thời tiết ấm hơn, cũng đến giờ mọi người đi làm về. Người và cuốc xẻng, trâu, bò lục tục dồn lên mấy con đường về làng. Cánh đồng một màu trắng xóa của nước đã được cải tạo, cày, bừa. Dười làn nước lạnh giá như vậy, mọi người vẫn hăng say làm việc. Họ quả là những người nông dân cần cù chịu khó, nhờ tinh thần hăng say lao động của những người nông dân mà chúng ta có lúa gạo để ăn. Vì vậy chúng ta phải biết quý trọng hạt lúa hạt gạo, vì nó là sương máu của những người lao động.
Khi chiều xuống, nhà nhà lại ngồi quanh đống lửa, nấu cơm, thả khói nghi ngút cả một vùng tre trúc. Dưới sông, từ sau khúc quanh co vắng lặng, tiếng cá quẫy tũng toẵng trên những mạn thuyền, tiếng lanh canh của những chiếc xuồng nan đang kéo lưới. Màu tối lan dần từ dưới mặt sông, ngã dài trên bãi cát rồi đổ vào thôn xóm. Bóng tối như bức màn nhung, mờ đen, phủ dần lên mọi vật. Mảng sáng của ánh ngày đã dần dần nhường chỗ cho màn đêm. Đường làng thật vắng, một vài tiếng côn trùng rỉ rả trong lòng đất, vẻ thăm dò, chờ đợi…
|
Instruct
The cold winter has come, people as well as the landscape seem to cower to fight the coldness of winter. Winter comes and changes all the scenery and people in my homeland. Today is in the middle of winter, the weather is very cold, the atmosphere in the village is also different from usual.
In winter, the sky is often overcast, and we rarely see the sun. This morning, hoarfrost covered the branches and grass. The wind blows steam into the house, the wind blows the clouds towards the river mouth, the water surface is a dark blue color.
In the village, people were calling to each other. Somewhere, there was the sound of young birds calling to the flock, and a few yellow leaves left branches and fluttered in the wind. The ancient trees stood silently, looking at the withering scene of the cold winter. There are trees broken after strong winds, the sap in the trees flowing abundantly. The breath of heaven and earth seemed heavy, the steam from the river gave off a strong smell of alluvium and new soil. On the sprayed straw roofs, rainwater is sobbing and falling...
If the weather is not cold, the whole village will echo with the laughter of children and working farmers. The weather was cold and the village road had only a few passersby. Outside in the alley, people were talking loudly, discussing the upcoming winter-spring crop. On the banks of the pond, a few farmers were draining water, bedding the banks, some were carrying buckets to catch perch in the water, fishing for fish from the riverbank... They braved the harsh weather of the surrounding winter morning. .
At noon, the weather gets warmer, and it's time for everyone to go home from work. People with hoes and shovels, buffaloes and cows continued to pile up the roads leading to the village. The white field of water has been renovated, plowed, and harrowed. Under such cold water, everyone still worked enthusiastically. They are truly industrious farmers. Thanks to the hard-working spirit of the farmers, we have rice to eat. Therefore, we must appreciate the grain of rice, because it is the blood dew of the workers.
When afternoon falls, everyone sits around the fire, cooking rice, releasing smoke throughout the bamboo area. Down in the river, from behind the quiet bend, there was the sound of fish splashing on the sides of the boat, the clanking sound of bamboo boats pulling nets. The dark color gradually spreads from the river surface, falls on the sand and then flows into the villages. Darkness is like a velvet curtain, fading black, gradually covering everything. The bright light of day gradually gave way to night. The village road was deserted, a few insects rustled in the ground, a look of exploration and waiting...
|
Hướng dẫn
Bằng lòng yêu nước và tâm hồn sáng tạo của mình, nhân dân ta đã sáng tạo lên truyện Thánh Gióng. Câu truyện về lòng dũng cảm, đoàn kết đấu tranh chống lại kẻ thù.
Đất nước Văn Lang thân yêu bị giặc Ân xâm lăng. Quân giặc rất mạnh, làng xóm ta bị giặc đột phá, nhân dân ta bị giặc tàn sát dã man. Nhà vua kêu gọi bậc hiền tài ra đánh giặc cứu nước. Mới lên ba tuổi, Gióng đã đứng lên ứng nghĩa, đáp lại lời kêu gọi của non sông. tiếng nói đầu tiên của Gióng là tiếng nói yêu nước, nêu cao khí phách anh hùng, quyết tâm đánh giặc, đền ơn vua, trả nợ nước. Một tiếng nói vang dội núi sông đến muôn đời: “ Nhà ngươi hãy về tâu với Đức vua đúc cho ta một con ngựa sắt, một chiếc roi sắt, một áo giáp sắt, ta sẽ đánh tan lũ giặc này” Sau khi gặp sứ giả, Gióng lớn nhanh như thổi, ăn bao nhiêu cũng không no, áo mới may mặc đã chật. Nhà mẹ Gióng lại rất nghèo. Cả làng thương Gióng, bà con đêm cơm gạo, lụa vải đến để nuôi Gióng. Tình tiết ấy nói lên rằng, khi Tổ quốc lâm nguy, nhân dân ta đã biết đoàn kết một lòng, đem nhân tài, vật lực ra đánh giặc cứu nước.
Khi đã nhận được ngựa, Gióng cưỡi ngữa lao ra chiến trường, Gióng thúc ngựa sắt xông vào lũ giặc. Ngựa sắt phun lửa. gióng vung roi sắt đánh cho giặc Ân tơi bời, kinh hồn bạt vía.
Khi cuộc chiến đấu với giặc đang diễn ra gay go ác liệt, thì giươm bị gãy. Gióng mưu trí nhổ tre làm vũ khí quật vào quân cường bạo. Quân giặc chết như rạ, số còn sống thị chạy dáo dác. Gióng đã biến cái gộc tre bình dị thành vũ khí vô cùng lợi hại để tiêu diệt kẻ thù.
Nhân dân đã xây dựng lên một hình ảnh người con trai làng Gióng xông pha giữa rừng tên mũi giáo của giặc Ân, lúc thì vung roi sắt đánh giặc, lúc thì nhổ tre quật giặc đã thể hiện tinh thần chiến đấu quả cảm, mưu trí vô song và sức mạnh vô địch của người anh hùng dân tộc trong buổi đầu dựng nước và giữ nước.
Sau khi đánh tan giặc quân giặc, đất nước được yên bình, Gióng đã hoàn thành xong sứ mệnh của mình, chàng trai đã không ở lại để hưởng vinh hoa phú quý mà cùng ngựa sắt bay về trời. Để tưởng nhớ công lao của Gióng, Vua đã ra lệnh lập đền thờ, truy phong Gióng là Phù Đổng Thiên Vương. Gióng được nhân dân gọi với cái tên Thánh Gióng đã trở thành một người anh hùng bất tử, được nhân dân ta đời đời ngưỡng mộ và biết ơn.
Truyện Thánh Gióng mãi mãi là bài ca yêu nước, thể hiện sức mạnh quật khởi của dân tộc ta. Đây là một lời nhắc nhở của cha ông với con cháu về truyền thống đấu tranh chống lại kẻ thù của dân tộc, là lời nhắn nhủ thế hệ đi sau phải làm gì để xứng đáng với những gì cha ông đã hi sinh để dành lại cho chúng ta.
|
Instruct
With their patriotism and creative soul, our people created the story of Saint Giong. A story about courage and solidarity to fight against enemies.
The beloved country of Van Lang was invaded by the An enemy. The enemy army was very strong, our villages were broken through by the enemy, and our people were brutally massacred by the enemy. The king called on talented people to fight the enemy to save the country. At just three years old, Giong stood up and responded to the call of the country. Giong's first voice was the voice of patriotism, upholding heroic spirit, determination to fight the enemy, repay the king's gratitude, and repay the country's debt. A voice echoed throughout the mountains and rivers forever: "Go back and tell the King to cast me an iron horse, an iron whip, an iron armor, and I will defeat these invaders." After meeting the envoy. Giong grew up as fast as he could, no matter how much he ate, he was not satisfied, and his new clothes were already tight. Giong's mother's family is very poor. The whole village loved Giong, people came every night with rice and silk to feed Giong. That episode shows that, when the Fatherland was in danger, our people knew how to unite as one, using their talents and material resources to fight the enemy to save the country.
Once he received the horse, Giong rode the horse to the battlefield. Giong spurred the iron horse to charge at the enemy. Iron horse breathes fire. He waved his iron whip and beat the An enemy to a pulp, leaving them terrified.
When the battle with the enemy was fierce, the sword was broken. Giong cleverly pulled out bamboo as a weapon to attack the violent army. The enemy soldiers died like straw, but those who were still alive ran around. Giong turned a simple bamboo stick into an extremely powerful weapon to destroy the enemy.
The people have built up an image of a boy from Giong village rushing through the forest of arrows and spears of the An enemy, sometimes swinging iron whips to fight the enemy, sometimes pulling up bamboo to fight the enemy, demonstrating his brave and cunning fighting spirit. The unparalleled wisdom and invincible strength of the national hero in the early days of building and defending the country.
After defeating the enemy and the country was at peace, Giong completed his mission. The young man did not stay to enjoy the glory and wealth, but flew with the iron horse to heaven. To commemorate Giong's merits, the King ordered the establishment of a temple and posthumously awarded Giong the title of Phu Dong Thien Vuong. Giong, known by the people as Saint Giong, has become an immortal hero, eternally admired and grateful by our people.
The story of Saint Giong will forever be a patriotic song, expressing the rising strength of our nation. This is a reminder from ancestors to their descendants about the tradition of fighting against the nation's enemies, a message to the next generation on what they must do to deserve what their ancestors sacrificed to regain. for us.
|
Hướng dẫn
Khi trời bắt đầu nắng nóng, mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng chói trang xuống mặt đất, tiếng ve vang lên gọi hè thì cũng là lúc hoa phượng nở rực trời. Hoa phượng rất gần gũi và thân quen với tuổi học trò, nó gắn liền với những kỉ niệm vui buồn của học trò chúng tôi.
Hầu như trong trường nào cũng trồng một vài cây phượng. Trường của tôi cây phượng được trồng ở giữa sân, dịu hiền với chiếc mũ bông đỏ thắm màu hoa. Thân cây cao to khoác nên mình chiếc áo nâu xù xì,mốc meo màu thời gian. Thời gian trôi, thấm thoắt mà cũng đến mùa thi,tôi nhớ khi trên vòm cây kia ve râm ran tiếng hát là phượng bắt đầu lấp ló những bóng lửa hồng. Phượng ra hoa. Hoa phượng có năm cánh,nở đồng loạt, từng cánh son mềm mịn như nhung kết thành từng bông, từng chùm,từng tán lớn xòe ra như muôn ngàn con bướm thắm đậu khít nhau. Giữa những cánh bướm thắm là nhị hoa dài phủ phấn vàng e lệ.
Trong khung trời trong xanh không gợn mây trôi hoa phượng hồng thắm nổi bật lên kiêu sa mà dễ thương đến lạ. tôi nhớ lại mùi hương hoa phượng không nồng nàn như hồng nhung mà mang một mùi riêng rất riêng chỉ thoảng nhẹ trong gió làm lắng đọng bao tâm hồn học trò…
Vào những ngày hè nắng như đổ lửa, phượng dang những cánh tay khẳng khiu mộc mạc chở che cho chúng tôi. Vẳng đâu đây bên tai tôi vẫn là những tiếng cười đùa vui vẻ của cô học sinh cấp I. Tôi nhớ những mùa hoa phượng rơi, phượng thả từng cánh son của mình xuống sân trường tạo thành một cơn mưa mang sắc đỏ của hoa phượng.Từng cánh phượng hồng rơi nhè nhẹ như ánh lên những tia nắng hè đếm từng giây phút xa bạn học sinh. Ba tháng hè dài đằng đẵng, không tiếng thầy giảng, không tiếng chuyện trò, không tiếng trống trường, phượn tróng vắng. Hẳn là hoa phượng đang buồn đang khóc!
Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm với cây phượng. Nhớ lắm những giờ ra chơi,lũ học trò quây quần bên gốc phượng. Nhớ lắm ngày chia tay, “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng”, chở cả tiếng cười giòn tan trong nắng,chở cả nỗi nhớ, nỗi buồn sầu chia li. Nhớ lắm cánh phượng mong manh ép chặt trong trang lưu bút, lưu giữ lại một thời hồn nhiên, mơ mộng của tôi. Nhớ lắm những chiều tan trường, mái tóc tôi bay bay trong gió, đùa giỡn, vờn với lá phượng, lá phượng vấn vít, vương trên tóc. Nhớ lắm hình ảnh những cậu học trò bẽn lẽn với chùm hoa phượng giấu sau lưng vì còn ngại ngùng đợi trao tay cho một ai đó. Phượng vui buồn với tuổi học trò, chứng kiến biết bao cuộc chia li để rồi chỉ còn lại một mình phượng cô đơn,buồn bã..Phượng đẹp,phượng rực rỡ,nhưng nhiều khi phượng hờn,phượng tủi vì chính mình. Bởi vẻ đẹp đó có được ai chiêm ngưỡng khi mà học trò đã nghỉ hè hết. Gió ghé qua đùa bỡn,trêu chọc, phượng chạnh lòng, phượng khóc. Lá phượng rơi, hoa phượng rụng.
Mỗi khi nhìn phượng rơi mà lòng tôi lại chênh vênh một nỗi buồn nôn nao khó tả, đó là dấu hiệu báo với chúng tôi rằng, chúng tôi sắp xa trường, xa bạn rồi. Cánh phượng mỏng nhưng màu hoa thì đỏ thắm, không phai nhạt, cũng giống như tình cảm học trò với thầy cô, với bè bạn thân yêu không bao giờ phai nhạt.
|
Instruct
When the weather starts to get hot, the sun begins to shine bright rays of sunlight onto the ground, and the sound of cicadas calls for summer, it is also the time when poinciana flowers bloom brightly in the sky. Poinciana flowers are very close and familiar to students, they are associated with the happy and sad memories of our students.
Almost every school has a few phoenix trees planted. At my school, a phoenix tree is planted in the middle of the yard, gentle with a red flower-colored cotton hat. The tall tree trunk wears a shaggy brown shirt, moldy with the color of time. Time flies, and exam season arrives. I remember when the cicadas were singing in the tree canopy, phoenixes began to shine with red fire shadows. Phoenix blooms. Poinciana flowers have five petals, blooming at the same time, each petal is soft and smooth like velvet forming into flowers, clusters, and large canopies that spread out like thousands of butterflies sitting closely together. Between the bright butterfly wings are long stamens covered with shy yellow pollen.
In the clear, cloudless blue sky, the bright pink poinciana flowers stand out, looking lovely and strangely cute. I remember the scent of poinciana flowers, not as strong as velvet roses, but carrying a very unique scent that only faintly wafted in the wind, settling the souls of many students...
On scorching hot summer days, the phoenix spread out its spindly, rustic arms to protect us. Somewhere in my ears are still the happy laughter of elementary school students. I remember the seasons when poinciana flowers fell, when poincianas dropped each of their lipstick petals onto the school yard, creating a rain of red poinciana flowers. Each pink phoenix petal falls gently like the rays of summer sunlight, counting every moment away from students. Three long summer months, no teacher's voice, no conversation, no drum sound, the school was deserted. Surely the poinciana flower is sad and crying!
When we were in school, we had many memories with the phoenix tree. I miss the recess time when the students gathered around the phoenix tree. I remember the day of parting, "carts filled with poinciana flowers", carrying crisp laughter in the sunlight, carrying nostalgia and sadness of separation. I miss the fragile phoenix wings pressed tightly in the scrapbook page, preserving my innocent, dreamy time. I remember so much those afternoons after school, my hair flying in the wind, playing with and playing with phoenix leaves, phoenix leaves tangled and scattered in my hair. I remember very much the image of shy students with a bunch of poinciana flowers hidden behind their backs because they were still shyly waiting to give their hands to someone. Phuong is happy and sad as a student, witnessing so many separations and then only the phoenix is left alone, sad. Phuong is beautiful, phoenix is brilliant, but many times phoenix is sad, phoenix is sad because of herself. Because no one can admire that beauty when the students are on summer break. The wind stopped by to joke and tease, the phoenix felt sad, the phoenix cried. Royal poinciana leaves fall, poinciana flowers fall.
Every time I look at the falling phoenix, my heart feels an indescribable sadness, it is a sign telling us that we are about to leave school and friends. The phoenix petals are thin but the flower color is red and never fades, just like the love between students and teachers and dear friends never fades.
|
Hướng dẫn
Đợt nghỉ hè vừa qua em được ba mẹ cho đi nghỉ mát ở Đà Lạt, một thành phố cao nguyên với nhiều cảnh đẹp nên thơ. Ngay từ khi đặt chân đến đất Đà Lạt em đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cảnh sắc, của không khí nơi cao nguyên tuyệt vời này.
Được đến nghỉ mát ở Đà Lạt một lần là mơ ước rất nhiều người. Đà Lạt đẹp trên tất cả mọi phương diện, từ con người, không khí đến cảnh đẹ thiên nhiên. Khi chiếc xe vừa đi đến địa phận của tỉnh Lâm Đồng, ta đã cảm thấy khoan khoái ngay bởi khí hậu mát lạnh của nó. Những con đường mỗi lúc một lên cao, tốc độ xe cũng giảm dần bởi phải lên dốc, qua đèo. Hai bên đường cảnh sắc thật hùng vĩ. Một bên là dốc núi, một bên là thung lũng sâu, cây cối rậm rạp. Lần đầu tiên đến đây mấy ai không khỏi rợn ngợp.
Điều làm em ấn tượng nhất ở Đà Lạt là những dòng thác: Thác Prenn tuôn nước ào ạt sủi bọt trắng xóa như những tràng pháo tay nối dài chào đón du khách tới thăm Đà Lạt. Thác Đatăngla, từ xa nghe tiếng suối róc rách bên tai mà phải trèo lên, tuột xuống hàng mấy trăm thước mới tới lòng thác. Đến nơi gối mỏi chân run nhưng cảnh đẹp và không khí mát lạnh của hơi nước tỏa ra làm ta quên mệt mỏi. Dòng thác Camli thì thật hiền hòa. Chỉ như một suối nhỏ chảy qua. Nơi đây, vẻ đẹp của thiên nhiên lại được bàn tay của con người điểm tô nên vẫn thu hút được du khách. Nhưng có lẽ tuyệt vời nhất là thác Đambri. Lần đầu tiên đến đây em có cảm giác như mình lạc vào cảnh tiên. Từ trên cao nước tuôn xuống trắng xóa lấp lánh ánh bạc. Hơi nước tỏa khắp nơi. Nước như tấm lụa trắng bay hay là một dòng bạc đang chảy? Em thật sự cảm thấy con người nhỏ bé trước thiên nhiên. Nước phun như mưa rơi lên tóc, lên vai áo mọi người lấp lánh như những hạt kim cương nhỏ li ti. Leo lên những bậc tam cấp mỏi cả chân, là đầu nguồn của dòng thác, ta lại gặp một dòng sông nhỏ có một cái cầu treo thật đẹp bắc ngang. Cảnh vật ở đây vừa hùng vĩ, vừa nên thơ, trữ tình.
|
Instruct
Last summer vacation, my parents sent me on vacation to Da Lat, a highland city with many beautiful poetic landscapes. From the moment I set foot in Da Lat, I was fascinated by the beauty of the scenery and the atmosphere of this wonderful plateau.
Being able to vacation in Da Lat once is the dream of many people. Da Lat is beautiful in all aspects, from people, atmosphere to natural scenery. As soon as the car arrived in Lam Dong province, we immediately felt refreshed by its cool climate. The roads get higher and higher, and the car's speed gradually decreases because they have to go uphill and over passes. The scenery on both sides of the road is majestic. One side is a steep mountain, the other is a deep valley with dense trees. When you come here for the first time, you can't help but feel overwhelmed.
What impresses me most about Da Lat are the waterfalls: Prenn Waterfall pours out white foaming water like long rounds of applause welcoming tourists to Da Lat. Datanla Waterfall, from afar, you can hear the gurgling sound of the stream in your ears, so you have to climb up and down several hundred meters to reach the heart of the waterfall. When we arrived, our knees were tired and our legs were shaking, but the beautiful scenery and the cool air of steam made us forget our fatigue. Camli waterfall is so gentle. Just like a small stream flowing through. Here, the beauty of nature is adorned by human hands, so it still attracts tourists. But perhaps the most wonderful is Dambri waterfall. The first time I came here, I felt like I was lost in a fairyland. From above, water poured down, white and sparkling with silver light. Steam spreads everywhere. Is the water like flying white silk or is it a flowing silver stream? I really feel that humans are small in front of nature. Water sprayed like rain falling on everyone's hair and shoulders, sparkling like tiny diamonds. Climbing up the foot-exhausting steps to the source of the waterfall, we come across a small river with a beautiful suspension bridge across it. The scenery here is both majestic, poetic and lyrical.
|
Hướng dẫn
Nói đến bưởi Diễn thì có rất nhiều người biết đến, nó là đặc sản của vùng đất Hà Tây. Đất nhà tôi không rộng lắm nhưng vẫn cố giữ lại một cây bưởi như một sự tự hào về sản phẩm đặc biệt của quê mình.
Cây bưởi nhà tôi được trồng ở vườn, ngay giáp sân. Cái ngày nhà tôi xây nhà mới, mọi người định phá đi để cho rộng nhà, nhưng suy đi tính lại, bố tôi quyết định không phá nữa mà càng chăm sóc nó nhiều hơn. Bà kể lại rằng từ trước khi qua đời, ông tôi đã trồng cây bưởi này, đúng dịp mẹ sinh tôi. Đến bây giờ cây đã cao to bằng ngôi nhà hai tầng. Dầm mưa dãi nắng nhiều năm, thân cây trở nên bạc phếch, đã thế còn mọc những u tròn, sần sùi, to bằng cái nắm tay. Cành cây vươn xa, tán lá rộng tỏa bóng mát cho chúng tôi ngày còn thơ ấu. Lá cây màu xanh sẫm, trông như những nậm rượu nhỏ, đu đưa trong gió. Hoa bưởi nhỏ xinh, trắng muốt tỏa hương thơm dìu dịu, thu hút nhiều loại ong bướm ve vãn. Hương bưởi đã từng đi vào rất nhiều bài thơ hay, nổi tiếng.
Cứ đến vào dịp tết và đầu xuân, hoa bưởi nở rộ, mang theo mùi hương quyến rũ của nó bao quanh cả làng. Nhà tôi không có nhiều đất nên chỉ trồng một cây, những nhà có nhiều đất có thể trồng vài chục cây, thậm chí vài trăm cây. Vào những dịp đó, nếu có ai ghé thăm làng quê tôi, sẽ được hưởng cảm giác vô cùng sảng khoái của hoa bưởi. Những cánh hoa trăng trắng nhỏ xinh cuộn tròn theo gió, đuổi nhau trên những con đường gạch. Nhớ những ngày còn bé, lũ trẻ chúng tôi thường rủ nhau vào vườn nhặt những cành hoa kết thành vòng đeo đầy cổ, đầy tay. Có vài cậu nhóc nghịch ngợm, leo trèo làm cho những cánh hoa đang cựa mình tung ra, rơi lả tả xuống sân. Lũ con gái nhìn lên, xuýt xoa, tiếc nuối. Lại những buổi trưa hè, tôi hay trốn mẹ ra ngồi gốc bưởi vừa thưởng thức mùi hương ngọt ngào, quyến rũ mà đến tận bây giờ vẫn không thể quên được. Mùng một đầu tháng hay ngày rằm, mẹ tôi thường ra vườn từ sớm, hái những cành hoa bưởi còn đọng sương mai trân trọng đặt lên bàn thờ thắp hương. Nhìn bóng mẹ lặng lẽ đứng bên bàn thờ, tôi càng thêm nhớ tới ông hơn.
Lá bưởi có thể đun nước để gọi đầu, nó không những làm sạch đầu mà còn làm cho tóc mượt mà óng ả. Qua cả mùa đông hanh hao, ẩm ướt mà tóc cuả chúng tôi vẫn mượt mà, óng ả. Bởi mẹ tôi thường hái lá bưởi cùng một số các lá khác trong vườn đun nước gội đầu cho chúng tôi, mẹ bảo như thế tóc mới đẹp. Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng cùng cái mượt mà, tinh khiết của dầu bưởi đan vào từng sợi tóc. Cuối tháng ba, cây bưởi bắt đầu ra hoa kết trái. Ban đầu, nó chỉ bé bằng quả bóng bàn nhỏ. Thế rồi quả bưởi to dần theo năm tháng. Nó to bằng quả cam rồi đến bằng miệng bát ô tô. Vào tháng tám, những trái bưởi to, tròn trịa, mọng nước sai lúc lỉu trên cây. Quả bưởi chuyển từ màu xanh sẫm sang rám vàng trông rất bắt mắt. Mỗi lần về quê, bà thường ra vườn chọn những quả bưởi to tròn và ngọt nhất bổ ra cho cả nhà cùng nếm thử. Đưa múi bưởi chạm vào đầu lưỡi, mùi vị ngọt lịm, thơm thơm như tan trong miệng mà không ở nơi nào có được.
|
Instruct
Many people know about Dien grapefruit, it is a specialty of Ha Tay region. My land is not very large, but I still try to keep a grapefruit tree as a pride in my hometown's special product.
My grapefruit tree is planted in the garden, right next to the yard. The day my family built a new house, everyone planned to demolish it to expand the house, but after thinking about it, my father decided not to demolish it anymore but to take better care of it. She recounted that before his death, my grandfather planted this grapefruit tree, on the occasion of my mother's birth. By now the tree is as tall as a two-story house. After being exposed to the rain and sun for many years, the tree's trunk became pale and grew round, rough bumps the size of a fist. The tree's branches reach far and the wide canopy of leaves gives shade to us in our childhood days. The leaves are dark green, look like small jars of wine, swaying in the wind. The small, beautiful, white grapefruit flowers radiate a gentle fragrance, attracting many types of bees and butterflies. The scent of grapefruit has appeared in many good and famous poems.
Every Tet and early spring, grapefruit flowers bloom, bringing with them their seductive scent surrounding the whole village. My house doesn't have much land, so I only plant one tree. Houses with a lot of land can plant dozens of trees, even hundreds of trees. On those occasions, if anyone visits my hometown, they will enjoy the extremely refreshing feeling of grapefruit flowers. Beautiful little white moon flower petals curled in the wind, chasing each other on the brick roads. I remember when we were children, we children often invited each other into the garden to pick up flower branches to make bracelets that filled our necks and arms. There were a few mischievous boys climbing and causing the flower petals to spread out and fall to the yard. The girls looked up, cooed, regretfully. On summer afternoons, I often hide from my mother and sit under a grapefruit tree while enjoying the sweet, seductive scent that I still cannot forget to this day. On the first day of the month or the full moon day, my mother often goes to the garden early, picks grapefruit branches still covered with morning dew, and respectfully puts them on the altar to burn incense. Looking at my mother's silhouette standing quietly at the altar, I miss him even more.
Grapefruit leaves can be used to boil water for the hair. It not only cleans the head but also makes the hair smooth and shiny. Even through the harsh, humid winter, our hair is still smooth and shiny. Because my mother often picks grapefruit leaves and some other leaves from the garden to boil water to wash our hair, she says that makes our hair beautiful. The gentle scent wafts along with the smoothness and purity of grapefruit oil woven into each strand of hair. At the end of March, the grapefruit tree begins to bloom and bear fruit. Initially, it was only as small as a small ping pong ball. Then the grapefruit gradually grew larger over the years. It was the size of an orange and then the size of a car bowl. In August, large, round, succulent grapefruits hang on the tree. The grapefruit changes from dark green to golden brown, looking very eye-catching. Every time she returns home, she often goes to the garden to pick the biggest, roundest and sweetest grapefruits for the whole family to taste. When you bring the grapefruit segment to the tip of your tongue, the sweet, fragrant taste seems to melt in your mouth, something you can't find anywhere else.
|
Hướng dẫn
Hổ là loài rất hung dữ và nguy hiểm, nó có thể ăn thịt con người bất kì lúc nào nó muốn. Nhưng trog câu chuyện Con hổ có nghĩa, tác giả đã xây dựng lên một hình ảnh con hổ có tư cách giống như một con người.
Đoạn thứ nhất là câu chuyện giữa hổ và bà đỡ Trần ở huyện Đông Triều. Hổ đực đền ơn mười lạng bạc vì bà đỡ Trần đã cứu vợ con nó. Số bạc ấy đã giúp bà sống qua năm mất mùa đói kém.
Biện pháp nghệ thuật nhân hóa thường thấy trong truyện ngụ ngôn khiến cho hình ảnh hổ đực mang bóng dáng hình ảnh con người. Nó không những biết đền ơn đáp nghĩa với ân nhân mà còn có nhiều biểu hiện đáng quý: hết lòng với hổ cái trong lúc sinh đẻ, vui mừng khi có con, lễ phép, lưu luyến trong phút chia tay ân nhân…Thật không thể tin được một loài vật hung dữ mà dưới ngòi bút miêu tả của tác giả con hổ hiện lên thật đáng trân trọng.
Đoạn thứ hai kể về chuyện đã xảy ra giữa hổ trán trắng và người kiếm củi ở huyện Lạng Giang. Hổ bị hóc xương, không thể nào lấy ra được. Nó đau đớn giãy giụa làm cỏ cây nghiêng ngả. Bác tiều phu đã giúp hổ lấy khúc xương ra khỏi họng. Hổ đền ơn đáp nghĩa bác tiều. Hơn mười năm sau, bác tiều qua đời, hổ đến bên quan tài tỏ lòng thương tiếc. Sau đó, mỗi năm đến ngày giỗ bác, hổ lại đem dê hoặc lợn rừng đến để trước cửa nhà.
Hai con hổ đã làm cho người đọc thấy cảm phục ở tấm lòng của nó, đó chính là lòng biết ơn – điều cốt lõi trong đạo làm người.Khi bà đỡ Trần giúp cho hổ cái được mẹ tròn con vuông, sau những phút mừng rỡ đùa giỡn với con, hổ đực quỳ xuống bên một gốc cây, lấy chân đào lên một cục bạc đưa biếu bà Trần. Hành động đền ơn đáp nghĩa của nó diễn ra ngay tức thì, không một chút đắn đo, suy nghĩ. Mà hổ đền ơn đâu phải ít, những hơn mười lạng bạc. Hổ tuy là một con vật nhưng lại biết cư xử có nghĩa có tình với người đã giúp gia đình nó vượt qua cơn hoạn nạn. Khi tiễn ân nhân về, hổ cúi đầu vẫy đuôi. Đến khi bà đỡ Trần đi khá xa, nó gầm lên một tiếng rồi bỏ đi. Đây là tiếng chào tiễn biệt, là lời cảm ơn chân thành của hổ đực đối với ân nhân.
Cũng đáp đền ân nghĩa nhưng cách trả ơn của hổ trán trắng có khác. Sau khi được cứu sống, nó đã tha một con nai đến đặt trước của nhà bác tiều phu để tạ ơn. Cảm động nhất là mười năm sau, khi bác tiều phu qua đời, nó vẫn nhớ đến bác và về chịu tang ân nhân của mình. Từ xa, mọi người nhìn thấy hổ trán trắng dụi đầu vào quan tài, gầm lên tỏ vẻ xót thương, chạy quanh quan tài vài vòng rồi đi. Từ đó về sau, hằng năm cứ tới ngày giỗ bác tiều là hổ lại đưa dê hoặc lợn đến để ở ngoài cửa…
Trong đoạn này, tác giả đặc tả ân nghĩa thủy chung của hổ qua hai tiếng gầm của nó: một tiếng gầm tỏ ý cảm ơn khi đem nai về cho bác tiều và một tiếng gầm tỏ ý tiếc thương để vĩnh biệt ân nhân. Tiếng gầm này cũng là lời hứa không bao giờ quên ơn người đã khuất.
|
Instruct
Tigers are very ferocious and dangerous species, they can eat humans any time they want. But in the story The Meaningful Tiger, the author has built an image of a tiger with a personality similar to a human.
The first part is the story between the tiger and midwife Tran in Dong Trieu district. The male tiger returned ten taels of silver to midwife Tran for saving his wife and child. That money helped her survive the year of poor harvest and famine.
The artistic device of personification is often found in fables, making the image of a male tiger take on the appearance of a human image. Not only does it know how to repay gratitude to its benefactors, but it also has many precious expressions: being devoted to the tigress during childbirth, being happy when having a child, being polite, and being nostalgic in the moment of saying goodbye to the benefactor... Really? I can't believe that for a ferocious animal, under the author's description, the tiger appears so worthy of respect.
The second paragraph tells about what happened between a white-fronted tiger and a firewood collector in Lang Giang district. The tiger had a bone stuck in it and couldn't get it out. It struggled painfully, causing the grass and trees to sway. The woodcutter helped the tiger remove the bone from its throat. The tiger repays the kindness of the uncle. More than ten years later, Uncle Thieu passed away, and the tiger came to the coffin to express his condolences. After that, every year on the anniversary of his death, the tiger would bring goats or wild boars to leave in front of the house.
The two tigers made the reader feel admiration in their hearts, which is gratitude - the core of human morality. When midwife Tran helped the tigress give birth to a healthy baby, after minutes of celebration Playing happily with his cub, the male tiger knelt down next to a tree, used his paw to dig up a piece of silver and gave it to Mrs. Tran. Its act of gratitude takes place immediately, without any hesitation or thought. But the tiger's gratitude is not small, more than ten ounces of silver. Although the tiger is an animal, it knows how to behave in a meaningful way towards the person who helped its family overcome the tribulation. When sending his benefactor home, the tiger bowed his head and wagged his tail. When she helped Tran go quite a distance, he roared and left. This is the male tiger's farewell and sincere thanks to his benefactor.
They also repay favors, but the white-browed tiger's way of repaying favors is different. After being saved, he brought a deer to the woodcutter's house to give thanks. The most touching thing was that ten years later, when the woodcutter passed away, he still remembered him and came home to mourn his benefactor. From afar, people saw the white-browed tiger rubbing its head against the coffin, roaring in pity, running around the coffin a few times and then leaving. From then on, every year on the anniversary of Uncle Tieu's death, the tiger would bring a goat or pig to leave outside the door...
In this passage, the author describes the tiger's steadfast kindness through its two roars: a roar of thanks when bringing the deer back to the farmer and a roar of regret to say goodbye to its benefactor. This roar is also a promise to never forget the gratitude of the deceased.
|
Hướng dẫn
Trong cuộc kháng chiến của dân tộc thơ văn có một ý nghĩa to lớn, góp phần làm nên thắng lợi của dân tộc. Mỗi nhà thơ có cái nhìn, và có cách nói riêng về cảm xúc của mình, nhưng đều có nét chung trong cảm hứng về quê hương đất nước. Những bài thơ nổi tiếng như Bên kia sông Đuống của Hoàng cầm, Việt Bắc của Tố Hữu, Đất nước của Nguyễn Đình Thi đã thể hiện điều đó rất rõ.
Thơ ca cổ điển thường mang đến cho người đọc những cảnh vật mĩ lệ, hoặc đơn sơ nhưng đẹp của nước non. Thơ văn trong kháng chiến chống Pháp cho người đọc sắc màu cụ thể và gắn bó chặt chẽ với đời sống của nhân dân.
Trong Đất nước của Nguyễn Đình Thi, quê hương đất nước hiện lên thật tươi đẹp, tràn đây sinh lực:
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa.
Còn ở Sông Đuống thì thật lãng mạn nên thơ:
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh
Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kì.
hay:
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.
Ngoài việc miêu tả những điều cụ về cảnh sắc thiên nhiên, đã có sự khái quát cao hơn, nhiều lúc thoát khỏi việc bị gán ghép cho những sắc thái tình cảm quá cá biệt. Nó hình như khách quan hơn, tạo nên một cái phông rất thích hợp, có màu sắc sử thi cho những vân đề to lớn được nó. Là những người công dân mới của một đất nước đã có chủ quyền, các nhà thơ kháng chiến luôn có ý thức làm chủ đối với đất nước. Ý thức đó không thấy xuất hiện trong Thơ mới dù các nhà thơ thuở đó cũng hết sức nặng lòng với quê hương. Điều này dĩ nhiên có nguyên nhân lịch sử. Khi viết về quê hương, nhiều lắm họ cũng chỉ nói được như Tế Hanh:
“Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới…”. “Làng tôi ở” chứ không phải là “làng tôi”, nghĩa là “làng tôi” lúc này mới chỉ được xác định như một mảnh đất từ đó mình sinh ra và lớn lên chứ chưa được xác định như một đối tượng sở hữu. Thơ kháng chiến đã khác Trước quê hương đất nước, từ sở hữu “của” xuất hiện rất nhiều lần, mang âm điệu khẳng định mạnh mẽ, dứt khoát. Nguyễn Đình Thi đã hả hê sung sướng biết bao khi viết:
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta…
Tố Hữu cũng lòng đầy phấn chấn khi nói:
Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung.
Từng câu từng chữ trong lời thơ đã khẳng định chủ quyền rõ rệt. Chủ quyền người Việt đối với đất nước Việt Nam đã hiển nhiên. Các nhà thơ chỉ cần nói “nước chúng ta”, “quê hương ta” cũng đủ để ý thức sở hữu gây được ấn tượng mạnh cho người đọc. Người ta thường nói thơ kháng chiến thắm đượm ý thức dân chủ chính một phần căn cứ vào điều đó. Điều đáng chú ý là khi thể hiện thứ tình cảm mới mẻ và lớn lao này trước đất nước, cái “tôi” của các nhà thơ cũng mang một tầm vóc mới, là cái tôi mang tính chất đại diện cho cả nhân dân. Bởi vậy, quê hương trong suy nghĩ của họ không còn bó hẹp nơi cái “làng tôi ở”, nơi những mảnh vườn, góc phố xinh xẻo hoặc đìu hiu mà mở rộng ra đến cả mọi vùng. Trong thơ kháng chiến xuất hiện nhiều địa danh và địa danh nào cũng vang vọng, cũng trở thành một phần máu thịt của nhà thơ:
Những hội hè đình đám
Trên núi Thiên Thai
Trong chùa Bút Tháp
Giữa huyện Lang Tài…
(Bên kia sông Đuống)
Nỗi nhớ của các nhà thơ trùm lên cả mọi miền:
Ai về ai có nhớ không?
Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng
Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng,
Nhớ từ Cao – Lạng, nhớ sang Nhị Hà.
(Việt Bắc)
Bên cạnh đó, trong những năm kháng chiến các sáng tác còn mang nặng cảm hứng lịch sử và hình ảnh quê hương đôi khi hiện lên với vẻ đẹp của truyền thống văn hóa lâu đời. Cảm hứng này làm cho hình tượng được mô tả có thêm chiều sâu. Sau niềm vui về nền độc lập, tự do của Tổ quốc, các nhà thơ thường đắm mình trong những suy tư về lịch sử. Đó là động lực, là lời nhắc nhở để chúng ta quyết tâm đấu tranh bảo vệ đất nước. Âm điệu của thơ cũng trở nên trầm lắng, bâng khuâng:
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rẩm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về.
(Đất nước)
Các nhà thơ trong thời kì kháng chiến chống Pháp đã có cái nhìn sâu thẳm về quê hương đất nước. Họ không chỉ vui với cái bề ngoài, không chỉ nhạy cảm với không gian “thơm ngát”, “bát ngát”, “mênh mông bốn mặt” trải rộng mà còn hết sức xúc động với cái bề sâu, với chiều thời gian thăm thẳm. Những câu thơ rất khái quát như vừa trích trên và hai Câu:
Ôm đất nước những người áo vải
Đã đứng lên thành những anh hùng.
chính đã được viết ra trong niềm tự hào ấy về lịch sử. Nhưng lịch sử và văn hóa có thể nào tồn tại tách rời nhau. Trong bài thơ khá dài Bên kia sông Đuống, Hoàng cầm muốn quan sát vẻ đẹp của quê hương ở phương diện văn hóa đó. Hàng loạt hình ảnh sinh động, cụ the được ve lên khiến ta được đắm mình trong một không khí đặc biệt trộn lẫn ảo và thực, xưa và nay, quá khứ và hiện tại để từ đó ta hiểu ra vì sao quê hương đất nước mình vẫn muôn đời tồn tại:
Quê hương ta lúa nép tham nồng
Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp.
Rồi các hình ảnh như “Những nàng môi cắn chỉ quết trầu”, “Những cô hàng xén răng đen”, “Những em sột soạt quần nâu”… tất cả đều là văn hóa, tất cả đều là quê hương. Đặt trong mạch suy cảm chung, những bức tranh phong tục như thế bỗng mang thêm nhiều ý nghĩa mới.
Trong các bài Bên kia sông Đuống, Việt Bắc, Đất nước, cảm hứng về quê hương đất nước mang tính chất chính trị – xã hội rõ nét. Nó gắn liền với cảm hứng lịch sử nói trên. Hình ảnh quê hương đất nước ở đây không chỉ mang sắc thái muôn đời như trong Thơ mới mà còn là hình ảnh quê hương trong cảnh điêu tàn. Có hình ảnh quê hương quật khởi. Khi quê hương bị quân thù giày xéo, lòng nhà thơ đau đớn, căm giận. Càng say đắm với vẻ đẹp quê hương trong cảnh thanh bình, các nhà thơ càng xót xa với hiện tại:
Xanh xanh bãi mía bờ dâu
Ngô khoai biêng biếc
Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
Sao xót xa như rụng bàn tay.
(Bên kia sông Đuống)
Nhưng với “mối thù nặng vai”, cả quê hương đất nước này đã đứng dậy. Lòng các nhà thơ nao nức khi nghe vọng tiếng “Bộ đội bên sông đã trở về”. Họ đã thật sự xúc động trước “tiếng căm hờn” bật lên “từ gốc lúa bờ tre hồn hậu”, đã phấn chấn biết bao với hình ảnh “Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây”. Cuộc kháng chiến đã lớn mạnh. Từ phòng ngự, cảm cự, ta đã chuyển sang thế phản công. Từ khắp miền đất nước đều có tin vui, tin chiến thắng:
Tin vui chiến tháng trăm miền
Hòa Bình, Tây Bắc, Điện Biên vui về
Vui từ Đồng Tháp, An Khê
Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.
(Việt Bắc)
(Cùng với niềm vui về hình ảnh “Nước Việt. Nam từ máu lửa, Rũ bùn đứng dậy sáng lòa”, các nhà thơ bắt đầu mơ ước về tương lai, về “trời đất mới”, Họ nghĩ đến ngày:
Em đi trẩy hội non sông
Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.
(Bên kia sông Đuống)
thậm chí, nghĩ xa hơn đến cả ngày đất nước thay da đổi thịt. Ngày mai, ấy là cả một trời hạnh phúc của đất nước này:
Ngày mai rộn rã sơn khê
Ngược xuôi tàu chạy bốn bề lưới giăng
Than Phấn Mễ, thiếc Cao Bằng
Phố phường như nấm như măng giữa trời.
(Việt Bắc)
|
Hướng dẫn
Trong cuộc kháng chiến của dân tộc thơ văn có một ý nghĩa to lớn, góp phần làm nên thắng lợi của dân tộc. Mỗi nhà thơ có cái nhìn, và có cách nói riêng về cảm xúc của mình, nhưng đều có nét chung trong cảm hứng về quê hương đất nước. Những bài thơ nổi tiếng như Bên kia sông Đuống của Hoàng cầm, Việt Bắc của Tố Hữu, Đất nước của Nguyễn Đình Thi đã thể hiện điều đó rất rõ.
Thơ ca cổ điển thường mang đến cho người đọc những cảnh vật mĩ lệ, hoặc đơn sơ nhưng đẹp của nước non. Thơ văn trong kháng chiến chống Pháp cho người đọc sắc màu cụ thể và gắn bó chặt chẽ với đời sống của nhân dân.
Trong Đất nước của Nguyễn Đình Thi, quê hương đất nước hiện lên thật tươi đẹp, tràn đây sinh lực:
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa.
Còn ở Sông Đuống thì thật lãng mạn nên thơ:
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh
Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kì.
hay:
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.
Ngoài việc miêu tả những điều cụ về cảnh sắc thiên nhiên, đã có sự khái quát cao hơn, nhiều lúc thoát khỏi việc bị gán ghép cho những sắc thái tình cảm quá cá biệt. Nó hình như khách quan hơn, tạo nên một cái phông rất thích hợp, có màu sắc sử thi cho những vân đề to lớn được nó. Là những người công dân mới của một đất nước đã có chủ quyền, các nhà thơ kháng chiến luôn có ý thức làm chủ đối với đất nước. Ý thức đó không thấy xuất hiện trong Thơ mới dù các nhà thơ thuở đó cũng hết sức nặng lòng với quê hương. Điều này dĩ nhiên có nguyên nhân lịch sử. Khi viết về quê hương, nhiều lắm họ cũng chỉ nói được như Tế Hanh:
“Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới…”. “Làng tôi ở” chứ không phải là “làng tôi”, nghĩa là “làng tôi” lúc này mới chỉ được xác định như một mảnh đất từ đó mình sinh ra và lớn lên chứ chưa được xác định như một đối tượng sở hữu. Thơ kháng chiến đã khác Trước quê hương đất nước, từ sở hữu “của” xuất hiện rất nhiều lần, mang âm điệu khẳng định mạnh mẽ, dứt khoát. Nguyễn Đình Thi đã hả hê sung sướng biết bao khi viết:
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta…
Tố Hữu cũng lòng đầy phấn chấn khi nói:
Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung.
Từng câu từng chữ trong lời thơ đã khẳng định chủ quyền rõ rệt. Chủ quyền người Việt đối với đất nước Việt Nam đã hiển nhiên. Các nhà thơ chỉ cần nói “nước chúng ta”, “quê hương ta” cũng đủ để ý thức sở hữu gây được ấn tượng mạnh cho người đọc. Người ta thường nói thơ kháng chiến thắm đượm ý thức dân chủ chính một phần căn cứ vào điều đó. Điều đáng chú ý là khi thể hiện thứ tình cảm mới mẻ và lớn lao này trước đất nước, cái “tôi” của các nhà thơ cũng mang một tầm vóc mới, là cái tôi mang tính chất đại diện cho cả nhân dân. Bởi vậy, quê hương trong suy nghĩ của họ không còn bó hẹp nơi cái “làng tôi ở”, nơi những mảnh vườn, góc phố xinh xẻo hoặc đìu hiu mà mở rộng ra đến cả mọi vùng. Trong thơ kháng chiến xuất hiện nhiều địa danh và địa danh nào cũng vang vọng, cũng trở thành một phần máu thịt của nhà thơ:
Những hội hè đình đám
Trên núi Thiên Thai
Trong chùa Bút Tháp
Giữa huyện Lang Tài…
(Bên kia sông Đuống)
Nỗi nhớ của các nhà thơ trùm lên cả mọi miền:
Ai về ai có nhớ không?
Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng
Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng,
Nhớ từ Cao – Lạng, nhớ sang Nhị Hà.
(Việt Bắc)
Bên cạnh đó, trong những năm kháng chiến các sáng tác còn mang nặng cảm hứng lịch sử và hình ảnh quê hương đôi khi hiện lên với vẻ đẹp của truyền thống văn hóa lâu đời. Cảm hứng này làm cho hình tượng được mô tả có thêm chiều sâu. Sau niềm vui về nền độc lập, tự do của Tổ quốc, các nhà thơ thường đắm mình trong những suy tư về lịch sử. Đó là động lực, là lời nhắc nhở để chúng ta quyết tâm đấu tranh bảo vệ đất nước. Âm điệu của thơ cũng trở nên trầm lắng, bâng khuâng:
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rẩm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về.
(Đất nước)
Các nhà thơ trong thời kì kháng chiến chống Pháp đã có cái nhìn sâu thẳm về quê hương đất nước. Họ không chỉ vui với cái bề ngoài, không chỉ nhạy cảm với không gian “thơm ngát”, “bát ngát”, “mênh mông bốn mặt” trải rộng mà còn hết sức xúc động với cái bề sâu, với chiều thời gian thăm thẳm. Những câu thơ rất khái quát như vừa trích trên và hai Câu:
Ôm đất nước những người áo vải
Đã đứng lên thành những anh hùng.
chính đã được viết ra trong niềm tự hào ấy về lịch sử. Nhưng lịch sử và văn hóa có thể nào tồn tại tách rời nhau. Trong bài thơ khá dài Bên kia sông Đuống, Hoàng cầm muốn quan sát vẻ đẹp của quê hương ở phương diện văn hóa đó. Hàng loạt hình ảnh sinh động, cụ the được ve lên khiến ta được đắm mình trong một không khí đặc biệt trộn lẫn ảo và thực, xưa và nay, quá khứ và hiện tại để từ đó ta hiểu ra vì sao quê hương đất nước mình vẫn muôn đời tồn tại:
Quê hương ta lúa nép tham nồng
Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp.
Rồi các hình ảnh như “Những nàng môi cắn chỉ quết trầu”, “Những cô hàng xén răng đen”, “Những em sột soạt quần nâu”… tất cả đều là văn hóa, tất cả đều là quê hương. Đặt trong mạch suy cảm chung, những bức tranh phong tục như thế bỗng mang thêm nhiều ý nghĩa mới.
Trong các bài Bên kia sông Đuống, Việt Bắc, Đất nước, cảm hứng về quê hương đất nước mang tính chất chính trị – xã hội rõ nét. Nó gắn liền với cảm hứng lịch sử nói trên. Hình ảnh quê hương đất nước ở đây không chỉ mang sắc thái muôn đời như trong Thơ mới mà còn là hình ảnh quê hương trong cảnh điêu tàn. Có hình ảnh quê hương quật khởi. Khi quê hương bị quân thù giày xéo, lòng nhà thơ đau đớn, căm giận. Càng say đắm với vẻ đẹp quê hương trong cảnh thanh bình, các nhà thơ càng xót xa với hiện tại:
Xanh xanh bãi mía bờ dâu
Ngô khoai biêng biếc
Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
Sao xót xa như rụng bàn tay.
(Bên kia sông Đuống)
Nhưng với “mối thù nặng vai”, cả quê hương đất nước này đã đứng dậy. Lòng các nhà thơ nao nức khi nghe vọng tiếng “Bộ đội bên sông đã trở về”. Họ đã thật sự xúc động trước “tiếng căm hờn” bật lên “từ gốc lúa bờ tre hồn hậu”, đã phấn chấn biết bao với hình ảnh “Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây”. Cuộc kháng chiến đã lớn mạnh. Từ phòng ngự, cảm cự, ta đã chuyển sang thế phản công. Từ khắp miền đất nước đều có tin vui, tin chiến thắng:
Tin vui chiến tháng trăm miền
Hòa Bình, Tây Bắc, Điện Biên vui về
Vui từ Đồng Tháp, An Khê
Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.
(Việt Bắc)
(Cùng với niềm vui về hình ảnh “Nước Việt. Nam từ máu lửa, Rũ bùn đứng dậy sáng lòa”, các nhà thơ bắt đầu mơ ước về tương lai, về “trời đất mới”, Họ nghĩ đến ngày:
Em đi trẩy hội non sông
Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.
(Bên kia sông Đuống)
thậm chí, nghĩ xa hơn đến cả ngày đất nước thay da đổi thịt. Ngày mai, ấy là cả một trời hạnh phúc của đất nước này:
Ngày mai rộn rã sơn khê
Ngược xuôi tàu chạy bốn bề lưới giăng
Than Phấn Mễ, thiếc Cao Bằng
Phố phường như nấm như măng giữa trời.
(Việt Bắc)
|
Hướng dẫn
Cuộc sống xung quanh ta rất thú vị và có nhiều điều khiến chúng ta phải học tập. Học tập là con đường ngắn nhất giúp ta tiếp cận được với nền tri thức tiên tiến của nhân loại. Kiến thức thì vô cùng rộng lớn, chúng ta không bao giờ có thể nắm hết được mọi kiến thức của nhân loại. Để không bị tụt hậu, mỗi chúng ta cần phải ra sức rèn luyện và học tập không ngừng mới có thể làm chủ được tương lai. Hiểu được tầm quan trọng của học tập, Lên nin đã căn dặn: Học, học nữa, học mãi.
Mỗi chúng ta muốn hiểu được kiến thức ở một lĩnh vực nào đó cần phải học. Có học mới có được kiến thức, có được kiến thức mới có thể có hành trang để bước vào đời. Cái “học” ở đây không đơn thuần là tiếp nhận kiến thức khoa học mà nó còn là tiếp nhận kiến thức đạo đức, lí lẽ, biết phân biệt tốt xấu. Nó còn thể hiện cần học ở mọi lúc, mọi nơi, mọi phương diện, từ thầy cô đến bạn bè, từ người lớn tới trẻ nhỏ, bất kì ai cũng đều có những ưu điểm. Chúng ta hãy biết tiếp nhận nó hoàn thiện nó để trở thành ưu điểm của riêng ta. Trong cuộc sống, đạo đức giúp ta có thể giao tiếp chan hoà với mọi người, biết sử dụng ngôn từ nhuần nhuyễn, thành thạo, đầy sức gợi cảm để chiếm được tình cảm mọi người xung quanh. Để đạt được điều đó chúng ta cũng cần sự hỗ trợ về kiến thức khoa học, xã hội. Kiến thức này giúp chúng ta có thể vận dụng trong cuộc sống, từ chữa bệnh đến tính toán, từ xây dựng đến làm mộc. Mỗi loại kiến thức đều giúp ta mở rộng hiểu biết về một lĩnh vực riêng. Như kiến thức toán học giúp chúng ta tính toán dễ dàng, kiến thức văn học giúp ta có thể bay bổng, lãng mạn trong những vần thơ câu văn hay uyển chuyển trong cách dùng từ, kiến thức địa lí giúp chúng ta biết thêm về những miền đất mới, con người mới.
Các kiến thức là sự xâu chuỗi các sự vật, sự việc, có sự hỗ trợ lẫn nhau. Chính vì vậy chúng ta cần tiếp nhận kiến thức trong mọi lúc. Trong mỗi một câu chuyện hay mỗi một lời nói đều ẩn chứa một phần của kiến thức, chúng ta chỉ cần biết hợp những điều mà mắt thấy tai nghe, sự hiểu biết của chúng ta lại thì sẽ có được một khái niệm, một chân lí, một định lí nào đó rồi hãy khắc ghi lại, sẽ có lúc chúng ta cần vận dụng đến. Chính những vốn kiến thức từ bé, tu luyện bồi dưỡng dần cùng thời gian, nó sẽ kết lại thành một khối kiến thức giúp ích cho ta về hiện tại và cả về sau, nó giúp chúng có thể thành đạt trong cuộc sống.
Một người nổi tiếng có câu rằng: “Kẻ dốt nát không có nghĩa là kẻ kém trí thông minh mà là kẻ không biết học hỏi, tìm tòi, khám phá, và sẽ mãi là kẻ không có tự do vì trước mặt anh ta mãi luôn là một thế giới xa lạ”.Chính vì vậy, chúng ta cần phải hiểu rõ được thế nào là học, học nữa, và học mãi. Đó là những dẫn chứng khá rõ nét phần nào đã thấy được ích lợi, mục đích, giá trị của việc học. Trong thời đại khoa học bây giờ thì nhu cầu về học tập là rất cấp thiết. Và để theo kịp xã hội và cách thích nghi với đời sống văn minh thì lại càng cấp thiết hơn. Cứ mỗi giờ trôi qua, mỗi ngày trôi qua thì lượng kiến thức lại càng nhiều, do đó chúng ta cần phải luôn luôn học. Đó chính là ý nghĩa của ý thứ hai “học nữa”. Còn “học mãi”. Thế giới kiến thức là rất rộng lớn, để tiếp thu, tìm hiểu được hết mọi kiến thức thì chắc hẳn là không thể, thậm chí cả đời người cũng không xong. “Mãi” ở đây là mãi mãi, là liên tục, không dứt.
Câu nói trên của Lê-nin-sử dụng cả biện pháp tăng cấp để thể hiện được giá trị việc học tập. Hơn thế nữa, con người đang sống trong kỉ nguyên mới, bên cạnh những quyền lợi khác thì “học tập” cũng là một quyền lợi, đồng thời cũng là nghĩa vụ của mỗi người dân, là mục tiêu, yêu cầu mà bất cứ chính quyền nào cũng đặt ra đầu tiên và quan tâm hàng đầu. Và nhiệm vụ của chúng ta là học tập để phục vụ đất nước, vì tương lai của mình gắn liền với tương lai toàn dân tộc nói chung. Một người bác sĩ muốn chữa bệnh cũng phải học tập, kể cả kinh nghiệm lẫn kiến thức. Một người nông dân muốn cày cấy cũng phải học hỏi cách thức từ những người đi trước, có thể là không qua sách vở. Nói cho cùng thì trình độ văn hoá của mỗi con người là rất quan trọng trong cuộc sống và học tập – một lí tưởng cao đẹp lại là nền tảng cho mục tiêu quan trọng ấy.
|
Instruct
The life around us is very interesting and there are many things for us to learn. Studying is the shortest path to help us access advanced human knowledge. Knowledge is extremely vast, we can never grasp all of humanity's knowledge. In order not to fall behind, each of us needs to practice and study constantly to be able to master the future. Understanding the importance of learning, Lenin advised: Study, study more, study forever.
Each of us who wants to understand knowledge in a certain field needs to study. Only by studying can you gain knowledge. Having knowledge can help you prepare for life. The "learning" here is not simply receiving scientific knowledge, but it is also receiving moral knowledge, reason, and knowing how to distinguish between good and bad. It also shows the need to learn anytime, anywhere, from any aspect, from teachers to friends, from adults to children, everyone has their advantages. Let's know how to accept it and perfect it to become our own advantage. In life, morality helps us communicate harmoniously with people, knowing how to use language fluently, proficiently, and seductively to win the love of people around us. To achieve that, we also need support in scientific and social knowledge. This knowledge helps us apply it in life, from healing to calculating, from construction to carpentry. Each type of knowledge helps us expand our understanding of a particular field. Just as mathematical knowledge helps us calculate easily, literary knowledge helps us to be flighty and romantic in our poems and sentences, or flexible in our use of words, geographical knowledge helps us know more about the world. New lands, new people.
Knowledge is a chain of things and events that support each other. That's why we need to receive knowledge all the time. In every story or every word there is hidden a part of knowledge. We just need to know how to combine what we see, hear, hear and understand together to get a concept, a truth. Let's write down a certain theorem, there will come a time when we need to apply it. It is the knowledge from childhood, cultivated and nurtured over time, that will coalesce into a body of knowledge that will help us in the present and in the future, it will help them be successful in life.
A famous person has a saying: "An ignorant person does not mean a person who lacks intelligence, but a person who does not know how to learn, explore, and discover, and will always be a person without freedom because in front of him forever. is always a strange world." Therefore, we need to understand clearly what it means to study, study more, and study forever. Those are quite clear evidence that partly shows the benefits, purpose, and value of learning. In today's scientific age, the need for learning is very urgent. And to keep up with society and how to adapt to civilized life is even more urgent. Every hour that passes, every day that passes, the amount of knowledge increases, so we need to always learn. That is the meaning of the second idea "study more". Still "learning forever". The world of knowledge is very vast, to absorb and learn all knowledge is certainly impossible, not even in one's lifetime. "Forever" here means forever, continuously, without end.
The above quote from Lenin - using the method of leveling up to show the value of learning. Furthermore, people are living in a new era, in addition to other rights, "learning" is also a right and at the same time an obligation of every citizen, a goal and requirement that any Every government puts it first and gives top priority. And our mission is to study to serve the country, because our future is closely tied to the future of the nation as a whole. A doctor who wants to cure diseases must also study, including experience and knowledge. A farmer who wants to cultivate must also learn how to do it from his predecessors, maybe not through books. After all, the cultural level of each person is very important in life and study - a noble ideal is the foundation for that important goal.
|
Hướng dẫn
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Chúng ta có thể hiểu rằng, nhiễu điều là một tấm vải màu đỏ, có thể nói là vô cùng quí giá và sang trọng trong xã hội thời xưa. Và vật quí giá đó được dùng để phủ lên tấm bài vị của tổ tiên. Tấm vải che chở, đùm bọc cho “giá gương” khỏi những bụi bặm, nhơ bẩn trong cuộc đời. Chính hình ảnh này đã khơi gợi lên hình ảnh yêu thương, sự đùm bọc sẽ chia của nhân dân ta, mà đời đời kiếp kiếp nhân dân giữ gìn, coi trọng nó như một phần của trái tim, một phần của tâm hồn của mình.
Truyền thuyết Con Rồng cháu tiên đã nói cho chúng ta biết chúng ta được sinh ra cùng một tổ tiên. Chúng ta, mỗi người con đất Việt, đều là con cháu của mẹ Âu Cơ và cha Lạc Long Quân, chúng ta cùng sinh ra trong một bọc trăm trứng thần kì. Điều đó có nghĩa là mỗi người, dù ở nơi đâu trên trái đất bao la và rộng lớn này, dù trong bộ phận nhỏ nhất, cũng chảy chung một dòng máu, đó là dòng máu Việt Nam. Chúng ta là anh em, nên yêu thương và che chở cho nhau là một điều tự nhiên và không bao giờ thay đổi. Truyền thuyết là vậy, nhưng cũng từ đó mà nhân dân ta đã tạo nên một sợi dây gắn kết bền chặt, một sợi dây gắn kết những tầm hồn, những tình yêu thương chúng ta dành cho nhau.
Cuộc sống ngày nay đã phát triển, con người được sống sung sướng hơn nhưng vẫn còn đây đó những cảnh đời bất hạnh, đau thương. Dòng đường đời lắm gian truân, nhiều phong ba bão táp, nên sẽ luôn có người ngã xuống, có người thất bại, có người biết tự mình đứng lên, cũng có người sẽ không bao giờ muốn gượng dậy. Nói thì dễ, nhưng để tự đứng dậy khi đã ngã xuống, thì không phải ai cũng làm được. Khi đó, chúng ta sẽ mong mỏi có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, kéo ta lên để ta bước tiếp trên con đường phía trước. Và bàn tay đó, không hoa mĩ, không trừu tượng như trong văn thơ đâu, đơn giản: đó là tình yêu. Tình yêu thương con người, tình yêu đồng loại, tất cả, đều là sức mạnh giúp ta đứng lên. Tất nhiên, không phải tình yêu đó sẽ làm cho bạn bất tử, làm cho bạn không bao giờ vấp ngã, nhưng nó sẽ mãi che chở cho ta, làm cho ta ấm lòng, làm cho ta có thêm niềm tin vào cuộc sống này hơn. Để có được tình yêu đó, không phải là điều khó. Nếu ta biết trao sự giúp đỡ, tình yêu của mình cho người khác, thì sẽ có người khác lại giúp đỡ ta, san sẻ tình yêu cho ta. Nếu ai cũng biết chia sẻ tình yêu thương, thì cái thế giới này sẽ thật đầm ấm biết bao.
Sự che chở đùm bọc lẫn nhau sẽ làm cho xã hội ngày càng phát triển, xã hội ngày càng tiến đến sự công bằng, bình đẳng. Nếu như ta coi xã hội này là một vòng xích khổng lồ, thì mỗi cá nhân sẽ là một mắt xích. Một mắt xích bị tách rời, là vòng xích sẽ đứt, nghĩa là một con người không biết gắn kết, thì sẽ là cả một tập thể, cả một xã hội sẽ phần nào bị ảnh hưởng. Thế nên, để cho xã hội có thể phát triển, thì cần phải biết gắn kết người dân lại với nhau, và thứ gắn chặt nhất, chính là tình yêu thương. Vượt lên trên cả điều này, tất cả những điều mà câu ca dao nhắc nhở chúng ta còn là cơ sở cho sự đoàn kết, mà có đoàn kết, chính là có tự do, có sức mạnh, là khẳng định của sự trường tồn vĩnh cửu.
|
Instruct
Government interference that takes the mirror
People in a country to trade together
We can understand that the red cloth is a red cloth, which can be said to be extremely valuable and luxurious in ancient society. And that precious object is used to cover the ancestral tablet. The cloth protects and covers the "mirror shelf" from the dust and dirt in life. It is this image that evokes the image of love, care and sharing of our people, which people will preserve and value forever as a part of their heart, a part of their soul. .
The legend of the Dragon and the Fairy's Son tells us that we were born from the same ancestor. We, every Vietnamese child, are descendants of mother Au Co and father Lac Long Quan, we were born together in a bundle of a hundred magical eggs. That means that every person, no matter where they are on this vast and vast earth, even in the smallest part, flows the same blood, which is Vietnamese blood. We are brothers, so loving and protecting each other is natural and never changes. That's the legend, but from there, our people have created a strong bond, a bond that connects our souls and our love for each other.
Life today has developed, people live more happily, but there are still unhappy and painful life scenes here and there. Life's path is full of hardships and storms, so there will always be people who fall, some people who fail, some people who know how to stand up for themselves, and some people who will never want to get up. It's easy to say, but not everyone can do it when they fall down. At that time, we will long for a warm hand to hold our hand, pulling us up so we can continue on the path ahead. And that hand, not flowery, not abstract like in poetry, is simple: it is love. Love for people, love for fellow human beings, everything is the strength that helps us stand up. Of course, that love will not make you immortal, make you never fall, but it will forever protect us, warm our hearts, and make us have more faith in this life. than. To get that love is not difficult. If we know how to give our help and love to others, then there will be others who will help us and share their love with us. If everyone knew how to share love, this world would be so warm.
Mutual protection will make society develop more and more, society will increasingly move towards fairness and equality. If we consider this society as a giant chain, then each individual will be a link. If one link is separated, the chain will break, meaning that if a person does not know how to connect, then the whole group and the whole society will be somewhat affected. Therefore, in order for society to develop, it is necessary to know how to bind people together, and the thing that binds most closely is love. Beyond this, all the things that the folk song reminds us of are also the basis for solidarity, and having solidarity means having freedom, having strength, which is the affirmation of eternity. the eternal.
|
Hướng dẫn
Nếu mọi người hỏi, người thân thiết nhất của tôi là ai, tôi sẽ trả lời đó là mẹ tôi. Bởi mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, đã vất vả sớm hôm để nuôi tôi khôn lớn. Mẹ đã chăm sóc tôi, an ủi động viên nhưng lúc tôi gặp phải khó khăn nhất của cuộc đời.
Ngay từ khi chúng ta còn là bào thai, mẹ đã dành tất cả tình yêu thương cho chúng ta. Mẹ mong ta lớn lên từng ngày và mau chóng ra đời để góp thêm niềm vui cho cuộc sống của mẹ.
Khi chúng ta đến tuổi đến lớp, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị bữa sáng cho ta trước lúc ta đến trường. Con bước chân vào lớp cũng la lúc bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Thời gian cứ dần trôi, chúng ta lớn lên và mẹ thì già theo năm tháng
Chắc chắn tình mẫu tử xuất hiện ngay từ khi con người xuất hiện, chỉ có thế nó với lớn lao đến mức không gì so sánh được. Ngày nay hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.
Thứ tình yêu thiêng liêng lớn lao ấy của người mẹ được nhắc đến trong những câu hát ru, sâu lắng nghĩa tình.
“ Ầu ơ… ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con đi…”
Cuộc đời sẽ rất bất hạnh cho những ai chưa một lần được có mẹ, càng bất hạnh hơn khi mẹ không còn ở bên ta khi ta chưa vững bước để đứng giữa cuộc đời này. Khi có mẹ, chúng ta sẽ được chăm sóc bằng tất cả tình yêu thương của mẹ.
Con người hạnh phúc là những người khi cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương của mẹ. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, mẹ là người đã cầm tay ta dắt đi từng bước một, khi lỡ ngã đau cũng chính mẹ là người đã nâng ta dậy. Còn rất nhiều điều khác mẹ đã dành cho ta mà ta không thể nói hết được.
Khi chúng ta trường thành hơn, mẹ vẫn tần tảo để mong ta thành đạt trong cuộc sống, vẫn lo cho ta từ miếng ăn đến giấc ngủ. Dù mệt nhọc nhưng khi nhìn thấy con, mẹ vẫn nở nụ cười đầy hạnh phúc.
|
Instruct
If people ask who my closest person is, I will answer that it is my mother. Because my mother was the one who bore the brunt of childbirth and worked hard day and night to raise me. My mother took care of me, comforted and encouraged me when I encountered the most difficult times in my life.
Ever since we were fetuses, our mothers have given us all their love. Mom wants us to grow up every day and be born quickly to add joy to her life.
When we reach the age to go to school, we feel the gentle mother's hand embracing us last night, now preparing breakfast for us before we go to school. When I stepped into the classroom, I cried out when my mother's hands roamed the fields in the sun and rain, taking care of our daily meals and every piece of warm clothing in the freezing weather. Time passes, we grow up and our mothers grow old over the years
Surely motherly love has appeared ever since humans appeared, that's why it is so great that nothing can be compared. Nowadays, the image of the mother is even more honored, but it is probably never enough to express the sacrifice and love a mother has for us.
That great spiritual love of a mother is mentioned in lullabies, deeply meaningful.
"Ouch... for example, even if the bridge is covered in nails, the bamboo bridge is wobbly and bumpy and difficult to walk on. If it's difficult to walk, I'll take you there..."
Life will be very unhappy for those who have never had a mother, even more unhappy when their mother is no longer with us when we have not yet firmly stepped forward to stand in this life. When we have a mother, we will be cared for with all her love.
Happy people are those who, when they first cry at birth, are completely surrounded by their mother's love. With each of our first steps in life, our mother was the one who held our hand and led us step by step. When we fell and hurt, it was our mother who lifted us up. There are many other things my mother has given me that I cannot say all of them.
When we are older, our mothers still work hard to hope for us to succeed in life, still taking care of us from food to sleep. Even though she is tired, when she sees her child, she still smiles happily.
|
Hướng dẫn
Bài thơ “Qua Đèo Ngang ” của Bà Huyện Thanh Quan là bức tranh vịnh cảnh ngụ tình sâu sắc, kín đáo mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc. Bài thơ mang tậm trạng buồn của người lữ khách trước cảnh thiên nhiên hoang vu.
Khung cảnh Đèo ngang hiện ra với góc nhìn từ trên cao của tác giả. Thời gian làm nảy sinh tâm trạng của nhà thơ lại vào buổi chiều, khung cảnh buồn khiến lòng người cũng buồn theo. Khi bóng chiều đã xế, có đá núi, cây rừng, có bóng tiều phu di động, có những mái nhà ven sông… mà sao heo hút, đìu hiu đến nao lòng.
Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa…
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà.
Lòng người lữ khách đã buồn, buồn vì bản thân, buồn vì thời thế, cảnh vật hiện lên lại càng buồn. Cảnh đó đã hòa hợp với tâm trạng của nhà thơ, tạo nên một khung cảnh đẹp. Nguyễn Du cũng đã từng viết:
“Cảnh nào cảnh chẳng gieo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ”
Giữa chốn thiên nhiên hoang sơ ấy, cảnh vật không đơn điệu mà cũng vô cùng sinh động, tất cả mọi vật có sự chen chúc vào nhau, có vẻ rất đông đúc, có thể lấn át được tâm hồn đang buồn chán cô đơn của người thi sĩ. Đứng trước cảnh tượng đó khiến cho con người càng gợi lên sự hoang mang, khiếp hãi. Tâm trạng thì đang cô đơn, buồn chán lại đứng trên một ngọn đèo cao, bao quanh là không gian bao la, hùng vĩ, con người càng trở nên nhỏ bé và trống trải vô cùng. Tâm trạng bồn nhưng nhà thơ vẫn đủ tĩnh tâm để quan sát và cảm nhận mọi việc diễn ra xung quanh mình. Có thể khung cảnh đã làm nhà thơ trào dâng lên một nỗi buồn, cũng có thể tâm trạng nhà thơ vốn đã buồn, nên nhìn cảnh nào cũng thấy thấm đẫm nỗi buồn.
Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta.
Nhà thơ đã muộn hình ảnh tiếng kêu của con cuốc để thể hiện nỗi nhớ thương, đau đớn đến tận cùng của lòng người với nhà, với nước, với thân phận cô đơn của mình lại. Tiếng kêu đó mãi không dứt cũng giống như nỗi lòng của nhà thơ mãi không nguôi.
Tiếng chim cuốc chính là tiếng lòng của nhà thơ. Có thể lúc đó bà đang có tâm trạng tiếc nuối về quá khứ, triều đại nhà Lê thời kì vàng son, hưng thịnh nay không còn nữa. Bà thuộc gia tộc trung thành với nhà Lê, nhưng nay nhà Lê đã thối nát, yêu nước thương dân mà lại vẫn trung thành với cái thối nát sao? Chính điều đó đã tạo nên nỗi buồn không gì chia sẻ được của nhà thơ. Vả lại đây là lần đầu tiên có lẽ nhà thơ xa nhà nên “cái gia gia” gợi nỗi thủy chung, thương nhớ quê nhà. Cảnh vật vắng lặng, đơn chiếc, xót xa, buồn bã. Càng làm cho nhà thơ mỗi lúc nỗi buồn hoài cảm càng tăng.
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta.
|
Instruct
The poem "Va Deo Ngang" by Ba Huyen Thanh Quan is a picture of a deep and discreet love scene that the author wants to convey to the reader. The poem conveys the sadness of a traveler facing a desolate natural scene.
The scene of the Horizontal Pass appears from the author's perspective from above. Time awakens the poet's mood in the afternoon, the sad scene makes people's hearts sad too. When the afternoon is late, there are mountain rocks, forest trees, moving silhouettes of woodcutters, and rooftops along the river... but it's so desolate and desolate that it makes my heart ache.
Stepping to the pass across the sunset
Chen stone plants, leaves flowers chen…
Crouching under the mountain to make a few trees
Few sporadic riverside home market.
The traveler's heart was sad, sad for himself, sad for the times, and the scene that appeared was even sadder. That scene was in harmony with the poet's mood, creating a beautiful scene. Nguyen Du also wrote:
“Every scene does not cause sadness
Sad scene where people have fun ever "
In the middle of that pristine natural place, the scenery is not monotonous but also extremely lively, everything is crowded together, it seems very crowded, which can overwhelm the lonely and bored soul of the person. poet. Standing in front of that scene makes people feel even more confused and scared. The mood is lonely, bored and standing on a high pass, surrounded by vast, majestic space, people become increasingly small and extremely empty. Although the poet was in a depressed mood, he was still calm enough to observe and feel everything going on around him. Maybe the scene made the poet feel a surge of sadness, or maybe the poet's mood was already sad, so every scene he saw was filled with sadness.
Remembering the water hurts the hoe
Trade the mouth so adhered fatigue.
Stop and stop at the sky and water
A piece of me with my own situation.
The poet used the image of the cry of a hoe to express the deep longing and pain of a person's heart for his home, his country, and his lonely fate. That cry never stops, just like the poet's heartache never ends.
The sound of the coot is the sound of the poet's heart. Maybe at that time she was in a mood of regret about the past, the golden and prosperous era of the Le Dynasty was no longer there. She belongs to a family loyal to the Le dynasty, but now the Le dynasty is corrupt. If she loves her country and loves her people, is she still loyal to the corrupt? That is what created the poet's unspeakable sadness. Besides, this is probably the first time the poet has been away from home, so the "family" evokes loyalty and longing for home. The scene is quiet, lonely, pitiful, and sad. The poet's sadness and nostalgia increase each time.
Stop and stop at the sky and water
A piece of me with my own situation.
|
Hướng dẫn
Mỗi khi về thăm quê tôi lại ra khu vườn của ông nội, lại ngắm cảnh vật và nhớ về ông, người ông mà tôi vô cùng yêu quý và kính trọng. Ông đã ra đi mãi mãi, không còn bên tôi để dõi theo cuộc đời tôi nữa, nhưng hình ảnh của ông thì mãi mãi trong tâm trí tôi.
Khi còn sống ông là một người rất cao lớn, bàn tay to bè, làn da ngăm đen, sần sùi thô ráp, khuôn mặt ông rất nhân từ phúc hậu, luôn nở nụ cười trước niềm vui của con cháu. Ông rất yêu cây nên rất thích trồng cây, cứ hở ra chỗ nào là ông lại trồng cây vào chỗ đó. Vì vậy vườn của ông có rất nhiều cây, cả cây cảnh và cây ăn quả.
Hàng ngày, sau khi đã làm xong việc vặt trong nhà giúp con cháu, ông thường ra vườn cây để chăm sóc, ngắm nghĩa từng cây. Ông bảo, nếu lắng tai ông có thể nghe được tiếng xì xẩm nói chuyện của cây. Ông tôi hay bịt mắt tôi giữa vườn cây, ông dạy tôi cách lắng nghe: Tiếng chim hót, tiếng ve, tiếng dế, tiếng là cây xào xạo khua lên những bản nhạc yên bình thôn dã. Với lòng yêu thiên nhiên mà ông đã truyền cảm hứng, tôi cảm nhận được cái mát lành của gió mơn man, cái ran rát của nắng hè trên da, mùi đất, mùi nồng nồng của những con mưa hè vội vã… Ông tôi gọi cái giây phút tĩnh lặng đứng giữa vườn cây đó là “cảm nhận sự sống”.
Tuổi già đã đến với ông sau bao khó khăn vất vả của cuộc đời, dường như ông đã có linh cảm không tốt về điều gì đó đến với mình. Một chiều, ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ những chiếc là vàng bay bay lìa khỏ cảnh, nói “Đó là ông.” Ông chỉ những chiếc lá xanh non mỡ mang vẫn con trên cây “Đó là cháu”. Tôi hỏi tại sao. Ông đã giải thích cho tôi quy luật của sự sinh tồn, con người cũng như cây là, khi lá đã già, người đã già sẽ rời khỏi cây, giống như con người rời khỏi cuộc đời, nhường chỗ cho con cháu. Khi đó tôi cũng chưa hiểu hết được những ý nghĩa qua lời nói của ông, mà chỉ mơ hồ, một nét buồn hiện lên trên đôi mắt của ông.
Tôi lớn dần trong tình yêu thương và dạy bảo của ông, nhưng tôi không được sống cùng ông vì cha mẹ phải chuyển công tác lên thành phố. Tôi cũng bắt kịp với những phồn hoa nơi phố thị, quen với cuộc sống tập nập và dường như có lúc tôi đã quên ông.
|
Instruct
Every time I return to visit my hometown, I go to my grandfather's garden, admire the scenery and remember him, the grandfather whom I love and respect very much. He is gone forever, no longer with me to follow my life, but his image is forever in my mind.
When he was alive, he was a very tall man, with big hands, dark, rough skin. His face was very kind and kind, always smiling at the joy of his children and grandchildren. He loves trees so much that he likes to plant trees. Whenever there is an opening, he plants a tree in that place. Therefore, his garden has many trees, both ornamental and fruit trees.
Every day, after completing household chores to help his children and grandchildren, he often goes to the garden to take care of and admire each tree. He said, if he listened carefully, he could hear the trees whispering. My grandfather often blindfolded me in the middle of the garden, he taught me how to listen: The sounds of birds singing, cicadas, crickets, and rustling trees creating peaceful, rural music. With the love for nature that he inspired, I felt the coolness of the caressing wind, the burning sensation of the summer sun on my skin, the smell of the earth, the strong smell of the hasty summer rains... My grandfather called me. That moment of silence standing in the middle of the garden is "feeling life".
Old age came to him after many hardships in life. It seemed he had a bad premonition about something happening to him. One afternoon, he took me out to the garden. He pointed to the golden irons flying away from the scene and said, "That's you." He pointed to the young green leaves carrying children on the tree, "That's you." I ask why. He explained to me the law of survival, humans are like trees, when the leaves get old, the old people will leave the tree, just like people leave life, making room for their descendants. At that time, I did not fully understand the meaning of his words, but only vaguely, a sadness appeared in his eyes.
I grew up under his love and guidance, but I couldn't live with him because my parents had to move to the city for work. I also kept up with the hustle and bustle of the city, got used to the bustling life, and it seemed like there were times when I forgot him.
|
Hướng dẫn
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Kim Nhung thân mến
Thấm thoát đã năm tháng rồi bọn mình không liên lạc với nhau, mình cũng không trách gì bạn vì mình hiểu rằng cả mình và bạn đều rất bận cho việc học tập, hết học rồi lại đến ôn thi. Hôm nay khi học xong bài, nhìn thấy cái đồng hồ bạn dạng tặng mình, mình thấy nhớ bạn quá. Bao nhiêu kỉ niệm cứ ùa về, mình không ngủ được và dậy viết thư cho bạn
Gia đình cậu vẫn bình thường đấy chứ? Cậu có khỏe không? Vui nhiều không? Dạo này bạn còn hay bị sổ mũi mỗi khi thời tiết thay đổi không?Anh Nam đi bộ đội lâu nay có về phép không? Bé Như Ý, chắc lớn hơn nhiều rồi và không còn khóc nhè rồi chứ? Vườn cây nhà bạn đợt này có quả gì chín chưa, gửi cho tớ một ít nhé.
Nhung ạ! Bạn chuyển trường cả lớp ai cũng nhớ cậu, nhớ những trận cười bể bụng mỗi khi nghe bạn kể chuyện tiếu lâm. Mỗi khi ra chơi, ngồi tụ tập dưới gốc bàng ai cũng bào giờ mà có Kim Nhung thì vui biết mấy. Cô giáo chủ nhiệm của lớp mình vẫn luôn nhớ đến cậu, cô vẫn gặp mình để hỏi thăm tình hình của cậu.
Cái thằng Trung lớp mình ngày xưa nghịch ngợm và học kém thế, bây giò hắn chăm học và tiến bộ nhiều lắm nhé. Kết quả cuối năm vừa rồi bạn lớp trưởng vẫn dẫn đầu. Tớ đã đặt ra mục tiêu là đứng đầu lớp nhưng vẫn không vượt qua được bạn ấy. Bạn ấy học thật giỏi đúng không Nhung. Đợt diễn văn nghệ vừa rồi của lớp tó cũng tham gia đấy, tớ tham gia tiết mục múa đôi và dành giải nhất đấy. Tớ thấy vui lắm bạn ạ. Vì không có bạn nên tiết mục kể chuyện đã do Khánh Ly tham gia, và chỉ đạt giải ba thôi, không đươc đứng đầu như khi có Nhung.
Bố mình hứa rằng nếu năm học mới này tớ được dẫn đầu lớp, bố sẽ cho tớ đi một chuyến vào tận Nha Trang thăm cậu. Tớ vui lắm nên cố gắng học rất nhiều, hi vọng kết quả sẽ như mình mong đợi.
|
Instruct
Hanoi Day Month Year…
Dear Kim Nhung
It's been five months since we last contacted each other, and I don't blame you because I understand that both you and I are very busy studying, then studying and then studying for exams. Today, when I finished studying and saw the watch my friend gave me, I missed my friend so much. So many memories keep coming back, I can't sleep and wake up to write a letter to you
Is your family still normal? How are you? Have a lot of fun? Lately, do you still have a runny nose every time the weather changes? Has Mr. Nam, who has been in the army for a long time, returned on leave? Baby Nhu Y, surely she is much older and no longer cries? Do you have any ripe fruit in your garden this time? Please send me some.
Nhung! When you transfer schools, everyone in your class misses you, remembers the bursts of laughter every time they heard you tell jokes. Every time we go out to play and sit under the eagle tree, everyone thinks how happy it is to have Kim Nhung. My class's homeroom teacher still remembers him, she still meets me to ask about his situation.
The guy in my middle class used to be naughty and study poorly, but now he studies hard and has improved a lot. The results at the end of last year were still leading the class. I set a goal of being at the top of the class but I still couldn't surpass him. She's really good at studying, isn't she, Nhung? I also participated in the last performance of my class. I participated in the duo dance performance and won first prize. I feel very happy, my friend. Because there were no friends, Khanh Ly participated in the storytelling performance, and only won third prize, not first place like when Nhung was present.
My dad promised that if I was at the top of the class this new school year, he would let me take a trip to Nha Trang to visit my uncle. I'm very happy so I try to study a lot, hoping the results will be as I expected.
|
Hướng dẫn
Hà Nội, ngày 15 tháng 12 năm 2017
Gửi bố kính yêu!
Bố thương nhớ của con! Đã ba tháng rồi bố đi làm xa không về nhà ở nhà ai cũng nhớ và thương bố nhiều lâm. Hôm nay, sau khi đã học xong, con ngồi xem chương trình “Bố ơi, mình đi đâu thế?” và bỗng thấy nhớ bố quá! Vì thế, con lấy giấy bút ra để viết thư cho bố đấy, bố ạ.
Dạo này bố có khỏe không ạ? Bố đi làm có vất vả lắm không? Chứng đau lưng và viêm họng của bố còn tái phát nữa không? Dạo này trời trở lạnh rồi, bố nhớ mặc áo khoác, quàng khăn đầy đủ để giữ ấm cơ thể, bố nhé. Hôm bố đi, mẹ đã chuẩn bị thuốc cho bố rồi. Nếu cần bố nhớ lấy thuốc đó dùng nhé. ở nhà, mẹ vân cứ hay nhắc tới bố luôn, mẹ lo bố đi xa, làm lụng vất vả sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Bố cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé!
Ở nhà, mẹ vẫn thường nấu cho chúng con nhiều món ăn yêu thích, mẹ vẫn hay nhắc rằng bố thích ăn món này, món kia. Những lúc như thế con biết mẹ rất nhớ bố và mong bố về.
Em Nga càng ngày càng ngoan hơn đây bố ạ. Em biết lo láng mỗi khi mẹ đi làm về muộn hay gặp trời mưa. Mọi người còn bảo em càng lớn càng xinh và đáng yêu. Chiều thứ bảy tuần trước, mẹ cho hai chị em con ra cửa hàng Anh Đào chụp ảnh. Mẹ bảo chụp để gửi vào cho bố, khi nào bố nhớ chúng con thì bố mang ảnh ra xem. Bố thấy chị em con có xinh không? Hôm ấy em Nga thích bộ váy và đôi giày con mèo ở cửa hàng, nên mặc vào chụp xong rồi cứ nhất định không muốn cởi ra. Mọi người phải dỗ mãi, em ấy mới chịu đấy, bố ạ.
À con báo cho bố một tin mừng bố nhé! Tháng trước con được chọn vào đội tuyển Văn của trường đấy bố ạ. Nghe tin này mẹ vui lắm, chắc bố cũng rất vui phải không? Vì bố luôn mong con gái bố sẽ chăm ngoan, học giỏi và đạt được những gì mình mong muốn mà.
Con mèo mướp nhà mình vẫn đáng yêu như thế. Mỗi lần con gõ cái nồi thức ăn của nó thì cho dù đang ở đâu nó cũng vội phi ngay về nhà và ngồi ngoan ngoãn trước nồi. Nó còn bắt chuột rất giỏi. Mấy hôm nay, sáng nào dậy con cũng thấy nó tha một con chuột vào góc vườn. Những lúc bình thường, con và em Nga toàn cho mèo ta chơi với quả bóng, Nó nhảy nhót, vờn bóng rất giỏi. Càng nhìn càng thấy đáng yêu, bố ạ. Trời lạnh, chúng con may áo cho nó mặc nhưng mạ bảo “Mèo hay leo trèo, cho nó mặc rườm rà sợ nó đi lại vướng vào đâu đó nên chúng con lại thôi.
Bố ơi, gần đến giỗ ông nội rồi, bố nhớ về nghe bố. Lúc nào bố rãnh, bố nhặt cho con nhiều ốc biển nhé, về con và em sẽ xâu thành một chuỗi, khi nào bố đi xa, nhớ bố con sẽ mang nó ra đề ngắm.
Thôi, thư đã dài và cũng đã khuya rồi, con dừng bút đây ạ! Con chúc bố mạnh khỏe, làm việc thật tốt và mau về với chúng con! câ nhà nhớ và mong bố nhiều Iắm.
|
Instruct
Hanoi, December 15, 2017
Dear dad!
Dad misses you! It's been three months since my dad went to work far away and hasn't come home. Everyone at home misses and loves him very much. Today, after finishing school, I sat down to watch the program "Dad, where are we going?" And suddenly I miss my dad so much! So, I took out pen and paper to write a letter to you, dad.
Dad, how are you these days? Is it difficult for you to go to work? Will Dad's back pain and sore throat recur? It's getting cold these days. Remember to wear a coat and scarf to keep your body warm, Dad. The day dad left, mom had already prepared medicine for him. If you need it, please remember to take that medicine. At home, my mother always talks about my father. She worries that my father is going away and working hard will affect his health. Dad, try to stay healthy!
At home, mom often cooks many of our favorite dishes for us, and she often reminds us that dad likes to eat this or that dish. At times like that, I know mom really misses dad and wishes he would come home.
Nga is becoming more and more obedient, Dad. I know how to worry every time my mother comes home late from work or it rains. People also say that the older I get, the more beautiful and adorable I become. Last Saturday afternoon, my mother let me and my sister go to Anh Dao store to take photos. Mom told me to take a photo to send to dad. When he misses us, he'll bring the photo to see. Dad, do you think my sisters are pretty? That day, Nga liked the dress and cat shoes at the store, so after putting it on and taking pictures, she definitely didn't want to take it off. Everyone had to coax her forever before she accepted it, dad.
Well, let me tell you the good news, Dad! Last month, I was selected for the school's Literature team, dad. Mom is very happy to hear this news. Surely dad is also very happy, right? Because dad always hopes his daughter will be good, study well and achieve what she wants.
My tabby cat is still so adorable. Every time I knock on his pot of food, no matter where he is, he rushes home and sits obediently in front of the pot. It is also very good at catching mice. These past few days, every morning I wake up and see him dragging a mouse into the corner of the garden. During normal times, Nga and I always let our cat play with the ball. It jumps and plays with the ball very well. The more you look at it, the more adorable it becomes, Dad. When it was cold, we made clothes for him to wear, but his mother said, "Cats tend to climb, so giving them cumbersome clothes for fear that they might get entangled somewhere, so we stopped.
Dad, it's almost Grandpa's death anniversary. Please remember to come home. Whenever Dad is free, he will pick up a lot of sea snails for me. When I get home, you and I will string them into a string. When Dad goes away, remember, I'll bring them out to look at.
Well, the letter is long and it's already late, I'll stop writing now! I wish you good health, work well and come back to us soon! The family misses and wishes their father a lot.
|
Hướng dẫn
Hà Nội ngày 01 tháng 01 năm 2017
Bà ngoại kính yêu!
Lâu lắm rồi cháu không viết thư hỏi thăm sức khỏe của bà và cô bác ở nhà, Từ hè năm ngoái đến giờ, cháu chưa có dịp về thăm và nghe bà kể chuyện, Hôm qua cháu nghe mẹ cháu bảo rằng bà đang ốm. Cháu thương bà quá nên cháu viết thư để hỏi thăm sức khỏe của bà,
Không biết giờ này bà đã đỡ chưa? Cháu nghe các dì nói bà bị đau mắt và tăng huyết áp. Bố cháu bảo, do bà tuổi cao, thời tiết thay đổi thất thường nên hay bị ốm. Cậu mợ và các bác, các dì đi làm cả ngày, bà ở nhà một mình. Đến trưa, cậu mang cơm và thức ăn vào cho bà; đến tối muộn, dì hoặc em Thịnh mới vào ngủ cùng bà. Cả ngày bà chỉ làm bạn với chiếc ra-di-ô cũ, Cháu thương bà lắm nhưng cháu ở xa và bận học nên cháu không về thăm bà được. Bố mẹ cháu cũng đang sắp xếp công việc để mấy hôm nữa về với bà, chác bà sẽ vui lắm, bà nhỉ?
Cháu nhớ mùa hè năm ngoái, cháu về với bà. Mắt bà vẫn còn tinh, chân bà vẫn còn khỏe, bà thường đội nón đi chợ và dẫn cháu ra nhà các cậu, các bác chơi. Cháu nào cũng thích được đến chơi với bà vì lần nào đến, bà cũng có quà. Quà của bà có khi chỉ là cái bánh bông lan hay vài cái kẹo nhưng ai cũng thích. Đến tối, bà lại mở đài cho cháu nghe chương trình “Kể chuyện cổ tích và hát ru cho bé”. Sau khi nghe đài kể, bà lại tiếp tục kể cho cháu nghe thêm nhiều câu chuyện khác nữa và cháu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bà ơi, bà nhớ phải ăn thật nhiều, uống thuốc để mau khỏi bà nhé. Bà nhanh khỏi thì mới có thể chơi với các cháu được ạ. Hè năm nay cháu sẽ lại xin bố mẹ về thăm bà tiếp. Cháu sẽ gửi bố mẹ cháu cái túi đựng tiền nhỏ xinh mà hôm trước cháu đi dã ngoại cùng cả lớp mua cho bà, để bà dùng.
À, học kì I vừa rồi cháu đạt học sinh Giỏi ạ! Bà thấy cháu có giỏi không? Năm ngoái bà nói rằng nếu cháu được học sinh giỏi thì bà sẽ thưởng cho cháu đúng không ạ?
Bà nhanh khỏe để còn đi tìm phần thưởng cho cháu nhé bà. Cháu nhớ và thương bà rất nhiều!
|
Instruct
Hanoi January 1, 2017
Dear grandmother!
It's been a long time since I wrote a letter to ask about the health of my grandmother and aunts at home. Since last summer, I haven't had a chance to visit her and listen to her stories. Yesterday I heard my mother say that she was sick. I love you so much that I'm writing to ask about your health.
I wonder if she is better now? I heard my aunts say she had eye pain and high blood pressure. My father said that because she is old and the weather changes erratically, she often gets sick. My aunt, uncle, and aunt went to work all day, and my grandmother stayed home alone. At noon, he brought rice and food to her; It wasn't until late at night that Thinh's aunt or younger brother came to sleep with her. All day she just makes friends with the old radio. I love her very much but I live far away and am busy with school so I can't come visit her. My parents are also arranging work so that I can return to you in a few days. You will be very happy, right?
I remember last summer, I went home with my grandmother. Her eyes are still sharp, her legs are still strong, she often wears a hat to go shopping and takes her grandchildren to her uncle's house to play. Every grandchild loves to come and play with her because every time she comes, she brings a gift. Her gifts are sometimes just a sponge cake or some candy, but everyone likes them. At night, she turned on the radio for her grandchild to listen to the program "Tell fairy tales and sing lullabies to babies". After listening to the radio, she continued to tell me many more stories and I fell asleep without even realizing it.
Grandma, remember to eat a lot and take medicine to recover quickly. If you recover soon, you can play with the children. This summer I will ask my parents to visit my grandmother again. I will send my parents the cute little money bag that I bought for you when I went on a picnic with the class the other day, for you to use.
Well, last semester I was an Excellent student! Do you think I'm good? Last year, you said that if I was a good student, you would reward me, right?
Get well soon so you can go find a reward for me, grandma. I miss and love you very much!
|
Hướng dẫn
“Nếu bạn chỉ có duy nhất một nụ cười hãy dành nụ cười đó cho những người bạn yêu thương” – Maya Angelou. Một trong những điều quý giá nhất cuộc đời của mỗi con người chính là nụ cười mà chúng ta đã trao cho nhau. Người đã cho bạn một nụ cười chân thành, chính là người đã trao cho bạn chính trái tim của họ. Khi ấy nụ cười thiêng liêng và quý giá biết bao. Và mẹ tôi, chính là người có nụ cười chân thành nhất, thiêng liêng và quý giá nhất. Là món quà của thượng đế đã ban cho mẹ.
Mẹ tôi năm nay gần 40 tuổi, mẹ có khuôn mặt sáng, tròn trịa, đầy dặn mà người xưa hay gọi là gương mặt phúc hậu, khuôn mặt ấy bây giờ cũng đã vì gió mưa mà đen xạm đi, đôi mắt lúng liếng một thời nay đã phần nào không còn trong xanh như cái thời cuỗm mất trái tim của biết bao người nhưng đặc điểm khiến mẹ luôn giữ được phong độ chính là nụ cười. Đôi môi đầy đặng và có khuôn hình trái tim rõ ràng, hàm răng đều tăm tắp như hạt bắp đến giờ vẫn không bị hư hại chi hết và đặc biệt là có cái đồng tiền kim bên phải làm cho nụ cười trở nên khó quên. Bà nói với tôi rằng, ngày còn trẻ, mẹ tôi không có gì nổi bật ngoài đôi mắt biết nói và nụ cười như xuân, mẹ ngày ấy không trắng, không cao, cũng không phải là người khuê cát, nhưng chính nhờ hai món hồi môn ấy mà biết bao anh chàng “thụp ló” trước nhà. Mẹ bảo “duyên trời cho của mẹ”
Có lẽ từ khi tôi nhận thức được thế giới xung quanh của bản thân mình thì tôi đã thấy nụ cười của mẹ, càng lớn nụ cười ấy ngày một có nhiều đặc tính khác hơn. Mẹ luôn cố cười trong mọi hoàn cảnh và nụ cười ấy đã giúp cho gai đình tôi vượt qua những sóng gió và đầm ấm cho đến ngày hôm nay. Đó là nụ cười lạc quan sau một ngày làm việc vất vả của gia đình, khi cha bước chân vào nhà với nét mặt mệt mỏi của cuộc đời, mẹ cười ấm nồng có chút dịu dàng và hỏi “nay thế nào anh”, là nụ cười khoái trá hào sảng đối với những người hàng xóm xung quanh, ai ai cũng nói “thích là thích cái cười của chị ba”, mẹ cười rất tươi đầy tự hào khi chị em chúng tôi học giỏi, đạt thành tích cao, được mọi người khen ngợi. Là nụ cười an tâm lấp lánh khi việc mẹ làm giúp cho ông bà hai bên được đầy đủ, an khang.
Nụ cười của mẹ là hình ảnh đã theo bước chân của tôi từ lúc mới sinh ra đến giờ, chưa bao giờ với tôi, mẹ không có nụ cười. Ngày còn bé, có những lúc làm sai, bị mẹ trách phạt, quở mắng nhưng những giây phút ấy vẫn không thay thế được khoảnh khắc nụ cười của mẹ. Có khi gặp chuyện không vui, mẹ quan tâm hỏi han, có lúc nghĩ chuyện này không nên nói với mẹ, thì chỉ cần mẹ cười một cái là bao nhiêu điều cứa trôi tuột ra, giống như là nụ cười ấy có thuốc mê vậy. Nụ cười ấy chia sẻ với tôi những niềm vui, nỗi buồn thường nhật. Nụ cười động viên tình thần vô cùng mãnh liệt cùng câu nói chắc nịch “Mẹ tin là con gái mẹ làm được!”. Là nụ cười ngạc nhiên long lanh trong đáy mắt khi chị em tôi lớn lên từng ngày, biết tự lo lắng, quan tâm bản thân và cho nhau, tôi nhớ như in cái ngày mà mẹ mới sinh em út được 4 tháng, mẹ bảo tôi trông em để mẹ đi pha bột cho em ăn trưa. Bỗng nhiên cu câu khóc quá, tôi đã bế lên và dỗ dành. Khi bước vào phòng, mẹ ngạc nhiên và cười tươi đến toét cả miêng, khen tôi giỏi quá, đã biết lo cho em. Tôi đã vui cả một ngày vì câu nói ấy.
|
Instruct
“If you only have one smile, give it to the people you love” – Maya Angelou. One of the most precious things in every human life is the smile we give each other. The person who gave you a sincere smile is the person who gave you their heart. At that time, the smile was so sacred and precious. And my mother is the person with the most sincere, sacred and precious smile. It is a gift from God to my mother.
My mother is nearly 40 years old this year. She has a bright, round, plump face that ancient people called a kind face. That face has now darkened due to wind and rain, and her eyes are confused. These days are somewhat no longer as pure as the time when they stole the hearts of so many people, but the characteristic that makes my mother always maintain her form is her smile. The lips are full and have a clear heart shape, the teeth are as straight as corn kernels, still undamaged, and especially the gold coin on the right side makes the smile unforgettable. She told me that, when she was young, my mother had nothing outstanding except her speaking eyes and spring-like smile. She was not white, not tall, nor was she a good person, but thanks to two things. With that dowry, so many guys "hide" in front of the house. Mom said "it's my destiny"
Perhaps ever since I became aware of the world around me, I have seen my mother's smile. As she grew older, that smile had more and more different characteristics. Mom always tries to smile in every situation and that smile has helped my family overcome the storms and stay warm until today. It's an optimistic smile after a hard day's work for the family, when father walks into the house with a tired face of life, mother smiles warmly and a little gently and asks "how are you?" a cheerful and generous smile for the neighbors around us, everyone said "I like my third sister's smile", my mother smiled brightly and proudly when we and we sisters studied well and achieved high results. praised by everyone. It's a sparkling smile of peace of mind when what a mother does helps the grandparents on both sides to be full and happy.
My mother's smile is an image that has followed my footsteps from the moment I was born until now. My mother has never been without a smile. When I was a child, there were times when I did wrong and was punished and scolded by my mother, but those moments still could not replace the moment of my mother's smile. Sometimes when something unpleasant happens, my mother cares and asks, sometimes I think this matter should not be told to my mother, then just one smile from my mother makes many things slip out, as if that smile had an anesthetic. . That smile shares with me daily joys and sorrows. A very strong smile of encouragement and a firm statement "I believe my daughter can do it!". It's the sparkling smile of surprise in the bottom of my eyes as my sister and I grow up day by day, knowing how to take care of ourselves, care for ourselves and each other. I remember vividly the day when my mother gave birth to my youngest child 4 months ago, she told me I look after my sister so my mom can go make some flour for her to eat lunch. Suddenly the dove cried so much that I picked her up and comforted her. When entering the room, my mother was surprised and smiled widely, praising me for being so good and knowing how to take care of my younger sister. I was happy all day because of that statement.
|
Hướng dẫn
“riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời”
Tôi đã nghe rất nhiều bài hát và đọc rất nhiều bài thơ ca tụng mẹ nhưng lại không thể đủ ngôn từ để diễn tả tình cảm và công ơn mà mẹ đã dành cho mình. Tình cảm ấy sâu sắc và thiêng liêng biết mấy, nó là động lực là niềm tin để tôi bước vào đời.
Mẹ tôi là một người nông dân tay lắm chân bùn, chẳng má hồng, môi đỏ, da mịn màn như những bác sĩ, cô giáo là mẹ của các bạn cùng lớp, thế nhưng tôi vẫn tự hào về mẹ. Tôi thương cái dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn của mẹ, thương đôi chân trần nhiều vết nứt do lội lặn đồng sâu. Tôi xót bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay thô ráp và chai sạn. Có bao giờ mẹ chăm sóc cho những ngón tay đã một thời mềm mại ấy bởi mẹ còn cấy lúa, trồng rau, nuôi gà, chăm các con và làm bao nhiêu việc trong nhà. Tôi yêu biết mấy đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay dắt tôi bước đi đầu tiên cũng là đôi bàn tay đã dìu tôi qua những cánh cửa cuộc đời. Gương mặt mẹ cũng chịu bao lần mưa nắng nên sạm đen, những vết chân chim cứ thế mọc chen chit trên vầng trán ở cái tuổi 40. Gương mặt của những người nông dân quê tôi hiền lành, chất phác. Đôi mắt mẹ, đôi mắt mà tôi thích thú mỗi lần nhìn vào cứ long lanh lạ thường. Duy chỉ có đôi mắt đen láy ấy là không chịu khuất phục trước sự khắc nghiệt của thời gian. Ba tôi bảo ngày xưa cũng vì đôi mắt ấy mà ba yêu mẹ, đôi mắt cho người đối diện sự tin tưởng, yêu thương.
Mỗi lần nghe kể về ngày xưa của mẹ tôi không giấu được nước mắt. Mẹ sinh ra trong gia đình đông anh em, mẹ là người gánh vác gia đình bằng nghề vá lưới, theo ghe cá làm khô bán, có lúc gánh nước thuê. Quê ngoại tôi tận vùng biển còn cha tôi lại ở nơi ruộng đồng. Ngày lấy cha mẹ chỉ có mỗi chiếc áo bà ba cũ mặc theo chồng. Ngày xưa đường xá khó đi cũng không nhiều xe cộ như bây giờ nên đám rước dâu chỉ có vài người với mâm trầu cau làm lễ. Tôi đã bao lần thấy mẹ chạnh lòng khi thấy những cô gái mặc áo cưới về nhà chồng. Sống bên chồng trăm người lạ một người quen, mẹ phải cố gắng vun vén gia đình, chăm sóc yêu thương ông bà nội và làm tròn trách nhiệm dâu con. Mẹ ơi! Con chưa đủ lớn để hiểu chuyện đời nhưng con biết những gánh nặng trên đôi vai nhỏ bé của mẹ cứ lớn dần theo từng ngày con khôn lớn. Tiền sinh hoạt hằng ngày, tiền thuốc men cho ông bà, tiền cho con đi học…bao nhiêu chi tiêu cứ bám lấy ba mẹ day dẳng. Con còn nhớ có lần mẹ đã bán chiếc nhẫn duy nhất mà bà ngoại cho mẹ để trả viện phí cho con. Mẹ ơi, trong cơn sốt mê man ấy con đã thấy một cô tiên, cô ấy còn rất trẻ và xinh đẹp, cô ấy lau mồ hôi cho con, đắp mền cho con rồi thức cả đêm bên cạnh con. Chỉ có mẹ thôi, cô tiên của con mới hi sinh vì con nhiều như thế.
|
Instruct
“There is only one sun
And my mother is only one in this world."
I have listened to many songs and read many poems praising my mother, but I don't have enough words to express the love and gratitude that my mother has given me. That feeling is so deep and sacred, it is the motivation and belief for me to enter life.
My mother is a farmer with muddy hands and feet, no rosy cheeks, red lips, smooth skin like doctors, teachers are the mothers of classmates, but I am still proud of her. I love my mother's small but agile figure, and her bare feet with many cracks from diving in deep fields. I feel sorry for my mother's tanned hands, her fingers are rough and calloused. Does Mom ever take care of those once soft fingers because she also cultivates rice, grows vegetables, raises chickens, takes care of the children and does a lot of work around the house. I love those hands so much, the hands that took my first step are also the hands that guided me through the doors of life. My mother's face was also exposed to many times of sun and rain, so it became dark, and crow's feet kept growing on her forehead at the age of 40. The faces of the farmers in my hometown were gentle and simple. My mother's eyes, the eyes that I enjoy every time I look at them, sparkle strangely. Only those black eyes refused to yield to the harshness of time. My father told me that in the past, it was because of those eyes that he loved my mother, her eyes gave the other person trust and love.
Every time I hear about my mother's past, I can't hide my tears. My mother was born into a large family. She was the one who supported the family by mending nets, selling dried fish by boat, and sometimes carrying water for hire. My mother's hometown is by the sea, while my father lives in the fields. On the day she got married, her parents only had an old grandmother's shirt to wear with her husband. In the past, the roads were difficult to navigate and there weren't as many vehicles as there are now, so the bride procession only had a few people with betel and areca trays holding the ceremony. How many times have I seen my mother feel sad when she sees girls wearing wedding dresses going to their husband's house. Living with her husband, hundreds of strangers and one acquaintance, the mother must try to raise the family, take care of her grandparents and fulfill her responsibilities as daughter-in-law and daughter. Mommy! I'm not old enough to understand life's story, but I know the burdens on my mother's small shoulders keep growing with each passing day. Money for daily living, money for medicine for grandparents, money for children to go to school... so many expenses keep nagging at parents. I still remember that one time my mother sold the only ring that my grandmother gave me to pay for my hospital bills. Mom, in that crazy fever I saw a fairy, she was very young and beautiful, she wiped my sweat, covered me with a blanket and stayed up all night next to me. Only my mother, my fairy, would sacrifice so much for me.
|
Hướng dẫn
Trong cuộc sống của mỗi con người, ai ai cũng có những người thân yêu mà mình luôn luôn yêu quý và trân trọng. Và tôi cũng vậy, xung quanh tôi là những người mà luôn yêu thương tôi và tôi luôn luôn yêu thương họ, nhưng người đặc biệt nhất đó chính là cha, người đàn ông có vai trò ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời tôi.
Cha tôi năm nay 45 tuổi, thân hình không lớn vạm vỡ nhưng rất chắc chắn và rắn rỏi, cha có nước da trắng nhưng vì làm việc vất vả làn da đã trở nên đen sạm và sậm màu, vì vậy mỗi lần cha mặc những chiếc quần cụt vào buổi tối mẹ cứ hay đùa với chúng tôi rằng cha đang làm bánh da lợn cà phê sữa. Khuôn mặt chữ điền vuông vắn và góc cạnh nhưng vẫn mang nét dịu dàng, nét dịu dàng ấy chính là nụ cười có duyên và hào sảng, mẹ lại nói ngày xưa nếu như không có nụ cười ấy cùng nghề mộc, có bao giờ mẹ chịu lấy cha tôi. Đôi mày cha dày, đậm, dài, kéo đến tận đuôi mắt, khác hẳn với mẹ, và cả ba chị em chúng tôi đều có được đôi mày này từ cha. Đôi mắt cha dài, nét cong như vầng trăng khuyết, con ngươi đã bắt đầu đậm màu, chiếc mũi vừa phải cùng với khuôn miệng cười duyên. Trên cái khuôn mặt này nổi bật là vầng tráng cao, tròn và sáng sủa mà mới gặp là mọi người sẽ có cảm tình ngay lập tức.
Cha tôi làm nghề mộc, cái nghề vừa cần sức khỏe dẻo dai, cần sự chính xác đến tuyệt đối khi đo đạc, lại vừa cần sự tinh tế đến từng tiểu tiết, vì vậy mà đôi bàn tay của cha đầy những vết chay, lớn có, nhỏ có, mềm có, cứng có, cha nói vì cầm búa, cầm đục, mang vác cây cối nên phải có những vết chai sẽ không thấy đau. Những đường gân máu trên hai cánh tay ấy nổi hết cả lên, gân guốt, cứ như những con rắn gài uốn quanh cái nắm đấm uy lực, đặc biệt là cơ bắp của cha rất to và cứng, tôi đã từng dùng cả hai tay bốp lấy nó, mà không hề hấn gì, chỉ khi ngước lên cha nhìn tôi cười khoái chí.
Cha tôi là người tính tình rất lặng lẽ và điềm tĩnh khi ở một mình, nhất là khi làm việc, không gian xung quanh cha chỉ còn là tiếng đục, đẽo, tiếng máy cưa, máy mài, cứ như là cha đang bước chân vào thế giới của riêng mình, say sưa với niềm vui thú của nghề mộc. Tuy nhiên sau những phút giây làm việc thì ngoài đời cha tôi rất vui vẻ và nhiệt tình với mọi người xung quanh, luôn giúp đỡ hàng xóm một cách thân thiện nhất, vì vậy mà chỉ cần có việc gì, người ta đến giúp đỡ cha rất là đông. Có những người bạn lâu năm của cha đến nay vẫn còn liên lạc, chỉ cần một cuộc điện thoại thì các chú các bác sẵn sàng đến với cha dù có ở nơi nào xa xôi nhất.
Cha rất thích hát hò văn nghệ và rất là yêu dòng nhạc Bolero với cải lương Nam bộ, chỉ cần có chút rượu cùng với những người thân quen, nhà khách của chúng tôi sẽ biến thành sân khấu “cùng hát nhau nghe” ngay lập tức. Tuy vậy cha vẫn rất tôn trọng không gian xung quanh, luôn dừng lại trước khi quá tối để cho mọi người xung quanh được nghỉ ngơi thư giản.
|
Instruct
In every person's life, everyone has loved ones that they always love and cherish. And so am I. I am surrounded by people who always love me and I always love them, but the most special person is my father, a man who plays a very meaningful role in my life.
My father is 45 years old this year, his body is not big and muscular but very sturdy and solid. He has white skin but because of hard work his skin has become dark and dark, so every time he wears short pants in the evening, mother often joked with us that father was making pig skin cakes with milk coffee. The square face is square and angular but still has a gentle look. That gentle look is a charming and generous smile. Mom said in the past, if it weren't for that smile and carpentry, would she ever have accept my father. Father's eyebrows are thick, dark, long, extending to the ends of his eyes, completely different from mother's, and all three of us sisters got these eyebrows from our father. His eyes were long, curved like a crescent moon, his pupils had begun to darken, his nose was just right and his mouth had a charming smile. On this face, the prominent highlight is the high, round and bright forehead that everyone will immediately fall in love with when they first meet him.
My father works in carpentry, a profession that requires both good health, absolute precision when measuring, and also requires sophistication in every detail, so his hands are full of scratches. Some are big, some are small, some are soft, some are hard, my father said that because I hold a hammer, a chisel, and carry trees, I have to have calluses so I won't feel pain. The veins on those arms stood out, veiny, like snakes curling around a powerful fist, especially Dad's muscles were very big and hard, I used to use both hands. I grabbed it, but no harm happened, only when I looked up my father looked at me and smiled happily.
My father is a very quiet and calm person when he is alone, especially when working, the space around him is only the sound of chisels, chisels, saws, grinders, as if he is walking. into his own world, intoxicated with the joy of carpentry. However, after working moments, in real life my father is very happy and enthusiastic with everyone around him, always helping his neighbors in the friendliest way, so whenever there is a problem, people come to help. father is very crowded. There are many of my father's long-time friends who are still in contact with me. With just one phone call, my uncles and aunts are ready to come to my father, no matter the remotest place.
Dad loves singing and performing arts and loves Bolero and Southern Cai Luong music. As long as we have a little wine with familiar people, our guest house will immediately turn into a "sing together" stage. ie. However, he still respected the surrounding space, always stopping before it was too dark to let everyone around him rest and relax.
|
Hướng dẫn
Từ nhỏ tôi đã được ba mẹ dạy cách cư xử với em út trong nhà “chị ngã em nâng”. Chúng tôi vâng lời ba mẹ nên luôn yêu thương nhau và chia sẻ nhau mọi chuyện. Là người chị lớn tôi dành tình thương nhiều hơn cho em mình. Đứa em gái đáng yêu nhất trần đời, người ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời tôi, tên em là Xuyên.
Xuyên năm nay nhỏ hơn tôi một tuổi, đang học lớp sáu. Cô bé như một con lật đật náo động không ngừng. Tuy mới 12 tuổi nhưng Xuyên đã rất cao, đến những 140cm, và mỗi ngày sau khi ngủ thức dậy, tôi thấy cô bé như ngày một cao lên từng chút một. Xuyên có nước da trắng và mịn màng vô cùng, đặc tính này Mỹ Xuyên rất giống cha tôi, mẹ tôi kể rằng khi mới vừa sinh ra cô bé đã dễ thương đến mức người ta nhìn vào và chỉ muốn hôn ngay. Khuôn mặt tròn lẳng, phúng phím đáng yêu khi cười lộ ra cái miệng mom móm có duyên, Xuyên có vầng trán hơi dô ra, được tôi đặt cho cái biệt danh là “dồ”, chiếc mũi vừa phải và đôi môi mỏng đỏ tươi, đặc biệt chính là đôi mắt to, đen lay láy như muốn hút tất cả vạn vật vào trong đôi mắt ấy, hàng mi dài và dày, cong vút. Mỗi khi con bé muốn nịnh nót hay xin xỏ gì đó của tôi, là thế nào hàng mi ấy cũng chớp chớp liên hồi.
Mỹ Xuyên được cả nhà gọi là bài hát rock bởi tính tình hiếu động và hoạt náo của mình, chẳng bì cho tôi, tôi khá là lặng lẽ. Xuyên như là cây hài của cả nhà bởi những hành động cùng với cách nói năng của cô bé rất buồn cười, mỗi khi cô bé ở cùng ai, người đó không thế nào không vui. Cô bé thân thiện với tất cả mọi người xung quanh, ai cũng khen là cô bé có cái duyên ăn nói, tại cái miệng móm móm, nên ăn nói rất có duyên. Chị em chúng tôi cực kì yêu thương và lo lắng cho nhau, có một khoảng thời gian ngày bé thường hay nghịch ngợm đánh đấm với nhau nhưng bây giờ thì hoàn toàn không như vậy nữa. Chúng tôi luôn nghĩ đến nhau mỗi khi có quần áo mới, có đồ ăn ngon, không những vậy Xuyên còn sẵn sang đưa cho tôi chiếc máy tính tay vào cái ngày thi toán trong khi cả hai chị em chỉ có một cái duy nhất. Sau ngày hôm đó, cô bé đã có một buổi “đàm phán” với cha xin thêm một cái nữa với phương thức “trả góp” cho cha thông qua việc trừ tiền quà ăn sáng hằng ngày, điều mà tôi chưa từng nghĩ ra và cũng chưa từng dám làm như thế.
|
Instruct
From a young age, my parents taught me how to behave with the youngest brother in the family: "If you fall, I will lift you up". We obey our parents so we always love each other and share everything. As the older sister, I have more love for my younger sister. The most adorable sister in the world, who means a lot in my life, her name is Xuyen.
This year Xuyen is one year younger than me, in sixth grade. The girl was like a bustling, restless child. Even though she is only 12 years old, Xuyen is already very tall, up to 140cm, and every day when I wake up, I see her getting taller little by little. Xuyen has extremely white and smooth skin. This characteristic My Xuyen is very similar to my father. My mother said that when she was born she was so cute that people looked at her and just wanted to kiss her right away. Her face is round, cute and chubby when she smiles, revealing her charming mother's mouth. Xuyen has a slightly protruding forehead, which I nicknamed "duo", a moderate nose and thin bright red lips. , especially the big, black eyes that seem to want to suck everything into those eyes, the eyelashes are long, thick, and curled. Every time she wanted to flatter me or ask for something from me, her eyelashes would blink continuously.
My Xuyen is called a rock song by everyone because of her hyperactive and lively personality, but not for me, I'm quite quiet. Xuan is like the comedian of the whole family because her actions and speech are very funny, whenever she is with someone, that person is never unhappy. She is friendly with everyone around her. Everyone compliments her on her ability to speak. Because of her toothless mouth, she speaks very gracefully. We sisters extremely love and care for each other. There was a time when we were kids and we used to playfully fight with each other, but now that's completely different. We always think of each other every time we have new clothes or delicious food. Not only that, Xuyen was willing to give me a calculator on the day of the math exam when both sisters only had one. After that day, the girl had a "negotiation" with her father to ask for another one with the method of "paying it forward" to him through deducting the daily breakfast gift, something I had never thought of and I've never dared to do that either.
|
Hướng dẫn
“Ngoại ơi, mỗi sớm khi chiều
Cuộc đời con nhớ thương yêu Ngoại nhiều
Nhạt nhòa bóng Ngoại liêu xiêu
Tháng năm vất vả sớm chiều nắng mưa…”
Tôi lớn lên đã nhìn thấy tóc ngoại ngã màu, thấy dáng ngoại lom khom. Thế nhưng tình thương mà ngoại dành cho đứa cháu lại đong đầy theo từng người. Tôi cũng yêu ngoại như yêu mảnh vườn, ngôi nhà và yêu người ông đáng kính.
Ông tôi năm nay đã tròn 70 tuổi, thân hình ông cao lớn nhưng đã không còn nhanh nhẹn như ngày xưa. Như bao nhiêu người già khác sau khi bước qua tuổi 60, mái tóc của ông đã sớm bạc ngày một dày thêm, mái tóc mà tôi vẫn thường ví như áng mây trời và thích thú vuốt bàn tay bé nhỏ. Tôi thương cái vầng trán cao, rộng đã đầy những nếp nhăn vì sương gió cuộc đời của ông. Có phải vì đi qua những tháng ngày cơ cực mà đôi mày cũng hoa râm như mái tóc, mí mắt đã nhăn và đùn xuống đôi mắt mờ đục, đuôi mắt đầy những vết chân chim chứng tỏ nó đã bị thời gian làm tàn phai đến như thế nào. Mỗi lần nhìn đôi mắt của ông, tôi lại trách sao thời gian tàn nhẫn thế và lại lo sợ thời gian trôi nhanh để ông mái mãi rời xa chúng tôi.Làn da ông sậm màu của nắng gió vì ruộng đồng nhưng không làm mất nét đẹp lão trên khuôn miệng cười rất có duyên, dù hàm răng đã bị thuốc lá làm úa màu. Khi yêu thương ai đó, bạn sẽ thấy mọi thứ của người ta đều đẹp kể cả những khuyết điểm.
Cũng như những người nông dân chăm chỉ khác, ông của tôi có đôi bàn tay và đôi bàn chân lớn vì phải làm ruộng và đi chân đất nhiều, những cơ gân ở tay, chân nổi lên cuồng cuộng, dù đã 70 nhưng da thịt ông rất chắc chắn. Ông của tôi rất giản dị trong việc ăn mặc và ăn uống, ông thích nhất là mặc quần ngắn khi ở nhà cùng với áo thun cổ rộng. Còn khi đi thăm đồng ông chỉ mặc thêm 1 chiếc quần dài và một chiếc áo sơ mi bạc màu nữa là xong, vì ông thường đi thăm vườn vào buổi sáng hay chiều tối nên ông không cần phải che chắn gì nhiều. Ông rất thích uống trà nóng và ăn đường thốt nốt. Phải chăng vì cuộc đời đã quá nhiều sóng gió nên ông muốn thưởng thức những vị ngọt và nhâm nhi vị chát trên đầu lưỡi? Nhìn cái dáng uống trà khoan thai của ông tôi cứ ngỡ như một ông tiên đang ngự trên mây cao và suy ngẫm sự đời. Những ngày về thăm ngoại, thức sớm cùng ông ngồi xem ông đun nước, pha trà và ngắm đồng ruộng, trong ánh sáng mờ sương của buổi bình minh, tôi nghe trong lòng phấn khởi và vui sướng lạ thường.
|
Instruct
“Grandma, every morning and afternoon
In my life, I miss and love you so much
Fading the shadow of Foreign Affairs
The months of May are hard, early in the afternoon, sunny and rainy..."
Growing up, I saw my grandmother's hair turn gray and her stooped figure. However, the love that a grandmother has for her grandchild is filled with each person. I also love my grandmother like I love the garden, the house and my respected grandfather.
My grandfather is 70 years old this year. His body is tall but no longer as agile as before. Like many other elderly people after turning 60, his hair soon became thicker and thicker, hair that I often compared to clouds in the sky and fondly stroked with my little hands. I love his high, wide forehead, which is full of wrinkles because of the wind and weather of life. Is it because of going through difficult days that the eyebrows are as gray as the hair, the eyelids are wrinkled and bulge down, the eyes are opaque, the corners of the eyes are full of crow's feet showing that it has been faded by time? how. Every time I look at his eyes, I blame time for being so cruel and fear that time will pass so quickly that he will forever leave us. His skin is dark from the sun and wind from the fields but does not lose his features. The handsome man had a very charming smile on his mouth, even though his teeth were discolored by tobacco. When you love someone, you will see that everything about that person is beautiful, including the flaws.
Like other hard-working farmers, my grandfather has large hands and feet because he has to work in the fields and walk barefoot a lot. The muscles and tendons in his arms and legs are bulging wildly. Even though he is 70, his skin is he was very sure. My grandfather is very simple in dressing and eating. He likes to wear short pants at home with wide-necked T-shirts. When visiting the fields, he only wears one pair of long pants and a faded shirt and that's it. Because he usually visits the garden in the morning or evening, he doesn't need to cover up much. He loves drinking hot tea and eating palm sugar. Is it because life is so turbulent that he wants to enjoy the sweet flavors and sip the astringent flavors on the tip of his tongue? Looking at his leisurely way of drinking tea, I felt like a fairy sitting high in the clouds and contemplating life. On the days when I visited my grandmother, waking up early with my grandfather to sit and watch him boil water, make tea and watch the fields, in the dim light of dawn, I felt strange excitement and joy in my heart.
|
Hướng dẫn
“Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ
Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ
Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió
Tôi hỏi nội tôi: Dừa có tự bao giờ?
Có một khoảng thời gian tôi được sống trong vùng quê nghèo giản dị, hình bóng cây dừa là loại cây gắn liền với một giai đoạn tuổi thơ tôi. Loài cây mang đến biết bao nhiêu cảm giác thân thương, quen thuộc, nồng ấm biết bao nhiêu tình.
Nhìn từ xa, câu dừa cứ như chiếc chổi khổng lồ được dựng ngược lên, với bao nhiêu là tàu lá xanh tua tủa. Thân dừa có cây cao đến hàng chục mét cơ, không phải ai cũng có thể trèo dừa được, cái thân hình tròn lẳng, trơn tuột, không cành nhánh, chỉ có những vết vằn sậm màu do di tích của những bẹ dừa khô để lại, những vết ấy, cứ như là vết hằng của thời gian đổ bóng xuống thân dừa. Dừa có chùm rễ rất đồ sộ, to lớn, đan bện vào nhau rất chặc, nhìn xa xa cứ như những con rắn li ti đang thu về 1 tổ duy nhất. Nơi cao nhất của cây dừa chính là nơi xuất hiện hoa dừa màu trắng sữa mỗi khi trổ hoa, những quầy dừa tí hon như những quả cam, rồi lớn dần to như quả dưa hấu, chuyển màu sang nâu sậm và sau cùng là rụng xuống đất, chờ điều kiện thích hợp thì mầm non lại đâm thủng lớp vỏ khô ráp, vươn lên tiếp tục dòng đời mới của mình, dòng đời gần cả trăm năm.
|
Instruct
“Growing up, I saw coconut trees in front of the alley
Coconut lulls me to my childhood sleep
Every afternoon, I hear coconut trees rustling in the wind
I asked my grandmother: When did coconuts originate?
There was a time when I lived in a poor and simple countryside, the silhouette of a coconut tree was a tree associated with a period of my childhood. Trees bring so many feelings of love, familiarity, and warmth.
From a distance, the coconut tree looks like a giant broom erected upside down, with lots of green leaves bristling. Some coconut trees are tens of meters high, not everyone can climb them. The body is round, slippery, has no branches, only dark stripes left behind by the dried coconut sheaths. Again, those marks are like the constant marks of time casting shadows on the coconut trunk. Coconuts have very large, large bunches of roots, woven together very tightly, looking from a distance as if tiny snakes are gathering into a single nest. The highest point of the coconut tree is where the milky white coconut flowers appear every time they bloom. Tiny coconut stands like oranges, then grow as big as watermelons, change color to dark brown and finally fall. down to the ground, waiting for the right conditions, the seedlings pierce the dry shell and rise to continue their new life, a life of nearly a hundred years.
|
Hướng dẫn
“Em viết tặng bài ngợi ca cây lúa
Có tình người chan chứa những yêu thương
Tháng mười về mùa gặt mới thơm hương
Rơm vàng óng trên con đường quê mẹ”
Đất nước Việt Nam chúng ta trải qua hớn 2000 năm văn hiến, từ ngàn xưa đến giờ cây lúa là loài cây gắn liền với cuộc sống của con người Việt Nam. Lúa là “quốc thực”, là loài cây mà đã mang đến cho con người nguồn sống ngọt ngào. Vì vậy đó cũng là loài cây mà tôi yêu quý.
Cây lúa từ trước giờ luôn là loài cây khiến tôi cảm thấy rất yêu thích trước hết vì hình dáng của cây. Lúa mỏng manh đung đưa gợn sóng dịu dàng khi có gió thổi đến nhưng lại vô cùng mạnh mẽ và dẻo dai trước bao nhiêu giông bão của thời tiết khắc nghiệt nhất, những ngọn lá ôm ấp quanh thân với màu xanh ngọt lim, là màu xanh, là niềm hi vọng của người nông dân muốn được mùa.
Sau khi được các bác nông dân gieo hạt và cấy xuống ruộng, chỉ khoảng tháng sau thôi, lúa lớn nhanh như thổi và khi tới mùa, lúa bắt đầu làm đòng trổ bông, lúc này là lúc trong gió, mùi thơm thơm nhẹ dịu của sữa gạo bay thoang thoảng đầy đồng. Từ thân cây vươn ra những chùm bông lốm đốm màu xanh lần màu trắng mà tụi bọn trẻ chúng tôi yêu thích khi lén hái và cho vào miệng để thưởng thức cái vị ngọt ngào như sữa mẹ và hương thơm quen thuộc của đồng nội quê nhà.
Mỗi lần có dịp về quê ngoại những lúc lúa đang trổ bông. Đi ra giữa đồng gió thổi nhẹ nhàng, tôi như đắm chìm trước biển lúa mênh mông. Lúa xanh hát khút hát rì rào hòa vào tiếng gió lao xao, tiếng chim ríu rít tạo nên bản giao hưởng quê hương chưa bao giờ tuyệt dịu đến thế. Mùi sữa gạo thơm quấn lấy đầu mũi, ấp ủ trong những vạt áo của cô học trò, lúa ơi sao mà thơm đến thế! Tôi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh để lắng nghe lúa nói thì thầm, một cảm giác không thể nào thoải mái và yên lành hơn nữa, khi ấy thế giới của tôi không còn tồn tại xe cộ, khói bụi, ồn ào mà chỉ có bình yên cùng quê hương.
|
Instruct
“I wrote a song praising the rice plant
There is human love filled with love
October brings a new, fragrant harvest
Golden straw on the road of my mother's hometown"
Our country, Vietnam, has experienced more than 2,000 years of civilization. From ancient times until now, rice is a plant associated with the lives of Vietnamese people. Rice is the "national food", a plant that has brought people a sweet source of life. So that's also the plant that I love.
Rice has always been a plant that I love, first of all because of its shape. The fragile rice sways gently when the wind blows but is extremely strong and resilient in the face of many storms of the harshest weather. The leaves hug the stem with a sweet green color, the color green, is the hope of farmers who want a good harvest.
After the farmers planted the seeds and transplanted them into the fields, just about a month later, the rice grew as fast as the wind and when the season came, the rice began to bloom, this time in the wind, the smell was gentle and fragrant. of rice milk wafting across the field. From the trunk of the tree sprout clusters of dappled green and white flowers that our children love to secretly pick and put in their mouths to enjoy the sweet taste like mother's milk and the familiar scent of the countryside at home. .
Every time I have the opportunity to return to my grandmother's hometown when the rice is in bloom. Going out into the field with the gentle wind blowing, I felt immersed in the vast sea of rice. Green rice sings and whispers, blending with the sound of the wind and the chirping of birds, creating a homeland symphony that has never been so soothing. The smell of fragrant rice milk wraps around the tip of the nose, nestled in the student's skirts, oh how fragrant rice is! I raised my face to look at the clear blue sky to listen to the rice whispering, a feeling that could not have been more comfortable and peaceful, at that time my world no longer existed traffic, dust, and noise. There is only peace with the homeland.
|
Hướng dẫn
Trong gia đình bé nhỏ và đầy ấp tiếng cười của tôi, người nào cũng là của báu đối với bản thân tôi cả, tôi yêu mẹ, yêu cha, yêu em trai, và đặc biệt là tôi rất yêu chị gái của mình, chị không chỉ là chị của tôi mà còn là người bạn, người thầy và đôi lúc cũng giống như người mẹ.
Chị tôi tên Ngọc, mà tên gọi thân mật của tôi dành cho chị ấy là “Heo” bởi vì ngày bé và cho đến hiện tại, chị ấy có thân hình tròn tròn, lùn lùn nhìn đáng yêu. Bây giờ tôi đã cao hơn chị ấy nên tôi càng có nhiều lí do để gọi chị ấy là “chị heo”. Chị tôi có đôi mắt biết nói, đôi mắt không to nhưng vô cùng xinh đẹp. Tôi thường ngắm đôi mắt chị và cứ ngỡ mình lạc vào một thế giới rất đẹp, rất kì lạ của tâm hồn. Khuôn mặt tròn trịa có chiếc cằm chẻ của chị mới đáng yêu làm sao! Bao nhiêu vẻ phúc hậu gói gọn trên khuôn mặt ấy. Chưa bao giờ tôi lại có thể quên đôi bàn tay của chị, có lúc tôi đã nghĩ chính những búp sen trong ao đã hóa thành tay chị, hồng hào và nhỏ nhắn, luôn sạch sẽ thơm tho cho dù phải làm nhiều công việc.
Chị tôi không chỉ đơn thuần là chị, chưa có người nào mà lại có nhiều chức danh như chị tôi hết cả. Chị chính là người mẹ thứ hai của tôi, tuy nhiên cũng không hẳn là mẹ nữa. có lúc chị dịu dàng như một cô giáo trẻ tha thướt trong chiếc áp dài, có khi lại vô cùng nghiêm nghị như một người mẹ khó tính dạy con. Chị ấy lo cho tôi từng cái ăn đến cái mặc nếu như không có mẹ ở nhà, sẽ là người bật dậy lúc nửa đêm và kéo chăn đắp cho tôi nếu tôi ngủ đá chân, tay ra ngoài, luôn nấu những món ăn tôi yêu thích dù chị ấy không hề thích.
Chị cũng như là một người bạn thân nhất, cũng có thể là rắc rối lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng dù cho có thế nào đi nữa thì chị gái vẫn là một người thân cận đối với tôi, dễ dàng thấu hiểu và chia sẻ mọi thứ cùng tôi. Chỉ cần chị ấy hỏi rằng “Chuyện gì vậy?” thì tôi đã biến chị ấy thành chiếc “thùng rác” của mình, dốc hết nỗi niềm. Đôi khi cũng chẳng cần phải đợi chị ấy hỏi, sau khi về nhà thì người đầu tiên tôi chạy đi tìm và kể lể cũng chính là chị ấy, rồi lại lo lắng sợ chị ấy sẽ nói với mẹ những điều tôi muốn giấu, bèn mua quà để hối lộ, nhưng chưa bao giờ chị ấy thất hứa vì điều gì. Người bạn thân tên là “chị” này, dù cho tôi có xảy ra chuyện gì đi nữa, chị vẫn luôn luôn ở bên cạnh tôi, giống như một chốn an toàn nhất để tôi có thể quay về trong thế giới to lớn này vậy.
|
Instruct
In my small family full of laughter, everyone is a treasure to me. I love my mother, my father, my younger brother, and especially I love my older sister very much. not only my sister but also my friend, teacher and sometimes also like a mother.
My sister's name is Ngoc, and my nickname for her is "Heo" because when she was little and until now, she has a round, short, adorable body. Now that I'm taller than her, I have even more reasons to call her "sister pig". My sister has eyes that can speak, her eyes are not big but extremely beautiful. I often look at her eyes and think I'm lost in a very beautiful, very strange world of the soul. Her round face with cleft chin is so adorable! So much kindness encapsulated on that face. I have never been able to forget her hands. Sometimes I thought that the lotus buds in the pond had turned into her hands, pink and small, always clean and fragrant even though she had to do a lot of work.
My sister is not just a sister, there is no one else who has as many titles as my sister. She is my second mother, but not really a mother anymore. Sometimes she is gentle like a graceful young teacher in an ao dai, sometimes she is extremely stern like a demanding mother teaching her children. She takes care of everything I eat and what I wear if my mother is not at home. She will be the one who wakes up in the middle of the night and pulls the blanket over me if I sleep with my legs and arms out, and always cooks my favorite dishes. like it even though she doesn't like it.
As well as being my best friend, she can also be the biggest problem in my life. But no matter what, my sister is still a close person to me, easily understanding and sharing everything with me. Just ask her, "What's going on?" I turned her into my "trash can", pouring out all my feelings. Sometimes there's no need to wait for her to ask. After returning home, the first person I run to find and tell is her. Then I worry that she will tell my mother things I want to hide. bought gifts as bribes, but she never broke her promise for anything. This close friend called "sister", no matter what happens to me, she is always by my side, like the safest place for me to return to in this big world. .
|
Hướng dẫn
Vì Chúa không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta, nên người đã tạo ra người mẹ. Vì vậy mà mẹ đã đến bên ta, yêu thương và lo lắng cho ta, từ ngày chúng ta còn tấm bé và cho đến sau này. Tôi cũng là người con như bao nhiêu người con khác trên đời, rất yêu thương vị chúa thứ hai, vị chúa không có đôi cánh này, đó chính là mẹ.
Mẹ tôi năm nay đã hơn 40 tuổi, mặc dù ở cái tuổi không quá già nhưng làn da mẹ đã hằn những vết chân chim của thời gian. Có phải những đêm thức trắng bên giường bệnh của ông bà hay nỗi lo cho cả gia đình khiến mẹ già hơn tuổi. Tôi yêu cả nước da rám nắng vì dãi dầu mưa gió và đôi bàn tay chai sần, thô ráp. Ấy vậy mà mẹ lúc nào cũng tươi cười.Nụ cười của mẹ, ngay từ ngày tôi nhận thức được thì nó đã là nụ cười đẹp nhất thế giới, đẹp hơn tất cả các loài hoa. Mẹ tôi rất vui vẻ và hoạt bát, mẹ luôn là người giúp cho tất cả mọi người trong gia đình lấy lại niềm tin, lấy lại năng lượng sau một ngày căng thẳng mệt mỏi. Tôi đã từng nhìn thật sâu vào đôi mắt mẹ, đôi mắt như ẩn chứa cả thế giới cổ tích mơ mộng và nỗi cay đắng cuộc đời mẹ trải qua. Đôi mắt khiến tôi bao lần bận tâm suy nghĩ và cũng khiến tôi hạnh phúc.
Có thể nói rằng ngày bé, nếu như không có mẹ quan tâm tôi đã trở thành một cô gái nhút nhát hay lo sợ và tự tin về bản thân. Vì cha tôi thường rất ít nói, nên người mà tôi thường chia sẻ bao nhiêu tình cảm cảm xúc chính là mẹ. Dù vui hay buồn, khó chịu hay bực tức, tôi đều luôn nói cho mẹ nghe, và mẹ luôn lắng nghe rất chăm chú, luôn khuyên răn tôi mọi chuyện. Tôi lo sợ một ngày không có mẹ bên tôi, tôi sẽ ra sao với những lo lắng, suy tư không người thấu hiểu.
Có những ngày mẹ vắng nhà vì công tác xa, tôi nhớ mẹ da diết, mặc dù tôi đã không còn ngủ với mẹ từ rất lâu rồi, nhưng không thấy bóng dáng của mẹ lòng tôi thấy trống vắng vô cùng, như thiếu đi một cái gì đó to lớn lắm, không thể nào diễn tả được bằng lời. Tối đến cứ ôm gối đi ra đi vào phòng, trông ngóng mẹ về. Chỉ cần thấy bóng mẹ ngoài cổng, lòng đã vui mừng đến muốn khóc, vậy mà chưa bao giờ dám chạy ra ôm lấy mẹ, hỏi mẹ có mệt không, đi có vui không…mà chỉ ôm gối đi vào phòng và vui vẻ yên giấc đến sáng.
Mỗi khi không kìm được cảm xúc của bản thân, đôi khi thấy mình không lễ phép với mẹ, tôi đã cảm thấy vô cùng có lỗi. Đến khi biết mình đã sai, tôi bẽn lẽn đến và ngại ngùng xin lỗi mẹ vì mình đã lỡ vô phép với mẹ, mẹ nghiêm nghị nhìn tôi và răn dạy rằng: “Mẹ tha lỗi cho con, vì mẹ thấy được ở nơi con sự hồi lỗi và ăn ăn, con cũng tự chủ động đến xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ muốn con nhờ rằng, chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, thì đừng dùng nó chỉ để xin lỗi người khác vì sai phạm của mình biết không? Lỗi thì phải phạt, chiều nay con phải rửa chén giúp mẹ, biết không?”. Mẹ luôn là vậy, mẹ luôn thưởng phạt phân minh.
Đã một lần trong đời, tôi chưa bao giờ sợ mình mất đi người mẹ thân yêu đến như vậy, chính là một khoảng thời gian mẹ đã ốm rất nặng, đến hai tuần liền mới khỏi. những hoạt động hằng ngày trong gia đình tôi đã bị xáo trộn hết lên, chúng tôi phải vừa tự lo cho bản thân, vừa lo lắng và chăm sóc cho mẹ. Chính vì vậy mà mới hiểu ra mẹ rất quan trọng trong gia đình và mẹ là một nữ siêu nhân. Mẹ vừa có thể chăm sóc chu toàn cho tất cả mọi người trong gia đình và vừa làm tốt công việc của mình ở công ty. Sau khi mẹ khỏi bệnh, tất cả mọi người trong gia đình, không ai bảo ai, đều san sẻ với mẹ tất cả những gì mình có thể làm được, chị em tôi giúp mẹ rửa chén, thái rau, cha tôi giúp mẹ giặt quần áo…mẹ đã cười rất tươi và nói rằng mình bệnh như vậy mà xem ra sướng phải biết.
|
Instruct
Because God cannot always be with us, he created the mother. That's why my mother came to us, loved and worried about us, from the day we were little and until later. I am also a child like many other children in the world. I love the second god very much, this god without wings, that is my mother.
My mother is over 40 years old this year. Although she is not too old, her skin has crow's feet of time. Is it the sleepless nights at my grandparents' hospital bed or the worry for the whole family that makes my mother look older than her years? I love both my tanned skin from the weather and the calloused, rough hands. Yet my mother is always smiling. Her smile, from the day I realized it, was the most beautiful smile in the world, more beautiful than all flowers. My mother is very cheerful and active. She is always the one who helps everyone in the family regain confidence and regain energy after a stressful and tiring day. I once looked deeply into my mother's eyes, her eyes seemed to contain a dreamy fairy tale world and the bitterness of her life. Those eyes make me think many times and also make me happy.
It can be said that when I was a child, if it weren't for my mother's concern, I would have become a shy girl who was afraid and self-confident. Because my father is usually very quiet, the person I often share a lot of emotions with is my mother. Whether I'm happy or sad, upset or angry, I always tell my mother, and she always listens very attentively, always advising me on everything. I fear that one day without my mother by my side, what will happen to me with worries and thoughts that no one will understand.
There are days when my mother is away from home because she is working far away. I miss her very much. Even though I have not slept with her for a long time, without seeing her shadow, my heart feels extremely empty, like I'm missing someone. something so huge that it cannot be described in words. At night, I hug my pillow and go in and out of the room, waiting for my mother to come home. Just seeing my mother's shadow outside the gate, my heart was so happy that I wanted to cry, but I never dared to run out and hug my mother, ask her if she was tired, if she had fun... but just hugged her pillow and went into the room and happily left. sleep until morning.
Whenever I couldn't control my emotions, sometimes I found myself being disrespectful to my mother, I felt extremely guilty. When I realized I was wrong, I shyly came and shyly apologized to my mother for being rude to her. She looked at me seriously and admonished me: "I forgive you, because I see it in you." When I apologize and eat, I also take the initiative to apologize to my mother. But I want you to ask that, we only have one life to live, so don't use it just to apologize to others for your mistakes, you know? Mistakes must be punished, this afternoon you have to help mom wash the dishes, you know? Mom is always like that, she always rewards and punishes clearly.
Once in my life, I have never been so afraid of losing my beloved mother. It was a time when my mother was very sick and took two weeks to recover. My family's daily activities have been completely disrupted. We have to take care of ourselves as well as worry and take care of our mother. That's why I understand that my mother is very important in the family and that she is a superwoman. Mom can take good care of everyone in the family and do her job well at the company. After my mother recovered from her illness, everyone in the family, without telling anyone else, shared with her everything they could do. My sisters and I helped our mother wash dishes and chop vegetables, and my father helped her with the laundry. clothes...my mother smiled very brightly and said that I was so sick, but it seemed like I was happy to know.
|
Hướng dẫn
Inu Inu, đó chính là cái tên mà lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã đặt cho người bạn trung thành và đáng yêu của mình. Đó là một chú chó giống Alaska oai vệ và dũng mãnh. Đó là con vật nuôi được tôi yêu thương nhất, lo lắng và chăm sóc nhiều nhất.
Từ ngày Inu được về nhà cùng tôi, Inu đã được 4 tháng tuổi. Tôi nhớ như in cái ngày mừng sinh nhật mình, ba tôi đã cho tôi một món quà vô cùng bất ngờ, đó chính là Inu, khi đó Inu chỉ to bằng cục bông bằng một cái nắm tay. Vậy mà bây giờ chàng ta đã to và cao gần 1 mét chứ ít. Chàng ta có 1 bộ lông to dài và dày, màu xám tro đậm dần về sống lưng và trắng như tuyết ở vùng bụng. Dáng đứng vô cùng oai vệ, đôi mắt màu xám nhạt có đường viền đen bao quanh, cộng với đôi tai dài, thẳng đứng và chiếc mõm kêu ngạo, tất cả tạo co Inu một ngoài hình rất là hoang dã, chẳng khác gì một con sói quyền lực.
Inu là một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi là một người có bản tính nhút nhát và hướng nội, nên rất ít bạn bè. Từ ngày có Inu, cuộc đời tôi như bước sang một trang mới, một cuộc sống mới, mà trong đó, luôn có bóng dáng của Inu, từ ăn, ngủ, chơi hay bất kể làm gì luôn có Inu bên cạnh. Anh chàng đã giúp cho tôi trở nên hoạt bát và vui vẻ hơn rất nhiều. Từ ngày có Inu bên cạnh chúng tôi đã có thể cùng nhau đi chạy bộ, hoặc đi bộ trong công viên vào buổi chiều hay vào những ngày tôi được nghỉ học. Mỗi khi đi học về, chỉ cần nghe tiếng xe của ba ngoài cổng là Inu đã rất thông minh chạy ngay ra ngoài, vẫy chiếc đuôi như cái chổi lớn để mừng tôi về nhà.
|
Instruct
Inu Inu, that's the name I gave my loyal and lovely friend when we first met. It is a majestic and brave Alaskan dog. It is the pet that I love the most, worry about and take care of the most.
Since the day Inu came home with me, Inu has been 4 months old. I remember vividly that on my birthday, my father gave me a very surprising gift, which was Inu. At that time, Inu was only as big as a cotton ball, the size of a fist. Yet now he is big and nearly 1 meter tall. He has a long, thick coat of fur, dark ash gray towards the spine and white as snow on the abdomen. Extremely majestic posture, light gray eyes surrounded by black borders, plus long, upright ears and arrogant muzzle, all give Inu a very wild appearance, just like a wild animal. powerful wolf.
Inu is the most important friend in my life. I am a shy and introverted person, so I have very few friends. Since having Inu, my life has turned to a new page, a new life, in which there is always the shadow of Inu, whether eating, sleeping, playing or whatever I do, I always have Inu by my side. This guy has helped me become more active and happier. Since having Inu by my side, we have been able to go jogging together, or walk in the park in the afternoon or on my days off from school. Every time I come home from school, just hearing the sound of my father's car outside the gate makes Inu very smart and run right out, waving his tail like a big broom to welcome me home.
|
Hướng dẫn
“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói..”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.
Đó là một ngôi trường nằm ở vùng ven nội ô thành phố, ngôi trường nếu xét kĩ thì cũng không lớn. Ngôi trường của tôi ấy, là ngôi trường đã có tuổi cũng khá lâu đời, nghe những người lớn tuổi nói rằng nó được xây vào những ngày còn kháng chiến chống Mỹ. Ban đầu được xây dựng khá đơn giản để đáp ứng nhu cầu học tập của những gia đình không có điều kiện cho con lên vùng trung tâm thành phố học. Còn bây giờ đã được xây sửa, trang trí lại rất khang trang và rộng rãi. Các dãy học được xây theo hình chữ U, với khoảng trống sân rộng để tiện cho việc tổ chức các hoạt động lớn của trường. Tường được quét bằng vôi màu xanh thiên thanh nhìn rất dịu mắt, mái ngói xanh đậm thay cho màu đỏ tươi, điều ấy làm cho mỗi lần hoa phượng nở, hoa phượng như vị nữ hoàng, rực rỡ giữa nền xanh nhàn nhạt. Dưới hàng hiên từng lớp, hoa mười giờ và cỏ đậu phộng chen nhau nở làm rực rỡ sắc màu, với cái tên “Nguyễn Công Trứ” càng làm cho ngôi trường nên thơ theo tên của nhà văn lớn ấy.
Với tôi ngôi trường ấy chính là khoảng trời thanh xuân biết bao tươi đẹp, biết bao kỉ niệm mà không thể phai mờ. Tôi nhớ như in cái ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ, rụt rè và có khi đi vào nhầm cả lớp vì không để ý, tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau thả trò ức hiếp thằng bạn ngồi bàn bên, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình.
|
Instruct
"Oh, the rows of green trees under the beloved school roof, there is a flock of birds singing silently as if saying...". Those are the lyrics of the song "Beloved School", a song that describes all the emotions students have for their beloved school. Besides family, school is one of the places that nurture and nurture people's dreams.
It is a school located on the outskirts of the city. If you look closely, the school is not big. My school is quite an old school. I heard from the elders that it was built during the days of the resistance war against the US. Initially, it was built quite simply to meet the learning needs of families who could not afford to send their children to the city center to study. Now it has been renovated and decorated, making it very spacious and spacious. The classrooms are built in a U shape, with a large yard space to facilitate the organization of large school activities. The walls are painted with blue lime, which looks very soothing, the roof tiles are dark green instead of bright red, which makes every time the poinciana flowers bloom, the poinciana flower is like a queen, shining brightly amidst the pale blue background. Under the porch of each class, ten o'clock flowers and peanut grass bloom together, creating brilliant colors, with the name "Nguyen Cong Tru" making the school even more poetic after the name of that great writer.
For me, that school is a time of so much beauty and so many memories that cannot fade away. I vividly remember the first day of school with so much confusion, timidity and sometimes going into the wrong class because I wasn't paying attention. How could I forget the lovely memories of sharing candy with my friends? We were so small, we helped each other study, and together we let go of bullying the guy sitting at the next table. We bonded like brothers in a family.
|
Hướng dẫn
Sinh ra và lớn lên giữa lòng đô thị, đã quen với không gian nhỏ nhắn, chật hẹp và có phần đông đúc và nhiều khói bụi. Tôi được may mắn thay khi tầng sân thượng nhà mình có cả một khu vườn cổ tích, thần kì, xanh tươi và căng tràn sức sống. Khu vườn sân thượng ấy là cả một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc của gia đình tôi.
Khu vườn cổ tích này đến nay đã được 2 năm tuổi, được ba mẹ tôi ấp ủ đã từ rất lâu nhưng đến bây giờ mới có thể hoàn thành. Khu vườn nói lớn thì cũng không lớn, nhưng nhỏ thì cũng không nhỏ, khu vườn trên mây này lấy gần hết hoàn toàn phần diện tích của phần sân thượng ngôi nhà bé nhỏ. Đó là vườn rau thủy canh sạch của gia đình.
Vườn rau thủy canh ấy được gia đình tôi đặt cho cái tên là Khu vườn trên mây, bởi vì vị trí trồng cũng như là sự bày biện bố trí của khu vườn. Khu vườn là một sự kì công vô cùng to lớn, với những giàn mướp, bầu cùng với dây thường xuân đan xuyên vào nhau theo cái khung giàn hình vòng cung ôm trọn lấy sân thượng, dười gốc có 1 chiếc xích đu nho nhỏ để ngồi thư giản. Còn phần bên dưới là giang sơn của một vườn rau với biết bao nhiêu là loại, những chồi rau xanh tươi nhờ giàn mướp phía trên che bớt nắng, dễ dàng vươn mình thật cao, thật non dưới sự che chở đó. Không những vậy, xung quanh cả vườn, chính là những chậu thường xuân hoa đỏ được cha bố trí viền quanh, khi hoa nở, xòa xuống ngôi nhà, nhìn thật là nên thơ và lãng mạn.
Từ ngày có Khu vườn trên mây, mẹ đã không còn phải lo lắng chuyện đi chợ xa hay thực phẩm nhiễm hóa chất bởi vì chúng tôi đã có một của hàng rau trái xanh tươi trên chính sân thượng của mình, khu vườn đã cho chúng tôi biết bao nhiêu là rau, quả, trái…chỉ cần muốn ăn, chúng tôi đã có thể có ngay, mà không cần phải vào siêu thị.
|
Instruct
Born and raised in the heart of the city, I am used to small, cramped, somewhat crowded and dusty spaces. I am fortunate that my rooftop has a fairy tale garden, magical, green and full of life. That terrace garden is a unique work of art for my family.
This fairy garden is now 2 years old. It has been cherished by my parents for a long time, but it was only now that it could be completed. The garden is not big, but it's not small, but it's not small either. This cloud garden takes up almost all of the area of the small house's terrace. It is the family's clean hydroponic vegetable garden.
My family named that hydroponic vegetable garden the Cloud Garden, because of the planting location as well as the layout of the garden. The garden is an enormous feat, with trellises of luffa, gourds and ivy woven together in an arc-shaped trellis frame that hugs the terrace, and at the base there is a small swing for Sit and relax. And the part below is the expanse of a vegetable garden with so many varieties, the fresh green vegetable shoots thanks to the luffa trellis above blocking the sun, easily reaching very high and tender under that protection. Not only that, around the whole garden, there are pots of red ivy flowers that my father arranged around the edges. When the flowers bloom, they spread down to the house, looking truly poetic and romantic.
Since the Cloud Garden, Mom no longer has to worry about going to the market far away or having food contaminated with chemicals because we have a fresh green fruit and vegetable store on our own terrace, the garden has given us I know how many vegetables, fruits, fruits...if we want to eat, we can have them right away, without having to go to the supermarket.
|
Hướng dẫn
Trung thu năm nay khi được đón ánh trăng lên cùng gia đình bên dĩa bánh trung thu và chiếc lồng đèn cá chép, tôi chợt nhớ đến trung thu ba năm về trước, một đêm trung thu chỉ có tôi và ánh trăng nhưng lại đong đầy cảm xúc. Đêm trung thu hạnh phúc nhất mà tôi từng có.
Thuở ấy, tôi còn là một học sinh tiểu học của một trường nhỏ ở thôn quê. Ngày tết trung thu chúng tôi tự tay làm những chiếc đèn lồng bằng tre nứa và giấy màu. Lồng đèn của chúng tôi đủ hình thù, đứa khéo tay thì làm những chiếc đèn hình cá chép, hình ông trăng xinh xinh. Đứa vụng về như tôi thì làm những chiếc đèn ông sao xanh đỏ. Chúng tôi háo hức chờ đợi từng ngày cho đến ngày trăng tròn nhất. Nhưng trung thu năm ấy lại là trung thu cuối cùng của tôi ở quê. Ba mẹ tôi đã xây nhà khang trang trên thành phố và chuẩn bị đón tôi lên đây học. Vừa háo hức khi được sống cùng ba mẹ nhưng lại vừa buồn khi sắp xa ông bà, xa bạn bè, thầy cô, xa lũ bạn thân chung xóm.
Đêm hôm rằm, tôi chuẩn bị quần áo từ rất sớm, trăng chưa lên khỏi ngọn tre sau hè, tôi đã cầm chiếc lồng đèn ra bãi cỏ cạnh gốc xoài to ngồi đợi các bạn. Chắc chị Hằng cũng háo hức gặp chúng tôi nên trăng mọc rất nhanh, chỉ trong chốc lát trăng đã lên đỉnh đầu. Tôi tin chỉ có ánh trăng đêm trung thu là tròn đầy nhất, đẹp nhất bởi vì chị Hằng chắc chắn sẽ mặc thật đẹp, trang điểm thật lộng lẫy để nhìn xuống trần gian. Trăng đẹp còn vì trăng mang nhiều mơ ước và hứa hẹn của tuổi ấu thơ. Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần ngoan ngoãn, đêm trung thu nhìn lên ánh trăng ước nguyện, điều ước sẽ thành hiện thực. Vầng trăng mỗi lúc một sáng, ánh sáng trong vắt xuyên qua những vòm cây chiếu xuống mặt đất những đốm đen. Trăng làm bừng lên những đôi mắt của hoa trong đêm tối. Trăng soi xuống mặt nước, nước bỗng lung linh hơn, chắc hoa súng, hoa sen trong ao cũng thức đón trăng rằm.
Ngoài đường, những bạn nhỏ khác đã nối đuôi nhau đi diễu hành quanh xóm và trên tay cầm những chiếc lồng đèn đủ màu sắc. Tôi bắt đầu sốt ruột khi lũ bạn của mình chưa đến. Chẳng lẻ vì tôi không còn ở đây nữa nên các bạn không thèm chơi với tôi? Hay các bạn giận tôi đã không kể hết câu chuyện cổ tích về chú Cuội? Tôi ôm chiếc đèn lồng rồi ngồi thu mình trong một gốc tối mà khóc thút thít. Tôi đứng dậy ra về thì cũng là lúc các bạn đến. Biết tôi đợi lâu nên Phương gầy chạy lại nắm tay tôi:
Mấy đứa khác cũng chen nhau giải thích:
Chúng tôi xúm lại bên nhau, thắp những chiếc đèn lồng, ánh sáng của những chiếc đèn ấm áp hòa vào ánh sáng vằng vặc của trăng đủ sáng soi từng gương mặt. Những gương mặt mà tôi cố khắc ghi để không bao giờ quên. Bánh trung thu của chúng tôi là bánh bột chiên, có rắc thêm ít mè và đường. Quà trung thu của người lớn dành cho chúng tôi là những trái ổi, trái cam vườn nhà. Biết con mình đi đón trung thu cùng bạn bè nên cha mẹ nào cũng muốn con mang theo ít bánh trái ở nhà góp vui cùng bạn. Chúng tôi chia nhau từng miếng bánh, viên kẹo, trái cam cùng nhau vui vẻ ăn và ngắm ánh trăng.
Tết trung thu của tôi khi ấy không có múa lân, rước đèn. Chúng tôi nắm tay nhau thành vòng tròn rồi hát những bài hát tập thể, chơi trò chơi mèo bắt chuột, nhảy dây, kéo co…Đến khi mệt lại nằm lăn ra bãi cỏ mà ngửa mặt lên hứng từng ánh trăng chiếu xuống.
|
Instruct
This year's Mid-Autumn Festival, when I was able to welcome the moonlight with my family next to a plate of mooncakes and a carp lantern, I suddenly remembered the Mid-Autumn Festival three years ago, a Mid-Autumn Festival night with only me and the moonlight but full of it. feeling. The happiest Mid-Autumn Festival night I've ever had.
At that time, I was still an elementary student in a small school in the countryside. On Mid-Autumn Festival, we made our own lanterns from bamboo and colored paper. Our lanterns come in all shapes and sizes, and skillful people make beautiful carp and moon-shaped lanterns. Clumsy people like me make red and blue star lanterns. We eagerly wait every day until the fullest moon. But that year's Mid-Autumn Festival was my last Mid-Autumn Festival in my hometown. My parents built a spacious house in the city and prepared to welcome me here to study. I'm excited to live with my parents but sad to be away from my grandparents, friends, teachers, and close friends in the neighborhood.
On the full moon night, I prepared my clothes very early. The moon had not yet risen from the bamboo tree after summer. I took the lantern to the grass next to the big mango tree and sat waiting for my friends. Maybe Ms. Hang was also excited to see us because the moon rose very quickly, in just a few moments the moon reached the top. I believe that only the moonlight on a mid-autumn night is the fullest and most beautiful because Ms. Hang will definitely dress beautifully and put on gorgeous makeup to look down at the world. The moon is beautiful because it carries many dreams and promises of childhood. I once naively thought that as long as I was obedient, looking up at the moonlight and making a wish on the mid-autumn night, my wish would come true. The moon became brighter and brighter, the clear light passing through the canopy of trees illuminating dark spots on the ground. The moon lights up the eyes of flowers in the dark night. The moon shines on the water, the water suddenly sparkles more, surely the water lilies and lotus flowers in the pond also wake up to welcome the full moon.
On the street, other children followed each other to parade around the neighborhood, holding colorful lanterns in their hands. I started to get impatient when my friends hadn't arrived yet. Is it because I'm no longer here that you don't want to play with me? Or are you angry that I didn't tell the whole fairy tale about Uncle Cuoi? I hugged the lantern and sat crouched in a dark tree, sobbing. When I stood up to leave, my friends arrived. Knowing I had been waiting for a long time, Thin Phuong ran over and held my hand:
The other kids also jostled to explain:
We gathered together, lit lanterns, the warm light of the lamps mixed with the bright light of the moon, bright enough to illuminate each face. Faces that I try to engrave so that I will never forget. Our moon cakes are fried dough cakes, sprinkled with a little sesame and sugar. Mid-Autumn Festival gifts from the adults to us are guavas and oranges from the home garden. Knowing that their children are going to celebrate the Mid-Autumn Festival with friends, every parent wants them to bring some cakes and fruits at home to share in the fun with their friends. We shared each piece of cake, candy, and orange together, happily eating and watching the moonlight.
My Mid-Autumn Festival at that time did not have a lion dance or a lantern procession. We held hands in a circle and sang group songs, played cat and mouse games, jump rope, tug of war... When we were tired, we lay down on the grass with our faces up to catch the moonlight shining down.
|
Hướng dẫn
Mỗi chúng ta đều có những thứ để yêu, để quý. Không ai giống ai nhưng tôi dám chắc rằng thứ mà bạn quý, bạn yêu sẽ là thứ tuyệt với nhất, đẹp nhất trong trái tim bạn. Tôi cũng thế, điều khiến tôi sắn sàng đánh đổi mọi thứ để có là nụ cười của mẹ. Nụ cười đã sưởi ấm trái tim bé nhỏ, dắt tôi qua bao tháng năm nhọc nhằn của tuổi thơ.
Tôi không còn mong ước được lên cung trăng ngắm chị Hằng hay mơ thấy các cô tiên mỉm cười với tôi từ ngày tôi nhận ra nụ cười mẹ tôi mới là đẹp nhất. Đẹp hơn cả những nụ hoa hồng ngoài kia và ngọt ngào hơn miền cổ tích. Mẹ cười rất tươi trên vành môi không điểm tô son phấn mà vẫn hồng hồng. Mỗi lần mẹ cười là dịp đôi má lúm đồng điếu hiện rõ ra. Ba tôi nói ấy là nét duyên ngầm của mẹ chỉ xuất hiện khi mẹ cười. Không chỉ thế khi mẹ cười tôi còn nhìn thấy chiếc cằm chẻ be bé tôn lên vẻ phúc hậu, tự nhiên của khuôn mặt.
Ba kể câu chuyện tình yêu của ba và mẹ cũng bắt đầu từ nụ cười duyên dáng và chân thành của mẹ. Ba bảo với tôi mẹ là người dễ khóc nhưng cũng mau cười. Mẹ thẳng tính và rất thật thà chẳng bao giờ chấp nhận chuyện sai trái hoặc im lặng phó mặc thân phận. Và mẹ chẳng bao giờ cười giả tạo, cười xả giao để che đậy một tâm hồn rỗng tuếch hoặc một ý nghĩ không mấy tốt đẹp. Thế nên chỉ cần thấy mẹ cười là tôi và ba đều hiểu mẹ vui thật sự.
Ba tôi thường đi công tác xa nhà, ông bà tôi thì già yếu còn chị em tôi nhỏ dại. Mọi việc trong nhà mẹ một mình gánh vác vậy mà mẹ vẫn vui vẻ chứ không gắt gỏng hay than phiền điều gì. Có lẻ thế mà ông bà tôi nổi tiếng khó tính mà vẫn bị chinh phục bởi nàng dâu là mẹ tôi. Mẹ vẫn thường dạy chúng tôi sống lạc quan dù mọi hoàn cảnh, mẹ bảo ưu phiền, lo lắng chẳng giúp mình nghĩ ra điều gì tốt đẹp. Từ ngày có mẹ, gia đình tôi bỗng đầy ắp tiếng cười. Mẹ truyền cho chúng tôi niềm tin vào cuộc sống bằng nụ cười thương yêu. Mẹ tạo nguồn động lực to lớn để tôi vượt qua những khó khăn trong học tập bởi cái nhìn trìu mến và nụ cười chia sẻ. Thế đấy nên ông bà vẫn thích ăn bữa cơm mẹ nấu mặc dù các cô chú vẫn thường xuyên rước ông bà đi chơi. Ba tôi xong việc cơ quan là chạy về nhà để gặp mẹ. Chúng tôi cũng chỉ muốn quây quần bên mẹ sau giờ học tập. Có mẹ gia đình tôi thêm yêu thương, gắn kết.
Mẹ là người sâu sắc nhưng chẳng bao giờ để lòng những chuyện nhỏ nhặt. Dù có ai làm mẹ phiền lòng mẹ cũng cười xòa thông cảm. Câu chào, nụ cười thân thiện của mẹ được lòng mọi người quanh xóm.
Ngược lại với mẹ, tôi là đứa hay suy nghĩ và ưu sầu kể cả những việc nhỏ nhặt nhất. Có lần tôi đã lấy hết số tiền mẹ nhờ tôi mang trả cho cô tôi để giúp một đứa bạn không có sách đi học. Tối hôm đó về đến nhà tôi đã lo lắng và nghĩ mình sẽ khiến mẹ buồn. Tôi ngồi khóc một mình trong góc bếp. Mẹ về đến nhà tìm tôi và khi biết mọi chuyện mẹ đến bên cạnh mang cho tôi một tấm gương soi. Mẹ đưa tôi và ân cần nói:
|
Instruct
Each of us has things to love and cherish. No one is the same, but I'm sure that the thing you value and love will be the most wonderful and beautiful thing in your heart. Me too, what makes me willing to trade everything to have is my mother's smile. The smile warmed my little heart, guiding me through many difficult years of childhood.
I no longer wish to go to the moon to see Ms. Hang or dream of fairies smiling at me since the day I realized my mother's smile was the most beautiful. More beautiful than the rose buds out there and sweeter than a fairy tale land. Mom smiled brightly on her lips, which were not covered in makeup but were still pink. Every time my mother smiles, her dimples appear clearly. My dad said it was my mother's hidden charm that only appeared when she smiled. Not only that, when my mother smiles, I also see the small cleft chin that accentuates the gentle, natural look of her face.
Dad told the love story of Dad and Mom that also started with Mom's charming and sincere smile. Dad told me my mom is someone who cries easily but also smiles quickly. My mother was straightforward and very honest, never accepting wrongdoing or silently abandoning her fate. And my mother never smiled fakely, smiling to cover up an empty soul or a not-so-nice thought. So just seeing my mother smile makes my father and I understand that she is truly happy.
My father often works away from home, my grandparents are old and weak, and my sisters are young. Mom takes care of everything in the house alone, but she's still happy and doesn't get grumpy or complain about anything. Maybe that's why my grandparents were famous for their fastidiousness and yet they were still conquered by their daughter-in-law, my mother. Mom often taught us to be optimistic despite all circumstances, she said that worrying and worrying doesn't help us think of anything good. Since having my mother, my family has suddenly been filled with laughter. Mother instilled in us faith in life with her loving smile. My mother created a great source of motivation for me to overcome difficulties in studying with her affectionate look and shared smile. That's why my grandparents still like to eat the meals my mother cooks, even though my aunts and uncles still often take them out to play. My father finished work and ran home to see his mother. We also just want to gather with our mother after school. Having a mother makes my family more loving and connected.
Mom is a thoughtful person but never pays attention to small things. Even if someone upsets her, she still smiles and sympathizes. Mom's friendly greeting and smile won the hearts of everyone around the neighborhood.
In contrast to my mother, I am a person who often thinks and worries about even the smallest things. One time I took all the money my mother asked me to give to my aunt to help a friend who didn't have books go to school. When I got home that night, I was worried and thought I would make my mother sad. I sat crying alone in the corner of the kitchen. Mom came home to find me and when she found out everything, she came to my side and brought me a mirror. Mom gave it to me and said kindly:
|
Hướng dẫn
Bác Hồ không chỉ được mọi người biết đến như vị cha già kính yêu của dân tộc, vị lãnh tụ tài ba của đất nước mà ở Người ta còn cảm nhận được chất “nghệ sĩ” của một thi nhân. Mỗi sáng tác của Bác đều phảng phất hơi thở của cuộc sống, hòa mình cùng thiên nhiên và trải lòng với những chuyển biến của đất trời. “Nguyên tiêu” là một trong những bài thơ như thế:
“Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân giang xuân thủy tiếp xuân thiên
Yên ba thâm xứ đàm quân sự
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền.”
Bài thơ được Bác viết bằng thể thơ cổ, được sử dụng trong thơ ca trung đại: thất ngôn tứ tuyệt. Về sau, dịch giả Xuân Thủy dịch sang thể thơ lục bát với tên gọi “Rằm tháng giêng”:
“Rằm xuân lồng lộng trăng soi
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân
Giữa dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền.”
Sáng tác vào những năm 1947, giữa không khí căng thẳng của thời đại, giữa những bộn bề công việc, người chiến sĩ cách mạng Hồ Chí Minh đã vượt qua những khắc nghiệt của thời đại, hạ bút với những vần thơ tuyệt diệu:
“Rằm xuân lồng lộng trăng soi
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân”
Bức tranh đêm nguyên tiêu được Bác vẽ ra với thời gian và không gian ngập tràn vẻ đẹp mùa xuân. Hẳn là lúc ấy đã về khuya, trời đã bắt đầu có những cơn gió nhẹ nhàng làm xôn xao cành lá. Mặt trăng đêm rằm “tròn vành vạnh” tỏa ánh sáng lên vạn vât khiến nhân gian cũng long lanh trong dòng sông trăng lấp lánh. Trăng soi màu trời, trăng soi tiếng hát, trăng soi cả những con người đang ngồi ngắm ánh trăng giữa đêm khuya đầy tâm sự. Thật tài tình khi Bác sử dụng từ láy “lồng lộng” để nói về sắc thái của ánh trăng. Có vẻ ánh trăng như đang ấp ôm, xoa dịu những tâm hồn đang thổn thức, đang đắn đo cho những quyết sách trọng đại của đất nước trong tương lai.
Ánh trăng ngày xuân làm vạn vật cũng trở nên xuân. Sắc xuân từ ánh trăng chan hòa vào cảnh vật, vào thiên nhiên, vào cuộc sống:
“Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân”
Ta bắt gặp ba hình ảnh “sông xuân”, “nước xuân” và “trời xuân”. Ba hình ảnh này như đang soi chiếu vào nhau, tôn lên nhau làm vẻ đẹp mùa xuân được lập phương lên, đẹp nhiều lần hơn thế nữa. Điệp từ “xuân” được lặp lại ba lần như khẳng định cảnh sắc mượt mà, thiên nhiên chan chứa sức sống mùa xuân trong đêm rằm đầu năm mới. Không gian ấy được mở ra theo chiều cao, chiều sâu và cả chiều rộng khiên bức tranh đêm nguyên tiêu không chỉ bó hẹp mà lại mở ra đến vô cùng vô tận.
Trong bức tranh với gam màu chủ đạo là trắng – đen, sáng – tối ấy, con người hiện lên đơn sơ, chân chất nhưng lại kỳ vĩ làm sao:
“Giữa dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền”
Vẻ đẹp của bức tranh xuân không làm cho người chiến sĩ quên đi nhiệm vụ mà mình gánh vác. Không khó để bắt gặp ánh trăng trong thơ của Bác. Đã nhiều lần trăng kia thấu cảm cho sự vất vả của người thi nhân – chiến sĩ, đến tận hiên nhà mời gọi nhà thơ:
“Trăng vào cửa sổ đòi thơ
Việc quân đang bận xin chờ hôm sau”
Có lẽ chỉ cần như thế là đủ để thấy được tinh thần trách nhiệm và niềm mong muốn của Bác to lớn đến thế nào. Vầng trăng cũng thế, cũng cần mẫn theo sát bên cạnh con người với tâm hồn cao đẹp cho đến lúc họ trở về:
“Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền”
|
Instruct
Uncle Ho is not only known to everyone as the beloved father of the nation, the talented leader of the country, but people also feel the "artist" quality of a poet. Each of Uncle Ho's compositions exudes the breath of life, blending with nature and experiencing the changes of heaven and earth. “Nguyen Tieu” is one such poem:
“Kim Da Nguyen Tieu Nguyet Chinh Vien
Spring flows, spring waters follow spring heaven
Yen ba deep land of military talks
Come back to the lunar boat."
The poem was written by Uncle Ho in ancient poetic form, used in medieval poetry: seven words and four verses. Later, translator Xuan Thuy translated it into a six-eight poem called "Full moon of the first month":
“On the full moon of spring, the moon shines brightly
Spring river, water and sky color add spring
In the middle of discussing military matters
Late at night, the boat is full of moonlight.”
Composed in the year 1947, amidst the tense atmosphere of the times, amid the chaos of work, revolutionary soldier Ho Chi Minh overcame the harshness of the times, writing with wonderful poems:
“On the full moon of spring, the moon shines brightly
"Spring river, water mixed with sky color adds spring"
The painting of Nguyen Tieu night was painted by Uncle Ho with a time and space filled with spring beauty. It must have been late at night, the sky had begun to have gentle winds stirring the branches and leaves. The full moon night is "full" and radiates light to all things, making humanity also sparkle in the sparkling moon river. The moon shines on the color of the sky, the moon shines on the singing, the moon shines on the people who are sitting and contemplating the moonlight in the middle of the night, full of confidence. It's so clever that Uncle Ho used the word "splendid" to talk about the nuances of moonlight. It seems like the moonlight is embracing and soothing the sobbing souls who are pondering the important decisions of the country in the future.
The moonlight of spring makes everything become spring. Spring colors from the moonlight blend into the landscape, into nature, into life:
"Spring river, water mixed with sky color adds spring"
We encounter three images of "spring river", "spring water" and "spring sky". These three images seem to be reflecting on each other, enhancing each other, making the beauty of spring more cubed, much more beautiful than that. The word "spring" is repeated three times, confirming the smooth scenery and nature filled with spring vitality on the full moon night of the new year. That space is opened up in height, depth and width, making the painting of Nguyen Tieu night not only narrow but also open to infinity.
In that painting with the main colors of white - black, light - dark, the people appear simple, sincere, yet magnificent:
“In the middle of discussing military affairs
Late at dawn moon filled the boat"
The beauty of the spring painting does not make the soldier forget the duty he carries. It is not difficult to see moonlight in Uncle Ho's poetry. Many times the moon sympathized with the hardships of the poet-soldier, coming to the porch to invite the poet:
“The moon came into the window asking for poetry
The military is busy, please wait until the next day."
Perhaps just that is enough to see how great Uncle Ho's sense of responsibility and desire is. The moon, too, also diligently follows people with beautiful souls until they return:
"Late at dawn moon filled the boat"
|
Hướng dẫn
Không chỉ là nhà chính trị lỗi lạc, Chủ tịch Hồ Chí Minh còn được xem là thi nhân hàng đầu của thơ ca Việt Nam trong thời kỳ mới. Những sáng tác của Bác nói nhiều về thiên nhiên, về cuộc sống con người bằng những ngôn từ giản dị, hàm súc, đầy chất trữ tình. Bài thơ “Cảnh khuya” chính là bài thơ kết tinh cả tình yêu thiên nhiên và tình yêu cuộc sống với những trăn trở trong chiến đấu của Người.
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa.
Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.”
Giữa không gian vắng lặng của núi rừng, tiếng suối trong veo cất lên nghe du dương, da diết:
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa”
Dường như những âm thanh lao động rộn ràng, những bộn bề công việc vì nước vì dân ban sáng đã lấn át đi giai điệu du dương của thiên nhiên cuộc sống. Để rồi đến khi đêm về, khi người dân lao động gác cày, gác cuốc, khi con gà, con lợn vào chuồng, khi đồng đội, đồng chí nghỉ ngơi chuẩn bị cho một ngày chiến đấu tiếp theo thì âm thanh trong trẻo ấy mới đến được với người thi nhân còn đang thổn thức. Nghệ thuật so sánh độc đáo và ấn tượng: “tiếng suối” như “tiếng hát”. Người thi nhân nhìn dòng suối như một người nghệ sĩ, mỗi âm thanh của núi rừng tựa như một tuyệt phẩm nghệ thuật gửi gắm đến cuộc đời. Dùng “tiếng hát xa” để nói lên không gian yên tĩnh bởi đó là thanh âm từ xa vọng đến, nhưng dùng “tiếng suối trong” thì lại nói lên tâm hồn tinh tế, nhạy bén trong hồn thơ dạt dào của Bác. Và chỉ có những tâm hồn tinh tế, yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống mới có thể thấy được những nét đẹp bình dị của núi rừng:
“Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa”
Ánh trăng đêm khuya soi qua từng kẽ lá tạc hình những cành hoa nằm dưới bóng cây già. Điệp từ “lồng” thể hiện sự giao hòa giữa cổ thụ và ánh trăng, giữa cuộc đời trần thế và ánh sáng thanh cao. Đó là tiếng lòng, là cảm xúc, là khát khao của một tâm hồn trân yêu cái đẹp. Cổ thụ tượng trưng cho sự vững chãi với thời gian, vầng trăng tượng trưng cho thơ ca và thi hứng. Tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh đơn sơ nhưng tuyệt diệu.
Chỉ với hai câu thơ đầu, Bác Hồ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên có suối, có trăng, có hoa và cổ thụ, trong bức tranh đó còn có âm thanh núi rừng vọng về tựa tiếng hát giữa đêm khuya. Bức tranh cảnh khuya đẹp nhưng lại chất chứa tâm sự bởi chỉ có thể là tâm sự nặng lòng mới khiến người cách mạng trầm ngâm, trằn trọc:
“Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”
Cảnh khuya yên bình và tỉnh lặng càng làm nổi bật hình ảnh thao thức của thi nhân. Con người đã thả hồn mình theo tiếng suối, tiếng hát, theo từng âm thanh vang vọng của núi rừng thế nhưng đó chỉ là trong giây phút phiêu lưu cùng mất gió. Còn thực sự tâm hồn ấy đang được gửi gắm một một phương trời khác, đau đáu một nỗi niềm to lớn cho đất nước, cho non sông: “nỗi nước nhà” – một lẽ rất thường tình, một lẽ rất Hồ Chí Minh (nói theo nhà thơ Minh Huệ):
“Một canh, hai canh, lại ba canh
Trằn trọc băn khoăn, giấc chẳng lành
Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt
|
Instruct
Not only is he a prominent politician, President Ho Chi Minh is also considered a leading poet of Vietnamese poetry in the new era. Uncle Ho's compositions talk a lot about nature and human life in simple, concise, lyrical words. The poem "Night Scene" is a poem that crystallizes both his love of nature and love of life with his concerns in battle.
“The sound of the stream is as clear as singing in the distance
The moon cages ancient trees, the shadows of flower cages.
The late night scene is like painting, people haven't slept yet,
Not sleep, worrying that country."
In the quiet space of the mountains and forests, the sound of a clear stream sounds melodious and melodious:
"The sound of the stream is as clear as singing in the distance"
It seems that the bustling sounds of labor and the hustle and bustle of work for the country and the people in the morning have overwhelmed the melodious melody of natural life. Then at night, when the working people put down their plows and hoes, when the chickens and pigs go into the barn, when their comrades and comrades rest and prepare for the next day of fighting, that clear sound will come. only to reach the poet who was still sobbing. Unique and impressive art of comparison: "stream sound" is like "singing sound". The poet looks at the stream like an artist, each sound of the mountains and forests is like a masterpiece of art conveyed to life. Using "distant singing" speaks of a quiet space because it is a sound coming from far away, but using "clear stream sound" speaks of the delicate, sensitive soul of Uncle Ho's abundant poetry. And only delicate souls who love nature and life can see the simple beauty of the mountains and forests:
“The moon cage of ancient trees, the shadow of flower cages”
The late night moonlight shines through the leaves, carving the shape of flower branches under the shadow of the old tree. The refrain "cage" represents the harmony between ancient trees and moonlight, between earthly life and noble light. It is the sound of the heart, the emotion, the desire of a soul that loves beauty. The ancient tree symbolizes stability over time, the moon symbolizes poetry and inspiration. It all seems to blend together, creating a simple but wonderful picture.
With just the first two verses, Uncle Ho painted a picture of nature with streams, moon, flowers and ancient trees, in that picture there was also the sound of mountains and forests echoing like singing in the middle of the night. The picture of a late night scene is beautiful but it is filled with feelings because only heavy feelings can make revolutionaries pensive and restless:
“The late night scene is like painting, people are not sleeping yet
Not sleep, worrying that country"
The peaceful and quiet late night scene further highlights the poet's restless image. People have let their souls follow the sound of streams, songs, and every echoing sound of the mountains and forests, but that is only in a moment of adventure and loss of wind. But actually that soul is being sent to another place, aching a great feeling for the country, for the mountains and rivers: "the feeling of home country" - a very common reason, a very Ho Chi Minh reason ( According to Minghui poet):
“One watch, two watches, again three watches
Tossing and turning and wondering, not having a good sleep
The fourth and fifth watch just took a nap
|
Hướng dẫn
Có một loài cây chẳng được ngợi ca trong văn, thơ cũng chẳng mấy ai nhớ đến trong sự quý trọng. Có lẻ bắt đầu từ cái tên quê mùa, khắc khổ của nó mà người ta không muốn nhắc đến hay bởi sự chua chát từng có trong đời nó giành hết phần mình? Ấy vậy mà nó lại là loài cây gắn bó cả tuổi thơ tôi, dắt tôi qua hết năm dài tháng rộng của những kỉ niệm ngọt, bùi, cay, đắng. Cây bần ổi của quê nội thân yêu!
Ai cũng có quyền yêu quý một điều gì đó của riêng mình mà không rõ lí do. Tôi yêu cây bần từ cái tên dân gian của nó. Nội tôi bảo bần là nghèo khổ là bần cùng, chắc vậy mà người dân quê tôi ai cũng ngại khi có cây bần mọc phía trước nhà. Chúng chỉ dám âm thầm lớn lên ở sau hè, sau vườn hoặc ven bờ đất lở. Cây bần của bà tôi nằm cạnh hông nhà vươn vai to lớn không thua gì cây xoài, cây ổi. Cây không cao nhưng tán rộng đủ để chị em tôi riu rít trèo hái trái mỗi ngày. Tôi nhớ từng hình dáng của cành, từng vết sẹo trên thân cây như nhớ những nếp nhăn in hằng trên trán nội. Tôi thương thân cây côi cút như chú chim sâu mất mẹ, thương những chiếc lá vàng lìa cành khi đông đến. Lá bần tròn trĩnh cứng cáp như chiếc bánh tráng lũ trẻ thường ăn. Trái bần chỉ có hai vị chát khi bần còn non và chua khi bần đã già, chín. Không giống với vị chua của bất cứ trái chua nào, bần chua rất thanh khiến những người kén chua không thể ăn nổi nhưng lại là món ngon của những đứa trẻ nghèo chúng tôi. Có ai yêu và đồng cảm với loài cây này mới cảm nhận được vị ngọt ẩn sâu bên trong cái chua của nó như người ta tìm được sự ngọt bùi của nghĩa tình trong cái nghèo khó, khô cằn của đất. Để có được hàng trăm, hàng nghìn trái, cây đã ra bằng ngần số hoa ấy. Hoa bần đẹp không vì màu sắc rực rỡ cũng không phải cánh hoa xinh tươi. Cả hai thứ ấy hoa bần đều không có, bởi hoa chỉ là những sợi tơ trắng mềm như sợi bún gắn vào đài hoa. Hoa kết trái, sợi hoa rụng trắng gốc bần như mái tóc trắng của bà, cây buồn bã thở than giã từ hoa, cơn gió lạ cuốn theo hoa bay mất.
Trái bần không chỉ là món ăn vặt của lũ trẻ mà còn là món ăn của các chị, các mẹ. Không có món nào khiến một bầu thỏa mãn vị giác bằng trái bần chua. Mẹ tôi vẫn thường hái những trái bần chín để nấu canh chua cá chốt, cá rô. Cha tôi thì thích món cá sặc kho lạt bỏ vào ít lát bần chua, dầm với ớt.
|
Instruct
There is a species of tree that is not praised in literature or poetry, nor is it remembered with much respect. Maybe it started from its rustic, austere name that people don't want to mention or because of the bitterness that it once had in its life that it took all of its own? Yet it is the plant that has been associated with my entire childhood, guiding me through long and vast years of sweet, fleshy, spicy, and bitter memories. The guava tree of my beloved grandfather's hometown!
Everyone has the right to love something of their own for unknown reasons. I love the cork tree from its folk name. My grandmother told me that poverty means poverty, but that's probably why everyone in my hometown is afraid to have a cork tree growing in front of their house. They only dare to grow up quietly in the backyard, behind the garden or along the banks of landslides. My grandmother's cork tree is located next to the side of the house and is as big as a mango or guava tree. The tree is not tall but the canopy is wide enough for my sister and I to climb and pick fruit every day. I remember every shape of the branch, every scar on the tree trunk, like I remember the wrinkles imprinted on my grandmother's forehead. I love the lonely tree trunk like a bird that has lost its mother, I love the yellow leaves that fall from their branches when winter comes. The leaves are plump and sturdy like the rice paper that children often eat. Cork fruit has only two flavors: acrid when the cork is young and sour when the cork is old and ripe. Unlike the sour taste of any sour fruit, sour gourd is so delicious that people who are picky about sourness cannot eat it, but it is a delicious dish for us poor children. Only those who love and sympathize with this plant can feel the sweetness hidden deep within its sourness, just like people find the sweetness of love in the poverty and aridity of the land. To get hundreds, thousands of fruits, the tree has to produce that many flowers. Cork flowers are beautiful not because of their bright colors nor their pretty petals. Both of these things are absent in cork flowers, because the flowers are just soft white threads like vermicelli attached to the sepals. The flower bears fruit, the flower strand falls off, its root is as white as the grandmother's white hair, the tree sadly laments saying goodbye to the flower, a strange wind carries the flower away.
Cork fruit is not only a snack for children but also a dish for sisters and mothers. There is no dish that satisfies the taste buds like sour cork fruit. My mother often picks ripe cork fruits to cook sour soup with fish and perch. My father likes braised gouramis with a few slices of sour cork and pickled with chili.
|
Hướng dẫn
Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ trưởng thành trong thời kì kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Thơ của bà mang âm điệu thiết tha, chan chứa về tình yêu và tình cảm gia đình. “Tiếng gà trưa” là bài thơ tiêu biểu bày tỏ tình cảm bà cháu đậm đà mà Xuân Quỳnh dành cho người bà tần tảo.
Suốt bài thơ là nỗi nhớ da diết, cồn cào của người chiến sĩ trẻ gác bút nghiên, xếp lại tập sách, cầm súng ra trận theo tiếng gọi non sông. Ra đi khi tuổi đời còn trẻ, hành trang của người nữ chiến sĩ ấy là kỷ niệm tuổi thơ, là ký ức về người bà đang tần tảo ở quê nhà. Vì vậy, không khó để nhận ra lý do mà bài thơ được mở đầu bằng những hình ảnh đơn sơ, bình dị:
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Trên chặng đường hành quân vất vả, người chiến sĩ nghỉ chân bên thôn xóm, nghe tiếng gà trưa rồi bao cảm xúc tuổi ấu thơ ùa về. Điệp từ “nghe” lặp lại đến ba lần, nhấn mạnh những cảm xúc được khơi gợi từ “tiếng gà nhảy ổ”. Chỉ tiếng cục tác đơn thuần lại khiến nắng trưa xao động, đỡ mõi bàn chân và ký ức tràn về. Tiếng gà chính là đôi cánh nâng đỡ tâm hồn, là tiếng gọi những ký ức, kỷ niệm trở về.
Kỷ niệm ấy là hình ảnh của “những con gà mái tơ khắp mình hoa đốm trắng”, là hình hài của những con gà mái vàng có “lông óng như màu nắng”. Rồi đến cả những lời mắng yêu của người bà dành cho đứa cháu. Tất cả như xao động, như xôn xao, như dạt dào theo tâm hồn gợn sóng. Người chiến sĩ trẻ nhớ về tiếng gà trưa cũng chính là nhớ lại hình ảnh người bà suốt một đời tảo tần chắt chiu, yêu thương chăm sóc cháu:
“Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp”
Đến khi mùa đông về, trời trở rét, bà lo lắng nguyện cầu: “Mong trời đừng sương muối” để đàn gà được sống khỏe mạnh, an toàn. Bà chẳng lo cho mình chỉ lo cho đàn gà, bởi đàn gà là cái ăn, cái mặc, là niềm vui của đứa cháu ngây thơ. Điệp từ “hàng năm hàng năm” đặt trong cùng một câu thơ như kéo dài thời gian, kéo dài sự chắt chiu dành dụm của người bà. Có đàn gà bà mới có thể mua quần áo mới cho cháu dịp cuối năm.:
“Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Những món quà tuổi thơ đơn sơ nhưng chất chứa sự hy sinh và tình yêu thương vô bờ bến. Nhớ về tiếng gàn nhưng gợi lại tuổi thơ, gợi lại khoảng đời cơ cực mà chỉ có mỗi bà và cháu bên nhau. Để rồi chính những tình cảm của bà, những giấc ngủ yêu bình, ấm áp bên vòng tay của bà đã thôi thúc người chiến sĩ trẻ vừng vàng tay súng lên đường ra trận:
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
|
Instruct
Xuan Quynh is a female poet who grew up during the resistance war against America to save the country. Her poetry has a passionate tone, filled with love and family affection. "The Sound of Chicken at Lunch" is a typical poem expressing the rich love between grandmother and grandchild that Xuan Quynh has for her hard-working grandmother.
Throughout the poem, there is a deep, ravenous nostalgia of the young soldier who put down his pen, folded his books, and took up his gun to go into battle following the call of the river. Leaving at a young age, that female soldier's luggage was a memory of her childhood, a memory of her grandmother working hard in her hometown. Therefore, it is not difficult to see the reason why the poem opens with simple, idyllic images:
“On a long march
Stop by the small hamlet
The sound of a chicken jumping into the nest:
“Cluck… cluck cluck cluck me”
Listen to the stirrings of the noon sun
Feeling less tired feet
Calling back to childhood"
On the strenuous march, the soldier rested in the village, heard the sound of the noon chicken, and many childhood emotions came rushing back. The refrain "listen" is repeated three times, emphasizing the emotions evoked by the "sound of the chicken jumping into the nest". Just the simple clucking sound made the midday sun stir, soothed my feet and brought back memories. The sound of the chicken is the wings that support the soul, the sound that calls memories back.
That memory is the image of "chickens with white flowers all over their bodies", and the appearance of golden hens with "feathers as shiny as the sun". Then there are the loving words of a grandmother for her grandchild. Everything seems to be in turmoil, like a stir, like flowing with the rippling soul. The young soldier remembers the sound of the chicken at noon, and also remembers the image of a grandmother who spent her entire life working hard and lovingly taking care of her grandchildren:
“The sound of chickens at noon
Her hand cupped the eggs
Spend each fruit carefully
Let the hen incubate"
When winter came and the weather became cold, she worriedly prayed: "I hope there will be no frost" so that the chickens could live healthy and safe. She doesn't worry about herself, she only worries about the chickens, because the chickens are food, clothing, and joy for her innocent grandchild. The refrain "every year every year" placed in the same verse seems to prolong time, prolonging the grandmother's savings. With a flock of chickens, she can buy new clothes for her grandchildren at the end of the year.:
“Oh, those tight pants
Long wide tube sweeps the ground
Bamboo blouse
I heard rustling when I passed by."
Simple childhood gifts but filled with sacrifice and boundless love. Remembering the screams but recalling childhood, recalling the miserable life when there was only grandmother and grandchild together. Then it was her feelings, the peaceful, warm sleep in her arms that inspired the young soldier to go to war:
“I fought today
For love of Fatherland
Because the village is familiar
Grandma, it's also because of you
Because of the clucking sound of chickens
|
Hướng dẫn
Có một loài cây từ lâu đã trở thành sự sống của người dân và trử thành hình tượng bất tử của nhiều vùng quê Việt Nam. Loài cây ấy cũng là nỗi nhớ mong trong lòng của tôi về tuổi thơ êm đềm nơi quê ngoại. Cây dừa ơi! Tôi mãi gọi tên dừa như gọi tên quê hương mình.
Quê ngoại tôi là xứ sở của dừa. Ở đây không chỉ có vài cây, vài rặng dừa mà là cả liếp dừa nối tiếp nhau nhìn xa xa như một cánh rừng. Cây dừa thân to tròn như một chiếc cột lớn giữa nhà. Lá dừa như những ngọn gươm khua xào xạc có lúc lại mềm mại như bàn tay cầm quạt của cô gái đang múa hát. Tôi yêu cái dáng đứng thẳng của dừa và cái ngẩng đầu thách thức dù mưa giông, bão tố. Hứng chịu bao cơ cực của cuộc đời, dừa lại chắt lọc những gì tinh túy nhất vào quả của mình. Có lần tôi đã nghĩ quả dừa giống như những hủ rượu ngàn năm của Tề thiên đại thánh bỏ quên nơi trần gian. Chỉ khác một điều chắc gì rượu quý kia lại thơm ngon bằng nước dừa. Tôi thích thú với những chiếc rễ dừa to to vươn lên mặt đất. Ngày đó, tôi chưa học dừa là loại cây rễ chùm, chỉ biết rằng bộ rể đồ sộ kia lại có sự sống bền bỉ và bám chặt vào đất giành lấy sự sống của mình.
|
Instruct
There is a tree that has long become the life of people and has become an immortal image in many Vietnamese countryside. That tree is also my heart's longing for my peaceful childhood in my grandmother's hometown. Coconut tree! I always call the name of coconut like the name of my homeland.
My maternal hometown is the land of coconuts. Here there are not just a few trees and coconut groves, but whole rows of coconut trees that look like a forest from afar. The coconut tree's trunk is as big and round as a large pillar in the middle of the house. Coconut leaves are like rustling swords, sometimes as soft as the hand holding the fan of a dancing and singing girl. I love the upright posture of the coconut tree and the way it raises its head defiantly despite rain and storms. Suffering from life's hardships, coconut distills the most quintessential things into its fruit. I once thought that coconuts were like the thousand-year-old jars of wine that the great saint Qitian had forgotten on earth. The only difference is that this precious wine is not as delicious as coconut water. I enjoy the big coconut roots reaching out to the ground. At that time, I did not learn that coconut is a type of tree with cluster roots, I only knew that the giant root had a tenacious life and clung tightly to the soil to fight for its life.
|
Hướng dẫn
Từ xưa đến nay, thiên nhiên luôn là đề tài lớn của thơ ca và hội họa. Những nhà thơ lớn của dân tộc ta và cả thế giới đều dành những lời thơ ca ngợi thiên nhiên. Nếu như Nguyễn Trãi thả hồn theo tiếng suối trong và say bóng mát của ngọn trúc râm chốn Côn Sơn, Hồ Chí Minh say đắm trước vẻ đẹp của vầng trăng đất nước thì đối với nhà thơ Lý Bạch, thiên nhiên là sự hùng vĩ, hào phóng và chan chứa nỗi niềm. Nói như thế để thấy được niềm vui sống giữa thiên nhiên là niềm vui bất tận.
Mỗi tâm hồn, mỗi tính cách sẽ có thái độ khác nhau trước thiên nhiên nhưng nó đều là những thái độ tích cực gắn bó với thực tại và không xa rời thế sự. Đừng nghĩ Nguyễn Trãi cáo quan ở ẩn sống cuộc đời vui thú điền viên là đã quên đi chuyện đời. Nỗi lo cho dân, cho nước của một kẻ sĩ thất thời vẫn đau đáu trong niềm vui thú ấy. Còn vị lãnh tụ của chúng ta có khác gì đâu, Người ngắm trăng nhưng vẫn bàn việc nước, việc quân. Nhà thơ Lí Bạch mặc dù không xuất hiện trong bức tranh thiên nhiên hùng vĩ nhưng có ai biết được nỗi lòng đau đáu về quê cũ.
|
Instruct
From ancient times until now, nature has always been a great topic of poetry and painting. Great poets of our nation and the whole world have written poems praising nature. If Nguyen Trai let his soul follow the sound of the clear stream and fell in love with the shade of the shady bamboo in Con Son, Ho Chi Minh was captivated by the beauty of the country's moon, then for poet Ly Bach, nature is majesty, generous and full of passion. Having said that, we can see that the joy of living in nature is endless joy.
Each soul, each personality will have a different attitude toward nature, but they are all positive attitudes that are closely connected to reality and not far from the world. Don't think that Nguyen Trai, a mandarin living in seclusion and living a happy life in the countryside, has forgotten about life. The worry for the people and the country of a failed scholar still aches in that joy. Our leader is no different. He looks at the moon but still discusses state and military affairs. Although poet Ly Bach does not appear in the majestic natural picture, no one knows the pain of returning to his old hometown.
|
Hướng dẫn
Chắc chẳng còn ai xa lạ với hình ảnh một chú chó trung thành, ngoan ngoãn và thông minh bởi chó là giống vật nuôi phổ biến không chỉ ở Việt Nam mà còn cả thế giới. Riêng tôi, chó không chỉ đơn thuần là giống vật nuôi mà còn là người bạn thân thiết cùng tôi trải qua những ngày tháng đầy kỉ niệm của tuổi thơ.
Quê tôi, vùng nước mặn, đất phèn nên chẳng bao giờ người ta thấy một con chó kiểng chihuahua, phóc…Giống chó người dân quê tôi thường nuôi là chó ta hay còn gọi là chó cỏ. Nó không xinh đẹp, sang trọng nhưng chó kiểng được nuôi ở thành phố nhưng lại hết mực trung thành, khỏe mạnh và rất dễ nuôi. Chú chó tôi dành tình cảm đặc biệt là một chú chó màu trắng với bộ lông khá dài và mềm. Chú ấy đến với tôi như một cơ duyên có lẽ thế mà tôi nhớ mãi sau bao nhiêu năm tháng. Năm ấy tôi còn rất nhỏ hay chơi trò trốn tìm ở bờ sông. Có lần tôi nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng khe khẽ từ dưới sông, tôi thấy một con chó ốm yếu, mình ướt sũng đang run rẩy, sợ sệt. Tôi lén mẹ đem vào nhà và chăm sóc nó, cho nó ăn. Thấy con chó tội nghiệp mẹ tôi để tôi nuôi nó và cũng thương yêu nó như chị em chúng tôi thương. Cha tôi đặt tên cho nó là Quýt vì cha bảo nó giống một chú chó trước đây của nhà tôi.
|
Instruct
Surely no one is unfamiliar with the image of a loyal, obedient and intelligent dog because dogs are a popular pet breed not only in Vietnam but also in the world. As for me, dogs are not simply pets but also close friends with whom I spend many memorable days of my childhood.
My hometown has salty water and acidic soil, so people never see a pet dog like a Chihuahua or a Pomeranian... The breed of dog that people in my hometown often raise is a dog, also known as a prairie dog. It is not beautiful or luxurious, but pet dogs raised in the city are very loyal, healthy and very easy to raise. The dog I have special affection for is a white dog with quite long and soft fur. He came to me as if by chance, but I still remember him after so many years. That year, when I was very young, I used to play hide and seek at the riverbank. One time I heard a soft yelp from the river, I saw a weak, wet dog trembling and afraid. I secretly brought it into the house and took care of it and fed it. Seeing the poor dog, my mother let me raise it and love it like we sisters do. My father named it Tangerine because he said it resembled a previous dog of our family.
|
Hướng dẫn
Mỗi lần nhìn thấy những hàng cau chạy dài thẳng tắp tôi lại nhớ về hàng cau quê nội, Tôi lại nhớ bóng dáng nội tôi lưng còng đợi cháu. Chẳng hiểu sao tôi lại có một tình cảm đặc biệt đối với loài cây này như thể tình cảm của đứa con xa dành cho quê hương. Phải chẳng vì cau đã cho tôi nhiều kỉ niệm hay đã gắn bó cùng tôi suốt những năm tháng tuổi thơ.
Cau cùng họ với dừa nhưng lại mang dáng dấp của một thiếu nữ mảnh mai. Thân cây tròn, nhỏ hơn cây dừa nhưng đổi lại cây cau được xếp vào hàng những loài cây cao nhất. Cây chẳng có cành thay vào đó là những khía tròn quanh thân để người có thể trèo lên hái trái. Tôi thích nhìn lên tận cao tít ngọn cây và tưởng tượng mình có thể chấp cánh chim trời bay lên đấy. Bao nhiêu bẹ lá tập trung hết trên ấy, những tàu lá cau xanh tốt xòe ra bốn phía như chiếc dù che mưa nắng cho thân. Đã bao lần tôi ngắm nhìn những chiếc lá vươn dài như đuôi một chú chim khổng lồ rồi trầm trồ ao ước. Giá như không có bộ rể chắc khỏe giữ cây lại, có lẽ cây đã tung bay theo những cánh chim trời. Cái giống cây này cũng lạ làm sao! Hoa cau không giống bất cứ loài hoa nào, chúng không có những cành hoa riêng lẻ mà hợp thành một buồng hoa. Buồng hoa có nhiều tua hoa vươn dài như ngón tay bút hoa của cô gái. Trên những tua hoa ấy là những nụ hoa trắng tinh khôi. Ai yêu loài cây này mới thưởng thức được vị thơm ngát của hương cau. Một buổi sáng trong lành, hương hoa cau thoang thoảng vào khung cửa, đánh thức cô bé ngủ lười. Rồi mùa cau cũng đến, những quả cau xanh xanh như quả trứng gà đã che kín cả buồng cau. Kì lạ thay! Những quả trứng này lại lơ lửng trên bầu trời xanh biếc mà chẳng bao giờ sợ rơi ra.
Tôi nhớ bà tôi, người luôn đợi những mùa cau. Khi cau vừa già bà nhờ chú tôi hái xuống rồi mang đi chợ bán. Bà hái thêm mớ trầu, mua lại ít vôi để têm những miếng trầu cánh phượng. Thuở nhỏ bà đã dạy tôi têm trầu và sắp trầu cho đẹp mắt. Ngày ấy tục ăn trầu còn phổ biến nên trầu và cau còn bán được giá. Bà lại sắm sửa cho chị em tôi quần áo, sách vở mới. Tôi quên làm sao được những buồng cau tươi theo bà ra chợ sớm để nỗi mong chờ ở lại cho những đứa cháu nghèo.
Mặc dù giá trị kinh tế cây cau không nhiều nhưng dân quê tôi vẫn trồng như cây kiểng trước nhà. Giá trị tinh thần mà cây mang lại còn nhiều hơn thế. Ôi! Những cây cau mang hình bóng quê nhà có nhớ chăng câu chuyện tình Tân – Lang ngợi ca về tấm lòng son sắt. Có nhớ cô Tấm thuở nào đã hái những trái thảo ngay. Loài cau nhã nhặn, thanh tao ấy còn là cổ tích, là văn hóa của dân tộc. Miếng trầu, miếng cau đi vào tâm hồn nhân dân như sự chân thành, thủy chung và sức sống dẻo dai, bền bỉ.
Đối với riêng tôi, cau như hình bóng người bà tóc bạc. Cau bao nhiêu tuổi, nội tôi cũng già thêm bấy nhiêu. Có những chiều tôi bồi ngước nhìn hàng cau rồi nhìn vào vầng trán bà. Bao nhiêu vết sẹo thời gian in hằn trên vầng trán là bao nhiêu năm cau dãi dầu mưa nắng. Tôi nhớ khôn nguôi những ngày cùng bà chẻ từng trái cau lấy ruột rồi phơi khô để mùa sau. Tôi quên làm sao những trái cau khô mọc mầm bà bảo ra vườn tìm đất để gieo trồng. Những đứa trẻ thôn quê chúng tôi ai lại chưa từng chơi trò kéo mo cau. Những chiếc mo cau mang cả tuổi thơ của tôi đi đâu mất, bỏ lại một cô bé ngẩn ngơ đợi chờ dưới gốc cây rồi nhặt từng hoa cau trắng xếp tên mình.
|
Instruct
Every time I see the long, straight rows of areca nuts, I remember the rows of areca nut trees in my grandmother's hometown. I remember the figure of my grandmother with a hunched back, waiting for her grandchild. For some reason, I have a special affection for this plant, like the affection a distant child has for his homeland. Is it because the areca has given me many memories or has been with me throughout my childhood years.
Areca is from the same family as coconut but has the appearance of a slender young woman. The trunk is round, smaller than a coconut tree, but in return, areca trees are ranked among the tallest trees. The tree has no branches, instead there are circular notches around the trunk so people can climb up to pick fruit. I like to look up at the top of the tree and imagine I can fly up there with the wings of a bird. So many leaf sheaths are concentrated there, the green areca leaves spread out in all four directions like an umbrella to protect the body from sun and rain. How many times have I looked at the leaves stretching out like a giant bird's tail and admired them with longing? If it weren't for the strong roots holding the tree back, perhaps the tree would have flown with the birds of the sky. How strange this plant is! Areca flowers are not like any other flowers, they do not have individual flower branches but form a flower chamber. The flower chamber has many flower tassels that stretch out like a girl's flower-pen finger. On those flower tassels are pure white flower buds. Those who love this plant can enjoy the fragrant taste of areca incense. One fresh morning, the scent of areca flowers wafted into the door frame, waking up the lazy sleeping girl. Then the areca season came, the green areca nuts as green as chicken eggs covered the entire areca chamber. Strange! These eggs float in the blue sky without ever being afraid of falling out.
I remember my grandmother, who always waited for the areca seasons. When the areca nuts were old, she asked my uncle to pick them and bring them to the market to sell. She picked up more betel and bought some lime to soak the betel pieces with phoenix wings. When I was young, my grandmother taught me how to cook betel and arrange it beautifully. At that time, the custom of chewing betel was still popular, so betel and areca nuts were still sold at good prices. She also bought new clothes and books for my sister and me. I forgot how the fresh areca trees followed my grandmother to the market early, leaving the hope of staying behind for the poor grandchildren.
Although the economic value of areca trees is not much, people in my hometown still plant them as ornamental plants in front of their houses. The spiritual value that trees bring is much more than that. Oh! Are the areca trees carrying the image of the homeland? Do you remember the Tan - Lang love story praising the steadfast heart? Do you remember when Ms. Tam used to pick cardamom fruits right away? That elegant, elegant areca species is also a fairy tale and the culture of the nation. Betel and areca pieces enter the hearts of the people as sincerity, loyalty and resilient, enduring vitality.
For me, a frown is like the image of a silver-haired grandmother. No matter how old Cau is, my grandfather also gets older. There are afternoons when I look up at the areca trees and then look at her forehead. How many scars of time are imprinted on the forehead and how many years of frowning, rain or shine. I fondly remember the days when I and my grandmother cut each areca nut to get the flesh and then dried it for the next season. I forgot how the dried areca nuts sprouted and she told me to go to the garden and find land to plant. None of us rural children have ever played tug-of-war. The areca palms that carried my childhood have gone somewhere, leaving a bewildered little girl waiting under the tree to pick up each white areca flower and put her name on it.
|
Hướng dẫn
Thuở nhỏ khi nghe câu chuyện Sự tích cây vú sữa ai đã từng khóc sướt mướt cho tình mẫu tử thiêng liêng. Ai đã từng nếm thử vị ngọt mát như dòng sữa mẹ của trái vú sữa sẽ cảm nhận được hương vị quen thuộc của quê hương dành tặng những đứa con của mình. Từ ngày biết khóc cười khi xa nhà, tôi đã yêu loài cây vú sữa bằng tình cảm thơ ngây và niềm tin mãnh liệt của đứa trẻ dành cho mẹ của mình.
Ba tôi kể, mẹ đã trồng cây vú sữa trước sân khi tôi còn trong bụng. Mẹ bảo để sau này khi tôi vừa biết leo trèo là lúc cây cũng vừa ra quả. Đúng như dự định của mẹ tôi. Tôi lên 7, cây đã to lớn vững vàng. Thân cây to như thân cột, lớp vỏ xù xì giúp lũ trẻ chúng tôi dễ trèo. Tôi thương những cành cây vươn dài che phủ cả khoảnh sân nhà. Cành chẳng sợ nắng mưa cứ dang những chiếc lá xanh phe phẩy như chiếc quạt. Một cơn gió thổi qua, lá cây lay động như mẹ ôm ấp, che chở con mình. Tôi mãi nghĩ về chiếc lá xanh kia, sao lá lại giống bàn tay mẹ đến thế kia, mặt trên của lá xanh tươi nhưng mặt dưới lại ngả màu vàng. Có phải vì dãi dầu mưa nắng mà bàn tay rám nắng hay vì khóc đứa con không ngoan ngoãn mà tay mẹ thấm đầy nước mắt? khung cửa sổ nhà tôi ngay cạnh nhánh cây to nhất. Tôi thích những buổi sáng dậy sớm nhìn ra bên ngoài và chợt sung sướng reo lên khi bắt gặp chùm hoa vú sữa đầu tiên. Hoa vú sữa màu trắng pha tim tím, từng chùm hoa nhỏ ẩn hiện trong vòm lá nhưng chẳng giấu nổi mùi hương thơm ngát. Ngày những cánh hoa cuối cùng rụng xuống đất thì cành đã mang rất nhiều trái. Trái vú sữa ban đầu nhỏ bằng trái cau rồi nhanh chóng thành những trái to tròn căng mộng. Đầu tháng 11 những trái chín đầu tiên được mẹ tôi hái vào cúng lên bàn thờ ông bà. Có nao nức nào bằng niềm mong mỏi đợi ngày trái chín để thưởng thức vị ngọt ngào của trái.
|
Instruct
When I was a child, when I heard the story The Tale of the Star apple tree, I cried for sacred motherly love. Anyone who has ever tasted the cool sweetness like mother's milk of Star apple will feel the familiar taste of the homeland given to their children. Since the day I learned to cry and laugh when away from home, I have loved the star apple tree with the innocent affection and strong faith of a child for his mother.
My father told me that my mother planted star apple trees in the front yard when I was still in my womb. My mother told me to wait until I learned how to climb and the tree would bear fruit. Just as my mother intended. When I was 7 years old, the tree was already big and strong. The tree trunk is as big as a column, and the rough bark makes it easy for our children to climb. I love the tree branches that stretch out to cover the whole yard. The branches are not afraid of sun or rain, just spreading their green leaves like a fan. A wind blew, the leaves moved like a mother hugging and protecting her child. I keep thinking about that green leaf, how it looks so much like my mother's hand, the top of the leaf is bright green but the bottom is yellow. Is it because of exposure to rain and sun that the hands are tanned, or is it because the mother's hands are soaked with tears because of crying for an unruly child? My window frame is right next to the biggest tree branch. I like waking up early in the morning to look outside and suddenly scream with joy when I see the first cluster of star apple flowers. Star apple flowers are white and purple in color, small clusters of flowers hidden in the canopy of leaves but cannot hide the fragrant scent. The day the last petals fall to the ground, the branches will already bear a lot of fruit. Star apple fruits were initially as small as an areca nut and then quickly turned into large, round, plump fruits. In early November, the first ripe fruits were picked by my mother and offered to my grandparents' altar. There is nothing more exciting than waiting for the day the fruit is ripe to enjoy the sweetness of the fruit.
|
Hướng dẫn
Tuổi thơ là những chuỗi ngày khó quên trong cuộc đời mỗi chúng ta. Dù kí ức ấy có thể là những nụ cười hay giọt nước mắt thì tôi vẫn xin giữ mãi trong lòng. Được học những tác phẩm Cổng trường mở ra, Cuộc chia tay của những con búp bê, lòng tôi lại một lần nữa nhớ về kí ức tưởng đã ngủ yên gắn bó với trò chơi cất nhà chòi của những đứa trẻ thôn quê.
Tôi cũng từng có một kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học, chỉ khác là lần đầu tiên ấy bà là người thay ba mẹ đưa tôi đến trường vì ba mẹ không thể về kịp ngày khai giảng của tôi. Có lẽ thế nên khi đọc tác phẩm của Thanh Tịnh, lòng tôi xốn xang bao nỗi niềm như ngày đầu tiên đến lớp. Tôi cũng đã khóc sướt mướt khi nghĩ về bé Thành, Thủy và cuộc chia tay của hai anh em vì cha mẹ phải li hôn. Những đứa trẻ chúng tôi nào có lỗi sao lại bắt chúng tôi phải chịu những nỗi đâu mà người lớn gây ra. Tôi hiểu cải cảm giác phải sống xa cha mẹ của hai bạn nhưng dù sao tôi còn may mắn hơn là cha mẹ chỉ vì cuộc sống mà làm ăn xa, chúng tôi vẫn là một gia đình.
|
Instruct
Childhood is an unforgettable day in each of our lives. Whether those memories may be smiles or tears, I still keep them in my heart forever. Studying the works The School Gate Opens and The Dolls' Farewell, my heart once again remembered the memories that I thought were dormant and attached to the game of building huts among rural children.
I also have a memory of my first day of school, except that the first time, she was the one who took my parents' place to take me to school because they couldn't return in time for my first day of school. Maybe that's why when I read Thanh Tinh's work, my heart was filled with so many emotions like the first day of class. I also cried when I thought about little Thanh and Thuy and their separation because their parents had to divorce. It's not our fault as children, so why do we have to endure the pain that adults cause? I understand the feeling of having to live far away from your parents, but after all, I am luckier than my parents who just work far away because of their lives, we are still a family.
|
Hướng dẫn
“Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”, đó là lời dạy của Bác Hồ dành cho thiếu nhi Việt Nam trong những ngày kháng chiến đấu chống quân xâm lược. Thực hiện theo lời dặn dò của Bác Hồ kính yêu, thiếu nhi chúng ta đã có những việc làm dũng cảm, anh hùng, không sợ nguy hiểm. Bài thơ Lượm của nhà thơ Tố Hữu đã cho người đọc thấy được hình ảnh của cậu bé gan dạ, quả cảm: Lượm.
Cậu bé Lượm được theo các chú bộ đội làm liên lạc trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Đó là một cậu bé có thật trong lịch sử và đi vào thơ ca bằng sự cảm phục của nhà thơ Tố Hữu. Tác giả đã kể lại câu chuyện về Lượm bằng thơ, thể thơ bốn chữ, với giọng điệu hồn nhiên, vui tươi, lại có khi xót xa, đau đớn.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã tái hiện lại cuộc gặp gỡ đáng nhớ trong thời gian cấp bách: “Ngày Huế đổ máu”. Đó là ngày Huế phải gồng mình trước chiến tranh, ngăn chặn bước châm xâm lược của giặc. Vậy mới thấy trong hoàn cảnh khó khăn ấy, cậu bé nhỏ nhắn hiện lên thật anh hùng. Anh hùng nhưng trang phục của cậu lại đơn sơ vô cùng:
“Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh
Ca lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng…”
Những từ láy “loắt choắt”, “xinh xinh”, “nghênh nghênh” cho ta thấy cậu bé thật hồn nhiên, tinh nghịch và nhanh nhẹn cùng một chút đáng yêu của tuổi thiếu nhi. Có lúc cậu lại tinh nghịch “cười híp mí”, có lúc lại ngượng ngùng làm “má đỏ bồ quân”… trông cậu bé ấy như con chim bé nhỏ, lúc nào cũng tung tăng, ríu rít, hớn hở trên chặng đường liên lạc:
“Cháu đi liên lạc
Vui lắm chú à
Ở đồn Mang Cá
Thích hơn ở nhà”
Cậu bé thật gan dạ! Niềm vui của cậu bé ở đồng Mang Cá có thể chính là niềm vui khi nghe được thông tin, biết được một bí mật của giặc để góp vào chiến công của cô chú bộ đội. Câu chuyện về cậu bé Lượm có lẽ sẽ tiếp tục được mở ra với nhiều câu thơ vui tươi, khỏe khoắn. Thế nhưng:
“Một hôm nào đó
Như bao hôm nào
Chú đồng chí nhỏ
Bỏ thư vào bao
Vụt qua mặt trận
Đạn bay vèo vèo
Thư đề thượng khẩn
Sợ chi hiểm nghèo”
Chiến trường ác liệt nhưng Lượm vẫn xung phong vào bom đạn thực hiện nhiệm vụ quan trọng mà các chú giao phó. Chuyến đi ấy cũng chính là chuyến đi cuối cùng của cậu bé:
“Bỗng lòe chớp đỏ,
Thôi rồi Lượm ơi!”
Sự nhanh nhẹn của cậu bé trẻ tuổi không thể vượt qua làn mưa đạn của quân thù. Tác giả không nói cậu bé hy sinh, chỉ dùng từ “thôi rồi” để bật thành tiếng nấc nghẹn ngào, xót thương và cảm phục trước sự hy sinh của người chiến sĩ nhỏ tuổi. Nhưng Lượm không chết, không hy sinh. Tố Hữu đã gửi gắm linh hồn của cậu bé vào đất mẹ:
“Cháu nằm trên lúa
Tay nắm chặt bông
Lúa thơm mùi sữa
|
Instruct
"Young people do small things, depending on their strength", that was Uncle Ho's teachings to Vietnamese children during the days of resistance against invaders. Following the advice of our beloved Uncle Ho, our children have done brave and heroic deeds, not afraid of danger. The poem Luom by poet To Huu shows readers the image of a brave and brave boy: Luom.
The boy Luom followed the soldiers as a liaison during the resistance war against the French. That was a real boy in history who entered poetry through the admiration of poet To Huu. The author has told the story of Luom in poetry, in four-word verse, with an innocent, joyful, and sometimes sad and painful tone.
At the beginning of the poem, the author recreates a memorable meeting during a critical time: "The bloody day of Hue". That was the day Hue had to brace itself for war and prevent the enemy's invasion. So we can see that in that difficult situation, the little boy appeared truly heroic. He's a hero, but his outfit is extremely simple:
“Little boy
Beautiful bag
The legs are nimble
The head welcomes
The backpack is worn crookedly
Mouth whistled loudly
Like a warbler
Jumping on the golden road…”
The words "quick", "beautiful", "welcome" show us that the boy is innocent, mischievous and agile with a little bit of the cuteness of childhood. Sometimes he mischievously "smiles with his eyelids wide open", other times he shyly makes "red cheeks"... he looks like a little bird, always jumping around, chirping, and happily on the journey. lost:
“I'll go make contact
It's fun, uncle
At Mang Ca station
Prefer to stay at home”
The boy is so brave! The joy of the boy in Mang Ca field may be the joy of hearing information, knowing a secret of the enemy to contribute to the victory of the soldiers. The story of the boy Luom will probably continue to unfold with many cheerful and healthy verses. But:
“Someday
Like any other day
Little comrade
Put the letter in the envelope
Rushing past the front
Bullets fly
The letter is urgent
Fear no danger"
The battlefield was fierce, but Luom still volunteered to carry out the important mission assigned by his uncles. That trip was also the boy's last trip:
“Suddenly there was a red flash,
Okay, Luom!”
The young boy's agility could not overcome the enemy's hail of bullets. The author did not say that the boy sacrificed himself, he only used the word "it's over" to burst into choking sobs of pity and admiration for the young soldier's sacrifice. But Luom did not die, he did not sacrifice. To Huu entrusted the boy's soul to the motherland:
“I lie on the rice
Hands holding cotton tightly
Rice smells like milk
|
Hướng dẫn
Môi trường giữ vai trò quan trọng đối với đời sống của chúng ta. Một môi trường tốt sẽ tạo nên một cuộc sống tốt, con người có thể thỏa sức làm việc, nghỉ ngơi, vui chơi, phát triển. Còn ngược lại, một môi trường xấu, môi trường bị ô nhiễm, sẽ tạo nên một cuộc sống đầy rẫy bệnh tật và khó khăn, trở ngại.
Vậy môi trường sống là gì? Môi trường sống chính là những gì bao quanh chúng ta, đó là không khí, là đất, nước, là cả những sinh vật nhỏ bé như những loài côn trùng, bò sát… tất cả đều gọi là môi trường sống. Ở những môi trường sống ấy, con người có không khí để hít thở, có nước sạch để sử dụng, có cây xanh tỏa bóng mát, có đất đai để trồng trọt và chăn nuôi. Một môi trường trong lành sẽ ngăn ngừa sự phát triển của các loài vi khuẩn có hại, không khí sạch sẽ không để vi khuẩn, virus sinh sôi, nước sạch sẽ không có chỗ cho muỗi đẻ trứng, đất đai sạch sẽ không thể có các mầm mống gây bệnh. Đó chính là những ích lợi mà môi trường sống trong lành mang lại cho chúng ta. Được sống trong môi trường ấy, con người sẽ khỏe mạnh, sống vui, sống khỏe và làm được nhiều điều có ích.
Thế nhưng, đời sống ngày càng phát triển, con người ngày càng được hỗ trợ bởi những thiết bị tiện nghi, hiện đại nên quên mất đi nhiệm vụ quan trọng nhất đó chính là bảo vệ môi trường. Cách sống ích kỷ trong xã hội hiện đại đã khiến chúng ta vô tình làm tổn hại đến môi trường sống. Tất cả mọi người, ngay cả những người lớn tuổi, vẫn hồn nhiên xả rác bừa bãi ra môi trường, rác thải theo mưa đi đến cống rãnh, làm tắt cống rãnh, đi đến sông suối làm ô nhiễm nguồn nước. Không khó để chúng ta bắt gặp trên mạng xã hội hình ảnh những loài động vật phải ngập ngụa trong rác thải của con người. Chưa kể là những rác thải hữu cơ rất có ích nếu dùng để ủ thành phân, bón cho cây trồng thế nhưng chúng ta không làm vậy, chúng ta thải ra môi trường, gây ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước, ô nhiễm môi trường sinh sống của chính chúng ta. Đó là chưa nói đến các nhà máy công nghiệp, lúc nào cũng ngùn ngụt khói trắng, khói đen tỏa ra trên bầu trời. Những thứ đó sẽ làm thủng tầng ozon, tạo mưa gió, lũ lụt, làm đời sống con người vô cùng cực khổ. Thêm nữa, chúng ta chặt phá rừng, gây đòi trọc, đất trống, mỗi khi mừa về sức nước lớn mà không có cây xanh giữ lại sẽ gây ra sạc lỡ, xói mòn.
|
Instruct
The environment plays an important role in our lives. A good environment will create a good life, people can freely work, rest, play, and develop. On the contrary, a bad environment, a polluted environment, will create a life full of diseases, difficulties and obstacles.
So what is habitat? The living environment is what surrounds us, it is the air, the soil, the water, even small creatures such as insects, reptiles... all are called habitat. In those living environments, people have air to breathe, clean water to use, trees to provide shade, and land to grow crops and raise livestock. A clean environment will prevent the growth of harmful bacteria, clean air will not allow bacteria and viruses to multiply, clean water will not have a place for mosquitoes to lay eggs, clean land will not disease-causing germs. Those are the benefits that a clean living environment brings to us. Living in that environment, people will be healthy, happy, healthy and do many useful things.
However, as life is increasingly developing, people are increasingly supported by convenient and modern equipment, so they forget the most important task which is protecting the environment. Selfish living in modern society has caused us to unintentionally damage the living environment. Everyone, even the elderly, still innocently litters the environment. Garbage follows the rain and goes to the sewers, clogs the sewers, and goes to rivers and streams, polluting water sources. It is not difficult for us to see on social networks images of animals drowning in human waste. Not to mention that organic waste is very useful if used to compost and fertilize plants, but we don't do that, we release it into the environment, causing air pollution, water pollution, and environmental pollution. our own living environment. That's not to mention industrial factories, which are always filled with white smoke and black smoke radiating into the sky. These things will puncture the ozone layer, create rain, wind, and floods, making human life extremely miserable. In addition, we cut down forests, causing bare land and bare land. Every time the rainy season comes, there is a lot of water without trees to retain it, which will cause landslides and erosion.
|
Hướng dẫn
“Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn”
Đó là những lời thơ mà Tố Hữu dành cho Bác – một con người giản dị, thanh bạch, lúc nào cũng lo lắng cho vận mệnh của dân tộc và cuộc sống của nhân dân.
Không phải ngẫu nhiên mà con người Việt Nam ai cũng gọi Chủ tịch Hồ Chí Minh bằng một cách gọi thân tình: “Bác Hồ”. Cách gọi ấy đã phần nào cho thấy sự gần gũi của Bác dành cho nhân dân và tình cảm của nhân dân Việt Nam dành cho Bác.
Trong những năm tháng kháng chiến cần lao, gian khổ, Bác dù là người lãnh đạo tối cao vận mệnh của đất nước thế nhưng Bác vẫn sống cuộc sống rất đời thường. Những ngày ở chiến khu Việt Bắc, Bác sống trong hang Pắc-Pó, ăn cháo bẹ, rau măng mà tâm hồn vẫn “sẵn sàng”, phơi phới. Trang phục của Bác thì lại đơn sơ, bình dị vô cùng. Tủ quần áo chỉ có vài chiếc áo đã sờn vai, lúc nào cũng mang chiếc dép râu dù hư hỏng nhiều lần song vẫn được Bác sửa chữa và tiếp tục sử dụng.
Bữa cơm của bác cũng đơn giản, chỉ vài ba món ăn đạm bạc, lúc nào cũng dùng tiết kiệm, không để rơi vãi dù là một hạt cơm rất nhỏ. Bác không bao giờ để người khác cầu cạnh mình, ăn xong, Bác xếp bát đũa vào trong khay, thức ăn còn lại xếp gọn tươm tất. Điều đáng quý ở vị lãnh tụ này đó chính là Bác đều thức ăn thầy nhiều phần rồi gấp riêng từng phần một, bởi Bác luôn tâm niệm “đừng để người khác ăn phần thừa của mình”. Chỉ một việc làm và ý nghĩ như vậy, ta có thể thấy được tấm lòng của Bác, sự quý trọng công lao sản xuất của nhân dân và trân trọng công sức của những con người lao động.
Hòa bình lập lại, Bác về Thủ đô, từ chối ở căn hộ sang trọng dành cho Chủ tịch nước, Bác chọn căn nhà sàn cũ của anh thợ điện làm chỗ nghỉ ngơi và làm việc của mình. Ngôi nhà sàn của Bác ở vỏn vẹn chỉ có vài ba phòng, chiếc giường ngủ nhỏ gọn cùng bàn làm việc đơn sơ. Thế nhưng căn nhà ấy được Bác thiết kế lại nên lúc nào cũng lộng gió mát mẻ, tiết kiệm rất nhiều chi phí trong sinh hoạt. Không biết đó là gió trời hay chính là tâm hồn rộng lớn của Bác đã khiến cho căn nhà sàn thêm mát mẻ:
“Nhà Bác đơn sơ mộ góc vườn
Gỗ thường mộc mạc chẳng mùi sơn
Giườing mây chiếu cói đơn chăn gối
Tủ nhỏ vừa treo mấy áo sờn”
Phía trước nhà sàn là ao cá vàng, bên cạnh là khu vườn đầy cây trái do chính tay Bác vun trồng. Là cây bưởi, cây dừa, cây vú sữa, là tình cảm mà đồng bào cả nước gửi tặng đến Bác Hồ. Ở cương vị Chủ tịch nước, thế nhưng ta có cảm giác Bác như một lão nông tri điền, lúc nào cũng sống hài hòa và gắn bó với thiên nhiên.
Là người lãnh lương cao nhất nước lúc bấy giờ, thế nhưng Bác không hề sử dụng cho bản thân. Bác dùng tiền lương, tiền nhuận bút để giúp đỡ người dân nghèo khó, gửi tiền đến chăm sóc các chiến sĩ biên phòng, ngay cả chiếc chổi lông gà mà Bác sử dụng cũng được Bác ghi lại và trừ vào tiền lương hàng tháng.
Trong thơ văn của mình, Bác đã nhiều lần nói về cách sống giản dị và niềm vui khi được sống cuộc sống thanh bạch:
|
Instruct
“Uncle, leave your love to us
A pure life, not golden
Fragile clothes with thousands of souls
Than bronze statues drying out the paths"
Those are the poetic words that To Huu dedicated to Uncle Ho - a simple, pure man, always worried about the fate of the nation and the lives of the people.
It is no coincidence that Vietnamese people all call President Ho Chi Minh by a friendly name: "Uncle Ho". That calling partly showed Uncle Ho's closeness to the people and the affection of the Vietnamese people for him.
During the hard and arduous years of the resistance war, although Uncle Ho was the supreme leader of the country's destiny, he still lived a very ordinary life. During the days in the Viet Bac war zone, Uncle Ho lived in Pac-Po cave, eating rice porridge and bamboo shoots, but his soul was still "ready" and exposed. Uncle Ho's outfit is extremely simple and plain. The wardrobe only has a few worn-out shirts, and always wears beard sandals that, despite being damaged many times, are still repaired and continued to be used by Uncle Ho.
His meals are also simple, just a few frugal dishes, always used sparingly, not letting go even a very small grain of rice. Uncle never let others pray next to him. After eating, he put the bowl and chopsticks in the tray, and the remaining food was neatly folded. The precious thing about this leader is that he always eats many portions of food and then folds each portion separately, because he always thinks "don't let others eat your leftovers". With just such a deed and thought, we can see Uncle Ho's heart, his appreciation for the people's production efforts and appreciation for the efforts of working people.
When peace was restored, Uncle Ho returned to the capital and refused to live in the luxurious apartment reserved for the President. He chose the electrician's old stilt house as his place to rest and work. Uncle Ho's stilt house only has a few rooms, a compact bed and a simple desk. However, that house was redesigned by Uncle Ho so it is always windy and cool, saving a lot of living expenses. I don't know if it was the wind or Uncle Ho's big soul that made the stilt house cooler:
“Uncle's house is a simple garden corner
Wood is usually rustic and does not smell of paint
Rattan bed with sedge mat and single blanket and pillow
The small closet just hangs a few worn clothes."
In front of the stilt house is a goldfish pond, next to it is a garden full of fruit trees planted by Uncle Ho himself. Grapefruit trees, coconut trees, and star apple trees are the sentiments that people across the country send to Uncle Ho. In his position as President, we feel like Uncle Ho is like an old farmer, always living in harmony and attachment to nature.
He was the person with the highest salary in the country at that time, but Uncle Ho never used it for himself. He used his salary and royalties to help poor people, sent money to take care of border guards, and even the chicken feather broom he used was recorded and deducted from his monthly salary.
In his poetry, Uncle Ho spoke many times about living simply and the joy of living a pure life:
|
Hướng dẫn
Trải qua bốn ngàn năm văn hóa, ông cha ta đã đúc kết những bài học kinh nghiệm có giá trị về cuộc sống. Trong những bài học ấy, cha ông luôn nhắn nhủ thế hệ mai sau phải giữ trọn đạo đức, nghĩa tình, thủy chung, son sắt. Đó là truyền thống tốt đẹp được củ thể bằng nhưng câu tục ngữ quen thuộc, đời thường: “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.
Thật vậy, nhân dân Việt Nam từ xưa đến nay luôn xem trọng sự thủy chung và nghĩa tình trong cách sống. Hai câu tục ngữ “Uống nước nhớ nguồn” và “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” luôn được ông bà, cha mẹ nhắc nhở, dạy bảo và khuyên răn con cháu.
Câu tục ngữ “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, nếu hiểu theo nghĩa đen chính là khi chúng ta được hưởng cây trái ngọt lành, ta cần nhớ đến công lao chăm bón, tưới tiêu của người nông dân “đắp đập, be bờ trồng cây” để ta hái trái. Thông qua hình ảnh ẩn dụ người ăn quả – kẻ trồng cây, ông cha muốn nhắn nhủ một bài học về cuộc sống đó là khi ta hưởng thụ thành quả không phải của mình, ta phải luôn biết trân trọng và tìm cách báo đáp công lao của người ấy. Đó là một bài học lớn về nhân cách con người, về đạo lí làm người trong cuộc sống.
Cũng tương tự như câu tục ngữ “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, câu tục ngữ “uống nước nhớ nguồn” cũng gián tiếp ám chỉ con người phải nhớ về cội nguồn sinh dưỡng, nhớ về truyền thống dựng xây để báo đáp những người đã truyền cho ta sự sống.
Trên mảnh đấy hình chữ S này, đã có biết bao máu xương của biết bao thế hệ anh hùng ngã xuống hiến dâng tuổi thanh xuân cho màu xanh hòa bình tươi đẹp. Đó là những vị vua Hùng dày công gây dựng đất nước từ thuở Văn Lang, Âu Lạc, là những chiến sĩ vô danh ngã xuống trong trận chiến với quân đội Trung Hoa trên dòng sông Bạch Đằng, là những anh hùng từ bỏ quê hương lên đường ra trận, giải phóng đất nước khỏi sự nô dịch của đế quốc thực dân… Làm sao kể hết được những anh hùng như thế, làm sao kể hết được những công lao to lớn ấy.
Lời Bác dạy: “Các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữa lấy nước” đã in hằn vào trái tim của tất cả mọi người. Nên mỗi dịp Quốc giỗ Hùng Vương, con dân trăm họ đều đổ về Phú Thọ nơi đất Tổ linh thiêng, trước là tạ ơn sau là khẳng định tinh thần nồng nàn nước:
“Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ tổ mùng mười tháng ba”
Xã hội ngày nay đã không ngừng tiếp thu và tiếp nối truyền thống tốt đẹp ấy. Những đó hoa tươi thắm cùng những lời chúc từ đáy lòng gửi tặng đến thầy cô giáo nhân dịp 20/11 chính là biểu hiện rõ ràng cho lòng biết ơn vô hạn mà học sinh dành cho những người lái đó cần mẫn. Những món quà động viên, lời hỏi thăm chân tình gửi đến gia đình chính sách, gia đình mẹ Việt nam Anh hùng trong các dịp 27/7, 22/12 chính là sự biết ơn chân thành mà xã hội gửi đến những anh hùng, liệt sĩ.
Sự biết ơn đó còn được thể hiện trong tình cảm gia đình. Con cháu quý trọng công ơn sinh thành, dưỡng dục của ông bà, cha mẹ. Anh chị em trong gia đình biết trân trọng, quý mến và yêu thương nhau. Không chỉ vậy, ta còn cần phải biết quý trọng công lao của những người dân lao động:
“Ai ơi bưng bát cơm đầy
|
Instruct
Through four thousand years of culture, our ancestors have summarized valuable lessons about life. In those lessons, our ancestors always reminded future generations to maintain morality, love, loyalty, and integrity. It is a good tradition that is reinforced by familiar and everyday proverbs: "When drinking water, remember the source", "When eating fruit, remember the person who planted the tree".
Indeed, Vietnamese people have always valued loyalty and gratitude in their way of life. The two proverbs "When drinking water, remember the source" and "When eating fruit, remember the person who planted the tree" are always reminded, taught and advised by grandparents and parents.
The proverb "when eating fruit, remember the person who planted the tree", if understood literally, means that when we enjoy sweet fruit trees, we need to remember the efforts of farmers in fertilizing and irrigating "building dams and shoring up banks". plant a tree" so we can pick fruit. Through the metaphor of fruit eater - tree grower, the father wants to convey a lesson about life that is when we enjoy results that are not ours, we must always appreciate and find ways to repay the effort. that person's work. It is a great lesson about human personality and ethics in life.
Similar to the proverb "when eating fruit, remember the person who planted the tree", the proverb "drinking water, remember the source" also indirectly implies that people must remember the source of nourishment, remember the tradition of building to repay the who gave us life.
On this S-shaped piece of land, there has been so much blood and bones of so many generations of fallen heroes dedicating their youth to the beautiful green of peace. These are the Hung Kings who worked hard to build the country from the time of Van Lang and Au Lac, the anonymous soldiers who fell in the battle with the Chinese army on the Bach Dang River, and the heroes who abandoned their homeland. going to war, liberating the country from the enslavement of the colonial empire... How can we describe all such heroes, how can we describe all those great contributions.
Uncle Ho's teachings: "The Hung Kings had the merit of building the country, we must work together to take care of the country" were imprinted in everyone's hearts. So on every occasion of Hung King's death anniversary, people from hundreds of families flock to Phu Tho, the sacred land of their ancestors, first to give thanks and then to affirm the passionate spirit of the country:
“No matter who goes back and forth
Remember the death anniversary of the 10th day of the third month"
Today's society has continuously absorbed and continued that good tradition. The fresh flowers and heartfelt wishes sent to teachers on the occasion of November 20 are a clear expression of the infinite gratitude that students have for those diligent drivers. Encouraging gifts and sincere greetings sent to policy families and families of Vietnamese Heroic mothers on the occasions of July 27 and December 22 are the sincere gratitude that society sends to the heroes. , martyr.
That gratitude is also expressed in family affection. Children and grandchildren appreciate the birth and upbringing of their grandparents and parents. Siblings in the family know how to appreciate, cherish and love each other. Not only that, we also need to appreciate the efforts of working people:
“Hey, bring a bowl full of rice
|
Hướng dẫn
Ai cũng biết chiếc cặp sách là người bạn thân thiết của học sinh. Bao nhiêu năm cắp sạch đến trường là bấy nhiêu thời gian chúng ta gắn bó với bảng đen, phấn trắng và gắn bó với chiếc cặp bên mình. Với riêng tôi, chiếc cặp không đơn thuần là vật để đựng sách vở mà còn là nơi chứa cả một miền kí ức. Tuổi thơ tôi với những cay, đắng, ngọt, bùi ẩn vào bên trong chiếc cặp ấy.
Năm đó tôi lên lớp 5, cũng là khoảng thời gian gia đình tôi khó khăn. Ba mẹ tôi làm ăn xa, tôi được gửi về quê sống cùng bà ngoại để bà tiện chăm sóc. Mẹ tôi sắm sửa cho tôi đầy đủ dụng cụ học tập, trong đó chiếc cặp là món quà tôi thích nhất. Tôi nhớ mãi cái màu cặp hồng hồng xin xinh vuông vắn rất vừa người. Tôi nhớ như in từng ngăn kéo của chiếc cặp, cặp có 3 ngăn, ngăn nào cũng rộng rãi và được may chắc chắn. Chiếc cặp được may bằng một loại vải cứng và khá dày bao quanh chiếc khung nhựa. Tôi say mê ngắm từng chi tiết trong bức ảnh nàng công chúa được thêu trước cặp rồi tưởng tượng mình chính là cô công chúa xinh đẹp ấy. Không chỉ đẹp chiếc của tôi còn rất hiện đại. Tôi có thể thích thú mang cặp trên lưng như chiếc ba lô cũng có thể kéo cặp bằng bốn bánh xe phía dưới nếu tập sách quá nhiều. Những lúc rảnh rỗi tôi biến chiếc cặp của mình thành giỏ xe chở hàng trong siêu thị. Tôi bày rất nhiều đồ chơi và bỏ chúng vào cặp kéo khắp nhà.
|
Instruct
Everyone knows that a schoolbag is a student's best friend. As many years as we spend going to school, we spend so much time stuck with the blackboard, white chalk, and with our briefcase. For me, a briefcase is not simply an object to hold books, but also a place to store a whole region of memories. My childhood with its spicy, bitter, sweet, and tangy moments was hidden inside that briefcase.
That year I entered 5th grade, which was also a difficult time for my family. My parents worked far away, so I was sent back to my hometown to live with my grandmother so she could take care of me. My mother bought me all the school supplies, of which the briefcase was my favorite gift. I always remember the pretty, square pink color of the pair, which fit very well. I vividly remember each drawer of the briefcase. The briefcase had 3 compartments, each compartment was spacious and firmly sewn. The briefcase is sewn from a hard and quite thick fabric surrounding a plastic frame. I passionately looked at every detail in the picture of the princess embroidered in front of the bag and imagined that I was that beautiful princess. Not only is mine beautiful, it's also very modern. I can enjoy carrying the bag on my back like a backpack and also being able to pull the bag with the four wheels on the bottom if the booklets are too large. In my free time, I turn my briefcase into a shopping cart in the supermarket. I laid out a lot of toys and put them in bags and dragged them around the house.
|
Hướng dẫn
Mỗi người chúng ta đều có rất nhiều nơi để đi nhưng chỉ có một nơi để quay về, ấy là quê hương. Là nơi có mẹ, có bà có họ hàng, xóm giềng mong đợi. Tôi yêu quê hương của mình bằng tình yêu của đứa con xa. Mỗi lần nghe âm vang khúc hát về quê hương lòng tôi lại cháy lên nỗi nhớ về những kỉ niệm tuổi ấu thơ nơi quê cha, đất tổ
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày”
Mỗi lần nghe câu hỏi quê hương là gì khiến lòng tôi bối rối. Phải chăng quê hương là nơi có ngôi nhà của mẹ, nơi ta được sinh ra và chập chững những bước đầu đời. Quê hương cũng là nơi ta đến trường, là nơi dạy ta nhiều bài học và cũng là nơi mang bao nhiêu kí ức theo ta suốt cuộc đời. Mẹ tôi thường bảo quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn là chiếc nôi êm đềm của mỗi đứa trẻ. Tôi quên làm sao được cái lưng còng của bà cũng mái tóc bạc của ông. Tôi thương chiếc áo bà ba mang dáng hình xứ sở mẹ mặc mỗi lần đi chợ. Tôi thuộc từng con đường mòn cha đi ra ruộng thăm lúa, bẫy chim.
Quê hương tôi ở vùng ngoại thành nằm im lìm bên dòng sông trong xanh và những bóng dừa nghiêng soi đáy nước. Nếu được vẽ một bức tranh về quê hương, chắc chắn sẽ là một bức tranh tĩnh, động tuyệt vời. Tôi nhớ những buổi sáng khi ông mặt trời vừa ló khỏi ngọn cây tre, sương còn phủ trắng trên cánh đồng, những bác nông dân đã ở ngoài đồng. Cánh cò trắng ướt đẫm sương đêm vội vã bay về tổ. Bầu trời mỗi lúc một trong xanh, từng đám mây trắng bay nhè nhẹ như đang ngắm nhìn cánh đồng. Tôi yêu quê hương qua những màu tươi đẹp của quê, màu xanh xanh của mạ non, màu vàng của lúa chín, màu đỏ của khóm hoa mười giờ trước nhà, màu tím tím trên nụ hoa cà vườn mẹ cả màu nâu đen của gỗ, của cây.
Rồi những trưa hè oi bức, bác nông dân ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây. Chú trâu thở phào nhai từng nhúm cỏ, lũ gà mẹ gà con đang nằm lim dim trong liếp chuối sau nhà. Tôi yêu cả những ngày nắng vàng đổ lửa, tôi cùng lũ bạn tìm lá dừa, lá chuối xây ngôi nhà mơ ước. Trong ngôi nhà ấy chúng tôi đóng vai mẹ con, bà cháu để học cách lớn khôn. Ngày ấy ở quê lũ trẻ chúng tôi nào biết trò chơi điện tử, truyện tranh hay hoạt hình trên điện thoại. Chúng tôi sống gắn bó với quê mình từ món đồ chơi làm bằng vỏ sò, con thuyền bằng bẹ chuối đến chiếc nón bằng lá cọ. Cái vị chua của trái bần, trái ổi làm tôi nhớ tận bây giờ. Tôi yêu sao cái âm thanh quen thuộc của lá cây xào xạc sau vườn hòa trong tiếng ru ầu ơ của mẹ và tiếng võng kẽo kẹt đu đưa.
|
Instruct
Each of us has many places to go but only one place to return, which is our homeland. It is a place where mothers, grandmothers, relatives, and neighbors look forward. I love my homeland with the love of a distant child. Every time I hear the echo of the song about my homeland, my heart burns with nostalgia for my childhood memories of my father's homeland and ancestral land.
“Homeland is a bunch of sweet star fruit
Let your child climb and pick every day."
Every time I hear the question what is homeland, it makes me confused. Is homeland the place where our mother's house is, where we were born and took our first steps in life? Homeland is also where we go to school, a place that teaches us many lessons and also a place that carries many memories that stay with us throughout our lives. My mother often said that homeland is the birthplace of each child and the peaceful cradle of every child. I forgot how to remember her hunched back and his gray hair. I love the Ba Ba shirt with the image of my mother's country that I wear every time I go to the market. I know every trail my father took to the fields to visit rice and trap birds.
My hometown in the suburbs lies quietly next to the clear blue river and the leaning shadows of coconut trees reflect the bottom of the water. If I were to draw a picture of my homeland, it would definitely be a wonderful still and moving picture. I remember the mornings when the sun had just risen from the top of the bamboo tree, the dew was still covering the fields, and the farmers were out in the fields. The stork's white wings, wet with night dew, quickly flew back to the nest. The sky becomes bluer and blue, white clouds fly gently as if looking at the fields. I love my homeland through the beautiful colors of the countryside, the green of young seedlings, the yellow of ripe rice, the red of the ten o'clock flower cluster in front of the house, the purple purple of the lilac buds in my mother's garden, and the dark brown of the wood. , of the tree.
Then, on hot summer afternoons, the farmer sat and rested under a tree. The buffalo breathed a sigh of relief, chewing handfuls of grass, and the mother hens and chicks were lying dormant in the banana beds behind the house. I love the golden sunny days when my friends and I search for coconut and banana leaves to build our dream house. In that house, we played the roles of mother and daughter, grandmother and grandchild to learn how to grow up. Back then, in our hometown, our children didn't know about video games, comics or cartoons on our phones. We live closely with our hometown from toys made of seashells, boats made of banana peels to hats made of palm leaves. The sour taste of cork fruit and guava fruit reminds me to this day. I love how the familiar sound of leaves rustling in the backyard blends with my mother's melancholy lullaby and the creaking and swinging sound of the hammock.
|
Hướng dẫn
Người bạn yêu thương nhất là người đã hi sinh cho bạn nhiều nhất. Tôi kém may mắn khi sinh ra đã không có mẹ. Mọi người thương hại tôi vì tôi là đứa trẻ mồ côi mẹ. Thế nhưng chỉ có tôi mới hiểu mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất khi bên cạnh tôi còn có ba, người thay thế mẹ chăm sóc, che chở tôi, người là bạn bên tôi lúc tôi khóc và người cũng chính là ba dạy bảo tôi, uốn nắn tôi từ bé thơ đến lúc trưởng thành.
Ngày tôi bi bô tập nói và ngơ ngác hỏi ba “mẹ con đâu”, ba chỉ bảo với tôi rằng mẹ tôi đã chết. Tôi đâu thấy giọt nước mắt cha chảy ngược vào trong nên vẫn thường hay thắc mắc mỗi lúc nhìn đám bạn có mẹ, có cha. Khi đủ lớn khôn tôi hiểu ra rằng mẹ tôi thật sự đã chết. Bà ấy chết từ cái ngày bỏ đứa con mới tròn 1 tuổi ra đi theo tiếng gọi của đồng tiền và danh vọng. Bà ấy thật sự đã chết trong trái tim của ba và cả trái tim nhỏ bé khao khát tình thương của tôi.
Ba tôi thương đứa con nhỏ dại khờ không ai chăm sóc nên nghỉ việc ở cơ quan về mở tạp hóa nhỏ tại nhà để tiện chăm sóc, bên cạnh tôi mỗi ngày. Tôi lớn lên nhờ đôi bàn tay chai sạm và thô ráp ấy. Đôi bàn tay mà tôi chẳng bao giờ dám ngắm lâu vì không thể giấu nổi nước mắt. Tôi thích thú khi đưa bàn tay bé nhỏ sờ lên gương mặt của ba. Gương mặt chữ điền phúc hậu nhưng cũng đôi mắt lại chứa nhiều nỗi buồn sâu kín. Tôi không thể đếm hết những nếp nhăn trên vầng trán. Mỗi lúc suy tư, lo lắng tôi lại thấy những nếp nhăn ấy hiện rõ nhiều hơn, rõ ràng hơn, từng vết hằn sâu kéo dài như khắc ghi từng nỗi đau mà ba đã trải qua. Ba tôi không to lớn nhưng đủ khỏe mạnh để gánh hết mọi công việc. Ngoài buôn bán nhỏ, ba tôi còn đào ao nuôi cá và trồng rau để tăng thêm thu nhập. Tuổi thơ tôi gắn bó với từng luống rau, con cá của ba. Chắc bởi thức khuya dậy sớm nên tóc ba đã điểm hoa râm khi tuổi chưa đến 50. Tôi vẫn thường vuốt mái tóc ấy mỗi khi bà nhờ tôi nhổ tóc sâu. Duy chỉ có nụ cười trên môi vẫn hiền lành, trẻ trung. Nụ cười của ba đẹp như ánh nắng đầu tiên sau một đêm dài mưa bão, nụ cười ấm áp, bao dung và chân thành từng khiến bao nhiêu người phụ nữ muốn đến bên ba để san sẻ vui buồn. Ấy vậy mà ba từ chối họ, ba bảo ba không thể sống cùng người ta khi mang trái tim vụn vỡ để đổi chát hạnh phúc. Ba sợ rồi người sẽ khổ khi phải chăm sóc đứa con chồng.
|
Instruct
The person you love the most is the person who has sacrificed the most for you. I was unlucky to be born without a mother. Everyone pitied me because I was a motherless child. But only I can understand that I am the happiest child when I have my father by my side, who replaces my mother to care for and protect me, who is my friend when I cry and who is also my father who teaches me. , shaped me from childhood to adulthood.
The day I babbled and learned to speak and bewilderedly asked my father "where is my mother", he only told me that my mother had died. I don't see my father's tears flowing back inside, so I often wonder every time I look at my friends with mothers and fathers. When I was old enough, I realized that my mother was really dead. She died the day she left her 1-year-old child to follow the call of money and fame. She really died in my father's heart and in my little heart that longed for love.
My father felt sorry for his foolish little child, who had no one to care for him, so he quit his job at the office and opened a small grocery store at home to take care of him and be by my side every day. I grew up thanks to those calloused and rough hands. Those hands that I never dared to look at for long because I couldn't hide my tears. I enjoyed raising my little hand to touch my father's face. The face is kind and plump, but the eyes also contain a lot of deep sadness. I can't count all the wrinkles on my forehead. Every time I think and worry, I see those wrinkles appear more clearly, more clearly, each deep and lasting mark as if engraved with every pain that my father has experienced. My father is not big but strong enough to shoulder all the work. In addition to small business, my father also dug fish ponds and grew vegetables to increase his income. My childhood was attached to each vegetable patch and my father's fish. Maybe because I stayed up late and got up early, my father's hair was already gray before he was 50 years old. I still stroke that hair every time she asks me to pull it out. Only the smile on his lips was still gentle and youthful. Dad's smile is as beautiful as the first sunlight after a long, stormy night. His warm, tolerant and sincere smile has made many women want to come to him to share their joys and sorrows. Yet my dad rejected them, he said he couldn't live with someone with a broken heart in exchange for happiness. Dad is afraid that he will suffer when he has to take care of his son-in-law.
|
Hướng dẫn
Gửi Nam!
Dạo này cậu thế nào? Có khỏe không? Có thoải mái khi sống ở môi trường mới không? Ngẫm nghĩ cậu đã theo gia đình về Hà Nội được gần một năm rồi nhỉ? Sắp đến Tết rồi, ở ngoài ấy chắc là lạnh lắm?
Cậu biết không? Những ngày hôm nay, Cần Thơ của mình cũng lạnh không kém Hà Nội đâu ấy! Có lúc nhiệt độ chỉ còn 19 độ thôi. Lần đầu tiên mà người dân ở đây mới cảm nhận được khí trờ mùa đông là như thế nào đấy cậu.
Mùa đông đến, khắp nơi như khoác lên mình một màu áo mới. Có vẻ như đất trời không sáng trong, không có những ánh nắng gay gắt, không có những cơn mưa xám xịt, nhưng cái xam xám của mùa đông, của không khí lạnh mang lại cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng hiếm có cho vùng đất phương Nam.
Những chú chim thôi hót trong vườn, những chiếc lá xạc xào trong cái lạnh thậm chí có một số cây thay lá tựa mùa đông ở phương Bắc, làm lộ ra những cành cây trơ trọi như cánh tay khẳng khiu vươn mình trong cơn gió rét. Những bông hoa vì tiết trời se lạnh cũng xanh tươi lâu hơn, nhưng không nở rộ như trước mà lại e ấp như giữ lại những sắc hương trông chờ ánh năng vươn lên rồi mới bung nở.
Mùa đông cũng làm cuộc sống của người dân xóm mình nhẹ nhàng, dễ chịu hơn. Những cửa hàng tạp hóa cho phép mình tận hưởng cảm giác ấm áp đến tận 8 giờ sáng mới mở cửa, những trường học cũng cho học sinh đến lớp muộn hơn. Không còn những tiếng ồn ào cãi vã mà thay vào đó là lời hỏi thăm “Hôm nay lạnh quá chị hé”, chợ quê cũng mất đi tiếng mặc cả mà thay vào đó là lời san sẻ: “Mua lẹ cho chị về, chứ trời lạnh quá”. Những quán cà phê đông đúc hơn với những cụ già đàm đạo, công viên cũng nhộn nhịp hơn vì người lớn ra ngoài đấy tập dưỡng sinh, thể dục cho cơ thể thêm ấp áp. Những em bé khoác áo thùng thình tựa những chú gấu con chạy khắp nơi đùa giỡn trông thật đáng yêu. Những anh chị của mình có dịp diện áo len, khăn choàng, những bộ trang phục mùa đông ra đường đúng chất giáng sinh. Cuộc sống dù có sự thay đổi đột ngột, có phần khắc nghiệt hơn nhưng người dân thích nghi rất nhanh và lại có phần cảm thấy thích thú và yêu thích nhiều lắm.
|
Instruct
Dear Nam!
How are you these days? Are you okay? Are you comfortable living in a new environment? Think about it, it's been almost a year since you followed your family back to Hanoi? It's almost Tet, it must be very cold out there?
You know what? These days, our Can Tho is just as cold as Hanoi! Sometimes the temperature is only 19 degrees. For the first time, people here feel what the winter weather is like.
Winter comes, everywhere seems to wear a new color. It seems like the sky and earth are not bright, there is no harsh sunlight, there is no gray rain, but the gray of winter and the cold air bring a rare feeling of comfort and lightness to the region. South area.
The birds stopped singing in the garden, the leaves rustled in the cold, and even some trees changed their leaves like winter in the North, revealing bare branches like spindly arms reaching out in the cold wind. . The flowers stay green longer because of the cold weather, but they do not bloom as profusely as before, but instead shyly hold back their fragrance, waiting for the sunlight to rise before blooming.
Winter also makes the lives of our neighbors lighter and more comfortable. Grocery stores allow us to enjoy the warm feeling until 8 am, and schools also let students come to class later. There are no more noisy quarrels, but instead there are greetings: "It's so cold today, sister", the countryside market has also lost the sound of bargaining and is replaced by sharing: "Buy it quickly and let me go home, okay?" It's so cold." The cafes are more crowded with old people chatting, the parks are also busier because adults go out there to exercise and exercise to make their bodies more warm. The children wearing baggy shirts looked like little bears running around playing around, looking so adorable. My brothers and sisters have the opportunity to wear sweaters, scarves, and winter outfits to go out in true Christmas style. Even though life has changed suddenly and become more harsh, people have adapted very quickly and have enjoyed and loved it a lot.
|
Hướng dẫn
Ai sinh ra trong cuộc đời mà không có một người để yêu thương. Với tôi, bà ngoại chính là người mà tôi dành trọn sự kính trọng, tình yêu thương và biết ơn to lớn. Tôi sống với bà từ những ngày còn rất nhỏ, do mẹ đi làm xa, gửi tôi ở nhà để bà chăm sóc. Sống với bà, bầu trời tuổi thơ của tôi lại được vẽ lên những gam màu ký ức mà có lẽ mãi mãi về sau, những ký ức ấy sẽ vẫn còn mãi mãi.
Bà năm nay đã ngoài 80 tuổi, mái tóc bạc trắng như những ông bụt, bà tiên trong truyện cổ tích mà tối nào hai bà cháu cũng cùng nhau xem. Dù đã lớn tuổi, nhưng bà rất khỏe mạnh. Cứ thỉnh thoảng vài tháng lại ngồi xe đi thăm con cháu.
Ngoại đẹp lão lắm! Ai cũng khen vậy khi tôi giới thiệu với mọi người về bà. Dù làn da đã nhăn nheo, mái tóc trắng được cắt ngắn để bớt rụng đi, vậy mà nhìn ngoại “như cô gái 18”. Mỗi lần tôi trêu vậy là ngoại lại gõ vào đầu tôi và cười tươi rói.
Sống với ngoại từ nhỏ, nên có lẽ tôi là người được ngoại thương nhất. Lúc nào mẹ đi thăm ngoại về là trong giỏ cũng có vài trái xoài, trái ổi, có khi lại là vài con cua biển, vài ký tôm tươi mà ngoại gửi về bảo làm cho tôi ăn để mập ra chứ ốm quá. Mỗi lần về thăm ngoại, ngoại lại rầy mẹ tôi vì để tôi ốm thế này. Mà nghĩ lại đúng thật, lúc còn ở với ngoại, tôi “tròn vo” và “ú nu”, bởi trưa nào ngoại cũng bắt ngủ, không ngủ cũng không được đi chơi, phải nằm trên giường rồi ngoại vừa quạt, vừa xoa lưng rồi ngủ lúc nào không hay. Ngày nào cũng vậy, trước khi đi chợ là ngoại đều hỏi hôm nay tôi thích ăn gì, muốn ăn gì. Tôi lém lỉnh trả lời “ngoại làm gì con ăn cũng thích”, nghe vậy ngoại cười to rồi bảo “Cha mày! Nịnh thấy sợ”.
Dù là nông dân, trưởng thành từ đồng lúa chín, suốt ngày lam lũ, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nhưng ngoại là người rất tinh ý. Sống cùng ngoại còn có gia đình cậu Tám, cậu có hai người con cũng trạc tuổi tôi, hôm nào cậu về cậu cũng đều chơi với hai đứa nhỏ, còn tôi ngồi một góc ăn cơm hay đọc truyện. Ngoại thấy vậy, ngày nào cũng đúng lúc ấy, ngoại bảo tôi lại cùng ngoại làm bánh để tối hai bà cháu ăn trong lúc xem phim.
Tôi còn nhớ cái hôm chỉ có tôi và ngoại ở nhà, ngoại lên cơn sốt rất nặng, mê man ngủ li bì. Tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết lấy khăn lau mát cho ngoại, định bụng sẽ gọi cho mẹ bảo mẹ về nhưng ngoại không cho, bảo đi ra chợ mua thuốc về uống sẽ khỏi. May sao, uống thuốc xong ngoại dần khỏe lại, nhưng lúc nào ngoại cũng bảo mày có gọi cho mẹ cũng đừng kể này kể nọ, cứ bảo ở nhà ngoại vẫn khỏe, để mẹ yên tâm đi làm. Giờ nhớ lại mới hiểu được vì sao ngoại bảo làm vậy! Chỉ biết thương ngoại nhiều hơn.
Người ta nói “sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì”, còn với tôi, ngoại chính ánh sáng, là bà tiên đã chở che và nuôi lớn tôi từ khi còn thơ bé. Ngoại chỉ cho tôi cách trồng cây rau phải xới đất lên, che lại tránh gà bới mất, ngoại dạy tôi cách đậy đồ ăn phải dằn con dao để không cho mèo ăn vụng, ngoại dạy tôi phải biết mạnh mẽ, lạc quan vì không có mẹ nhưng đã có bà bên cạnh. Ngoại yêu thương, chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ mà không nề hà những lúc tôi bệnh tật liên miên.
|
Instruct
Who is born into life without someone to love? To me, my grandmother is the person to whom I have the utmost respect, love and gratitude. I have lived with my grandmother since I was very young, because my mother worked far away and left me at home for her to take care of. Living with her, the sky of my childhood was painted with the colors of memories that perhaps forever after, those memories will remain forever.
She is over 80 years old this year, with white hair like the Buddhas and fairies in the fairy tales that we watch together every night. Even though she is old, she is very healthy. Every few months, I ride in the car to visit my children and grandchildren.
Grandma is so beautiful! Everyone complimented her when I introduced her to everyone. Even though her skin is wrinkled and her white hair is cut short to reduce hair loss, her grandmother still looks "like an 18 year old girl". Every time I teased her like that, my grandmother would knock me on the head and smile brightly.
Having lived with my grandmother since childhood, I am probably the one who has the most foreign trade. Whenever my mother comes home from visiting my grandmother, in the basket there are a few mangoes, guavas, sometimes a few mud crabs, and a few kilos of fresh shrimp that my grandmother sent home and told me to make them for me to eat so I could get fatter, but I'm too thin. Every time I visit my grandmother, my grandmother scolds my mother for letting me get sick like this. But when I think back, it's true, when I was with my grandmother, I was "round" and "nasty", because every afternoon my grandmother forced me to sleep, I couldn't sleep or go out, I had to lie in bed and she fanned and rubbed me. back and then sleep without realizing it. Every day, before going to the market, my grandmother asks me what I like to eat today and what I want to eat. I slyly replied, "I like to eat whatever my grandmother does." Hearing that, she laughed loudly and said, "Your father! I feel scared."
Even though he was a farmer, growing up from ripe rice fields, working hard all day long, selling his face to the earth and his back to the sky, his grandmother was a very observant person. Living with my grandmother, there is Uncle Tam's family. He has two children about the same age as me. Every day when he comes home, he plays with the two children, while I sit in a corner to eat or read stories. Grandma saw that, every day at the same time, she asked me to make cakes with her so we could eat while watching movies at night.
I still remember the day when my grandmother and I were alone at home, my grandmother had a very severe fever and fell asleep. I didn't know what to do, I just used a towel to cool my grandmother, intending to call my mother to tell her to come home, but my grandmother wouldn't let me, telling me to go to the market to buy medicine and take it and I would be cured. Luckily, after taking the medicine, my grandmother gradually got better, but she always told me that even if I call my mother, don't tell her this or that, just tell her that she's fine at home, so that she can go to work with peace of mind. Now that I look back, I understand why my grandmother told me to do that! Just know how to love foreigners more.
People say, "If you miss your father, you still have an uncle, if you lose your mother, you have to feed your aunt." But for me, my mother's light is the fairy who has protected and raised me since I was a child. My grandmother showed me how to plant vegetables by digging up the soil and covering it so that the chickens won't dig it up. She taught me how to cover food with a knife to prevent the cat from accidentally eating it. She taught me to be strong and optimistic because I don't want to eat it. I have a mother but I have my grandmother by my side. My grandmother loved me and took care of my every bite of food and sleep without worrying about my constant illness.
|
Hướng dẫn
Điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi chính là có được một gia đình trọn vẹn, có ông bà, cha mẹ và các anh chị em… tất cả mọi người đều yêu thương nhau, quan tâm nhau và chăm sóc cho nhau. Tôi cảm thấy tự hào về gia đình của mình, cảm thấy hạnh phúc và dành trọn tình yêu thương cho nơi được gọi là tổ ấm. Và một phần tình cảm lớn nhất tôi dành cho người ông đáng kính của mình.
“Ông” chính là ông nội của tôi, nhưng ông bảo do con không còn ông ngoại nên gọi ông nội là ông để ông vừa là nội, vừa là ngoại, nhân đôi yêu thương dành cho tôi. Ông năm nay đã ngoài tám mươi, nhưng dáng người cao ráo, bước đi nhanh nhẹn, vẫn còn rất minh mẫn, nên thường hay trêu chọc bọn trẻ chúng tôi. Tóc ông đã bạc trắng tựa những ông bụt trong câu truyện cổ tích, râu ông cũng dài và bạc như những ông tiên. Nhìn ông, tôi có cảm giác mình được yêu thương và bao bọc, chở che.
Ông vốn là cựu chiến binh. Đi theo kháng chiến từ những ngày còn trẻ. Những câu chuyện của ông trên chiến tuyến luôn thu hút những ánh mắt ngơ ngác của bọn trẻ chúng tôi. Ông kể lúc chiến tranh dân mình khổ lắm, cơm không có ăn, áo không có mặt, đồng đội chiến đấu chỉ ăn lương khô cứ ngắt cùng một ghi-đông nước là đi đến cuối chặng đường hành quân. Ông bảo bọn tôi bây giờ không còn súng đạn nữa, được sống đầy đủ như hôm nay cần phải biết quý trọng từng bát cơm, chiếc áo. Bởi những thứ đó đều là của cải, đều là công sức của mọi người.
Có lẽ được rèn luyện bởi chiến tranh, nên chưa bao giờ tôi thấy ông từ bỏ chuyện gì. Đã ngoài tám mươi, hàng ngày, ông vẫn tự làm những công việc của mình mà không cần ai giúp đỡ. Mỗi sáng ông pha một tách cà phê rồi ra vườn lan trước hiên tưới nước, tỉa cành, cho phân vào mấy chậu mai để Tết sang hoa kịp nở, đến trưa ông ra sau vườn nhặt củi, chẻ củi, phơi củi khô rồi bó thành từng bó chất đầy chái nhà phía sau. Bố tôi hay bảo ông lớn tuổi rồi nên nghỉ ngơi, thời này có bếp gas, chẻ củi chi để mệt. Ông cười bảo nhà mình không xài thì đem cho người ta, chứ để đó thì uổng.
Mỗi khi hàng xóm có việc gì khó khăn ông cũng đều đến giúp đỡ, có khi mang đến vài ký gạo, khi thì vài trăm ngàn tiền thương binh, khi thì đến giúp sửa chữa nhà cửa, khi lại đến khuyên bảo, giảng hòa bằng kinh nghiệm sống của mình… Ông dành tình cảm cho mọi người, quan tâm không chỉ bằng lời nói mà còn là hành động nên ai cũng yêu quý và gọi ông bằng cái tên thân thuộc: Ông Tư Hiền.
Đối với bọn tôi, ông như ông bụt hiền từ, không lúc nào la mắng mà chỉ dạy từng chút một. Ông dạy cách ra sau vườn thả lưới bắt cá, chỉ cách chiết nhánh trồng xoài, chỉ cách trèo dừa hái trái v.v… Ông còn dạy tôi cách nắn tò he, cách làm ông táo. Ông bảo lúc ở chiến trường, cũng nhờ những cách này mà cuộc sống người lính bớt nhàm chán hơn.
|
Instruct
The luckiest thing in my life is having a complete family, with grandparents, parents and siblings... everyone loves each other, cares for each other and takes care of each other. I feel proud of my family, feel happy and give all my love to the place called home. And the biggest part of my affection is for my respected grandfather.
“Grandpa” is my grandfather, but he said that since I no longer have a grandfather, I should call him grandfather so that he can be both paternal and maternal, doubling his love for me. He is over eighty this year, but he is tall, walks quickly, and is still very alert, so he often teases us children. His hair was white like the Buddhas in fairy tales, and his beard was long and silver like the fairies. Looking at him, I feel like I am loved, surrounded and protected.
He was originally a veteran. Followed the resistance from my young days. His stories on the front lines always attracted the bewildered eyes of our children. He said that during the war, his people suffered a lot, there was no food to eat, no clothes, and his comrades in arms only ate dry food and a water handle to get to the end of the march. He told us that now we no longer have guns and bullets. To live a full life like today, we need to appreciate every bowl of rice and shirt. Because those things are all wealth, all are everyone's efforts.
Perhaps trained by war, I have never seen him give up anything. Being over eighty years old, every day, he still does his own work without anyone's help. Every morning he brewed a cup of coffee and then went to the orchid garden in front of the porch to water, prune the branches, put fertilizer in a few apricot pots so that the flowers could bloom during Tet. At noon he went to the back garden to pick up firewood, split firewood, dry the firewood and then bundle it. into bundles that filled the back wing of the house. My father often told me that he was getting older and should rest. Nowadays, there are gas stoves and chopping wood so he doesn't get tired. He smiled and said that if his family didn't use it, he would give it to someone else, but leaving it there would be a waste.
Whenever the neighbors had any difficulties, he always came to help, sometimes bringing a few kilograms of rice, sometimes several hundred thousand in war invalids' money, sometimes coming to help repair the house, sometimes coming to advise and make peace. with his life experience... He has affection for everyone, cares not only with words but also actions, so everyone loves him and calls him by his familiar name: Mr. Tu Hien.
To us, he is like a gentle Buddha, never scolding but only teaching little by little. He taught me how to go to the back of the garden and cast nets to catch fish, how to plant mango branches, how to climb coconut trees to pick fruit, etc. He also taught me how to shape bamboo shoots and how to make apple trees. He said that when he was on the battlefield, thanks to these methods, a soldier's life was less boring.
|
Hướng dẫn
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy”
Những ngày giữa tháng 11 này, dù có đi đâu, làm gì, tôi cũng luôn nhớ về câu hát ấy, câu hát nhắc nhở chúng tôi nhớ về người thầy đáng kính của mình. Một người thầy tận tụy, hết lòng vì lũ học trò ngây ngô bằng tình thương yêu vô bờ bến.
“Bố Sơn” là tên gọi mà lũ học trò nghịch ngợm chúng tôi dành cho thầy. Không phải ngẫu nhiên mà bọn tôi gọi thầy là bố mà đó chính là tình cảm tận sâu trong tim, là lời cảm ơn chân thành vì bố dìu dắt bọn tôi trong những ngày tháng còn thơ dại.
Bố đến chủ nhiệm lớp tôi vào một ngày đầu tháng 11, khi cô chủ nhiệm trước đó phải “đầu hàng” vì vừa mang thai lại vừa phải chống chọi với ba mươi bốn đứa “tiểu yêu” nghịch ngợm. Ngày đầu gặp bố, chúng tôi ấn tượng bởi gương mặt hiền lành, nụ cười tự tin, dù thân hình không được cao lớn như những thầy giáo khác. Thế nhưng trái với vẻ ngoài hiền lành, nhỏ nhắn ấy, bố lúc nào cũng khiến chúng tôi khuất phục bởi ánh mắt đầy uy quyền và giọng nói trầm ấm mà theo lời của bố thì đó là “lời sấm trong một bản kinh kệ nào đó mà nếu các con không nghe theo chứng tỏ các con là những kẻ nghịch lại ý trời”. Câu nói tưởng đùa nhưng đó là sự thật. Bố không bao giờ quát tháo nhưng chẳng đứa nào dám ngông nghênh thách thức. Những lời lẽ nhẹ nhàng như chạm sâu vào trái tim của tụi học sinh hư hỏng, ánh mắt nghiêm nghị như bảo mỗi đứa hãy tự vấn bản thân mình. Và chẳng biết từ bao giờ, cái lớp cá biệt bị bỏ rơi ấy lại trở thành “Lớp 3 tốt” đầu tiên của trường.
Bố luôn tận tụy vì lũ con nheo nhóc chúng tôi. Ngày nào bố cũng đến lớp thật sớm, cùng làm vệ sinh, cùng giải bài tập, cùng các tổ trưởng đi trả bài từng người một. Nhờ vậy mà năm học đầu cấp, chẳng đứa nào bị xếp loại trung bình hay yếu kém. Cái tận tụy của bố còn ở chỗ kiên trì giải quyết mâu thuẫn trong lớp. Cứ mỗi lần nội bộ lớp có gì lục đục là y như rằng hôm sau bố đã nắm bắt được ngọn nguồn. Không cần hỏi han, không cần truy xét, bố nắm ngay đứa “phản loạn”, trảm ngay trước lớp. Bố bảo “học là 8, chơi là 9, đoàn kết là 10, chúng ta ở trong tập thể, cần phải đoàn kết, gắn bó với nhau, không được chia rẽ, nói xấu bạn, đặc biệt là bạn trong lớp mình”. Vậy là từ hôm đó, bố bắt chúng tôi đi chơi chung, đi học nhóm chung, đi dã ngoại chung, dù là đi đá banh, văn nghệ, thể thao, sinh hoạt tập thể v.v… cả lớp đều cùng làm, cùng chơi, cùng hết mình với sự “lãnh đạo” nhiệt tình của bố. Từ lúc bố về chủ nhiệm, không có hoạt động nào mà không có sự hiện diện của bố, lúc thì ôm bình nước to đùng, lúc thì giữ ba lô, điện thoại để chúng tôi thoải mái tham gia. Bố như hậu phương vững chãi, lúc nào cũng ở phía sau nhìn bọn tôi trưởng thành từng chút một.
Bố hiểu hết tính tình, sở thích, hoàn cảnh gia đình của từng đứa. Sinh nhật ai bố cũng tặng quà, khi là quyển sổ, khi là cái thước, khi là cây bút bi kèm theo lá thư chúc mừng sinh nhật được bố viết tỉ mĩ, trang trí tinh tế vô cùng. Mỗi bức thư chính là một lời động viên, tâm sự mà bố gửi đến “lũ quỹ” của bố, để rồi đến giờ, đứa nào cũng giữ nó ở một vị trí đặc biệt trong tin.
|
Instruct
“The teacher still quietly went home early in the afternoon
Every day, drops of sweat fall from the paper."
These days in mid-November, no matter where I go or what I do, I always remember that song, the song that reminds us of our respected teacher. A devoted teacher, devoted to his innocent students with boundless love.
“Dad Son” is the name that us naughty students have for the teacher. It is not by chance that we call him father, but it is a feeling deep in our hearts, a sincere thank you for our father guiding us in our childhood days.
Dad came to my class's homeroom on the first day of November, when the previous homeroom teacher had to "surrender" because she was both pregnant and had to fight thirty-four naughty "little monsters". The first day we met Dad, we were impressed by his gentle face and confident smile, even though his body was not as tall as other teachers. But contrary to that gentle, petite appearance, Dad always made us subdued with his authoritative eyes and warm voice, which in his words was "the thunder in a scripture." That if you do not listen, it proves that you are people who go against the will of heaven." The saying sounds like a joke but it's true. Dad never shouted, but no one dared to challenge him. The gentle words seemed to touch deeply the hearts of the naughty students, the stern eyes seemed to tell each of them to question themselves. And I don't know when, that particular abandoned class became the first "Good Grade 3" of the school.
Dad is always devoted to us children. Every day, Dad came to class early, cleaned up together, solved homework together, and went with the group leaders to return homework one by one. Thanks to that, in the first year of high school, no one was classified as average or weak. Dad's dedication also lies in his perseverance in resolving conflicts in class. Every time there was a dispute within the class, it was like the next day Dad had grasped the source. No need to ask, no need to investigate, dad immediately grabbed the "rebel" and beheaded him right in front of the class. Dad said "studying is 8, playing is 9, solidarity is 10. We are in a team, we need to unite and stick together, we can't divide or speak ill of our friends, especially our classmates." . So from that day on, my dad forced us to go out together, go to school together, go on picnics together, whether it was soccer, arts, sports, group activities, etc. the whole class worked and played together. , along with his father's enthusiastic "leadership". From the moment Dad became homeroom, there was no activity without Dad's presence, sometimes holding a big water bottle, sometimes holding our backpacks and phones so we could comfortably participate. Dad is like a strong support system, always behind us watching us grow little by little.
Dad fully understands each child's temperament, interests, and family situation. Dad always gives gifts on everyone's birthday, sometimes it's a notebook, sometimes it's a ruler, sometimes it's a ballpoint pen along with a birthday letter meticulously written and decorated extremely delicately by Dad. Each letter is a word of encouragement and confidence that dad sent to his "funds", and now, everyone keeps it in a special place in the news.
|
Hướng dẫn
Tuổi thơ của các bạn chắc hẳn sẽ có rất nhiều món quà thú vị, có khi đó là chiếc cặp mới, một chú siêu nhân mạnh mẽ, một con búp bê xinh đẹp hay một chú cún đáng yêu. Tôi cũng rất thích những món quà ấy bởi đứa trẻ nào mà chẳng thích những thứ đáng yêu như thế. Nhưng món quà có ý nghĩa với tôi nhất đó là quyển sách “Chuyện con mèo dạy Hải Âu bay” – món quà của Mẹ dành cho tôi vào ngày sinh nhật tôi tròn 10 tuổi.
Tôi vốn là đứa trẻ nhút nhát, ít giao lưu với bạn bè và chưa từng tham gia hoạt động gì cùng các bạn. Một ngày của tôi thật chán nản. Sáng đến trường, chiều mới được mẹ đón trở về nhà, về nhà làm bài, đọc truyện, xem tivi rồi thì cũng đến giờ đi ngủ. Mẹ nhiều lần động viên tôi đi chơi cùng các bạn, tham gia vào đội trống kèn của trường, tham gia thi kể chuyện thiếu nhi… nhưng chẳng bao giờ tôi muốn tham gia cả. Có lẽ vì vậy nên mẹ mới tặng tôi quyển “Con mèo dạy Hải Âu bay”.
Tôi nhớ rất rõ cảm xúc lúc nhận được món quà hôm ấy, tôi mở quà rất nhanh vì nôn nao không biết mẹ sẽ tặng mình thứ gì, năm trước là búp bê, năm trước nữa là một quyển sổ tay thật đẹp, tôi nghĩ năm nay mẹ sẽ tặng cho tôi một chiếc bảng đa năng vì tôi vừa đạt học sinh giỏi theo lời mẹ hứa. Nhưng không phải vậy, đó chỉ là một quyển sách mỏng, bìa màu xanh, tựa sách ngoằn ngoèo dòng chữ “Chuyện con mèo dạy Hải âu bay” của một tác giả nước ngoài nào đó. Tôi nghệch mặt ra. Hụt hẫng, mếu máo đến rơi nước mắt vì đó không phải là thứ tôi trông đợi. Tôi không thích món quà ấy chút nào, thậm chí là ghét quyển sách ấy vì có nó mà tôi không có chiếc bảng đa năng. Tôi quăng nó vào hộc tủ trong cùng rồi lên giường ngủ mặc cho mẹ hỏi han tôi cũng không buồn trả lời lại.
Cuốn sách ở yên trong hộc tủ khoảng một tháng thì được tôi lấy ra, bởi cả tháng trời mẹ chẳng mua cho tôi quyển sách nào cả. Mở trang đầu tiên, cái tên Khả Thư hiện lên nắn nót cùng dòng chữ của mẹ: “Con của mẹ hãy đọc hết quyển sách này! Chắc chắn lẽ có điều bất ngờ dành cho con”. Thế là tôi bắt đầu đọc. Quyển sách toàn chữ ấy như kéo tôi vào từng hành động của bé hải âu tên là Lucky và chú mèo ú Zorba. Cả một quá trình dạy cho bé hải âu ấy bay lên bầu trời là khoảng thời gian mà tất cả động vật trong thành phố Hamburg xa xôi nào đó xôn xao, náo động. Không khí nhộn nhịp, tiếng xe cộ ồn ào, tiếng Hải âu ríu rít gọi nhau, tiếng quát tháo của Zorba hay cằn nhằn của chú mèo thông thái Enstein thu hút tôi dõi theo từng hành động. Dường như cả thành phố biển đang cùng Zorba thực hiện lời hứa với hải âu mẹ, dạy cho chú bé Lucky có thể sải cánh lên bầu trời. Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng tất cả mọi người ở đây đã dồn hết tâm sực của mình vào trong đó, thậm chí có những khi thất bại, những khi suýt phải đánh đổi bằng mạng sống của mọi người.
|
Instruct
Your childhood will surely have many interesting gifts, maybe it's a new briefcase, a powerful superhero, a beautiful doll or a lovely puppy. I also really like those gifts because what child doesn't like cute things like that. But the most meaningful gift to me is the book "The Story of a Cat Teaching Seagulls to Fly" - a gift from my Mother to me on my 10th birthday.
I was originally a shy child, rarely interacted with friends and never participated in any activities with them. My day was so depressing. I go to school in the morning, and in the afternoon my mother picks me up to return home. When I go home, I do homework, read stories, watch TV, and then it's time to go to bed. My mother repeatedly encouraged me to go out with my friends, join the school's drum and trumpet team, participate in children's storytelling competitions... but I never wanted to participate. Maybe that's why my mother gave me the book "The Cat Teach Seagulls to Fly".
I remember very clearly the feeling when I received the gift that day. I opened the gift very quickly because I was nervous and didn't know what my mother would give me. Last year it was a doll, the year before that it was a beautiful notebook, I thought. This year, my mother will give me a multi-purpose board because I have just achieved excellent student status as she promised. But that's not the case, it's just a thin book with a blue cover and a squiggly title with the words "The Story of a Cat Teaching Seagulls to Fly" by a certain foreign author. I looked dumbfounded. Disappointed, crying to the point of tears because it was not what I expected. I didn't like that gift at all, I even hated that book because I didn't have a multi-purpose board with it. I threw it into the innermost drawer and went to bed, even though my mother asked me, I didn't bother to answer.
The book stayed in the drawer for about a month before I took it out, because my mother hadn't bought me any books for a whole month. Opening the first page, the name Kha Thu appeared neatly along with the mother's words: "My child, please read this entire book! Surely there must be a surprise for you." So I started reading. That book full of words seemed to pull me into every action of the seagull named Lucky and the cat Zorba. The whole process of teaching that seagull to fly into the sky was a time when all the animals in the distant city of Hamburg were in a stir and commotion. The bustling atmosphere, the noise of traffic, the chirping of seagulls calling each other, the shouting of Zorba or the nagging of the wise cat Enstein attracted me to follow every action. It seems that the whole coastal city is joining Zorba in fulfilling his promise to his mother seagull, teaching little Lucky to spread his wings to the sky. The job seems simple, but everyone here has put all their heart and soul into it, sometimes even failing, sometimes almost costing everyone's lives.
|
Hướng dẫn
Bố của mình thường dạy, trong cuộc đời bạn có ba thứ quan trọng, thầy của bạn là ai, sách của bạn là gì và bạn của bạn là người như thế nào. Trong suốt những năm qua, có lẽ Ngân chính là cô bạn thân và đáng quý nhất của tôi.
Người ta thường bảo chúng ta nên chọn bạn mà chơi. Nhưng nếu việc kết bạn chỉ thông qua sự lựa chọn thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ chọn Ngân. Cô ấy là một người rất cá tính, tóc cắt ngắn như kiểu con trai, tai mang độc một chiếc bông với hình thù kỳ dị, khi là chiếc đầu lâu, khi thì hình chiếc đinh, khi lại là một hình gì đó ngoằn ngoèo không rõ. Là một thằng con trai, nhìn Ngân, đôi lúc tôi cảm thấy tôi phải “nể” bạn ấy ba phần vì cá tính và ngông nghênh.
Mối quan hệ của tôi và Ngân chắc có lẽ chỉ dừng lại ở mức bạn cùng lớp nếu chuyện hôm đó không xảy đến. Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là thứ Hai, tôi một mình trở về nhà sau khi học xong năm tiết học. Nhưng trên con đường yên ả hàng ngày của tôi, hôm nay, lại xuất hiện những anh chị khóa trên, chặn đường từng đứa để trấn lột, bắt đưa tiền, đưa quà bánh… Là một đứa nhút nhát, không dám kháng cự vì nghĩ có kháng cự cũng chẳng được gì nên tôi nấp sau gốc cây, lấy tiền của mình nhét vào giày để không bị cướp mất. Vậy mà hông hiểu sao có một người trong số họ phát hiện, đến gốc cây kéo tôi ra ngoài. Tôi sợ đến phát khóc, mếu máo xin họ tha cho nhưng dường như những lời van xin của tôi không thể lay động được bọn họ. Định đưa mắt cầu cứu mọi người thì tôi nhìn thấy Ngân, dù vậy nhưng tôi cũng không hy vọng là cô ấy sẽ giúp mình bởi dù sao cô ấy cũng là nữ, thân hình nhỏ bé và tình cảm của chúng tôi cũng không đủ để cô ấy bất chấp đến giúp đỡ. Nhưng tôi đã lầm. Ngân tiến đến, nắm vai tôi giằng ra khỏi tay của tên to nhất trong đám. Tôi đứng chết trân, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cô bạn nắm tay rồi quát: “Chạy! Đứng chờ chết hả!”. Thế là hai đứa chạy tốc vó không biết phía sau có ai đuổi theo không.
Kể từ hôm đó, Ngân cười với tôi nhiều hơn, tôi cũng không còn định kiến xấu về cô học sinh cá biệt của lớp nữa. Hai đứa thường chờ nhau về, rủ nhau đi căn-tin, đi uống trà sữa và thậm chí là đi thư viện – nơi tưởng chừng không bao giờ Ngân đặt chân đến. Thật ra không phải cô ấy muốn đến mà vì tôi ép cô ấy đến. Tôi mượn cho cô ấy quyển “Con mèo dạy Hải Âu bay” và phân vai cô ấy là mèo, còn tôi là hải âu để đóng kịch trong lần giới thiệu sách của trường. Thế là hai đứa lại có cơ hội làm việc cùng nhau. Khác với suy nghĩ của tôi, Ngân diễn xuất rất tốt thậm chí dùng từ xuất sắc cũng không phải là tâng bốc quá đà. Ngân sáng dạ lắm, thậm chí nhìn nhận vấn đề vô cùng sâu sắc. Có lúc, cô ấy còn chỉ lại tôi chỗ này phải diễn thế nào, chỗ kia phải diễn ra sao mới đúng được nội tâm nhân vật và dụng ý tác giả. Tôi nhận thấy cô bạn này rất thú vị chứ không phải là một người lạnh lùng chỉ biết trốn học, trốn tiết.
|
Instruct
My dad often taught, in your life there are three important things, who your teacher is, what your books are and what kind of people your friends are. Throughout the years, perhaps Ngan has been my closest and most precious friend.
People often say we should choose friends to play with. But if making friends was only through choice, I probably would never choose Ngan. She is a very personable person, her hair is cut short like a boy's, her ear carries a single flower with a strange shape, sometimes it's a skull, sometimes it's shaped like a nail, sometimes it's a zigzag shape. unclear. As a boy, looking at Ngan, I sometimes feel that I have to "respect" him in three parts because of his personality and arrogance.
My relationship with Ngan probably would have just stopped at the level of being classmates if what happened that day didn't happen. I still remember clearly that day was Monday, I returned home alone after finishing five classes. But on my quiet daily path, today, upperclassmen appeared again, blocking each one's path to rob them, forcing them to give them money, gifts of cakes... Being a shy person, I didn't dare to resist because Thinking there was no point in resisting, I hid behind a tree and stuffed my money into my shoe so it wouldn't be robbed. Yet for some reason, one of them found me and came to the tree to pull me out. I was so scared that I cried and begged them to forgive me, but it seemed like my pleas couldn't move them. I was about to look for help when I saw Ngan. Even so, I didn't hope that she would help me because after all, she was a woman, her body was small and our affection was not enough to help. she came to help regardless. But I was wrong. Ngan came forward, grabbed my shoulder and pulled me out of the hands of the biggest guy in the group. I stood frozen, before I could figure out what was going on, my friend grabbed my hand and shouted: "Run! Are you waiting to die? So the two of them ran as fast as they could, not knowing if anyone was following them.
Since that day, Ngan smiled at me more, and I no longer had negative prejudices about that particular student in the class. The two of them often waited for each other to come home, invited each other to the cafeteria, to drink milk tea and even to the library - a place Ngan never thought she would set foot on. Actually, it wasn't because she wanted to come, but because I forced her to come. I lent her the book "The Cat Who Teach Seagulls to Fly" and assigned her the role of the cat and me the role of the seagull to act during the school's book introduction. So the two of us had the opportunity to work together again. Unlike what I thought, Ngan acted very well, even using the word "excellent" is not too flattering. Ngan is very bright, even sees the problem very deeply. At times, she even told me how to act here and how to act there in order to be true to the character's inner thoughts and the author's intention. I found this girl to be very interesting, not a cold person who only knows how to skip school and class.
|
Hướng dẫn
“Bước chân đi qua trên cát để lại dấu
Người thầy đi qua đời ta để lại ký ức thẳm sâu”
Thật vậy! Mỗi người thầy chính là một tấm gương sáng để chúng ta soi rọi và noi theo. Có những người thầy hóm hỉnh, cũng những cô giáo gần gũi, thân thương và hình như thầy cô nào cũng có một tấm lòng bao dung và nhân ái. Tôi rất may mắn được học với nhiều thầy cô đáng kính, nhưng hết hết, cô Trân dạy môn Ngữ văn chính là cô giáo để lại trong tôi nhiều ký ức khó phai.
Vẫn còn nhớ ngày đầu tiên cô bước vào lớp. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan, cô mặc chiếc áo dài hồng phấn điểm tô vài bông hoa đỏ thắm, quả thật qua chiếc áo dài cũng có thể thấy rõ sự tinh tế trong thẩm mỹ của cô giáo dạy văn. Cô có một giọng nói dịu dàng, từ tốn. Hôm gặp lớp, cô giới thiệu một cách hóm hỉnh rằng tên của cô lấy họ bỏ dấu sẽ ra ngay. Thế là cả lớp đoán già, đoán non, nào là cô họ Nguyễn tên Nguyên, nào là họ Lý tên Ly… thậm chí có nhiều bạn còn gợi ra nhiều cái tên độc đáo hơn khiến cả lớp cười vang. Cuối cùng cô giới thiệu rằng cô họ Trần tên Trân. Quả thật cái tên đúng với dáng người, nhỏ nhắn, dễ gần và chân thành, tình cảm.
Được cô chủ nhiệm, lớp tôi như có được người mẹ thứ hai. Ngày nào cũng vậy, đúng sáu giờ rưỡi là cô có mặt trước lớp, nhắc nhở trực nhật, sắp xếp bàn ghế, hướng dẫn các bạn ôn bài, truy bài, làm bài tập. Cứ đều đặn ngày nào cũng thế, có những hôm cô đi hội nghị, tập huấn không vào được, lớp học như trống trải rất nhiều.
Giọng nói dịu dàng của cô như những khúc hát chuyển tải kiến thức đến với học sinh. Mỗi giờ học của cô đều đầy ắp những tiếng cười. Đó là tiếng cười của sự hài hước, hóm hỉnh mà cô hay tạo nên để tiết học không buồn chán. Từ khi cô đứng lớp, môn văn không còn là nỗi sợ hãi, buồn chán nữa mà chúng tôi đều trông đợi mỗi tiết văn. Cô không dạy kiến thức sâu xa mà giúp chúng tôi tìm thấy kiến thức ngay bên cạnh mình và khai thác được các thế mạnh của bản thân. Trong giờ học của cô, chúng tôi được xem kịch, xem phim, được thuyết trình và thể hiện ý kiến của riêng mình, được nói lên suy nghĩ của mình mà không sợ bị la rầy vì sai kiến thức.
|
Instruct
“Footsteps on the sand leave marks
A teacher passes through our lives, leaving behind deep memories."
Indeed! Every teacher is a shining example for us to shine and follow. There are humorous teachers, and teachers who are close and dear, and it seems that every teacher has a tolerant and compassionate heart. I was very fortunate to study with many respectable teachers, but above all, Ms. Tran, who taught Literature, was the teacher who left me with many unforgettable memories.
Still remember the first day she walked into class. With a small figure and an oval face, she wore a pink ao dai adorned with a few crimson flowers. Indeed, through the ao dai, one could clearly see the sophistication of the literature teacher's aesthetic. She has a gentle, gentle voice. The day we met the class, she introduced herself in a humorous way that her name would appear immediately after taking her last name and removing the diacritics. So the whole class guessed and guessed which one was Nguyen named Nguyen, which one was Ly named Ly... many of them even suggested more unique names, making the whole class laugh. Finally, she introduced that her last name was Tran. Indeed, the name fits her body shape, small, approachable, sincere and affectionate.
With my homeroom teacher, my class feels like it has a second mother. Every day, at exactly six thirty, she is in front of the class, reminding the class to be on duty, arranging tables and chairs, guiding students to review, review, and do homework. Every day is the same, there are days when she goes to conferences or trainings and can't get in, the classroom feels very empty.
Her gentle voice is like a song conveying knowledge to students. Every class of hers is filled with laughter. It was the laughter of humor and wit that she often created to keep the class from being boring. Since she took the class, literature is no longer a fear or boredom, but we look forward to every literature period. She does not teach profound knowledge but helps us find knowledge right next to us and exploit our own strengths. During her class, we can watch plays, movies, give presentations and express our own opinions, and speak our minds without fear of being scolded for wrong knowledge.
|
Hướng dẫn
“Má trồng toàn những cây dễ thương, nào là hoa, là rau, là lúa…”. Có lẽ một câu hát này thôi cũng có thể miêu tả mảnh vườn nhỏ nhà tôi một cách đẩy đủ và chi tiết nhất. Tôi sống ở một thành phố nhỏ, nơi mà đất là thứ xa xỉ, đắt đỏ vô cùng nhưng may thay, mẹ tôi là một người thích trồng trọt nên khi xây dựng nhà, cha tôi vẫn không quên dành một phần để làm một mảnh vườn bé bé xinh xinh cho mẹ trồng rau, trồng hoa. Đối với tôi, nơi đẹp nhất trong thành phố nhỏ bé này không phải là công viên cây xanh, không phải là khu chợ đông đúc, không phải là cung thiếu nhi,..mà nơi đẹp nhất chính là “khu vườn cổ tích” nhà tôi – mảnh vườn của mẹ.
Ngôi nhà thân yêu của gia đình tôi chỉ vừa mới xây được ba năm, nghiễm nhiên vườn nhà cũng vừa tròn tuổi đó. Vườn nhà tôi bé thôi, chỉ vỏn vẹn năm mét vuông nhưng mẹ trồng biết bao nhiêu thứ trong đó. Trong vườn các loại cây phân chia thành ba tầng bậc trông rất thích mắt. Cao nhất là hai cây đu đủ đang độ cho trái, sai trĩu quả; thấp hơn là ba cây ớt và hai cây cà chua cũng vừa độ trổ bông; thấp nhất là liếp hành trồng xen ngò và vài luống rau muống, vài luống cải xanh lá non mơn mởn…Mảnh vườn bé xíu ấy được mẹ tôi tận dụng tối đa, vườn rau bên trong được bao bọc bởi “hàng rào” những cây hoa dừa cạn hồng hồng, trắng trắng trông thật đẹp, cứ như một bức tranh được một người thợ khéo tay tô vẽ một cách kì công. Phần không gian ở các góc vườn còn được mẹ tôi trang trí bằng những chậu lan treo: lan vũ nữ, lan tím, lan hồ điệp, mỗi hoa một vẻ đẹp riêng đua nhau khoe sắc.
Mảnh vườn nhà tôi nhỏ vậy thôi chứ công dụng thì không hề nhỏ. Nó cung cấp rau sạch cho mỗi bữa ăn gia đình, đảm bảo mỗi bữa ăn đều đầy đủ chất xơ, vitamin cần thiết cho cơ thể. Mẹ tôi là một người chu đáo và cẩn thận, thay vì phun thuốc trừ sâu thì mẹ tôi tỉ mẩn bắt sâu từng luống hành, luống rau, từng cây cà cây ớt. Ngày hai lần, sáng sớm và chiều muộn, mẹ sẽ ra vườn tưới rau và đi “dạo” một vòng bắt những con sâu ăn tạp, vun gốc và nhổ những cây cỏ mọc dại trong vườn. Rau nhà tôi đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, không nhiễm hóa chất dù chỉ là một ít. Vì thế, mọi người rất an tâm khi ăn. Mẹ kể, tôi là một đứa “con nhà nghèo”, từ nhỏ đã rất kén thịt, kén cá nhưng rau thì không từ một loại nào. Tôi ăn được tất thảy những loại rau và tôi đặc biệt rất thích ăn rau, ai cũng bảo tôi là một đứa “ngược đời”. Chắc cũng nhờ ăn nhiều rau mà tôi ít bệnh hơn hẳn những bạn đồng trang lứa, tôi thấy cơ thể mình lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Mỗi loại cây đều chứa một dược chất nhất định cung cấp những chất cần thiết cho sức khỏe con người và còn có thể chữa một số bệnh. Chẳng hạn, đu đủ là một loại trái cây rất quen thuộc, chúng ta có thể để chín cây rồi ăn, hoặc bẻ xanh để nấu canh đều được. Đu đủ ngoài công dụng giải nhiệt còn có tác dụng nhuận tràng, có thể chữa bệnh táo bón ở trẻ nhỏ. Đây đúng là một loại trái cây nên có trong vườn của mỗi gia đình…
|
Instruct
"Mom grows all the cute plants, flowers, vegetables, rice...". Perhaps this single sentence can describe my small garden in the most complete and detailed way. I live in a small city, where land is a luxury and extremely expensive, but fortunately, my mother is a person who likes to grow crops, so when building a house, my father did not forget to set aside a part to build a plot. A beautiful little garden for mothers to grow vegetables and flowers. For me, the most beautiful place in this small city is not the green park, not the crowded market, not the children's palace, but the most beautiful place is the "fairy garden". My house - my mother's garden.
My family's beloved house has only been built three years ago, so naturally the garden has just turned that year old. My garden is small, only five square meters, but my mother grows so many things in it. In the garden, the trees are divided into three levels, which look very pleasing to the eye. The tallest are two papaya trees that are growing fruit, laden with fruit; Below are three pepper plants and two tomato plants that are also just blooming; The lowest is an onion bed intercropped with cilantro and a few beds of water spinach, a few beds of tender green mustard leaves... My mother makes the most of that tiny garden, the vegetable garden inside is surrounded by a "fence" of plants. Pink and white periwinkle flowers look so beautiful, like a picture meticulously painted by a skillful craftsman. The space in the corners of the garden was also decorated by my mother with pots of hanging orchids: dancing girls, purple orchids, and phalaenopsis orchids, each flower has its own beauty competing to bloom.
My garden is small, but its uses are not small. It provides clean vegetables for every family meal, ensuring each meal is full of fiber and vitamins necessary for the body. My mother is a thoughtful and careful person. Instead of spraying pesticides, she meticulously catches worms in each onion bed, vegetable bed, each eggplant and chili plant. Twice a day, early morning and late afternoon, mother will go to the garden to water vegetables and "walk" around to catch omnivorous worms, root and pull up wild plants growing in the garden. My vegetables ensure food safety and hygiene, not contaminated with even a little chemical. Therefore, people feel secure when eating. My mother told me that I am a "poor child" and have been very picky about meat and fish since childhood, but vegetables are not from any one type. I can eat all kinds of vegetables and I especially like eating vegetables. Everyone says I'm a "retrospective" person. Maybe thanks to eating a lot of vegetables, I have fewer illnesses than my peers. I feel like my body is always full of vitality. Each type of plant contains a certain medicinal substance that provides essential substances for human health and can also cure some diseases. For example, papaya is a very familiar fruit. We can let it ripen and eat, or break it green to make soup. Papaya, in addition to its cooling properties, also has a laxative effect and can cure constipation in children. This is truly a fruit that should be in every family's garden...
|
Hướng dẫn
Hạnh phúc không nằm ở những điều cao sang vượt xa tầm với con người mà hạnh phúc đến từ những điều bình dị. Mỗi ngày trôi qua đối với tôi là một ngày hạnh phúc, bởi khi đó tôi có thêm một ngày để yêu thương, để sống trọn vẹn kiếp người bé mọn. Có thể với bạn, hạnh phúc là một bữa cơm gia đình quây quần ấm cúng, là được đi công viên, sở thú mỗi cuối tuần,…Nhưng đối với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là sau mỗi giờ học tập mệt mỏi căng thẳng ở trường, trở về nhà, ôm con mèo cưng của tôi vào lòng rồi ngủ một giấc thật say. Có bé mèo, cuộc sống của tôi mới thực sự thú vị và nhiều màu sắc.
Chú mèo ấy là món quà của một người bà con xa tặng tôi vào mùa hè năm trước. Đó là một con mèo mướp với bộ lông mềm như nhung, mịn như tơ màu vàng cam trông thật yểu điệu. Tôi gọi nó là Mướp như cách gọi của dân gian và gắn thêm một từ thể hiện nét cá tính tiêu biểu của nó, đó là Mướp Lười. Lúc mới đem về nuôi, Mướp chỉ là một chú mèo còi cọc, ốm yếu, hai bên mạn sườn in hằn lên da trông chẳng còn tí sức sống. Được tặng món quà dễ thương này tôi đã không mấy vui vẻ khi đón nhận, lúc ấy, tôi là một đứa trẻ trầm cảm nhẹ và luôn tỏ ra sợ hãi trước mọi thứ xung quanh.
|
Instruct
Happiness does not lie in lofty things that are beyond human reach, but happiness comes from simple things. Every day that passes is a happy day for me, because then I have one more day to love and to fully live my little human life. Maybe for you, happiness is a cozy family meal, going to the park, the zoo every weekend, etc. But for me, happiness is simply after every tiring and stressful hour of studying. straight from school, came home, hugged my pet cat and slept soundly. Having a cat makes my life truly interesting and colorful.
That cat was a gift from a distant relative to me last summer. It is a tabby cat with soft, velvety, orange-yellow fur that looks so graceful. I call it Luffa as the people call it and add a word that represents its typical personality, which is Lazy Luffa. When he was first brought home, Muut was just a stunted, sick cat, his flanks were imprinted on his skin, looking lifeless. Being given this cute gift, I was not very happy to receive it. At that time, I was a mildly depressed child and always appeared scared of everything around me.
|
Trong dân gian ta từ xưa đã có những câu nói ca ngợi sâu sắc công ơn của người thầy, là người tuyệt vời mang đến cho ta kiến thức, nhưng sự học là mênh mông, kiến thức sẽ mở rộng ra ngoài, ta sẽ tìm được những bài học tuyệt vời từ những người bạn, học hỏi nhiều nơi, nhiều người, mọi nơi mọi phương diện để có được cái nhìn bao quát, tạo cho khối kiến thức của mình thêm vững chắc. Điều đấy thể hiện rõ thông qua hai câu nói “Không thầy đố mày làm nên”, “học thầy không tày học bạn” đúng mãi của thời đại.
Sự học của chúng ta được bắt nguồn từ khi ta bước sang cái tuổi lớp vỡ lòng, được bước vào ngưỡng cửa mới của cuộc đời, nơi đây ghi dấu cho sự trưởng thành của ta, là nơi ta thu nhận, lĩnh hội những kiến thức, nâng cao cái trải nghiệm sống, sự trải nghiệm về thực tiễn,…Trong môi trường này, ta sẽ được tiếp xúc với nhiều nguồn kiến thức, chủ đạo nhất là qua lời thầy giảng, những bài học để dễ hiểu hơn, giúp ta giải đáp thắc mắc, người thầy làm nhiệm vụ to lớn truyền những kinh nghiệm, bài học to lớn, những kiến thức về bài học và thiết thực liên hệ với cuộc sống.
Vậy thử hỏi sao ta không hoàn toàn thán phục họ như câu ca dao kia đã cất lời- là truyền thống tôn sư trọng đạo của người xưa đúc rút, vẫn vang vọng đến thế hệ sau, cả một xã hội luôn quan tâm đến học hành. Câu thơ cất lên như lời nhắc nhở phải biết quý trọng người thầy đã không quản khó khăn, ngày ngày tìm hiểu kiến thức mới, rèn cho ta tỉ mỉ đến từng nét chữ, sửa cho ta những bài toán sai, dạy ta cách đọc từng bài văn, câu thơ,… Rồi qua ngày tháng ta gặp càng nhiều người thầy, dần dà thuận theo đó ta cũng lớn lên, lượng vật chất tinh thần đến với ta ngày càng nhiều, ta càng lĩnh hội được nhiều càng mở mang đầu óc. Vậy họ xứng đáng để ta phải tôn thờ sau cha mẹ của mình- tuy không cho ta hình hài, sự dưỡng dục, tình cảm thân thiết như bố mẹ, nhưng họ đã làm nên kì tích dắt dìu ta đến bến bờ của tri thức nhân loại.
Bên cạnh đó, nhiều thầy cô là những chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ cho tâm lý tuổi teen, dễ lắng nghe, chia sẻ với trò, thậm chí còn cưu mang cho trò vượt qua những khó khăn để tiếp tục chặng đường thành người mà không đòi hỏi điều gì. Người thầy người cô ngày nay, mang trong mình những sự cải tiến ảnh hưởng trong nền giáo dục mới khác xa thế hệ cũ, từ học gò bó theo một người thầy, theo lượng kiến thức người đó truyền từng nào, biết từng ấy, thì giờ đây đã khuyến khích học sinh tự nghiên cứu các kiến thức, thông qua sự chỉ dẫn của các cô, luôn sẵn sàng giải đáp thắc mắc trên tinh thần suy nghĩ chủ động, tích cực, học viên ngày nay cũng đã biến đổi nhiều, họ cũng phải biết hăng hái tiếp thu, rèn luyện ở nhà, tìm hiểu kiến thức, để nêu ý kiến cá nhân,…bằng mọi nguồn kiến thức, dường như hoàn toàn tự quyết định con đường phát triển của mình, Một người thầy định hướng giỏi, thông thạo sẽ luôn được học trò theo học, cùng với đó trò giỏi, trò ngoan, có năng lực, hăng tìm hiểu, bổ sung thì thầy nào cũng thích dậy, diện mạo giáo dục sẽ đi lên, nhất là trong lĩnh vực học cái nghề cái nghiệp. Tất cả thầy cô đến trong sự học của mỗi con người, đều là những người đáng kính trọng, vì kiến thức họ đem đến giúp ích cho ta xây nên những nền móng vững chắc, bồi đắp kiến thức từng ngày của ta cũng nhờ một phần có họ… Vậy nên mới nói bổn phận dành cho người hiếu học có nhân cách tốt là phải “biết ơn thầy, yêu thầy” điều nhỏ ấy phải được làm bằng chính cái tâm trí của mình, cái sự chân thành của bản thân.
Và dẫu vẫn biết rằng “học thầy” là việc cần thiết nhất đời của người học, nhưng nó vẫn chưa đủ để ta có một sự toàn diện trong nhận thức, vì bể học là bất tận, không ai hoàn hảo cả, người này sẽ phải trao đổi kiến thức cho người kia, nhiều hình thức học từ thực tiễn, từ chính kinh nghiệm, từ những bài học cuộc sống mới giúp ta trở nên cứng cáp hơn cả về nhân cách và trí tuệ.Không gì khác chính là từ gia đình, bạn bè, sách vở và xã hội cũng là những yếu tố không kém quan trọng. Vậy tác giả dân gian mới sáng tạo thêm một câu nói tuyệt vời nữa “Học thầy không tày học bạn”- phải học thêm từ chính bạn bè ta, những kiến thức xung quanh là nguồn kiến thức bổ ích ấy, học từ bạn cách nghe giảng, học từ bạn cách học chăm chỉ, học từ bạn những kiến thức mà trên lớp chưa được nghe thầy giảng, …
|
In our people, from ancient times, there have been sayings that deeply praise the gratitude of teachers, who are wonderful people who bring us knowledge, but learning is immense, knowledge will expand outward, we will find Get great lessons from friends, learn from many places, many people, everywhere and all aspects to get a comprehensive view, making your body of knowledge more solid. That is clearly shown through the two sayings "If you don't have a teacher, you can do it" and "If you can't learn from a teacher, you won't be able to learn from your friends" which are forever true of the times.
Our learning originates from the time we reach preschool age, entering a new threshold of life, this place marks our maturity, is where we receive and comprehend new knowledge. knowledge, improve life experience, practical experience, etc. In this environment, we will be exposed to many sources of knowledge, mainly through the teacher's words, lessons to make it easier to understand, Helps us answer questions, teachers have a great task of transmitting experiences, great lessons, knowledge about lessons and practical connections to life.
So why don't we completely admire them like that folk song says - it's a tradition of respecting teachers and virtue drawn from the ancients, still echoing to the next generation, an entire society always interested in learning. onion. The poem speaks as a reminder to appreciate the teacher who, regardless of difficulties, learns new knowledge every day, trains us meticulously in every stroke, corrects us on wrong math problems, and teaches us how to read. each essay, poem, etc. Then day by day we meet more and more teachers, gradually we grow up, the amount of spiritual material coming to us increases, the more we comprehend, the more we expand. brain. So they are worthy for us to worship after our parents - although they did not give us the form, nurturing, and close feelings like our parents, they have performed miracles in guiding us to the shore of knowledge. mankind.
Besides, many teachers are reluctant psychologists for teenage psychology, easy to listen to, share with their students, and even help them overcome difficulties to continue their journey to becoming adults. without asking for anything. Today's teachers, with influential innovations in the new education system, are very different from the old generation, learning according to one teacher, according to the amount of knowledge that person imparts, knows that much, Now that students are encouraged to research knowledge themselves, through the guidance of teachers, always ready to answer questions in the spirit of proactive and positive thinking, today's students have also changed. much, they must also know how to enthusiastically absorb, practice at home, learn knowledge, to express personal opinions,... using all sources of knowledge, seemingly completely deciding their own development path. A good and knowledgeable teacher will always be followed by students. Along with that, good students, good students, capable, eager to learn and supplement, every teacher will like to teach, the face of education will improve. especially in the field of vocational training. All teachers who come to each person's education are respectable people, because the knowledge they bring helps us build solid foundations, enriching our knowledge every day thanks to a part of them... That's why it is said that the duty of studious people with good character is to be "grateful to the teacher, love the teacher". That small thing must be done with one's own mind, one's own sincerity. .
And even though we know that "learning from a teacher" is the most necessary thing in a learner's life, it is still not enough for us to have a comprehensive understanding, because the learning pool is endless, no one is perfect, this person is perfect. We will have to exchange knowledge with the other person, many forms of learning from practice, from experience, from life lessons to help us become stronger both in personality and intelligence. Nothing else is from family, friends, books and society are also equally important factors. So the new folk author created another wonderful saying "Learning from a teacher is not good enough to learn from your friends" - we must learn more from our friends, the knowledge around us is a useful source of knowledge, learn from friends how to listen to lectures, learn from friends how to study hard, learn from friends knowledge that the teacher has not taught in class,...
|
Bài làm
Trong cuộc sống của chúng ta, có khi nào ta thấy mình sống không chuẩn mực khi chỉ chú ý nhìn nhận đánh giá một con người,một sự vật bằng vẻ bề ngoài, vội vàng phán xét người khác có phải là người tốt hay không, rồi đến khi kết cục cuối cùng làm ta mới ngỡ ngàng. Chợt hiểu rằng sống với con mắt tinh tường là chưa đủ, mà phải cả trái tim, và lý trí mới đúng giá trị. Lúc đó,văng vẳng bên ta là câu tục ngữ xưa kia vọng về,vô cùng thấm thía “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”.
Chúng ta học được gì từ bài học đầy tâm huyết của cha ông, trước hết ta hình dung trước mắt là hình ảnh về mối liên hệ thiết yếu tạo nên toàn bộ những giai đoạn về sau “Gỗ” và “nước sơn”. Những hình ảnh đơn giản, vật gắn bó với chúng ta, gỗ ở đây không ai không biết và tương tự sơn cũng vậy. Gỗ vật liệu làm nên đồ vật cho chúng ta sử dụng, có thể hiểu rằng nếu như ta có gỗ tốt ta sẽ có thể trong tay những đồ tốt, bền với thời gian, và ngược lại gỗ xấu thì vật dễ hư hỏng. Nước sơn dạng lỏng, nhiều màu sắc, phủ bên ngoài, dùng để trang trí cho gỗ, cho vật có giá trị thẩm mỹ cao, làm cho vật thêm đẹp, thêm bền. Nghĩa đen của câu này gợi mở cho ta suy nghĩ đúng đắn, khẳng đinh rằng: khi nhìn bất cứ một sự vật nào nên nhìn vào cái sâu trong, cái bản chất, chứ đừng để vẻ ngoài đánh lừa, đánh giá độ bền của gỗ phải nhớ kiểm tra chất lượng của gỗ, chứ không chỉ nhìn vào nước sơn bề ngoài đẹp. Liên tưởng rộng ra đến con người, người xưa quan niệm một phẩm chất đạo đức của con người quan trọng hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
Giá trị của câu nói này thật cao biết mấy, ông cha ta từ xưa đã hiểu được rằng lối sống, đạo đức nhân cách của một con người quyết định con người ấy có xứng đáng để kết giao, có phải là người tốt hay không. Dễ thấy được biểu hiện của một con người làm được việc, hoàn thành nó một cách tốt đẹp, chính là người đẹp nết, đạo đức tốt, có kiến thức. Nếu như chú trọng hình thức mà xem nhẹ tích lũy những tiêu chuẩn của một nhân cách tốt, đạo đức, lối sống, kiến thức sâu rộng thì sẽ trở thành con người không thể thành công được trong tương lai, hơn nữa còn có thể bị mọi người xa rời vì không thể dung hòa được nó. Vì vậy, không thể phủ nhận được vai trò rất quan trọng của phẩm chất của một con người
Trong xã hội, ta cũng cần phải cân nhắc trước vấn đề sẽ it ai hoàn hảo toàn diên hai mặt vì vậy họ sẽ phải chọn lựa rằng mình nên chọn làm nổi bật phần nào của câu nói kia. Có khi họ sẽ chọn nhầm đường, vì họ chọn con đường chú trọng bề ngoài quá nhiều nên dẫn đến sự thật đáng buồn rằng sẽ có những người bản chất xấu xa nhưng khéo lừa bịp bằng cái vỏ hào nhoáng, bảnh bao bên ngoài. Một kẻ bất tài thường đội lốt người hiểu biết. Một người độc ác thường nói lời đạo đức. Một khuôn mặt xinh đẹp nhưng chưa hẳn là đẹp hoàn toàn nếu có một tâm hồn không đẹp.. Vậy thì có lẽ, một con người ăn mặc tầm thường nhưng có tài năng, có đạo đức thì vẫn xứng đáng để được ta coi trọng, kính nể.
Thật vậy,con người có tư cách, có giáo dục tốt luôn được mọi người yêu quý và tin tưởng, và một trong vô số những tấm gương sáng để ta noi theo chính là Bác Hồ-vị anh hùng dân tộc phong thái hiền dịu, giản dị, chân chất đối với quê hương, với thế giới, không xa hoa, không khoa trương, không diện sang kể cả chức vụ có cao đến mấy. Quả thực xứng đáng là vị chủ tịch đáng kính của một nước độc lập, khiến không ai không nể phục,ngưỡng mộ, học tập, tiếng tăm về người vẫn còn vang vọng mãi đến hàng ngàn đời, cũng là nhờ sự kiên trì, tu dưỡng đạo đức, chăm học hỏi, giao tiếp, giúp đỡ đồng bào,không hề ngai khó ngại khổ, sẵn sàng lăn xả vào mọi “chiến trường” ác liệt nhất…Ở Bác chúng ta hội đủ phẩm chất tốt, đạo đức tốt, dung hòa với cả hình thức bề ngoài lịch sự khi ngoại giao, nhã nhặn, giản dị với quần chúng trên khắp thế giới, ở Bác ta hiểu được rằng giàu có về hình thức, vật chất không thể hơn được sự trau dồi, tích lũy về lượng kiến thức ta học, là phẩm chất đẹp ta nuôi dưỡng, là bài học giao tiếp để áp dụng cho công việc, gia đình, cộng đồng.
Có thể nói sự dung hòa hai vế “tốt gỗ” và “tốt nước sơn” trong câu nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” ở thời đại này lại càng cần thiết, vì ta cần hiểu được rằng một xã hội phát triển, con người không thể để quên vẻ đẹp bên ngoài. Ở đây không gọi là trái với ý nghĩa câu nói, mà nó giúp ta nhận thức được chỉ cần một chút thay đổi nhẹ nhàng, không thái quá, đầy lịch sự, tử tế, biết cách làm đẹp cả trí tuệ và một chút về vẻ đẹp hình thức sẽ giúp ta tạo được thiện cảm, những mối quan hệ tốt đẹp hơn, giúp diện mạo xã hội đi lên. Ta có thể lấy ví dụ, rằng một cái tủ được làm bằng chất gỗ tốt mà lại có nước sơn bong loáng hẵn làm ta vừa lòng và sẵn sàng bỏ tiền ra để có được nó. Tương tự như một con người có học vấn, đạo đức có cách ăn nói lịch sự, thanh nhã, ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ, phù hợp kinh tế của họ càng làm cho ta thêm quý trọng hơn là con người tuy có đạo đức nhưng cục cằn, thô lỗ, ăn mặc xốc xếch.
Là học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, em tự thấy rằng mình phải rèn luyện, tu dưỡng đạo đức sao cho tốt, kết hợp với học tập tích cực để hoàn thiện nhân cách của người học trò.Tất cả phải dựa vào thực lực của bản thân, không vì quá chú trọng vẻ bề ngoài vay mượn, hào nhoáng, mà phải gắng sức trau dồi làm đẹp từ trong ra ngoài, làm đẹp cái giá trị cốt lõi một con người.
Thông qua câu tục ngữ “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” rất giàu triêt lý ấy, ta sẽ nhận thấy rằng mình sẽ có được cách nhìn nhận một con người thông qua bài học làm người của người xưa.Và nếu ai cũng có thể rèn luyện như bài học đó, làm cho phẩm chất bản thân tốt hơn từng ngày rồi dần dần biết áp dụng vào cuộc sống ngày nay,chắc chắn rằng một xã hội cũng sẽ văn minh lên trong thời gian ngắn.
|
Assignment
In our lives, do we sometimes feel that we are not living up to our standards when we only pay attention to evaluating a person or thing by its appearance, hastily judging whether others are good people or not? , and then the final outcome surprises us. Suddenly I understood that living with a clear eye is not enough, but must also have the heart and reason to have the right value. At that time, echoing around us was the old proverb, extremely poignant: "Good wood is better than good paint".
What we can learn from the passionate lessons of our ancestors, first of all, we have before our eyes the image of the essential relationship that creates all the later stages "Wood" and "paint". Simple images, objects that stick with us, wood is here that no one knows and the same goes for paint. Wood is the material that makes things for us to use. It can be understood that if we have good wood, we will be able to have good things in our hands that will last over time, and conversely, if we have bad wood, things will be easily damaged. Liquid paint, colorful, coated on the outside, used to decorate wood, giving objects of high aesthetic value, making objects more beautiful and durable. The literal meaning of this sentence suggests to us the right thinking, affirming that: when looking at any thing, we should look at the deep inside, the essence, and not let the appearance deceive us, to evaluate the durability of the thing. Remember to check the quality of the wood, not just look at the beautiful paint. Referring broadly to people, the ancients believed that a person's moral qualities are much more important than appearance.
The value of this saying is so high. Our ancestors have long understood that a person's lifestyle and moral character determine whether that person is worthy of association, whether he is a good person or not. . It is easy to see the manifestation of a person who can do a job and complete it well, who is beautiful, has good morals, and has knowledge. If you focus on appearance and disregard the accumulation of standards of a good personality, ethics, lifestyle, and extensive knowledge, you will become a person who cannot succeed in the future, and moreover, you will be unable to succeed in the future. People stay away because they can't reconcile it. Therefore, the very important role of a person's qualities cannot be denied
In society, we also need to consider in advance the issue that few people will be perfect in both aspects, so they will have to choose which part of the statement they should highlight. Sometimes they will choose the wrong path, because they choose the path that focuses too much on appearance, leading to the sad truth that there will be people who are inherently evil but cleverly deceived by a flashy, dashing exterior. An incompetent person often masquerades as a knowledgeable person. A cruel person often speaks virtuous words. A beautiful face is not necessarily beautiful if you have an unbeautiful soul. So perhaps, a person with ordinary clothes but talent and morality still deserves to be respected. , Respect.
Indeed, people with good character and education are always loved and trusted by everyone, and one of the countless shining examples for us to follow is Uncle Ho - the gentle-mannered national hero. , simple, honest to the homeland, to the world, not lavish, not ostentatious, not flashy, no matter how high the position. Truly worthy of being a respected president of an independent country, making no one fail to respect, admire, and study. His reputation still resonates for thousands of generations, thanks to his perseverance. Cultivate morality, study hard, communicate, help fellow people, not afraid of hardship, ready to go into the fiercest "battlefields"... In Uncle Ho, we have all the good qualities and morality. good, in harmony with the polite appearance when being diplomatic, courteous, and simple with people around the world, in Uncle Ho we understand that formal and material wealth cannot be better than cultivation. , accumulated in the amount of knowledge we learn, is the beautiful quality we nurture, and is a communication lesson to apply to work, family, and community.
It can be said that the reconciliation of the two terms "good for wood" and "good for paint" in the saying "good for wood is better than good for paint" in this era is even more necessary, because we need to understand that a developed society, People cannot forget external beauty. This is not to say that it contradicts the meaning of the saying, but it helps us realize that just a little gentle change, not excessive, full of politeness, kindness, knowing how to beautify both the intellect and a little personality. Formal beauty will help us create sympathy, better relationships, and help improve the appearance of society. We can take for example, that a cabinet made of good wood and with glossy paint makes us satisfied and willing to spend money to get it. Similar to an educated, moral person who speaks politely, elegantly, dresses neatly, beautifully, and in accordance with their economic situation, it makes us appreciate them even more than a person who is moral. virtuous but grumpy, rude, and dressed disheveled.
As a student sitting at school, I feel that I must practice and cultivate good ethics, combined with active learning to perfect the student's personality. Everything must be based on reality. One's own strength, not to pay too much attention to borrowed, flashy appearance, but to strive to cultivate beauty from the inside out, to beautify a person's core values.
Through the proverb "good wood is better than good paint" which is rich in philosophy, we will realize that we will have a way of looking at a person through the lessons of the ancients. And if everyone can Practice like that lesson, make your qualities better day by day and then gradually apply them to today's life, surely a society will become more civilized in a short time.
|
Bài làm
Trong cuộc sống của chúng ta, để có được miếng cơm manh áo ai cũng phải lao động hết mình mới có được. Hạnh phúc chỉ dành cho những người biết phấn đấu vươn lên, chứ không dành cho những kẻ lười biếng, chỉ than vãn mà mong cuộc sống tốt. Để có được như vậy họ đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ và vất vả, nếu không có một ý chí kiên định thì khó có thể làm được, vì vậy từ người ta đã có câu tục ngữ: “ có chí thì nên”, để làm động lực cho những ai có ý chí nhất định sẽ có ngày thành công.
Vậy “chí” là gì.?
“Chí” được hiểu là ý chí, hoài bão, lí tưởng tốt đẹp, nghị lực, sự kiên trì của con người. “Nên” là thành quả, là cái đạt được khi họ cố gắng hết mình. Câu tục ngữ nhằm khẳng định vai trò, ý nghĩa to lớn của ý chí trong cuộc sống. Khi chúng ta làm bất cứ việc gì, nếu chúng ta có ý chí và kiên trì vượt qua mọi thách thức, khó khăn thì nhất định sẽ thành công như người xưa đã đúc kết “ có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Ý chí nghị lực là một đức tính không thể thiếu được trong cuộc sống khi ta làm bất cứ, việc gì, muốn thành công đều phải trở thành một quá trình, một thời gian đến luyện lâu dài. Có khi thành công đó được rút ra từ những thất bại thảm họa, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Càng gian nan chịu đựng bao nhiêu thì thành công đó lại càng vinh quang và đáng tự hào bấy nhiêu. Thành công sẽ không đến với những người chưa cố gắng đã bỏ cuộc.
Từ xa xưa, ý chí đã thể hiện rất rõ, trạng nguyên Nguyễn Hiền nhà rất nghèo, nhưng ham học, không quản gió mưa, bão tát vẫn hàng ngày đứng ngoài cửa nghe thầy giảng bài, đi chăn trâu, ngồi trên lưng trâu đọc bài, luyện viết chữ trên lá chuối. Và rồi ông đã đỗ Trạng nguyên và trở thành vị trang nguyên trẻ tuổi nhất. Nếu không có một ý chí phi thường thì liệu có làm được như vậy không, đó là ý chí quyết tâm theo đuổi đam mê học tập. Nhân dân ta nhờ ý chí kiên cường, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ chống lại kẻ địch, vì vậy mà ngày nay ta đã được hưởng hòa bình, sống trong cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Nếu như không có ý chí một lòng như một thì liệu chúng ta có được như ngày hôm nay không.
Hay như, Nguyễn Ngọc Kí bị liệt cả hai tay từ bé, gia đình lại khó khăn, nếu là người không có ý chí thì sẽ trách số phận và tự ti sống. Nhưng ông luôn cố gắng luyện chữ bằng chân, học như các bạn bình thường, có lúc bị chuột rút đau điếng nhưng không bao giờ bỏ cuộc. Ngoài việc cố gắng học tập, ông luôn giúp đỡ bố mẹ công việc nhà. Một người bình thường chưa chắc đã làm được như vậy, vì ông muốn thay đổi số phận mình, luôn miệt mài học tập và cuối cùng trở thành một thầy giáo tài giỏi, người người ngưỡng mộ.
Trên thế giới, có rất nhiều tấm gương chúng ta phải học tập như là Hê-len cuộc sống của ta không hề có âm thanh và ánh sáng, nhưng ý chí phi thường trong con người bà đã đánh gục tất cả. Sau này bà đã trở thành đại sứ hoa bình cho nhân loại. Trong cuộc sống có rất nhiều có chí hướng đã thành công vinh quang, từ người nghèo trở thành giám đốc, một người nhỏ đã có tiếng tăm lừng lẫy…
|
Assignment
In our lives, to have food and clothing, everyone has to work hard to get it. Happiness is only for those who know how to strive, not for lazy people who only complain and hope for a good life. To achieve this, they had to go through many hardships and hardships. Without a steadfast will, it would be difficult to do so, so people have come up with the proverb: "If there is a will, there is a way." , to motivate those who have a certain will to succeed one day.
So what is "lice"?
“Will” is understood as human will, ambition, good ideals, energy, and perseverance. “Should” is the result, what is achieved when they try their best. The proverb aims to affirm the great role and significance of will in life. When we do anything, if we have the will and persevere to overcome all challenges and difficulties, we will definitely succeed as the ancients said, "If you work hard, you will make money."
Willpower is an indispensable quality in life. Whatever we do, if we want to succeed, it must become a process, a long period of practice. Sometimes that success comes from catastrophic failures, not just once but many times. The more hardships one endures, the more glorious and proud one's success will be. Success will not come to those who give up without trying.
Since ancient times, the will has been shown very clearly, Nguyen Hien's family is very poor, but is eager to learn, regardless of wind, rain, or storms, he still stands outside the door every day to listen to the teacher's lectures, goes to herd buffalo, and sits on the buffalo's back. Read the lesson, practice writing on banana leaves. And then he passed the exam and became the youngest candidate. If you don't have an extraordinary will, will you be able to do so? That is the determination to pursue your passion for learning. Thanks to our people's resilient will, they overcame all difficulties and hardships against the enemy, so today we enjoy peace and live a prosperous and happy life. If we didn't have a single will, would we be where we are today?
Or, for example, Nguyen Ngoc Ki had both arms paralyzed since childhood, his family was in difficulty, and if he had no will, he would blame fate and live with low self-esteem. But he always tried to practice writing with his feet, studying like normal friends. Sometimes he had painful cramps but never gave up. In addition to trying to study, he always helps his parents with housework. A normal person may not be able to do that, because he wants to change his fate, always study diligently and eventually become a talented teacher who everyone admires.
In the world, there are many examples we must learn from, like Helen. My life had no sound or light, but her extraordinary will overcame everything. She later became an ambassador of peace for humanity. In life, there are many ambitious people who have achieved glorious success, from poor people to directors, a small person to have a famous reputation...
|
Bài làm
Sách có giá trị quan trọng trong đời sống của con người, nó góp phần quan trọng trong việc hình thành, rèn luyện lên các trường ý thức, quan điểm, tính cách tốt của con người. Được người xưa thể hiện hết tâm tư của mình đối với sách thông qua những áng văn, câu thơ, đặc biệt từ lâu đã có câu “Sách là ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ nhân loại” có thể nói có vô vàn cuốn sách đã khai sáng cho không chỉ một người mà còn cả nhiều thế hệ, cho toàn nhân loại.
Sách là thứ lưu giữ những tri thức giúp nó trường tồn với thời gian, là điều kì diệu mà con người phát hiện sáng tạo ra trong khi xã hội ngày càng tiến bộ, sách cũng tiến bộ theo giữ cái trách nhiệm to lớn là mang những thứ người đi trước biết, người trải nghiệm rồi truyền đạt lại cho người đi sau, để họ kịp thời biết, học hỏi thêm, có thể bắt chước. Hình ảnh “ngọn đèn” chính là thứ để soi sáng cho chúng ta dễ dàng tìm đường trong bóng tối, dễ dàng làm việc, nó là một thứ thiết yêu trong cuộc sống, không ai có thể thiếu được. Chính sách được ví von như ngọn đèn bất diệt quả thực không nói quá, bởi ta có thể tìm thấy ở sách là vô vàn tri thức, hiểu được về xã hội, về cách thức tiếp cận với các nguồn hiểu biết về mọi lĩnh vực ta còn thiếu sót về cả chuyên môn lẫn cách nhìn sự vật trong cuộc đời, bồi dưỡng cho ta cái nhìn nhận những vấn đề xảy ra một cách bao quát, sâu sắc hơn.
Ngọn đèn vẫn sáng, vẫn là thứ quý giá trong bóng đêm, hay nơi tối tăm. Và sách cũng vậy, kiến thức trong sách sẽ là thứ soi rọi, chỉ đạo cho ta trong nơi luẩn quẩn của bóng đen của sự ngu dốt, kìm cặp. Bó buộc trong thời cuộc. Trí thức ngày càng được mở rộng đa dạng, vì thế con người càng tìm thấy được nhiều loại sách thiết thực hơn cho việc đọc để phát triển bản thân.
Nếu như trong cuộc sống mà không có sách để cung cấp các kiên thức mới để giải trí cho những giờ học tập và lao động căng thẳng thì cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nao?. Những cuốn sách tuy nhỏ bé nhưng chất chứa bao điều gộp lại của người viết muốn gửi gắm dường như tầm hiểu biết của chúng ta được mở rộng nâng cao hơn từ đây.
Chúng ta không khó khăn khi tìm trong những cuốn sách chứa đầy đủ các sự việc xảy ra hàng ngày trên khắp thế giới, biết được cả những sự kiện đã xảy ra từ thời xa xưa của lịch sử loài người.Là bạn đồng hành đưa ta du lịch khắp nơi, đến với những danh lam thắng cảnh, những kì quan nổi tiếng của thế giới. Chúng ta càng thêm yêu quý trân trọng cuốn sách, muốn có thêm để được biết nhiều hơn, thôi thúc tính tò mò, học hỏi không bao giờ ngừng nơi bản thân. Sách đúc kết được từ bao nhiêu kinh nghiệm trong công việc sinh hoạt hàng ngày. các thể loại văn học cũng giúp ta hình dung ra được cuộc sống, tinh thần, vật chất của người dân xưa. Cho ta hiểu được thời kì dựng nước, giữ nước của cha ông qua bao biến cố thăng trầm để có được ngày hôm nay, cho ta hiểu được những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ, những ước mơ và khát vọng ngàn đời của con người.
Sách không chỉ là người thầy còn là người bạn luôn tận tình, giản dị, thanh thản đem đến cho ta những nguồn hạnh phúc, hoàn thiện hơn về thái độ ứng xử với cộng đồng, hoàn thiện tốt nhân cách, biết được bao nhiêu điều hay lẽ phải khi ta chọn cho mình được những cuốn sách tốt để học hỏi, để tiếp thu.
|
Assignment
Books have important value in people's lives, they make an important contribution to forming and training schools of consciousness, perspectives, and good personalities of people. The ancients expressed all their thoughts about books through essays and poems. Especially, there has long been a saying "Books are the eternal lights of human intelligence." It can be said that there are countless books. Books have enlightened not only one person but also many generations, for all humanity.
Books are something that preserves knowledge that helps it endure over time, it is a miracle that people discover and create while society is increasingly progressing, books also progress with the great responsibility of bringing What the predecessors know and experience then pass it on to the successors, so that they can promptly know, learn more, and be able to imitate. The image of a "lamp" is something that illuminates us to easily find our way in the dark, to work easily, it is an essential thing in life, no one can do without. Policy is compared to an eternal light, which is not an exaggeration, because we can find in books a wealth of knowledge, understanding of society, and how to access sources of knowledge in all fields. We still lack both expertise and the way of looking at things in life, training us to look at problems that occur in a more comprehensive and profound way.
The light is still bright, still a precious thing in the dark, or in a dark place. And books are the same, the knowledge in books will be the thing that illuminates and guides us in the vicious place of the darkness of ignorance and restraint. Forced in times. Knowledge is increasingly diversified, so people find more and more practical books to read to develop themselves.
If in life there were no books to provide new knowledge to entertain stressful hours of study and work, what would our lives be like? Although the books are small, they contain so many things that the writer wants to convey, it seems that our understanding is expanded and enhanced from here.
It is not difficult for us to find books filled with daily events around the world, and to learn about events that have occurred since ancient times in human history. We travel everywhere, to famous landscapes and wonders of the world. We love and cherish the book even more, want to have more to know more, stimulate curiosity, and never stop learning in ourselves. The book draws on many experiences in daily activities. Literary genres also help us visualize the lives, spiritually, and materially of ancient people. Let us understand the period of building and defending the country of our ancestors through many ups and downs to get to where we are today, let us understand the joys, sorrows, happiness and suffering, dreams and aspirations. thousands of human lives.
Books are not only teachers, but also dedicated, simple, and peaceful friends that bring us sources of happiness, improve our attitude toward the community, and improve our personality. It's a good thing when we choose good books to learn and absorb.
|
Bài làm
Ca dao tục ngữ của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay vẫn luôn là những bài học vô cùng quý báu mà ông cha ta đúc kết để lại cho con cháu. Dường như chúng không cũ đi, mà vẫn luôn vẹn nguyên giá trị trong cuộc sống của chúng ta hôm nay và mãi mãi về sau. Có những câu ca dao khuyên bảo chúng ta cần phải biết yêu thương gia đình, có những câu cao dao dường như đã khuyên chúng ta phải biết yêu đất nước, cả dân tộc phải biết đoàn kết. Câu cao dao:
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phái thương nhau cùng”
Được biết đến là một bài ca dao về chủ đề tình yêu quê hương đất nước. Bài ca dao cũng đã như khuyên chúng ta phải biết yêu thương đùm bọc đồng bào của mình, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng để có thể là con rồng cháu tiên, cùng chung một nguồn gốc và cùng sống trong một bờ cõi.
Đầu tiên, chúng ta như cần phải hiểu về câu ca dao. “Nhiễu điều” đó chính là một tấm vải được phủ lên giá giương và khi không sử dụng. Nó như nhằm giữ cho giá gương luôn sạch sẽ cũng như không bị bụi bẩn và luôn bền đẹp. Giá gương luôn luôn cần tấm nhiễu, cũng như tấm nhiễu chỉ có thể phát huy được tác dụng của mình khi được phủ lên giá gương. Đó chính là nghĩa đen của câu ca dao. Và ngay ở câu tiếp theo của câu này thì những ý nghĩa của hai hình ảnh tượng trưng nhiễu điều – giá gương đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó có thể nói chính là hình ảnh những người trong một nước. Ông cha ta cũng đã khuyên con cháu rằng phải biết yêu thương và phải đùm bọc lẫn nhau, phải biết đoàn kết để cùng tạo lên sức mạnh tập thể. Và điều đó cũng giống như nhiễu điều – giá gương, lúc nào cũng ở bên cạnh để có thể bổ sung cho nhau. Bên cạnh để khiến cho vật kia trở nên có ý nghĩa hơn, đẹp hơn. Như Bác Hồ kính yêu đã dạy chúng ta rằng “Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao” để nói lên sức mạnh của đoàn kết, sức mạnh của một tập thể.
Và ta đã từng như truyền thuyết, Lạc Long Quân và Âu Cơ đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng. Chính bởi như vậy, chúng ta đâu phải là người xa lạ. Đó là sự minh chứng chúng ta đều có chung tổ tiên, chung nguồn gốc và đều là anh em một nhà trên dải đất hình chữ S tươi đẹp. Hình ảnh năm mươi tư dân tộc anh em cùng nhau đoàn kết, chung tay xây dựng và bảo vệ đất nước.
Có thể nói từ xưa đến nay, nhân dân ta dường như đã có tinh thần đoàn kết vô cùng to lớn. Và trong rất nhiều các cuộc kháng chiến, nhân dân ta đã phải đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn, tàn ác hơn gấp nhiều lần. Nhưng chính bằng những tinh thần đoàn kết, sự mưu trí, dũng cảm, mà sau hơn 1000 năm Bắc thuộc và rồi đến những kẻ thù từ phương Tây với những trang bị vũ khí tối tân, hiện đại, chúng ta dường như vẫn là một nước tự do, độc lập khi chỉ với những gậy gộc thô sơ. Rồi cả trong những năm kháng chiến gian khổ, mọi hoạt động đều tập trung tại Việt Bắc. Và nếu không có sự giúp đỡ của đồng bào và người dân đồng lòng của nơi mảnh đất ấy, làm sao kháng chiến có thể thành công, làm sao chúng ta có thể giành được độc lập.
Và cho đến ngày nay, trong thời đại hòa bình thì dường như tinh thần đoàn kết ấy vẫn luôn luôn sáng mãi trong lòng mỗi chúng ta. Và chúng ta vẫn cảm thấy đau khi nhìn thấy khi chứng kiến những đồng bào miền Trung gặp bão lũ. Chúng ta như vẫn hết lòng quan tâm, chăm lo cho những người già neo đơn, những em nhỏ cơ nhỡ, những người khó khăn xung quanh ta. Để có thể chia sẻ khó khăn với người khác khiến cho chúng ta thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, dường như mọi người cũng thêm xích lại gần nhau hơn. Ta có thể khẳng định trong cuộc đời mỗi chúng ta, không phải lúc nào mọi chuyện cũng thuận lợi. Ai ai rồi cũng cần người khác giúp đỡ và cho dù là về vật chất hay tinh thần. Cho nên vì vậy, hãy cứ cho đi khi có thể. Rồi một ngày bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn là những gì bạn cho đi. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng đã viết bài hát trong đó có câu “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…”
|
Assignment
The folk songs and proverbs of the Vietnamese people from past to present have always been extremely valuable lessons that our ancestors learned to pass on to their children and grandchildren. It seems that they do not get old, but still retain their value in our lives today and forever. There are folk songs that advise us to love our family, there are folk songs that seem to advise us to love our country, and the whole nation to unite. Cao Dao sentence:
"Government interference that takes the mirror
People in a sect love each other.”
Known as a folk song on the theme of love for one's homeland. The folk song also advises us to love and care for our fellow countrymen, even though we are not related by blood, so that we can be dragons and fairies, sharing the same origin and living in the same realm. .
First, we need to understand the folk song. That "noise" is a cloth that is covered on the bed when not in use. It seems to keep the mirror shelf clean as well as dust-free and always beautiful. The mirror shelf always needs an interference sheet, and the interference sheet can only be effective when it is covered on the mirror shelf. That is the literal meaning of the folk song. And right in the next sentence of this sentence, the meanings of the two confusing symbolic images - the mirror price - become clearer than ever. That can be said to be the image of people in a country. Our ancestors also advised their children to love and protect each other, and to unite to create collective strength. And that is like interference - a mirror, always by your side to complement each other. Beside to make the other thing more meaningful and beautiful. As our beloved Uncle Ho taught us, "One tree cannot make a mountain / Three trees gathered together can make a high mountain" to express the power of solidarity, the power of a collective.
And like the legend, Lac Long Quan and Au Co gave birth to our people in egg sacs. Because of that, we are not strangers. That is the proof that we all have the same ancestors, the same origin and are all brothers of the same family on the beautiful S-shaped strip of land. Image of fifty-four ethnic groups united together, joining hands to build and protect the country.
It can be said that from ancient times until now, our people seem to have had an extremely great spirit of solidarity. And in many resistance wars, our people have had to face enemies many times stronger and more cruel. But it is thanks to the spirit of solidarity, ingenuity, and courage that after more than 1,000 years of Northern domination and then enemies from the West with modern, advanced weapons, we still seem to be the a free and independent country with only rudimentary sticks and sticks. Then, even during the years of the arduous resistance war, all activities were concentrated in Viet Bac. And without the help of compatriots and the united people of that land, how could the resistance succeed, how could we gain independence.
And to this day, in an era of peace, it seems that that spirit of solidarity still shines brightly in the hearts of each of us. And we still feel pain when we see people in the Central region encounter storms and floods. We still wholeheartedly care for and care for the lonely elderly, orphaned children, and difficult people around us. Being able to share difficulties with others makes us feel that life is more meaningful, and it seems that everyone is closer together. We can affirm that in each of our lives, not everything is always favorable. Everyone needs help from others, whether it be materially or mentally. So therefore, just give when you can. One day you will receive more than what you give. Musician Trinh Cong Son also wrote a song that includes the line "Living in life requires a heart. Do you know what to do? Gone With the Wind…"
|
Bài làm
Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người chúng ta thì ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn. Cha mẹ có công sinh thành ra ta, và người thầy, người cô là những người có công giáo dục chúng ta, cho chúng ta những chân trời kiến thức.
Thầy cô – hai chữ quá đỗi thiêng liêng mà chỉ có những học sinh mới được phép gọi. Họ chính là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của trí thức, của cuộc đời riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em. Và có thể thấy mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Và có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Các thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống này còn có rất nhiều khó khăn, cũng như thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô đã luôn luôn tận tình điều khiển, chèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn. Và để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui, niềm vui đó không chỉ riêng của chúng em, mà còn của thầy cô nữa.Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.
Con người chúng ta chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường. Đó được xem là khoảng thời gian đẹp nhất,thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi nhưng nó như chất chứa biết bao kỷ niệm. Ở đó có cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người đã làm thay đổi cuộc đời chúng em, uốn nắn chúng em từng chút, từng chút một trên con đường học vấn. Và từ khi chúng ta còn bi bô tập nói đa được ba mẹ đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi cả từng ngày qua đi, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức. Thầy cô luôn luôn dõi theo chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay và sáng tạo cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô chính là những người đã thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức và đã cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
|
Assignment
Perhaps in the life of each of us, in addition to our parents, teachers also have great contributions. Parents are responsible for giving birth to us, and teachers and aunts are those who are responsible for educating us, giving us horizons of knowledge.
Teachers - two words so sacred that only students are allowed to call them. They are the people who lead us on the path of intellectual life, of our own lives, who give wings to our dreams. And it can be seen that people often say that teachers are the ferrymen for students. When the school year ends, the boat arrives. And perhaps there were many interesting things on that ferry trip. Teachers teach us that in this life there are many difficulties and challenges but also countless joys and surprises. Thanks to the teacher, thanks to her always dedicatedly controlling and steering that boat, we overcame all the difficulties. And then follow the boat to the port of knowledge with joy, that joy is not only ours, but also the teachers'. What teachers do for us is no less sacred and noble than what our parents do. Mom made it for us.
We humans must have had a time when we went to school. That is considered the most beautiful time, the age of dreams, of ideas that come and go, but it seems to contain so many memories. There is also disobedience. It is the teachers who change our lives, shaping us little by little on our educational path. And since we were still babbling and learning to speak, our parents took us to kindergarten to get used to school. It was also there that teachers taught us what being polite means knowing how to behave properly. Then, each day that passes, we step up the higher steps of the ladder of knowledge. Teachers are always watching us. From a good score, a good and creative idea to a small mistake or not knowing the lesson, teachers pay attention and praise or remind. Teachers are the ones who quietly brought us to the pinnacle of knowledge and gave us a beautiful future.
|
Bài làm
Nếu như có ai đó mà hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội.
Bà nội tôi là một người rất nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà đầy những khó khăn và bệnh tật. Và tôi cũng thương bà lắm! Tôi thương cái mái tóc đã như điểm bạc của bà, thương cả cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà tôi. Bà tôi năm nay đã 70 tuổi rồi.
Tôi đã được nghe bố kể rất nhiều về bà, bà là một con người chăm chỉ và chất phác. Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi phải đi bộ đội. Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà.
Khi chưa bị bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao có thể kiếm thêm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn. Bà tôi còn hay mua quà cho anh em tôi nữa, những món quà dù là nhỏ nhưng nó như chứa đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học khỏi muộn giờ hay những gói kẹo, gói bánh… Từ những việc ấy cũng đã đủđể tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào!
Bà tôi là một người giàu tình cảm, khi bà ra chợ hay đi đâu đó mà nhìn thấy những cảnh tượng người ăn xin nghèo đói thì bà không bao giờ bỏ mặc làm ngơ cả. Của ít lòng nhiều, bà cũng hay cho họ một chút ít tiền nhỏ như nó lại được đưa cẩn thận bởi bà tôi
Bà tôi còn biết đến là một người rất yêu thiên nhiên nữa. Và trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà tôi dường như lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, có những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo thiên nhiên có thể giúp cho tâm hồn mõi người chúng ta trở nên trong sáng hơn. Và lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình. Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi và vỗ về thật là ấm áp biết bao. Dường như những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi, giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn. Nhưng thật buồn biết bao nhiêu khi cả nhà tôi nghe tin bà bị bệnh hiểm nghèo và rất khó có thể qua khỏi. Cả nhà ai cũng buồn và thương cho bà lắm.
|
Assignment
If someone asked me who one of the people I love the most is, I would answer that it is my grandmother.
My grandmother was a very kind and gentle person, but most of her life was full of difficulties and illness. And I love her very much too! I love my grandmother's gray hair, and my grandmother's slow, limp gait. My grandmother is 70 years old this year.
I have heard my father tell a lot about her. She is a hard-working and simple person. She diligently raised her two sons while my grandfather had to serve in the army. When my father had children, she had a hard time taking care of him, but my father said she found that to be her joy.
When she wasn't sick, my grandmother still worked as a janitor for a small agency in hopes of earning some extra money to help my family in times of difficulty. My grandmother also often buys gifts for my brothers and me. Even though the gifts are small, they seem to be full of meaning, such as an alarm clock to keep me from being late to school or packages of candy and cakes... From things That was enough for me to understand how much she loved us brothers!
My grandmother is an emotional person. When she goes to the market or somewhere else and sees scenes of poor beggars, she never ignores them. A little is a lot, she often gives them a little bit of money like it was given carefully by my grandmother
My grandmother is also known to be a person who loves nature. And in the small porch in front of my grandmother's house, it always seemed to be filled with pots of fragrant jasmine flowers, and small chili plants filled with green and yellow fruits... Because my grandmother once told me that nature can help me. Each of our souls becomes clearer. And every time I visit my grandmother, I lean my head on her shoulder and confide everything about myself. There was a time when I hugged her and sobbed, then she also patted my head to comfort and comfort me, it was so warm. It seemed like at those times I suddenly felt like she was transmitting spiritual warmth to me, helping me have more strength to overcome sad things. But how sad it was when my whole family heard that she had a serious illness and was unlikely to survive. Everyone in the family is sad and loves her very much.
|
Bài làm
Trong cuộc đời của môi người thì hình ảnh của người mẹ luôn luôn là hình ảnh thân thuộc và bình dị nhất. Ở mẹ em như được chở che, em rất yêu quý mẹ của em.
Mẹ em năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng mọi người ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, chắc có lẽ vì gánh nặng cuộc đời, và cả vì nuôi dưỡng chị em em khôn lớn? Công việc của mẹ đó là làm ruộng. Mẹ em có dáng người dong dỏng cao, mẹ em nước da ngăm đen đã bị rám nắng. Mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng bởi công việc của mẹ vất vả ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ em thường búi tóc lên cho gọng gàng, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Khuôn mặt hình trái xoan của mẹ như thật đẹp. Vầng trán của mẹ em rất cao rộng, có lúc nheo lại lộ ra mộtvẻ suy tư. Và những năm tháng đi qua dường như cũng đã để lại trên khuôn mặt của mẹ em những nếp nhăn.
Nhưng dường như thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Mẹ em đẹp lắm! Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói rằng “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em như cũng có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được những việc làm tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và đôi mắt ấy cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em như cảm thấy tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Và cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày thật đẹp. Mũi mẹ cao, cái miệng nho nhỏ xinh xinh, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
“Đi khắp thế gian không ai khổ bằng mẹ “
Nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Đôi bàn taynhỏ nhắn ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Biết bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân mẹ cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Và nhất là trong những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau và nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc biết bao nhiêu nhưng đó đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Chứng kiến tất cả những cảnh tượng ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, hay luống rau và cả hai chị em em nữa. Em như đã cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ chính là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà… thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy đi chăng nữa, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Chính vì mẹ lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ chính là một người luôn luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng mà mẹ lại chỉ cho em biết em làm như vậy là sai. Mẹ luôn dạy cho em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy công việc của mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em có đau ốm, mẹ như đã là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.
Còn đối với mọi người trong xóm, mẹ lại rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.
|
Assignment
In a person's life, the image of a mother is always the most familiar and simple image. I feel protected by my mother, I love my mother very much.
My mother is nearly forty years old this year, but everyone says she is older than her age, perhaps because of the burden of life, and also because of raising my sisters and brothers? Mother's job is farming. My mother has a tall, slim figure and her dark skin has been tanned. My mother's waist-length hair was sunburned because of her hard work in the fields and bright sunlight to give me a prosperous life. When I go to work, my mother often puts her hair up in a neat bun, revealing her curly hair, which looks very charming. Mom's oval face is so beautiful. Her mother's forehead is very high and wide, sometimes wrinkled to reveal a thoughtful look. And the years that have passed seem to have left wrinkles on her mother's face.
But it seems that time cannot erase the gentleness and kindness on that face. Your mother is very beautiful! Mother's dark eyes are filled with tolerance and affection. People often say that "The eyes are the windows to the soul" and it is not wrong. Looking into my mother's eyes, I can guess her thoughts. When I do good things, my eyes are as happy as smiling. And those eyes used to be red every time I did something wrong. Looking into my mother's eyes, I felt like I blamed myself for making her sad. And along with her mother's eyes are her long eyelashes and thick, beautiful willow-leaf eyebrows. Mother's nose is high, her mouth is small and beautiful, when she smiles, her teeth are white and even like corn kernels.
"Traveling around the world, no one suffers more than mother"
Thanks to my mother's strong hands, she raised me to this extent. Those small hands were darkly covered with cracks. As many scars as there are mother's hardships. Mother's feet were the same, they were also cracked. And especially when the weather gets cold, those feet hurt and ache, forcing my mother to soak them in salt water. Mother's shoulders are so skinny, but they have become so many days of rain and sun. Witnessing all those scenes, I felt I loved my mother very, very much.
Look at my mother's hands taking care of each rice patch, or vegetable patch, and my two sisters too. I felt like I felt how much my mother loved plants. Mother is an indispensable person in the family. Every day, my mother is like an aunt with tasks such as cooking, washing, cleaning the house... very nimble and neat. No matter how messy the house is, with a mother's diligent hands it will become neat. Because my mother takes care of the family's life, she never has free time. She stops doing housework and then goes to work in the fields.
Mom is the person who always gives all her love and care to me. When I do something wrong, my mother doesn't scold me, she just tells me that what I'm doing is wrong. Mom always teaches me good things and makes me always remember them in my heart. Although my mother's work is very busy, she still cares about my studies. When I was sick, my mother was like a warm hand, protecting me through it.
As for everyone in the neighborhood, Mom is very gentle and open with them, so everyone loves her. At work, my mother is very enthusiastic, so every time she goes on a trip or harvests rice, everyone asks her to go.
|
Bài làm
Người xưa như đã nhắc nhở con cháu rằng: “Nếu còn trẻ mà không chịu học hành đến khi lớn lên sẽ chẳng thể làm được việc gì có ích”. Bên cạnh đó thì đã còn có những câu: “Có học thì như lúa như nếp, không học thì như rơm như cỏ”. Hoặc: “Bất học bất tri lí” (Không học thì không biết lí lẽ, lẽ phải).
Suốt một chặng đường lịch sử phát triển mấy ngàn năm, nhân loại đã tích lũy được một kho tri thức khổng lồ về tự nhiên và xã hội. Dường như những tri thức ấy được lưu truyền từ đời này sang đời khác và qua hình thức truyền miệng và chữ viết (sách). Và nếu như muốn tiếp thu tinh hoa trí tuệ, con người chỉ có một con đưòng duy nhất là học suốt đời.
Khi nói đến học là nói đến trí lực, một năng lực suy nghĩ, một trực quan nhạy bén, hay một tư duy hợp lí. Tất cả những điều ấy hết sức cần thiết cho tất cả mọi người. Chính vì ngay từ lúc nhỏ, thì dường như bất kì ai cũng phải được học hành.
Và trong suốt mười hai năm ở trường phổ thông, một học sinh được cung cấp những kiến thức sơ đẳng của một số bộ môn cơ bản như Toán, Lý, Hóa, Sinh, Văn, Sử, Ngoại ngữ… Tuy thế, nhưng học sinh phải chăm chỉ học hành thì mới hiểu và mới có thể nắm vững kiến thức một cách có hệ thống. Nếu lơ là, chểnh mảng hay thiếu nghiêm túc trong việc học hành thì nó sẽ gây tốn thời gian, tiền bạc mà kết thu được chẳng đáng là bao.
Thực tế đã chứng minh và cho thấy là có học có hơn. Mục đích của việc học không ngoài là nhằm phục vụ mọi công việc đạt hiệu quả cao. Nếu như ta đơn thuần làm việc theo thói quen kinh nghiệm có sẵn thì chắc chắn công việc sẽ tiến triển chậm và chất lượng không tốt. Có thể thấy rằng cách làm như trên chỉ thích hợp với các công việc giản đơn và nói chung không cẩn nhiều đến trí tuệ. Còn khi đối với những công việc phức tạp hơn và liên quan đến khoa học kĩ thuật thì cung cách làm việc ấy là lạc hậu, lỗi thời. Và con người muốn đạt hiệu quả trong mọi lĩnh vực, chúng ta bắt buộc phải học và phải được đào tạo bài bản chính theo từng chuyên ngành và trong suốt quá trình làm việc thì con người vẫn phải học tập không ngừng nghỉ và bằng mọi hình thức khác nhau.
Nhất là trong thời đại khoa học kĩ thuật phát triển với tốc độ nhanh như hiện nay tri thức (chất xám) của con người là tiền đề vô cùng quan trọng. Con người ta có nắm vững lí thuyết, thì lúc đó chúng ta mới làm được những công việc phức tạp.Có thể nói những lí thuyết khoa học có tác dụng soi sáng và chỉ đường, dẫn đường cho kĩ năng thực hành, nên con người chắc chắn sẽ rút ngắn được thời gian mò mẫm, tìm hiểu thực tiễn, do đó sẽ tránh được những sai lầm đáng tiếc.
Và việc học không chỉ là quá trình rèn luyện tri thức mà còn là quá trình rèn luyện tình cảm và đạo đức. Con người ngoài cái trí thì còn cần phải có cái tâm. Học chính là việc để thấu hiểu những lẽ huyền bí, không biết của cuộc đời, của vũ trụ như đã chứa đựng trong những kiến thức toán đơn giản hoặc trong các quy luật thịnh suy của một xã hội. Dường như không hòa cái tâm của mình vào trong cuộc đời, vào vũ trụ để lắng tìm và sẽ đượccảm nhận thì làm sao có được những tín hiệu mách bảo cho trí tuệ con đường đến những lẽ huyền diệu và bí ẩn kia được?Như vậy, là đã có biết bao kiến những thức mới, kiến thức mới tinh về cuộc đời, vẽ thế giới ngoài kia mà chúng ta tìm kiếm được không chỉ bằng trí mà còn bằng cả tâm hồn.
Học cũng cần có cái trí và cũng có cần có cái tâm là vì thế. Ta có thể thấy học cũng là để thêm cái trí, lành thêm cái tâm trong sáng và như để đóng góp tài đức của mình cho sự nghiệp xây dựng đất nước mạnh giàu.
Điều quan trọng nhất có thể nói chính là đã học thì phải học đều các môn khoa học tự nhiên khoa học xã hội. Văn, Sử cũng là những môn học cần thiết, nếu như không nói là đặc biệt quan trọng để tạo nên nhân cách con người được. Và nếu như chúng ta không coi trọng các môn này thì tâm hồn sẽ khô cứng, con người sẽ trở nên vô cảm trước con người và cuộc đời mà dẫn đến thái độ dửng dưng trước vẻ đẹp phong phú và sự giàu có của những giá trị lịch sử văn hóa dân tộc. Và cũng sẽ không ai trách chúng ta khi chỉ thích học những môn như Tin học, Kinh tế Ngoại ngữ. Nhưng nếu như bạn chỉ giỏi chữ số mà quên chữ viết, giỏi kĩ thuật mà kém văn hóa thì là thiệt thòi rất lớn cho mỗi con người. Có thể thấy việc học hành quan trọng như vậy, do đó chúng ta không thể coi nhẹ vai trò của việc học hành. Đúng là việc “Nếu không có học hành đến nơi đến chốn thi lớn lên, chúng ta sẽ chẳng làm được việc gì có ích”.
|
Assignment
The ancients reminded their children and grandchildren: "If you are young and do not study until you grow up, you will not be able to do anything useful." Besides, there are also sayings: "If you study, you are like rice and sticky rice; if you do not study, you are like straw and grass." Or: "If you don't study, you won't know reason" (If you don't study, you won't know reason or reason).
Over the course of several thousand years of historical development, humanity has accumulated a huge store of knowledge about nature and society. It seems that such knowledge is passed down from generation to generation through oral and written word (books). And if people want to absorb the quintessence of wisdom, people have only one path: lifelong learning.
When we talk about learning, we talk about intelligence, a thinking ability, a sharp intuition, or a rational thinking. All of these things are extremely necessary for everyone. Because from an early age, it seems that everyone must be educated.
And during twelve years in high school, a student is provided with elementary knowledge of a number of basic subjects such as Math, Physics, Chemistry, Biology, Literature, History, Foreign Languages... However, studying Students must study hard to understand and master knowledge systematically. If you are negligent, negligent or not serious about studying, it will waste time and money but the results will not be worth much.
Reality has proven and shown that education is better. The purpose of learning is not only to serve every job with high efficiency. If we simply work according to existing experience and habits, the work will certainly progress slowly and the quality will not be good. It can be seen that the above method is only suitable for simple tasks and in general does not require much intelligence. As for jobs that are more complex and related to science and technology, that way of working is outdated and outdated. And if people want to be effective in all fields, we are required to study and be properly trained in each major and throughout the working process, people still have to study non-stop and at all costs. different forms.
Especially in the current era of science and technology developing at a rapid pace, human knowledge (brain matter) is an extremely important premise. Only when people master theories, only then can they do complex tasks. It can be said that scientific theories have the effect of illuminating and guiding, guiding practical skills, so people People will definitely shorten the time spent groping and learning about reality, thus avoiding unfortunate mistakes.
And learning is not only a process of intellectual training but also a process of emotional and moral training. In addition to the mind, humans also need to have a heart. Learning is about understanding the mysterious, unknown truths of life and the universe as contained in simple mathematical knowledge or in the laws of rise and fall of a society. It seems that if we don't integrate our mind into life, into the universe to listen and be felt, how can there be signals that tell the mind the way to those magical and mysterious things? Like So, there is so much new knowledge, brand new knowledge about life, about the world out there that we search for not only with our mind but also with our soul.
Learning also requires a mind and also requires a heart for that reason. We can see that learning is also to enrich the mind, heal the pure mind and contribute one's talents and virtues to the cause of building a strong and prosperous country.
The most important thing that can be said is that once you study, you must study the natural sciences and social sciences regularly. Literature and History are also necessary subjects, if not especially important, to create human personality. And if we do not value these subjects, the soul will become dry and stiff, people will become insensitive to people and life, leading to an indifferent attitude towards the rich beauty and richness of values. national cultural history. And no one will blame us for only liking to study subjects like Computer Science and Foreign Language Economics. But if you are only good at numbers but forget writing, good at technology but poor at culture, it is a huge disadvantage for every person. It can be seen that education is so important, so we cannot underestimate the role of education. It's true that "If we don't get a good education when we grow up, we won't be able to do anything useful."
|
Bài làm
Bài thơ đặc sắc “Cảnh khuya” đã được Chủ tịch Hồ Chí Minh viết vào năm 1947, khi mà quân và dân ta đang thắng lớn trên chiến trường Việt Bắc. Và các chiến thắng ở Sông Lô, Đoan Hùng đã đi vào lịch sử bằng những nét vàng chói lọi đầu tiên của ta trong chín năm kháng chiến chống Pháp. Bài thơ dường như đã thể hiện cảm hứng yêu nước mãnh liệt dạt dào ánh sáng và âm thanh. Đó chính là thứ ánh sáng của trăng Việt Bắc, của lòng yêu nước sâu sắc:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ,
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
Cùng với các bài thơ nổi tiếng “Cảnh rừng Việt Bắc”, “Đi thuyền trên sông Đáy” thì bài thơ “Cảnh khuya” đã thể hiện tình yêu thiên nhiên, yêu nước sâu sắc của Bác trong một đêm trăng nơi núi rừng Việt Bắc.
Với hai câu thơ đầu trong bài thơ tả cảnh đêm khuya hoang vắng nơi núi rừng Việt Bắc. Trăng dường như càng về đêm càng sáng. Ánh trăng lúc về đêm như đã lan toả bao phủ khắp mặt đất. Đêm vắng, dường như tiếng suối nghe càng rõ. Tiếng suối chảy thật êm đềm nghe như rất trong rì rầm từ xa vọng đến. Và chính với cảm nhận của Bác thật tinh tế, nghe suối chảy mà cảm nhận được mức độ xanh trong của dòng nước. Tiếng suối trong đêm khuya đượ cví như tiếng hát xa dịu êm vang vọng nó như nhịp điệu của bài hát trữ tình sâu lắng. Đó có thể là nghệ thuật lấy động tả tĩnh, tiếng suối rì rầm êm ả, sự vắng lặng trong đêm chiến khu. Tiếng suối cũng như hòa vào tiếng hát là nét vẽ tinh tế gợi tả núi rừng chiến khu thời máu lửa mang sức sống và hơi ấm của con người:
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Tiếng suối nghe sao mà như thật êm đềm thơ mộng đến thế. Nó dường như những giọt của cây đàn cầm vang vọng bên tay. Vào đầu thế kỷ XX Nguyễn Khuyến đã từng viết về dòng suối như sau:
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách
Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo…
Ta có thẻ thấy mỗi một vần thơ, mỗi một khung cảnh, âm thanh của suối chảy được cảm nhận tinh tế khác nhau. Sau tiếng suối nghe như tiếng hát xa kia là trăng chiến khu. Ánh trăng chiến khu sao mà sáng và đẹp đến thế. Tầng cao chính là trăng, tầng giữa là cổ thụ, tầng thấp là hoa – hoa rừng. Dường như cả núi rừng Việt Bắc đang tràn ngập dưới ánh trăng. Ánh trăng bao phủ khắp không trung mát dịu, len lỏi xuyên qua kẽ lá, tán cây, ánh trăng như âu yếm, hoà quyện cùng thiên nhiên cây cỏ. Ánh trăng cũng như đã xoáy và lồng vào những tán lá của cây cổ thụ kia. Và trên mặt đất những đoá hoa rừng đang ngậm sương đêm cùng với bóng cổ thụ đan xen trên mặt đất. Đêm thanh, trên không trung dường như chỉ có vầng trăng ngự trị. Đêm vắng, trăng thanh mặt đất cỏ cây như ngừng thở để đón đợi ánh trăng mát lạnh dịu hiền mơn man ôm ấp:
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Có thể nói chữ lồng điệp lại hai lần đã nhân hoá vầng trăng, cổ thụ và hoa. Trăng như người mẹ hiền đang tiếp cho muôn vật trần gian dòng sữa ngọt ngào. Trăng trở nên thi vị, trữ tình lãng mạn. Chữ lồng gợi cho ta nhớ đến những câu thơ sau trong Chinh phụ ngâm:
Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm
Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông,
Nguyệt hoa hoa nguyệt trùng trùng…
Trong câu thơ ta dễ nhân thấy có tiểu đối trăng lồng cổ thụ / bóng lồng hoa tạo sự cân xứng trong bức tranh về trăng, ngôn ngữ thơ trang trọng, thật điêu luyện tạo nên bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp tràn đầy chất thơ. “Cảnh khuya” như trong sáng, lung linh huyền ảo. Đọc vần thơ ta nghe như có nhạc, có hoạ, bức tranh cảnh núi rừng Việt Bắc thơ mộng biết bao. Người xưa từng nói thi trung hữu hoạ, thi trung hữu nhạc quả thật không sai. Đối với Bác trăng đã trở nên tri âm tri kỷ nên làm sao có thể hờ hững trước cảnh đẹp đêm nay. Trong ngục tối bị giam cầm, trước ánh trăng tuyệt đẹp Bác Hồ cũng đã có những vần thơ tuyệt diệu:
Trong tù không rượu cũng không hoa
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ…
(Ngắm trăng)
Một thi sĩ với tâm hồn thanh cao đang sống những giây phút thần tiên giữa cảnh khuya chiến khu Việt Bắc. Giữa bức tranh thiên nhiên rộng lớn và hữu tình như vậy, tâm trạng thi sĩ bỗng vút cao thả hồn theo cảnh đẹp đêm trăng bởi đêm nay Bác không ngủ. Trước cảnh đẹp đêm trăng: có suối, có hoa lá, núi ngàn, và cả tâm trạng của Bác. Bác không chỉ xúc động trước cảnh đẹp thiên nhiên mà:
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
Nước nhà đang bị giặc xâm lăng, tàn phá và giày xéo đã có biết bao đồng chí đang bị gông cùm xiềng xích. Cuộc đời còn rất nhiều những lầm than cơ cực, bao năm Bác bôn ba hải ngoại tìm đường cứu nước nhà và giải phóng dân tộc khỏi ách nô lệ lầm than. Và khi nay nước nhà còn đang chìm trong khói lửa đạn bom lòng Bác sao có thể ngủ yên giấc được. Chưa ngủ không hẳn chỉ vì cảnh đẹp đêm nay mà chưa ngủ vì nỗi nước nhà.
Có thể nói nỗi nhớ nhà lo cho nước nhà làm cho trái tim Bác luôn thổn thức. Bác thức trong đêm khuya trằn trọc băn khoăn không sao ngủ được. Có thể nói rằng lòng yêu nước sâu sắc mãnh liệt xiết bao. Đã có biết bao đêm Bác Hồ của chúng ta cũng đã mất ngủ như vậy
Một canh, hai canh, lại ba canh
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành
Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt
Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh
|
Assignment
The unique poem "Night Scene" was written by President Ho Chi Minh in 1947, when our army and people were winning big on the Viet Bac battlefield. And the victories at Song Lo and Doan Hung went down in history as our first brilliant golden strokes in the nine years of resistance against the French. The poem seems to express a strong patriotic inspiration filled with light and sound. That is the light of the Viet Bac moon, of deep patriotism:
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet.
Not sleep, worrying that country
Along with the famous poems "Scenes of the Viet Bac Forest" and "Sail on the Day River", the poem "Night Scenes" expressed Uncle Ho's deep love of nature and patriotism on a moonlit night in the Vietnamese mountains and forests. North.
The first two lines of the poem describe the desolate late night scene in the mountains and forests of Viet Bac. The moon seems to get brighter as the night goes on. The moonlight at night seems to have spread and covered the entire ground. At night, the sound of the stream seems to be heard more clearly. The sound of the stream flowing so softly sounded like it was whispering from far away. And it was with Uncle Ho's very delicate perception, listening to the flowing stream, that he could feel the clear blueness of the water. The sound of a stream in the dead of night is likened to a soft, distant song echoing like the rhythm of a deep lyrical song. It can be the art of using motion to describe stillness, the quiet murmur of a stream, the silence in the night of a war zone. The sound of the stream as well as the singing is a delicate drawing that depicts the mountains and forests of the war zone in times of blood and fire, carrying the vitality and warmth of people:
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
The sound of the stream sounds so peaceful and poetic. It seemed as if the drops of the harp echoed in the hand. At the beginning of the twentieth century, Nguyen Khuyen wrote about the stream as follows:
There are also times when I play at a tourist place
The sound of the stream gurgling behind the pass...
We can see that each poem, each scene, the sound of the flowing stream is perceived in a different subtle way. Behind the sound of the stream that sounds like singing in the distance is the battle zone moon. The moonlight of the war zone is so bright and beautiful. The upper level is the moon, the middle level is ancient trees, the lower level is flowers - forest flowers. It seems that the entire Viet Bac mountains and forests are filled with moonlight. The moonlight covers the cool air, creeping through the leaves and tree canopy, the moonlight seems to caress, blending with the nature of plants and trees. The moonlight seemed to have swirled and penetrated the foliage of that ancient tree. And on the ground, forest flowers are holding the night dew along with the shadows of ancient trees interwoven on the ground. The night was clear, it seemed like only the moon reigned in the sky. The night was quiet, the moon was clear, the ground and trees seemed to stop breathing to wait for the cool, gentle moonlight to caress and embrace:
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
It can be said that the double monogram personifies the moon, ancient trees and flowers. The moon is like a gentle mother giving all earthly creatures sweet milk. The moon becomes poetic, lyrical and romantic. The monogram reminds us of the following verses in Chinh Phu Ngam:
The flower meets the moon, the moon is printed in one piece
The moon cages flowers, each flower blooms,
Moon flowers and moon flowers overlap…
In the poem, we can easily see the small mirror of the moon and the ancient tree cage / the shadow of the flower cage, creating symmetry in the picture of the moon. The poetic language is formal and skillful, creating a beautiful natural picture full of poetry. "Night scene" seems clear, shimmering and magical. Reading the poem, it sounds like there is music, there is a painting, the picture of the mountains and forests of Viet Bac is so poetic. The ancients used to say that poetry is composed of painting and poetry is composed of music, which is not wrong. To Uncle Ho, the moon has become his confidant, so how can he be indifferent to the beautiful scene tonight. In the imprisoned dungeon, in front of the beautiful moonlight, Uncle Ho also wrote wonderful poems:
In prison there is neither alcohol nor flowers
The beautiful scene tonight is hard to ignore...
(Watching the moon)
A poet with a noble soul is living magical moments amid the night scene of the Viet Bac war zone. In the midst of such a vast and charming picture of nature, the poet's mood suddenly soared to the beautiful moonlit night scene because Uncle Ho did not sleep tonight. In front of the beautiful moonlit night: streams, flowers, mountains, and Uncle Ho's mood. He was not only moved by the natural beauty but also:
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
Not sleep, worrying that country
Our country is being invaded, destroyed and trampled by the enemy, and many comrades are being shackled and chained. Life still has many hardships and hardships. For many years, Uncle Ho traveled abroad to find a way to save his country and liberate the people from the yoke of slavery and hardship. And now that the country is still engulfed in smoke, fire and bombs, how can Uncle Ho sleep peacefully? I haven't slept yet because of the beautiful scenery tonight, but because I haven't slept because of my country.
It can be said that homesickness and worry for the country made Uncle Ho's heart always sob. He stayed up late at night, tossing and turning, wondering if he could sleep. It can be said that patriotism is very deep and strong. There were countless nights when our Uncle Ho also had sleepless nights like that
One watch, two watch, three watch again
Tossing and turning, wondering about unsuccessful sleep
The fourth and fifth watch just took a nap
Five-pointed yellow star dreaming all around
|
Bài làm
Dường như trong mỗi người đều có một tuổi thơ. Tuổi thơ được biết đến là quãng thời gian đẹp đẽ và quý giá nhất của mỗi người. Và có thể trong tuổi thơ luôn có một ngôi nhà rộng lớn, ngôi nhà không chỉ chứa ta mà còn chứa cả thầy cô giáo, bạn bè, kiến thức và cả những tình cảm. Ngôi nhà ấy ai cũng biết và dường như đã dành một tình cảm đặc biệt cho nó, và nó chính là Mái trường thân yêu.
Mái trường thân yêu có thể không gian có rộng rãi hay nhỏ nhắn thì đều luôn mở rộng đón ta. Dù cho chúng ta có lớn thế nào đi chăng nữa thì mái trường vẫn ấm áp, ngọt ngào và đẹp đến kì lạ. Mái trường được xem là cái nôi của tri thức, bước đường của tương lai, là bài ca của tình bạn, … là tất cả những gì của ta.
Có thể nói rằng mái trường luôn luôn sát cánh bên ta, là con đường rộng, dài, đầy chông gai nhưng cũng thắm đượm tình cảm. Nếu như mà có để định nghĩa về mái trường thì quả thật rất nhiều nhưng nếu ai đó thực sự có mái trường trong trái tim thì mới có thể hiểu được sâu sắc điều đó. Mái trường dường như là một dấu ấn ngọt ngào nhưng cũng đầy nước mắt.
|
Assignment
It seems that everyone has a childhood. Childhood is known to be the most beautiful and precious time for each person. And maybe in childhood there is always a large house, a house that not only contains us but also teachers, friends, knowledge and emotions. Everyone knows that house and seems to have a special affection for it, and it is the beloved Truong Roof.
The beloved school roof, whether the space is spacious or small, is always open to welcome us. No matter how old we are, the school is still warm, sweet and strangely beautiful. The school is considered the cradle of knowledge, the path of the future, the song of friendship,... our everything.
It can be said that school is always by our side, a wide, long road, full of thorns but also filled with love. If there were to define school, there would indeed be many, but only if someone truly has school in their heart can they deeply understand it. The school roof seems to be a sweet mark but also full of tears.
|
Tiếng người hú, tiếng tù và thúc giục, tiếng sủa ăng ắng của lũ bạn tôi làm náo động cả góc rừng. Không lẫn vào đầu được là tiếng sủa “gầu gân” dư âm và vang dội của tôi, một con chó săn lão luyện. Một tiếng súng chút chùa đã kết thúc cuộc đời một chủ dê núi.
Không, chú tạ chỉ khuỵu xuống một lát rồi ngồi dậy, lấy hết sức bình sinh chạy bán sống bán chết. Như bị xúc phạm, tôi lao lên như một mũi tên, xông thẳng đến phía con mồi. Ngang qua suối cạn, con mồi vấp ngã gục xuống, tôi lao đến hồi tiếp hai cú vào gáy. Dê núi tắt thở. Mọi người lục tục chạy đến, vui mừng khiêng chiến lợi phẩm về. Ông chủ vỗ nhẹ vào hai má của tôi, khen rối rít: Tốt lắm, Giỏi lắm!
Cuộc đi săn tiếp tục. Tôi lại chạy trước, mũi khịt khịt đánh hơi liên tục, hi vọng lập thêm chiến công. Đây rồi! Có mùi gì hàng hắc cùng tiếng Sột Soẹt khe khẽ Một bóng đen vụt qua. Tôi mê mải lao theo…
Bỗng một quả rừng rơi xuống trúng lưng làm tôi giật mình. Con mồi chạy đâu mất. Mà tiếng người cũng chỉ thoảng trong gió. Tôi dừng lại nhìn quanh..
|
The sounds of people howling, the urging of horns, and the loud barking of my friends disturbed the whole corner of the forest. Unmistakable in my head was the echoing and resounding bark of me, an experienced hunting dog. A gunshot ended the life of a mountain goat owner.
No, he just knelt down for a moment and then sat up, using all his strength to run for his life. As if offended, I shot up like an arrow, rushing straight towards my prey. Crossing the dry stream, the prey tripped and fell down, I rushed forward with two more blows to the back of the neck. The mountain goat stopped breathing. Everyone rushed over, happily carrying back the spoils of war. The boss patted my cheeks and praised me: Very good, very good!
The hunt continues. I ran ahead again, sniffing continuously, hoping to score more victories. Here it is! There was a strong smell and a soft rustling sound. A dark shadow passed by. I was engrossed in following…
Suddenly a forest fruit fell and hit my back, startling me. The prey ran away. But human voices are only faint in the wind. I stopped and looked around..
|
Một trong những truyền thuyết thu hút nhất đối với em là truyện Thánh Gióng. Em rất ấn tượng với những chi tiết nói về việc Thánh Gióng ra trận diệt giặc.
Thật tuyệt vời khi một cậu bé không biết đi, chẳng biết nói, biết cười lại trở thành một tráng sĩ khổng lồ, có thể giáng xuống bọn giặc những đòn như sấm sét. Óc tưởng tượng của dân gian kì diệu thật: cứ hắt hơi một lần lại vươn vai một cái, mỗi cái vươn vai lại cao thêm hàng thước. Trước nguy cơ nước mất nhà tan, dân tộc ta đã cùng nhau góp sức và trường thành mau chóng như thế để đánh giặc giữ nước.
Hình tượng ngựa sắt phun lửa cũng vậy. Ngọn lửa căm thù tội ác quân giặc của nhân dân đã nung nấu và đến khi bộc phát ra, sẽ mạnh mẽ, dữ đội vô cùng, đủ sức thiêu đốt bọn xâm lược ra tro. Chi tiết nhổ tre quật giặc cũng rất thú vị. Rõ ràng đây là vũ khi lâu đời của dân ta. Chi tiết này em thấy rất thực. Thời kì đầu đánh Pháp, “gậy tre, chông tre chống lại sắt thép của quân thù” (Thép Mới).
|
One of the most attractive legends to me is the story of Saint Giong. I was very impressed with the details about Thanh Giong going to battle to destroy the enemy.
It's wonderful when a boy who can't walk, talk, or laugh becomes a giant warrior, able to strike the enemy with blows like thunder. The imagination of the people is truly magical: every time they sneeze, they stretch once, and with each stretch, they grow several meters taller. Faced with the threat of losing our country and our homes, our people joined together and grew so quickly to fight the enemy and defend the country.
The same goes for the image of a fire-breathing iron horse. The people's fire of hatred for the enemy's crimes has been ignited and when it breaks out, it will be extremely strong and fierce, enough to burn the invaders to ashes. The detail of pulling out bamboo to fight the enemy is also very interesting. Obviously, this is a long-standing weapon of our people. I find this detail very real. In the early stages of fighting against the French, "bamboo sticks and bamboo poles fought against the enemy's iron and steel" (Thep Moi).
|
Nguyễn Khuyến đã để lại nhiều bài thơ Nôm rất xuất sắc cho kho tàng văn học Việt. Thơ của ông nói nhiều về tình người, tình bạn, tình yêu thiên nhiên quê hương đất nước con người. Bài thơ: Bạn đến chơi nhà nói về một tình bạn thiêng liêng sâu sắc
Bài thơ là cảm xúc của tác giả khi được bạn đến chơi nhà. Đó là tâm trạng hồ hởi vui sướng của tác giả khi có người bạn tri kỉ đến thăm.
Đã bấy lâu nay bác đến nhà
Chắc hẳn người bạn tri kỉ của nhà thơ đã lâu rồi chưa đến chơi, và nhà thơ thì mong mỏi lắm. Tác giả đã chọn cách xưng hô gọi bạn là “bác” thể hiện sự thân tình, gần gũi và thái độ tôn trọng tình cảm bạn bè giữ hai người. Chỉ với một câu thơ mở đầu, người đọc đã cảm nhận được quan hệ bạn bè của hai người rất bền chặt, thân thiết, thuỷ chung.
Khi người bạn than tình như vậy đến chơi, chắc chắn chủ nhân sẽ phải thiết đãi chu đáo để thể hiện tấm chân tình của mình. Nhưng ở đây nhà thơ lại không thể láy gì mà đãi bạn. Có ruộng, có vườn, có ao cá, có gà mà cũng như không
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa
Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Tác giả đã khắc họa lên hình ảnh làng quê thân thuộc hiện lên sống động, vui tươi. Cuộc sống của nhà thơ thật giản dị, đáng sống biết bao. Qua đó ta thấy hiện lên một cuộc đời thanh bạch, ấm áp cây đời và tình người rất đáng tự hào. Thứ mà tác giả thiết đãi bạn là cảnh vật yên bình là lòng người ấm áp chân tình. Món quà đó còn quý giá hơn nhiều những sơn hào hải vị quý hiếm trên đời.
Không chấp nhận chốn quan trường thị phi, nhà thơ tài năng đã cáo quan về ở ẩn và sống cuộc đời nghèo khó. Sống trong nghèo khó nhưng tác giả vẫn lạc quan yêu đời, ung dung tự tại. Có lẽ vì nghèo mà tác giả đã thậm xưng hoá cái nghèo, thi vị hoá cái nghèo. Đây là một lời thơ hóm hỉnh, pha chút tự trào vui vui, để bày tỏ một cuộc sống thanh bạch, một tâm hồn thanh cao của một nhà nho trước thế thời của đất nước.
Kết thúc câu chuyện, tác giả lại một lần nữa, nhắc lại tấm chân tình của tác giả đối với người bạn của mình:
“Bác đến chơi đây, ta với ta”.
Chữ bác lại lần nữa xuất hiện ở cuối bài thơ cho thấy tình bạn thật cao cả thiêng liêng. Vật chất không có những tình người thì chan chứa và ấm áp. Cụm từ “ta với ta” biểu lộ một niềm vui trọn vẹn, tràn đầy và lắng đọng trong tâm hồn, toả rộng trong không gian và thời gian. Bài thơ có niêm luật, đối chặt chẽ, hợp cách. Ngôn ngữ thuần Nôm, không có một từ Hán – Việt nào, đọc lên nghe thanh thoát, nhẹ nhàng, tự nhiên.
Bài thơ thể hiện tình cảm của nhà thơ với người bàn của mình. Đó là tình bạn chân thành, đáng quý. Với cách sống giản dị, mộc mạc, tình bạn ấy càng đáng quý biết bao. Ngôn ngữ mộc mạc, dung dị của lời thơ đã thể hiện được tài năng xuất sắc của tác giả và cũng là điều khiến bài thơ sống mãi với thời gian.
Nguyễn Khuyến là một nhà thơ được độc giả biết đến với những bài thơ luôn có những nét mộc mạc, lối suy nghĩ đơn giản, dễ hiểu nhưng bao hàm trong đó là những tình cảm thiết tha, hết lòng vì mọi người. ông đã có những bài thơ rất hay để nói về tình bạn của mình với những lời tâm tình, thể hiện tình bạn trong sáng, hết lòng vì nhau mà không có điều gì ngăn cách. Và trong số những bài thơ ấy, “ bạn đến chơi nhà” là minh chứng rõ nhất cho điều đó.
Đã bấy lâu nay bác tới nhà
Mở đầu bài thơ như một lời tâm tình của tác giả, cũng như một lời nói thân mật của một người bạn dành cho tri kỉ của mình. Trong đó chúng ta cũng cảm nhận được sự thân ái, và thoải mái khi được gặp lại những người có cùng tâm tình của mình trong hoàn cảnh đã rất lâu rồi mới được gặp nhau.
Trẻ thời đi vắng chợ thời xa
Ao sâu, sóng cả khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Đầu trò tiếp khách, trầu không có
Cả sáu câu tiếp theo, tác giả sử dụng biện pháp nghệ thuật để liệt kê ra hàng loạt những khó khăn hiện tại của mình. Tuy cũng có những sự phóng đại ở đó, nhưng chúng ta không thể phủ nhận được rằng trong hoàn cảnh ấy, gia đình của nhà thơ thực sự không có gì “ra trò” để đãi khách.
Lúc người bạn tới chơi, trong gia đình lúc này chẳng có ai ngoài nhà thơ nghèo cả. Tất cả người trẻ đã đi ra ngoài rồi, không còn ai để nhở mua đồ tiếp khách được nữa. Có cái chợ là nơi mua bán tất cả những đồ cần thiết thì lại quá xa, khiến cho chủ nhà không biết phải làm như thế nào hết.
Người chủ nhà ấy đã nghĩ ngay tới việc xem trong gia đình mình còn có gì có thể làm để chiêu đãi khách hay không. Không có những đồ đắt giá ở ngoài thì mình sẽ làm cho khách những đồ từ chính cây nhà lá vườn cũng được. ấy vậy mà, tác giả lại vô cùng thất vọng bởi ở nhà cũng chẳng có gì khả thi để dùng được. Hai người già thì sao có thể bắt cá giữa những đợt sóng lớn hay bắt gà ở trong khoảng vườn rất rộng được đây. Ngay cả những món rau dân dã cũng không có sẵn ở trong vườn. Hàng loạt những dẫn chứng của tác giả như lời than trách “ cải chửa ra cây”, “ cà mới nụ”, “ bầu vừa rụng rốn”, ” mướp đương hoa”, … Trong đầu của người chủ nhà, dần dần từng thứ được đưa ra, từ những thứ cao sang cho tới những thứ gần gũi và bình dị đối với món ăn thường ngày của mỗi người vậy mà vẫn không có đủ để dành cho bạn.
Cuối cùng, ngay cả tới miếng trầu được mệnh danh là “đầu câu chuyện” cũng chẳng có để đưa cho bạn mình- những thứ vốn được coi là những thứ cơ bản nhất trong những cuộc gặp mặt. Thế nhưng, cho dù có rất nhiều lí do đi chăng nữa thì câu thơ cuối cùng, tất cả lại như được vỡ òa trong cảm xác và trở thành linh hồn của cả bài thơ.
Bác đến chơi đây ta với ta
Tất cả những thứ vật chất giờ đã không còn quan trọng nữa. chỉ cần có tấm lòng, có sự chân thành là đủ. Đã không còn là hai con người, tác giả và cả người tri kỉ đã giống nhu nhau “ta với ta”. Đó cũng chính là điều đáng quý nhất trong mối quan hệ của con người và con người.
Qua bài thơ trên, ta cảm nhận được một cách sâu sắc về tình bạn của nhà thơ Nguyễn Khuyến và người bạn của mình. Đó là một tình bạn không màng vật chất mà chỉ có sự chân thành và tấm lòng đối xử với nhau. Đó làm một điều rất đáng được trân trọng và học tập trong mối quan hệ của chúng ta.
Mỗi chúng ta ai cũng có những người bạn để cùng nhau tâm tình và có được những phút giây chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Có những người bạn, người tri kỉ bên cạnh chia sẻ, niềm vui sẽ được nhân lên gấp đôi, nỗi buồn cũng sẽ vơi đi một nửa. Những điều đó đã khiến cho cuộc sống của chúng ta có nhiều kỉ niệm và động lực hơn bao giờ hết. Nhưng không phải ai cũng may mắn có được những tình bạn như vậy. Và Nguyễn Khuyến nằm trong số những người may mắn đó. Ông có được một tình bạn rất đẹp và tình cảm ấy được thể hiện rất rõ trong bài thơ Bạn đến chơi nhà sau đây.
Đã bấy lâu nay bác tới nhà
Trẻ thời đi vắng. chợ thời xa
Hai câu thơ đầu tiên đã cho chúng ta thấy hoàn cảnh khi hai người bạn gặp nhau. Lúc ấy, người bạn của nhà thơ tới chơi sau một khoảng thời gian khá lâu mà hai người mới gặp nhau. Thế nhưng, tình trang lúc ấy, chỉ có một mình nhà thơ ở nhà, những người trẻ tuổi trong nhà đều đã đi vắng hết, ngay cả nơi để cho mọi người mua bán cũng lại không gần nhà. Những lí do hết sức khách quan ấy khiến cho nhà thơ không thể tìm được những đồ tốt để mời người bạn của mình.
Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Không đi được ra chợ, nhà thơ lại nhìn vào nhà mình xem có những đồ gì ngon để thiết đãi khách hay không. Từ cá ở dưới ao cho tới những chú gà được nuôi ở ngoài vườn. Thế nhưng, mọi thứ dường như đều không thể thực hiện được. Nước ao rất to, không thể nào mà bắt cá được, còn gà lại không ở trong chuồng mà lại thả ngoài. Đều là những thứ ngon, tác giả rất muốn mang tới cho người bạn của mình, thế nhưng mọi ý định của ông đều không thể trở thành sự thực. Những thứ muốn mua bắt đầu đơn giản dần.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Không có thịt, mà ngay cả những loại cây cà mướp cũng không có. Những thứ gần gũi với bữa ăn gia đình nhưng lại không có được loại cây nào có thể dùng để tiếp khách, nấu cho người bạn của mình một bữa ngon. Tất cả khiến cho nhà thơ có vẻ cảm thấy buồn, cũng bất lực trước những mong muốn của mình. Thế nhưng, biết làm như thế nào được. Hoàn cảnh của ông lúc bấy giờ thực sự là không thể thực hiện được một điều nào.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có
|
Nguyễn Khuyến đã để lại nhiều bài thơ Nôm rất xuất sắc cho kho tàng văn học Việt. Thơ của ông nói nhiều về tình người, tình bạn, tình yêu thiên nhiên quê hương đất nước con người. Bài thơ: Bạn đến chơi nhà nói về một tình bạn thiêng liêng sâu sắc
Bài thơ là cảm xúc của tác giả khi được bạn đến chơi nhà. Đó là tâm trạng hồ hởi vui sướng của tác giả khi có người bạn tri kỉ đến thăm.
Đã bấy lâu nay bác đến nhà
Chắc hẳn người bạn tri kỉ của nhà thơ đã lâu rồi chưa đến chơi, và nhà thơ thì mong mỏi lắm. Tác giả đã chọn cách xưng hô gọi bạn là “bác” thể hiện sự thân tình, gần gũi và thái độ tôn trọng tình cảm bạn bè giữ hai người. Chỉ với một câu thơ mở đầu, người đọc đã cảm nhận được quan hệ bạn bè của hai người rất bền chặt, thân thiết, thuỷ chung.
Khi người bạn than tình như vậy đến chơi, chắc chắn chủ nhân sẽ phải thiết đãi chu đáo để thể hiện tấm chân tình của mình. Nhưng ở đây nhà thơ lại không thể láy gì mà đãi bạn. Có ruộng, có vườn, có ao cá, có gà mà cũng như không
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa
Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Tác giả đã khắc họa lên hình ảnh làng quê thân thuộc hiện lên sống động, vui tươi. Cuộc sống của nhà thơ thật giản dị, đáng sống biết bao. Qua đó ta thấy hiện lên một cuộc đời thanh bạch, ấm áp cây đời và tình người rất đáng tự hào. Thứ mà tác giả thiết đãi bạn là cảnh vật yên bình là lòng người ấm áp chân tình. Món quà đó còn quý giá hơn nhiều những sơn hào hải vị quý hiếm trên đời.
Không chấp nhận chốn quan trường thị phi, nhà thơ tài năng đã cáo quan về ở ẩn và sống cuộc đời nghèo khó. Sống trong nghèo khó nhưng tác giả vẫn lạc quan yêu đời, ung dung tự tại. Có lẽ vì nghèo mà tác giả đã thậm xưng hoá cái nghèo, thi vị hoá cái nghèo. Đây là một lời thơ hóm hỉnh, pha chút tự trào vui vui, để bày tỏ một cuộc sống thanh bạch, một tâm hồn thanh cao của một nhà nho trước thế thời của đất nước.
Kết thúc câu chuyện, tác giả lại một lần nữa, nhắc lại tấm chân tình của tác giả đối với người bạn của mình:
“Bác đến chơi đây, ta với ta”.
Chữ bác lại lần nữa xuất hiện ở cuối bài thơ cho thấy tình bạn thật cao cả thiêng liêng. Vật chất không có những tình người thì chan chứa và ấm áp. Cụm từ “ta với ta” biểu lộ một niềm vui trọn vẹn, tràn đầy và lắng đọng trong tâm hồn, toả rộng trong không gian và thời gian. Bài thơ có niêm luật, đối chặt chẽ, hợp cách. Ngôn ngữ thuần Nôm, không có một từ Hán – Việt nào, đọc lên nghe thanh thoát, nhẹ nhàng, tự nhiên.
Bài thơ thể hiện tình cảm của nhà thơ với người bàn của mình. Đó là tình bạn chân thành, đáng quý. Với cách sống giản dị, mộc mạc, tình bạn ấy càng đáng quý biết bao. Ngôn ngữ mộc mạc, dung dị của lời thơ đã thể hiện được tài năng xuất sắc của tác giả và cũng là điều khiến bài thơ sống mãi với thời gian.
Nguyễn Khuyến là một nhà thơ được độc giả biết đến với những bài thơ luôn có những nét mộc mạc, lối suy nghĩ đơn giản, dễ hiểu nhưng bao hàm trong đó là những tình cảm thiết tha, hết lòng vì mọi người. ông đã có những bài thơ rất hay để nói về tình bạn của mình với những lời tâm tình, thể hiện tình bạn trong sáng, hết lòng vì nhau mà không có điều gì ngăn cách. Và trong số những bài thơ ấy, “ bạn đến chơi nhà” là minh chứng rõ nhất cho điều đó.
Đã bấy lâu nay bác tới nhà
Mở đầu bài thơ như một lời tâm tình của tác giả, cũng như một lời nói thân mật của một người bạn dành cho tri kỉ của mình. Trong đó chúng ta cũng cảm nhận được sự thân ái, và thoải mái khi được gặp lại những người có cùng tâm tình của mình trong hoàn cảnh đã rất lâu rồi mới được gặp nhau.
Trẻ thời đi vắng chợ thời xa
Ao sâu, sóng cả khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Đầu trò tiếp khách, trầu không có
Cả sáu câu tiếp theo, tác giả sử dụng biện pháp nghệ thuật để liệt kê ra hàng loạt những khó khăn hiện tại của mình. Tuy cũng có những sự phóng đại ở đó, nhưng chúng ta không thể phủ nhận được rằng trong hoàn cảnh ấy, gia đình của nhà thơ thực sự không có gì “ra trò” để đãi khách.
Lúc người bạn tới chơi, trong gia đình lúc này chẳng có ai ngoài nhà thơ nghèo cả. Tất cả người trẻ đã đi ra ngoài rồi, không còn ai để nhở mua đồ tiếp khách được nữa. Có cái chợ là nơi mua bán tất cả những đồ cần thiết thì lại quá xa, khiến cho chủ nhà không biết phải làm như thế nào hết.
Người chủ nhà ấy đã nghĩ ngay tới việc xem trong gia đình mình còn có gì có thể làm để chiêu đãi khách hay không. Không có những đồ đắt giá ở ngoài thì mình sẽ làm cho khách những đồ từ chính cây nhà lá vườn cũng được. ấy vậy mà, tác giả lại vô cùng thất vọng bởi ở nhà cũng chẳng có gì khả thi để dùng được. Hai người già thì sao có thể bắt cá giữa những đợt sóng lớn hay bắt gà ở trong khoảng vườn rất rộng được đây. Ngay cả những món rau dân dã cũng không có sẵn ở trong vườn. Hàng loạt những dẫn chứng của tác giả như lời than trách “ cải chửa ra cây”, “ cà mới nụ”, “ bầu vừa rụng rốn”, ” mướp đương hoa”, … Trong đầu của người chủ nhà, dần dần từng thứ được đưa ra, từ những thứ cao sang cho tới những thứ gần gũi và bình dị đối với món ăn thường ngày của mỗi người vậy mà vẫn không có đủ để dành cho bạn.
Cuối cùng, ngay cả tới miếng trầu được mệnh danh là “đầu câu chuyện” cũng chẳng có để đưa cho bạn mình- những thứ vốn được coi là những thứ cơ bản nhất trong những cuộc gặp mặt. Thế nhưng, cho dù có rất nhiều lí do đi chăng nữa thì câu thơ cuối cùng, tất cả lại như được vỡ òa trong cảm xác và trở thành linh hồn của cả bài thơ.
Bác đến chơi đây ta với ta
Tất cả những thứ vật chất giờ đã không còn quan trọng nữa. chỉ cần có tấm lòng, có sự chân thành là đủ. Đã không còn là hai con người, tác giả và cả người tri kỉ đã giống nhu nhau “ta với ta”. Đó cũng chính là điều đáng quý nhất trong mối quan hệ của con người và con người.
Qua bài thơ trên, ta cảm nhận được một cách sâu sắc về tình bạn của nhà thơ Nguyễn Khuyến và người bạn của mình. Đó là một tình bạn không màng vật chất mà chỉ có sự chân thành và tấm lòng đối xử với nhau. Đó làm một điều rất đáng được trân trọng và học tập trong mối quan hệ của chúng ta.
Mỗi chúng ta ai cũng có những người bạn để cùng nhau tâm tình và có được những phút giây chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Có những người bạn, người tri kỉ bên cạnh chia sẻ, niềm vui sẽ được nhân lên gấp đôi, nỗi buồn cũng sẽ vơi đi một nửa. Những điều đó đã khiến cho cuộc sống của chúng ta có nhiều kỉ niệm và động lực hơn bao giờ hết. Nhưng không phải ai cũng may mắn có được những tình bạn như vậy. Và Nguyễn Khuyến nằm trong số những người may mắn đó. Ông có được một tình bạn rất đẹp và tình cảm ấy được thể hiện rất rõ trong bài thơ Bạn đến chơi nhà sau đây.
Đã bấy lâu nay bác tới nhà
Trẻ thời đi vắng. chợ thời xa
Hai câu thơ đầu tiên đã cho chúng ta thấy hoàn cảnh khi hai người bạn gặp nhau. Lúc ấy, người bạn của nhà thơ tới chơi sau một khoảng thời gian khá lâu mà hai người mới gặp nhau. Thế nhưng, tình trang lúc ấy, chỉ có một mình nhà thơ ở nhà, những người trẻ tuổi trong nhà đều đã đi vắng hết, ngay cả nơi để cho mọi người mua bán cũng lại không gần nhà. Những lí do hết sức khách quan ấy khiến cho nhà thơ không thể tìm được những đồ tốt để mời người bạn của mình.
Ao sâu nước cả, khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Không đi được ra chợ, nhà thơ lại nhìn vào nhà mình xem có những đồ gì ngon để thiết đãi khách hay không. Từ cá ở dưới ao cho tới những chú gà được nuôi ở ngoài vườn. Thế nhưng, mọi thứ dường như đều không thể thực hiện được. Nước ao rất to, không thể nào mà bắt cá được, còn gà lại không ở trong chuồng mà lại thả ngoài. Đều là những thứ ngon, tác giả rất muốn mang tới cho người bạn của mình, thế nhưng mọi ý định của ông đều không thể trở thành sự thực. Những thứ muốn mua bắt đầu đơn giản dần.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa
Không có thịt, mà ngay cả những loại cây cà mướp cũng không có. Những thứ gần gũi với bữa ăn gia đình nhưng lại không có được loại cây nào có thể dùng để tiếp khách, nấu cho người bạn của mình một bữa ngon. Tất cả khiến cho nhà thơ có vẻ cảm thấy buồn, cũng bất lực trước những mong muốn của mình. Thế nhưng, biết làm như thế nào được. Hoàn cảnh của ông lúc bấy giờ thực sự là không thể thực hiện được một điều nào.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có
|
Hồ Xuân Hương là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu cho phong trào thơ Nôm Việt Nam. Thơ bà luôn chất chứa tâm trạng, niềm cảm thông với thân phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội lúc bấy giờ. Bánh trôi nước là một trong những bài thơ mang ý nghĩa ấy.
Người Việt Nam rất gần gũi và quen thuộc với hình ảnh bánh trôi nước – một loại bánh dân dã, bình thường được thấy quanh năm. Nữ sĩ đã dùng hình ảnh hết sức quen thuộc này để nói lên thân phận của người phụ nữ:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn”
Bà đã không dùng những hình ảnh mĩ miều để miêu tả về người phụ nữ Việt Nam bằng những hình ảnh như “khuôn mặt hình trái xoan”, hay “đôi mày hình lá liễu”, trái lại bà dùng hình tượng “tròn”, “trắng” để cho ta có thể liên tưởng đến một vẻ đẹp mạnh mẽ, xinh xắn, khỏe khoắn. Chỉ trong một câu thơ ngắn bà đã nói hết được vẻ đẹp đáng yêu của người phụ nữ bằng hình ảnh hết sức đời thường và điệp từ “vừa” càng làm tăng thêm vẻ đẹp đáng quý ấy.
Đẹp là thế, đáng yêu là thé nhưng cuộc đời họ lênh đênh chìm nổi như chiếc bánh trôi nước trong nồi.
“Bảy nổi ba chìm với nước non”
Có lẽ tất cả những người phụ nữ Việt Nam trong xã hội ấy đều phải chịu chung một số phận bất hạnh. Họ phải chìm nổi, long đong, giữa sống gió cuộc đời. Câu thơ nghe như một tiếng than thầm, cam chịu, nhưng cũng phảng phất vẻ cao ngạo của họ. Cái long đong mà người phụ nữ phải gánh chịu không phải chỉ vì gia đình mà với nước non. Có lẽ với mong muốn được công nhận trong xã hội, được cso quyền giống nam nhi mà bà đã mạnh dạn nói lên khả năng giúp dân giúp nước của người phụ nữ. Bởi trong xã hội đó, người phụ nữ không được coi trọng, dù có tài giỏi, có sắc sảo thì họ cũng chỉ là phận nữ nhi, không có quyền quyết định bất cứ một điều gì.
“Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”
Cuộc đời người phụ nữ trong xã hội cũ từ khi mới sinh ra cho đến lúc lìa đời hoàn toàn phụ thuộc. Khi còn nhỏ thì phụ thuộc vào cha mẹ, khi lấy chồng thì phụ thuộc vào chồng, chồng mất thì phụ thuộc vào con cái. Bãy tỏ nỗi lòng của mình, nhà thơ đã chèn vào ý thơ sự phản kháng, sự đấu tranh để dành lấy quyền tự chủ cho mình. Đó là cái ngông thường xuất hiện trong thơ bà. Nếu như trong ca dao, người phụ nữ được ví: “Thân em như tấm lụa đào – Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai” chỉ để thể hiện thân phận lênh đênh. Đến với Hồ Xuân Hương, bà cũng bày tỏ được nỗi khổ cực của những thân phận bất hạnh ấy, nhưng bà đã mạnh dạn khẳng định vẻ đẹp vẫn luôn tiềm ẩn trong những mỗi người phụ nữ, dù cuôc đời có vùi dập họ tới đâu.
“Mà em vẫn giữ tấm lòng son”
Dù xã hội không công nhận, không cho họ một chút quyền lợi, có chà đạp vùi dập họ thế nào, người phụ nữ vẫn giữ được sự son sắt, thủy chung cùng những phẩm chất tốt đẹp của mình. Đó là sự khẳng định của bà và đó cũng chính là phẩm chất cao quý của người phụ nữ Việt Nam.
Thông qua hình tượng cái bánh trôi nước, Hồ xuân Hương tố cáo cái xã hội phong kiến vùi dập, chà đạp người phụ nữ, nhưng họ vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp, đáng quý. Có lẽ bà là người đầu tiên đã đề cập đến một vấn đề xã hội rộng lớn đối với người phụ nữ – sự bình đẳng giới. Một vấn đề mà hiện nay xã hội rất đang quan tâm.
Hồ Xuân Hương là một trong những nữ sĩ tài danh của nước ta khoảng cuối thế kỷ thứ XVIII, đầu thế kỷ XIX. Bà đã có rất nhiều bài thơ nổi tiếng nói về thân phận nhỏ bé của những người phụ nữ sống trong xã hội phong kiến đầy bất công lúc bấy giờ. “Bánh trôi nước” là một trong những bài thơ nổi tiếng viết về chủ đề đó. Bài thơ là tiếng lòng của người phụ nữ nói chung gặp nhiều truân chuyên, bất hạnh trong xã hội cũ nhưng vẫn luôn giữ một tấm lòng son sắt, thủy chung, phẩm chất cao quý:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son”
Mở đầu bài thơ là hình ảnh ẩn dụ rất đặc biệt và rất ấn tượng, có một không hai của nhà thơ khi ví người phụ nữ như chiếc bánh trôi nước:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn”
Từ trước đến nay ai cũng biết đến chiếc bánh trôi quen thuộc có màu trắng làm từ bột nếp, thường xuất hiện trọng dịp lễ tết hàn thực của người Việt Nam. Chiếc bánh có hình tròn đẹp mắt. Nhà thơ đã rất khéo léo khi sử dụng hình ảnh chiếc bánh trôi so sánh với người phụ nữ Việt Nam nhằm cho thấy rằng người phụ nữ cũng trắng trẻo, đẹp đẽ, tròn đầy như chiếc bánh trôi vậy. Đọc câu thơ, người đọc liên tưởng đến những câu ca dao xưa:
“Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”
Hay bài ca dao sau:
“Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các hạt ra ruộng cày”
Với cách sử dụng cụm từ “thân em”, câu thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương gợi cảm giác quen thuộc, gần gũi và dễ hiểu. Chỉ cần đọc câu thơ là người đọc có thể hiểu ngay “thân em” ở đây không chỉ đại diện cho một người là nữ sĩ mà còn đại diện cho phụ nữ xưa.
Dù đẹp là thế, tấm lòng trong sáng là thế nhưng người phụ nữ xưa luôn gặp những truân chuyên, bất hạnh:
“Bảy nổi ba chìm với nước non”
Đọc đến đây, người đọc liên tưởng đến công đoạn luộc bánh trôi. Khi chi bánh vào nổi nước, chiếc bánh cứ chìm rồi lại nổi. Bà Hồ Xuân Hương liên tưởng hình ảnh chìm nổi của chiếc bánh giống như cuộc đời đầy giông tố của người phụ nữ “bảy nổi ba chìm” cứ lênh đênh, chới với, gặp nhiều khó khăn, trắc trở. Cụm từ “bảy nổi ba chìm” ngắn gọn vậy thôi nhưng thật cô đọng và xúc tích.
Cuộc sống của người phụ nữ trong xã hội cũ đầy bất công. Từ xưa vốn đã có quan niệm ăn sâu vào gốc rễ, tư tưởng của con người Việt đó là “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” nghĩa là người phụ nữ vốn sinh ra đã bị phụ thuộc, họ không được nói lên tiếng nói cá nhân, ở nhà thì phải nghe theo quyết định của cha, lấy chồng thì phải theo chồng, chồng mất thì sống theo con. Tất cả những định kiến ấy từ lầu đời đã bóp chết đi những ước mong nhỏ bé của người phụ nữ. Bởi thế Hồ Xuân Hương mới viết “rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”. “Tay kẻ nặn” chính là định kiến của xã hội bất công đó, dù “rắn” hay “nát”, dù vui vẻ sung sướng hay bất hạnh khổ đau cũng là do người khác quyết định cả. Hai từ “mặc dầu” nghe thật đau đớn và xót xa. Nó thể hiện sự phó mặc cuộc đời phụ nữ trong tay kẻ khác mà không được vùng lên đấu tranh cho bản thân mình.
Nhưng dù có sống trong xã hội bất công thì người phụ nữ vẫn luôn một lòng, trọn tình trọn nghĩa:
|
Hồ Xuân Hương là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu cho phong trào thơ Nôm Việt Nam. Thơ bà luôn chất chứa tâm trạng, niềm cảm thông với thân phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội lúc bấy giờ. Bánh trôi nước là một trong những bài thơ mang ý nghĩa ấy.
Người Việt Nam rất gần gũi và quen thuộc với hình ảnh bánh trôi nước – một loại bánh dân dã, bình thường được thấy quanh năm. Nữ sĩ đã dùng hình ảnh hết sức quen thuộc này để nói lên thân phận của người phụ nữ:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn”
Bà đã không dùng những hình ảnh mĩ miều để miêu tả về người phụ nữ Việt Nam bằng những hình ảnh như “khuôn mặt hình trái xoan”, hay “đôi mày hình lá liễu”, trái lại bà dùng hình tượng “tròn”, “trắng” để cho ta có thể liên tưởng đến một vẻ đẹp mạnh mẽ, xinh xắn, khỏe khoắn. Chỉ trong một câu thơ ngắn bà đã nói hết được vẻ đẹp đáng yêu của người phụ nữ bằng hình ảnh hết sức đời thường và điệp từ “vừa” càng làm tăng thêm vẻ đẹp đáng quý ấy.
Đẹp là thế, đáng yêu là thé nhưng cuộc đời họ lênh đênh chìm nổi như chiếc bánh trôi nước trong nồi.
“Bảy nổi ba chìm với nước non”
Có lẽ tất cả những người phụ nữ Việt Nam trong xã hội ấy đều phải chịu chung một số phận bất hạnh. Họ phải chìm nổi, long đong, giữa sống gió cuộc đời. Câu thơ nghe như một tiếng than thầm, cam chịu, nhưng cũng phảng phất vẻ cao ngạo của họ. Cái long đong mà người phụ nữ phải gánh chịu không phải chỉ vì gia đình mà với nước non. Có lẽ với mong muốn được công nhận trong xã hội, được cso quyền giống nam nhi mà bà đã mạnh dạn nói lên khả năng giúp dân giúp nước của người phụ nữ. Bởi trong xã hội đó, người phụ nữ không được coi trọng, dù có tài giỏi, có sắc sảo thì họ cũng chỉ là phận nữ nhi, không có quyền quyết định bất cứ một điều gì.
“Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”
Cuộc đời người phụ nữ trong xã hội cũ từ khi mới sinh ra cho đến lúc lìa đời hoàn toàn phụ thuộc. Khi còn nhỏ thì phụ thuộc vào cha mẹ, khi lấy chồng thì phụ thuộc vào chồng, chồng mất thì phụ thuộc vào con cái. Bãy tỏ nỗi lòng của mình, nhà thơ đã chèn vào ý thơ sự phản kháng, sự đấu tranh để dành lấy quyền tự chủ cho mình. Đó là cái ngông thường xuất hiện trong thơ bà. Nếu như trong ca dao, người phụ nữ được ví: “Thân em như tấm lụa đào – Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai” chỉ để thể hiện thân phận lênh đênh. Đến với Hồ Xuân Hương, bà cũng bày tỏ được nỗi khổ cực của những thân phận bất hạnh ấy, nhưng bà đã mạnh dạn khẳng định vẻ đẹp vẫn luôn tiềm ẩn trong những mỗi người phụ nữ, dù cuôc đời có vùi dập họ tới đâu.
“Mà em vẫn giữ tấm lòng son”
Dù xã hội không công nhận, không cho họ một chút quyền lợi, có chà đạp vùi dập họ thế nào, người phụ nữ vẫn giữ được sự son sắt, thủy chung cùng những phẩm chất tốt đẹp của mình. Đó là sự khẳng định của bà và đó cũng chính là phẩm chất cao quý của người phụ nữ Việt Nam.
Thông qua hình tượng cái bánh trôi nước, Hồ xuân Hương tố cáo cái xã hội phong kiến vùi dập, chà đạp người phụ nữ, nhưng họ vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp, đáng quý. Có lẽ bà là người đầu tiên đã đề cập đến một vấn đề xã hội rộng lớn đối với người phụ nữ – sự bình đẳng giới. Một vấn đề mà hiện nay xã hội rất đang quan tâm.
Hồ Xuân Hương là một trong những nữ sĩ tài danh của nước ta khoảng cuối thế kỷ thứ XVIII, đầu thế kỷ XIX. Bà đã có rất nhiều bài thơ nổi tiếng nói về thân phận nhỏ bé của những người phụ nữ sống trong xã hội phong kiến đầy bất công lúc bấy giờ. “Bánh trôi nước” là một trong những bài thơ nổi tiếng viết về chủ đề đó. Bài thơ là tiếng lòng của người phụ nữ nói chung gặp nhiều truân chuyên, bất hạnh trong xã hội cũ nhưng vẫn luôn giữ một tấm lòng son sắt, thủy chung, phẩm chất cao quý:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son”
Mở đầu bài thơ là hình ảnh ẩn dụ rất đặc biệt và rất ấn tượng, có một không hai của nhà thơ khi ví người phụ nữ như chiếc bánh trôi nước:
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn”
Từ trước đến nay ai cũng biết đến chiếc bánh trôi quen thuộc có màu trắng làm từ bột nếp, thường xuất hiện trọng dịp lễ tết hàn thực của người Việt Nam. Chiếc bánh có hình tròn đẹp mắt. Nhà thơ đã rất khéo léo khi sử dụng hình ảnh chiếc bánh trôi so sánh với người phụ nữ Việt Nam nhằm cho thấy rằng người phụ nữ cũng trắng trẻo, đẹp đẽ, tròn đầy như chiếc bánh trôi vậy. Đọc câu thơ, người đọc liên tưởng đến những câu ca dao xưa:
“Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”
Hay bài ca dao sau:
“Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các hạt ra ruộng cày”
Với cách sử dụng cụm từ “thân em”, câu thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương gợi cảm giác quen thuộc, gần gũi và dễ hiểu. Chỉ cần đọc câu thơ là người đọc có thể hiểu ngay “thân em” ở đây không chỉ đại diện cho một người là nữ sĩ mà còn đại diện cho phụ nữ xưa.
Dù đẹp là thế, tấm lòng trong sáng là thế nhưng người phụ nữ xưa luôn gặp những truân chuyên, bất hạnh:
“Bảy nổi ba chìm với nước non”
Đọc đến đây, người đọc liên tưởng đến công đoạn luộc bánh trôi. Khi chi bánh vào nổi nước, chiếc bánh cứ chìm rồi lại nổi. Bà Hồ Xuân Hương liên tưởng hình ảnh chìm nổi của chiếc bánh giống như cuộc đời đầy giông tố của người phụ nữ “bảy nổi ba chìm” cứ lênh đênh, chới với, gặp nhiều khó khăn, trắc trở. Cụm từ “bảy nổi ba chìm” ngắn gọn vậy thôi nhưng thật cô đọng và xúc tích.
Cuộc sống của người phụ nữ trong xã hội cũ đầy bất công. Từ xưa vốn đã có quan niệm ăn sâu vào gốc rễ, tư tưởng của con người Việt đó là “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” nghĩa là người phụ nữ vốn sinh ra đã bị phụ thuộc, họ không được nói lên tiếng nói cá nhân, ở nhà thì phải nghe theo quyết định của cha, lấy chồng thì phải theo chồng, chồng mất thì sống theo con. Tất cả những định kiến ấy từ lầu đời đã bóp chết đi những ước mong nhỏ bé của người phụ nữ. Bởi thế Hồ Xuân Hương mới viết “rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”. “Tay kẻ nặn” chính là định kiến của xã hội bất công đó, dù “rắn” hay “nát”, dù vui vẻ sung sướng hay bất hạnh khổ đau cũng là do người khác quyết định cả. Hai từ “mặc dầu” nghe thật đau đớn và xót xa. Nó thể hiện sự phó mặc cuộc đời phụ nữ trong tay kẻ khác mà không được vùng lên đấu tranh cho bản thân mình.
Nhưng dù có sống trong xã hội bất công thì người phụ nữ vẫn luôn một lòng, trọn tình trọn nghĩa:
|
Bài làm
Cuối năm lớp 6 gia đình em chuyển nhà từ Đà Lạt ra Hà Nội sinh sống. Thời gian trôi đi thật nhanh mới hôm nào mà đã được hơn một năm rồi. Em phải rời xa quê hương Đà Lạt thân thương của mình, nơi gắn bó bao kỷ niệm của tuổi ấu thơ. Nơi có những hàng thông reo vi vu, che chở bao bọc cho em những buổi chiều đi học về. Em nhớ rừng thông biết bao nhiêu.
Sống tại thủ đô nơi sầm uất, đông người với những tòa nhà cao hút tầm mắt nhưng tâm hồn em luôn cảm thấy nhớ thương Đà Lạt, luôn muốn được một lần về với những đồi thông xanh bao la ngút ngàn.
Rừng thông quê em mọc ngút tầm mắt, đi đâu người ta cũng nhìn thấy những đồi thông xanh uốn lượn, nhấp nhô tạo thành những hình vòng cung thoai thoải, đẹp say đắm lòng người.
Chẳng thế mà Đà Lạt quê em được mệnh danh là thành phố đồi thông hay thành phố ngàn hoa.
Ở Đà Lạt không chỉ có thông mà còn rất nhiều loại hoa, đủ màu sắc thi nhau khoe mình trong nắng sớm. Những bông rung rinh đưa mình theo từng ngọn gió vi vu, tạo nên một thảm hoa rực rỡ sắc màu.
Trong rừng thông hoa nở còn có những chú chim thi nhau khoe giọng hót líu lo, chúng đang ca những bài ca mừng xuân phơi phới. Những con chim non vui vẻ gọi bầy.
Trong rừng thông những ánh nắng “bẽn lẽn” xuyên mình qua khe lá rồi những ánh sáng lung linh của mình xuống đất phơi khô những tầng lá mục lâu ngày. Những làn hơi nước bốc lên cao tạo thành những làn sương mờ mong manh, che mặt người mờ ảo khi hư khi thực. Tựa như hơi thở của những cánh rừng.
Hồi còn sống ở Đà Lạt cha em thường đi rừng để tìm kiếm những loại lan quý, hay những loại cây thảo mộc về làm thuốc. Cha kể trong chiến tranh chống Mỹ nhiều người đã vượt rừng Trường Sơn để đi cứu nước.
|
Assignment
At the end of 6th grade, my family moved from Da Lat to Hanoi. Time passes so quickly, it's already been more than a year. I have to leave my beloved hometown Da Lat, where many childhood memories are attached. Where rows of pine trees ring, protecting me on the afternoons coming home from school. I miss the pine forest so much.
Living in the capital, a bustling, crowded place with tall buildings as far as the eye can see, my soul always feels nostalgic for Da Lat, always wanting to return once to the vast green pine hills.
The pine forest in my hometown grows as far as the eye can see. Wherever we go, people can see the rolling, undulating green pine hills forming gentle, captivatingly beautiful arcs.
That's why my hometown Da Lat is known as the city of pine hills or the city of thousands of flowers.
In Da Lat, there are not only pine trees but also many types of flowers of all colors competing to show off in the early morning sunlight. The flowers flutter with each wind, creating a colorful flower carpet.
In the blooming pine forest, there are also birds competing to show off their chirping voices, singing songs to celebrate spring. The young birds happily called to the flock.
In the pine forest, the sunlight "shyly" penetrates through the leaves and then its shimmering rays fall to the ground to dry the layers of long-rotted leaves. Waves of steam rose high into the air, forming fragile mists, covering people's faces, sometimes appearing virtual and sometimes real. Like the breath of the forests.
When I was still living in Da Lat, my father often went to the forest to look for precious orchids or medicinal herbs. Father said that during the war against America, many people crossed the Truong Son forest to save the country.
|
Bài làm
Tình cảm gia đình luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất của mỗi con người, gia đình là nơi ta tìm về và là nơi bao bọc, chở che ta từ nhỏ đến lớn. Cùng với tình mẫu tử, tình phụ tử hay tình cảm anh em thì tình bà cháu cũng là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Giống như trong bài thơ “Tiếng gà trưa” tình bà cháu đã được nhà thơ Xuân Quỳnh thể hiện hết sức gần gũi và thân quen, để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã gợi ra cho người đọc những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ về tình bà cháu thắm thiết.
“Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ
Cục…cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Bằng việc sử dụng những từ ngữ gần gũi và quen thuộc tác giả đã thể hiện rõ tâm trạng rất chung của những người lính trẻ vừa mới bước qua ngưỡng cửa của tuổi học trò mà đã phải buông những cây bút, những trang sách thay vào đó là cầm trên tay những khẩu súng để bảo vệ quê hương đất nước. Khi dừng chân bên xóm nhỏ, nghe được tiếng gà gáy đã làm dậy lên trong lòng người lính trẻ niềm nhớ nhà nhớ quê hương và nhớ về bà. Điệp từ “nghe” được nhắc đi nhắc lại ba lần đã thể hiện sự xúc động, nghẹn ngào của người lính. Không chỉ “nghe” bằng thính giác mà còn nghe cả bằng tâm hồn, bằng tất cả sự yêu thương đối với người bà kính yêu.
Bà luôn dành cho cháu biết bao tình thương yêu cùng sự quan tâm lo lắng
“Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng:
-Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng”
Sự ngây ngô của người cháu khi tin lời mắng yêu của bà là thật là kỉ niệm rất đỗi bình dị và đời thường. Bà chắt chiu những quả trứng gà để dành cho người cháu của mình, từng quả trứng cũng chính là niềm vui của bà để cuối năm bán trứng lấy tiền mua những bộ quần áo mới cho người cháu của mình.
“Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới”
Hình ảnh người bà luôn lo toan, vất vả, tần tảo nắng sương để lo cho cháu đã in sau trong kí ức của nhà thơ. Bà luôn muốn dành những gì tốt nhất cho cháu dù chỉ là bộ quần áo có giản dị có đơn sơ thì tình thương bà vẫn lớn hơn tất cả
“Ôi cái quần chéo co
ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt”
Bộ quần áo ấy dẫu cho không vừa vặn nhưng nó là cả tình thương của bà, vì vậy nhà thơ đã dùng những từ ngữ vô cùng kính yêu và trân trọng dành cho bà.
Tình bà cháu càng thiêng liêng, cao cả hơn khi gắn liền với tình yêu quê hương đất nước.
“Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
|
Assignment
Family love is always the most sacred feeling of every human being, family is where we come back and is the place that surrounds and protects us from childhood to adulthood. Along with motherly love, fatherly love or brotherly love, maternal love is also the most sacred love. Like in the poem "The Noon Chicken Sound", poet Xuan Quynh expressed the love between grandmother and grandchild in a very close and familiar way, leaving a deep impression in the reader's heart.
At the beginning of the poem, the author evokes for the reader beautiful childhood memories of the close love between grandmother and grandchild.
“On a long march
Stop by the small hamlet
The sound of a chicken jumping into the nest
Cluck…cluck, cluck, cluck”
Listen to the stirrings of the noon sun
Feeling less tired feet
Calling back to childhood"
By using close and familiar words, the author clearly expressed the very common mood of young soldiers who have just passed the threshold of school age and had to put down their pens and pages to replace them. That is holding guns in hand to protect our homeland. When stopping by the small hamlet, hearing the sound of a rooster crowing made the young soldier feel homesick for his homeland and for his grandmother. The word "listen" was repeated three times, expressing the soldier's emotion and choking. Not only "listen" with your ears but also with your soul, with all your love for your beloved grandmother.
She always gave me so much love and care
“The sound of chickens at noon
There was a voice of her still scolding:
-You look at the laying hens
Then later on, you'll be gone!
I'll go get a mirror
The foolish heart is worried"
The grandchild's naivety when he believed his grandmother's scolding was true is a very simple and everyday memory. She saved eggs for her grandchild. Each egg was her joy. At the end of the year, she sold eggs to get money to buy new clothes for her grandchild.
“To sell chickens at the end of the year
I got new clothes"
The image of a grandmother who is always worried, hard-working, and devoted to taking care of her grandchildren is imprinted in the poet's memory. She always wants to give the best to her grandchildren, no matter how simple or simple the clothes are, her love is greater than anything.
“Oh, those tight pants
Long, wide tube sweeps the ground
Bamboo blouse
I heard rustling when I passed by."
Even though that outfit didn't fit her, it represented her love, so the poet used extremely loving and respectful words for her.
The love between grandparents and grandchildren is even more sacred and noble when it is associated with love for the homeland.
“I fought today
For love of country
Because the village is familiar
Grandma, it's also because of you
Because of the clucking sound of chickens
|
Bài làm
Hồ Chí Minh là một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam chúng ta, tác giả cũng là một nhà thơ có tâm hồn đa cảm trững tình, để lại nhiều tác phẩm được người đọc yêu thích và đánh giá cao về nghệ thuật. Tác giả Hồ Chí Minh đã đóng góp không nhỏ vào nền thi ca nươc nhà. Bài thơ “Rằm tháng giêng” được viết bằng một giọng văn hiện đại, kết hợp với màu sắc cổ điển tạo ra những điểm nhân không thể nào quên trong cảm nhận của những người đọc. Bài thơ “Rằm tháng giêng” có tên chữ Hán là Nguyễn Tiêu là:
Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân giang xuân thủy tiếp xuân thiên
Yên ba thâm xứ đam quân sư
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền
Bản dịch gần nhất:
Rằm xuân lồng lông trăng soi
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân
Giữa dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền
Mở đầu bài thơ “Rằm tháng giêng” tác giả Hồ Chí Minh đã nói rõ về không gian và thời gian là thời điểm rằm trăng sáng nhất của một tháng không gian bao la mang tới cho chúng ta một bức tranh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp tràn ngập sức sống. Từ nước sống, màu ánh trăng, cảnh núi rừng đều gợi lên sự giao thoa gần gũi của đất trời.
Phát biểu cảm nghĩ của em về bài thơ Rằm tháng giêng
Ở những câu thơ đều thể hiện được tâm thế vô cùng nhàn nhã thích thú của tác giả Hồ Chí Minh khi được ngắm trăng vô cùng tươi đẹp. Trong những bài thơ khác tác giả Hồ Chí Minh từng nhiều lần đã ngắm trăng và coi trăng chính là người bạn tri kỷ, tâm giao thân thiết của mình. Ánh trăng xuất hiện nhiều trong thơ cổ nhưng lần nào xuất hiện trong thơ của tác giả Hồ Chí Minh ánh trăng đều có những thần thái, và sức gợi cảm khác nhau cho toàn bộ bài thơ.
Giữa dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền
Trong hai câu thơ kết của bài thơ “Rằm tháng giêng” tác giả đã thể hiện một tâm thế vô cùng ung dung, những chiến sĩ cách mạng của chúng ta tuy hoạt động cách mạng trong hoàn cảnh nhiều thiếu thốn về vật chất, nhưng vẫn tràn đầy lạc quan tinh thần. Và hình ảnh con thuyền ánh trăng đó chính là hình ảnh mà tác giả tin tưởng vào tương lai của đất nước ta. Một tương lai với sự thành công của con đường mà tác giả và những chiến sĩ của mình đã lựa chọn.Tinh thần tin tương lạc quan vào vận mệnh dân tộc quê hương ta sẽ chiến thắng vẻ vang. Chính niềm tin đó đã tiếp thêm sức mạnh cho tác giả và những người chiến sĩ của mình tiếp tục vững bước trên con đường sự nghiệp mà mình đã đi. Niềm tin đã giúp cho tác giả và biết bao người chiến sĩ của dân tộc ta vượt qua những khó khăn thử thách để đi tới con đường giải phóng dân tộc.
|
Assignment
Ho Chi Minh is a great leader of our Vietnamese people, the author is also a poet with a sentimental and lyrical soul, leaving behind many works that are loved by readers and highly appreciated for their art. . Author Ho Chi Minh has contributed significantly to the country's poetry. The poem "Full Moon in January" is written in a modern tone, combined with classic colors to create unforgettable points in the readers' feelings. The poem "Full Moon of the First Month" has the Chinese name Nguyen Tieu as:
Kim Da Nguyen Tieu Nguyet Chinh Vien
Spring flows, spring waters follow spring heaven
Military master of Yen Ba Deep Land
Da semi-returning to the lunar boat
Latest translation:
The full moon of spring shines on the feathers of the moon
Spring river, water and sky color add spring
In the middle of discussing military matters
Late at dawn moon filled the boat
At the beginning of the poem "Full Moon in January", author Ho Chi Minh clearly stated about space and time that the full moon is the brightest time of a month, the vast space brings us an extremely fresh picture of nature. beautiful and full of life. From the living water, the color of the moonlight, and the mountain and forest scene, all evoke the close interaction of heaven and earth.
Express your feelings about the poem Full Moon in January
The verses all express the extremely leisurely and enjoyable mood of author Ho Chi Minh when looking at the extremely beautiful moon. In other poems, author Ho Chi Minh many times looked at the moon and considered the moon to be his close friend and confidant. Moonlight appears a lot in ancient poetry, but every time it appears in author Ho Chi Minh's poetry, moonlight has different charisma and sensuality for the entire poem.
In the middle of discussing military matters
Late at dawn moon filled the boat
In the two concluding verses of the poem "The Full Moon of the First Month", the author expressed an extremely leisurely attitude. Although our revolutionary soldiers were doing revolutionary activities in a situation of many material shortages, they still full of optimism. And that image of a moonlight boat is the image that the author believes in the future of our country. A future with the success of the path that the author and his soldiers have chosen. The spirit of optimistic belief in the destiny of our homeland will win gloriously. It is that belief that has empowered the author and his fellow soldiers to continue firmly on the career path they have been on. Faith has helped the author and countless soldiers of our nation overcome difficulties and challenges to reach the path of national liberation.
|
Bài làm
Nhà thơ Nguyễn Khuyến là một bài thơ nổi tiếng xuất chúng của nền thi ca Việt Nam, những bài thơ ông viết đều gắn liền với quê hương miền quề với cuộc sống điền viên giản dị. Bài thơ “Bạn đến chơi nhà” được tác giả viết lên nhằm ca ngợi tình bạn tri kỷ không ham vất chất, mà chỉ trọng cái tình bằng hữu, tâm giao, tri kỷ dành cho nhau.
Viết về tình cảm bạn bè, mở đầu bài thơ tác giả Nguyễn Khuyến đã bộc lộ niềm vui khi rất lâu rồi mới gặp lại người bạn thân thiết, tri kỷ của mình. Khi bạn tới chơi tác giả vui mừng biết bao. Nhưng tác giả cũng thể hiện rõ quan điểm trọng tình cảm hơn vật chất của mình
Đã bấy lâu nay bác tới chơi nhà
Trẻ thời đi vắng chợ thời xa
Ao sâu nước cả khôn chài cá
Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà
Trong khổ thơ đầu tiên của bài thơ “Bạn tới chơi nhà” tác giả Nguyễn Khuyến đã nói lên nỗi lòng vui mừng, khôn tả khi gặp lại người bằng hữu xưa kia. Danh xưng tôi- bác thể hiện sự ngang hàng không hề có sự khúm núm hay nhờ cậy trong này, mà chỉ là tình bạn thông thường thuần thúy, quý mến yêu thương nhau nên gặp gỡ tâm tình và tìm tới thăm nhau.
Phát biểu cảm nghĩ bài thơ “Bạn đến chơi nhà”
Từng câu thơ đều thể hiện được sự khó khăn của gia chủ. Tác giả đã sử dụng giọng thơ hài hước để nói lên những khó khăn của mình khi tiếp bạn thân, khách quý mà không có được một bữa cơm đạm bạc. Bởi gia cảnh có nhiều điều khó nói tất cả mọi thứ đều không ủng hộ lòng người, chợ thì xa, gà khó đuổi, nước áo sâu khó bắt cá,… Trong những câu thơ tiếp theo tác giả Nguyễn Khuyến thể hiện những khó khăn của mình khi tiếp đãi người bạn thân lâu ngày không gặp quá đơn giản:
Cải chửa ra cây cà mới nụ
Bầu và rụng rốn, mướp đương hoa
Đầu trò tiếp khách trầu không có
Trong những câu thơ này tiếp tục là những khó khăn của tác giả khi phải tiếp bạn trong hoàn cảnh vô cùng éo le không có nổi một miếng trầu nhai cho đỡ nhạt miệng. Người xưa thường nói rằng miếng trầu là đầu câu chuyện, nhưng nhà thơ Nguyễn Khuyến tiếp người bạn thân lâu ngày, người bạn tri kỷ mà tác giả vô cùng thương mến với cả một tấm lòng, nhưng không có nổi một miếng trầu.Tất cả mọi khó khăn mà Nguyễn Khuyến nêu lên trong bảy câu thơ đầu của bài thơ chỉ cốt để làm nổi bật lên ý tứ trong câu thơ cuối cùng mà thôi
Bác đến chơi đây ta với ta
Trong câu thơ kết của bài thơ “Bạn đến chơi nhà” nhà thơ Nguyễn Khuyến đã nói lên tất cả những điều mình muốn nói, nói lên nỗi lòng của mình. Đó là một tình bạn vô cùng cao đẹp, trân quý, một tình bạn không cần vật chất, không cần của cải, không cần phải có những bữa cơm thịnh soạn được chuẩn bị chu đáo thì mới yêu mến nhau. Tình bạn của tác giả và người bạn của mình là tình ban chân tình đến với nhau bằng cái tình trong cuộc sống nên họ trở thành bạn. Họ đối đãi với nhau thật lòng, yêu mến nhau từ trái tim và không câu nệ vật chất.
|
Assignment
Poet Nguyen Khuyen is a famous and outstanding poet of Vietnamese poetry. The poems he wrote are all associated with his rural homeland and a simple rural life. The poem "Friends come to visit" was written by the author to praise the friendship of close friends who do not care for material things, but only value the love of friendship, confidance, and confidant for each other.
Writing about friendship, at the beginning of the poem, author Nguyen Khuyen expressed his joy at seeing his close friend and soulmate after a long time. When you came to visit, the author was so happy. But the author also clearly expressed his view of valuing emotions over material things
It's been a long time since you came to visit my house
When children are away from the market, they are far away
The pond is deep and the water is great for fishing
Large garden fence sparse, hard chase chickens
In the first stanza of the poem "Friends come to visit", author Nguyen Khuyen expressed his indescribable joy when meeting his old friend again. The title "I-Uncle" represents equality without any subservience or dependence, but just pure, ordinary friendship, mutual affection and love, so we meet each other's feelings and come to visit each other.
Expressing feelings in the poem "Friends come to visit"
Each verse of the poem shows the homeowner's difficulty. The author used a humorous poetic voice to express his difficulties when receiving close friends and distinguished guests without having a frugal meal. Because the family situation has many difficult things to say, everything does not support people's hearts, the market is far away, chickens are difficult to chase, water is deep, making it difficult to catch fish,... In the following verses, author Nguyen Khuyen expresses the difficulties. When entertaining a close friend you haven't seen in a long time, it's very simple:
Cabbage gives birth to new eggplant buds
The gourd and umbilical cord fall off, and the luffa blooms
At the beginning of the game, there was no betel to receive guests
In these verses, the author's difficulties continue when he has to receive friends in extremely unfortunate circumstances without even having a piece of betel to chew to ease his mouth. Ancient people often said that a piece of betel is the beginning of the story, but poet Nguyen Khuyen received a long-time close friend, a confidant whom the author loved very much with all his heart, but did not have even a piece of betel. All the difficulties that Nguyen Khuyen raises in the first seven verses of the poem are just to highlight the meaning in the last verse.
Uncle came here to play with me
In the concluding verse of the poem "You come to visit" poet Nguyen Khuyen said everything he wanted to say, expressed his feelings. It is an extremely beautiful and precious friendship, a friendship that does not need material things, does not need wealth, does not need to have sumptuous and carefully prepared meals to love each other. The friendship between the author and his friend is a sincere friendship brought together by love in life so they became friends. They treat each other sincerely, love each other from the heart and are not attached to material things.
|
Bài làm
Nhà thơ xuân Quỳnh là một nhà thơ nổi tiếng của nước ta, bà sáng tác nhiều bài thơ tình với những tình cảm thiết tha trong sáng. Tuy nhiên bài thơ “Tiếng gà trưa” lại là một bài thơ viết lên bằng cảm xúc ký ức tuổi thơ, thể hiện tình cảm bà cháu vô cùng nhẹ nhàng trong sáng để lại nhiều xúc động trong lòng bạn đọc. Sau đây em xin phát biểu cảm nghĩ về bài thơ “Tiếng gà trưa” của nhà thơ Xuân Quỳnh. Mở đầu bài thơ tác giả Xuân Quỳnh đã gợi mở lên bằng những hình ảnh vô cùng giản dị những gây được ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc:
Trên đường hành quân a
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ
Cục …cục tác cục ta
Nghe xoa động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ
Khổ đầu tiên của bài thơ tác giả Xuân Quỳnh đã gợi mở lên những ký ức vô cùng giản dị, thể hiện những tình cảm bà cháu vô cùng bình thường những có sức tác động lớn đến người đọc. Người chiến sĩ trên đường đi hành quan tham gia kháng chiến bảo vệ quê hương tổ quốc, khi nghe thấy tiếng gà gáy trưa chợt nhớ về bà của mình. Nhớ những ký ức tuổi thơ của một thời trẻ thơ được sống trong sự bao bọc của người bà.
Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Tiếng gà trưa
Điệp từ xao động, nghe tọa nên những gợi mở trong lòng người đọc, gợi về những ký ức vô cùng quen thuộc của tuổi thơ tác giả. Tiếng gà nhảy ổ chính là một âm thanh vô cùng quen thuộc của tất cả chúng ta khi mà chúng ta ai đã từng sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn đều đã từng nghe tiếng gà gáy trưa, từng nghe những âm thanh quen thuộc khi gà chuẩn bị nhảy ổ.
Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng
Những kỉ niệm tuổi thơ ngọt ngào nhiều cảm xúc đã được tác giả Xuân Quỳnh mở ra thật nhẹ nhàng giản dị. HÌnh ảnh con gái màu vàng, màu trắng đôm hoa, với những quả trứng hồng mở ra trong ký ức của người chiến sĩ tahatj vô cùng gần gũi, và rõ nét. Những kỉ niệm xúc động khiến cho người đọc cảm nhận được một phần tuổi thơ của mình trong đó.
Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng
Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng
“Tiếng gà trưa” mở ra cho tuổi thơ của chúng ta những kỉ niệm tuổi thơ vô cùng giàu cảm xúc. Tiếng bà mắng nhưng thật ra bà là người rất thương cháu, với hình dáng quen thuộc của bà đã dành những ổ trứng hồng đó để mua quần áo mới cho cháu.
Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông đến
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới
Biết bao nhiêu khó nhọc khi mùa đông kéo tới, trời giăng đầy sương muối, bà không chỉ lo cho đàn gà mà lo lắng cho những đứa cháu thân yêu của mình. Bà sợ gà bị ốm bị bệnh và chết thì cuối năm các cháu của bà sẽ không có quần áo mới để mặc. Từng câu thơ đều thể hiện sự hy sinh tần tảo của bà dành cho người cháu của mình, một nỗi niêm kính yêu, thương nhớ vô bờ bến.
Cháu đi chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xom làng thân thuộc
Bà ơi cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
|
Assignment
Poet Xuan Quynh is a famous poet in our country. She composed many love poems with pure and passionate feelings. However, the poem "The Sound of Chicken at Lunch" is a poem written with the emotions of childhood memories, expressing the extremely gentle and pure love between grandmother and grandchild, leaving many emotions in the hearts of readers. Next, I would like to express my thoughts about the poem "The Noon Chicken Sound" by poet Xuan Quynh. At the beginning of the poem, author Xuan Quynh evokes with extremely simple images that make a strong impression on the reader:
On the march a
Stop by the small hamlet
The sound of a chicken jumping into the nest
Cluck… cluck cluck us
Listen to the sound of the noon sun
Feeling less tired feet
Calling back to childhood
The first stanza of the poem by author Xuan Quynh evokes extremely simple memories, expressing extremely ordinary maternal and paternal feelings that have a great impact on the reader. The soldier on his way to the customs to participate in the resistance war to protect his homeland, when he heard the rooster crowing at noon, suddenly remembered his grandmother. Remember the childhood memories of a time when you lived under the care of your grandmother.
Express your thoughts about the poem The Sound of Chicken at Lunch
The words are stirring and heard, creating evocations in the reader's heart, evoking extremely familiar memories of the author's childhood. The sound of a rooster jumping into the nest is an extremely familiar sound to all of us. Those of us who were born and raised in rural areas have heard the sound of a rooster crowing at noon, and heard familiar sounds. when the chickens are about to jump into the nest.
Noon chicken sound
Pink straw nest with eggs
Hey dreamy hen
The flowers have white spots all over
Hey golden hen
The fur is as shiny as the sun
Author Xuan Quynh's sweet and emotional childhood memories have been opened gently and simply. The image of a yellow and white girl covered in flowers and pink eggs opening up in the soldier's memory is extremely close and clear. Emotional memories make readers feel a part of their childhood in them.
Noon chicken sound
There was a sound of her still scolding
You look at the laying hens
Then later on, he disappeared
I'll go get a mirror
The foolish heart is worried
“Noon Chicken Sound” opens up extremely emotional childhood memories for our children. She scolded me, but in fact she was a person who loved me very much. With her familiar appearance, she used those pink eggs to buy new clothes for me.
Every year every year
When the winter wind comes
She takes care of my chickens
I hope there is no frost
To sell chickens at the end of the year
I got new clothes
Knowing how much hardship it was when winter came and the sky was full of frost, she not only worried about the chickens but also worried about her beloved grandchildren. She was afraid that if the chickens got sick and died, her grandchildren would not have new clothes to wear at the end of the year. Each line of the poem shows her diligent sacrifice for her grandchild, a boundless feeling of love and remembrance.
I'm going to fight today
For love of Fatherland
Because the village is familiar
Grandma, it's also because of you
Because of the clucking sound of chickens
|
Bài làm
Bài thơ “Cảnh khuya” của nhà thơ Hồ Chí Minh là một bài thơ được viết theo thể thơ tứ tuyệt vô cùng đặc sắc. Đây là một trongn hững bài thơ đặc sắc của Bác Hồ khi viết về đề tài thiên nhiên của vùng đất Tây Bắc, đồng thời thể hiện một tình yêu nước nồng nàn của tác giả.
Bài thơ “Cảnh khuya” của chủ tích Hồ Chí Minh được tác giả viết vào năm nước ta giành được chiến thắng vẻ vang Việt Bắc Thu Đông 1947. Chiến thắng này đã động viên tinh thần quân và dân ta rất nhiều, ghi vào lịch sử dân tộc ta một trang lịch sử sáng chói trong những năm kháng chiến chống thực dân Pháp. Bài thơ chính là một cảm hứng yêu nước vô cùng dạt dào mãnh liệt bởi những câu thơ giàu cảm xúc. Bài thơ được mở đầu bằng âm thanh róc rách của những tiếng suối trong veo
Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Giữa cảnh đêm khuya hoang vắng, tác giả Hồ Chí Minh nghe thấy tiếng suối chảy thật êm ái, thánh thót tựa như tiếng hát của một người lúc xa lúc gần lúc xa, tiếng suối chảy thật êm ái, những cảm xúc của tác giả Hồ Chí Minh trong bài thơ thật tinh tế, thê hiệ được tài năng quan sát cũng như trái tim đa cảm của tác giả. Trong câu thơ này tác giả đã lấy nghệ thuật động để tả được sự tĩnh lặng, lấy những tiếng suối rì rầm, róc rách để nói lên khung cảnh núi rừng Việt Bắc hoang sơ, vắng lặng nơi chiến khu cách mạng. Tiếng suối trong đêm nghe như tiếng hát thật sự gợi cảm tinh tế.
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa
Cảm nhận về bài thơ Cảnh khuya
Mỗi câu thơ đều thể hiện được sức sống của một khung cảnh vô cùng hoang sơ, nhưng có sức gợi cảm trong lòng bạn đọc. Trong câu thơ này điệp từ “lồng” được tác giả sử dụng nhiều lần thể hiện một khung cảnh hòa hợp những bóng cánh lớn lồng vào bóng cây nhỏ tạo nên một bức tranh vô cùng hòa hợp. Ánh trăng chính là một hình ảnh quen thuộc trong những sáng tác của bài thơ của tác giả Hồ Chí Minh. Những tán cây cao làm bóng lớn che chở cho những cây bóng lá thấp, những cây hoa nhỏ, thiên nhiên cũng như con người luôn có một mối quan hệ hài hòa với nhau cùng nhau phát triển. Đêm thanh vắng cảnh vật vô cùng tĩnh lặng ảnh vật hiện lên trở nên thi vị, lãng mạn khiến cho tác giả gợi nhớ tới những điều trong lòng còn đang vương vấn còn đang dở dang chưa làm được.
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Trong câu thơ này thể hiện một bức tranh thiên nhiên vô cùng tuyệt sắc, một bức tranh với những nét vẽ vô cùng độc đáo, được sáng tác bằng một tâm hồn vô cùng nhạy cảm. Cảnh đêm cỏ cây hoa lá, hòa hợp vào nhau tạo một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời làm rung động lòng người.
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
|
Assignment
The poem "Night Scene" by poet Ho Chi Minh is a poem written in an extremely unique quatrain form. This is one of Uncle Ho's unique poems when writing about the nature of the Northwest region, and at the same time shows the author's passionate patriotism.
The poem "Night Scene" by President Ho Chi Minh was written by the author in the year our country won the glorious victory of Viet Bac in the Fall and Winter of 1947. This victory greatly encouraged the morale of our army and people, recorded in our history. Our nation's history is a bright page of history during the years of resistance against the French colonialists. The poem is an extremely intense patriotic inspiration thanks to its emotional verses. The poem opens with the gurgling sound of clear streams
The sound of the stream is as clear as singing in the distance
In the middle of a desolate night scene, author Ho Chi Minh heard the sound of a flowing stream so softly and sweetly, like the singing of a person, sometimes far away, sometimes near, sometimes far away. The sound of the flowing stream was so gentle, the author's emotions. Ho Chi Minh in the poem is very delicate, showing the author's observational talent as well as his sentimental heart. In this poem, the author used dynamic art to describe the stillness, using the murmuring and gurgling sounds of streams to express the wild and quiet landscape of Viet Bac mountains and forests in the revolutionary war zone. The sound of the stream at night sounds like a truly delicate, sensual song.
Moon cage, ancient tree, shadow of flower cage
Comments on the poem Late Night Scene
Each verse shows the vitality of an extremely wild, yet evocative landscape in the hearts of readers. In this verse, the word "cage" is used many times by the author to show a harmonious scene of large wing shadows nested in small tree shadows, creating an extremely harmonious picture. Moonlight is a familiar image in the poems of author Ho Chi Minh. The tall trees create large shadows to protect the low-leaf shade trees and small flower trees. Nature and humans always have a harmonious relationship with each other and grow together. The quiet night, the extremely quiet landscape, the images and objects that appear become poetic and romantic, making the author recall the things in his heart that are still lingering and unfinished.
The late night scene is like drawing a person who hasn't slept yet
This poem shows an extremely beautiful natural picture, a picture with extremely unique drawings, composed by an extremely sensitive soul. The night scene of trees, flowers and leaves blends together to create a wonderful natural picture that touches people's hearts.
Not sleep, worrying that country
|
Bài làm
Các bạn ơi! Trong chúng ta, ai cũng có bạn thân hết, phải không nè? Mình cũng có một bạn thân là tấm gương sáng của lớp Năm Văn Toán Trường Đoàn Thị Điểm. Đó là bạn Ngô Mai Hương, lớp trưởng thân thiết của chúng mình!
Bề ngoài, nhìn Hương rất sáng sủa, dễ thương. Với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen lanh lợi, Hương rất dễ gây cảm tình cho người khác ngay từ lần đầu gặp mặt. Đặc biệt, Hương còn là một người bạn tốt, có tính tương thân, tương ái nữa đó!
Đầu năm học này, bạn Thảo là học sinh mới chuyển về học ở lớp mình. Thảo đã được các bạn trong lớp tín nhiệm, bầu làm lớp phó phong trào. Chưa quen công việc, Thảo rất bỡ ngỡ, lúng túng khi phải đứng lên nói chuyện, tổ chức hoạt động thi đua cho lớp. Từng chút một, Mai Hương vui về hướng dẫn cho Thảo biết những việc cần làm. Những khi Thảo nản lòng, Mai Hương lại có mặt để an ủi, động viên bạn.
Không riêng gì Thảo, nhiều bạn đã được Mai Hương tận tình giúp đỡ như vậy. Có lần, bạn Tuyền gặp tai nạn giao thông, phải nghỉ học. Mai Hương cặm cụi chép lại bài học trong lớp giúp Tuyền, để Tuyền không bị mất bài, thua kém bạn bè trong lớp.
|
Assignment
Hey guys! Among us, we all have close friends, right? I also have a close friend who is a shining example of the Fifth Literature and Math class at Doan Thi Diem School. That's Ngo Mai Huong, our close class president!
On the outside, Huong looks very bright and cute. With a chubby face and alert black eyes, Huong easily makes others feel sympathy from the first time they meet. In particular, Huong is also a good friend, with a close and loving nature!
At the beginning of this school year, Thao was a new transfer student in her class. Thao was trusted by her classmates and elected to be the class vice president of the movement. Not being familiar with the job, Thao was very confused and confused when she had to stand up to talk and organize competition activities for the class. Little by little, Mai Huong happily guided Thao on what to do. When Thao is discouraged, Mai Huong is there to comfort and encourage her.
Not only Thao, many people have received such dedicated help from Mai Huong. One time, Tuyen had a traffic accident and had to drop out of school. Mai Huong diligently copied lessons in class to help Tuyen, so that Tuyen would not lose her lessons and be inferior to her friends in class.
|
Bài làm
Nhà em nằm ở bờ nam con sông Đuống yêu thương, con sông văn hóa, con sông dân tộc đã từng quen thuộc với những ai biết đến bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm. Con sông bao đời bồi tụ phù sa để xây nên cái thị trấn Hỗ trù phú của em bây giờ. Tuy nhiên, mỗi năm một lần, con sông lại làm cho những người dân sống ở phía bãi bồi lo lắng phấp phỏng. Những lo lắng ấy đến cũng là lúc dòng sông chuyển vào mùa nước lũ.
Nhớ lại mùa khô, con sông trôi êm ả và thanh bình. Những con sóng đôi lúc lăn tăn còn thì thiêm thiếp ngủ dưới ánh sáng chói chang của mùa hè. Gió thổi nhẹ, mặt sông đẹp hoa lên bao ánh nắng thủy tinh. Hai bên bờ sông lúa, ngô, mía đượm một màu xanh mướt. Cánh đồng êm ả căng đầy sức sống nhờ phù sa từ mùa lũ trước của dòng sông.
Thế mà thoắt cái đã sang đầu tháng bảy. Tháng này là tháng chính của những cơn mưa lớn. Bức tranh thơ mộng của mùa mưa vụt biển tự lúc nào. Thủy Tình đã dâng nước sông lên. Chỉ mấy ngày cả vùng bãi ven sông đã ngập trắng phau trong biển nước. Cũng may bà con vừa thu hoạch mùa vụ xong. Chỉ còn lại vài ruộng vì sợ non không thu hái thế là chỉ qua một đêm mưa, khu ruộng chẳng còn gì.
|
Assignment
My house is located on the south bank of the beloved Duong River, a cultural river, a national river that is familiar to those who know the poem Across the Duong River by Hoang Cam. The river has accumulated alluvium over time to build the prosperous Ho town I have now. However, once a year, the river makes people living on the mudflats worried. Those worries come when the river enters flood season.
Remembering the dry season, the river flows smoothly and peacefully. The waves sometimes ripple and sometimes fall asleep under the bright light of summer. The wind blew gently, the beautiful river surface covered with crystal sunlight. Both sides of the river are filled with green rice, corn, and sugarcane. The peaceful fields are full of life thanks to the river's silt from the previous flood season.
But suddenly it was the beginning of July. This month is the main month of heavy rains. The poetic picture of the rainy season suddenly flashes across the sea. Thuy Tinh raised the river water. In just a few days, the entire riverside area was completely flooded with water. Fortunately, people have just finished harvesting the crop. There were only a few fields left because they were afraid the young wouldn't be harvested, so after one rainy night, the fields were left with nothing.
|
Bài làm
Đoạn trích Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ trích trong “Chinh phụ ngâm” của Đặng Trần Côn là một áng thơ hay thuộc thể ngâm khúc, hơn hết đoạn trích còn để lại cho hậu thế một giá trị hiện thực vô cùng sâu sắc. đặc biệt chính là tâm trạng hiu quạnh cô đơn của người chinh phụ trong 8 câu thơ đầu tiên
Hai câu thơ đầu, Đặng Trần Côn tâm trạng của người chinh phụ đã được khắc họa qua các hình động:
“Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước,
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen.”
Tiếng than đầy oán trách của người phụ nữ vắng bóng chồng, khi chồng phải ra chiến trận, chính cái hành động lặp đi lặp lại “gieo từng bước”, “rèm thưa rủ” việc miêu tả các hành động ngoại hình mà dụng ý chính của tác giả chính là miêu tả tâm trạng cô đơn trống vắng, nỗi nhớ da diết chồng của người chinh phụ. Khung cảnh là buổi chiều tối, với một hiên vắng hành động lặp đi lặp lại “gieo từng bước” đầy mệt mỏi như muốn nói lên cái chờ đợi cái trống vắng lặp đi lặp lại của người phụ nữa xa chồng. Hành động gieo từng bước như nỗi lòng nặng trĩu mong ngóng ngày người chồng trở về.
“Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen” chiếc rèm cuốn lên hạ xuống như vô thức thề hiện một trạng thái tâm lí buồn bã, chán chường. Cảm giác bất an lo lắng cho người chồng ngoài chiến trận vừa là nỗi nhớ tha thiết, cảm xúc dồn nén càng làm cho người chinh phụ trở nên buồn bã, ngóng trông nhiều hơn, nhưng:
“ Ngoài rèm thước chẳng mách tin”
Chờ đợi nhưng chẳng thấy tin? Chim “thước” là biểu tượng của điềm lành sẽ có người đi xa trở về. Thế nhưng chả thấy hình bóng của chim thước để baso tin nỗi nhớ đầy rẫy khắc khoải, ngóng chờ một tín hiệu dù chỉ là nhỏ nhoi nhưng không có càng làm người nỗi buồn người chinh phụ càng tăng lên bội phần. Nhưng trong khung cảnh đau buồn này thì chỉ có ngọn đèn leo lét làm bạn với nàng.
“Trong rèm dường đã có đèn biết chăng?”
Sự cô đơn đến cùng cực đã làm cho người chinh phụ phải thốt lên “Trong rèm dường đã có đèn biết chăng?” Ngọn đèn có thể soi sáng nỗi lòng của nàng người phụ nữ không, có rọi sáng được sự nhớ nhung của nàng dành cho chồng, hai câu thơ tiếp theo lại càng diễn tả thêm sự ưu phiền của người chinh phụ:
“ Đèn có biết dường bằng chẳng biết
Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi”
Tác giả sử dụng điệp ngữ “Đèn biết chăng -đèn có biết” càng làm cho nỗi cô đơn của người phụ nữ kéo dài ra, triền miên ra. Hình ảnh ngọn đèn được sử dụng hai lần như thể là nỗi trút bầu tâm sự của nhân vật trữ tình, ngọn đèn là vật vô tri nó chăng thể hiểu được nỗi lòng của người phụ nữ, nó chỉ có tasc dụng là giải toải tâm trạng cho người chinh phụ mà thôi. Nhìn ngọn đèn heo hắt trong đêm tối càng làm lòng người thêm ưu phiền mà thô. Ngọn đèn sáng ấm áp thể hiện cái đối nghịch của sự cô đơn, rầu rĩ
“ Buồn rầu nói chẳng nên lời,
Hoa đèn kia với bóng người khá thương”
|
Assignment
The excerpt "The Lonely Situation of a Conqueror's Father" from Dang Tran Con's "Conqueror's Father's Song" is a good poem in the genre of recitation. Above all, the excerpt also leaves behind a very profound realistic value for posterity. . Especially the lonely mood of the conqueror in the first 8 verses
In the first two verses, Dang Tran Con's mood of the conqueror was portrayed through animations:
“Walking on the deserted porch, silently sowing step by step,
Sit with thin curtains and flirt with each other."
The woman's lament full of resentment when her husband is absent, when her husband has to go to war, it is the repeated action of "sowing step by step", "thin curtains", the description of physical actions that is intended. The author's main task is to describe the lonely and empty mood and the deep nostalgia for her husband. The scene is in the evening, with a deserted porch, the repetitive action of "sowing step by step" is full of fatigue as if to express the repetitive emptiness of a woman far from her husband. The act of sowing step by step is like a heavy heart waiting for the day her husband returns.
"Sitting with thin curtains, beckoning" the curtain rolled up and down as if unconsciously expressing a sad, depressed psychological state. The feeling of insecurity and worry for her husband in battle is both a passionate longing and pent-up emotions that make the conquering wife even more sad and look forward to more, but:
"There is no news outside the curtain"
Waiting but no news? The "ruler" bird is a symbol of a good omen that someone will return from a long trip. But not seeing the silhouette of the ruler makes Baso believe that his nostalgia is full of anxiety, waiting for even a small signal but not having it makes the sadness of the conqueror increase even more. But in this sad scene, only the flickering light kept her company.
"There seems to be a light in the curtain, do you know?"
The extreme loneliness made the conqueror exclaim, "Do you know if there is a light in the curtain?" Can the lamp illuminate a woman's heart, can it illuminate her longing for her husband? The next two verses further describe the concubine's sadness:
“The light that knows is as good as not knowing
My heart is just sad."
The author uses the refrain "Does the light know - does the light know?", making the woman's loneliness longer and more constant. The image of a lamp is used twice as if it were the lyrical character's vent. The lamp is an inanimate object, it cannot understand the woman's feelings, it only serves to relieve her mind. only for conquerors. Looking at the flickering lantern in the dark night makes people's hearts even more sad and rough. The warm light represents the opposite of loneliness and sadness
“Sadness is beyond words,
That lantern flower and the human shadow are quite lovely."
|
Bài làm
Đã có rất nhiều những tác phẩm nhạc, kịch, tranh ảnh, hay văn học nói đề cập tới vấn đề quyền trẻ em. Bởi vấn đề này đang là một mối bận tâm hàng đầu của xã hội. Trẻ em là những trang giấy trắng, mỏng manh và dễ tổn thương. Chúng cần được che chở, bảo vệ và chăm sóc. Thế nhưng thực tế lại có rất nhiều cặp cha mẹ li hôn, làm tan vỡ gia đình và tổ ấm của các em. Truyện “Cuộc chia tay của những con búp bê” đã phản ánh sâu sắc hiện thực đó.
Hai nhân vật chính là Thành và Thủy vốn là hai anh em rất yêu thương nhau, rất biết đùm bọc, che chở cho nhau. Tình cảm đó được tác giả Khánh Hoài miêu tả rất cụ thể trong một số chi tiết như: Thành đi đá bóng bị rách áo, Thủy đem kim chỉ ra rân sân để vá cho anh. Đó là một minh chứng tuy bình dị và giản đơn nhưng đã thể hiện được tình cảm rất chân thành và tình nghĩa của hai anh em. Hai anh em luôn đi học cùng nhau và “vừa đi vừa trò chuyện”.
Cho tới khi hai bố mẹ quyết định bỏ nhau, đồng nghĩa với việc hai anh em cũng phải chia đôi, anh theo bố, em theo mẹ. Nỗi đau ấy của những đứa trẻ khiến chúng đau đớn đến ngạt thở, Thủy “khóc nức nở, tức tưởi”, còn Thành “cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng khóc to, nhưng nước mắt của tuôn ra như suối, ướt đẫm cả gối”. Đó là nước mắt của sự đau đớn, tủi nhục khi gia đình tan vỡ, khi tình cảm bị chia cách. Đến lúc phải chia đồ chơi thì hai anh em ai cũng muốn nhường cho người kia, ngay cả con búp bê và hai anh em đều không muốn chia xa. Khi phải chia hai con búp bê Em nhỏ và Vệ sĩ ra, một mặt Thủy nghĩ đó là hành động ác, nhưng một mặt Thủy lại rất lo cho anh vì sợ rằng không có người “gác đêm cho anh”.
|
Assignment
There have been many works of music, plays, pictures, or spoken literature that address the issue of children's rights. Because this issue is a leading concern of society. Children are blank pages, fragile and vulnerable. They need to be sheltered, protected and cared for. But in reality, there are many parents who divorce, breaking up their families and children's homes. The story "The Dolls' Farewell" deeply reflects that reality.
The two main characters, Thanh and Thuy, are two brothers who love each other very much and know how to take care of each other. That feeling is described very specifically by author Khanh Hoai in some details such as: Thanh went to play soccer and his shirt was torn, Thuy brought a needle and thread to the yard to patch him up. It is a simple and simple demonstration, but it shows the sincere feelings and gratitude of the two brothers. The two brothers always went to school together and "walked and talked".
Until their parents decided to divorce, which meant that the two brothers had to split in half, the older brother followed his father and the younger brother followed his mother. The pain of the children made them suffocate, Thuy "sobbed, sobbing", and Thanh "bited his lips to keep from crying out loud, but his tears flowed like a stream, soaking wet." including pillows". Those are tears of pain and humiliation when the family is broken, when emotions are separated. When it was time to divide the toys, the two brothers wanted to give it to the other, even the doll and the two brothers did not want to part. When she had to separate the two dolls Little Sister and Bodyguard, on the one hand, Thuy thought it was an evil act, but on the other hand, she was very worried about him because she was afraid that there would be no one to "watch the night for him".
|
Theo báo cáo của The Guardian, thảm thực vật rừng nhiệt đới
Úc
đang chết với tốc độ nhanh gấp đôi so với những năm 1980 do tác động xấu của
biến đổi khí hậu
.
Điều này đã được phát hiện bởi một nhóm các nhà nghiên cứu quốc tế từ Trung tâm Nghiên cứu Môi trường Smithsonian, Đại học Oxford cũng như Viện Nghiên cứu Quốc gia Pháp về Phát triển Bền vững.
Các nhà nghiên cứu đã tiến hành nghiên cứu các dữ liệu trong khoảng 50 năm (từ năm 1971 đến năm 2019) bằng cách sử dụng bộ dữ liệu bao gồm 74.135 cây từ 81 loài khác nhau và 24 lô rừng ở các vùng nhiệt đới ẩm của Bắc Queensland.
Họ nhận thấy rằng nguy cơ cây bị tàn phá hàng năm trung bình đã tăng gấp đôi trên tất cả các vùng và đối với các loài. Kể cả khi đã ước tính tỷ lệ chết cây do thiên tai như lốc xoáy, và gió giật thì con số này vẫn ở mức khá cao.
Theo các nhà nghiên cứu, do sự nóng lên toàn cầu đã khiến cho bầu khí quyển của Bắc Queensland và các khu vực khác trên thế giới gặp tình trạng khô hạn hơn nhiều so với những năm 1980. Khi bầu không khí khô đi, độ ẩm từ cây cối cũng cạn kiệt dần, khiến các loài cây bị mất nước nghiêm trọng và dẫn đến chết cây. Điều này sẽ khiến Chính phủ đánh thuế vào cây cối nhiều hơn để tiến hành thu giữ
carbon
, và càng làm cho hành tinh nóng lên.
Tiến sĩ David Bauman từ IRD, người đứng đầu nghiên cứu giải thích: “Đây thực sự là một cú sốc khi tỷ lệ chết cây ngày càng tăng lên đáng kể, chưa nói đến xu hướng nhất quán dựa trên sự đa dạng của các loài và địa điểm mà chúng tôi thực hiện nghiên cứu. Tình trạng chết cây liên tục tăng gấp đôi cũng đồng nghĩa với việc lượng carbon tích trữ trong cây cối sẽ được thải ra bầu khí quyển nhanh gấp đôi. “
Hình minh họa (Nguồn: AFP)
Các nhà nghiên cứu đang tìm kiếm các phương pháp cải thiện tình trạng sức khỏe cây để đưa ra các đánh giá một cách hiệu quả. Một ví dụ điển hình là, bằng cách viễn thám hàm lượng nước trong lá có thể giúp bảo tồn những loài cây đang trên bờ vực lụi tàn.
Các nhà nghiên cứu cho biết thêm: “Các kế hoạch tăng cường giám sát giúp cải thiện nguy cơ tử vong trong các mô hình thảm thực vật. Đây là một cột mốc quan trọng để đưa ra những chiến lược tốt hơn trên con đường tương lai của bể thải
carbon
rừng nhiệt đới.”
(Theo India Times)
|
As reported by The Guardian, tropical forest vegetation
Australia
are dying at a rate twice as fast as in the 1980s due to the adverse effects of
Climate Change
.
This was discovered by an international team of researchers from the Smithsonian Environmental Research Center, the University of Oxford as well as the French National Research Institute for Sustainable Development.
The researchers studied approximately 50 years of data (from 1971 to 2019) using a dataset that included 74,135 trees from 81 different species and 24 forest plots in the humid tropics. of North Queensland.
They found that the average annual risk of tree damage doubled across all regions and species. Even when estimating the rate of tree death due to natural disasters such as tornadoes and wind gusts, this number is still quite high.
According to researchers, global warming has caused the atmosphere of North Queensland and other parts of the world to be much drier than it was in the 1980s. As the atmosphere dries, the Moisture from trees is also gradually depleted, causing plants to become seriously dehydrated and leading to tree death. This will cause the Government to tax more trees to confiscate them
carbon
, and further warming the planet.
Dr David Bauman from the IRD, who led the study, explained: “It was a real shock that tree mortality rates were increasing significantly, let alone a consistent trend across species diversity. and the location where we conduct the research. The constant doubling of tree mortality also means that the amount of carbon stored in trees will be released into the atmosphere twice as fast. “
Illustration (Source: AFP)
Researchers are looking for ways to improve tree health to make assessments more effective. A typical example is that by remotely sensing the water content in leaves it is possible to preserve tree species that are on the verge of extinction.
“Increased monitoring schemes improve mortality risk in vegetation models,” the researchers added. This is an important milestone to come up with better strategies on the future path of wastewater treatment
carbon
tropical forest."
(According to India Times)
|
Liên bang Ô-xtrây-li-a (Commonwealth of Australia)
Mã vùng điện thoại: 61 Tên miền Internet: .au
Vị trí
địa lý
: Ô-xtrây-li-a là một lục địa nằm ở Nam Thái Bình Dương, gồm phần lục địa Ô-xtrây-li-a, đảo Tax-man và nhiều đảo nhỏ khác. Tọa độ: 27000 vĩ nam, 133000 kinh đông.
Diện tích: 7.741.220 km2
Khí hậu: Ô-xtrây-li-a là nước có khí hậu phần lớn là sa mạc, khô hạn, thay đổi rõ rệt theo ba vùng: cận xích đạo ở phía bắc, nhiệt đới ở vùng trung tâm và cận nhiệt đới ở phía nam. Nhiệt độ trung bình mùa hè: 23 – 280C ở phía bắc, 300C ở vùng trung tâm, 170C ở phía nam; mùa đông: 110C, 10 – 150C, 00C ở các vùng tương ứng. Lượng mưa trung bình: 250 – 300 mm, ở một vài nơi là 1.500 mm.
Địa hình: Phần lớn là cao nguyên thấp có sa mạc; đồng bằng màu mỡ ở phía đông nam. Đảo Tax-ma-ni-a có nhiều đồi núi.
Tài nguyên thiên nhiên: Rất giàu tài nguyên bao, gồm: Than đá, sắt, đồng, thiếc bạc, bô-xít, uranium, niken, tungsten, cát sa khoáng, chì, kẽm, kim cương, khí tự nhiên, dầu mỏ.
Dân số: khoảng 22.751.014 người (thống kê 7/2015)
Các dân tộc: Trong đó người châu Âu chiếm (92%), châu Á (6%), thổ dân (2%).
Ngôn ngữ chính: Tiếng Anh; một số thổ ngữ cũng được sử dụng.
Lịch sử
:
Ô-xtrây-li-a được người
Hà Lan
phát hiện từ đầu thế kỷ XVII. Sau năm 1770, Chính phủ
Anh
đã đưa tù nhân và di dân đến định cư khai phá ở Ô-xtrây-li-a. Đặc biệt là vào năm 1851, nhiều mỏ vàng được tìm thấy đã mở đầu thời kỳ tăng mạnh lượng người nhập cư, theo đó là sự phát triển kinh tế, thương mại ở vùng đất này. Năm 1901, những vùng đất của Anh ở Ô-xtrây-li-a thống nhất lại thành Liên bang Ô-xtrây-li-a. Năm 1931, theo quy chế Oét-men-xtơ, Ô-xtrây-li-a được độc lập về đối nội và đối ngoại. Sau chiến tranh thế giới thứ hai, nước này chịu nhiều ảnh hưởng của
Hoa kỳ
.
Tôn giáo: Đạo
Thiên chúa
71%, không tôn giáo 16,6%, tôn giáo khác 13,4%.
Tổ chức nhà nước:
Chính thể:
Hệ thống nhà nước liên bang, công nhận quyền lực tối cao của Hoàng gia Anh.
Các khu vực hành chính
: 6 bang và 2 vùng*: vùng thủ đô Ô-xtrây-li-a*, New South Wales, vùng miền Bắc*, Queensland, Nam Ôx-trây-li-a, Tasmania, Victoria, Tây Ôx-trây-li-a.
Lãnh thổ phụ thuộc:
Quần đảo Ashmore và Cartier, đảo Christmas, quần đảo Co-cos (Keling), quần đảo biển Sun-hô, đảo Heard và quần đảo Mc Donald, đảo Norfolk.
Hiến pháp:
Thông qua ngày 9-7-1900.
Cơ quan hành pháp:
Đứng đầu Nhà nước: Nữ hoàng Anh thông qua đại diện là Toàn quyền.
Đứng đầu Chính phủ: Thủ tướng.
Bầu cử: Theo chế độ quân chủ cha truyền con nối; Toàn quyền do Nữ hoàng bổ nhiệm; sau khi bầu cử Quốc hội; thủ lĩnh của đảng chiếm đa số hoặc liên minh chiếm đa số thường được Toàn quyền bổ nhiệm làm Thủ tướng, nhiệm kỳ 3 năm.
Cơ quan lập pháp:
Quốc hội liên bang gồm 2 viện: Thượng viện (76 ghế, mỗi bang được 12 ghế và mỗi vùng được 2 ghế; một nửa số thành viên được bầu 3 năm một lần theo phổ thông đầu phiếu, nhiệm kỳ 6 năm) và Hạ viện (150 ghế, được bầu theo phổ thông đầu phiếu, nhiệm kỳ trên cơ sở đại diện tỷ lệ, nhiệm kỳ 3 năm; không bang nào có dưới 5 đại biểu).
Cơ quan tư pháp:
Tòa án cấp cao, Chánh án và thẩm phán do Toàn quyền bổ nhiệm.
Chế độ bầu cử:
Từ 18 tuổi trở lên, phổ thông đầu phiếu và bắt buộc.
Các đảng phái chính:
Đảng Lao động Ôx-trây-li-a, Đảng Dân chủ Ôx-trây-li-a, Đảng Xanh, Đảng Một dân tộc; Đảng Quốc gia; Đảng Tự do.
Kinh tế
:
Tổng quan:
Ô-xtrây-li-a có nền kinh tế công nghiệp – dịch vụ phát triển, trong đó: dịch vụ 70%, công nghiệp 26%, nông nghiệp 4% với GDP tính theo đầu người ngang mức của 4 nước đứng đầu Tây Âu. Giàu có về tài nguyên thiên nhiên, Ôx-trây-li-a là một nước xuất khẩu lớn về các nông sản, khoáng sản, kim loại và nhiêu liệu. GNP đầu người 20.640USD (1998). GDP bình quân đầu người 12.107 USD (1996).
Sản phẩm công nghiệp:
Thiết bị công nghiệp và vận tải, thực phẩm, hóa chất, thép.
Sản phẩm nông nghiệp:
Lúa mì, lúa mạch, mía, hoa quả; gia súc, gia cầm.
Văn hóa
:
Kể từ năm 1788, nền tảng của văn hóa Ô-xtrây-li-a chịu ảnh hưởng mạnh của văn hóa phương Tây . Các đặc điểm văn hóa đặc thù cũng xuất hiện từ môi trường tự nhiên của Ô-xtrây-li-a và văn hóa bản địa. Từ giữa thế kỷ XX, văn hóa đại chúng Mỹ có ảnh hưởng mạnh đối với Ô-xtrây-li-a, đặc biệt là thông qua truyền hình và điện ảnh. Các ảnh hưởng văn hóa khác đến từ các quốc gia châu Á lân cận, và thông qua nhập cư quy mô lớn từ các quốc gia không nói tiếng Anh.
Nghệ thuật thị giác của Ô-xtrây-li-a được cho là khởi nguồn từ các bích họa hang động, khắc đá và hội họa thân thể của các dân tộc bản địa. Các truyền thống của người Ô-xtrây-li-a bản địa phần lớn được lưu truyền nhờ truyền khẩu, thông qua các nghi lễ và kể các chuyện thời mộng ảo…
Giáo dục:
Giáo dục công cộng do chính phủ quản lý và đuợc tài trợ từ quỹ liên bang. Thời gian học bắt buộc là 10 năm. Gần 1/4 trẻ em Ô-xtrây-li-a đi học ở trường tư và trường học của các giáo phái (75% là của giáo hội Thiên chúa giáo) và phải đóng học phí. Tất cả các bang đều có trường đại học.
Thủ đô:
Can-bê-ra (Canberra)
Các thành phố lớn:
Sydney, Melbourne, Brisbone, Perth…
Đơn vị tiền tệ:
Đô-la Ô-xtrây-li-a ($A); 1 $A = 100 cent.
Quốc khánh:
26-01 (1788)
Danh lam thắng cảnh:
Dải đá ngầm Sít-ney, đường đua thuyền Sít-ney – Hô-bác, nhà hát Ô-pê-ra Sít-ney, Viện bảo tàng nhà tù và hình phạt thời Trung cổ ở Melbourne, Vườn bách thảo Hoàng gia, núi An-pơ, v.v..
Quan hệ quốc tế:
Tham gia các tổ chức quốc tế APEC, AsDB, BIS, EBRD, ESCAP, FAO, IAEA, IBRD, ICAO, IFAD, ILO, IMF, IMO, Interpol, IOC, ISO, ITU, OECD, UN, UNCTAD, UNESCO, UPU, WFTU, WHO, WIPO, WMO, WTrO, v.v..
Quan hệ đối ngoại với Việt Nam
Ngày lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam:
26/02/1973
Đại sứ quán hai nước:
Đại sứ quán Ô-xtrây-li-a tại Việt Nam:
Địa chỉ: Số 8 Đào Tấn,
Ba Đình
,
Hà Nội
, Việt Nam
Điện thoại: 84-04-37740100
Fax: 84-04-38317711
Website:
Đại sứ quán Việt Nam tại Ô-xtrây-li-a:
Địa chỉ: 6 Timbarra Cresent, O’Malley, ACT, Canberra 2606, Australia.
Điện thoại: +61-2-62866059/62901556
Fax: +61-2-62864534
Email:
Tổng Lãnh sự quán
Việt Nam
tại Ô-xtrây-li-a:
Địa chỉ: Suite 205, Level 2 Edgecliff Centre, 203-233 New South Head Road, Edgecliff NSW 2027
Điện thoại: +61-2-93272539/
Fax: +61-2-93281653
Email:
vnconsul@iinet.net.au
;
info@vnconsulate.org.au
|
Commonwealth of Australia
Telephone area code: 61 Internet domain name: .au
Location
geography
: Australia is a continent located in the South Pacific Ocean, including mainland Australia, Taxman Island and many other small islands. Coordinates: 27000 south latitude, 133000 east longitude.
Area: 7,741,220 km2
Climate: Australia is a country with a largely desert, arid climate, changing clearly in three regions: subequatorial in the north, tropical in the central region and subtropical in the south. southern. Average summer temperature: 23 - 280C in the north, 300C in the central region, 170C in the south; Winter: 110C, 10 - 150C, 00C in corresponding regions. Average rainfall: 250 - 300 mm, in some places 1,500 mm.
Terrain: Mostly low plateau with desert; fertile plains in the southeast. The island of Taxmania has many mountains and hills.
Natural resources: Very rich in resources, including: Coal, iron, copper, silver tin, bauxite, uranium, nickel, tungsten, placer sand, lead, zinc, diamonds, natural gas, petroleum .
Population: about 22,751,014 people (July 2015 statistics)
Ethnic groups: Europeans (92%), Asians (6%), and aboriginals (2%).
Main language: English; Several dialects are also used.
History
:
Australia gets people
Netherlands
discovered in the early 17th century. After 1770, Govt
Older brother
brought prisoners and immigrants to settle and explore in Australia. Especially in 1851, many gold mines were discovered, opening a period of sharp increase in immigration, followed by economic and commercial development in this land. In 1901, the British lands in Australia were united to form the Federation of Australia. In 1931, according to the Australian Regulations, Australia became independent in domestic and foreign affairs. After World War II, this country was influenced by many factors
USA
.
Religion: Tao
God
71%, no religion 16.6%, other religion 13.4%.
State organizations:
Polity:
Federal state system, recognizing the supreme power of the British Crown.
Administrative areas
: 6 states and 2 regions*: Australian capital region*, New South Wales, Northern region*, Queensland, Southern Australia, Tasmania, Victoria, Western Australia -a.
Dependent territories:
Ashmore and Cartier Islands, Christmas Island, Co-cos (Keling) Islands, Sun Sea Islands, Heard Island and Mc Donald Islands, Norfolk Island.
Constitution:
Passed on July 9, 1900.
Law enforcement authorities:
Head of State: The Queen of England represented by the Governor General.
Head of Government: Prime Minister.
Election: Hereditary monarchy; The Governor-General is appointed by the Queen; after the National Assembly election; The leader of the majority party or majority coalition is usually appointed Prime Minister by the Governor-General for a three-year term.
Legislature:
The federal parliament consists of two houses: the Senate (76 seats, each state has 12 seats and each region has 2 seats; half of the members are elected every 3 years by popular vote, for a term of 6 years) and the House of Representatives. Senate (150 seats, elected by popular vote, terms based on proportional representation, 3-year term; no state has less than 5 representatives).
Judicial authorities:
The High Court, Chief Justice and judges are appointed by the Governor General.
Election mode:
From 18 years old and up, suffrage is universal and compulsory.
Main parties:
Australian Labor Party, Australian Democratic Party, Green Party, One Nation Party; Country party; Liberal Party.
Economy
:
Overview:
Australia has a developed industrial and service economy, of which: 70% service, 26% industry, 4% agriculture with GDP per capita on par with the top 4 countries in the West. Europe. Rich in natural resources, Australia is a major exporter of agricultural products, minerals, metals and fuels. GNP per capita 20,640 USD (1998). GDP per capita 12,107 USD (1996).
Product of industry:
Industrial and transportation equipment, food, chemicals, steel.
Agricultural products:
Wheat, barley, sugarcane, fruits; cattle and poultry.
Culture
:
Since 1788, the foundation of Australian culture has been strongly influenced by Western culture. Specific cultural characteristics also emerge from Australia's natural environment and indigenous culture. Since the mid-twentieth century, American popular culture has had a strong influence on Australia, especially through television and cinema. Other cultural influences come from neighboring Asian countries, and through large-scale immigration from non-English speaking countries.
Australia's visual arts are said to have originated from the cave murals, rock carvings and body paintings of indigenous peoples. Indigenous Australian traditions are largely passed down through oral tradition, through rituals and the telling of fantasy stories...
Education:
Public education is administered by the government and funded with federal funds. The required study period is 10 years. Nearly a quarter of Australian children go to private and denominational schools (75% are Catholic) and must pay tuition. All states have universities.
Capital:
Canberra
Big cities:
Sydney, Melbourne, Brisbone, Perth…
Currency unit:
Australian Dollar ($A); 1 $A = 100 cents.
National Day:
January 26 (1788)
Attractions:
Sistney Reef, Sistney-Hoboc regatta, Sistney Opera House, Melbourne Museum of Medieval Prisons and Punishment, Royal Botanic Gardens, mountains Alps, etc.
International relationship:
Participate in international organizations APEC, AsDB, BIS, EBRD, ESCAP, FAO, IAEA, IBRD, ICAO, IFAD, ILO, IMF, IMO, Interpol, IOC, ISO, ITU, OECD, UN, UNCTAD, UNESCO, UPU , WFTU, WHO, WIPO, WMO, WTrO, etc.
Foreign relations with Vietnam
Date of establishment of diplomatic relations with Vietnam:
February 26, 1973
Embassies of the two countries:
Australian Embassy in Vietnam:
Address: Không. 8 Dao Tan,
Ba Dinh
,
Hanoi
, Vietnam
Phone: 84-04-37740100
Fax: 84-04-38317711
Website:
Vietnamese Embassy in Australia:
Address: 6 Timbarra Cresent, O'Malley, ACT, Canberra 2606, Australia.
Phone: +61-2-62866059/62901556
Fax: +61-2-62864534
Email:
Consulate General
Vietnam
in Australia:
Address: Suite 205, Level 2 Edgecliff Centre, 203-233 New South Head Road, Edgecliff NSW 2027
Phone: +61-2-93272539/
Fax: +61-2-93281653
Email:
vnconsul@iinet.net.au
;
info@vnconsulate.org.au
|
Nếu mặt trời và một ngôi sao khác tạo thành một hệ thống sao đôi,
Trái đất
và các sinh vật trên đó, cũng như nền văn minh của con người, chắc chắn sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ.
1.Hệ thống sao đôi – Double stars
Trong thiên văn học, sao đôi quang học là trường hợp khi hai ngôi sao có vẻ nằm gần nhau khi được quan sát từ
Trái Đất
. Có hai kiểu sao đôi quang học: sao đôi thị giác – là một hệ sao đôi thực thụ và sao đôi quang học biểu kiến – hai ngôi sao trông có vẻ gần, nhưng thực tế cách nhau rất xa.
Bằng mắt thường, sao đôi sẽ hiển thị gần giống như một ngôi sao đơn, nhưng nó có thể được phân biệt rõ ràng bằng kính thiên văn. Nhìn vào vũ trụ từ Trái Đất, tất cả các ngôi sao sẽ được ánh xạ lên một bề mặt hai chiều gọi là thiên cầu, vì vậy những ngôi sao nhìn có vẻ gần nhau, nhưng trên thực tế chúng có thể ở rất xa nhau. Những ngôi sao đôi như vậy được gọi là sao đôi quang học biểu kiến và có ít ý nghĩa thiên văn.
Nhưng những gì chúng ta sẽ đề cập ở bài viết này lại là sao đôi thị giác, hay còn gọi là Binary stars – “liên tinh”, chúng là một hệ sao đôi thực sự và nằm gần nhau, liên kết với nhau ở mức đủ để có sự tương tác với nhau về mặt hấp dẫn và quay quanh lẫn nhau.
Theo đó những liên tinh cũng được chia ra thành hai dạng:
Visual binary – Hệ sao đôi trực quan, là một hệ thống sao đôi liên kết hấp dẫn có thể phân giải thành hai sao. Theo định luật thứ 3 của Kepler, những ngôi sao này được ước tính có chu kỳ từ vài năm đến hàng nghìn năm. Một hệ nhị phân trực quan bao gồm hai ngôi sao, thường có độ sáng khác nhau. Hay có thể hiểu đơn giản là hệ sao đôi này có thể nhận dạng được bằng kính thiên văn.
Non-visual binaries – Hệ sao đôi không trực quan, hiểu một cách đơn giản thì đây là hệ sao đôi không thể xác định được bằng kính thiên văn và cần có các phương pháp nghiên cứu chuyên nghiệp để phân biệt.
Hầu hết các sao đôi đều là những cặp song sinh được sinh ra trong cùng một tinh vân nguyên thủy, và chỉ một số ít là những hành tinh tách biệt, bị thu hút với nhau và tiến đến gần nhau.
2. Các hành tinh trong hệ sao đôi
Trên thực tế, nhưng hệ sao đôi sẽ xây dựng các họ hành tinh của riêng chúng theo những cách khác nhau. Nếu hai ngôi sao ở xa nhau, chúng có thể sẽ có những hành tinh riêng và thường ít ảnh hưởng đến nhau, vì vậy chúng ta có thể coi chúng như những hệ thống sao tiến hóa độc lập với nhau.
Nếu hai ngôi sao ở tương đối gần nhau, các hành tinh sẽ quay quanh cả hai ngôi sao. Các nhà thiên văn hiện nay đang rất quan tâm đến những hành tinh như vậy, và thường gọi chúng là hành tinh sao đôi (Circumbinary planet) – trên những hành tinh như vậy, chúng ta sẽ được chứng kiến hiện tượng có hai mặt trời.
Tuy nhiên mối đe dọa chính đối với các hành tinh sao đôi chính là hai ngôi sao ở trung tâm, vì vậy quỹ đạo ổn định chỉ có thể được tìm thấy ở những vùng xa các ngôi sao. Theo mô phỏng số của nhóm Kepler của NASA, một hành tinh chỉ có thể chạy trong quỹ đạo ổn định khi bán kính quỹ đạo của nó vượt quá 3,5 lần khoảng cách giữa các sao đôi.
Quá trình hình thành của các hành tinh sao đôi cũng rất khác so với quá trình hình thành của các hành tinh trong các hệ sao đơn lẻ như hệ mặt trời của chúng ta.
Theo thuyết tiến hóa hành tinh hiện đại, sự hình thành và tiến hóa của Hệ Mặt trời bắt đầu từ cách đây khoảng 4,6 tỷ năm với sự suy sụp hấp dẫn của một phần nhỏ của một đám mây phân tử khổng lồ. Hầu hết khối lượng suy sụp tích tụ ở trung tâm, tạo nên mặt trời, trong khi phần còn lại dẹt ra hình thành một đĩa đám mây bụi tiền hành tinh tiến hóa dần thành các hành tinh đá ( như sao Thủy, sao Kim, Trái đất, sao Hỏa), mặt trăng, tiểu hành tinh và các tiểu thiên thể khác trong hệ mặt trời.
Hệ Mặt trời đã tiến hóa đáng kể từ dạng ban đầu của nó. Nhiều mặt trăng được hình thành từ các đĩa khí và bụi quay xung quanh các hành tinh, trong khi một số khác sinh ra độc lập nhưng về sau bị bắt vào quỹ đạo của hành tinh. Một số khác nữa, như mặt trăng của Trái đất, có thể là kết quả của những vụ va chạm khổng lồ. Va chạm thiên thể xảy ra thường xuyên cho tới tận ngày nay và đóng vai trò trung tâm trong sự tiến hóa của hệ mặt trời. Vị trí các hành tinh thường xuyên thay đổi và hiện tượng dịch chuyển hành tinh này được cho là thiết yếu trong sự tiến hóa giai đoạn đầu của hệ mặt trời.
Áp dụng nguyên lý này cho các hệ sao đôi, các nhà thiên văn học đã rút ra suy luận rằng:
Trong hệ sao đôi, các hành tinh đá như Trái Đất sẽ không tồn tại. Điều này là do việc tạo ra các hành tinh là một quá trình rất tinh vi, Sự hình thành của các hành tinh sẽ dựa trên va chạm và đi theo hướng riêng biệt của chúng. Trong hệ sao đơn lẻ, một lượng lớn bụi quay dọc theo cùng một quỹ đạo, với tốc độ nhất định sẽ từ từ phát triển thành một hành tinh. Trong khi đó, ở gần sao đôi, rất thường xuyên xảy ra nhiễu loạn hấp dẫn không đều và rất khó tập hợp bụi vũ trụ. Ngay cả khi có các cụm bụi tích tụ thì chúng vẫn dễ dàng bị hất tung ra xa bởi các nhiễu động trong trường.
Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với các quan sát của Kepler, các hành tinh sao đôi được quan sát hiện nay thực sự là các hành tinh khí và băng khổng lồ và hầu hết chúng đều di chuyển trên rìa của vùng quỹ đạo ổn định.
Và theo đó, việc tưởng tượng Trái đất nằm trong một hệ sao đôi sẽ là điều không thể, vì chúng ta không có căn cứ tiền đề để suy luận. Nhưng một số người vẫn tin tưởng rằng trong các hệ sao đôi, các lõi tiền hành tinh sẽ tự động tìm quỹ đạo hình elip ổn định để không tạo ra nhưng va chạm dữ dội. Điều này sẽ tạo cơ hội cho các hành tinh sao đôi dần phát triển thành các hành tinh có bề mặt đất đá.
Ý tưởng mới lạ này có được chấp nhận hay không thì còn phải phụ thuộc vào việc Kepler có thể tìm thấy các hành tinh đá xung quanh các ngôi sao đôi trong tương lai hay không. Do đó câu hỏi được chúng ta đề cập ban đầu, cho tới nay vẫn chưa có lời giải, dù có muốn suy đoán thế nào thì ít nhất chúng ta cũng cần phải tìm được những căn cứ tiền đề để
phát triển
câu trả lời.
|
If the sun and another star form a binary star system,
Earth
and the creatures there, as well as human civilization, would certainly be completely different from what they are now.
1.Double star system - Double stars
In astronomy, an optical binary is a situation where two stars appear to be close together when observed from a distance
Earth
. There are two types of optical binaries: visual binaries - a true binary star system - and apparent optical binaries - two stars that appear close, but are actually very far apart.
To the naked eye, a binary star will appear almost identical to a single star, but it can be clearly distinguished with a telescope. Looking at the universe from Earth, all the stars will be mapped onto a two-dimensional surface called the celestial sphere, so stars appear close together, but in reality they can be very far apart. . Such binary stars are called apparent optical binaries and have little astronomical significance.
But what we will talk about in this article are visual binary stars, also known as Binary stars - "interstellar", they are a true binary star system and are located close to each other, linked to each other at a high level. enough to have gravitational interaction with each other and orbit each other.
Accordingly, interstellar stars are also divided into two types:
Visual binary – A visual binary star system, is a gravitationally bound binary star system that can resolve into two stars. According to Kepler's third law, these stars are estimated to have periods ranging from a few years to thousands of years. A visual binary system consisting of two stars, often of different brightness. Or it can be simply understood that this binary star system can be identified with a telescope.
Non-visual binaries - Non-visual binary star systems, simply put, this is a binary star system that cannot be identified with a telescope and requires professional research methods to distinguish.
Most binaries are twins born in the same primordial nebula, and only a few are separate planets, attracted to each other and approaching each other.
2. Planets in binary star systems
In reality, binary star systems will build their own planet families in different ways. If two stars are far apart, they will likely have their own planets and usually have little effect on each other, so we can think of them as star systems that evolved independently of each other.
If two stars are relatively close to each other, planets will orbit both stars. Astronomers are currently very interested in such planets, and often call them circular planets - on such planets, we will witness the phenomenon of having two suns. .
However, the main threat to binary planets is the two central stars, so stable orbits can only be found in regions far from the stars. According to numerical simulations by NASA's Kepler team, a planet can run in a stable orbit only when its orbital radius exceeds 3.5 times the distance between the binary stars.
The formation process of binary planets is also very different from the formation process of planets in single star systems like our solar system.
According to modern planetary evolution theory, the formation and evolution of the Solar System began about 4.6 billion years ago with the gravitational collapse of a small portion of a giant molecular cloud. Most of the collapsed mass accumulated in the center, forming the sun, while the remainder flattened out to form a protoplanetary dust cloud disk that gradually evolved into rocky planets (such as Mercury, Venus, Earth, Mars), moons, asteroids and other small bodies in the solar system.
The Solar System has evolved significantly from its original form. Many moons are formed from disks of gas and dust orbiting planets, while others were born independently but were later captured into the planet's orbit. Others, like Earth's moon, may be the result of giant collisions. Celestial collisions occur regularly even today and play a central role in the evolution of the solar system. The positions of the planets frequently change and this phenomenon of planetary displacement is believed to be essential in the early evolution of the solar system.
Applying this principle to binary star systems, astronomers have drawn the conclusion that:
In a binary star system, rocky planets like Earth would not exist. This is because the creation of planets is a very delicate process, The formation of planets will be based on collisions and going their separate ways. In a single star system, a large amount of dust rotating along the same orbit, at a certain speed, will slowly develop into a planet. Meanwhile, near binary stars, irregular gravitational disturbances often occur and it is difficult to gather cosmic dust. Even when dust clumps accumulate, they are easily thrown away by disturbances in the field.
This is also completely consistent with Kepler's observations, the currently observed binary planets are actually gas and ice giants and most of them move on the edge of the stable orbital region. .
And accordingly, imagining the Earth in a binary star system would be impossible, because we have no premise to reason. But some people still believe that in binary star systems, protoplanetary cores will automatically find stable elliptical orbits so as not to create violent collisions. This will create opportunities for binary star planets to gradually develop into planets with rocky surfaces.
Whether this novel idea is accepted or not depends on whether Kepler can find rocky planets around binary stars in the future. Therefore, the question we initially mentioned has so far remained unanswered. No matter how much we want to speculate, we at least need to find the premise to
develop
answer.
|
Tàu vũ trụ Voyager 1 của Cơ quan Hàng không vũ trụ
Mỹ
(NASA) đang gửi về dữ liệu lạ, gây bối rối cho các kỹ sư, trong lúc tàu này tiếp tục hoạt động ngoài hệ mặt trời sau gần 45 năm được phóng.
NASA ngày 18.5 thông báo trong lúc Voyager 1 vẫn hoạt động một cách hợp lý, thông tin từ hệ thống kiểm soát AACS của tàu dường như không khớp với sự di chuyển và định hướng của tàu, cho thấy nó đang nhầm lẫn về vị trí của mình trong không gian, theo báo
Business Insider
.
“Một điều bí ẩn như thế này là được dự đoán có thể xảy ra trong giai đoạn này của sứ mệnh tàu Voyager. Cả hai con tàu hoạt đồng gần 45 năm, vượt xa dự đoán của các nhà hoạch định sứ mệnh”, bà Suzanne Dodd, quản lý dự án tàu Voyager 1 và 2 thuộc
NASA
cho hay. NASA cho hay tàu Voyager 2 vẫn đang hoạt động bình thường.
NASA cho hay từ những gì các kỹ sư có thể nói, AACS đang gửi dữ liệu được tạo ra một cách ngẫu nhiên mà không “phản ánh điều thật sự đang diễn ra trên tàu”. NASA khẳng định cho đến nay vấn đề này vẫn chưa khiến tàu Voyager 1 phải đặt vào “trạng thái an toàn”. Trong trạng thái này, tàu chỉ thực hiện những hoạt động cần thiết.
“Cho đến khi bản chất của vấn đề được hiểu rõ hơn, đội (kỹ sư) không thể đoán trước liệu vấn đề có thể ảnh hưởng tới thời gian con tàu có thể thu thập và truyền dữ liệu khoa học hay không”, NASA nhấn mạnh.
Bà Dodd cùng đội của mình cho hay có nhiều thách thức lớn đối với đội kỹ sư trong việc giải mã bí ẩn nói trên. “Nhưng tôi nghĩ nếu có cách giải quyết vấn đề này với AACS, đội của tôi sẽ tìm ra”, bà Dodd nhấn mạnh.
Tàu vũ trụ Voyager 1 được phóng lên lần đầu tiên vào ngày 5.9.1977, sau đó bay ngang sao Mộc vào năm 1979 và ngang sao Thổ vào năm 1980, trước khi vượt qua rìa hệ mặt trời vào tháng 8.2012.
Hiện nay, tàu vũ trụ Voyager 1 hoạt động cách xa
Trái Đất
hơn 23,3 tỉ km, là thiết bị của con người đi xa nhất vào không gian. Dữ liệu trong các chuyến bay thám hiểm của tàu có thể giúp giới khoa học hiểu thêm về sự tương tác giữa môi trường giữa các vì sao và gió mặt trời.
Văn Khoa
|
NASA's Voyager 1 spacecraft
America
(NASA) is sending back strange data, confusing engineers, while this spacecraft continues to operate outside the solar system nearly 45 years after its launch.
NASA announced on May 18 that while Voyager 1 was still operating reasonably, information from the spacecraft's AACS control system did not appear to match the spacecraft's movement and orientation, suggesting it was confused about its position. in space, according to the newspaper
Business Insider
.
“A mystery like this is expected to happen during this phase of the Voyager mission. Both ships have been in operation for nearly 45 years, far exceeding the predictions of mission planners," said Ms. Suzanne Dodd, project manager for Voyager 1 and 2 of the
NASA
said. NASA said Voyager 2 is still operating normally.
NASA said that from what engineers can tell, AACS is sending randomly generated data that does not "reflect what is actually happening on board." NASA affirms that so far this problem has not caused Voyager 1 to be placed in a "safe state". In this state, the ship only performs necessary operations.
“Until the nature of the problem is better understood, the (engineering) team cannot predict whether the problem could affect how long the spacecraft can collect and transmit scientific data,” NASA emphasize.
Ms. Dodd and her team said there are many big challenges for the engineering team in decoding the above mystery. “But I think if there is a way to solve this problem with AACS, my team will find it,” Ms. Dodd emphasized.
The Voyager 1 spacecraft was first launched on September 5, 1977, then flew by Jupiter in 1979 and by Saturn in 1980, before passing over the edge of the solar system in August 2012.
Currently, the Voyager 1 spacecraft operates at a distance
Earth
more than 23.3 billion km, is the furthest human device has traveled into space. Data from the spacecraft's exploratory flights can help scientists understand more about the interaction between the interstellar medium and the solar wind.
Van Khoa
|
Ngày 21/5/1972, liên quân
Việt
–
Lào
mở đầu chiến dịch cánh đồng Chum – Xiêng Khoảng, bảo vệ vùng giải phóng, hỗ trợ các hướng tiến công trên toàn chiến trường Đông Dương.
Sau thất bại trong chiến dịch Đường 9 – Nam Lào 1971, chiến dịch Đông Bắc,
Mỹ
và chính quyền Việt Nam Cộng hòa âm mưu đẩy mạnh chiến lược “Việt Nam hóa chiến tranh”, “Đông Dương hóa chiến tranh”. Trên chiến trường miền Nam Việt Nam, chúng tăng cường các hoạt động bình định nông thôn, sử dụng nhiều biện pháp trấn áp tàn bạo, đẩy mạnh bắt lính, đôn quân, tăng cường lực lượng bảo an, dân vệ nhằm kìm kẹp nhân dân, đánh phá cơ sở cách mạng.
Cách cửa khẩu quốc tế Nậm Cắn (
Nghệ An
) khoảng 130 km, cánh đồng Chum – Xiêng Khoảng (Lào) xưa kia là địa bàn tác chiến trọng yếu, nằm trên tuyến vận tải từ miền Bắc Việt Nam vào chiến trường Đông Dương. Nhận thấy tầm quan trọng của vùng đất này, lợi dụng mùa mưa năm 1972, quân đội tay sai Lào và quân
Thái Lan
được Mỹ hậu thuẫn tổ chức tiến công nhằm giành lấy quyền kiểm soát, tạo ra lợi thế cho chúng về quân sự, chính trị, ngoại giao.
Theo Viện Lịch sử quân sự, quân đội tay sai Lào và quân Thái Lan đã bố trí lực lượng tại 4 khu vực bao quanh cánh đồng Chum. Khu Sảm Thông – Long Chẹng có 18 tiểu đoàn; khu Buôn Lọng có 5 tiểu đoàn; khu Tôm Tiêng – Pha Đông có 9 tiểu đoàn; khu Sa la Phu Khun có 9 tiểu đoàn. Pháo binh có 3 tiểu đoàn, không quân tại Long Chẹng có 2 phi đội máy bay T28. Đến ngày 20/5/1972, tại chiến trường này, đối phương huy động 76 tiểu đoàn bộ binh, 3 tiểu đoàn pháo binh.
Để ngăn thế tiến công của quân đối phương, tháng 4/1972, Quân ủy Trung ương hai nước Việt Nam và Lào quyết định tổ chức chiến dịch phòng ngự cánh đồng Chum – Xiêng Khoảng – Mường Sủi, sẵn sàng đánh bại các cuộc tiến công lớn của đối phương. Bộ Tư lệnh chiến dịch được thành lập.
Lực lượng liên quân, về phía Việt Nam có 5 trung đoàn bộ binh, 2 tiểu đoàn đặc công, một tiểu đoàn pháo binh, 4 tiểu đoàn pháo và súng máy phòng không, một tiểu đoàn xe tăng và 2 tiểu đoàn công binh. Phía Lào có 7 tiểu đoàn chủ lực, một đại đội xe tăng, 2 đại đội pháo binh, 2 đại đội súng máy phòng không, một đại đội công binh và 4 đại đội địa phương.
Bộ Chỉ huy Quân giải phóng Lào bàn kế hoạch tác chiến trong chiến dịch cánh đồng Chum-Xiêng Khoảng năm 1972. Nguồn: Nhà xuất bản Thông tấn
Địa bàn chiến dịch phòng ngự được tổ chức tại khu tứ giác Mường Sủi – Noọng Pét – thị xã Xiêng Khoảng – Thẩm Lửng (dài 60 km, rộng 50 km), chia thành 5 khu vực: Khu trung tâm (cánh đồng Chum), khu trung gian (Hin Tặng), khu thứ yếu (Noọng Pét) và hai khu tác chiến phối hợp (Mường Sủi và thị xã Xiêng Khoảng). Mỗi khu vực có một số cụm chốt.
Chiến dịch diễn ra theo 4 đợt. Đợt một (21/5-10/8), không quân
Mỹ
đánh phá các điểm cao trọng yếu trong khu trung gian và đường giao thông ở cánh đồng Chum. Ngày 25/5, Mỹ tiến công khu vực phòng ngự cơ bản phía trước. Tại hướng Tây Nam có 5 tiểu đoàn Thái Lan cùng một tiểu đoàn phái hữu Lào tiến công nhiều điểm cao.
Trung đoàn 174 quân đội Việt Nam tích cực ngăn chặn, phản kích đánh lui nhiều đợt tiến công của quân tay sai Lào và quân Thái Lan. Tối 6/6, bộ đội phản kích thành công ở Nam Phu Phaxay, đẩy lùi nhiều đợt tấn công khác ở Mường Sủi. Đặc công, pháo tập kích sân bay, sở chỉ huy, kho tàng của đối phương.
Sang đợt hai (11/8 đến 10/9), đối phương chuyển hướng tiến công vào cánh đồng Chum, đánh đường bộ theo 3 hướng (đông nam, tây và đông bắc), kết hợp đổ bộ đường không xuống Phu Keng đánh hướng tây bắc.
Trung đoàn 335 (Việt Nam) từ hướng đông nam đánh vào Khang Mường, điểm cao 1202. Hai tiểu đoàn của Lào tăng cường 4 xe tăng, tiến công từ hướng đông bắc xuống bắc Phu Keng. Một đại đội của Trung đoàn 866 phối hợp với hai đại đội của Lào bao vây, đón lõng ở bờ Tây sông Nậm Ngừm.
Đại tá Ngô Doanh, nguyên Trung đoàn trưởng Trung đoàn 335, kể lại một trận đánh năm 1972. Ảnh: Nguyễn Hải
Trực tiếp tham gia chiến dịch, đại tá Ngô Doanh, nguyên Trung đoàn trưởng Trung đoàn 335, kể 6h ngày 30/8, dưới sự chi viện của pháo mặt trận, các đơn vị đồng loạt nổ súng. Bị bất ngờ, đối phương tháo chạy về hướng cầu cắt qua sông Nậm Ngừm, bị lực lượng phục kích tiêu diệt một số và 200 tên bị nước lũ cuốn trôi… Ngày 3/9, trận phản đột kích đã kết thúc, liên quân Việt – Lào hạ hơn 670 lính, bắt 43 tên, thu nhiều vũ khí.
Đến đợt ba (11-30/9),
Mỹ
tăng cường lực lượng chuyển đánh hướng tây cánh đồng Chum, đồng thời tung biệt kích xuống Talinoi quấy rối hậu phương, nhưng không đạt kết quả. Sang đợt bốn (1/10 đến 15/11), đối phương tập trung 60 tiểu đoàn tiến công phía nam cánh đồng Chum để gây áp lực cho đàm phán chính trị.
Trước diễn biến này, Bộ Tư lệnh chiến dịch tổ chức ngăn chặn các hướng, tạo thời cơ tập trung trận đánh then chốt. Ngày 8/10, Tiểu đoàn 3 Trung đoàn 335 của Việt Nam đánh ở Bản Xưa, điểm cao 1172 và ngăn đối phương tiến công Phu Xiêng Luông, Phu Huột. Đến 14/10, liên quân phản đột kích ở khu trung gian phía nam cánh Đồng Chum.
Rạng sáng 26/10, các hướng đồng loạt nổ súng tiến công khiến đối phương chạy về co cụm ở khu vực Khang Kho, Nậm Cọ – cánh đồng Chum. Từ ngày 2 đến 5/11, một tiểu đoàn quân Thái Lan bị hạ gục. Liên quân tiếp tục truy quét đối phương khỏi nam cánh đồng Chum, buộc chúng phải co về giữ Long Chẹng.
Trận then chốt quyết định ở cánh đồng Căng Xẻng (26/10/1972). Nguồn: Tạp chí Lịch sử Quân sự
Trong 179 ngày chiến dịch, liên quân Việt – Lào tổ chức 244 trận đánh (Việt Nam đánh 170 trận, Lào 74), loại khỏi vòng chiến đấu hơn 5.700 quân đối phương, bắn rơi 38 máy bay, thu hơn 800 súng các loại, buộc quân tay sai Lào, quân Thái Lan và
Mỹ
phải rút khỏi cánh đồng Chum.
Sáng 20/5, tại hội thảo “50 năm chiến dịch phòng ngự cánh đồng Chum – Xiêng Khoảng thắng lợi và bài học kinh nghiệm”, thiếu tướng Nguyễn Hoàng Nhiên, Viện trưởng Viện Lịch sử quân sự, đánh giá chiến dịch này đã đánh bại cuộc tiến công quy mô lớn của Mỹ và phái hữu Lào, có sự tham gia của quân Thái Lan; bảo vệ vững chắc địa bàn chiến lược của cách mạng Lào và phối hợp có hiệu quả với các hướng tiến công năm 1972 trên chiến trường Đông Dương.
Kết quả chiến dịch này cùng với những thắng lợi trong năm 1972, tiêu biểu là chiến thắng “
Điện Biên Phủ
trên không” tháng 12/1972 đã góp phần quan trọng buộc
Mỹ
ký Hiệp định Paris (27/1/1973), rút quân về nước.
Theo thiếu tướng Nhiên, nghệ thuật tổ chức và sử dụng lực lượng trong chiến dịch phòng ngự cánh đồng Chum là kinh nghiệm quý trong tác chiến phòng ngự nói chung và nghệ thuật chiến dịch phòng ngự nói riêng để bảo vệ vững chắc Tổ quốc
Việt Nam
ở cả hiện tại và tương lai.
Nguyễn Hải
|
On May 21, 1972, coalition forces
Vietnamese
–
Laos
Inaugurated the Plain of Jars - Xieng Khouang campaign, protected the liberated area, and supported attack directions throughout the Indochina battlefield.
After the failure in the Route 9 - Southern Laos campaign in 1971, the Northeast campaign,
America
and the government of the Republic of Vietnam plotted to promote the strategy of "Vietnamization of the war" and "Indochinaization of the war". On the battlefields of South Vietnam, they increased rural pacification activities, used many brutal repression measures, stepped up conscription and deployment, and strengthened security and civil defense forces to restrain the people. people, attacking revolutionary bases.
Distance from Nam Can international border gate (
Nghe An
) about 130 km, the Plain of Jars - Xieng Khouang (Laos) was formerly a key combat area, located on the transport route from Northern Vietnam to the Indochina battlefield. Realizing the importance of this land, taking advantage of the 1972 rainy season, Laotian troops and
Thailand
Backed by the US, they organized attacks to gain control and create advantages for them militarily, politically, and diplomatically.
According to the Institute of Military History, Laotian troops and Thai troops deployed forces in four areas surrounding the Plain of Jars. Sam Thong - Long Cheng area has 18 battalions; Buon Long area has 5 battalions; Tom Tieng - Pha Dong area has 9 battalions; Sala Phu Khun area has 9 battalions. The artillery has 3 battalions, the air force in Long Cheng has 2 squadrons of T28 aircraft. By May 20, 1972, on this battlefield, the enemy mobilized 76 infantry battalions and 3 artillery battalions.
To prevent the enemy's attack, in April 1972, the Central Military Commissions of Vietnam and Laos decided to organize a campaign to defend the Plain of Jars - Xieng Khouang - Muong Sui, ready to defeat the attacks. great success of the opponent. The Campaign Command was established.
The coalition force, on the Vietnamese side, has 5 infantry regiments, 2 special forces battalions, an artillery battalion, 4 anti-aircraft artillery and machine gun battalions, a tank battalion and 2 engineer battalions. The Lao side has 7 main force battalions, a tank company, 2 artillery companies, 2 anti-aircraft machine gun companies, an engineering company and 4 local companies.
The Lao Liberation Army Command discussed the battle plan in the Chum-Xieng Khouang field campaign in 1972. Source: News Publishing House
The defensive campaign area is organized in the quadrangle of Muong Sui - Noong Pet - Xieng Khouang town - Tham Lung (60 km long, 50 km wide), divided into 5 areas: Central area (Plain of Jars) , intermediate area (Hin Tang), secondary area (Noong Pet) and two coordinated combat areas (Muong Sui and Xieng Khouang town). Each area has several latch clusters.
The campaign takes place in 4 phases. Phase one (May 21 - August 10), air force
America
attack key high points in the intermediate area and roads in the Plain of Jars. On May 25, the US attacked the basic forward defense area. In the southwest direction, 5 Thai battalions and a right Lao battalion attacked many high points.
Regiment 174 of the Vietnamese army actively prevented and counterattacked to repel many attacks by Laotian and Thai soldiers. On the evening of June 6, the soldiers successfully counterattacked in Nam Phu Phaxay, repelling many other attacks in Muong Sui. Special forces and artillery attacked the enemy's airport, command post, and warehouse.
In the second phase (August 11 to September 10), the enemy changed direction to attack the Plain of Jars, attacking by land in 3 directions (southeast, west and northeast), combined with air landing at Phu Keng to attack. northwest.
Regiment 335 (Vietnam) from the southeast attacked Khang Muong, height 1202. Two Lao battalions reinforced 4 tanks, attacking from the northeast to north of Phu Keng. A company of the 866th Regiment coordinated with two Lao companies to surround and guard the western bank of the Nam Ngum River.
Colonel Ngo Doanh, former commander of Regiment 335, recounts a battle in 1972. Photo: Nguyen Hai
Directly participating in the campaign, Colonel Ngo Doanh, former Regiment Commander of Regiment 335, said that at 6:00 a.m. on August 30, under the support of front artillery, the units simultaneously opened fire. Surprised, the enemy fled towards the bridge across the Nam Ngum River, was ambushed and killed some and 200 people were swept away by floodwaters... On September 3, the counter-attack ended, the coalition Vietnam and Laos killed more than 670 soldiers, captured 43, and confiscated many weapons.
In the third phase (September 11-30),
America
Strengthened forces to attack west of the Plain of Jars, and at the same time sent commandos down to Talinoi to harass the rear, but with no results. In phase four (October 1 to November 15), the enemy gathered 60 battalions to attack south of the Plain of Jars to put pressure on political negotiations.
Faced with this development, the Campaign Command organized to block all directions, creating opportunities to focus on key battles. On October 8, Vietnam's 3rd Battalion, 335th Regiment attacked Ban Xua, high point 1172, and prevented the enemy from attacking Phu Xieng Luong and Phu Huot. On October 14, the coalition counter-attacked in the intermediate area south of the Plain of Jars.
At dawn on October 26, all directions simultaneously opened fire to attack, causing the enemy to retreat and cluster in the Khang Kho and Nam Co areas - the Plain of Jars. From November 2 to 5, a Thai army battalion was defeated. The coalition continued to pursue the enemy from the south of the Plain of Jars, forcing them to retreat to hold Long Cheng.
The decisive battle at Cang Xeng field (October 26, 1972). Source: Military History Magazine
During the 179-day campaign, the Vietnam-Laos coalition organized 244 battles (Vietnam fought 170 battles, Laos 74), eliminated more than 5,700 enemy troops from combat, shot down 38 planes, and captured more than 800 guns of all kinds. , forcing Laotian troops, Thai troops and
America
must withdraw from the Plain of Jars.
On the morning of May 20, at the conference "50 years of the victorious campaign to defend the Plain of Jars - Xieng Khouang and lessons learned", Major General Nguyen Hoang Nhien, Director of the Institute of Military History, assessed that this campaign was successful. defeated a large-scale attack by the US and the Lao right, with the participation of Thai troops; Firmly protect the strategic area of the Lao revolution and coordinate effectively with the 1972 offensive directions on the Indochina battlefield.
The results of this campaign along with the victories in 1972, typically the victory "
Dien Bien Phu
in the air" in December 1972 made an important contribution
America
Signed the Paris Agreement (January 27, 1973), withdrew troops to the country.
According to Major General Nhien, the art of organizing and using forces in the Plain of Jars defense campaign is valuable experience in defensive operations in general and the art of defensive campaigns in particular to firmly protect the Fatherland.
Vietnam
both now and in the future.
Nguyen Hai
|
Tờ Telegraph của
Anh
đưa tin Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về đợt bùng phát virus đậu mùa khỉ đang lan rộng ở châu Âu.
Bệnh đậu mùa khỉ thường chủ yếu xuất hiện ở các khu vực rừng núi phía Tây và Trung Phi, nhưng đã lây lan nhanh chóng ra một số nước châu Âu, cũng như
Mỹ
và
Australia
kể từ đầu tháng 5. Do đó, đợt bùng virus hiếm gặp này hiện nay đang gây ra nhiều mối lo ngại.
Theo báo cáo, nội dung trọng tâm trong chương trình họp của WHO là các cơ chế đằng sau sự lây lan của virus và chiến lược tiêm chủng có thể triển khai để phòng bệnh đậu mùa khỉ. Tiến sĩ Mike Ryan, Giám đốc Điều hành Chương trình Y tế khẩn cấp của WHO, cũng tham dự cuộc họp. Tờ báo cũng đưa tin rằng WHO đang xem xét liệu vaccine đậu mùa có thể được sử dụng hiệu quả để ngăn chặn bệnh đậu mùa khỉ hay không.
Trong khi đó, chính phủ Anh đã đặt hàng dự trữ bổ sung hàng nghìn lô vaccine đậu mùa. Nước này cũng đã triển khai tiêm loại vaccine này cho những người có thể đã tiếp xúc với virus đậu mùa khỉ. Ngoài 5.000 liều mà các cơ quan y tế Anh đang sở hữu, nước này đã đặt hàng thêm 20.000 liều nữa.
Hôm 21/5, Bộ trưởng Y tế Anh Sajid Javid cho biết nước này đã ghi nhận thêm 11 trường hợp mắc bệnh đậu mùa khỉ, nâng tổng số ca nhiễm ở nước này tăng gấp đôi. Theo tờ Telegraph, ít nhất 6 trong số các trường hợp mắc đậu mùa khỉ ở Anh là người đồng tính nam hoặc song tính. Tuy nhiên, Cơ quan An ninh Y tế Anh (UKHSA) khẳng định rằng hầu hết các ca nhiễm không liên quan đến nhau. Giới chức tiết lộ người đầu tiên có kết quả xét nghiệm dương tính với căn bệnh này ở Anh gần đây đã đến Nigeria.
Ảnh minh họa:
Hôm thứ 20/5,
Đức
đã ghi nhận trường hợp mắc bệnh đậu mùa khỉ đầu tiên, theo sau là
Pháp
. Hiện nay virus đã lây lan ra 11 quốc gia ngoài khu vực châu Phi – bao gồm Australia,
Bỉ
,
Canada
,
Italy
,
Bồ Đào Nha
,
Tây Ban Nha
,
Thụy Điển
và Mỹ.
Nhà chức trách Pháp tiết lộ rằng ca mắc đầu tiên tại nước này là một người đàn ông 29 tuổi, không có lịch sử đi lại gần đây đến đến các quốc gia lưu hành virus. Bồ Đào Nha cũng báo cáo phat hiện 5 trường hợp mắc bệnh đậu mùa ở khỉ ở Lisbon, cùng 15 trường hợp nghi nhiễm khác đang được điều tra. Ở nước láng giềng Tây Ban Nha, 23 người đang được theo dõi vì nghi ngờ nhiễm virus đậu mùa khỉ. Thụy Điển và Italy cũng báo cáo 1 trường hợp.
Bên ngoài châu Âu, hôm 20/5,
Australia
cũng đã xuất hiện trường hợp mắc bệnh đậu mùa khỉ đầu tiên ở Melbourne. Người bệnh là nam giới gần đây đã đến Anh. Một trường hợp nghi nhiễm khác ở Sydney vẫn đang được điều tra.
Vào ngày 19/5, Cơ quan y tế Canada đã lần đầu xác nhận 2 ca mắc đậu mùa khỉ. Nước này cũng đang theo dõi 17 trường hợp khác nghi nhiễm bệnh ở tỉnh Quebec. Cơ quan Y tế Công cộng Canada (PHAC) cho biết nước này chưa từng phải đối mặt với căn bệnh do virus đậu mùa khỉ gây ra.
Trước đó một ngày, bang Massachusetts của
Mỹ
cũng phát hiện một trường hợp mắc bệnh đậu mùa khỉ. Sở y tế địa phương cho biết người đàn ông này gần đây đã trở về từ Canada. Nhà chức trách trấn an công chúng rằng họ đang thực hiện các bước để truy vết tiếp xúc của người nhiễm bệnh. Theo một tuyên bố chính thức, trường hợp này “không gây rủi ro lây lan cho cộng đồng, và người bệnh đã nhập viện và trong tình trạng tốt”.
Hình ảnh kính hiển vi cho thấy các virus gây bệnh đậu mùa khỉ được thu thập từ mẫu da người. Ảnh: AP
Bệnh đậu mùa khỉ thường lây lan từ động vật hoang dã ở một số khu vực nhiệt đới của châu Phi. Tuy nhiên, nó cũng có khả năng lây truyền từ động vật sang người. Giới khoa học chưa biết rõ loài nào là ổ chứa tự nhiên của virus gây bệnh đậu mùa khỉ. Trong khi đó, WHO phỏng đoán rằng đó có thể là loài gặm nhấm.
“Tiếp xúc với động vật sống và đã chết thông qua săn bắt, tiêu thụ thịt thú rừng hoặc thịt động vật hoang dã là những yếu tố nguy cơ”, WHO cảnh báo.
Thời gian ủ bệnh đậu mùa khỉ có thể kéo dài từ 6 đến 21 ngày. Biểu hiện ban đầu của bệnh là sốt, nhức đầu, đau nhức người, suy kiệt. Bệnh nhân bị phát ban, thường xuất hiện đầu tiên trên mặt và sau đó lan rộng ra các bộ phận khác của cơ thể và tạo thành vảy.
Các đợt bùng phát căn bệnh này đã xảy ra thường xuyên kể từ những năm 1970 ở
Cộng hòa Dân chủ Congo
và
Nigeria
. Tuy nhiên, bệnh thường chỉ giới hạn ở những khu vực đó.
Trong một lưu ý tích cực hơn, giới khoa học cho rằng virus đậu mùa khỉ không có khả năng lây lan dễ dàng giữa người với người, với nguy cơ đối lây nhiễm cộng đồng cũng khá thấp.
Hải Vân
|
The Telegraph's newspaper
Older brother
reported that the World Health Organization (WHO) held an emergency meeting to discuss the widespread monkeypox virus outbreak in Europe.
Monkeypox occurs mainly in the mountainous areas of West and Central Africa, but has spread rapidly to some European countries, as well as
America
and
Australia
since early May. Therefore, this rare virus outbreak is currently causing many concerns.
According to the report, the focus on the WHO meeting agenda is the mechanisms behind the spread of the virus and vaccination strategies that can be deployed to prevent monkeypox. Dr. Mike Ryan, Executive Director of WHO's Health Emergencies Programme, also attended the meeting. The newspaper also reported that the WHO is looking into whether smallpox vaccine can be used effectively to prevent monkeypox.
Meanwhile, the British government has ordered thousands of additional batches of smallpox vaccine. The country has also deployed this vaccine to people who may have been exposed to the monkeypox virus. In addition to the 5,000 doses that British health authorities currently possess, the country has ordered an additional 20,000 doses.
On May 21, British Health Minister Sajid Javid said the country had recorded 11 more cases of monkeypox, doubling the total number of infections in the country. According to the Telegraph, at least six of the monkeypox cases in the UK were gay or bisexual men. However, the UK Health Security Agency (UKHSA) confirmed that most of the cases are not related to each other. Officials revealed that the first person to test positive for the disease in the UK recently traveled to Nigeria.
Illustration:
On May 20,
Virtue
recorded the first case of monkeypox, followed by
France
. The virus has now spread to 11 countries outside of Africa - including Australia,
Belgium
,
Canada
,
Italy
,
Portugal
,
Spain
,
Sweden
and America.
French authorities revealed that the first case in the country was a 29-year-old man with no recent travel history to virus-endemic countries. Portugal also reported the discovery of five cases of monkeypox in Lisbon, with another 15 suspected cases under investigation. In neighboring Spain, 23 people are being monitored for suspected monkeypox virus infection. Sweden and Italy also reported 1 case.
Outside Europe, on May 20,
Australia
There was also the first case of monkeypox in Melbourne. The patient is a male who recently arrived in the UK. Another suspected case in Sydney is still under investigation.
On May 19, Canadian Health Services confirmed two cases of monkeypox for the first time. The country is also monitoring 17 other suspected cases of infection in Quebec province. The Public Health Agency of Canada (PHAC) said the country has never faced a disease caused by the monkeypox virus.
A day earlier, the state of Massachusetts
America
also discovered a case of monkeypox. The local health department said the man had recently returned from Canada. Authorities reassure the public that they are taking steps to trace the infected person's contacts. According to an official statement, this case "does not pose a risk of spread to the community, and the patient has been hospitalized and is in good condition."
Microscopic image shows monkeypox viruses collected from human skin samples. Photo: AP
Monkeypox is commonly spread from wild animals in some tropical areas of Africa. However, it is also capable of transmitting from animals to humans. Scientists do not know clearly which species is the natural reservoir of the virus that causes monkeypox. Meanwhile, WHO speculates that it could be a rodent.
“Exposure to live and dead animals through hunting and consumption of bushmeat or wild animal meat are risk factors,” WHO warns.
The incubation period for monkeypox can last from 6 to 21 days. Initial symptoms of the disease are fever, headache, body aches, and exhaustion. Patients develop a rash, which usually appears first on the face and then spreads to other parts of the body and forms scabs.
Outbreaks of the disease have occurred regularly since the 1970s
Democratic Republic of Congo
and
Nigeria
. However, the disease is usually limited to those areas.
On a more positive note, scientists say that the monkeypox virus is unlikely to spread easily between humans, with the risk of community infection also being quite low.
customs vein
|
Tàu NASA
Voyager 1
bắt đầu phát những tín hiệu lạ lùng từ không gian giữa các vì sao, khiến các nhà khoa học bối rối.
Sứ mệnh Voyager 1 bắt đầu từ năm 1977 và hiện con tàu NASA này đã vượt khỏi ranh giới của
hệ Mặt Trời
, nơi các nhà khoa học gọi là “không gian giữa các vì sao”. Vị trí hiện tại của Voyager 1 cách Trái Đất tận 23,3 tỉ km.
Theo
Live Science,
trong khi tất cả các “thông số sức khỏe” gửi về cho thấy con tàu vũ trụ vẫn hoạt động bình thường, thì các dữ liệu mà nó thu thập được ở nơi tối tăm và xa xôi ngoài hệ Mặt Trời lại hết sức bất thường.
Đôi khi con tàu NASA có vẻ bối rối về vị trí của nó trong không gian, đôi khi nó bỗng nhiên tự thoát khỏi chế độ an toàn hoặc phát ra âm thanh báo động.
Tiến sĩ Suzanne Dodd từ Phòng thí nghiệm Sức đẩy phản lực của NASA (JPL-Caltech), giám đốc dự án Voyager 1 và người anh em song sinh của nó là Voyager 2, cho biết: “Một bí ẩn như thế này tương đương với “khóa học mới” cho các nhà khoa học đối với giai đoạn này của sứ mệnh Voyager”.
Thật ra ban dầu Voyager 1 và Voyager 2 đều không được hoạch định việc sẽ đi ra khỏi hệ Mặt Trời và không ai nghĩ chúng vẫn hoạt động tốt sau 45 năm và vẫn tiếp tục tiến xa. Hiện cả 2 đang ở trong một môi trường có bức xạ cao và nhiều bí ẩn mà chưa một tàu vũ trụ nào từng khai phá trước đây.
Bất thường liên quan đến hệ thống AACS của Voyager 1, thứ giúp con tàu và ăng-ten của nó hoạt động đúng hướng. AACS đang hoạt động tốt, nhận lệnh trơn tru, nhưng lại gửi về Trái Đất một mớ tín hiệu “rác”.
NASA hiện vẫn chưa biết Voyager 1 đã đụng độ phải thứ gì khiến nó bối rối đến thế. Cơ quan này nhắm đến 2 giả thuyết, một là tàu trục trặc thật, hai là không gian mà nó vừa bay vào chứa đựng những bí ẩn thú vị, những điều mà con tàu tạm thời chưa thích nghi được.
Đội ngũ Voyager 1 sẽ tiếp tục điều tra để giải quyết theo 2 hướng, một là cố gắng khắc phục vấn đề, hay là thích ứng với nó – điều đó quả thật là một điều kiện mới lạ cần chấp nhận. Hiện tín hiệu từ tàu NASA mạnh mẽ này mất 20 giờ 33 phút để đến được Trái Đất.
Trong khi đó, tàu vũ trụ song sinh Voyager 2 vẫn đang hoạt động bình thường và cũng bình thản ngao du giữa các vì sao như người anh em của nó.
NASA
hy vọng sẽ giữ cho các con tàu này hoạt động được đến năm 2025.
Thu Anh
|
NASA ship
Voyager 1
began emitting strange signals from interstellar space, confusing scientists.
The Voyager 1 mission began in 1977 and now this NASA ship has gone beyond its boundaries
solar system
, a place scientists call “interstellar space.” Voyager 1's current location is 23.3 billion km from Earth.
According to
Live Science,
While all the "health parameters" sent back showed that the spacecraft was still operating normally, the data it collected in a dark and remote place outside the solar system was extremely unusual. .
Sometimes the NASA spacecraft seems confused about its position in space, sometimes it suddenly exits safe mode or sounds an alarm.
Dr. Suzanne Dodd of NASA's Jet Propulsion Laboratory (JPL-Caltech), project manager for Voyager 1 and its twin Voyager 2, said: with a “new course” for scientists for this phase of the Voyager mission.”
Actually, Voyager 1 and Voyager 2 were initially not planned to go out of the solar system and no one thought they would still work well after 45 years and continue to go far. Currently, both are in an environment with high radiation and many mysteries that no spacecraft has ever explored before.
The anomaly involves Voyager 1's AACS system, which keeps the spacecraft and its antennas pointed in the right direction. AACS is working well, receiving commands smoothly, but sending back to Earth a bunch of "junk" signals.
NASA still doesn't know what Voyager 1 encountered that made it so confused. This agency targets two hypotheses, one is that the ship actually has problems, and the other is that the space it just flew into contains interesting mysteries, things that the ship is temporarily unable to adapt to.
The Voyager 1 team will continue to investigate in two ways, trying to fix the problem, or adapting to it – which is a novel condition to accept. Currently, the signal from this powerful NASA ship takes 20 hours and 33 minutes to reach Earth.
Meanwhile, the twin spacecraft Voyager 2 is still operating normally and is also calmly traveling among the stars like its brother.
NASA
hopes to keep these ships operating until 2025.
Thu Anh
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.